Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
3541384-256-k780061.jpg

[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tác giả: TraiXD
Thể loại: Huyền ảo, Phiêu lưu
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Đọc truyện Tiên Nghịch này không giống như những bộ tu tiên khác.

Cốt truyện nói nên nghị lực siêu phàm và tình yêu vĩnh cửu của nhân vật chính với người yêu.

Cái tôi trong truyện được gạt bỏ để tìm con đường của hạnh phúc.

Không lãnh khốc vô tình - nội tâm sóng gió như Nhân gian băng khí
Không hào hoa sáng lóa như Phong lưu pháp sư.

Không khủng bố đẳng cấp ( Soái ) như trong Đỉnh cấp lưu manh.

Ở Tiên nghịch ta thấy nghị lực vượt lên tất cả.

Và có thể đó chính là điều tạo nên sự hấp dẫn đặc biệt của bộ truyện này chăng?

 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich c1-50


Tác phẩm: Tiên Nghịch- 仙逆

Tác giả: Nhĩ Căn- 耳根 Nguồn: Internet[Giới thiệu]:Vương Lâm- một thiếu niên bình thường, tình cờ có được danh ngạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu Quốc.Vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một “thần bí hạt châu”, hắn đã bước lên con đường tu tiên.Trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì?Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?Tu tiên là vô tình hay hữu tình?Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết!P/s: Do truyện này khá dài hơi, mình lại post vội nên sẽ không thể tránh khỏi có đôi chỗ lỗi gây khó hiểu = =".

Nếu bạn nào phát hiện ra những chỗ như vậy có thể cmt dưới này cho mình.

Mình sẽ cố gắng khắc phục sớm nhất có thể ^^ Xin chân thành cám ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Thân,TraiXDQuyển 1:Thiếu niên bình thườngChương 1: Ly hươngThiết Trụ ngồi ở bên con đường nhỏ trong thôn, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm, Thiết Trụ vốn không phải là tên thật của hắn, mà là từ bé bởi vì thân thể gầy yếu, phụ thân sợ nuôi không được, vì thế dựa theo tập tục mà gọi tên mụ.Hắn vốn tên là Vương Lâm, họ Vương ở trong vài cái thôn xóm xung quanh xem như danh gia, tổ tiên xuất thân thợ mộc, nhất là ở thị trấn, gia tộc họ Vương cũng coi như rất có danh tiếng, có được mấy cửa hiệu chuyên môn bán sản phẩm gỗ.Phụ thân Thiết Trụ là con thứ vợ lẻ bên trong gia tộc, không được phép tiếp quản việc quan trọng của gia tộc, mà là ở sau khi thành hôn rời đi thị trấn, định cư tại thôn trang này.Bởi vì có một tay thợ mộc tinh sảo, gia cảnh Thiết Trụ cũng coi như bậc trung, ăn mặc không lo, cho dù là ở trong thôn, cũng được nhiều người tôn kính.Thiết Trụ từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, yêu thích đọc sách, có rất nhiều ý nghĩ, hầu như được trong toàn thôn công nhận là thần đồng, phụ thân mỗi lần nghe được người ta khen ngợi, nếp nhăn trên mặt phụ than đều hiện ra, lộ ra nụ cười thoải mái.Mẫu thân càng hay quan tâm đối với hắn hắn, có thể nói từ nhỏ đến lớn, Thiết Trụ đều là sinh hoạt trong sự yệu thương của cha mẹ, hắn biết cha mẹ đối hắn kỳ vọng rất cao, đứa trẻ nhà khác ở hắn tuổi đều đã ra đồng làm nông kiếm sống rồi, nhưng hắn lại ở nhà đọc sách.Đọc sách nhiều, ý nghĩ tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn, hắn tràn ngập hướng tới.

Ngẩng đầu nhìn phía cuối con đường nhỏ, Thiết Trụ thở dài một tiếng, khép lại sách trong tay, đứng dậy đi về nhà.Phụ thân ngồi ở trong sân, trong tay cầm tẩu thuốc, sau khi hút thật sâu một ngụm, nói với Thiết Trụ vừa đẩy cửa vào:- Thiết Trụ, đọc sách thế nào?Thiết Trụ ứng phó vài câu, phụ thân gõ gõ tẩu thuốc, đứng dậy nói:- Thiết Trụ a, ngươi phải đọc sách cho thật tốt, sang năm chính là kỳ thi lớn trong huyện, ngươi về sau có tiền đồ hay không, thì phải xem lần này rồi, nhưng đừng giống ta, cả đời này vẫn ở lại trong thôn, ôi.- Được rồi, ông mỗi ngày cằn nhằn, phải để ta nói, Thiết Trụ nhà chúng ta nhất định có thể thi đỗ."

Mẫu thân Thiết Trụ, bưng đồ ăn đặt ở trên bàn trong sân, gọi cha con hai người bọn họ lại ăn cơm.Thiết Trụ ôi một tiếng, sau khi ngồi xuống tùy tiện ăn vài miếng, mẫu thân từ ái nhìn con trai, đem vài miếng thịt, gắp qua cho hắn.- Cha, tứ thúc sắp tới chưa vậy?Thiết Trụ ngẩng đầu nói.- Tính toán thời gian, không sai biệt lắm đúng là mấy ngày này rồi, tứ thúc ngươi so với cha có tiền đồ, ai, mẹ nó ơi, gói kỹ đồ ăn chuẩn bị cho lão Tứ nhé?Phụ thân một khi nhắc tới lão Tứ, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức.Mẫu thân gật đầu, cảm động nói:- Thiết Trụ a, tứ thúc ngươi là người tốt, vài năm này, may mắn hắn giúp đỡ, cha ngươi làm điêu khắc mới có thể bán ra tiền, ngươi về sau nếu như có tiền đồ rồi, đừng quên báo đáp tứ thúc ngươi.Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa, tiếp theo tiếng bánh xe ngựa lại gần ào ào theo đó mà đến, một cái âm thanh sang sảng vang lên ở bên ngoài.- Nhị ca, mở cửa đi.Thiết Trụ kinh hỉ, lập tức chạy tới sân nhỏ đem cửa sân đẩy ra, chỉ thấy một người trung niên hán tử cường tráng, ánh mắt sáng ngời đứng ở ngoài cửa, sau khi hắn nhìn đến Thiết Trụ ha ha cười, sờ sờ đầu hắn, cười nói:- Thiết Trụ, lúc này mới nửa năm không thấy, thân hình lại cao lên rồi.Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng đứng lên, phụ thân hắn cười nói:- Lão Tứ, ta ước chừng thời gian, ngươi cũng tới nhanh thật, mau vào, Thiết Trụ, còn không đi lấy ghế cho tứ thúc ngươi đi.Thiết Trụ cao hứng lên tiếng, vội vàng chạy về phòng ở, xuất ra một cái ghế đẩu đặt ở cạnh bàn ăn, dùng tay áo xoa xoa hẳn hoi, mong mỏi nhìn trung niên hán tử.Trung niên hán tử hướng về hắn nháy nháy con mắt, trêu ghẹo nói:- Thiết Trụ, lần này như thế nào chịu khó như vậy a, ta nhớ rõ thời điểm lần trước ta đến, ngươi cũng không như vậy a.Thiết Tụ phụ thân trừng mắt nhìn Thiết Trụ liếc mắt một cái, cười mắng:- Thằng nhóc con này, ngay vừa rồi còn cằn nhằn ngươi là còn không đến nhanh lên.Trung niên hán tử nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Thiết Trụ, cười nói:- "Thiết Trụ, tứ thúc ngươi cũng không quên thứ đã đáp ứng ngươi."

Nói xong, từ trong ngực lấy ra hai quyển sách, đặt ở trên bàn.Thiết Trụ hưng phấn hoan hô một tiếng, cầm lấy sách lật xem một chút, vui mừng không kìm chế được.Mẹ Thiết Trụ đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử mình, nới với trung niên hán tử:"Lão Tứ, ca ngươi bình thường vẫn nhắc tới ngươi, lần này ở thêm vài ngày đi."

Trung niên hán tử lắc đầu nói:- "Nhị tẩu, mấy ngày này gia tộc nhiều việc, ta sáng sớm ngày mai sẽ chạy trở về, chờ trong khoảng thời gian này mọi việc xong xuôi, ta lại đến gặp mọi người."

Nói xong, hắn xin lỗi mà nhìn qua nhị ca mình.Cha Thiết Trụ thở dài, nói:- Lão Tứ đừng nghe chị dâu ngươi, sáng mai đem hàng hóa đóng gói xong, chuyện gia tộc là quan trọng nhất, sau này chúng ta lại tụ họp cũng thế thôi.Trung niên hán tử nhìn cha Thiết Trụ, nói:- Nhị ca, Thiết Trụ năm nay mười lăm tuổi phải không?Thiết Trụ phụ thân gật đầu, xúc động nói:- Sang năm, thằng nhãi con này liền mười sáu, ô, nhoáng một cái hơn chục năm đi qua, thực mau.Nói xong, mắt hắn lộ ra vẻ cưng chiều, nhìn chính nhi tử mình.Trung niên hán tử trầm ngâm một chút, sắc mặt nghiêm túc, nói:- Nhị ca, nhị tẩu, cùng các ngươi một việc, Hằng Nhạc Phái năm nay thu đệ tử, gia tộc có ba cái đề cử danh ngạch, phân đến chỗ này của ta có một cái.Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, biến sắc nói:- Hằng Nhạc Phái?

Nhưng là cái Hằng Nhạc Phái kia, nơi tất cả đều là tiên nhân?Trung niên hán tử cười, gật đầu nói:- Nhị ca, chính là cái tiên nhân môn phái kia, gia tộc chúng ta ở phụ cận cũng coi như vọng tộc, có tư cách tiến cử, nhà của ta tiểu tử huynh cũng biết, đọc sách không xong, múa đao lộng kiếm lại không am hiểu, ta cân nhắc tiên nhân sẽ không thu nhận tiểu tử nhà ta, cái danh ngạch trân quý, ta xem Thiết Trụ từ nhỏ đã thông minh, yêu thích đọc sách, nói không chừng có thể được.Mẹ Thiết Trụ cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:- Lão Tứ, này.....này.....Trung niên hán tử sờ sờ đầu Thiết Trụ, nói:- Nhị ca, nhị tẩu, ta xem việc này liền như vậy quyết định đi, để cho Thiết Trụ đi thử xem, nếu thực sự được thu nhận, đó chính là phúc phần của ta.Thiết Trụ mê hoặc nhìn cha mẹ cùng Tứ thúc, hắn có chút nghe không hiểu bọn họ nói cái gì đó, tiên nhân?- "Cái gì tên là tiên nhân?"

Thiết Trụ do dự một chút, nhẹ giọng dò hỏi.Trung niên hán tử sắc mặt nghiêm túc, nhìn Thiết Trụ, nói:- Thiết Trụ a, tiên nhân chính là có thể ở trên trời bay tới bay lui, bọn họ mỗi người đều thần thông quảng đại, không phải chúng ta phàm nhân có thể suy xét.Thiết Trụ ở trong mơ hồ, đối với tiên nhân có một tia hiếu kỳ.Phụ thân Thiết Trụ kích động đứng dậy, lôi kéo mẹ Thiết Trụ hướng về trung niên hán tử quỳ xuống, trung niên hán tử vội vàng đem bọn họ nâng dậy, thành khẩn nói:"Nhị ca, ngươi làm cái gì vậy.

Mẹ ta chết sớm, nếu không phải Nhị nương khi còn bé chiếu cố ta, ta cũng không khả năng có hôm nay, Thiết Trụ là điệt nhi ta, ta hẳn là phải làm như vậy."

Phụ thân Thiết Trụ cảm động rơi lệ, vỗ thật mạnh vai trung niên hán tử, gật gật đầu, sau đó thần sắc nghiêm nghị đối với Thiết Trụ nói:"Vương Lâm ngươi nhớ kỹ, về sau vô luận như thế nào, cũng không được quên tứ thúc ngươi có ân huệ đối với nhà chúng ta, nếu không ta sẽ không có đứa con như ngươi!"

Thiết Trụ nội tâm run lên, hắn mặc dù đối với tiên nhân vẫn còn là mơ hồ, nhưng từ trong biểu tình của cha mẹ có thể nhìn thấy bọn họ đối việc này cực kỳ xem trọng, vì thế quỳ gối trước mặt tứ thúc, dập đầu vài cái thật mạnh.Trung niên hán tử kéo Thiết Trụ, tán thưởng mà nói:- Hảo hài tử, ngươi mấy ngày nay thu thập một chút, ta cuối tháng sẽ tới đón ngươi!Buổi tối, Thiết Trụ sớm đã đi ngủ, bên tai còn có thể nghe được thanh âm phụ thân cùng tứ thúc trong sân, phụ thân hôm nay thật cao hứng, người ít khi uống rượu, nói cái gì cũng phải cùng tứ thúc uống mấy chén.Tiên nhân?

Rốt cuộc là cái gì?Thiết Trụ nội tâm thực hưng phấn, hắn tâm linh trẻ thơ mơ hồ biết rằng, này chính là một cái cơ hội của mình, một cái cơ hội có thể đi đến thế giới bên ngoài!Sáng sớm hôm sau, tứ thúc ly khai, phụ mẫu Thiết Trụ lôi kéo hắn một mạch đến cửa thôn đưa tiễn, ở trên đường trở về, Thiết Trụ nhìn thấy rất rõ, phụ thân tựa hồ thoáng cái trẻ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía hắn, cũng tràn ngập kỳ vọng.Loại ánh mắt kỳ vọng này, phải so với trước kia khi bảo hắn đi thi kỳ thi huyện, ngưng trọng rất nhiều.Bên trong tiểu sơn thôn căn bản không có bí mật có thể giấu, ngay cả một con chó sinh ra vài con chó con cũng có thể ở trong nháy mắt truyền khắp toàn thôn, rất nhanh mọi người toàn thôn từ trong miệng mẫu thân Thiết Trụ đã biết tin tức này, sôi nổi thăm hỏi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Thiết Trụ cũng đều bất đồng, có hâm mộ, có ghen tị......- Vương gia sinh đứa con tốt, người ta được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử.- Thiết Trụ đứa nhỏ này ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn lên, đứa nhỏ này còn nhỏ đã thông minh, lần này lại trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở.- Thiết Trụ có bản lĩnh, về sau có tiền đồ rồi cũng đừng quên thôn chúng ta, nhiều hơn trở về hỏi thăm a.Những lời nói như thế này, dồn dập rơi vào trong tai Thiết Trụ, dần dần nói hắn đã muốn trở thành Hằng Nhạc Phái đệ tử bình thường, cha mẹ mỗi lần nghe được, đều cười không khép miệng được, nếp nhăn trên mặt tựa hồ đã mất đi rất nhiều.Mỗi khi Thiết Trụ một mình đi ở trong thôn, tất cả thôn dân nhìn thây hắn, đều nhiệt tình lôi kéo hắn hỏi tới hỏi lui, cũng có lắm người thậm chí đem hắn đến trước mặt đứa nhỏ, đem Thiết Trụ trở thành tấm gương, dạy bảo một phen.Nửa tháng thời gian rất nhanh đi qua, tin tức Thiết Trụ trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng truyền khai, thôn dân tám thôn xung quanh mười dặm, đều lục tục đến đây chúc mừng, bọn họ mục đích chủ yếu là nhìn Thiết Trụ một lần.Mỗi người khi đến, cũng đều chuẩn bị lễ vật, phụ mẫu Thiết Trụ từ chối không xong, cũng đành nhận lấy.

Bất quá khi những người này rời đi, bọn họ đều đã chuẩn bị một phần đáp lễ thật lớn, dựa theo lời cha Thiết Trụ nói, oa nhi chúng ta về sau đã là tiên nhân cao cao tại thượng, không thể làm cho hắn khiếm hạ thiệt nhiều khoản nhân tình như vậy, tất cả thôn dân tới chơi, ta đều thay hắn đáp lễ.Lúc này, tộc nhân Vương thị gia tộc, cũng dần dần biết chuyện lão Tứ đem danh ngạch của con mình tặng cho Thiết Trụ, đều lục tục đến đây chúc mừng.Đối với tộc nhân gia tộc của mình, phụ thân Thiết Trụ cực kỳ chú trọng, trong những người này có rất nhiều là trước đây xem thường hắn, hơn nửa nhiều năm trước đem hắn bức ra gia tộc, hiện tại một đám người này tiến đến nhà hắn, làm cho hắn lập tức cảm giác nghẹn khuất nhiều năm biến mất hoàn toàn.Hắn cùng mẹ Thiết Trụ thương lượng một chút, chuẩn bị một phen chiêu đãi thật tốt, vì thế tiêu một cái giá tiền cao, thỉnh tiên sinh dạy học trong thôn viết thiệp mời, đưa đến trong tộc.Tiên sinh dạy học nói kiểu gì cũng không lấy tiền, nhưng là yêu cầu Thiết Trụ phải thừa nhận, hắn theo từ nhỏ đã tại nơi này của hắn đọc sách, với việc này Thiết Trụ cũng không nói gì, đây vốn là là sự thật thôi.Thiệp mời sau khi đưa đến, phần lớn thân thích trong Vương thị gia tộc đều đến chúc mừng, bởi vì người đến nhiều lắm, cha Thiết Trụ đem địa điểm chiêu đãi tuyển chọn ở quảng trường trung tâm thôn làng, bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu.Cư dân thôn làng tự động giúp đỡ chiêu đãi, nói chuyện với nhau là lúc Thiết Trụ bị tán thưởng có chuyện tốt, khích lệ không ngừng.Về phần cha Thiết Trụ, lại mang theo lão bà cùng đứa con tự mình ở cửa thôn nghênh đón, vì Thiết Trụ giới thiệu từng cái thân phận của thân thích.- Đây là Tam tổ phụ của ngươi, lúc trước cha rời đi gia tộc, Tam tổ phụ ngươi âm thầm giúp đỡ không ít, Thiết Trụ, ngươi về sau phải nhớ báo đáp.Thiết Trụ phụ thân đang dìu một cái lão nhân tóc bạc trắng, nói với Vương Lâm.Thiết Trụ vội vàng nhu thuận đồng ý, lão nhân nhìn Thiết Trụ, cảm khái nói:- Lão Nhị a, thời gian thực mau, oa nhi nhà ngươi đều lớn như vậy rồi, ngươi oa nhi này tốt lắm, so với ngươi thật có tiền đồ.Cha Thiết Trụ vẻ mặt ửng hồng, cười nói:- Tam tổ phụ, Thiết Trụ đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, xác định là so với ta cường a.

Ngài đi chậm một chút, mẹ nó à, qua dìu tam tổ phụ đi.Mẹ Thiết Trụ vội vàng tiến lên, nâng lão nhân đi về phía yến hội.Nhìn đến lão nhân đi rồi sau, Thiết Trụ cha hắn hừ một tiếng, đối Thiết Trụ nói:"Lão gia hỏa này, lúc trước nhìn thấy cha ngươi là chướng mắt, không phải muốn đem ta bức đi sao, hiện tại Thiết Trụ ngươi có tiền đồ rồi, lại đến đây chúc mừng, cái thân thích này à, chính là như vậy."

Thiết Trụ ngây thơ gật gật đầu, hỏi:- Cha, tứ thúc hôm nay đến không?Thiết Trụ phụ thân lắc đầu nói:- Tứ thúc ngươi truyền đến tin tức, hắn ở bên ngoài cũng chưa về, chờ cận cuối tháng khi đó hắn mới có thể chạy về."

Lúc này, lại có xe ngựa đi vội đến, ở cửa thôn dừng lại sau, đi ra một cái hơn lão giả năm mươi tuổi, hắn nhìn phụ thân Thiết Trụ, than nhẹ một tiếng, nói:- Lão Nhị, chúc mừng.Cha Thiết Trụ sắc mặt phức tạp, sau một hồi nói:- Đại ca......Lão giả ánh mắt đảo qua, nhìn Thiết Trụ, mỉm cười nói:- Lão Nhị, đây là tiểu tử nhà ngươi đi, không sai, lần này nói không chừng thật có thể bị tuyển trúng.Thiết Trụ phụ thân nhướng mày, theo sau đó giãn ra, nói:- Thiết Trụ đứa nhỏ này không gì ưu điểm, chính là có một ít thông minh, nguyện ý đọc sách, lần này xác định là sẽ bị tuyển trúng.- Kia cũng không nhất định, tiên nhân môn phái thu đệ tử, yêu cầu phi thường nghiêm khắc, coi trọng có hay không tiên duyên, ta xem tiểu tử này ngu dốt si đần, đi cũng là phí công thôi.Một cái âm thanh kiêu căng ngạo mạn từ từ truyền đến, theo trên xe ngựa đi xuống một cái thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.Phụ thân Thiết Trụ trợn mắt nhìn, Vương Lâm lại liếc mắt nhìn đối phương một cái thật sâu, không nói gì.Lão giả sắc mặt nghiêm túc, quát lên:- Vương Trác, như thế nào lại không có lễ phép như vậy, đây là Nhị thúc ngươi, đây là đệ đệ ngươi Vương Lâm, còn không chào.Nói xong, hắn liền hướng phụ thân Thiết Trụ nói:- Khuyển tử nói chuyện khó nghe, lão Nhị ngươi đừng để ý, bất quá......Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, lại nói:- Bất quá lão Nhị, tiên nhân thu đồ đệ, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cần chú ý duyên phận, lần này là Hằng Nhạc Phái Đạo Hư thượng tiên coi trọng khuyển tử, thế nên mới đối với Vương thị gia tộc chúng ta cảm thấy hứng thú, cấp cho ba cái danh ngạch bao gồm khuyển tử ở bên trong.Thiết Trụ phụ thân hừ một tiếng, nói:- Oa nhi nhà ngươi nếu có thể được, oa nhi nhà ta, nhất định cũng sẽ được tuyển chọn!Thiếu niên nhạo báng, căn bản là không để ý lão giả khiển trách, miệt thị nói:- Ngươi chính là Nhị thúc đi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ ông trời phù hộ, này tu tiên cơ chế nói trong vạn người có một cũng không sai biệt lắm, ngốc tiểu tử này không có khả năng so với bổn thiếu gia, bản thiếu gia là được nội bộ chỉ định đệ tử tiên sư, hắn có thể so sánh sao?Trên mặt lão giả vẻ đắc ý chỉ chợt lóe lên rồi mất, lại quở trách vài câu, hướng phụ thân Thiết Trụ liền ôm quyền, mang theo thiếu niên đi về phía yến hội.- Thiết Trụ, không nên tạo áp lực, nếu thực sự không được tuyển chọn cũng không có gì, sang năm tham gia kỳ thi huyện cũng giống nhau thôi.Cha Thiết Trụ nghẹn khí nửa ngày trời, sau một hồi mới chậm rãi thở ra, lời nói ra thật thành khẩn.Vương Lâm ánh mắt kiên định, thấp giọng nói:- Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể được tuyển chọn!Cha Thiết Trụ hắn ôn hòa vỗ vỗ bả vai nhi tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.Lại tiếp tục nghênh đón không ít thân thích, cha Thiết Trụ cuối cùng mang theo hắn trở lại yến hội, lúc này khách đến rất đông, không khí phi thường náo nhiệt, mọi người chúc mừng lẫn nhau, rộn ràng nhốn nháo.- Các thân thích trong tộc, các hương thân phụ lão, ta Vương Thiên Thủy không có học vấn, sẽ không biết nói lời gì, nhưng là ta hôm nay thật cao hứng, oa nhi nhà ta lần này có cơ hội được Hằng Nhạc Phái tuyển chọn làm đệ tử, là chyện cả đời này ta cao hứng nhất, ta cũng không nói nhiều nữa, cảm tạ các vị đến nơi này của ta chúc mừng, cám ơn!Cha Thiết Trụ lớn tiếng nói xong, bưng chén rượu lên uống không còn một giọt.- Lão Nhị, oa nhi nhà ngươi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhất định có thể tuyển chọn, cùng Vương Trác đứa nhỏ kia giống nhau, trở thành tiên nhân.- Nhị ca, ngươi có Thiết Trụ đứa nhỏ này, đời này xem như sống không uổng phí, về sau chờ hưởng phúc là được rồi.- Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho ngươi cha, lần này vô luận như thế nào cũng phải tiến vào Hằng Nhạc Phái.Không khí trong nhất thời rất là sôi nổi, tiếng chúc mừng nổi lên bốn phía, bất quá trong lòng, cũng có rất nhiều người ôm tâm tư xem náo nhiệt, tỷ như phụ thân Vương Trác, chính là như vậy, hắn ở ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng từ trước đến nay đều xem thường Nhị đệ này, với nhi tử của hắn lại càng như vậy, hắn nhìn tiểu tử nhà mình, lại nhìn nhìn Thiết Trụ, trong lòng rất không đồng ý, thầm nghĩ lão Tứ lần này đem danh ngạch cho đi, mặc dù ra ngoài dự đoán của mình, nhưng chỉ cần những tiên nhân kia không phải người mù, liền không thể tuyển chọn Thiết Trụ.Nhân sinh trăm cảnh, nơi đây mọi người có thể thấy được từng cái, phụ thân Thiết Trụ lôi kéo Thiết Trụ, lần lượt đến từng cái bàn kính rượu, vì hắn giới thiệu một cái lại một cái thân thích xa lạ.Một ngày này, phụ thân Thiết Trụ uống rất nhiều rượu, hắn chưa từng có nở mày nở mặt như vậy, mãi cho đến đã khuya, thân thích lần lượt ly khai.

Lúc gần đi, thiếu niên Vương Trác vẫn như cũ vẫn là bộ biểu tình xem thường kia, thừa dịp mọi người không chú ý ở Thiết Trụ bên tai nhẹ giọng nói:- Ngốc tiểu tử, ngươi sẽ không được tuyển chọn , ngươi không bằng miếng thức ăn gia súc.Nói xong, hắn cười khinh miệt, theo phụ thân ly khai.Về đến trong nhà, Thiết Trụ nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải được tuyển chọn!Nửa tháng vội vàng qua đi, một ngày này, tứ thúc Thiết Trụ vội vàng đi xe ngựa đến đây.Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng nghênh đón hắn vào trong phòng, trung niên hán tử rửa mặt, vội vàng nói:- Nhị ca, nhị tẩu, lần này không thể ở lại thời gian dài, ta đến đón Thiết Trụ lập tức rời đi, sáng sớm ngày mai Hằng Nhạc Phái sẽ tới đón người.Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không muốn, quyết đoán nói:- Đi, Thiết Trụ, đi theo tứ thúc ngươi đi thôi, ngươi...... ngươi nếu là được tuyển chọn, ở Hằng Nhạc Phái không được kiêu căng, nếu như...... nếu như không được tuyển chọn, không cần phải mang bất kỳ trách nhiệm nào, trở về nhà là được.Thiết Trụ không nỡ nhìn cha mẹ, gật đầu thật mạnh, mẹ hắn từ phòng đem ra một cái bọc, yêu thương nói:- Thiết Trụ, đi ra ngoài phải nghe lời tứ thúc nói, không được gây chuyện, bên ngoài không thể so với trong nhà, gặp chuyện nhẫn nhịn một chút, mẹ chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo mới, còn có khoai lang nướng ngươi thích ăn nhất, mẹ sẽ nhớ ngươi, nếu không được tuyển chọn, lại trở về......Mẹ Thiết Trụ nói xong nói xong, nước mắt liền chảy xuống.Thiết Trụ từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng đi ra thôn làng, lần này, là lần đầu tiên hắn ly khai.Tứ thúc ở một bên cảm động, nói:- Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho cha mẹ ngươi, nhất định phải được tuyển chọn.

Nhị ca, nhị tẩu, gia tộc vài ngày sau sẽ có bữa tiệc lớn chúc mừng, hôm nay vội quá, ta sáng mai tới đón các ngươi cùng nhau đi qua, gia tộc ba cái oa nhi bị đề cử đi lên, khi đó sẽ kết quả rồi.Nói xong, hắn vội vàng lôi kéo Thiết Trụ lên xe ngựa, đánh lên ngựa một roi, nghênh ngang mà đi.Cha mẹ Thiết Trụ, vẫn nhìn xe ngựa nhanh chóng biến mất, rơi lệ không ngừng.- Cha nó, Thiết Trụ cho tới bây giờ chưa từng rời đi bên cạnh chúng ta, lần này hắn đi ra ngoài có thể hay không chịu khi dễ.Mẹ Thiết Trụ cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra không muốn.- Oa nhi trưởng thành rồi, tự có phúc khí của nó......Cha Thiết Trụ cầm lấy tẩu hút thuốc, hút một ngụm thật sâu, trên mặt nếp nhăn, lập tức lại nhiều lên không ít.Quyển I-Chương 2: Tiên NhânXe ngựa rong ruổi rất nhanh ở trên con đường nhỏ, Vương Lâm thân mình lắc lư lên xuống theo cái hố trên mặt đất, hắn ôm cái bọc trong ngực, trong lòng thoải mái, mang theo kỳ vọng của cha mẹ đối với hắn, ly khai sơn thôn sinh sống suốt mười lăm năm.Nơi đây cách thị trấn một khoản lộ trình không ngắn, Vương Lâm dần dần thiếp đi, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn bị người ta nhẹ nhàng thúc đẩy, vừa mở mắt thấy, khuôn mặt tứ thúc mang theo mỉm cười nhìn hắn, trêu ghẹo nói:- Thiết trụ, lần đầu tiên rời đi gia đình, có cái gì cảm tưởng a.Vương Lâm nhận thấy xe ngựa đã dừng lại rồi, cười ngây ngô nói:- Cũng không cảm tưởng gì, chỉ là có một chút sợ hãi, không biết có thể hay không được tiên nhân thu nhận.Tứ thúc ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Thiết Trụ, nói:- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đã đến nơi rồi, đây là nhà tứ thúc, ngươi trước tiên đi nghỉ ngơi, chờ buổi sáng ta mang đi gia tộc chúng ta.Sau khi xuống xe ngựa, hiện ra ở trước mặt Vương Lâm là một phiến nhà ngói, đi theo tứ thúc đi vào một gian phòng, Vương Lâm ngồi ở trên giường làm như thế nào cũng không có buồn ngủ, hắn trong đầu hiện lên hình ảnh lời nói của cha mẹ, hương thân, thân thích, trong lòng than nhẹ, đối với ý niệm được tiên nhân thu làm đệ tử, thật quá nặng.Thời gian từng giờ qua đi, chừng một hồi sắc trời dần sáng, mặt trời từ từ mọc lên, Vương Lâm mặc dù một đêm không thể nào nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại rất sung mãn, mang theo một chút thấp thỏm, hắn theo tứ thúc đi tới tòa nhà lớn của Vương thị gia tộc.Đây là Vương Lâm lần đầu tiên nhìn thấy cái nhà lớn như vậy, nhìn hoa cả mắt, tứ thúc vừa đi vừa thở thở:- Thiết Trụ, lần này nhất định phải tranh phần hơn cho ngươi cha, nhưng đừng để bọn thân thích chê cười.Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, cắn chặt môi dưới, gật gật đầu.Chừng một lúc sau, tứ thúc đem hắn đi đến chính giữa sân rộng trong tòa nhà, đại ca cha Thiết Trụ, cái lão giả kia đứng ở trong sân, sau khi nhìn thấy Thiết Trụ gật nhẹ đầu, nói:- Thiết Trụ, một lát tiên nhân sẽ đến đây, nhưng đừng ngạc nhiên, hết thảy mọi việc liền đi theo ca ca ngươi Vương Trác học tập, hắn làm thế nào, ngươi liền làm như vậy, hiểu rõ chưa!Mấy chữ cuối cùng, ngữ khí lão giả thật nghiêm khắc.Vương Lâm trầm mặc không nói, vừa thấy mọi nơi, phát hiện trừ bỏ Vương Trác ở ngoài, còn có một thiếu niên, thiếu niên làn da hơi đen, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trong mắt lại lộ ra một tia lanh lợi, nội y hắn căng phồng, hình như đang thăm dò cái gì đó.Hắn nhìn thấy Thiết Trụ nhìn phía mình, hướng về hắn làm cái mặt quỷ, đã chạy tới hỏi:- Ngươi chính là Thiết Trụ ca nhà Nhị thúc sao, ta gọi là Vương Hạo.Vương Lâm cười khẽ, gật gật đầu.Lão giả nhìn thấy Thiết Trụ cư nhiên không để ý tới mình, đáy lòng buồn bực, đang muốn khiển trách.Đúng lúc này, bỗng nhiên đám mây trên bầu trời lay động, một đạo kiếm quang thiểm điện phá không mà đến, sau khi kiếm quang tiêu tán, trên mặt đất một bạch y thanh niên đang đứng thẳng, thanh niên có ánh mắt lấp lánh hữu thần, tản mát ra khí chất phiêu dật bất phàm, thần thái của hắn băng lãnh, ánh mắt dừng ở trên người Thiết Trụ ba tên thiếu niên quét qua, nhất là ở trên người thiếu niên lanh lợi trên người có chỗ căng phồng liếc mắt, âm thanh lạnh lùng nói:- Vương gia ba cái danh ngạch, là bọn họ sao?- Đây là tiên nhân sao?Dưới một cái liếc mắt của đối phương, Vương Lâm chỉ cảm thấy cơ thể chợt lạnh, trái tim chỉ không ngửng kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, ngơ ngác nhìn đối phương.Lại nhìn cái thiếu niên có vẻ mặt lanh lợi kia, hai tay vẫn la đặt ở bên quần, cung kinh lễ phép, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.Chỉ có Vương Trác, thờ ơ liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng.Cha Vương Trác vội vàng tiến lên, vẻ mặt cực kỳ cung kính, sợ hãi liền cả kinh nói:- Thượng tiên, ba người này đúng là tộc nhân Vương gia đề cử .Thanh niên gật đầu, không kiên nhẫn nói:- Ai là Vương Trác?Lão giả trên mặt vui vẻ, vội vàng lôi kéo Vương Trác nói:- Thượng tiên, đây là khuyển tử Vương Trác.Thanh niên liếc mắt nhìn Vương Trác một cái thật sâu, sắc mặt dần bình thường, gật đầu nói:- Vương sư đệ quả nhiên là một cái nhân tài, khó trách có thể được Đạo Hư sư thúc nhìn trúng.Vương Trác đắc ý nhìn nhìn Thiết Trụ cùng cái thiếu niên lanh lợi kia, kiêu ngạo nói:- Đó là tự nhiên, bản thiếu gia có tu tiên linh căn, Đạo Hư tiên nhân đúng là khen ngợi không ngừng.Thanh niên nhướng mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười như không cười nhìn Vương Trác một cái, vung tay áo một vòng, mang theo ba cái thiếu niên đằng vân giá vũ hóa thành cầu vồng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.Tứ thúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm:- Thiết trụ, nhất định phải được tuyển chọn a!Vương Lâm cảm giác thân mình nhẹ đi, trận gió kịch liệt thổi trên mặt làm hắn đau nhức, nhìn kỹ, lập tức khiếp sợ phát hiện chính mình cư nhiên bị kẹp ở dưới bên nách thanh niên, đang ở không trung phi nhanh về phía trước, trên mặt đất thôn trang biến thành một đám điểm đen như một bàn tay lớn, hướng về phía sau di động rất nhanh.Liền như vậy được một lát, con mắt hắn cũng đã bị gió thổi làm đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy xuống.- Các ngươi ba cái không muốn con mắt bị mù đi, thì nhắm mắt lại.

Thanh âm niên thanh lạnh như băng truyền đến.

Vương Lâm trong lòng run lên, vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn, trong lòng đối với tu tiên, càng thêm mong đợi.Không lâu sau, Vương Lâm có thể cảm giác được thanh niên có chút thở dốc, tốc độ cũng rõ ràng chậm xuống, tiếp theo liền thấy hoa mắt, thanh niên cấp tốc hạ xuống, ở khoảng khắc rơi xuống đất, thanh niên buông cánh tay ra, ba cái thiếu niên té trên mặt đất.Cũng may lực đạo té xuống không lớn, ba người vội vàng bò lên, hiện ra ở Vương Lâm trước mặt, là một chỗ tựa như tiên cảnh thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, điểu ngữ hoa hương(1).Ngay phía trước, một tòa sơn phong cao vút trong mây, thiên nham cạnh tú(2), mây mù lượn lờ, nhìn không rõ diện mạo, khi thì truyền đến một hai tiếng thú kêu.

Một cái thềm đá đường mòn vặn vẹo, do ngọn núi uốn lượn mà thành, giống như đứng giữa bức tranh phong cảnh, sơn minh thủy tú(3).

Một loại cảm giác cách thế khoan thai mà sống.Xa xa hướng về phía trước nhìn lại, trên đỉnh sơn phong có tòa đại điện, tuy nói bị mây mù che lấp, nhưng từng trận thất thải quang mang lóe ra, làm cho người ta vừa thấy không khỏi mọc lên ý niệm cúng bái.Bên cạnh đại điện, một cái cầu đá dài liên tục xuất hiện mà ra phảng phất như trăng rằm, kéo dài tới bên trong mây mù hư ảo, cùng một tòa sơn phong khác tương liên.Danh lam thắng cảnh như vậy, tự nhiên chính là nơi tọa lạc của Hằng Nhạc Phái, Hằng Nhạc Phái là một trong số không nhiều lắm tu chân môn phái của Triệu quốc, 500 năm trước từng một lần thống lĩnh toàn bộ Tu Chân Giới Triệu quốc, có được mấy vị Nguyên Anh kỳ lão quái, phong quang vô hạn, đáng tiếc lả theo thời gian trôi qua, trung gian trải qua vô số tràng biến cố, cho đến ngày nay, thương thiên đại phái ngày trước, đã muốn suy thoái đến mức chỉ có thể miễn cưỡng ở Tu Chân Giới đứng vững gót chân.Nhưng mà mặc dù như vậy, Hằng Nhạc Phái đối với phàm nhân trong vòng vạn dặm xung quanh mà nói, như cũ vẫn là mong muốn mà không thể thành.- Trương sư đệ, ba cái thiếu niên này chính là Vương gia đề cử?

Một cái trung niên nhân mặc hắc y, mang theo một tia khí tiên phong đạo cốt, từ sơn phong hạ xuống nhẹ nhàng ma tới.Thanh niên trên mặt lộ ra vẻ cung kính, nói:- Tam sư huynh, ba người này đúng là Vương gia đề cử.Trung niên nhân ánh mắt đảo qua, ở trên người Vương Trác nhìn đi nhìn lại vài lần, lại cười nói:- Chưởng môn biết ngươi tu luyện đến chỗ then chốt, để cho ta tới tiến hành trắc thí lần này, ngươi đi tu luyện đi.Thanh niên đồng ý, thân thể vừa động, theo đường mòn sơn phong, trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh.Vương Lâm ngơ ngác nhìn trước mắt một màn, cảm xúc sôi trào, bỗng cảm thấy có nhân kéo y phục mình, quay đầu vừa nhìn, đúng là cái thiếu niên có vẻ mặt lanh lợi kia, thiếu niên trong mắt vẻ cuồng nhiệt càng đậm, thấp giọng nói:- Đây là địa phương tiên nhân cư trú, mụ nội nó, Vương Hạo hắn nói cái gì đã được lựa chọn!

Nói xong, hắn sờ sờ nội y căng phồng của mình.(1) điểu ngữ hoa hương: chim kêu thật êm tai, hoa nở thật thơm nức(2) thiên nham cạnh tú: ngàn vách núi thi nhau mà mọc lên(3) sơn minh thủy tú: cảnh núi tươi đẹp, cảnh sông tú lệ.Quyển I-Chương 3: Trắc ThíVương Trác đối với cảnh tượng trước mắt, cũng là ngay tại chỗ giật mình, sau một hồi tinh thần mới thả lỏng, trong lòng ngạo khí bất giác thu liễm đi rất nhiều.Lúc này, lại có vài đạo trường hồng kiếm quang tới gần, sau khi từng đạo kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái đều đã xuất hiện, ở bên người bọn họ, cũng không ngoại lệ mang theo vài cái thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi .Những người này có nam có nữ, ở khoảng khắc hạ xuống cũng đều là như Vương Lâm ba người, ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt, trên mặt biểu tình không giống nhau.Đệ tử Hằng Nhạc Phái mang mọi người tới này đứng rải rác ở cách đó không xa, lẫn nhau nói chuyện với nhau đánh giá những thiếu niên này.

Lại đợi một hồi, cuối cùng tất cả thiếu niên được đề cử đều tề tựu ở đây, lúc này trung niên nhân hắc y nhìn lướt qua mọi người, thanh âm không chứa bất cứ cảm tình nào, nói:- Bên trong các ngươi, chỉ có cực ít vài cái sẽ được tuyển chọn trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái chúng ta.Chúng thiếu niên sợ hãi kinh sợ, trong lòng Vương Lâm lại thấp thỏm, hắn đã đếm được, trắc thí tổng cộng 48 người.- Tu tiên, trọng nhất thiên tư, tiếp đến là hạng trắc thí thứ nhất, chính là xem các ngươi linh căn có đầy đủ không.

Hiện tại ta điểm đến ai, người đó đi ra đến trước mặt ta.

Trung niên nhân mặt không chút thay đổi, tùy ý gọi một cái thiếu niên.Thiếu niên hai chân khẽ run, thật cẩn thận tiến đến, tay trung niên nhân đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, thản nhiên nói:- Không hợp cách, đến bên trái đứng.Thiếu niên hình như lập tức mất đi tất cả khí lực, vẻ mặt ảm đạm, trên mắt mang theo vẻ mờ mịt đi đến bên trái, trầm mặc không nói.Tiếp theo lại một cái thiếu niên bị điểm trúng, thấp thỏm lo lắng tiến lên.- Không hợp cách.- Không hợp cách.- Không hợp cách.Liên tục hơn mười cái nhân, cũng đều không hợp cách, bên phải trung niên nhân, đến bây giờ đến một người cũng không có.Vương Trác bị điểm trúng, trên mặt hắn ngạo khí thu hết, sắc mặt có chút tái nhợt, đi lên trước.Trung niên nhân sau khi tay đặt ở Vương Trác trên đầu, bỗng nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngữ khí ôn hòa, nói:- Ngươi tên là gì?Vương Trác vội vàng cung kính nói:- Hồi bẩm thượng tiên, tiểu tử Vương Trác.Trung niên nhân gật đầu, cười nói:- Nguyên lai ngươi chính là Vương Trác Đạo Hư sư thúc từng nhắc đến, ân, đến bên phải đứng đi.Vương Trác mừng rỡ, ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đi về bên phải, trong mắt ngạo khí lại hiện ra, khinh miệt nhìn mọi người, vẻ mặt ngông cuồn tự đại.- Mẹ nó, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi.

Vương Hạo bĩu môi, hướng Vương Lâm thấp giọng nói.Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, trước mắt hắn hiện lên ánh mắt kỳ vọng của phụ mẫu, nắm chặt nắm tay.- Không sai, ngươi cũng đi qua bên phải đứng.

Thanh âm kinh hỉ của trung niên nhân truyền đến, ở trước mặt hắn là một cái cô gái.Thời gian trôi qua không lâu, đại bộ phận thiếu niên đều được trắc thí hết, có thể đứng ở bên phải trung niên nhân, chỉ có hai người.

Kế tiếp, Vương Hạo bị điểm trúng.Vương Hạo một mạch chạy chậm, đứng ở trước mặt trung niên nhân, không đợi đối phương trắc nghiệm, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái thật mạnh, lớn tiếng nói:- Thượng tiên tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, tiểu tử Vương Hạo, ngài trắc thí nhiều người như vậy, nhất định rất vất vả, nếu không ngài nghỉ ngơi một hồi?

Ta không nóng vội, không có việc gì.Trung niên nhân không nhịn được cưởi, trắc thí nhiều người như vậy, cũng đều là vẻ mặt khẩn trương, chỉ riêng thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh trước mắt này, lanh lợi nhất, cư nhiên còn tâng bốc nịnh nọt có mục đích.

Tay đặt ở trên đầu Vương Hạo, hắn lắc đầu nói:- Tư chất kém chút, không......Vương Hạo vừa nghe nói tư chất mình không được, trong lòng lập tức như ngã xuống sơn cốc, không đợi đối phương nói xong, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay nâng lên, lanh lợi nói:- Thượng tiên, đây là gia phụ ngẫu nhiên ở trong núi được đến, thử đập nhiều lần đều không vỡ, tiểu tử đặc biệt từ trong nhà mang đến, hiến cho thượng tiên ngài.Trung niên nhân lắc đầu cười khẽ, đang muốn cự tuyệt, nhưng đảo qua hộp ngọc, bỗng nhiên đồng tử một trận co rút lại, nắm lên nhìn kỹ, nhất thời mặt lộ mặt lộ hẻ sắc, nói:- Không sai, cư nhiên là một gốc cây linh chi có 300 năm, xem hộp ngọc này bộ dáng, đúng là bị người tu chân phong ấn ở bên trong, khó trách phụ thân ngươi đập không vỡ.Hắn ngữ khí ngừng một chút, thoáng trầm ngâm, lại cười nói:- Ta bên người thiếu cái tiểu đồng luyện đan, ta xem ngươi có vẻ thông minh, có đồng ý làm tiểu đồng của ta không?Vương Hạo lập tức kinh hỉ đứng lên, thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, làm cho hắn kích động không thôi, lớn tiếng nói:- Nguyện ý, Thượng tiên, ta nguyện ý.Trung niên nhân gật đầu mỉm cười, nói:- Làm dược đồng của ta, cũng sẽ không bạc đãi ngươi, có thể cùng với đám đệ tử nội môn tu luyện một loại tiên thuật, ngươi đứng ở bên phải đi.Vương hạo trong lòng hưng phấn, chạy đến bên phải, dương dương đắc ý trừng mắt nhìn Vương Trác một cái.Tất cả người thất bại, cũng đều mặt lộ ra vẻ tỉnh táo, một đám ôm đầu thất vọng, thậm chí có người, đã rơi lệ đầy mặt, khóc không ngừng.Trung niên nhân nhướng mày, quát:- Kẻ khóc, trực tiếp đưa đi!Đứng ở cách đó không xa đệ tử Hằng Nhạc Phái, lập tức đi ra mấy người, nắm lên vài kẻ khóc lóc, thờ ơ đạp kiếm quang nhanh chóng biến mất.Trung niên nhân tùy tay chỉ một cái, điểm trúng Vương Lâm.Vương Lâm thở sâu, vạn phần khẩn trương đi đến bên người trung niên nhân, trong đầu hắn trống rỗng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, trước mắt không nhịn được hồi tưởng lại ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ.Ta nhất định có thể được tuyển chọn!

Vương Lâm kiên định nghĩ đến.Tay đối phương nhấn một cái, mặt không chút thay đổi phun ra ba chữ làm cho Vương Lâm rơi xuống hầm băng.- Không hợp cách!Vương Lâm không biết chính mình là đi như thế nào đến trong đội ngũ bên phải, hắn chỉ cảm thấy giống như sấm sét ầm ầm vang lên bên tai, ba chữ kia vẫn cứ lượn lờ quanh quẩn lên xuống.Chừng một hồi, tất cả mọi người được trắc thí hết, đứng ở bên phải, chỉ có ba người, này ba người, ở trong mắt người thất bại, giống như một loại thiên chi kiêu tử, cao lớn vô cùng.Vương Trác lại khinh miệt nhìn Vương Lâm, trong mắt biểu lộ ý mỉa mai không thể nghi ngờ.- Tu tiên, tư chất tuy rằng trọng yếu, nhưng nghị lực lại càng quan trọng, những thiếu niên như các ngươi tư chất bình thường, nhưng nếu có đủ nghị lực, cũng đều có thể trở thành ký danh đệ tử!

Này hạng trắc thí thứ hai, chính là nghị lực!Trung niên nhân mặt không chút thay đổi, ngừng một chút, lại nói:- Theo cầu thang nơi này đi lên, người đi tới đỉnh, tính là đủ tư cách, nếu ngày thứ ba vẫn vẫn chưa hoàn thành, chính là thất bại, kẻ thất bại từng người sẽ bị đuổi về gia tộc các ngươi.

Nếu nửa đường kiên trì không được hoặc là gặp phải nguy hiểm, liền lớn tiếng la lên bỏ cuộc, tự động có người đem ngươi mang đi.Nói xong, trung niên nhân mỉm cười nhìn ba người bên phải, nói:- Các ngươi theo ta đi gặp chưởng môn, đến lúc đó sẽ theo an bài của sư phụ, Vương Hạo, ngươi không được đi, theo ta đi đan phòng, làm quen một chút thao tác.Trung niên nhân phân phó xong, liền mang theo ba cái thiên chi kiêu tử bước lên sơn phong, tiêu thất biệt tích.Vương Lâm thở sâu, ánh mắt kiên định, không chút do dự giẫm chân hướng thềm đá đi đến, tiến hành hạng trắc thí thứ hai, nghị lực.Trừ bỏ ba cái thiên chi kiêu tử cùng với sáu cái cái khóc lóc thiếu niên bị đưa đi ra, còn còn lại 39 người.Trong 39 người này có người ôm đầu thất vọng, cũng có kẻ thần sắc kiên nghị, cũng có kẻ do dự sợ hãi, trước sau không giống nhau, dần dần bước lên cầu thang, thời gian đi lên của từng người cũng khác nhau.Quyển I- Chương 4: Vô TìnhThềm đá dốc đứng không bằng phẳng, hai bên lại có hiểm cảnh liên miên, chỉ sơ suất một chút sẽ trượt chân rơi xuống.Đi không đến nửa ngày, Vương Lâm liền cảm giác hai chân như buộc chì, mồ hôi tuôn như mưa, không khí trên cao không thể so với không khí ở dưới khó có thể cất bước, lúc trước ở chân núi nhìn, thềm đá đường mòn này không dài, nhưng thực tế đi ở trên đây, mới phát hiện đường mòn này coi như không có cuối đường, khiến cho người ta từ đáy lòng không khỏi sinh ra tư tưởng tuyệt vọng.Ở phía trước hắn có mười mấy cái thiếu niên thân thể cường tráng, cũng cũng đều thở hồng hộc, chậm rãi bò lên.

Cho đến bây giờ, còn không có một cái bỏ cuộc.Vương Lâm cắn răng kiên trì, hắn biết đây là một lần cơ hội cuối cùng của mình, ánh mắt kỳ vọng của phụ mẫu vẫn quanh quẩn trong lòng, đúng lúc này, ở phía sau hắn một thiếu niên bỗng nhiên dưới chân run lên, bước hụt chân, thân thể từ một bên nhanh chóng rơi xuống, ngay tức khắc tiếng thét hoảng sợ vang lên.- Ta bỏ cuộc, cứu mạng!Tất cả mọi người dừng chân lại, không hẹn mà cùng nhìn hướng phía dưới nhìn xuống, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen lóe lên, một cái đệ tử không biết theo địa phương nào lao ra, bắt lấy thân thiếu niên giữa không trung, thân mình nhẹ nhàng hạ xuống dưới chân núi.Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không nói, thật cẩn thận tiếp tục hướng về phía trước bò đi, thời gian vội vã mà qua, hai ngày sau, mười mấy cái thiếu niên phía trước hắn, đã nhìn không thấy thân ảnh.Vương Lâm không biết những đồng bạn này rốt cuộc có bao nhiêu người bỏ cuộc, hắn chỉ biết là, chính mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc, bất kể hai chân đã xuất huyết phao, đau đớn như kim châm thường xuyên theo từ trong huyết phao truyền đến, nhưng hắn vẫn đang kiên trì lấy tay leo lên lên phía trước.- Đứa trẻ kiên cường, thế nhưng đại đạo vô tình, phí công, phí công thôi......

Một tiếng thở dài lo lắng, từ đỉnh sơn phong rất xa mà tới, một trung niên nhân sắc mặt vàng như nến, thân mình khinh nhẹ nhàng hạ xuống trên thềm đá, ở một đám thiếu niên bên người bay nhanh qua, mặt mang cảm khái.Sau khi đi ngang qua bên người Vương Lâm, trung niên nhân dừng lại một chút, trước mắt là cái thanh niên thứ sáu hắn nhìn thấy, nhưng tuyệt đối là một người thảm hại nhất, toàn thân máu chảy đầm đìa, quần áo đã muốn thấm đẫm máu tươi, đầu gối, ngón chân huyết nhục lẫn lộn, hoàn toàn chỉ dùng hai tay từng chút leo lên, trung niên nhân than nhẹ một tiếng, hỏi:- Đứa nhỏ, ngươi tên là gì?Vương Lâm vẻ mặt đã muốn mơ hồ, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, cho dù chết cũng bò lên đỉnh núi, đối với câu hỏi của trung niên nhân, hắn căn bản là không có nghe đến, ở trong mắt hắn, trừ bỏ này thềm đá đường mòn này ra, không còn cái khác.Trung niên nhân nhìn chăm chú hai mắt Vương Lâm, đối với tâm niệm kiên định của hắn có chút cảm động, tay đặt ở trên đầu Vương Lâm nhấn một cái, sau đó lắc đầu lẩm bẩm:- Nghị lực tuyệt hảo, đáng tiếc tư chất quá mức bình thường, vô duyên, vô duyên a......Hắn nhìn mắt Vương Lâm thật lâu, tiếp tục hướng thềm bậc đá đi đến.Buổi tối ngày thứ hai, Vương Lâm hai tay huyết nhục lẫn lộn, hắn đi quá thềm đá, lưu lại một đạo vết máu thật sâu, đối với việc này, Vương Lâm đã không còn biết, hiện tại hắn hoàn toàn bằng một cỗ ý niệm ở thôi động thân thể, hơi thở đã tới bên bờ hấp hối.Tại ngày thứ ba thời khắc mặt trời mọc, hắn mơ hồ giống như thấy được phần cuối thềm đá, đáng tiếc lúc này một cái vô tình thanh âm như tiếng sấm truyền đến, chấn động trái tim.- Thời gian đã đến, chỉ có ba người đủ tư cách, còn lại...... thất bại!Vương Lâm cười thảm một tiếng, cơ thể nghiêng một chút, ngã vào trên thềm đá, hôn mê bất tỉnh.Hắc y trung niên nhân ba ngày trước thí nghiệm thiên tư, đứng ở đỉnh núi, nhìn Vương Lâm cách nơi này không đến mười trượng, mắt lộ vẻ vô tình.Lúc này vài cái đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng từ đỉnh núi đi xuống phía dưới, dọc theo đường đi đem tất cả thiếu niên còn đang kiên trì đưa tới trên núi, đồng loạt cho ăn dược vật.- Sư huynh, 39 người thí nghiệm, bỏ cuộc 25 người, trừ bỏ đủ tư cách ba người ra, còn có 11 nhân.Một nữ đệ tử Hằng Nhạc Phái nữ đệ tử, lạnh giọng báo cáo, nàng năm đó cũng trải qua trắc thí tàn khốc như vậy, cuối cùng dựa vào luyện tập võ thuật căn bản từ nhỏ, ở nghị lực mới miễn cưỡng đủ tư cách, mới trở thành ký danh đệ tử, dùng gần thời gian mười năm nỗ lực, đến bây giờ vẫn chưa là đệ tử chính thức.Hắc y trung niên nhân bộ dạng lạnh như băng, gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua 11 cái thiếu niên cùng hôn mê, thản nhiên mở miệng nói:- Ba người đủ tư cách, dẫn bọn hắn đi gặp phòng tạp vụ, an bài công tác sau này.

25 người bỏ cuộc, đuổi về gia tộc từng người.

Về phần 11 người này kiên trì đến cuối cùng, đợi sau khi bọn hắn tỉnh dậy, đồng loạt đưa đến Kiếm Linh Các, nhìn xem có hay không người cùng Kiếm Linh hữu duyên, nếu như không có, vẫn như cũ cứ đuổi về gia tộc từng người.Nói xong, trung niên nhân cũng không nhìn những thiếu niên này một cái, phất tay áo mà đi.Ba ngày sau, bên trong Kiếm Linh Các, 11 cái thiếu niên bao gồm Vương Lâm ở bên trong, đều cùng đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, thương thế trên người Vương Lâm đã khỏi hẳn, nhưng vết thương tâm linh lại xé rách càng lớn, từng trận đau đớn ray rứt, không ngừng cắn nuốt thể xác và tinh thần hắn.Này Kiếm Linh trắc thí, cũng không phải là hắc y trung niên nhân chủ trì, mà là một cái xa lạ thanh niên mặc áo trắng, bất quá cũng không ngoại lệ, đều là sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt nhìn phía bọn họ, giống như xem con kiến, vô tình.- Đây là cuộc thi cuối cùng, kẻ có thể đi vào phòng này, thông qua.

Thanh niên lời nói ngắn gọn, trên mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.Vương Lâm ánh mắt có thể thấyđược, đúng là một căn phòng bình thường đến cực điểm, cổng chính giữa căn phòng mở ra, hướng phía trong nhìn lại, chỉ thấy từng thanh cổ kiếm dài ngắn không giống nhau, đặt ở bên trong.Một đám thiếu niên dựa theo trình tự, hướng giữa phòng đi đến, thiếu niên thứ nhất vừa mới đến gần phòng ốc vị trí năm trượng, liền mặt lộ vẻ giãy dụa, bị một cỗ vô hình lực đạo đẩy mạnh ra khỏi mấy trượng.- Không hợp cách, kế tiếp!

Thanh niên thản nhiên nói.Vương Lâm là người thứ bảy, sáu người trước toàn bộ đều là ở vị trí năm trượng không thể đi tới, hắn cười chua sót, nhắc tới trong lòng kỳ vọng còn thừa không nhiều lắm, hướng phía trước đi đến.Vị trí năm trượng, thoải mái bước qua, Vương Lâm ngẩn ngơ, trong lòng kỳ vọng nhanh chóng kéo lên, miệng lưỡi khô khan, trái tim kinh hoàng, lại tiếp tục bước thêm một trượng, lúc này vẫn chưa có cảm giác khó chịu gì.Thanh niên "Di" một tiếng, ánh mắt chớp động, lộ ra một tia thần sắc cảm thấy hứng thú, khuôn mặt bình thường lại, nói:- Đừng do dự, tiếp tục hướng phía trong đi, nếu là có thể đi vào phòng ốc, đạt được Kiếm Linh thừa nhận, dù cho hai lần trước ngươi trắc thí đều không hơp cách, cũng sẽ được thu làm đệ tử chính thức!Mười cái thiếu niên khác, vẻ mặt đều mặt lộ hâm mộ, loại này hâm mộ bên trong, còn có ẩn dấu ghen tị thật sâu.Vương Lâm trong lòng khẩn trương, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng lại nhập vào trong óc, lại bước thêm một trượng, lúc này khoảng cách cổng, còn có ba trượng.

Vương Lâm thấp thỏm, lại bước thêm từng bước.Nhưng vào lúc này, một cỗ lực đạo khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, điên cuồng tuôn ra hướng về phía Vương Lâm, thân thể hắn không chịu khống chế bay nhanh về phía sau, mãi cho đến vị trí hơn mười trượng, mới ngừng lại được.Còn lại thiếu niên đứng ở một bên, mặt đều lộ ra vẻ châm biếm, ở trong mắt bọn họ, Vương Lâm nên cùng chính mình giống nhau, không có khả năng có bất cứ cơ hội nào.Cười thảm một tiếng, Vương Lâm trong lòng vết thương xé rách càng lớn hơn nữa, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng dần dần theo trong đầu biến mất đi.Thanh niên vẻ mặt lại giống như phía trước lạnh như băng, thản nhiên nói:- Không hợp cách, kế tiếp.Quyển I- Chương 5: Đường vềMười một người, cuối cùng không có một người thông qua, trừ bỏ Vương Lâm ra, còn có một cô gái cũng như vậy bước đến vị trí hai trượng, nhưng kết quả vẫn như cũ.Ngay hôm đó trắc thí xong, đám thiếu niên liền bị trao trả đến chân núi, được đệ tử Hằng Nhạc Phái lần lượt đưa đi, đưa Vương Lâm về nhà tộc, vẫn là thanh niên họ Trương dẫn bọn hắn tới đây, ở bên người hắn, mang theo Vương Trác cùng Vương Hạo.- Vương Trác sư đệ, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử Đạo Hư sư thúc, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng*.(*: không thể đo đếm, rất có tiền đồ)Thanh niên mỉm cười, ôm quyền nói.Trên mặt Vương Trác lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, ngạo nghễ nói:- Đó là tự nhiên, sư phụ cũng đã nói, chỉ đợi ta lần này về nhà xử lý hết chuyện thế tục, liền truyền ta pháp thuật tu tiên.Vương Hạo ở một bên bĩu môi, nói:- Ta từ nhỏ nhìn cái nét mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi liền chướng mắt, không phải là có sư phụ sao, có cái gì ghê gớm chứ, ta còn có thể luyện đan đây.Vương Trác khinh miệt nhìn vào mắt Vương Hạo, không để ý tới hắn, mà ánh mắt chuyển động, nhìn Vương Lâm bên cạnh trầm mặc không nói, khẽ cười nói:- Thiết Trụ, thế nào, lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi không thích hợp, ngươi cùng cha ngươi đều không tin, hiện tại biết kết quả rồi chứ.Vương Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào mắt Vương Trác, đối Hằng Nhạc Phái thanh niên nói:- Thượng tiên, phụ mẫu ta đều đang đợi ta, còn thỉnh ngài mau chút đưa ta đưa trở về đi.Vương Trác thấy Vương Lâm rõ ràng không để ý tới mình, lại cười lạnh nói:- Thằng nhà quê, đời này hãy sống ở trong thôn giống như cha ngươi cùng nhau làm thợ mộc đi.Giữa khuôn mặt thanh niên lộ ra biểu tình cười như không cười, nhìn nhìn ba cái thiếu niên trước mắt, cũng không nói chuyện, vung tay áo một cái, mang theo ba người biến mất ở sơn môn Hằng Nhạc Phái.Trên đường trở về, gió mạnh như trước, nhưng nỗi lòng Vương Lâm, nhưng là có khác một trời một đất, lúc đến kỳ vọng, khi về tuyệt vọng.Không lâu sau, có thể nhìn thấy tòa nhà lớn Vương thị gia tộc, Vương Lâm mở hai mắt, xa xa nhìn lại chỉ thấy bên trong tòa nhà lớn đầy người, náo nhiệt như hội, từng bàn yến hội cấp bậc vượt xa hắn cha mấy ngày trước đây chiêu đãi thân thích, đem toàn bộ cái sân lớn đều phủ kín.Tất cả người Vương thị gia tộc, thậm chí ngay cả những tộc nhân bên ngoài mua gỗ cũng đều trở về, tề tụ một nhà chúc mừng lẫn nhau, ăn uống linh đình, rộn ràng.Nhân vật chính yến hội lần này là ba người, đại ca của Vương Thiên Thủy, Vương Thiên Thủy, cùng với Tam đệ của hắn, tại bên cạnh ba người này, tất cả thân thích đều tiến lên chúc mừng lẫn nhau, không khí phi thường náo nhiệt.Trong mắt bọn họ cũng không ngoại lệ đều là lộ ra vẻ hâm mộ, trong miệng lại a dua nịnh hót, cố gắng chọn lời hay, nhất là đối phụ thân Vương Lâm, lại ca ngợi hắn không ngừng, thổn thức chuyện xưa.- Nhị ca, lần này tiểu tử nhà ngươi nhất định sẽ được lựa chọn, về sau ngươi sẽ không cần làm thợ mộc sinh sống, trong nhà người nào thấy ngươi không thể không kêu một tiếng Nhị gia a.

Lục đệ phụ thân Vương Lâm, một cái trung niên nhân bụng phệ, lớn tiếng khen.- Lão Nhị, năm đó ta liền nhìn ra ngươi đời này tuyệt đối không giống như thế, thế nào, thấy ta ta nhìn đúng rồi chứ, ngươi đời này ở trên người Thiết Trụ a, Thiết Trụ trở thành tiên nhân, làm cha như ngươi, kia đã có thể khó lường.

Ngũ thúc của Vương Thiên Thủy, một cái đôi mắt hí, ngồi ở bên người phụ thân Vương Lâm, nâng chén a dua nói.- Nhị ca, Thiết Trụ nhà ngươi cùng tiểu tử nhà của ta, lần này đều có thể được lựa chọn, anh em ta có có hai mươi mấy năm không gặp, lần này nói cái gì cũng phải không say không về. phụ thân Vương Hạo, Tam đệ của Vương Thiên Thủy, bưng chén rượu đi đến trước mặt, mặt mang tiếu ý, lớn tiếng nói.Phụ thân Thiết Trụ nhìn đám thân thích bốn phía này lúc trước xem thường hắn, cảm thấy hãnh diện, nở mày nở mặt vô cùng, nhiều năm tối tăm trở thành hư không, bất quá thủy chung lại có một tảng đá lớn đặt ở trong lòng.- Thiết Trụ a, nhất định phải được lựa chọn!- Nhị tẩu, ngươi đi theo nhị ca ta đời này xem như hưởng phúc rồi, có Thiết Trụ đứa nhỏ này, về sau chúng ta mười dặm tám thôn , ai không nhận thức ngươi a.- Đúng vậy, nhị tẩu, oa nhi nhà ngươi có thể sánh bằng tiểu tử nhà của ta có bản lĩnh, Thiết Trụ đứa nhỏ này từ nhỏ đã minh thông, thật sự là cái đứa nhỏ tốt a.- Mẹ Thiết Trụ, chúng ta tuy nói là cùng tộc, nhưng hiện nay đồng tộc thông hôn cũng đã nhiều, con gái nhà của ta cũng đến tuổi, Thiết Trụ đứa nhỏ này dáng vẻ đường đường, ta từ nhỏ đã yêu thích, không bằng chúng ta hai nhà kết cái thân gia?Cùng Thiết Trụ phụ thân giống nhau, bên cạnh mẫu thân Thiết Trụ cũng quay chung quanh một đám nữ quyến, lẫn nhau trò chuyện nhiệt tình chuyện thường ở quê.Đại ca của cha Thiết Trụ, mắt lạnh nhìn này hết thảy, trong lòng thầm nghĩ chờ xem, chờ tiên nhân đem đứa nhỏ đưa về, biết kết đươc kết quả rồi, đến lúc đó nếu là Thiết Trụ không được lựa chọn, xem lão Nhị ngươi có kết cục thế nào.Nghĩ đến đây, hắn trên mặt ha ha cười, bưng lên chén rượu cùng thân thích bên người khích lệ đứa nhỏ nhà hắn, trả lời vài câu.Không khí ồn ào huyên náo, nhộn nhịp không thôi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo cầu vồng theo phía chân trời xẹt qua, dừng ở giữa sân rông, xuất hiện bốn người.Bốn phía nháy mắt an tĩnh lại, tất cả tộc nhân Vương thị đều căng thẳng sợ hãi, không dám nói lời nào.Thanh niên Hằng Nhạc Phái ánh mắt đảo qua, âm thầm cảm thán, hắn ngày đó bị Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử khi, người quê hương cũng là chúc mừng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm khái, quay đầu nhìn vào mắt Vương Lâm thật sâu, hắn biết thiếu niên này chuyện tình kế tiếp phải đối mặt, là người trưởng thành đều không thể thừa nhận.- Đại đạo vô tình......

Thanh niên lắc đầu, thân thể khẽ động, phát ra kiếm quang rời đi nơi đây.- Người tu đạo không thể có vướng bận thế tục, các ngươi đều tự xử lý tốt, ba ngày sau, ta lại đến đón các ngươi.

Rất xa, truyền đến thanh âm của hắn.Đại ca phụ thân Thiết Trụ, vừa thấy đến tiên nhân rời đi, lập tức đi ra kích động nhìn con mình, hỏi:- Đạo Hư thượng tiên có thu ngươi làm đồ đệ không?Vương Trác vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo nói:- Đó là tự nhiên, sư phụ nói ta trong vòng mười năm, sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử Hằng Nhạc Phái.Phụ thân Vương Trác mừng rỡ, vỗ vỗ thật mạnh bả vai con mình, thoải mái nói:- Tốt!

Vương Trác ngươi về sau chính là tiên nhân rồi, chúng ta Vương gia, có tiên nhân rối, ha ha.Phụ thân Vương Hạo, lúc này cũng là vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm Vương Hạo, đang muốn hỏi, Vương Hạo ngáp một cái, đắc ý nói:- Cha, không cần hỏi, con ngươi đã là đệ tử Hằng Nhạc Phái rồi.Vương Hạo phụ thân mừng như điên, cầm lấy chén rượu hung hăng uống một ngụm, Vương Trác mắt lộ ra vẻ khinh miệt, giọng âm dương quái dị nói:- Tam thúc, ngươi sinh đứa con tốt, đem chúng ta mặt mũi Vương gia đều mất hết , trước mặt mọi người nhân làm trò nịnh nọt tâng bốc thượng tiên, cuối cùng lại tặng lễ, lúc này mới miễn cưỡng đạt được một cái tư cách dược đồng.Vương Hạo hất lông mi một cái, châm chọc nói:- Ta tình nguyện, như thế nào, đến lúc đó nhìn xem ai tiên pháp lợi hại liền biết ai làm Vương gia mất mặt .Phụ thân Thiết Trụ, vẫn nhìn oa nhi nhà mình, hắn theo Thiết Trụ trên mặt nhìn đến một tia sa sút, trong lòng run lên, dâng lên một cỗ dự cảm không hay.- Thiết Trụ, ngươi...... ngươi thế nào?

Mẹ Thiết Trụ, cõi lòng đầy kỳ vọng hỏi.Quyển I- Chương 6: Lợi thếhiết Trụ trầm mặc, Vương Trác ở một bên châm chọc nói:- Ta đã sớm nói mà, tiểu tử này không thích hợp, hiện tại thế nào, rõ ràng vô ích mà mất mặt, ta là lần đầu tiên trắc thí đã được thu nhận, không thấy được hắn phía sau vài lần trắc thí, nhưng mà nghe nói là ba hạng trắc thí không một cái đủ tư cách, sớm nghe lời ta, thà là không đi, ta ước chừng Hổ Tử nhà Tứ thúc đi đều mạnh hơn hắn.Tứ thúc Thiết Trụ, nhướng mày, quát:- Vương Trác, cho dù ngươi trở thành tiên nhân, cũng đừng ở trước mặt ta làm càn.

Hổ Tử nhà ta có thích hợp hay không, cũng không liên quan gì tới ngươi, kẻ không biết lớn nhỏ.Vương Trác trong mắt hàn quang chợt lóe, cười lạnh vài câu không nói gì.Phụ thân của Thiết Trụ, thoáng cái dường như già nua hơn mười tuổi, ngồi phịch trên ghế.

Mẫu thân của Thiết Trụ, cũng là giật mình, dường như không thể tin được, hỏi:- Thiết Trụ...... là...... là thật sao?Thiết Trụ cắn chặt môi dưới, không chút cảm giác được đã chảy máu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu vài cái thật mạnh, thấp giọng nói:- Cha, mẹ, Thiết Trụ không được tiên nhân thu nhận, thực có lỗi với các người......

Ta...... ta kiếp sau sẽ báo đáp ơn dưỡng dục của các người.Mẹ Thiết Trụ cảm nhận thấy được niềm tuyệt vọng đến trong giọng nói con mình, lập tức chạy tới, ôm lấyThiết Trụ, nghẹn ngào nói:- Đứa nhỏ, không sao, không cần buồn, chỉ là không được tiên nhân thu nhận thôi, chờ sang năm chúng ta tham gia đại khảo trong huyện, cũng là như nhau, con ả, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, nghĩ thông suốt chút, cha con và mẹ về sau còn trông cậy vào con lo ma chay đó.Cha Thiết Trụ lúc này cũng khôi phục lại, nhìn thần sắc Thiết Trụ, trong lòng chấn động, vội vàng đi qua ôm Thiết Trụ, lo lắng nói:- Thiết Trụ, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ, hết thảy có cha đây, nghe lời cha, ta về nhà đọc sách, sang năm đại khảo cũng là giống nhau.Thân thích chung quanh, một đám sắc mặt biến hóa cực nhanh, đều rời xa cha mẹ Thiết Trụ, trên mặt cùng bộ dạng lộ ra vẻ xem náo nhiệt, không ngừng chỉ chỏ này nọ.- Thiết Trụ đứa nhỏ này, ta trước đây đã cảm thấy là không được, hắn làm sao có thể so sánh với Vương Trác nhà đại ca, lần này xem như mất thể diện gia đình rồi.

Lục đệ của phụ thân Thiết Trụ, châm biếm nói.- Đúng vậy, sớm biết là như thế này, cũng đừng làm cho giống như thật sự được thu nhận, thật dọa người a, lão Nhị, ngươi đã là người lớn tuổi như vậy, như thế nào làm những chuyện ngu xuẩn, khó trách trước đây cha ngươi không đem gia sản phân cho ngươi.

Tam thúc phụ thân Thiết Trụ, mặt lộ vẻ chán ghét, châm chọc nói.- Ta phải nói, chuyện đứa nhỏ này từ bé thông minh, tám chín phần mười là giả, phỏng chừng là lão Nhị cảm thấy cuộc đời này của mình không có tiền đồ gì, cho nên đem con của mình thổi phồng một chút, hiện tại thế nào, bị vạch trần rồi.

Ngũ thúc vừa mới còn ngồi ở bên cạnh phụ thân Thiết Trụ, sắc mặt lập tức biến hóa, thay đổi vẻ mặt a dua vừa rồi.- Ba đứa con đi trắc thí, chỉ hắn một người thất bại, Thiết Trụ đứa nhỏ này, là một người kém cỏi nhất trong Vương gia chúng ta, mất mặt a, Nhị tẩu a, vừa rồi ta còn nói ngươi cùng Nhị ca cùng một chỗ hưởng phúc, hiện tại nhìn thấy, ngươi đời này cũng cứ như vậy, không có cái phúc khí kia.

Trong đám nữ quyến có người châm biếm nói.- Không chỉ có vậy, mấy ngày hôm trước ta còn đi đến trong thôn bọn họ nhìn thấy Thiết Trụ, lúc ấy ta liền suy nghĩ đứa nhỏ này ngu ngốc vô cùng, làm sao có thể cùng Vương Trác cùng Vương Hạo hai đứa trẻ kia so sánh được, nhất định là không thể.

Vợ của Ngũ thúc Thiết Trụ, cũng thay đổi sắc mặt, bắt đầu châm chọc.- Ta đã sớm nhìn ra Thiết Trụ đứa nhỏ này không được, các ngươi xem cha mẹ hắn, sao có thể sinh ra đứa con giỏi giang được chứ, Vương gia chúng ta, cũng chỉ có con của Đại ca và lão Tam gia có tiền đồ, Thiết Trụ, phi, ngay cả cái tên cũng nghe ngu ngốc.

Trong đám nữ quyến những người còn lại, cũng không chịu thua kém châm biếm nói.- Ta vừa rồi đúng là mắt bị mù rồi, còn muốn đem con gái của mình đẩy vào trong hố lửa, may mắn Thiết Trụ này không được tiên nhân thu nhận, bằng không con gái ta về sau phải hận ta cả đời a, mẹ Thiết Trụ, việc thông gia này, chúng ta cũng quên đi thôi, con nhà ngươi nếu không được làm tiên nhân, ai sẽ đem con gái hứa gả cho hắn a, này không phải cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao.Trong khoảng thời gian ngắn, hầu như tất cả thân thích đều lộ ra sắc mặt nịnh bợ, đủ loại ngôn ngữ ác độc càng ngày càng nghiêm trọng, vô tình đả kích cả nhà Thiết Trụ.Một màn này, cùng nịnh hót ban nảy so sánh, khác biệt như trời và đất vậy.

Cũng có lắm kẻ, không chút lưu tình mở miệng liền đòi lại lễ vật lúc trước biếu tặng, cha mẹ Thiết Trụ nghe xong mặt không có chút máu, Vương Lâm nắm chặt nắm tay, trong lòng đau xót, càng thêm dữ đội, hắn dường như có một loại cảm giác muốn chết, bên tai truyền đến lời nói lộ vẻ châm biếm.Phụ thân Vương Trác, trong lòng cười lạnh, không chút để ý nói:- Lão Nhị, lúc trước ta đã nói rồi, tiên nhân thu đồ đệ chú trọng duyên phận, yêu cầu rất nghiêm khắc, trừ phi vĩ đại như con ta, bằng không căn bản là không có nửa điểm cơ hội, nhưng ngươi thì sao, chẳng thèm để ý, hiện tại khiến cho đứa nhỏ đã tuyệt vọng không muốn sống nữa, sao phải vậy chứ?Phụ thân Thiết Trụ không thể nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn, quát:- Vương Thiên Sơn, ngươi câm miệng cho ta, năm đó cha trước khi lâm chung rõ ràng đem gia sản lưu cho ta một phần, ngươi hao hết tâm sức liên hệ thân thích cướp đi phần của ta, hôm nay còn ở nơi này châm chọc khiêu khích, ngươi thực khi ta Vương Thiên Thủy không rõ sao!Còn có các ngươi những thân thích này, vừa rồi a dua nịnh hót, bây giờ châm chọc khiêu khích, con nhà của ta đã như vậy, các ngươi chính ở chỗ này lạc tỉnh hạ thạch(1), chẳng lẽ vốn không có một chút nhân tính sao!Vương Thiên Sơn giọng nói bị kiềm hãm, tức giận nói:- Chuyện trước kia đề cập nhiều như vậy làm gì, con nhà ngươi vốn là không thích hợp, ta hảo tâm khuyên ngươi, ngươi không những không cảm tạ, ngược lại còn nổi giận với ta, hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn(3), cha cái dạng này, con cũng không được tốt lành gì!Chung quanh truyền đến tiếng cười nhạo cùng với châm chọc, rơi vào trong tai Vương Lâm vốn đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thoáng như cây gai sắc bén hung hăng đâm vào trái tim, hắn cố nén đau nhức do nội tâm xé rách, trầm tĩnh nhìn tất cả, nhớ kỹ diện mạo mỗi một cái thân thích.- Ngươi!!

Ta liều mạng với ngươi!Cha Thiết Trụ hắn vớ lấy băng ghế bên cạnh, muốn xông đi lên, Tứ thúc Thiết Trụ vội vàng lao ra, sau khi ngăn lại thấp giọng nói:- Nhị ca, ngươi đừng kích động, lão đại trong nhà người hầu rất nhiều, đừng chịu thiệt, có ta đây, ngươi xem ta.Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Vương Thiên Sơn, nói:- Đại ca, ngươi có lời nói như vậy, ta lão Tứ nghe không nổi nữa, ngươi nếu còn dám ở trước mặt ta nhục mạ Nhị ca, đừng trách ta không để ý tình cảm huynh đệ, Vương gia tuy lớn, nhưng lão Tứ ta này vài năm kết giao bằng hữu giang hồ cũng không ít, coi chừng bị lửa thiêu rụi sạch sẽ!Vương Thiên Sơn ậm ừ vài câu, trong lòng đối với việc Tứ đệ kết bạn rộng khắp nơi rất là kiêng kị- Lão Tứ, ngươi lời này không đúng rồi, con nhà lão Nhị, vốn không giỏi, chúng ta nói một chút chẳng lẽ là sai sao?

Đứa nhỏ này không được, còn không cho phép chúng ta trưởng bối nói một chút, này rất không có đạo lý.

Tam thúc tổ vai vế cao nhất, bất mãn nói.(1): Lạc tỉnh hạ thạch: bỏ đá xuống giếng, thừa cơ hãm hại(2): Thượng tắc chính hạ tắc loạn: người bề trên nhân phẩm không tốt, người bề dưới mô phỏng học theo cái xấu.Quyển I- Chương 7: Lưu thư:Không thể như vậy được, Tứ ca, ngươi đem danh ngạch cho lão Nhị, chúng ta là thay ngươi cảm thấy không đáng giá, Vương Trác đứa nhỏ kia vừa rồi nói rất đúng, Hổ Tử nhất định so với Thiết Trụ cường, nói không chừng thật có thể đuọc tiên nhân thu nhận.Ngũ đệ của cha Thiết Trụ ở một bên tiếp lời nói.Vương Trác cười đắc ý, thêm mắm thêm muối nói:- Này hết thảy đều là bọn họ cả nhà tự tìm phiền toái, ta cùng cha ta lúc trước đã từng khuyên, cũng vô dụng a, bọn họ cả nhà đều là tính cách con lừa, thô lỗ, hiện tại gặp trở ngại rồi, lại dựa vào ai đấy.Vương Hạo mặt lộ vẻ không đành lòng, nói:- Thiết Trụ hắn......Không đợi hắn nói xong, cha Vương Hạo hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Vương Hạo ngữ khí bị kiềm hãm, than nhẹ một tiếng, không hề nói chen vào.Tứ thúc Thiết Trụ thầm than, trầm giọng nói:- Ai nhắc lại việc này, chính là không nể mặt lão Tứ ta, việc này cứ như vậy kết thúc, Thiết Trụ đứa nhỏ này không được tuyển trúng, chỉ có thể nói là không có phúc phần, Thiết Trụ, ngươi cũng đừng đặt ở trong lòng, thật sự không được liền cùng tứ thúc đi ra ngoài, hắc hắc, tiên nhân môn phái Tứ thúc không thể nói rõ, nhưng nếu là phàm nhân môn phái trên giang hồ, Tứ thúc yêu cầu, vẫn là có thể, đến lúc đó ngươi cùng đệ đệ ngươi Hổ Tử cùng đi, ta vốn là dự tính đem hắn đưa đến môn phái trên giang hồ lịch lãm một phen.Vương Trác vừa nghe lời này, lập tức cười to, khinh miệt nói:- Thiết Trụ, ta xem tứ thúc nói đúng, ngươi đi đi, đến lúc đó liền cùng người ta nói, ngươi là phế vật bị tiên nhân đào thải xuống, nói không chừng người ta vừa nghe lời này, lập tức sẽ thu nhận ngươi đấy.Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi tối đen thẫn thờ ở trên người những thân thích châm biếm chung quanh đảo qua, cuối cùng đặt ở trên người Vương Trác, một chữ một chữ nói:- Vương Trác, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Vương Lâm cuộc đời này, tuyệt đối sẽ bước vào tiên nhân môn phái, ngươi cùng cha ngươi đối cả nhà chúng ta châm biếm, ta sẽ từng cái ghi tạc trong lòng.Vương Trác cười lạnh, đang muốn châm chọc, Tứ thúc nhướng mày, đối với Vương Trác quát:- Thằng nhãi con, ngươi mẹ nó thật dong dài, ta hiện tại liền phế đi ngươi, đem ngươi biến thành ngu ngốc, ta cũng không tin đến lúc đó tiên nhân còn có thể cần ngươi!Phụ thân Vương Trác sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên đem Vương Trác kéo ra phía sau mình, thần sắc giận dữ nói:- Lão Tứ, ngươi dám!Thân thích bốn phía, tất cả đều mang vẻ mặt cười lạnh, nhìn một màn trước mắt.Tứ thúc Thiết Trụ cười ha ha, trong mắt hàn quang lóe ra, trầm giọng nói:- Nga?

Đại ca, ngươi nói ta không dám?Phụ thân Thiết Trụ vội vàng tiến lên giữ chặt lão Tứ, vội la lên:- Lão Tứ, nghe Nhị ca, trong nhà ngươi có lão bà đứa nhỏ, chẳng đáng vì Nhị ca làm như vậy, tâm ý ngươi Nhị ca đời này ghi nhớ trong lòng, lão Tứ, ngươi tiễn ta một đoạn, ta và chị dâu ngươi mang Thiết Trụ về nhà.Tứ thúc Thiết Trụ nhìn chằm chằm phụ thân Vương Trác, cười lạnh vài tiếng, theo sau nhìn thật sâu nhị ca mình một cái, gật gật đầu, lôi Thiết Trụ đi, cùng phụ mẫu Thiết Trụ ly khai tòa nhà lớn.Xa xa, Vương Lâm bên tai loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng châm biếm của đám thân thích trong viện.Ngồi ở trong xe ngựa Tứ, cả nhà bước trên con đường về nhà.Bên trong xe ngựa một hồi yên tĩnh, phụ thân Thiết Trụ trong lòng cảm thán, nói không thất vọng đó là giả, nhưng Thiết Trụ dù sao cũng là con của hắn, hắn thầm than một tiếng, mở miệng nói:- Thiết Trụ, này tính là gì, không sao, thời gian lúc trước cha ngươi bị đuổi ra gia môn, so với ngươi còn chán nản hơn, sau lại cũng không như vậy kiên trì đi xuống sao, ngươi nghe lời cha, về nhà đọc sách thật tốt, sang năm kì thi lớn tranh thủ thi thành tích tốt, nếu là không thích đọc sách nữa, thì cùng ngươi Tứ thúc đi ra ngoài giải sầu.Mẹ Thiết Trụ yêu thương nhìn con mình, khuyên giải an ủi nói:- Thiết Trụ, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có ngươi một cái đứa nhỏ, ngươi nếu có chuyện không may xảy ra, mẹ cũng không muốn sống nữa, oa nhi, ngươi phải kiên cường a.

Nói xong, nước mắt bà ấy liền chảy xuống dưới.Vương Lâm nhìn cha mẹ, gật đầu nói:- Cha, nương, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện điên rồ, ta có tính toán, các ngươi không cần quan tâm .Mẹ Thiết Trụ đem Thiết Trụ ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:- Thiết Trụ à, hết thảy đều trôi qua, ta không nghĩ việc này nữa.Mẫu thân ôm ấp trong ngực, làm cho Vương Lâm vết thương tâm hồn dần dần có dấu hiệu khép lại, Vương Lâm mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, tâm lực tiều tụy, mệt mỏi không chịu nổi, theo xe ngựa thoải mái lên xuống, hắn dần dần ngủ đi.Hắn mơ một cái giấc mơ, mơ thấy chính mình trở thành tiên nhân, mang theo cha mẹ ở trên bầu trời bay tới bay lui......Đêm khuya, Thiết Trụ thức dậy, hắn nhìn phòng nhỏ bốn phía quen thuộc, than nhẹ một tiếng, ánh mắt chớp động, tính toán trong lòng càng thêm kiên định.

Ra khỏi phòng nhỏ, hắn hướng về gian phòng cha mẹ liếc mắt nhìn thật sâu, cầm lấy giấy bút lưu lại một phong thư, lấy đủ lương khô, ly khai gia môn.- Con đường cầu tiên, ta sẽ không bỏ cuộc, Hằng Nhạc Phái, ta nhất định phải lại đi nếm thử một lần nữa!

Cho dù vẫn cứ không thu, cũng nhất định phải nghe được vị trí tiên nhân môn phái khác ở đâu.Vương Lâm ánh mắt kiên định, vác cái bọc trên lưng, ly khai sơn thôn, hướng bên ngoài đi đến.Lúc này ánh trăng mở đường, tinh ngân chỉ hướng, đem bóng lưng Vương Lâm kéo ra rất dài, rất dài......Ba ngày sau, Vương Lâm đi ở trên sơn đạo hẻo lánh, hắn ngày đó được thanh niên họ Trương kẹp ở bên hông, khoảng khắc mở to mắt mơ hồ nhìn được phương hướng đại khái.Vẫn hướng đông, Vương Lâm không để ý cỏ dại cắt rách hai chân, kiên trì không ngừng đi tới.Một tuần sau, hắn đã hoàn toàn đi vào bên trong thâm sơn, may mà nơi đây dã thú ăn thịt người không nhiều lắm, Vương Lâm dọc theo đường đi thật cẩn thận, rốt cục tại sáng sớm hôm nay, đứng ở đỉnh một tòa núi trọi rất xa thấy được kia quen thuộc đỉnh núi bị mây mù lượn lờ.Lúc này hắn đã kiệt sức, ngồi ở đỉnh núi lấy ra lương khô, cắn vài miếng, nhìn sơn môn Hằng Nhạc Phái, ánh mắt hắn kiên định, đúng lúc này, một tiếng thở dốc của dã thú từ phía sau truyền đến, Vương Lâm toàn thân tóc gáy dựng lên, quay đầu nhìn lại nhất thời sắc mặt tái nhợt.Một con hổ trắng cực lớn, trừng mắt hai mắt màu đỏ, mắt lộ ra dày đặc hàn ý, khóe miệng lại chảy xuống nước dãi, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh "Lạch cạch, lạch cạch".Gầm lên một tiếng, hổ trắng vồ tới, Vương Lâm cười chua sót, không chút do dự từ một bên vách núi nhảy xuống, rơi xuống gió mạnh thổi vào mặt, Vương Lâm trong đầu nhịn không được hồi tưởng lại ánh mắt cha mẹ cùng với lời nói châm biếm của thân thích.- Cha, mẹ, Thiết Trụ bất hiếu, xin vĩnh biệt.Nhánh cây mọc lan tràn ở trên vách núi, xen kẽ lung tung, thân thể Vương Lâm lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, nhánh cây từ trên xuống dưới lần lượt đứt gẫy, trong nháy mắt hắn đã rơi đến giữa vách núi, bỗng nhiên một cỗ lực hút khổng lồ đột nhiên xuất hiện.Vương Lâm thân bất do kỷ bị lực hút này lôi đi, túm vào một chỗ bên trong huyệt động ở khe hở vách núi, gắt gao dán tại trên vách tường bên trong huyệt động, Vương Lâm lúc hôn mơ chỉ cảm thấy thân thể giống như bị nguồn gió điên cuồng bị phía sau hút vào, rất lâu sau đó, lực hút này mới dần dần biến mất, thân thể hắn từ trên vách tường ngã xuống.Kéo dài nửa ngày, hắn mới giãy dụa bò lên, toàn thân quần áo bị nhánh cây vét thành mảnh vải, trên thân thể vết thương càng dày đặc, nhất là cánh tay phải, đau nhức không ngừng, sưng lên thật to.

Đau đớn bức rức như thủy triều từng trận vọt tới, hột mồ hôi to như hạt đậu ào ào chảy xuống, hắn sờ một cái, không rõ xương cốt có hay không rạn nứt, nhưng hiển nhiên vết thương này là vừa mới va đập vào vách tường mà tạo thành.Quyển I- Chương 8: Thạch ChâuHắn sắc mặt tái nhợt, cắn răng đứng lên, quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là một thiên nhiên huyệt động không lớn, ánh mặt trời theo cửa huyệt động chiếu vào, khắp nơi đều có hài cốt chim thú.Ở trên vách tường phía sau hắn, có một hắc động lớn bằng nắm tay, bên trong tối như mực nhìn không thấy sâu bao nhiêu, hắn làm một cái phân tích đơn giản, mơ hồ nhận được một đáp án, ban nảy lực hút kia đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên chính là từ bên trong lỗ nhỏ này truyền ra, hài cốt các loại chim trên mặt đất, hẳn là cùng hắn giống nhau bị hút vào đây rồi ngã chết.Lực hút này hẳn là không biết khi nào thì xuất hiện, đúng lúc khoảng khắc hắn té xuống đột nhiên xuất hiện, lúc này mới cứu hắn một mạng, Vương Lâm cố nén cánh tay phải đau đớn, đang muốn hướng ngoài động đi đến, đột nhiên hài cốt trên mặt đất không có gió tự động, về phía sau vọt đi, Vương Lâm không nói lời nào vội vàng lăn đến một bên góc.Tại đây trong nháy mắt, khó có thể tưởng tượng lục hút khổng lồ từ bên trong lỗ nhỏ trên vách tường xuất hiện, hài cốt chim thú trên mặt đất rung động ào ào, không ngừng mà bị hút vào bên trong lỗ nhỏ, có xương cốt diện tích trọng đại, giống như bị dính vào sinh sôi trên vách tường, lấp kín lỗ nhỏ.Mặc dù như vậy, nhưng lực hút vẫn cứ dữ dội, lúc này một con phi điểu từ bên ngoài cửa huyệt động bị hút vào, lấy tốc độ cực nhanh một tiếng bộp đánh vào trên vách tường, máu tươi văng khắp nơi.Ước chừng qua một canh giờ, lực hút biến mất, Vương Lâm kinh hãi nhìn thi thể phi điểu trên mặt đất, không hề nhúc nhích thân thể, mà là lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, trong lòng tính toán thời gian.Sau nửa canh giờ, lực hút lại lần nữa xuất hiện, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Vương Lâm đã nắm rõ quy luật, lực hút kỳ quái này duy trì thời gian một cái canh giờ, mỗi lần đình chỉ nửa cái canh giờ lại xuất hiện một lần.Thừa dịp một lần lực hút biến mất, Vương Lâm vội vàng nhịn đau đi tới cửa huyệt động, xuống phía dưới vừa nhìn không khỏi cười khổ, phía dưới là một mảnh cây cối, mơ hồ có thể thấy được mặt đất quái thạch cao chót vót, vách núi cực kỳ dốc đứng, hiện tại cánh tay hắn bị thương, căn bản không thể leo lên.

Khoảng cách vách núi đến đáy ước chừng có hơn chục trượng sâu, nếu như nhảy xuống, chắc chắn ngã chết.Hành trang trên người có cái bọc lương thực, cũng đặt ở đỉnh núi vẫn chưa cầm lấy, hiện tại thực vật là chuyện duy nhất phải giải quyết, Vương Lâm trầm ngâm một chút, tính toán lực hút đã tới, vội vàng lui về huyệt động sát góc tường ngồi xuống.Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, sắc trời dần tối, Vương Lâm cảm giác được rõ ràng thân thể đang từ từ suy yếu, cánh tay đã hoàn toàn tê liệt không còn cảm giác, càng nghĩ, hắn cười khổ lẩm bẩm:- Vây ở chỗ này đúng là chỉ có đường chết, nhưng nhảy xuống lại tuyệt không đường sống, ai.Hắn nhìn góc tường cách đó không xa thi thể phi điểu huyết nhục mơ hồ, do dự một chút, cắn răng một cái đi tới nhặt lên, đặt ở bên miệng, một cỗ hương vị mùi hôi tanh đập vào mặt mà đến, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, không nói lời nào đặt ở miệng gặm ăn một miếng thịt tươi lớn.Hắn hình như không có nhai mà trực tiếp nuốt vào, dạ dày co rút lại quay cuồng dâng lên từng dòng nước ấm, nuốt ngấu nghiến rất nhanh liền đem phi điểu ăn sạch một nửa, từng trận cảm giác buồn nôn không ngừng bốc lên, Vương Lâm vội vàng đứng lên, hít một ngụm lớn không khí, lúc này mới đè ép đi xuống.Thuận tay đem thi thể con chim ăn thừa để ở một bên, Vương Lâm dựa vào vách tường ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện, một hồi nghĩ đến phụ mẫu, một hồi nghĩ đến Tứ thúc, một hồi nghĩ đến vẻ mặt châm biếm của thân thích, một hồi nghĩ đến ánh mắt vô tình của hắc y trung niên nhân Hằng Nhạc Phái.Lúc thần sắc hoảng hốt, bỗng nhiên hắn trực tiếp nhào đến bên cạnh thi thể con chim ăn một nửa nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp một cái nào cầm lại đây nhìn kỹ, chỉ thấy ở trong nửa khúc thi thể con chim có một hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay trẻ con, Vương Lâm đem hạt châu này móc ra, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.Trong cơ thể phi điểu này như thế nào sẽ có hạt châu?

Trong long hắn nổ vang tim đập mạnh, nghĩ đến ở thôn dạy học tiên sinh nơi đó từng nhìn đến một quyển thần thoại tạp văn tên là Sơn Hải Kinh, bên trong nó giới thiệu rất nhiều động vật nếu như sống lâu nhiều năm, trong cơ thể sẽ hình thành một loại bảo bối tên là nội đan.Bảo bối này nếu người ănvào, có được lực lượng lớn vô cùng, kéo dài tuổi thọ, thậm chí ngay cả tay chân đứt đều có thể mọc lại.Lúc ấy hắn nhìn đến đoạn miêu tả này khi đó còn có chút không tin, âm thầm nhạo báng, nhưng hiện tại hắn ngay cả tiên nhân đều gặp được rồi, trong lòng đối với một ít thần thoại truyền thuyết trong Sơn Hải Kinh, không khỏi tin vài phần.Vương Lâm trong lòng kinh hoàng, nếu hạt châu này thật sự là nội đan trong Sơn Hải Kinh miêu tả, vậy nếu như ăn vào, chẳng phải là thương thế lập tức khỏi hẳn, rời đi nơi này càng dễ như trở bàn tay, thậm chí bái nhập tiên nhân môn phái hẳn là vấn đề không lớn, ít nhất ở trong nghị lực trắc thí, nhất định sẽ làm bản thân hợp cách.Nhưng cầm hạt châu này cảm thấy cứng rắn, không giống vật có thể ăn, hắn nhíu long mày lại, dùng mảnh vải quần áo trên người đem bên ngoài nó lau sạch sẽ, khôi phục bản sắc.Đây là một cái thạch châu màu xám, mặt trên khắc họa năm đóa mây trắng, thoạt nhìn rất có niên đại, Vương Lâm cảm thấy thất vọng, chưa từ bỏ ý định dùng răng cắn một cái, cuối cùng sờ sờ thạch châu, cười khổ lẩm bẩm:- Thiết trụ, ngươi rất mơ mộng hão huyền, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện phi điểu ngã chết ở trước mặt liền có nội đan.Thở dài, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối, mang theo ủ rũ thật mãnh liệt, hắn lui trong góc dần dần ngủ đi, thạch châu bị hắn tùy ý đặt ở bên cạnh thú cốt.Lúc này đã là mùa thu, mặt đất tỏa nhiệt rất nhanh, nhất là giữa núi, lại càng như thế, cảm giác lạnh nhè nhẹ không ngừng dũng mãnh vào thân thể Vương Lâm, trong lúc ngủ mơ hắn gắt gao ôm thân mình, thời gian một đêm rất nhanh trôi qua.Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời mọc từ ngoài động chiếu vào, chiếu xạ ở bên trong huyệt động, một ít hạt sương lấp lánh từ trên thạch châu bên cạnh Vương Lâm tiết ra, theo hạt sương nhiều dần, chậm rãi chảy tới trên thú cốt.Chừng một hồi, Vương Lâm thức dậy, cánh tay vẫn như cũ sưng tấy, chẳng những không có chuyển biến tốt mà có dấu hiệu ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, Vương Lâm ngồi dưới đất, trong lòng phiền muộn.- Chẳng lẽ cả đời này của mình sẽ bị nhốt ở trong này sao?Hắn thì thào tự nói, ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện trên thú cốt bên cạnh có sương sớm, vừa lúc ngủ dậy khát nước, vì thế cầm lấy thú cốt thật cẩn thận, đem hạt sương đọng lại trên mặt đặt ở bên miệng liếm sạch sẽ.Này sương sớm có chút ngọt uống rất ngon, hắn cũng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi uống xong toàn thân cực kỳ thoải mái ấm áp dào dạt.Nhất là chỗ cánh tay bị thương, lại truyền đến từng đợt cảm giác ngứa ngáy, sưng phù rõ ràng dần xẹp xuống, Vương Lâm dụi dụi con mắt, nhìn kỹ, lập tức kinh hỉ phát hiện cánh tay xác thực có chút bớt sưng.

Hắn tập trung suy nghĩ, lập tức tìm kiếm thú cốt khác bên người hắn, đáng tiếc không có một khối trên mặt có hạt sương.Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên hắn đem ánh mắt đặt ở thạch châu bên cạnh, chăm chú nhìn kỹ, ở mặt trên nhìn đến một giọt một giọt sương sớm, rất nhỏ, hắn nhớ lại vừa rồi thú cốt đúng là có hạt sương xiết chặt lấy thạch châu.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy thạch châu, trái tim chỉ không ngừng đập lên rất nhanh, do dự một chút không nói lời nào đặt ở trên cánh tay lăn đi, đem hạt sương mặt trên đều đều đến bôi lên ở vị trí sưng tấy.Một tia cảm giác mát lạnh từ cánh tay truyền đến, Vương Lâm mắt không chớp cái nào, nhìn chằm chằm cánh tay, hồi lâu sau đó mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, cánh tay sưng tấy thần kỳ xẹp xuống, hắn vung tay động một chút, mặc dù vẫn còn có chút đau đớn, nhưng đã mất trở ngại.- Thạch châu này nhất định là cái bảo bối!"

Vương Lâm kinh hỉ không thôi.Quyển I- Chương 9: Hạ NhaiMấy ngày kế tiếp, hắn đói bụng liền lấy phi điểu bị hút vào nơi đây chàng chết làm thức ăn, mỗi ngày phần lớn thời gian đều cẩn thận quan sát thạch châu, mỗi lần đều là dung hạt sương xuất hiện trên mặt lau cánh tay, dần dần cánh tay hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, đối với hạt sương này, hắn cực kỳ lưu ý, dùng một đầu lâu phi điểu tích lũy không ít.Một ngày này, hắn đem hạt sương đều đặn tích lũy nhiều ngày đổ vào trong một mảnh quần áo, thận trọng đem thạch châu bọc ở trong đó, đeo ở trên cổ túm vài, sau khi xác định sẽ không rơi xuống, thừa dịp thời gian hấp lực gián đoạn đi đến cửa động, hung hăng cắn răng một, đem phần lớn quần áo trên người đều xé rách, cột lại với nhau, một đầu cố định ở hòn đá bên cạnh, một đầu cột vào trên lưng, thật cẩn thận hướng phía dưới bò xuống.Ước chừng hạ xuống năm sáu trượng, đột nhiên bị trợt tay, thân thể hắn nhanh chóng rơi xuống, cũng may quần áo hơi chắc chắn, thân mình hắn lay động, rất nhanh chộp vào một cây khô mọc lan ra, lúc này mảnh quần áo từ chính giữa đứt đi, đoạn kia buộc ở hắn trên lưng lảo đảo ở giữa không trung phất phơ.Trên trán Vương Lâm toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống phía dưới, ước chừng còn có hai mươi trượng cao, hắn một tay nắm lấy nhánh cây, tay kia thì nhanh chóng nắm mảnh quần áo, gian nan buộc chặt ở trên nhánh cây, lúc này mới thở một hơi.Nhúc nhích thân thể thật cẩn thận, hồi lâu sau rốt cục lại tới gần tường vách núi, tiếp tục hướng phía dưới bò xuống.

Mãi cho đến khoảng cách chân núi mấy trượng thì, mảnh quần áo của hắn đã dùng đến cực hạn, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi nhanh chóng hướng phía dưới nhảy xuống.Mảnh quần áo không chịu nổi sức nặng lần nữa đứt đi, bất quá cũng thoáng giảm bớt một chút tốc rơi xuống độ của Vương Lâm, gió mạnh đập vào mặt, lại là nhánh cây khô liên tiếp gãy đứt, trong nháy mắt lúc rơi xuống đất, hắn khó khăn khống chế thân thể, đầu ngón chân chạm đất đầu tiên, thân thể nương theo lực đẩy mạnh mẽ vọt tới trước như bao lăn trên mặt đất một vòng.Tảng đá trên mặt đất giống như một thanh đao nhọn, đều đâm vào bên trong thân thể hắn, ngăn cách vết thương với từng dòng máu.

Nhất là đùi phải lại bị một hòn đá sắc nhọn đâm trúng, theo miệng vết thương có thể thấy được dày đặc bạch cốt.Vương Lâm hô hấp dồn dập, ánh mắt buông lỏng, hắn gian nan đem thạch châu bọc ở trong mảnh vải từ trên cổ ngậm ở miệng, đầu lưỡi hút lấy hạt sương ẩm ướt ở trên mặt, một lát sau đó, hắn giãy dụa ngồi dậy, hai tay run run cởi bỏ mảnh vải, đối với vết thương đùi phải dùng sức vắt một, vài giọt chất lỏng rơi xuống.Miệng vết thương truyền đến từng trận cảm giác mát, làm xong tất cả chuyện này, hắn suy yếu té trên mặt đất, âm thầm cầu nguyện ở trước khi chính mình khôi phục đừng có dã thú nào lại đây.Đúng lúc này, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ.- Thiết Trụ, ngươi ở đâu?Vương Lâm ngẩn ra, cẩn thận nghe lại, này rõ ràng là âm thanh của cha hắn, không kịp suy nghĩ, hắn lập tức dùng sức lực toàn thân hô lên:- Cha, ta ở đây!Một đạo cầu vồng nhanh chóng từ phía xa đến đây, ở vách núi phía trên Vương Lâm quanh quẩn một vòng tốc độ nhanh như chớp hạ xuống, sau khi kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái họ Trương kẹp bên hông mang theo cha Thiết Trụ, cau mày nhìn về phía Vương Lâm.Cha Thiết Trụ nhìn đến con mình, lập tức thương tâm rơi lệ, chạy đến bên cạnh Vương Lâm ôm lấy hắn, khóc ròng nói:- Thiết Trụ a, ngươi đây là tội gì, ngươi như thế nào nghĩ không thông chứ, ngươi có hay không nghĩ tới nếu như ngươi chết đi, cha mẹ làm sao sống a.Vương Lâm ngẩn ra, suy nghĩ một chút, hiểu được cha đúng là hiểu lầm mình muốn tự sát, lại nhìn thấy vết thương trên người cùng với bộ dạng chật vật, không khỏi cười khổ đứng lên.Đệ tử họ Trương ánh mắt đảo qua Vương Lâm, ngẩng đầu nhìn một chút phía trên, phát hiện mảnh vải quần áo, thân mình khẽ động nhảy lên, vài lên xuống liền trèo đến vị trí mỏm đá huyệt động, lúc này lực hút đột nhiên xuất hiện, hắn sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức liền khôi phục như thường, cũng không để ý lực hút kia, ở bên trong nhìn qua một tý nhẹ nhàng hạ xuống, trầm giọng nói:- Đứa nhỏ nhà ngươi là muốn tự sát, kết quả bị phong nhãn thiên nhiên hình thành hút vào, lúc này mới không ngã chết, hiện tại đã tìm được Vương Lâm, chờ trở lại môn phái việc này do trưởng lão định đoạt.Nói xong, hắn vung tay áo, bắt lấy phụ tử Vương Lâm hai người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, không lâu sau đó đã hạ xuống đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, theo thềm đá nhẹ nhàng đi lên đỉnh.Trở lại nơi cũ, Vương Lâm tâm tình phức tạp, trên đỉnh núi mấy người đứng thẳng, cũng đều mang vẻ mặt chán ghét, đệ tử họ Trương vội vàng tiến lên ở bên tai một người trong đó nói vài câu, người nọ chau mày, âm thanh lạnh lùng nói:- Người nếu đã tìm trở về, liền đưa đến phòng khách cùng mẫu thân hắn gặp mặt đi.Ở trong phòng khách, mẫu thân Vương Lâm nhìn thấy con mình, lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn nức nở oán trách, trải qua cha mẹ kể lại, Vương Lâm lúc này mới biết đầu đuôi sự việc.Sau khi hắn bỏ nhà trốn đi, cha mẹ lập tức trở lại Vương thị gia tộc tìm Tứ thúc hắn, ba người lo lắng an nguy của hắn, tìm đến phụ thân Vương Trác, ngại cho Tứ thúc hắn cường ngạnh, phụ thân Vương Trác không tình nguyện liên hệ gia tộc tất cả thân thích, liên hợp kêu oan Hằng Nhạc Phái, khẩn cầu trợ giúp tìm kiếm.Hằng Nhạc Phái cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, vốn không muốn để ý tới, nhưng Vương Lâm dù sao cũng bởi vì không được thu nhận mà bỏ nhà đi, nếu như thực sự có chuyện không hay xảy ra, bọn họ tuy rằng không thèm để ý sinh tử của một phàm nhân, nhưng việc này nếu truyền bá ra ngoài, tất cả thôn dân chung quanh miệng truyền miệng, sợ rằng sau này không có bao nhiêu cha mẹ sẽ để đứa nhỏ đến trắc thí, cân nhắc nhiều lần, bọn họ phái ra mấy người ở phụ cận tìm kiếm, phụ thân Vương Lâm lo lắng, liền đi theo.Thế nên mới có một màn trước đó.Không qua bao lâu, có người đưa tới chén thuốc, mẹ Thiết Trụ vội vàng cảm ơn, cẩn thận đưa đến trong miệng Vương Lâm, thuốc này không thẹn là tiên nhân môn phái làm ra, hiệu quả vô cùng tốt, sau khi uống xong Vương Lâm cảm giác thân thể thoáng liền khôi phục không ít, vết thương đau đớn cũng dịu đi rất nhiều.Lời nói quan tâm của cha mẹ không ngừng truyền vào trong tai Vương Lâm, hắn vốn định giải thích, nhưng nghĩ lại cha mẹ không hẳn sẽ tin tưởng.Giờ này khắc này, ở trong đại điện Hằng Nhạc Phái, vài nội môn trưởng lão ngồi ở một bên, nghe nam tử họ Trương kể lại quá trình tìm được Vương Lâm, sau một hồi một lão giả mặt hồng vỗ bàn, bất mãn nói:- Sinh tử của phàm nhân cùng người tu đạo chúng ta có quan hệ gì đâu?

Nhìn xem tu chân môn phái Triệu quốc, có người nào giống chúng ta như vậy không ra thể thống gì, vì một đứa nhóc không được tuyển trúng ầm ỉ tự sát lại còn phái người đi tìm.

Thật sự là mất mặt a!Bên cạnh một trung niên nhân sắc mặt lạnh như băng, thầm than một tiếng, trầm giọng nói:- Mã trưởng lão nói rất đúng, nhìn về Triệu quốc các phái, chỉ có Hằng Nhạc chúng ta lố bịch nhất, nhưng đứa nhỏ kia nếu chết ở phụ cận Hằng Nhạc Phái chúng ta, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc thu đệ tử sau này, đến lúc đó phụ mẫu người ta lại nghĩ đứa nhỏ không được thu nhận liền có thể sẽ ôm ý niệm tìm chết trong đầu, vậy còn dám đem đứa nhỏ tới đây.Một cẩm bào lão giả, cầm lấy chén trà uống một ngụm, không nhanh không chậm nói:- Kỳ thật nói trắng ra là, cũng không phải bởi vì Hằng Nhạc Phái chúng ta xuống dốc sao, cần từ trong số lượng lớn phàm nhân lựa chọn đệ tử thích hợp tu tiên sao, hắc hắc, nếu là đặt ở 500 năm trước, quản hắn sống chết, chúng ta cũng không cần để ý tới ý kiến của phàm nhân.Cuối cùng một lão giả mặt đầy nếp nhăn, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:- Thiếu niên kia có thể tự sát một lần, rất có thể còn sẽ tự sát lần thứ hai, mà thôi, để tiết kiệm phiền toái về sau, cũng phá lệ thu hắn làm ký danh đệ tử đi.

Nói xong, hắn liếc xéo nhìn trung niên nhân, nhắm lại hai mắt không thèm nói nữa.Quyển I- Chương 10: Nhập mônLão giả mặt hồng nhướng mày, bất mãn nói:- Lý trưởng lão, Hằng Nhạc Phái chúng ta chẳng lẽ thật sự hạ lưu đến mức như thế?

Chỉ vì sự sống chết của một phàm nhân mà phá lệ?Lý trưởng lão mở hai mắt, âm thanh lạnh dần, nói:- Mã trưởng lão, chưởng môn đã nói, việc này giao cho ta toàn quyền phụ trách, nếu xử lý không tốt, tiểu tử phế vật kia thực sự tự sát lần thứ hai, đến lúc đó cha mẹ hắn truyền bá ra ngoài, nói Hằng Nhạc Phái chúng ta bức tử đứa nhỏ nhà hắn, chuyện khó xử lý này, chẳng lẽ sẽ không hạ lưu?

Ngươi có thể phụ trách sao?

Nếu ngươi phụ trách, việc này ta sẽ không quản nữa.Trung niên nhân vội vàng giảng hòa, nói:- Được rồi, chúng ta không cần vì điểm việc nhỏ ấy mà tranh cãi, thế này, trước hết đem hắn thu làm ký danh đệ tử, chờ thêm tám năm mười năm, hắn tu tiên không thành lại tống hắn trở về, kể từ đó cũng sẽ không có phiền toái về sau, chẳng phải là tuyệt ư?Cẩm bào lão giả ở một bên bỗng nhiên nói:- Nếu này những đứa nhỏ khác không được thu nhận cũng bắt chước, chúng ta nên làm gì bây giờ?Trung niên nhân cười khẽ, nói:- Như vậy cũng dễ xử lý, trải qua chuyện lần này, chúng ta cũng coi như có bài học, về sau tất cả đứa nhỏ trắc thí không hợp cách, đều lần lượt dùng Hóa Thần Thuật chỉ điểm một phen, hạ xuống ý nghĩ không được coi thường mạng sống, sẽ không nguy hiểm nữa.

Về phần Vương Lâm kia, nếu đã ầm ỉ đến như vậy, cứ thu nhận đi, dù sao một ký danh đệ tử, cũng không liên quan nhiều đến môn quy.Trừ bỏ Lý trường lão ra, còn lại hai trưởng lão đều dùng ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn trung niên nhân, không nói lời nào.Trung niên nhân mặt mang mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:- Vương Lâm a Vương Lâm, có thể giúp ta đều giúp rồi, khối tinh thiết mà Tứ thúc ngươi cho ta, nếu ta từ chối thì bất kính.

Trái lại ta rất kỳ quái, một phàm nhân, lại có thể kiếm được tài liệu bực này.Trung niên không biết, khối tinh thiết kia, là Tứ thúc Vương Lâm trong một lần ngẫu nhiên từ trong thợ rèn nọ mua đến, hắn kiến thức rộng rãi, liếc mắt một liền nhìn ra chỗ bất phàm, lần này vì để cho Thiết Trụ gia nhập Hằng Nhạc Phái, vì thế ôm hy vọng thử một lần lấy ra, về phần tác dụng bảo bối này, hắn cũng không hề biết được.Một khối tinh thiết, cải biến vận mệnh Vương Lâm, khi tin tức này rơi vào trong tai hắn thì, Vương Lâm cũng không dám tin tưởng, chính mình lại không biết vì sao được nhận làm ký danh đệ tử.Hai ngày sau, hắn đưa cha mẹ tiễn xuống Hằng Nhạc Phái, nhìn vẻ mặt hưng phấn của phụ mẫu, Vương Lâm trong lòng cũng có chút vui sướng, âm thầm quyết định phi thường cố gắng ở trong này tu tiên.Bất quá ý nghĩ là như vậy, sau khi phụ mẫu hắn xuống núi, liền thay đổi, Vương Lâm bị gọi vào một tòa nhà chuyên môn an bài ký danh đệ tử công tác, một hoàng y thanh niên khuôn mặt gian xảo, mặt mang vẻ khinh thường, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, cười nhạo nói:- Ngươi chính là Vương Lâm kia dựa vào tự sát mới trở thành ký danh đệ tử sao?Vương Lâm nhìn hắn một , trầm mặc không nói, thanh niên lông mày nhíu lại, cười lạnh nói:- Tiểu tử, từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày mặt trời vừa mọc lên đến nơi này của ta báo cáo, công tác của ngươi chính là nấu nước, không đủ mười vại lớn, sẽ không có cơm ăn, nếu như liên tục bảy ngày vẫn không hoàn thành, ta sẽ bẩm báo trưởng lão, đem ngươi trục xuất Hằng Nhạc Phái.

Đây là quần áo của ngươi, nhớ kỹ, ký danh đệ tử chỉ có thể mặc áo xám, chỉ có trở thành đệ tử chính thức, mới có thể phân phát quần áo màu sắc khác.Nói xong, hắn bực mình đem một bộ quần áo cùng với thắt thẻ bài còn đang ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần không hề để ý tới đối phương.Vương Lâm cầm lấy quần áo, hỏi:- Ta nghỉ ngơi ở đâu?Thanh niên mắt cũng không mở, không chút để ý nói:- Đi hướng Bắc, tự nhiên sẽ nhìn đến một loạt phòng ốc, đem thẻ bài đưa cho đệ tử nơi đó, liền an bài phòng cho ngươi.Vương Lâm ghi tạc trong lòng, xoay người hướng bắc đi đến, đợi hắn đi rồi, thanh niên mở to mắt, miệt thị lẩm bẩm:- Lại có thể dựa vào tự sát mới gia nhập vào đây, thật sự là một phế vật.Đi ở bên trong Hằng Nhạc Phái, Vương Lâm dọc theo đường đi nhìn thấy phần lớn đệ tử đều là mặc áo xám, một đám bộ dạng hấp tấp, sắc mặt lãnh đạm, có một số trong tay còn cầm công cụ lao động, vẻ mặt lộ chút mệt mỏi.Vẫn hướng bắc đi được hồi lâu, rốt cục nhìn đến một loạt phòng ốc không lớn, ở đây áo xám đệ tử phải so với nơi khác nhiều hơn không ít, nhưng vẫn như cũ vẫn cứ làm việc của bọn họ, rất ít nói chuyện với nhau.Sau khi đem thẻ bài giao cho hoàng y đệ tử phụ trách nơi đây, đối phương nói cũng chưa từng nói một câu, không kiên nhẫn chỉ một căn phòng.Vương Lâm cũng đã quen với biểu tình lãnh đạm của mọi người ở đây, đi đến phòng ở, đẩy cửa đi vào nhìn thấy, căn phòng không lớn, hai chiếc giường gỗ, một bàn, quét dọn rất sạch sẽ, mức độ mới cũ cùng trong nhà không sai biệt lắm.Hắn chọn lấy một giường gỗ thoạt nhìn không người sử dụng, đem hành lý để lên, lúc này mới nằm ở trên giường trong lòng suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng cuối cùng vào được Hằng Nhạc Phái này, nhưng cũng không phải như hắn tưởng tượng như vậy có thể tu luyện tiên thuật, lúc trước nghe ý tứ của thanh niên hoàng y kia, công tác của mình là nấu nước.Nghĩ đến đây, hắn than nhẹ một tiếng, sờ sờ thạch châu trong ngực dùng dây thừng cột vào trước ngực, bảo bối này là thứ hắn cực kỳ lưu ý, Vương Lâm đọc sách nhiều, biết rất nhiều truyện xưa, trong đó bao gồm chuyện thất phu vô tội hoài bích có tội, hắn thầm hạ quyết tâm, không thể để cho bất luận kẻ nào biết bản thân có bảo bối này.Không lâu sau, màn đêm buông xuống, một thiếu niên áo xám thân thể gầy yếu vẻ mặt mang thần sắc mệt mỏi, đẩy cửa phòng ra đi vào, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm ngẩn ra, đánh giá cẩn thận một phen, cũng không hề để ý tới trực tiếp nằm ở trên giường, ngủ say như chết.Vương Lâm cũng không để ý, hắn biết ngày mai phải dậy sớm, sờ sờ bụng, từ trong bọc lấy ra một ít khoai lang, đồ ăn này là cha mẹ hắn mang đến, chuẩn bị trên đường tìm kiếm hắn mà ăn, sau khi tìm được Vương Lâm thấy hắn được Hằng Nhạc Phái thu nhận, vì thế liền đem khoai lang còn thừa đều lưu lại cho hắn.Khoai lang rất ngọt, Vương Lâm ăn vài miếng, lúc này thiếu niên nằm ở đối diện thân thể khẽ động, đứng dậy mắt cố định nhìn chằm chằm khoai lang, nuốt mấy nước bọt, thấp giọng nói:- Cho ta một củ được không?Vương Lâm lập tức đem ra mấy củ ném tới trên giường đối phương, cười nói:- Ta nơi này có rất nhiều, ngươi thích ăn thì ăn nhiều một chút.Thiếu niên lập tức nắm lên, ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng, sau đó vội vàng chạy đến bàn bên cạnh rót chén nước, uống một ngụm, thở dài:- Con mẹ nó, tiểu gia ta hai ngày cũng chưa ăn gì, bạn hữu, cám ơn.

Đúng rồi, ngươi tên gì?Vương Lâm nói tên ra, thiếu niên nghe xong, nhất thời ngạc nhiên, thất thanh nói:- Ngươi chính là Vương Lâm hả, phế... kia dựa vào tự sát mới tiến vào Hằng Nhạc Phái.Nói đến đây, hắn cảm thấy ngượng, cười nhẹ nói:- Bạn hữu, ta gọi là Trương Hổ, đừng để trong lòng, hiện tại trong phái hầu như không ai là không biết ngươi, ngươi cũng đừng trách ta vừa rồi nói như vậy, thực ra ta rất bội phục ngươi, lại có thể sử dụng như vậy phương pháp tiến vào.Vương Lâm cười khổ, cũng không thanh minh, lại đưa qua mấy củ khoai lang.Trương Hổ vội vàng tiếp nhận, sau ăn mấy khẩu ngượng ngùng nói:- Vương Lâm, ngươi vẫn là chừa cho mình chút đi, ngươi mới tới đây, không biết con chồn tạp vụ ở đây trong lòng tâm địa gian xảo, chờ ngày mai ngươi làm việc sẽ biết rõ, con mẹ nó, hắn quả thực sẽ không nhìn những đệ tử ký danh chúng ta như con người!QI- Chương 11: Trương HổVương Lâm giật mình, người thứ nhất hắn nghĩ đến chính là người thanh niên áo vàng lúc trước cười nhạo mình, cảm thấy hắn có vẻ phù hợp với danh hiệu này, nhưng trong lòng không biết rốt cuộc đối phương nói có đúng là hắn ta hay không.- A?

Ngươi chưa nhìn thấy hắn?

Chính là thằng cha phụ trách an bài công tác của ký danh đệ tử, hắn cũng là ký danh đệ tử, chẳng qua đã đạt được tư cách tu luyện tiên pháp, mặc áo vàng, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt gì, giống như một con chồn con, chúng ta thường ở đằng sau vụng trộm gọi hắn như vậy.Trương Hổ nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi giải thích.Vương Lâm ăn miếng khoai lang, nói:- Ta biết người ngươi nói là ai, hôm nay ta nhìn thấy hắn rồi, hắn nói với ta từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày gánh đầy mười vại nước, nếu không sẽ không có cơm ăn.Trương Hổ chết lặng người, nhìn chằm chằm Vương Lâm một hồi lâu, đột nhiên hỏi:- Bạn thân, ngươi không phải trước kia cùng hắn có thù oán chứ?Vương Lâm lắc đầu, hỏi:- Làm sao vậy?Trương Hổ dùng một ánh mắt đáng thương nhìn Vương Lâm, hỏi:- Vương Lâm, có phải ngươi cho rằng cái vại lớn chứa nước mà hắn nói thì cũng lớn như cái vại dùng trong nhà chúng ta?Nói xong, hắn còn dùng tay ra dấu một cái.Vương Lâm trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lành, gật gật đầu.Trương Hổ cười khổ, nói:- Ngươi nhất định là đắc tội con chồn rồi, vại lớn mà hắn nói lớn xấp xỉ với phòng ở chúng ta.

Ôi!

Cả mười vại nước......

Vương Lâm, ta không ăn khoai lang này nữa, ngươi giữ đi, ta ước chừng không sai thì có thể bốn năm ngày ngươi không có cơm ăn đấy.

Ngươi mới tới, vài cái địa phương trong núi có quả dại đều bị người khác chiếm lấy, chỉ có người già mới có thể đi hái vài trái, ngày mai ta vẫn còn ăn quả dại của ta đi.Nói xong, hắn đặt mấy củ khoai lang còn lại ở trên bàn, thở dài rồi lại nằm xuống giường ngủ đi.Đáy lòng Vương Lâm bốc lên một tia lửa giận, hắn cắn chặt răng, nghĩ đến ánh mắt cha mẹ tràn đầy kỳ vọng, mạnh mẽ đè xuống cơn tức, nghẹn một bụng bực bội nằm ngủ ở trên giường.Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, hắn liền từ trên giường bò dậy, Trương Hổ còn đang ngáy khò khò, Vương Lâm thay áo màu xám, vội vàng đi về phía phòng tạp vụ, phút chốc đã đi đến chỗ này, mặt trời dần dần từ hướng Đông xuất hiện, thanh niên áo vàng đẩy cửa phòng ra, liếc con mắt nhìn Vương Lâm, nói với giọng ái ái cổ quái:- Coi như đúng giờ, đi vào lấy thùng nước đi rồi theo cửa Đông đi ra ngoài, ở giữa núi có con suối, tới đó gánh nước.Nói xong, hắn không ở để ý tới Vương Lâm đang khoanh chân ngồi dưới đất, quay về mặt trời mọc chậm rãi thổ nạp, từng tia khí trắng nhàn nhạt từ mũi hắn tỏa ra, như hai con Bạch Long cuộn mình.Vương Lâm mắt lộ vẻ hâm mộ, đi vào gian phòng nhìn một vòng, rốt cục ở một chỗ phía sau cửa thấy được mười cái vại nước khổng lồ kia, cười khổ một tiếng, hắn xách lên hai cái thùng nước đi về phía cửa Đông.Đi đoạn đường rất xa, lúc này mới đi đến con suối mà đối phương nói, nơi đây phong cảnh rất xinh đẹp, tiếng nước vang lên ào ào, giống như âm thanh của tự nhiên tràn ngập lòng người.Vương Lâm không rảnh ngắm cảnh đẹp này, múc đầy thùng nước rồi vội vàng xách lên đi về phía trên núi.Mãi cho đến hoàng hôn, hắn mới đổ đầy một vại, nếu không phải buổi trưa hắn có khoai lang lấp đầy bụng thì căn bản là không có sức lực tiến hành công việc còn lại.

Mặc dù như thế, hiện tại hai chân tay của hắn đã tê mỏi, vừa cố sức liền đau đớn khó chịu.Hắn do dự một lát rồi mang theo nửa thùng nước tìm được một chỗ không người, cẩn thận ở bốn phía quan sát một lát, sau khi xác định không có người, hắn từ trong ngực lấy ra hạt châu, đặt ở trong trong thùng lắc lắc một phen, một lát sau hắn vớt hạt châu rồi cất kĩ, lấy nước trong thùng nước uống, trong bụng tức khắc xuất hiện một chút cảm giác ấm áp dào dạt, cảm giác đau nhức ở bắp thịt toàn thân chậm rãi biến mất.Mặc dù hiệu quả không bằng hạt sương, nhưng Vương Lâm lại cực kỳ hưng phấn, hắn sờ sờ ngực nơi để thạch châu, lại quyết định quyết không thể để cho người khác biết bản thân có bảo bối này!Sau khi đã uống sạch nửa thùng nước, bắp thịt hắn không còn đau nhức, tinh thần sảng khoái, lập tức tiếp tục công việc gánh nước.Một ngày này, hắn đổ đầy một vại rưỡi, lại uống nửa thùng nước suối sau khi ngâm hạt châu thần bí, vì sợ người khác hoài nghi, hắn giả bộ một vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt mới trở về nơi ở.Không lâu sau đó, Trương Hổ đã trở lại, trên mặt vẫn là cái vẻ mặt mệt mỏi quá độ như cũ kia, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Trương Hổ do dự nửa ngày, ấp a ấp úng xin hai củ khoai lang, sau khi ăn xong liền nhào lên giường rồingủ say khò khò.Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm ở Hằng Nhạc Phái đã được một tháng rồi.Vương Lâm hiện tại đã biết, công việc của Trương Hổ là đốn củi, mỗi ngày phải chẻ đủ số lượng củi mới có thể ăn cơm, từ lúc hắn bắt đầu trở thành ký danh đệ tử Hằng Nhạc Phái thì vẫn luôn đốn củi, đã ba năm rồi, ba năm trước đây hắn vẫn thường ba bốn ngày mới có thể ăn một bữa cơm, toàn dựa vào uống nước lấp đầy bụng, hiện nay hắn đã rút ngắn thời gian lại, hai ngày đã có thể ăn một bữa cơm.Theo lời hắn, ký danh đệ tử phải làm tạp vụ mười năm, làm đến mỗi ngày ba bữa cơm đều chẳng có, chỉ có đồng thời thỏa mãn hai cái yêu cầu này thì mới có thể được truyền thụ một ít tiên pháp trụ cột.Nội môn đệ tử bất đồng với bọn họ, chúng đều có sư phụ riêng và không cần làm bất cứ tạp vụ gì, mỗi người có gian phòng riêng, công việc chủ yếu của bọn họ chính là tu luyện.Trừ những cái đó ra, còn có một loại người ở chính giữa nội môn đệ tử và ký danh đệ tử, đó chính là giống như Vương Hạo trở thành đồng tử cho người khác, thực ra cái gọi là đồng tử, nói trắng ra chính là người hầu.Loại người này cũng không cần làm tạp vụ, nhưng lại có thể tu luyện một ít tiên pháp cấp thấp, bọn họ chỉ cần hoàn thành công việc ông chủ giao cho là được rồi, nhưng mà thông thường tư chất tự nhiên của loại người này đều rất bình thường, cả đời không có tiền đồ quá lớn, chỉ có thể làm người hầu suốt đời.Cái gọi là tư chất tự nhiên, Vương Lâm cũng từ nơi Trương Hổ mà hiểu biết đại khái, đơn giản mà nói, tư chất tự nhiên chính là linh căn, trong cơ thể mỗi người đều có nhiều hoặc ít.

Nhưng mà trọng điểm là nếu linh căn sung túc, cùng một loại tiên pháp nếu như một năm có thể luyện thành, như vậy người khuyết thiếu linh căn, khả năng cần mười năm thậm chí một trăm năm.Sinh mệnh con người là có hạn, người tố chất bình thường thì cả đời cũng không có phát triển quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà khi môn phái tu tiên thu đệ tử sẽ coi trọng linh căn.Một tháng nay, Vương Lâm mỗi ngày khi gánh nước đều phải uống không ít nước suối dùng để ngâm hạt châu thần bí, cơ thể càng ngày càng cường tráng, giống như chưa dùng hết sức lực toàn thân, từ lúc bắt đầu sáu ngày mới gánh đầy mười vại, đến bây giờ chỉ cần ba ngày là có thể làm được.Nhưng mà vì để không người nào hoài nghi, mỗi ngày hắn đều là lúc mặt trời còn chưa mọc lên đã rời giường, không nhanh không chậm cầm thùng nước đi ở đường nhỏ giữa núi, cứ như vậy, trong mắt mọi người mặc dù kinh ngạc trong ba ngày hắn đã có thể hoàn thành công việc, nhưng đều cho là những chuyện này là do việc hắn đi sớm về khuya.Q1-Chương 12: Tiên PhùQua một tháng này, hầu như tất cả ký danh đệ tử đều biết Vương Lâm, cả đám nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt cao quý, ngôn ngữ châm chọc ác độc.Vương Lâm đối với việc này đều là coi thường, hắn biết trong lòng mỗi người trong số những đệ tử ký danh này đều biến thái, khi hắn chưa tới thì những người này nằm ở tầng dưới cùng của môn phái, trên người thừa nhận đau khổ mệt mỏi không cách nào phát tiết, hiện tại hắn đến đây, dựa vào tự sát để tiến vào môn phái thì thân phận hắn chắc chắn còn phải thấp kém so với đệ tử ký danh, cho nên hắn trở thành đối tượng để mọi người có thể bắt nạt.Trong lòng hắn cười lạnh lùng, biết rõ loại chuyện này không phải phản kháng là có thể giải quyết, bên trong môn phái quan niệm cường giả vi tôn, những đệ tử ký danh này nhập môn sớm hơn so với hắn, thân thể từng người đều rất cường tráng, thậm chí cũng có người còn học được một ít tiên pháp đơn giản, nếu như hắn phản kháng thì người chịu thiệt nhất định là hắn.Tuy nhiên Vương Lâm cũng không phải cái loại người tính cách yếu đuối, hắn đã nhớ kĩ tất cả diện mạo những kẻ châm chọc ở trong lòng, chờ đợi sau này thực lực tăng cường sẽ trả thù từng tên.Mang theo ý nghĩ như vậy, hắn liền giống như kẻ điếc người mù, mặc kệ người khác nói thế nào, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, mỗi ngày ngoài việc gánh nước ra chính là lén lút nghiên cứu hạt châu thần bí.Hắn thử nghiệm dùng các loại chất lỏng để ngâm hạt châu: nước suối, hạt sương, mồ hôi, thậm chí ngay cả máu đều dùng tới, cuối cùng phát hiện trong những thứ này hiệu quả tốt nhất vẫn là hạt sương.Nhưng mà hạt sương cũng có phân chia, hạt sương sáng sớm xuất hiện ở trên thạch châu có hiệu quả tốt nhất, hạt sương ban đêm thứ hai, nếu như từ trên vật thể khác thu thập hạt sương để ngâm hạt châu thì hiệu quả càng kém.Dùng cách này suy rộng ra thì tiếp theo là nước suối, không có hiệu quả nhất chính là máu và mồ hôi, gần như một chút công hiệu cũng không có.Để không làm người khác chú ý, hắn chỉ ở trong núi tìm được vài chiếc hồ lô nhỏ hoang dại, sau khi đã lấy hết hạt bên trong thì chia ra dùng để đựng các hạt sương khác nhau.Những hồ lô này hắn không mang ở trên người, mà là tìm được một chỗ vắng vẻ, phân ra các vị trí khác nhau rồi chôn thật sâu ở dưới lòng đất, trừ mỗi ngày thu gom hạt sương ra, cũng không cầm về môn phái.Hắn mang theo bên người hồ lô chứa nước suối, khi mệt mỏi thì uống mấy ngụm, lập tức tinh thần phấn chấn.Trừ việc này ra, Vương Lâm cũng phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái, đó chính là mỗi khi ban đêm hoặc là sáng sớm, trên thạch châu hiện ra hạt sương, bình thường mặt ngoài hạt châu nhìn giống như là bọt nước, nhưng thực tế khi thu gom lại sẽ có hơn phân nửa hạt sương không hiểu vì sao mà biến mất, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại không đến một phần mười.Đối với hiện tượng kỳ quái này, Vương Lâm chỉ có thể quy cho những hạt sương đó bị hạt châu hấp thu, tuy lời giải thích này có chút hoang đường, nhưng mà trừ việc này, Vương Lâm thật sự nghĩ không ra cái đáp án khác.Vào hoàng hôn một hôm, Vương Lâm đem ba vại nước còn lại đổ đầy, nói với thanh niên áo vàng đang ngồi tu luyện:- Lưu sư huynh, ta muốn về nhà một chuyến, ngày mai sẽ không đến đây.Thanh niên họ Lưu ánh mắt khẽ đảo, liếc mắt quét qua Vương Lâm, trong lỗ mũi thở "hừ" một tiếng.Vương Lâm cũng không để ý, hắn từ nơi Trương Hổ biết được, đệ tử ký danh hàng năm có thể có ba lượt cơ hội về nhà thăm người thân, bất cứ lúc nào cũng có thể xin phép với trưởng lão họ Tôn, để có thể quay lại thoải mái thì cũng được xin tiên phù tiên thuật của môn phái.Vương Lâm nhớ rõ sinh nhật cha hắn sắp tới, nói gì thì nói cũng phải trở về một chuyến, vì thế sau khi rời đi phòng tạp vụ, chạy về chỗ trưởng lão chuyên môn phụ trách ký danh đệ tử.Hằng Nhạc Phái chia làm lục viện: năm phụ một chính, năm phụ chia ra là kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi nơi có ký danh đệ tử ở.

Nội môn đệ tử cùng trưởng lão đều là ở tại chính viện, bình thường lúc gánh nước, hắn cũng từng ở rất xa nhìn kỹ nơi này, trong lòng tràn ngập ý nghĩ hâm mộ, lần này đi đến nơi đây, cẩn thận quan sát một lát, đứng ở ngoài cửa chính viện cao giọng nói:- Ký danh đệ tử Vương Lâm cầu kiến Tôn trưởng lão.Một người trẻ tuổi mặc áo trắng, loạng choạng từ chính viện đi ra, liếc mắt nhìn Vương Lâm với vẻ mặt cao ngạo, hắn nói:- Ngươi chính là Vương Lâm?Nhìn thấy đối phương mặc áo trắng, Vương Lâm giật mình trong lòng, gật gật đầu.Hiện tại hắn đã biết, các đệ tử Hằng Nhạc Phái dựa theo cấp bậc mà phân chia màu sắc quần áo.

Ký danh đệ tử chia làm áo xám cùng áo vàng, trong đó áo vàng đại biểu đạt được tư cách tu luyện tiên pháp.

Nội môn đệ tử thì lại căn cứ vào thực lực từng người, từ cao đến thấp mà quần áo chia làm tím, đen, trắng, hồng bốn loại.Thanh niên áo trắng khóe miệng nhếch lên, lãnh đạm quét mắt nhìn Vương Lâm rồi xoay người đi về phía trong sân, Vương Lâm mặt không chút thay đổi, bước thong thả theo sau.Đi tới bên trong chính viện, không lâu sau, hắn bị dẫn tới bên cạnh một vườn trồng cỏ và hoa, thanh niên áo trắng lười biếng nói:- Tôn sư thúc, có ký danh đệ tử tới tìm ngươi.Nói xong, hắn hỡ hững đứng ở một bên.Một cái giọng nói già nua từ trong vườn truyền đến:- Ngươi đi xuống đi, ký danh đệ tử tiến vào.Thanh niên áo trắng cười khẽ một tiếng, cáo lui.Vương Lâm trong lòng thật khẩn trương, đẩy cổng vườn thuốc ra, vừa đi vào thì lập tức một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, Vương Lâm giật mình, quay đầu nhìn cổng vườn hoa, trong lòng không hiểu chỉ là cách nhau một cánh cổng, vì sao ở bên ngoài cũng không ngửi được một chút mùi thuốc nào.- Đứng ở nơi đó làm gì, còn không báo tên ra?Giọng nói lộ vẻ bất mãn truyền tới từ một góc trong phòng giữa vườn hoa.Vương Lâm vội vàng cung kính nói:- Đệ tử Vương Lâm, bái kiến Tôn trưởng lão, ngày mai là sinh nhật của cha ta, đệ tử muốn về nhà một chuyến.- Ngươi kêu là Vương Lâm?

Hóa ra chính là ngươi, hừ, người tu tiên chú ý chặt đứt phàm trần, ngươi vướng bận thế tục như vậy, cả đời cũng đừng mong bước vào tiên môn!Thanh âm già nua khiển trách.Vương Lâm nhíu mày, nhịn không được nói:- Đệ tử vẫn chưa học tiên pháp gì, làm sao có thể xem như người tu tiên?Đối phương trầm mặc một lúc, sau hồi lâu thì bực mình nói:- Kỳ hạn là ba ngày, đi nhanh về sớm, đây là Thiên Lý Phù có thể sử dụng hai lần, dán ở trên đùi là có thể làm tốc độ của ngươi tăng lên.Nói xong, lấy ra tờ giấy vàng nhìn như tờ giấy bình thường không hiếm thấy, nó từ cửa sổ trong phòng bay ra, nhẹ nhàng rơi ở dưới chân Vương Lâm.Vương Lâm nhặt lên rồi thận trọng đặt ở trong ngực, hắn từ chỗ Trương Hổ biết tất cả ký danh đệ tử ra ngoài thăm người thân, đều cũng được tặng tiên phù như vậy, mục đích của Hằng Nhạc phái rất đơn giản, từ việc những đệ tử về nhà thăm người thân rồi thể hiện ra một chút tiên gia pháp thuật sẽ hấp dẫn càng nhiều đứa nhỏ đến đây tiến hành nhập môn trắc thí.Tiên phù này kỳ thực nói rõ ra là vô cùng thấp kém, chỉ có một ưu điểm đó là sử dụng đơn giản, mỗi lần chỉ cần dán ở trên đùi, là có thể sử dụng.

Đối với phàm nhân mà nói, nó có thể đề cao tốc độ.Nhưng mà trong hàng đệ tử nội môn cũng có không ít người nhiệt tình tích góp, nghe nói dùng nó giao dịch ở bên ngoài sẽ đổi lấy một ít đồ vật, những ký danh đệ tử như bọn họ, từng người xem như lấy được vật rất quý, lại có người không muốn sử dụng, mượn lý do thăm người thân mà tích góp được không ít.Đi ra chính viện, Vương Lâm trầm ngâm một chút, đi về phía chỗ, thu dọn một ít hành lý ở trong phòng, tạm biệt với Trương rồi hắn liền xuống núi .Lúc này bầu trời ánh sao lóng lánh, Vương Lâm vốn định ngày mai mới đi nhưng sau khi không tìm đượccách điều chỉnh tốc độ tiên phù, sợ bỏ lỡ sinh nhật cha hắn, vì thế dự định chạy đi suốt đêm.Lúc Vương Lâm rời đi không lâu, bên trong chính viện, trưởng lão họ Tôn đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị thu dọn một ít thảo dược, bỗng nhiên sắc mặt ngẩn ra, nhìn chằm chằm tới vị trí gần cổng vườn dược, nơi đó trồng mấy nhánh Lam Tuyến Thảo, chúng lại toàn bộ héo rũ.Q1- Chương 13: Trưởng LãoTrong cơn buồn bực, hắn đi đến nhìn kỹ, phát hiện không chỉ là Lam Tuyến Thảo, thậm chí ngay cả Tử Dạ Hoa đối diện cũng héo rũ nhưng có mức độ khác nhau, chẳng qua không có nghiêm trọng như Lam Tuyến Thảo thôi.Hắn nhớ rõ ràng buổi trưa thì những thảo dược này còn xanh mượt tràn đầy sức sống, thế mà mới một buổi chiều, làm sao có thể biến thành như vậy.

Hắn cầm lên nhánh Lam Tuyến Thảo héo rũ rồi tập trung quan sát, nhìn từ bên ngoài Lam Tuyến Thảo thì nó đã mất đi toàn bộ nước, cho nên khô héo, trên mặt hắn lộ ra vẻ trầm tư, sờ sờ bùn đất trên mặt đất, phát hiện bùn đất rất ẩm ướt, môi trường hoàn toàn phù hợp để thảo dược sinh trưởng, điều này làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ và ngạc nhiên.Hồi lâu sau bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:- Buổi chiều hôm nay, nơi này của ta chỉ có một người đến, nhưng hắn là một cái ký danh đệ tử, làm sao có thể làm cho những thảo dược này khô héo chứ?Nghĩ đến đây, hắn quyết định điều tra một phen, không nói lời nào vung tay áo, thân mình lập tức bay lên, dưới chân hiện lên đám mây bảy màu, nhanh chóng rời đi chính viện, không lâu sau, hắn đã đến phòng tạp vụ của ký danh đệ tử.- Người đệ tử nào phụ trách nơi đây?Tôn trưởng lão khẽ quát một tiếng, lập tức hóa thành từng âm thanh như tiếng sấm, đệ tử áo vàng họ Lưu phụ trách nơi đây vội vàng từ giữa phòng chạy nhanh ra, hắn bị dọa tới mức mặt không có chút máu, quỳ phịch một tiếng trên mặt đất, dập đầu không ngừng.Tôn trưởng lão nhíu mày, không kiên nhẫn nói:- Nơi này của ngươi có ghi chép về Vương Lâm không?Đệ tử họ Lưu trong lòng "hồi hộp" một chút, hắn không thể tưởng tượng được trưởng lão cao quý lại đích thân tới đây hỏi về một tên phế vật, hắn hoảng sợ nhớ đến trước kia làm khó dễ đối với Vương Lâm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cả kinh nói:- Đệ tử...... có...... có ghi chép về Vương Lâm sư đệ, Vương sư đệ siêng năng hiếu học, mỗi lần làm việc đều rất chăm chú, đệ tử......

đệ tử trong lòng vẫn lấy hắn làm tấm gương...... mẫu mực......

đệ tử......Tôn trưởng lão dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, đối phương càng là khẩn trương, chứng minh càng kính sợ hắn, phải biết rằng thực ra trưởng lão Hằng Nhạc Phái không có giá trị, tất cả Nhị đại đệ tử đều là trưởng lão, đương nhiên xưng hô này là đối với ký danh đệ tử mà thôi, nếu như là nội môn đệ tử thì đều là xưng hô sư thúc.Tuy nói ở trong mắt ký danh đệ tử thì hắn là trưởng lão, nhưng thực ra ở trong thế hệ Nhị đại đệ tử thì không có địa vị gì, thực lực cũng thuộc loại cuối bậc, đến ngay cả trong lòng Tam đại đệ tử cũng đều coi thường hắn.Bằng không cũng sẽ không an bài hắn phụ trách công việc không quan trọng là cho phép ký danh đệ tử về nhà thăm người thân.Xụ mặt, Tôn trưởng lão trầm giọng nói:- Chỗ ở của Vương Lâm ở viện nào?- Ở......

ở góc Bắc viện phụ chữ thổ......Không đợi hắn nói xong, thân mình Tôn trưởng lão khẽ động, hóa thành cầu vồng bay về phía Bắc, trong chớp mắt đã nhìn không thấy bóng dáng.Trong lòng đệ tử họ Lưu càng khẩn trương, trong lòng rất hối hận, hắn âm thầm thề về sau nếu nhìn thấy Vương Lâm, nhất định không thể châm biếm giống như trước mà phải nịnh nọt thật tốt, hầu hạ hắn như là ông nội mình, người ta chính là người tâm phúc mà trưởng lão đích thân hỏi đến a.Sau khi Tôn trưởng lão đi vào viện phụ chữ thổ, thần thức đảo qua, không có phát hiện Vương Lâm, hơi chút trầm ngâm, tiến vào nơi ghi chép xem xét một lần, tìm được số phòng Vương Lâm ở, liền đi thẳng đến, Trương Hổ đang khò khò ngủ, hắn không có phát hiện gì với việc Tôn trưởng lão đã đến.Thần thức cẩn thận tra xét một lần ở trong phòng, Tôn trưởng lão chau mày, thì thào lẩm bẩm:- Đi thật mau, hừ, chờ sau khi hắn trở về, lại kiểm tra cũng được.Vương Lâm đang đi ở giữa núi, trên đùi dán tiên phù, quả nhiên tiên phù này thần kỳ, sau khi dán ở trên người thì một dòng khí nóng hầm hập từ phía trên tiến vào trong cơ thể, tụ tập ở hai chân, bạch quang lóng lánh chói mắt, từ xa nhìn lại, hắn giống như là tiên nhân chân chính.Nhất là dã thú bên trong núi rừng, vừa nhìn thấy bạch quang này thìcả đám nhanh chóng rời xa, không dám tiếp cận.Gió nhẹ tạt vào mặt, không khí giữa núi tươi mát, trong lòng Vương Lâm vui vẻ, bước chân rất nhanh, dựa theo phương hướng trong trí nhớ không ngừng chạy đi.Một đêm không có gì đáng kể, sáng sớm ngày hôm sau trời vừa sáng, hắn uống nước suối trong hồ lô, chờ tinh lực tràn đầy rồi quay đầu nhìn lại, phát hiện đã đi ra núi rừng, ước chừng đi thêm một ít lộ tŕnh thì có thể đến thị trấn, đến lúc đó theo đường nhỏ là có thể trở lại thôn.Cũng không dừng lại, hắn sải bước nhanh chóng đi về trước, khi sắc trời đã sáng thì hắn đã đi vào thị trấn, lúc này đúng lúc có chợ phiên, mọi người qua lại vô cùng náo nhiệt, Vương Lâm đi bộ chung quanh một vòng để mua một ít lễ vật cho cha mẹ rồi vội vàng rời đi.Khi mặt trời lên cao,thì cuối cùng Vương Lâm về tới thôn, ở xa hắn đã thấy trong nhà treo lên cao giấy màu đỏ, mặt trên viết một chữ thọ thật to.Ngoài cửa xe ngựa rất nhiều, người đến người đi rất náo nhiệt.Vương Lâm giật mình rồi nhanh chóng đến gần, ngừng lại ở ngoài cửa chính, cảnh tượng hắn xuất hiện quá mức kinh người, các thân thích tụ tập ở nhà Vương Lâm đểđến chúc thọ, chỉ thấy được một đạo bạch quang chớp lên, tiếp theo Vương Lâm đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.Tất cả mọi người mặt lộ vẻ hâm mộ, đều bắt đầu ào ào ca ngợi.- Nhị ca, Vương Lâm đã trở lại, ngươi nhìn xem đứa nhỏ này, thật sự là tuấn tú, xem ra đúng là có khiếu làm tiên nhân.- Không chỉ có vậy đâu, lúc trước tiên nhân nhìn nhầm, về sau cũng đã hối hận rồi, trực tiếp đem Vương Lâm thu làm đệ tử, về sau toàn bộ Vương gia chúng ta đã dựa vào ba đứa nhỏ bọn chúng.- Là ta mắt mờ, không nhìn ra ưu điểm đứa nhỏ này, hiện tại đã thấy, đứa nhỏ Vương Lâm có thua kém chút nào Vương Trác và Vương Hạo, rõ ràng chính là rồng trong loài người, giỏi, giỏi, giỏi!Tam thúc có vai vế cao nhất của gia tộc họ Vương, vuốt chòm râu bạc phơ, lớn tiếng tán thưởng nói, tựa hồ đã quên sắc mặt ác độc tháng trướccủa hắn.- Vương Lâm đứa nhỏ này từ bé thông minh, ta đã từng nói từ lâu, hắn có thể được tiên nhân thu nhận, lần trước chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi, tiên nhân đều có thể nhìn nhầm, huống chi chúng ta là phàm nhân, Vương Lâm, ngươi cũng đừng oán hận Ngũ thúc a, Ngũ thúc ở chỗ này xin lỗi ngươi.Mọi lời nói loạn xạ, tất cả thân thích thay đổi sắc mặt, cả đám đều mang vẻ mặt tươi cười, lộ ra vẻ mặt thân thiết.Vương Lâm thầm hừ một cái trong lòng, lúc này cha hắn vui mừng từ cửa chính đi ra, lôi kéo tayVương Lâm, quan tâm hỏi:- Thiết trụ, làm sao ngươi lại trở về, không phải ta đã nói với ngươi sao, phải an tâm ở Hằng Nhạc Phái, không cần nhớ nhung gia đình.Vương Lâm nhìn cha hắn, thấy được nếp nhăn trên mặt hắn rõ ràng đã ít đi rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay cực kì cao hứng, vì thế cười nói:- Cha!

Người yên tâm, một năm, mỗi người đệ tử trong phái đều có ba cơ hội về thăm người thân, chờ cho sinh nhật người qua đi, ta sẽ lập tức trở về gấp.Cha Vương Lâm đắc ý nhìn thân thích chung quanh, kéo Thiết Trụ đi vào cửa chính, lớn tiếng nói:- Mẹ nó à, ngươi nhìn xem ai đã trở về.Mẹ Vương Lâm đang bị một đám nữ quyến vây quanh, nói chuyện thường ngày sôi nổi với nhau, nghe tiếng nói của chồng mình, vừa vội vàng ngẩng đầu nhìnthì lập tức vui mừng chạy tới giữ chặt tay Vương Lâm, hỏi thăm ân cần.Q1-Chương 14: Dị biếnVương Lâm trong lòng cực kỳ ấm áp, một tháng qua đã quen nhìn người khác châm chọc khiêu khích, hiện tại về đến trong nhà, lập tức cảm nhận được sự quan tâm của cha mẹ đối với hắn.- Nhị ca, Vương Lâm đã là đệ tử tiên nhân rồi, lúc trước lục đệ mắt mù, lời ta nói có vài câu khó nghe, Nhị ca ngươi đừng để bụng, ngươi cũng biết loại người như ta, nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ(1), đều là muốn tốt cho Vương Lâm.- Nhị tẩu, con gái của nhà ta lúc trước vừa nghe ta nói không cho nàng đính hôn, lúc ấy liền nổi nóng với ta, nói dù gì cũng phải gả cho Thiết Trụ nhà tẩu, ngươi xem chúng ta quyết định việc hôn nhân này được hay chưa?- Lão Nhị, ngũ thúc già rồi, về sau Vương gia toàn bộ phải dựa vào các ngươi, cả đời này của Ngũ thúc coi trọng nhất chính là em bé nhà ngươi, cuộc đời này của hắn rất có tiền đồ, nói thật ra, ta thấy Thiết Trụ so với tiểu tử nhà Đại ca ngươi có lẽ có triển vọng hơn.Cha mẹ Vương Lâm đều mặt mày hồng hào, không lâu sau, tiệc thọ bắt đầu, tất cả thân thích tới đây đều miệng khen không ngừng đối với Vương Lâm, cũng có nhiều kẻ sau khi uống vài chén rượu, lớn tiếng bất bình vì chuyện gia sản năm đó của cha Vương Lâm, nói dù sao cũng phải đoàn kết lại giúp hắn tranh đoạt lại phần gia tài vốn thuộc về hắn, cha Vương Lâm cười cười, không cho là thật, hắn rất hiểu những thân thích này.Quan trong hơn là hiện tại hắn đã không thèm để ý chuyện năm đó, hắn chỉ hy vọng con mình, có thể càng ngày càng tốt lành, hắn không còn mong gì khác.Náo nhiệt cả ngày, đến lúc hoàng hôn, tất cả thân thích lục tục rời đi, Vương Lâm nhìn quà tặng lớn có nhỏ có trong sân nhà mình, trong lòng có phần cảm động, trong sách thường nói một người làm quan cả họ được nhờ, hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ lời này.Ban đêm, cha mẹ Vương Lâm tán gẫu hỏi hắn về cuộc sống trong môn phái, Vương Lâm nhìn ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, lần đầu tiên nói dối với cha mẹ, đem chính mình miêu tả nổi tiếng ra sao trong môn phái, tu luyện ra sao, nghe xong cha mẹ hắn cao hứng cười không khép miệng.Vì cha mẹ, dù là làm ký danh đệ tử sẽ lại vất vả khổ sở, chẳng sợ người khác châm biếm chế giễu, hắn đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chưa từng có hôm nào cao hứng giống như hôm nay.- Không phải là mười năm sao, ta nhịn thôi!Vương Lâm thầm hạ quyết tâm.Vương Lâm ở nhà cùng cha mẹ hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, lúc cha mẹ cùng mọi người trong thôn đi tiễn đưa, hắn đem tiên phù dán ở trên đùi rồi rời đi.Mãi cho đến rất xa, bên tai hắn vẫn còn quanh quẩn lời nói hâm mộ của người trong thôn trong mấy ngày nay.Hôm nay sắc trời âm u, mây đen dầy đặc, một đám mây đen nghịt giống như một tảng đá lớn ở trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng bầu trời nổ vang tiếng sấm, độ ẩm giữa núi tăng nhiều, cũng có hơi nước xuất hiện.Vương Lâm đành phải gia tăng tốc độ, đến lúc đêm khuya rốt cục cũng chạy về đến Hằng Nhạc phái.

Nằm ở trên giường, Trương Hổ vẫn còn đang ngủ say như trước, Vương Lâm trở mình liên tục, không làm sao ngủ được, nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng sấm, trong nháy mắt tia chớp quét qua chiếu sáng mọi thứ ở trong phòng, Vương Lâm vuốt hạt châu trong ngực, lần về nhà này hắn bảo mẫu thân may cho hắn cái túi ở bên trong áo rồi đặt hạt châu ở bên trong.Từ trong túi lấy ra thạch châu, Vương Lâm dựa vào ánh đèn để nhìn, bỗng nhiên hắn giật mình, xoa xoa con mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm hoa văn hình đám mây trên hạt châu.- Không đúng a, ta nhớ rõ lần trước quan sát, trên mặt hạt châu có khắc năm đám mây, nhưng sao bây giờ lại biến thành sáu đám chứ?Vương Lâm kinh ngạc, ngồi dậy cẩn thận đếm lại, đúng là sáu đám mây trắng.Trong lòng hắn kinh ngạc, nghĩ không ra nguyên nhân, càng cảm thấy tò mò không ít đối với hạt châu này, hắn thận trọng thả vào túi áo, Vương Lâm thổi tắt ngọn đèn, mang theo nghi vấn chìm vào giấc ngủ.Bên ngoài gió to mãnh liệt, tia chớp liên tục, tiếng sấm ầm vang, mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống lốp bốp, cửa sổ trong phòng bị gió thổi vang lên lách cách, trong lúc ngủ mơ, Vương Lâm bị từng đợt khí rét lạnh làm cho thức tỉnh, khoảng khắc hắn mở mắt bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm.Liên tục vài tia chớp chiếu sáng mọi thứ, trong phòng tràn ngập hơi nước dày đặc.

