Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3702: Không sợ hâu bối chê cười sao?”



“Cô ả này cũng hung hãn không vừa”, khi tứ phương bàn tán xôn xao thì Kì Vương đã quay lại, nó chép miệng, “đúng là thần nhân”.

“Đã nói rồi mà, trên đời này thiếu gì người tài”, Diệp Thành tỏ ra nhàn rỗi, hắn cầm vò rượu lên nhâm nhi thưởng thức, không có ý định ra tay giúp đỡ vì Cơ Tuyết Băng không cần đến sự trợ giúp của hắn, đến cả hắn còn chưa chắc đánh bại được cô thì Chuẩn Thánh Vương kia sao có thể là đối thủ của cô được.

Advertisement

“Nói gì thế chứ, cái gì là vô tự thiên thư?”, Kì Vương gãi đầu liếc nhìn Diệp Thành.

“Đã là thiên thư thì đương nhiên không đơn giản”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu, hắn nhớ lại tất cả những quyển sách không có chữ trước đó của Cơ Tuyết Băng, quả thức rất huyền ảo, nếu không thì sao có thể được một Chuẩn Thánh Vương ưng chứ.

“Đều là thiên thư nhưng vô tự thiên thư và độn giáp thiên thư có phải có gì đó liên quan đến nhau không?”, nói rồi Diệp Thành vô thức nhìn thần hải của mình, ánh mắt hắn dừng lại ở độn giáp thiên tự lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn thầm nghĩ về mối quan hệ với vô tự thiên thư.

“Ấy, ấy, ấy, chuyện gì thế, còn dẫn cả người đến đánh?”, khi Diệp Thành còn đang nhìn vào thần hải của mình thì Kì Vương ở bên đã lên giọng, “đúng là không cần thể diện cả phải không?”

Nghe vậy, Diệp Thành vội thu lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn hư thiên.

Trên hư thiên, ngoài Cơ Tuyết Băng và lão già áo tím ra thì còn có thêm một lão già áo đen khác, uy lực mạnh mẽ như núi, đó là một Chuẩn Thánh Vương cùng hợp sức với lão già tóc tím vây quanh Cơ Tuyết Băng, rõ ràng ông ta và lão già áo tím cùng một phe, bọn họ muốn liên thủ tiêu diệt Cơ Tuyết Băng.

Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn bay vào thương không thay Cơ Tuyết Băng chặn lại lão già áo đen, “Ông dù gì cũng chỉ là một Chuẩn Thánh Vương, không sợ hâu bối chê cười sao?”

Không phải việc của ngươi, cút”, lão già áo đen hắng giọng huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ quét qua hư thiên.

“Ta chưa thấy ai hống hách như vậy”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn không nói lời nào lập tức chiến đấu, một chưởng bát hoang bá đạo tung ra khiến lão giá áo đen lảo đảo lùi về sau.

“Ngươi đáng chết”, lão già áo đen phẫn nộ, sát khí ngút trời, ông ta lại lần nữa xông lên, tung ra một chưởng đẩy ra cả biển huyết hải, cuốn theo vô số oán linh, trấn áp khiến hư không sụp đổ.

Diệp Thành không nói thêm, khí thế mạnh mẽ, một bước dẫm nát hư thiên, sau đó là một chưởng phá tan biển huyết hải.

Lão già áo đen gặp phản phệ liên tiếp lùi về sau, ông ta còn chưa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, không có thần thông tuyệt đẹp, chỉ có kim quyền bá đạo, trong tay còn có thêm rất nhiều thần thông tự diễn biến dưới hỗn độn vô cực đạo, đan xen tạo ra một luồng sức mạnh vô song.

Lão già áo đen lập tức bị thương, bị một chưởng đánh tàn phế cả một nửa thân người, hình thái vô cùng thảm hại.

A...!

Lão già áo đen gằn lên phẫn nộ, ông ta không cần thể diện nữa, phần trán có lôi mang lạnh toát b*n r*, hoá thành một cái gương đồng màu đỏ như máu, Chuẩn Thánh Vương không cần thể diện, dùng pháp khí với Chuẩn Thánh.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3703: “Nói thực thì ta không thích ăn đào”



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức được tế ra đối đầu với gương đồng huyết sắc.

Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn.

Advertisement

Trận dung hai đấu hai, đấu đến mức trời long đất lở, nhưng cho dù là lão già áo đen hay áo tím thì đều ở thế yếu, bị Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trấn áp.

Thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, người bên dưới bất giác gãi đầu, “thế giới này làm sao vậy? Cấp bậc Chuẩn Thánh đều hung hãn vậy sao? Người nào người nấy đều mạnh đến kinh người”.

