- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 631,810
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không? - Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
[25.26.27] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[25.26.27] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[25] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Cậu Không Nói, Xin Lỗi Xong Là Xong Chuyện ******* Lúc Tống Triết tới nhà Tào Phương Lệ, Lâm Mỹ Á đang đau đớn lăn lộn dưới đất, cổ tay co giật không ngừng chảy ra máu tươi, còn lộ ra xương trắng dưới lớp da thịt, nhìn mà kinh hoảng.
"Tay của con, tay của con----" Lâm Mỹ Á kêu gào, cảm giác đau đớn khi cổ tay bị người ta từng chút từng chút xé rách không phải người thường có thể cảm nhận được, chớ nói chi là Lâm Mỹ Á từ nhỏ đã được cưng chìu, lúc này chịu khổ liền vừa khóc vừa nháo lại vừa mắng.
Tào Phương Lệ gấp tới đỏ mắt, nước mắt không ngừng trào ra, muốn gọi điện thoại cho Lâm Đại Hải trở về, thế nhưng di động không có tín hiệu, điện thoại bàn không gọi được, ngay cả 120 cũng không được.
Tào Phương Lệ quỳ xuống, đau khổ cầu xin Lữ Uyển Uyển, cầu xin đối phương đừng tổn thương con gái mình.
Lúc Tống Triết gõ cửa, Tào Phương Lệ giống như chộp được cọng rơm cứu mạng vội vàng bật dậy chạy ra mở cửa.
Nháy mắt nhìn thấy Tống Triết, Tào Phương Lệ lập tức xốc lại tinh thần: "Đại sư, đại sư, mau cứu con gái tôi."
Lúc này Lâm Mỹ Á giống như cá rời khỏi nước, chỉ còn một hơi tàn nằm trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, trán ứa mồ hôi lạnh, dây thần kinh ở cổ tay trái bị gãy tựa hồ có chút co quắp, nếu không kịp thời chạy chữa, không nói tới cổ tay cho dù nối lại cũng không thể khôi phục, ngay cả cả sinh mệnh cũng có nguy hiểm.
Lần trước Tống Triết gặp Lâm Mỹ Á, dáng vẻ cô bé là mi đè mắt tỏ vẻ người nhanh nhẩu rất dễ vướn chuyện tố tụng phiền phức, xương gò má bằng phẳng có thịt tỏ vẻ cả đời tiền tài sung túc, có quý nhân tương trợ, nhà mẹ hoặc nhà chồng có tiền.
Vì thế cho dù tố tụng quấn thân cũng có thể giải quyết.
Thế nhưng hiện giờ xương gò má hơi lõm xuống, lông mày gãy ngang, hiển nhiên đã làm chuyện xấu gì đó dẫn đến diện mạo thay đổi.
Càng miễn bàn là Tống Triết thấy được âm khí nồng đậm ở đoạn cổ tay Lâm Mỹ Á.
Tống Triết nhíu mày, không quản Lâm Mỹ Á đã làm gì, cậu không thể nhìn cô bé chết trước mặt mình.
Cậu vội vàng dùng băng vải băng bó vết thương Lâm Mỹ Á, đồng thời bảo Tào Phương Lệ gọi cho 120, bà vội vàng nói: "Di động không có tín hiệu, không gọi được."
Tống Triết vội vàng lấy điện thoại ra, tín hiệu rất rõ, cậu vội vàng ném qua cho Tào Phương Lệ.
Tào Phương Lệ run run gọi điện thoại, đồng thời chảy nước mắt nhìn Tống Triết cấp cứu cho Lâm Mỹ Á.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Lâm Đại Hải cũng bị Tào Phương Lệ gọi về nhà.
Tống Triết vốn định cùng Tào Phương Lệ tới bệnh viện, thế nhưng Tào Phương Lệ nhờ cậu giải quyết chuyện nữ quỷ trong nhà, Lâm Đại Hải cũng ở lại.
Tống Triết dạo một vòng trong phòng, mùi máu còn rất nồng, Lâm Đại Hải mở cửa sổ thông gió, lấy thuốc ra hút.
Vài ngày không gặp, Tống Triết cảm thấy Lâm Đại Hải già đi không ít, mi tâm cũng xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, trên người cũng có vận rủi.
Cụ Lâm khóa cửa phòng ôm cháu trai không dám đi ra, tới khi nghe con trai gọi mới run rẩy mở cửa, kinh hoảng nói: "Đại Hải, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy con?"
Lâm Đại Hải buồn phiền gãi đầu: "Mẹ, không sao đâu, Thụy Thụy có bị dọa không mẹ?"
Lâm Thụy được cụ Lâm ôm trong lòng, cúi thấp đầu không lên tiếng, giống như đần độn vậy.
Tống Triết kiểm tra một chút, thấy Lâm Thụy trong lòng Cụ Lâm thì nhíu mày, vội vàng tiến tới cắn đứt ngón tay, điểm vào mi tâm cậu bé rồi im lặng đọc chú ngữ, xua đuổi vong nhi* trên người cậu bé đi.
Vong nhi phát ra âm thanh chói tai đáng sợ, mặc dù còn nhỏ nhưng oán khí rất nặng, Tống Triết không nói hai lời lập tức dùng bùa chú, đọc chú ngữ vây khốn nó, thế nhưng không tổn thương nó.
Cậu phải dựa vào vong nhi để dẫn dụ nữ quỷ.
Thấy hành động của Tống Triết, Lâm Đại Hải và cụ Lâm kinh hoảng không thôi, cụ Lâm ôm Lâm Thụy khóc: "Anh xem họa con gái anh gây ra đi, nếu không phải nó hại chết bạn học thì tiểu quỷ sao lại ám Thụy Thụy chứ?"
