Tâm Linh (Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
221833659-256-k833659.jpg

(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Tác giả: Si_Nhi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Xin lưu ý... cái này là Tiện Vong ai không thích không cần phải đọc nhé Tags: tiệnvong​
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 1


Xa xa nơi âm u lạnh lẽo Loạn tán cương một bóng dáng bạch y tiên nhân bao trùm sự cô đơn lạnh lẽo...

đưa đôi mắt không hiểu rõ cảm xúc ở bên trong luôn nhìn về một hướng phía trên núi

Chợt có nhè nhẹ tiếng bước chân kéo người trở về thực tại

Một bóng dáng bé nhỏ chạy vội về phía y la lớn-- Có tiền ca ca...

Thiếu niên đưa đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cậu bé đầy ôn nhu mà kêu một tiếng-- A UyểnTheo phía sau là một nữ tử nhẹ cất giọng-- Lam nhị công tử...-- Ôn cô nương-- Ngươi vẫn luôn đến đây không muốn gặp hắn hay sao...???-- Hắn không muốnCô nhẹ thở ra đưa mắt nhìn bạch y thiếu niên có điều muốn nói lại thôi...rốt cuộc mình chỉ là người ngoài không quản được chuyện của họ-- Ôn cô nương ta có chuyện muốn nói-- Thỉnh ngươi tùy tiện-- Ta muốn đưa A Uyển về Cô Tô-- Ngươi nói thật sao... ngươi đã giúp đở chúng ta suốt thời gian qua... hiện tại gia tộc của ta người người kêu đánh kêu giết... sẽ liên lụy ngươi-- Không sao... nó chỉ là một đứa bé... ta muốn giúp một phần cho hắn.. còn có A Uyển cần có tương lai-- Lam nhị công tử... cám ơn ngươi-- A Uyển... con có muốn đi theo có tiền ca ca hay không...??

Có muốn sau này tài giỏi giống y hay không..??-- Muốn... con có thể giỏi giống có tiền ca ca sao...???-- Tất nhiên rồi...

A Uyển đi theo huynh ấy rèn luyện học tập có được không...??-- Vậy con phải xa mọi người sao...???-- A Uyển nếu con muốn tài giỏi giống y thì phải đi theo y học tập... ta còn đợi A Uyển bảo vệ khỏi kẻ xấu đâu...-- Có tiền ca ca...

đệ có thể đi theo huynh sao...???-- Ân... nếu A Uyển ngoan ta sẽ thường xuyên mang đệ về thăm mọi người được không...??-- Dạ đượcY đưa tay xoa nhẹ đầu của nó... thật tâm y rất thích thằng bé...

ít nhất có nó y sẽ không cảm thấy quá cô đơn-- Vậy không làm phiền Ôn cô nương... ta mang thằng bé về Lam gia-- Đa tạĐợi bóng y đi khuất cô cũng xoay người về lại trên núi...

đi được nữa đường thì thấy một nam tử vẫn lặng yên đứng ở đó nhìn về hướng người vừa rời đi-- Ngươi nhìn cái gì... hết lần này đến lần khác muốn xua đuổi người ta... lúc ngươi đuổi người ta sao không thấy ngươi buồn tí nào... giờ ngươi trưng cái mặt đó cho ai xem hả...??Hắn đã quá quen với giọng điệu của cô nên cũng chẳng nói nhiều-- Kệ ta... y đưa A Uyển đi đâu vậy..??-- Y nói muốn nuôi dưỡng nó... ta đồng ý rồi-- Cũng tốt... lí ra thằng bé không nên ở đây... nếu được y nuôi dưỡng chắc chắn sẽ thành tài-- Ngụy Vô Tiện ngươi tính sẽ trốn tránh y mãi như vậy sao...???-- Vậy ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ... chung đường nhưng khác lối... nếu để y có hi vọng chắc chắn y sẽ không bỏ mặc ta... chắc chắn y sẽ bị tiên môn bách gia phỉ báng... ta không muốn như vậy-- Thôi... ta không nói được ngươiCô cũng biết khuyên không được hắn... cũng vô pháp khuyên hắn... hắn nói đúng... chỉ có thể trách thế sự vô thường

Cô xoay người bước đi chừa lại hắn một người với mãnh u ám tịch mịch

Hắn khẽ mỉm cười đầy chua chát-- Lam Trạm... ta phải làm sao mới đúng đây...???

Ta không có lựa chọn...Trên bầu trời xanh thẳm bóng dáng bạch y thiếu niên với một đứa bé đưa đôi mắt đầy sự hưng phấn ngắm nhìn mọi nơi-- Oa.... có tiền ca ca...

đây là lần đầu tiên đệ bay lên trời... thật thích-- Ân... sau này A Uyển sẽ tự mình bay lên giống như vậy-- Đệ sẽ cố gắng giỏi giống huynh...

đệ sẽ bảo vệ Tình Cô cô...

Ninh thúc thúc..

Bà bà...

Tiện ca ca nữa-- A Uyển... từ hôm nay đệ không mang họ Ôn nữa... có hiểu không...??-- Tại sao ạ...??-- Vì sẽ bị kẻ xấu ức hiếp... từ giờ A Uyển mang họ Lam được không... không được nói đệ là họ Ôn... nhớ chưa..??-- aaaaa...

đệ biết rồi... chúng ta đi đâu vậy ạ...??-- Ta mang đệ về Lam gia... ??-- Là nhà của huynh sao..??-- Ân.. sau này đó sẽ là nhà thứ 2 của đệ
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 2


Vì ngự kiếm gió thổi nên tiểu A Uyển đã ngủ mất rồi...

đi suốt 4 canh giờ cuối cùng cũng đến Vân Thâm... vừa lúc gặp được Lam Hi Thần-- Vong Cơ đứa trẻ này..-- Huynh trưởng... có thể gặp riêng đệ được không...???-- Ừm...Nghe được đáp ứng y không nói gì thêm chỉ lặng yên đi về Tĩnh Thất theo phía sau là Lam Hi Thần

Sau khi bố trí cho A Uyển nghỉ ngơi xong y mới ra thư phòng-- Huynh trưởng...

đệ muốn nhận nuôi thằng bé... tự đệ sẽ dạy cho nó-- Nó là người họ Ôn sao...??-- Trẻ con không có tội...

đệ rất thích thằng bé...

đệ sẽ xin thúc phụ cho nó nhập gia phả Lam gia-- Chuyện này chỉ sợ thúc phụ sẽ không đồng ý...

Vong Cơ nếu để người ta biết nó là người họ Ôn sẽ không hay-- Đệ sẽ không cho thúc phụ biết... huynh trưởng hãy giúp đệ giữ kín chuyện thân thế của nó-- Vong Cơ... gia quy không được nói dối-- Đệ tự nguyện chịu phạt... hi vọng huynh trưởng chấp nhậnThừa biết tính cách cố chấp của y cho nên Lam Hi Thần cũng không muốn đôi co... chỉ là tự bản thân có nhiều điều không hiểu...tại sao Vong Cơ cứ phải vì một người không yêu mình mà phải như vậy...đã từ rất lâu Vong Cơ không còn tiếp xúc với bất cứ ai...thôi thì hi vọng đứa nhỏ này sẽ làm Vong Cơ vui hơn vậy-- Không cần... nếu đệ muốn thì cứ giữ lại đi... ta sẽ đi gặp thúc phụ-- Đa tạ huynh trưởng...

đệ tự đi lãnh phạtĐệ đệ của y đúng là cố chấp đến hết thuốc chữa rồi... tùy ý nó vậySau khi Lam Hi Thần rời khỏi thì y cũng tự đi đến từ đường lãnh phạt

Qua hôm sau y và Lam Hi Thần mang A Uyển đến gặp Lam Khải Nhân... sau khi được ông đồng ý thì cũng làm lễ cho A Uyển nhập gia phã với danh nghĩa con nuôi của y với cái tên Lam NguyệnThời gian trôi qua rất nhanh vậy mà A Uyển ở Lam gia cũng đã 2 tháng... hôm nay y mang A Uyển về Loạn Táng Cương

Đến nơi đã thấy một nữ tử đang chăm sóc cho vườn rau A Uyển vui mừng reo lên-- Tình cô cô...

A Uyển đã vềNghe tiếng gọi cô cũng ngước mặt lên nhìn rồi thi lễ với y-- Hàm Quang Quân...-- Ôn cô nương...-- Hàm Quang Quân vào trong uống trà chứ...???-- Không... ta còn có việc... xin phép đi trước-- Vậy còn A Uyển thì sao...???-- Chiều ta sẽ quay lại-- Người đi luôn bây giờ sao...???-- Ân... cáo từLần nào cũng vậy... y đến nhưng luôn nhanh chóng rời đi... chỉ cần biết hắn không có việc gì là đủ rồi-- A Uyển cô cô xem...

A Uyển nay thành người Lam gia rồi...

A Uyển có làm phiền Hàm Quang Quân không đó...???-- Không có...

A Uyển rất ngoan nha...

Hàm Quang Quân cũng rất tốt với con-- Như vậy sao...

A Uyển vào trong tìm bà bà chơi đi... cô cô làm xong sẽ vào sau....

Tiện ca ca cũng rất nhớ con đó-- Vâng... con xin phép..Nhìn bóng lưng bé nhỏ chậm rãi bước đi.... cô cảm thấy chỉ mới có 2 tháng mà A Uyển đã khác đi rất nhiều... không hổ là Hàm Quang Quân tự tay chăm sóc... gia tộc này lại mang ơn... làm sao mới có thể trả....Bên trong Phục Ma Động một mảnh tịch mịch lâu lâu lại vang lên tiếng va chạm của đồ vật... hắn vẫn chăm chú làm nhiệm vụ của mình không có để ý xung quanh... bỗng một tiếng nọi nhẹ nhàng vang lên khiến hắn giật mình-- Tiện ca ca...-- Aaaaa.....

A A Uyển...

Lam Trạm đưa đệ tới sao... y đâu rồi...???-- Ân...

Hàm Quang Quân có việc nên đi rồiHì... lại tránh mặt ta... cũng không trách được... là tự mình không muốn y xuất hiện trước mặt mình.... trách ai bây giờ...

Lam Trạm ngươi có trách ta không...????--Tiện ca ca...

Tiện ca ca...Hắn miên mang với dòng suy nghĩ của chính mình đến khi A uyển gọi hắn mới hoàn hồn-- Aaaaa...

A Uyển...

đệ từ khi nào mà xưng hô với Lam Trạm là Hàm Quang Quân rồi-- Gia quy có dạy không được tùy ý xưng hô cho nên...-- Này A Uyển...

đệ chỉ mới ở với y có 2 tháng mà đã nói chuyện gia quy với ta-- Như vậy không tốt sao...

Hàm Quang Quân nói đệ như vậy là rất ngoan mà-- Tốt tốt tốt y nói cái gì cũng đúng....

đệ rất ngoan... suốt 2 tháng nay Hàm Quang Quân dạy cho đệ những gì hả...???-- Người dạy cho đệ đọc sách và viết chữ-- Aaaaa Vậy đệ biết viết những gì rồi... viết cho Tiện ca ca xem được không...???Hắn nói rồi tìm giấy với bút đưa cho A Uyển... trên giấy nét chữ vẫn chưa phải là hoàn hão nhưng với một đứa trẻ như A Uyển thì không tiếc lời để khen...-- A Uyển đệ viết rất đẹp.... nhưng Lam Nguyện là tên của ai a....???-- Là tên Hàm Quang Quân đặt cho đệY vậy mà để cho A Uyển họ Lam... còn chiếu cố A Uyển tốt đến vậy...

Lam Trạm ngươi thật tốt-- A Uyển ở đó có vui không... có bạn bè không...???-- Rất vui nha...

Hàm Quang Quân còn để A Uyển chơi với thỏ nữa nha-- Hửm... ta nhớ là Vân Thâm không được nuôi động vật cơ mà-- Là của Hàm Quang Quân nuôi nha... người nói là được một người rất quan trọng tặng cho aNghe A Uyển nói đến đây thì hắn cũng chết lặng... hóa ra khi đó hắn tặng cho y... y vẫn luôn nuôi dưỡng đến tận bây giờ... còn là người rất quan trọng...

Lam Trạm ta quan trọng với ngươi đến vậy sao....
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 3


-- A Uyển đã trễ thế này rồi... sao Lam Trạm không đến đón đệ...???-- Đệ không biết....-- Tình tỷ... y có nói với tỷ khi nào đến đón thằng bé không...???-- Y có nói chiều nay sẽ quay lại...-- Chiều... giờ này là giờ nào rồi... y không bao giờ thất hứa.. không được... ta xuống núi tìm xem-- Ngươi nhớ cẩn thận-- Đã biếtMột mình hắn bước vội xuống núi... hắn rất lo cho y... con người y trước giờ nói một là một hai là hai... không có chuyện nói cho qua...Lam Trạm ngươi đừng xảy ra chuyện...

Hắn còn đang đi thì thấy phía trước có người đang đi về phiad hắn... còn chưa kịp nhìn kĩ là ai thì đã bị ôm lấy-- Ngụy Anh....-- Lam...

Lam Trạm ngươi làm gì vậy... buông ta ra-- Không... không buông... ta rất nhớ ngươi-- Lam Trạm ngươi điên rồi sao... ta đã nói tránh xa ta raDù hắn có nói gì thì y cũng không buông.... y cứ ôm hắn như vậy... hắn thấy lạ... rõ ràng y vẫn luôn tránh hắn cơ mà... hắn đẩy y ra quan sát y thật kĩ... hắn nghe thoang thoảng rất nhẹ mùi rượu-- Lam Trạm ngươi uống rượu...???-- Không có...--Ngươi say rồi... làm sao đưa A Uyển về... tối nay để thằng bé ở đây... ngươi về đi-- Không... ta không say... ta không về-- LAM TRẠM-- Ngụy Anh... ta... ta thích ngươi-- Lam Trạm đủ rồi... ngươi nghe cho kĩ đi...

Ngụy Anh ta không thích ngươi... cũng không thích nam nhân

Hắn quát lên với y....y vẫn không lên tiếng... chỉ đứng đó nhìn hắn... thật lâu thật lâu...cho đến khi mắt y nhòe đi...

Một giọt...hai giọt... từng giọt nước mắt lăn dài trên má y

Hắn sững sờ...

đây là lần thứ hai y khóc trước mặt hắn...hắn thật sự không muốn làm tổn thương y...nhưng hắn không có lựa chọn...thà là dứt khoát đau một lần rồi thôi

Y vừa khóc vừa cười... lần đầu tiên hắn thấy y cười... nhưng nụ cười này chẳng có gì khác ngoài nỗi tuyệt vọng... hắn không muốn thấy điều đó-- Ta biết... ta không cần ngươi phải yêu ta... chỉ cần đừng xa lánh ta... ngươi đừng chán ghét ta... có được không...???Hắn thật sự không nhìn nỗi bộ dạng này của y... hắn trực tiếp đưa tay đánh ngất y... bế y về Phục Ma Động--Ngụy Vô Tiện...

Hàm Quang Quân bị làm sao vậy...???--Không sao...uống say mà thôi...

Tình tỷ...phiền ngươi chăm sóc A Uyển tối nay thằng bé sẽ ở lại-- Được rồi... ngươi đưa y đi nghỉ ngơi điHắn nhẹ gật đầu với cô rồi bế y vào trong...

đặt y nằm trên giường đá rồi ngồi xuống cạnh y... hắn đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt y...

đây là người mà hắn yêu... nhưng không thể nói... hết lần này đến lần khác hắn làm tổn thương y--Lam Trạm... ngươi thật ngốc... tại sao phải như vậy... ta không xứng với ngươiHắn ngồi nhìn y thật lâu rồi nhẹ nhàng cuối xuống môi nhẹ nhàng chạm vào môi y... hắn tham lam đắm chìm với cái hôn đó... hắn tự cười chính mình... ha ha ha...

đến cả người mình yêu cũng không thể nói cho y biết... hắn thật là thất bại

Hắn dùng khăn ấm lau nhẹ những giọt mồ hôi trên mặt y...

đắp chăn cho y rồi hắn cũng rời đi

Hôm sau đúng giờ mão y thức dậy... y nhìn mọi thứ xung quanh thì nhận ra đây là Phục Ma Động... y không nhớ được những gì đã xảy ra...

đang mơ hồ thì hắn đi vào-- Ngươi tỉnh...-- Ngụy Anh... sao ta lại ở đây...???-- Ngươi .....không nhớ...Hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của y thì cũng đã biết là y không nhớ... cũng tốt-- Ngụy Anh... ta...-- Hàm Quang Quân... ta hi vọng ngươi sau này đừng bao giờ uống say rồi đến đây làm phiền đến ta...ngươi đi được rồi...

A Uyển đang chờ ngươi

Làm phiền... ta làm phiền đến ngươi sao... ngươi chán ghét ta đến vậy sao...nhưng ta lại không thể chán ghét ngươiTừng lời hắn nói như đâm một nhát dao vào trái tim y... y đau đớn... nhưng y không muốn làm hắn khó xử nữa...

-- Thật xin lỗi...Y nói với hắn 3 từ rồi đứng lên bước đi không dám nhìn hắn... y cứ vậy mà đi ra ngoài đã nhìn thấy Ôn Tình đứng ở đó... y cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của mình--Ôn cô nương... ta xin phép mang A Uyển điY vươn đôi tay ôm lấy A Uyển rồi triệu hồi Tị Trần ngự kiếm bay đi không quay đầu lại... y đau nhưng y không trách hắn

Cô nhìn y rời khỏi rồi tiến vào trong động-- Ngụy Vô Tiện... ngươi có cần phải quá đáng như vậy không...???-- Như thế nào là quá đáng..

Ôn Tình... thà là ta dứt khoát... ngươi hiểu không..--Ngụy Vô Tiện... ngươi cứ cố chấp như vậy...

