Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
tien-vo-truyen-ky.jpg

Tiên Võ Truyền Kỳ
Tác giả: Lục Giới
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Dị Giới, Huyền Huyễn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Truyện Tiên Võ Truyền Kỳ của tác giả Lục Giới kể về Diệp Thành chỉ là một ngoại môn đệ tử tầm thường của Chính Dương Tông, nhưng hắn làm người trung thực, lại tuân thủ rõ bổn phận của mình, chỉ dốc lòng tu luyện và làm vụ.

Ai ngờ chính vì bản tính của mình, một lòng gìn giữ linh dược cho môn phái, dù bị người môn phái đối địch hạ thủ vẫn không buông tay, trải qua nguy hiểm trùng trùng mới có thể bảo vệ linh dược về tông môn.

Thế nhưng lòng trung thành của hắn bị xem như rác rưởi, tông môn lập tức từ bỏ một kẻ vô dụng, bị phá hủy đan điền như hắn, không chút xót thương.

Hắn không nhà không cửa, không cha không mẹ, lang thang lưu lạc và cơ duyên gặp được phần chân hoả sót lại chốn nhân gian, từ đó, hắn bước vào con đường tu luyện tiên võ...

Nếu yêu thích truyện tiên hiệp, bạn có thể đọc thêm Thần Khống Thiên Hạ hoặc Vô Tận Đan Điền​
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 1: Đồ Đệ Bị Ruồng Bỏ



“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”.

Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên.

Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng.

Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng.

Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên.

Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương.

Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén.

Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn.

Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém.

Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình trong mắt những con người cao cao tại thượng này lại không đáng lấy một xu, bọn họ chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn càng sớm càng tốt, như thể hắn là loại rác rưởi bỏ đi vậy.

“Còn không đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu.

“Đan điền cũng đã bị phế rồi, ở đây có ý nghĩa gì nữa? Chính Dương Tông trước nay không bao giờ giữ loại ăn hại”.

“Nuôi ngươi ba ngày cũng đã là nhân từ lắm rồi”.

Từng giọng nói trong đại điện vang lên hết sức chói tai, đến tai Diệp Thành lại giống như từng mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn.

“Tông môn thế này thật sự khiến ta thất vọng”, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự căm phẫn vang lên.

Diệp Thành bỏ lại một câu rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Bên ngoài điện, núi non trùng điệp, cây đại thụ cao chọc trời, linh khí mù mịt, từng đám mây trôi lững lờ, hạc tiên bay rợp trời.

Khung cảnh bình yên nơi này quả chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

Nơi này chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên nằm ở phía nam Đại Sở.

Thế nhưng hiện giờ mọi thứ trong mắt Diệp Thành đều trở nên lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.

“Ta nói mà, vẫn bị đuổi ra khỏi tông môn thôi”, Diệp Thành vừa ra ngoài liền có đệ tử của môn phái chỉ trỏ, nói bằng giọng giễu cợt.

“Diệp Thành cũng thật đáng thương, trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, hay là chúng ta đi tiễn huynh ấy đi”.

“Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn ta là cái thá gì”.

“Hôm nay không giống như ngày hôm qua nữa đâu”.

Những tiếng than thở và tiếng cười mỉa mai vang lên khiến Diệp Thành cúi đầu.

Hắn định nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn ứ, giống như bị mắc phải xương cá vậy.

Lúc này Diệp Thành chẳng khác gì phạm nhân bị người đời ghét bỏ.

Đúng vậy, hắn không còn là Diệp Thành của trước kia nữa.

Diệp Thành của ngày hôm nay không còn là người tu luyện thành tiên nữa mà là một kẻ bỏ đi, đã bị phế đi vùng đan điền.

Sự tự hào, cao ngạo cũng chẳng còn tồn tại nữa.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của thế thái, hắn chỉ có thể lặng thinh chấp nhận.

Ha ha ha.

Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc.

Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.

“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này.

Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này.

Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.

Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.

“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.

“Tránh ra”.

“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.

“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua háng đệ mà đi.

Vui thì đệ còn có thể thưởng cho huynh vài viên linh thạch làm lộ phí”.

“Triệu Khang”, một giọng nói vang lên.

Lúc này trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh tới tận xương tuỷ.

“Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải…”, trong đám người xung quanh có đệ tử khẽ giọng lên tiếng muốn bảo vệ Diệp Thành nhưng ngặt nỗi lại yếu thế, lời nói không có trọng lượng.

“Muốn chết à?”, Triệu Khang quay đầu lại nạt, trợn trừng mắt nhìn đệ tử này, xung quanh im phăng phắc, như thể sợ thực lực của Triệu Khang, đến thở to cũng không ai dám.

Cơ Tuyết Băng thấy bộ dạng đó của Triệu Khang thì chỉ gật đầu lịch sự và vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, giống như mọi sự can thiệp trên đời này cũng không thể khiến đôi mắt cô có bất cứ thay đổi nào.

Cơ Tuyết Băng đến trước mặt Diệp Thành.

Trong lòng cô mặc dù vẫn thấy tiếc nuối và khẽ có những tiếc thở dài, thế nhưng trong đôi mắt Cơ Tuyết Băng lại chẳng thể hiện gì ngoài ánh nhìn băng giá, như thể đang muốn nói: “Chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi”.

“Lên đường bình an”, chỉ bốn từ mặc dù nhẹ như tiếng âm thanh của tự nhiên nhưng nó lại không thể che giấu nổi giọng nói lạnh như hàn băng của Cơ Tuyết Băng.

“Muội như vậy là sao? Thương hại sao?”, không hề nhìn sang Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành chỉ cúi người nhặt bao nải dưới đất, giọng nói vẫn ấm áp như xưa.

Câu nói này thật khiến người ta đau lòng.

Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy mối tình vừa qua tựa như một cơn gió.

“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành phủi lớp bụi trên bao nải rồi từ từ quay người, bước những bước nặng nề, bóng hình gầy ốm đi dưới ánh trăng, trông cô đơn tới tận cùng..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2: Ngọn Lửa Từ Trên Trời Giáng Xuống



Dưới màn đêm đen, một con ngựa gầy gò chậm rãi bước đi.

Âm thanh móng ngựa va chạm với mặt đất rất khẽ nhưng lại hết sức nhịp nhàng.

Cơ thể yếu ớt của Diệp Thành nằm trên lưng ngựa, hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào hư không.

Từ Chính Dương Tông đi xuống, hắn vẫn luôn nằm trên lưng ngựa, được con ngựa gầy đưa đi khắp nơi không biết điểm dừng, cũng không biết phải đi về phương nào và có thể đi về đâu.

Từ nhỏ Diệp Thành đã là cô nhi, được đưa lên Chính Dương Tông, hắn không nhà, không cha không mẹ, trong ký ức của Diệp Thành cũng chẳng tìm nổi bất cứ người thân nào.

Diệp Thành vẫn luôn coi Chính Dương Tông là nhà của mình.

Các sư huynh sư đệ chính là người thân của mình.

Thế nhưng hiện giờ Diệp Thành lại bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông, trở thành kẻ không nhà để về, cảm giác cô đơn trước nay chưa từng có khiến hắn bất giác co rúm người lại.

“Nơi nào là nhà đây?”, tiếng thở dài khẽ vang lên.

Màn đêm đen trở nên rõ hơn bao giờ hết.

Đôi mắt Diệp Thành hoang hoải, mọi mệt mỏi khiến hắn không thể gượng dậy nổi mà từ từ ngủ thiếp đi.

Thế nhưng đúng vào giây phút Diệp Thành mơ màng, trên bầu trời tối đen kia có một ngôi sao lấp lánh đang rơi xuống, trông vô cùng chói mắt.

Thấy vậy, Diệp Thành ngồi phắt dậy, hắn nhìn theo hướng ngôi sao đang rơi.

Ngôi sao kia có màu vàng, giống như hội tụ vô vàn ánh sáng của các vì sao, xuyên không vượt thời gian, trải qua hàng chục nghìn kiếp đời chiếu sáng khắp bầu trời.

“Đó…đó là gì”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn vào bầu trời đêm, hắn thậm chí có thể nhìn thấy cả những tia chớp nối nhau liên tiếp.

Đương lúc Diệp Thành còn đang hoang mang thì xuất hiện tiếng vang ầm trời.

Ngôi sao kia rơi xuống, mặt đất chấn động, con ngựa gầy sợ hãi, nó hí lên một hồi thật dài, còn Diệp Thành cũng theo đó mà ngã xuống lưng ngựa.

Ngôi sao rơi xuống, thiên cổ kỳ quan.

Diệp Thành ngỡ ngàng lồm cồm bò dậy, đứng trên mảnh đất khô cằn, hơi nóng cuồn cuộn bốc tới.

Chỉ là tới gần mới phát hiện đâu có ngôi sao nào rơi từ trên trời xuống đâu, mà đó là ngọn đuốc màu vàng to chừng nắm tay.

Đột nhiên, Diệp Thành lặng người, không thể ngờ tới chỉ một ngọn đuốc lại có thể gây ra động tĩnh mạnh như vậy.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng mất dần đi, ngọn đuốc kia giống như con đom đóm, cứ thế treo trơ trọi ở đó.

Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành lại không hề cảm nhận được sức nóng nào từ nó, những đốm lửa rời rạc, giống như một đứa trẻ chẳng nơi nương tựa.

“Mày cũng không có nhà sao?”, cũng rơi vào hoàn cảnh cô độc nên Diệp Thành không kiềm chế nổi, giơ tay ra khẽ sờ.

