Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 360: 360: Huynh Quá Béo Trông Không Đẹp



Diệp Thành há hốc miệng, hắn bất giác nhìn sang Hùng Nhị.

Hùng Nhị nhún vai: “Ta gặp cô bé khi xuống núi, cô ấy nói muốn tìm Diệp Thành nên ta dẫn tới đây, đây không phải là người thân của ngươi chứ?”
“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành ho hắng nhìn Tịch Nhan trong lòng, thấy cô bé ăn mặc rách rưới như vậy thì nhất định là trên đường đi bị kẻ khác ăn h**p rồi.

“Cuối cùng muội cũng chọn tu tiên rồi sao?”, Diệp Thành đỡ lấy Tịch Nhan trong lòng dậy.

“Ừm, ừm, muội muốn tu tiên”, Tịch Nhan gật đầu dứt khoát, trong đôi mắt ngấn nước kia rõ vẻ kiên định.

“Muội chắc chắn muốn đi con đường này chứ?”, Diệp Thành hỏi lại lần nữa.

“Muội quyết định rồi”, Tịch Nhan lau đi nước mắt: “Con đường này dù cô độc nhưng Nhan Nhi không sợ”.

“Được, ta dẫn muội đi nhận thẻ bài thân phận”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.

“Muội không muốn làm đệ tử bình thường, muội mốn làm đệ tử của huynh”, Tịch Nhan kéo Diệp Thành lại, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt ngấn nước nhìn Diệp Thành đầy hi vọng: “Huynh từng nói nếu muội quyết định thì huynh sẽ nhận muội làm đồ đệ”.

“Không phải, lúc đó không phải ta nói vậy”.

“Muội không quan tâm, dù sao muội cũng đã đến đây rồi, muội muốn làm đệ tử của huynh”.

“Nào nào, tiểu muội muội”, ở bên, Hùng Nhị tiến lên trước kéo Tịch Nhan tới bên mình: “Này, hắn không muốn làm sư phụ của muội thì để ta làm sư phụ của muội nhé, ta cũng rất lợi hại”.

“Huynh quá béo, trông không đẹp”.

“Ta nói này tiểu muội muội, muội cũng không thể nói chuyện thế này chứ”, Hùng Nhị nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói rồi còn không quên vuốt vuốt tóc: “Không thể phủ nhận ta trông có hơi béo một chút, nhưng nhìn người phải nhìn vào khí chất, khí chất muội hiểu không? Khí chất của ta ở Hằng Nhạc Tông này chỉ có một, ta…”
“Ngươi cút sang một bên cho ta”, Hùng Nhị còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thành đạp cho một cái bay đi, một tiểu cô nương tốt không thể để cho tên béo chết dẫm này dụ dỗ được.

Sau khi đạp bay Hùng Nhị, Diệp Thành mới liếc nhìn Tịch Nhan từ đầu tới chân sau đó hắn lấy ra một bộ y phục trắng trong túi đựng đồ: “Nào Tịch Nhan, muội thay bộ đồ này vào, ta dẫn muội đi gặp sư tổ”.

Ừm ừm!
Tịch Nhan tươi cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, cô ôm lấy bộ y phục rồi nhảy nhót vào trong phòng.
Cả hai người đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy Sở Huyên ngồi trên vân đoan.

“Sư phụ, con dẫn một đồ tôn tới đây cho người”, Diệp Thành nói một câu rồi cầm ấm nước trên bàn trút vào miệng và nuốt ực ực..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 361: 361: Đại Ca Cô Ấy Là Ai Ạ



“Đồ tôn?”, Sở Huyên bất ngờ, đầu tiên là nhìn Tịch Nhan sau đó lại nhìn sang Diệp Thành: “Đồ tôn gì?”
“Cô ấy là công chúa của nước Triệu, lần trước khi con tới đó thực hiện nhiệm vụ con có nói nếu muốn tu tiên thì làm đồ đệ của con”, Diệp Thành nhướng vai: “Lần này cô ấy đi đường xa tới đây, được tên béo Hùng Nhị đưa tới chỗ con ạ”.

