Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3782: “Được lắm, lại một người nữa”



Cùng lúc đó, hắn còn tế ra kết giới trận pháp ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài.

Vỗn dĩ hắn không muốn làm hỏng chuyện vui của người khác nhưng cảnh tượng động phòng này thực sự quá dị thường: Tân nương bị phong cấm, lại ê chề nước mắt, vẻ mặt bi thương, còn tân lang thì như con ác thú xé toạc bộ y phục tân nương, trong này ắt có nội tình khác.

Advertisement

Hắn là một kẻ thông minh thế nào, sao có thể không nhìn ra tân nương đang bị áp bức, đã bị áp bức thì hắn đương nhiên không thể ngó lơ, lại còn muốn bắt nạt người chuyển kiếp trước mặt ta sao? Nằm mơ đi.

“Người đâu, bắt hắn lại cho ta”, tên thanh niên tóc tím gào thét như con chó điên, thấy nhưng bên ngoài lại chẳng ai nghe thấy được tiếng gào thét của hắn, chỉ vì Diệp Thành đã ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Ồn ào”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, đến cả cái miệng của tên này cũng bị phong cấm.

Cho tới lúc này hắn mới phất tay giải phong cấm cho tân nương, xong xuôi còn không quên lấy ra tấm áo khoác ngoài che đi phần cơ thể bị lộ của tân nương, hắn cho rằng hành động của mình cũng rất quân tử.

“Ngươi là ai?”, tân nương ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình và nhìn Diệp Thành với ánh mắt phòng bị.

“Gọi ca là được”, Diệp Thành mỉm cười phất tay cho tân nương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Ngươi...”, tân nương há miệng nhưng còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy một đạo tiên quang bay vào trong thần đỉnh, bay vào trán cô, cứ thế len lỏi vào từng phần kí ức bị phong cấm trong sâu thẳm tâm hồn cô.

Tiếp đó, tiếng thét đau đớn vang lên, cơn đau khiến thần trí cô hỗn loạn.

“Được lắm, lại một người nữa”, Kỳ Vương cũng ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh dụi chân liên tục, cả chặng đường tới đây hắn đã được chứng kiến rất nhiều, chỉ cần là người mà Diệp Thành gảy tiên quang vào thì đều mang theo vẻ mặt đau đớn, xong xuôi thì bật khóc.

Bên ngoài, Diệp Thành đã lấy đi túi đựng đồ của tên tóc tím, ngoài để lại cho hắn bộ quần áo ra thì tất cả tên này đều lấy đi, đến cả ngọc bội ở hông cũng không ngoại lệ.

Khuôn mặt tên thanh niên tóc tím hung tợn thấy rõ, mặc dù bị phong cấm nhưng đôi mắt hắn vẫn hằn lên từng đường tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, khó có thể kiềm chế được sự bạo tàn và sát khí đằng đằng đang trỗi dậy.

Diệp Thành liếc nhìn tên này một cái rồi cứ thế ngó lơ, ức h**p vào đúng người chuyển kiếp, lão tử đây không cho ngươi một chưởng chết luôn đã là may cho ngươi rồi, còn dám thể hiện sát khí với ta à?

Tiếp theo, tên này tỏ ra rất nhàn rỗi, hắn tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra vò rượu, vắt chân lên nhau thưởng thức rượu giao bôi của tân lang và tân nương còn chưa kịp uống trước đó.

“Chúng ta có đi không?”, trong hỗn độn vang lên tiếng của Kỳ Vương, “cướp tân nương của người ta còn có tâm trạng ở đây mà uống rượu, ngươi không sợ lão tổ nhà người ta tới giết ngươi đi à?”

“Đi, đi đâu?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu, ròi lại rót đầy ly.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3783: “Thần nữ Dao...Dao Trì?”



“Suýt thì ta quên mất”, Kỳ Vương đột nhiên giật mình, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng mà trước đó gặp phải trong hố đen không gian, đó là tà vật, mạnh đến kinh người, cũng may Diệp Thành chạy nhanh, nếu không thì đã bị nuốt chửng rồi, hố đen không gian quả nhiên đầy những nguy cơ bủa vây.

“Đợi thêm chút đã”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “không tìm được chúng ta thì nó sẽ rời đi”.

Advertisement

“Nghe đáng tin đấy”, Kỳ Vương đáp lời rồi lại nằm bò ra đất chợp mắt ngủ một lúc.

Hắn vừa nhắm mắt thì cơ thể tân nương thôi run rẩy, ánh mắt nhoà nước, dù cách cả đại đỉnh nhưng cô vẫn thẫn thờ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin: “Diệp Thành?”

“Thất Tịch Thánh Nữ, lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, người được gọi là tân nương chính là thánh nữ của Thái Thanh Cung kiếp trước, còn có cái tên đầy ngụ ý chính là: Từ Nặc Nghiên.

“Ta...sao ta còn sống?”, Từ Nặc Nghiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng cô đã chết, lại còn chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nói chính xác hơn là chết trong sự bi thương của Cơ Tuyết Băng.

“Xảy ra quá nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười tế ra một luồng thần thức nhập vào trán cô, rất nhiều lời giải thích đều ở trong thần thức này, hơn hai trăm năm trước sau khi Thiên Ma xâm phạm không lâu cô đã qua đời, mọi việc sau đó cô đương nhiên không biết ví dụ như chuyện Đại Đế Thiên Ma sau này.

