Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3552: “Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.



Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.

Cô không nhận ra không có nghĩa là những người chuyển kiếp đang có mặt cũng không nhận ra, vẻ mặt mọi người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đều hơi lạ, nhất là người chuyển kiếp của Tinh Nguyệt Cung, họ nhìn đến ngơ ngác.

Advertisement

“Ta nói này, ngươi không thấy cô ấy khá quen à?”, Hoàng Đạo Công chọc Diệp Thành đang đứng bên cạnh.

“Xem ra tiền bối đã từng gặp Thánh nữ Tinh Nguyệt”, Diệp Thành nhún vai: “Cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng vì thân phận đặc biệt nên ta vẫn chưa mở phong ấn kiếp trước cho cô ấy”.

“Vai vế hơi loạn rồi đây”.

“Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.

“Hế?”, khi hai người đang truyền âm trò chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng ngạc nhiên, Thánh nữ Tinh Nguyệt nhận ra Diệp Thành, lúc trước cô chỉ lo đi tìm Mộ Dung Vân Hoàng, không biết ở đây còn có ân nhân cứu mạng của mình.

“Ngự Linh đạo hữu, lâu rồi không gặp!”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Thứ cho vãn bối vụng về, không phát hiện ân nhân cũng đang ở đây”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lập tức hành lễ, còn tự xưng là vãn bối, người có thể giết được Thánh Nhân cái thế chắc cũng là một lão tiền bối ẩn thế.

“Vốn không định giải trừ phong ấn cho cô nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, lần này đi không biết năm nào mới quay lại, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành nói xong giơ bàn tay lên.

Thánh nữ Tinh Nguyệt không hiểu gì, còn chưa phản ứng lại thì một luồng tiên quang đã bay vào đầu mày của mình.

Thấy thế, vẻ mặt những người có mặt đều trở nên phấn khích, lúc trước họ còn thắc mắc không biết Thánh nữ Tinh Nguyệt có phải người chuyển kiếp không, bây giờ đã có câu trả lời, họ không nhận nhầm, cô cũng là người cùng quê với mình.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Hoàng là thú vị nhất, nếu xét vai vế ở Đại Sở kiếp trước, vai vế của cô còn cao hơn Tinh Nguyệt cung chủ một bậc, không ngờ sau khi chuyển kiếp, vai vế lại giảm những mấy bậc.

Khi mọi người còn đang kích động thì Diệp Thành đã lại liên tục vung tay, đưa những người chuyển kiếp đang phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí ra, gần mười nghìn người, tất cả đều đã có lại ký ức kiếp trước.

Bầu không khí trong rừng trúc lập tức sôi động hẳn lên.

Luân hồi kiếp trước kiếp này, hai trăm năm trôi qua, những người đồng hương gặp lại, tâm trạng này thế nào có thể tưởng tượng được, trước khi tỉnh mộng họ còn ở dưới chân tường thành Nam Sở, bảo vệ quê hương của mình.

Thánh nữ Tinh Nguyệt tỉnh lại, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt rưng rưng như thể đang mơ.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hoá rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho cô, cô và Diệp Tinh Thần đã chết trước khi Thiên Ma xâm lược, những chuyện sau đó cô đều không biết, không biết Đại Sở xảy ra nhiều chuyện đau thương đến vậy, cũng chẳng dám tin thế gian này còn có luân hồi.

Nhưng dù vậy cô vẫn bật khóc, mông lung nhìn Diệp Thành, Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, hai người họ giống nhau như đúc, nhìn Diệp Thành như đang nhìn Diệp Tinh Thần.

Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đến giờ hắn cũng không biết Diệp Tinh Thần có thể luân hồi hay không, chỉ vì thân phận của Diệp Tinh Thần quá đặc biệt, đã từng là đạo thân của hắn, sau này mới lấy lại tự do.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3553: Không biết là ai nói lên câu này



Đến một lúc nào đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười thê lương như năm đó, tin chắc rằng Diệp Tinh Thần đã chuyển kiếp, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu thì cũng là có khả năng khi đối mặt với tuyệt vọng.

“Ta sắp phải lên đường rồi, người chuyển kiếp của Đại Sở ở lại Ngự Linh Tinh trước đã”, Diệp Thành nở nụ cười: “Cô cũng là người của Đại Sở, hy vọng cô có thể bảo vệ sự an toàn cho họ, một năm nào đó cùng về quê hương”.

Advertisement

“Vậy Thánh chủ theo ta về đi, nhà Ngự Linh có tinh không vực đài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.

“Vậy tốt quá, tiết kiệm được rất nhiều thời gian”.

