Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 30: Ngọn Núi Náo Nhiệt



Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã khoác lên mình chiếc áo choàng đen lên núi Hằng Nhạc Tông.

Vẫn như lần đầu tiên, hắn đi một mạch ra đằng sau núi, sau đó mặc lên bộ y phục rách nát, làm cho đầu tóc rối tung và chát bùn đất lên mặt, xong xuôi mới trốn vào bụi cây rậm rạp.

“Làm nốt lần này thì nghỉ”, vừa chăm chú quan sát đệ tử của Hằng Nhạc Tông, trong lòng Diệp Thành vừa thầm đưa ra quyết định.

Hắn tự nhận mình tính toán tỉ mỉ, kế hoạch chu toàn.

Thế nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Diệp Thành không ngờ mình chỉ sơ suất nhất thời mà gây hoạ diệt thân.

Trời sáng tỏ, bóng người xuất hiện ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông ngày càng nhiều lên.

Có điều, Diệp Thành nhận ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, đó chính là các đệ tử của Địa Dương Phong hôm nay đi hái linh thảo không hề đi một mình hoặc đi theo nhóm ba người, năm người mà đi cả đoàn người rất đông.

“Hái linh thảo thôi mà còn phải đi cả đoàn như vậy”, trong bụi cây, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng.

Xem ra đệ tử của Địa Dương Phong thông minh lên rồi đấy, chỉ sợ có người đánh lén sau lưng nên mới đi theo đoàn như vậy.

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thành có phần phân vân.

Mặc dù hắn tự nhận tu vi cảnh giới và thực lực hiện tại của mình không có gì phải kiêng dè bất kỳ đệ tử nào của Địa Dương Phong, cho dù bọn họ đi theo nhóm ba đến năm người thì Diệp Thành cũng tự tin có thể xử lý hết tất cả.

Thế nhưng nơi này không phải khe núi, một khi không thể đánh ngất toàn bộ số người này trong cùng một thời điểm thì nhất định sẽ chuốc thêm phiền phức, càng có khả năng gây sự chú ý cho thêm nhiều người hơn, và đây chính là điểm mà hắn còn phân vân.

Ừm?
Đương lúc suy nghĩ, Diệp Thành trông thấy bóng hình rất quen từ phía xa với đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tối sầm muốn doạ người, như thể có người nào đó lừa hắn mất cả trăm linh thạch vậy.

Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Triệu Long sao?
“Còn dám ra ngoài một mình, to gan đấy”, trong lùm cây, Diệp Thành cười nhạt, hắn đã rút ra cây gậy sắt màu đen bên trong túi đựng đồ.

Có điều Diệp Thành vừa cử động thì phát hiện ra Triệu Long cũng rút một cây gậy đen trong túi đựng đồ ra.

Thấy vậy, hắn chợt sững người.

Diệp Thành không hề cử động mà thu người lại, hướng ánh mắt về phía Triệu Long.

Hắn thấy Triệu Long cầm gậy sắt đi một mạch ra phía sau đệ tử của Thiên Dương Phong, sau đó vung mạnh một cái, tên đệ tử kia lập tức nằm bò ra đất.

Ôi chao…
Diệp Thành há miệng thẫn thờ.

“Ai bảo đệ tử Thiên Dương Phong các người dám bày mưu tính kế với Địa Dương Phong bọn ta”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Triệu Long lại lần nữa vung gậy, nện thật mạnh vào người tên đệ tử của Thiên Dương Phong khiến hắn ngất lịm đi.

Hay đấy! Hai vụ đánh lén.

Cát Hồng của Địa Dương Phong tính hết tội cho Thiên Dương Phong rồi.

Thấy cảnh này, Diệp Thành đang núp trong bụi rậm không khỏi day day trán.

Đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Mục tiêu của hắn là Địa Dương Phong, không ngờ Địa Dương Phong lại nhận định Thiên Dương Phong là hung thủ.

Trong phút chốc, khuôn mặt Diệp Thành càng thêm thú vị hơn, hắn coi như hiểu ra vì sao hôm nay đệ tử của Địa Dương Phong lại đi theo đoàn ra sau núi rồi.

Bọn họ đâu phải tới để hái linh thảo, rõ ràng đi như vậy để tiện bề đánh người khác.

A…!
Quả nhiên, phía đông bắc vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

A…!
Lại là tiếng kêu gào, vang lên từ phía tây bắc.

A…! Tiêng kêu gào từ phía đông nam cũng vang lên.

A…!
Sau đó là tiếng kêu từ phía tây nam.

Chẳng mấy chốc, tiếng kêu hỗn loạn vang lên từ khắp các phía, các đệ tử của Địa Dương Phong mặt tái nhợt, tên nào tên nấy rút ngay ra một cây gậy sắt màu đen.

“Ta xử lý hai tên Thiên Dương Phong”.

“Ta đánh được ba tên Nhân Dương Phong”.

“Ta đánh được một tên Thiên Dương Phong, một tên Nhân Dương Phong”.

Các đệ tử của Địa Dương Phong đã báo cáo chiến tích của mình với vẻ mặt hoặc là phẫn nộ, hoặc là sảng khoái, hoặc là rất hưng phấn.

“Tản ra”, Triệu Long vung tay, các đệ tử của Địa Dương Phong lần lượt tản ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông.

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới nhảy ra khỏi lùm cây.

Hắn ho hắng gại gại tai: “Không thể trách ta được”.

Nói rồi, hắn khoác lên chiếc áo bào đen, chuồn ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, nơi này chính là nơi thị phi, không thể ở đây thêm được.

Hắn biết, nhiều ngày về sau, ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông sẽ không còn yên bình như trước nữa.

Người của Địa Dương Phong tưởng rằng kẻ đánh lén bên mình là đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong, còn Nhân Dương Phong lại cho rằng Thiên Dương Phong giở trò.

Thiên Dương Phong cũng cho rằng Nhân Dương Phong giở trò.

Tam đại chủ phong ngoại môn Hằng Nhạc Tông nghi kị lẫn nhau, âm thầm tranh đấu.

Lúc này, cho dù người đánh trước là ai thì cũng rất khó có thể nói trước.

Haiz!
Diệp Thành day trán: “Tạo nghiệp mà”.

.

Truyện Quân Sự
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng của mấy ngày tiếp theo, đệ tử của tam đại chủ phong tới sau núi hái linh thảo, hắc chắn sẽ mang theo cây gậy sắt màu đen.

Ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đi thẳng tới Vạn Bảo Các.

Vừa vào trong, Bàng Đại Hải đang tập trung nghiên cứu cổ thư phía quầy kệ liền ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thành, ông ta nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Tiểu tử, ban ngày ban mặt, ngươi mặc cái áo choàng đen làm gì?”
“Con may mắn thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi.

“Hôm nào nói cho ta biết, ta cũng đi nhặt xem thế nào”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành, ông ta không hỏi thêm nữa mà rút ra một cái túi đựng đồ ở bên trong áo ngực đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành nhận lấy, nhét lại vào ngực mình nhưng không rời đi luôn mà hỏi Bàng Đại Hải: “Trưởng lão, Tàng Thư Các ở Hằng Nhạc Tông chúng ta có mở cửa cho đệ tử thực tập không ạ?”
“Ngày cuối cùng của mỗi tháng, chỉ có ngày hôm đó mới mở cửa cho đệ tử thực tập”.

“Nói vậy là ba ngày nữa ạ?”, Diệp Thành khẽ giọng hỏi, sau đó quay người ra khỏi Vạn Bảo Các.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Bàng Đại Hải mới vuốt vuốt râu, trong mắt ông ta mang theo ý tứ: “Tên tiểu tử này đúng là quái thai”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 31: Xung Phá



Quay về Tiểu Linh Viên, Diệp Thành tự nhốt mình trong phòng.

Lần này hắn mua được rất nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa, hắn quyết định đem toàn bộ số Tuyết Ngọc Lan Hoa này để luyện chế thành Ngọc Linh Dịch, mục đích là chuẩn bị cho lần đột phá lên tầng cảnh giới thứ năm.

Chân hoả xuất hiện, từng cây linh thảo được thả vào trong.

Diệp Thành luyện một mạch tới khi màn đêm buông xuống.

Sau khi uống một bình Ngọc Linh Dịch hắn mới bắt tay vào việc.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.

Hôm nay Hằng Nhạc Tông náo nhiệt vô cùng, nói đúng hơn là ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông náo nhiệt.

Hôm qua, các đệ tử của Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong bị đánh ngất sau núi, Chung Lão Đạo và Thanh Dương Chân Nhân nổi trận lôi đình, lệnh cho các đệ tử đề cao cảnh giác đệ tử của hai ngọn núi còn lại, trong lời nói còn mang theo ý tứ cho phép đệ tử của mình xử lý đệ tử của phía đối phương.

Nếu theo như những gì Diệp Thành dự liệu thì ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông sẽ trở thành chiến trường trong vụ tranh đấu của tam đại chủ phong, do vậy mới dẫn đến hiện tượng chỉ cần là những đệ tử đi hái linh thảo thì trong người đều mang theo một cây gậy sắt màu đen.

Ngươi đánh lén thì ta đây có chết cũng phải đánh trả.

Gần như các đệ tử bị đánh lén đều mang theo tâm lý này.

Dù sao cũng không thể để bản thân phải chịu thiệt, cơn ấm ức trong lòng khiến cho các đệ tử có suy nghĩ thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót.

A…!
A….!
Tiếng kêu gào thảm thiết đằng sau núi từ ngày mai vang lên tới tận tối khiến các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều khó hiểu.

“Tam đại chủ phong định làm phản sao?”
“Từ nay về sau, không được tuỳ tiện đi vào ngọn núi phía sau, có trời mới biết hôm nào bị đánh lén”.

“Muốn đánh ai thì đánh, không đánh ta là được”.

Hết một ngày, chỉ cần là những đệ tử tới ngọn núi phía sau thì gần như đều ôm phần sau gáy đi ra, có người mặt mày sưng vù, hoặc có người mình đầy dấu chân, vết thương chi chít.

Cuộc tranh đấu âm thầm phía sau núi ngày càng nghiêm trọng.

Thời gian cứ thế dần trôi, cuộc tranh đấu âm thầm trở thành tranh đấu ngoài mặt, chiến trường từ ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tôngchuyển sang Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông.

“Thiên Dương Phong Không Lạc, ngươi ra đây cho ta, ta đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.

Trời vừa sáng, đệ tử của Địa Dương Phong đã gửi chiến thư.