Màn đêm vốn dĩ nên tĩnh mịch thì lại trở nên không hề yên tĩnh, vì trận chiến đối đầu giữa hai Chuẩn Thánh và hai Chuẩn Thánh Vương mà khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt khiến những tu sĩ đang vội vã tới Dao Trì tham gia tiệc hội cũng phải dừng lại ở cổ thành này lâu hơn một chút.

Người đến đây ngày càng đông, người ta đều ngẩng đầu quan sát rồi lấy kí ức tinh thạch ra để lạc ấn cảnh tượng này lại, đây chính là cuộc trò chuyện trong những lúc rảnh rỗi của bọn họ, cầm về thì không thiếu chuyện mà bàn tán.

Trận đại chiến không cân sức nên kết quả đương nhiên không mấy bất ngờ.

Sau khi giao chiến chưa tới ba mươi chiêu thì lão già tóc tím đã bại trận, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng trấn áp giữa hư thiên.

Sau đó là lão già áo đen cũng quỳ xuống, bị một chân của Diệp Thành ghì xuống đất.

Nếu không thì sao có thể nói là bằng hữu chứ, lão già tóc tím và tóc đen đều bại cùng một lúc, tạo ra một cái hố sâu trên nền đất, cả hai Chuẩn Thánh Vương không còn hình dạng con người.

Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, hai đấu hai, hai Chuẩn Thánh Vương đều bị đánh tập thể.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều bay xuống, bọn họ tỏ ra như không có chuyện gì khiến người xem phải chép miệng, khôg biết hai người này chui từ đâu ra mà lại mạnh đến vậy.

Kì Vương cũng tới, nó tự giác đứng giữa hai người, cái lưng thẳng tắp, trông vẻ hiên ngang và như đang nói: Đây là hai vệ sĩ của ta, sau này gặp ta thì nên cung kính một chút.

Cơ Tuyết Băng liếc Kì Vương một cái mà không nói gì sau đó quay người lục tìm trong đống đổ nát cái gùi sách của mình, đợi sau khi đeo gùi lên thì mới khẽ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi có đi không?”

“Ta cho rằng chúng ta nên tìm một chỗ nào đó không có người rồi nói chuyện cái đã, ví dụ như nói về gia đình cô chẳng hạn”, Diệp Thành vừa phủi bụi trên người vừa lên tiếng.

“Vậy thì tới nhà ta, ta mời ngươi ăn đào”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười điềm nhiên, cô nhấc chân bước đi trên đường.

“Nói thực thì ta không thích ăn đào”, Diệp Thành lắc đầu bước theo.

“Còn ta nữa”, Kì Vương cũng mặt dày đi theo giống như một con chó ngoan ngoãn nghe lời.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3704: “Đừng lại gần ta”



Lại nhìn lão già áo tím và áo đen, lúc này bọn họ trở nên yên phận hơn hẳn, vả lại còn bị đánh đến mức ám ảnh, không dám tin hai Chuẩn Thánh Vương lại bị hai Chuẩn Thánh đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, đi đường mà nhìn các tu sĩ Chuẩn Thánh thôi mà chỉ muốn xông lên đánh người.

Màn đêm yên tĩnh, những vì sao như những hạt cát bụi.

Advertisement

Phía Diệp Thành cứ thế đi về phương bắc giống như ba đạo tiên mang vẽ nên ba màu sắc tuyệt đẹp cho tinh không.

Cơ Tuyết Băng vẫn giữ dáng vẻ cần mẫn đó, cho dù là phi hành thì cũng vẫn ôm theo sách vô tự thư vùi đầu đọc, về sách vô tự thư thì rất huyền bí, Diệp Thành vẫn âm thầm mở tiên nhãn hi vọng có thể nhìn thấu huyền cơ.

Nhìn mãi nhìn mãi, hắn bất giác nheo mắt lại vì trên sách hình như có cổ tự như ẩn như hiện, cho dù với khả năng quan sát của hắn thì cũng không nhìn ra, đến mức hoa cả mắt.

“Hai chúng ta có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”, Cơ Tuyết Băng đang vùi đầu đọc sách thì ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành: “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai”.

“Ta tên Diệp Thành”, Diệp Thành mỉm cười: “cô và ta có một đoạn nhân quả không dứt”.

“Ta không nhớ”, Cơ Tuyết Băng khẽ lắc đầu.

“Không nói tới những chuyện này nữa, nói tới sách vô tự thư của cô đi”, Diệp Thành mỉm cười đổi chủ đề.

“Một vị tiền bối từng tặng ta”, Cơ Tuyết Băng đáp lời, “lão tiền bối từng nói, sách thì không chữ nhưng trong lòng có chữ, sách chính là thiên địa, chữ là vạn vật, đọc sách giống như tu đạo, đợi sách không còn chữ nữa thì lúc đó đạo đã vượt thiên địa, hoá phàm mới là vạn vật chi thánh”.

