Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 90: Luyện Đan



Bên trong Linh Đan Các, Từ Phúc đã chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan.

Đó là cây linh thảo, được Từ Phúc lấy ra hơn ba mươi loại, trong đó có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy.

Diệp Thành không khỏi suýt xoa, chỉ hơn ba mươi loại linh thảo này nhưng hắn có thể tưởng tượng ra quá trình luyện đan phức tạp thế nào, so với luyện đan, luyện chế linh dịch thật sự dễ hơn rất nhiều.

“Cái quan trọng nhất trong luyện đan chính là linh hồn lực, tiếp theo mới là kiểm soát ngọn lửa”, Từ Phúc vừa sắp xếp linh thảo vừa phổ cập kiến thức về luyện đan cho Diệp Thành.

“Ngươi có điều kiện ưu việt đối với việc luyện đan, vì linh hồn lực của ngươi cao hơn tu vi một tầng”.

“Còn chân hoả của ngươi lại có linh trí, tương thông với ý niệm của ngươi, có thể kiểm soát tốt hoả diệm, đây là việc rất quan trọng trong quá trình luyện đan”.

Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ: “Cho nên, ngươi rất phù hợp làm luyện đan sư”.

“Luyện đan sư? Con sao?”, Diệp Thành lặng người.

“Ngươi có tư chất hơn người, điều kiện ưu ái, không làm luyện đan sư đúng là uổng phí”, Từ Phúc nói rồi lại một lần nữa đem mười mấy cây linh thảo ra, “dựa vào tư chất của ngươi thì có khả năng vượt qua lão già Đan Thần kia”.

“Đan thần?”, Diệp Thành ngạc nhiên.

Một người chuyên l*m t*nh báo như hắn sao có thể không biết tới danh hiệu đan thần được, đó chính là luyện đan sư nổi tiếng nhất Đại Sở, không thuộc một thế lực nào, nhưng lại là một sự tồn tại mà không thế lực nào dám đụng tới.

Sao Diệp Thành có thể ngờ nổi Từ Phúc lại nói mình có thể vượt qua Đan Thần được.

“Thế nào tiểu tử, ngươi có hứng thú làm một luyện đan sư không?”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.

“Muốn, đương nhiên muốn ạ”, Diệp Thành không cần nghĩ mà trả lời luôn.

Nghề luyện đan sư quá cao quý, trong Đại Sở rộng lớn này luyện đan sư rất ít, đều được các bên cung phụng như tổ tông, nếu như trở thành luyện đan sư thì tiền đồ nhất định sẽ rất rạng rỡ.

Có được đáp án mà mình muốn, Từ Phúc bèn tới bên lư luyện đan.

“Ta dạy ngươi luyện chế một loại đan dược, nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần”, Từ Phúc nói rồi nổi lửa bên dưới lư đan.

Phù!
Đột nhiên, ngọn lửa màu tìm bên trong lư luyện đan cháy bùng lên, đến cả những hình thù tứ thần thú bên trên lư luyện đan cũng theo đó mà sáng lên.

Sau đó Từ Phúc phất đại bào, đem năm cây linh thảo cho vào trong lư luyện đan, sau đó thủ pháp rất thuần thục, kiểm soát địa hoả để luyện ra tinh hoa từ bên trong, trong thời gian này, ông ta liên tiếp cho từng cây linh thảo vào trong lư.

Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, mỗi một động tác của Từ Phúc hắn đều ghi nhớ thật kỹ, đây là cả một quá trình rất dài.

Không biết từ bao giờ, trong Linh Đan Các toả ra mùi hương liệu thơm nồng.

“Xuất đan”, sau khi Từ Phúc dứt lời, ông ta vỗ vào lư luyện đan, một viên linh đan màu tím bay ra ngoài được ông ta nắm trong lòng bàn tay.

Thấy vậy, Diệp Thành hoang mang đi tới, mắt sáng lên nhìn đan dược trong tay Từ Phúc.

Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.

Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.

.

ngôn tình sủng
“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”
Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế thế nào, mà kể cả có đan phương thì ta e rằng cũng không tìm đủ được linh thảo cần cho quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 91: Không Thể Tĩnh Tâm



“Trương Lão kia không biết là ai hay thế lực phương nào lấy đi Không Minh….”
“Sao ngươi nói nhiều thế nhỉ?”, Từ Phúc đạp cho Diệp Thành một cái tới trước lư luyện đan: “Đó là việc mà ngươi nên quan tâm à?” Nói rồi, Từ Phúc lấy một quyển cổ quyển ném cho Diệp Thành rồi mắng: “Đây là đan phương của Hồi Huyền Đan, ngươi nghiên cứu cho kỹ, lĩnh hội xong rồi thì luyện đan tử tế cho ta, đừng có lười nhác”.

Diệp Thành gại mũi, hắn khẽ khàng lật mở đan phương của Hồi Huyền Đan kia.

Không nhìn thì không biết chứ vừa nhìn đã phải giật mình.

Diệp Thành lật xem một lượt rồi mới phát hiện luyện đan còn phức tạp hơn luyện chế Ngọc Linh Dịch rất nhiều, yêu cầu về kiểm soát lửa quá cao, cho dù là một chu trình nhỏ thôi cũng không được xảy ra sai sót, chỉ cần nhỡ tay cũng có thể dẫn tới thất bại.

“Đây mới chỉ là linh đan một vân”, Diệp Thành tặc lưỡi.

Có điều vì trở thành luyện đan sư, khó khăn này cũng không thể khiến hắn từ bỏ.

Hắn vừa lĩnh hội đan phương, trong đầu vừa nhớ lại cảnh trước đó Từ Phúc luyện đan, cứ thế kết hợp lại với nhau.

Ở phía cách đó không xa, Từ Phúc nằm trên ghế nhàn nhã, chốc chốc lại nheo mắt nhìn Diệp Thành.

Biết trời sắp tối, Diệp Thành mới đặt đan phương xuống.

Hắn cũng giống Từ Phúc, chợp mắt một lúc.

