- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 625,979
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không? - Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
[55.56.57] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[55.56.57] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[55] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Ba Ba Ba Vả Mặt Ngược Tra (2)*****"Này, anh rốt cuộc là ai vậy?"
Sau khi lên xe người ta, Liễu Nguyệt Nguyệt mới dần dần lấy lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông đang lái xe.
Tiêu Dật Khải cười híp mắt: "Em đối xử với vị hôn phu ra mặt giúp em giữ thể diện như vậy à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt: A a a?
"Anh rốt cuộc là ai?
Sao tôi không biết mình tự dưng lòi ra một vị hôn phu vậy?"
Liễu Nguyệt Nguyệt tức giận siết chặt quai túi xách: "Anh mà không thả tôi xuống xe, coi chừng tôi báo cảnh sát là anh bắt cóc đấy."
Tiêu Dật Khải giả vờ khổ sở nói: "Nguyệt Nguyệt, con bé không có lương tâm này, khi bé không phải em đã nói không phải anh thì không chịu lấy chồng à?
Còn bảo sẽ chờ anh từ Mỹ về!
Kết quả lúc quay về thì phát hiện con bé không có lương tâm này đã có người yêu mất rồi."
Liễu Nguyệt Nguyện tròn mắt, nhìn gương mặt u buồn của Tiêu Dật Khải, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh anh trai thường xuyên chơi trò gia đình với mình lúc bé."
Là anh?"
Liễu Nguyệt Nguyệt kinh ngạc tới không biết nên nói gì.
Tiêu Dật Khải thở phào một hơi: "Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi sao, cứ tưởng em quên anh thật rồi."
Tiêu Dật Khải là ai, là anh họ Tiêu Thiên, là con trai của anh trai cha Tiêu Thiên.
Cụ Tiêu có hai đứa con trai, một là cha Tiêu Thiên, người còn lại là cha Tiêu Dật Khải.
Cha Tiêu Dật Khải không chung thủy với hôn nhân như em trai mình, ông là công tử phong lưu trời sinh, vừa gặp mẹ Tiêu Dật Khải đã yêu, cưới bà làm vợ.
Thế nhưng sau khi sinh Tiêu Dật Khải thì bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mẹ Tiêu Dật Khải không phải dạng phụ nữ chỉ biết âm thầm lặng lẽ khóc, vì Tiêu Dật Khải bà cố nhịn vài năm, cũng liều mạng cứu vãn.
Thế nhưng bản tính phong lưu của cha Tiêu Dật Khải đã thành tính, tự nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà thay đổi tâm ý.
Thời gian lâu dài, mẹ Tiêu Dật Khải cũng tuyệt vọng, không còn ôm chút hi vọng gì với cha Tiêu Dật Khải nữa, trực tiếp đề nghị ly dị.Cha Tiêu Dật Khải khiếp sợ, ông chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ Tiêu Dật Khải sẽ ly dị mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Ông thực sự có tình cảm với mẹ Tiêu Dật Khải, bằng không cũng không kết hôn với bà, chẳng qua tình cảm này không đủ để ông thu tâm, trọn vẹn yêu một mình bà.
Mấy năm qua cụ Tiêu cũng nhìn được con dâu khổ sở thế nào, cũng hận không thể rèn đứa con trai từ sắt thành thép.
Nhưng ông cũng thực lòng thích đứa con dâu này nên không muốn hai người li dị.
Người Tiêu gia không đồng ý, mẹ Tiêu Dật Khải liền trực tiếp dẫn Tiêu Dật Khải dọn ra ngoài, ai cũng không cản được.
Cụ Tiêu cũng không bảo người cản, chỉ gọi cha Tiêu Dật Khải về nhà, hung ác đập một một trận.
Cha Tiêu Dật Khải tức giận không thôi, sau khi vết thương lành lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Ông uống rượu mà còn lái xe, chỗ phó lái còn có một người phụ nữ.
Biết được tin này cụ Tiêu tức tới suýt chút nữa đã ngất xỉu, mà mẹ Tiêu Dật Khải hay tin, ngay cả tang lễ cũng không tham gia, trực tiếp mang Tiêu Dật Khải tới Mỹ, không quay về nữa.
Lúc nhỏ Tiêu Dật Khải thường xuyên bám theo sau Tiêu Văn Đình, khi ấy Liễu Nguyệt Nguyệt cũng chỉ là một bé con, cũng bám theo sau Tiêu Văn Đình nên hai người thường xuyên chơi chung với nhau.
Lúc đó Tiêu Thiên chỉ mới sinh, lại xảy ra chuyện mệnh cách nên lúc Tiêu Dật Khải bị mẹ mình dẫn đi, Tiêu gia cũng không cố gắng ngăn cản.
"Anh về khi nào vậy?
Em không nghe chị Văn Đình nói."
Nghĩ tới chuyện khi bé, Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
"Mới đây thôi, bọn họ vẫn chưa biết anh đã về."
Liễu Nguyệt Nguyệt cắn cắn môi: "Có phải anh còn hận Tiêu gia không?"
Tiêu Dật Khải có chút kinh ngạc nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt: "Sao em lại nói vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng à?
Bằng không sao anh về mà không nói cho nhóm chị Văn Đình biết?"
Tiêu Dật Khải buồn cười: "Nghĩ gì đó?
Lỗi của ba anh liên quan gì bọn họ?
Anh cũng không phải con nít!"