Trên bàn, trên mặt, thậm chí ngay cả chăn đệm trên giường đều ướt, nhưng mà toàn thân Vương Lâm trừ ngực có hơi ẩm ướt ra, chỗ khác vẫn chưa ướt, hắn vội vàng nhìn về phía Trương Hổ, chỉ thấy toàn thân Trương Hổ hiện lên hơi sương trắng xóa, quần áo ướt đẫm, toàn thân trên dưới đầy sương giá, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, khớp hàm run lên.- Trương Hổ, Trương Hổ!Vương Lâm kinh hãi, vội vàng bò lên, đẩy một lúc mà Trương Hổ không có một chút dấu hiệu thức tỉnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều dường như không có.Trong cơn lo lắng, Vương Lâm đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm đệ tử hỗ trợ hắn, đúng lúc này, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, sờ sờ quần áo mình, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.- Vì sao cùng ở trong một căn phòng, hơn nữa chăn đệm đều đã có thể vắt ra nước mà ta nằm ở trên, trừ quần áo chỗ ngực ra thì chỗ khác lại không ướt?Vương Lâm suy nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn trước ngực, ánh mắt hắn chớp chớp, lập tức lấy ra hạt châu thần bí rồi đặt ở nơi này.Ngay trong nháy mắt này, tất cả giọt nước mưa ở trong phòng bắt đầu rung rung rồi chậm rãi bay lên, thậm chí ngay cả trên người Trương Hổ cũng tỏa ra một tia sương mù màu trắng, hình thành giọt nước mưa bay ở giữa không trung.Lúc này lại một tia chớp xẹt qua, Vương Lâm kinh ngạc phát hiện những giọt nước mưa phát ra ánh sáng lấp lánh này bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng, rồi tụ tập nhanh chóng về phía thần bí hạt châu trong tay hắn.Vương Lâm vội vàng ném hạt châu ra, ngồi xổm trên mặt đất để tránh thoát giọt nước mưa đang bắn tới.Thần bí thạch châu bay theo một đường cong ở giữa không trung, cuối cùng rơi trên mặt đất rồi lăn sang bên cạnh, tất cả giọt nước mưa bắn rất nhanh vào mặt trên rồi hòa tan hết vào hạt châu.Không lâu sau đó, toàn bộ nước ở trong phòng trôi đi hết, thậm chí ngay cả chăn đệm ẩm ướt lúc này cũng trở nên khô ráo, nhịp hít thở của Trương Hổ cũng từ từ khôi phục bình thường, quần áo nhăn nhúm dính ở trên người.Hồi lâu sau, bên ngoài vẫn có từng cơn dông tố như trước, nhưng sắc trời cũng không tối đen nữa, thỉnh thoảng có ánh trăng chiếu xuống, Vương Lâm đứng lên, do dự một lát rồi hắn thật cẩn thận tiến tới nhặt lên thần bí hạt châu, nhìn kỹ, ngay lập tức phát hiện khác biệt.Đám mây trên mặt biến thành bảy đám!Cảnh tượng vừa rồi làm cho nội tâm hắn đối với thần bí hạt châu, trừ tò mò ra cũng có một chút sợ hãi, nếu không phải hắn tỉnh lại đúng lúc rồi lấy ra hạt châu thì rất có thể Trương Hổ sẽ bị ảnh hướng tới mà đông chết.Về phần hắn vì sao bản thân không có việc gì, Vương Lâm trầm ngâm một chút, quy cho chính mình thường xuyên uống nước suối dùng hạt châu ngâm với sương sớm.Nhưng mà đối với đám mây trên hạt châu, Vương Lâm lại bắt đầu hứng thú mãnh liệt, hắn rất muốn biết, rốt cuộc đám mây này có tác dụng gì, lo lắng hồi lâu, xóa bỏ ra khỏi đầu ý nghĩ tiếp tục làm cho hạt châu hấp thu nước mưa, hắn lo lắng xuất hiện cảnh tượng quá lớn khiến cho người bên ngoài chú ý.Do dự một chút, hắn vẫn cẩn thận đem hạt châu đặt ở trong túi áo, không lâu sau đó, sắc trời dần sáng, Vương Lâm đang muốn đi đến phòng tạp vụ, lúc này Trương Hổ té ngã từ trên giường, đang bò dậy, kêu to:- Nước, nước, ta khát nước chết mất!.(1)Nguyên văn "đao tử chủy đậu hủ tâm": (bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ)Q1-Chương 15: Hoài NghiHắn mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh cái bàn, cầm siêu ấm nước rót một lúc cũng không ra một giọt, không khỏi ngẩn ra, xoa xoa con mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đệm chăn đều khô ráo nhăn lại, ngơ ngác nói với Vương Lâm:-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là...... hạn quỷ làm sao?Vương Lâm cười khổ, đẩy cửa phòng ra rồi nói:-Ta cũng không biết, khi trở về vẫn cứ như vậy, nếu không thì ngươi hỏi một vài sư huynh khác đi, nhưng mà nếu truyền tới tai trưởng lão nào đó, ngươi sẽ bị phiền toái là giải thích không ngừng, không đúng còn bị vặn hỏi một phen.Trương Hổ dùng sức lắc lắc đầu, nói:-Được, ta sẽ không nói, bằng không sẽ bị hỏi tới hỏi lui, một câu trả lời không tốt không chừng sẽ bị ai đó giáo huấn.Vương Lâm cũng không để ý đến hắn mà đi ra cửa phòng, lúc này bên ngoài vẫn là mưa nhỏ rơi, hắn hơi trầm ngâm rồi vội vã đi ra, lo lắng hạt châu sẽ khiến cho mưa sinh dị tượng, hắn đặc biệt chọn một ít đường nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc từ cửa Đông đi ra ngoài, tất cả giọt nước mưa trên đường rơi ở trên người đều bị thần bí hạt châu hấp thu, hắn hơi khẩn trương vì sợ bị người khác phát hiện dị thường, lúc trước hắn vốn định giấu ở trong phòng nhưng suy nghĩ cẩn thận liền vứt đi, cho rằng vẫn là giấu ở bên ngoài an toàn một chút.Một đường đi đến địa phương giấu hồ lô hạt sương, cũng may lúc này sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, sáng sớm người không nhiều lắm, lúc Vương Lâm đi cực kỳ cẩn thận, sau khi xác định không có ai hắn nhanh chóng giấu hạt châu ở nơi đây.Làm xong việc này, hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn tính đợi mưa tạnh lại đến lấy bảo bối đi, nhìn khắp nơi, Vương Lâm cẩn thận rời đi.

Sau khi đi vào phòng tạp vụ, hắn đang muốn cầm lấy thùng nước, lúc này đệ tử họ Lưu đẩy cửa phòng ra "kẹt" một tiếng, lộ ra bộ mặt chồn xấu xí phía sau cửa, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm ngẩn ra, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ nhiệt tình, tiến lên đoạt lấy thùng nước trong tay Vương Lâm, ngoài miệng nói:-Đây không phải Vương sư đệ sao, thế nào, trong nhà cha mẹ thân thể khỏe cả chứ, ngươi đi mấy ngày, trong lòng sư huynh ta vẫn luôn nhớ a.Vương Lâm ngẩn ra, sắc mặt đối phương hắn rất quen thuộc, cùng thân thích nhà mình giống hệt nhau, nhưng hắn không sao hiểu được, hôm nay họ Lưu này hát ra bài nào đây.-Lưu sư huynh, thân thể cha mẹ ta cũng khỏe, không phiền người quan tâm.Đoán không ra ý nghĩ đối phương nên Vương Lâm cẩn thận nói.-Sư đệ a, sau này ngươi không cần mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, sư đệ, lúc trước ta nói ngươi là chuyện đùa, bảo ngươi một ngày gánh đầy mười vại nước mà ngươi thật sự đổ đầy, thật đúng là dễ tin, về sau a, một ngày một vại nước là được, hơn nữa cũng không cần quan tâm gánh đầy hay không, đến thời gian ăn cơm ngươi phải đi ăn cơm, nếu có người gây khó khăn với ngươi, ngươi liền báo tên sư huynh ra là được!Đệ tử họ Lưu vỗ ngực, nói cực kỳ nhiệt tình.Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cổ quái, do dự một chút, hỏi:-Sư huynh, không phải ngươi có chuyện gì muốn ta đi làm sao?Đệ tử họ Lưu lập tức lộ ra vẻ bất mãn, giả vờ tức giận nói:-Sư đệ, sao lại khách khí như vậy với sư huynh, chẳng lẽ sư huynh chính là con buôn như vậy sao, ngươi là sư đệ của ta, ta đối xử tốt với ngươi là chuyện đương nhiên thôi, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, công tác bình thường này, chỉ làm một chút là được rồi, đến lúc đó làm rất tệ, còn không phải chỉ cần một câu của sư huynh ta thôi sao, hôm nay trời mưa, ngươi không cần làm việc, đúng rồi, sư đệ, mấy ngày hôm trước Tôn trưởng lão tìm ngươi, bây giờ ngươi đã trở lại, nên đi đến nơi trưởng lão báo cáo một chút là được rồi.Nói xong, hắn liếc mắt xem Vương Lâm phản ứng ra sao.Vương Lâm hơi chút trầm ngâm, trên mặt lộ ra vẻ mặt như cười như không, trong lòng đoán ra quá nửa nguyên nhân, nghe ý đối phương, lúc chính mình đi rồi nhất định là Tôn trưởng lão đến nơi này của hắn tìm mình, sợ là tên họ Lưu này hiểu lầm chỗ nào đó, cho nên hôm nay mới tìm mọi cách lấy lòng.

Hắn cũng không vạch trần mà học bộ dáng lúc trước của đối phương, trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ân".Đệ tử họ Lưu vừa thấy vẻ mặt Vương Lâm, trong lòng hồi hộp một chút, càng thêm xác định phán đoán của mình, thầm nghĩ nhất định là phế vật tiểu tử chó ngáp phải ruồi, lại có thể có móc nối quan hệ với trưởng lão, bằng không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy.

Quan sát Tiểu tử này một lát có thể thấy chính là cái loại người thù rất dai, lúc trước làm khó dễ với hắn, ngày sau tiểu tử này nhất định sẽ xử lý mình.Hắn trở thành ký danh đệ tử đã mười ba năm, ở phòng tạp vụ cũng có sáu năm, cho tới bây giờ còn không thấy trưởng lão nào đích thân tới tìm một tên ký danh đệ tử.

Ngày thường cho dù là phái một tên nội môn đệ tử tới đây cũng đều là chuyện không tưởng.Cũng không phải hắn không nghĩ tới khả năng Vương Lâm đắc tội trưởng lão, cũng không phải là bản thân hắn chưa đoán như vậy, nhưng hắn không xác định a, hắn không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ở Hằng Nhạc Phái nhiều năm, hắn biết rõ phương diện này rất sâu, một cái ký danh đệ tử nho nhỏ như mình, thật sự là rất bé nhỏ không đáng kể.Nghĩ đến đây, hắn hung hăng cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy vàng, đưa cho Vương Lâm, nói:-Sư đệ a, tháng trước sư huynh nhìn thấy ngươi, mới gặp như đã thân, lễ vật nho nhỏ này chưa đủ lòng tôn kính, nhưng nói gì thì nói ngươi cũng phải nhận lấy, nếu như ngươi không nhận......Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm cầm lấy tờ giấy vàng, vừa rồi ánh mắt hắn đảo qua, lập tức phát hiện đây là tiên phù dành cho ký danh đệ tử sử dụng khi thăm người thân.-Đâu có, ý tốt của sư huynh, sư đệ từ chối thì bất kính, nhưng mà trưởng lão đang chờ ta, ngày mai sư đệ lại đến ôn chuyện với sư huynh.Vương Lâm cười khẽ, nói.Lưu sư huynh vội vàng gật đầu, hâm mộ nói:-Đến nơi trưởng lão quan trọng hơn, sư đệ nhanh đi qua đó.Vương Lâm mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên nỗi băn khoăn, Tôn trưởng lão này lại đích thân tìm đến mình, rốt cuộc vì chuyện gì?

Mang theo nghi vấn, Vương Lâm không nhanh không chậm đi về phía chính viện, dọc theo đường đi hắn phân tích các loại khả năng trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu chuyện gì.-Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có thần bí hạt châu?Vương Lâm bước chân ngừng lại, trầm ngâm trong chốc lát, thầm nghĩ nếu không đi, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, may mà làm bộ, dù sao hạt châu không có trên người, nghĩ đến đây, hắn sải bước đi về phía trước.Không lâu sau đã đi vào chính viện, sau khi báo lên mục đích thì vẫn xuất hiện người thanh niên áo trắng kia, hắn hơi kinh ngạc, nói với giọng châm chọc:-Sao vậy, lại muốn về nhà thăm người thân?Vương Lâm hơi nhíu lông mi, đang muốn nói chuyện, lúc này từ rất xa bên trong chính viện truyền đến một âm thanh của Tôn trưởng lão.-Nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ta, không được chậm trễ!Thanh niên áo trắng bĩu môi một cái, nhìn vài lần Vương Lâm đầy thâm ý, không nói lời nào mà đi về phía trong viện.

Vương Lâm trầm mặc không nói, theo sau đi tới.Sau khi đi vào chỗ ở Tôn trưởng lão, thanh niên áo trắng cáo lui, trước khi đi thì hắn lộ ra vẻ mặt cổ quái, lại dò xét Vương Lâm một phen.Trong lòng Vương Lâm thoáng khẩn trương, hắn đẩy ra cổng vườn, vừa đi vào thì chỉ thấy bên trong căn phòng trong vườn đi ra một lão già, nếp nhăn trên mặt lão già rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt lãnh đạm, quét mắt liếc nhìn Vương Lâm.Q1 Chương 16- Đệ tửChỉ liếc mắt nhìn một cái, Vương Lâm đã cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn.

Lão già nhíu mày, không phát hiện Vương Lâm có gì dị thường trên người cả, trầm giọng hỏi:- Vương Lâm, ngươi về lúc nào?Vương Lâm vừa bị đối phương soi xét một hồi, trong lòng xao động, vội vàng nói:- Đệ tử trở về từ đêm qua, hôm nay sáng sớm ở phòng tạp vụ nghe Lưu sư huynh nói lão nhân gia ngài muốn tìm ta, ta lập tức tới đây.Tôn trưởng lão sắc mặt âm trầm, không nói hai lời một bước tóm lấy Vương Lâm, lập tức xuất hiện Thất Thải Tường Vân, bay thẳng tới chỗ Vương Lâm.

Tốc độ quá nhanh, Vương Lâm thậm chí có cảm giác hít thở không được, cũng may không lâu sau đã tới nơi hắn ở.Vương Lâm bị ném qua một bên, thần thức của Tôn trưởng lão đảo khắp trong phòng.- "Ơ".

Tôn trưởng lão vừa động đã bước tới bên giường Vương Lâm, bàn tay mở rộng, mở bọc hành lý lấy ra một hồ lô đựng nước suối.Vương Lâm ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng, tim đập liên hồi, tìm lý do thoái thác.Tôn trưởng lão cẩn thận nhìn hồi lâu, thần sắc khẽ động, cặp mắt không lớn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:- Vương Lâm, trong hồ lô này là cái gì?Vương Lâm vội vàng làm bộ giả ngu nói:- Trưởng lão, trong hồ lô này là nước suối từ núi cao chảy xuống, nước suối này rất thần kỳ ta mỗi lần mệt mỏi uống vào lập tức thấy tinh thần thoải mái.

Ta trước đây có đọc sách thấy nói rằng của tiên nhân cái gì cũng tốt, nhưng không nghĩ ngay cả nước suối cũng thần kỳ.

Trưởng lão, người muốn nước suối này thì ở phòng tạp vụ có mười vại lớn, vại nước nào cũng to như cái nhà, ta đều lên núi gánh nước về đó.Tôn trưởng lão mở hồ lô ra, đăt mũi lên ngửi, nhất thời sắc mặt đại biến vội vàng nói:- Ai nói cho ngươi biết về nước suối này, ngươi nói cho ta biết?

Mà ở địa phương nào tìm được hồ lô này?

Nói mau?Vương Lâm ngẩn ra, ngây ngốc hỏi:- Trưởng lão, hồ lô này có vấn đề gì sao?

Khi ta đang lấy nước thì thấy trên thượng du trôi xuống, ta cảm thấy tốt nên mới ra mò lấy.Tôn trưởng lão nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, tay vuốt ve hồ lô trong lòng thầm nghĩ:- Bên trong hồ lô này linh khí cực kỳ sung túc, nước suối bên trong nếu cho phàm nhân uống tuy không hấp thụ được linh khí nhưng sẽ thấy tinh thần thoải mái.

Điểm ấy hắn không nói dối, bất quá cho hắn dùng đúng là phí phạm, nếu dùng để luyện đan dược hiệu quả nhất định không tồi.Về phần Lam Tuyến Thảo cùng Tử Dạ Hoa héo rũ, rất có khả năng có liên quan tới hồ lô này, nói không chừng chúng ta trong lúc tồn tại đã có chút giống như nguyên lý tương sinh tương khắc.

Bất quá cái này phải chờ thí nghiệm sau này mới biết được.Nghĩ tới đây, thần sắc hắn vừa động.

Ngưng thần cẩn thận nhìn hồ lô.

Xìu mặt, âm trầm nhìn chăm chằm Vương Lâm mở miệng nói:- Vương Lâm, ngươi thật can đảm, dám lừa gạt trưởng lão, xem ra ngươi ở Hằng Nhạc phái đã đủ rồi!Vương Lâm trên mặt lộ vẻ khó hiểu, vội vàng nói:- Trưởng lão, ta không có lừa ngài, phòng tạp vụ thật sự là có mười vại nước suối lớn....Không đợi hắn nói xong, Tôn Trưởng lão giận quá hóa cười nói:- Ngươi còn giả ngu với ta sao, ta hỏi hồ lô này, sao trên mặt còn ương, rõ ràng gần đây mới bị bẻ, ngươi lại nói là vớt được trong dòng suối.

Vương Lâm, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nói cho ta biết hồ lô này là từ nơi nào có, nếu không nói, ta sẽ đem ngươi trục xuất khỏi Hằng Nhạc phái ngay hôm nay.Vương Lâm trên mặt hiện ra vẻ tức giận, ngoài ra không lộ ra biểu tình gì khác, lớn tiếng nói:- Đi thì đi, ta ở Hằng Nhạc Phái trừ mỗi ngày phải nấu nước ra không có việc gì khác, hơn nữa mười vại nước lớn, ta đi một vòng cũng không kịp về ăn cơm, nếu mẹ ta không mang cho ta khoai ngọt, ta đã sớm chết đói rồi, đây căn bản không phải tu tiên mà thuần túy là tới chịu tội thì có.

Ta vất vả từ trong nước vớt được hồ lô này lên, nếu ngươi muốn lấy thì trực tiếp cầm đi, cần gì phải nói ta lừa ngươi, hồ lô này có mới hay không cũng không có liên quan gì tới ta, không chừng có kẻ nào ném xuống dòng suối, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!Tôn trưởng lão đưa mắt nhìn đống khoai lang còn lại trong hành lý, mắt lại nhìn chằm chằm vào hồ lô trong tay, trầm ngâm một chút, nội tâm cười lạnh thầm nghĩ:- Hồ lô này ta nhất định phải có, nhưng đoạt của một tên đệ tử ký danh lại còn bức hắn ra đi.

Nếu đem truyền ra ngoài thì thật sự là rất khó nghe, danh dự của lão phu trong môn phái xem như mất hết, hơn nữa đến lúc đó nếu sư huynh đệ biết được việc này, chắc chắn đòi chia trác, ta cũng không có bản lĩnh tranh giành.

Quyết không thể để bọn họ biết việc này, hơn nữa tiểu tử này không có nói thật, hồ lô tất nhiên không chỉ có một cái.

Ta nếu lấy được tất cả, luyện chế đan dược thì tu vi sẽ tiến một bước rất dài.Nghĩ tới đây, lão trầm ngâm một chút, lập tức làm bộ giật mình thở dài:- Tiểu hài tử ngươi thật là khổ, đi một vòng mà đến cơm cũng không kịp ăn, việc này ta trước kia không biết, hôm nay nếu đã biết, chắc chắn sẽ xử lý, ký danh đệ tử cũng là đệ tử của Hằng Nhạc Phái.Nói xong, hắn thấy Vương Lâm vẫn bộ dạng đùng đùng nổi giận như trước, trong tâm cười lạnh ngoài miệng thì hòa ái nói:- Vương Lâm, ta muốn có hồ lô này, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi có bằng lòng làm thư đồng cho ta không?Vương Lâm cất giọng buồn nói:- Không muốn, thư đồng chính là người hầu, cha ta nếu biết ta làm nô tài cho người khác không đánh chết ta mới là lạ.Tôn trưởng lão không khống chế được suýt chút phát cáu, lão muốn một chưởng đập chết tiểu tử này, phải biết rằng tuy hắn là Nhị đại đệ tử đã mạt lưu, nhưng trong môn phái nếu hắn nói muốn thu thư đồng thì bọn đệ tử ký danh đều là lũ đầu tiên xông tới .Cố kìm ném lửa giận, lão tức khí nói:- Được rồi, ta thu ngươi làm đệ tử, ta sẽ đem việc này nói với chưởng môn, ngươi thu thập hành lý tới khu vườn chờ ta.Nói xong lão vung tay áo, đi ra khỏi phòng Vương Lâm, chân đạp Tường Vân bay thẳng tới chỗ chưởng môn.Đợi lão ta đi rồi, Vương Lâm sắc mặt thâm trầm, trong tâm hắn cười lạnh, lão gia hỏa này tâm địa thật xấu xa, nói là thu mình làm đệ tử của hắn, thực tế là muốn có càng nhiều hồ lô càng tốt.Vương Lâm trầm ngâm một chút, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ không phải hồ lô trên núi còn rất nhiều sao, đến lúc đó tùy tiện dùng châu tử ngâm một chút là thành.

Trước mắt nếu có thể trở thành nội môn đệ tử, thì nhất định phải tranh thu cơ hội này tu luyện thật tốt.Nghĩ vậy, trong lòng hắn rất hưng phấn, thu thập hành lý, lưu lại cho Trương Hổ không ít khoai lang, sau đó không nhanh, không chậm đi đến chính viện.Lần này hắn cũng không báo danh, trực tiếp đi vào chính viện, bạch y thanh niên khoanh chân ngồi trong hốc đại thụ, cúi đầu đưa mắt nhìn nhưng không ngăn trở.

Hắn vừa mới được chưởng môn công bố tin tức, Tôn sư thúc thu Vương Lâm làm đệ tử, vì thế trên miệng mới lẩm nhẩm nhạo báng:- Rác rưởi sư phụ thu một rác rưởi đệ tử cũng là xứng đáng.Q1 Chương 17: Tu tiênỞ trong vườn đợi chốc lát mà Tôn trưởng lão đã nghiêm mặt lại, trong lòng đầy hỏa khí, vừa rồi khi cùng chưởng môn nói chuyện, không ít sư huynh đệ châm chọc lão, lão trong lòng thầm nghĩ:- Chờ lấy được đủ hồ lô đem chế luyện đan dược, lúc đó khi ăn vào thì tu vi đại tăng trưởng, để xem các ngươi có thể cười nổi nữa không.Vừa thấy Vương Lâm tiến vào trong vườn, lão lập tức quát lên một tiếng:- Vương Lâm, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của Tôn Đại Trụ ta, sau này tu tiên thì chớ làm mất danh dự của vi sư nghe chưa.Nói xong, lão ném ra một cái túi dẹt dẹt, nói tiếp:- Đây là thứ đánh dấu thân phận nội môn đệ tử, cũng là túi trữ vật, có thể để một ít quần áo, công pháp tu tiên đều ở bên trong, ngươi tự xem đi.Vương Lâm vội vàng nhặt lên, trong lòng kích động vạn phần, ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ chợt xuất hiện trong đầu, hắn rốt cục có thể được tu tiên.

Lần này hắn thực lòng hướng tới Tôn Đại Trụ gọi một tiếng sư phụ.Tôn Đại Trụ ừ một tiếng, chuyển mắt nói:- Về sau ngươi sẽ ở tại phòng phía sau, không có sự cho phép của ta, không được xuất môn.Nói xong hắn nhặt một khối đá trên mặt đất lên, hướng về phía sau cửa vườn, chỉ thấy một đạo tử quang lấp lánh, tảng đá lập tức vỡ nát, hóa thành bụi tiêu tán giữa không trung.Làm xong tất cả, Tôn Đại Trụ cười lạnh liếc nhìn Vương Lâm, không để ý nữa bước về phòng.Đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại, trong lòng kinh hãi, tay cầm túi trữ vật, xoay người tiến vào phòng của mình, đi vào đã thấy bên trong trừ một cái giường nhỏ ra không có vật gì khác, Vương Lâm cũng không lấy làm khó chịu, ngồi xuống giường xem xét túi trữ vật.Túi nhỏ màu xám nhìn ra không thấy chỗ nào khác lạ cả, Vương Lâm cầm hướng mặt xuống đất đổ hết ra, trong những thứ rớt ra có một bộ y phục hồng sắc của đệ tử nội môn, một quyển sách được đóng bằng chỉ nhỏ.

Vẻ mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng nhặt quyển sách nhỏ lên, nội tâm kích động, vừa mở ra thấy trên trang đầu viết:- Ngưng Khí tam thiên.Nhìn trời đã khuya hắn thắp đèn rồi gấp sách lại, trong lòng đối với tu tiên đã có một chút hiểu biết.Ngưng Khí tam thiên gồm có ba tầng, đây là công pháp cơ bản nhất.

Bên trong miêu tả Ngưng Khí kỳ chỉ có mười lăm tầng, chỉ tu luyện tới tầng thứ ba mới có khả năng xem tâm pháp phía sau.Cái gọi là Ngưng Khí chính là thổ nạp thiên địa linh khí, tích lũy linh khí vào cơ thể, thay đổi thân thể phàm nhân để tạo thành cơ sở cho sau này.Đồng thời đây cũng là khảo nghiệm tư chất tự nhiên của người tu luyện.

Nếu trong cơ thể linh căn sung túc thì tốc độ hấp nạp thiên địa lính khí sẽ rất nhanh.

Tiến trình tu luyện tự nhiên đề cao không ít, nếu tư chất bình thường thì cả đời không thể luyện quá ba tầng này, thậm chí cũng có nguời cả đời ngay cả tầng thứ nhất cũng không đạt được.Vương Lâm đối với Ngưng Khí tam thiên này như là lấy được chí bảo, lập tức đem ba tầng tâm pháp nhớ kỹ trong lòng.

Khoanh chân nhắm mắt, ghi nhớ yêu cầu của tâm pháp, sử dụng phương thức hô hấp một ngắn ba dài.Cái gọi là một dài chính là thời gian hít khí, còn về ba ngắn là thời gian thở ra cho một lần hít khí.

Đây là loại phương thức hô hấp trái với bình thường, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thụ thiên địa linh khí vào cơ thể.Quyển sách nhỏ ghi rõ, người tu luyện thường lần đầu tiên hít thở, trong cơ thể sinh ra cảm giác như côn trùng bò.

Đây là dấu hiệu linh khí nhập thể, không cần lo lắng, thả lỏng thân thể và tinh thần, tưởng tượng bản thân là hư vô, dung hợp bên trong với trời đất.Hồi lâu sau, Vương Lâm đành chấp nhận cơ thể không có cảm giác gì, ngược lại bị loại hô hấp kỳ quái này làm cho thiếu chút không thở nổi.Vương Lâm thầm than, hắn biết nội môn đệ tử người nào cũng tư chất đầy đủ.

Quyển sách nhỏ này vốn giành cho những người đó xem, hắn tư chất kém cỏi, tự nhiên tu luyện không thể so với bọn họ được.Nhưng mà hắn cũng không tức giận, thở hổn hển mấy hơn lại tiếp tục thổ nạp tiếp.Suốt một đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho tới sáng sớm, Vương Lâm vẫn như cũ, không hề có cảm giác linh khí nhập thể, một đêm không ngủ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vịn giường đứng lên đẩy cửa ra ngoài.Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi, hương thơm dược liệu xông vào mũi, hắn hít thở sâu mấy cái, mệt mỏi dần tiêu tán, hắn thầm nghĩ, nếu lúc này uống được mấy ngụm nước suối, nhất định sẽ không mệt mỏi như vậy.Nhưng trước mắt không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, hắn đối với nơi mình giấu thần bí châu cùng hồ lô chứa sương sớm phi thường tự tin, hắn tìm gần như nửa ngọn núi mới tìm được chỗ hẻo lánh như vậy, người ngoài cho dù trùng hợp đi vào nơi đó cũng tuyệt đối không phát hiện nơi hắn cất dấu bảo bối.Lững thững đi trong vườn dược, Vương Lâm tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục thổ nạp.

Sau một hồi, một cỗ cảm giác như côn trùng bò ẩn ẩn xuất hiện, Vương Lâm ngẩn ra, lập tức kinh hỉ, đang muốn tiếp tục thì bên tai bỗng truyền đến tiếng quát lớn của sư phụ:- Vương Lâm!

Ngươi đang làm cái gì thế, mau ra đây, ta nói cho ngươi từ nay về sau không cho phép ngươi thổ nạp tại dược viên.Vương Lâm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt trầm lặng của Tôn Đại Trụ đang nhìn hắn, không nói một lời liền đứng dậy rời khỏi dược viên.Tôn Đại Trụ hừ lạnh một tiếng nói:- Ngươi đi tìm nơi khác đi, chỗ dược viên này của ta linh khí dày đặc nhất, ngươi đem linh khí đó hút cả thì sẽ chết bao nhiêu là thảo dược trân quý, cái mạng nhỏ của ngươi căn bản không đủ bồi thường.Vương Lâm khẽ liếc Tôn Đại Trụ một cái, cung kính nói:- Đệ tử không biết, từ nay về sau tuyệt không ở chỗ này thổ nạp nữa.Tôn Đại Trụ thần sắc hòa hoãn, chuyển ánh mắt, đột nhiên nói:- Nhưng nếu ngươi có thể cho ta một cái hồ lô, tuy ta không thể cho ngươi tu luyện ở dược viên được, nhưng có thể cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch, có thứ này ngươi sẽ ngưng khí dễ dàng hơn rất nhiều.Vương Lâm cúi đầu, trong mắt thoáng có vẻ châm chọc nói:- Đệ tử có thể đi ra sơn tuyền xem thử xem, nếu vận khí tốt nói không chừng có thể nhặt được một cái.Tôn Đại Trụ trầm ngâm một chút, ánh mắt chớp động, gật đầu nói:- Ngươi đi xem cũng tốt, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần cho ta một cái hồ lô, ta sẽ cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Tôn Đại Trụ hỏi:- Sư phụ, lời này có phải là thật không?

Ta cầm hồ lô tới người sẽ cho ta một khối linh thạch sao?Tôn Đại Trụ mặt mày vui vẻ, vội vàng nói:- Đúng vậy, chỉ cần ta nhìn thấy hồ lô, nhất định cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch.Trong Vương Lâm cười lanh, ngoài mặt lại cung kính gật đầu đồng ý.Tôn Đại Trụ tay phải bóp ấn, miệng thì thào vài từ, đan cánh tay rồi vung ra, nhất thời cổng vườn mở ra, hắn sờ cằm cười nói:- Ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh.Q1 Chương 18: Hồ LôVương Lâm không nói lời nào, hắn mặc trang phục hồng sắc của đệ tử nội môn nên dọc đường đi đã gây chú ý với tất cả các ký danh đệ tử.

Cả đám thấy vậy liền lộ vẻ hâm mộ, nhưng khi trông rõ ràng là hắn thì lập tức thay đổi nét mặt, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt cực kỳ ghen tị.- Ngày hôm qua chưởng môn công bố thu tân nội môn đệ tử, hóa ra là hắn.

Dựa vào tự sát để trở thành ký danh đệ tử, lần này không biết dựa vào phương pháp gì để tiến vào nội môn, đúng là chó có vận ***.- Còn phải nghĩ sao, theo ta thì nói không chừng là liếm ngón chân trưởng lão đó, làm việc hạ lưu thế mới được trưởng lão vui vẻ thu làm đệ tử chứ.

Nhưng người thế này thật sự quá mức hạ lưu.- Còn không phải sao, ngươi xem hắn bộ dạng vừa ngu vừa đần thế kia, ta phỏng chừng cho dù trở thành nội đệ tử, cũng chỉ vét đĩa, tu tiên đâu phải chuyện dễ dàng gì.- Loại phế vật này, cho dù dựa vào chút thủ đoạn trở thành nội môn đệ tử, chúng ta cũng không cần để ý, phế vật đi đến đâu vẫn là phế vật, đều là kẻ đáng bị người ta coi thường.- Con mẹ nó, ta trở thành đệ tử ký danh đã bốn năm rồi, cũng chưa gặp qua một tên không biết xấu hổ như vậy, thói đời là vậy sao, trưởng lão như thế nào mà lại coi trọng hắn chứ.

Ta thấy điểm nào cũng mạnh hơn hắn, thực là con mẹ nó khó chịu quá.- Ngươi mới bốn năm, ta đã mười hai năm rồi đó, nhưng chúng ta đều dựa vào bản lãnh thật sự thể hiện để tiến tên, hừ hừ, nội môn đệ tử thường xuyên so đấu nhau, chúng ta chờ coi chế giễu đi.Những lời thảo luận này đều lọt vào tai hắn, Vương Lâm lãnh lẽo nhìn xung quanh thấy đủ loại sắc mặt trong mắt.

Hắn hiện tại thực lực không đủ, một khi đạt tới thực lực nhất định, những người này hắn sẽ đem từng tên ra trả thù.Sau một hồi hắn đi vào cửa Đông, theo đường nhỏ thẳng đến sơn tuyền, lấy tay vốc nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện, tinh thần hắn rung lên, mồm uống mấy ngụm lớn, không nhanh không chậm ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.Trên đại thụ cách đó không xa, Tôn trưởng lão cau mày ngồi xổm trên đó, thấp giọng mắng:- Thằng nhóc, nói là đi tìm hồ lô, vậy mà lại ngồi chỗ này chờ hồ lô từ thượng du trôi xuống.Hắn thấy Vương Lâm đi trước, lập tức lặng lẽ theo sau, muốn nhìn xem tên đệ tử này rốt cuộc đi tìm hổ lô thế nào.

Không nghĩ được Vương Lâm lại ngồi lặng lẳng trong lòng suối tu luyện.Nơi đây linh khí so với trong phòng thì sung túc hơn, Vương Lâm tuy nói là cảm giác này không so được với khi ở vườn dược nhưng hắn nghĩ Ngưng Khí kỳ nói thật ra là xem cơ thể có bao nhiêu linh khí.

Hắn tuy nói tư chất không đủ, mỗi lần hấp thu linh khí cũng không nhiều lắm, nhưng hắn có thể dùng thời gian để bù lại.Kỳ thật Vương Lâm đoán đúng, cái gọi là Ngưng Khí kỳ chính là việc linh khí nhập thể làm thay đổi thể chất, tạo thành cơ sở để đánh vào Trúc Cơ sau này.Không ngừng thổ nạp, mãi đến giữa trưa, Vương Lâm mới thả lỏng chân tay một chút, cảm giác côn trùng bò khắp người không xuất hiện nữa.

Hắn đứng giữa dòng suối, nhìn mọi nơi thầm nghĩ:- Tôn Đại Trụ tuyệt đối không vô duyên vô cớ bảo mình đi rồi sẽ ở phía sau theo dõi, như vậy những vùng phụ cận hiện tại đều bị giám thị.Hắn xoa bụng, lảo đảo hướng về môn phái đi tới, Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, lão trên cây đợi một cách ngu ngốc tới trưa, khẽ lầm bẩm nói:- Nhãi con, lão phu sẽ cùng người so đo, một ngày không thành thì một tháng, một tháng không thành thì một năm, ta không tin ngươi không chỉ có một cái hồ lô kia.Nói xong, hắn phi thân bay đi, trở lại dược viên trước Vương Lâm.Không lâu sau, Vương Lâm không nhanh không chậm đã trở lại, Tôn Đại Trụ vuốt chòm râu cười lớn hỏi:- Đồ nhi, đã tới trưa rồi, ngươi tìm được hồ lô rồi chứ?Vương Lâm thở dài lắc đầu nói:- Sư phụ, từ sáng tới trưa đệ tử ở suối chờ suốt, nhưng không thấy hồ lô, buổi chiều đệ tử đi xem lại, nói không chừng vận khí tốt có thể kiếm được một cái.Tôn Đại Trụ thầm nghĩ:- Ngươi từ sớm tới trưa đều nhắm mắt đả tọa thì có, cho dù có hồ lô đi qua trước mặt ngươi, ngươi thấy được mới là lạ.Nhưng ngoài miệng lại hòa ái nói:- Tốt lắm, Vương Lâm, ngươi đi ăn cơm trước đi, buổi chiều đi tìm lại xem.Vương Lâm "Dạ" một tiếng, đi vào phòng của mình thì thấy có thêm một cái bàn, bên trên bày bốn dĩa đồ ăn với một tô canh, trông rất ngon miệng, hắn cũng không hỏi đồ ăn này đưa tới khi nào, chạy nhanh tới làm vài ngụm, cuối cùng đem canh uống hết, xong rồi vỗ bụng, nằm lên giường ngủ trưa.Thân hình Tôn Đại Trụ như u linh thình lình xuất hiện, vẻ mặt lão âm trầm, mắt lộ vẻ ngoan độc thầm nghĩ:- Lão phu tuy nói ngại môn quy, lo lắng người phát hiện cho nên mới không cho độc dược vào đồ ngươi ăn, nhưng tạo ra một ít gây trở ngại cho ngươi trong việc hấp thu linh khí từ dược vật thì được, hừ hừ, ngươi vốn tư chất bình thường, hơn nữa lão phu sử dụng thêm dược vật, đời này đừng mơ tưởng luyện hơn được Ngưng Khí tầng thứ ba, đời này lão phu sẽ an định cho ngươi.Một lúc lâu sau, Vương Lâm tỉnh lại, chỉnh lại quần áo, đi ra cổng vườn, lại đến chỗ dòng suối, tiếp tục thổ nạp.

Thời gian dần qua, mãi tới lúc mặt trời khuất núi Vương Lâm mới đứng lên, đứng xem dòng suối một hồi, không nói lời nào hướng tới khu rừng rậm đi tới.Ngồi trên đại thụ Tôn Đại Trụ tinh thần lập tức rung động, im lặng từ từ bám theo.Vương Lâm chậm chạp rẻ trái rẽ phải quanh núi, dọc đường nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên sắc mặt vui vẻ, đi tới nơi có rất nhiều hồ lô dại đang leo, chọn lấy một tiểu hồ lô, hái xuống để vào phía sau, vội vã rời đi.Khi hắn rời đi, Tôn Đại Trụ vẻ mặt nghi hoặc đi vào nơi này, hắn thấy hồ lô ở đây đều rất bình thường, suy nghĩ nửa ngày không hiểu ra sao, đành hái vài cái, cố gắng nhớ kỹ vị trí này sau đó thân ảnh biến mất.Vương Lâm theo sơn đạo trở lại dược vườn, trên đường gặp những lời châm chọc của đệ tử ký danh, hắn liền bỏ ngoài tai, tiến vào vườn dược, Tôn Đại Trụ vẻ mặt âm trầm, trừng mắt nhìn hắn.Vương Lâm lập túc cung kính đứng một bên, đưa tay dâng hồ lô, nói:- Sư phụ, chiều nay hôm nay không tệ, tuy không ở suối nhặt được hồ lô, nhưng vừa rồi ta đi bộ quanh núi một vòng, thấy được một ít, người xem thế nào, ta xem nửa ngày đều thấy giống hồ lô của ta trước kia.Tôn Đại Trụ suýt chút nữa không khống chế được tâm tình, lão đè nén lửa giận, gượng gạo cười, tiếp nhận hồ lô cũng không thèm liếc mắt , nhìn Vương Lâm từng câu từng chữ nói:- Ta muốn hồ lô giống cái trước kia của ngươi tràn ngập linh khí, ngươi cho ta cái hồ lô tươi này ta dùng cái rắm chó gì.Cuối cùng sau vài câu, lão không khống chế được tâm tình, tức khí rống lên.

Lão trong lòng uất nghẹn, bị tiểu tử đùa giỡn suốt một ngày, không công giám thị suốt một ngày, cuối cùng chính mình còn ngu xuẩn hái vài cái hồ lô mang về.Q1 Chương 19: Trục MônNghĩ tới hồ lô này, hắn liền vỗ vào không khí một cái, hồ lô này hắn nghiên cứu cả nửa ngày, hết xem trái xem phải chỉ thấy nó cực kỳ bình thường.

Thậm trí hắn còn cố ý đổ đầy nước suối vào hồ lô, trên đường bị vài sư huynh nhìn thấy chế nhạo.Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, bất quá ngoài miệng vẫn thưa dạ nói:- Đệ tử cũng không biết linh khí là cái gì, đệ tử chỉ nghe người nói cần tìm được hồ lô sẽ cho đệ tử linh thạch, người có thể nói cho đệ tử biết cái gì là linh khí được không?Tôn Đại Trụ có cảm giác mê muội, lão ngây người nhìn Vương Lâm tới nửa ngày, nội tâm sinh hoài nghi, hồ lô rốt cuộc sao không như mình đoán, đáng ra phải rất nhiều sao chỉ có một cái vậy, sao tiểu tử ngốc này lại nhặt được?Trầm ngâm một lúc thấy Vương Lâm nói cũng có lý, chỉ có đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất mới có thể phát hiện ra linh khí trong thiên địa.Nghĩ vậy lão cũng có chút hối hận đối với việc bỏ dược vật trong đồ ăn làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của tên ngốc tử này, với tư chất của hắn mà nói thì Ngưng Khí tầng thứ nhất đã vô cùng gian nan lại thêm dược vật này nữa chỉ sợ không mất 30 năm thì đừng mơ tưởng luyện thành.Thầm than một tiếng, Tôn Đại Trụ nản lòng thoái chí, nhưng lão thật sự không cam lòng, do dự một chút rồi từ túi trữ vật xuất ra một khối hạ phẩm linh thạch ném cho Vương Lâm, nói:- Đây là linh thạch dành cho ngươi, cầm lấy tu tuyện, mau chóng tu luyện tới Ngưng Khí tầng thứ nhất đi.Vương Lâm vội vàng tiếp nhận, cáo tạ trở về phòng của mình.Tôn Đại Trụ ngẩn người đứng tại chỗ hồi lâu , thở dài lẩm bẩm:- Tiếc rằng hài tử này không phải là loài sói, trước mắt chỉ có thể dùng phương pháp thí nghiệm cuối cùng để xem hắn có nói dối nay không thôi.

Làm sao mau chóng giúp hắn đạt được tầng thứ nhất, chỉ cần hắn luyện thành tầng thứ nhất, cho dù là có chút tu chân thì ta sẽ liều mạng rút tu vi xuống một tầng mà sử dụng Sưu Hồn thuật với hắn.Như vậy sẽ không vi phạm quy định của thiên địa pháp tắc đối với tu chân giả chưa tới Kết Đan Kỳ thì không thể sử dụng Sưu Hồn thuật với phàm nhân.Sưu Hồn thuật, một loại tiên thuật đơn giản nhưng quá mức độc ác, người bị sưu hồn thì tới tám chin phần là bị tử vong, nếu kết quả tốt hơn thì cũng là si ngốc cả đời.Bất quá chính vì Sưu Hồn thuật như vậy, nên mới có chút hạn chế bên trong, là không tới Kết Đan kỳ không thể sử dụng với phàm nhân, nếu không sẽ bị phản chấn.Nếu cùng là tu chân giả thì không bị hạn chế, nhưng cả đời nhiều nhất chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần tu vi lùi xuống một tầng.Vương Lâm khoanh chân ngồi ở phòng, quan sát tiên thạch trong tay, thấy chẳng có chỗ nào bất phàm, chỉ có điều khi nắm chắc thì cảm nhận được có chỗ phi thường, hắn nhắm hai mắt và bắt đầu thổ nạp.Một đêm trôi qua, Vương Lâm thở dài, trong cơ thể không hề có dấu hiệu linh khí nhập thể, hắn cười khổ không thôi, đúng lúc này cửa phỏng bị người đẩy ra, Tôn Đại Trụ nghiêm mặt, bưng một chén chất lỏng đen tuyền đi tới:- Uống đi!Vương Lâm ngẩn người ra, cẩn thận nhìn , chưa dám tiếp nhận hỏi:- Sư phụ đây là cái gì?Tôn Đại Trụ vừa thấy Vương Lâm hỏi vậy, liền tức khí xông lên quát:- Ta còn có thể hại ngươi sao, cho ngươi uống thì ngươi uống đi, nếu không phải vì muốn ngươi nhanh chóng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thức đêm hao phí một lượng lớn dược liệu trân quý để làm ra bát thuốc này sao.Vương Lâm nhìn có chút do dự, nhưng thấy Tôn Đại Trụ nét mặt không tốt, vôi bưng thạch bát lên uống một hơi hết sạch.Hắn uống xong thấy trong bụng dâng lên một cỗ nhiệt khí sau đó lập tức lưu chuyển khắp toàn thân, trong nháy mắt hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khan, toàn cơ thể giống như bị lửa thiêu vậy.Mắt tối sầm lại, bát đá trên trên tay rơi xuống đất, hắn mơ hồ giống như muốn ngủ.- Mau thổ nạp, ta giúp ngươi hấp thụ.Tôn Đại Trụ đặt tay lên ngực Vương Lâm một cách không tình nguyện.Một cỗ khí mát mẻ từ ngực truyền tới, đầu óc Vương Lâm thanh tịnh lại, không nghĩ ngợi lập tức bắt đầu thổ nạp.Tôn Đại Trụ có chút đau lòng đưa mắt nhìn bát đá trên mặt đất lẩm nhẩm vài câu, cắn răng lấy trong túi ra mấy khối hạ phẩm linh thạch phân trái phải Vương Lâm đặt vào, trong lòng thầm nghĩ:-Tiểu Tử, lần này ta có thể mất tiền vốn lớn, ngày sau ngươi hết thảy sẽ phải trả lại cho ta.Điều hòa một lúc, chờ cảm giác côn trùng bò chậm rãi xuất hiện, Tôn Đại Trụ có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể đối phương đang ngưng tụ linh khí từ dược thảo, sắc mặt có chút vui vẻ.Đến lúc này, một cỗ trọc khí theo cơ thể Vương Lâm nhanh chóng tràn tới, dễ dàng hóa giải linh khí sắp sửa ngưng tụ kia, thất bại chỉ trong gang tấc.Tôn Đại Trụ sắc mặt đau khổ, hắn nhận ra nơi trọc khí phát ra, đúng là chỗ linh thảo hắn để đối phương ăn hôm qua.

Thử đi thử lại nhiều lần đến khi linh khí của dược thảo tiêu tán toàn bộ, thủy chung vẫn không ngưng tụ được một tia linh khí nào.Tôn Đại Trụ thở dài một tiếng, buông tay nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong lòng trăm điều cảm xúc ngổn ngang.Vương Lâm mở mắt, cảm giác toàn thân phiêu phiêu, cực kỳ thoải mái, hắn đang muốn nói chút câu cảm tạ, nhưng không tưởng, mặt của Tôn Đại Trụ có chút đau lòng, vung tay áo quay đầu rời phòng.Vương Lâm ngẩn ra, không rõ đối phương rốt cục trong lòng nghĩ gì, hoạt động thân thể một chút rồi đi ra khỏi phòng, hướng tới phòng Tôn Đại Trụ cao giọng nói:- Sư phụ, ta ra sơn tuyền, xem vận khí hôm nay có tốt hơn không.Tôn Đại Trụ không nói, bất quá cửa vườn vô thanh vô tức mở ra, Vương Lâm vội vàng đi, hắn vừa ly khai, Tôn Đại Trụ chưa bỏ ý định, lập tức âm thầm đuổi theo.Một tháng nhanh chóng qua đi, trong một tháng này, Vương Lâm ngày nào cũng ra sơn tuyền ngồi xuống, Tôn Đại Trụ mỗi lần đều âm thầm giám thị, mỗi ngày lại càng thêm thất vọng, làm Tôn Đại Trụ dần dần nản lòng thoái chí.Một tháng qua, hắn ngày nào cũng phải cấp cho Vương Lâm chút thảo dược, nhưng linh khí thủy chung không thể ngưng tụ, Tôn Đại Trụ tính tình ngày càng cáu gắt.Quan trọng nhất là Tôn Đại Trụ phát hiện cái hồ lô kia, linh khí đã tiêu tán hết, gần một tháng linh khí mất hết, nước suối bên trong trước là gì thì giờ vẫn vậy, không có nửa điểm linh khí.Cuối cùng hồ lô lạ này cũng không khác gì hồ lô bình thường, Tôn Đại Trụ không khỏi vô cùng thất vọng, cẩn thận phân tích suy đoán, hồ lô này bản thân không hề bất phàm, mà nó trải qua một chút biến hóa đặc thù mới tạo nên linh khí nồng đậm.Nói như vậy Vương Lâm cũng ngẫu nhiên có được, khả năng hắn thêm cái gì đó vào hồ lô không lớn.Với suy đoán này, càng nghĩ lão càng thấy chính xác, không khỏi thấy rất đau lòng, một tháng qua lão hầu như cái gì cũng không làm, ngày ngày ngoài việc giám thị chính là sao dược thảo.Hiện tại thành công giã tràng, tức giận kêu Vương Lâm lên, đem hắn răng dạy, cuối cùng vung tay trục xuất khỏi chính viện.Lão hiện tại chỉ cần thấy Vương Lâm là trong lòng tức khí, hiện tại không thấy tâm không phiền, không bao lâu đã quên đi tên đệ tử nàyLão nghĩ đến việc Vương Lâm tuy một tháng thường xuyên ăn dược vật, nhưng dù vậy thì không mất tám năm mười năm đừng mơ tưởng luyện thành Ngưng Khí tầng thứ nhất, trừ phi lão quyết tâm không để ý tới tổn hao thảo dược liên tục cho tên đệ tử này dùng.Q1- Chương 20: Cửu VânVương Lâm thấy vui vẻ an nhàn, tuy nói là bị trục xuất khỏi chính viện, ngầm nghe không ít những lời trêu chọc của đệ tử ký danh, nhưng hắn cũng không để trong lòng.Một tháng qua, hắn với tu tiên đã hiểu được đại khái, tu tiên chia làm năm cấp: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.Toàn bộ Hằng Nhạc phái, Kết Đan cao thủ có hai người, bọn họ cao cao tại thượng, sống ở phía sau núi nơi có linh khí dầy đặc, cả ngày bế quan tiềm tu, trừ khi môn phái có đại sự nếu không cũng không tham dự.Bên trong môn phái thì Trúc Cơ kỳ cũng không vượt quá mười người, đây là lực lượng trung kiên, được hưởng thụ đặc quyền sử dụng tiên thạch, pháp bảo.Trừ bỏ những người này , đại bộ phận đều dừng lại ở Ngưng Khí kỳ, tỷ như Tôn Đại Trụ, cũng chỉ là Ngưng Khí kỳ tầng thứ năm.Tu Tiên rất khó, cần hao phí rất nhiều thời gian, nếu thiên tư kém chút, cả đời phấn đấu vài chục năm căn bản không đủ tu luyện, Ngưng Khí kỳ đã khó khăn gian khổ thế, ngoài ra còn phấn đấu tới Trúc Cơ kỳ, trừ phải có linh khí sung túc, thêm những cơ duyên lớn với ngộ tính cao, thiếu một thứ cũng không được.Vương Lâm biết rõ linh khí trọng yếu, trong lòng vội vàng đem thần bí hạt châu giữ chặt.Hắn tuy nói đến bây giờ vẫn như cũ không thể linh khí nhập thể, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần thường xuyên uống nước suối ngâm hạt châu.

Tự nhiên khả năng tiến độ sẽ tăng cao, dù sao cái gọi là Ngưng Khí chính là tích lũy linh khí mà thôi.Với trình độ của Tôn Đại Trụ khi xem xét đã nói nước suối ngâm hạt châu có linh khí đậm đặc, nghĩ vậy hắn rất kích động với nước suối này.

Ở nơi hắn dấu hạt châu, có cất ba hồ lô sương sớm, như vậy nhất định linh khí sẽ rất đậm.Nếu uống xong, tuyệt không kém so với một tháng ăn dược vật, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn.

Cho nên Vương Lâm đối với việc mình có thể rời khỏi chính viện, không chịu sự giám thị của Tôn Đại Trụ, trong lòng tràn ngập vui sướng.Hắn làm nội môn đệ tử, tuy nói không được ở chính viện, nhưng tùy ý tìm chỗ ở trong năm phó viện còn lại.

Vương Lâm tìm chỗ ở gần đông môn nội viện, tìm một chỗ phòng ốc khuất để ở.Nội môn đệ tử, căn cứ vào màu quần áo khác nhau mà được hưởng đãi ngộ khác nhau.Vương Lâm trong một tháng thông qua Tôn Đại Trụ cũng biết không ít thông tin, tỉ như mùng mười mỗi tháng có thể tới chính viện đan phòng lĩnh một mẩu hạ phẩm linh thạch nhỏ cùng với một ít Đoạt Linh Đan để gia tăng linh khí.Tích lũy được mười mẩu linh thạch có thể từ bất kì sư phụ nào để đổi lấy một khối hạ phẩm linh thạch nguyên vẹn.Vương Lâm sửa sang nhà mới xong, vẫn chưa lấy lại thần bí hạt châu, hắn lo Tôn Đại Trụ sẽ âm thầm giám thị, cho nên giống như trước ban ngày thường tới lui chỗ sơn tuyền, ban đêm ngồi trong phòng thổ nạp.Sự thực là Tôn Đại Trụ không hề cam lòng nên giám thị suốt mười ngày liền, cuối cùng chán nản triệt tiêu hy vọng hoàn toàn.oIoMột tháng sau, Vương Lâm trong một đêm lặng lẽ rời đi, tới khu vực núi thì rẽ ngang rẽ dọc đi vào nơi cất hồ lô, đem hạt châu cùng hồ lô trở về, đặt ở trong túi trữ vật, người bên ngoài có nhìn cũng không nhìn ra manh mối.Thật cẩn thận đợi vài ngày, phát hiện không có gì dị thường, Vương Lâm mới yên tâm.

Ban ngày cũng không đi sơn tuyền nữa mà ở nhà cả ngày nghiên cứu hạt châu.Vương Lâm vuốt hạt châu, hắn liếc mắt nhìn theo hình đám mây trên hạt châu, từ bảy biến thành chín, chắc tại góc núi thấp nên hạt châu hấp thụ không ít hơi nước.Về phần ba cái hồ lô, Vương Lâm mở ra phát hiện sương sướm đã đông đặc lại, nhất là cái hồ lô đựng sương sớm, giống như nó đã bị đông lạnh vậy.Vương Lâm nhìn hạt châu, rồi nhìn ba cái hồ lô, trong lòng bỗng nhiên loét ra một ý nghĩ, Thần bí hạt châu cần những giọt sương để gia tăng những đám mây.

Như vậy nếu đem ba hồ lô sương sớm này ra dùng với châu tử, không biết có thể khiến nó tạo nên mười đám mây hay không?Tim hắn đập thình thịch, hạt châu vốn không lớn, hiện tại mặt trên đã đầy đủ chín đám mây, cơ hồ đã bao phủ toàn bộ mặt ngoài, chỉ để lộ một phần nhỏ như móng tay.

Vương Lâm phân tích nơi này rất có thể là vị trí xuất hiện của đám mây thứ mười.Hắn trầm tư một chút, trong lòng rất háo hức, chờ biến thành đám mây thứ mười thì sẽ phát sinh biến cố gì.

Dù sao theo bề ngoài, thì không có nơi để xuất hiện đám mây thứ mười một, vậy thứ mười chính là mức cuối cùng.Nhưng mà hôm nay là ngày phải tới chính viện lĩnh linh thạch, nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Lâm thận trọng đem hạt châu cùng hồ lộ đặt vào túi trữ vật, thu vào trong ngực rồi bước ra khỏi phòng.Hắn hiện tại đối với nội đường của môn phái rất quen thuộc, chốc lát đã đi vào chính viện, thừa dịp trời còn chưa sáng, vội vàng đi thẳng tới đan phòng.Còn chưa tới gần đã nghe một thanh tâm quen thuộc từ xa truyền tới:- Trương sư tỷ, sư phụ bắt ta bế quan ba tháng hướng vào Ngưng Khí tầng thứ nhất, nhưng ta trong lòng vẫn nghĩ tới nàng, dù thế nào cũng không tĩnh tâm được.

Ta đã nghĩ tu luyện thật nhanh để có thể gặp nàng, rôt cục đêm qua đã luyện thành tầng thứ nhất, suốt đêm ta đi lên núi hái hoa tặng nàng, nàng xem đóa hoa xinh đẹp này có một con đại xà thủ hộ, ta vất vả lắm mới giết chết đại xà, nàng xem cánh tay ta đã bị thương này.Cước bộ Vương Lâm chậm lại một chút, nhíu mày, trong lòng cười lạnh, từ từ giẫm chân tại chỗ.Lúc này một giọng nữ trong trẻo như chim Bách linh truyền đến:- Vương sư huynh, nhà của ta nhiều thế hệ đều là trung y, hoa này rõ ràng là loại bình thường, những ngày đẹp trời ta lên núi nhìn thấy không ít, bất quá lần đầu tiên nghe nói rắn lại thích thủ hộ nó.

Nếu thật sự như vậy, phỏng chừng cả ngọn núi của Hằng Nhạc phái chúng ta khắp nơi toàn rắn rồi.- Chu sư tỷ, người đừng tin lời hắn.Lúc này Vương Lâm bước vào vườn của đan phòng, ánh mắt đảo qua , nơi đây có bốn người, hai nam hai nữ đều mặc hồng y.Hai nam thì một người có bộ mặt anh tuấn, dáng vẻ đường hoàng, lúc này vẻ mặt đang xấu hổ, muốn phản bác lại.

Bỗng nhiên ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh nói:- Vương Lâm!

Ngươi....Ngươi như thế nào lại ở trong này, ngươi hiện tại không phải nên ở cùng cha ngươi làm thợ mộc sống mới đúng a.- Vương Lâm?

A, ngươi là Vương Lâm, cái tên ký danh đệ tử nhờ tự sát mà được nhận, dựa vào a dua nịnh hót trở thành đệ tử của Tôn sư thúc - chính là ngươi a!"

Bên canh một cô gái che miệng kinh hô.

Nàng có một mái tóc dài đen tuyền, lông mi rậm, đôi mắt đen sáng trong, thoạt nhìn có rất xinh đẹp.Mặt khác lúc này hai người bên cạnh cũng lộ vẻ giật mình biến sắc, không ngừng đánh giá Vương Lâm.

Trong đó cô gái trên mặt có hai núm đồng tiền, đôi mi dài với ánh mắt xinh đẹp tựa như trái nho thủy tinh, lúc này vụt sáng, lộ ra thần sắc hứng thú.Vương Lâm mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn mấy người một cái, cô gái vừa nói, hắn nghe được đó là cô gái vừa mới châm chọc Vương Trác.

Nhưng xem bộ dạng nàng có chút quen mắt, Vương Lâm cẩn thận nhớ lại, nhận ra nàng mấy tháng trước có tham gia và thông qua trắc thí thiên tư.Nếu là nàng, thì cô gái còn lại kia, nhất định là Trương sư tỷ mà Vương Trác tặng hoa rồi.Q1 Chương 21- Linh ĐanNgười về đến sau cùng, trạc hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, khuôn mặt dài như mặt ngựa, có cái cằm hơi nhô ra phía trước.

Ánh mắt hắn láo liên nói:-Vương sư đệ!

Đệ bế quan mấy tháng nên không biết tới một số chuyện nực cười trong Hằng Nhạc phái của chúng ta.

Đúng như Từ sư muội đã nói, tên Vương Lâm đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi để trà trộn vào hàng ngũ đệ tử.Vương Trác nghe xong, đắc chí cười lớn:- Vừa rồi, việc ngươi trở thành đệ tử đúng là khiến cho ta giật mình.

Nhưng không ngờ ngươi phải dùng tới thủ đoạn để vào đây.

Tuy vậy, ngươi cũng có tư chất luyện thành tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, thì hà tất phải làm những việc mất thể diện như vậy, còn mang tiếng xấu cho Vương gia.-Vương sư đệ!

Ngươi nói sai rồi.

Tư chất tuy quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn.

Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, nếu như không có nghị lực thì cho dù tư chất có tốt như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.- Nữ tử họ Chu nhẹ nhàng nói.-Vương sư huynh nói đúng!

Thoáng nhìn đã biết Vương Lâm là một tên ngốc, không giống với một người tu tiên.

- Nữ tử họ Từ đứng gần Vương Trác nói xen vào.Vương Lâm mở miệng cười nhạt.

Hắn hiểu quan hệ của mấy người đứng trước mặt mình rất phức tạp.

Nhìn thì có vẻ như Vương Trác thích nữ tử họ Chu.

Nhưng nữ tử họ Từ lại rất quan tâm tới Vương Trác, vì vậy mà nàng mới liên tiếp hùa theo.Nụ cười của hắn khiến Vương Trác cảm thấy không thoải mái.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:-Vương Lâm!

Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là nên rời khỏi Hằng Nhạc phái.

Bởi tới cuối năm sẽ có cuộc tỉ võ giữa các đệ tử trong môn phái.

E rằng với trình độ như ngươi thì không chết cũng thành người tàn phế.Khi ở với Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đã từng nghe nói rằng cứ vào dịp cuối năm, môn phái đều tổ chức tỉ võ giữa đám các đệ tử.

Người thắng cuộc sẽ được nhận một món pháp bảo.

Cuộc tỉ võ đó được chia làm hai bảng, bảng một là chọn ra mười người xuất sắc nhất trong toàn bộ đám đệ tử nội môn.

Bảng còn lại là tìm ra người ưu tú nhất trong số những người mới nhập môn của năm đó.Hắn bĩu môi nói:- Cám ơn ngươi đã quan tâm.

Ta có tàn phế hoặc tử thương thì cũng không liên quan gì tới ngươi.Vương Trác cười khẩy, nói:- Ta xem ngươi là người thân thích nên mới nói thế.

Nếu như ngươi không biết điều, đến lúc tỉ võ đừng trách ta không nương tay!Vương Trác từ nhỏ đã xem thường cả nhà Vương Lâm.

Tuy trước đây hắn chưa từng gặp Vương Lâm nhưng đã nghe cha hắn kể rất nhiều.

Đặc biệt là cha hắn có kể rằng năm đó cha của Vương Lâm đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt gia gia, còn đem một lượng lớn tài sản của gia đình chia cho kẻ thù, lại còn nhiều lần sỉ nhục cha hắn.

Nhưng cũng may là những người thân thích cũng biết được việc đó nên đã giúp đỡ cha hắn đòi lại số tài sản đã mất.

Chính vì thế mà hắn luôn cảm thấy cả nhà Vương Lâm là sự sỉ nhục của họ Vương.Tuy rằng sau khi lớn lên, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện dường như không hoàn toàn giống với những điều mà cha mình nói.

Tuy nhiên tính cách của hắn vốn nhỏ nhen, kiêu ngạo.

Thậm chí có khi ngay đến cả cha hắn, hắn cũng không coi ra gì chứ đừng nói đến những người xung quanh.Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh Vương Trác nói nhỏ:-Hai người là họ hàng với nhau à?Hai người còn lại cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Đến tận hôm nay, họ mới được biết chuyện này.

Không ngờ hai người bọn họ có họ hàng với nhau.Nữ tử họ Từ thấy Vương Trác đã nóng mặt, vội nói:-Vương Trác ca ca!

Hắn không hiểu ý tốt của ngươi, ngươi cũng đừng giận.

Ngươi là người tốt, thông minh hơn hắn.

Cứ để sau này, rồi hắn sẽ hiểu được ý tốt của ngươi.

Nhà ta cũng có những người họ hàng giống như thế này.

Ta hiểu ngươi cảm thấy tiếc vì lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ có phải không?Vương Trác thấy nữ tử họ Từ nói vậy có chút ngượng ngùng.

Hắn nhìn liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng không biết là người ta nói thật hay châm chọc mình.Vương Lâm nghe thấy vậy, chợt cười, nói:-Vương Trác!

Xem ra ta đã hiểu lầm người.

Được rồi!

Lòng tốt của ngươi, Vương Lâm ta xin ghi nhớ.Khi hắn đang nói, đột nhiên cánh cửa phòng luyện đan hé mở, có một thiếu niên mặc áo ngắn đi ra, dáng vẻ rất khỏe mạnh, thông minh lanh lợi đi ra.

Người đó chính là Vương Hạo.Sau khi đi ra, hắn không ngừng ho khan, khiến cho mọi người phải chú ý, rồi đắc chí, nói:- Linh đan hôm nay còn chưa ra lò.

Các vị xếp hàng đứng đợi nhé.

Lát nữa chủ nhân luyện xong, ta sẽ gọi mọi người vào.Vương Trác trừng mắt nhìn Vương Hạo, nghiến răng ken két.

Tuy nhiên, bây giờ, hắn không thể đắc tội với Vương Hạo được.

Xét cho cùng thì hắn cũng là đồng tử của tam sư huynh, chuyên làm những việc lặt vặt trong phòng luyện đan.

Nếu như đắc tội với hắn, sau này tam sư huynh hỏi tội lại bị trừ mất khẩu phần hàng ngày thì nguy.Vương Hạo nói xong, đưa mắt nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy Vương Lâm, hắn lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến lên kéo Vương Lâm sang một bên, nói nhỏ:-Thiết Trụ ca!

Chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử của bổn môn.

Những chuyện về ngươi, ta đã nghe hết rồi.

Vốn định đi tìm ngươi để tâm sự, nhưng ở đây không thể tùy tiện ra ngoài.

Những lời người khác nói, ngươi đừng có để tâm.

Đợi sau này tiên thuật luyện thành rồi. xem bọn họ nói thế nào nữa.Vương Lâm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:-Vương Hạo, cảm ơn ngươi.Vương Hạo hắng giọng, nói tiếp:- Hôm đó, lúc ở tòa nhà lớn của Vương gia, ta định lên tiếng nói đỡ cho ngươi.

Nhưng cha ta đã trừng mắt, ý ông ấy là không muốn ta can dự vào chuyện đó.

Thiết Trụ ca!

Ngươi đừng để bụng nhé.Vương Lâm lắc đầu nói:-Chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì!

Bây giờ, ta chỉ nghĩ tới tu luyện, nhanh chóng đạt tới tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ.Vương Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, nhân lúc mọi người không chú ý, lấy từ trong bọc ra một vật gì đó nhét vào tay Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu gì đó với hắn.

Bất chợt, từ trong đan phòng truyền ra một âm thanh lãnh đạm.-Dược đồng, ngươi đâu rồi?Vương Hạo dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào đan phòng.Vương Lâm nắm chặt vật đó trong tay.

Hắn liếc mắt nhìn, thì thấy đó là ba viên dược hoàn.

Hắn lặng lẽ đút nó vào túi, rồi ngồi bệt luôn xuống đất chờ đợi.Bốn người còn lại, ngoại trừ một nam tử ước chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhìn Vương Lâm một cái rồi cũng ngồi bệt xuống đất.

Những người còn lại đều đứng ở một bên.Vương Trác như muốn lấy lòng thì thầm trò chuyện với nữ tử họ Chu, còn nữ tử họ Từ có vẻ tức giận chỉ thỉnh thoảng nói xen vào.Thời gian chậm rãi trôi đi, bóng tối dần buông xuống.

Khi ánh trăng đang từ từ lên cao thì cửa đan phòng lại mở, vẻ mặt Vương Hạo mệt mỏi bước ra, trong tay bưng một chiếc khay.Trên khay có năm viên hạ phẩm linh thạch và 5 viên dược hoàn long lanh trong suốt.Từng người một bước lên phía trước nhận lấy.

Vương Lâm là người lấy sau cùng.

Sau khi nhận lấy phần của mình, hắn mỉm cười với Vương Hạo rồi xoay người, đi ra.Tình cảm của Vương Hạo, hắn khắc sâu trong lòng.

Còn cái thứ mà Vương Hạo đưa cho hắn lúc nãy chính là linh đan.Q1-Chương 22:Tán CôngTrở về phòng, Vương Lâm lập tức đóng cửa lại.

Cả bốn viên linh đan, hắn vẫn chưa dùng ngay mà nhét vào trong túi trữ vật.

Bây giờ, hắn phải tiến hành một thí nghiệm với hạt châu thần bí.Vương Lâm cẩn thận lấy hạt châu và một cái hồ lô ra.

Sau khi, trầm ngâm suy nghĩ: hạt sương chính là điểm mấu chốt trong việc tu luyện của hắn.

Nếu như không có chúng thì quá trình tu luyện sẽ rất chậm.Nhưng những đám mây trên hạt châu thần bí lại kích thích lòng hiếu kỳ của Vương Lâm.

Sau một hồi, hắn hạ quyết tâm, nếu như giọt sương có thể tích góp lại được, chẳng qua là phải tốn thêm một chút thời gian mà thôi.

Nhưng nếu trên hạt châu lại xuất hiện thêm đám mây thứ mười, chưa biết chừng nó sẽ có những tác dụng khác.

Đến khi đó, sau khi ngâm vào nước suối, nồng độ linh khí lại đạt đến cảnh giới không lường trước được.Nghĩ đến đó, hắn chẳng nói chẳng rằng lập tức đem hồ lô đựng nước sương (lộ thủy) đổ ra một cái bát bằng đá.

Một lúc sau, lộ thủy bên trong hồ lô đã được đổ hết ra, tất cả chưa được nửa bát.

Một mùi thơm dìu dịu tỏa ra thơm ngát, Vương Lâm vừa ngửi đã thấy toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu.Hắn lo lắng mùi thơm sẽ khiến những người xung quanh chú ý, nên vội vàng cho viên ngọc vào và quan sát một cách chăm chú.

Rất lâu sau, nước trong bát mới vơi đi một chút.Vương Lâm có chút thất vọng.

Hắn cứ tưởng rằng có thể đạt ngay được kết quả tốt.

Nhưng cũng may là hương thơm từ trong bát đã biến mất, Vương Lâm trầm tư hồi lâu, đem chiếc bát đặt dưới giường rồi khoanh chân ngồi ở trên giường.

Hắn cầm trong tay một viên hạ phẩm linh thạch, bắt đầu hấp thu.Hơi thở một dài ba ngắn dần dần trở nên đều đặn.

Mặc dù trong hai tháng nay hắn không có hấp thu linh khí, nhưng đối với phương pháp hô hấp đó thì đã không còn như trước đây nữa.

Bây giờ hắn đã quen với cách hít thở đó.

Bình thường cho dù không ngồi xuống, nhưng hắn vẫn duy trì phương pháp hít thở như vậy.Sau một đêm Vương Lâm mở mắt, vội vàng lấy bát dưới giường ra, thấy nước trong bát đã vơi đi một nửa, nhưng đám mây thứ mười trên viên ngọc vẫn chưa xuất hiện.Hắn cũng không bực tức.

Sau khi đã cất kỹ chiếc bát, hắn do dự một chút rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một viên linh đan mà nuốt.

Một luồng khí nóng xuất hiện chạy khắp cơ thể.Một tháng ở Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đều phải trải qua những việc như vậy.

Hắn tiếp tục thổ nạp mãi cho tới tận đêm khuya, sau đó chầm chậm nhả ra một luồng khí màu trắng rất dài, chau mày cười khan, tự nói với mình: "Linh đan thực sự rất giống với thang thuốc ở chỗ Tôn Đại Trụ, đều được luyện chế từ những loại thảo dược có chứa rất nhiều linh khí.

Mỗi khi ăn vào chỉ là cảm thấy cơ thể thư thái dễ chịu, thậm chí ngay cả cảm giác đói cũng không còn nữa.

Đáng tiếc là vẫn không thể ngưng tụ được linh khí."

Hắn thở dài một tiếng.

Vương Trác có thể luyện được tầng thứ nhất của Ngưng Khí chỉ trong vòng một tháng.

Vẻ mặt Vương Lâm không có biểu hiện gì dị thường, nhưng trong lòng có chút không vui, tố chất quả nhiên là vấn đề cốt lõi của việc tu tiên.Nhưng với tính cách của Vương Lâm, hắn sẽ không bao giờ cho phép mình từ bỏ.

Hắn tự an ủi mình có được linh ngọc; linh khí thì không thiếu.

Tuy bây giờ chưa thể ngưng tụ linh khí, nhưng kiên trì luyện tập thì sẽ thành công thôi."

Thời gian..."

Vương Lâm cắn môi, hít một hơi thật sâu sâu.

Hắn lấy chiếc bát từ dưới giường ra, nước trong bát chỉ còn một chút.

Tuy nhiên đám mây thứ mười trên viên ngọc thì vẫn chưa thấy đâu.Hắn lại vội vàng lấy chiếc hồ lô đựng lộ thủy ra.

Lần này dịch thể hơi nhiều, đổ đầy bát mà vẫn còn một chút.

Vương Lâm tu một hơi hết luôn chỗ dịch thể còn thừa, rồi tiếp tục thổ nạp.Lần này trong cơ thể trào dâng một dòng khí nóng mãnh liệt hơn tất cả những lần trước.

Hắn cảm thấy cổ họng khô rát liền tiếp tục thổ nạp theo phương thức đã luyện.Không lâu sau, Vương Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, luồng khí nóng trong cơ thể không tiêu tan như những lần trước mà theo nhịp hô hấp ngày càng tích tụ nhiều, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức.

Thân thể giống như một quả bóng đang được bơm căng phồng lên tới đỉnh điểm của giới hạn cơ thể.Vương Lâm kinh hãi ngừng hít thở, nhưng cảm giác đau nhức vẫn không hề mất đi.

Hắn mở mắt ra và phát hiện mạch máu trên khắp cơ thể nổi lên như những con sâu xanh khiến cho người khác nhìn thấy đều phải kinh sợ.Vương Lâm không hề biết, thang thuốc mà hắn uống trước đây cũng không có nhiều linh khí.

Vì vậy mà kết hợp với phương pháp hít thở một dài ba ngắn, cộng với việc linh căn của hắn bị khuyết thiếu khiến cho tốc độ tiêu tan linh khí cực nhanh.Thêm nữa mỗi khi tới những điểm quan trọng, hoá linh thảo đều phát huy tác dụng khiến cho linh khí ngưng tụ trong cơ thể mãi cũng không thành công.Nhưng bây giờ thì khác, sau khi hắn đã uống lộ thủy, linh khí liền ngưng tụ tới mức rất cao, nhiều hơn tốc độ tiêu tan của linh khí trong cơ thể hắn.

Lúc này hắn không hít thở cũng không sao, đợi một thời gian thì sẽ tiêu tan hết.

Nhưng một khi hắn hít thở thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.Hắn biết mình đang gặp rắc rối, nhưng lại không biết nên xử lý như thế nào.

Hắn đành trơ mắt nhìn những mạch máu trong cơ thể căng phồng lên.

Tới khi chúng muốn vỡ ra thì trong đầu chợt nảy ra một sáng kiến, hắn lập tức hít thở theo phương pháp ngược lại, ba dài một ngắn.Hắn nghĩ hít thở bình thường là ngưng tụ linh khí, còn hít thở ngược lại rất có khả năng là giải toả linh khí.Vương Lâm đoán thế mà đúng, phương pháp hít thở ngược Tu Chân giới ai cũng biết, đấy là bước chuẩn bị cho việc tán công để trung tu.Theo nhịp hít thở của hắn từng luồng linh khí qua những lỗ chân lông mà tán phát ra ngoài, sau đó nhanh chóng bị ngọc châu hấp thụ.Thời gian chậm chạp trôi đi, cảm giác đau nhức trong cơ thể dần dần mất đi, các mạch máu dần dần trở lại trạng thái bình thường.

Lúc này trong cơ thể hắn tiết phát ra không phải là linh khí mà là những luồng khí độc.

Đám khí độc này tiêu tan trong không khí mà không hề được viên ngọc hấp thụ.Vương Lâm cố hết sức ép Hoá Linh Thảo trong cơ thể ra ngoài.Muốn ép Hoá Linh Thảo ra ngoài có thể dùng hai cách, một là lợi dụng linh khí để ăn mòn.

Đây cũng chính là phương pháp mà Tôn Đại Trụ muốn dùng.

Nhưng sau này do chán nản với Vương Lâm, lại thêm tiếc linh dược nên đành bỏ mặc.Phương pháp thứ hai chính là tán công, đem tất cả linh khí trong cơ thể tiêu tán ra bên ngoài rồi tu luyện lại.

Sở dĩ Tôn Đại Trụ không sử dụng phương pháp này là vì linh khí trong cơ thể Vương Lâm không đủ, không thể đạt tới yêu cầu của tán công.Quá trình tán công mất một ngày một đêm, Vương Lâm không chịu được ngã xuống giường.

Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì vẫn còn giữ được mạng nhỏ.

Hắn quyết định sau này không được uống lộ thủy một cách bừa bãi.Thấy đầu óc không tỉnh táo, cơ thể mệt mỏi, hắn liền lăn ra ngủ.Q1 Chương 23: Thập VânKhông biết thời giời đã trôi qua bao lâu, Vương Lâm mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực.

Hắn từ trên giường bước xuống, hoạt động thân thể một chút không cảm giác thấy có điều gì khác thường.

Hắn cúi xuống cầm chiếc bát lên phát hiện toàn bộ chất lỏng trong bát vẫn chưa biến mất, lấy hạt châu ở bên trong ra quan sát cẩn thận một lúc.

Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ vui mừng, đám mây thứ mười đã xuất hiện vào chỗ trống còn lại.Vương Lâm thấy tỉnh táo hẳn lên, cầm viên ngọc ngắm nghía một lúc, rồi đóng cửa phòng lại.

Sau đó, hắn đi tới con suối trên núi múc một bát đầy nước, rồi lại vội vã trở về phòng bỏ viên ngọc vào.Làm xong tất cả mọi thứ.

Hắn thử uống một ngụm nước suối.

Một lúc sau, hắn vẫn cảm thấy không có gì khác thường.

Vương Lâm nghi ngờ nhìn viên ngọc, rồi cho lên miệng cắn, không ngờ nó vẫn cứng ngắc.

Hắn chích một giọt máu rồi nhỏ lên, viên ngọc vẫn không có gì khác thường.Hắn ngập ngừng một lúc rồi lấy chiếc bát nện một phát vào viên ngọc.

Hắn cho rằng sau khi viên ngọc xuất hiện đám mây thứ mười sẽ có những biến đổi."

Choang, choang" tiếng chiếc bát vỡ vang lên.

Vương Lâm tê hết cả tay nhưng viên ngọc vẫn trơ trơ không chút xây sát.Dùng hết mọi cách mà vẫn chưa thấy viên ngọc có gì thay đổi, Vương Lâm cảm thấy tiếc hai bình lộ thủy, bực tức ném viên ngọc sang một bên.Một lát sau thấy không đành lòng hắn lại nhặt lên, tập trung tinh thần nhìn kỹ.

Hắn cứ nhìn, cứ nhìn rồi tự nhiên xuất hiện cảm giác buồn ngủ.

Vương Lâm cảm thấy ngạc nhiên.

Rõ ràng là mình vừa thức giấc sao lại buồn ngủ đuợc?

Hắn dụi mắt rồi tiếp tục quan sát.Dần dần cơn ngủ vẫn dâng lên.

Cuối cùng không thể chịu nổi, hắn lăn ra đất ngủ mà tay thì vẫn giữ khư khư viên ngọc.Hắn đã nằm mơ, trong giấc mơ hắn thấy mình tới một không gian rộng lớn, không hề nhìn thấy biên giới.

Nơi đó không phân biệt ngày đêm, nhưng bốn phía lại có rất nhiều vật phát sáng.

Cho dù nằm mơ nhưng đầu óc hắn vẫn hết sức tỉnh táo.

Thậm chí hắn còn thấy kỳ lạ là tại sao mình lại ở một nơi như vậy.Ở đó hắn có cảm giác rất thoải mái.

Trong lòng hiểu rõ mình đang nằm mơ, nhưng không biết phải làm sao để tỉnh dậy.

Không còn cách nào khác hắn liền đi loanh quanh một lúc.Không biết bao lâu sau, khi hắn cảm thấy mệt mỏi.

Không gian bốn phía đột nhiên rung động, hắn thấy cơ thể như bị xé rách mà giật mình tỉnh giấc.Hắn nhìn quanh, thấy mình vẫn ở trong phòng.

Vương Lâm hít thở sâu, xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm nghĩ cuối cùng cũng tỉnh.

Bất chợt vẻ mặt hắn trở nên kỳ lạ khác thường.

Hắn mở to mắt nhìn viên ngọc trong tay, toànbộ những đám mây trên hạt châu đều đã biến mất, thay vào đó là mấy chữ nhỏ."

Điều này..."

Vương Lâm cảm thấy ngơ ngác, vội vàng cầm xem.

Khi còn nhỏ, đọc nhiều sách nên hắn cũng biết được một số loại văn tự.

Suy nghĩ hồi lâu, rồi so sánh với những dạng chữ mà mình đã biết.

Cuối cùng, hắn cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của những chữ đó."

Những chữ trên đây hoàn toàn là con số, không có ý nghĩa thực tế."

Vương Lâm nắm chặt hạt châu, thầm nhủ.

Đột nhiên trong đầu xuất hiện ý tưởng gì đó, hắn nghĩ tới giấc mơ vừa xong."

Chẳng lẽ nó lại liên quan tới hạt châu này?"

Vương Lâm trầm tư hồi lâu, lập tức nằm xuống giường và cố gắng chợp mắt.

Nhưng đầu óc hắn ráo hoảnh không làm sao ngủ được.Hắn nghĩ lại trước khi hắn ngủ đã nhìn viên ngọc rồi tự nhiên lăn ra ngủ.

Thế là hắn căng mắt ra nhìn viên ngọc, cơn ngủ lại kéo đến.

Không cưỡng được hắn lại tiếp tục ngủ.Không gian vô biên giới lại hiện ra, Vương Lâm đứng đó ánh mắt lộ rõ vẻ trầm tư. lần này hắn không đi lung tung như lần trước.

Sau khi suy nghĩ một chút hắn nhảy lên nhảy xuống lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Càng ngày hắn nhảy càng cao.

Mới đầu hắn chỉ nhảy được khoảng nửa mét, bây giờ hắn đã nhảy được hơn một mét.

Mãi cho tới lúc cơ thể mệt mỏi không chịu được cảm giác đau đớn giống như cơ thể bị xé rách lại xuất hiện.

Tiếp đó hắn liền tỉnh giấc.Mở mắt, bước xuống giường, hắn nhảy lên một cái.

Thân thể của hắn bay lên cao kết quả rất giống với những gì đã tập luyện trong mơ.Vương Lâm không thể tin nổi vào mắt mình, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Hắn hít thở sâu, cố kìm nén sự sung sướng, đi đi lại lại trong phòng trầm tư suy nghĩ, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra."

Nếu như chỉ có thể luyện tập trong giấc mộng, vậy thì nó chẳng có ích gì.

Trên thực tế ta cũng có thể tập luyện, không cần thiết phải như vậy."

Vương Lâm tự nói."

Không đúng, viên ngọc này đã hấp thụ rất nhiều linh khí mới xuất hiện đám mây thứ mười.

Chắc chắn nó không thể là điều vô nghĩa, nhất định là còn có tác dụng khác, nhất định còn!

Nhưng rút cục thì là cái gì đây?"

Ánh mắt Vương Lâm tỏ ra cứng rắn, quên hết mọi thứ xung quanh tập trung suy nghĩ."

Chẳng lẽ là..."

Hắn ngừng bước, giường như nghĩ ra được điều gì đó, thất kinh nói: "Chẳng lẽ là thời gian?"

Nghĩ tới đấy, hắn không thể kiềm chế được lòng mình muốn hét lên thật to.

Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại, thân thể run run nhìn viên ngọc."

Nếu như đúng là có liên quan tới thời gian, ta...Thiết Trụ ta mặc dù tố chất yếu kém, cũng nhất định có thể trở thành tiên nhân!"

Vương Lâm hít thở sâu mấy lần, lấy lại trạng thái bình thường.

Hắn chẳng nói chẳng rằng lấy ngọn đèn trong phòng ra.

Sau khi đã đổ đầy dầu, cầm viên ngọc ngồi thẫn thờ trong một góc, trong lòng nhẩm tính thời gian.Năm giờ sau, ngọn đèn hết dầu tắt ngấm.

Vương Lâm lại vội vàng đổ thêm dầu.

Sau khi châm lửa, hắn lại cầm viên ngọc và bước vào giấc mộng.Lần này hắn không luyện tập nhảy cao nữa mà khoanh chân ngồi dưới đất tính toán thời gian.Một giờ, năm giờ, mười giờ, hai mươi giờ, ba mươi lăm giờ, năm mươi giờ!Cảm giác đau nhức lại xuất hiện, Vương Lâm mở mắt, ngọn đèn có dấu hiệu chuẩn bị tắt."

Mười lần!

Thời gian trong giấc mộng trôi nhanh gấp mười lần thời gian thực tế!"

Vương Lâm vui mừng đứng dậy, cầm chặt viên ngọc.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy việc tu tiên chắc chắn sẽ thành công.Lúc này mặt trời đã lên cao, hắn cố gắng trấn tĩnh, không vội vàng dùng viên ngọc cho việc tu luyện.

Hắn thừa hiểu nếu như ban ngày ban mặt mà sử dụng viên ngọc sẽ có lúc có người phát hiện ra.

Vì vậy, hắn đành cất viên ngọc vào túi, đẩy cửa bước ra ngoài.Q1- Chương 24: Tu LuyệnỞ sơn tuyền, sau khi lấy về rất nhiều tuyền thuỷ, Vương Lâm trở về phòngbắt đầu luyện chế linh khí tuyền thuỷ.

Buổi tối, hắn khoá chặt cửa phòng, còn dùng một sơi dây thừng buộc một đầu vào cửa, một đầu vào cánh tay.

Nếu cửa phòng bị mở ra hắn sẽ lập tức phát hiện được ngay.Uống mấy ngụm lớn tuyền thuỷ, trong cơ thể nhiệt lưu đã xuất hiện.

Lập tức Vương Lâm cầm lấy hạt châu, tiến nhập mộng cảnh giới.Trong mộng cảnh vô biên, Vương Lâm khoanh chân ngồi thổ nạp.

Trong khi hắn đang tu luyện, vật sáng ở bốn bên toả ra chùm ánh sáng dìu dịu, khi chiếu đến cơ thể hắn thì hoá thành nhiều điểm quang ban, lặng lẽ tan biến vào trong cơ thể hắn.

Đối với những việc này, Vương Lâm cũng không cảm giác được.Ước chừng một ngày sau, linh khí tuyền thuỷ đã tiêu tán gần hết.

Tuy thế, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể mình đã không giống như trước đây,khi uống các loại dược thang, cơ thể cũng xuất hiện các dòng nhiệt lưu nhưng theo thời gian thì linh khí cũng sẽ tiêu tan toàn bộ.Nhưng lần này lại khác, tuy rằng cũng tiêu tan hết nhưng vẫn giữ lại trong cơ thể một tia, tuy không nhiều nhưng vẫn mang đến cho Vương Lâm sự tin tưởng rất lớn.

Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân là do đâu, cuối cùng đành quy kết vấn đề hẳn là do hạt châu thần bí.Bởi vì không thể tự mình rời khỏi mộng cảnh giới, không thể bổ sung thêm tuyền thuỷ, Vương Lâm đành tiếp tục thổ nạp.

Sau đó hắn phát hiện mộng cảnh giới và thực tế bên ngoài không giống nhau.

Khi ở bên ngoài, khi hắn thổ nạp, tuy không có cảm giác linh khí nhập thể một cách rõ ràng nhưng kiên trì một tháng, hắn cũng nhận thấy sau mỗi lần tu luyện đều làm cho tinh thần sảng khoái, thân thể sung mãn.Nhưng ở nơi này, sau khi linh khí tuyền thuỷ tiêu tan hết, hắn không có cảm giác sảng khoái, ngược lại tu luyện theo thời gian sẽ làm cho hắn cảm thấy hụt hơi, ngực đau nhức.Trầm ngâm chốc lát, Vương Lâm đoán rằng hết thảy có lẽ liên quan đến linh khí.

Trong mộng cảng giới không tồn tại linh khí.Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cau mày lẩm bẩm: "Nếu có thể mang tuyền thuỷ vào trong này có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều."

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng vừa động, cúi xuống nhìn thân mình, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.Hắn trên mình mặc bộ hồng sắc y phục của nội môn đệ tử, điều này làm cho Vương Lâm rất nghi hoặc, vội vàng sờ vào chỗ đặt túi trữ vật để trong lồng ngực thì thấy nó đã biến mất."

Quần áo có thể đi vào mộng cảnh giới nhưng túi trữ vật thì không...?"

Hắn trầm tư một lúc, sau đó quyết định sau khi rời khỏi đây phải thử nghiệm một chút, rốt cục cái nào mới có thể tiến nhập mộng cảnh giới, cái nào thì không.Thời gian trôi qua rất nhanh, năm mươi mấy giờ sau, cảm giác tê liệt xuất hiện,Vương Lâm thanh tỉnh trở về thực tại.Hắn trong lòng vẫn còn một nghi vấn là tại sao mỗi lần chỉ có thể kiên trì được hơn 50 giờ.

Mang theo nghi hoặc này, hắn cho tuyền thuỷ vào trong hồ lô, đeo vào người chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh.Nhưng lần này mặc cho hắn cứ nhìn chằm chằm vào hạt châu nhưng đều không có kết quả.

Trong lòng Vương Lâm thất kinh, suy nghĩ rất lâu, sau đó đành áp chế lo lắng trong lòng, lại nhập định, tiếp tục tu luyện.Dần dần, hô hấp của hắn vững vàng lại, thiên địa linh khí cũng theo đó bị hấp thu vào trong cơ thể, làm tiêu tan hết sự mệt mỏi.

Tuy nhiên, khoảng cách đến tấng thứ nhất ngưng khí còn cần một khoảng thời gian không ngắn.Một ngày sau, hắn thoát ra khỏi trạng thái thổ nạp, cầm lấy tuyền lan dạ hương không ngừng uống linh khí tuyền thuỷ, bảo trì trạng thái linh khí sung túc trong cơ thể.Lại lần nữa nắm lấy thạch châu, muốn tiến vào mộng cảnh nhưng đáng tiếc vẫn không được.Thêm một buổi tối lại tới, hắn mở hai mắt, có thể mơ hồ cảm giác được tia linh khí trong cơ thể nhiều thêm một ít.

Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ rất hưng phấn nhưng hiện tại tâm thần lại cứ không yên.

Cầm lấy hạt châu, cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên khốn ý xuất hiện làm Vương Lâm lộ ra sắc mặt vui mừng, vội thu hồi ánh mắt, khốn ý cũng tiêu tan.Hắn đứng lên, vuốt cằm suy nghĩ cẩn thận, nhớ lại 4 lần tiến nhập mộng cảnh giới trước đó, rốt cục phát hiện một vấn đề.Hai lần đầu tiên tiến nhập là liên tục, lần thứ 3 là sau khi quan sát 5 ngọn đèn mới có thể, còn lần thứ 4 lại cách sau một buổi ngày.Bởi vậy có thể thấy tiến vào mộng cảnh giới có nhất định hạn chế.

Phương pháp ổn thoả là giữa hai lần cách nhau ít nhất 5 canh giờ trở lên, mới chắc chắn có thể tiến vào.Sau khi giải quyết được vấn đề này, Vương Lâm thử nghiệm xem có thể mang theo những vật gì tiến vào mộng cảnh giới.

Để thử nghiệm, hắn mang theo rất nhiều đồ vật.Trước hết là 3 cái hồ lô, một chứa lộ thuỷ từ trước, một cái trống không, cái còn lại chứa tuyền thuỷ.Cái bát đá đã bị vỡ thành các mảnh nhỏ cũng bị hắn cho vào trong ngực áo.

Ngoài ra hắn cũng quấn lên người đồ ăn, quần áo rồi mới nhìn chằm chằm vào hạt châu, tiến nhập vào mộng cảnh giới.Ở trong mộng cảnh, Vương Lâm lập tức kiểm tra toàn thân, đồ ăn, quần áo, mảnh bát đá cũng còn, chỉ có 3 cái hồ lô không còn.Trong lúc đang nghi hoặc, hắn đột nhiên nhớ đến trong mộng cảnh không có linh khí, trong đầu lập tức hiện lên ý nghĩ rằng những thứ có thể tiến vào trong mộng cảnh đều là phàm vật, là những thứ không có linh khí.Mà cả 3 cái hồ lô, túi trữ vật đều nhiều ít có chứa đựng linh khí cho nên không thể mang vào trong này.Vương Lâm buồn rầu than lên một tiếng.

Nếu là không thể đem hồ lô tiến vào nơi này, mà mỗi lần chỉ uống mấy ngụm tuyền thuỷ thì không đủ cho bản thân mình tu luyện.Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên loé lên, dường như hiện lên cái gì đó rất trọng yếu nhưng lại không nắm bắt được.

Loại cảm giác này khiến hắn trở nên trầm tư, suy nghĩ miên man muốn tìm hiểu được điều vừa loé lên đó.Sau một lúc lâu, sắc mặt hắn trở vui mừng.

Vấn đề mấu chốt là không thể mang tuyền thuỷ tiến vào nơi này nhưng nếu uống vào trong bụng thì vẫn chưa biến mất.Nói cách khác, không phải mọi thứ đều tuyệt đối, chỉ cần nghĩ ra biện pháp, không biết chừng lại có thể đem linh khí tuyền thuỷ mang vào mộng cảnh giới.Chờ cho hơn 50 giờ trôi qua, Vương Lâm lập tức rời khỏi phòng, trên tiểu đạo trên núi tìm kiếm thu thập mấy cái hồ lô dại rồi vội vã trở về.Hắn cho rằng mấy cái hồ lô trước không thể mang vào được mộng cảnh là do đã đựng lộ thuỷ một thời gian dài, làm cho bản thân nó đã chứa đựng nhất định linh khí.Hắn dùng mấy cái hồ lô mới kiếm được chứa linh khí tuyền thuỷ, biết đâu có thể qua mặt được, mang chúng tiến vào mộng cảnh giới.Năm canh giờ sau, Vương Lâm mang theo 4 5 quả hồ lô tiến nhập mộng cảnh giới.

Ngay khi vừa vào, hắn lập tức kiểm tra trên người, vui mừng phát hiện toàn bộ số hồ lô trên đều còn.Mở ra thấy tuyền thuỷ bên trong vẫn còn, uống một ngụm thấy vẫn còn linh khí.

Vương Lâm hưng phấn uống luôn một ngụm lớn, khoanh chân ngồi xuống tiến vào cảnh giới vô ngã, chuyên tâm tu luyện.Mỗi khi linh khí tiêu tan hết, hắn lập tức uống tiếp mấy ngụm.

Dần dần, một tia linh khí chậm rãi tích luỹ trong cơ thể, dần thay đổi thể chất hắn, không ngừng tiếp cận tầng thứ nhất ngưng khí kỳ.Vật sáng bốn phía lại hoá thành những điểm quang ban, vô thanh vô tức hoà nhập vào cơ thể hắn.Lấy thể chất linh căn của Vương Lâm, nếu không có hạt châu thần bí, không có linh khí tuyền thuỷ, hắn phải cần đến mấy năm mới có thể thành công tu luyện tầng thứ nhất linh khí kỳ, nếu muốn tu luyện đến hoá linh thảo thì còn cần ít nhất ba năm mươi năm mới thành công.Sử dụng môth tháng dược thang của Tôn ĐạI Trụ giúp hắn giảm bớt quá trình này.

Vương Lâm trong khi vô ý tán công, bỏ mất hoá linh thảo.

Nhưng dù vậy cũng phải mất đến khoảng 10 năm mới có thể tu thành.

Nhưng hiện tại, Vương Lâm không thiếu linh khí, lại nắm giữ mộng cảnh giới, có thể làm gia tăng 10 lần thời gian.

Hắn đã có thể thấy sắp thành công tu thành tầng thứ nhất ngưng khí kỳ.Q1 Chương 25: Ngưng KhíThời gian ở trong núi trôi qua rất nhanh!

Hai tháng sau, Vương Lâm vẫnđang ở trong mộng cảnh giới nhắm mắt thổ nạp.

Trong hai tháng này, hắnđã nghiên cứu thấu triệt về hạt châu thần bí.Hạt châu này cho phép mỗi ngày tiến nhập mộng cảnh giới được 3 lần, mỗi lần khoảng hơn 50 giờ, tương đương với khoảng 6 ngày.Trong hai tháng này, hắn thực tế đã tu luyện được một năm thời gian.Tu luyện là một việc rất buồn tẻ.

Trước đây Vương Lâm chưa cảm giác đượcđiểm ấy nhưng mấy ngày nay hắn rốt cục đã hiểu rõ.

Mỗi ngày đều cótuyền thuỷ trợ giúp, cũng không cần phải ăn uống, hắn chỉ còn mỗi việclà đả toạ thổ nạp.Hắn không ngừng sử dụng phương thức nhất dài tam đoản, hấp thu linh khítrong tuyền thuỷ.

Nếu hắn tâm niệm không cực kỳ kiên định, lại thườngnhớ đến ánh mắt kỳ vọng của Cha Mẹ, sợ rằng hắn cũng không thể duy trìđược trạng thái tu luyện chán nản này.Nhất là khi hắn nghĩ đến Vương Trác chỉ cần 3 tháng đã có thể thànhcông đạt đến tầng thứ nhất của ngưng khí kỳ, trong lòng Vương Lâm thựcsự không cam lòng.

Hắn hầu như không ra khỏi cửa, đắm chìm trong trạngthái tu luyện không ngừng nghỉ.Vương Lâm ở Hằng Nhạc phái chỉ là một kẻ dư thừa, lại không phải là kẻcó nhiều quan hệ.

Cũng có nhiều người ghen tị đối với hắn nhưng cũng rấtít ai để ý đến hăn.Tôn Đại Trụ lại không quan tâm đến tên đệ tử này, cho dù có lúc nhớ tớicũng lập tức giận dữ, tự ép mình phải quên đi kẻ có cái tên Vương Lâm.Cũng biết là như thế nhưng Vương Lâm vẫn thi triển một số biện pháp đểđề phòng.

Mỗi lần chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh giới, hắn đều lập tức cấtngay hạt châu vào trong ngực, cho nên hai tháng qua cũng gió êm sónglặng, không kẻ nào khác biết đến sự tồn tại của hạt châu thần bí này.Hai tháng qua, Vương Lâm uống tuyền thuỷ nhiều không đếm xuể, chỉ cầnhắn cảm giác trong cơ thể linh khí khuyết thiếu sẽ lập tức uống vào mấyngụm lớn.Nếu là Tôn Đại Trụ biết việc này có lẽ sẽ đau lòng đến phát điên, lậptức một chưởng giết ngay tên đệ tử này.

Toàn thể Tu Chân Giới của Triệuquốc, cực kỳ hiếm có kẻ nào có thể dùng linh khí tuyền thuỷ thay cho ănuống như Vương Lâm.

Cũng chỉ có một ít lão quái vật của vài môn phái cóthể được hưởng thụ đặc quyền sử dụng cả một sơn huyệt có linh khí dàyđặc đến mức có thể tạo ra được cả linh khí thuỷ tuyền.Trong mắt người tu tiên thì linh khí có địa vị vô cùng trọng yếu.

Triệuquốc vốn cũng không phải là nơi linh khí nồng đậm.

Tuy vẫn đủ đáp ứngnhu cầu linh khí của mấy môn phái nhưng nếu có ai biết phương thức tuluyện thế này của Vương Lâm hẳn cũng sẽ như su phụ hắn, đau lòng đếnchết mất!Những tuyền thuỷ này nếu dùng để luyện chế đan dược thi chắc chắn sẽ giatăng hiệu suất luyện đan thành công.

Tuy nói tài liệu luyện đan làtrọng yếu nhất nhưng nếu có những vật có linh khí sung mãn phụ trợ thìsẽ có được hiệu quả kỳ diệu.Với sự trợ giúp vô cùng vô tận của linh khí tuyền thuỷ, linh khí trong cơ thể Vương Lâm cũng ngày càng nhiều.Ngày hôm nay, Vương Lâm ở trong mộng cảnh giới không ngừng thổ nạp.

Hắncảm giác rõ ràng linh khí nhẹ ngàng lưu động toàn thân.

Theo hô hấp, haihàng bạch khí cứ theo miệng mũi hắn không ngừng tán phát ra.Một loại cảm giác từ nhược đến cường chậm rãi xuất hiện trong cơ thể,quét khắp mọi ngóc ngách toàn thân.

Những giọt mồ hôi màu đen, tản ramột mùi khó chịu theo tóc gáy của hắn thoát ra, làm ướt hết áo quần màhắn vẫn không có cảm giác gì cả.Vương Lâm hiện giờ đang chìm đắm trong một loại cảm giác kỳ diệu.

Hắn rõràng cảm ứng được tuyền thuỷ trong cơ thể không ngừng phân giải, mộttia linh khí đang chậm rãi thay đổi kết cấu cơ thể hắn.Chẳng biết mất bao lâu thời gian, Vương Lâm mở mắt ra, hiện lên nét tinh anh sáng ngời chưa từng có.Trong đầu hắn rất thanh tĩnh nhưng trong lòng lại như hồ nước nổi sóng.Những gì xảy ra trong mấy năm qua lần lượt hiện về.

Ánh mắt thân ái củaPhụ thân khi còn bi bô tập nói, những lời quan ái của Mẫu thân những khiđọc sách đêm khuya, biểu tình kỳ vọng của Phụ Mẫu khi tiến vào HằngNhạc phái, ánh mắt trào phúng của những người họ hàng, thần sắc hâm mộcủa người dân.

Vương Lâm như một người ngoài cuộc, bình tĩnh lần lượtxem qua những sự việc từ trước đến nay xảy ra đối với chính mình.Hồi lâu sau, hắn thở ra một hơi thật sâu, trong lòng nổi lên tư vị chuaxót.

Ngay khi hắn bước vào tầng thứ nhất ngưng khí kỳ thì đột nhiên hiểura.Dựa theo trong Ngưng khí tam thiên miêu tả, tầng thứ nhất ngưng khí kỳnhư một một cánh cổng lớn, ai bước qua mới có thể xem như chân chínhbước vào con đường tu tiên, từ nay về sau đoạn tuyệt phàm thế, bỏ mọichấp niệm.Mỗi người khi tiến đến tầng thứ nhất ngưng khí kỳ đều đã trải qua quátrình như thế.

Vương Lâm không biết người khác thì như thế nào nhưng hắntự biết, chặt đứt tất cả việc phàm trần có thể chỉ là việc nhỏ nhưngtuyệt đối không thể đoạn tuyệt được thân tình của Phụ Mẫu.Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm vỗ vỗ quần áo đứng lên.Nhãn thần sáng loáng nhìn về bốn phía, lúc này đây hắn đã nhận thấy cảnhvật trong mộng cảnh giới đều bất đồng.

Trước đây hắn nhìn không ra cógì kỳ lạ nhưng hiện tại có thể phát hiện những vật sáng đều ẩn chứa linhkhí lưu động.

Tuy không cảm giác được rõ ràng những biến hoá cụ thểnhưng so với trước đây thì giống như một người mù đã khôi phục được thịlực như bình thường.Đang quan sát thì cảm giác tê liệt xuất hiện, nhưng lần này cảm giáccũng có đôi chút yếu đi.

Mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng cũng không đến nỗitoát cả mồ hôi hột.Trong thực tại, Vương Lâm mở to đôi mắt, ngồi trên giường trầm tư mộtchút.

Hắn mở một quả hồ lô, nhìn vào tuyền thuỷ bên trong, thấy một tialinh khí nhè nhẹ đang chậm rãi thoát ra, linh khí cực kỳ dư thừa.Hắn mỉm cười.

Đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳ, hắn đã có thể cảm giácđược linh khí lưu động trong trời đất.

Hít vào một hơi thật sâu, VươngLâm đột nhiên phát hiện toàn thân đã dính đầy mồ hôi.

Trong Ngưng khítam thiên có ghi lại, khi đột phá được tầng thứ nhất ngưng khí kỳ thìphần lớn tạp chất trong cơ thể sẽ bị đẩy ra, giúp cải tạo tất cả cáckinh mạch của mình.Vương Lâm đẩy cửa bước ra khỏi phòng, lúc này trời đã về chiều.

Hắn nhẹnhàng chuyển thân, đi nhanh về phía cửa đông, đến bên cạnh sơn tuyền,tìm một chỗ hạ du, cởi quần áo xuống tắm, tẩy sạch tất cả các tạp chấtdính trên người.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn đến nằm trên một tảng đá, ngẩng đầu nhìntrời, hồi tưởng lại Ngưng khí tam thiên có ghi lại một loại tiên thuật.Trên Ngưng khí tam thiên có ghi lại một loại "Dẫn lực thuật".

Nó thuộcloại tiên thuật cơ bản nhất, chỉ cần đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳthì có thể sử dụng.Dù sao Hằng Nhạc phái đã thống nhất Triệu quốc được 500 năm, hiện tạituy có xuống dốc nhưng vẫn tồn tại rất nhiều pháp môn tu tiên.

Về cơbản, các nội môn đệ tử có thể tuỳ ý đi đến tàng kinh các lựa chọn phápmôn tu luyện nhưng phần lớn họ được các vị trưởng bối khuyên bảo lựachọn kiếm tu.Toàn bộ tu vị của một kiếm tu đều đặt ở một thanh phi kiếm.

Tuy ngày sautu luyện sẽ có nhiều gian nan nhưng uy lực rất mạnh, lại dễ dàng nắmgiữ.

Dẫn lực thuật là giai đoạn cơ bản của tiên thuật khu sử phi kiếm.Ngoại trừ dẫn lực thuật, Ngưng khí tam thiên còn ghi lại hai pháp thuật khác, đó là hoả diễm cầu và địa liệt thuật.Q1 Chương 26: Sát ýTrong đầu nghĩ tới ba loại pháp thuật, trái tim Vương Lâm lại đập thình thịch.

Hắn căn cứ theo khẩu quyết của Hỏa Diễm cầu, tay phải đưa lên bắt quyết.

Nhưng đáng tiếc, chưa nói tới ngọn lửa, ngay cả một đốm lửa cũng không thấy xuất hiện.

Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó thử lại lần nữa.Mỗi một lần thử nghiệm là một lần thất bại.

Chỉ có một lần duy nhất xuất hiện được một đốm lửa nhưng nó nhanh chóng biến mất.- Thiên tư...

Đúng là thiên tư.

- Vương Lâm cười khổ.

Hắn quay sang tảng đá bên cạnh bắt đầu luyện tập Địa Liệt thuật.

Tuy hiệu quả tốt hơn so với Hỏa Diễm cầu, nhưng nhìn chút rạn nứt trên tảng đá, hắn không khỏi cảm thán trong lòng.

Pháp thuật như vậy đem đi lừa gạt người bình thường thì có thể chứ để đem đi chiến đấu thì một chút tác dụng cũng không có.Cuối cùng, hắn quay sang luyện tập Dẫn Lực thuật nhưng hiệu quả vẫn như trước không được hài lòng cho lắm.Có điều, nếu nói xác suất thành công thì Dẫn Lực thuật chính là tốt nhất.

Vương Lâm không nói tiếng nào tiếp tục tập trung vào tu luyện DẫnLực thuật.

Dẫn Lực thuật thực ra chính là biện pháp dược dùng để cách không khống chế vật thể.Nếu có thể thuần thục thì khi Ngưng Khí đạt tới tầng thứ hai liền có thểtu luyện Khu Vật thuật.

Còn sau khi ngưng khí đạt tới tầng thứ ba, tiến vào tầng thứ tư liền có thể tới Kiếm Linh các chọn lấy một thanh phi kiếm.Luyện tập một lúc, trước khi trời tối, Vương Lâm liền trở về.

Bây giờ,Ngưng Khí của hắn mới đạt tới tầng thứ nhất.

Khi đi qua Đông môn, ngang qua chỗ ở của tạp vụ liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vọng ra.- Lưu sư huynh!

Ban đầu, huynh giao cho ta công việc đốn củi chỉ cần được 100 cân là hoàn thành.

Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên cho ta tới 1000 cân?

Ta cũng không còn là người mới nữa.

Bao năm nay vẫn hết lòng với huynh mà huynh vẫn cứ bức ta.

Chẳng lẽ đến khi ta phải xuống núi ngươi mới chịu bỏ qua hay sao?- Trương Hổ!

Ngươi cũng đừng nói ta gây khó dễ cho người.

Cuộc sống của ta thời gian qua cũng chẳng được yên.

Nhưng mẹ nó...

Ngươi lại dám lừa ta.

Ngươi chặt củi để cho ta mang tới phòng luyện đan bị người ta mắng cho một trận.

Kiểm tra, ta mới phát hiện ra cái tên ranh con như ngươi đúng là có bản lĩnh.

Một trăm cân củi không ngờ có tới ba mươi cân là nước.- Không thể như thế.

Huynh đừng có ngậm máu phun người.

Chẳng phải mấy hôm trước Triệu Phú Quý cho ngươi một cái tiên phù, để ngươi giao cho một công việc nhẹ nhàng bị ta nhìn thấy.

Ngươi là người như thế nào có ai mà không biết?

Còn nếu ngươi cố tình ép ta rời khỏi Hằng Nhạc phái,thì cho dù có chết, ta cũng phải nói với trưởng bối.

- Trương Hổ giận dữ, lớn tiếng nói.- Trương Hổ!

Đó là ngươi ép ta.

Muốn trách thì trách ngươi không may mắn, nhìn thấy việc mà mình không nên thấy.

Nếu trưởng lão mà biết việc này, lão tử sẽ cho người tới giết cả nhà ngươi.Từ trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lẽo của thanh niên họ Lưu.

Ngay sau đó, Trương Hổ kêu lên một tiếng.

Vương Lâm nghe thấy vậy, cả kinh liền nhanh chóng lao vào chỗ ở của tạp vụ, đá văng cửa phòng.Trong mắt hắn lúc này, nét mặt tên thanh niên họ Lưu hết sức dữ tợn, cầm thanh trủy thủ đâm về phía Trương Hổ đang sợ hãi đứng nép vào tường.Vương Lâm thấy không kịp ra tay cứu Trương Hổ liền sử dụng Dẫn Lực thuật.

May mắn lần này hắn lại thành công, Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình, trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương.

Lúc này, thanh trủy thủ sắc bén đã lướt nhẹ qua ngực Trương Hổ, máu tươi chảy ra ướt đẫm.Tên thanh niên họ Lưu cảm thấy hoảng hốt.

Toàn thân hắn bị một thứ lực lượng vô hình ép xuống khiến cho thanh trủy thủ trong tay không có cách nào đâm xuống tiếp được nữa.Sắc mặt Trương Hổ tái nhợt.

Mồ hồi hắn chảy ra ướt đẫm, ánh mắt cảm kích nhìn Vương Lâm, sau đó tránh qua một bên,Tên thanh niên họ Lưu thấy thế cả kinh, liền cố gắng dẫy dụa.

Vương Lâm toát cả mồ hôi có phần không thể khống chế được nữa.Lần đầu tiên sử dụng Dẫn Lực thuật giữ lấy một người sống khiến choVương Lâm cảm thấy lực bất tòng tâm.

Hơn nữa, dưới sự giãy dụa của đối phương, hắn không chế càng lúc càng khó khăn.

Thân thể hắn run run,nhưng nhìn Trương Hổ không có gì nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm.

DẫnLực thuật nhất thời có phần lơi lỏng.Mắt thấy đối phương đang sắp dẫy ra được, nét mặt Trương Hổ lộ vẻ cổquái.

Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm rồi lại nhìn Lưu sư huynh.

Ánh mắt hắn xuất hiện một sự tàn nhẫn, nhanh chóng nhặt lấy cây búa đốn củi, đi tới trước mặt Lưu sư huynh.Ánh mắt Lưu sư huynh lộ vẻ sợ hãi, càng giẫy dụa mạnh hơn.

Trương Hổ cắn răng một cái, thì thào nói:- Vô độc bất trượng phu.

Lưu sư huynh!

Đây là do ngươi bức ta.

Mẹ kiếp!

Ngươi lại còn muốn giết cả nhà ta nữa phải không?- Trương Hổ!

Ngươi muốn làm gì?

- Vương Lâm cảm thấy thất kinh.

Dẫn Lực thuật liền mất đi hiệu quả.Tên thanh niên họ Lưu trong nháy mắt lại có thể hoạt động bình thường.Nhưng lúc này, Trương Hổ đã giơ búa lên bổ xuống.

Một thanh âm bén ngọt vang lên, Lưu sư huynh không kịp né tránh, thân thể giãy nhẹ vài cái rồi bất động.Cây búa trong tay Trương Hổ rơi xuống đất, đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.Vương Lâm sững người đứng im.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thi thể đầy máu.

Một lúc sau, hắn cố gắng mở miệng:- Trương Hổ!

Ngươi...Trương Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nét mặt hắn nhăn nhúm, dữ tợn nói:- Vương Lâm!

Ngươi cũng đã thấy ta cũng không muốn giết hắn.

Nhưng hôm nay, nếu không có ngươi thì ta đã bị hắn giết chết.

Tất cả đều là do hắn bức ta.Vương Lâm trầm mặc không nói.Trương Hổ hít một hơi thật sâu, lộ rõ vẻ kiên quyết.

Hắn đi tới bên cái thi thể, rồi móc trong người Lưu sư huynh ra một cái túi.

Mở ra xem, bên trong túi có mấy trăm cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh.

Ngoài ra còn có một quyển sách.

Trương Hổ mở ra xem rồi nhét vào trong người.Sau đó, hắn tìm kiếm trong phòng một lúc liền thấy dưới giường có một cái hốc bí mật.

Mở ra, bên trong có một cuộn giấy màu vàng.

Trầm ngâm một chút, hắn xoay người nhìn Vương Lâm, mở miệng nói:- Vương Lâm!

Cái ơn hôm nay, Trương Hổ ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Ta không thể ở lại Hằng Nhạc phái được nữa.

Một khi bọn họ phát hiện ra tên này bị chết sẽ truy xét.

Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra ta.

Mấy thứ này ta mang đi.

Còn cái tiên phù này để lại cho ngươi.

Nếu không vì nó, cái tên họ Lưu này cũng chẳng nảy ra sát ý đối với ta.

-Nói xong, hắn đưa cuộn giấy vàng cho Vương Lâm.Vương Lâm vẫn không cầm lấy, thở dài, cười khổ nói:- Ngươi...

Tại sao ngươi phải làm như vậy?

Nếu ngươi không giết hắn...Trương Hổ nhướng mày, nói:- Vương Lâm!

Không cần phải nói tới việc này nữa.

Mấy năm qua ta đã chịu đủ rồi.

Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì hãy cầm lấy cái tiên phù này đi.Vương Lâm đành im lặng nhận lấy.- Vương Lâm!

Ta đi đây.

Việc này không liên quan đến ngươi.

Nếu môn phái có điều tra thì cũng chỉ nghĩ đến ta.

Nhưng lúc đó, ta đã rời khỏi HằngNhạc phái từ lâu rồi.

Hừ!

Triệu quốc lớn như vậy, Trương Hổ ta cũng không tin cả đời chỉ là một tên đệ tử ký danh.

- Nói xong, nét mặtTrương Hổ hết sức phức tạp, xoay người đi ra khỏi phòng.Q1 Chương 27: Tới chơiVương Lâm nhìn bóng lưng Trương Hổ khuất dần mà thở dài một tiếng.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy cuộn giấy vàng mà trong lòng có chút buồn bã.Trương Hổ là bằng hữu đầu tiên của hắn ở Hằng Nhạc phái, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.- Cái tiên phù này đúng là mối tai họa.

- Vương Lâm nhìn cuộn giấy vàng trong tay, nét mặt thay đổi.

Hắn chợt phát hiện ra bề ngoài của nó so với Tham Thân tiên phù không có gì khác biệt.

Nhưng trong nó ẩn chứa một lượng linh khí vượt xa Tham Thân phù.

Ngoại trừ điều đó, từ bản thân nó còn toát ra một sự nguy hiểm.

Vương Lâm cảm thấy thất kinh.

Mặc dù không biết vật này như thế nào nhưng hắn có thể khẳng định đó chính là một bảo bối.Do dự một chút, Vương Lâm liền cất cuộn giấy vàng vào trong người.

Nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, hắn thầm than một tiếng.

Nếu không xử lý cái thi thể này thì với tốc độ của Trương Hổ sẽ không thể trốn được sự truy sát của môn phái.Cũng may không gian trong túi trữ vật cũng đủ cho một cái thi thể.

Sau khi lau sạch vết máu trong phòng, Vương Lâm liền lặng lẽ đi vào trong núi.

Sau khi tìm được một cái khe núi, hắn liền ném cái thi thể xuống đó rồi đi về phòng.Lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ về chuyện của Trương Hổ nữa mà lấy tiên phù ra xem xét một cách cẩn thận.Vừa mới nhìn, tiên phù cũng chẳng khác gì những cái Tham Thân phù mà đám đệ tử ký danh vẫn dùng.

Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Vương Lâm liền phát hiện ra, từ chất liệu cho tới màu sắc, nét bút đều hoàn toàn vượt qua người bình thường.Vương Lâm miết tiên phù một cái, sau đó hơi trầm ngâm.

Hắn cũng không biết được tiên phù này có tác dụng như thế nào.

Nhưng từ sau khi tùy tiện uống Hạ Lộ thủy suýt chết, hắn đối với mấy thứ đồ của tiên nhân đều hết sức cảnh giác, không dám sử dụng một cách bừa bãi.Hơn nữa, từ trên cái tiên phù còn có một hơi thở nguy hiểm nên khiến cho hắn hết sức cẩn thận.

Do dự một chút, hắn cất tiên phù vào trong túi trữ vật, để dành sau này tìm hiểu.Sau đó, hắn liền lấy cái hạt châu thần bí ra, tiến vào không gian mộng cảnh.

Tuy nhiên, lần này hắn cũng không đặt hết tinh thần vào việc thổnạp mà dành một ít thời gian tu luyện Dẫn Lực thuật.Từ lúc sử dụng Dẫn Lực thuật đối với Lưu sư huynh, hắn cảm thấy nó có chút tác dụng.Đầu tiên hắn sử dụng hình nhân làm đối tượng để luyện tập.

Hắn cố gắng thi triển Dẫn Lực thuật cách không nâng hình nhân lên.

Hình nhân rất nhẹnên sau khi thử mấy lần, cuối cùng hắn cũng thành công nhấc được hình nhân lên.

Có được một lần thành công, hắn liền lặp lại từ đầu.Suy nghĩ của Vương Lâm rất đơn giản.

Hắn cho rằng Dẫn Lực thuật nếu có thể tu luyện đến mức tùy tâm sở dục, mười lần thành công cả mười thì cho dù uy lực của nó không lớn lắm nhưng vào thời điểm quan trọng cho dù không dùng được cũng chẳng sao.Hắn thầm tính toán một chút.

Với trạng thái cơ thể hắn lúc này xác suất thành công chỉ khoảng ba đến bốn mười phần trăm, chưa đạt được yêu cầu của bản thân.Thời gian trong mộng cảnh trôi qua rất nhanh.

Bất tri bất giác, VươngLâm đã trở lại với thực tại.

Hắn cũng không để lãng phí thời gian.

Sau khi mở mắt ra liền uống một ngụm nước suối rồi ngồi xuống bắt đầu thổnạp.

Đợi cho đến khi linh khí toàn thân sung túc, hắn liền hít một hơi thật sâu, rồi nhớ tới nội dung của Tam Thiên ngưng khí.Trong Tam Thiên ngưng khí ngoại trừ một số tầng tâm pháp ra, còn lại có ghi hai câu khẩu quyết quan trọng.

Hai câu khẩu quyết đó mới chính là điểm quan trọng nhất của việc ngưng khí.Ngưng Khí kỳ tổng cộng có mười lăm tầng.

Ngoại trừ tầng thứ nhất ra không cần phải tu luyện mà thành thì mười bốn tầng còn lại đều cần phải có khẩu quyết để khai phá.Như hắn bây giờ tu luyện xong tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, nếu không có khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai thì cho dù hắn có được tâm pháp của tầng thứ hai cũng không thể tu luyện được mà chỉ dậm chân ở tầng thứnhất thôi.Vương Lâm yên lặng mặc niệm khẩu quyết.

Linh khí toàn thân hắn lập tức có sự biến hóa.

Ban đầu, sự biến hóa vô cùng nhỏ, nhưng thời gian càng lâu sự biến hóa xảy ra càng mạnh.

Cuối cùng nó trở nên cuồn cuộn, chảy trong cơ thể hắn.Từ từ, linh khí trong cơ thể dường như không đủ.

Chúng bị đứt quãng chảy đến các nơi tạo thành những cảm giác chua xót, tê dại, ngứa, đau nhức.Vô số cảm giác xuất hiện trong lòng khiến cho hắn cảm tưởng cơ thể bịđục thủng hàng ngàn lỗ, sau đó được linh lực tái tạo lại.Trong Tam Thiên ngưng khí, tại một số điểm quan trọng có một câu nói:Khẩu quyết mở ra mỗi tầng thì thiên tư, linh khí, kỳ ngộ có tác dụng quan trọng.

Có người có thể một lần đã thành công, nhưng có người phải mất mười lần, trăm lần....Một lúc sau, tất cả các loại cảm giác chầm chậm biến mất.

Thân thể VươngLâm đầm đìa mồ hôi.

Linh khí trong cơ thể không còn sót lại một chút nào.

Tuy nhiên, Vương Lâm từ Tam Thiên ngưng khí cũng hiểu được cảm giác đó chỉ diễn ra một chút, khi ngồi xuống liền trở lại bình thường.

Mặc dù, không thành công mở được tầng thứ hai, nhưng Vương Lâm cũng chẳng hềtức giận.

Lần này, hắn cũng chỉ thử một chút mà thôi.

Sự thật đã chứng minh linh khí trong cơ thể hắn chưa đủ để mở ra tầng thứ hai.Dù sao thì hắn cũng chỉ mới tu luyện được tầng thứ nhất.

Vì thế mà hắn cũng không vội.

Cùng lắm thì hắn cứ tu luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh phong rồi mới mở ra tầng thứ hai.

Khi đó, xác suất thành công chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.Có suy nghĩ đó, Vương Lâm lại bắt đầu quá trình tu luyện.

Linh lực trong cơ thể hắn dần được tích lũy.

Mà Dẫn Lực thuật cũng ngày càng trở nên thuần thục.Khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai đã được hắn thử rất nhiều lần, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có một lần thành công.Nửa tháng trôi qua, tương đương với ba tháng trong Mộng Cảnh.

Lúc này,Vương Lâm đang ngồi thổ nạp trong lúc chờ đợi Mông Cảnh không gian mởra.

Hắn liền do dự một chút rồi mặc niệm khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.Hắn cũng chẳng nhớ được bản thân đã thử bao nhiều lần.

Mỗi một lần lại khiến cho linh khí trong cơ thế tiêu tán toàn bộ mà vẫn không thành công.Một lúc sau, Vương Lâm uể oải ngẩng đầu.

Linh khí trong cơ thể tiêu tán toàn bộ.

Hắn cười khổ, nói:- Lại thất bại một lần nữa.

Mở ra tầng thứ hai quả là quá khó.

- Đột nhiên, nét mặt hắn thay đổi, hé mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.- Vương sư đệ!

Ra ngoài mau.

- Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.Thanh âm đó có chút quen thuộc đối với hắn.

Vương Lâm liền đứng dậy đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng ngoài cửa.- Hắc y!

- Vương Lâm sực nhớ ra thân phận của đối phương.

Ngày đó, chính người này đã tiếp đón hắn cùng với Vương Trác, Vương Hạo.

Cũng chính gã đã đưa phụ thân của Vương Lâm lên vách núi để tìm hắn.Có điều Vương Lâm vẫn nhớ khi đó đối phương mặc bạch y.

Nhưng mới có mấy tháng, không ngờ người ta đã đổi thành hắc y.

Hắn chợt nhớ tới ngày đó trong lúc kiểm tra, tam sư huynh nhận Vương Hạo làm dược đồng đã từng nói bản thân tu luyện tới thời điểm quan trọng.

Vì vậy mà chưởng môn sợảnh hưởng tới tu luyện của hắn nên xếp người thay hắn phụ trách kiểm tra.Chương 28: Tạp VụTử, hắc, bạch, hồng...

Hắc y tượng trưng cho một người có thực lực rất cao.

Hắn nhìn không thấu tu vi của đối phương vì vậy cung kính nói:- Vương Lâm tham kiến Trương sư huynh!

Chúc mừng sư huynh đạt được hắc y.Thanh niên hắc y liếc nhìn Vương Lâm một cái, nét mặt hơi giãn ra, nói:- Thành công tiến vào tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ cũng có chút quan hệvới ngươi.

Nếu không phải trong lúc tìm người phát hiện được cái phong nhãn kia, thì ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.Vương Lâm ngẩn người, hỏi:- Trương sư huynh!

Hấp lực của phong nhãn trên vách núi còn có thể trợ giúp tu luyện hay sao?Hắc y thanh niên gật đầu, nói:- Chờ đến khi ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ tư, khi tu luyện khẩu quyết mở ra tầng thứ năm thì đi vào trong đó.

Đến lúc đó, ngươi sẽbiết hiệu quả của nó như thế nào.

- Nói xong, hắn lại nhìn Vương Lâm rồi nói tiếp:- Vương sư đệ!

Thiên tư của ngươi thấp kém vốn không thể được chọn.Nhưng bây giờ, ngươi đã trở thành đệ tử nội môn thì càng phải cố gắng tu luyện.

Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không có.

Hiển nhiên là ngay cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ cũng chưa đạt được.

Có lẽ trong số tất cả đệ tử nội môn chỉ có mình ngươi là không đạt tới tầng thứ nhất.Vương Lâm ngẩn người, nhưng ngoài mặt thì vẫn điểm một nụ cười, nói:- Lời sư huynh dậy bảo ta xin ghi nhớ.

Nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện.

- Nói xong, hắn lảng sang chuyện khác, hỏi:- Không biết Trương sư huynh tới đây là có chuyện gì?Hắc y thanh niên khẽ cười, nói:- Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.

Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bịmất tích.

Có người thấy ngươi hôm đó đi ngang qua đó nên ta đến hỏi một chút.Vương Lâm vẫn thản nhiên, cười nói:- Việc này tiểu đệ có nhớ.

Bình thường tiểu đệ cũng không có đi qua chỗtạp vụ.

Nhưng nửa tháng trước, tiểu đệ có đi qua đó bị tên đệ tử ký danh xuất ngôn linh tinh nên giận quá giáo huấn hắn một chút.

Có lẽ, hắn sợtiểu đệ tìm tới gây phiền toái nên bỏ xuống núi rồi.Trương sư huynh gật đầu, mỉm cười nhìn Vương Lâm, nói:- Một tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng.

Hôm nay ta đến đây là có một chuyện.

Sau khi chưởng môn cùng với mấy vị sư thúc thảo luận với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ không nên giao cho đệ tử ký danh.

Vì vậy, bọn họ muốn xếp một đệ tử nội môn ở đó phụ trách.

Nhưng tất cả đám đệ tử nội môn đều không muốn đi vì phải tu luyện.Vương Lâm cười khổ, nói:- Tiểu đệ hiểu rồi.

Công việc đó là để dành cho tiểu đệ.Trương sư huynh mỉm cười, gật đầu nói:- Ngươi thu xếp một chút rồi tới đó luôn hôm nay.

Bây giờ ở đó rối tinh rối mù, tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.Nói xong, hắn ôm quyền với Vương Lâm rồi, dẫm chân một cái, một thanh tiểu kiểm lập tức xuất hiện.

Hắn dẫm lên thanh tiểu kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất.Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ.

Hắn không hề muốn tới chỗ của tạp vụ.

Nơi đó có quá nhiều người nên rất dễ bị người ta phát hiện bí mật của bản thân.

Hơn nữa, công việc ở đó rất nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thơi gian tu luyện.

Nhưng lúc này lại không thể không đi.

Vì vậy hắn cồ kìm chế, về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tới chỗ tạp vụ.Sau khi tới đó, hắn thầm quyết định bản thân không thể ở lại vị trí tạp vụ này quá lâu.

Tạm thời bây giờ cứ làm thế nào cho tất cả đám đệ tử ký danh cùng yêu cầu với chưởng môn đổi người là hay nhất.Sau khi quyết định như vậy, Vương Lâm liền thu dọn căn phòng của tên họLưu.

Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ giường và bàn ghế, tất cả những đồvô dụng đều bị hắn ném hết ra sân.Trong khi đang thu dọn có một vài tên đệ tử lục tục đi tới.

Sau khi bọn họ nhận được tin Vương Lâm tới đây tiếp quản, liền cảm thấy bất an.

Nhất là mấy người ban đầu hay châm chọc Vương Lâm làm càng thêm hồi hôp.Bọn họ cố tính muốn tới giúp Vương Lâm thu dọn.

Nhưng sau khi bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.Thu dọn xong, Vương Lâm từ từ lấy một cái ghế ra ngồi xuống.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn hơn một trăm tên đệ tử ký danh trước mắt.

Hắn biết sốlượng đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phái nhiều lắm.

Ở đây chỉ là một bộphận nhỏ mà thôi.- Ngươi!

Từ nay về sau sẽ đảm nhận đốn củi.

Mỗi ngày năm trăm cân.

-Vương Lâm tùy ý chỉ một người.

Hắn nhớ rõ người đó đã từng dè bỉu sau lưng mình.Người đó ngẩn người, sau đó cầu xin, nói:- Vương sư huynh!

Trước kia ta chỉ ở trong bếp, chỉ biết làm bữa ăn.

Làm sao có thể đốn củi?Vương Lâm trợn mắt, hừ một tiếng, nói:- Gia tăng thêm số lượng.

Mỗi ngày một ngàn cân.Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:- Vương sư huynh!

Mong huynh thương xót.

Ta biết mình sai rồi.

Ban đầu không nên cười nhạo huynh.

Nhưng huynh cũng không nên lấy việc công mà báo thù riêng như vậy.

Một ngàn cân làm sao ta có thẻ làm được?Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn nau.

Bọn họ cũng biết Vương Lâm sẽ gây khó dễ.

Nhưng cho dù thế nào họ cũng không thể ngờ được hắn lại có ý định trả thù.Một số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét:- Mọi người đừng nghe hắn.

Bọn ta sẽ đi tìm trưởng lão để trưởng lão làm chủ xem Vương Lâm đúng hay sai.- Đúng thế!

Chúng ta đi tìm trưởng lão xin đổi một đệ tử nội môn khác phụ trách nơi đây.

Nếu ngài không chịu, chúng ta cứ quỳ đó xem thế nào.- Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Vương Lâm cảm thấy đắc chí như vậy.Hắn chẳng nghĩ lại xem nếu không phải bản thân tự sát thì làm sao có thểtiến vào môn phái?Thanh âm càng lúc càng ồn ào.

Cuối cùng tám, chín mươi người cùng nhau bỏ đi.

Bọn họ đi thẳng về hướng chánh viện.

Trên đường đi bọn họ la hét đòi lấy một sự công bằng bởi Vương Lâm không muốn cho bọn họ một con đường sống.Vương Lâm nhàn nhã ngả người, dựa vào ghế, không hề có ý ngăn cản.

Trong lòng hắn đang mong những người đó có thể thành công khiến cho chưởng môn giận dữ, đổi lấy một người khác.

Để cho hắn có thời gian tu luyện.Những người còn lại cũng đang do dự.

Mặc dù bọn họ cũng muốn bỏ đi nhưng trong lòng lại sợ nếu việc không thành mà còn bỏ đi thì chắc chắn sẽđắc tội với Vương Lâm.Vương Lâm cũng không nóng nảy, chờ đợi kết quả từ chính viện.

Một lúc sau, đám đệ tử ký danh cúi đầu, ủ rũ lục tục đi về.

Lúc này, bọn họkhông còn la hét nữa.

Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trầm mặc không nói.Vương Lâm nhìn nét mặt bọn họ biết ý muốn của mình không thành nên cảm thấy thất vọng.

Hắn thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn một chút.

Hắn bĩu môi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:- Lúc đầu, các ngươi dám chê bai đằng sau lưng ta, nhưng để ta nghe được.

Hôm nay, quả là ta muốn trả thù.

Nếu bất mãn có thể đi tìm trưởng lão.

Nếu ai có thể đuổi ta đi khỏi chỗ tạp vụ này, ta xin cám ơn.- Vương sư huynh!

Mong ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta.

- Một tên đệ tử lập tức mở miệng cầu xin .- Đúng thế!

Vương sư huynh!

Lúc đầu, chúng ta là những con chó bị mù.

Mong sư huynh tha cho chúng ta.- Vương sư huynh!

Lúc đầu, bọn họ đều nói sư huynh nói bậy.

Nhưng ta vẫn tin huynh.

Ta...Tiên Nghịch » Chương 29: Dâng tới tận cửa. ( 29/2095)Chưa kịp để người đó mở miệng, bên cạnh đã có người tức giận mắng:- Triệu tiểu nhị!

Lúc nãy ngươi mắng to lắm mà.

Vương sư huynh, huynh đừng nghe hắn.

Lúc nãy hắn mắng huynh hết sức khó nghe...- Triệu tiểu tam!

Ta là ca ca của ngươi.

Ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung.

Lát nữa về phòng, xem ta xử ngươi thế nào.

- Triệu tiểu nhịbiến sắc, hổn hển nói.- Cái này vốn là vì nghĩa mà không bận đến tình thân.

Vương sư huynh!

Mong huynh thương tình cho ta một việc gì đó đơn giản.- Vương sư huynh!

Huynh đừng nghe lời huynh đệ bọn họ.

Hai người bọn họvốn vẫn kẻ xướng người họa như vậy.

Tất cả mọi người ở đây ai cũng có nói không nhiều thì ít.

Sư huynh!

Thực ra chỉ có ta là từ đầu đến giờvẫn chưa mắng huynh một câu nào.- Vương sư huynh!

Sư muội từ nhỏ thân thể đã không được khỏe lắm, vốn không thể làm những việc đòi hỏi cần nhanh nhẹn.

Để cho ta mỗi tối tới đấm lưng cho huynh có được không?

- Một nữ đệ tử có chút nhan sắc, nói.Trong số đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phải, nữ đệ tử cũng không có nhiều lắm, chỉ chiếm tỉ lệ khoảng một phần mười.

Dù sao thì trong thi kiểm tra nghị lực, nam nhân vẫn chiếm ưu thế.Do có ít nữ đệ tử nên rất được ưu ái.

Thậm chí nếu có một chút thiên phú còn có thể trở thành nội môn đệ tử được ưu tiên.Lúc này, nữ đệ tử đó liếc mắt một cái với Vương Lâm, nói:- Sư huynh!

Lúc trước Lưu sư huynh không để cho ta phải làm gì cả.

Chỉcần mỗi tối tới đây hầu hạ một chút là được.

Đệ tử ký danh có bao nhiêu tỷ muội ta đều biết.

Để đến tối ta dẫn các nàng tới đây gặp sư huynh có được không?Tất cả mọi người ai cũng tranh nhau nói với Vương Lâm, tuy nhiên không có người nào dám mở miệng nói bậy.

Nghe được một lúc, Vương Lâm không nhịn được nữa, quát:- Tất cả im miệng lại cho ta.

Ồn ào cái gì?Nói xong, hắn chỉ một người, mở miệng nói:- Ngươi!

Một ngày nấu hai mươi ang nước .Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.Thân thể kẻ đó khẽ run lên một cái, đang định mở miệng.

Nhưng mắt nhìn thấy nét mặt Vương Lâm mất đi sự kiên nhân liền nở nụ cười, vội vàng gật đầu.- Ngươi giặt quần áo.

Một ngày phải giặt cho xong 500 cân.

Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.

- Người bị chỉ, nuốt một ngụm nước bọt,hai mắt tối sầm lại, suýt nữa bất tỉnh.

Miệng hắn lẩm bẩm nói:- Năm trăm cân.

Đó là quần áo của cả môn phái...- Ngươi quét dọn vệ sinh trong cả môn phái.

Vẫn là câu nói đó: Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.- Ngươi đi vệ sinh nhà xí.

Nếu ta còn thấy trong đó có một con ruồi thì ngươi không cần phải kêu nữa.- Ngươi đi hái thuốc.

Mỗi ngày năm trăm cân.

Nếu dám trộn cỏ vào đó lừa ta, sẽ bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi môn phái.

- Những người trước đó tuy nói công việc nhiều nhưng vẫn có thể làm được.

Nhưng người này thì hai chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.Tất cả đám đệ tử ký danh cùng lộ vẻ mặt thương xót.

Năm trăm cân dược thảo, chỉ sợ trong cả vùng núi rừng của Hằng Nhạc phái cũng không có nhiều đến thế..........Vương lâm cứ dựa theo trí nhớ về những người lức đầu châm chọc mình mà chỉ ra.

Miệng hắn cứ vậy, tùy ý mà sắp xếp công việc.

Một lúc sau, cuối cùng cũng xong tất cả.

Lúc này hắn thầm nghĩ trong lòng rằng tất cảnhững việc đó chắc chắn không thể xong.

Ngoại trừ đi tìm trưởng lão bọn họ không còn phương pháp nào khác.

Nếu như đám sư bá đó vẫn không nói gì thì cứ làm rối lên thêm chút nữa cho mọi người biết rằng để ta ở đây là một sai lầm lớn.Nghĩ tới đây, hắn chỉ vào một người có khuôn mặt thư sinh, nói:- Ngươi là người may mắn nhất.

Công việc của ngươi rất đơn giản.

Lập cho ta một cái danh sách lễ vật, người nào tháng nào tặng ta cái gì đều cho ngươi cất giữ.

Mỗi tháng đưa đến cho ta một lần.

Nếu có lòng tham, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi môn phái.Người kia nghe vậy vui mừng, sợ hãi quỳ trên mặt đất, dập đầu cam đoan rằng mình sẽ nhớ không lầm.Tất cả đám đệ tử ký danh đều trợn mắt há hốc mồm.

Trước kia, tên họ Lưu vấn che giấu việc này.

Nhưng nay Vương Lâm lại nói thẳng ra rằng mình muốn nhận hối lộ.Lập tức có một tên đệ tử ký danh bước ra, lấy trong người một cái Tham Thân tiên phù, hai tay dâng lên, nói:- Vương sư huynh!

Ta có chút quả nhỏ muốn biếu huynh.Vương Lâm "ừ" một tiếng, sau đó cất vào trong người, nói:- Vừa rồi cho ngươi làm việc gì?- Nấu nước.

Mỗi ngày hai mươi ang lớn.

- Người nọ vội vàng nói, trong mắt có chút hồi hộp.- Mỗi ngày năm ang.

- Vương Lâm chậm rãi nói.Người đó nghe thấy vậy vui mừng, vội vàng nói cảm ơn.Có người mở đầu lập tức có người tiếp theo.

Lúc này, Vương Lâm chợt đứng dậy, nói:- Được rồi.

Tặng lễ cũng phải tuân theo quy tắc.

Viết lên giấy công việc mình đang được giao và công việc mình muốn làm.Nói xong, hắn cũng chẳng quay đầu lại đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.Tất cả những người đứng đó đều thở ngắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ tức giận.Trong đầu ai cũng thầm nguyền rủa Vương Lâm, nhưng chẳng có người nào đủ can đảm nói ra bằng lời.

Sau đó cả đám đều lục tục bỏ đi.Đợi sau khi mọi người đi hết, Vương Lâm liền ra khỏi phòng, đi xem xét khu vực tạp vụ một lượt.

Cuối cùng, hắn tìm thấy một gian phòng ở trong chỗ hẻo lánh, để những đồ đạc linh tinh.Diện tích của gian phòng này cũng không rộng.

Sau khi xem xét một lúc,mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng tạm coi đây là một chỗ bí mật cũng được.

Hắn liền quét dọn một vị trí trống rồi khóa trái cửa phòng lại,khoanh chân ngồi xuống, tiến vào Mộng Cảnh không gian.Thời gian thấm thoát trôi qua.

Trong nháy mắt, Vương Lâm đã làm quản sự ởđây được hai tháng.

Trong hai tháng này, ngoại trừ một vài ngày hắn phải sắp xếp công việc cho đám đệ tử ký danh ra, thời gian còn lại, hắn dành hết cho việc tu luyện.

Đối với công việc của đệ tử ký danh, cơ bản là hắn mặc kệ.

Nếu có việc gì, hắn hừ lạnh một tiếng người ta liền ngoan ngoãn đem tiên phù ra cho hắn.Vương Lâm ở đây hai tháng, quá trình tu luyện luôn bị đám đệ tử ký danh cắt đứt.

Hắn cũng không thể đoán các vị sư bá và trưởng lão nghĩ như thếnào?

Mình đã làm như thế rồi mà vẫn không đổi người khác tới.Chương 30: Vương Hạo- Chẳng lẽ bọn họ còn muốn ta làm thêm một chút nữa?

- Vương Lâm rời khỏi chỗ tạp vụ, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hắn muốn xem xem, cực hạn của đám sư bá tới đâu.Nói ra thì lúc này trong lòng đám đệ tử ký danh, Vương Lâm không chỉ là một kẻ phế vật, vô sỉ mà còn được mọi người gọi với một cái tên Hắc Tâm vương.

So với danh hiệu Hoàng Thử lang của tên họ Lưu thì cái tên này còn cao hơn một bậc.Vương Lâm đã tu luyện trong Mộng Cảnh không gian được khoảng một năm.

Linh khí trong cơ thể lúc này đã nhiều hơn trước mấy lần.Tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ của hắn đã đạt tới cực hạn, cho dù có thổ nạp thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không tăng thêm được.

Vì vậy hắn lại bắt đầu thử dùng khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.Thất bại liên tục mấy lần, nhưng trời cao cũng không phụ lòng người,cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, tiền vào tầng thứ hai.Bao nhiêu lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện một lớp chân bẩn màu đen.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Lâm nhìn mình trong nước, chỉ thấy hai mắt sáng người còn thân hình vẫn chẳng khác trước nhiều lắm.Hắn sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:- Bây giờ mới chỉ có khẩu quyết tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ.

Nếu bây giờ mà đi tìm Tôn Đại Trụ cho biết, mình đã đạt tới tầng thứ hai củaNgưng Khí kỳ chắc chắn hắn sẽ hỏi nguyên nhân.

Đến lúc đó, chắc chắn mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức.Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết làm thế nào.Thở dài một hơi, hắn lại luyện tập một chút về Dẫn Lực thuật.

Một năm thời gian trong Mộng Cảnh khiến cho bây giờ hắn thực hiện mười lần thì có thể thành công tới chín lần.

Có được hiệu suất đó, Vương Lâm liền nảy ý định gia tăng độ khó.

Hắn tìm một tảng đá lớn sau đó dùng nó để luyện tập khống chế Dẫn Lực thuật.Thời gian lặng lẽ trôi đi, một tháng nữa vọt qua.

Vương Lâm ở tạp vụ xửlý công việc khiến cho đám đệ tử ký danh vô cùng oán thán.

Có điều, lúc này đã vào mùa đông, môn phái bắt đầu mở lễ hội hàng năm để cho đám đệtử nội môn tỷ thí.Mặt khác, năm nay cũng đúng vào thời hạn mười năm một lần, đám đệ tử ký danh thi đấu.

Ba người đứng đầu sẽ trở thành nội môn đệ tử.

Tất cả đám đệ tử ký danh đều luyện tập hăng hái, trong lòng thầm hy vọng.Vì vậy mà chuyện ở chỗ tạp vụ cũng chẳng có người nào hỏi tới.Vương Lâm thấy vậy có chút thất vọng.

Đối với việc tỷ thí của đám đệ tửnội môn, Vương Lâm cũng không có ý định tham gia.

Thời gian đó tốt nhất là dành tiến vào Mộng Cảnh không gian tu luyện.Trong ngày hôm nay, khắp Hằng Nhạc phái chìm trong tuyết.

Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống khiến cho trong chu vi ngàn dặm chỉ có tuyết và tuyết mà thôi.Vương Lâm cũng không tu luyện.

Hắn đứng im trong sân sử dụng Dẫn Lực thuật giống như một bàn tay to múa loạn trong không trung.

Bất cứ bông tuyết nào tới gần người hắn đều dạt ra xung quanh.

Không có một bông tuyết nào dính lên người.Ánh mắt hắn nhìn về phía sơn thôn.

Vào lúc này có lẽ cha mẹ đều đang ở trong nhà để sưởi ấm.Nếu còn ở nhà, chắc hắn đang ngồi bên cạnh lò lửa để sưởi ấm.

Cha hắn thì điêu khắc gỗ.

Còn mẹ thì đang vội vàng làm thức ăn.Có đôi khi hắn không tập trung được bèn ngồi bên cạnh, xem cha hắn điêu khắc.Vương Lâm còn nhớ rõ trong căn phòng nhỏ của mình, bên dưới cái giường có một ít con quay bằng gỗ.

Ban ngày, thi thoảng hắn lại cầm chúng ra ngoài chơi với lũ trẻ con hàng xóm.Nghĩ tới đây, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi.

Người tu tiên cần phải dứt bỏ những việc phàm trần.

Bởi những chyện đó sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu luyện.

Vương Lâm nhắm hai mắt lại.

Trong lòng hắn cảm thấy không thể nào vô tình.

Cho dù có cố cũng không được.Cảm nhận được điều đó, nét mặt của hắn chợt khẽ biến đổi.

Lúc này, hắn đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ nên sinh ra một thứ mà mọi người gọi là thần thức.

Khi nào tiến được vào tầng thứ ba, mới có thểcảm nhận rõ ràng điều đó.Thần thức của hắn đảo qua một cái liền thấy Vương Hạo đang đi tới đây.Một lúc sau, cánh cửa ngoài sân bị đẩy ra, Vương Hạo đầu đội mũ, thân mặc áo da, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói:- Thiết Trụ ca!

Ngươi không lạnh hay sao mà lại đứng ngoài như vậy?- Ta bắt quyết tính toán, biết ngươi đang tới đây nên ra ngoài chịu lạnh chút để tiếp ngươi.

- Vương Lâm mỉm cười.

Thực sự hắn không hề có cảm giác lạnh.

Từ sau khi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, hắn có thể cảm nhận được thân thể so với trước mạnh hơn rất nhiều.Vương Hạo cười ha hả, sau đó bỏ mũ, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi chợt nói:- Thiết Trụ ca!

Ta thấy hình như ngươi khác so với mấy tháng trước thì phải?Vương Lâm cười nói:- Đó là đương nhiên!

Bây giờ ta đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ, trở thành tiên nhân rồi.Vương Hạo bĩu môi, đi vào trong phòng, nói:- Đừng có nói khoác.

Ta có linh đan hỗ trợ mà đến giờ vẫn còn chưa đạt tới được tầng thứ nhất.

Ngươi làm sao mà xong được?Vương Lâm cũng không nói gì.

Hắn biết rõ có khi nói thật người ta lại không tin.

Dù sao thì hắn với Vương Hạo cũng không phải là thân thiết lắm nên lời nói vẫn cẩn thận một chút.Cái chuyện mới gặp một lần đã như người thân thì Vương Lâm không thể làm được.- Vương Hạo!

Hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây?

Phòng luyện đan không có việc hay sao?

- Vương Lâm đi vào phòng, rót cho hắn một chén nước nóng rồi hỏi.Vương Hạo cầm lấy, thổi vài cái rồi nhấp một chút, cười nói:- Mấy tháng nay ngươi không tới phòng luyện đan lấy đồ.

Vì vậy mà ta vẫn cất, hôm nay mang tới cho ngươi.

- Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trên bàn.Vương Lâm cười cười liếc mắt chờ đối phương mở miệng.

Hắn không tin Vương Hạo lại vô cớ mang đồ đến cho mình.Vương Hạo thấy ánh mắt của hắn liền đỏ mặt, nói:- Thiết Trụ ca!

Ta nghe nói mấy tháng nay ngươi ở đây rất dễ chịu phải không?- Vương Hạo!

Có chuyện gì cứ nói thẳng.

Nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.

- Vương Lâm rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ.Nét mặt Vương Hạo có chút xấu hổ, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói:- Thiết Trụ ca!

Ta vốn biết ngươi là người thông minh nên nói thật.

Ta biết ngươi ở đây được đám đệ tử ký danh tặng rất nhiều Tham Thân tiên phù.

Ngươi có thể cho ta mượn một ít không?Tiên Nghịch » Chương 31: Tuyết thuỷ. ( 31/2095)Thần sắc Vương Lâm không thay đổi hỏi."

Cần bao nhiêu?"

Vương Hạo hơi do dự một chút rồi nói: "Ít nhất cũng cần 200 tấm!"

"Sao nhiều vậy?

Ngươi muốn dùng làm gì?"

Vương Lâm ngẩn ra.

200 tấm thật ra thì hắn cũng có thể lấy ra.

Mấy tháng nay, hắn nhận hối lộ cũng gần500 cái rồi.Vương Hạo thở dài, cười khổ: "Thiết Trụ ca, còn có hai tháng nữa là tới cuộc so tài của đệ tử môn nội cuối năm.

Tuy nói ta có tư cách tham gia nhưng cũng không có khả năng đoạt được danh hạng gì.

Chỉ là ta không cam lòng.

Cái tên Vương Trác kia đã luyện đến đỉnh phong Ngưng Khí kỳ.

Hơn nữa ta còn nghe nói gần đây hắn còn chạm đến tầng thứ hai rồi."

"Sao hắn có thể luyện nhanh như vậy?"

Vương Lâm nhìn Vương Trác một hồi lâu rồi mới có chút kinh ngạc thầm nghĩ, thiên tư quả nhiên quan trọng!Vương Hạo lộ vẻ tức giận nói: "Còn không phải do hắn có một sư phụ tốt sao.

Sư phụ hắn không tiếc bỏ vốn lớn, xin chủ nhân chúng ta một lô TạoHóa Đan.

Cái thứ này ở trong môn phái cũng là dược vật cực kỳ trân quý.Hắn ăn được thứ đó thì tất nhiên là tốc độ tu luyện nhanh rồi."

Vương Lâm gật đầu, nghi hoặc nói: "Cái này và chuyện ngươi mượn tiên phù thì có liên quan gì?"

"Đương nhiên là có liên quan.

Ngươi không hay tiếp xúc bên ngoài nên không biết.

Hàng năm, trước khi diễn ra cuộc so tài cuối năm của đệ tửmôn nội thì đệ tử môn nội đều ngầm mở một giao dịch hội nhỏ.

Đến lúc đó mọi người đều sẽ xuất bảo bối của mình ra, trao đổi lẫn nhau, chuẩn bịcho cuộc tỷ thí.

Ta nghe lão nhân đã tham gia giao dịch hội mấy trước nói, trong giao dịch hội cái gì cũng có, phi kiếm, pháp bảo, đan dược....v...v...."

Vương Hạo thấp giọng nói, nhưng hai mắt lại sáng lên.Vương Lâm nghe đến đó thì trong lòng chấn động dữ dội.

Đôi với phi kiếm,pháp bảo thì hắn chưa dám mơ tưởng, nhưng khẩu quyết Ngưng Khí thì hắn lại đang rất cần.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: " Đệ tử môn nội nhiều như vậy, làm sao có thể tin được người ta có thật lòng giao dịch hay không?"

Vương Hạo cười hi hi, nói: "Thiết Trụ ca, ngươi hỏi đúng chỗ quan trọng rồi đấy.

Chính vì thế mà giao dịch hội có một quy định, nói trắng ra thì cũng chính là tư cách tham gia giao dịch hội.

Muốn được tham gia thì phải có một khảo Hóa Hình Hóa Thanh Đan.

Mà sau khi ăn đan dược này vào,trừ khi là người đạt tới Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thể nhìn ra cái gì."

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tinh quang: "Nói vậy ngươi mượn tiên phù là vì viên đan dược đó?"

Vương Hạo ngẩn ra, gật đầu nói: "Thiết Trụ ca đúng là thông minh.

Quảthật là như vậy.

Đan dược này là do chủ nhân nhà ta khống chế.

Hàng năm hắn đều lén bán ra ngoài.

Giá là 200 tấm tiên phù một viên!"

Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Giao dịch hội này xem ra cũng thú vị đây.

Ta cũng muốn đi xem xem."

Vương Hạo vội vàng nói: "Được ngay.

Chỉ cần có đan dược là tham gia được.

Ta cũng vì nghe nói lần này có đệ tử môn nội bán ra Tạo Hóa Đan nên muốn kiến một khỏa."

Tay phải Vương Lâm vừa lật, trên lòng bàn tay đã xuất hiện ra 400 tấm tiên phù.

Toàn bộ số phù này được hắn gộp chung lại, cứ một trăm cái lại phân thành một phần.Hai mắt Vương Hạo sáng lên, nhận lấy tiên phù cất vào trong túi trữ vật rồi hưng phân nói: "Thiết Trụ ca, khoảng nửa tháng nữa ta tới tìm ngươi,chúng ta cùng đi."

Vương Lâm gật đầu, nói chuyện với hắn thêm một lúc.

Sau đó Vương Hạo đứng dậy cáo từ ra về.Đối phương đi rồi, Vương Lâm trầm tư một lát.

Hắn rất coi trọng lần giao dịch hội này.

Nếu ở đó thật sự có khẩu quyết phía sau Ngưng Khí thì hắn nhất định phải đoạt được!Nhưng mà bây giờ trên người hắn lại chẳng có gì đáng giá.

Toàn bộ tiên phù cũng dùng để mua đan dược rồi.

Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định lấy ra một ít Linh Khí Tuyền Thủy, Thứ này chắc chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn người ta.Dù sao có đan dược trợ giúp nên không sợ người ta nhìn ta thân phân mình.Hạ quyết tâm, Vương Lâm không tiếp tục nghĩ việc này nữa.

Lúc này vẫn chưa thể tiến vào mộng cảnh, Vương Lâm xử lí qua mấy việc lặt vặt rồi bắt đầu luyện tập Dẫn Lực Thuật với tảng đá.Dẫn Lực Thuật này, ở trong mộng cảnh mấy ngày, hắn đã luyện không dưới vạn lần.

Độ thuần thục càng lúc càng cao.

Nếu là khống chế hồ lô thì 10lần thành công cả mười.

Trong sinh hoạt thường ngày, hắn chỉ cần giơ tay là có thể cách không chộp một số vật nhỏ rồi.Nhưng mà nếu thể tích quá lớn thì xác suất thành công cũng giảm xuống.Nhưng cùng với sự tăng trưởng của linh lực trong cơ thể hắn, nhất là khi hắn tiến vào Ngưng Khí kỳ tầng hai.

Uy lực của Dẫn Lực Thuật bắt đầu hiển lộ.Luyện tập với tảng đá mấy canh giờ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, tuyết vẫn rơi mù trời như trước.

Vương Lâm không lập tức tiến vào không gian mộng cảnh mà đứng ở cửa, ngắm tuyết rơi và suy nghĩ.Một tháng trước, khi tu luyện tầng thứ hai, Vương Lâm phát hiện ra một vấn đề.

Hiệu quả Linh Khí Tuyền Thủy bắt đầu giảm sút.

Tuy giảm sút không lớn, có thể dùng số lượng để bổ sung nhưng lại khiến hắn bắt đầu lo lắng.Hắn lo lắng tu vi hắn luôn không ngừng tăng cao, chắc chắn sẽ có một ngày Linh Khí Tuyền Thủy mất đi hiệu quả."

Chất lỏng để ngâm với hạt châu thần bí đó, thì lộ thủy (nước sương sớm)là tốt nhất, tuyền thủy (nước suối) là thứ hai.

Bất quá lộ thủy lại thu thập được quá ít, không đủ sử dụng.

Mà mua đông lại càng không có.

Chỉcó tuyền thủy mới là nhanh chóng nhất, lại không sợ cạn kiệt.

Nếu có một ngày tuyền thủy thực sự mất đi hiệu lực thì mình nhất định phải chuẩn bị thứ thay thế."

Vương Lâm thì thào nói.Nhìn tuyết rơi đầy mặt đất, hai tay hắn khẽ giơ lên, dùng Dẫn Lực Thuật.CHỉ thấy một khối tuyết lớn trên mặt đất bay lên, như một con Tuyết long bay vào trong cái vạc lớn.Chỉ một lúc sau, tuyết đã lấp đầy nửa non vạc.

Vương Lâm thu hồi Dẫn LựcThuật.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh cái vạc, một tay kết ấn, sau khi thửhơn mười lần rốt cuộc cũng biến ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay trẻ con.Hỏa cầu tản ra hơi nóng kinh khủng khiến tuyết thủy (nước băng tuyết)nhanh chóng bị tan ra.Sau khi làm tan toàn bộ băng tuyết, hắn lau mồ hôi trán.

Liên tục dùng hai loại pháp thuật đối với hắn mà nói thì hơi quá sức.Hiện tại hắn dã nghiên cứu gần như thấu triệt hạt châu thần bí này.

Ví dụ như dùng tuyền thủy ngâm thì mươi phút là cực hạn. hắn cũng từng thửngâm lâu hơn một chút nhưng phát hiện ra, bất kể là ngâm thêm bao lâu thì hiệu quả vẫn như cũ.Dùng gáo múc ra một chút, hắn uống một ngụm.

Mắt khép hờ, cẩn thận quan sát mức độ nồng đậm của linh khí trong cơ thể.

Không lâu sau, hắn mở hai mắt lẩm bẩm: " Hiệu quả cao hơn nước suối rất nhiều nhưng vẫn thấp hơn lộ thủy.

Nhưng mà cũng dùng được!"

Hắn nhanh chóng lấy một đống hồ lô trong túi trữ vật ra.

Những cái hồ lô này đều là những hồ lô mà hắn đã thu thập cả nửa năm trên núi.

Mất cảmột đem, toàn bộ băng tuyết trong viện đã biến mất sạch sẽ, lúc này mới có thể đổ đầy Linh Khí Tuyết Thủy vào một nửa số hồ lô.Tiên Nghịch » Chương 32: Giao dịch. ( 32/2095)Mấy ngày tiếp theo Vương Lâm đều bận bịu tìm cách dự trữ tuyết thủy.Nếu không phải lo lắng linh khí bốn phía thì hắn đã sớm vác vại ra đểđựng rồi.

Hiện tại chỉ dùng hồ lồ, cũng may mà hồ lô có rất nhiều, trong mấy ngày đã chứa đầy mấy trăm cái hồ lồ.

Hắn tính chỗ hồ lô chứa đầy tuyết thủy này chắc là đủ cho mình dùng trong mộng cảnh một thời gian dài.Sau khi lấp đầy những cái hồ lô này, Vương Lâm bắt đầu ngồi tu luyện.Tuy nói hiệu quả của tuyền thủy hơi giảm sút nhưng cũng không phải mất đi toàn bộ hiệu quả, vẫn có thể sử dụng được.Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua.

Trong mười ngày này, Vương Lâm đã uống hết tuyền thủy.

Cũng may mà tuyền thủy này vừa uống vào cơ thể là lập tức phân giải ra, biến thành linh khí.

Nếu không thì bụng hắn chẳng thể chứa nhiều chất lỏng như vậy được.Khi tu luyện đến Ngưng Khí kỳ tầng hai, nhu cầu linh khí sẽ hơn tần thứnhất đến mấy lần.

Cho đến hiện tại, trên thực tế Vương Lâm đã ở trong không gian mộng cảnh tu luyện hơn chín tháng.Nếu là tầng thứ nhất, chín tháng tu luyện không ngừng nghỉ, lại có linh khí sung túc cung ứng thì thể nào cũng sẽ có chút thành tựu.