đến một lúc nào đó ngươi sẽ phải hối hậnCô nói xong với hắn thì cũng bước ra ngoài... bỏ lại hắn với mớ suy nghĩ ngỗn ngang--Hối hận... hahaha... phải... ta rất hối hận... nếu như ta còn con đường khác để đi... ta nhất định sẽ không cự tuyệt y... ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.. nhưng số trời đã định... ta không thể quay đầu... có duyên nhưng không phận... chỉ là bèo nước gặp nhau
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 4


-- Hàm...

Hàm Quang Quân....-- A Nguyện có chuyện gì sao...???-- Người không vui phải không...??

Là là Tiện ca ca mắng người nên người không vui...

-- Ta không sao.... không trách hắn... là ta sai...-- Nhưng mà...-- A Nguyện... ngủ đi... ta đưa ngươi trở về-- Vâng...!!!!Kể từ ngày đó... y cũng không bước chân vào Loạn Táng Cương... mỗi khi y đưa A Uyển đến cũng chỉ đứng dưới chân núi đợi Ôn Tình đến nhận lấy A Uyển rồi rời đi... cứ như vậy hết tháng này qua tháng khác... y chưa từng gặp lại hắn... cho đến một ngày y đưa A Uyển đến...-- Hàm Quang Quân....

Ôn Tình hành lễ với y-- Ôn cô nương...

Ngụy Anh có không nhận được bái thiếp dự lễ trăng tròn của Kim Lăng....???-- Hầy...

đừng nói đến hắn... từ ngày nhận được bái thiếp....

3 ngày nay hắn không ra khỏi động...

ăn uống cũng qua loa lấy lệ... cắm đầu vào làm lễ vật cho con của Giang cô nươngY nghe cô nói hắn không ăn uống điều độ thì không vui... thậm chí là lo lắng-- Ôn cô nương... ta... có thể lên đó không...???Cô nghe y nói thì hơi ngạc nhiên... vì vốn dĩ gần cả năm nay y không bước chân vào Loạn Táng Cương... cô cũng biết lí do... nhưng hôm nay y lại muốn vào... cô cũng đã hiểu là tại sao... còn không phải vì cái tên đó sao... haiza-- Tất nhiên là được...

-- Ngụy Anh vẫn luôn trong động không ra sao.... nếu thấy ta hắn nhưng có không vui...???-- Người không cần phải lo... hắn mấy hôm nay không có ra khỏi động... cơm cũng là A Ninh đem vào cho hắn... với lại... mà thôi...

đi lên điVốn dĩ là cô muốn nói y có lên hắn cũng sẽ rất vui... chỉ là cô không dám nói... cô cũng không thể thay hắn nói nhiều được nên đành thôi-- Ôn cô nương lên trước... một lát ta quay lạiY nói xong thì đã quay người rời đi... cô thì vừa đi vừa nói chuyện với A Uyển .. lên tới nơi cô giao A Uyển cho hắn rồi cũng đi làm việc khác

Hắn thấy A Uyển tới thì cũng rất vui.... mỗi lần A Uyển tới hắn đều hỏi về y... chỉ là không cho A Uyển nói lại với y nên y không hề hay biết-- A Uyển... nhớ không nhớ Tiện ca ca hả...???-- Tất nhiên là nhớ...

Hàm Quang Quân cũng rất nhớ Tiện ca ca-- Aaaaa....

đệ làm sao biết y nhớ ta hả... ai dạy đệ nói những câu đó hả...???-- Tất nhiên là đệ biết-- A Uyển... làm sao đệ biết được hả...??-- Tiện ca ca không biết... mỗi ngày người luôn ra sau núi nhìn thỏ con.. còn đàn một điệu nhạc rất giống Tiện ca ca hay thổi... thỏ chẳng phải là Tiện ca ca tặng người hay sao...???Lam Trạm ơi Lam Trạm đã qua lâu như vậy ngươi vẫn là cái dạng đó sao...???

Tại sao lại không buông tay... ta không xứng để ngươi phải dày vò mình... tại sao ngươi không hiểu... ta đã tuyệt tình như vậy ngươi vẫn cứ yêu ta sao... ngươi muốn ta phải làm sao đây...???Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện cũng quên mất thời gian...

đến khi Ôn Tình đem cơm vào hắn mới biết đã tới giờ cơm... nhưng mà nhìn mâm cơm cô đem vào hắn thấy lạ... nhưng lạ chỗ nào hắn cũng không nghĩ ra...

đến khi cô đặt mâm cơm trước mặt hắn... hắn mới bất ngờ-- Tình tỷ... hôm nay ngươi đào đâu ra nhiều tiền mà chiêu đãi ta vậy...??-- Ngươi có thì ăn đi... hỏi nhiều-- Ha ha...

được được ta hỏi nhiều...

ăn thôi A Uyển-- Vâng...

Tình cô cô không ăn sao...???-- A Uyển ngoan... ta đã ăn rồi...

A Uyển và Tiện ca ca ăn đi-- Tình tỷ... hôm nay ai nấu... ngon hơn mọi ngày rất nhiều nha...??-- Tiện ca ca... mùi vị này rất giống Hàm Quang Quân làm nha-- Cái... cái... cái gì....???

A Uyển đệ không gạt ta đi..???-- Không có... rất giống... người luôn tự tay nấu cho đệ...

đệ không nhận sai--Tình tỷ... y đến đây sao...???-- Ừ...

đi rồi... sợ ngươi không vui nên đi rồiHắn lắc đầu cười khổ... cũng không nghĩ.. y lại nấu ăn ngon như vậy... lại đi rồi... haiza

Ôn Tình nói xong thì cũng đi rồi... hắn chỉ im lặng ăn hết mâm cơm mà không nói thêm lời nào... hắn thật sự không biết phải làm sao... vui có buồn có thất vọng cũng cóCho đến khi màn đêm buông xuống... y đã đem A Uyển trở về... hắn mới đi tìm Ôn Tình

Còn cô thấy hắn thì rất ngạc nhiên.. không nghĩ hắn lại đi tìm mình-- Tình tỷ... nói chuyện được không...???-- Chuyện gì...???-- Ta... ta có nên... có nên nói ra lòng mình với y không...???-- Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả...???-- Ta không biết... ta rất sợ... ta hiện tại không xứng với y-- Ngụy Vô Tiện... trong tình yêu... không có xứng hay là không xứng... chỉ có yêu hay là không yêu... với cả... ngươi cũng không làm điều gì sai... là ta liên lụy ngươi... hại ngươi phải bị mọi người kêu đánh kêu giết... thật xin lỗi-- Tình tỷ... là ngươi có ơn với ta... là ta trả ơn mà thôi... hơn nữa... các ngươi chưa từng vấy máu người... ta không hối hận khi cứu ngươi-- Ngụy Vô Tiện... cám ơn ngươi... ta chỉ muốn nói với ngươi là... cuộc đời này không phải luôn theo ý mình... hãy thuận theo tự nhiên... hãy chấp nhận hiện thực... con người Hàm Quang Quân rất tốt... ngươi cũng thấy qua bao lần ngươi cự tuyệt... y vẫn luôn âm thầm quan tâm ngươi... cho nên đừng trốn tránh nữa... hãy dũng cảm nói với y lòng của ngươi...

đừng tổn thương y cũng như tổn thương chính mình nữa-- Hì hì... có lẽ... ta có lỗi với y... ngươi nói đúng... ta sẽ nói thật lòng mình... không tổn thương y nữa...

đến lễ trăng tròn của Kim Lăng chắc sẽ gặp được y... ta sẽ nói cho y biết...

Tình tỷ... cám ơn ngươi... ta về động đâyCô nâng mắt dõi theo hắn mỉm cười nhẹ... cuối cùng cũng thông suốt rồi...haiza
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 5


Hôm nay nơi xa hoa nhộn nhịp ở Kim Lân Đài-- Tông chủ...-- Thế nào... hắn có đi tìm tên họ Ngụy kia...-- Tông chủ... người yên tâm... mặc dù hắn hay lên Loạn Táng Cương nhưng chẳng bao giờ gặp tên đó... người không cần khẩn trương-- Hừ...

đề phòng vẫn tốt hơn... phải theo dõi hắn... nếu hắn muốn đến đây phải tìm cách ngăn cản biết chưa-- Đã biết...Hôm nay Lam Vong Cơ lại không có ý định đến Kim Lân Đài... y chỉ là đi dạo ở Di Lăng... lòng vòng giúp đở người dân trong thôn nghèo... vốn dĩ việc này đã qua quen thuộc với y... còn về lí do y không đi Kim Lân Đài vì y sợ hắn sẽ không vui... nên không đi nữa

Đang lang thang đi dạo chợt y nhận được một con bướm giấy truyền tinLam Trạm ta có chuyện cần nói với ngươi... ngươi nhất định phải đếnKinh hỉ cùng kinh ngạc....Ngụy Anh muốn gặp ta... vừa vui vừa sợ... vì y không biết Ngụy Anh muốn nói gì với mình... nhưng trong lời nhắn cũng không có gì là thể hiện sự khó chịu... y tự nhũ với bản thân... nếu như hắn đã chịu gặp y thì cũng tốt hơn một chút rồi... chỉ là không biết hắn sẽ nói gì... là thẳng thừng cự tuyệt hay là.... thật sự y không giám nghĩ... nhưng vẫn xoay người ngự kiếm đến Kim Lân ĐàiĐang ngự kiếm đi thì y chợt phát hiện khu vực gần ngọn núi hoang của Lan Lăng oán khí rất lớn... với tính cách của y thì không thể nào ngó lơ được...y vội vàng đáp xuống...lần theo oán khí... nhưng giống như bị lạc vào mê trận không có đường raLoay hoay tìm cách trở ra cũng đã nữa ngày... y cảm thấy rất lạ... vì mê trận ở đây chỉ để giữ chân y... không có vấn đề gì khác... nhưng không có thời gian để y nghĩ nhiều... y ngự kiếm hướng đến Kim Lân Đài Ngụy Anh đang đợi yNhưng nào có ai đợi y...

đến nơi thì chỉ toàn là tiếng hô đánh hô giết Di Lăng Lão Tổ... y bàng hoàn vội vàng ngự kiếm về Loạn Táng CươngGiờ thì y không cần biết hắn có vui hay không khi gặp y... y chỉ biết y cần tìm hắn...

đến nơi y vội vàng lao vào Phục Ma Động tất cả mọi người đều ở đó... còn Ngụy Anh của y thì lại hôn mê bất tỉnh-- Ôn cô nương...

Ngụy Anh...-- Hàm Quang Quân.. không cần lo... ta chỉ là cho hắn ngủ mê mà thôi-- Đã có chuyện gì xảy ra...-- Người không biết sao...???-- Không.. lúc ta đến Kim Lân Đài chỉ thấy mọi người đòi giết hắn... nên vội đến đây...-- Là Ôn Ninh mất khống chế giết chết Kim công tử.. nó đi với Ngụy Vô Tiện đến Cùng Kỳ Đạo thì bị Kim Tử Huân chặn giết vì nghĩ hắn đã hạ Thiên Sang Bách Khổng chú lên người mình...sau đó thì Kim công tử đến...mọi chuyện diễn ra quá nhanh...

A Ninh chỉ kịp đem hắn về đây-- Có vấn đề...-- Hàm Quang Quân... người nhận ra khác thường sao...???-- Có người cố ý giữ chân ta...

Ôn cô nương.. hãy giữ hắn đừng để hắn ra ngoài... ta phải điều tra chuyện này-- Lam...

Lam nhị công tử.. ta... ta lúc đó... nghe được mệnh lệnh từ 2 nơi... nên ...nên mới-- Mọi người tìm địa phương trốn đi-- Hàm Quang Quân... người muốn làm gì...??-- Chuyện này không đơn giản... mọi người nên tránh đi--Ta sẽ mang hắn tránh đi... người cũng đừng nhúng tay vào chuyện này... nếu bọn chúng đã tìm cách giữ chân người thì có lẽ đã nghi ngờ giữa hai người có vấn đề... vậy nên Hàm Quang Quân không nên vào cuộcY cũng không trả lời cô... chỉ im lặng nhìn hắn dặn dò thêm vài câu y vội vàng xoay người rời điTrở về Kim Lân Đài y vội vàng đi tìm Lam Hi Thần-- Huynh Trưởng... có thể nói chuyện sao...???-- Vong Cơ... ta biết đệ lo lắng cho hắn... nhưng không được hành động thiếu suy nghĩY không trả lời bước vào trong phòng bày ra kết giới cách âm... y đem tất cả mọi chuyện ra kể với Lam Hi Thần.. hai người quyết định âm thầm điều traChỉ là không ngờ tỷ đệ Ôn Tình lại đến lĩnh tội... họ bị nhốt vào trong địa lao...

3 ngày sau sẽ chờ xử lí trước công chúngTất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh... y chỉ biết bây giờ cần phải cứu bọn họ ra... nếu không mọi chuyện sẽ không thể cứu vãnThời gian trôi qua rất nhanh hôm nay cũng đến ngày xử tội...Nhận được sự trợ giúp của Kim Quang Dao... y đã lẻn vào trong địa lao-- Ôn cô nương...

ôn công tử...-- Hàm Quang Quân... sao người vào đây đượcY không có thời gian giải thích với cô chỉ đưa cho cô một bộ y phục bảo cô thay ra.. y và Ôn Ninh đi ra ngoài... y đã dặn dò Ôn Ninh những điều cần thiết cho kế hoạch-- Ôn cô nương mau theo ta-- Không được...

A Ninh phải làm sao... còn nữa người cứu ta nếu bọn chúng biết được thì mọi chuyện sẽ rất tệ-- Tỷ... tỷ đệ sẽ không sao... mau... mau đi theo huynh ấy... mọi người cần tỷ chăm sóc...

-- A Ninh....-- Tỷ tỷ...

đệ.... không còn là người sống nữa...

để đệ ra đi sẽ không có ai công kích Ngụy công tử nữa...

đệ muốn thấy tỷ bình an-- Ta sẽ tìm cách đưa ngươi đi...

Ôn cô nương nơi này không an toàn... nhanh đi thôiSau khi hai tỷ đệ khuyên nhũ đủ điều thì Ôn Tình cũng quyết định rời đi

Nhưng khi y đưa cô về đến nơi thì lại nhận được tin hắn đã đi

Y và cô nhanh chóng trở lại Loạn Táng Cương tìm hắn nhưng không có

Y dặn dò cô ở đó đợi rồi ngự kiếm rời đi
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 6


Lam Vong Cơ một đường ngự kiếm đến Kim Lân Đài tìm Ngụy Vô Tiện nhưng không gặp được

Đang chuẩn bị xoay người rời đi thì lại thấy Giang Yếm Ly từ bên trong lao ra ngoài y vội vàng đuổi theo--Giang cô nương...

Nhưng có thấy Ngụy Anh...???-- Lam nhị công tử...

A Tiện A Tiện ở Bất Dạ Thiên...

đệ ấy đang bị vây bắt... ta phải gặp đệ ấy--Giang cô nương... ta sẽ đi cứu hắn... ngươi không nên đi ... nhưng có thể tiến đến Loạn Táng Cương ta sẽ đem Ngụy Anh trở về...???-- Ngươi... ngươi nói thật sao...???-- Ân...

Giang cô nương cái chết của Kim công tử có rất nhiều nghi vấn... người nên mang theo nhi tử rời đi-- Được...

đa tạ Lam nhị công tử... ta sẽ nghe ngươi-- Giang cô nương nhanh đi...

đừng cho kẻ khác biết...

ở đó Ôn Tình sẽ che chở người...

--Ôn Tình...

Ôn Tình chẳng phải đã bị Quỷ Tướng Quân mất khống chế giết chết rồi sao...???-- Ta không có nhiều thời gian giải thích... hiện tại người cần trốn đi... ta liền đi tìm Ngụy Anh-- ĐượcDứt lời Giang Yếm Ly âm thầm về Từ Đường mang theo Kim Lăng bí mật rời khỏi Kim Lân ĐàiLam Vong Cơ đuổi tới rồi Bất Dạ Thiên chỉ thấy một vùng trời biển máu... xa xa nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc y vội vàng lao đến

Ngụy Vô Tiện đang bị mọi người hô đánh hô giết....

đôi mắt mang theo huyết lệ... y đến gần hắn cũng chẳng nhận ra

Mắt thấy hung thi mất khống chế hướng đến tổn thương hắn y chỉ biết y cần bảo vệ hắn... ra sức chém giết hung thi không màng đến chính mình

Bôn ba mấy ngày không nghỉ ngơi tiêu hao linh lực hiện giờ linh lực không còn nhiều... y chỉ biết y phải đưa Ngụy Anh rời khỏiLợi dụng mọi người không chú ý... y một đường ngự kiếm mang hắn rời điTới rồi Loạn Táng Cương y cũng là nỏ mạnh hết đà... hai người cùng nhau ngã xuống...

Lúc hai người ngã xuống Giang Yếm Ly cũng vừa tiến đến... cô vội vàng lao tới đỡ lấy hai người...

Lam Vong Cơ gắn gượng mà nâng Ngụy Vô Tiện đứng lên...

3 người cùng nhau tiến vào Loạn Táng Cương đã có Ôn Tình chờ sẵn-- Ôn cô nương...

Ngụy Anh giao cho ngươi... xin lỗi ta không cứu được Ôn Ninh-- Hàm Quang Quân ngươi tiêu hao linh lực quá độ cần nghỉ ngơi..-- Lam nhị công tử đa tạ đã cứu mạng A Tiện-- Việc nên làm mà thôi...

