Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 440: 440: Năm Triệu Cũng Phải Đưa!



Diệp Thành ở trong ý cảnh, chứng kiến sinh linh sinh sôi và suy kiệt, thế giới luân phiên giống như đứa trẻ sơ sinh đến lúc trở thành lão nhân, trải qua một đời, cuối cùng cũng trở về với cát bụi.

Sau đó thế giới vẫn thay đổi, sinh linh sinh sôi nảy nở liên tục, mang lại cho thế giới một dấu ấn không thể xoá nhoà.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong ý cảnh huyền diệu, hắn nhìn thấy đại dương mênh mông, thảo nguyên rộng lớn, trời xanh bao la, và cũng cảm nhận được sự hào hùng của cự nhạc.

“Sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, quanh quẩn trong ý cảnh, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần bí vừa uy lực.

Chỉ là sức mạnh thiên địa ấy quá mơ hồ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, một khi biến mất sẽ rất khó nắm bắt.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Ở cửa Đan phủ vẫn còn rất nhiều luyện đan sư, nhưng h hết mọi người đều đã đi về nhà trọ.

Mấy người phía Từ Phúc cũng tạm thời rời đi, Diệp Thành ở Đan phủ an toàn hơn bất cứ nơi nào ở Đại Sở.

Có mấy người phía Đan Thần ở đó, họ không phải lo lắng cho an nguy của Diệp Thành, cũng không lo lắng về thương thế linh hồn của hắn.

Đêm nay đã định là đêm không ngủ của rất nhiều người.

Tại sao lại vậy? Còn không phải vì Diệp Thành giành được vị trí đứng đầu sao?
Giờ phút này, những người tới sòng bạc đặt cược đều đã lấy nước mắt rửa mặt, phần lớn họ đều đặt cược Huyết Đồng và Huyền Nữ giành giải nhất, họ cũng luôn nghĩ Đan Khôi sẽ là một trong hai người đó, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Hạo Thiên Trần Dạ, hơn nữa còn giành mất ngôi Đan Khôi.

Đúng như ông già kia nói, cược đúng thì giàu sau một đêm không phải mơ, cược sai thì khuynh gia bại sản trong một đêm cũng không phải không thể.

Giờ thì hay rồi, ngay khi đại hội đấu đan kết thúc, hầu như những người đặt cược đều đã hoàn toàn trở lại thời kỳ trước giải phóng.

“Lão Lăng, bây giờ ông còn nghi ngờ quyết định hôm qua của ta không?”, trong phòng Thiên Tử ở lầu ba sòng bạc, Lăng Tiêu cầm bầu rượu, vừa uống vừa nhìn về phía Đan phủ xa xa, nở nụ cười rất ôn hoà.

“Thiếu chủ anh minh!”, lão già tóc đen tặc lưỡi cảm thán: “Thật sự khiến ta kinh ngạc!”
“Sư tỷ, sao mấy ông già đó vẫn chưa ra?”, Lạc Hi đi qua đi lại, thi thoảng còn thò đầu nhìn vào trong: “Không phải Trần Dạ sư huynh xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Có mấy người phía sư tôn ở đó, sao có thể để hắn xảy ra chuyện gì?”, Huyền Nữ nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Hi.

Không biết vì sao, nhìn tiểu sư muội của mình, cô ta lại bất giác mím môi, ánh mắt phức tạp, nụ cười bên khoé miệng mang theo vẻ tự giễu.

Với cô ta mà nói, đây lại là một sự châm chọc.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 441: 441: Ta Phát Hiện Ta Lại Có Thể Huênh Hoang Rồi



Đều là đồ đệ của Đan Thần, cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, thuật luyện đan gần như là bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ, mà Lạc Hi lại kém xa cô ta.

