Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3772: “Nhìn bọn họ cũng thấy thuận mắt”,



Hắn bại rồi, lại bại một cách mơ hồ, trước và sau liên tiếp bị Hoang Cổ Thánh Thể và Đông Thần Dao Trì đánh bại, trái tim mạnh mẽ của hắn, sự cao ngạo của một Thần Tử trong hắn cũng vì hai trận chiến này mà lụi tàn.

Cơ Tuyết Băng bay xuống, đáp bên cạnh cái hố sâu, vẫn dáng vẻ của bậc nữ thần, toàn thân không mang theo bất cứ vết thương nào, sau ba trăm hiệp mà đánh bại được cả Thần Tử Thần Tộc, cô quả thực mạnh hơn cả thánh thể một phần.

Đại Thánh Thần Tộc đã xông lên, lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết Băng, khi dẫn Thần Tử Thần Tộc đi, bọn họ thật sự muốn nổi điên nhưng lại không có cái gan đó, nơi này là thánh địa Dao Trì.

Advertisement

“Còn muốn đánh nữa không?”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu.

Nghe lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía chín tộc viễn cổ, bọn họ dừng lại ở các thần nữ thần tử, đặc biệt là nhìn các thần tử Yêu Tộc lâu hơn.

Thần Tử Long Tộc, Thần Tử Vu Tộc, Thần Tử Man Tộc, Thần Nữ Cổ Tộc và Thần Nữ Linh Tộc lần lượt nhướng vai, động tác như đang nói: Chúng ta vẫn tự mình biết lấy mình.

Lại nhìn sang phía Thần Tử Phượng Hoàng, người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi, mặc dù muốn sát phạt lên trên nhưng lại không có cái gan đấy, sức mạnh của Đông Thần đã vượt qua sức dự đoán của bọn họ.

Sau tiếng hắng giọng lạnh lùng, Ma Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều lần lượt rời khỏi đây.

Điều đáng nói là khi bọn họ đi thì đều nhất loạt nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong ánh mắt rõ vẻ oán hận, bạo tàn và khát máu đến mức mà trước khi đi còn không buồn chào hắn lấy một lời.

“Chẳng có lễ nghĩa gì cả”, Thần Tử Long Tộc cũng đứng dậy, hắn tỏ ra hiểu lễ nghĩa hơn các thần tộc khác nên cung kính hành lễ với tiên mẫu Dao Trì: “Lần này đa tạ tiên mẫu tiếp đón”.

“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Tiên Hoàng của con”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười ôn hoà.

“Tuân mệnh”, Thần Tử Long Tộc mỉm cười, xong xuôi còn không quên chớp mắt với Cơ Tuyết Băng: “Hôm nào đó nếu tiên tử Dao trì có thời gian thì chúng ta cùng uống rượu thưởng trăng nhé”.

“Thưởng cái gì mà thưởng, uống cái gì mà uống?”, không đợi Cơ Tuyết Băng trả lời, Thần Nữ Linh Tộc bèn kéo Thần Tử Long Tộc bước đi, “đêm nay ta có thời gian, vì sao không tìm ta nói chuyện?”

“Cho ta đi cùng với, ta cũng rảnh”, Thần Tử Vu Tộc vội ghé lên.

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Đúng mà, liên quan gì ngươi?”, Thần Nữ Cổ Tộc cũng đi tới kéo Thần Tử Vu Tộc: “Lúc đến ngươi từng hứa với ta đưa ta tới Vu Tộc, không thể nói chơi được đâu”.

“Đừng ồn ào, ta đâu có nói”.

“Ngươi tỏ ra biết điều một chút với cô ấy đi, nếu không thì ta đánh ngươi”, Thần Tử Man Tộc mắng chửi.

“Sao ta lại thấy khó hiểu nhỉ?”, nhìn một đám Thần Nữ, Thần Tử, những tu sĩ có mặt ở đây đều tỏ ra có phần kì quái, lúc này bọn họ mới thực sự liên kết với nhau theo từng đôi một.

“Nhìn bọn họ cũng thấy thuận mắt”, Diệp Thành xoa cằm, nói với giọng ý tứ, đều là Thần Tử Thần Nữ của tộc viễn cổ, phía Thần Tử Long Tộc lại hơn đứt Thần Tử Thần Tộc, chí ít thì không có mối uy h**p khác.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3773: “Cùng quê?”



“Bí pháp hàng long, đừng truyền ra ngoài”, Thần Tử Man Tộc cũng rất tự giác truyền âm.

“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn thầm nhủ Thần Tử của mấy nhà này cũng chẳng phải kẻ ngốc, vẫn là thần nữ Cổ Tộc và thần nữ Linh Tộc biết điều hơn, không truyền âm doạ dẫm hắn.