Ôn cô nương mau đưa Ngụy Anh và Giang cô nương về nơi lẫn tránh nơi đây không nên ở nữa-- Hàm Quang Quân... ngươi muốn đi sao...???-- Ân... ta phải trở về-- Giang cô nương phiền chăm sóc Ngụy Vô Tiện.. ta có lời cần nói với Hàm Quang QuânDặn dò xong Giang Yếm Ly Ôn Tình một bước theo Lam Vong Cơ ra ngoài-- Hàm Quang Quân...

Ngụy Vô Tiện hắn có nói qua lời nói với ngươi...???-- Vẫn chưa... hắn muốn nói gì sao...??-- Vậy để ta nói... hắn không phải chán ghét ngươi như hắn vẫn nói... hi vọng sau này ngươi hãy quay lại đây cùng hắn nói rõ chân tình... hôm nay Ôn Tình ta thay toàn tộc đa tạ ơn cứu mạng của ngươi-- Không cần... không thẹn với tâm mà thôi.. phiền ngươi thay ta chăm sóc Ngụy Anh ta sẽ quay lại sauLam Vong Cơ nói chuyện xong với Ôn Tình thì cũng rời khỏi Loạn Táng Cương vừa xuống dưới núi thì gặp phải Lam Khải Nhân và Trưởng bối của Lam Gia-- Vong Cơ... ngươi giám che chở cho tên tà ma ngoại đạo-- Thúc phụ... mọi chuyện hiện tại có rất nhiều nghi vấn... nên suy xét-- Hừ... nghi vấn cũng không đến lượt ngươi che chở hắn... giao hắn ra để mọi người cùng nhau suy xét-- Thúc phụ.. tiên môn bách gia chẳng có ai lắng nghe Ngụy Anh nói... giao ra khác gì đẩy hắn vào chỗ chết-- Vậy ngươi cứu hắn khác gì ngươi tự đi tìm đường chết-- Thúc phụ... con không sợ người đời nói con như thế nào... nhưng hiện tại con cần thiết bảo vệ hắn...-- Ngươi là muốn hủy hoại đi thanh danh của mình-- Thúc phụ...

Vong Cơ tâm duyệt Ngụy Anh... thanh danh này con không cần cũng không nghĩ muốn-- Hoang Đường... vì một tên tà ma ngoại đạo mà ngươi giám nơi chuyện như vậy với ta-- Mong người suy xét... con sẽ tự trở về lãnh phạt...--Ngươi nên giao Ngụy Anh ra...

-- Không được...

Thúc phụ người muốn con giao ra hắn... là không thể-- Hi Thần... bắt nó mang về-- Thúc phụ... khả năng Ngụy công tử là bị hãm hại... người nên thành toàn cho Vong Cơ-- Đến cả ngươi cũng như vậy...

được... ngươi không làm để ta làm--Không cần... con tự trở về... người không được hại đến Ngụy Anh...

Xin thúc phụ và các trưởng bối hãy trở về

-- Ngươi... ngươi muốn học theo Phụ thân ngươi...-- Xin thúc phụ trở vềLam Khải Nhân biết không thể nói được y hậm hực bỏ đi...

đợi tất cả mọi người đi xa.. y trở lại xem tình hình kết giới đảm bảo không ai có thể đi vào mới yên tâm rời đi
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 7


Sau khi rời khỏi Loạn Táng Cương Lam Vong Cơ một đường ngự kiếm về Vân Thâm

Đến nơi y lặng lẽ hướng từ đường mà đi

Lam Khai Nhân và các trưởng bối đã có mặt ở đó

Lam Hi Thần nghe tin y trở về cũng vội vàng tiến đến... chỉ thấy bên trong đệ đệ mình thẳng tắp bóng lưng quỳ gốiLam Khải Nhân mặt đầy phẫn nộ quát-- Lam Vong Cơ ngươi nhưng hối cải-- Vong Cơ bất hối-- Ngươi... ngươi vì một kẻ giết người không ghê tay mà chống đối ta-- Thúc phụ... chuyện chưa điều tra rõ không thể phán tội Ngụy Anh-- Như thế nào là chưa điều tra rõ... mạng người ở Bất Dạ Thiên ai nói lên công lí-- Con tin tưởng Ngụy Anh-- Đủ rồi... ngươi vì hắn mà quên đi gia quy.... lãnh phạt đi... liền 10 giới tiênLam Hi Thần một bên nghe phải thụ giới tiên tâm thần không yên vội vàng nói--Thúc phụ...

Vong Cơ nói không phải không có lí... việc này xác thật có điều mờ ám... vọng thúc phụ điều tra rõ ràng hãy xử phạt-- Hi Thần... con cũng biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở Bất Dạ Thiên... cho dù Ngụy Vô Tiện không phải cố ý giết Kim Tử Hiên nhưng mạng người ở Bất Dạ Thiên là bởi vì hắn-- Thúc phụ...-- Huynh trưởng... không cần...

đệ nguyện ý lãnh phạt.... chỉ hi vọng mọi người tha cho hắn một con đường sống-- Ngươi... ngươi tới bây giờ vẫn muốn bảo vệ hắn-- Tâm đã quyết... con nguyện lãnh phạt... không có nghĩa con sẽ để mọi người thương tổn đến hắn-- Đánh...

đánh cho ta... ngươi quả nhiên không biết hối cải... phạt xong tới đá quy huấn quỳ gối cho ta... cấm túc 1 năm không được bước chân ra khỏi Vân Thâm-- Thúc phụ... xin người nghĩ lại-- Huynh trưởng...

đệ không sao... bắt đầu điTừng đạo từng đạo giới tiên quất lên người y... y không hề cảm thấy đau... y chỉ biết đây là y muốn bảo vệ người y tâm niệm... y vẫn còn nhớ lời nói của Ôn Tình y tự cho mình một tia hi vọngLam Hi Thần một bên đau lòng đệ đệ mà không thể làm gì

Phạt xong giới tiên y lặng lẽ lê thân trọng thương đi quỳ gối diện bích

Lam Hi Thần nhìn bóng lưng của y một trận chua xót... biết không thể khuyên được gì chỉ lặng lẽ rời đi

Hôm nay phá lệ tuyết rơi nhiều...

Lam Vong Cơ một thân vết thước phơi mình trong tuyết trắng... mặc dừ Lam Hi Thần khuyên như thế nào cũng không đứng lên vẫn kiên cường đứng ở đó

Nghĩ tới ngày thường đệ đệ rất thân cận A Nguyện bèn đi tìm thử vận may một lầnLam Vong Cơ nhìn thấy thân hình bé nhỏ đang tiến đến bên cạnh mình tâm khẽ động...

đứa nhỏ này là niềm vui duy nhất của y khi ở Vân Thâm-- Hàm Quang Quân theo A Nguyện về được không...???-- Ta không sao... trở về đi-- A Nguyện ở đây bồi người-- Nghe lời... trở vềA Nguyện dương đôi mắt nhìn y... mắt thấy sau lưng y toàn là máu tràn đầy sợ hãi... thấy sắc mặt Lam Vong Cơ cũng không giống thường ngày mà tái nhợt--Hàm Quang Quân người bị thương... về cũng A Nguyện được khôngMắt thấy đứa nhỏ lo lắng y cũng xao động... phần vì tuyết quá lớn đứa nhỏ đã lạnh đến co rúm... y cũng không đành lòng bèn đứng lên

Một trận trời đất quay cuồng y ngã xuống trước đôi mắt A Nguyện-- Hàm Quang Quân...

Hàm Quang QuânA Nguyện cứ lay mãi y vẫn không phản ứng...

Lam Hi Thần nghe được tiếng la thất thanh của A Nguyện cũng vội vàng lao ra chỉ thấy đệ đệ mà y thương yêu đã hôn mê bất tỉnh

A Nguyện một bên đã là khóc đến phát runLam Hi Thần vội vàng cõng y về Tĩnh Thất... y nóng đến lợi hại

Vì thụ giới tiên không được chữa trị còn nhiễm lạnh quá lâu y hôn mê suốt 10 ngày vẫn không tỉnhA Nguyện ngày ngày vẫn luôn bên cạnh y... thấy y không tỉnh vẫn luôn một mực lo lắng trừ khi đi nghe học thì không giám rời y dù là một bước-- Hi Thần...

Vong Cơ vẫn chưa tỉnh sao...???-- Vẫn chưa...-- Đứa nhỏ này đúng là cố chấp... vẫn là đi rồi con đường Phụ Thân khi xưa... con ở lại chiếu cố nó... hôm nay tiên môn bách gia sẽ đi thảo phạt... con phải canh giữ Vong Cơ-- Thúc phụ... chuyện vẫn chưa rõ ràng... làm sao lại thảo phạt-- Tiên môn bách gia đã đồng lồng một mình ta ý kiến cũng bằng không-- Ta phải đi...

A Nguyện chắc cũng hết giờ học rồi... ngươi cùng thằng bé chiếu cố hảo Vong Cơ-- Vâng...Lam Khải Nhân vừa đi thì A Nguyện cũng vừa tới--Trạch Vu Quân..-- A Nguyện... chăm sóc Vong Cơ... ta đi sắc thuốc cho đệ ấy được không...???-- Vâng...!!!A Nguyện một bên bày ra giấy mực để ôn bài một bên ngó nhìn Lam Vong Cơ

Đột nhiên phát hiện y mở mắt-- Hàm Quang Quân người tỉnh rồi... con đi tìm Trạch Vu Quân-- A Nguyện... không được-- Tại sao ạ... người ngủ nhiều ngày như vậy Trạch Vu Quân rất lo lắng-- A Nguyện nghe ta nói... ta phải đi cứu Tiện ca ca...

đệ không được nói với Trạch Vu Quân hiểu không...

ở đây đợi ta trở về được không...???-- A Nguyện hiểu...

A Nguyện sẽ ở đây đợi người về...-- Ngoan...Y nói xong thì vội vàng ngự kiếm rời đi... vốn dĩ từ lúc hai người kia nói chuyện y đã tỉnh cho nên nghe hết toàn bộ

Lúc Lam Hi Thần sắc xong thuốc tiến vào Tĩnh Thất chỉ thấy A Nguyện ngồi đó... nhìn lại bên giường đệ đệ mình đã không thấy

Chén thuốc trên tay rơi xuống đất vỡ tan

A Nguyện cũng bị giật mình theo--A Nguyện Vong Cơ...

Vong Cơ đâu rồiA Nguyện bị bộ dáng thất thố của y dọa sợ không nói nên lời... mãi một lúc lâu sau mới dám lên tiếng-- Hàm Quang Quân nói phải đi cứu Tiện ca ca-- Cái gì...???Y như ngồi trên đống lửa đến đó khác nào đi vào chỗ chết... không hỏi thêm gì y chỉ cấp tốc ngự kiếm rời đi
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 8


Lam Vong Cơ tới rồi Loạn Táng Cương nhưng là trực tiếp đáp xuống Phục Ma Động không có đi hướng dưới núi lên

Chính Lam Khải Nhân và toàn bộ môn sinh lưu lại dưới chân núi cho nên không phát hiệnNgay khi Lam Vong Cơ đáp xuống thì Ngụy Vô Tiện đang ở trạng thái hủy phù

Mắt thấy từng đợi từng đợi hung thi hướng Ngụy Vô Tiện đi tới... y không suy nghĩ nhiều trực tiếp lao vào Ngụy Vô Tiện

Giây phút này Ngụy Vô Tiện nội tâm lộp độp... hắn không muốn y gặp nguy hiểm

Nhưng là lúc Lam Vong Cơ lao vào cũng là từng đợi oán khí xâm nhập vào người y

Từng trận đau đớn len lỏi trong cơ thể

Ngụy Vô Tiện hiện tại như muốn điên rồi-- Lam Trạm... ngươi ngốc sao... ngươi đến đây làm gì....???Vốn dĩ Lam Trạm cứu hắn... cứu cả Ôn Tình... còn có Sư Tỷ... hắn rất muốn tìm gặp y... chỉ là không thể... tới rồi hôm nay bị thảo phạt hắn cũng biết là hắn hết cơ hội... chỉ là hiện giờ y đang ở trước mặt hắn... hắn lại không muốn... hắn sợ y sẽ xảy ra chuyệnVốn dĩ phạt giới tiện cộng với nhiễm phong hàn sức khỏe y đã rất yếu... vết thương vì vận động mà nứt toạt ra máu thấm ra cả y phục... còn thêm oán khí nhập thể y hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt nhìn hắnMắt thấy y ngã xuống khi... hắn cơ hồ là suy sụp hoàn toàn... hắn ôm lấy y... chỉ thấy phía sau y toàn là máu... kinh hãi cùng đau lòng-- Lam Trạm... ngươi làm sao lại bị thươngGiờ khắc này y chẳng còn khí lực... chỉ là cố gắng trả lời hắn-- Ta.... không.... sao-- Như thế nào là không sao...

Lam Trạm ngươi đúng là đồ ngốc... ngươi có biết tình hình hiện tại...

-- Ngụy....

Anh.... ngươi.... ngươi.... có.... hay....không....có....thể.....yêu.....taY dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà hỏi hắn... chỉ là y không kịp nghe hắn trả lời đã rơi vào hôn mêHắn hiện tại như điên rồi-- Ta yêu ngươi... ta yêu ngươi... ngươi mở mắt ra nghe ta nói... ta từ lâu đã yêu ngươi... ngươi có nghe hay không Lam Trạm...Chỉ là chẳng qua đến khi hắn nói ra lòng mình đã chẳng có người nghe--Chung quy... ta vẫn không kịp nói tiếng yêu ngươi....Ôm y trong lòng hắn hiện tại là ngớ ngẫn... hắn hối hận...

Riêng Giang Vãn Ngâm chứng kiến này một màn đã là vô ngữ...hắn không nghĩ Lam Vong Cơ cư nhiên xuất hiện... hắn không nghĩ cư nhiên hai người này lại là như vậy yêu nhau... hắn trơ mắt nhìn này đó từng đám hung thi bao vây lấy hai người

Cho đến khi một tiếng nỗ lớn vang lên hắn mới kịp hoàn hồn

Trước mắt hắn hết thảy chỉ dư lại Trần Tình cùng Tị Trần nằm trên mặt đấtMà ngay lúc này Lam Hi Thần cũng tới rồi Loạn Táng Cương

Lam Khải Nhân nhìn thấy Lam Hi Thần thì bất an không thôi-- Thúc phụ... có không nhìn thấy Vong Cơ-- Ngươi nói cái gì...

Vong Cơ không phải ở Vân Thâm sao...???-- Vong Cơ.... thúc phụ...

Vong Cơ... cứu Vong CơGiờ khắc này Lam Hi Thần lệ rơi đầy mặt... không màn đến Lam Khải Nhân y trực tiếp xông lên Loạn Táng Cương

Mắt thấy hết thấy Lam Khải Nhân cũng không thể nào bình tĩnh cũng vội đuổi theo phía sau

Chỉ là đi được nữa đường đã thấy Giang Vãn Ngâm dẫn tiên môn bách gia đi xuốngGiang Vãn Ngâm thấy hai người lao lên thì cũng đã hiểu... hắn không lên tiếng.... tiên môn bách gia là càng hả hê bộ dáng

Lam Hi Thần nhìn thấy Tị Trần trong tay hắn... y như điên rồi-- Giang tông chủ... vì cái gì cầm kiếm của Vong Cơ...

Vong Cơ ở đâu-- Lam Tiên Sinh...

Lam Tông Chủ...

Hàm Quang Quân lúc Ngụy Vô Tiện hủy phù... y đột nhiên xuất hiện... hết thảy ta không biết chuyện gì xảy ra...

đến khi hổ phù phát nổ ta mới hoàn hồn....nhưng chỉ còn lại Tị Trần cùng Trần Tình-- Ngươi nói cái gì...

Vong Cơ sao có thể... sao có thể... thúc phụ...

Vong Cơ....Lam Khải Nhân cũng hóa đá dường như...mặc kệ Lam Hi Thần điên loạn ông đã chẳng còn nghe được bất cứ cái gì....trực tiếp ngất xỉuMắt thấy này một màn tiên môn bách gia kẽ hối tiếc kẽ vui thầm-- Lam Tông Chủ.... xin bớt đau buồn...

Tiên Sinh còn cần ngươi chiếu cố...Giang Vãn Ngâm đặt Tị Trần lên tay y rồi cùng tiên môn bách gia cất bước rời đi

Môn sinh Lam gia mắt thấy mọi người đều xuống chỉ duy Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần là không thấy đã biết có chuyện chẳng lành

Giang Vãn Ngâm đối với họ nói lại tất cả .....mọi người đều là không nói nên lời...tất cả đều lao lên Loạn Táng Cương chỉ thấy Lam Khải Nhân một bên ngất xỉu một bên ngây ngốc nắm trong tay Tị Trần Lam Hi Thần

Tất cả mọi người giờ phút này chỉ là một mãnh tang thương
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 9


Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần sau khi được môn sinh đưa về Vân Thâm

Thì cũng đã như người mất hồn dường như

Chỉ có các trưởng bối ra mặt chủ trì toàn bộ Vân Thâm bao trùm bởi màu trắng tang thương

A Nguyện từ khi Lam Vong Cơ bệnh cho tới nay cũng không có ai săn sóc

Thằng bé thấy Lam Hi Thần đã trở về nhưng không thấy Lam Vong Cơ cũng bắt đầu khóc lóc đòi yLam Hi Thần nhìn thằng bé thì càng thêm đau lòng

Tự hứa với bản thân sẽ thay đệ đệ chăm sóc thằng bé thật tốtTỉnh táo lại Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân cũng lo chu toàn tang lễChỉ là thời gian trôi qua y cũng quên mất A Nguyện

Đến tận màn đêm buông xuống y mới vội vã đi tìm

Tìm khắp nơi không có.... y thoáng nhớ ra A Nguyện thường xuyên ở Tĩnh Thất với Lam Vong Cơ

Như dự đoán thằng bé ngủ gục bên án thư trong Tĩnh Thất

Y nhẹ nhàng bước tới vỗ lưng thằng bé-- A Nguyện.... về Hàn Thất với ta được không....???-- Không... con phải đợi Hàm Quang Quân-- A Nguyện...