Nhưng hiện tại, tuy hắn cảm giác linh khí trong có thể nhiều lên không ít nhưng vẫn chưa làm hắn hài lòng.Hôm nay là ngày hắn ước định với Vương Hạo.

Vương Lâm không tiến vào mộng cảnh tu luyện nữa là yên lặng chờ đối phương đến.

Giữa đêm, bên ngoài trời lại nổi bão tuyết, thân ảnh Vương Hạo xuất hiên trong thần thức Vương Lâm.Không lâu sau, Vương Hạo đẩy cửa bước vội vào trong, nóng nảy nói: "Chủnhân luyện đan làm ta không tới ngay được.

Ta vất vả lắm mới ra được.

Đi mau, giao dịch hội chắc bắt đầu rồi."

Nói xong hắn liền vội vã bước ra ngoài.

Vương Lâm nghe vậy cũng lập tức đuổi theo.Hai người bước đi trên mặt tuyết đóng dày cộp trên đất.

Từ trong môn phái đi không bao lâu sau đã đến cửa, sau đó men theo con đường nhỏ đi sâu vào trong núi.Lúc này mặt đường đóng băng nên rất trơn.

Vương Hạo không dám đi nhanh,mà chỉ dám đi cẩm thận từng bước một.

Cả người hắn run run, ngoài miệng thì mắng: "Cái thời tiết quỷ tha ma bắt.

Tuyết lớn như vậy làm ta ngã xuống vực thì thành quỷ ta cũng phải đi đòi công đạo."

Trong khi đó, Vương Lâm đi đằng sau hắn thì lại rất ung dung.

Đối với thời tiết thế này, hắn không hề nghĩ như vậy mà còn cảm thấy thế này mới tốt.

Chờ giao dịch hội kết thúc, hẳn lại có thể tích trữ được không ít thuyết thủy.Đi được một lúc, Vương Hạo bỗng dừng bước, ra vẻ thần bí, cười hì hì đưa cho Vương Lâm một viên đan dược màu xanh biếc, thấp giọng nói: "Nhanh lên, mấy hôm trước ta đã đến đây một lần.

Từ chỗ này đi thêm một chút nữa là đến.

Chúng ta ăn dan dược này vào, tránh không để người ta nhìn ra thân phận."

Nói xong, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược giống vạy nhét vào miệng.Một làn sương mù màu đen đậm đặc nhanh chóng từ thân thể hắn tản mát ra, đem cả người hắn bao phủ vào bên trong.

Một gióng nói khàn khàn từtrong đám sương mù truyền ra: "Thế nào, có nhận ra ta là ai không?"

Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, phát hiện thần thức của mình như chìm vào trong bùn, không thể nào thăm dò được.

Lúc này hắn mới an lòng nói:"Đan dược này quả thần kỳ!"

Nói xong hắn liền nhét viên đan dược vào miệng.Hai đám sương mù tối đen nhanh chóng đi sâu vào trong núi.

Sau mấy ngã rẽ, phía cuối con đường nhỏ bỗng hiện ra một mảnh đất trống.Mảnh đất này rất rộng.

Đứng ở đó có hơn mười cái bóng đen giống hai người Vương Lâm.

Nhưng cả đám đều đứng yên ở đó, không nhúc nhích cũng chẳng nói câu nào.Hai người Vương Lâm bước đến, tìm một chỗ trống rồi đứng im ở đó.Đợi một lúc, thấy không ai đến nữa, một người trong đó bước ra, ho khan một tiếng rồi khàn khàn nói: "Đã đến giờ, lần này vẫn do ta chủ trì.

Quy củ như cũ.

Ta mở đầu."

Nói xong hắn xuất ra một thanh tiểu kiếm mày bạc, tiếp tục nói: "Thanh phi kiếm này không phải của Kiếm Linh các.

Nó là do tại hạ ngẫu nhiên mà có được.

Uy lực không nhỏ.

Ta chỉ cần linh phù.

500 tấm!"

Những người kết bạn đi với nhau đều bàn luận.

Một lúc sau có một người lập tức xuất ra 500 tấm tiên phù, thực hiện giao dịch với đối phương.Lúc này lại có một người mở miệng: "Ở đây ta có một hạ giai ngọc phù.

Có thể phát động như động đất ba lần.

Ta chỉ đổi lấy 10 khỏa linh đan."

Hắn nhanh chóng xuất ra một một cái ngọc bội trong suốt, sáng long lanh ra trước người rồi lập tức thu hồi lại."

Ta đổi cho ngươi!"

Cách Vương Lâm không xa có một người lập tức nói.Đang muốn bước đến thì một người lên tiếng cực nhanh: "Ta trả 12 khỏa linh đan!"

Người nói trước hơi do dự, hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái rồi im lặng.

Hắn cho răng mười khỏa đã là cực hạn rồi.Tiếp đó mọi người lục tục lấy bảo bối của mình ra.

Toàn bọ khoảng đất trống bắt đầu náo nhiệt.

CHốc chốc lại có mấy người tranh gianh một kiện vật phẩm, cuối cùng ai trả giá cao thì được."

Ở đây ta có một thuật pháp, chỉ cần Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai là có thể tu luyện.

Nó có thể giúp người tu luyện giấu kín tu vi của mình trong môt thời gian ngắn.

Trừ khi là Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thểphát hiện được.

Ta biết cái này không có tác dụng gì nhiêu nên ta chỉđổi 10 khỏa...5 khỏa là được."

Người đó nói năng lưỡng lự không hề sứt khoát.Mọi người đều cười ồ lên.

Loại pháp thuật này căn bản là không có tác dụng gì.

Đệ tử môn nội toàn dựa vào tu vi để nói chuyện.

Tu vi càng cao thì đãi ngộ nhận được càng tốt.

Ai hơi đâu lại đi cố che dấu tu vi mình làm gì.

Nếu thuật pháp này có thể che dấu tu vi trong thời gian dài thì không nói, nhưng mà nó lại chỉ có thể che dấu trong thời gian ngắn, nhất là lại còn đắt như vậy...

5 khỏa linh đan đó.Thấy không có ai lên tiếng, người rao bán đành thở dài đinh lui về thìVương Lâm bống bước lên phía trước, trầm giọng nói: "5 khỏa linh đan.

Ta đổi!"

Đối phương ngẩn ra nhưng ngay lập tức lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng thực hiện giao dịch.Cầm ngọc giản ghi chép thuật pháp, Vương Lâm có cảm giác hồi hộp.

Hắn chưa từng thấy qua thứ này.

Thần thức hắn vừa đảo qua ngọc giản, lập tức những khẩu quyết của thuật pháp kia xuất hiện trong đầu hắn.Thứ này đối với người khác tuy không có tác dụng gì nhưng với hắn mà nói, nó lại có tác dụng rất lớn.

Tuy nó chỉ có thể che dấu tu vi trong thời gian ngắn, không được hoàn hảo.

Lúc này một người lại bước ra,giọng nói hơi khàn khàn nhưng lại khá cao ngạo nói: "Một viên Tạo HóaĐan, tự ra giá!"

Vương Hạo hưng phấn lập tức nói nhanh: "Đoạt Linh Đan, 20 khỏa!"

"Tiên phù, một ngàn tấm và một thanh phi kiếm!"

"Tiên phù 2000 tấm!"

" Đoạt Linh Đan ba mươi khỏa cộng tiên phù 500 tấm."

"Hạ giai ngọc phù một khối, phi kiếm một cái, Đoạt Linh Đan mười khỏa, tiên phù 500 tấm!"

Mọi người đều cao giọng trả giá, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng Tạo HóaĐan.

Vương Lâm từ Vương Hạo biết được, Tạo Hóa Đan là một loại dược vật cực kỳ trân quý.

Khi ăn vào, dược lực sẽ đọng lại trong cơ thể hai tháng.

Trong hai tháng này, người phục dụng nó sẽ có tốc độ hập thụ linh khí tăng gấp mấy lần.

Đúng là thứ mà đám đệ tử môn nội nằm mơ cũng muốn có.Thứ này trong môn phái cũng cực kỳ trân quý.

Mỗi một đệ tử chỉ có hai cơ hội mới có được.

Đó là tấn thăng lên hắc y được một khỏa và tấn cấp lên tử y được hai khỏa.Tiên Nghịch » Chương 33: Khẩu quyết. ( 33/2095)Vương Lâm không hề có hứng thú với Tạo Hóa Đan.

Thấy giá cả đã bị đẩy lên cực cao, hắn không khỏi tiếc cho Vương Hạo.

Xem ra khỏa Tạo Hóa Đan này Vương Hạo không lấy được rồi.Đang suy nghĩ thì Vương Hạo đứng bên cạnh hét lên: "Đoạt Linh Đan, 230 khỏa!

Đây là cực hạn của ta, nếu hơn lão tử bỏ!"

Cả hội lập tức yên tĩnh lại.

230 khỏa Đoạt Linh Đan đã là một cái giá quá cao rồi, hiếm có người nào hơn được.

Nhưng Tạo Hóa Đan đúng là quá ít, khiến không ít người có chút không cam lòng.Đúng lúc này người rao bán Tạo Hóa Đan bỗng cười khành khạch, nói với giọng cuồng ngạo: " 230 khỏa mà muốn đổi Tạo Hóa Đan của ta sao.

Nằm mơ đi.

Ít nhất cũng phải 2000 viên Đoạt Linh Đan.

Nếu không ta không đổi!"

Vương Lâm nghe ngữ khí đối phương cảm thấy rất quen thuộc.

Sau khi nghĩ kỹ một lúc thì hắn thầm nghĩ, tên này tám chín phần mười là Vương Trác.Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao bất kể là dáng người hay là giọng nói đều được giấu trong lớp sương mù đậm đặc kia.Vương Hạo choáng váng cả nửa ngày không thốt lên được câu nào.

Cả giao dịch hội cũng bị câu cuồng vọng của đối phương làm cho ngơ ngác.Người chủ trì vội ho khan một tiếng nói: "được rồi.

Nếu không có ai đổiTạo Hóa Đan thì bỏ qua đi.

Chúng ta tiếp tục tiến hành giao dịch."

Lập tức có người lại tiến lên xuất ra vật phẩm, ra giá.

Không lâu sau thì đến lượt Vương Lâm.

Hắn tiến lên phía trước, lấy ra một bình không lớn không nhỏ, nói: " Chất lỏng thần bí này, một giọt có thể sánh bằng một viên Đoạt Linh Đan.

Trong này có 100 giọt.

Chỉ đổi khẩu quyết NgưngKhí kỳ tầng ba trở lên."

Nói xong hắn liền mở nắp bình ra, lập tức một luồng linh khí nhẹ nhàng phiêu tán bay ra.Rất nhiều người khẽ động tâm.

Đoạt Linh Đan dù sao cũng là đan dược thành phẩm.

Tuy nói là có sẵn linh khí nhưng chỉ có thể sử dụng bằng cách nuốt vào.

Mà loại chất lỏng này lại không như vậy, nó có rất nhiều tác dụng.

Ví dụ như dùng để luyện chế đan dược thì nhất định sẽ có tác dụng kỳ diệu.Thậm chí là khi luyện chế pháp bảo, phi kiếm cũng có thể gia tăng linh tính.Hắn vừa nói xong lập tức có người hô: "Ta đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng bốn!"

Vương Lâm hơi nhíu mày, nói: "CHỉ có tầng bốn?"

"Ta dùng khẩu quyết ba tầng bốn, năm, sáu đổi chất lỏng thần bí của ngươi.

Thế nào?" lại có người hô lên.

Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi lại lắc đầu: " Ta muốn tất cả khẩu quyết từ tầng ba đến tầng 15."

"Sư đệ.

Thế này không phải làm khó chúng ta sao.

Đệ tử trong môn phái,kể cả là nhị sư huynh là người điên cuồng nhất cuộc tỉ thí năm ngoái cũng chỉ mới đạt tến Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu và có khẩu quyết ba tầng bảy, tám, chín thôi.

Còn khẩu quyết từ tầng thứ 10 đến 15 thì trừ một sốsư thúc ra thì chẳng ai có đâu."

Người nó lập tức khẽ cười.Vương Lâm ngẩn ra, đang do dự thì một gióng nói từ xa truyền đến."

Nếu ngươi có 200 giọt chất lỏng này, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả khẩu quyết từ tầng 4 đến tầng 9!"

Toàn bộ mọi người đều nhìn loại.

CHỉ thấy một nam tử thân vận tử y đang đi tới.

Hắn ước chừng 28 -29 tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, không hề sửdụng Hóa Hình Hóa Thanh Đan.

Khi bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn bộ mọi người nhất thời im re, cung kính nói:"Tham kiến nhị sư huynh!"

Nam tử mặc tử y không hề để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm Vương Lâm nói: "Ngươi có 200 giọt không?"

Vương Lâm trong long chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại.

Khí tức từ trên người đối phương tản mát ra khiếm hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm,hơn xa những người hắn đã từng gặp tại Hằng Nhạc phái.Bất kẻ là sư phụ Tôn Đại Trụ hay là Trương sư huynh đều không thể so sánh với người này."

Chất lỏng này là ta may mắn có được.

Trừ một trăm giọt này ra chỉ còn lại mấy chục giọt để ta sủ dụng.

Vì thế ta không có nhiều như vậy."

Vương Lâm cung kính nói."

Nam tử mặc tử y trầm ngâm một chút rồi vung tay ném ra một khối ngọc giản: "Thôi, ngươi đưa ta toàn bộ số chất lỏng còn lại.

Khẩu quyết này là của ngươi!"

Vương Lâm nhận lấyngọc giản, đảo thần thức qua.

Sau khi xác định không có nhầm lẫn gì mới lấy tiếp trong túi trữ vật một cái bình nhỏ nữa.

Cộng thêm cả bình lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất chứ không đến gần đối phương.Nam tử mặc tử y liếc mắt nhìn qua Vương Lâm một cái, không nói gì bống vươn tay ra, cách không chụp lấy hai cái bình rồi khẽ đảo thần thức qua,gật đầu nói: "Nếu tìm thấy thêm chất lỏng này thì hãy đến hậu sơn tìm ta.

Bất kể là Tạo Hóa Đan hay phi kiếm, ngọc phù, thậm chí là khẩu quyếtNgưng Khí kỳ tầng thứ mười trở lên ta cũng có cách đưa cho ngươi."

Nói xong hắn phất tay xoay người rời đi.Mắt Vương Lâm híp lại, thoáng hiện hàn quang.

Câu này của đối phương thật quá thâm độc.

Nếu là người khác thì trong thời gian ngắn không thểphát hiện ra điều gì.

Nhưng hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong lòng biết rõ rất nhiều truyện, chẳng qua là không nói ra miệng thôi.Đối phương nói vậy cũng có nghĩa là bất cứ kẻ nào, chỉ cần có chất lỏng này thì đều có thể tới tìm hắn trao đổi.

Chỉ một câu này đã đẩy VươngLâm tới bờ vực nguy hiểm.

Tuy không không nhìn thấy ánh mắt người khác nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị kim châm.

Hiển nhiên đã có người chú ý tới hắn.Bất quá khi Vương Lâm quyết định xuất ra Linh Khí Tuyền Thủy thì trong lòng hắn đã tính tới những tình huồng ngoài ý muốn.

Vì thế hắn vẫn không hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh đánh giá bốn phía.Mọi người lại tiếp tục tiến hành giao dịch.

Cuối cùng giao dịch hội cũng chấm dứt.

Người đổi được thứ vừa lòng thì vui vẻ, chưa đổi được thì buồn bã.

Mỗi người đều có một tình cảm riêng, rời khỏi nơi này.Vương Lâm vẫn không cùng Vương Hạo rời đi mà ngầm dán lên chân hơn mười tầm tiên phù, rồi lập tức phóng đi như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt đã biến mất.

Vương Hạo vốn là người thông minh, nhìn thấy Vương Lâm như vậy cũng lập tức bỏ chạy/Mấy tên có tâm với chất lỏng thần bí của Vương Lâm thấy Vương Lâm bất thình lình chạy mất liền choáng váng, muốn đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa, không khỏi mắng vài câu rồi rời đi.Mấy đệ tử có tu vi cao thâm cũng không tiện trắng trợn đuổi theo.

Dù sao giữa giao dịch hội của đệ tử trong môn phái mà dám giết người đoạt bảo,một khi bị Phương sư phụ biết được thì chắc chắn sẽ không xong.Vương Lâm bỏ chạy thật nhanh, không nhưng dám tiên phù lên chân.

Tiên phù này có thể chồng lên nhau để tăng tốc độ, dùng liền một lức mấy chục tấm phù khiến tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chẳng bao lâu sau thì vềtới môn phái.Người hắn kiêng kị nhất chính là nam tử mặc tử y kia.

Sau khi trở lại môn phái, hắn không lập tức tới chỗ nơi ở của tạp vụ mà cẩn thận tìm một gian phong bỏ không nấp đi.Đợi khi sắc trời dần tối, Hóa Hình Hóa Thanh Đan mất dược diệu lộ ra mặt thật, thì hắn mới cẩn thận ra ngoài.

Cũng may dọc đường không phát hiện ra được cái gì bất thường. sau khi trở vể chỗ ở của tạp vụ, hắn lập tức bế quan tu luyện, không để ý tới bất cứ việc gì nữa.Tiên Nghịch » Chương 34: Tập huấn. ( 34/2095)Có được khẩu quyết đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ chín, Vương Lâm bắt đầu an tâm, suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộHằng Nhạc phái bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm.

Một khi có thể tiến vào thập cường thì pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngọc phù ...v...v...

đều có thể đạt được.Càng khiến cho bọn họ phải đỏ mắt chính là lần này chương môn đã xuất ra trọng bảo bản phái - Song Nguyệt Hoàn làm phẩn thưởng cho người giành vị trí đứng đầu!Song Nguyệt Hoàn vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái ba trăm năm trước.

Uy lực rất lớn, là một kiện bảo bối vừa công vừa thủ hiếm có.Vì thế nên cả đám đệ tử môn nội đều nắm chặt tay thề đoạt được bảo bối.Còn như cuộc tỷ thể của đệ tử mới.

Năm nay môn phái cũng có thu mấy đệtử mới.

Nhưng trong mắt mọi người, Vương Trác nếu không có gì bất ngờthì chắc chắn sẽ trở thành tân nhân vương.Những đệ tử ký danh khác lại có địch ý với nhau quá nặng.

Đối với bọn họmà nói, lần tỷ thí giữa những đệ tử ký danh này chính là cơ hội tạo ra bước ngoặt trong cuộc đợi họ.

Mỗi người đều âm thầm chuẩn bị thật kỹ cho lần tỷ thí này.Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đếnVương Lâm cả.

Cả ngày trừ tu luyện ra, thì hắn lại luyện tập Dẫn LựcThuật.

Một ngày cuối tháng, hắn đi ra khỏi phòng ở cho tạp vụ, đi thẳng đến chính viện.Pháp quyết che dấu khí tức hắn đã luyện thành.

Tâm niệm vừa chuyển, linh khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi, chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi chưa đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.Hắn cũng biết chỗ ở cho tạp vụ lắm thầy nhiều ma, không thích hợp để tu luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tinh tiềm tu.Sau khi đi vào chính viện, hắn đi một lúc thì tới Dược Viên của Tôn ĐạiTrụ.

Hắn cung kính cao giọng nói: "Đệ tử Vương Lâm cầu kiến sư phụ."

"Ngươi tới đây làm gì?"

Đại môn Dược Viên vẫn chưa mở ra nhưng bên trong đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Tôn Đại Trụ.

Hiển nhiên hắn rất không ưa tên đệ tử này.Vương Lâm không thay đổi vẻ mặt, vẫn cung kính nói: "Đệ tử tu vi thấp kém, biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai, sẽ làm xấu mặt sư phụ.

Vì thế đệ tử không muốn tham gia."

"Hừ.

Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời.

Lần này có tên Vương Trác, đệtử sư thúc Đạo Hư của ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phongNgưng Khí kỳ tầng thứ nhất.

Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.Cho dù ngươi có đi, người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thểbóp chết ngươi.

Nghe nói các ngươi là thân thích nhưng sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ."

Tôn Đại Trụ nói với giọng châm biếm.Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, nói: "Vương Trác từ nhỏ đã thông minh, thiên phú linh căn tốt, đệ tử sao có thể sánh được."

"Nửa năm nay có tìm lại được hồ lô không?"

Tôn Đại Trụ trầm mặt một lúc rồi hỏi.Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ buồn bã nói: "Việc này cũng lạ.

Đệ tử đã tìm nhiều lần như vẫn không thể tìm được nơi hồ lô rơi xuống."

"Còn việc gì không?

KHông còn thì xéo đi.

Nhìn thấy ngươi ta lại bực mình!"

Tôn Đại Trụ lạnh giọng nói.

Hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì lại không khống chế được tính nóng nảy của mình, hận không thể đập chết hắn, tránh bị mấy đồng môn cùng lừa cười vào mũi."

Sư phụ, đệ tử ở trên núi thấy rất buồn chán, muốn xuống núi một chuyến.Chờ mấy năm rồi trở về, người xem có được không?' Vương Lâm cúi đầu cung kính nói."

Xuống núi?

Không được.

Ngươi không nói thì ta cũng quên mất.

Bốn năm nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Huyền Đạo Tông.

Lần này chưởng môn sư bá của ngươi ra lệnh, đại bộ phận để tử môn nội hết năm nay sẽ tiến hành tập huấn trong bốn năm.

Ngươi cũng đi tham gia đi.

Không bốn năm sau,trên đại hội lại thua quá mất mặt, làm xấu mặt ta!"

Tôn Đại Trụ lập tức cự tuyệt."

Tập huấn?"

Vương Lâm ngẩn ra."

Cứ hai mươi năm lại có một lần trao đổi, đây là quy củ mấy trăm năm nay.

Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta bề ngoài thì có vẻ hữu hảo nhưng cũng âm thầm cạnh tranh nhau.

Mấy lần luận bàn trong một trăm năm trở lại đây, chúng ta đều thua đối phương.

Chuyện này thật quá mất mặt, vì thế mới có chuyện tập huấn.

Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu sau lần tập huấn này mà ngươi không có tiến bộ gì.

Làm xấu mặt ta ở đại hội bốn năm sau thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hằng Nhạc phái!"

Tôn Đại Trụchẳng muốn giải thích gì thêm.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Chuyện ra ngoài tu luyện rõ ràng không có khả năng.

Hắn thấy Tôn Đại Trụ đang tức giận nên gật đầu vâng dạ, cáo lui ra về.Trở về phòng ở tạp vụ, Vương Lâm trầm tu một chút.

Nếu không thể ra ngoài tu luyện vậy thừa dịp tập huấn, tìm cơ hội tu luyện đi.Ngày hôm sau, cuộc tỷ thí trong môn bắt đầu.

Cả môn phái trở nên vô cùng náo nhiệt.

Vương Lâm do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định không đi xem mà tranh thủ thời gian củng cố tầng thứ hai Ngưng Khí kỳ.Mấy ngày sau, từ một đệ tử ký danh, Vương Lâm biết được trong đệ tử môn nội thì Trương sư huynh đoạt giải nhất.

Bất quá nghe nói đó là vì không có tên tử y lúc trước tham gia.Về phần Vương Trác, không ngoài dự đoán, hắn đã trở thành tân nhân vương.

VÌ thế nên càng ngang ngược càn rỡ, không thèm để ai trong đám đồng niên vào mắt.Một tuần sau.

Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp nới trên Hằng Nhạc phái.

Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử môn nội phải nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.Vương Lâm đang ở trong không gian mộng cảnh nên không nghe được.

Mãi cho đến khí Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, một cước đá bay cửa khu tạp vụthì hắn mới tỉnh lại.

Vội vàng thu hồi hạt châu rồi che dấu tu vi.

Hắn mở cửa phòng ra chỉ thấy Tôn Đại Trụ mặt tức giận đến đỏ bừng, quát thẳng vào mặt Vương Lâm : "Vương Lâm, ngươi bị điếc hả?

Không nghe thấy tiếng chuông hả?

Đồ nghiệt đồ nhà ngươi.

Toàn bộ đệ tử môn nội tham gia tập huấn đều đã đến đủ cả, chỉ còn thiếu mình ngươi.

Hại ta mất mặt trước sư huynh đệ.

Ngươi... ngươi làm ta tức chết!!!"

Vương Lâm khẽ nhíu mày lại, im lặng không nói.Tôn Đại Trụ trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Hắn biết lúc này không phải lúc dạy dỗ đệ tử, chương môn và các sư huynh đang chờ nên không thèm nói thêm, túm lấy Vương Lâm,chân đạp mây nhanh chóng bay lên trời.Tôn Đại Trụ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến bên ngoài đại điện rồi ném hắn xuống đất.

Tôn Đại Trụ thấp giọng quát: "Vương Lâm, đi theo ta vào bên trong.

Nếu ngươi lại làm ta mất mặt thì cho dù chưởng môn trách phạt thì ta cũng phải đập chết ngươi!"

Câu sau cùng vừa nói ra thì trong mắt Tôn Đại Trụ cũng lộ ra sát khí.

Hắn đã chán ghét tên đệ tử này tới cực điểm rồi, quyết tìm cơ hội trục xuất hắn khỏi sư môn.Vương Lâm xoa xoa cánh tay rồi phủi bụi trên quần áo.

Nếu không phải hắn đã dạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, thân thể mạnh mẽ hơn không ít thì đã gãy tay rồi.

Hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Đệ tử tuân mệnh."

Tôn Đại Trụ hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào đại điện.

Vương Lâm hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận, chỉnh lại sắc mặt như thường rồi đi theo vào.Đại điện Hằng Nhạc phái là nơi quan trọng nhất môn phái.

Không gian trong đại điện rất lớn.

Bên trong có hơn mười pho tượng khổng lồ của những vị tiên hiên trong môn phái chia ra đứng hai bên, toát ra một không khí nghiêm trang ra toàn đại điện.Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ vào.

Hơn mưới ánh mắt lập tức tập trung lên người hắn.

Hắn lập tức cảm giác thấy hô hấp có chút khó khăn,vội cúi đầu xuống.Tiên Nghịch » Chương 35: Hậu sơn. ( 35/2095)Trong đại điện đứng hơn bốn mươi vị nội môn đệ tử, hắc, bạch, hồng ba loại quần áo đều có duy chỉ có tử y là không có.

Đám đệ tử này nét mặt nghiêm túc.

Trong đó số người Vương Lâm biết mặt cũng không ít, VươngTrác, cô gái họ Từ, cô gái họ Chu, Trương sư huynh...Trước mặt bọn họ, chia làm hai bên ngồi xuống mười mấy lão giả, vẻ mặt lãnh đạm.

Chính giữa, ngồi một người, người này trên dưới bốn mươi, mặc áo dài màu xanh thẫm, trông tiên phong đạo cốt, ánh mắt như điện, lạnh nhạt nói: "Tôn sư đệ, đây là đệ tử của ngươi ?"

Tôn Đại Trụ khuôn mặt vội vàng tỏ ra tươi cười, nói:" Chưởng môn sư huynh, tiểu tử này chính là đồ đệ Vương Lâm của ta, hắn nhập môn muộn,không biết ý nghĩa của việc gõ vang năm tiếng chuông là gì."

"Quả nhiên sư phụ thế nào thì có đồ đệ thế ấy, Tôn sư đệ, tên đệ tử ngu ngốc này, cùng ngươi năm ấy giống nhau như đúc đó."

Ngồi ở vị trí bên phải một lão giả mặt đỏ, châm chọc nói."

Sư huynh lời này không đúng, Tôn sư đệ năm đó nói như thế nào cũng là thiên tư đủ tư cách, có thể so với tên đồ đệ này khá hơn không ít đâu."

Lại có một lão giả, ở một bên cười nói.Nam tử Áo lam nhíu mày, lãnh đạm quét mắt Vương Lâm, rồi không hề để ý tới, trầm giọng nói: "Vừa rồi ta đã nói, lần tập huấn này nhất định phải thành công, bốn năm sau phải giao đấu cùng với Huyền Đạo Tông, tuyệt đối không thể thua!

Từ hôm nay trở đi các ngươi tiến vào phía sau núi,mỗi người phải tự cố gắng tu luyện, đề cao tu vi, đoạt linh đan lần này môn phái xuất ra 1 vạn viên cho các ngươi sử dụng.

Trong thời gian này không thể tự ý rời khỏi sơn môn, các ngươi nhớ kỹ chưa?"

Tất cả nội môn đệ tử cùng kêu lên :" Nhớ !"

Nam tử áo lam nhìn qua gật đầu, tiếp tục nói: "Ta hy vọng bốn năm sau ,trong các ngươi sẽ xuất hiện người được mặc tử y, đại biểu cho đệ tửnòng cốt Hằng Nhạc Phái, vượt xa nội môn đệ tử, còn vượt xa thế nào các ngươi tự tìm hiểu đi, hiện tại ta đem các ngươi đưa đến phía sau núi, tựsẽ có người an bài chỗ tu luyện cho các ngươi."

Nói xong, Nam tử áo lam tay áo vung lên, một đạo bạch quang từ tay áo hắn bắn ra, khi ở trong đại điện quay một vòng , nam tử khẽ quát một tiếng: "Mở!"

Bạch quang nhất thời trải rộng ra khắp phòng, trong nháy mắt biến thành một đạo quầng sáng, đem tất cả nội môn đệ tử bao phủ ở bên trong."

Đi!"

Nam tử áo lam một câu quát khẽ, quầng sáng một trận ba quang lóe ra, biến mất ở trong đại điện.Vương Lâm thân thể cảm giác được thấy rất ấm áp , mắt hoa lên, cảm thấy rất kinh ngạc khi phát hiện chính mình đang đứng ở một chỗ bên trong sơn cốc, nơi này linh khí nếu so với bên ngoài thì nồng đậm hơn rất nhiều,xa xa lại truyền đến thanh âm nước chảy .

Ánh mắt của hắn đảo qua, phát hiện tất cả nội môn đệ tử cũng đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn bốn phía đánh giá không ngừng.Trong cốc không có bất kỳ loại thực vật nào, chỉ có trụi lủi một vách đá cực kỳ to lớn.

Trên vách đá dựng đứng có vô số cửa động chi chít như tổ ong, cũng có một vài cái bị cự thạch bịt kín.Bỗng nhiên Vương Lâm phát hiện có người nhìn mình, quay đầu lại, thì thấy Vương Trác đang cười lạnh nhìn hắn, mắt lộ ra vẻ khinh thường.Đúng lúc này, trong huyệt động ở trên vách đá bay ra thanh niên mặc tử y, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói: "Các vị sư đệ, nơi này phía sau núi Hằng Nhạc Phái của chúng ta, nói là phía sau núi, nhưng cũng không phải là thật sự là ở phía sau Hằng Nhạc Sơn, nơi đây Trên thực tếlà từ ngàn năm trước các vị thủy tổ đã tập trung tất cả các vị tiền bốiNguyên Anh Kỳ mở ra nơi này cho các đệ tử nội môn lấy nơi tu luyện, linh khí ở trong này vượt xa bên ngoài, các ngươi nếu đến đây, phải tranh thủ thời gian tu luyện, không được lơi lỏng, nếu không đừng trách sư huynh ta đem các ngươi ném ra sau núi!"

Tử y thanh niên Này, Vương Lâm cũng nhận ra, đó đúng là người trao đổiLinh Khí Tuyền Thủy với hắn, nhi sư huynh Trương Cuồng, nghe nói đã tu luyện tới Ngưng Khí Kỳ tầng thứ sáu, nói chung sâu không lường được.Vương Lâm hơi cúi đầu, tâm cơ của tên Trương Cuồng, hắn biết rất rõ, vì ngày đó hắn nói láo mà bây giờ có thể lâm vào tình thế rất nguy hiểm."

Khẩu quyết Ngưng Khí kỳ dưới tầng bẩy, chổ này ta cũng có, đợi các ngươi đạt đến những mức nhất đình thì có thể đến chổ ta mà lấy, còn hiện tại sau khi ta kiểm tra, ta sẽ tự biết cho các ngươi cái gì.

Về phần nơi tu luyện của các ngươi, thì tất cả các động chưa bị đóng này tùy ý các ngươi chọn lựa.

Còn đây là Đoạt Linh Đan, mỗi bình có 100 viên, hàng năm phát một lần!"

Trương Cuồng nói xong, tay phải vung lên, trên mặt đất xuất hiện năm mươi cái bình nhỏ.Lúc này nội môn đệ tử lục tục đi ra, lặng lẽ cầm lấy một cái bình nhỏ, tìm kiếm chỗ tu luyện tiến vào.Vương Lâm thở dài một hơi, thầm nghĩ ngày đó dùng Hóa Thanh Đan, đối phương không có khả năng nhận ra mình, vì thế đi ra, cầm lấy một bình.Trương Cuồng đứng ở một bên, nhìn một đám nội môn đệ tử đi qua, khi thấyVương Lâm, bỗng nhiên thần sắc biến thành cổ quái, nói: "Ngươi tên là gì?

Như thế nào ngay cả Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất đều không đạt được ?Sư phụ ngươi là ai?"

Vương Lâm cước bộ dừng lại, xoay người cung kính nói: "Sư huynh, tại hạVương Lâm, Gia sư Tôn Đại Trụ, vì thiên tư không đủ đi, đến bây giờ vẫn đang chưa đạt tới tầng thứ nhất."

Trương Cuồng ngẩn ra, cười nói: "Ngươi là Vương Lâm?

Ta nghe nói qua ngươi, thiên tư tuy rằng rất trọng yếu, nhưng nghị lực cũng là đều mấu chốt để tu tiên, ngươi nếu thiên tư không đủ, lại càng phải cố gắng thêm !"

Vương Lâm vội vàng gật đầu."

Thôi, này vách đá rất cao, ngươi ngay cả tầng thứ nhất cũng không đạt tới, nói vậy cũng không thể đi lên, ta tiễn ngươi một đoạn đường!"

Trương Cuồng tay áo vung lên, nhất thời một cỗ lượng mạnh mẻ xuất hiện dưới chân Vương Lâm, mang theo hắn đi vào một miệng huyệt động , sau đó mới biến mất.Vương Lâm đối với Trương Cuồng cung kính nói:" cám ơn.", rồi xoay người đi vào huyệt động, sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ nếu không có truyện ởtrước kia, chính mình sẽ cho rằng vị nhị sư huynh này đối nhân xử thế vô cùng tốt, đáng tiếc, hắn đã sớm biết bộ mặt thật của đối phương, tựnhiên sẽ không đem điểm ấy ân huệ nhỏ nhoi ấy để trong lòng.Huyệt động không lớn, chỉ có một cái giường đá, ở một bên trên vách tường còn có một cái tay nắm đóng mở cửa, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút, lấy tay kéo một cái, nhất thời một loạt tiếng động ầm ầm vang lên, một tấm thạch bích từ trên xuống dưới che kính miệng huyệt động.Cẩn thận kiểm tra trong huyệt động một phen, xác định cũng không cái gì đặc biệt, Vương Lâm đối với bên trong vô cùng hài lòng, lúc trước hắn tìm Tôn Đại Trụ, là muồn tìm lý do rời môn phái tìm kiếm chỗ tu luyện,tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng bây giờ thế này, so với ý nghĩ ban đầu không có gì khác nhau.Chỉ có một chút không tốt, đó là trong huyệt động không có nước, VươngLâm tu luyện, chủ yếu chính là dựa vào linh khí dịch thể, nhưng mà trong túi trữ vật của hắn lúc trước cũng tích lũy không ít nước tuyết, hẳn là đủ dùng dùng một thời gian.Mặt khác vừa rồi hắn nghe thấy trong cốc có tiếng nước chảy, cái vấn đềvề nước nôi, chỉ cần cẩn thận một ít, cũng không phải là chuyện gì không giải quyết được.Tiên Nghịch » Chương 36: Thị phi. ( 36/2095)Nghĩ đến đây hắn liền xuất ra hạt châu thần bí, bắt đầu bế quan tu luyện lần đầu tiên.Thời gian như thoi đưa.

Trong nháy mắt hai năm đã trôi qua.

Trong hai năm này, nếu không tu luyện thổ nạp thì hắn lại luyện tập dẫn lực thuật.Hoàn toàn không có cảm giác tịch mịch chút nào.Tuy nói là hai năm, nhưng nếu tính cả trong không gian mộng cảnh nữa thì trên thực tế, hắn đã bế quan gần mười ba năm rồi.Mức độ nồng đậm của linh khí nơi này rất cao.

Hắn hiểu rõ, tuy nó kémLinh Khí Tuyền Thủy nhưng mỗi lần thực hiện thổ nạp, hắn cảm thấy được mật độ linh khí cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.Từ khi bắt đầu tu luyện Ngưng Khí kỳ tầng hai, tu luyện bắt đầu thong thả.

Sáu năm trước, khi ở trong mộng cảnh hắn đã đạt đến đỉnh phong tầng thứ hai, phát hiện ra linh khi không gia tăng thêm nữa nên bắt đầu thửđột phá.

Sau mấy lần đột phá, cuối cùng hắn cũng thành công tiến vào tầng thứ ba.Nhưng mà khiến hắn rất buồn bực và khó hiểu chính là bảy năm sau trong mộng cảnh, mặc dù hắn đã đạt tới đỉnh phong tầng ba nhưng bất kể hắn thửthế nào cũng không thể thành công đột phá lên tầng thứ tư.

Cái này không phải do linh khí không đủ mà là có một cỗ lực lượng thần kỳ luôn ngăn cản hắn trong thời khắc mấu chốt.Hơn nữa tầng thứ ba Ngưng Khí kỳ cũng có chút cổ quái.

Không giống như hai tầng đâu - khi đạt tới cực hạn, nếu không tiến vào tầng tiếp theo thì linh khí sẽ không tiếp tục ngưng tụ.Tầng thứ ba này giống như không có cực hạn vậy.

Mặc dù Vương Lâm biết mình đã đạt tới đỉnh phong nhưng khi thổ nạp, linh khí vẫn không ngừng gia tăng, thân thể cũng không ngừng được linh khí cải tạo.Điều này khiến cho Vương Lâm cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không ra.Cho đến hôm nay, toàn bộ Linh Khí Tuyết Thủy đã được dùng hết.

Trong túi trữ vật của hắn chỉ còn lại một hồ lồ chất lỏng cuối cùng.

Cái hồ lồnày có từ lâu lắm rồi.

Nó chính là một trong ba cái hồ lô hắn năm đó lên núi hắn đã trôn xuống.

Lúc trước hắn đã từng dùng hai cái, nhưng vì uống liền một hơi nên suýt nữa toi mạng.

Thế nên từ đó đến giờ hắn vẫn luôn kiêng kị với cái hồ lô chứa đầy lộ thủy này.Do dự một chút, Vương Lâm vẫn không lấy cái hồ lô này ra.

Theo hắn nghĩ,bây giờ linh khí trong hồ lô này tuyệt đối đã đạt tới mức độk khủng khiếp.

Mình đã bị một lần suýt chết rồi, cẩn trọng một chút vẫn tốt hơn.Chờ khi luyện đến mấy tầng cao của Ngưng Khí kỳ rồi sử dụng cũng không muộn.Hắn đứng lên, vặn thân thể một chút rồi đặt tay lên vách tường.

Lập tức những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên.

Thạch bích từ từ nhấc lên lộ ra một cái cửa.

Ánh mắt trời xuyên qua cửa chiếu vào bên trong động.

Vương Lâm bịánh sáng bất ngờ chiếu vào nên cảm thấy chói mắt, mãi một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.

Lúc này hắn mới đi ra, hít sâu một hơi.Đứng trên cao nhìn xuống, hắn thấy có không ít người đang ngồi chém gió với nhau trong sơn cốc.

Chắc đều là không chịu nổi cự buồn tẻ khi bê quan nên mới ra ngoài giải sầu.Nghĩ một chút, hắn quyết đỉnh ẩn dấu tu vi chỉ để lộ ra ngoài tu viNgưng Khí kỳ tầng thứ nhất.

Tiếp đó hắn vung tay lên, một luồng lực đẩy từ phía dưới đẩy hắn lên, mang theo thân thể hắn nhẹ nhàng hạ xuống phía dưới.Ở trong mộng cảnh 13 năm, hắn đã luyện Dẫn Lực Thuật đến mức lô hỏa thuần thanh.

Bây giờ gần như chẳng cần đến khẩu quyết, tâm niệm của hắn vừa xuất hiện một cái, Dẫn Lực Thuật liền lập tức xuất hiện.Ví dụ như hắn đang bay trên không lúc này chính là dùng Dẫn Lực Thuật khống chế thân hình của mình.

Cái này tuy nói là chỉ cần luyện Dẫn LựcThuật đạt tới trình độ nhất định là có thể làm được, nhưng tốc độ lại cực chậm.

Một khi gia tốc sẽ xuất hiện tình trạng không thể khống chếđược.Mà hiện tại Vương Lâm lại rất tự tin, cho dù là phi hành tốc độ cao thì cũng không có chuyện không khống chế được thân hình.

Cái này nếu không phải là luyện tập Dẫn Lực Thuật mười mấy năm thì tuyệt đối không thể làm được.Nhưng làm quái gì có ai lại đi bỏ mười mấy năm ra luyện tập cái tiên thuật cơ sở này đâu.

Người tu tiên đều chạy đua với thời gian, trên cơ bản sẽ không có ai lại đi lãng phí thời gian cả.

Nếu luyện tập cái này thì không bằng tu luyện mấy tiên pháp cao câp còn hơn.Vì không thu hút sự chú ý, Vương Lâm chậm rãi hạ xuống cốc.

Nhưng vừa mới hạ xuống thì một tiếng cười hô hố truyền đến: "Trời đất, mặt trời mọc đằng tây rồi.

Đến phế vật Vương Lâm mà cũng có thể luyện đến NgưngKhí kỳ tầng thứ nhất kìa!

Cuối cùng cũng có thể xuống vách đá mà không cần hỗ trợ."

Vương Lâm quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh thường của VươngTrác.

Ở bên cạnh Vương Trác lúc này còn có mấy người, toàn bộ đều là đệtử môn nội.Một thanh niên mặc bạch y, chừng hai bốn hai lăm tuổi trong số đó lên tiếng chế nhạo: "Vương Lâm, thật ta ngươi không nên tới nơi này.

Ngươi cứ ở khu tạp vụ với đám đệ tử ký danh là được rồi.

Ở đó ngươi còn có thểcó cảm giác cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ ngươi lại là kẻ kém cỏi nhất trong số chúng ta rồi."

Thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua.

Vương Trác cũng đạt tới Ngưng Khí kỳtầng ba giống hắn.

Còn tên thanh niên vừa nói cũng đạt tới đỉnh phong tầng bốn, lúc nào cũng có thể đột phá."

Vương Lâm, cuộc tỷ thí hai năm trước, coi như tiểu tử nhà ngươi cũng thông minh.

Biết không phải là đối thủ của ta nên tự động bỏ cuộc.

Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn vẫn là phế vật.

Cả đời này ngươi chẳng thể nào so với Vương Trác ta được.

Ta là tân nhân vương hai năm trước, ngươi làm sao sánh được!"

Thanh niên vận bạch y bên cạnh cũng cười nhạo: "Tiểu sư đệ,đi lấy nước cho ta!

Tâm tình sư huynh đây đang rất tốt, nói không chừng lại chỉ điểm cho ngươi một chút đó!"

Nói xong hắn ném một cái bình xuống dưới chânVương Lâm.Vương Lâm không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn đối phương."

Ý gì hả?

Muốn đánh nhau sao?Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh đã nói,trong hậu sơn đệ tử môn nội có thể đánh nhau.

Nếu tiểu tử nhà ngươi không thức thời, đừng trách sư huynh ta giáo huẫn ngươi."

Thanh niên vận bạch y lộ vẻ khinh thường."

Đủ rồi.

Im miệng hết cho ta!"

Một tiếng quát từ trên vách núi truyền xuống.

TIếp đó một đạo hắc ảnh bắn xuống nhanh như chớp.

Sau khi nó hạxuống, mới lộ ra thân ảnh Trương sư huynh.

Hắn nhíu mày, quét mắt qua tất cả mọi người rồi quát: "Vương Trác, Tôn Hạo, hai người các ngươi không đi tu luyện mà lại đi khi dễ một sư đệ mới đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất là sao hả?"

Hai người sắc mặt khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Lâm, hừ nhẹmột cái rồi không dám nói gì nữa.

Hiển nhiên là trong lòng có chút sợhãi vị Trương sư huynh này.Trương sư huynh quay lại nhìn Vương Lâm, cũng nghiêm khắc nói: "VươngLâm, ngươi thật ra cũng không nên tới nơi này.

Nhưng nếu đã đến đây thì lo mà tu luyện cho tốt.

Ở Tu Chân giới, thực lực mới quyết định tất cả."

Vương Lâm gật đầu đồng ý, do dự một chút rồi hỏi: "Trương sư huynh, ta có một chuyện muốn hỏi một chút.

Khi đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí kỳtầng thứ nhất, vì sao ta thử mọi cách đột phá mà vẫn không thể thành công?"

Tiên Nghịch » Chương 37: Bốn năm. ( 37/2095)Trương sư huynh lãnh đạm liếc nhìn Vương Trác một cái nói:" Mấu chốt đột phá Trên thực tế đích xác cùng thiên tư có quan hệ lớn lao, có người một lần liền thành công, có người yêu cầu hơn trăm lần hơn một ngàn lần,thậm chí cả đời đều không thể đột phá cũng có "Vương Lâm lộ ra vẻ phiền muộn đột nhiên hỏi: "Trương sư huynh, có phải hay không đột phá tầng đều khó khăn như vậy, nhị tiến tam, tam tiến tứ?Đều như vậy sao?

"Trương sư huynh gật đầu nói: "Đúng vậy, càng đi về sau càng khó, nhất là tam tiến tứ, ngũ tiến lục lại càng khó khăn!"

Trương sư huynh đồng thời trả lời, bỗng nhiên có một người con gái hỏi:"Sư huynh, tam tiến tứ rốt cuộc gian nan tại chỗ nào?

Ta hiện tại chính là ngưng khí kỳ tầng thứ ba "Người nói chuyện đúng là nữ tử họ Chu mà Vương Trác đau khổ theo đuổi.Trương sư huynh trầm ngâm một lát nói:" Hôm nay ta liền mượn cơ hội nói rõ chi tiết cho các ngươi ngưng khí kỳ bình cảnh, ngưng khí kỳ, dưới sáu tầng, có hai bình cảnh, thứ nhất là tam tiến tứ, bình cảnh này đối với một số người mà nói dễ dàng vượt qua nhưng đồng dạng, đối với một sốngười khác có thể cuộc đời này cũng không thể đột phá, trong đó mấu chốt cùng thiên tư không quan hệ.

Trọng điểm ở chỗ có hay không lĩnh ngộ đại đạo mà thôi!"

Nói xong, mắt nhìn mọi người thâm ý sâu sắc lại tiếp tục nói:" Người tu tiên, phải chặt đứt phàm trần, nếu được tam tiến tứ sẽ không nan nhưng chém không được thì lại càng khó khăn!

Về phần ngũ tiến lục, đó là bởi vì đây là ngưng khí kỳ biến hóa vê bản chất, thân thể được linh khí cải tạo chút thành tựu, cần tiến hành hàng loạt sự thay đổi, linh khí cần thiết hao tổn thật lớn cho nên trở thành bình cảnh, ngăn cản đại bộ phận tiến lên"Vương Lâm nghe xong, trong lòng chấn động, trầm mặc không nói.Mặt khác nội môn đệ tử nét mặt đều không giống nhau, lại tiếp tục hỏi một vài vấn đề mãi cho đến khi sắc trời dần tối, mọi người lúc này mới giải tán.Vương Lâm cau mày hướng về trong cốc đi đến, bên tai tiếng nước chảy dần dần lớn lên, cũng không lâu lắm, một con sông nhỏ đã ở trước mặt hắn.Một tia linh khí nhàn nhạt trong nước sông phát tán ra, Vương Lâm uống một ngụm thầm nghĩ tuy nói kém hơn nước suối linh khí nhưng cũng có thểgia tăng linh khí.Vì thế hắn không nói hai lời, xuất ra một đám hồ lô,múc đầy nước sông,sau một hồi lâu cuối cùng đem tất cả hồ lô múc đầy xong, mới vừa quay người lại, đồng tử hắn lập tức co rút lại, chỉ thấy nhị sư huynh như u linh đứng ở phía sau hắn cách đó không xa.

Lúc trước hắn múc nước sông thần thức vẫn quan sát bốn phía, không có phát hiện chút dị thường, còn đối phương hiển nhiên đã tới đây lâu rồi, Vương Lâm đáy lòng trầm xuống."

Vương sư đệ, nước sông này ẩn chứa linh khí, uống nhiều một ít đối với ngươi tu luyện cũng có lợi, bất quá ta thấy ngươi chuẩn bị hồ lô không ít, chẳng lẽ ngươi biết trước nước sông nơi này có thể sửdụng?"

Trương cuồng ánh mắt chớp động trầm giọng nói.Vương Lâm bất động thanh sắc thu hồi hồ lô trong tay cung kính nói:" Gia sư từng nói cho sư đệ nước sông nơi đây có trợ giúp tu luyện cho nên sư đệ chuẩn bị không ít'Trương cuồng nhìn chằm chằm Vương Lâm, hồi lâu sau gật đầu nói:" Tôn sư thúc biết việc này, thật cũng bình thường, ngươi trở về tu luyện đi,ngắn ngủn hai năm đã đạt đến được ngưng khí kỳ tầng thứ nhất xem ra sư đệ quả thực hạ đại quyết tâm, khá lắm, ta hy vọng ngươi có thể đạt tới tầng thứ hai!"

Vương Lâm ôm quyền cáo lui rất cẩn thận rời đi, sau khi trở lại huyệt động hắn mới thở phào một cái, lưng áo đã bị mồ hôi thấm đẫm, cũng may hắn đã có thói quen không có lúc nào là không ẩn nấp tu vi, nếu không nếu để cho đối phương phát hiện hắn thực tế đã muốn ngưng khí tầng thứba, chắc chắn hoài nghi hoài nghi đến lúc đó bằng thực lực bây giờ cho dù bị giết chết cũng không có chút lực hoàn thủ."

Người tu tiên thật ra cùng phàm nhân giống nhau, đều có các loại dục vọng hơn nữa có khi lại còn tàn khốc hơn.

Cho nên quyết không thể làm cho người ta biết ta có thần bí châu tử."

Vương Lâm âm thầm cảnh báo chính mình.Sau khi che lại huyệt động Vương Lâm khoanh chân cố định, rơi vào trầm tư.Theo đạo lý mà nói, người tu tiên chặt đứt phàm trần là vì làm cho tựthân không hề có các loại dục vọng, do đó ảnh hưởng tu luyện, nhưng hắn sau khi tiến vào Hằng Nhạc Phái thấy đại bộ phận người tu tiên không có người nào có thể chân chính không hề có các loại dục vọng, ngược lại so với phàm nhân càng thêm nhiều hpn.Kể từ đó, cái gọi là chặt đứt phàm trần chẳng qua là cái khái niệm mơ hồmà thôi, nhưng tam tiến tứ, dựa theo lời Trương sư huynh lại nhất định phải chặt đứt phàm trần, điều này cũng có chút tự mâu thuẫn.Khổ tư hồi lâu, hắn vẫn không rõ, Vương Lâm tự nhận chính mình không thểchặt đứt thân tình, cũng may ngưng khí kỳ tầng thứ ba cùng hai tâng trước không giống, tuy nói không thể đột phá nhưng linh khí vẫn đang gia tăng, vì thế lo lắng hồi lâu, hắn đã bỏ đi ý niệm đột phá trong thời gian ngắn trong đầu, an tâm củng cố tầng thứ ba.Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, bất giác đã qua hai năm quang cảnh, Vương Lâm tại hậu sơn đã muốn bế quan bốn năm.

Sau hai năm VươngLâm có đi ra ngoài một lần, phải đi bổ sung nước sông, dùng châu tử ngâm để về sau tu luyện.Bốn năm trong hiện thực, mộng cảnh là hai mươi lăm năm thời gian.

Nếu tính toán lại Vương Lâm thực tế đã muốn tu luyện hai mươi bảy năm.Ngưng khí kỳ vẫn như cũ đình trệ ở tầng thứ ba không có đột phá.

Nhưng trong cơ thể hắn linh khí không ngừng tăng trưởng.Sau bốn năm tu luyện âm thanh trương cuồng vang lên: "Các vị sư đệ, thời gian bốn năm đã đến, chưởng môn sư bá ở đại điện thi pháp truyền cho các ngươi trở về!"

Tất cả vách đá huyệt động toàn bộ mở ra, nội môn đệ tử, một đám theo bên trong đi ra.Hơn bốn mươi người tại đây bế quan bốn năm đều có thu hoạch, đứng trong cốc, Vương Lâm thần thức đảo qua.Vương Trác đã đạt đến ngưng khí kỳ tầng thứ năm đỉnh phong, mắt thấy đã sắp bước vào tầng thứ sáu, về phần người khác cũng có mấy người tu vi cũng như thế, bốn năm thời gian, mỗi người đều tiến bộ.Nữ tử Họ Từ cũng đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, về phần Trương sư huynh Vương Lâm ngưng thần thấy, ngưng khí kỳ tầng thứ sáu!Trong mơ hồ hắn có một loại cảm giác, tu luyện của mình giống như cùng người khác không giống nhau, đầu tiên là thần thức, chính mình vừa rồi quan sát người khác tựa hồ không có bất kỳ người nào phát hiện.Mặt khác nữ tử họ chu hai năm trước từng nói nàng đạt tới ngưng khí kỳtầng thứ ba nhưng Vương Lâm vừa mới phát hiện, đối phương vẫn đang ởtầng thứ ba, trình độ linh khí trong cơ thể không có nửa điểm tăng trưởng.Vương Lâm trong lòng đoán, người khác tựa hồ không giống hắn, tầng thứ ba không có giới hạn.Tiên Nghịch » Chương 38: Quang ban. ( 38/2095)Phân tích nguyên nhân, Vương Lâm cảm thấy được có thể có liên quan tới cảnh tu luyện trong mơ, hạt châu thần bí thần kỳ, hắn mấy năm này đã muốn thấu hiểu rất rõ.Nhất là mỗi lần tại mộng cảnh, hắn đã có thể cảm giác được, bốn phía vật sáng tản mát ra một loại quang ban cổ quái chui vào thân thể của mình.Đối với quang ban, Vương Lâm nghiên cứu đã lâu, cũng không biết tác dụng cụ thể.Công pháp Ẩn nấp tu vi Vương Lâm đã không tái sử dụng, hắn tự giễu, dùng thời gian bốn năm đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, hơn nữa còn ở tại hậu sơn linh khí sung túc để tu luyện, thật cũng có thể giải thích.Không có bất kỳ ai biết, từ thời gian hai mươi năm trước trong mộng cảnh, hắn đã đạt đến tầng thứ ba!Mặt khác, dẫn lực thuật này trong hơn hai mươi năm hắn vẫn đang kiên trì luyện tập mỗi ngày, bất tri bất giác đã đạt đến một cảnh giới khủng bố.Phóng nhãn toàn bộ Tu Chân Giới Triệu quốc, không người nào có thể cùng hắn dùng hơn hai mươi năm luyện tập dẫn lực thuật này được.Lúc này một quầng sáng từ phía trên không vô thanh vô tức xuất hiện, bao phủ mỗi người, cảm giác ấm áp tái hiện, chẳng qua lúc này đây, VươngLâm lại phát hiện bất đồng.Quầng sáng ẩn ẩn thoáng hiện một đám phù kỳ dị, cùng một chỗ với phù tổhình thành một lốc xoáy không ngừng xoay tròn, lôi kéo bọn họ nhanh chóng nhập vào trong đó, mang theo mọi người tất cả biến mất ở bên trong sơn cốc.Rồi lại xuất hiện nhưng đã là Hằng Nhạc Phái đại điện, chưởng môn sư bá mặc áo lam, ngồi ngay ngắn ở phía trên, ở hai bên ngồi mấy lão giả.Trong nháy mắt mấy đạo thần thức khổng lồ ở trên người bọn họ khẽ quét mà qua, chưởng môn sư bá mặt mỉm cười, gật đầu nói:" Bốn năm thời gian đảo mắt đã qua, ta thực vui mừng, các ngươi đều tiến bộ nhảy vọt, khá lắm, hiện tại đệ tử tu luyện tới tầng năm lưu lại, những người còn lại giải tán, về hội báo cho sư phụ bốn năm thu hoạch.

Ba ngày sau, HuyềnĐạo Tông tới chơi, lần này Hằng Nhạc Phái tất thắng!

Về phần những người tu vi đạt tới, chờ trao đổi xong cùng Huyền Đạo Tông xong, thống nhất đổi mới "Mọi người cùng kêu lên đồng ý, ngưng khí kỳ dưới tầng năm đều rời đi đại điện.

Vương Lâm nhìn một vòng, không phát hiện Tôn Đại Trụ.Sau khi rời đi đại điện, Vương Lâm đi vào Tôn Đại Trụ Dược Viên, thần thức đảo qua, Dược Viên cấm chế đập vào mắt nhưng cấm chế này không phát ra nổi chút tác dụng ngăn trở, thần thức Vương Lâm ở bên trong lập tức phát hiện Tôn Đại Trụ khoanh chân đả tọa, đối với thần thức của hắn,không có bất kỳ phát hiện gì.Cấm chế này lúc trước làm cho kinh sợ không thôi, hiện tại vừa thấy sơ hở chồng chất, Vương Lâm mơ hồ cảm giác, tựa hồ chính mình nếu muốn bài trừ cấm chế này hẳn là không khó."

Đệ tử Vương Lâm tham kiến sư phụ!"

Vương Lâm thu hồi thần thức, ở ngoài cửa nói.Tôn Đại Trụ nghe thấy lời này, ngơ ngác một chút nghĩ nửa ngày mới nhớtới bốn năm trước thu nhập một người đệ tử tên là Vương Lâm, sau lại đi tham gia tập huấn, hôm nay chính là ngày bọn hắn xuất quan, cũng không biết phế vật này rốt cuộc có tiến bộ hay không .Tò mò, hắn mở ra Dược Viên tử môn, cao ngạo nói: "Vào đi!"

Vương Lâm đi vào, Tôn Đại Trụ cẩn thận đánh giá Vương Lâm một phen, kinh ngạc nói:" Ngươi đã tới rồi ngưng khí tầng thứ ba?

"Vương Lâm gật đầu cung kính nói:" Đệ tử ở bên trong sơn cốc khổ tu bốn năm, may mắn tiến vào tầng thứ ba"Tôn Đại Trụ ánh mắt lóe ra, hắn dần dần nhớ tới lúc trước vì sao thu đối phương làm đệ tử, hắn nhớ rõ năm đó quyết định chờ đối phương đạt tới ngưng khí tầng thứ nhất liền đối với người này sử dụng sưu hồn thuật,lúc này hơi do dự, bỏ đi ý niệm sưu hồn trong đầu, dù sao dù sao sự việc cách đã nhiều năm, liều mạng tu vi sẽ rơi xuống, hắn hiện tại cảm thấy được rất không đáng."

Thôi, đã đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, ngươi sẽ là đệ tử chân chính của ta, vi sư cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ, đó là ngươi, ngươi từ hôm nay trở đi ở lại nơi này của ta, mấy ngày nữa cùng Huyền Đạo Tông nội môn đệ tử trao đổi đại sự, đến lúc đó ngươi theo ta tới kiến thức một phen, cũng là để giải khai nhãn giới.

Đúng rồi, ngươi nếu đã đạt tới ngưng khí kỳ tầng ba, nhưng vẫn luyện tập dẫn lực thuật ư?"

Tôn Đại Trụnhìn Vương Lâm liếc mắt một cái, nói.Vương Lâm thần sắc như thường, nói:" Dẫn lực thuật đệ tử luyện qua nhưng cảm giác có chút trúc trắc "Tôn Đại Trụ gật đầu, nói:" Đó là tự nhiên, loại tiên thuật cơ sở này thật ra chính là xem độ thuần thục, ngươi luyện nhiều hơn tự nhiên thì tốt rồi thì tốt rồi vi sư năm đó chính là luyện gần một năm xem như trong môn phái thời gian luyện tập dài nhất, ngươi xem ".

Nói xong, hắn một tay động, một đạo Tiểu Kiếm thất thải quang mang lóe ra, hàn quang vòng quanh bốn phía nhanh chóng bay qua một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trong lòng bàn tay Tôn Đại Trụ."

Dẫn lực thuật luyện tập thuần thục, về sau nếu đạt tới ngưng khí kỳtầng thứ hai, liền có thể luyện tập Khu Vật Thuật, phi kiếm này chính là dựa vào Khu Vật Thuật thi triển.

Đương nhiên, nếu muốn đạt tới cấp độnày nhất định phải có tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ tư.

Chẳng qua trao đổi sắp tới cùng Huyền Đạo Tông, không thể để cho người ta chê cười, ngươi tu vi thấp, cuộc tỷ thí khả năng thắng không lớn, nhưng cũng không có thể danh dự của vi sư rơi xuống.

Phi kiếm này, dùng dẫn lực thuật cũng có thể một phần khống chế, ta cho ngươi một khối lệnh bài, ngươi cầm rồi đi kiếm linh các, tùy ý chọn một phi kiếm, đến lúc đó sử dụng!"

Tôn ĐạiTrụ nói xong ném ra một khối lệnh bài lệnh bài.Vương Lâm nét mặt biến thành cổ quái cổ quái hé miệng nửa ngày không biết nên nói cái gì.Nhìn ra nét mặt cổ quái của Vương Lâm, Tôn Đại Trụ hừ một tiếng nói:"Ngươi đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, nhất định phải làm thật tốt,bằng không đến lúc đó làm vi sư mất mặt xấu hổ, trở về ta sẽ cho ngươi một trận.

Năm đó vi sư đã làm cho sư tổ nở mày nở mặt"Vương Lâm cười khổ nói:" Đệ tử chắc chắn sẽ không để sư phụ thất vọng, sư phụ yên tâm đi!

"Tiên Nghịch » Chương 39: Cụ phú. ( 39/2095)Tôn Đại Trụ vừa lòng gật đầu nói:" Lệnh bài kia ngươi lưu lại đi, được tự do ra vào Dược Viên nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu không được phép thảo dược trong viện tử này ngươi không được hái nghe chưa"Vương Lâm gật đầu, hắn biết Tôn Đại Trụ lúc này hơn phân nửa là nhìn đến tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ ba của hắn nên mới nhận hắn làm đồ đệ.Không lâu sau, hắn đi tới kiếm linh các, nơi này hắn từng đã tới một lần, hiện tại trở về, chuyện ngày xưa lại xuất hiện trong lòng.Một bạch y đệ tử đang khoanh chân ngồi, hắn chừng ba mươi tuổi thân thểmập mạp, thoạt nhìn thực lạ mắt, hiển nhiên không phải là người tham gia tập huấn.Hắn quét Vương Lâm liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:" Sư đệ, ngươi mới ngưng khí tầng thứ ba, tới nơi này làm gì?

Nơi này chỉ có ngưng khí bốn tầng về sau mới được tới"Vương Lâm không nói gì xuất ra lệnh bài Tôn Đại Trụ cấp lệnh bài ném qua.Mập mạp vừa tiếp nhận, thần thái lập tức biến thành cổ quái, tựa hồ cốnén cười, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng nói: "Nguyên lai là truyền thừa nhất mạch của Tôn sư thúc, việc này thật ra ta quên,Tôn sư thúc có một thói quen mỗi lần cùng môn phái khác trao đổi, đều phải dùng phi kiếm đặt lên mặt trước của cửa hàng "Vương Lâm cảm thấy xấu hổ, nhất là nghĩ đến vừa rồi Tôn Đại Trụ nét mặt nghiêm túc lại cười rộ lên.Mập mạp sau đó vung tay lên cưỡng chế ý cười nói:" Sư đệ, ngươi vào đi thôi, hãy lấy một phi kiếm, trong này có thanh phí kiếm mạnh nhất củaTu Chân Giới Triệu quốc."

Vương Lâm vội vàng cáo tạ, khi đi vào hắn bỗng nhiên giương mày lên,thần thức phát hiện một tầng ba hoàn theo bên trong gian phòng khuếch tán mà ra, giống như muốn ngăn cản lại.Bàn tử thấy vậy, biết mình quên gỡ bỏ đi cấm chế của kiếm linh các, đang muốn nói cho Vương Lâm nhưng không kịp nói ra trong cổ họng dường như có gì chẹn lại, nửa ngày mà không nặn ra được một chữ, ánh mắt trơn tròn đầy vẻ khó tin.Vương Lâm nhận thấy cấm chế này, không khỏi nhớ tới năm đó bị sỉ nhục,hừ nhẹ một tiếng sải bước đi thẳng về phía trước.

Thước, thước, thước,thước, 1 thước!Mặc cho lực cản kia tăng lên nhưng vẫn không thể ngăn lại cước bộ VươngLâm, Vương Lâm với bộ dạng thoải mái đến cực điểm mà đi vào.

Sau khi vào phòng, thần thức hắn đảo qua, linh quang chớp động, trong gian phòng đó thực cổ quái, thần thức ở trong này dường như mất đi tác dụng, bịhạn chế ở trong vòng ba thước!Bàn tử vẻ mặt hiện vẻ khiếp sợ, hắn chuyên môn phụ trách đệ tử kiếm linh các, biết rõ uy lực cấm chế nơi đây chuyên môn ngăn cách hết thảy thần thức, hắn từng thấy mấy sư bá đều không thể mạnh mẽ tiến vào trong các,nội môn đệ tử càng không cần phải nói.Chỉ có tinh anh đệ tử mới có thể vượt qua trận pháp, do đó kiếm khí phát ra trong kiếm linh các sẽ chọn lựa người xứng đáng với nó."

Chẳng lẽ là trận pháp hỏng rồi "Bàn tử thật sự không cách nào hiểu được chuyện gì, nghĩ nửa ngày cho rằng nhất định là trận pháp hỏng rồi vì thế đi thẳng về phía trước.Mới đi vào năm thước, một cỗ áp lực khổng lồ như trời sập đập vào mặt mà đến, thân thể bàn tử như một con thuyền nhỏ đang ở trong sóng lớn, bịvăng đi thật xa, nương theo vài tiếng phốc phốc ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng hộc máu.

Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:"Vẫn chưa hỏng!"

Vương Lâm thoải mái đi vào phòng, chỉ thấy bên trong gian phòng đặt rất nhiều thanh cổ kiếm tản mát ra kiếm mãnh liệt.Vương Lâm ánh mắt đảo qua trên từng thanh phi kiếm cuối cùng thấy được Triệu quốc Tu Chân Giới đệ nhất phi kiếm.Sau khi Nhìn đến Vương Lâm có chút bất ngờ, tối ngưu phi kiếm căn bản không thể tính là một thanh phi kiếm, toàn bộ chính là một môn bản hình phương.Dài một mét toàn thân kim quang lóe ra, đừng tưởng rằng kim quang này là tiên gia pháp thuật, kim quang này thuần túy bởi vì trên thân kiếm bịđộ một tầng hoàng kim!Cũng không phải hoàng kim này che dấu một bảo kiếm tuyệt thế, hoàng kim này thực tế chính là thật bình thường, không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.Tại chuôi kiếm, hai khỏa kim cương thật lớn được khảm lên, thậm chí ngay cả kiếm tuệ đều là dùng kim ti biên chế mà thành.Tóm lại thanh phi kiếm này làm cho người ta một cảm giác vô địch!Vương Lâm sờ sờ cằm, hắn thật là có chút xem trọng thanh phi kiếm, sau này nếu thiếu tiền, tùy tiện tìm một chỗ bán đều có thể bán được không ít tiền.Tại đây bày đặt một tấm bảng trên đó viết: "Kiếm này tên là cự phú, ngàn năm trước một vị sư tổ bỏ một số tiền lớn tạo ra, nghe nói oai lực quỷthần khó dò, sư tổ cả đời cống hiến đối với môn phái, trước khi lâm chung di ngôn duy nhất chính là đem kiếm này gửi kiếm linh các đợi người hữu duyên.Kiếm Giả nhớ lấy, không thể buôn bán nếu không trục xuất sư môn!

"Vương Lâm không nín được nở nụ cười, một phát bắt được cự phú phi kiếm,đối với nó nói:" Ta chọn ngươi, Vương mỗ chính là người nghèo, không biết khi nào sẽ ......"

Thu Thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật trong túi trữ vật Vương Lâm đi ra kiếm linh các, bàn tử khẩn trương nhìn hắn, thay đổi vẻ cười nhạo vừa rồi thưa dạ đưa tiễn.Vương Lâm trong phòng thần thức bị ngăn cách vẫn chưa chú ý tới dịthường của bàn tử, lúc này cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao trước ngạo mạn về lại cung kích.Trở lại Tôn Đại Trụ Dược Viên, thanh phi kiếm xuất ra, Tôn Đại Trụ lập tức trợn mắt há mồm, thì thào tự nói nửa ngày, thâm ý sâu sắc nhìn VươngLâm liếc mắt một cái nói:" Năm đó ta nhìn thấy cự phú thật sự không có can đảm mang nó đi ra ngoài, tiểu tử ngươi có đảm lược, hảo, ba ngày sau ngươi liền mang nó cho Huyền Đạo Tông cùng với sư bá nhìn xem!"

Ba ngày sau, Hằng Nhạc Phái tiếng chuông gõ vang chín lần, chưởng môn và tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một cái chấm đen, càng ngày càng gần,cuối cùng rõ ràng ra trong mắt mọi người là một con rết dài chừng trăm mét, con rết toàn thân tối đen, phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh chóng bay tới.Tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái cũng đều thật hít một bụng lãnh khí,mắt lộ vẻ kinh hãi.

Có nữ đệ tử bị hù tới biến sắc, hai chân như nhũn ra."

Có gì ngạc nhiên đâu, con rết bộ dáng dọa người nhưng các ngươi nếu là mỗi người đi lên cho nó một nhát, nó hẳn chết không phải nghi ngờ!"

Chưởng môn bất mãn quát, âm thanh thật lớn, hiển nhiên là muốn cho HuyềnĐạo Tông phía trên cao nghe được.Tiên Nghịch » Chương 40: Khách đến. ( 40/2095)"Hừ, Huyền Đạo Tông mỗi lần đều luôn ra oai như vậy, lấn áp Hằng NhạcPhái vì không có hộ sơn linh thú, có cơ hội ta nhất định sẽ làm thịt con linh thú kia để coi bọn chúng lấy gì ra để ra oai!"

Lại có một sư thúc,ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm con rết, thấp giọng nói.Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, một đạo tử sắc kiếm quang nháy mắt từ trên người bắn ra, ở không trung chấn động, bỗng nhiên thành lớn, cuối cùng hóa thành một con màu tím cự long, quay quanh Hằng Nhạc Phái ở trên không, đối với con rết gào lên một tiếng.Thiên Túc Ngô Công lập tức ngừng lại, không dám tiến lên, lúc này từ trên con rết truyền đến một trận cười dài."

Hoàng Long đạo hữu khẩu Tử Nhạc Tiên Kiếm này, trong truyền thuyết có chứa Long Hồn, hiện tại vừa thấy quả nhiên không giả, đạo hữu, kỳ hạn10năm đã đến, lần này Huyền Đạo Tông chúng ta nếu thắng, Hằng Nhạc Phái các ngươi phải tuân theo lời hứa, chẳng những phải trả lại cái pháp bảo mà năm đó từ tay Huyền Đạo Tông!

Mà con phải muốn đưa ra hơn 100 thanh phi kiếm làm bồi lễ."

Chưởng môn sắc mặt không đổi, nhìn không ra vui buồn, lạnh nhạt nói: "ÂuDương đạo hữu, lần này Huyền Đạo Tông nếu thắng, hứa hẹn ngày xưa tựnhiên cứ như thế mà làm, nếu là các ngươi thua, thì hãy giao ra phương pháp khống chế linh thú của Huyền Đạo Tông đi, cũng đừng nên luyến tiếc làm gì."

Khi nói chuyện, tử long chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành một thanh phi kiếm màu tím, trở lại trong tay chưởng môn Hoàng Long chân nhân .Thiên Túc Ngô Công lúc này mới lại bắt đầu chậm rãi đi trước, sau khi bay trên Hằng Nhạc Phái một vòng rồi chậm rãi hạ xuống, nội môn đệ tửđều không tự chủ được lui lại thật xa, khiến cho xuất hiện một mảnh đất trống.Các vị sư thúc đứng xem thấy vậy nhíu mày đều đối với đệ tử lườm một cái.Con Ngô Công sau khi hạ xuống vẫn quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích, từ trên lưng của nó nhảy xuống hơn mười người, trừ ba lão giả,còn lại tất cả tuổi đều không lớn lắm.Môn nhân Huyền Đạo Tông nữ có nam có, cũng không biết có phải là muốn đến khi dễ Hằng Nhạc Phái, biết đệ tử tử y Hằng Nhạc Phái rất ít, cho nên những người đến đây tất cả đều mặc tử y.

Mặt khác làm cho tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái hai mắt tỏa sáng, là những người này không kệlà nam hay nữ, tướng mạo đều rất tuấn mĩ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp,rất đáng chú ý.Nhất là phía trước nhất một nam một nữ, nam tướng mạo anh tuấn phi phàm,lại tràn ngập dương cương khí, tay áo bồng bềnh, tóc dài trong gió nhẹtung bay, tay cầm bảo kiếm, anh kiếm tung bay, càng hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của người này!

Lập tức liền đem mấy người nữ đệ tử trong nội môn đệ tử hoàn toàn mê hoặc.Nữ một thân tử y, mỹ mạo tuyệt luân, mái tóc dài mềm mại như thác nước,phượng nhãn môi anh đào, đôi mắt long lanh làm say động lòng người, mặc dù là Vương Lâm, sau khi nhìn qua cũng nhịn không được nữa tim đập thình thịch, trong lòng hắn thất kinh, vội vàng nhìn cô gái này một cái, rồi khóa lại tâm thần.Mắt thấy môn hạ đệ tử cùng lộ ra vẻ mê luyến, trong đám trưởng bôi có kẻnhìn không được, đáy lòng tức giận, khẽ quát một tiếng: "Huyền Đạo Tông khi nào lại chuyển sang luyện cửu lưu mị thuật này, thực sự quá bỉ ổi!"

Một tiếng quát khẽ này, lập tức đem tất cả nội môn đệ tử bừng tỉnh, một đám đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.Một trong ba tên lão giả ha ha cười, nói: "Vị này chính là Đạo Hư chân nhân đi, lão phu Tần Cổ Lôi, ngươi cứ nhìn kỹ lại đi bọn họ không phải luyện cái trò mị thuật gì hết mà trời sinh ra đã có sức hấp đẫn như vậy,ta xem đệ tửHằng Nhạc Phái của các người, không có người nào có có linh căn nổi bật,toàn là ngũ hành linh căn lẫn lộn với nhau, khó trách đạo hữu phải nhìn thấy cảnh như thế."

Tất cả trưởng bối Hằng Nhạc Phái, sắc mặt âm tình bất định, sau một hồi,chưởng môn Hoàng Long chân nhân thần sắc như thường, nói: "các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông , trước tiên ở tệ phái nghỉ tạm, ba ngày sau, chính thức tiến hành trao đổi, các vị thấy thế nào?"

Âu Dương lão nhân gật đầu mỉm cười, nói:"Được rồi, Huyền Đạo Tông của chúng ta cùng với tệ phái có giao tình nhiều năm, lần trao đổi năm nay,tuy chúng ta có lợi thế, nhưng không nên vì thế mà tổn thương hòa khí của hai bên."

Trong số trưởng bối Hằng Nhạc Phái đi ra một lão giả, trên mặt hắn nếp nhăn rất nhiều, thoạt nhìn có chút vô tình, hắn khẽ cười một tiếng, đối với Âu Dương lão giả nói: "Âu Dương đạo hữu, hai mươi năm không gặp,còn nhớ tới đắc lão hữu chăng?"

Âu Dương lão nhân ha cười, nói: "Vừa rồi đã nhìn thấy ngươi lão gia hỏa này, Tống đạo hữu, lần này nói cái gì thì nói ta cũng muốn uống lại bình rượu ngươi ủ trước kia, lần trước ta không uống đủ, ngươi quá keo kiệt, chỉ lấy ra có đúng một vò!"

Tống sư thúc cười nói: "Không phải ta keo kiệt, mà là ngươi Âu Dương lão đầu này uống lên rượu rất dọa người, bao nhiêu bình cũng không đủ."

Hai người nói xong, Huyền Đạo Tông hai người trưởng lão khác, cũng tựtìm được người quen, dừng như tri kỉ lâu năm mới gặp lại thoải mái tán gẩu với nhau.Nói toàn những chuyện mới lạ trong Tu Chân Giới Triệu quốc , làm cho đệ tử hai bên đại khai nhãn giới.Ví như Vô Phong Cốc vừa có một người một người đệ tử ra ngoài, câu dẫn nữ đệ tử của chưởng môn Phiêu Miểu Tông, đem bụng người ta biến thành lớn.

Phiêu Miểu Tông chưởng môn đánh tới Vô Phong Cốc đòi công đạo, kết quả mang về một đứa con nít.Hay Thiên Đạo Môn có đệ tử phản bội sư môn, bái nhập Hợp Hoan Tông, cùng với đệ tử bên trong tông môn mếm mùi ngon ngọt, thấy một đám phản bội sư môn, tức giận trưởng lão Thiên Đạo Môn phát lệnh truy sát môn phái.Còn có thiên tài địa bảo gì đó xuất thế, rồi tới đại thọ của cao thủ KếtĐan kỳ -thái thượng trưởng lão Vô Vi chân nhân cảu Phiêu Miểu Tông, các môn phái phải đến chúc thọ như thế nào....Vương Lâm nghe xong nửa ngày, dần dần đối với Tu Chân Giới Triệu quốc,có một cái ấn tượng mơ hồ, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác có người chú ý mình, quay đầu nhìn lại , thì nhìn thấy vĩ nữ tử xinh đẹpHuyền Đạo Tông kia đang đối với hắn mỉm cười.Vương Lâm nhìn qua thoáng gật đầu, thu hồi ánh mắt, nội tâm âm thầm cảnh giác, hắn cũng không nhận ra chính mình còn có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho người ta để ý.Liễu Mi là người nổi bật trong nội môn đệ tử Huyền Đạo Tông, đối với mịthuật trời sinh của mìnhrất có lòng tự tin, bình thường ở trong HuyềnĐạo Tông, những người cùng bối phận với nàng đều khó có thể chống lại mịlực của nàng, như mới vừa rồi người thanh niên này mới chỉ nhìn qua một cái, lại khôi phục được nét mặt ban đầu, chẳng qua đối phương mới chỉlà Ngưng Khí kỳ ba tầng mà thô, chẳng có chút gì là đặc biệt bất phàm.Trưởng bối tán gẫu với nhau hết sức tâm đắc, mà đệ tử hai phái cũng đang ngầm quan sát nhau, chuẩn bị vì ngày sau tỷ thí, môn hạ đệ tử Huyền ĐạoTông, phần lớn là nhìn không ra thực lực, dường như có như có một tầng sương mù dài đặc bao phủ, đem chân chính tu vi bọn họ che lại.Vương Lâm cũng cảm thấy kinh dị, đối với Huyền Đạo Tông, dâng lên vài phần hứng thú, đối phương rõ ràng mỗi người đều có một loại ẩn nấp thuật tiên pháp nào đó, nhưng hiển nhiên nếu so với ẩn nấp thuật thì cao minh không ít.Hằng Nhạc Phái đệ tử đều đem sự chú ý trên người một nam một nữ kia,trong lòng có đủ các loại tâm tư.

Chẳng qua Vương Lâm lại chú ý tới một cái hiện tượng kỳ quái, những người này trong lúc đó vẫn, từ trên con mắt , tựa hồ đối một người trung niên nam tử đứng ở mặt sau cùng lộ ra một tia như ẩn như hiện kính ý.Ánh mắt thâm liếc mắt một cái, rồi sau đó Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói gì.Tiên Nghịch » Chương 41: Ngô công. ( 41/2095)Các đệ tử của Huyền Đạo Tông cũng đang thăm dò đối phương, đặc biệt là những đệ tử áo đen thuộc tầng thứ sáu của ngưng khí, chính là mục tiêu họ chú ý nhất, ngoài ra Vương Trác với bề ngoài không bình thường có tu vi tầng thứ năm cũng được bọn đệ tử của Huyền Đạo Tông để mắt tới.Còn Vương Lâm chỉ là đệ tử thuộc tầng thứ ba không được bọn họ coi ra gì.Ngoài Liễu Mi từng có chút để ý, những người còn lại không ai để mắt tới hắn.Khi trưởng lão của hai phái nói chuyện, cũng chính là lúc họ âm thầm quan sát để tử của đối phương, ba vị trưởng lão của Huyền Đạo Tông càng nhìn càng như mở cờ trong bụng, thầm ngĩ nếu như đệ tử phái Hằng Sơn chỉcó như vậy thì lần này họ thắng chắc rồi.Nhưng bọn họ đã qua lại với phái Hằng Nhạc bao năm qua, họ hiểu rất rõ đối thủ đến những lúc quan trọng mới xuất cao thủ ra tỉ thí, ví như trong số đệ tử ở đây tuy rất nhiều người thuộc tầng thứ sáu ngưng khí nhưng những người lần trước tỉ võ không thấy một ai cả.Những người đó mới chính là mối quan tâm của bọn họ.Chưởng môn Hoàng Long chân nhân đưa mắt nhìn xung quanh đặc biệt chú ý tới một nam một nữ đơn nhất thủy linh căn trong lòng ngao ngán, năm trăm năm phái Hằng Nhạc đã suy tàn đến mức như vậy, không người kế tục, ngay cả Huyền Đạo Tông năm trăm năm trước chỉ là một môn phái nhỏ đến bây giờ cũng không sánh bằng, liên tiếp thua cuộc, vốn nghĩ lần này nhất định sẽ chiến thắng nhưng nào ngờ lại xuất hiện hai đệ tử đơn linh căn hiếm thấy trong giới tu chân, hắn có chút lo lắng cho đợt tỉ võ lần này.-Chẳng lẽ thật sự phải cử đệ tử Hạch Tâm áo tím xuất trận? nhưng họ đã ngồi lên lưng cọp rồi...Đột nhiên, ánh mắt của Hoàng Long chân nhân chú ý tới một đệ tử đứng sau cùng, sắc mặt thay đổi hẳn lên, ông ta hạ quyết tâm.-Đành vậy, đối phương có những đệ tử như vậy, xem ra buộc phải cử Hạch Tâm xuất trận rồi!Nghĩ tới đó thần sắc ông ta trở về trạng thái bình thường, cười nói:-Âu Dương đạo hữu, các đệ tử đường xa vất vả, hãy để họ nghỉ ngơi chút đã, mấy ông lão như chúng ta gặp mặt chút đã, mời tới đại điện!Vừa nói vừa giơ tay mời đối phương.Ba vị trưởng lão của Huyền Đạo Tông mỉm cười gật đầu rồi đi theo ông ta vào đại điện.Các vị trưởng lão của phái Hằng Nhạc cũng đi cùng vào, đi sau cùng là Đạo Hư sư thúc, ông ta nhìn đệ tử của hai phái nói:-Vương Trác người phụ trách việc tiếp đãi những đệ tử của Huyền Đạo Tông nếu như có chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi!Vương Trác đã sớm có chuẩn bị từ trước, cung kính nói:-Xin sư phụ yên tâm, các vị sư huynh sư tỷ Huyền Đạo Tông đệ sẽ hết lòng tiếp đãi các vị.Đạo Hư sư thúc cười và nói với đệ tử Huyền Đạo Tông:-Các vị có yêu cầu gì cứ nói rõ với Vương Trác, lão phu già rồi không thể sánh được với các ngươi được, các ngươi cố gắng giao lưu với nhau nhiều hơn, tu chân giới sau này là thiên hạ của các ngươi đó!Nói xong ông ta cười tủm rồi đi vào đại điện.Khi các vị trưởng lão vừa đi khỏi, đệ tử hai phái thấy nhẹ nhõm hẳn, mấy đệ tử nữ của phái Hằng Nhạc vội đến bên cười nói với vị nam tử thủy linh căn, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.Nhiều đệ tử của Huyền Đạo Tông cũng tới thảo luận kinh nghiệm với những đệ tử tầng thứ sáu ngưng khí của Hằng Nhạc.Một số khác cũng đi giao lưu, còn một số ít thì ngồi xuống đất tán thán không ngừng.Vương Lâm đưa mắt nhìn quanh, không muốn tham gia đành tìm một góc ngồi đó nhìn trời xanh mây trắng trong lòng cảm thấy thư thái.Rất nhiều đệ tử phái Hằng Nhạc cũng giống Vương Lâm không thích ồn ào,nữ tử họ Chu cũng là một trong số đó, cô ta nhìn thấy Vương Lâm ngồi đó thì bước tới bên cạnh.-Vương sư đệ, chúc mừng đệ đã đạt được ngưng khí tầng thứ ba, trong số các đệ tử ở đây không có ai chăm chỉ tập luyện như đệ.Nữ tử họ Chu cười, không ngần ngại ngồi xuống cạnh Vương Lâm.Vương Lâm cười khẽ, lắc đầu nói:-Tỷ quá khen, đệ thấy mọi người ở đây đều rất chuyên tâm tu luyện mà.Nữ tử họ Chu nhìn lên đám mây trắng đang bay trên trời, thở dài nói:-Vương sư đệ không cần phải khiêm nhường như vậy, bốn năm bế quan ở sau núi, dường như tất cả mọi người đều ra ngoài, nhưng rất ít khi ta thấy đệ, tu luyện là việc chán ngắt nói thực lòng ta rất khâm phục đệ, đạt được tầng thứ ba trong vòng bốn năm điều này cần sự nỗ lực rất lớn!Vương Lâm sờ nắn cái mũi của mình, cười nói:-Chu sư tỷ, không phải tỷ cũng đã luyện tới tầng thứ ba như tôi sao.Nữ tử họ Chu than nhẹ:-Ta đã luyện tới tầng thứ ba từ ba năm trước, nhưng cho đến bây giờnhững người khác đều đã vượt qua ta rồi, không lẽ ta vẫn chưa thoát khỏi phàm trần sao.Vương Lâm trầm tư hồi lâu:-Đại đạo vô tình, Chu sư tỷ nếu muốn tiến bộ cần phải cắt đứt với thế tục.Nữ tử họ Chu quay đầu lại, ánh mắt đẹp mê hồn nhìn Vương Lâm nói:-Vương sư đệ, ta thấy tầng thứ ba của đệ tốt lắm rồi, không lâu nữa đệ cũng sẽ vượt ta mà thôi.Vương Lâm nhìn khuôn mặt khiến cho người khác phải ngây ngất, lắc đầu nói:Trong thời gian ngắn chắc chắn đệ sẽ không thể đạt được những tiến bộlớn, phàm trần ư?

Đâu có thể nói dứt là dứt, đệ không làm được.Nữ tử họ Chu ngần ngại hỏi:-Vương sư đệ ta hỏi ngươi, ngươi không dứt được phàm trần là vì cái gì vậy?Vương Lâm lắc đầu không trả lời, trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ già ởnhà, hắn không thể nào quên được công an dưỡng dục của cha mẹ, do vậy mà không thể dứt được phàm trần.Nữ tử họ Chu thấy Vương Lâm không trả lời, thở dài nói:-Cái mà ta không dứt được chính là tình thân, tu tiên thật quá khắc nghiệt, hoặc cũng có thể ta không hợp với việc này.Vương Lâm định nói, nhưng quay đầu lại thấy đằng xa Vương Trác nhìn hắn và Nữ tử họ Chu với ánh mắt không mấy thân thiện.Tiếng Vương Trác vọng lại:-Các vị sư huynh, sư tỷ của Huyền Đạo Tông, vừa rồi nói tới việc cho con rết nghìn chân của các vị ăn, trong mấy ngày ở Hằng Nhạc, việc cho nó ăn hãy để chúng tôi lo.

Tôi có một sư đệ việc tu luyện đối với hắn chỉlà lãng phí thời gian, việc săn dã thú cho rết ăn rất phù hợp với hắn!-Vương Trác sư huynh việc này không ổn cho lắm, bắt dã thú cho con rết này ăn là việc rất nguy hiểm đó!Nam tử đơn nhất thủy linh căn của Huyền Đạo Tông nói.-Không sao đâu, Liễu sư huynh, người tu tiên chẳng lẽ thấy nguy hiểm lại lùi bước hay sao?

Các vị đến là khách quý ở đây những việc vặt này cứđể chúng tôi lo.Vương Trác ôn tồn nói.Tiên Nghịch » Chương 42: Ngô công ngộ địch. ( 42/2095)-Đúng là như vậy đó, các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông, việc này cứ để chúng tôi lo!Có đệ tử trong phái tán thành ý kiến của Vương Trác.Những người trong phái Huyền Đạo Tông có chút e ngại, nam tử họ Liễu định lấy cớ trưởng lão từ chối, những đúng lúc đó vị trung niên đứng cuối hàng ho khan một tiếng, khiến nam tử họ Liễu giật mình, gật đầu nói:-Nếu đã như vậy thì đành phiền các vị sư huynh Hằng Nhạc rồi.Vương Trác toét miệng cười, ngoảnh đầu về phía Vương Lâm, nói to:-Vương Lâm sư đệ, việc cho rết ăn giao cho đệ đó, đệ phải hết sức cẩn thận đó!Nghe Vương Trác nói vậy, tất cả đệ tử Huyền Đạo Tông đều đánh mắt vềphía Vương Lâm, mỗi người một vẻ, đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu,nhất định là Vương Lâm đã đắc tội với Vương Trác rồi.Lúc đó trong số đệ tử phái Hằng Nhạc có người lên tiếng:-Tôi đoán ngay mà người mà Vương Trác muốn nói tới còn ai nữa ngoài Vương Lâm sư đệ chứ!-Việc này đúng là rất phù hợp với hắn, với tố chất của hắn, tu luyện chỉlà lãng phí thời gian mà thôi, ra sân tỉ võ giao lưu là điều không thể.Có người bên cạnh nói xen vào.-Việc tạp dịch này ngoài loại phế vật như hắn ra thì không ai có thể làm được, Vương Lâm sư đệ người phải làm cho tốt đấy nhé, đừng làm mất mặt phái Hằng Nhạc chúng ta.Những tiếng cười vang lên, đệ tử phái Huyền Đạo Tông hiểu rằng Vương Lâm đã đắc tội với Vương Trác, hơn nữa còn vì thiên tư không tốt nên trởthành đối tượng để mọi người châm chọc.Những việc như vậy ở bất kỳ môn phái nào cũng có, không có gì nghiêm trọng cả, trong con mắt những đệ tử Huyền Đạo Tông, Vương Lâm nhanh chóng biến thành đồ bỏ đi.Nữ tử họ Chu ngồi cạnh đó chau mày nhìn Vương Trác với con mắt khinh bỉ, nói nhỏ với Vương Lâm :-Vương Lâm sư đệ nếu như ta không tới đây, hắn sẽ không đả kích ngươi, ta...Vương Lâm lắc đầu, Vương Lâm châm trọc hắn không chỉ có hôm nay mà trước đây đã như vậy rồi, từ khi mới gặp nhau Vương Trác đã luôn châm trọc,đả kích, tất cả các đệ tử vì nghe những lời tuyên truyền không hay vềhắn như để vào được môn phái hắn phải làm những việc thấp hèn, nịnh bợmà không coi hắn ra gì.Điều quan trọng là hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, mức độ thấp nhất trong số những đệ tử đó.Sức mạnh quyết định tất cả, Vương Lâm nhìn con rết ghớm ghiếc dưới đất không lộ vẻ sợ hãi.Không lâu sau, Vương Trác sai mấy đệ tử đưa những người của Huyền Đạo Tông về phòng nghỉ.Nam tử họ Liễu của Huyền Đạo Tông trước khi đi còn nhìn Vương Lâm, ân cần nói:-Cậu là Vương Lâm sư đệ à, con rết này của Huyền Đạo Tông chúng tôi chưa được thuần dưỡng khi cậu cho nó ăn cần cẩn thận đó đừng đến gần nó nếu không nó sẽ làm cậu bị thương đó.Vương Trác lạnh lùng nhìn Vương Lâm, không thèm đếm xỉa gì đến hắn, một lúc sau tất cả những người đứng ngoài đại điện đã về nơi ăn nghỉ hết.Nữ tử họ Chu chau mày nói với Vương Lâm mấy câu rồi cũng ra về.Nhìn cái sân vắng tanh, Vương Lâm đứng dậy, nhìn con rết rồi bỏ đi, tới khoảng cách hơn mười mét hắn đứng lại.

Cẩn thận thăm dò con linh thú này.Nhìn gần thì con rết nghìn chân này là con quái vật rất to, cơ thể được hình thành từ nhiều đốt nhỏ, trên mỗi đốt nhỏ mọc ra hai cái chân đen sì, chúng sắc bén như những con dao.

Đặc biệt là phần đầu của con rết,nó có hai cái răng như hai gọng kìm rất to, khiến cho người ta nhìn thấy ai cũng phải sợ.Ngoài ra, điểm khiến cho người ta càng chú ý là hai cái râu trên đầu như hai con rắn dài động đậy không ngừng.Giường như nó biết Vương Lâm đang nhìn nó nên nó mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Lâm, một luồng hàn khí nhanh chóng phun ra.Vương Lâm thấy thân mình lạnh toát, nhưng tiếp đó linh khí trong cơ thểbắt đầu lưu chuyển, nhanh chóng hóa giải hàn khí phát ra từ con rết.Ánh mắt con rết lộ vẻ kinh ngạc, nhìn trừng trừng Vương Lâm, bèn nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn nữa.

Vương Lâm tỏ vẻ thích chí, tự nhủcon rết này không hổ danh là linh thú, có thể biểu lộ tình cảm như như người.Hắn trầm ngâm, bước nhanh ra khỏi chỗ đó, đi bộ một vòng quanh núi, dễ dàng bắt được mấy con thú nhỏ đem về.Trên đường về gặp mấy đệ tử của Huyền Đạo Tông, đi cùng với họ là mấy vịsư huynh trong cùng môn phái, đang giới thiệu về những điều hay của môn phái, những vị sư huynh này nhìn thấy Vương Lâm cầm mấy con thú nhỏtrên tay thì cười phá lên, khiến cho những đệ tử của Huyền Đạo Tông phải cũng phải chú ý.Trong đó một đệ tử nữ của phái Huyền Đạo Tông trông rất xinh tươi, mỉm cười nói:-Vị sư đệ này những con thú nhỏ ngươi bắt được không đủ để con rết tráng miệng đâu, tốt hơn hết là ngươi bắt những con rắn to đó là món mà con rết thích nhất.-Âu Dương sư muội, tên ngốc này thường ngày như một tên câm điếc, sư muội đừng bận tâm, các vị không biết năm xưa hắn không đủ tư cách để tu tiên, mấy đề thi hắn đều trượt hết, hắn xin sỏ mãi sư bá đành nhận hắn làm ký danh đệ tử!Một người vội vàng nói xen vào.Người nói Vương Lâm nhìn rất quen, đó chính là Tôn Hạo kẻ đã cùng với Vương Trác châm biếm hắn lúc ở sau núi.-Ký danh đệ tử, nhưng ta nhìn hắn mặc áo đỏ, hắn cũng là đệ tử của phái Hằng Nhạc chứ?Có người trong Huyền Đạo Tông không hiểu hỏi lại.-Tôi còn chưa nói hết mà, tên phế vật này không biết đã dùng cách gì mà khiến cho một vị sư thúc để ý, không lâu sau đã nhận hắn làm đệ tử chính thức, nhưng có điều với thiên tư như hắn ngoài việc để người khác đem hắn ra làm trò cười thì cả đời này chắc cũng không tiến bộ được.Tôn Hạo cười lớn.Vương Lâm thản nhiên nhìn những người đó, cũng không thèm nói gì, bước nhanh khỏi đó, một lúc sau đã tới chỗ con rết, hắn ném những con thú nhỏvào bên cạnh con rết.Hai con thú nhỏ nhìn thấy con rết thì run lẩy bẩy nằm rạp xuống đất.Con rết mở to mắt, không thèm để ý mở miệng khạc ra một luồng khí đen,luồng khí đen va vào hai con thú nhỏ lập tức phát ra âm thanh.Trong nháy mắt, hai con thú biến thanh một vũng máu, con rết hít một hơi hết sạch.Vương Lâm lùi lại mấy bước, ánh mắt nhấp nháy, xem ra loại rết này có chứa độc tố, loại độc tố này là vũ khí tấn công lợi hại nhất của chúng.Khi còn nhỏ hắn đã từng đọc qua sách vở, độc tố của rết có quan hệ mật thiết với thể tích lớn nhỏ của chúng, nói một cách đơn giản thì đầu mà càng lớn thì độc tố càng mạnh.Tiên Nghịch » Chương 43: Bạn cũ. ( 43/2095)Con rết này dài chừng trăm mét, độc tố của nó sợ là đã đạt đến mức kinh khủng.

Đối với loài rết này Vương Lâm cũng không xa lạ gì.

Những đứa nhỏtrong sơn thôn thường lật những tảng đá to lên rồi bắt những con rết nhỏ để chơi đùa, hoặc chuyên bắt về cho gia cầm ăn.Đôi khi không cẩn thận bị rết cắn, làm chỗ đó sưng đỏ lên.

Nhưng chỉ cần dùng ít nước rửa qua, nhiều lắm chỉ phải nằm nhà vài bữa là sẽ ổn cả,cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.Thậm chí có giai đoạn hắn chuyên đi bắt rết độc.

Thầy lang trong thôn nói rằng những loài rết độc này nếu biết cách sử dụng thì có thể chữa được một số bệnh nữa.

Phụ thân của hắn năm đó túng thiếu, không có tiền mua gỗ để sửa nhà, từng tự mình lên núi chặt gỗ.

Nhưng do trên núi hàn khí rất nặng, phụ thân hắn trong lúc không cẩn thận đã bị phong hàn nhập thể, suýt nữa mất đi cả tính mạng.Khi ấy thầy lang đưa ra một đơn thuốc, trong đó cần có một loại rết độc.Sau đó, tuy bệnh tình đã tốt lên nhiều nhưng bệnh căn vẫn không thể khỏi hẳn, mỗi khi thời tiết chuyển mưa lạnh thì toàn thân đau nhức khó chịu.Thầy lang bảo nếu có rết độc có thể giúp phụ thân hắn giảm bớt bệnh tình.

Do đó Vương Lâm đã bắt về không ít rết độc cho Phụ thân mình chữa bệnh.Cho đến hôm nay, ký ức của Vương Lâm về chuyện cũ năm đó vẫn còn ghi nhớ trong lòng.Nhìn con rết dài đến cả trăm mét này, Vương Lâm xoa xoa cằm thầm nghĩ,chất độc của con rết nhỏ đã có thể chữa bệnh thì con rết khổng lồ này tất nhiên sẽ có hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Biết đâu nó còn có thể chữa khỏi hẳn bệnh căn cho Phụ thân mình.Nhưng con rết này thực sự quá lớn, so với nó, Vương Lâm quả thật quá nhỏbé.

Hắn còn lo rằng mình không những không thể lấy được chất độc của nó lại còn bị nó làm cho trọng thương nữa.Bỗng nhiên Vương Lâm nhớ đến quê mình có một phương thuốc cổ truyền,hình như là được các thế hệ tiền bối truyền xuống.

Đó là dùng một ít thảo dược tao lên thành viên, cho con rết ăn, nó sẽ phun ra độc tố.Nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm con rết khổng lồ này đầy vẻ thèm thuồng.

Lập tức chạy ngay về đan phòng.

Trong môn phái, nếu có chỗ nào có nhiều dược liệu nhất thì đâu tiên phải kể đến đan phòng.

Hắn và VươngHạo cũng đã không gặp nhau 4 năm rồi, nhân tiện mượn cớ này đến xem hắn bây giờ ra sao.Lúc này sắc trời đã muộn, Vương Lâm đi đến đan phòng đúng lúc thấy VươngHạo đang cẩn thận từ cửa hông đi ra.

Hắn cũng đã nhìn thấy Vương Lâm,vội đặt ngón tay lên môi ra hiệu in lặng, thở dài một cái rồi vẫy VươngLâm ra ngoài trước.Vương Lâm ngẩn ra, thần thức đảo qua liền phát hiện trong phòng tam sư huynh đang rất chăm chú, không ngừng đem các loại dược vật cho vào lò luyện đan, vẻ mặt rất nghiêm túc.Đi ra không xa, Vương Hạo cũng rón rén bước đến, nhìn Vương Lâm không nói gì, lôi ngay hắn chạy đi như điên.

Khi đã cách rất xa mới thở phào nhẹ nhõm.-Vương Lâm, nghe bảo ngươi từ 4 năm trước đã bắt đầu tu luyện, hiện tại đã đạt đến tầng thứ mấy của ngưng khí kỳ?Vương Hạo thở hổn hển, ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn về phía đan phòng, vồn vã hỏi với vẻ mặt đầy kỳ vọng.-Tầng thứ ba ngưng khí kỳ...Ah?Thần thức của Vương Lâm đảo qua, Vương Hạo ở trước mặt như vật thể trong suốt.

Chỉ nhìn thoáng qua Vương Lâm trong lòng đã thất kinh.

Vương Hạo đã đạt đến tầng thứ nhất ngưng khí kỳ nhưng trong cơ thể hắn lại rất kỳquái.

Tất cả linh khí cũng không phải lưu chuyển một cách bình thường mà lưu động theo một phương thức rất quỷ dị.Với phương thức lưu động này, cứ mỗi vòng tuần hoàn linh khí sẽ bị lục phủ ngũ tạng hấp thu một phần, dung nhập vào trong đó.Dựa theo trạng thái này, chỉ sợ một thời gian ngắn, Vương Hạo sẽ khí tán thân vong.Vương Hạo chua xót cười nói:Ngươi đã nhìn ra?Vương Lâm gật đầu trầm giọng nói:-Vương Hạo, nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao lại như thế?Vương Hạo nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:-Năm đó chúng ta đi giao dịch hội, không đổi được tạo hoá đan làm ta vẫn canh cánh trong lòng.

Sau đó trong lúc vô ý, chủ nhân... không, Lữ VânKiệt, đã cho ta một viên tạo hoá đan đổi lại ta làn dược đồng cho hắn.Lúc ấy ta rất kinh hỷ.

Liền sau đó, Lữ Vân Kiệt lại đem cho ta một quyển công pháp, bảo là còn tốt hơn so với công pháp của bản môn.

Ta cũng không suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu tu luyện.Vương Lâm thở dài hỏi:-Công pháp ấy đâu?

Đưa ta xem.Vương Hạo đem ra một quyển sách ném cho Vương Lâm, lại nói tiếp:-Nhưng ta tu luyện được hai năm, thân thể ngày càng kém, trong cơ thểcũng luyện ra linh khí nhưng ta lại không thể sử dụng được.

Sau đó ta âm thầm hối lộ mấy tên đệ tử Tàng kinh các, nhờ chúng đem ta đi tra cứu tư liệu, biết được rằng công pháp mà Lữ Vân Kiệt đem cho ta tên là Lô hoảKhai đình đại pháp.Vương Lâm lật xem một chút công pháp này, càng xem càng kinh hãi.

Trên công pháp này miêu tả so với Ngưng khí tam thiên đúng là hoàn toàn bất đồng, trái ngược hẳn nhau.

Công pháp này không chỉ dùng linh khí để cải tạo thân thể mà còn đem tất cả linh khí nhập thể, hình thành một linh khí lốc xoáy.

Linh khí lốc xoáy này theo sự tích luỹ linh khí trong cơ thể dần dần khuếch tán ra, đến lúc nào đó sẽ cắn nuốt thiên địa linh khí, từ bên ngoài hướng vào trong, cải tạo thân thể, cũng đạt được hiệu quả như ngưng khí kỳ.Nói một cách đơn giản, Ngưng khí tam thiên là công pháp tu luyện ôn hoà, từ trong ra ngoài, chậm rãi tấn cấp.Còn công pháp này thì vô cùng bá đạo.

Nếu may mắn thì có thể hình thành được lốc xoáy cắn nuốt được thiên địa linh khí trước khi tinh khí của cơ thể tán đi hết.

Nhưng nếu trước khi lốc xoáy có thể cắn nuốt được thiên địa linh khí mà tinh khí của cơ thể đã tán hết thì chắc chắn đưa đến tửvong.-Bộ công pháp này trong Tàng kinh các có nói rằng là công pháp của LỗQuốc 500 năm trước.

Trong mười người tu luyện công pháp này thì chỉ có một hai người may mắn thoát chết.Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi hung hắng nói.-Lữ Vân Kiệt cho ngươi tu luyện công pháp này là có ý gì?-Vương Lâm ánh mắt chớp động, đã nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề.Trong mắt Vương Hạo hàn mang chợt loé, âm trầm nói:-Hắn muốn đem ta làm dược lô.

Dựa theo những ghi chép tỉ mỉ về công pháp trong Tàng kinh các thì kẻ tu luyện Lô hoả Khai đình đại pháp, ngay trước khi tinh khí tán hết tử vong, nếu bị vận dụng một số thủ đoạn, có thể luyện chế ra một quả nhân thọ đan.

Phục dụng đan dược này có thể gia tăng tuổi thọ thêm 3 năm.Vương Lâm hít vào một hơi lãnh khí, thầm nhủ tên tam sư huynh Lữ Vân Kiệt này cũng quá ác độc đi.-Việc này ta cũng không dám đi tìm các vị bổn môn trưởng lão hoặc chưởng môn nhân để trình bày.

Dù sao ta đã là đồng tử của Lữ Vân Kiệt, theo quy củ sinh tử cũng đã không thuộc về chính mình nữa, hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Nếu trước đây ta sớm biết như thế đã không đáp ứng trởthành dược đồng của hắn, hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Một năm trước,Lữ Vân Kiệt biết ta đã phát hiện ra chỗ bí mật của công pháp này nên đemPhụ Mẫu ra để ép buộc ta.

Hiện tại ta đã thân bất do kỷ, mỗi ngày đều phải ăn vào rất nhiều linh đan, linh khí trong cơ thể cũng ngày một tăng lên.

Theo tiến độ này, ta chắc chỉ còn sống được khoảng thời gian 1 năm nữa mà thôi.Vương Hạo chua xót, khó khăn lắm mới nói ra được những điều này.Tiên Nghịch » Chương 44: Lý Sơn. ( 44/2095)Vương Lâm hơi trầm mặc, hỏi:-Đệ đã có dự định gì chưa?

Có cần ta giúp đỡ không.Vương Hạo thở dài, nói:-Huynh mới ở tầng thứ ba Ngưng Khí Kỳ, không giúp được đệ đâu.

Lữ VânKiệt đã đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, lại có sở trường luyện đan,rất được chưởng môn yêu thích.

Đệ đã không còn hy vọng nữa.

Vương Lâm,phái Hằng Nhạc mấy năm nay, đệ và huynh là anh em tốt, huynh là anh của đệ, đệ xin huynh một việc, sau này nếu tu vi của huynh lên cao, thì giếtLữ Vân Kiệt, báo thù cho đệ!Nói xong, Vương Hạo nắm chặt lấy bàn tay.Vương Lâm nhìn hắn, mạnh mẽ gật đầu.Vương Hạo cười thảm một tiếng, nói:- Thiết Trụ huynh, huynh tìm đệ có chuyện gì vậy?

Nhân lúc bây giờ đệvẫn còn sống, hunh có yêu cầu gì thì cứ nói ra, cướp linh đan, chỗ đệcòn nhiều mà, huynh muốn lấy sao?Vương Lâm nhìn hắn một cái thật sâu, đem phương pháp luyện chế linh đan chôn ở trong lòng, lắc đầu.

Hắn cố tình muốn giúp Vương Hạo, nhưng đối phương là tam sư huynh tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ, Hắn biết thực lực của mình, thực sự cũng không có nắm chắc.Tuy thần thức của hắn có chút khác thường, thuật dẫn lực lại được luyện tập trong Mộng Cảnh hơn hai mươi năm, nhưng hắn chưa từng cùng một người đồng đạo nào tỷ thí.

Đối với sức mạnh của mình, Vương Lâm không dám khẳng định bừa bãi.Vương Hạo thấy Vương Lâm không nói lời nào, cay đắng mà vỗ vỗ lên quần áo, nói:-Thiết Trụ huynh, huynh có bản lĩnh hơn so với đệ, nhớ lại năm đó chúng ta kiểm tra ở dưới chân núi, đôi khi cảm thấy giống như một giấc mộng,thời gian quả là trôi qua rất nhanh...Than thở một tiếng, vẻ mặt của Vương Hạo sa sút mà quay người rời đi.

Hình bóng từ từ biến mất trong mắt của Vương Lâm.-Cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều dựa vào thực lực.

Đây, chính là Tu Chân Giới sao...Vương Lâm trong khoảnh khắc này, trong lòng đã hiểu, đứng ngơ ngẩn tại chỗ mà nhìn lên trời.Lúc này, Vương Lâm tiến vào một cảnh giới gọi là ngộ đạo.Gọi là ngộ đạo, cũng không phải là loại lĩnh ngộ trong chốc lát, tu vi lập tức tăng mạnh, trực tiếp phi thăng.

Mà là một loại cảm giác giống như nước xối lên đầu, loại cảm giác này có thể gây ra những lĩnh hội khác nhau đối với tu luyện giả, không phải nâng cao tu vi, cũng không phải thần thức, mà là một loại lĩnh ngộ đối với quy luật của đất trời.Vương Lâm hiểu được, sự khắc nghiệt của Tu Chân Giới, là một loại lĩnh hội giữa vật và trời.

Nếu muốn tu tiên, cơ bản nhất đầu tiên, là phải có sẵn tâm tính của người tu tiên.-Mạnh được yếu thua, thực sự là tâm tính nhất định phải có của người tu tiên sao?Miệng Vương Lâm lẩm bẩm nói, thở ra một hơi dài và sâu.Cơ thể hắn khẽ động, đã biết mất ngay tại chỗ.Đang muốn trở lại nhà chế thuốc, đột nhiên sắc mặt Vương Lâm có chút cổquái, từ xa nhìn thấy phòng khách của đệ tử Huyền Đạo Tông, hơi trầm ngâm, đi về phía đó.Chưa đi đến, đã nghe thấy ở bên trong truyền ra giọng nói khoa trương của một người.-Ta nói cho các vị sư huynh của phái Hằng Nhạc biết, cái Phi Kiếm này là tiểu đệ của ta, nó rất khó lường, là một trong những tuyệt thế trân bảo của Huyền Đạo Tông chúng ta, gọi là kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn.

Các ngươi có thể lại đây mà nghe, lần này ta rất vất vả mới trộm ra được.

Các ngươi tí nữa ai muốn đi ra ngoài, phải phát lời thề độc, sau ba ngày hội giao lưu mới được lấy ra, bằng không, ta cũng sẽ không bán!-Thật hay giả vậy, bảo bối này có phải thần kỳ như lời ngươi nói hay không?Lập tức có người không tin.-Lý Sơn ta chưa bao giờ gạt ai, nếu các ngươi không tin thì quên đi.

Phi kiếm này, ta để ở nơi nào cũng có thể bán được!Vương Lâm vừa rồi phát hiện ở đây có chút khác thường, rất đông người tụtập lại, cũng có đệ tử của hai phái.

Lúc này hắn đi vào nhìn qua, thấy một người hơn hai mươi tuổi, mặt chữ điền lông mày rậm, chính khí đúng là của đệ tử Huyền Tông Đạo.

Trong tay đang cầm một thanh tiểu kiếm lấp lóe màu xanh da trời và một miếng đồng hợp thành, đang ứng ở chính giữa,khoa trương nói.Bốn phía, đệ tử Huyền Đạo Tông, đều lộ vẻ cổ quái.

Trong đó có một người nhìn ra được, vội ho một tiếng, nói:-Lý Sơn sư đệ nói không sai, kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn, chính là một trong những vật trân bảo nhất của Huyền Đạo Tông.

Nhưng ta không thể không nói, cây kiếm Lý Sơn sư đệ cầm trên tay, là đồ giả, nhưng có thể vẫn có một vài tác dụng.Vài đệ tử phái Hằng Nhạc ồn ào thảo luận qua lại với nhau, cuối cùng một người đàn ông tầng năm Ngưng Khí Kỳ đi ra.

Vương Lâm còn nhớ người này họ Triệu, đệ tử họ Triệu và Lý Sơn trao đổi với nhau rất lâu, cũng không biết nói cái gì, nhưng cuối cùng thì hai người đều hăm hở, mua bán xong.-Cây kiếm này chẳng qua chỉ là cây sắt thường, bỏ vào một ít Linh Kim mà thôi.

Vậy mà lại đem đến bán, Huyền Đạo Tông cũng thế này mà thôi!Trong đám đệ tử, cũng có người biết phân biệt, lạnh lùng cười.-Vị sư huynh này nói vậy là không đúng rồi.

Vừa rồi sư đệ của ta cũng đã nói rõ, đây chỉ là đồ dỏm, nhưng phái Hằng Nhạc các ngươi không phải là cũng có người mua sao?

Loại đồ thế này, mua về làm đồ sưu tầm, là tốt nhất rồi!Lý Sơn lập tức phản bác nói.-Lý sư huynh, huynh nói sai rồi, ta mua cây kiếm vỡ này, không phải đểsưu tầm, mà cho cha ta ở nhà.

Nếu nhà ta mổ heo, dùng cây kiếm này thì rất tốt!Đệ tử họ Triệu phái Hằng Sơn vừa mua cây phi kiếm, mặt không đổi sắc, lớn tiếng cười nói.Lý Sơn cũng không tức giận, cười hì hì nói:-Dù sao ngươi cũng mua rồi, còn làm gì thì ta mặc kệ.

Được rồi, ta đây còn có một bảo bối, có tên là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời xanh!

Cái này dùng để chơi đùa thì đúng là một bảo bối thật sự, ta lần này tuyệt đối không lừa các ngươi, có thể thử nghiệm ngay tại chỗ!Nói xong, hắn lấy ra một quả cầu đen thui, quay sang bức tường bên cạnh,ném ra.

Chỉ nghe một tiếng "Ầm!", trên tường đã xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện, bốn phía đen kịt, thậm chí còn có một mùi tanh tưởi bốc ra.-Thế nào, đây là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời.

Đây là bí truyền ám khí của Lý Sơn ta, uy lực mặc dù không lớn, nhưng vật này nếu dùng để chơi đùa ném lên người, vết màu đen hôi hám này cho dù là ta, cũng không có cách nào rửa sạch được.

Đặc biệt là mùi hôi này, là ta vất vả sưu tầm hơn mười loại chất lỏng trong cơ thể của dị thú mà chếtạo ra, tuyệt đối là vũ khí sắc bén đối với người ác tâm!Lý Sơn mặt hơi cười, đắc ý giải thích nói.Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm, vài nữ đệ tử vừa che mũi vừa lui ra phía sau vài bước.

Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, thần thức đảo qua, đột nhiên sắc mặt có chút cổ quái.Các vị đệ tử của Huyền Tông Đạo, cả đám cảm thấy xấu hổ, nhưng tên LýSơn này ở Huyền Đạo Tông gần đây có tiếng là hay chế tạo đủ loại vật hiếm có và cổ quái.

Rất ít người dám trêu chọc hắn, dù sao cũng chẳng ai muốn hưởng một viên đạn thối của hắn.Phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời này, ở trong Huyền ĐạoTông, danh tiếng cực cao, dường như có thể theo kịp số trân bảo quý hiếm của các vị tổ sư để lại.-Thế nào, lần này ta hạ xuống giá gốc, nhưng vẫn là câu nói lúc nãy, các ngươi ngàn vạn lần không được sử dụng trong ba ngày thi đấu, nếu không thì ta cũng không bán cho các ngươi.Lý Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm cười:-Các ngươi là một đám ngốc, ta càng nói như vậy, các ngươi lại càng sửdụng.

Hì hì, đến lúc đó thì có trò hay để xem rồi, các trưởng lão sau khi trở về chắc chắn sẽ khen ngợi ta, nói không chừng còn có thể tặng cho ta vài món pháp bảo ấy chứ!Nghĩ đến đây, mắt hắn bắn ra tinh quang, bắt đầu gào to lên.Tiên Nghịch » Chương 45: Đê tiện. ( 45/2095)Nghĩ đến đây, mắt hắn bắn ra tinh quang, bắt đầu gào to lên.-Các vị sư huynh phái Hằng Nhạc, có câu châm ngôn nói là, giết người không được đầu chỉa xuống đất, ngày hôm nay ta nói cho các ngươi, việc giết người chỉ sảng khoái đối với những tên ác nhân.

Người ác tâm, phải làm cho đối phương tiếng xấu để muôn đời.

Các ngươi có thể nghĩ ra được,khi ngươi và kẻ thù đánh nhau, đột nhiên dùng tới chiêu này, cho dù ngươi đánh không lại hắn, nhưng về mặt thể diện thì tuyệt đối chiếm được ưu thế khó mà tưởng tượng được a.-Hoặc khi chạy trốn, có chiêu này, tuyệt đối có thể thu được hiệu quảlớn.

Đối phương cả người đen đúa và hôi thối, bốc ra mùi tanh tưởi,ngươi nếu chuyên chạy vào chỗ đông người, hắn chẳng lẽ vẫn còn không biết xấu hổ mà chạy theo ngươi chứ.-Còn nữa, nếu như gặp phải tình địch, chiêu này lại càng có hiệu quả lớn trong một ván mà quyết định thắng thua.

Khà khà, ai dám đoạt phụ nữ của ngươi, ngươi dùng chiêu này, bảo đảm tiểu muội muội từ nay về sau sẽkhông bao giờ cùng đối phương tới lui nữa.

Nàng chịu không nổi mùi thối này...Lý Sơn ngừng hét, đúng là làm rung động quả tim của rất nhiều đệ tử,nhất là cái đoạn mà hắn nói đến những công hiệu khi đối phó với tình địch, càng làm cho quả tim của không ít đệ tử rung động không ngừng.Chơi chiêu này, thực sự là đòn sát thủ có thể nhìn tình địch bằng nữa con mắt!Lúc này Lý Sơn xoay chuyển ánh mắt, chú ý đến Vương Lâm ở cách đó không xa.

Hắn biết được đối phương là phế vật của phái Hằng Nhạc.

Loại phế vật thế này trong mắt hắn, chính là một khách hàng lớn có thể khuynh gia bại sản cũng cam lòng.

Huyền Đạo Tông có vài tên phế vật, đều bị hắn ép,bây giờ vừa nhìn thấy Vương Lâm, Lý Sơn lập tức mở cờ trong bụng, tiếp tục nói:-Đặc biệt là đối với những sư đệ có tu vi thấp, phích lịch đạn đối với các ngươi, lại càng có hiệu quả tốt nhất.

Có viên đạn này trên tay, sau này ai dám ức hiếp các ngươi nữa chứ, ai dám ăn hiếp các ngươi, các ngươi ném cho hắn một viên, Lý Sơn ta đảm bảo sau này các ngươi ở trong môn phái đi lại ngang dọc, cũng không có người nào dám dây vào!Nói đến đây, Lý Sơn trong bụng cười thầm, thầm nghĩ có lỗi quá, không người nào dám tới trêu chọc thì không có khả năng rồi, ngược lại bịngười ta cho ăn đòn hiểm, thì khó tránh khỏi.-Phích lịch đạn này, thật sự lợi hại đối với các đệ tử có tu vi thấp, là lợi khí phòng thân!

Ngày hôm nay ta đại hạ giá, mua hai tặng một, vừa cho vừa tặng, sau này gặp nhau trong Tu Chân Giới, đừng quên chiếu cố ta một chút nhé!Lý Sơn nhìn thấy có rất nhiều người động tâm, vội vàng tăng khuyến mãi.Bên trong những người đệ tử bị những lời nói ba hoa chích chòe của hắn làm động tâm, có một người nói:-Cái này dùng chơi có thật là hiệu quả thần kỳ như vậy không?

Ngươi lấy ra vài cái, để ta chọn một cái thử nghiệm, nếu thự sự là như vậy, ta sẽmua vài cái.Lý Sơn không nói hai lời, từ trong túi lấy ra hơn mười cái phích lịch đạn, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, hình như sợ chúng nó nổ ra vậy, nói:-Nhất định phải nhớ kỹ bảo bối này, cầm lấy nhẹ nhàng thôi, khi sử dụng thì chỉ cần ném ra, nó gặp lực cản sẽ tự động nổ.Đệ tử ở bên trong nói chuyện, Vương Lâm biết, hắn chính là Tôn Hạo.Tôn Hạo đi lên, cẩn thận từ trong đống phích lịch đạn lấy lên một cái, đặt ở trong lòng bàn tay quan sát kỹ lưỡng.Lý Sơn vẻ mặt vẫn như thường, lòng thầm mỉa mai nghĩ:-Thằng nhỏ này, dựa vào ngươi thì có thể nhìn ra mánh khóe bên trong được sao?

Ngoại trừ trưởng lão tông phái, ngay cả đại sư huynh cũng nhìn không ra bí mật ở chỗ nào!Tôn Hạo nhìn cả nửa ngày, cũng không thấy phích lịch đạn này có gì khác lạ.

Hắn hơi trầm ngâm, ném về bãi đất trống phía xa, phích lịch đạn vẽra một đường cong trên không, trong nháy mắt rơi xuống đất, Lý Sơn trong lòng thầm đọc: "Nổ!"

"Ầm!"

Một tiếng, phích lịch đạn nổ ra, bụi đen bay đầy đất, bốn phía tanh tưởi.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thần thức của hắn bao trùm chỗ này, không có người nào phát hiện, trong nháy mắt vừa rồi khi phích lịch đạn rơi xuống đất, Hắn cảm giác được rõ ràng trong cơ thể Lý Sơn truyền ra một tia linh khí ba động.Khi lần đầu tiên thử nghiệm, cũng là như vậy.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phích lịch đạn, khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần, mà tiếp tục nhìn.-Thế nào, vị sư huynh này, phích lịch đạn của ta lợi hại không, nhưng LýSơn ta là một người cẩn thận, ta cũng phải nói trước, cái bảo bối này,cũng không phải là lúc nào cũng nổ, ở phương diện này cần phải có một cái kỷ thuật ném.

Khi các ngươi mua, các ngươi sẽ từ từ tìm ra được.

Đến lúc đó nếu không nổ, nói ta lừa gạt các ngươi.Lý Sơn cười tủm tỉm nói.Tôn Hạo không nói hai lời, trực tiếp tiến lên thì thầm với Lý Sơn vài câu, cũng kéo đối phương đi đến bên cạnh, lấy ra cái gì đó không ít.Lý Sơn bối rối suy nghĩ hồi lâu, lấy ra mười cái phích lịch đạn bán cho đối phương.Trong miệng thầm nói:-Mua sáu cái, thì tặng ba cái, mà thôi.

Nhưng ngươi là người đầu tiên mua của ta, ta tặng ngươi một cái là được rồi.Có người mở đầu, lại thí nghiệm ngay tại chỗ, thế là lại có vài người đệ tử đi ra, rỉ tai thì thầm với Lý Sơn, đổi một chút.Lý Sơn mỗi lần mua bán xong với người khác, đều phải dặn dò một câu, nói là thứ này không dám bảo đảm sẽ nhiều lần thành công.

Nếu một lần không thành, thì luyện tập một vài lần.

Nếu có gì cần hỏi, thì lúc nào cũng có thể tìm hắn, hắn sẽ chỉ cho cách ném.Khi nói những lời này, Lý Sơn cười thầm trong lòng.

Thầm nghĩ các ngươi sau vài lần ném không thành công, đến chỗ này tìm ta chỉ bảo, thành công một hai lần, dù sao ở phái Hằng Nhạc cũng chỉ vài ngày, đến lúc đó mặc dù cái ngươi có nghi ngờ, thì ta đã sớm chạy mất rồi.Nhưng mà vẫn còn một số đệ tử, với thái độ cẩn thận, vẫn không mua.Một hồi lâu sau, chỉ còn thừa lại hơn mười cái phích lịch đạn, Lý Sơn hài lòng đưa mắt nhìn những đệ tử của phái Hằng Nhạc này, trong lòng thầm nghĩ: "Một đám ngu, hư hừ, ba ngày sau các ngươi không dùng cũng được, tối đa là bị ta lừa một lần, chỉ khi nào dùng, đến lúc đó mới có trò hay để xem.

Phích lịch đạn này, chính là hoàn toàn do ta khống chế,người khác cho dù dùng dùi để khoan, cũng không thể nổ được!

Thật sự là con mẹ nó rất chờ mong ba ngày sau tỉ thí!"

Ánh mắt của hắn đảo qua, đột nhiên chú ý đến vẻ mặt hình như đang cười của Vương Lâm.

Hắn lập tức ngẩn ra, chớp mắt một cái, tiến lên nói:-Sư đệ, có muốn mua vài cái để chơi không?

Ta nói cho sư đệ biết, với tu vi bây giờ, thì phích lịch đạn này rất thích hợp.

Có nó trong tay, ai muốn chọc giận ngươi, ngươi quăng ra một cái.Vương Lâm nhìn Lý Sơn một cái, lộ ra vẻ châm chọc như có như không.Lý Sơn cả kinh, một cái nhìn này của đối phương, lại làm hắn cảm thấy giống như bị nhìn rõ những chuyện bí mật ở tận đáy lòng.

Hắn cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần, đối phương rõ ràng chỉ là tầng thứ ba NgưngKhí Kỳ, không có khả năng giả bộ, vì vậy mới thầm nghĩ mình bị ảo giác.-Được, đổi cho ta hai cái đi, nhưng ta cũng không có bảo bối gì, chỉ có một chút linh phù trong môn phái thôi.Vương Lâm khẽ cười, gật đầu nói.Lý Sơn lần đầu tiên cảm thấy có chút do dự, lại nhìn kỹ Vương Lâm một hồi lâu, khi chắc chắn đối phương đúng là tầng ba Ngưng Khí Kỳ, lúc này mới yên tâm, lấy ra ba cái phích lịch đạn, cười nói:-Sư đệ, sư huynh cho ngươi một cái ân huệ, tiên phù thì tiên phù, mua hai tặng một, đây là ba cái phích lịch đạn, chắc chắn sẽ đem đến cho ngươi cảm giác khác thường, ha ha.Nói xong, Đáy lòng hắn thầm nghĩ:-Quả thật là không tầm thường, điều này ta cũng không lừa ngươi, hừ hừ.Chỉ cần trên người ngươi có phích lịch đạn, mặc dù tỉ thí lần này ngươi không lên đài, sau này gặp lại, cũng tìm một cơ hội cho ngươi cảm nhận một chút cái gì được gọi là không tầm thường!

Chắc chắn sẽ làm cho ngươi cả đời ghi khắc trong lòng, ha ha!Tiên Nghịch » Chương 46: Lão quái. ( 46/2095)Vương Lâm cầm lấy phích lịch đạn, nhìn đối phương một cái, nói:-Lý Sơn sư huynh, không làm phiền huynh tiếp tục buôn bán, Vương mỗ cáo từ!Lý Sơn vội vàng gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nói:-Sư đệ, khi ngươi sử dụng phích lịch đạn, nhất định phải cẩn thận một chút.

Huynh vừa rồi đã nói, cách ném có vấn đề, cho nên cũng không dám cam đoan mỗi lần đều thành công.

Đừng đến lúc không thành công, nói sư huynh ta lừa ngươi nhé!Nói xong, hắn lại tiếp tục quay qua những người khác mà hét lên.-Các vị sư huynh, ta đây còn có vài cái bảo bối, là tín vật của Hợp HoanTông.

Ai có cái này, thì có thể đến Hợp Hoan Tông tìm được một người đẹp để song tu.

Thứ này, ta phải dốc sức mới có được vào tay.

Lần này cắn răng bỏ những thứ yêu thích, các sư huynh phái Hằng Nhạc, cần phải nắm lấy cơ hội lần này a!Vương Lâm cười khẽ, xoay người đi về phía Dược Viên Tử, sau một lúc thì về đến nơi ở.

Thần thức của hắn đảo qua, phát hiện Tôn Đại Trụ không có ởđây, vì vậy bèn khoanh chân ngồi ở trong phòng mình, lấy ba cái phích lịch đạn ra, cẩn thận xem xét.Sau một lúc lâu, vẻ mặt Vương Lâm lộ ra cảm giác hứng thú, phích lịch đạn này ở dưới thần thức của hắn, giống như trong suốt vậy, không có bất kì một cái bí mật nào đáng nói.Nói trắng ra là, ở bên trong có lưu lại một đạo thần thức của Lý Sơn.Hắn có thể dựa vào điểm này, mà kiểm soát việc nổ hay không.Vương Lâm trước nay cũng không biết, thì ra thần thức có thể sử dụng như thế này.

Sau một lúc cẩn thận mô phỏng, hắn dễ dàng đem thần thức của mình bao phủ trên phích lịch đạn.Hắn vẫn chưa bóc thần thức của đối phương ra, mà bao nó vào bên trong.

Nếu hắn muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra được.Sử dụng thần thức ở trên phích lịch đạn này, gợi ý cho Vương Lâm rất nhiều.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra Thạch Châu thần bí.-Thần thức nếu có thể sử dụng như vậy, vậy thì có thể ngưng tụ ở trên hạt châu này không?Ánh mắt của Vương Lâm chớp động, thần thức lập tức ngưng trụ trên Thạch Châu thần bí.Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhíu mày, Thạch Châu này cũng không có chút biến hóa nào, trong thần thức nhìn thấy cũng giống như ngày trước vậy,bình thường không có gì đặc biệt cả.Suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, cầm hạt châu đứng lên rồi nhanh chóng rời khỏi Dược Viên tử.

Dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến giữa núi, tìm được một chỗ bí mật, sau khi khẳng định an toàn, hắn lập tức tiến vào không gian Mộng Cảnh.Trong nháy mắt khi tiến vào, Vương Lâm biết mình thời gian cấp bách, hắn lập tức khuếch tán ra toàn bộ thần thức.Một phút, ba phút, mười phút, ba mươi phút... ...Bốn phía không có biến hóa gì, Vương Lâm buồn rầu sờ sờ quai hàm, lẩm bẩm tự nói:-Thật sự không thể lưu lại thần thức ở trong hạt châu sao?Đúng lúc này, đột nhiên ở gần Vương Lâm có một cái vật sáng rất dài, đột nhiên ánh sáng lấp lóe, sau đó từ từ mờ đi.Vương Lâm ngẩn ra, ngay sau đó, như phản ứng dây chuyền, một cái rồi lại một cái nữa phát sáng rồi tắt.

Cuối cùng toàn bộ không gian Mộng Cảnh,tất cả những vật phát sáng, toàn bộ đều lần lượt tối sầm lại.

Không bao lâu, bốn phía đã là bóng tối, không có một chút ánh sáng nào.Vương Lâm sợ hãi đến tận đáy lòng, hắn cẩn thận và dè dặt quan sát rất lâu, cũng không thấy được có gì dị thường.-Khỏi cần quan sát, dựa vào cảnh giới Linh Động Kỳ viên mãn của ngươi,muốn biết những dị thường của hạt châu ngày hôm nay, căn bản là hy vọng hảo huyền!Âm thanh của một người già nua, đột nhiên vang lên, giọng nói đầy thương tang.Vương Lâm đột nhiên cả kinh, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, hắn ở trongMộng Cảnh tu luyện vài chục năm, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của một người thứ hai, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi ngất trời.-Vãn bối Vương Lâm, không biết tiền bối là?Vương Lâm thở sâu, đè nỗi sợ hãi xuống tận đáy lòng, cung kính chắp tay nói.Vương Lâm vốn là người thông minh, lúc này trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, đối phương bên kia không có khả năng là đột nhiên xuất hiện,rõ ràng luôn ở bên trong Thạch Châu này, mình đã ở trong đây gần ba mươi năm, sợ rằng đều nằm trong sự theo dõi của đối phương.-Tên của lão phu, ngươi chỉ là một tên tiểu bối trong Tu Chân Quốc cấp ba, không có tư cách để biết.

Ngươi mất ba mươi năm, lại được lão phu âm thầm trợ giúp, còn có sự giúp đỡ ngày hôm nay của hạt châu, lại chỉ mới tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Linh Động Kỳ Giả, thật sự là khiến người ta thất vọng.

Đặc biệt là ngộ tính của ngươi, lại đến bây giờ mới có thể nghĩ đến chuyện dùng thần lực để quan sát hạt châu, hừ!Vương Lâm trầm mặc không nói, hắn trước kia cũng dùng thần thức quan sát hạt châu, nhưng mà không giống như lần này, chỉ là quan sát lâu hơn mà thôi.-Nhất là phương pháp làm việc của ngươi, làm cho ta gai mắt, người tu chân vốn có hành động nghịch thiên.

Ai chọc giận ngươi, ngươi phải giết kẻ đó, ngươi ở trong môn phái rắm chó này mấy năm, ta cũng âm thầm quan sát.

Nếu như là ta, hừ!

Cái môn phái này bây giờ sợ rằng đã sớm bị ta giết sạch rồi.

Tất cả những người sỉ nhục, ta nhất định sẽ cho bọn nó hồn bay phách lạc!

Nhất là cái tên Vương Trác kia, với tính cách của ta,hắn đã sớm bị ta lấy linh hồn ra ném vào trong luyện ngục không cho luân hồi rồi, sau đó giết cả nhà hắn, giết sạch cả cái môn phái này.

Ôi!Cái môn phái này của các ngươi nhìn giống như hổ, ta rất thích, rất ác độc, còn có tên tiểu bối họ Lưu kia, ta lại càng thích, phù hợp với khẩu vị của lão phu.Vẻ mặt Vương Lâm cổ quái, cười khổ nói:-Tiền bối, ta... ...-Ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa nói xong.

Hừ!

Môn phái nhỏ này của các ngươi coi như có mấy cô nàng lớn lên cũng không tệ, tiểu tử ngươi thật là không biết hưởng thụ.

Nếu như đổi lại là lão phu, đã sớm đem các nàng bỏ vào trong cái nồi lớn, để tươi sống mà hút khô nguyên âm,??,mùi vịđó, thật là khiến cho người ta phải nhớ nhung a, lão tử ba mươi tuổi đã nếm qua cảm giác đó rồi.Vương Lâm trợn mắt há mồm, rất lâu mà nói không ra lời.-Tiểu tử, ngươi cho ta một chút không khí được không, ngươi tu luyện nhanh lên một chút đi, ra sức đến Anh Biến Kỳ sớm, lão phu cũng có thểđi ra ngoài rồi, ai.Vương Lâm do dự một chút, hắn nghe thấy có chút mơ hồ, hỏi:-Tiền bối, cái gì gọi là Anh Biến Kỳ?

Còn nữa người vừa nói là ta bây giờ là Linh Động Kỳ Giả viên mãn, những thứ này có nghĩa gì?-Ngươi không biết tự nghĩ ra à, cái gì cũng phải hỏi hỏi.

Quên đi, ngươi chỉ là một em bé trong Tu Chân Quốc cấp ba.

Cho dù muốn bổ đầu ra cũng không thể đạt được câu trả lời.

Hừ!

Nghe cho rõ, tiểu tử, ta nói chính là năm cấp cảnh giới của tu chân quốc.

Nói thế này, ba cấp tu chân quốc của các ngươi, cảnh giới chỉ là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên AnhTứ Cá, còn như Hóa Thần Kỳ, trong mắt các ngươi, đó là cảnh giới trong truyền thuyết.Một khi ba Tu Chân Quốc cấp ba xuất hiện một người Hóa Thần Kỳ, như vậy quốc gia của các ngươi đẳng cấp sẽ được nâng cao, đến Tu Chân Quốc cấp bốn.

Sẽ tương ứng nhận được đủ loại giúp đỡ của Liên Minh Tu Chân, cũng có tư cách tranh đoạt đất đai ở bên ngoài hành tinh Tu Chân.

Đồng thời cũng phải đảm nhận sứ mệnh bảo vệ Liên Minh Tu Chân.-Giống như vậy, Tu Chân Quốc cấp bốn, nếu có một người Anh Biến Kỳ, sẽthăng lên Tu Chân Quốc cấp năm.

Như vậy mà suy rộng ra, còn như LinhĐộng Kỳ, là một cái tên gọi chung cảnh giới của tu luyện giả trên TuChan Quốc cấp bốn, tương đương với Ngưng Khí ở đây của các ngươi, nhưng phạm vi thì rộng hơn rất nhiều.Tiên Nghịch » Chương 47: Tỷ thí (1). ( 47/2095)Vương Lâm cười khổ, nói:- Anh Biến kỳ...đối với vãn bối mà nói vẫn còn quá mơ hồ.- Thối lắm!

Có một tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta giúp đỡ ngươi thì Anh Biến đã là cái gì?

Tuy lão tử không thể đi ra,nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh hoa nguyên anh của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột.

Nếu không với thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được đẳng cấp này.Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên anh của ta.

Nếu không gặp phải cao thủ có đẳng cấp tương đương với ta thì chẳng người nào có thể nhìn thấu tu vi của ngươi.Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả?

Mẹ nó chứ!Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất hiện của nó mà mấy bao nhiêu công sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.

Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn.

Vốn định tìm một thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại không có thân thể nào chui vào được mà ta cũng không thể ra ngoài.Lão tử cũng chẳng muốn lừa một tên tiểu bối như ngươi.

Lúc đầu, sau khi thấy ngươi đi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi.

Nhưng khi đó mới phát hiện ra là không thể làm được việc đó.

Nó giống như một cái lồng giam làm cho ta không thể rời khỏi.Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt châu này nhận chủ mới nay sinh một ít tác dụng.

Đến khi đó ta mới có thểđi ra ngoài.Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu thì bị người ta đuổi giết.

Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành thì hạt châu này mới có thể nhận chủ.

Mà như vậy thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Anh Biến kỳ mới có thể giúp ta đi ra.

Ôi!

Tiểu tử!

Ngươi coi như nảy sinh lòng tốt, tu luyện nhanh lên một chút đi.

Đến lúc đó, giúp lão tử tìm một thân thể tốt để cho ta đoạt xá.

Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta xin khắc ghi cả đời.

Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thểthoải mái cả ngày.Nói xong, giọng của Tư Đồ Nam không còn sự cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc.Vương Lâm trầm mặc một chút.

Vừa định nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Tư Đồ Nam lại vang lên.- Tiểu tử!

Có người tới.

Ta cho ngươi ra ngoài.Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất hiện.

Thân thể Vương Lâm chấn động một cái, liền mở mắt ra.Hắn dụng thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện có hai tên nội môn đệtử, bao gồm một nam một nữ đang lén lút đi đến.

Khi cách Vương Lâm khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, nói vài lời ngọt ngào.

Một lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung quanh.Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như đã cùng tham gia tập huấn thì phải.

Hắn cảm thấy tò mò nhìn một lúc, ngắm nghía thân thể nữtử một lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ đi.Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời nói của Tư ĐồNam.

Mặc dù, hắn cũng không tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp bậc quốc gia tu chân lại khiến cho hắn mở mang thêm đầu óc.

Những điều như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng nói dối làm gì.Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu.Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái.

Vì vậy cũng chẳng có gì quá phô trương.

Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng phong, một trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn.Một cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi.

Trước đây, Vương Lâm đã từng ngắm Thương Tùng phong mấy lần.

Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù che khuất nên không thể nhìn rõ.Thương Tùng phong là một trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc phái.

Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, không kém gì vị trí hai vị sư tổ Kết Đan kỳ đang bế quan tu luyện.Ở một vị trí bằng phẳng trên đỉnh Thương Tùng sơn, có một chỗ được làm phục vụ cho cuộc tỷ thí.

Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng.

Trên mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc phái.Khi đến đây có thể cảm nhận một luồng hơi thở nhè nhẹ chậm rãi tỏa ra từtám cây cột đá.

Khi luồng hơi thở đó vừa xuất hiện lập tức chuyển thành sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người.- Hoàng Long đạo hữu.

Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại hạ lại có một cảm xúc khác nhau.

Thật xứng danh với hai chữ trọng bảo của tu chân giới Triệu quốc.

- Âu Dương lão nhân thở dài, nói.

Lão vung tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát ra đang đập đến mặt.Phía sau hắn, nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái hơn.

Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn họ suýt nữa thì không chịu nổi.

Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất.- Âu Dương đạo hữu.

Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái chúng ta chế tạo.

Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu không phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết.

Vì vậy mà xin thứ lỗi.

- HoàngLong chân nhận lạnh nhạt nói xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc niệm khấu quyết.

Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá tràn ra xung quanh.

Đám mây mù vẫn bao phủ trên Thương Tùng sơn như bịbàn tay của một con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó.

Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất.Phía sau hắn, tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại.- Không sao!

Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ.

Trận đầu tiên doHuyền Đạo tông phái người.

Liễu Phong!

Ngươi ra đi.

- Âu Dương lão nhân xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi một chút.

Sau đó lão mới mở miệng nói.Liễu Phong chính là một người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông.

Hắn hơi mỉm cười, hít một hơi thật sâu.

Bàn chân điểm một cái, thân thể hắn liền giống như một tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng nói:- Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái.Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ.

Trên lưng hắn có đeo một thanh phi kiếm rất to đang lóe lên kim quang.

Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong.Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng.

Từ sau khi VươngLâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, hắn cũng không còn chán ghét với tên đồ đệ này nữa.

Tuy chưa hẳn là đã thích nhưng ít nhân thì cũng đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào.

Nếu qua một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét như cũ.Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như không hề đi ra ngoài.

Phần lớn thời gian của hắn đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam.Qua nhiều lần nói chuyện với nhau, hắn cũng hiểu thêm được một chút vềTư Đồ Nam.

Theo hắn biết thì Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước quốc, một lục cấp tu chân quốc.

Tu vi của lão sâu không thể lường được.Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động một tí là giết người đoạt bảo.Lúc này, không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Liễu Phong mà hết sức im ắng.

Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái sau đó trầm giọng nói:- Triệu Long!

Ngươi ra đi.Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít nói.Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứsáu.Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái đã cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra.Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:- Liễu Phong!

Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.Tiên Nghịch » Chương 48: Tỷ thí (2). ( 48/2095)Nét mặt đám sư thúc của Hằng Nhạc phái đều âm trầm, không hề nói tiếng nào.

Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút hậm hực nhìn về phía Huyền Đạo tông.Tôn Đại Trụ cười hắc hắc, nói nhỏ với Vương Lâm:- Đồ nhi!

Xem cho kỹ.

Lần giao lưu này có thể sẽ sôi động hơn trước rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Huyền Đạo tông kiêu ngạo như thế.Vương Lâm nhìn quanh, để ý nét mặt đang phẫn nộ của đám đồng môn rồi lại cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái.

Trên người đối phương như có một lớp sương mù ngăn cản thần thức, không thể nhìn rõ tu vi.Liễu Phong đứng trên đài cao, lịch sự cười nói:- Triệu sư huynh!

Trưởng lão của tệ tông đã nhắc nhở nên lần này ta chỉ dùng có năm thành tu vi mà thôi.Triệu Long có vóc người trung bình, da mặt ngăm đen.

Thoạt nhìn hắn có chút hùng tráng, không giống như người tu tiên mà trông giống như một vũ giả trong các môn phái trên giang hồ.Hắn cẩn thận đánh giá Liễu Phong một chút rồi ôm quyền noi:- Liễu sư huynh!

Xin mời.

- Nói xong, chân hắn dẫm nhẹ một cái, những đoa hoa sen màu trắng liền xuất hiện, nhanh chóng bay lên, bay quanh xung quanh người.Từng tia kiếm khí từ từng đóa sen tỏa ra xung quanh.

Vào lúc này, quần áo trên người Triệu Long không hề có gió nhưng vẫn bay phần phật.Hoàng Long chân nhân mỉm cười, nói:- Liên Hoa kiếm ý của Triệu Long đã đạt tới uy lực bậc trung rồi.- Ha ha!

Chưởng môn sư huynh.

Triệu Long là đệ tử đắc ý nhất của ta.Thiên tư của hắn vốn rất tốt, lại chịu khó tu luyện.

Liên Hoa kiếm khí này chính là do hắn tự chọn từ trong Tàng Kinh các.

Tu luyện năm năm cuối cùng đã đạt tới cảnh giới bậc trung.

- Lão nhân mặt đỏ đứng bên,đắc ý nói.- Liên Hoa kiếm khí có lực công kích rất mạnh.

đám đệ tử nội môn các ngươi xem kỹ mà học tập.

Đạt tới mức này là rất đáng khen.

- Đạo Hư sư thúc, mỉm cười nói với đám đệ tử xung quanh.Vương Trác nheo mắt, ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:- Liên Hoa kiếm khí?

Hừ!

Chờ ta tu luyện năm năm nữa, nhất định sẽ so với hắn xem ai lợi hại hơn.- Triệu sư huynh bình thường ít nói.

Không ngờ đã tu luyện được Liêm Hoa kiếm khí tới mức độ này.

- Tôn Hạo thầm ngưỡng mộ, chăm chú quan sát.Lúc này, trên đài cao, Triệu Long hét lớn một tiếng:- Liễu sư đệ!

Liên Hoa kiếm khí của ta có uy lực rất mạnh.

Ngươi phải cẩn thận đấy.Trong chớp mắt, những đóa sen đang lượn quanh người hắn chợt chuyển động nhanh hơn.

Từng đạo kiếm khí màu xanh, bắn về phía Liễu Phong.Nét mặt Liễu Phong vẫn thản nhiên, thân thể nhanh chóng lui lại sau, hai tay kết ấn, quát khẽ:- Thủy mạc! (Cái màn chắn bằng nước)Trong chớp mắt, cả bầu trời đột nhiên hơi tối lại một chút.

Ngay sau đó,vô số điểm tinh quang từ bốn phương tám hướng hiện ra.

Nhìn kỹ, những điểm tinh quang đó rõ ràng là những giọt nước.Những giọt nước đó nhanh chóng tụ lại trước mặt Liễu Phong, hóa thành một bức tường nước.

Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, trên bức tường bằng nước lập tức xuất hiện một cái cầu vồng bảy màu đẹp mắt.Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói với đám đệ tử phía sau:- Liên Hoa kiếm khí của Hằng Nhạc phái rất khó tu luyện.

Thế mà TriệuLong có thể tu luyện đến cảnh giới này, uy lực của nó rất mạnh.

Sau này các ngươi có gặp phải thì nhớ kỹ Liên Hoa kiếm khí này.

Nếu không thểđịch lại được thì lui ngay.

Còn muốn thủ thắng thì trừ khi các ngươi có được Thủy linh căn giống như Liễu Phong.

Khi đó Thủy thuộc tính trong thiên địa sẽ do các ngươi tùy ý điều động.Đám đệ tử đều gật đầu.

Chỉ có trung niên nam tử đứng cuối là tỏ vẻ khinh thường.Trên đài cao, Liên Hoa kiếm khí giống như một cơn mưa, trút xuống bức tường nước.

Nét mặt Triệu Long hơi trầm lại.

Bức tường nước quá mức quỷdị, khi kiếm khí chạm phải liền không hề phát huy tác dụng mà vô thanh vô tức biến mất.Hắn nhướng mày, đang định thi triển pháp thuật tiếp thì đúng lúc này...

Liễu Phong chợt mỉm cười, nói:- Triệu sư huynh!

Đã đến mà không tiếp thì đúng là phi lễ.

Liên Hoa kiếm khí ngươi cũng thử tiếp một chút xem.Ánh sáng trên bức tường nước chợt xuất hiện một sự rung động.

Liên Hoa kiếm khí do Triệu Long vừa phát ra lập tức từ trong đó phản lại.Triệu Long biến sắc, nhanh chóng lui lại.

Nhưng tốc độ của kiếm khí rất nhanh.

Khi tháy không kịp né tránh, Triệu Long cắn răng một cái, nhanh chóng ném từ trong túi trữ vật ra mười cái tiên phù.

Đám tiên phù đó vừa mới xuất hiện liền lóe lênh ánh sáng màu vàng, sau đó bốc cháy hóa thành mấy làn hắc vụ.Mấy đạo kiếm khi chạm phải hắc vụ nhanh chóng tiêu tán mà hắc vụ cũng lập tức biến mất.

Tuy có thể chặn lại phần lớn kiếm khí nhưng vẫn còn có một chút từ trong hắc vụ vọt ra, xuyên qua thân thể Triệu Long.Thân thể Triệu Long bị kiếm khí đánh trúng, văng về phía sau.

Miệng hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.

Nét mặt tái nhợt, ngã xuống đất,một lúc lâu cũng không thấy đứng dậy.Trên người hắn có một lỗ nhỏ xuyên qua.

Cũng may chưa trúng vào chỗ nguy hiểm nên không ảnh hưởng tới tính mạng.Liễu Phong đắc ý xoay người nhảy xuống, đối diện với Âu Dương lão nhân, nói:- Đệ tử may mắn không nhục mệnh.

Chỉ dùng có một nửa uy lực của Thủy Mạc phản lại.Thân thể lão nhân mặt đỏ thoáng động, hóa thành một đám mây đỏ, vọt tới bên cạnh Triệu Long.

Nét mặt lão âm trầm, hai tay nhanh chóng đánh ra vài chưởng, sau đó nhét vào miệng hắn vài viên dược hoàn.

Làm xong tất cả, lão trầm giọng nói:- Hay cho Thủy Mạc chiết xạ.

Nếu không có thực lực đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì không thể phá giải.

Đệ tử của ta học nghệ chưa tinh, thất bại cũng hoàn toàn bình thường.Đám đệ tử Huyền Đạo tông vui mừng quay sang bàn tán với nhau.- Vừa rồi là một người có tu vi đạt tới tầng thứ sáu tỉ thí với LiễuPhong sư huynh.

Ngay từ đầu ta đã biết, trấn đấu này chúng ta nhất định thắng.- Không ngờ Thủy Mạc của Liễu sư huynh lại có uy lực lớn đến vậy.

Ngay cả trưởng lão cũng phải khen thì bọn họ làm sao có thể phá giải được?- Chắc chắn là không có.

Mấy ngày nay ta quan sát đám đệ tử của HằngNhạc phái không thấy có một người nào có tính uy hiếp đối với chúng ta.- Cũng chưa chắc.

Đệ tử Tử y của Hằng Nhạc phái vẫn chưa xuất hiện.

Ta nghe trưởng lão nói, những người đó mới là đệ tử hạch tâm của Hằng Nhạc phái.Tiên Nghịch » Chương 49: Tỷ thí (3). ( 49/2095)Cũng giống như đám đệ tử của Huyền Đạo tông.

Đám đệ tử nội môn của HằngNhạc phái cũng hoàn toàn kinh sợ.

Bọn họ ít nhất cũng có hai mươi năm là đệ tử nội môn, nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Tất cả đều trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy bất an.Nét mặt của Hoàng Long chân nhân lại càng trở nên âm trầm, không nói một tiếng nào.

Tên đệ tử Liễu Phong của đối phương cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ.

Nhưng không ngờ hắn lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy.

Thủy Mạc gặp phải lực công kích mạnh thì phản lại càng mạnh.

Nếu không đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì cơ bản không thể phá được.Mới trận đấu đầu tiên đã như thế, không khỏi khiến lão lo lắng.

Chẳng lẽHằng Nhạc phái thật sự phải xống dốc hay sao?

Lão quay sang nhìn mấy vịsư đệ đứng bên.

Bọn họ cũng đều đang trầm mặc không nói.Tôn Đại Trụ hít một hơi, lẩm bẩm:- Mẹ kiếp!

Không ngờ lại có được một tên đệ tử lợi hại như vậy.

Huyền Đạo tông có được hắn quả là quá may mắn.Vương Lâm nhìn sâu vào trong mắt của Liễu Phong.

Vừa mới rồi, tuy LiễuPhong chỉ thi triển Thủy Mạc trong phút chốc, nhưng hắn cũng đã có thểnhìn thấu tu vi của đối phương.

Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng VươngLâm đối với pháp thuật đó vẫn cảm thấy khiếp sợ.Huyền Đạo tông, Âu Dương lão nhân mỉm cười, cao giọng nói:- Hoàng Long đạo hữu.

Trận thứ hai, các ngươi đưa người xuất thủ.Ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn.

Phần lớn mọi người đều cúi đầu, trong lòng thầm mong không bị chỉ định.Đến lúc này, Hoàng Long chân nhân cảm thấy tức giận, đang định mở miệng trách mằng thì Tôn Hạo cắn rằng một cái, tiến lên nói:- Chưởng môn!

Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này.Nét mặt đám sư thúc vẫn không hề thay đổi.

Đạo Hư nhăn mặt, nói:- Tôn Hạo!

Ngươi mới chỉ đạt tới tầng thứ tư.

Không được hồ đồ.Tôn Hạo ngập ngừng một chút, nói:- Đệ tử...đệ tử có được một pháp thuật mới.

Mặc dù không thể chắc thắng nhưng cũng có thể chiến đấu.

- Trong lòng hắn thầm nghĩ:- Bây giờ, người nào cũng không muốn lên.

Ta tự thân ứng chiến chắc chắn sẽ có được hảo cảm của chưởng môn.

Mặc dù không thể thắng được, nhưngPhích Lịch đạn trong tay cũng có thể dành lại được chút mặt mũi.

Lý Sơn huynh đệ!

Xin lỗi ngươi.

Phích Lịch đạn mua được từ tay ngươi lạ phải dùng để đối phó các ngươi.Mấy hôm nay hắn cảm thấy đã có thể sử dụng Phích Lịch đạn vô cùng xảo diệu.

Tuy mấy lần đầu đều bị thất bại, nhưng cuối cùng cũng có thể thành công mấy lần.

Bởi thời gian quá gấp nên hắn cũng không tiếp tục luyện tập.

Nhưng hắn vẫn tự tin chỉ cần sử dụng mấy lần chắc chắn sẽ thành công.Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:- Ngươi lên đi!

Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào.Tôn Hạo nhấc mình, nhảy lên đài cao, nói:- Đệ tử Tôn Hạo của Hằng Nhạc phái xin lãnh giáo Huyền Đạo tông.Lý Sơn thấy Tôn Hạo liền cười thầm trong bụng.

Hắn thấy Âu Dương lão nhân đang chọn người lên trận liền bước lên nói:- Sư phụ!

Đệ tử Lý Sơn nguyện lên trận này, trao đổi với đối phương một chút.

- Nói xong, hắn nháy nháy mắt, đứng chờ.Âu Dương lão nhân vẫn luôn đau đầu đối với Lý Sơn.

Nhưng lão cũng biếtLý Sơn rất tinh quái, không bao giờ chịu thiết.

Lần này hắn xin ra trận chứng tỏ đã hoàn toàn chắc chắn.

Vì vậy lão hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu.Lý Sơn hưng phấn đi lên trên đài.

Trong lòng hắn đang thầm cười trộm.Tôn Hạo ơ là Tôn Hạo, lần này là ngươi tự tìm người đến cướp lấy mặt mũi của ngươi đấy nhé.Tôn Hạo nhìn thấy Lý Sơn xuất trận, nét mặt không khỏi thay đổi.- Tôn Hạo sư huynh!

Hãy sử dụng tiên thuật đắc ý nhất của ngươi đi.

Lý Sơn ta sẽ tận tình tiếp đón.

- Lý Sơn lớn tiếng nói.Tôn Hạo do dự một chút.

Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng phi kiếm vì vậy bắt quyết một cái.

Thanh phi kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra,lượn xung quanh người hắn một vòng.- Đi!

- Thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Lý Sơn.

Cùng lúc đó, Tôn Hạo lập tức lấy ra bốn năm quả Phích Lịch đạn, quát to:- Xem tiên thuật của ta.Lý Sơn cười ha hả, dễ dàng né tránh phi kiếm, trong lòng thầm nghĩ một chữ: "Bạo".Phích Lịch đạn trong tay Vương Hạo chưa kịp ném ra liền lập tức phát nổ.Một mùi thối ngập trời tỏa ra bốn chung quanh.

Toàn thân Tôn Hạo lúc này bám đầy bụi, ngơ ngác đứng đó, không nói được tiếng nào.Hắn không thể hiểu được tại sao Phích Lịch đạn chưa ném ra đã phát nổ?

Chẳng lẽ vừa rồi mình dùng sức mạnh quá?Lý Sơn chẹp một cái rồi lớn tiếng nói:- Chiêu này của Tôn Hạo sư huynh quả là quá lợi hại.

Đây là chiêu gì không biết?

Tự bạo đại pháp phải không?

Ôi...

Lúc trước ta chẳng nói với ngươi Phích Lịch đan phải cầm nhẹ mà ném ra.

Ngươi lại la ó mà dùng sức như vậy thì làm gì mà nó chẳng phát nổ.Đám đệ tử Huyền Đạo tông cười phá lên.Ngay cả đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng cố nín cười, chỉ sợ lỡ mà cười ra sẽ bị đám trưởng bối trừng trị.Hoàng Long chân nhân phất tay áo một cái, nhất thời xuất hiện một luồng gió, thổi tan làn khí thối.

Đồng thời mang Tôn Hạo ném thẳng về HằngNhạc phong.Âu Dương lão nhân cười nói:- Hoàng Long đạo hữu.

Tôn Hạo không sử dụng tiên pháp xem như trận này coi như hai bên hòa đi.

- Nói xong, lão vui vẻ nhìn Lý Sơn.Nét mặt của Hoàng Long chân nhâm âm trầm nói:- Thua chính là thua.

Làm gì có chuyện hòa.

Tiếp tục.Âu Dương lão nhân cười ha hả, nói:- Không hổ là đại môn phái hơn năm trăm năm.

Được rồi!

Hứa Mộc!

Ngươi lên trận.Từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo môn, một tể đệ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú đi lên trên đài.

Hắn ôm quyền thi lễ, không hề nói một lời nào.Lần này, Hoàng Long chân nhân cũng chưa gọi một tên đệ tử nội môn nào xuất trận.