Ngọn đuốc kia như có linh tính, nó nhảy vào lòng bàn tay hắn, giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thế vui chơi trong lòng bàn tay Diệp Thành.

“Thú vị đấy”, Diệp Thành duỗi ngón tay chỉ điểm vào ngọn đuốc kia.

Ngọn đuốc lập tức hoá thành một đường ánh sáng vàng, nhập vào người Diệp Thành.

“Mày…”, Diệp Thành giật mình, không kịp phản ứng lại.

Ngọn đuốc đó trông có vẻ rất ham chơi, cứ thế lộn vòng trong cơ thể hắn, tới cuối cùng thì một làn khói len lỏi vào vùng đan điền đã bị phế đi trước đó.

Chẳng mấy chốc phần bụng dưới của Diệp Thành bắt đầu nóng lên khiến hắn hoang mang quan sát cơ thể.

Diệp Thành trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Vì có ngọn đuốc nên vùng đan điền vốn bị thương của Diệp Thành dần dần liền lại dưới tốc độ quan sát của mắt thường.

“Đây…”, Diệp Thành há miệng.

Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Ngọn đuốc kia cứ thế nhảy nhót trong vùng đan điền, giống như cảm nhận được sự chật hẹp ở vị trí đó nên cơ thể bằng lửa của nó nhanh chóng biến to hơn, phát ra những ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi biến thành biển lửa màu vàng kim thì vùng đan điền của Diệp Thành to lên.

Ồ!
Diệp Thành ôm lấy phần bụng dưới mà thốt lên ngỡ ngàng, ngã nhào ra đất.

Soạt soạt…
Vùng đan điền vừa hồi phục lại bắt đầu rách ra.

Nó bị ngọn đuốc kia làm cho phình to lên rồi nứt lìa, biến thành một mảng màu trắng mênh mang, bên trên sương trắng lượn lờ, bên dưới ánh vàng chói mắt.

Mãi tới lúc này, ngọn đuốc kia mới ngoan ngoãn dừng lại, lướt qua lướt lại ở đó, giống như đang khám phá ngôi nhà mới mà mình vừa tạo ra vậy.

Có điều nó như kẻ chẳng hay việc gì, còn trạng thái của Diệp Thành lại chẳng ra sao.

Hắn nằm trên mặt đất th* d*c, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cơn đau đớn dữ dội khiến phần trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt chỉ toàn vân máu, đến khuôn mặt cũng méo đi nhiều.

Không biết từ bao giờ, cơn đau dần tan biến, cảm giác nóng ran lại lần nữa xâm chiếm khắp cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo lại.

Lúc này, hắn nhìn lại vùng đan điền của mình sau khi đã có sự thay đổi một trời một vực.

Diệp Thành há miệng, cổ họng khô khan: “Đây…đây là Đan Hải sao?”
Tu sĩ có sáu tầng cảnh giới: Ngưng khí, Nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch.

Diệp Thành kinh ngạc như vậy là vì cái gọi là đan hải cao hơn một tầng so với đan điền.

Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải.

Cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng không thể ngờ nổi ngọn ngọn đuốc kia không những có thể khôi phục lại vùng đan điền của hắn mà còn có thể mở ra vùng đan hải.

Trong chốc lát, linh khí vốn dĩ ít ỏi của trời đất chợt thay đổi.

Linh khí cứ thế dần dần quy tụ về phía Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên vòng xoáy linh khí.

Thông qua các huyệt vị và lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành, thâm nhập vào cơ thể hắn.

Cơ thể Diệp Thành lúc này như cái thùng không đáy, cứ thế nuốt trọn luồng linh khí của đất trời.

Còn lúc này, ngọn đuốc kia lại bắt đầu nhảy nhót, thế nhưng chỉ cần là linh khí thâm nhập vào đan hải thì đều bị sức mạnh của Diệp Thành tôi luyện thành chân khí màu vàng kim thuần tuý.

Còn đan hải có hơi chút khô cằn vừa được mở ra lại lắc lư, chân khí giống như biển lớn màu vàng kim vậy.

Diệp Thành lặng lẽ nhìn đan hải, đôi mắt hắn mơ hồ, cơ thể lắc lư một lúc rồi ngã nhào ra đất.

Một đêm lặng thinh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, ánh sáng ấm áp len qua khung cửa sổ, chiếu hắt vào khuôn mặt Diệp Thành.

Diệp Thành châm rãi mở mắt, đón lấy ánh nắng ban mai.

“Đại ca, huynh tỉnh rồi”, một thiếu niên nhe răng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

Mà tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ngọn đuốc màu vàng kia.

Cứ nghĩ tới ngọn đuốc đó.

Ánh mắt Diệp Thành lại vô thức nhìn về phía ngọn đuốc màu vàng kim trong vùng đan điền vẫn đang lửng lơ nhảy nhót.

Nó bốc lên từng đốm lửa nhỏ, giống như đứa trẻ đang nhảy nhót tung tăng.

“Mày không phải là lửa thật phải không?”, suy nghĩ của Diệp Thành vừa xuất hiện thì ngọn đuốc kia đã được triệu hồi vào lòng bàn tay hắn.

Lúc này, nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên tăng lên, còn Diệp Thành lại không cảm nhận được sức nóng khủng khiếp xung quanh, ngược lại, hắn lại có cảm giác rất gần gũi thân thiết với ngọn đuốc đó.

“Sau này mày cứ đi theo tao”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười, khẽ khàng xoa xoa ngọn đuốc thật kia, trong lòng có một cảm giác hân hoan không nói nổi thành lời.

“Đại ca, huynh ra ngoài ăn cơm đi”.

“Ta ra rồi đây”, thu ngọn đuốc về, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3: Diệp Thành Dũng Mãnh



Đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh.

Đây chính là một khu vườn nhỏ, phần giữa vườn còn trồng cây linh quả.

Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.

Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn.

Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.

Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn.

Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.

“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy.

Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.

“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm mộn tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.

“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình.

Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.

Trương Phong Niên nói rất có lý.

Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.

Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.

Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy.

Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.

Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình.

Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.

“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.

“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.

Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân.

Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.

“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.

“Trương Đào, anh làm gì thế hả?”, Hổ Oa lập tức đứng dậy, nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng với ánh nhìn phẫn nộ, ở bên, khuôn mặt Trương Phong Niên lúc này tối sầm cả lại, đến con chim khổng lồ bên cạnh cũng kêu lên không ngớt, nó giang đôi cánh bảo vệ Hổ Oa đằng sau mình.

Diệp Thành liếc nhìn Trương Đào, nhận ra hắn chính là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vì trên bộ đồ hắn mặc có hai chữ Hằng Nhạc, vả lại hắn chỉ cần nhìn cũng đã nhận ra tu vi của tên này đã đạt tới tầng ngưng khí thứ hai.

Hừ! Trương Đào lạnh giọng, hắn nhìn sang Trương Phong Niên với vẻ mặt hung tợn: “Lão già, mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình”.

“Ta không có thứ mà cần”, Trương Phong Niên hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua trong chốc lát trở nên tái nhợt.

“Cho thể diện mà không cần”, Trương Đào đột nhiên đạp tung cái bàn, đằng đằng sát khí.

Quác, quác.

Ở một bên, con chim khổng lồ đã vung đôi cánh lao đến.

Mặc dù linh thú ở tầng thấp nhưng lại hết sức thông minh, nó có thể nhìn ra được biểu cảm của con người.

“Muốn chết”, Trương Đào lạnh mặt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện linh khí xoay vần, trong chốc lát ngưng tụ lại thành lưỡi đao sắc bén chém qua và để lại vết máu trên mình con chim.

Máu tươi b*n r* tung toé, con chim ngã dụi ra đất.

“Tiểu Ưng”, Hổ Oa chạy ngay tới.

Quác, quác…
Con chim cố gắng kêu lên thoi thóp.

Mặc dù bị thương nhưng nó vẫn dùng đôi cánh che lấy Hổ Oa, bảo vệ cậu ta núp dưới cơ thể mình.

“Loại nghiệt đồ”, Trương Phong Niên chỉ vào Trương Đào, lửa giận bừng bừng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

“Giao ra đây, nếu không đừng trách ta tàn…”, Trương Đào tiến lên một bước uy h**p, chỉ là chữ “độc” hắn còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thành ở bên đã xông tới với tốc độ nhanh chóng từ lúc nào.

Bốp!
Cái tát chói tai vang lên.

Trương Đào bị đánh đến mức hoa cả mắt, hắn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã phát hiện ra phần cánh tay của mình bị Diệp Thành kéo xuống, cơ thể trong chốc lát mất đi thăng bằng, ngay sau đó hắn không còn chạm với mặt đất nữa, cả cơ thể bị quăng bay đi.

Bịch!
Sau tiếng động lớn, Trương Đào trước đó còn hống hách ngang ngược đã bị Diệp Thành quăng xuống đất.

Phụt!
Trương Đào phun ra cả miệng máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.

“Hắn ta muốn lấy Thiên Linh Chú của ông”, Hổ Oa ở bên thở hổn hển, nắm tay thật chặt: “Mấy năm nay, những đồ mà ông góp nhặt được đều bị hắn ta cướp sạch, ngày nào cũng tới ức h**p hai ông cháu ”.

Thiên Linh Chú?
Diệp Thành không hề lạ với cái tên này.