Vong Cơ sẽ không về-- Không...

Người đã nói sẽ đem Tiện ca ca trở về... người đã nói với con người sẽ vềThằng bé vừa nói vừa khóc... y cũng không khá hơn... một lớn một nhỏ ôm nhau mà khóc...

A Nguyện khóc một hồi thì cũng ngủ thiếp đi

Lam Hi Thần bế thằng bé về Hàn Thất Qua hôm sau Lam Hi Thần mang theo cổ cầm và A Nguyện đi lên Loạn Táng Cương-- Trạch Vu Quân... người muốn đi đâu-- Ta đưa con đi tìm Vong Cơ--Thật sao... có thể tìm được Hàm Quang Quân sao...???-- Ta không biếtY cũng hi vọng y sẽ tìm được... chỉ là y sợ hi vọng rồi lại thất vọngVề phía Ôn Tình và Giang Yếm Ly ở sâu trong động lòng như lửa đốt--Tình cô nương... sao A tiện còn chưa trở về...

đã 3 ngày rồi-- Giang cô nương... ta không biết... ngươi ở đây đợi ta lên Loạn Táng Cương tìm xem-- Không được... ta cũng muốn đi-- Nhưng hiện tại tình thế nguy hiểm-- Tình cô nương...

A Tiện là ta sư đệ... ta phải tìm nó-- Thôi được... ngươi giao thằng bé cho Bà Bà trông giúp... ta với ngươi cùng điHai người cùng nhau lựa chọn con đường tránh người mà đi... tới rồi Loạn Táng Cương... hai người chỉ nhìn thấy một mảnh hoang tàn đỗ nát.... bước vội bước chân về hướng Phục Ma Động lại nghe loáng thoáng tiếng đàn

Ôn Tình tuy không tinh thông cầm ngữ nhưng cô cũng biết Lam Gia chuyên về âm luật

Cô có một suy nghĩ là có khi nào là Lam Vong Cơ ở đó không chút do dự cô lôi kéo Giang Yếm Ly vào trong

Hai người vào trong nhìn được người kia thì ngạc nhiên.... vì không phải là Lam Vong Cơ mà lại là Lam Hi ThầnA Nguyện thấy Ôn Tình thì vội vàng reo lên-- Tình cô côLam Hi Thần nhìn thấy hai người thì chấn động không thôi vội thu lại cầm đứng dậy bước về phía hai người-- Hai người vẫn còn sốngÔn Tình nghe hỏi thì cũng bất ngờ... vì theo lí hỏi cô thì không có gì... nhưng Giang Yếm Ly là vì sao...???-- Lam Tông Chủ.... ta được Hàm Quang Quân cứu đi... còn Giang cô nương cũng là y mang đến đây-- Nhưng là...

Kim Tông Chủ thông báo với thiên hạ Giang cô nương bị Ngụy công tử giết hại-- Lam Tông Chủ....

A Tiện như thế nào có thể làm hại ta...

Kim Quang Thiện như thế nào lại nói như vậy--Ta không biết...

Vong Cơ lúc đó trọng thương hôn mê ta không có tham gia vây quét... chỉ nghe được Thúc phụ nói lại--Lam Tông chủ...

Hàm Quang Quân trọng thương như thế nào... còn có vì sao người tới đây...

Ngụy Vô Tiện đang ở đâu-- Đúng rồi Lam Tông Chủ A Tiện như thế nàoHai người hỏi y nhưng chỉ thấy y im lặng không đáp lời... trên mặt hiện lên tràng đầy bi thương

A Nguyện nghe nhắc đến Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện thì cũng nói theo-- Tình cô cô....

Trạch Vu Quân nói đưa con đến đây tìm Hàm Quang Quân... nhưng vẫn chưa tìm được-- A Uyển.... con nói gì... tại sao phải tới đây tìm Hàm Quang Quân...???-- Là... hôm đó Hàm Quang Quân tỉnh dậy nói với con phải đi cứu Tiện ca ca... nhưng tới hôm nay người vẫn chưa trở vềNói tới đây thì Ôn Tình cũng đủ hiểu... cô cũng bàng hoàng không thôi... cô biết Ngụy Vô Tiện đối với y mà nói là quan trọng như thế nào... cô cũng phần nào suy đoán ra được kết quả

Chỉ e là....-- Vong Cơ hôm đó đến đây...

đúng lúc Ngụy Công tử hủy phù... ta chỉ nghe Giang Tông Chủ kể lại... sau khi âm hổ phù phát nổ thì Vong Cơ và Ngụy công tử đã...

đã không cònLam Hi Thần sau một hồi trầm mặt thì cũng lên tiếng... chỉ là những giọt nước mắt cứ vô thức rơi xuống không thể nào kiềm lại.. y suy sụp ngồi thụp xuống nền đấtGiang Yếm Ly nghe xong thì cũng sốc đến không nói nên lời...

3 người khóc không thành tiếng... sau một hồi ổn định Lam Hi Thần mới tiếp lời-- Giang cô nương... cái chết của Kim công tử vốn dĩ có rất nhiều nghi vấn... giờ còn thêm chuyện Kim Tông Chủ giá họa cho Ngụy công tử giết hại ngươi... ta e là mọi chuyện không đơn giản như vậy...

-- Vì cái gì... vì cái gì phải hại A Tiện...

Kim Quang Thiện ta đã rất nghi ngờ lão từ lâu... chỉ là không ngờ lão lại đối phó A Tiện-- Ôn cô nương...

Vong Cơ cứu ngươi... ta tin nó có lí do của nó... hai người hiện tại tình thế không tốt không nên lưu lại nơi này... ta nhất định điều tra việc này rõ ràng... hai người nên đi đi...

Giang cô nương tạm thời không nên lộ diện-- Lam Tông Chủ.... thứ Ôn Tình nói nhiều... người biết Hàm Quang Quân đối với Ngụy Vô Tiện là ý gì sao...???-- Ta biết....

Vong Cơ từ nhỏ rất cố chấp... huống chi Ngụy công tử là người nó nhận định... nó lựa chọn ra đi cùng người nó yêu âu cũng là duyên số-- Hai người nói vậy là sao....???Giang Yếm Ly nghe hai người nói thì ngỡ ngàng không thôi... vốn dĩ cô không hề biết chuyện này... cô chỉ thấy Lam Vong Cơ thật là một người tốt... cô không nghĩ y lại giành tình cảm cho Ngụy Vô Tiện-- Giang cô nương... thật ra hơn một năm qua Hàm Quang Quân vẫn luôn ở phía sau Ngụy Vô Tiện âm thầm bảo vệ hắn... y cũng hổ trợ cho tộc người chúng ta rất nhiều... chỉ là Ngụy Vô Tiện hắn sợ liên lụy y nên hết lần này đến lần khác đối với y rất là cự tuyệt... chỉ là đến lúc hắn quyết định nói cho y hắn cũng yêu y thì... ta không biết hắn có kịp nói hay không...???-- Cho nên... cho nên hai đứa nó yêu nhau... ta là sư tỷ nhưng một chút cũng không biết...???-- Giang cô nương không nên tự trách... là Ngụy Vô Tiện cố ý che giấu... ngươi không biết là chuyện đương nhiên... sống không thể ở bên nhau... chết đi ở cạnh nhau cũng là một kết thúc tốt...có lẽ bọn họ sẽ thật hạnh phúc-- Hai người nên rời đi...

đừng bao giờ quay lại đây... nơi này bây giờ đã không còn an toàn... ta đưa hai người đi... sau này còn cần hai người hỗ trợ ta điều traThế là Lam Hi Thần đưa hai người về nơi ẩn nấp... cùng nhau bàn bạc ra hướng giải quyết...

âm thầm điều tra rõ ngọn nguồn tất cả mọi việc
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 10


-- Ngụy Anh thật xin lỗi... từ giờ ta sẽ không làm phiền ngươi nữa... thật xin lỗi vì đã khiến ngươi không vui... thật xin lỗi vì đã xen vào cuộc sống của ngươi.... tạm biệt-- Không....

Lam Trạm... ngươi nghe ta nói...

Lam Trạm ngươi đừng đi...-- Lam Trạm...

Lam Trạm.... k...h...ô....n...gHắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng... ngơ ngác nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh mình... còn đang thất thần thì nghe được một nói ôn nhu vang lên-- A Anh... con tỉnh rồi... con thấy thế nào...???Trước mặt hắn là một vị phu nhân hoàn toàn xa lạ... nhìn qua cũng biết rất là cao quý... nhìn qua giống như 50 tuổi hơn nhưng thập phần xinh đẹp-- Người là....-- Ta là sư tổ của con-- Sư... sư tổ... người là Bảo Sơn Tán Nhân-- Đúng vậy... con có chỗ nào không khỏe không...???-- Người có thấy Lam Trạm... y đang ở đâu...

Lam Trạm ở đâu...???Hắn bây giờ trong đầu chỉ có y... giấc mơ vừa rồi làm hắn lo sợ không thôi-- Con nói thằng bé người Lam gia sao...???

Thằng bé bị thương khá nặng vẫn chưa tỉnh-- Con muốn gặp y... cho con gặp y-- Được rồi... theo taHai người sóng vai mà đi qua một tiểu viện... quang cảnh ở đây sương mù lượn lờ khiến cho hắn có cảm giác giống như đang ở Vân Thâm....

Phía xa hiện lên trước mặt hắn một căn phòng nho nhỏ xung quanh rất nhiều hoa mẫu đơn.. cộng với sương mù... thật giống chốn thần tiên

Bà đưa hắn tới nơi thì nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào

Trước mắt hắn là một thân hình mà hắn tâm tâm niệm niệm... chỉ có điều nhìn y hiện giờ chẳng có tí sức sống nào... tim hắn nhói đau như có ai cào xé-- Sư tổ... tại sao y lại không có tí sức sống nào như vậy... người hãy cứu y...-- A Anh.... thằng bé bị thương rất nặng... nó chịu giới tiên... còn là nhiễm phong hàn chưa khỏi... lại bị oán khí nhập thể cho nên mới khó điều trị-- Giới tiên... cái gì giới tiên... sư tổ... y bị giới tiên sao...???-- Đúng vậy... liền 10 đạo giới tiên... lúc ta cứu về đây vết thương còn rất mới...

A Anh giới tiên là hình phạt nặng nhất của gia tộc... theo ta được biết người Lam gia từ lúc khai tông lập phái đến nay luôn tuân thủ quy củ... vì sao thằng bé lại chịu nhiều giới tiên như vậy... phải chăng có liên quan đến con...???

-- Là tại con... là con không tốt... là con có lỗi với y.... sư tổ làm ơn hãy cứu lấy y... nếu không con sẽ ân hận cả đời-- A Anh...

Lam gia dù sao tổ tiên cũng là bạn thân của ta... ta đương nhiên là cứu... nhìn mặt ngạch của thằng bé chính là huyết thống của gia tộc phải không...???-- Y là Lam nhị công tử của Lam gia... y rất tốt... là vì con liên lụy y .... nếu như không phải vì con... y sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ... sư tổ... có cách nào xóa được vết giới tiên hay không...???-- Con đừng quá lo lắng...

A Nguyệt đang nghiên cứu về phương diện này... nó tinh thông y thuật... chắc là làm được-- Đúng rồi... sao người lại kịp thời cứu chúng con....???Giờ này hắn mới bình tâm trở lại để hỏi ra vẫn đề này

Nhưng bà không trả lời... chỉ thấy bà lấy ra một túi tỏa linh nan mở ra.... bên trong chui ra một linh hồn của một nữ nhân

Hắn cảm thấy linh hồn này rất thân quen nhưng nhất thời hắn không nhớ ra được... chỉ thấy linh hồn gọi tên hắn-- A Anh... con vẫn bình an...???-- Người là... người là nương sao...???

Là nương đúng không...???-- A Anh là ta... con có trách ta ra đi quá sớm bỏ lại con...???-- Nương... con không trách người...

A Cha ở đâu... bấy lâu nay mọi người ở đâu...????-- A Anh...

Cha con vì bảo vệ hồn phách của ta mà hồn phi phách tán... chúng ta thân chết ở Loạn Táng Cương... cho nên từ lúc con ở đó... chúng ta vẫn luôn bên cạnh con... cha còn vì muốn đưa hồn phách ta ra khỏi Loạn Táng Cương cho nên đã không thể luân hồi được nữa-- Người vẫn luôn bên cạnh con sao... có phải là người cầu cứu sư tổ...???-- Đúng vậy...

A Anh... cơ hội chỉ có một lần...

A Trạm là một người tốt... con hãy hảo hảo mà bên cạnh thằng bé...

đừng làm nó tổn thương nữa... ta sẽ chúc phúc cho con...-- Nương... cảm ơn người...

A Anh sẽ ghi nhớHai người nói xong thì Bảo Sơn cũng thu lại tỏa linh nang.. nhẹ giọng nói với hắn-- Hồn phách của Tàng Sắc còn rất yếu... ta vẫn đang tu bổ hồn phách của nó... một ngày không xa... hai người sẽ được gặp lại-- Sư tổ... người nói thật sao...

Nương sẽ trở lại sao...???-- Sẽ...

A Anh... thằng bé tên là gì...???Bà đưa đôi mắt hướng về phía Lam Vong Cơ mà hỏi-- Y là họ Lam danh Trạm... tự Vong Cơ-- Vong Cơ...

ân... tên rất hay... nó là người như thế nào... là gì của con...???-- Y là người rất tốt... là người tốt nhất trong tất cả những người mà con quen biết... aaaaa... người đời còn xưng cho y danh hào là Hàm Quang Quân...Hắn nói ra mà vẻ mặt không che giấu nổi ý cười... một khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi nói về y-- Ân... không hổ là người Lam gia... luôn là chính nhân quân tử-- Đúng vậy... y là người mà hiếm có khó tìm ra được người thứ 2-- A Anh con nói rõ những chuyện con đã trải qua với ta được hay không... còn có Kim Đan của con...???-- Sư tổ... con...

Kim Đan là con mổ cho người khác...???-- A Anh.... con vì sao phải làm như vậy... người đó quan trọng với con đến vậy sao...???-- Là con trai của Giang thúc thúc...

Giang gia có ân với con... nhờ người nuôi dưỡng con mới có được Kim Đan...

Giang gia bị giệt môn...

Giang Trừng bị hóa đan cho nên con mới....--Cũng vì không có Kim Đan con mới đi vào quỷ đạo-- Ân...

-- A Anh... con có muốn tu ra Kim Đan lần nữa hay không...???-- Sư tổ... người có cách sao...???-- Ân... vì là mổ đan linh mạch vẫn còn... có thể tu luyện lại từ đầu... chỉ là con phải bài trừ hết oán khí ra khỏi cơ thể trước-- Con muốn tu luyện-- Được rồi... con chăm sóc A Trạm đi... ta đi tìm A Nguyệt-- Vâng
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 11


-- Lam Trạm... ngươi trách ta sao... ngươi ngủ đã 3 tháng rồi... ngươi mở mắt ra nhìn ta có được không... ta biết ta sai rồi... ngươi cho ta cơ hội sửa sai có được không... ???Hắn một bên lau mặt cho y một bên lải nhải.... hắn muốn nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của y... hắn muốn nghe được tiếng gọi Ngụy Anh của y... hắn thật sự rất nhớ-- A Anh...

A Trạm như thế nào...???-- Sư nương... y vẫn chưa tỉnh...-- Ta thấy sắc mặt thằng bé rất tốt... chắc sẽ sớm tỉnh thôi... con không cần lo... ta đi hái thuốc con chăm sóc nó đi-- Vâng...!!!A Nguyệt đi rồi để lại hắn một mình ở đó... mấy tháng quá oán khi trong người hắn bài trừ đi rất nhiều... cơ thể cũng không còn yếu ớt như lúc trước... hắn lấy cây sáo ngọc được Bão Sơn Tán Nhân tặng ra mà thổi một đầu khúc...

đầu khúc mà hắn vẫn luôn nhớ... chỉ là không hề biết tên... là đầu khúc mà y hát cho hắn nghe ngày ấy... hắn nhớ mãi không quên...

đầu khúc vừa kết thúc người bên giường cũng chậm rãi mở mắt...-- Ngươi...Y muốn mở miệng hỏi chuyện... nhưng miệng đắng lưỡi khô không nói nên lời

Hắn nghe động tĩnh cũng vội vàng lao đến bên cạnh y-- Lam Trạm... ngươi tỉnh rồi... có chỗ nào không khỏe... sau lưng giới tiên còn đau hay không... có cảm thấy khó chịu chỗ nào không...

đúng rồi ngươi đợi ta... ta tìm sư nương tới xem ngươi... ngươi ở yên đó đợi ta đó...Hắn nói một lèo thì phi như bay đi tìm A Nguyệt... hắn quá vui mừng nên không nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của y... hắn chạy đi bỏ y lại với mớ hỗn đổn(Ta là ai... còn có đây là đâu... người vừa rồi là ai...

Lam Trạm là tên của ta...???)

Hắn một đường chạy ra phía sau núi -- Sư nương... sư nương...

Lam Trạm...

Lam Trạm y tỉnh lại rồi... người mau về xem..-- Thằng bé tỉnh rồi....

được rồi....

đừng có gấp... từ từ... ta theo con về... xem con vui tới như vậy...???-- Tất nhiên là vui rồi... hì hìHai người nhanh chóng trở lại tiểu viện-- Lam Trạm... mau nằm xuống sư nương cho ngươi xem mạch...-- Ngươi... nhưng nhận thức ta sao...???-- Ngươi nói cái gì vậy... ta không quen ngươi thì ai quen ngươi... không đúng...