Cảnh tượng Từ Phúc luyện chế Hồi Huyền Đan không ngừng hiện lên trong đầu hăn.

Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi triệu gọi chân hoả, đẩy nó vào trong lư luyện đan, sau đó tiếp tục cho vài cây linh thảo vào bên trong lư.

Vì trước đó từng có kinh nghiệm luyện chế Ngọc Linh Dịch nên hắn cũng thuần thục hơn trong quá trình kiểm soát ngọn lửa.

Chẳng mấy chốc, phần tinh tuý của từng cây thảo dược được hắn luyện ra, sau đó lại có thêm nhiều thảo dược được cho vào trong lư.

“Luyện đan và tu đạo giống nhau, cần phải tĩnh tâm”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành, nghiêm khắc nói: “Tâm căn của ngươi căn bản không tĩnh, nội tâm phức tạp là việc đại kỵ trong quá trình luyện đan”.

“Con…con hiểu rồi”, Diệp Thành cung kính lắng nghe lời dạy của Từ Phúc.

tien-vo-truyen-ky-91-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 92: Luyện Thành Hồi Huyền Đan



Đan dược vào miệng lập tức tan ra.

Chẳng mấy chốc, dược lực của đan dược đã thâm nhập vào cơ thể hắn, giống như từng dòng nước mát lành cứ thế gạt đi mọi mệt mỏi trong cơ thể hắn.

Vả lại đan dược này còn có thể khiến đầu hắn không còn đau đớn.

Linh hồn lực yếu ớt sau khi luyện đan cũng dần được hồi phục nhờ có đan dược kia bồi bổ.

Sau hai canh giờ, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn lại lần nữa trở mình nhẩm niệm triệu gọi chân hoả, đẩy chân hoả vào lò luyện đan.

“Tâm thế bình tĩnh”, Diệp Thành tự nhắc nhở mình.

Ngay sau đó, từng lớp từng lớp linh thảo được hắn cho vào lư.

Vì kinh nghiệm trước đó từng thất bại nên lần này hắn hết sức thận trọng, mỗi một bước đều được tiến hành chậm rãi, tỉ mỉ.

Lần này, luyện chế Hồi Huyền Đan được một nửa, Diệp Thành vẫn không hề nản lòng.

Mỗi một bước tiến hành hết sức chậm rãi khiến hắn dần quên đi thời gian.

Mặc dù hắn vẫn thất bại nhưng cách làm rõ ràng là thuần thục hơn trước nhiều.

Ở cách đó không xa, Từ Phúc lại lần nữa mở mắt liếc nhìn đống tro tàn của Linh Thảo bên dưới lư luyện đan.

“Năm xưa ta mất chín mươi ba phần Linh Thảo mới luyện ra được Hồi Huyền Đan, Diệp Thành, ngươi thì sao?”, Từ Phúc lẩm nhẩm rồi lại lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vù!
Lư luyện đan lại lần nữa rung lên.

Diệp Thành thất bại lần thứ hai mươi.

“Ta không tin”, Diệp Thành nghiến răng, hắn không một giây phút nghỉ ngơi, lại tiếp tục triệu gọi chân hoả.

………
Đây là linh sơn với linh khí dồi dào, người ở Hằng Nhạc Tông gọi nó là Ngọc Nữ Phong.

Trên đỉnh núi, Sở Huyên đang ngồi khoanh chân tĩnh tâm hít thở.

Phía sau có một bóng hình chậm rãi đi tới với hương sắc mê lòng người.

“Linh Nhi, sao muội lại chạy ra ngoài?”, cảm thấy Sở Linh đi tới, Sở Huyên đứng dậy, không quên liếc nhìn muội muội của mình: “Lại lười biếng rồi”.

“Đâu có”, Sở Linh cười hi hi sau đó đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

“Muội tìm gì vậy?”
“Tỷ, muội nghe nói tỷ nhận một đồ đệ ở ngoại môn, thế người đó đâu? Dẫn tới muội xem nào, muội rất muốn xem tài năng của người này, làm sao mới lọt được vào mắt tỷ chứ”.

“Còn đang ở ngoại môn”, Sở Huyên khẽ cười: “Tên đó quả thực rất thú vị, ta cho hắn thử thách vào nội môn, nếu như đến thử thách này còn không vượt qua được thì miễn bàn”.

Nói rồi, Sở Huyên không quên đẩy Sở Linh rồi hối thúc: “Mau đi bế quan đi, đừng lén chạy ra đây nữa”.

“Muội biết rồi, muội biết rồi mà”, Sở Linh Nhi ngoan ngoãn rời đi.

…….

“Xuất đan”, đêm khuya, một giọng nói khản đặc vang lên trong Linh Đan Các.

“Mới đó mà đã xuất đan rồi sao?”, Từ Phúc giọng nói rất trầm vang lên, mang theo ý tứ cảnh giác.

Ông ta nhảy dựng lên, lập tức tới bên cạnh Diệp Thành.

“Đã là viên đan dược đầu tiên mà ngươi luyện chế được thì ngươi ăn đi”, Từ Phúc lại đưa Hồi Huyền Đan cho Diệp Thành.

Vâng!
Diệp Thành gật đầu dứt khoát, hắn cầm lấy viên linh đan đầu tiên được luyện chế bằng mồ hôi công sức của mình sau đó cho vào miệng.

Chẳng mấy chốc, dược lực của Hồi Huyền Đan tan trong cơ thể hắn, chân khí tiêu hao cứ thế nhanh chóng được bù đắp lại, tinh nguyên thuần tuý quả là mạnh hơn Ngọc Linh Dịch rất nhiều, đây chính là khoảng cách khác biệt lớn giữa Ngọc Linh Dịch và linh đan..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 93: Văn Tự Kỳ Lạ



“Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục”, Từ Phúc để lại một câu rồi biến mất, sau đó một giọng nói văng vẳng vang vọng: “Dọn sạch lư luyện đan, đặc biệt là những cặn thừa”.

