Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 260: Huyền Linh Chi Thể Mạnh Mẽ



Phụt!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chu Ngạo trên chiến đài đã lại lần nữa phun máu, toàn thân đầm đìa máu, hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi đều khiến chiến đài nứt lìa, và áo giáp Tiên Thiên Canh Khí cũng theo đó mà nứt ra, khí tức của Chu Ngạo bất giác hỗn loạn.

Có lẽ đến cả Chu Ngạo cũng không biết mình trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, trong mắt những người cùng thời, hắn chỉ trụ được hai hiệp đã bị đánh tới mức này rồi.

“Ta không tin…”, Chu Ngạo thét lên, cố gắng ngưng tụ khí để Canh Khí và Linh Lực hoà vào nhau, sau đó lấy ngón tay rỉ máu của mình chà lên thân kiếm.

Canh Khí và linh Lực dung hoà nhanh chóng và được đẩy vào trong sát kiếm.

Vút! Vút!
Kiếm xuất ra, kiếm sơn trong tay Chu Ngạo mang theo kiếm khí khủng khiếp, trong chốc lát còn có lôi điện xẹt qua, cho dù là ai nhìn vào cũng biết nhát kiếm này của Chu Ngạo mang uy lực khủng khiếp tới mức nào.

“Đó là một bí thuật giống với Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thấu bí thuật mà Chu Ngạo sắp thi triển.

! “Uy lực không vừa”, Nam Cung Nguyệt hồi lâu không lên tiếng cũng trầm trồ: “Có điều nói về bí thuật thì bí pháp tiếp theo của Chu Ngạo không mạnh bằng Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh, nó nổi tiếng về khả năng phòng ngự, đòn công kích rõ ràng không mạnh bằng phòng ngự”.

Lúc này tất cả mọi người đều tập trung theo dõi trên chiến đài.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem đòn tấn công với uy lực mạnh mẽ này của Chu Ngạo rốt cục có thể khiến Cơ Tuyết Băng bị thương hay không, vì từ khi giao chiến tới bây giờ, Chu Ngạo căn bản đều bị đánh tới mức lùi về sau, đến cả khoảng cách mười trượng về phía Cơ Tuyết Băng cũng không có cơ hội xâm phạm tới.

Vút! Vút!
Sát kiếm của Chu Ngạo vang lên âm thanh chói tai, kiếm khí bao quanh quá mạnh khiến sát kiếm trong tay hắn rạch ra những đường kiếm hằn, lôi điện bao quanh khiến người ta nhìn mà chói mắt.

Tiên Thiên Kiếm Quyết!
Sau tiếng hô của Chu Ngạo, hắn sải bước ra, mạnh như cơn gió, trường kiếm chĩa về phía Cơ Tuyết Băng.

Nhát kiếm này quả nhiên bá đào, khiến người ta tưởng rằng thứ trong tay Chu Ngạo không phải là kiếm mà là một đạo thần mang tạo ra từng đốm lửa nhỏ trong không khí, đến cả không gian cũng trở nên méo mó đi.

Tưng!
Đúng lúc này, tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng lại lên cao hơn, chỉ thấy đầu ngón tay của cô ta có linh lực bao quanh, và phần linh lực đó được đẩy vào đàn cổ.

Cơ Tuyết Băng khẽ kéo như kéo dây cung, mãi tới một giây sau đó mới từ từ thả ra.

Tưng!
Tiếng đàn này càng nghe càng đinh tai nhức óc, khiến người ta bất giác bịt tai lại, và khi nhìn lại thì mọi người mới nhận ra thứ mà âm thanh tiếng đàn kia ngưng tụ chính là một đạo kiếm mang ba sắc màu.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, trường kiếm của Chu Ngạo và kiếm mang tam sắc của Cơ Tuyết Băng va chạm vào nhau tạo ra linh quang sáng rực, rất nhiều đệ tử hoang mang bất giác che mắt lại.

Vút!
Kiếm mang tam sắc sắc lạnh với uy lực khủng khiếp khiến trường kiếm của Chu Ngạo từ mũi kiếm tới thân kiếm rồi đến chuôi kiếm đều bị chém làm đôi.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, một kiếm của Chu Ngạo mạnh như vậy, vốn dĩ một kiếm vung ra có uy lực chết người thế mà lại bị Cơ Tuyết Băng công phá trực diện, vả lại trường kiếm còn bị chém làm đôi.