Từ Nặc Nghiên kinh ngạc thẫn thờ đứng đó như hoá đá, cơ thể cô bất giác run lên, từng cảnh tượng xuất hiện bên trong luồng thần thức kia chính là thiên địa tăm tối, sơn hà rộng lớn nhuốm đỏ máu, vô số tu sĩ bỏ mạng trên mảnh đất này.

Cô cảm thấy hết sức khó tin, cũng không dám tin sau khi mình qua dời lại có nhiều chuyện bi thương đến vậy, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở vì chống lại Thiên Ma mà đã phải bỏ mạng gần như toàn bộ.

Trong chốc lát, đôi mắt cô trào nước mắt, cô lặng lẽ quan sát Diệp Thành, chính là hắn đã trảm diệt Đại Đế mở ra đường máu cho Đại Sở, trên chặng đường chinh chiến cô độc đó, hắn đã tới Chư Thiên Vạn Vực này.

“Cô...cô ấy thì sao”?, Từ Nặc Nghiên rủ mắt mím môi.

“Cô ấy là nữ tử thì cô hà tất phải vậy?”, Diệp Thành bất giác mỉm cười lắc đầu.

“Ta chỉ hỏi thôi”, Từ Nặc Nghiên nói với giọng buồn bã, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ lau đi nước mắt.

“Rảnh rỗi thì cô có thể tới thánh địa Dao Trì”, Diệp Thành đáp lại một câu như có như không: “Cơ Vô Trần của cô chính là thần nữ Dao trì, danh hiệu Đông Thần”.

“Thần nữ Dao...Dao Trì?”, Từ Nặc Nghiên kinh ngạc, câu này thực sự vượt ngoài trí tưởng tượng của cô.

“Kiếp này cô ấy có phần khác biệt, là một con mọt sách”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu: “Khác với người chuyển kiếp khác của Đại Sở ở chỗ ta không thể nào mở được phong cấm kí ức cho cô ấy”.

“Vì sao lại vậy?”, Từ Nặc Nghiên thốt lên, “là do bản thân cô ấy có vấn đề sao?”

“Nhất định là do bản thân cô ấy có vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười bất lực, “thuận theo tự nhiên đi”.

“Nghe nói hai người rất nổi tiếng trong đại hội Dao Trì”, Từ Nặc Nghiên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú, “Hoang Cổ Thánh Thể vẫn khí thế thôn tính bát hoang, Đông Thần Dao Trì vẫn phong hoa tuyệt đại như kiếp trước, cả hai người cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì đều rất xứng đôi, là tạo hoá trêu người sao?”
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3784: Đừng đánh giá thấp khả năng của ta”,



“Cô đang nói bản thân mình thì phải?”, Diệp Thành mỉm cười, “trời coa cũng trêu đùa với tình cảm của cô, một Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam lại khiến cô quyến luyến cho tới kiếp này”.

“Hồng trần này thật nực cười”, Từ Nặc Nghiên khong phản bác nhưng lại cười thê lương.

Advertisement

“Bảo bối, có bảo bối”, cô vừa dứt lời thì Kỳ Vương trong đại đỉnh đã nhảy dựng lên, đôi mắt lừa to lồ lộ sáng quắc lên nhìn thông qua đại đỉnh về phía phủ đệ.

“Bảo bối cái đầu ngươi, đi thôi”, Diệp Thành đứng dậy, tung một chưởng đánh ngất tên thanh niên tóc tím rồi nhét hắn vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn muốn dùng thiên đạo thoát thân, không muốn chuốc thêm nhiều rắc rối.

“Mẹ kiếp, đó là cửu dương tiên thiết”, Kỳ Vương cuống lên nhảy chồm chồm nhìn Từ Nặc Nghiên ở bên với vẻ mặt kì dị, tên lừa này đúng là chỉ muốn theo ý mình.

“Cửu dương tiên thiết?”, Diệp Thành đang định đi thì nhướng mày lên rồi lại dừng lại, nếu trách chỉ có thể trách tiên thiết kia quá quý gía, thậm chí còn hơn cả phần mà Thần Tử Man Tộc đưa cho Diệp Thành ở đại hội Dao Trì, tiên thiết cấp độ đó rất được Hỗn Độn Thần Đỉnh yêu thích.

“Ngươi chắc chắn đó là cửu dương tiên thiết chứ?”, Diệp Thành nhìn Kỳ Vương.

“Đừng đánh giá thấp khả năng của ta”, Kỳ Vương ngẩng đầu rất cao.

“Tìm về chơi sao?”, Diệp Thành có vẻ động lòng, tiên thiết là vật có thể gặp mà không thể cầu, huống hồ là cửu dương tiên thiết chí cương chí dương, nếu như Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu thì uy lực sẽ tăng lên bội phần.

“Đợi đã”, trong lòng có sẵn ý định, hắn chậm rãi nhắm mắt, lâu như vậy rồi mà không thấy các cao thủ trong phủ đệ này muốn cướp bảo bối, ít nhất thì cũng phải làm rõ trận dung của đối phương, nếu như có Đại Thánh trấn thủ thì có ngu mới tìm rắc rối cho bản thân.

“Nhà họ Dương có Chuẩn Thánh Vương, không phải một người mà hai người”, Từ Nặc Nghiên chêm lời.

“E rằng không phải chỉ một người”, Diệp Thành chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt còn loé lên tinh quang, bên trong phủ đệ này quả thực có Chuẩn Thánh Vương nhưng không phải hai người mà là ba người.