“Vâng”, Diệp Thành lúc này rất vui vẻ, hắn cứ thế mở nắp lư luyện đan ra rồi nhảy vào bên trong.

Đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời đầy sao.

Linh Đan Các chìm vào yên ắng, mãi tới khi tiếng bước chân rất khẽ vang lên thì bầu không khí yên tĩnh kia mới bị phá vỡ.

Đây là một nữ nhân đi ra từ trong Linh Đan Các.

Cô gái bước đi với xiêm y bay trong gió, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại mang nét lạnh lùng như ở trước mặt mà cách xa nghìn dặm, khí chất của cô ấy như một đoá băng liên vậy.

Nữ đệ tử này chính là thủ đồ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt.

“Lần này bế quan vẫn chưa đột phá được lên cảnh giới Chân Dương”, Tề Nguyệt lẩm bẩm, trong ánh mắt rõ vẻ không cam lòng.

Ừm?
Khi đi qua lư luyện đan, cô hơi nhíu mày, nghe âm thanh bên trong nó.

“Ai? Ra đây”, Tề Nguyệt lạnh giọng.

Ấy?
Lau đi những tàn tro trong lư luyện đan, Diệp Thành chợt phát hiện bên trong cái lư này còn khắc rất nhiều văn tự.

Cũng vì bên trong lư luyện đan quá đen nên Diệp Thành lại triệu gọi chân hoả trong lòng bàn tay.

Chân hoả vàng kim lập loè, chiếu sáng lư luyện đan.

tien-vo-truyen-ky-93-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 94: Hàng Long



Màn đêm buông xuống.

Tề Nguyệt đã trở về, cô chỉ liếc nhìn lư luyện đan một cái rồi đi vào phiến điện.

Trong lư luyện đan, Diệp Thành vẫn nằm đó yên tĩnh, chỉ là tâm hồn hắn đã bước vào ý cảnh kỳ diệu khác.

“Đây…đây là nơi nào?”, hắn ta ngỡ ngàng nhìn thế giới trước mặt.

Trước mắt hắn là một thế giới hư ảo nguy nga sừng sững, mặt đất rộng lớn mênh mang không điểm dừng, mặc dù là hư ảo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức hoang dã.

Rầm!
Rầm!
Rầm!
Trong chốc lát, thế giới hư ảo chợt vang lên tiếng động dữ dội.

Ở phía xa, Diệp Thành trông thấy một người với vóc dáng vạm vỡ chậm rãi đi tới, còn tiếng động kia lại chính là tiếng động được tạo ra sau khi người kia bước đi.

Người phía trước mặt hắn giống như người Man thời cổ đại, với phần cánh tay để lộ, phần th*n d*** được quấn bởi lớp da hổ, người này cao to lực lưỡng, đôi mắt như ngọn đuốc, mái tóc dài đen bóng rối bời, cứ thế tung bay trong gió, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trông hết sức rắn rỏi và khoẻ mạnh.

“Đây là người của tộc Man thời cổ đại sao?”, Diệp Thành thầm nhủ.

Mặc dù là hư ảo nhưng hắn vẫn cảm thấy có một áp lực khủng khiếp tới gần, mỗi một bước đi của người kia đều khiến Diệp Thành run rẩy.

Bịch!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thành, người Man kia đặt bước chân cuối cùng xuống rồi đứng yên ở đó.

Thân hình người này vững chãi như núi, đứng yên bất động giống như bia đá to sừng sững, bất cứ ngoại lực nào cũng không thể khiến hắn di chuyển.

Người này cứ đứng đó như pho tượng được điêu khắc vậy, cho dù ngày tháng trôi đi, xuân qua đông tới thì bóng hình đó vẫn đứng yên như vậy, không biết bao lâu không hề di chuyển lấy một bước, chỉ có điều, dấu vết của năm tháng chẳng chừa ai, cứ thế để lại từng vết tích trên cơ thể hắn.

Cuối cùng, hắn cũng di chuyển, đôi mắt mở trừng, hai đạo điện mang sáng chói phóng ra, sau đó, trên cơ thể hắn xuất hiện từng hoa văn hình rồng, rồi dòng điện mang kia di chuyển khắp cánh tay hắn.

“Hàng Long”, theo sau tiếng trầm trồ ngạc nhiên kia, hắn bắt đầu di chuyển bước chân và vung tay thật mạnh tung ra một chưởng.

Gừ!
Có tiếng rồng gầm lên vang vọng khắp không gian, một chưởng của người Man kia đánh ra một đạo ảnh Lôi Long khổng lồ, ảnh Lôi Long kia gầm rú, sau đó uốn mình bay thẳng lên trời cao.

Ầm!
Rầm, rầm!
Đột nhiên đất trời chuyển sắc, mây đen dày đặc, hình ảnh con rồng khổng lồ kia rẽ ngang trời khiến trời đất rung chuyển.

“Huyền pháp thật…thật bá đạo”, Diệp Thành quan sát mọi thứ, hắn cứ thế há hốc miệng hồi lâu.

Lúc này, thế giới hư ảo kia bắt đầu tan biến, một luồng thông tin khổng lồ nhập vào đầu hắn, đó là một bộ mật pháp với tên “Hàng Long”, còn cảnh người Man kia thi triển mật pháp này cứ thế xuất hiện liên tục trong đầu hắn.

A….!
Không biết từ bao giờ, trong lư luyện đan, Diệp Thành ngồi bật dậy, sau một hồi thẫn thờ hắn mới tỉnh táo lại.

“Hàng Long”, Diệp Thành thầm nhủ rồi mới hiểu ra mình đã bị cuốn vào trong ý cảnh kỳ diệu, còn ý cảnh kia chính là ký ức của người Man kia.

Nghĩ rồi, hắn vội vàng đứng dậy, lại lần nữa nhìn vào thành vách của lư luyện đan rồi mới nhận ra từng văn tự dày đặc trên đó không còn nữa.

“Không biết cơ thể của mình có đạt được tiêu chuẩn để thi triển môn pháp của mật pháp Hàng Long này không”.