Sau chuyện lần trước thân thể Lâm Thụy vốn đã yếu đi rất nhiều, hơn nữa tuổi còn nhỏ lại thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm, còn bị phát bệnh, hiện giờ lại lần xảy ra chuyện thì thân thể đứa nhỏ làm sao chịu được.
Lâm Đại Hải sao lại không biết đứa nhỏ trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ không có lợi cho sức khỏe chứ.
Ông phẫn nộ không thôi, trong lòng thực hối hận nhưng lại không biết làm thế nào, ông cảm thấy thực áy náy với cô bé kia, thế nhưng nào có cha mẹ nào trơ mắt nhìn con gái mình ngồi tù, hơn nữa ông cũng đã bồi thường tiền rồi.
"Không cho phép tổn thương con tôi!"
Nữ quỷ hiện hình trong góc phòng, chỗ nữ quỷ đứng khá u ám, cô không dám xuất hiện ở nơi có ánh mặt trời chiếu rọi.
Cổ tay cô đang chảy máu không ngừng, tí tách tí tách nhỏ xuống thành một vũng máu nhỏ.
Da đầu Lâm Đại Hải tê dại, lúc chống lại ánh mắt lạnh băng không hề có chút tròng trắng nào của Lữ Uyển Uyển, ông hít một ngụm khí lạnh, không biết làm thế nào đối mặt.
Mà Tống Triết nghe thấy câu nói kia của cụ Lâm, lại thấy hình ảnh Lâm Đại Hải dùng tiền chặn miệng một người đàn ông ở mi tâm Lâm Đại Hải thì cậu đã biết đại khái Lâm Mỹ Á đã xảy ra chuyện gì.
Tống Triết đưa vong nhi tới trước mặt, ánh mắt nhu hòa nói: "Tôi sẽ không làm gì tổn thương đứa bé, cô có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cô căm hận gia đình Lâm Mỹ Á như vậy không?"
Lâm Đại Hải há hốc, cảm giác vừa xấu hổ lại khiếp sợ, Lữ Uyển Uyển có con?
Vậy lẽ nào lúc tự sát trong bụng cô bé có đứa nhỏ?
Sao nhân viên pháp y lại không báo chuyện này?
Lệ khí của Lữ Uyển Uyển rất nặng, sắc mặt dữ tợn, gào thét nói: "Buông con tôi ra!"
Tống Triết nhìn vong nhi trước mặt, nó còn rất nhỏ, còn chưa thành hình đã chết, sau đó oán khí của bản thân cộng thêm âm khí oán khí của mẫu thể sau khi chết kết hợp lại làm nó nhanh chóng biến thành vong nhi.
Tống Triết làm phép trừ khử sát khí trên người nó, sau đó đưa tới trước mặt Lữ Uyển Uyển.
Lữ Uyển Uyển nhận lấy vong nhi, bế bé trong tay mình, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên chút dịu dàng, sau đó hai mẹ con biến mất.
Tống Triết không truy đuổi, giờ là ban ngày, quỷ không thể rời đi được, Lữ Uyển Uyển vẫn còn trong nhà, chẳng qua chỉ ẩn núp đi mà thôi.
Lữ Uyển Uyển biết mình không phải đối thủ của Tống Triết, thế nhưng cứ vậy bị tiêu diệt thì cô không cam lòng.
Thấy Lữ Uyển Uyển biến mất, Lâm Đại Hải vội vàng lau mồ hôi trán, do dự nói: "Đại sư, quỷ kia..."
Tống Triết nhìn Lâm Đại Hải, ban đầu cậu không thích cũng không ghét người đàn ông này, thế nhưng hiện giờ bắt đầu có chút chán ghét: "Ò, cô ta đi rồi."
Cậu có thể đoán được đại khái tâm tư Lâm Đại Hải, thế nhưng không thể nào đồng tình.
Con gái nhà ông là bảo bối, con gái nhà người khác chẳng lẽ đều là cỏ rác sao?
Cụ Lâm ôm Lâm Thụy gào to: "Đại sư, sao cậu không thu cô ta đi?
Lỡ cô ta quay lại thì sao?
Không phải hại cả nhà bọn tôi sao?"
Tống Triết bĩu môi: "Có thu hay không thì các người phải cho tôi một lý do.
Người ta là nữ quỷ, tuổi tác không lớn, hà cớ gì lại tới nhà mấy người gây phiền phức?
Bà nói thử xem, Lâm Mỹ Á rốt cuộc đã làm gì cô ta?"
Cụ Lâm ngượng ngùng cười cười, bà biết cháu gái mình không đúng, thế nhưng lại cảm thấy Tống Triết là đại sư, nếu có thể bắt quỷ thì vì sao lại không bắt?
Chẳng lẽ chê tiền ít?
"Đại sư, nếu cậu ngại tiền ít thì cứ nói thẳng là được, không quản là bao nhiêu tiền, chỉ cần cậu giúp chúng tôi giải quyết nữ quỷ này, chúng tôi khẳng định sẽ trả đủ."
Tống Triết liếc nhìn cụ Lâm, ánh mắt dừng lại trên mặt đối phương vài giây, khẽ cười nhạo, trọng nam khinh nữ, năm xưa chồng mất khổ cực nuôi con trai trưởng thành, thế nhưng bởi vì con dâu suốt mười năm không sinh được con trai mà có ý đồ bảo con trai ly dị vợ cưới người khác.
Vì tư vì lợi chỉ biết nghĩ cho mình, cùng một đức hạnh với Lâm Mỹ Á.
Lâm Đại Hải lúng túng, vội vàng hối cụ Lâm ôm Lâm Thụy về phòng, bản thân mình thì ngồi xuống, khổ sở kể lại mọi chuyện: "...tôi cũng không biết con gái tôi vì sao lại biến thành như vậy, chuyện bạo lực học đường tôi cũng nghe nói qua nhưng không ngờ lại xảy ra trên người con gái mình.
