[4] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Quỷ Phụ Thân ******* "Ba, ba về rồi!"
Cửa vừa mở ra, một giọng nam yểu điệu lập tức vang lên, Tống Triết theo sau cụ Trần vào nhà thì thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi ngồi trên ghế sô pha, tư thế yểu điệu, thần thái quyến rũ.
Tống Triết cảm thấy thực cay mắt, nếu đổi lại là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp thì những hành động này rất bình thường.
Thế nhưng là một chàng trai cao to thô kệch làm ra hành động như vậy thì quả thực làm người ta nổi gai ốc.
Cụ Trần thấy dáng vẻ này của con trai thì vừa vội vừa tức lại vừa lo: "Anh xem bộ dáng anh bây giờ giống gì hả?
Ngồi đàng hoàng lại cho tôi!"
Trần Hữu Phúc quở trách nhìn cụ Trần, thấy Tống Triết ở phía sau thì ánh mắt sáng lên, cố ý đưa tay vuốt vuốt tóc, dáng vẻ ngượng ngùng: "Ba, khách tới nhà sao ba không nói sớm?"
Tống Triết: ...
Cụ Trần: ...
Cụ Trần tức tới suýt chút nữa nghẽn tim, đuổi Trần Hữu Phúc về phòng mình, Trần Hữu Phúc giận dỗi giậm giậm chân, không cam lòng liếc nhìn Tống Triết, thấy cụ Trần trợn mắt nhìn mình thì lắc eo, rầm một tiếng đóng cửa lại, tỏ vẻ tức giận.
Cụ Trần mệt mỏi nói: "Đại sư, cậu thấy không?
Mấy ngày trước con trai tôi không có như vậy, giờ thì xem đi, nó càng lúc càng nữ tính, chẳng khác gì con gái cả.
Đại sư, nữ quỷ kia có phải đã nhập vào người con trai tôi rồi không?"
Tống Triết gật đầu: "Đúng vậy!
Nữ quỷ kia đã nhập vào con trai cụ.
Hơn nữa tựa hồ vẫn chưa nhận ra mình đã chết, ngược lại tiếp thu toàn bộ trí nhớ của Trần Hữu Phúc."
Tống Triết nhìn âm khí cùng hắc khí trên người Trần Hữu Phúc, ấn đường biến thành màu đen, chờ nữ quỷ kia nhập xác thêm vài ngày thì Trần Hữu Phúc có lẽ sẽ bị đá ra khỏi thân thể chính mình.
Cụ Trần nóng ruột: "Đại sư, vậy phải làm sao đây?
Cậu mau cứu con trai tôi đi!"
Tống Triết có chút suy tư: "Cụ Trần, không biết cụ có cách nào lấy được đồ vật của cô gái đã chết kia không?
Nếu có thể để con trai cụ trực tiếp nhìn thi thể kia là tốt nhất."
Nữ quỷ này nghĩ mình chính là Trần Hữu Phúc, như vậy cần có điều gì đó kích thích cô nhớ lại.
Cụ Trần không chút nghĩ ngợi nói: "Được được, để con trai tôi nhìn thi thể cô gái đó đúng không?
Được!"
Tống Triết nhướng mày, thân phận địa vị của cụ Trần quả nhiên không thấp.
Cụ Trần gọi một cuộc điện thoại cho bên cảnh sát, sau đó hỏi Tống Triết tiếp theo nên làm gì.
Tống Triết bảo cụ Trần gõ cửa, dụ Trần Hữu Phúc ra ngoài.
Hiện giờ nữ quỷ tưởng mình là Trần Hữu Phúc, cụ Trần là ba mình, lời của ba đương nhiên phải nghe.
Đúng như dự đoán, nữ quỷ kia nghe cụ Trần gọi liền vui sướng mở cửa, sau khi mở cửa thì nhớ tới chuyện vừa nãy, thế là mím môi giận dỗi chờ cụ Trần dỗ mình, nhìn tình huống thì khẳng định lúc ở nhà cô gái này rất được cưng chiều.
Nhìn dáng vẻ chu mỏ dẩu mông của con trai, mặc dù trong lòng phun trào máu chó nhưng cụ Trần vẫn cố tỏ ra yêu thương: "Hữu Phúc, cậu bạn nhỏ này con trai của bạn ba, trong nhà xảy ra chút chuyện nên muốn ba cùng tới cục cảnh sát một chuyến, nếu con rảnh thì đi cùng đi."
Nữ quỷ liếc nhìn Tống Triết, Tống Triết khẽ mỉm cười, dáng vẻ điển trai làm nữ quỷ yêu thích không thôi: "Được nha được nha, chúng ta đi thôi ba ba!"
Sau khi dụ được nữ quỷ, ba người ngồi xe đến cục cảnh sát.Cụ Trần sớm đã liên lạc với người phụ trách bên cảnh sát, vì thế lúc ba bọn họ tới thì lập tức có nhân viên dẫn tới phòng để xác, còn dành hẳn một phòng riêng.
Nhìn dáng vẻ cung kính của cảnh sát đối với cụ Trần, Tống Triết có chút suy tư.
Nữ quỷ cảm thấy có hơi lạnh nên rúc vào bên cạnh Tống Triết, nhìn thi thể bị phủ vải trắng, cô sợ hãi nói: "Ba ba, này là ai vậy?
Sao chúng ta phải tới đây?"
Tống Triết nhìn nữ quỷ, sâu xa nói: "Đây là thi thể cảnh sát vớt được trong công viên Cẩm Bình."
"Công viên Cẩm Bình? !"
Nữ quỷ có chút hốt hoảng nỉ non, giống như có thứ gì đó chợt lóe trong đầu, cụ Trần khẩn trương nhìn biểu cảm nữ quỷ, Tống Triết giở tấm vải trắng, lộ ra gương mặt cứng ngắc trắng bệch của cô gái, lúc này nữ quỷ đột nhiên hét chói tai, dáng vẻ giống như phát điên, cụ Trần mướt mồ hôi.