Hằng Nhạc Tông có một loại linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi dán lên người thì trong thời gian ngắn có thể chặn lại linh khí của người đó.

Loại phù chú này đã nổi tiếng trong ba tông môn từ lâu.

Loại phù chú này mặc dù dị thường nhưng lại hết sức trân quý, chưa bao giờ bị truyền ra ngoài.

Diệp Thành không ngờ Trương Phong Niên lại có phù chú này.

“Cậu bạn, thư giới thiệu ta đã viết xong rồi, ngày mai cậu lên núi tu hành đi.

Khả năng thiên bẩm của cậu không tồi, không được để nó mai một”, đương lúc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì Trương Phong Niên đã nhét một bức thư và một bộ quyển tông vào tay Diệp Thành: “Còn quyển tông này chính là phần giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, nếu rảnh thì cậu xem xem”.

“Đa tạ tiền bối”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 4: Không Ai Cần



Đêm khuya, Diệp Thành nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, tìm một nơi yên tĩnh ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tĩnh lặng khám phá sự huyền diệu của chân hoả trong vùng đan hải.

Từ khi có được chân hoả này, Diệp Thành thu về được rất nhiều thứ.

Trước tiên là khôi phục được vùng đan điền, sau đó là mở ra vùng đan hải.

Chân khí được tôi luyện trở nên tinh tuý vô cùng.

Có thể nói căn cơ lúc này của Diệp Thành còn vững chắc hơn khi ở Chính Dương Tông.

“Thật là phi phàm”, Diệp Thành tự nhủ, sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng, trong lòng nhẹ nhõm như không.

Chẳng mấy chốc, luồng linh khí mỏng manh của đất trời quy tụ lại, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí, thông qua sự tác động của Diệp Thành, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn từ các huyệt vị.

Sau khi vào vùng đan hải, nó được chân hoả màu vàng kim tôi luyện.

Ở một phương diện khác, Diệp Thành lại chia chân hoả thành vô số đường, phần thâm nhập vào kinh mạch, phần bao lấy xương cốt, dùng chúng để tôi luyện gân cốt và kinh mạch.

Thời gian lâu dần, kinh mạch của hắn cũng trở nên dẻo dai còn xương gốt do có chân hoả tôi luyện nên cũng loại bỏ được khuyết điểm, trở nên trơn nhẵn có từng đường sáng vàng kim bao quanh.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi tảng đá.

Cơ thể sau khi được chân hoả tôi luyện khiến Diệp Thành cảm thấy khoan khoái, một cảm giác trước nay chưa từng có.

“Tuyệt quá”, Diệp Thành hô lên một tiếng rồi sải bước đi, luồng chân khí toát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay, giữa các ngón tay vẫn còn lớp điện lôi di chuyển.

Bôn lôi.

Sau tiếng thét, bàn tay Diệp Thành vỗ mạnh vào tảng đá.

Rầm!
Một chưởng cực mạnh mang theo tiếng sấm khiến tảng đá nứt lìa.

Chưởng pháp này chính là huyền thuật tấn công mà Diệp Thành có được sau những năm tháng tôi luyện, với tên gọi Bôn Lôi Chưởng, có sức mạnh của sấm sét, lại có tiếng vang của sấm sét, khí thế bá đạo.

Cũng chính vì vậy, khi triển khai thuật pháp này cần một cơ thể hết sức rắn rỏi, nếu không thì với sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng có lẽ sẽ khiến kinh mạch và gân cốt của bản thân bị thương nghiêm trọng.

Đây chính là điểm tai hại của huyền thuật bá đạo.

Có điều dù là vậy thì đối với Diệp Thành mà nói, cũng không hề hấn gì.

Có chân hoả trong người, cơ thể của hắn càng trở nên rắn rỏi hơn, sự dẻo dai của xương cốt và kinh mạch hoàn toàn có thể địch lại những đòn sát thương của Bôn Lôi Chưởng.

Phù!
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Thành mở quyển tông mà Trương Phong Niên đưa cho mình.

Hằng Nhạc Tông phân thành nội môn và ngoại môn.

Ngoại môn phân nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, tam phong, bát các.

Nhất điện: Chấp Pháp Điện, nếu trưởng lão phạm phải sai lầm sẽ giao cho Chấp Pháp Điện xử lý.

Nhất đường: Giới Luật Đường, nếu đệ tử phạm sai lầm sẽ giao cho Giới Luật Đường xử lý.

Lưỡng viên: Linh Thảo Viên và Linh Quả Viên.

Tam phong: Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong chính là ba đỉnh núi chính thuộc ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Bát các: Linh Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Đan Các, Vạn Bảo Các, Càn Khôn Các, Nhiệm Vụ Các, Tình Báo Các, Cửu Thanh Các.

Còn nội môn là nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, thất các, cửu phong.

Nếu đem ra so sánh thì nội môn ít hơn ngoại môn một Linh Đan Các và nhiều hơn lục đại chủ phong.

“Chẳng khác gì so với Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa xoa cằm, còn hắn từng là một đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, ngày thường ngoài việc tu luyện, Diệp Thành còn phải thu thập các tin tức tình báo đơn giản, cũng chính vì vậy mà lần cuối cùng xuống núi, mới bị đệ tử của Thanh Vân Tông phế đi vùng đan điền.

Là đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhanh nhạy Hằng Nhạc Tông giống với Chính Dương Tông, bề ngoài trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại dấy lên cơn sóng ngầm, những cuộc tranh đấu âm thầm giữa các hệ phái chưa bao giờ dứt.

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành bất giác cuộn quyển tông lại, vươn vai rồi mới quay về Tiểu Linh Viên ngủ một giấc.

Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.

Vừa mới sáng sớm, phía đông đã có gợn mây màu đỏ, Diệp Thành mở mắt, thở dài một hơi đẩy những khí tức đục ngầu ra ngoài.

Hắn trở mình, khuôn mặt hồng hào, tinh thần thậm chí còn rất sung mãn, đến khí tức cũng dồi dào lên không ít.

Diệp Thành ăn bữa sáng đơn giản rồi đi ra khỏi tiểu linh viên.

Cảnh tượng ập vào mắt hắn chính là một bậc thang bằng đá rất dài, kéo thẳng lên trên núi linh, mãi tới đoạn khuất sau tầng mây, Diệp Thành mới không thấy rõ điểm cuối cùng.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi lên.

Mỗi một bước đi, Diệp Thành đều có thể cảm nhận được luồng khí dồi dào trước mặt.

Tới bước cuối cùng, Diệp Thành dừng lại nhìn quang cảnh trước mặt, phía xa là cả rặng núi cao vút, cây cổ thụ mọc rợp trời, linh khí mịt mù, mây mù giăng lối, giữa các tầng mây chốc chốc lại có hạc tiên bay qua.

“Tìm thấy cảm giác ở Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hít lấy hít để linh khí phiêu bồng trong không khí.

Sau khi Trương Phong Niên nói cho hắn biết đường đi, hắn liền đi một mạch tới đây.

Sáng sớm chính là lúc linh khí thuần tuý nhất, Diệp Thành đi cả đoạn đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều đệ tử đang ngồi trên từng phiến đá chăm chỉ tu luyện.

Diệp Thành đi qua bọn họ, bọn họ cũng chỉ vội liếc mắt nhìn một cái.

Diệp Thành đi vài vòng, tới trước một lầu các với cái tên Cửu Thanh Các.

Bên trong Cửu Thanh Các có rất nhiều đệ tử đang đi ra đi vào, người nào cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt tò mò vì gặp người lạ.

Bọn họ quan sát hắn từ đầu tới chân, chỉ là khi cảm nhận được Diệp Thành mới chỉ dừng lại ở tầng ngưng khí đầu tiên thì tỏ vẻ coi thường.

“Chính là nơi này”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lầu các, sải bước vào trong, đưa ra thư giới thiệu của bản thân.

Trong đại đường, người nhận thư giới thiệu là Thanh Y trưởng lão, khi nghe thấy là thư của Trương Phong Niên gửi, vị trưởng lão này không quên nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân rồi mới mở thư ra xem.

Khi vị này quan sát Diệp Thành thì hắn cũng đang âm thầm quan sát vị đó.

“Người này trông cũng thật…vô thiên vô pháp”, đây chính là suy nghĩ trong đầu mà Diệp Thành không dám nói ra.

Cũng chẳng thể trách Diệp Thành bởi chủ yếu là vị trưởng lão này trông quá xấu.

Mắt, mũi, miệng đều méo xệch, vả lại không phải cùng méo sang một bên nên khiến Diệp Thành sửng sốt.

Nơi này ngoài Thanh Y trưởng lão ra thì còn có ba người khác đang ngồi, một người bụng phệ béo tròn, một người gầy như que củi, người thứ ba còn có thể tạm coi là bình thường.

Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Ba người này chính là chủ toạ trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.

Thanh Y trưởng lão nhìn xong thì đưa thư giới thiệu cho ba người còn lại xem rồi cười nói: “Ba vị huynh đệ, mọi người thương lượng xem ai đồng ý làm sư phụ của Diệp Thành, đây là thư giới thiệu của Trương Phong Niên, dù gì cũng nên giữ chút thể diện cho ông ấy”.

“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy”, cả ba người nhìn bức thư rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, Chung Lão Đạo bụng phệ nhìn Diệp Thành.

“Con mười sáu tuổi ạ”.