“Thế à?”, Sở Huyên mỉm cười khoát tay: “Tiểu cô nương, tới bên chỗ cô cô nào”.

“Cô cô trông thật xinh đẹp”, Tịch Nhan khéo miệng tươi cười, đôi mắt cong như hình bán nguyệt.

“Thật khéo miệng”, Sở Huyên vuốt vuốt má Tịch Nhan tỏ vẻ rất thích thú, cô còn không quên lấy ra một viên linh châu và một cái vòng ngọc đặt vào tay Tịch Nhan, nói: “Này, cô cô tặng con”.

“Đa tạ cô cô”.

“Này, này”, phía này Diệp Thành nghe không lọt tai: “Cái gì mà cô cô chứ, chênh lệch vai vế mà”.

“Đây là việc của ngươi sao?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, thế nhưng khi nhìn sang Tịch Nhan cô lại nở nụ cười tươi rói: “Đừng nghe hắn nói, nếu con đồng ý thì gọi ta là tỷ tỷ cũng được”.

Phụt!
Câu này của Sở Huyên khiến Diệp Thành vừa uống ngụm nước vào miệng đã bắn luôn ra ngoài.“Kia là Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong đó có thể chữa trị vết thương, đả thông kinh mạch”.

“Đây là cây nhân sâm, con đừng lén ăn trộm đó!”
“Đó là Tuệ Tâm Thạch, rảnh rỗi thì ngồi lên đó, rất có ích cho việc tu đạo”.

“Còn kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi các loài linh thú, con đừng trêu chọc chúng”.

Sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, Diệp Thành dẫn Tịch Nhan đi tham quan Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu hắn cũng giới thiệu sơ lược cho cô bé, giống như ngày trước Sở Huyên giới thiệu cho hắn.

Không biết tại sao dẫn dắt Tịch Nhan, hắn cứ thấy có cảm giác kỳ lạ.
“Đây là thông tin về Hằng Nhạc Tông, trong này giới thiệu rất nhiều thứ, con làm quen trước đi”, Diệp Thành đưa một bộ quyển tông cho Tịch Nhan.

Bộ quyển tông này là Trương Phong Niên đưa cho hắn ngày đó, giới thiệu cực kỳ chi tiết về Hằng Nhạc, Diệp Thành thật sự hoài nghi rằng trước đây Trương Phong Niên là thành viên của Tình Báo Các, vì không chỉ Hằng Nhạc Tông mà trong đó còn giới thiệu rất nhiều về Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.

“Cảm ơn sư phụ”, Tịch Nhan cười hì hì, ôm lấy bộ quyển tông rồi ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang trước cửa, cúi đầu mở quyển tông ra.

Vì tò mò với thế giới tu tiên nên cô bé đọc rất chăm chú.

“Đại ca, cô ấy là ai ạ?”, Hổ Oa luyện côn xong, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Diệp Thành..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 362: 362: Vậy Tốt Quá Rồi



“Công chúa nước Triệu, muốn tu tiên nên đến tìm huynh”, Diệp Thành mỉm cười.

“Công chúa ạ?”, Hổ Oa sửng sốt, không khỏi tò mò nhìn về phía Tịch Nhan ở nơi cách đó không xa: “Trước đây khi ở thôn Hạnh Hoa, vị quan lớn nhất đệ từng thấy mới chỉ là Bách phu trưởng, đây là lần đầu tiên đệ được thấy công chúa đó”.

Diệp Thành chỉ cười chứ không nói thêm gì về Tịch Nhan, sau đó hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên ra.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở * TRÙ Mtruуện.

ME *
Từ khi vào nội môn, Hổ Oa vẫn chưa được đánh với Tử Huyên lần nào.

Nhưng từ sau khi Tử Huyên được nâng cấp lên thành hình nộm Địa Cấp, đừng nói là Hổ Oa, có lẽ chính Diệp Thành cũng không đấu lại được nó, mặc dù là hình nộm nhưng nó lại là loại khác biệt nên cực kỳ mạnh.