Lời thách đấu của bọn họ gần như kéo theo sự phản ứng dây chuyền, giọng nói khiêu chiến vang lên không ngớt.

“Nhân Dương Phong Nhạc Khang, ông đây đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.

“Địa Dương Phong Triệu Long, mẹ kiếp, ông đây đấu với ngươi đến cùng”.

“Mẹ kiếp, đừng có mà chơi trò đâm sau lưng, có gan thì lên chiến đài”.

Giữa các đệ tử của tam đại chủ phong có tư thù riêng.

Việc đánh lén đã trở thành mồi lửa cho cuộc khai chiến, cả một ngày trời, trên Phong Vân Đài người ta đánh nhau sôi sục đất trời.

Cuộc khiêu chiến của bọn họ khiến Phong Vân Đài vốn đã náo nhiệt lại càng trở nên náo nhiệt hơn.

“Đánh nhau nảy lửa, có lẽ từ ngày Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng xuất hiện cảnh tượng thế này”.

“Tam đại chủ phong sao có thể hồ đồ mà đánh nhau như vậy chứ?”
“Tư thù đã lâu, cho dù không có sự việc đánh lén thì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến”.

Còn Diệp Thành, kẻ gây ra mọi chuyện lúc này lại đang ở trong Tiểu Linh Viên chuyên tâm luyện chế Ngọc Linh Dịch.

Mùi thuốc thơm nồng bay khắp nơi.

“Thơm quá”, Hổ Oa tròn mắt, đứng ngay ngoài cửa phòng Diệp Thành, cậu ta hít lấy hít để mùi thơm toả ra từ căn phòng.

“Ngọc Linh Dịch”, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Trương Phong Niên đương nhiên rất quen với mùi hương này.

Trương Phong Niên tỏ vẻ khó hiểu.

Ngọc Linh Dịch thanh mát ôn hoà, còn mùi Ngọc Linh Dịch bay từ trong phòng ra lại mang theo khí nóng, rõ ràng là Ngọc Linh Dịch vừa ra lò, điều này khiến Trương Phong Niên trầm ngâm vuốt râu suy nghĩ hồi lâu.

Đêm khuya, Diệp Thành mới mở cửa phòng đi ra.

Hắn bước ra trong trạng thái lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, mặt mày rõ vẻ mệt mỏi và ria mép mọc lởm chởm.

Sau khi vươn vai, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh “rắc, rắc”.

Ba ngày ba đêm, hắn đã luyện chế được hơn một trăm bình Ngọc Linh Dịch, khả năng kiểm soát ngọn lửa, khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch của hắn ngày càng thuần thục.

Quác!
Quác!
Linh thú Tiểu Ưng có vẻ như chưa ngủ, nó vung cánh đi tới, cái đầu lông mượt như nhung chốc chốc lại gại gại vào người Diệp Thành.

Vết thương của nó vẫn chưa bình phục hản, muốn bay lượn trong không trung ít nhất cũng phải vài tháng nữa.

“Mày đói à?”, Diệp Thành khẽ vuốt vuốt đầu nó.

Quác!
Quác!
Tiểu Ưng với linh tính không tồi, nó như nghe hiểu Diệp Thành nói gì rồi gật đầu lia lịa.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn lấy cái túi đựng đồ ra, lấy một miếng thịt và đưa tới trước mặt nó.

Mắt Tiểu Ưng sáng cả lên, nó ăn lấy ăn để.

“Tao giúp mày nhé”, Diệp Thành v**t v* Tiểu Ưng, sau đó trút một bình Ngọc Linh Dịch vào cơ thể nó.

Ngọc Linh Dịch vào cơ thể, toàn thân Tiểu Ưng nóng rực, sức mạnh dồi dào đến bất chợt khiến nó ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi, chỉ sợ cơ thể nổ tung.

“Không sao, có tao”, Diệp Thành mỉm cười, triệu gọi chân hoả.

Thấy ngọn lửa, Tiểu Ưng có vẻ sợ hãi, nó có vẻ như biết được sự khủng khiếp của chân hoả trong tay Diệp Thành nên cơ thể bất giác run lên.

“Đừng sợ”, Diệp Thành cho chân hoả bao quanh thân hình Tiểu Ưng, sau đó ngọn lửa thâm nhập vào trong cơ thể nó, giúp nó luyện hoá Ngọc Linh Dịch.

Quác, quác!
Cơn đau đớn ập đến khiến cơ thể Tiểu Ưng nóng ran, cơ thể run rẩy kia cứ thế hồi phục lại nguyên trạng còn Ngọc Linh Dịch sau khi được luyện hoá tạo thành linh lực dồi dào giúp nó chữa lành vết thương.

Không tới một khắc, đôi cánh khập khiễng của nó đã có thể vung mạnh hơn và có thể bay trong không trung dù là có phần hơi khó khăn.

Quác, quác!
Con linh thú này rất nhanh nhẹn, vì được bay lại lần nữa nên nó không từ cơ hội, cứ thế bay lượn một lúc lâu trong không trung mới đáp đất.

Có lẽ vì mệt nên mới ngủ say.

“Ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi”, Diệp Thành xoa xoa đầu con chim, sau đó quay người đi vào phòng Hổ Oa.

Hổ Oa thật thà chất phác, cậu ta nằm trên giường ngủ rất ngon lành, đương nhiên không phát hiện ra Diệp Thành đi vào.

Tới bên giường, Diệp Thành kiểm tra cẩn thận cơ thể của Hổ Oa.

Hắn phát hiện cậu nhóc này trời sinh Linh Khiếu bị tắc nghẽn, vài kinh mạch lớn đều chưa được đả thông chứ đừng nói tới việc mở ra đan điền.

Một người có thể chất như Hổ Oa được định sẵn sẽ không thể trở thành tu sĩ.

Thông thường, kinh mạch của con người đều thông mới có thể đả thông Linh Khiếu.

Linh Khiếu chính là cánh cửa dẫn tới vùng đan điền, chỉ cần Linh Khiếu được đả thông, đan điền được mở thì mới có thể hấp thu được linh khí của đất trời vào cơ thể và có thể trở thành tu sĩ thực thụ.

Nhưng nếu như kinh mạch của con người bẩm sinh tắc nghẽn, muốn trở thành tu sĩ thì buộc phải có người đả thông kinh mạch toàn thân mới được.

Lần đầu tiên xung phá, khuôn mặt Hổ Oa hiện lên nét đau đớn.

Lại lần nữa.

Diệp Thành cẩn thận từng bước, không dám sơ suất vì một khi không cẩn thận sẽ làm hại tới tính mạng Hổ Oa.

Phần chân

tien-vo-truyen-ky-31-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 32: Tàng Thư Các



Trời sáng tỏ.

Diệp Thành không hề nghỉ ngơi, hắn bắt tay chuẩn bị bữa sáng cho Trương Phong Niên và Hổ Oa.

Cánh cửa phòng mở ra, Trương Phong Niên cầm cây gậy đi ra, trông thấy Diệp Thành thì cười ôn hoà: “Cháu dậy sớm thế?”
“Cháu không ngủ được nên dậy ạ”, Diệp Thành tươi cười.

“Một người cần cù như cháu quả là hiếm thấy”.

“Tiền bối chê cười cháu rồi”.

“Ông”, cuộc nói chuyện của hai người bị Hổ Oa làm gián đoạn.

Hổ Oa trông có vẻ khác thường, đi tới bên Trương Phong Niên và Diệp Thành, cậu ta chỉ vào khí lưu xung quanh cơ thể mình và nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu: “Cháu làm sao vậy? Cháu cảm thấy có thứ gì đó len lỏi vào cơ thể mình khiến toàn thân cháu ngứa ngáy”.

“Linh khí?”, Trương Phong Niên nhìn Hổ Oa và ngỡ ngàng.

“Sao có thể…”, Trương Phong Niên thẫn thờ.

“Cháu..cháu có thể tu luyện sao?”, Hổ Oa nghếch đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên.

“Có thể, có thể, đương nhiên có thể rồi”, Trương Phong Niên kích động.

“Từ nay trở đi đệ chính là một tu sĩ”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa.

“Đệ là tu sĩ rồi, đệ là tu sĩ rồi”, Hổ Oa nhảy nhót vui mừng, quả là một đứa trẻ ngây thơ.

Hổ Oa cứ thế nhảy nhót một hồi rồi cuối cùng chạy tới phía trước linh thú Tiểu Ưng hoa chân múa tay: “Tiểu Ưng, tao có thể tu luyện rồi, sau này tao có thể bảo vệ mày”.

Quác, quác!
Tiểu Ưng như nghe hiểu tiếng người, tiếng kêu của nó như hân hoan vui mừng.

“Trời có mắt”, Trương Phong Niên cười vui, trông bóng dáng Hổ Oa nhảy nhót mà sắc mặt cũng tốt lên nhiều.

Diệp Thành ở bên lặng lẽ nhìn Hổ Oa.

Hắn cũng đang mừng cho Hổ Oa nhưng trong lòng hắn lại có phần mâu thuẫn.

Làm như vậy có thực sự tốt cho Hổ Oa hay không? Con đường tu luyện của tu sĩ gian khổ hơn rất nhiều so với người phàm.

Đã chọn bước đi trên con đường này thì có nghĩa rằng sẽ có tuổi thọ lâu hơn người phàm, có điều điều đó cũng đồng nghĩa cuộc sống cô đơn hơn.

Con đường của tu sĩ đi khốc liệt hơn.

Diệp Thành không biết việc tự thay đổi vận mệnh của Hổ Oa là đúng hay sai, hoặc có lẽ khi Hổ Oa thật sự hiểu được con đường gian khổ của tu sĩ thì mới hiểu được làm một người phàm có cuộc sống tự do hơn tu sĩ nhiều lần.

Diệp Thành ăn uống nhanh chóng rồi ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Hôm nay hắn không mặc áo choàng đen nữa vì hắn biết lúc này hắn không cần phải che giấu gì.

Đệ tử của tam đại chủ phong đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn có tới núi linh Hằng Nhạc Tông thì cũng rất khó có thể khiến cho người của tam đại chủ phong chú ý tới mình.

Có điều, sự xuất hiện của hắn cũng vẫn kéo theo những ánh nhìn chú ý.