Lão lấy ra một cái ngọc giản, vuốt nhẹ một cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phần.

Nhất thời một cái pháp trận màu lam lóe lên, xuất hiện trên đài cao.

Tiếp theo đó, quang mang thoáng động một cái liền có ba người từ trong đó đi ra.Ba người này đều mặc tử y, hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run.Âu Dương lão nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này.Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Huyền Đạo tông chợt lóe lên quang mang, trong lòng xuất hiện chiến ý.Sau khi ba người đó xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người, trầm giọng nói:- Huyền Đạo tông?

Hai mươi năm trước Lữ mỗ đã bị thua.

Lần này thì không thể có chuyện đó.Ánh mắt Vương Lâm có chút căng thẳng.

Trong ba người đó, hắn nhận ra một người đó chính là Nhị sư huynh Trương Cuồng.- Lữ Tung!

Lần này tới phiên ngươi.

- Hoàng Long chân nhân lạnh nhạt nói.Lữ Tung gật đầu một cái.

Hai người bên cạnh hắn tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Hoàng Long chân nhâ.- Lữ Tung?

Ngũ sư huynh Lữ Tung.

Ta nghe nói hai mươi năm trước hắn đã đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ.

Lần này hắn xuất trận, Hằng Nhạc phái của ta tất thắng.Tiên Nghịch » Chương 50: Tỷ thí (4). ( 50/2095)- Hắn chính là Lữ Tung!

Ta nghe sư phụ nhắc đến hắn nhiều lần.

Đó chính là đệ nhất thiên tài trăm năm mới gặp của Hằng Nhạc phái.

Huyền Đạo tông nhất định thua rồi.- Ngũ sư huynh!

Cố gắng lên.

Chúng ta ủng hộ cho ngươi.Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái đều kích động hò hét.

Hai trận đầu thất bại, nhưng sự xuất hiện của Lữ Tung đã khiến cho bọn họ tìm lại được sự tin tưởng.

Mốt số nữ đệ tử nhìn hắn với ánh mắt si mê.Hoàng Long chân nhân cũng mỉm cười.

Lão thầm nghĩ Lữ Tung lần này xuất trận nếu bình tĩnh nhất định có thể thắng.Vương Trác ghen ghét nhìn Lữ Tung, hừ nhẹ một tiếng.Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều liếc mắt nhìn nhau.

Thanh danh của Lữ Tung đối với bọn họ chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Hai mươi năm trước,mặc dù trong lần giao lưu đó hắn bị thua, nhưng vẫn để lại cho đám trưởng lão của Huyền Đạo tông một ấn tượng sâu sắc.Nét mặt Âu Dương lão nhân hơi trầm xuống, nói:- Hứa Mộc!

Ta cho ngươi được phép giải khai phong ấn của tổ sư, sử dụng thực lực thật sự của bản thân.Nét mặt Hứa Mộc nghiêm túc, cởi áo.

Tất cả đều nhìn thấy trước ngực hắn có dám một cái phù màu vàng.Đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều ngẩng người.

Sau khi nhìn thấy cái phù đó, bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ.- Âu Dương đạo hữu!

Cái phù này....

- Hoàng Long chân nhân thất sắc nói.Ánh mắt Âu Dương lão nhân chợt lóe lên, lạnh nhạt nói:- Hoàng Long chân nhân.

Có một chuyện tại hạ muốn nhân cơ hội này nói rõ một chút.

Cuộc giao đấu hôm nay, nếu Huyền Đạo tông chiến thắng thì ngoại trừ những điều kiện trước, chúng ta muốn tăng thêm một điều đó là cho chúng ta mượn Hằng Nhạc phong năm trăm năm.Tất cả mọi người đều biến sắc.

Hoàng Long chân nhân nheo mắt lại nói:- Âu Dương đạo hữu cứ nói đùa.Âu Dương lão nhân lắc đầu, nói:- Hoàng Long đạo hữu.

Cái phù này ngươi cũng thấy được.

Linh lực dao động trên nó phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể chế tạo được.

Nói thật, Huyền Đạo tông chúng ta mới có một lão tổ vừa mới ở chiến trường của tứ cấp tu chân quốc trở về.

Người đó có nói mấy lão tổ của Hằng Nhạc phái các ngươi đều đã bỏ mình.Hoàng Long chân nhân biến sắc, một lúc sau trầm giọng nói:- Âu Dương đạo hữu không được nói bậy.

Nếu không đừng trách Hằng Nhạc phái chúng ta trở mặt.Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói:- Huyền Đạo tông chúng ta nhớ tới giao tình từ trước đến nay nên mới không có cưỡng đoạt.

Bọn ta vẫn muốn để cho Hằng Nhạc phái một chút mặt mũi.

Lần tỷ thí này nếu Hằng Nhạc phái thắng thì việc này không nói đến nữa.

Ta đã nói xong, Hoàng Long đạo hữu, tiếp tục tỉ thí đi.Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái không hiểu làm sao, nhưng cùng cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.Vương Lâm cũng cảm thấy thất kình.

Hắn thầ nghĩ, lời Tư Đồ Nam nói quảnhiên là thật.

Tu chân giớ hiển nhiên phân hóa quốc gia theo cấp bậc.Nét mặt Tôn Đại Trụ tái nhợt, hai mắt vô thần, lẩm bẩm:- Xong hết rồi, xong hết rồi.

Lão tổ cũng đả chết.

Trước kia, Hằng Nhạc phái chúng ta nhờ có lão tổ mới có thể chấn nhiếp được các môn phái khác một chút, cố gắng mới đứng được ở đây.

Nhưng giờ thì....

Xong hết rồi!Đáng chết!

Nếu không phải năm trăm năm trước, tứ cấp Tu Chân quốc, ThanhLong quốc tranh đoạt ngoại vực đã lôi đi tất cả Nguyên Anh kỳ của Triệu quốc thì làm sao mà Hằng Nhạc phái chúng ta lại có kết quả như thế này?Hoàng Long chân nhân đưa mắt nhìn, thấy các sư đệ cùng với đám đệ tử đều có chút bối rồi.

Lão cố gắng kìm chế sự lo lắng, quát lớn:- Môn nhân Hằng Nhạc phải không được lo lắng.

Việc này thật hay giả tựcó đám trưởng lão Kết Đan kỳ xem xét.

Các ngươi hoảng cái gì.

Lữ Tung!Tiếp tục tỉ thí.Lữ Tung đang đứng trên đài, cũng bị những lời nói của Âu Dương lão nhân làm cho sợ hãi, liền ổn định tâm thần, há mồm phun ra một đạo tử mang.Tử mang vừa xuất hiện nhanh chóng bành trướng hóa thành một bàn tay lớn,chộp về phía Hứa Mộc.Thần sắc Hứa Mộc khẽ thay đổi, vỗ vào túi trữ vật một cái.

Lập tức có sáu quả cầu màu vàng bay ra nghênh đón.

Lữ Tung cười lạnh, tay phải bắt quyết, bàn tay to giữa không trung vung lên một cái phát ra một trận gió lớn khiến cho sáu quả cầu vàng lệch khỏi quỹ đạo.Luồng quái phong thổi tới khiến cho linh khí trong cơ thể Hứa Mộc có phần tán loạn.

Hắn biến sắc, quát:- Bạo.Sáu quả cầu màu vàng đồng loạt phát nổ.

Một con sóng vô hình lan ra khiến cho những người đứng xung quanh vội vàng né tránh.Lữ Tung hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:- Chút tài mọn!

- Bàn tay khổng lồ trong không trung liền nắm lại, không để ý tới việc mấy quả cầu vừa phát nổ, nện thẳng xuống.Nét mặt Hứa Mộc tái nhợt.

Mắt thấy bàn tay đang ép xuống trên đầu, hắn cắn răng một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ.

Mới nhìn thì nó cũng chỉ là một tờ giấy vàng bình thường mà thôi.

Hứa Mộc cắn lưỡi, phun ra một búng máu.Chút máu tươi trong không trung nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗtạo thành hình giống như một con Huyết Long.

Hai mắt Hứa Mộc mở to, tay phải bắt quyết, miệng lẩm bẩm.

Chỉ thấy Huyết Long xoay người một cái,cuộn đuôi lại tạo thành một bức hình cổ quái, khảm vào trên tấm giấy.Ngay lúc đó, tấm giấy vàng chợt tỏa ra quang mang chói mắt, giống như một mặt trời nhỏ giữa không trung hạ xuống đầu nắm tay.Vương Lâm xem tới đây, sực nhớ ra trong túi hắn cũng có một cái phù như vậy.- Thì ra là linh bảo.

- Lữ Tung nhướng mày, phất tay một cái, hai con bạch long lại bay ra, dạo một vòng giữa không trung rồi với tốc độ như sét đánh, lao về phía Hứa Mộc.Hứa Mộc cười thảm một tiếng.

Lúc này, toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung chống cự lại một quyền của đối phương, nên không thẻ chống lại hai thanh phi kiếm đang hóa thành bạch long đánh tới kia.Mắt thấy hai con bạch long há cái miệng khổng lồ, sắp lao tới Hứa Mộc,đột nhiên có tiếng hừ lạnh từ trong đám đệ tử Huyền Đạo tông vọng ra.Ngay sau đó, một đạo cầu vồng màu đen bắn ra từ trong đám đệ tử củaHuyền Đạo tông, quấn lấy hai con bạch long.

Hai con bạch long nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành hai cây tiểu kiếm màu bạc.

Đạo ánh sáng màu đen hơi thu lại một chút liền bẻ gẫy hai thanh phi kiếm, rồi thả rơi xuống đất.Nét mặt Lữ Tung đại biến.

Phi kiếm bị hủy lập tức phun ra một ngụm máu,nét mặt hoảng sợ.

Bàn tay to lớn trên đầu Hứa Mộc cũng vì tâm thần bịhao tổn không thể ngưng hình liền biến mất.Hứa Mộc tránh được một kiếp vội vàng lui lại.

Nét mặt thầm cảm thấy may mắn.

Khuôn mặt Lữ Tung tái nhợt hạ xuống dưới.Hoàng Long chân nhân trầm mặt, quát:- Huyền Đạo tông, chớ có khinh người quá đáng.

- Mấy vị sư đệ đồng môn đứng bên cạnh lão cũng trợn mắt nhìn.

Có mấy người tức giận đã lấy ra pháp bảo tùy thân, chuẩn bị ra tay.Đám đệ tử nội môn đang đứng xem đều lộ vẻ mặt phẫn nộ.

Tuy nhiên hai tên đệ tử mặc Tử y thì ánh mắt thận trọng nhìn trung niên nam tử đang đứng ởcuối của Huyền Đạo tông.Một tiếng hừ lạnh vừa rồi đúng là do hắn phát ra.Âu Dương lão nhân quay đầu lại nhìn nam tử, lắc đầu cười khổ, nói:- Trận thứ ba này Hằng Nhạc phái của các ngươi chiến thắng.

Về chuyện vừa rồi, lão phu....- Âu Dương lão đầu không phải nhiều lời.

Hằng Nhạc phái chẳng là cái gì hết...

- Nam tử đứng ở cuối, kiêu ngạo bước từng bước một.

Nhất thời trên mặt đất xuất hiện một vết nứt nhỏ lan nhanh đến thạch thai.
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 51-90


Tiên Nghịch » Chương 51: Xuất trận (1). ( 51/2095)Cùng lúc đó, thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trên đài.Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử Hằng Nhạc phái, nói:- Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi.

Chỉ cần một mình Chu Bằng ta là đủ rồi.Đám đệ tử Hằng Nhạc phái lập tức xôn xao, nét mặt ai nấy đều giận dữ.Ngay cả đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái cũng phải cau mày.Đám đệ tử Huyền Đạo tông không có một ai mở miệng.

Ánh mắt lộ vẻ tôn kính.

Hiển nhiên thân phận của người này ở Huyền Đạo tông không phải là nhỏ.Âu Dương lão nhân vội ho một tiếng, cao giọng nói:- Hoàng Long đạo hữu!

Đây là Chu Bằng, đại đệ tử của Huyền Đạo tông.

Lần này, chúng ta chỉ cần một người để phân định thắng thua.

Nếu trong sốđệ tử của Hằng Nhạc phái có người cố gắng được trong mười lần hô hấp mà không bại thì Hằng Nhạc phái các ngươi chiến thắng.Hai mắt Trương Cuồng chợt lóe lên, thân thể thoáng động nhảy lên trên đài, trầm giọng nói:- Tiểu tử cuồng vọng.

Để ta thử với ngươi.Chu Bằng cười một tiếng điên cuồng, nói:- Ngươi?

Mới nhìn thì tu vi đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ, nhưng lại ẩn dấu thực lực của tầng thứ tám.

Chút tu vi ấy vẫn không đủ.

- Nói xong, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, phất tay một cái.

Nhất thời một con cự xà đen bóng hiện ra, nghênh gió trở nên to hơn mấy lần.

Nháy mắt nó đã trở thành một con Thông Thiên đại mãng.Cái đầu của con cự mãng lạnh lẽo nhìn Trương Cuồng, sau đá há miệng hút một cái.

Nhất thời một luồng hấp lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện.Tuy nhiên, luồng hấp lực đó chỉ nhằm vào một mình Trương Cuồng.Trương Cuồng chưa kịp né tránh, mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật nào, đã như diều đứt dây, bay thẳng vào trong bụng nó.Chu Bằng cười lạnh một tiếng, tay phải lắc một cái đã nắm lấy cổ Trương Cuồng, nói:- Trở về tu luyện thêm vài chục năm nữa rồi hãy đến gặp ta.

- Nói xong,hắn vung tay một cái, thân thể Trương Cuồng như lưu tinh, bay thẳng vềsau.Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy Trương Cuồng.

Nhưng xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa mới có thể dừng được.Trương Cuồng mặt không còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, thân thể không ngừng run rẩy.

Trên cổ hắn có một vết tay màu đen, giống như một cái kìm đang kẹp lấy cổ hắn.Tên đệ tử bay lên đón hắn, vẻ mặt hoảng sợ, im lặng không nói.Hoàng Long chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở.

Đối phương có một tên đại đệ tử thế này quả là quá mạnh.

Lão chỉ có thể nhìn ra, thực lực đối phương biểu hiện bên ngoài là tầng thứ mười của Ngưng Khí kỳ.

Như vậy trên người hắn nhất định có dán phù ẩn đấu tu vi, nên mới không nhìn rõ được thực lực.Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng chung quanh, Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng.

Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thểthủ thắng.

Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kết Đan kỳcũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi.

Mặc dù có thể cho hắn ra đánh một trận.

Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này, Hằng Nhạc phái coi như thất bại hoàn toàn.- Thôi!

Lần này, Hằng Nhạc phái xem như hoàn toàn vô vọng.

Những lời nói của Âu Dương lão nhi hay là đi thông báo cho hai vị sư tổ kia, để cho họ định đoạt.

Nếu những lời đối phương nói là thật thì Hằng Nhạc phong quả thực không thể đứng vững được nữa rồi.

- Hoàng Long chân nhân cười khổ một tiếng.Chu Bằng cuồng ngạo, liếc mắt nhìn mọi người, nói:- Kế tiếp là ai?Tất cả đám đệ tử Hằng Nhạc phái có mặt đều không ai mở miệng.

Bọn họ đều cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Chu Bằng.Chu Bằng cười lạnh, trong lòng có chút coi thường.

Đúng lúc đó, hắn chợt ngẩng người khi phát hiện có một tên đệ tử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt mình.Vương Lâm vẫn bình thản nhìn Chu Bằng.Chu Bằng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh nhạt nói:- Thế nào?

Ngươi muốn lên?Lời nói của Chu Bằng thu hút sự chú ý của mọi người.

Quay đầu lại, bọn họ mới phát hiện ra người mà Chu Bằng nói chính là Vương Lâm, nét mặt không khỏi thay đổi.Hoàng Long chân nhân thở dài.

Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba củaNgưng Khí kỳ, lão vốn chẳng hề chú ý.

Nhưng bây giờ, cho dù tu vi rất thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.Chu Bằng thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh, nói:- Bốn trận tỷ thí, chỉ còn lại có một trận.

Đường đường Hằng Nhạc phái lại không có một người nào dám đi lên, đúng là khiến cho Chu mỗ thất vọng.

Chẳng lẽ, đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại không có người nào dám đi lên hay sao?Đạo Hư sư thúc đang đứng cạnh Hoàng Long chân nhân chợt nói:- Tôn sư đệ xin lỗi.

Vương Lâm!

Ngươi lên đi.Tôn Đại Trụ ngẩn người, tức giận nói:- Đạo Hư!

Tuy ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể ra lệnh cho ta được.

Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ,vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao?

Đại đệ tửcủa người ta quá mạnh mẽ, đồ đệ của các ngươi không đánh lại, sợ chúng bị thương nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à?

Đồ đệ của ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật, cho dù lên có bị thua thì các ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không?

Mẹ kiếp, lão tửkhông đồng ý.Đạo Hư nhíu mày, trong lòng lão đúng là nghĩ nư vậy.

Nhưng không ngờ TônĐại Trụ lại không nể mặt trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Huyền Đạo tông như vậy.Lão cười lạnh vài tiếng, nhìn Hoàng Long chân nhân, mấp máy môi truyền âm một chút.Hoàng Long chân nhân thở dài, nói:- Tôn sư đệ!

Ngươi không cần phải nói nữa.

Vương Lâm!

Ngươi lên đi.Tôn Đại Trụ vung tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười lạnh.Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói:- Tuân mệnh.Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, chẫm rãi đi lên đài.Đám đệ tử Huyền Đạo tông thấy vậy cười rộ lên.- Hằng Nhạc phái!

Các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao?

Không ngờ một tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với Đại sư huynh của chúng ta.- Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay.

Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.- Đại sư huynh!

Đây là bọn họ nhận thua, cho một người lên gãi lưng cho sư huynh.

Sư huynh giơ cao đánh khẽ, đuổi nhẹ hắn đi thôi.Âu Dương lão nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường.

Âu Dương lão nhân cười nói:- Hoàng Long đạo hữu.

Hôm nay, chúng ta cũng hiểu rõ Hằng Nhạc phái rồi.Nét mặt Hoàng Long chân nhân âm trầm, không nói gì, phất tay áo một cái rồi đi về phía sau.

Cơ bản lão cũng chẳng hy vọng gì vào Vương Lâm.

Cho hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho chấm dứt trận đấu này mà thôi.Dù dao, cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.Nhưng nếu bị đối phương dọa cho không ai dám xuất trận thì đúng là không còn chút mặt mũi.Không có tên nội môn đệ tử nào dám lên, chỉ còn duy nhất có một mình Vương Lâm.Phía sau hắn, tất cả thế hệ trước của Hằng Nhạc phái đều lắc đầu, xoay người đi ra đằng sau.Thậm chí ngay cả đám đệ tử nội môn cũng có người bước đi, không đứng ở đây cho xấu mặt.Tiên Nghịch » Chương 52: Xuất trận (2). ( 52/2095)Chu Bằng kiêu ngạo cười ha hả, nói:- Vương Lâm!

Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể đuổi ngươi xuống dưới.Ngươi cố đứng cho vững.

- Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu.

Thân thể hắn giống hệt như một cái động không đáy, quần áo bay phần phật.Vương Lâm chưa từng giao thủ với người khác lần nào, nên có phần hồi hộp.

Hắn không hề chớp mắt, phát huy toàn bộ uy lực của Dẫn Lực thuật.Để cho chắc chắn, hắn còn lấy ra một viên Phích Lịch đan, xóa đi thần thức của Lý Sơn rồi ném ra ngoài.Một tiếng nổ lớn vang lên.

Trong làn khói đen, thân thể Chu Bằng bị hất tung lên, ngã xuống đất.

Toàn thân hắn bám dầy bụi, bốc mùi hôi thối,ngơ ngác chẳng khác gì Tôn Hạo lúc trước.Thông Thiên cự mãng trên không trung cũng lập tức biến mất.Tiếng nổ lớn đã làm kinh động tới đám người của Hằng Nhạc phái.

Mọi người đều vô thức quay đầu nhìn lại, mà sững sờ.

Toàn bộ không gian trởnên im lặng không hề có một tiếng động.Hoàng Long chân nhân thừ người ra, cả kinh nói:- Đây...

Đây...

- Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng, hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.- Không thể như thế.

Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?

Đối phương của hắn lại còn là đại đệ tử của Huyền Đạo tông.

- Đạo Hư sư thúc dụi dụi hai mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.Tên hắc y đệ tự đưa Vương Lâm vào Hằng Nhạc phái - Trương sư huynh cũng không tin vào mắt mình, thầm nghĩ:- Đây là Vương sư đệ mà ta vẫn nói cố gắng tu luyện đây hay sao?

- Rõ ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba, làm sao mà có thể....- Hắn có phải là Vương Lâm không?

Có phải cái tên phế vật nhờ vào tự sát để tiến vào môn phái không?

- Vị sư thúc mặt đỏ há to miệng, ra mà nhìn.- Đúng là khó tin...

- Tống sư thúc vốn lạnh lùng cũng phải trợn mắt ra mà nhìn.Vương Trác lại càng kinh sợ hơn nữa.

Hắn hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ:- Vương Lâm?

Phế vật?

- Hắn cố gắng lắc đầu.

Trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.Nữ tử họ Từ lấy tay che miệng, thì thào nói:- Tại sao có thể như vậy?

Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?Rõ ràng tu vi của hắn mới chỉ có Ngưng Khí kỳ tầng ba cơ mà?Tôn Đại Trụ sờ sờ đầu, thì thào nói:- Ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

Mẹ nó!

Rõ ràng là ảo giác do lão thiên gây ra...

Đây có phải là đồ đệ ta hay không?Nữ tử họ Chu càng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên thạch thai.Trương Cuồng đã tỉnh lại từ nãy, chỉ có điều hắn sợ xấu hổ nên vẫn giảvờ hôn mê.

Nhưng đến lúc này, hắn thực sự không còn giả vờ được nữa, ngơ ngác nhìn Vương Lâm trên thạch thai.

Đột nhiên, đồng tử của hắn chợt thu lại, thầm nghĩ:- Không sai!

Chính là hắn!

Nhất định là hắn.- Nằm mơ!

Chắc chắn là nằm mơ.

- Ngươi trung niên lúc đầu thu Vương Lâm cắn vào lưỡi mình một cái.Lữ Tung thì không phản ứng mạnh mẽ giống như bọn họ.

Cái tên Vương Lâm này hắn đã nghe thấy một lần.

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, thầm nghĩ:- Nội môn đệ tử từ lúc nào mà có một cao thủ như vậy?

Biết sớm như thếthì ta còn tới làm gì?

Chưởng môn cũng thật là, cho hắn ra luôn có phải là xong rồi không?- Chẳng lẽ ban đầu ta đã nhầm lẫn trong kiểm tra?

Chẳng lẽ thực tế thiên tư của Vương Lâm vô cùng ưu tú?

- Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan thầm nghĩ.Tất cả đám đệ tử nội môn đều thừ người ra, không nhúc nhích.Mọi người của Huyền Đạo tông cũng hoàn toàn im lặng.

Âu Dương lão nhân mở to hai mắt ra mà nhìn.

Chu Bằng chính là đòn sát thủ của Huyền Đạo tông, được mọi người thầm gọi là thiên tài của tu chân giới Triệu quốc.Tu vi của hắn đã đạt tới tầng mười ba của Ngưng Khí kỳ thế mà vẫn thua?Nếu trưởng bối của Hằng Nhạc phái ra tay thì không nói làm gì.

Nhưng đây lại là một cái tên vẫn bị coi là phế vật của Hằng Nhạc phái, một tiểu bối mới đạt tới tầng thứ ba.

Nhất định là do Chu Bằng khinh địch.Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Trận tỷ thí này quá quỷ dị, khiến cho họ vẫn chưa thể cảm nhận được.Liễu Phong liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu thầm kêu may mắn.Vừa rồi đối phương không xuất trận, nếu không chính mình nhất định sẽ bịbại.

Có điều, hắn cũng không hiểu tại sao Vương Lâm lợi hại như vậy mà vẫn bị Hằng Nhạc phái gọi là phế vật?

Hơn nữa, nhìn nét mặt của mọi người bên đó cũng đang đầy vẻ sợ hãi, không hề có chút lừa dối.

Chẳng lẽlà do đại sư huynh khinh thường?

Liễu Phong cũng không thể đoán nổi.

Có nhìn thế nào thì hắn cung chỉ thấy Vương Lâm đạt tới tấng thứ ba củaNgưng Khí kỳ mà thôi.Các đệ tử khác cũng có những ý nghĩ giống Liễu Phong.

Bọn họ đều cho rằng đại sư huynh vì khinh thường bị đánh lén.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi cũng rất đặc sắc.

Ý nghĩ của nàng cũng không giống với mọi người lắm.

Nàng vẫn chú ý tới Vương Lâm nên lúc này càng thêm hứng thú, cẩn thận đánh giá.Trong số mọi người, có lẽ kẻ khiếp sợ nhất chính là Lý Sơn.

Lúc này,thân thể hắn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:- Xong hết rồi.

Phích Lịch đạn là ta bán cho hắn.

Không ngờ hắn lại lấy ra dùng với Đại sư huynh.

Chắc chắn sẽ bị Đại sư huynh hận đến chết.Lý Sơn ơi là Lý Sơn.

Ngươi cả đời thông minh, tại sao lại không nhận taVương Lâm giả trư ăn cọp đây?

Vương Lâm!

Ngươi quả là một kẻ hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm.

Ngươi hại ta như vậy làm sao mà ta còn có thể ở lại HuyềnĐạo tông được đây hả?

Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ta...Không được!

Nhưng tại sao ta lại cho thêm bụi bẩn và mùi thối vào đó?...Hình như bụi bẩn là lúc đầu do ta đắc ý bỏ thêm vào.

Nếu không mất một năm tắm rửa, thì cơ bản đừng hòng mong sạch được.Còn mùi thối kia, đó là vì đoạt bạn gái của người khác nên ta cố ý cho thêm vào.

Cái này chính mình cũng không dám dính.

Ngoại trừ đứng trước gió một tháng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác...

Xong rồi...

Xong hết rồi...Đúng lúc này, Chu Bằng tỉnh táo lại.

Hắn suýt nữa thì bị mùi thối trên người mình làm cho ngất xỉu.

Hắn tức giận quát:- Lý Sơn!

Ta sẽ không để yên cho ngươi.Lý Sơn sợ quá lớn tiếng khóc nói:- Đại sư huynh!

Ta sai rồi.

Đại sư huynh!

Huynh tha cho ta đi.

Sau này ta không dám làm những việc như thế nữa.Chu Bằng quá đỗi tức giận, thân thể đầy bụi bẩn và mùi thối lao thẳng lên bãi đá, dữ tợn quát:- Vương Lâm!

Vừa rồi không tính.

Là do ta chuẩn bị không tốt để ngươi đánh lén.

Chúng ta làm lại.

Lần này, không được phép đánh lén.Tiên Nghịch » Chương 53: Xuất trận (3). ( 53/2095)Thực ra Vương Lâm cũng bị giật mình mất một lúc mơi định thần lại được.Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường nên mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh thắng.

Vì vậy mà hắn không nói lời nào, lập tức xuất ra Thông Thiên cựmãng, tay bắt quyết.

Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định mở cái miệng khổng lồ ra...Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật vỗ một cái.

Cự mãng rên lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán.

Chu Bằng mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa bắn ra xa.Hắn vừa mới rơi xuống đất lại lập tức xông lên thạch thai, không để ý tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giựt cái tiên phù đang treo trước ngực xuống.

Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên, mái tóc dài tung bay một cách quỷ dị.- Vương Lâm!

Vừa rồi không tính.

Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân.

Chúng ta lại một...Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật vỗ một cái nữa."

Chát" một tiếng vang lên.

Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh lại một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất.

Linh khí trong cơ thểhắn hoàn toàn tán loạn.

Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được.

Nhưng nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ngoại trừ hơi thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng như điện.

Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:- Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao?

Cái tên tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật đáng đánh đòn.

Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào.

Việc này có lẽcần phải hỏi một chút mới được.Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:- Lão thiên ơi!

Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi hại như vậy.

Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏnày.

Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa hay không?Đạo Hư há hốc mồm.

Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn đểgiải thích.

Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp sợ.

Cho dù đại để tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực thuật đánh cho rơi xuống đài.Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào.

Lão nhìn kỹ một lúc,cho dù sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu tu vi củaVương Lâm.Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:- Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta đồng ý.

Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:- Duyên phận!

Đây đúng là duyên phận.

Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cửhắn nhập môn thì làm sao có được ngày hôm nay.

Ta đã làm cho môn phải một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được.Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như nghệ.

Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:- Đứa nhỏ này khi kiểm tra ta đã biết nó có nghị lực rất tốt.

Quả nhiên là bất phàm.

Hừ!

Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy nếu không nó hẳn là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng.Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn thầm nghĩ trong đầu:- Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy.

Lúc trước, ta vẫn dùng mọi cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù.

Làm sao bây giờ?Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng.

Nàng đã hoàn toàn xác định được VươngLâm đúng là người thâm tàng bất lộ.

Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh tinh mà không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:- Vương Lâm cũng thiệt là...

Rõ ràng lợi hạ như vậy mà dám lừa gạt ta,nói là mới đạt tới tầng thứ ba.

Hừ!

Nhất định phải nói chuyện với hắn mới được.Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:- Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ?

Đáng nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng.

Có điều, VươngLâm cũng thật lợi hại.

Đối phương là đại đệ tử của người ta mà tát cho rơi xuống những ba lần.- Thì ra Vương Lâm vẫn giả trư ăn thịt cọp.

Đúng là hèn hạ.

Cũng may trước đây ta không cười nhạo hắn.

Nếu không thì...

Hắc hắc!

Trước kia đám sư huynh đệ vẫn cười hắn để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay không.

- Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh đệ xung quanh.- Xong hết rồi.

Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn.

Bây giờmới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta.

Mẹ kiếp!Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu làm gì?

Đúng là đồ vô sỉ.

- Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo VươngLâm là Hắc Tâm vương đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn,lại càng sợ hãi.- Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng.

Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo hắn nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng.

Nhất định Vương sư huynh cũng không chấp nhặt đối với ta.

- Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:- Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích lại có giao tình không tệ lắm.

Làm như thế nào bây giờ?

Nếu là ba ngày trước thì cùng lắm là ta bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra.

Nhưng bây giờ...

Ôi!Vương Hạo đã biến thành như vậy.

Một khi hắn đi tìm Vương Hạo nhất định ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn...Tên Vương Hạo này nhất định không thể để được.

Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta đểý.

Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo.

Đến lúc đó, người chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta.

Ôi....Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:- Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phải lại phải thay đổi rồi.

VươngLâm đúng là không đơn giản.

Hắn ẩn dấu tu vi sợ rằng để chờ đến ngày hôm nay có thể khiến mọi người kinh động.

Hắc hắc!

Chỉ sợ sau này tu chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn.

Với hắn chỉ có thể kết dao, không thể làm địch.

- Trong nháy mắt, hắn đã xác định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu.

Sau khi đổi được nước của Linh tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có Linh khí nồng đậm mà thôi.

Vì vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.Tiên Nghịch » Chương 54: Xuất trận (4). ( 54/2095)Nhưng sau khi đến dòng suối nơi hậu sơn, hắn mới phát hiện ra sự khác biệt.

Nước suối đó chẳng những linh khí nồng đậm hơn mấy lần mà bên trong nó còn ẩn chứa một thứ tác dụng thần kỳ.

Hắn tìm hiểu một lúc mới sợ hãi nhận ra nó có thể trú nhan.Nếu thường xuyên uống nước suối đó, chắc chắn có thể lưu giữ được tuổi xuân cua rminhf.

Nhưng hắn chỉ uống vài giọt liền phát hiện thêm một điểm khác biệt nữa.

Làm cho hắn phải kinh ngạc.Tại tu chân giới, chỉ khi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể giữ được dung nhan.

Nhưng đến lúc đó, con người cũng phải đạt tới mấy trăm, thậm chí là ngàn năm tuổi.Nghĩ kỹ một chút, nếu đem nước Linh Tuyền thủy này ra ngoài trao đổi với môn phái khác, nhất là đám Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ nữ tiền bối thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ điên cuồng.Nhưng sau khi hắn đi tìm thì lại không hề thấy bóng dáng Vương Lâm đâu cả.

Khắp cả Hằng Nhạc phái, mấy chục đệ tử nội môn hắn đều dò xét qua,nhưng không hề tìm thấy một người tương tự.Vì việc này mà gã cảm thấy buồn bực mất một thời gian.

Ngay cả Vương Lâm hắn cũng để ý, nhưng một tên phế vật mới đạt tới tầng thứ ba của NgưngKhí kỳ, Trương Cuồng làm sao có thể nghĩ hắn lại có được một thứ bảo bối như vậy.

Vì vậy mà sau khi xem xét xong, Trương Cuồng bèn gạt hắn qua một bên.Nhưng bây giờ, gã có thể khẳng định, người đó chắc chắn là Vương Lâm.

Sựkhẳng định đó không cần bất cứ lý do gì, mà thuần túy chỉ là một loại trực giác.- Không ngờ tu vi của Vương Lâm lại cao như vậy.

Cũng may, lúc đầu ta không có chủ ý với hắn.

Ôi!

Bí mật của Linh Tuyền thủy, nhất định phải giữ kín.

Mặc kệ, Vương Lâm có phải là người đó hay không, cũng không thểđể cho hắn biết.

Nếu không, tu chân giới rất tàn khốc, đừng nói là huynh đệ đồng môn.

Cho dù là thân huynh đệ cũng có thể chém giết lẫn nhau.

Với tu vi của Vương Lâm ta không hề có lực hoàn thủ.

- TrươngCuồng lập tức đưa ra quyết định, không thể trêu chọc tới Vương Lâm.Đồng thời trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới chuyện phía sau núi.Lúc đó, chính mình còn tưởng rằng hắn còn chưa đạt tới cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ mà đưa hắn một đoạn đường.

Bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Vương Lâm nghĩ thế nào.Nghĩ tới đây, Trương Cuồng cảm thấy ớn lạnh.

May mắn là lúc đó mặc dù mình có hoài nghi nhưng không ra tay.

Nếu không thì bây giờ, chính mình đã nằm chỗ nào đó rồi.Không phải hắn hỏi nguyên nhân tại sao thực lực của Vương Lâm lại mạnh như vậy.

Nhưng cứ nghĩ đến tu vi bây giờ của đối phương, Trương Cuồng lại bỏ đi ý định trong đầu.

Hắn biết nếu mình còn tiếp tục nghĩ như vậy rất có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.Nội tâm của Trương sư huynh từng nhiều lần chỉ dẫn Vương Lâm tu luyện cũng rất phực tạp.

Hắn nhìn Vương Lâm mà thầm nghĩ:- Vương Lâm là tự tay mình mang đi từ Vương gia.

Lúc ấy, rõ ràng hắn chỉlà một thiếu niên bình thường.

Khi hắn tự sát, cũng chính mình ra tay cứu.

Nhưng sao mới chỉ có năm năm mà mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy?Không ngờ hắn lại có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử củaHằng Nhạc phái chúng ta.

Đúng là tạo hóa khó lường.Ta cố gắng tu luyện mười năm vậy mà mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ.

Ôi...Đám người của Huyền Đạo môn nếu vừa rồi là giật mình thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.Lần đầu tiên Chu Bằng bị đánh bay còn có thể giải thích là do khinh thường.

Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba...

Mỗi lẫn đối phương đều chỉ dùng có một chiêu đánh bay, không hề có lực hoàn thủ.

Nhất là lần thứ ba,Chu Bằng đã gỡ bỏ phong ấn, khí thế cực cao nhưng vẫn bị một chiêu đánh gục.Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Huyền Đạo môn đều khắc sâu trong lòng.Liêu Phong há hốc miệng, một lúc sau hít một hơi.

Hắn hoàn toàn khẳng định Vương Lâm chính là đòn sát thủ của Hằng Nhạc phái.

Đại sư hynh cũng không phải do khinh thường mà là tu vi không bằng người ta.

Cứ nghĩ tới tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai vậy thì cảnh giới của VươngLâm...- Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ?

- Liễu Phong lẩm bẩm trong mồm.Âu Dương thiếu nữ lúc trước diễu cợt Vương Lâm, cũng sợ ngây người.

Nàng không ngờ được Đại sư huynh lại bị thua...Hai mắt Liễu Mi lại càng phát sáng.

Nàng đối với Vương Lâm càng cảm thấy hứng thú hơn:- Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ.

Ba ngày trước ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình thường.Đám đệ tử khác đều không nói được một tiếng nào.

Trong lòng bọn họ, đại sư huynh chính là một cao thủ.

Nhưng bây giờ, một cao thủ như thế lại bịmột tên cuối cùng đánh bại.

Hơn nữa, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.

Việc này khiến cho bọn họ chợt có một chút mất đi sự tự tin đối với tiên thuật của Huyền Đạo tông.Vẻ mặt của Âu Dương lão nhân giống hệt như nét mặt của Hoàng Long chân nhân trước trận tỷ thí.

Lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, tròng lòng cảm thấy hết sức khổ sở.

Với thực lực tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ của lão vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.- Hắn...hắn có phải là nội môn đệ tử của Hằng Nhạc phái hay không?

Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc cơ?

Nếu không tại sao ngay cả ta cũng không nhìn thấu?Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng đều âm trầm.

Trận tỉ thí của Chu Bằng đã cho bọn họ biết được thực lực của Vương Lâm.Lúc này, một tên đệ tử của Huyền Đạo tông chợt thấp giọng hỏi:- Hắn...hắn sử dụng pháp thuât gì?

Làm sao mà ta cảm giác như đó chính là Dẫn Lực thuật?- Dẫn Lực thuật?

Không thể như thế.

Đó chỉ là một pháp thuật cấp thấp mà thôi, làm sao mà lại có uy lực lớn đến như vậy?

Nhất định đó là một thượng cổ pháp thuật đã bị thất truyền.

Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tùy ý phất một cái trông giống như là Dẫn Lực thuạt, nhưng thực tế là che giấu chan tướng của thượng cổ pháp thuật mà thôi.

Tên Vương Lâm này quá xảo quyệt.

- Một tên đệ tử bên cạnh, nghiêm túc phân tích.- Ngươi nhìn kỹ mà xem.

Pháp thuật đó ta thường xuyên tu luyện.

Khống chế Dẫn Lực thuật hoàn toàn có thể khiến cho đồ vật có thể bay theo hướng mình muốn...giống hệt như đại sư huynh vừa rồi.

- Lại có một tên đệ tử do dự nói.

Câu cuối cùng của hắn rất nhỏ, chỉ hơi thoảng qua một chút mà thôi.- Ngươi nói cái gì?

Thực lực của ngươi mà muốn so sánh với Vương Lâm?

Ta khẳng định đó không phải là Dẫn Lực thuật.

- Tên đệ tử kia vuốt cằm,thận trọng nói.Đám đệ tử còn lại cũng xúm vào thảo luận xem Vương Lâm vừa dùng pháp thuật gì.

Có một số người còn hỏi trực tiếp ba vị trưởng lão.Âu Dương lão nhân cùng với hai vị trưởng lão kia, cười khổ.

Lão thở dài trầm giọng nói:- Đó không phải là Dẫn Lực thuật.

Ta chưa nghe nói tới Dẫn Lực thuật lại có uy lực lớn đến như vậy.

Nếu ta không lầm thì đó chính là Cầm Long thủ đã bị thất truyền.- Cầm Long thủ?

- Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cùng hết sức cổquái.

Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới Cầm Long thủ.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phát hiện ra Vương Lâm dùng pháp thuật gì.

Chỉ thấy nó rất giống với Dẫn Lực thuật.Âu Dương lão nhân thầm than một tiếng, tự nhủ:- Lão phu cũng không nhìn ra.

Nếu nói không biết thì đúng là mất mặt.

Bịa bừa một cái tên mà nói cũng chẳng có ai biết.Tiên Nghịch » Chương 55: Xuất trận (5). ( 55/2095)Đồng dạng những tiếng xì xào bàn tán về pháp thuật mà Vương Lâm vừa sử dụng cũng vang lên trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái.Vương Lâm đứng trên thạch thai, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Hắn đã ba lần sử dụng Dẫn Lực thuật đánh hạ Chu Bằng nên sự tự tin tăng lên rất nhiều.

Hắn đảo mắt một cái nhìn đám người Huyền Đạo môn, mở miệng nói:- Tỷ thí hôm nay vẫn chưa kết thúc.

Người tiếp theo của Huyền Đạo tông là ai?Đám người của Huyền Đạo tông đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám nhìnVương Lâm.

Cảnh tưởng này giống hệt như đám đệ tử của Hằng Nhạc phái vừa nãy.Nhìn thấy như thế, tất cả đệ tử của Hằng Nhạc phía đều quên mất danh hiệu phế vật của Vương Lâm, la lớn:- Huyền Đạo tông đúng là rác rưởi.

Thấy đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta lợi hai, các ngươi lại không dám ra hả.

Vừa rồi các ngươi còn kiêu ngạo lắm mà.

Đi ra đi.- Các ngươi quay đầu đi đâu đó?

Mau phái người lên đi.

Để cho đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta giáo huấn cho các ngươi một chút.- Liễu Phong!

Vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại hay sao?

Đi ra tỷ thí với Đại sư huynh của chúng ta.- Những người còn lại của Huyền Đạo tông đúng là phế vật.

Không ai dám đi ra.

Vương Lâm đại sư huynh vô địch.- Lý Sơn!

Ngươi đúng là một kẻ tiện nhân, dám lừa bán cho chúng ta PhíchLịch đạn.

Thực ra chúng ta đã sớm phát hiện nhưng không muốn tố giác với đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta.

Đúng là đồ tiện nhân.- Mọi người xem!

Huyền Đạo tông bị đại sư huynh Vương Lâm dọa cho không dám xuất trận.- Đại sư huynh!

Trước kia ta có cười nhạo ngài.

Hôm nay, ta trước mặt mọi người xin lỗi huynh.

Từ nay về sau, huynh chính là lão đại của ta.Huynh bảo ta đi hướng đông, ta không dám đi về hướng tây.Bầu không khí trong phút chốc trở nên vô cùng nào nhiệt.

Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái vô cùng huyên náo, cười nói la hét.

Mấy trận tỷthí trước của hai phái khiến cho bọn họ cảm thấy rất áp lực, gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng đột nhiên Vương Lâm xuất hiện lại mang tới cho bọn họ một niềm hy vọng mới.Tất cả không hẹn cùng mang danh hiệu đại sư huynh đặt lên người Vương Lâm.Nét mặt Âu Dương lão nhân lúc đỏ lúc trắng.

Lúc này, lão mới biết được cảm giác của Hoàng Long chân nhân lúc này.

Cắn răng một cái, lão quát:- Dương Nghị!

Ngươi ra đi.Một thanh niên cao gầy, lưỡng lự đi ra.

Chưa lên tới thạch thai, chợt có một tên đệ tử của Huyền Đạo tông cao giọng nói:- Nhị sư huynh cố lên!

Lên đánh cho Vương Lâm...Hắn chưa kịp nói xong, chợt phát hiện ánh mắt quái dị của đám đồng môn đang nhìn mình.

Nhất là Nhị sư hynh Dương Nghị còn quay đầu lại lườm hắn một cái.

Hoảng sợ, hắn vội vã ngậm miệng không dám nói tiếng nào.Dương Nghị thầm mắng:- Đúng là một tên ngu ngốc.

Đại sư huynh mạnh như vậy mà còn bị VươngLâm dùng có một chiêu đánh bay.

Âu Dương lão đầu cho ta lên, chủ yếu là đỡ xấu mặt mà thôi.

Không biết cái tên vương bát đản Lý Sơn bán cho hắn bao nhiêu Phích Lịch đạn đây?

Lần này trở về nhất định phải thu thập hắn mới được.Nghĩ tới đầy, hắn trừng mắt nhìn Lý Sơn một cái rồi đi lên thạch thai, ôm quyền cung kính nói:- Vương sư huynh!

Tại hạ Dương Nghị.

Vương sư huynh tu vi kinh người,sau này chắc chắn sẽ rạng danh tu chân giới Triệu quốc.

Hôm nay, sư đệcó thể giao thủ với huynh đó là một niềm vui lớn.Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì.Dương Nghị cũng không cảm thấy xấu hổ, nói:- Vương sư huynh!

Dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc tỉ thí giữa hai phái chúng ta.

Nên chỉ điểm đến mà dừng là được rồi.

Huynh thấy thế nào?Chúng ta lấy thời hạn là một trăm giây.

Nếu trong thời hạn đó huynh không thể thắng thì có nghĩa là ta thắng.Vừa nói xong, hắn lập tức hối hận vội vàng nói:- Không!

Năm mươi giây...ba mười giây...

Không được!

Hai mươi giây thôi.Lúc này, đám đệ tử nội môn đứng dưới cũng mặc kệ, nhất định phải lấy lòng Vương Lâm cho bằng được.- Lăn xuống đi.

Nhị sư huynh của Huyền Đạo tông đúng là quá vô sỉ.

Làm gì có tỷ thí nào như vậy.

Vương Lâm đại sư huynh không cần phải nghe hắn.- Dương Nghị!

Ngươi có phải là nam nhân hay không?

Từ một trăm giây xuống còn hai mươi giây, ngươi xuống đi, đổi người khác.

Ngươi không xứng tỉ thí với đại sư huynh của chúng ta.- Huyền Đạo tông làm sao lại phái ra một kẻ đáng xấu hổ như vậy?Hoàng Long chân nhân mỉm cười, càng nhìn Vương Lâm càng thích, khẽ nói với Tôn Đại Trụ:- Đại Trụ sư đệ!

Đồ đệ của ngươi rất tốt.Thân thể Tôn Đại Trụ khẽ run lên một cái, nhất thời cảm giác lâng lâng.Chưởng môn sư huynh vừa mới gọi hắn một cách thân mật là "Đại Trụ sư đệ".

Hắn nói:- Đứa nhỏ này vừa mới lên núi ta đã nhìn trúng.

Hắc hắc, may mắn là các người không có ai đứng ra tranh đoạt với ta.

Hừ!

Lúc đầu, khi ta nhận hắn làm đệ tử có rất nhiều người châm chọc ta.Đạo Hư cùng với lão nhân mặt đỏ lại thêm vài vị đồng bối đều đỏ mặt đang định mở miệng.Hoàng Long chân nhân lườm bọn họ một cái, ôn hòa nói với Tôn Đại Trụ:- Đại Trụ sư đệ!

Ngươi vì Hằng Nhạc phái làm nên chuyện lớn.

Ngươi yên tâm sau này sư huynh sẽ cho ngươi một cái công đạo.Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực ra trong lòng Tôn Đại Trụ đang rất nghi hoặc.Trên thạch thai, Dương Nghị chẳng để ý tới lời châm chọc từ đám đệ tửcủa đối phương.

Hắn chăm chú nhìn Vương Lâm, chỉ sợ đối phương không đồng ý với lời đề nghị của mình.Vương Lâm liếc mắt nhìn Dương Nghị một cái, ngẩng đầu, nói:- Có thể.Dương Nghị cảm thấy mừng như điện.

Hắn vốn là một người trầm ổn hoàn toàn khác với kẻ kiêu ngạo như Chu Bằng.

Lúc này, trong lòng hắn thầm nghĩ:- Vương Lâm!

Cầm Long thủ của ngươi rất lợi hại.

Nhưng ta lại am hiểu nhất là về tốc độ.

Để ta xem ngươi làm thế nào bắt được ta.

Một khi hai mươi giây trôi qua.

Lão tử sẽ thắng.Hắn ôm quyền một cái với Vương Lâm.

Sau đó không nói tiếng nào lập tức cầm một cái ngọc phù màu trắng, bóp nát.

Nhất thời, một đạo bạch quang hiện ra, lượn qunah thân hắn.

Tốc độ của hắn lập tức tăng lên mấy lần.Trong nháy mắt, thân thể Dương Nghị đã phóng sang một bên.Hắn cố ý né tránh tiếp xúc với Vương Lâm.

Dương Nghị thầm tính, không cần phải tấn công, chỉ cần dựa vào tốc độ để trì hoãn thời gian.Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc.

Thần thức của hắn mạnh hơn đối phương nhiều lắm.

Đảo qua một cái hắn lập tức đuổi theo Dương Nghị, DẫnLực thuật tùy ý thi triển, bất ngờ xuất ra một viên Phích Lịch đạn.Dương Nghị vừa nhìn thấy Phích Lịch đạn liền tái mặt, tốc độ nhanh hơn mấy phần.Lý Sơn đang đứng dưới đài, ngơ ngác nhìn Phích Lịch đạn trong tay Vương Lâm, miệng thì thào nói:- Vương sư huynh!

Vương đại ca!

Vương gia gia!

Ngàn vạn lần xin ngươi đừng có dùng.

Ta đã chọc vào Đại sư huynh.

Lần này, nếu nhị sư huynh cũng bị trúng thì ta xong hết rồi..Tiên Nghịch » Chương 56: Xuất trận (6). ( 56/2095)Đáng tiếc, điều hắn cầu khẩn không có tác dụng, tinh quang trong mắtVương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực Thuật lập tức được sử dụng hóa thành một bàn tay vô hình bao quanh tứ phía Dương Nghị.

Phích Lịch Đạn trong tay ởtrên cao giống xếp lại cong cong nện thẳng xuống đầu Dương Nghị.Dương Nghị cảm giác được thân thể bỗng trở nên căng thẳng, không gian bốn phía bị một loại lực lượng thần kỳ chèn ép thân hình hắn khiến cho bản thân không thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Phích Lịch Đạn đánh xuống.Một tiếng nổ phát ra, tóc tai Dương Nghị bù xù, gương mặt cháy đen, mùi hôi từ trên người tỏa ra bốn phía.Hắn bất chấp gương mặt cháy đen và mùi hôi từ người mình tỏa ra, ngay khi thân thể cảm giác được lực ép từ bốn phía giảm bớt đi liền dụng toàn bộ linh lực còn lại của mình để thoát ra.

Đáy lòng thầm kinh hoảng nghĩ: "Cầm Long Thủ thật là lợi hại, đằng nào cũng phải thua, liều mạng một phen."

Vương Lâm nhếch mép như cười như không liếc mắt nhìn đối phương nói:- Còn có mười giây, ngươi có thể tiếp tục.Dương Nghị cắn răng một cái, há mồm phun ra một đạo hồng quang, hồng quang này gặp gió lập tức trở nên lớn hơn trước, cối cùng hóa thành một dải trường hồng mang theo khi hàn khí bức người nhanh chóng lao về phíaVương Lâm.Cùng lúc đó thân thể hắn cũng động, từ trong người lấy ra một xấp ngọc phù tung lên cao, từ trên những đạo ngọc phù đó xuất hiện tiên pháp ThấtThải Nhan Sắc với khí thế phô thiên cái địa bay tới chỗ Vương Lâm.Vương Lâm cười lạnh một tiếng, Dẫn Lực Thuật lại một lần nữa hóa thành một bàn tay vô hình cự đại tùy ý phá tan tiên pháp trên ngọc phù.

Vềphần hàn khí bức người của đạo trường hồng, ánh mắt hắn chớp động với ý định nhất tâm nhị dụng, Dẫn Lực Thuật lập tức bao quanh, khống chế đạo trường hồng đó.Sau một lát đạo trường hồng tiêu biến, bên trong lộ ra thanh phi kiếm màu đỏ.

Thanh phi kiếm này ở giữa không trung, không ngừng giãy dụa.Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua đã phát hiện thanh phi kiếm này cùng vớiPhích Lịch đạn giống nhau.

Ở bên trên đó cũng lưu lại thần thức của đối phương, hắn điều khiển cho Dẫn Lực thuật ngưng tụ lại, "ca" một tiếng vang lên, phi kiếm đó đã bị bẻ gãy rơi xuống mặt đất.Sắc mặt Dương Nghị đại biến mồm phun ra một ngụm máu tươi, hai chân lảo đảo lui lại phía sau vài bước.

Hắn đau khổ ôm quyền nói:- Vương sư huynh, thượng cổ kỳ thuật Cầm Long thủ quả nhiên lợi hại,nhưng tại hạ không phục, ta không thua huynh, mà là thua do thượng cổ kỳthuật.Vương Lâm ngẩn người ra, cười nói:- Thượng Cổ kỳ thuật Cầm Long thủ?

Ta lần đầu nghe thấy.- Hừ!

Ngươi không cần phải phủ nhận.

Cầm Long thủ của ngươi đã bị sư thúc của ta nhìn ra.

- Dương Nghị vừa hậm hực nói vừa bước xuống thạch thai, đám đệ tử Huyền đạo lập tức tránh sang hai bên, dù sao mùi ở trên người hắn tỏa ra quả thật quá khó ngửi.Sắc mặt Âu dương lão giả hơi hồng lên, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nói:- Vương sư điệt, ngươi sử dụng quả thật là Cầm Long thủ.

Thượng cổ tiên pháp này có uy lực quỷ thần khó dò, không phải chuyện đùa, ta cũng vậy.Trong điển tịch của các môn phái cổ xưa có ghi lại về loại thượng cổ kỳthuật này, không nghĩ tới loại tiên thuật thất truyền mấy ngàn năm lại xuất hiện trong Hằng Nhạc phái.

Không hổ là môn phái đứng đầu ở năm trăm năm trước, lão xin phu bội phục!Nói những lời này ra đến ngay cả lão cũng có chút tin là sự thật, hắn thầm nghĩ, mặc dù pháp thuật này không phải là Cầm Long thủ nhưng cũng nhất định là thượng cổ kỳ thuật, nếu không sẽ không có uy lực cường đại như vậy.Vương Lâm dở khóc dở cười, Dẫn Lực thuật này dù sao cũng được hắn tu luyện ở bên trong mộng cảnh hai mươi năm, uy lực của nó không phải chuyện đùa.Hơn nữa, Vương Lâm đối với tu vi của bản thân rất hiểu rõ, Ti Đồ Nam đã từng nói qua, bản thân hắn đã đạt tới Linh Động Kỳ viên mãn cảnh giới,cũng chính là tương đương với tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí Kỳ.

Chỉcòn một bước nữa thôi là hắn tiến vào cảnh giới đại viên mãn của NgưngKhí kỳ.Về phần tại sao hắn cảm giác bản thân vẫn là ở tầng thứ ba thì bản thânTi Đồ Nam cũng đoán không ra.

Vương Lâm từng nhắc tới việc này có lẽliên quan tới Trương sư huynh giúp hắn chặt đứt duyên phàm trần với TiĐồ Nam, nhưng hắn nghe xong thì tỏ vẻ khinh thường.

Hắn nói cho VươngLâm biết, căn bản không có loại tiên pháp nào như thế, chỉ là do tu chân tiểu quốc dùng ngôn luận để lừa dối nhau mà thôi.

Tu tiên vốn là việc làm nghịch thiên, hết thảy đều tùy tâm, làm sao lại có nhiều hạn chế như thế.Hắn đưa ra một ví dụ, ở đế quốc bọn họ từng có tu luyện giả Hóa Thần kỳ,người đó không nỡ rời bỏ tộc nhân của mình cho nên vẫn ở lại trong gia tộc hưởng thụ cuộc sống phàm trần, sau đó mấy năm tu luyện giả đó thành công tiến vào Anh Biến kỳ.Chỉ bất quá có một số việc xảy ra khiến cho sau một thời gian dài bản thân sẽ trở nên lãnh đạm với mọi chuyện.

Dù sao người tu tiên có cuộc sống lâu hơn người thường rất nhiều khiến cho bản thân thấy được rất nhiều chuyện, cho nên người ngoài nhìn vào thì cảm thấy người ta không hề bị chuyện phàm trần bị ảnh hưởng.Cuối cùng Ti Đồ Nam phân tích, hiện tượng trên người Vương Lâm cùng vớiThiên Nghịch châu có liên quan, thực lực khi ở bên trong không gian tu luyện của hạt châu cùng với thực lực bên ngoài bản thân không giống nhau, cho nên hắn dù đã đạt tới thực lực của tầng thứ mười bốn, nhưng nhìn qua vẫn chỉ ở tầng thứ ba.Với tu vi tầng mười bốn Ngưng Khí kỳ, hơn nữa bản thân khổ luyện Dẫn Lực thuật hai mười năm hiển nhiên khiến cho nó có uy lực lớn hơn rất nhiều,làm cho người ngoài nhìn lướt qua cũng nhịn không được mà đoán lung tung một chút.Hoàng Long chân nhan nheo nheo hai mắt lại, hòa ái hỏi Vương Lâm:- Vương Lâm, ngươi sử dụng thuật pháp kia quả thật là Cầm Long thủ sao?Hắn bây giờ không có tâm tư tìm hiểu xem loại thuật pháp đó tên là gì,mà là một lòng một dạ muốn lấy lại một chút thể diện từ Huyền đạo tông.Vương Lâm lắc đầu, cười nói:- Chưởng môn sư bá, ta mới rồi sử dụng chính là Dẫn Lực thuật mà thôi,còn về Cầm Long Thủ gì gì đó, đệ tử chưa bao giờ nghe nói tới.Hoàng Long chân nhân thầm khen Vương Lâm thông minh, lão quay sang ba người trưởng lão Huyền đạo tông nói:- Âu Dương đạo hữu, ta đã nói cho đạo hữu thuật pháp này không phải làCầm Long Thủ mà chính là trụ cột tiên pháp Dẫn Lực thuật của Hằng Nhạc phái.

Mấy đứa đệ tử của Huyền đạo tông ngay cả trụ cột tiên pháp củaHằng Nhạc phái cũng không thể chịu nổi, nên nghĩ nó là Cầm Long thủ, đật thật sự là hoang đường a.Âu Dương lão giả có chút xấu hổ trong lòng, nhưng vẻ mặt thì vẫn ướng ngạnh nói:- Hoàng Long đạo hữu, ngươi không phải thừa nhận.

Hừ!

Ta đã sớm nhìn ra đó chính là Cầm Long thủ.Đạo Hư cười ha hả mấy tiếng, ở bên cạnh chưởng môn Hoàng Long nói:- Chưởng môn sư huynh, đệ thấy tên này cũng không tồi, nếu không chúng ta sau này đổi tên Dẫn Lực Thuật thành Cầm Long thủ đi.Ánh mắt Hoàng Long chân nhân sáng lên, tán thưởng nhìn Đạo Hư chân nhân, gật đầu nói:- Tốt.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trụ cột tiên pháp Dẫn Lực Thuật củaHằng Nhạc phái chúng ta đổi tên thành Cầm Long thủ.

Đa tạ đạo tông HuyềnĐạo tông đã ban tên.Gương mặt Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác có chút khổ sở, lắc đầu không nói.Vương Lâm đứng ở trên thạch thai trầm ngâm một chút, hắn thông qua hai trận tỷ thí vừa rồi đối với thực lực của bản thân mình cảm thấy rất tin tưởng.

Nhưng do đối thủ quá yếu khiến cho hắn không thể kiểm tra được thực lực chính thức của mình, dù sao linh lực ở trong cơ thể hắn tương đương với tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ, nhưng nếu nói về tiên pháp hắn lại chỉ am hiểu có mỗi Dẫn Lực thuật mà thôi.Vì để kiểm tra xem mình có tu vi như th nào, Vương Lâm đột nhiên nói:- Các vị sư huynh Huyền đạo tông, các ngươi cùng tiến lên đây đi.Tiên Nghịch » Chương 57: Xuất trận (7). ( 57/2095)Đám đệ tử Huyền Đạo tông nghe thấy thế đều vô cùng tức giận, trong lòng cả đám không ngừng mắng Vương Lâm cuồng vọng, nhưng lại không có một ai dám tiến lên.

Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác đều hơi cau mày, ánh mắt bất thiện nhìn chăm chằm về phía Vương Lâm.Vương Lâm ngẩng đầu cười, vẻ mặt cùng thần thái của hắn lúc này so với vẻ khinh bỉ vừa nãy của bọn họ đối với Hằng Nhạc phái giống nhau, nói:- Đệ tử Huyền đạo tông chẳng lẽ ngay cả cùng tiến lên cũng không dám?Đám đệ tử nội môn Hằng Nhạc phái lúc này vô cùng hưng phấn, la hét đầy trời.- Huyền đạo tông rác rưởi, các ngươi không dám đi ra sao?

Lòng kiêu ngạo của các ngươi đâu rồi?

Đi ra đi.- Vương Lâm sư huynh vô địch!

Quyền đánh Huyền Đạo tông, cước đá HuyềnĐạo tông, đến nước bọt phun ra cũng có thể khiến Huyền Đạo tông chết đuối.- Đại sư huynh các ngươi cũng không được, nhị sư huynh cũng không, có tam sư huynh không?

Hay tất cả cùng tiến lên đi.- Liễu Phong, mau đi ra đánh một trận!Tiếng mắng chửi của nội môn đệ tử càng lúc càng lớn, vẻ tươi cười củaHoàng Long chân nhân càng lúc càng thịnh, cuối cùng một đệ tử Huyền đạo tông không nhịn được lớn tiếng nói:- Vương Lâm.

Tiểu tử ngươi thật ngông cuồng, đây là ngươi bảo chúng ta cùng lên, ngươi đừng có hối hận!

Các sư huynh, chúng ta cùng xông lên đánh cho hắn một trận.- Không sai.

Cùng tiến lên, đây là yêu cầu của hắn, chúng ta cũng không tính là phạm quy, trưởng lão, để chúng đệ tử cùng tiến lên giáo huấn hắn.- Trưởng lão, Vương Lâm tiểu tử này quá ngông cường, ngài để cho bọn đệ tử cùng tiến lên a.Đám Huyền Đạo tông đệ tử đều xin chiến, Âu Dương lão giả cắn răng quát:- Nếu Hằng Nhạc phái đã có yêu cầu như vậy, các ngươi hãy cùng lên đài đi.Lời này vừa nói ra nhất thời có ba đệ tử thượng đài, kéo theo đó là bảy tám người, cùng cùng là mấy nữ đệ tử.

Đại bộ phận đệ tử Huyền Đạo tông đều tụ tập ở trên thạch thai.

Cùng không biết người nào hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt nắm giữ pháp bảo trên tay.Vương Lâm cũng không thèm để ý tới, hắn triển khai Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình to lớn quét một vòng trên đài.Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía vang lên, những người xem xung quanh chỉ thấy đám đệ tử Huyền Đạo tông một người rồi lại nối tiếp một người bay ra khỏi thạch thai.Vương Lâm càng đánh càng điều khiển như ý, Dẫn Lực Thuật biến hóa khó lường, không mất bao nhiêu thời gian trên thạch thai chỉ còn lại ba người, trong đó một người chính là Liễu Phong.Vương Lâm cười lớn một tiếng cuối cùng xuất ra Phích Lịch Đạn.Sắc mặt Liễu Phong đại biến, hắn không để ý tới hai người còn lại, vội vàng cao giọng hô:- Vương Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình, Liễu mỗ nhận thua, nhận thua!Vừa nói tới đây, thân hình hắn đã nhanh chóng lui lại phía sau rời khỏi thạch thai, hắn rất sợ hãi với Phích Lạn đạn, cho nên bản thân không hềmuốn dẫm vào vết xe đổ của Dương Nghị.Hai người còn lại, một người là Hứa Mộc, còn người kia là Lý Sơn.Hứa Mộc thấy tình thế bất hảo vội vàng học theo Liễu Phong hô to một tiếng nhận thua, chật vật nhảy xuống khỏi thạch thai.Lý Sơn thì vẻ mặt bi thương, hét lớn:- Vương Lâm đến đây đi, đem quả Phích Lịch đạn cuối cùng của ngươi dùng trên người ta nè.Với thực lực của hắn vốn không nên làm người cuối cùng ở lại, khi tiến lên trên thạch thai hắn lập tức nằm rạp xuống mặt đất giả chết.

Tuy nói là bị những người khác giẫm đạp lên mấy lần, nhưng vì an nguy ngày sau của môn phái hắn đành nhịn.Lý Sơn có chút tính toán, hắn cho hằn nếu mình cùng với đại sư huynh và nhị sư huynh giống nhau, đều bị Phích Lịch đạn đánh trúng thì tối thiểu có thể đồng bệnh tương liên, nói không chừng ngày sau có thể thân cận thêm một chút.Vương Lâm như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút do dự thu lại Phích Lịch đạn, cười nói:- Đây chính là bảo bối a.

Không thể dùng loạn được, ngươi xuống dưới đi.Dẫn Lực thuật hóa thành trảo nắm lấy Lý Sơn ném xuống khỏi thạch thai.Âu Dương lão giả cùng với hai vị trưởng lão khác tức giận tới mức xì khói, hận một nỗi trên mặt đất không xuất hiện cái lỗ để ba người nhảy xuống.Gương mặt Hoàng Long chân nhân tươi cười, cao giọng nói:- Âu Dương đạo hữu, lần trao đổi này thắng bại của hai phái chúng ta như thế nào?Âu Dương lão giả hừ lạnh một tiếng nói:- Hằng Nhạc phái ngươi có vận khí tốt, lần trao đổi này các ngươi thắng.Bất quá, những lời tại hạ vừa nói đều là thật, tất cả Nguyên Anh lão tổcủa Hằng Nhạc phái đã bỏ mạng.

Những vật ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này, lời ta muốn nói đã hết, cáo từ!Nói xong, lão vung tay áo lên, từ trong đó bay ra một cái trữ vật, HoàngLong chân nhân lập tức nhận lấy, trên mặt lão hiện ra vẻ suy tư.Từ miệng Âm Dương lão giả phát ra một tiếng huýt vang trời, ngay sau đó có một đám mây đen từ trên Hằng Nhạc sơn lao xuống.Vương Lâm nhìn kỹ thì thấy đó chính là con Thiên Túc Ngô Công.Âu Dương lão giả không nói hai lần, nhún chân nhảy lên, sau đó, đám đệtử Huyền Đạo tông với sắc mặt phong phú đủ loại bay lên trên lưng conNgô Công.Mắt thấy Huyền Đạo tông sắp rời đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nội tâm hắn lập tức đưa ra quyết định, hắn cao giọng nói:- Chư vị đồng đạo Huyền Đạo tông, trưởng lão, tại hạ có một việc thỉnh cầu.Vừa nói, thân thể hắn bay lên trên không, khống chế Dẫn Lực thuật làm cho bản thân lơ lửng ở trước mặt con Thiên Túc Ngô Công.Sắc mặt Âu Dương lão giả không chút cảm tình, nếu là đệ tử khác của HằngNhạc phái lão sẽ không để ý tới, nhưng thực lực của Vương Lâm quá kinh người, vì vậy lão nén lại sự bất mãn trong lòng, lạnh giọng nói:- Nói đi.Vương Lâm đưa mắt nhìn con Thiên Túc Ngô Công, thành khẩn nói:- Đệ tử muốn mượn con Thiên Túc Ngô Công dùng một lát, mong Âu Dương sư thúc đồng ý.Âu Dương lão giả còn chưa kịp nói, đám đệ tử Huyền Đạo tông đã tức giận, trong đó có một người quát:- Vương Lâm, ngươi không nên khinh người quá đáng.- Vương Lâm, Thiên Túc Ngô Công là linh thú hộ sơn của Huyền Đạo Tông chúng ta, há có thể cho ngươi mượn.- Ngươi quá kiêu ngạo, trưởng lão, người này đối với Huyền Đạo Tông chúng ta quá bất kính, xin trưởng lão ra tay giáo huấn.Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng lộ ra vẻ cười lạnh trên khóe môi.Âu Dương lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão cười lạnh nói:- Tiểu bối, lăn xuống cho ta, lão phu không so đo với ngươi.Hoàng Long chân nhân cùng với đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều đạp phi kiếm bay lên, đứng xung quanh Vương Lâm, Hoàng Long chân nhân cao giọng nói:- Âu Dương đạo hữu, Huyền Đạo tông quá hẹp hòi a.

Không phải chỉ là mượn con Ngô Công sao?

Chứ có phải là hắn muốn mạng con Ngô Công đâu.Sắc mặt Âu Dương lão giả âm trầm hơn, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt lão dừng ở trên người Hoàng Long chân nhân nói:- Hoàng Long đạo hữu, tên tiểu bối này quá mức kiêu ngạo, thật sự không để Huyền Đạo Tông của chúng ta vào trong mắt.Hoàng Long chân nhân do dự một chút, kỳ thật hắn cũng không muốn làm choHuyền Đạo Tông khó sử.

Dù sao nếu theo như lời của đối phương thì thật sự quá mức kinh người, một khi là thật thì ngày sau tu chân giới củaTriệu Quốc chắc chắn sẽ xảy ra một lần thanh trừ.Vương Lâm chần trừ một chút, con Ngô Công này hắn nhất định phải mượn, vì vậy nói:- Âu Dương sư thúc, đệ tử chỉ muốn mượn con Ngô Công dùng một lúc, sẽkhông làm nó bị thương, nếu người đồng ý đệ tử nguyện dùng đồ vật đểđổi.Tiên Nghịch » Chương 58: Kết Thúc ( 58/2095)Âu Dương lão giả khinh miệt liếc nhìn Vương Lâm, nói:- Một tiểu bối như ngươi thì có cái gì mà trao đổi?

Hừ!

Nếu ngươi có thểxuất ra pháp bảo Tử Nhạc Tiên Kiếm của Hằng Nhạc phái ta còn miễn cưỡng đổi lại cho người một giọt.Vương Lâm nhíu chặt mày, nội tâm hắn thoáng lạnh đi, Dẫn Lực thuật được vận dụng tới cực hạn, một trảo trực tiếp đánh tới.Âu Dương lão giả biến sắc, quát:- Tiểu bối ngươi thật là to gan!Vừa nói tới đây, ông tay áo lão vung lên, một chiếc phi kiếm nhất thời xuất hiện.

Phi kiếm này vừa hiện ra lập tức lớn dần lên, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một thanh cự kiếm phát ra khí thế thiên quân vạn mã.Khi một kiếm này xuất hiện, ánh mắt lão lộ ra một tia sát ý, đệ tử của đối phương có thực lực kinh người, nếu giữ lại sau này khẳng định sẽ trởthành mối uy hiếp với Huyền Đạo tông, không bằng nhân dịp này hủy diệt tu vi của hắn.Sắc mặt Hoàng Long chân nhân hơi trầm xuống, lão đã nhìn ra tâm cơ của đối phương, Tử Nhạc kiếm trong tay lập tức được huy động muốn ngăn cản đối phương.

Chính lúc này, Vương Lâm cười dài một tiếng, Dẫn Lực thuật được hắn vận dụng tới cực hạn, vôn là đôi bàn tay vô hình lập tức biến thành vật hữu hình.Hai bàn tay phát ra quang mang màu trắng xuất hiện ở giữa không trung xua tan đi tất cả những đang mây đang ở xung quanh.Phương hướng của bàn tay không hề thay đổi, một cánh tay ôm lấy đầu conThiên Túc Ngô Công, còn cánh tay kia thì hướng lên trên đón đỡ thanh cựkiếm đang chém xuống.Tốc độ chém xuống của cự kiếm nhất thời bị kiềm hãm, sau đó dần dần đứng lại ở giữa không trung không thể ép xuống tiếp, sắc mặt của Âu Dương lão giả ửng hồng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.Hai vị trưởng lão còn lại cắn chặt rang liều mạng đồng thời ra tay, một đạo ánh sáng màu hồng từ trong miệng một người xuất hiện, ở giữa không trung nó hóa thành dải lụa nhanh chóng đánh về phía Vương Lâm.Cùng lúc đó, vị trưởng lão còn lại tế xuất một quả ngọc giản từ bên trong tỏa ra quỷ hỏa, rồi quỷ hỏa lại tiếp tục phân ra làm bảy tam cái vây lấy Vương Lâm vào bên trong sau đó lập tức thu hẹp phạm vi bao vây lại.Một cỗ khí thế nóng bừng ập tới, nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn không hềthay đổi, Dẫn Lực thuật lại được hắn tiếp tục phân ra một bàn tay.

Bàn tay đó liên tục xoay quanh người Vương Lâm, từ nó sinh ra những đạo khí lưu mà mắt thường có thể thấy được, những đạo khí lưu này làm cho quỷhỏa ở bốn phía lúc sáng lúc tối.Những biến hóa liên tục xảy ra rất nhanh, Hoàng Long chân nhân tức giật quát lên một tiếng, một tay bắt quyết, Tử Nhạc tiên kiếm nhanh như điện lóe lên một cái phát ra âm thanh xé gió lao tới dải lụa của vị trưởng lão còn lại.Mượn cơ hội này, thân thể Vương Lâm di chuyển với tốc độ cực nhanh vọt tới bên cạnh Thiên Túc Ngô Công.

Dẫn Lực thuật được hắn sử dụng để khống chế con Thiên Túc Ngô Công làm cho nó không thể giãy ra.

Tay phải VươngLâm đặt lên đầu con rết, linh lực từ tay hắn nhanh chóng truyền sang làm cho con Ngô Công cảm thấy đau nhức, từ miệng nó phun ra một ít chất lỏng màu đen.Nói thi lâu nhưng những việc đó chỉ xảy ra trong thời gian vài giây,những người còn lại chưa kịp phản ứng thì hai bên đã va chạm với nhau.Đạo Hư chân nhân nhìn thấy con Ngô Công thổ ra chất độc, lo lắng VươngLâm không phân biệt được độc chất vì vậy vung tay áo lên ném ra một chiếc bình ngọc, cao giọng nói:- Vương Lâm sư điệt, dùng cái này lấy độc.Nói xong, lão huy động phi kiếm của mình cùng với quỷ hỏa đang vây lấy Vương Lâm dây dưa cùng một chỗ.Ba vị trưởng lão Huyền Đạo tông tức giận gầm lên một tiếng, bị đám ngườiHằng Nhạc phái cuốn lấy cho nên không thể ngăn cản Vương Lâm.Vương Lâm nhìn thấy cong Ngô Công đã nôn ra dịch độc của nó, thân hình hắn nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp lấy bình ngọc rồi sử dụng linh lực bao quanh lấy dịch độc của Ngô Công thu nó vào bên trong bình.Âu Dương lão giả nội trận lôi đình hét lớn:- Hằng Nhạc phái, các ngươi khinh người quá đáng!Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, lão thu hồi Tử Nhạc tiên kiếm,những người còn lại cũng đồng loạt thu hồi bảo kiếm của mình, hai phái phân ra hai bên đứng giữa không trung.Vương Lâm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn đám người Huyền Đạo tông, dịch độc của con Thiên Túc ngô công này là dược vật để trị liệt tật của phụ thân hắn, cho nên hắn không thể không sử dụng hạ sạch này để lấy nó.

Hắn ôm quyền nói:- Âu Dương sư thúc, dịch độc của con Ngô Công này đối với đệ tử rất trọng yếu.

Vãn bối ở đây có một vật dùng để đổi lấy dịch độc của nó.Dứt lời hắn ném ra một chiếc bình ngọc nhìn qua thì rất bình thường, bên trong đó chính là nước sông ở phía hậu sơn.Sắc mặt Âu Dương lão giả âm trầm lại, sau khi tiếp nhận chiếc bình ngọc đang định nói tiếp đột nhiên thần sắc hơi thay đổi.

Lão đánh giá lại chiếc bình ngọc trong tay, cau mày nói:- Nghe nói Hằng Nhạc phái năm trăm năm trước có mấy vị Nguyên Anh lão tổchuyển môn phái tới đây.

Ngoại trừ linh khí ở đây nhiều hơn bên ngoài mấy lần, thì chất lỏng này sợ rằng cũng xuất hiện từ nơi này.Mở chiếc bình ngọc ra, linh khí ẩn chứa bên trong nhất thời phát tán ra xung quanh, Hoàng Long chân nhân nhìn chiếc bình ngọc, vuốt chòm râu cười nói:- Tiểu tử này dĩ nhiên lại mang theo một lọ nước sông tới đây.Âu Dương lão giả hừ một tiếng, cầm chiếc bình ngọc trên tay suy nghĩ một chút, nói:- Hoàng Long đạo hữu, Hằng Nhạc phái các ngươi có một đệ tử rất tốt a!

Cáo từ!Nói xong, lão liếc mắt nhìn Vương Lâm, trầm ngâm một chút rồi truyền âm nói:- Vương sư điệt, chuyện dịch độc của con Ngô Công này ta không truy cứu,nhưng Hằng Nhạc phái nếu không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn thì cũng không còn tồn tại được lâu, ngươi tự thu xếp đi!Nói xong, lão vỗ lên đầu con Ngô Công, Thiên Túc Công Ngô trừng mắt nhìnVương Lâm một cái, sau đó thân thể nó lay động lập tức bay nhanh vềphía bắc.Trong lúc Vương Lâm chú ý tới con Thiên Túc Ngô Công, hắn mơ hồ cảm thấy có một đôi mắt đẹp nào đó đang nhìn mình/Hắn ngẩn người ra một lúc, trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại lời ÂuDương lão giả vừa nói, về phần chủ nhân của đôi mắt đó, Vương Lâm cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không để ở trong lòng.Sau khi Huyền Đạo Tông rời đi, Thương Tùng phong liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua một lượt, cười nói:- Cuộc tỷ thí hôm nay, Hằng Nhạc phái của chúng ta toàn thắng!

Tất cảcác nội môn đệ tử đều có phần thưởng, mỗi người đều được tới đan phòng lĩnh mộ lọ linh đan.

Tất cả đều phải cố gắng tu luyện, lấy Vương Lâm làm tấm gương!Đám nội môn đệ tử nhất thời đều vui mừng, ai cũng muốn nhìn kỹ Vương Lâm một chút, giờ phút này dang xưng phế vật giành cho hắn không còn ai nhắc tới nữa.Nội tâm Vương Trác rất phức tạp, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói:- Sư phụ.

Đệ tử muốn đóng cửa tu luyện, từ nay về sau không hỏi tới thế sự nữa.Đạo Hư thở dài một hơi, Vương Trác là đệ tử đắc ý nhất của lão, cho nên lão hiểu rất rõ mâu thuẫn của hắn với Vương Lâm, trầm ngâm một chút gật đầu nói:- Thôi được.

Ngươi mượn cợ hội này tránh gặp mặt Vương Lâm một thời gian.Vương Trác cười khổ một tiếng, cúi đầu không nói gì.Hoàng Long chân nhân lúc này lại tiếp tục mở miệng nói:- Tất cả đều tản đi.

Vương Lâm, ngươi theo ta tới đến đây.Vương Lâm gật đầu, ánh mắt hắn hơi đảo qua một chút rồi dừng lại trên người tam sư huynh Lữ Vân Kiêt, đột nhiên nói:- Tam sư huynh, huynh chờ một chút!Tiên Nghịch » Chương 59: Chất Vấn ( 59/2095)Thân thể Lữ Vân Kiệt hơi run lên, hắn quay lại mỉm cười nói:- Vương....

Sư huynh, huynh có chuyện gì phân phó?

Hay huynh muốn linh đan?

Ở đây tiểu đệ còn không ít, trước tiên đưa cho huynh.- Tam sư huynh, đệ muốn hỏi huynh một người, là Vương Hạo dược đồng ởđan phòng của huynh.

- Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lữ Vân Kiệt, trước đây hắn đối với tu vi của mình luôn cảm thấy thiếu tự tin, bản thân đối với chuyện của Vương Hạo có lòng mà không có lực giúp.

Nhưng bây giờ sau khi trải qua vài trận chiến, Vương Lâm đối với tu vi của bản thân đã hiểu khá rõ.Lữ Vân Kiệt biến sắc, nội tâm hắn thầm kêu khổ, gương mặt âm tình bất định, đột nhiên cắn chặt răng một cái, lui lại phía sau vài bước nói:- Vương Lâm.

Vương Hạo là dược đồng của ta, đối với việc luyện đan của ta vô cùng trọng yếu, Lữ mỗ không thể đồng ý.Hoàng Long chân nhân ở một bên cảm thấy nghi hoắc, lão nhướng mày quát:- Lữ Vân Kiệt, chỉ là một tên dược đồng, hắn đối với ngươi thì có cái gì mà quan trọng.Sắc mặt Lữ Vân Kiệt hơi cau có lại, hắn cắn răng lắc đầu nói:- Chưởng môn sư bá, đệ tử thật khó có thể tuân lệnh, Vương Hạo....hắn.....hắn đã....Sắc mặt Vương Lâm thay đổi, thân thể hắn vừa động lập tức hóa thành một dải hồng, nhằm về phía Hằng Nhạc Phong lao đi.Hoàng Long chân nhân và mấy vị trưởng bối bên cạnh đều cảm thấy nghi hoặc, cả đám người đều lao theo, Đạo Hư chân nhân còn ôm theo Lữ VânKiệt, chân đạp mây bay về phía Hằng Nhạc Phong.Rất nhanh sau đó, Vương Lâm đã tới trước mặt đan phòng của Lữ Vân Kiệt,thần thức hắn hơi đảo qua lập tức phát hiện được hơi thở yếu ớt củaVương Hạo.

Hắn bình tĩnh lao nhanh về phía cửa phòng, một chân đá văng cánh cửa đan phòng ra, sau khi đi vào chứng kiến tình trạng bên trong,lửa giận trong nháy mắt bốc lên tới cực hạn.Chỉ thấy ở phía trong có một chiếc lò luyện đan rất lớn, Vương Hạo đang khoanh chân ngồi ở bên trong lò, gương mặt không còn chút máu, tính mạng đang dần mất đi.Ánh mắt Vương Lâm không chút dao động, hắn huy động cánh tay, Dẫn Lực thuật theo đó tùy ý động, hướng về phía lò luyện đan chộp đến.

Từng đạo ngũ thải quang mang từ trong lò luyện đan xuất hiện, tạo thành một chiếc màn che va chạm với bàn tay vô hình do Dẫn Lực thuật tạo ra.Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể được vận chuyển nhất thời uy lực của Dẫn Lực Thuật tăng lên so với trước rất nhiều lần, nó lập tức nghiền nát tấm màn che do ngũ thải quang mang tạo thành.

VươngLâm lao vào ôm lấy Vương Hạo, đưa hắn ra khỏi lò luyện đan đặt lên trên mặt đất.Tay phải Vương Lâm đặt lên trán Vương Hạo, hắn trầm tư không nói gì.Hoàng Long chân nhân và các vị trưởng bối trong môn phái lúc này cũng đã tới đây, Hồng Kiểm lão giả nhìn thoáng qua lò luyện đan rồi lại nhìnVương Hạo một chút, sắc mặt hắn hơi thay đổi, thất thanh kêu:- Lô Hỏa Khai Đỉnh.Đạo Hư cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, sau đó lão vứt Lữ Vân Kiệt lên trên mặt đất, lão trầm giọng nói:- Lữ Vân Kiệt, ngươi thật là to gan, Lô Hỏa Khai Đình tuy không nói là cấm thuật, nhưng chỉ có thể sử dụng với người ngoài, không thể thi triển đối với đồng môn, ngươi quên rồi sao?Sắc mặt Lữ Vân Kiệt không còn chút máu, hắn quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng nói:- Đệ tử mười lăm tuổi đã lên núi bái làm môn hạ của sư phụ, đến nay đã trải qua hai mươi lăm năm, tu vi của đệ tử vãn dừng lại ở tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ.

Đệ tử không cam lòng, Lô Hỏa Khai Đình một khi luyện ra được đan dược ngoại trừ tăng tuổi thọ ra còn có cơ hội trợ giúp tăng lên cảnh giới, cho nên đệ tử muốn thử một lần.

Vương Hạo là dược đồng do đệ tử thu nhận, dựa theo quy củ của môn phái vốn không phải là đồng môn đệ tử, mà là người hầu tư nhân của đệ tử, hắn giúp đệ tử luyện chế đan dược có gì sai sao?Lúc này Vương Lâm mới mở hai mắt, sinh cơ của Vương Hạo lúc mới rồi mất đi đang dần quay trở lại, cuối cùng đã kéo hắn được tử quỷ môn quan trởvề.

Nghe thấy Lữ Vân Kiệt nói, hắn lạnh giọng hừ vài tiếng không nói gì.Hoàng Long chân nhân chau mày, một bên là Vương Lâm đang như mặt trời giữa trưa, còn một bên là đệ tử Lữ Vân Kiệt đã vào môn phái hai mươi lăm năm, trong khoảng thời gian ngắn rất khó định đoạt.

Một lúc lâu sau,lão mới quyết định, quay sang Đạo Hư chân nhân nói:- Đạo Hư sư đệ, đệ là người chưởng quảng hình phạt, Lữ Vân Kiệt ngươi xem nên xử lý thế nào?Đạo Hư nghe được những lời này, nội tâm lập tức sáng tỏ ý của chưởng môn sư huynh, vì vậy hơi trầm ngâm nói:- Lữ Vân Kiệt diện bích hai mươi nắm.Hoàng Long chân nhân gật đầu, xoay người nhìn Vương Lâm hòa ái nói:- Vương Lâm, Vương Hạo này từ nay về sau được xem là nội môn đệ tử của chúng ta.

Xem như đây là đền bù đối với hắn, ngươi sau này không nên tìmLữ Vân Kiệt gây phiền toái, dù sao các ngươi cũng là sư huynh đệ đồng môn.Vương Lâm liếc mắt nhìn Lữ Vân Kiệt một cái nói:- Đệ tử tuân lệnh.Hoàng Long chân nhân vung tay áo lên, nói:- Tốt.

Chuyện này coi như đã giải quyết xong, Đạo Hư ở lại xử ý những việc này, đệ an bài chỗ tu dưỡng cho Vương Hạo.

Vương Lâm, ngươi theo ta đến đây.Nói xong, lão bước ra khỏi đan phòng, thân thể hơi động đã nhẹ nhàng bay lên không.Đạo Hư đưa mắt nhìn Vương Lâm, mỉm cười nói:- Vương Lâm sư điệt.

Vương Hạo hãy giao cho ta, chỉ cần sinh cơ của hắn còn chưa đứt đoạn, ta chắc chắn sẽ có phương pháp làm cho hắn khôi phục.Vương Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn gương mặt Vương Hạo đang khôi phục một chút huyết sắc, hắn cũng rời khỏi đan phòng đi theo Hoàng Long chân nhân.Dọc theo đường đi, Vương Lâm không khỏi suy nghĩ, về mục đích chưởng môn sư bá gọi đi hắn đã biết rõ như lòng bàn tay.

Không mất nhiều thời gian, Hoàng Long chân nhân đã mang theo Vương Lâm tiến vào nội điện,tiếp theo đó lão đột nhiên xoay người lớn tiếng quát:- Vương Lâm, ngươi thật to gan!Sắc mặc Vương Lâm vẫn bình thường, hắn bình thản nói:- Chưởng môn sư bá, có chuyện gì xin người cứ nói thẳng.Hoàng Long chân nhân hừ lạnh một tiếng nói:- Vừa rồi trong lúc tỷ thí, ngươi đã sử dụng loại tiên pháp gì?Vương Lâm khẽ cười nói:- Chính là Dẫn Lực Thuật, chưởng môn sư bá nếu không tin có thể cẩn thận xem lại một chút.Nói xong, hắn dùng Dẫn Lực thuật khống chế tất cả các bàn trong đại điện lên rồi nâng lên không, sau đó di chuyển vài vòng trên đầu mới hạxuống.Hoàng Long chân nhân cẩn thận theo dõi một hồi, sau đó trầm mặc không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng:- Ngươi rõ ràng là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, thậm chí bây giờ nhìn cũng vẫn là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, vì sao đột nhiên lại có thể thi triển ra uy lực như thế?

Ngươi rốt cuộc đã đạt tới cấp độ gì?

Vương Lâm, ngươi hãy thành thật trả lời cho ta.Gương mặt Vương Lâm hiện vẻ đau khổ nói:- Đệ tử cũng không rõ.

Đề tử cứ liên tục tu luyện theo một cách tựnhiên, về phần bây giờ đã đạt tới cấp độ gì thì đệ tử cũng không biết.Hoàng Long chân nhân nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nói:- Vương Lâm, bây giờ ngươi còn không chịu nói sao?Vương Lâm cười khổ nói:- Đệ tử thật sự không biết, làm sao có thể nói được?Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, hắn cũng không muốn bức báchVương Lâm, dù sao vô luận thế nào hắn vẫn là đệ tử Hằng Nhạc phái.

Hơn nữa hôm nay hắn còn vì môn phái mà lập công lớn, ngày sau rất có thể sẽtrở thành một ngôi sao sáng trong đám đệ tử.

Nghĩ tới đây, sắc mặt lão hơi hòa hoãn lại, nói:- Ngươi đưa cho Huyền Đạo tông cái bình nhỏ đó, bên trong có chứa cái gì vậy?Vương Lâm khẽ cười, cổ tay hơn một, một chiếc bình ngọc xuất hiện trên tay, hắn đưa cho Hoàng Long chân nhân, cười nói:- Chưởng môn sư bá nói chính là thứ này sao?

Ngài so với đệ tử hẳn là phải quen thuộc hơn mới phải.

Đó không phải là nước sông phía sau núi sao?Tiên Nghịch » Chương 60: Trưởng Lão ( 60/2095)Hoàng Long chân nhân tiếp nhận chiếc bình, lão hừ một tiếng, nói:- Nước sông phía sau núi không cho phép mang ra, hai bình này ta thu lấy, sau này không có ngoại lệ.

Ngươi trước tiên lui xuống, nhớ kỹ sáng mai tới đây, ta sẽ dân ngươi tới Tàng Kinh Các để ngươi lựa chọn tiên pháp thích hợp.Vương Lâm nghe nói thế, tâm lý sinh ra chút mông chờ, khom người cáo lui.

Hắn bây giờ có tu vi rất cao, nhưng tiên pháp lại chỉ có mỗi DẫnLực Thuật.Vương Lâm đi rồi, Hoàng Long mới xoay người cung kính khom lưng nói:- Thượng Quan trưởng lão, ngài xem những lời Vương Lâm vừa rồi có vài phần là sự thật, nên xử lý chuyện này thế nào?Một người mặc bộ lam bố với gương mặt khô gầy từ phía trong đại điện đi ra, lão trầm giọng hừ một tiếng nói:- Có lời nào là thật?

Hoảng Long, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra những lời nào là thật sao?

Tiểu gia hỏa này không có một câu nói thật.Trên mặt Hoàng Long chân nhân hiện ra vẻ xấu hổ, đối phương là một trong mười vị trưởng lão của môn phái, ở tu chân giới hết thảy đều dựa vào thực lực để nói chuyện.

Hắn cùng chưởng môn vốn là sư huynh đệ cùng bối phận, chỉ bất quá do thực lực chênh lệch mà dần trở nên cách xa nhau hơn.Hằng Nhạc phái có quy củ chỉ cần tiến vào Trúc Cơ kỳ liền có thể trởthành trưởng lão, hưởng một số đặc quyền.

Nếu đạt tới Kết Đan kỳ thì trởthành một trong những người chèo lái cho môn phái.

Còn đạt tới NguyênAnh kỳ vậy trên cơ bản đã trở thành tổ sư của Hằng Nhạc phái.Mười vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ ngày thường đều tiến hành bế quan, lần này bởi vì trao đổi tiên thuật với Huyền Đạo Tông, cho nên Hoàng Long chân nhân mới thông tri cho các vị trưởng lão, để trưởng lão thông tri cho hai người có tu vi Kết Đan kỳ.Vương Lâm xuất hiện khiến cho Hoàng Long chân nhân rất bất ngờ bởi vì có trưởng lão Trúc Cơ kỳ xuất quan, cho nên mới mang Vương Lâm tới đây chất vấn một chút, để cho trưởng lão của bổn môn theo dõi.Thượng Quan trưởng lão cầm lấy chiếc bình ngọc trên tay Hoàng Long chân nhân, hơi đảo qua thần thức một chút, gật đầu nói:- Tiểu tử này có nói thật một chút.

Nước trong chiếc bình này đích xác là lấy từ nước sông ở phía sau núi.

Nếu thường xuyên uống nó đúng là có khả năng làm cho tu vi tăng tiến nhanh hơn.Hoàng Long chân nhân do dự một chút mới cung kính hỏi:- Thượng Quan trưởng lão, ngài thấy tiên pháp Vương Lâm sử dụng có đùng là Dẫn Lực thuật của chúng ta không?Thượng Quan trưởng lão liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng Long chân nhân nói:- Vài trận tỷ thí của hắn ta đã xem qua, có thể khẳng định đó chính là Dẫn Lực thuật.Thần sắc Hoàng Long chân nhân hơi thay đổi, kinh ngạc nói:- Đúng là Dẫn Lực thuật sao?

Nhưng Dẫn Lực thuật đâu có uy lực lớn như vậy?

Ngay đến cả pháp bảo của người khác cũng có thể bắt được,Thượng Quan trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:- Bất cứ loại pháp thuật gì nếu tu luyện trong một thời gian dài đều sẽsinh ra một chút tác dụng thần diệu.

Bất quá, đối với Trúc Cơ kỳ mà nói,điều ấy cũng không tính là cái gì to tác, Dẫn Lực thuật là trụ cột trong tu chân giới, càng là trụ cột thì nó càng được truyền lưu từ rất xưa, đạo lý này ngươi đến bây giờ vẫn không hiểu rõ sao?Hoàng Long chân nhân vội vàng gật đầu.Thượng Quan trưởng lão trầm ngâm một chút nói:- Tu vi của đứa nhỏ này đích xác là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chỉbất quá linh lực của nó vô cùng khổng lồ, ta cũng không thể nhìn thấu.Nhưng có thể đoán nó hẳn là vào khoảng tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí kỳ, trong tương lai có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Một đệ tử như vậy tuy có chút bí mật nhưng vẫn trong khả năng cho phép.

Bây giờ môn phái chúng ta đang lâm vào tình trạng nguy cơ tứ phía, Huyền Đạo Tông không hổ danh là môn phái cổ xưa, chỉ tùy tiện lấy ra một tiểu bối Ngưng Khí kỳ mà đã tương xứng với mấy vị trưởng lão, lại còn truyền âm cho VươngLâm để lung lạc tinh thần của hắn.

Đây thật sự là quá m hiếp người a!Hoàng Long chân nhân ngẩn người ra, hắn cũng không hỏi rõ chi tiếc việc truyền âm mà cung kính nói:- Hoàng Long tuân mệnh.

Thượng Quan trưởng lão, Huyền Đạo Tông nói mấy việc liên quan tới các tổ sư của phái ta....Thượng Quan trưởng lão thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng, lắc đầu nói:- Tổ sư của chúng ta đã ba trăm năm không truyền lại tin tức gì, sợrằng....

Ôi.

Việc này ngươi không cần phải xen vào, nếu Huyền Đạo Tông muốn cướp lấy Hằng Nhạc phong của chúng ta thì chuyện đó không thể tránh được.

Triệu Quốc vô cùng rộng lớn, chúng ta tự sẽ có chỗ khác dung thân.

Hừ.

Một khi hai vị sư tổ đột phá kết đan tiến vào Nguyên Anh thì hết thảy mọi nhục nhã có thể đòi lại.Hoàng Long chân nhân cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu không nói tiếp.Vương Lâm sau khi rời khỏi đại điện, dọc theo đường đi đều bị các nội môn đệ tử chú ý tới, thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, so với hôm trước căn bản là một trời một vực.- Thực lực, tu chân giới dựa vào thực lực để nói chuyện với nhau, điều này thật sự là không sai a.

- Vương Lâm có chút cảm khái, về tới dược viên của Tôn Đại Trụ.Vừa mới tiến vào trong sân, hắn lập tức nhìn thấy gương mặt hòa ái mỉm cười của Tôn Đại Trụ, lão đang nhanh chóng tiến lại gần, nói:- Hảo đồ nhi, vi sư chờ ngươi đã nửa ngày, mau tới đây.

Đây là do thầy tự mình pha một ấm cực phẩm dược trà, uống một cốc lấy lại tinh lực nào.Vừa nói, hắn từ chiếc bàn ở giữa sân cầm lên một chén trà, tự mình rót ra đưa cho Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm trở nên cổ quái, Tôn Đại Trụ biến hóa quá nhanh, làm cho hắn có chút phản ứng không kịp.Tôn Đại Trụ vừa nhìn vẻ mặt Vương Lâm lập tức xấu hổ cười, ánh mắt có chút thành khẩn nói:- Vương Lâm.

Ta làm sư phụ quả thật không làm hết chức trách, trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.Vương Lâm vẫn chưa tiếp nhận chén trà trong tay lão, thần thức của hắn hơi đảo qua, phát hiện bên trong chén trà đích xác có ẩn chứa một bộphận linh lực nói:- Đệ tử có chút mệt mỏi, trà này sẽ không uống.Tôn Đại Trụ vội vàng nói:- Mệt mỏi?

Vậy cần phải nghỉ ngơi, nơi ở trước kia của ngươi quá nhỏ, như vậy đi, từ nay ngươi bắt đầu ở trong phòng của ta.Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm của hắn lại âm thầm cảnh giác, nếu trong môn phái có người nào khiến cho hắn đề phòng nhất thì chính là Tôn Đại Trụ.

Vì vậy hắn lắc đầu nói:- Không nên.

Đệ tử cũng không ở lại mấy ngày, qua một đoạn thời gian lại tiếp tục tiến vào hậu sơn để bế quan tu luyện.Tôn Đại Trụ há mồm nói gì đó, nhưng Vương Lâm đã vội vàng cáo lui, nhanh chóng quay về phòng.

Ánh mắt Tôn Đại Trụ thay đổi, liếc mắt nhìn chén trà trong tay, ánh mắt ẩn hiện hàn quang.Vương Lâm quay đầu lại, trên mặt lộ nụ cười mỉm, thâm ý nhìn Tôn Đại Trụ.Gương mặt Tôn Đại Trụ có chút cứng đờ, lão cười nói:- Hảo đồ nhi.

Còn có chuyện gì sao?Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc, tiến lên phía trước vài bước, nói:- Sư phụ, người hình như rất khẩn trương.Tôn Đại Trụ thầm giật mình, lui lại sau mấy bước, mạnh mẽ trấn an tinh thần nói:- Vi sư đích xác có chút khẩn trương, thực lực của đồ nhi vượt qua ta rất nhiều, mà bản thân vi sư lại chỉ có thực lực tầng thứ năm của NgưngKhí kỳ mà thôi.Vương Lâm đưa mắt nhìn chén trà, đột nhiên nói:- Sư phụ, nước trà này, người uống giúp đệ tử đi.Sắc mặt Tôn Đại Trụ nhanh chóng thay đổi, hắn cười nói:- Điều này sao có thể?

Đồ nhi đã không uống thì ta chỉ đành....Vừa nói tới đây, hắn lập tức vứt chén trà trên tay xuống, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau vài bước, thân hình lập tức tiến lại chỗ cửa dược viên.- Sư phụ, uống nó đi.

- Sắc mặt Vương Lâm khác thường, Dẫn Lực thuật được hắn sử dụng đón đỡ lấy chén trà đang sắp chạm mặt đất, đưa tới trước mặt Tôn Đại Trụ.

Hắn thở dài một tiếng, Tôn Đại Trụ hiển nhiên không có hảo ý, nước trà này xem ra có chút vấn đề a.Sắc mặt Tôn Đại Trụ thay đổi bất định, sau đó đột nhiên nhíu mày nói:- Vương Lâm.

Xem ra đồ nhi đối với vi sư có chút hiểu lầm, chén trà này ngươi cho rằng có gì khác thường sao?

Được.

Ta uống.Tôn Đại Trụ cầm lấy chén trà ở trên không, liếc mắt nhìn Vương Lâm sau đó đỡ lấy, lão uống cạn chén trà rồi ném xuống đất, bất mãn nói:- Được rồi.

Chưởng môn sư bá tìm ta có chuyện để bàn, nếu ta đến chậm chính là bất kính, có chuyện gì trở về hãy nói.

- Lão vừa nói vừa thối lui lại phía sau.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn nhanh chóng động, sắc mặtTôn Đại Trụ đại biến, đang muốn lui lại phía sau, nhưng tu vi của lão mới chỉ là tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ, như thế nào có thể so sánh được với Vương Lâm.Trong nháy mắt, Vương Lâm đã tới bên người Tôn Đại Trụ, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Tôn Đại Trụ.

Mới vừa rồi sau khi lão uống xong chén trà, Vương Lâm lập tức chú ý tới xem đối phương đã chính thức uống chưa, hay là dùng linh lực ở trong cơ thể bao lấy nước trà.Sau một vỗ lại, linh lực của Tôn Đại Trụ lập tức phân tán, nước trà lộ ra, nhanh ch phân bố trong cơ thể Tôn Đại Trụ.Sắc mặt Tôn Đại Trụ xám như tro, hơi có vẻ tức giận, nghiêm nghị nói:- Vương Lâm, ngươi muốn làm gì?

Ngươi định khi sư diệt tổ sao?

Ngươi nếu giết ta Hằng Nhạc phái sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.Vương Lâm không có ý định đáp lại, thần thức hơi đảo qua xem xét nước trà trong cơ thể của Tôn Đại Trụ, sau khi nó tán ra lập tức chuyển hóa thành một luồng khí màu bạc theo mạch máu đối phương bắt đầu lan ra.Ngay khi Tôn Đại Trụ cảm giác được không ổn, đang muốn nói chuyện, nhưng đã chậm, nó nhanh chóng tiến vào não bộ, trong nháy mắt vẻ mặt dữ tợn của lão chạm rãi thư thái trở lại.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tôn Đại Trụ, lập tức phát hiện ra có điều không thích hợp, ánh mắt đối phương rõ ràng không còn chút tự chủ nào.Hắn trầm ngâm một chút nói:- Sư phụ, đệ tử cũng không phải muốn khi sư giệt tổ, mà đối với hành động ác ý của người, nước trà này nếu người đã uống xong ta cũng không thể làm gì bất nghĩa với người.Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút thẫn thờ, đột nhiên nói:- Nước trà không thể uống.Vương Lâm ngẩn người ra, đánh giá lại một lần nữa Tôn Đại Trụ, đột nhiên hỏi:- Tại sao không thể uống?- Trong nước trà có Tam Thi Tuyến Trùng thảo.

- Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút mê man nói.Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hỏi:- Tam Thi Tuyến Trùng Thảo có tác dụng gì?- Trong một thời gian ngắn có thể khống chế mọi hành vi của người uống,là một trong những vật phẩm cần thiết để luyện chế khôi lỗi.Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia sát khí, nhưng hắn vẫn bình thàn nói:- Tại sao muốn cho ta uống nó?- Từ khi phát hiện ngươi có linh khí hồ lô, trong lòng ta luốn có nghi hoặc, cho nên mới nhận người làm đệ tử, vốn định chưof sau khi ngươi tiến vào Ngưng Khí kỳ sẽ thực hiện Sưu Hồn thuật với ngươi.

Nhưng bởi vì trước đó đã cho ngươi ăn Hóa Linh thảo, cho nên cảm giác ngươi trong vòng mười năm không thể đạt tới Ngưng Khí kỳ.

Việc này mới bỏ qua, nhưng không ngờ trong trận tỷ thí hôm qua, thực lực của ngươi đột nhiên tưng mạnh, vẻ mặt ta tuy rất vui mừng, tuy nhiên trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc.

Suy nghĩ một chút liền cho rằng ngươi nhất định có tư tàng tàng linh khí hồ lô, thậm chí còn có một chút bí mật, ta cũng muốn đềcao tu vi cho nên mới chuẩn bị chén trà này cho ngươi.Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, hỏi:- Hóa Linh thảo có tác dụng gì?

Chuyện của ta ngươi có nói qua với người khác hay không?

Còn có Tam Thi Tuyền Trùng Thảo ngươi vì sao lúc đầu không sử dụng với ta?- Hóa Linh thảo là vật phẩm cần thiết khi muốn tán công, nó có tác dụng làm tiêu tán linh khí trong cơ thể.

Chuyện liên quan tới ngươi, ta vẫn chưa nói cho người nào biết, trước tiên là bởi vì sợ hãi ngươi ta sẽđoạt hồ lô của ta, sau bởi vì chuyện quá mức đột ngột, ta nếu nói ra đối với mình cũng không có chỗ tốt bằng chính mình tự hành động.- Tam Thi Tuyến Trùng thảo lúc đầu ta không có, mà năm ngoái khi xuống núi, lấy trộm điển tịch của môn phái để trao đổi với một vị bằng hữu.

Vịbằng hữu đó từng nói qua, dưới Trúc Cơ kỳ xác xuất có thể thành công là mười thành.

Hơn nữa loại dược thảo này không màu không mùi, khó có thểphát giác được, ta vôn định dùng trên người cảm tam sư điệt để chuẩn bịluyện chế Tạo Hóa đan.Vương Lâm giận giữ, cười lạnh nói:- Ngươi không sợ sẽ bị người ta phát hiện sao?- Vì muốn có bị mật trên người ngươi, ta cố gắng một chút cũng không sao.

Tuổi của ta đã lớn, nếu không tiến bộ thêm được một bước, thì cuộc đời này không có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Kỳ thật ta cũng không nắm chắc sẽ thành công, ta đánh cược một lần, cho nên mới chuẩn bị sẵn chén trà.

Ngươi nếu trờ về ta sẽ cố gắng để cho ngươi uống, còn nếu ngươi không trở về chắc chắn đã được chưởng môn sư bá an bài ở chỗ khác, từnay về sau ta sẽ không có cơ hội xuống tay.Hàn quang trong mắt Vương Lâm chượt lóe lên, giọng hắn lạnh như băng nói:- Ngươi vừa rồi nói chưởng môn tìm ngươi, có chuyện này không?- Khôn có.Tôn Đại Trụ vừa mới nói hết, cánh tay của Vương Lâm nhoáng lên một cái đã đập xuống đầu hắn, từ thất khiếu lập tức chảy ra máu, rồi ngã xuống đất.Vương Lâm nhìn thi thể Tôn Đại Trụ, nội tâm hắn có cảm giác không nói nên lời, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, hơn nữa lại giết chính sư phụ của mình.Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm thu hồi thi thể Tôn Đại Trụ sau đó nhanh chóng tìm đường rời khỏi Hằng Nhạc phái, tới mộ chỗ khe núi liền vứt thi thể hắn vào trong đó.Tiên Nghịch » Chương 61: Sư Tổ ( 61/2095)Sau khi trở về phòng, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên giường, thần thức đảo qua, bốn phía căn phòng đều để lại một tia dấu vết, nếu có kẻ nào dò xét hắn sẽ lập tức phát hiện ra.Làm xong xuôi, hắn xuất ra hạt châu thần bí, trầm tư đứng lên.

Ba ngày trước, văn tự bên trên bề mặt hạt châu đã hoàn toàn biến mất, lại xuất hiện hình một lá cây nhàn nhạt.Đối với điều này, Tư Đồ Nam đã nói rằng đó do là thuỷ nguyên tố trong ngũ hành nguyên tố đã viên mãn, bây giờ đến lượt mộc nguyên tố.

Nhân việc này, hắn đã không chỉ một lần thúc giục Vương Lâm rời đi Hằng Nhạc phái, đi tìm tài liệu có mộc thuộc tính, nhanh chóng bổ sung mộc thuộc tính cho hạt châu nghịch thiên này.Đối với tu vị của chính mình, Vương Lâm bây giờ đã có những kiến giải nhất định.

Hắn biết giờ hắn đã đạt tới tầng thứ 14 Ngưng khí kỳ.

Nhưng điểm kỳ lạ là mặc dù hắn không có khẩu quyết mà vẫn có thể tu luyện đến cấp bậc này.

Điều này có quan hệ rất lớn đến Tư Đồ Nam.Nắm hạt châu, hắn tiến nhập mộng cảnh giới, ngay một khắc trước khi tiến nhập, hắn lập tức đem hạt châu cất vào túi trữ vật bên người.Trong mộng cảnh giới, Vương Lâm vừa xuất hiện đã nghe thấy thanh âm bất mãn của Tư Đồ Nam vang lên: “Trong trận tỷ thí sao ngươi không giết luôn mấy tên đó?

Với tính cách của ta, nam thì giết, nữ thì dâm, con rết khổng lồ đó nếu đem ngâm rượu nhất định đại bổ.

Hừ.

Tuy vậy, tiểu tửngươi cũng làm được một việc hợp ý lão phu, đó là giết cái tên Tôn ĐạiTrụ, thật đúng với phong phạm của lão phu.

Vương Lâm, ngươi phải nhớrằng Tu Chân giới là nơi rất thảm khốc, nhược nhục cường thực.

Với tâm tính thuần phác trước kia của ngươi thì không thể sống lâu được đâu.”

Vương Lâm trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Tiền bối, trước khi tiếp tục tu luyện có nên làm đôi chút chuẩn bị cho Trúc cơ kỳ không?

Vãn bối vẫn chưa được quan khán chút khẩu quyết nào của Trúc cơ kỳ cả.”

Tư Đồ Nam hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta biết là được.

Tuy thế, để đột pháTrúc cơ kỳ, chính thức bước vào tu tiên chi liệt quả thực rất khó khăn.Tốt nhất ngươi hãy tìm một chỗ u tĩnh để bế quan, như thế xác suất thành công cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Bên cạnh đó, linh khí tuyền thuỷ đã không còn tác dụng đối với ngươi nữa.

Tại lúc quá quan cần đại lượng khổng lồ linh khí, ngươi nên chuẩn bị một ít lộ thuỷ.”

Vương Lâm gật đầu: “Lộ thuỷ thì tốt rồi nhưng lại cần nhiều thời gian mới thu thập được.”

“Linh động kỳ, cũng là ngưng khí kỳ, trên thực tế chính là sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, đều là để chuẩn bị cho Trúc cơ kỳ.Ngươi bây giờ đã có thể trùng quan nhưng ta đề nghị ngươi hãy tu luyện đến tầng thứ 15 ngưng khí kỳ hãy bắt đầu Trúc cơ.

Tư chất của ngươi không được tốt, dù ta đã hao phí tinh hoa trong 10 năm qua để giúp ngươi cải tạo cơ thể nhưng loại việc nghịch thiên này nếu nhục thân của ta còn tồn tại còn miễn cưỡng làm được nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân ngươi thôi.

Tư Đồ Nam thở dài nói.“Hơn nữa, thủ đoạn công kích của ngươi hiện tại chỉ có một tiên pháp cơ bản nhất là “dẫn lực thuật”, như thế không ổn lắm.

Đáng tiếc ta chỉ nắm giữ những công pháp mà chỉ khi tiến nhập Trúc cơ kỳ mới có thể tu luyện.Ngươi mau tiến nhập Trúc cơ kỳ, ta sẽ truyền cho ngươi Hoàng tuyền thăng khiếu quyết.”

Vương Lâm ngẩn ra, hỏi: “Hoàng tuyền thăng khiếu quyết?”

“Không sai, haha, công pháp này tại lục cấp tu chân quốc của chúng ta cũng được tính là công pháp tuyệt đỉnh.

Đang tiếc khi tu luyện phải tìm nơi chí âm chí hàn, nếu không tiến bộ sẽ rất chậm.

Tuy thế, nếu tu luyện ra âm hàn linh lực thì uy lực kinh khủng vô cùng, luyện đến cảnh giới viên mãn thì nếu gặp được cao thủ của thất cấp tu chân quốc cũng có khảnăng liều mạng.

Như thế này đi, ngày mai ngươi tiến vào bản môn Tàng kinh các nhìn qua.

Tuy vậy không thể tu luyện Hoàng tuyên thăng khiếu quyết nếu chưa đạt đến Trúc cơ kỳ.”

Tư Đồ Nam đắc ý nói.Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi gật gật đầu.“Còn nữa, Vương Lâm, ngươi không nên đặt hạt châu nghịch thiên này trong túi trữ vật, tốt nhất là treo trước ngực.

Như thế không cần ngươi tiến nhập mộng cảnh giới ta cũng có thể trao đổi với ngươi, và ngươi cũng có thể thông qua ta tiến nhập mộng cảnh giới.”

Thời gian mà Tư Đồ Nam giảng giải cho Vương Lâm chậm rãi trôi qua, trong mộng cảnh giới hai ngày sau Vương Lâm tỉnh lại.Hắn khoanh chân ngồi trên giường, lấy ra thần bí hạt châu, lại uống một ngụm linh khí tuyền thuỷ, tiếp tục tu luyện.

Ngày thứ hai, Vương Lâm đẩy cửa phòng bước ra, thân thể vừa động đã nhẹ nhàng thăng không, hoá thành một vệt sáng phóng về hướng chính điện.Bầu trời trên chính điện, Hoàng Long chân nhân bước ra đã thấy Vương Lâm tiến đến, trên mặt hiện lên một nụ cười hoà ái, so với hôm qua càng rạng rỡ, ôn nhu đạo: “Vương Lâm, đi theo ta.”

Nói xong, hắn tụ tử nhất súy đạp mây bay về phía trước, Vương Lâm vội vàng đuổi theo.

Một lúc sau đã đến Thương Tùng phong, ngọn nhị phong củaHằng Nhạc phái.Đi qua thạch thai ngày hôm qua tỷ thí, Hoàng Long chân nhân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay về phía chỗ sâu bên trong Thương Tùng phong, đến trước một chỗ đầy đá nhô lên lởm chởm thì dừng lại.

Hắn nói: “Vương Lâm,đây là cấm địa của Hằng Nhạc phái chúng ta, là nơi Trúc cơ kỳ Trưởng lão và Kết đan kỳ Tổ sư bế quan.

Thần thức của ngươi không nên dò xét lung tung, lại xúc phạm đến các vị trưởng bối.”

Vương Lâm vội vàng bảo vâng.Hoàng Long chân nhân hít sâu một hơi, lấy ra một khối tử sắc ngọc bội, kết thủ ấn, niệm pháp quyết rồi quát khẽ: “Khai!”

Ngọc bội ngay lập tức loé lên quang mang, một đạo quang cầu lấy ngọc bội làm trung tâm khuếch tán ra, hình thành một quang quyển hình bán nguyệt đủ cho một người đi qua.Hoàng Long chân nhân không nói gì thêm, một cước bước vào.

Vương Lâm do dự một chút rồi cũng lập tức đi theo.Ngay khi vừa tiến vào, hắn rõ ràng chứng kiến một toà lầu các cực kỳ lâu đời.

Một tia uy áp từ trên trời giáng xuống làm hắn cảm thấy chút áp lực, huyết khí không thông.Cùng lúc đó, 7 8 đạo thần thức cường hãn ập đến, quét qua người hắn rồi nhanh chóng được thu hồi.

Ngay sau đó một thanh âm chứa chút tang thương từ một toà lầu truyền đến:“Khá lắm, ngươi là Vương Lâm đúng không?”

Vương Lâm trong lòng thất kinh, cung kính đáp: “Đệ tử Vương Lâm, tham kiến trưởng lão.”

Lúc này đây, thanh âm của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu hắn: “Nơi đây cũng có thể coi như là một cái tiểu môn phái, có 12 Trúc cơ kỳ, 2 Kết đan kỳ.

Cũng được!”

Hoàng Long biến sắc quát khẽ: “Đây không phải là Trưởng lão mà là Tổ sư!”

Vương Lâm ngẩn ra, thanh âm lúc nãy lại vang lên: “Thôi, lễ tiết của thếtục cũng không có tác dụng gì cả!

Lần này người vì bổn môn mà lập được công lớn.

Tất cả các pháp thuật bên trong Tàng kinh các cho phép ngươi tuỳ ý lựa chọn.

Tàng kinh các bên trong chính điện không thể so sánh với nơi này, đây chính là nơi cất giữ những điển tịch quý giá nhất.

Bên trong có vô cùng nhiều các loại công pháp, cho dù đi khắp tất cả các môn phái ở Triệu quốc Tu chân giới, cũng không nơi nào có được một Tàng kinh các toàn diện như của Hằng Nhạc phái chúng ta.

Nhưng ngươi hãy nhớchớ có tham nhiều!

Hoàng Long, ngươi mang hắn đi đi.”

Trong đầu Vương Lâm lại vang lên thanh âm khinh thường của Tư Đồ Nam:“Chỉ là Kết đan kỳ mà cũng là Tổ sư!

Lúc lão tử danh chấn thiên hạ thì đầy kẻ tiểu bối Kết đan kỳ cung phụng, còn có không ít Kết đan nữ tu sỹmuốn được thoát áo quần xin ngủ với lão tử một đêm!”

Vương Lâm sắc mặt như thường, coi như không hề nghe thấy thanh âm của Tư Đồ Nam.Hoàng Long chân nhân cung kính vâng dạ, lôi kéo Vương Lâm đi về phía một toà nhà trong đó.

Từ bên ngoài nhìn vào, toà nhà này tràn ngập vẻ uy nghiêm, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi!Tiên Nghịch » Chương 62: Lai Kiếp ( 62/2095)Đến trước toà nhà, Hoàng Long chân nhân dừng lại, thấp giọng nói vớiVương Lâm: “Đây chính là Tàng Kinh Các, ngươi tiến vào đi, tầng thứ nhất là các loại pháp thuật dành cho Ngưng khí kỳ, ngươi có thể tuỳ ý tham khảo.

Tầng thứ hai là trọng tâm của nơi này, chứa các loại pháp thuật của Trúc cơ kỳ.

Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Trong lòng Vương Lâm cũng có đôi chút khẩn trương, hít sâu một hơi, cất bước đi vào.

Toà nhà này có bốn tầng, tầng thứ nhất chứa mấy trăm cái ngọc giản đang phát ra nhũ bạch sắc quang mang.“Không cần quan tâm, toàn bộ số này đều là hạ giai công pháp, cơ bản ta không cần liếc mắt.”

Tư Đồ Nam cười nhạo nói.Vương Lâm lại không nóng lòng tiến nhập tầng hai, cũng không nghe Tư ĐồNam nói, mà ở tầng thứ nhất này xem qua tất cả các ngọc giản này.

Ở nơi này, hầu như có tất cả các loại pháp thuật của Ngưng khí kỳ.

Vương Lâm dần chìm đắm vào trong đó, vừa nhìn tay hắn vừa biến hoá các loại pháp quyết thử tập luyện.“Tiên pháp đính giai – hoả vân thuật.”

Vương Lâm cầm lên một cái ngọc giản, đọc nhãn ghi phía trên.“Đính giai cái con khỉ, đây chỉ có thể là hạ giai khống hoả thuật mà thôi, hồn hoả thuật của lão tử mới là đính giai chân chính!”

Tư Đồ Nam lập tức lên tiếng.Vương Lâm ngẩn ra, đặt nó xuống rồi lại cầm lên một cái khác.“Tiên pháp đính giai – Địa độn thuật”“Đáng chê cười, thật đáng chê cười, thứ này ở chỗ chúng ta có đầy cả một đống, lại còn bảo là đính giai, đại ngũ hành độn thuật của lão tử mới là đính giai.”

“Tiên pháp đính giai – Phong nhận phᔓQuả thực nực cười, cuồng phong túng vân thuật của lão tử còn mạnh hơn nó gấp trăm lần.”

“Cửu thiên hoá lôi thuật.”

“Nực cười quá đi mất, rõ ràng không phải chân chính lôi điện thuật lại đặt một cái tên kêu như thế!”

“Hoán tiên thuật.”

“Này tiên pháp coi như có chút đặc sắc, nhưng vẫn chỉ là đồ bỏ, đại hoán tiên thuật của lão tử còn lợi hại hơn nó gấp ngàn lần!”

Trong khi Tư Đồ Nam phê phán gay gắt những loại tiên thuật này, VươngLâm cũng nhíu hết da đầu, cuối cùng thật sự không thể tu luyện được đành trực tiếp tiến lên tầng hai.Số ngọc giản ở tầng hai này cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn 10 cái phiêu phù tại không trung.“Đều là đê cấp công pháp, không cần phải xem đâu!”

Tư Đồ Nam lại khinh bỉ nói.Vương Lâm cười khổ thầm nghĩ: Ngài là tiền bối của lục cấp tu chân quốc,tự nhiên là không coi trọng những loại pháp thuật này rồi.“Vương Lâm à, ngươi không cần phải quan khán những cái này đâu, nhanh tìm được một nơi yên tĩnh để bế quan, đột phá đến Trúc cơ kỳ rồi rời bỏcái tiểu môn phái này đi thôi.”

Tư Đồ Nam thúc giục hắn.Trải qua những gì Tư Đồ Nam nói, tâm lý chờ mong của Vương Lâm đã tan tành mây khói, Vương Lâm cau mày rời khỏi Tàng Kinh Các.Hoàng Long chân nhân thấy Vương Lâm đi ra, ngẩn người một lúc rồi hỏi:“Nhanh như thế mà ngươi đã chọn được công pháp như ý rồi sao?

Hãy suy nghĩ cẩn thận, nơi đây chứa tất cả các loại tiên pháp đính cấp của Triệu quốc Tu chân giới, người ngoài muốn cũng không có tư cách để tiến vào đây, ngươi không nên vội vã quá mà có điều sơ suất đó!”

Vẻ mặt Vương Lâm có chút cổ quái, Tư Đồ Nam thì khinh thường còn chưởng môn nhân lại trọng thị, hắn đành gật đầu nói: “Đệ tử đã chọn được rồi.”

Hoàng Long chân nhân nhíu mày, đang muốn hỏi hắn lựa chọn được loại tiên pháp nào thì đột nhiên cả ngọn Thương Tùng Phong rung lên rầm rầm giống như bị động đất.“Lão phu Phác Nam Tử của Huyền Đạo Tông, mấy tên tiểu bối Hằng Nhạc phái nhanh nhanh tiến ra đây.”

Hoàng Long chân nhân sắc mặt đại biến.

Ngay lúc đó, hơn mười thân ảnh nhanh chóng từ các toà nhà bên trong phóng ra.

Đặc biệt là hai người dẫn đầu rất là bắt mắt, trong đó có một người ánh mắt hữu thần, hạc phát đồng nhan.Bên cạnh hắn còn có một lão phụ nhân.

Trên mặt bà đã có nhiều nếp nhăn,thần sắc âm trầm, lãnh đạm liếc qua Hoàng Long chân nhân và Vương Lâm,rồi sau đó nhìn lên bầu trời, trầm mặc không nói.Phía sau hai người có mười lão giả, vẻ mặt đều mang nét già cỗi, khổ sáp.“Vương Lâm, bên ngoài có một vị cao thủ nguyên anh kỳ.

Hằng Nhạc phái lần này gặp phiền toái lớn rồi.

Ngươi tìm cơ hội thoát ra đi, có lão phuở đây, tạm thời có thể làm cho hắn không phát hiện ra ngươi.

Hừ, nếu lão phu còn nhục thể, làm sao có thể sợ hãi một tên nguyên anh kỳ nho nhỏ được.”

Tư Đồ Nam vội nói, hiếm khi thấy hắn có ngữ khí nghiêm túc như thế.Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, trên mặt hiện lên nét âm tình bất định.Hạc phát đồng nhan lão giả cao giọng nói: “Phác Nam Tử tiền bối, không biết ngài đến Hằng Nhạc phái của chúng ta là có chuyện gì, mời ngài nói rõ?”

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trên bầu trời, tai to mặt lớn, nhìn qua rất là uy nghiêm.

Hắn trầm giọng nói: “Nếu là 500 năm trước, lão phu còn có chút cố kỵ Hộ san đại trận của Hằng Nhạc phái các ngươi.

Nhưng bây giờ thì không hẳn, đợi lão phu phá trận xong sẽ cùng đán tiểu bối các ngươi trực tiếp đối diện đàm thoại.”

Hắn nói xong, hai tay vung lên, một toà hắc sơn xuất hiện, đón gió phóng to lên, trong nháy mắt đã hoá thành một ngọn cự phong.

Hai tay hắn kết thành thủ quyết, trong miệng phát ra mấy câu chú ngữ cổ quái.Cự sơn đó ngay lập tức nện xuống.

Ầm một tiếng, một đạo quang mạc xuất hiện ở phía trên Thương Tùng phong và Hằng Nhạc phong.

Quang mạc này bảo vệ cả Hằng Nhạc phái, ngăn cản cự sơn.Không hỗ là thương thiên đại phái của 500 năm về trước, đại trận vô hình hoá hư này thật sự có thể phân hoá được tất cả công kích.

Tuy thế, lão phu thực muốn nhìn xem nếu không có nguyên anh kỳ tu sỹ toạ trấn, trận pháp này có thể thừa nhận được mấy lần công kích của lão phu?!”

Phác NamTử cười lạnh, tiếp tục thúc giục của pháp quyết cự, phong lại xoay tròn, không ngừng nện xuống.Sắc mặt của hác phát đồng nhan lão giả đại biến.

Giữa không trung, một trảo của hắn xé mở một đạo liệt ngân, rồi nhanh chóng bước vào, mấy người phía sau cũng nhanh chóng tiến vào.Hoàng Long chân nhân vội thấp giọng nói: “Vương Lâm, nhanh đuổi theo.”

Nói xong, thân thể như một mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng tiến vào bên trong khe nứt.Vương Lâmcũng bước tới, nhanh chóng đuổi kịp.Lúc này cự phong lại nện xuống, quang mạc phát ra những tiếng nổ long trời lở đất.

Thất thải quang mang lại kịch liệt loe lên, khó khăn lắm mới ngăn cản được cự sơn.Vương Lâm theo vết rách tiến vào, thì đã tiến đến thạch thai trên ThươngTùng phong.

Lúc này hạc phát đồng nhan lão giả, lão phụ nhân khoanh chân đả toạ trên 2 trong số 8 khối bạch ngọc, thủ ấn pháp quyết liên tục biến hoá.Mà 6 vị trưởng lão trúc cơ kỳ khác chia nhau ngồi trên 6 khối bạch ngọc còn lại, trên mặt họ cũng lộ ra thần sắc bất an.“Hoàng Long, nhanh đi gọi tất cả bổn môn đệ tử đến đây.

Hôm nay chắc chắn là trường hạo kiếp lớn nhất trong 500 qua của Hằng Nhạc phái chúng ta.”

Nói xong lão phụ nhân vội vàng hướng bạch ngọc thạch phun ra một ngụm chân khí, thủ ấn pháp quyết lại biến hoá càng nhanh.Thân thể Hoàng Long chấn động, lập tức lao ra, theo thạch kiều trực chỉ Hằng Nhạc phong bay đi.“Hừ, thật sự có thể thừa nhận đến hai lần công kích của lão phu, lần thứ3 này hãy phá cho ta!”

Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngụm nguyên anh khí, ngay sau đó ngọn cự sơn rung lên, phóng to đến gấp mười lần, tựa như có thể che kín bầu trời, hung hăng nện xuống.Ầm một tiếng, một trong số 8 khối bạch ngọc vỡ tan, vị trưởng lão Trúc cơ kỳ ngồi trên khối đó thất khiếu đổ máu, thân thể run lên, đổ xuống nền đất.Tiên Nghịch » Chương 63: Cường thế ( 63/2095)-Phá cho ta!

Phá!

Phá!Khuôn mặt Phác Nam Tử trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên điên cuồng, cựphong không ngừng nện xuống.

Những tiếng nổ ầm ầm truyền khắp chân trời.Toàn bộ dân chúng ở những thôn làng, thị trấn, thành thị xung quanh đều đóng chặt cửa, không dám ra khỏi nhà.

Những kẻ hơi to gan thì hé mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một ngọn núi khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung,không ngừng nện xuống.Lại một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, đổ ập xuống.Phác Nam Tử xuất ra một cái hồng sắc hồ lô, trong miệng thì thào mấy từ,hai tay không ngừng kết ấn.

Hồ lô khẽ rung lên, bắn ra một đạo chất lỏng màu đỏ sậm.

Lập tức một đoàn hoả quang bao vây lấy ngọn cự phong.“Phá!”

Phác Nam Tử quát lên một tiếng, ngọn cự hoả phong lại nện xuống.Ầm một tiếng, những vết nứt xuất hiện trên quang mạc, lan nhanh ra bốn phía.Lại có thêm 2 khối bạch ngọc vỡ tan, hai người trưởng lão khác ngã xuống.Lúc này, trong 8 khối bạch ngọc chỉ còn lại 4 mà thôi.

Ngoài hai vị Kết đan kỳ Tổ sư thì hai Trúc cơ kỳ trưởng lão còn lại khuôn mặt đã như tro tàn, mồ hôi túa ra như mưa, thân thể không ngừng run rẩy, đã tới mức chịu đựng cực hạn.Lúc này đây, Hoàng Long chân nhân đã đem tất cả bổn môn đệ tử gọi đến,trên mặt ai cũng hiện lên nét kinh hoàng.

Vương Hạo cũng ở trong số đó,sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều lắm.

Thấy Vương Lâm, hắn bước lại đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa không trung, không thốt lên được câu nào.Phác Nam tử ở trên bầu trời sắc mặt càng trở nên âm trầm, độ ương ngạnh của vô hình hoá hư đại trận đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Trong lòng hắn hiểu rõ, uy lực của đại trận này không chỉ có như vậy.

Chỉ khi doNguyên anh kỳ tu sỹ điều khiển thì mới có thể phát huy cao nhất uy lực của nó.Đó là còn không nói đến giờ đây đại trận này chỉ có phòng thủ mà không thể công kích.

Chỉ khi có Nguyên anh kỳ tu sỹ toạ trấn mới có thể phát huy lực công kích kinh khủng của đại trận này.Lúc này, hạc phát đồng nhan lão giả thấy từng vị Trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống, trong tim như rỉ máu, lớn tiếng hô lên:-Phác Nam Tử tiền bối, Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta luôn có quan hệ tốt đẹp, ngài chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng ư?Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lẽo đáp:-Lưu Văn Cử, 500 năm không gặp, tên tiểu bối như ngươi giờ đã là trụ cột của Hằng Nhạc Phái rồi, cũng đạt đến Kết đan kỳ tu vị.

Ngươi cũng có thể xem như là cố nhân, huỷ đi Hộ sơn trận pháp này cũng thật đáng tiếc,ngươi nếu tự mở ra đại trận, hết thảy đều dễ đàm luận.Trên khuôn mặt của Lưu Văn Cử hiện lên vẻ do dự.

Lão phụ nhân bên cạnh hắn giận dữ nói:-Phác Nam Tử tiền bối, thứ lỗi cho không thể nghe theo mệnh lệnh của ngài đượcPhác Nam Tử cười lớn một tiếng, sắc mặt trầm xuống, quát:-Được, vậy thì Hộ sơn đại trận này sẽ huỷ đi trong tay ta vậy.Nói xong hắn vung tay phải lên, cự phong chậm rãi bay lên cao.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ lên, mở miệng phun ra một ngụm nguyên anh khí, cự phong lại lớn hơn mấy lần.“Xuống!”

Phắc Nam Tử pháp quyết biến đổi, chỉ vào cự phong, chậm rãi ép xuống.Cự phong phát ra những âm thanh ông ông, từ từ đè xuống từng tấc một.Một tiếng rắc lại vang lên, mặt trên Hô sơn đại trận, vết nứt xuất hiện càng nhiều.

Lại thêm một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳtrưởng lão ngã xuống.Cự phong lại ép xuống thêm một tấc, trúc cơ kỳ trưởng lão cũng phún xuất một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch ngã xuống.“Phá!”

Phác Nam Tử hét lớn, cự phong lại áp xuống thêm 3 tấc.

ThươngTùng Phong lập tức chấn động, đất đá vỡ tan, bụi bay mù mịt.

Đỉnh núi đã bị ép xuống hơn 10 thước.

Ngay cả thạch kiều nối với Hằng Nhạc phong cũng cũng bị gãy đôi, rơi xuống khe núi.Cùng lúc đó, Hộ sơn đại trận của Hằng Nhạc phái rốt cục ngăn cản không được, phát ra thanh âm như thuỷ tinh gãy vỡ, trong nháy tất cả quang mạc mắt đều phá toái, tiêu tán không còn.Hai khối bạch ngọc còn lại cuối cùng cũng bạo vỡ, Lưu Văn Cử và lão phụnhân đều ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đau đớn, không nói ra lời.Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, thân thể nhẹ nhàng từ trên bầu trời hạxuống, cự phong vẫn dừng lại ở giữa không trung, phát ra từng trận uy áp.Sau khi hạ xuống, Phác Nam Tử vẻ mặt lạnh như băng, thản nhiên hỏi:-Kẻ nào là Vương Lâm?Vương Lâm vốn đã lùi vào bên trong giữa đám đệ tử.

Hắn không thể ngờrằng một vị nguyên anh kỳ tuyệt đỉnh cao thủ này lại đầu tiên là muốn tìm mình.Những đệ tử xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Ánh mắt Phác NamTử đảo qua, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhíu mày thầm nghĩ:-Tên tiểu tử này hẳn là Vương Lâm đi.

Trước đó hắn nghe Âu Dương tiểu bối nhiều lần nhắc tới hắn, lần tỷ thí này hoàn toàn là thua dưới một mình hắn, rất muốn lôi kéo gia nhập hắn vào môn phái.Phác Nam Tử vốn luôn thèm muốn thôn tính Hằng Nhạc Phái.

Tưởng rằng lần này có Chu Bằng dẫn đầu ra mặt, đương nhiê không cần phá hư quan hệ cũng có thể dễ dàng thành công cướp lấy Hằng Nhạc Phái.Nhưng sự xuất hiện của Vương Lâm làm đảo lộn kế hoạch của mình, do đó đành tự mình xuất thủ, dùng thực lực cường đại cướp lấy Hằng Nhạc phái.-Ngươi là Vương Lâm?Phác Nam Tử lạnh giọng hỏi.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cung kính ôm quyền nói:-Đệ tử Vương Lâm bái kiến Huyền Đạo Tông Phác Nam Tử tiền bối.Phác Nam Tử gật gật đầu, xoay người nhìn về Lưu Văn Cử là lão phụ nhân nói:-Mấy tên Nguyên anh kỳ của Hằng Nhạc phái các ngươi đã bỏ mình khi tranh đoạt lẫn nhau ở ngoài Vực ngoại Tu chân tinh.

Các ngươi không có năng lực bảo vệ được Hằng Nhạc sơn này đâu.

Cũng sẽ bị người khác cướp lấy,không bằng cho Huyền Đạo Tông ta đi.Lưu Văn Cử đau khổ liếc nhìn lão phụ nhân thấp giọng nói:-Tiền bối, mong ngài nể tình mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phái ta trong quá khứ, không…Không đợi Lưu Văn Cử nói xong, Phác Nam Tử ngắt lời nóng nãy nói:-Cút!

Ngoại trừ thân thể các ngươi, không một thứ gì có thể bị mang đi,còn yêu sách, lão phu cũng không ngại diệt sạch cả Hằng Nhạc phái các ngươi.Lão phụ nhân vẻ mặt tức giận, đang muốn mở miệng, Lưu Văn Cử vội vàng giữ bà lại, hít sâu một hơi, cung kính nói:-Vãn bối tuân mệnh!

Nhưng Hằng Nhạc Sơn là sơn môn của Hằng Nhạc phái chúng ta, vãn bối không có quyền đem dâng cho tiền bối, chỉ có thể ước định cho mượn, ngày sau nếu…Phán Nam Tử cười lạnh một tiếng, lại ngắt lời hắn, ngạo mạn nói:-Mượn?

Được, cho Huyền Đạo Tông chúng ta mượn mười vạn năm đi.Tất cả nội môn đệ tử chỉ đành nén giận, không dám nói gì, trên mặt hiện lên nét đau thương, rơi vào trầm mặc.

Còn có một số ánh mắt loé lên, bắt đầu tính toán cho bản thân mình.Ánh mắt của Phác Nam Tử đảo qua, dừng lại trên người của Hoàng Long,nói: “Ngươi, để thanh Tử Nhạc Kiếm tiên đó lại, Âu Dương sư điệt của ta đã nhìn trúng thanh kiếm này rồi.”

Hoàng Long uỷ khuất, siết chặt quyền đầu, nhìn qua Lưu Văn Cử và lão phụnhân, thấy hai người cũng không nói lời nào đành thở dài, bất đắc dĩ xuất ra Tử Nhạc Kiếm tiên, ném sang một bên.Tay phải của Phác Nam Tử vung lên, thanh kiếm này đã nhẹ nhàng bay đến tay hắn.

Lập tức một đạo tử vân theo thân kiếm tràn ra, ngưng tụ thành hình, hoá thành một con tử sắc cự long.Tiên Nghịch » Chương 64: Rời Phái ( 64/2095)Cự long này quay về phía Phác Nam Tử kia gào lên một tiếng, rồi cắn trả lại.Phác Nam Tử cười nhạt, lấy tay chỉ lên thân kiếm bắn ra, quát:-Súc sinh, thu lại!Thân thể cự long chấn động, lập tức nhụt chí, không cam lòng trở lại bên trong Tử Nhạc Kim kiếm, toàn bộ tiên kiếm lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.Lưu Văn Cử và lão phu nhân liếc nhau một cái, đều thở dài, lão phu nhân vẻ mặt ảm đạm, nói:-Thôi, tất cả đệ tử phái Hằng Nhạc nghe lệnh, theo ta rời khỏi nơi này.Nói xong, nàng lưu luyến nhìn thoáng qua bốn phía, lại thở dài một tiếng, cơ thể nhẹ nhàng bay lên không trung.Phác Nam Tử nheo mắt lại, đột nhiên nói:- Huyền Đạo tông ta ở đây đại chiêu nạp môn đồ, người nào muốn gia nhập, có thể ở lại chỗ này.Mười người trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, cả đám sắc mặt kỳ quái, ngoại trừ hai người đứng ở trên không bên cạnh lão phu thân, còn tám người khác thì đưa mắt nhìn nhau, không đi theo.Lưu Văn Cử ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại nói không ra lời, thầm than một tiếng, lắc đầu bay lên không,đứng cùng một chỗ với lão phu thân.-Mỗi người đều có chí hướng, không muốn đi theo, thì không ép.Lão phu thân tận đáy lòng cố gắng áp chế phẫn nộ, trầm giọng nói.Lão già Hoàng Long Nhất Bối, cả đám người do dự một phen, sau cùng ngoại trừ Hoàng Long, Đạo Hư, Hồng Kiểm lão giả ngoài ba người này, tất cảnhững người còn lại đều không di chuyển, chỉ có ba người này, bay lên không đứng ở phía sau hai người sư tổ Kết Đan Kỳ.Hơn mười người trong hàng ngủ đệ tử của môn phái, ngoài mười người bay lên rồi, phần lớn đều đứng ngay tại chỗ.

Vương Trác do dự một hồi lâu,không dám nhìn vào mắt của Đạo Hư, chân giơ lên lại hạ xuống, cuối cùng cũng không đi theo.Nữ tử họ Chu cũng có chút do dự, cũng không đi theo.

Còn cô gái họ Từ,thấy Vương Trác không đi, thì có chút trầm mặc, chân giơ lên lại hạxuống.Vương Hạo đã có thể đi, hắn cười khổ một lúc, nói với Vương Lâm:-Thiết Trụ ca, ta cũng không đi, phải ở lại giúp đỡ cha ta. ngươi ở đó yên tâm đi, có ta chiếu cố rồi.Vương Lâm do dự một chút, trên người hắn có rất nhiều bí mật.

Nếu như đi theo Huyền Đạo Tông, chắc chắn sẽ có rất nhiều nguy hiểm, vì vậy hơi trầm ngâm, mà bay lên.Lúc này, ánh mắt Phác Nam Tử lóe lên, nhìn chằm chằm vàoVương Lâm, đột nhiên nói:-Vương Lâm, ngươi ở lại!Vương Lâm ngẩn ra, cung kính nói:-Phác Nam Tử tiền bối, không biết gọi vãn bối lại có chuyện gì?Phác Nam Tử ngẩng đầu, lạnh lùng nói:-Bảo ngươi ở lại thì ở lại, đâu cần phải nói nhiều như vậy.Lưu Vân Cử do dự một chút, đột nhiên nói:-Phác Nam Tử tiền bối, Vương Lâm này là đại đệ tử của phái Hằng Nhạc ta,mong rằng không nên làm khó, để hắn theo chúng ta rời khỏi đây.Chuyện của Vương Lâm hắn cũng nghe được rất nhiều, cũng từng quan sát,đối với một người đệ tử có tương lai sẽ là Trúc Cơ Kỳ, hắn thực sự không nỡ bỏ.Phác Nam Tử hừ một tiếng, nói với Vương Lâm:-Phái Hằng Nhạc bây giờ hữu danh vô thực, ngươi đi theo bọn họ lang thang chân trời góc biển sao?

Ngươi nếu muốn gia nhập vào Huyền Đạo Tông của ta, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng hơn rất nhiều so với việc đi theo phái Hằng Nhạc.

Lựa chọn thế nào, tùy ngươi định đoạt đi, tránh việc này truyền ra ngoài, nói Huyền Đạo Tông ta lên chùa đoạt sư.Trong lòng Phác Nam Tử nhận định, Vương Lâm này chỉ cần không phải thằng ngốc, thì sẽ không đi theo phái Hằng Nhạc.Vương Lâm trầm mặc một chút, không nói hai lời mà trực tiếp ôm quyền,chuyển thân bay lên không, đi tới bên cạnh Hoàng Long chân nhân.Phác Nam Tử ánh mắt chớp động, giọng nói lạnh lẽo:-Thật là không biết điều!Lưu Văn Cử và lão phu thân, cùng nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, lại đợi một lúc, thấy đám đệ tử phái Hằng Nhạc đang cúi đầu ở trên mặt đất,không có ý muốn đi theo.

Hai người thở dài, lão phu nhân nói:-Thôi, ta đi!Nói xong, bà dẫn đầu bay về phương xa, còn lại mười người, cả đám sắc mặt đau khổ, bay theo.Mọi người phái Hằng Nhạc, dưới sự dẫn đầu của hai vị sư tổ Kết Đan Kỳ,giống như chó nhà có tang, lặng lẽ hóa thành mấy đạo cầu vồng, từ rất xa rời khỏi phái Hằng Nhạc.Trên đường đi không có bất kì người nào nói một câu, trên mặt ngoại trừ sự phẫn nộ, thì cũng là mờ mịt.Sau một hồi lâu bay trên không, đến khi sắc trời dần tối, Lưu Văn Cử và lão phu nhân bàn bạc với nhau một chút, dừng lại ở trên một ngọn núi đơn độc, mọi người cũng ào ào đáp xuống.Lão phu nhân thầm than một tiếng, nhìn những người này một chút, ngoại trừ hai người trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, những người khác đều là Ngưng KhíKỳ, đồng lứa với Hoàng Long chỉ có bốn người, đồng lứa với Vương Lâm chỉcó mười hai người.

Nàng cay đắng cười, cố gắng tự trấn tĩnh nói:-phái Hằng Nhạc của ta hôm nay gặp đại nạn, các ngươi cũng không nên nản lòng.

Những chuyện trên Tu Chân Giới này, từ trước đến giờ đều tồn tại những chuyện xấu.

Ngày hôm nay Huyền Đạo Tông của hắn có thể cưỡng bức đoạt lấy sơn môn của phái Hằng Nhạc ta, một ngày nào đó ta cùng với các ngươi và Lưu sư tổ kết anh thàng công, nhất định sẽ đoạt trở lại.Hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ còn lại, một người chính là lão già ThượngQuan mấy ngày trước ở bên trong đại điện quan sát Vương Lâm, hắn vội ho lên một tiếng, nói:-Vương sư tổ nói rất đúng, càng như vậy, chúng ta lại càng phải hiên ngang chiến đấu, nhất định phải đem mối nhục lớn này ghi khắc trong lòng, ngày nào đó nếu có thành tựu, nhất định phải đoạt lại sơn môn!Vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ kia có bộ mặt to béo, ông ấy lúc này đăm chiêu ủ dột, nhìn những đệ tử còn lại, nói:-Đại nạn ập đến làm mọi người phải bay đi, không nghĩ tới phái Hằng Nhạc to lớn, cuối cùng đồng ý đi theo, chỉ có những người các ngươi, ôi!Những đệ tử môn phái đi theo, ngoại trừ Trương Tính sư huynh và Lữ Tung mà Vương Lâm biết.

Tất cả những người còn lại hắn đều không biết tên,nhưng ít nhiều cũng rất quen mắt.Trong đó có một người mập, chính là vị mà hắn gặp được ở bên ngoài Kiếm Linh các.Lưu Vân Cử hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, nói:-Chuyện đã qua không cần nhắc lại, việc quan trọng trước mắt chính là tìm một sơn môn, nhiều năm trước ta từng trong mấy nghìn dặm ở Tượng Xà sơn này tìm được một môn phủ.

Tạm thời, định cư ở nơi này đi.Lão phu nhân có chút trầm ngâm, gật đầu, nói:-Cũng tốt, đến đó, ta và ngươi hai người lập tức bế quan, tranh thủ trong một trăm năm phải kết anh thành công.Lưu Văn Cử xoay chuyển ánh mắt, nói với hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ:-Thượng Quan, Tống Dục, hai người các ngươi bảo vệ bốn phía, ta và Vương tổ sư của các ngươi tĩnh tọa để khôi phục linh lực, đợi khi chúng ta đem linh lực hao tổn của Hộ Sơn đại trận bổ sung, ta sẽ mang hai người các ngươi bay đi, như vậy tốc độ cũng có thể nhanh hơn một chút.Thượng Quan, Tống Dục vội vàng nghe lệnh.Lưu Văn Cử lấy ra vài miếng ngọc giản, ném lên trên trời, tạo ra một đạo ánh sáng màu xanh, hai tay đơn giản tạo ra vài cái pháp quyết, lập tức từng trận ngọc giản, hóa thành một tầng ánh sáng, bao bọc trong một phạm vi hai mươi mét.Làm xong những việc này, hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, tay cầm LinhThạch, nhắm mắt thổ nạp.

Lão phu nhân họ Vương, cũng ngồi xếp bằng giống như vậy, thổ nạp khôi phục linh lực.Tiên Nghịch » Chương 65: Tang Môn ( 65/2095)Hoàng Long chân nhân sờ sờ túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về phía phái HằngNhạc, vẻ mặt oán hận.

Đạo Hư đứng ở bên cạnh hắn thở dài nói:-Chưởng môn sư huynh, cuối cùng cũng có một ngày, chúng ta có thể quay trở lại phái Hằng Nhạc.Hoàng Long chân nhân cười khổ, nói:-Tử Nhạc tiên kiếm, là của Lưu sư tổ giao cho khi ta chấp chưởng môn phái.

Khi đó ta từng nói, kiếm còn người còn, mà bây giờ thì…Ôi!Bên cạnh là lão già mặt đỏ họ Mã, trầm giọng nói:-Chưởng môn sư huynh, Huyền Đạo Tông có lão quái Nguyên Anh Kỳ, chúng ta không địch lại là phải.

Loại chuyện này, không thể tự trách mình được.Nước Triệu này trong Tu Chân Giới, từ trước đến nay đều là như thế này,mạnh được yếu thua, nhớ năm đó lúc phái Hằng Nhạc chúng ta một nhà làm mưa làm gió, cũng không phải đã trải qua không ít chuyện tương tự thếnày rồi.Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, ngơ ngẩn không nói.Vương Lâm ở một góc bên cạnh khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía pháiHằng Nhạc ở xa, biến đổi lớn này đột nhiên phát sinh, làm cho hắn trởtay không kịp, trong lòng lo lắng nhất chính là cha mẹ của mình.Trầm Ngâm một chút, tận đáy lòng hắn cảm thấy bất an.

Hắn sợ những tên đệ tử kia của Huyền Đạo Tông, sẽ tìm được chỗ ở của cha mẹ hắn mà báo thù.

Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe.

Hắn không muốn giết người, nhưng những tên này nếu dám động đến cha mẹ hắn, hắn sẽkhông ngại mà giết chết bọn họ.-Việc này thì được, Vương Lâm, ngươi phải sớm nên làm như vậy đi, ha ha.Không phải là giết người sao?

Có cái gì đáng ngại đâu, lão phu có một vạn phương pháp có thể làm cho người ta muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong đây.Tư Đồ Nam ở trong đầu của Vương Lâm, kêu gào ầm ĩ nói.-Giết người không phải là phương giáp giải quyết vấn đề, giết một người còn có một người thứ hai, trừ khi ta có thể đem tất cả đám đệ tử HuyềnĐạo Tông bị ta đánh bại mà giết chết.Vương Lâm cau mày, nói với Tư Đồ Nam ở trong lòng.-Chuyện này có gì là khó đâu, ta truyền cho ngươi một cái pháp thuật,gọi là thuật Khôi Lỗi, ngươi chỉ cần bắt được một người của đối phương,thì có thể luyện hóa tươi sống, chế tạo thành một con Khôi Lỗi chỉ nghe theo lệnh ngươi.

Thế nào, như vậy thì ngươi có thể yên tâm chẳng cần lo lắng nữa rồi, đi thôi nào.Tư Đồ Nam lập tức giật dây nói.Đang nói, tên mập ở Kiếm Linh các chạy lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cười khổ nói với Vương Lâm:-Đại sư huynh, đệ là Hoàng Đại Sơn, sau này chiếu cố sư đệ một chút nhé.Vương Lâm nhìn đối phương một cái, còn chưa kịp nói, thì đệ tử họ Trương mặc đồ đen ở bên cạnh đã đi tới, nói:-Hoàng Đại Sơn, ngươi có thời gian tu luyện lâu hơn, còn bảo người ta chiếu cố nhiều tới ngươi nữa à!Hoàng Đại Sơn mặt mày nhăn nhó, nói:-Môn phái đã mất, trong đám đệ tử của chúng ta bây giờ thì chỉ có VươngLâm đại sư huynh là lợi hại nhất, ta có tu luyện thế nào, cũng không bằng được huynh ấy, còn không nhanh làm một tiểu đệ đi à.Đệ tử Trương Tính xoay người nhìn Vương Lâm, nhịn không được mà nhớ đến cảnh nhiều năm về trước đem theo ba người thiếu niên đi lên núi, rồi thởdài, nói:-Vương Lâm, ngươi tiến bộ thật là bất ngờ, Trương mỗ bội phục.Vương Lâm cười khổ không nói, hắn đối với Trương sư huynh, trong lòng vẫn rất kính trọng.

Huynh ấy là một trong những người mà từ trước tới giờ chưa từng trêu chọc một câu nào, mà lại là một đồng môn thường hay đốc thúc hắn tu luyện.Lúc này, Lữ Tung cau mày đi về phía ba người, nói:-Trương Đức Khôn, mấy năm không gặp, ngươi đã đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, còn nhớ rõ ước hẹn mười năm trước không?Ánh mắt sư huynh họ Trương lóe lên, nhìn chằm chằm Lữ Tung, nói:-Đương nhiên là nhớ rõ.Lữ Tung thở dài, ngồi ở bên cạnh, vỗ vỗ vào vai Vương Lâm, nói:-Vương Lâm, phái Hằng Nhạc đã hữu danh vô thực rồi, ta nói một câu khó nghe, nếu ngươi ở lại Huyền Đạo Tông, thì có nhiều cơ hội phát triển hơn là đi theo ra đây.Nói xong, hắn lại cười khổ nói với đệ tử họ Trương:-Trương Đức Khôn, tính nóng của ngươi vẫn còn như trước, cái ước hẹn chó má gì mười năm trước chứ, bây giờ môn phái đã mất, chúng ta cũng lưu lạc chân trời góc biển, ôi.Vương Lâm nhìn vào mắt Lữ Tung, vai khẽ động, né tránh tiếp xúc với đối phương, nói:-Lữ Tung sư huynh cũng không ở lại với Huyền Đạo Tông sao?Lữ Tung lắc đầu, nói:-Đừng gọi ta là sư huynh nữa, dựa theo quy củ, ta phải gọi ngươi là sư huynh mới đúng.

Ta không thể ở lại Huyền Đạo Tông, hì hì, nếu ta ở lại chỗ đó, cả đời này sẽ không có tiền đồ gì cả.

Huyền Đạo Tông, ta đắc tội với nhiều người lắm!Trương Đức Khôn lạnh lùng nói:-Ngươi đâu chỉ đắc tội với nhiều người của Huyền Đạo Tông, ở phái Hằng Nhạc cũng đâu có ít.Lữ Tung ngẩng đầu, nhìn Trương Đức Khôn, bình thản nói:-Trương sư đệ, trước khi ta trở thành đệ tử nòng cốt, quả thật là chọc giận rất nhiều người.

Nhưng đây đều là những chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì.

Năm đó số người đệ tử nòng cốt chỉ có một, ta cũng là bất đắc dĩ, Trương sư đệ, ta ở đây xin lỗi ngươi.Trương Đức Khôn mặt lạnh như băng, không nói gì cả.

Năm đó trong cuộc tỉthí tuyển chọn đệ tử nòng cốt, hắn và đối phương là một người quen cùng tranh đoạt.

Nhưng cuối cùng thì trước khi thi đấu Lữ Tung xuất hiện, dễnhư bỡn mà đánh hắn bị thương, đó là trận đấu ở ngày thứ hai hắn lại thua.Khi đó Lữ Tung có nói với hắn, nếu không phục, mười năm sau có thể tìm hắn thử lại một lần nữa.Lữ Tung thành khẩn nói:-Trương sư huynh, những chuyện đã qua ta nhất định sẽ tìm biện pháp đền bù.

Bây giờ thì môn phái xảy ra chuyện, những đệ tử chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, những người đệ tử khác từ tầng năm Ngưng Khí Kỳ trởxuống thì không nói.

Trong bốn người chúng ta, Hoàng Đại Sơn là tầng nămNgưng Khí Kỳ, Trương Đức Khôn là tầng sáu, ta tầng tám, Vương Lâm ngươi là?Vương Lâm thấy tất cả mọi người đều nhìn về mình, thì hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:-Tầng mười bốn Ngưng Khí Kỳ.Lời vừa nói ra, ba người ở bên cạnh đều hít sâu một hơi, nói không ra lời.

Bọn họ biết Vương Lâm rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến mức như vậy.Lữ Tung miệng lưỡi khô cứng, khổ tâm nói:-Chúc mừng Vương sư huynh, có thể sẽ tiến vào Trúc Cơ Kỳ, đến lúc đó ta phải gọi huynh là trưởng lão rồi.Trương Đức Khôn nhìn Vương Lâm thật lâu, rồi thở dài.

Tên mập Hoàng Đại Sơn, thì hai mắt tỏa sáng.Những đệ tử khác ở xung quanh, thỉnh thoảng chú ý đến bốn người bọn họ,có người thính tai, nghe được câu nói vừa rồi của Vương Lâm, nhất thời biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lại càng tôn kính.Lữ Tung thở sâu, nói:-Vương Lâm sư huynh, bốn người chúng ta bây giờ xem như là đỉnh cao nhấtở trong hàng ngũ đệ tử của môn phái.

Sau này thì huynh chính là đại sư huynh của bốn người chúng ta.

Ta thứ hai, Trương Đức Khôn tiếp theo, sau cùng là Hoàng Đại Sơn, chúng ta trao đổi tu luyện lẫn nhau là được rồi,cùng nhau tạo thành một khối, ngươi thấy thế có được không?Vương Lâm trầm ngâm một chút, còn chưa kịp nói, Hoàng Đại Sơn đã lập tức tán thành hai tay, nói:-Nhị sư huynh nói rất đúng, nên làm như vậy.Trương Đức Khôn có chút do dự, cũng gật đầu nói:-Trong hàng ngũ đệ tử môn phái, cũng cần có một người đầu lĩnh.

Như vậy mới có thể trợ giúp trưởng bối khỏi ưu sầu, để cho bọn họ an tâm tu luyện.Vương Lâm nhìn thấy hai người bọn họ đồng ý, hắn đối với việc này vốn là không có khả năng, trong lòng cũng không có dự định nào khác, vì vậy cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.Đúng lúc này, Lưu Văn Cử và lão phu nhân họ Vương, mở hai mắt ra.Tiên Nghịch » Chương 66: 800 Phiếu ( 66/2095)Lưu Văn Cử đứng lên lấy ra một khối ngọc giản, khi ném thì lập tức đánh ra vài đạo pháp quyết, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm đan khí, nhất thời ngọc giản kia ở trong không trung xoay tròn lên.Lão phu nhân cũng giống vậy mà lấy ra một khối ngọc giản, khi tung ra thì hai cái ngọc giản hợp lại thành một, lập tức từng đạo thất thải quang mang từ trên ngọc giản chiếu xuống.

Trong phạm vi mười thước trên mặt đất từ từ hiện lên những điểm sáng, sau cùng tạo thành một cái vòng ánh sáng.Lưu Văn Cử quét ánh mắt nhìn sang bốn người Vương Lâm một cái, nói:-Bốn người các ngươi, trừ Vương Lâm ra, mỗi người giúp đỡ một sư đệ, một lúc nữa chấn động sẽ rất lớn, không được để rơi xuống.

Ngoài ra ba người Hoàng Long, cũng là như vậy.

Thượng Quan trưỡng lão là hai người,còn Vương Lâm, phụ trách cân bằng bốn phía.Nói xong, ông bước vào vòng sáng, lão phu nhân họ Vương cũng theo đó đi vào.Những người còn lại, lập tức dựa vào sự phân phó của Lưu Văn Cử, mà từng người phụ trách một người đệ tử, đi vào trong vòng sáng.

Còn Vương Lâm và hai vị trưởng lão, lại đứng thẳng thành hình tam giác trong đó.Lưu Văn Cử hít thở sâu, hai tay thay đổi pháp quyết, thấp giọng nói:-Lên!Mặt đất bốn phía rung động một trận, , “Ầm!” một tiếng, vòng sáng mang theo mọi người chậm rãi bay lên không, khi dừng lại một chút, lấy tốc độcực nhanh, giống như một tia chớp mà bay về phương xa.Tốc độ này còn nhanh hơn phi kiếm gấp nhiều lần.

Gió đập vào mặt, lập tức có mấy đệ tử chịu không nổi, nếu không phải có người giúp đỡ, sợrằng sẽ lập tức rơi ra rồi.Tất cả đệ tử đều phải tiếp nhận kình lực, với một loại phương pháp phức tạp chuyển hóa ra, phân tán lên ba người Thượng Quan, Tống Dục, và VươngLâm.Vương Lâm cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ xông đến, cơ thể suýt nữa là đứng không vững. kinh hãi vận chuyển dưới thuật dẫn lực, lúc này cơ thể mới đứng vững.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thân thể run rẩy, có xu thếmuốn bay ra ngoài.Hắn nhìn lướt qua hai vị trưởng lão là Thượng Quan và Tống Dục, thấy bộdạng của hai người bọn họ đều rất ung dung, không có nữa phần không thoải mái nào.