Hây! Ha!
Ngay sau đó, Hổ Oa vung Ô Thiết Côn lên liên tiếp tấn công Tử Huyên, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị đánh lùi lại.

Đương nhiên Diệp Thành đã hạ lệnh cho Tử Huyên không được sử dụng huyền thuật thần thông và binh khí, nếu không chỉ một chiêu thôi sẽ khiến Hổ Oa mất mạng ngay tại chỗ.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Diệp Thành rèn luyện Hổ Oa hơi hà khắc vì hắn để cho cậu nhóc ở cảnh giới Ngưng Khí chiến đấu với hình nộm Địa Cấp, thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng Diệp Thành biết, sự hà khắc bây giờ sẽ khiến Hổ Oa tiến bộ nhanh hơn, trưởng thành trong thời gian ngắn nhất.

Không biết Sở Huyên tới từ lúc nào, nhìn Hổ Oa bị đánh toàn thân đẫm máu, cô không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Tiểu tử, ngươi huấn luyện hắn như vậy không sợ phản tác dụng sao?”
“Sư phụ nói con quá hà khắc sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Khi huấn luyện con đâu thấy người nói thế”.

“Hắn có thể giống ngươi sao? Hắn là người, còn ngươi…”
Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Sở Huyên, người thật biết cách mắng người khác!”
“Ta có thể hiểu rằng ngươi đang trêu ghẹo sư phụ không?”, Sở Huyên vẫn điềm nhiên như không tiếp tục bố trí Ngọc Linh Trì.

“Đâu có ạ, đó là chuyện không thể có mà”.

“Tốt nhất là không có”, Sở Huyên lườm Diệp Thành rồi thu lại thần thông, nhìn Tịch Nhan ở phía cách đó không xa rồi xoay người biến mất..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 363: 363: Đây Là Con Đường Con Tự Chọn



“Nhất định phải chuẩn bị một chiếc giường chắc chắn, sau này thế nào cũng dùng đến”, Diệp Thành cười hì hì, trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xuân sắc, nghĩ mãi nghĩ mãi, bụng dưới bất giác nóng lên.

Phụt! Ruỳnh! Ầm!
Cách đó không xa, Hổ Oa đã không gượng nổi nữa, cả người bê bết máu, không đứng dậy nổi, Trương Phong Niên nhìn thấy mà đau lòng.

Diệp Thành vội ra lệnh cho Tử Huyên ngừng tấn công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt Hổ Oa đang bị thương vào Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong hồ nước để hồi phục vết thương, bây giờ hắn cũng đã phát hiện quyết định của Sở Huyên đúng đắn nhường nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian chạy đi chạy về.

Tịch Nhan ở nơi xa ôm tài liệu chạy tới, nhìn Hổ Oa toàn thân đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái mét vì sợ hãi.

“Sợ rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn cô bé.

“Không… Không ạ”, mặc dù nói vậy nhưng Tịch Nhan vẫn chưa phát hiện người mình đã run lẩy bẩy.

“Tịch Nhan à! Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều, những gì con thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, không hề có ý đùa cợt: “Khi con thật sự đi trên con đường này, con sẽ phải dần thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu, đây là môn học bắt buộc đối với mỗi tu sĩ”.

“Con… Con hiểu”, Tịch Nhan mím môi.

“Ở thế giới người phàm, con là công chúa tôn quý nhưng ở thế giới tu sĩ, không có Vương hầu hay Tướng quân.

Thân phận cao quý của con không có đặc quyền gì ở đây cả”, Diệp Thành nói tiếp: “Đây là thế giới kẻ mạnh là vua, người nào thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, con cũng đừng than phiền, vì đây là quy luật không thể thay đổi của thế giới tu sĩ”.

“Sư phụ, việc tu hành của chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.