“Đây…”, chỉ cần là đệ tử của Hằng Nhạc Tông nhìn thấy Diệp Thành thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chịu hơn một trăm roi lửa mà đã…đã khỏi rồi?”
“Hắn là yêu nghiệt sao?”
“Toàn thân không có lấy vết thương, mới có mấy ngày chứ?”
“Cái gì?” khi nghe thấy Diệp Thành vẫn còn sống sờ sờ và rất khoẻ mạnh xuất hiện, Doãn Chí Bình của Giới Luật Dường đột nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Không chỉ mình hắn mà các đệ tử và trưởng lão của Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong nghe được tin này cũng hết sức bất ngờ.

Mới có mấy ngày mà vết thương đã hồi phục hoàn toàn, từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng có người nào có thể làm được như vậy.

“Mau, mau, mau, đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong lại đánh nhau trên Phong Vân Đài rồi”.

“Nghe nói vậy, đệ tử của Địa Dương Phong cũng đi theo”.

“Nghe nói lần này còn có đệ tử với cảnh giới Nhân Nguyên tham gia”.

Chẳng mấy chốc, từng nhóm người túm năm tụm ba đổ xô về Phong Vân Đài.

Điều này cũng có nghĩa rằng mọi sự kinh ngạc khi thấy Diệp Thành hồi phục đã bị việc đánh nhau trên Phong Vân Đài xoá tan ngay lập tức.

Cho dù cuộc chiến trên Phong Vân Đài có kịch liệt thế nào đi nữa thì Diệp Thành cũng không dừng bước.

Hôm nay chính là ngày Tàng Thư Các của Hằng Nhạc Tông mở cửa cho đệ tử thực tập.

Hắn không muốn vì tò mò xem mấy trò náo nhiệt mà lãng phí thời gian.

Đứng trước lầu các với khí thế hùng hồn, Diệp Thành không dừng bước chân.

So với trước kia, Tàng Thư Các của hiện tại tĩnh lặng hơn nhiều, đến cả bóng người xuất hiện ở đây cũng không có, có lẽ đều đã chạy tới Phong Vân Đài đi xem cuộc chiến cả rồi.

“Không có ai càng tốt, khó lắm mới được yên tĩnh”.

Diệp Thành khẽ mỉm cười rồi sải bước đi vào Tàng Thư Các.

Bên trong Tàng Thư Các là một thế giới mới rộng lớn vô cùng, trên mỗi hàng giá sách xếp đầy cổ quyển, cũng phải hơn một trăm nghìn quyển, tất cả số sách này đều do người của Hằng Nhạc Tông thu thập được.

Người trông coi Tàng Thư Các là một lão già râu bạc phơ, đầu rối xù, người của Hằng Nhạc Tông gọi ông ta là Hoàng Thạch Chân Nhân.

“Trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ.

“Vào đi, để lại thẻ bài thân phận ở chỗ ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân, khi nói chuyện còn để lộ ra bộ răng ngả vàng.

Diệp Thành đưa thẻ bài thân phận rồi tiến vào trong.

Trên các giá sách rất nhiều cổ quyển, hắn tiện tay lấy một quyển rồi mới phát hiện ra đó là một bộ cổ quyển giới thiệu về linh thảo.

Diệp Thành khẽ lắc đầu rồi đặt nó về chỗ cũ.

Tàng Thư Các yên ắng vô cùng, Diệp Thành thấy vậy thì vui mừng ra mặt.

Hắn lựa tới lựa lui như đi mua rau, từng cổ quyển được hắn cầm lên rồi lại đặt lại vị trí cũ.

Qua ba canh giờ, hắn không tìm được một bộ công pháp huyền thuật nào.

“Xem ra công pháp huyền thuật đều ở tầng trên”, Diệp Thành thầm nghĩ.

Ở Hằng Nhạc Tông, đệ tử thực tập chỉ có thể vào tầng một của Tàng Thư Các, dựa vào thân phận hiện giờ của hắn thì không đủ tư cách vào các tầng bên trên.

Diệp Thành có phần thất vọng, hắn lại cầm một cổ quyển lên đọc.

“Hoàng Thạch Lão còn nhớ con không?”, bầu không khí yên ắng của Tàng Thư Các bị khuấy động bởi một giọng nói, xem ra lại có người tới Tàng Thư Các rồi.

“Tiểu tử, còn dám trộm đồ ở đây, cẩn thận ta xử ngươi”, Hoàng Thạch Chân Nhân mắng xối xả.

“Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?”
“Ta vừa mới đến”.

Thiếu niên kia tuỳ hứng hỏi một câu sau đó bước qua.

Thế nhưng vừa đi qua được hai bước thì bèn quay lại, cái mũi nhếch lên hít lấy hít để y như con chó đang ngửi mùi.

Rồi rất nhanh sau đó, hắn ta ngửi tới người Diệp Thành.

“Chân hoả?”, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ ti hí kia như cháy bừng lên ngọn lửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Ngươi có chân hoả?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 33: Hùng Nhị



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác cau mày.

Chân hoả chính là bí mật lớn nhất của hắn, từ trước tới giờ hẵn vẫn luôn giấu tất cả mọi người.

Kể cả thủ toạ của tam đại chủ phong và Chu Đại Phúc cũng không nhìn ra, thế mà tên béo trước mặt hắn lại có thể ngửi ra.

Diệp Thành thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên.

“Có phải ngươi có chân hoả không?”, thiếu niên kia dùng hai bàn tay béo múp của mình nắm lấy vai Diệp Thành, đến giọng nói cũng khẽ hơn, chỉ sợ Hoàng Thạch Chân Nhân bên ngoài nghe thấy.

“Chân hoả quý giá như vậy, một đệ tử thực tập như ta lấy đâu ra”, mặc dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn tươi cười đáp lời.

“Ngươi đừng có lừa ta, ta có thể ngửi ra”.

“Có lẽ ngươi ngửi nhầm rồi”.

“Không phải chứ.

Vậy ta tìm một người kiểm chứng”, nói rồi, tên béo kia quay người, hét ra ngoài cửa: “Hoàng Lão, tên tiểu này có chân….u…u…”
Hắn ta còn chưa kịp hét từ “hoả” thì Diệp Thành đã bịt miệng hắn ta lại.

Bảo Hoàng Thạch Chân Nhân tới kiểm chứng thì chân hoả của hắn chắc chắn không thể giấu thêm được.

“Này mập, ngươi biết cũng nhiều đấy nhỉ?”, Diệp Thành hỏi.

“Xem kìa, ta nói không sai chứ?”, tên béo vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay Diệp Thành rồi xoa xoa đôi bàn tay múp míp của mình, đôi mắt ti hí sáng cả lên.

“Coi như ngươi giỏi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cố gắng kiểm soát mọi sự kích động của tên béo kia.

“Giỏi cái gì mà giỏi”, Hoàng Thạch Chân Nhân đi vào lên tiếng mắng chửi, trợn trừng mắt nhìn tên béo: “Có phải ngươi ăn no rửng mỡ không hả?”
“Con…con luyện giọng”, tên béo gãi gãi tai, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra việc của Diệp Thành.

“Trật tự cho ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân mặt mày tối sầm, quay người rời đi.

Ông ta vừa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn tên béo: “Đúng rồi, ngươi vừa nói hắn có chân gì?”
Bị Hoàng Thạch Chân Nhân hỏi đột ngột, tên béo đảo mắt: “Chân…chân khí ạ”.

Nghe hắn ta nói vậy, đến Diệp Thành cũng không nhịn được mà bật cười.

“Khốn khiếp”, Hoàng Thạch Chân Nhân vung tay, gằn giọng: “Người của Hằng Nhạc Tông làm gì có ai không có chân khí, có gì mà kinh ngạc”.

Nói rồi, ông ta quay người vừa đi vừa lẩm bẩm.

Sau khi Hoàng Thạch Chân Nhân rời đi, tên béo bị đánh ngã ra đất mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt béo phệ của hắn vẫn còn hằn dấu tay.

“Lão già đáng chết, ông cứ đợi đấy cho tôi”, tên béo bưng mặt chửi bới sau lưng.

Ở bên, Diệp Thành liếc hắn, toan bỏ đi.

“Ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành định bỏ đi, tên béo liền kéo hắn lại.

“Ngươi còn có việc gì nữa?”
“Có, có, có”, tên béo lập tức lên tiếng: “Dùng chân hoả của ngươi giúp ta luyện hoá một bảo bối”.

“Không rảnh”.

“Hoàng Lão, tên tiểu tử này…”
“Luyện, luyện, luyện”, Diệp Thành thật sự chẳng còn cách nào khác.

Cả hai người một người đi trước một người đi sau đi thẳng tới ngọn núi phía sau.

Ngày thường, vào khung giờ này, ngọn núi này không không thiếu bóng dáng của các đệ tử tới hái linh thảo, thế nhưng hôm nay nơi đây lại không một bóng người, tất cả đã đổ xô tới Phong Vân Đài rồi.

“Việc giữa hai chúng ta thống nhất trước, ta giúp ngươi luyện cũng được nhưng việc ta có chân hoả ngươi không được tiết lộ ra ngoài”.

Trên đường, Diệp Thành nhắc đi nhắc lại chuyện này.

“Việc này thì ngươi yên tâm, ta rất kín miệng hi hi hi”, tên béo vỗ ngực.

“Còn nữa, ta cũng không thể luyện không cho ngươi được, đưa năm trăm linh thạch cho ta, nếu không thì miễn bàn”.

“Giao dịch thành công”, tên béo rất hào phóng khiến Diệp Thành không khỏi hiếu kỳ về món bảo bối mà tên này muốn luyện, năm trăm linh thạch mà đồng ý không chớp mắt, bảo bối đó chắc hẳn bất phàm.

Cả hai tìm một hang động bí mật, tên béo lúc này mới rút ra bảo bối mà mình nói.

Đó là một chiếc gậy răng sói, màu đen xì, trông có vẻ dày dặn, đây chắc chắn là loại binh khí vô cùng hung hãn.

“Thấy chưa, trên này còn có một dòng khí đen”, tên béo cầm chiếc gậy răng sói tới gần, chỉ vào dòng khí đen đang quấn quanh chiếc gậy.

Diệp Thành ghé sát nhìn, dòng khí kia chỉ mảnh như sợi tóc, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra.

Khí đen kia cho hắn cảm giác u ám, hắn ngửi ngửi, nó còn có mùi máu tanh nữa.

“Đây là cái gì?’, Diệp Thành chỉ vào khí đen kia mà hỏi.

“Trên gậy răng sói có tà niệm của chủ nhân trước kia, vì sự tồn tại của nó nên gậy không nhận chủ”.

