Ngôn Tình Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 120: Địa chỉ cũ của Huyền tộc


Sáng sớm hôm sau, Lê Duệ Bạch tỉnh lại từ trong lồng ngực Từ Chi Ngôn, cô chỉ cần hơi ngẩng đầu là thấy được vẻ mặt khi đang ngủ của anh.

Cô bị anh ôm chặt, mặt áp vào khuôn ngực rắn chắc của anh.

Ban đầu nhìn sơ qua dáng người cao gầy của Từ Chi Ngôn, cô tưởng rằng anh sẽ hơn mảnh khảnh. Nhưng tận mắt chứng kiến cô mới biết được từ tay chân đến v*m ng*c của anh đều rắn chắc, rất đẹp.

Lê Duệ Bạch nhích lên trên hôn cằm anh, tới chóp mũi, bên má, đôi mắt.

Khi cô dừng nụ hôm bên khóe môi anh, cánh tay đang ôm cô bỗng siết chặt hơn, kéo sát cô vào lồng ngực.

"Dậy sớm thế em?" Từ Chi Ngôn từ từ mở mắt, giọng nói khàn khàn do mới tỉnh, anh nói: "Có khó chịu không?"

Lê Duệ Bạch ngượng ngùng lắc đầu, "Không ạ."

Từ Chi Ngôn định nói thêm, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của Từ Minh Sương: "Thiện Hạnh? Duệ Bạch?"

Lê Duệ Bạch còn nghe được giọng của Miêu Vu, ông ta nói nhỏ: "Có khi nào còn chưa dậy không?"

Từ Danh Sương: "Đã mấy giờ rồi chứ..." Nói được một nửa thì khựng lại như đoán ra gì đó.

Không hiểu sao tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập hơn: "Duệ Bạch? Duệ Bạch?"

Từ Chi Ngôn cau mày, vén chăn xuống giường tới trước tủ quần áo thong thả khoác đồ lên.

Lê Duệ Bạch nằm nghiêng trên giường, không hề có ý định ngồi dậy, cô híp mắt thưởng thức dáng người của anh.

Từ Chi Ngôn ra ngoài mở cửa, tiếng ồn ào của Từ Minh Sương lập tức dừng lại, ngay khi thấy bên khóe miệng Từ Chi Ngôn có vết mờ mờ đỏ, cô ấy hơi ngập ngừng hỏi: "Hai người....cái đó?"

Miêu Vu: "......." Tôi đang nghe cái gì vậy.

Từ Chi Ngôn nhướng mày, không biết là không hiểu hay là giả ngu, "Cái gì?"

Từ Minh Sương vẫy vẫy tay ý bảo anh lại gần.

Nhưng Từ Chi Ngôn lười nói chuyện này, đổi đề tài: "Sáng sớm tới đây có chuyện gì?"

Miêu Vu nói: "Huyền Minh Lãng biết cậu ở Tương Giang, chắc chắn sẽ không quay lại đây nên tôi cho người điều tra vị trí của hắn ta."

Từ Chi Ngôn thản nhiên nói: "Chờ một chút."

Anh đóng cửa lại, nói với Lê Duệ Bạch: "Vào rửa mặt đi."

Lê Duệ Bạch ngẩn ra, người trần như nhộng lại không có quần áo ở gần, làm sao cô vào nhà vệ sinh được?

Từ Chi Ngôn dọn dẹp đồ đạc vương vãi dưới đất, lấy một cái khăn tắm đưa cho cô,"Vào đi, tôi không nhìn em đâu."

Lê Duệ Bạch vào nhà vệ sinh, Từ Chi Ngôn tìm quần áo sạch treo lên cửa nhà vệ sinh cho cô, sau đó mới ra mở cửa mời hai người Từ Minh Sương và Miêu Vu bên ngoài vào.

Lê Duệ Bạch rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ phẳng phiu, nghe thấy bên ngoài Từ Chi Ngôn đang bàn chuyện Huyền Minh Lãng với Từ Minh Sương và Miêu Vu.

Lúc đô đang phân vân không biết có nên ra ngoài hay không, Từ Chi Ngôn nghiêng đầu nói: "Lại đây."

Lê Duệ Bạch không có lý do gì để từ chối, đi qua ngồi bên cạnh Từ Chi Ngôn.

Từ Minh Sương nhìn cô, trong mắt đầy vẻ khó tả.

Miêu Vu nói Huyền Minh Lãng không thực sự là người của Huyền tộc, lúc còn trẻ hắn ta từng vì người con gái mình yêu mà ra khỏi tộc.

Bây giờ hắn ta hẳn đang trốn ở nhà cũ của Huyền tộc.

"Nhà cũ Huyền tộc?" Từ Minh Sương thắc mắc: "Chắc là ở đó có cất giấu thứ gì quý giá mới để cho Huyền Minh Lãng cất công quay lại?"

Miêu Vu nói: "Người con gái hắn yêu bị người trong thôn chế thành trống da người. Huyền Minh Lãng cất cái trống đó ở trong nhà cũ Huyền tộc."

Nói đến đây, ánh mắt Miêu Vu mất tự nhiên liếc nhìn Từ Minh Sương một cái.

Lê Duệ Bạch nghe vậy thì nhớ tới cuốn ký lục bằng tranh vẽ trong căn phòng nọ, không khỏi trợn tròn mắt khiếp sợ.

"Vậy..." Lê Duệ Bạch suy đoán: "Huyền Minh Lãng chính là người đã thiêu rụi thôn trang nọ trong tập ký lục kia?"

Miêu Vu gật đầu.

Điều này cũng lý giải được tại sao trong tay Huyền Minh Lãng lại có nhiều trống da người như vậy.

"Xem ra phải tới nhà cũ Huyền tộc một lần nữa." Từ Chi Ngôn chợt mở miệng nói, "Tôi còn một số chuyện phải xác nhận."

Lê Duệ Bạch ngồi bên cạnh nghe vậy tự nhiên lại có chút bất an, "Huyền Minh Lãng tại sao lại muốn nửa cuốn cấm thuật kia, chẳng lẽ là muốn dùng mượn quỷ sửa mệnh để làm cho cô gái bị làm thành trống kia sống lại?"

Từ Chi Ngôn nói: "Không đâu. Mượn quỷ sửa mệnh chỉ có thể thay đổ mệnh cách, không thể cải tử hoàn sinh."

Mọi người bàn bạc xong thì báo với mấy người Ngộ Tịnh, ngay lập tức lên máy bay tới Vân Nam trong chiều nay.

Lần này Miêu Vu kiên quyết đi cùng bọn họ.

Từ Chi Ngôn để Ngộ Triệt quay lại Giang Nam tìm Mục Thiên Sơn, cùng anh ta tới chùa Bạch Duyên lấy một món đồ.

Ăn cơm trưa xong mọi người ra sân bay, một lần nữa tới Vân Nam.

Trên máy bay, bọn họ gặp nhóm người của Bạc gia cũng về Vân Nam.

Bạc Thiển vừa nhìn thấy Từ Chi Ngôn thì lộ ra vẻ hoảng loạn khó lòng che giấu, ngập ngừng gật đầu một cái, vội vàng cách xa bọn họ.

Từ Minh Sương tò mò nhìn theo bóng dáng Bạc Thiển đi xa, "Cậu làm cái gì mà cô ta trông sợ hãi thế?"

"Tôi chỉ thả một ít đồ vào trong cơ thể cô ta mà thôi." Từ Chi Ngôn nói như thể đang thuật lại chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó.

Còn rốt cuộc là thả thứ gì vào, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới thi trùng màu đen bỏ lổm ngổm trong cơ thể tộc nhân Bạc gia ngày hôm ấy.

Nhà cũ Huyền tộc ở phía tây nam của Vân Nam, gần bìa rừng dưới chân núi Tuyết Sơn.

Lúc bọn họ tới nơi thì sắc trời đã tối, bọn họ đặt mấy phòng trong khách sạn gần nhà cũ Huyền tộc để ở tạm một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ qua đó.

Trấn nhỏ này vẫn còn nghèo nàn, chất lượng trong khách sạn này cũng không tốt là bao. Vỏ gối và chăn mền dính vài vết bẩn, bọn họ lại đi vội nên không kịp chuẩn bị gì nhiều.

Đêm đó, Lê Duệ Bạch thiếp đi trong vòng tay Từ Chi Ngôn.

Sáng hôm sau, vừa tờ mờ Lê Duệ Bạch bị lạnh làm tỉnh, cô nghiêng đầu thấy mình đang gối lên áo khoác của anh, còn anh thì đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Sợ khói thuốc làm cô sặc nên Từ Chi Ngôn mở một cánh cửa số ra. Dưới chân núi Tuyết Sơn vào tháng tư nhiệt độ xuống thấp, gió lạnh thổi từng cơn lùa tới người Từ Chi Ngôn.

Người sợ lạnh như anh mà lại đứng bên cửa sổ hứng gió, trên gạt tàn đã có mấy cái đầu lọc.

Lê Duệ Bạch khẽ gọi, "Tiên sinh!"

Từ Chi Ngôn quay đầu nói: "Còn sớm lắm, em ngủ thêm đi."

Lê Duệ Bạch quấn chặt áo khoác xuống giường, chẳng ngại anh đang lạnh cóng mà dang tay ôm lấy anh.

Hơi ấm bao bọc cả người, lúc này đây hốc mắt Từ Chi Ngôn hơi cay cay, anh dụi đầu thuốc, ôm cô vào lòng nói: "Sao thế?"

"Có phải anh có gì phiền lòng không?" Lê Duệ Bạch hỏi.

Từ Chi Ngôn nói: "Lúc trước Mục Thiên Sơn điều tra được nguyên nhân cha mẹ tôi chết có lẽ liên quan tới nửa cuốn cấm thuật kia. Khi đó bọn họ tới Vân Nam là để tìm nó."

Chuyện này Từ Chi Ngôn vẫn luôn giữ kín chưa từng nói cho ai, chắc là sợ bọn họ lo lắng.

Lê Duệ Bạch đau lòng, giơ tay vỗ vỗ vai anh nói: "Lần này chúng ta nhất định sẽ tìm được Huyền Minh Lãng."

Từ Chi Ngôn: "Mong là vậy."

Trời đã sáng tỏ, bọn họ rời khỏi khách sạn tìm quán ăn sáng xong thì vào trong rừng.

Đi khoảng một tiếng, bọn họ thấy những bia đá như trong ảnh chụp, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nhìn rất hoang vu.

"Huyền Minh Lãng thật sự là ở đây sao?" Ngộ Trừng gãi đầu, nơi này trống trải chẳng có chỗ nào để ở, nơi rừng núi hoang dã này biết tìm người ở đâu?

Từ Chi Ngôn đứng bên cạnh những tấm bia nọ, nói: "Chắc là ở xung quanh đây thôi."

Lê Duệ Bạch cũng phát hiện ra, tuy những tấm bia đá kia tuy bị năm tháng mài mòn, cỏ dại xung quanh um tùm nhưng sờ lên lại chẳng có chút bụi bặm rêu phòng nào, chứng tỏ có người mới lau dọn không lâu.

Mấy hôm nay nhiệt độ giữa ngày và đêm có sự chênh lệch rất lớn, đêm xuống nhất định sẽ có sương nhưng bia đá lại rất sạch sẽ, chứng tỏ là vừa mới được lau sáng nay.

Lúc bọn họ bắt đầu lên núi là khoảng 7 giờ sáng, quãng đường đi tốn khoảng 1 tiếng đồng hồ nhưng bọn họ đi dọc đường không hề thấy ai, vậy khả năng cao Huyền Minh Lãng đang ở gần nhà cũ Huyền tộc.

Đậu Đậu Phi trên vai bỗng nhiên kích động, vui vẻ như mèo hoa.

Từ Chi Ngôn ngồi xổm xuống, chỉ chỉ lên đất. Đậu Đậu Phi như nhận được mệnh lệnh, chạy nhanh tới cọ vào tay anh.

Từ Chi Ngôn v**t v* đầu nó, thấp giọng nói: "Nuôi mày lâu như vậy, tới lúc báo ân rồi, đi thôi."

Anh vừa dứt lời, đôi đồng tử của Đậu Đậu Phi đột nhiên biến thành màu đen, nó như đã tìm ra manh mối, uyển chuyển chạy về một phía.