Lam Trạm... ngươi hỏi vậy là có ý gì...???-- Xin lỗi... ta không nhớ gì cả...???-- Ngươi nói cái gì...???--A Anh... trước để ta thăm mạch cho A Trạm đi...???-- Vâng...!!!Lam Vong Cơ cũng không hỏi nhiều... chỉ nằm im cho A Nguyệt thăm mạch... thoáng qua y có thể nhìn thấy trong mắt hắn một tia đau lòng cùng thất vọng... ngực y cũng phát đau... chỉ là y không biết lí do-- A Trạm oán khí nhập thể... bị phong bế kí ức.... bất quá chờ bài trừ hết oán khí là tốt rồi...

Không cần lo lắng...???-- Cho nên Lam Trạm là không có kí ức sao...???-- Ân... con ở lại nói chuyện với thằng bé đi... ta đi tìm phương thuốc thử xem...??-- Vâng...!!!A Nguyệt đi rồi để lại hai người bao trùm trong sự im lặng... hắn không nói... y cũng không nói... bốn mắt nhìn nhau suốt một lúc lâu hắn mới lên tiếng-- Lam Trạm...

Ngươi thật sự không nhớ ta sao...???-- Thật xin lỗi... ta và ngươi là bằng hữu sao...???Hắn không biết phải trả lời y như thế nào... bằng hữu không phải... nhưng nói người yêu càng không đúng... nhất thời hắn không thể trả lời...

Mắt thấy hắn khó xử y cũng hỏi sang chuyện khác-- Ngươi tên là gì...???-- Ta tên Ngụy Anh tự Vô Tiện-- Aaaaa Ngụy công tử... ta như thế nào lại bị oán khí nhập thể...

đây là ở đâu...???Nghe y xưng một câu Ngụy công tử hắn như bị dội một gáo nước lạnh... trước kia y luôn ôn nhu mà gọi hắn Ngụy Anh... nhưng bây giờ... giờ thì hắn cũng hiểu trước kia hắn xưng với y Hàm Quang Quân là có bao nhiêu đau lòng... aaaa Lam Trạm ngươi trả thì ta sao...???-- Đây là nơi ở của Sư tổ của ta Bão Sơn Tán Nhân... mọi chuyện trước đây nếu đã không nhớ cũng không câng cưỡng cầu... ngươi hãy ở đây hảo hảo chữa trị... ta sẽ luôn bên cạnh ngươi...???Y có thể nhìn ra được sự mất mát trong đôi mắt hắn... một cảm giác khó tả cứ cuồn cuộn trong người y-- Xin lỗi... ta sẽ cố nhớ ra ngươi-- Không sao... không cần miễn cưỡng... ngươi nghỉ ngơi đi... ta đi tìm sư tổ của ta nói cho người việc ngươi trở lại

Aaaaa đúng rồi... ngươi vốn dĩ là Lam nhị công tử của Lam gia... tổ tiên của ngươi là bạn thân của Sư tổ ta... ngươi cứ an tâm mà dưỡng thương-- Đa tạ--Không có việc gì... không có việc gì.. nghỉ đi... ta làm ít thức ăn cho ngươi... mấy tháng nay ngươi ngủ đã không có gì bỏ bụng rồi--ÂnHắn xoay người rời đi... y vẫn luôn nhìn theo bóng lưng hắn... y có một cảm giác hắn rất cô đơn... trong nội tâm của y cảm giác được hắn là người rất thân cận nhưng mà y không biết được cái cảm giác này là như thế nào

Còn về phần hắn thì... quên cũng tốt... quên hết mọi đau khổ hắn đối với y cũng tốt... bất quá cái tính kiệm lời sao vẫn không bỏ... nhưng thật tâm hắn vẫn là mất mát... hắn thật sự rất nhớ y
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 12


-- Tông...Tông chủ....-- Chuyện gì....???-- Lam Tông chủ cầu kiến...

đang ở khách phòng chờ ngàiQuái....

Lam gia với Giang gia trước giờ không thân đến tìm ta làm gì...-- Đã biết.... ngươi lui điGiang Trừng đi về phía khách phòng đã thấy Lam Hi Thần cùng một vị nữ tử che mặt đang ngồi ở đó...hắn cảm thấy người nữ tử này rất quen thuộc... nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi Lam Hi Thần trước-- Lam tông chủ... không biết tìm ta có việc gì...???-- Có người muốn gặp ngươi...hai người cứ nói chuyện ta không quấy rầy... ta có thể tham quan Liên Hoa Ổ không...???--Có thể... ta sẽ phân phó người mang ngươi đi-- Đa tạSau khi phân phó xong xui hắn quay lại khách phòng... vị nữ tử kia tháo xuống khăn che mặt... hắn hóa đá... nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống-- A tỷ.... tỷ còn sống... mấy tháng qua tỷ ở đâu... ta cho người tìm đều tìm không được... tên đó...-- A Trừng... không phải A Tiện...

A Tiện sẽ không làm hại ta--Nhưng hôm đó Kim Quang Thiện truyền tin là tên đó bắt đi A tỷ-- Không phải như vậy...

A Trừng...

A Tiện đối với chúng ta như thế nào đệ là người hiểu rõ nhất...

A Tiện sẽ không hại chúng ta...-- Vậy thì mấy tháng nay tỷ đã ở đâu...???-- Hôm đó Kim Quang Thiện cho người truyền tin cho ta A Tiện ở Bất Dạ Thiên... ta vốn muốn đi tìm nó... không ngờ gặp được Lam nhị công tử...là y nói với ta mọi chuyện không đơn giản... có người muốn hại A Tiện... khuyên ta mang theo A Lăng đi Loạn Táng Cương... trong đêm đó ta đã âm thầm trốn đi... thật không ngờ lão già đó lại tiếp tục truyền tin hại A Tiện--Lam nhị công tử...

A Tỷ... tỷ có biết...

Ngụy Vô Tiện chết đi còn kéo theo Lam Vong Cơ.... ta thật không thể tin... y vậy mà yêu hắn--Ta biết... là chúng ta nợ Lam gia--Tỷ... tỷ mang A Lăng về đây ở với ta... ta bảo vệ hai người-- Không được... ta hiện tại rất bình an...Lão già kia đang truy tìm ta... ta không thể xuất hiện được...

A Trừng đệ phải nhớ không phải A Tiện sai... tất cả là do lão già kia dựng lên... chúng ta phải tìm chứng cứ rửa oan cho A Tiện-- Là ta sai... là ta không tin tưởng hắn...là lỗi của ta...--Không trách ngươi... ta phải rời đi... không thể ở lâu...

Lam tông chủ vẫn đang điều tra...

đệ đừng xúc động mà làm lở mọi việc-- Đệ biết... xin lỗi A tỷ--Người đệ cần xin lỗi không phải ta... nhưng cũng không còn cơ hội để nói nữa... chỉ hi vọng nó và Lam nhị công tử được hạnh phúc làm uyên ương cùng nhau--A tỷ... hôm đó đệ có nghe được đoạn đối thoại... tỷ muốn nghe hay không...???--Ân... chuyện gì...???Giang Vãn Ngâm như lâm vào trầm tư một lúc sau mới đem mọi chuyện nói lại với Giang Yếm Ly--Tỷ... vì cái gì Lam Vong Cơ như vậy một người tốt... hắn lại không chấp nhận y...

đến lúc không còn cơ hội mới nói ra tâm của mình...--A Trừng... ta nghĩ A Tiện là không muốn liên lụy y... chỉ là... số phận không do mình định đoạt... sống không thể ở bên nhau... hi vọng bên kia thế giới họ có thể hạnh phúc... ta phải về rồi...

đệ phải tự chăm sóc tốt cho mình... không được làm việc lỗ mãng-- Đệ biết....

đệ đưa tỷ đi--Không...

Lam tông chủ đưa ta đi.

Đệ không nên... nếu ta bị phát hiện sẽ không hay--Nhưng mà...--Nghe tỷ...

đợi mọi chuyện giải quyết ta sẽ trở về--Vâng...!!!Hai tỷ đệ tạm biệt nhau rồi Giang Yếm Ly cũng theo chân Lam Hi Thần rời đi

_________________________________________Trở lại nơi tiên phủCốc...cốc...cốc--A Trạm... ta vào được không...???--Ân... mời vàoXuất hiện trước mặt y là một người phụ nữ thập phần xinh đẹp... vốn đã nghe qua Ngụy Vô Tiện nói về sư tổ của mình nên cũng không khó để y đoán được bà là ai... y vội rời khỏi giường thi lễ--Lam Trạm ra mắt Bão Sơn tiền bối--Không cần... vết thương con chưa khỏi nên nghỉ ngơi--Con không sao...

đã tốt rất nhiều--A Trạm... con có nhớ được gì về gia đình hay không...???--Dạ... không... con...không nhớ được--Không sao...

A Nguyệt nói với ta đây chỉ là tạm thời.... con không cần lo lắng... hãy yên tâm dưỡng thương...-- Đa tạ tiền bối

--Lam Trạm ta về rồiHai người đang nói chuyện thì đã nghe tiếng của Ngụy Vô Tiện mà không thấy người... hắn vô cùng vui vẻ mà bước vô phòng y... thoáng thấy sư tổ của mình ngồi đó mới vội vàng thu liễm-- Sư tổ... người đến thăm Lam Trạm sao...???--Ta đến xem chút thôi...

A Anh đi đâu về đó....???Hắn gãi đầu cười hì hì mà đáp-- Con ra sau núi... muốn bắt gà rừng nấu ít canh cho Lam Trạm--Ngụy công tử không cần phiền như vậy...--Hầy... như thế nào là phiền... ngươi cứ kệ ta

--A Trạm... con cứ kệ nó... tính nó luôn là như vậy... mấy tháng con hôn mê luôn là nó săn sóc con...

-- Đa tạ Ngụy công tửMột tiếng Ngụy công tử hai tiếng cũng Ngụy công tử... nội tâm hắn dần dần chìm xuống... trên miệng thì vẫn treo nụ cười--Không còn sớm... ta đi trước... hai đưa nói chuyện điSau khi bà rời đi hắn mới xách trong lòng ngực ra hai con thỏ đưa cho y--Thế nào... thích không...???Y đưa tay tiếp lấy hai con thỏ mắt mang ý cười...

đã rất lâu hắn không nhìn thấy biểu cảm này của y... thoáng kia phiền muộn của hắn cũng vơi đi không ít--Ngươi... muốn nuôi hay không...???--Ân... có thể sao....???

-- Đương nhiên là được.... phía sau tiểu viện có đám cỏ xanh mướt... có thể nuôi ở đó...-- Đa tạ

--Ngươi không cần phải nói với ta lời này... cũng đến giờ thay thuốc rồi... ngươi thoát y phục ta giúp ngươi

---Cái gì....????-- Bôi thuốc a... vết thương sau lưng ngươi vẫn chưa khỏi... sư nương có nói phải vài tháng nữa mới khỏi được

--Ta... ta tự bôiNghe tới hắn nói phải thoát y phục trong lòng y tự dâng lên một tia xấu hổ

--Ta nói...

Lam nhị công tử... con mắt ngươi ở phía sau sao...???

---Ta....Mắt thấy vành tai y đỏ thẫm hắn cũng đã đoán được lí do y do dự... hắn cảm thấy y thật đáng yêu

-- Được rồi... ngươi xấu hổ cái gì.... mấy tháng qua vẫn là ta cho ngươi thay dược....

đều là nam nhân... ngươi việc gì phải xấu hổ...

-- Ta...

Đa tạ--Không cầnMở miệng là cứ đa tạ... hắn không quen nhìn y như thế này...

--Ngươi... tức giận sao... xin lỗiCàng nói càng giận...

đúng là hết cách-- Từ giờ không cần nói những từ đó với ta... muốn đa tạ cũng là ta... muốn xin lỗi cũng phải là ta... ngươi không được nói

--Tại sao...???--Không tại sao cả...sau này ngươi sẽ hiểu... mau thay dược rồi nghỉ ngơiThấy hắn không trả lời y cũng không giám hỏi nữa chỉ nhẹ gật đầu phối hợp với hắn để hắn thay dược

Thấy hắn vẫn không vui... y chỉ biết nói muốn nghỉ ngơi... không giám làm phiền đến hắn

Hắn cũng chỉ để lại cho y hai tiếng ngủ ngon rồi cũng rời đi
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 13


Sáng sớm Lam Vong Cơ một mình đi ra phía sau tiểu viện.... xung quanh y là một hình ảnh vô cùng thơ mộng...

đồi cỏ xanh mướt bảo phủ bởi một màn sương mờ ảo... y ở đây chủ yếu là đem hai con thỏ thả ra cho chúng nó có chỗ chạy nhảy... vốn dĩ đã mất đi kí ức... nhưng cái đồng hồ sinh học của y vẫn không thay đổi... giờ Hợi ngủ giờ Mẹo thức...

Ngụy Vô Tiện đang hớn hở đem thức ăn sáng cho y... bước chân vào tiểu viện của y thì đập vào mắt hắn là một mảnh trống rỗng... người đâu... hắn hoản loạn mà la lên-- Lam Trạm...

Lam Trạm.... ngươi đâu rồiNghe được tiếng gọi y cũng nhận ra là của hắn nên lên tiếng trả lời--Ta ở đây... phía sauNghe được tiếng của y hắn mới thở phào nhẹ nhõm chạy ra phía sau tiểu viện-- Ngươi... mới sáng sớm sao lại đi ra đây... vết thương vẫn chưa lành không nên hoạt động nhiều...

đi vào trong đi-- Không sao-- Hừ... lúc nào cũng không sao... ngươi tự đi hay muốn ta cõng ngươi-- Không cầnY luống cuống đứng dậy bước đi vào phía trong... cũng vì vậy nên không để ý hắn đang nhìn y mỉm cười đầy thích thú

Y vào trong thì đã thấy sẵn phần đồ ăn-- Ngươi đem cho ta...-- Không ta thì là ai... mau ăn đi... nguội lại không ngon... ta đặc biệt nấu cho ngươi đó... thử đi... hì hìY nhìn một màu đỏ rực mà ẩn ẩn lo sợ...

Mới đưa muỗng cháo vô miệng không ngoài dự liệu...Khụ.. khụ .. khụ-- Lam...

Lam Trạm... nước... mau uốngHắn luống cuống mà đưa nước cho y... nhìn khuôn mặc đỏ bừng vì bị sặc mà cảm thấy tội lỗi-- Xin lỗi... ta không biết ngươi không ăn được cay-- Không sao.... có thể ăn-- Đừng...

đừng ăn nữa... sư nương có nấu... ta đem qua cho ngươi-- Không cần...

Hắn mặc kệ y nói chỉ lo đem đồ ăn mang đi... cũng không nhìn thấy vẻ mặt áy náy của y.... chỉ lo đem đi để y ở lại với vẻ mặt mộng bức

Rất nhanh hắn đã quay lại-- Cái này sư nương làm... ngươi ăn đi...

-- Cảm....-- Dừng... ta nói bao nhiêu lần rồi... ngươi còn cảm ơn nữa ta sẽ không quan tâm tới ngươi-- Ân...Y đồng ý với hắn xong mới chợt giật mình.... hắn không quan tâm mình thì sao... sao phải sợ chứ... rốt cuộc mình bị làm sao vậy chứ... nhưng mà ở cạnh hắn rất vui

Hắn đợi y ăn xong thì thu dọn chén dĩa...-- Lam Trạm... ngươi đợi một lát... ta có cái này cho ngươiHắn nói xong thì đem chén dĩa mang đi.... y nhìn bóng lưng hắn cảm giác rất quen thuộc... y có cảm giác y với hắn không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường... nhưng nó khác chỗ nào y không biếtMiên man suy nghĩ một hồi hắn cũng đã trở lại... trên tay hắn là một huyền mộc cầm đen tuyền...-- Tặng ngươi... có thể gãy đàn lúc nhàm chán-- Tặng ta.... ta biết chơi cầm sao...???-- Đúng vậy a... ngươi rất giỏi là khác... lúc trước ngươi luôn mang theo Vong Cơ cầm bên người-- Vậy giờ nó ở đâu...???-- Ta không biết... chắc là ở Cô Tô-- Cô Tô là ở đâu...??-- Nhà của ngươi a... bỏ đi... ngươi thử xem... có ấn tượng không....???Y tiện tay gãy nhẹ một làn điệu tự hiện lên trong đầu mình...

Nhưng mà lại khiến hắn sững sờ-- Lam Trạm... ngươi... ngươi còn nhớ-- Không biết... bỗng nhiên nhớ thôi... có gì sao....-- Không... không có gì...????Y biết hắn nói dối... làn điệu này y có thể biết được ý nghĩa của nó là nói về một người dành tình cảm cho một người nào đó... y cảm thấy rất quen thuộc... từng mãng kí ức bỗng nhiên ùa về... y nhìn thấy mình luôn bị một thiếu niên toàn thân áo tím trêu chọc... nhưng không thể nhìn được khuôn mặt thiếu niên đó.... chỉ có giọng nói rất quen thuộc

Đó là giọng nói của hắn... y vốn muốn hỏi hắn có quan hệ như thế nào với y... nhưng hắn chỉ luôn trả lời khi nào ngươi nhớ lại là biết thôi... không cần suy nghĩ nhiều...