“Đi thôi”, Thánh nữ Tinh Nguyệt đi trước dẫn đường, bay thẳng ra ngoài sơn cốc, khi quay lại còn nhìn Mộ Dung Vân Hoàng, vẻ mặt hai người đều ngượng ngùng, vai vế của Đại Sở đã hoàn toàn loạn hết rồi.

Bên ngoài sơn cốc, kẻ mạnh của nhà Ngự Linh vẫn đang chờ đợi, vẻ mặt lúng túng, họ hùng hùng hổ hổ, gần mười nghìn người bắn phá Chu Thiên kết giới lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ là một trò hề.

Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn tam công tử nhà Ngự Linh, chính hắn ta là người đã gọi họ đến.

Mà tam công tử lúc này đã bị đánh phát khóc, nhóm lão bối kia ra tay không hề biết nặng nhẹ.

“Ra rồi!”

Không biết là ai nói lên câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.

Khi nhìn thấy hơn mười nghìn người đông đúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ một sơn cốc nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều người đến thế, chẳng trách họ bắn phá lâu như vậy cũng không phá được Chu Thiên kết giới.

Khi nói chuyện, người chuyển kiếp của Đại Sở đã tới gần, hơn mười nghìn người đứng kín cả một vùng, điều đáng nói là dù tu sĩ nam hay tu sĩ nữ thì sắc mặt đều không tốt lắm.

Kẻ mạnh của nhà Ngự Linh ho khan, cười khà khà bước lên nghênh đón, vẻ mặt ai cũng xấu hổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người nhà mà không biết là người nhà, mong các vị thông gia lượng thứ”.

“Xem ngươi nói kìa, chúng ta không phải người hẹp hòi”, Hoàng Đạo Công cười ngoác miệng, để lộ hai hàm răng vàng ố, vừa nói vừa lấy cây bổng chuỳ trong túi đựng đồ ra.

Giống như ông ta, đa số người chuyển kiếp cũng đều không bình thường, nam tu sĩ ngúng nguẩy lắc đầu ngậm tăm, tay cầm vũ khí đánh người, trông tên nào cũng như lưu manh.

Còn các tu sĩ nữ thì cười tươi như hoa, nhưng đều làm một hành động đó là… xắn tay áo.

Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh nhà Ngự Linh tiến lên tiếp đón kia trở nên hơi kỳ quái, đám người đối diện hiển nhiên không bình thường lắm, trông thì cười rất vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy sởn gai ốc.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3554: “Tốt quá rồi!”



“Làm gì đấy! Các ngươi làm gì thế hả?”, tam công tử nhà Ngự Linh sợ rồi, gần như khóc toáng lên.

“Đừng sợ, đây là tập tục của quê hương chúng ta, quý ai thì đánh người đó”, cây gậy của Hoàng Đạo Công đã hạ xuống, những người chuyển kiếp cũng không nhàn rỗi, lập tức nhấn chìm tam công tử.

Advertisement

Tiếng hét như giết heo nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa, vẫn là tiếng hét thảm thiết ngang ngạnh ấy.

Khung cảnh này đúng là đáng sợ, cao thủ nhà Ngự Linh nhìn mà khoé miệng đều giật giật, vừa nãy còn nói chúng ta không phải người hẹp hòi mà sao bây giờ đã đánh rồi? Các ngươi là người ở đâu, tập tục kỳ quái gì thế?

Lập tức, không ít người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô vẫn dửng dưng đứng trên hư thiên không xa, nhìn bầu trời vô tận, làm như không có chuyện gì: “Thời tiết hôm nay thích thật”.

Thấy Thánh nữ Tinh Nguyệt như vậy, nhóm lão bối nhà Ngự Linh đều vuốt râu đầy ẩn ý, không biết vì sao nhìn cảnh tượng này trong lòng họ lại nảy lên ý tưởng muốn làm thơ.

Diệp Thành cũng đã ra khỏi sơn cốc, thấy cảnh tượng đẫm máu này, hắn không khỏi cười toe toét.

Người chuyển kiếp đã đi ra hết nhưng không thấy Chu Dịch đâu, người như ông ta đã nhìn thấu mọi điều giả dối, thích ở nơi thanh tịnh, mà sơn cốc vắng vẻ là thích hợp nhất, ông không muốn tới tiên sơn nhà Ngự Linh.

Không biết đến lúc nào những người chuyển kiếp mới dừng tay, trên mặt ai nấy đều hiện rõ chữ ‘sảng khoái’ rất to.

