Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 320: 320: Mình Vẫn Còn Sống



……..

Đêm khuya, Diệp Thành mở mắt ra.

Hiện lên trong mắt hắn là cảnh tượng quen thuộc, và kí ức trước khi hôn mê vẫn còn đeo đẳng: Trận so tài tam tông, giao chiến với Cơ Tuyết Băng, bị hãm hại, ăn Thực Cốt Đan, bị xác chết chặn đường….

“Mình vẫn còn sống?”, Diệp Thành khàn giọng lên tiếng một cách mệt mỏi.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, linh khí từ đất trời được hắn dẫn đường, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn.

Chỉ là ngay sau đó khoé miệng hắn lại rỉ máu.

Đạo thương!
Diệp Thành khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng, hắn bất giác nhìn vào linh hồn mình và nhận ra trên linh hồn có một viết thương bị đứt dài ba trượng, không những không hề liền lại mà ngược lại còn có xu hướng đứt lìa hơn.

“Liễu Dật sư huynh, xem ra chúng ta là cặp huynh đệ éo le rồi”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, vùng đan điền bị nứt lìa có thể dùng tiên hoả để phục hồi nguyên trạng nhưng đạo thương trong linh hồn thì hắn thật sự bất lực.

“Tiểu tử, chơi lớn quá rồi”, đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Thái Hư Cổ Long?”, nghe giọng nói này, Diệp Thành bất ngờ: “Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông cách nhau ít nhất phải hai trăm dặm, khoảng cách xa như vậy mà người vẫn có thể truyền âm đ ến sao?”
“Truyền cái quái gì cơ chứ.

Ta dùng chín phần phân thân của ngươi làm trung gian thi triển bí pháp liên hệ với ngươi”.

“Ý....là ý này à?”
“Tiểu tử, ngươi rất được đấy”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Bị thương nặng như vậy, lại ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà không chết, ta thật sự thấy kì lạ đấy.

Một khi sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật mà còn không chết,….”
“Nửa đêm rồi, chúng ta có thể nói chuyện gì có ích được không?”, Diệp Thành nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ngươi có biết trị đạo thương thế nào không?”
“Đạo thương không phải vết thương bình thường, vết thương này đã vượt qua khả năng chữa trị của mọi loại đan dược, muốn liền đạo thương thì phải nhờ vào Thiên Kiếp.

Mặc dù Thiên Kiếp có khả năng huỷ diệt khủng khiếp nhưng khi nó lại có thể tôi luyện thân thể con người và điều quan trọng hơn cả là nó cũng có thể tôi luyện linh hồn con người.

Với khả năng của ngươi thì ngươi có thể trải qua Thiên Kiếp, có lẽ sau khi trải qua Thiên Kiếp Tẩy Lễ, tạo hoá được tạo ra sau khi niết bàn trùng sinh sẽ khiến cho linh hồn của ngươi dù có vết thương nhưng sẽ được niết bàn trùng sinh tạo mới hoàn toàn.”
“Thiên Kiếp có thể trị đạo thương sao?”, nghe được bí mật này, Diệp Thành tỏ ra vô cùng bất ngờ.

Nếu không phải Thái Hư Cổ Long xuất hiện thì có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

“Nhưng ta không thể tu luyện, không thể dẫn Thiên Kiếp một lần nữa.

Mà không dẫn được Thiên Kiếp thì ta không thể trị được đạo thương, đạo thương không được chữa trị căn bản không thể tu luyện, đây có khác gì là vòng tuần hoàn của cái chết đâu”, Diệp Thành tìm ra được vấn đề còn tồn tại.

.

||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
“Mặc dù ngươi không dẫn được Thiên Kiếp nhưng chẳng phải ngươi có thiên lôi sao?”, Thái Hư Cổ Long rung rung mi mắt liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Thiên lôi của ngươi có lẽ chính là tàn lưu của việc ngươi độ Thiên Kiếp đang còn lưu lại trong cơ thể ngươi.

Nó là một phần của Thiên Kiếp, đương nhiên có thể trị đạo thương”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành mới mỉm cười mừng rỡ: “Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người”.

“Còn nữa, căn cơ tu luyện của ngươi đã bị tổn hại, cho dù đạo thương của ngươi được liền lại thì cũng cần tẩy lễ của Thiên Kiếp để giúp căn cơ tu luyện được niết bàn trùng sinh”.

“Ta hiểu rồi”.

“Chữa trị được đạo thương xong rồi bàn tới ức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong ngươi ngươi”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Thân ngươi mang Tiên Luân Nhãn, ở một ý nghĩa nhất định thì có nghĩa ngươi đang đứng cùng một bên với Tiên Tộc, Huyền Linh Chi Thể mang huyết mạch Thần Tộc, sức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong người ngươi xung khắc với Tiên Luân Nhãn, vả lại trong cơ thể của tiểu tử ngươi còn có ma huyết, huyết mạch của ma huyết và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, sức mạnh Huyền Linh của Thần Tộc đều có xung đột, cả ba xung đột với nhau, không xảy ra chuyện mới lạ”.

“Ngươi không nói thì ta cũng không biết còn có việc này nữa.

Chẳng trách mà ta vẫn luôn cảm thấy có ba luồng sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể mình sau khi chiến đấu với Huyền Linh Chi Thể, khiến ta không thể ngưng tụ chân khí được như thường”, nói tới đây, Diệp Thành có phần hoài nghi: “Vậy cũng không đứng.