Anh theo mẹ ra nước ngoài, hàng năm người Tiêu gia vẫn luôn bay qua thăm, cũng yêu thương anh hệt như trước kia, Tiêu Dật Khải có lí do gì để hận?
Người làm sai là cha anh, ông bà nội chú thím vì chuyện cha anh mà thường xuyên tức giận, hết thảy anh đều biết.
"Vậy sao anh không nói cho bọn họ biết mình đã quay về?"
Tiêu Dật Khải ám chỉ nhìn qua: "Bởi vì anh muốn xem người nào đó diễn kịch!"
Liễu Nguyệt Nguyệt hiểu ra, thở phì phò: "Tiêu Dật Khải, anh thực đáng ghét, trước kia anh mới không phải như vậy."
Anh trai khi xưa ôn nhu biết bao nhiêu, vẫn luôn nắm tay cô vui đùa, còn mang thức ăn ngon cho cô, nào có đáng ghét như bây giờ.
"Vậy trước kia anh thế nào?
Nguyệt Nguyệt còn nhớ à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt nhăn mũi: "Đương nhiên là nhớ, trước kia anh tốt lắm, còn chơi với em, cột tóc cho em, còn cùng em chơi trò đóng giả gia đình nữa."
Liễu Nguyệt Nguyệt vanh vách kể lại chuyện ngày xưa, nói xong mới giật mình phát hiện hóa ra những chuyện này vẫn luôn ẩn sâu trong lòng mình, chưa từng quên đi.
Cô ngẩng đầu, chạm vào con ngươi thâm thúy của Tiêu Dật Khải, Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy tim mình đập thật nhanh. ...
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, nghĩ gì vậy?
Sao lại cười xuân tâm rạo rực vậy?
Bị chị bắt gặp không biết bao nhiêu lần rồi!"
Tiêu Văn Đình híp mắt, cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định là con bé lại yêu đương rồi!
Liễu Nguyệt Nguyệt hồi phục tinh thần, có chút xấu hổ dậm chân: "Chị Văn Đình, chị nói gì vậy!"
Cô cố ý dời chủ đề về chuyện Trịnh Minh Nghĩa, nhìn Tiêu Thiên nói: "Trịnh Minh Nghĩa bị công ty Lưu Thiến Thiến đuổi việc, bọn họ còn thả tin ra trong giới kinh doanh, xem ra muốn chỉnh chết Trịnh Minh Nghĩa.
Công ty có thực lực kém hơn công ty Lưu Thiến Thiến không dám nhận, tốt hơn thì nghe tin xong liền có ấn tượng kém, căn bản không nghĩ tới chuyện nhận vào công ty.
Bây giờ anh ta đúng là thê thảm!"
Tiêu Văn Đình lập tức nói tiếp: "Đáng lắm, ai bảo tâm thuật bất chính lại còn chân đạp hai thuyền."
Tiêu Thiên vừa làm việc vừa nghe hai người nói chuyện, sau đó liếc nhìn thời gian: "Còn chuyện gì không?"
Tiêu Văn Đình đảo mắt trắng dã, cực kỳ không thục nữ vỗ cái bộp vào sấp tài liệu mà Tiêu Thiên đang xử lý: "Em trai, nghe thấy chuyện hả hê lòng người như vậy mà em chẳng có chút hứng thú cũng chẳng vui vẻ chút nào à?"
Tiêu Thiên nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Dời tay chị ra một xíu đi."
Tiêu Văn Đình bĩu môi: "Ngoại trừ công việc, em không thể quan tâm cái gì khác à?"
Tay Tiêu Thiên khựng một chút, anh đương nhiên có quan tâm cái khác.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Tống Tống có lẽ đã sắp tới.
Ngay lúc này thư kí xách hộp giữ ấm đi tới: "Boss, đây là cơm trưa dì bếp đưa tới."
"Ừm, để đó đi."
Sau khi thư kí để đồ xuống rời đi, Tiêu Thiên nhìn về phía Tiêu Văn Đình: "Chị, còn chuyện gì nữa không?"
Ý là không còn chuyện gì thì có thể đi được rồi.
Tiêu Văn Đình nghi ngờ nhìn Tiêu Thiên: "Em bảo dì bếp nấu gì vậy?
Trước kia có bao giờ em bảo dì bếp đưa cơm đâu?"
Khi đó sát khí của Tiêu Thiên cứ rục rà rục rịch, cho dù anh muốn ăn cơm cũng sợ dọc theo đường đi dì bếp sẽ xảy ra chuyện, vì thế đó giờ vẫn là gọi trợ lý mua cơm.
Tiêu Văn Đình mở hợp giữ ấm, thấy bên trong là canh gà ác hầm đương quy hoàng kỳ thì hiểu ngay: "Tống Triết qua đây ăn cơm với em à?"
Mấy hôm trước Tiêu Thiên vội vội vàng vàng về nhà tuy hỏi dì bếp món canh nào bổ, dì bếp liền nói là canh gà ác hầm đương quy hoàng kỳ.
Sau đó cứ mỗi trưa, Tiêu Thiên sẽ từ công ty về nhà lấy canh gà hầm.
Mới đầu Tiêu Văn Đình còn tưởng là Tiêu Thiên làm việc quá mệt mỏi, hỏi mới biết không phải, là Tống Triết trước đó đấu pháp bị thương, cũng chính là chuyện mê tín giết người huyên náo dạo trước.