“Đúng”, Diệp Thành gật đầu: “Tu đạo, tu ở đây không chỉ là tu vi mà còn là tu đạo tâm, tu luyện đến khi có được tâm không sợ hãi, đạo tâm chênh vênh làm sao đối mặt với con đường chông gai phía trước?”
“Tịch Nhan xin ghi nhớ”, Tịch Nhan khẽ gật đầu.

“Tiếp tục đọc quyển tông đi, ngày mai chính thức tu luyện, mấy năm tới ta sẽ cho con dần quên đi đau đớn là gì”.
Sau đó một luồng chân khí theo ngón tay hắn truyền vào phần bụng dưới của Tịch Nhan, khai thông kinh mạch giúp cô bé.

Ưm!
Ngay lập tức, Tịch Nhan đang ngủ say phải chau đôi mày xinh xắn lại, trên khuôn mặt nhỏ bé chợt hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi túa ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đau đớn khiến cô bé siết chặt bàn tay nhỏ..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 364: 364: Xứng Với Danh Xưng Sư Phụ



Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới ngự động chân khí, ngưng tụ ở linh khiếu của cô bé, đó chính là môn hộ dẫn tới đan điền.

Trước đây hắn cũng dùng cách này để đả thông linh khiếu giúp Hổ Oa, khai mở đan điền, điều khác với Hổ Oa chính là tuệ căn trời sinh của Tịch Nhan.

Linh khiếu của cô bé đang ở trạng thái nửa đóng nửa mở, người như vậy sinh ra đã là một hạt giống tốt để tu luyện, chỉ là thiếu người dẫn đường, mà hắn, có lẽ chính là người dẫn đường ấy.

Mở!
Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng, luồng chân khí ngưng tụ mạnh mẽ len lỏi vào linh khiếu Tịch Nhan, mở ra các đường kinh mạch chính và đan điền.

Mở khiếu là một quá trình cực kỳ đau đớn, thông thường những tu sĩ lão bối sẽ dần dần từng bước để mở ra cho hậu bối, nhưng Diệp Thành lại mở cho Tịch Nhan chỉ trong một lần.

Diệp Thành biết đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, vì hắn tin cô công chúa nước Triệu nhìn nhỏ bé yếu ớt này thực ra là một tiểu cô nương rất kiên cường, nếu không cô bé cũng không thể một mình đến Hằng Nhạc.

Hự!
Tịch Nhan lại kêu lên đau đớn lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch.

Sau khí linh khiếu được mở ra, môn hộ các kinh mạch lớn và đan điền được đả thông, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về phía cơ thể cô bé, cơn đau dần tan biến, vẻ mặt cô bé giãn ra, cơ thể như được tắm nắng vào ngày trời đông giá rét.

Phù!
Lúc này Diệp Thành đã thu tay, luồng chân khí được truyền vào người Tịch Nhan cũng bị thu lại.

Nhưng, vẫn chưa kết thúc.

Hắn cho Tịch Nhan thời gian một khắc để thích ứng rồi lại tiếp tục, hắn gọi Tiên Hoả ra bao quanh cơ thể cô bé.

Lần này hắn rất thận trọng, bởi vì dùng Tiên Hoả luyện thể không phải trò đùa.

Ngay cả Hùng Nhị và hắn cũng khó có thể chịu đựng đau đớn, huống chi là Tịch Nhan vừa mới khai mở khiếu, khoảng thời gian nguy hiểm này chỉ một chút bất cẩn thôi, rất có thể sẽ phá huỷ nền tảng tu luyện của cô bé.

Ưm!
Tịch Nhan vừa chìm vào giấc ngủ lại bắt đầu tỏ ra đau đớn.

Trong giấc mộng, cô bé cảm thấy mình đang gian nan bước đi trong biển lửa bằng đôi chân trần, mỗi bước đi đều trải qua lửa thiêu mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt dường như có thể bị hoá thành tro tàn bất cứ lúc nào.
Đến ba canh giờ sau, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, trán hắn cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

“Ngươi đúng là xứng với danh xưng sư phụ!”, một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Ngọc Linh Trì như một cơn gió.