Advertisement

“Ngươi và ta cuối cùng cũng phải chiến”, Thần Tử tiên tộc liếc mắt về bên này rồi cũng quay người bước vào hư thiên, giọng nói đó hãy còn vang vọng bên tai Diệp Thành hồi lâu.

“Tuổi trẻ đúng là tài cao”, tu sĩ lão bối cũng đứng dậy, bọn họ lần lượt hành lễ với tiên mẫu Dao Trì, Phượng Hoàng Tộc và chín tộc Viễn Cổ cũng rời đi, buổi tiệc Dao Trì cũng vì vậy mà kết thúc.

Cũng giống với phía Thần Tử Phượng Hoàng, khi các lão bối rời đi đều vô thức nhìn Diệp Thành ở góc khuất, buổi đại hội này quả thực đặc sắc, có thể gặp cả Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm năm mới xuất hiện, liên tiếp đánh bại ba Thần Tử mạnh, càng đánh càng tạo nên uy danh hiển hách của Hoang Cổ Thánh Thể.

Trong góc, Tửu Tiên Kiếm cầm vò rượu đứng dậy, bộ dạng chếnh choáng nhìn tiên mẫu Dao Trì sau đó lặng lẽ quay người đi ra khỏi tiên sơn, bóng lưng có phần cô quạnh.

Tiên mẫu Dao Trì khẽ hé miệng nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại, bà lặng lẽ đưa mắt tiễn Kiếm Tiên rời đi, bà già rồi, ông cũng vậy, mỗi một sợi tóc bạc đều lộ ra thấy rõ.

Buổi đại hội dần thưa người rồi cũng về lặng thinh.

Diệp Thành đứng dậy, hắn cầm một quả bàn đào cắn lấy cắn để rồi đưa mắt nhìn sang hai bên trái phải, liếc bên này lại liếc bên kia, trông bộ dạng không có ý rời đi.

Các Đại Thánh của Dao Trì đã đến bao vây lấy hắn, người nào người nấy mặt mày tối sầm, cũng vì tên này mà buổi tiệc đang yên ổn trở nên hỗn loạn.

“Cũng không thể trách ta”, Diệp Thành cười trừ, hắn luôn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Đại hội kết thúc rồi mà còn không đi sao?”, sắc mặt của Đại Thánh Dao Trì tối sầm lại nhìn Diệp Thành.

“Thánh Địa Dao trì có vài người quen của ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Khó lắm mới tới đây một chuyến, cũng phải cho ta nói với họ vài câu chứ, ta mong các vị tiền bối sẽ không phản đối người cùng quê hương gặp nhau”

“Cùng quê?”

“Bà bà, giao hắn cho con”, Cơ Tuyết Băng bước đến, kéo Diệp Thành rời khỏi đây.

“Thần nữ...”

“Để con bé đi”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười, quay người hoá thành một luồng tiên quang.

Phía này, Cơ Tuyết Băng đã lên tới đỉnh tiên sơn, đó là đỉnh núi của thần nữ Dao Trì, nơi này được bao trùm bởi lớp mây và sương, như ngọc nữ che mạng, trông có vài phần thần bí.

Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành không chỉ một lần nhìn vào thần hải của Cơ Tuyết Băng, đạo tiên quang kí ức đó vẫn còn trôi lửng lơ trong thần hải, không thể nào mở ra kí ức tiền kiếp của cô.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3774: “Hiếm khi mới thấy cô không đọc sách”



Cơ Tuyết Băng đương nhiên biết Diệp Thành đang nhìn thần hải của mình nhưng lại không dùng bí thuật che đi thần hải vì thần hải của cô vốn dĩ chẳng có bí mật gì, cho dù có nhìn thì cũng như không.

Màn đêm gần buông xuống, mười mấy tiên tử được dẫn l*n đ*nh núi của thần nữ, tất cả đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Advertisement

Cơ Tuyết Băng tự giác lui ra khỏi lầu các, ngồi bên dưới gốc cây linh quả đọc sách.

Trong lầu các, mười mấy tiên tử Dao Trì đứng đó lặng yên, chốc chốc lại nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi và kinh ngạc, bọn họ không hiều vì sao Diệp Thành lại tìm mình tới đây, và càng kinh ngạc hơn về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, một mình hắn đấu năm hiệp trong buổi đại hội, mỗi trận đều vô cùng đặc sắc.

Không biết vì sao mà khi đối diện với thánh thể khí thế thôn tính bát hoang đó, bọn họ lại có cảm giác hết đỗi quen thuộc như thể từng gặp hắn ở đâu nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn phất tay tế ra kết giới bao trùm khắp lầu các sau đó mới gảy ra mười mấy luồng tiên quang, lần lượt bay vào trán những người này.