Lúc nghe tin Tiêu Văn Đình thực sự ghét cay ghét đắng Trần Tự Phương.
Lúc nói chuyện với cha mẹ mới biết hóa ra người này rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, chuyên giúp một số người làm chuyện xấu, hôm nay bị bắt có thể nói là hả hê lòng người.
Chỉ là không ngờ hóa ra còn có Tống Triết hỗ trợ.
"Cho nên chị phải đi đi!"
Tiêu Thiên không chút nể mặt nói.
Tiêu Văn Đình than thở: "Người ta có vợ quên chị, sao tới phiên em lại là có bạn quên chị chứ?
Chị đúng là quá thương tâm!
Nói ra thì cũng lâu rồi chị không gặp Tống Triết, chuyện của Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tận mặt nói cám ơn!"
Tiêu Thiên mím môi, cúi đầu làm chuyện của mình, không thèm để ý tới bà chị nhà mình.
Tiêu Văn Đình liền cùng Liễu Nguyệt Nguyệt tới ghế sô pha ngồi chờ, Liễu Nguyệt Nguyệt cất di động, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Chị Văn Đình, chị có tin tức của Tiêu Dật Khải không?"
Tiêu Văn Đình có chút kỳ quái nhướng mày: "Nó á?
Mấy hôm trước vừa liên lạc, tên nhóc thúi này nói sẽ cho chị một bất ngờ, đến giờ vẫn chả thấy gì.
Không đúng, Nguyệt Nguyệt, sao tự dưng hôm nay em lại hỏi về nó?"
Liễu Nguyệt Nguyệt chớp mắt: "Em chỉ tò mò thôi, cũng rất lâu rồi không gặp ảnh.
Lúc nhỏ chúng ta rất thân với nhau."
Tiêu Văn Đình gật đầu, có chút hoài niệm: "Đúng vậy, lúc nhỏ em với nó cứ hệt như hai củ cà rốt nhảy nhót chạy theo sau mông chị, chớp mắt cái đã bị hai đứa ném qua một bên rồi tự chơi với nhau, tình cảm tốt muốn chết."
Liễu Nguyệt Nguyệt không khỏi xấu hổ đỏ mặt: "Nào đó, chị Văn Đình đừng nói lung tung mà."
Tình cảm tốt gì đâu, ai thèm có tình cảm tốt với ảnh chứ!
Liễu Nguyệt Nguyệt đưa tay sờ môi mình, không biết nghĩ tới gì mà lỗ tai sắp nóng tới bốc cháy.
Tiêu Văn Đình giống như nhìn thấy kỳ quan: "Nguyệt Nguyệt, chị tùy tiện nói vậy thôi, sao mặt em lại đỏ như vậy?
Nói, có phải em giấu chị gì không?"
Liễu Nguyệt Nguyệt cố mở to mắt tỏ vẻ mình trong sạch: "Không có, em có thể giấu chị cái gì chứ."
"Phải không?
Chị không tin, nói mau!"
Ngay lúc Tiêu Văn Đình bức bách Liễu Nguyệt Nguyệt nói thật thì cửa bị gõ, thư kí bước vào: "Boss, Tống tiên sinh tới."
Biểu cảm Tiêu Thiên vẫn luôn lạnh nhạt, nghe thấy câu này thì ánh mắt sáng lên: "
Sau này không cần thông báo, trực tiếp để cậu ấy vào."
Thư kí gật đầu: "Vâng, boss!"
Mà Tiêu Văn Đình nghe Tống Triết tới thì lập tức bỏ qua Liễu Nguyệt Nguyệt, dùng ánh mắt rất nóng bỏng nhìn về phía cửa, Liễu Nguyệt Nguyệt thầm thở phào, cảm ơn đại sư đến kịp lúc. [end 55][56] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lý Thị Nháo Quỷ (1)******* "Tống Triết, em tới rồi, lâu rồi không gặp!
Thân thể thế nào?"
Vừa vào cửa, Tống Triết liền bị Tiêu Văn Đình nhiệt tình hỏi thăm, Tiêu Thiên thì ngồi trên ghế ông chủ, bất đắc dĩ nhìn chị mình.
Tống Triết mỉm cười nhàn nhạt: "Tốt hơn nhiều rồi, ngày nào Lão Tiêu cũng bắt em uống canh bổ, uống tới mức sắp béo rồi đây này."
Tiêu Văn Đình cười khanh khách liếc nhìn em trai nhà mình: "Em trai chị đối xử với em tốt thật, nó chưa từng đốc thúc chị uống canh bổ, ai nha nha, em trai lớn rồi không thèm chị nó nữa!"
Tống Triết: ? ? ?
Tiêu Thiên có chút thẹn quá thành giận: "Được rồi chị, chị muốn thấy người thì cũng thấy rồi, mau cùng Liễu Nguyệt Nguyệt đi dạo phố đi!"
Tiêu Văn Đình bĩu môi, đúng là em trai càng lớn lại càng không đáng yêu!
Liễu Nguyệt Nguyệt đứng lên đi tới trước mặt Tống Triết, ánh mắt long lanh: "Tống đại sư, cám ơn cậu hỗ trợ, dạo gần đây tôi bận xử lý chuyện Trịnh Minh Nghĩa nên vẫn chưa chính thức cám ơn cậu, buổi tối tôi mời cậu bữa cơm coi như cám ơn, được không?"