Lại nhìn tới lão tam nhà Ngự Linh, hắn ta đang nằm giang chân giang tay trên đất, bị đánh đến nỗi nương thân cũng chẳng nhận ra, cao thủ nhà Ngự Linh thấy vậy đều thở dài tặc lưỡi, đám người này đâu chỉ là hung hãn!

Sau một màn đẫm máu, cuối cùng hai bên cũng rầm rộ lên đường trở về.

Lão tam nhà Ngự Linh lần này đã thành thật, cúi đầu như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đám súc sinh mặt dày không biết xấu hổ kia ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đánh khiến con người ta khóc thét.

“Này!”

Cuối cùng Mộ Dung Vân Hoàng cũng không nhìn nổi nữa, hung hăng lườm hắn ta rồi đưa một chiếc khăn tay màu trắng tới.

“Tốt quá rồi!”

Lão tam Ngự Linh cười hì hì, lau máu mũi rồi vội vàng nhận lấy, cười vô tư, sau đó còn hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của nữ tử trên khăn tay, cảm giác thật tuyệt.

Mộ Dung Vân Hoàng vừa tức vừa buồn cười, kiếp trước cô đã hơn một nghìn tuổi mà bây giờ cũng lại tỏ ra ngọt ngào đối với một tu sĩ mới hơn hai trăm tuổi, đây là sự dịu dàng của riêng phái nữ.

Có lẽ là đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lại qua hai trăm năm luân hồi, kiếp trước không có mối tình thuộc về mình nên kiếp này cô mới mong muốn có tổ ấm của riêng mình.

Khi màn đêm buông xuống, hơn hai mươi nghìn người mới về đến tiên sơn Ngự Linh.

Cao thủ nhà Ngự Linh vẫn bình thường, đây là tiên sơn nhà họ, đi đường cũng quen.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3555: “Lẽ nào vì rồng chưa nở?”



Nhưng những người chuyển kiếp thì lại tò mò mới lạ, đều chuyển kiếp tới tinh vực này đương nhiên họ đã nghe tới uy danh của nhà Ngự Linh, là thế lực duy nhất có thể sánh ngang với Bái Nguyệt Thần Giáo ở tinh vực này.

Thánh nữ Tinh Nguyệt đi bên cạnh Diệp Thành cũng nhiệt tình, giới thiệu với mọi người suốt chặng đường.

Diệp Thành cũng đi theo, âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn quanh tiên sơn này.

Advertisement

Lúc trước hắn đã tới nơi này nhưng là ở ngoài núi, bây giờ đi vào cảm giác rất khác, nơi đây mây mù vờn quanh tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, mọi người đi cùng nhau khí thế hừng hực mạnh mẽ, chỉ riêng uy áp của địa thế này thôi đã không phải nơi bình thường có thể chịu được, rất bá đạo.

Ngoài những điều này ra còn có rất nhiều cấm chế và pháp trận bí mật đáng gờm, đều liên quan đến sức mạnh bá đạo.

Nhìn thấy thực lực của nhà Ngự Linh, hắn cũng thấy yên tâm, để người chuyển kiếp ở đây, an toàn đương nhiên không phải vấn đề, so với những vì sao khác, phòng ngự của nơi này rất tốt.

Hửm?

Đang nhìn hắn chợt cảm nhận được một sức mạnh khác thường xẹt qua, cực kỳ mờ mịt, cũng cực kỳ bí ẩn.

“Thứ gì vậy nhỉ!”

Diệp Thành lẩm bẩm, Tiên Luân Nhãn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm nơi sâu trong tiên sơn, dường như có thể nhìn thấy một quả trứng màu vàng rực rỡ qua vô số đỉnh núi và cấm chế.

Hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm âm trầm như có như không, áp lực đến từ huyết mạch khoan thai xuất hiện, đó là huyết mạch của thứ trong quả trứng, không hề kém so với huyết mạch Thánh thể.

Lông mày hắn khẽ nhăn lại, sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá âm thầm tính toán xem quả trứng vàng ấy có lai lịch gì.

Nhưng lần tính toán này lại khiến vẻ mặt hắn trở nên ngỡ ngàng.

Không thử thì không biết, thử rồi lại giật mình, quả trứng vàng ở nơi sâu trong tiên sơn cũng là người chuyển kiếp.

“Vì sao lúc trước không tính ra được?”

“Lẽ nào vì rồng chưa nở?”

Trong lòng Diệp Thành dấy lên những thắc mắc, đến Chu Dịch hắn còn tính ra được, nhưng lại không tính ra được quả trứng vàng ấy.

“Thánh chủ?”