“Sư phụ, người đúng là thích đi chơi đêm nha!”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 365: 365: Hay Là Để Ta Bù Cho Ngươi



“Xuỳ”, Sở Huyên không cho là vậy, cô nhìn Tịch Nhan đang ngâm mình trong Ngọc Linh Trì rồi tặc lưỡi: “Thông mạch, khai khiếu, luyện thể, tiểu tử ngươi có tàn nhẫn quá không? Cô bé vẫn chỉ là một tiểu cô nương”.

“Khi con mới tới Ngọc Nữ Phong chẳng phải vẫn chỉ là một cậu nhóc sao?”, Diệp Thành thầm nói trong bụng: “Con cũng đâu thấy người thương tình, nương tay với con”.

“Ta nói rồi, các ngươi khác nhau”, Sở Huyên nhún vai: “Ngươi sinh ra đã có chân hoả hộ thể, thể chất khác với người thường, khí huyết cũng dồi dào hơn người bình thường rất nhiều, sao cô bé có thể so sánh với ngươi được?”
“Đương nhiên con biết”, Diệp Thành vươn vai: “Nếu không vì vậy thì con đã tàn nhẫn hơn rồi”.

“Vậy tiểu cô nương này phải chịu khổ rồi”, Sở Huyên lại cảm thán.

“Tiểu cô nương cái gì, cô bé là đồ tôn của người”.

“Ngươi đừng nói như vậy, nói như ta già lắm”.

“Mới một trăm tuổi thôi, không già”, Diệp Thành cười hì hì rồi xoa tay: “Sư phụ, nửa đêm nửa hôm người chạy tới đây không phải chỉ để thăm Tịch Nhan thôi chứ? Có phải người nhớ con, muốn vào phòng nói chuyện không?”
Nghe vậy Sở Huyên nhướng mày, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi ngứa da rồi không?”
“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Nói chuyện nghiêm túc”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, hỏi: “Ta nghe Từ sư huynh và Bàng sư huynh nói ngươi đang tìm linh dược kéo dài tuổi thọ à?”
“Vâng”, Diệp Thành vừa gật đầu vừa vuốt mái tóc dài màu trắng của mình: “Sử dụng cấm thuật phải trả giá bằng tuổi thọ”.

Nghe vậy Sở Huyên mím môi, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nếu không nhờ Diệp Thành liều mạng sử dụng cấm thuật bá dạo để giết Âm Minh tử tướng quái đản kia thì có lẽ cô đã chết rồi!
“Ngươi nói thật với sư phụ, tuổi thọ ngươi còn bao nhiêu nữa?”, Sở Huyên yên lặng nhìn Diệp Thành.

“Vẫn còn rất nhiều ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Nhiều là bao nhiêu?”, Sở Huyên vẫn truy hỏi, nhìn chằm chằm Diệp Thành, dường như nếu hắn không cho cô một đáp án chính xác thì cô sẽ không bỏ cuộc.

“Được rồi! Con còn hai năm”.
“Thôi không cần đâu ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét viên bổ nguyên đan vào miệng, mặc cho dược lực hoà vào cơ thể.

“Nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành rồi xoay người đi ra ngoài.

“Sư phụ, nếu đồ nhi chỉ còn sống được ba ngày nữa, người có lên giường với con không?”, Diệp Thành ở phía sau xoa xoa tay, mặt dày hỏi..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 366: 366: Ta Thật Thích Đồ Nhi Như Con



“Vậy sư phụ ta sẽ tặng ngươi thêm một phần phân thân nữa, cứ việc lên”.Ngày hôm sau, khi Diệp Thành vẫn đang ngủ say trên giường thì bị Tịch Nhan chạy vào kéo dậy.

“Sư phụ, con có thể hấp thu linh khí của đất trời rồi”, cô bé có vẻ rất vui mừng, nhảy nhót tung tăng như tiểu tinh linh.

“Ừ ừ, chúc mừng con”, Diệp Thành dụi đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy, ta đây bận rộn cả đêm đương nhiên con có thể hấp thu linh khí rồi, nếu không chẳng phải ta bận rộn vô ích sao?
Diệp Thành đang ngủ ngon bị đánh thức, cũng chẳng muốn ngủ thêm nữa.