Tiếp theo đó chính là chờ đợi, mười mấy tiên tử đều ôm đầu đau đớn rít lên.

Không biết qua bao lâu mới thấy cơ thể bọn họ thôi run rẩy, tất cả đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt nhoà nước, sắc mặt thẫn thờ mang theo sự kinh ngạc đến khó tin và biết bao nỗi niềm của năm tháng.

Hoan nghênh quy vị! Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa phất tay gảy ra mười mấy đạo thần thức, bên trong thần thức có chứa rất nhiều chuyện, như luân hồi, như Đại Sở, như chuyện của hai trăm năm nay, mọi giải thích đều trong thần thức đó, giúp bọn họ giải đáp nghi ngờ.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới để lại một miếng ngọc giản phong ấn tiên quang kí ức rồi quay người ra khỏi lầu các.

Ập vào mắt hắn chính là Cơ Tuyết Băng mặc nghê thường đang nhảy múa ở cách đó không xa, vũ điệu uyển chuyển, có điều so với Nam Minh Ngọc Thu thì vẫn còn kém hơn vài phần.

“Hiếm khi mới thấy cô không đọc sách”, Diệp Thành chậm rãi đi tới, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rồi lấy vò rượu ra vừa thưởng thức vừa tận hưởng điệu múa.

“Đây là những gì ta học được trong hai ngày nay, lần đầu tiên ta múa đó”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, tiếp tục múa như tiên tử Quảng Hàn thánh khiết vô ngần, không nhuốm chút bụi trần.

“Đó quả là vinh hạnh của ta”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, đôi mắt nhoà dần, vào một đêm rất lâu rồi, hắn cũng nhìn cô múa dưới ánh trăng như vậy, nhưng để thấy cô múa thêm một lần nữa đã là một kiếp người rồi.

Lúc này hắn không muốn để Cơ Tuyết Băng nhớ lại kí ức kiếp trước, đó là một chuỗi những câu chuyện đầy bi thương, kiếp này thấy cô sống như vậy thật tốt, không bị phiền muộn bởi những chuyện kiếp trước nữa.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3775: “Ngươi gan thật đấy”,



Động tác cuối cùng dừng lại, cô cất đai ngọc đi, tựa như tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, chớp đôi mắt xinh đẹp như nước: “Ta múa có đẹp không?”

“Thần nữ Dao Trì nào có lý do gì không đẹp”, Diệp Thành cười nhẹ, giọng điệu thăng trầm.

Advertisement

“Sao lần nào ngươi nhìn ta cũng đều với ánh mắt kỳ lạ vậy?”, hai tay Cơ Tuyết Băng chống cằm, đôi mắt trong veo gợn lên ánh nước quyến rũ: “Ngươi cất giấu rất nhiều câu chuyện”.

“Câu chuyện là để kể cho thế hệ sau nghe”, Diệp Thành cười tang thương, khẽ nâng lòng bàn tay lên muốn lấy lại tiên quang ký ức trong thần hải của cô, nhưng cuối cùng dừng lại trong không trung, một hai giây sau mới hạ xuống, quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Đó hẳn là một câu chuyện rất dài”, Cơ Tuyết Băng cười khẽ, vẻ mặt hơi bàng hoàng, cô không kìm được muốn đưa tay lên, thay hắn xua đi vẻ mệt mỏi và thăng trầm trên khuôn mặt.

“Cứu!”, khung cảnh tuyệt đẹp bị một tiếng hét lớn vang lên không đúng lúc phá hỏng.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Vương đang chạy nhanh tới đây, mặt mũi sưng vù bầm dập, quần áo vốn đoan trang cũng đã trở nên xộc xệch.

Sau lưng hắn ta có mấy tiên tử của Dao Trì đuổi theo, trong tay đều cầm tiên kiếm, đôi mắt đẹp phóng ra tia lửa, có lẽ các cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Nhìn cảnh này, Diệp Thành vô thức day đầu mày, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Kỳ Vương chạy đi nhìn trộm người ta tắm rồi bị bắt tại trận.

Hắn nhìn ra được, đương nhiên Cơ Tuyết Băng cũng nhìn ra, đột nhiên cô chỉ muốn đánh người.

Lúc này Kỳ Vương đã chạy tới, trốn sau lưng Diệp Thành.

Diệp Thành cũng rất thản nhiên, tung ra một chưởng, Kỳ Vương còn chưa kịp thở đã bị đánh ngất tại chỗ, sau đó bị ném tới trước mặt mấy tiên tử.

Các tiên tử xông lên, có lẽ là quá phẫn nộ nên các cô quên mất hành lễ với thần nữ, vây quanh Kỳ Vương đánh một trận, hơn nữa còn lục soát được mấy chiếc áo lót từ trong túi áo tên kia.