Huyết mạch của Ma Tộc và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cũng có xung đột nhưng trước đó sao ta lại không có cảm giác này?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 321: 321: Trời Không Tuyệt Đường Sống Của Con Người



“Âm dương điều hoà, âm dương điều hoà ngươi hiểu không?”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng không mấy dễ chịu: “Máu của Ma Tộc trong cơ thể ngươi và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cân bằng với nhau, cái là âm cái là dương cùng dung hợp nhưng Huyền Linh Chi Thể xuất hiện đã phá đi sự cân bằng đó.

Cả ba đương nhiên xung đột với nhau”.

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại cười: “Có điều, sức mạnh Huyền Linh bên trong cơ thể ngươi do Huyền Linh Chi Thể để lại đối với ngươi mà nói cũng là một tạo hoá nhỏ”.

“Ngươi có ý gì?”
“Thần Tộc với khả năng phục hồi bá đạo, Tiên Tộc với sức công kích mạnh mẽ, Ma Tộc sau khi hoá ma thì khả năng tăng trưởng khủng khiếp.

Những điểm này ngươi có lẽ đã được trải nghiệm cả.

Ngươi sau khi hoá ma thì sức mạnh cũng mạnh lên rất nhiều.

Huyết mạch của tam tộc đều có ưu điểm riêng, còn sức mạnh mà Huyền Linh Chi Thể để lại trong cơ thể ngươi sau khi luyện hoá thì sẽ trở thành một phần trong cơ thể ngươi, sức mạnh Huyền Linh Chi Thể sau khi được luyện hoá sẽ cùng với máu của Ma Tộc, Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc hình thành nên thế cân bằng mới, điều này cũng có nghĩa rằng sức mạnh của Huyền Linh sau khi luyện hoá sẽ khiến ngươi có được khả năng phục hồi bá đạo nhờ kế thừa của Thần Tộc”.

“Nói vậy thì đúng là một tạo hoá mới.

Khả năng hồi phục của Huyền Linh Chi Thể thuộc về Thần Tộc, sức công phá trong Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, khả năng nhân bản khi ma hoá của Ma Tộc kết hợp.

Sao ta cảm thấy mình lại được lợi vậy?”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

“Sau tất cả là khả năng phát tán độc dược của Thực Cốt Đan”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng, “tính độc của linh đan Thực Cốt Đan năm vân hết sức bá đạo, độc tính của nó lại thâm nhập vào xương cốt, máu, tứ chi bách cốt của ngươi.

Muốn loại trừ nó, nói khó cũng không khó mà nói dễ thì lại cũng dễ, một phương pháp đơn giản nhất đó chính là dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi luyện triệt để nó…”
“Ngươi biết cả Man Hoang Luyện Thể của ta?”, nghe tới Man Hoang Luyện Thể, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.

“Khà khà, ngươi nói xem”.

“Man Hoang Luyện Thể là bí pháp luyện thể tối cao của tộc người Man, nó không những là bí thuật luyện thể mà còn có linh tính, thi triển Man Hoang Luyện Thể có thể khiến tất cả những nhân tố bất lợi với cơ thể được đào thải ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Dùng nó để diệt trừ độc tính của Thực Cốt Đan là hợp lí nhất”.

“Không ngờ Man Hoang Luyện Thể còn có cả tác dụng như vậy, trước đây mình thật sự không nghĩ tới”, Diệp Thành tự nhủ.

“Cuối cùng chính là tuổi thọ của ngươi”, Thái Hư Cổ Long ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tiên Luân Cấm Thuật mặc dù bá đạo nhưng ta khuyên ngươi sau này ít dùng thì hơn.

Trong một ngày mà ngươi dùng Tiên Luân Cấm Thuật tới hai lần đã khiến tuổi thọ bị mất mát quá lớn, sau này tìm nhiều linh dược tăng tuổi thọ mà dùng”.

“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

Có điều nói tới việc một ngày dùng Tiên Luân Cấm Thuật trong hai lần khiến hắn lại nghĩ tới một việc khác, đó chính là hai xác chết dị thường kia.

Cho dù là tới bây giờ thì hắn cũng cảm thấy khó hiểu.

Bốn người phía Sở Huyên liên thủ mà cũng không thể địch lại nổi xác chết như có linh trí giống con người kia, và khiến hắn phải liều mạng mới huỷ đi được.

Hai các xác đó quả thực hết sức đáng sợ.

Nghĩ vậy, Diệp Thành hỏi tiếp: “Ngươi vẫn bị phong ấn bên trong Chính Dương Tông, có từng nghe tới thứ gì kì quái của Chính Dương Tông chưa?”
“Điều ngươi muốn hỏi là Âm Minh Tử Tướng sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành muốn hỏi gì: “Nếu nói thứ kì quái thì chính là Âm Minh Tử Tướng của Chính Dương Tông”.

“Cái gì là Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành cau mày, hắn chưa từng nghe nói tới thứ này khi còn ở Chính Dương Tông, rõ ràng đây là việc cơ mật tuyệt đối.

Với thân phận và địa vị của hắn thì không thể nào biết được.

“Âm Minh Tử Tướng dùng xác chết của con người, dùng sức mạnh của Phú Chú luyện chế thành cỗ máy giết người, cơ thể xác th1t mạnh mẽ dị thường”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Từ trước tới giờ Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ xưa mạnh mẽ để chuyện thành Âm Minh Tử Tướng.

Hiện giờ ngươi biết giới tu sĩ loài người các ngươi ti tiện và giải dối thế nào rồi chứ? Ngày ngày đào phần mộ của người ta lên, dùng một từ có thể hình dung đó là: Hỏng, dùng hai từ hình dung thì đó là: Thất Đức”.