Phụt!
Hoặc là giết Huyền Linh Chi Thể, hoặc là tạo mối quan hệ tốt với Chính Dương Tông.

Ngoài Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông thì các thế lực khác đều dự tính như vậy, nếu không, đợi Huyền Linh Chi Thể thật sự lớn mạnh thì đối với bọn họ mà nói có lẽ là đại nạn.

Đương nhiên, về cơ bản thế lực các bên đều nghiêng về phương án tạo mối quan hệ với Chính Dương Tông.

Giết một người rất dễ nhưng giết Huyền Linh Chi Thể đâu có dễ.

Chính Dương Tông đương nhiên biết tầm quan trọng của Huyền Linh Chi Thể.

Mà đã biết tầm quan trọng của Huyền Linh Chi Thể thì bọn họ nhất định sẽ phái những người mạnh nhất để bảo vệ, dù là thế lực nào cũng không dám mạo hiểm sát phạt, nếu không, một khi không thận trọng sẽ gây hoạ diệt thân.

“Hiện giờ con có lẽ cũng hiểu ra vì sao có lúc tông môn cũng phải xử lý bất đắc dĩ rồi chứ?”, trên vị trí ngồi, Sở Huyên bất giác quay đầu sang Diệp Thành: “Sự tồn tại của cô ta đã uy h**p đến Hằng Nhạc Tông.

Có lẽ một số quyết định của tông môn có phần không nhân đạo nhưng mọi thứ đều là nghĩ cho tông môn mà thôi”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu: “Thế nhưng con vẫn không tán thành với việc tông môn bí mật giết hại Cơ Tuyết Băng”.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 261: Ai Bảo Người Là Thánh Chủ Chứ



“Con có suy nghĩ riêng của mình”, Sở Huyên nhẹ giọng.

“Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông thắng”, khi cả hai còn đang trò chuyện thì Ngô Trường Thanh đã tuyên bố kết quả, giọng nói thậm chí còn cao vút lên, ông ta vừa nói vừa ném ánh nhìn giễu cợt về phía Thanh Vân Tông.

Hừ!
Công Tôn Trí lạnh giọng, sắc mặt tái mét trông hết sức khó coi.

Khi mới bắt đầu cuộc so tài, ông ta còn cảm thấy may mắn vì Hằng Nhạc Tông thua thảm hơn cả Thanh Vân Tông, nhưng hiện giờ xem ra Hằng Nhạc Tông mà ông ta vốn coi thường lại có một đệ tử lọt vào vòng chung kết, còn Thanh Vân Tông của ông ta vào giây phút Chu Ngạo bại trận đã chấm dứt hi vọng có đệ tử lọt vào vòng chung kết rồi.

! Hôm nay Chính Dương Tông vẫn thu hoạch được nhiều nhất, bốn người được vào vòng chung kết thì có ba người của Chính Dương Tông, một người của Hằng Nhạc Tông.

“Đến cả Chu Ngạo cũng bại trận, trận quyết đấu ngày mai Chính Dương Tông vẫn là chủ đạo rồi”.

“Hằng Nhạc Tông không phải còn có Diệp Thành sao?”
“Hắn ta? Thôi bỏ đi.

Đó là đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông Hàn Tuấn, đệ tử chân truyền thứ hai Hoa Vân và đệ tử chân truyền thứ nhất Cơ Tuyết Băng, chỉ cần đem một trong ba người bọn họ ra so sánh thì cũng đủ thấy Diệp Thành chẳng cùng đẳng cấp rồi”.

Các thế lực lần lượt rời khỏi chiến đài, xuýt xoa không thôi.

Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến quá nhiều điều không thể, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên của Hằng Nhạc Tông lại đánh bại cả đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông khiến ai nấy đều bất ngờ.

Còn Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng chỉ cần ba hiệp là đã đánh bại đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông, sự bất ngờ này còn hơn cả bất ngờ khi Diệp Thành đánh bại Bạch Dực.

Thời gian quyết đấu mặc dù không dài nhưng màn so tài lại hết sức đặc sắc.

Chiến tích ngày hôm nay chưa từng có trong tiền lệ mà hậu thế cũng rất khó có thể xuất hiện lần nữa.

Hừ!
Khi Công Tôn Trí dẫn người đi, ông ta tối sầm mặt nhìn Thành Côn trên chiến đài.