Cho nên y cũng không hỏi nữaNgày tháng bình yên cứ thế trôi qua... vậy mà y ở đây cũng đã gần một năm... hôm nay vết giới tiên trên người y đã lành lặn hoàn toàn... oán khí cũng gần như là triệt để bài trừMỗi đêm y vẫn luôn mơ về ngươi thiếu niên ấy... tuy không nhìn được khuôn mặt... nhưng y chắc chắn đó là Ngụy Anh.... nhưng hắn lại chưa bao giờ đề cập về quan hệ của hai người với yTừ sự quan tâm chăm sóc của hắn.. y cũng dần dần nhận ra tình cảm của mình... chỉ là đến lúc y nhận ra y lại mơ một giấc mơY mơ thấy mình điên cuồng vừa khóc vừa cười mà nói thích hắn... còn hắn thì thẳng thắng cự tuyệt y... y mơ thấy hắn nói y phiền... trong vô thức giọt nước mắt rơi khỏi khóe mi đến khi y giật mình tỉnh giấc...

đưa tay sờ lên khuôn mặt mình cũng đã đẫm nước...

Y không biết tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó... nhưng y cảm thấy nó rất thật... mấy ngày sau đó y luôn im lặng... lúc nào cũng ôm huyền cầm một bên gãy đàn một bên nhìn mấy chú thỏ vô ưu vô lựHắn phát giác được ngày gần đây y rất lạ... nên lên tiếng hỏi

-- Lam Trạm... mấy hôm nay ngươi sao vậy...???

-- Không sao...

-- Thật không... ta thấy ngươi rất lạ

Y không trả lời hắn.... chỉ im lặng như suy nghĩ gì đó... chỉ một lúc sau y mới lên tiếng

-- Ta là gì của ngươi...???

Đã rất lâu y không còn hỏi hắn về vấn đề này... tại sao hôm nay y lại hỏi như vậy... hắn nhất thời không biết trả lời như thế nào.... hắn thật sự rất muốn nói hắn yêu y... nhưng hắn lại sợ... vì y không có kí ức... nếu như hắn nói ra y bỏ đi hắn biết phải làm sao...Thấy hắn không trả lời y hỏi tiếp

-- Ngươi có thích ai không...???

-- Có

-- Người đó thế nào...???

-- Y rất tốt... là người tốt nhất trên thế giới này... cũng là người duy nhất mà ta yêu

-- Chắc người đó sẽ hạnh phúc lắm

Y mỉm cười mà không nhìn hắn.... trong lòng y tự cho mình một kết quả... y thầm nghĩ có lẽ trước kia y đã từng yêu hắn... chỉ là hắn chưa từng yêu y... nhưng y lại không hiểu vì cái gì hắn lại đối tốt với y

Đang miên man suy nghĩ chợt nghe hắn lên tiếng

-- Y không biết ta yêu y...

-- Tại sao...???

-- Vì ta chưa từng nói... ta không xứng với y...

-- Nếu đã yêu làm gì có xứng hay không xứng... sao không nói với người ta

-- Có thể sao... có cơ hội ta sẽ nói

Nhưng hắn không biết... y đã âm thầm kìm nén nổi đau nơi trái tim mình.. vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với hắn

-- Chúc ngươi thành công...
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 14


Ngụy Vô Tiện dạo gần đây để ý từ ngày nói chuyện với Lam Vong Cơ y càng ngày càng im lặng...

đưa cơm thì ăn đưa dược thì uống không có nữa lời dư thừa đáp lại hắn

Hắn vốn nghĩ có phải hay không mình làm sai cái gì rồi

Hôm qua A Nguyệt dặn dò hắn hôm nay đến lấy dược sớm chút cô còn có việcKhông may là hắn tới dược phòng thì chẳng có ai...Mắt thấy rất nhiều lọ to lọ nhỏ.... lên tiếng gọi mà chẳng có ai trả lời... lại để ý trên bàn vậy mà có một lọ dược để riêng... hắn lấy lọ dược đem đi trong lòng suy nghĩ chắc là sư nương để riêng cho mình rồi đi rồi

Không chút nghĩ ngợi hắn đem cơm mang đến cho y...Sau khi dùng cơm hắn mới đưa dược cho y... y để ý hôm nay lọ dược khác màu thắc mắc hỏi hắn...

Bản tính hắn vốn dĩ nào để ý này đó... nhưng nhớ lại là sư nương có nói qua hôm nay đổi dược thử xem có giúp y khôi phục kí ức hay không nên cũng yên tâm

-- Sư nương có nói dược lần nay có thay đổi... oán khí của ngươi cũng coi như bài trừ hoàn toàn rồi... sư nương nói thêm dược thử xem có khôi phục được kí ức hay không...???

-- Ân

Nghe hắn nói y cũng không nghi vấn nữa tiếp rồi dược ăn vàoHắn dặn dò y nghỉ ngơi...

đem chén dĩa dọn đi... trong lòng còn đang muốn nói chuyện rõ ràng với y... dọn dẹp xong chén dĩa hắn lại quay về tiểu việnChỉ là hắn vào rồi bên trong chỉ thấy sắc mặt y hết mức khó coi... trán đầy người mồ hôi... ra sức cào xé bản thân mình.

Hắn hoảng sợ mà nhào vội lại bên cạnh y

-- Lam Trạm ngươi làm sao... khó chịu ở đâu...???

-- Nóng.... nóng quá

-- Sao lại thế này... ngươi ráng chịu ta... ta đi tìm sư nương

Hắn còn chưa kịp đi y đã bắt lấy cánh tay hắn giữ chặt...

-- Đừng...

đừng đi... ta... ta khó chịu

Hắn nhìn biểu hiện của y mà lòng rơi lộp bộp... giờ thì hắn cũng phát hiện tình trạng y là như thế nào... hắn... lấy nhầm dược rồi

-- Lam Trạm... ngươi đợi ta tìm sư nương lấy giải dược... ta sẽ về ngayHắn lao như điên mà chạy về dược phòng... như gọi mãi chẳng có ai trả lời...

để y ở một mình quá lâu cũng không được... hắn thật sự hết cáchTrở về tiểu viện hắn chỉ thấy mặt y càng ngày càng trắng bệch... cố gắng chịu đựng đau đớn mà không cho mình rên lên dù một tiếng

-- Lam Trạm... ta không tìm được sư nương... hay ta lấy nước cho ngươi ngâm mình

Y thật sự là chịu không được... từng cảm xúc lạ lẫm cứ dâng lên trong người y... y theo bản năng mà ôm lấy hắn..Hắn cũng biết trúng cái này dược là có bao nhiêu khó chịu... không kịp thời giải sẽ rất nguy hiểm

Bỗng nhiên được y ôm lấy hắn vừa vui vừa đau lòng

Hắn quyết định đưa ra cách giải quyết cuối cùng...

-- Lam Trạm... ta... ta giúp ngươi...

được không...???

Lam Trạm... ta... ta thích ngươiY bất ngờ khi nghe hắn nói... nhưng từng đợt cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể không cho phép y suy nghĩ hay trả lời... y ôm chằm lấy hắn tìm môi hắn mà hôn đi lênHắn bị hành động của y làm giật mình... nhưng càng là hưng phấn... hắn không chút do dự mà đáp trả lại y...Hai người quấn lấy nhau... cho nhau cảm xúc mãnh liệt... y yêu hắn... nên là y tự nguyện... hắn cũng yêu y cho nên cũng bị dục vọng chiếm hữu.... hai người dây dưa với nhau vài canh giờ cho đến khi y mất đi ý thứcNhìn người nằm trong lòng mình mà hắn cảm thấy như là một giấc mộng...

đánh mất đi rồi tìm lại được... niềm hạnh phúc dâng lên trong người hắnBước xuống giường hắn xử lí hết thảy rồi đi tìm sư tổ của mìnhChỉ là hắn tìm nữa ngày cả sư nương lẫn sư tôn đều không cóHắn chỉ biết quay lại dược phòng chờ đợiCho đến giữa trưa hai người kia mới quay về

-- Sư tổ... sư nương A Anh có điều cầu Sư tổ thành toàn cho con

-- A Anh... có chuyện gì...???

-- Con... con muốn thành thânHai người há hốc mồm mà nhìn hắn... hai người biết tình cảm hắn dành cho Lam Trạm... chỉ là y hiện giờ còn chưa có lấy lại kí ức... làm sao mà thành thân

-- A Anh...

A Trạm đã khôi phục kí ức sao...???

-- Sư tổ... vẫn chưa... chỉ là con... con...

Hắn ấp úng nữa ngày cũng không nói ra được cái lí do đó... hắn mới nãy còn kiên quyết là bây giờ dù y không nhớ... thì khi y nhớ lại y cũng là yêu hắn cho nên hắn không do dự mà đề cập chuyện thành thânChỉ là bây giờ cái lí do khiến hắn hết sức khó nóiHắn còn đang mông lung thì đã nghe A Nguyệt la lên khiến hắn giật mình

-- A Anh.... con... con... lọ dược ta để trên bàn đâu... con... lấy đi....

-- Con... con tưởng là sư nương để riêng cho Lam Trạm... cho nên... cho nên con mới lấy đi

A Nguyệt cũng lắp bắp không nói nên lời

--- Con... hai... hai đứa đã làm gì rồi...???

-- A Nguyệt... chuyện này là sao... cái gì dược...???

-- Sư tôn... con lúc sáng muốn đem dược ra xem lại... con mới luyện ra được Sinh dược đan... con muốn để sau này cho A Anh nếu cần... chỉ là... chỉ là lọ dược... mất... mất rồiHắn trong lòng cũng là lộp độp khi nghe cái tên Sinh dược đan... hắn cũng không ngốc để hiểu ý nghĩa của cái tên đóBão Sơn nghe xong hai người nói chuyện thì tức giận không thôi-- Hồ đồ...

A Anh... con đã làm gì A Trạm...???

-- Con... hôm qua sư nương dặn còn sớm đến lấy thuốc.. khi con tới không có sư nương... lại thấy lọ dược để riêng.. con tưởng sư nương để ra cho con.. cho nên... con đem cho Lam Trạm uống rồi

-- Sau đó thì sao...???

Bà cố kìm nén cơn giận mà hỏi hắn

-- Con...

Sư tổ...

A Anh có lỗi... con sẽ chịu trách nhiệm với y... con muốn thành thân...

-- A Anh...

A Trạm còn chưa khôi phục kí ức... thằng bé tỉnh lại con như thế nào nói với nó...

Lam gia có bao nhiêu quy củ... nếu như thằng bé mãi không nhớ ra con... thì phải làm sao... con muốn nó mang vết nhơ hay sao...???

-- Sư tổ... dù y không nhớ ra.. con cũng sẽ một lần nữa theo đuổi y... mong sư tổ tác thành

Bà thật sự không biết phải như thế nào... bà biết hắn yêu y... nhưng y còn chưa khôi phục kí ức... lại bị một phút sơ xảy của hắn...

-- Được rồi... con về xem A Trạm thế nào đi...

đợi thằng bé tỉnh lại rồi nói tiếp...-- Vâng...!!!

Hắn bước chân đi về tiểu viện mà cảm xúc hỗn độn... hắn lo sợ khi y tỉnh lại sẽ không tiếp nhận hắn... hắn lo sợ y sẽ không thèm nhìn hắn... miên mang bước chân vào bên trong mà nhìn y... lại gần y... hắn chạm nhẹ vào khuôn mặt y.... hắn giật mìnhY quá nóng.... hắn gọi mãi mà y vẫn không nhúc nhíchHắn lao ra chạy nhanh về dược phòng mà tìm A Nguyệt-- Sư nương... sư nương...Lam Trạm... y sốt rồi... con gọi mãi không được

-- Bình tĩnh... ta đi xem thằng bé

Từ hôm đó y cứ mê mang trong cơn sốt... hắn thập phần sợ hãi... cũng may hai hôm sau cơn sốt cũng lui dần... chỉ là y vẫn chưa tỉnh lại
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 15


Ngụy Vô Tiện mấy ngày hôm nay một bước cũng chưa giám rời khỏi Lam Vong Cơ... mặc dù đã hạ sốt... nhưng y vẫn một mực không tỉnh lại

Đang mơ màng hắn bỗng nghe có người gọi hắn-- Ngụy Anh....

Ngụy Anh....

đừng đi...

đừng bỏ lại ta...

Ngụy Anh

Hắn thoáng cái thanh tỉnh vội bước sang ôm chặt y vào lòng-- Lam Trạm.... ta ở... sẽ không đi... sẽ luôn bên cạnh ngươi... ngươi mở mắt ra nhìn ta...

Y dần dần mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn hắn... y khẽ mỉm cười....

ôm hắn thật chặt như sợ hắn sẽ buông tay

-- Ngụy Anh

-- Ân.... ta ở đây.... khoan... khoan đã... ngươi gọi ta là gì....???

Hắn vì y tỉnh lại nên quá vui mừng...

đến lúc này mới nhớ ra là y gọi hắn là Ngụy Anh... không phải là Ngụy công tử như mọi khi...

-- Ngụy Anh...

--- Lam...

Lam Trạm... ngươi... ngươi nhớ ra rồi... ngươi nhớ ra ta đúng không....???

-- Ân..

Bởi còn mệt mỏi y chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu nhìn hắn

Đến giờ hắn mới nhìn kĩ... y cười thật là đẹp... nụ cười của sự hạnh phúc... không phải là nụ cười chua xót của trước kiaNước mắt lăn dài trên má hắn... cuối cùng y cũng trở lại.... chân chính mà ở bên cạnh hắn

-- Lam Trạm.... ta xin lỗi... là ta không tốt... là ta làm ngươi tổn thương... là ta liên lụy ngươi... ngươi đánh ta đi... ta không biết trân trọng ngươi... tha lỗi cho ta... từ hôm nay ở bên cạnh ta có được không...???

Y nhẹ đưa tay lau đi nước mắt của hắn... y chờ đợi từ lâu lắm rồi... cuối cùng hắn cũng chịu thừa nhận

-- Ân... không trách ngươi...

-- Lam Trạm... ngươi là đồ ngốc...

Lam Trạm trước đây ta không kịp nói tiếng yêu ngươi... hôm nay Ngụy Anh ta có thể nói cho ngươi biết...

Ta thích ngươi... yêu ngươi... từ rất rất lâu... ta cũng không biết là bắt đầu từ khi nào... nhưng ta biết ta thật sự yêu ngươi

-- Ân... ta cũng vậy

-- Đúng rồi... ta.. ta đi tìm sư nương... ngươi đợi ta... ngươi đã ngủ 5 ngày rồi.. mọi người rất lo lắng cho ngươiY nhẹ gật đầu với hắn... hắn đỡ y nằm lại yên ổn rồi mới rời đi

Một lúc sau cả A Nguyệt và Bão Sơn Tán Nhân cùng với hắn đi vào tiểu viện của y

-- A Trạm... con cảm thấy thế nào...

A Nguyệt con mau xem mạch cho thằng bé xem

--Vong Cơ rất tốt....

đa tạ Bão Sơn tiền bối cùng Nguyệt tiền bối đã nhọc lòng vì con

-- Là việc nên làm.... huống chi con còn là huyết mạch của Lam gia... ta nghe A Anh bảo con đã khôi phục kí ức

-- Vâng...

đa tạ mọi người đã chăm sóc con suốt thời gian qua

-- A Anh... nếu đã như vậy... chuyện con nói với ta... hai đứa hãy tự nói chuyện với nhau... là quyết định của hai đứa... ta sẽ không chối từ

--Con hiểu

-- A Nguyệt...

A Trạm có còn gì đáng ngại hay không...???

-- Sư tôn... thằng bé đã không có gì đáng ngại... .. oán khí cũng đã tán

-- Vậy là được rồi... chúng ta đi thôi...

A Anh... con ở lại nói chuyện cần nói với A Trạm đi...

-- Vâng...!!!

Người đã đi trong không gian chỉ còn lại hai người... hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy y....

-- Lam Trạm... ta rất hạnh phúc

-- Ân...

-- Lam Trạm... ngươi có đồng ý thành thân với ta hay không...???

Y thoáng bất ngờ....

được đáp lại tình cảm đã là chuyện y mơ ước từ rất lâu... y không hi vọng xa vời có thể chân chân chính chính mà kết làm đạo lữ với hắn...

-- Ngươi... nói thật sao...???

-- Tất nhiên là thật...

Lam Trạm... nương của ta cũng rất thích ngươi...

-- Mẫu thân của ngươi.... nhưng không phải người đã....

-- Ngươi có biết là ai cứu chúng ta không.... là nương cùng cha ta... hồn phách của người vẫn luôn ở Loạn Táng Cương... lúc ngươi mang ta trở về... là cha và nương đã cùng nhau tìm cách thoát ra khỏi Loạn Táng Cương... chỉ là cha vì bảo vệ nương nên không còn nữa... hồn phách của nương đang được Sư tổ nuôi dưỡng

Y không biết phải trả lời hắn như thế nào... chuyện thật bất ngờ... y cho đến hôm nay mới biết được... từ lúc tỉnh lại y còn chưa một lần tạ ơn mẫu thân của hắn

-- Ta có thể gặp người không...???

-- Tất nhiên... ta sẽ đưa ngươi đi gặp nương... nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu... có bằng lòng hay không...???

-- Ngụy Anh... ta bằng lòng.... nhưng mà... có thể gặp Thúc phụ và huynh trưởng không...???

--Lam Trạm... sau này chúng ta quay về tìm họ có được không... chúng ta hiện tại không nên quay về

-- Ta biết...

Ngụy Anh cảm ơn ngươi

-- Không... là ta cảm ơn ngươi mới đúng...

Lam Trạm... cảm ơn ngươi đã xuất hiện trong cuộc đời ta...

Còn nữa... ta đang nghiên cứu luyện lại Kim Đan...

đợi sau khi ta có thể tu ra Kim Đan rồi quay về được không...??

--Kim Đan... ngươi...

-- Lam Trạm... ta nói thật ngươi biết... ta không có Kim Đan...

-- Không có...

Ngụy Anh... xin lỗi...

Y tự trách mình lúc trước vì sao lại trách hắn chuyện hắn tu quỷ đạo... không Kim Đan làm gì còn con đường khác để đi

-- Không xin lỗi... ngươi không sai... chúng ta từ hôm nay không nhắc đến quá khứ nữa có được hay không...???