Ngộ Trừng nhìn dáng chạy thoăn thoắt của nó mà cảm thán: "Em đã quên béng mất nó là hậu thế của thần thú đấy."

Bọn họ theo Đâu Đậu Phi xuyên qua rừng cây rậm rạp, Đậu Đậu Phi cứ đi được một đoạn là ngừng lại quay đầu nhìn bọn họ sợ bị lạc mất.

Lê Duệ Bạch thấy bọn họ càng đi vào trong rừng thì xung quanh càng có sương trắng dày đặc, như bước sang một thế giới khác.

Dần dần, Đậu Đậu Phi đi chậm lại, cảm thấy đã tới nơi nói tới bên chân Lê Duệ Bạch dừng lại, hai con ngươi khôi phục lại như cũ.

Nhìn nó hơi mệt mỏi, cọ cọ vào chân lê Duệ Bạch.

Cô ôm nó lên, v**t v* an ủi và lấy một miếng bò khô cho nó.

Bọn họ đi thẳng về phía trước, xung quanh có nhiều kiến trúc bằng gỗ xuất hiện.

Những kiến trúc này giống hệt như những nhà cửa Huyền tộc trước kia, chỉ duy sự mới mẻ như mới được xây vài năm gần đây là khác.

Khiến người ta cảm thấy kì quái là căn nhà gỗ nào cũng có nến lập lòe nhưng lại không có một bóng người.

Bọn họ đi tới, sương mù dần tan đi.

"Đây là...." Miêu Vu nhíu mày: "Trận pháp Huyền tộc?"
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 121


Có thể là sợ Lê Duệ Bạch nghe không rõ nên Từ Chi Ngôn giải thích thêm: "Trận pháp ở đây khá giống với trận pháp ở thôn Lê gia."

"Huyền Minh Lãng lao tâm khố tử để xây lại khu nhà này, sưu tầm sách cấm thuật, nếu không phải để làm người yêu sống lại...." Từ Minh Sương trầm tư nói: "Chẳng lẽ là muốn gây dựng lại Huyền tộc?"

Từ những gì trước mặt, Lê Duệ Bạch cảm thấy khả năng này rất cao.

Sương mù xung quanh đã tan đi, sắc trời sáng rực nhưng không hiểu sao nến trong mấy căn nhà gỗ nọ vẫn thấy rõ.

Tới gần nhìn vào cửa sổ của nhà gỗ, Lê Duệ Bạch nhận ra cửa sổ đó không phải làm bằng kính mà là một loại giấy nào đó mỏng dính gần như trong suốt, chỉ cần chọc nhẹ một cái là thủng.

Trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, trên bàn có một cái linh bài bằng gỗ nốt. Linh bài đó nhìn rất giống những linh bài cô nhìn thấy tỏng căn phòng nọ ở Miêu gia, nói là một cái cũng không sai.

Nhưng linh bằng ở đây nhiều hơn số linh bài trong căn phòng ở Miêu gia.

Lê Duệ Bạch nói chuyện này với Từ Chi Ngôn.

Từ Chi Ngôn trầm giọng nói: "Linh bài trong nhà gỗ là để tượng niệm những người của Huyền tộc đã ra đi, còn linh bài trong từ đường là để thờ cúng, đấy là những vị tộc trưởng hồi đó của Huyền tộc."

Bỗng nhiên Miêu Vu phát hiện ra điều gì đó, đứng trước một căn nhà gỗ thấp giọng gọi Từ Chi Ngôn: "Từ tộc trưởng, cậu tới đây một lát."

Lê Duệ Bạch theo Từ Chi Ngôn tới chỗ đó, bên trong căn nhà gỗ nọ cũng giống như những căn khác, chỉ có hai cái linh bài với những văn tự mà bọn họ không hiểu được.

Nhưng không hiểu sao Từ Chi Ngôn vừa thấy hai cái bài vị kia thì trầm mặt.

"Tiên sinh?" Lê Duệ Bạch lo lắng hỏi: "Sao thế ạ?"

Từ Chi Ngôn chầm chậm thở một hơi mới nói: "Trên hai chiếc bài vị kia ghi tên cha mẹ tôi."

"Sư gia và sư mẫu?" Ngộ Trừng kinh ngạc: "Sao linh bài của bọn họ lại xuất hiện ở đây?"

Từ Minh Sương nói: "Tìm Huyền Minh Lãng trước rồi hãy tính."

Miêu Vu nghiêng đầu nói: "Nơi này rộng lớn như vậy, Huyền Minh Lãng khả năng cao đã biết chúng ta tới nơi này, hơn nữa hắn ta đã bày trận pháp ở đây, vậy thì chắc chắn hắn ta đã phát hiện ra có người xâm nhập."

Từ Minh Sương nhìn sang phía ông ta một cái, "Ý anh là Huyền Minh Lãng đang cố tình trốn khỏi chúng ta?"

Từ Chi Ngôn hất cằm về phía trước nói: "Đằng kia có người."

Lê Duệ Bạch lập tức nhìn theo hướng đó, thấy có một bóng người đang chầm chậm đi ra từ sau nhà gỗ, là Huyền Minh Lãng.

"Từ tộc trưởng và Miêu tộc trưởng tại sao lại xông vào trận pháp của tôi vậy?" Huyền Minh Lãng tới trước mặt bọn họ, cách khoảng 5 mét thù dừng lại.

Vẻ mặt Từ Chi Ngôn lạnh lùng, không nói một tiếng nào.

Miêu Vu nói: "Đương nhiên là vì tìm cậu, có một số chuyện muốn hỏi."

Huyền Minh Lãng nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: "Ồ? Không biết hai vị tộc trưởng muốn hỏi chuyện gì?"

Từ Chi Ngôn giương cằm hỏi: "Nửa cuốn cấm thuật đâu?"

Huyền Minh Lãng nói: "Đương nhiên là trong tay tôi. Tôi là người của Huyền tộc, lấy lại đồ thuộc về tộc tôi không được sao?" Hắn ta liếc nhìn Miêu Vu,"Còn nữa, nửa cuốn cấm thuật đấy là do chính tay trưởng bối Miêu tộc đưa cho, có vấn đề gì sao?"

"Nực cười." Miêu Vu cười khẩy một tiếng, giọng nói vẫn đều đều, cười lên lại có chút mê hoặc: "Vì sao tôi giao nửa cuốn cấm thuật đó cho cậu, trong lòng cậu không rõ sao?"

Huyền Minh Lãng chỉ im lặng.

Từ Chi Ngôn nói: "Tại sao lại để linh bài cha mẹ tôi trong đây?"

Tuy chỉ thoáng qua một cái nhưng Lê Duệ Bạch nhìn thấy trên mặt Huyền Minh Lãng có chút hoảng loạn, sau đó giãn ra thở dài nói: "Tôi không biết ai là cha mẹ Từ tộc trưởng, những bài vị này đều là tưởng niệm những người đã chết trong tộc tôi."

"Đúng vậy không?" Từ Chi Ngôn cười lạnh, "Xem ra ông không định nói cho bọn tôi biết."

Từ Chi Ngôn đứng chắp tay sau lưng, dáng người đĩnh đạc thẳng tắp, giọng nói không lớn nhưng lại khiến Huyền Minh Lãng cảm thấy áp lực.

Huyền Minh Lãng đáp: "Từ tộc trưởng, chúng ta trao đổi với nhau, tôi nói cho ngài chuyện ngài muốn biết, ngài đưa nửa cuốn cấm thuật của ngài cho tôi."

Mọi người trầm mặt, có lẽ bọn họ đoán đúng. Mục đích của Huyền Minh Lãng chính là lấy lại cuốn cấm thuật đầy đủ để xây dựng lại Huyền tộc.

Từ Chi Ngôn nhướng mày bộ dạng hứng thú: "Được."

Nói rồi anh vươn tay sang phía Ngộ Tịnh, Ngộ Tịnh lấy nửa cuốn cấm thuật trong ba lô ra đưa cho anh.

"Từ tộc trưởng muốn biết chuyện gì?" Huyền Minh Lãng nói.

Từ Chi Ngôn lời ít ý nhiều: "Bài vị."

Huyền Minh Lãng nói: "Hơn hai mươi năm trước, bọn họ từng tới Huyền tộc nhiều lần để xin mượn cuốn cấm thuật này. Mãi tới khi nó bị trộm mất thì bọn họ không tới nữa."

Nghe vậy, Từ Chi Ngôn lập tức hỏi lại: "Ai trộm?"

Huyền Minh Lãng lắc đầu nói: "Lúc đó tôi đã ra khỏi tộc nên không biết rõ, nhưng tôi có từng nghe người trong tộc nhắc qua, trộm sách cấm thuật là một người có hình xăm sư tử."

"Sư tử?" Miêu Vu lẩm bẩm: "Lý gia?"

Từ Chi Ngôn cau mày: "Nói tiếp đi."

Huyền Minh Lãng: "Đôi vợ chồng đó lại tới Huyền tộc vì Huyền tộc còn một nửa cuốn cấm thuật."

Từ Minh Sương lạnh lùng chất vấn: "Ban nãy anh nói khi đó không còn trong tộc, tại sao lại biết được?"

Huyền Minh Lãng liếc nhìn cô ấy: "Lúc đó tôi phóng hỏa đốt cháy nguyên một thôn, trên đường trốn về tộc tôi thoi thóp ngã vào bụi cây, là bọn họ cứu tôi." hắn ta ngừng một lát, "Khi tôi tỉnh lại thì cùng về Huyền tộc với bọn họ, lúc đó cả độc đã bị diệt."

"Đôi vợ chồng đó giúp bọn tôi cứu mấy đứa trẻ và mai táng những người chết." Huyền Minh Lãng nói.

"Tại sao lại bày bài vị của bọn họ ở đây?" Từ Minh Sương hỏi.

Huyền Minh Lãng nói: "Sau đó ít lâu tôi đưa bọn trẻ tới cô nhi viện, đôi vợ chồng nọ thì ở lại trên núi tìm kiếm gì đó. Lúc tôi quay lại thì bọn họ đã chết. Mãi sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi mới nhận ra bọn họ tới đây vì cấm thuật. Tôi muốn cảm tạ bọn họ cho nên mới bày bài vị của họ ở đây, cùng thờ phụng chung với bài vị của Huyền tộc."

Từ Chi Ngôn không nói gì, anh trầm mặc nhìn chằm chằm vào Huyền Minh Lãng khiến hắn ta cảm thấy hơi lo lắng. Anh liếc mặt cười lạnh một tiếng: "Nếu anh không thành tâm muốn trao đổi vậy tôi cũng chẳng việc gì phải phối hợp."

Dứt lời anh lấy bật lửa đốt cháy nửa cuốn cấm thuật trong tay ném xuống đất.

"Cậu điên à?" Huyền Minh Lãng thấy vậy thì gào lên đầy giận dữ: "Cậu có biết mình đang làm gì không?"

Từ Chi Ngôn lạnh lùng đáp: "Huyền Minh Lãng, đừng tưởng tôi không biết năm đó anh đã làm những gì. Chừa lại cho anh một mạng là vì tôi không muốn làm bẩn tay."

Huyền Minh Lãng đứng sững tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn Từ Chi Ngôn. Ánh lửa lóe rọi lên gương mặt kiên nghị của anh, ánh mắt lộ ra sát ý.

Huyền Minh Lãng nhìn nửa cuốn cấm thuật cháy rụi dưới đất, lảo đào lùi về sau một bước, lại nhìn về phía Từ Chi Ngôn như muốn rời đi.

Từ Chi Ngôn mở miệng nói: "Tôi có cho phép anh đi à?"

Tận mắt chứng kiến Từ Chi Ngôn đốt sách, Huyền Minh Lãng cảnh giác nhìn anh, mặt mũi trầm xuống, không khí xung quanh dần căng thẳng lên.

"Từ Chi Ngôn." Huyền Minh Lãng nói: "Chuyện đã qua rồi, tôi không liên quan gì cả. Cha mẹ cậu gặp nạn cũng đã chết, cậu hà tất gì phải vậy?"

Từ Chi Ngôn cười nhạt nói: "Tôi không giết anh đâu, nhưng tuyệt đối cũng không để anh sống tốt."