“Đạo vượt thiên địa, vạn vật chi thánh”, Diệp Thành lẩm bẩm, lời này của Cơ Tuyết Băng khiến hắn chợt bồi hồi, hắn chợt có thêm hiểu biết về đạo của hỗn độn vạn vật.

Hự!

Khi Diệp Thành đang suy tư thì đột nhiên thấy Cơ Tuyết Băng bên cạnh rên lên đau đớn.

Nghe vậy, Diệp Thành vội quay đầu nhìn, hắn tưởng rằng tiên quang kí ức đã có tác dụng.

Thế nhưng sự thật lại không phải thế, Cơ Tuyết Băng không phải đau đớn vì kí ức tiên quang trước đó mà trên cơ thể cô đột nhiên xuất hiện lôi điện như muốn xé toang cơ thể.

“Thiên khiển”, Diệp Thành biến sắc, hắn chỉ cần nhìn là nhận ra lôi chớp màu đen kia là vật gì, đó chẳng phải là thiên khiển sao? Hắn rõ điều này hơn ai hết, đó chính là sự trừng phạt của trời cao.

“Đừng lại gần ta”, Cơ Tuyết Băng dừng lại, lảo đảo ngồi khoanh chân giữa hư thiên.

“Chuyện gì thế này?”, Kì Vương kinh hãi, nó tự giác chạy đi thật xa như nhận ra sự đáng sợ của lôi chớp màu đen kia, thậm chí có thể nói cả cả tâm hồn đều run rẩy.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3705: Bị thương sao?



“Ta không giúp được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn di chuyển bước chân, nhưng còn chưa chạm chân xuống đất thì Hoang Cổ Thánh Thể đã run rẩy, Diệp Thành phun ra máu, từng đạo lôi chớp màu đen cũng xuất hiện choán lấp khắp cơ thể như muốn xé toạc tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, phá huỷ sinh khí và đạo căn của hắn.

“Đáng chết”, Diệp Thành nghiến răng, hắn lảo đảo rồi mới khoanh chân ngồi trên vân tiêu.

Advertisement

“Làm gì vậy chứ?”, Kì Vương ở cách đó không xa tỏ ra khó hiểu, nó không biết hai người này bị thương tới mức nào nhưng điều mà nó có thể chắc chắn đó là bọn họ bị thương giống nhau, vả lại còn vô cùng bá đạo, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cả hai người đã máu me be bét, khiến người ta nhìn mà choán mắt.

“Ngươi và ta vốn dĩ cùng một kiểu”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, máu trào ra khỏi miệng, vẻ mặt càng trở nên đau khổ hơn.

“Sao cô lại đụng tới trời cao vậy?”, Diệp Thành từ từ nhắm mắt, hắn cố gắng chống chọi lại với thiên khiển.

“Đụng tới cấm kị vô thượng”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, cô cũng từ từ nhắm mắt lại.

“Ta cũng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, thánh thể hoá thành một thanh sát kiếm vô hình liên tục trảm diệt lôi chớp, đó là chiến ý không chịu khuất phục, đang cố gắng đấu đầu với trời cao.

Cơ Tuyết Băng cũng vậy, cô nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh nhưng từ sâu trong cốt cách lại là ý chí bất bại, hoá ý chí thành thần kiếm trảm diệt lôi chớp, đấu lại với thiên đạo vô tình như muốn xông phá lớp ràng buộc của trời cao.

Cái gọi là trời chính là một loại ý chí không cho phép hắn xâm phạm, như có bàn tay vô hình đang trêu đùa với vận mệnh của người khác, trời xanh chính là vật vui chơi dưới bàn tay đó.

Cái mà Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đấu lại chính là ý chí, cái mà họ phản kháng lại chính là bàn tay khổng lồ vô tình kia.

Có lẽ vì sự không phục của hai người nên lại khiến trời cao phẫn nộ, ông trời càng cho thiên kiển tới mãnh liệt hơn, tàn phá thân thể của bọn họ như muốn tiêu diệt cả hai người ngay tức khức.

Đây là một cảnh tượng đẫm máu, còn đáng sợ hơn cả thiên nhân ngũ suy khiến Kì Vương ở phía xa nhìn mà không khỏi rợn người, không biết lôi chớp màu đen đó là vật gì, nó chỉ biết nếu như lôi chớp đó đánh vào người nói thì chắc chắn nó đã xuống hoàng tuyền từ lâu rồi.

Kì Vương cũng rất muốn giúp nhưng lại không biết làm thế nào để giúp, mọi thứ đến quá đột ngột.

Khi Kì Vương đang cuống quýt không biết phải làm sao thì từ phía xa có bóng người xuất hiện bay tới, càng lúc càng tiến gần về phía này, đó chính là chín Thánh Nhân, khí thế mạnh mẽ, trấn áp khiến hư thiên rung chuyển.