"Mau đậy lại, mau đậy lại, mau đậy lại!"
Nữ quỷ điên cuồng, sắc mặt trở nên vặn vẹo, hắc khí trên người Trần Hữu Phúc bắt đầu tỏa ra.
Ánh mắt Trần Hữu Phúc trở nên đen ngòm, hoàn toàn không có chút tròng trắng nào, giống như hiệu ứng kinh dị đặc biệt, nhìn rất dọa người.Đây là lần đầu tiên Tống Triết thấy quỷ nổi điên, nhưng trong lòng vẫn nắm chắc, cậu biết mình có thể giải quyết nên kéo tấm vải trắng che lại, đồng thời hỏi: "Vị tiểu thư này, cô đừng sợ.
Tôi biết hiện giờ cô đã khôi phục ký ức."
Nữ quỷ dùng ánh mắt đen ngòm của mình nhìn Tống Triết, vẻ mặt vặn vẹo: "Tôi không có chết, tôi không có chết, sao tôi chết được chứ?"
Cô vẫn còn trẻ, có cha mẹ yêu thương, cô làm sao chết được chứ?
Tống Triết nhẹ giọng nói: "Cô có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Nữ quỷ chảy nước mắt, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết, rõ ràng tôi đang sống rất tốt.
Rõ ràng là vậy."
Cô gái òa khóc như con nít, hoàn toàn không còn là dáng vẻ âm trầm khủng bố trước đó, trái tim thấp thỏm của cụ Trần cũng rơi xuống, mới vừa định mở miệng thì nhìn thấy Tống Triết ra hiệu cho mình lui về sau đừng lên tiếng.
Lúc vén tấm vải che, Tống Triết đã nhìn thấy hình ảnh ở mi tâm thi thể, đó là chuyện xảy ra vài giây trước lúc cô gái chết.
Kể ra thì thực đáng tiếc, đêm đó cô gái ở công viên Cẩm Bình tìm kiếm gì đó, sau đó bị một gã lang thang nhìn thấy, thấy xung quanh không có người nên nổi máu háo sắc muốn giở trò.
Không ngờ cô gái giãy giụa một phen rồi bị gã lang thang vô tình giết chết.
Gã lang thang thấy người chết thì hoảng hốt đẩy xác cô xuống hồ rồi bỏ chạy.
Tống Triết tới gần nữ quỷ, vỗ vỗ lưng Trần Hữu Phúc để an ủi, sau đó thừa dịp nữ quỷ không chú ý dán bùa mà nguyên thân vẽ vào lưng Trần Hữu Phúc.
Đây là một loại bùa khử sát, có thể ăn mòn oán khí của quỷ, để bọn họ ổn định lại, không nổi điên.
"Đừng khổ sở, tôi biết kẻ giết cô là ai, tôi sẽ giúp cô báo thù.
Cha mẹ cô vẫn đang chờ cô đấy.
Mà cha Trần Hữu Phúc cũng đang chờ cậu ta."
Âm thanh của Tống Triết rất ôn nhu, mang theo chút trấn an, cộng thêm tác dụng của bùa khử sát, nữ quỷ rốt cuộc cũng an tĩnh.
Ánh mắt nữ quỷ khôi phục bình thường, chẳng qua vẫn còn rơi nước mắt, nức nở nói: "Tôi muốn gặp ba mẹ!"
Nhỏng nhẽo hệt như con nít.
Tống Triết xoa đầu cô gái, biểu cảm ôn nhu: "Được, tôi sẽ gọi bọn họ tới gặp cô."
Đây là một cô bé lương thiện, thoạt nhìn cơm áo không lo, chỉ tiếc tai họa quá bất ngờ đã hủy hoại tính mệnh cô.
Cụ Trần lo lắng đứng ở một bên quan sát, sau khi trấn an nữ quỷ, Tống Triết dẫn cụ Trần ra ngoài, để ông gấp rút liên hệ với ba mẹ nữ quỷ.
Cụ Trần sửng sốt, ông cũng rất muốn, thế nhưng cảnh sát vẫn chưa phá án, cũng không có người tới nhận thi thể, ông đi đâu tìm cha mẹ cô gái?
"Cô gái tên là Viên Phương Phương, là người X Nam, lần này tới thủ đô chơi.
Vì thế sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ cô không hề hay biết."
Lúc an ủi Viên Phương Phương, Tống Triết phát hiện âm khí trên người đối phương chầm chậm thấm vào người mình, hoàn toàn không có chút khó chịu nào, ngược lại mỗi tế nào đều thực hoan nghênh đám âm khí kia.
Cũng chính vì vậy, Tống Triết mới có thể xuyên qua thân thể Trần Hữu Phúc nhìn thấy hình dáng nữ quỷ, cũng biết được tình huống của cô.
Tống Triết có chút suy nghĩ, lần trước hũ mẫu tử cũng vậy, lần này Viên Phương Phương cũng vậy.
Chẳng lẽ nguyên thân dựa vào hấp thu âm khí sát khí để gia tăng thực lực?
Thế nhưng sao cậu không nhìn thấy chuyện này trong kí ức nguyên thân... hoặc là, chuyện này là phúc lợi chuyển kiếp của cậu?
Bốn tiếng sau, cha mẹ Viên Phương Phương chạy tới.
Khoảng thời gian này Tống Triết vẫn luôn bồi bên cạnh Viên Phương Phương, trò chuyện với cô, trấn an cô, để cô từ từ tiếp nhận sự thật là mình đã chết.
Cha mẹ Viên Phương Phương nhận được điện thoại báo con gái mình đã chết thì rất suy sụp, sau khi đến cục cảnh sát thấy thi thể, mẹ Viên suýt chút nữa đã ngất xỉu, may mà ba Viên kịp đỡ bà.
