Tâm Linh (Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ

(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 40


Thời gian ấy vậy mà thật nhanh mới đó mà hôm nay đã đến ngày tổ chức lễ đại điển...

Tĩnh Thất hôm nay phá lệ rực rỡ... mặc dù khắp Vân Thâm là mọi người trang trí nhưng riêng Tĩnh Thất Lam Vong Cơ lại tự tay mình làm lấy...

Xung quanh Tĩnh Thất được Lam Vong Cơ treo rất nhiều đèn lồng... mỗi chiếc đèn lồng đều được y họa một cái sự kiện.... tất cả đều là liên quan đến kỉ niệm của y cùng Ngụy Vô Tiện...Tỉ như sẽ có chỉ thỏ trắng... hoặc là dưới ánh trắng một thiếu niên xách theo hai vò Thiên Tử Tiếu hoặc là dưới trăng một bạch y một tử y ở đánh nhau... hoặc là một thiếu niên tử y nở nụ cười tiêu sái bên cành ngọc lan....Lam Vong Cơ đều thật sự tỉ mỉ thật dụng tâm mà họa lên những cái kia sự kiện lên chiếc đèn lồng...Lam Thảo cùng Lam Minh hôm nay phá lệ đi đến Tĩnh Thất để giúp Lam Vong Cơ...Lam Thảo đem theo hỉ phục đến cho y...

Lam Minh thì chỉ đi theo xem có gì cần hổ trợ hay không....--A Cha... người mau thay hỉ phục... phụ thân rất nhanh liền đến a....--Ân...Hỉ phục được Bão Sơn Tán Nhân cho người đem tới.... một màu đỏ rực thêm chỉ vàng thêu nổi cuốn vân mây.... lại thêm những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng tinh tế nơi tà áo.... lại mang nét kiều mị.... hỉ vọng vừa vặn ôm sát vòng eo tinh tế... lại thêm màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn của y......Lam Thảo Lam Minh nhìn Lam Vong Cơ khoát lên cái kia hỉ phục đến ngây người....-- A Cha... người hảo xinh đẹp a...

đúng không ca ca..--Ân... rất đẹp...Lam Vong Cơ bị này hai đứa nhỏ làm cho hồng vành tai...

Lam Thảo lại triều hướng Lam Vong Cơ đi đến...--A Cha... con giúp người vấn tóc...-- Ân...--Ca ca... ngươi xem...

A Cha nên đeo cái nào phát quang...Lam Minh nhìn một lượt ánh vàng lấp lánh phát quang... cuối cùng lại chọn một cái trắng nõn ngọc đơn giản phát quang mà đưa cho Lam Thảo...

-- Ca ca... ngươi thật giống ý ta...-- Ân...Lam Vong Cơ vốn là người giản dị...

đối với tụi nhỏ y chỉ cần thật đơn giản chính là đẹp nhất...

đối với tụi nhỏ Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện chính là người thiên chân sáng trong quân tử... tâm địa đơn thuần... bạch ngọc chính là lựa chọn tốt nhất cho Lam Vong Cơ....Lam Vong Cơ mỉm cười mà nhìn hai đứa nhỏ... lại khẽ ôm hai đứa vào lòng mình....-- Cám ơn các con...Cám ơn hai đứa đã đến bên ta...cám ơn hai đứa lựa chọn ta mà đầu thai.. cũng cám ơn hai đứa mà khiến mà khiến cho cuộc sống của ta cùng Ngụy Anh trở nên thật ý nghĩa...-- A Cha... chúng ta là người một nhà... không đươc cám ơn...--Ân......Lam Vong Cơ khẽ xoa đầu hai đứa nhỏ mà mỉm cười....

Lam Thảo lại nhanh chóng mà chải tóc chỉnh lại y phục cho y....

Sơn dã của Bão Sơn Tán Nhân cách Vân Thâm rất xa... mỗi người phải tự vận linh lực của mình dùng truyền tống phù để đến được Vân Thâm.... sẽ không có màn rước dâu.... mặc dù Giang Trừng từng ngõ ý muốn để hắn lấy Vân Mộng làm lễ rước dâu nhưng Ngụy Vô Tiện lại không đồng ý...

Hắn hiện tại đã không còn là người Giang gia... hắn hiện tại là con của Tàng Sắc Tán Nhân sư thừa Bão Sơn Tán Nhân... hắn chính là có gia của riêng mình.... hắn không muốn lấy thân phận gia phó mà cưới Lam Vong Cơ....