“Không chỉ hai người?”, Từ Nặc Nghiên cau mày, cô đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thành, đó là trong phủ đệ này ít nhất có ba Chuẩn Thánh Vương, đây là một bí mật động trời.

“Kỳ Vương, nói chính xác vị trí”, Diệp Thành hỏi Kỳ Vương, hắn đã chuẩn bị tư thế đi cướp bảo vật rồi.

“Đông nam”, Kỳ Vương phối hợp rất ăn ý, hắn nói vị trí chính xác cho Diệp Thành.

Diệp Thành nhận được thông tin lập tức trốn vào không gian hư vô, ẩn đi sát khí toàn thân, cứ thế chạy về một hướng, hắn không thể đánh được ba Chuẩn Thánh Vương nên đánh lén vẫn hơn.

Ở bên ngoài, thị vệ canh gác phía trước cửa động không phát hiện ra nhưng trong lòng lại tỏ ra ngoài nghi, từ khi thánh tử của bọn họ vào trong đó thì hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có gì đó khác thường, khi tìm kĩ thì mới thấy kết giới bao trùm toàn bộ căn phòng, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tất cả lần lượt ho hắng, bọn họ tưởng rằng là thánh tử bày bố kết giới ngăn cách, mục đích chẳng phải muốn người ngoài không thể nghe lén và không thể nhìn lén cảnh tượng xuân sắc giữa tân lang và tân nương sao.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3785: “Ta bảo rồi mà, bảo sao mà dạo này mắt trái của ta cứ máy”,



Cổ thành về đêm càng náo nhiệt hơn, chỉ vì những người đi nghe ngóng thông tin quá nhiều, còn cổ thành này lại cách Luyện Ngục gần nhất, rất nhiều người nhờ vào Truyền Tống Trận ở đây.

Trong cổ thành hết sức huyên náo, bên trong phủ đệ nhà họ Dương cũng vậy, bọn họ đã từng phái đi không ít người để nghe ngóng thông tin, lần này quay lại đang tập trung cả ở đại điện, ngươi một lời ta một lời tranh nhau nói.

Advertisement

Trong không gian hư vô, Diệp Thành di chuyển hết sức thận trọng, cấm chế của nhà họ Dương quá nhiều, vả lại còn hết sức huyền bí, nếu không phải vì hắn có tiên nhãn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Ngoài những điểm này ra thì còn có rất nhiều tu sĩ đang tuần tra, tất cả đều là Chuẩn Thánh dẫn theo đội, còn có hai Thánh Nhân đang bay qua bay lại trên thiên tiêu, chốc chốc dừng lại nhìn xuống bên dưới.

Thấy vậy, Diệp Thành không cảm thấy bất ngờ, bên trong gia tộc có cả cửu dương tiên thiết, bọn họ không thể sơ xuất được, đó chính là bảo vật, lại là bảo vật hiếm có, không thể để người khác cướp mất được.

Sau nửa canh giờ mới thấy Diệp Thành dừng chân ở một đỉnh núi, tiên nhãn nheo lại nhìn xuống lòng đất của đỉnh núi, nơi đó có một địa cung được bố trí đầy những cấm chế huyền bí.

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Diệp Thành và Kỳ Vương đồng thanh lên tiếng, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt, còn Kỳ Vương thì nhìn chằm chằm mắt nóng cả lên, nước rãi thì nhỏ ra.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì tảng tiên thiết bên trong địa cung kia thật sự to đến mức khiến người ta kinh ngạc, rất nhiều người với đại thần thông tìm kiếm vài trăm năm mà không tìm được nổi cửu dương tiên thiết to bằng nắm tay, ấy vậy mà tiên thiết trong địa cung nhà họ Dương lại to bằng cả cái vại rượu.

“Ta bảo rồi mà, bảo sao mà dạo này mắt trái của ta cứ máy”, Kỳ Vương chép miệng sau đó nuốt nước bọt cái ực: “Nếu như đem ra đi bán thì không biết bao nhiêu lão tu sĩ phải điên cuồng”.

“Một nhà họ Dương cỏn con mà lại chất chứa bí mật khủng khiếp”, Diệp Thành tặc lưỡi, không phải hắn chưa từng thấy tiên thiết mà tảng tiên thiết to như này thì đúng là lần đầu thấy.

“Xem vẻ mặt của hai người thì tiên thiết đó chắc không hề nhỏ”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười.

“Gì mà không nhỏ, to đến kinh người”, Diệp Thành nói rồi trốn vào hố đen không gian, tảng cửu dương tiên thiết to như vậy, nhà họ Dương lại coi trọng và bố trí cấm chế dày đặc như vậy, cho dù là Diệp Thành thì e rằng chưa vào được bên trong đã bị kẻ mạnh nhà họ Dương g**t ch*t rồi.

Cũng chính vì vậy nên hắn mới thông qua hố đen tránh né cấm chế, chỉ cần tính toán chuẩn xác vị trí và phương hướng thì cho dù cấm chế có huyền diệu đến đâu, trong mắt hắn cũng chỉ là bày cho có mà thôi.

Không mất bao lâu hắn đã trốn vào hố đen không gian, hiện thân trong địa cung rộng lớn.

Địa cung này không hề nhỏ, bên trong được thắp đầy đèn đá, có không ít trụ đồng sừng sững, chính giữa địa cung chính là một cái tế đàn rộng lớn, và tiên thiết to như vại rượu kia đang lơ lửng bên trên tế đàn này.