Đáy lòng Vương Lâm thầm than, không hổ là trưởng lão TrúcCơ Kỳ, quả nhiên không phải là hắn có thể so sánh được.-Cái này thì tính là gì, chẳng bằng một cái không độn thuật mà thôi.

Lão phu năm đó dùng lực thi triển không độn thuật, có thể mang theo hơn một vạn người bay lên.

Căn bản không cần người khác phụ trách thăng bằng.

Một mình lão phu cũng đủ rồi.Tư Đồ Nam lập tức khinh thường nói.Vương Lâm dở khóc dở cười, trong lòng nói với hắn:-Không cần lần nào cũng phải so sánh, ta biết ngài rất lợi hại rồi, được chưa.Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói thầm:-Lão phu năm đó vẫn còn thân thể, cũng sẽ chẳng thèm phản ứng với tên tiểu bối như ngươi.

Nếu không thì ngươi có thể nghe được lời của ta,ngươi nghĩ rằng ta bằng lòng nói sao.Không lâu sau, tốc độ của vòng sáng càng lúc càng nhanh.

Vương Lâm cốgắng lắm mới giữ vững được thân thể, thầm than khổ.

Đúng lúc này, đột nhiên ở trước mặt cách đó không xa hiện ra một đám mây đen.Đám mây này kỳ lạ và khó lường, từng đợt sấm sét đan xen vào nhau ở bên trong, tốc độ lại cực nhanh, vừa nhìn thấy thì vòng sáng đã va chạm vào nó rồi.

Lưu Văn Cử sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:-Thượng Quan, Tống Dục, Vương Lâm ba người các ngươi đứng cho vững vào.Nói xong, hắn thở sâu một hơi, hai tay đổi pháp quyết, nhất thời vòng sáng run lên, sau khi dừng lại một chút, lại lấy tốc độ còn nhanh hơn,nhanh chóng vẽ ra một cái đường cong, vòng qua đám mây đen.Trong nháy mắt khi vòng sáng tăng tốc, sinh ra lực trùng kích khó có thểtưởng tượng nổi.

Mọi người ở trong vòng sáng lập tức ngã sấp xuống, có một vài đệ tử thân thể bị đánh văng ra, trong đó có một người bay vềphía Vương Lâm.Vương Lâm vốn miễn cưỡng ổn định thân thể, thì lúc này vòng sáng đột nhiên tăng tốc, lực trùng kích cực đại kết hợp lại ở bên trong bị phân tán ra, hắn trượt chân xoay tròn, cơ thể nhanh chóng bị trượt về phía sau.Một cổ khí tức âm mát, từ hạt châu thần bí được đeo sát vào ngực hắn tuôn ra, khí âm hàn này ở bên trong cơ thể của Vương Lâm cuộn lại thành một vòng, nhất thời làm cho thân thể hắn ổn định lại.Lúc này thì người đệ tử bị đánh văng ra, đã bay đến trước mặt Vương Lâm.Hắn thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương.

Vương Lâm không nhiều lời, tay phải nhanh chóng tạo thành trảo, túm lấy cánh tay của đối phương rồi vung lên, ném vào trong vòng sáng.Làm xong tất cả, Vương Lâm thở ra một hơi sâu, hắn biết vừa rồi yên ổn là nhờ sự giúp đỡ của Tư Đồ Nam.

Đang muốn cảm ơn, đột nhiên ở bên trong đám mây đen trên không truyền ra một câu nói.-Đạo hữu phái Hằng Nhạc, ta là thủy tổ của Huyền Đạo Nam Phác Nam Tử, các ngươi mở mang một chút kiến thức đi!Vương Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở trong mây đen ẩn hiện một con rết cực lớn.

Trưởng lão Âu Dương của Huyền Đạo Tông đột nhiên đứng ở bên trên, ở bên cạnh hắn, còn đứng bảy tám người, trên mặt đều mang theo một nụ cười lạnh.Trong đó có ba người, toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Cử và lão phu nhân.Người vừa nói ra câu lúc nãy chính là một tên đại hán mặt đen ở giữa ba người kia.Lưu Văn Cử sắc mặt xanh mét, không nói được một lời, thúc đẩy vòng sáng di chuyển, trong nháy mắt đã bỏ xa một khoảng, cũng không quay đầu lại mà cấp bách chạy đi.

Trong nháy mắt đám mây đen khổng lồ kia, đã trởthành một điểm đen.Qua hồi lâu, cảnh vật ở trên mặt đất biến đổi, một vùng hoang mạc bằng phẳng dần hiện ra trước mắt.

Vòng sáng ở bốn phía chần chừ một lúc,dường như đang tìm phương hướng, sau đó tốc độ lại tăng lên, hướng vềphía bắc mà phóng đi, ở trên một ngọn núi trọc, vòng sáng dừng lại, chậm rãi hạ xuống đất.Mới rơi xuống đất, phần lớn đám đệ tử ở bên trong đã quỳ rạp ở trên mặt đất mà nôn mửa, mặt trắng xanh không còn chút máu.Vương Lâm cũng đầu choáng mắt hoa, nhộn nhạo trong ngực.Lưu Văn Cử đan tay tạo ra một cái pháp quyết, một đạo ánh sáng màu xanh bắn ra.

Nhất thời ngọn núi trọc này chấn động, mặt đất lập tức nứt ra một cái khe, Lưu Văn Cử không nói nhiều lời liền nhảy xuống.Lão phu nhân họ Vương quét ánh mắt sang bốn phía một cái, sau đó liền nhảy vào.Những người còn lại đều nhao nhao được các trưởng lão và trưởng bối đỡđi vào, đi vào bên trong khe hở, khi tất cả bọn họ đã vào, khe hỡ chậm rãi khép lại.Vừa vào bên trong, thần thức của Vương Lâm lập tức đảo qua, thấy ngoài mấy gian mật thất ở đây, thì không còn vật gì khác, rất đơn sơ.Lưu Văn Cử đợi đến lúc mọi người tập trung đông đủ, mới nghiêm túc nói:-Đại bộ phận người trong các ngươi tu vi đã đến mức ích cốc, không cần ăn cơm, còn những người tu vi thấp, ở thạch thất bên cạnh có một chút lương thực dự trữ, cũng đủ cho các ngươi ăn vài năm.

Ta và Vương sư tổcủa các ngươi sẽ bế quan ngay lập tức, không hỏi đến thế sự.

Tất cả mọi việc của các ngươi, cần phải nghe theo sự an bài của các trưởng lão.Lão phu nhân họ Vương ở bên cạnh trầm giọng nói:-Phái Hằng Nhạc ta, từ hôm nay trở đi, tất cả bế quan một trăm năm.

Trăm năm sau đem những mối sỉ nhục trước đây một lần rửa sạch, tất cả tu luyện công pháp, khẩu quyết, bất luận đệ tử nào đến cảnh giới tương ứng,cũng có thể trở thành trưởng lão.

Trong vòng một trăm năm, nếu không ra sức, bất kể người đệ tử nào cũng không được đi ra ngoài.

Ba người HoàngLong các ngươi, cũng lập tức bế quan, tranh thủ khoảng thời gian này mà lên Trúc Cơ Kỳ.Ba người Hoàng Long gật đầu nghe lệnh.Ánh mắt của Lưu Văn Cử đảo qua, nhìn các đệ tử một chút, nói:-Lữ Tung phụ trách việc tu luyện của các đệ tử và những chuyện bình thường.

Vương Lâm, ngươi đi theo ta, ta sắp xếp cho ngươi một chỗ tu luyện riêng.Tiên Nghịch » Chương 67: Âm Mưu ( 67/2095)Lão phụ nhân họ Vương gật đầu, nói:- Đúng thế!

Vương Lâm!

Nếu trong quá trình tu luyện, ngươi gặp phải điều gì khúc mắc thì cứ tới tìm hai chúng ta.Vương Lâm do dự một chút, nói:- Đệ tử có một chuyện mong sư tổ đồng ý.Lão phụ nhân họ Vương nhướng mày, nói:- Chuyện gì?Vương Lâm ngẩng đầu, nói:- Đệ tửu muốn ra ngoài một chuyến.Lão phụ nhân lập tức từ chối, nói:- Không được!

Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của ngươi là tu luyện.

Không thể ra ngoài.Vương Lâm nhíu mày, nói:- Đệ tử phải ra ngoài một chuyến.

Sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ trở về an tâm tu luyện.Lão phụ nhân trừng mắt, đang định mở miệng, thì Lưu Văn giơ tay kéo nhẹ một cái rồi ôn hòa nói với Vương Lâm:- Vương Lâm!

Vương sư tổ lo lắng cho ngươi ra ngoài gặp nguy hiểm.

Ngươi có thể nói cho ta biết muốn ra ngoài làm chuyện gì hay không?Vương Lâm thản nhiên nói:- Đệ tử đã nhiều năm không gặp cha mẹ.

Lần này, bế quan thời gian dài,rất có thể không còn được gặp cha mẹ nữa.

Vì vậy muốn về nhà thăm.Lưu Văn trầm ngâm một chút, sau đó liếc nhìn lão phụ nhân họ Vương rồi lấy ra một cái ngọc phù, nói- Được rồi!

Ngươi đi nhanh rồi trở về.

Ngươi cầm lấy ngọc phù này, bên trong nó có chứa một kích của cao thủ Kết Đan kỳ.

Ngươi giữ lấy để bảo vệ tính mạng.Vương Lâm cảm thấy rất vui mừng, vội vàng nhận lấy, cẩn thận cho vào trong túi trữ vật.

Bây giờ, pháp bảo của hắn có quá ít, tính đi tính lại thì cũng chỉ có hai thứ.

Một thứ là cái tiên phù lấy được từ Trương Hổ.Cái khác chính là cái ngọc phù này.- Đây là pháp quyết mở cửa, ngươi nhớ lấy.

- Lưu Văn lại lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Vương Lâm.

Sau đó cùng với lão phụ nhân họ Vương đi về nơi bế quan.Sau khi từ biệt những người khác, Vương Lâm đánh một cái pháp quyết lên ngọc giản, nhất thời một luồng ánh sáng xuất hiện trên vách đá.

VươngLâm hít một hơi thật sâu, bước vào đó.Sau khi ra khỏi phủ, Vương Lâm cũng không dừng lại.

Thân thể hắn thoáng động một cái liền bay lên không trung.

Dẫn Lực thuật bao lấy xung quanh cơ thể, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía chân trời.- Cuối cùng thì cũng đi ra.

Vương Lâm!

Ngươi thực sự định đi về nhà?

- Tiếng của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu Vương Lâm.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm nói:- Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Đợi xử lý xong hết chuyện nhà, ta tự có tính toán.- Theo suy đoán của ta thì một khi Mộc thuộc tính đạt tới cảnh giới viên mãn, thời gian bên trong Nghịch châu chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.Bây giờ mới đang gấp mười lần, đến lúc đó không chừng sẽ tăng lên gấp trăm lần.

Khi đó, tốc độ tư luyện của ngươi sẽ tăng lên không ít.

- TưĐồ Nam phân tích.Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, đạo cầu vồng cấp tốc lao về phía trước.Một ngày sau đã tiến vào phạm vi của Hằng Nhạc phái khi xưa.

Vương Lâm sợ gây sự chú ý cho người khác nên giảm tốc độ xuống.

Đến sáng sớm hôm sau, hắn đã về tới thôn nhỏ dưới núi.Từ xa nhìn lại, sơn thôn vẫn như trước không thay đổi gì nhiều lắm.

Chỉcó cặn đại viện của gia đình từ một căn phòng nhỏ đã biến thành một cái tam hợp viện, trước cửa có dán một cái chữ phúc thật to.

Mặc dù trời lúc này đang tờ mờ sáng, nhưng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng chó sủa và tiếng gà gáy.Sáng sớm, từ mỗi căn nhà nhỏ trong thôn xóm đều có một làn khỏi mỏng bốc lên.

Tất cả mọi người đều dậy sớm ra khỏi giường, chuẩn bị.Vương Lâm đứng ở cửa thôn nhìn về phía đại viện của gia đình, trong lòng có chút hồi hộp.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua năm năm, cho đến lúc này, những ký ức cũ vẫn như đang còn hiện ra trước mắt.Hắn chần chừ một lúc vẫn chưa trở về ngay mà tìm một cây đại thụ bên ngoài thôn, ẩn mỉnh vào trong tán lá.Hắn cũng không biết, Huyền Đạo tông có như mình đoán đến tìm cha mẹ trảthù hay không.

Vì lo lắng cho cha mẹ, hắn định xử lý hết mọi chuyện trước khi về nhà.Thời gian một ngày thoáng cái đã hết.

Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở ngoài thôn được một tháng.Trong một tháng đó, thần thức của hắn luôn tản ra xung quanh.

Cho đến hôm nay, nét mặt hắn thoáng động, hàn quang trong mắt lóe lên, thầm nghĩ:- Quả nhiên là đã tới.Hai đạo kiếm quang từ xa nhanh chóng ay tới đáp xuống đất liền hiện ra hai bóng người.

Một trong hai người đó mặc hắc bào rộng thùng thình bao lấy toàn thân, không thể nhìn rõ khuôn mắt.

Nhưng từ trên người của kẻđó lại tỏa ra mùi thối khiến cho người khac có cảm giác buồn nôn.Hắc bào mở miệng, thanh âm đầy sự căm hận, nói:- Trương Cuồng!

Cha mẹ của Vương Lâm ở ngay trong thôn này phải không?Người bên cạnh hắn mặt trắng như ngọc, hết sức anh tuấn.

Tuy nhiên hai mắt lại có vẻ gian tà, trộn thêm một chút tham lam, thấp giọng nói:- Đại sư huynh!

Tên Vương Trác quả là quá sức ghê tởm.

Ta vẫn tưởng rằng trước kia hắn tìm mọi cách châm chọc Vương Lâm, nên sẽ nói cho ta biết vị trí chính xác của gia đình Vương Lâm.

Nhưng không ngờ, hắn không lộra đến một từ.

Cũng may là ta thông minh, tìm trong danh sách đệ tử củaHằng Nhạc phái mới biết được gia đình Vương Lâm đúng là ở đây.

Chỉ không biết là ở chỗ nào thôi.Nói xong, hắn thầm nghĩ:- Vương Lâm!

Trước kia chúng ta là đồng môn với nhau nên ta đối với ngươi vẫn còn có sự e ngại.

Nhưng bây giờ, ta là đệ tử của Huyền Đạo tông.

Hừ!

Bảo bối trong tay ngươi ta phải đoạt cho bằng hết.Nghe bọn họ nói chuyện cũng có thể xác định được người mặc hắc bào màu đen chính là đại đệ tử của Huyền Đạo tông, Chu Bằng.

Hắn hận Vương Lâm đến tối mắt tối mũi, không thể rút xương, lột da đối phương.

Một đời danh tiếng của hắn bị hủy toàn bộ trong tay Vương Lâm.

Đám bụi bẩn trên người hắn về tẩy thế nào cũng không sạch, chỉ còn cách mặc một bộ hắc bào thật rộng.Nhưng bụi bẩn đó vẫn có thể che dấu, còn cái mùi thối kia, đến hắn ngửi thấy cũng còn phải nôn mửa chứ chưa phải nói tới người ngoài.Lúc này, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:- Trương Cuông!

Ngươi nói sở dĩ Vương Lâm có thể tiến nhanh từ một phế vật trở thành cao thủ chính là nhờ loại dịch thể này?Trương Cuồng cố nhịn mùi thối.

Bởi hai người đứng quá gân nhau nên lúc này trong bụng hắn đang muốn trào lên đến tận cổ.

Nhưng hắn không dám nôn ra, vội nói:- Đại sư hynh!

Làm sao mà ta dám lừa huynh!

Dịch thể này cũng là ta đưa cho ngươi.

Chăng phải ngươi cũng thấy đó chính là thứ mà Vương Lâm đã dùng để trao đổi pháp quyết Ngưng Khí kỳ hay sao?

Trương Cuồng ta xin thề, nếu có một câu nào nói dối thì đời này không thể Trúc Cơ thành công.Chu Bằng tháo khăn che đầu xuống, để lộ khuôn mặt đen thui.

Ánh mắt hắn lóe lên sự độc ác, nhe răng cười nói:- Được!

Trương Cuồng.

Nếu những điều ngươi nói đều là thật thì sau này,Huyền Đạo tông có ta ở đây, không người nào dám chọc tới ngươi.Trương Cuồng lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu vâng dạ.

Nhưng khi cúi đầu xuống, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, thầm nghĩ:- Trương Cuồng ta há phải cần cái loại người như ngươi hay sao?

Hừ!

Chỉcần để ta đứng vững tại Huyền Đạo tông, cho thêm vài chục năm, ta chắc chắn sẽ Trúc Cơ thành công.Khi Trường Cuồng cúi đầu, khóe mắt Chu Bằng có chút châm chọc, nói:- Chuyện có liên quan đến loại dịch thể này, ngươi có nói với người khác không?Tiên Nghịch » Chương 68,69: Khôi Lỗi Thuật ( 68/2095)Tư Đồ Nam lẩm bẩm vài câu.

Lão biết Vương Lâm đang sốt ruột vì vậy nói luôn:- Tinh hoa Nguyên anh của ta còn lại một chút, nhưng chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được một lần.

Nếu để cho tinh hoa của lão phu lãng phí nhiều quá, chỉ sợ ngươi chưa đạt tới Anh Biến kỳ đã tiêu biến mất rồi.Tư Đồ Nam nói xong, Vương Lâm liền cảm thấy một luồng hơi lạnh từ viên nghịch châu dâng lên, chui vào trong cơ thể.Sau khi vào trong, nó liền lưu chuyển toàn thân, nơi nó đi qua tất cảlập tức bị đóng băng, khiến cho trong nháy mắt Vương Lâm đã bị biến thành một bức tượng.

Mặt hắn phủ đầy một làn sương lạnh, khiến cho DẫnLực thuật trở nên hỗn loạn.Chu Bằng vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm, nhất thời thấy đối phương dừng lại, khiến cho hắn có chút do dự.

Mặc dù phát hiện thấy đối phương có vấn đề nhưng cũng không dám trở lại quan sát, mà còn tăng tốc độ lên nữa.Ngay khi toàn cơ thể Vương Lâm bị đóng băng toàn bộ, Tư Đồ Nam quát khẽ, nói:- Tập trung tinh thần.

Ta thuấn di đấy.Nháy mắt, một vòng tròn màu đen chợt xuất hiện, lượn một vòng quanh thân thể Vương Lâm.

Tiếp theo đó, nó chợt thu nhỏ lại một cái, thân hìnhVương Lâm chợt biến mất không còn thấy bóng dáng.Thần thức của Chu Bằng vẫn tập trung quan sát Vương Lâm, chợt phát hiện hắn hoàn toàn biến mất.

Chưa để cho gã kịp định thần, trước mặt hắn khoảng năm thước, không gian có chút thay đổi, chợt xuất hiện một điểm sáng màu đen.

Điểm sáng đó càng lúc càng to, sau đó hóa thành vô số tia sáng khuếch tán ra chung quanh.Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm chợt xuất hiện.

Tầng băng bao phủ quanh người hắn trong nháy mắt biến mất, một thanh âm lạnh lùng từ miệng VươngLâm phát ả.- Ngươi chạy đâu cho thoát.Chu Bằng hãi hùng khiếp vía, nét mặt tái nhợt.

Hắn cắn răng một cái, há mồm phun ra một luồng sáng nhỏ.

Luồng sáng đó gặp gió nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt biến thành một con đại mãng màu xanh.

Nét mặt ChuBằng dữ tợn, cắn lưỡi một cái phun ra một tia máu.

Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cái chuông màu đen.

Nhất thời, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, thân thể con đại mãng chợt phóng to, cái đuôi của nó quất thẳng về phía Vương Lâm.- Tiểu tử!

Trong cơ thể của ngươi còn sót một chút tinh hoa nguyên anh của lão phu.

Nếu để lãng phí thì tiếc lắm.

Ngươi cứ để cho lão phu mượn thân thể ngươi thi triển tuyệt kỹ thành danh của ta ngày đó.

- Thanh âm lười biếng của Tư Đồ Nam từ từ vang lên.Tư Đồ Nam vừa nói xong, chợt một đốm sáng màu lam từ trong cơ thể VươngLâm xuất hiện, trong nháy mắt nó ngưng tụ thành một quang cầu màu làm trước người Vương Lâm.Ngay khi quang cầu hình thành, nhất thời bầu trời đột nhiên tối sầm lại,một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa chợt phát ra.

Sau đó, quang cầu chợt phát nổ, khuếch tán một làn sóng trong không khí về bốn phương tám hướng.Cái đuôi cự mãng vừa mới chạm vào làn sóng một cái liền ngay lập tức một lớp băng mỏng bám theo đuôi nó lan nhanh về phía đầu.

Trong chốc lát,con cự mãng đã biến thành một bức tượng băng, rơi xuống đất.Chu Bằng phun ra một ngụm máu tươi.

Than thể hắn lắc lư liên tục, tâm thần hoàn toàn bị trọng thương.

Nhưng ngay cả ngụm máu tươi mà hắn vừa phun ra cũng bị biến thành băng.

Đồng thời, trong nháy mắt thân thể của hắn lẫn phi kiếm dưới chân cũng bị băng hóa toàn bộ.- Đáng tiếc là có mỗi một người.

Chiêu này của lão phu thích hợp nhất trong quần chiến.

Hác hắc!

Đấy là do tu luyện linh lực âm hàn mà tạo ra.Ngươi thấy uy lực của nó thế nào?

- Tư Đồ Nam đắc ý nói.Thân thể Vương Lâm thoáng động, đón lấy Chu Bằng đang từ trên không rơi xuống.

Hắn nhanh chóng xoay người lại rời xa Hằng Nhạc phong.Sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ, Vương Lâm liền đáp xuống, thả Chu Bằng xuống đất, hỏi Tư Đồ Nam:- Chu Bằng có chết hay không?Tư Đồ Nam bình thản nói:- Tiểu oa nhi này vẫn còn chưa chết.

Nhưng cũng nhanh thôi.

Nếu ngươi muốn cho hắn chết nhanh hơn thì cứ đập nát chỗ băng đó ra là xong ngay.Vương Lâm chớp mắt, trầm ngâm một chút, nói:- Lúc trước ngươi đã nói tới Khôi Lỗi thuật.

Cho ta biết làm thể nào có thể luyện chế được khôi lỗi?Tư Đồ Nam cười ha hả, đắc ý.

Lão cũng không nói cho Vương Lâm biết rõ vềKhôi Lỗi thuật cũng như lai lịch của nó.

Nhưng trên thực tế, Khôi Lỗi thuật thuộc về công pháp ma đạo.

Lão vốn biết tính cách của Vương Lâm thiếu đi sự độc ác, nếu cứ giữ tính cách đó mà tu tiên thì có mười mạng cũng không đủ.

Vì vậy mà lão cứ từ từ từng chút một tiêm nhiễm làm thay đổi tính cách của Vương Lâm.

Đến bây giờ, coi như đã có một chút thành công.Vì thế, Tư Đồ Nam mỉm cười, nói:- Khôi Lỗi thuật cần phải do ngươi tự tay làm.

Ta sẽ dạy cho ngươi các bước của nó.

Trước tiên ngươi phải tìm một cái động nào yên tĩnh đã.Vương Lâm xách Chu Bằng nhanh chóng tìm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một cái động rồi chui vào.- Bây giờ, ta sẽ giải khí âm hàn bám trên cơ thể hắn.

Lúc này, Chu Băng đã gần chết.

Trước tiên, ngươi phải mổ bụng hắn, lấy ngũ tạng ra để tếluyện.

- Tư Đồ Nam lo lắng nói.Vương Lâm ngẩn người, do dự một chút, nói:- Lấy ngũ tạng để tế luyện?

Đây...Tư Đồ Nam cười thầm, nói:- Đây là phương pháp để chế tạo khôi lỗi.

Nếu ngươi không dùng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.

- Lão thầm nghĩ:- Tiểu tử!

Ngươi chưa từng nhìn thấy máu tanh làm sao mà có thể tàn nhẫn được.

Thực ra, Khôi Lỗi thuật cũng không phức tạp như vậy.

Có điều,phải nhân cơ hội cho ngươi mở mắt, để sau này ngươi sẽ trở thành người của Ma môn chúng ta.Nghĩ tới đây, Tư Đồ Nam nói nhanh- Ta bắt đầu giải trừ đây.

Ngươi chỉ có thời gian nửa khăc.

Không được chần chừ, cứ nghĩ tới việc vừa rồi hắn định làm gì với cha mẹ ngươi ấy.Tư Đồ Nam nói xong, lớp băng trên người Chu Bằng nhanh chóng tan ra thành nước, hóa thành một luồng sáng màu xanh, chui vào trong hạt nghịch châu.Vương Lâm hơi chần chừ.

Những nghĩ đến việc nếu không giải quyết vấn đềnày, ngày sau sẽ gặp rất nhiều rắc rồi, hắn liền cắn răng, lấy tay phân ngực Chu Bằng ra làm hai.

Tuy nhiên, lúc này không hề có chút máu tươi nào chảy ra.Cố nén trong lòng, hắn căn cứ theo phương pháp mà Tư Đồ Nam chỉ dạy,đánh ra vài đạo pháp quyết rồi dùng thần thức quan sát.

Nửa khắc trôi qua mà Vương Lâm cứ cảm giác như đã cả ngàn năm.

Mãi cho đến khi Tư ĐồNam đắc ý, mở miệng ra nói, hắn không nhịn được nữa, nôn mửa liên tục.Tư Đồ Nam cười nói:- Được rồi.

Bước đầu tiên coi như đã xong.

Bây giờ tới bước thứ hai,cũng là bước quan trọng nhất.

Nhưng dùng thần thức phủ lấy Chu Bằng, tếluyện ba ngày ba đêm.

Sau đó, Khôi Lỗi coi như đã hoàn thành.

Trong bước này cần sử dụng một số pháp quyết, ngươi chú ý nghe ta giảng giải.Nét mặt Vương Lâm tái nhợt, gật đầu, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.Tiên Nghịch » Chương 70: Hồi Gia ( 69/2095)Ba ngày sau, toàn thân Vương Lâm ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt thần thờ đi ra khỏi động.

Phía sau hắn, Chu Bằng ngơ ngác đi theo.- Chu Bằng!

Ngươi trở lại Huyền Đạo tông, theo những lời ta nói mà làm.Nhớ ầm thầm giết tất cả những người bất lợi đối với ta, và bảo vệ cha mẹta thật tốt.

- Thanh âm Vương Lâm lạnh lẽo, ẩn chứa một chút tanh máu.Chu Bằng cũng kính gật đầu.

Thân thể hắn vột lên, phi về hướng Hằng Nhạc phong.Vương Lâm nhìn theo bóng lưng Chu Bằng, một lúc sau, chợt nói:- Tư Đồ tiền bối!

Thực ra Khôi Lỗi thuật không cần bước đầu tiên phải không?Tư Đồ Nam ngẩn người vội nói:- Ai nói không cần?

Nếu không có bước đầu tiền thì làm sao có thể tiến hành bước thứ hai?Sau khi, Vương Lâm tự mình động thủ chế tạo khôi lỗi, cảm giác được có chút gì đó không bình thường.

Tuy nhiên, hắn cũng chẳng nói nhiều mà hỏi:- Phác Nam Tử có thể phát hiện ra sự khác thường của Chu Băng hay không?Tư Đồ Nam do dự một chút, nói:- Theo lý mà nói thì khi ngươi chế tạo Khôi Lỗi lại có thêm một chút tinh hoa Nguyên Anh của ta.

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng nếu cao thủNguyên Anh kỳ không quan sát cẩn thận thì cũng khó mà phát hiện được.

MàPhác Nam tử bế quan nhiều năm có thể biết được cũng không nhiều lắm.Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể thoáng động hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã biến mất.

Không mất bao nhiêu thời gian, đã xuất hiện ở sơn thôn.

Hắn đi thẳng về nhà của mình.Chưa tới cửa, Vương Lâm liền nghe thấy thanh âm quen thuộc vọng ra.- Tên ranh con.

Thợ mộc như ngươi đúng là phí phạm.

Ngươi nhìn mà xem đã làm ra cái gì thế này?

Đúng là...không bằng được một nửa tiểu tử nhà ta.- Sư phụ!

Thiết Trụ ca là tiên nhân, làm sao con có thể so được.

Có thể bằng được một nửa là đã thỏa mãn lắm rồi.Vương Lâm nghe đến đó ngẩn người.

Thần thức đảo qua một cái liền nở nụcười.

Giọng nói quen thuộc với hắn đúng là của một người bạn vẫn chơi đùa trong thôn.

Người đó vẫn thường xuyên quấn quýt với Vương Lâm, muốn cha hắn dậy cho nghề thợ mộc.Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bóng lưng già nua trước mắt, Vương Lâm nhỏ giọng nói:- Cha!

Thiết Trụ đã về.Bờ vai già nua khẽ run lên, cái đồ làm mộc trong tay khẽ rơi xuống đất.Quay người lại, sững sờ nhìn người thanh niên hai mươi mốt tuổi trước mắt còn vương lại một chút nét thơ ngây vẫn in sâu trong lòng.- Thiết Trụ!

- Cha Vương Lâm dùng hai tay dụi dụi đôi mắt.

Những giọt lệ long lanh khẽ tràn xuống khuôn mặt.Vương Lâm bước lên ôm cổ phụ thân, lau đi những giọt nước mắt.

Nhìn những vết nhăn trên trán, hắn lui lại vài bước, quỳ xuống, nói:- Cha!

Thiết Trụ bất hiếu.

Năm năm không về.- Là Thiết Trụ!

Bà nó ơi.

Con của chúng ta đã về.

- Phụ thân Thiết Trụmừng rỡ nâng Vương Lâm đứng lên.

Ngắm bên phải bên trái hắn rồi mở miệng mỉm cười.- Thiết Trụ!

Con cao lên bằng cha rồi đấy.

Nhìn cũng khỏe mạnh lắm.

Được rồi!

Đó mới chính là con ta.

- Phụ thân Thiết Trụ vui vẻ nói.Lúc này, một phụ nhân có nét mặt già nua, từ trong phòng bước ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm mà chảy nước mắt.Vương Lâm tiến đến quỳ gối trước mặt phụ nhân, thấp giọng nói:- Mẹ!

Thiết Trụ về thăm mẹ đây.- Ngươi...ngươi làm sao lại nhẫn tâm, năm năm không trở về nhà lấy một lần.

Trong lòng ngươi rốt cuộc là có cha mẹ hay không?

Năm năm nay, lúc nào ta và cha ngươi cũng nhắc đến ngươi...

- Vừa nói, mẹ hắn vừa ôm lấyThiết Trụ mà khóc.- Đúng là đàn bà.

Con nó là tiên nhân hiển nhiên phải lấy đại sự làm trọng.

Bà xem bà như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?

Để cho người ta thấy người ta cười cho.

Tiểu Lục, ngươi về đi.

Mấy ngày nữa không phải đến đây.

Chờ bao giờ Thiết Trụ đi ta sẽ gọi ngươi.

- Cha Thiết Trụ trừng mắt nhìn vợ mình một cái rồi xoay người nói với gã họ đồ.Tiểu Lục mặt mày hớn hở, vội vàng đồng ý.

Ánh mắt hắn hâm mộ nhìn Vương Lâm.Hôm đó, mẹ Vương Lâm chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.

Tất cả đều là thứ mà trước đây hắn thích.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm nói về những chuyện xảy ra trong năm năm.Mấy năm nay, Vương Lâm đã không ăn đồ ăn của nhân gian, nhưng vẫn cảm thấy ngon miệng với những thứ mà mẹ tự tay làm.Trong lúc nói chuyện, cha mẹ hắn hỏi thời gian qua, Hằng Nhạc phái có chuyện gì xảy ra hay không?

Vương Lâm do dự một chút rồi nói dối HằngNhạc phái chuyển dịa điểm, sau này mình cũng không thể thường xuyên vềnhà.

Cha mẹ hắn thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hắn chú ý sức khỏe.Năm năm vừa qua, trong nhà có rất nhiều thay đổi.

Nhờ có Tứ thúc giúp đỡ, cha hắn đã lấy lại được phần gia sản thuộc về mình.

Từ đó mà cuộc sống cũng đỡ vất vả.Bây giờ, cha hắn cũng không còn điêu khắc gỗ nữa mà thu mấy tên đệ tử để dạy kỹ thuật của mình.Tiểu Lục chính là một trong những tên đệ tử thông minh nhất.

Cơ bản hắn đã học được khoảng chừng sáu phần kiến thức.Vương Lâm nghe thấy vậy, cười nói:- Cha!

Vừa rồi con nhìn tiểu Lục điêu khắc rất đẹp mà.

Sao cha lại nói là không được?Cha Vương Lâm hừ một tiếng, nói:- Kém xa lắc.

Những người này không có một người nào có thể so được với ngươi.

Lúc ngươi mới tám tuổi, ta đã dạy ngươi điêu khắc gỗ, khi đó còn tốt hơn bọn chúng rất nhiều.Mẹ Thiết Trụ trìu mến nhìn con trai mình, nói tiếp:- Đúng thế.

Thiết Trụ của chúng ta từ nhỏ đã thông minh hơn người.

Mẹnói con nghe, mấy năm nay có không ít bà mối tới đây.

Mẹ nghe nói tiên nhân cũng có thể lập gia thất.

Nếu con đã về thì đừng di vội, tốt nhất là cưới cho mẹ một đứa con dâu.Vương Lâm ngẩn người, cười khổ, nói:- Mẹ!

Con mới có bằng này tuổi.

Mẹ đừng bận tâm tới việc đó.- Ranh con!

Bằng tuổi người trong thôn, con người ta đã chạy khắp nơi rồi đây.

- Mẹ Thiết Trụ tức giận, trừng mắt nhìn Vương Lâm.Vương Lâm sờ mũi, nói:- Mẹ!

Đây là một việc quan trọng.

Chờ mấy năm nữa, con sẽ dẫn về cho mẹ một người có được không?Cha Thiết Trụ thấy bà vợ còn định nói tiếp, vội ho một tiếng, nói:- Mẹ nó kìa!

Con chúng ta là tiên nhân làm sao có thể tìm một người vợlà người bình thường được?

Ý của Thiết Trụ là tìm một người con dâu là tiên nhân về hiểu chưa?Mẹ Thiết Trụ im lặng, thầm nghĩ:- Tiên nhân thì có gì tốt.

Là tiên nhân thì năm năm chẳng thấy về nhà một lần.

Nếu ta có một đứa con dâu là tiên nhân thì có khi mười năm cũng chẳng thấy mặt chúng.Vương Lâm cười khổ, vừa định mở miệng nói chuyện, mẹ hắn liền trừng mắt nói:- Được rồi!

Nghe lời cha ngươi.

Tiểu tử ngươi có lẽ không thích thiếu nữtrong thôn.

Để mẹ xem, cuối cùng con có thể đem được cái dạng gì về.Vương Lâm thấy mẹ tức giận vội cười nói:- Mẹ!

Mẹ cứ yên tâm.

Con nhất định sẽ dẫn về cho mẹ một cô vợ thật tốt.Cơm nước xong, cha mẹ Vương Lâm tiếp tục hỏi chuyện hắn, mãi tới tận khuya mới đi ngủ.Tiểu Phong™Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 71: Lại 4 Năm ( 70/2095)Nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ của chính mình, với tu vi bây giờ,Vương Lâm chẳng hề thấy buồn ngủ.

Hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, tay phải lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp to.- Muốn đột phá Ngưng Khí kỳ, đạt tới Trúc Cơ đòi hỏi linh khí quá nhiều.Có lẽ phải bắt tay vào chuẩn bị sớm một chút.

- Vương Lâm thì thào nói.- Đúng thế!

Tiểu tử!

Lúc nào thì ngươi định đi tìm tài liệu mang Mộc thuộc tính để hoàn thiện Ngịch Thiên châu?

- Tư Đồ Nam hỏi.- Trước tiên cần tìm một nơi gần đây để bế quan, tranh thủ tu luyện tớiTrúc Cơ kỳ.

Đồng thời theo dõi xem Chu Bằng thế nào.

Nếu tất cả mọi chuyện bình thường thì chúng ta rời khỏi đây.

- Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.Một đêm trôi qua.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Lâm vẫn làm bạn bên cạnh cha mẹ.

Sau khi ở nhà được nửa tháng, Vương Lâm cáo biệt cha mẹ, hóa thành đạo cầu vồng biến mất nơi chân trời.Lần này ra đi, trong lòng Vương Lâm có chút buồn bã.

Hắn cũng không biết, bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về, có khi cả đời...Vốn chỗ thường dùng để bế quan là những cái động nơi vách núi, nhưngVương Lâm nghĩ kỹ rồi bỏ qua những chỗ như vậy.

Hắn tu luyện khác với mọi người nên phải có nguồn nước.

Nếu không cho dù là nơi có động thiên phúc địa hắn cũng không lựa chọn.

Quan trọng nhất là nơi này quá gầnHằng Nhạc phong, nên rất nguy hiểm.Vương Lâm tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng đến một ngọn núi trọc, tìm được một cái động.

Bên trong có nước, xung quanh lại có nhiều phân thú,chứng tỏ dã thú thường xuyên tới đây.

Sau khi kiểm tra bên trong động một cách kỹ càng, xác định không có gì khác, hắn liền lập tức dùng DẫnLực thuật điều khiển một số hòn đá phá hỏng cửa động.Từ đó, trong động hoàn toàn bị phong bế, Vương Lâm bắt đầu bế quan tu luyện lần thứ hai.Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã trải qua bốn nămNhững người trong Hằng Nhạc phái trên Tượng Xà sơn từ từ lãng quên VươngLâm.

Tất cả đều nghĩ hắn đã chết ở bên ngoài.

Ngay cả, Lưu Văn và lão phụ nhân họ Vương cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.Cao hứng nhất chính là Lữ Tung.

Hắn gần như trỏ thành Đại sư huynh của đám đệ tử nội môn trong môn phái.Còn về đám người Hoàng Long chân nhân do không tiếp xúc với Vương Lâm nhiều lắm, chỉ sau khi hắn hiển lộ thực lực mới để ý tới.

Vì vậy sau bốn năm không thấy hắn quay trở lại, bọn họ cũng dần quên lãng.Một năm đầu tiên khi bế quan, Vương Lâm vẫn thường xuyên liên lạc vớiChu Bằng, biết được đám cao thủ từ Trúc Cơ kỳ của Huyền Đạo tông bế quan sau núi, không đi ra ngoài.

Vì vậy mà sự khác lạ của Chu Bằng cũng không có người nào phát hiện.

Hơn nữa, hắn có thân phận là đại đệ tử nên trong đám đệ tử của Huyền Đạo tông không có người nào dám chọc.

Điều này càng khiến cho hắn dễ dàng dò xét.

Sau khi Chu Bằng âm thầm giải quyết mấy tên đệ tử có liên quan tới Hằng Nhạc phái.

Chuyện liên quan đến Vương Lâm cũng dần bị mọi người lãng quên.Bên ngoài cái động mà Vương Lâm bế quan, vốn ban đầu chỉ có vài hòn đá nhưng lúc này đã mọc đầy cây cối.

Cho dù lại gần cũng khó có thể phát hiện ra được.Bốn năm qua, nơi này đã trở thành vị trí cho dã thú tụ tập.

Cũng có một số loại dị thú quý hiếm thường xuyên quanh quẩn ở đây mà hấp nạp.Đúng vào hôm nay, trên bầu trời chợt xuất hiện hai đạo cầu vòng.

Chỉthấy hai nam một nữ, điều khiển kiếm quang, bay tới nơi này.

Người đi đầu là một trung niên mặc hắc y.

Ánh mắt hắn sắc lóe lên như điện, thân thể đứng giữa không trung, phát tán hơi thở ra xung quanh, giống hệt như một vị tiên.

Dưới chân hắn có một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc, trên mũi kiếm lóe ra hàn quang lạnh người.- Tam sư huynh!

Lần này ngươi phải giúp ta chọn một ít tinh thú có linh tính đấy.

Tháng sau là bắt đầu tranh đoạt một suất tiến vào sau núi tỷthí rồi.

Nếu ta có tinh thú làm kiếm linh thì nhất định sẽ chiến thắng.

-Bên cạnh người trung niên có một nữ tử dung mạo xinh xắn, hai hàm răng trắng, thanh âm giống như tiếng chim hót, vô cùng êm tai.Nếu Vương Lâm nhìn thấy người con gái đó chắc chắn sẽ cảm thấy quen mắt.Nàng đúng là cô gái họ từ hơn bốn năm trước đã thầm mến Vương Trác.

Bốn năm trôi qua, từ một thiếu nữ ngây thơ đã trở thành một người con gái xinh xắn, đôi mắt đẹp lại càng thêm mê người.Ánh mắt trung niên nhân có chút hoảng hốt, một lúc sau mới định thần lại, vội gật đầu, nói:- Sư muội!

Ngươi cố gắng có thể vào được sau núi.

Lần này ta giúp ngươi bắt tinh thú xong cũng phải bế quan tiềm tu một thời gian.Đứng bên cạnh nữ tử là một thiếu niên khoảng chừng tám chín tuổi, đang ôm chặt lấy nữ tử, khuôn mặt trắng bệch, la lớn:- Sư huynh!

Sư tỷ!

Các người bay nhanh quá.

Hai mắt ta không mở ra được đây này.

Nếu tới rồi thì xuống nhanh lên.Nữ tử họ Từ nhoẻn miệng cười, nói:- Tiểu sư đệ!

Đáng nhẽ ngươi không nên đi theo.

Đã nói tu vi của ngươi chưa đủ mà ngươi không tin.

Mới có tốc độ như vậy mà ngươi đã không chịu được.Trung niên nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi trầm giọng nói:- Tiểu sư đệ!

Mặc dù ngươi có tư chất tuyệt hảo nhưng một chút như thếđã không chịu được thì làm thế nào có thể tu tiên được đây?Thiếu niên hiển nhiên rất sợ người trung niên, ngoan ngoãn nói:- Tam sư huynh!

Ta biết mình sai rồi.Nữ tử họ Từ điểm vào trán thiếu niên một cái, cười nói:- Tiểu sư đệ!

Ngươi chờ một lát là xong.

Chúng ta bắt tinh thú xong liền trở về môn phái.Thiếu niên vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói:- Sư tỷ!

Ngươi là nhân vật thiên tài của Huyền Đạo tông chúng ta.

Mới chỉ bốn năm đã từ tầng thứ tư, đạt tới tầng thứ bảy của Ngưng Khí kỳ.Lần này bắt được tinh thú làm Kiếm linh chắc chắn sẽ trở thành cao thủtrong môn phái.

Sau này, Lý Sơn đến bắt nạt ta, ngươi giúp ta đấy nhé.Nữ tử lắc đầu, cười khổ, nói:- Nếu nói thiên tài thì phải nhắc tới Phong sư huynh!

Tu vi của hắn rồi sẽ vượt qua đại sư huynh, sắp đột phá tầng mười ba rồi.

Còn có Liễu Mi sư tỷ, nghe nói cũng đạt tới tầng thứ mười hai.

Bọn họ đều là những đệtử nòng cốt của Huyền Đạo tông nên có được tư cách tiến vào sau núi.

Còn ta thì khác.

Ta xuất thân từ Hằng Nhạc phái, vì vậy phải tham gia tranh đoạt một suất mới có hy vọng.Trung niên nhân đứng bên hừ một tiếng, bất mãn nói:- Liễu Phong tiểu tử nếu không nhờ tiến vào sau núi thì làm gì mà tu luyện nhanh như vậy?

Năm đó lão tổ phát hiện được phía sau núi của HằngNhạc phái nên mới muốn tới đây.

Nếu không có lão tổ, Liễu Phong làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy?

Mặc dù thiên tư của hắn rất tốt, nhưng nếu không có một lượng lớn linh khí thì làm sao mới có mấy năm đã có thểđột phá được?Nữ tử họ Từ thản nhiên cười, chuyển đề tài hỏi:- Tam sư huynh!

Ta nhớ bốn năm trước nơi đây không giống như thế này.Tại sao mới có bốn năm lại có nhiều dị thú trong núi tới đây hít thở như vậy?Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 72: Đoạt Cơ Pháp ( 71/2095)Trung niên nhân cúi đầu nhìn một chút, trầm ngâm nói:- Nơi này có chút khác lạ.

Hai năm trước đột nhiên xuất hiện linh khí nên mới thu hút không ít dị thú.

Từ sau đó, thi thoảng lại phát ra một chút linh khí khiến cho đám dị thú vẫn quanh quẩn không bỏ đi.Hai mắt thiếu niên chợt lóe lên một chút, nói:- Sư huynh!

Nơi này chẳng lẽ có bảo bối gì đó?Trung niên nhân khẽ cười, nói:- Cũng có một số trưởng lão cảm nhận được nơi đây có bảo vật ra đời nên đến đây dò xét.

Nhưng cuối dùng cho rằng đó là do linh huyệt dưới đất phát tán hoàn toàn bình thường, chẳng phải bảo vật nào hết.Thiếu niên có chút thất vọng, thì thào nói:- Đáng tiếc.

Nếu dưới đó có bảo bối thì tốt biết bao.Trung niên nhân không cười nổi, nói:- Được rồi!

Thời gian không còn sớm.

Ta bắt một con tinh thú có linh tính cao một chút rồi chúng ta trở về.

- Nói xong, thần thức của hắn lướt qua đám quái thú đông đảo trên mặt đất đã tìm thấy bảy tám con tinh thú.Đúng lúc này, đám dã thú đang hít thở trên mặt đất như bị thứ gì đó kinh động.

Cả đám lập tức đứng dậy, thậm chí có con còn phát ra tiếng gầm nhẹ.Dần dần tiếng gầm càng lúc càng to.

Cuối cùng, toàn bộ đám dã thú cùng quay mặt về phía vách đá, rống lên.Trung niên nhân giật mình, đang định nói với hai người bên cạnh rời khỏi đây thì đột nhiên một luồng thần thức khổng lồ chợt xuất hiện, quét qua một vòng.

Trung niên nhân biến sắc.

Với tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứmười hai của hắn mà vẫn bị thần thức của người đo nhìn thấu, không hề có chút phản ứng.Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh hắn cũng tái mặt.

Kiếm quang dưới chân thoáng cái mất đi linh khí, rơi xuống đất.

Nàng sợ hãi hô lên một tiếng, ôm thiếu niên rơi từ trên không trung xuống.Trung niên nhân cũng suýt nữa thì không thể khống chế được kiếm quang dưới chân.

Hắn xuất toàn bộ khí lực, nhanh chóng lao tới, nắm hai gười đang rơi xuống đất.

Do phải cố gắng quá sức nên toàn thân hắn ướt đẫm mồhôi.Sau khi đáp xuống đất, hắn lập tức ôm quyền, cung kính nói:- Vãn bối là Lịch Hải, đệ tử của Huyền Đạo tông.

Không biết tiền bối ở đây tiềm tu, mạo muội đến quấy rầy, xin thứ tội.Nữ tử họ Từ cũng tỉnh táo lại.

Vừa rồi luồng thần thức khiến cho nàng chấn động tâm thần, vội vàng cung kính nói:- Vãn bối Từ Phi, đệ tử của Huyền Đạo tông.Lúc này, thiếu niên tái mét mặt, đứng sau nữ tử, bám chặt lấy gấu áo, không dám nói tiếng nào.Đám dã thú trên mặt đất cảm nhận được có thần thức quét qua, ánh mắt liền lộ vẻ sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.- Huyền Đạo tông...

- Một âm thanh tang thương chầm chậm vang lên.Trung niên nhân thầm kêu khổ.

Nếu hắn chỉ có một mình thì khi thấy chuyện không hay đã nhanh chóng thoát đi.

Nhưng bây giờ còn có sư muội và tiểu sư đệ ở đây, nếu mình bỏ chạy thì sau này chắc chắn sẽ bị sư phụtruy cứu.

Bây giờ chỉ hy vọng đối phương e ngại Huyền Đạo tông ở gần đây, hơn nữa ba người bọn họ cũng chưa làm gì quá mức.Đối phương nói một câu xong lại im lặng.

Trái tim trung niên nhân đập thình thịch, liền cắn răng một cái, thầm nghĩ tính mạng là quan trọng.Nếu đối phương hạ sát thủ, hắn chẳng quản đến người khác, bảo vệ mình trước.Mồ hôi chảy đầy trán nữ tử họ Từ, trong lòng vô cùng lo lắng.

Mắt thấy khuôn mặt luôn bình tĩnh của tam sư huynh cũng không còn chút máu, nàng lại càng thêm sợ hãi.

Do dự một lúc liền cố gắng mở miệng nói:- Tiền bối!

Vãn bối thấy vẫn chưa gây ra chuyện gì với ngài.

Ngài...Chưa đợi nàng nói dứt, thanh âm tang thương đó chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó ngập ngừng hỏi:- Vừa rồi ngươi nói mình họ Từ?Nữ tử họ Từ ngẩn người, cung kính nói:- Đệ tử họ Từ.Thanh âm đó lại trầm mặc một lúc, sau đó phát ra một tiếng thở dài, nói:- Ngươi đi đi.

- Nói xong, trên bầu trời chợt xuất hiện dị tượng, giống như có một bàn tay vô hình phẩy một cái, nhất thời ba người không tự chủđược bị cuốn ra thật xa.Trung niên nhân tái nhợt mặt mày, trong lòng kinh hãi.

Vừa rồi, trong nháy mắt, toàn thân hán như bị một thứ gì đó giam cầm, không thể phản khác.

Nếu đối phương thực sự có sát tâm thì hắn chết chắc.Quá sợ hãi, hắn không nói lời nào, nắm lấy sư đệ và sư muội, nhanh chóng chạy đi.

Hắn lo đối phương lật lọng vội dùng hết sức hóa thành một đạo cầu vồng biến mất nơi chân trời.Sau khi ba người bỏ đi, trên vách đá chợt phát ra một âm thanh nhỏ.

Sau đó, một tảng đá lớn bị đẩy lệch sang một bên, lộ ra một cái động tối om.Một nam tử có mái tóc dài đến lưng, chậm rãi bước ra.

Khuôn mặt hắn trắng bóc, hai mắt lấp lánh có thần.

Sau khi hắn đi ra khỏi động, tất cảđám quái thú đang quỳ trên mặt đất vội rên rỉ, ánh mắt cầu xin tha thứ.Nam tử tóc dài ước chừng hai mươi tuổi, ánh mắt lạnh như băng, đảo mắt liếc đám dã thú một cái cũng không nói gì.

Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìnHằng Nhạc phong xa xa, trong lòng có chút cảm khái.Hắn đúng là Vương Lâm đã bế quan suốt bốn năm.- Ngưng Khí kỳ đã viên mãn từ lâu, nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ kỳ quảthật quá gian nan.

Thử vô số lần mà vẫn không đượ.

Tư Đồ!

Ngươi nói phương pháp đó thực sự có thể Trúc Cơ thành công?

- Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, lẩm bẩm.- Đúng thế!

Ngươi quyết định sử dụng phương pháp của ta?

- Từ Đồ Nam đắc ý cười, tiếp tục nói:- Ta đã khuyên ngươi từ trước là Trúc Cơ tuy khó khăn, nhưng chỉ cần theo phương pháp của ta là có thể thành công.Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói:- Nhưng với tu vi của ta không thể đánh bại được cao thủ Trúc Cơ kỳ chứ chưa nói tới bắt sống.Từ Đồ Nam cười ha hả, nói:- Việc này thì ngươi yên tâm.

Có ta ở đây, để cho ngươi Trúc Cơ thành công thì cùng lắm ta tái hợp một lần.

Chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội,ta sẽ giúp ngươi bắt đối phương.

Có diều, ngươi nên tìm một người vừa mới Trúc Cơ thành công mà xuống tay thì ta mới không lãng phí quá nhiều tinh hoa nguyên anh.Vương Lâm trầm ngâm một chút, thở dài, cười khổ nói:- Tư Đồ!

Pháp thuật đoạt cơ này quá ác độc.

Nó thuần túy là hại người lợi mình.

Người bị đoạt cơ chắc chắn phải chết.- Ngươi đó!

Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần rằng tu chân giới quan trọng nhất là thực lực.

Cái chuyện hại người lợi mình đó ngươi cứ để ý tới thì làm sao mà có thể đạt tới Anh Biến kỳ?

Hừ!

Nếu ngươi không muốn sử dụng phương pháp của ta cũng được.

Nếu ngươi có thể tìm được tài liệu mộc thuộc tính để thăng cấp cho Nghịch Thiên châu.

Đến lúc đó dùng linh khí mộc thuộc tính tu luyện cũng đủ để Trúc cơ.

Hoặc là có một cao thủViên Anh kỳ giúp ngươi.

Nếu không đừng có hy vọng nữa.

- Tư Đồ Nam bất mãn nói.Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:- Không biết người khác làm thế nào thì Trúc cơ thành công?- Đơn giản!

Nếu trong một môn phái thì chỉ cần có một cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng có thể dùng tu vi của mình trợ giúp đệ tử Trúc Cơ.

Nếu lão phu còn thân thể thì cũng có thể giúp ngươi.

Ở đất nước chúng ta, người có tu vi Viên Anh kỳ, mặc dù không có nhiều lắm nhưng cũng đủ giúp đệ tửmôn phái hoàn thành quá trình Trúc cơ.

- Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói.Tiên Nghịch » Chương 73: Thiên Thủy Thành ( 72/2095)Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Bốn năm qua, vào năm thứ hai hắn đã đạt tới viên mãn tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ.

Hai năm sau, dốc toàn lực vào để đột phá lên Trúc Cơ những đáng tiếc vẫn không thành công.Tuy nhiên, thân thể hắn do nhiều lần đột phá Trúc cơ nên tu vi do tu luyện trong Mộng Cảnh không gian không thể hiện ra bên ngoài cũng dần dần thay đổi.

Bây giờ nhìn hắn không còn là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳnữa mà là tầng thứ tám.- Trúc Cơ...

- Vương Lâm thì thào nói.

Ánh mắt hắn lóe lên một cái, hạquyết tâm.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật một cái liền xuất hiện một thành phi kiếm rất to.

Phi kiếm như có linh tính bay quanh Vương Lâm một vòng rồi dừng lại trước người hắn.Vương Lâm đạp chân lên phi kiếm, thân thể khẽ động liền hóa thành một đạo cầu vồng, phá không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất.Đám dã thú đang nằm sấp trên mặt đầu liền nhanh chóng giản tái.Đảo qua Hằng Nhạc phong, Vương Lâm chân đạp phi kiếm, đón gió, vội vã phi hành.

Núi non, cây cối, thôn trang dần tụt lại phía sau lưng hắn.Trong nháy mắt, sơn thôn bé nhỏ đã hiện ra trong mắt.

Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng vượt qua.Hằng Nhạc phong nằm ở phía Tây Bắc của Triệu quốc, hết sức hẻo lánh.

Nơi đây, mọi người tụ tập chủ yếu sinh sống trong các thôn trang.

Mục tiêu của Vương Lâm, chính là thành thị lớn nhất phương bắc của Triệu quốc cách đây cả ngàn dặm: Thiên Thủy thành.Thiên Thủy thành...

Vương Lâm nghe mọi người nói qua về nó.

Nghe nói diện tích của nó rộng vô cùng, là nơi mười vạn quân của Triệu quốc đồn trú.

Từ nhỏ, Vương Lâm đã luôn mơ ước được tới Thiên Thủy thành, muốn được vào đó xem một lần.Trước khi hắn chưa bước chân vào Tu chân giới, lý tưởng lớn nhất củaVương Lâm chính là có thể vượt qua cuộc thi ở huyện sau đó đi tới kinh thành làm quan.Vương Lâm nhớ tới những suy nghĩ ngày trước, mỉm cười, tốc độ bay vẫn không giảm nhằm hướng Tây Nam mà đi.Mười ngày sau, Vương Lâm có phần ngơ ngác.

Hắn cau màu đứng một bên trên quan đạo.

Trong tai hắn vọng lên tiếng cười nhạo của Tư Đồ Nam.- Ta thấy ngươi bay trên trời còn tưởng ngươi biết đường.

Thì ra là cũng không biết.Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói:- Nếu không phải người bắt ta nửa đường đi vào rừng cây thì ta nhất định có thể tìm thấy Thiên Thủy thành.Tư Đồ Nam cười nói:- Dọc đường đi cây cối rất nhiều, không chừng lại có một số thực vật mang mộc thuộc tính sinh trưởng.

Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi.Vương Lâm đang định nói chuyện chợt ngậm miệng lại.

Trên quan đạo chợt xuất hiện một đoàn xe ngựa thật dài.Liễu Tam là đại tiêu đầu của Uy Vũ tiêu cục thuộc Thiên Thủy thành có vóc người mặc dù không khôi ngô cho lắm nhưng mang lại cảm giác rất mạnh mẽ.

Hắn tu luyện Khai Sơn chưởng đã đến mức lô hỏa thuần thanh.

Mặc dù tại Thiên Thủy thành cũng là một cao thủ hiếm thấy.

Thậm chí, Đông gia đến tận nơi nhờ, hắn cũng không dễ dàng đi theo hộ tống.Nhưng lần này, vận chuyển hàng hóa có điểm đặc biệt hơn nữa khoảng cách quá xa nên Đông gia mới nhờ hắn ra tay.Liễu Tam là một người hào sảng, kết giao được rất nhiều bằng hữu.

Hễ hắn hộ tống áp tiêu thì cơ bản đám lục lâm đều phải nể mặt một chút.

Lúc này, hắn đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt trong lòng có phần đắc ý.Chuyến này, tất cả hàng hóa đã giao xong, mặc dù gặp phải một số kẻ đui mù, nhưng cũng không có gì nguy hiểm.

Chỉ có duy nhất một lần gặp phải đám lục lâm bằng hữu.

Hai bên đã tuốt kiếm ra nhưng khi nhìn thấy hắn lại thu tay lại.

Điều đó cũng khiến cho hắn có chút tự hào.Hắn nhằm hờ hai mắt, trong lòng hoàn toàn thả lỏng.

Bây giờ chỉ cần trởvề đến Thiên Thủy thành là nhiệm vụ Đông gia cũng coi như thành công.- Đại tiêu đầu!

Lần này chúng ta áp tiêu thành công, ngài nói sau khi trở về Đông gia có thẻ cho chúng ta vài phần hay không?

- Một người có khuôn mặt còn trẻ đi bên cạnh Liễu Tam, cười hì hì hỏi.- Đại tiêu đầu.

Lần này hàng hóa quan trọng như thế, chắc chắn cũng phải chia cho chúng ta ít nhất một phần.

- Một hán tử mặt đen đi bên cạnh cũng lại cười nói.Liễu Tam trừng mắt, nói:- Đông gia có bao giờ dám bớt của chúng ta.

Có gì mà phải lo lắng.Người có khuôn mặt trẻ cũng không sợ hãi, vỗ vỗ yên ngựa, cười nói:- Được rồi!

Có những lời này của Đại tiêu đầu, Dương Sâm ta hoàn toàn yên tâm.Hán tử mặt đen đang cười ha hả, định mở miệng chợt biến sắc, trầm giọng nói:- Đại tiêu đầu, ngươi xem phía trước có phải có người hay không?Liễu Tam chăm chú nhìn, chỉ thấy đằng xa như có một bóng người đang đứng giữa quan đạo.

Nét mặt hắn trầm xuống, nói:- Dương Sâm!

Ngươi đi tới hỏi xem có chuyện gì?

Nếu thiếu tiền thì cho hắn một ít.

Ai ra ngoài cũng đều có lúc khó khăn.Dương Sâm nhếch mép, lên tiếng.

Hai chân hắn kẹp mạnh một cái.

Con ngựa lập tức hý lên, chạy nhan về phía trước.

Mắt thấy cách đối phương không xa, Dương Sâm chẳng những không chậm lại mà còn giục ngựa lao nhanh hơn.Liễu Tam nhìn đến đây nhíu mày, thầm nghĩ: Dương Sâm làm việc gì cũng tót, nhưng chỉ có điều thích phô trương.Hán tử mặt đen cười hắc hắc, nói:- Dương Sâm định hù dọa người ta hay sao?

Có điều thuật cưỡi ngựa của tiểu tử này đúng là rất cao.Người đứng trên quan đạo chính là Vương Lâm đang bị lạc đường.

Hắn thấy từ đội xe chợt có một con ngựa lao ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã gần tới trước mặt hắn.Dương Sâm đã có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Nhìn kỹ thì người đó tuổi vẫn còn trẻ, nhưng thần sắc trấn định, thấy mình vọt tới vẫn không hề bối rối.

Hắn không khỏi than thầm, giật cương ngựa một cái.Nhất thời con ngựa hí lên một tiếng, nhảy sang bên cạnh Vương Lâm.Dương Sâm liền ôm quyền, cao giọng nói:- Tại hạ là Dương Sâm thuộc Uy Vũ tiêu cục ở Thiên Thủy thành.

Bằng hữu có chuyện gì cần giúp đỡ hay sao?Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, ôm quyền nói:- Tại hạ muốn hỏi phương hướng tới Thiên Thủy thành.

Nếu có gì quấy rầy, mong thứ lỗi.Dương Sâm ngẩn người, nhìn Vương Lâm một chút.

Thậm chí hắn còn chú ý cả huyệt Thái Dương và hai tay đối phương, cười nói:- Không có gì!

Chỗ này cách Thiên Thủy thành không xa, không biết huynh đệ đi Thiên Thủy thành có việc gì?Dương Sâm lại nhìn Vương Lâm mấy lần.

Lúc này đội xe đã tới gần, Liễu Tam cao giọng hỏi:- Dương Sâm có chuyện gì?Dương Sâm quay đầu ngựa, lớn tiếng nói:- Đại tiêu đầu.

Có một tiểu tử không biết võ công hỏi đường đi Thiên Thủy thành.Liễu Tam túm cương ngựa nhanh chóng đi lại.

Tinh quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn Vương Lâm một cách chăm chú, trầm giọng hỏi:- Không biết quý tính đại danh của bằng hữu là gì?Vương Lâm ôm quyền nói:- Vị tiêu đầu này...

Tại hạ là Vương Lâm, lần đầu tiên xuất môn nên bịlạc đường không biết hướng tới Thiên Thủy thành.

Mong tiêu đầu chỉ cho một chút...Tiên Nghịch » Chương 74: Tai ương xì máu ( 73/2095)Liễu Tam cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, đột nhiên hỏi:- Ngươi là học trò theo đuổi khảo thí sao?Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, hắn lắc đầu nói:- Tại hạ không có ý định theo đuổi khảo thí, mà có chút tay nghề, cho nên có ý định tới Thiên Thủy thành mưu sinh.Ánh mắt Liễu Tam hòa hoãn lại, hắn hỏi những lời này là vì gần đây có cuộc đại khảo thí, thí sinh từ các thôn trấn nhỏ xung quanh đây bắt đầu tụ tập về Thiên Thủy thành.

Nhưng trên lưng những thí sinh đó đều mang theo những gùi sách, còn người trước mặt này tuy thoạt nhìn thì không phải là người có võ công, thế nhưng nếu đối phương thừa nhận là thí sinh thì phải chú ý.Bất quá Liễu Tam cũng không để việc này ở trong lòng, vì vậy cười nói:- Thật là khéo, chúng ta cũng muốn tới Thiên Thủy thành, nếu đã gặp thì coi như có duyên, bằng hữu chúng ta cùng đi với nhau chứ.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cảm kích, ôm quyền nói:- Đa tạ đại tiêu đầu.Hán tử mặt đen quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:- Tiểu tử, ngựa của ngươi đâu?Vương Lâm cười khổ lắc đầu.Liễu Tam đưa ngón tay chỉ về phía xe ngựa phía sau, cười nói:- Cám ơn cái gì, đi ra bên ngoài đều gặp khó khăn, tiểu tử đi tới đó phải mất ba bốn ngày đường cơ.Vương Lâm ôm quyền, không nói hai lời đi tới bên xe ngựa, hắn nhìn vềphía sau, chỉ thấy phía sau còn có hơn mười chiếc xe ngựa.

Thần thức hơi đảo qua, phát hiện những xe ngựa này đều trống trơn, hắn cũng không tiếp tục để ý mà khoanh chân ngồi xuống.Dương Sâm túm lấy cương ngựa, đi tới bên cạnh Vương Lâm hỏi:- Bằng hữu, sao rời nhà mà lại không mang theo hành lý?Vương Lâm lắc đầu thở dài, nói:- Gặp phải cướp.

Một lời khó nói hết.Dương Sâm ngẩn người ra, nhìn Vương Lâm một hồi lâu rồi an ủi nói:- Bảo toàn được tính mạng là tốt rồi.

Đầu năm nay, không ai yên ổn a.Trò chuyện một lúc, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi động, ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây phía trước không xa.

Thần thức hơi đảo qua, nhất thời phát hiện trong đó ẩn dấu hai người, bọn họ đang chằm chằm nhìn vềphía đội xe.Mãi cho tới khi đội xe đi qua rặng cây đó cũng không thấy hai người đấy có hành động gì.

Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi cũng không chú ý tới nữa.Một ngày lộ trình nhanh chóng trôi qua, mắt nhìn thấy mặt trời chuẩn bịkhuất núi, màn đêm đang dần bao phủ đất trời, Liễu Tam ở phía trước cao giọng nói:- Các tiểu tử, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào phạm vi Thiên Thủy thành.Đến lúc đó Đông gia sẽ phái người tới tiếp ứng, hôm nay không tìm được chỗ nghỉ chân, chúng ta tạm thời nghỉ lại giữa đường.

Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường, chờ đến khi đặt chân tới Thiên Thủy thành, lão tử sẽmang các ngươi tới Tân Hồng lâu tìm mấy con bé ở đó chơi đùa.Đám hán tử lập tức cười to, tháo từng con ngựa ra khỏi xe, đem chúng buộc lại một chỗ, còn những chiếc xe không quây lại thành một vòng tròn.Làm xong hết những thứ này mọi người bắt đầu chăng lều vải, đốt lửa, ăn uống, rất là náo nhiệt.Ở xung quanh luôn có ba đến năm người luôn đi tuần tra.Vương Lâm xuống xe ngựa liền bị Dương Sâm kéo tới bên cạnh đống lửa.

Hôm nay gặp gỡ, Dương Sâm đối với Vương Lâm cảm thấy rất hứng thú, thường xuyên khoe khoang những cuộc phiêu lưu của mình.Vương Lâm tỏ vẻ chăm chú lắng nghe một chút, hắn càng như thế Dương Sâm lại càng khoe khoang hơn, chờ tới khi đội xe tạm nghỉ mới kéo Vương Lâm tới chỗ mọi người.Bên cạnh đống lửa có ba người ngồi, ngoại trừ Liễu Tam đại tiêu đầu và hán tử mặt đen ra thì còn có một trung niên thư sinh mặc trường sam.

Sắc mặt người này trắng trẻo, ánh mắt lữu thần, lộ ra vẻ một con người trí tuệ.Nhìn thấy Vương Lâm đến, Liễu Tam cười nói:- Tiên sinh, đây là tiểu ta mà ta đã nói với tiên sinh, hắn đi tới Thiên Thủy thành mưu sinh.Nói xong, hắn quay sang Vương Lâm nói:- Tiểu huynh đệ, vị này chính là Vương tiên sinh của Uy Vũ tiêu cục chúng ta.

Ngươi cũng là họ Vương xem như cùng một nhà, các ngươi hảo hảo tâm sự.

Vương tiên sinh có học thức uyên bác, kiến thức rất sâu rộng a.Trung niên thư sinh ôn hòa cười nói:- Lão Liễu, ngưng cũng đừng dát vàng lên mặt ta, một chút bổn sự của ta không tính là gì.Cặp mắt Liễu Tam đảo quanh một vòng, nói:- Ai nói như thế?

Bản lãnh của Vương tiên sinh sao có thể coi là nhỏđược.

Tiểu huynh đệ, Vương tiên sinh giống như thần tiên vậy, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.

Nhất là về mặt xem tướng, lại càng quỷ dịtới mức khó lường.Vương Lâm đưa mắt nhìn trung niên thưu sinh một chút, sau đó ôm quyền nói:- Tiên sinh trán rộng, hai mắt thông tuệ, hiển nhiên là người rất thông minh.Trung niên thư sinh kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cười nói:- Tiểu huynh đệ cũng là người đồng đạo sao?

Ta xem tiểu huynh đệ dáng vẻthư sinh, nhưng bên trong lại ẩm hàm long hình chi thế, tiền đồ thật không thể đoán trước được.Vương Lâm cười cười nói:- Giáo thưu tiên sinh ở quê có chút nghiên cứu về thuật này, ta nhìn qua một thời gian dài cho nên cũng hiểu một chút.Trung niên thư sinh cười ha hả, hán tử mặt đen bên cạnh đột nhiên nói:- Vương tiên sinh, ngươi cũng xem cho ta đi.

Ta so với lão đại cũng không nhỏ nữa, xem sắp tới có nhân duyên gì không a?Liễu Tam cười mắng:- Ngươi dọc đường đi đã hỏi nhiều ít bao nhiêu lần rồi?

Vương tiên sinh mỗi lần xem mặt cho người ta đều hao tổn rất nhiều tinh lực, tiểu tửngươi chớ có làm phiền người.Hán tử mặt đen cũng không quản tới lời Liễu Tam, mà hắn cứ dương đôi mắt lên nhìn trung niên thư sinh.Trung niên thư sinh trầm ngâm một chút, mỉm cười gật đầu nói:- Thôi được.

Hôm nay xem cho ngươi một lần, Dương Sâm, ngươi cũng không cần phải yêu cần, lần này ta sẽ xem hết một lượt cho mọi người.Dứt lời, hắn khép hờ hai mắt, khi mở ra lập tức trong mắt bắn ra tinh quang, sắc mặt Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm lại hơi động.Đảo thần thức qua một lượt, chỉ thấy từ trên ngực của trung niên thư sinh đột nhiên có xuất hiện một tia linh lực, tia linh lực này có chút cổ quái, cuối cùng tập trung vào hai mắt của trung niên thư sinh.Trung niên thư sinh nhìn chằm chằm vào hán tử mặt đen, trong miệng thì thào như đang thầm tính toán cái gì đó.

Một lúc lâu sau sắc mặt lão hơi hồng nhuận cau mày nói:- Lưu lão ngũ, ngươi ở giữa trán có mấy đen, gần đây sẽ gặp phải tai họa máu tanh, nếu vượt qua thì ba tháng sau ắt sẽ có nhân duyên.Hán tử mặt đen sửng sốt một chút, rồi lập tức cười to nói:- Tai họa?

Không có việc gì.

Chúng ta là những người sống trên đầu gươm mũi giáo, có gặp tai nạn máu tanh cũng không thể tránh được.Trung niên xoay chuyển ánh mắt nhìn sang Dương Sâm, hồi lâu sắc mặt khẽ biến nói:- Quái lạ.

Như thế nào mà ngươi cũng gặp phải tai ương?Nói xong lão lại nhìn về phía Liễu Tam, sắc mặt lập tức âm trầm nói;- Không thích hợp.

Thuật xem tướng nhà ta chưa bao giờ phạm phải sai lầm, lão Liễu ngươi cũng gặp phải tai ương đó.Nói xong, sắc mặt lão nghiêm túc, đứng thẳng dậy đánh giá sắc mặt mọi người xung quanh, ánh mắt càng trở nên trầm trọng, nói:- Lão Liễu.

Xem ra tình hình không ổn rồi.

Ta nhìn thấy trên mặt mọi người ai cũng có áng mấy đen trên trán, đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.Ánh mắt Liễu Tam lập tức nghiêm nghị lại, nhìn khắp nơi một chút, trầm giọng nói:- Tiên sinh, ý tứ của người là tất cả chúng ta ở đây ai cũng sắp gặp phải kiếp nạn sao?Trung niên thư sinh gật đầu, ánh mắt quát qua mặt Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người ra, dùng sức hơi day day mắt, cẩn thận ngưng thần nhìn.

Sắc mặt nhất thời đại biến, gương mặt đỏ ửng lên, hắn lập tức nghiêng người sang bên cạnh phun ra một ngụm máu tươi trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi chỉvào Vương Lâm kêu thất thanh:- Ngươi............Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 75: Tái ngộ cố nhân ( 74/2095)Đám người Liễu Tam ngẩn người ra, bọn họ từ trước tới nay chưa từng thấy vẻ mặt của trung niên thư sinh giống như thế này.

Ánh mắt Liễu Tam chớp động, chà xát hai bàn tay vào nhau, hướng về vị trí của Vương Lâm bước tới, trầm giọng nói:- Tiên sinh, tiểu huynh đệ hắn làm sao vậy?

Có phải bị chúng ta liên lụy tới nên cũng chịu huyết quang tai ương?Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn trung niên thư sinh một cái, không nói gì, một bên tai được Ti Đồ Nam truyền âm tới không nhanh không chậm.- Tiểu oa nhi này có chút ý tứ, thuật xem tướng cũng có chút thủ đoạn,nhưng đấy là đối với người bình thường thôi.

Còn đối với những người tu tiên chúng ta thì đúng là mua búa trước cửa Lỗ Ban, lão phu đem cảnh giết người diệt mônt rước kia truyền vào trong trí nhớ hắn một lần.

Hắc hắc, cũng nên làm cho hắn không tiệu thụ được một chút.Chỉ trong chốc lát trung niên thư sinh lập tức xuất hạt mồ hôi đầm đìa,ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không còn bình thản như lúc đầu nữa.

Lúc này đã lộ ra vẻ kính sợ, hắn nghe được lời Liễu Tam nói vội vàng khoát tay:- Tiểu....huynh đệ này không có quan hệ, tiểu huynh đệ ngày sau tiền đồvô lượng.

Vương mỗ đối với thuật xem tướng không tinh thông, không thểnhìn thấu....không thể nhìn thấu....Nói xong, hắn cuống quít chắp tay thi lễ, vẻ mặt vô cùng đau khổ.Mới rồi hắn chứng kiến một màn khiến cho tâm thần rung động, quả thực là giống như địa ngục tu la vậy, toàn một biển máu, hơn nữa tất cả mọi người đều như không phải là người, bay lên trời, chui xuống đất không gì không làm được.

Trung niên thư sinh từ nhỏ học tập thuật xem tướng gia truyền, kiến thức rộng rãi biết rõ trên đời có tiên nhân tồn tại, rất nhiều chuyện một khi dính vào là gặp họa sát thân.Liễu Tam cau mày, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên từ xa truyền tới tiếng hét thảm, một chiếc đầu người từ trên không trung vẽ thành một đường cong rơi xuống đất ngay trước đống lửa.Sắc mặt Liễu Tam thay đổi, hắn nhận ra người này chính là tên hộ vệ phụ trách tuần tra của tiêu cục, hắn lập tức đứng bật dậy.Dương Sâm ôm lấy chiếc đầu người trên mặt đất, nắm chặt bàn tay lại hét lên:- Nhị cẩu, ca thề sẽ báo thù cho ngươi.Lúc này tất cả các hộ vệ của tiêu cục đều rút binh khí ra, ai cũng đằng đằng sát khí nhìn về tứ phía.Đại hán mặt đen đứng bên cạn Liễu Tam, ánh mắt lấp lánh thần quang, trầm giọng quát:- Vị hảo hán nào tới đây?

Không phải không biết quy củ chứ?"

Kiệt.....

Kiệt...."

Một tiếng cường man rợ truyền tới, sau đó liên tiếp có những tiếng động vang lên, hơn mười hắc y nhân từ dưới nền đất bốn phía đứng lên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trong tiêu cục.- Khai Sơn Chưởng Liễu Tam, đem đồ vật đó giao ra đây, chúng ta sẽ lập tức rời đi.

Nếu không đừng mong có ai còn sống rời khỏi.

- Một lão giảcó thân hình khô gầy như que củi chậm rãi từ trong đám hắc y nhân đi ra.Gương mặt Liễu Tam hơi trầm xuống, hắn quát lên:- Ta tưởng ai, nguyên lai là Ngốc Thứu Tống Hành.Lão giả cười khằng khặc mấy tiếng, âm u nói:- Họ Liễu kia, trước mặt chân nhân không được nói láo, Uy Vũ tiêu cục các ngươi lần này hộ tống hàng hóa, vụng trộm mang về một cây nhân sâm năm trăm năm.

Thứ này các ngươi giao ra thì có thể đảm bảo an toàn,không nên để vật ngoại thân liên lụy tới tính mạng của mọi người.Liễu Tam nhíu mày, liếc mắt nhìn phía mọi người bên mình, nội tâm thầm nghĩ:- Ngốc Ưng Tống Hành này làm sao biết ta cất giấu nhân sâm?

Xem ra trong đám người đồng hành này có gian tế.Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên đảo mắt qua, nhìn về phía Vương Lâm, cười lạnh một tiếng.Hắn đánh mắt với hán tử mặt đen bên cạnh một chút, rồi bước lên trước, nắm chặt tay lại, trầm giọng nói:- Đừng nói là lão phu không có nhân sâm, cho dù là có thì với võ công của Tống Hành ngươi làm sao có thể cướp được nó từ trong tay của ta.Hán tử mặt đen ngầm hiểu, yên lặng đi tới phía sau Vương Lâm.Vương Lâm nhướng mày, đột nhiên trung niên thư sinh tiến lên phía trước hán tử mặt đen quát:- Ngươi định làm gì?

Tiểu huynh đệ này không phải là gian tế.Hán tử mặt đen ngẩn người ra, đang muốn nói chuyện.Đúng lúc này, Ngốc Ưng Tống Hành cười ha hả, lớn tiếng nói:- Họ Liễu, đúng là ta không đánh lại ngươi, nhưng hôm Đại Đương Niên tự mình xuất thủ, ngươi chết chắc rồi.Nói xong, hắn lui lại sau mấy bước, cao giọng hô:- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.Vừa nói đến đây, hắn lập tức thủ phục người trên mặt đất, thần thái cực kỳ cung kính.Hắc y nhân bốn phía, ai ai cũng cuồng nhiệt, thủ phục người trên mặt đất làm theo hành động của Tống Hành tung hô:- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền tới:- Giao nhân sâm ra, nếu không chết!Lời vừa dứt, một hỏa cầu nhỏ bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối mang theo nhiệt độ cực cao trong nháy mắt lao về phía một tiêu cục hộ vệ.

Tên hộ vệ này ngay lập tức trúng đòn, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, lập tức thân hình và vũ khí đều cháy thành một đống than.Trong nháy mắt, toàn bộ người của tiêu cục đều ngây ra, có người chưa kịp nắm chắc vũ khi lập tức bị dọa cho hoảng sợ làm rơi xuống mặt đất.Ánh mắt Dương Sâm lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh kêu:- Đây....đây là loại ám khí gì?Sóng nhiệt từ trong đống than lan tỏa ra bốn phía, làm cho đám hộ vệ sợ hãi bị thiêu chát liền lui về phía sau.Vẻ mặt Liễu Tam cũng cực kỳ kinh sợ, hắn theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn đống than trên mặt đất, hồi lâu không nói nên lời.Ánh mắt hán tử mặt đen lộ ra vẻ sợ hãi, hắn rung rẩy nói:- Tiên....tiên nhân thuật pháp?Hán tử mặt đen khi còn bé đã từng đến môn phái tu tiên tiến hành thi kiểm tra, nhưng do bị loại ra cho nên mới bước chân vào giang hồ.

Thời gian đó đối với hắn đã được ghi vào tận sâu trong tâm khảm, cho nên khi thấy Hỏa Cầu thuật lập tức nhận ra.Vẻ mặt Tống Hành vô cùng đắc ý, lớn tiếng nói:- Không sai.

Đại Đương Niên của chúng ta chính là tiên nhân, các ngươi còn không mau giao nhân sâm ra?Tất cả mọi người trong tiêu cục đều đưa mắt nhìn Liễu Tam, ánh mắt họ lộra vẻ cầu khẩn, nếu là con người bọn họ còn có dũng khí liều mạng chém giết một trận.

Còn gặp phải tiên nhân thì những hán tử này trong nháy mắt lập tức mất đi đấu trí.Vẻ mặt Liễu Tam vô cùng đau khổ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên thấy hỏa cầu lại vô thanh vô tức xuất hiện, nó lơ lửng ở giữa không trung không hề nhúc nhích.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hứng thú của hắn đột nhiên nổi lên, xem uy lực của hỏa cầu này người làm thuật tuyệt đối không vượt qua tầng thứmười ba Ngưng Khí kỳ.

Hắn sờ sờ cằm, thần thức đảo qua một lần, nhất thời đã nhận ra người làm phép đang ở trên một cây đại thụ ở cách đó không xa.- Ý?

- Vương Lâm ngẩn người ra, người làm phép này ước chừng hai mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh phong, tùy thời có thể tiến vào tầng thứ ba.

Thanh niên này có sắc mặt âm trầm, trên mặt có vết sẹo dài, thoạt nhìn trông rất dữ tợn, nhưng Vương Lâm càng nhìn càng thấy quen mắt.Trung niên thư sinh thở dài nói:- Lão Liễu, giao ra đi.

Mặc dù là Đông gia đã biết, nhưng cũng không thểtrách cứ chúng ta, đối phương chính là tiên nhân.

Chúng ta không cách nào ngăn cản đâu.Liễu Tam do dự một chút, bất đắc dĩ từ trong lòng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đặt ở trên mặt đất.Hộp gấm vừa mới chạm đất đột nhiên bay lên, nó không hề bay về phía trước như tưởng tượng mà lại bay về phía sau rơi vào trong tay VươngLâm.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 76: Phi kiếm cổ quái ( 75/2095)Liễu Tam quay đầu lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:- Ngươi quả nhiên là gian tế.Sắc mặt Dương Sâm lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nắm chặt tay.

Về phần hán tử mặt đen thì thu hồi lại ánh mắt của mình, hắn vừa rồi đã nhìn ra thủ đoạn cầm lấy hộp gấm của Vương Lâm.

Nó không giống như hành động của con người.Trung niên thư sinh ngẩn người ra, đưa ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm, thở dài một tiếng.- Lớn mật!

- Tống Hành biến sắc, hắn quát to một tiếng.

Ngay sau đó thân thể nhảy lên, tay phải hóa thành trảo chộp về phía đầu của Vương Lâm.Cử động của Tống Hành nhất thời làm cho đám người Liễu Tam không hiểu vì sao.

Liễu Tam do dự một chút, vẫn không ngăn trở, về phần đám ngườiDương Sâm thì lui lại phía sau vài bước, làm lộ ra thân ảnh của VươngLâm.Ánh mắt Vương Lâm cũng không hề chú ý tới hành động của đối phương, hắn mở hộp gầm ra nhìn, chỉ thấy bên trong là một cây nhân sâm nhỏ con.

Cây nhân sâm này tuy nhỏ bé, nhưng những sợi râu xung quanh của nó thì tinh mịnh dị thường, trên thân cây bị một tấm giấy vàng dán lên, nó che đi linh khí của cây nhân sâm.Lúc này Tống Hành đã tới gần, hắn cười âm hiểm muốn vặn gẫy cổ VươngLâm, đột nhiên thân thể hắn run lên, phảng phất như bị một bàn tay vô hình túm được.

Thân thể bị vứt về phía sau, nằm xõng xoài trên mặt đất một hồi lâu vẫn không thể dứng dậy.Một màn quỷ dị trước mắt làm cho mọi người đều ngây người ra, Vương Lâm khẽ tách những tua của nhân sâm ra, nhìn kỹ một lúc mới thở dài nói:- Nhìn thấy lão bằng hữu, sao còn không ra gặp mặt?Một trận tiếng vang sàn sạt vang lên, từ trên cây cổ thụ cách đó không xa, người thanh niên lạnh lùng chậm rãi xuất hiện, thân thể hắn giống như có một cỗ khí lưu vô hình đỡ lấy, đám hắc y nhân trên đường đi tới đều bị đẩy ra xa.

Trừ những thứ đó thì ba hỏa cầu bay trên không trung cũng quay trở lại bên người thanh niên.Hắc y nhan vừa thấy thanh niên này đều cung kính nói:- Tham kiến Đại đương gia.Thanh niên lạnh lùng cũng không thèm nhìn Tống Hành miệng đang phun máu ở bên, mà nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:- Ta biết ngươi sao?

Không mất thời gian mười năm thì dung mạo không có nửa điểm biến hóa, ngươi rốt cục là ai?Vương Lâm nhìn thanh niên, cũng không nói gì, mà từ trong túi trữ vật hé ra một chút tấm giấy vàng.Thanh niên nhân nhìn hoàng chỉ, thần sắc hơi biến ảo, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi cau mày nói:- Đây là cái gì?

Ta không nhận ra.

Bằng hữu, xin đưa cho ta củ nhân sâm, thứ này đối với ta có tác dụng rất lớn.Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc, trong lòng tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Thần thức hắn hơi đảo qua một chút, lập tức phát hiện trên không có chút khác thường, hắn cười lạnh một tiếng, cầm nhân trâm trong tay ném ra nói:- Thôi.

Vương mỗ nhận lầm người.Trong mắt thanh niên lóe lên quang mang phức tạp, đón lấy nhân sâm, trầm giọng nói:- Cám ơn.

Cáo tử!Nói xong, hắn xoay người định rời đi thì lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mảng mây đen.

Khi những áng mây đen này xuất hiện khiến cho gió bắt đầu nổi lên, làm cho đám người Uy Vũ tiêu cục nhanh chóng lui về phía sau.Mây đen vừa động, rất nhanh đã xuống gần mạnh đất, gió ở bên dưới cũng càng trở nên mãnh liệt, một bạch y trung niên từ trên đám mây đen xuất hiện, đáp xuống mặt đất.Hắn vừa xuất hiện, nhất thời đám hộ vệ tiêu cục đều kêu thảm một tiếng,thân thể nhanh chóng bạo phát hóa thành từng đạo huyết vụ.Huyết vụ sau khi bắn ra tung tóe khắp nơi lập tức ngưng kết lại một chỗ, hình thành một viên huyết châu.Trung niên nhân há mồm hút một hơi, huyết châu bắn vào trong miệng của hắn, sắc mặt hắn hơi hồng lên, khẽ vuốt miệng, ánh mắt lóe lên quang mang kỳ lạ nói:- Trương Hổ, nếu đã gặp người quen vì sao lại không dám nhận?Gương mặt Trương Hổ hơi thay đổi chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, cung kính nói:- Sư tôn.

Đệ tử không nhận ra người này.Thần sắc Vương Lâm như thường, thần thức hơi đảo qua một chút, nội tâm thầm giật mình, trung niên nhân này có tu vi đã đạt tới tầng thứ mười lăm đại viên mãn của Ngưng Khí kỳ.Trung nien nhân mỉm cười, quay sang Vương Lâm này nói:- Vị đạo hữu này, ngươi nhận thức đồ nhi của ta sao?Vương Lâm bình tĩnh nói:- Nhận thức thì sao?

Mà không nhận thức thì thế nào?Trung niên nhân hơi ngẩn ngươi ra, cẩn thận đánh giá Vương Lâm một lần, đột nhiên hắn nhe răng cười:- Không có gì khác nhau.

Ngươi tuy tu vi mới chỉ đạt tầng thứ tám củaNgưng Khí kỳ, nhưng nếu uống được máu của ngươi cũng sẽ làm cho tu vi của ta tăng thêm môt chút.Trương Hổ biến sắc, đứng ra trước mặt trung niên nhân ngăn cản lại nói:- Sư tôn.

Người này là bạn tốt của đồ nhi.

Mong... người hãy buông tha cho hắn.Ánh mắt trung niên nhân lóe lên hàn quang, âm u nói:- Biến.

Đem huyết tinh mà ngươi lấy của con người giao cho ta.

Nơi này đối với ngươi không còn chuyện gì nữa.Trương Hổ đang muốn mở miệng nói chuyện, trung niên nhân đã cười lạnh một tiếng, trong miệng lập tức phát ra những từ ngữ khó hiểu.

Gương mặtTrương Hổ lập tức không còn chút máu, toàn thân co quắp lại, thất khiếu chả máu, mồ hôi từ trên trán hắn ào ào tuôn ra.Vương Lâm khẽ nhăn mặt, Dẫn Lực Thuật tùy ý động, hóa thành một bàn tay vô hình to lớn chụp về phía trung niên nhân.

Thần sắc trung niên nhân hơi biến, hừ lạnh một tiếng, há miệng phung ra một đạo lục quang, đạo lục quang này sau khi thoát ra thì hóa thành một thanh tiểu kiếm chém vềphía Vương Lâm.Dẫn Lực Thuật của Vương Lâm đã đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh, nó lập tức chia ra làm hai, trong đó một cái lao về phía Trương Hổ, một thì đón đỡ thanh phi kiếm.Thanh tiểu kiếm lập tức rung động, quang mang trên nó lóe lên lúc sáng lúc tối, sắc mặt trung niên nhân hơi thay đổi.

Hắn nhanh chóng từ trong túi trữ vật lấy ra một vỏ kiếm màu đen, không nói hai lời đã tung lên,hai tay đánh ra hóa thành vài đạo hồng quang.Nó vừa mới bay ra lập tức khiến cho Dẫn Lực Thuật đang đón đỡ thanh tiểu kiếm chấn động, trong nháy mắt tiêu biến.

Sau khi thoát khỏi khống chếcủa Dẫn Lực thuật thanh tiểu kiếm bay ngược lại phía sau hợp với vỏ kiếm tạo thành một.Bề ngoài thì Vương Lâm không có biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy chấn động, Dẫn Lực Thuật lần đầu tiên mất đi hiệu lực.

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, vỗ nhẹ vào túi trữ vật bên người, nhất thời từ trong đó liên tiếp bay ra Hắc Mộc Điều, mộc điều vừa xuất hiện lập tức ở giữa không trung ghép lại với nhau tạo thành chiếc roi rắn, nhanh như chớp đánh về phía trước.- Vương Lâm, thanh phi kiếm này có chút cổ quái!

- Thanh âm của Ti Đồ Nam vang lên bên tai Vương Lâm.Chỉ thấy thanh phi kiếm nọ sau khi ghép với vỏ kiếm lập tức phát ra thanh âm ong ong, phảng phất như tạo thành lực cản rất lớn.

Ngay sau đấy, màu sắc xanh biếc tên thanh phi kiếm đổi thành màu lam, thanh phi kiếm bay ra ở trên không trung chém lên chiếc roi rắn.Chiếc roi rắn là được Vương Lâm chế luyện mà thành, trong lúc hắn bế quan đường Ti Đồ Nam chỉ đạo luyện chế thành vật tùy thân.Vương Lâm điều khiển roi rắn thoát khỏi công kích của thanh phi kiếm đánh về phía trung niên nhân.Trung niên nhân cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới chiếc roi đang đánh tới, cánh tay hơi vẫy lên vài cái, hắn lầm bầm vài tiếng, sau đó thanh phi kiếm hơi rung lên rồi biến mất quỷ dị.

Chỉ trong nháy mắt nó xuất hiện ở bên cạnh trung niên nhân, một kiếm chặt xuống đón đỡchiếc roi rắn.Trung niên nhân cười lạnh, hắn há mồm phun ra một quả huyết châu màu vàng, hạt châu này vừa xuất hiện lập tức hóa thành kim tuyến chui vào bên trong phi kiếm.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 77: Tức Mặc Lã Nhân ( 76/2095)Vương Lâm nhíu mày, đang định thu lại roi rắn, đột nhiên một đạo hư ảnh màu đỏ từ trong phi kiếm thoát ra, lấy tốc độ nhanh hơn bản thể chém xuống.Roi rắn lập tức bị phân làm hai, hóa thành hai khối mộc điều màu đen rơi xuống mặt đất.Ánh mắt trung niên nhân lộ ra một tia sát khí, tay phải hơi lộn, đánh ra một đạo hồng quang, sau đó hai ngón tay chập lại với nhau điểm về phíaVương Lâm.

Phi kiếm như nhận được lệnh ngưng lại giữa không trung, chỉnh mũi kiếm hướng về phía Vương Lâm phát ra hàn khí âm u, lao nhanh tới.Vương Lâm nhướng mày, điều khiển bàn tay vô hình đưa Trương Hổ về phía sau, cùng lúc đó thân hình hắn cũng nhanh chóng lui về.Phi kiếm lúc này bỗng nhiên phát ra hồng quang lóng lánh, hư ảnh một lần nữa xuất hiện, phi kiếm hơi rung lên nó lập tức thoát ra khỏi mũi kiếm.Vương Lâm chỉ cảm thấy một đạo điện quang chợt xuất hiện, hư ảnh của phi kiếm đã nhanh chóng tới trước người hắn.Vương Lâm biến sắc, tay phải hơi đảo một cái, từ trong túi trữ vật tung ra một khối ngọc giản, ngọc giản này xuất hiện lập tức hóa thành một tấm chắn màu lam nửa trong suốt.

Tấm chắn này vừa xuất hiện lập tức hư ảnh của phi kiếm chém xuống, sau đó tấm chắn rung lên, bên trên đó ẩn hiện vết rách, hiển nhiên không chịu nổi.Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, há mồm phun ra linh khí, tấm chắn ánh sáng màu lam dần dần bị linh khí bao phủ lấy.Vết rách ra hư ảnh phi kiếm tạo ra cũng nhanh chóng khôi phục, nó khó khăn lắm mới ngăn chặn được công kích của phi kiếm, nhưng ngọc giản lại vang lên một tiếng "ca", trên đó xuất hiện vết rách rất nhỏ.- Ý?

- Trung niên nhân mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Lâm, dùng giọng âm dương quái khí nói:- Xem ra tu vi của ngươi cũng không phải là Ngưng Khí kỳ tầng thứ tám.Bất quá cho dù là ngươi có tiến vào Trúc Cơ kỳ thì cũng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi thanh phi kiếm này.Nói xong, trung niên nhân nắm chặt bàn tay lại, lộ ra một ngón tay, nét mặt tỏ vẻ ngưng trọng, phi kiếm rung nhẹ lên vài lần và phát ra tiếng kêu ong ong.

Nó nhanh chóng bay ngược lại phía sau, một lần nữa chui lại vào bên trong vỏ kiếm, lần này so với lần trước thì nó chui vào sâu hơn, màu sắc cũng từ lam chuyển thành đen.

Bỗng nhiên, trung niên nhân quát to một tiếng, phi kiếm lập tức rời vỏ.Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, đây là trận chiến gian nan nhất kể từ khi hắn bắt đầu tu tiên, tu vi của hai bên chênh lệch không nhiều, nhưn pháp bảo của đối phương lại có chút quỷ dị.

Thời gian giao chiến tuy không dài, nhưng hắn đã liên tiếp rơi vào thế hạ phong, tùy thời có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Lúc này, chứng kiếm lam sắc phi kiếm chuyển sang màu đen, hiển nhiên uy lực của nó lại tăng thêm mấy phần, nếu chỉ giựa vào ngọc giản để phòng ngự thì không có khả năng chống đỡ.Hắn không hề do dự, vỗ nhẹ lên túi trữ vật, ngọc phù cổ xưa từ bên trong bay ra.

Nó lơ lửng ở trước người Vương Lâm, khi ngọc phù này xuất hiện đã tản mát ra hơi thở mát lạnh.Ngọc phù này chính là do Lưu Văn Cử đưa cho Vương Lâm để làm pháp bảo bảo vệ tính mạng.Ánh mắt Vương Lâm không hề chớp lấy một cái, hắn há mồm phun ra một ngum linh khí, hai tay bắt quyết.

Từ trên một ngón tay xuất hiện phù văn màu vàng, sau đó ngọc phù bay lên cao.Thần sắc Vương Lâm không hề thay đổi, ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào trung niên nhân, bên trong ánh mắt còn bao hàm cả sát khí.Đồng tử của trung niên nhân co rút lại, hắn do dự một chút, cuối cùng hung hăng cắn chặt răng, há mồm pun ra hai khỏa kim châu.

Kim châu này trong nháy mắt biến thành những sợi nhỏ chui vào trong phi kiếm.Lúc này thanh phi kiếm màu đen hơi pha một chút vàng vào bên trong, ởgiữa không trung nó xoay quanh một vòng.

Rồi thanh phi kiếm mang theo tiếng rít gió chói tai phá không bay về phía Vương Lâm.Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng thêm đậm hơn, hắn không để ý tới thanh phi kiếm màu đen đang vọt tới, ngọc phù ở trước người không ngừng phát sáng ra những phù văn màu vàng, những phù văn này vừa xuất hiện,lập tức sắp thành một hàng tổng cộng có chín cái phù văn.Phi kiếm màu đen lúc này đã phá không bay tới, Vương Lâm tay bắt pháp quyết, chỉ thấy ba phù văn nhanh chóng lóe lên ánh sáng chói mắt, sau đó nó xuất hiện ở bốn phía của phi kiếm ngăn cản thế công của nó.Thanh phi kiếm giống như dã thú bị vây lấy, phát ra những tiếng ong ong,ở bên trong không ngừng lao tới phía trước, mỗi một lần va chạm vào một phù văn thì ba phù văn còn lại đều lóe lên kim quang.Sắc mặt trung niên nhân rốt cục thay đổi, hắn kêu lên thất thanh:- Đây....đây là Đan bảo?Đan bảo - Vương Lâm đã từ Ti Đồ Nam nghe nói qua, hế là cao thủ Kết Đan kỳ chế tạo ra pháp bảo thì thống nhất gọi là đan bảo, hiển nhiên nếu doNguyên Anh kỳ cao thủ chế tạo ra pháp bảo gọi là Nguyên bảo.Ánh mắt trung niên nhân lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bàn tay hóa thành trảo,cách không hút vỏ kiếm quay trở về, sau đó thân hình nhanh chóng thối lui lại phía sau.Vương Lâm cười lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay lập tức thay đổi,nhất thời sáu cái phù văn còn lại, từng phù văn một bắt đầu triển khai nhằm về phía đối phương lao tới.Ánh mắt trung niên nhân vô cùng sợ hãi, một mặt nhanh chóng lui lại phía sau, một mặt từ trong túi liên tục lấy ra ngọc phù muốn tranh thủ cho mình cơ hội thoát thân.Những đạo ngọc phù đó vừa xuất hiện, còn chưa kịp phát huy công hiệu đã bị phù văn màu vàng triệt tiêu, không có nẳ điểm tác dung.Gương mặt trung niên nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng, hét lên một tiếng:- Đạo hữu, tại hạ là đệ tử của Tức Mặc lão nhân....Không đợi hắn kịp nói xong, phù văn thứ nhất đã nhanh chóng tới gần khảm lên trên ngực hắn.

Sắc mặt trung niên nhân ngay sau đó đó bừng lên,trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.Phù văn thứ hai vẫn tiếp tục lao tới đánh lên người trung niên nhân, làm cho thất khiếu của hắn chảy máu, lồng ngực vô thanh vô tức bị xuyên thủng.Đến khi phù văn thứ ba lao tới thì thân thể trung niên nhân lập tức vỡvụn, kể các túi trữ vật của hắn cũng theo đó mà biến thành tro bụi.

Chỉcó thanh phi kiếm không hề hao tổn một chút nào, nó đang ở giữa không trung lập tức rơi xuống đất.Vương Lâm hít sâu một hơi, ngọc phù ở trước mặt chỉ còn lại ba cái phù văn, chúng nó lập tức lui lại phía sau rồi tan biến vào trong ngọc phù..Mặt khác, ba phù văn đang vây lấy thanh phi kiếm màu đen, sau khi trung niên nhân bỏ mình, thanh phi kiếm không có người dùng linh lực tác động tới rơi xuống đất, chúng cũng chậm rãi ngừng lại.Vương Lâm đưa tay ra, ba chiếc phù văn run rẩy vài cái, hai trong ba cái lập tức tiêu tán đi, chỉ có một cái phù văn được Vương Lâm gọi về trên ngọc phù.Vương Lâm trân trọng đem ngọc phù cất vào trong túi trữ vật, ngọc phù này vốn chỉ có tác dụng một lần công kích, nhưng hắn bế quan bốn năm,lại có Ti Đồ Nam chỉ đạo, đã đem công kích ngọc phù chia làm chín lần.Mặc dù uy lực của nó không còn như trước nữa, nhưng lại có thể đem ra sửdụng nhiều lần.Làm xong hết thảy mọi việc, hắn mới thở dài một hơi, hồ môi trên trán vẫn chảy dài xuống, trận chiến ác đấu này lần đầu tiên từ khi Vương Lâm tu tiên tới nay có.

Tâm ý hơi động, Dẫn Lực Thuật hóa thành một bàn tay to cầm lấy thanh phi kiếm lên, cầm nó trong tay cẩn thận xem xét.- Vương Lâm.

Không phải là vừa rồi lão phu không muốn ra tay, mà làNguyên Anh của lão phu có hạn, không thể tùy tiện lãng phí.

Hơn nữa,ngươi dù sao ngày sau cũng phải trưởng thành, cho nên phải trải qua một số trận chiến sinh tử, như thế đối với ngươi mới có ích.

- Thanh âm củaTi Đồ Nam hiếm khi thấy nghiêm túc vang lên.Vương Lâm gật đầu, không nói gì, lúc này hứng thú của hắn đang đặt lên thanh phi kiếm ở trên tay.- Thanh phi kiếm này có chút cổ quái, tiểu oa nhi vừa rồi không thể phát huy ra uy lực chính thức của nó.

Bất quá, bảo bối chính thức lại là vỏkiếm của nó chứ không phải thanh phi kiếm.

- Ti Đồ Nam giải thích.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 78: Đằng Gia Thành ( 77/2095)Vương Lâm đang định nghiên cứu một chút, đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng than nhẹ, tay phải hắn lập tức bắt quyết bắn một đạo kim quang lên thanh phi kiếm.

Sau đó mới xoay người lại nhìn thấy Trương Hổđang mở to hai mắt, sau khi hắn chứng kiến thấy Vương Lâm thì hơi ngẩn ngơ một chút, rồi cũng đứng dậy, đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lên thanh phi kiếm và vỏ kiếm ở trong tay Vương Lâm, trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng nói:- Hắn.....đã chết?Vương Lâm khẽ cười gật đầu nói:- Đúng.

Trương Hổ ngươi mới nãy không nhận ta chính vì cố kỵ hắn sao?Trương Hổ đưa tay sờ lên ngực mình, nhắm mắt ngưng thần một chút mới hưng phấn nói:- Hắn quả nhiên đã chết.

Vươgn Lâm, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đợi ta giải quyết những người này sau đó mới ôn lại chuyện cũ.Nói xong,, hắn nhấc tay lên, nhất thời ở giữa không trung xuất hiện hỏa cầu.Đám ngươi Liễu Tam ở xun quanh nhất thời chấn động, một màn vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết thảy, cả đời này cũng nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp phải, lúc này vừa nhìn thấy hóa cầu trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi.Về phần hắc y nhân ở bốn phía, đám người này cẩn thận đưa mắt nhìn Trương Hổ, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.Vương Lâm nhướng mày, đang muốn lên tiếng ngăn cản, Trương Hổ đã tiến lên từng bước, ba chiếc hỏa cầu nhanh chóng tản ra, mục tiêu cũng không phải đám người Liễu Tam và Uy Vũ tiêu cục mà là hắc y nhân ở bốn phía.Dưới lực lượng tuyệt đối, sinh mạng con người giống như một con kiến hôi vậy.

Căn bản không có chút năng lực nào phản kích, kể cả Tống Hành ngã trên mặt đất trong nháy mắt cũng không còn gì.

Sóng nhiệt tỏa ra bốn phương tám hướng, kim sắc huyết châu quỷ dị cũng không hề bị tiêu tán theo thi thể, mà nhẹ nhàng bị Trương Hổ hút vào trong người.Đám người Liễu Tam bị sóng nhiệt làm cho cháy hết lông tay, da dẻ hơi nứt ra, nhưng không ai dám cử động.Mắt thấy Trương Hổ tiếp tục tế xuất ba hỏa cầu, Vương Lâm trầm giọng nói:- Trương Hổ, không nên tiếp tục giết người.Trương Hổ quay đầu lại nhìn Vương Lâm, nói:- Những người này nếu không giết, sợ rằng bọn họ quay về sẽ nói lung tung.

Ngươi vừa rồi giết chết sư tôn ta, hắn là đệ tử thứ sáu của TứcMặc lão nhân, nếu bị truy hỏi, ngươi và ta khó thoát khỏi cái chết.Trung niên thư sinh và mấy người xung quanh nãy giờ vẫn bảo trì tỉnh táo, hắn vội vàng cắn chặt răng nói:- Hai vị tiên trưởng, chúng ta nhất định sẽ không nói lung tung.

Ta....Không đợi hắn nói xong, Trương Hổ nhướng mày cười lạnh nói:- Không nói?

Đến lúc đó không phải là chuyện ngươi muốn hay không.

Chỉcần đem hồn phách các ngươi tế luyện một chút, mọi chuyện đều có thểbiết rõ.Hắn tuy nói với trung niên thư sinh nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vương Lâm.Vương Lâm trầm mặt một chút, song thủ khẽ động, nhất thời thanh niên thư sinh và sáu người còn lại đều bị khống chế thân thể đưa tới trước mặtVương Lâm.Trương Hổ thu hỏa cầu của mình xuống, đứng một bên không nói lời nào.Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản, ngọc giản này chính là khi hắn còn ở Hằng Nhạc phái cùng với Vương Hạo tham gia hội giao dịch, bản thân phải liều lĩnh sử dụng mấy đoạn khẩu quyết Ngưng KhíKỳ để trao đổi.Lúc đầu hắn từng lật qua xem một lần, mơ hồ nhớ rằng bên trong đó ghi lại thuật pháp là Hóa Thần pháp, nó có tác dụng xóa đi trí nhớ của đối phương.Ngưng thần kiểm tra lại một chút, cuối cùng kìm được ngọc giản ghi lạiHóa Thần thuật, Vương Lâm nhìn thoáng qua thu hồi lại ngọc giản.

Ánh mắt lóe lên quang mang, đám người trước mặt lập tức rơi vào mê mang, chỉlát sau cả đám đều thừ người ngã xuống mặt đất.Trương Hổ thầm than một tiếng, há miệng định nói gì nhưng cuối cùng cũng im lặng.Vương Lâm sau khi thi triển Hóa Thần thuật, liếc mắt nhìn Trương Hổ một cái, sau đó thân thể nhanh chóng động hướng lên trên không bay đi.Trương Hổ hít sâu một hơi, trong miệng phun ra một viên kim châu, hắn đạp lên trên kim châu rồi đuổi theo.Hai đạo hồng quang ở không trung bay đi một hồi lâu, tới khi Trương Hổthở hổn hền không còn tiếp tục được nữa mới hạ xuống một đỉnh núi, lúc này thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhẹ nhàng hạ xuống theo.Trương Hổ điều hòa lại hô hấp một chút mới tìm nơi ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra hai củ khoai, đưa cho Vương Lâm một củ nói:- Đây là do ta nương, ngươi nếm thử xem thế nào.Vương Lâm tiếp nhận củ khoai, giờ phút này hắn phảng phất như nhớ lại thời gian mười năm về trước, hai thanh niên đều ở trong một căn phòng của ký danh đệ tử làm quen với nhau.- Năm đó sau khi ta rời khỏi Hằng Nhạc phái, cũng không lập tức quay vềmà lưu lãng ở chung quanh một đoạn thời gian, định tìm môn phái tu tiên khác để xin vào.

Cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp ăn vào một loại cây linh thảo, làm cho bản thân đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.

Sau đó ta gặp Bạch Triển - Sư phụ của ta.

Hắn thấy ta mới tu luyện tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, cho nên không gi ta, mà nhận ta làm đệ tử, bắt ta giúp hắn sưu tầm máu huyết của con người.

Cùng lúc đó Bạch Triển đã hạ độc dược vào trong cơ thể ta, sinh tử do hắn điều khiển.Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:- Vừa rồi ta sở dĩ coi như không nhận ra ngươi chính là bởi vì hắn ở bốn phía, may mắn là ngươi đã giết hắn.

Hắn vừa chết thì độc vật trong cơ thể của ta cũng theo đó mà được tiêu trừ.

Ta cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi.Trương Hổ cắn một miếng khoai, đem kinh nghiệm mười năm qua kể lại một lần.Vương Lâm có chút cảm khái, Trương Hổ nói giản lược, nhìn qua rất hời hợt, nhưng ánh mắt của hắn mang chút phiền muộn, lộ ra mười năm lận đận.Ánh mắt Trương Hổ lập tức đổi thành vẻ hâm mộ, nói:- Vương Lâm, mười năm không gặp, ngươi có thể giết chết sư tôn ta, vậy là đã đạt tới Trúc Cơ kỳ?

Phi kiếm của sư tôn ra hết sức lợi hại, hắn nói qua bản thây mới chỉ phát huy được năm thành uy lực của phi kiếm,nhưng dù có như thế thì dưới Trúc Cơ kỳ cũng không ai có thể thoát nổi.Vương Lâm lắc đầu nói:- Còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, thanh phi kiếm này có lai lịch gì?

Ngươi biết không?Trương Hổ kinh dị liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vẫn chưa hỏi tiếp mà cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:- Hình như đã đề cập qua một lần, ở bên trong một sơn động nhờ vào cơ duyên mà có được, hắn luôn rất coi trọng nó.

Được rồi.

Còn thanh kiếm kia sao?

Nó là một bảo bối, sư tôn ta đối với vỏ kiếm còn coi trọng hơn thanh phi kiếm mấy lần.

Hai đồ vật này ta nghe sư tôn nói qua, ngoại trừhắn ra, trừ phi là cao thủ kết đan kỳ nếu không đừng người nào mong có thể một lần nữa tế luyện.Vương Lâm tìm một hòn đá ngồi xuống, trầm ngâm một chút, nói:- Nói cho ta chuyện có liên quan tới Tức Mặc lão nhân kia, để chúng ta đề phòng một chút.Trương Hổ há miệng ra nuốt miếng khoai xuống cổ, nói:- Tức Mặc lão nhân là một tán tu giả, nghe nói đã đạt tới Kết Đan kỳ,lần này Bạch Triển chết, hắn nhất định sẽ điều tra.

Ngươi tốt nhất nên lập tức quay về Hằng Nhạc phái đi, ta thì không sao cả, cùng lắm thì trốn trong Đằng Gia thành.

Tức Mặc lão nhân mặc dù là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng không dám ở trong Đằng Gia thành làm loạn, chỉ cần ta ở trong đó không ra thì hẳn là không có gì nguy hiểm.Vương Lâm cười kh nói:- Hằng Nhạc phái bây giờ chỉ là danh tồn thật vong mà thôi.Trương Hổ ngẩn người ra, cười nói:- Ta nghe nói, bốn năm trước Huyền Đạo Tông đoạt sơn môn của Hằng Nhạc phái.

Bất quá đệ tử Hằng Nhạc phái không phải đều đã di dời sao?

Tại sao ngươi lại không ở trong nhóm di dời?Vương Lâm không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này, hỏi:- Đằng Gia thành là nơi nào?Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 79: Tế luyện phi kiếm ( 78/2095)Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:- Đằng Gia thành là trọng địa tu chân của một gia tộc phương bắc, nghe nói có cả Nguyên Anh kỳ cao thủ.

Người tu chân nếu muốn vào trong thành đều phải nộp một khối hạ phẩm linh thạch.

Nếu ở lại thì thì một tháng phải nộp một khối trung phẩm linh thạch.

Mấy năm nay ta tích trữ linh thạch cũng được một ít, hẳn là đủ sống ở đó nửa năm.Vương Lâm sờ sờ cằm nói:- Trương Hổ, Đằng Gia thành này có hội giao dịch không?Trương Hổ gật đầu nói:- Có a.

Mỗi mội tháng đều có hội giao dịch rất lớn, lúc đó các tu chân giả ở phụ cận đều đến.

Ngươi muốn tới đó đổi đồ vật sao?Vương Lâm gật đầu, cười nói:- Sao?

Không chào đón ta đi cùng ngươi à?

Linh thạch của ta cũng không nhiều, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.Đằng Gia thành mà một địa phương ở phía bắc Triệu Quốc, ở đó có gia tộc tu chân danh tiếng, gia tộc này mới chỉ được thành lập trong năm trăm năm gần đây, cho nên vẫn chưa được tham dự cuộc chiến vơi các tu chân ngoại quốc.Đồng thời bọn họ còn là khách khanh của Vô Phong Cốc, địa vị vô cùng cao quý.Đằng Gia thành bởi vì có một gia tộc như thế, cho nên mặc dù không phải đại môn phái tu chân nhưng không phải ai cũng nguyện ý trêu vào.Hội giao dịch của Đằng Gia thành lại càng được các tu chân giả coi trọng, hàng tháng Đằng Gia thành đều vô cùng náo nhiệt vào các ngày trăng tròn.Nhiều người tới đây hiển nhiên sẽ phát sinh ra một số xung đột, thậm chí những người có ân oán từ trước vừa mới gặp mà là lập tức động thủ.

Vì chuyện này làm ảnh hưởng tới trận tự trong thành, cho nên Đằng gia lão tổ Đằng Hình Sâm mới đưa ra một lệnh cấm.Phàm là những người ở trong thành, nghiêm cấm đánh nhau.Lệnh cấm này vừa được đưa ra, Đằng Gia thành áp dụng rất nghiêm túc, hơn nữa Đằng Hình Sâm đã mấy lần ra tay tiêu diệt hai cao thủ kết đan kỳ.Hễ là người của Đằng Gia thành thì ai cũng đều tuân thủ lệnh cấm này rất nghiêm khắc.Một ngày nọ, trên bầu trời bên ngoài Đằng Gia thành bay tới hai đạo trường hồng, hai đạo trường hồng này hạ xuống trước Đằng Gia thành, một người trong đó nói:- Vương Lâm, bên trong Đằng Gia thành nghiêm cấm phi hành cùng đánh nhau.

Cho nên chúng ta từ đây đi bộ vào.Hai người này chính là Vương Lâm và Trương Hổ.Vương Lâm đảo mắt qua, đánh giá một lần Đằng Gia thành trước mặt.

ĐằngGia thành này kỳ thật không phải là một tòa thành lớn, còn xa mới bằng được quy mô của một thành thị, nói nó là một cái thôn trấn cũng không có gì sai.Ngoài cửa thành có hai người đệ tử của Đằng gia đang tươi cười đánh, bọn họ phụ trách tiếp đón, phát cho người ta thông hành lệnh bài.Thần thức hơi đảo qua một chút, tu vi của hai người này trong mắt VươngLâm không hề có chút gì bí mật, đều là Ngưng Khí kỳ tầng thứu ba, cùngTrương Hổ giống nhau.Nhìn một đoàn thật dài đang xếp hàng đi vào trong thành, trong lòngVương Lâm cũng không có chút nóng nảy, hai người cùng nhau xếp hàng đứngở cuối hàng.

Vương Lâm nhàn hạ dùng thàn thức đảo qua dò xét những người đnwgs trước, mọi người đều là Ngưng Khí kỳ, cao nhất cũng chỉ mới tầng thứ mười ba.Đợi một hồi lâu, mắt thấy sắp đến phiên hai người Vương Lâm vào thành,đúng lúc này từ phía chân chời đằng xa có một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới.

Từ trên nhân ảnh này tản mát ra hơi thở cường đại, thần thức VươngLâm hơi đảo qua, lập tức trong lòng giật mình, người này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, vẻ mặt âm trầm ước chừng ba mươi tuổi, thế nhưng hắn đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.Trong nháy mắt người này đã tới trước cửa thành, tay áo hơi phất lên,một luồng gió xuất hiện, đại bộ phận mọi người bị luồng gió thổi trúng đều không tự chủ được mà tản ra xung quanh.

Những tu luyện giả có tu vi thấp lập tức ngã ngồi trên mặt đất.Thân hình của Trương Hổ cũng như thế, nếu không phải do Vương Lâm đỡ lấy, thì hắn cũng đã bị đẩy bắn đi thật xa rồi.Vương Lâm bị luồng gió thổi trúng cũng chỉ lui lại phía sau vài bước,thần sắc vẫn như thường, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đối phương.Người nọ hừ nhẹ một tiếng, chân vừa đạp vào cửa thành liền đưa ra một cái lệnh bài, hai tên đệ tử Đằng Gia nhìn thấy lập túc tỏ vẻ cực kỳ cung kính.

Một người trong đó lập tức cùng người này đi vào bên trong thành.- Người này có tu vi như thế nào?

Mà chỉ cần vung tay áo lên đã có uy lực như thế?

- Trương Hổ lộ ánh mắt hâm mộ hỏi.- Trúc Cơ kỳ.

- Vương Lâm lạnh nhạt nói.Lúc này tới phiên hai người bọn hắn tiến vào trong thành, Trương hổ đi lên trước nộp ra hai khối hạ phẩm linh thạch, cùng với Vương Lâm tiến vào trong thành.Trương Hổ hiển nhiên đã tới nơi này nhiều lần, cho nên dẫn theo VươngLâm tìm một khách điếm, nộp ra hai khối trung phẩm linh thạch, hai người lập tức được an bài hai gian phòng.- Linh thạch cũng không có nhiều lắm, chỉ hy vọng vào căn nhân sâm năm trăm năm này, nếu có thể bán với giá tốt, đến lúc đó hai ta mỗi người một nửa.

- Trương Hổ quay sang Vương Lâm cười nói.Hai người hàn huyên với nhau vài câu rồi ai tự về phòng của người đó.Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong phòng, lấy ra phi kiếm và vỏ kiếm của sư phụ Trương Hổ, nhìn một hồi lâu, ánh mắt hắn hợi động ném thanh phi kiếm ra ngoài, tay phải bắt quyết, một đạo kim quang từ trong phi kiếm lao ra tiêu tán không còn.

Thanh phi kiếm lập tức như được khôi phục lại sức sống, lập tức phát ra âm thanh ong ong.Phi kiếm vừa lao đi như đánh vào một vác tường vô hình, sau đó nhanh chóng lộn trở lại phương hướng khác.

Liên tục mấy lần bị bức tường vô hình ngăn trở, phi kiếm lập tức phát ra tiếng kêu ong ong liên tục, mũi kiếm lập tức hướng về phía Vương Lâm lao tới.Thần sắc Vương Lâm giống như không có chuyện gì xảy ra, không chút hoang mang từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc phù bảo vệ tính mạng tế xuất lên.Hai tay hắn bắt quyết, ngọc phù nhất thời lóe lên quang mang, vừa gặp phải quang mang từ ngọc phù phát ra, phi kiếm giống như cực kỳ sợ luồng quang mang đó, nó nhanh chóng lui trở về phía sau.Vương Lâm đưa tay phải lên vẫy, kim quang không tiếp tục truy kích phi kiếm nữa, nó quay trở lại lơ lửng xung quanh thân hình hắn.

Lại đưa mắt nhìn thanh phi kiếm, nó không dám tiến lên mà quay về bốn phương tám hướng tấn công, tần suất càng lúc càng nhanh.Ánh mắt Vương Lâm không một chút lo sợ, hắn há miệng phun ra linh lực,nó nhanh chóng lao tới vây lấy thanh phi kiếm.

Thanh phi kiếm lóe lên lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ở cửa phòng đang muốn lao ra ngoài.Màu sắc của nso nhanh chóng từ đen chuyển thành lam, quang mang ảm đạm hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả tiếng kêu ong ong cũng kém đi không ít.Vương Lâm không nói hai lời chỉ tay về phía trước, kim quang ở bên người lập tức lao đi, trong nháy mắt đuổi tới chỗ thanh phi kiếm.Phi kiếm kịch liệt dao động, bị kim quang áp bức nó chậm rãi lui lại phía sau nhưng rất nhanh lập tức lại lóe lên biến mất tại chỗ, xuất hiệnở bên cửa sổ.Màu sắc của nó lúc này cũng từ lam biến thành lục, giống như lúc trước khi Vương Lâm giao thủ với Bạch Triển khi chưa tiến vào trong vỏ kiếm.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hình như hơi hiểu một chút, mỗi lần phi kiếm tiến hành thuấn di, hiển nhiên có liên quan tới màu sắc của nó, nếu không có linh lực của chủ nhân điều khiển, mỗi lần thuấn di làm cho nó tiêu hao rất nhiều linh lực.- Càng là pháp bảo có linh tính lại càng khó tế luyện, mặc dù ngươi đã giết chết chủ nhân của nó, nhưng c phải hao phí rất lớn khí lực mới có thể tế luyện được món pháp bảo đó a.

- Thanh âm Ti Đồ Nam vang lên đầy vẻ lo âu.Vương Lâm híp hai mắt lại, phi kiếm có linh tính, hơn nữa còn có năng lực thuấn di, chỉ bằng những điều này càng làm cho hắn có quyết tâm muốn tế luyện nó.Mắt thấy phi kiếm định bay ra khỏi cửa sổ, Vương Lâm không nói tiếng nào, đưa tảy phải lên đỉnh đầu chỉ vào ngọc phù, lập tức một đạo kim quang từ trong đó bắn ra.

Hai đạo kim quang một trước một sau nhanh chóng ngăn chặn phi kiếm.

Mặc cho thanh phi kiếm có thể thuấn di một lần nữa thì cũng không thể thoát khỏi kim quang.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 80: Huyết Luyện Pháp ( 79/2095)Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:Sau ba lần thuấn di, màu sắc của thanh phi kiếm đã trở thành xanh nhạt,vô luận quang mang tỏa ra từ nó hay tiếng kêu do nó phát ra cũng rõ ràng có thể nhìn ra nó đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.Không qua bao lâu, phi kiếm không thể tiếp tục ti hành thuấn di, nó bịhai đạo quang mang bức lui lại phía sau.

Vương Lâm chăm chú nhìn thanh phi kiếm, một lần nữa há miệng phun ra một ngụm linh khí, phi kiếm do đã suy yếu nên không có khả năng tránh khỏi bị linh khí bao phủ lấy.

Hai đạo kim quang giống như hai con giao lòng xoay quanh ở bên ngoài linh khí, một khi nó phát hiện phi kiếm muốn thoát ra ngoài là lập tức áp sát lại gần, uy hiếp cho phi kiếm không thể thoát ly.Theo thời gian, phi kiếm tuy giãy dụa không có tác dụng nhưng nó cũng không có ý định ngừng lại, mà ngược lại càng ngày càng kịch liệt.

Linh khí bao quanh nó chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm cắn răng một lần nữa phun ra linh khí, tay bắt quyết, tiếp tục quá trình tế luyện.Thời gian một đêm lặng lẽ trôi qua, phi kiếm rôt cuộc cũng có dấu hiệu an tĩnh, lúc này sắc mặt Vương Lâm đã tái nhợt đi.

Thời gian một đêm hắn đã không ngừng thổ ra mười đạo linh khí.Mặc dù với tu vi của hắn đã là Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm thì rất khó có thể duy trì, nhưng bản thân còn có chất lỏng linh khí trợ giúp,có thể khiến cho tinh thần và thể xác có thể miễn cưỡng duy trì.Ánh sáng ban mai rực rỡ từ cửa sổ truyền vào, Vương Lâm vẫn đang tiếp tục tế luyện, phi kiếm lúc này không tiếp tục giãy dụa nữa, nó lơ lửng ởgiữa không trung, một tia linh khí mang theo thần thức của Vương Lâm chậm rãi tiến vào trong thanh phi kiếm.Đúng lúc này, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi thay đổi, không mất bao nhiêu thời gian ngoài cửa truyền tới thanh âm đập cửa.- Vương Lâm.

Ngươi có muốn cùng ta đi tới khí cụ điếm của Đằng Gia thành không?Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:- Trương Hổ, ta luyện công đã tới giai đoạn mấu chốt, mình ngươi đi đi.Trương Hổ đứng ở bên ngoài phòng hơi ngẩn người ra, hắn trầm ngâm một chút, không nói lời nào mà khoanh chân ngồi xuống bên ngoài phòng VươngLâm.Vương Lâm cũng không để ý tới Trương Hổ nữa, hắn tiếp tục tế luyện, thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm một lần nữa phủ xuống.

Hắn đã uống hết ba hồ lô chất lỏng linh khí, nhưng vẫn không thể tế luyện phi kiếm.Bất đắc dĩ, Vương Lâm chỉ có thể thỉnh giáo Ti Đồ Nam.- Tiểu tử.

Cuối cùng ngươi cũng phải tìm ta rồi sao?

Hừ.

Ta vẫn chờ mi.Phi kiếm này nếu ngươi đồng ý bế quan mười năm, lại sử dụng số lượng lớn chất lỏng linh khí có lẽ có thể thành công tế luyện.

Ta nói đấy là thuận buồn xuôi gió, mà trong hiện thức....

- Ti Đồ Nam nói không nhanh không chậm.- Lâu như vậy sao?

- Vương Lâm nhướng màu hỏi.- Đương nhiên.

Đây chính là một kiện đan bảo.

Hơn nữa lại là một kiện thượng phẩm đan bảo, hẳn là do một tên Kết Đan hậu kỳ bị điên, trong lúc chuẩn bị hóa anh đã không để ý tới an nguy của bản thân, thậm chí đánh cược với quá trình kết anh.

Lợi dụng khoảnh khắc kết anh thiên địa dung hợp trong nháy mắt hao phí đại lượng linh khí bản thân mà chế tạo ra kiện vũ khí này.

Đây thực sự là một tên điên.

Năm đó lão phu cũng muốn làm như thế, nhưng cuối cùng do dự và không đủ dũng khí.

Phải biết rằng nếu kết anh thất bại thì đã đành, nhưng nếu sai lầm sẽ dẫn tới thân thức tiêu tán, chết không có chỗ chôn thây.Bạch Triển nhất định là do được người chế tác phi kiếm trợ giúp, cho nên mới thành công tế luyện thành vật phòng thân.

Nếu lão phu còn có thân thể tự nhiên có thể dễ dàng tế luyện, chỉ là bây giờ không có cách nào khác....

Bất quá....

- Ti Đồ Nam chậm rãi nói.Vương Lâm bây giờ đã rõ ràng tính tình của Ti Đồ Nam, lão gia hỏa này đặc biệt thích khơi gợi tò mò của người khác, hắn cũng không nóng nảy,bình tĩnh chờ đối phương nói nốt.Một lát sau, Ti Đồ Nam thở dài, nhẹ giọng nói:- Quên đi.

Ta nói cho ngươi biết, nếu sử dụng phương pháp bình thường đểtế luyện thanh phi kiếm này sẽ hao tốn thời gian rất lớn.

Ta dạy ngươi một phương pháp khác, gọi là Huyết Luyện thuật, chỗ tốt chính là nó làm cho thanh phi kiếm ngay lập tức trở thành vật của mình.

Khuyết điểm chính là nếu thanh phi kiếm bị hao tổn, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của ngươi.

Loại phương pháp tế luyện này so với các phương pháp khác thì nghiêm trọng hơn mấy lần.Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, nói;- Nói đi.

Phương pháp Huyết Luyện thuật này thi triển như thế nào?Ti Đồ Nam vừa định thu hút hứng thú của Vương Lâm, nhưng tiểu tử này lại không chút chú ý tới hắn.

Vì vật hắn dứt khoát nói ra phương pháp,nhưng cuối cùng lại đưa ra một điều kiện kèm theo.- Lão tử đã rất nhiều năm chưa được chạm vào nữ nhân, ngươi kiếm cách nào đó làm cho ta đã nghiền một chút, dù là nhìn thôi cũng được.Vương Lâm từ chối cho ý kiến, hắn dựa theo phương pháp của Ti Đồ Nam đểthực hiện, hai tay lần lượt bắt quyết theo một phương pháp quỷ dị, sau đó cắn lưỡi phun ra một chút máu tươi rồi dùng linh lực bao lấy.

Pháp quyết trên tay lại được hắn thay đổi, lập tức ở trên không xuất hiện một loại phù văn kỳ quái.Loại phù văn này vừa mới hiện ra lập tức ập tới đám máu đang lơ lửng ởtrên không trung, huyết vụ ở giữa không trung không ngừng xoay chuyển,nó bị những phù văn hút vào bên trong.

Dần dần, phù văn đã có màu đỏ như máu, càng lúc càng đậm, ánh mắt Vương Lâm hơi lóe lên quang mang, tay trái cách không vỗ một chưởng, phù văn màu đỏ nhất thời án lên phi kiếm.Phi kiếm bị phù văn chạm phải lập tức rung lên, từ trên thân kiếm thoát ra bạch khí nhè nhẹ.Vương Lâm lại tiếp tục phun ra một búng máu tươi, ánh mắt hắn lô vẻ uểoải, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.

Tay phải tiếp tục bắt quyết,phù văn kỳ dị không ngừng xuất hiện hút lấy máu tươi rồi dung nhập vào thanh phi kiếm.Quá trình này liên tục xảy ra trong mấy canh giờ, mãi cho tới sáng sớm ngày thứ ba, một tiếng kiếm minh từ phòng Vương Lâm truyền ra.

Ngay sau đó nó liền tiêu tán, Trương Hổ đang khoanh trân ngồi ở ngoài cửa đứng bật lên.Vươgn Lâm mở cánh cửa phòng ra, mỉm cười nhìn Trương Hổ, tâm tình hắn cực kỳ vui sướng, nói:- Trương Hổ.

Đa tạ.Trương Hổ đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Lâm, nói:- Ngươi tu luyện công pháp gì là ta lại có thể nghe thấy cả tiếng kiếm minh?Vương Lâm há miệng ra, một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc từ bên trong miệng hắn bay ra, từ trên đó tỏa ra hàn ý kinh người.

Kiếm này vừa xuất hiện cũng lập tức khiến cho bốn phía tràn ngập một cỗ hơi thở như máu tanh.Trương Hổ ngẩn người ra, hắn thất thanh nói:- Đây....đây thật sự là thanh phi kiếm của sư phó ta sao?

Ngươi đã thành công tế luyện?

Ý.

Như thế nào mà từ trên nó lại xuất ra mùi máu tươi nồng nặc như vậy?Vương Lâm hơi gật đầu, tay phải vẫy lên một cái, thanh phi kiếm một lần nữa trở lại bên người, bị hắn nuốt vào trong miệng.

Đối với cỗ khí tức tang máu này, Vương Lâm cũng cảm giác hơi tức giận, sau khi quá trình huyết luyện thành công Ti Đồ Nam nói cho hắn biết.

Bất kỳ pháp bảo này trải qua quá trình huyết luyện đều nồng nặc mùi máu, hơn nữa ngày sau nếu nó giết người càng nhiều thì mùi đó sẽ càng trở nên nồng đậm.Trương Hổ ngơ ngác nhìn thanh phi kiếm biến mất, một lúc lâu sau mới nói:- Vương Lâm, ta xe như phục ngươi rồi.

Có thanh phi kiếm này thì rất ít người có thể thương tổn được ngươi, năng lực hay nhất của thanh phi kiếm này là nó có thể thuấn di.

Tùy theo năng lực của chủ nhân khoảng cách thuấn di sẽ càng lúc càng gia tăng.

Hơn nữa dưới tình huống xuất kỳ bất ý, tuyệt đối là vũ khí giết người trong nháy mắt.Hai người hàn huyên vài câu, Trương Hồ liền cáo từ, trước khi đi hắn nói cho Vương Lâm biết, ba ngày sau chính là ngày bắt đầu hội giao dịch, đểcho hắn kịp thời chuẩn bị.Trương Hổ đi rồi, Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc vỏ kiếm,chiếc vỏ kiếm này ngay cả Ti Đồ Nam cũng thấy làm kỳ lạ, không biết làm pháp bảo thuộc dạng gì.Vương Lâm trước đây vốn tưởng vỏ kiếm và phi kiếm là một thể, nhưng sau khi tế luyện xong thanh phi kiếm mới phát hiện ra nó là hai loại bất đồng.Vỏ kiếm này trông cổ kính, từ bên trong nó lộ ra sát khí, càng nhìn kỹ,luồng sát ý đó càng lớn hơn, dần dần Vương Lâm rơi vào trong một thếgiới kỳ lạ, ở trong đầu hắn ngoại trừ vỏ kiếm ra là một khoảng không trống rỗng.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 81: Đoạt cơ (1) ( 80/2095)Đây là một thanh cổ kiếm rất khó có thể tưởng tượng đến được.

Một cỗ hơi thở yêu dị tràn ngập thanh kiếm này, làm cho người ta không thể chìm đắm vào trong đó.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm mới dần thức tỉnh, ánh mắt chớp động, như vẻ đã hiểu ra điều gì đó.Ba ngày sau, Đằng Gia Thành phồn hoa có rất nhiều người tu tiên đến đây,khung cảnh rất là náo nhiệt.

Trương Hổ và Vương Lâm đã sớm ra khỏi nhà trọ, đi dạo xung quanh thành.Bởi vì muốn bán nhân sâm, cùng Vương Lâm thương lượng một lát, sau đó một mình rời đi.Vương Lâm tản bộ trong thành, nhìn ngắm hết quầy hàng này đến quầy hàng khác, cũng có một số pháp bảo làm hắn thèm muốn nhưng đối phương ra giá quá cao, trong túi Vương Lâm lại không có nhiều đành ngượng ngùng rời đi.Đang đi tới, đột nhiên hắn dừng lại, phía trước có một quầy hàng của một tu chân giả, mặt trước bày rất nhiều ngọc phù và phi kiếm, còn có một cuộn sách.Trên quyển sách này viết mấy chữ: “Những nghiên cứu tâm đắc về trận pháp”.“Trận pháp?”

Vương Lâm xoa xoa cằm, cầm quyển sách lên, thấy nó khá dày,tầm khoảng năm sáu mươi trang, trong chứa đầy chữ viết, chủ yếu là chữnhỏ và còn có các đồ án giải thích.“Mười khối trung phẩm linh thạch, không mua thì đừng có lộn xộn.”

Chủnhân quầy hàng là một thânh niên tầm 30 tuổi, hắn nhướng mày, chậm rãi nói.Toàn bộ tài sản của hắn bây h cũng chỉ có mười khối trung phẩm linh thạch, Vương Lâm trầm ngâm một lát, lật đi lật lại mấy lần, thấy đôi phương có chút không kiên nhẫn, lấy ra 10 khối trung phẩm linh thạch đểtrên mặt đất, cầm lấy quyển trận pháp, xoay người rời đi.Lại dao quanh các quầy hàng thêm một vòng, Vương Lâm gặp được khá nhiều tài liệu có mộc thuộc tính, nhưng đều có giá rất cao, ngoài ra còn có một khối thiết mộc có giá đắt vô cùng.Một ngày nhanh chóng qua đị, màn đêm buông xuống, Vương Lâm trở lại nhà trọ, hắn đang định đi vào đột nhiên lông mày nhướng lên, vội dừng chân.Bình thường nhà trọ đều rất đông đúc nhưng hôm nay lại yên lặng một cách lạ thường.Vương Lâm vội buông thần thức ra, lập tức sắc mặt khẽ biến.

Cả nhà trọđã bị một cỗ thần bí hơi thở bao trùm, như là sương mù, ngăn cản thần thức của Vương Lâm.Vương Lâm lập tức bạo lui, dẫn lực thuật bao lấy toàn thân; như tên rời cung, nháy mắt bay ra xa hơn mười thước.“A, phản ứng rất nhanh!”

Một thanh âm kinh ngạc thản nhiên vang lên, sau đó một người từ nhà trọ bước ra.

Người này khoảng 25 26 tuổi, mắt tinh mày kiếm, y phục trắng như tuyết.

Ở tay áo còn thêu một cành cây màu đen.Hắn nhìn Vương Lâm đang nhanh chóng lùi ra xa, cười lạnh nói: ‘ĐằngGiáp, hai người các ngươi chờ Trương Hổ trở về, phế tu vị của hắn rồi đưa đến đại lao.

Ta sẽ bắt tên tiểu tử thông minh này trở về.”

Dứt lời, hai thân ảnh hư ảo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dần ngưng thật, hoá thành hai lão già.

Một người trầm giọng nói: “Thiếu chủ,hai người này dù sao cũng đang ở trong Đằng gia Thành, làm như thế sẽphá huỷ quy củ do lão thái gia lập nên, nếu lão thái gia hỏi tới…”

Bạch y thanh niên nhướng mày, nhìn chằm chằm về hướng Vương Lâm đang bỏchạy nói: “Nếu là thái gia gia hỏi, liền nói rằng Trương Hồ câu kết với ngoại nhân hại chết chính ân sư của mình.

Ta làm sao có thể buông tha cho hai kẻ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế cơ chứ?!”

Nói xong, thân hình hắn nhanh chóng bay lên, vội theo phương hương Vương Lâm bỏ chạy đuổi theo.Hai lão già thấy hắn ta rời khỏi liến hoá thành hai đạo hư anh, biến mất ngay tại chỗ.Vương Lâm phát huy cực hạn tốc độ của bản thân, nhanh chóng bay đi.

Nháy mắt, hắn đã gần ra ngoài Đằng Gia Thành.

Khi sắp ra khỏi cổng thành thì đột nhiên xuât hiên mấy thân ảnh trên đầu tường, cao giọng quát: “Bên trong Đằng Gia Thành nghiêm cấm phi hành, đạo hữu xin dừng lại.”

Lúc này nguy cơ rình rập, Vương Lâm cũng bất chấp việc bại lộ linh khí tuyền thuỷ, tay phải vừa lật, xuất ra một hồ lô chứa linh khí tuyền thuỷ, uống lấy một hớp.

Linh lực trong cơ thể lập tức gia tăng.

Hắn hít một hơi thật sâu, thân thể ngay lập tức lao đi với tốc độ gấp đôi lúc trước.Mấy đệ tử của Đằng Gia ngăn trở phía trước đều biến sắc, nhưng Vương Lâm vung tay lên, khuếch tán dẫn lực thuật.

Mấy tên đệ tử phía trước đều bịhắn ném sang một bên.Với khí thế như chẻ tre, Vương Lâm thoát ra ngoài thành.

Bởi vì hành động lúc trước của hắn, có hơn một trăm đệ tử của Đằng gia đạp pháp bảo đuổi theo.Vương Lâm cảm giác chua xót, đến bây giờ hắn đều thấy mơ hồ, không biết trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì mà khi mình về nhà trọ đối phương đã đợi sẵn mình rồi.

Nếu không phải hắn quyết định nhanh thì lúc này chắc đã lành ít dữ nhiều.Về phần Trương Hổ, hiện tại Vương Lâm tự thân cũng khó thoát, không suy nghĩ quá nhiều, hy vọng hắn có thể phúc dày!Ra khỏi Đằng Gia Thành, Vương Lâm theo hướng Nam phóng đi, phía sau rất nhiều đệ tử Đằng gia đuổi theo không rời.

Đúng lúc đó, từ phía Đằng GiaThành có một đạo cầu vồng quán không mà đến, có hơi thở siêu việt nhữngĐằng Gia đệ tử đang đuổi theo, hương Vương Lâm bổ ra một kiếm.Một đạo như thực chất phi kiếm được ngưng tụ mà ra, mang theo nồng nặc sát khí, từ không trung chém xuống.

Nháy mắt, thiên địa biến sắc, vô sốtử sắc lôi cầu ngưng tụ ở trong không trung, theo phi kiếm hạ xuống.Da đầu Vương Lâm run lên.

Tư Đồ Nam quát: “Đây là nguyên bảo, Vương Lâm,thu lại tâm thần, lão phu mang ngươi thuấn di.

Liều mạng thôi!”

Tinh thể màu lam từ ngực Vương Lâm cấp tốc khuếch tán, bao phủ lấy toàn thân.

Lúc này cự kiếm chém xuống, mặt đất vang lên từng trận ầm ầm, xuất hiện rất nhiều vết rách.

Theo sự xuất hiện tử sắc lôi cầu, trong phạm vi khoảng 100 thước hình thành một mảnh lôi quang sóng điện.Ngay khi cự kiếm chém xuông, thân thể của Vương Lâm đã biến mất, xuất hiện ở 300 thước ngoại.

Vừa xuất hiện trở lại, Vương Lâm lập tức hướng về phía trước bỏ chạy.Thanh âm của Tư Đồ Nam có chút suy yếu, hắn tức giận mắng: “Tên tkhiểu tử khốn khiếp này tuổi còn trẻ mà không ngờ đã đạt tu vị Trúc cơ hậu kỳ.Nếu ngươi đã đạt đến trúc cơ kỳ, lão phu còn có thể mượn thân thể ngươi phát huy một ít đại pháp thuật, nhưng lấy tu vị ngưng khí kỳ của ngươi bây giờ, dù có lão phu hỗ trợ thì nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể phát huy tu vị truc cơ trung kỳ mà thôi.Đằng Lệ nhướng mày, nhưng lập tức giãn ra cười nói: “Tu vị dưới kết đan kỳ, có thể né tránh không tổn hao gì dưới kiếm của Đằng Lệ ta thì ngươi là kẻ đầu tiên.

Nếu không phải đã đáp ứng Mặc sư huynh thì ta cũng không muốn giết ngươi đâu.”

Vương Lâm cũng không giám quay đầu nhìn lại, nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này đây linh lực tiêu hao quá lớn, đành xuất ra hồ lô, uống một ngụm lớn, tốc độ lại nhanh thêm vài lần.Hàn quang chợt loé trong ánh mắt của Đằng Lệ, âm trầm nói: “Để xem ngươi có thể thuấn di đến mấy lần?”

Nói xong, tay phải hắn chỉ ra, không trung lại xuất hiện một hắc ám cự kiếm.dracupiQuyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 82: Đoạt cơ (2) ( 81/2095)Bóng kiếm múa trên không, tất cả những quả cầu lửa lập tức chuyển động, từng tiếng nổ vang lên, rồi bất ngờ chém xuống.Tư Đồ Nam không đợi cho Vương Lâm phân bua mắng vài câu, rồi mang theo Vương Lâm biến mất, sau đó xuất hiện ở một nơi rất xa.Đằng Lệ nhíu mày hét một tiếng lạnh lùng, tay phải chỉ vào phi kiếm, phi kiếm nhanh chóng quay đầu rồi rơi xuống chân hắn, hắn nhặt lên rồi lập tức đuổi theo.Như hai tia chớp lao đi trong không trung.

Hơn một trăm đệ tử của ĐằngGia lập tức đuổi theo, nhưng cũng không thể nào đuổi theo được hai ngườiở phía trước, nên đành dừng lại bất lực nhìn hai người biến mất.Đằng Lệ càng đuổi theo, trong lòng càng kinh hãi, tuy tốc độ của Trúc Cơ đã nhanh vô cùng, nhưng mỗi lần chuẩn bị đuổi kịp người phía trước thì hắn lập tức thoát đi.Đối thủ càng như vậy, sát khí trong lòng Đằng Lệ càng nặng, dịch chuyển tức thời là chiêu thức độc của Nguyên Anh Kỳ, đối thủ Liên Trúc Cơ cho dù có thể dịch chuyển tức thời nhưng vẫn chưa đạt được cảnh giới cao nhất.

Trong ý nghĩ của Đằng Lệ, đối thủ nhất định có pháp bảo gì đó.Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng, trong đầu hắn nặng trĩu ý nghĩ giết người cướp pháp bảo.Hắn và Trần Trung đại đệ tử của Tức Mặc Lão Nhân là bạn tri kỷ, vài ngày trước hắn nhận được phi kiếm truyền âm của đối thủ, muốn hắn giúp đuổi giết hai người, trong đó một người tên là Trương Hổ, chính là đệ tử củaTrần Trung.Tên Trương Hổ này liên thủ với người ngoài giết sư phụ, trong khi Ngũ sư đệ của hắn chết , Tức Mặc Lão Nhân lập tức cảm nhận được, nhưng TrươngHổ không biết, cơ thể của Ngũ Đệ ngoài trúng thuốc độc, còn có một bí kíp mà Tức Mặc Lão Nhân dùng để khống chế các đệ tử, chỉ cần thông qua bí kíp này Tức Mặc Lão Nhân có thể biết mọi chuyện rõ như trong lòng bàn tay.

Trong cơn giận giữ, dùng bí kíp này lần ra hiện giờ đối thủ đang ởĐằng Gia thành, lập tức phái Trần Trung xuống núi đi bắt tên Trương Hổ.Chỗ của Trần Trung cách khá xa, thế là hắn dùng kiếm truyền thư cho Đằng Lệ , nhờ Đằng Lệ thay mình ngăn chặn việc này.Khi Đằng Lệ kiểm tra, phát hiện ra Trương Hổ quả nhiên đang ở Đằng Gia thành, tên đi cùng hắn chắc chắn là đồng bọn, thế là hắn liệu tính trước mọi việc.Hắn vốn chỉ muốn hỗ trợ một chút, nhưng bây giờ Đằng Lệ đã hạ quyết tâm,bất kể thế nào cũng phải giết bằng được Vương Lâm, đoạt lấy bảo bối giúp hắn dịch chuyển tức thời.Nghĩ đến đây, hắn tăng tốc đuổi theo.Vương Lâm uống một hớp linh khí, mặt hắn như lóe lên, há miệng phun ra một dải màu xanh, dải màu xanh vừa xuất ra xung quanh nồng nặc mùi tanh của máu.Ngay sau đó hắn phóng tia màu xanh ra phía sau.

Vương Lâm vẫn không dừng lại, vẫn bay nhanh về phía trước.Đằng Lệ ở phía sau nhìn được rất rõ, hắn không để ý đến dải sáng màu xanh, cười nhạt, ngón tay trỏ phải vung lên, lập tức một quả cầu lửa xuất hiện lao thẳng về phía dải sáng màu xanh.Trong khoảnh khắc quả cầu lửa và dải sáng màu xanh chạm vào nhau, vang lên một tiếng nổ rất lớn.Đằng Lệ khinh miệt không thèm nhìn nữa, nhưng ngay lúc đó phía trước hắn mười mét bỗng lóe lên dải sáng màu xanh, lập tức đâm vào người hắn,quần áo của hắn rách tan không còn một mảnh, để lộ ra quần áo giáp bằng vàng ở bên trong.Dải sáng màu xanh vừa chạm vào bị bộ áo giáp chặn lại, liền bật ngược trở lại rồi tan biến mất.Vương Lâm khẽ kêu lên tiếc nuối, tay phải vung lên, thanh lục kiếm liền xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn, đầu không thèm ngoảnh lại tiếp tục chạy.Đằng Lệ mồ hôi ra đầm đìa trên trán, những cảnh vừa rồi quá ư nguy hiểm,cho dù Trúc Cơ có tu luyện đến mấy, nhưng nếu như bị phi kiếm đâm phải,chắc chắn sẽ bị trọng thương, mà thanh phi kiếm này không phải tầm thường, bản thân mình mà bị kiếm đâm phải sẽ chết ngay tại chỗ.Đằng Lệ sờ lên bộ giáp trên người mà ông nội để lại cho hắn, hắn thấy thật may mắn, nhưng ý đồ truy sát Vương Lâm càng mạnh mẽ, ánh mắt hắn lạnh lùng, miệng lẩm bẩm: “ ngoài bảo bối giúp dịch chuyển tức thời, còn có phi kiếm tuyệt diệu, thằng ranh này, tất cả những thứ trên người ngươi sẽ là của ta.”

Ba ngày sau, ở một nơi trên sa mạc, Vương Lâm mặt mũi đầy bụi cát, hắn ngửa cổ một hơi hết linh khí trong chiếc hồ lô, đau lòng lẩm bẩm: “linh khí thần kỳ đã không còn nhiều nữa, cứ như thế này, chẳng mấy chốc sẽhết sạch, cần phải bổ xung nhanh chóng.”

“ Tiểu tử, lão phu không đi được nữa, ba ngày qua đã dịch chuyển tức thời quá nhiều, Nguyên Anh ta bị tổn thương rất nhiều.”

Giọng nói củaTư Đồ Nam đã vô cùng suy yếu.Vương Lâm quay đầu lại nhìn xa xăm, trong mắt lộ ra sát khí, hắn lạnh lùng buông một câu: “ hắn đã đuổi tới nơi rồi.”

Nói rồi, hắn vỗ vào túi bảo bối, một thanh Lục kiếm bỗng nhiên xuất hiện.Ánh sáng của Lục Kiếm hơi mờ, trên bề mặt có một số vết thương tích.

Ba ngày qua, Vương Lâm nhiều lần rút kiếm ra, nhưng Đằng Lệ đã có sự cảnh giác, nên việc đánh lén càng thêm phần khó khăn, nhất là áo giáp hộ thân của hắn có lực cản vô cùng lớn, cho dù là Lục Kiếm sắc nhọn đến mấy cũng không thể đâm được vào người hắn.Sau khi lau phi kiếm, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ở phíaTây có cánh rừng kéo dài bất tận, phía trên cánh rừng là một màn sương khói dày đặc, không thể nhìn rõ bên trong.Hắn có vẻ trầm ngâm, không nói một lời, liền chuyển hướng bay về phíaTây.

Trong nháy mắt đã đến bìa ngoài của cánh rừng, hắn hạ mình xuống đất, đi thẳng vào trong rừng.Vương Lâm biết rõ, chất lỏng thần kỳ của mình đã dùng hết, khả năng dịch chuyển tức thời của Tư Đồ Nam hiển nhiên cũng không còn, nếu như tiếp tục bay trên không, sớm muộn cũng bị đối phương đuổi kịp.Chi bằng đi bộ trong rừng, cho dù không biết vì sao bên trên cánh rừng này lại dày đặc một màn sương khói, nhưng lúc trước hắn nhìn màn sương khói này phát hiện khi nhìn vào màn sương này giống như rơi vào vũng bùn, khả năng cử động nhỏ dần xuống còn vài chục mét.Vương Lâm vào rừng không lâu, một dải cầu vồng lao đến, bay lượn phía trên cánh rừng vài vòng sau đó từ từ hạ xuống đất, lộ ra Đằng Lệ với bộgiáp bằng vàng sáng chói.

Lúc đó trên khuôn mặt của Đằng Lệ lộ ra vẻ mệt mỏi, ba ngày truy sát không ngừng nghỉ, nguyên khí bị tổn thương rất nhiều, nếu như trong túi của hắn không có linh dược thì có lẽ đã sớm bỏquay về rồi.Nhưng bảo bối trong tay của đối phương, cứ dày vò tâm can hắn, làm hắn hận không thể lập tức đuổi theo giết chết Vương Lâm, cướp bảo bối của hắn, khi hắn bắt đầu truy sát Vương Lâm hắn cũng không tưởng tưởng được lại khó khăn như vậy, nhất là khi đối phương thi chuyển dịch chuyển tức thời, hắn mặc dù giật mình, nhưng hắn tự nhủ Liên Trúc Cơ vẫn chưa đến,bay lâu như vậy nhất định sẽ tổn hao nguyên khí, dựa vào sức lực lúc sau của Trúc Cơ, bây giờ có thể dễ dàng giết được Vương Lâm.Thế nên mặc dù liên tục đuổi theo, nhưng Đằng Lệ không hề vội vàng, bình tĩnh đợi đến khi nguyên khí và sức lực của đối phương hao tổn sẽ chỉcần một nhát kiếm giết chết Vương Lâm.Nhưng ngày thứ hai khi đuổi giết Vương Lâm hắn đã phải từ bỏ hoàn toàn suy nghĩ này, tốc độ của đối phương không những không hề giảm đi, mà càng ngày càng nhanh, điều này làm hắn không thể nào giải thích được,cùng với sự quan sát của mình, hắn cảm thấy kinh ngạc.Hắn nhiều lần nhìn thấy Vương Lâm cầm ra một cái hồ lô, mổi lần uống hết chất lỏng trong hồ lô, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.Ý nghĩ phải giết chết Vương Lâm càng lớn hơn.Đằng Lệ đứng ở phía ngoài cánh rừng, mắt không ngừng quan sát, trong đầu có chút do dự, hắn nghĩ thầm trong lòng: “cánh rừng hoang dã này thật thần bí, quanh năm bị sương mù bao phủ, ông nội hắn đã từng dặn không nên đi vào khu rừng này, bây giờ có nên truy đuổi theo nữa hay không đây….”

Trầm ngâm một lát, Đằng Lệ nghiến răng, những bảo bối trong tay củaVương Lâm làm hắn quyết tâm hơn, không nói không rằng xông thẳng vào trong rừng.Trong rừng này, cây cổ thụ chen nhau mọc, trên mặt đất mọc đầy những đám cỏ cao hơn nửa thước, rất nhiều rắn rết độc bò lổm ngổm, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cây cổ thụ ngàn năm tuổi, rất nhiều loài hoa cỏ lạ,thỉnh thoảng lại nhìn thấy những mãnh thú đang đấu với nhau, không những vậy, mùi hôi thối từ xác lá cây, xác động vật bốc lên nồng nặc đến mức có thể giết chết người.Nơi đây quanh năm bị sương mù bao phủ, nhiều cây cổ thụ cũng nhiều mãnh thú có thể so sánh với mãnh thú ở chỗ của Nguyên Anh Kỳ, có thể nói nguy hiểm lúc nào cũng rình rập, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là mất mạng.Vương Lâm nhìn xung quanh, thân thủ hắn bay nhanh trong rừng, đột nhiên Tư Dồ Nam vội vàng gọi: “dừng lại, mau dừng lại!”

Vương Lâm ngay lập tức dừng lại.Tư Đồ Nam thở gấp nói: “nơi đây là nơi quỷ quái nào vậy?

Tại sao lại có dây mây màu xanh tồn tại, lạo này nhỏ thì có thể phá nát cây cỏ, đã từng có rất nhiều nước vì nó mà bị diệt vong.”

“Dây mây màu xanh”, Vương Lâm ngây người.Trước mặt ngươi có một dây mây, trên dây mây có một đường màu xanh…à không, đây không phải là dây mây màu xanh, kỳ lạ….Vương Lâm, đây là mầm dây mây màu xanh, uy lực của nó có thể không lớn như lời đồn đại, nhưng ngươi tốt nhất tránh nó ra, dây mây xanh trưởng thành chính là cơn ác mộng của những người tu luyện, loại cây này rất khát máu, mối làn nuốt một người đang tu luyện thì sẽ tiến hóa, mà theo như truyền thuyết tiến hóa đến mức cao nhất chính là dây mây xanh này, cho dù là lúc còn mới biến đổi thì cao thủ cũng không thể nào địch lại.

Không những vậy loài cây này còn rất nhạy cảm với pháp thuật, nhất định không được dùng pháp thuật để tấn công nó” Tư Đồ Nam như ngưng lại.Vương Lâm nhìn xung quanh, hắn như chăm chăm nhìn vào dây mây màu xanh mọc trên một cây đại thụ ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.Thoạt nhìn dây mây này hết sức bình thường, ngoài có một đường màu xanh ra, không có khác biệt nào với nhứng loại dây mây khác.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không nghe hết lời của Tư Đồ Nam, liền chầm chậm tiến lên phía trước,không dùng một chút công lực nào cẩn thận dùng ngón tay cái và tay trỏ nhẹ nhàng kéo dây mây xanh ra, lúc đó hắn dùng hết sức tập trung của mình.

Khi kéo được dây mây ra khoảng ba thước, hắn nhẹ nhàng buông tay ra, rồi lùi lại vài chục thước, nhanh chóng cắt qua đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống trên thân dây mâu xanh.Dây mây bị giọt máu đâm phải lập tức bật lên như con rắn chồm đầu lên,ngay sau đó từ chỗ rễ của nó liền mọc ra vài dây mây nữa kết lại với nhau rồi mấp máy vài cái, sau đó dần dần hạ xuống mặt đấtTrên trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi, khóe miệng hơi nhếch lập tức rời khỏi chỗ đó.Vương Lâm rời khỏ đó không lâu, Đằng Lệ đuổi đến chỗ đó, hắn vì muốn đuổi kịp Vương Lâm, nên vẫn dùng pháp thuật để di chuyển, mà không hề đểý đến vài dây mây trên mặt đất.Mặc dù ở trong rừng sâu bị hạn chế tầm nhìn và cảm giác, nhưng hắn cảm nhận rất rõ rằng đã rất gần Vương Lâm, miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó lại xông lên phía trước, nhưng khi hắn băng qua những dây mây trông có vẻ tầm thường này, bất ngời sinh chuyện.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 83: Đoạt cơ (3) ( 82/2095)Hai ngày sau, Vương Lâm rửa ráy bên cạnh một con sông nhỏ, mắt không ngừng quan sát xung quanh, thần sắc vừa động, chửi rủa: “đúng là âm hồn không tiêu tan.”

Phóng ra phi kiếm, thu hồi hồ lô rồi vượt qua sông, chạy về phía rừng rậm.Không lâu sau, Đằng Lệ cũng theo ngay đằng sau không chút động tĩnh, lúc này trông hắn chẳng ra sao, tấm áo giáp mặc trên người cũng mất đi độsáng bong, lại còn có những mảng rơi xuống, bên tay phải bị rách buông xuống.Tóc tai bù xù, sắc mặt xanh xám, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, hắn hận VươngLâm hơn bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn hắn luôn kiêu ngạo cho mình là người có thiên tư hơn người, chưa bao giờ hắn thấy mình nhếch nhác như vậy.Tất cả điều này đều do Vương Lâm gây ra.Hai ngày trước tên quỷ Đằng Điều đã khiến hắn suýt nữa bỏ mạng, hắn không ngờ một tên mà hắn không coi ra gì lại có uy lực ghê ghớm như vậy,nội giáp của mình dính dịch thể của Đằng Điều không ngờ lại bị tan chảy.Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì đáng nói, hắn có thể dùng phi kiếm để phản công, nhưng giường như Đằng Điều là một kẻ giết không chết, chặt đứt một lại mọc thêm nhiều nữa.Thậm chí ngay cả có thêm Lôi Cầu cũng không có cách nào tiêu diệt tận gốc Đằng Điều.Lại có phi kiếm dị thường của Vương Lâm lúc ẩn lúc hiện, cánh tay phải của hắn cũng bị Vương Lâm đả thương.Cuối cùng Đằng Lệ đành phải lấy ra pháp bảo bảo mệnh của Lão thái gia của Đằng gia cho hắn, một nguyên bảo vô cùng uy lực, nguyên bảo này mới được sử dụng một lần, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp nguy hiểm đến mức phải sử dụng nó, nhưng hai ngày trước hắn biết nếu hắn không sửdụng e rằng không thể bảo toàn tính mạng.Cuối cùng dưới uy lực như vũ bão của nguyên bảo, Đằng Điều bị tiêu diệt quá nửa, số còn lại đều thu lại vào đất, nhân cơ hội này Đằng Lệ nhanh chóng xông vào.Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn thấy lạnh xương sống, hắn hận Vương Lâm đến tận xương tủy.Hơn nữa về cơ bản Vương Lâm chưa bao giờ đấu chính diện với hắn, mỗi lần đều là đánh lén mà thôi, chiếc phi kiếm quái dị kia khiến người ta không thể đề phòng được.