Thấy Diệp Thành dừng lại, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngập ngừng hỏi dò.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành dời mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt: “Quả trứng vàng kia là gì?”

Nghe vậy Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, lại hơi sợ hãi, quả trứng vàng ấy là cơ mật tuyệt đối của gia tộc Ngự Linh, có liên quan đến Long tộc, rất ít người biết, mà xung quanh quả trứng đã được đặt rất nhiều pháp trận bí mật, dù Thánh Vương cũng khó thấy được, không ngờ lại bị Diệp Thành nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3556: “Thần nữ có ý gì nhỉ?”



“Long tộc không như những tộc khác, hai trăm năm vẫn chưa ra nghĩa là không phải rồng bình thường”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Huyết mạch cực kỳ cường hãn, Thánh huyết của ta cũng đang xao động”.

“Huyết mạch Đạo Linh của ta cũng thế”, Thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ nói: “Huyết mạch của nó đúng là bá đạo”.

Advertisement

“Đó cũng là người chuyển kiếp”.

“Người… Người chuyển kiếp?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành: “Thánh chủ chắc chứ?”

“Không sai được”, Diệp Thành cười nhẹ: “Lúc đầu ta tới đây không tính ra nó là người chuyển kiếp, nguyên nhân hẳn là do sức mạnh bí ẩn trong trứng rồng, sức mạnh đó ngăn ta tính toán bây giờ đứng tại đây thì ta chắc chắn nó là người chuyển kiếp”.

“Thánh chủ có biết là ai chuyển kiếp không?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hỏi ngay, đôi mắt đẹp tràn đầy hi vọng.

“Một nhóc nhỏ con rất thú vị”.

“Nhóc nhỏ con?”

“Ta có thể tiếp xúc với nó không?”, Diệp Thành hỏi.

“Điều này thì ta không thể quyết định”, Thánh nữ Tinh Nguyệt nở nụ cười bất lực: “Chỉ vì thân phận của nó quá đặc biệt, nhưng ta sẽ xin lão tổ, có lẽ sẽ được thôi, lão tổ thương yêu ta nhất”.

“Ta không có nhiều thời gian”.

“Được, ta sẽ cố gắng nhanh chóng”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, bước lên một tiên sơn nguy nga, đây là nơi ở cô sắp xếp cho những người chuyển kiếp, có thể chứa ba mươi đến năm mươi nghìn người.

Phía Hoàng Đạo Công đương nhiên không khách sáo, ai cũng rất tự giác, mọi chuyện đều đã có Thánh nữ Tinh Nguyệt lo cho.

Sau khi thu xếp cho người chuyển kiếp, Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi ngay, có lẽ là đi xin lão tổ cho tới gần quả trứng rồng.

Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đỉnh núi chờ đợi tin tức, nếu thật sự không được thì hắn cũng có rất nhiều cách để tới xem quả trứng rồng ấy, xin ý kiến là xuất phát từ lễ phép, hắn không thể thêm phiền phức cho Thánh nữ Tinh Nguyệt được.

Thánh nữ Tinh Nguyệt làm việc rất đáng tin cậy, trước khi đi tìm lão tổ cũng không quên dặn dò gia tộc bảo họ mang tới rất nhiều nguyên liệu tu luyện, đều là hàng thượng phẩm, số lượng còn vô cùng nhiều.

“Thần nữ có ý gì nhỉ?”, nhìn từng đống nguyên liệu tu luyện được mang tới tiên sơn, trưởng lão nhà Ngự Linh đều thảng thốt: “Những người mà thần nữ đưa về là ai?”

“Nghe nói đều là người nhà thân nương của Mộ Dung Vân Hoàng”, có lão bối biết chuyện khẽ vuốt râu giải thích.

“Linh tinh, ta từng đến gia tộc của Mộ Dung Vân Hoàng, không có những người này”.

“Cho dù là nhà than nương thì cũng không thể làm thế này chứ!”, có người cười gằn: “Ta nhìn thấy rất rõ ràng, số lượng đông đến đáng sợ, chưa thấy ai tặng bảo vật như thế này bao giờ”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3557: “Thọ nguyên của tiền bối sắp hết,



Những người chuyển kiếp đương nhiên rất vui, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, huyết mạch do bản nguyên của hắn tôi luyện chắc chắn tinh thuần, may mắn hiếm có này rất có lợi với việc tu luyện.

Tiên hoả và thiên lôi đã hoá thành biển lôi và biển lửa, dung hợp bản nguyên Thánh thể, cuốn quanh người chuyển kiếp.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Advertisement

Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới thu lại thần thông.

Còn những người chuyển kiếp thì vẫn ngồi xếp bằng lột xác, không ít người đã tiến cấp.