“Mười sáu tuổi” Chung Lão Đạo nhướng mày: “Mười sáu tuổi mà mới ở tầng ngưng khí thứ nhất, khả năng thiên bẩm của ngươi cũng thật là…”.

Nói rồi, Chung Lão Đạo ho hắng một tiếng rồi đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, nói: “Xem nào, Thiên Dương Phong của ta còn có việc, ta đi trước đây”.

Dứt lời, Chung Lão Đạo bụng phệ cứ thế lẩn mất khỏi đại đường, chỉ sợ Thanh Y trưởng lão lôi quay lại bắt nhận Diệp Thành làm đồ đệ.

“Mặc dù là thực tập nhưng cũng chưa biết chừng có ngày được làm đệ tử chính cũng nên”.

“Vậy được”, Thanh Y Trưởng Lão rút ra một tấm ngọc màu trắng, chân khí di chuyển ở đầu ngón tay sau đó ông ta khắc hai chữ Diệp Thành lên trên tấm ngọc rồi mới đưa cho Diệp Thành và cười nói: “Cậu bạn, đây chính là ngọc bài của cậu”.

Thanh Y Trưởng Lão còn lấy ra một cái bình bằng ngọc, mặc dù bình ngọc được bịt kín nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi được mùi thơm của thuốc, không cần nói Diệp Thành cũng biết bên trong bình có chứa thứ nước linh hỗ trợ quá trình tu luyện.

“Vì cậu là đệ tử thực tập nên không có công pháp của Hằng Nhạc, không có đạo bào của Hằng Nhạc, còn nước ngọc linh này cậu có thể lấy một bình”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy ngọc linh dịch, hắn không mấy để ý đến những thứ thế này.

“Được rồi, tới Linh Khí Các nhận lấy một món linh khí đi”, Thanh Y Trưởng Lão mỉm cười, nói rồi không quên vỗ vai Diệp Thành, giọng nói ôn hoà, không hề mang theo sự uy nghiêm của một kẻ mạnh: “Cậu thanh niên, cố gắng nỗ lực, sau ba tháng ta sẽ xem sự thể hiện của cậu thế nào”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 5: Kiếm Thiên Khuyết



Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành theo chỉ dẫn, đi một mạch tới Linh Khí Các.

Người canh giữ Linh Khí Các là một trưởng lão với cơ thể béo mập, vả lại đôi mắt nhỏ đến mức gần như phải dùng tay bạnh ra mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật.

Trưởng lão này người phây phây thịt, phanh áo để lộ cả b* ng*c trông giống như phật Di Lặc.

Người này chính là ủ toạ của Linh Khí Các, Chu Đại Phúc.

“Xin chào trưởng lão”, thấy Chu Đại Phúc đang nằm trên ghế nhàn nhã, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.

“Nhóc con, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ?”, liếc nhìn Diệp Thành một hồi, Chu Đại Phúc ngồi dậy, đôi mắt nhỏ xíu sáng lên, liếc Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Con là đệ tử thực tập mới đến ạ”, Diệp Thành đưa ngọc bài của mình ra: “Thanh Y Trưởng Lão bảo con tới chọn inh khí”.

Chu Đại Phúc nhận lấy ngọc bài, lật qua lật lại xem, sau đó đưa lại cho Diệp Thành rồi lại nằm nhoài người ra ghế, khoát tay, nói: “Tự vào chọn đi, đệ tử thực tập chỉ có thể chọn ở tầng một, đừng có lẻn lên tầng hai”.

Diệp Thành nhận lại ngọc bài đi vào nơi sâu nhất của Linh Khí Các.

Tầng một của Linh Khí Các vô cùng rộng lớn, diện tích cũng phải vài nghìn trượng, bên trong xếp đầy binh khí đủ kiểu loại, mỗi một loại binh khí đều bóng loáng, như những bông hoa tươi đang đua nhau khoe sắc.

“Quả nhiên là tầng thấp”, mới chỉ đảo mắt qua một lượt, Diệp Thành cảm thấy hơi thất vọng.

Là đệ tử thực tập cũng chỉ có thể lựa chọn inh khí ở tầng đầu tiên.

Nghĩ vậy, Diệp Thành tự chọn cho mình một cây quỷ đầu đại đao, hắn vung vung qua lại: “Nhẹ quá”.

Đặt cây đao xuống rồi lại lấy một cây linh kiếm lên, cây kiếm này mặc dù sắc bén nhưng Diệp Thành vẫn đặt nó về vị trí cũ.

Lựa đi lựa lại, Diệp Thành giống như đang đi chợ mua bó rau vậy.

Binh khí nơi này mặc dù rất nhiều nhưng đi mãi vẫn không tìm được binh khí mà mình ưng ý.

Nếu như trước đây, những binh khí này Diệp Thành sẽ không bao giờ nhìn đến, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm binh khí của riêng mình trong đống hỗn độn thấp kém này.

Lại đi thêm một vòng nữa, Diệp Thành vẫn không có được thu hoạch, thế nhưng đúng lúc này, chân hoả trong vùng đan hải của hắn di chuyển, vả lại còn phân ra một nhánh lửa mảnh như sợi tóc bay ra ngoài.

Diệp Thành sững người, hoang mang đi theo, mãi tới khi đi tới trước một tảng đá, trên tảng đá còn đặt một thanh kiếm, cũng vì lâu rồi không di chuyển nên bên trên bám đầy bụi, còn nhánh chân hoả kia cứ thế bay lượn xung quanh bề mặt thanh kiếm.

Diệp Thành lấy làm lạ, hắn cầm chuôi kiếm.

Một inh khí có thể khiến chân hoả ngắm trúng thì Diệp Thành cũng muốn tìm hiểu kỹ hơn.

Thế nhưng hình như Diệp Thành đã đánh giá quá thấp trọng lượng của thanh kiếm này.

Diệp Thành khẽ vận khí, thanh kiếm không hề di chuyển.

“Ít cũng phải một trăm cân”, Diệp Thành phỏng đoán, cũng chẳng trách mà nó nằm biệt lập ở đây.

Trọng lượng tới cả trăm cân như vậy không phải để chơi được.

Những để tử bình thường không thể cầm nổi nó lên, cho dù là cầm được nó lên cũng phải vận đủ chân khí.

Nếu như lấy nó để đấu với người khác, không bị người ta diệt thì cũng khiến bản thân mình mệt đến chết.

Có điều cũng vì vậy nên hắn mới có hứng thú với thanh kiếm này.

Chỉ cần vận khí thêm một chút Diệp Thành đã có thể cầm được nói lên và thổi bay lớp bụi trên bề mặt thanh kiếm.

Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của thời gian, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ cổ: Thiên Khuyết.

“Thiên Khuyết”, Diệp Thành thầm nhủ rồi quan sát kỹ thanh kiếm.

Thanh Kiếm này chưa từng được mở ra, trông nó to hơn thanh kiếm thường rất nhiều, không rõ chất liệu của nó là gì, chỉ biết nó dày vô cùng, trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, vả lại cũng rất lâu đời rồi.

“Quả là một thanh kiếm kỳ lạ”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm.

Một thanh kiếm còn chưa được dùng đến mà lại nặng thế này, nếu như mang đi chém người thì có lẽ không ổn, có điều nếu mang đi đập người thì lại là một lựa chọn không tồi.

“Chọn mày”, Diệp Thành khiêng thanh kiếm trên vai đi ra ngoài.

Ấy?
Ở phía xa vang lên giọng nói của Chu Đại Phúc: “Tiểu tử, người như ngươi không chọn lấy binh khí khác mà chọn thanh kiếm này làm gì?”
Keng!
Diệp Thành đi tới.

“Keng” một tiếng, hắn hạ thanh kiếm xuống đất.

Thanh kiếm quá nặng nên phần nửa thanh kiếm đã c*m v** mặt đất.

“Trưởng lão, thanh kiếm này có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành chỉ vào thanh Thiên Khuyết mà hỏi: “Nó không hề nặng như những thanh kiếm khác”.

“Thanh kiếm này ấy à”, Chu Đại Phúc vuốt vuốt bộ râu, ậm ừ một hồi rồi mới nói: “Khi ta tiếp quản Linh Khí Các thì nó đã ở đây rồi, chí ít cũng phải một trăm năm, còn lai lịch của nó thế nào thì ta không rõ”.

“Vậy sao ạ”.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên đổi binh khí khác, thanh kiếm này rất nặng, chọn thanh nào nhẹ hơn đi”.

“Không cần đâu ạ, con chọn nó”, Diệp Thành mỉm cười, khẽ xoa thanh kiếm, càng nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt.

“Một tên ngoan cố, khiêng nó đi đi”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi mới đem thanh Thiên Khuyết ra khỏi Linh Khí Các.

Vừa ra khỏi cửa hắn đã nhận về những ánh mắt dị nghị của các đệ tử khác.

Bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang thanh Thiên Khuyết và cứ thế chỉ trỏ.

Cô ta chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
“Không ngờ mới đó mà đã gặp lại rồi”, Diệp Thành lẩm nhẩm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo ánh nhìn phức tạp và lạnh nhạt: “Sẽ có ngày ta sát phạt quay về”.

Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Tuyết Băng đứng trên phi kiếm bất giác nhìn xuống dưới, lúc này, Diệp Thành đã mất hút trong đám người từ lâu.

“Cảm giác thật quen thuộc”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.

“Sao vậy sư muội?”
“Không sao”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 6: Mật Thuật Phấn Thiên



Diệp Thành đã tìm thấy một ngọn núi nhỏ, nơi này cây cối rậm rạp, thế nhưng so với với tam đại chủ phong thì ngọn núi này cũng không phải ngọn núi nhỏ như bình thường.