Tà niệm!
Nghe vậy, Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn kinh ngạc.

Tà niệm trước kia vẫn có thể tồn tại trong binh khí, như vậy có thể tưởng tượng được chủ nhân trước kia của gậy răng sói mạnh tới mức nào, còn chiếc gậy răng sói nhất định là thứ binh khí khủng khiếp.

“Ngươi chắc chắn dùng chân hoả có thể luyện hoá nó chứ?”, Diệp Thành nhìn tên béo.

“Có thể, có thể”, tên béo khẳng định.

“Chỉ cần là tà niệm thì đều là vật chí dương, nó sợ nhất là vật chí dương, chân hoả sinh ra từ đất trời, chắc chắn là một loại chí dương, nhất định có thể luyện hoá”.

“Vậy thì bắt đầu đi”, Diệp Thành nói rồi tâm niệm, triệu gọi chân hoả.

Chân hoả cháy rực khiến nhiệt độ bên trong hang động tăng lên chiếu vào bốn bức tường xung quanh.

“Chân hoả mạnh quá, chắc chắn có thể luyện hoá.

Hi hi hi”.

Thấy chân hoả của Diệp Thành, tên béo tự tin đầy mình, hắn ta hoang mang cho gậy răng sói lơ lửng giữa không gian.

Có chân hoả thiêu đốt, khí đen kia cứ thế xoay vần.

A…!
Trong bóng tối lập loè vang lên tiếng thét khiến Diệp Thành và tên béo giật mình.

“Nhìn kìa, ta nói mà”, thấy khí đen kia đang vẫy vùng, tên béo xoa xoa bàn tay múp míp.

“Tà niệm quá mạnh, cần một canh giờ”, Diệp Thành dự tính thời gian.

“Không sao, ta có thừa thời gian”, tên béo quỳ xuống, hai con mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc gậy răng sói.

Tên này đúng là béo quá thể.

Vừa quỳ xuống, mỡ thịt toàn thân đã xô lại với nhau, trông y như ụ thịt.

“Ta tên là Hùng Nhị”, tên béo vừa nhìn chiếc gậy vừa nói tên mình.

“Hùng…Hùng Nhị”.

“Ở nhà ta sịnh ra là thứ hai cho nên cha ta gọi ta là Hùng Nhị”.

Nghe vậy, Diệp Thành liếc nhìn tên béo, hỏi một câu thăm dò: “Vậy ca ca của ngươi tên…”
“Hùng Đại”.

“Nếu mà giáng một gậy xuống thì không ai có thể cự lại nổi nhỉ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, nhận xét về cây gậy này.

Ở bên, Hùng Nhị đã thu lại gậy răng sói, tâm trạng hắn rất tốt, hắn vỗ vai Diệp Thành: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, ta mời ngươi uống rượu”.

Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị: “Tên nhóc nhà ngươi có phải không muốn đưa tiền cho ta không?”
“Ngươi

tien-vo-truyen-ky-33-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 34: Trộm Linh Thảo



Đêm muộn, Diệp Thành và Hùng Nhị tới Linh Thảo Viên ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diện tích Linh Thảo Viên rất rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa, cả Linh Thảo Viên bồng bềnh giữa mây và sương, các loại Linh Thảo với đủ thứ màu sắc khác nhau, còn chưa vào trong là đã ngửi thấy mùi hương thảo nồng nàn.

Đương nhiên xung quanh Linh Thảo Viên được bố trí cấm chế, không phải ai cũng có thể đi vào.

“Ta nói này, liệu có được không vậy?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị béo mập ở bên, hắn luôn cảm thấy tên này không đáng tin.

“Nhất định được”, Hùng Nhị vỗ ngực, sau đó đi vào Linh Thảo Viên trước.

Diệp Thành liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó cũng đi theo.

Giữa Linh Thảo Viên có một đình đài lầu các được cây linh quả che lấp ở nơi rất sâu.

A, ô…ô…hự…
Diệp Thành và Hổ Oa còn chưa lại gần thì bên trong lầu các đã vọng ra tiếng r*n r* của nữ nhân, cả hai thậm chí còn có thể trông thấy lầu các đang lay động.

Nghe tiếng, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vì âm thanh này hết đỗi quen thuộc, đêm hôm đó ở sơn động, nữ nhân tuyệt sắc ở cảnh giới Không Minh còn r*n r* hơn thế này nhiều.

“Ta nói này, cậu của ngươi đúng là chuyên nghiệp”, Diệp Thành quay sang liếc nhìn Hùng Nhị.

“Nhưng ta nghe không giống giọng thím lắm”, Hùng Nhị gãi gãi đầu.

Nói rồi, hắn ta di chuyển thân hình thô kệch của mình tới trước vài bước, sau đó hô lên một tiếng về phía lầu các với ý định thăm dò: “Cậu ơi?”
“Mau, mau, mặc đồ vào”, bên trong lầu các vang lên giọng thúc giục của nam giới.

Không lâu sau đó, tiếng bước chân hối hả vang lên, một nam đệ tử quần áo xộc xệch và một nữ đệ tử y phục không chỉnh tề xuất hiện ở cửa lầu các.

“Hùng béo, là ngươi à?”, nam đệ tử với vẻ mặt hoang mang nhìn thấy Hùng Nhị thì thở phào, vừa nói còn không quên xua tay với nữ đệ tử bên cạnh: “Tiểu bảo bối, muội về trước đi”.

“Ngày mai muội lại đến nhé”, nữ đệ tử kia mặt đỏ lựng.

Nói rồi, cô ả quay người một cách yểu điệu đi ra ngoài, khi đi qua Diệp Thành còn không quên chớp mắt nháy nháy với hắn.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ hoặc có lẽ từ đêm hôm đó trở đi, trong lòng hắn không thể còn chỗ trống cho bất kỳ nữ nhân nào nữa.

“Ta nói này Lý Tam Nhi, cái gan ngươi cũng to đấy nhỉ, ngươi không sợ cậu ta xử ngươi sao?”, ở một bên, Hùng Nhị bắt đầu lên tiếng mắng chửi: “Người không biết còn tưởng nơi này là lầu xanh nữa đấy”.

“Sư phụ đi vân du rồi, có trời mới biết hôm nào sự phụ về, ta cô đơn quá nên phải tìm người bầu bạn”.

“Cậu ta đi vân du rồi sao?”
“Đi nửa tháng trước rồi.

“Ồ, vậy thì lại hay”, Hùng Nhị tiến lên trước một bước, rút ra một cây gậy sắt, sau đó nam đệ tử kia lập tức bị đánh ngất, cả cơ thể ngã vật ra đất.

Ôi chao…!
Diệp Thành ở bên thấy thế thì giật mình: “Đây là cách ngươi lấy Linh Thảo sao? Tên nhóc nhà ngươi có khác gì đi cướp đâu?”
“Quan tâm trộm hay cướp làm gì, lấy được Linh Thảo là được rồi”, Hùng Nhị ra tay lôi nam đệ tử kia vào bụi cây, phủi phủi tay, nói: “Cậu ta mà trách tội xuống thì không phải còn có ta sao? Vả lại chúng ta cũng không lấy nhiều, ở đây nhiều Linh Thảo như vậy, không phát hiện ra đâu”.

“Sao ta lại thấy như mình lên cùng một thuyền với cướp rồi vậy?” “Đừng nói những thứ vô dụng đó nữa đi, đi thôi”.

Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Diệp Thành quyết định đi theo.

Linh Thảo ở Linh Thảo Viên quả là nhiều loại, khiến Diệp Thành nhìn mà thấy hoa mắt.

Có rất nhiều loại Diệp Thành chưa từng thấy ở sau núi, nhiều loại vô cùng quý giá, những Linh Thảo quý giá đều có cấm chế, hắn không dám đụng vào.

Chẳng mấy chốc, cả hai tên đã tới khu đất trồng Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Đúng như Hùng Nhị nói, Tuyết Ngọc Lan Hoa ở đây nhiều vô kể, mỗi cây đều rực rỡ phát sáng, trộm một ít cũng chẳng thể nhận ra được.

Điều quan trọng nhất đó chính là Tuyết Ngọc Lan Hoa không phải là Linh Thảo quý nên không bị lập cấm chế.

“Lật tung cả ngọn núi kia cũng chỉ thấy vài cây Tuyết Ngọc Lan Hoa, vậy mà ở đây lại nhiều thế này”.

Diệp Thành suýt xoa, hắm thầm nhủ Hằng Nhạc Tông quả là giàu có, nếu như đem chỗ Tuyết Ngọc Lan Hoa này luyện thành Ngọc Linh Dịch thì chắc chắn là cả một tài sản khổng lồ.

Đáng tiếc, Linh Thảo Viên này lại chẳng phải của hắn.

“Đừng ngây ra đấy nữa, hái đi”, Hùng Nhị thúc giục.

Nói rồi, hắn liền ra tay, rút ra một cái túi đựng đồ, sau đó giống như một tên trộm, mỗi lần ra tay là có cây Tuyết Ngọc Lan Hoa bị hái.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không chần chừ thêm nữa, hắn lấy túi đựng đồ ra, tiến vào trong.

“Đừng có hái nguyên một đám gần nhau, như vậy dễ lộ”.

“Thừa lời, ta biết rồi”.

.

đam mỹ hài
Dưới ánh trăng, cả hai tên hái không ngừng tay, giống như hai tên trộm vậy.

Đợi tới khi nhét đầy cả túi đựng đồ thì Hùng Nhị mới phất tay: “Rút”.

Diệp Thành hiểu ý, nhét túi đựng đồ vào ngực, vừa định rời đi thì chân hoả trong cơ thể di chuyển.

Có bảo bối!

Đây chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành.

Mắt hắn nheo lại, hắn nhìn xung quanh nhưng thị lực có hạn, cuối cùng không nhìn ra có thứ gì khác thường.

“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi ra ngoài.

Mặc dù nhìn về nơi thâm sâu dò la nhưng Diệp Thành vẫn đi theo Hùng Nhị.

Nếu có người nào đó biết bọn chúng tới đây để trộm Linh Thảo thì có trời mới biết xảy ra chuyện gì.

“Hùng Đại Hải, tôi thấy anh chán sống rồi đấy”, Lâm Thanh Sơn phẫn nộ, lập tức quay người hùng hổ bay về một phương, trông bộ dạng rõ vẻ đi tìm bố của Hùng Nhị tính sổ.

Diệp Thành có thể tưởng tượng được bố của Hùng Nhị sẽ phải gặp cái kết rất thảm.