Nhưng xét về nhãn giới thì người làm sư tỷ là cô ta lại kém Lạc Hi không chỉ một chút, người cô ta không coi trọng thì sư muội lại cực kỳ coi trọng, hơn nữa sự thật chứng minh, Lạc Hi đã đúng, người cô ta không coi trọng đã đạp đổ mọi sự kiêu ngạo của cô ta.

Đột nhiên Huyền Nữ lại nở nụ cười tự giễu.

Lúc này, trong Địa Cung, mấy người phía Đan Thần đã ngồi lại cùng nhau, mọi người đều nhìn viên đan dược trong tay Đan Thần.

Đó là viên đan dược phát ra ánh sáng xanh tím, cũng chính là viên đan dược sau khi Diệp Thành dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân.

Viên đan dược này rất phi phàm, bao quanh nó là hai luồng khí tức, một xanh một tím, tản ra đan khí dồi dào, mặc dù viên đan dược này đã phá được ràng buộc nhưng vẫn là linh đan bốn vân, có điều đan vân của nó lại chói loá dị thường.

“Đan dược sau khi dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân quả nhiên phi thường!”, Đan Thần ngạc nhiên thốt lên.

“Tiểu tử này đã tạo ra một tiên hà mới!”, một trưởng lão cảm thán.

“Không biết có phải bất cứ hai loại đan dược nào cũng có thể dung hợp với nhau không”, một vị trưởng lão khác trầm ngâm suy nghĩ: “Lần này về ta nghĩ mình phải bế quan ẩn tu, nâng cao thuật luyện đan, hắn đã cho ta rất nhiều cảm hứng!”
“Chúng ta thật sự già rồi!”, nữ trưởng lão tóc bạc cười nhẹ, bất giác nhìn về Linh Hải cách đó không xa.

Trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn chưa mở mắt.

Lúc này hắn đã ở trong một thế giới sương trắng mờ mịt, Đan Tổ Long Hồn đang bay lượn bên trong, thế giới này rất lớn, Đan Tổ Long Hồn khổng lồ như thế cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn Đan Tổ Long Hồn nhưng không nhận được câu trả lời.

“Là Thần Hải của ngươi”, mặc dù Đan Tổ Long Hồn không trả lời, nhưng giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong thế giới này.

“Có Thần Hải thì sẽ có thần thức”, Thái Hư Cổ Long lại giải thích: “Còn thần thức thì rất dễ hiểu, nó là thể tiến hoá của cảm tri lực (khả năng nhận biết và cảm nhận), phạm vi tìm kiếm và phát hiện của nó rộng hơn cảm tri lực, cũng chỉ người khai mở được Thần Hải mới có tư cách ngưng tụ thần thức”.

ppjpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 442: 442: Chút Thành Ý Thôi



Nói đến Đan Tổ Long Hồn, Diệp Thành lại vội vàng hỏi: “Long gia, rốt cuộc Đan Tổ Long Hồn là thế nào? Có lợi hại không?”
“Ngay cả Đan Thần cũng phải quỳ trước nó, ngươi nghĩ có lợi hại không?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phần phân thân của Diệp Thành, chậm rãi lên tiếng: “Theo định nghĩa của ta thì nó là Đan Chi Hồn, đương nhiên cũng có thể nói là Đan Chi Ý Chí, chỉ viên đan dược nào nghịch thiên phá được trói buộc mới có thể dẫn ra Đan Chi Long Hồn, đây là sự công nhận của đan dược, cũng là một loại công nhận của luyện đan sư”.

“Vậy Đan Tổ Long Hồn và linh hồn của Thái Hư Cổ Long các ngươi có gì khác nhau không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long giải thích tiếp: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long là long hồn thực sự, Đan Tổ Long Hồn chỉ là linh hồn của Đan Chi Ý Chí, chẳng qua là nó xuất hiện dưới hình dáng rồng mà thôi”.

“Vậy linh hồn của Thái Hư Cổ Long hay Đan Tổ Long Hồn lợi hại hơn?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.