“Ngươi gan thật đấy”, Diệp Thành bất giác che trán, nhìn thì nhìn, lại còn lấy trộm áo lót của người ta, trộm thì trộm, trộm xong thì chạy nhanh lên chứ! Thật xấu hổ.

“Tham… Tham kiến thần nữ”, mấy tiên tử cất áo lót xong, lúc này mới đỏ mặt hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu không vì e ngại Kỳ Vương là bạn của thần nữ thì các cô đã đâm chết hắn ta rồi, đã từng thấy kẻ mặt dày nhưng chưa thấy kẻ nào mặt dày đến mức này.

“Về nghỉ ngơi đi!”, Cơ Tuyết Băng ho khan, đường đường là thần nữ mà cũng xấu hổ.

“Đệ tử cáo lui”, mấy tiên tử lần lượt quay người, trước khi đi còn không quên lườm Kỳ Vương đang nằm trên đất, ai cũng có xúc động muốn quay lại đạp thêm mấy phát.

Nhưng các cô lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu người nhìn lén các cô là Hoang Cổ Thánh Thể thì các cô sẽ cụp mắt cười duyên, bởi mỹ nữ đều yêu anh hùng.

Bên này, Diệp Thành đã đứng dậy, nhét Kỳ Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó đeo mặt nạ Quỷ Minh lên: “Ta phải lên đường rồi, lần này cảm ơn Dao Trì đã tiếp đãi nồng hậu, đào rất ngon”.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”, thấy Diệp Thành muốn đi, Cơ Tuyết Băng cụp mắt, khẽ cắn môi, bàn tay siết lại, lúc này trông cô không giống thần nữ Dao Trì phong hoa tuyệt đại nữa mà giống nữ tử bình thường hơn, nhen nhóm trong lòng tình cảm không nên có.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3776: “Mấu chốt là chuyện xảy ra trong đại hội”



“Chuyện cũ quá đau khổ, hãy quên nhau đi thì hơn”, Diệp Thành không quay lại, bước từng bước đi xa, hắn đưa tay lên khẽ vẫy với cô, bóng lưng tiêu điều, giọng nói khàn khàn, tang thương.

“Hãy quên… nhau đi”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, ngước đôi mắt đẹp lên ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, hắn dần dần biến mất, đôi mắt cô nhoè đi, cảm giác mất mát trước nay chưa từng có.

Advertisement

“Trải qua bao sương gió, cuối cùng hắn chỉ là một vị khách qua đường”, giọng nói nhè nhẹ vang lên, Tiên mẫu Dao Trì đi tới, xuất hiện bên cạnh cô, xua đi lớp sương mù trong mắt cho cô.

“Một ngày nào đó, con sẽ theo kịp bước chân của hắn”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, lẳng lặng xoay người hoá thành một làn tiên hà, bay vào động phủ, phong ấn động môn, chuyên tâm bế quan.

“Hoang Cổ Thánh Thể ngươi được lắm, ta thật sự không nên cho ngươi vào”, Tiên mẫu Dao Trì day nhẹ đầu mày, lần đầu tiên bà thấy thần nữ nhà mình suy sụp thế này, tất cả đều vì hắn.

“Tham… Tham kiến Tiên mẫu”, những người chuyển kiếp trong lầu các bước ra, cung kính hành lễ.

Tiên mẫu Dao Trì gác lại tâm tư, nhẹ nhàng phất tay nhưng lại vô tình nhìn thấy nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt của mười mấy người chuyển kiếp, điều này khiến bà hơi thảng thốt: “Khóc ư?”

“Bẩm Tiên mẫu, đệ tử chuẩn bị xuống núi lịch luyện”, hơn mười người chuyển kiếp lại hành lễ lần nữa, đã có lại ký ức kiếp trước, các cô không thể buông bỏ được mối bận tâm của kiếp trước, Diệp Thành đã đưa cho các cô ngọc giản phong ấn tiên quang ký ức, các cô cũng phải lên đường tìm lại người thân quê hương mình.

“Thế sự hiểm ác, chăm sóc bản thân cho tốt”, Tiên mẫu Dao Trì cười ôn hoà, vung tay phất ra từng chùm tiên quang, dung nhập vào cơ thể họ, đó là bí pháp hộ thể.

“Đa tạ Tiên mẫu”, mười mấy người cùng nhau quay lại, còn không ngừng lấy tay gạt đi nước mắt.

“Sao vậy nhỉ?”, nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tiên mẫu Dao Trì chợt thấy kỳ lạ, thần nữ suy sụp bế quan, các đệ tử cũng vừa khóc vừa lên đường.

Bà thở dài một tiếng rồi cũng quay người biến mất, để lại Thần Nữ Phong yên tĩnh.