Tống Triết nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ, mặt như hoa đào, hiển nhiên là sao hồng loan xoay chuyển, con gái nói yêu đương đúng là nhanh thật!
Tống Triết ngậm ngùi, Tiêu Thiên thấy Tống Triết không chớp mắt nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt thì nhịp tim có chút gia tốc, anh đứng phắt dậy cắt đứt ánh nhìn của hai người, khô khan nói: "Tống Tống, uống canh đi!"
Ánh mắt Tiêu Văn Đình chợt lóe, cười nói: "Em trai, canh đâu có chạy được đâu mà lo, để Tống Triết nói chuyện với Nguyệt Nguyệt nhiều một chút không được sao?
Nguyệt Nguyệt ngốc quá, cần một người thông minh hỗ trợ nó."
Mày Tiêu Thiên lại càng nhíu chặt hơn, muốn nói Tống Tống mới không cần một người ngốc ở bên cạnh.
Liễu Nguyệt Nguyệt nhận ra Tiêu Văn Đình có ý muốn ghép đôi, cô vội vàng khoát tay, hoang mang nói: "Đại sư, đại sư, tôi không có ý đó.
Trong lòng tôi cậu giống như cha tôi vậy, tôi làm sao thích cậu được chứ?
Với lại... với lại..."
Nụ cười trên mặt Tống Triết biến mất, tuổi chị với tôi cũng xắp xỉ nhau, chị thế mà lại xem tôi như cha chị, lương tâm của chị không đau sao?
Tiêu Thiên khẩn trương nhìn Tống Triết, thấy Tống Triết nhíu mày và ánh mắt không đồng ý của cậu thì trong lòng có chút nguội lạnh, chẳng lẽ Tống Tống thích Liễu Nguyệt Nguyệt?
Bằng không sao cậu lại lộ ra vẻ mặt như vậy?
"Liễu tiểu thư, chị đừng khẩn trương, tôi biết chị không có ý với tôi, tôi cũng coi chị như bạn.
Nhưng gần đây chị phạm đào hoa, có lẽ chân mệnh thiên tử của chị sẽ xuất hiện."
Tống Triết khẽ mỉm cười, trong lòng thầm like chính mình, nhân phẩm cậu cao quý biết bao nhiêu, không chỉ không so đo mà còn tặng miễn phí một quẻ, bản thân cậu cũng cảm động tới sắp khóc rồi.
Liễu Nguyệt Nguyệt mừng rỡ không thôi, vô thức nghĩ tới Tiêu Dật Khải: "Đại sư, là thật sao?"
Thấy dáng vẻ Liễu Nguyệt Nguyệt, kết hợp với hành vi nhìn điện thoại mỉm cười ngu ngốc trước đó, Tiêu Văn Đình còn không hiểu sao, rõ ràng Liễu Nguyệt Nguyệt đang yêu.
Vừa nãy cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, thực không ngờ lại moi được tin tức lớn như vậy, chậc chậc, Nguyệt Nguyệt giờ giỏi rồi, còn lừa cả cô!"
Đương nhiên!"
Nghe Tống Triết khẳng định, không biết vì sao Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy thực vui sướng, cứ như ăn mật ong vậy, cô hưng phấn nói: "Cám ơn đại sư, tối nay tôi mời cậu bữa cơm!"
Tống Triết còn chưa trả lời, Tiêu Thiên đã bất ngờ mở miệng: "Tống Tống đã đồng ý tối nay ăn cơm với tôi rồi."
Ý là, không có phần Liễu Nguyệt Nguyệt.
Tâm tình kích động của Liễu Nguyệt Nguyệt giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại, cô lén liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiêu Thiên, không biết mình đã làm gì chọc giận đối phương, có chút do dự nói: "Vậy được rồi, lúc nào đại sư rảnh thì tôi sẽ mời cơm."
Tống Triết cười híp mắt: "Được rồi, quyết định như vậy!"
Chuyện ăn cơm chấm dứt ở đây, Tiêu Văn Đình chờ không kịp kéo Liễu Nguyệt Nguyệt ra cửa, tra hỏi xem bạn trai mới của cô bé là ai.
Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt: "Ảnh vẫn chưa phải là bạn trai em, chị Văn Đình đừng có nhao nhao lên mà."
Nhìn dáng vẻ người vợ nhỏ của Liễu Nguyệt Nguyệt, Tiêu Văn Đình làm sao không hiểu, con bé khẳng định rất thích người kia.
Hai người vừa rời đi, phòng làm việc nhanh chóng an tĩnh trở lại, Tống Triết đi tới ghế sô pha, lấy canh gà trong hộp giữ ấm ra, thấy Tiêu Thiên vẫn đứng như cây cột ở bên kia thì nhịn không được nói: "Tới ăn chung này, đứng đó làm gì?"
Tiêu Thiên rũ mắt, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Tống Triết.
Anh nghiêng đầu nhìn cậu đang bày chén đũa, cẩn thận múc canh, cũng múc cho anh một chén.
Ánh sáng trong phòng làm việc rất tốt, tốt đến mức có thể làm Tiêu Thiên dễ dàng nhìn ra từng tấc da thịt trên mặt Tống Triết, trắng nõn non mềm sáng bóng như châu báu, cậu hơi dẩu mỏ thổi thổi canh nóng, cánh môi hồng nhạt đỏ ửng, gò má bị hơi nóng phủ mờ nhìn như ảo mộng.
"Đang nghĩ gì mà mê mẩn vậy?"