Chỉ khi Dương Đỉnh Thiên dẫn người đi, Thành Côn mới đứng dậy ném ánh mắt lạnh lùng về phía bọn họ, cuối cùng mới dừng lại ở Diệp Thành, sát khí hiện ra rõ rệt.

“Diệp Thành, ngày mai ngươi sẽ chết rất thảm”, Thành Côn không nói ra trước mặt mà truyền âm cho một mình Diệp Thành nghe.
“Đệ nói mà, sao trước đó còn có người không đánh giá cao đệ chứ?”, Diệp Thành gãi tai với bộ dạng ngây ngốc.

“Có sao?”, Tư Đồ Nam cũng giả ngây ngô, nói rồi không quên đá cho Thạch Nham ở bên: “Tiểu nham tử, nói, có phải đệ không? Ta phải nói với đệ đôi câu nhé, đừng có mà tỏ ra hơn người…”
Thạch Nham cứ thế ngó lơn, hắn đã quá quen với kiểu này của Tư Đồ Nam rồi.

“Được rồi”, Dương

tien-vo-truyen-ky-261-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 262: Người Lại Lừa Con”



Trong không trung có một lão già xuất hiện, đầu tóc rối bời, y phục không chỉnh tề, trông mặt mũi có phần giảo hoạt, rõ ràng là tiền bối mà trông chẳng ra sao, đôi mắt kia trông như tên trộm gian giảo vậy.

Người đến không cần nói cũng biết đó chính là Gia Cát Vũ.

Thấy Gia Cát Vũ, Dương Đỉnh Thiên vội tiến đến hành lễ, vả lại còn không quên bảo vệ Diệp Thành ở phía sau, chỉ sợ Diệp Thành không để ý ông ta lại lôi Diệp Thành đi.

Mọi người vẫn còn nhớ lần trước khi Diệp Thành bị Gia Cát Vũ đưa đi, kết quả vùng cấm địa của Chính Dương Tông bị đột nhập, tất cả mọi người đều mất ngủ cả đêm.

! Mặc dù đêm đó không bắt được hung thủ nhưng bọn họ cũng chẳng phải ngốc, đều biết việc này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ, vả lại Diệp Thành bị đưa đi cũng có liên quan tới việc này.

Hiện giờ, Gia Cát Vũ lại đến, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đương nhiên muốn trông chừng Diệp Thành, nếu Diệp Thành thật sự bị Gia Cát Vũ đưa đi thì có trời mới biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

“Mọi người có biểu cảm gì thế?”, Gia Cát Vũ vừa xuống tới nơi thì trông thấy ánh mắt nghi kị phía Dương Đỉnh Thiên nhìn mình, người không biết còn tưởng bọn họ đang đợi bắt trộm nữa.

“Phòng lửa, phòng trộm, phòng Gia Cát Vũ”, phía Dương Đỉnh Thiên không nói gì, chỉ có Diệp Thành ở phía sau hắng giọng.

“Nhóc con kia”, Gia Cát Vũ xắn tay áo, lập tức tiến lên trước lôi Diệp Thành ở phía sau lên: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”.

“Con cũng đâu có nợ người gì đâu?”, Diệp Thành bực dọc nhìn Gia Cát Vũ: “Tại người, suýt thì khiến con chết không có chỗ chôn đấy”.

Nghe vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên xoa cằm thầm nghĩ tới việc đêm hôm đó, nhất định có liên quan đến Gia Cát Vũ và Diệp Thành, bọn họ càng vững tin hơn về suy nghĩ cần trông coi Diệp Thành cho cẩn thận.

Rõ ràng Gia Cát Vũ cũng biết Diệp Thành nói tới việc gì, ông ta kéo Diệp Thành tới bên mình, cau mày nói: “Tiểu tử, gia gia đưa ngươi đi ngắm sao, thế nào?”

Nghe vậy, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Huyên đã lôi Diệp Thành lại, đứng chắn đằng trước hắn, cười xoà nói: “Gia Cát tiền bối, ngày mai Diệp Thành còn phải tham gia so tài, ngắm sao có lẽ không cần đâu ạ”.

“Tiểu tử nhà ngươi, im lặng cho ta”, Gia Cát Vũ khẽ giọng: “Gia gia đưa ngươi đi tới một nơi rất hay ho”.

“Người lại lừa con”, Diệp Thành dãy dụa.