Tốc độ của chín người rất nhanh, như thần hồng, chớp mắt đã tới hư thiên trên cao, bọn họ đưa mắt nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cùng như Kì Vương với dáng vẻ phòng bị ở cách đó không xa.

Bị thương sao?

Chín người thu lại ánh mắt từ phía Kì Vương rồi nhìn sang Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nói rồi không quên liếc nhìn túi đựng đồ của hai người, ánh mắt rõ vẻ tham lam.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3706: “Bảo bối có lẽ không ít”,



“Hai người này do ta bảo vệ, cút đi”, Kì Vương tế ra lớp bảo vệ, phẫn nộ nhìn chín người.

“Một Chuẩn Thánh, muốn chết à?”, một Thánh Nhân hắng giọng vung kiếm trảm tới.

Advertisement

“Mẹ kiếp”, Kì Vương mắng chửi, phần trán có thần mang bay ra đánh tan kiếm mang kia.

“Chết đi”, Thánh Nhân thứ hai sát phạt đến, một tay như thần đao trảm tới khiến Kì Vương lảo đảo, Kì Vương còn chưa đứng vững đã bị một chưởng của Thánh Nhân thứ ba đánh tới mức máu me be bét.

“Trấn áp”, lại có ba Thánh Nhân tới, bọn họ liên thủ, hợp sức xoay chuyển lư đồng, trấn áp từ trên cao xuống, Kì Vương vốn dĩ bị thương thì lập tức bị trấn áp đến mức không đứng dậy nổi.

“Có gan thì đánh một một với ta”, Kì Vương phẫn nộ, nó muốn đứng lên nhưng lại bị trấn áp không thể cử động, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng khả năng của nó là tìm bảo bối chứ không có khả năng chiến đấu, không thể nào so sánh được với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chứ đừng nói là chín Thánh Nhân kia.

“Không biết tự lượng sức”, nghe giọng phẫn nộ của Kì Vương, chín Thánh Nhân cứ thế ngó lơ, bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vả lại cùng vây lên, người nào người nấy hung quang rõ rệt.

“Hai người tỉnh lại đi chứ?”, Kì Vương bất lực, nó điên cuồng gào thét phía sau lưng Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, “cho dù là một người tỉnh lại cũng được mà, làm thế này thì chúng ta tiêu đời cả lũ đấy”.

Thế nhưng dù cho Kì Vương có thét gào thế nào thì Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cũng không nghe thấy, hoặc có thể nghe thấy nhưng không có sức đứng dậy, nếu trách thì chỉ có thể trách thiên khiển này quá hung hãn.

Đúng như Kì Vương nghĩ, cả hai người họ còn khó bảo vệ được bản thân chứ nói gì đến chiến đấu.

“Bảo bối có lẽ không ít”, một Thánh Nhân cười tôi độc, ông ta giơ sát kiếm đẫm máu lên.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thần hồng bay từ xa tới đánh trúng vào sát kiếm kia khiến nó bay đi, cho dù là Thánh Nhân đó thì cũng không ngoại lệ.

“Kẻ nào?”, tám người còn lại quay đầu nhìn về phía thần hồng đang bay từ phía xa tới.

Nơi đó, có một bóng hình mặc y phục trắng đang bay về phía này, trông như tiên tử trong mộng cảnh, đôi mắt long lanh nước, thần sắc điềm tĩnh, mái tóc dài bồng bềnh, mỗi một lọn tóc đều được nhuốm quang hoa, sự thánh khiết của cô không nhuốm chút bụi trần, vạn vật chỉ như tô điểm thêm cho sắc đẹp của cô.

Nữ tử đó rất quen, và nhìn kĩ thì đúng là người quen rồi.

“Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành đang nhắm mắt khoé miệng chợt nở nụ cười như biết được người tới là ai chuyển kiếp, đệ tử chân truyền của Chư Thiên Kiếm Thần, quả nhiên phong hoa tuyệt đại”.

Khi Diệp Thành lẩm bẩm thì Sở Linh Ngọc đã nhẹ nhàng đi đến, cô ta thờ ơ đứng nhìn, không chút rung động.

Giết cô ta!
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3707: “Không thiếu của ngươi đâu”,



Phá!

Chín Thánh Nhân cũng không dễ bị khống chế, hợp lực huy động một chiếc thần đao đen kịt, lạnh lẽo.

Advertisement

Đó là Chuẩn Thánh Vương binh đáng sợ, trên đó còn có máu tươi chưa khô, không biết đã chém giết bao nhiêu sinh linh, một khi bị chém vào sẽ có những tiếng lệ quỷ gào khóc, uy lực của nó cũng vô cùng cường hãn, một đao chém đứt tiên hà, dù là bầu trời sao mênh mông cũng bị nó phá vỡ.

Sở Linh Ngọc vẫn không nói gì, nhẹ nhàng bước đi, di chuyển tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, ngón tay óng ánh khép lại, kiếm khí rực rỡ và huỷ diệt lượn quanh, Thánh Nhân đó bị chém chết ngay tại chỗ.