Bất đắc dĩ hắn đành phải hao phí linh lực, điều khiển phi kiếm xoay nhanh toàn thân.Ở bờ sông, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, do dự một lát, liền ngồi xuống lấy nước suối uống một ngụm.

Truy kích Vương Lâm liên tục 5 6 ngày làm hắn khô khốc cả miệng lưỡi.Nước suối ngon ngọt làm cho Đằng Lệ cảm thấy thư thái toàn thân, định uống thêm một ít đột nhiên lại cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, một thanh lục sắc phi kiếm lại vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn,nhằm thẳng mặt đâm tới.Đằng Lệ lập tức bạo lui, thanh phi kiếm của hắn lại phóng lên nghênh đón lục sắc phi kiếm, cùng nó giằng co một lúc, phát ra tiếng thanh thúy của kim loại va chạm.

Cuối cùng lục sắc tiểu kiếm địch không lại, lưu lại trên thân một vết chém rất sâu, chợt lóe lên, tiêu thất.“Khốn khiếp, ta Đằng Lệ thề rằng nếu để ta bắt được ngươi thì sẽ cho ngươi thưởng thức hết tất cả những khổ hình trên thế gian này, sau đó rút ra hồn phách tươi sống luyện hóa!”

Đằng Lệ nhìn mấy sợi tóc bị lục sắc phi kiếm chém rụng nghiêm sắc mặt quát lên.Vương Lâm chạy trốn ở trong rừng cây, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.

Hắn lật tay, một tiểu kiếm màu xanh xuất hiện, đau lòng nhìn vào vết cứa thật sâu trên thân kiếm.

Hàn quang trong mắt VươngLâm lóe lên, không nói câu gì, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.Năm ngày qua Vương Lâm và Đằng Lệ một người chạy trốn, một người truy kích, đã tiến sâu vào trong thâm sơn.

Hôm nay, buổi tối Vương Lâm đang chạy thì đột nhiên dừng lại."

Tiểu tử, ngươi nhận ra rồi phải không?

Ở hướng tây bắc có phát ra linh lực dao động rất mãnh liệt, đến hướng đó đi."

Tư Đồ Nam vội vã nói.Trong mấy ngày này, hắn đêu tập trung hoàn toàn tinh thần, bằng vào kiến thức của mình trợ giúp Vương Lâm tránh thoát được rất nhiều nguy cơ.Vương Lâm không đáp, thay đổi phương hướng, nhắm hướng tây bắc lao đến, một lúc sau đã đến nơi có linh lực dao động.Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của hắn co lại.Dưới ánh trăng, Vương Lâm chứng kiến rất nhiều cổ thụ bị nhổ tận gốc rải rác bốn phía, một cổ thi thể đang dần phân hủy nằm trên bãi đất trống.Trên đỉnh đầu của nó có một hạt châu màu lục đang lơ lửng giữa không trung, đang tụ tập linh lực từ 4 phương 8 hướng đến, tạo thành cả một đám lốc xoáy.Tư Đồ Nam ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Lục đan?

Thật không ngờ tới trong tam cấp tu chân quốc cũng có người tu luyện lục đan đại pháp của tứ cấp tu chân quốc."

Lục đan là cái gì?"

Vương Lâm hỏi."

Giới ma đạo của tứ cấp tu chân quốc có một phương thức kết đan rất đặc biệt.

Lục đan này còn có tên gọi khác là tạc đan, cùng với kin đan chính thống thì không giống nhau.

Kim đan chỉ có thể có một nhưng lục đan lại có số lượng không hạn chế.

Ta còn nhớ từng có một kẻ biến thái xuất hiện ở một tứ cấp tu chân quốc, nắm giữ đến cả vạn viên lục đan.Tuy tu vị của hắn chỉ là Kết Đan kỳ nhưng cho dù là Nguyên Anh kỳ cao thủ của ngũ cấp tu chân quốc cũng không muốn trêu chọc vào hắn.

Ngươi phải biết rằng viên lục đan này ngoại trừ tác dụng để gia tăng tu vị thì tác dụng lớn nhất của nó là tự bạo.

Nếu một vạn viên lục đan cùng nổthì uy lực nó tuyệt không phải là đơn gian! haha."

Tư Đồ Nam giải thích.Vương Lâm ánh mắt chớp động, đột nhiên hỏi: "Người này nắm giữ mấy viên lục đan? lão có thể nhận biết được không?"

"Hắn ư?

Hắn chưa hẳn chỉ là một khối tử thi, có thể là một khối thi mịcó chút linh trí.

Khi còn sống có lẽ là người trong ma đạo của tứ cấp tu chân quốc , ngay trước khi chết đã sử dụng bí pháp biến ảo thành thi mị."

Tên thi mị kia đã phát hiện ra Vương Lâm, hắn vẫn chưa đứng dậy mà là khẽ nâng ngón trỏ của bàn tay phải lên.

Một đạo lục mang từ đầu ngón tay mang theo tiếng xé gió hướng mi tâm của Vương Lâm phóng đến.Vương Lâm ngay lập tức lui lại, thoát khỏi lục mang.Lục mang kia cũng không truy kích nữa, vòng lại chõ thi mị, biến ảo thành một bóng người hư ảo, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, còn phát ra những thanh âm mơ hồ."

Cút… nơi này… ngươi… chết…"

Sau khi nói xong, hư ảnh nhoáng lên, hóa thành vô số lục điểm tiêu tán ở bốn phía.

Ngay sau đó, linh lực dao động đang mãnh liệt đột nhiên hoàn toàn biến mất, bị che dấu lại.Vương Lâm cẩn thận lui về phía sau, rồi lập tức rời khỏi.

Trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, vẫn chưa tiếp tục chạy trốn mà là đứng ngay đó, khai mở thần thức, yên tĩnh chờ Đằng Lệ đuổi đến.Phi kiếm của Đằng Lệ đang đem tất cả chướng ngại vật xung quanh hắn chém nát, đột nhiên thần sắc vừa động, cười lạnh một tiếng, điều khiển phi kiếm vọt tới phía trước.Đã thấy thân ảnh của Vương Lâm phía trước, nhưng trong nội tâm của ĐằngLệ khẽ run lên, kinh ngạc đánh giá bốn phía, nhưng vẫn chưa phát hiện được cái gì dị thường.

Nhưng đối phương có hành động kỳ quái làm hắn không thể không cản thận, cười lạnh hỏi: "Sao không chạy nữa đi?!"

Tay phải Vương Lâm vung lên, không nói một lời, lục sắc phi kiếm xuất hiện nhắm hướng Đằng Lệ đâm tới.

Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật,một khối ngọc giản bay ra, Vương Lâm vội kết thủ ấn, niệm pháp quyết, há miệng phun lên ngọc giản một ngụm linh khí.Lập tức, từ ngọc giản xuất hiện 4 kim sắc tự phù.Đằng Lệ cười khinh thường, rạch một đường trên ngón trỏ của tay trái,bắn ra một giọt máu hướng đến phi kiếm của mình.

Phi kiếm run lên, phát ra hồng quang rất yêu dị, lập tức phóng đại thành một thanh cự kiếm, mấy lôi cầu cũng hiện ra, nhưng so với trước kia lại nhỏ đi rất nhiều.Cự kiếm xuất ra mang theo hàn khí mãnh liệt, theo tay trái của Đằng Lệ đưa lên, lập tức chém xuống.lục sắc tiểu kiếm của Vương Lâm thuấn di, xuất hiện phía sau Đằng Lệ,đang định đâm vào, Đằng Lệ vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc chuông nhỏbay ra, biến lớn, thành trạng thái bán trong suốt, dán trên người ĐằngLệ.Lục sắc tiểu kiếm đâm vào chiếc chuông, làm hiện lên từng đạo gợn tróng trên mặt ngoài của nó.Cùng lúc đó, cự kiếm hạ xuống, Vương Lâm chỉ vào ngọc giản, bốn tự phù toàn bộ bay ra, nghênh đón cự kiếm.

Làm xong tất cả các động tác này,hắn nhanh chóng lui về phía sau, nháy mắt đã đi đến chỗ thi mị.Sau khi và chạm với cự kiếm, bốn kim sắc tự phù liền bạo liệt, ling lực xạ ra, giữ cự kiếm dừng lại trên không trung một lát, rồi lại cực nhanh chém xuống.Mặt đất cũng phát ra những thanh âm ma sát, những cây đại thụ hiển nhiên cũng không thể chị được uy áp của cự kiếm, đều sụp đổ.

Vương Lâm ánh mắt chợt đảo, một đạo lam quang xuất hiện ở trước ngực, nhanh chóng bao phủ toàn thân, thuấn di rời đi.Gần như là cự kiếm đã chém đến mặt thì VƯƠNG LÂM đã xuất hiện ở hơn trăm thước ngoài xa.

Một tia máu trên trán của VƯƠNG LÂM phun ra.Cự kiếm chém xuống ầm ầm.

Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, một thân ảnh tỏa ra mùi thịt thối nồng đậm nhanh chóng từ vịtrí cự kiếm chém xuống lao ra, nghênh tiếp thế kiếm đang ập đến.Đằng Lệ sắc mặt đại biến.

Hắn trước đó cũng có chút hoài nghi nhưng không nghĩ ở đây lại có một quái vật như thế.

Tay trái hắn nhanh chóng điểm chỉ, lôi cầu bắn xuống như mưa, nện lên thân thể của thi mị.Uy lực của những lôi cầu này rất lớn, lại có khả năng khắc chế các loại tử vật, dừng ở trên người thi mị thì lập tức nổ tung.

Thi mị hừ lên,thịt thối xung quanh thân thể nổ tung, bay tứ tán, có chỗ còn lòi ra cảxương cốt đem thui.Đằng Lệ cười lanh, tay trái lại điểm chỉ, xung quanh cự kiếm lại xuất hiện hơn mười lôi cầu, đều bắn xuống, cự kiếm cũng chém mạnh.VƯƠNG LÂM thầm nhủ không hay, hắn không ngờ thi mị lại kém như thế, chuẩn bị chạy trốn.Thi mị cũng nhận thấy không ổn, dưới nguy cơ sinh tử, hắn thét lên một tiếng, phun ra lục đan, bạo liệt, phát ra tiếng nổ ầm trời.Một đạo gợn sóng hình cầu lấy thi mị làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, cây cối bốn phía lập tức hóa thành tro bụi.

Khoảng cách đến ĐằngLệ không xa nên hắn không kịp lùi lại, đành cắn lưỡi, phun ra một ngụm huyết tinh.Cự chung vụt lóe lên, từ trạng thái bán trong suốt đã trở nên thật rất nhiều.

Trên bề mặt còn mơ hồ thấy được những ký hiệu có phong phạm rất cổ xưa.Trong nháy mắt và chạm với gợn sóng hình cầu, cự chung lóe lên kịch liệt nhưng chỉ kiên trì được một lúc thì vỡ tan.Khi cự chung đang kiên trì, Đằng Lệ lại tung thêm mấy pháp bảo.

Khi cựchung vỡ tan, lại có thêm mấy tầng phòng ngự xuất hiện bên ngoài thân thể hắn.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 84: Đoạt cơ (4) ( 83/2095)Những tầng phòng ngự ánh sáng lấp lánh đủ loại màu sắc này, vỡ tan với tốc độ cực nhanh, thế mạnh như vũ bão, dưới sự trùng kích của những đợt sóng, giống như từng lớp giấy cố gắng ngăn cản một cây kiếm sắc vậy.Nói đến Vương Lâm, khoảng cách của hắn khá xa, mà bởi vì Thi Mị chủ yếu công kích Đằng Lệ, cho nên ảnh hưởng cũng không lớn.

Trong nháy mắt khi đợt sóng công kích đến, hắn không chút hoang mang mà lấy từ trong túi ra một miếng ngọc phù, vứt lên trời.

Ngọc phù kia vừa mới đưa ra, lập tức vỡ vụn giữa không trung, một cổ khí thế màu vàng hiện ra, nhanh chóng bao bọc bên ngoài Vương Lâm.Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua lớp không khí màu vàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đằng Lệ.Lúc này thì đợt sóng sinh ra khi Lục Đan nổ mạnh đã dần suy yếu.

Nhưng tầng phòng ngự bên ngoài cơ thể Đằng Lệ đã bị vỡ tan chẳng còn gì.

Trong nháy mắt khi tầng phòng ngự cuối cùng bị vỡ nát, tay trái Đằng Lệ dựng lên, cự kiếm lơ lửng ở trên không lập tức vắt ngang trước mặt Thi Mị,muốn ngăn cản đối phương tấn công một lần nữa, cùng lúc đó thì thân thểcủa hắn nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lui ra hơn năm mươi mét.Hắn đối với Hủ Thi đột nhiên xuất hiện này, đã sinh ra sự sợ hãi rất lớn.

Nếu không phải pháp bảo trên người hắn rất nhiều, hôm nay đổi lại là người khác, sợ rằng sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.Phải biết rằng Thi Mị Lục Đan tự bạo, tuy có kém hơn một kích toàn lực của Kết Đan Kỳ, nhưng cũng bằng một nửa lực công kích.

Đằng Lệ là TrúcCơ Hậu Kỳ, hơn nữa lại có nhiều pháp bảo, vậy mà cũng khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được.Hắn vô cùng lo sợ, thầm nghĩ ngộ nhỡ Hủ Thi kia lại ném ra một cái cổquái Lục Sắc Đan Cầu nữa, mình ngày hôm nay nhất định sẽ phải bỏ mạng ởđây rồi.

Lúc này hắn đã không còn hứng thú để truy kích Vương Lâm, bảo toàn sinh mệnh mà trốn chạy, mới là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.Vương Lâm vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Đằng Lệ, lúc này khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt, hàn quang trong mắt lóe lên,tay phải khẽ nâng, hai ngón tay hợp lại thành một ở trước ngực rồi vung lên.Lập tức lục quang lóe lên, Đằng Lệ hoảng sợ lui về phía sau, chỉ thấy giữa lưng đau nhói, hoảng sợ mà chẳng kịp nhìn rõ, tốc độ bỏ chạy lại càng nhanh hơn.Vương Lâm nhướng mày, vừa rồi đối phương đã phá hủy hơn phân nửa sự ngăn cản của nội giáp, làm cho phi kiếm vẫn chưa đâm thủng.

Ánh mắt của hắn lấp lóe, cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một búng máu, tiểu kiếm xanh biếc chợt lóe lên, hiện ra giữa đám máu, ngay sau đó kiếm minh đại chấn, lại lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Đằng Lệ.Ở giữa không trung, trong phút chốc một cái tiểu kiếm màu xanh biếc, đâm hướng về giữa lưng Đằng Lệ.

Đằng Lệ mạnh mẽ quay ngược đầu lại, hai mắt đỏ hồng, lộ ra một chút tàn khốc, trong túi trữ vật lập tức bay ra vài mảnh ngọc phù, vừa mới lấy ra, thì ngay lập tức hóa thành từng tầng phòng ngự.Đúng lúc đó tay trái của hắn dựng lên, Cự kiếm run lên, từ trên không hướng về chỗ Vương Lâm chém tới.

Đồng thời bốn phía của Cự kiếm hiện ra mấy cái lôi cầu.

Những cái này vừa hiện ra thì lập tức bay đi, ném vềphía Thi Mị.Hắn đánh cuộc, đánh cuộc là phi kiếm của Vương Lâm đâm trúng mình trước,hay là cự kiếm của mình chém trúng đối phương trước.

Nếu như Vương Lâm thuấn di bỏ chạy, như vậy trong lúc thuấn di tất nhiên cũng không có cách nào khống chế Phi kiếm.

Mượn cơ hội này, Đằng Lệ định bỏ chạy thoát thân.

Tình trạng của hắn lúc này, đã giống như dầu hết đèn tắt rồi,tiếp tục ở lại chỗ này, chắc chắn là tự tìm đường chết.Tư Đồ Nam điên cuồng hét lên:-Điên rồi, tiểu tử ngươi thật là điên rồi.Nói xong, ông mặc kệ Vương Lâm phản đối, phát động thuấn di né tránh Cựkiếm.

Nhưng ánh sáng màu xanh vừa mới xuất hiện trên ngực Vương Lâm,hắn lập tức dùng tốc độ cực nhanh nói:-Còn chưa tới lúc thuấn đi, dừng!Trên mặt hắn xuất hiện một tia hung ác, cũng không thèm quay đầu nhìn Cựkiếm đang chém xuống.

Ngay lập tức kiểm soát tiểu kiếm màu xanh, tránh khỏi tầng phòng ngự, xuất hiện ở trước mặt Đằng Lệ.Trên mặt Đằng Lệ hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ, lúc này thì khoảng cách từ Cự kiếm của hắn đến đỉnh đầu của Vương Lâm chưa tới nửa mét.

Một vòi máu tươi từ trán của Vương Lâm chảy xuống, hắn cũng không thèm chớp mắt,cười gằn một tiếng, khẽ nói:-Chết đi!Ánh kiếm lóe lên, tiểu kiếm màu xanh xuyên qua nội giáp, bắn ra từ sau lưng Đằng Lệ, dính theo một chút máu tươi.Đúng lúc đó Tư Đồ Nam phát động thuấn di, trong vùng ánh sáng màu xanh da trời lóe ra, thân thể Vương Lâm biết mất dưới Cự kiếm, xuất hiện ởbên cạnh Đằng Lệ sắc mặt không còn chút máu.Cự kiếm thuận thế chém xuống, giữa tiếng ầm ầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một vết rách rất sâu.Vương Lâm không thèm để ý đến trán đang chảy máu, ngồi xổm xuống tay phải đặt ở trên người Đằng Lệ.

Tư Đồ Nam hiểu suy nghĩ của Vương Lâm,không nhiều lời một đạo ánh sáng màu xanh da trời từ trên hạt châu chiếu ra, từ cánh tay của Vương Lâm chảy vào trong cơ thể của Đằng Lệ, ngay tức khắc Đằng Lệ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, nhanh chóng biến thành một tảng băng màu xanh.

Vẻ mặt của hắn ở trong băng, đông đặc lại vẻ sợ hãi.Tất cả những việc này, đều xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, nhanh đến mức Thi Mị thậm chí chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt Đằng Lệđã bị đóng băng rồi.

Hắn ngẩn ra một chút, lập tức cảnh giác nhìn vàoVương Lâm.Những lôi cầu ở không trung đánh tới Thi Mị, lúc này tất cả đều tiêu tán, cây Cự kiếm kia cũng lập tức thu nhỏ lại, trở thành một thanh tiểu kiếm màu bạc, từ trên không trung rơi xuống, lọt vào trong khe nứt ởtrên mặt đất.Vương Lâm nắm lấy khối băng lên, không nói nhiều mà nhanh chóng lui ra phía sau, tiểu kiếm màu xanh ở bên ngoài cơ thể hắn phát ra hàn quang lấp lánh, mũi kiếm hướng về phía Thi Mị.Thi Mị nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhe răng gầm lên, đang muốn xông lên, nhưng quay đầu lại nhìn thấy vết nứt ở trên mặt đất, hơi lưỡng lự,Vương Lâm đã lui ra hơn ba trăm mét, thuấn di một cái, thân ảnh biến mất.Thi Mị gào thét một hồi, không cam lòng mà nhìn chằm chằm về hướng VươngLâm biến mất.

Sau đó rất lâu thì cơ thể nhảy lên, nhảy vào trong vết nứt trên mặt đất, không bao lâu đã lấy ra tiểu kiếm màu bạc của Đằng Lệ.Vẻ mặt hưng phấn, mở rộng miệng nuốt vào.Vương Lâm cầm lấy tảng băng, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lẩn vào trong rừng cây mà lén lút chạy đi.

Khi chắc chắn đã an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đặt tảng băng ở bên cạnh, lấy cái hồ lô thần kỳ ra, một ngụm uống sạch chất lỏng ở bên trong, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hít thởvà thổ nạp.Trong rừng cây là một vùng yên tĩnh.

Rất lâu sau, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, âm thanh bất mãn của Tư Đồ Nam truyền đến.-Tiểu tử, Ngươi lúc nãy bị điên à?

Nếu lão tử chậm một bước, mạng nhỏ của ngươi đã đi toi rồi.Vương Lâm trầm giọng nói:-Cơ hội giết Đằng Lệ chỉ có một lần, nếu như vừa rồi mà bỏ lỡ, một ngày nào đó hắn khôi phục lại linh lực, thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Với lại người này đuổi giết ta đã lâu, nếu như để mặc hắn bỏ đi, sau này sẽ là một cái phiền toái lớn, không bằng đánh cuộc một lần.

Ngoài ra Cự kiếm của hắn có tốc độ chém xuống dựa theo linh lực trong người hắn nhiều hay ít mà quyết định.

Khi đó hắn đã như đèn hết dầu, tốc độ tất nhiên sẽchậm hơn phi kiếm của ta.Tư Đồ Nam trầm mặc, hắn phát hiện chính mình giống như lần đầu tiên biết Vương Lâm vậy.

Rất lâu sau, hắn chậm rãi nói:-Ngươi đã đủ tư cách, tâm tính thế này, có thể đã có chỗ đứng trên Tu Chân Giới rồi.Trong giọng nói của Tư Đồ Nam bất ngờ đã không còn kiêu ngạo như ngày xưa nữa.

Đối với Vương Lâm, lần đầu tiên hắn có chút kính phục.

Hắn tựhỏi nếu đổi lại là chính mình, vừa rồi nhất định sẽ không dám đánh cuộc.Vương Lâm cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào khối băng bao bọc Đằng Lệ, ánh mắt lấp lánh, nói:-Dùng hắn để tiến hành Đoạt Cơ Đại Pháp, có được không?Nghe được câu hỏi của Vương Lâm, Tư Đồ Nam nói:-Hoàn toàn có thể được.

Hơn nữa hắn còn là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nếu như dùng hắn để làm lò Đoạt Cơ Đại Pháp, ngươi sau khi thành công tốc độ của ngươi ở cảnh giới Trúc Cơ sẽ nhanh hơn một chút so với những người khác.Mà nhiều ít có thể thu hoạc được một chút linh căn của hắn.

Cứ như vậy,thiên tư của ngươi cũng sẽ có sự thay đổi.

Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, thiên tư chắc chắn sẽ cực kỳ kinh người.

Ha ha!Vương Lâm, ngươi lần này đánh cuộc số mệnh để lấy cái gì, đáng giá.Nói xong, Tư Đồ Nam lại đem khẩu quyết của Đoạt Cơ Đại Pháp và những điều cần lưu ý nói ra từng cái một.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới giải thích xong xuôi.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, há miệng phun ra tiểu kiếm màu xanh, tay phải dựng lên, tiểu kiếm lập tức đâm vào một cây xanh lớn ở bên cạnh.Khi trên thân cây cổ thụ bị khoét ra một cái bọng lớn, Vương Lâm nhấc Đằng Lệ lên, nhảy vào trong.Cây tiểu kiếm màu xanh hắn vẫn chưa thu lại, mà để mặc nó quanh quẩn khắp bốn phía.Bên trong hốc này cũng không lớn, đầy hơi nước, nhưng Vương Lâm cũng mặc kệ nó, lấy hồ lô linh khí đổ ra một chút chất lỏng, sau khi tẩy rửa vết thương trên trán, hắn thu chặt tâm thần, nhắm mắt ngồi xuống.Sáng sớm hôm sau, Vương Lâm mở mắt, ánh mắt vừa lóe, thì phun ra một ngụm linh khí, linh khí tạo thành một đám sương nhẹ nhàng bay ở trên không.

Vương Lâm cũng không dừng lại, hai tay bắt pháp quyết, đánh ra một đạo lam quang.Linh quang kia vừa vào trong đám sương, lập tức tiêu tán.

Đám sương kia lại sục sôi và quay cuồng, quỷ dị co rút lại, nở ra.Vẻ mặt của Vương Lâm vẫn bình thường, hai tay liên tục đánh ra lam quang, bắn vào trong đám sương.

Dần dần, đám sương quay cuồng ngày càng mạnh, tần suất thu nhỏ lại rồi nở mạnh ra cũng càng lúc càng nhanh.Sau đó tay phải của hắn vươn ra, miếng băng bọc lấy Đằng Lệ nhẹ nhàng bay lên.

Trước ngực Vương Lâm lam quang chợt lóe, Tư Đồ Nam cũng không đợi hắn phân phó, lập tức bỏ đi trạng thái đóng băng.Trong nháy mắt, những lớp băng màu xanh kết tinh ở trên người Đằng Lệ biến mất.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải dựng lên đám sương, đám sương lập tức bay đến trên người Đằng Lệ, từ bảy lỗ trên người hắn mà chui vào, cơ thể Đằng Lệ nhất thời run rẩy và co quắp lại, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

Không lâu sau, toàn bộ đám sương đã chui vào trong cơ thể của Đằng Lệ.Vương Lâm thở sâu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, không nói nhiều cắn lên ngón trỏ của tay phải một cái, bắn ra trên không, một cái ký hiệu cổquái màu máu theo đó mà xuất hiện.Tay phải của Vương Lâm khẽ lật, đánh vào trên ký hiệu, ký hiệu này lập tức bay ra, khắc ở ngực Đằng Lệ.Cơ thể của Đằng Lệ run rẫy dữ dội, tay chân co quắp, máu từ miệng và mũi chảy ra không ngừng.

Nhưng máu chảy ra lại không nhỏ xuống, mà tất cảbay lên, ngưng tụ lại với nhau.Ngay sau đó, trên người Đằng Lệ sinh ra một trận tiếng nổ giòn, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ hồng.

Cùng lúc này, tất cả làn da phơi bày ra bên ngoài đều nổi lên màu đỏ quỷ dị.Một giọt máu tươi, từ trên da hắn chảy ra.Vẻ ngưng trọng trên mặt Vương Lâm càng nhiều, mắt cũng không chớp, lại cách không mà vẽ ra một cái ký hiệu màu máu, đánh vào ngực Đằng Lệ.Đằng Lệ đột nhiên há miệng ra, phát ra vài tiếng rên rỉ vô ý thức, ngay sau đó tất cả những mạch máu trên khắp người hắn đều nổ tung ra, máu không ngừng từ trên da hắn chảy ra, rồi lại nhẹ nhàng ngưng tụ lại cùng một chỗ.Trong nháy mắt, một cái quả cầu máu thật lớn, hiện ra ở phía trên cơ thểĐằng Lệ.

Trước đó thì thân thể của hắn màu đỏ, lại nhanh chóng trởthành màu trắng nhợt.Vương Lâm lúc này trán đổ đầy mồ hôi.

Hắn nhìn quả cầu máu, hai tay nhanh chóng thay đổi pháp quyết, lúc thì phát ra vài đạo linh quang, lúc thì vẻ ra vài đạo phù chú.

Dần dần, quả cầu máu lớn kia từ từ thu nhỏlại, cuối cùng thu lại bằng như nắm đấm, phát ra màu đỏ sậm quỷ dị.Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cũng không ngừng lại, lại mở miệng phun ra một hơi linh vụ, đánh ra vài đạo lam quang.

Khi linh vụ sôi sục, một ngón tay giơ lên, linh vụ lại từmiệng mũi và bảy lỗ trên người hắn mà chui vào bên trong.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 85: Đoạt cơ (5) ( 84/2095)Đằng Lệ đột nhiên mở mắt, ánh mắt không có thần, đầy những tơ máu, môi thì run rẩy, răn cắn chặt lại.Tay phải của Vương Lâm vẽ ra một cái ký hiệu phức tạp ở trên không, cắn đứt đầu ngón tay mà bắn ra một giọt máu, ký hiệu kia gặp máu lập tức lấp lánh ánh sáng màu hồng, khắc ở trên trán Đằng Lệ.Trong phút chốc Đằng Lệ hừ nhẹ một tiếng, thân thể lại càng mạnh mẽ co rút, bắp thịt cả người rung động một cách quỷ dị, từ khắp cơ thể điên cuồng hướng về ngực tập trung lại.Không bao lâu, mắt thường có thể thấy được cơ thể của Đằng Lệ nhanh chóng héo rũ.

Tất cả bắp thịt, kinh mạnh đều ngưng tụ lại trước ngực mà tạo nên một cái quả cầu thịt thật lớn.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải lật lên lại tạo ra một đạo pháp quyết.

Quả cầu thịt phịch một tiếng, từ trên cơ thể của Đằng Lệ bay ra,nổi giữa không trung.

Đằng Lệ lúc này, cả người chỉ còn lại da bọc xương, giống như một bộ xương khô.Vương Lâm thở thật sâu, phun ra một ngụm linh khí, tiến vào bên trong quả cầu.

Quả cầu thịt nhanh chóng co lại.

Sau một lúc lâu, trở thành nhỏbé giống như quả cầu máu trước đó.Lúc này trên mặt Vương Lâm mới lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn lấy cái hồ lô linh khí ra, uống một ngụm lớn, nhắm mắt thổ nạp.

Không lâu sau, hắn mở hai mắt ra, chỉ vào thân thể Đằng Lệ.Lập tức nổ lớn ầm ầm, toàn bộ xương cốt của Đằng Lệ nhanh chóng đứt đoạn, hoá thành bột xương, từ trên da mà chảy ra, ngưng tụ lại một chỗtạo thành một cái quả cầu xương.Ba cái quả cầu nhỏ máu, thịt, xương.

Các thành phẩm tự xếp hàng, phát ra ánh sáng yêu dị.-Đoạt Cơ Đại Pháp này, cần phải hút ra máu, thịt, xương, linh hồn, gân cốt, để bỏ vào Lô Đỉnh.

Hơn nữa trong quá trình lấy ra máu, thịt, xương cũng không thể để cho Lô Đỉnh chết đi.Vương Lâm thở dài, thì thào nói.-Cái này thì tính gì, lão phu là một người trong quốc gia ma đạo, thậm chí còn có Đoạt Đan Đại Pháp, cái này lấy ra chơi mới thật sự là tàn nhẫn.

Không chỉ Lôi Đỉnh đau khổ, người làm phép cũng phải chịu đựng sựđau đớn khó mà tưởng tượng được giống như vậy.

Với cái giá đổi bằng tuổi thọ, mới có không đến một phần trăm xác suất thành công.Tư Đồ Nam không nhanh không chậm nói.Vương Lâm trầm mặc một chút, buộc chặt tâm thần, tay phải chỉ vào ĐằngLệ, miệng lẩm bẩm.

Dần dần, giọng nói của hắn càng lúc càng nhanh, hai tay tùy theo đó mà thay đổi pháp quyết.

Một tia khí màu trắng, từ bên trong cơ thể giống như một miếng thịt nát của Đằng Lệ bay ra, càng ngày càng đậm.Cũng không biết qua bao lâu, luồng khí màu trắng kia đã đậm đặc đến cực hạn, hòa vào nhau cùng một chỗ, tạo thành một bóng người mờ nhạt.

Nếu nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt mũi của tên tiểu nhân đó, không giống với Đằng Lệ.Trong mắt của tên tiểu nhân này lộ ra vẻ mờ mịt, toàn thân run rẫy,giống như nếu gió thổi qua sẽ tiêu tan đi vậy.

Dần dần, vẻ mờ mịt biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ thù hận, mởmiệng phát ra vài tiếng rống không có âm thanh.Vương Lâm cũng không thèm chớp mắt, đánh ra một đạo hồng quang.

Tên tiểu nhân kia giống như sợ hồng quang, xoay người bỏ chạy, nhưng trong ba mét từ thân thể của Đằng Lệ giống như một cái lồng vô hình, mặc dù tên tiểu nhân kia có chạy như thế nào, cũng không thể đi ra khỏi ba mét.Cuối cùng thấy không thể chạy thoát, trên mặt tiểu nhân lóe lên vẻ tàn khốc, phóng về phía hồng quang.Mặt Vương Lâm không chút thay đổi, tay phải vung lên, hồng quang giống như dây thừng, quấn vài vòng quanh người tiểu nhân, buộc chặt hắn lại.Sau đó hồng quang co rút lại, từ từ hướng ra ngoài mà lôi xuống.Vương Lâm biết rõ, trình tự khi lấy ra linh hồn, dù sao cũng không thểqua loa được.

Nhất định phải túm lấy linh hồn ở phạm vi ba thước quanh cơ thể và giữ cho linh hồn được hoàn chình.

Như vậy mới có thể tiến hành bước tiếp theo mà lấy ra linh căn.

Nếu không, tuy là không ảnh hưởng đến việc Đoạt Cơ, nhưng muốn mượn linh căn của đối phương để cải tạo cơ thể của mình, thì không thể nào làm được.Trên mặt của tiểu nhân kia lộ vẻ đau đớn, bị hồng quan từng chút một lôi ra ngoài, trong nháy mắt thì có một nữa bị kéo ra ngoài ba mét rồi.Đúng lúc này, đột nhiên ánh sáng màu vàng trên người tiểu nhân chợt lóe lên, dây thừng hồng quang tự nhiên vỡ vụn ra, tiểu nhân đột nhiên lùi vềchu vi ba mét chỗ cơ thể.

Ánh sáng màu vàng trên cơ thể của hắn nhanh chóng lóe lên, tiểu nhân cũng nhanh chóng từ mơ hồ trở nên chân thực.Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, nhìn chằm chằm tiểu nhân, tay phải niệm chú,đang muốn thì pháp một lần nữa, lúc này thì trên mặt tiểu nhân kia lộ ra vẻ hoảng sợ, mở miệng nói ra tiếng người.-Ngươi nếu giết ta, ông nội của ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ôngấy là cao thủ Nguyên Anh Kỳ, ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết.Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Lâm, không nói nhiều mà phun ra một ngụm linh khí lớn, hai tay nhanh chóng thay đổi pháp quyết, không ngừng đánh lên linh khí, dần dần, linh khí cô đọng lại thành một sợi dây nhỏ.Trên mặt tiểu nhân vẻ hoảng sợ càng tăng, hắn giận dữ nói:-Ông nội đã biết ta gặp nạn, ông ấy sẽ lập tức đến đây, ngươi… …Không đợi hắn nói xong, tay trái Vương Lâm vung lên, sợi dây nhỏ vù vù một tiếng đâm vào trong vòng ba thước cơ thể của Đằng Lệ, một chiêu vây khốn tiểu nhân, túm lấy rồi hung hăng lôi ra bên ngoài.Tiểu nhân hét lên một tiếng, giãy dụa nói:-Ông nội cứ con!Ánh sáng màu vàng trên người hắn lập tức lóe ra ra rất mạnh, có ý muốn chống lại lực kéo của Vương Lâm.Vương Lâm không nói nhiều, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái hồ lô linh khí.

Chât lỏng ở bên trong hồ lô nhất thời chảy ra, trong nháy mắt đã nhập vào bên trong sợi dây, sợi dây lập tức dày hẳn lên, lại kéo.Lần này mặc kệ ánh sáng màu vàng trên người tiểu nhân lóe ra thế nào,đều không hề có tác dụng, bị Vương Lâm lôi ra.

Trong nháy mắt khi thoát ra khỏi phạm vi ba mét nơi cơ thể, ánh sáng màu vàng trên người tiểu nhân lập tức tiêu tan, hóa thành một làn sương màu vàng, màn sương này bay lượn rất quỷ dị, ẩn hiện một cái thân ảnh mơ hồ, thân ảnh này được màn sương bao vào bên trong, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ nghe thấy hắn sốt ruột hét lên:-Đạo hữu trợ thủ, có gì từ từ nói.Vương Lâm trong lòng thất kinh, Tư Đồ Nam lập tức nói:-Không cần lo lắng, đây là một cái hóa thân ở bên ngoài của cao thủNguyên Anh Kỳ.

Hóa thân và thân thể thật có sự khác biệt, cái thân ảnh này cũng không có lực công kích, hắn cũng chẳng nhìn thấy ngươi, càng không biết ngươi đang ở đâu.

Chẳng qua chỉ có thể để ngươi nghe được lời hắn nói thôi, mà cái thân ảnh này cũng có hạn chế khoảng cách.

Xem ra khoảng cách của người này đến nơi đây cũng không gần, cho nên cái thânảnh này mới mờ nhạt như vậy.

Còn hắn vì sao lại xuất hiện, có lẽ đối với tên Đằng Lệ này có chút yêu quý, cho nên có lưu lại một chút thần thức ởtrong linh hồn của hắn.Vương Lâm không nói nhiều, một ngón tay lấy sợi dây linh khí trói lấy tiểu nhân, tên tiểu nhân này lập tức ngừng giãy dụa, dần dần thu nhỏlại, cuối cùng biến thành một quả cầu phát ra ánh sáng màu tím.Hóa thân ở bên ngoài của Lão gia nhà họ Đằng dường như cảm thấy được linh hồn của Đằng Lệ bị người ta luyện hóa, quát lên một tiếng chói tai,giọng nói đầy vẻ oán hận, âm trầm nói:-Ngươi giết người họ Đằng của ta, nhất định sẽ chịu lời nguyền, ngươi sẽchết.

Đằng Hóa Nguyên ta cuối cùng sẽ có một ngày tìm được ngươi… …Nói xong, ánh sáng màu vàng chậm rãi tiêu tan.Một ngọn núi xa hơn mấy vạn dặm, một ông già mặc quần áo màu đen, đứng ởbên trên, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, ánh mắt hắn chớp động, nắm chặt quả đấm, thì thào nói:-Lệ nhi, ông nội xin thề, dù trên trời hay dưới âm phủ, nhất định sẽ báo thù cho ngươi!Nói xong, tay phải của hắn vỗ vào ngực một cái, phun ra một ngụm máu màu đen.

Tay khẽ vung, nhanh chóng từ trong làn sóng máu, từng vòng từng vòng sóng màu đỏ sậm bập bềnh ở khắp nơi, hóa thành rất nhiều ký hiệu quỷ dị, quanh quẩn giữa trời.Ngay sau đó, một con người nhỏ phát ra ánh sáng màu tím, từ trên thiên linh của ông lão này lao ra, dừng lại ở trên không trung, lập tức khoang chân ngồi xuống.-Chú, lên!Bóng người nhỏ đó lớn tiếng hét lên, hai tay bấm pháp quyết, thần thức hóa thành hàng nghìn hàng vạn, bay vào bên trong từng cái ký hiệu.-Chú, nhận!Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, Nguyên Anh của ông lão này giảm xuống,rõ ràng là rút nhỏ lại không ít, không tiếc hao tổn khí Nguyên Anh sốlượng lớn.

Những thần thức này dung nhập vào bên trong ký hiệu, đang lấp lánh ánh sáng yêu dị, từng cái từng cái bay lên bầu trời, tạo thành một cái trận pháp phức tạp, trận pháp này phủ đầy nửa bầu trời.

Trong khoảng khắc này, phong vân biến sắc, từng trận sấm sét vang lên.-Chú, chuyển!Bầu trời rung động lớn, từ từ xoay chuyển, từng tia chớp xuất hiện ởtrong trận pháp.

Những tia chớp này liên tiếp hợp lại với nhau một chỗ,tạo thành một hình thoi quỷ dị.-Chú, hợp!Người nhỏ kia cuối cùng cũng hét lớn một tiếng, rung trời lở đất.

Đúng lúc này hắn lại phun ra một ngụm lớn khí Nguyên Anh, chỉ thấy đại trận ởtrên bầu trời lại càng chuyển động nhanh, những tia chớp màu hồng càng ngày càng nhiều, tạo thành một cái đồ án hình thoi càng ngày càng sáng.Sau đó, phạm vi của đại trận dần dần thu nhỏ lại, với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng rút lại.

Cuối cùng gộp lại với những tia chớp màu hồng cùng một chỗ, tất cả ngưng tụ lại ở trên đồ án hình thoi.Đồ án kia ở trên không trung chậm rãi hạ xuống, khắc ở trên trán của người nhỏ bé kia.Khóe miệng người kia lộ ra một nụ cười âm u, điềm nhiên nói:-Giết người nhà họ Đằng của ta, nhất định phải chịu lời nguyền của Đằng Hóa Nguyên ta đây.Ở cái động trong thân cây, bốn quả cầu bay ở trước mặt Vương Lâm.

Hắn không nói lời thừa mà đánh ra vài đạo pháp quyết hướng về phía thân thểcủa Đằng Lệ.

Một chùm ánh sáng trong suốt và lóng lánh, từ trên ngườiĐằng Lệ bay ra.Những điểm sáng chi chit này, sau khi rời khỏi lập tức có một phần ba bị tiêu tan giữa trời đất.Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.

Hắn biết những điểm sáng này chính là linh căn, vội vàng phun ra một ngụm linh vụ, bao quanh những điểm sáng này, rồi nhanh chóng chiếm đoạt.

Những điểm sáng này lập tức sinh ra một cổ bài xích mạnh mẽ.

Trong quá trình bị linh vụ chiếm đoạt, lại có một phần ba điểm sáng này tiên tán, cuối cùng chỉ còn lại một phần ba là thành công và bị linh vụ dung hợp lại.Đúng lúc này, đột nhiên trán Vương Lâm sáng lên, một cái đồ án hình thoi màu tím, hiện lên rất rõ ràng.Vương Lâm lập tức phát hiện, giơ tay sờ lên trán, vẻ mặt ngẩn ra.Tư Đồ Nam lập tức kinh hãi mà hô lên:-Người này cũng thật giỏi.

Vương Lâm, ngươi bị một người cao thủ NguyênAnh Kỳ không ngại hao tổn tuổi thọ mà làm ra lời nguyển.

Chỉ cần ngươi bước vào bên trong phạm vi của hắn, hắn sẽ trong nháy mắt xuất hiện ởbên cạnh ngươi.

Người này không ngờ lại có lời nguyền bằng trận pháp cao minh như vậy.Vương Lâm mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt âm trầm, nói:-Có phương pháp gì phá giải không?Tư Đồ Nam trầm ngâm một chút, đắc ý cười nói:-Thực ra ngươi cũng không nên quá lo lắng.

Theo sự phân tích của ta thì cái lời nguyền này, không có lực công kích, chẳng qua chỉ có tác dụng là một cái định vị để có thể đến ngay lập tức thôi.

Lời nguyền của người này mặc dù cao minh, nhưng lão tử năm đó cũng chuyên môn nghiên cứu những loại lời nguyền dùng trận pháp để dẫn phát sóng linh lực ở trong trời đất.

Nhưng bây giờ không có thân thể nên cũng không thể thi triển,nhưng giúp ngươi phá hoại một chút công hiệu của lời nguyền này, thì vẫn còn có thể làm được.-Chỉ cần ngươi không ở quá gần hắn, có ta giúp ngươi che đậy, hắn dù thếnào cũng chẳng phát hiện ra ngươi, yên tâm đi.

Khà khà, Vương Lâm, việc này trên thực tế cũng là một cái cơ duyên, ta trước đây ngẫu nhiên biết được một cái bí thuật của người thượng cổ, chính là lấy lời nguyền làm cầu nối để tiến hành phản phệ, chỉ cần người làm phép có tu vi Kết ĐanKỳ, hơn nữa cần một chút sự trợ giúp của linh vật, một khi thành công,là có thể thu hoạc được một nữa tu vi của đối phương,??, tiểu tử ngươi thật là tốt số đấy từ miệng mũi và bảy lỗ trên người hắn mà chui vào bên trong.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 86: Đống hoang tàn trong rừng ( 85/2095)Vương Lâm trầm ngâm một chút, Ngón ta phải đâm vào trong linh vụ chứa linh căn của Đằng Lệ, khối linh vụ kia lập tức căng ra, rồi bắt đầu xoay chuyển một cách quỷ dị.Ngay sau đó, quả cầu máu đột nhiên bắn ra, chui vào bên trong linh vụ,rồi nhanh chóng rã ra.

Dần dần, linh vụ bắt đầu thu nhỏ lại.

Sau đó,khối cầu thịt và xương, lần lượt dung nhập vào bên trong linh vụ.Lúc này thì linh vụ, hình dạng đã có thay đổi rất lớn, lại thu nhỏ thành một cái vòng tròn, phát ra ánh sáng dịu, nhẹ nhàng nổi trên không trung.Vương Lâm thở sâu, hắn biết Đoạt Cơ Đại Pháp đã đến bước cuối cùng, liền ngưng thần, khống chế được cái quả cầu linh hồn cuối cùng, từ từ dung hợp vào bên trong vầng sáng.Sau một lúc lâu, vầng sáng đột nhiên bắn ra áng sáng chói mắt.

Mắt VươngLâm lóe lên, cắn đầu lưỡi rồi phun ra một chút máu, máu vừa tiếp xúc với ánh sáng, lập tức vang lên âm thanh xì xì, trong nháy mắt nhanh chóng tiêu tan sạch.Sau khi vầng sáng và máu dung hợp lại, đột nhiên mạnh mẽ run lên, từng trận uy áp ở trên vầng sáng phát ra, tất cả sinh vật trong phạm vi một trăm dặm, lúc này đều cảm ứng được dị thường ở nơi đây.Rất nhiều khí tức cường đại, từ trong rừng cây xuất hiện, nhanh chóng vọt về chỗ Vương Lâm.Vương Lâm cũng không thèm chớp mắt, giơ tay triệu tập, vầng sáng này lập tức bay vọt đến, dung nhập vào trong ngực Vương Lâm.

Một cổ linh lực dồi dào, đột nhiên tràn đầy trong cơ thể Vương Lâm, sắc mặt của hắn lập tức trở nên hồng hào.Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, cơ thể khẽ động, giống như tên rời cung mà lao ra khỏi động. sau vài lần ẩn hiện, đã biến mất ở sâu trong rừng cây.Hắn rời khỏi không bao lâu, từ một bên trong rừng cây ầm ầm xuất hiện một cái đầu cực lớn của một con mãng xà.

Sau khi đứng lại nghe nghóng một chút, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu, xoay người bò đi.Ngay sau đó, một con vượn thân cao cả trượng, thân ảnh như điện, trong nháy mắt đã đến chỗ này, chui vào cái lỗ trong thân cây sục sạo một lúc,lúc này mới không cam lòng rời đi.Những dị thú cường đại giống như vậy, lại đến vài con, nhưng cũng không ngoại lệ, cũng là mê hoặc mà về.Vương Lâm chạy nhanh ở trong rừng cây, bên trong cơ thể hắn linh khí tuôn ra dày đặc đến cực điểm.

Trừ chỗ đó ra, trên cơ thể mỗi một lỗ chân lông ở trên da, đều không ngừng chảy ra loại vật chất màu đen tanh tưởi.Một cổ tê liệt không ngừng từ bên trong cơ thể truyền ra.

Vương Lâm nhíu mày, đột nhiên ngừng bước chân, sau khi đi trên mặt đất một vòng, ánh mắt hắn chớp động, dẫn lực thuật phát ra trên mặt đất, linh lực cuộn trào bên trong cơ thể lập tức tuôn ra.Bùn ở trên mặt đất, giống như bị hai bàn tay vô hình rất lớn móc ra,nhanh chóng bị xúc lên hai bên, không lâu sau thì xuất hiện một cái hốto sâu không thấy đáy.Vương Lâm không nhiều lời, cất bước nhảy xuống, rơi vào bên trong, ngay sau đó bùn đất ở bốn phía nhanh chóng lấp lại.

Không lâu sau, thì khôi phục lại bình thường, từ bên ngoài nhìn lại, không có một chút khác biệt.Khoang chân ngồi ở trong lòng đất, Vương Lâm định thời gian mà ngưng thần, bắt đầu phân chia linh lực trong cơ thể.

Thân thể của hắn, nhanh chóng thay đổi, tất cả đều hướng về mục tiêu Trúc Cơ mà tiến hành.Ở bốn phía chung quanh đặc biệt yên tĩnh, ở sâu trong lòng đất không có bất cứ kẻ nào làm phiền, Vương Lâm bắt đầu bế quan lần thứ ba.Thời gian qua mau, năm tháng qua đi như thoi đưa, chớp mắt đã qua hai năm.Mặt đất chỗ Vương Lâm bế quan, bao phủ từng tầng lá cây dày mục nát, các loài côn trùng và độc vật, thỉnh thoảng lại chui ra tiến vào.Một ngày, đột nhiên mặt đất chấn động một trận, rất nhiều độc vật và côn trùng nhanh chóng từ trên những cành cây và lá cây khô bò ra.

Sau đó bùn đất nhanh chóng bị văng về bốn phía, một bóng người đen kịt, từtrong lòng đất xông ra.Bóng người đó vừa mới xuất hiện, những loài bò sát bốn phía lập tức phát ra từng đợt tiếng rít hoảng sợ, nhanh chóng rút lui.-Đoạt Cơ Đại Pháp này, thật là thần kỳ, cuối cùng cũng đến Trúc Cơ Kỳ.Bóng người này, chính là Vương Lâm đã bế quan hai năm nay.Ánh mắt Vương Lâm như điện, cả người phát ra linh lực cường đại, hắn há miệng phun ra một đạo lục quang, một cái tiểu kiếm màu xanh biếc lấp lánh xuất hiện trước mặt hắn.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, tay phải vung lên, vỏ kiếm ở bên trong túi trữ vật từ từ bay lên.

Thần sắc của hắn như thường, thì thào nói:-Vỏ kiếm này trong hai năm, đã luyện hóa cũng không sai biệt lắm, phối hợp sử dụng với phi kiếm, hiệu quả chắc chắn sẽ không thể coi thường được.Lấy vỏ kiếm và phi kiếm về, Vương Lâm đứng tại chỗ trầm ngâm một chút,sờ sờ hạt châu thần bí ở trước ngực, trong lòng thầm nghĩ:-Tư Đồ hai năm trước tinh hoa Nguyên Anh tổn hao quá nhiều, nhất là khi ta bế quan thì thi triển pháp thuật có thể che dấu lời nguyền, lại càng suy yếu đi rất nhiều.

Ông này đã ngủ say hơn một năm rồi, cũng không biết lúc nào mới tỉnh lại.

Cũng may là tâm pháp Hoàng Tuyền Thăng KhiếuQuyết mình đã nhớ kỹ toàn bộ.

Việc quan trọng trước mắt chính là tìm một chỗ cực âm, tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết.Sau khi có chủ kiến, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, thần thức đảo qua, thân thể nhanh chóng chạy về phía bắc.

Không bao lâu, đã đi đến một dòng sông trong rừng, tắm rửa sạch sẽ một hồi, cuối cùng mới đem những vết bẩn màu đen trên người kỳ cọ sạch sẽ.

Một cảm giác thoải mái tinh thần sinh ra.Ngồi trên tảng đá bên bờ sông, Vương Lâm nhớ lại những việc đã qua, vô cùng cảm xúc, hắn không biết Trương Hổ bây giờ sống chết thế nào, tư tận đáy lòng vẫn luôn hy vọng Trương Hổ có thể tránh được kiếp nạn.Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm thu hồi ý nghĩ, mắt lộ ra vẻ trầm ngâm,sau hồi lâu tay phải của hắn bắt thần chú, đánh ra một đạo bạch quang.Đạo bạch quang này vừa xuất hiện, màu sắc lập tức biến đổi, từ trắng chuyển thành xám, màu sắc còn đậm thêm, lúc này thì nhanh chóng lóe lên,nhanh chóng bay về hướng tây.Vương Lâm ngẩn ra, pháp quyết đánh ra đạo bạch quang này, là một pháp thuật mà Tư Đồ Nam truyền dạy cho hắn để chuyên tìm kiếm chỗ cực âm.

Màu sắc càng đậm thì càng chứng tỏ khoảng cách đến chỗ cực âm càng gần.

Khi hoàn toàn trở thành màu đen, thì chứng tỏ đã tìm đến chỗ cực âm.Vương Lâm không nói nhiều mà lập tức đuổi theo, đi theo sự chỉ dẫn của ánh sáng khi nó đã hoàn toàn trở thành màu đen, nhanh chóng xuyên qua rừng cây, ánh sáng màu xám càng ngày càng sậm lại, khoảnh khắc khi nó hoàn toàn biến thành màu đen, ánh sáng mang theo một tiếng “Bịch”, rồi tiêu tan.Bỗng nhiên, Vương Lâm dừng bước, hắn ngơ ngác nhìn về chỗ cách đó không xa, trong lòng chấn động đến mức nói không ra lời.Hiện ra trước mặt hắn, là một đống hoang tàn không có giới hạn.

Hắn không nhìn thấy đâu là đầu đâu là cuối, những căn phòng nhìn thấy trước mặt phần lớn đều đã đổ sụp, ở xung quanh có rất nhiều cây cối mọc lên phân bố khắp đống hoang tàn này.Trong đống đổ nát mọc đầy cỏ dại, phân và nước tiểu của dã thú ở khắp nơi trên mặt đất.

Từng con từng con thú nhỏ chạy từ bên ngoài vào, lâu lâu lại truyền đến từng tiếng kêu.Trên mặt đất lộ ra từng vết khe hở giống nhau, giống như một cái miệng lớn đầy máu lúc nào cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn của nó.Rất nhiều vũ khí và hài cốt ở trên mặt đất, khung cảnh đổ nát hiện ra một cảnh tượng giống như đống hoang tàn của ngày diệt vong.

Màu xám đơn giản và màu xanh của cây cỏ quấn với nhau cùng một chỗ, lộ ra một cổ khí tức tuyệt vọng, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, nhìn vùng hoang phế này, trong lòng hắn rất rung động.Đúng lúc này, từ trong đống hoang tàn đột nhiên có ánh sáng chớp động trên một bộ hài cốt cao vút, sau đó phát ra một chùm ánh sáng màu trắng,trong khoảng khắc chiếu xuống dưới.Vương Lâm ngẩn ra, đột nhiên vẻ mặt khẽ chuyển động, quay đầu nhìn lại rừng cây cách đó không xa, chỉ thấy một con thú nhỏ toàn thân đầy máu,đang vùng vẫy bò đến.

Hướng về chỗ chùm sáng hạ xuống mà tập tễnh lết đến, đùi phải của nó có một vết thương, có thể thấy được cả xương, theo những cử động lết đi của nó, phía sau nó, để lại một vết máu thật lớn.Rất lâu sau, cuối cùng nó cũng bò đến dưới chùm ánh sáng, lập tức vui mừng kêu lên một tiếng.

Vết thương trên đùi phải của nó lại lấy tốc độcực nhanh mà khép miệng lại.

Toàn bộ quá trình có lẽ cũng chỉ trong vài giây, con thú nhỏ đã khôi phục lại như bình thường.Nó vui mừng mà run rẩy cả thân mình, đi ra khỏi chùm ánh sáng, thân ảnh dần biết mất ở phương xa.Lúc này cột sáng vẫn không ngừng ngưng tụ lại, tâm thần Vương Lâm nổ mạnh, nhìn về chùm ánh sáng mà nói không ra lời.Đúng lúc này, chùm ánh sáng hóa thành từng điểm từng điểm sáng mà tiêu tán.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, đứng ở một bên tiếp tục quan sát.

Sau nửa canh giờ, chùm ánh sáng lại hiện ra.Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Vương Lâm cứ như vậy ở bên cạnh nhìn một ngày, cuối cùng cũng nhìn ra được một chút manh mối.Căn cứ vào phán đoán của Vương Lâm, chùm ánh sáng này xuất hiện nhất định là có liên quan đến ánh sáng mặt trời.

Mặc dù nơi đây đã trở nên hoang tàn, nhưng ở nơi đây vẫn còn một chút những thứ giống như pháp khí chưa mất đi tác dụng.

Sau khi hấp thu ánh sánh mặt trời thì hiện ra một màn thần kỳ này.Hơn nữa rât nhiều dã thú biết được chùm ánh sáng này có thể chữa thương,Vương Lâm ở đây nhìn cả ngày thì thấy không dưới hai mươi con dã thú bịthương đi đến đây.Nhìn thấy sắc trời bắt đầu tối, Vương tình toán cũng không sai biệt lắm khi chùm ánh sáng này xuất hiện lần cuối cùng, hắn không hề do dự mà lập tức tiến lên, nắm tay duỗi vào bên trong chùm sáng, một luồng khí ấm áp và dào dạt lập tức tràn ngập trên tay, luồng khí này cũng không phải là linh lực, mà là một loại vật chất mà Vương Lâm cực kỳ xa lạ.Lẳng lặng cảm thụ luồng khí này, ánh mắt Vương Lâm chớp động, lập tức tạo ra một vết thương ở trên tay, rồi duỗi tay vào chùm ánh sáng.

Trong chùm ánh sáng, vết thương lấy tốc độ cực nhanh mà liền lại, cũng chỉtrong thời gian nháy mắt, vết thương đã biến mất.Vương Lâm trầm ngâm một chút, không nói nhiều mà nhanh chóng bay xuyên vào trong đống đổ nát.

Không mất bao lâu đã đến dưới bộ hài cốt cao lớn phát ra chùm ánh sáng kia.Đây là một bộ hài cốt có hình dáng của một người to lớn, từ vẻ bề ngoài,có thể nhìn thấy giữa chổ hắn bị bẻ gãy, mặc dù đã đổ sụp hơn một nữa,nhưng vẫn còn có thể thấy được phong thái ngày xưa.

Bức tượng hai người to lớn trong tay cầm cự kiếm đứng ở bên cạnh, trên người bọn họ, một vật có kiến trúc hình tháp dài chừng ba mươi mét đè nặng lên.Vương Lâm nhìn hài cốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, một cái tháp cao lớn ngập cả vào trong mây, trong một tai nạn bất ngờ, gãy ởgiữa, ngọn tháp bị gãy rơi thẳng xuống hai bên pho tượng.Cái chùm sáng kia, chính là từ một hạt châu bằng đá có đường kính khoảng hai mét ở trên ngọn tháp phát ra.Nhìn hạt châu bằng đá này, Vương Lâm có chút lưỡng lự, thứ này quá lớn,thoạt nhìn thì căn bản không có cách nào lấy đi, mà mình đối với nguyên lý trị thương của nó cũng không phải hoàn toàn không phân tích được.

Nếu như mạnh mẽ gỡ nó ra, không biết có mất đi hiệu quả không.Sau nhiều lần cân nhắc, Vương Lâm cũng không manh động, mà ở bên trong khu hoang phế này bồi hồi quan sát.

Dần dần, sắc mặt Vương Lâm có chút cổ quái, hắn kiểm tra rất nhiều chỗ, cảm thấy có một điều dị thường.Hắn ở bên trong một phòng vẫn còn tương đối hoàn chỉnh trong đống đổ nát này, nhìn thấy được ở trên mặt đất có một số đồ gốm vẫn còn nguyên vẹn,ở trong một số đồ gốm thậm chí còn lưu lại một chút vật chất màu đen.Lúc này sắc trời đã càng thêm tối, Vương Lâm nhanh chóng lao vào rừng cây, khi bóng tối hoàn toàn phủ xuống, Vương Lâm đi ra khỏi đống hoang tàn.

Hắn đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, hai mắt chớp động.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 87: Hoàng tuyền hàn đan ( 86/2095)Trong đầu Vương Lâm chợt nảy ra một suy nghĩ, có thể vào lúc bao nhiêu người đang ngồi đây ăn uống, tai họa bỗng nhiên ấp tới khiến cho trong chốc lát cả ngôi thành biến thành một đống đổ nát.Lúc này, một chút hơi lạnh từ trong đống đổ nát tản ra.

Luồng hơi lạnh đó càng lúc càng đậm, cuối cùng gần như ngưng tụ lại thành thực thể.- Xem ra, dưới đống đổ nát này chỉ sợ có không dưới ngàn vạn người chết.Một nơi có bao nhiêu người chết như thế chắc chắn là vị trí cực âm chi địa.Trong lúc bế quan, Tư Đồ Nam đã giảng giải cho hắn hết sức chi tiết vềCực Âm chi địa.

Nó được chia làm bốn loại, bao gồm Thiên âm, Địa âm,Huyền âm, Hoàng âm.Hoàng âm là nơi đơn giản nhất.

Nó được hình thành do có một số lượng người rất đông bị chết tạo ra.

Người chết càng nhiều thì Hoàng âm chi địa có cấp độ càng cao.Huyền âm chi địa thì hơi khó khăn.

Phải ở chỗ cực lạnh mới có thể gặp được.Địa âm lại càng khó.

Phải có cơ duyên thật lớn mới có thể gặp được.

Dù sao thì Địa âm thường xuất hiện nơi thâm uyên.Còn về Thiên âm thì gần như là không có khả năng xuất hiện.

Bởi vì muốn tạo thành được Thiên âm cần phải có cả Địa, Huyền, Hoàng âm ba cái tập trung lại một chỗ mới có thể chuyển hóa thành Thiên âm.Cực âm chi địa phẩm chất càng cao thì ích lợi của nó mang tới cho người tu chân càng lớn.Lập tức, Vương Lâm bắt quyết, miệng lẩm bẩm.

Bất chợt, một điểm ánh sáng màu đỏ chợt ngưng tụ trước người hắn, dần biến thành một quả cầu to.Đây là pháp thuật chuyên dùng để xác định phẩm chất của Cực âm chi địa.Căn cứ vào màu sắc của quang cầu bao gồm tử, lam, ngân, hồng xuất hiện đối với Thiên Địa huyền hoàng tứ đại Cực Âm chi địa.Mặt khác, Tư Đồ Nam cũng từng nhắc tới, cho dù bất kỳ Cực Âm chi địa nào cũng chia ra thành những phẩm chất giống nhau.

Bao gồm lại phổ thông,thượng giai, trầm âm và tuyệt âm.Mỗi cấp độ lại được chia thành mười đẳng cấp nhỏ.Đại khí chỉ cần tam phẩm phổ thông Cực Âm chi địa là có thể tu luyện.

Mà đạt tới bát phẩm thì tốc độ tu luyện còn tăng lên rất nhiều.Sau khi quang cầu xuất hiện chợt phát ra ánh sáng màu hồng gay gắt.

Hồng quang càng lúc càng sáng, cuối cùng lóe lên năm cái.Vương Lâm sờ sờ cằm, ánh mắt chớp chớp.

Hắn biết năm cái lóe lên đó tượng trưng cho phẩm chất của Hoàng âm ở đây là ngũ phẩm phổ thông.Suy nghĩ một chút, hắn không nói lời nào, khống chế quang cầu đi vào trong đống đổ nát.

Hơi lạnh bốn phía bám quanh Vương Lâm càng lúc càng đậm.

Cuối cùng, hắn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề, hơi thở không được thoải mái.

Đi thêm mấy trăm thước cảm giác hít thở hết sức khó khăn.Lúc này, quang cầu vẫn đi theo Vương Lâm càng lúc càng phát sáng, đạt tới mức độ bát phẩm phổ thông.Vương Lâm vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đi thêm được mấy trăm thước, hắn không thể đi thêm được nữa.

Âm khí nhè nhẹ chui vào cơ thể khiến cho mạch máu toàn thân bắt đầu đau đớn.

Linh lực có dấu hiện mất đi sự khống chế.Lúc này quang cầu đã truyển thành màu đỏ phát ra một âm thanh rồi phân thành hai, lóe lên một chút.

Hai mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn biết điều này chứng tỏ phẩm chất chỗ này đã đạt tới thượng giai nhất phẩm.Căn cứ vào những gì mà Vương Lâm tìm hiểu vào ban ngày, hắn biết diện tích của đống đổ nát này rất lớn.

Vị trí của hắn chỉ sợ vẫn chưa vào tới được một phần vạn.Hơn nữa, càng đi sâu vào trong, âm khí lại càng nồng đậm.- Nơi này là chỗ tu luyện tốt nhất.

- Vương Lâm chậm rãi lui lại phía sau, rồi dừng lại ở vị trí ngũ phẩm phổ thông.Vương Lâm cảm thấy chỗ này chính là nơi thích hợp với thân thể mình nhất.

Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết yêu cầu đối với cực âm chi địa cứphải từ từ tiến vào.

Đây là những lời quan trọng mà trước khi Tư Đồ Nam ngủ say đã dặn.Vương Lâm trầm ngâm một chút, khoanh chân ngồi, nhắm mắt trầm tư.

Trong đầu hắn hiện lên những lời giảng giải chi tiết của Tư Đồ Nam về HoàngTuyền thăng khiếu quyết.Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết chia làm chín tầng.

Cứ ba tầng lại có thểngưng kết được một quả hàn đan.

Sau khi tu luyện hết chín tầng, ba quảhàn đan liền dung hợp lợi với nhau, có khả năng trực tiếp đột phá lênKết Đan kỳ.Đây mới là nguyên nhân mà Vương Lâm quyết tâm tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.

Đó cũng là pháp quyết mà Tư Đồ Nam cảm thấy thích hợp nhất với Vương Lâm vào lúc này, đồng thời nó có thể tạo ra tốc độ tu luyện nhanh chóng.Tất nhiên nhanh hơn nữa cũng có.

Giống như Đoạt Đan đại pháp.

Chỉ cần bắt sống một người cao thủ Kết Đan kỳ là được.

Nhưng việc đó lúc này đối với Vương Lâm chính là tự sát.Còn Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tu luyện hàn đan sau đó phải trùng khiếu để hoàn thành.

Để trùng khiếu thì người tu luyện công pháp này phải có rất nhiều kinh nghiệm.

Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết có tam đại khiếu huyệt bào gồm Đan Điền, Khí Hải, Tổ Khiếu.Ba khiếu huyệt đó sau khi bị trùng phá liền ngưng kết thành hàn đan.

Khi hàn đan vừa thành, linh lực trong cơ thể lập tức chuyển biến thành âm hàn lực.Về phần xác suất trùng khiếu thành công thì có quan hệ rất lớn tới Cực Âm chi địa.Thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi hắn mở hai mắt ra, trời đã dần sáng.Âm khí bốn phía tan đi rất nhanh.

Khi mặt trời lên được một khắc, hơi lạnh đã biến mất toàn bộ.Vương Lâm đứng lên, quyết định ở lại đây tu luyện.

Vì vậy, hắn chuẩn bịlàm một chỗ để nghỉ ngơi.

Hắn nhìn xung quanh một chút cuối cùng để ý tới đám phòng ốc sụp đổ cách đó không xa.Hắn vung tay phải lên một cái, tất cả hài cốt, đá vụn liền bay về bốn phía để lộ ra một khoảng đất trống.Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Vương Lâm yên lặng khoanh chân ngồi xuống nơi đất trống.

Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển sách mỏng, tập trung tinh thần chăm chú xem.Quyển sách này đúng là những điều lý giải về trận pháp mà hắn dùng trung phẩm linh thạch đổi lấy ở Đằng Gia thành.Lúc ấy, hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút thì thấy bên trong viết rất chi tiết về một số loại trận pháp, hơn nữa còn có cả trận đồ, các loại tài liệu cần thiết.Sau khi nhớ kỹ toàn bộ nội dung, Vương Lâm nhắm mắt trầm tư, hai tay huy động vẽ lên một bức tranh nào đó.Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Vào lúc hoàng hôn, Vương Lâm thở dài, trợn hai mắt lên, lầm bẩm nói:- Trận pháp quả là bác đại tinh thâm.

Mặc dù quyển sách mỏng này chỉmiêu tả một số trận pháp nhỏ, những cũng khiến ta phải mất một ngày mới có thể hiểu được.

Nhất là một số thuật biến hóa trong đó, lại càng thêm khó khăn.Bất đắc dĩ, hắn cũng không tập trung vào tìm hiểu kỹ mà chỉ dựa theo một ít trận đồ trong đó.

Sau đó hắn sử dụng Dẫn Lực thuật ném những hòn đá ra xung quanh.Một lúc sau, hắn đã bày được một ái tiểu mê tung trận pháp.Trận pháp này hết sức đơn giản, ngay cả kỳ trận cũng không có.

Nhìn những hòn đá nằm xung quanh, Vương Lâm cười khổ, cẩn thận so sánh với trận đồ rồi điều chỉnh lại một chút.

Cuối cùng thì nó cũng giống hệt với yêu cầu trận đồ đưa ra.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, hai tay bắt quyết, Sau đó chỉ một cái,nhất thời một làn sương mù vô thanh vô tức xuất hiện.Vương Lâm nhìn làn sương mừ, cười rộ lên một cái, thầm nghĩ trận pháp này cũng đủ để vây khốn con người.

Còn đối với người tu tiên mà nói thì nó không hề có chút tác dụng.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm thì thào, lẩm bẩm:- Một cái trận pháp không được thì ta sẽ dùng hai cái trận pháp.

Cứ bày ra tất cả các trận pháp trong sách cũng đủ để tạo ra tác dụng nhất định.Nghĩ vậy, Vương Lâm lại dùng dẫn lực thuật không chế đá xung quanh, bày ra mấy cái trận pháp nữa.

Sau khi bày xong, màn đêm đã phủ xuống.Vương Lâm khoanh chân ngồi trên bãi đất trống.

Sau khi hàn khí dâng lên,hắn đặt hai tay lên đầu gối, ngưng thần hít thở.

Hắn hít thở theo phương thức một dài, năm ngắn.

Dài chính là hít một hơi thật sâu.

Còn ngắn chính là thời gian thở ra chỉ bằng một phần năm của lần hít vào.Dùng tốc độ nhanh nhất thu nạp hàn khí xung quanh vào trong cơ thể.Nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đâu tiên sau khi hắn đoạt cơ bắt đầu thổ nạp ở bên ngoài.

Hai năm trước toàn bộ thời gian hắn chỉ dành để hấp thu linh khí dịch thể vào bên trong mà tiêu hóa thôi.Thực tế, âm hàn khí so với linh khí cũng giống nhau.

Vương Lâm thổ nạp linh khí nhiều năm nên hết sức tự nhiên.

Tuy nhiên được một lúc, hắn liền cảm thấy có sự khác biệt.

Lúc trước thổ nạp linh khí bên ngoài thân thể có một thứ gì đó cản trở khiến cho tốc độ linh khí vào trong cơ thểhết sức chậm.

Hơn nữa, sau khi vào trong cơ thể chỉ có thể hấp thu một phần.

Phân nửa đều biến mất trong quá trình thổ nạp.Nhưng lần này thì khác, tầng ngăn cách như biến mất.

Ngay khi hắn vừa thổ nạp, âm hàn khí đã ầm ầm vọt tới.

Hơn nữa, trong cơ thể hắn gần như có một sự thay đổi.

Âm hàn khí sau khi chui vào trong cơ thể liền được hấp thu hơn nửa, không giống với trước đây.Tình huống này, Vương Lâm sau khi cân nhắc kỹ liền có ba cái đáp án.

Một là âm khí không giống với linh khí, thích hợp cho hắn thổ nạp.

Hai làTrúc Cơ kỳ thổ nạp hiển nhiên nhanh hơn so với Ngưng Khí kỳ.

Ba là sau khi hấp thu được một bộ phận linh căn của Đằng Lệ, thiên tư của hắn đã tăng lên không ít.Còn về đáp án nào chính xác thì Vương Lâm cũng chẳng đi tìm hiểu, hắn chìm vào trong việc thổ nạp.Lúc bắt đầu, Vương Lâm cũng không thích ứng được ngay.

Vì âm khí lạnh như băng sau khi hít vào trong cơ thể liền tỏa ra lục phủ ngũ tạng toàn thân.

Cái cảm giác rét buốt từ trong ra ngoài, làm cho thân thể hắn cảm thấy run rẩy.

Cảm giác đó so với việc thổ nạp linh khí hoàn toàn trái ngược.

Một đằng thì ấm áp thoải mái, một đằng thì giống như chui vào hầm băng.Khi âm khí hút vào trong cơ thể càng lúc càng nhiều, tay chân Vương Lâm hết sức lạnh lẽo.

Máu trong cơ thể chuyển động dần dần chậm lại.

Cuối cùng, ngay cả tiếng tim đập cũng thong thả hơn.Trên lông mi, tóc từ từ xuất hiện một lớp sương trắng.

Một cỗ âm khí từtrong cơ thể hắn phát ra, dung hợp hoàn mỹ với xung quanh.Thời gian trôi đi nhanh chóng.

Khi mặt trời lên cao, âm khí tiêu tán.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp mở ra.

Hắn thở ra một luồng khí trắng.

Trải qua một đêm hít thở, trong bụng hắn xuất hiện một luồng khí thật nhỏ.Luồng khí đó vô thanh vô tức, chuyển động một cách chậm rãi, tỏa ra một chút âm hàn khí.Linh lực trong cơ thể không hề có hiện tượng bài xích với luồng khí đó.

Giữa chúng không hề có hiện tượng gì xẩy ra.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 88: Lam phu quái nhân ( 87/2095)Xoa xoa tiểu phúc, Vương Lâm thì thào, lẩm bẩm nói:- Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.

Cuối cùng thì ta hiểu được tại sao nó lại có được tên gọi đó.Hoàng tuyền chính là khi tu luyện công pháp này phải đi vào trạng thái sắp chết.

Khi bản thân đã rơi vào trạng thái đó liền có thể hấp thu được âm khí.

Có điều, nếu không cẩn thận rất có khả năng sẽ rơi vào Hoàng tuyền thực sự.Trên thực tế, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết ở lục cấp tu chân quốc chẳng có mấy người dám tu luyện.

Mà Tư Đồ Nam chính là một trong số ít người có thể tu luyện thành công.

Theo cách gọi của ma đạo ở Lục cấp tu chân quốc thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết được gọi là quỷ công.Quỷ công là bởi vì nó có quá nhiều sự thay đổi quỷ dị.

Có nhưng thay đổi khiến người tu luyện nhận được ích lợi rất lớn.

Nhưng có những cái lại khiến cho người tu luyện chết đi.Cứ như thế, Vương Lâm định cư ở đây, ban đam lại thổ nạp âm khí.

Nháy mắt đã được một tháng.Trong một tháng đó, Vương Lâm ngoại trừ việc tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết còn phát hiện ra thạch châu thần bí còn có thể đọng sương ởđây.

Tuy nhiên, trong những hạt sương đó không hề có linh khí mà chính là âm khí.Đến lúc này, Vương Lâm lại có một sự hiểu biết mới với thạch châu.Vì vậy, Vương Lâm bắt đầu tích lũy những giọt sương.

Nhất là vào lúc đêm khuya, khi khí âm hàn đậm đặc nhất thì khả năng đọng sương từ thạch châu rất nhanh.Sau khi uống chỗ nước sương đó, Vương Lâm phát hiện ra tuy trong đó ẩn chứa rất nhiều khí âm hàn, nhưng so với hạt sương chứa linh khí thì không phải cùng một cấp bậc.Nếu khí âm hàn với linh khí có phẩm chất ngang nhau, thì trong hạt sương có khí âm hàn hiệu quả mà nó mang lại không thể bằng hạt sương có chứa linh khí.Vương Lâm hiểu được uy lực của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết chính là căn cứ vào lượng khí âm hàn có thể hấp thu được nhiều hay ít.

Hấp thu càng nhiều thì uy lực càng lớn.

Vì vậy vào ban ngày, Vương Lâm đều tiến vào trong Mộng Cảnh không gian lấy hạt sương có chứa khí âm hàn mà tu luyện.

Đến đêm lại ra ngoài thổ nạp.Thời gian thấm thoát trôi quan, hàn khí trong cơ thể Vương Lâm càng lúc càng nhiều.

Mỗi lần hắn thổ nạp đều dung hợp vào với khí âm hàn xung quanh, chẳng phân biệt được.

Mỗi khi đạt tới trạng thái đó, trống ngực của hắn dần chậm lại, cuối cùng như có như không.Thậm chí có đôi lần, trống ngực của hắn gần như biến mất, nhưng cuối cùng vẫn có những dao động nhỏ.Sáng sớm hôm nay, Vương Lâm từ trong trạng thái nhập đỉnh tỉnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói:- Khí âm hàn trong cơ thể càng lúc càng nhiều, có lẽ là đã có thể trùng khiếu lần đầu tiên được rồi.Đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm xung quanh trận pháp, ánh mắt có chút cổquái.

Hắn không nói lời này, vung tay một cái.

Nhất thời sương mù tản sang hai bên để lộ ra một con đường nhỏ.Vương Lâm đi ra khỏi trận pháp, liếc mắt một cái có thể thấy trên mặt đất có mấy dấu vết hằn xuống đất, kéo dài tới sâu trong đám đổ nát.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua, nơi này có một con dã thú bị chết.Nhưng bây giờ, thi thể con dã thú đã biến mất, hiển nhiên là bị kéo và sâu trong đống đổ nát.- Chẳng lẽ trong đống đổ nát này còn có người?

- Một hơi lạnh từ trong xương phát ra khiến cho Vương Lâm rùng mình.

Đêm qua đối phương kéo thi thể dã thú đi mà mình không hề phát hiện...Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng.

Hắn lập tức quan sát xung quanh khu vực của mình thì không thấy có gì khác lạ.

Trận pháp vẫn không hề có dấu vết bị người khác tấn công.Hắn sờ sờ cằm.

Loáng cái, liền nhảy vào trong đám cây cối.

Một lúc sau,hắn liền xách thi thể hai con dã thú trở về.

Vất chúng ở đó, hắn liền đi vào trong trận, tay phải bắt quyết, nhất thời sương mù bốn phía càng trở nên đậm hơn, thi thoảng còn có tiếng sấm vang lên.Sau khi làm xong, Vương Lâm vẫn cảm thấy trong lòng bất an.

Một lúc sau,hắn mới có thể bình tĩnh.

Đem thần thức tỏa ra xung quanh sau đó hắn uống một giọt sương có ẩn chứa khí âm hàn, vừa thổ nạp vừa duy trì sựcảnh giác.Khi màn đêm buông xuống, Vương Lâm không có thổ nạp mà lẳng lặng ngồi im, khuếch tán thần thức, cảm nhận diễn biến từng cái cây, ngọn cỏ trong vòng trăm thước.Nhất là vị trí của hai xác dã thú, Vương Lâm lại càng chú ý.

Hắn muốn xem xem trong đống đổ nát đó có sinh vật gì mà đêm tối lại tới nơi này.Thời gian từ từ trôi đi, nháy mắt đã gần tới giờ tý.

Lúc này, khí âm hàn đã đạt tới mức đậm nhất.

Vương Lâm vẫn tập trung tinh thần, quan sát bốn phía.Trong phạm vi thần thức bao phủ hoàn toàn yên tĩnh.

Hai cái xác dã thú bị hơi lạnh thẩm thấu, đọng vô số hạt nước.

Ngoại trừ việc đó ra, xung quanh vẫn không hề có chút tiếng động.Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lâm phát ra thần thức vào ban đêm.Nhưng khi xưa, cho dù là trong đêm cũng có tiếng của dã thú và côn trùng chứ không yên lặng như thế này.Đột nhiên, thần sắc Vương Lâm thoáng động.

Thần thức của hắn tập trung về hướng đống đổ nát có thể nhận thấy khí âm hàn ở nơi đó có chút xao động.Ánh mắt hắn lấp lánh, khóe miệng cười lạnh, bình tĩnh theo dõi.Chỉ thấy từ đống đổ nát, luồng khí âm hàn xao động rất mạnh.

Sau đó, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.

Tốc độ của đối phương quá nhanh.

Thần thức của Vương Lâm cũng chỉ thấy được một cái bóng chợt lóe lên rồi hai cái xác thú chợt biến mất.Vương Lâm cảm thấy sợ hãi.

Lúc đối phương xuất hiện, trong nháy mắt hắn liền thấy được hình dạng của đối phương.

Đó là một sinh vật hình người,toàn thân bảo phủ một lớp da màu lam.Vô số biểu tượng kỳ dị hiện đầy trên da thịt đối phương.

Ngoài ra còn có chín tấm giấy màu vàng dài khoảng nửa tấc, dán ở mấy vị trí trên cơ thểhắn.

Hình dạng quỷ dị của kẻ đó khiến cho Vương Lâm kinh hãi.Lúc này, quái nhân lại xuất hiện một lần nữa.

Hắn đừng ngoài trận pháp, ánh mắt có chút suy tư.Quái nhân lui lại vài bước, nghi hoặc nhìn trận pháp trong sương mù.

Ánh mắt hắn hơi do dự một chút, cuối cùng nhanh chóng đi dạo quanh một vòng.Toàn bộ tinh thần của Vương Lâm vẫn tập trung vào đối phương, không hềcó ý định công kích.

Hắn muốn xem xem cuối cùng quái nhất có phương pháp gì.Sau khi quái nhân đi một vòng quanh làn sương mù liền ngừng lại.

Ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.

Tiếp theo đó, thân thể của hắn thoáng động đi vào trong trận pháp.Ngay khi hắn đi vào trong trận pháp, trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, tay phải bắt quyết, đánh ra một đạo bạch quang, bắn vào trong trận pháp.

Làn sương mù lập tức cuồn cuộn xoay chuyển.Ngay sau đó, từ trong trận pháp tiếng đá vỡ vụn nhanh chóng vang lên.Một cái trận pháp đã bị phá tan.

Làn sương mù càng lúc càng nhạt.Vương Lâm không nói tiếng nào, há mồm phun ra một đạo lục quang.

Lúc quang lóe lên một cái, bắn ra rất nhanh.

Chỉ nghe ầm một tiếng, từ trong sương mù phát ra tiếng rống giận dữ của quái nâh.

Ngay sau đó, một lực đẩy mạnh mẽ từ trong trận pháp phát ra, đẩy văng những hòn đá xung quanh lên không trung.

Sau đó, chúng vỡ vụn thành bột.Sau khi sương mù biến mất, quái nhân liền phát hiện ra Vương Lâm.

Ánh mắt hắn đầy máu, nhe răng cười, bước tới.Vương Lâm vẫn thản nhiên, tay phải chỉ một cái.

Thanh phi kiếm chợt xuất hiện sau lưng quái nhân.

Sau đó, xuyên thẳng qua vị trí trái tím bên ngực trái của quái nhân, bắn ra.

Trên thân phi kiếm có dính mấy giọt máu màu lam.Những giọt máu vừa xuất hiện liền hóa thành băng rơi xuống đất.Quái nhân rên lên một tiếng, liền lui lại vài bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.Vương Lâm cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Đối phương bị phi kiếm công kích không ngờ vẫn có thể hành động.

Hắn không nói tiếng nào, trừng mắt một cái, vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời một cái vỏ kiếm chợt bay ra.Thanh tiểu kiếm xanh biếc chợt lóe lên một cái liền chui vào vỏ khoảng chừng năm phân thì ngừng lại.

Ngay sau đó, màu sắc của nó liền thay đổi,từ màu lục biến thành màu lam, sau đó lại chuyển thành màu đen.

Lập tức nó chợt xuất vỏ, chém mạnh về phía quái nhân.Quái nhân nhìn thấy phi kiếm đang lao tới, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Đang định tránh né, chợt thấy hắc kiếm tăng tốc, phá không đâm trúng ngực quái nhân.

Sau đó, hắc quang lóe lên, phát ra những tiếng nổ ầm ầm trong không trung.

Thân thể quái nhân như diều đứt dây, bay thẳng về phía sau.Phi kiếm nhiễm máu của quái nhân cứ dính chặt trên người hắn.

Mặc choVương Lâm cố thế nào cũng không thể làm cho nó lay chuyển.

Ngay cả tác dụng thuấn di cũng biến mất.Cảm giác khiếp sợ dâng lên, sát khí trong mắt Vương Lâm càng lúc càng đậm.

Khi phi kiếm bắn trúng vào người đối phương, hắn liền thấy những ký hiệu quỷ dị trên người quái nhân liền lóe lên.

Hiển nhiên là sử dụng một loại bí thuật nào đó để chống cự lại sự công kích của mình.Hắn không nói tiếng nào lại vỗ vào túi trữ vật một cái, xuất ra tiên phù của Trương Hổ.

Đột nhiên, đồng tử trong mắt Vương Lâm chợt thu nhỏ lại.Chỉ thấy thân thể quái nhân thay đổi theo một góc độ khó tin trong không trung, sau đó hạ xuống đất.

Trên ngực hắn xuất hiện một vết thương lớn.

Dong máu màu lam cứ thể chảy ra từ vết thương.Những ký hiệu bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng lóe lên.

Miệng vết thương từ từ khép lại.Vương Lâm nhìn không chớp mắt.

Sau đó, hắn há miệng phun ra một ngụm linh khí, xuất ra tiên phù.

Nhất thời cái phù tự cháy, hóa thành một luồng quang mang màu đen mang theo hơi nóng, lại một lần nữa bắn trúng vết thương trên ngực đối phương.Quái nhân rống lên một tiếng bi thảm.

Thân thể đang tự chữa trị lại bị xuyên thủng.- Vẫn không chết.

- Trong lòng Vương Lâm chợt trầm xuống.

Đối phương bịmột vết thương trí mạng như thế vẫn không chét.

Có một điều khiến cho hắn cảm thấy an tâm chính là sau khi chịu sự công kích của tiên phù, phi kiếm đang dính trên thân thể đối phương lóe lên hắc quang, thoát ra,quay về.Trong măt quái nhân có chút gì đó bất cam.

Hắn nâng tay kéo một tờ giấy vàng trên người xuống.

Sau khi tấm giấy bị kéo xuống, trong nháy mắt,một luồng khí xanh chợt hiện lên, nhanh chóng bao vây toàn thân hắn.Nét mặt Vương Lâm âm trầm, không hề do dự trỏ một cái vào phi kiếm.

Nhất thời, phi kiếm lại chui vào bao, tiến vào khoảng năm tấc.

Màu sắc của phi kiếm nhanh chóng chuyển từ đen sang hồng.Phi kiếm chui vào được tới vị trí này đã là cực hạn của Vương Lâm.

Theo hắn thì với thực lực Trúc Cơ của mình điều khiển phi kiếm chui vào năm phân thì cho dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể đánh một trận.Đúng lúc này, luồng khí màu xanh đang bảo phủ ngoài thân thể quái nhân nhanh chóng chui vào trong cơ thể.

Sau khi thân thể nó lộ ra trước mặtVương Lâm, hoàn toàn trơn nhẵn, không hề có dấu vết thương tích.Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, trong mắt lộ vẻ oán hận.

Tuy nhiên, nó cũng có chút e ngại đối với Vương Lâm, nhất là khi ánh mắt nhìn vào phi kiếm lại càng sợ hãi.- Ngươi là ai?

- Vương Lâm cũng không vội vàng công kích.

Trên người đối phương có dán chín tấm giấy vàng.

Một lần kéo xuống lại có thể hồi phục thân thể.

Như vậy thì trận chiến này không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 89: Pháp bảo kinh nhân ( 88/2095)- Vương mỗ mượn chỗ này tu luyện, không nếu gặp phải trường hợp bất đắc dĩ cũng không muốn đả thương người.

Nếu người thối lui, sau này không quấy nhiễu sự tu luyện của ta thì chuyện hôm nay bỏ qua.

- Hai mắt VươngLâm lóe lên hàn quang, lạnh lùng núi.Trên mặt quái nhân có chút ngơ ngác.

Hắn mở miệng nói ra vài tiếng sắc nhọn.

Vương Lâm nhíu mày.

Hắn không hiểu bất cứ một từ nào của đối phương.

Điều đó chứng tỏ đối phương cũng không hiểu lời mình nói.Vương Lâm híp hai mắt, từ từ đi sang bên cạnh, tới một bức tường bị đổ.

Quái nhân thấy Vương Lâm đi lại liền tỏ vẻ cảnh giác.Vương Lâm vung tay, vẽ lên trên bức tường.

Quái nhân ngẩn ngơ nhìn theo ngón tay Vương Lâm, một lúc sau nét mặt dần giãn ra.Chỉ thấy ngón tay Vương Lâm nhanh chóng vẽ một bức tranh.

Trên bức tranh đó có một đống đổ nát.

Tiếp theo, hắn nhìn quái nhân chằm chằm, ngón tay chỉ vào giữa bức tranh, vạch một cái ra làm hai.Sau đó, Vương Lâm chỉ quái nhân rồi chỉ vào một nửa bên phải của bức tranh.

Sau đó hắn lại chỉ vào mình rồi đưa tay chỉ lên bên trái của bức tranh.

Sau đó, ngón tay Vương Lâm chầm chậm kéo từ bên phải bức tranh sang bên trái.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào quái nhân, sát khí toàn thân bộc phát.

Ý tứ chẳng cần phải nói cũng biết.- Nếu ngươi còn đến chỗ ta, Vương mỗ cho dù hao phí linh lực cũng phải tiêu diệt ngươi.Trên mặt quái nhan tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn do dự một chút, đưa tay sờ sờngực, ánh mắt vẫn còn một sự sợ hãi nhìn thanh phi kiếm đang bay quanh người Vương Lâm.Vương Lâm nhướng mày.

Quái nhân thấy Vương Lâm không hiểu ý mình liền tỏvẻ lo lắng.

Cuối cùng hắn vỗ đầu, nhảy đến cách đó một khoảng đánh một quyền lên bức tường.

Khi nắm tay hắn chạm trúng vào bức tường, ký hiệu toàn thân hắn chợt lóe lên một cái, bức tường hoàn toàn vỡ vụn.Quái nhân cầm vài viên đá vụn lên, suy nghĩ một chút rồi ném những hòn đá đó về bốn phía.

Làm xong, hắn nhìn về phía Vương Lâm, rống to lên vài tiếng trách cứ.Vương Lâm nhíu mày, tay phải cách không chộp một cái.

Nhất thời, những hòn đá bên người quái nhân bay lên, sau đó theo một trật tự nào đó phóng ra xung quanh.

Sau đó, tay phải hắn bắt quyết đánh ra một đạo bạch quang, nhất thời sương mù chợt xuất hiện, bao trùm quanh một tảng đá.- Ngươi nói là trận pháp này?

- Vương Lâm nhìn chằm chằm quái nhân, chầm chậm nói.Quái nhân lập tức huơ chân múa tay, có chút hưng phấn vỗ ngực.

Nhất thời, những ký hiệu trên thân thể hắn chợt lóe lên.

Hắn quát khẽ một tiếng, hai tay giang ra khiến cho mặt đất chấn động.

Mặt đất chỗ tiểu mê tung trận pháp từ từ nhô lên để lộ một cái hố thật sâu.Tiểu mê tung trận pháp lơ lửng trong không trung giống như một ngọn núi,bị quái nhân giơ lên đỉnh đầu.

Hắn gật đầu với Vương Lâm một cái, vội vã xoay người rời đi.

Đi được một đoạn, hắn dừng lại, quay đầu nhìnVương Lâm, cao giọng gầm rú.

Đồng thời, một tay hắn giơ ngọn núi lên,một tay làm một cái thủ thế với Vương Lâm, sao đó biến mất trong thành thị.Vương Lâm nhìn chằm chằm thân ảnh của đối phương.

Không phải hắn không giết được kẻ đó.

Có điều những tấm phù trên người quái nhân quá sức cổquái.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Vương Lâm cũng không muốn sống chết với kẻ đó.

Vì vậy mà hắn lựa chọn phương thức giao tiếp.Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chợt biến sắc.

Sát khí trên mặt chợt hiện lên.

Phi kiếm vù vù rung động tỏa ra hàn khí kinh người.

Quái nhân vừa bỏ đi đã quay lại.- Ngươi muốn chết!

- Vương Lâm nhìn về phía xa đang có một thân ảnh xuất hiện, lạnh lùng nói.Quái nhân vội dừng lại, trong tay hắn cầm một vật hình tròn cuống quýt xua xua.

Nét mặt hắn tỏ ý giải thích.

Nhưng thấy ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng đành ném vật trong tay về phía Vương Lâm.Vương Lâm bình thản lui lại sau vài bước.

Quái nhân dùng lực không mạnh nên cái vật hình tròn bay tới trước mặt Vương Lâm liền rơi xuống.Sau khi ném vật đó đi, quái nhân nhếch miệng nhìn Vương Lâm cười rồi xoay người biến mất vào trong làn khí âm hàn.Lúc này, sắc trời đã dần sáng.

Vương Lâm cẩn thận nhìn theo hướng quái nhân bỏ đi.

Một lúc sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, từ từ đi tới bên vật thể hình tròn, cúi đầu nhìn.Vật này chỉ to bằng một phần mười của thạch châu, trên nó dính đầy tro bụi.

Thậm chí trên bề mặt còn có một số vết nứt.

Nhìn nhìn một chút, nét mặt Vương Lâm chợt thay đổi.

Hắn nhặt một tảng đá bên người, ném nhẹvào hạt châu.

Hạt châu lập tức lăn về phía sau.Một chút linh lực dao động từ hạt châu tỏa ra.- Đây là pháp bảo?

- Hắn ngẩn người.

Tay phải cách không chộp một cái,hạt châu liền bay lên.

Hắn chăm chú quan sát một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt lóe lên quang mang, không hề do dự nắm nó vào trong tay.

Hắn dùng thần thức đảo qua một cái rồi thúc dục linh lực.Nhất thời từ hạ châu tỏa ra một làn khói trắng dầy đặc bay lên không trung.

Trong chớp mắt làn khói trắng hóa thành một lão già mặc bạch y.Lão nhân có một cái mũi ưng, mắt diều hâu.

Toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Lão tùy ý liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, mở miệng nói:- Ngươi có dám cùng lão phu đánh một trận hay không?Vương Lâm ngẩn người, lui lại phía sau vài bước nhìn kỹ.

Thoạt nhìn, tu vi của đối phương đạt tới tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ.

Hắn sờ sờmũi, hai mắt chớp chớp, gia tăng thêm linh lực.Theo linh lực phát ra, khí thế của lão nhân lập tức tăng lên, cuối cùng đạt tới Trúc Cơ trung kỳ thì ngừng lại.

Thân thể lão nhân dao động trong gió, ánh mặt lộ rõ chiến ý, nói:- Ngươi có dám cùng lão phu đánh một trận hay không?Vương Lâm ngẩn người.

Hắn có chút đoán ra tác dụng của pháp bảo.

Suy nghĩ một chút, hắn lại gia tăng linh lực.Trong mắt lão nhân thoáng lóe lên quang mang sáng ngời, khí thế chợt tăng lên mãnh liệt.

Giơ tay nhấc chân tạo ra từng trận gió rít.

Cuối cùng tu vi lão tăng đến môt mức mà Vương Lâm không thể nhận ra được.

Lúc này, lão nhân hít một hơi thật sâu, bộ dáng như một tuyệt thế cao thủ,liếc mắt nhìn thiên hạ, hai tay chắp sau lưng lộ ra vẻ cô đơn, hờ hững nói:- Dưới Kết Đan kỳ không có tư cách đánh một trận với lão phu.

Biến.Trái tim Vương Lâm đập thình thịch.

Hắn liền thu linh lực lại.

Lão nhân lập tức biến thành một làn khói trắng, chui vào trong hạt chậu.

Một âm thanh vang lên, trên hạt châu lại có thêm một vết nứt.Vương Lâm nhìn hạt châu trong tay một lúc mà không nói được tiếng nào.Đối với tác dụng của pháp bảo hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Đây đúng là một loại pháp bảo huyễn thuật, có thể tạo ra cảnh tượng giống như thật.

Lão nhân mà nó huyễn hóa ra, cho dù là ánh mắt hay khí chất, lời nói, động tác chẳng khác gì một vị cao thủ thực sự.

Nhất là cái câu cuối cùng:- Dưới Kết Đan kỳ không có tư cách đánh một trận với lão phu.

Biến.Khí thế và vẻ mặt lão nhân lúc đó đã đạt tới đỉnh cao.

Vương Lâm tự nhận cho dù là mình cũng khó phát hiện ra thật giả.

Dù sao, hơi thở do lão nhân tỏa ra, trong mắt của hầu hết mọi người, chính là của cao thủ.Hơn nữa, theo tu vi của bản thân tăng lên, linh lực quán nhập vào trong hạt châu càng nhiều, thì thực lực của lão nhân càng cao.

Dùng để dọa người quả là rất tốt.- Cái tên quái nhân này cũng có ý đấy chứ.

Lấy đi tiểu mê tung trận pháp, lại đem tới cho ta thứ bảo bối này.

- Vương Lâm thu hồi pháp bảo,khẽ cười nói.Căn cứ vào tình huống vừa rồi, hắn biết quái nhân không sử dụng pháp bảo.

Còn trong thành thị đổ nát này nhất định còn có loại bảo bối khác.Bây giờ, ngôi thành thị tan hoang trong mắt Vương Lâm chợt biến thành một kho báu thần bí.- Có thể trị liệu được bất cứ loại thương thế nào.

Pháp bảo huyễn thuật,quái nhân thần bí.

Không biết nơi này có bao nhiêu bí mật đây?

- VươngLâm sờ sờ cằm.

Khi trời sáng hẳn, hắn lại bố trí trận pháp bên ngoài nơi tu liện.

Sau đó hắn uống một giọt sương âm hàn, bắt đầu thổ nạp.Thời gian trôi qua cực nhanh.

Thoáng cái đã được hai tháng.Vào một ngày, Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất.

Hai tháng thổ nạp khí âm hàn khiến cho trong cơ thể đã hình thành một luồng khí âm hàn đậm đặc.

Đến lúc này, hắn chuẩn bị sử dụng Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết đểtrùng khiếu lần đầu tiên.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp.

Hắn đã thấu hiểu hoàn toàn Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.

Ngay cả những điều miêu tả về tam đại khiếu huyệt cũng khắc ghi trong lòng.Vị trí tam đại khiếu huyệt chia làm đan điền ở bụng, Khí Hải ở ngực, Tổ khiếu ở não.Phải theo thứ tự phá hủy lần lượt ba khiếu huyệt đó mới có thể tạo nên hàn đan.

Đơn giản mà nói, như Đan Điền theo Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết miêu tả thì sau khi tầng thứ nhất đại thành, Đan Điền liền thông suốt.

Nhưng nếu muột luyện thành tầng thứ hai của công pháp lại phải phá hủy Đan Điền sau đó lập lại.Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết đi theo đường lối không phá thì không lập.

Phải phá trước thì mới có thể lập lại.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi dựa theo phương pháp ghi trên công pháp,điều động luồng khí âm han trong tiểu phúc, bắt đầu trùng khiếu lần đầu tiên.Dưới sự không chế của hắn, luồng khí âm hàn di chuyển càng lúc càng nhanh.

Từng cơn đau nhức từ dưới tiểu phúc truyền đế.

Vương Lâm nhớ rõ công pháp nên biết đây chỉ là những phản ứng bình thường khi đan điền bịđả thông gây ra.

Đau đớn càng nhiều thì chứng tỏ thời điểm đan điền thông suốt đang tới gần.Sự đau đớn đó không phải người thường có thể chịu đựng được.

Nó giống như có một thanh dao nhọn đâm vào tiểu phúc.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên trán Vương Lâm.

Chi trong vài giây, toàn thân hắn đã ướt sũng.Luồng khí chuyển động một cách kịch liệt, hóa thành một dòng suối.

Hơi thở âm hàn nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Từ ngoài nhìn vào, bụng củaVương Lâm đã biến thành màu xanh.Vương Lâm cắn chặt răng.

Cơn đau càng lúc càng mạnh.

Hơi thở âm hàn bao phủ toàn thân Vương Lâm.Ngay lúc đó, trong nháy mắt luồng khí trong cơ thể xoay tròn, một cái hắc động chợt xuất hiện.

Ngay khi nó xuất hiện, luồng khí âm hàn nhanh chóng chui vào đó.Linh lực trong cơ thể hắn như bị một thứ gì đó cắn nuốt, từ khắp các vị trí chui vào hắc động.Một loại biến hóa quỷ dị chợt xuất hiện.

Bất chấp là linh lực trong cơ thể hay hàn khí bên ngoài, cứ xuất hiện ở đây là cả hai lao vào tranh đấu với nhau kịch liệt, như đang tranh giành địa bàn với nhau.Dần dần, hơi thở âm hàn cùng với linh lực bắt đầu cắn nuốt, dung hợp với nhau.

Cuối cùng nó hình thành một loại linh lực biến dị không giống bình thường, chậm rãi lưu chuyển trong hắc động.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 90: Sơ lộ dấu vết ( 89/2095)Đến lúc này tầng thứ nhât của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết đã được thành công.

Huyệt đan điền đã được khai thông toàn bộ.Vương Lâm bình tĩnh, điều động hàn khí từ bên ngoài đan điền bắt đầu trùng kích vào bên trong.Khí âm hàn cũng không tiến vào trong đan điền mà bao vây xung quanh cái đan điền giống như hắc động, bắt đầu công phá liên tiếp.Bao nhiêu lần công kích, cho dù tổn thất rất nhiều, nhưng khí âm hàn vẫn kiên trì, không hề nhụt chí.

Thậm chí càng lúc càng hăng, điên cuồng tấn công đan điền.Một lúc sau, hắc động đan điền có dấu hiệu không chịu nổi, sắp sửa bịphá vỡ.

Vương Lâm lập tức điều động thêm một phần ba khí âm hàn, nháy mắt phá hủy đan điền.Ngay lập tức, một cơn đau thấu tim gan bộc phát.

Vào lúc đan điền bị phá hủy, linh lực biến dị trong đan điền liền chảy ra, thấm vào trong từng mảnh xương, thớ thịt trong cơ thể.

Vương Lâm cũng không thèm để ý tới việc đó.

Hắn lại tiếp tục điều khiển khí âm hàn bắt đầu trùng khiếu.Lần này, thời gian lâu hơn lần đầu rất nhiều.

Thấy khí âm hàn có hiện tượng không đủ, Vương Lâm lại điều động nốt lượng khí bên trong cơ thể.Sau khi được bổ sung, khí âm hàn lập tức hình thành một cái dòng suối lớn hơn hắc động lúc trước mấy lần.Dòng suối xuay tròn càng lúc càng nhanh, biểu hiện cho việc trùng khiếu.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, màn đêm đã buông xuống.Vương Lâm vẫn ngồi đó tiến hành giai đoạn cuối cùng của việc trùng khiếu.

Dòng suối âm hàn trong cơ thể hắn đang chuyển động với tốc độ cực nhanh.

Chỉ có thể nhìn thấy một đám tinh vân tại vị trí đan điền như đang chuyển động một cách thong thả.

Nhưng thực tế đã vượt quá sự theo dõi của mắt thường.Mãi cho đến nửa đêm, khi khí âm hàn trở ên đậm đặc, lúc này thân thểVương Lâm giống như một cái hắc động, hút hết tất cả khí âm hàn trong phạm vi mười trượng xung quanh.Bao nhiêu khí âm hàn bị hút vào trong cơ thể Vương Lâm, lập tức chảy tới vị trí dòng suối nơi đan điền.

Khiến cho dòng suối càng lúc càng lớn,cuối cùng gần như đột phá sự hạn chế bởi cơ thể của Vương Lâm, tiếp tục bành trướng.

Hắn thấy thế hết sức kinh hãi, muốn dừng ngay lại.

Nhưng lúc này, hắn chợt phát hiện ra dòng suối đã không còn khống chế được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tiếp tục phình ra to hơn.

Một chút lo lắng xuất hiện trong lòng Vương Lâm.

Hiện tượng đang xẩy ra trong cơ thểhắn không hề được ghi lại trong Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.Vương Lâm không biết rằng Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết được gọi là quỷcông cũng bởi vì nó có vô số sự biến hóa.

Có những sự thay đổi mang tới lợi ích cho người tu luyện, có những sự thay đổi làm cho người ta thất bại.Mà lúc này, Tư Đồ Nam đang ngủ say, nên tất cả đều phải dựa vào sự quyết định của bản thân Vương Lâm.Theo mức độ tăng trưởng của dòng suối, hấp lực của nó càng lúc càng mạnh.

Phạm vi mười trượng nhanh chóng được mở rộng.

Đây là đặc điểm có tính chất tuần hoàn, phạm vi khuếch tán của nó càng rộng.

Tốc độ hấp thu về sau so với trước lại càng nhanh hơn.Hai mươi trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng, bảy mươi trượng...một trăm trượng...Phương viên trong vòng trăm trượng, khí âm hàn cuồn cuộn hút về phía này.

Sự biến đổi trong vòng trăm trượng khiến cho khí âm hàn lưu động càng lúc càng mạnh.

Trong vòng ngàn trượng, khí âm hàn như bị một bàn tay vô hình đang khuấy động.Vương Lâm đã hoàn toàn mất đi sự không chế đối với dòng suối.

Cũng không biết bao nhiêu lâu, đan điền của hắn đã có chút thông suốt.Đây là lần thứ hai đan điền của hắn được đả thông.

Trong nháy mắt sau khi thông suốt, một cái hắc động lại xuất hiện.

Dòng suối âm hàn lập tức chảy vào bên trong hắc động.

Dị biến trong cơ thể Vương Lâm khiến cho khí âm hàn trong phạm vi trăm trượng đều phải thay đổi.Nếu như vừa rồi, dòng suối chảy liên tục hấp thu khí âm hàn tứ bốn phía thì lúc này, khi hắc động đan điền xuất hiện sự hấp thu liền biến thành cắn nuốt.Trong tích tắc, khí âm hàn trong phạm vi trăm trượng biến mất.

Hiện tượng đó bất ngờ xảy ra khiến cho sự thay đổi nảy sinh càng lúc càng rộng...một trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, hai trăm trượng...Cuối cùng nó vượt quá cả ngàn trượng.Lúc này, nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy một khung cảnh hết sức quỷ dị.

Trong chu vi ngàn trượng, tất cả khí âm hàn như một cơn lốc xoáy, cuốn về một điểm...Sâu trong đống đổ nát, quái nhân có làn da màu lam đang cầm lấy thi thểmột con quái thú mà cắn nuốt.

Hắn vừa mới nuốt một miếng thị còn đang chảy máu ròng ròng, chợt quay đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Hắn vội vàng ném miếng thịt trong tay, nhanh chóng chạy về hướng Vương Lâm.Mới đi được một đoạn, hắn cảm thấy khí âm hàn từ bốn phía đang nhanh chóng chảy về phía trước.

Hắn do dự một chút rồi tiếp tục bước đi.

Đến khi còn cách khoảng ba ngàn trượng, hắn liền dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻsợ hãi.Sau khi đan điền vừa mới được thông suốt, linh lực biến dị trong cơ thểhắn nhanh chóng tụ tập về hắc động nơi đan điền.

Sau đó chúng đồng hóa,dung hợp lại một chỗ với nhau.Trong nháy mắt, sau khi linh lực bị dung hợp, hắn bằng vào sự cảm ứng với linh lực mà lại có thể nắm được sự khống chế đối với dòng suối.

Tuy nhiên, mức độ khống chế vẫn còn rất nhỏ.

Nếu muốn đình chỉ sự vẫn chuyển của khí âm hàn trong đan điền thì vẫn không thể làm được.Vương Lâm cắn răng một cái nhưng không cố đình chỉ sự cắn nuốt khí âm hàn.

Hắn không chế khí âm hàn trong cơ thể đang gia tăng nhanh chóng bắt đầu trùng khiếu lần thứ ba, mục đích làm cho Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tới tầng thứ ba.Dưới sự điều khiển của Vương Lâm, hơi thở âm hàn trong đan điền VươngLâm bắt đầu trùng khiếu.

Trong nháy mắt, đan điền lại bị phá hủy, hóa thành một tia sáng màu lam.

Từ điểm sáng màu lam, từ từ xuất hiện một cái tinh thể màu lam.

Tinh thể đó dưới sự công kích của khí âm hàn màu sắc càng lúc càng đậm, cuối cùng biến hẳn thành màu xanh.Lần trùng khiếu thứ ba thành công một cách dễ dàng.

Một viên hàn đan đã xuất hiện trong đan điền của Vương Lâm.

Trên viên hàn đan đó có vô sốxúc tua, khuếch tán đến các vị trí trong cơ thể Vương Lâm.Linh lực biến dị trong cơ thể, sau khi hàn đan xuất hiện, nhanh chóng chuyển biến.Lúc này, khí âm hàn vẫn nồng hậu như cũ.

Vương Lâm có cảm giác, nếu cứtiếp tục cắn nuốt hàn khí thì chính hắn sẽ bị hàn khí nhiều quá mà bạo thể.

Cảm giác đó dần dần trở nên rất thật.

Chút cảm giác căng căng từtrong cơ thể xuất hiện.Vương Lâm cắn răng, một lần nữa bắt động điều khiển khí âm hàn trùng kích cho Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tăng lên đến tầng thứ tư.Tư Đồ Nam từng chỉ ra, trong công pháp này thì tầng thứ nhất, tầng thứtư và tầng thứ bảy rất khó luyện.

Bởi vì ba tầng công pháp này lần lượt đột phá vào Đan Điền, Khí Hải, Tổ Khiếu.Nguyên bản yêu cầu của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết là trước khi tiến vào ba tầng đó thì phải củng cố tu vi thật vững chắc.

Sau khi hàn đan trở nên ổn định, hắn quyết định trùng khiếu lần nữa.Nhưng lúc này, trong cơ thể Vương Lâm linh lực và khí âm hàn đã dung hợp lại làm một, không thể không phát.

Vì vậy mà hắn bắt đầu trùng khiếu lên tầng thứ tư của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.Tại ngực của mình đả thông huyệt Khí Hải.Khí âm hàn từ đan điền chầm chậm dâng lên, một lúc sau đã tới vị trí của huyệt Khí Hải, liền chậm rãi xoay tròn.Huyệt Khí Hải giống như một cái động không đáy, nhanh chóng hấp thu dòng suối khí âm hàn.

Trùng khiếu liên tiếp thất bại, thời gian chậm rãi trôi đi.

Sắc trời dần sáng rõ.Khí âm hàn trong phạm vi ngàn trượng từ từ biến mất.Huyệt Khí Hải trên ngực Vương Lâm vẫn như cũ.

Lúc này, hắn đối với những lời miêu tả về xác suất thành công của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết khi trùng khiếu đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hắn liên tục trùng kích một trăm lần.

Sau mỗi lần trùng khiếu thất bại, khí âm hàn lại hao tổn đi một ít.Dòng suối khí âm hàn khổng lồ sau một trăm lần trùng khiếu thất bại dần tiêu hao gần hết.

Hơn nữa, sau khi trời hửng sáng, trong vòng ngàn trượng khí âm hàn đã không còn một chút.

Mà khí âm hàn trong cơ thểVương Lâm chậm rãi bị hàn đan hấp thu.Một đêm qua, Vương Lâm hấp thu được rất nhiều khí âm hàn.

Chúng cùng với linh lực trong cơ thể hắn hoàn toàn dung hợp lại một chỗ, biến hành âm hàn linh lực.Bây giờ, Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng, mức độ âm hàn linh lực trong cơ thể nhiều đến mức độ nào.

Gần như gấp đôi lúc trước, đạt tớiTrúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.Hắn mở hai mắt, nhớ lại những chuyện đêm qua mà cảm thấy kinh hãi.

Thầm rút ra những kinh nghiệm trong quá trình tu luyện.Ban đêm, trong lúc vô ý, hắn đã mở ra một cách tu luyện khác lạ, đưa đến cho Vương Lâm một ý nghĩ mới.Ưu điểm của phương pháp tu luyện này không cần nói cũng biết.

Còn vềkhuyết điểm thì đó là tính nguy hiểm của nó khá cao.

Một người không cẩn thận sẽ rất dễ bị bạo thể.

Nhưng đã có được kinh nghiệm của lần này,Vương Lâm tự tin lần sau hắn có thể từng bước hạ thấp sự nguy hiểm.- Có lẽ phải thay đổi vị trí tu luyện.

Đêm qua mặc dù hấp thu không ít khí âm hàn.

Nhưng chất lượng của nó cũng không cao, không thể thỏa mãn được yêu cầu gia tăng xác suất thành công khi trùng khiếu.

- Vương Lâm thì thào nói.

Bây giờ, xác suất thành công của hắn rất nhỏ.

Dựa theo những gì mà Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết ghi chép thì Cực Âm chi địa có phẩm chất càng cao, xác suất trùng khiếu thành công càng lớn.Vương Lâm nhớ tới mấy tháng trước khi kiểm tra phẩm chất của Cực Âm chi địa, tại nơi có cụm kiến trúc hình tháp đạt tới được thượng giai nhất phẩm.

Vì vậy, trong lòng hắn liền đưa ra quyết định.Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Một lão nhân phát ra hơi thở hủy thiên diệt địa vô thanh vô tức xuất hiện.

Diện mạo của lão âm trầm, nhìn chằm chằm vào đám cây cối dưới chân, ánh mắt lộ ra sát khí mãnh liệt.- Lệ nhi!

Thái gia gia đến báo thù cho ngươi.Người đó chính là lão tổ Đằng Hóa Nguyên của Đằng gia.

Trên đường lão cảm ứng theo trớ chú mà bám theo.

Đáng tiếc, giống như một một mà sương mù ngăn cản.

Hắn vẫn không thể xác định được phương hướng cụ thể của đối phương.

Chỉ biết đối phương đang ở dưới đám cây cối này.Nếu không vạn bất đắc dĩ, Đằng Hóa Nguyên cũng không muốn đi vào trong đám cây cối đó.

Với tu vi của hắn bây giờ có thể cảm nhận được rõ ràng trong đám cây cối đó có một thứ gì đó rất mạnh đang tồn tại.

Cho dù là lão cũng không dám kinh động tới nó.Nhưng Đằng Lệ chết, khiến cho lão bất chấp.

Đằng Hóa Nguyên thầm cân nhắc.

Có lẽ mình đi vào trong đó tìm kiếm cừu nhân cũng không đến mức độkhiến kẻ đó truy cứu.Chần chừ một lúc, lão cắn răng vọt vào trong đám cây.Sâu trong đống đổ nát có một cái quan tài bị hở một góc.

Một bàn tay khô héo lóe lên hắc quang, từ từ nhô lên, nắm chặt lại.

Nhất thời một cái lôi cầu màu tím ngưng tụ, tản mát ra hơi thở nguy hiểm.- Kỳ hạn trăm năm sắp tới.

Chủ nhân của ta!

Ngươi đã một lần vất bỏ thân thể tránh thoát.

Lần này, ngươi không thể chạy thoát được đâu.Quyển 1: Thiếu niên bình thường
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 91-130


Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 91: Cực âm linh lực ( 90/2095)Đằng Hóa Nguyên cẩn thận hành tẩu trong đám cây cối.

Thần thức mạnh mẽcủa Nguyên Anh kỳ tản khai ra xung quanh.

Chợt hắn lộ nét vui vẻ, khi phát hiện ra vị trí của Vương Lâm.

Đang đi thuấn di ra sau lưng, thì có một trận gió thổi tới.

Một giọng nói âm u vang lên.- Lăn ra ngoài.Nét mặt Đằng Hóa Nguyên đại biến, không hề do dự liền lui lại phía sau vài bước, ngưng thần nhìn xem.Chỉ thấy một làn hắc vụ từ xa bay tới.

Từ trong hắc vụ tỏa ra từng trận âm phong.

Một cánh tay khô héo vươn ra, hướng thẳng về phía Đằng HóaNguyên.Thần thức Đằng Hóa Nguyên đảo qua một cái liền cảm thấy hoảng sợ.

Tu vi của đối phương không ngờ lại là Nguyên Anh trung kỳ.

Lão không hề do dựlui lại.Cánh tay khô héo thoáng giơ lên một cái, hóa thành một bàn tay to, chụp vào Đằng Hóa Nguyên.Đằng Hóa Nguyên cười khổ một tiếng, không nói lời nào, xoay người bỏchạy.

Nguyên Anh trung kỳ, lão không thể chống lại.

Tuy biết trong đám cây có một cường giả, nhưng hắn không ngờ đối phương lại là Nguyên Anh trung kỳ.Thân thể lóe lên một cái, Đằng Hóa Nguyên biến mất vô tung vô ảnh.

Từtrong làn hắc vụ phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó bàn tay to trong không trung chợt lóe len một cái rồi biến mất.Giữa không trung bên trên đám cây, thân ảnh Đằng Hóa Nguyên chợt xuất hiện.

Bỗng nhiên, lão chợt biến sắc.

Bàn tay to lớn vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn, vồ một cái.Đằng Hóa Nguyên thầm kêu khổ, vỗ vào túi trữ vật một cái, lấy ra một tấm da thú.

Ngón tay phải khẽ lướt nhẹ một cái, từ tấm da thúc chợt lóe lên một tia sáng màu vàng, bao lấy thân thể hắn, nhanh chóng vọt ra xa.

Một lần nữa thoát khỏi bàn tay to.Tuy nhiên, hắn vẫn bị bàn tay sượt nhẹ qua một chút.

Hắn vừa bay vừa phun một bụm máu, sắc mặt tái nhợt, chẳng thèm quay đầu lại, nhanh chóng bỏ đi.Một làn hắc vụ chợt xuất hiện giữa không trung.

Sau đó, nó co lại, xuất hiện một bóng người.

Đó là một nam tử trông giống như một bộ xương khô.Hắn nhìn theo hướng Đằng Hóa Nguyên bỏ chạy nhưng không đuổi theo, xoay người đi về trong đám cây.Hắn thong thả bay trên đám cây cối như đang tìm một vật gì đó.

Một lúc sau, hắn liền dừng lại ở một chỗ đất trống.

Nét mặt hắn thản nhiên nhìn chằm chằm lên mặt đất.

Hai tay hắn vung lên, từ trên mặt đất phát ra những tiếng nổ ầm ầm, sau đó tách ra làm hai, lộ ra một cái khe thật dài.Từ dưới cái khe, phát ra một tiếng giận dữ.

Một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng lao ra, đang định bỏ chạy.

Nam tử như cái thây khô hừ nhẹmột tiếng, không gian mười trượng xung quanh chợt biến thành một cái lồng giam.

Bóng đen đang lao ra sợ hãi hét lên một tiếng, đâm vào vách lồng, bắn ngược trở lại.

Hắn không chạy trốn nữa mà quỳ trên mặt đất,cuống quít dập đầu.Nam tử như cái thây khô, chậm rãi mở miệng:- Trăm năm không gặp, không ngờ thân thể của chủ nhân lại tu luyện thành thi mị.

Ngươi đã nảy sinh thần trí, thì cũng có thể coi như một con người.

Ta có thể không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi phải dựa theo cảmứng của mình với chủ nhân mà giúp ta tìm kiếm nguyên anh của hắn.Thi mị liên tục gật đầu, kinh sợ nhìn nam tử giống như cái thây khô.Nam tử vung tay lên, không gian giam hãm xung quanh chợt biến mất.

Hắn nhìn thi mị chằm chằm, nói:- Đi thôi!

Ta mang ngươi đi tìm.

Nếu ngươi có thể tìm được nguyên anh của chủ nhân thì sau khi ta nuốt nó, chiếm được sự tự do, sẽ giúp ngươi tiến hóa thành thi ma.Thi mị ngẩn người, sau đó vừa vui mừng, vừa sợ hãi, gật đầu liên tục.

Sau đó nó đứng lên, chạy sâu vào trong đám cây cối.Nét mặt nam tử vẫn không hề thay đổi, đi theo.Lúc này, ở một vị trí không hề có ánh nắng mặt trời, quái nhân có làn da nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt có chút chần chừ.Hôm qua, Vương Lâm hấp thu một lượng lớn khí âm hàn, nhưng phẩm chất của nó lại quá đỗi bình thường.

Phẩm chất của nó như vậy cho dù hấp thu được số lượng nhiều thì sau khi kết hợp với linh lực biến dị cũng không tăng lên được nhiều lắm.

Hơn nữa, nó không hề thích hợp cho việc tu luyện trùng khiếu.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn sâu vào trong đám đổnát.Hắn chuẩn bị đi sâu vào đó thăm dò xem chỗ nào khí âm hàn có chất lượng cao nhất.Chất lượng càng cao, xác suất trùng khiếu thành công càng lớn.Chờ đến lúc nửa đêm, Vương Lâm tay bắt quyết, đánh ra quang cầu kiểm tra chất lượng khí âm hàn, sau đó đi sâu vào trong đống đổ nát.Sau khi đi được một đoạn đường, quang cầu đang bay trong không trung,chợt biến thành màu hồng, lóe lên mấy lần.

Sau đó chợt phân thành hai.Sau khi hai quả cầu màu đỏ xuất hiện, Vương Lâm vui vẻ biết rằng chất lượng khí âm hàn ở đây vượt qua mức bình thường, lên tới thượng giai.Hắn tiếp tục đi tới, hai quang cầu màu hồng chợt lóe lên, màu sắc từ từ đậm lên.Thượng giai nhị phẩm, tam phẩm...Mãi cho đến khi đạt tới ngũ phẩm, VươngLâm mới dừng lại.

Trước mặt hắn là một con đường rộng rãi.

Hai bên toàn là những đống đổ nát.

Có điều nhìn quanh thì nơi này chắc chắn phải là một vị trí phồn vinh trong ngôi thành trước đây.Vương Lâm tính toán khoảng cách một chút, thì thấy mới tiến được một phần ngàn diện tích của ngôi thành.

Vì vậy hắn lại tiếp tục cất bước.Quang cầu tỏa ra ánh sáng màu hồng, giữa khu đổ nát lại càng thêm chói mắt.

Dọc theo đường đi, Vương Lâm tỏa ra thần thức, ánh mắt hết sức tập trung.Phẩm chất do hai quang cầu thể hiện càng lúc càng tăng lên: Thượng giai lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm.Mặt trời mọc rồi lại lặn.

Tới ngày thứ tư, Vương Lâm đã đi thật sâu vào trong ngôi thành đổ nát.

Hắn dự tính vị trí của mình bây giờ cho dù không phải là trung tâm của ngôi thành nhưng cũng chẳng xa lắm.

Dù sao thì hắn đi theo một con đường thẳng tắp.Dọc theo đường đi, trên mặt đất rải rác những cái hố sâu mấy chục thước,ngập đầy nước mưa.

Trong đó có một số con quái xà sinh sống.

Thỉnh thoảng chúng lại nhảy lên, nhìn Vương Lâm giận dữ, phun ra nọc độc.Ngoại trừ việc đó ra, những căn nhà sụp đổ xung quanh rất nặng nề.

Trong mắt hắn không hề nhìn thấy một bức tường nào cao quá mười thước.Cỏ dại mọc thành từng bụi, trên mặt đất xuất hiện một ít ao đầm đầy bùn.Trong lớp bùn cũng có một số sinh vật kỳ dị.

Có một lần, Vương Lâm bịthứ sinh vật đó đánh lén.

Từ đó về sau, hắn lại càng cảnh giác.Cho dù đi thêm nữa, chất lượng của khí âm hàn cũng không tăng lên nhiều lắm, thủy chung vẫn không vượt qua thượng giai, đạt tới trầm âm.Vào đêm ngày thứ năm, Vương Lâm đi tới chiểu trạch.

Trước mặt hắn xuất hiện một khu kiến trúc rộng lớn.

Toàn bộ khu kiến trúc đó đã sụp đổnhững vẫn có thể nhận thấy một sự phồn hoa trước đó.Ở trong kiến trúc đó vẫn còn có một cái hố đường kính khoảng chừng ngàn thước.Cái hố hết sức kỳ lạ.

Theo lý mà nói thì trong đó thì trong hố phải ngập nước mưa mới đúng.

Nhưng trong đó lại không hề có một chút chất lỏng nào hết.Vương Lâm vừa đi vừa nhìn.

Mặc dù trong bóng đêm mông lung, khí âm hàn ngập trong không gian làm ảnh hưởng tới cảm giác, nhưng hắn vẫn thấy được vô số cái hố lỗ chỗ trên mặt đất như tổ ong.Khi Vương Lâm đi tới đó, hai cái quang cầu đang bay trong không trung chợt lóe lên hồng quang chói mắt.

Chúng nhanh chóng từ hai biến thành ba.

Điều đó chứng tỏ chất lượng khí âm hàn ở đây đã đạt tới trầm âm.Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp cũng không nóng vội nhảy ngay vào bên trong.Hắn đi vào quanh cái hố lớn một vòng.

Vừa đi, hắn vừa nhìn chằm chằm vào quang cầu, phát hiện, khi đến vị trí đối diện, quang cầu lại dung hợp lại biến thành hai cái.Vương Lâm hiểu được nơi có chất lượng cực âm tăng cao chính là cái hố sâu này.Vương Lâm sờ sờ cằm cũng không nhảy ngay xuống dưới kiểm tra mà tĩnh tọa chờ trời sáng.Một lúc sau, sắc trời sáng dần.

Khi khí âm hàn tiêu tán, Vương Lâm liền đứng lên, nhảy xuống.

Tiểu kiếm màu xanh biếc chợt lóe lên một cái, lập tức xuất hiện dưới chân.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Theo nguyên tắc thì cái hố này có từ lâu như vậy chắc chắn phải ngập nước mưa.Hai mắt Vương Lâm híp lại.

Trong tầm mắt của hắn có thể thấy được dưới đáy cái hố có vô số cái động nhỏ, lỗ chỗ như tổ ong.Mặc dù không biết những cái động đó có sâu hay không.

Nhưng hiển nhiên,nước mưa đã chảy hết vào trong đó.

Vương Lâm ngồi xổm trên mặt đất, sờsờ những cái động nhỏ cảm giác ươn ướt.

Trong lòng hắn càng thêm khẳng định.Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh liền phát hiện không có gì nguy hiểm.

Hắn khoanh chân ngồi đó đợi đêm xuống.Mặt trời từ từ chui xuống nơi chân trời, bóng đêm dần bao phủ khắp các đống đổ nát.

Các loài chim chóc đều bay đi, không muốn ở lại đây.Màu hồng của quang cầu trước mặt Vương Lâm lại tăng thêm một chút, cuối cùng biến thành hai, sau đó hai biến thành ba.Cứ thế, chất lượng của cực âm nhanh chóng tăng lên từ tứ phẩm, lục phẩm,bát phẩm, thập phẩm, thượng giai nhất phẩm, tam phẩm, lục phẩm, thập phẩm rồi đột phá tiến vào trầm âm.Lúc này chưa tới giờ tý mà chất lượng của khí âm hàn đã đạt tới trầm âm nhất phẩm.Hai mắt Vương Lâm lộ rõ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Thần thức tỏa ra quan sát khu vực dưới hố.

Dần hắn phát hiện được một điều, chất lượng của hàn khí bay lên cũng với những cái lỗ trên mặt đất có quan hệ với nhau.Chỉ thấy một tia khí âm hàn từ mặt đất bay lên hòa nhập vào với xung quanh.Theo thời gian trôi qua, ba cái quang cầu màu hồng lại lóe lên một lần nữa, đạt tới trầm âm nhị phẩm.

Cuối cùng khi giữa giờ tý, chất lượng của hàn khí đã đạt tới trầm âm ngũ phẩm.Vương Lâm không hề do dự lập tức dựa theo phương thức hô hấp đặc biệt mà hấp thu khí âm hàn.Theo một tia khí âm hàn ngưng tụ tại huyệt Khí Hải, Vương Lâm phát hiện so với chất lượng khí âm hàn ở ngoài thì ở đây hoàn toàn khác biệt.

Làn khi âm hàn lưu động trong lồng ngực của hắn tinh thuần hơn trước mấy chục lần.Biến đổi về chất khiến cho lượng cũng biến đổi (cái này không theo triết học, mọi người nhé).

Lúc trước hắn mất thời gian chục lần hấp thu khí âm hàn thì bây giờ chỉ cần một phần năm lúc trước là hắn có thể đạt được hiệu quả tương tự.Rất nhanh, trong huyệt Khí Hải, khí âm hàn đã hình thành một dòng suối.Dòng suối chảy càng lúc càng nhanh, dị biến xảy ra với huyệt Đan Điền lại xuất hiện một lần nữa.Trong phương viên trăm trượng, khí âm hàn lập tức cuồn cuộn chảy vào trong thân thể Vương Lâm.Dòng suối nơi huyệt Khí Hải càng lớn thì phạm vi và tốc độ hấp thu của hắn càng lúc càng điên cuồng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã vượt qua khoảng cách cực hạn lúc trước, đạt tới phạm vi một ngàn trượng.Sau đó phạm vi còn tiếp tục mở ra, một ngàn hai trăm trượng, một ngàn bốn trăm trượng, một ngàn năm trăm trượng.Khí âm hàn trong phạm vi mười dặm bắt đầu chuyển động.

Như có một sinh vật nào đó thao túng, chúng điên cuồng tràn xuống hố, bị Vương Lâm cắn nuốt.Dòng suối âm hàn nơi huyệt Khí Hải không ngừng mở rộng.

Vương Lâm dần có cảm giác không thể khống chế được nữa.

Hắn liền nắm chắc thời gian,toàn lực đột kích vào huyệt Khí Hải, bắt đầu trùng khiếu.Dòng suối âm hàn như một mũi khoan nhọn lần lượt đâm vào huyệt Khí Hải.

Từ từ, huyệt Khí Hải có dấu hiệu được khai thông.Dấu hiện đó càng lúc càng lớn.

Nếu như việc khai thông huyệt Khí Hải giống như đập vỡ một bức tường rắn thì lúc này bức tường đó đã bị thủng lỗ chỗ, sắp sập đến nơi.Thời gian trôi đi, một lúc sau, huyệt Khí Hải không còn chịu nổi nữa, hoàn toàn được khai thông.Tiềm lực cơ thể con người từ huyệt Khí Hải bộc phát như núi lửa nhanh chóng dung hợp với khí âm hàn, hình thành một tia âm hàn lực có chất lượng rất cao.Lúc này, linh lực trong đan điền của Vương Lâm cũng trở nên dao động.Không bị khống chế, nó thừa dịp âm hàn linh lực chưa hình thành mà lao ra, bắt đầu cắn nuốt.Mỗi một tia âm hàn lực được hình thành liền bị linh lực của Vương Lâm nuốt chửng.

Sau đó, nó dần trở nên lớn mạnh.

Từ từ, sau khi linh lực củaVương Lâm cắn nuốt càng lúc càng nhiều, chất lượng linh lực âm hàn của hắn lại tăng lên.Một cái tinh vân chợt xuất hiện tại vị trí của huyệt Khí Hải.

Nó chuyển động một cách chậm rãi.

Một luồng linh lực màu lam chẫm rãi khuếch tán ra ngoài.Vương Lâm cảm nhận được thứ linh lực xa lạ đó trong cơ thể.

Ánh mắt hắn khẽ chớp một cái, nhẹ nhàng điểm vào hòn đá ở bên.Nháy mắt, lam quang lóe lên, hòn đá liền bị đóng băng, tỏa ra hơi lạnh.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, lập tức đá một cước vào hòn đá, làm cho nó vỡ ra thành vô số mảnh.Vương Lâm nhìn kỹ, nhất thời hít một hơi thật sâu.

Hắn khiếp sợ khi phát hiện thấy kết cấu bên trong hòn đá hoàn toàn thay đổi.

Trong đó không còn dáng vẻ của hòn đá nữa mà chính là những cục băng mỏng.Nói cách khác, một cú chạm nhẹ của hắn khiến cho linh lực trong cơ thểkhông chỉ đóng băng hòn đá mà còn thay đổi cả kết cấu bên trong biến thành một tảng băng thực sự.Vương Lâm không biết rằng linh lực của hắn sau khi cắn nuốt dung hơp với nhau đã sinh ra một sự biến hóa quái dị.

Loại biến hóa này cho dù Tư ĐồNam có tỉnh dậy cũng không hiểu được.Vào thời thượng cổ, ngoại trừ phân chia cảnh giới theo tu vi, còn có một loại liên quan đến cảnh giới linh lực.

Linh lực được chia thành ba cảnh giới thần bí là Cực, Đạo và Thủy.Ba cái cảnh giới đó không liên quan tới nhau.

Nhưng một khi đã hình thành thì cả đời cũng không thay đổi.

Trừ khi tán công tu luyện lại từđầu.Mà đạt được ba cảnh giới đó vô cùng khó khăn.

Nói lớn cũng chẳng phải lớn mà nhỏ cũng chẳng phải nhỏ.

Chỉ có thể nói do cơ duyên mà vô ý có được.Vào thời thượng cổ, trong ba cảnh giới linh lực đó, bất kỳ người nào có chút kinh nghiệm tu luyện cũng không lựa chọn Cực cảnh.

Bởi vì mặc dùCực cảnh có lực công kích cao nhưng lại có quá nhiều khuyết điểm.

Trong đó có một khuyết điểm trí mạng bởi nó là đỉnh cao của vạn vật.

Từ nay vềsau, thuộc tính của linh lực chỉ có thể đi theo một con đường, không thể dung hợp với bất cứ thuộc tính nào khác.

Mà điều này thì khi đột pháNguyên Anh tiến vào Hóa Thần kỳ mới thành một vấn đề quan trọng.Hóa Thần kỳ phải cùng với thiên địa dung hợp, hình thành lên một sự tuần hoàn, chứ không phải đi theo một con đường cực đoan.Nói như thế nhưng Cực cảnh giới mặc vẫn có rất nhiều ưu điểm.

Bất cứngười nào có được linh lực thuộc Cực cảnh, trong những người cùng đẳng cấp không ai có thể chống lại.Một khi tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mặc dù không thểtiến vào Hóa Thần kỳ nhưng vẫn là đệ nhất nhân dưới Hóa Thần.Quan trọng nhất là theo tu vi tăng lên, cường giả Cực cảnh linh lực không cần bất cứ pháp bảo gì.

Bởi linh lực của hăn cũng chính là pháp bảo mạnh nhất.Còn về Đạo cảnh giới, chính là cảnh giới mà tất cả người tu luyện đều mơ tưởng.

Trong truyền thuyết, một khi thuộc tính linh lực đạt tới cảnh giới này thì con đường đột phá lên Hóa Thần kỳ đã ở ngay trước mắt.Cũng bởi vì điều đó mà Đạo cảnh đã trở thành giấc mộng lớn nhất của người tu luyện thời thượng cổ.Về phần Thủy cảnh giới, nếu như nói Cực cảnh là tử thì Thủy cảnh chính là sinh.

Nó không phải là thứ mà người tu luyện dưới Hóa Thần có thể mơ tưởng.

Thậm chí đối với cao thủ Hóa Thần kỳ, Thủy cảnh cũng là một cảnh giới vô cùng khó gặp.Ba loại cảnh giới linh lực đều hư vô mờ mịt.

Nhất là từ sau khi thời thượng cổ biến mất, nhưng lời đồn liên quan tới ba loại cảnh giới đó cũng chậm rãi biến mất.Bây giờ, người tu tiên không có bất cứ ai để ý tới linh lực của mình.

Bọn họ chỉ để ý tới tu vi cảnh giới mà thôi.Vương Lâm cũng không biết rằng linh lực của hắn do cắn nuốt quá nhiều khí âm hàn mà phát sinh dị biến theo hướng Cực cảnh.Tất cả nguyên nhân, thì quan trọng nhất chính là do Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết là một loại công pháp ó ít người có thể tu luyện tới việc xuất ra cực cảnh linh lực.Chỉ có điều, Tư Đồ Nam truyền thụ công pháp này cho Vương Lâm, cùng vớiHoàng Tuyền thăng khiếu quyết thời thượng cổ có điểm khác nhau.

Nó do thời gian trôi đi mà bị thất bản.

Phần lớn được hậu nhân sửa sang lại.Về phần linh lực đi theo Cực cảnh giới thì nguyên nhân mấu chốt là từ Nghịch Thiên châu.Vương Lâm nhìn đầu ngón tay mình, hai mắt chớp chớp.

Đúng lúc này, hắn chợt ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra khỏi hố.

Lúc này, hắn nhìn thấy quái nhân có làn da màu lam đang giống như một tia chớp đang lao đến.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 92: Thi Âm tông (1) ( 91/2095)Vương Lâm mỉm cười.

Đối vói quái nhân bây giờ hắn cũng không có nhiều địch ý.

Mắt thấy tốc độ của đối phương quá nhanh, Vương Lâm không nhịn được cũng muốn thử sức một chút.

Vì vậy hắn không nói hai lời, sử dụng tốc độ cực hạn của bản thân, nhanh chóng phóng đi.Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn.

Quái nhân có làn da tay màu lam thấy Vương Lâm đang vọt về phía mình, trong mắt ẩn chứa chiến ý liền cười cạp cap.

Lão thấy trong tay đối phương không có thanh tiểu kiếm màu xanh, trong mắt cũng nổi lên chiến ý.

Vì vậy, lão quên mất mục đích của mình, nhanh chóng dừng lại, kéo ngay tấm phù màu vàng trên người xuống.

Trong nháy mắt, làn khí màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể.Quái nhân há mồm hít một cái, làn khí màu xanh liền chui vào trong thân thể.

Trong nháy mắt khí thế trên người quái nhân bộc phát.Hai mắt lão lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phát ra mấy thanh âm quái dị, giống như định nói với Vương Lâm cái gì đó.Vương Lâm biết rõ chín tấm phù vàng trên người quái nhân rất cổ quái.Nếu bị trọng thương, đối phương chỉ cần kéo nó xuống lập tức khỏi ngay.Từ sau lần dó, Vương Lâm cảm thấy rất hiếu kỳ đối với mấy tấm phù màu vàng đó.Bây giờ, đối phương vừa mới kéo tầm phù xuống, thực lực lập tức tăng gấp đôi.Vương Lâm không nói hai lời, vung hai tay lên, linh lực phân khắp toàn thân.

Vào lúc này, khí thế của Vương Lâm có sự thay đổi rất lớn.Một chút năng lượng màu lam lượn lờ quanh thân thể hắn.

Từ trên người hắn tỏa ra hơi thở âm hàn nồng nặc, lộ ra vạn vật chung cực băng hàn.Trong mắt quái nhân có da tay màu lam chợt lóe lên tinh quang, miệng khẽ nhúc nhích.

Vương Lâm nghe có thể hiểu được một chữ:- Kính.

- Nói xong, quái nhân nắm chặt hai tay lại.

Ký hiệu quỷ dị trên cánh tay hắn chợt lóe lên, những mạch máu nổi lên chằng chịt.

Hắn dùng tốc độ nhanh như lưu tinh, đánh ra một quyền.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên một chút, linh lực âm hàn tuôn ra, hóa thành một nắm tay thật to, va chạm với quái nhân.

Lúc hai bên tiếp xúc với nhau, quái nhân sử dụng một tư thế cổ quái, một chân đứng trên mặt đất, trọng tâm toàn thân lệch sang bên trái.

Hô hấp không đồng nhất.

Bất chợt từ bốn phía, cuồng phong gào thét tạo thành một con suối.

Tất cảnhững hòn đá ở xung quanh đều bị thổi dạt ra xa, tạo thành một khoảng trống.Nét mặt Vương Lâm ửng hồng, thân thể không tự chủ được lùi lại ba thước.

Hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí của quái nhân.Trong lòng quái nhân so với Vương Lâm còn khiếp sợ hơn nhiều.

Hắn có thểcảm giác được linh lực của đối phương theo nắm tay chui vào trong cơ thể, sau đó lan ra toàn thân, tỏa ra hơi lạnh kinh người.Nếu không nhờ đám ký hiệu trên thân thể lóe lên mấy lần mới có thể khống chế được hơi lạnh đó thì chỉ sợ lúc này toàn thân hắn đã bị đóng băng.Nhìn xuống cánh tay màu lam của mình, hắn sợ hãi phát hiện huyết nhục trên cánh tay đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn nhìn cánh tay, mặt tái nhợt,liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái rồi phun ra một câu...

Vương Lâm chỉ có thể nghe thấy một chữ- Cực.Vương Lâm không nói gì.

Hắn cũng không hiểu ý của quái nhân là gì nên lắc đầu.Quái nhân ngẩn người sau đó kéo tấm phù trên người xuống, hai luồng khí xanh trắng hiện lên, rồi biến mất khi cánh tay phải trở lại bình thường.Nhưng Vương Lâm vẫn nhận ra, tay phải của hắn vẫn còn đang run nhè nhẹ.Quái nhân liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái, hừ một tiếng rồi rống loạn lên, sau đó nhanh chóng rời đi.

Vương Lâm nhìn theo bóng của đối phương liền khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi.Trong một quyền của quái nhân ẩn chứa một thứ lực đạo hết sức cổ quái.Nó tựa như không phải linh lực, mà là một loại năng lượng đặc biệt nào đó.- Kính?

- Hắn nhớ tới trước khi quái nhân xuất quyền đã nói một chữ đó.Không quan tâm tới lực đạo của quái nhân nữa, Vương Lâm cảm thấy rất hài lòng đối với uy lực của linh lực biến dị.

Đối với thứ linh lực biến dịcó thể làm thay đổi kết cấu của vật chất, Vương Lâm đặt tên cho nó làCực Âm linh lực.- Cực?

- Là từ mà sau khi quái nhân nhìn thấy linh lực của hắn, nói ra.- Có lẽ đã đến lúc rời đi.

Sau khi Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết của mình đạt tới tầng thứ năm sẽ rời khỏi đây.

- Vương Lâm thì thào nói.- Địa âm chi địa nhất định phải tìm được.

- Vương Lâm biết rõ bản thân phải tìm được Địa Âm chi địa thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mới có thể tu luyện tiếp được.

Nếu chỉ dựa vào bản thân để trùng khiếu, xác suất thành công quá thấp.

Chỉ có thể tìm được cực âm chi địa có phẩm chất cao thì mới tăng được xác suất thành công.Nơi đây, mặc dù khí âm hàn dầy đặc nhưng Vương Lâm đoán nơi này cao nhất thì cũng chỉ tới được trầm âm thập phẩm mà thôi.

Cho dù có sai thì cũng chỉ đạt tới tuyệt phẩm một, hai phẩm là cùng.Phải biết rằng Thiên Địa Huyền Hoàng, tứ đại cực âm chi địa thì Huyền,Hoàng chi địa chênh lệch với nhau không nhiều.

Nhưng hai cái Thiên, Địa thì lại hoàn toàn khác.

Địa âm chi địa ở nơi thượng giai nhất phẩm đã tương đương với Huyền, Hoàng chi địa Tuyệt âm nhất phẩm.Còn về Thiên âm chi địa, thì cho dù là phổ thông nhất phẩm cũng vượt qua Huyền, Hoàng chi địa tuyệt âm.Trong lúc đang suy nghĩ, Vương Lâm chợt ngẩng đầu lên, thấy quái nhân đã quay lại.

Sau khi hắn đi tới đây, nhìn Vương Lâm một lúc rồi chỉ vào bốn phía, làm động tác hít thở sau đó lắc đầu liên tục.Tiếp sau đó, hắn lại chỉ vào Vương Lâm, vừa chỉ vào chính mình.

VươngLâm dần dần hiểu được đối phương muốn mình làm theo ý hắn.

Vương Lâm liền gật đầu.Tốc độ của quái nhân rất nhanh.

Hắn hoàn toàn thuộc đường nên né tránh những chỗ nguy hiểm rất dễ dàng.Thậm chí có lúc, đối phương tiến vào một vết nứt dài trên mặt đất.

Sau khi đi ra khỏi đầu bên kia, Vương Lâm chợt phát hiện ra mình vừa đi qua một vùng đầy xương thú.Hai ngày sau, hai người tới được một nơi vô cùng hẻo lánh của ngôi thành đổ nát.

Lúc này, hai người mới dừng chân tạm nghỉ.Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh.

Cách đó không xa có một tòa kiến trúc hình tháp còn nguyên vẹn.

Trên đỉnh tháp có một viên thạch châu đường kính khoảng hai thước.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, viên thạch châu của hắn cùng với cái trong đống đổ nát kia giống nhau như đúc.Lúc này, quái nhân nhanh chóng leo lên đứng bên cạnh thạch châu.

Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, đặt bên ngoài.

Một lúc sau, từ thạch châu,quang mang tỏa ra bốn phía.

Một cột sáng thẳng tắp lập tức chiếu về phía trung tâm của đống đổ nát.Từ xa nhìn lại, cột sáng nhìn không thấy đầu hay cuối ở đâu.Làm xong việc đó, quái nhân nhảy xuống, vung tay lên với Vương Lâm một cái, sau đó hai người rời đi.Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm theo quái nhân tới chỗ một viên thạch châu khác.

Phần lớn nơi này đã bị sụp đổ, nhưng viên thạch châu vẫn còn nguyên vẹn.Sau đó, thạch châu lại được mở ra, phát lên một cột sáng chỉ về hướng trung tâm thành thị.Sau khi cái thạch châu cuối cùng được mở ra, dưới con mắt của Vương Lâm, cả thành thị trong nháy mắt trở nên bất đồng.Trên đường đi, Vương Lâm thầm tính toán có tất cả tám viên thạch chau.Quái nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lộ vẻ lo lắng sau đó tốc độ tăng lên nhanh hơn, dẫn Vương Lâm đi về hướng trung tâm của đống đổ nát.

Hai người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng tới chiều ngày thứ tư đã tới được khu vực trung tâm của thành thị.Tám cột sáng từ xa chiếu lại, hội tụ tất cả tại đây.

Khi đến chỗ này,quái nhân liền dừng lại, phủ phục trên mặt đất.

Ánh mắt có phần tang thương, trong miệng phát ra những tiếng ngâm xướng.Thanh âm của hắn càng lúc càng cao, mặt đất dần có chút rung rung.

Sau đó một pho tượng cao ước chừng trăm thước chầm chậm nhô lên từ dưới lòng đất.Đó là pho tượng của một nam tử có mái tóc dài, tướng mạo chân chất.

Ánh mắt hiện lên một sự cơ trí.

Trong tay pho tượng đang nắm một thanh trường thương dài chừng trăm thước.

Một con cự long quấn quanh thân thểpho tượng, cái miệng há ra, hiện rõ nét mặt dữ tợn.

Lân phiến trên người nó nửa thật nửa ảo khiến cho người ta thấy mà giật mình.Tám cột sáng hội tụ vào pho tượng, phản xạ hàng vạn tia sáng.

Hai mắt pho tượng dần sáng lên.

Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác nam tử tóc dài đó như sống lại.Đi ra sau lưng pho tượng, ánh mắt của quái nhân càng thêm tiều tụy.

Hắn phất phất tay với Vương Lâm, chỉ vào đầu cự long, tỏ ý thúc dục.Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng leo lên.

Thoáng cái, hắn đã tới đỉnh đầu cự long.

Vừa đặt chân lên đó, hắn liền cảm nhận được dưới chân truyền tới một luồng khí âm hàn.Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt quyết, đanh ra một cái quang cầu.

Quang cầu vừa mới xuất hiện liền lập tức biến đổi.

Hồng quang đậm đặc đến cực hạn.

Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, quang cầu liền biến mất.

Vương Lâm giật mình.

Hắn biết điều đó chứng tỏ phẩm chất củaCực âm chi địa tại đây đã đạt tới cực hạn của Hoàng âm chi địa - Tuyệt âm thập phẩm.Vừa vui mừng, vừa sợ hãi, hắn lập tức thổ nạp.

Dòng suối trong cơ thểnhanh chóng tăng trưởng.

Nhưng có điều lần nay có cũng không có khuếch tán diện tích hấp thu mà chi bao phủ trong phạm vi vài thước.

Từ xa nhìn lại, xung quanh Vương Lâm, xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ, bao lấy cả đầu cự long.Thoáng cái, Vương Lâm ngồi đó đã được năm ngày.Trong năm ngày đó, quái nhân vẫn đứng ở dưới ngẩng đầu lên theo dõi.Thời gian trôi đi, sự lo lắng của hắn càng lúc càng nhiều, giống như pho tượng sẽ mang tới một điều rắc rối gì đó.

Chín là phù trên người hắn không có gió, chợt động.Vào ngày thứ ba cuối cùng thì huyệt Khí Hải cũng bị đột phá, sau đó tái lập.

Vào rạng sáng ngày thứ năm, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tầng thứnăm đã đại thành.Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể ngưng kết được quả hàn đan thứhai.

Đến lúc đó, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ, Vương Lâm cũng dám đánh một trận.

Còn bây giờ, Trúc Cơ trung kỳ bình thường, Vương Lâm cũng không thèm để ý.Kế tiếp, hắn bắt đầu thử nâng phẩm chất linh lực, dung hợp với khí âm hàn của Tuyệt âm thập phẩm.Hắn vừa khống chế dung hợp, vừa quan sát linh lực.

Dần dần, hắn phát hiện màu sắc của linh lực càng lúc càng đậm.

Trước đó là màu lam nhạt thì bây giờ đã hóa thành màu lam đậm.Hắn không biết rằng, linh lực của mình đã gần tới Cực cảnh.Lúc này, ngoại giới đột nhiên biến đổi, mặt đất trở nên âm u.

Những đám mây vần vũ trên bầu trời.

Một làn hắc vụ hiện lên dần ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một cái quan tài to, từ từ hạ xuống.Một bóng người hư ảo, chẫm rãi xuất hiện trên quan tài.Một thanh âm khàn khàn vang vọng trong trời đất.- Ngươi nói là Nguyên anh của chủ nhân trốn trong pho tượng này?Sắc mặt quái nhân đang đứng trên mặt đất đại biến...Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 93: Thi Âm tông (2) ( 92/2095)Quái nhân đang đứng trên mặt đất liền biến sắc, không chút do dự kéo tất cả chín tấm phù xuống.

Chín loại khí liền hiện lên quanh thân thể hắn.Hắn nhanh chóng từ dưới đất vọt lên, nhảy tới vị trí của Vương Lâm,không thèm để ý, xuyên qua vòng sáng màu đỏ, ôm lấy Vương Lâm, nhanh chóng hạ xuống.Khi đối phương xuất hiện, trong nháy mắt, Vương Lâm đã tỉnh táo lại.

Hắn thấy sự sợ hãi trong mắt của quái nhân, đồng thời cũng phát hiện ra dịbiến trên bầu trời nên cũng không nói tiếng nào, để mặc cho đối phương kéo xuống.Sau khi hai người xuống đến đất, quái nhân lập tức kết ấn.

Một dòng suối đen chợt xuất hiện bên ngoài pho tượng, quái nhân liền kéo Vương Lâm nhanh chóng chui vào bên trong.Cùng lúc đó, tám luồng ánh sáng biến mất, pho tượng từ từ chui xuống lòng đất.Lúc này, từ cái quan tài giữa không trung, thân ảnh một nam tử giống như một cái xác khô dần dần ngưng tụ.

Nét mặt hắn lạnh như băng.

Bên cạnh hắn, thi mị đang đứng cạnh, toàn thân nó tỏa ra mùi xác thối, ánh mắt lộvẻ tham lam.Nam tử nhìn chằm chằm cái pho tượng đang từ từ chui xuống lòng đất.

Thần thức mạnh mẽ của hắn nháy mắt bao trùm toàn bộ đống đổ nát, dò xét một chút.

Cuối cùng, ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn vào pho tượng.Lúc này, Vương Lâm bị quái nhân kéo vào trong pho tượng, ánh mắt chớp chớp, sử dụng thần thức đảo qua một lượt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.Không gian bên trong pho tượng cũng không lớn.

Bên trong có những tinh thể màu trắng đáng trôi nổi.

Ở giữa có một pho tượng người bằng đá, màu đen đang khoanh chân ngồi.Diện mạo của pho tượng đó cũng giống hệt như pho tượng to lớn.

Quanh pho tượng có một làn quang mang màu tím phát ra ánh sáng, chiếu vào một vài vị trí bên trong pho tượng to.Ngay sau đó, một bức màn sáng chợt xuất hiện bên trong pho tượng.

Màn sáng chớp chớp vài cái, rồi hiện lên quang cảnh bên ngoài pho tượng.Thông qua bức màn sáng, Vương Lâm thấy rõ được tất cả những thứ bên ngoài.

Nhìn sang, nét mặt quái nhân lúc này đang rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự cừu hận.Nam tử đứng ở ngoài, nhìn chằm chằm vào pho tượng, bình thản nói:- Chủ nhân!

Trăm năm thoáng cái đã qua.

Lần này, ngươi chạy không thoát được nữa đâu.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn quái nhân chằm chằm, nói:- Ngươi là chủ nhân của hắn?Ánh mắt quái nhân ngơ ngác nhìn Vương Lâm.

Đúng lúc này, ánh mắt VươngLâm chợt lóe lên tia sáng.

Hắn há mồm phun ra một đạo lục quang.

Đạo lục quang vừa xuất hiện liền lóe lên một cái lao thẳng về phía người đá.Trong nháy mắt, một luồng tử khí từ trong tượng đá lan ra.

Tiểu kiếm màu xanh chợt thuấn di, xuyên qua tử khí, đâm trúng vào người đá.Nhưng tiếng động vang lên liên tiếp, một cái quang cầu nhanh chóng từtrong người đá bay ra.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải điều khiển phi kiếm một lần nữa thay đổi phương hướng, đuổi theo quang cầu.Lúc này, quái nhân mới có phản ứng.

Ánh mắt nó lộ vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm có chút phẫn nộ, chỉ phi kiếm rồi kêu oa oa vài tiếng.Vương Lâm ngẩn người.

Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp từ trong quang cầu truyền ra.- Tiểu hữu chớ nên xúc động.

Lão phu không có ác ý.

Ta mới là chủ nhân của kẻ bên ngoài.

- Cùng lúc đó, vô số quang điểm từ bốn phương tám hướng tụ lại, dung hợp vào trong quang cầu, hình thành một người chỉ cao khoảng chừng một thước, xuất hiện trước mặt Vương Lâm.Thần thái người đó suy yếu, ánh sáng toàn thân ảm đạm.

Thoạt nhìn giống như một tên đồng tử.

Lúc này, hắn vừa cố gắng né tránh phi kiếm vừa chắp tay thi lễ với Vương Lâm.Quái nhân phẫn nộ hét lớn một tiếng, tiến lên chặn lấy phi kiếm.Trong lúc đối phương mở miệng nói chuyện, Vương Lâm liền lui lại sau vài bước, vung tay lên, tiểu kiếm bay về phía sau lưng hắn, mũi kiếm vẫn chỉ về phía đối phương.Quái nhân tới bên cạnh người đó, quay đầu căm tức nhìn Vương Lâm, trong miệng nói oa oa vài tiếng, rồi lại gầm rú lên mấy câu, ánh mắt lộ vẻthất vọng.Người đó cười khổ, thân thể nhẹ nhàng bên lên, ngồi trên vai quái nhân.

Vỗ vỗ quái nhân một cái, nói:- A ngốc!

Không được vô lễ với khách nhân.Ánh mắt quái nhân lập tức hòa hoãn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Vương Lâm.Người đó thở dài, nhìn Vương Lâm, ôn hòa nói:- Tiểu hữu không cần phải động thủ, lão phu...Lão chưa nói dứt, thì bên ngoài pho tượng, nam tử đã lẩm bẩm mấy từ cổquái.

Trong nháy mắt toàn thân pho tượng chấn động, dừng lại không chui xuống nữa.Nét mặt người đó khẽ biến, hai tay bắt quyết, phun ra một đạo tử khí.Luồng khí vừa xuất hiện liền lập tức dung nhập vào bốn phía quanh vách pho tượng.Hai mắt của pho tượng liền tỏa ra quang mang màu tím, tiếp tục chui xuống.Nam tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay cách không chộp một cái.

Pho tượng lại chấn động, từ từ đứng im.

Ngay sau đó, hắn liên tục xuất ra vô số thủấn phát ra những tiếng nổ ầm ầm.

Nhưng pho tượng vẫn đứng sừng sững tại chỗ.Lúc này, trong pho tượng, người đó thở phào nhẹ nhõm, nét mặt có vẻ uể oải nói với Vương Lâm:- Dưới sự công kích của a Mộc, pho tượng này có thể chịu được nửa canh giờ.

Cũng đủ cho ta nói rõ với tiểu hữu.Vương Lâm không nói tiếng nào, nhìn chăm chú vào đối phương.- Lão phu là Ngô Vũ!

Không biết tiểu hữu có nghe nói tới Thi Âm tông hay không?

- Người đó thở dài, nói.Vương Lâm thản nhiên, nhìn thanh tiểu kiếm đang bay quanh mình, lắc đầu.Ngô Vũ cười khổ, nói:- Tiểu hữu không cần phải để phòng như thế.

Nguyên Anh của lão phu đã xuất thể, qua mấy trăm năm không ngừng hao tổn nguyên khí nên đã yếu lắm rồi.

Vì vậy cũng chẳng có gì uy hiếp đối với ngươi.

Nhưng vừa rồi thanh phi kiếm của ngươi suýt chút nữa thì lấy đi tính mạng của lão phu rồi đấy.Vương Lâm chớp chớp hai mắt, trầm ngâm một chút nói:- Người bên ngoài là ai?

Ngươi là chủ nhân của hắn?Ánh mắt Ngô Vũ có chút bất đắc dĩ, nói:- Hắn là thi khôi của lão phu.

Lão phu vốn là một trong những lão tổ củaThi Âm tông.

Thi Âm tông có một phương pháp tu luyện đặc biệt.

Tất cảđệ tử nhập môn phải tìm kiếm một cái thi thể để luyện thành thi khôi của bản thân.

Cùng với sự tăng tiến của bản thân, thi khôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nói:- Thi khôi của ngươi đã phản bội?Ngô Vũ cười khổ, gật đầu nói:- Đúng thế.

Nếu có công pháp tu luyên khống chế thì thi khôi cả đời sẽkhông phản bội.

Nhưng đáng tiếc ba trăm năm trước, lão phu mang nó tới đây vốn định dựa vào khí âm hàn ở nơi này để đột phá Nguyên Anh.

Nhưng đáng tiếc lại bị thất bại trong gang tấc.

Thi khôi nhân lúc ta bị trọng thương, tâm thần bị chấn động đã chạy thoát khỏi sự khống chế của ta.Lúc này, sự rung động của pho tượng càng lúc càng mạnh.

Ánh mắt Ngô Vũ có phần lo lắng, nói nhanh hơn:- Lúc đó, do ta muốn bế quan trị thương nên không thể đi đuổi theo.

Hơn trăm năm sau, khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp liền đi tìm nó.Nhưng không biết, nó có được cơ duyên gì mà lại sinh ra thần trí.