Roẹt! Roẹt!
Roẹt! Roẹt.

Đột nhiên trong cơ thể hắn vang lên từng tiếng kêu như điện lôi khiến hắn đau đớn.

Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng máu trong cơ thể chảy nhanh hơn, rạo rực như lửa đốt, một luồng sức mạnh bá đạo thôn tính khắp các kinh mạch, kể cả kinh mạch của hắn có dẻo dai đến mấy cũng không khỏi đớn đau..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 95: Xác Nhận Lại



“Hàng Long”, Diệp Thành rít lên, hắn sải bước lên phía trước tung ra một chưởng.

Gừ.

Đột nhiên có tiếng gầm của rồng vang lên, một hư ảnh Lôi Long xuất hiện, cuốn sạch cổ mộc và đá vụn xung quanh.

Rầm!
Rầm, rầm!
Vách đá kiên cố cách đó vài trượng trúng một chưởng của hắn và sụp đổ.

lúc này, Diệp Thành vừa thi triển Hàng Long xong, suýt chút nữa ngã ra đất.

“Tiêu hao quá lớn”, Diệp Thành kinh ngạc, hắn liên tục dốc vài bình linh dịch vào miệng, một đòn Hàng Long gần như tiêu hao toàn bộ chân khí trong vùng đan hải của hắn.

Quả nhiên, sau đòn công kích bá đạo cần sự hậu thuẫn lớn mạnh, mật pháp Hàng Long mặc dù mạnh mẽ nhưng với trạng thái lúc này của hắn, thi triển một lần đã đạt tới giới hạn, hắn không thể đánh ra được đòn thứ hai.

Linh dịch vào cơ thể, vì mật pháp Hàng Long tiêu hao gần như toàn bộ chân khí của hắn nên nhờ có linh dịch mà cơ thể dần hồi phục, thế nhưng cơn đau đớn hãy còn đó.

“Vẫn khiến mình bị thương rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, “với sức mạnh hiện tại của bản thân mình thì chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Hàng Long một lần”.

Trời gần sáng, Diệp Thành lại lần nữa dốc linh dịch vào miệng, sau đó hắn lẻn ra khỏi núi.

Về tới Linh Đan Các, trời đã sáng tỏ, trong nội đường, Từ Phúc đã ngồi khoanh chân ở đó chờ đợi.

“Con chào trưởng lão ạ”, Diệp Thành vẫy tay chào.

“Nào, lại đây”, Từ Phúc vẫy tay gọi Diệp Thành lại sau đó khẽ giọng nói: “Đêm qua ngươi gặp Nguyệt Nhi rồi sao?”
Diệp Thành gật đầu, hắn biết người mà Từ Phúc nói chính là Tề Nguyệt – đồ nhi của ông ta.

“Cảm thấy Nguyệt Nhi của nhà ta thế nào?”, Từ Phúc tươi cười nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành ái ngại nhưng vẫn đáp lời: “Cô ấy trông rất xinh đẹp, như tiên nữ vậy ạ”.

“Ngươi có thích không?”
Diệp Thành sững người, hắn có thể nghe ra mới sáng sớm, Từ Phúc đã có ý se duyên cho hắn và Tề Nguyệt.

“Đó là bảo bối của ta, ngoài ngươi ra thì bình thường đều là ta và Nguyệt Nhi tự tay dọn dẹp”.

“Vậy trưởng lão và cô ấy không phát hiện ra bên trong lư luyện đan có gì sao?”, Diệp Thành hỏi dò.

“Thứ gì? Là thứ gì?”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu.

tien-vo-truyen-ky-95-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 96: Huyền Cơ Trong Linh Thảo Viên



Trước khi tới lư luyện đan, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi triệu gọi chân hoả đẩy vào trong lư luyện đan.

Từ Phúc dù nằm trên ghế nghỉ ngơi nhưng chốc chốc lại quan sát Diệp Thành.

Chẳng mấy chốc, việc luyện đan của Diệp Thành xảy ra sự cố, những linh thảo được cho vào trong lư luyện đan đều bị đốt sạch sẽ.

Diệp Thành lắc đầu bất lực nhưng vẫn tiếp tục.

Luyện đan cả một ngày, hắn dùng toàn bộ số linh thảo còn lại nhưng chỉ luyện ra được ba viên Hồi Huyền Đan.

“Tiểu tử này tiến bộ nhanh thật”, Từ Phúc nằm trên ghế, thầm nhủ.

Năm xưa, lần đầu tiên luyện Hồi Huyền Đan, ông ta dùng hơn chín mươi phần linh thảo, nhiều hơn Diệp Thành gấp hai lần, còn lần thứ hai luyện Hồi Huyền Đan, ông ta dùng hơn tám mươi phần linh thảo, thế mà Diệp Thành chỉ dùng mười phần.

“Khả năng luyện đan giỏi như vậy, kể cả là Đan Thần thấy cũng sẽ rất ngạc nhiên”, Từ Phúc mỉm cười.

Mọi mệt mỏi toàn thân khiến Diệp Thành tê người th* d*c bên lư luyện đan.

“Ba viên, hi hi”, Diệp Thành nắm trong tay ba viên Hồi Huyền Đan, hắn mừng rơn, hắn không hy vọng một bước lên trời nhưng yêu cầu mỗi ngày cần phải có sự tiến bộ.

“Ngươi có cảm nhận được sự thay đổi của linh hồn lực không?”, Từ Phúc lên tiếng rồi chậm rãi đi tới.

Diệp Thành vui mừng gật đầu: “Con phát hiện ra linh hồn lực của con dần mạnh lên, tâm cảnh cũng thư thái hơn rất nhiều”.

“Xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng không phải ngốc”.

“Từ trưởng lão, chỗ người có đan dược bồi bổ linh hồn lực không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười xoà.

“Ta có là của ta, ngươi muốn có thì tự đi luyện đi”.

“Con không có đan phương”, mắt Diệp Thành sáng lên nhìn Từ Phúc.