Thành thật mà nói, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy với cô bé kia, thế nhưng bảo tôi trơ mắt để con gái phải ngồi tù thì tôi không thể làm được.
Hơn nữa nhiều vụ bạo lực học đường đều là âm thầm hòa giải, pháp luật cũng không có quy định, cho nên tôi cảm thấy mình không làm sai.
Cha cô bé kia đã nhận tiền bồi thường của tôi, tang lễ của cô bé cũng là tôi bỏ tiền ra làm.
Người bà lớn tuổi của cô bé cũng được tôi tìm người tới chăm sóc.
Tôi cảm thấy mình đã làm không tệ, nhưng, tôi biết, cho dù mình làm nhiều thế nào cũng không thể đền bù được một sinh mạng..."
Vừa nói Lâm Đại Hải vừa nghẹn ngào, tâm trí rất mệt mỏi, nhất là con gái lại còn không nghe lời, cứ như thời phản nghịch đã tới, làm ông thực sự khó xử.
"Hơn nữa con gái tôi chỉ đánh vài cái, Lữ Uyển Uyển tự sát nói không chừng là vì nguyên do khác, chẳng qua đúng dịp con gái tôi đánh cô bé nên thành mồi dẫn hỏa, tôi cảm thấy con gái tôi không phải tội ác tày trời."
Lâm Đại Hải thật sự không nghĩ ra, chỉ đánh vài cái, cũng không chụp hình khỏa thân hay bắt cô bé ăn phân uống nước tiểu, vì sao lại nghĩ không thông như vậy?
Tống Triết lạnh lùng nghe Lâm Đại Hải nói, trên đời này có rất nhiều góc tối, Lâm Đại Hải vì Lữ Uyển Uyển làm nhiều như vậy chẳng qua là vì áy náy, thế nhưng áy náy thì sao, suy cho cùng, Lâm Mỹ Á mới là người quan trọng nhất.
Đúng vậy, giống như Lâm Đại Hải đã nghĩ, ông đã bồi thường rồi, Lữ Uyển Uyển còn muốn sao?
Được voi đòi tiên?
Nếu ban đầu biết tình huống là vậy thì cậu đã không quản, hùng hài tử* như vậy, không được dạy dỗ sâu sắc một lần thì sẽ không nhớ lâu được. [* đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách cứng đầu] Cậu nhớ ở thế giới cũ cậu cũng từng nghe qua tin tức tương tự, một hùng hài tử mười hai mười ba tuổi đẩy một người bà con đang mang thai chỉ vì muốn biết như vậy có thật sự sẽ sanh non hay không, sau khi bị người ta mắng, gia trưởng hùng hài tử còn che chở đứa nhỏ, nói nó còn nhỏ không hiểu chuyện.
Cũng chính vì từ nhỏ không được dạy tốt, cũng chính vì từ nhỏ đã được gia đình cưng chìu nên bọn nhỏ mới vô pháp vô thiên không phân rõ đúng sai, mới trở thành đức hạnh như vậy.
Lâm Mỹ Á có kết cục thảm hại như vậy, cha mẹ cô không thoát được liên quan.
"Đại sư, cậu giúp con gái tôi xua đuổi nữ quỷ này đi đi."
Lâm Đại Hải cầu xin.Tống Triết mỉa mai nhếch môi: "Muốn nữ quỷ đi thì bảo con gái ông trở về nói xin lỗi, rồi xem xem nữ quỷ kia có chịu tha thứ hay không."
Lâm Đại Hải nghẹn lời, tính tình con gái thế nào chẳng lẽ ông không biết?
Sau khi Lữ Uyển Uyển chết đi nó chẳng có chút áy náy nào, nói chi là chủ động xin lỗi.
Ông thật sự không thể hiểu được vì sao con gái mình lại trở thành người vô tình như vậy?
Tựa hồ không có chút cảm giác gì với sinh mệnh con người.
Lâm Đại Hải ấp úng: "Đại sư, thật không có biện pháp trực tiếp thu cô ta sao?"
Tống Triết lạnh lùng nhìn Lâm Đại Hải, hỏi ngược lại: "Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người ta bị Lâm Mỹ Á hại chết nhưng lại không có được một câu xin lỗi?
Hơn nữa nếu tôi không đoán sai, đứa bé kia cũng vì Lâm Mỹ Á mà chết!"
Lâm Đại Hải nghẹn lời, nghĩ tới vong nhi kia, lại nghĩ tới Lữ Uyển Uyển, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu: "Được rồi, chờ Á Á xuất viện, tôi sẽ bảo nó xin lỗi."
Tống Triết cười lạnh, cậu cũng không nói xin lỗi là xong chuyện. [end 25][26] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Thế Giới Này Làm Sao Vậy? ******* Tống Triết nói xong liền muốn đi, cụ Lâm mở cửa phòng, khẩn trương cản cậu lại: "Đại sư, nếu cậu đi rồi nữ quỷ kia quay lại báo thù thì làm sao đây?"
Bà nhìn Lâm Thụy khóc mệt đang ngủ trong lòng mà đau lòng không thôi: "Đại sư, cậu cho cháu trai tôi một lá bùa được không?"
Tống Triết nhìn Lâm Thụy, trẻ con vô tội, không quản cậu không thích gia đình Lâm Đại Hải thế nào cũng không thể mặc kệ một đứa bé.
Vì thế cậu móc một lá bùa bình an được xếp thành hình tam giác đưa cho Cụ Lâm: "Cái này để bé mang bên người, như vậy quỷ quái sẽ không dám tùy tiện ám vào người."
Cụ Lâm thực cảm kích, tiếp đó lại ấp úng: "Đại sư, vậy tụi tôi thì sao?"
Tống Triết lạnh lùng nhìn bà: "Không có dư, chờ cháu gái bà xuất viện rồi hãy nói!"
Nói xong, cậu liền xoay người rời đi.