Thấy vậy, sắc mặt tám Thánh Nhân còn lại đột ngột thay đổi.

Giờ phút này, Sở Linh Ngọc lại lần nữa phóng tới, thân hình quỷ dị như ma, đến khi cô ta rời đi, Thánh Nhân thứ hai đã tan thành mây khói, nguyên thần cũng không tránh khỏi kiếp nạn bị huỷ diệt, đến tiếng gào thét cũng chẳng kịp thốt lên.

Cảnh tượng tiếp theo thực sự rợn người, mỗi nơi Sở Linh Ngọc đi qua đều có một Thánh Nhân bị giết, không ai đỡ nổi một chiêu trong tay cô ta, Kỳ Vương nhìn thấy cũng phải sững sờ.

Máu nhuộm đầy tinh không, trong huyết vụ rợp trời, Thánh Nhân cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Lúc này Sở Linh Ngọc mới đáp xuống từ trên hư thiên vời vợi, chậm rãi đi tới, khẽ cau mày nhìn Cơ Tuyết Băng, dường như đã nhận ra Cơ Tuyết Băng, và dường như cũng đã nhận ra cô ta có chỗ nào không ổn.

Sở Linh Ngọc rời mắt khỏi Cơ Tuyết Băng, nhìn sang Diệp Thành bên cạnh lại càng nhíu mày chặt hơn, cô ta không biết vì sao Diệp Thành cũng chọc giận ông trời, hơn nữa thiên khiển còn đáng sợ hơn cả Cơ Tuyết Băng.

Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, thần trí của cô ta chợt có một thoáng ngẩn ngơ, cảm giác quen thuộc nhàn nhạt hiện lên, dường như đã nhìn thấy hắn ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra được, chỉ là trông hắn rất quen.

“Ta nói này người đẹp, cô giải trừ cấm chế cho ta trước được không?”, Kỳ Vương mong ngóng nhìn Sở Linh Ngọc, chín Thánh Nhân dễ dàng bị g**t ch*t, còn nó vẫn đang bị bí pháp phong cấm trói chặt cơ thể.

Sở Linh Ngọc không lên tiếng, vừa nhìn Diệp Thành vừa phất tay giải trừ cấm chế cho Kỳ Vương.

“Ta biết mà, lừa gia ta người hiền tự có thiên tướng”, Kỳ Vương mặt dày cười toe toét, bốn vó lừa giơ lên, nhảy vài vòng trên hư thiên, rất bất cần đời.

“Lần này vẫn chưa trả bảo bối cho ta à?”, vui chơi một hồi nó mới chạy lại, hai mắt lừa nhìn chăm chăm vào túi đựng đồ của Diệp Thành: “Lần này nếu là ta thì ngươi đã chết từ lâu rồi, lão tử không đòi tiền thù lao của ngươi nữa, chỉ cần trả lại chuông đựng đồ cho ta là được”.

“Không thiếu của ngươi đâu”, Diệp Thành truyền âm tới rồi lại chìm vào im lặng, mắt thần thức không quên nhìn Sở Linh Ngọc, cô ta vẫn đứng đó, yên lặng nhìn hắn.

Màn đêm lại chìm vào tĩnh lặng.

Vùng thiên địa này đã được Sở Linh Ngọc lập kết giới, đề phòng lại có kẻ đến gây rối.

Lại nhìn tới Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt họ đã không còn quá đau đớn nữa, có lẽ là đã vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất, lúc này họ như cỏ khô đang khôi phục, hồi phục chỉ là vấn đề thời gian.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3708: “Ngươi cũng không hỏi ta mà!”



“Dao Trì, cô làm liều quá đấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Dao Trì?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cơ Tuyết Băng.

Advertisement

“Sao, đã ngủ với ta rồi giờ lại không nhận ra ta à?”, Cơ Tuyết Băng chớp đôi mắt đẹp.

“Có… Có lẽ là do hôm đó tối quá”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cả người như bị sét đánh, hắn không ngờ Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp lại là Đông Thần trong truyền thuyết.

“Thảo nào, chẳng trách lại có thực lực đáng sợ đến vậy”, ngẫm lại rồi Diệp Thành đưa tay đỡ trán: “Chẳng trách cô ấy lại muốn mời ta về nhà ăn đào, đào ở đây là bàn đào của Thánh địa Dao Trì, ta nên nghĩ tới sớm hơn mới phải, Đông Thần Dao Trì, đúng là xấu hổ chết mất”.

“Đông Thần Dao Trì, suýt nữa thì làm ta són ra quần”, Kỳ Vương ngoác miệng nhìn Cơ Tuyết Băng: “Nếu vị tiên tử này không nói thì ta cũng không biết bên cạnh mình còn có vị đại thần như vậy”.