Diệp Thành lẻn tới trước tế đàn, vừa xoa tay vừa đi một vòng quanh tế đàn.

Cửu dương tiên thiết, không hổ với cái tên tiên thiết, là vật chí cương chí dương, xung quanh loé lên thần huy rực rỡ, có luồng khí hoàng kim bao quanh, mỗi một luồng đều nóng ran, nặng khiến người ta khó thở.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3786: “Là ai?”



Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, có vài lần định xông ra khỏi thần hải nhưng bị Diệp Thành nhét quay trở lại.

Ký Vương cũng nhảy dựng lên, hắn còn kích động hơn cả Hỗn Độn Thần Đỉnh, “mau mau, đừng lề mề nữa”.

Advertisement

Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã ra tay, hắn lấy ra một cái túi càn khôn cỡ lớn sau đó dùng một tay nhét cửu dương tiên thiết kia vào trong, tiếp đó là quay người trốn vào hố đen không gian.

Hắn vừa đi thì cả địa cung rung chuyển, tiếng động vù vù vang lên khiến đỉnh núi bên trên rung chuyển, rất nhiều cấm chế tự hồi phục, luồng khí tịch diệt xuất hiện, lạnh băng mà cô tịch.

“Kẻ nào?”, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương bị kinh động, kẻ mạnh vẫn đang nghị sự trong đại diện nhao ra như đàn ong vỡ tổ, tứ phương tám hướng toàn người là người.

Thế nhưng đợi bọn họ xông ra khỏi địa cung thì chẳng thấy bóng dáng ai cả, kì lạ đó là cửu dương tiên thiết lơ lửng bên trên tế đàn đã chẳng thấy đâu, cũng không còn sót lại bất cứ khí tức nào.

“Là ai?”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phẫn nộ, bảo vật kinh thế như vậy nói mất là mất, vả lại còn tự biến mất, vả lại từ đầu tới cuối bọn họ không hề cảm nhận được gì.

“Mở kết giới, phong ấn cả cổ thành này, lục soát từng tấc cho lão phu”, một Chuẩn Thánh Vương khác gằn lên phẫn nộ, có thể cướp đi cửu dương tiên thiết dưới trướng bọn họ thì bọn họ có lý do tin rằng trong gia tộc có gian tế, chỉ cần kẻ đó chưa ra khỏi cổ thành thì vẫn còn hi vọng tìm thấy.

Nhất thời, một kết giới trận pháp khổng lồ xuất hiện, bao trùm khắp cổ thành rộng lớn, kẻ mạnh nhà họ Dương xông ra ngoài, cho dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân thì đều bay lên hư thiên.

Nhìn xuống thiên địa, bóng người đông nghịt che lấp cả bầu trời và mặt đất, bọn họ phân thành hai nhóm, một nhánh đi lục soát trong trung tâm thành, một nhánh đi lục soát phủ đệ, động tĩnh không vừa.

Không lâu sau đó, trung tâm cổ thành vang lên tiếng động mạnh, nhà họ Dương phẫn nộ mất đi lý trí, cho dù là ai thì cứ hễ bọn họ gặp thì đều lục soát toàn thân, đụng phải người không nên đụng.

Nên biết rằng những người tới Luyện Ngục thăm dò tin tức phần đa đều nhờ vào Truyền Tống Trận, trong đó không thiếu thế lực lớn, cũng không thiếu kẻ mạnh với đại thần thông nhưng đều bị người nhà họ Dương chặn lại lục soát, vẫn chưa hết, bọn họ cứ tiếp diễn như vậy nên xảy ra ẩu đả.

Sau một màn xông lên, nhà họ Dương gặp nghiệp lớn, không ít người bị diệt, trong đó có hai Chuẩn Thánh Vương bị đánh tới mức bán sống bán chết, Chuẩn Thánh Vương còn lại bị doạ đến mức không dám ra khỏi cửa.

Tổn thất nặng nề đã đành, lại kéo thêm bao rắc rối, sau một vòng lục soát, cửu dương tiên thiết không tìm thấy, còn thần tử nhà bọn họ cũng không thấy đâu. Không những thần tử mất tích mà đến cả tân nương mới đón về cũng mất tích.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phun ra máu, cửu dương tiên thiết mất rồi, thần tử cũng biến mất, gia tộc tổn thất nặng nề, một đêm bi thảm, nhà họ Dương vững chãi như vậy mà mất sạch.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3787: “Hắn còn giá trị, để hắn sống thêm vài ngày”



Vừa đáp xuống, Kỳ Vương đã nhao ra, bốn chân dụi dụi, “mau mau, lão tử không đợi được nữa rồi, bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng làm được một mẻ lớn”.

“Ta thích bộ dạng này của ngươi”, Diệp Thành liếc nhìn, vẻ mặt nhìn Kỳ Vương có phần thận trọng, hắn tế ra kết giới rồi mới lấy cửu dương tiên thiết, “đồ tốt thì sẽ chia cho ai thấy nó”.

Advertisement

“Ta thì thôi, ta không góp sức”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười xua tay, “huống hồ đạo căn của ta lại thuộc âm tính, vật chí cương chí dương đối với ta mà nói thực sự không có lợi cho lắm”.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra rất nhiều bảo bối quý giá, “cô không lấy cửu dương tiên thiết thì tự chọn những bảo bối này đi, đây đều là thượng phẩm đỉnh cao đấy”.