"Ôi chao, ôi chao, đại sư, đại sư, cậu chờ chút!"
Cụ Lâm gấp gáp, vì ôm cháu trai nên không thể chạy nhanh được, vội vàng kéo áo Lâm Đại Hải, muốn con trai đuổi theo.
Lâm Đại Hải không nhấc chân nổi, ông biết Tống Triết cố ý không muốn cho, ông không muốn tự rước lấy nhục.
Lâm Đại Hải có dự cảm, sau chuyện này có lẽ Tống Triết sẽ không giữ liên lạc với nhà bọn họ nữa.
Phải biết một đại sư có năng lực nhưng không cao ngạo khó mời biết bao nhiêu, nhất là người có địa vị giống như ông, nếu lợi dụng Tống Triết để leo lên vị trí cao hơn thì có sài mấy đời cũng không hết nổi gia tài.
Trước kia ông không bảo Tào Phương Lệ tùy tiện liên hệ Tống Triết vì sợ làm hỏng hình tượng, thế nhưng không ngờ cơ hội lại hủy trong tay con gái.
Lâm Đại Hải vừa tức vừa giận lại vừa không có cách nào, ông ngồi bệch xuống sô pha, túm tóc mím môi, chân này nhíu chặt cũng sắp thắt thành nút tới nơi.
Cụ Lâm vẫn ở bên cạnh không ngừng lẩm bẩm, còn đưa tay đẩy ông, muốn ông đi tìm Tống Triết, Lâm Đại Hải cố nén giận dữ nói: "Mẹ, mẹ đừng làm loạn thêm nữa, mau dẫn Thụy Thụy đi ngủ đi."
Cụ Lâm vẫn không cam lòng đứng đó hùng hùng hổ hổ, thấy Lâm Đại Hải bật dậy bỏ đi ra cửa thì lại sợ nữ quỷ vẫn còn trong nhà, vội vàng chạy về phòng, khóa cửa, ôm Lâm Thụy không dám buông tay.
Bà cảm thấy trên người Lâm Thụy có bùa đại sư cho, nữ quỷ kia sẽ không dám tùy tiện tiến vào.
Trong bệnh viện, Tào Phương Lệ chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt tiều tụy, mi tâm tràn đầy buồn phiền.
Lúc thấy Lâm Đại Hải, Tào Phương Lệ sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy tới đón: "Sao anh lại tới đây?
Chuyện nữ quỷ kia giải quyết xong chưa?"
Nói tới chuyện này, Lâm Đại Hải liền tức giận: "Đại sư biết việc làm của Á Á nên mất hứng.
Cậu ta nói muốn nữ quỷ kia đi thì phải để đích thân Á Á xin lỗi."
Tào Phương Lệ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo một cái suýt chút nữa té xỉu, Lâm Đại Hải vội vàng đỡ vợ mình: "A Lệ, A Lệ, em không sao chứ?
A Lệ?"
Lâm Đại Hải đỡ Tào Phương Lệ ngồi xuống ghế, lại rót cho bà một ly nước nóng.
Tào Phương Lệ bưng ly nước, nước mắt trào ra, không cam lòng nói: "Rõ ràng con gái Trần Đan Đan của Tiền Nguyệt Thiến cũng làm chuyện xấu nhưng đại sư nguyện ý hỗ trợ?
Thế nhưng cố tình tới chuyện con gái chúng ta thì lại không được?
Chẳng lẽ đại sư cảm thấy chúng ta ra không đủ tiền sao?"
Chuyện Trần Đan Đan, Lâm Đại Hải cũng có nghe qua, ban đầu còn cùng Tào Phương Lệ ngậm ngùi nhà Tiền Nguyệt Thiến mặc dù có tiền nhưng không biết dạy con, hết thảy đều uổng phí.
Nào ngờ vừa đảo mắt thì mặt đã bị đánh chát chát chát vang dội.
Lâm Đại Hải càng nghĩ lại càng không cam lòng: "Không sai, Trần Đan Đan dụ dỗ bạn trai của bạn cùng phòng, gián tiếp hại chết bạn cùng phòng thì có khác gì Á Á nhà chúng ta gián tiếp hại bạn học tự sát đâu, đều là đeo một tính mạng trên lưng, dựa vào cái gì mà đại sư không giúp chúng ta?"
Hắc khí từ từ quấn quanh mi tâm Lâm Đại Hải, thấm vào trong da, biểu cảm ông trở nên dữ tợn: "Đại sư khinh thường chúng ta như vậy là vì nghĩ rằng trên đời này chỉ có một mình cậu ta là đại sư thôi sao?"
Tào Phương Lệ chẳng qua vì giận quá mới nói vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Đại Hải lúc này thì có chút hoảng sợ. *** Tống Triết đã về đến nhà, cũng không biết một nhà Lâm Đại Hải phản ứng thế nào, cậu buồn bực ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly kem, vừa ăn vừa lướt tin tức trên mạng.
Cậu nhập từ khóa nhưng không tìm được vụ bạo lực học đường của Lữ Uyển Uyển, cậu chuyển qua diễn đàn trường học thì cũng không có bài post nào, gió êm sóng lặng, cứ như hết thảy chưa từng xảy ra.
Cảm giác lạnh băng ngọt ngào giảm bớt lửa giận trong lòng Tống Triết, nếu việc làm của Trần Đan Đan làm cậu thấy trơ trẽn đáng ghét thì Lâm Mỹ Á chính là tởm lợm như ăn phải một đống phân.
Ban đầu Tống Triết giúp Trần Đan Đan, một là vì thái độ biết lý lẽ của Tiền Nguyệt Thiến, hai là không muốn Văn Xảo Xảo vì trả thù mà tự hại bản thân.
Bằng không cho dù có bao nhiêu tiền, cậu cũng không muốn giúp.