Tống Triết quơ quơ tay trước mặt Tiêu Thiên, thấy anh hồi phục tinh thần liền đặt chén canh vào tay anh: "Canh hơi nhiều, anh uống phụ tôi đi!"
Tiêu Thiên thu liễm ánh mắt, thấp giọng đáp một tiếng.
Tống Triết thổi nguội canh rồi từng ngụm từng ngụm uống hết, canh dì bếp nấu béo mà không ngán, thịt gà được hầm mềm nhừ, ăn rất ngon.
Chẳng qua cho dù là thức ăn ngon cỡ nào, ăn liên tục nhiều ngày như vậy cũng ngán tới cổ.
Uống xong chén canh, cậu gắp chút thịt gà ăn, cũng gắp một cái đùi gà bỏ vào chén Tiêu Thiên: "Ăn thêm đi, ăn nhiều chút!"
Tiêu Thiên nghe theo cắn một ngụm, một con gà mái hầm nhừ, hai người hợp lực giải quyết xong.
Tống Triết lau miệng ợ một cái, hoàn toàn không có chút hình tượng nào dựa vào ghế sô pha, tay tùy tiện đặt trên đùi Tiêu Thiên, người trượt xuống biến thành gối đầu lên đùi anh.
Tiêu Thiên cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng của Tống Triết, trên trán còn có vài giọt mồ hôi trong suốt, là vì ăn canh nóng ứa ra.
Tiêu Thiên vươn tay lấy khăn giấy đặt trên bàn, nhẹ nhàng lau giúp Tống Triết.
Tống Triết nhắm mắt hưởng thụ, trên mặt còn mang theo ý cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Lão Tiêu, anh phục vụ thật chu đáo!"
Tống Triết không mở mắt nên không nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Thiên lúc này, ôn nhu đến mức tựa hồ có thể nhỏ ra nước, ánh mắt tràn đầy ánh sao, mà tất cả ánh sao kia chỉ vì một người mà lóe sáng.
"Thoải mái không?
Anh xoa ấn đầu giúp em."
"Được đó!"
Tống Triết hoàn toàn không khách sáo đồng ý.
Tay nghề của Tiêu Thiên rất thoải mái, lúc ấn huyệt thái dương còn làm Tống Triết có chút buồn ngủ, mặc dù hôm nay thức dậy khá muộn nhưng tới buổi trưa thì Chu Công vẫn tới tìm cậu đánh cờ như thường.
Chỉ khoảng mười phút, Tống Triết đã ngủ say, cánh mũi khẽ phập phồng lay động, hàng mi dài cũng nằm im lìm, không còn run lẩy bẩy lộn xộn nữa.
Thấy Tống Triết ngủ, Tiêu Thiên cũng ngừng lại động tác, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn dáng vẻ khi ngủ của cậu, ngón tay lơ lửng trên không trung khẽ vuốt ve đường nét gương mặt cậu.
Trong lòng Tiêu Thiên dâng trào tâm tư kỳ quái, đó là cảm xúc anh chưa bao giờ trải qua.
Ánh mặt trời sau mười hai giờ lại càng mãnh liệt hơn, không chút khách sáo chiếu rọi khắp đại địa nhưng lại bị mặt kính thủy tinh phản xạ ngược trở lại, xua tan nhiệt độ nóng bức, chỉ còn lại ánh sáng chiếu rọi lên người hai người.
Tống Triết ngủ thực an tường, Tiêu Thiên cứ vậy ngắm nhìn cậu, cứ hệt như trầm mê, biểu cảm có chút mê mang có chút lúng túng.
Chờ Tống Triết ngủ một giấc tỉnh lại cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, Tiêu Thiên không nhúc nhích, phần bắp đùi có chút cứng ngắc.
Tống Triết áy náy muốn chết: "Sao anh không để tôi nằm xuống ghế?
Chân có tê không?"
Tiêu Thiên lắc đầu: "Không có!"
Tống Triết mới không tin: "Sao không tê được chứ, nhất định là tê muốn chết rồi, để tôi xoa xoa giúp anh."
Chân Tiêu Thiên thực sự bị tê, có muốn rụt lại cũng không được.
Tay Tống Triết vừa chạm tới bắp đùi, cảm giác tê dại kia nháy mắt truyền khắp toàn thân, thế nhưng anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu.
Tống Triết vừa xoa bóp vừa nói: "Lão Tiêu, anh đúng là quá hiền lành mà, xem đi, chịu tội rồi này!"
Đầu ngón tay ấm áp của thanh niên ở trên đùi anh nhấn tới nhấn lui, cảm giác tê dại kia nhanh chóng biến mất, thay thế nào đó là một cảm giác kỳ diệu khác.
Tiêu Thiên khẽ đáp lại một tiếng, không nói, chỉ là trong lòng lẳng lặng cảm nhận.
Tống Triết vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh của Tiêu Thiên, ánh mắt đẹp không thể tả xiết, cậu vội vàng cúi đầu, sai quá sai rồi, suýt chút nữa xuân tâm manh động rồi.
Xoa bóp vài phút, Tiêu Thiên sợ Tống Triết mỏi tay nên nói mình đã ổn rồi.
Tống Triết vẫy vẫy tay: "Lão Tiêu, bắp thịt của anh cứng rắn thật ấy!"
Vừa nãy sờ sờ thấy rõ có từng khối từng khối cứng rắn, khẳng định lực bộc phát rất tốt.