“Ngươi cũng không hỏi ta mà!”

“Ta quyết định rồi, về nhà cô ăn đào đi”.

“Chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”, khi hai người nói chuyện thì Sở Linh Ngọc lại nhìn Diệp Thành chằm chằm.

“Gặp rồi, đương nhiên là gặp rồi”, Diệp Thành khẽ cười, tế tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Sở Linh Ngọc.

Lập tức, thân thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, cô ta lảo đảo, rên lên đau đớn.

Nhìn thấy cảnh này, Kỳ Vương không khỏi sửng sốt, không biết Diệp Thành đã làm gì Sở Linh Ngọc.

Cơ Tuyết Băng cũng cau mày, quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên cạnh: “Ngươi làm gì cô ấy vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ đánh thức ký ức cho cô ấy thôi”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, trong lúc đó còn liếc nhìn thần hải của Cơ Tuyết Băng, phát hiện tiên quang ký ức bắn vào thần hải của cô ta lúc trước vẫn đang dạo quanh trong đó, giống như lạc đường, không tìm thấy lối ra.

Cơ Tuyết Băng im lặng, đôi mắt đẹp như nước có tiên quang trong trẻo nhìn Sở Linh Ngọc chăm chú, nói chính xác hơn là nhìn vào thần hải của cô ta, dường như có thể nhìn thấy tiên quang ký ức nhẹ trôi trong đó, chính đạo tiên quang ấy khiến cho Sở Linh Ngọc đau đớn như vậy, nhưng cô lại không biết đó là gì.

Diệp Thành cũng im lặng, vừa uống rượu vừa kín đáo quan sát Cơ Tuyết Băng.

Hắn vẫn không hiểu tại sao tiên quang ký ức có tác dụng với Sở Linh Ngọc mà lại không có tác dụng với Cơ Tuyết Băng, những điều này quá kỳ lạ, không thể tìm ra nguyên do.

Ưm!

Sở Linh Ngọc vẫn đang k** r*n đau đớn, theo tiên quang ký ức không ngừng dung hợp, một khoảng ký ức bị phủ bụi từ từ mở ra, cô ta nhớ lại chuyện cũ, cũng nhớ lại tên kiếp trước.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3709: “Ông ấy chạy thực sự quá nhanh”.



Ký ức hiện về, chuyện cũ khi xưa quay trở lại nhưng lại là một mối tình duyên đầy tàn khốc, cái gọi là chuyện xưa quá khứ với cô ta là nỗi đau chua xót, đến sự mơ hồ và khiếp sợ đối với luân hồi chuyển kiếp cũng không thể che giấu được nỗi buồn xưa cũ.

Diệp Thành không nhúc nhích, mặc cho Sở Linh Ngọc v**t v* mặt mình, hắn cũng biết không phải cô ta muốn v**t v* mình mà là Hồng Trần, chỉ trách hai người họ có diện mạo giống hệt nhau.

Advertisement

Thấy hai người như vậy, Kỳ Vương hơi ngẩn ra.

Giờ phút này, đến Cơ Tuyết Băng cũng sững sờ, trong trí nhớ của cô ta, đây là lần đầu tiên đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lộ ra vẻ mặt thê lương khiến người ta xót xa thế này.

Điều khiến cô khó hiểu nhất là Diệp Thành lại quen biết đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, hơn nữa có vẻ quan hệ của họ còn không bình thường, nếu không Sở Linh Ngọc cũng không đưa tay v**t v* mặt hắn như vậy.

Không biết đến khi nào Sở Linh Ngọc mới rút tay về, cười ngây ngốc, đến giọt nước mắt rơi trên gương mặt cũng mang theo vẻ thê lương: “Trên đời không còn Hồng Trần nữa, vì sao còn bắt ta nhớ lại chuyện đau lòng đó?”

“Tiền bối đừng quá đau buồn nữa”, Diệp Thành cười nhẹ: “Hay là người vẫn đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, đến nỗi dù khóc hay cười cũng chưa từng hỏi ta về ông ấy?”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Sở Linh Ngọc chợt ngước mắt lên, đôi mắt bị nước mắt làm nhoè đi nhìn Diệp Thành đầy hy vọng, nếu cô ta có thể luân hồi, vậy vì sao Hồng Trần không thể chuyển kiếp sống lại chứ?

Cô ta buồn đau quá độ đến nỗi sau khi tỉnh lại vẫn suy nghĩ về quá khứ mà quên mất hỏi Diệp Thành trượng phu của mình có phải cũng vẫn còn sống như mình hay không.

“Trên đời này vẫn còn Hồng Trần”, nhìn thấy ánh mắt hy vọng của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lại nở nụ cười.

Lời nói của Diệp Thành khiến Sở Linh Ngọc quên đi thân phận của mình, cô ta đột ngột tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói run run: “Ngươi nói, trên… trên đời này vẫn còn Hồng Trần?”