Thậm chí còn vượt qua ta đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.Ta không địch lại nên phải để Nguyên Anh ly thể, may mắn chạy thoát.Nguyên Anh bị trọng thương nên chỉ ẩn nấp trong pho tượng này không dám đi ra ngoài.

Cái thi mị bên ngoài kia chính là thân thể của ta.

Không ngờ dưới tác dụng của khí âm hàn cũng có thể sinh ra thần trí.

Ôi!Vương Lâm cười lạnh nói:- Ngươi định lừa ta phải không?

Như ngươi nói nếu thi khôi đã sinh ra thần trí, tại sao không bỏ đi mà lại vẫn muốn tìm ngươi?Ngô Vũ cười khổ, do dự một chút, nói:- Tiểu hữu không biết.

Thực ra chuyện này có liên quan đến bí mật củaThi Âm tông chúng ta.

Mặc dù thi khôi có thể thoát khỏi sự khống chếcủa, nhưng dù sao nó đã bị ta tế luyện mấy trăm năm, tâm thần tương thông.

Nếu hắn rời khỏi ta quá trăm dặm lập tức sẽ tan thành mây khói.Chỉ có một phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này đó chính là nuốt Nguyên Anh của ta, phá đi phong ấn của ta trong cơ thể.

Từ đó, hắn mới có thể thoát được sự trói buộc của ta.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói:- Mấy trăm năm qua, hắn vẫn không tìm được ngươi?Ngô Vũ sờ sờ bức vách của pho tượng, nói:- Trong lúc ta bỏ chạy vô tình đi vào trong pho tượng này.

Trên pho tượng có ẩn chứa một thứ lực lượng thần kỳ, có thể che giấu hơi thở của ta.

Vì vậy, dưới sự che chở của pho tượng, ta mới có thể sống sót.Mặt khác, sau khi thi khôi đột phá tới Nguyên ANh trung kỳ, không biết vì sao, sau mỗi lần ra ngoài hoạt động lại phải nghỉ ngơi một lần.

Mỗi lần nghỉ ngơi đều phải tới trăm năm.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân, mà ta không bị cắn nuốt nguyên anh.- Vậy tại sao ngươi không nhân lúc nó nghỉ ngơi mà bỏ đi?

- Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, hỏi.- Ta đã thử vô số lần, nhưng trong rừng cây bị một làn sương mù bao phủ.Thứ sương mù đó với thân thể của Nguyên Anh có tác dụng ăn mòn.

Cho dù ta chỉ dính vào một chút cũng không thể chịu nổi.

Vốn thi khôi không thểtìm được ta.

Nhưng đáng tiếc, lần này thân thể của ta lại nảy sinh thần trí, nên bằng vào sự cảm ứng của thân thể, nó mới tìm được đến đây.Hơn nữa, a Ngôc tốt bụng vì ngươi mới mở pho tượng ra.

Từ đó, mới dẫn đối phương tới đây.

Ôi!

Đây đúng là kiếp số, không thể trách được ai.

-Ngô Vũ mỉm cười nhìn Vương Lâm nói tiếp.- Tiểu hữu!

Ngươi và a Ngốc gặp nhau, hắn đã nói cho ta biết rồi.

Nếu là ba trăm năm trước, ta mới bị nhốt ở đây thì khi nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt lấy thân thể.

Nhưng bây giờ, ta đã lãng phí một cơ hội đoạt xá trên người a Ngốc.

Trừ khi có thể đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, nếu không không thể đoạt xá lần nào nữa.Vương Lâm đối với những điều người đó nói cũng chẳng hề tin tưởng.

Nhưng nét mặt hắn vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn quái nhân một cái, nói:- Hắn là a Ngốc?Ngô Vũ gật đầu nói:- Tiểu hữu!

Ta phát hiện được a Ngốc ở bên trong pho tượng.

Lúc đó, hắn đang ngủ say, ta vốn muốn đoạt xa.

Nhưng đáng tiếc, trong cơ thể hắn lại có một thứ lực lượng hủy thiên diệt địa.

Ta đoạt xá thất bại nên mới đểlại trong cơ thể a Ngốc phân nửa tinh khí của Nguyên Anh, cố gắng thoát ra.

Có điều, cũng nhờ như thế, khi a Ngốc tỉnh lại chợt sinh ra một cảm giác khó hiểu đối với ta.

Vì vậy mà cùng ta nương tựa lẫn nhau để sống.Từ sau lần đó, ta biết rằng cả đời này của ta chỉ sợ không còn cơ hội đểbỏ đi nữa.

Mãi cho đến khi a Ngốc nói với ta là đã gặp ngươi...Nói tới đây, hai mắt Ngô Vũ hiện lên sự hưng phấn.Vương Lâm không nói gì, lẳng lặng nhìn đối phương.Nét mặt Ngô Vũ lộ vẻ cầu khẩn, nói:- Lão phu khẩn cầu tiểu hữu, giúp ta...Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 94: Thi Âm tông (3) ( 93/2095)- Ta không thể rời khỏi đây.

Khẩn cầu tiểu hữu đi một chuyến tới Thi Âm tông, tìm sư huynh Dạ Tự Tại tới cứu ta.

- Nét mặt Ngô Vũ lỗ vẻ cầu khẩn, cuống quít chắp tay thi lễ.Vương Lâm vẫn thản nhiên nói:- Ngươi nói có phương pháp giúp ta tránh khỏi thi khôi rời khỏi đây?Ngô Vũ vội vàng gật đầu, thành khẩn nói:- Ta sẽ sử dụng một chút tinh khí Nguyên anh cuối cùng, sử dụng bí pháp mở truyền tống trận tới Thi Âm tông cho ngươi.

Khi đó, ngươi có thể trực tiếp tới tông môn của ta.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, nhếch mép cười nói:- Ô!

Ngươi có thể mở được truyền tổng trận tại sao không tự mình trở về?Ngô Vũ thở dài, nói:- Thi khôi không thể rời khỏi ta quá trăm dặm mà ta cũng vậy.

Nếu như giữa hai chúng ta mà cách nhau quá trăm dặm thì hắn lập tức tử vong mà lúc đó ta vẫn còn thân thể thì thần hồn bị hao tổn.

Nhưng bây giờ, ta chỉ còn nguyên anh thể, thì chỉ có kết quả tiêu tán Nguyên anh mà chết.Ta không muốn chết vì vậy nếu chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, ta không muốn cùng với thi khôi đồng quy vu tận.Lúc này, pho tượng chấn động càng lúc càng mạnh, có chiều hướng không còn chịu đựng được nữa.

Ngô Vũ thấy nét mặt Vương Lâm vẫn không thay đổi liền cắn răng một cái, nói:- Ta Ngô Vũ xin lấy nguyên anh ra thề, nếu có chút nào lừa dối tiểu hữchắc chắc sẽ bị thi khôi nuốt.

Tiểu hữu!

Giúp lão phu một lần đi.

A Ngốc có thể đi theo ngươi.

Chín tấm phù trên người hắn khi ta gặp cũng đã có, bên trong chúng ẩn chứa một thứ lực lượng khó lường.Mặt khác, ta phát hiện ra linh lực của ngươi mang thuộc tính âm hàn.Công pháp tu luyện của Thi Âm tông chúng ta cũng mang thuộc tính đó.

Nếu ngươi tới đây chắc chắn là muốn mượn khí âm hàn ở đây mà tu luyện.

Khí âm hàn ở đây trong Thiên Địa Huyền Hoàng thì thuộc về Hoàng Âm chi địa.Nếu ngươi tới Thi Âm tông, chắc chắn đối với ngươi có nhiều lợi ích.

BởiThi Âm tông có một chỗ bế quan chính là Địa Âm chi địa.Hai mắt Vương Lâm khẽ nhắm lại, mở miệng hỏi:- Nếu ở Thi Âm tông đã có Địa Âm chi địa tại sao ngươi còn đến đây để đột phá?Ngô Vũ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Hắn nhận thấy tính cách củaVương Lâm rất cẩn thận, mặc cho hắn nói thể nào, đối phương vẫn hết sức bình tĩnh.Nghe thấy câu hỏi của Vương Lâm, hắn cười khổ, nói:- Tiểu hữu!

Lão phu vừa mới lấy nguyên anh ra thề.

Ôi!

Thi khôi khác với người sống.

Khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định phải hấp thu khí âm hàn của Hoàng Âm chi địa.

Vì vậy mà lão phu mới phải dẫn hắn tới đây.Đúng lúc này, pho tượng chấn động mãnh liệt, xuất hiện vô số vết nứt.Từng tiếng rắc rắc phát ra, vết nứt càng lúc càng nhiều.

Mắt thấy nó sắp bị hủy, Ngô Vũ biến sắc, lo lắng nói:- Tiểu hữu!

Nếu ngươi muốn tới Thi Âm tông tu luyện thì có thể nói là đệtử của ta.

Ta sẽ dùng bí thuật khắc lên lưng ngươi.

Đến lúc đó, Thi Âm tông sẽ không hoài nghi.

Tiểu hữu!

Thời gian không còn nữa, ngươi còn suy nghĩ cái gì?Hắn vừa nói xong, pho tượng lại rung mạnh lần nữa.

Vết nứt trải khắp pho tượng.

Thậm chí có một số chỗ bắt đầu bị thủng.Trong đầu Vương Lâm vô số suy nghĩ thay đổi.

Hắn biết rõ, nếu không rời khỏi đây, thì khi thi khôi tiến vào chắc chắn sẽ bị nguy hiểm.Nghĩ tới đây hắn không nói gì nữa, gật đầu với Ngô Vũ.Ngô Vũ hít một hơi thật sâu, hai tay bắt quyết đánh ra vô số pháp ấn.Một cái vàng sáng hình ngũ giác từ từ hiện ra trước mặt hắn.Từ quầng sáng léo lên quang mang bảy màu, phát ra một luồng hấp lực.Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, pho tượng vỡ vụn ra làm vô số mảnh.

Thanh âm thi khôi lạnh lùng truyền đến:- Chủ nhân!

Lần này xem ngươi chạy trốn đi đâu.Nét mặt Ngô Vũ hoảng sợ, không đợi truyền tống trận đả thông hết, hét lên một tiếng:- Tiểu hữu!

Đi mau!

Lão phu có thể thoát hiểm hay không đều dựa hết vào ngươi.

- Nói xong thân thể hắn biến mất, chui vào trong người đá.Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm thoáng động, nhằm phía Truyền Tống trận lao tới.

Lúc này, Truyền tống trận đang dao động, có dấu hiện bị biến mất.Quái nhân hơi do dự một chút rồi cũng theo Vương Lâm, vọt vào truyền tống trận.Đúng lúc này, pho tượng ầm ầm sập xuống.

Ánh mắt nam tử lộ vẻ châm chọc,đang định nói chuyện chợt cứng người nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, mà biến sắc.Sau khi Vương Lâm tiến vào trong truyền tống trận liền cảm giác như bước vào một cái thông đạo.

Thân thể hắn như bị kéo dài ra vô hạn.

Bên người hắn vô số điểm sáng lóe lên.Hắn nhìn về phía sau, quái nhân a Ngốc cũng kinh ngạc đi sau hắn, không ngừng ngó nghiêng xung quanh.

Sau khi thấy Vương Lâm nhìn mình, hắn liền nhe răng cười, không còn cảnh giác, ánh mắt chi có sự ngơ ngác.Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng xuất hiện một vùng ánh sáng sáng ngời.

Ở đó, quang mang càng lúc càng nhiều, gần như bao phủ cảthông đạo.

Ngay sau đó, một lực hút mạnh mẽ chợt xuất hiện, thân thểVương Lâm và a Ngốc nhanh chóng bị hút vào.Thi Âm tông là một tông phải ma đạo trong Triệu quốc.

Thực lực tuy kém hơn so với Ma Đạo đệ nhất tông - Thiên Đạo môn.

Nhưng lại hơn ở sự thần bí khó lường.Tông môn có bao nhiêu đệ tử, nằm ở đâu, hay trong tông môn có bao nhiêu cao thủ Nguyên Anh kỳ, không có một người nào ở ngoài lại biết được.Thậm chí còn có lời đồn Thi Âm tông đã bị diệt môn từ nhiều năm trước.Tóm lại đây là một môn phái có rất nhiều tiếng đồn.

Nhưng nó lại là một môn phái mà người ta không thể nào quên được.

Mà điều này thì hậu thế có thể hiểu được...Đó chính là công pháp tu luyện của Thi Âm tông.Đệ tử Thi Âm tông cả đời chỉ có một cơ hội tế luyện một cái thi thể.

Một khi tế luyện thành công thì cả đời sẽ không thay đổi.Đây là một công pháp có rất nhiều kỳ tích.Đệ tử Thi Âm tông ngoại trừ tu vi của bản thân thì tu vi của thi khôi cũng rất quan trọng.

Nói công pháp này có nhiều kỳ tích chính là bởi vì năm trăm năm trước, một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ của Thi Âm tông lại có thểmang theo một thi khôi có thực lực Nguyên Anh kỳ.Mặc dù, cuối cùng tên đệ tử đó biến mất Nhưng sự xuất hiện của hắn khiến cho cả tu chân giới Triệu quốc rung động.

Nhất là những người có tu vi thấp đều mơ tưởng được vào Thi Âm tông.Có điều, mặc cho mọi người tìm kiếm, sơn môn của Thi Âm tông vẫn giống như một đám mây khói mờ ảo, không người nào tìm thấy.Ở cực tây của Triệu quốc có một cái bình nguyên rộng lớn.

Nơi này hàng năm bị khí âm hàn bao phủ.

Cho dù là người tu tiên cũng có ít người tới đây.Bởi vì nơi này ngoài việc bị hàn khí bao phủ thì cao thủ Nguyên Anh kỳcũng không muốn tiếp xúc với làn khí đó.

Dưới Nguyên Anh mà chạm vào chắc chắn bị thương.Ở đây có một thứ cấm chế lợi hại, chắc chắn có một loại bảo vật nào đó.

Ýnghĩ đó đều có trong đầu cả mỗi một người tu chân.

Vì vậy mà mấy tên ma đầu đã dẫn theo ma đạo cao thủ tiến vào.

Mất mấy tháng, cuối cùng cũng phá được cấm chế, đi vào.Nhưng mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi trên bình nguyên hoàn toàn trống trải, chẳng có gì đặc biệt.

Đám người trong ma đạo tìm tòi xuống tận dưới lòng đất, cuối cùng cũng không tìm được cái gì.Lần tầm bảo này đã biến thành một việc hài hước, bị liên minh chính đạo cười nhạo.Dần dần, bởi vì nơi đây có cấm chế lợi hại mà lại không có bảo vật gì nên nó bị mọi người lãng quên.Tại trung tâm của bình nguyên có một chỗ bị sương mù bao phủ.Trong đám sương mù đó có một cái chiểu trạch rộng lớn.

Dưới chiểu trạch chính là một cái động khổng lồ.

Bên trong động có vô số nhánh thông đi các nơi.

Mỗi một nhánh lại thông với một cái động nhỏ.

Từ những cái động nhỏ đó lại có vô số thống đạo.

Gần như dưới nền đất của toàn bộ bình nguyên có vô số cái động.Nơi này chính là sơn môn của môn phái ma đạo thần bí nhất Triệu quốc, Thi Âm tông.Cái động chính giữa, rộng bằng mấy cái đại điện của Hằng Nhạc phái.

Xung quanh động có tám cây cột bằng gỗ màu tím, dựng thẳng đứng, hợp thành một cái pháp trận.

Một tia linh lực từ bên trong chầm chậm lan ra.Trên tám cây cột gỗ có khắc vô số ký hiệu cổ quái và đồ án.

Xung quanh tám cây cột gỗ tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Từ trên nhìn xuống, những vòng sáng đó giao hòa với nhau tạo thành một cái lồng sáng, che kín nơi đây.Trên tám cây cột gỗ, có tám thanh niên đang khoanh chân ngồi.

Phía sau mỗi người đều có một cái quan tài.Lúc này, trong vòng sáng của tám cây cột gỗ, chợt có năm người xuất hiện.

Một trong năm người là thiếu niên mặc áo màu lam.

Ngay cả quan tài cũng màu lam, xuất hiện trong trận pháp.Một trong những thanh niên đang ngồi trên tám cây cột gỗ chợt mở mắt, lãnh đạm nhìn những người mới đến, lạnh lùng nói:- Từ đâu đến?Lam y thiếu niên vội khom người, cung kính nói:- Nhị cấp tu chân quốc, Thi Âm tông LỖ quốc, Lâm dịch tới tham gia kiểm tra tấn cấp.Thanh niên liếc mắt nhìn đối phương một cái, lạnh nhạt nói:- Động thứ mười tám bên phải.

Đi đi.Thiếu niên cung kính ôm quyền, đi ra khỏi trận pháp.

Sau khi tính toán một lúc liền chui vào một trong những thông đạo xung quanh.Thanh niên gật đầu, không nói tiếng nào, nhắm mắt lại.Mấy canh giờ tiếp theo lại có mấy người lần lượt đi ra từ trong trận pháp.

Trong đó, người có tu vi cao nhất, khi xuất hiện, vòng sáng liền nháy lên mười ba lần.

Trong tám thanh niên có hai người liền mở mắt.Thời gian cứ thể trôi đi, đột nhiên quang mang trên trận pháp lại nháy lên sáu cái.Trên cự mộc, một thanh niên liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trận pháp.

Đúng lúc này, quang mang lại lóe lên bảy cái.- A?

- Lại có một thanh niên nữa mở mắt.

Cả hai người chăm chú nhìn vào trận pháp.Ngay sau đó, trận pháp lại lóe lên, số lần chớp sáng nháy mắt đã đạt tới hai mươi tám cái.- Xem ra lại có một vị tiền bối tới đây.

- Thêm hai thanh niên nữa mở mắt.

Bốn cặp mắt có chút tôn kính, nhìn vào trận pháp.Lời nói vừa dứt, linh khí bên ngoài trận pháp thu lại trong giây lát.Những tiếng ầm ầm từ trong trận pháp phát ra, số lần chớp sáng của quang giới nhanh chóng tăng lên, cuối cùng tỏa ra ánh sáng liên tục.Bốn người còn lại cũng đều mở mắt.

Khi số lượng chớp sáng của quang giới đạt tới bốn mươi mốt cái, tám người nhanh chóng đứng dậy.

Tất cả quỳmột gối xuống, hay tay tạo thành một thủ ấn quỷ dị, cao giọng hô lên:- Cung nghênh tiền bối...Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 95: Tiến vào tông. ( 94/2095)- Tiền bối - Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng thì ánh sáng trong trận pháp lóe lên, bốn mươi ba đạo ánh sáng, không hề thấp hơn một đạo nào,cùng nhau tỏa ra ánh sáng chói mắt.Sắc mặt tám người ở trên tám cọc gỗ lớn càng thay đổi, ánh mắt hơi đảo qua một chút, hai mắt lập tức tràn ngập sự cuồng bái nồng nhiệt.

Thân thể vốn trước chỉ quỳ chống một gối thì lúc này đã thủ phục xuống mặt đất, ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào pháp trận.

Phải biết rằng, trận pháp này nếu ánh sang bên trong trận pháp lóe lên lớn hơn bốn mươi mốt đạo, như vậy địa vị của người đó đại biểu cho Nguyên Anh lão tổ.Ý nghĩa như vậy, tám người bọn họ tự nhiên biểu hiện ra hành động như thế.Từ từ, hai thân ảnh xuất hiện trong trận pháp dần dần ngưng tụ lại.Trong đó có một người mới hai mươi tuổi, tướng mạo lạnh lùng, thần thái thong dong, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen càng làm tôn lên khí chất kiên cường của hắn.Phía sau lưng hắn là một quái nhân có da dẻ màu lam, trên toàn bộ thân hình có vô số các ký hiệu kỳ quái, hơn nữa có thể thấy được trên người hắn còn gán chín đạo phù.Khi hai người này xuất hiện, trong nháy mắt khí âm hàn phát tán ra xung quanh.Trong tám người đột nhiên có một người thở nhẹ một tiếng, sau đó những người khác cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt chớp động nhìn hai người trong truyền tống trận.Người này chính là Vương Lâm, khi hắn xuất hiện, lập tức há miệng phun ra một đạo lục quang, lục quang lóe lên rồi xoay quanh thân thể của hắn,hàn khí bức người tỏa ra bốn phía.Hơi đảo thần thức qua một chút, trong lòng Vương Lâm có chút yên tâm,tám người ở bốn phía xung quanh đều có tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm.

Nếu là trong lòng hắn xuất hiện một tia sát khí, thì chỉ trong nháy mắt có thể giết chết cả tám người.Quái nhân A Ngốc cũng không biết vì sao lúc thay đổi truyền tống thông đạo thì động tác có chút rối loạn, nhưng lúc này nó đứng yên ở phía sau lưng Vương Lâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phù văn trên những cọc gỗ,như đang suy nghĩ tới một người nào đó, trầm mặc không nói gì.Tám người ở xung quanh đứng lên, trong đó một người thanh niên có ánh mắt cổ quái ôm quyenf nói:- Tiền bối, ngài là?Vương Lâm trên đường tới đây, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều tới những từ ngữ sẽ nói, cho nên lúc này thần sắc hắn vô cùng thong dong, ánh mắt quét qua đối phương một cái, lạnh nhạt nói:- Tại hạ Vương Lâm, làm phiền thông báo một tiếng với Dạ Tự Tại sư thúc, Vương mỗ có chuyện quan trọng cần nói.Thanh niên sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn những người xung quanh mới nói:- Tiền bối, việc này ta không thể tự mình làm chủ, không bằng ngài theo ta đi gặp chấp sự trưởng lão được chứ?Vương Lâm gật đầu, đi ra bên ngoài trận pháp, A Ngốc lúc này cũng bám sát theo sau.Thanh niên nhân nhún nhảy từ trên cọc gỗ xuống, phía sau có một chiếc quan tài bay theo.- Tiền bối, thỉnh.- Vừa nói, thân thể thanh niên đã lập tức di động bay về phía một cái động khẩu gần đó.Vương Lâm không nói hai lời đi theo vào.Dọc trên đường đi thanh niên âm thầm đánh giá Vương Lâm, càng đánh giá thái độ của hắn càng cung kính, tu chân giới lấy thực lực để nói chuyện,mà lúc này tu vi của Vương Lâm đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên đạt được lòng tôn kính của thanh niên.Nhất là A Ngốc phía sau Vương Lâm lại càng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thanh niên.Đồng dạng, Vương Lâm cũng ở đằng sau đánh giá đối phương, nhất là hắn vài lần đánh giá chiếc quan tai ở đằng sau.

Từ bên trong quan tài tản mát ra từng đạo hàng khí, ẩn chứa có một tầng sương mù ngăn cản thần thức của người khác.

Nhưng lấy tu vi gần trung kỳ của Vương Lâm, hắn chỉcần ngưng thần một chút là phát hiện ra được mánh khóe ở bên trong.Trong quan tài có một cỗ thi thể, bộ dạng khô gầy như que củi, giống như nó đang ngủ say vậy.

Khi Vương Lâm chú ý tới nó trong nháy mắt, cỗ thi thể đã mở hai mắt ra, ánh mắt đục ngầu ẩn chứa một chút sát khí.Thanh niên giống như cảm giác được điều gì, vỗ vỗ lên quan tài, cỗ thi thể ở bên trong lập tức nhắm mắt lại, thanh niên nhìn Vương Lâm cười nói:- Tiền bối, cỗ thi khôi này của ta do gia sư tặng cho, nghe nói là trong lúc quét dọn chiến trường mà có được.

Năm giác quan của nó cực kỳ linh mẫn, hơn nữa sát khí quá nặng, ta phải hao tổn rất nhiều tâm lực mới có thể thành công tế luyện.Vương Lâm gật đầu nói:- Thi khôi này của ngươi có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ quả thật không tồi.Thanh niên vừa nghe thấy vậy trong lòng không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng không giống trước.

Phải biết rằng quan tài chứa thi khổi có tác dụng ngăn cản thần thức, nhưng đối phương lại chỉcần liếc mắt một cái có thể nhìn ra tu vi của thi khôi.

Điều này một tu luyện giả Trúc Cơ kỳ không thể làm được, nói không chừng đối phương đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.Nghĩ tới đây, thái độ của hắn càng thêm cung kính, do dự một chút hỏi:- Tiền bối, phía sau của ngài chính là thi khôi sao?Vương Lâm nghe thấy đối phương hỏi vậy thì bình tĩnh gật đầu.Trên mặt thanh niên lộ vẻ tò mò, cẩn thận nhìn A Ngốc một hồi lâu, kinh ngạc nói:- Tiền bối, thi khôi này của người có linh tính dồi dào như vậy làm cách nào tế luyện được?

Thi khôi có linh tính như vậy chỉ có Phi Thiên LaSát của Thủy lão tổ mới có thể so sánh.Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương từ chối cho ý kiến.Thanh niên vẫn không ngừng đánh giá A Ngốc, A Ngốc bị nhìn một lúc có chút khó chịu, nhe răng ra dọa thanh niên nhân, trong miệng không ngừng kêu lên vài tiến "oa lạp oa lạp"Thanh niên vừa nghe thấy A Ngốc nói chuyện, nhất thời bị nó làm cho kinh hãi, thất thanh nói:- Tiền bối, thi khôi này của người đã tiến hóa tới cấp độ nào rồi?Vương Lâm nhíu mày, đối phương thật sự là nhiều chuyện, hắn vẫn im lặng không trả lời.Thanh niên coi như không nhận ra ý tứ không muốn nói chuyện, dọc đường đi không ngừng hỏi các vấn đề khác nhau.Không tới thời gian một khắc, từ lúc A Ngốc lên tiếng, thanh niên hết nói về đông môn lại nói về sư phụ, xong lại quay sang nói về các vị sư tổ.

Dù Vương Lâm không muốn nghe nhưng thanh niên vẫn tiếp tục nói, tuy nhiên qua những lời của đối phương hắn có thể hiểu đại khái tình hình ÂmTông hiện nay.- Nói chung Âm Tông chúng ta ở Triệu quốc rất khó nói, tu chân quốc đẳng cấp bốn, đẳng cấp năm, cho tới cấp một, cấp hai, cơ hồ đều lấy chúng ta làm trạm trung chuyển.

Tỷ như tu chân quốc cấp một, cấp hai, đệ tử ÂmTông tiến hành tấn cấp đều do chúng ta tiến hành....Thông đạo xung quanh càng lúc càng rộng, mãi cho tới khi đa nhìn thấy lối thoát khỏi thông đạo mà thanh niên nhân vân không ngừng tự lẩm bẩm.Lúc này, Vương Lâm đã thật sự không chịu được nữa, mắt thấy lối ra ởphía trước đã lập tức gia tăng tốc độ lao ra khỏi thông đạo, hiện ra trước mắt hắn chính là một cái huyệt động rộng rãi hơn so với huyệt động trước.Trong động này có năm cột đá rất lớn, trên mỗi cây cột đều có một hỏa cầu màu lam đang bay lơ lửng, từng tia nhiệt lượng từ đó phả vào mặtVương Lâm.Cột đá ở chính giữa, bên trên đó ngồi ngay ngắn một vị lão giả, lão giảnày sắc mặt hồng nhuận, gió không thổi mà tóc tự động bay lên.

Theo như từng đạo hô hấp của lão trên hỏa cầu ở bốn phía đều phóng da một tia khí thể màu xanh biếc chui vào trong thất khiếu của lão.

Trong nháy mắt tia khí thể này vừa chui vào trong cơ thể lão giả đã ngay lập tức chui ra,nhanh chóng dung nhập vào bên trong cột đá mà lão ngồi.Hiện tượng đó cứ liên tục tuần hoàn, quỷ dị một cách khó lường.Khi Vương Lâm phi vào trong động, hai mắt lão giả lập tức mở ra, ánh mắt lấp lánh tinh quang, lão nhìn Vương Lâm cẩn thận đánh giá qua một chút.Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua, lập tức biết được tu vi của lão giả là Trúc Cơ trung kỳ.Lúc này thanh niên phía sau cũng đã bay tới, hắn vừa nhìn thấy lão giả, lập tức ôm quyền cung kính nói:- Trưởng lão, vị tiền bối này mới vừa từ truyền tống trận đi ra, mở ra bốn mươi ba đạo ánh sáng.

Ngài ấy muốn gặp Dạ lão tổ.Nghe đến đó, lão giả biến sắc, thái độ lãnh đạm của bản thân hơi thay đổi, đưa ánh mắt tò mò nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:- Vị đạo hữu này, là ai cho ngươi mở ra Âm Tông trận pháp?Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nói:- Ngô Vũ.Nghe thấy tên này, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, thân hình đứng bật dậy, hỏi:- Ngô Vũ lão tổ mất tích mấy trăm nay?

Ngươi....

Ngươi là gì của hắn.Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:- Đệ tử.Lão giả hít một hơi khí lạnh, Ngô Vũ ở trong Âm Tông của Triệu quốc có bối phận cực cao, nếu đối phương nói thật, thì lão không thể đắc tội được.

Nghĩ tới đây, lão vội vàng cười nói:- Nguyên lai là sư thúc về tông, vãn bối Mộc Ngung, không biết đại danh của sư thúc là gì?Vương Lâm khẽ cười nói:- Tại hạ là Vương Lâm.

Danh xưng sư thúc thì không dám nhận.Mộc Nhũng cười ha hả, liếc mắt nhìn thanh niên phía sau , nghiêm mặt quát:- Ở đây không còn chuyện của ngươi, mau trở về vị trí.

Vương sư thúc sẽ do ta đưa đến chỗ Dạ lão tổ.Thiên niên vội vàng đáp ứng rời đi, lúc rời đi trong miệng không khỏi thì thầm nói vài câu.Đợi cho thanh niên rời đi, Mộc Nhũng nhiệt tình mời Vương Lâm lên trên một cột đá, cười nói:- Vương huynh, không biết lần này vì sao lão tổ không cùng trở về?Vương Lâm thâm ý nhìn đối phương một cái, tùy ý nói:- Thi khôi của lão nhân gia có vần đề, nên cẩn phải mau chóng xử lý.Mộc Nhũng gật đầu, nói:- Thi khôi của của Ngô Vũ lão tổ chỉ thấp hơn Phi Thiên La Sát của Dạlao tổ, càng là thi khôi có đẳng cấp cao càng dễ xuất hiện vấn đề.

Bất quá với tu vi của Ngô Vũ lão tổ thì xử lý chuyện này rất dễ dàng.Vừa nói, lão không ngừng đánh giá Vương Lâm, muốn từ trên mặt của đối phương nhìn ra được một chút mánh khóe.Đáng tiếc, Vương Lâm từ đầu tới cuối đều bộ dạng thong dong, tự tại, Mộc Nhũng trầm ngâm nói:- Vương huynh chờ chút, để ta liên lạc với Dạ lão tổ.Nói xong, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đạo ngọc giản, cầm ở trên tay ngưng thần một chút rồi ném về phía trước.Ngọc giản lóe lên vài cái, nhanh chóng chui vào một cái thông đạo ở trong huyệt động.Làm xong hết thảy, Mộc Nhũng đánh giá một chút A Ngốc ở phía sau VươngLâm, đang muốn nói chuyện, thì lúc này sau khi Vương Lâm quan sát bốn cây cột có hỏa cầu màu lam ở bên trên, kinh ngạc hỏi:- Mộc huynh, hỏa cầu màu lam này tản mát ra hơi thở trong âm có dương, không phải là phàm vật a.Mộc Nhũng cười ha hả, nói:- Vương huynh, Lam Viêm Ma hỏa này do kim đan của cao thủ kết đan kỳ của chánh đạo liên minh biến thành.

Sau đó được Dạ Tự Tại lão tổ tế luyện qua cho nên bây giờ trở thành một bảo vật của Thi Âm Tông chúng ta.

Nó đối với tu luyện của chúng ta có rất nhiều chỗ tốt, nhất là thi khôi lại càng chiếm được nhiều lợi ích hơn.Vương Lâm nhìn hỏa cầu màu lam này, tay phải hơi đưa lên, nhất thời một đại khói màu lam tử trên hỏa cầu tỏa ra, bay tới lòng bàn tay của VươngLâm.

Hắn ngưng thần quan sát một chút, linh lực âm hàn vừa phóng ra nhất thời khói màu lam đã phát ra những tiếng xèo èo, trong nháy mắt nó thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tiểu cầu lam sắc, tung bay ở giữa không trung.Sắc mặt Mộc Nhũng khẽ thay đổi, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:- Vương huynh, kỹ thuật ngưng khói thành thật này không có âm hàn chi khí thâm hậu thì không dễ dàng làm được.

Xem ra Ngô sư thúc đối với huynh rất ưu ái a.Một tia hoài nghi cuối cùng của Mộc Nhũng bị hành động này của Vương Lâm triệt tiêu đi.

Hắn cũng không biết, Âm Tông tu luyện ra âm hàn khí,cùng với âm hàn linh lực trong cơ thể vương lâm nhìn thì tương tự, nhưng thực tế lại rất khác biệt.Đúng lúc này, hỏa cầu màu lam ở trên bốn cây cột đá tối sầm lại, từ nó tỏa ra từng đợt khói xanh, chúng nhanh chóng tụ lại một chỗ.

Hình thành một bống người hư ảo, từ bóng người đó cũng tỏa ra uy áp khổng lồ.Đồng tử Vương Lâm có rút lại, dưới uy áp của đối phương, hắn nhất thời cảm giác được chút sợ hãi, nhìn Mộc Nhũng lúc này, thấy hắn đáng quỳtrên mặt đất, ánh mắt cực kỳ cung kính.- Ngươi chính là đệ tử của Ngô Vũ sư đệ?

- Một thanh âm lạnh lẽo từ trong bóng người truyền ra.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 96: Lô đỉnh ( 95/2095)Âm thanh này vừa vang lên lập tức hóa thành một trận gió lớn, hỏa cầu màu lam trên bốn cột đá nhất thời tối sầm lại.

Thanh âm thật lớn truyền đi trong hang động, làm cho người ta có ảo giác như uy áp do ông trời phát ra.Vương Lâm hít sâu một hơi, ôm quyền cung kính nói:- Bái kiến Dạ tiền bối.Thân ảnh người nọ dần dần ngưng thật, rồi hóa thành một trung niên nhân tầm bốn mươi tuổi.

Người này tướng mạo anh tuấn, mày kiếm, mắt sáng như sao, mặt trắng như ngọc, hắn nhìn Vương Lâm, trên mặt không lộ ra bất cứcảm xúc nào, mở miệng nói:- Mộc Nhũng, ngươi lui ra.Mộc Nhũng đang quỳ trên mặt đất lập tức vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra ngoài, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy thân thể của hắn.Dạ Tự Tại vung tay lên, nhất thời một tấm màn mỏng hiện ra, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:- Vương Lâm, ngươi không phải là đệ tử của Thi Âm Tông, không cần câu thúc.

Sư đệ Ngô Vũ của ta nhất định đã gặp phiền toái, Vương Lâm, nơi này không có người thứ ba, ngươi cứ nói đi.Vương Lâm có ưỡn thẳng lưng, trước khi đến đây hắn đã suy nghĩ rất kỹ,chuyện có liên quan tới Ngô Vũ căn bản không thể dấu diếm Dạ Tự Tại mộtNguyên Anh kỳ cao thủ, tốt nhất là thành thật nói ra.Trầm ngâm một chút, Vương Lâm liền đem chuyện chứng kiến Tùng Lâm phế khu nói ra một lần.Dạ Tự Tại yên lặng lắng nghe, một lời cũng không phát ra, đợi đến khiVương Lâm nói xong, hắn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt trầm tư, trong lòng thầm nghĩ:- Nếu những lời Vương Lâm là sự thật, Ngô Vũ sư đệ trước khi đi từng nói thi khôi của hắn sắp tới lúc tấn cấp, hơn nữa nội dung câu chuyện vừa rồi hợp với tính cách sư đệ Ngô Vũ.

Thi khôi tạo phải, ai.

Sư đệ, thi khôi tạo phản há có thể là chuyện dễ dàng như ngươi nói, Trúc Cơ trung kỳ thi khôi mặc dù là ta cũng không có biện pháp chiến thắng.

Ngươi đểcho Vương Lâm tới đây đưa tin sợ rằng còn có thâm ý khác.Nghĩ tới đây, thần thức Dạ Tự Tại đảo qua, đột nhiên "ý" lên một tiếng kinh ngạc.

Theo như hắn vừa dò xét được, công pháp tu luyện của VươngLâm cùng Thi Âm Tông cực kỳ giống nhau, cùng là thuộc tính âm hàn, hơi trầm ngâm một chút, hắn liều hiểu rõ ý tứ của sư đệ.Đây là do Ngô Vũ vừa đồng thời cầu cứu, vừa vì Thi Âm Tông mà thu nhận một tên đệ tử.

Thần thức của Vương Lâm sau khi tra xét một chút VươngLâm, lại nhìn chằm chằm vào quái nhân A Ngốc, một lúc sau, hắn hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Ngô Vũ.

Cơ thể của tên A Ngốc này trời sinh đã thích hợp tu luyện công pháp của Thi Âm Tông.Dạ Tự Tại thu hồi ánh mắt của mình, hắn chậm rãi mở miệng nói:- Vương Lâm, nó chính là A Ngốc làm bạn với sư đệ ta mấy năm sao?Vương Lâm khẽ gật đầu.Dạ Tự Tại hít sâu một hơi, quyết đoán nói:- Vương Lâm, ta xem linh lực trong cơ thể ngươi cũng có thuộc tính hàn,cùng với Thi Âm Tông ta có thể nói là đồng nguyên.

Nếu ở đây tu luyện chắc chắn sẽ rất có lợi, ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử của Thi ÂmTông không?Vương Lâm trên đường tới đây đã sớm đoán ra được chuyện này, vì vậy không nói hai lời cung kính nói:- Đệ tử nguyện ý.Dạ Tự Tại gật đầu nói:- Thôi, ngươi đã có cơ duyên xảo hợp quen biết Ngô Vũ sư đệ, thì cứ coi như là đệ tử của hắn, từ nay về sau ngươi là đại đệ tử thứ hai của ThiÂm Tông chúng ta.Nói xong, hắn chỉ vào quái nhân A Ngốc phía sau nói:- A Ngốc này đi theo ta.Thấy Vương Lâm có chút do dự, hắn cười nói:- A Ngốc cùng với Ngô Vũ sư đệ tình cảm rất thâm hậu, ta sẽ không hại hắn, ta muốn nhận hắn làm đệ tử.Nói xong, hắn vung tay phải lên, ném ra một chiếc ngọc giản màu lam, sau đó bàn tay tiện thể nắm được thân thể thoáng.

Trong lúc A Ngốc sợ hãi rống lên một tiếng, thì thân hình đã biến mất khỏi huyệt động.Vương Lâm tiếp lấy ngọc giản, thần thức hơi đảo qua, nhất thời sắc mặt có chút cổ quái.Ngộc giản này chỉ có một chút pháp thuật đơn giản liên quan tới công pháp tu luyện Thi Âm Tông.

Vương Lâm cân nhắc một chút, nội tâm liền trởnên thư thái, đây là đối phương có chút đề phòng, bất quá Vương Lâm cũng không thèm để ý.Ngẩng đầu nhìn lên thấy Mộc Nhũng đang từ bên ngoài từ dò xét đi vào,sau khi phát hiện Dạ Tự Tại đã rời đi, hắn lập tức bay đến bên cạnhVương Lâm.

Định nói chuyện nhưng nhìn thấy màu sắc ngọc giản trên tayVương Lâm, nhất thời kinh hãi thối lui lại sau vài bước cung kính nói:- Đệ tử Mộc Nhũng bái kiến sư tổ.Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn ngọc giản trong tay cười nói:- Mộc huynh không nên như thế, màu sắc ngọc giản này chẳng lẽ có ý tứ gì sao?Mộc Nhũng hâm mộ nhìn ngọc giản trong tay Vương Lâm, cười khổ từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản màu lam nhạt, nói:- Sư tổ, mời vừa nãy người còn không có ngọc giản, cho nên đệ tử mới có thể xưng hô cùng bối phận.

Nhưng bây giờ người đã có ngọc giản, môn quy của Thi Âm Tông rất nghiêm khắc, đệ tử không có dũng khí tiếp tục gọi như vậy nữa.Hắn dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:- Người xem màu sắc ngọc giản trong tay ta, đây chính là thứ duy nhất chứng minh thân phận trong Thi Âm Tông chúng ta.

Lão tổ là ngọc giản màu xanh, sư tổ thì có ngọc giản màu lam đậm, về phần trưởng lão là ngọc giản lam nhạt, cuối cùng là đệ tử có màu trắng.Vương Lâm thu hồi lại ngọc giản trong tay, đang muốn tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên từ trên hỏa cầu màu lam ở trên bốn trụ đá tỏa ra làn khói mờ ảo màu xanh.Thần sắc Mộc Nhũng hơi động, tay phải bắt quyết, trong miệng thốt lên:- Thu!Làn khói xanh lập tức tụ tập lại một chỗ rồi bay tới bên người MộcNhũng, sau đó nó hóa thành từng sợi nhỏ tiêu tán trong không trung.Mộc Nhũng khéo hờ hai mắt, nhưng nhanh chóng mở ra, quay sang Vương Lâm cười nói:- Sư tổ, Dạ lão tổ mới truyền tấn, nói đệ tử vì ngài an bài một cái tu luyện thất, bây giờ đệ tử lập tức dẫn người đi chứ?Vương Lâm đối với những bí thuật của Thi Âm Tông có chút ngạc nhiên,phương pháp đưa tin vừa rồi cư nhiên lại thông qua làn khói, hắn sờ sờcằm sau đó gật đầu.Thân thể Mộc Nhũng hơi động đã đi tới một cái động khẩu, Vương Lâm cũng nhẹ nhàng lướt người đi theo.Hai người ở bên trong di chuyển với tốc độ rất nhanh, dọc theo đường điMộc Nhũng giới thiệu giản lược một chút về Thi Âm Tông.

Hơn nữa trước đóVương Lâm đã thông qua thanh niên dẫn đường mà có hiểu biết nhất định về Thi Âm Tông.Thi Âm Tôn, là một trong bốn ma tông, đệ tử có hơn ngàn người, tất cảđều cùng sinh hoạt dưới lòng đất.

Ai cũng có luyện thất chuyên dụng của mình, ngoại trừ một ít đệ tử xuất ngoại ra, thì tất cả đều dốc lòng tu luyện.Kỷ thật nói là ma tông thì cũng không thích hợp, so với Thiên Đạo Môn ma diễm ngập trời, Hợp Hoan tông vừa dâm mà âm tà, Vô Phong Cốc sát khí trùng thiên, Thi Âm Tông tuy nói có thi khôi làm bạn, nhưng bên trong lại toàn là cuồng nhân trong tu luyện.Mỗi một đệ tử Thi Âm Tông đều là cuồng nhân trong tu luyện.

Hiện tượng này cũng có nguyên nhân của nó, quy định trong Thi Âm Tông rất tàng khốc, trong vòng mười năm chưa đạt tới tầng thứ mười Ngưng Khí kỳ, ba mười năm chưa đạp tới Trúc Cơ kỳ, một trăm nưa chưa đạt tới Kết Đan kỳđều bị đem luyện chế thành thi khôi.Chế độ máu tanh như thế giống như một chiếc roi da luôn ở đằng sau đốc thúc các Thi Âm Tông đệ tử, bức họ không thể không trở thành kẻ tu luyện cuồng nhân.Hằng năm đều có mấy người bị luyện chế thành thi khôi, mỗi một lần luyện chế đều cho các đệ tử đến xem mà ghi nhớ.Đồng dạng, hằng năm cũng có các đệ tử được phái ra ngoài tìm kiếm những người có căn cơ tuyệt hảo, vô luận phải dùng phương pháp gì cũng phải bắt vào trong tông để thay thế cho những đệ tử bị luyện chế.Không phải không có đệ tử muốn phản kháng, mà các đệ tử khi vào cửa đều bị hút mất một tia hồn phách đem phong ấn trong ngọc giản.

Ngọc giản chia làm bốn loại, lão tổ có ngọc giản màu xanh khống chế các đệ tử môn hạ, đồng dạng, màu lam của sư tổ cũng có hiệu quả như vậy, tiếp tới là màu lam nhạt của trưởng lão.Tầng tầng khống chế, không có người nào dám phản kháng.

Mộc Nhũng lại càng không hiểu được hết, Thi Âm Tông là một môn phái khổng lồ, Triệu quốc này bất quá chỉ là một phân đơn vị mà thôi.

Hắn từng gặp qua sứ giảThi Âm Tông của ngũ cấp quốc gia tới tuần tra, nô phó của sứ giả có tu vi Nguyên Anh kỳ.Vương Lâm càng nghe càng kinh hãi, hắn không khỏi cân nhắc, tại sao vừa rồi Dạ Tự Tại cấp cho mình ngọc giản lại không rút ra một tia hồn phách để phong ấn?Đồng dạng là nghi vấn này, khi Dạ Tử Tại trở về chỗ mình, từ trong cơ thể hắn truyền ra một giọng nói.- Ngươi tại sao không bắt hồn phách của hắn để phóng ấn lên ngọc giản?

-Một thanh âm khàn khàn giống như hai thanh sắt cọ xát vào nhanh phát ra.Tay phải Dạ Tự Tại đặt lên trên đầu A Ngốc, sau khi phong ấn ý thức của ANgốc, hắn khoanh chân ngồi xuống trên giường đá màu đen.

Tay phải bắt quyết, điểm lên trán mình một cái, nhất thời toàn thân hắn run rẩy, một bóng người hư ảo từ trong cơ thể hắn chậm rãi đi ra.Nhân ảnh người nọ có chút mơ hồ, thấy không rõ bộ ráng, hắn sau khi thoát khỏi thân thể Dạ Tự Tại thì bay lơ lửng ở giữa không trung.

Nhìn qua A Ngốc một chút, trong giây lát bàn tay phải giơ lên đặt trên đầu ANgốc.Dạ Tự Tại nhướng mày, tay phải bắt quyết, miệng phun ra một ngọn lửa nhỏmàu lam, ngọn lửa nhỏ vừa xuất hiện lập tức hóa thành dải cầu vồng ngăn cản móng vuốt của bóng người nọ.- La Sát, A Ngốc này là do truyền nhân do sư đệ ta chỉ định, ngươi không thể gây thương tổn cho hắn.

- Dạ Tự Tại lạnh giọng nói.Bóng người nọ cười khằng khặc vài tiếng, thân thể bay trên không, hai tay ôm lấy bả vai cứ thế lơ lửng trên cao, the thé nói:- Dạ Tự Tại, ngươi cùng sư đệ ngươi chỉ bất quá là chờ lô đỉnh, lúc đầu sư đệ của ngươi nhân lúc Tử đại nhân còn chưa sản sinh ra ý thức nhanh chóng rời đi, bây giờ hắn lại hướng tới ngươi cầu cứu, đây quả thật là tự chui đầu vào lưới.

Buồn cười thật.

Dạ Tự Tại, bây giờ ngươi đã biết địa điểm của hắn, ngươi còn không mau trợ giúp Tử đại nhân thôn phệ NgôVũ?Sắc mặt Dạ Tự Tại âm trầm, nhìn chằm chằm vào đối phương, cười lạnh nói:- Khi ngươi còn chưa thể hoàn toàn thôn phệ được ta, muốn ta nghe theo lời của ngươi thì đừng hòng.

Về phần Tử đại nhâ, ta cũng không trợ giúpNgô Vũ, cũng không trợ giúp hắn, có thể thôn phệ được sư đệ ta hay không thì phải xem bản lãnh của hắn.Bóng người cười hắc hắc hai tiếng, cũng không thèm để ý, nói:- Ngươi đã không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.

Bất quá tiếp theo phải chuẩn bị cho kỳ Phê Ý Thức ngũ cấp tông quốc cho tốt.

Lần này có mười người, ngươi muốn chọn lô đỉnh nào nhớ kỹ thân phận của ngươi.Ngươi chỉ là một ngoại sự đệ tử Thi Âm Tông mà thôi, còn tên tiểu tử ANgốc này ngươi định xử lý thế nào?Dạ Tự Tại trầm mặc một chút, rồi hắn thầm than một tiếng, bốn trăm năm trước bái làm môn hạ của Thi Âm Tông, dựa vào thiên tư tuyệt đỉnh dùng bốn trăm năm thời gian đã tu luyện tới Nguyên Anh kỳ.

Nhưng đúng lúc này, thi khôi lại sinh ra ý thức, nó bắn đầu tiến hành thôn phệ hắn, quá trình này tương đối mất thời gian, cũng bởi vì thế hắn đối với một loại bí mật của Thi Âm Tông đã hiểu rõ.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 97: Đại biến ( 96/2095)Thi Âm Tông là một môn phái khổng lồ, Dạ Tự Tại biết đến thì cấp độ cao nhất là ở ngũ cấp tu chân quốc.

Bên dưới ngũ cấp tu chân quốc giống như một cái bậc thang vậy, phân tán ra làm rất nhiều chi nhánh.Các chi nhánh của Thi Âm Tông có chế độ quản lý rất nghiêm khắc, bức bách đệ tử tu luyện một cách điên cuồng.

Giống như đang nuôi dưỡng gia súc vậy, đây là cảm giác thứ nhất của Dạ Tự Tại sau khi biết được ngọn nguồn của chuyện này.Khi gia súc đạt tới Kết Đan kỳ, như vậy sẽ tiến hành một lần thi khôi tếluyện long trọng ở ngũ cấp tông quốc Ý Thức Thể.

Cũng chính vào lúc này, trong quá trình tế luyện, ý thức được che dấu tiến vào trong cơ thểthi khôi.Nói trắng ra, Thi Âm Tông chính là môn phái đoạt xá lớn nhất trong ngũ cấp tu chân quốc.

Phải biết rằng những tứ cấp tu chân quốc hàng năm đều tiến hành các lần đại chiến, mỗi một lần người chết không thể tránh khỏi, mà khi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể bảo toàn nguyên anh mà chạy trốn.Vì vậy Thi Âm Tông tồn tại có tác dụng rất lớn, vô số người tu chân, mất đi thân thể cũng tốt, chuẩn bị đoạt xá cũng được.

Tóm lại là tất cảnhững đều phải cùng thân thể tiến hành giao dịch, và điều đó diễn ra ởThi Âm Tông.Thi Âm Tông cung cấp thân thể, hầu như tất cả đều có tư chất bất phàm,hơn nữa từ nhỏ tu luyện công pháp cao giai của Thi Âm Tông.

Thi Âm Tông có đông đảo các chi phái, cơ hồ mỗi một chi phái đều tu luyện công pháp không giống với nhau.Những tu chân giả lui tới Thi Âm Tông hầu như là đến từ tứ cấp hoặc ngũ cấp tu chân quốc, bọn họ vì càng muốn đoạt xa mau lẹ cho nên đã cùng ThiÂm Tông đưa ra một loạt điều khoản.

Trong đó chính là môn phái phải tựđưa ra trụ cột công pháp, một mình quản lý một chi phái tu luyện, trởthành nơi sản xuất ra gia súc.Triệu quốc Thi Âm Tông, tu luyện công pháp của một ma đạo tông phái trong ngũ cấp tu chân quốc, tên của nó là Hoàng Tuyền Đạo.Dạ Tự Tại thầm than một tiếng, hắn cũng không có ý định phản kháng,nhưng biết càng nhiều, hắn càng cảm giác được lực lượng của mình quá nhỏbé.

Nhỏ tới mức chính mình không có tư cách phản kháng, hơn nữa một khi quá trình thi khôi cắn nuốt bắt đầu, trừ phi tu vi vượt qua thi khôi rất nhiều, nếu không căn bản không thể nghịch chuyển.Hơn nữa, trong chế độ của Thi Âm Tông còn có quy định, khi đệ tử đạt tớiNguyên Anh kỳ, mặc dù thân thể bị đoạt mất nhưng cũng sẽ được an bài một cơ hội đi đoạt xa khác.Tỷ như Dạ Tự Tại, chờ khi hắn hoàn toàn bị thi khôi cắn nuốt, Nguyên Anh của hắn tuy sẽ khó thoát khỏi một kiếp, nhưng linh hồn ý thức của hắn lại được hút ra, ghi lại vào trong Thi Âm Tông phân nhánh, giống như người khác đoạt thân thể của hắn, thì hắn cũng sẽ lại đi đoạt lại thân thể của người ta.Bất quá, cơ hội này chỉ có một lần, nếu cuối cùng không thể đột pháNguyên Anh kỳ tiến vào Hóa Thần kỳ, như vậy chờ đợi hắn chính là vận mệnh trở thành pháo hôi trên Vực Ngoại chiến trường.Một khi tu luyện tới Hóa Thần ký, như vậy sẽ len chức thành trưởng lão ởtứ cấp tu chân quốc.

Sau đó hắn có thời gian một ngàn năm nếu không thểđạt được Anh Biến kỳ, kết quả vẫn như cũ.Đối với câu hỏi của La Sát, Dạ Tự Tại lạnh giọng nói:- A Ngốc còn chưa tới Kết Đan kỳ, cùng với ngươi có qua hệ gì.

Hắn là đệtử do sư đệ ta chỉ định, chỉ cần ta còn tồn tại một ngày thì hắn sẽ còn bình an.Đang khi nói chuyện, một cỗ khí thế hào hùng dâng lên, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh tung bay giữa không trung, gằn từng chữ nói:- Ta không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương tới hắn!

Bất luận kẻ nào.La Sát khặc khặc cười to, ánh mắt chớp động nói:- Dạ Tự Tại, thân thể của A Ngốc thật không tồi.

Rất thích hợp để cho ngươi làm đối tượng đoạt xá.Dạ Tự Tại hừ lạnh một tiếng, hắn đích xác đang ôm suy nghĩ này, khi vừa nhìn thấy A Ngốc, hắn đã nghĩ, đây là thân thể tốt nhất chuẩn bị cho mình.- Tiểu tử Vương Lâm kia, hắn tu luyện một loại công pháp có chút kỳquái, có một chút khí tức Hoàng Tuyền Đạo chánh tông.

Mặc kệ hắn tu luyện thế nào, đây chính là lô đỉnh tuyệt hảo, Dạ Tự Tại, ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao vừa rồi không phong ấn hồn phách của hắn?

- Bóng người lơ lửng trên không hỏi.Dạ Tự Tại khép hờ mắt, mở miệng nói:- A Ngốc không phải là lựa chọn duy nhất của ta, tính cả Vương Lâm vào bên trong tổng cộng ta có hai lựa chọn.

Nhưng ai là kí chủ, ai là thi khôi thì vẫn chưa được quyết định, trước khi tiến vào Kết Đan kỳ, ta sẽkhông nhận hồn phách của bọn họ.

Nếu không hồn phách này một khi bịphong ấn trên ngọc giản sẽ trở thành ghi chép của Thi Âm Tông.

Lúc đó nếu bị người khác cướp đi ta chẳng có lợi gì.Hắn cũng không sợ La Sát mà nói thẳng ra, hắn làm như vậy là đang kiếm cho mình một đường lui, tỏ rõ ý định cam chịu để đối phương cắn nuốt.Nói xong, hai mắt hắn hơi liếc sang bên, còn bỏ thêm một câu:- Vực Ngoại chiến trường đã thanh lý, sẽ mau chóng bắt đầu thôi, ta tính toán mấy ngày nữa sẽ có lệnh bài truyền tới.Bóng người trên không cười khàn mấy tiếng nói:- Liên minh tu chân sứ giả lần này mở ra Vực Ngoại thông đạo, ta chỉ cấp hấp thu một chút linh khí vực ngoại là có thể hoàn thành bước cuối cùng của cắn nuốt.

Dạ Tự Tại, dựa theo ước định của ta và Thi Âm Tông, ý thức của ngươi sau khi bị ta cắn nuốt sẽ được ta giữ lại, đến khi ngươi có ứng cử viên tốt, ta sẽ trực tiếp giúp cho người ngươi chỉ định tăng lên Kết Đan kỳ, để cho ngươi tiến vào.Từ Dạ Tự sau khi biết bí mật của Thi Âm Tông, hiểu được việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cứ trăm năm một lần sau khi Vực Ngoại chiến trường được rửa sạch.

Cũng chính là lúc bước cắn nuốt cuối cùng được hoàn thành, Dạ Tự Tại thầm than một tiếng, nhắm mắt không nói chuyện tiếp.Lúc này Vương Lâm và Mộc Nhũng đã đi tới một cái động khẩu rộng rãi hình con thoi, Vương Lâm có thể cảm giác được lộ tuyến đi tới đây càng lúc càng sâu xuống dưới lòng đất.

Theo thời gian di chuyển càng dài thì âm hàn khí nồng nặc từ dưới nền đất phát tán ra càng nhiều.Qua một hồi lâu, Mộc Nhũng bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ động khẩu rộng rãi, nghiêng người cung kính nói:- Sư tổ, nơi này chính là chỗ để ngài tu luyện.

Nơi đây là một trong những huyệt động thích hợp nhất để Thi Âm Tông ta tu luyện.Cùng Mộc Nhũng khách sáo một chút, Vương Lâm tiến vào bên trong, động khẩu cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn chỗ của Mộc Nhũng một phần năm.Trên mặt đất của huyệt động có một tầng băng sương dày màu lam, thoạt nhìn thì thấy rất quỷ dị.Bốn phía của vách động có chi chít các lỗ nhỏ, âm hàn khí từ đấy chậm rãi toát ra.Trừ những thứ đó ra thì trong huyệt động là một khoảng trống, Vương Lâm trầm tư một chút, ngồi xổm xuống sờ sờ lên mặt đất, nhất thời một dòng hàn khí từ ngón tay chảy ra, nhưng chúng vừa tiến ra ngoài lập tức khiến cho tầng sương mỏng dưới đất tan ra.Thần thái Vương Lâm có chút hờ hững, linh lực âm hàn trong cơ thể hắn vượt xa so với hàn khí của mặt đất.Tùy ý khoanh chân ngồi xuống, hai tay Vương Lâm bắt quyết, dựa theo một ít pháp thuật nhỏ ghi trong ngọc giản màu lam đáng vao một đạo pháp ấn.Ngay sau đó thần thức của hắn phát tán ra dung hợp vào trong pháp ấn,bốn phía huyệt động nhúc nhích một cách quỷ dị, dần dần không còn một kẽhở nào lộ ra ngoài.Cả huyệt động bây giờ đã trở thành một không gian bị phong bế.Vương Lâm nhìn bốn phía một chút, nội tâm của hắn âm trầm, hắn gia nhậpThi Âm Tông cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Ngày đó khi ở phế khu, nếu không tiến vào truyền tống trận, tất nhiên sẽ không bị cuốn vào chuyện thi khôi cùng Ngô Vũ.Bây giờ xem ra, Ngô Vũ cũng không nói sai, nơi đây quả nhiên là thích hợp để tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết.

Bất quá ở nơi này, VươngLâm luôn có cảm giác nguy cơ trùng trùng, nhất là khi đối mặt với Dạ TựTại, thoạt nhìn thì ánh mắt và cử chỉ của đối phương không có gì lạthường, nhưng trong lòng Vương Lâm lại có cảm giác như bị độc xà đang nhìn chằm chằm vào.Loại cảm giác này sau khi đối phương chú ý tới A Ngốc lập tức từ hắn chuyển dời sang A Ngốc.Việc như vậy khiến cho trong lòng Vương Lâm không hề giảm đi lòng cảnh giác, mà ngược lại càng lúc càng đề phòng, nhất định Dạ Tự Tại không có hảo ý.Vương Lâm nhíu mày, thì thào nói:- Đáng tiếc Ti Đồ Nam còn đang lâm vào ngủ say, nếu không với kiến thức lịch duyệt của hắn nhất định sẽ đoán ra suy nghĩ của đối phương.

Lúc đó có thể tìm cơ hội thoát thân khỏi nơi đây, bất quá nếu đã tới trước hết hãy mượn nơi đây để tu luyện chút.Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lóe lên quang mang, tay phải đánh ra vài đạo pháp quyết, từ trên vách động phát ra thanh âm ầm ầm, từng đạo bạch khí từ đó thoát ra, trong nháy mắt tràn ngập của huyệt động.Vương Lâm há mồm hít một ngụm không khí, bạch khí sau một lúc rồi loạn lập tức thu vào, nhưng ngay sau đó lại có vô số đạo bạch khí từ lỗ nhỏlan ra.Bạch khí nọ tiến vào trong cơ thể Vương Lâm lập tức bị linh lực của hắn hấp thu.Vẻ mặt Vương Lâm lúc này có chút cổ quái, hai tay hắn bắt quyết, đánh ra một đạo chùm ánh sáng, chùm ánh sáng này vựa hiện đã ngưng tụ lại cùng một chỗ, hình thành một quang cầu.Ánh mắt Vương Lâm không hề chớp cái nào, nhìn chằm chằm vào quang cầu,chỉ thấy màu sắc quang cầu chợt biến thành lam nhạt, hơn nữa còn lóe lên một chút ánh sáng.

Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, miệng khẽ lẩm bẩm:- Địa âm phổ thông nhất phẩm.....Ngay lúc này, một đám mây vô hạn bảy sắc bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời Triệu quốc, dùng từ che lấp cả thiên địa cũng không có quá đáng.Khi đám mây này xuất hiện, trong nháy mắt cỗ uy áp từ trên không ép xuống, toàn bộ người tu chân của Triệu quốc, chỉ cần dưới Nguyên Anh kỳthì vô luận là người ở nơi nào, môn phái nào, đang làm chuyện gì cũng phải biến sắc mặt.Dưới uy áp khổng lồ của nó, tất cả các đệ tử Ngưng Khí kỳ đề hãi hùng khiếp vía, linh lực trong cơ thể cứ như muốn bay đi hết.Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ cũng phải nhắm mắt ngồi xuống, điều chỉnh linh lực trong cơ thể, chỉ có Nguyên Anh kỳ cao thủ mới có thể chống cự lại uy áp đó, nhưng sắc mặt cũng hơi đổi.Ở nơi bí mật trong cấm địa của Huyền Đạo Tông, một nam tử hán lập tức mởhai mắt, thần sắc hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ mừng như điên, không nói hai lời, thân thể đã lóe lên biến mất ở cấm địa.

Chỉthoáng sau đó thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm.Trong cảnh nội Triệu quốc, bỗng nhiên từ các địa phương lao ra vô số các đạo trường hồng, chúng lấy tốc độ như thiểm điện lao đi.

Tất cả đều hướng về phía Thông Thiên tháp ở trung tâm cảnh nội Triệu quốc lao tới.Người tu tiên còn thế, càng không nói đến con người, tất cả người dân của Triệu quốc giờ này đều quý xuống cúng bái.

Thế tục xưa nay đồn đại,cứ mỗi trăm năm một lần bầu trời sẽ hạ xuống thiên uy, và ngày hôm nay đã tới....Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 98: Vực ngoại chiến trường ( 97/2095)Trong toàn bộ Triệu quốc, các cao thủ Nguyên Anh kỳ đều cùng lúc di chuyển tới Thông Thiên Tháp.Dạ Tự Tại đang ở sâu bên trong Thi Âm Tông để tu luyện, hai mắt cũng lóe lên tinh quang, đồng dạng biến mất tại chỗ.

Trước khi đi, hắn lợi dụng ngọc giản màu xanh truyền tấn cho toàn bộ các đệ tử:- Lão phu rời đi mấy ngày, trong thời gian này phong bế đại trận, phàm là những ai cố gắng xông vào đại trận, giết không tha.Đằng Gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên đang ngồi ở trong mộc ốc ở Đằng gia cũng mở hai mắt ra, kinh hãi nhìn lên bầu trời, hơi do dự một chút rồi cũng dùng ngọc giản truyền tấn cho người nhà mới rời đi.Cũng đồng dạng hiện tượng này, các môn phái trong ma đạo như Thiên ĐạoMôn, Hợp Hoan Tông, Vô Phong Cốc, các môn phái của chánh đạo thì nhưPhiêu Miểu Tông, Tịch Diệt Tông, cũng xảy ra hiện tượng tương tự.Trong cảnh nội Triệu quốc, cùng lúc từ bốn phương tám hướng xuất hiện các dải trường hồng lao về phía Thông Thiên Tháp với tốc độ nhanh chóng.Thông Thiên Tháp là kiến chúc chứng minh quốc gia đó đã gia nhập tu chân liên minh, mỗi một thành viên khi gia nhập liên minh sẽ được liên minh đứng ra xây dựng cho toa tháp này.

Thông Thiên tháp là nơi ở của sứ giảliên minh, sứ giả liên minh không tham gia vào các cuộc phân chia quyền lực, chỉ khi có sự kiện trọng đại mới ra mặt giải quyết.Phác Nam Tử là Nguyên Anh kỳ cao thủ thứ nhất tới Thông Thiên tháp, hắn dù sao cũng là Nguyên Anh kỳ cao thủ của năm trăm năm trước, tu vi hiện nay của hắn đã đạt tới trung kỳ đỉnh phong, tùy thời có thể tiến vào hậu kỳ.Hơn nữa lần này có Vực Ngoại chiến trường ma luyện, thì lấy tình hình trước mắt mà nói hắn vẫn đứng vững ở ngôi vị trí thứ đầu trong tu chân giới của Triệu quốc.Hắn mặc một bộ áo choàng màu xám, lặng lẽ xuất hiện ở bên ngoài ThôngThiên tháp, đưa ánh mắt nhìn Thông Thiên tháp sừng sững cao tới tận tám tầng mây, trên đỉnh tháp lan tỏa ra một loại ánh sáng mờ ảo thoạt nhìn thì thần bí khó lường.Phác Nam Tử vừa đưa ánh mắt nhìn Thông Thiên Tháp trên mặt vừa lộ ra vẻtrách móc.

Đây là lần thứ hai hắn tới đây, lần đầu tiên là vào năm trăm năm trước, toàn bộ Nguyên Anh kỳ cao thủ của Triệu quốc có tất cả hai mươi ba người.

Chịu áp lực của tứ cấp tu chân quốc mà phải tiến vào VựcNgoại chiến trường.Năm trăm năm sau, còn sống sót để rời khỏi chiến trường chỉ có một mình hắn.Năm trăm năm trước, Phác Nam Tử không hiểu tại sao mình có thể vượt qua,mỗi ngày đều xảy ra mấy lần đại chiến, sinh tử gần trong gang tấc.Trong thời gian đó, hắn đã gặp vô số các tu luyện giả cường đại, thậm chí có người chỉ cần khẽ búng tay là có thể giết chết hắn.Các Nguyên Anh kỳ cao thủ đến từ Triệu quốc như lão tổ của Hằng Nhạc phái, Phác Nam Tử đã tận mắt nhìn thấy hắn bị một tu chân giả bình thường thôn phệ không còn lại cả một cái dây lưng.Thấy càng nhiều, Phác Nam Tử lại càng sợ hãi, hắn càng sợ thì càng không cam lòng chỉ dừng lại ở Nguyên Anh kỳ.

Trong năm trăm năm đó cũng đã cho hắn biết, ngoài Nguyên Anh kỳ ra không chỉ có Hóa Thần kỳ mà còn cóAnh Biến kỳ.Mang theo tâm tình phức tạp hắn hướng về phía bên trong Thông Thiên tháp, khom lưng cung kính nói:- Huyền Đạo Tông Phác Nam Tử bái kiến sứ giả đại nhân.- Phác Nam Tử, chúng ta cũng coi như là quen biết đã lâu, không cần câu nệ.

- Một đạo âm thanh sang sảng từ trong tháp truyền ra, ngay sau đó là một lão giả từ bên trong bước ra.

Thoạt nhìn thì dung mạo của vị lão giả này cũng không có chỗ nào đáng chú ý, một thân trường sam màu xanh được làm bằng gấm, chiếc bụng hơi phình ra, nhìn thoáng qua thì có chút tức cười.Bất quá, Phác Nam Tử cũng không dám lộ ra vẻ bất kính, tay phải hắn vừa đảo, trên tay đã xuất hiện một chiếc túi trữ vật, hai tay cung kính đưa lên nói:- Sứ giả đại nhân, đây là một ít tài liệu sau khi ta trở về đã sưu tầm được, trong đó còn có mấy vật lúc trước mà ngài chỉ định.Tên sứ giả nheo mắt lại, cười ha hả, tiếp nhận túi trữ vật, rồi cất luôn vào trong người, nói:- Phác Nam Tử, ngươi là người thứ nhất có tu vi Nguyên Anh kỳ trở vềđược từ Vực Ngoại chiến trường kể từ khi ta làm sứ giả của Triệu quốc.Những chuyện của ngươi ta đã thông báo về tông phái, cấp trên truyền tin xuống, ngươi nếu trong vòng một trăm năm tới đây có thể tiến lên NguyênAnh hậu kỳ thì sẽ phá lệ thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh.Trên mặt Phác Nam Tử lộ vẻ mừng như điên, hắn hít sâu một hơi, rồi vội vàng gật đầu.Hai người đang tính nói chuyện tiếp, thì ở trên bầu trời xuất hiện hai đạo trường hồng nhanh chóng đáp xuống mặt đất, bên trong lộ ra hai đạo thân ảnh một nam một nữ.

Nam thoạt nhìn vẻ mặt mới chỉ trên ba mươi,gương mặt anh tuấn nhưng có khí chất tà dị, hắn nhìn thấy sứ giả, lập tức cung kính nói:- Hợp Hoan Phái - Trần Hoan bái kiến sứ giả đại nhân.Nữ thiếu phụ trang phục thì đoan trang, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia kiều mỵ, cung kính nói:- Hợp Hoan Phái - Trần Nghiên bái kiến sứ giả đại nhân.Tên sứ giả hơi gật đầu, sau đó cũng không để ý tới hai người nữa, câu chuyện với Phác Nam Tử cũng không được nói tiếp.

Ở trong lòng hắn, cảTriệu quốc cũng chỉ có mình Phác Nam Tử là miễn cưỡng đủ tư cách để hắn nói vài lời.Không lâu sau, liên tục có mười người nữa tới, trong đó có cả Đằng HóaNguyên.

Người cuối cùng đến nơi đây chính là Dạ Tự Tại, khi hắn tiến vào phạm vi ngàn dặm của Thông Thiên Tháp, tên sứ giả hơi kinh ngạc thốt lên một tiếng "ý", sau đó ngẩng đầu nhìn về phương xa, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái.Đợi cho tất cả các cao thủ Nguyên Anh kỳ của Triệu quốc tụ tập đông đủ,áng mấy trên đỉnh Thông Thiên Tháp đã nồng đậm hơn trước.

Tên sứ giảnghiêm sắc mặt, tay phải bắt quyết, đáng ra một đạo pháp ấn lên không.Ngay sau đó, áng mây trên bầu trời trở nên điên cuồng, một đạo quang mang màu đỏ từ trên trời chiếu xuống đỉnh Thông Thiên Tháp.

Tiếp ngay sau đó là sáu loại màu khác nhau: Xanh nước biển, hoàng, lục, lam, chàm,tím theo thứ tự giáng xuống.

Chỉ trong nháy mắt, cả thiên địa vạn vật đều lóe lên những quang mang kỳ diệu.Thông Thiên Tháp sau khi hấp thu bảy đạo ánh sáng đó lập tức rung chuyển, từ bên trong bắn lên một cột ánh sáng rộng mấy chục thước xuyên thẳng lên bầu trời.

Bầu trời bị ánh sáng này chiếu lên đã hình thành một cái hắc động thật lớn, xung quanh hắc động liên tục có những tia chớp lóe lên.Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ trung tâm cột sáng liên tục tạo ra những đợt gợn sóng lăn tăn tỏa ra bốn phía.

Những gợn sóng này sau khi thoát ra giống như nước nóng rót lên tuyết vậy, tốc độ tiêu tán của những đám mây có thể dùng mắt thường nhìn thấy được.Từng đạo gió từ trong cột sáng thổi ra làm cho vạt áo của những người xung quanh phát lên những tiếng kêu "ba ba".

Nơi đây tuy đại bộ phận làNguyên Anh sơ kỳ, nhưng dưới sức thổi của con gió cũng phải lùi lại phía sau mấy bước.

Chỉ có bốn người là đứng nguyên tại chỗ, chưa hề di chuyển khỏi vị trí.Bốn người này phân biệt là Phác Nam Tử, Dạ Tự Tại, bạch phát lão nhân của Phiêu Miểu Tông, cuối cùng là lão giả khô gầy của Thiên Đạo Môn.Vẻ mặt tên sứ giả lúc này ngưng trọng chưa từng có, thân thể hơi động đã xuất hiện ở giữa không trung, cao giọng nói:- Sử Lâm Dịch giám giát tam cấp tu chân quốc, cung nghênh liên minh sứ giả giáng lâm.Một cái đầu thật lớn từ trong hắc động hiện ra, lạnh lùng quét mắt đánh giá những người bên dưới mặt đất.Kể cả bốn người Phác Nam Tử, toàn bộ cao thủ Nguyên Anh kỳ khi bị chiếc đầu khổng lồ nọ liếc mắt nhìn qua, trong lòng không khỏi khiếp vía.

Thậm chí Nguyên Anh suýt chút nữa cũng bị hỏng, bọn họ không chút hoài nghi,nếu đối phương nhìn chăm chút một lúc, thì Nguyên Anh bản thân chắc chắn sẽ không chịu nổi uy áp khổng lồ mà tan vỡ.Phác Nam Tử là người thứ nhất khôi phục lại bình thường, sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dáng của người khổng lồ này rất quen thuộc.

Cao thủ Cự Ma tộc trong Vực Ngoại chiến trường đều dựa vào cắn nuốt người khác để tăng trưởng tu vi bản thân, lão tổ Hằng Nhạc phái chính là bị một cao thủ CựMa tộc không lộ ra bản thể cắn nuốt mất.Ánh mắt người khổng lồ cuối cùng dừng ở trên người Lâm Dịch, ánh mắt dần hòa hoãn lại, nhịn không được mở miệng nói:- Linh khí ở địa phương quỷ quái này thật là ít, nếu không phải do cái minh ước chó má kia hạn chế, lão tử có thể lấy đi toàn bộ linh khí ởđây.....

Các ngươi nghe đây, năm tháng sau mở ra thông đạo của Vực Ngoại chiến trường, Triệu quốc các ngươi phụ trách thanh lý phía bắc chiến trường.

Nơi đây có bảy chiếc lệnh bài, quy củ vẫn như trước, bảy khối lệnh bài phải hủy đi ít nhất bốn cái, năm tháng sau chỉ có nhiều nhất ba người được tiến vào Vực Ngoại chiến trường.

Nếu đến lúc đó vẫn còn thừa hơn ba lệnh bài, như vậy sẽ hủy bỏ tư cách của Triệu quốc.Nói xong người khổng lồ hé miệng ra, bảy đạo quang mang chợt lóe lên rồi rơi xuống mặt đất lộ ra bảy khối lệnh bài cổ.

Làm xong hết thảy mọi việc, người khổng lồ thu đầu lại vào phía trong hắc động.

Nhưng ngay sau đó hắn lại một lần nữa nhô đầu ra quát:- Bên trong Vực Ngoại chiến trường nếu phát hiện một hạt châu như thếnày, lập tức nộp lên trên, nộp lên sẽ được thưởng một kiện pháp bảo AnhBiến cấp, môn phái được tặng mười khối Hóa Thần kỳ luyện thi, tu chân quốc được tăng lên một bậc.- Tuy nhiên nếu có ai dám lấy làm của riêng, tu chân quốc nơi đó sẽ bịgiết sạch, Lâm Dịch đây là tin tức do cao tầng liên minh các nước phát ra, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết được.Vừa nói tới đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên, đám mây trên bầu trời liền hóa thành hình ảnh một vật, vật này là hình một viên thạch châu, trên đó có khắc hình những đám mây.Nếu Vương Lâm ở đây chắc chắn hắn sẽ nhận ra hạt châu đó chính là đang ở trên ngực của của hắn.Nói xong, người khổng lồ thì thầm vài câu, đột nhiên từ trong hắc động lộ ra một canh tay thật lớn, tóm lấy một cột đá ở trên Thông Thiên tháp nói:- Lâm Dịch, Thất Thải pháp khí này lão tử mang đi, lão tử không thể đến không một chuyến được.Một trận rung động kịch liệt vang lên, quang trụ bị người khổng lồ trực tiếp lấy vào trong hắc động.

Sau đó hắc động biến mất vô ảnh vô tung,đám mây bảy sắc bên bầu trời cũng theo đó mà tiêu tán, trong nháy mắt bầu trời khôi phục lại như bình thường.Sắc mặt tên sứ giả có chút khó coi, hắn hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo lên bay vào bên trong Thông Thiên Tháp, từ bên trong truyền ra âm thanh âm trầm của hắn:- Vẫn là quy củ cũ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ không được ra tay, Trúc Cơ kỳ của các tông phái mới là chủ lực để tranh đoạt lệnh bài.

Tất cả hãy trở về đi, ba ngày sau bắt đầu đại chiến.Bảy môn phái chính tà phân biệt đi tới nhặt lệnh bài lên đánh giá một phen, sau đó không ai nói lời nào liền rời đi.

Ba vị cao thủ Nguyên Anh kỳ của chính phái, lấy bạch phát lão nhân cầm đầu cùng đi về một hướng.Ánh mắt đạo nhân khô gầy của Thiên Đạo Môn lóe lên quang mang, sau đó xoay sang hai người bên cạnh nói:- Chư vị đạo hữu, lão phu kiếm một chỗ cùng ngồi xuống được chứ?Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 99: Thạch châu biến ( 98/2095)Lại nói về Vương Lâm, sau khi thiên địa uy áp tiêu tan đi, hắn ngồi trên mặt đất trầm ngâm suy nghĩ.

Uy áp vừa xuất hiện Dạ Tự Tại lập tức truyền tấn nói phải rời đi, đây nhất định là có chuyện gì đấy xảy ra.Khi Dạ Tự Tại rời đi, Thi Âm Tông lập tức được canh phòng rất nghiêm mật, muốn đào tẩu cũng không có cơ hôi.

Vương Lâm suy nghĩ một chút,thần thức phát tán ra xung quanh, nhưng vừa tiếp xúc với bốn vách tường lập tức bị ngăn trở không thể tiếp tục dò xét.

Chỉ có những lỗ nhỏ ở bốn phía là không gây trở ngại với thần thức của hắn.Nhưng lỗ nhỏ đó phát tán ra hàn khí kinh người, sâu không lường được,mãi cho tới khi Vương Lâm dò xét gần trăm thước vẫn không phát hiện được chỗ nào kỳ dị.

Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, hàn khí quá nặng, thần thức của hắn có chút biểu hiện không chịu được, có dấu hiệu tiêu tán đi.Trầm ngâm thêm lúc nữa, hắn vẫn không coi thường mà vọng động, thu hồi lại thần thức của mình.

Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, hắn đánh ra vài đạo pháp quyết, linh lực toàn thân nhanh chóng lưu chuyển.

Từ từ, bềngoài thân thể của hắn nổi lên một tầng quang mang màu lam, khi quang mang này vừa xuất hiện, bên ngoài Vương Lâm lập tức hình thành một dòng chảy, đại lượng bạch khí từ bốn phía theo lỗ nhỏ chui ra, bị dòng chảy hấp thu lại.Đông đảo đệ tử của Thi Âm Tông đang bế quan tu luyện vừa mới khôi phục lại do uy áp biến mất, thì đám người nay chưa kịp bình tĩnh thì VươngLâm bắt đầu thổ nạp làm cho hàn khí ở xung quanh bị giảm bớt đi rõ rết.Bởi vì hàn khí từ sâu trong lòng đất toát ra, cho nên không ai có thểtiến hành quan sát.Vương Lâm mắt nhìn thấy vô cùng vô tận hàn khí vọt tới, hắn quyết định đình chỉ quá trình thôn phệ, nhắm mắt lại cố gắng tiêu hóa hàn khí ởtrong cơ thể của mình.Đang thổ nạp, đột nhiên Vương Lâm phát hiện Nghịch Thiên châu ở trên ngực tỏa ra khí tức mát lạnh, hắn ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng lôi hạt châu ra trước mặt, phát hiện trên mặt hạt châu đã có nhiều hơn một giọt chất lỏng.Vương Lâm vừa vui mừng vừa sợ hãi, phải biết rằng Nghịch Thiên châu có khuyết điểm duy nhất chính là bên trong không có chút linh lực nào.

Nó chỉ có thể mượn chất lỏng linh khí tiến hành tu luyện, nhưng chất lỏng linh khí này theo thời gian dài hiệu quả sẽ càng kém đi, chỉ có nước sương sớm mới có thể bảo trì hiệu quả.Nhưng nước sương thu thập được rất chậm, cho nên từ khi tu luyện HoàngTuyền Thăng Khiếu Quyết, Vương Lâm rất ít tiến vào trong không gian mộng cảnh.

Bất quá, hắn vẫn thu thập những hạt sương, để sau này tiến vào trong mộng cảnh để dùng.Nghịch Thiên châu hôm nay không biết vì sao lại xuất hiện nhiều chất lỏng như vậy, hơn nữa, hắn có thể cảm giác được chất lỏng này có thuộc tính âm hàn, hơn nữa linh khí ba động không hề giống trước kia.Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói hai lời lấy hồ lô ra, bắt đầu thu thập chất lỏng.Đợi tới khi thu thập được toàn bộ chất lỏng, ánh mắt Vương Lâm chớp động vài lần, rồi thử tiếp tục hấp thu âm hàn khí.

Bạch khí từ bốn phía nhất thời xuất hiện, lúc này đây thần thức Vương Lâm đều tập trung lên hạt châu, hắn ngay lập tức cảm nhận được một tia bạch khí yên lặng chui vào bên trong hạt châu.

Ngay sau đó, trên bề mặt hạt châu xuất hiện một giọt chất lỏng.Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, hắn tiếp tục vừa thực hiện vừa chậm rãi gom góp chất lỏng.Bộ dáng của hồ lô đã hoàn toàn thay đổi, lớm vỏ màu lam bên ngoài đã ẩn hiện ánh sáng, mặc dù Vương Lâm nhưng khi vuốt chiếc hồ lô cũng cảm giác rùng hết cả mình.Nếu để người ngoài sờ vào, chỉ sợ khi chạm vào thấy lạnh tới tận xương, máu huyết sẽ đông cứng lại.Cẩn thận cất hồ lô vào trong túi trữ vật, Vương Lâm lại lấy tiếp ra một cái hồ lô, đang muốn tiếp tục thổ nạp, đột nhiên ánh mắt hắn đảo qua thạch châu, nhất thời thần sắc thay đổi.Trên lớp vỏ thạch châu nguyên chỉ có một hình khắc lá cây mờ mờ, nhưng bây giờ đã xuất hiện thêm một cái, hai phiến lá cây cân xứng với nhau xuất hiện ở trên hạt châu.Vương Lâm hơi suy nghĩ một chút, dựa theo như Ti Đồ Nam dự đoán, NghịchThiên Châu phải hấp thu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hệ linh khí mới đạt cảnh giới viên mãn.

Lúc ấy mới xem như chính thức mở ra hạt châu để cho người khác nhận chủ.Thủy linh khí đã sớm viên mãn, cho nên trên những hình khắc đám mây trên hạt châu đã sớm biến mất, thay vào đó là hình những lá cây, như muốn nói nó cần hấp thụ linh khí Mộc thuộc tính.Tuy nhiên, linh khí thuộc tính Mộc có tài liệu rất khó tìm, Vương Lâm đã từng ở chợ giao dịch của Đằng Gia thành nhìn thấy mấy cái, nhưng chúng đều có giá trên trời.

Hơn nữa, hắn cũng không biết nếu như có những tài liệu này thì làm sao để cho hạt châu có thể hấp thu?

Thậm chí ngay cảkhi có tài liệu Mộc thuộc tính cũng không chắc chắn có thể làm cho hạt châu tiến hóa, cho nên hắn mới bỏ đi ý niệm mua chúng.Nhưng bây giờ nhìn lại, trên hạt châu tự nhiên lại xuất hiện thêm một phiến lá cây.

Điều này làm cho Vương Lâm phải suy nghĩ cẩn thận lại, bây giờ hắn không nôn nóng rời khỏi nơi đây nữa, tối thiểu phải đợi tới khi hạt châu tiến hóa xong.

Hoặc hắn phải hiểu rõ được huyền bí trong đó mới ròi đi.Bất quá, trước đó có vài việc phải tiến hành, hàn quang trong mắt VươngLâm lóe lên, hắn thu hồi hạt châu lại.

Tay phải bắt quyết đánh ra một đạo lam quang, lam quang này khi đánh trúng động bích.

Trong nháy mắt động bích đã xuất hiện một lỗ hổng, Vương Lâm không nói hai lời liền theo đó đi ra, dựa theo thông lộ lúc trước đi vào, hắn không nhanh không chậm tiến ra ngoài.Thông đạo cũng không dài, không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới đầu kia của thông đạo.

Vừa xuất hiện, Vương Lâm phải đình chỉ cước bộ, hắn nhìn thấy Mộc Nhũng đang khoanh chân ngồi trong động, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nói:- Sư tổ xin mời quay về.

Dạ lão tổ khi rời đi đã dặn dò, bất luận ai cũng không được tự tiện tời khỏi chỗ tu luyện của mình, sư tổ xin đừng làm khó ta.Vương Lâm đảo ánh mắt qua, sau đó gật đầu quay trở lại con đường dẫn tới động tu luyện của mình, hắn biết, chắc chắn đã xảy ra biến hóa gì đó.Thi Âm Tông canh gác vô cùng nghiêm ngặt, đây là chuyện đã nằm trong suy đoán của Vương Lâm, nhưng dù nghiêm ngặt thế nào cũng không cần phải an bài một Trúc Cơ trung kỳ cao thủ canh giữ nơi ra ngoài của Vương Lâm.Trước lúc tới đây, Vương Lâm rõ ràng nhớ được canh giữ ở đó chính là một tên đệ tử Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười ba.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm từ tu luyện thân của mình tìm một thông đạo khác dẫn ra ngoài.

Cũng không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới cuối thông đạo, chỉ thoáng cái cửa thông đạo đã xuất hiện trước mặt hắn.Nhưng vừa mới bước tiếp vài bước, Vương Lâm đã phải dừng lại, ở trên mặt đất đang có một thanh niên khoanh chân ngồi tu luyện.

Thần thái của hắn lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, không nói một tiếng nào, ở phía sau lưng hắn có một chiếc quan tài xanh biếc đang lơ lửng trên không.- Lại là một Trúc Cơ trung kỳ....

- Ánh mắt Vương Lâm hơi đảo qua một chút rồi thu lại ngay, sau đó quay người rời đi.

Mãi tới khi Vương Lâm rời đi xa, thần thức của đối phương mới từ trên người hắn tan biến.Vương Lâm tổng cộng đã đi mười một cái thông đạo, ngoại trừ có năm cái thông đạo bị phong bế không thể tiến ra ngoài, sau cái khác đều có cao thủ Trúc Cơ kỳ canh giữ, thậm chí ở một thông đạo còn có Trúc Cơ hậu kỳcao thủ.Hắn trở lại động thất tu luyện của mình, khoanh chân ngồi xuống.

Hết thảy mọi chuyện không phải là trùng hợp, kết hợp với phán đoán của hắn đối với Dạ Tự Tại, không khó có thể nghĩ ra đây là do Dạ Tự Tại cố ý an bài.

Mục đính chính là làm cho hắn có chắp cánh cũng khó bay thoát.Vương Lâm nhíu mày suy nghĩ, trong sáu người ngoại trừ Trúc Cơ hậu kỳcao thủ, còn lại năm người Vương Lâm tuy có tự tin dù đối phương có thi khôi hắn cũng có thể chiến thắng.

Nhưng trên đường từ bên ngoài tới đây,Mộc Nhũng dẫn hắn qua tổng cộng ba mươi mốt thông đạo.Kể từ đó, hắn biết bản thân không thể trong thời gian ngắn rời đi, một khi hành động chỉ sợ hắn còn chưa thoát được ra ngoài đã bị cao thủ TrúcCơ hậu kỳ hay Kết Đan kỳ của Thi Âm Tông chặn lại.Vương Lâm nhịn không được cười khổ một tiếng, lúc này hắn cực kỳ kỳ vọng vào Ti Đồ Nam có thể thức tỉnh, nếu có Ti Đồ Nam thuấn di cho như vậy thì chuyện đơn giản hơn rất nhiều.Đưa thần thức vào trong thạch châu kêu gọi vài tiếng, phát hiện Ti ĐồNam không có chút biểu hiện nào sẽ thức tỉnh, hắn than nhẹ một tiếng,buông tha cho ý định của mình.Bất quá, Vương Lâm cũng biết, nếu muốn rời khỏi đây, cũng không phải là trong thời gian ngắn mà có thể làm được, trước tiên nên phải dò xét một đoạn thời gian.Hay tay bắt quyết, sau khi phong ấn lại động thất tu luyện của mình,Vương Lâm một lần nữa tiến hành thổ nạp hàn khí.

Lúc này hắn cũng không chỉ lấy ra hạt châu và hồ lô, mà thần thức còn tranh thủ lúc bạch khí bịhấp thu mà theo lỗ nhỏ vui vào.Vương Lâm cũng không phân tán thần thức của mình ra, mà ngưng tụ nó lại một lỗ nhỏ, hướng theo cái lỗ đó tiền hành dò xét.

Kể từ đó, khoảng cách quan sát của thần thức tăng trưởng không ít.Nguyên bổn thần thức của hắn chỉ có thể quan sát phạm vi ngàn thước,nhưng do bốn phía động thất này có lực ngăn cản rất lớn, cho nên hoàn toàn bị hạn chế bên trong động thất.Vương Lâm liên tục tiến hành thổ nạp, bạch khí liên tục thoát ra, thần thức Vương Lâm giống như một sợi chỉ nhỏ không ngừng ở bên trong lỗ hổng tiến hành dò xét.

Thông đạo bên trong lỗ nhỏ vô cùng rắc rối, nhưng độlớn nhỏ của thông đạo lại giống nhau tới mức kinh người.Rất nhanh sau đó, hắn đã tới được vị trí mà trước đây mình dò xét, nơi đây khoảng cách tới chỗ Vương Lâm tầm trăm thước.

Thần thức của hắn sau khi tới đây nếu tiếp tục dò xét thêm thì sẽ gặp chút khó khăn, hàn khí chỗ này giống như thủy triều vậy, tầng tầng lớp lớp.

Nếu không phảiVương Lâm tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết, đối với khí âm hàn có lực miễn dịch rất lớn, chỉ sợ khi bị nó tấn công vào đã lập tức tiêu tán.Nhưng cứ tiếp tục như thế, tốc độ dò xét của Vương Lâm liền bị chậm lại,cũng không biết mất bao lâu thời gian, thần thức của hắn rốt cuộc đã dò xét được chừng ba trăm thước.

Lúc này khí âm hành toát ra càng lúc càng mạnh, liên tục không ngừng, cùng lúc xuất hiện ở chỗ này có một cánh cửa.Vương Lâm cắn chặt răng, thần thức phá tan cánh cửa phía trước vọt vào bên trong.Một màn trước mắt làm cho Vương Lâm vốn đang ngồi im nhắm mắt phải giật mình mở mắt ra....Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 100: Tế luyện vỏ kiếm ( 99/2095)Đây là một cái động rất lớn, bên trong động cũng có vô số các lỗ nhỏ,thần thức Vương Lâm tiến vào đây chính là từ một trong những lỗ đó.Ở trung tâm động có một chiếc quan tài rất lớn, từ bên ngoài nhìn thì chiếc quan tài này rất bình thường.

Thậm chí nó còn không có bất cứ hoa văn trang trí nào, nhưng âm hàn khí lại từ trong quan tài phát ra, thông qua những lỗ nhỏ li ti trên tường thoát đi.Vương Lâm do dự một chút, thần thức hắn xem xét bốn phía quan tài một hồi, sau đó lập tức tiền vào bên trong quan sát.

Ngoài dự đoán của VươngLâm, khi tiến vào trong quan tài không có nửa điểm trở ngại.Bên trong quan tài trống rỗng, chỉ có một cái lỗ to hình tròn, âm hàn khí từ nơi này thoát ra.Âm hàn khí ở đây có chút nồng đậm, hóa thành từng đạo sóng ngăn cản thần thức Vương Lâm tiến hành dò xét.Vương Lâm ở trong tu luyện thất của mình, ánh mắt thoáng có vẻ kiên quyết, vì muốn biết rõ ngọn nguồn âm hàn khí ở nơi đây, muốn biết rõ thạch châu vì sao có thể hấp thu âm hàn khí mà tiến hóa.

Hắn không suy nghĩ nhiếu vỗ vào túi trữ vật bên người, xuất ra hồ lô âm hàn sương sớm vừa mới thu thập được, ngửa miệng uống một ngụm nhỏ.Lấy thể chế Vương Lâm lúc này khi uống nước trong hồ lô vẫn không nhịn được mà phải rùng mình một cái.

Rất nhanh sau đó tri giác của hắn trởnên tê tê, Vương Lâm không lãng phí một chút thời gian nào, lập tức vận chuyển linh lực bản thân tiến hành thổ nạp.

Thần thức của hắn cũng trởnên ngưng thật hơn trước, sau khi được không ngừng bổ sung, thần thức giống như một chiếc dùi, hung hăng đâm vào trong chiếc lỗ.Thần thức của Vương Lâm gian nan tiến vào bên trong chiếc lỗ đó, mấy lần suýt bị âm hàn khí đánh tan đi, khi tiến sâu khoảng bốn trăm thước, âm hàn khí đậm đặc tới cực hạn một lần nữa hình thành một "cánh cửa".Vương Lâm cắn chặt hàm răng, hung hắn giơ chiếc hồ lô lên uống thêm một ngụm âm hàn linh lực sương sớm, sau đó thần thức được tiếp thêm lực lượng tiến hành trùng kích cánh cửa.

Trong nháy mắt tiến vào bên trong,Vương Lâm bị cảnh vật bên trong làm cho phải giật mình.Một nam thi khổng lồ đang tung bay ở giữa không trung, so sánh với nam thi này, Vương Lâm chỉ bé bằng đầu ngón tay của nó.

Ở trên thi thể của nó, xuất hiện một loại thực vật màu xanh, thực vật này không lúc nào là không động đậy.

Chúng nó động đậy làm cho thi thể khổng lồ nhanh chóng héo đi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.

Vòng tuần hoàn liên tục diễn ra, âm hàn khí chính là từ trên những thực vật đấy thoát ra.Vương Lâm nhìn ngây ngốc một lúc, thần thức cẩn thận xem xét một phen,càng xem hắn càng kinh hãi.

Thi thể này hiển nhiên bị người ta cố ý lưu lại đây, mục đính chính là để nuôi dưỡng thực vật màu xanh ở trên đó.Hiển nhiên, Thi Âm Tông vì sao có được âm hàn chi khí phẩm chất cao như vậy đáp án chính là từ trên cây thực vật đó.Thậm chí Nghịch Thiên châu sở dĩ có thể tiến hóa là do quan hệt mật thiết với loại thực vật đấy.

Quan sát một hồi lâu, Vương Lâm chậm rãi thu hồi lại thần thức của mình, nơi này cực kỳ quỷ dị, sau khi Vương Lâm tiến vào vẫn liên tục cảm giác được nguy cơ.Chính vào lúc rời khỏi, trong giây lát có thanh âm của giọng nam xé gió truyền tới.Vương Lâm không nói hai lời thu lại thần thức của mình, nhưng làm cho hắn kinh hãi chính là âm hàn khí nơi đây bỗng nhiên trở nên điên cuồng,ngăn trở thần thức của hắn.

Lúc này thanh âm đó càng lúc càng tiến lại gần, Vương Lâm đã mơ hồ nghe thấy nội dung của lời nói đó."

Cứu ta......"

Vương Lâm quyết đoán cầm lấy hồ lô, tiếp tục uống một ngụm chất lỏng ởbên trong, thần thức lập tức chấn động, hung hăng trùng phá âm hàn khí ởbốn phía.

Khó có thể tưởng tượng được lúc này băng hàn theo thần thức tiến vào trong cơ thể hắn, nó cùng với âm hàn chất lòng chưa kịp hòa tan nhập vào một chỗ, gương mặt Vương Lâm trở nên trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vừa bắn ra khỏi miệng Vương Lâm đã đóng băng ngay lại.Mặc dù như thế, nhưng khi thần thức trùng kích trở ngại cuối cùng theo lỗ nhỏ cấp tốc thu hồi lại, trong nháy mắt quay trở về bản thể làm cho thân thể Vương Lâm phát lạnh.

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi.Hắn cũng không dám tiếp tục dò xét nữa, lập tức tiến hành thổ nạp để làm cho âm hàn khí trong cơ thể yên tĩnh trở lại.

Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn lỗ nhỏ ở bốn phía,trầm mặc không nói gì.Thời gian chầm chậm trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm đã tới Thi ÂmTông bốn ngày.

Trong bốn ngày nay, ngoại trừ ba ngày trước hắn dùng thần thức để tiến hành dò xét bên dưới lòng đất thì không có bất cứ hành động gì.

Mỗi ngày chỉ tiến hành thu thập chất lỏng trên hạt châu, hạt châu trước kia chỉ có hai phiến lá cây nay đã biến thành ba phiến.Dựa theo tính toán của Vương Lâm, số lá cây hẳn là giống với số đám mây,đều là mười cái.

Hơn nữa do có kinh nghiệm gia tăng những đám mây trước đây, Vương Lâm biết rõ sau này tốc độ gia tăng của lá cây sẽ càng lúc càng chậm.

Nếu là thông qua âm hàn khí ở đây như vậy chỉ sợ cũng phải mất thời gian mấy năm mới có thê rlamf cho linh khí thuộc tính Mộc đạt tới viên mãn.Tuy nhiên Thi Âm Tông cũng không phải là chỗ ở lâu, tự hỏi một hồi,Vương Lâm có ý định dò xét một lần nữa người khổng lồ ở dưới nền đất.Lần này tranh thủ tìm lộ tuyến để cho cơ thể tiến vào, cứ như vậy hắn sẽtự tay ngắt vài mẩu thực vật màu xanh trên đó, nhất định nó sẽ làm cho thạch châu điên cuồng tiến hóa.Bất quá, làm như vậy có nguy hiểm rất lớn, thật sự quá lớn, Vương Lâm có chút do dự không quyết.Trầm ngâm một lát, hắn liền buông bỏ ý định này.

Hắn biết với tu vi của mình trước mắt mặc dù có cẩn thận thế nào đi nữa, thì cơ hội đoạt được thực vật màu xanh đó tới tay cũng không quá lớn, hơn nữa còn có khả năng mất mạng.Một khi có quyết định như vậy, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, nhất thời một chiếc vỏ kiếm bay ra tới trước mặt hắn.Vỏ kiếm này do Vương Lâm đắc thủ được, sau khi tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳhắn đã thử tế luyện một lần nhưng lại không thành công.

Tuy nhiên hắn cũng nắm được một ít phương pháp để sử dụng, hiểu quả cũng không tính là tốt nhất, đến lúc này hắn cũng chỉ mới có thể cho phi kiếm đút được vào khoảng ba phần năm của vỏ kiếm.Những thứ có liên quan tới vỏ kiếm, Vương Lâm đã nghiên cứu rất lâu rồi,mặc dù Ti Đồ Nam từng nói vỏ kiếm này có chút cổ quái, giá trị vượt xa so với thánh phi kiếm mà hắn huyết luyện.- Trương Hổ từng nói, thanh phi kiếm và vỏ kiếm này sư phụ hắn từng ởtrong một huyệt động phát hiện ra.

Hơn nữa ngoại trừ bản thân lão ra thì nếu chưa tới Kết Đan kỳ là chưa thể luyện hóa được.

Lời này hẳn là có thật có giả, hai vật phẩm này cũng không phải là không thể luyện hóa, mà là dưới Kết Đan kỳ thời gian luyện hóa quá dài, linh lực phải tiêu hao rất lớn.

Nếu kết đan thành công, như vậy dựa vào đan hỏa, có thể rút ngắn quá trình này.

Đáng tiếc, Huyết Luyện thuật chỉ có thể sử dụng trên một vật, nếu không cũng thi triển trên vỏ kiếm này, như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều.

- Vương Lâm lẩm bẩm nói.Hai mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm không chớp mắt, vì gia tăng uy lực cho phi kiếm vỏ kiếm này nhất định phải tế luyện thử một lần.Cân nhắc lại một chút, hắn tuy còn chưa đạt tới Kim Đan, bất quá bản thân tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đã có Hàn Đan.Âm hàn linh lực trong cơ thể bây giờ toàn bộ lấy ở khối Hàn Đan là chính, mấy ngày nay hắn cẩn thận nghiên cứu một phen.

Bất quá, Ti Đồ Nam năm đó sau khi truyền Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đã từng nghiêm túc nói với Vương Lâm, Hàn Đan so với Kim Đan chênh lệch rất lớn.

Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, không nên để Hàn Đan ly khai thân thể, nếu không một khi thời gian dài, Hàn Đan sẽ lập tức tiêu tán đi, phải tu luyện lại một lần nữa.Khi lần đầu tiên tế luyện là vừa mới thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ,nhưng bây giờ sau khi tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết, linh lực trong cơ thể trở nên biến dị, ngay cả tu vi của hắn cũng đã đạt tới TrúcCơ sơ kỳ đỉnh phong.

Tùy thời có thể đột phá tiến lên Trúc Cơ trung kỳ,kể từ đó khả năng tế luyện thành công đã dễ dàng hơn trước một ít.Nghĩ tới đây Vương Lâm há mồm phun ra một tia âm hàn linh khí màu lam,linh khí này khi đụng tới vỏ kiếm lập tức hóa thành một tầng sương mỏng,trong chớp mắt bao quanh toàn bộ vỏ kiếm.Ngón tay trên bàn tay phải Vương Lâm chỉ vào vỏ kiếm, vỏ kiếm chậm rãi chuyển động trên không trung, một tia lam quang từ trên đó lan ra thoạt nhìn rất đẹp mắt.Hai tay Vương Lâm không ngừng thôi động, liên tục đánh ra mấy đạo lam quang, mỗi một lần lam quang đánh trúng vỏ kiếm, vỏ kiếm liền rung động một chút.

Dần dần, hai tay Vương Lâm được huy động càng lúc càng nhanh,từng đạo linh lực lam quang cơ hồ biến thành một đường thẳng tắp, tần suất vỏ kiếm rung động không ngừng rung lên, không có nửa điểm định dừng lại.Trên trán Vương Lâm bắt đầu xuất hiện mồ hôi, nhưng hàn khí ở bốn phía xung quanh nhanh chóng đóng băng chúng lại rồi rơi xuống đất.

Đối với việc này Vương Lâm không một chút để tâm, hắn nhìn vỏ kiếm đang chuyển động trên không, một tay nhanh chóng đánh ra vài đạo lam quang, con một tay thì vỗ vào túi trữ vật bên người lấy ra một lọ hồ lô.

Hắn lập tức uống một ngụm âm hàn sương sớm bên trong hồ lô, sau đó tiếp tục tếluyện.Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian vỏ kiếm rung động càng lúc càng dài, ngoài lớp vỏ lam quang lúc sáng lúc tối ra, thì từ từ một cái đồ án từ trên vỏ kiếm hiện ra.Chứng kiến đồ án này, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm không hề tiếp tục đánh ra lam quang nữa, hắn nhanh chóng điều chỉnh linh lực trong cơ thể, đáy lòng thầm nghĩ:- Tu vi so với trước mạnh hơn năm lần, trước kia khi Ti Đồ Nam chỉ dạy phương pháp này, dùng linh khí bức trận pháp trên vỏ kiếm hiện ra, mình phải đánh tổng cộng hơn năm nghìn đạo linh khí.

Cuồi cùng kiệt lực mà không thể tiếp tục tế luyện tiếp, nhưng bây giờ mới chỉ đánh ra một nghìn đạo linh khí đã có thể khiến trận pháp xuất hiện.

Mặc dù tu vi tăng trưởng nhưng so sánh với Kết Đan kỳ cao thủ thì kém hơn nhiều.

TiĐồ Nam từng nói qua, Kết Đan kỳ cao thủ chỉ cần đánh ra vài đạo linh khí là có thể bức cho trận pháp hiện ra.Hít sâu một hơi, tay phải Vương Lâm bắt quyết, điểm xuống tiểu phúc,nhất thời ngực hắn hóp lại, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Tay phải chậm rãi nâng lên trên, sau đó miệng hé ra, một viên Hàn Đan nhỏ bằng nắm tay từtrong miệng hắn bay ra.Sắc mặt Vương Lâm vô cùng tái nhợt, hắn thở dốc một chút, rồi lập tức đưa một tay lên chỉ vào Hàn Đan.

Hàn Đan nhanh chóng tan ra hình thành một bãi chất lỏng màu lam.

Lúc này sắc mặt Vương Lâm lại càng tái nhợt,không có nửa điểm huyết sắc, nhưng trên mặt lại lộ vẻ ngưng trọng.

Hắn cẩn thận khống chế chất lỏng do Hàn Đan hóa thành, chậm rãi rót vào trong vỏ kiếm.Quyển 1: Thiếu niên bình thường Tiên Nghịch » Chương 101: Ngọc giản hồn phách ( 100/2095)Làm xong tất cả mọi việc, sự nặng nề trên mặt Vương Lâm càng nhiều.

Ánh mắt hắn chớp chớp nhìn chằm chằm trận pháp hiện lên trên vỏ kiếm, hai tay bấm quyết niệm thần chú, phun ra một luồng linh khí màu lam.

Linh khí vừa chạm tới vỏ kiếm, khiến cho toàn bộ cả thanh kiếm lẫn vỏ bùng lên một ngọn lửa màu lam.Nói nó là lửa, thực ra có chút không thỏa đáng.

Bởi vì ngoại trừ nó có hình dáng bên ngoài như ngọn lửa, nhưng lại không có hơi nóng.

Ngược lại nhiệt độ ở xung quanh còn nhanh chóng giảm xuống, tỏa ra từng luồng hơi lạnh.Vương Lâm nhìn không nháy mắt, thận trọng khống chế hàn hỏa, bắt đầu tế luyện.Hàn hỏa là do Vương Lâm mô phỏng theo đan hỏa của tu sĩ Kết Đan kỳ.

Hắn tự mình thử nghiệm, nhưng do không có người nào cùng bàn bạc trao đổi,cho nên hắn rất cẩn thận.

Vừa rồi sau khi suy tính rất lâu, hắn cho rằng trên lý thuyết hàn hỏa của bản thân hẳn là có thể tế luyện vũ khí.Thời gian chậm rãi trôi qua!

Ba ngày sau, trên bình nguyên bên ngoài ThiÂm Tông, thân ảnh Dạ Tự Tại như một ngọn sao băng vọt qua bầu trời, sau đó đáp xuống đất.

Hắn khẽ giậm chân một cái lập tức biến vào trong màn đêm.Khi thân ảnh hắn hiện ra lần nữa, Dạ Tự Tại đã đứng tại nơi bế quan của hắn bên trong Thi Âm Tông.

Trên mặt hắn âm trầm.

Dọc theo đường đi, hắn thầm tính toán cái lợi cái hại của việc liên thủ với ba môn phái ma đạo lần này.Trăm năm trước, tranh giành tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực, ma đạo giành thắng lợi.

Nhưng lần này, bởi vì trong chính đạo xuất hiện nam tử họ Phác, nên có thêm một Huyền Đạo Tông.

Chuyện này chắc chắn sẽtăng thêm không ít chuyện xấu.

Rốt cuộc kết quả thắng bại như thế nào bây giờ còn chưa biết.Hắn cau mày gõ gõ trán, lẩm bẩm:- Nam tử họ Phác kia, ngươi có nắm chắc xử lý hắn được không?Thanh âm khàn khàn từ trong cơ thể Dạ Tự Tại truyền ra:- Tu vi của tiểu bối kia tuy rằng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đã đạt tới đỉnh phong.

Nếu may mắn trong vòng trăm năm nhất định có thểtiến vào hậu kỳ, trở thành cao thủ đỉnh cao của tam cấp tu chân quốc.Nếu như lão phu cắn nuốt được nó, đương nhiên không để hắn vào mắt.Nhưng hiện tại lão phu không muốn gây thêm phiền toái.Dạ Tự Tại trầm mặc không nói gì.

Sau một hồi, tay phải chợt lật, xuất ra một quả ngọc giản.

Cái ngọc giản đó có màu xanh biếc.

Bên trên có rất nhiều ký hiệu thật nhỏ màu đỏ như máu không ngừng lấp lóe.- Đệ tử Trúc Cơ kỳ từ động bảy mươi bảy tới chín mươi chín, cấp tốc đi tới tập hợp tại động ba mươi sáu.

- Dạ Tự Tại nói xong thoáng trầm ngâm.Hắn liếc mắt nhìn phía A Ngốc bị phong ấn bế quan mấy ngày nay trong góc.

Trong lòng đã có quyết định, hắn lại xuất ra một ngọc giản, đặt lên trán một lúc lâu mới lấy xuống.Mộc Nhũng đang nhập định chợt mở hai mắt, từ trong túi trữ vật của hắn có một cái ngọc giản tự bay ra.

Hơi biến sắc, hắn cầm lấy ngọc giản.

Sau đó nét mặt hắn dần trở nên âm trầm.

Hồi lâu sau hắn thở dài lẩm bẩm:- May mắn ba năm trước ta đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, từ động tám mươi bảy nhảy vào động bảy mươi hai.

Nếu không lần này chỉ sợ tính mạng đi đứt rồi.Bỗng nhiên một làn khói nhẹ vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt hắn,hóa thành một ngọc giản.

Mộc Nhũng ngẩn ra, tiếp đó ngưng thần đảo qua,lập tức cười lạnh.

Hắn không nói hai lời xoay người hướng về chỗ VươngLâm tu luyện cấp tốc bay đi.Không bao lâu sau, Mộc Nhũng liền đi vào hang động rộng rãi nơi VươngLâm đang ở.

Nhìn thấy cửa vào động đóng kín, hắn giơ tay đặt lên cửa khẽtruyền linh lực vào.

Sau mấy lần chấn động, hắn cao giọng nói:- Sư tổ!

Lão tổ triệu tập đệ tử Trúc Cơ kỳ đến động ba mươi sáu tập hợp.

Ta đến đây dẫn đường cho ngài.Một lát sau, hắn không thấy có phản ứng, liền nhíu mày.

Qua ngọc giản truyền âm, hắn thấy lão tổ cũng chẳng hề ưa Vương Lâm.

Hơn nữa, trước khi lão tổ rời khỏi cố ý dặn dò mấy tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, kể cả hắn phải bố trí giám sát ở bốn phía thông đạo.

Bởi vậy có thể thấy, trên thực tếVương Lâm không khác gì một tên tù.Nhưng Mộc Nhũng là kẻ tâm cơ thâm trầm, tự nhiên sẽ không nói lộ ra ngoài.Đúng lúc này đột nhiên cửa động phát ra tiếng “ken két” rồi từ từ mở ra hai bên, Vương Lâm bước ra thần sắc có vẻ mỏi mệt.

Mộc Nhũng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:- Sư tổ!

Ngài làm sao vậy?Vương Lâm cũng không có trả lời, mà chỉ đưa ra một cái ngọc giản màu lam sậm, nói:- Động ba mươi sáu ở đâu?

Còn nhờ Mộc huynh dẫn dắt một chút.Mộc Nhũng cũng không thèm để ý, gật gật đầu xoay người đi phía trước dẫn đường.

Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang, trong lòng cười lạnh vài tiếng, đi theo sau.

Qua nhiều ngày tế luyện, vỏ kiếm tuy rằng chưa hoàn toàn luyện hóa, nhưng cũng từ ba phần đạt đến bốn phần, uy lực của phi kiếm tăng thêm không ít.Đi vòng vèo trong hang động rộng rãi một hồi lâu, hai người tới một hang động thật lớn, ở bên trong có mười sáu cây cột đá đứng sừng sững.

Trên mặt mỗi cột đá đều lóe lên từng đám hỏa cầu màu lam.

Từng trận u quang tỏa ra bốn phía làm cho cả khu vực u ám hẳn đi.Trong động có hai mươi người đang đứng rất chỉnh tề.

Phía sau mỗi một người đều lơ lửng một cỗ quan tài.

Mặc dù, hình dáng quan tài khác nhau nhưng đều khí tức từ chúng tỏa ra không yếu nhược chút nào.Dẫn Vương Lâm đến nơi, Mộc Nhũng liếc mắt nhìn những người đó với ánh mắt phức tạp.

Sau đó, hắn không nói một lời xoay người bỏ đi.Vương Lâm khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy sự tình có gì đó không thích hợp.Hắn liếc mắt nhìn những người xung quanh mấy lần.

Càng nhìn tận đáy lòng hắn càng thêm nghi hoặc: ở trong này hiển nhiên phần lớn đều là những người vừa mới tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Tuy nhiên đa số bọn họ đều có chút cứng nhắc.Về phần tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ không có người nào, nhưng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ lại có ba người.

Tuy nhiên ba người này nhìn chẳng khác gì người chết.Đồng tử trong mắt Vương Lâm thoáng co rút lại.

Đúng lúc này, mười sáu cái hỏa cầu ở bốn phía bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó thân ảnh Dạ TựTại vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa không trung.

Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, Vương Lâm chú ý thấy đa số bọn đệ tử đều lộ ánh mắt cuồng nhiệt.Dạ Tự Tại đưa mắt lướt một vòng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm mấy lần.

Sau đó, hắn mở miệng bình thản nói:- Thời hạn trăm năm một lần mở ra chiến trường ngoại vực sắp đến.

Đểđoạt được tư cách tiến vào, chúng ta cần phải tranh giành với chính đạo.Tranh đoạt lần này cũng dựa theo thường lệ trước đây, tức là Kết Đan kỳvà Nguyên Anh kỳ không được tham dự.

Một lát nữa các ngươi sẽ được đưa đến Quyết Minh cốc.

Sau khi tới đó hết thảy mọi hành động có liên quan tới Thi Âm Tông đều do Đỗ Trần cầm đầu.

Đỗ Trần!

Ngươi ra đây!Một người trung niên mặc hắc y chậm rãi từ trong đội ngũ đi ra.

VươngLâm đảo mắt nhìn, gã trung niên này đúng là một trong ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đã tiến vào cảnh giới giả đan.- Đây là lệnh bài để đi vào chiến trường ngoại vực, ngươi hãy giữ lấy.Nhớ kỹ, tranh đoạt lần này mục đích chính là cướp đoạt lệnh bài của đối phương.

Mặt khác cũng phải cẩn thận đề phòng ba môn phái ma đạo kia.

Hễgiết được năm kẻ địch thì tự do thu lấy linh hồn.

- Dạ Tự Tại nói xong,ném lệnh bài cho gã trung niên.

Sau đó, hắn lại lấy ra ba miếng ngọc giản, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Vương Lâm vẫn thản nhiên như thường, nhìn Dạ Tự Tại không nói một lời nào.- Mọi người ở đây đều lưu lại một tia linh hồn trong những cái ngọc giản này.

Ở đây chỉ còn có thiếu một người đó là ngươi.

- Dạ Tự Tại nói một cách chậm rãi.Vương Lâm không nói một lời, cắn chót lưỡi, phun ra một chút máu tươi.Tay phải hắn ấn lên trán, lập tức một tia sáng màu vàng óng ánh phun ra,trộn lẫn với máu tươi hình thành một huyết châu màu vàng.Bí pháp rút ra một tia hồn phách này là ở trên ngọc giản màu lam sậm củaDạ Tự Tại đã giao cho hắn từ trước.

Trên đó có ghi chép tỉ mỉ cách thức thực hiện.Vương Lâm chỉ một cái, lập tức viên huyết châu vạch một đường cầu vồng vàng óng bắn vào ngọc giản trong tay Dạ Tự Tại.

Dạ Tự Tại ngẩn ra, nhìnVương Lâm thật sâu một cái.

Hắn không nghĩ tới đối phương lại dứt khoát thực hiện như vậy.

Vốn hắn còn chuẩn bị nếu như đối phương phản kháng liền trực tiếp giết chết.

Trước đó trong lòng hắn đã có quyết định:không cần lấy đối phương làm lô đỉnh hoặc là thi khôi ký thân nữa.

Dù sao hắn nhận thấy gã Vương Lâm này ngoại trừ công pháp tu luyện có phần tinh thuần ra, tư chất cũng chẳng phải tuyệt hảo.

Hắn đã chuẩn bị lô đỉnh và trong những tên thi khôi, tùy ý xuất ra một người tư chất đều phải mạnh hơn Vương Lâm không ít.

Vì thế hắn lấy cái hay bỏ cái dở, cuối cùng quyết định chọn A Ngốc.Lúc này thấy đối phương thức thời, Dạ Tự Tại quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, rồi phất tay áo.

Lập tức hang động chấn động một hồi.

Sau đó một cánh cửa hình vòng cung cực lớn xuất hiện.

Bên trong cánh cửa tối đen như mực, tản phát ra lực hút cực mạnh như muốn xé rách da thịt.Dạ Tự Tại tung lên ba cái ngọc giản phong ấn linh hồn mọi người, phân biệt ném về phía Đỗ Trần cùng với hai người khác.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe sáng: hai người kia đúng là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ còn lại.Mối nghi hoặc trong lòng Vương Lâm càng thêm nồng đậm.

Hắn thản nhiên,thầm ghi nhớ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong đó.

Ngọc giản chứa hồn phách của Vương Lâm nằm trong tay người này.- Vào đi thôi!

Ta chờ tin tốt của các ngươi.

- Dạ Tự Tại thản nhiên nói.Đỗ Trần biểu lộ thần thái cung kính gật gật đầu, sau đó trước một bước vào cánh cửa, trong nháy mắt thân ảnh hắn liền biến mất.Vương Lâm vẫn giữ thần sắc như thường, không một chút do dự theo mọi người bước vào cánh cửa, biến khỏi Thi Âm Tông.Đợi tất cả mọi người đi rồi, trong động chợt vang lên thanh âm khàn khàn:- Dạ Tự Tại!

Có hơn hai mươi người này lại thêm huyết nhục của tên tiểu tử kia làm vật dẫn, sau khi thi khôi hấp thu bọn họ, chắc chắn sẽ đại phát cuồng tính, chỉ trong nháy mắt tu vi sẽ được kích thích tăng tới cảnh giới giả đan.

Chỉ cần như vậy, tư cách đi vào chiến trường ngoại vực lần này, Thi Âm Tông xem như chắc chắn chiếm lấy rồi.Dạ Tự Tại hờ hững nói:- Khí âm hàn trong cơ thể Vương Lâm cực kỳ tinh thuần.

Trên người hắn chắc chắn có bí mật.

Nếu ta gặp hắn sớm vài năm có lẽ còn có hứng thú điều tra một phen.

Nhưng hiện tại ta sống không quá ba tháng nữa, ngày chiến trường ngoại vực mở ra cũng là lúc ta hoàn toàn bị thôn phệ.

Vì thế hết thảy những điều này đã không còn trọng yếu.

Nếu đã quyết định không chọn hắn làm lô đỉnh, đơn giản là dùng hắn làm vật dẫn để tăng thêm vài phần tu vi cho đám thi khôi kia.

La sát!

Ta yêu cầu ngươi nâng cao thực lực A Ngốc tới Kết Đan kỳ để hắn làm lô đỉnh của ta.

Về phần thi khôi, ta hy vọng sau khi chiến trường ngoại vực mở ra, ngươi tiến vào giúp ta lựa chọn một tên để hoán đổi.

Ta sẽ đi tới rừng Khô Mang một chuyến, trợ giúp Tử đại nhân thôn tính sư đệ Ngô Vũ của ta.Thanh âm khàn khàn bật cười mấy tiếng rồi đáp ứng.Quyết Minh cốc nằm trong khu vực Thiên Nam ở Triệu quốc.

Diện tích trong cốc rất rộng lớn, thậm chí còn có mấy chỗ rừng cây rậm rạp, có cả vài con suối chảy qua.

Cứ trăm năm một lần, nơi đây lại trở thành địa điểm chiến đấu tranh giành tư cách đi vào chiến trường ngoại vực.

Trong cốc quanh năm bị sương mù bao phủ.Lúc này, tại phía bắc của cốc, trên một mảnh đất trống bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa cực lớn, sau đó có từng tu sĩ một bay ra.

Đằng sau mỗi người lại có một cỗ quan tài.Người cuối cùng vừa ra khỏi, cánh cửa cực lớn đó dần dần hóa thành nhiều điểm sáng lóng lánh rồi từ từ tan biến đi.Ngay trong khoảnh khắc đó, ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đi ra sau cùng, đều đưa mắt nhìn nhau rồi không nói một lời, vận sức định bóp nát ngọc giản hồn phách trong tay mình.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 102: Điệu kiếp (1) ( 101/2095)Vương Lâm vẫn luôn quan sát gã tu sĩ nắm giữ ngọc giản hồn phách của mình.

Trong khoảnh khắc ba tên tu sĩ định bóp nát ngọc giản, hắn không nói hai lời há mồm phun ra một đạo lục quang.Lục quang vừa bay ra lập tức tỏa ra hàn khí kinh người về bốn phía.

Phi kiếm huyết luyện liên quan tới tính mạng của Vương Lâm.

Sau khi VươngLâm tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết, linh lực trong cơ thể hắn đã sinh dị biến.

Cũng theo sự biến đổi ấy một tia “cực hàn” trong vô thức bất ngờ hiển hiện trên phi kiếm.Hàn khí trên phi kiếm cực kỳ bá đạo, hoa cỏ ở chung quanh vừa chạm vào nó, lập tức biến thành bông tuyết trắng xóa.

Mà ngay cả đám tu sĩ TrúcCơ sơ kỳ bên cạnh hắn, trong nháy mắt thân thể cũng đều trở nên tê dại cứng đờ.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được da thịt chúng rất nhanh kết lại thành băng.Gã tu sĩ nắm giữ ngọc giản hồn phách của Vương Lâm lập tức giật mình kinh hãi.

Hắn không kịp bóp nát ngọc giản, vội vàng lui về phía sau.Nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ được, tiểu kiếm màu xanh biếc kia lại phát ra tiếng “ông” một tiếng rồi biến mất trước mặt hắn.

Gã tu sĩ thoáng sửng sốt một chút rồi vội vàng phóng ra pháp bảo phòng ngự, nhưng đáng tiếc đã không kịp nữa!Phi kiếm chợt xuất hiện trước người gã tu sĩ chừng một thước, lóe ánh sáng xanh biếc xuyên thẳng qua yết hầu hắn!

Một luồng máu tươi bắn vọt ra thật xa.

Gã tu sĩ giơ tay sờ lên cổ mình, chớp chớp ánh mắt không dám tin rồi chậm rãi ngã xuống.Vương Lâm phóng mình tới, cách không chụp lấy ngọc giản hồn phách, tiện tay ném vào túi trữ vật.Hết thảy sự việc xảy ra quá nhanh, dùng chữ nhanh như tia chớp để hình dung là thỏa đáng nhất.

Lúc này hai gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ còn lại đã bóp nát ngọc giản hồn phách, một làn khói hồng nhạt từ trong ngọc giản vỡ vụn, bồng bềnh xoay tròn bay tản ra khắp bốn phía.Đệ tử Thi Âm Tông giữ quan tài thi khôi.

Trong khoảnh khắc, khi mỗi cái quan tài chạm vào làn khói hồng nhạt, lập tức không hẹn mà cùng một lúc phát ra những tiếng “xào xạc”, cứ giống như có người nằm trong quan tài dùng móng tay không ngừng cào cấu bên trong.Đám đệ tử Trúc Cơ kỳ dường như đều bị thi triển thuật định thân, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.Sau khi bóp nát ngọc giản, hai gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía cánh cửa lớn sắp biến mất.

Hai người vừa mới chui vào, cánh cửa cực lớn hoàn toàn tan rã, hóa thành nhiều điểm sáng dần dần tiêu biến mất tăm mất tích.Vương Lâm không lên tiếng cấp tốc lui ra thật xa, nhìn đám đệ tử Thi Âm Tông đang lặng im không chút động tĩnh nào.Lúc này tiếng “xào xạc” càng lúc càng lớn, đột nhiên nắp đậy của một cỗquan tài chợt vỡ tung, một đôi bàn tay với những móng vuốt đen trùi trũi chọc thẳng ra, đồng thời có tiếng thở dốc nặng nề phát ra.Thật chậm rãi, một thây khô toàn thân lông lá rậm rạp đen nhánh từ trong quan tài ngồi dậy.

Hai mắt nó tỏa ra tia sáng xanh biếc.

Nó quay đầu quan sát một vòng chung quanh, cuối cùng ánh mắt chiếu vào chủ nhân của nó đang đứng ngay gần đó.Trong ánh mắt lộ vẻ thèm khát.

Đột nhiên nó nhảy lên, kêu to một tiếng,rồi ôm chầm lấy chủ nhân.

Lỗ mũi nó hút mạnh một hơi, lập tức thân mình tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia run lên lập cập, làn da khô héo co rút lại với tốc độ cực nhanh.

Trong chớp mắt liền biến thành một tia khí thể màu trắng, chui vào trong cơ thể thi khôi.Cùng lúc đó, trên cơ thể khô héo của thi khôi, giống như được rót vào sức sống chậm rãi căng lên.

Không lâu sau gã tu sĩ kia chỉ còn lại lớp da bọc xương, chỉ có thở ra, không có hít vào.

Lại nhìn tới thi khôi,lúc này nó đã khôi phục hình người.Ngay sau đó, thi khôi lại hít một hơi.

Gã tu sĩ thét lên một tiếng thảm thiết, thân mình lảo đảo tuyệt khí bỏ mình.

Một đám khí thể màu vàng từtrên thi thể lơ lửng bay ra, bị bàn tay to của thi khôi chụp lấy nhét thẳng vào miệng.Rất nhanh, thân thể thi khôi liền thay đổi.

Mái tóc của nó tiếp tục dài ra, bộ lông màu đen trên mình rụng từ từ.

Gần như chỉ trong nháy mắt hình dáng hắn biến thành y hệt như gã tu sĩ vừa rồi.Cùng lúc đó, từng cái từng cái nắp quan tài nối tiếp nhau mà vỡ, từng đôi bàn tay thây ma vươn ra khỏi quan tài...

Đám thi khôi này vừa xuất hiện, lập tức nhảy lên nhằm vào chủ nhân của mình.Cũng không phải toàn bộ thi khôi đều như vậy, ước chừng có một phần ba thi khôi sau khi ra khỏi quan tài, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích,mù mờ đưa mắt nhìn quanh bốn phía.Vương Lâm khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, hễ thi khôi nào cắn nuốt tu sĩ xong, cuối cùng toàn bộ đều không sai biệt lắm có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhìn mười mấy quái vật trước mắt, da đầu Vương Lâm phát lạnh,hắn thật cẩn thận lui về phía sau.Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết lần lượt nối tiếp vang lên.

Đám thi khôi đã hoàn thành việc cắn nuốt.

Sau khi cả một đám biến thành bộ dáng y hệt chủ nhân của mình, chúng đều chuyển ánh mắt hướng vào đám đệ tử ThiÂm Tông còn lại.

Tất cả bọn chúng không hẹn cùng một loạt chen nhau phóng tới.Huyết nhục bay tán loạn, mùi tanh hôi theo gió tạt vào mặt, Vương Lâm lẳng lặng xoay người cấp tốc rời khỏi.

Sau khi đi ra thật xa tới ven một khu rừng rậm, sắc mặt Vương Lâm u ám đứng trầm ngâm ở đó.

Xem như hắn hiểu biết thêm về sự độc ác của Thi Âm Tông.

Nếu như hắn không kịp ngăn cản gã tu sĩ kia bóp nát ngọc giản, chỉ sợ hiện tại chính hắn đã trởthành thức ăn bồi bổ trong bụng của đám quái vật.Vương Lâm cười lạnh mấy tiếng, hắn biết rõ trong Quyết Minh cốc này tiềm phục nguy cơ khắp nơi.

Các môn phái hai đạo chính ma của Triệu quốc,gần như toàn bộ đều tập hợp nơi đây.

Chuyện có liên quan tới chiến trường ngoại vực, Vương Lâm không nghĩ mình sẽ tham gia vào.

Hắn định bụng tìm đường rời khỏi nơi này.

Vì thế hiện tại việc hắn cần làm chính là tìm một địa phương âm hàn để bế quan tu luyện, đề cao tu vi của mình.Sau khi tiếp xúc với Tu Chân Giới, Vương Lâm càng cảm thấy nơi nơi quanh mình đều là chốn nguy cơ rình rập, một khi không cẩn thận sẽ mất ngay cái mạng nhỏ.

Nhưng nếu muốn bước tiếp trên con đường tu tiên, thì chỉcó cách làm sao cho chính mình trở nên mạnh hơn.Đồng thời hạt châu Thiên Nghịch cần có tài liệu thuộc tính mộc, cũng là mục tiêu chính yếu hiện nay ở trong lòng Vương Lâm.Vương Lâm đang trầm tư suy nghĩ bỗng nhiên bật lui ra phía sau vài bước.Một tiếng động vang lên.

Một đạo hắc quang chợt lóe lên đúng ngay chỗhắn vừa đứng, cùng lúc đó từ trong rừng truyền ra một tràng tiếng cười khằng khặc.- Tiểu tử!

Tránh rất nhanh.

- Từ trong rừng một gã thanh niên mặc hoa phục chậm rãi đi ra, tươi cười nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Sau khi nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, gã mở miệng nói:- Ngươi là người của môn phái nào?Vương Lâm thản nhiên, lạnh lùng nói:- Thi Âm Tông.Gã thanh niên mặc hoa phục ngẩn ra, cười nói:- Thi Âm Tông?

Nghe đồn đệ tử Thi Âm Tông đều mang theo bên mình một cỗ quan tài.

Quan tài của ngươi đâu?Vương Lâm nhìn đối phương một cái, nhíu mày không lên tiếng.

Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, tay phải chỉ ra, một luồng hắc mang xuất hiện ởphía trên đầu ngón tay của hắn:- Không quản ngươi có phải Thi Âm Tông hay không, lưu lại túi trữ vật của ngươi cho ta.Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang, thần thức quét một vòng, phát hiện trong rừng rậm còn có ba người.

Hắn không nói gì lui về phía sau mấy bước.Gã thanh niên nhìn thấy Vương Lâm lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻkhinh miệt.

Tay phải liền chỉ một cái, lập tức hắc quang chợt lóe lên vọt thẳng tới chỗ trái tim của Vương Lâm.Vương Lâm khẽ nhướng mày, tay áo vung lên.

Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay to che ở trước người.

Hắc quang va chạm trên bàn tay đó tiến thêm vào mấy tấc sau đó tiêu tan mất dạng.Vương Lâm lạnh lùng nhìn gã thanh niên một cái.

Trong thần thức hắn phát hiện ba người trong rừng đang bay nhanh tới nơi này.

Hắn không muốn giằng co với đối phương, nhanh chóng lui về phía sau.Gã thanh niên lộ vẻ phẫn nộ.

Tuy rằng đối phương giống như mình đều làTrúc Cơ sơ kỳ, nhưng ba người sư huynh đi theo phía sau hắn, trong đó có một người tu vi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Bốn người bọn họ không đi chung với những người của Thiên Đạo môn, mà có tính toán riêng.

Bọn họđịnh bụng âm thầm hành động, thừa cơ hội lần này giết người đoạt bảo.Phải biết rằng thi đấu tranh đoạt lần này, mỗi môn phái đều phân phát một lượng lớn pháp bảo cho đệ tử Trúc Cơ kỳ để tăng cao thực lực.Vì vậy khi thấy đối phương có một mình, gã thanh niên không khỏi nổi lên ý niệm giết người.

Hiện tại mắt thấy Vương Lâm lui về phía sau, hắn không nói hai lời vỗ túi trữ vật.

Lập tức từ trong túi trữ vật bay ra một cây thước dài tám tấc.Toàn thân cây thước màu xanh biếc, sau khi xuất hiện lập tức tản phát ra mùi hương nồng đậm.

Gã thanh niên hít một hơi thật sâu, rồi chỉ một cái.

Lập tức cây thước nhích động.

Một tiếng “ông” vang lên.

Một cây linh chi màu đen rất to từ trên cây thước thoát ra.

Cây linh chi vừa xuất hiện, lập tức tách khỏi cây thước lơ lửng bay giữa không trung.Nét mặt của gã thanh niên trở nên nghiêm túc.

Hắn nhanh chóng lấy từtrong túi trữ vật ra một vật ném lên.

Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, một con độc phong toàn thân màu đỏ tươi với tốc độ cực nhanh bay về phía cây linh chi.

Chỉ mấy miếng nó đã cắn nuốt sạch cây linh chi.Thân hình của con độc phong lập tức lớn lên gấp mấy lần, to cỡ như nắm tay.

Nó kêu lên một tiếng, phóng về phía Vương Lâm.Hết thảy sự việc nói thì rất chậm, nhưng trên thực tế cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Trong mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang, thanh tiểu kiếm màu xanh biếc ngay lập tức chợt hiện ra trước mặt hắn rồi phóng vọt lên đón đường đi của độc phong.“Vù” một tiếng, Độc phong như có linh tính.

Trong khoảnh khắc phi kiếm đâm tới nó lách qua một bên tránh thoát.

Nhưng đúng lúc này, phi kiếm bỗng nhiên biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ngay bên cạnh gã thanh niên.

Nó như một tia chớp xuyên thấu lồng ngực của hắn, kéo theo một luồng máu đỏ tươi.Gã thanh niên mặc hoa phục thậm chí không kịp có phản ứng chỉ đành chịu chết một cách bất đắc kỳ tử.

Khi hắn vừa chết, cây thước giữa không trung lập tức mất đi ánh sáng rớt xuống.

Vương Lâm dùng Dẫn Lực thuật vươn bàn tay to ra chộp lấy thước cùng với túi trữ vật trên lưng gã thanh niên rồi bỏ đi.Độc phong xoay quanh một vòng giữa không trung rồi nhanh chóng bay theo hướng Vương Lâm bỏ chạy.Cùng lúc đó, có ba bóng người từ trong rừng lao nhanh ra.

Trong ba người đó có hai nam một nữ.

Một nam tử sắc mặt âm trầm, quét mắt nhìn thi thểtrên mặt đất, nghiến răng quát:- Đuổi theo!Cùng lúc đó, tại một trấn nhỏ biên thuỳ xa xôi ở bắc bộ Triệu quốc, có hai người khách không mời mà đến.

Một người trong đó hình dáng gầy ốm,mặc hắc bào, hai mắt nhỏ hẹp sát vào nhau toát ra vẻ âm độc.Người tu sĩ đi theo bên cạnh hắn bộ dáng tiên phong đạo cốt, khá lớn tuổi.

Trên mặt lão có đầy nếp nhăn, nhưng từ trên người lại toát ra khí thái phóng khoáng phiêu dật.

Hai người cùng đi với tạo ra một sự trái ngược rất rõ ràng.Lúc này, lão đang đứng ở ngoài trấn, trong tay cầm một tấm gương cổ xưa, không ngừng đánh giá, bấm đốt ngón tay tính toán.- Khải Minh đạo hữu!

Tính ra được chưa?

- Thanh âm lão già hắc bào chứa đầy sát khí lạnh lùng hỏi.

Lão tu sĩ nhướng mày, nói:- Đằng Hóa Nguyên!

Ngươi vừa không biết tên tuổi người nọ, cũng không biết diện mạo, chỉ dựa vào một tia trớ chú, hỏi ta như thế nào tìm được đây?Lão già hắc bào kia rõ ràng chính là Đằng Hóa Nguyên.

Lão nhìn chằm chằm lão tu sĩ, gằn giọng nói từng chữ:- Khải Minh đạo hữu!

Lão phu không tiếc đắc tội với Vô Phong Cốc, đoạt lấy lệnh bài tư cách chiến trường vực ngoại, chính là vì thuật thiên toán của ngươi.

Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được người nọ thì tất cảmọi yêu cầu, chỉ cần Đằng Hóa Nguyên ta có thể làm được, tuyệt đối sẽkhông từ chối.Lão tu sĩ trầm mặc một chút, thở dài rồi nói:- Thôi được!

Ta sẽ cố hết sức!

Tuy nhiên Đằng đạo hữu nên nhớ oan có đầu nợ có chủ.

Mong rằng ngươi bớt tạo nghiệt sát sinh...Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 103: Điệu kiếp (2) ( 102/2095)Đằng Hóa Nguyên cười thầm, hai mắt hắn lộ ra đầy sát khí.

Hắn thầm nghĩ:- Lệ nhi!

Ta đến báo thù cho con đây.

- Nghĩ đến Đằng Lệ, Đằng HóaNguyên không nén được đau thương trong lòng.

Kẻ được coi là xuất xắc nhất trong đời thứ tư của Đằng gia đột nhiên bị người ta giết chết.Sau khi Đằng Lệ chết, Đằng Hóa Nguyên đã điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng cũng hiểu được duyên cớ.

Ngoài Vương Lâm ra, y khắc cốt ghi tâm tất cảnhững kẻ có liên quan đến cái chết của Đằng LệLúc này, vị tu sĩ có vóc dáng tiên phong đạo cốt, thở dài, nói:- Đằng đạo hữu!

Lúc trước, tôi đã giúp ông tìm ra kẻ đó đang ở QuyếtMinh Cốc.

Vì sao ông còn muốn tìm người thân của hắn?

Thôi bỏ đi, Đằng đạo hữu.

Oan có đầu nợ có chủ.

Động tới phàm nhân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là không hay chút nào.Đằng Hóa Nguyên mặt mũi tối sầm, nhìn chằm chằm vào vị tu sĩ, không nói một lời.Tu sĩ cười lắc đầu, xoa xoa lên chiếc gương cổ, tay phải bắt quyết, vỗnhẹ một cái.

Lập tức chiếc gương rời khỏi tay bay một vòng trong không trung, như muốn tìm phương hướng.

Nhưng một hồi lâu, chiếc gương chuyển hết bên phải lại bên trái vẫn chưa xác định được.Vị tu sĩ cau mày, trong lòng biết rõ có thể là do có quá ít manh mối.Lão liền vung tay phải một cái, lập tức chiếc gương cổ quay trở lại.Vị tu sĩ cắn rách ngón tay, sau đó vẽ nhanh lên mặt gương một ký hiệu,rồi lại ném nó đi.

Lần này, chiếc gương đón gió lập tức to hơn gấp mấy lần.

Mặt kính trong suốt lóe ra tầng tầng tia sáng.

Mặt gương nghiêng đi, chiếu về phía Đằng Hóa Nguyên.- Đằng đạo hữu đừng kinh ngạc.

Chiếc gương của lão phu cần phải cảm nhận một chút trớ chú của ông với kẻ kia.Một tia khí màu đen từ trán của Đằng Hóa Nguyên bay vào trong gương.Những gợn sáng trên mặt gương xuất hiện càng lúc càng nhiều, tầng tầng lớp lớp.Sát khí chợt lóe lên trong mắt của Đằng Hóa Nguyên, không nói không rằng, nhìn chằm chằm vào vị tu sĩ.

Tu sĩ hơi có chút do dự, khẽ than một tiếng.

Lão lại vung tay phải lên, chiếc gương bay xuống, rồi thu nhỏlại bằng với kích thước của một người bình thường.

Tu sĩ mỉm cười, rồi bước một chân vào trong chiếc gương.

Đằng Hóa Nguyên khẽ cười, cùng bước vào trong với tu sĩ.Sau khi hai người bước vào trong, chiếc gương lập tức thu nhỏ, rồi biến mất không để lại dấu vết.Cách đó hơn một trăm dặm, có một thị trấn nhỏ.

Vương Gia ở đây là một gia tộc rất nổi tiếng.

Nghe nói trong gia tộc của họ có hơn một trăm người đều gia nhập môn phái của tiên nhân.

Điều này thì mọi người ởtrong trấn ai cũng biếtNhà họ Vương vốn xuất thân từ thợ mộc.

Trong thị trấn có vô số cửa hàng,cửa hiệu lớn nhỏ.

Trong mắt người ngoài, Vương gia là dòng tộc lớn nhất trong vùng.

Trong cả cái thị trấn này, tòa nhà đẹp nhất, xa hoa nhất là thuộc về nhà họ Vương.Những ngày này, mặt trời cứ như quả cầu lửa muốn đốt cháy tất cả mọi thứtrên mặt đất.

Tên gác cửa đại lầu của Vương gia đang dựa mình vào bậc cửa, tay cầm quạt mà quạt liên tục.

Áo choàng ngắn của hắn đã ướt đẫm mồhôi.- Thời tiết chết tiệt, nóng chết người.

- Tên tiểu tử phanh áo ra, tay quạt liên tục.Bất chợt, cánh cửa ngách của Vương Phủ mở ra, một a đầu trên tay cầm chiếc bát sứ màu xanh đi đi lại lại ở trong vườn.

Một lúc sau liền đi ra phía cổng chính, sau khi nhìn thấy tên tiểu tử gác cửa, a đầu bật cười nói:- Huynh à!

Uống hết bát canh dâu tây này có thể giải khát đó.Tên tiểu tử quay lại nhìn thấy a đầu, lập tức mặt mày hớn hở, nhận lấy bát canh, uống một hơi cạn cả bát.

Hắn cảm thấy trong người sảng khoái,thở dài nói:- Chỉ có lão gia là được hưởng thụ.

Món canh dâu tây này ngon quá!

Tiểu muội!

Lúc ngươi ra ngoài có ai nhìn thấy không?A đầu cầm lấy cái quạt, quạt cho tên tiểu tử, cười nói:- Huynh yên tâm đi!

Thiếu gia không thấy muội.

Muội lợi dụng lúc Thiếu gia không chú ý, nên chạy ra đây.

Hơn nữa, Thiếu gia cũng là người tốt,cho dù có nhìn thấy cũng không sao.Tên tiểu tử hưởng thụ cơn gió mát do muội muội mang đến, gật đầu nói:- Thiếu gia là Tiên Nhân, sao lại để ý đến chút việc nhỏ nhặt.

Muội cần thể hiện nhiều hơn nữa.

Nếu như có thể làm tiểu thiếp của Thiếu gia, thì chúng ta xem như có thể nở mày nở mặt rồi.

Lúc đó, cho huynh một công việc là huynh mãn nguyện rồi.A đầu đỏ mặt, lườm tiểu tử một cái, rồi nói:- Huynh ở đây lâu hơn muội mà còn hỏi.

Nghe nói có ba vị thiếu gia được chọn làm Tiên Nhân.

Nhưng từ khi muội đến đây, tại sao chỉ thấy có Hào thiếu gia?

Có một lần thấy Trác thiếu gia trở về, còn không thấy người thứ ba đâu.Tiểu tử đắc ý nói:- Việc này thì huynh biết.

Vị thiếu gia thứ ba tên là Vương Lâm, nghe nói là người….

- Vừa nói đến đây hắn liền ngừng lại, ngơ ngác nhìn lên không trung.Chỉ nhìn thấy trên trời có một dải cầu vồng lao đến, trong chớp mắt đã hạ xuống mặt đất, lộ ra một thanh niên mặc áo đen.

Người đó có khuôn mặt trắng như ngọc, đeo một thanh bảo kiếm ở sau người, nhìn rất tuấn tú.Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra hắn không còn trẻ tuổi, đuôi mắt đã có nếp nhăn, vẻ ngạo nghễ lúc trước đã biến mất, thay vào đó có chút tang thương.- Trác…Trác thiếu gia. – Tên tiểu tử lắp bắp.

A đầu cũng bị sự xuất hiện đột ngột của người đó làm cho kinh hãi, vội vàng nấp sau tên tiểu tử.Người vừa đến là Vương Trác, hắn nhíu mày, nhìn tên tiểu tử, nói:- Ngươi tên là Vương Đào phải không?Tên tiểu tử không ngờ Vương Trác vẫn còn nhớ tên của mình, cảm thấy phấn chấn, vội vàng nói :- Trác thiếu gia!

Nô tài chính là Vương Đào.Vương Trác có vẻ do dự, chậm rãi nói:- Vương Đào!

Việc của Vương Lâm, là ai nói với ngươi?

Người ta nói như thế nào?Vương Đào trong lòng sợ hãi, vội vàng nói:- Là quản gia nói!

Ông ta nói Lâm thiếu gia không còn mặt mũi nào quay về, còn nói khi đó Lâm thiếu gia là đồ rác rưởi, mưu đồ tranh cướp tư cách Tiên Nhân với thiếu gia.Vương Trác trầm ngâm không nói, một lúc sau thở dài, như nói thầm với Vương Đào:- Rác rưởi…

E rằng so với nó ta mới là đồ rác rưởi.Vương Đào ngẩn người ra!

Hắn nghe Vương Trác nói mà trong lòng cảm thấy đầy nghi hoặc.

Đúng lúc đó từ trong nhà có một thanh niên đi ra.

Người này dáng vẻ đường hoàng, đứng ở phía xa bình thản nói:- Vương Trác!

Lâu rồi không gặp.Vương Trác cười một cách chau xót:- Vương Hạo!

Chúng ta đã ba năm không gặp rồi, ngươi thay đổi nhiều quá.Vẻ mặt Vương Hạo lộ ra vẻ buồn phiền, hai người đều trầm ngâm.

Tiểu tửVương Đào và tiểu muội đứng nép vào bên cạnh nhìn hai người kia, ngay cảho cũng không dám.

Vương Đào biết, hai người họ chính là con cưng của nhà họ Vương.

Họ chính là tiên nhân.- Đã có tin tức gì của Vương Lâm chưa?

- Vương Hạo hỏi nhỏ.- Từ sau khi hắn theo phái Hằng Nhạc rời đi, không có bất kỳ một tin tức nào.

- Trên mặt Vương Trác lộ ra vẻ lo lắng.- Bây giờ ngươi đang tu luyện gì vậy?

Ở Huyền Đạo Tông, nếu dựa vào tư chất của ngươi, nhất định có không ít bậc tiền bối để mắt đến.

- VươngHạo thở dài.- Một lời khó nói hết, bây giờ ta mới đạt tới tầng mười một của NgưngKhí kỳ.

Do năm ngoái may mắn dành thắng lợi, được vào trong hậu sơn mới có bước đột phá như vậy.

Không biết thực lực của nó như thế nào?

Chắc chắn cũng phải đạt tới tầng thứ mười lăm.

- Vương Trác chua xót nói.Vưong Hạo trầm ngâm một lúc, tự giễu:- Ta bây giờ mới ở tầng thứ bảy.

Không ngờ mới có vài năm mà đã chênh lệch như vậy.Vương Đào càng nghe càng kinh hãi.

Mặc dù hắn không biết ngưng khí là gì, Trúc Cơ là cái gì, nhưng từ những lời nói của hai vị thiếu gia này,có thể đoán được Vương Lâm nhất định không giống như tên quản gia đã nói.Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, không khí đang nóng bức, lập tức biến mất.

Một chiếc gương lớn bất thình lình xuất hiện trên bầu trời.

Từtrong gương bước ra hai người.

Trong hai người đó, một người nhìn có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người còn lại thì toàn thân bị âm khí bao phủ.Một luồng áp lực ghê gớm bỗng nhiên ập xuống.

Vương Trác và Vương hạo, giật mình kinh hãi, vội vàng nói:- Vãn bối là đệ tử của Huyền Đạo Tông bái kiến hai vị tiền bối.Vị đạo sỹ có phong đạo như tiên kia, nhìn Vương Trác, nói:- Huyền Đạo Tông?

Ngươi có bằng chứng gì không?Vương Trác giật mình, có dự cảm chẳng lành, vội vàng lấy trong túi ra một ngọc giản để chứng minh.

Đạo sĩ cầm lấy ngọc giản rồi nhìn kỹ, sau đó quay sang nhìn Vương Hạo nói:- Ngươi cũng là…Vương Hạo vốn dĩ là kẻ tinh nhan, không một chút do dự gật đầuĐằng Hóa Nguyên kêu nhẹ một tiếng, vung tay áo.

Hai tiếng “hự, hự “ vang lên, tên tiểu tử Vương Đào và muội muội của hắn đứng bên bị chẻ làm đôi, máu tuôn ra lênh láng.

Hai dòng khói màu vàng từ thi thể bọn họ bốc lên, Đằng Hóa Nguyên vung tay phải một cái.

Một cây hắc kỳ xuất hiện trên không liền hút lấy hai làn khói đó.Ngay sau đó, trên hắc kỳ lộ ra hai khuôn mặt đau khổ, chính là tên tiểu tử và muội muội của hắn.- Hôm nay, tất cả những kẻ ở đây phải chết hết, không ai có thể sống sót.

- Đằng Hóa Nguyên nói xong rồi bước lên phía trước, vượt qua VươngTrác và Vương Hạo, đi vào trong nhà.Lại nói về Vương Lâm!

Lúc này, hắn lao đi với một tốc độ rất nhanh ởtrong Quyết Minh cốc.

Đằng sau hắn, một nữ hai nam với sát khí đằng đằng đang bám theo.Trong khi đang chạy trốn, bỗng Vương Lâm cảm thấy đau nhói trong ngực,giống như có một cái gậy vô hình nào đang đâm vào hắn.

Một cảm giác kinh hãi và đau đớn trào lên trong tim hắn.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 104: Điệu kiếp (3) ( 103/2095)Vương Lâm chưa từng phải trải qua cảm giác này, đó là nỗi đau sâu tận vào tâm can.

Dường như trong nháy mắt tất cả máu trong cơ thể đều bị đẩy ra ngoài, làm hắn thấy đầu óc chao đảo.Vương Lâm cố nén sự đau đớn, mà lao đi.

Ánh mắt vẫn dõi theo ba người đang đuổi theo ở đằng sau.

Nhhắn như cắt, hắn đột ngột chuyển hướng, bay về nơi trú ngụ của Thi Âm Tông.

Bốn đạo cầu vồng xoẹt qua bầu trờiQuyết Minh Cốc.Khủng hoảng, cô độc là cảm giác duy nhất còn sót lại trong tâm trí củaVương Hạo và Vương Trác.

Thậm chí hai người họ còn không dám cử động,mắt nhìn chăm chăm vào Vương Đào và tiểu muội của hắn.Trên gương mặt của đạo sĩ thoáng lộ ra một cảm xúc khó tả.

Lão thở dài một tiếng rồi quay đi, không ngoái đầu nhìn lại nữa.Đằng Hóa Nguyên mỉm cười bước vào đại môn.

Hai tay hắn chắp sau lưng.Bỗng có một vòng tròn màu tím tản ra tứ phía, bao bọc lấy toàn bộ ngôi nhà, không cho những người trong nhà chạy trốn.Ngay sau đó, hắn cất bước, tiến vào gian phòng gần nhất.

Lúc này, chỉcòn nghe thấy tiếng khóc thê lương từ trong gian phòng vọng ra.

Từng làn khói màu vàng nhạt trong phòng nhẹ nhàng bay ra đều bị cuốn vào chiếc hắc kỳ.Khuôn mặt đau đớn tột cùng của bảy tên người hầu nhà họ Vương hiện lên trên chiếc hắc kỳ.Đằng Hóa Nguyên tiếp tục đi vào các gian phòng giành cho người hầu.

Vô số những tiếng kêu khóc vang lên, toàn thân Vương Hạo và Vương Trác run lên bần bật, trong lòng muốn phản kháng lại nhưng không thốt lên thành lời.Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả người hầu trong nhà đều trở thành oan hồn.

Vẻ hung ác trên gương mặt Đằng Hóa Nguyên càng hiện rõ hơn.

Lúc này, mọi người trong Vương gia đều bị kinh động bởi những tiếng kêu khóc thê thảm.

Tât cả đều muốn ra khỏi phòng để nghe ngóng nhưng mọi người chợt hoảng hốt nhận ra rằng cả căn phòng đang bị bao bọc bởi vòng ánh sáng tím, không thể bước ra được.Nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết từ ngoài vọng vào, khiến cho tất cả mọi người trong Vương gia đều tê cứng.Đằng Hóa Nguyên lẩm bẩm một mình: “Lệ nhi!

Nó đã giết con thì ta sẽ giết toàn bộ gia tộc hắn để báo thù cho con.”

- Nói đoạn, hắn ta lại tiếp tục bước vào một căn phòng khácToàn thân Vương Hạo rung lên, như có một luồng sức mạnh từ tận sâu bên trong dâng trào, bất chấp tất cả, hắn hét lên thật to: “Không…..”.Đằng Hóa Nguyên quay lại mỉm cười lạnh lung.

Tay phải vung lên, phút chốc cả căn phòng bỗng biến thành tro bụi, lộ ra khuôn mặt sợ hãi của một cặp nam nữ.

Hai người đó chính là tam thúc và tam thẩm của VươngLâm, cũng chính là phụ mẫu của Vương Hạo.Đằng Hóa Nguyên phất nhẹ tay trái một cái.

Cha của Vương Hạo lập tức bay lên, hai tay ôm chặt lấy cổ, gương mặt đỏ bừng.

Miệng lão há to, nét mặt vô cùng đau đớn.Hai mắt của Vương Hạo đầy những vằn máu, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hít một hơi thật mạnh, hắn muốn lao ra nhưng bị Vương Trác ngăn lại.

Phải khó khăn lắm Vương Trác mới có thể giữ được Vương Hạo, hắn nói nhỏ:“Vương Hạo, không được kích động, đối phương là Nguyên Anh Kỳ…Đằng Hóa Nguyên cười nhạt vài tiếng rồi thu tay lại.

Phịch một tiếng, từđầu của cha Vương Hạo một dòng máu chảy ra.

Linh hồn của lão vừa rời khỏi xác liền bị hắc kỳ hút vào.“Không!!” cổ họng của Vương Hạo khản đặc lại.

Hắn cảm tưởng như lồng ngực mình bị một tảng đá rất lớn đè nặng lên, máu tươi từ miệng hắn phun trào.

Hắn đứng đó chết lặng nhìn xác của cha mình, tự lẩm bẩm: “Tại sao…?

Tại sao…?”

Đằng Hóa Nguyên lại giơ tay ra một lần nữa, tóm lấy mẫu thân của VươngHạo.

Sau khi bóp nát đầu, hắn quẳng cái xác ra phía sau, ngay trước mặtVương Hạo.Vương Hạo rùng mình, một lần nữa máu từ miệng hắn lại phun ra, cả người hắn đổ sụp xuống đất, ôm lấy xác mẫu thân, nước mắt tuôn ra lã chã.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Đằng Hóa Nguyên, hắn thét lên: “Tại sao!!!”

Sắc mặt của Đằng Hóa Nguyên càng lạnh lùng hơn.

Hắn phất tay áo một cái,khiến cho cả căn nhà của Vương gia chìm trong biển lửa.

Lúc này, trên mặt đất chỉ còn có khoảng hơn bốn chục người.

Họ đều là người trong gia tộc nhà họ Vương.Ai nấy đều đang vô cùng khiếp sợ.

Đám nữ tử đều khóc nức nở.

Trừ những người còn sống ra, trên mặt đất đều là những cái xác không đầu.Mở miệng cười gằn, Đằng Hóa Nguyên tóm lấy một người trong số họ.

Người đó chính là tam thúc của phụ thân Vương Lâm, là nguời lớn tuổi nhất trong Vương gia.Trong tiếng kêu khóc thảm thiết, Đằng Hóa Nguyên lạnh lùng, tàn nhẫn cướp đi sinh mạng của từng người.Vương Hạo ngây dại chứng kiến tất cả diễn ra trước mắt.

Hắn chẳng cảm nhận được Vương Trác đang nắm lấy tay mình mạnh tới mức đã tạo thành một vệt máu.

Vương Trác không dám nhìn xác cha trong đám thi thể kia, hắn cúi đầu, cả cơ thể run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.Tứ thúc của Vương Lâm bật cười xót xa, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

Lão vốn là người có khí phách hơn người, nhưng sống cô độc.

Măm ngoái vợ mất vì bệnh, con trai thì đến môn phái trên giang hồ để tu luyện.

Lão mở miệng ra hỏi:“Thượng tiên, nhà họ Vương chúng tôi đã làm gì đắc tội với Ngài.

Chúng tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.

Ngài cũng phải cho chúng tôi biết, mọi chuyện rốt cuộc là nguyên cớ do đâu?Vị đạo sĩ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đó.“Tại sao?”

Hai tay Đằng Hóa Nguyên lại vung xuống vài cái, lập tức lại có vài người chết, khắp nơi đều là máu và xác người chết.“Vương gia nhà các ngươi đã có người dám ra tay giết hại cháu ta.

Vì vậy ta phải trả thù.”

- Nói đoạn hắn lại vẫy tay phải một cái, mặt đất rung chuyển, hơn chục người nữa lại bỏ mạng.Vương Hạo vùng thoát ra khỏi tay của Vương Trác, lao lên.Nhưng lại một lần nữa bị Vương Trác ấn xuống đất, nói nhỏ vào tai hắn: “ Vương Hạo,không biết trước đây ra sao nhưng bây giờ chúng ta phải sống, chỉ cần chúng ta còn sống thì mới có cơ hội báo thù.”

Tứ thúc của Vương Lâm lại cười chua xót, nói: “Thượng tiên, Vương gia chúng tôi sao lại có người giết cháu của Ngài được.

Mấy trăm năm nay,Vương gia chúng tôi chỉ có ba người tu luyện thành tiên thôi mà…”.

Nói tới đây ông bỗng ngưng lại, dường như nhớ ra điều gì đó.Trong những người may mắn còn sống sót, phụ thân của Vương Trác thở mạnh một tiếng rồi ngã ra đất, giọng run run nói: “Thượng tiên!

Người giết cháu của ngài có phải tên là Vương Lâm?”

Trong khóe mắt của Đằng Hóa Nguyên bỗng lóe sáng, trong lòng hắn lẩm nhẩm: ‘Vương Lâm…

Hóa ra hắn tên là Vương Lâm!”.

Hắn nhìn đối phương,rồi tóm lấy cha của Vương Trác tới trước mặt.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương rồi gằn từng chữ, từng chữ: “Nói cho ta biết chuyện củaVương Lâm mau.”