-- Ân..

Hai người ôm lấy nhau... cảm nhận tiếng tim đập của đối phương... hắn nhẹ nhàng đặt lên môi y một nụ hôn... nụ hôn chất chứa bao nhiêu yêu thương mất đi mà tìm lại...
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 16


Sau khi hai người liên hệ tâm ý...

được Bão Sơn Tán Nhân đồng ý hai người nhanh chóng thực hiện nghi thức đạo lữ điển tịch

Nghi thức được tổ chức vào ngày 15 trăng tròn....

Mặc dù không có đầy đủ người thân... nhưng A Nguyệt nói qua y đã uống Sinh dược đan thì không nên chậm trễ việc thành thânNgụy Vô Tiện ôm y vào lòng mà an ủi...

Chỉ là một nghi thức đại điển nhỏ không cầu kì...chỉ có Bão Sơn Tán Nhân cùng A Nguyệt là chứng hôn cho hai người.... sau khi nghi thức hoàn thành... hắn lại đưa y đến nơi nuôi dưỡng hồn phách của mẫu thân hắn

Hắn đưa y tới một pháp trận được Bão Sơn Tán Nhân dùng để nuôi dưỡng hồn phách... mẫu thân hắn đang ở đó mỉm cười nhìn hai người bước về phía mình...-- Vong Cơ thỉnh an bá mẫu..

-- A Trạm... con gọi ta là gì...

đã kết làm đạo lữ... không thể gọi ta một tiếng mẫu thân sao...

Y giật mình mà nhìn người phụ nữ trước mặt.... trấn định lại tinh thần y mỉm cười mà nhẹ nhàng buông ra hai từ-- Mẫu thân...Hai mẹ con người nào đó nhìn y cười mà không chớp mắt...Hắn mặt dù từ lần liên hệ tâm ý cũng rất ít khi thấy được y cười...Hôm nay lại trong lễ phục y cười lại phá lệ càng đẹp mắt... phục hồi lại tinh thần hắn khẽ lên tiếng

-- A Anh hôm nay mới mang Lam Trạm đến mong A Nương không giận...

-- Đứa nhỏ ngốc... ta như thế nào giận hai đứa....cuộc đời ta bây giờ chỉ mong nhìn thấy hai đứa hạnh phúc là đủ rồi...Hai người lại một lần nữa ở trước mặt người mà tam bái... mỉm cười hạnh phúc mà nhìn nhi tử nhà mình được như ý nguyện-- A Trạm... cám ơn con đã không buông bỏ A Anh...-- Mẫu thân... con sẽ không bao giờ buông...-- Đứa trẻ tốt...

Có được con là may mắn của nó... ta chúc hai đứa vĩnh kết đồng tâm... vĩnh sinh vĩnh thế... mãi không chia lìa...-- A Trạm/ A Anh tạ ơn mẫu thânBuổi lễ cuối cùng kết thúc mĩ mãn... hắn thầm nghĩ trong lòng... sau này A Nương hắn quay về hắn sẽ xin người về Lam gia cầu thân lần nữa... hắn muốn y có niềm vui trọn vẹn hơn... chỉ là bây giờ thì không thể...Cuộc sống hai người cứ thế bình yên trôi qua... cho đến một tháng sau y được A Nguyệt thông báo mang thai được một tháng... cả hai vô cùng hạnh phúcNhưng từ lúc biết mình mang thai y không hề ăn uống được gì... thai nghén làm y xuống sức nhanh chóng... hắn thì ngoài lo lắng ra cũng không làm được gì... cũng rất may là A Nguyệt lại tìm được phương thuốc hỗ trợ chứng thai nghén của y... nên sau một tháng đó y đã trở lại bình thường..Bình thường trở lại y lại muốn tu luyện... hắn lại một mực không cho... nói y muốn thì để hài tử bình an ra đời rồi hắn và y cùng nhau tập luyện... khuyên nhủ mãi cuối cùng y cũng chấp nhậnCuộc sống của họ rất bình yên...

đến khi mang thai được 5 tháng thì A Nguyệt lại cho họ một cái kinh kỉ... y mang song thai...Thời gian cứ thế trôi qua hai đứa bé bình yên ra đời... lại là Long Phụng... y mỉm cười đầy mãn nguyện-- Ngụy Anh... ngươi có nghĩ được tên cho hài tử...???-- Lam Trạm... ngươi đặt tốt hơn...

--Tại sao...??

-- Hì hì... ta rất tệ về cái này.. ngươi đặt đều hảo...

-- Ân...

Ngụy Minh ...Ngụy Thảo được không...???

-- Lam Trạm...

Lam Minh...

Lam Thảo... không nên lấy họ của ta...-- Tại sao... nó là hài tử của ngươi...???

-- Nhưng cũng là hài tử của ngươi... ta cả đời người ta kêu đánh kêu giết... lấy họ của ta sẽ ảnh hưởng bọn chúng-- Ngụy Anh...

--Lam Trạm... ta biết ý nghĩ của ngươi... nhưng lần này nghe ta được không... ta đã gặp qua A Nương... người cũng đã đồng ý...

-- Ngụy Anh... ngươi rất tốt... không như người ta nói...

-- Lam Trạm... chỉ có ngươi ngốc mới nhất mực tin ta...-- Ngụy Anh...-- Aaaaaa...

đừng đừng giận... ta nói sai rồi... nhưng mà cứ để tụi nhỏ họ Lam đi... ngươi không được từ chối...Biết hắn tính cách y cũng không nói nhiều nữa... chỉ im lặng mà nhìn hắn... rồi nhìn hai đứa nhỏ đang yên tĩnh nằm bên cạnh mình...Y thầm nghĩ... thế nào cũng được miễn sao họ hạnh phúc là đủ rồi...Thời gian vậy mà trôi qua quá nhanh... hai năm sau hắn cũng kết được Kim Đan... lại một lần nữa có thể cầm kiếmHôm đó Bão Sơn Tán Nhân gọi hai người đến...-- A Anh / A Trạm thỉnh an sư tổ...-- Hai đứa cứ thoải mái đi... ta kêu hai đứa đến đây là có vật muốn cho hai đứa nhìn xemBà đưa ra hai thanh kiếm cho hai người... một đen một trắng... hai người hết sực ngạc nhiên--Sư tổ này là vì sao...???--A Anh / A Trạm... hai đứa hiện tại cũng không có bội kiếm... hai thanh kiếm này là ta cố ý tặng cho hai đứa-- Sư tổ... nhưng chúng con còn có linh kiếm của mình...-- Ta biết... hiện tại hai đứa cứ giữ... sau này truyền lại cho A Minh và A Thảo-- Sư tổ... cảm ơn ngườiHai người đồng thanh lên tiếng cảm ơn...-- A Trạm... cổ cầm lúc trước A Anh cho con dùng tốt không...???-- Sư tổ... cổ cầm cũng có linh...

đương là tốt... cảm ơn người...

-- Ta nghe A Anh nói qua con có Vong Cơ cầm rất lợi hại-- Nhưng giống nhau...Đúng vậy đều là cổ cầm với y cái nào cũng đáng quý...-- A Trạm...

Lam gia có hậu thế như con thật tốt-- Sư tổ quá lời rồi...

A Trạm cần thêm học hỏiBà chỉ mỉm cười mà nhìn hai người rồi ra hai người rời đi....Hai người nhẹ nhàng mà đan tay vào nhau rời đi... nhìn hai thanh kiếm hai người không khỏi hoài niệmKhông biết Tị Trần cùng Tùy Tiện giờ như thế nào... còn có Vong Cơ cầm và sáo Trần Tình....Thanh kiếm mới được Lam Vong Cơ đặt tên Hoa Tuyết... sau này y muốn để lại cho Lam ThảoCủa Ngụy Vô Tiện gọi là Băng Tâm... chủ nhân sau này sẽ là Lam Minh

P/s: chương này thật sự là nhạt... mình không rành về hôn lễ thời xưa không thể nào viết được...🤐🤐🤐🤐🤐🤐🤐
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 17


-- A Thảo... con làm gì đó...???-- Phụ thân.... hu hu...

A Cha bắt con chép phạt... hức...-- Con lại phá cái gì rồi... hả...???

-- Con chỉ là lừa ca ca uống một tí rượu thôi mà... hức...

-- Cái gì....

A Thảo.... con lấy rượu ở đâu...???-- Rượu phụ thân chôn dưới gốc cây đào a...-- A....THẢO... ai cho phép con hả... ta còn chưa được uống... khó khăn lắm ta mới ủ ra được hủ rượu.. kệ con... tự mà chép phạt đi...-- Phụ thân không thương con.... huhuhu

-- Được rồi...

được rồi....để ta xin A Cha giảm bớt hình phạt cho con... ca ca con đâu rồi....???

-- Phụ thân... người không biết đâu... ca ca uống có một ngụm nhỏ mà lăn ra ngủ rồi....-- Muội muội....

-- Aaaaaaa.... ca ca... ngươi tỉnh rồi sao... sao nhanh vậy....???-- Muội muội đi chơi với ca ca nha...???-- A Minh... con làm sao vậy..???-- Phụ thân... người không được ức hiếp A Cha...-- A Thảo... con có thấy ca ca con rất lạ không...???-- Có... ca ca bình thường đâu có hứng thú đi chơi với con... lạ lắmLam Thảo cùng Ngụy Vô Tiện đưa đôi mắt quan sát Lam Minh... biểu cảm khuôn mặt rất bình thường... nhưng mà Ngụy Vô Tiện nhận ra được Lam Minh lúc này rất dính người... còn nói nhiều nữa-- A Minh... con có phải uống say rồi không..??--Không có-- Phụ thân... con cho ca ca uống có một ngụm thôi... sao mà say được-- Hừ... ta nói con biết...

A Cha con cũng chỉ cần một ngụm là say rồi.... aaaaaa... ai ui...

đau...

đau

-- Hừ... các ngươi được lắm...

A Thảo con chép phạt tới đâu rồi...-- A Cha... tha cho con lần này đi mà...-- Đúng đó Lam Trạm...

A Thảo còn nhỏ không hiểu chuyện...Y đưa đôi mắt lườm hắn khiến hắn không rét mà run-- Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu... không nói nhiều...

A Thảo con mà không chép xong A Cha không cho con ăn cơm.... cả ngươi nữa... cứ bao che cho nó... ngươi cũng khỏi ăn cơm luôn đi-- A Cha con chép con chép... người đừng giận... hic-- A Minh... theo ta về phòng-- A Cha... người đừng giận phụ thân với muội muội...

-- Theo ta về phòng...-- Vâng...!!!Lam Trạm và Lam Minh đi ra để Lam Thảo và Ngụy Vô Tiện ở lại đó

Lam Thảo vẫn còn rưng rưng nước mắt-- Phụ thân... người chép cùng A Thảo được không...???-- Không được...

A Cha con mà biết tối nay ta phải ra ngoài ngủ... không được... con tự chép đi-- Phụ thân không thương con... huhuhuhu-- Dừng dừng... con chép đi được bao nhiêu còn thiếu ta xin A Cha giùm con-- Vâng... hic

Hắn quả thật là đau đầu với tiểu nha đầu nhà hắn...

Lam Minh giống y bao nhiêu thì Lam Thảo giống hắn bấy nhiêu... có khi còn phá phách hơn cả hắn...

Lam Minh và Lam Thảo cũng đã gần 8 tuổi... hai đứa nhỏ rất thông minh... cũng mới kết đan ngày gần đây...

Lam Minh thì theo Lam Vong Cơ học đàn còn Lam Thảo thì lại thích thổi sáo...Mặc dù thiên tư thông minh nhưng Lam Thảo chẳng bao giờ mà nghiêm túc học tập... quả thật rất giống hắn...

đến giờ hắn mới biết thương cho Lam Khải Nhân tiên sinh lúc trước dạy học gặp được hắn là có bao nhiêu đau đầu

_________________________________________-- Cảnh Nghi... xuống trấn với ta không...???-- Tư Truy... hôm nay không phải ngươi sẽ đi cùng Trạch Vu Quân và Tình cô cô sao...???-- Họ có việc nên không đi...ngươi đi với ta không...??

-- Đươc... vậy đi thôi

Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy năm nay cũng đã 13 tuổi... cũng có nghĩa là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng đã biến mất 10 năm trờiHai đứa nhỏ cùng nhau đi xuống Thải Y Trấn...

Lam Tư Truy đưa Lam Cảnh Nghi đi mua hoa đăng... rồi viết lời cầu nguyện của mình lên đó... thả hoa đăng trôi theo dòng nước...

Lam Tư Truy nhìn theo hoa đăng lửng lờ trôi trong lòng tất cả là hoài niệm-- Tư Truy... mấy năm qua ngươi cùng Trạch Vu Quân luôn xuống núi vào ngày này là để thả hoa đăng sao...???-- Đúng vậy...

Cảnh Nghi ngươi nói xem Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối có trở về không...???

-- Tư Truy... họ làm sao mà trở về...

Trạch Vu Quân hàng năm vấn linh cũng không tìm được hồn phách của họ-- Đều tại ta... nếu năm đó ta chạy đi tìm Trạch Vu Quân thì có lẽ mọi chuyện còn có thể cứu vãn-- Tư Truy... ta tin Hàm Quang Quân sẽ không trách ngươi.... ngươi đừng tự trách mình nữa...-- Cảnh Nghi... ta thật sự không tin họ đã chết...-- Haiza...

điều này khả năng rất thấp... họ nếu còn sống thì tại sao bao nhiêu năm nay không quay về...

Tư Truy... ngươi đừng mãi như vậyLam Tư Truy năm nào cũng vậy... cứ đến ngày mà hai người họ biến mất sẽ xuống núi thả hoa đăng... cậu cầu nguyện cho họ luôn bình an... và cậu luôn có một niềm tin mảnh liệt.. họ sẽ quay về...-- Tư Truy.. lâu lắm mới xuống núi chúng ta đi dạo đi...-- Không được... sắp tới giờ Hợi rồi chúng ta phải quay về-- Di... ngươi thật là...

đi đi mà hôm nay dù sao Tiên Sinh cùng Trạch Vu Quân sẽ không về... chúng ta cũng không về-- Cảnh Nghi... không về sẽ bị phạt

--Làm gì có ai biết mà phạt...

đi đi màLam Cảnh Nghi kéo luôn tay cậu chạy ra hòa nhập với dòng người đông đúng...

Lam Cảnh Nghi biết năm nào tới ngày này Lam Tư Truy cũng không vui... luôn luôn im lặng... nhiều lần cậu tìm cách cho Lam Tư Truy vui vẻ cũng không được... hôm nay cậu quyết định phải lôi kéo Lam Tư Truy đi chơi một lần-- Tư Truy ngươi nhìn xem đường phố thật nhộn nhịp... ngươi nên nhiều xuống đây dạo chơi...

đừng suốt ngày nhốt mình ở Vân Thâm-- Ừm... xác thật ra ngoài tâm trạng rất thoải mái...

-- Hì hì... ta nói mà... ngươi cứ nhốt mình ở Vân Thâm còn gì là thú vị-- Cảnh Nghi cảm ơn ngươi... có bằng hữu như ngươi thật tốt

-- Đã gọi ta là bằng hữu thì đừng có khách sáo như vậy...

đi chúng ta đi xem xem có gì chơi vui-- ỪmHai đứa nhỏ cùng nhau dạo chơi khắp Thải Y Trấn...

Lam Tư Truy cảm nhận được lòng mình thật ấm áp... bao nhiêu năm qua tới ngày này cậu luôn ở một mình hoặc là ngây người với đám thỏ... hôm nay phá lệ có Lam Cảnh Nghi không khí trở nên dễ chịu hơn... cậu thật sự rất cảm ơn vị bằng hữu này... từ nhỏ hai người đã luôn giúp đỡ nhau... những lúc cậu không vui Lam Cảnh Nghi sẽ tìm cách trêu đùa cậu... với cậu mà nói như vậy là đủ rồi
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 18


-- Tàng Sắc mừng con trở về...

-- Sư... sư tôn....

-- Sư tỷ....

-- A Nguyệt...

-- Sư tỷ... ngươi về rồi... ta rất nhớ ngươi

A Nguyệt ôm chầm lấy Tàng Sắc mà nức nở...

-- Di... bao lớn rồi còn khóc lóc như trẻ con vậy hả...???

-- Sư tỷ... ngươi đúng là vô tình...

--Ha ha...

được rồi... chẳng phải ta đã trở về sao... sư tôn...

đồ nhi bất hiếu phiền lòng sư tôn

-- Trở về liền hảo....

-- Sư tôn...

đa tạ người đã thu lưu gia đình A Anh... còn có giúp con trở về...

ân tình này con không biết như thế nào mới trả hết

-- Ta chỉ cầu các con bình an....

Tàng Sắc ôm lấy Bão Sơn Tán Nhân cùng A Nguyệt mà tuôn rơi nước mắt...

-- Sư tỷ... chẳng phải nói không khóc sao...???

-- Được rồi nha đầu...

đừng trêu ta...

Bão Sơn Tán Nhân nhìn hai người rồi nở nụ cười.... mãn nguyện mà lịm dần gục xuống trong vòng tay Tàng Sắc Tán Nhân

-- Sư tôn... người sao vậy... sư tôn đừng làm con sợ...

A Nguyệt... sư tôn làm sao...???

-- Sư tỷ.... yên tâm... sư tôn chỉ là tiêu hao linh lực quá độ.. nghỉ ngơi là tốt rồi

-- Là ta làm khổ hai người... vừa cưu mang tụi nhỏ còn phải phân tâm vì ta

-- Sư tỷ...