Tiêu Thiên nghe vậy thì nhéo bắp chân Tống Triết một cái, mềm mềm: "Em cũng vậy mà!"
Tống Triết liếc nhìn chân mình, không muốn nói chuyện, cậu đứng dậy, duỗi người: "Ai nha, tôi về đây, không quấy rầy anh làm việc."
Tiêu Thiên đứng dậy, từ trong phòng nghỉ lấy ra một chiếc laptop: "Có việc gì cần làm không?
Không thì ở đây chơi game đi."
Đây là laptop anh đặc biệt chuẩn bị cho Tống Triết, lần trước Tống Triết tới đã từng dùng.
Tống Triết ở phòng làm việc Tiêu Thiên chơi game là chuyện rất bình thường, vừa thấy laptop ánh mắt Tống Triết đã bị hấp dẫn, thế nhưng lòng nghĩ một đằng miệng lại nói một nẻo, hỏi có làm phiền anh không?
Tiêu Thiên tự nhiên sẽ lắc đầu bảo không, anh cầu còn không được ấy.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Tống Triết lại đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu chinh chiến sa trường.Chơi hơn một giờ, Tống Triết cảm thấy có chút mỏi mắt nên đứng dậy đi tới cửa sổ xem phong cảnh, thuận tiện để ánh mắt nghỉ ngơi một chút.
Không nhìn không biết, vừa nhìn Tống Triết liền giật mình, dãy lầu đối diện, âm khí rất nặng!
Tống Triết vội vàng ngoắc Tiêu Thiên: "Lão Tiêu, tới đây, tòa nhà đối diện là của ai vậy?"
Tiêu Thiên đặt văn kiện xuống bàn, đi tới, nhìn tòa nhà Tống Triết chỉ thì mở miệng đáp: "Là tập đoàn Lý thị, mấy hôm trước nghe thư kí trợ lý nói bên tòa nhà đó có ma quỷ lộng hành, cũng không rõ là thật hay giả."
Nhưng nếu Tống Triết đã chú ý thì chuyện kia có lẽ là thật. [end 56][57] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lý Thị Nháo Quỷ (2)******* Tập đoàn Lý thị...
Dương An Na cầm ly đi vào phòng nước, gần đây cô có chút cảm mạo, bác sĩ cho thuốc uống sau bữa ăn.
Uống thuốc xong có chút buồn ngủ nhưng không uống lại không được.
Cô rót nước ấm uống thuốc, đầu lưỡi vô tình liếm trúng viên thuốc làm cô đắng tới nhíu mày.
Uống thêm vài ngụm nước mới áp chế được vị nắng, ợ một cái.
Dương An Na rót đầy nước vào ly rồi quay về chỗ ngồi của mình, liếc nhìn thời gian thì đã tám giờ tối.
Đồng nghiệp đều đã tụm năm tụm ba đi về, chỉ còn lại một mình cô, không có cách nào, ai bảo cô là người mới, nhóm nhân viên cũ mang hết công việc vất cho cô, hại cô phải tăng ca không phải một hai lần.
Dương An Na ngáp một cái, có chút buồn ngủ, thuốc cảm bắt đầu có tác dụng.
Cô xoa xoa mắt vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, tiếp tục làm bảng biểu báo cáo, căn bản không chú ý có một bàn tay tấn công về phía mình.
"A...."
Dương An Na bị bàn tay đặt lên vai làm hoảng hồn, cô vội vàng xoay người lại, đập vào mi mắt là gương mặt của cấp trên, giám đốc Mã Nhất Nhân.
Dương An Na vỗ vỗ ngực, vóc người cô rất đẹp, đồng phục công ty làm phần ngực của cô đặc biệt lớn, vỗ vỗ như vậy liền dao động phập phồng, ánh mắt Mã Nhất Nhân không khỏi liếc tới, mặt lộ ra ý cười: "An Na, giờ này rồi mà em vẫn còn tăng ca sao?"
Thấy là giám đốc, Dương An Na thở phào một hơi, đang đêm hôm, cô cứ tưởng là gặp phải quỷ!
Cô gật đầu: "Dạ, vẫn chưa xong việc."
Mã Nhất Nhân nhích tới bàn nhìn một cái, nhíu mày: "Này không phải anh giao cho nhóm Lâm Nhất à?
Sao lại do em làm?"
Dương An Na mới ra xã hội, không hiểu rõ quy tắc, thế nhưng cũng xem qua không ít tin tức, biết không thể tùy tiện tố cáo.
Hiện giờ vẫn còn trong thời kỳ thực tập, nếu tố cáo thì nhóm ma cũ thể nào cũng tìm cách chỉnh cô.
Hơn nữa giám đốc cũng không có khả năng vì cô mà đuổi việc nhóm ma cũ, vì thế Dương An Na chỉ nói: "Nhóm chị Lâm Nhất bận quá, em có thể làm báo biểu nên hỗ trợ thôi ạ."
Ánh mắt Mã Nhất Nhân lóe sáng: "Không ngờ em hiểu chuyện như vậy!
Anh biết nữ sinh mới ra trường làm việc như các em rất dễ bị ma cũ trong công ty bắt nạt, nếu bị bắt nạt thì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng."
Nói xong, Mã Nhất Nhân làm như khích lệ vỗ vai Dương An Na, ngón tay lưu luyến bồi hồi trên vai cô một hồi mới rời đi.