“Ngây ra đấy làm gì, đi thôi”, thấy Lâm Thanh Sơn rời đi, Hùng Nhị lập tức kéo Diệp Thành đi ra khỏi Linh Thảo Viên.

“Ta nói này, ngươi không sợ cha ngươi xử ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị tò mò hỏi.

“Không sao, ngày nào ta cũng bị đánh”.

“………”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 35: Sự Thay Đổi Của Bình Hồ Lô Tử Kim



Đêm khuya, Diệp Thành và Hùng Nhị lại lần nữa ra sau núi Hằng Nhạc Tông.

Vẫn tại sơn động lần trước, cả hai lúc này đang đếm số lượng Tuyết Ngọc Lan Hoa hái được.

“Hơn chín trăm cây, sắp phát tài rồi”.

“Luyện hết thành Ngọc Linh Dịch, chia mỗi bên một nửa, thế nào?”
“Đồng ý”.

Thế rồi cả hai tên tìm kiếm một lượt ở sau núi.

Những Linh Thảo cần cho việc luyện chế Ngọc Linh Dịch không chỉ có mình Tuyết Ngọc Lan Hoa mà còn có vài Linh Thảo khác, cũng may chúng đều sinh trưởng ở sau núi.

Gần tới sáng, cả hai tên mới quay về sơn động trong trạng thái mệt nhoài.

Bận rộn cả đêm, chúng cũng thu hoạch được đủ năm trăm phần dược thảo cần có để luyện chế Ngọc Linh Dịch.

“Bắt đầu”, Diệp Thành cố gắng tập trung, triệu gọi chân hoả, hoá thành hình thái cái lư.

Ở bên, Hùng Nhị cũng lấy lại tinh thần làm trợ thủ cho Diệp Thành, lần lượt cho Linh Thảo vào lư lửa theo lời dặn của Diệp Thành.

Một ngày mới lại đến, một sự khởi đầu mới bắt đầu.

Đệ tử của tam đại chủ phong vẫn chiến đấu nảy lửa trên Phong Vân Đài, có điều những việc này không thể ảnh hưởng tới Diệp Thành và Hùng Nhị.

Hai tên hiện giờ đang dốc sức luyện chế Ngọc Linh Dịch, mùi dược thảo thơm nồng trong hang động làm người ta mát lòng mát dạ.

Hết ngày này qua ngày khác, trong chín ngày này, cả hai tên cứ cách một lúc lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục luyện chế.

Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành và Hùng Nhị mệt mỏi nằm vật ra đất.

Tiếng thở hổn hển vang lên.

Sự nỗ lực của cả hai cũng không phải uồng phí, vài trăm bình Ngọc Linh Dịch đặt bên cạnh, trông mà hồ hởi trong lòng.

“Có một vấn đề ta rất muốn hỏi”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc.

“Ngươi có chân hoả, đối với một tông môn mà nói là một món hời, sao ngươi lại chỉ là một đệ tử thực tập?”
“Ta không muốn liên can tới ai”, Diệp Thành nhướng vai.

“Nếu trách thì trách chân hoả khiến người ta nhìn mà nóng mắt, người muốn có nó quá nhiều, ta lại không muốn vì sự tồn tại của nó mà chuốc thêm phiền phức”.

“Nói cũng có lý”.

.

Ngôn Tình Ngược
“Trước khi phe cánh của ta chưa được mạnh thì ta không định để lộ chân hoả trước mặt người khác”.

“Một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn, nếu ngươi muốn vào nội môn mà không dùng đến chân hoả thì ta thấy viển vông đấy”, Hùng Nhị xoa xoa cái cằm ngấn mỡ của mình.

“Trận so tài ngoại môn?”, Diệp Thành hạ giọng.

Hằng Nhạc Tông có lẽ giống với Chính Dương Tông, cứ ba năm một lần lại tổ chức cuộc so tài ngoại môn, người đánh được tới cuối cùng mới đủ tư cách vào nội môn.

Nghĩ tới cuộc so tài này, Diệp Thành lại có phần thất vọng, mới đó mà hắn đã bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hơn một tháng rồi.

Nếu lúc này hắn còn ở Chính Dương Tông thì có lẽ đã vào nội môn rồi.

Mọi việc trên đời quả biến hoá vô thường.

Diệp Thành lại không khỏi cảm khái về cơ duyên của mình.

Môn phái bỏ đồ đệ, hắn phải chịu sự tủi nhục nhưng trời cao lại công bằng, cho hắn cơ hội lần thứ hai, để hắn được toả sáng ở Hằng Nhạc Tông một lần nữa.

“Ta đi đây”, Hùng Nhị vỗ mông đứng dậy, hắn gại gại mũi: “Nói không chừng giờ cha ta đang truy bắt ta khắp nơi cũng nên?”
Nói rồi, Hùng Nhị nhảy ra khỏi sơn động.

Sau khi hắn đi, Diệp Thành mới bế quan sơn động sau đó ngồi khoanh chân.

Chẳng mấy chốc, ba mươi bình Ngọc Linh Dịch đã được hắn trút vào cơ thể, chân hoả lập lức xoay chuyển, giúp hắn luyện hoá chân khí trở nên tinh tuý hơn.

Cùng với luồng chân khí dồi dào chảy vào đan hải, biển chân khí trong vùng đan hải bắt đầu sôi sục trào dâng, một vùng mang theo ánh sáng vàng kim cứ thế tăng lên theo số lượng chân khí.

Tu vi của Diệp Thành cũng được đẩy lên tầng ngưng khí Đỉnh Phong thứ tư.

Lúc này, các lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở rộng, hút trọn linh khí của đất trời.

Hự…!
Không biết từ bao giờ, cơ thể hắn vang lên âm thanh này, hắn đã đột phá lên tầng ngưng khí thứ năm.

Phù!
Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Quan sát bên trong cơ thể, Diệp Thành phát hiện ra các kinh mạch của mình dẻo dai và to hơn, xương cốt cũng rắn rỏi hơn nhờ quá trình dùng chân hoả tôi luyện, vả lại trên kinh mạch và xương cốt đều có ánh vàng kim rực rỡ.

Vì tu vi tiến giới nên dung lượng đan hải lại càng to thêm.

“Lần tới đột phá, ít nhất cần một trăm bình Ngọc Linh Dịch”, Diệp Thành tự ước chừng số lượng chân khí cần có cho cảnh giới tiếp theo.

Hắn biết ngưng khí tầng thứ năm chính là một thử thách đầy gian khổ.

Bốn tầng ngưng khí trước hắn đột phá không quá khó, nhưng từ tầng thứ năm trở đi lại là sự thay đổi vô cùng lớn khiến mỗi một tầng cảnh giới đột phá đều khó khăn hơn gấp nhiều lần, đặc biệt là vùng đan hải mà hắn có càng như khó khăn chồng chất khó khăn.

“Cũng may chân hoả có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch, nếu không thì chỉ dựa vào việc hấp thu linh khí của đất trời, có trời mới biết được bao giờ hắn mới có thể đột phá”.

Nghĩ vậy, hắn lại nhảy bật dậy, vặn thân hình cứng ngắc của mình.

Haiz!

Đương lúc hắn xoay hông thì một vật bên trong túi đựng đồ di chuyển.

Diệp Thành mở túi đựng đồ ra nhìn, vật khẽ động đậy kia chính là tiểu hồ lô Tử Kim mà hắn mua được ở Vạn Bảo Các.

Từ khi có nó, nó chưa từng lay động.

Diệp Thành lấy làm lạ, hắn lấy bình hồ lô ra.

Bình hồ lô có sự thay đổi khác thường, những ánh sáng tím lấp lánh trên bề mặt nó như ẩn như hiện, các phù văn khắc trên đó cũng quay vòng theo.

“Lẽ nào vì ta đột phá cảnh giới nên khiến nó thức tỉnh?”, Diệp Thành thầm nhủ sau đó khẽ mở nắp bình ra.

Không chỉ có vậy, hắn dốc cả vài bình Ngọc Linh Dịch vào bên trong và nhận ra Ngọc Linh Dịch với Linh Khí Dịch Thể dung hợp lại với nhau, vả lại còn trông rất thuần tuý khiến đôi mắt Diệp Thành càng như có ngọn lửa rạo rực thiêu đốt.

Diệp Thành tiếp tục đổ hết những bình Ngọc Linh Dịch mình có bên trong túi đựng đồ vào bình hồ lô.

“Tuyệt quá”, Diệp Thành khẽ v**t v* bình hồ lô, hắn thầm nghĩ bỏ ra một nghìn ba trăm tệ mua cái bình này quả không phung phí.

Sau này chỉ cần lấy bình hồ lô Tử Kim ra, đặt ở nơi có linh khí dày đặc là nó sẽ tự động hút linh khí rồi chuyển hoá thành Linh Khí Dịch Thể.

Mặc dù bình hồ lô này chuyển hoá linh khí của đất trời có hơi chậm nhưng dù sao thì nó cũng không ngừng hấp thu, lâu dần nhất định tích tiểu thành đài, và quan trọng nhật chính là nó không làm mất thời gian của Diệp Thành.

“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn cất bình hồ lô Tử Kim đi rồi đi ra khỏi núi..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 36: Lên Linh Sơn



Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm khuya nhưng Diệp Thành vừa vào tới nơi liền phát hiện Hổ Oa vẫn còn chưa ngủ, đang khoanh chân trên chiếc đệm hương bồ hấp thu linh khí của đất trời.

Nhìn kỹ, hắn nhận ra tu vi của Hổ Oa đã ở tầng ngưng khí thứ nhất.

“Quả là cậu bé chăm chỉ”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.

Nghe vậy, Hổ Oa liền mở mắt, thấy Diệp Thành thì vội vàng đứng dậy: “Đại ca, huynh về rồi sao?”
“Đệ thấy thế nào?”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa, “Đệ thấy rất tốt, hi hi”, Hổ Oa tươi cười để lộ hàm răng trắng tinh, một người chất phác đôn hậu như Hổ Oa không biết cách che giấu cảm xúc nên những gì cậu ta thể hiện đều là tình cảm thật của mình.

“Đệ thấy toàn thân đều sung mãn sức mạnh, vả lại lượng ăn của đệ còn thay đổi hơn trước rất nhiều”.

“Sau này đệ sẽ mạnh hơn bây giờ nữa”, Diệp Thành cười động viên, sau đó hắn rút ra ba bình Ngọc Linh Dịch từ trong túi đựng đồ đưa cho Hổ Oa: “Cứ cách một canh giờ lại uống ba giọt, ba giọt là nhiều nhất, không được uống thêm nhé”.