Hai người đau khổ tới không muốn sống, Viên Phương Phương cũng quá khổ sở, cuối cùng là Tống Triết ra mặt kể lại mọi chuyện, lại tri kỷ dẫn cụ Trần ra ngoài, để không gian riêng lại cho ba người.
Cụ Trần ngồi trên ghế sô pha trong phòng cục trưởng, trong lòng cũng thực ngậm ngùi, đều là bậc làm cha làm mẹ, con cái xảy ra chuyện, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện đau khổ này ông đương nhiên rất thông cảm.
"Tống đại sư, cậu thật sự có thể tìm được hung thủ sao?"
Cụ Trần thực kỳ vọng hỏi.
Tống Triết gật đầu: "Có thể.
Tôi có thể tả lại diện mạo người đó."
Thừa dịp này, cụ Trần nói cục trưởng gọi người phác họa diện mạo nghi phạm, Tống Triết miêu tả đại khái, sau đó nói: "... người này là kẻ thang lang ở khu vực này, không có chỗ ở cố định, thường xuyên ở trong công viên.
Viên Phương Phương bị giết cũng vì nhất thời nổi lòng tham, trong lúc hốt hoảng lỡ tay."
Mới đầu cục trưởng để cụ Trần tới xem thi thể vì ngại thân phận đối phương, bằng không không phải người có liên quan thì không thể được châm chước như vậy.
Trên thế giới những vụ án như thế này có rất nhiều, nếu may mắn tra được hung thủ thì mọi người đều vui mừng.
Không may thì chính là một vụ án không có đầu mối.
Cảnh sát bọn họ cũng đã tìm kiếm mấy ngày nay, đang định phát thông báo tới các địa phương khác để tìm người nhận thi thể, không ngờ chàng trai Tống Triết này lại có khả năng đến vậy, há miệng ngậm miệng, không chỉ thân phận thi thể, ngay cả hung thủ là ai cũng biết.
Cục trưởng thực nghi ngờ Tống Triết có mặt ở hiện trường vụ án.
Cục trưởng thầm suy xét, nhưng đang định hỏi chuyện thì cụ Trần và Tống Triết đã đi ra ngoài, Trần Hữu Phúc vẫn còn trong phòng xác, bên trong có thêm hai người.
Cục trưởng không phải người ngốc, rất nhanh liền biết thân phận Tống Triết, hơn nữa cụ Trần há miệng ngậm miệng đều gọi là đại sư.
Hơn một tiếng sau, phòng xác mở cửa, Tống Triết và cụ Trần đi vào.
Ánh mắt cha mẹ Viên Phương Phương đỏ ửng, thế nhưng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Trần Hữu Phúc nằm dưới đất, bên cạnh đứng một nữ quỷ trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái mỉm cười với Tống Triết, bên má có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Cô gái bay tới trước mặt Tống Triết, chảy nước mắt: "Cám ơn anh, Tống Triết!"
Tống Triết cũng ôn nhu cười đáp lại: "Không có gì, mọi người nói chuyện xong rồi à?
Nói xong rồi thì tôi đưa cô đi.
Qua đầu thất thì một mình cô không thể tự đi được."
Viên Phương Phương quay đầu lại nhìn cha mẹ, trong lòng tràn đầy luyến tiếc, cố nén nức nở nói: "Sớm biết vậy thì lúc nhỏ tôi nên vòi cha mẹ sinh thêm em trai em gái, như vậy tôi đi rồi, bọn họ cũng không quá đau khổ."
Nhìn biểu cảm bi thương của mẹ Viên, Tống Triết nhìn cung con cái của bà, cười nói: "Cô yên tâm, sẽ có người thay cô phụng dưỡng cha mẹ."
Viên Phương Phương kinh ngạc vui sướng nhìn Tống Triết: "Có thật không?"
Tống Triết gật đầu: "Đương nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người, cũng sẽ không gạt quỷ."
Viên Phương Phương mỹ mãn mỉm cười, mặc dù trên mặt vẫn còn ướt nước mắt: "Tốt lắm, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Tống Triết đốt nhang đèn với một xấp bùa chú, mở ra âm lộ đưa Viên Phương Phương rời đi.
Phòng xác đột nhiên xuất hiện một con đường đi tới địa ngục, cha mẹ Viên Phương Phương nhìn mặt con gái lần cuối, trước đó vẫn thông qua thân thể Trần Hữu Phúc nói chuyện.
Hai người cố nén buồn đau tiễn con gái, không muốn con bé vì bận lòng bọn họ mà lỡ mất cơ hội đầu thai. [end 4][5] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Này Nhất Định Là Kẻ Lừa Gạt ******Sau khi Viên Phương Phương rời đi, phòng xác lập tức khôi phục bình thường, tâm tình cha mẹ Vương Phương Phương một lần nữa vỡ vụn, khóc thảm thiết.
Cụ Trần nhìn con trai mình nằm dưới đất, lo sợ con trai gặp chuyện, Tống Triết thấy vậy liền nói: "Cậu ta không sao, chốc nữa tôi vẽ cho cụ một lá bùa bình an, xua đi vận xui là ổn thôi."
Cụ Trần an tâm, gọi điện gọi người tới đưa Trần Hữu Phúc vào bệnh viện.
Từ miệng Viên Phương Phương, ba Viên biết Tống Triết đã giúp con gái mình, còn tìm ra hung thủ giết người, ông cảm kích vừa đỡ vợ mình vừa nhìn Tống Triết nói: "Cám ơn đại sư, nếu không nhờ đại sư giúp đỡ thì Phương Phương nhà chúng tôi đã không còn cơ hội đầu thai rồi."
Tống Triết vội vàng nói: "Không cần khách sáo, giúp người là niềm vui chính là mỹ đức của người dân Hoa quốc."