Dương An Na cảm thấy có chút không đúng, cô lùi về sau vài bước, sắc mặt có chút cứng ngắc: "Không có chuyện đó đâu, đồng nghiệp đối xử với em rất tốt!
Giám đốc, em còn việc phải làm, không thể nói chuyện với anh."
"Ôi chao, đừng gấp như vậy!"
Mã Nhất Nhân cười híp mắt đưa tay khoác lên vành ghế Dương An Na, làm cô ngồi không xong mà không ngồi cũng không xong, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.
"Anh biết đám Lâm Nhất đang bắt nạt em, lần này không biết là lần thứ mấy anh thấy rồi, nếu em nghe lời anh thì đảm bảo bọn họ không dám làm vậy nữa, ngược lại ngày ngày nịnh nọt em, thế nào?"
Vóc người Mã Nhất Nhân chẳng ra gì, đầu hói bụng bia, ngồi lên chức vị giám đốc là kết quả khổ cực nhiều năm.
Lúc này nếu Dương An Na vẫn không hiểu Mã Nhất Nhân có ý thì cô đúng là một khúc cây, cô chán ghét phẫn nộ nói: "Không cần, cám ơn ý tốt của giám đốc, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy mình không đảm nhiệm nổi công việc này, ngày mai tôi sẽ từ chức."
Nói xong, Dương An Na cầm túi xách trên bàn định rời đi, trái tim nảy lên thực hỗn loạn.
"Ôi chao, đừng đi mà!
Đang tốt đẹp sao lại từ chức?
Chê tiền lương không đủ cao à?"
Mã Nhất Nhân cản cô lại, ánh mắt dâm ô quét nhìn phần ngực và hạ thân Dương An Na, tởm tợm làm người ta chán ghét.
Dương An Na nắm chặt túi xách, mặt mũi trắng bệch, cô chỉ là một cô gái vừa mới bước ra xã hội, trước giờ chưa từng gặp phải chuyện như vậy, thấy Mã Nhất Nhân tiến tới nắm lấy tay mình thì sợ tới mức đập túi sách vào mặt ông ta, đồng thời sợ hãi hô cứu mạng.
Trong cao ốc rất an tĩnh, nhân viên đã sớm tan tầm, bảo vệ tuần tra cũng không đi tới tầng này bởi vì Mã Nhân Nhất đã căn dặn trước đó, bảo bọn họ không cần tới.
Mã Nhất Nhân bị đập tới tức giận, thấy Dương An Na phản kháng, gã liền túm lấy chiếc túi xách.
Hôm nay Dương An Na không mang túi lớn như trước kia mà là loại túi nhỏ chỉ có thể đựng di động, ví tiền cùng chìa khóa, mấy thứ khác không thể nào nhét vừa.
Vì thế đánh người căn bản không đau, ngược lại bị Mã Nhất Nhân túm lấy ném ra ngoài.
Dương An Na sợ tới ứa nước mắt, lúc bị Mã Nhất Nhân túm lấy liền giống như phát điên hết đá lại đạp.
Mã Nhất Nhân dù sao cũng là đàn ông, khí lực rất lớn, gã dùng sức kéo Dương An Na vào phòng làm việc.
Dương An Na dùng cả tay lẫn chân túm lấy chân bàn không chịu buông, sau đó bị Mã Nhất Nhân tán cho vài bạt tai choáng váng đầu óc, tay cũng vô thức thả lỏng.
Dương An Na choáng váng mơ mơ màng màng giống như xác chết bị kéo vào phòng, cô nghe thấy tiếng cửa khóa răng rắc, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Mã Nhất Nhân cười gằn bổ nhào về phía mình."
Cứu mạng...."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không gian phong kín, hiệu quả cách âm cực tốt làm Dương An Na cố kêu la cỡ nào cũng vô ích, ngay lúc cô tuyệt vọng nghĩ rằng mình xong đời rồi thì sức nặng trên người đột nhiên biến mất.
Cô mở ánh mắt đã khóc tới sưng phù, nhìn thấy Mã Nhất Nhân giống như phát điên tự bóp cổ mình, trán nổi gân xanh, con ngươi cũng sắp trợn trắng.
Dương An Na luống cuống ngơ ngác ngồi đó nhìn Mã Nhất Nhân trợn trắng mắt thồng khổ vươn tay về phía cô, dáng vẻ giống như đang cầu cứu.
"Giám đốc Mã, Giám đốc Mã, ông còn ở đây không?
Ngoài đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Bảo vệ vốn dựa theo lời Mã Nhất Nhân không kiểm tra phòng này, thế nhưng lúc đi ngang qua cửa chuẩn bị rời đi thì loáng thoáng nghe thấy chút tiếng vang, nhìn vào trong kiểm tra thì phát hiện tài liệu đồ đạc rơi vãi bừa bộn dưới đất.
Bảo vệ cảm thấy không đúng nên vội vàng chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Mã Nhất Nhân.
Dương An Na cũng tỉnh táo lại, tay chân mềm nhũn cố bò tới mở cửa, vừa thấy bảo vệ liền òa khóc không ngừng lại được.
Bảo vệ cũng bị dáng vẻ quần áo xốc xếch của Dương An Na dọa hoảng, lắp ba lắp bắp: "Này... này là sao vậy?
Giám đốc Mã đâu?"
Dương An Na khóc tới không nói nên lời, mà Mã Nhất Nhân từ tự bóp cổ mình biến thành tự đập đầu, từng cái từng cái rất hung ác, phần trán rất nhanh đã bê bếch máu, không có cách nào ngừng lại.