“Đa tạ đại ca”, Hổ Oa rất hào hứng, còn không quên dùng vạt áo lau lau cái bình.

“Dùng xong thì tìm huynh để lấy thêm”.

“Vâng, thưa sư huynh”, Hổ Oa gật đầu sau đó lại ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thành: “Đại ca, đệ có thể tới linh sơn tu luyện giống huynh được không?”
Diệp Thành trầm ngâm.

Là đệ tử môn phái, hắn biết rõ sự hiểm ác bên trong môn phái thế nào, thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, thực lực mạnh sẽ bị đố kỵ, âm mưu quỷ kế càng khiến người ta khó mà đề phòng.

Hổ Oa là một đứa trẻ thật thà đôn hậu, hắn thật sự không muốn để Hổ Oa tiếp xúc với những điều xấu này từ sớm.

“Đệ chỉ muốn nhìn ngắm thế giới bên trên ấy thôi”, thấy Diệp Thành không nói gì, Hổ Oa lại cúi đầu.

Trông bộ dạng đó của Hổ Oa, mặc dù trong lòng Diệp Thành khúc mắc nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, hắn xoa đầu Hổ Oa, cười nói: “Đệ chuẩn bị đi, sáng mai ta đưa đệ lên núi”.

“Thật sao ạ?”, Hổ Oa lại lần nữa ngẩng đầu.

“Đi đi”.

“Vâng, vâng”, Hổ Oa nhanh nhẹn, chạy tuột vào phòng mình.

Haiz!
Hổ Oa vừa đi, Diệp Thành không khỏi thở dài, “không biết giúp đệ trở thành một tu sĩ rốt cục là đúng hay sai nữa”.

Cuối cùng, hắn đảo mắt nhìn vào căn phòng của Hổ Oa và chữa trị vết thương cho linh thú Tiểu Ưng.

Nhân lúc trời tối, hắn vào phòng Trương Phong Niên, đem một bình Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể ông ta giúp ông ta được bồi bổ.

Làm xong xuôi, Diệp Thành quay lại phòng mình, đặt bình hồ lô Tử Kim lên đầu giường rồi từ từ nuốt trọn linh khí, cuối cùng hắn mới nhắm mắt, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hắn đã đi ra khỏi phòng.

Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa đã dậy từ lâu, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.

“Lên trên kia nhớ tu luyện nghiêm túc, đừng gây chuyện, nhớ là về sớm nhé cháu”, Trương Phong Niên cầm cây gậy dặn đi dặn lại, chỉ sợ Hổ Oa lên kia bị bắt nạt.

Diệp Thành chậm rãi đi tới, cười nói: “Tiền bối yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho đệ ấy”.

Diệp Thành ăn chút gì đó rồi cùng Hổ Oa ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Lần đầu tiên lên núi linh Hằng Nhạc Tông, đôi mắt Hổ Oa không ngừng liếc khắp mọi nơi.

Núi cao sừng sững, cung điện dồi dào đại khí, linh thụ rực rỡ sắc màu, tất cả mọi thứ trong mắt cậu ta đều trở nên hết sức mới mẻ.

Trên núi linh Hằng Nhạc Tông hôm nay có nhiều người hấp thu linh khí.

Có lẽ cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài của các đệ tử không còn gì thú vị nên bọn họ mới quay về tu luyện, cũng có thể là một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn nên bọn họ cảm thấy áp lực, do vậy mới tập trung tu luyện.

Có điều sự xuất hiện của Diệp Thành vẫn khiến nhiều người chú ý.

Tên đệ tử thự tập này từ khi tới Hằng Nhạc Tông đã gây ra không ít chuyện khiến người ta kinh ngạc, đấu với Triệu Long trên Phong Vân Đài, công khai khiêu khích Địa Dương Phong, đánh Vệ Dương thảm bại, chịu phạt từ Giới Luật Đường…
“Sao hắn lại dẫn Hổ Oa lên đây? Dám to gan coi thường môn quy vậy sao?”
“Ngươi mù sao? Bên trong cơ thể tên thiếu niên Hổ Oa kia có chân khí kìa”.

“Có thể tu luyện rồi sao?”
“Quả là một chuyện bất ngờ”.

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn kéo tay Hổ Oa chậm rãi đi qua.

Chỉ có Hổ Oa khi nghe thấy những lời xì xào và trông thấy người khác chỉ trỏ thì nép sau lưng Diệp Thành, không dám có thêm bất cứ hành động nào thừa thãi.

“Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Đệ…đệ không sợ”.

Đi một vòng, Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới Cửu Thanh Các, định lấy một tấm bài thân phận cho Hổ Oa.

Bên trong đại điện vẫn là Thanh Y Chân Nhân với dáng vẻ chẳng ra sao đó.

Thấy Diệp Thành đi tới, Thanh Y Chân Nhân bật cười: “Tiểu tử, cậu nghĩ ta trí nhớ tồi thế sao?”
Thanh Y Chân Nhân còn nhớ hôm đó, khi Diệp Thành lần đầu tiên tới đây, thủ toạ của tam đại chủ phong cũng có mặt, nhưng vì Diệp Thành với tu vi thấp kém nên không ai nhận hắn.

Chỉ là việc sau đó xảy ra khiến ông ta ngạc nhiên.

Một tên đệ tử thực tập mà tam đại chủ phong không thu nhận lại có khả năng đáng kinh ngạc như vậy, điều đó không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

“Tiền bối chê cười rồi ạ”, Diệp Thành cười nói.

Nói rồi, hắn dẫn Hổ Oa tới phía trước: “Tiền bối, cậu nhóc này tên Hổ Oa, đến để nhận thẻ bài thân phận ạ”.

Ồ.

Nghe vậy, Thanh Y trưởng lão lập tức nhìn Hổ Oa.

Ông ta vừa nhìn vừa bóp bóp cánh tay và bờ vai nhỏ nhắn của Hổ Oa.

Ông ta đã nhìn nhầm một lần và không muốn nhìn nhầm lần thứ hai.

Diệp Thành gật đầu, dẫn Hổ Oa ra khỏi Cửu Thanh Các.

Đối diện với hắn là một người quen mặt, nói chính xác hơn là kẻ thù.

Người này thong dong tự tại, mặc bộ y phục màu trắng, khoé miệng lúc nào cũng mang theo vẻ cợt nhả, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong đánh lén Diệp Thành ở sau núi sao?
Ồ!
Thấy

tien-vo-truyen-ky-36-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 37: Ô Thiết Côn



Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành kéo Hổ Oa đi về phía Linh Khí Các, định chọn cho Hổ Oa một binh khí.

“Đại ca, đệ làm huynh mất mặt rồi”, đang đi, Hổ Oa đột nhiên cúi đầu nói.

Nghe vậy Diệp Thành chợt sững người nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới nguyên do.

Hổ Oa thật thà, có vẻ như vẫn đang để tâm tới việc vừa xảy ra.

Cùng độ tuổi nhưng Tề Vân lại mạnh hơn Hổ Oa rất nhiều.

Hắn đã nghe qua lai lịch của Tề Hạo từ lâu, Tề Hạo là một công tử thế gia tu luyện, từ nhỏ được đưa tới Hằng Nhạc Tông.

Còn thiếu niên tên Tề Vân kia đương nhiên cũng là người nhà họ Tề, cũng được đưa tới Hằng Nhạc Tông để tu hành.

Đại Sở không thiếu các gia tộc danh giá tu luyện, giống như Thượng Quan Gia của Đông Nhạc, Tư Đồ Gia của Tây Thục, Tề Gia của Nam Cương và Vương Gia của Bắc Xuyên, còn Tề Hạo và thiếu niên Tề Vân kia đều là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cương.

Các gia tộc tu luyện mặc dù không thâm hậu như tông môn nhưng cũng không hề đơn giản, con cháu trong gia tộc từ nhỏ đều được ngâm mình trong linh dược, chỉ cần điểm này thì không chỉ Hổ Oa mà ngay cả Diệp Thành hắn cũng không thể sánh kịp.

“Đệ vừa trở thành tu sĩ, con đường sau này còn dài”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa, cười khích lệ.

“Có phải đệ không nên lên núi không?”

“Đã tới rồi thì phải chấp nhận.

Trên đời này vẫn luôn tồn tại kẻ mạnh, kẻ yếu, nhưng ông trời rất công bằng, khi huynh mới tới đây, không phải cũng bị người khác coi thường đấy sao?”
“Ừm, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định không để huynh mất mặt”.

Nói rồi, cả hai cùng tới Linh Khí Các.

Vừa đi vào trong đã thấy trưởng lão Chu Đại Phúc của Linh Khí Các đang say giấc chợt bừng tỉnh.

“Vào đi, chỉ được lấy một thứ”, Chu Đại Phúc khoát tay.

“Đi thôi”, Diệp Thành đẩy Hổ Oa về phía trước: “lấy một món thuận với tay mình, sau này ta sẽ kiếm cho đệ binh khí tốt hơn”.

Sự xuất hiện của Diệp Thành có vẻ như khiến Chu Đại Phúc tỉnh táo hơn.

Ông ta ngồi dậy vươn vai, sau đó lại ngáp dài.

.

Truyện Võng Du
Thấy Chu Đại Phúc tỉnh dậy mà Hổ Oa còn chưa ra ngoài, Diệp Thành bèn tiến lên trước một bước, cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này của người có huyền thiết và huyền cương không ạ?”
Huyền thiết và Huyền cương chính là thứ quý giá để luyện binh khí, trước nay chỉ có thể mơ mà không thể có được.

Còn Diệp Thành hỏi tới hai thứ này mục đích rất rõ ràng, hắn muốn dùng Huyền thiết và Huyền cương để tôi luyện vào thanh kiếm Xích Tiêu của mình.

Huyền thiết rắn chắc, Huyền cương dẻo dai, hai thứ này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời.

Chí ít thì trong Luyện Khí Quyết có nói như vậy.

“Huyền thiết và Huyền cương rất quý giá, chỗ ta mặc dù có nhưng chỉ sợ ngươi không mua nổi thôi”, Chu Đại Phúc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, ông ta không nói gì mà chỉ giơ ra một ngón tay.

“Mười nghìn?”
“Mười nghìn? Ngươi nghĩ gì vậy? Là một trăm nghìn”.

Ực! Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực.