Phù!
Thở ra một hơi, Diệp Thành rút thanh Thiên Khuyết dắt trước người mình, sau đó rạch vào ngón tay để một giọt máu chảy vào kiếm, mục đích khiến binh khí nhận chủ.

Chẳng mấy chốc, máu tươi thấm vào thanh Thiên Khuyết, thanh Thiên Khuyết lập tức rung lên, một đường sáng xanh loé sáng, tiếp sau đó là một luồng thông tin khổng lồ cứ thế thâm nhập vào não bộ hắn.

Ôi…!
Cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến phần não bộ khiến Diệp Thành vội ôm trán, rít lên đau đớn.

Có điều, cơn đau đến nhanh và đi cũng rất nhanh.

Không lâu sau, Diệp Thành vỗ vỗ đầu khiến từng đường gân xanh nổi trên trán dần lặn đi.

Đôi mắt nhìn có phần mơ hồ cũng theo đó mà rõ ràng hơn, ngược lại trên mặt hắn lại xuất hiện nét vui mừng không thể che giấu.

“Man Hoang Luyện Thể”, Diệp Thành thở gấp.

Hắn vui mừng như vậy cũng là vì một phần mật thuật chứa đựng bên trong thanh Thiên Khuyết.

Vì giọt máu của hắn nhận chủ nên mới tiếp xúc với phong ấn trên thanh Thiên Khuyết, mở ra mật thuật với cái tên Man Hoang Luyện Thể.

“Đúng là chọn được bảo vật rồi”, cố gắng kiềm chế mọi hào hứng tò mò, Diệp Thành hoang mang quỳ gối dưới nền đất, tĩnh lặng lĩnh hội sự kỳ diệu của mật thuật kia.

Thông qua việc lĩnh hội, Diệp Thành phát hiện ra Man Hoang Luyện Thể chính là một bộ mật thuật dùng để tôi luyện cơ thể.

“Luyện cốt tạo tuỷ, rèn gân thông mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn dũa da thịt”.

Diệp Thành nói tới đâu thì tim hắn đập liên hồi tới đó, thế nhưng mười sáu chữ này lại chính là lời giải thích tường tận nhất về Man Hoang Luyện Thể.

Không sai, đây chính là Man Hoang Luyện Thể, cái mà nó tôi luyện chính là từng phần da thịt, từng đoạn xương tuỷ, từng phần cơ mạch, chính là mật pháp rèn luyện thân thể tối ưu nhất.

Mọi đau đớn mà mật thuật mang lại khi tu luyện không hề nhẹ nhàng hơn tùng xẻo, cực hình.

“Không biết mật pháp này do tên điên nào tạo ra”, Diệp Thành mở to mắt ngạc nhiên.

Đây tuyệt đối là thuật pháp bá đạo tối cao.

Thế nhưng sau đó, trong mắt hắn lại loé lên ánh sáng nóng bỏng.

Mặc dù Man Hoang Luyện Thể cần người tu luyện chịu đựng những đau đớn mà người thường không thể chịu đựng được, thế nhưng sau khi tu luyện thì lợi ích mang lại vô cùng to lớn.

Khi luyện thành, người tu luyện sẽ có một cơ thể kim cang bất bại, nói có thể dời non lấp bể cũng chẳng quá.

Vả lại mật thuật này không phải ai cũng có thể luyện ra được, còn người tu luyện cần phải có “lửa” trong người.

Diệp Thành ý thức được điều này.

Man Hoang Luyện Thể rõ ràng được tạo ra để hắn thử sức, còn việc có được Man Hoang Luyện Thể chính là số mệnh mang tới cho hắn.

Trong cơ thể hắn có ngọn lửa rạo rực và đó chính là món quà mà trời ban cho hắn.

“Trời xanh đã cho tao có được mày, vậy thì tao sẽ không để mày tồn tại vô ích”, Diệp Thành thầm nghĩ và quyết định tu luyện mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt.

Sau một khắc điều tiết khí tức và lĩnh hội, hắn bắt đầu xoay chuyển môn pháp Man Hoang Luyện Thể.

Rắc! Mật pháp luyện thể vừa được xoay chuyển, cơ thể Diệp Thành phát ra âm thanh xương cốt va chạm với nhau, tiên hoả đan hải như thiêu đốt toàn thân.

Cơn đau đớn đột nhiên ập đến khiến hắn bất giác rít lên.

Âm thanh như vậy cứ vang lên không ngớt, Diệp Thành trong cơn đau đớn vẫn chưa nhận ra bảy trăm hai mươi huyệt vị của mình được xung phá liên tiếp.

Các huyệt vị được khai thông, tiếp sau đó là kỳ kinh bát mạch được đả thông nhờ quá trình luyện cốt.

Hự…
Diệp Thành rít lên qua kẽ răng, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một đoạn gân cốt, mỗi một phần da thịt dường như sắp rách ra đến nơi, cơn đau đớn khiến hắn ngất lịm đi.

Từng phần gân cốt bắt đầu dãn ra rồi dần dần co vào, cứ thế lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn.

Trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt đen láy kia đã hằn lên từng đường máu đỏ, cả cơ thể hắn như có cả hàng chục nghìn mũi kim đâm vào.

Sau ba tiếng đồng hồ hắn như mất hết toàn bộ sức lực, nằm vật ra đất.

Lần đầu luyện thể, suýt thì mất mạng, thế nhưng hắn cố gắng lắm mới có thể xoay chuyển được một tiểu chu thiên.

“Suýt thì mất mạng”, Diệp Thành th* d*c, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Thế nhưng dù là vậy thì trong mắt hắn vẫn mang theo sự hưng phấn và vui mừng.

Hắn hiểu rằng việc luyện thể không phải chuyện ngày một ngày hai mà là cả quá trình lâu dài, cần trải qua đau đớn để sống sót, đây là một con đường đầy gian khổ.

Cố gắng ngồi xuống lần nữa, Diệp Thành bắt đầu quan sát bên trong cơ thể.

Quả nhiên, việc luyện thể của hắn không hẳn không thu được thành quả.

Gân cốt cứng rắn dẻo dai hơn thấy rõ.

Trên từng đoạn xương còn có những luồng ánh sáng quấn quanh.

Lại nhìn sang cơ thể bên ngoài, phần da thịt bám đầy tạp chất màu đen, đó chính là vật bài tiết sau khi cơ thể trải qua quá trình rèn luyện và còn bốc mùi hôi khó chịu.

Cơn gió nhẹ thổi qua kẽ cửa cũng khiến cho Diệp Thành cảm thấy khoan khoái.

Sau đó, linh khí mỏng manh của đất trời bắt đầu quy tụ lại, các huyệt vị, lỗ chân lông trên toàn cơ thể bắt đầu giãn ra, hấp thu linh khí của đất trời, giúp hắn dưỡng gân dưỡng cốt, gội rửa những bụi bặm trên cơ thể.

Một ngày trước hắn mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, không nhà để về.

Cũng vì cơ duyên may mắn nên có được tiên hoả, lại cũng vì cơ duyên nên được đưa tới Hằng Nhạc Tông, trở thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Là tạo hoá trêu người sao?”, Diệp Thành khẽ thở dài nhưng lại không thể che giấu vẻ châm biếm hiện lên trong đôi mắt.

Hắn dừng mạch suy nghĩ, bắt đầu tính toán quá trình tu luyện tiếp theo.

Dung lượng lớn của vùng đan hải cho hắn quá nhiều lợi ích, thế nhưng cũng mang lại cho hắn rất nhiều mặt hại, đó chính là việc thăng cấp vượt tầng cảnh giới khó khăn.

Mặc dù đệ tử thực tập mỗi tháng đều có thể nhận một bình Ngọc Linh Dịch từ tông môn nhưng đối với cái dạ dày to đùng này của hắn mà nói thì một bình Ngọc Linh Dịch vẫn không đủ dính răng.

Nếu như vậy thì hắn phải nỗ lực nhiều hơn nữa, càng không thể tu luyện theo cách thông thường.

Diệp Thành nghĩ tới nhiệm vụ trong tông môn, phàm là nhiệm vụ tông môn đưa ra thì đều có có thưởng hậu hĩnh khiến đệ tử có động lực chăm chỉ tu luyện.

Khi còn ở Chính Dương Tông, hắn cũng thường xuyên nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông có lẽ cũng gần giống với Chính Dương Tông.

Nghĩ vậy, Diệp Thành từ từ nhắm mắt và dần chìm vào cơn mơ..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 7: Gây Sự



Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành đi xuống sườn núi, chạy một mạch từng bước nhỏ tới Nhiệm Vụ Các.

Sự xuất hiện của hắn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, một mặt vì khuôn mặt lạ lẫm của hắn, mặt khác vì tu vi ngưng khí tầng thứ nhất và thanh kiếm Thiên Khuyết rất nặng hắn mang trên lưng.

“Ngưng khí tầng thứ nhất, khả năng thiên bẩm chẳng ra làm sao”, Diệp Thành vừa đi vào là đã có đệ tử của Hằng Nhạc Tông liếc nhìn với ánh mắt coi thường.

“Lại còn chọn linh khí Thiên Khuyết, đúng là ăn no rửng mỡ”.

“Ta nghi ngờ đầu óc của hắn có vấn đề”.