Cậu liếc nhìn mẹ Viên, từ trong túi xách lấy ra mực đỏ và lá bùa.
Dựa theo phương pháp trong kí ức nguyên thân, Tống Triết bắt đầu vẽ bùa, lần đầu tiên vẽ nên không quen tay, cũng may hình dáng bùa chú vốn kỳ quái nên cho dù vẽ xấu cũng không có ai phát hiện.
Chỉ là hơi mất mỹ cảm mà thôi, Tống Triết bất đắc dĩ giả vờ thất bại.
Tống Triết liên tục vẽ vài tấm, cảm thấy càng lúc càng thuận tay, sau đó đưa một lá bùa mà mình cảm thấy có thể an thai cho mẹ Viên: "Dì Viên, người cũng đã mất rồi, dì đừng trầm mê trong đau khổ.
Còn người đang chờ dì chăm sóc.
Dì cầm lấy lá bùa an thai này đi."
Đầu tóc mẹ Viên hỗn loạn, vẻ mặt tuyệt vọng, nghe câu trước của Tống Triết, bà liền nghĩ, con không phải của cậu, cậu đương nhiên không đau lòng.
Thế nhưng sau đó bà nghĩ lại, là Tống Triết đã giúp đỡ con gái bà, chính là ân nhân cứu mạng của con bé, bà không nên nghĩ vậy.
Chẳng qua bà quá đau khổ, con gái bảo bối của bà, từ nhỏ được nâng niu như trứng mỏng, bà vẫn luôn chờ ngày con gái kết hôn sinh con để bà được ẵm cháu.
Thế nhưng thế sự vô thường, con gái không còn nữa.
Mẹ Viên đắm chìm trong đau khổ, căn bản không nghe được nửa câu sau của Tống Triết, nhưng ba Viên thì nghe thấy, ông lập tức ngẩng đầu, biểu cảm kích động, môi khẽ run: "Đại...
đại sư, ý cậu là, vợ tôi có thai?"
Tống Triết mỉm cười: "Đúng vậy, chưa được một tháng nên cần phải cẩn thận.
Vì đứa trẻ trong bụng, dì Viên đừng quá bi thương.
Viên Phương Phương ở dưới có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy dì khổ sở."
Mẹ Viên bụm miệng sờ bụng sửng sốt, con gái vừa mất đi, giờ trong bụng lại có một đứa con, nhất định là Phương Phương bảo bối sợ bà khổ sở nên mới đưa đứa bé này tới cho bà.
Đúng vậy, bà không thể khổ sở, không thể bi thương, không thể ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng.
Đây là đứa bé Phương Phương đưa cho bà, bà phải sống thật vui vẻ, như vậy Phương Phương mới không lo lắng.
Nhận lấy bùa an thai Tống Triết đưa, mẹ Viên thậm chí muốn quỳ xuống cám ơn, Tống Triết giật mình vội vàng đỡ bà: "Không được, không được!"
Nếu để mẹ Viên quỳ thì đúng là tổn thọ!
Hai người cám ơn rối rít rồi rời đi, Tống Triết ở lại phòng xác tiếp tục vẽ bùa bình an.
Chờ vẽ xong mới nhớ ra cụ Trần đã đưa Trần Hữu Phúc tới bệnh viện, ba mẹ Viên cũng đi rồi, chỉ còn một mình cậu ở trong phòng xác đối mặt với thi thể Viên Phương Phương.
Tống Triết emmmm, có lẽ vì hai ngày nay liên tục tiếp xúc với sự kiện linh dị nên đối mặt với thi thể trùm vải trắng mà cậu cũng không hề sợ hãi.
Thu thập đồ đạc xong, Tống Triết ra khỏi phòng giữ xác, bên ngoài có nhân viên cảnh sát chờ sẵn, thấy cậu ra liền cười híp mắt: "Tống đại sư, cụ Trần bảo tôi đưa cậu về."
Tống Triết mỉm cười nói: "Vậy làm phiền anh."
"Không có gì, không có gì!"
Nhìn nụ cười của Tống Triết, cảnh sát nọ chậc một tiếng than thở, bản lĩnh đoán mệnh lợi hại cũng thôi đi, dáng dấp lại còn dễ nhìn như vậy.
Trên mạng nói sao nhỉ?
À đúng rồi, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm nhưng cố tình lại muốn dựa vào bản lĩnh.
Đại khái chính là nói người như Tống Triết đi!
Cảnh sát đưa Tống Triết đến khu chung cư rồi lái xe rời đi, trước khi đi còn hỏi số điện thoại của Tống Triết.
Không quản khách lớn khách nhỏ thì cũng đều là khách, hơn nữa mặt mũi anh cảnh sát này sáng ngời, thoạt nhìn là cảnh sát liêm chính, nếu thật sự có phiền phức thì cậu sẵn lòng giúp đỡ.
Về đến nhà không lâu thì Tống Triết nhận được hai khoản tiền, một khoản lớn đến mức làm nước miếng Tống Triết sắp nhỏ ra tới nơi, chỉ muốn quy phục dưới thế lực đồng tiền.
Một khoản khác thì bình thường hơn nhiều.
Khoản trước có lẽ là do cụ Trần gửi, khoản sau không cần đoán Tống Triết cũng biết, nhất định là cha mẹ Viên Phương Phương.
Dựa theo thông lệ chuyển tiền cho tổ chức từ thiện, Tống Triết vui sướng chạy đi tắm, từ giờ cậu có thể xem là người có chút tiền rồi.
Tắm được một nửa thì Tống Triết nhớ tới đơn hàng có thể xem là lớn đầu tiên của nguyên thân, con số đó so với số tiền cậu kiếm được thì đúng là trời với đất!
Tống Triết vốc nước rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, biểu cảm hớn hở, khí sắc rất tốt, phải bình tĩnh lại!