Đối với người đáng thương, cậu luôn có nhiều hơn một phần thương hại.
Mà Lâm Mỹ Á cũng giống như Trần Đan Đan, hoàn toàn không biết hối hận, thậm chí còn mắng chửi Lữ Uyển Uyển, hoàn toàn không xem trọng sinh mệnh người ta ra gì.
Quan trọng hơn là thái độ của cha mẹ Lâm Mỹ Á, quá cưng chìu, bao dung không giới hạn, mặc dù biết con mình sai nhưng không chịu trừng phạt, chỉ nhốt trong nhà coi như giáo dục.
Đùa gì vậy?
Nếu làm vậy mà coi là giáo dục thì cắt đầu cậu xuống làm banh chơi đi.
Một người cha mẹ biết lý lẽ quan trọng với đứa con bao nhiêu, Tống Triết không rõ lắm.
Cậu sẽ giúp Lữ Uyển Uyển, nhưng cũng không thể mặc kệ Lâm Mỹ Á.
Có lúc, pháp luật không thể trừng trị một người thì để bản thân quỷ hồn tự trả thù đi.
Tám giờ tối, Tống Triết tắm xong vừa ra ngoài thì khẽ khựng lại.
Cậu cầm khăn lông lau tóc, ngồi xuống sô pha ung dung nói: "Đi ra đi!"
Trong nhà yên tĩnh, chỉ có bức rèm cửa sổ khẽ giật giật, một lát sau có quỷ ảnh chầm chậm hiện ra.
Lữ Uyển Uyển ôm vong nhi, sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt Tống Triết, vong nhi nhắm mắt mút đầu ngón tay, dáng vẻ ngủ thực an tường.
Tống Triết nhìn Lữ Uyển Uyển, ánh mắt ôn hòa, thiện ý nói: "Ngồi đi!"
Lữ Uyển Uyển do dự, lại tiến tới vài bước, thấy Tống Triết thật sự không có động tác nào, ngược lại còn mỉm cười ôn nhu với mình mới suy tư hỏi: "Anh sẽ thu tôi sao?"
Tống Triết lau tóc, vẻ mặt trước sau vẫn thực sáng ngời: "Ý cô là cô muốn vĩnh viễn sống ở đây không chịu đi đầu thai?
Vậy đứa nhỏ thì sao?
Nó còn nhỏ như vậy, cũng muốn vĩnh viễn không đầu thai à?"
Ánh mắt Lữ Uyển Uyển lóe lên vài tia căm hận, cổ tay lại tí tách chảy máu: "Không, ý tôi là lúc tôi báo thù, anh sẽ ngăn cản tôi, thu thập tôi sao?"
Tống Triết ném khăn lông xuống bàn trà, vuốt vuốt mái tóc vẫn còn ướt dính bếch vào gò má: "Cô báo thù, tôi không quản.
Nhưng nếu cô hại chết người, cho dù tôi không thu cô cũng sẽ có người khác tới thu cô, trên thế giới này không phải chỉ có một mình tôi là đại sư.
Với lại, nếu tay cô dính mạng người, kết quả thế nào cô cũng biết rồi.
Nếu đầu thai thì kiếp sau hai người vẫn có thể làm mẹ con, thế nhưng một khi cô giết người thì chút cơ hội cũng không có."
"Con cô nhỏ như vậy lại vì cô dính sát khí mà suýt chút nữa không được đầu thai, cô nỡ để nó đầu thai vào kiếp súc sinh sao?"
Lữ Uyển Uyển không nỡ, cô làm sao nỡ chứ, mắt cô ứa huyết lệ, nhìn đứa bé an tưởng ngủ trong lòng, trái tim mềm nhũn.
Cô thích Triệu Viễn Dương nên đã cùng đối phương lén lút nếm thử trái cấm, cô chưa bao giờ hối hận về chuyện này.
Từ nhỏ Lữ Uyển Uyển đã biết mình là con ghẻ, không có ai yêu thương, vì thế lúc Triệu Viễn Dương thân cận, cô không kiềm được yêu thương đối phương.
Chẳng qua cô không ngờ chỉ một lần mà mình đã có đứa nhỏ.
Thế nhưng cô không kịp nhìn thấy đứa nhỏ chào đời đã bị Lâm Mỹ Á đạp vào bụng, hư thai.
Khi nhìn thấy máu chảy ra ở giữa hai chân, suy sụp khiếp sợ không đủ để hình dung tâm tình của cô khi đó.
Lữ Uyển Uyển lẩm bẩm: "Tôi sẽ không giết cô ta, không đáng, không đáng chút nào.
Tôi muốn tiếp tục làm mẹ con với đứa nhỏ, tôi sẽ không giết cô ta."
Ánh mắt Lữ Uyển Uyển tràn đầy uy nghiêm, để cô ta đơn giản chết đi như vậy thực sự là quá hời.
Tống Triết nói: "Ừm, cô biết vậy là tốt rồi, đừng nháo quá mức, tránh bị các đại sư khác chú ý."
Lữ Uyển Uyển khẽ mỉm cười: "Cám ơn anh!"
Cô khom người chào Tống Triết, sau đó biến mất.
Tống Triết dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng xúc động, có nhân tất có quả. **** Hôm sau khi tỉnh lại, trong đầu Lâm Mỹ Á vẫn còn lưu giữ cảm giác đau khổ vì bị bẻ gãy cổ tay, cô thét lớn: "Tay của con, tay của con, tay của con..."
Tào Phương Lệ cùng Lâm Đại Hải canh giữ ở bên cạnh cả đêm, thấy dáng vẻ điên cuồng của Lâm Mỹ Á thì vội vàng trấn an: "Á Á, Á Á, tay con vẫn còn, vẫn còn mà, con xem, bác sĩ đã phẫu thuật nối lại giúp con rồi."