Huyền Minh Lãng há miệng th* d*c, đang định nói gì đó thì thấy Từ Chi ngôn lấy một lá bùa ra. Hắn ta lập tức hoảng sợ xoay người bỏ chạy.

Từ Chi Ngôn chắp tay trước ngực, hé miệng niệm chú. Lá bùa kia bỗng như có sinh mệnh, bay thẳng về phía Huyền Minh Lãng.

Sau đó một ngọn lửa lớn bùng lên khắp người Huyền Minh Lãng. Chỉ trong chốc lát mà hắn ta đã biến thành một đống tro tàn.

Mọi người nhìn Từ Chi Ngôn không thể tin nổi vào mắt mình. Lúc Từ Chi Ngôn ra tay, Lê Duệ Bạch sợ tới mức nín thở, đến khi lửa tắt mới hít thật sâu một hơi.

Từ Chi Ngôn nhắm mắt, đứng đó trầm mặc một lúc lâu mới mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Lê Duệ Bạch đang đứng bên cạnh hỏi: "Sợ hả?"

"Em..." Cổ họng Lê Duệ Bạch như bị nghẹn, ho một tiếng mới lấy lại giọng, cô lắc đầu nói: "Không ạ."

Từ Chi Ngôn nói: "Đừng sợ, tôi không giết hắn ta. Đó không phải là Huyền Minh Lãng thật, hắn ta không có gan trực tiếp xuất hiện trước mặt tôi."

Từ Chi Ngôn nói xong thì xoay người tới trước căn nhà gỗ có bài vị của cha mẹ mình, đẩy cửa bước vào.

Bọn họ vội vàng đi theo, vừa vào trong thì thấy Từ Chi Ngôn đang dùng bùa để đốt hai bài vị đó đi.

Từ Minh Sương cau mày, hơi lo lắng gọi nhỏ: "Thiện Hạnh."

Từ Chi Ngôn nói với Từ Minh Sương: "Chị và bọn họ ra ngoài trước đi."

Lê Duệ Bạch đi tới nhìn anh: "Em ở đây với anh."

Từ Chi Ngôn không từ chối.

Từ Minh Sương thở hắt một hơi, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng, dẫn mấy người Ngộ Tịnh ra khỏi thôn.

"Tiên sinh...." Lê Duệ Bạch hỏi: "Rốt cuộc Huyền Minh Lãng đã làm gì vậy?"

Từ Chi Ngôn đáp: "Hắn ta phóng hỏa thiêu chết nguyên một thôn, những vong linh đó sao có thể buông tha hắn ta dễ dàng như vậy."

Nghe anh nói vậy Lê Duệ Bạch đã nắm được một ý nghĩ mờ nhạt nào đó.

Cha mẹ Từ Chi Ngôn tới Huyền tộc tìm cấm thuật thì gặp Huyền Minh Lãng chạy trốn sau khi phóng hỏa. Nhưng Huyền Minh Lãnh thấy đại nạn của đôi vợ chồng này sắp tới nên lợi dụng bọn họ, kéo họ xuống nước, lấy tánh mạng hai người họ để chặn lại nhân quả luân hồi của bản thân.

Từ Chi Ngôn lấy ra một lá bùa nói: "Thế gia khổ cực, tất cả chỉ là nhân quả luân hồi thôi."

Rồi anh thả lá bùa xuống đất, thôn trang này lập tức rơi vào biển lửa.

Lê Duệ Bạch nhìn về phía anh, cảm thấy Từ Chi Ngôn chất chứa rất nhiều chuyện trong lòng. Một người giữ nhiều bí mật nặng nề như vậy có mệt không? Có cô đơn không?
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 122: Thể chất thuần âm


Lê Duệ Bạch đứng giữa núi rừng, bên tai là tiếng lửa cháy bập bùng.

Từ Minh Sương đoán được Từ Chi Ngôn làm gì, thở dài bất đắc dĩ nói: "Hà tất gì phải vậy?"

"Trên tay hắn ta dính nhiều mạng người như vậy, nửa đời sau chắc chắn sẽ không được sống an ổn." Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Không lấy mạng hắn là do số mạng hắn chưa tận, nhưng cũng phải để cho hắn ta nếm chút khổ sở."

"Đi thôi." Từ Chi Ngôn không để bọn họ kịp phản ứng đã lập tức quay người xuống núi.

Lê Duệ Bạch mờ mịt đi theo đằng sau Từ Chi Ngôn.

Từ Minh Sương biết được cô đang lờ mờ nên vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu."

Vừa xuống núi bọn họ đã thu dọn đồ đạc, lên xe ra sân bay, chạng vạng đáp xuống Giang Nam.

Lúc bọn họ về tới Từ gia, Ngộ Minh và Ngộ Triệt đã trở lại, Ngộ Triệt đang ngồi trên sô pha ôm điện thoại chơi game với Mục Thiên Thủy.

Thấy Từ Chi Ngôn âm trầm bước vào, Ngộ Triệt giật nảy mình tí nữa thì ném luôn cái điện thoại đi.

Mục Thiên Thủy thấy sắc mặt sầm xuống của Từ Chi Ngôn thì cứ tưởng rằng anh định tính sổ lên đầu mình, ai dè Từ Chi Ngôn chỉ nói: "Nửa tiếng sau tới phòng tôi."

Mục Thiên Thủy ngơ ngác gật đầu.

Từ Chi Ngôn vừa tới đã đi nhanh như một cơn gió, Ngộ Minh nhạy cảm nhận ra có chỗ không đúng, kéo Ngộ Trừng lại thì thầm hỏi: "Tìm được Huyền Minh Lãng chưa?"

Ngộ Trừng bôn ba một đường về đây mệt mỏi, cậu gật đầu: "Tìm được rồi, không biết tại sao lại bị sư phụ thiêu."

"Thiêu?" Ngộ Triệt nhíu mày.

Ngô Tịnh bất đắc dĩ phải giải thích: "Đó không phải bản thể thật sự của hắn."

Ngộ Tịnh nói xong thì Ngộ Minh và Ngộ Triệt cũng hiểu ra.

Mục Thiên Thủy lại lấy điện thoại ra, "Mọi người muốn nói chuyện thì để lát nữa nói, đánh xong ván này đã rồi tính, tôi còn chưa phân thăng thua."

Lê Duệ Bạch theo Từ Chi Ngôn về chỗ anh ở.

"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi theo bóng người anh đang bước lên lầu.

Từ Chi Ngôn dừng bước, nhìn cô đang đứng bên dưới, cong môi hỏi: "Sao vậy?"

Lê Duệ Bạch: "Anh không sao chứ?"

Từ Chi Ngôn đoán được suy nghĩ trong lòng cô, chậm rãi nói: "Không sao." Anh đáp, "Em nghỉ ngơi chút đi, tôi tắm rửa."

Nói xong không để Lê Duệ Bạch nói gì, anh đã quay người lên lầu, chỉ chốc lát sau cô nghe thấy tiếng nước từ trong nhà vệ sinh.

Lê Duệ Bạch cau mày, cúi đầu nhìn Đậu Đậu Phi đang cọ cọ bên chân mình, cô ngồi xuống sờ đầu nó, than thở: "Đậu Đậu Phi, em nói xem tiên sinh bị làm sao?"

Đậu Đậu Phi như nhìn ra tâm trạng Lê Duệ Bạch không tốt, an ủi dụi đầu vào tay cô, lăn trên đất hai vòng.

Khoảng mười phút sau, Từ Chi Ngôn đã thay quần áo khác bước từ trên lầu xuống.

Anh đứng ở trên bậc cầu thang nhìn Lê Duệ Bạch đang ngồi xổm dưới đất, nhẹ giọng hỏi: "Đang làm gì thế?"

Lê Duệ Bạch đứng dậy tới bên cạnh Từ Chi Ngôn, lẳng lặng ôm lấy anh, suy nghĩ một lát định mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng động.

Từ Chi Ngôn hôn nhẹ lên mặt cô một cái: "Em ngồi nghỉ đi, tôi ra ngoài nói chuyện với Mục Thiên Sơn một lát."

Anh nói rồi lập tức bước chân ra ngoài luôn.

Cô định lên lầu tắm rửa một chút, nhưng vừa tới chỗ cửa sổ sát đất ở cầu thang lên tầng hai thì thấy được Từ Chi Ngôn va Mục Thiên Sơn đang đứng bên ngoài.

Không hiểu tại sao biểu cảm của Mục Thiên Sơn như đang cãi nhau với Từ Chi Ngôn.

Cô không định nghe lén nhưng tông giọng của Mục Thiên Sơn cao vút, cô đứng tận trên tầng hai nhưng vẫn nghe rõ.

Đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch thấy Mục Thiên Sơn tức giận như vậy, anh ta quát lên với Từ Chi Ngôn: "Cậu làm như vậy là muốn dùng mạng của cô ấy và mạng của cậu ra đánh cược."

Từ Chi Ngôn vẫn lạnh nhạt không biểu cảm nhìn anh ta, anh mở miệng nói gì đó nhưng vì giọng quá nhỏ và cô đang ở cách xa nên không nghe thấy gì.

Nhưng từ vẻ mặt của anh, cô vẫn cảm thấy được sự kiên định.

Mục Thiên Sơn đứng đối diện với Từ Chi Ngôn, vì nóng nảy nên rịn mồ hôi ướt hết trán, thấy Từ Chi Ngôn vẫn cố chấp thì quát lớn: "Cậu có nghĩ tới hậu quả chưa? Sao lúc nào cậu cũng không nghe ý kiến của người khác thế? Không phải tôi đang cố hết sức để tìm cách cho cậu à?"

Từ Chi Ngôn cụp mắt nhìn xuống, nói cái gì đó mà vừa nghe xong thì Mục Thiên Sơn lập tức sững người.

Sự tức giận của Mục Thiên Sơn bay hết sạch, anh ta ngẩn người nói: "Cậu nghĩ kĩ chưa?"

Từ Chi Ngôn nói: "Mỗi ngày tôi đều ở bên cô ấy, đã nghĩ xong từ lâu rồi." Nói xong, anh lấy quẹt ra châm một điếu thuốc, nói: "Cho nên dù thế nào thì tôi cũng phải thử xem."

Mục Thiên Sơn định nói lại thôi.

Anh ta ngừng một lúc lâu mới nói: "Ngọc huyết thấm và đá lang bi một âm một dương, chưa nói đến chuyện gây ảnh hưởng tới thể chất của Lê Duệ Bạch, lỡ như thất bại thì sao? Cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Từ Chi Ngôn không nói gì, chỉ nhả ra một làn khói.

Mục Thiên Sơn: "Lúc trước cậu không nên đưa cô ấy xuống núi, như vậy có lẽ cô ấy sống thêm được mấy năm."

Thấy Từ Chi Ngôn im lặng, anh ta tiếp tục: "Bây giờ cô ấy còn tối thiểu một năm, chúng ta vẫn còn thời gian. Nếu bây giờ cậu nhất quyết muốn lấy oán khí bách quỷ trong người cô ấy ra lỡ như thất bại khiến oán khí phản phệ thì cô ấy sẽ toi cái mạng ngay, cậu có biết không hả!?"

"Từ Chi Ngôn, cậu có từng nghĩ qua, đáng lẽ từ ban đầu cậu không nên nhúng tay vào." Mục Thiên Sơn xua tay, không định nói về vấn đề này nữa, chỉ kết luận lại: "Những điều cậu có thể làm đều đã làm rồi, cậu hao tâm tổn thức muốn tìm ra một con đường cho cô ấy vậy là đã đủ rồi. Đây là số mệnh của cô ấy, tất cả đều đã được định sẵn từ lúc cô ấy sinh ra. Đoạn đường phía sau thì phải xem tạo hóa của cô ấy."

Nói xong Mục Thiên Sơn lập tức xoay người rời khỏi sân viện.

Lê Duệ Bạch đứng giữa cầu thang, nhìn bóng dáng không biết sao mà lại cô đơn buồn bã của Từ Chi Ngôn bên dưới.

Cô lại gần gõ lên tấm kính.

Từ Chi Ngôn ngẩng đầu, thả điếu thuốc xuống dùng mũi chân dập tắt, cong môi cười.

Thời tiết tháng tư ấm áp, Lý Tri Mệnh rời khỏi nhà đã mấy tháng rốt cuộc cũng về Giang Nam lại, xách về túi lớn túi nhỏ những loại đặc sản cùng với Từ Minh Thủy.