Diệp Thành không hề quan tâm tới những lời dị nghị của những người khác, đôi mắt hắn chỉ chăm chú nhìn tấm bia đá dựng đứng bên trong Nhiệm Vụ Các, bên trên treo đầy những tấm ngọc bài nhỏ, mỗi tấm ngọc bài thể hiện một nhiện vụ với độ khó từ thấp tới cao.

Thân có đan hải, cơ thể dẻo dai lại có chân hoả hộ thể, ta có đủ thực lực có thể đối mặt với yêu thú ngưng khí dưới tầng thứ năm trở xuống.

Vừa nhìn mỗi một nhiệm vụ trên bia đá, Diệp Thành tự đánh giá thực lực của mình.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên tấm ngọc bài cuối cùng, đó chính là một nhiệm vụ tương đối dễ, nằm trong phạm vi thực lực của hắn: “Huyết Lang”.

Huyết lang, Diệp Thành từng gặp khi thu phục yêu thú, đây là loài sói vô cùng hung tàn, thực lực tương đương với tu sĩ ngưng khí tầng thứ ba, nó có cơ thể rắn chắc, những tu sĩ ngưng khí thông thường không thể phá được phòng ngự của nó, và tu sĩ bình thường chẳng ai muốn đụng tới nó làm gì.

“Chọn mày”, Diệp Thành định giơ tay lấy tấm ngọc bài thì bị một bàn tay với nước da trắng nhanh hơn một bước giật mất tấm ngọc bài xuống.

“Nhiệm vụ huyết lang Triệu Long ta chọn rồi”, bên tai Diệp Thành vang lên tiếng cười khúc khích và giọng nói mang theo vẻ giễu cợt, khích bác.

Diệp Thành vô thức quay đầu sang bên, nhìn thấy một đệ tử mặc đồ tím, khuôn mặt sáng sủa, phong độ ngời ngời, tóc đen dày và suôn như dòng nước chảy, thế nhưng miệng lại mang theo nụ cười ngạo nghễ khiến hắn nghe mà ghét vô cùng.

“Sao nào? Không phục hả?”, đệ tử với cái tên Triệu Long hất cằm cao ngạo lên tiếng, đến nhìn Diệp Thành hắn cũng chỉ liếc xéo chứ không nhìn thẳng.

“Sư huynh cứ lấy đi”, Diệp Thành không buồn tranh luận với hắn, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía ngọc bài và tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ khác, cuối cùng hắn cũng ưng nhiệm vụ cùng cấp với nhiệm vụ giết huyết lang, đây cũng là nhiệm vụ giết yêu thú.

Chỉ là hắn vừa định giơ tay thì tên Triệu Long kia lại nhanh hơn hắn một bước, giật luôn ngọc bài xuống.

“Nhiệm vụ này ta cũng nhận”, tiếng cười nhạo của Triệu Long lại vang lên lần nữa, hắn không quên dành cho Diệp Thành ánh mắt khiêu khích.

Diệp Thành liếc Triệu Long nhưng vẫn nhẫn nhịn, ánh mắt lại lần nữa nhìn sang tấm ngọc bài.

Hắn tìm kiếm nhiệm vụ khác nhưng vẫn giống như hai lần trước, hắn vừa định giơ tay với ngọc bài thì một bài tay khác đã giật trước hắn.

“Nhiệm vụ này cũng là của ta”, người ra tay không ai khác chính là Triệu Long, hắt hất cằm dương dương tự đắc.

Diệp Thành cau mày, hắn cuối cùng cũng nhận ra tên Triệu Long này không phải tới đây để nhận nhiệm vụ mà đến để gây sự, nếu không thì bao nhiêu đệ tử nhận nhiệm vụ như vậy, tại sao lại cứ tranh giành nhiệm vụ với Diệp Thành.

“Huynh đệ này, ta và huynh không liên quan gì đến nhau, tại sao lại làm khó ta?”, Diệp Thành nhìn Triệu Long bằng ánh mắt khó hiểu.

Diệp Thành nghĩ rằng hắn lần đầu đến Hằng Nhạc Tông nên mọi việc hành sự đều phải thật cẩn trọng, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự, thế nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn sợ bất cứ việc gì.

Tên Triệu Long trước mặt rõ ràng là nhằm vào hắn, đã vậy thì với tính cách của Diệp Thành, hắn đương nhiên sẽ không chịu cảnh người khác bắt nạt được.

“Chẳng liên quan gì, hừ…”, Triệu Long hắng giọng: “Ngươi đánh tiểu đệ của ta, dám nói không liên quan? Cái gan ngươi cũng không vừa nhỉ.

Tiểu đệ của Triệu Long ta mà ngươi cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống”.

Hắn dứt lời, Diệp Thành mới hiểu ra mọi chuyện.

Diệp Thành đã đoán được đại khái tiểu đệ của Triệu Long là ai.

Ngoài tên Trương Đào mà hôm qua hắn đánh cho tơi bời ra thì hắn thật sự không nghĩ ra người nào khác.

Và hôm nay, Triệu Long đến giúp Trương Đào trút giận.

Không hổ là đại ca của Trương Đào, tu vi của Triệu Long mạnh hơn Trương Đào rất nhiều, thế nhưng so với Trương Đào thì cũng hống hách khoa trương hơn nhiều.

Trong chốc lát, một cánh tay của Triệu Long đã đặt lên bả vai Diệp Thành, ngay sau đó, luồng chân khí thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành, cứ thế khuấy đảo khắp cơ thể hắn.

Diệp Thành cau mày nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Chân khí vùng đan hải toát ra, đấu chọi lại với chân khí mà Triệu Long đẩy vào.

Chân khí do Diệp Thành đẩy ra mặc dù khiến Triệu Long có phần ngỡ ngàng nhưng hắn vẫn bật cười giảo hoạt: “Tiểu tử, ta coi thường ngươi rồi”.

Ra khỏi Nhiệm Vụ Các, Diệp Thành cứ thế đi thẳng xuống núi, khi đi qua tiểu linh viên, Diệp Thành rẽ vào thăm hai người phía Trương Phong Niên.

“Chỉ có hai người mới khiến con cảm thấy ấm áp, cho con thấy được bên cạnh con còn có người con cần bảo vệ”, Diệp Thành nở nụ cười, đi xuống núi linh, hắn chợt cảm thấy mong đợi về một khởi đầu mới tươi đẹp hơn.

Hắn phải nỗ lực hơn nữa để bảo vệ người mà hắn cần bảo vệ.

Mười mấy dặm bên ngoài Hằng Nhạc Tông có một cánh rừng rậm toàn yêu thú, còn nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông chính là g**t ch*t yêu thú và canh chừng nơi này.

Diệp Thành định hướng trước khi đi sau đó thắt chặt thanh Thiên Khuyết vào người, cứ thế đi về phía cánh rừng đầy yêu thú kia.

Sau một giờ đồng hồ, khi đứng trước cánh rừng già, Diệp Thành mới thở phào và dừng chân.

Khu rừng rất rộng, cây cối um tùm cao vút lên tận mây xanh.

Chỉ đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và sự tàn khốc của nơi này.

“Phải làm việc thôi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước vào khu rừng..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 8: Bứt Phá Chốn Đường Cùng



Hừm!
Diệp Thành vừa đi vào khu rừng liền nghe thấy tiếng gầm gừ của các loài yêu thú.

Hắn tập trung cao độ, thận trọng đi vào sâu bên trogn.

Hiện giờ không giống như xưa, trong cánh rừng tứ phía hiểm nguy rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu như là trước đây thì hắn cũng không dám có bất cứ sơ suất nào.

Sau nửa giờ đồng hồ, Diệp Thành mới dừng lại trước một mỏm đá.

Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, Diệp Thành phóng tầm mắt ra xung quanh và bị thu hút bởi linh thảo phát sáng ở đây.

Từng cây linh thảo phát ra ánh sáng tím, có linh khí bao quanh, được gọi với cái tên Tử Sâm Thảo, Diệp Thành hiểu rõ về loài cây này.

Sau khi dùng, nó có tác dụng ổn định tinh thần, gạt bỏ những ý nghĩ đen tối.

“Vận may quả không tồi”, Diệp Thành tự nhủ nhưng không di chuyển luôn.

Theo như hiểu biết của hắn thì chỉ cần nơi có linh thảo mọc thì nơi đó ắt có yêu thú.

Quả nhiên, khi Diệp Thành còn đang quan sát xung quanh thì bên trong rừng núi rậm rạp kia vang lên từng âm thanh sột soạt, tiếp sau đó còn có mùi máu tanh bay trong gió, đến cả mặt đất cũng có sự rung chuyển.

Đột nhiên, hai mắt Diệp Thành nheo lại.

Chẳng mấy chốc, cây cối um tùm bắt đầu ngả rạp sang hai bên, một con vật to khổng lồ bổ nhào ra, nó phải cao hơn hai trượng, toàn thân cháy bừng lên ngọn lửa màu tím, trong đôi mắt đỏ ngầu kia hằn lên sự khát máu và hung tàn.

“Hoả Lang”, thấy con vật khổng lồ kia, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười lạnh lùng: “Ông đây đang tìm mày đấy”.

Hú!
Phía bên này, Hoả Lang rú lên, nó há cái miệng khát máu, phun ra ngọn lửa màu tím.

Thấy vậy, Diệp Thành nhanh chóng đạp chân vào tảng đá, trong chốc lát nhảy ra khỏi đó và quay người nhanh chóng.