Từ Phúc liếc hắn chẳng mấy dễ chịu, lấy ra một bộ cổ quyển đưa cho hắn.

Diệp Thành vội nhận lấy, lật mở xem một lượt.

Hắn nhận ra linh đan của Linh Hồn Đan cũng là loại linh đan một vân, nhưng theo như miêu tả thì cao hơn so với Hồi Huyền Đan, phương pháp luyện chế cũng phức tạp hơn.

“Đan phương mà ta đưa cho ngươi không được truyền ra ngoài”, Từ Phúc nhắc nhở Diệp Thành, “đan phương đối với những luyện đan sư như chúng ta mà nói rất quan trọng, phải gìn giữ cẩn thận”.

“Con hiểu rồi ạ”, Diệp Thành nhanh miệng đáp lời, hắn cứ thế chúi đầu đọc đan phương.

“Từ từ xem”, Từ Phúc để lại một câu rồi đi ra khỏi nội đường.

Trước khi đi, ông ta còn để lại một tấm lệnh bài, “thiếu linh thảo gì thì lấy lệnh bài của ta đi tới Linh Thảo Viên hái”.

“Còn có thể như thế sao ạ?”, nhận lấy lệnh bài của Từ Phúc, mắt Diệp Thành sáng lên, đây có khác gì giấy thông hành đâu chứ.

Đêm khuya, hắn cầm theo lệnh bài tới Linh Thảo Viên.

Lại lần nữa tới đây, hắn có tự tin hơn.

Đã có lệnh bài trong tay, hắn sẽ không khách khí nữa.

A…Ô….Ôi….!
Vẫn như lần đầu tiên, vừa vào Tiểu Linh Viên đã nghe thấy tiếng nữ nhân r*n r* vọng ra khỏi lầu các.

Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi như thể tiếng nữ nhân kia r*n r* khiến hắn nhớ tới đêm hoan lạc ở rừng Yêu Thú.

Âm thanh ấy lúc này như vang vọng trong đầu hắn khiến hắn không khỏi rạo rực trong người.

Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi suy nghĩ, hắn ho hắng một tiếng.

Đột nhiên trong lầu các vang lên giọng nói hoang mang: “Mau, mau mặc đồ vào”.

Chẳng mấy chốc, nam đệ tử tên Lý Tam đi ra, đến đai quần còn chưa thắt chặt.

“Có việc gì không?”, Lý Tam cố bày ra bộ dạng điềm tĩnh.

“Từ trưởng lão bảo ta tới hái linh thảo”, Diệp Thành nói rồi lấy ra lệnh bài của Từ Phúc.

“Ồ, hi hi hi…”, thấy lệnh bài của Từ Phúc, tên Lý Tam kia chợt thay đổi thái độ, hắn bày ra bộ dạng cung phụng như thể trông thấy lệnh bài là trông thấy người vậy.

“Hai người cứ làm việc của mình tiếp đi”, Diệp Thành chẳng buồn lãng phí thêm thời gian với hắn, hắn cầm lệnh bài trong tay cứ thế đi vào trong.

Đập vào mắt nhìn là từng ngọn linh thảo mọc um tùm, mỗi một cây linh thảo đều có linh khí bao quanh.

Diệp Thành không chần chừ, hắn lấy đan phương của của Hồi Huyền Đan và Linh Hồn Đan ra, cứ thế hái linh dược theo yêu cầu ghi trong đó.

Lần này khác với lần trước, lần này hắn tự tin hơn hẳn.

Diệp Thành mở túi đựng đồ ra, giống như đi hái lượm.

Cứ người đi qua là để lại một khoảng đất trống trơn.

Vù!
Đang hái linh thảo thì chân hoả trong vùng đan hải của hắn chợt bùng lên.

“Suýt thì quên mất việc này”, Diệp Thành vội đứng dậy đi về một hướng.

Lần đầu tiên tới đây, chân hoả của hắn cũng bùng lên như vậy, rõ ràng trong Linh Thảo Viên có bảo bối, nhưng vì lần trước quá vội vàng nên hắn không kịp tìm bảo bối, lần này có lệnh bài, hắn đương nhiên phải tìm bảo bối tới cùng.

Diệp Thành tạm thời gác lại việc hái linh thảo.

Mãi tới khi đi vào nơi sâu nhất trong Linh Thảo Viên hắn mới dừng chân vì phía trước không còn đường đi nữa, đây là cái dốc sâu thăm thẳm.

Diệp Thành khẽ cau mày, hắn nhìn xuống phía dưới.

Hắn vừa đưa mắt nhìn đã phải thu lại ánh mắt luôn.

Cái dốc cheo leo sâu thăm thẳm không thấy đáy khiến hắn có một cảm giác như bị nuốt chửng.

Diệp Thành không thể ngự không phi hành nên đương nhiên không thể xuống đó được.

“Có lẽ bảo bối ở phía dưới”, Diệp Thành thầm nhủ rồi nhìn xung quanh.

Nơi này là phần rìa núi linh Hằng Nhạc Tông, cho dù ở cảnh giới Linh Hư thì cũng rất khó bay lên trên từ vách núi này, huống hồ nơi này còn được thiết lập cấm chế, người bình thường chẳng ai ngốc tới mức đâm đầu xuống đây.

“Bên dưới này rốt cục có gì?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn ném một hòn đá xuống dưới.

Có điều chỉ sau một khắc hắn không hề nghe thấy có gì vọng lại.

Vù!
Vù!
Có điều, chân hoả của hắn lại có linh trí nhưng lại không thể nói, cho dù nó có phát hiện được gì đó ở bên dưới kia thì cũng không thể nói cho Diệp Thành biết được.

Diệp Thành bất lực, hắn nhìn vách núi lần nữa rồi quay người rời đi.

Hắn đem theo túi đựng đồ tiếp tục đi hái linh thảo, mãi tới khi nhét đầy túi rồi mới đi ra khỏi Linh Thảo Viên.