“Một trăm nghìn đã là rẻ lắm rồi, Vạn Bảo Các của Bàng Đại Hải bán còn đắt hơn”, Chu Đại Phúc liếc nhìn biểu cảm thú vị của Diệp Thành rồi nói tiếp: “Vả lại, một trăm nghìn linh thạch cũng chỉ đủ mua Huyền thiết và Huyền cương cỡ to bằng quả trứng thôi”.

Nghe vậy, Diệp Thành lại một lần nữa nuốt nước miếng.

Hắn biết sự quý giá của Huyền thiết và Huyền cương nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh giá thấp giá trị của chúng.

Một trăm nghìn linh thạch.

Đây là khái niệm gì, đệ tử ngoại môn cho dù sống cả đời trong tông môn cũng không thể nhận được nhiều như vậy, cho dù hắn có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể gom đủ một trăm nghìn linh thạch.

“Đương nhiên, có một nơi sẽ rất rẻ”, Chu Đại Phúc nói tiếp.

“Nơi nào ạ?”
“Chợ đen U Minh”.

Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ: “Suýt thì quên nơi này”.

Chợ đen U Minh nằm nằm ở con đường giao với ba tông môn Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, là nơi giao dịch buôn bán, và là một nơi rất tốt để bán vật ăn cắp được, cũng chính vì vậy mà nơi này không được thái bình cho lắm, xuất hiện nhiều kẻ gian trá, tội ác tày trời
Diệp Thành mặc dù chưa từng tới chợ đen U Minh nhưng hắn đương nhiên đã từng nghe tới những mặt xấu của nó.

Đương nhiên chợ đen U Huyền cũng không phải chỉ nổi tiếng về mặt này, nơi này mặc dù hỗn loạn nhưng những thứ đồ buôn bán ở đây lại không thiếu bảo vật dị thường, vả lại giá cả còn thấp hơn nhiều chợ chính thống, có không ít tu sĩ tới đây để tìm bảo bối.

“Huyền thiết và huyền cương ở chợ đen U Huyền sẽ rẻ hơn nơi này bao nhiêu”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi nhìn Chu Đại Phúc.

“Huyền thiết và huyền cương ở nơi đó lai lịch không rõ ràng, chủ nhân của nó đều là những kẻ ăn cắp cho nên có lẽ sẽ rẻ hơn bốn, năm mươi nghìn”.

“Bốn, năm mươi nghìn”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm.

Đối với hắn mà nói thì bốn, năm mươi nghìn linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu thật sự mua được huyền cương và huyền thiết ở chợ đen U Huyền thì hắn cũng không ngại tới đó một chuyến.

“Chợ đen U Huyền không phải là nơi đất lành, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ngươi nghĩ cho kỹ”, Chu Đại Phúc liếc nhìn Diệp Thành.

“Cũng chẳng còn cách nào khác ạ, ai bảo chỗ của người bán đắt quá”.

“Bốn, năm mươi nghìn thôi mà, tiết kiệm là mua được”, Chu Đại Phúc ho hắng, “huyền cương và huyền thiết chỗ ta cũng không phải tự nhiên mà có, là ta tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một chút”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, thầm nhủ Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải giống nhau, đều là những lão già xảo quyệt.

Nghe vậy, Diệp Thành có phần thất vọng.

“Đã vậy thì chúng con xin cáo từ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, dẫn Hổ Oa rời khỏi Linh Khí Các.

Cả hai lại tới Vạn Bảo Các nhưng cũng phải ôm nỗi thất vọng quay về.

Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới ngọn núi mà hắn vẫn thường tu luyện và chỉ dẫn cho Hổ Oa một vài điều.

“Hổ Oa, cần cù bù khả năng, đệ phải cố gắng nhé”.

“Vâng, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không làm huynh phải mất mặt”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 38: Cuộc Cá Cược Bên Ngoài Phong Vân Đài



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.

Sáng sớm, khi trời vừa sáng liền có tin tức giật gân truyền khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

“Nghe tin gì chưa? Diệp Thành muốn khiêu chiến với Tề Hạo”.

“Thật không vậy?”
“Tề Hạo hiện giờ đang ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ hai đấy”.

“Diệp Thành ăn no rửng mỡ sao?”
Thông tin vừa lan đi liền kéo theo làn sóng mới.

Đệ tử của tam đại chủ phong vừa mới chấm dứt chiến tranh sau cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài, Phong Vân Đài yên bình chưa lâu đã lại lần nữa trở thành nơi mưa gió bão bùng, điều quan trọng hơn cả chính là Diệp Thành đã gây nên làn sóng vô cùng mạnh mẽ khiến các đệ tử giỏi hóng chuyện chạy tới Phong Vân Đài từ trước.

“Coi thưng Nhân Dương Phong, trừng trị hắn cũng tốt thôi”, thủ toạ Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân toạ trên thạch đài cao, lên tiếng với giọng điệu tự tin về Tề Hạo.

“Tuân mệnh”, bên dưới, Tề Hạo phất vạt áo, phong độ ngời ngời, khoé miệng nở nụ cười tự tin tuyệt đối.

“Chúng con cũng đi cùng”, Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử đi theo.

Ở một nơi khác, phía dưới Phong Vân Đài, các đệ tử đến từ sớm để xem náo nhiệt đã âm thầm nhường đường cho Diệp Thành, kẻ đang vác theo thanh trọng kiếm Thiên Khuyết đi vào.

“Lần trước hắn đánh bại đệ tử của hai đỉnh khác, không biết lần này có đánh lại được Tề Hạo không?”
“Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?”
“Cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên căn bản là hai đẳng cấp khác biệt”.

Trong tiếng xôn xao bàn tán, Diệp Thành vừa bước lên chiến đài thì nghiêng đầu nhìn xuống dưới và trông thấy một bóng người xông ra kéo hắn lại.

Diệp Thành trông vậy thì hơi ngỡ ngàng, và người kéo hắn không ai khác chính là Hùng Nhị, tên này trông bộ dạng hết sức thê thảm.

Khuôn mặt vốn đã béo phệ núng nính thì lúc này còn sưng vêu lên, mặt mũi tím tái, trông bộ dạng cái ngữ này quay về đã bị tẩn cho một trận không nhẹ.

“Tiểu tử, ngươi nói thật cho đại ca đây biết, ngươi nắm chắc vài phần thắng?”, Hùng Nhị trợn trừng đôi mắt ti hí của mình và nhìn Diệp Thành.

“Mười phần”.

“Được đấy”, Hùng Nhị đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh khiến Diệp Thành không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Thu lại ánh mắt, Diệp Thành đi lên Phong Vân Đài.

“Nào, nào, nào, cược đi, cược càng nhiều thì thắng càng nhiều, không cược thì đừng có tiếc”.

Diệp Thành vừa lên chiến đài, bên dưới liền vang lên lời nói này.

Nếu nhìn kỹ thì người nói chính là Hùng Nhị.

Cái ngữ này không biết lấy từ đâu ra một cái bàn, trên mặt bàn còn treo hai tấm thẻ bài, trên một tấm viết tên Diệp Thành, tấm còn lại viết tên Tề Hạo.

Cá cược bên ngoài.

Diệp Thành đã nhìn thấu ý định của Hùng Nhị.

Ngày thường những người đánh nhau trên Phong Vân Đài đều sẽ cược gì đó khiến những đệ tử không hiểu tu đạo bên dưới Phong Vân Đài vì nhàn rỗi mà cũng lấy linh thạch ra cược.

Đây gọi là cá cược bên ngoài.

Người nào may thì có thể phát tài chỉ trong một đêm, còn nếu vận may kém thì cũng có thể táng gia bại sản.

“Nào, đến đây, đến đây, cược nhiều thắng nhiều, cược ít thắng ít”.

Đúng là biết ăn nói thật đấy.

Nghe thấy lời hô hào của Hùng Nhị, các đệ tử xung quanh lập tức xông lại như ong vỡ tổ.

“Ta đặt Tề Hạo”.

“Ta cũng đặt Tề Hạo”.

“Tề Hạo thắng”.

Phần đặt cược chẳng có gì ngoài tưởng tượng, tất cả đều cược Tề Hạo thắng khiến phần có tên Tề Hạo chất đầy linh thạch, còn phía Diệp Thành lại chẳng có lấy viên linh thạch nào.

“Ta kém vậy sao?”, trên Phong Vân Đài, Diệp Thành liếc xuống dưới mà không khỏi ngỡ ngàng.

Nhưng khoé miệng hắn lại mang theo nụ cười.

“Được rồi, bỏ tay xa ra nào, không trả lại đâu nhé”.

Tiếng hô hào của Hùng Nhị vang khắp Phong Vân Đài.

Tên này không những có đầu óc buôn bán mà trong lúc bận rộn trên bàn cược vẫn không quên nháy mắt với Diệp Thành đang đứng trên chiến đài.

“Có tiền rồi”, Diệp Thành như nhìn thấy đống linh thạch lấp lánh trước mặt.

Đang đau đầu vì kiếm tiền mua huyền cương và huyền thiết thì Hùng Nhị bày ra cách này, hắn nhất định phải lấy một ít.

Chẳng mấy chốc, trên bàn cược chất đầy linh thạch, còn cao hơn cả đầu người, ước chừng cũng phải đến hơn năm, sáu mươi nghìn.

Các đệ tử đặt cược cũng đã về vị trí của mình, người nào người nấy xoa xoa tay chỉ đợi lấy tiền về.

“Tề Hạo đến rồi”, rất nhanh sau đó, đệ tử tinh mắt trong đám người liền lên tiếng reo hò.

Các đệ tử bên dưới chiến đài lần lượt đưa mắt qua nhìn, Tề Hạo vận y phục trắng, tay cầm quạt trắng từ từ đi tới, phía sau còn có cả toán đệ tử của Nhân Dương Phong đi cùng, trông bộ dạng như đến để ứng cứu.

Dưới con mắt của hàng chục nghìn người, Tề Hạo nhếch miệng, phong độ ngời ngời đáp lên chiến đài.

“Woa, đẹp trai quá”, đột nhiên, tiếng các đệ tử nữ xung quanh vang lên.

Tề Hạo hình như rất thích cảm giác này, hắn khẽ xoay cây quạt xếp trong tay, bày ra bộ dạng nho nhã thanh tao.

“Tề sư huynh, xử hắn đi”, trận chiến còn chưa bắt đầu, các đệ tử của Nhân Dương Phong với sĩ khí ngút trời cổ vũ cho Tề Hạo.