Dưới đêm trăng sáng, Diệp Thành đi về phía Bắc, băng qua một thương nguyên, đáp xuống một cổ thành, nơi này là thành trì cách Dao Trì gần nhất, cũng là nơi rộng nhất với bán kính mười triệu dặm.

Cổ thành này rất phồn hoa, dù là ban đêm cũng vẫn nhộn nhịp sôi động, người qua người lại tấp nấp trên đường, tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt, là một cảnh tượng phồn vinh thịnh thế.

“Hôm qua Dao Trì Thánh Địa náo nhiệt lắm!”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy những tiếng trò chuyện, phần lớn đều là các quán rượu nhỏ bên lề đường, ở nơi đó kiểu gì cũng có người lắm mồm nhiều chuyện, gào thét mặt đỏ tai hồng, nước bọt văng đầy trời.

“Nghe nói cửu tộc viễn cổ đều tới, còn có Phượng Hoàng tộc và rất nhiều thế lực lớn ở Đông Hoang nữa, thần tử thần nữ tập hợp đông đủ”, có người thở dài: “Còn có tu sĩ cấp Chuẩn Đế, ít nhất cũng phải hai mươi ngươi, Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất hôm qua cũng có mặt”.

“Mấu chốt là chuyện xảy ra trong đại hội”, không ít người thi nhau kể: “Một mình Hoang Cổ Thánh Thể liên tục chiến đấu với bốn thần tử của cửu tộc viễn cổ, đến thần tử Phượng Hoàng cũng bị đánh tàn phế”.

“Trên đời này không ngờ còn có truyền thừa Thánh thể, hơn nữa còn là bạn cũ của thần nữ Dao Trì”, các lão bối cũng tặc lưỡi xen vào: “Sức chiến đấu của hai người họ ngang nhau, cũng rất xứng đôi”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3777: “Xem ra ta lại nổi tiếng rồi”,



“Xem ra ta lại nổi tiếng rồi”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, quay đầu đi vào một cửa hàng tạp hoá, vài giây sau lại đi ra, trong tay còn kéo theo một lão già mặt nhọn như khỉ.

“Ngươi… Ngươi là ai?”, lão già hơi bàng hoàng, quan sát Diệp Thành đeo mặt nạ từ đầu đến chân, ông ta vừa vào cửa hàng, giây sau đã bị Diệp Thành lôi ra.

Advertisement

“Đồng hương”, Diệp Thành thản nhiên đáp rồi nhét lão ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, người này là người chuyển kiếp của Đại Sở, kiếp trước ở đảo Hắc Long, trong cuộc thi tam tông thế hệ Huyền Tự còn theo Ngô Tam Pháo đến cứ điểm của Thiên Đình, có duyên gặp mặt một lần nhưng ký ức vẫn còn như mới.

“Mẹ kiếp, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ngang nhiên bắt cóc như vậy à?”, lão ta rất tức giận, rú lên trong đại đỉnh kinh thiên động địa, dù gì cũng là Chuẩn Thánh, rất mất mặt.

“Dừng lại chút đi”, Diệp Thành tế ra tiên quang ký ức, sau đó đi thẳng đến trung tâm cổ thành.

Ngay lập tức, hắn nghe thấy tiếng gào thét như sói tru quỷ khóc trong đại đỉnh, lão ta ôm đầu lăn lộn, khi đau đớn gào thét thì ký ức kiếp trước cũng dần dần hiện lên.

Tiếp theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào, ông lão rưng rưng, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai trăm năm quá dài, kiếp trước kiếp này cũng quá khó tin, tang thương theo năm tháng.

Diệp Thành chỉ cười đáp lại, mượn truyền tống trận của cổ thành để tới một quần núi hùng vĩ.

Hắn không dừng lại, tiếp tục lên đường.

Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau.

Trong nháy mắt, nửa tháng đã lặng lẽ trôi qua.

Trong nửa tháng qua, hắn đã đặt chân đến hàng trăm cổ thành, đi qua vùng đất với bán kính chín mươi triệu dặm.

Thu hoạch lần này không nhỏ, hắn tìm được gần một nghìn người chuyển kiếp với đủ loại hình thái, họ đều có những thân phận khác nhau, cướp, tù nhân, thần tử, thần nữ, tông môn trưởng lão, ông chủ quán trà, chủ cửa tiệm, mỗi người đều có một câu chuyện riêng.

Đáng tiếc là, dù người chuyển kiếp không ít nhưng không có ai trong số họ mà hắn cực kỳ thân quen.

Trong số chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, vẫn còn quá nhiều người chưa được tìm thấy, chẳng hạn như Sở Huyên và Sở Linh, chẳng hạn như Hổ Oa và Tịch Nhan, chẳng hạn như Tử Huyên và Long gia, chẳng hạn như Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo.