Thánh nữ Tinh Nguyệt tới nơi, đi l*n đ*nh núi nhìn những người chuyển kiếp đang ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ áy náy: “Lão tổ mới ngộ đạo xong nên mới lâu như vậy”.

“Không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Lão tổ nhà cô có đồng ý cho ta xem quả trứng kia không?”

“Lão tổ nói muốn gặp ngươi trước”.

“Điều trong dự đoán”.

“Mời Thánh chủ đi theo ta”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ra khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.

Hai người lần lượt đến nơi sâu trong nhà Ngự Linh, đáp xuống trước cánh cổng đá của một Địa Cung.

Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã hơi chau mày, tuy cánh cổng đá của Địa Cung đã phong ấn nhưng hắn vẫn cảm nhận được tử khí tràn ra từ trong Địa Cung, cực kỳ rõ ràng.

Với tử khí này, hắn không khó đoán ra lão tổ nhà Ngự Linh là một Thánh Vương sắp hết thọ nguyên.

Tiếng rung trầm thấp vang lên, cánh cổng đá của Địa Cung mở ra, tử khí lại càng rõ rệt hơn.

Diệp Thành bước vào, phất tay đóng cửa lại.

Dù Địa Cung được thắp sáng bằng đèn đá nhưng vẫn tối tăm, tử khí dày đặc khiến nơi đây trở nên u ám, Chuẩn Thánh bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị ăn mòn sinh khí bởi tử khí này của Thánh Vương.

Tới nơi sâu trong Địa Cung, Diệp Thành mới dừng lại, cau mày nhìn tế đàn cổ cách đó không xa.

Có một ông lão ngồi xếp bằng trên tế đàn, ông ta đã cực kỳ già, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, quanh thân tản ra tử khí, dù có cấm chế cũng khó ngăn được tử khí ở tế đàn, sức sống như đã cạn kiệt, nguyên thần như ngọn nến trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Điều kỳ lạ nhất không phải những thứ này, mà là thân thể già nua của ông lão, từ thắt lưng trở xuống đều đã hoá đá, phần trên thắt lưng thì máu thịt teo lại, sinh lực cạn kiệt.

Ông lão này không cần phải nói, chính là lão tổ cũng là Thánh Vương duy nhất của nhà Ngự Linh: Ngự Linh Lão Tổ.

Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.

Có thể thấy người Ngự Linh Lão Tổ khẽ run, trên vai có bụi rơi xuống, đôi mắt mệt mỏi hé mở, đôi mắt già nua vẩn đục của ông ta như một vùng hỗn độn, lẳng lặng nhìn Diệp Thành dưới tế đàn, nở nụ cười hiền từ: “Không ngờ khi còn sống lão hủ lại được nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Thọ nguyên của tiền bối sắp hết, có lẽ có thể thử đột phá cảnh giới Đại Thánh”, Diệp Thành từ tốn cất lời.

“Ta đã không còn tâm tư và sức lực đó nữa rồi”, Ngự Linh Lão Tổ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói khàn khàn tang thương: “Năm nghìn năm, biển xanh đã hoá bể dâu, lão hủ đã sống đủ, cũng mệt rồi”.

“Có lẽ thứ này có thể kéo dài tuổi thọ cho tiền bối”, Diệp Thành lấy hoa sen sinh mệnh sức sống dồi dào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với hắn, mang ra đổi lấy ân huệ cũng không tồi, người chuyển kiếp ở lại nhà Ngự Linh, hắn cần Ngự Linh Lão Tổ sống, hắn không muốn thấy nhà Ngự Linh vì Ngự Linh Lão Tổ tử vong mà bị Bái Nguyệt Thần Giáo thôn tính.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3558: “Không tồi!”



“Ta nhận tấm lòng này”, Ngự Linh Lão Tổ cười ôn hoà: “Đời này ta đã sử dụng không chỉ một hoa sen sinh mệnh, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với ta”.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, lại cất hoa sen sinh mệnh vào trong đỉnh.

“Sao ngươi biết nhà Ngự Linh ta có trứng rồng?”, Ngự Linh Lão Tổ mỉm cười nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ôn hòa.

Advertisement

“Vãn bối ngửi ra được”, Diệp Thành ho khan.

“Vì sao nhất định phải xem nó?”

“Nó là người thân của vãn bối”.