Vân Thâm hôm nay phá lệ thật lộng lẫy những chiếc đèn lồng được Lam Thảo họa hình phụ mẫu của mình thật tinh xảo treo khắp Vân Thâm...

Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng cũng đến Vân Thâm từ sớm... tuy Ngụy Vô Tiện không trở lại Giang gia nhưng họ mãi là một gia đình...

Đoàn người của Ngụy Vô Tiện đúng giờ lành liền xuất hiện trước sơn môn của Vân Thâm....

Ngụy Vô Tiện hắn hôm nay cũng thật rạng rỡ trong bộ hỉ phục...

Lam Hi Thần đã ở trước sơn môn chờ họ....

Đây là lần đầu tiên người đời có thể chiêm ngưỡng dung mạo của Bão Sơn Tán Nhân cùng những đệ tử ưu tú nhất của bà.... ai cũng xinh đẹp thanh tú thiên tư hơn người....

Mọi người nhìn đến Lam gia có thể kết thân với một nhà có danh tiếng lẫy lừng như vậy thì âm thầm ngưỡng mộ không thôi....

Nhiều nữ tu nhìn đến Ngụy Vô Tiện phong trần tiêu sái âm thầm luyến tiếc... nhưng cũng biết mình sẽ chẳng bao giờ có cửa mà lọt vào mắt xanh người kia... hơn nữa Lam Vong Cơ chính là dung mạo còn xinh đẹp hơn cả Ngụy Vô Tiện... lại ôn nhu thiên tư hơn người... rất cưng chiều Ngụy Vô Tiện.... các nữ tử tự hổ thẹn không bằng... cũng tiếc nuối một người tốt như Lam Vong Cơ vậy mà lại chỉ là của một mình Ngụy Vô Tiện...phải nói Ngụy Vô Tiện hắn rất may mắn

Nhận được tin phụ thân mình đã đến hai đứa nhỏ liền dẫn Lam Vong Cơ đi về phía Từ Đường....

Lam Minh Lam Thảo hôm nay cũng khoát lên bộ y phục hồng y tinh tế... cả hai đều mang vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành.... mọi người đều trầm trồ mà nhìn ba người vừa xuất hiện... quả thật đẹp đến động lòng người.....

Mà Ngụy Vô Tiện cũng chẳng có tâm tư mà nhìn hai đứa nhỏ.... hắn chỉ chú ý mỗi Lam Vong Cơ...

Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn cũng ngây dại... vốn dĩ hắn thường mặc hắc y nay mặc vào đỏ tươi phục sắc liền mang một vẻ mới lạ... hắn cười thật tươi mà nhìn Lam Vong Cơ....

Lam Vong Cơ khẽ câu lên khóe miệng tất cả mọi người đều ngây dại...

--Lam Trạm....

-- Ngụy Anh....

Tàng Sắc Tán Nhân ngồi ở ghế trưởng bối nhìn hai người khẽ mỉm cười...

A Anh ta thật mãn nguyện.... hai đứa phải thật hạnh phúc...

Lam Khải Nhân cũng không che giấu được sự vui mừng của mình trong lòng âm thầm mặc niệm....

Huynh trưởng... huynh tẩu...

Vong Cơ tìm được hạnh phúc của đời mình rồi... các ngươi có nhìn thấy không...

Lam Hi Thần đứng ở một bên miệng luôn treo nụ cười... thầm hạnh phúc thay cho đệ đệ mình hô ra tam bái...

Hai người cùng nhau kính rượu Lam Khải Nhân cùng Tàng Sắc Tán Nhân... xong xuôi lại đi đến bên Bão Sơn Tán Nhân thành tâm mà kính rượu... bà cũng khẽ mỉm cười mà nhận rượu từ hai người....

-- Chúc hai đứa răng long đầu bạc...

-- Đa tạ sư tổ....

Cả hai cùng nhau đồng thanh mà cảm ơn bà...

Giang Yếm Ly cũng đỏ vành mắt.... cuối cùng đệ đệ cô cũng tìm được hạnh phúc... mặc dù không thể ngồi vào ghế trưởng bối nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc... nhưng là cô rất bất ngờ khi Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi đến quỳ trước mặt mình....

--Sư tỷ... cám ơn ngươi bao nhiêu năm luôn yêu thương A Tiện... xin ngươi uống cùng chúng ta ly rượu mừng...

--Ân...