Tâm tình khủng hoảng của Lâm Mỹ Á nhìn thấy cánh tay băng bó thì có chút bình tĩnh, nhìn Tào Phương Lệ khóc thảm: "Mẹ, con sợ lắm, đại sư có tới không?"
Tào Phương Lệ chua xót không thôi, xoa đầu Lâm Mỹ Á nói: "Đại sư tới, đại sư có tới, con sẽ không có chuyện gì."
Lâm Mỹ Á nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy đại sư bắt Lữ Uyển Uyển kia lại đi, tốt nhất là làm cho cô ta không thể siêu sinh được."
Tào Phương Lệ nhướng mày: "Á Á, sao con có thể nói vậy?
Mới đầu người làm sai là con."
Lâm Mỹ Á quát to: "Mới đầu là con sai, con cũng đâu có chối.
Thế nhưng ba ba làm nhiều chuyện như vậy, nhét nhiều tiền cho người nhà cô ta như vậy, còn giúp cô ta nuôi dưỡng bà nội.
Nói khó nghe thì Lữ Uyển Uyển lớn lên chưa chắc kiếm được nhiều tiền như vậy.
Chúng ta đã bồi thường rồi, dựa vào cái gì mà cô ta vẫn còn tới báo thù?"
Tào Phương Lệ trố mắt nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Lâm Đại Hải đứng bên cạnh, cầm điếu thuốc hút một ngụm, buồn bực nói: "Không sai, ba đã bồi thường nhiều như vậy, cô ta làm sao còn mặt mũi tới báo thù?"
Hắc khí giữa mi tâm ông ngọ nguậy, bắt đầu phóng đại hắc ám sâu trong nội tâm ông.
Tào Phương Lệ nhìn chồng mình, lại nhìn biểu cảm nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận của con gái, nhất thời có chút hoảng hốt, thế giới này làm sao vậy?
Chồng và con gái bà sao lại biến thành dáng vẻ này?
Chẳng lẽ không phải lỗi của gia đình bọn họ sao?
Sao có thể như vậy? [end 26][27] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Tìm Người Giúp ******* Không quản nội tâm Tào Phương Lệ sửng sốt và hoảng loạn thế nào, bắt đầu từ buổi tối hôm sau, Lâm Mỹ Á không ngừng bị Lữ Uyển Uyển đe dọa, cho dù là người có tâm lý cứng rắn cũng không chịu nổi hành hạ như vậy, Lâm Mỹ Á bắt đầu trở nên điên cuồng, miệng cứ mắng chửi không ngừng, căn bản không có phút giây nào an tĩnh.
Tào Phương Lệ bất an, cố gắng khuyên nhủ Lâm Mỹ Á đừng cứng đầu như vậy, mau thừa nhận sai lầm của mình, xin lỗi Lữ Uyển Uyển, sau đó bồi thường thêm để giải quyết cho xong chuyện.
Lâm Mỹ Á sống chết không đồng ý, Lữ Uyển Uyển càng dọa Lâm Mỹ Á lại càng tức giận, trong lòng vẫn luôn có một ngọn lửa, trước khi chết Lữ Uyển Uyển chỉ là một đống bùn nát mà thôi, sau khi chết dựa vào cái gì dám hù dọa cô?
Trong phòng bệnh, sắc mặt Lâm Mỹ Á xanh xao vàng vọt, vành mắt thâm đen, cả người đầy u ám.
Chỉ có buổi tối Lữ Uyển Uyển mới xuất hiện dọa Lâm Mỹ Á, làm cô phải thể nghiệm đủ chuyện đáng sợ.
Lâm Mỹ Á đương nhiên rất sợ.
Thế nhưng mỗi sáng khi mặt trời vừa ló dạng, Lữ Uyển Uyển biến mất, hận thù trong lòng Lâm Mỹ Á lại trỗi dậy cuồn cuộn.
Một lần lại một lần, cho dù đổi phòng bệnh, đổi bệnh viện cũng không né tránh được.
Ánh mắt Lâm Đại Hải tràn đầy tơ mắt, râu ria xồm xoàm, mấy hôm nay vì chuyện Lâm Mỹ Á, đã rất lâu rồi ông không có được giấc ngủ ngon, cộng thêm chuyện công ty nên lại càng tiều tụy hơn.
Đứa con nhỏ được cụ Lâm chăm sóc, Lữ Uyển Uyển không quấy rầy bọn họ, thế nhưng cụ Lâm vẫn sợ hãi nhờ người tới chùa miếu thắp hương bái lạy cầu xin một lá bùa bình an.
Lâm Mỹ Á ở trong phòng bệnh mắng chửi không ngừng, Lâm Đại Hải hút thuốc, biểu cảm lạnh lùng, Tào Phương Lệ nhìn hai người, chỉ cảm thấy chồng và con gái mình tựa hồ đã bị ai đó tráo đổi, bà mệt mỏi nói: "Á Á, đại sư nói chỉ cần con thành kính nói xin lỗi Lữ Uyển Uyển thì cậu ta sẽ giúp chúng ta.
Sao con cứ cứng đầu như vậy, làm vậy có ích lợi gì với con đâu chứ?
Con đừng quên chính con là người đã làm sai!"
Lời khuyên nhủ của Tào Phương Lệ làm Lâm Mỹ Á phiền não: "Con có nói con không sai đâu, con thừa nhận con đã làm sai, thế nhưng dựa vào cái gì con phải xin lỗi nó, nó dọa con sợ như vậy, dựa vào cái gì con phải xin lỗi nó?
Nó còn muốn gì nữa, nhà chúng ta cho nhà nó chưa đủ tiền sao?
Sao nó lại tham lam đến vậy?"
Tào Phương Lệ một lần nữa bị tam quan của con gái dọa hoảng, là bà đã thoát khỏi xã hội quá lâu hay bà căn bản chưa từng hiểu con gái mình?