“Âm Minh Tử Tướng”, Diệp Thành nheo mắt, không hề phản bác lại lại, hắn đang suy nghĩ tới một chuyện khác”.

“Nói vậy thì kẻ chặn chúng ta lại giữa đường chính là Âm Minh Tử Tướng rồi”.

.

_ ТгumTruу en.оR G _
“Nói vậy thì kẻ ra tay với chúng ta chính là Chính Dương Tông”.

“Kế hay lắm”, giọng nói của Diệp Thành lạnh hẳn lại, vả lại hắn còn có thể nghĩ tới Chính Dương Tông lật tìm xác chết luyện thành Âm Minh Tử Tướng nhất định có âm mưu lớn, tương lai không lâu nhất định sẽ dấy lên trận đại chiến với mưa máu”.

“Chính Dương Tông có bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành hỏi lại..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 322: 322: Nhảy Nhót Tung Tăng



“Ai biết được”, Thái Hư Cổ Long không chuyện gì không làm được, lần này lại xoè hai tay bất lực: “Ở đó có kết giới cực mạnh ngăn cách thần thức của ta, còn về việc giấu bao nhiêu Âm Minh tử tướng thì ngươi chỉ có thể đi hỏi Thành Côn thôi”.

“Đến ngươi còn không nhìn ra, vậy chắc chắn không phải con số nhỏ”, Diệp Thành cân nhắc: “Chuyện này nhất định phải nói trước với chưởng giáo sư bá, nếu bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, với Hằng Nhạc mà nói sẽ là một tin tức khủng khiếp”.

“Bây giờ ngươi nghĩ những chuyện này cũng vô ích”, thấy chín phân thân Diệp Thành đều đang lo lắng, Thái Hư Cổ Long bất giác bĩu môi: “Có thời gian còn không mau chữa lành đạo thương đi”.

“Ta hiểu rồi”, bị Thái Hư Cổ Long cắt ngang thức tỉnh, Diệp Thành nhanh chóng ổn định suy nghĩ, bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, điều hắn phải làm là chữa lành đạo thương càng nhanh càng tốt rồi tìm lại tu vi đã mất của mình.

Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống, nhẩm niệm triệu gọi Thiên Lôi.

Sấm sét đen kịt lập tức bao phủ toàn thân hắn.

Thiên Lôi bá đạo như từng mũi kim lại như từng cái dũa, mà nó càng giống lò lửa hơn, bao phủ linh hồn Diệp Thành bên trong, chữa lành vết nứt trên linh hồn hắn, tôi luyện trong gột rửa, lại gột rửa trong tôi luyện.

Đây là một quá trình trùng sinh niết bàn.

Chỉ trong một canh giờ, vết nứt lớn hơn ba tấc trước ngực hắn đã thu nhỏ còn hai tấc, muốn lành hẳn chỉ là vấn đề thời gian.

Cứ như vậy, ba canh giờ lặng lẽ trôi qua.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, vết nứt trước ngực đã biến mất.

Hơn nữa sau khi được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, hắn cảm nhận được rõ ràng linh hồn của mình trở nên ngày càng thuần khiết hơn, tia sức mạnh nguyên thần ấy cũng đã hoàn toàn dung hoà vào linh hồn của hắn trong quá trình niết bàn.

Phù!
Hắn từ từ thở ra hơi mang theo khí đục, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường, dấu vết bệnh tật cuối cùng còn sót lại trên mặt cũng biến mất.

“Đúng là đi dạo một vòng quỷ môn quan mà!”, Diệp Thành vặn cổ, xoay hông, trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo: “Chính Dương Tông, tiểu gia đây vẫn còn sống, các người chờ đó đi”.

Nói xong hắn phất tay lấy túi đựng đồ ra, nắm một vốc đan dược nhét vào miệng.

Đan dược vào cơ thể nhanh chóng tan ra, biến thành tinh nguyên dồi dào truyền vào kinh mạch chính của cơ thể, cuối cùng trút vào vùng Đan Hải, sau khi được Tiên Hoả luyện hoá triệt để mới trở thành thành chân khí tinh khiết, vùng Đan Hải khô kiệt của hắn đã hồi phục trở lại.

Ực! Ực! Ực!
Hắn liên tục uống đan dược, tu vi của hắn cũng tăng lên nhanh chóng.

Vì bị tụt từ tầng tám cảnh giới Nhân Nguyên xuống nên hắn có thể uống đan dược một cách thoải mái, có vùng Đan Hải rộng lớn, hắn chẳng hề có chút áp lực, chỉ trong vòng chưa đến một khắc, tu vi của hắn đã về lại tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên.

Phù!
Đến lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài đầy những thứ vẩn đục, không ăn thêm đan dược nữa.

Có lẽ không phải hắn không muốn ăn tiếp, mà là hắn đã hết đan dược rồi, đan dược có thể dùng về cơ bản đã bị hắn ăn hết.

“Bây giờ phải đi tìm linh dược tang tuổi thọ đã”, Diệp Thành vươn người rồi đi ra ngoài.

Bước ra ngoài, hắn nhìn thấy Sở Huyên đang cầm bát ngọc đi tới.

Thấy Diệp Thành nhảy nhót tung tăng, Sở Huyên sững sờ tại chỗ, đây đâu phải đồ nhi sắp chết hôm qua của cô? Cô đi ra ngoài mới chỉ năm sáu canh giờ, khi quay về mọi thứ đã thay đổi.

