Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 475: C475: Vậy sư phụ có thưởng gì không ạ



Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Nói đến chuyện này thì hẳn là một trùng hợp, có lẽ nên nói là một sự bất ngờ, vì để che giấu thân phận mình mà Diệp Thành tìm bừa tên một gia tộc, nhưng hắn cũng không ngờ Đại Sở lại thật sự có một gia tộc như vậy, quanh đi quẩn lại thì hắn đã thành Hạo Thiên Trần Dạ”.

“Còn… Còn có chuyện này ạ?”, sắc mặt Sở Huyên trở nên thú vị.

“Hắn là đệ tử xuất sắc nhất mà ta từng thấy”, trong mắt Từ Phúc đầy vẻ kinh ngạc: “Hắn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, được phong thành Đan Thánh, danh hiệu này đã vượt qua cả Đan Vương năm ấy”.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, không ngờ lại là đồ nhi của muội”, Sở Huyên không khỏi nhìn về phía rừng trúc nhỏ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Điều khiến ta vui nhất không phải là danh hiệu Đan Thánh”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu, cũng nhìn về phía rừng trúc: “Vì không muốn rời khỏi Hằng Nhạc, để sau này có thể kề vai tác chiến cùng Hằng Nhạc nên hắn đã từ chối làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành, trong mắt hắn, vinh quang chí cao vô thượng ấy cũng không bằng một gia đình”.

“Hắn…”, người Sở Huyên run lên, bao cảm xúc dồn nén phút chốc trào.

Diệp Thành chạy một mạch về rừng trúc trong màn đêm.

“Hây da!”

“Lại đi!”

Còn chưa vào đến rừng trúc mà hắn đã nghe thấy những âm thanh này.

Hắn hơi ngạc nhiên, bất giác nhẹ nhàng bước lên hai bước, nhìn vào rừng trúc nhỏ.

Hắn nhìn thấy Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này hai cô cậu đang hợp lực chiến đấu với hình nộm Địa Cấp kia.

“Luyện tập thật chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười, dời ánh mắt từ Hổ Oa sang Tịch Nhan.

Tịch Nhan mồ hôi ướt dẫm, toàn thân bết bát nhưng vẫn công kích và phòng ngự, cô bé sử dụng bí pháp Thú Tâm Nộ đánh cận chiến rất nhuần nhuyễn, mỗi lần thi triển chân tay đều kèm theo tiếng gầm của dã thú, quan trọng nhất là trên cổ tay và cổ chân cô bé vẫn đeo vòng trọng lực.

“Ngưng Khí tầng thứ tư, mới mấy ngày mà thôi!”, thiên tài như yêu nghiệt Diệp Thành cũng phải xuýt xoa cảm thán, thiên phú tu luyện của Tịch Nhan vượt xa dự đoán của hắn.

Rầm! Uỳnh! Bùm!

Khi Diệp Thành còn đang tấm tắc khen ngợi thì Hổ Oa và Tịch Nhan đã lại tấn công, đánh cho hình nộm Địa Cấp kia liên tục lùi lại.

“Yêu nghiệt!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhấc chân đi vào rừng trúc.

Hế?

“Kiếm Lăng Sương, thưởng cho con đó”, Diệp Thành đưa linh kiếm cho Tịch Nhan.

“Con cũng có linh kiếm rồi”, cô bé rất vui mừng, nóng lòng chạy tới, cầm thanh kiếm Lăng Sương trong tay bắt đầu múa.

-chuong-475-1.jpg

 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 476: 476: Sư Phụ Có Nhớ Con Không



“Côn Tảo Bát Hoang”, nhìn thấy bốn chữ trên cuốn sách cổ, hai mắt Hổ Oa chợt phát sáng, cậu nhóc cười hồn nhiên: “Cảm ơn đại ca”.

“Còn những thứ này nữa, cầm lấy đi!”, Diệp Thành lấy hai túi đựng đồ ra đưa cho Tịch Nhan và Hổ Oa, những thứ này đều được Diệp Thành mua ở Đan Thành với số tiền rất lớn, hắn có tiền mà! Thứ gì cũng mua.

“Cảm ơn sư phụ”.

“Cảm ơn đại ca”.

“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, về nghỉ ngơi đi!”, Diệp Thành nhẹ nhàng vẫy tay.

Hai người rất thích thú, ôm túi đựng đồ chạy vào phòng.