Sư tỷ... cám ơn người đã yêu thương bao bọc cho Ngụy Anh...

Giang Yếm Ly hồng vành mắt mà nhận lấy rượu từ phía hai người... môi lại nở một nụ cười đầy hạnh phúc...

--Hai đứa phải thật hạnh phúc...

-- Ân... nhất định sẽ...

Cả hai nắm chặt tay nhau mà nở nụ cười....

Vân Thâm mặc dù là có đại lễ cũng vẫn là một bộ quy củ mà nhập tiệc.... rượu vẫn là không được uống...

đến cả Lam Khải Nhân lúc họ kính rượu thì của ông cũng là trà chứ không phải rượu....

Đều là nam tử cho nên họ cùng nhau mà đi kính rượu mọi người...

Lam Khải Nhân mắt nhắm mắt mở mà phá lệ cho đệ tử hôm nay uống rượu.... tụi nhỏ hứng trí bừng bừng mà vây lấy hai người...

Lam Vong Cơ lại không uống được rượu chỉ có thể lấy trà thay rượu...

Lam Thảo biết được liền cố ý đổi ly trà của y thành trà rượu.... cuối cùng là Lam Vong Cơ không phòng ngừa liền bị nhi nữ nhà mình chơi xấu...

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn cô mà ôm lấy người đang ngã vào lòng mình....

Lam Thảo cười khoái chí.... nháy mắt với hắn...

-- Phụ thân mau đem A Cha về phòng đi thôi... người mệt rồi...

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn cô rồi cáo từ mọi người ôm lấy Lam Vong Cơ đi về Tĩnh Thất
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 41


Ngụy Vô Tiện một đường mà ôm Lam Vong Cơ về Tĩnh Thất lại dở khóc dở cười cho nữ nhi nhà mình...

Lam Vong Cơ khi say sẽ rất đáng yêu nhưng sau say y lại chẳng nhớ được bất cứ điều gì... cho nên hắn không nghĩ hôm nay sẽ khiến y say....Ngụy Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ về Tĩnh Thất lặng im mà nhìn ngắm người trong lòng trong bộ hỉ phục rực rỡ... hắn đưa tay mà sờ lên mắt mũi cuối cùng là đôi môi hồng nhạt kia mà khẽ mỉm cười...Hắn ngắm cái đủ Lam Vong Cơ cuối cùng cũng mở mắt...--Lam Trạm... chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi đâu...-- Ân...Ngụy Vô Tiện nheo mắt cười mà đi lấy hai ly trà thay cho rượu...

đùa chứ hắn không muốn nhìn y ngủ lần nữa đâu...Lam Vong Cơ thập phần ngoan ngoãn mà ngồi nhìn Ngụy Vô Tiện... y tiếp nhận ly trà trong tay hắn.... uống rượu giao bôi hoàn tất hắn đem ly cất đi mới đi lại bên giường ôm lấy Lam Vong Cơ....-- Lam Trạm... hôm nay ngươi thật đẹp mắt...-- Không bằng ngươi...Lam Vong Cơ cũng ôm chặt lấy hắn... ngây ngốc mà nở nụ cười... mà Ngụy Vô Tiện bị y một câu đáp trả cũng nhỏ bé một cái lắc đầu... những lời này chỉ có lúc say Lam Vong Cơ mới giám nói mà không suy nghĩ như thế...-- Lam Trạm... ngươi học xấu... còn biết liêu ta... nói... ai dạy cho ngươi...-- Ngươi a....Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười mà ôm lấy Lam Vong Cơ đẩy ngã xuống giường... hắn cúi xuống mà hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.... những lúc say rượu Lam Vong Cơ sẽ rất chủ động... cũng rất nghe lời hắn rất thích...Buông ra đôi môi của y hắn nhếch miệng cười đầy tà mị mà nhẹ phả hơi thở vào tai y....-- Lam Trạm... muốn ta hay không hả...???-- Muốn....

Ngụy Vô Tiện thật là khó mà kiềm chế trước bộ dạng say rượu của y... hắn lấy môi mình mà chặn lại môi y... tay lần mò mà cởi bỏ đi bộ hỉ phục rườm rà...

Lam Vong Cơ đã say nên cũng rất chủ động mà vươn tay cởi ra y phục của hắn...

Ngụy Vô Tiện tà mị mỉm cười mà nói...--Lam Trạm... là ngươi tự chuốt lấy...Hắn bỏ cho Lam Vong Cơ một câu rồi ôm lấy y mà loạn thành một đoàn.... cả hai điên loan đảo phượng đến khi Lam Vong Cơ ngủ thiếp đi hắn mới chịu phóng thích đám con cháu của mình vào người y mà dừng lại....