“Ngươi hẳn là người có tâm sự”, Ngự Linh Lão Tổ không hỏi sâu, chẳng những không hỏi đến bí mật của Diệp Thành mà ngược lại còn kể về một quá khứ xa xưa: “Trước đây ta đi lạc vào hang rồng, thấy Long tộc đang tranh chấp, vô tình cứu được quả trứng rồng đó nhưng cũng vì vậy mà mang lại một tai họa lớn”.

“Tai hoạ mà tiền bối nói là chỉ…”, Diệp Thành dò hỏi.

“Đều là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới nữa”, Ngự Linh Lão Tổ thở dài: “Ta có thể sống nhiều nhất là ba năm nữa, những người mà ngươi đưa tới ấy, ta cũng chỉ có thể bảo vệ nhiều nhất là ba năm”.

“Ba năm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói như vậy thì ba năm sau nhà Ngự Linh khả năng cao sẽ gặp chuyện, không có Thánh Vương trấn giữ, dù phòng ngự của nhà Ngự Linh có mạnh hơn nữa cũng khó ngăn được Bái Nguyệt Thần Giáo.

“Đi đi”, Ngự Linh Lão Tổ khó khăn giơ tay lên, phất nhẹ đưa Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.

Sau khi Diệp Thành đi, Ngự Linh Lão Tổ nhìn về lối ra của Địa Cung, sững sờ hồi lâu: “Nguyên nhân gì khiến cho một nữ tử của Hồ tộc không tiếc trả giá bằng cửu thế luân hồi cũng phải để lại lời chúc phúc cho ngươi?”

Diệp Thành chỉ cảm thấy sức mạnh không gian quanh cơ thể bay lên, tựa như đang ở trong thông đạo không gian, hắn vô cùng kinh ngạc trước thần thông của Ngự Linh Lão Tổ, lĩnh ngộ của Thánh Vương về không gian quả nhiên vô cùng huyền bí.

Gạt bỏ dòng suy nghĩ, hắn nhìn quanh bốn hướng.

Đây là một thế giới sắc màu rực rỡ, tiên quang huy hoàng lộng lẫy, cỏ cây hoa lá ở đây sum suê tươi tốt, xanh um rậm rạp, so với Địa Cung của Ngự Linh Lão Tổ, nơi đây tràn ngập sức sống hơn nhiều.

Tầm mắt của hắn dừng lại ở nơi không xa, ở đó có một quả trứng vàng lớn đang lơ lửng, to cỡ vại rượu, tản ra ánh vàng chói lọi, tiên quang tràn ngập xung quanh, triện văn uốn lượn, từng đợt tiếng rồng ngân dài khoẻ khoắn vang lên, từng làn khí tức đều có khí của long hình, cực kỳ phi thường.

Đó là trứng rồng với huyết mạch bá đạo khiến Thánh huyết cũng phải dè chừng, không chỉ một lần dấy lên xao động.

Diệp Thành chậm rãi đi tới, cách quả trứng rồng ba trượng rồi dừng lại, nhìn nó rồi cảm thán: “Không ngờ lại là Bá Vương Long, chẳng trách khí tức lại mạnh mẽ đến vậy, cũng chẳng trách hai trăm năm chưa ra khỏi vỏ”.

Hắn đã nghe nói về Bá Vương Long từ lâu, là đệ nhất đại chư hầu của Long tộc, thời kỳ đỉnh cao có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, nhưng chưa từng vượt qua Đại Đế, có trách chỉ trách tộc Thái Hư Long quá mạnh.

Nói đến Bá Vương Long, hắn đã từng nuốt một giọt máu của dòng này, đó là khi cá cược ở Thiên Long Cổ Thành, chính giọt máu rồng ấy đã cho hắn cơ hội, cảnh giới liên tiếp đột phá được ba cấp.

“Không tồi!”

Diệp Thành sờ cằm, bắt đầu đi quanh trứng rồng, ánh mắt mang theo vẻ quái lạ.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3559: Hai trăm năm rồi!



Nhìn một lúc, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng dáng nhỏ bé: Đó là một người chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, mập mạp mũm mĩm, kiếp trước là người có huyết mạch tinh tuý nhất Thiên Đình Đại Sở, tuy sức chiến đấu khá tệ nhưng tốc độ lại chẳng ai bằng.

Đúng vậy, tên nhóc Bá Vương Long trong quả trứng này chính là Tiểu Linh Oa chuyển kiếp.

Advertisement

Cũng không trách ánh mắt Diệp Thành có vẻ quái lạ, vì kiếp trước Tiểu Linh Oa chỉ to chừng bàn tay, thường xuyên bị người khác đùa cợt, muốn tán gái cũng chẳng tán được, không phải không tán được mà là vì tiểu đệ của hắn quá nhỏ.