“Sư phụ, chào buổi sáng!”, Diệp Thành vừa chào hỏi vừa lại gần ngửi bát ngọc trong tay Sở Huyên, hai mắt hắn sáng lên, liên tục li3m môi.

Hắn nằm trên đất, hai tay ôm sau đầu, nằm đó như kẻ tội nhân.

Lúc trước bởi vì tiện tay, sờ vào nơi không nên sờ trên người Sở Huyên, hắn đã bị cô đánh cho một trận nhớ đời.

“Đã… đã khoẻ rồi?”, Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các nhìn hắn chằm chằm.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Không ngờ đạo thương đã lành rồi”, Đạo Giới Chân Nhân của Chấp Pháp Đại Điện và Đạo Huyền Chân Nhân thỉnh thoảng còn đưa tay dụi mắt.

“Thật… thật sự quá…”, Sở Linh đưa tay che miệng, nhất thời không nói nên lời.

“Tiểu tử, thế… thế này là thế nào?”, Từ Phúc của Linh Đan Các vô thức gãi đầu.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 323: 323: Ngủ Một Giấc Tỉnh Dậy Là Lành Ạ



Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, nhưng có một điểm chung là hai mắt đều trợn tròn.

Đêm qua Diệp Thành còn sống dở chết dở, hôm nay đã nhảy nhót tung tăng, nếu không Sở Huyên cũng không đánh hắn.

Chuyện này đã làm đảo lộn nhận thức của họ.

Bị thương nặng như vậy không chết, sau một đêm đã nhảy nhót tung tăng, cho dù là bọn họ cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Mà Sở Huyên thì lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, dữ tợn nhìn Diệp Thành, hai má đỏ bừng, không chỉ là xấu hổ mà còn là tức giận.

Cô không ngờ Diệp Thành lại dám suồng sã sờ vào nơi đó của mình, nếu mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không đến, cô sẽ không ngần ngại đánh hắn từ sáng đến đêm.

Nhưng giận thì giận, trong lòng cô vẫn rất kích động.

Mới tối qua cô còn đang rơi nước mắt vì đồ nhi của mình, vậy mà sáng nay Diệp Thành đã nhảy nhót tung tăng khiến cô không chỉ vui mừng mà còn rất sốc, sự kỳ quái của Diệp Thành hoàn toàn vượt xa dự liệu của cô.

Đây là lần thứ mấy rồi? Hình như từ khi gặp Diệp Thành, chuyện như này đã diễn ra rất nhiều lần rồi!
Mỗi lần Diệp Thành bị thương dù có nặng đến mấy cũng sẽ khoẻ lại, ngay cả Đan Hồn tầng tám cảnh giới Không Minh cũng không giết được hắn, cô cực kỳ nghi ngờ đồ nhi của mình là lão thiên gia chuyển thế, dù thế nào cũng không chết.

Khụ khụ!
Tiếng bàn tán của mọi người cuối cùng vẫn bị tiếng ho khẽ của Dương Đỉnh Thiên cắt ngang, ông nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu tử, đạo thương… đạo thương của con lành lại bằng cách nào vậy?”
“Ngủ một giấc tỉnh dậy là lành ạ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Sở Huyên, hắn lại vội vàng cúi đầu.

“Ngủ… Ngủ một giấc tỉnh dậy là lành?”, sắc mặt mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cực kỳ thú vị, vết đạo thương mà ngay cả Thái thượng lão tổ của Hằng Nhạc Tông cũng bó tay, nhưng tên tiểu tử này chỉ ngủ một giấc là lành? Chuyện gì thế?
Vẻ mặt mọi người thú vị nhưng Sở Huyên lại không khách sáo như vậy.

Cô xắn tay áo bước về phía trước, ấn Diệp Thành xuống đất ngay tại chỗ: “Nói, rốt cuộc làm sao lành được?”

“Hôm qua người đã nói sẽ không đánh con nữa mà”, Diệp Thành bị ấn xuống đất bắt đầu gào khóc kêu to.

“Ta có nói à?”
“…”
A!
Trước Ngọc Linh Trì, Sở Linh đang liên tục đổ linh dịch vào đó để tinh nguyên bên trong đạt đến mức dồi dào nhất.

Tiếp theo đó Diệp Thành sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật ở trong Ngọc Linh Trì.

Cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi áp lực mà nói ra bí mật thiên kiếp có thể chữa lành đạo thương.

Nhưng dù không nói thì hắn vẫn sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật.

Lúc trước khi hắn có Thiên Lôi, vẫn chưa biết Thiên Lôi có thể chữa lành đạo thương, hơn nữa khi ấy hắn cũng chưa gặp Liễu Dật, càng không biết huynh ấy có đạo thương, nếu không chắc chắn hắn đã giúp.

“Thiên Lôi thiên kiếp

tien-vo-truyen-ky-323-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 324: 324: Đó Là Ngoài Ý Muốn Thôi



Liễu Dật vẫn nhớ trong cuộc thi tam tông Diệp Thành bị thương nặng thế nào, cũng nhớ trạng thái của hắn sau khi uống Thực Đan Cốt năm vân, càng nhớ sau khi hắn cố gắng gượng sử dụng cấm thuật xong thì thảm cỡ nào, thật sự đã trở thành một kẻ bỏ đi.

Bây giờ thấy Diệp Thành đứng ở đây, sao hắn ta có thể không kinh ngạc? “Dật Nhi, có một số việc sau này vi sư sẽ nói chi tiết cho con sau, bây giờ chữa lành đạo thương cho con trước đã!”, thấy Liễu Dật như thế, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.