Nhìn hai người bạn nhỏ, Diệp Thành thoáng ngẩn người! Hắn nhớ lại mình năm đó, sư phụ thưởng cho một món đồ nhỏ thôi mà vui vẻ cả đêm không ngủ, trong mơ cũng cười ngốc nghếch.

Diệp Thành không nghĩ nữa, đặt một túi đựng đồ có chứa linh dược kéo dài tuổi thọ ở cửa phòng Trương Phong Niên, nhưng không đánh thức ông ấy.

Làm xong những việc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật sâu.

Chẳng bao lâu sau, Sở Huyên xuất hiện trong rừng trúc nhỏ như một cơn gió.

“Sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành cười hì hì chạy tới.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Sở Huyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Ta không biết đồ nhi của mình lại giỏi đến thế đấy”.

“Từ trưởng lão nói với người rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét rồi lại xoa tay: “Vậy có phần thưởng gì không ạ? Ví dụ như người cởi s@ch đồ cho con nhìn một lần, không thì cho con ngủ cùng một hôm cũng được!”
“Mấy ngày không gặp ngươi lại ngứa da rồi đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Vẫn… Vẫn ổn ạ”, Diệp Thành cười khan.

“Được rồi, nói chuyện chính”, Sở Huyên vừa nói vừa tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thành: “Bắt đầu từ đêm nay, Ngọc Nữ Phong bế sơn, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuống núi”.

Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt: “Tại… Tại sao ạ?”
“Không có tại sao”, Sở Huyên nhẹ giọng bảo: “Ngươi chỉ cần nhớ vậy là được, muốn xuống núi bắt buộc phải có sự đồng ý của ta”.

“Vậy… Vậy sẽ bế sơn bao lâu ạ?”
“Đến khi Linh Nhi xuất quan”, Sở Huyên ung dung đáp.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên đứng lên.

“Sư phụ, chờ đã”, Diệp Thành vội vàng kéo Sở Huyên lại, sau đó cười vui vẻ: “Con cũng mang quà về cho người”.

Ồ?
Sở Huyên nhướng cặp mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi mang gì về cho sư phụ?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 477: 477: Ta Không Nghe Thấy Gì Cả



“Đồ tốt đó ạ”, Diệp Thành cười toe toét, phất tay lấy bộ Thất Thải Tiên Nghê Thường mua từ Phượng Hoàng Các ra.

Nhìn thấy bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, đôi mắt đẹp của Sở Huyên loé sáng, đương nhiên cô cũng nhìn ra được sự phi phàm của bộ đồ này, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc.

“Bảy màu đó, người thấy có đẹp không?”, Diệp Thành cười tươi.

“Không rẻ đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Năm trăm nghìn”.

“Năm… Năm trăm nghìn”, Sở Huyên giật mình sửng sốt, hung dữ lườm Diệp Thành: “Tiểu tử, mua một bộ đồ những năm trăm nghìn, có kẻ nào phung phí như ngươi không?”
Diệp Thành toét miệng cười: “Chỉ cần sư phụ thích, năm triệu con cũng mua”.

Nghe lời này Sở Huyên, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô chỉ cảm nhận được trong lòng rất ngọt ngào.

“Người mặc vào đi, chắc chắn sẽ rất đẹp, he he”, Diệp Thành nhét bộ Tiên Nghê Thường vào tay Sở Huyên.

“Được!”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, không khỏi nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay, xoay một vòng, bộ Tiên Nghê Thường đã được mặc trên người.

Phải nói Sở Huyên mặc bộ Tiên Nghê Thường này thật sự rất đẹp, những áng mây thần bảy màu quấn quanh thân, mỗi một áng đều cực kỳ lộng lẫy, trông cô như tiên nữ hạ phàm, cực kỳ thuần khiết, lại thêm khuôn mặt tuyệt thế, phải gọi là một nàng tiên hoàn mỹ.

“Thật đẹp”, Diệp Thành nhìn mà say mê, cả người đều thẫn thờ.

Sở Huyên xoay một vòng rồi dừng lại, bộ váy không có gió cũng tự tung bay, những áng mây thần bảy màu trong đêm đen càng thêm rực rỡ.

“Nhìn đủ chưa?”, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm, Sở Huyên cười có chút mất tự nhiên.

“Nhìn bao nhiêu cũng không đủ ạ”, Diệp Thành há miệng cười.

“Huyên thuyên”, Sở Huyên cười xinh tươi như đoá sen nở, cực kỳ quyến rũ.