Trên vùng đất rộng lớn, hắn vẫn bước đi một mình.

Nhìn khắp tinh không, những người như hắn vẫn còn rất nhiều.

Đó đều là những người chuyển kiếp, đều là những người khách qua đường phong trần, cô đơn đi tìm đồng hương.

Lại là một đêm tĩnh mịch, hắn dừng lại tại một đỉnh núi, yên lặng nhìn về một hướng.

Ở nơi xa có một biển lửa, biển lửa đen kịt mang lại cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh thổi tới mang theo tiếng kêu gào của lệ quỷ, có trời mới biết nó đã thiêu chết bao nhiêu sinh linh vô tội, mỗi ngọn lửa đen kịt đều chứa sự huỷ diệt, thiêu đốt khiến vùng thiên địa đó trở nên méo mó.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3778: “Cấm địa đâu phải trò đùa”



“Ngươi nhìn đủ chưa?”, Kỳ Vương run rẩy, cuộn người lại.

“Đó là nơi nào?”, Diệp Thành hỏi.

Advertisement

“Cấm địa”, Kỳ Vương gắt lên.

“Thiên Hư à?”

“Thiên Hư cái đầu ngươi, đó là Luyện Ngục”, Kỳ Vương đáp: “Thiên Hư mà ngươi nói ở Trung Châu, nơi này của Đông Hoang là Luyện Ngục, còn có Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc, Vong Xuyên của Tây Mạc và Minh Thổ của Nam Vực, đây là năm khu vực cấm địa lớn ở Huyền Hoang Đại Lục, nơi nào cũng đều là vùng đất dữ”.

“Tên tuổi ngang với Thiên Hư, Luyện Ngục này không đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, nơi hung hiểm thế này, dù là Kiếm Thần đi vào chắc cũng khó mà toàn thây trở ra.

“Cấm địa đâu phải trò đùa”, Kỳ Vương lại rùng mình: “Nhưng năm xưa thật sự từng có một kẻ điên chạy vào quậy phá cấm địa, hơn nữa khi đi ra vẫn còn nhảy nhót tưng bừng”.

“Dám vào cấm địa thì đúng là điên rồi”, Diệp Thành cụp mắt khẽ nói, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia sáng khó hiểu, kẻ điên trong miệng Kỳ Vương chẳng phải chính là Lục Đạo sao? Xích Dương Tử từng nói, người đó đã vào hết năm cấm địa lớn của Huyền Hoang, trong đó cũng bao gồm cấm địa này.

“Ta nói này, chúng… chúng ta rời khỏi nơi này đi!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Kỳ Vương đã vô thức lùi lại sau, nhìn Luyện Ngục với vẻ kinh hãi, sắc mặt cũng tái nhợt theo.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn về biển lửa Luyện Ngục ấy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Luyện Ngục tĩnh lặng lúc này đã không còn tĩnh lặng nữa, biển lửa sôi trào, sóng đập dữ dội như muốn nuốt chửng toàn bộ đất trời, vùng thiên địa ấy vốn đã méo mó, vì sóng trong biển lửa mà lại càng bị nghiền ép sụp đổ từng tấc.

Diệp Thành cũng vô thức lùi lại, sắc mặt trắng bệch, tuy còn cách rất xa nhưng lòng hắn đã run lên, biển lửa ngút trời ấy mang theo Đế uy khiến thiên địa run rẩy, giống như ma thần hồng hoang bị phong ấn rất nhiều năm đã thức tỉnh, muốn huỷ diệt Chư Thiên bao la này.

Trời đất rung chuyển, một vầng sáng đen kịt lan ra bốn phía từ trung tâm Luyện Ngục, những nơi nó đi qua, không gian sụp xuống từng khoảng, thiên địa này đã bị cắt đứt.

Đi! Diệp Thành lùi lại mãi bỗng quay người thi triển Thúc Địa Thành Thốn trốn đi rất xa, Kỳ Vương cũng không rảnh rỗi, ngay khi quay người, hắn ta đã bỏ chạy với tốc độ cực kỳ nhanh.

Hai người vừa đi, ngọn núi mà họ vừa đứng lúc nãy đã bị vầng sáng đen ấy nghiền nát thành tro bụi, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên mong manh yếu ớt dưới vầng sáng đen ấy.

Thấy vậy, Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, mở Thiên Đạo đưa Kỳ Vương cùng trốn vào hố đen không gian, vầng sáng đen đó quá mạnh, nếu bị ảnh hưởng thì sẽ bị nghiền nát thành hư vô.