Kiếp này thì khác, Bá Vương Long trưởng thành thì đầu nó có thể so sánh với một ngọn núi.

Diệp Thành chắc chắn kiếp này Tiểu Linh Oa vẫn không thể tìm được vợ, nếu nói kiếp trước tiểu đệ quá nhỏ thì kiếp này lại quá lớn, nếu đi tán gái có khi lại doạ người ta sợ chạy mất dép.

Trong những người chuyển kiếp thì thân phận của tên này là lợi hại nhất, Bá Vương Long có thể cạnh tranh với Thái Hư Cổ Long, sự tồn tại này một khi để nó trưởng thành thì chắc chắn sẽ rất cừ khôi.

Đi vòng quanh một lúc, Diệp Thành không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* quả trứng rồng lớn.

Nhưng hắn vừa chạm vào đã có vấn đề, quả trứng rồng rung lên, một vết nứt mảnh nhỏ như sợi tóc xuất hiện, sau vết nứt đầu tiên, từng vết nứt khác lần lượt hiện lên.

Rồng sắp nở rồi? Diệp Thành ngạc nhiên nhìn trứng rồng, trùng hợp để hắn được thấy nhỉ?

Rắc! Rắc!

Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì vết nứt trên trứng rồng đã liền thành một mảng, ánh sáng vàng rực phát ra, long khí dồi dào hoá thành long ảnh bá đạo.

Đột nhiên, trứng rồng nứt ra, tiếng rồng gầm bá đạo vang vọng khắp chư thiên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Gia tộc Ngự Linh bị kinh động, vô số bóng người bước ra khỏi động phủ, bước l*n đ*nh núi, thẫn thờ nhìn về một phương, nơi đó có một đạo thần mang bay lên thiên tiêu, giống như một trụ sáng cứ thế xuyên thẳng vào trời cao.

Rất nhiều người tỏ ra bất ngờ, “có chuyện gì xảy ra vậy, huyết mạch mạnh quá”.

So với bọn họ thì thánh nữ Tinh Nguyệt và lão tổ của gia tộc Ngự Linh cùng rất nhiều trưởng lão trực hệ khác lại tỏ vẻ bất ngờ, bọn họ biết sự tồn tại của của trứng rồng và cũng đoán ra được trứng rồng đang nứt ra.

Hai trăm năm rồi!
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3560: Thật thú vị!



Nơi đó, khí tức màu vàng kim ngưng tụ lại thành cả vùng biển lớn, có tiên quang chiếu rọi, có long khí đang thôn tính, một đạo long ảnh dị tượng xuất hiện, sừng sững giữa đất trời, đang hướng về trời cao mà gầm gào.

Diệp Thành chép miệng, thật bá đạo, sức mạnh trong khí tức này có thể sánh với Đấu Chiến Thánh Viên, khí tức của cả hai rất giống nhau, có thể dùng hai từ để hình dung: Bá Đạo.

Advertisement

Dưới sự quan sát của hắn, dị tượng long ảnh kia dần tan biến, để lộ ra chân dung của Bá Vương Long.

Thế nhưng, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Bá Vương Long trông không giống với tưởng tượng của hắn.

Đó là rồng, không sai, khí tức cũng bá đạo, nhưng điều khác thường đó là cái đầu của nó chỉ to bằng hũ rượu, giống như con Kì Lân nhỏ, nhìn từ hướng nào cũng thấy đáng yêu.

Diệp Thành day trán, hắn không đứng nhìn nữa mà ngồi xuống, hai mắt đảo đi đảo lại nhìn Bá Vương Long, trứng rồng to bằng cả vại rượu mà lại nở ra một con rồng chỉ to bằng hũ rượu? Ngươi đúng là con rồng nhỏ xíu, cũng không to hơn kiếp trước là bao.

Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Bá Vương Long cũng đã phát hiện ra, nó chớp mắt nhảy tới, dùng phần đầu dụi dụi vào Diệp Thành như thể tỏ ra rất thân thiết với người mà nó nhìn thấy từ lần đầu tiên gặp.

Diệp Thành chép miệng, hắn hoài nghi có phải tất cả Bá Vương Long vừa ra đời đều đáng yêu như vậy không.

Tiểu Bá Vương Long tỏ ra rất thân thiện, cứ thế xà vào lòng Diệp Thành, không nói gì mà chỉ dùng cái đầu dụi qua dụi lại vào ngực hắn, theo bản năng thì có lẽ nó cho rằng đây chính là cha mình.