Lý Tri Mệnh vào chỗ của Từ Chi Ngôn lúc giữa trưa, Lê Duệ Bạch đang ngủ trong vòng tay ấm áp của Từ Chi Ngôn. Màn cửa mở rộng, ánh mắt trời rọi vào khiến người cô ấm hơn.

Từ Chi Ngôn biết Lý Tri Mệnh tới, lấy bàn tay đỡ đầu cô nhẹ nhàng đặt lên gối, sau đó nhẹ bước chân xuống lầu.

Lý Tri Mệnh đang ngồi trên ghế, tự nhiên tự tại pha cho mình một ấm trà, liếc mắt nhìn Từ Chi Ngôn tới gần, hỏi: "Sao lại vội vàng gọi tôi về vậy?"

Từ Chi Ngôn ngồi xuống phía đối diện, nói thẳng vào chuyện chính: "Muốn anh tìm hộ một món đồ."

Lý Tri Mệnh nhướng mày: "Thứ gì mà ngay cả Từ Chi Ngôn cũng không tìm được vậy? Nói tôi nghe thử xem nào."

Từ Chi Ngôn trầm giọng: "Đá lang bi."

Lý Tri Mệnh lập tức nhíu mày nói: "Đá lang bi là thứ vô cùng hiếm có khó tìm, cậu tìm nó là gì?" Nói xong tự mình hiểu ra: "Không phải là cậu định...."

Thấy Từ Chi Ngôn im lặng chấp nhận, Lý Tri Mệnh cũng có quan điểm y hệt như Mục Thiên Sơn: "Tôi không đồng ý."

Từ Chi Ngôn nói: "Tôi không phải đang hỏi ý anh, anh không giúp thì tôi đi tìm Tạ Như Tường và Lý Hoài Sinh."

Lý Tri Mệnh: "Tôi rửa mông rửa đít nuôi lớn cậu chừng này, cậu lại đối đáp với tôi như thế?"

Từ Chi Ngôn cau mày nói: "Đối với tôi mà nói, Lê Duệ Bạch rất quan trọng, tôi nhất định phải làm như vậy."

Lý Tri Mệnh im lặng một hồi lâu, bất đắc dĩ mà nói: "Chúng ta có thể thử cách khác. Cậu chuyển oán khí bách quỷ vào người mình chỉ như uống rượu độc giải khát, lỡ như cậu bị phản phệ thì cái mạng này cũng đi luôn."

Từ Chi Ngôn đáp: "Nếu không thì thế nào, cứ tìm cách như mò kim đáy bể? Rồi để cô ấy chết trước mặt tôi, để người nọ đạt được mục đích?"

Lý Tri Mệnh nhìn ánh mắt kiên định của Từ Chi Ngôn, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có thể cố hết sức dò hỏi mọi nơi, chưa chắc là sẽ có tin tức."

Từ Chi Ngôn gật đầu, đứng lên tiễn Lý Tri Mệnh ra cửa, rồi ở đó nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi.

Mãi tới khi bóng người Lý Tri Mệnh biến mất anh mới dời mắt đóng cửa lại.

Buổi tối Từ Minh Sương gọi đồ ăn ngoài, một bàn đồ nướng đầy ắp.

Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng vẫn là chủ lực chính, cô ăn một hơi ba miếng sườn dê nướng.

Lý Tri Mệnh vất vả lắm mới về được một lần nên lôi kéo Lê Duệ Bạch uống rượu với mình, miệng thì liên tục oán hận không có ai uống rượu với mình.

Từ Minh Sương uống hơi nhiều, tới cuối bữa còn cùng với Lý Tri Mệnh một hai phải chọn ngày lành cho Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch.

Lê Duệ Bạch tựa vào vai Từ Chi Ngôn, vui vẻ nhìn hai người đã hơn bốn mươi làm náo loạn.

Từ Chi Ngôn cũng uống không ít, hai má đã ửng đỏ, môi cũng ướt át nhìn qua vô cùng cuốn hút, Lê Duệ Bạch cảm thán trong lòng mãi.

Nghĩ gì làm nấy, cô rướn người lén hôn lên môi Từ Chi Ngôn một cái.

Từ Chi Ngôn nhướng mày, vừa nhìn là biết Lê Duệ Bạch say rồi.

Mấy người Ngộ Tịnh thì lặng lẽ dịch người, tránh xa hai bọn họ ra một chút.

Lê Duệ Bạch chống vào tay vị trên ghế tiến sát tới bên tai Từ Chi Ngôn, vì không quá vững cho nên bờ môi cọ vào tai anh, khí nóng thổi tới.

Cô nhỏ giọng thì thầm: "Em thấy hơi mệt."

Từ Chi Ngôn mím môi, nói: "Đã muộn rồi, chúng ta nên về ngủ." Không biết tại sao, Lê Duệ Bạch cảm thấy chữ ngủ kia của anh lại gằn xuống.

Đêm xuân trời lạnh, ánh trăng ảm đạm lặng lẽ trôi ra khỏi áng mây, chiếu rọ xuống những mầm cây mới nảy trên cành khô, xung quanh thanh tịnh.

Từ Chi Ngôn vươn tay đỡ lấy thân mình lảo đảo lắc lư của Lê Duệ Bạch, khom lưng ôm cô vào trong ngực, chậm rãi đi về sân sau.

Lê Duệ Bạch ôm cổ anh, khẽ nói: "Tiên sinh, cảm ơn anh."

Cho dù vận mệnh có bất công với em cỡ nào đi nữa, sự thiên vị của anh đã cứu rỗi lấy em.
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 123: Xảy ra chuyện!


Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã tới tháng năm, thời tiết cũng dần oi bức hơn.

Bằng giờ này năm ngoái Lê Duệ Bạch đã mặc quần áo ngắn, nhưng mà năm nay đến tận tháng năm cô vẫn khoác thêm áo ngoài, cứ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Rõ ràng năm nay không khác năm ngoái bao nhiêu, vậy mà từ lúc thi đấu xong trở về cô cảm thấy mình càng lúc càng sợ lạnh. Đáng lẽ ra, mùa hè tới gần thì thể chất của cô phải đỡ hơn mới phải.

Ban ngày thì còn đỡ, trời vừa tối Lê Duệ Bạch đã cảm thấy từng đợt khí lạnh ùa vào người mình.

Bật điều hòa lên hai sáu, hai bảy độ vẫn không khá hơn chút nào. Khí lạnh này dường như không liên quan tới nhiệt độ bên ngoài mà là từ trong cơ thể cô tỏa ra. Không biết có liên quan gì tới oán khí bách quỷ trong người cô hay không.

Cô nói chuyện này với Từ Chi Ngôn.

Nhưng sau khi nghe xong anh lại rất bình tĩnh, nói cô không nên nghĩ nhiều.

Thấy dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh của anh, Lê Duệ Bạch cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa. Mấy hôm sau Từ Chi Ngôn bỗng nhận được tin tức từ Lý Tri Mệnh, nói là phải ra ngoài một chuyến.

"Sao đột nhiên vậy?" Từ Minh Sương không hiểu tại sao Từ Chi Ngôn lại muốn ra ngoài.

Từ Chi Ngôn nói: "Trước đó tôi có nhờ anh ấy tìm một món đồ."

Từ Minh Sương gật đầu, hỏi: "Chỉ một mình cậu đi? Không cho ai đi cùng hả?"

Từ Chi Ngôn lắc đầu, nói: "Không cần, đã có Lý Tri Mệnh chờ tôi bên đó rồi."

Anh như cảm nhận được sự bất an của Lê Duệ Bạch, lặng lẽ nắm tay cô đặt lên đùi mình.

"Đi khoảng bao lâu? Có về nhà trước tết thanh minh không?" Từ Minh Sương nói.

Từ Chi Ngôn không trả lời ngay, im lặng một lúc mới đáp: "Tôi sẽ cố."

Ban đêm, Lê Duệ Bạch bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cả người lại lạnh đến thấu xương, Từ Chi Ngôn cũng không có bên cạnh.

Không hiểu sao mấy ngày gần đây cô luôn gặp ác mộng. Trong giấc mơ, bóng của trăm con quỷ nọ dần dần rõ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào cô như chó dữ lăm lẽ một miếng thịt thơm ngon.

Bạc Liên đưng giữa trăm quỷ nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười thần bí.

Bên dưới là một đầm lầy, cô bị lún xuống muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả.

Lê Duệ Bạch khoác thêm áo đi ra ngoài, thấy Từ Chi Ngôn đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, ánh trăng bàng bạc rọi lên mặt anh khiến cả người anh có chút cô tịch.

"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi,"Sao anh lại ở đây?"

Từ Chi Ngôn dụi thuốc, nói: "Không ngủ được nên ra đây hút điếu thuốc."

Anh vươn tay kéo áo khoác của cô kín lại, hỏi: "Sao lại tỉnh?"

Lê Duệ Bạch cảm thấy hơi lạnh nên đi tới ôm chặt Từ Chi Ngôn, dán mặt vào trong ngực anh, mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi giúp cô cảm thấy an lòng hơn.

Cô nhỏ giọng đáp: "Emgặp ác mộng."

Từ Chi Ngôn giơ tay xoa bờ vai cô, nói: "Mơ thấy ác mộng gì?"

Lê Duệ Bạch lắc đầu không muốn nói, cô hỏi: "Ngày mai tiên sinh đi sao?"

Từ Chi Ngôn: "Đúng vậy, chuyến bay 9h sáng mai, 8h tôi phải ra sân bay rồi. Lúc đó em cứ ngủ, tôi không gọi em dậy đâu."

Lê Duệ Bạch chầm chậm cúi đầu, cô ôm chặt cánh tay Từ Chi Ngôn, ngập ngừng nói: "Em có thể đi cùng anh không?"

Từ Chi Ngôn đáp: "Gần đây tình trạng cơ thể em không được tốt lắm, tôi lại tới vùng đông bắc lạnh lẽo, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của em."

"Chuyến đi này của anh có liên quan tới sự biến đổi trong cơ thể em ư?"

Từ Chi Ngôn không phủ nhận, nói: "Đúng vậy. Từ lúc em tới đây tôi luôn tìm cách loại bỏ oán khí bách quỷ. Lần này nếu thuận lợi, đợi đến khi tôi về thì có thể loại bỏ được nó rồi."

Lê Duệ Bạch hé miệng nhưng không nói được gì cả.

Từ Chi Ngôn an ủi: "Em không phải lo, chuyện tôi đã hứa với em chắc chắn sẽ làm được."

Lê Duệ Bạch gật đầu.

Trước khi ngủ lại, cô tự nhắc nhở chính mình phải dậy tiễn Từ Chi Ngôn nhưng không hiểu sao cô ngủ rất say, sáng hôm sau tỉnh lại thì vị trí bên cạnh đã lạnh.

Lần này Từ Chi Ngôn ra ngoài, cô luôn có dự cảm không tốt. Cô mở to mắt, cả người hơi lạnh nên cuộn chăn thật chặt, lại kéo Đậu Đậu Phi tới v**t v* một hồi.

Đậu Đậu Phi kêu mấy tiếng hình như đang đòi cô lấy khô bò cho nó. Từ Chi Ngôn ra ngoài, người vui mừng nhất chính là nó.

Mấy người Ngộ Tịnh chưa bao giờ nghe qua về món đồ Từ Chi Ngôn muốn tìm.

Lê Duệ Bạch cảm thấy Từ Chi Ngôn đang giấu cô điều gì đó, nếu đúng là vì loại bỏ oán khí bách quỷ trong người cô thì tại sao lại không nói với bọn họ, cho dù là Từ Minh Sương cũng không biết chuyện.

Lê Duệ Bạch nghĩ Mục Thiên Sơn biết chút chuyện nên sau khi Từ Chi Ngôn ra ngoài, cô hỏi Ngộ Triệt số điện thoại của Mục Thiên Thủy nhưng gọi lần nào cũng không có tín hiệu.

Gọi cho Mục Thiên Thủy không được, trong lòng cô bỗng có chút không yên, lập tức gọi cho Từ Chi Ngôn, sau hai tiếng tút tút thì giọng Từ Chi Ngôn vang lên từ đầu bên kia: "Duệ Bạch?"