Sau khi Diệp Thành rời đi, ở vách núi cheo leo của Linh Thảo Viên có một con mắt huyền ảo xuất hiện rồi sau đó vụt biến mất..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 97: Thử Thách



Quay về Linh Đan Các đã gần sáng, Diệp Thành cầm túi đựng đồ đầy ắp, hắn ngồi bên dưới lư luyện đan rồi lại mở dược phương của Linh Hồn Đan ra ngâm cứu.

Trời sáng tỏ, Từ Phúc mặc đại bào có chữ Đan đi vào.

“Từ trưởng lão”, thấy Từ Phúc, Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn xoa tay cười xoà: “Bao giờ người làm thử cho con xem cách luyện chế Linh Hồn Đan ạ?”
“Ngươi hái nhiều Linh Thảo như vậy, ngươi tự nghiên cứu đi”.

Diệp Thành bĩu môi.

Nếu không phải linh thảo này của ông thì tôi cũng đã tự đốt nó lên rồi, có trời mới biết tốn bao nhiêu linh thảo, rồi lại phải vất vả đi nghiên cứu bao lâu.

“Ta tới nội môn một chuyến, đợi ta về sẽ nói”, phía bên này, Từ Phúc đã phất vạt áo đi ra.

Sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành đương nhiên thầm mắng chửi.

Có điều, hắn vẫn thu lại đan phương, sau hồi tĩnh tâm ngưng khí, hắn đẩy chân hoả vào trong lư luyện đan, cái mà hắn luyện chế không chỉ có Linh Hồn Đan mà vẫn là Hồi Huyền Đan.

Hắn muốn thông qua việc luyện chế Hồi Huyền Đan để cọ sát thuật luyện đan của mình.

Vì trước đó từng thành công luyện ra được bốn viên Hồi Huyền Đan nên thủ pháp của hắn càng thuần thục hơn, số lần thất bại cũng giảm đi đáng kể.

Từ Phúc cứ thế đi mất một ngày, mãi tới khi màn đêm buông xuống vẫn còn chưa về, trong lúc này, Diệp Thành đã luyện ra được ba viên Hồi Huyền Đan, mặc dù phẩm chất không cao nhưng hắn cũng tiến bộ thấy rõ.

Ngưng!
Diệp Thành khẽ lên tiếng, viên Hồi Huyền Đan thứ năm được luyện thành công, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng vì việc kiểm soát chân hoả vẫn chưa chính xác khiến Hồi Huyền Đan được kết thành sau đó lập tức vỡ tan.

Vù!
Lư luyện đan rung lên, bên trong nó vang lên từng tiếng nổ lách tách.

Woa!
Diệp Thành giật mình lùi về sau, hắn đau đầu dữ dội, có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên đã kinh động đến Tề Nguyệt đang bế quan.

Cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi phiến điện.

“Ngươi làm gì vậy?”, Tề Nguyệt đi lên trước, cô ta lên giọng, lại thêm chuyện trước đó Từ Phúc muốn gán ghép cô với Diệp Thành khiến giọng nói của cô ta càng thêm phần lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Thành rõ vẻ khó chịu.

“Ta không làm gì cả, ta chỉ…”
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đến đây chỉ là để dọn dẹp, đừng có đụng chạm đồ đạc linh tinh”, Tề Nguyệt nghiêm giọng.

Nghe vậy, Diệp Thành có vẻ bất ngờ, hắn không ngờ Từ Phúc không hề nói với Tề Nguyệt về mục đích hắn đến đây khiến cô ta vẫn cho rằng hắn tới để dọn dẹp.

Diệp Thành chẳng nói gì, hắn lồm cồm bò dậy, chẳng buồn giải thích.

Ừm?
Đột nhiên, Tề Nguyệt liếc thấy trên hông Diệp Thành có treo một tấm lệnh bài, bên trên lệnh bài khắc chữ “Đan”, là thủ từ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt đương nhiên nhận ra tấm lệnh bài này của Từ Phúc.

“Lệnh bài này từ đâu tới?”, Tề Nguyệt lạnh mặt nhìn Diệp Thành.

“Từ trưởng lão đưa cho ta”.

“Nói dối”, Tề Nguyệt nhẩm niệm gọi linh kiếm, kề vào vai Diệp Thành: “Lệnh bài của sư tôn không bao giờ rời khỏi người, cho dù là ta thì sư tôn cũng không dễ dàng giao lệnh bài như vậy, lẽ nào sư tôn lại giao cho một tên đệ tử chuyên dọn dẹp như ngươi?”
Nghe vậy Diệp Thành vô thức cau mày.

“Nói, có phải ngươi trộm từ chỗ sư tôn không?”, linh kiếm của Tề Nguyệt cứ thế chĩa vào hầu họng Diệp Thành.

“Nguyệt Nhi”, đúng lúc này, một giọng nói rất trầm vang lên, Từ Phúc đã trở về.

“Sư tôn”, Tề Nguyệt vội thu lại linh kiếm, chắp tay hành lễ sau đó liếc Diệp Thành ở phía sau: “Hắn ta giở trò bên cạnh lư luyện đan, còn trộm lệnh bài của người ạ”.

“Giở trò gì, ta quang minh chính đại được chưa nào?”
“Ngươi bớt giảo biện đi, ta đều trông thấy cả rồi”.

“Được rồi”, Từ Phúc hạ giọng nhìn sang Tề Nguyệt, “lệnh bài là ta đưa cho hắn”.

“Sư tôn, sao người lại…”
“Là ta đưa lệnh bài cho hắn tới Linh Thảo Viên hái Linh Thảo, còn hắn cũng không phải tới đây để dọn dẹp mà tới để giúp ta luyện đan.

Hắn là một luyện đan sư”.

“Luyện…luyện đan sư?”, đúng như Diệp Thành phỏng đoán, cho tới lúc này Tề Nguyệt mới biết hắn không phải tới đây để dọn dẹp mà là tới để luyện đan.

Sắc mặt Tề Nguyệt không biết phải dùng từ gì để diễn tả.