“Nếu không sao ta lại để tiền bối nhớ lại chuyện đau lòng đó nữa?”, Diệp Thành lấy thuỷ tinh ký ức ra, trong đó có lạc ấn hình bóng Hồng Trần, ghi lại từng khoảnh khắc sau khi hắn tìm được Hồng Trần.

“Chàng ở đâu?”, Sở Linh Ngọc cầm thuỷ tinh ký ức bằng cả hai tay, những giọt nước mắt pha lê không ngừng nhỏ lên thuỷ tinh, phản chiếu bóng hình Hồng Trần và mối tình duyên khi xưa của họ.

“Xin lỗi, ta để mất dấu rồi”, Diệp Thành ho khan: “Ông ấy chạy thực sự quá nhanh”.

“Ta sẽ tìm được chàng dù cho tới tận chân trời góc bể”, Sở Linh Ngọc lau nước mắt, cười ngây ngô, mất dấu không quan trọng, chỉ cần biết Hồng Trần còn sống là đủ rồi. Tuy Huyền Hoang rộng lớn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng ít ra cô ta còn có hy vọng sống tiếp.

“Lại thêm một chuyện công đức nữa”, Diệp Thành ngửa đầu uống một ngụm rượu, cuối cùng vẫn giấu Sở Linh Ngọc mối quan hệ giữa hắn và Hồng Trần, không biết nếu khi cô ta biết sẽ có biểu cảm thế nào.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3710: “Ta thích ngươi rồi đấy”.



“Rất nhiều chuyện?”, Sở Linh Ngọc vô thức nhận lấy, sau khi nhìn thấy những cảnh tượng bên trong, với khả năng đoán định của cô ta mà cũng tái mặt, đó là cảnh tượng thế nào: Cả thiên địa đều tối tăm, vô số Thiên Ma tựa như đại dương bao la, nhấn chìm từng tấc sơn hải, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đều đang chiến đấu, chiến đấu gần như bị xoá sổ, máu tươi nhuốm đỏ Đại Sở, xác khô trải khắp quê hương tươi đẹp đó.

“Sao lại thế này?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành, không cần tự mình trải qua chiến tranh ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến lòng cô ta run lên, cô ta có thể tưởng tượng được sau khi mình và Hồng Trần chết, quê hương Đại Sở đã trải qua kiếp nạn gì và mọi người đã phải chiến đấu khó khăn nhường nào.

Advertisement

“Đều đã là chuyện cũ rồi”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương: “Ta tới Chư Thiên Vạn Vực này cũng là để tìm họ, chỉ mong một ngày có thể đưa mọi người cùng về quê hương”.

“Hơn hai trăm năm rồi, chắc ngươi cũng đã chịu nhiều khổ cực lắm”, Sở Linh Ngọc mím môi.

“Chuyện nhỏ thôi”.

“Ta đưa ngươi đi tìm sư phụ, ông ấy có thể giúp được ngươi”.

“Không cần”, Diệp Thành mỉm cười xua tay: “Kiếm Thần tiền bối bây giờ đang ở quê hương Đại Sở, cửu Hoàng của Đại Sở cũng đang ở đó, Đại Sở xảy ra vấn đề nên họ không thể trở về trong một thời gian ngắn”.

“Cửu… Cửu Hoàng của Đại Sở?”, Sở Linh Ngọc ngẩn ra: “Các vị tiền bối đều vẫn còn sống?”

“Tiền bối tự tiêu hoá đi”, Diệp Thành lại ném ra một miếng ngọc giản khác: “Bên trong có kể lại rõ đó”.

“Này, có thể cho chúng ta biết, hai người… đang nói chuyện gì không?”, Kỳ Vương không nghe nổi nữa, ngập ngừng nhìn Diệp Thành rồi lại ngập ngừng nhìn Sở Linh Ngọc.

“Ta cũng muốn biết”, Cơ Tuyết Băng cũng cười nhẹ, nghe ra được vẻ bối rối, mơ hồ.

“Một ngày nào đó cô sẽ tự biết thôi”, Diệp Thành cười nhạt rồi lại nhìn Kỳ Vương, lấy chiếc chuông ra từ trong túi đựng đồ: “Trả bảo bối cho ngươi, đi tìm nơi nào chơi đi!”

“Thế này mới đúng chứ!”, Kỳ Vương cười sung sướng, so với việc nghe chuyện của nhóm Diệp Thành, nó càng quan tâm bảo bối của mình hơn, vẫn là câu nói đó, có tiền mới chơi vui được, đây gọi là tự do.

“Ta thích ngươi rồi đấy”.

“Vậy ta đi tìm Hồng Trần trước đây”, Sở Linh Ngọc cất thuỷ tinh ký ức, xoay người rời đi.