"Tiên sinh..." Lê Duệ Bạch nói.

"Sao vậy?" Từ Chi Ngôn hỏi, "Sao lại gọi cho tôi vào giờ này?"

Lê Duệ Bạch không biết phải trả lời như thế nào, chỉ nói: "Em rất nhớ anh." Đây cũng là lời nói thật, bọn họ mới bên nhau được vài tháng, đang trong giai đoạn tình yêu nồng thắm vậy mà Từ Chi Ngôn lại ra ngoài hơn một tuần, chưa khi nào bọn họ tách ra lâu như vậy.

Từ Chi Ngôn đáp: "Tôi cũng nhớ em."

Lê Duệ Bach: "Mọi chuyện có thuận lợi không? Bao lâu nữa thì anh về?"

Từ Chi Ngôn im lặng một lát mới nói: "Có chút rắc rối, chắc là mất mấy ngày nữa mới về được." Thời gian cụ thể Từ Chi Ngôn không xác định được.

"Duệ Bạch à, đừng lo, đã có tôi đây!" Giọng của Lý Tri Mệnh truyền tới, hình như đang đứng ở xa nên tông giọng khá cao, "Cứ yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng cậu ta, tuyệt đối không cho cậu ta ở ngoài tìm cô gái khác!"

Lê Duệ Bạch: "....."

Từ Chi Ngôn: "....."

Lý Tri Mệnh đang còn định nói gì đó thì bị Từ Chi Ngôn cản lại, anh dịu dàng nói: "Em cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, tôi sẽ sớm về."

Cúp điện thoại, sự hoảng loạn trong lòng Lê Duệ Bạch dần bình ổn lại, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thêm nửa tháng nữa, Từ Chi Ngôn vẫn chưa hề có ý định trở lại.

Ban đầu, mỗi tối Từ Chi Ngôn đều gọi điện cho Lê Duệ Bạch nói chuyện, sau đó thì kéo dài ra ba ngày một lần. Gần đây thì đã hơn ba ngày rồi nhưng Từ Chi Ngôn vẫn chưa gọi cho cô, Lê Duệ Bạch gọi qua thì không có ai bắt máy.

Từ Minh Sương khuyên Lê Duệ Bạch không nên nghĩ nhiều, Từ Chi Ngôn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Nhưng lại thêm mấy ngày nữa, Từ Minh Sương cũng phải sốt ruột, hai người bọn cô đã mất liên lạc với Từ Chi Ngôn và Lý Tri Mệnh.

Một buổi tối nọ, Lê Duệ Bạch tới rạng sáng mới thiếp ngủ thì nghe được tiếng đẩy cửa. Trong lòng cô phấn khởi, cứ tưởng là Từ Chi Ngôn đã về nên quơ vội áo khoác chạy xuống lầu.

Lúc cô đứng ở cầu thang nhìn thấy Lý Tri Mệnh thì sững sờ.

Cả người Lý Tri Mệnh có chút chật vật, tay chân trầy hết. Thấy Lê Duệ Bạch xuống thì miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Đang định lên gọi em, ai ngờ lại đánh thức rồi."

Lê Duệ Bạch định hỏi tin tức của Từ Chi Ngôn nhưng nhìn dáng vẻ này của Lý Tri Mệnh thì vẫn lo lắng hỏi han trước: "Ngài không sao chứ? "

Lý Tri Mệnh xua tay nói: "Không sao, mấy vết thương nhỏ này thấm vào đâu."

"Vậy tiên sinh đâu?" Lê Duệ Bạch vội vàng hỏi: "Sao tiên sinh không về cùng ngài?"

Nghe tới tên Từ Chi Ngôn, Lý Tri Mệnh cắn răng, nghiêng đầu không dám đối mặt với Lê Duệ Bạch, đè thấp giọng nhưng cố gắng che giấu cảm xúc, "Tạm thời Từ Chi Ngôn chưa về được."

"Tại sao?" Lê Duệ Bạch nghe vậy thì sốt ruột, "Tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Tri Mệnh vội vàng đáp: "Em đừng vội, tôi vẫn chưa nói xong."

"Hai người bọn tôi tới vùng núi ở đông bắc thì gặp lở tuyết, Từ Chi Ngôn bị thương ở chân được tôi đưa tới một hộ nhà dân gần đó chữa trị, lần này tôi về là để đưa em qua đó.

Lê Duệ Bạch vừa nghe thấy Từ Chi Ngôn bị thương thì nhíu mày: "Bị thương ở chân? Có nghiêm trọng không?"

Lý Tri Mệnh nói: "Em thay quần áo trước đi, sau đó thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, trên đường đi tôi sẽ nói chi tiết."

Lê Duệ Bạch gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị một ít đồ sau đó xuống lầu.

Lý Tri Mệnh cầm lấy ba lô nói: "Đi thôi, tôi đã đặt vé rồi, chúng ta ra sân bay luôn."

Lê Duệ Bạch nhìn về phía Đậu Đậu Phi nói: "Ngài đứng ở cổng chờ em một lát, em đưa Đậu Đậu Phi sang phòng sư phụ đã."

Lý Tri Mệnh giơ tay nói: "Tôi đã gặp Từ Minh Sương rồi, sáng mai cô ấy sẽ tới mang Đậu Đậu Phi qua đó."

Giữa đêm khuya, hai người ngồi xe ra sân bay.

Trên đường, Lý Tri Mệnh nói rõ toàn bộ với Lê Duệ Bạch. Từ Chi Ngôn bị thương không nặng, chỉ hơi rạn xương chút thôi, nhưng không được vận động mạnh, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Vậy nên anh ta đã tìm một hộ gia đình gần đó để Từ Chi Ngôn ở. Mà khu đó quá xa xôi hẻo lánh, không có sóng nên bọn họ mới không nhận được điện thoại.

Sợ Lê Duệ Bạch lo lắng cho nên anh ta trực tiếp quay về đón cô qua đó.

Tới sân bay, hai người ngồi máy bay tới đông bắc, tuy là chuyến bay đêm nhưng vẫn rất đông hành khách.

Lê Duệ Bạch nhìn cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng không thôi, cảm thấy sao mà máy bay đi chậm quá, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Từ Chi Ngôn.

Khoảng bốn tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay đông bắc.

Lý Tri Mệnh đã tìm xe từ trước, bọn họ chuyển từ ngồi máy bay sang ngồi ô tô, một đường tới vùng xa xôi kia.

Lý Tri Mệnh nói: "Đừng lo, Từ Chi Ngôn không sao cả, em ngủ một giấc đi đã."

Lê Duệ Bạch đồng ý, cả một đêm lo lắng nên đầu óc và cơ thể cô đúng là mệt mỏi. Sắc trời ửng sáng, vốn cô không buồn ngủ nhưng dựa vào cửa sổ xe một lát lại thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên, cô cố gắng mở mắt ra nhưng không được, thần hồn mê man, không thể thoát ra khỏi mộng ảo.
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 124: Lý Tri Mệnh


"Duệ Bạch, Duệ Bạch?" Trong lúc hoảng hốt, Lê Duệ Bạch nghe thấy có người đang gọi tên mình, thanh âm nọ rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

Lê Duệ Bạch dần lấy lại ý thức của mình giữa tiếng gọi nọ. Cô cố hết sức mở hai mắt, thấy mình đang ở trong bóng đêm vô tận, xung quanh tràn ngập sương trắng khiến cô không rõ là đang ở đâu.

Cả người cô trống không, những đồ vật cô mang theo đã biến mất, đoạn ký ức cuối cùng của cô là lúc xuống máy bay lên xe với Lý Tri Mệnh tới vùng nông thôn xa xôi kia.

Tiếng gọi tên cô kia vẫn đang tiếp túc, nghe một hồi cô cảm thấy có chút quen thuộc.

Lẫn trong đó còn có tiếng nước, cô nhăn trán nghĩ xem ai đã đưa cô tới đây, trong lòng cũng lờ mờ đoán được.

Nơi nó nước thì nhất định sẽ có đường sống, cô lò mò trong bóng đêm di chuyển tới nơi có tiếng nước.

Dần dần cô thấy được chút ánh sáng mỏng manh, nương theo tia sáng nhỏ nhoi đó cô mới nhận ra xung quanh đều là vách đá, mà ánh sáng là từ một cái hang nhỏ xíu truyền tới.

Càng tới nguồn sáng, tiếng nước tí tách Lê Duệ Bạch dần chuyển thành tiếng ùng ục của nước sôi.

Sương mù lơ lửng, chầm chậm bay quanh vây lấy Lê Duệ Bạch. Mà lạ là hơi lạnh thấu xương trên người cô lúc trước đều biến mất sạch.

Ra khỏi hang đá, trước mắt sáng rõ lên, đây là một cái động bằng đá kín bưng không có ánh mặt trời. Trên vách động là một hàng nến, chiếu sáng không gian ẩm ướt này.

Đi thêm một đoạn nữa là một suối nước nóng, bên dưới là nước ngầm đang trào lên, sôi sục không ngừng.

Lê Duệ Bạch lập tức biết được nguồn gốc của sương mù nọ.

Cô sợ lạnh nên nhiệt độ từ suối nước nóng này khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, mà sương mù kia chính là do nước sôi bốc hơi lên.

Bên trên suối nước nóng có một cây cầu đá bắc ngang, dẫn tới một bên khác.

Đi qua bên đó, cô vào một thạch động có bài trí như thời hiện đại, đầy đủ các đồ dùng sinh hoạt, ba lô của cô đang đặt trên giường,

Lê Duệ Bạch mở ba lô tìm một lát, quả nhiên không thấy gương đồng đâu cả.

Cô sờ chuỗi tràng hạt trên tay, may mắn nó vẫn còn đó.

"Duệ Bạch, sang bên này, mau tới bên này cùng tôi." Giọng nói kia lại vang lên, Lê Duệ Bạch nhấc chân bước theo.

Vào sâu bên trong, cô nhìn thấy một cái quan tài màu đỏ, xung quanh chiếc quan tài có rất nhiều bó hoa khác nhau vẫn đang còn tươi mới. Lê Duệ Bạch đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi hoa, trên cánh hoa còn có sương sớm, có vẻ như mới được hái hoặc là mua về.

Lê Duệ Bạch nuốt nước miếng cố nén sự sợ hãi trong lòng, bước tới chỗ quan tài. Cô ló đầu nhìn vào trong, bên trong là thi thể của Bạc Liên.

Bên cạnh thi thể là chiếc gương đồng mà Từ Chi Ngôn đưa cho cô.

Lê Duệ Bạch vươn tay lấy lại nó, bỗng nghe thấy ở đằng xa có tiếng bước chân.

Cô đứng yên một chỗ, hơi nghiêng đầu nhìn, không hề có ý định trốn đi.

Đúng như suy đoán của cô, lão già đeo mặt nạ kia xuất hiện trước mặt cô.

"Đã lâu không gặp." ông ta tới gần, chầm chậm lên tiếng.

Lê Duệ Bạch nói: "Rốt cuộc ông muốn làm gì? Lý Tri Mệnh đâu?"

Hắn ta cười lạnh một tiếng nói: "Yên tâm đi, hắn chưa chết được đâu."

Ánh mắt của hắn chuyển tới gương đồng trong tay Lê Duệ Bạch, mở miệng nói: "Tôi đưa cô tới đây là muốn cho cô xem một thứ."

Lê Duệ Bạch không trả lời, tỏ vẻ không quan tâm tới lời hắn ta nói.

Người nọ cũng chẳng vội, nhìn cô nói tiếp: "Máu của người thuần âm nhỏ lên gương sẽ thất được sự thật, vậy cô có biết máu của người thường nhỏ lên gương thì thấy được gì không?"

Hắn ta chẳng quan tâm Lê Duệ Bạch có đáp hay không, tự hỏi tự trả lời: "Nhỏ máu của người bình thường lên sẽ thấy được tương lai của chính mình."

"Vậy thì sao?" Lê Duệ Bạch lạnh lùng hỏi.

Hắn ta cười cười, nói ra một đề nghị khiến người khác không thể nào từ chối: "Cô có muốn biết Từ Chi Ngôn thấy gì trong đó không?"

Lê Duệ Bạch im lặng không nói gì.

Hắn ta lấy một lá bùa ra đưa cho cô: "Đốt cái bùa này, cô sẽ thấy được tương lai của Từ Chi Ngôn."