Ông nói xong lời này, trong đôi mắt mờ tối của Liễu Dật chợt lướt qua một tia sáng sắc bén, hắn ta cực kỳ kích động nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Sư tôn, mọi người có thể chữa lành đạo thương cho con rồi sao?”
Đã từng có những lúc hắn gào thét trong lòng, vết đạo thương trên người khiến hắn không thể tiếp tục con đường tu luyện.

Hắn là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông nhưng lại không thể mang vinh quang về cho tông môn, ngược lại sau cuộc thi tam tông còn trở thành kẻ vô dụng, điều này khiến hắn rất bất lực, cũng không cam tâm.

Bây giờ nghe thấy có người chữa được đạo thương cho mình, sao hắn có thể không kích động?
“Sư phụ, đồ nhi cần… cần chuẩn bị gì không ạ?”, có lẽ vì quá mức kích động, Liễu Dật trước nay luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Huynh không cần chuẩn bị gì đâu”, Diệp Thành lên tiếng: “Chỉ cần vào Ngọc Linh Trì là được”.

Hắn vừa nói dứt lời, Liễu Dật lại sửng sốt, hắn ta nhìn Diệp Thành, rồi lại nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên.

Liễu Dật không ngốc, đương nhiên nghe ra được người chữa đạo thương cho mình là Diệp Thành.

Hắn ta lại sốc thêm lần nữa.

Nhưng sau đó hắn vẫn lật đật vào Ngọc Linh Trì, hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng bên trong.

“Có thể sẽ hơi đau, sư huynh cố chịu nhé”, Diệp Thành đã gọi Thiên Lôi ra bao phủ toàn thân Liễu Dật, bao phủ lấy linh hồn hắn rồi tìm vết nứt trên linh hồn hắn.

Hự…
Trên mặt Liễu Dật lập tức hiện lên vẻ đau đớn, nhưng hắn cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Liễu Dật, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên muốn bước lên nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Sư huynh, huynh nghĩ Thiên Lôi có chữa được đạo thương của Dật Nhi không?”, Bàng Đại Xuyên dời ánh mắt từ Ngọc Linh Trì sang Dương Đỉnh Thiên.

“Đạo thương của Diệp Thành còn khỏi mà, khả năng Diệp Thành cũng chữa được cho Dật Nhi”, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử này đã tạo ra quá nhiều điều không thể, ta tin nó làm được”.

“Nhưng thiên kiếp có thể chữa được đạo thương thật sự là khiến đệ không ngờ tới”, Từ Phúc nhẹ nhàng vuốt râu, liên tục cảm thán, nếu Diệp Thành không nói thì có lẽ họ sẽ không bao giờ biết.

“Nếu Diệp Thành thật sự có thể chữa khỏi cho Dật Nhi thì Hằng Nhạc Tông ta chẳng phải đã có hai thiên tài tuyệt thế rồi sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nói vừa cười rạng rỡ.

“Đúng thế!”, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, Diệp Thành thì không phải nói, tiểu tử này đúng là yêu nghiệt.

Còn Liễu Dật, thiên phú của hắn ta cũng có thể gọi là yêu nghiệt, nếu không có đạo thương cản trở thì Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cũng không phải đối thủ của hắn.

Như vậy Diệp Thành và Liễu Dật sẽ là thiên tài tuyệt thế của Hằng Nhạc Tông, sự tồn tại của họ khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy hy vọng, mà còn là một hy vọng vô cùng tươi sáng.

“Tiểu tử, ngươi thật sự quá thần bí”, trong tiếng xì xào của mọi người, Sở Huyên hít sâu một hơi, bất giác quan sát đồ nhi của mình một lượt từ trên xuống dưới, hắn có thể chữa được đạo thương thật sự khiến cô rất bất ngờ và chấn động.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng hơi thở rối loạn của hắn đã dần ổn định lại.

“Sư bá, người đã biết kẻ chặn giết chúng ta là thế lực phương nào chưa ạ?”, Diệp Thành vừa điều khiển Thiên Lôi chữa trị cho Liễu Dật, vừa nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

Nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt mọi người lập tức trở nên lạnh lẽo.

Có lẽ Hằng Nhạc Tông chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, tham gia cuộc thi tam tông mà suýt nữa bị diệt sạch.

“Vẫn đang điều tra”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi trả lời Diệp Thành, sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Nếu để ta biết là thế lực nào tính kế hãm hại Hằng Nhạc, ta nhất định sẽ không bỏ qua”.

“Không biết các sư bá đã nghe đến Âm Minh tử tướng chưa?”, Diệp Thành hỏi một câu như vô tình lại như cố ý..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 325: 325: Ý Của Chưởng Môn Sư Bá Con Hiểu



“Âm Minh tử tướng?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Có phải con biết gì đó không?”
“Âm Minh Tử Tướng là xác chết, sử dụng Phú Chú Ấn luyện thành vũ khí giết người.

Cơ thể của chúng mạnh mẽ dị thường, thậm chí còn khó hỏng hơn cả kim cang”, Diệp Thành nói lại lời của Thái Hư Cổ Long.
“Ý con nói hai xác chết muốn giết chúng ta chính là Âm Minh Tử Tướng?”
Diệp Thành gật đầu rồi nói lý do: “Trước kia con ở Chính Dương Tông từng là thành viên tình báo, vô tình phát hiện ra một bí mật trong tông.

Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ mạnh mẽ, bây giờ nghĩ lại bọn họ tìm xác chết cổ khả năng là vì muốn luyện chế Âm Minh Tử Tướng”.
“Chính Dương Tông”, nghe cái tên này, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.
“Chắc chắn là bọn họ”, Bàng Đại Xuyên lạnh lùng: “Có thể biết chắc lộ trình quay về của chúng ta như vậy, lại dám to gan ra tay với Hằng Nhạc Tông, ngoại trừ Chính Dương Tông thì ta thật sự không thể nghĩ ra cái tên thứ hai”.
“Ta đã nghĩ tới bọn chúng từ trước rồi”.

“Giở trò với cơ thể của xác chết, đúng là đáng hận”.
“Khai chiến đi”, Bàng Đại Xuyên lớn giọng.
“Yên tĩnh một chút nào”, Bàng Đại Hải mắng lại thể hiện ông ta phải nể mặt Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên nheo mắt, cau mày, khuôn mặt trầm ngâm.

Thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc ông ta nghĩ đến đương nhiên sẽ khác Bàng Đại Xuyên: “Cho dù biết là Chính Dương Tông nhưng hiện tại cũng không dễ gì khai chiến, hai kẻ mạnh là Âm Minh Tử Tướng đó chúng ta đã từng lĩnh giáo.

Mặc dù thực lực không bằng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng chí ít thì vẫn là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong.

Hiện giờ chúng ta căn bản không biết Chính Dương Tông còn giấu bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng”.
“Con đồng ý với cách làm của chưởng giáo sư bá”, Diệp Thành gật đầu: “Khả năng chiến đấu của cả Hằng Nhạc Tông không bằng Chính Dương Tông.

Nếu Chính Dương Tông thật sự còn giấu nhiều Âm Minh Tử Tướng và một khi khai chiến thì đối với Hằng Nhạc Tông chúng ta mà nói là sự hao tổn vô cùng lớn”.
“Lúc này phải hết sức bình tĩnh”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu nhưng nét lạnh lùng trong đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không hề tan.
Sau bốn canh giờ, khi Liễu Dật thở ra một hơi mang theo tàn khí thì Diệp Thành mới thật sự kết thúc mọi việc.
“Dật Nhi”, thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, thấy đạo thương của Liễu Dật đã liền lại, bọn họ hết sức ngỡ ngàng.
“Diệp sư đệ, cảm ơn đệ”, Liễu Dật chắp tay tỏ lòng cảm kích Diệp Thành.
“Liễu sư huynh, đệ thật sự không nhận nổi đâu”, Diệp Thành vội ngăn Liễu Dật lại.
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Liễu Dật và Diệp Thành: “Có hai người các con Hằng Nhạc Tông có gì mà phải buồn lo chứ”.
“Vâng ạ”, Diệp Thành tươi cười biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện hay.
“Ta đi trước đây”, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào bước vào hư không.

Liễu Dật cùng đi với ông ta.

Hiện giờ Liễu Dật đã lành đạo thương và là thời cơ tốt để tu luyện.
“Chúng ta cũng đi”, mấy người phía Từ Phúc cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên vỗ vai Diệp Thành cười rất sảng khoái.
Tới khi mọi người đi hết cả, Diệp Thành mới liếc nhìn sang Sở Huyên ở bên, cười nói: “Sư phụ à, con xuống núi đi dạo chút nhé”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 326: 326: Người Nói Vậy Là Không Đúng Rồi



Nói rồi, hắn toan rời đi thì đột nhiên bị Sở Huyên lôi lại: “Tiểu tử, có một số chuyện ngươi không định nói với ta sao?”
Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy ý tứ khiến hắn rợn cả người: “Khi ở trận so tài tam tông, tại sao ngươi lại biết nhiều bí thuật như vậy, còn thiên lôi của ngươi, mắt trái của ngươi nữa?”
“Đều…đều là do một lão tiền bối truyền cho con”
“Được, ngươi có bí mật ta không hỏi, giờ nói chuyện của chúng ta”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Ngươi có biết trong kết giới Cửu Minh, bí thuật hợp thể của ta và muội muội vì sao lại thất bại không?”
“Vì…vì sao ạ?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Sở Huyên.

“Vì thi triển bí thuật đó cần hai thể chất đều phải là trinh nữ”.

“Trinh…trinh nữ?”, nghe vậy, Diệp Thành lập tức có cảm giác chỉ muốn bỏ chạy.

Hắn dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe ra ý của Sở Huyên là gì, đó chính là trong kết giới U Minh, Sở Linh đã nói ra chuyện đêm đó.

“Tiểu tử, có phải ngươi nhớ ra điều gì rồi không?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Đó…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành biết không giấu được nên bất giác ho hắng.

“Sau đó thì sao?”, Sở Huyên chớp mắt.

“Sau đó thì chúng con lên giường, thiên địa chứng dám con bị động, mãi tới khi Sở Linh ở trên người con rồi rên lên thật sự rất, rất!.


“Ta bảo ngươi nói những lời này sao?”, không đợi Diệp Thành nói xong, Sở Huyên đã vung tay giáng cái bạt rồi nói với Diệp Thành bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta hỏi ngươi định xử lý việc này thế nào?”
Sở Huyên thật sự tức đến mức hồ đồ, trong đôi mắt như muốn toé lửa.

Cô thật sự không biết Diệp Thành thật sự ngờ nghệch hay đang giả ngờ nghệch khiến cô nghe tới chuyện này mà còn phải đỏ mặt.

Phía này, Diệp Thành suýt chút nữa thì chỉ còn nước vùi đầu vào đũng qu@n, hắn đã hiểu nhầm ý của Sở Huyên rồi.