“Sau khi tìm được ông ấy, rảnh rỗi thì mau sinh con đi”, Diệp Thành ngoáy tai trêu chọc: “Chưa biết chừng con hai người lại giống ta, để ta làm cha nuôi cũng được đó”.

“Chết tiệt, ngươi lại ngứa da rồi phải không?”

“Đừng đùa, tiền bối đánh không lại ta đâu”.

“Vân Lam, cô không tới tham dự đại hội Dao Trì à?”, Cơ Tuyết Băng không khỏi xen vào.

“Gửi lời hỏi thăm tới Tiên mẫu cho ta nhé, hôm khác ta sẽ tới sau”, Sở Linh Ngọc vừa nói vừa bước lên hư không, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, đã lấy lại được phong độ khi xưa.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3711: “Chẳng phải còn có cô sao?



“Chúng ta về nhà cô ăn đào đi!”

“Vậy thì mau lên”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, bước lên hư thiên trước tiên.

Advertisement

Diệp Thành lắc đầu đi theo, Kỳ Vương cũng theo sát phía sau, sợ bị lạc mất, vả lại đi giữa hai người họ cực kỳ hãnh diện, một người là thần nữ Dao Trì, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, hai yêu nghiệt này như vệ sĩ của nó, đi đến đâu cũng rất oai phong.

Khi trời gần sáng, ba người mới đi vào một cổ thành, nơi này cách Thánh địa Dao Trì vẫn còn rất xa, họ cần phải sử dụng truyền tống trận, nếu không mười nghìn năm cũng chưa chắc về đến nơi.

Vì thời gian không đủ, suốt chặng đường đi Diệp Thành đều rất hung hãn, cứ tìm được người chuyển kiếp là hắn lại lôi đi không nói một lời, nhét vào đại đỉnh cho họ tự khôi phục ký ức kiếp trước.

Sau khi xong chuyện, người chuyển kiếp đã có ký ức kiếp trước được hắn phái đi phân tán khắp nơi.

Cứ thế, ba người vừa đi vừa dừng, đi qua không dưới một nghìn cổ thành, mỗi khi tới một cổ thành, Diệp Thành lại bận rộn, giống như con ngựa hoang đứt cương, chạy lăng xăng khắp nơi.

Kỳ Vương đã quen với việc này, đi cùng Diệp Thành suốt chặng đường, nó biết hắn đang tìm người.

Nhưng Cơ Tuyết Băng thì không hiểu lắm, cô không biết sao Diệp Thành lại quen nhiều người thế, hơn nữa tìm được ai cũng khiến người đó khóc, khóc xong lại cười lớn một cách khó hiểu.

Nhìn thấy nhiều hơn, cô không còn ngạc nhiên nữa, lại bắt đầu đọc vô tự thư, thi thoảng lại tự lẩm bẩm một mình, thậm chí là nói lảm nhảm như người có bệnh.

Phía trước lại có cổ tinh, hơn nữa còn cực kỳ rộng lớn, đừng nói là Kỳ Vương, đến Diệp Thành cũng phải giật mình, nó còn lớn hơn U Đô của Chu Tước Tinh mấy lần, thực sự là vương quốc.

“Đó là Đế Vương Thành”, còn chưa vào cổ thành, Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã khẽ nói: “Đi vào đây đừng có ngông nghênh quá, động đến sự tồn tại vô thượng, rất có thể sẽ bị trấn áp”.

“Chẳng phải còn có cô sao?”, Kỳ Vương cười chẳng hề biết xấu hổ: “Thần nữ của Thánh địa Dao Trì đến đâu người ta cũng phải nể mặt, biết đâu chúng ta còn nhặt được vài bảo bối ấy chứ”.

“Người trong kia tính tình không tốt đâu”, Cơ Tuyết Băng vừa đọc vô tự thiên thư, vừa điềm nhiên nói: “Khiêm tốn vẫn hơn, Thánh địa Dao Trì vẫn phải dè chừng Đế Vương Thành ba phần”.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, ta muốn ăn đào lắm rồi”, Diệp Thành nóng ruột như Tôn Ngộ Không, đi vào cổ thành trước.

“Nóng vội cái gì, suốt chặng đường này chỉ có ngươi lề mề thôi đấy”, Kỳ Vương mắng: “Nếu không đã tới Thánh địa Dao Trì lâu rồi, tìm tìm kiếm kiếm, không biết ngươi còn bao nhiêu người thân họ hàng nữa”.

“Còn lảm nhảm nữa là ta đá chết ngươi đấy”, Diệp Thành mắng lại, âm thầm sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá nhẩm tính, hắn không quên quan sát Đế Vương Thành, đúng là Lăng Tiêu Tiên Khuyết, có núi có non có cây có cối, tựa như chốn trần gian tiên cảnh, đâu đâu cũng có tiên khí lượn lờ, mông lung mờ ảo.
 
Back
Top Bottom