Mã Nhất Nhân chảy máu đầy mặt, gã cố gắng nghiêng đầu, biểu cảm sợ hãi hướng nhóm Dương An Na hô cứu mạng: "Có quỷ, có quỷ, mau cứu tôi!"
Bảo vệ bị dáng vẻ của Mã Nhất Nhân dọa sợ không nhẹ, đèn pin trong tay cũng sắp cầm không vững, này... rốt cuộc là chuyện gì?
Khoảng thời gian trước cũng có người nói mình gặp quỷ, bảo vệ có nghe thấy nhưng chỉ khịt mũi xem thường, ngày nào anh cũng tới lui tuần tra sao không thấy con quỷ nào cả?
Thế nhưng bây giờ, anh không tin cũng không được.
Một người bình thường làm sao ngu xuẩn tới mức tự đập đầu mình tới bể đầu chảy máu như vậy được chứ?
Ngay lúc bảo vệ hoảng hốt không biết nên làm thế nào, đầu Mã Nhất Nhân đã bị chính mình tự đập tới máu thịt mơ hồ, vách tường trắng tinh bê bếch vết máu.
Dương An Na ở bên cạnh nhìn mà run lẩy bẩy, cô lấy lại tinh thần sau phút kinh hoảng, nhìn thảm trạng của Mã Nhất Nhân, trong mắt lóe lên một tia căm hận, trong lòng thầm mắng đáng đời gã.
Nếu không phải quỷ đột nhiên xuất hiện, tối nay có lẽ cô đã bị tên cặn bã này chà đạp, tên cặn bã này dám quang minh chính đại khi dễ người như vậy chứng minh gã đã làm chuyện này vô số lần.
Người như vậy, chết cũng không đáng tiếc!
Mắt thấy Mã Nhất Nhân thoi thóp sắp chết tới nơi, bảo vệ sợ tới nhũn châm cuối cùng cũng nhớ ra mình phải báo cảnh sát.
Dương An Na chộp lấy di động trong tay anh, trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ giả vờ sợ hãi nói: "Anh báo cảnh sát như vậy, lỡ quỷ kia tới tìm anh thì sao?"
Nghe vậy, bảo vệ cũng sợ, anh há miệng run rẩy nhìn Mã Nhất Nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn không ngừng đập đầu vào tường ở bên kia, thậm chí còn nhìn thấy trong vệt máu tươi có lẫn mảnh thịt vụn, phần trán đã biến thành hình dáng bằng phẳng làm người ta nhìn mà rợn tóc gáy: "Vậy... vậy phải làm sao đây?"
Dương An Na che thân nói: "Chờ quỷ đi rồi hãy báo cảnh sát."
Bảo vệ có chút do dự: "Như vậy sẽ chết người mất?"
Dương An Na hù dọa: "Vậy anh muốn ông ta xảy ra chuyện hay chính anh xảy ra chuyện?
Này là quỷ đó!
Chúng ta mau đi đi, đừng ngây ngô ở đây nữa."
Bảo vệ quả nhiên bị dọa, theo Dương An Na chạy ra ngoài, chờ hai người thở hồng hộc chạy ra tới bên ngoài, Dương An Na mới nói: "Được rồi, báo cảnh sát đi, giờ chắc được rồi!"
Tên Mã Nhất Minh kia hẳn đã chết rồi!
Bảo vệ không nói hai lời lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát, tay vẫn còn run rẩy, phải nhấn nhiều lần mới gõ đúng số, sau khi gọi điện xong anh giống như mất hết sinh lực nhìn về phía Dương An Na, thấy quầy áo cô rách bươm thì hiểu được Mã Nhất Nhân định làm gì cô ở trong văn phòng.
Bảo vệ thầm chửi vài câu rồi vội vàng chạy tới phòng an ninh, lấy quần áo mình đã giặt sạch sẽ đưa cho cô.
"Tôi sợ cô bị lạnh, cô mặc tạm đi.
Tôi mới giặt, cô đừng ghét bỏ nha!"
Dương An Na nhận lấy, nhìn dáng vẻ thật thà của bảo vệ mà trong lòng chua xót, nước mắt cũng trào ra: "Cám ơn anh!"
Bảo vệ luống cuống: "Cô... cô đừng khóc, Giám đốc Mã bị quỷ tìm tới cửa, sau này khẳng định không tìm cô gây chuyện nữa đâu, cô đừng sợ!"
Dương An Na vừa khóc vừa gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn quỷ quái như vậy!
Chờ cảnh sát tới thì đã là nửa tiếng sau, lúc bảo vệ dẫn bọn họ lên lầu thì Mã Nhất Nhân sớm đã chết rồi.
Biểu cảm trước khi chết của gã vừa dữ tợn lại đáng sợ, mồm há to, gương mặt thì giữ nguyên biểu cảm kinh hoảng.
Nhân viên pháp y phán đoán gã mới chết không lâu.
Cảnh sát Lâm tiếp nhận vụ án này nhíu mày nhìn hiện trường vụ án, vết máu phun tung tóe, hơn nữa theo lới bảo vệ và cô gái Dương An Na kia, hết thảy là do một mình Mã Nhất Nhân tạo thành.
Thực sự làm người ta không thể nào tin được, lẽ nào có quỷ quái đang nháo loạn? [end 57]