“Ồ đúng rồi, còn cái này nữa”, Diệp Thành lại lấy một chiếc tram Phượng Ngọc Châu ra: “Chỉ có Sở Huyên xinh đẹp nhất mới xưng với Tiên Nghê Thường và châm Phượng Ngọc Châu độc nhất vô nhị này thôi”.

“Đi Đan Thành một chuyến mà ngươi học được nhiều lời hoa mĩ ghê!”, Sở Huyên cười khẽ, nhưng vẫn nhận lấy chiếc trâm.

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn cả hai hình người: “Tiếp theo ta sẽ đem bí thuật mà ta biết truyền cho các ngươi, đừng có lười biếng đấy”.

Tiên hoả đạo thân không thể nói nhưng lại mỉm cười.

Ngay sau đó, Diệp Thành nhắm mắt lại, hắn đem tất cả những bí thuật từ khi tu đạo đến nay ngưng tụ thành ý cảnh, dùng phương thức thần thức truyền thụ cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 478: 478: Sư Tôn Minh Giám



Diệp Thành biết tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vốn không hề yếu nhưng cái mà chúng còn thiếu chính là bí thuật và huyền pháp lớn mạnh, đêm đó nếu như chúng có nhiều bí pháp của hắn thì sẽ không thể bị hai tên Huyết Vu kia đánh về nguyên hình được.

Tiếp đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi xuống, không ngừng lĩnh hội bí pháp thần thông trong ý cảnh của Diệp Thành.

……….

Đêm tối, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên tĩnh.

Trên một đỉnh núi của Hằng Nhạc Tông có tiếng nữ tử gào khóc, tới khi vào trong thì mới biết đó là một nữ đệ tử y phục không còn chỉnh tề, toàn thân nhếch nhác, nước mắt đầm đìa, phần váy còn có vệt máu đỏ tươi như màu hoa anh đào.

“Ta sủng ái muội đã là vinh hạnh của muội rồi”, một giọng nói u ám vang lên mang theo vẻ giễu cợt, Doãn Chí Bình nằm ngả người trên chiếc ghế, miệng nhếch lên tôi độc: “Ta là Thánh Tử của Hằng Nhạc, sau này cả Hằng Nhạc chính là của ta cho nên ta khuyên muội biết điều một chút đi, chuyện đêm nay tốt nhất giữ kín cho ta, nếu khiến Thánh Tử ta đây không vui thì hậu quả thế nào, muội biết rồi đấy”.

Nữ đệ tử kia không nói gì, cố gắng dùng y phục đã bị xé rách tả tơi che đi cơ thể của mình và bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Sau khi nữ đệ tử kia rời đi, một bóng hình bước vào, trước hết là cung kính hành lễ với Doãn Chí Bình sau đó mới nói bằng giọng nịnh bợ: “Không biết tiếp theo Thánh Tử muốn nữ đệ tử của núi nào, ta sẽ thay Thánh Tử bắt về”.

Doãn Chí Bình vân vê chiếc nhẫn ngọc, cười u ám: “Khổng Tào, ta nghe nói tên Hùng Nhị kia có cô vợ tên Đường Như Huyên, không biết có chuyện này không?”
“Đường…Đường Như Huyên?”, Khổng Tào cau mày: “Thánh Tử, tên Hùng Nhị đó không phải là người của nhà họ Hùng ở Nam Cương sao? Người đụng tới nàng dâu của nhà họ có phải là quá…”
“Nhà họ Hùng ở Nam Cương?”, Doãn Chí Bình cười giễu cợt: “Đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng không đụng được tới ta, bọn chúng là cái thá gì, bắt cô ta về đây cho ta, nếu xảy ra chuyện thì ta đây gánh, nhớ lấy, lén lút bắt về, đừng quá mạnh động”.

“Vâng”, Khổng Tào vâng lệnh, quay người rời đi.

Sau khi Khổng Tào rời đi, Doãn Chí Bình lại lần nữa nhếch miệng cười lạnh lùng: “Đường Như Huyên, ta chăm sóc cho phần dưới của cô đến chết thì thôi, Diệp Thành, ta muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ.

Hừ, hừ….


…….

.

Đêm khuya, ở đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông rợp bóng người.

Thông Huyền Đạo Nhân vẫn ngồi ở một vị trí cao nhất trong đại điện, khuôn mặt rõ vẻ uy nghiêm.