“Mẹ kiếp, cái này có thể so sánh được sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Đã nói Đan Tổ Long Hồn chỉ là đan hồn, không phải long hồn thật sự, nó có thể so sánh với linh hồn Thái Hư Cổ Long sao?”
“Là ta nghĩ nhiều quá rồi”, Diệp Thành gãi đầu cười ngượng.

“Dù nó không lợi hại bằng linh hồn Thái Hư Cổ Long, nhưng nó cũng rất đáng sợ”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Nó khác với chúng ta, chúng ta có suy nghĩ độc lập còn nó chỉ là đan hồn của ý chí, nhưng ngươi đừng coi thường nó, sau này ngươi sẽ dần khám phá ra sự độc đáo của nó”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn Đan Tổ Long Hồn rồi ra khỏi Thần Hải.

Trong linh hải, khi Diệp Thành từ từ mở mắt ra thì hai luồng ánh sáng sắc lạnh cứ thế b ắn ra khỏi đôi mắt, còn đôi mắt hắn theo đó mà xa xăm hơn.

Tỉnh rồi!
Thấy Diệp Thành tỉnh lại, mấy người phía Đan Thần cũng bắt đầu quây quần lại.

Thấy thế, Diệp Thành lật người nhảy ra khỏi linh hải, hắn cung kính hành lễ với mấy người phía Đan Thần: “Vãn bối Hạo Thiên Trần Dạ xin chào các chư vị tiền bối”.

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ”, một lão già tóc bạc lập tức đi tới vỗ vai Diệp Thành, có lẽ vì quá kích động nên ông ta suýt nữa khiến Diệp Thành ngã ra: “Tiểu tử, ngươi được lắm”.

“Tiền…tiền bối quá khen ạ”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn bất giác xoa bờ vai.

“Hậu sinh khả uý mà”, Đan Thần cũng đi tới mỉm cười ôn hoà, ông ta lấy ra viên Tục Mệnh Thọ Nguyên Đan mà Diệp Thành luyện ra đưa cho hắn.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, vuốt v e viên đan dược ánh lên sắc xanh tím kia, lòng chợt thổn thức, cũng vì nó mà hắn đã phải liều mạng.

“Con nghỉ ngơi đi”, Đan Thần cười nói: “Có quá nhiều người muốn gặp con, ngày mai Đan Thành sẽ phá lệ tổ chức yến tiệc chúc mừng con”.

“Vì con mà phá lệ sao ạ? Tiền bối, chắc không cần đâu ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Cần chứ, cần chứ”, ở bên lại có lão già mỉm cười vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đã thay Đan Thành bảo vệ danh dự, làm vậy cũng là nên mà”.

“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành vội gật đầu như thể nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn Đan Thần rồi bất giác gãi đầu, cười nói: “Tiền bối, con nghe nói ba người đứng đầu có thể vào Vạn Thuật Bảo Điển, không biết bao giờ con mới có thể vào trong đó ạ?”

Đan Thần đáp lời: “Con nghỉ ngơi trước đã, sau buổi chúc mừng ngày mai ta sẽ đích thân dẫn con đi”.

“Ta…ta xin lỗi vì trước đó đã lỗ m ãng với huynh”, phía này, Huyền Nữ bặm môi đi tới, Đan Chi Huyền Nữ cao ngạo lúc này không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành: “Cảm ơn huynh đã lấy lại danh dự cho Đan Thành”.

“Chút thành ý thôi”, Diệp Thành vội xua tay, cười nói: “Mặc dù ta chỉ là đệ tử ký danh nhưng cũng là một phần của Đan Thành phải không nào?”
“Cho dù thế nào cũng phải đa tạ huynh”.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 443: 443: Đúng Là Tạo Hoá Mà



“Cảm ơn thì không cần, có thể tìm cho ta một nơi để ta ngủ một giấc không?”, Diệp Thành cười nói.

“Đương nhiên rồi”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười.