Kéo lăn chăn phủ cho Lam Vong Cơ mặc lại y phục mà đi đánh về thùng nước.... xử lí sạch sẽ mà yên tâm mà ôm người trong lòng vào giấc ngủ....

Lam Vong Cơ đúng giờ mẹo thức giấc... mặc dù đêm qua xảy ra chuyện gì y không nhớ rõ nhưng cơ thể đau nhức đã tố cáo cho chuyện đêm qua diễn ra a... y khẽ lay vai Ngụy Vô Tiện mà gọi hắn...

--Ngụy Anh... tỉnh...

-- Ưm...

Lam Trạm... sớm a... cho ta ngủ thêm một lát...

--Không được... còn phải đi kính trà thúc phụ....

Ngụy Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ nói như nhớ ra chính sự mà mắt nhắm mắt mở ngồi dậy ôm lấy y.... cũng không biết người đêm qua bị hành hạ là y hay là hắn....

Lam Vong Cơ lôi Ngụy Vô Tiện dậy thay y phục chuẩn bị chỉnh tề mới đi đến Từ Đường...

Bão Sơn Tán Nhân...

Tàng Sắc Tán Nhân...

Lam Khải Nhân đã ngồi chờ hai người....

Lam Vong Cơ kéo kín cổ áo của mình mà cũng không che được giấu vết ái muội do Ngụy Vô Tiện để lại... y khẽ liếc mắt mà nhìn hắn...

Ngụy Vô Tiện chột dạ mà cười hì hì... hắn như nhớ ra cái gì mà dặn Lam Vong Cơ chờ mình rồi chạy đi...

đến cả cái gì gia quy hắn cũng chẳng quản... một lúc sau hắn trở về trên tay dư ra một hộp phấn nhỏ...

Hắn lấy kia phấn mà che phủ lên vết hồng ấn trên cổ Lam Vong Cơ... hài lòng mà cười hì hì lấy lòng với y...

đến nổi kia hộp phấn là hắn đến phòng Lam Thảo mà xin chính nhận được lại ánh mắt ghét bỏ của nữ nhi nhà mình mà giật lấy hộp phấn bỏ về Tĩnh Thất......

Lam Thảo thì chỉ cười trừ mà nhìn phụ thân mình cướp đi hộp phấn mà xoay người đóng lại cửa phòng....

Cứ thế Tàng Sắc Tán Nhân sau hôn lễ của hai người chỉ ở lại Vân Thâm một thời gian liền đi theo Bão Sơn Tán Nhân trở về sơn dã mà ẩn cư...

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cùng hai đứa nhỏ đều ở lại Vân Thâm cứ lâu lâu lại trở về sơn dã mà thăm mẫu thân cùng sư tổ của mình...

Sóng gió đã qua họ hiện tại chỉ hướng đến hạnh phúc... nhi tử cũng đã nên người họ cũng không còn quá vướng bận với tụi nhỏ.... thời gian ở Vân Thâm thì ít mà vân du đêm săn thì nhiều... cả hai cùng nhau mà thực hiện lại lời thề gian dở khi xưa...

Ngụy Vô Tiện ngồi bên ven bờ hồ sen mà ôm lấy Lam Vong Cơ... mười ngón tay đan chặt vào nhau... hắn bỗng buông ra Lam Vong Cơ mà lấy ra Trần Tình của mình rồi nhìn Lam Vong Cơ mà mỉm cười... y cũng như hiểu ý hắn mà phất ra Vong Cơ cầm.... giai điệu yêu thương gắn kết tình yêu hai người vang lên...

Một khúc tất cả hai thu lại Trần Tình cùng Vong Cơ cầm...

Ngụy Vô Tiện mỉm cười mà ôm chặt lấy Lam Vong Cơ tìm môi y mà hôn đi lên...cả hai triền miên mà hôn môi một lúc lâu Ngụy Vô Tiện mới buông tha cho đôi môi của y... hắn khẽ nắm lấy tay Lam Vong Cơ đặt lên nơi lồng ngực đang bang bang nhảy của mình....

-- Lam Trạm... chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đời đời kiếp kiếp... không rời không bỏ....

--Ân...

Không Rời Không Bỏ....

_______ Hoàn ___________________________
 
Back
Top Bottom