Hắn dậy ăn sáng qua loa rồi gọi Tịch Nhan đến bên mình, lấy một bộ cổ quyển ra, phía trên có ba chữ viết hoa: Thú Tâm Nộ.

“Đây là huyền thuật mà sư phụ nói sao ạ?”, hai mắt Tịch Nhan sáng rỡ.

“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành giải thích: “Bởi vì nó là một bộ cổ quyển giới thiệu các chiêu thức bí thuật, nói chính xác hơn là dạy huyền thuật, các kỹ năng chiến đấu gần.

Ba bài đầu giới thiệu về sự phối hợp của các bộ phận trên cơ thể, và cách phối hợp làm sao để phát huy tối đa sức mạnh.

Ba bài sau mới là kỹ năng thực sự, sở dĩ gọi là Thú Tâm Nộ đương nhiên vì có liên quan đến dã thú.

Bởi vì Thú Tâm Nộ bắt nguồn từ dã thú, tiền bối tạo ra Thú Tâm Nộ đã hiểu được rất rõ các kỹ thuật của thú như vồ, bắt, đánh… như vậy mới có thể bắt chước được các con thú và cách chúng đánh nhau, đa phần đều dựa vào sự tương tác của cơ thể nguyên thuỷ, đôi khi con người cũng nên học tập chúng.

Sự phối hợp của chân, tay, đầu gối khi phát huy sức mạnh ở mức độ lớn nhất đồng thời triển khai đánh ở cự ly gần, cộng với cơ thể mạnh mẽ sau này, chắc chắn sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghe Diệp Thành nói xong, Tịch Nhan nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng sư phụ à, dựa theo tài liệu của tông môn, chẳng phải người nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước sao?”
Diệp Thành nở nụ cười: “Con có thể hấp thu linh khí của trời đất, đúng là ta nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước, nhưng là sư phụ, ta nghĩ trước khi dạy con ngự khí cần phải để con biết bí thuật chiến đầu gần đã”.

“Ồ… Vì sao vậy ạ?”
“Vâng!”, Tịch Nhan gật mạnh đầu rồi hít sâu một hơi, cất bước nặng nề, bắt đầu chạy quanh rừng trúc nhỏ, không bao lâu cô bé đã đổ đầy mồ hôi.

“Đại ca, như vậy liệu cô bé có kiệt sức không?”, Hổ Oa ngập ngừng nhìn Diệp Thành.

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 367: 367: Ta Nói Rồi Các Ngươi Không Giống Nhau



“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Hổ Oa lẩm bẩm rồi trầm ngâm bước đi, lại bắt đầu vung Ô Thiết Côn lên luyện tập.

Mặc dù cậu nhóc cũng đeo vòng tròng lực, nhưng vừa nãy nghe Diệp Thành nói thế, cậu lại buộc thêm hai viên đá sắt vào bắp chân mình, mỗi viên nặng hai mươi lăm cân.

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái để ngồi, lấy quyển sách cổ ra yên lặng đọc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Nhan và Hổ Oa.

Tịch Nhan chạy chưa được mười vòng đã thở hổn hển, bước chân trở nên loạng choạng, Hổ Oa cũng không khá hơn là bao, vì cậu tự buộc thêm năm mươi cân nữa lên người nên tốc độ múa côn cũng chậm đi rất nhiều.

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục đọc sách.

Trương Phong Niên đã vài lần bước về phía trước, nhưng rồi vẫn hít sâu một hơi kìm lại, mặc dù ông biết Diệp Thành nghiêm khắc nhưng ông cũng đồng ý với cách làm của hắn, bởi vì trong việc tu luyện, nền móng của tu sĩ cực kỳ quan trọng.

Không biết từ khi nào Tịch Nhan khuỵu xuống đất, toàn thân đầy mồ hôi, người nóng rực.