“Đi thôi”, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi về trước: “Muội tìm cho huynh một nơi hay ho”.

Dưới ánh trăng, bóng hình cả ba người thật dài.

Trên đường đi, Lạc Hi vẫn cười nói rôm rả, cô bé ngây thơ lãng mạn đến mức vô lo vô nghĩ, vả lại cả chặng đường đi đều kéo tay Diệp Thành.

Diệp Thành không ngăn lại vì hắn không hề có cảm giác giữa nam và nữ với Lạc Hi, hắn coi nha đầu này như muội muội của mình, chỉ là không biết Lạc Hi nghĩ thế nào.

Chỉ có Huyền Nữ là im lặng, chốc chốc lại liếc sang nhìn Diệp Thành và Lạc Hi, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.

Cả con đường không hề yên tĩnh, người của đan phủ cho dù là lão nhân hay tiểu đồng, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thành thì căn bản đều mỉm cười, không còn tỏ thái độ lạnh lùng như trước nữa, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, trong ánh mắt rõ vẻ kính nể.

Đi được vài vòng, Lạc Hi và Huyền Nữ dẫn Diệp Thành vào trong một tiểu viên yên tĩnh.

Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Thành nên lần này đến Lạc Hi cũng thể hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, cô dặn dò hắn vài câu rồi kéo tay Huyền Nữ nhảy nhót rời đi.

Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới đứng trong tiểu viên, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới mỉm cười nhắm mắt lại.

Sau khi linh hồn tiến giới, khoảng cách giữa cảm giác và trời đất như được kéo lại gần hơn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ nét sức mạnh dồi dào của trời đất, một khi biến động là tạo ra uy lực tuyệt đối một cách dễ dàng.

Ngoài những điểm này ra thì chính là thần hải.

Lúc này khi tĩnh lặng ngưng khí, Diệp Thành mới cảm nhận được rõ nét sự bất phàm của thần hải, không khiến đầu óc phải dậy sóng, rõ ràng thật sự rất huyền diệu.

Trong chốc lát, hắn nhẩm niệm gọi ra thần thức, ở bất cứ nơi nào hắn qua, cho dù là cỏ cây hoa lá hay chim muông côn trùng, hắn đều có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng loài, phạm vi cảm nhận càng rộng lớn hơn, thậm chí là vượt bậc về chất.

“Đúng là tạo hoá mà”, Diệp Thành thu lại thần thức, hắn bất giác mở mắt, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chịu được áp lực từ linh hồn để luyện ra được hai viên linh đan vả lại kì tích xảy ra khi hắn còn có thể dung hoà cả hai viên linh đan này lại với nhau và còn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, mọi thứ đều là tạo hoá.

Tìm được nơi thoải mái nghỉ ngơi, Diệp Thành cứ thế triệu gọi Đan Tổ Long Hồn.

Gừ!
Đan Tổ Long Hồn mặc dù chỉ là đan hồn, mặc dù chỉ là Đan Chi Ý Chí nhưng lại có linh tính, sau một tiếng gằn trầm, nó tự bay ra khỏi trán Diệp Thành.

Có điều, lần này Đan Tổ Long Hồn lại rất hiểu ý người, nó tự cuộn cơ thể khổng lồ lại và chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, cứ thế lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Diệp Thành, chốc chốc lại toả ra đan khí.

“Giết, giết, giết”, hắn như một kẻ điên đang âm thầm gào thét.

Dưới màn đêm, Huyết Đồng chẳng khác gì một tên tu la, hắn cũng có phần giống với một ác ma và càng giống một con quỷ bạo tàn và khát máu.

“Hắn phải chết nhưng không phải chết ở Đan Thành”, trong màn đêm, Thị Huyết Đạo Nhân bước ra, ánh mắt mang theo cái nhìn lạnh lùng: “Ta đã sắp xếp xong rồi, nhất định phải cho hắn một đi không trở lại”.

ppjpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 444: 444: Xin Một Phong Hiệu



Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, bóng người bắt đầu đổ xô tới hội trường đấu đan.