Lúc Lê Duệ Bạch nhìn thấy bàn tay của người nọ thì ngẩn ra, làn da nâu xám, hình dạng khớp ngón tay cũng có chút quen thuộc.

Quả nhiên giống suy đoán của Từ Chi Ngôn và Tuệ Tịnh đại sư, người này ở trong giới phong thủy.

Lê Duệ Bạch nhận lấy lá bùa, niệm vài câu chú, lá bùa bỗng bốc cháy.

Ngọn lửa vừa bùng lên, trên mặt gương xuất hiện bóng người Từ Chi Ngôn.

Anh đang đứng một mình giữa sân vườn tiêu điều, cầm chổi quét lá rụng.

Xung quanh người anh có khí đen dày đặc quấn quanh, chúng chầm chậm bay như có sinh mệnh.

Trong đám khí đen đó, Lê Duệ Bạch thấy được chính mình.

Ở những hình ảnh cuối cùng, Từ Chi Ngôn khụy xuống bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt. Bàn tay anh bắt lấy mép giường chặt đến mức trắng bệch, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh như đang chịu đựng nỗi đau vô hình nào đó.

Ống tay áo trượt xuống, trên cánh tay anh có vô số vết sẹo ngang dọc, có vết thì đã kết vảy, cũng có vết thì tươi mới rướm máu. Cổ họng Lê Duệ Bạch căng lên, không hiểu tại sao tương lai Từ Chi Ngôn lại biến thành như vậy.

Trong gương, Từ Chi Ngôn cầm một con dao nhỏ, không chút do dự rạch xuống cánh tay đang chằng chịt vết thương của mình một đường thật sâu. Máu tươi trào ra, chảy thành một vũng dưới sàn nhà. Từ Chi Ngôn khổ nhọc trèo lên trên giường, hơi thở mỏng manh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Hình ảnh dừng lại, cuối cùng Từ Chi Ngôn ngã nhào xuống đất, hai mắt Lê Duệ Bạch đỏ ửng.

Từ trước đến nay, trong mắt Lê Duệ Bạch đều là sự bình tĩnh và ôn hòa, dù là lúc cô biết mình sinh ra để làm tế phẩm, biết nguyên nhân cha mẹ mình mất hay nguồn cơn của oán khí bách quỷ trong người mình, cô cũng chưa từng lộ ra chút bi quan nào.

Nhưng lúc này đây, trong mắt cô tràn ngập bi thương, như thể trời xuân ấm áp bị giá rét mùa đông phá hủy.

"Đây là thật ư?" Giọng của Lê Duệ Bạch đã khàn đi.

"Đương nhiên." Không hiểu sao giọng nói của người nọ lại có chút thương hại: "Từ Chi Ngôn tìm đá lang bi và ngọc huyết thấm không phải để loại bỏ oán khí bách quỷ trong người cô mà là để chuyển nó sang người mình."

"Ông đưa tôi tới đây là để ngăn cản Từ Chi Ngôn dời oán khí đi, bởi nếu dời oán khí thành công thì ông không thể nào làm Bạc Liên sống lại được đúng không?" Lê Duệ Bạch mím chặt môi.

Người nọ bật cười khe khẽ, nói: "Đúng vậy. Từ Chi Ngôn hao tâm tổn tứ giấu giếm cô, giấu giếm bất cứ ai để không bị lộ một chút nào ra."

"Từ Chi Ngôn đâu?" Lê Duệ Bạch hỏi: "Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?"

Người nọ đáp: "Cô yên tâm, cậu ta vẫn sống bình thường, chỉ là bị nhốt trên núi mà thôi, đợi đến khi cô chết đi thì cậu ta sẽ được thả ra."

Lê Duệ Bạch đột nhiên bàng hoàng như bị một suy đoán nào đó làm cho sợ hãi.

"Ông là ai?" Giọng Lê Duệ Bạch run rẩy.

Người nọ biết mình đã bại lộ, không tính giấu danh tính nữa nên chậm rãi tháo mặt nạ ra. Gương mặt Lý Tri Mệnh bất chợt xuất hiện, Lê Duệ Bạch vừa cảm thấy bất ngờ lại vừa cảm thấy đây là chuyện dễ hiểu.

"Thì ra là ông." Lê Duệ Bạch bình tĩnh hơn những gì Lý Tri Mệnh tưởng.

"Đúng vậy." Lý Tri Mệnh gật đầu, nói: "Xem ra cô đã biết từ sớm."

Lê Duệ Bạch không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ta.

Người nọ biết hết tất cả đường đi nước bước của bọn họ, bao gồm những chuyện riêng chỉ Từ Chi Ngôn muốn làm.

Ông ta chỉ kìm chân Từ Chi Ngôn trên núi chứ không có xuống tay với anh.

Quan trọng nhất là dù trạng thái của Lý Tri Mệnh có đang không tốt thì cũng không dễ dàng bị người ta lừa sập bẫy, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Lý Tri Mệnh nói với cô Từ Chi Ngôn bị nứt xương đang ở trong nhà dân, mà người này thì lại nói là Từ Chi Ngôn bị nhốt trên núi.

Trong tình huống này, cô chắc chắn sẽ tin tưởng người này, vậy thì nhận ra Lý Tri Mệnh đang nói dối.

Cho nên, tất cả mọi chuyện chính là do ông ta tự biên tự diễn.

Mà vừa rồi cô chợt nhớ tơi lời người nọ nói trong căn phòng ở Miêu gia, "Xa tít chân trời gần ngay trước mắt."

Tuy trong lòng cô đã có những phỏng đoán nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Lý Tri Mệnh lại là người yêu của Bạc Liên?

"Tôi vốn định chờ đến lúc cô còn một chút hơi thở cuối cùng mới hạn màn," Lý Tri Mệnh nói: "Nhưng không ngờ tên tiểu tử Từ Chi Ngôn kia cứ tìm tôi mãi, tôi không còn thời gian nữa."

Lê Duệ Bạch trầm giọng: "Nếu đã đưa tôi tới đây vậy tốt nhất đừng để tiên sinh tìm ra tôi."

Trong mắt Lý Tri Mệnh có chút ngoài ý muốn, ông ta gật đầu nói được.

Lê Duệ Bạch chưa từng hỏi Lý Tri Mệnh định làm gì, suốt mấy ngày liền cô liên tục xem đi xem lại những hình ảnh trong gương đồng.

Mãi tới một hôm, cô vừa chấm máu lên thì thấy được bóng người Bạc Liên.

"Mau chạy đi, cô không thể ở lại đây được." Khuôn mặt luôn trầm tĩnh của Bạc Liên giờ hiện ra sự nôn nóng.

"Tôi chết đi thì cô được sống lại một lần nữa, vậy không tốt sao?" Lê Duệ Bạch thờ ơ nhìn cô ấy nói.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sống lại." Bạc Liên nói: "Tôi còn lưu lại trên thế gian vì muốn an ủi Lý Tri Mệnh. Nhưng tôi không ngờ được anh ấy càng lúc càng sai, vì tôi mà hủy đi đường sống của chính mình."

"Rời khỏi đây, cô và Từ Chi Ngôn vẫn còn cơ hội." Bạc Liên nói.

"Cơ hội?" Lê Duệ Bạch lẩm bẩm, "Tương lai trong gương đồng đã hiện rõ, bọn tôi không có cơ hội."

"Tương lai vô định có thể biến đổi khôn lường!" Bạc Liên vội vàng nói: "Nếu Từ Chi Ngôn không nối mệnh cách của hai người lại thì cô chỉ sống được đến 21 tuổi mà thôi."

21 tuổi, cũng là năm ngoài, vốn cô sẽ chết ở tháng 11 nhưng vì Từ Chi Ngôn nối liền mệnh cách hai người nên tương lai đã thay đổi.

"Tôi chết rồi, thì có thể thay đổi tương lai." Lê Duệ Bạch nói, như vậy thì Từ Chi Ngôn có thể sống bình thường.
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 125: Tương lai


Ở gần suối nước nóng nên cái lạnh trên người Lê Duệ Bạch đã giảm đi rất nhiều, nhưng sự ấm áp đó chỉ kéo dài không bao lâu.

Chỉ mấy ngày sau, cái lạnh thấu xương lại thổi từng cơn khắp người cô.

Mấy hôm nay trời mưa phùn, mãi tới hoàng hôn mới ngừng. Lê Duệ Bạch ra khỏi động nhỏ ra ngoài động lớn.

Chắc Lý Tri Mệnh đã bày trận pháp nên dù cô đi quanh chỗ này rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được cách thoát ra.

Mỗi ngày Lý Tri Mệnh đều đi ra ngoài mua một số vật dụng hằng ngày và đồ ăn, ông ta cũng không hạn chết hành động của cô như rất chắc chắn rằng cô không thể đi khỏi.

Mây đen trên trời đã tản đi, có thể lờ mờ nhìn thấy núi xa, tia nắng mỏng manh từ khe hở nhỏ chiếu lên vách đá, mặt trời vừa mới lộ ra đã chuẩn bị đi nghỉ.

Lê Duệ Bạch mang tâm trạng nặng nề, cảm thấy không khí xung quanh mình như đặc lại. Chẳng biết ánh nắng đã tắt từ khi nào, mây đen lại ùn ùn kéo tới như lại sắp mưa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, bên trên chỉ toàn mây đen.

Từ ban đầu cô đã không định làm như lời Lý Tri Mệnh nói, ở lại đây và kết thúc mạng sống của mình. Chưa bàn tới độ thật giả trong lời Lý Tri Mệnh, cô chỉ muốn nghe sự thật do chính miệng Từ Chi Ngôn nói cho mình.

Hơn nữa, trên tay Lý Tri Mệnh nhuốm máu bao người như vậy sao cô có thể để ông ta toại nguyện được?

Dù có chết, cô cũng muốn chết bên cạnh Từ Chi Ngôn.

Buổi tối, Lý Tri Mệnh mang cho cô ít đồ ăn như thường lệ.

Lê Duệ Bạch rét run lẩy bẩy, ăn uống chẳng được bao nhiêu. Mấy hôm nay cô chỉ miễn cưỡng uống được cháo loãng và sữa. Nhưng bây giờ chỉ bưng cốc sữa thôi mà cô cũng phải cố hết sức.

Mãi cô mới nâng cái ly lên được, chầm chậm đưa nói lên miệng uống ừng ực từng ngụm, chỉ sợ ngừng lại thì sẽ nôn hết chỗ sữa mới uống vào ra.

Hiện thực tàn khốc và cơn rét lạnh nhắc nhở cô rằng cô đã dần bước tới trường hợp không thể ăn uống bất cứ thứ gì.

Thân thể của cô càng lúc càng suy yếu, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thời gian không còn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Lý Tri Mệnh vừa rời đi, Bạc Liên lập tức xuất hiện trong gương, Lê Duệ Bạch theo sự hướng dẫn của cô ta tới hai gốc cây.

Hai cái cây này nhìn có chút quen mắt, Lê Duệ Bạch suy tư một lúc mới nhận ra đây chính là hai cái cây cất giấu quan tài chứa thi thể của Bạc Liên sau núi Bạc gia kia.

Hai cái cây trước mặt cô không hề chết khô nhưng cũng không lớn hơn là bao.

Lê Duệ Bạch cau mày trầm vào nghĩ suy.

Khả năng cao bọn họ đang ở sau núi Bạc gia.

Bước tới trước gốc cây, Lê Duệ Bạch cắn ngón tay vẽ trận pháp Bạc Liên vừa mới dạy cho cô.

Cô nhấc chân đi về phía trước, được một đoạn thì ngoảnh đầu quay lại. Hai gốc cây kia chậm rãi lớn lên thành hình dạng như ban đầu.

Đúng lúc này, Lý Tri Mệnh bỗng xuất hiện trước mặt cô, ông tay khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô.

Ông ta nhếch môi cười, nụ cười đó khiến gương mặt cứng nhắc của ông ta thêm phần âm trầm: "Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội rời đi ư?"

"Không hề." Lê Duệ Bạch nói: "Cho nên tôi mới phải nghĩ cách trốn chạy."

Lý Tri Mệnh tức giận nói: "Sao cô phát hiện ra trận pháp?"