Sau này đại gia dê béo sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, Tống - người dân thấp bé - Triết tỏ vẻ không thể làm mình mất thể diện được!
Trong bệnh viện, Trần Hữu Phúc mê man suốt một ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người có chút mơ hồ, cụ Trần thấy con trai tỉnh lại, rốt cuộc cũng an tâm: "Con trai, có khó chịu chỗ nào không con?"
Trần Hữu Phúc không rõ lắm, đầu vẫn còn choáng váng: "Ba, con bị làm sao vậy?"
Cụ Trần thở dài, kể lại đầu đuôi cho Trần Hữu Phúc: "...aiz, ba cũng không ngờ khi đó câu cá lại dẫn một nữ quỷ bị hại chết về nhà, làm con bị quỷ nhập.
Nhưng đại sư đã giải quyết xong rồi, để sau này ba dẫn con tới gặp đại sư cám ơn, mời cậu ấy bữa cơm."
Trần Hữu Phúc kiên định tin tưởng khoa học: ? ? ?
"Ba ba, ba đùa con à?
Sao con không nhớ mình bị quỷ nhập?"
Cụ Trần tức giận nói: "Tôi đùa anh làm gì, không thấy anh đang nằm viện à?
Có vài thứ chưa gặp không có nghĩa là không có.
Tôi dạy anh thế nào hả?"
Trần Hữu Phúc tái mặt, vẫn còn chút yếu ớt, bị nữ quỷ nhập xác lâu như vậy, âm khí nhập thể nên mới suy yếu.
Chẳng qua Trần Hữu Phúc không biết chuyện này, chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi mà thôi.
Cậu nhớ rõ mấy ngày trước mình còn cùng bạn thân tới phòng gym, một phút nâng tạ được sáu mươi bảy mươi cái, sao tự dưng lại nằm trong bệnh viện, yếu nhớt như gà bệnh chứ?
Càng đáng sợ hơn là cậu hoàn toàn mất đi trí nhớ mấy hôm trước, chẳng lẽ ba cậu nói thật?
Cậu thật sự bị nữ quỷ nhập vào người?
Thế giới này sao lại có quỷ chứ?
Đầu óc Trần Hữu Phúc ù ù cạc cạc, thân thể cũng mệt mỏi, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, Trần Hữu Phúc xuất viện, mặc dù viện trưởng nói mọi cơ năng đều hoàn toàn bình thường nhưng cậu cứ cảm thấy mệt mỏi rã rời, buổi tối còn thấy lạnh tới rét run.
Hiện giờ chỉ mới tháng sáu nhưng đắp chăn dày vẫn thấy lạnh, sao có thể bình thường được chứ?
Cứ vậy, Trần Hữu Phúc bắt đầu có chút tin tưởng chuyện ba mình nói.
Sau khi biết tình huống con trai, cụ Trần sớm đã gọi điện cho Tống Triết, nghe Tống Triết nói đó chỉ là triệu chứng bình thường khi âm khí nhập thể vì bị nhập xác, chỉ cần xua âm khí đi là ổn.
Lúc này cụ Trần mới an lòng.
Ngày xuất viện, cụ Trần liên lạc với Tống Triết, sau đó dẫn theo Trần Hữu Phúc mời Tống Triết tới nhà ăn cơm.
Lúc gặp Tống Triết, phản ứng đầu tiên của Trần Hữu Phúc là ba ba nhà mình có phải bị lừa rồi không?
Đợi đến khi Tống Triết lấy ra một lá bùa đốt cho Trần Hữu Phúc uống, kháng cự trong nội tâm Trần Hữu Phúc thực sự đạt tới đỉnh điểm, này nhất định là kẻ lừa gạt, năm nào rồi mà còn uống bùa?
Không sợ đau bụng à?Thế nhưng bị cụ Trần bạo lực bắt ép, Trần Hữu Phúc khuất phục, nhắm mắt há mồm ừng ực uống, dù sao cũng đau bụng thôi, đổi lại có thể vạch mặt vị đại sư này thì rất xứng đáng.
Uống nước bùa không bao lâu, Trần Hữu Phúc bắt đầu tiêu chảy, khi ấy cậu chỉ nghĩ, quả nhiên uống xong sẽ bị đau bụng, Tống Triết quả nhiên là kẻ lừa gạt.
Chẳng qua trận đau bụng này quá dữ dội, Trần Hữu Phúc căn bản không có thời gian nói năng, mới nói không được hai câu đã phải chạy vào WC.
Ngồi WC nửa tiếng, Trần Hữu Phúc cho rằng mình sẽ chết vì mệt lả, thế nhưng khi mặc quần xong tới bồn rửa tay thì thấy sắc mặt của mình ở trong gương hồng hào hơn không ít.
Hơn nữa toàn thân ấm áp, làn khí lạnh lẽo vẫn luôn đeo bám tựa hồ đã biến mất.
Ôi mẹ ơi!
Mấy ngàn con thảo nê mã rần rần chạy trong lòng Trần Hữu Phúc, thật sự là đại sư!
Trần Hữu Phúc vội vàng nghĩ lại thái độ của mình dành cho đối phương trước đó, mặc dù không đủ cung kính nhưng vẫn có thể xoay chuyển, nhất định phải tạo lại ấn tượng với đại sư.
Ra khỏi WC, Trần Hữu Phúc liền nịnh ngọt gọi đại sư tới đại sư lui, bộ dáng chân chó làm cụ Trần nhìn mà xốn mắt.
Tống Triết ngược lại cảm thấy cậu trai Trần Hữu Phúc này khá thú vị, cậu đưa bùa bình an mình vẽ trong phòng xác lần trước cho đối phương: "Cậu mang cái này theo bên người, không sợ quỷ quái nhập xác nữa."
Ánh mắt Trần Hữu Phúc sáng bừng, ôm bùa bình an hệt như ôm bảo bối: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư."