Nhưng cô bé vẫn cố gắng chạy xong ba mươi vòng, trong suốt quá trình không kêu ca câu nào, điều này khiến Diệp Thành khá ngạc nhiên, hắn đã đánh giá thấp nghị lực của cô nhóc này, cô bé kiên cường hơn hắn tưởng rất nhiều.

“Cho con nghỉ ngơi nửa canh giờ”, mặc dù kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn nói.

“Vâng!”, Tịch Nhan gật đầu rồi vội vàng vào Ngọc Linh Trì, vừa điều chỉnh hơi thở vừa dùng tinh nguyên trong Ngọc Linh Trì bổ sung lại phần đã tiêu hao cho cơ thể, vừa đọc bí pháp Thú Tâm Nộ mà Diệp Thành đưa.

Đúng nửa canh giờ sau, cô bé nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, dựa vào ý hiểu của mình về bí pháp Thú Tâm Nộ bắt đầu khua tay múa chân, vì áp chế của vòng tay và vòng chân nên tốc độ của cô bé rất chậm.

“Khả năng lĩnh ngộ của cô nhóc này thật đáng kinh ngạc!”, mặc dù Diệp Thành đang đọc sách nhưng vẫn rất chú ý tới Tịch Nhan.

Tốc độ của cô bé tuy chậm nhưng cô đã nắm bắt được phần nào đạo lý của chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ.

“Một ngày nào đó, thành tựu của con bé chắc chắn sẽ không kém hơn Liễu Dật sư huynh”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Ta nói rồi, các ngươi không giống nhau”.

“Vâng, không giống nhau! Hai đứa nó là người còn con là súc sinh!”
“Là ngươi tự nói đó”, Sở Huyên nhún vai, sau đó chỉ vào hình nộm Nhân Cấp mình dẫn tới: “Đây là hình nộm Nhân Cấp ngươi cần, tuyệt đối không được đánh hỏng, ta mượn của Bàng sư huynh đấy”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 368: 368: Người Cứ Nói Thừa



“Nếu để con đánh thì chỉ một quyền thôi nó đã nổ tung rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Nhưng con mượn để huấn luyện Hổ Oa và Tịch Nhan thôi, ngày mai con phải đi Đan Thành rồi, mấy ngày không ở đây con sẽ cho hai bên thực chiến”.

“Chúng mới bao tuổi mà ngươi đã cho luyện thử với hình nộm rồi?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành.

“Là do người nói, người đánh giỏi trước tiên phải học bị đánh”.

“Ngươi nhớ cũng rõ đấy!”
“Sư phụ đừng nói nữa, tất cả những điều này đều do học người cả”, Diệp Thành xua tay: “Khi ấy người dạy con thế nào, bây giờ con sẽ dạy chúng như thế.

Xét thấy chúng là người còn con là súc sinh, con sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi giảm cường độ tập luyện cho phù hợp”.

“Sao ta lại nghe thấy vẻ hờn giận trong câu này nhỉ?”, Sở Huyên cười tươi nhìn Diệp Thành.

“Người cứ nói thừa”.

“Nhưng sự thật đã chứng minh, quá trình huấn luyện của ta vẫn rất thành công”, Sở Huyên xoè tay nhún vai: “Điểm này ngươi không phủ nhận phải không?”
“Đương nhiên con không phủ nhận, vậy nên con mới học theo người để huấn luyện đồ đệ mình”, Diệp Thành cũng xoè tay: “Thấy được sự thành công của người, chắc chắn con cũng sẽ huấn luyện Tịch Nhan trở thành yêu nghiệt”.

“Tuỳ ngươi, đừng làm quá là được”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Tịch Nhan cách đó không xa: “Bao giờ ngươi xuất phát đi Đan Thành?”
“Rạng sáng ngày mai ạ”.Sau một ngày luyện tập, khi màn đêm buông xuống, Tịch Nhan và Hổ Oa đều mệt rã rời.