Cô nhìn Từ Phúc rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

Được rồi, mặc dù Linh Đan Các không nhỏ lắm nhưng cũng không phải quá rộng, Diệp Thành ở đây luyện đan mà cô ta lại không biết.

Từ giây phút gặp Diệp Thành cô luôn cho rằng hắn chỉ là tên đệ tử đến để dọn dẹp.

Lúc này, cô ta có phần hiểu lý do vì sao Từ Phúc lại tác hợp cho mình và Diệp Thành rồi.

Luyện đan sư thân phận cao quý, chính là đối tượng mà thế lực các bên muốn lôi kéo.

Mặc dù Diệp Thành lúc này chưa có được tu vi cao nhưng hắn còn trẻ, không quá mấy chục năm chắc chắn sẽ là người tài hiếm có của Đại Sở.

“Trưởng lão, lệnh bài của người”, phía này, Diệp Thành đã lấy lệnh bài ra trả cho Từ Phúc, sau đó xoa xoa tay cười xoà: “Bao giờ người biểu diễn luyện chế Linh Hồn Đan cho con xem vậy?”
Từ Phúc nhíu mày, vuốt râu, cười nói: “Làm cho ngươi xem cũng không phải không được, có điều điều kiện là ngươi phải trải qua được thử thách của ta đã”.

“Thử thách?”, Diệp Thành sứng người, hắn nhìn Từ Phúc chăm chú.

“Đánh bại đồ nhi của ta”, Từ Phúc nói rồi liếc nhìn sang Tề Nguyệt.

Nghe vậy, Tề Nguyệt cau mày, sắc mặt rõ vẽ không sao tin nổi.

Cô ta đã đạt cảnh giới Chân Dương, ở ngoại môn, những đệ tử khiến cô ta phải kiêng dè thật sự hiếm có, nói gì đến một tên tu vi mới ở cảnh giới Ngưng Khí.

Tề Nguyệt cảm thấy Từ Phúc đang làm khó Diệp Thành.

Thử thách này đối với Diệp Thành mà nói chắc chắn là điều không thể.

“Trưởng lão nói thật sao?”, không ngờ Diệp Thành lại sáng mắt lên.

Đột nhiên, xung quanh Tề Nguyệt hình thành một cơn gió, gió ngưng tụ thành từng bông hoa tuyết trắng, rồi lại ngưng thành lá, gió và tuyết giao nhau, hoa và lá bay lượn, còn có ánh sáng bao quanh, trông đẹp lạ thường.

Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt.

Với khả năng quan sát của hắn thì hắn đương nhiên nhận ra Tề Nguyệt đang dùng mật pháp bất phàm.

“Phong Hoa Tuyết Diệp”, phía đối diện, Tề Nguyệt hô lên sau đó cô ta chĩa tay về phía Diệp Thành.

tien-vo-truyen-ky-97-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 98: Thắng



Roẹt!
Roẹt!
Thế nhưng dù là vậy thì mỗi một đám phong hoa, mỗi một đám tuyết diệp bay tới vẫn có thể cứa rách đạo bào của hắn.

“Phong Hoa Tuyết Diệp, không ngờ Nguyệt Nhi đã thi triển mật pháp này thuần thục như vậy rồi”, Từ Phúc đứng trên phiến đá quan sát, vuốt râu mỉm cười, có vẻ như ông ta rất hài lòng với đồ nhi này của mình.

Phong Hoa Tuyết Diệp của Tề Nguyệt vô cùng kỳ diệu, nó khiến Diệp Thành phải đau đầu tìm cách ứng phó, thậm chí còn thảm hại vô cùng.

“Đều là thanh niên, cọ sát một tí cũng tốt”, Từ Phúc cười nói.

“Mật pháp này thật khác thường”, Diệp Thành lúc né tránh, lúc phòng ngự nhưng vẫn bị Phong Hoa Tuyết Diệp bao vây, vả lại hắn cứ đánh tan được một đám thì phía sau lại xuất hiện liên tục.

“Muốn dựa vào mật pháp này đánh bại ta, cô cũng coi thường Diệp Thành này quá đấy”, Diệp Thành hắng giọng, cơ thể hắn hồi chuyển liên tục, vung kiếm đánh tan Phong Hoa Tuyết Diệp rồi lao về phía Tề Nguyệt.

Thấy vậy, Tề Nguyệt lập tức vung tay, Phong Hoa Tuyết Diệp được tung ra lại lần nữa giam Diệp Thành ở trong.

Có điều cô ta quả thật đã đánh giá thấp Diệp Thành.

Thân pháp của Diệp Thành biến hoá khôn lường, chân bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, phía sau tàn ảnh không dứt, Phong Hoa Tuyết Diệp bao quanh hắn rõ ràng không thể theo kịp tiết tấu của hắn.

“Thân pháp kỳ diệu quá”, không chỉ Tề Nguyệt, đến cả Từ Phúc cũng tỏ vẻ mặt bất ngờ.

“Sư tỷ, đến ta xuất chiêu rồi” Diệp Thành cố gắng xông tới trước mặt Tề Nguyệt, bôn lôi chưởng ấp ủ hồi lâu được tung ra.

Chưởng phong bá đạo bay đến khiến Tề Nguyệt cau mày, từ trong trưởng phong này, cô ta có thể cảm nhận được đòn công kích mạnh mẽ bá đạo, không phải là thực lực mà một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí có được.

Rầm!
Hai chưởng đối kháng phát ra tiếng kêu vang dội.

Lại nhìn hai người này, Diệp Thành bị đánh lùi về sau một bước còn Tề Nguyệt cũng bị ảnh hưởng khựng lại bước chân.

“Hắn là quái thai gì không biết?”, đôi mắt Tề Nguyệt rõ vẻ kinh ngạc, lúc này cô ta mới hiểu lời nói của Từ Phúc đều có lý do.

Trong lúc Tề Nguyệt còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã vung kiếm chỉ vào giữa hai đầu lông mày cô ta.