Mặc dù Tống Triết cảm thấy mình trẻ tuổi như vậy lại bị gọi là đại sư nghe có chút kỳ kỳ, nhưng một người rồi hai người đều gọi vậy, Tống Triết cảm thấy mình nghe tới quen tai rồi, còn tự nghĩ sau này mình thành mệnh đại sư luôn rồi!
Sau khi ăn cơm ở nhà cụ Trần xong, Tống Triết trao đổi phương thức liên lạc với Trần Hữu Phúc rồi ra về, vốn Trần Hữu Phúc muốn đưa Tống Triết về nhà.
Nhưng Tống Triết nói mình còn có việc nên không làm phiền, lúc này Trần Hữu Phúc mới chịu thôi.
Tống Triết thật sự có việc, cậu muốn đi mua xe.
Một vị đại sư không có xe sao được chứ?
Sau này có nhiều nghiệp vụ, cậu không thể dựa vào hai chân đi bộ tới nhà khách hàng được!
Tống Triết gọi một chiếc taxi tới trung tâm thành phố.
Lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Tống Triết theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn thấy một đứa bé đang chơi bóng ở đó, cậu liền lao tới ôm đứa bé chạy đi, mẹ đứa bé đứng cách đó không xa tưởng là bắt cóc nên vội vàng la to. [end 5][6] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Thiên Sát Cô Tinh & Thiên Ất Quý Nhân ******** Chẳng qua tiếng la chói tai kia vừa vang lên thì tấm bảng quảng cáo của cửa tiệm cách chỗ cô đang đứng không tới mấy mét đột nhiên ngã ụp xuống.
Thời điểm tấm bảng rơi xuống phát ra âm thanh vang dội, bụi đất văng tung tóe.
Người phụ nữ sợ ngây người, hai chân run lẩy bẩy, nếu con cô vẫn đứng yên ở đó chơi bóng thì bây giờ đã bị tấm bảng quảng cáo kia đè bẹp.
Người phụ nữ sợ tới nhũn người ngồi bệt xuống đất, đứng cũng không nổi.
Chủ các cửa hàng xung quanh quen biết người phụ nữ, vội vàng đỡ cô dậy.
Người đi đường cũng bị giật mình, mới đầu bọn họ tưởng Tống Triết là kẻ bắt cóc trẻ con, thế nhưng nhìn tình thế thì ngược lại cậu đã cứu mạng đứa bé.
Không ai phát hiện tấm bảng quảng cáo có vấn đề, thế nhưng cậu trai này lại phát hiện, sức quan sát quả thực không bình thường chút nào!
Đứa bé gái kia ôm quả bóng da, vẻ mặt mờ mịt nhìn mẹ mình đang khóc, lúc bị Tống Triết ôm đi bé không kịp phản ứng, lúc bảng quảng cáo rớt xuống, Tống Triết vội vàng che mắt bé lại, bé chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn gương mặt tròn vo đầy khó hiểu của cô bé, đôi mắt đen lúng liếng nhìn tấm bảng quảng cáo nằm dưới đất, âm thanh non nớt hỏi: "Anh ơi, tấm bảng kia bị sao vậy ạ?"
Nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé, Tống Triết nhịn không được nựng một chút: "Tấm bảng kia bị hư nên rớt xuống.
Anh dẫn em tới chỗ mẹ được không?"
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, thấy đám người vây quanh mẹ mình, lại có dì quen biết chạy tới, cô bé ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy?
Viện Viện ngoan lắm, Viện Viện không làm mẹ giận mà!"
Tống Triết xoa đầu cô bé, cười híp mắt nói: "Viện Viện thật sự rất ngoan, mẹ em không giận."
Bà chủ tiệm giày chạy tới hoảng sợ nói: "Cậu trai, thật sự rất cám ơn cậu, nếu không có cậu thì nói không chừng Viện Viện đã.... aiz, phi phi phi, không nói mấy lời xúi quẩy này!
Tóm lại là, rất cảm ơn cậu!"
Vừa nãy bà cũng sợ tới túa mồ hôi lạnh, ai ngờ được tấm bảng quảng cáo đang yên đang lành lại rớt xuống.
Bà ôm Viện Viện tới trước mặt mẹ cô bé, mẹ Viện Viện vội vàng ôm lấy bé, tay vẫn còn run rẩy.
Viện Viện lau nước mắt trên mặt mẹ mình, non nớt nói: "Mẹ không khóc, là ai bắt nạt mẹ ạ?
Viện Viện đánh người đó."
Nói xong, cô bé quơ quơ quả đấm, tỏ vẻ mình rất lợi hại.
Mẹ Viện Viện hôn gương mặt con gái, kích động nói: "Không có ai bắt nạt mẹ hết, chỉ là có cát bay vào mắt mẹ thôi."
Mẹ Viện Viện lau nước mắt, cảm kích vô vàn đi tới chỗ Tống Triết, Tống Triết khoát tay: "Không có việc gì đâu, chuyện nhỏ thôi.
Mấy tấm bảng quảng cáo này nên cẩn thận kiểm tra lại, xem có rỉ sét gì không để phòng ngừa vạn nhất."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi, nhất định phải kiểm tra!"
Xảy ra chuyện thế này, nhóm thương nhân gần đó nào dám sơ suất.
Người đi đường đã báo cảnh sát, trước khi cảnh sát tới, Tống Triết đã thừa dịp dòng người đông đúc lặng lẽ rời đi.
Tiêu Thiên bị chị gái Tiêu Văn Đình kéo ra ngoài dạo phố, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Tiêu Văn Đình kinh ngạc: "Trời ạ, phản ứng của cậu trai kia cũng quá nhanh đi!"
Cô vốn đi dạo bên con phố đối diện, vì thế cảnh Tống Triết ôm đứa bé chạy đi rồi đến cảnh tấm bảng quảng cáo rớt xuống cô đều thấy rõ ràng.