Thế nhưng lần này không phải bọn họ đi xem đại hội đấu đan mà tới tham gia buổi tiệc chúc mừng mà Đan Thành tổ chức cho Diệp Thành.

Còn vì sao lại tổ chức ở hội trường đấu đan thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì nơi đó rộng lớn mà thôi.

Những người tới đây quá đông, phải hơn tám mươi phần trăm các cửa tiệm, tửu lâu, trà tứ đều đóng cửa, đến cả những sạp hàng bên đường gần như vắng bóng người, hầu hết bọn họ đều đã tới hội trường đấu đan uống rượu chứ chẳng cần tiền nữa.

Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là kiểm chứng một việc.

Khi Diệp Thành tới, hội trường đã chật kín người, sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, vẫn là câu nói đó, hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.

Ngay sau đó, Diệp Thành đã được vị trưởng lão của Đan Thành kéo tới vị trí nổi bật nhất của hội trường.

Mặc dù hôm qua tất cả mọi người đều biết hắn là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay nhưng vì hắn hôn mê giữa chừng nên Đan Thành còn chưa kịp tuyên bố kết quả, hôm nay bọn họ đương nhiên sẽ công bố vào buổi tiệc chúc mừng rồi.

Ngoài hắn ra thì còn có Huyền Nữ, Huyết Đồng.

Có điều so với Diệp Thành mà nói thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại đứng ở vân đài thấp hơn hắn hai trượng.

Đứng thấp hơn Huyết Đồng và Huyền Nữ là mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác, đến cả Âm Dương Thánh Tử, Tinh Nguyệt Thánh Nữ, Thượng Quan Vân Khâu, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Huyết Linh Thánh Tử cũng lên vân đài.

“Hắn đứng ở nơi đó thật là tốt, cao thật đấy”, bên dưới, Vi Văn Trác và Tạ Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

“Đẳng cấp đúng là quá rõ ràng”, Ly Chương bĩu môi, hắn ngẩng đầu: “Hôm qua còn ngồi cùng bàn rượu với nhau mà hôm nay lại phải ngẩng đầu nhìn hắn thế này rồi”.

“Ta thích cảm giác này”, trên vân đài, Thất Tịch Thánh Nữ bất giác liếc nhìn xuống dưới: “Đứng ở trên cao nhìn xuống cảm giác thật là thích”.

“Sao hôm nay cô ấy không mặc váy nhỉ?”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác đều xoa cằm nhìn sang Từ Nặc Nghiên, hai con mắt đảo liên tục, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì hết vì y phục mà Thất Tịch Thánh Nữ mặc chính là đạo bào mà luyện đan sư chuyên dùng, cơ thể cô được bó sát lại.

“Bích Du tỷ tỷ, người thương của chúng ta thật đẹp trai”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay bưng mặt, hướng ánh mắt về phía xa nhìn Diệp Thành, nhìn đến mức say mê.

“Đúng vậy”, Bích Du khẽ cười, cô cũng nhìn Diệp Thành một cách ngây dại.

“Đan tổ”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính: “Đan tổ năm xưa từng để lại một phần hồn, được Đan Thành cung phụng nhiều năm, mãi tới khi cầu phong hiệu mới mời ra nhưng bao nhiêu năm như vậy ngoài Đan Tổ ra thì chỉ có một mình Đan Vương là được ban tặng phong hiệu, cho dù là Đan Thần đời này cũng không có được vinh hạnh đó”.

“Chẳng trách”, Gia Cát Vũ xuýt xoa: “Chẳng trách mà lại long trọng như vậy”.

“Không biết chủ của Đan Thành sẽ xin cho Diệp Thành phong hiệu gì?”, Từ Phúc mỉm cười.

.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back