Lê Duệ Bạch chẳng hề giấu giếm: "Bạc Liên nói với tôi."

Thấy khuôn mặt Lý Tri Mệnh hiện lên vẻ kinh ngạc, cô tiếp tục nói: "Cô ấy còn nói với tôi rằng cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện sống lại. Lý do duy nhất mà cô ấy còn tồn tại đến bây giờ đó là không muốn anh tiếp tục phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa, không muốn anh giết vô số sinh mệnh vì cô ấy nữa. Cũng hủy hoại luôn chính cuộc đời anh."

Lý Tri Mệnh tức giận thét lên: "Câm miệng!"

Lê Duệ Bạch cố nén sự hoảng loạn trong lòng lại, lạnh lùng nhìn Lý Tri Mệnh nói: "Nếu không tại sao anh lại không dám xem trước tương lai của anh?"

Thấy Lý Tri Mệnh im lặng, cô tiếp tục: "Bởi vì anh không dám, anh sợ thấy tương lai vẫn cô đơn một mình. Những điều thương thiên hại lý, hãm hại người khác mà anh hao tâm tổn tứ để làm kia liệu trời cao sẽ rủ lòng thương mà thành toàn cho anh một bước cuối cùng?"

Lý Tri Mệnh nghe vậy thì thở dài: "Vậy đi tới chỗ này."

Nói xong anh ta lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ, chầm chậm bước về hướng Lê Duệ Bạch.

"Duệ Bạch!" Đúng lúc này, bên tai Lê Duệ Bạch đột nhiên vang lên giọng của Từ Minh Sương.

"Duệ Bạch? Lê Duệ Bạch?" Còn có tiếng của mấy người Ngộ Tịnh.

Lý Tri Mệnh nghe vậy cũng không giật mình kinh ngạc mà ngược lại rất bình tĩnh như sớm biết mấy người Từ Minh Sương sẽ tìm được nơi này.

"Sư phụ!" Lê Duệ Bạch nhấc bước, gọi vọng về hướng âm thanh phát ra.

Ánh mắt Lý Tri Mệnh lạnh lùng, càng bước nhanh hơn về phía cô.

Ngay khi khoảng cách giữa anh ta và Lê Duệ Bạch chỉ còn mấy mét, đột nhiên có một bóng người nhảy bổ xuống từ trên cây, hóa ra là Mục Thiên Sơn.

Lý Tri Mệnh thấy Mục Thiên Sơn xuất hiện thì trầm mặt, lạnh lùng nói: "Là cậu."

Mục Thiên Sơn nói: "Con đường của anh đã tới đoạn kết."

"Chỉ với cậu thôi ư?" Lý Tri Mệnh cười khẩy một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình."

Mục Thiên Sơn cong môi nói: "Đương nhiên là không chỉ mình tôi." Vừa dứt lời, Từ Minh Thủy xông ra.

Bóng dáng của mấy người Từ Minh Sương cũng xuất hiện từ nơi xa. Ngay khi nhìn thấy bóng của của Từ Chi Ngôn, những giọt nước mắt uất nghẹn mà Lê Duệ Bạch nén nhịn bấy lâu thi nhau chảy xuống thành dòng.

Lý Tri Mệnh nhắm mắt lại trong chốc lát rồi đột ngột mở bừng. Không biết dùng cách gì mà bóng dáng anh ta đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Lê Duệ Bạch, vác cô lên chạy về phía hang động bằng đá.

Lê Duệ Bạch bị Lý Tri Mệnh vác trên vai, nhìn bóng dáng Từ Chi Ngôn dần biến mất mà há miệng nói không thành lời.

Cô bị Lý Tri Mệnh đưa vào hang đá nhưng không hiểu sao mấy người Từ Chi Ngôn lại không đuổi theo.

Ngay khi nhìn thấy Từ Chi Ngôn xuất hiện thì Lý Tri Mệnh lập tức cảm thấy hoảng loạn, anh ta vứt mạnh Lê Duệ Bạch từ trên vai xuống mặt đất lạnh lẽo.

Lý Tri Mệnh bước tới trước thi thể của Bạc Liên, cúi người v**t v* khuôn mặt cô ta, run giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta sẽ sớm được bên nhau mãi mãi."

Lý Tri Mệnh túm tay Lê Duệ Bạch lôi cô đứng dậy, Lê Duệ Bạch chỉ có thể để mặc anh ta làm gì thì làm.

Cơn đau thấu xương lan tràn khắp cơ thể, trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, cô chỉ thấy cánh môi Lý Tri Mệnh mấp máy chứ không nghe được anh ta đang nói gì.

Cổ họng cô như có gì chặn lại, dù cô có cố gắng tới đâu cũng không cất thành lời được.

Trong giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, cô thấy trên khuôn mặt Lý Tri Mệnh giàn giụa nước mắt, mà chắc đó chỉ là ảo giác của cô. Lê Duệ Bạch thầm gọi tên Từ Chi Ngôn trong lòng, hy vọng có thể nhìn thấy anh một lần cuối, dù là chỉ thoáng qua thôi cũng được.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lê Duệ Bạch bị cơn rét lạnh làm cho tỉnh lại. Cả người cô vô cùng lạnh lẽo và mỏi mệt, cô cố gắng hé mắt nhìn xung quanh. Trước mặt cô là một cầu thang dài không thấy điểm cuối.

Lê Duệ Bạch lê lết thân thể đứng dậy. Những chuyện vừa rồi vô cùng chân thật, vậy thì có thể lúc này đây cô đã chết rồi, bởi ở đầu cầu thang cô nhìn thấy Bạc Liên.

Bạc Liên đứng ở đó vẫy tay với cô.

Lê Duệ Bạch bước chân về phía Bạc Liên. Vừa mới đặt chân lên bậc thang đầu tiên, cảnh tượng sau lưng cô bỗng biển đổi, trong biển lửa xuất hiện một đứa trẻ.

Đó là một bé trai bụ bẫm khoảng ba bốn tuổi, nó mặc tăng phục rộng thùng thình đi theo phía sau Tuệ Tịnh đại sư, bọn họ thong dong đi về phía nào đó.

Cả người nó dơ bẩn như thể vừa bò ra từ trong vũng bùn.

Dù cho cô chưa gặp Từ Chi Ngôn hồi nhỏ bao giờ và cũng chưa từng thấy hình của anh hồi nhỏ nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua cô đã nhận ra đó là anh hổi còn bé.

Lê Duệ Bạch đi tới bên cạnh Bạc Liên, cúi đầu nhìn cảnh tượng đang không ngừng biến đổi kia và hỏi: "Đó là gì vậy?"

Bạc Liên đáp: "Ký ức của Từ Chi Ngôn."

"Đi thôi." Bạc Liên nói rồi xoay người dẫn cô bước lên những bậc thang khác.

Càng lên cao cảnh tượng càng biến hóa nhiều hơn, Từ Chi Ngôn cũng dần lớn lên. Lúc anh mười tuổi đã có tính cách như hiện tại.

Hình ảnh biến hóa, trong đó thế mà lại xuất hiện hình ảnh của Lê Duệ Bạch. Từ Chi Ngôn cõng cô của tuổi mười bốn đi trong màn đêm, theo Ẩn Vụ đại sư lên trên núi.

Lê Duệ Bạch nhận ra những năm mình sống trên núi đều có bóng dáng của Từ Chi Ngôn, anh không chỉ tới thăm cô một lần, lúc cô niệm kinh hay lúc cô ngồi nghe chuyện của mấy tiểu hòa thượng anh đều có mặt.

Lúc cô ăn cơm, luyện bùa, đọc sách, đón giao thừa, Từ Chi Ngôn đều âm thầm ở bên. Anh cùng cô trải qua những năm đó một cách lặng lẽ.

Nhìn không nổi nữa, Bạc Liên ở phía trước mới nói với cô: "Đúng ra thì Từ Chi Ngôn thích cô còn sớm hơn những gì cô tưởng."

"Bây giờ tôi chết rồi ư?" Xem những ký ức đó, Lê Duệ Bạch nước mắt chảy dài.

Bạc Liên lắc đầu: "Không."

"Vậy tại sao tôi lại ở đây?" Lê Duệ Bạch chùi đi nước mắt trên mặt và hỏi.

Bạc Liên: "Vì Từ Chi Ngôn đang phá bỏ mệnh số tương liên của hai người."

Lê Duệ Bạch cứ vậy chứng kiến quá trình trưởng thành của Từ Chi Ngôn, nhìn anh từ một đứa bé bụ bẫm sau đó lăn lộn trong đầm lầy biến thành một đứa trẻ dơ dáy, rồi lại biến thành một người trưởng thành đao thương bất nhập. Càng lúc cô càng thấy lưu luyến Từ Chi Ngôn.

Cảnh tượng xung quanh tan biến, cô đã bước đến những bậc thang cuối cùng từ khi nào không hay.

Bạc Liên nói: "Đã tới nơi rồi."

Lê Duệ Bạch ngạc nhiên: "Cái gì?"

Bạc Liên cong môi đáp: "Hãy cố gắng sống sót, đừng phụ tấm lòng của Từ Chi Ngôn."

Nói rồi không chờ Lê Duệ Bạch phản ứng, Bạc Liên đã nhảy xuống biển lửa bên dưới.

"Đừng!" Lê Duệ Bạch bừng tỉnh, gào thành tiếng.

"Tỉnh, tỉnh rồi!" Giọng điệu kích động của Ngộ Trừng vang lên bên tai. Đầu óc Lê Duệ Bạch mơ hồ, không thể nào xác định được tất cả những chuyện vừa rồi là mơ hay thực.

Trần nhà quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, và cả mùi đàn hương nhàn nhạt trong không khí đều chứng minh một sự thật là cô đã ở nhà.
 
Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 126: Từ Chi Ngôn


"Tiên sinh đâu?" Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh nhưng không thấy Từ Chi Ngôn đâu, cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Nhớ tới những cảnh tượng vừa rồi và những gì Bạc Liên nói với mình, Lê Duệ Bạch càng bất an hơn.

Khi nghe Lê Duệ Bạch hỏi vậy, mọi người đều đồng loạt im lặng, bầu không khí như ngưng đọng lại.

Lê Duệ Bạch đã đoán được đáp án, khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau khổ.

Cô trầm giọng nói: "Tôi muốn gặp anh ấy."Từ Minh Sương nghẹn ngào như vừa mới khóc, cô nói: "Duệ Bạch..."

"Để tôi thấy anh ấy có được không?" Lê Duệ Bạch nhìn Từ Minh Sương, giọng điệu gần như van xin.

Ngộ Tịnh nói: "Bây giờ thì không được."

Ngộ Trừng vội vàng thêm lời: "Yên tâm đi, bây giờ sư phụ không sao hết, đang ở chùa Bạch Duyên tu dưỡng. Chờ chị khỏe lại thì bọn em sẽ đưa chị đi gặp sư phụ ngay."

Lê Duệ Bạch nghe vậy thì im lặng không nói gì. Nếu đúng như vậy thì tại sao Từ Chi Ngôn lại phải đến chùa Bạch Duyên tu dưỡng?

Tất cả những chuyện này đều giống với những gì cô nhìn thấy trong gương đồng, quãng thời gian Từ Chi ngôn sống trong chùa vô cùng khổ sở.

"Lý Tri Mệnh đâu?" Lê Duệ Bạch hỏi.

"Không biết." Ngộ Triệt trả lời. "Sau khi sư phụ loại bỏ oán khí bách quỷ trong người em đi thì hắn lập tức biến mất.

Ngộ Minh lạnh lùng nói: "Nghiệp báo luân hồi, hắn ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, đã đến lúc phải trả giá."

Hỏi ra Lê Duệ Bạch mới biết cô đã nằm trên giường hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ có thể nhờ vào truyền dịch dinh dưỡng mà duy trì sự sống.

Trước kia lúc ở trong hang đá cô không được ăn uống tử tể, lại thêm nửa tháng này, cô càng gầy gò xác xơ, mỗi một cử động đều khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Từ Minh Sương kể lại rằng, hôm đó khi bọn họ chạy tới thì Lê Duệ Bạch nằm giữa vũng máu, hơi thở mỏng manh gần như sắp chết.

Lý Tri Mệnh kinh ngạc nhìn về phía anh, trong lòng cảm thấy không thể nào.