“Cái này được đấy”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói với giọng không hề khách sáo.

“Cô ấy không lấy thì hai chúng ta chia nhau”, Diệp Thành giơ tay lên, tung ra một chưởng khiến cửu dương tiên thiết kia bị chia thành hai phần, còn chưa lấy đi thì Kỳ Vương đã thó luôn mất một nửa.

“Phát tài rồi, lần này phát tài thật rồi”, tên kia hô hào ầm ĩ.

“Mẹ kiếp đúng là ưu ái ngươi lắm đấy”, Diệp Thành đưa mắt liếc nhìn nhưng khi quay lại nhìn thì nửa còn lại cũng biến mất, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh cuốn sạch, vả lại còn bị nó hút vào trong đỉnh.

“Mẹ kiếp, ngươi cũng được ưu ái lắm đấy”, Diệp Thành day trán, binh khí bản mệnh của mình càng ngày càng tự giác, không thèm hỏi chủ đã thôn tính luôn cả vật quý.

Phía này, Từ Nặc Nghiên đã lựa chọn xong bảo vật, cô đem phần còn lại đưa cho Diệp Thành rồi mới lạnh lùng nhìn thần tử nhà họ Dương bị đánh ngất ở bên: “Xử lý tên ma đầu này thế nào?”

“Dùng ma đầu để hình dung, xem ra mối thù của cô và hắn không vừa”, Diệp Thành mỉm cười.

“Đâu chỉ mình ta, rất nhiều người, rất nhiều gia tộc đều có thù với hắn”, Từ Nặc Nghiên bật cười lạnh lùng, “hắn tu một loại công pháp ác động, công pháp này có thể hút tinh nguyên của những nữ tử còn trinh nguyên, bao nhiêu năm nay, người chết trong tay hắn không thể nào đếm xuể nữa”.

“Đêm nay ta đến cũng thật tình cờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu không thì cô đã trở thành một thành viên trong số đó rồi, không biết trong những nữ tử bị hắn hạ độc thì có người chuyển kiếp không”.

“Vậy thì phải giết”, Từ Nặc Nghiên giơ kiếm lên định trảm diệt tên ma đầu gây hoạ này.

“Hắn còn giá trị, để hắn sống thêm vài ngày”, Diệp Thành giơ tay ngăn Từ Nặc Nghiên lại.

Vừa dứt lời, thánh thể của hắn đã run lên, cơ thể cũng lảo đảo, một luồng sức mạnh kì lạ tuôn ra khỏi cơ thể, nhanh chóng choán lấp cả cơ thể hắn.

Luồng sức mạnh đó rất dồi dào, đến đột ngột, mang theo khí tức đáng sợ, hoà quyện với thánh huyết, đạo tắc, đan xen với bản nguyên, hết sức dị thường.

“Uy lực của Thánh Nhân, ngươi đã chạm tới ranh giới của Thánh Nhân rồi sao?”, Từ Nặc Nghiên kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Sao lại thế này?”, Diệp Thành cau mày, cũng biết rất rõ đó là sức mạnh gì, trong một thoáng lúc trước, cảnh giới Chuẩn Thánh của hắn đã dao động, tiếp xúc với tấm ngăn của cảnh giới Thánh Nhân.

“Mới hơn hai trăm tuổi mà đã tới ranh giới đột phá Thánh Nhân, ngươi nhảy cóc đấy à!”, Kỳ Vương cũng nhận ra, nhanh chóng chạy tới, đôi mắt lừa nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3788: “Chắc chắn là do hắn có nỗi khổ tâm nào đó”



“Ngươi mau đến một nơi an toàn để độ thiên nhân ngũ suy kiếp đi”, Từ Nặc Nghiên cười tươi: “Đến hố đen không gian cũng được, không ai quấy rầy, từ trước khi độ kiếp tới sau khi độ xong chỉ cần một tháng thôi”.

“Không độ được”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, thi triển đại thần thông, phong ấn sức mạnh đó.

Advertisement

“Cơ hội khó lòng có được, ngươi đang làm trò gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, đến Kỳ Vương cũng vậy, họ không ngờ Diệp Thành sẽ phong ấn sức mạnh tiến cấp đến Thánh Nhân.

“Ta có kế hoạch riêng của mình”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không giải thích nhiều.

Không phải hắn không muốn tiến lên cảnh giới Thánh Nhân, mà là hắn không thể tiến lên, ít nhất là không phải lúc này, bởi phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá, một khi lên Thánh Nhân, tu vi sẽ dần giảm xuống, thọ nguyên cũng sẽ dần cạn kiệt, hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, không thể đi bước này quá sớm.

Từ Nặc Nghiên và Kỳ Vương càng khó hiểu hơn, rất nhiều Chuẩn Thánh muốn lên Thánh Nhân nhưng đều khổ sở vì không có được cơ hội đó, thậm chí rất nhiều lão Chuẩn Thánh cả đời cũng không thể vượt qua được bước đó, nhưng Diệp Thành thì hay rồi, cơ hội tới, có thể tiến giới lên Thánh Nhân nhưng hắn lại tự phong ấn.

Diệp Thành im lặng, không nói gì thêm nữa, theo tính toán của hắn thì cần ít nhất hai trăm năm nữa mới có thể tiến vào cảnh giới Thánh Nhân, nhưng điều xảy ra hôm nay thật sự khiến hắn trở tay không kịp.