“Nói năng hàm hồ, ta lừa ngươi bao giờ, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị chu toàn rồi, đảm bảo ngươi bình an vô sự, lẽ nào ngươi còn không tin ta?”
“Tin người mới lạ.

Con….u…u…”, Diệp Thành vừa định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Gia Cát Vũ bịt miệng, cả cơ thể hắn cũng bị cấm cố, chỉ có thể trơ mắt để Gia Cát Vũ lôi đi.

Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó chính là lần này Gia Cát Vũ không đưa hắn vào lòng đất mà đưa Diệp Thành lên trời xanh.

Không biết mất bao lâu Gia Cát Vũ mới dừng lại thả Diệp Thành xuống..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 263: Hay Lắm Tiếp Tục”



“Đây là đâu?”, Diệp Thành liếc nhìn những đám mây đang lững lờ trôi xung quanh rồi lại nhìn xuống bên dưới.

Hắn có thể trông thấy mây và sương đan xen nhau, thế nhưng Diệp Thành có thể cảm thấy ở độ cao thế này đã vượt qua độ cao mà mây tiên hoả có thể phi hành.

“Ngươi có nhìn thấy gương bát quái kia không?”, có lẽ biết thị lực của Diệp Thành có hạn, Gia Cát Vũ giúp Diệp Thành đẩy bớt mây và sương đi.

Diệp Thành đưa mắt nhìn, bên dưới quả thật có một điểm sáng to bằng ngón tay cái, nếu nhìn kỹ thì có thể trông thấy gương bát quái đang lửng lơ kia phát ra ánh sáng chói lọi, nổi bật giữa đêm đen.

Nếu như nhìn từ trên xuống, người không biết còn tưởng rằng đó là một ngôi sao.

“Đó là gì thế ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn Gia Cát Vũ.

“Là gương bát quái”.

! “Cái này thì con thật sự không biết”, Gia Cát Vũ vuốt vuốt râu: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng đó là một ngôi sao.

Có điều tối hôm đó, sau khi yểm trợ cho ngươi thoát ra khỏi lòng đất, ta tình cờ đi ngang qua đây, vô tình trông thấy.

Theo như dự đoán của ta thì Chính Dương Tông rõ ràng không biết sự tồn tại của gương bát quái này”.

“Không phải chứ”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó tin: “Có một bảo bối lơ lửng thế này mà bọn họ không phát hiện ra sao?”
“Chí ít thì tới bây giờ chưa ai phát hiện”, Gia Cát Vũ nói chắc nịch, chỉ vào cái gương bát quái: “Ngươi có thấy không, xung quanh nó không hề có bất cứ trận văn hay kết giới nào, nếu như người của Chính Dương Tông biết có một cái gương bát quái thế này thì có thể không mang nó đi sao?” Còn nữa, ngươi cũng đừng đề cao người của Chính Dương Tông quá, cái gương bát quái kia cách mặt đất ít nhất cũng phải vài trăm trượng, ở khoảng cách cao như vậy ít nhất ít nhất cũng phải đạt được cảnh giới như ta mới có thể lên tới nơi.

Nếu không phải đêm đó vì tránh sự truy đuổi của Chính Dương Tông thì ai lại rảnh bay lên cao thế này”.

“Đã là vật vô chủ thì người tự lấy là được rồi, lôi con tới đây làm gì?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ tò mò.

“Thừa lời, nếu ta có thể lấy thì còn phải gọi ngươi tới sao?”, Gia Cát Vũ giơ tay: “Hai đêm nay ta đều chạy tới đây, thử qua bao nhiêu cách đều không thể lấy nó đi, vả lại nó cũng chẳng vừa, ta nghi ngờ bên trong nó còn có tà niệm của chủ nhân, mà tà niệm đó cũng rất mạnh”.

Nghe câu này, Diệp Thành bất giác nhìn Gia Cát Vũ: “Không phải chứ ạ? Người đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đến một ý niệm tà niệm trong binh khí mà còn không dẹp được sao?”
“Cũng không phải không dẹp được”, Gia Cát Vũ vuốt râu: “Có điều tà niệm đó không giống bình thường, đó là tà niệm của nguyên thần, nếu như làm không tốt thì linh hồn của ta sẽ gặp tai hoạ.

Vả lại ta không muốn có thêm động tĩnh gì khiến mấy tên tiểu tử ở Chính Dương Tông chú ý”.