“Sát niệm quá lớn, ngươi khó có thể thành chính quả”, Tô Tâm Nguyệt đứng trong đám người liếc nhìn Diệp Thành.

“Bên dưới có vụ cược ngoài, ngươi và ta không cược gì sao?”, Tề Hạo nhìn Diệp Thành cười nói, mặt nghếch lên cao cao tại thượng, hắn còn nghếch cao hơn nữa thì có lẽ hắn bay lên trời luôn được mất.

“Ta không có tiền, không cược”.

“Lẽ nào ngươi sợ rồi?”

tien-vo-truyen-ky-38-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 39: Trắng Đen Lẫn Lộn



“Không chịu nổi một chiêu”.

Một chiêu đạt được mục đích, Tề Hạo bật cười lạnh lùng, hắn càng trở nên phóng khoáng hơn, tiếp tục sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, trong lòng bàn tay chân khí lưu chuyển, ngưng tụ lại thành chưởng ấn hình sao năm cánh.

Vút!
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết.

Tề Hạo thấy vậy thì lập tức né người tránh qua thanh kiếm, chưởng ấn hình sao lập tức bạt về phía ngực Diệp Thành khiến Diệp Thành nhoài người về phía trước”.

“Ngươi đang coi thường khả năng chiến đấu thực tế của ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, khi chưởng ấn hình sao sắp va vào người hắn, hắn nhanh chóng lùi về sau.

“Chậm quá”, Tề Hạo di chuyển lên phía trước, tốc độ nhanh vô cùng.

“Chậm sao? Vậy thì nhanh hơn một chút”, Diệp Thành bật cười, khi hắn nhanh chóng lùi về sau thì thanh Thiên Khuyết đã vung về phía Tề Hạo, còn hắn cũng đạp chân xuống đất, cơ thể đang lùi về sau đột nhiên xông tới trước.

Một chưởng của Tề Hạo đánh bay thanh thanh Thiên Khuyết, có điều, ngay sau đó, Diệp Thành đã nhân cơ hội mà tấn công về phía trước.

Bôn lôi chưởng!
Sau âm thanh như sấm sét, Diệp Thành tung ra bôn lôi chưởng.

Tề Hạo cứng đơ người, đánh ra một đòn trong không gian.

Rầm!
Chưởng lực khủng khiếp của hai bên giao nhau trong không gian phát ra âm thanh như sấm rền.

Có vẻ lực đạo của Tề Hạo không đủ mạnh nên hắn đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi nửa bước.

“Đối kháng trực diện khiến Tề Hạo yếu thế”, bên dưới bàn tán xôn xao.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, cũng vì trước đó Tề Hạo đánh bay thanh Thiên Khuyết, còn chưa kịp vận chân khí, lực đạo không đủ nên mới thua nửa chiêu”.

“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng không hề đơn giản”.

“Đúng là đã đánh giá ngươi quá thấp rồi”, bị đánh lùi nửa bước, Tề Hạo cười gian giảo nhưng không hề vì thua chiêu này mà phẫn nộ, vì tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

“Đánh giá thấp ta, ngươi sẽ thua rất thảm”.

“Vậy thì phải xem ngươi có thể tiếp chiêu này hay không”, ánh mắt Tề Hạo lạnh lùng, hắn lập tức xoay chuyển bàn tay, trên đỉnh đầu hắn trong chốc lát mấy gió biến hoá khôn lường, từng đường kiếm khí hư ảo xuất hiện nhiều vô kể.

“Lăng Không Kiếm Vũ”, theo tiếng hô khẽ của Tề Hạo, bàn tay hắn vung mạnh, kiếm khí khắp trời như cơn mưa trút xuống, đẹp đẽ vô cùng.

Thấy vậy, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn rút thanh Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài lên, sau đó đẩy chân khí vào bên trong thanh kiếm.

Thanh Thiên Khuyết dày dặn được Diệp Thành giơ cao, chĩa thẳng lên trời, sau đó hắn điên cuồng xoay thanh kiếm.

Diệp Thành trở thành trung tâm, xung quanh hắn hình thành nên vòng xoáy chân khí, còn kiếm khí khắp trời kia đều bị vòng xoáy chân khí phá bỏ.

Lệnh Thiên Kiếm Vũ bị phá, Tề Hạo không hề tức giận, khoé miệng hắn ngược lại còn nở nụ cười tôi độc.

Thấy thế, Diệp Thành chợt run người, hắn cảm nhận được một luồng chính khí lạnh toát từ dưới đất đang lan tới mình với tốc độ nhanh chóng.

“Địa Long Thuật”, Tề Hạo đan hai tay vào nhau hô lên.

Giây phút sau đó, luồng khí hình thuồng luồng hư ảo xung phá mặt đất, hướng về phía Diệp Thành.

“Mật thuật huyền diệu quá”, trước có Lệnh Thiên Kiếm Vũ, sau có Địa Long Thuật khiến bên dưới chiến đài không khỏi kinh ngạc.

“Cho dù ngươi là rồng hay là gì đi nữa thì ta cũng phải giết ngươi”.

Trên chiến đài vang lên tiếng hét của Diệp Thành, hắn nắm tay thật chặt, máu trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn, chân khí cuồn cuộn hiện lên giữa những đầu ngón tay, sau đó hắn giáng một đòn thật mạnh vào luồng khí thuồng luồng hư ảo kia.

Một chưởng với lực đạo khủng khiếp khiến luồng khí kia tản đi, những người bên dưới chiến đài thảng thốt mãi không thôi.

“Diệp Thành có thực lực mạnh thế này sao?”
“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”.

“Tiểu tử, không ngờ ngươi còn có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy”, bên dưới, Hùng Nhị thấy đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành thì lên giọng tán thưởng.

Luồng khí kia tản đi, mặt Tề Hạo lạnh hơn vài phần, hắn lập tức xoay chuyển hình bàn tay.

“Ngươi cho rằng ta còn cho ngươi cơ hội sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa tới gần, Diệp Thành giống như một con sư tử, tung ra bôn lôi chưởng đánh bay ấn quyết mà Tề Hạo kết thành.

Ấn quyết bị phá bỏ, Tề Hạo mặt mày tối sầm cả lại, hắn lập tức lùi về sau.

Lúc này Diệp Thành đuổi tới, bỏ lại thanh Thiên Khuyết.

Vì không bị ảnh hưởng bởi thanh trọng kiếm, hắn di chuyển nhanh như một cơn gió, phía sau thậm chí còn có tàn ảnh.

“Tốc độ nhanh quá”, không chỉ những người bên dưới Phong Vân Đài mà đến cả Tề Hạo cũng không khỏi ngạc nhiên.

Bôn lôi chưởng! Diệp Thành đạp vỡ một tảng đá xanh trên chiến đài sau đó ra tay.

Chưởng này khiến hắn dùng mất sáu phần lực đạo.

Phía đối diện, Tề Hạo nheo mắt nhìn, vì trong lực đạo mà Diệp Thành tung ra, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh bá đạo khủng khiếp, chưởng này và chưởng trước đó rõ ràng không hề giống nhau.

“Hắn ta giấu thực lực”, Tề Hạo thoáng qua ánh nhìn lạnh như hàn băng, hắn dừng lại, tiến lên trước một bước, tung chưởng với chưởng ấn hình đầu hổ.

Rầm!
Lại là một đòn mới nhưng Tề Hạo lại bị đẩy ngược về sau.

“Sao có thể có sức mạnh như vậy?”, mặt Tề Hạo tối sầm cả lại.

Có điều hắn vừa dừng lại, chưa kịp cử động gì thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con sư tử đực lao tới, ra tay mang theo bôn lôi chưởng với khí thế bá đạo.

“Huyền quang thuẫn giáp”, Tề Hạo cắn vào đầu lưỡi, hắn nói ra một câu, và rồi phía trước hắn hoá thành thuẫn giáp màu máu.

Bịch!
Một chưởng của Diệp Thành trúng vào thuẫn giáp phát ra từng âm thanh bịch bịch.

“Phá cho ta”, sau tiếng hét lớn, Diệp Thành lao tới, vung mạnh cánh tay tung chưởng vào thuẫn giáp kia.

Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên, thuẫn giáp mà Tề Hạo ngưng tụ lập tức nứt lìa, đến cả hắn cũng bị bật ngược về sau.

“Tiểu tử này là loại quái thai gì vậy chứ?”, Tề Hạo lùi về sau liên tục, sắc mặt hắn rõ vẻ kinh ngạc.

“Chưa hết đâu”, Diệp Thành ở phía đối diện rõ ràng không định cho Tề Hạo cơ hội để thở, hắn bước tới trước mặt Tề Hạo.

“Phá thuẫn trảm”, Tề Hạo vừa định kết ấn thì lại một lần nữa bị Diệp Thành phá tan.

“Bị ta đánh ở cự li gần, ngươi tự cậu phúc cho chính mình đi”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành vang lên, các loại chiêu thức của Thú Tâm Nộ lập tức được triển khai.

Hắn giống như mãnh thú hạ sơn, ra tay dị thường quyết đoán, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp giữa chân tay, đầu gối, bả vai được hắn vận dụng linh hoạt, mỗi bộ phận trên cơ thể đều trở thành binh khí hung hãn.

“Lại…lại là cách đánh này”, phía dưới tất cả đều ngỡ ngàng.

Nhưng phàm là những người từng thấy Diệp Thành đánh với Triệu Long thì đều biết cách đánh dị thường của Diệp Thành, chiêu thức không phức tạp rắc rối mà dứt khoát nhanh nhẹn, bá đạo mạnh mẽ.

Nghĩ tới Triệu Long ngày hôm đó, chẳng phải cũng bị đánh tới mức không ngẩng được đầu lên sao?
“Đây chẳng phải là những thuật pháp chiến đấu cơ bản nhất sao? Sao lại được Diệp Thành sử dụng khác thường như vậy?”
“Tên Diệp Thành kia rõ ràng chỉ ở cảnh giới ngưng khí, tại sao lại có khả năng chiến đấu mạnh như vậy?”
“Hắn rõ ràng dùng yêu thuật”, Tô Tâm Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải sợ, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành tấn công Tề Hạo, cô ta càng hận hơn bao giờ hết, cứ thế nghiến răng mãi không thôi.

“Yêu thuật.

Đúng! Chính là yêu thuật”, lời của cô ta được các đệ tử của Nhân Dương Phong đồng loạt hưởng ứng.

tien-vo-truyen-ky-39-0.jpg

.
 
Back
Top Bottom