Hắn không thể hiểu nổi tại sao cơ hội này lại tới nhanh như vậy, là món quà của trời cao sao?

Hắn đang suy nghĩ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Thiết xong đã bay tới, lơ lửng trước mặt hắn, có vẻ rất hứng khởi, thân đỉnh rung lên kịch liệt, khí phách dồi dào, mộc mạc mà tự nhiên.

Lần này được ăn no, nó càng trở nên phi thường hơn, độn giáp thiên tự xếp hàng hình thành tổ hợp, đến đạo tắc cũng đang tự đan xen diễn hoá, còn có thiên âm đại đạo vang vọng, thi thoảng cũng diễn hoá ra dị tượng hỗn độn sơ khai, đại thiên thế giới, Kỳ Vương và Từ Nặc Nghiên nhìn mà sững sờ.

Diệp Thành nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh, hai mắt bất giác nheo lại: “Chẳng lẽ Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Tiên Thiết xong, niết bàn khiến cho tu vi của mình cũng tiến tới mấu chốt đột phá Thánh Nhân?”

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi day đầu mày, chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh muốn tiến cấp thành Thánh Vương Binh, nhưng tu vi của chủ nhân quá thấp, hạn chế cấp độ của nó, cũng chính vì vậy, sự niết bàn của nó mới âm thầm buộc chủ nhân tiến cấp.

Giờ phút này, hắn hơi hối hận vì đã để Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Tháp, trời xui đất khiến mang tới cho hắn một màn này, hắn có thể áp chế tu vi không tiến giới, nhưng hắn biết mình không thể áp chế được lâu, sức mạnh tiến lên Thánh Nhân tới quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt.

Vì vậy, lần lột xác lần này của Hỗn Độn Thần Đỉnh đã phá vỡ kế hoạch của hắn, thời gian và thọ nguyên còn lại của hắn càng có hạn hơn, trừ khi hắn cũng luân hồi một lần.

“Nhìn thấy chưa, rõ ràng hắn đang tỏ vẻ, ta chấm cho hắn mười điểm với màn tỏ vẻ này”, thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Kỳ Vương bĩu môi: “Được hời mà còn khoe mẽ”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3789: “Ta chưa gặp người này bao giờ”



“Ta không đi theo nữa đâu, lâu rồi không về tổ địa”, Kỳ Vương lắc đầu.

“Giang hồ rộng lớn, khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười rồi quay người đi theo Từ Nặc Nghiên.

Advertisement

“Hy vọng khi gặp lại, ngươi đã là chiến thần nổi danh Huyền Hoang”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Kỳ Vương hiếm khi nghiêm túc một lần, sau đó cũng quay người đi về hướng ngược lại với Diệp Thành.

Diệp Thành và Từ Nặc Nghiên bay vụt đi như thần mang khoáng thế, đi vào hai, ba truyền tống trận của cổ thành, đến khi bình minh ló dạng họ mới đáp xuống một thành trì cổ ít được biết đến.

Để tránh những rắc rối không đáng có, Diệp Thành trùm cho Từ Nặc Nghiên một chiếc áo bào đen, lại dùng bí pháp Chu Thiên che đi khí tức của cô, đề phòng có người nhận ra, mang lại kiếp nạn cho gia tộc của cô.

Ngày mới lại đến, cổ thành náo nhiệt, phồn hoa, hai người vừa vào cổ thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao: “Luyện Ngục tĩnh lặng rồi, cuối cùng phong ba cũng dừng lại”.

“Không biết cấm địa đó nổi điên gì nữa”, không ít người khi nhắc đến Luyện Ngục đều không kìm được rùng mình: “Lên cao nhìn ra xa, ba mươi nghìn dặm ngoài Luyện Ngục đều đã thành mảnh đất khô cằn”.

“Ta còn nghe nói có Chuẩn Đế đi ngang qua lập tức bị nghiền thành tro bụi luôn ấy”, rất nhiều người đều hít vào một hơi khí lạnh: “Đó là uy áp gì vậy? Sự tồn tại huỷ diệt thế giới à?”

“Chuẩn Đế cũng bị nghiền nát?”, nghe tiếng nói chuyện từ tứ phía, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Nặc Nghiên trở nên tái mét.

“Đế uy khoáng thế đủ để nghiền nát một Chuẩn Đế chỉ trong chốc lát”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lúc này hắn càng thêm chắc chắc Đế uy tản ra từ Luyện Ngục đến từ một vị Đại Đế thực thụ.

“Đế uy gì cơ?”, Từ Nặc Nghiên nghe mà chẳng hiểu gì, ngờ vực nhìn Diệp Thành.

“Khi khác cô sẽ hiểu thôi”, Diệp Thành mỉm cười, đi tới trước một quán trà, thanh niên áo trắng đang ngồi uống trà ở đó bị hắn phất tay đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, đó là người chuyển kiếp.

“Tiền… Tiền bối, sao… sao lại bắt ta?”, trong đỉnh vọng lại giọng nói run rẩy của thanh niên đó, tu vi của hắn ta không cao, chỉ có cảnh giới Hoàng, ánh mắt nhìn Diệp Thành tràn đầy sợ hãi.

“Không vì sao cả”, Diệp Thành cười khẽ, tế tiên quang ra cho nó bay vào chân mày của thanh niên đó, thanh niên đó run lên, ôm đầu thét gào, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Ta chưa gặp người này bao giờ”, Từ Nặc Nghiên gãi đầu, quả quyết mình chưa từng gặp người thanh niên đó.