đừng nói như vậy... ta dù sao cũng là Linh Y Tán Nhân... cứu chữa trị thương là điều hiển nhiên

-- A Nguyệt... cảm ơn ngươi

_________________________________________-- Ca ca... ngươi xem phụ thân lại ức hiếp A Cha...

-- Nào có....

A Thảo không được vu khống ta...

-- Người mới vừa muốn bắt thỏ của A Cha nướng ăn còn gì... hứ

-- Ta nào giám a... ta chỉ trêu A Cha con thôi...

-- Vậy còn nói không ức hiếp A Cha... ca ca ngươi nói đúng không...???

-- Ân...

-- Ca ca... ngươi đúng là muộn chết... thêm vài từ không được sao...

-- A Thảo.... không được vô lễ... mau xin lỗi

-- A Cha... con không sao...

-- Ca ca... xin lỗi

-- Không sao... muội vui là được

-- Lam Trạm... ngươi đừng khắt khe như vậy... ???

-- Hửm.... vậy phải làm sao...????

Y đưa đôi mắt đầy nguy hiểm mà nhìn hắn....

-- Hì hì... không sao không sao... ngươi muốn là được...

Aaaaaa...

Lam Trạm a... rõ ràng là ngươi ức hiếp ta... vì cái gì tụi nhỏ cứ bảo ta ức hiếp ngươi... oan quá mà... hic hic

-- A Anh/ A Trạm

Một giọng nói ấm áp vang lên khiến cả gia đình bốn người giật mình...

Cả bốn người cùng quay lại theo hướng tiếng nói cất lên

-- A Nương/ Mẫu thân/ Nội tổ mẫu

Hai đứa nhỏ chạy lại ôm chầm lấy thân ảnh của người phụ nữ đó...

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện thì đứng chôn chân tại chỗ...

-- A Minh...

A Thảo... hai đứa nhớ không ta...???

-- Có...

A Thảo nhớ người... ca ca cũng nhớ người

-- Phải không A Minh...??

-- Ân...

-- Còn có A Anh/ A Trạm ta trở về hai đứa không vui sao...???

Hai người lúc này mới hoàn hồn... vội vàng bước đến bên cạnh Tàng Sắc

-- A Trạm thất lễ... mẫu thân trách phạt

-- A Trạm...

đây không phải Vân Thâm a.... con việc gì phải thế...

-- Con...

-- A Nương... y thân là chưởng phạt Lam gia... khắc cốt ghi tâm người đừng trách y

-- Hửm... ta nào trách hả...

A Trạm ta không trách con..???

-- Ân... tạ ơn mẫu thân

-- A Nương... người khi nào trở về... sư tổ cũng không nói với chúng con...???

-- Sáng nay... sư tổ muốn cho các con bất ngờ thôi

-- Mẫu thân sư tổ cùng sư nương sao không thấy...???

-- A Nguyệt đang chăm sóc cho sư tôn... ta mới từ phòng người ra đây tìm các con

-- A Nương sư tổ không khỏe sao...???

-- Đều do ta... vì ta mà người tiêu hao linh lực quá độ... còn bị hôn mê

--Mẫu thân... sư tổ có không có nguy hiểm...

-- A Nguyệt nói là không sao.... bất quá ta biết không đơn giản như vậy... cải tử hoàn sinh nào có dễ dàng...

-- A Nương tụi con đi thăm sư tổ được không...???

-- Không cần đâu... người đang hôn mê hai đứa cũng không giúp được gì...

để người thoải mái mà tịnh dưỡng

-- Vâng...!!!!

-- Mẫu thân... người cùng Ngụy Anh trò chuyện... con xin phép đi làm cơm

-- Cái gì...

A Anh... con bắt A Trạm làm cơm

-- Mẫu thân... là con muốn làm

-- Nội tổ mẫu...

A Cha làm cơm rất ngon

--Phải không... kia phụ thân các con thì sao...???

-- Nội tổ mẫu... phụ thân nấu không thể ăn a...

-- A Thảo... con không cần bêu xấu ta... rõ ràng A Cha các con không chê như các con

-- Phụ thân...

A Cha là không muốn người buồn thôi... người nấu cay như vậy ai mà ăn nổi...

đúng không ca ca

-- Ân... xác thực như vậy

-- Đó... phụ thân thấy chưa.. ca ca chưa bao giờ nói dối nha...

-- Được được... ta nấu khó ăn...

A Cha các ngươi là nhất... hừ

--Ngụy Anh...

-- Lam Trạm... ta không sao... hì hì... ta chỉ trêu chúng nó thôi

-- Mẫu thân... con xin phép

-- A Trạm... cần ta giúp không...???

-- Không sao... người nên tâm sự với Ngụy Anh...

Y xoay lưng bước đi để lại không gian cho ba người--A Anh... con lựa chọn đạo lữ thật tốt..

-- A Nương... nhờ có người... nếu không con cũng không có được y

-- A Anh..khó khăn lắm mới có được.... con phải biết trân trọng có biết không...??

-- A Nương... người không cần lo... y đối với con là mạng sống... con tuyệt đối sẽ không đánh mất y lần nữa

-- Vậy là tốt rồi...

-- Nội tổ mẫu... người thích con thỏ không...???

Hai người đang đối thoại thì tiếng nói trong trẻo của Lam Thảo vang lên

--Ân.. thích... có thỏ sao...????

-- Có a... là A Cha nuôi...

A Cha cũng rất thích... bất quá phụ thân suốt ngày đòi nướng a...

-- A Thảo... con lại lôi chuyện của ta ra làm gì hả...??

-- Nội tổ mẫu.. chính là phụ thân luôn ức hiếp A Cha

-- Tiểu nha đầu... con giám vu khống ta

-- Con không có...

Nội tổ mẫu... người không tin có thể hỏi ca ca a....

-- A Minh... có thật không...???

-- Ân...

đúng vậy ạ...

Tàng Sắc Tán Nhân nhìn hắn rồi nhìn hai đứa nhỏ không khỏi bật cười...

-- Hai đứa các ngươi cũng ức hiếp ta

-- Phụ thân... chúng con nào giám ức hiếp người

-- Tiểu nha đầu... con nhớ lấy... bị A Cha phạt gia quy đừng có tìm ta... hừ

-- Di... không phải đi... còn phạt gia quy

-- A Nương...

Lam Trạm lấy gia quy để phạt... bất quá chỉ có A Thảo là bị phạt

-- A Thảo... ngươi... chép gia quy nhiều ít...

-- Nội tổ mẫu hơn 3000 gia quy a...

--Cái gì... lúc trước ta cầu học 2000 là đã đông chết ta rồi...

--Ha ha...

A Nương.... con cũng chịu thiệt không ít vì cái gia quy đó.... haiza

-- Bất quá... ta thắc mắc A Anh ngươi như thế nào theo đuổi được A Trạm a...

-- A Nương... người cũng không xem ta là ai... ta cũng là thế gia công tử bảng đệ tứ.. lục nghệ vẹn toàn ai mà không thích ta

-- Cho nên nói A Anh nhà ta được rất nhiều người mến mộ

-- Tất nhiên a....

-- Phải không...???

-- Đương nhiên rồi... người không nghĩ... khoan khoan... giọng nói này là của....

Lam....

Lam Trạm

-- Thế nào...???

-- Lam Trạm... ta đang nói đùa đâu... ngươi đừng sinh khí

-- Ân... không sinh khí...

-- Haa hhaaaaa haa....

A Anh ngươi quá là không có tiền đồ... haaaa haaaaa

-- A Nương... ngươi không nói giúp ta còn trêu ta...

-- Hhaaaaaahhhhaaaa... chuyện gia đình các ngươi ta không biết... hâhahhaaaa

-- A Nương...

-- Mẫu thân... mời người vào trong dùng cơm

-- Ân... dùng cơm.... hahaaahaaaa

Hắn sống không còn gì luyến tiếc.... chỉ cần y sinh khí hắn sẽ bị cấm túc a...
 
(Tiện Vong) Không Rời Không Bỏ
Chương 19


Lam Vong Cơ một mình ôm cầm tấu vang khúc Cô Tô vừa kết thúc...

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy y từ phía sau-- Lam Trạm...-- Ân...-- Ngươi... nhớ nhà sao...???-- Ngụy Anh... ta....-- Ngươi không cần nói... ta đều biết... thiệt thòi cho ngươi...

13 năm rồi...

A Nương cũng đã kết đan... hai đứa nhỏ cũng mau 11 tuổi... chúng ta trở về đi...Lam Vong Cơ mở to đôi mắt mà nhìn hắn...-- Ngụy Anh... có thể sao...???-- Có thể... hơn nữa... cũng đến lúc chúng ta tìm ra công đạo cho mình rồi... với cả...

Cô Tô mới là nhà của ngươi-- Ngụy Anh... ta thật nhớ mọi người...Hắn đặt nhẹ lên trán y một nụ hôn mà nói-- Ta biết... vẫn luôn biết... là ta liên lụy ngươi có nhà không thể về... nếu không phải vì kẻ tà mà ngoại đạo như ta...Hắn còn chưa nói xong đã bị Lam Vong Cơ đánh gãy-- Ngụy Anh... ngươi không phải...-- Hảo... ta không phải... chúng ta cùng trở về Cô Tô... cùng về nhà-- A Minh cùng A Thảo vẫn không nên về... ta và ngươi trước giải quyết tốt vấn đề mới đưa chúng trở về có được không...???-- Lam Trạm...

đều nghe ngươi-- Khi nào chúng ta khởi hành...-- Ngươi muốn khi nào... bất quá hai đứa nhỏ đều đã lớn... chúng ta đi lúc nào đều được... không thôi hai hôm nữa chúng ta khởi hành đi...-- Ân... ngươi nhưng nói với mẫu thân sao...???-- Vẫn chưa...

đi thôi...-- Đi đâu...-- Tìm A Nương a... hì hì... ta biết phu nhân ta mong ngày trở về... nhanh chân làm A Nương trông coi giùm hai đứa nhỏ ta mang phu nhân ta về nhà...-- Ta không phải phu nhân...Lam Vong Cơ bỏ cho hắn một câu ôm cầm tựa như chạy trốn dường như...

-- Lam Trạm... ngươi xấu hổ cái gì...

-- Ta không có...--Phải không... tai đều đỏ như vậy... oa... mặt ngươi hảo nóng nha...-- Ngụy Anh...Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mà kêu tên hắn-- Hảo hảo.. không trêu phu nhân của ta nữa... phu nhân da mặt mỏng... hì hì

-- Ngụy Anh...

-- Có có... phu nhân kêu ta...

-- Còn nói... cấm ngôn...

-- Đừng đừng... không nói.. không nói...

Y lườm hắn một cái rồi xoay người bước đi

Ngụy Vô Tiện vội vàng mà kéo lấy tay y-- Lam Trạm...

đừng sinh khí...

-- Ta không có...

-- Vậy ngươi đi đâu...???

-- Tìm mẫu thân...Hắn đưa tay lên vỗ lấy trán mình

-- Trách ta... quên mất việc này...

đi thôiHắn nhẹ nắm lấy tay y mà sánh vai bước đi

Tàng Sắc Tán Nhân đang cùng Lam Minh Lam Thảo ở vui đùa sau núi nhìn thấy hai người Lam Thảo vội vàng reo lên

-- A Cha / Phụ thânLam Minh theo sau nhẹ nhàng hành lễ-- Phụ thân / A ChaHai người ôn nhu xoa đầu hai đứa nhỏ đối Tàng Sắc hành lễ-- A Nương / Mẫu thân

-- Hai đứa chính là có việc...

-- Vâng...

A Minh A Thảo... hai đứa vào trong đọc sách... ta có việc cùng nội tổ mẫu nói chuyện được không...???

-- Vâng...

Nội tổ mẫu A Cha / Phụ thân chúng con xin phép...-- Ân...

đi điĐợi hai đứa nhỏ đi khuất bóng Tàng Sắc Tán Nhân lúc này mới lên tiếng-- A Anh / A Trạm... hai đứa muốn xuống núi phải không...???-- Mẫu thân... con...

-- A Trạm... con không cần lo lắng... ta hiểu... hai đứa muốn thì trở về đi...

đã lâu như vậy... hai đứa cũng nên quay về tìm hiểu sự thật rồi...

để hai đứa nhỏ ở lại ta chăm sóc... mọi chuyện ổn thỏa ta đem tụi nó đi tìm các con-- Mẫu thân... cám ơn người

-- A Trạm... như thế nào cám ơn rồi... là A Anh chúng ta liên lụy con... con vốn là nên yên ổn ở Cô Tô không phải ở nơi hoang vu này-- Mẫu thân... là con nguyện ý... không thiệt thòi...-- Ta biết...

A Anh lần này đi hai đứa nhớ không được lộ tung tích.. phải bảo vệ A Trạm bình an...

-- A Nương... người yên tâm... con nhất định bảo vệ y bình an... hơn nữa với tu vi của y... chỉ sợ chẳng có người địch lại... hì hì

-- Ngụy Anh...

-- Biết biết... không được tự cao tự đại...

Lam Vong Cơ cũng không thèm đôi co với hắn

-- Mẫu thân...

A Minh A Thảo phiền người chăm sóc thay con

--Yên tâm... cứ giao cho ta...

-- A Nương... chúng con xin phép tìm hai đứa nhỏ nói chuyện-- Được rồi...

đi đi...-- Vâng....

Hai người cùng nhau hành lễ rời điNhìn bóng lưng hai người bà mỉm cười cũng khẽ thở dài... chỉ mong mọi chuyện hết thảy bình an

_________________________________________-- Ca ca... ngươi tấu cầm cùng ta một khúc sao...???-- A Thảo... gì khúc...???

-- Đương nhiên là khúc ca ca ngươi viết rồi...

-- An Bình khúc sao...???

-- Ân... khúc này chẳng phải ca ca viết cho gia đình ta sao...???

-- Ân...Lam Minh phất tay lấy ra cầm nhỏ của mình đặt lên án thư...

Lam Thảo cũng nhẹ đưa sáo trúc nhỏ lên môi.. hai người cùng nhau hợp tấu..Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện yên lặng đứng ngoài tiểu viện lắng nghe...

Ngụy Vô Tiện ôm trọn y vào lòng mà mỉm cười hạnh phúcKhúc vừa kết thúc hai người cũng tiến vào trong tiểu viện-- A Minh / A Thảo... rất tốt

--A Cha / Phụ thân... này khúc ca ca viết người thấy thế nào...-- Rất hay...

-- Ca ca ngươi thấy chưa...

A Cha ở khen ngươi

-- Ân...

--Hai đứa lại đây... ta có chuyện cần nói

-- Phụ thân... có chuyện gì vậy ạ...???

Lam Thảo tiến lại gần hắn mà làm nũng-- Ta và A Cha sẽ rời núi một thời gian

-- Phụ thân.. con cũng muốn đi

-- Không được...

-- A Cha... vì sao...??

-- A Thảo... chúng ta lần này đi có việc quan trọng... sau này xong việc sẽ quay về đưa các con theo có được không...???-- Con không nghĩ xa hai người...

-- Ngoan... ca ca cùng nội tổ mẫu sẽ ở bên cạnh con... ta và A Cha sẽ nhanh chóng quay về

-- Nhưng mà...

--A Thảo nghe lời...

A Minh... con phải chăm sóc cho muội muội nhớ chưa...???

-- Vâng...

A Cha... con hiểu

-- A Cha...

A Thảo sẽ nhớ rất nhớ người a...-- Chỉ nhớ Cha ngươi không nhớ ta...

-- Có có... con đều nhớ... nhớ nhất A Cha a...

-- Tiểu nha đầu... ngươi nhớ Cha ngươi hay nhớ món ăn Cha ngươi nấu...Ngụy Vô Tiện dí tay vào trán cô mà mắng

--Hì hì.. con nhớ cả hai...

A Cha đi rồi làm gì còn món ngon cho con...

-- Vậy là chỉ nhớ món ăn... không phải nhớ Cha ngươi...

Lam Trạm... ngươi thật là thất bại...

-- Nào có...

Phụ thân đừng chia cắt tình cảm của con với A ChaLam Vong Cơ khẽ mỉm cười mà nhìn hai người-- Ân... ta biết... ta có làm bánh hoa quế... hai đứa về phòng bếp lấy ăn đi

-- A Cha tốt nhất... ca ca chúng ta đi thôiLam Thảo vội vàng kéo lấy Lam Minh mà chạy đi

-- A Thảo... không được chạy nhanh

--Ca ca... ngươi thật là...

Ngụy Vô Tiện nhìn hai đứa nhỏ mà lắc đầu--Lam Trạm... ngươi xem A Minh giống y ngươi... suốt ngày cứ gia quy...-- Ân... cũng không phải không tốt...

-- Đúng..

đúng...

ít nhất thằng bé cũng không đến mức cũ kỹ như ngươi lúc nhỏ

-- Ta cũ kỹ...

-- Không... không có... hì hì...

A Trạm của ta tốt nhất chơi...Lam Vong Cơ cũng không thèm nhìn hắn xoay người định đi

Hắn lẹ tay mà ôm người vào lòng-- Nhị ca ca... mấy hôm rồi ngươi không cho ta đụng... hôm nay không được chạy...-- Ngụy Anh... không được...

-- Như thế nào không được... ta không biết... ngươi không được bỏ ta một mình...

--Ta không có...

-- Vậy ngươi đồng ýLam Vong Cơ cũng không trả lời hắn-- Im lặng là đồng ýNhanh tay lẹ mắt mà túm người ôm về phía giường-- Ngụy Anh... buông ra

-- Không buông... không buông...

Nhị ca ca ngươi không thương ta...

Y nhẹ mỉm cười mà nhìn xem con người già đầu còn làm nũng... nhưng mà chỉ cần hắn làm nũng y lại thật sự nghe...-- Tùy ngươi

-- Nhị ca ca tốt nhất... hì hìLại một đêm xuân thật dài...
 
Back
Top Bottom