Trước khi tấm bảng rơi xuống một hai phút cậu trai kia đã phát hiện ra, không chỉ năng lực phản ứng, ngay cả năng lực quan sát cũng rất tốt.
Tiêu Thiên nhàn nhạt liếc nhìn Tống Triết biến mất trong đám người, mím môi, lại là cậu ta!
Thấy Tống Triết làm chuyện tốt rồi vội vàng bỏ đi không còn bóng dáng, Tiêu Văn Đình nhịn không được cười nói: "Tâm địa cậu trai kia không tệ."
Điểm này Tiêu Thiên không phản đối, nhưng nhớ tới chuyện Tống Triết xem bói cho cậu trai trẻ lông xanh kia, anh nhịn không được thầm nghĩ, nếu không làm nghề mê tín dị đoan thì càng tốt hơn.
Nhưng, chuyện đó liên quan gì tới anh đâu chứ?
Tiêu Văn Đình kéo Tiêu Thiên tiếp tục dạo phố, đi không bao lâu thì gót giày Tiêu Văn Đình gãy lìa, cô trẹo chân suýt chút nữa ngã sấp xuống... cũng may Tiêu Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ được mới tránh được một màn xấu mặt.
"Chị, chị có sao không?"
Tiêu Thiên nhíu chặt hàng mày rậm, ánh sáng trong mắt rõ ràng trở nên u ám: "Chị, sau này đừng gọi em đi chung nữa, chị cũng đâu phải không biết tình huống của em."
Tiêu Văn Đình bị trặc chân, đau tới mặt trắng bệch, nghe Tiêu Thiên nói vậy thì vừa tức lại vừa đau lòng, em trai cô tốt như vậy, cớ sao lại là mệnh thiên sát cô tinh như Hoàng đại sư nói được chứ?"
Lúc Tiêu Thiên chào đời, vị trí bào thai vốn rất bình thường nhưng không hiểu sao mẹ Tiêu lại sinh khó, suýt chút nữa đã một xác hai mạng.
Sau khi vất vả sinh Tiêu Thiên xong, mẹ Tiêu nằm trên giường nghĩ ngơi dưỡng sức cả nửa năm mới xuống giường được.
Mới đầu người Tiêu gia cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chẳng qua sau đó người Tiêu gia nhẹ thì bệnh vặt không thì cũng gặp xui rủi không ngừng, người giúp việc thì thảm hơn, không phải hôm nay dì quét dọn té gãy tay thì ngày mai dì nấu cơm bị dao cắt trúng tay.
Ngay cả vườn hoa nở rộ xinh đẹp cũng tàn héo chỉ trong một ngày, mọi người đều không tìm ra nguyên nhân.
Cho đến khi Hoàng đại sư có quan hệ thân thiết với cụ Tiêu tới nhà, nghiêm túc nói mình tới chuyến này là vì Tiêu Thiên.
Khi đó Tiêu Văn Đình vẫn còn nhỏ, là thời gian rất thích dính em trai, cô nghe Hoàng đại sư nói rất nhiều, nhưng lại không hiểu gì cả, chỉ nhớ rõ mấy chữ cuối cùng, còn có biểu cảm vừa đau lòng lại bất đắc dĩ của ông nội.
"Thiên sát giả, khắc dã; cô tinh giả, cô dã.
Thiên sát cô tinh thiên hàng lâm, cô khắc lục thân tử bát phương, thiên ất quý nhân nhược năng cứu, hành thiện tích đức thị lương phương." [người mệnh thiên sát, vận khắc người, mệnh cô độc.
Thiên sát cô tinh xuất thế, khắc chết họ hàng thân thuộc.
Nếu gặp được thiên ất quý nhân thì có thể được cứu, hành thiện tích đức là hướng tốt.]Khi đó vẫn chỉ là đứa nhỏ, Tiêu Văn Đình chạy tới hỏi ba ba mình mấy lời này có nghĩa là gì, ba ba buồn bã xoa đầu cô, bảo cô tự chạy đi chơi.
Tiêu Văn Đình có chút mất hứng, bĩu môi muốn chạy đi tìm em trai chơi, thế nhưng lại bị ba Tiêu cản lại, bảo người giúp việc dẫn cô qua nhà hàng xóm chơi.
Khi đó Tiêu Văn Đình không biết là vì sao, thế nhưng nghĩ tới anh trai nhà kế bên liền vui vẻ chạy đi.
Chờ đến trưa trở về thì cả nhà đã phủ đầy mây đen ảm đạm, bầu không khí rất ngột ngạt.
Bé Tiêu Văn Đình có chút sợ hãi, mẹ thì đang khóc, sắc mặt ba ba rất khó coi, ông nội thì đầy tâm sự, cô dì chú bác cũng không còn dáng vẻ vui vẻ như ngày xưa.
Bà nội Tiêu gọi Tiêu Văn Đình tới, bà ôm cô vào lòng, không ngừng gọi cháu ngoan cháu ngoan.
Sau đó, bà nội bảo người giúp việc dẫn cô về phòng.
Tiêu Văn Đình không muốn đi, cô muốn ở lại nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng người lớn không cho phép.
Tiêu Văn Đình sợ sệt trở về phòng, ngay cả cơm tối cũng ăn trong phòng.
Chờ hôm sau tỉnh lại, Tiêu Văn Đình muốn tìm mẹ, sau đó cô phát hiện em trai không thấy đâu nữa.
Tiêu Văn Đình vừa khóc vừa nháo, muốn mẹ tìm em trai về.
Mẹ vừa khóc vừa khổ sở nói, em trai ra ngoài khám bệnh, chờ hết bệnh sẽ về nhà.
Tiêu Văn Đình khóc rất lâu, sau khi em trai đi rồi, người nhà cũng không còn quá vui vẻ.