Tào Phương Lệ tức tới thở dốc: "Đây là vấn đề tiền bạc sao?
Con hại chết người mà ngay cả chút áy náy đơn giản nhất cũng không có sao?
Lại còn hùng hồn nói mình dựa vào cái gì phải xin lỗi?
Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái như con chứ?
Không có chút áy náy cũng không có lòng thương người."
Lâm Mỹ Á cười lạnh: "Hiện giờ có hối hận cũng vô dụng, dù sao thì con cũng chẳng đầu thai lại được."
Tào Phương Lệ tức tới ngã ngửa, nổi giận đùng đùng nhìn Lâm Đại Hải, muốn ông nói chuyện.
Lâm Đại Hải dập tàn thuốc, lại châm một điếu khác, hoàn toàn không xem quy củ không hút thuốc trong bệnh viện ra gì, khàn khàn nói: "Ba đã liên hệ với một đại sư, tối nay sẽ tới bắt quỷ."
Lâm Mỹ Á mừng như điên: "Có thật không?
Ba, ba thật tốt quá!
Lần này để con xem xem Lữ Uyển Uyển làm sao dọa con được."
Lâm Đại Hải hít một hơi dài, hắc khí ở mi tâm cuồn cuộn: "Nếu Tống đại sư không muốn giúp chúng ta, chúng ta đương nhiên phải tìm đường khác, trên thế giới này không phải chỉ có một mình cậu ta là đại sư."
Lâm Mỹ Á oán giận: "Không sai, không phải chỉ có anh ta có năng lực."
Cảm giác mông lung với Tống Triết sớm đã bị những lần dọa nạt của Lữ Uyển Uyển ăn mòn không còn sót lại chút gì, Lâm Mỹ Á thậm chí còn độc ác suy nghĩ, sao Tống Triết không bị ác quỷ khác hại chết đi?
Lửa giận trong lòng Tào Phương Lệ bị dập tắt, nội tâm dâng trào cảm giác mệt mỏi, kết hôn hơn mười năm, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy chồng mình xa lạ như vậy.
Lâm Đại Hải đối xử với bà rất tốt, từ khi kết hôn đã không để bà ra ngoài làm việc, mặc dù mẹ chồng chê bà chỉ sinh được con gái nhưng chồng vẫn luôn đứng về phía bà.
Bà cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc mỹ mãn, hơn mười năm nay hai người chưa từng tranh cãi, sao đột nhiên chồng bà lại trở nên xa lạ như vậy?
Tào Phương Lệ bụm miệng, nước mắt không kịp kiềm nén trào ra, bà chạy ra khỏi phòng bệnh, suy nghĩ mờ mịt.
Lâm Mỹ Á bĩu môi khinh thường: "Mẹ thật là, con mới là con gái, vì sao mẹ lại nghiêng về phía Lữ Uyển Uyển?"
Lâm Đại Hải mở cửa sổ hóng mát: "Mẹ con hơi mềm lòng thôi, cho nên có một số việc ba vẫn luôn giấu mẹ con."
Có thể làm việc trong công ty lớn như vậy, không có chút thủ đoạn làm sao lăn lộn, hơn nữa còn giành được địa vị tốt như vậy.
Tối hôm đó, lúc Lữ Uyển Uyển xuất hiện một lần nữa, Lâm Mỹ Á không bị dọa tới tè ra quần như bình thường, ngược lại cười lạnh nhìn ánh mắt đỏ như máu của cô nói: "Lữ Uyển Uyển, mày nghĩ rằng tao thật sự sợ mày à?"
Lữ Uyển Uyển toét miệng cười, khóe môi dài tới tận ót, quỷ dị đáng sợ: "Lâm Mỹ Á, mày nghĩ chút chuyện vặt này đủ để tao thỏa mãn sao?"
Đáng sợ còn ở phía sau!
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông phẫn nộ quát to: "Yêu nghiệt to gan dám ở đây càn rỡ.
Xem tao thu thập mày đây!"
Lữ Uyển Uyển nhíu mày nhìn người nọ, dáng vẻ đối phương rất xấu xí, trên người mặc đạo phục, thoạt nhìn rất giống đám đạo sĩ giả danh lừa bịp trong TV.
Khó trách hôm nay Lâm Mỹ Á đột nhiên lớn gan như vậy, hóa ra đã tìm người giúp!
Lữ Uyển Uyển không coi đạo sĩ kia ra gì, cô trực tiếp tiến tới chỗ Lâm Mỹ Á, trong nụ cười đắc ý của đối phương bẻ đứt lìa bàn tay vốn vẫn chưa khỏi hẳn của Lâm Mỹ Á.
"A a a a a------" Tiếng hét chói tai xen lẫn tuyệt vọng vang vọng khắp phòng bệnh, Lâm Mỹ Á đau đớn lăn lộn ngã từ trên giường xuống đất.
Lữ Uyển Uyển thì cười hì hì nhặt bàn tay kia lên, trong ánh mắt sợ hãi của Lâm Mỹ Á bẻ gãy từng ngón từng ngón một, hoàn toàn cắt đứt hi vọng phẫu thuật ghép nối.
Lữ Uyển Uyển vẫn luôn nhớ kỹ lời Tống Triết đã nói, không thể đoạt mạng người, cô muốn đời sau tiếp tục làm mẹ con với bảo bối.
Cô không ngừng dọa dẫm Lâm Mỹ Á, làm đối phương hoảng loạn, giống như người điên mà ngày càng nóng nảy hơn, không ngừng đánh mắng nhân viên y tế, làm người ta bất đắc dĩ, thậm chí là chán ghét.
Lữ Uyển Uyển rất vui sướng.
Cho dù là ban ngày thì Lâm Mỹ Á vẫn là dáng vẻ nữ bạo chúa như xưa, cứ như chẳng sợ gì cả, thế nhưng Lữ Uyển Uyển biết, sự thật không như cô ta ra vẻ, Lâm Mỹ Á đã hỏng rồi, trong tâm trí đã bị bệnh.