Vầng sáng đen không hề vì họ biến mất mà dừng lại, tiếp tục lan rộng vô hạn, nó giống như bàn tay to vô hình san bằng thế giới, một Chuẩn Đế đi ngang qua đã hoá thành tro bụi ngay tức khắc.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3779: “Ngươi đừng doạ ta”,



Trong hố đen, Diệp Thành và Kỳ Vương đã đứng vững, Kỳ Vương ngồi bệt trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển liên tục, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

So với tên này, Diệp Thành bình tĩnh hơn nhiều, nhưng lông mày hắn vẫn nhíu chặt: “Nếu ta không cảm nhận nhầm thì đó quả thực là uy áp của Đại Đế, trong Luyện Ngục có Đại Đế?”

Advertisement

“Ngươi điên rồi à?”, Kỳ Vương tu rượu ừng ực, mắng xong dường như nhớ ra điều gì, hắn ta thảng thốt nhìn thế giới đen kịt trước mắt: “Nơi… Nơi này là nơi nào, sao… sao lại tối đen như mực thế?”

Diệp Thành mặc kệ hắn ta, vẫn tĩnh tâm suy nghĩ, hắn từng đánh với Đại Đế, cực kỳ mẫn cảm với Đế uy, hắn rất chắc chắn uy áp trong Luyện Ngục xuất phát từ Đại Đế thực thụ, không phải Đế uy tản ra từ Cực Đạo Đế Binh, Đế uy thật sự là điều mà Đế Binh không thể sao chép được.

Đế uy xuất phát từ Đại Đế thực thụ thì hơi đáng sợ đấy, Huyền Hoang Đại Lục có Đại Đế còn sống, đây hẳn là một bí mật động trời, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây sốc toàn thế giới tu sĩ.

“Không đúng!”, Diệp Thành quỳ trên đất, gãi đầu gãi tai, hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ là Đế Tôn? Ông ấy chưa rời khỏi Chư Thiên Vạn Vực mà đang ngủ say trong Luyện Ngục?”

“Ngươi đang lầm bầm cái gì đấy?”, Kỳ Vương lại gần, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Diệp Thành, ánh mắt kinh hãi nhìn bóng tối xung quanh, nơi đây tối tăm tay giơ lên không thấy năm ngón, quá đáng sợ.

“Ngươi biết Tiên Võ Đế Tôn không?”, Diệp Thành hỏi, thăm dò nhìn Kỳ Vương.

“Hỏi thừa”, Kỳ Vương lườm Diệp Thành: “Chư Thiên Vạn Vực không ai không biết ông ấy cả!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?”, Kỳ Vương sửng sốt: “Tiên Võ Đế Tôn đã qua đời từ chín nghìn năm trước rồi”.

“Ngươi chắc chắn Đế Tôn đã qua đời?”, trong lời nói của Diệp Thành đầy ẩn ý khó nói thành lời.

“Ngươi đừng doạ ta”, Kỳ Vương lại ôm chặt cánh tay Diệp Thành: “Đế Tôn sống chín mươi nghìn năm rồi qua đời, Chư Thiên Vạn Vực đều biết điều này, đây là lời tổ tiên nhà ta kể lại”.

“Vậy có khả năng nào Đế Tôn chưa chết mà tự mình phong ấn không?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Kỳ Vương: “Hoặc là nói Đế Tôn tự phong ấn đến thời đại này”.

“Không có khả năng này”, Kỳ Vương lập tức xua tay, giọng điệu khẳng định: “Đại Đế là sự tồn tại nghịch thiên, trên đời không có loại phong ấn nào có thể phong ấn được Đại Đế, tự mình phong ấn cũng không được”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3780: Hố đen không



“Hố… Hố đen không…” Kỳ Vương sợ hãi toàn thân run lên, phản ứng này rất phù hợp với người lần đầu vào hố đen, kinh ngạc, sợ hãi, tò mò và lo sợ về những điều chưa biết.

Hắn ta không nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng tế linh châu chiếu sáng ra, ôm chặt cánh tay Diệp Thành, tuy rất muốn ra ngoài nhưng nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ bên ngoài, hắn ta lại từ bỏ ý định, so với ngoài kia, nơi đây không một bóng người, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.

Advertisement

Hố đen không gian chìm vào yên lặng chết chóc, Diệp Thành suy nghĩ hồi lâu, chẳng những không nghĩ ra được lý do, ngược lại càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cuối cùng hắn quyết định không nghĩ nữa.

Hắn đứng dậy, nhét Kỳ Vương vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bay về một hướng, mục đích là tránh xa Luyện Ngục từ trong hố đen, ít nhất cũng phải tìm một nơi an toàn để đi ra ngoài.

Nhưng cuộc hành trình này không hề bình yên, hố đen vẫn nguy hiểm như mọi khi, còn chưa đi được bao xa hắn đã gặp một sự tồn tại đáng sợ, đó là cánh tay đẫm máu, lộ ra khí tức huỷ diệt, may mà hắn tránh nhanh nếu không chắc chắn sẽ bị sát khí từ cánh tay ấy nghiền nát.