Kiếm khí màu vàng kim đã được luyện hoá ra từ trước, mục tiêu chính là đôi mắt con Hoả Lang này.

Hắn đã giết nhiều hơn một con Hoả Lang nên đương nhiên biết rõ cơ thể Hoả Lang rắn chắc và hoả khí cực mạnh cỡ nào, thế nhưng điểm yếu của chúng chính là đôi mắt.

Đối với những yêu thú cơ thể chắc khoẻ thì cái cần nhất đó chính là một đòn đánh trúng.

Roẹt!
Kiếm khí màu vàng kim phát ra tiếng vang, rạch giữa không trung, ngay sau đó, máu tươi tanh hôi phun trào và tiếp đó là tiếng gầm rú khủng khiếp của con Hoả Lang.

Đôi mắt to của nó đã mờ dần đi.

Cộc!
Diệp Thành dùng hai tay nắm chặt thanh Thiên Khuyết đập về phía đầu Hoả Lang, tiếp theo hắn tung một đòn chí mạng khiến phần xương đầu của nó bị đập đến mức đầu óc mơ hồ, còn Diệp Thành sau cú đòn vừa rồi thì đôi tay cũng trở nên đau đớn, đến cả thanh Thiên Khuyết cũng bị b*n r* ngoài.

Có điều vì đòn tấn công quá mạnh nên con Hoả Lang kia đơ mất một hồi, đến đứng còn không vững.

Thừa thắng xông lên!
Diệp Thành hiểu rõ đạo lý này, hắn tiến lên trước, chân khí hội tụ trong lòng bàn tay, giữa các đầu ngón tay xuất hiện từng đường lôi điện.

Bôn Lôi!
Sau tiếng hét, Diệp Thành tung một chưởng cực mạnh vào phần trán Hoả Lang.

Bịch!
Phần trán Hoả Lang lập tức vỡ ra, phần óc bên trong cứ thế phòi ra ngoài, mùi máu tanh xực lên, cơ thể to kệch của nó đổ rầm xuống đất, có lẽ cho tới lúc chết nó cũng không hiểu vì sao mình lại bị một tu sĩ ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh bại.

Phù! Diệp Thành thở phào một hơi, hắn không hề thấy thoải mái trong trạng thái cơ thể bị bó buộc.

Hiện giờ quả khác với trước kia, bởi hắn ở tầng ngưng khí thứ nhất, thực lực có hạn.

Mặc dù thời gian đại chiến với Hoả Lang không dài nhưng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một phút lơ là sẽ trở thành bữa ăn của nó ngay lập tức.

Diệp Thành không ở lại đây thêm nữa, hắn bổ đầu Hoả Lang, lấy ra một viên đá ánh lên màu đỏ huyết.

Viên đá đó trông lồi lõm nhấp nhô, máu tươi với mùi tanh nồng không ngừng nhỏ xuống, đây chính là thú nguyên.

Còn thú nguyên chính là tinh hoa kết thành trong cơ thể yêu thú, cũng chính là nơi trân quý nhất trong cơ thể chúng.

Tu sĩ giết yêu thú phần lớn là vì thú nguyên, bên trong thú nguyên chứa quá nhiều tinh hoa, chỉ cần tu sĩ ăn vào sẽ có tác dụng vô cùng to lớn với quá trình tu luyện.

“Nhiệm vụ hoàn thành”, Diệp Thành lau đi vết máu trên thú nguyên rồi nhét vào trong ngực áo.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.

Ừm? Diệp Thành cau mày, sau lưng cảm thấy lạnh gai người, hắn chợt rùng mình, bất giác lùi về sau.

Thế nhưng tốc độ của hắn lại chậm rồi.

Ba cây châm đã lao vút trong không trung về phía hắn.

Mặc dù hắn cố gắng né tránh nhưng vẫn bị đâm trúng.

Cả ba cây châm lần lượt c*m v** cánh tay Diệp Thành, bên trong châm có độc, chẳng mấy chốc đã phát tán độc khiến cánh tay Diệp Thành tím đen.

“Đường đường là cảnh giới Nhân Nguyên mà lại đánh lén như vậy”, Diệp Thành ói ra máu, hắn che lấy cánh tay lùi về sau, lạnh lùng nhìn vào hàng cây um tùm.

“Tiểu tử, nhận thức về thực lực không tồi”, tiếng cười u ám vang lên.

Giây phút sau đó, một lão già lưng gù mặc bộ đồ màu xám bước ra.

Lão ta chống gậy, mặt rỗ, những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau.

Lão ta có đôi mắt sâu hoắm, ánh mắt mang theo tia máu như con rắn độc khiến người ta nhìn mà sởn da gà.

Loại người này chỉ cần nhìn là biết lắm thủ đoạn giết người.

“Nên giao gì ra thì giao đi, ta sẽ để cho ngươi cái mạng, nếu không thì sống không bằng chết”, lão già bật cười, để lộ ra bộ răng ngả vàng.

“Một tu sĩ ngưng khí tầng thứ nhất như ta có thể có bảo bối gì được?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, đôi mắt bắt đầu mơ hồ, đầu óc choáng váng.

Trên cánh tay hắn, độc tố của ba cây châm kia vô cùng mạnh, vả lại tốc độ lan rất nhanh, chẳng mấy chốc, phần lớn kinh mạch và xương cốt của hắn đều đã bị dính độc, chân khí chẳng thể phát huy nổi tác dụng.

“Xem ra ngươi không chịu nghe lời rồi”, lão già kia nở nụ cười giảo hoạt, lão ta từ từ đi tới, lòng bàn tay còn có sương đen quấn lấy.

Lão già lưng gù trước mặt chỉ cần nhìn là biết hạng cao thủ dùng độc, vả lại tu vi còn ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ nhất, giữa hắn và lão ta còn cách hẳn một tầng cảnh giới lớn.

Diệp Thành biết rằng cho dù không trúng độc thì hắn cũng không thể làm gì được lão già này.

Thế nhưng đúng lúc này, kim hoả trong vùng đan hải đột nhiên xoay chuyển, phân thành mười đạo thâm nhập vào các kinh mạch và xương cốt của Diệp Thành khiến những độc tố kia đột nhiên bị dồn ép luyện hoá.

“Cái này cũng có thể luyện hoá sao?”, Diệp Thành vội quan sát bên trong cơ thể và ngỡ ngàng.

Có điều mặc dù độc tố đã bị luyện hoá nhưng hắn vẫn không hề di chuyển.

Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ là vì muốn nhân lúc lão già kia lơ là phòng bị sẽ giáng cho lão một chưởng.

Hiện giờ tu vi của Diệp Thành đã bị hạn chế, nếu như khai chiến trực tiếp thì hắn không có khả năng thắng, thế nhưng nếu đột nhiên ra tay thì cũng chưa chắc.

Lão già kia toan ra tay nhưng Diệp Thành không cho lão thời gian phản ứng.

Phập!
Sau tiếng dao sắc lạnh c*m v** ngực, lão già lưng gù ngẩng đầu nằm vật ra đất, lão ta định nói gì đó nhưng vừa há miệng, máu tươi đã trào ra, mắt lão ta không giấu nổi sự ngỡ ngàng, cho tới lúc chết, lão ta cũng không thể ngờ mình lại bỏ mạng dưới tay một tiểu bối ngưng khí tầng thứ nhất.

Ở một nơi khác, Diệp Thành loạng choạng nửa quỳ trên đất, hắn liên tiếp dùng vài chưởng bôn lôi khiến chân khí tiêu hao cạn kiệt, có điều, có thể g**t ch*t lão già với tu vi cảnh giới Nhân Nguyên cũng đáng lắm, e rằng cho dù là trước đây, hắn cũng không thể có được chiến tích huy hoàng đến vậy.

Mặc dù hắn đánh lén mới có thể chiến thắng nhưng như vậy cũng đủ để tự hào rồi.

Diệp Thành cố gắng gượng dậy, không dám chậm trễ một phút giây nào.

Hắn lấy túi đựng đồ của lão già kia, mang theo thanh Thiên Khuyết rồi vội vàng chuồn vào rừng sâu.

Trước khi đi, hắn không quên ngắt lấy cây Tử Sâm Thảo..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 9: Thú Tâm Nộ



Tìm thấy một cái hang động, Diệp Thành cố gắng trèo vào trong, lúc này hắn mới lấy túi đựng đồ của lão già lưng gù kia ra.

Không thể phủ nhận, thân là cảnh giới Nhân Nguyên nên những bảo vật mà lão già kia thu lượm được quả thật phong phú.

Diệp Thành không có thời gian quan tâm tới những thứ khác, hắn lấy ra vài chai linh dịch, ngẩng cổ dốc cạn vào họng.

Lúc này, vùng đan hải của hắn đã khô kiệt, hắn phải tiếp tục bổ sung tinh nguyên.

Khu rừng này đầy rẫy những nguy hiểm, hắn cần hết sức cẩn trọng, duy trì trạng thái cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Linh dịch vào cơ thể như nước suối nguồn ngọt lành tươi mát, chẳng mấy chốc đã chảy khắp cơ thể.

Chân hoả trong vùng đan hải cùng lúc xoay chuyển, hỗ trợ Diệp Thành luyện hoá linh dịch, luyện hoá chân khí thuần tuý, dần dần chảy vào vùng đan hải.

Sắc mặt Diệp Thành tái nhợt lúc này dần hồng hào lên.

Không lâu sau đó, vùng đan hải của Diệp Thành lại tròn đầy, chân khí vàng kim cuộn trào như biển khơi.