“Nói thẳng ra thì ngươi định xử lý việc này thế nào?”, Sở Huyên lại lần nữa trừng mắt.

“Cũng không thể bắt con cưới…cưới cô ấy chứ?”, Diệp Thành ho hắng: “Cho dù con đồng ý thì cô ấy chưa chắc đồng ý, chúng con mà lên giường thật thì con sợ nửa đêm sẽ bị cô ấy bóp… bóp ch3t mất”.

“Ồ, ngươi cũng có lúc biết sợ sao? Lúc phong lưu sao không nhớ tới những điều này?”
“Sư phụ, người nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành nói lại: “Lúc đó tình thế khẩn cấp, người cũng biết sự lợi hại của Hợp Hoan Tán thế nào mà.

Nếu con không ra tay thì nói không chừng muội muội của người sẽ bị tàn phế mất”.

“Nghe ý của ngươi thì ta phải cảm ơn ngươi rồi?”, Sở Huyên mặt mày tươi cười nhìn Diệp Thành.

Thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Sở Huyên, Diệp Thành tặc lưỡi cười trừ: “Cảm…cảm ơn thì không cần, sau này người bớt đánh con là được”.

Nói rồi, bủm một tiếng, hắn nhảy vào Ngọc Linh Trì rồi ngồi trong đó hít một hơi thật sâu vận hành bí pháp luyện thể.

Các lỗ chân lông dãn ra, nuốt trọn tinh nguyên bên trong Ngọc Linh Trì.

Tiếp sau đó, nước trong Ngọc Linh Trì sủi lên, hình thành một vòng xoáy, tinh nguyên dồi dào như tìm được lỗ thoát, cứ thế chảy về phía Diệp Thành, thông qua từng lỗ chân lông của Diệp Thành trút vào cơ thể hắn.

Diệp Thành cũng không hề từ chối, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, hấp thu thật lực tinh nguyên dồi dào kia.

Rào! Rào!.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 327: 327: Tiền Đồ Của Hằng Nhạc Tông



Tiếng động này liên tiếp vang lên, Ngọc Linh Trì được ngưng tụ bởi nhiều loại linh dược, bên trên là tinh hoa của trời đất, bên dưới là khí nguyên đại địa, tinh nguyên trong đó dồi dào vô cùng giúp tu vi của Diệp Thành không ngừng lên cao.

Hắn cứ thế ngồi hết cả đêm.

Còn tu vi của hắn cũng từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tới tầng thứ chín cảnh giới Nhân Nguyên, vả lại còn gần tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, khí thế dồi dào khiến mái tóc đen của hắn tung bay.

Cũng vì hắn không kiêng dè hấp thu tinh nguyên của Ngọc Linh Trì nên mức độ tinh tuý trong bể không còn được như trước.

“Đồ đệ này của ta rốt cục là quái thai gì chứ?”, ở phía xa một bóng hình đứng đó, miệng thảng thốt bằng giọng kinh ngạc.

Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới.

Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ.

Hôm nay chính là ngày chúc mừng.

Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi.

Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông.

Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham.

Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông.

Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày.

Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho.

Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào.

Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy h**p của mình.

Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ.

Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô.

Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc.

“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học.

“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 328: 328: Cảm Ơn Vì Ngươi Vẫn Còn Sống



“Cho ngươi cái vinh dự này là coi trọng ngươi rồi, một tên phế nhân không thể tu luyện, ngươi sớm muộn gì cũng bị tông môn đuổi đi”, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn mặt mày giữ tợn.

Cũng giống bọn họ, Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình, Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương tên nào tên nấy hằn học khó chịu, khi thấy khuôn mặt tái nhợt với khí tức hỗn loạn của Diệp Thành, chúng bật cười không chút kiêng dè: “Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi, đợi đấy cho ta, đợi bọn ta vào được nội môn, ngươi sẽ chết rất khó coi”.

Tề Dương ở bên thầm gào thét trong lòng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm, hắn chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, vinh dự ngày hôm nay vốn thuộc về hắn, ấy vậy mà vì Diệp Thành nên hắn đã mất đi vị trí đó.

Giết! Giết! Giết!
Ở bên, Tề Hạo cũng chẳng khác gì, trong lòng hắn gào thét, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể kiềm chế nổi.

“Cho ngươi thêm vinh quang một chút thì đã sao, ngươi cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi”, Tô Tâm Nguyệt tức tối ngực cứ thế phập phồng, cho tới bây giờ, mặc dù cô ta nhận thức được cái sai của bản thân nhưng lại tự dối lòng.

Đương nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều như vậy.

Giống như đụn thịt này, lúc này hai đôi mắt hí híp lại sáng bừng nhìn Diệp Thành: “Khốn khiếp, trông thấy tiểu tử này, sao ta lại thấy ngứa tay thế nhỉ?”

“Ta cũng vậy”, ở bên, Tạ Vân cũng lên tiếng.

“Hắn là tên yêu nghiệt đánh mãi không chết sao?”, Hoắc Đằng tặc lưỡi: “Ta thật sự còn tưởng rằng hắn đã chết rồi nữa”.

“Tiểu sư đệ này của chúng ta thật khiến người ta phải kinh ngạc”, mấy người phía Vương Lâm cũng xuýt xoa, trong ánh mắt rõ vẻ trầm trồ.

“Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống”, Tề Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, tên tiểu sư đệ mà trước kia cô coi thường hiện giờ lại khiến cô ngưỡng mộ bởi thành tựu kinh người.