Hắn đi vòng cách cánh tay đẫm máu ấy rất xa, một lần nữa chạy trốn, luôn luôn cảnh giác với sự nguy hiểm từ tứ phía.

Thế giới bên ngoài quả nhiên sóng to gió lớn, Luyện Ngục sục sôi, Đế uy lan ra khắp chốn.

Rất nhiều thế lực lớn phái người đi điều tra, nhưng không có manh mối, khi họ đến thì Luyện Ngục đã tĩnh lặng trở lại, nhưng khi Đế uy tản ra vẫn có không ít người gặp nạn, hoá thành tro tàn.

Trời đã về đêm, những người đi điều tra lần lượt trở về, ngự không bay rất lâu mới đáp xuống cổ thành gần Luyện Ngục nhất, mượn truyền tống trận của thành để về báo tin.

Đây là một thành trì cổ hùng vĩ uy nghiêm, cổ thành về đêm vẫn rộn ràng náo nhiệt, nhìn từ xa, cả cổ thành được treo đầy đèn lồng đỏ, càng tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho cổ thành.

Trung tâm cổ thành là một phủ đệ, phủ đệ cũng trăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng thấy lụa đỏ, bởi trong nhà có chuện vui, thần tử của gia tộc kết hôn, tổ chức cực kỳ phô trương.

Đêm khuya, ngọn nến đỏ lung linh trong phòng tân hôn, cả căn phòng đầy sự lãng mạn.

Tân nương đang ngồi bên giường, trùm khăn màu đỏ trên đầu, chỉ là gió xuân không hiểu ý thổi bay khăn trùm đỏ lộ ra dung nhan tuyệt thế của cô, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng nhìn kỹ thì thấy đôi mắt đẹp của cô thờ ơ, thậm chí là lạnh lùng, đây không phải vẻ mặt mà tân nương nên có, dường như không phải gả cho người cô yêu, mà là gả cho kẻ thù.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3781: Người này chính là Diệp Thành



Có tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra, một thanh niên tóc tím mặc áo đỏ bước vào, ấn tượng đầu tiên mang lại cho người ta là vẻ yêu dị, trong nụ cười bỡn cợt cũng mang theo vẻ tà mị.

“Nóng lòng không đợi được nữa rồi à mà tự mình cởi khăn trùm đầu thế?”, thanh niên tóc tím nhếch môi, xé áo tân lang trên người chầm chậm đi tới, nâng cằm tân nương lên, hứng thú ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế: “Nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”.

Advertisement

“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi không được thất hứa, không được gây khó dễ cho gia tộc và người trong tộc của ta nữa”, tân nương mấp máy môi, giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.

“Biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia còn làm vậy?”, thanh niên tóc tím cười để lộ ra hai hàm răng trắng, hắn ta cười lớn chẳng chút dè chừng, cười một lúc bỗng nhiên im bặt, hắn ta đẩy cô ngã xuống giường sau đó nhào tới như con sói độc ác, xé váy cưới của cô.

Tân nương nhắm mắt, khoé mắt có giọt lệ chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.

Nhưng đúng lúc này một bóng người chợt xuất hiện trong phòng tân hôn, không đứng vững ngã nhào xuống đất, có lẽ là thân thể quá nặng khiến cả căn phòng rung lên.

Người này chính là Diệp Thành, hắn đi ra từ trong hố đen, hơn nữa dáng vẻ còn chật vật, thảm hại, hắn lại gặp phải tồn tại đáng sợ, vốn định bay thêm một đoạn nữa nhưng lại không thể không ra ngay lập tức.

Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt đảo qua trái phải, nhìn ngọn nến đỏ bên trái, liếc tấm rèm đỏ bên phải, cách bài trí thế này hiển nhiên là phòng tân hôn.

Ấy?

Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác hô lên, hắn vo thức quay đầu nhìn vào chiếc giường tân hôn.

Ập vào mắt hắn chính là cảnh tượng đầy hương sắc, tân nương như hoa như ngọc bị tân lang đè xuống, bộ y phục cũng bị xé toang, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.

Đôi mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, dung nhan tuyệt thế của tân nương kia thật sự khiến người ta động lòng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại còn gặp được người chuyển kiếp, vận may không tồi.

Lại nhìn sang tên thanh niên tóc tím, hắn vẫn ở trên tân nương, giữ tư thế như muốn lao vào vồ vập tân nương bất cứ lúc nào, đôi mắt yêu dị thẫn thờ nhìn Diệp Thành như muốn nói: “Mẹ kiếp, tên này chui từ đâu ra vậy?”

Tân nương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cũng không biết hắn từ đâu chui ra.
 
Back
Top Bottom