Thấy vậy, Tề Nguyệt lùi về sau, mũi chân chạm đất, bộ pháp huyền diệu bất phàm, chỉ thiếu hai thốn nữa, Diệp Thành hãy còn ngây người vì không đuổi kịp cô ta.

“Lăng Tiêu Chỉ”, Tề Nguyệt lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Thành sau đó chỉ về phía Diệp Thành.

Trong giây phút đó, Diệp Thành đã rút kiếm Xích Tiêu ra.

Bang!
Tiếng kim loại va vào nhau chói tai vang lên, kiếm Xích Tiêu bay tới bị một chỉ của Tề Nguyệt gạt bay ra khỏi đó.

Thấy Diệp Thành lao tới, Tề Nguyệt vung tay chỉ điểm.

Có điều, điều khiến người ta không ngờ tới đó là Diệp Thành không hề phòng ngự, cứ thế chịu một chỉ của Tề Nguyệt, cả bên vai đều bị chọc thủng ứa ra máu, còn hắn cố gắng sát phạt tới trước mặt Tề Nguyệt.

Rõ ràng Tề Nguyệt không ngờ tới Diệp Thành lại đánh thế này.

Trong chốc lát, Diệp Thành đã tung chưởng ép tới, tiếng gầm của thú vang lên.

Mặt Tề Nguyệt lạnh hẳn lại, cô ta ung dung thong thả ứng phó, vung tay chặn đòn của Diệp Thành nhưng bên dưới, đầu gối của Diệp Thành cũng cùng lúc đó nâng lên.

“Đánh ở cự li gần sao?”, Tề Nguyệt nheo mắt, dùng một tay đỡ lấy đòn đánh bằng đầu gối của Diệp Thành.

“Đúng rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười khác thường sau đó đả pháp của hắn càng bá đạo và dị thường hơn.

Nhìn về Tề Nguyệt lúc này, y phục lộn xộn, bộ dạng hết sức thảm bại.

Mặc dù cô ta có nhiều mật thuật trong người nhưng đều bị Diệp Thành đánh cho không thể nào thi triển khiến bản thân không thể ngẩng nổi đầu khi đánh ở cự ly gần.

Rầm!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tề Nguyệt cố gắng gánh một đòn của Diệp Thành, cô ta lùi về sau khiến một phiến đá phía sau mình đổ ra.

Còn lúc này, Tề Nguyệt mới có thời gian phản ứng lại, cô ta tung một chưởng khiến Diệp Thành đang bổ nhào đến bay ra khỏi đó..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 99: Nói Lời Giữ Lời



“Bích Hải Linh Tuyền”, đánh lùi Diệp Thành, Tề Nguyệt lại nhanh chóng dùng thủ ấn.

Trong chốc lát, từng âm thanh như tiếng sóng vỗ vang lên, phía sau Tề Nguyệt đột nhiên cuộn trào sóng cả, đến cả lư luyện đan khổng lồ kia cũng bị nuốt trọn, thanh thế lớn vô cùng.

Mật thuật bất phàm này, trông bộ cô ta không muốn bại trong tay một tu sĩ ngưng khí như vậy.

Phía đối diện, đối diện với cơn sóng cả cuộn trào, Diệp Thành lùi về sau một bước, khí thế hùng hồn của Bích Hải Linh Tuyền này e rằng chẳng có lấy mấy đệ tử ngoại môn có thể ngăn lại.

“Chân hoả, hiện”, nghĩ vậy, hắn triệu gọi chân hoả.

Chân hoả vàng kim ánh lên, lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy lửa bảo vệ hắn khiến cho cơn sóng cả dào dạt kia lập tức tắt lịm.

Mãi tới lúc này, Tề Nguyệt mới hả ra tàn khí, cô ta vốn rất tự tin với mật thuật của mình và chắc chắn Diệp Thành sẽ không thể địch lại nổi chiêu này, thế nhưng lúc này trong mắt cô ta rõ ràng chỉ mang theo ánh nhìn thất vọng.

Đây là lần đầu tiên cô ta thảm hại như vậy trong tay một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí.

“Có thể ép ta dùng mật thuật thế này, Diệp Thành, ngươi cũng được đấy”.

Thế nhưng vừa dứt lời, Bích Hải Linh Tuyệt mà Tề Nguyệt thi triển đã bị Diệp Thành phá tan tành.

Vút!
Ngay sau đó là tiếng linh kiếm được rút ra.

Khi Tề Nguyệt còn đang đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì mũi kiếm Xích Tiêu đã chĩa về phía cổ cô ta và cách phần cổ chỉ ba thốn.

“Sư tỷ, tỷ thua rồi”, Diệp Thành nhìn Tề Nguyệt mỉm cười.

“Đây…”, Tề Nguyệt sững sờ nhìn Diệp Thành ở trước mặt, cứ thế há miệng hồi lâu không ngậm lại.

Mặc dù chỉ thông qua ba chiêu nhưng cô ta biết rằng mật thuật dùng trong ba chiêu đó đều bất phàm, với tu vi của cô ta thi triển như vậy mà lại bại trong tay một tên ở cảnh giới ngưng khí, đây là điều mà cô ta không thể nào ngờ nổi.

Thu lại kiếm Xích Tiêu, Diệp Thành lảo đảo suýt ngã ra đất.

Bích Hải Linh Tuyền của Tề Nguyệt quả thật quá mạnh, nếu không phải hắn có chân khoả khắc chế thì nhất định sẽ bại trận.

Dưới đêm trăng, ông ta triệu gọi địa hoả, dặn Diệp Thành đem từng cây linh thảo cho vào trong.

So với một luyện đan sư mới vào nghề như Diệp Thành thì trình độ luyện đan của ông ta cao cường, luyện chế Linh Hồn Đan không hề mất sức, vả lại vừa luyện chế lại còn có thể vừa giải thích cho Diệp Thành về huyền cơ trong đó.

Xuất đan!

tien-vo-truyen-ky-99-0.jpg

.
 
Back
Top Bottom