“Một tu sĩ ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh còn không gi ết chết được hắn kia mà”, nhìn Diệp Thành, hai bên tầng mây vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Nghe nói trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông vả lại còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, có người khẽ giọng nói, “trận chiến cuối cùng trong trận so tài tam tông hắn còn đánh bại Huyền Linh Chi Thể nữa.

Thế giới này điên thật rồi, cách cả một cảnh giới lớn như vậy, Huyền Linh Chi Thể có thể bại trong tay hắn, thật không hiểu nổi”.

“Nghe nói hắn còn có chân hoả và thiên lôi nữa.

Đúng là đã đánh giá tấp tên này rồi”.

“Ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà vẫn còn có thể sống đúng là một kì tích”, có người trầm trồ, “ta nghe nói khi trận so tài tam tông kết thúc, hắn đã bị đánh cho bán sống bán chết, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân huỷ hoại tu vi, nào ngờ hắn vẫn có thể đứng dậy”.

“Vậy cũng rất lạ mà”, Thạch Nham nói thêm.

“Nếu như là ta thì e rằng đã đi chầu Diêm Vương rồi”, Dạ Vô Tuyết tặc lưỡi.

“Còn việc tu luyện, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, nếu có ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử kẻ đó”, Tư Đồ Nam nói một câu khiến mấy người phía Nhiếp Phong phải cau mày.

Mặc dù Diệp Thành có thể đứng dậy nhưng bọn họ biết tu vi của Diệp Thành đã tiêu tán, căn cơ tu luyện cũng bị huỷ hoại, đã không còn khả năng tu luyện nữa, vì vậy bọn họ có phần áy náy.

Nếu không phải là Diệp Thành thì e rằng bọn họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi.

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 329: 329: Uống Rượu Thôi



Diệp Thành nghe vậy thì chỉ bất giác nhìn Liễu Dật mỉm cười.

Cả hai người hiểu hơn ai hết hiện giờ bọn họ không phải là phế nhân, nếu không phải có Khi Thiên Phù Chú che chắn thì khí tức của bọn họ sẽ mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Đương nhiên, cả hai người sẽ không đem những việc này mà nói với mấy người phía Tư Đồ Nam.

Vẫn là câu nói đó, mọi thứ đều phải xuất phát từ sự an toàn của mình, thận trọng một chút vẫn hơn, nếu không, một khí các thế lực lớn như Chính Dương Tông nhòm ngó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trừ khử cả hai người.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, mấy người phía Diệp Thành bước lên vân đài xếp thành một hàng ngay ngắn.

“Tốt lắm”, nhìn chín đệ tử chân truyền, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.

“Chưởng môn sư bác, mau lấy phần thưởng ra đi ạ, con buồn đi tiểu quá”, Tư Đồ Nam lẻo mép: “Con biết người chuẩn bị cho chúng con bảo bối mà”.

“Đương nhiên rồi”, Dương Đỉnh Thiên bật cười: “Các con dành vinh quang về cho Hằng Nhạc, người làm chưởng giáo như ta đương nhiên sẽ không tiếc gì rồi”.

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, chín túi đựng đồ bay ra lần lượt hiện lên trước mặt chín đệ tử.

Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên cũng rất công bằng, phần thưởng trong chín túi đựng đồ sẽ khác nhau.

Ví dụ như Liễu Dật và Diệp Thành thì đương nhiên sẽ nhận được nhiều hơn còn mấy người phía Nhiếp Phong hay Nam Cung Nguyệt phần thưởng sẽ ít hơn một chút.

“Có tiền thật là tốt”, Diệp Thành xoa xoa tay nhận lấy túi đựng đồ, hắn nheo mắt ngó vào trong, tiền trong này quả là không ít.

“Được rồi, ngồi vào vị trí đi”, Dương Đỉnh Thiên phất tay.

“Uống rượu thôi”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Tư Đồ Nam đã kéo mấy người phía Diệp Thành cùng đi.

Chưởng giáo đã có lời rồi, đệ tử và trưởng lão đương nhiên sẽ không nhàn rỗi.

Diệp Thành, Hùng Nhị, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam xúm lại với nhau, Tề Dương, Tề Hạo, Tả Khâu Minh, Khổng Tào cùng một nhóm, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc và Bàng Đại Xuyên quây quần một nhóm, Triệu Chí Kính, Cát Hồng về cùng một nhóm.

Bữa tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí hết sức náo nhiệt.

“Tiểu tử, tên khốn khiếp, ngươi có biết ta ngày ngày đều tới Ngọc Nữ Phong tế rượu ngươi không hả?”, trước bàn tiệc, giọng Hùng Nhị vang vọng nhất, vả lại hắn còn cất giọng rất cao.

“Thôi đừng nhắc lại nữa, cạn đi”, Diệp Thành có vẻ rất vui mừng, hắn không dùng chén, cứ thế cầm bình rượu trút vào miệng.

“Chúng ta lại là bằng hữu tốt của nhau.

Ha ha ha….


“Sau này bọn ta bảo vệ ngươi, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết kẻ đó”.

Tất cả mọi người cười nói rôm rả, những tiếng tấm tắc trầm trồ đương nhiên không thiếu.

“Tin tình báo báo về như vậy ạ”, bên dưới, một chưởng lão lắp bắp: “Hiện giờ Hằng Nhạc Tông đang tổ chức yến tiệc, nội gián của Chính Dương Tông quả thực đã trông thấy Diệp Thành ở đó”.

“Khốn khiếp”, Thành Côn tức tối tung chưởng khiến một cái bàn ở bên vỡ tan.

ppjpg

.
 
Back
Top