Sau đó không biết qua bao lâu, ba Tiêu và mẹ Tiêu dẫn Tiêu Văn Đình lên núi, trên núi có một cậu bé trai, ba mẹ nói với cô, đó chính là em trai.
Sau đó mỗi năm một lần, ba mẹ sẽ dẫn cô tới thăm em trai.
Đến khi hiểu chuyện, Tiêu Văn Đình mới biết vì sao ba mẹ lại đưa em trai lên núi sống với Hoàng đại sư.
Hoàng đại sư nói em trai cô là mệnh thiên sát cô tinh trăm năm hiếm thấy, sát khí nặng, hình phu khắc thê, hình tử khắc nữ, tang phụ tái giá, tang thê tái thú, vận mệnh xui rủi, hôn nhân gian nan, tuổi già bi thảm, lẻ loi hiu quạnh, thân thuộc vô duyên, khắc vợ khắc bạn, cuối đời cô độc.
Nói cách khác chỉ cần ở chung một chỗ với Tiêu Thiên, toàn bộ người xung quanh sẽ không có cuộc sống tốt, quan trọng hơn là tuổi Tiêu Thiên còn quá nhỏ nhưng sát khí đã quá nặng, nếu không thể áp chế thì ngược lại sẽ tổn hại chính bản thân Tiêu Thiên.
Đó cũng là nguyên nhân người Tiêu gia nhịn đau đưa Tiêu Thiên tới chỗ Hoàng đại sư.
Bọn họ không sợ bị Tiêu Thiên khắc nhưng sợ Tiêu Thiên tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ nạn.
Hi vọng Hoàng đại sư tìm ra cách giải quyết.
Thế nhưng Hoàng đại sư chỉ có thể áp chế sát khí trên người Tiêu Thiên, đến khi trưởng thành thì sát khí cũng càng khó áp chế hơn.
Điều may mắn duy nhất là Tiêu Thiên không vì sát khí gia tăng mà mất đi lý trí, lạnh lùng vô tình.
Ngược lại, Tiêu Thiên không tin mình là mạng thiên sát cô tinh, anh cảm thấy mình rất bình thường, chẳng qua chỉ bị bệnh mà thôi.
Có thể không bình thường sao?
Tuy sát khí của Tiêu Thiên rất nặng nhưng xui xẻo vĩnh viễn là người khác, bản thân anh thì không sao cả.
May mắn người Tiêu gia vẫn luôn làm việc thiện, phúc đức thâm sâu nên tiếp xúc với Tiêu Thiên cũng chỉ bị bệnh vặt hay xui rủi một chút mà thôi, nhưng người khác thì thảm.
Những người nhắm vào anh, muốn khi dễ anh thì vĩnh viễn không có được kết quả tốt.
Tiêu Thiên không phải người ngu, anh đương nhiên biết rõ tình huống nhưng cố chấp cho rằng không phải lỗi của mình.
Anh không phải thiên sát cô tinh, chỉ là vận may không được tốt.
Đại khái vì từ nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, hàng năm bọn họ đều tới thăm, thế nhưng thiếu hụt vẫn là thiếu hụt.
Từ khi còn nhỏ Hoàng đại sư đã nói với Tiêu Thiên, ba mẹ anh không phải không thương anh nhưng vì anh bị bệnh, bọn họ không thể không đưa anh tới đây chữa trị.
Chỉ cần anh bình phục thì có thể trở về.
Vì thế trong tâm linh trẻ thơ của Tiêu Thiên bị gieo suy nghĩ mình chỉ bị bệnh mà thôi, chờ khỏi bệnh rồi cha mẹ sẽ đón anh về nhà.
Sau khi trưởng thành quay về Tiêu gia, Tiêu Thiên vẫn tin tưởng bản thân chỉ bị bệnh, bệnh của anh rất kỳ quái, sẽ làm người xung quanh gặp xui rủi nhưng anh thì không sao cả, chỉ vậy mà thôi.Nó giống như một loại tâm lý trốn tránh.
Năm Tiêu Thiên mười tám tuổi, Hoàng đại sư để Tiêu Thiên quay về Tiêu gia, không phải vì ông đã giải quyết được vấn đề thiên sát cô tinh mà là với năng lực của ông thì hiện giờ đã không còn cách nào áp chế sát khí của Tiêu Thiên.
Trước năm mười tám tuổi, Hoàng đại sư giúp anh áp chế sát khí để anh khỏe mạnh trưởng thành, sau mười tám tuổi thì ông cũng bó tay.
Tiêu Thiên cần phải tìm được quý nhân của mình ---- thiên ất quý nhân.
Thiên ất quý nhân là vị thần cát tường nhất trong thần sát, nếu gặp được người này thì cả quang vinh lẫn công danh đều sớm đạt được, là người mang tới phúc lành.
Khẩu quyết của thiên ất quý nhân là giáp mậu canh ngưu dương, ất kỷ thử hầu hương, bính đinh trư kê vị, nhâm quý xà thỏ tàng, lục tân phùng mã hổ, thử thị quý nhân phương.
Thiên ất trong tử vi viên là ngôi sao ở gần Bắc cực, phò tá Thiên Hoàng đại đế, hạ du tam sao Nhật Nguyệt Tinh.
Thiên ất quý nhân nắm giữ ngọc hành, quản lý chuyện số hóa cõi trời.
Thiên ất quý nhân rất hiền hòa, hết thảy hung sát thấy người đều né tránh.
Chẳng qua thiên sát cô tinh đã là mạng trăm năm hiếm thấy, càng miễn bàn là thiên ất quý nhân trong truyền thuyết.
Hoàng đại sư không quá tin tưởng khả năng này, thế nhưng người Tiêu gia vẫn kiên trì tìm kiếm. [end 6]Link thông tin về Thiên Ất Quý Nhân, mọi người thích thì xem thêm hén :3
http://choiphongthuy.com/thien-at-quy-nhan-2-764.html.