“Đại Sở rộng lớn, biết bao tu sĩ, chưa gặp cũng là điều bình thường”, Diệp Thành mỉm cười.

“Cũng đúng”, Từ Nặc Nghiên cười khẽ: “Dù sao cũng đều là người thân nơi quê nhà”.

“Mau mau, nhà họ Dương lại tới gây sự với nhà họ Chu rồi”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ, câu nói này khiến đám đông náo nhiệt đều tụ tập về một hướng.

“Nhà họ Chu, không phải là gia tộc của cô đấy chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Từ Nặc Nghiên.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3790: “Các ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi đấy”



“Đúng”, Từ Nặc Nghiên đáp lại một chữ rồi đi thẳng về một hướng, sát khí khó có thể kiềm chế.

“Làm gì vậy!”, Diệp Thành xoay cổ rồi cũng lập tức đi theo.

Trung tâm cổ thành là một phủ đệ rộng lớn với đại khí dồi dào, ở vùng đất này phủ đệ ấy có tên là nhà họ Chu.

Advertisement

Nhìn từ xa, bên ngoài phủ đệ nhà họ Chu đã chật cứng người, hầu hết đều là những kẻ rảnh rỗi chạy tới hóng hớt: “Chuyện gì thế nhỉ? Nhà họ Dương và nhà họ Chu hôm qua vừa mới kết thành thông gia, sao hôm nay đã tới gây chuyện rồi?”

“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão già vuốt râu nói: “Đêm qua nhà họ Dương bị mất bảo bối, thần tử nhà họ Dương bị bắt cóc ở phía Đông, đến tân nương cũng bị bắt cóc”.

“Ý của tiền bối là do nhà họ Chu làm?”, mọi người hỏi một câu thăm dò.

“Nhà họ Dương có hai Chuẩn Thánh Vương, nhà họ Chu nào có gan cướp bảo vật rồi lại bắt cóc thần tử nhà họ Dương và thần nữ nhà họ Chu chứ?”, người đó chế nhạo: “Tối qua nhà họ Dương chịu tổn thất lớn, không tìm được hung thủ, sao có thể cam lòng, vì thế lấy nhà họ Chu ra trút giận thôi”.

“Tác phong xưa nay của nhà họ Dương, ta đã quen rồi”, một ông lão khác lắc đầu bất lực: “Có trời mới biết sau nhà họ Chu, tiếp theo sẽ là gia tộc đáng thương nào bị mang ra trút giận nữa”.

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, trong phủ đệ vang lên tiếng ầm ầm, nhà họ Chu đã thành đống đổ nát, máu tươi đầy đất, một chiếc lư đồng lơ lửng trên thiên tiêu, đó là Thánh Vương Binh, trấn áp cả nhà họ Chu.

Trước đại điện, người nhà họ Chu sắc mặt tái nhợt, ngã khuỵu xuống đất nôn ra máu, muốn đứng dậy nhưng bị uy áp từ Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương Binh của nhà họ Dương trấn áp không thể di chuyển.

Thảm nhất là ba lão tổ Thánh Nhân của nhà họ Chu, họ đã không còn hình người, cơ thể đẫm máu.

Phủ đệ rộng lớn của nhà họ Chu không còn một lầu các hay cung điện nào còn nguyên vẹn, tuy đông người nhưng vẫn không ngăn được Chuẩn Thánh Vương, pháp trận ở trước mặt Chuẩn Thánh Vương cũng chỉ là vật trang trí.

“Tiền bối minh giám, không phải do nhà họ Chu làm”, lão tổ nhà họ Chu nén giận, dù đã bị thương nặng, dù biết nhà họ Dương cố ý gây sự, nhưng vì sự an toàn của gia tộc, lão tổ nhà họ Chu vẫn buộc phải nhân nhượng.

“Vẫn còn dám chối à”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương ung dung nằm trên vương toạ, nhìn xuống phía dưới, nở nụ cười u ám đáng sợ, đêm qua để tìm Tiên Thiết mà nhà họ Dương đã động đến rất nhiều sự tồn tại lớn mạnh, thương vong không ít, không đấu lại những kẻ mạnh đó, bọn chúng chỉ đành chạy tới trút giận lên nhà họ Chu.

“Các ngươi ức h**p người quá đáng”, Thánh chủ nhà họ Chu tức giận hét lên, giống như bị điên, hôm qua vì bảo vệ tộc nhân mà con gái của ông đã phải gả cho nhà họ Dương, cứ tưởng có thể đổi lấy sự bình yên cho gia tộc, nhưng nào ngờ nhà họ Dương lại quá đáng đến mức này, chạy tới đây sỉ nhục họ như thế.

“Chu Huyền, ta đánh giá ngươi rất cao đấy”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương cười tôi độc, nhất chỉ b*n r* một tia thần mang, Thánh chủ nhà họ Chu bị đè dưới đất, cơ thể lập tức bị nhất chỉ xuyên qua.

“Lão phu liều mạng với ngươi”, ba lão tổ nhà họ Chu đứng bật dậy, điên cuồng chạy tới.

“Không biết tự lượng sức mình”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương cười khẩy, vung tay lên, một chưởng quét qua hư không, ba lão tổ đáng thương cấp Thánh Nhân của nhà họ Chu không chống lại được Chuẩn Thánh Vương, họ lập tức bay ra ngoài, khi rơi xuống đất đã là một vũng máu, nguyên thần bị thương nặng, suýt nữa thì tử vong.