“Việc này không phải lỗi do hắn”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng: “Nữ đệ tử kia của Ngọc Linh Phong đã thú nhận mình dụ dỗ kí chủ rồi”.

ppjpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 479: 479: Hoá Ra Các Người Có Ý Này À



“Con không muốn chất vấn ai, đồ đệ chỉ muốn nói rõ ràng thôi”, Từ Phúc nói lãnh đạm: “Hiện giờ hắn coi thường và dâm ô đệ tử trong tông, không xứng làm Thánh Tử của Hằng Nhạc, hắn càng không xứng với chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”.

“Hỗn xược”, Thị Huyết Đạo Nhân đập tay vào ghế đứng dậy, lớn giọng nạt nộ: “Hắn là kí chủ có chín phần hoà hợp, tương lai sẽ bảo vệ Hằng Nhạc Tông, phạm chút sai lầm nhỏ mà các ngươi nhỏ mọn vậy sao?”
“Sai lầm nhỏ?”, Đông Phương Ngọc Linh, phong chủ Ngọc Linh Phong cười lạnh lùng, ngẩng mặt cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Thông Huyền Chân Nhân: “Sư tôn, lẽ nào trong mắt người cái gọi là mạng người cũng chỉ là một sai lầm nhỏ? Từ khi Doãn Chí Bình xuất quan, nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong một người chết, một người bị thương phải chịu lưu đày, đây đều là kiệt tác của hắn, là đồ nhi mù mắt hay do sư tôn già rồi nên hoa mắt?”
“Đông Phương Ngọc Linh”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng tức tối khiến cả đại điện như rung chuyển, ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông với uy nghiêm vô thượng nên không cho phép người khác xâm phạm, ông ta chưa từng bị chỉ giáo thế này.

“Ngọc Linh, người là sư tôn, con không hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo sao?”, ở bên khác, một thái thượng trưởng lão lên tiếng.

“Tôn sư trọng đạo?”, Đông Phương Ngọc Linh cười lạnh lùng, cứ thế nhìn vị trưởng lão kia: “Xin hỏi sư thúc, tôn sư trọng đạo có thể đổi lại mạng cho đồ đệ của con không? Mọi người làm gương sáng nhưng lại bao che tội nhân, bảo chúng con tôn trọng thế nào được?”

“Ngươi…”, vị thái thượng trưởng lão kia nghe câu nói đó của Đông Phương Ngọc Linh thì mặt đỏ gay lên.

Đột nhiên, bầu không khí trong đại điện nặng nề tới cực điểm.

Cuối cùng, Dương Đỉnh Thiên trầm lắng nhìn lên trên, nói: “Sư tôn, các vị sư thúc sư bá, con đề nghị phải tước bỏ vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình và đưa Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thay vị trí”.

“Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, không biết vì sao cứ nghe thấy cái tên này thì Thông Huyền Chân Nhân lại nổi giận, cũng vì tên đệ tử này mà mấy đệ tử chân truyền của ông ta liên tục xâm phạm vào uy nghiêm của ông ta khiến ông ta luôn vào trạng thái phẫn nộ.

“Hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông?”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng trừng mắt nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Dựa vào hắn chính là Đan Thánh”, cuối cùng Từ Phúc cũng lên tiếng: “Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ trong lời đồn, chủ nhân của Đan Thành đích thân cầu phong hiệu cho hắn, không biết với thân phận này thì hắn đã đủ tư cách chưa?”
“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, đột nhiên, trong đại điện vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Mong sư tôn suy xét”, Dương Đỉnh Thiên chắp tay: “Thực lực của Diệp Thành không hề kém so với Doãn Chí Bình”.

“Ta sẽ không đồng ý”, Thông Huyền Chân Nhân không nghĩ gì nhiều cứ thế nạt: “Cho dù hắn là Đan Thánh thì đã sao? Thực lực có cao hơn nữa thì sao có thể so với kí chủ với độ hoà hợp chín phần như Doãn Chí Bình?”
Lần này Thông Huyền Chân Nhân thật sự không giữ được bình tĩnh.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên tụ tập tại đây là muốn ép cung, không chỉ một lần đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta khiến ông ta phẫn nộ, chưa bao giờ ông ta bị đồ đệ của mình đối đầu thế này, cơn tức giận khiến ông ta chĩa mũi dùi về phía Diệp Thành, cũng vì Diệp Thành nên mới khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên hết lần này tới lần khác chống đối ông ta.

.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back