Có điều cả hai vẫn tỏ ra hết sức nỗ lực, đặc biệt là Tịch Nhan với khát vọng với tu luyện và thêm cả khả năng lĩnh hội kinh người của cô bé, mãi tới khi ăn cơm, Tịch Nhan vẫn còn say mê trong chiêu thức.

Đêm tối, cả hai lần lượt ngâm mình trong Ngọc Linh Trì ba canh giờ rồi mới đi ngủ.
“Đúng rồi trưởng lão, tất cả luyện đan sư đều có thể tới đại hội đấu đan sao?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống đã nhìn sang Từ Phúc.

“Có thể nói như vậy”, Từ Phúc vuốt râu: “Ví dụ như ngươi được ta đưa tới đại hội đấu đan, nếu có sự giới thiệu của ta thì ngươi có thể tham gia nhưng một vài luyện đan sư trẻ tuổi là tản tu, không có giới thiệu của luyện đan sư lão bối thì bọn họ phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy có gì khác nhau ạ?, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 369: Chương 369



“Đương nhiên có sự khác biệt rồi”, Từ Phúc giải thích: “Luyện đan sư tự đăng ký cần bỏ chi phí đăng ký nhưng nếu có lão bối luyện đan sư giới thiệu thì có thể bớt được khoản chi phí đăng ký, có điều vì để che giấu thân phận của ngươi nên ta không thể giới thiệu ngươi được, do vậy mà ngươi phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy chi phí đăng ký có đắt không ạ?”, Diệp Thành cười hỏi.

“Cũng kha khá, có điều đối với ngươi mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Từ Phúc nói rồi không quên liếc nhìn cái túi đựng đồ của Diệp Thành.

“Dù có nhỏ thế nào cũng là tiền mà”.

“Ngươi có tiền, ta biết”, Từ Phúc liếc Diệp Thành rồi lại đẩy linh lực vào phi kiếm.

Vù!

Phi kiếm rung lên, tăng nhanh tốc độ.

Tiếp sau đó, phi kiếm không ngừng bay qua từng khu thành cổ.

Diệp Thành và Từ Phúc được đưa đi khắp nơi.

Cả chặng đường, Diệp Thành luôn tặc lưỡi tấm tắc: “Con nói này Từ trưởng lão, con đường tới Đan Thành rốt cục còn bao xa? Con tính thì nơi này cách Hằng Nhạc Tông ít nhất cũng phải năm trăm dặm rồi”.

“Ngươi vội gì chứ? Chẳng phải tới rồi sao?”, Từ Phúc nói bằng giọng không mấy dễ chịu sau đó chỉ về phía cách đó không xa.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn theo hướng tay mà Từ Phúc chỉ.

Hiện lên trong tầm mắt hắn là một rặng núi sừng sững, trong rặng núi có một khu thành cổ rộng lớn.

Nếu nói về thành cổ đó thì quả thực là đại khí dồi dào, cả khu thành cổ ẩn trong lớp mây và sương mờ mịt, cho người ta cảm giác thần bí, nó chính là một khu tiên thành giữa chốn nhân gian.

“Đây là khu thành cổ rộng lớn nhất mà con từng thấy”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác trầm trồ.

“Đan Thành sao có thể không rộng lớn cho được?”, Từ Phúc vuốt râu: “Mặc dù nó chỉ là một khu thành cổ nhưng ngươi đừng coi thường, khu thành này chính là nơi mà Đan Tổ kiến tạo nên, trong đó được bày trí đầy trận pháp còn bên trong Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư, có thể nói thế này, tất cả các luyện đan sư của hơn sáu thành trong Đại Sở đều quy tụ về đây, cũng vì vậy mà kẻ mạnh trong Đan Thành nhiều vô kể”.
“Sau khi vào trong Đan Thành, nếu không phải việc bất đắc dĩ thì đừng tới đan phủ tìm ta”, Từ Phúc dặn dò: “Tuyệt đối không được tháo mặt nạ xuống”.

“Con biết rồi ạ”.

“Vậy nhé”, Từ Phúc thu lại phi kiếm bước vào hư không và bay về phía Đan Thành..
 
Back
Top