“Tà ngiệm Nguyên… Nguyên Thần?”, Diệp Thành kinh ngạc hỏi thăm dò: “Ý người là chủ nhân của gương bát quái này ít nhất cũng là tu sĩ ở cảnh giới Thiên, nếu không thì cũng không thể để lại tà niệm nguyên thần?”
“Trên lý thuyết là như vậy”.

“Vậy còn mong ngóng gì nữa? Chủ nhân của nó ở cảnh giới Thiên, người bỏ ý định đó đi”.

Diệp Thành thở phào một hơi rồi mới ngỡ ngàng nhìn gương bát quái kia.

Nó chỉ to bằng miệng bát nhưng lại hết sức dị thường.

Ngoài những thứ mà gương bát quái nên có ra thì phần viền của nó còn khắc một số phù văn nhỏ, từng luồng linh nguyên, từng luồng khí dày đặc bao quanh.

Mặc dù trông nó rất nhỏ nhưng khi nhìn nó, Diệp Thành luôn có cảm giác như đang phải ngước nhìn cả ngọn núi.

“Nếu nó phát điên lên thì trong phút chốc có thể khiến con nằm một đống mất”, Diệp Thành chùn bước.

“Chẳng phải còn ta sao? Đợi ta một chút, ta bố trí trận pháp, nếu không thì động tĩnh không vừa đâu, như vậy nhóm người phía Chính Dương Tông sẽ gây rắc rối cho chúng ta”, Gia Cát Vũ bắt đầu bận rộn xung quanh gương bát quái, trận kỳ khổng lồ xuất hiện giữa không trung, sau đó rất nhiều thứ kỳ dị cổ quái bắt đầu được bố trí xung quanh.

Ngay sau đó, một trận pháp được ông ta tạo ra, hình thành nên lớp bảo vệ to tầm một trượng bao quanh gương bát quái.

“Được rồi”, Gia Cát Vũ vỗ tay sau đó dán tấm linh phù kia vào người Diệp Thành: “Nó có thể giúp ngươi chặn lại sự uy h**p từ gương bát quái.

Hiện giờ ngươi có thể tế gọi chân hoả rồi, còn luyện hoá thế nào thì không cần ta dạy nữa chứ?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 264: Con Biết Rồi”



“Con biết rồi”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi chân hoả ra rồi đẩy chân hoả bao quanh gương bát quái.

Vù! Đột nhiên, gương bát quái rung lên, ánh sáng chiếu rọi chói mắt, từng đường vân gợn sóng rõ ràng tản ra nhưng lại bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.

“Hay lắm, tiếp tục”, Gia Cát Vũ sáng mắt lên.

“Người phải trông chừng nó cho con đấy, con không muốn lát nữa nó điên lên diệt cả con đi đâu”, Diệp Thành vội nói.

! “Yên tâm, có ta ở đây, ta đảm bảo ngươi không vấn đề gì đâu”.

Vù!
Gương bát quái kia lại rung lên, ánh sáng chiếu rọi, thế nhưng thứ ánh sáng này cũng bị trận pháp chặn lại.

Ngay sau đó, gương bát quái rung lên dữ dội hơn, vừa rung vừa bay xuống dưới.

Bang! Bang!
Chiếc gương kia như muốn chạy trốn nhưng vì có lớp bảo vệ nên mỗi lần nó di chuyển đều bị chặn lại, sự luyện hoá của tiên hoả có vẻ như khiến nó tức giận, từng luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng phục hồi.

“Con nói này, trận pháp này của người rốt cục có ổn không vậy?”, thấy gương bát quái điên cuồng, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.

“Chủ nhân của nó qua đời lâu rồi, nó chỉ là một binh khí thôi, không làm nên gì đâu”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành, vì để đảm bảo, ông ta lại dính thêm vài linh phù phát sáng phía trước và sau Diệp Thành: “Này, phòng ngự lúc này đủ kiên cố rồi đấy”.

A….

Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong gương bát quái lại lần nữa vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó, ánh sáng trên gương bát quái kia càng mẫn cảm hơn, từng luồng khí tức màu đen được chân hoả luyện hoá, cách đó bốn, năm trượng, Diệp Thành thậm chí còn có thể trông thấy một khuôn

tien-vo-truyen-ky-264-0.jpg

.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back