Chỉ là hắn vẫn chưa thể đột phá lên tầng ngưng khí thứ hai.

“Tiến giới quả nhiên gian khổ”, thầm nhủ một câu, Diệp Thành lại mở mắt ra.

Mặc dù hắn vẫn chưa thể thăng lên tầng cảnh giới mới nhưng vài chai linh dịch cũng không phải uống cho có.

Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình đã thay đổi một cách rõ rệt.

Haiz!
Sau tiếng thở dài, Diệp Thành lại nhìn vào túi đựng đồ của lão già lưng gù.

Vì tiến giới cần tiêu tốn rất nhiều linh dịch mà linh dịch bên trong túi đựng đồ chỉ còn ba, bốn chai, còn lại đều là tiền mặt mà các tu sĩ bình thường khác thường dùng: Linh thạch cũng phải hơn năm trăm, nói ra thì cũng coi là có chút của cải rồi.

Ngoài những thứ này ra thì còn lại là cả đống thuốc độc, số lượng cũng phải tới mấy chục chai khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ biết tặc lưỡi.

“Rồi cũng sẽ dùng đến”, Diệp Thành không huỷ đi những thứ độc dược này để phòng sau này có lúc cần dùng.

Sau một hồi lục tìm, trong túi đựng đồ chỉ còn lại một đống linh khí đẳng cấp thấp, mãi tới khi trông thấy một quyển sách cổ đã ngả vàng thì mắt hắn mới sáng lên, có lẽ do hắn nhìn ra được ba chữ viết hoa trên mặt sách: Thú Tâm Nộ.

“Huyền thuật”, đôi mắt Diệp Thành bỗng trở nên nóng hơn, đây mới chính là thứ mà hắn thiếu.

Sau khi đếm kỹ càng, lại thêm có được những thu hoạch từ Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông nên huyền thuật của hắn cũng có được ngự khí cơ bản nhất và bôn lôi chưởng bá đạo.

Ngự khí chính là thủ đoạn cơ bản cần có của tu sĩ, đối diện với kẻ địch bình thường còn được, nhưng nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì sẽ không có mấy tác dụng.

Còn uy lực của bôn lôi chưởng lại không vừa, thế nhưng tiêu hao nhiều cho nên lúc này cái mà Diệp Thành thiếu nhất chính là huyền thuật.

.

Truyện Xuyên Nhanh
“Đúng là muốn gì có nấy”, nghĩ vậy, Diệp Thành mở sách cổ ra, hắn mong chờ được nghiên cứu kỹ Thú Tâm Nộ.

Sau khi nghiên cứu, Diệp Thành phát hiện ra Thú Tâm Nộ vì là một bộ huyền thuật giới thiệu chiêu thức, nói chính xác hơn là một bộ huyền thuật về phương diện chiến đấu.

Không xem thì không biết nhưng chỉ cần xem là sẽ giật mình.

Thú Tâm Nộ phân thành sáu phần, thế nhưng ba phần đầu chủ yếu giới thiệu về các bộ phận trên cơ thể con người cũng như cách phối hợp thế nào mới có thể phát huy sức mạnh được nhanh nhất và có hiệu quả nhất.

Còn ba phần sau mới chính là các kỹ năng trọng tâm.

Nó được gọi với cái tên Thú Tâm Nộ đương nhiên có liên quan đến thú vật.

Vị tiền bối sáng tạo ra Thú Tâm Nộ nhất định giỏi về việc quan sát vì nguồn gốc của Thú Tâm Nộ xuất phát từ thú vật.

Người này đã đem tất cả những kỹ năng như chồm, vồ, lao của thú vật miêu tả rất chi tiết và tỉ mỉ và sáng tạo ra Thú Tâm Nộ.

Kỹ năng chiến đấu của thú vật phần lớn thông qua các cuộc đọ sức bằng cơ thể.

Con người cũng có lúc học chúng.

Sự phối hợp giữa đùi, bàn chân, tay, đầu gối đồng thời phát huy sức mạnh tuyệt đối để chiến đấu với cự li gần cộng thêm cơ thể ngày càng săn chắc chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.

“Huyền diệu, quả là huyền diệu”, Diệp Thành cảm thán, vừa nhìn, tâm trạng hắn lại vui mừng hơn hẳn.

Có quá nhiều tu sĩ tu luyện ỷ lại vào chân khí, khát khao hướng đến trạng thái huyền thuật mà bỏ qua các kỹ năng chiến đấu cơ bản ban đầu.

Phần lớn các tu sĩ với tu vi không phải quá thấp nhưng khả năng chiến đấu gần lại chẳng ra làm sao.

“Lại nhặt được bảo vật rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn vừa vỗ vào mặt đất vừa lật người nhảy lên.

Môn pháp tu luyện Thú Tâm Nộ đã in sâu trong đầu hắn.

Sau tiếng hét, Diệp Thành lập tức ra đòn, ngay sau đó, hắn lật người gạt chân, tung ra một chưởng, một loạt những động tác liên tục được tung ra.

Tiếp đó, các động tác của Diệp Thành không ngừng biến hoá khôn lường, lúc thì như con sói vồ thỏ, lúc như mãnh hổ vọt lên cao, lúc lại như vượn và khỉ nhảy qua nhảy lại, động tác dị thường nhưng lại hết sức hung hiểm.

Diệp Thành không hề dùng tới chân khí mà chỉ linh hoạt di chuyển tay chân lĩnh hội sự huyền diệu trong Thú Tâm Nộ.

Mới đó mà đã luyện được sáu canh giờ, mãi tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ngồi xuống đất, mồ hôi nhễ nhại.

Những ngày tiếp theo, Diệp Thành chưa chắc đã về Hằng Nhạc Tông mà tiếp tục khổ luyện khả năng chiến đấu gần.

Ban ngày hắn ra khỏi sơn động chiến đấu với các yêu thú to lớn, thông qua chiến đấu thực tế hắn đã thay đổi đi rất nhiều.

Mỗi lần ra ngoài mình đầy thương tích.

Đợi khi đêm về lại vào vùng đất linh khí dày đặc trong núi để tu dưỡng thân thể tiếp tục tu luyện mật pháp Phần Thiên.

Diệp Thành kinh ngạc nhận ra mặt độc đáo của Man Hoang Luyện Thể, vừa có thể làm lành vết thương trong quá trình tu luyện mà lại có thể khôi phục được tốc độ, nhanh hơn trước rất nhiều.

Sau vài ngày, Diệp Thành dần dần lĩnh hội được những tinh hoa của Thú Tâm Nộ, những ngày này hắn không ngừng chiến đấu nên cơ thể càng thêm săn chắc khiến hắn tự tin mình có thể đối kháng trực diện với những tu sĩ đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong.

Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành vươn vai thật dài, xuất hiện ở cửa sơn động.

Ra ngoài vài ngày rồi, hắn cũng định tối nay quay về.

Ừm?
Diệp Thành vừa định vào rừng thì liền cau mày, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ở đó có một đạo trường hồng rẽ ngang trời, chỉ ở khoảng cách gần mới nhận ra đó chính là một nữ nhân mặc đồ trắng.

“Cảnh giới Không Minh”, Diệp Thành khẽ xao động.

Trong tất cả các tu sĩ, những tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, Nhân Nguyên muốn lên trời thì cần phải cưỡi lên linh thú biết bay.

Các tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương muốn lên trời cần biết sử dụng phi kiếm, tu vi đạt cảnh giới Linh Hư là có thể điều khiển được Thần Hồng, chỉ có tu vi đạt cảnh giới Không Minh mới có thể làm được việc không nhờ linh thú và phi kiếm hay thần hồng mà vẫn có thể ngự trên trời.

Nữ nhân mặc đồ trắng kia có thể bay trên trời, tu vi đã đạt tới cảnh giới Không Minh.

Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi sự ngỡ ngàng, hắn nhìn dung mạo của nữ nhân kia.

Thật đẹp!
Trong chốc lát, Diệp Thành như kẻ mất hồn.

Nữ nhân kia trong bộ y phục bay bồng bềnh trong gió, mái tóc dài mượt mà như dòng nước đổ và nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến mức người ta phải nín thở, giống như một tiên nữ hạ phàm không vướng chút bụi trần vậy.

Có điều trạng thái của nữ nhân kia lại không ổn cho lắm, khi đi qua nơi này, tốc độ của người này chợt chậm lại, những ánh sáng khắp cơ thể gần như tắt lịm.

“Bị truy sát”, Diệp Thành nheo mắt và phát hiện đằng sau nữ nhân kia còn có ba người, vả lại người nào người nấy đều có thể ngự trên không trung, đừng nói là tu vi mà chí ít bọn họ cũng phải đạt tới cảnh giới Không Minh.

Phù!
Sau khi cả ba người kia rời đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, cả cơ thể như được cởi trói.

Một lát sau, nữ nhân mặc đồ trắng trốn đi ban nãy lảo đảo bước ra.

Trông cô lúc này vô cùng thảm hại, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt tái nhợt, khí tức giảm sút, đến cả bước đi cũng lảo đảo xiêu vẹo.

Một cơn gió khẽ thổi qua, nữ nhân kia ngã nhoài ra đất.

Ê!
Diệp Thành không định quan tâm làm gì nhưng vẫn đi tới, giây phút nữ nhân kia sắp ngã ra đất, hắn liền ra tay đỡ lấy..
 
Back
Top Bottom