“Các ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi đấy”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương đứng lên, trên mặt là vẻ nhạo báng, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm: “Giết hết nam tu sĩ của nhà họ Chu, nữ nhân thì đưa hết đi”.

“Rõ”, kẻ mạnh của nhà họ Dương lộ ra hai hàm răng trắng gớm ghiếc, lao tới như những con sói độc ác, trong mắt là vẻ tàn ác và gian tà, giết hết nam tu sĩ nhà họ Chu, còn nữ nhân của nhà họ Chu thì có thể đưa về hưởng thụ, cảm giác đó chắc sẽ rất tuyệt.

“Nhà họ Chu cuối cùng vẫn khó tránh khỏi diệt vong”, lão tổ nhà họ Chu, Thánh chủ nhà họ Chu đều rơi nước mắt, cả phủ đệ của nhà họ Chu đều chìm trong tiếng khóc đau thương, ngập tràn oán hận và thê lương.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3791: Tiền bối đúng là có hứng thú



Lời nói hư ảo vang vọng khắp đất trời, không chỉ người nhà họ Dương, người nhà họ Chu mà những người hóng hớt bên ngoài phủ đệ cũng nghe thấy, giọng nói đó mới thật sự lạnh lùng, mang theo uy nghiêm vô thượng.

Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm trung tâm đại dương màu vàng kim.

Advertisement

Nơi đó đã dần hiện rõ một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, toàn thân tràn ngập ánh vàng, khí huyết màu vàng kim lan ra, mỗi làn khí đều dung hợp tinh nguyên dồi dào.

Ông ta nhìn, cao thủ nhà họ Chu cũng đang nhìn, hơn nữa vẻ mặt đều kinh hãi, mới vừa rồi đại dương màu vàng kim mà người đó tế ra đã nhấn chìm không chỉ một Chuẩn Thánh của nhà họ Chu, uy lực vô song.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững vàng, hứng thú nhìn Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương: “Tiền bối đúng là có hứng thú, hôm qua vừa mới kết thông gia, hôm nay đã tới gây chuyện”.

“Thực lực thế này, ngươi hẳn không phải kẻ vô danh tiểu tốt, xưng danh đi”, Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lãnh đạm nói, với tu vi Chuẩn Thánh Vương của ông ta cũng không thể nhìn thấu được Diệp Thành, chỉ vì đối phương đã che giấu khí tức, với đạo hạnh của ông ta còn lâu mới có thể nhìn thấu.

“Tên ấy à, chỉ là một cái danh thôi, không nói cũng vậy”, Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ: “Nhưng hôm nay, tiểu gia ta không vui, muốn giết vài người để trút giận”.

“Một Chuẩn Thánh thôi mà cũng dám ngông cuồng, đúng là tự tìm cái chết”, không đợi Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương lên tiếng, một Thánh Nhân của nhà họ Dương đã giận tím mặt, bay lên trời thi triển bí pháp bất thế, một chưởng đè về phía Diệp Thành.

“Thú vị, vậy thì bắt đầu từ ông trước”, một quyền của Diệp Thành xuyên qua chưởng ấn lăng thiên ấy, đến Thánh Nhân của nhà họ Dương cũng bị chấn động, còn chưa đứng vững lại đã bị một chưởng của Diệp Thành g**t ch*t.

“Thế này…”, người nhà họ Chu lại sửng sốt, Chuẩn Thánh giết Thánh Nhân chỉ bằng một chiêu?

“Mạnh thật”, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương cau mày, thực lực của Diệp Thành nằm ngoài dự đoán của ông ta.

“Cùng lên đi”, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương cùng nhau xuất thủ, bọn chúng hợp lực cùng điều động một Chuẩn Thánh Vương Binh, khôi phục uy năng của pháp khí, nghiền nát một nửa hư thiên, muốn g**t ch*t Diệp Thành tại chỗ.

Diệp Thành giễu cợt, bay ngược lên, một quyền dung hợp trăm nghìn loại bí pháp, giữa bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một quyền này cực kỳ bá đạo, phá vỡ Chuẩn Thánh Vương Binh kia.

Âm thanh nôn ra máu lập tức vang lên, năm Thánh Nhân của nhà họ Dương lập tức bay ra, kẻ yếu thì cơ thể đã nổ tung.

Lúc này, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay tới trước mặt một Thánh Nhân, cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, một kiếm chém thẳng vào nguyên thần của ông ta, sau đó hắn trở tay, nghiền Thánh Nhân thứ hai thành tro bay, Thánh Nhân thứ ba còn chưa đứng vững đã bị hắn đâm xuyên qua thần hải nguyên thần.

Thánh Nhân thứ tư là thảm nhất, vừa mới đứng vững, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Thành giẫm nát thành đống thịt bùn, nguyên thần chạy ra cũng không thoát khỏi kết cục bị huỷ diệt.

“Lão tổ cứu ta”, Thánh Nhân thứ năm vội vàng bỏ chạy về hướng Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương.

“Đi?”, Diệp Thành chế nhạo, một kiếm Phong Thần xuyên qua đầu ông ta, nguyên thần cũng bị phá huỷ.

Đất trời như đóng băng ngay giờ phút này, huyết vụ lan ra nhuộm cả trời cao, im lặng đến chết chóc.
 
Back
Top Bottom