Diệp Thành tặc lưỡi nâng Bá Vương Long lên, hắn xoa cằm chăm chú nhìn và dừng mắt lâu hơn một chút ở chỗ c** nh* của Tiểu Bá Vương Long, c** nh* nhỏ xíu, chỉ to bằng đầu ngón tay, so với cơ thể Bá Vương Long rắn rỏi kia thì đúng là trò cười của tạo hoá.

Thật thú vị!

Nhìn mãi, nhìn mãi, hắn không kiềm chế được mà giơ tay ra, tỏ ra mặt dày và búng vào c** nh* kia.

Ngay sau đó, Bá Vương Long liền khóc oà lên.

Diệp Thành tỏ ra khoái chí, lão tử đã từng búng c** nh* của Bá Vương Long, việc này mà được hắn đem đi đồn thổi hết năm này qua năm khác thì thật sự không phục cũng không được, ai không phục thì thử đi búng xem.

Không biết nếu như để cho Bá Long Vương trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có đánh hắn đến chết không nữa.

Ừm?

Diệp Thành thích thú nhưng đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí đâm từ phía sau lưng khiến hắn run rẩy.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3561: Lục soát!



Có thể thấy đôi mắt của người này sâu xa, chỉ cần nhìn lâu hơn một chút cũng có khả năng khiến tâm trí bị thôn tính, đó là Chuẩn Thánh Vương đáng sợ, vả lại còn đột phá tới Thánh Vương.

Tiểu Bá Vương Long khẽ gầm lên, đôi mắt đảo đi đảo lại, phẫn nộ nhìn người mặc hắc bào, mặc dù không thể nói nhưng linh trí của hắn lại rất cao, có thể nhìn ra kẻ mặc hắc bào không phải hạng tốt đẹp gì.

Advertisement

“Đúng là khiến bản tôn phải bất ngờ, không ngờ còn có thể tránh được chiêu tuyệt sát của ta”, kẻ mặc hắc bào cười u ám.

“Đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại có thể đánh lén được sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, thần thức đã truyền ra tiếng kêu cứu, nhưng điều hắn bất ngờ đó là thế giới nhỏ trong không gian này lại cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“Đừng làm mất thời gian nữa”, như biết được sự thắc mắc của Diệp Thành, kẻ mặc hắc bào lại bật cười to hơn.

“Dị không gian”, Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn tứ phương và nhìn ra manh mối, thế giới nhỏ trong không gian này đã bị kéo vào trong một dị không gian không rõ tên, nếu không thì khi hai Chuẩn Thánh Vương sát phạt vào, kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh và lão tổ nhà Ngự Linh sẽ không thể không biết.

“Giao Bá Long Vương ra”, giọng nói này không phải nói cho kẻ mặc hắc bào, mà đến từ phía sau Diệp Thành, ở đó có một người mực áo bào tím huyễn hoá ra, giọng nói cô tịch, đôi mắt sắc lạnh, vả lại, người này cũng là một Chuẩn Thánh Vương thực thụ.

“Mục tiêu chính là Bá Vương Long, hai vị có lẽ không phải người nhà Ngự Linh phải không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn kẻ mặc hắc bào rồi lại nhìn sang kẻ mặc áo bào tím: “Người của Bái Nguyệt Thần Giáo?”

“Xuống hoàng tuyền thì khắc biết”, kẻ mặc áo bào tím chậm rãi đi tới, điệu cười khiến người ta phải rợn người.

“Xin lỗi, không biết hoàng tuyền đi thế nào”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy thì ta tiễn ngươi”, kẻ mặc hắc bào bật cười u ám sau đó giơ tay, bàn tay hoá to thêm, tóm về phía này.

“Nếu chỉ có một mình ngươi thì lão tử đã đạp chết ngươi rồi”, Diệp Thành hắng giọng, vào giây phút bàn tay kia chạm vào hắn, hắn đã dùng tới thiên đạo, trốn vào hố đen không gian và nhanh chóng biến mất.

Diệp Thành đột nhiên biến mất khiến hai kẻ mặc áo bào tím và hắc bào đầu cau mày, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng gặp thần thông nào dị thường đến vậy, cả hai Chuẩn Thánh Vương lại để một Chuẩn Thánh chạy mất.

Lục soát!

Kẻ mặc áo bào tím hắng giọng, đi tách với kẻ mặc hắc bào, thần thức tản ra bao trùm khắp thế giới nhỏ, lục tìm từng ngóc nghách.

Lục soát!

Nhà Ngự Linh bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt.

Gia tộc Ngự Linh phong ấn tiên sơn, Thánh Chủ nhà Ngự Linh đang lệnh cho kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh lục soát.
 
Back
Top Bottom