Cho dù nhà Lâm Mỹ Á có tiền cỡ nào cũng không chữa được, bóng ma tâm lý Lữ Uyển Uyển vẫn luôn tồn tại trong nội tâm Lâm Mỹ Á, không có cách nào quên được.
Lâm Mỹ Á càng chống cự nói xin lỗi thì Lữ Uyển Uyển lại càng cao hứng, càng ngoan cố thì càng chứng minh vấn đề trong lòng Lâm Mỹ Á càng nghiêm trọng hơn.
Chẳng qua, Lâm Mỹ Á không nên.... không nên tìm người tới thu thập cô.
Kỳ thực Lữ Uyển Uyển đã định dọa thêm vài lần sẽ nhờ Tống Triết đưa mình đi đầu thai.
Bởi vì thực sự không thú vị chút nào, mỗi ngày đều phải nhìn Lâm Mỹ Á sợ tới tè ra quần nhưng cứ cứng đầu cứng cổ tỏ ra vẻ mình chẳng sợ gì cả.
Một lần hai lần, Lữ Uyển Uyền từ tràn đầy oán hận trở thành tẻ nhạt vô vị.
Hơn nữa Lữ Uyển Uyển cũng phát hiện hắc khí trên người Lâm Đại Hải càng ngày càng nồng đậm hơn vì lây nhiễm oán khí trên người cô.
Cộng thêm trước kia từng làm chuyện xấu, nội tâm u ám bị phóng đại vô hạn, sau này lầm lỗi sẽ ngày càng nhiều hơn.
Lâm Đại Hải là cột trụ Lâm gia, nếu ông ta ngã xuống thì Lâm gia sẽ tiêu đời.
Lữ Uyển Uyển vui vẻ không thôi, vì thế sau khi bẻ đứt cổ tay Lâm Mỹ Á xong, đối mặt với công kích của đạo sĩ, cô cười hì hì vung trảo để lại năm vết đen trên mặt đạo sĩ.
Đạo sĩ hút một ngụm khí lạnh đưa tay bụm vết thương, sau đó rút kiếm gỗ đào muốn đâm về phía Lữ Uyển Uyển, thế nhưng lại thấy Lữ Uyển Uyển căn bản không hề ham chiến, không nói hai lời liền biến mất.
Năng lực của đạo sĩ không lớn, chống lại nữ quỷ có oán khí lớn như vậy kỳ thực phần thắng không lớn.
Chẳng qua gã đã chuẩn bị đầy đủ, sớm đã bày trận pháp bên ngoài phòng bệnh, nữ quỷ kia một khi tiến vào thì đừng nghĩ tới chuyện trở ra.
"A----" Lúc Lữ Uyển Uyển một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh, trên người cô có vài chỗ bị nám đen, Lâm Mỹ Á đã đau tới ngất đi, nhóm Lâm Đại Hải bị đạo sĩ nghiêm lệnh không cho phép tiến vào nên căn bản không có ai quản tới Lâm Mỹ Á.
"Ông đáng chết!"
Vết thương trên người kích động oán khí của Lữ Uyển Uyển, cô gào thét một tiếng, oán khí nồng đậm hệt như mũi tên bay về phía đạo sĩ, đạo sĩ lăn một vòng, lôi ra bách quỷ phiên: "Thu nó cho tao!"
Bách quỷ phiên của lão sĩ là Kỳ phiên [lá cờ của tộc Bát Kỳ] được dùng bí pháp tà ác chế luyện thành, sau đó dùng thủ pháp thâm độc sát hại hơn trăm người, bằm thây cắt đầu lại dùng máu tươi ngâm Kỳ phiên, cuối cùng dùng phép giam giữ quỷ hồn trên Kỳ phiên, ngày ngày niệm chú gia tăng oán khí, trải qua nhiều ngày mới hoàn thành.
Đây là vũ khí bí mật của đạo sĩ, cũng là nguyên nhân gã sống nhàn nhã tới nay.
Gã tiếp nhận thỉnh cầu của Lâm Đại Hải cũng vì muốn thu thập oán quỷ như Lữ Uyển Uyển để bách quỷ phiên của gã lại càng lợi hại hơn, không gì cản nổi.
Ác quỷ trong bách quỷ phiên tựa hồ nghe thấy chỉ thị, chúng phát ra tiếng thét chói tai bổ nhào về phía Lữ Uyển Uyển.
Phút chốc âm phong nổi lên, cảm giác lạnh thấu xương bao phủ trên người Lữ Uyển Uyển, biểu cảm Lữ Uyển Uyển thay đổi, cô biết mình căn bản không thể chạy thoát.
Đạo hạnh của đám ác quỷ kia mặc dù yếu hơn Lữ Uyển Uyển nhưng ít không chống lại nhiều, thoáng chốc cô đã bị thương, càng miễn bàn là phía sau còn có một đạo sĩ đánh lén.
Lữ Uyển Uyển bị trọng thương, không còn giữ được dáng vẻ chỉnh tề, thoáng chốc đã biến về hình dáng trước khi chết.
Đạo sĩ thấy vậy thì phát ra tiếng cười đắc ý, vung bách quỷ phiên muốn bách quỷ tướng cắn nuốt Lữ Uyển Uyển để gia tăng oán khí.
Ngay lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đạp mở, lá bùa hệt như mũi tên vèo vèo bay tới đánh trúng ác quỷ, làm chúng phát ra tiếng kêu thê lương.
Lữ Uyển Uyển trọng thương nằm dưới đất, trong lòng vốn rất tuyệt vọng, thế nhưng nhìn thấy người tiến vào thì liền lộ ra nụ cười, trong lòng cũng bình tĩnh lại. [end 27]