"Từ khi nào cô biết được đó là tôi?" Lý Tri Mệnh đứng dậy, trên người dính đầy máu tươi đỏ thẫm của Lê Duệ Bạch, màu đỏ đó khiến hai mắt Từ Chi Ngôn đau đớn.

"Từ rất sớm..." Từ Chi Ngôn nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của Bạc Liên thì tôi đã nghi ngờ là anh."

Lý Tri Mệnh cười khẩy một tiếng: "Cậu biết rõ đó là tôi vậy còn chờ gì mà không vạch trần?"

Bấy giờ mấy người Từ Minh Sương mới biết Từ Chi Ngôn đã tìm được đá lang bi từ lâu. Mà anh nhờ Lý Tri Mệnh giúp đỡ tìm đá hộ cũng chỉ vì muốn đốt nhà để lòi ra mặt chuột.

Thật ra anh biết trước rằng Lý Tri mệnh sẽ đưa Lê Duệ Bạch tới đây nên đã cùng với Mục Thiên Sơn mai phục sẵn chứ không hề bị nhốt ở trên núi tuyết.

Lý Tri Mệnh chỉ biết được rằng muốn chuyển oán khí bách quỷ thì cần có ngọc huyết thấm và đá lang bi, không biết nó cần có một điều kiện tiên quyết là thi thể của Bạch Liên đã sinh ra hơi thở.

Ngọc huyết thấm và đá lang bi chỉ có thể giữ cho oán khí bách quỷ không nhiễu loạn trong quá trình di dời-điều có thể gây ra phản phệ, mà thi thể của Bạc Liên đã mất đi trạng thái tốt nhất để làm vật chứa.

"Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tôi dừng cương trước bờ vực." Lý Tri Mệnh nhếch môi cười.

Từ Chi Ngôn chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta: "Từ sau khi Bạc Liên chết, anh đã bắt đầu mưu toan mọi thứ. Đầu tiên là lợi dụng cha mẹ tôi để triệu tập oán khí bách quỷ, giấu hồn phách của Bạc Liên tại đây. Sau đó lợi dụng Tống thị để dụ mãng xà, lấy âm khí để Lê Duệ Bạch trở thành vật chứa cho oán khí bách quỷ. Anh làm vô cùng tỉ mỉ và thận trọng nhưng tiếc rằng anh đã coi nhẹ một chuyện."

Lý Tri Mệnh cười lạnh: "Đúng thật là nuôi hổ để mối lo*!"

<i>*Gốc 养虎为患嘛 (dưỡng hổ di hoạn): từ "Hạng Võ Bản Kỷ" trong "Sử Ký". "Nuôi cọp để mối lo" có ý nói nuôi cọp cho tới lớn để rồi nó hại mình; đó cũng chính là nhân nhượng kẻ địch để rồi rước họa vào thân. Sau này hễ người ta muốn nói rõ cái nguy hiểm của cách làm như vầy và cảnh tỉnh sự chú ý của người, thường dẫn dụng câu thành ngữ "nuôi cọp để mối lo".</i>

Thật ra đá lang bi luôn nằm trong tay Tuệ Tịnh đại sư, mà cũng bởi vì vậy nên Từ Chi Ngôn mới nghĩ tới ngọc huyết thấm sau đó chọn hạ sách này.

Từ Chi Ngôn đưa Lê Duệ Bạch và thi thể của Bạc Liên vào chùa Bạch Duyên.

Các sư thầy trong chùa lập trận pháp, sau khi dời oán khí bách quỷ trên người Lê Duệ Bạch vào người Từ Chi Ngôn thì nối liền số mệnh hai người lại với nhau, đây là quyết định của Từ Chi Ngôn.

Giờ đây mọi chuyện sáng tỏ, Từ Chi Ngôn bình tĩnh đến đáng sợ, anh đứng nhìn chằm chằm vào Lý Tri Mệnh đang bị mọi người ghìm chặt, thong thả nói: "Đã đến lúc kết thúc rồi."

Nói rồi anh vung tay tung một lá bùa ra, thi thể Bạc Liên nằm trong quan tài bắt lửa, chỉ trong giây lát đã bùng cháy mãnh liệt, nhanh đến mức Lý Tri Mệnh chưa kịp phản ứng.

Lý Tri Mệnh vừa gào vừa giãy dụa nhào tới chỗ quan tài nhưng không còn kịp, thi thể của Bạc Liên đã hóa thành tro tàn.

Số mạng Lý Tri Mệnh vẫn chưa tận, cuộc đời này còn chờ hắn trả nghiệp nên mọi người không ngăn cản khi hắn ta định rời đi.

Từ Chi Ngôn kêu mấy người Từ Minh Sương đưa Lê Duệ Bạch về trạch viện, còn mình thì ở lại trong chùa Bạch Duyên.

Cơ thể Từ Chi Ngôn thuộc loại cực dương, mà oán khí bách quỷ lại thuộc về cực âm. Hai thứ vô cùng đối nghịch nhau cùng tồn tại trong người sẽ khiến anh cảm đau đớn vô cùng, như thể có ngàn vạn con kiến đang g*m c*n từng cơ quan tế bào.

Chẳng bao lâu nữa, khi dương khí trong người anh bị bào mòn thì anh cũng sẽ trải qua những gì trước kia Lê Duệ Bạch từng trải, cho đến khi cơ thể không chịu đựng nổi oán khí bách quỷ thì sẽ phải đối mặt với cái chết.

Tuệ Tịnh đại sư dùng đá lang bi và ngọc huyết thấm để trấn áp oán khí bách quỷ, cùng từng thử giải trừ nhưng không được.

Còn Lê Duệ Bạch, tuy oán khí bách quỷ trong người cô đã được giải trừ hoàn toàn nhưng trước đó cô bị thường nặng và rơi vào trạng thái mất ý thức trong một thời gian dài nên thân thể vô cùng yếu ớt. Từ Minh Sương phải kiên trì tỉ mỉ điều dưỡng lại cho cô thì mới hồi phục được một chút khí sắc, gương mặt hốc hác giờ đã căng mượt hơn trước.

Cơ thể vừa mới khỏe lại, Lê Duệ Bạch đã vội vàng cầu xin Từ Minh Sương đưa mình đi gặp Từ Chi Ngôn.

Từ Minh Sương không thể làm gì hơn là đồng ý đưa cô đi nhưng chỉ được đứng từ xa nhìn lại.

Sáng sớm hôm sau Lê Duệ Bạch gõ cửa phòng Từ Minh Sương, nôn nóng ngồi chờ cô chuẩn bị, sau đó kêu Ngộ Tịnh lái xe chở hai người tới chùa Bạch Duyên.

Vốn chỉ đồng ý cho Lê Duệ Bạch tới, nhưng khi Ngộ Minh biết cũng một hai đòi theo tới. Vậy nên sáng sớm tinh mơ, tiếng chuông chùa vẫn chưa vang thì mấy người đã hưng phấn lên núi.

Vừa nhìn thấy Lê Duệ Bạch thì Kiến Năng đã hiểu, trò chuyện tán gẫu vài câu thì dẫn cô tới trước nơi ở của Từ Chi Ngôn.

Ngộ Minh định đi theo, vừa mới lò dò được hai bước đã bị Ngộ Minh túm cổ áo lôi lại.

"Sư phụ dặn dò cô đứng đây xa xa nhìn lại, thấy người rồi thì mau chóng rời đi, cô nghe chưa?" Kiến Năng dặn đi dặn lại.

Lê Duệ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Một lát sau, Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn đẩy cửa phòng bước ra. Anh đã gầy hơn trước nhiều, sắc mặt cũng tái đi nhưng bước chân vẫn vững vàng, nhìn sơ qua vẫn khỏe khoắn.

"Tốt rồi, nhìn cũng đã nhìn, đi thôi." Kiến Năng sợ Từ Chi Ngôn phát hiện ra bọn họ nên thúc giục.

Lê Duệ Bạch lại cầu xin: "Chờ thêm một chút nữa thôi, chờ anh ấy khuất bóng thì cháu đi liền."

Kiến Năng ngập ngừng khó xử, "Không được, lát nữa cậu ta tới Thần Điện tụng kinh chắc chắn sẽ phát hiện ra cô.."

Vừa dứt lời thì Từ Chi Ngôn bước từ sân ra, Kiến Năng vội vàng túm áo Lê Duệ Bạch lui ra sau nhưng chân nọ đá chân kia, hai người ngã nhoài ra đất.

Nghe thấy tiếng vang, Từ Chi Ngôn nâng mắt nhìn về phía họ.

Ngay khi nhìn thấy Lê Duệ Bạch, hai mắt anh sáng lên như thể cảm xúc nào đó bị đè nén bị bùng phát.

Lê Duệ Bạch đông cứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Lúc cô đang rối rắm suy nghĩ thì thấy Từ Chi Ngôn vẫy tay với mình.

Lê Duệ Bạch như thú cưng nhìn thấy chủ nhân, cô vui vẻ đứng dậy chạy ào tới chỗ Từ Chi Ngôn, nhào vào lòng anh.

Kiến Năng đành yên lặng nuốt nước bọt, tưởng tượng ra kết cục của bản thân sau khi Tuệ Tịnh đại sư phát hiện ra chuyện này.

"Anh không ở nhà em có nghe lời mọi người không?" Từ Chi Ngôn vuốt tóc cô hỏi.

Lê Duệ Bạch nghẹn ngào như có gì mắc ở cổ, chỉ có thể gật đầu đáp lời.

Từ Chi Ngôn vỗ về cô, lại cúi đầu nói nhỏ: "Đã ăn sáng chưa? Anh dẫn em đi ăn sáng nhé?"

Lê Duệ Bạch lắc đầu, Từ Chi Ngôn không biết rằng cô giờ làm gì còn tinh thần mà nghĩ tới bữa sáng.

Một lát sau, Lê Duệ Bạch lấy lại giọng mới nức nở nói: "Trưa kia anh đã hứa rằng sẽ không tự làm tổn thương chính mình."

Từ Chi Ngôn đáp: "Anh không làm tổn thương bản thân, em nhìn đi, bây giờ không phải anh vẫn rất tốt đó ư."

Lê Duệ Bạch không trả lời, cô chỉ túm lấy cổ tay Từ Chi Ngôn định vén lên xem.

Thân thể Từ Chi Ngôn cứng lại, giấu tay ra sau lưng.

"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch vẫn nắm chặt không buông, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Trước kia em đã nhìn thấy tương lai của anh ở trong gương đồng, anh hãy để em xem tay anh đi."

Từ Chi Ngôn cau mày, mím chặt môi thầm tự hỏi trong lòng, sau đó mới thả lỏng tay để tùy ý Lê Duệ Bạch.

Lê Duệ Bạch vén ống tay áo của Từ Chi Ngôn lên, thấy hình xăm trên cánh tay trắng trẻo của anh giờ đã biến mất như cái của cô. Nhưng đó không phải là thứ cô định xem, tuy nhiên nhưng vết dao ngang dọc mà cô đinh ninh sẽ thấy lại biến thành một hình xăm bông sen,

Lúc cô đặt ngón tay lên hình xăm đó thì cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ nó truyền ra.

"Đây là gì?" Lê Duệ Bạch ngẩng đầu hỏi.

"Hình xăm Tuệ Tịnh đại sư xăm cho anh, nó có thể áp chế một phần oán khí." Anh thu tay lại, thuận tiện dắt tay Lê Duệ Bạch đi và nói: "Đã yên tâm chưa?"

Lê Duệ Bạch không nói gì, Từ Chi Ngôn gầy đi rất nhiều, khí sắc hao mòn, một thân một mình chống chọi ở đây làm sao mà cô yên tâm cho nổi.

Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn anh: "Tiên sinh, trước kia anh đã nói dù có chuyện gì cũng không giấu em đúng không?"

Từ Chi Ngôn hơi nhăn trái: "Đúng vậy."

Lê Duệ Bạch: "Vậy sao anh biết Lý Tri Mệnh là người đứng sau nhưng lại không nói với em, biết trước rằng em chẳng còn sống được bao lâu cũng im lặng. Anh giấu em nhiều thứ như vậy em cũng có thể hiểu được và bỏ qua, bây giờ em chỉ mong anh có thể để em ở lại bên cạnh anh, có được không?"
 
Back
Top Bottom