Cha của Vương Trác vội vàng kể cho hắn nghe một cách rõ ràng những chuyện của Vương Lâm, nói ra cả nơi ở của cha mẹ Vương Lâm.

Trong lòng hắn nhủ thầm: “Chết đi, đều chết hết cả đi!

Dù sao thì Vương gia cũng chẳng còn ai nữa.

Cha mẹ ngươi cũng phải chết theo.”

Đằng Hóa Nguyên nghe xong, cười vang vài tiếng rồi chắp hai tay lại, khi mở tay ra thì giữa hai lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu tuyết.

Hắn ta đẩy nhẹ một cái.

Một đợt sóng hình cầu nhẹ lan tỏa ra tứ phía.Cha của Vương Trác ở gần vòng sóng đó nhất, chỉ mới chạm nhẹ vào vòng tròn đó lập tức toàn thân rung lên, quần áo đều bị thiêu rụi.

Khi vòng tròn đó lan rộng ra xung quanh, tất cả những người bị nó chạm phải đều ngã xuống.

Linh hồn của họ đều bị hắc kỳ hút lấy.Khi vòng tròn lan tỏa tới chỗ Tứ thúc của Vương Lâm bất chợt một luồng ánh sáng êm dịu bỗng bao trùm lấy người ông, chặn đứng vòng tròn sóng đó lại.Đằng Hóa Nguyên xoay người, nhìn chằm chằm đạo sĩ.

Đạo sĩ thở dài, nói:“Đằng đạo hữu, người này thì để lại, ta có việc cần dùng hắn.”

Đằng Hóa Nguyên cười lạnh lùng, chỉ vào Vương Hạo và Vương Trác mà đáp: “Thế thì hai tên này ngươi đừng có xen vào đấy.”

Tu sĩ khẽ cười một tiếng, nhìn Đằng Hóa Nguyên mà đáp: “Đằng đạo hữu,ông hà tất phải giả vờ không biết làm gì.

Nếu như ông giết hai người bọn họ trước mặt ta, ta sẽ bỏ qua.

Nhưng khi Phác Nam Tử của Huyền Đạo Tông hỏi, thì ta cũng phải nói sự thật.Đằng Hóa Nguyên nhìn đạo sĩ, một lúc sau mới bước tới.

Rầm rầm một tiếng, cả tòa nhà của Vương gia liền biến thành một đống đổ nát.Hắn cũng chẳng thèm ngó qua đám người Vương Trác, bay về phía nhà của Vương Lâm.Người Vương Trác toàn thân run rẩy, kinh ngạc nhìn đống đổ nát, lặng người đi một lúc, quỳ trên mặt đất, bái lậy.Vương Hạo cắn chặt hàm răng, cười giận giữ, toàn thân run lên, ngã xuống mặt đất.Vương Trác đứng dậy ôm lấy Vương Hạo, quay lại vái đạo sỹ rồi hướng vềphía của Huyền Đạo Tông bay đi.

Vương gia từ nay hoàn toàn biến mất.Đạo sĩ thầm than một tiếng, nghĩ thầm: “ Nghiệp chướng, cũng không thểbiết việc này là ta làm đúng hay sai…Nhưng mà có thể cứu thì hãy cứu vậy.”

Nghĩ đến đây, đạo sĩ phủi tay áo một cái, cùng với Tứ Thúc củaVương Lâm biến mất vào trong nhà Tổ của họ Vương.Đằng Hóa Nguyên đến ngay thôn của gia đình Vương Lâm.

Trên chiếc Hắc kỳđằng sau lưng hắn xuất hiện linh hồn của hơn một trăm người nhà họVương.

Những âm thanh thê thảm phát ra từ trên chiếc Hắc Kỳ nghe ghê rợn.Sau khi đến nơi Đằng Hóa Nguyên nhìn xung quanh, lập tức nhận ra ngôi nhà của Vương Lâm.

Hắn cười nhạt một tiếng rồi xông thẳng vào.Một khắc sau, Đằng Hóa Nguyên từ trong nhà đi ra, tay phải xoa lên Hắc kỳ một cái.

Lập tức Hắc Kỳ to lên rất nhiều lần.

Ngay sau đó Đằng HóaNguyên cắn đầu lưỡi, nhả ra một giọt máu, Hắc kỳ lập tức phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết.

Từ trên hắc kỳ chậm chậm hiện ra hình ảnhVương Lâm đang ở một chỗ kín đáo trong rừng.Đằng Hóa Nguyên cười dài một tiếng.Lại nói về Vương Lâm, đằng sau hắn vẫn có ba người bám theo, bay thẳng đến nơi tập kết của Thi Âm Tông.

Đột nhiên trong ngực hắn đau nhói,giống như bị rút hết không khí trong người, kêu thảm một tiếng, trên khụy xuống trên mặt đất, phun ra một búng máu.Một sự hoang mang lo sợ trào lên trong lòng của Vương lâm, trong tâm khảm của Vương Lâm bỗng hiện lên khuôn mặt hiền từ của cha mẹNgay sau đó, Vương Lâm đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời hắn không bao giờ quên.“ Không!”

Từng giọt nước măt tuôn ra trên hai khóe mắt của Vương Lâm.Hắn vô cùng đau khổ, cả người run lên bần bật.

Một luồng linh khí trong cơ thể hắn dâng lên không thể kiểm soát, bung ra làm cho cây cỏ xung quanh mấy chục thước đều tan thành mây khói.Vào lúc này, linh lực trong cơ thể Vương Lâm đã đạt được cảnh giới cao nhất.

Tốc độ tăng trưởng của nó tăng lên gấp bội.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 105: Cực cảnh lâm thế ( 104/2095)Vào thời kỳ thượng cổ thì Cực, Đạo, Thủy chính là ba cảnh giới của linh lực.

Chúng vô cùng khó để suy xét và lĩnh hội.

Xét về độ thần bí thì Cực cảnh không bằng Đạo cảnh, xét về độ khó lường thì Cực cảnh không bằngThủy cảnh, nhưng thời thượng cổ nếu như có tu sĩ nào luyện được Cực cảnh thì có thể hùng bá thiên hạ.Cực cảnh không thần bí như Đạo cảnh, không khó lường như Thủy cảnh nhưng nếu nói về độ đáng sợ thì Đạo, Thủy không thể so sánh được với Cực cảnh.

Tu sĩ đạt được Cực cảnh thì lãnh khốc, vô tình gấp nhiều lần người khác.Vì vậy ở thời thượng cổ, một khi xuất hiện Cực cảnh tu sĩ thì những tu sĩ khác sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt.

Người đó bị giới tu chân thượng cổcoi là kẻ thù không đội trời chung.Nếu như xem ma đạo là nước lũ hoặc thú dữ thì thời thượng cổ Cực cảnh tu sĩ có thể coi như là ma đạo.Kỳ thực ở thời kỳ thượng cổ người ta cũng không ngừng nghiên cứu về Cực cảnh, nhưng rốt cục nguyên do về độ đáng sợ của nó thì vẫn chỉ dừng lại ởgiai đoạn tìm hiểu.Cho đến hôm nay, những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh hầu hết đã thất lạc trong dòng sông lịch sử, không còn ai biết Cực cảnh từ đâu ra,làm sao để có được.Chỉ còn ở tàng kinh các của một số tu chân quốc cao cấp còn lưu giữ những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh.Thời thượng cổ ở Cổ Niết quốc, Linh Hoạt Tông có một tu sĩ thiên tài,trong vòng mười năm đã bước vào kết đan kỳ.

Sau này Linh Hoạt Tông bịmôn phái khác tiêu diệt.

Năm năm sau có một vị tu sĩ thần bí xuất hiện trong vòng một tháng đã giết hơn vạn tu sĩ, máu nhuộm đỏ trời.

Tu vi của người đó mới chỉ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ đã có thể giết rất nhiều tu sĩ cùng giai, ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng không thể nào chống chọi được.

Sau này đến cả Anh Biến Kỳ cũng không có cách nào ngăn cản hắn chém giết.

Cuối cùng, bọn họ phải bày ra trận pháp cực linh mới tiêu diệt được người này.Cũng vào thời thượng cổ, ở Thanh Thủy quốc, có một vị thái tử gia nhập một môn phái của tu chân.

Ba mươi năm sau tung hoành ngang dọc, giết sạch những người tu chân, bất kể già trẻ gái trai, phàm là những người khiến hắn tức giận đều bị giết hết.

Chỉ trong vòng bảy ngày ở Thanh Thủy quốc đã không còn bóng một người tu chân, thậm chí ngay cả những người thuộc môn phái của hắn cũng không thoát khỏi kiếp nạn đó.Máu tươi chảy khắp Thanh Thủy quốc, khi thượng cấp tu chân quốc phải phái cao thủ đến giết người này.

Khi đó khắp Thanh Thủy quốc máu chảy thành song.

Vô số người phải bỏ mình.

Cuối cùng, người cũng mất tích một cách thần bí, có người nói hắn đã độ kiếp…Những chuyện như vậy đều có một điểm chung là những vị tu sĩ đó đều sở hữu Cực cảnh.Về việc những người đó làm sao có được Cực cảnh thì không một ai hay biết.

Có người nói họ gặp phải những biến đổi lớn, có người lại nói là do họ cùng sở hữu một bảo vật.

Sự kế thừa bảo vật này dẫn tới người nào sở hữu bảo vật này sẽ có được Cực cảnh.Rất nhiều phán đoán, cuối cùng không biết đâu là thật nữa.

Nhưng sau khi tu chân giới thời thượng cổ biến mất thì tất cả những điều này cũng mờnhạt dần.Không ai biết rằng, lúc này ở Triệu quốc trong một nơi gọi là Quyết MinhCốc, có một thanh niên tên Vương Lâm đang dần dần lột xác, dần tiến tớiCực cảnh.Nếu như Đằng Hóa Nguyên biết được những chuyện này thì bất luận thế nào hắn cũng không dám động tới truyền nhân của Cực cảnh.Vương Lâm quỳ trên mặt đất, trong phạm vi mười thước hoàn toàn bao phủbởi một màu lam.

Trên ngực hắn, Nghịch Thiên châu lóe ra hào quang màu đen mà trước nay chưa hề thấy, bay trước ngực hắn rồi lên xung quanh đầu…Đằng Hóa Nguyên lợi dụng huyết mạch của Vương Lâm cùng trớ chú lưu lại trong đầu hắn một câu.“Ta đợi ngươi ở ngoài Quyết Minh Cốc…ngày khai cốc nếu như ngươi không xuất hiện, ta sẽ hủy diệt hồn kỳ khiến người thân ngươi hồn bay phách lạc.”

Lúc này hai nam và một nữ của Thiên Đạo môn cũng nhanh chóng đuổi tới nơi, dừng bước trước Vương Lâm mấy chục thước.

Ánh sáng màu lam dịthường trên mặt đất khiến họ cả kinh.Đặc biệt là người thanh niên ngồi giữa, từ thân thể hắn toát ra một luồng khí diệt tuyệt vạn vật.

Luồng khí đó đến ngay cả tu sĩ của Trúc CơTrung Kỳ cũng không khỏi kinh hãi.Ngần ngừ một chút, tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ này khua tay nói một cách quyết đoán: “lui!”.

Nói xong, hắn đang định rời đi, thì nữ tử trong ba người đột nhiên chăm chú vào Nghịch Thiên châu trên đầu Vương Lâm, do dựnói: “Sư huynh, muội thấy viên ngọc kia rất quen…”

Nam tử bên cạnh thất thanh nói: “Đây…đây…đây chính là viên ngọc mà lão tổ đã nói!”

Nói xong ánh mắt hắn lộ vẻ thích thú.Tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi nhanh chóng.

Lòng tham nổi lên, ý nghĩ muốn đoạt viên ngọc lãnh thưởng nảy ra trong đầu hắn.“Nộp lên trên được thưởng một bộ pháp bảo Anh Biến kỳ, môn phái lấy được sẽ được thưởng mười bộ pháp bảo tương đương với tu vi của Hóa thần kỳ.Tu chân quốc chiếm đươc nó sẽ tăng lên một cấp ở tu chân quốc.”

Ba người nhìn nhau lộ rõ vẻ sung sướng.

Vị nữ tử lập tức lấy truyền âm phù ra, đang định truyền âm thì bị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cản lại, nói nhỏ: “Người này tuy có chút kỳ lạ, nhưng nếu như ba chúng ta hợp sức thì có thể giết chết hắn.

Nếu như ngươi thông báo cho những người khác biết chẳng phải chúng ta công toi hay sao?”

Nữ tử ngẩn người, do dự một lát rồi thu lại truyền âm phù, ba người liền lấy pháp bảo của mình ra, không nói một lời nhất tề xông lên.Đúng lúc này, Vương Lâm mở mắt ra, ánh mắt hắn đã mất đi huyết sắc mà trở nên âm trầm như nước.

Sát khí đằng đằng tuôn ra.

Cùng với sự tuôn trào của sát khí, linh lực trong cơ thể hắn cũng lập tức lưu chuyển.Công hiệu của Cực cảnh đã được triển khai, cùng trong cảnh giới tu sĩ Cực cảnh không có đối thủ.Nhìn ba người cách đó không xa, sắc mặt Vương Lâm trầm xuống.

Hắn vung tay một cái tức thì ánh sáng màu lam xuất hiện, băng tinh dưới mặt đất nhanh hơn tốc độ âm thanh bay lên bao lấy ba người.Dáng vẻ, động tác của ba người đều giữ nguyên tư thế như lúc xuất chiêu.Vương Lâm đứng dậy, tay phải giơ ra thu lấy Nghịch Thiện châu.

Hắn thận trọng nhét vào trong áo.

Vương Lâm lách qua ba người đi ra.Lớp băng bao phủ ba người xuất hiện mấy vết nứt, vỡ ra.

Cả ba người ngã vật xuống đất tử vong.Vương Lâm đang lặng lẽ đi trong Quyết Minh Cốc, chợt có một đường kiếm xé phá không bay tới.

Sau khi phi kiếm tiếp đất liền có một thanh niên xuất hiện.

Người đó không nói một lời liền vung kiếm lên, nhắm hướngVương Lâm bay tới.Vương Lâm dừng chân, trong khoảnh khắc mũi kiếm đâm tới, một luồng băng tinh màu lam xuất hiện trên phi kiếm, khiến cho nó biến thành một mảnh băng.Người thanh niên kinh ngạc, lập tức lùi lại.

Hắn nhìn thấy rõ ràng làVương Lâm chỉ có một mình, tu vi chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, vì thế mà muốn giết người cướp bảo vật.

Nhưng thật không ngờ đối phương chưa động thủmà phi kiếm của mình đã bị tiêu tan.Trong lúc hoảng loạn, hắn chỉ nghĩ được một việc duy nhất đó là chạy!Nhưng hắn chưa kịp thoái lui, thì một mũi kiếm màu xanh đâm xuyên qua ngực.

Cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành băng điêu đổ xuống đất.Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, hai chân Vương Lâm vẫn không hề động đậy.Một ngày sau, ở một nơi khác trong cốc, chính tà hai tông phái có bảy tám người đang đấu pháp, hai bên còn có rất nhiều người quan sát.

Đúng lúc đó Vương Lâm nhẹ nhàng xuất hiện, hắn bước tới phía trước như thểkhông có ai ở đó.Những người quan sát thuộc về ma đạo.

Một người trung niên nhíu mày,không nói một lời ném về phía Vương Lâm một đạo Lôi phù.

Tức khắc một luồng sét kinh người từ trên trời giáng xuống, nhưng khi gần chạm tới người Vương Lâm bỗng biến thành một cột băng.Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người đều ngừng tay lại, mặt ngơ ngác nhìn Vương Lâm đang tiến lại gần.Tiếp đó một luồng sáng xanh xuyên qua ngực người trung niên vừa ném lôi phù.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể người trung niến biến thành băng điêu đổ xuống đất, tử vong.Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.

Lúc này, Vương Lâm đã đến ngay bên cạnh.

Có bốn người đứng lên chặn trước mặt hắn định nói gì đó.

Nhưng chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng màu lam lóe lên, bốn người đều biến thành băng điêu, đi theo người trung niên.Lúc này mọi người đều dạt sang hai bên để lộ ra một con đường.

Một thanh niên áo trắng thuộc chính đạo. cao giọng: “Đạo hữu là người của môn phái nào?

Tại hạ là Chu Quyền đệ tử của Viên phái.”

Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục tiến chầm chậm về phía trước.Không một ai dám cản bước hắn.

Đi được khoảng một trăm mét có một đệ tửtrẻ của ma đạo nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vương Lâm cười thầm trong lòng: “Ta nhớ ngươi.

Dám giết sư huynh ta sao?”

Vương Lâm đột nhiên dừng bước, hắn cảm thấy sau lưng sát khí đằng đằng bay tới, quay người lại nhìn trừng trừng tên đệ tử của ma đạo kia.Tên đệ tử kia dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm thì như bị đẩy xuống hố băng, hắn vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Vương Lâm.Những tu sĩ nhìn thấy ánh mắt này đều cảm nhận được khí lạnh từ đó toát ra.Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ tĩnh mịch, trong đó ẩn chứa sát khí khó mà tưởng tượng được.Nhìn tu sĩ kia một lát, Vương Lâm quay người tiếp tục đi về phía trước.Một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước ngực người đó.

Từ miệng hắn máu tươi phun ra.

Sau đó cơ thể hắn lập tức đóng băng, ngay cả máu tươi phun ra cũng biến thanh băng rơi xuống đất.Mọi người ở đó như nín thở chờ cho tới lúc Vương Lâm đi khỏi, hai bên cũng không còn ý chí chiến đấu nữa tự rút lui.Cứ như vậy những người mà Vương Lâm gặp trên đường đi, phàm là những người mạo phạm đến hắn đều bị biến thành băng điêu, cho dù đó là tu sĩTrúc cơ trung kỳ cũng không ngăn cản được.

Sau khi chết rất nhiều người,bọn họ mới tìm cách trốn chạy không dám động thủ.Sau ba ngày số tu sĩ chết trong tay Vương Lâm không biết bao nhiêu mà kể.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 106: Lô đỉnh. ( 105/2095)Để thăng cấp bậc của Tu chân quốc, ngoại trừ một số sự kiện đặc thù ởngoài, chỉ có một loại phương pháp dành cho các quốc gia dưới ngũ cấp đó là nếu có một vị tu sĩ tu luyện tăng lên cảnh giới kết đan, nguyên anh,hoá thần, anh biến thì cấp bậc của quốc gia đó cũng tăng lên một bậc.Nếu một quốc gia có một tu sĩ của mình đạt đến tu vi Kết đan kỳ thì cấp bậc của quốc gia đó là nhị cấp tu chân quốc.Nếu có Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì thăng lên tam cấp tu chân quốc.

Theo quy luật này, nếu có Hoá Thần kỳ tu sĩ thì sẽ đạt cấp bậc tứ cấp tu chân quốc, có Anh Biến kỳ tu sĩ thì sẽ thành ngũ cấp tu chân quốc.Như thế, nếu muốn thăng cấp, ngoại trừ thời gian thì cũng cần có cơ duyên rất lớn.

Càng lên cao lại càng gian nan.

Thường thì ngàn năm cũng không xuất hiện một lần.

Còn từ tứ cấp lên ngũ cấp thì đến vạn năm cũng chưa chắc thành công.Dù rằng khó khăn nhưng đây lại là cách duy nhất có thể.

Bất kỳ thời đại nào đều sẽ có người hoặc là có được cơ duyên xảo hơp, hay thiên tư xuất chúng, hoặc có người tương trợ.

Nói chung, vẫn sẽ có lúc nào đó, một tu chân sĩ có tu vi tăng tiến, làm cho cấp bậc của quốc gia đó được kéo lên.

Những người này đều trở thành trụ cột của tu chân quốc.Sau khi một tu chân quốc đạt đến tứ cấp thì có tư cách tham gia chiến trường ngoại vực.

Nhưng nếu luận về thực lực thì tứ cấp tu chân quốc không thể nào so sánh được với ngũ cấp tu chân quốc.

Sự chênh lệch vềcảnh giới không thể lấy số lượng đền bù được.

Đơn giản như tuyệt đỉnh cao thủ của tứ cấp tu chân quốc là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ nhưng nếu đặt ởngũ cấp tu chân quốc, trước Anh Biến kỳ cao thủ thì hắn chỉ như một đứa trẻ bình thường mà thôi.Thậm chí không khoa trương chút nào khi nói nếu không có gì bất thường thì một Anh Biến kỳ cao thủ có thể tiêu diệt tứ cấp tu chân quốc một cách dễ dàng.

Trong lịch sử của Tu Chân Giới, chuyện như thế không chỉxuất hiện có một lần.Cho nên có thể nói rằng tại chiến trường ngoại vực, tứ cấp tu chân quốc chỉ là một quân cờ của ngũ cấp tu chân quốc mà thôi.Chân chính quyết định thắng bại ở chiến trường ngoại vực chính là cuộc đọ sức giữa ngũ cấp tu chân quốc.Một khi đạt tới ngũ cấp tu chân quốc, vấn đề quan trọng đầu tiên phải giải quyết đó là tài nguyên và tài liệu.

Với thực lực khổng lồ của một quốc gia, có số lượng tu chân giả rất lớn, không thể giải quyết vấn đềnày một sớm một chiều được.

Nếu vấn đề này kéo dài quá, như vậy chắc chắn dẫn đến kết quả quốc gia tan rã, người tu chân phân tán.Mặc dù có thể dựa vào việc cướp bóc của các quốc gia cấp thấp nhưng cũng không thể bổ sung được sự tiêu hao của tài liệu và linh khí.

Muốn giải quyết vấn đề này chỉ có thể thăng cấp lên lục cấp tu chân quốc.Ngũ cấp thăng lên lục cấp đã không phải chỉ là đơn giản đề thăng tu vi tu chân giả.

Liên minh các tu chân quốc cao cấp đã quy định, chỉ có một phương pháp đó là thông qua chiến trường vực ngoại.Chiến trường ngoại vực là một cái không gian vô cùng rộng.

Ở đó có vô sốnhững trận cuồng phong và các vết rách không gian có thể dễ dàng tiêu diệt Hoá Thần kỳ tu sĩ.

Một khi bị cuồng phong quét đến, trừ phi đạt đếnAnh Biến kỳ tu sĩ, nếu không sẽ lập tức bị luyện thành tro.Ngoại trừ cuồng phong, nơi này còn có những vết rách không gian khó lường.

Chúng xuất hiện đặc biệt bất ngờ, không có quy luật.

Nếu bị nó cuốn vào thì mặc dù là Anh Biến kỳ lão quái cũng khó thoát kiếp.

Chỉ có những cường giả của lục cấp tu chân quốc mới có thể chắc chắn từ chiến trường ngoại vực bình yên trở về.Cứ cách trăm năm sẽ lại có một lần chiến tranh ở chiến trường ngoại vực,giao phong đều là các tứ cấp tu chân quốc trở lên.

Loại đại chiến này được Tu Chân Liên minh cho phép và thúc đẩy tiến hành.Nếu là có thể chiến thắng trên một ngàn lần, tu chân quốc đó lập tức được thăng lên lục cấp, đạt được đại lượng tài liệu, công pháp.

Ngoài ra còn được cử một đại biểu, tiếp nhận sự truyền công của Tu chân Liên minh, trực tiếp đề thăng đến Anh Biến kỳ với tu vi siêu việt.

Đương nhiên, giải thưởng mấu chốt nhất làm cho các ngũ cấp tu chân quốc điên cuồng tham gia chiến đấu đó là được Liên minh ban thưởng cho một tinh cầu để cho tu chân quốc chiến thắng làm căn cứ.Đối với tu chân giả, thiên địa linh khí và các loại thiên tài địa bảo cực kỳ quan trọng, chính là cơ sở của việc tu tiên.

Nắm giữ một tinh cầu, đây chính là biểu tượng của một lục cấp tu chân quốc.

Nhưng Tu chânLiên minh cũng đem cho lục cấp tu chân quốc những khảo hạch rất nghiêm khắc.

Đầu tiên là có thể thắng lợi hơn một nghìn lần ở ngoại vực chiến trường, thu được tinh cầu.

Thứ hai là trong thời gian quy định phải tạo ra được một ngũ cấp tu chân quốc trên tinh cầu đó để hình thành một vòng tuần hoàn.Chiến trường ngoại vực là cách duy nhất để thăng cấp cho ngũ cấp tu chân quốc.

Đồng dạng như thế, lục cấp tu chân quốc sẽ không can thiệp vào chiến đấu của ngũ cấp tu chân quốc trên tinh cầu mình.Nhưng vẫn có thể có ngoại lệ, nếu bị lục cấp chèn ép thì cơ bản không thể có khả năng xuất hiện một lục cấp tu chân quốc.

Chẳng qua, loại tình huống này cực kỳ ít khi xảy ra.

Căn cứ theo trình tự này, có thể suy ra rằng nếu lục cấp muốn thăng cấp lên thất cấp thì chắc có liên quan đến những lục cấp tu chân quốc mà xuất phát từ cùng một tinh cầu.Cũng lấy phương pháp này suy ra, dựa theo mục đích của các ngũ cấp tu chân quốc đứng sau lưng các tứ cấp tu chân quốc, chiến trường sẽ bị chia thành mấy khu vực.Bất luận tu chân quốc có cấp bậc như thế nào, dù là tam câp tu chân quốcTriệu quốc, thì đều có sự đấu tranh giành tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực để thu dọn chiến trường.

Do đó mới có sự tồn tại của QuyếtMinh cốc.Bên ngoài Quyết Minh cốc có một trận pháp phong ấn rất lớn.

Đó là do mấy ngàn năm trước, một Hoá Thần kỳ cao thủ của tứ cấp tu chân quốc phụng mệnh đến bày bố.

Phàm là những tu sĩ đã đạt từ Kết Đan kỳ đến Hoá ThầnKỳ thì không thể tiến vào.Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đằng Hóa Nguyên, từ thiên toán chi đạo của vị tu sĩ tiên phong đạo cốt biết được Vương Lâm ở trong cốc nhưng không thể vào để giết hắn được.Quyết Minh cốc không chỉ là nơi diễn ra tranh đoạt tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực, mà cũng là nơi duy nhất để tiến vào chiến trường ngoại vực ở Triệu Quốc.Yêu cầu của lục cấp tu chân quốc đối với công tác dọn dẹp chiến trường ngoại vực là chỉ có nhưng quốc gia dưới tam cấp ra, các tu sĩ không vượt quá Kết Đan kỳ tu vi có thể tiến vào.Như thế, sau khi đoạt được tư cách thì những Trúc Cơ kỳ tu sĩ sẽ được truyền tống đến chiến trường ngoại vực luôn, năm mươi năm sau mới có thểđồng loạt trở lại.Bởi vì nguyên nhân này mà Đằng Hoá Nguyên mới giết toàn tộc Vương gia,thu lấy hồn phách, bức bách Vương Lâm đi ra khỏi Quyết Minh cốc.

Nếu không, muốn giết Vương Lâm thì hắn phải chờ tới năm mươi năm sau.Lúc này đây, toàn bộ Quyết Minh cốc hầu như đã biết rằng có một sát nhân ác ma, tu vi cao không lường được ở trong cốc.

Có người còn nói rằng hắn đã đạt đến tu vi Kết Đan kỳ, không biết thông qua biện pháp gì mà có thể tiến nhập vào trong cốc này.Trong Quyết Minh cốc, Vương Lâm vẫn hướng về phía bắc đi đến.

Linh lực trong cơ thể càng thêm quay cuồng kịch liệt.

Trong mấy ngày qua liên tục giết người không làm cho sát khí trong lòng hắn giảm đi mà ngược lại càng thêm nồng đậm.Trong đầu hắn trống rỗng, cũng không biết rốt cục mấy ngày qua hắn đã giết mất bao nhiêu người, càng không biết những người may mắn còn sống sót khi nghe đến tin tức của hắn đã sợ hãi khôn cùng, sắc mặt lập tức biến sắc.Nhiều ngày qua đi, Vương Lâm vẫn rơi vào tình trạng thần trí mơ hồ, đi đến cực bắc của Quyết Minh cốc.

Nơi này là là một mảnh sơn nhai, nếu ra khỏi đây là đã thoát ra Quyết Minh cốc nhưng do tác dụng của trận pháp nên những ai có ý đồ đi ra đều nháy mắt bị trận pháp truyền tống trở vềtrong cốc.Mấy ngày này, chỉ cần nghĩ đến Phụ Mẫu, tim hắn quặn thắt, đau đến độmuốn xé rách lồng ngực.

Mỗi lần như thế hắn đều phun ra một ngụm tâm huyết.

Theo thời gian, sau mấy lần như thế thân thể hắn ngày càng suy yếu, linh lực của hắn lại càng hướng tiến tới cực cảnh.Đứng trên mỏm đá, Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn không trung, bỗng nhiên quỳ gối, vái mấy cái thật sâu, hai mắt ứa ra hai hàng huyết lệ.

Trong lòng hắn thầm mặc niệm: “Phụ thân, Mẫu thân, Thiết Trụ bất hiếu…”

“Ai…”

Một tiếng thở dài quanh quẩn trong đầu Vương Lâm.

Vương Lâm quỳhồi lâu, đột nhiên đứng lên, hai mắt đầy hàn khí, trầm giọng hỏi: “Ngươi tỉnh lại khi nào?”

“Năm ngày trước.

Lời nhắn của Đằng Hoá Nguyên ta cũng nghe được.

Hồn kỳlà một loại pháp bảo mà chỉ có Nguyên Anh kỳ tu vi mới có thể chế tạo được, nó có thể phong ấn hồn phách.

Chỉ cần hồn phách không tiêu tán,đợi ta khôi phục được tu vi sẽ có biện pháp giúp họ sống lại.”

Tư Đồ Nam an ủi.Vương Lâm trầm mặc một lúc, gật mạnh đầu.“Đằng Hoá Nguyên sở dĩ giết người thân của ngươi là bởi vì sợ ngươi chạy trốn mất.

Hắn làm thế là đang muốn ép ngươi xuất hiện.

Vương Lâm, tinh hoa Nguyên Anh của ta còn lại không nhiều, chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được 3 lần nữa thôi, ngươi phải sử dụng cẩn thận.

Ta cần phải ngủtiếp.

Ta đề nghị ngươi hãy đi chiến trường ngoại vực, ở đó thời gian hồi phục của ta sẽ nhanh hơn.

Thanh âm của Tư Đồ Nam càng lúc càng yếu,cuối cùng tiêu thất.“Ba lượt…”

Đầu óc tỉnh táo trở lại, hắn cau mày, thì thào nói.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 107: Mễ Lạp chi quang. ( 106/2095)Trong ba tháng tại Quang Minh Cốc, hai bên chính – ma đã triển khai rất nhiều cuộc chiến.

Nhưng nếu song phương tu sỹ thấy Vương Lâm thì đều lập tức dừng tay, mở ra một con đường, đợi Vương Lâm đi qua mới lại tiếp tục đánh nhau.Sau khi Vương Lâm tế bái cha mẹ, thần trí hắn đã tỉnh táo lại.

Hắn tìm được một chỗ vách núi, tạo ra một sơn động, khoanh chân ngồi xuống, trởnên trầm tư,Trước tiên phải nói đến linh lực trong cơ thể.

Trước kia linh lực của hắn cũng có khả năng đóng băng, nhưng không thể so với uy lực của linh lực biểu hiện trong mấy ngày qua.

Vương Lâm cảm thấy rất khó hiểu, dù cho Tư Đồ Nam cũng không tìm ra đáp án.

Bởi vậy có thể thấy được ba cảnh giới cực, đạo, thủy đã thất truyền ở lục cấp tu chân quốc.Linh lực đột nhiên trở nên mạnh mẽ làm cho đáy lòng Vương Lâm lại có thêm mấy phần tin tưởng.

Bỗng nhiên hắn lại có cảm giác kỳ quái, linh lực trong cơ thể hắn đã có một cái gì đó tốt hơn nhiều.Dường như trong linh lực có ẩn chứa một thứ gì đó rất thần kỳ, vì có sựtồn tại của nó mà uy lực của linh lực đột nhiên bạo tăng.Trước kia hắn không phát hiện ra vì nó có hàm lượng cực nhỏ, nhưng hiện giờ đột nhiên hàm lượng nó đã tăng lên rất nhiều.Một ý nghĩ chợt xuất hiện.

Vương Lâm nhíu mày, ngưng thần cảm ứng sựbiến hóa của linh lực trong cơ thể.

Linh lực bắt đầu từ đan điền, lưu chuyển trong kinh mặc toàn thân, rồi lại trở về đan điền, cứ lặp đi lặp lại như thế.Nhìn kỹ, hắn dần nhìn ra một số manh mối.

Bây giờ, linh lực trong cơ thểhắn có màu thâm lam, nhưng đó không phải là màu sắc cơ bản của nó mà là do vô số tơ tằm màu thâm lam tạo nên.Vô số sợi tơ mảnh đó là nguyên nhân dẫn đến linh lực biến dị.

Vương Lâm vung tay phải lên, một đạo linh lực từ trong bàn tay tràn ra, hình thành trong không trung một quả cầu màu lam to chừng nắm tay người lớn.

Phía trong quả cầu này có vô số tơ tằm màu thâm lam.Trầm ngâm một lát, vương lâm giơ tay chộp một cái, trên mặt hiện lên vẻngưng trọng.

Quả cầu dần dần thu nhỏ, mỗi lần nhỏ thêm một tấc thì trên trán Vương Lâm lại thoát ra rất nhiều mồ hôi.

Khi mà quả cầu đã nhỏ đi một phần ba, bỗng nhiên những tơ tằm bên trong quả cầu có một phần đã tiêu tan mất.

Ngay sau đó, lại có không ít tơ tằm dường như không chịu nổi áp lực, cũng dần tan rã.Vương Lâm nhướng mày, lại xuất ra một đạo linh lực, dung nhập vào quảcầu đó, bổ sung số lượng tơ tằm, tiếp tục luyện hóa.

Theo thời gian,Vương Lâm lại xuất ra mấy đạo linh lực, mỗi lần đều là tiêu tan hơn phân nữa, chỉ có thể giữ lại không nhiều lắm.Nhưng dưới sự liên tục xuất ra linh lực, dần dần tốc độ tiêu tan của những sợi tơ bên trong quả cầu không bằng tần suất đưa thêm linh lực vào trong.

Cuối cùng sau mấy canh giờ, hắn rốt cục luyện hóa thành công.Mặc dù thần thái Vương Lâm rất mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng ngời.

Quảcầu đã thu nhỏ đến mức chỉ bằng một hạt gạo, màu sắc cũng không còn là màu thâm lam nữa mà đã biến thành màu xanh.

Bên trong hạt gạo màu xanh này chỉ toàn những sợi tơ, tản mát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, hút hạt gạo này về phía mình, rồi bay ra khỏi sơn động.

Hắn dừng lại ở giữa không trung một lát, rồi bay về phía khu rừng gần nhất.

Đứng ở bìa rừng, tay phải hắn vung lên, hạt gạo bay ra, đụng vào một thân cây to.Cùng lúc đó, một mảnh thanh quang lóe lên, lập tức đại thụ biến thành bông tuyết, một đạo gợn sóng màu thâm lam bỗng nhiên xuất hiện.

VươngLâm biến sắc, không chút suy nghĩ nhanh chóng lui lại.

Nháy mắt trong phạm vi ba trăm thước đã trở thành một khu vực đầy màu thâm lam.

Trong vòng ba trăm thước, bất kể là cây cối, hoa cỏ, côn trùng, ngay cả một sốloại sinh vật sống trong nền đất đều toàn bộ tử vong.Ngay cả là Vương Lâm cũng bị ánh sáng màu lam quét qua một chút, thân mình lập tức cứng ngắc, một tia hàn ý từ dưới chân truyền lên.

May mà nó có đồng nguyên với linh lực trong cơ thể hắn nên dần bị dung hợp.

Hắn cũng khôi phục lại được hành động của bản thân.Nét mặt hắn âm trầm, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vương Lâm tự hỏi không biết nếu hắn ở trung tâm của của gợn sóng màu lam, bị nó trực tiếp quét qua thì có thể bình yên vô sự được hay không?Phải biết rằng hạt gạo màu xanh này chính là bản thân linh lực của hắn áp súc, tinh luyện những sợi tơ trong đó mà thành.

Nếu nói về chất thì linh lực của hắn có thể so sánh được.“Hạt gạo màu xanh này đúng là một thứ pháp bảo rất tốt!”

Vương Lâm thì thào nói.Đứng yên lặng tại chỗ một lúc, Vương Lâm xoay người rời đi, trở lại sơn động.

Sau khi hao phí khá nhiều thời gian và linh lực của bản thân, rốt cục hắn cũng tinh luyện ra được một hạt gạo màu xanh như thế nữa.

Nhìn như một hạt gạo trước mắt, hắn hít thật sâu, cẩn thận thu lại.

Lúc này,cơ thể của hắn có cảm giác yếu ớt.

Tinh chế một hạt đã là có chút hết sức, hiện tại tinh luyện thêm một hạt làm linh lực trong cơ thể hắn rõ ràng đã khô kiệt.Uy lực của hạt gạo này thật lớn nhưng tinh luyện ra nó lại cũng tiêu hao rất nhiều linh lực.

Vương Lâm cười khổ, uống vào một ngụm lộ thủy âm hàn, ngồi xuống bổ sung linh lực đã tiêu hao.

Mãi cho đến nửa đêm, VươngLâm mở hai mắt, linh lực trong cơ thể cũng đã khôi phục được bảy, tám phần.Ánh mắt chớp động, hắn lại xuất ra linh lực, ngưng thần tế luyện.Ba ngày sau, trước mặt Vương Lâm có ba hạt gạo màu xanh đang trôi nổi.Vẻ mặt của hắn lúc này rất nghiêm túc.

Ba hạt gạo này đã là cực hạn của hắn.

Hắn đã muốn tinh luyện ra thêm nhưng cũng không hiểu tại sao mỗi khi tinh luyện được hạt gạo thứ tư thì một hạt sẽ tự động tiêu tan.

Thửnghiệm vài lần, Vương Lâm cũng đành từ bỏ ý định.Trải qua ba ngày này quan sát, uy lực của hạt gạo này tuy lớn nhưng đối với Nguyên Anh kỳ cao thủ mà nói thì nó cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn.Nếu là có thể ném ra mười mấy hạt gạo một lúc thì tự nhiên có thể nắm chắc thắng lợi.

Nhưng đáng tiếc, Vương Lâm làm như thế nào cũng không thể tinh luyện được hạt thứ tư.

Sau hồi lâu thầm nhủ, trong đầu VươngLâm nảy ra một ý tưởng là đem mấy hạt gạo dung hợp làm một, như vậy uy lực có thể tăng lên gấp bội.

Quan trọng hơn, nếu hắn có thể dung hợp ba hạt làm một thì hắn lại có thể chế tác thêm ba hạt như thế nữa.Nghĩ đến đây, Vương Lâm do dự đôi chút.

Hắn dùng đá vụn bày ra một trận pháp phòng ngự đơn giản, sau lại xuất ra một ngọc phù có tính phòng ngựtừ trong túi trữ vật.

Xong xuôi hắn mới cắn chặt răng, định khí ngưng thần, khống chế hai hạt gạo chậm rãi ép vào với nhau.Lúc này đây, Vương Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu tình hình không tốt thì hắn sẽ lập tức bỏ chạy.

Từ từ, hai hạt gạo cũng dính vào một chỗ với nhau.Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác thời gian như ngừng lại.

Tại thời khắc hai hạt gạo va chạm với nhau, mọi vật như bị đông cứng.

Ngay sau đó, hai hạt gạo lại vô thanh vô tức dung hợp lại với nhau, không hề có gì đặc biệt.

Ngoại trừ có vẻ thâm đen hơn một chút, bề mặt cũng không thay đổi.Vương Lâm ngẩn ra, trầm ngâm một chút, rồi lại khống chế nốt hạt gạo còn lại, hướng đến hạt gạo mới dung hợp này.

Ngay tại khi va chạm, một đạo thanh quang chợt lóe lên.

Vương Lâm biến sắc, không chút do dự sử dụng một lần thuấn di, biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng màu xanh bạo xạ, trong phạm vi khoảng một dặm đã trở thành một mảnh băng tuyết.Thân ảnh của Vương Lâm hiện ra cách đó khoảng một dặm.

Tuy đã thoát hẳn ra ngoài phạm vi của quầng sáng nhưng đứng ở chỗ này Vương Lâm vẫn có thể cảm giác được hàn ý từ dưới bàn chân tiến vào cơ thể.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, dù mất đi một lần thuấn di nhưng Vương Lâm cho là đáng giá.

Xem ra chỉ có thể dung hợp được hai hạt gạo mà thôi, dung hợp thêm hạt thứ ba sẽ lập tức tự bạo.

Hiển nhiên là không thể trở vềsơn động nữa.

Vương Lâm cười khổ, lại tìm một vách đá khác, tạo ra một cái động thật lớn rồi bước vào.Mất đến mấy ngày, Vương Lâm lại tinh luyện ra ba hạt gạo mới.

Sau khi đem hai hạt dung hợp với nhau xong, Vương Lâm đã thành công tinh luyện thêm một hạt nữa.

Có thể thành công tinh luyện ra hạt thứ tư cũng chứng minh cho suy đoán ban đầu của hắn, nếu đã dung hợp thành công thì cũng có thể coi như một hạt gạo mà thôi.Vương Lâm lại đem hạt thứ ba và thứ tư dung hợp lại với nhau.

Cuối cùng,trong túi trữ vật của hắn đã có ba hạt gạo.

Trong đó, hai hạt có màu sắc đậm hơn một chút.Sau khi làm xong đã hơn một tháng thời gian trôi qua, khoảng cách đến lúc mở ra phong ấn của Quyết Minh cốc cũng đã đến.Vương Lâm đả tọa thổ nạp, một lúc sau phun ra một đạo lục quang.

Thanh phi kiếm màu xanh bay lơ lửng trước mặt hắn, lưu quang tỏa ra bốn phía,hơi có chút linh tính.

Vương Lâm phất tay, phi kiếm rơi vào lòng bàn tay hắn.

Lúc này, thanh phi kiếm tỏa ra hơi lạnh thấu xương.Lục sắc tiểu kiếm này là vật mà hắn huyết luyện, nên khi linh lực trong cơ thể Vương Lâm dị biến cũng khiến cho phi kiếm có thêm thuộc tính cực hàn.Đang lúc hắn muốn đem linh lực biến dị để tế luyện thêm phi kiếm, thì thần sắc VƯƠNG LÂM hơi động.

Hắn lập tức tỏa thần thức ra xung quanh liền cảm ứng được ở bên ngoài động phủ có hơn một trăm đạo kiếm quang hướng phía hắn bay tới, như là đang đuổi theo ai đó.Khuôn mặt Vương Lâm lạnh như băng lẩm bẩm: “Là hắn?”

Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 108: Cố nhân. ( 107/2095)Vương Lâm đi ra cửa động, nhìn quanh, thấy có hơn trăm người chia làm năm phe đang vây quanh một người thanh niên.

Trong số những người đang bao vây, một người trung niên bước ra, ôm quyền nói: “ Lý Sơn sư đệ,lệnh bài đại biểu tư cách thì Huyền Đạo Tông ngươi chỉ cần một cái đã đủ, ngươi lại giữ nhiều như thế làm gì?

Ngươi cứ đưa ra đây, chúng ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

Trong số các đệ tử của Vô Phong Cốc vang lên một tiếng hừ lạnh: “Lý Sơn, giao ra lệnh bài, nếu không ngươi chết chắc!”

Người bị bao vây đúng là Lý Sơn.

Khi ở Hằng Nhạc phái, Vương Lâm cũng có đôi chút giao tiếp.

Lần này hắn đại biểu cho Huyền Đạo tông tiến vào.Trong đội ngũ cũng chỉ có mình hắn là có tu vị Ngưng Khí kỳ.

Tại QuyếtMinh cốc có một quy định đó là chỉ cho phép mỗi môn phái có một NgưngKhí kỳ tu sĩ tiến vào mà thôi.

Nhưng đại đa số các môn phái cũng chẳng cho Ngưng Khí kỳ đệ tử đi vào nơi này làm gì.Sở dĩ Lý Sơn có thể theo vào là vì ngoại trừ hắn có khả năng chế tạo dược hoàn pháp bảo thì hắn cũng là kỷ có một biệt tài đó là thâu kỹ.

Bởi vì hắn có biệt tài đó nên Phác Nam Tử phá lệ cho hắn tiến vào, đồng thời còn cho hắn một pháp bảo có thể che dấu bản thân, không để người khác có thể phát hiện.

Tuy thế, pháp bảo này nếu dùng lâu sẽ từ từ mất đi tác dụng.Lý Sơn cũng có đôi chút bản lĩnh, dưới sự yểm hộ của đồng môn, nhiều lần thừa dịp đang chiến đấu, hắn chiếm được không ít đồ tốt, trong đó lệnh bài đại biểu tư cách hắn kiếm được đến hai cái.

Tổng cộng trong tayHuyền Đạo Tông đã có ba cái.Mấy môn phái mất đi lệnh bài đương nhiên sẽ điên lên, thường xuyên công kích người khác, hy vọng có thể đoạt lại một khối lệnh bài.

Do đó, ởthời gian trước mới có vô số lần chiến đấu diễn ra.Tuy vậy, cũng có thể nói rằng Lý Sơn quá tham lam.

Sau khi tiến nhậpQuyết Minh cốc, cứ gặp người nào là hắn sử dụng pháp bảo ẩn thân, ăn cắp rất nhiều thứ làm hiệu quả của pháp bảo trở nên kém đi.

Cuối cùng khi hắn đang trộm cái lệnh bài thứ tư thì pháp bảo hoàn toàn mất đi hiệu lực làm hắn bị phát hiện.

Cũng may đúng lúc đó Huyền Đạo Tông cứu hắn ra,nhưng vẫn bị lộ danh tính.

Việc này bị đồn đại ra ngoài, những môn phái mất đi lệnh bài đã hiểu ra nguyên nhân, lập tức cùng nhau đánh đến nơiHuyền Đạo Tông tập kết ở trong Quyết Minh cốc.Khi các đệ tử của Huyền Đạo Tông bị khốn trụ, Lý Sơn thấy sự việc khôngổn liền lấy lý do hợp lý để thoát đi.

Ai ngờ vừa mới chạy ra đã bị người ta phát hiện, liền cuống quýt chạy trốn.

Chạy được một lát, Lý Sơn nhìn lại không ngờ phía sau có hơn trăm người đạp phi kiếm đuổi theo hắn,hơn nữa tu vi của bọn họ toàn là Trúc Cơ kỳ.

Vì thế mới có cảnh tượng như bây giờ.Lý Sơn quỳ gối trên mặt đất, không do đem hai khối lệnh bài đặt xuống mặt đất.

Bốn phía lập tức an tĩnh lại.

Hai môn phái mất lệnh bài lập tức lao lên mấy người, hòng trước lấy được nó.

Nhưng hai môn phái còn lại làm sao có thể để họ thành công, liền ra tay ngăn cản.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hai khối lệnh bài trên mặt đất, thân hình vừa động, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới.

Bên kia lập tức có người ra tay ngăn cản nhưng không đợi cho pháp bảo của đối phương ập tới, hữu thủ Vương Lâm vung lên, sử dụng dẫn lực thuật bắt lấy đối phương ném về phía sau.

Cứ như thế, chỉ mất vài giây, Vương Lâm đã sắp đến gần hai khối lệnh bài.Đúng lúc đó, mấy phương đang giao chiến đều đã phát hiện ra Vương Lâm,trong đó không ít người đã gặp hắn trong Qunag Minh Cốc, lập tức chấn động, đáy lòng thầm kêu khổ, dừng chân lại, không hề tiến thêm nữa.Nhưng vẫn có nhiều tu sỹ mới chỉ nghe chuyện về Vương Lâm, chưa biết diện mạo hắn nên không chút do dự lao tới.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên,lục sắc phi kiếm bỗng nhiên xuất hiện phóng ra.

Cứ mỗi một tu sỹ bị phi kiếm này chém trúng lập tức chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Mấy ngày trước hắn cảm thấy phi kiếm có chút vấn đề.

Sau khi linh lực bị biến dị, hắn khống chế phi kiếm không như trước đây.

May mà cảm giác này cũng không quá nặng nề, Vương Lâm gia tăng thêm chút lực khống chế thì mọi việc cũng khồng còn vấn đề gì đáng kể nữa.Dưới Cực cảnh linh lực, không có Trúc Cơ kỳ tu sỹ nào có thể ngăn cản được Vương Lâm.

Dù họ cũng nắm trong tay những pháp bảo mà trưởng bối giao cho nhưng dưới uy lực của Cực cảnh linh lực, chúng đều bị đóng băng.Linh lực của Cực cảnh tu sỹ chính là pháp bảo lớn nhất của họ.Vương Lâm bước ra năm bước, mỗi bước đều có mấy người chết dưới phi kiếm của hắn.

Xung quanh hắn giờ còn lại rất ít người, đại bộ phận đã nhanh chóng thối lui, đứng từ xa nhìn lại, không dám tiến lên nữa.Dễ dàng, Vương Lâm đến trước người Lý Sơn.

Lý Sơn cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Tay phải Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, hai khối lệnh bai bay lên, rơi vào tay mình.

Vương Lâm hơi trầm ngâm lúc rồi thu chúng vào trung túi trữ vật, ánh mắt đảo qua, lãnh đạm nói: “Đem hết những lệnh bài ngươi có ra đây, nếu không, tử!”

Lý Sơn đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe giọng nói có chút quen tai, liền to gan ngẩng đầu nhìn lên.

Lập tức sững sờ, thất thanh nói: “Ngươi…Vương Lâm?”

Ánh mắt Vương Lâm hơi liếc một cái, Lý Sơn rùng cả mình, vội vàng ngậm miệng, trong tim lại nổi lên phong ba.

Cái tên Vương Lâm này ở Huyền ĐạoTông cực kỳ nổi danh.

Khi đang còn cùng Hằng Nhạc phái giao đấu, VươngLâm đột ngột xuất hiện, khiến cho một số đệ tử quan trọng của Huyền ĐạoTông lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu.

Mà hắn cũng chính là mục tiêu mà LýSơn muốn vượt qua nhất.

Hắn đã từng vô số lần nguyền rủa cái tên VươngLâm này.Tuy thế, hắn vẫn tin tưởng bản thân có thể vượt qua đối phương, nhất là khi đã đạt đến tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ, thì niềm tin của hắn càng thêm chắc chắn.Nhưng hiện tại, hắn đã nhận ra chênh lệch giữa mình và Vương Lâm đã cách một trời một vực.

Chỉ mới mấy năm qua đi, không ngờ tu vi của Vương Lâm đã đạt đến độ này, tuỳ ý chém giết Trúc Cơ kỳ tu sỹ.

Trong mắt của LýSơn, sự tiến bộ của Vương Lâm quả là kinh người.Nghe Vương Lâm nói ra mấy câu, mọi người đều nghĩ lại cảnh chém giết vừa rồi của Vương Lâm, cùng với những đồn đại về hắn, đáy lòng phát lạnh.Một lúc sau, một bạch y thanh niên hít thật sâu, nhìn Vương Lâm hỏi:“Đạo hữu, có thể cho ta biết tu vi của ngươi bây giờ không?”

Vương Lâm thản nhiên nói: “Trúc Cơ.”

Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 109 ( 108/2095)Người nọ ngẩn người, lắc đầu cười khổ.

Hiển nhiên trong lòng hắn nghĩ làVương Lâm không muốn nói thật.

Hắn vỗ túi trữ vật, ném ra một cái lệnh bài, xoay người lớn tiếng nói:- Phiêu Miễu tông xin bỏ cuộc.

Đợi ngày khai cốc, chúng ta sẽ rời đi.

-Nói xong, hắn dẫn theo đội tu sĩ, nhanh chóng bay về phía Tây Nam, từ từbiến mất không còn thấy bóng dáng.Có người dẫn đầu, mấy môn phái khác mất lệnh bài cũng tiến lên, giải thích rõ ràng.

Bọn họ còn cho đám đệ tử mở túi trữ vật để chứng tỏ không có thừa lệnh bài.

Sau đó cả ba môn phái liền bỏ đi.Hợp Hoan tông là môn phái cuối cùng có lệnh bài.

Nữ đệ tử dẫn đầu chần chừ một lúc, vẫn chưa đưa ra mà nhìn sang một môn phái khác - Vô Phong cốc.Người dẫn đầu Vô Phong cốc là một lão già cổ lai hy.

Hai mắt lão lóe lên tinh quang, tu vi đã đạt tới cảnh giới giả đan.

Chỉ cần bế quan tiềm tu thêm mấy năm có lẽ có thể kết đan.

Lão nhìn Vương Lâm chằm chằm, cười lạnh nói:- Tiểu oa nhi!

Lão phu muốn cám ơn ngươi đã giúp ta chuẩn bị lệnh bài.

Để lệnh bài lại, ngươi có thể đi.Nữ đệ tử dần đầu Hợp Hoan tông liền quay sang người bên cạnh thì thầm vài câu.

Sau đó, có hơn mười người chầm chậm triệt thoái.Vương Lâm liếc nhìn bọn họ một cái, rồi lại quay sang nhìn lão nhân cuồng ngạo.

Hắn không nói một tiếng nào, vỗ túi trữ vật một cái, nhất thời một hạt gạo nhỏ bé màu xanh xuất hiện, trôi nổi trong không trung.Ánh mắt lão nhân lộ vẻ khinh miệt.

Lão cho rằng vừa rồi Vương Lâm giết mấy người như thế, mình cũng có thể làm được.

Trong mắt lão, Vương Lâm chắc chắn ẩn giấu thực lực, nhưng cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳđỉnh phong mà thôi.

Lão nghĩ tu vi của mình cũng tương đương với đối phương.

Hơn nữa trong tay lão còn có trọng bảo của Vô Phong cốc - ThiênLôi Phong Hỏa tán, chắc chắn có thể chiến thắng.Khi thấy đối phương xuất ra một đốm sáng bé nhỏ, lão cười khinh miệt sau đó quay lại, quát những người đứng sau:- Các ngươi lui lại, xem lão phu tiêu diệt tên tiểu tử cuồng vọng này.Dứt lời, tay phải lão khẽ lật một cái, lấy ra một cái tiểu tán dài khoảng ba tấc.

Cái tán quay tròn trong tay lão.

Trên tiểu tán có vẽ một bức tranh toàn lửa, thoáng nhìn cũng rất đẹp.Đám đệ tử của Vô Phong cốc, sau khi nghe thấy lão nhân nói, lại nhìn thấy tiểu tán liền biến sắc, không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước.

Thậm chí có người còn lui lại hơn mười bước mới thở phào nhẹnhõm.Thân thể Vương Lâm thoáng động liền nắm lấy Lý Sơn đang đứng há hốc mồm bên cạnh, nhanh chóng lui lại sau.

Đồng thời, tay phải hắn dùng Dẫn Lực thuật khống chế quang điểm màu xanh, đánh về phía lão nhân.Nét mặt lão nhân lộ vẻ khinh thường, vỗ tiểu tán một cái.

Nhất thời từtiểu tán phát ra một tiếng vang, sau đó mở ra.

Một đạo kim quang từtrong tiểu tán bắn nhanh ra ngoài.

Một luồng gió cổ quái chợt xuất hiện,bao quanh tiểu tán.

Sau đó, bức họa trên tiểu tán trở nên sống động giống như thật, tỏa một làn hơi nóng ra xung quanh.Vào lúc này, quanh điểm màu xanh chạm ngọn gió bao quanh tiểu tán.

Lập tức có một ngọn lửa màu vàng xuất hiện xuất hiện vây lấy quang điểm.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.

Hắn thầm mặc niệm trong lòng:- Bạo!Nhưng điểm sáng đang bị quái phong cùng với ngọn lửa màu vàng vây quanh nhất thời tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Có tiếng nổ vang lên, vô số con sóng màu lam sẫm như thủy triều, điên cuồng tỏa ra bốn phía.

Cảnh tượng lúc này giống như có có vạn con ngựa đang chồm tới.

Nháy mắt, phạm vi của con sóng đã tỏa ra hơn ba trăm thước.Phong vốn là thứ vô hình.

Nhưng vào lúc này, dưới uy lực của Cực cảnh,nó chợt hóa thành một mảnh màu lam, từ trên trời rơi xuống.

Ngay sau đó,ngọn lửa màu vàng còn lại, chưa kịp tắt đã bị đóng băng.

Từ bên ngoài nhìn vào, ngọn lửa như vẫn đang thiêu đốt trong đám băng màu lam.

Còn vềpháp bảo Thiên Lôi Phong Hỏa ô, vẫn giữ nguyên hình đạng, bị bao trùm bởi một lớp băng màu lam.Lão nhân có tu vi giả đan của Vô Phong cốc chẳng kịp phản ứng.

Nét mặt hắn vẫn giữ nguyên một sự đắc ý và khinh thường.

Toàn thân bị một lớp băng màu lam bao phủ, hóa thành một pho tượng băng.

Phía sau lão, mười bảy đệ tử của Vô Phong cốc, cho dù là kẻ lui lại xa nhất cũng không tránh khỏi.

Tất cả đều hóa thành băng điêu.Trong phạm vi ba trăm thước, không hề có một người sống.

Bất cứ là thứ gì có tính mạng cũng đều bị diệt sát.Đầu óc Lý Sơn hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, miệng cứ há hốc không nói được tiếng nào.Tuy nhiên, ánh mắt hắn khi nhìn Vương Lâm lại có một sự tôn kính.Hợp Hoan tông kịp thời lui lại nên tránh được.

Tuy nhiên lại.

Tuy nhiên lúc này bọn họ đứng ngoài năm trăm thước đang trợn mắt há mồm, không dám cử động.

Bởi ánh mắt Vương Lâm đang lãnh lẽo nhìn về phía họ.Toàn bộ đệ tử Vô Phong cốc, hóa thành băng điêu một cách quỷ dị.

Nhìn một đống băng điêu với các tư thế khác nhau phía trước, nữ đệ tử dẫn đầuHợp Hoan tông, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, lấy ra lệnh bài, ném trên mặt đất.

Vương Lâm chợt trầm giọng nói:- Lệnh bài này có bao nhiêu cái?Thân thể nữ đệ tử run lên, cố gắng kìm chế sự sợ hãi, run run nói:- Tổng cộng có bảy cái.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, trong lòng thầm tính toán.

Lúc này,trong tay hắn tính cả Hợp Hoan tông là bốn cái.

Vẫn còn thiếu ba cái.Trước khi hắn đến Quyết Minh cốc, Dạ Tự Tại đã từng nói, tranh đoạt trong đó chính là cướp đoạt lệnh bài của đối phương.

Hơn nữa, khi Tư ĐồNam thức tỉnh đã từng giới thiệu sơ lược làm thế nào để đi vào chiến trường ngoại vực.

Trong lòng Vương Lâm mơ hồ đã có câu trả lời.

Hắn liếc nhìn nữ đệ tử một cái, nói:- Có bao nhiêu danh ngạch tiến vào chiến trường ngoại vực?Nữ tử ngẩn người, do dự một chút, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm, lại rùng mình, vội vàng nói:- Ba cái...chỉ có ba cái danh ngạch.

- Nói xong, nàng lo lắng mình nói không rõ, rất có thể làm cho đối phương nổi sát tâm, vì vậy vội vàng bổsung:- Tổng cộng có bảy cái lệnh bài.

Nhưng khi thông đạo vào ngoại vực chiến trường mở ra, nếu có quá ba cái lệnh bài không bị tiêu hủy thì Triệu quốc sẽ mất tư cách đi vào chiến trường.Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương.

Nữ đệ tử sợ hãi, nói nhanh:- Đạo hữu!

Ba cái lệnh bài còn lại, ta biết một cái ở chỗ nào.

Nếu ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ nói rõ.Quyển 1: Thiếu niên bình thườngTiên Nghịch » Chương 110: Liễu Mi. ( 109/2095)- Nói đi.

- Vương Lâm vẫn thản nhiên, lạnh lùng nói.Nữ tử cắn răng, nói nhanh:- Nó ở chỗ Huyền Đạo tông đang tập kết.

Ở đó chắc chắn có một số người đang vây công.

Vừa rồi, chúng ta vội đuổi theo Lý Sơn nên cũng không để ý lắm.

Có điều, ta khẳng định bọn họ chắc chắn có lệnh bài.Nét mặt Lý Sơn tái nhợt.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cười rộ lên bởi Vương Lâm đang nhìn mình.- Nó nằm trong tay Liễu Mi trưởng lão.

- Lý Sơn vốn định nói dối.

Nhưng không biết tại sao, nhìn vào hai mắt của Vương Lâm, cảm giác ớn lạnh lại xuất hiện.

Cái cảm giác đó, cho dù khi hắn gặp lão tổ Phác Nam Tử cũng chưa hề có.- Liễu Mi trưởng lão?

- Vương Lâm hơi trầm ngâm.

Trong đầu hắn dần hiện lên khuôn mặt kiều mỵ của một nữ tử.

Nhìn Lý Sơn, Vương Lâm mở miệng nói:- Nàng đã đạt tới Trúc Cơ?Lý Sơn ngưỡng mộ, gật đầu nói:- Nàng được lão tổ Phác Nam tử thi pháp trợ giúp trúc cơ.Vương Lâm suy nghĩ một chút, không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở Hằng Nhạc phái khi đó.

Khuôn mặt hiền lạnh của cha mẹ lại hiện lên khiến cho đáy lòng Vương Lâm cảm thấy quặn đau.Tay hắn chộp một cái, cách không nắm lấy nữ tử và Lý Sơn bay lên trời.Nữ tử sợ hãi, nhất thời trên quần hơi ươn ướt.

Lập tức, khuôn mặt nữ tửtrở nên ửng hồng.- Nói cho ta biến vị trí của Huyền Đạo tông.

- Vương Lâm nhíu mày, đưa nữ tử ra xa một chút.Nữ tử liền vâng dạ, chỉ về một hướng.

Lý Sơn không hề chống cự, đứng bên nói chi tiết thêm.

Vương Lâm không nói tiếng nào, nhanh chóng bay đi.Một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của hai người, hắn đã tới được vị trí tập kết của Huyền Đạo tông.Trên mặt đất vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên ở đây vừa trải qua một trận quyết đấu.

Vương Lâm vừa mới tới liền vung tay lên một cái, nữ tử và LýSơn ngã xuống đất.- Ngươi có thể đi.

- Vương Lâm liếc mắt nhìn nữ tử một cái rồi quay đầu nhìn về phía tập kết của Huyền Đạo tông.Nữ tử từ từ lui lại phía sau hơn hai trăm thước, mới tế xuất phi kiếm.Sau đó, nhanh chóng đạp kiếm quang, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.- Lý Sơn!

Ngươi gọi người của Huyền Đạo tông tới đây đi.

Ta chỉ muốn lệnh bài, không muốn giết người.

- Vương Lâm lạnh lùng nói.Trên trán Lý Sơn đầy mồ hôi, cười khổ lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, đặt lên trán.

Một lúc sau, hắn ném nó về phía trước.

Ngọc giản hóa thành một tia sáng, trong nháy mắt biến mấtMột lát sau, trên mặt đất chợt tỏa ra một quầng sáng trắng.

Từ từ, quầng sáng đó càng lúc càng sáng, cuối cùng hình thành một cây cột sáng cao tới tận trời.Xung quanh cây cột sáng có khoảng mười người đang khoanh chân ngồi.

Mỗi người đều đang bắt quyết.

Trong mười người đó có một nữ tử, ánh mắt trang nghiêm, hai tay đang nâng một cái bình.

Trên đỉnh đầu của nàng có một cây phất trần.

Những sợi tơ trên đó trắng muốt như ngọc.

Có một vòng tròn bao lấy bọn họ.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, liếc mắt nhìn khuôn mặt của mười người.Trong giây lát, nữ tử liền mở hai mắt, thấy Lý Sơn, nàng cũng không đểý.

Nhưng khi bất ngờ nhìn thấy Vương Lâm đứng bên cạnh hắn, liền ngẩn người.

Sau khi nhìn kỹ vài lần, hai mắt liền lộ ra thần thái khác thường.

Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải vung lên, cây phất trần liền hạ xuống, cầm trong tay.

Ngay sau đó, bốn cây cột sáng liền chậm rãi biến mất.Trong mười người có một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.

Ánh mắt bối rối nhìn Vương Lâm, sau đó đứng dậy ôm quyền, nói:- Vương...sư huynh!

Đã lâu không gặp.Người này chính là ca ca Liễu Mi, Liễu Phong.

Thần thức của Vương Lâm khẽ đảo qua một cái, liền phát hiện được hắn đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.Có điều linh lực trong cơ thể vẫn chưa ổn định, chứng tỏ là mới đột phá không lâu.Vương Lâm nhìn bọn họ, than nhẹ một tiếng, nói:- Huyền Đạo tông...Thôi!

Đưa lệnh bài cho ta, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.- Tiểu bối nơi nào mà khẩu khí lớn như vậy?

Dám mở miệng hỏi lệnh bài của Huyền Đạo tông.

Liếu Phong!

Ngươi biết hắn?

- Trong mười người củaHuyền Đạo tông chợt có một lão nhân đứng dậy.

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cười lạnh hỏi.Liễu Phong cười khổ, nói:- Mã sư huynh!

Hắn...hắn chính là Vương Lâm.Lão nhân họ Mã ngẩn người, rồi cười lạnh nói:- Thì ra là ngươi!

Có điều, cho dù ngươi đã đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng không có tử cách tới trước mặt ta xuất ngôn cuồng loạn.

Cút!

- Nói xong,hắn vung tay, một cơn lốc chợt xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.

Trong nháy mắt, cơn gió đã ập đến trước người Vương Lâm.Vương Lâm cũng chẳng thèm tránh né.

Khi cơn lốc tới cách năm thước trước mặt Vương Lâm liền hóa thành một đống băng, rơi trên mặt đất.

Cùng lúc đó, một luồng lục quang chợt lóe lên.

Thân thể lão nhân họ Mã hơi run,trên ngực xuất hiện một vết thương to bằng miệng bát.

Toàn thần biến thành băng điêu, tuyệt khí mà chết.Vương Lâm có một cảm giác được từ sau khi linh lực trong cơ thể biến dị,trong lòng hắn như có một luồng sát ý.

Có nhiều lần hắn suýt không thểkhống chế được.Lục quang lại lóe lên, phi kiếm tỏa hơi lạnh ra chung quanh.

Mũi kiếm vẫn hướng về phía Huyền Đạo tông.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong lúc phi hành, thi thoảng phi kiếm lại có chút dừng lại.

Có điều,mỗi lẫn đều bị Vương Lâm cố gắng khống chế.Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều biến sắc.

Liễu Phong đứng im mà lòng phát lạnh.

Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi.

Trong lòng hắn vẫn lặng lẽ lấyVương Lâm làm mục tiêu để mà vượt qua.

Hơn một năm trước, dưới sự trợgiúp của Phác Nam Tử, Trúc Cơ thành công, hắn nghĩ rằng mình đã vượt quaVương Lâm.

Nhưng đến bây giờ, đối phương chẳng những đạt tới Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tu vi lại càng thêm khó lường.

Mặc dù, Mã sư huynh có tu viTrúc Cơ trung kỳ, nhưng vẫn bị đối phương dùng một chiêu giết chết.Không biết, bây giờ tu vi của Vương Lâm đã đạt tới mức độ nào?

Cứ nghĩ tới điều đó, Liễu Phong lại càng cảm thấy sợ hãi.Liễu Mi chẳng biểu hiện gì ra ngoài nét mặt.

Sau khi liếc Vương Lâm một cái thật sâu liền lấy lệnh bài trong túi trữ vật ném cho Vương Lâm.

Từđầu tới cuối, nàng vẫn không nói một tiếng.

Nhưng hai mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn.Sau khi thu lấy lệnh bài, Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, sau đó xoay người bay lên trời.

Thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.Một lúc sau, Liễu Mi mới thu hồi ánh mắt, thở dài.

Mặc dù phong thái của nàng vô cùng hấp dẫn, nhưng trước mặt Vương Lâm lại không có chút tác dụng.Sau khi về tới động phủ, Vương Lâm lấy ra năm cái lệnh bài.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn chẳng hề do dự, bóp nát bốn cái.

Hắn chỉ để lại một cái, cất vào trong túi trữ vật.

Làm xong, hắn sử dụng Dẫn Lực thuật,không chế những tảng đá xung quanh, lấp kín của động.

Sau khi bố trí một ít trận pháp dự phòng, Vương Lâm bắt đầu bế quan.Còn hai tháng nữa mới bắt đầu đại chiến.

Tốt nhất nên chuẩn bị một chút từ lúc này.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 111 ( 110/2095)Có tổng cộng bảy cái lệnh bài.

Trước mắt, hắn lấy được từ trong tay LýSơn hai cái.

Huyền Đạo tông một cái.

Phiêu Miễu tông một cái.

Hợp Hoan tông một cái.

Tổng công là năm cái lệnh bài.

Không tính đến cái của ThiÂm tông thì bẩy cái lệnh bài chỉ còn một.Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Tất cả các môn phái trong Quyết Minh cốc,hắn đều đã tìm qua.

Nhưng vẫn không thể phát hiện được một cái cuối cùng.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có người giấu ở một chỗ nào đó.

Mà Vương Lâm cũng chẳng có ý định cố gắng tìm kiếm.

Bẩy cái lệnh bài thì hắn chiếm được năm cái là cũng đủ rồi.

Chỉ cần như vậy cũng đủđảm bảo cho hắn đi vào ngoại vực chiến trường.Gạt chuyện lệnh bài qua một bên, Vương Lâm liền lo nghĩ chuẩn bị cho trận chiến vào hai tháng sau.Đầu tiên là pháp bảo nhỏ như hạt gạo kia.

Sau khi bổ sung thêm những hạt đã mất, hắn lại có tất cả ba hạt.

Trong ba hạt đó thì chỉ có một cái vẫn chưa dung hợp.

Hai cái còn lại đều dung hợp trở thành pháp bảo siêu cường.

Sau khi xuất ra ba cái pháp bảo, Vương Lâm trầm ngâm một chút,rồi mở túi trữ vật, sắp xếp lại.Mấy ngày hôm nay, hắn giết người cũng không ít.

Vì vậy mà túi trữ vật đã nhiều hơn một chút.

Bây giờ phải kiểm tra xem cái nào nên để, cái nào nên bỏ đi.

Sau khi kiểm tra một lúc, Vương Lâm chợt lấy ra một hạt châu.Nó nhỏ hơn Nghịch Thiên châu rất nhiều, chỉ bằng một phần mười nắm tay.Tuy nhiên mặt trên lại bóng loáng, không hề có một chút hoa văn, chỉ có một vài vết nứt.Cầm lấy hạt châu, Vương Lâm không khỏi nhớ tới quái nhân a Ngốc.

Hạt châu này chính là do a Ngôc đưa cho và nó trở thành pháp bảo đầu tiên của hắn.

Vương Lâm than nhẹ một tiếng, không nghĩ nữa, nhìn hạt châu trong tay, hai mắt chớp chớp.Một lúc sau, hắn hơi nhếch mép, mỉm cười.

Thả hạt châu vào trong túi trữvật sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, há mồm phun ra một đạo lục quang.Phi kiếm màu xanh biếc, phiêu phù trước người hắn, không hề nhúc nhích.Mấy ngày qua, Vương Lâm cảm thấy linh lực biến dị trong cơ thể mình,khống chế phi kiếm luôn có một chút không được tùy tâm như trước.

Mặc dù, nhờ linh lực biến dị, phi kiếm có uy lực mạnh hơn trước kia vô sốlần.

Nhưng việc trở ngại khi khống chế phi kiếm đối với Vương Lâm là một chuyện không thể cho phép.

Vì vậy Vương Lâm quyết định nhân khoảng thời gian này, tế luyện lại phi kiếm một chút.Hai tay bắt quyết, Vương Lâm đánh ra vài đạo linh lực, vây lấy phi kiếm.Sau đó, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, một cái hồ lô liền xuất hiện trên tay.

Đối với việc huyết luyện pháp bảo, bây giờ Vương Lâm đã có chút kinh nghiệm.

Hắn cắn răng một cái, sau đó mở hồ lô, rót ra một phần ba dịch thể bên trong.Vương Lâm hất tay một cái, dịch thể tràn ngập linh lực âm hàn, bay lên không trung dung hợp lại một chỗ thành một khối nước to bằng nắm tay.Một làn hơi lạnh âm hàn từ trong đó phát ra, lan đến vách tường, hóa thành một tầng sương mỏng.Vương Lâm chỉ tay một cái, khối nước liền bay tới, phủ lên trên tiểu kiếm.

Sau đó, màu xanh biếc trên tiểu kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, long lanh.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cắt lưỡi, phun ra một tia máu.

Máu tươi vừa ra khỏi miệng, tay phải hắn khua một cái, liền hóa thành một màn sương máu, bay tới đám chất lỏng đang bám trên tiểu kiếm.

Huyết vụ từ từthẩm thấu vào trong dịch thể.

Thoáng cái, dịch thể chứa đầy linh khí đang bao lấy phi kiếm biến thành màu đỏ nhạt.Vương Lâm thở hổn hển vài hơi lại cắn lưỡi một cái, phun máu ra ngoài.Ngón tay của hắn nhanh chóng sử dụng máu tươi vẽ vô số phù chú lên trên phi kiếm.

Từ từ, số lượng phù chú càng lúc càng nhiều.

Thoáng cái, đã hết sạch chỗ máu tươi.

Vương Lâm nhìn phi kiếm, không nói tiếng nào, vỗngực một cái.

Nhất thời, linh lực trong cơ thể dâng lên, hắn phun ra một ngụm tinh huyết.Nét mặt Vương Lâm tái nhợt.

Hắn nhanh chóng dùng tinh huyết vẽ tiếp vô số phù chú.Dưới tác dụng của tinh huyết và đám phù chú, dịch thể đang bao lấy phi kiếm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ còn có chút ánh tím.

Khi giọt máu cuối cùng được dùng nốt, Vương Lâm ngưng thần, quát khẽ một tiếng:- Hợp.Phi kiếm lập tức run rẩy, với tần suất càng lúc càng cao.

Ánh mắt VươngLâm không đổi, nét mặt nghiêm túc, hai tay không ngừng đánh ra vô số thủấn.Ngay sau đó, chất lỏng đang bao bên ngoài phi kiếm, giống như bị một ngọn lửa nung nóng, phát ra những âm thanh xèo xèo, tỏa ra một làn khói trắng.

Làn khói trắng càng lúc càng đậm, chất lỏng cũng từ từ ít dần.Cuối cùng, toàn bộ chất lỏng biến mất.

Màu sắc của phi kiếm lúc này mặc dù vẫn là màu xanh biếc, nhưng ngoài thân kiếm lại có thêm mấy đạo huyết sắc.

Ngoại trừ cái đó ra, kích thước của nó cũng nhỏ đi không ít, chỉbằng một nửa ban đầu.Khiến Vương Lâm càng thêm kinh ngạc chính là cái chuôi của nó gần như biến mất.

Trước kia, tỷ lệ giữa chuôi và lưỡi của phi kiếm là một phần năm thì bây giờ phải tới một phần mười lăm.

Gần như không còn chút nào nữa.Vương Lâm cũng không biết, thanh huyết luyện chi kiếm của hắn đã đượcCực cảnh củng cố, nên đang từ từ lột xác.

Sự lột xác đó, sau khi đạt tớiCực cảnh, ngoài thuộc tính của phi kiếm, thì tất cả những mặt khác đều đạt tới cực hạn.Như bây giờ, Vương Lâm mới kiểm tra một chút, tốc độ của nó đã nhanh hơn trước rất nhiều.

Nếu dùng toàn lực, với nhãn lực của Vương Lâm vẫn không thể nhìn thấy dấu vết của phi kiếm.

Hơn nữa, mức độ thuấn di của nó lại càng vô cùng đáng sợ.Ít nhất, tu sĩ Kết Đan kỳ nếu không có pháp bảo phòng ngự hay hộ giáp,mà bị trúng một kiếm thì cũng chẳng biết sống chết thế nào.

Đây chính là uy lực của pháp bảo có thêm tác dụng của Cực cảnh.

Nó đã đột phá uy lực hạn chế của bản thân, phát huy một thuộc tính đến mức cao nhất.Có điều, đối với Nguyên Anh kỳ thì vẫn chưa có nhiều tác dụng lắm.

Dù sao thì tu vi của Vương Lâm vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Cho dù là Cực cảnh thì vẫn còn quá yếu.

Cực cảnh chỉ khi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể phát huy uy lực đáng sợ của nó.Lúc này, tiểu kiếm màu xanh lại càng thêm tinh xảo.

Một chút ánh sáng màu lam thi thoảng lại xuất hiện trên thân kiếm, thoáng nhìn có chút quỷ dị.

Nuốt phi kiếm vào trong người, ánh mắt Vương Lâm lóe lên một cái, giơ tay tính toán.

Lần này, hắn bế quan hết tổng cộng một tháng.

Một tháng còn lại, Vương Lâm dự định dùng Nghịch Thiên châu để tu luyện.

Hắn tự tin tới ngày xuất quan có thể đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 112 ( 111/2095)Một khi tới Trúc Cơ trung kỳ, sẽ có thêm một vài pháp thuật có thể thi triển.

Nhất là trên ngọc giản của Thi Âm tông có giới thiệu về một loại quỷ hồn thuật.

Sử dụng pháp thuật đó có thể gọi lệ hồn ra chiến đấu.Vì nghênh chiến Đằng Hóa Nguyên, đoạt lấy hồn kỳ, Vương Lâm đã vắt hết óc, có bao nhiêu thủ đoạn đem ra dùng hết.

Sau khi đã có quyết định, hắn liền lấy hồ lô linh lực ra.

Sau đó xoa một cái lên Nghịch Thiên châu rồi tiến vào Mộng Cảnh không gian.Đã một thời gian, Vương Lâm không vào trong Mộng Cảnh không gian để tu luyện.

Ánh sáng trong không gian mờ mờ.

Phía trên có một tầng vật chất màu xám.

Đưa mắt nhìn quanh, cảm giác áp lực liền xuất hiện ngay tức khắc.Bốn phía có những vệt sáng dài, tỏa ra chút ánh sáng.

Trước kia, khi tiến vào trong Mộng Cảnh không gian, nhưng vệt sáng đó đều đứng yên.Nhưng từ sau khi Thủy thuộc tính viên mãn, những vệt sáng đó như có thêm linh hồn, bắt đầu di chuyển không theo một quy tắc nào hết.Vương Lâm đứng trong không gian, vươn tay chạm vào một vệt sáng.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng xuyên qua nó.

Vệt sáng đó giống như không ở trong cùng một không gian với Vương Lâm, mặc cho hắn làm thế nào cũng không thểchạm tới.Tuy nhiên, hắn vẫn có thể sử dụng ý niệm để khống chế.

Trong lòng hắn thoáng động, ánh sáng bốn phía liền chuyển động theo.

Chúng có thể tụlại thành một bộ đồ án, hoặc tản ra xung quanh.

Bất cứ trong đầu VươngLâm nảy ra ý muốn nào là chúng phản ứng theo.Chuyện này, Vương Lâm đã từng hỏi Tư Đồ Nam.

Nhưng lão cũng không rõ.Theo lời lão nói thì bây giờ bên trong Nghịch Thiên châu rất quỷ dị.Mộng Cảnh không gian chỉ là một tác dụng của nó mà thôi.

Còn về thời gian thay đổi trong đó thì Tư Đồ Nam không tìm hiểu được.

Lão chỉ biết với thân phận cường giả lục cấp tu chân quốc của mình, khi cướp đượcNghịch Thiên châu, trên thế giới tu chân không có người nào dám động vào.Nhưng không ngờ từ đâu lại chui ra mấy cường giả có thực lực mạnh đến khó tin.

Đám tu sĩ đó điên cuồng đuổi giết Tư Đồ Nam, khiến cho hắn phải bỏ thân thể, trốn vào trong Nghịch Thiên châu mới có thể trốn thoát.Tư Đồ Nam đã từng nói với Vương Lâm, đám tu sĩ đuổi giết hắn chắc chắn không phải là người tu chân trên tinh cầu này.

Tư Đồ Nam có thể chắn chắn một điều, tới cảnh giới của lão cơ bản là biết hết những cường giảtrên tinh cầu.

Hơn nữa, Tư Đồ Nam được mọi người xưng là đệ nhất cao thủthì tu vi phải rất mạnh.Cơ bản tu vi của đối phương cũng chỉ tương đương với lão.

Nhưng chỉ có một người, Tư Đồ Nam có thể khẳng định vượt qua mình.

Nếu không phải có người đó ra tay thì lão cũng không phải bỏ thân thể.

Phải biết rằng bằng hữu của Tư Đồ Nam cũng không ít.

Mặc dù tu vi của đối phương tương đương với lão, nhưng dù sao thì Tư Đồ Nam cũng là cường giả trên tinh cầu nên chiếm được địa lợi và nhân hòa.Nhưng sau khi người đó ra tay, Tư Đồ Nam biết được cho dù có tìm đến người khác thì cũng thế.

Tới một người là chết một người.

Tu vi của người đó so với hắn không phải chỉ có một cấp độ.

Trong lòng Tư Đồ Nam thầm đoán, người đó chắc chắn phải đến từ thất cấp tu chân quốc.Nghĩ tới điều đó, Nghịch Thiên châu trong mắt lão lại càng trở nên thần bí hơn.

Có thể khiến cho thất cấp tu chân quốc xuất hiện tranh đoạt thì chắc chắn nó phải là một loại bảo bối hiếm thấy.Những việc đó, Tư Đồ Nam đều nói hết cho Vương Lâm.

Hơn nữa, lão luôn dặn dò Vương Lâm rằng nhất định phải cẩn thận.

Một khi để lộ ra NghịchThiên châu, chắc chắn cả hai chỉ có một kết quả đó là thi cốt thành tro mà hồn phi phách tán.

Tư Đồ Nam phân tích, nếu đối phương đến từ thất cấp tu chân quốc, thì phát ra một cái lệnh truy tìm đồ vật ở lục cấp tu chân quốc là chuyên hết sức đơn giản.

Vì vậy phải cẩn thận đề phòng.Vương Lâm nhớ tới chuyện đó, trong lòng thầm chấp nhận.

Không biếtNghịch Thiên châu có tác dụng gì khác không nhưng chỉ riêng thời gian thay đổi cũng đã là chuyện nghịch thiên rồi.

Mỗi một người tu chân đều luôn chạy đua với thời gian.

Nói thẳng ra, tu vi chính là tuổi thọ.

Mỗi lần nâng cao thực lực thì tuổi thọ sẽ tăng lên theo.Ngoại trừ việc đó, tu vi tăng cao cũng đồng nghĩa với địa vị tăng lên.Phải biết rằng cấp bậc trong tu chân giới rất quan trọng.

Trong mắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì Ngưng Khí kỳ đã là cái gì?

Nếu dùng hai chữ chó lợn thì hơi khó nghe một chút.

Nhưng nó chính là sự thật.Đồng dạng, trong mắt tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳcũng hoàn toàn như thế.

Tương tự, trong mắt lão quái Anh Biến kỳ, tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ cũng chẳng bằng chó lợn, muốn giết là giết.Ánh mắt Vương Lâm lộ rõ một sự kiên định.

Đến bây giờ, hắn đã thực sựcảm nhận được sự sinh tồn trong tu chân giới còn khốc liệt hơn nhân gian rất nhiều.

Mạnh được yếu thua.

Nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có được thực lực mạnh mẽ.

Mạnh mẽ đến mức mà tất cả mọi người đều sợ hãi thì mới không bị bắt nạt.- Nếu tu vi của mình mà đạt tới Hóa Thần kỳ hoặc là Anh Biến kỳ thì có giết chết Đằng Lệ, cho dù là Đằng Hóa Nguyên cũng không dám nói một câu,lại càng không dám đi tìm cha mẹ ta.

Thực lực!

Tất cả đều dựa vào thực lực.

Chỉ có trở thành cường giả mới có thể quyết định sinh tử của người khác.

- Trong lòng Vương Lâm quặn đau, ánh mắt lộ ra hàn quang.Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, đem thần thức tỏa ra khắpMộng Cảnh không gian.

Hai tay hắn bắt quyết, tay phải đưa về phía trước.Ánh sáng xung quanh liền lập tức tập trung lại hình thành một cái cánh cửa.Đây là tác dụng mà Tư Đồ Nam tìm được, sau khi Thủy thuộc tính củaNghịch Thiên châu viên mãn.

Đó là lợi dụng ánh sáng trong đó tạo thành một cái pháp trận.

Lợi dụng trận pháp đó, Vương Lâm có thể ra vào MộngCảnh không gian một cách tự nhiên.Vương Lâm bước vào trong cánh cửa.

Khi xuất hiện, vẫn là khung cảnh củaMộng Cảnh không gian.

Chỉ có điều cảnh tượng xung quanh hơi có sự khác biệt.

Phía trước Vương Lâm có một người khổng lồ cao chừng ba trượng.Hắn đang khoanh chân ngồi giữa không trung.

Vô số luồng sáng chiếu tỏa ra từ thân thể hắn.Chăm chú nhìn kỹ, tướng mạo của người khổng lồ hoàn toàn bình thường,tuy nhiên có một nét âm trầm.

Thân thể của hắn cũng không phải là thực sự ngưng tụ mà hơi trong suốt.

Nhất là phần ngực gần như là trong suốt từ trước ra sau.

Từ bên ngoài có thể nhìn thấy được linh khí nồng nặc đang dao động.

Lúc này, người khổng lồ đang nhắm nghiền hai mắt.

Thân thể lúc sáng lúc tối, không thèm để ý tới Vương Lâm.Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn lại hết sức rung động.

Trong đầu hắn cứ nghĩ rằng nếu Nguyên Anh mà lớn như vậy thì thân thể của Tư Đồ Nam trước kia chẳng khác nào một người khổng lồ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 113 ( 112/2095)Tư Đồ Nam đã nói cho hắn biết, Anh Biến kỳ chính là một sự thay đổi vềNguyên Anh.

Sau một thời gian dài, Nguyên Anh phát triển càng lúc càng lớn, nhưng thân thể con người thì lại không thể thay đổi.

Vì vậy mà chỉcó khiến Nguyên Anh xuất thể thì mới có sự thay đổi.Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hồ lô chứa linh khí, uống một hớp.

Sau đó, hắn bắt đầu thổ nạp, đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ.

Sở dĩ hắn tu luyện ở đây là bởi vì Tư Đồ Nam đã từng nói như thế có thể giúp lão khôi phục.Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nháy mắt thời điểm tiến vào chiến trường ngoại vực đã tới.

Trong vòng một tháng qua, ngoài Quyết Minh cốc có vô số tu sĩ kéo đến.

Bọn họ đều tìm kiếm những vị trí tốt nhất để nhìn vàoQuyết Minh cốc.Số lượng tu sĩ tới đây tăng lên, khiến chokhông gian bên ngoài QuyếtMinh cốc dần trở nên náo nhiệt.

Trong đó hiển nhiên cũng có những người thù oán với nhau liền tiến hành giải quyết.Trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài Quyết Minh cốc, do cứ trăm năm một lần lại có một hồi náo nhiệt nên có một thị trấn lớn mọc lên.

Phải biết rằng đây chính là khu vực bên ngoài của ngoại vực chiến trường nên có rất nhiều tu sĩ của Triệu quốc tập trung lại đây.Cứ trăm năm, thị trấn đó cơ bản trở thành nơi giao dịch lớn nhất củaTriệu quốc.

Trong mỗi khu phố đều xuất hiện bóng dáng tu sĩ, vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều tài liệu, pháp bảo hiếm có cũng chợt xuất hiện.Vào một ngày, bên ngoài Quyết Minh cốc tụ tập một số lượng đông đảo các tu sĩ.

Bọn họ đến từ tất cả các môn phái tu chân lớn nhỏ trong Triệu quốc.

Ngoại trừ những đại phái độc chiếm một vị trí, những người còn lại tụ tập với nhau.

Trong số đó có một ít những môn phái nhỏ, tiểu gia tộc còn lại là tán tu.Những môn phái nhỏ, gia tộc và tán tu không có tư cách vào chiến trường ngoại vực.

Bọn họ tới đây cũng chỉ muốn xem cho biết.

Cứ trăm năm, chiến trường ngoại vực mới mở ra một lần.

Nghe nói, vào thời điểm mà nó mởra, từ cửa thông đạo sẽ tỏa ra một lượng lớn linh khí.

Có thể hấp thu được một chút cũng bằng bao nhiêu ngày tu luyện.

Mắt thấy thời gianQuyết Minh cốc mở ra sắp đến, tất cả mọi người từ trong thị trấn đều tới bên ngoài mà chờ.Một ngày này, vào lúc buổi trưa, bầu trời xanh ngăn ngắt không có một gợn mây.

Ánh nắng chiếu thẳng trên đỉnh đầu, tỏa ra hơi nóng gay gắt.Nhiệt độ xung quanh vô cùng nóng bức.

Nhưng đám tu sĩ bên ngoài QuyếtMinh cốc vẫn chẳng hề để ý.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cốc khẩu.

Bất cứ một vị tu sĩ có kinh nghiệm nào cũng đều biết, giữa trưa hôm nay chính là thời điểm mà Quyết Minh cốc mở ra.Nếu từ trên cao nhìn xuống, Quyết Minh cốc giống hệt như một cái hồ lô.Miệng của hồ lô chính là cốc khẩu.

Phía bên trong, có hai ngọn núi cao vút.

Giữa hai ngọn núi có một con đường nhỏ, dẫn tới một cái trận pháp hình bát giác.

Lúc này, trận pháp đột nhiên tỏa sáng.Cách đó không xa, đám Nguyên Anh kỳ cao thủ của ma đạo cùng tụ lại một chỗ.

Vào lúc trận pháp phát sáng, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn vềđây.

Thân hình gày đét của Đằng Hóa Nguyên cũng lẫn trong đó.

Hai mắt hắn lộ ra một sự hưng phấn, nhìn chằm chằm vào thông đạo trong trận pháp.Trận pháp càng lúc càng tỏa sáng.

Có tám người chậm rãi từ bên trong đi ra.Hai mắt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ thất vọng.

Tay hắn khẽ phất một cái, lấy ra một ngọn cờ màu đen.

Hắn khẽ miết một cái, nhất thời một hồn phách đang bị phong ấn trong đó bị tan biến.Nhìn thấy tám người đi ra, đám tu sĩ Triệu quốc đứng bên ngoài Quyết Minh cốc, xì xào thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.- Đi ra rồi.

Nhìn xem kìa.

Bình thường tông phái có người đi ra đầu tiên mười phần sẽ mất đi tư cách.

Lần này không biết là môn phái nào?- Không ngờ lần này lại nhiều người như vậy.

Theo tục lệ từ trước, môn phái có người đi ra đầu tiên nhất định là nhân số ít nhất.- Kia chính là Chu Du!

Hắn chính là đệ tử của Phiêu Miễu tông.- Lần trước, Phiêu Miễu tông tham gia tranh đoạt tư cách thi đấu nhưng cũng thất bại.

Lần này cũng thế.

Xem ra, mấy đại phái trong chính đạo cũng chỉ có vậy.

Nếu Phúc Điền phái chúng ta được đi vào, không chừng còn mạnh hơn bọn chúng.- Trương huynh!

Người có tu vi cao nhất tông phái ngươi mới chỉ tới KếtĐan sơ kỳ.

Phiêu Miễu tông tùy tiện phái một vị sư tổ là đủ tiêu diệt các ngươi.

Lần này, Phiêu Miễu tông thất bại chẳng lẽ là do đệ tử ma đạo quá mạnh?Vào lúc này, tám đại tông phái của chính ma lưỡng đạo, ngoại trừ TịchDiệt tông vì cao thủ Nguyên Anh kỳ tọa hóa nên chưa thể có được lệnh bài ra.

Lão tổ của bảy môn phái khác cũng đã đều tới nơi này.Lúc này, lão tổ Tân Hải của Phiêu Miễu tông âm trầm nhìn chằm chằm vàoQuyết Minh cốc, không nói tiếng nào.

Từ cốc khẩu, tám người của PhiêuMiễu tông ánh mắt cổ quái đi ra.

Nhìn thấy biển người đông đúc cùng với những tiếng xì xào bàn tán, tám người đó mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, ủrũ đi tới bên cạnh Tân Hải.Tân Hải cố nén lửa giận.

Lần này, lão đã xuất ra một lượng vốn liếng rất lớn, hai mươi lăm đệ tử.

Trong đó có ba người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ,tám người trung kỳ.

Còn lại đều là Trúc Cơ sơ kỳ.

Đồng thời, lão cũng xuất ra vô số pháp bảo, ý định bằng mọi giá phải đạt được tư cách.

Nhưng vào lúc này, hai mươi lăm người chỉ còn lại tám người.Tân Hải liếc nhìn tám người mấy cái.

Một trong những vị lão tổ đứng bên cạnh là Thượng Quan Vân cười nói:- Tân huynh!

Không chiếm được tư cách cũng chẳng sao.

Cái việc này vốn hết sức nguy hiểm.

Trước đây đi mười người có thể về được một người đã là tốt lắm rồi.

Vì thế Tân huynh cũng không cần phải để ý.

Chờ thêm một trăm năm nữa là được mà.Tân Hải cười lạnh nói:- Thượng Quan lão đệ!

Ngươi không cần phải châm chọc lão phu.

Thua chính là thua.

Ước định lúc trước, lão phu hiển nhiên sẽ tuân thủ.

- Dứt lời,lão nhìn chằm chằm vào tám tên đệ tử, trầm giọng nói:- Đại sư huynh của các ngươi đã chết?Một người trong số đó, quỳ xuống đất, thấp giọng nói:- Lão tổ!

Tất cả đã chết...Ngoại trừ chúng ta ra, tất cả những đệ tử khác đều đã chết.Bảy người còn lại cũng quỳ xuống, trên mặt lỗ vẻ sợ hãi.Thượng Quan Vân cười lạnh trong lòng, nhưng nét mặt lại làm ra vẻ thương xót, lắc đầu không nói.Nét mặt Tân Hải âm trầm, cười lạnh nói:- Không ngờ lại chết nhiều người như vậy.

Tốt lắm.

Là môn phái nào?Một tên đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hơi do dự một chút.

Thấy thế, TânHải liền vung tay lên, phát ra một cái vòng sáng bao phủ quanh đám đệ tửPhiêu Miễu tông.

Thượng Quan Vân liếc măt nhìn một cái, cười lạnh trong lòng.Sau khi ngăn cản thần thức của người khác dò xét, Tân Hải mở miệng bảo đám đệ tử nói chuyện.

Tên đệ tử há miệng, phát ra một số âm thanh.

Sau khi Tân Hải nghe xong, hai mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng,nói:- Các ngươi lui ra phía sau.

Ta muốn xem xem, cuối cùng thì hắn là thần thánh phương nào.

- Nói xong, lão vung tay một cái, vòng sáng liền biến mất.Thượng Quan Vân chợt nói:- Tân huynh!

Không biết tại sao Hư Mi đạo hữu lại không tới?Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 114: ( 113/2095)Tân Hải liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân một cái, nói:- Sư huynh đi nghênh đón Thông Thiên tháp sứ giả đại nhân.

Một lúc nữa sẽ đến đây.Lúc này, trận pháp lại sáng lên một lần nữa.

Tất cả mọi người đứng bên ngoài đều đưa mắt nhìn.

Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay lại, âm trầm nhìn vào trận pháp.

Hắn thầm quyết định chỉ cần Vương Lâm vừa xuất hiện, hắn lập tức sử dụng mối liên hệ của trớ chú mà thuấn di tới bên cạnh.

Sau khi để hắn bắt được, nhất định phải cho Vương Lâm chịu hết cực hình trên thế gian.Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trận pháp.

Có mười ba người lần lượt đi ra.Nét mặt Đằng Hóa Nguyên càng thêm âm trầm.

Tay hắn lại bóp nát một cái linh hồn nữa trên hồn kỳ.

Trong lòng hắn cười lạnh nói:- Vương Lâm!

Nếu ngươi sống chết vẫn không để ý đến tình thân, kiên quyết không chịu ra ngoài thì Đằng Hóa Nguyên ta đúng là xem thường ngươi.

Nhưng cho dù lần này ngươi có thể chạy thoát, chờ sau khi ta đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, làm cho trớ chú mạnh lên.

Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi.Đám tu sĩ ở bên ngoài lại bắt đầu bàn tán với nhau.- Lần này tranh đoạt tư cách thi đấu ở chiến trường ngoại vực rất cổquái.

Theo tục lệ thì bao giờ môn phái đi ra đầu tiên cũng đông nhất.Sau đó thì số lượng người càng lúc càng ít.

Nhưng lần này tại sao lượt thứ hai lại nhiều hơn lượt thứ nhất?- Quái lạ!

Ta có dự cảm lần này mọi chuyện rất khác.- Lượt này là môn phái nào?

Ai nhận ra nói nhanh xem nào.- Là Hợp Hoan tông.

Ta nhận ra Vương Dĩnh.

Nàng chỉ cần xuất hiện trong khoảng mười trượng là ta có thể ngửi thấy mùi thơm của nàng...- Đúng thế!

Là Hợp Hoan tông.Trong lúc mọi người bàn bạc với nhau, hai vị Nguyên Anh kỳ cao thủ củaHợp Hoan tông là Trần Hoan và Trần Nghiên đều tối mặt lại.

Hai người bọn họ nhìn nhau, thầm than trong lòng.

Ngay sau đó, sắc mặt cả hai liền trở lại bình thường.

Đám đệ tử Hợp Hoan tông cúi đầu ủ rũ, đi tới trước mặt Trần Hoa và Trần Nghiên.

Nữ đệ tử Vương Dĩnh dẫn đầu nhanh chóng ném ra một cái ngọc giản truyền âm.Trần Hoan nhướng mày, nhận lấy sau đó đặt lên trán, lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Vương Dĩnh, trầm giọng nói:- Chuyện đó là thật?Vương Dĩnh cung kính nói:- Lão tổ!

Tất cả chúng ta đều tận mắt nhìn thấy.Những đệ tử phía sau hiển nhiên là đã biết nội dung ngọc giản, liền lập tức gật đầu.

Trần Nghiên liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó cầm lấy ngọc gian trong tay Trần Hoan.

Sau khi ngưng thần nhìn một lúc, nàng liền cười lạnh, xoa nhẹ tay một cái, ngọc giản nhất thời biến thành tro bụi.Đột nhiên từ trong số môn phái chính đạo có một ánh mắt nhìn tới.

TrầnHoan và Trần Nghiên liền quay đầu lại.

Chỉ thấy Tân Hải đang nhìn bọn họrồi gật đầu.Khi đám đệ tử Phiêu Miễu tông đi ra, Trần Hoan và Trần Nghiên cũng chú ý tới cử động của Tân Hải, nhưng không đoán được nguyên nhân.

Lúc này,sau khi cả hai xem xong ngọc giản mới biết được.Đằng Hóa Nguyên cau mày, nhìn Trần Hoan, Trần Nghiên và Tân Hải một chút, trong lòng chợt có một cảm giác không ổn.

Nhưng hắn cũng không biết là không ổn ở đâu.

Suy nghĩ một chút, hắn thực sự không nghĩ ra đầu mối.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại bóp nát một cái linh hồn trong ngọn tiểu kỳ.Lúc này không chỉ có Đằng Hóa Nguyên mà cơ bản mấy môn phái khác cũng đều nhận ra sự quái dị.

Trong lòng bọn họ đều tự hỏi, không biết đám đệtử Phiêu Miễu tông và Hợp Hoan tông đã nói gì mà nét mặt ba vị cao thủNguyên Anh kỳ đều âm trầm như thế.Thậm chí ngay cả những môn phải nhỏ, tiểu gia tộc, tán tu cũng đều nhận thấy sự khác lạ.

Tất cả đều thấp giọng thảo luận.Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một vòng tròn giống như một cái lồng vô thanh vô tức xuất hiện.

Vầng ánh sáng đứng vững trong không trung, từ từ to dần lên.

Cuối cùng, khi đường kính của nó đạt tới mười thước, có bốn người từ bên trong đi ra.Người đầu tiên có thân thể béo tròn, giống như một quả bóng, nét mặt tươi cười.

Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, tất cả cao thủ Nguyên Anh kỳliền bay lên, khom người đứng thành hai hàng.

Người này đúng là sứ giảphụ trách ở Triệu quốc, Lâm Dịch.Lâm Dịch cười ha hả, nói:- Các vị!

Hôm nay, Lâm mỗ tới đây là để hỗ trợ thượng cấp sứ giả mởthông đạo vào ngoại vực.

Ta sẽ không can thiệp vào việc tranh đoạt tư cách của mọi người.

Chư vị cứ yên tâm.Ba người phía sau Lâm Dịch, ngoại trừ Phác Nam tử cùng với đạo nhân tóc bạc của Phiêu Miễu tông ra, người còn lại là một lão nhân có thân hình gầy đét của Thiên Đạo môn.Ba người đó đi theo Lâm Dịch, từ trên trời hạ xuống, đứng trên mảnh đất trống.

Lúc này, tất cả các vị cao thủ Nguyên Anh kỳ đều đi theo, đứng một bên.Tân Hải nhân cơ hội, đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc, nhỏ giọng truyền âm.

Bạch phát đạo nhân đúng là đệ nhất cao thủ của Phiêu Miễu tông - HưMi chân nhân.

Sau khi nghe Tân Hải truyền âm, nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên, gật đầu.Lúc này, trận pháp lại một lần nữa phát sáng.

Có năm người đi ra.

Năm người đó vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một luồng khí âm hàn.

Cặp mắt của cả năm người đỏ như máu, khi đi ra không nói tiếng nào, nhìn xung quanh rồi đi ra một góc, khoanh chân ngồi xuống không nói gì.- Bọn họ thuộc môn phái nào?

- Tất cả mọi người lại một lần nữa dò hỏi.Một lúc sau, vẫn không có người nào đoán ra, năm người đó là môn phái nào.

Hư Mi chân nhân đứng bên cạnh Lâm Dịch, chợt cười nói:- Sứ giả đại nhân!

Ngài xem đám đệ tử Thi Âm tông này người nào cũng nồng nặc lệ khí.

Nghe nói Thi Âm tông có một bí pháp, có thể làm cho đệtử và thi khôi dung hợp với nhau.

Năm người này chắc chắn là nhân khôi.Lâm Dịch gật đầu, cười nói:- Năm người này đúng là nhân khôi.Lão nhân gày gò của Thiên Đạo môn, cau mày nói:- Dạ đạo hữu không tới...Lâm Dịch lắc đầu, nói:- Thi Âm tông không có lệnh bài theo quy định coi như đã mất tư cách.

Có đến hay không cũng chẳng quan hệ.

- Nói xong, hắn tùy ý liếc về đám người đó, trong lòng thầm nghĩ:- Thi Âm tông...Thông đạo ngoại vực mở ra lần này, sợ rằng sẽ lại có mấy người đoạt xá thành công, khôi phục tu vi.Nghĩ tới đây, Lâm Dịch chợt nhìn về phía cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong Cốc, nét mặt thản nhiên, nói:- Vô Phong cốc cũng không có lệnh bài ở lại Quyết Minh cốc nên hủy bỏ tư cách.

Có điều, do các ngươi đưa lệnh bài cho môn phái khác, nên sốlượng lệnh bài mà môn phái có được sẽ không bị hạn chế.

Cho phép có được hai cái lệnh bài.Cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong cốc là một lão nhân mặt đen.

Lão nghe thấy vậy cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Đằng Hóa Nguyên.

Đằng HóaNguyên cũng im lặng không nói gì.

Mặc dù, hắn là khách khanh lão tổ củaVô Phong cốc, những cũng cố gắng hết sức mới nắm được một cái lệnh bài.Lúc này, trận pháp lại sáng lên một lần nữa.

Trong lòng Đằng Hóa Nguyên chợt động.

Hắn cảm giác được một tia trớ chú đang đến gần.

Khuôn mặt hắn hơi hồng lên, hai mắt nheo nheo, nhìn chằm chằm vào trận pháp.

Chỉ cầnVương Lâm xuất hiện, hắn sẽ thuấn di ngay lập tức.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 115: ?????? ( 114/2095)Trận pháp lóe lên, một người từ bên trong đi ra.

Đằng Hóa Nguyên đang muốn thuấn di áp sát lại, nhưng đột nhiên ngẩn người ra, nhìn chằm chằm về phía thân ảnh trong đó.

Lửa giận trong lòng lão vô ý dâng lên.

Người đó không phải là Vương Lâm, mà là một tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ của VôPhong Cốc.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên âm trầm hơn, tay phải hắn liên tục bóp vỡ hơn mười một đạo linh hồn, sau đó mới thu tay, trầm mặc đứng.Tên đệ tử này sau khi xuất hiện hắn vội vàng chạy tới trước mặt Đằng HóaNguyên cùng lão giả mặt đen, thủ phục trên mặt đất, âm thanh tràn ngập sợ hãi nói:- Lão tổ, bọn họ đã chết hết rồi.

Vương Bằng đại sư huynh đã chết, đệ tử may mắn đứng ở xa nên chạy thoát được....Lão giả mặt đen nhìn chằm chằm vào đệ tử, bỗng nhiên đưa tay chụp lên đầu hắn, trầm giọng nói:- Nếu bọn họ đã chết, ngươi cũng không nên sống một mình.Nói xong, đầu tên đệ tử đó lập tức bị kình lực của lão đánh cho vỡ nát.Một trận gió nhẹ nhàng thổi tới xua đi mùi máu tanh.

Mấy tên đệ tử của môn phái tu chân nhỏ bên ngoài cốc sắc mặt đều có chút cổ quái.

Thậm chí ngay cả những tiếng bàn luận về Vô Phong Cốc cũng không còn vang lên.Tất cả đều đột ngột đình chỉ, không còn người nào dám đàm luận về VôPhong Cốc.Trong chốc lát bốn phía đều yên lặng.

Đúng lúc này trận pháp lại sáng lên.

Lần này, nhân số có nhiều hơn trước, một người lại tiếp một người đi ra, Đằng Hóa Nguyên nhìn lướt qua lập tức phát hiện đều là đệ tửHuyền Đạo Tông, nhưng vẫn ngưng thần chăm chú nhìn.Bỗng nhiên, thần sắc Đằng Hóa Nguyên hơi động, trên mặt hiện lên một tầng sát khí, thân thể hắn lập tức lay động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện thì đã đứng bên cạnh một đệ tử Huyền Đạo Tông, hắn nhe răng cười quát:- Cuối cùng thì ngươi đã đi ra.Vừa nói, bàn tay hắn hóa thành trảo, chụp lên đỉnh đầu một thanh niên.Ánh mắt thanh niên lóe lên quang mang, trước khi Đằng Hóa Nguyên chộp tới thì hắn đã biến mất khỏi chỗ.

Lần xuất hiện sau đó là ở giữa không trung, nhưng ngay khi hắn vừa xuất hiện, bốn phía đột nhiên truyền tới mấy đạo kinh hô.- Chính là hắn, hắn đã giết Đại sư huynh.- Hắn đã đoạt lệnh bài của chúng ta.

Lão tổ, chính là hắn.- Ta còn nhìn thấy hắn giết người của Vô Phong Cốc.Hễ là đệ tử các môn phái từ bên trong đi ra lập tức đều trở nên kích động.

Khi còn ở bên trong, bọn họ ai cũng e ngại Vương Lâm.

Ba tháng nay tất cả mọi người đều phải nhẫn nhịn từng chút một, thế nhưng bây giờ có trưởng bối bên cạnh, lòng can đảm của bọn họ lớn hơn rất nhiều.Đằng Hóa Nguyên không nghĩ tới đối phương có thể thuấn di, sau khi sửng sốt một chút vì bị đối phương tránh thoát được, nhưng ngay sau đó, vẻmặt hắn âm u, cuồng vọng nói:- Vương Lâm, ta xem ngươi có thể chạy thoát đi được đâu!Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai từ phía Hợp Hoan Tông truyền ra.- Tất cả lệnh bài bên trong cốc đều ở trong tay hắn, trên người hắn có ít nhất năm khối lệnh bài.Lời nói này vừa vang lên, các tu chân giả Triệu quốc đang tụ tập ngoài cốc đều vang lên tiếng nghị luận xôn xao, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thanh niên đang ở giữa không trung.

Ngay cả Lâm Dịch cũng lộ ra vẻ hứng thú.

Sau khi ngưng thần nhìn vài lượt, trên mặt lộ ra vẻkinh ngạc, lập tức khẽ cười, lắc đầu không nói.- Chư vị đạo hữu, người này đã giết cháu của ta.

Hắn cùng với Đằng mỗ có mối thù không đội trời chung.

Hôm nay ta phải giết chết hắn.

Trên người hắn có những vật phẩm gì ta không cần.

Nhưng nếu có ai đứng ra gây trởngại, thì đừng trách Đằng mỗ trở mặt - Đằng Hóa Nguyên tức giận quát to một tiếng.Lâm Dịch lúc này đột nhiên cười nói:- Được.

Các tu chân giả của Triệu quốc không nên nhúng tay vào việc này,ta muốn xem Đằng Hóa Nguyên có dám ra tay giết hắn không.Lâm Dịch vừa nói những lời này, mọi người xung quanh đều sửng sốt một chút.

Mặc dù không ải mở miệng nhưng trong lòng mỗi người đều đang đoán thử xem ý nghĩa lời nói của hắn là gì.Đằng Hóa Nguyên ở trước mặt Lâm Dịch dù sao vẫn không dám kiêu ngạo,nhưng hắn hơi nhíu mày một chút, đoán không được ý tứ trong lời nói của đối phương.Ánh mắt Phác Nam Tử chợt lóe lên, thần sắc có chút cổ quái nhìn thanh niên trên không, càng nhìn lại càng quen mắt.

Tuy nhiên lão cũng không đoán được ra đối phương là ai.

Bất quá đối với lời nói của Lâm Dịch, hắn cũng không hiểu rõ.

Thanh niên này tu vi cũng chỉ mới đạt Trúc Cơ kỳ,Đằng Hóa Nguyên vì sao lại không dám ra tay chứ?Chẳng những là hắn, cơ hồ tất cả các Nguyên Anh kỳ cao thủ đều có chút mê hoặc.Đúng lúc này, ánh mắt giữa không trung của thanh niên trở nên lạnh lùng,đối mặt với tu chân giả ở bốn phía không có nửa điểm sợ hãi.

Hắn ngẩng đầu, một cỗ hơi thở mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.

Luồng hơi thở đó rất mạnh, giống như thiên uy hàng lâm.

Tóc và quần áo trên người thanh niên không có gió mà động, một tia linh lực từ cơ thể hắn lan ra.Tu chân giả ở bốn phía nhất là những Nguyên Anh kỳ cao thủ của hai phái chánh đạo và ma đạo trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.

Thậm chí Đằng HóaNguyên vốn chuẩn bị thuấn di lại gần thanh niên cũng lập tức ngưng lại.Ở trong mắt bọn họ, tu vi của thanh niên này đang từ từ tăng lên, trong suốt cuộc đời bọn họ chưa từng chứng kiến chuyện này.Tu vi của thanh niên nọ đang từ Trúc Cơ kỳ sơ cấp, nhanh chóng đạt tới trung kỳ, rồi hậu kỳ.

Tiếp theo đó lại đột phá Trúc Cơ, tiến vào cảnh giới kết đan, dần dần tiếp tục tăng lên Kết Đan sơ kỳ, Kết Đan trung kỳ,Kết Đan hậu kỳ.....Đến đó vẫn còn chưa hết, khi tới Kết Đan hậu kỳ, một đạo sóng vô hình từchỗ thanh niên làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh.

Ngay sau đóNguyên Anh bất ngờ xuất hiện ở trên đầu thanh niên, sau đó nó nhanh chóng thu lại.Bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người há hốc mồm nhìn một màn quỷ dị này.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, dĩ nhiên lại có người ở trước mặt bọn họ, tu vi lúc đầu là Trúc Cơ kỳ dần dần tăng lên tới Nguyên Anh kỳ.Nhưng vẫn chưa hết, thanh niên giơ hai tay lên cao, thân thể trở nên thẳng tắp một đường, tu vi vừa mới đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ lại tiếp tục tăng lên, cuối cùng đạt tới Trung kỳ mới dừng lại.Lúc này, vẻ mặt thanh niên đầy tà khí, tóc trên đầu tung bay một cách quỷ dị, đưa một cánh tay lên chỉ vể phía Đằng Hóa Nguyên, mở miệng nói từng chữ một:- Ngươi, có dám cùng ta đánh một trận không?Ngay lúc này, trên người thanh niên tản mát ra uy áp vô cùng, ở trong mắt mọi người xung quanh đó chình là cao thủ tuyệt thế a.

Thậm chí kể cảcao thủ Nguyên Anh kỳ cao thủ cũng phải rung động, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.Lâm Dịch sờ sờ chiếc cằm đầy thịt của mình, cười cười đánh giá trung niên nhân ở trên không, đáy lòng thầm nghĩ:- Tiểu tử này là người nhà ai mà lại đến địa bàn của ta dạo chơi?

Nắm giữ Thiên Huyễn Biến của ngũ cấp tu chân quốc hẳn là lai lịch không nhỏ.Thiên Huyễn pháp bảo mặc dù là ở Huyễn thành cũng không hay gặp.

Mình nhớ loại pháp bảo này được chia làm ba cấp: từ Nguyên Anh kỳ đến AnhBiến kỳ, cấp bậc càng cao nói lên rằng thân phận đối phương càng tôn quý.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên có chút khó coi.

Hắn nhìn chằm chằm vào thanh niên ở giữa không trung, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Dịch vừa nói, do dựmột chút, sau đó hừ lạnh nói:- Vương Lâm, ta không tin ngươi thật sự có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu không ngươi làm sao có thể đi vào Quyết Minh Cốc?

Phải biết rằng trận pháp tiến vào Quyết Minh Cốc có hạn chế, tu vi từ Kết Đan kỳ trở lên sẽkhông vào được.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 116: Khiên cưỡng ( 115/2095)Đằng Hóa Nguyên cũng không nóng lòng ra tay, nội tâm hắn đang dao động.Từ tâm lý mà nói, hắn căn bản không tin Vương Lâm có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể không tin.

Khí tức của đối phương, thần thức đều là biểu hiện của Nguyên Anh kỳ.

Hơn nữa đối phương lại còn nắm giữ khả năng thuấn di mà chỉ Nguyên Anh kỳ cao thủmới làm được, bằng đó dấu hiệu đã đủ minh chứng đối phương quả thật làNguyên Anh kỳ cao thủ.Nếu chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thì, Đằng Hóa Nguyên còn dám liều mạng một phen để xem rõ tu vi của đối phương.

Tuy nhiên tu vi của hắn biểu hiện lại là Nguyên Anh trung kỳ, điều này làm cho Đằng Hóa Nguyên không thểkhông cẩn thận.Ngay lúc này, toàn bộ lực chú ý của mọi người bên ngoài Quyết Minh Cốc đều tập trung ở trên người thanh niên, cho nên không ai phát hiện ra trận pháp thông đạo đột nhiên lóe lên một chút, từ trong trận pháp một thanh niên đi ra, sau đó lập tức trốn ở chỗ tối bên ngoài thông đạo.

Hắn nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, nhất là chiếc tiểu kỳ màu đen trên tay đối phương.Toàn bộ lực chú ý của Đằng Hóa Nguyên nhìn chằm chằm vào đối phương, tuy nhận thấy được Trớ Chú chi lực có chút ba động, nhưng hắn không để ý vẫn nhìn lên cao.

Tay phải vung chiếc tiểu kỳ lên, một linh hồn bị hút ra.

Đằng Hóa Nguyên cười lạnh một tiếng, nhất thời linh hồn đó lập tức bị hồn phi phách tán.

Sau đó, tiểu kỳ màu đen trong tay hắn chợt lóe lên được thu hồi lại vào túi trữ vật.Đúng lúc này, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thiên địa uy áp ba tháng trước một lần nữa xuất hiện, cả bầu trời bị mây đen bao phủ.Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn từ trong mây lộ ra, tách ra hai bên tạo thành thông đạo, chiếc đầu lâu to lớn từ bên trong lộ ra, dò xét bên dưới một chút, người khổng lồ này đúng là người đã tới đây ba tháng trước.Sau khi hắn xuất hiện, đầu tiên ánh mắt nhìn thanh niên trên không trung một chút, gương mặt nhất thời trở nên cổ quái, nói thầm vài câu.

Sau đó hắn mở miệng nói với đám tu chân giả Triệu quốc ở dưới mặt dất:- Thời gian ba tháng đã chấm dứt, thông đạo Vực Ngoại chiến trường được mở ra.Nói xong, hai mắt hắn bắn ra hai đạo hắc quang giống như hai con giao long chạm vào một chỗ.

Ngay sau đó trên hư không hình thành một chiếc động khẩu hình tròn thật lớn.Khi động khẩu này xuất hiện, thiên địa xung quanh mất hết ánh sáng, trởnên tăm tối.

Tất cả mọi ánh sáng đều bị hai chiếc thông đạo do hai con giao long tạo ra hút hết.

Giờ phút này, chút ánh sáng duy nhất trong thiên địa chỉ tỏa ra từ thông đạo hình tròn giữa không trung.Người khổng lồ vung tay lên, ném ra một hòn đá.

Hòn đá vừa xuất hiện lâp tức vỡ nát hóa thành những phù văn cổ xưa nhanh chóng bay về phía thông đạo hình tròn.

Ngay sau đó, toàn bộ linh khí của Triệu quốc đều tụ tập về phía nơi này.Linh khí biến mất mắt thường không thể thấy được.

Mọi người chỉ cảm nhận được linh khí từ bốn phương tám hướng đang tụ tập lại đây, chúng bịthông đạo hình tròn hấp thu toàn bộ.Khi bắt đầu hấp thu, phù văn ở bên trong thông đạo hình tròn dần sáng lên, cuối cùng xuất hiện một tấm màng mỏng gần như trong suốt.

Phía sau đó là một mảnh không gian hư vô, có vô số thi thể bị nghiền nát, pháp bảo bị tàn phá, những tài liệu vứt đi, từ phía bên kia mảng mỏng chậm rãi bị đẩy ra.Lúc này, Vương Lâm đứng ở một góc tối trong thông đạo vào Quyết MinhCốc, vẫn chẳng thèm nhìn bầu trời đang sinh ra dị biến, mà chăm chú nhìn vào phần eo của Đằng Hóa Nguyên, nơi đó lộ ra một chiếc túi trữ vật màu đen.Bầu trời sinh ra dị biến đã vượt ra ngoài dự đoán, làm cho kế hoạch trước mắt của hắn bị rối loạn.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng tính toán.

Từ từ, trên miệng lộ ra nụ cười thâm trầm.Lúc này, bàn tay phải của người khổng lồ đột nhiên chuyển động, từ trên đầu ngón tay trỏ bị chích ra một giọt máu.

Giọt máu tươi đó ở trong mắt tu chân giả Triệu quốc giống như lưu tinh, cấp tốc bắn lên chiếc màng mỏng ở trong thông đạo hình tròn.Giống như nước nóng chảy vào trong tuyết, chiếc màng mỏng nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải nắm chặt lại, linh lực nhanh chóng từ trong lòng bàn tay hắn tiến vào trong kiện pháp bảo của quái nhân A Ngốc, thầm nói:- Công kích!Pháp bảo này Vương Lâm phải bế quan mất thời gian hai tháng để nghiên cứu, phát hiện ra nó có thể biến thành hình người, tướng mạo có thể điều chỉnh theo ý mình.

Sau khi hấp thu linh lực của mình, kể cả một tia trớchú cũng bị rút ra.Thanh niên ở giữa không trung lập tức vung song thủ lên, một con cự long từ trong cơ thể hắn bỗng xuất hiện.

Vừa nhìn thì giống như hắn hóa thân thành một con cự long.

Ngay sau đó cự long điên cuồng gào thét làm cho bốn phía xuất hiện một trận ba động.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên rốt cuộc thay đổi, lúc này hắn đã hoàn toàn tin đối phương là một Nguyên Anh trung kỳ cao thủ, nếu không làm sao có thểphát huy ra được khí tức mạnh như thế.Thân thể con cự long vừa đảo lộn lập tức giống như thiểm điện lao vềphía Đằng Hóa Nguyên.

Răng nanh nó lộ ra, từ trong chiếc miệng đỏ tươi như máu của nó phóng ra một cỗ hơi thở tanh tưởi ập tới.Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng rút lui về phía sau, đồng thời cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu.

Búng máu vừa xuất hiện lập tức hóa thành một con muỗi to lớn cố gắng ngăn chặn lại cự long.Không kịp nghỉ ngơi, Đằng Hóa Nguyên vội vàng vỗ vào túi trữ vật bên người, nhất thời xuất hiện chiếc đại kỳ cao bảy thước.Trong nháy mắt khi đại kỳ lập tức hút vào một đạo âm phong, chỉ thấy trong đám âm phong có vô số gương mặt, khi cờ xí xuất hiện đám mặt người lộ ra vẻ thống khổ, điên cuồng kêu gào.Đằng Hóa Nguyên vung thanh đại kỳ trên tay, vô số mặt người từ bên trong chiếc đại kỳ bay ra.

Đám mặt người không chút do dự lao về phía cựlong, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ điên cuồng muốn chết.Lâm Dịch sờ sờ chiếc cằm của mình, ánh mắt đảo qua chiếc cờ xí trong tay Đằng Hóa Nguyên lắc đầu nói:- Hồn Phiên hỏa hầu còn chưa đủ, mới chỉ có nhiều hơn ba vạn hồn phách, ngay cả một chút thành tựu cũng không có.Phác Nam Tử ở bên cạnh nghe thấy được cũng đồng ý nói:- Sứ giả đại nhân nói đúng.

Năm đó, ta ở trong Vực Ngoại chiến trường đã chứng kiến thấy qua Hồn Phiên có thể tụ tập ngàn vạn hồn phách, uy lực....của nó thật sự đáng sợ.Lâm Dịch khẽ cười lắc đầu nói:- Hồn Phiên đó cũng chỉ là thành tựu của tứ cấp tu chân quốc mà thôi.

Ởngũ cấp tu chân quốc Bì Lô quốc Luyện Hồn Tông, trấn phái chi bảo chính là một cây Hồn Phiên.

Nghe nói có khả năng ẩn chứa hơn mười triệu hồn phách ra.

Phải trải qua mấy ngàn năm mới tạo ra nó.Đằng Hóa Nguyên vung chiếc hồn kỳ lên, ba vạn tinh hồn liên tục lao vềphía cự long.

Nói thì chậm mà thực chất sự việc xảy ra rất nhanh.

Chỉtrong nháy mắt tinh hồn đã vây quanh cự long tầng tầng lớp lớp, chúng điên cuồng chui vào cơ thể cự long.

Ngay lúc này, một chuyện quái dị xảy ra.Tinh hồn không hề gặp chút ngăn cản nào, chúng dễ dàng chui vào trong cơ thể cự long, giống như chui vào khoảng không vậy.

Tiến vào ở mặt này liền đi ra ở mặt kia.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 117: Vương Lâm bỏ mạng ( 116/2095)Nhìn cảnh ba vạn tinh hồn tiến vào trong cơ thể cự long thì rất náo nhiệt.

Thoáng cái Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng ngẩn người ra vì cự long đã xuyên qua tinh hồn lao về phía hắn.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên thay đổi cực nhanh, không kịp nghĩ thêm chút nào nhanh chóng lui lại phía sau.

Đồng thời, hắn cũng ném ra mấy cái pháp bảo phòng ngự để ngăn cản bước tiến của cự long.

Nhưng những pháp bảo đó dù biến hóa thành hình gì cũng đều không thể ngăn cản cự long.

Cự long giống như không nhìn thấy pháp bảo trực tiếp xuyên qua, điên cuồng há chiếc miệng tanh tưởi của mình nhằm về phía Đằng Hóa Nguyên.Sắc mặt Lâm Dịch có chút cổ quái, nhìn người người khổng lồ ở giữa không trung, phát hiện ra vẻ mặt hắn cũng cổ quái giống mình.

Hai người nhìn nhau một lúc, người khổng lồ cười ha hả, nhìn về phía cự long với vẻ mặt chơi đùa.Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy chiếc miệng máu của cự long chưa tới gần mà hơi thở máu tanh của nó đã ập tới, uy thế của cự long vô cùng hung hãn,nhưng khi đụng phải thân thể lão, long đầu biến mất vô thanh vô tức.Đằng Hóa Nguyên đã lâu rồi không có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.- Huyễn thuật.....

- Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên sau một hồi trắng xanh liền hồng trở lại, hắn nhịn không được mắng một tiếng.

Hắn từ sau khi tiến vào cảnh giới Kết Đan kỳ đã mấy trăm năm rồi chưa từng thất thố như vậy.Ở trước mặt toàn bộ tu chân giả của Triệu quốc, bị một màn huyễn thuật hí lộng làm cho cả người dính toàn bụi đất.

Lửa giận trong lòng Đằng HóaNguyên trong nháy mắt bùng phát.

Hắn âm trầm vỗ vào túi trữ vật bên người muốn lấy ra chiếc tiểu kỳ màu đen, bóp chết hết linh hồn trong đó.Khiến cho toàn bộ thân nhân của hắn giết không còn một mống.

Nhưng đúng vào lúc này một vệt lốm đốm xuất hiện ở giữa không trung, sau đó chúng dung hợp lại một chỗ, thanh niên nhân lại một lần nữa xuất hiện.Hắn không nói hai lời, tay phải vung lên, một đạo lục quang chợt lóe sáng, mang theo khí tức băng hàn phóng về phía Đằng Hóa Nguyên, trong nháy mắt đã tới bên người lão.Đằng Hóa Nguyên cười lạnh một tiếng, thân hình chẳng những không lui lại mà còn tiến lên trước một bước, bàn tay hóa thành trảo, ngoại miệng châm chọc nói:- Lần đầu tiên là huyễn thật, lần thứ hai cũng chưa chắc đã là thật.Vương Lâm chẳng nhẽ ngay cả một chút kỹ xảo nhỏ này cũng không biết?Vừa nói, tay lão vừa chộp vào thanh phi kiếm.

Lục quang chợt lóe lên,thanh phi kiếm biến mất, sau đó hiện ra đằng sau Đằng Hóa Nguyên, mũi kiếm đâm về phía sau lưng hắn.Chỉ nghe một tiếng đinh vang lên, phi kiếm phảng phất như bị đâm vào một khối kim loại vậy, trực tiếp văng ra xa.

Từ chỗ góc áo vị phá hỏng củaĐằng Hóa Nguyên người ta có thể nhìn thấy một bộ nội giáp màu vàng.Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên lóe lên hàn quang, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Khi thân hình lão xuất hiện ở trước người thanh niên, tay phải hóa thành trảo, đầu ngón tay được mấy đạo hắc ti bám lấy chộp về phía thanh niên.Cùng lúc đó tay trái lão vung lên, tám đạo quang trụ màu đỏ nhất thời xuất hiện ở bên hai bên người.

Tám đạo quang trụ màu đỏ như máu sau khi chiếu sáng cùng một chỗ lập tức hình thành một chiếc lồng giam.Lúc này, thanh niên ở giữa không trung không lộ ra nửa điểm kinh hoảng,ngược lại còn có một tia châm chọc.

Khi bàn tay Đằng Hóa Nguyên chộp tới thân thể hắn lập tức hóa thành hư ảnh, chậm rãi tiêu biến tại chỗ.Khi thanh niên biến mất, từ trong thân thể hiện ra hai đốm ánh sáng màu xanh, hai đốm sáng này rất nhanh tụ họp lại một chỗ.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng thanh đổi, đúng lúc này, từng gợn sóng màu lam dần khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao trùm phương viên mấy ngàn thước.

Trong mấy ngàn thước vuông lúc này đều bị đóng một lớp băng màu lam.Hai mắt Lâm Dịch hơi híp lại, nội tâm thì thầm:- Thật sự thú vị.

Tiểu gia hỏa này vừa có Thiên Huyễn của Huyễn thành,lại còn có cả Lam Băng Thiểm của Hoàng Tuyền Tông.

Ý!

Thanh phí kiếm kia cũng không đơn giản, mặc dù chỉ là mô phỏng theo nhưng uy lực cũng không nhỏ.Lúc này người khổng lồ trên không cũng tỏ vẻ sửng sốt, liếc mắt nhìn thoáng qua về phía thông đạo Quyết Minh Cốc, hé miệng lộ ra nụ cười cổquái.Trên bầu trời, cái thông đạo hình tròn do hai con giao long tạo thành với lớp mảng mỏng cũng đã tan rã bảy tám phần.Bốn phía thân thể Đằng Hóa Nguyên đều là cột sáng màu đỏ.

Trong nháy mắt chúng phát ra thanh âm "ca ca", đông lạnh thành tám tòa băng điêu.Ngoại trừ tác dụng của lồng giam ra còn lại đều mất đi hiệu quả.Cùng lúc đó, tầng tầng lam băng theo hai chân hắn nhanh chóng lan dần lên.

Đằng Hóa Nguyên rõ ràng cảm giác được từng trận âm hàn khí đang nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể.

Tay chân dần cứng ngắc, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, mức độ hàn khí này đối với hắn không cóảnh hưởng lớn.

Linh lực trong cơ thể nhanh hắn nhanh chóng được điều động, chân tay dần khôi phục lại cảm giác ban đầu.Đúng lúc này, ở một chỗ tối trong thông đạo Quyết Minh Cốc, ánh mắtVương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn phút chốc tiêu biến tại chỗ, hai lần thuấn di còn sót lại cũng được hắn tiếp tục sử dụng thêm lần nữa.Khi những gợn sóng mà lam xuất hiện, trong nháy mắt Vương Lâm nhờ vào thân thì có thể chống cự lại với âm hàn chi khí cho nên không bị ảnh hưởng mà vô thanh vô tức đến bên người Đằng Hóa Nguyên.Hắn biết rõ thực lực bản thân, căn bản là không thể chống lại Nguyên Anh kỳ cao thủ.

Chỉ cần đối phương nhấc tay một cái đã có thể giết hắn vô số lần.

Cho nên Vương Lâm cũng không có ý định muốn báo thù.

Dù trong đáy lòng tràn ngập sát khí nhưng vẫn bị hắn cưỡng chế.

Trong nháy mắt khi hắn hiện thân, tay phải tìm tòi một chút, sau đó chụp vào túi trữvật trên lưng Đằng Hóa Nguyên.Đằng Hóa Nguyên khi nhìn thấy Vương Lâm xuất hiện, thấy hành động của đối phương, nội tâm lập tức hiểu được sự tình.

Tuy nhiên tay chân hắn đang dần khôi phục, hành động vẫn còn cứng nhắc.

Hơn nữa do Vương Lâm xuất hiện đột ngột, đợi khi hắn Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy hành động của đối phương, thì tay của hắn đã đặt lên túi trữ vật.Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, hắn khẽ quát lên:- Bạo!Tay Vương Lâm trong nháy mắt đặt lên túi trữ vật, đột nhiên cảm nhận được một cỗ năng lượng mang tính chất hủy diệt từ bên trong túi trữ vật truyền ra.

Sau đó nó theo cánh tay của hắn truyền vào cơ thể, một tiếng nổ vang lên.

"Bùm" một tiếng, từ đầu ngón tay của hắn bắt đầu nổ mạnh,tiếp đó dần lan ra.

Vương Lâm cắn chặt răng, tiểu kiếm màu xanh biếc trong nháy mắt tới bên người.

Nó không chút do dự chém xuống cánh tay phải của hắn.

Thân thể nương theo dư chấn của vụ nổ nhanh chóng lui lại phía sau.Cùng lúc đó, tay trái hắn hóa thành trảo, Dẫn Lực Thuật nhanh chóng được điều động tóm lấy túi trữ vật.Lúc này thân thể Đằng Hóa Nguyên đã khôi phục lại hành động như trước,hắn bước lên một bước đã rời khỏi băng quyển màu lam, đuổi theo VươngLâm.Trong nháy mắt đuổi theo, bàn tay Đằng Hóa Nguyên hóa thành trảo, miệng quát:- Vương Lâm!

Ngươi cho rằng lấy được túi trữ vật của lão phu là có thểmở ra sao?

Lúc trước ngươi giết chết cháu ta, hôm nay ta muốn bắt hồn phách của ngươi để luyện thành hồn phiên, cho ngươi chịu cực hình thảm khốc nhất của thế gian mà chết.Tay phải Vương Lâm bị đứt đoạn.

Trong lúc hắn lui về sau nhanh chóng điều chuyển linh lực làm đông cứng vết thương, tránh cho máu trong người bị thất thoát.

Túi trữ vật của Đằng Hóa Nguyên hắn cũng không dám trực tiếp cầm, mà dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy cách mình một đoạn.Trong lòng Đằng Hóa Nguyên có chút căm tức.

Làm nhiều trò như vậy trước mặt bao nhiêu đồng đạo chỉ để đối phó với một tiểu tử Trúc Cơ kỳ, đây vốn là chuyện rất tổn hại tới thân phận.

Nếu có thể bắt sống hoặc giết chết đối phương thì cũng tạm được.

Nhưng lúc đầu hắn bị một màn huyễn thuật lừa gạt, làm cho bụi đất bám đầy người trông rất vất vả.

Cuối cùng lại bị băng tinh màu lam lan tới, khiến cho bản thân lão xuất hiện tình trạng tạm thời bị đóng băng.

Tuy có thể khôi phục lại bình thường một cách nhanh chóng, nhưng cũng bị Vương Lâm đoạt mất túi trữ vật.Loại cảm giác này không thua gì bị người ta tát thẳng vào mặt hắn, làm cho hắn vô cùng căm tức.

Mà rõ ràng đối phương không thể chịu nổi một kích của hắn, nhưng lại nắm giữ Thuấn Di thuật, khiến cho trong lòng hắn phải giật mình.

Phải biết rằng Thuấn Di là pháp thuật sở hữu độc quyền của cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên.Trừ những điều đó ra, làm cho Đằng Hóa Nguyên cũng cảm thấy kinh hãi là đối phương vô cùng quyết đoán và cứng cỏi, dám chặt đứt cánh tay phòng ngựa vụ nổ tiếp tục lan tràn.

Về điểm ấy Đằng Hóa Nguyên không tự chủđược cũng phải tán dương.

Nhưng chỉ một chút tán thưởng đó trong nháy mắt đã bị cừu hận trong mắt lão bao phủ.Đối phương càng quyết đoán, Đằng Hóa Nguyên lại càng muốn giết hắn hơn.- Vương Lâm, lúc trước ngươi giết cháu ta thì kết quả hôm nay không nên oán người khác.

Bất quá ngươi yên tâm, đợi sau khi ta giết được ngươi,ta sẽ để cho Đằng Lệ truy sát cả nhà Tức Mặc lão nhân, để cho bọn chúng làm bạn đồng hành với ngươi.

- Nội tâm Đằng Hóa Nguyên cười lạnh.

Bàn tay của lão không chút do dự vung lên.

Nhất thời từng cơn gió nổi lên từbốn phía, ba vạn linh hồn đang phiêu đãng xung quanh lập tức lao vềphía Vương Lâm.Vì phòng ngừa Vương Lâm một lần nữa sử dụng thuấn di, Đằng Hóa Nguyên vỗngực một cái.

Nguyên Anh lập tức từ bên trong người thoát ra, kêu lên một tiếng.

Nguyên Anh nhanh chóng thu nhỏ đi không ít.

Ngay sau đó,Nguyên Anh phun ra một quả huyết cầu.

Khi huyết cầu xuất hiện lập tức biến thành một tấm lưới máu bao phủ lấy bốn phía.Hai người nhanh chóng bị một tia Trớ Chú bao phủ.

Thân thể Vương Lâm lập tức bị giam cầm trong một chỗ không thể di động.

Trong lòng hắn thầm thất kinh, đang muốn thuấn di thì đột nhiên nhìn về phía trước thân hình không nhịn được run lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào phía ba vạn tinh hồn đang lao tới.

Một linh hồn ở phía trước đang rơi xuống hai hàng huyết lệ, gương mặt thống khổ - Người đó là phụ thân của hắn.Đằng Hóa Nguyên chú ý tới vẻ mặt của Vương Lâm nên cũng không nóng nảy đuổi theo, hắn cười âm u nói:- Thấy được sao?

Ngươi tưởng rằng lão phu đem hồn phách cả nhà ngươi đặt ở trong hồn kỳ sao?

Vương Lâm.

Ngươi quá ngây thơ rồi.Vừa nói, ngón tay phải của hắn giơ lên, ba vạn linh hồn ở bốn phía nhanh chóng ngưng lại.

Tiếp theo đó hồn phách phụ thân Vương Lâm một mình bay ra lao về phía hắn.Vương Lâm cắn chặt hàm răng, một vòi máu tươi từ trên khóe miệng chảy ra, hắn nhìn hồn phách phụ thân lọt vào trong cơ thể, chịu đựng từng cơn đau từ bên trong cơ thể lan ra.

Hắn ngửa mặt lên trời cười bi thảm,tiếng cười càng lúc càng lớn, miệng liên tục chảy ra máu tươi, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cười to nói:- Tu tiên.

Nguyên lai đây chính là tu tiên.

Được.

Được!Dứt lời hắn đưa tay vỗ mạnh lên trán, một tia linh khí âm hàn tràn vào bên trong, hồn phách phụ thân của hắn nhanh chóng bị bao vây lại, dưới tình huống không hề tổn hại mà dần đóng băng lại.Đằng Hóa Nguyên nhìn Vương Lâm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hàn ý.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy có chút buồn cười, mình mà lại phải sợ hãi một tên tu luyện giả Trúc Cơ kỳ sao?

Đằng Hóa Nguyên hít sâu một hơi linh khí, tay phải đưa lên cao.

Từ ba vạn tinh hồn xung quanh một lần nữa xuất hiện một hồn phách.

- Đó chính là mẫu thân Vương Lâm.Thân hình Vương Lâm khẽ run rẩy, Dẫn Lực Thuật được hắn điều khiển bắt lấy túi trữ vật cũng được buông ra.

Đồ vật này bây giờ đối với hắn đã mất đi tác dụng.Trí nhớ lúc còn nhỏ, khi tiến vào Hằng Nhạc phái, nhanh chóng như thủy triều tràn về trong ký ức.- Vương Lâm.

Ngươi xem ta đối với ngươi rất nhân từ, cho ngươi cùng phụmẫu được đoàn tụ.

- Đằng Hóa Nguyên vừa nói, đầu ngón tay hơi điểm, hồn phách mẫu thân Vương Lâm chui vào trong cơ thể của hắn.Đau đớn của thân thể làm sao có thể sánh được với đau đớn về tinh thần.Vương Lâm có thể cảm giác được, trong lòng mình đang chảy máu.

Hắn nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, sau đó một lần nữa đem linh khí âm hàn đóng băng hồn phách của mẫu thân lại.Đằng Hóa nguyên cười lạnh nói:- Được rồi.

Trò chơi tới đây kết thúc.

Ta biết ngươi có ý định nhờ vào chiến trường ngoại vực để đảo tẩu.

Bất quá ta cũng sớm đoán ra, cho nên ý nghĩ này của ngươi hãy bỏ đi.Vừa nói, tay phải hắn hóa thành trảo, túi trữ vật của Vương Lâm nhanh chóng bay lên rơi vào trong tay Đằng Hóa Nguyên.

Dùng tinh thần quan sát một chút, nhất thời túi trữ vật vỡ nát, toàn bộ vật phẩm ở bên tỏng, kểcả lệnh bài tư cách cũng bị tiêu hủy.Cùng lúc đó, ba vạn tinh hồn ở bốn phía bắt đầu điên cuồng chui vào trong cơ thể Vương Lâm.

Cắn nuốt cơ thể và linh lực của hắn, trên người hắn hiện lên vô số gương mặt.Có rất nhiều hồn phách nhằm vào băng tinh - Nơi bảo vệ hồn phách phụ mẫu Vương Lâm, nhưng đều bị hắn dùng thân thể bảo vệ.Ngay sau đó, cánh tay trái Vương Lâm nhanh chóng bị cắn nuốt không còn chút gì, tiếp theo tới hai chân của hắn.

Cả quá trình cắn nuốt ngay cảtiếng hừ Vương Lâm cũng không thốt ra, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt Đằng Hóa Nguyên.

Ánh mắt của hắn làm cho đáy lòng của Đằng HóaNguyên tràn ngập hàn ý.Người khổng lồ ở trên không vốn luôn quan sát tình hình bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, trong lòng thầm nghĩ:- Lệ khí.

Đây chính là lệ khí a.Ba vạn tinh hồn cắn nuốt cơ thể của Vương Lâm khiến cho cơ thể của hắn dần tiêu tán đi.

Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, miệng thì thào nói:- Lệ nhi.

Thái gia gia đã vì cháu mà báo thù.

Ngươi xem đi, còn chưa có hết, chờ cho thân thể của hắn sau khi bị ăn hết hoàn toàn, thái gia gia sẽ rút hồn phách của hắn ra....Vương Lâm cười thảm một tiếng, thân thể đau đớn nhưng hắn không hề cảm giảm được, thừa dịp khi còn một thở hắn vẫn bao vệ cho hồn phách của phụmẫu.

Dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy thân hình mình, đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm được vào lúc này.

Cho dù có chết cũng phải cùng với phụ mẫu chết ở một chỗ.Hắn cũng không hối hận mình từ Quyết Minh Cốc đi ra.

Hắn biết nếu mình còn tiếp tục ẩn nấp thì có lẽ sẽ thoát được kiếp nạn.

Nhưng dù là một tia hy vọng hắn cũng không bỏ qua.

Đi ra ngoài, hắn có lẽ còn có khảnăng đoạt hồn phách phụ mẫu về.Thế nhưng không được, một chút cơ hội cũng không có.

Thân thể của hắn bịgiam cầm trong huyết võng, vừa rồi định thuấn di thử một lần mới phát hiện ra không có tác dụng.

Ngay lúc này, trong lòng Vương Lâm chỉ có hận ý.- Phụ thân.

Mẫu thân.

Thiết Trụ bất hiếu.

Nếu có kiếp sau hy vọng con không làm con của hai người.

Bởi vì....không xứng....nếu không có con,hai người đã không phải chịu độc thủ của đối phương....

- Hai mắt VươngLâm chảy ra từng giọt huyết lệ, hắn nhắm lại hai mắt.....Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ trong ngực Vương Lâm truyền ra, ngay sau đó thân thể Vương Lâm bỗng nổ mạnh.

Ba vạn hồn phách phía sau bị đây ra, ngay sau đó, một đạo ánh sáng mang theo hồn phách của phụ mẫu VươngLâm trong nháy mắt bắn ra, xuyên qua quang võng ở bốn phía bay vào thông đạo Vực Ngoại chiến trường.Người khổng lồ cùng Lâm Dịch trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng biến mất,đột nhiên thần sắc đại biến.

Lâm Dịch thất thanh kêu lên:- Là....Vừa nói tới đây hắn lập tức ngậm miệng lại, không nói hai lời, thân thểtrực tiếp lao vào phía bên trong thông đạo tiến vào ngoại vực.

Nhưng ngay khi tiến vào cửa thông đạo đã bị đẩy ngược trở lại.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 118: Ngoại Vực chiến trường ( 117/2095)Hai mắt người khổng lồ lộ vẻ tham lam, cười lớn, nói:- Được, được!

Bao nhiêu công lao hôm nay là của lão tử.

Lần này thu hoạch được rất nhiều thứ.

Đầu tiên là nhìn thấy lệ khí, sau đó là lại thấy được hạt châu đó.

Lâm Dịch!

Nếu tranh đoạt, ngươi có tin ta dám giết ngươi hay không?

- Nói xong, người khổng lồ liền lộ hẳn thân hình cao hơn mười trượng của hắn, tỏa ra một sự áp bức.Từ thân thể hắn phát ra những tiếng răng rắc, nhanh chóng thu nhỏ lại,cho đến khi đạt tới độ cao như người bình thường.

Trên mi tâm của hắn có hình một cây búa.- Ý của ngươi là gì?

- Lâm Dịch lạnh lùng nói.Hắn trừng mắt nhìn Lâm Dịch một cái, rồi đi vào trong vòng tròn bao quanh thông đạo tiến vào ngoại vực.

Sau khi bước chân vào đó, hắn vung tay phải lên, trong nháy mắt thông đạo lại hóa thành hai con giao long,trong chớp mắt biến mất vô tung, vô ảnh.

Bầu trời sáng trở lại như cũ.Toàn bộ mây đen tiêu tán không còn một mảnh.Nét mặt Lâm Dịch cực kỳ khó coi.

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nhìn Đằng Hóa Nguyên đang ngơ ngác, cười lạnh vài tiếng.

Chân hắn khẽ động một cái, thân thể nhanh chóng bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất phía chân trời.Đám tu sĩ Triệu quốc bên ngoài Quyết Minh cốc, bất kỳ người nào cũng nhớkỹ thanh niên chiến đấu cùng với cao thủ Nguyên Anh kỳ kia.

Ngoại hình và cái tên Vương Lâm đã in sâu vào trong lòng mọi người.Lần này, tư cách tiến vào chiến trường ngoại vực của Triệu quốc bị hủy bỏ thì cho dù có lệnh bài hay không cũng chẳng còn giá trị.

Sứ giả phụtrách mở ra thông đạo cũng bỏ đi thì còn gì để nói nữa.Lâm Dịch vô cùng tức giận.

Hắn phải trơ mắt nhìn vật phẩm nhiệm vụ bay qua trước mắt mình, lại bị người khác cướp mất.

Cái cảm giác đó khiến cho hắn tức muốn hộc máu.

Nhất là nghĩ đến hạt châu đó không ngờ vẫn ởTriệu quốc mà hắn lại là sứ giả giám sát ở đây...việc này mà để truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt.Nét mặt Đằng Hóa Nguyên âm trầm.

Hắn không xác định được Vương Lâm đã chết hay chưa.

Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng hắn vẫn có một cảm giác sợ hãi.Tất cả mọi người bắt đầu tản đi.

Chuyện có liên quan tới Vương Lâm từ từđược lan truyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, người tu chân Triệu quốc gần như đều biết tới hắn.Phác Nam Tử dẫn đám đệ tử trở về Huyền Đạo tông.

Đi sát sau hắn là một nữ tử.

Đó chính là Liễu Mi.

Lúc này, trong lòng nàng đang hết sức đau khổ.Đối với Vương Lâm, không biết tại sao nàng luôn có một chút hảo cảm.

Từtrước đến nay, cảm giác đó không hề phai nhạt mà cứ ngày càng đậm hơn.Đêm đến, khi không gian hoàn toàn yên tĩnh, hình bóng của hắn lại hiện lên trong lòng nàng.Vương Trác và Vương Hạo cũng dần biết tất cả những chuyện xảy ra ngoàiQuyết Minh cốc.

Nguyên trong lòng vẫn oán hận Vương Lâm rước lấy tai họa, dần biến mất.Hai người bọn họ tự hỏi đều không có đủ can đảm như Vương Lâm dám quyết đấu với Nguyên Anh kỳ cao thủ.

Nhưng việc đó cũng không có nghĩa là hai người bọn họ bỏ qua việc báo thù.

Vương Trác và Vương Hạo cùng đặt mục tiêu giết chết Đằng Hóa Nguyên.Sau khi trở về Phác Nam Tử mới biết được bi kịch của Vương gia.

Suy nghĩ một lúc, dưới sự cầu khẩn của Liễu Mi, hắn liền thu Vương Hạo làm đệtử.

Liễu Mi biết đó là chuyện duy nhất nàng có thể giúp đỡ Vương Lâm vào lúc này.

Mặc dù, chuyện đó có thể Vương Lâm vĩnh viễn không bao giờbiết.Đằng Hóa Nguyên mang theo cảm giác sợ hãi.

Sau khi về tới Đằng Gia thành, hắn bắt đầu bế quan.

Thề không đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ sẽ không chịu xuất quan.Khắp Triệu quốc thoáng cái đã trở nên an tĩnh.Chiến trường ngoại vực luôn có những cơn cuồng phong và các vết rách không gian tồn tại vô số năm.

Lúc này, trong đó có hơn mười nước tam tam cấp tu chân quốc, với số lượng đạt tới hơn ngàn người.Trong số những người đó, cao nhất chính là Trúc Cơ hậu kỳ.

Theo lý mà nói thì với tu vi như vậy mà đi vào chiến trường ngoại vực thì bước được nửa bước cũng khó, làm sao có thể hoàn thành được mục tiêu.Trên thực tế, khi tiến vào chiến trường ngoại vực, sứ giả giám sát của mỗi nước đều phát cho mỗi người một cái ngọc phù.

Cái ngọc phù đó có tác dụng chắn gió, đồng thời cũng là tín vật sau năm mươi năm, truyền tống quay về quốc gia của mính.Nhưng đối với những vết rách không gian thần bí khó lường, thường xuất hiện một cách bất ngờ trong chiến trường ngoại vực thì tác dụng của ngọc phù cũng rất nhỏ.Vì vậy, chiến trường ngoại vực đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ là chuyện cực kỳnguy hiểm.

Nhưng nếu cẩn thận một chút, công thêm một chút may mắn,chắc chắn có thể bình yên vô sự.Đại khái, xác suất ở chiến trường ngoại vực là ba mươi phần trăm.Tuy không cao lắm nhưng so với việc ở đây vào lúc cuối cùng sẽ chiếm được rất nhiều tài liệu và pháp bảo, thì có nguy hiểm đến mấy cũng không sao.

Người tu tiên vốn luôn phải đấu lại với trời, thì nguy hiểm càng cao lại càng đạt được nhiều lợi ích.Hơn nữa, trong những tông phái, bất cứ người nào có thể trở về từ ngoại vực chiến trường thì địa vị cũng đều cao hơn một bậc.

Một khi có thể trởvề, tu vi tăng lên nhanh hơn so với việc tu luyện ở môn phái rất nhiều.Dù sao thì chiến trường ngoại vực có linh khí rất nồng hậu lại phải luôn đối mặt với sinh tử nên tu vi hiển nhiên tăng lên một cách nhanh chóng.Cơ bản, mỗi lần kết thúc, cũng có người kết đan thành công.

Điểm đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ không sợ sinh tử vẫn đến đây.Lúc này, ở góc đông bắc của chiến trường ngoại vực, có một thanh niên với khuôn mặt trắng bệnh, đang ở bên cạnh một cái thi thể, dùng một con dao mà bới móc.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện người đó chỉ chọn một số vịtrí xung quanh cái áo giáo trên cái xác mà xuống đao.

Hiển nhiên là rất quan tâm tới bộ giáp đó.Bộ áo giáp đó có rất nhiều tổn hại.

Có nhiều vị trí còn dấu vết bị lửa thiêu.

Nhất là trên ngực của thi thể có một vị trí bị vỡ vụn, lộ ra một vết thương bằng nắm tay người thường.

Ngoại trừ việc đó, trên mi tâm người khổng lồ cũng có một đồ án hình cây búa.

Cái đồ án rất mờ, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra được.Người thanh niên đó tên là Mã Lương, một tu sĩ của Chiến Thần điện thuộc tam cấp tu chân quốc Hỏa Phần quốc.

Người đó đã ở chiến trường ngoại vực hơn ba mươi năm, nên có rất nhiều kinh nghiệm.Cần phải nói rõ một chút: Chiến trường ngoại vực là một địa phương thần bí.

Ở đây, dung nhan con người sẽ giữ nguyên.

Chỉ khi rời khỏi mới nhanh chóng thay đổi.Hắn đang đào bới, chợt biến sắc ngã xuống đất.

Từ xa, một đạo ánh sáng nhanh chóng lao tới, vọt qua bên cạnh hắn.

Thanh niên ngẩn người.

Vừa rồi, hắn thoáng nhìn thấy trong làn ánh sáng đó có một hạt châu.

Vì vậy hắn không nói tiếng nào, vứt bỏ bộ giáp của người khổng lồ, nhanh chóng đuổi theo.Hắn ở không gian ngoại vực đã ba mươi năm.

Ngoại trừ người sống ra, hắn cũng thấy được vài cái pháp bảo biết bay.

Nhưng lần nào cũng khiến cho vô số người tới tranh đoạt.

Có một lần, Mã Lương chứng kiến có ít nhất một trăm tu sĩ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ tranh nhau một thanh phi kiếm.Cuối cùng tuy không có một ai cướp được nhưng Mã Lương có nghe người ta nói, những vật có thể tự bay như vậy đa phần là có linh hồn.

Những bảo bối như thế đều có uy lực rất mạnh.Mã Lương triển khai tốc độ nhanh nhất đuổi.

Càng đuổi theo, trong lòng hắn càng hưng phấn.

Nơi này rất hẻo lánh, hắn đã ở đây một năm vẫn chưa nhìn thấy một ai.

Nghĩ tới việc đó, trái tim hắn lại đập thình thịch,thầm kêu may mắn.

Nếu có thể chiếm được bảo bối đó, sau này trở lại môn phái, tiểu sư muội chắc chắn sẽ nhìn ta bằng một ánh mắt mới.

Đến lúc đó, đưa cái bảo bối này cho chưởng môn, khiến cho hắn đem sư muội gả cho làm đạo lữ song tu với mình, chẳng phải là rất tốt hay sao?

Mang theo viễn cảnh trong đầu, Mã Lương xuất ra toàn bộ khí lực đuổi theo.Nhưng tốc độ của hạt châu lại quá nhanh.

Mã Lương càng đuổi lại càng tụt lại phía sau.

Hắn cắn chặt răng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái vật phẩm.

Nó là một cái thoi màu đỏ.

Từ trên thân nó tỏa ra một luồng khí nóng.Đây là thứ tốt nhất mà Mã Lương tìm kiếm trong chiến trường ngoại vực thu hoạch được.

Bình thường hắn vẫn không dám lấy ra vì sợ bị người khác chiếm đoạt.

Nhưng bây giờ thấy tốc độ của tia sáng quá nhanh, sắp sửa biến mất, hắn mới bất chấp tất cả lấy ra con thoi ném về phía trước.Kích thước con thoi tăng lên mấy lần, vù một tiếng nhanh chóng lao vềphía trước.

Trong nháy mắt, ngay khi con thoi hóa lớn, Mã Lương đã ôm chặt lấy nó.

Hắn chỉ cảm thấy cuồng phong cuồn cuộn thổi quanh mình.

Cốgắng lắm hắn mới mở được hai mắt.

Trong nháy mắt khoảng cách với ánh sáng đã được kéo lại một chút.Mang theo tâm trạng hưng phấn, Mã Lương ôm chặt lấy con thoi, đuổi theo.Thời gian nhanh chóng trôi đi, sau khi có con thoi, tuy Mã Lương vẫn có thể bám theo tia sáng nhưng nếu muốn đuổi theo hoặc chặn nó lại thì đó là chuyện không thể.

Hắn chỉ có thể duy trì khoảng cách không đổi mà thôi.Cho đến ngày thứ ba, Mã Lương nhìn khung cảnh xa lạ của chiến trường ngoại vực, trong lòng đã muốn lui lại.

Phải biết rằng trên chiến trường ngoại vực có rất nhiều cuồng phong và vết nứt không gian nguy hiểm ởnhững vị trí xa lạ.Xa lạ có rất nhiều ý nghĩa.

Nơi đó có thể đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết rách không gian, nuốt chửng mọi thứ.

Trước kia, Mã Lương đã nghe một lão nhân nói, chiến trường ngoại vực rất lớn.

Bọn họ mới chỉ tìm kiếm được trong một phạm vị nhỏ mà thôi.

Mà trong phạm vi đó thì rất ít nơi xuất hiện nhiều vết rách không gian.Đang do dự, Mã Lương chợt phát hiện thấy phía trước xuất hiện vô sốnhững vết mỏng màu trắng.

Vừa nhìn thấy những vết đó, Mã Lương biến sắc,không chế con thoi dừng lại, nhanh chóng lui về phía sau.Những dấu vết màu trắng đó, hắn rất quen thuộc.

Đó chính là những vết rách không gian.

Khi chúng vừa mới xuất hiện liền có dấu hiệu như thế.Sau đó, những vệt đó càng lúc càng lớn, cuối cùng hiện ra một vết rách không gian thực sự, cắn nuốt tất cả mọi thứ.Mã Lương tái mặt nhìn quanh.

Sau khi thấy chỉ có ở phía trước mới có vết rách không gian, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói:- Thôi!

Vì một cái pháp bảo không biết tác dụng mà vất bỏ tính mạng thì chẳng đáng.

Ta còn chưa được song tu với tiểu sư muội.

Nếu như vậy mà đã chết thì ta chết không được nhắm mắt.

Thôi, không đuổi theo nữa.Đúng lúc này, phía trước tia sáng chợt xuất hiện một vết mảnh.

Tia sáng không hề dừng lại, chui vào trong vết rách biến mất.Mã Lương thở dài, mắng:- Vết rách không gian khốn kiếp!

Ngươi lại nuốt của lão tử một cái bảo bối.

Lão tử ở đây hơn ba mươi năm đã thấy ngươi nuốt không biết bao nhiêu thứ.

Không phải một vạn thì cũng tới tám ngàn.

Nhiều như thế mà ngươi không để lại cho lão tử một cái nào hay sao?Hắn vừa mới mắng xong, chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Một bàn tay chợt vỗ lên vai hắn.Mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ra.

Thân thể hắn run run, từ từ quay người lại.

Chỉ thấy sau lưng hắn có một trung niên hán tử đang đứng.

Nét mặt hán tử đang rất khó coi, nhìn Mã Lương nói:- Tiểu tử kia!

Ngươi nhìn thấy tia sáng đó?Mã Lương liếc mắt nhìn trung niên nhân thì thấy ở mi tâm của hắn có một cái đồ án hình cây búa.

Hít một hơi thật sâu.

Hắn ở chiến trường ngoại vực đã ba mươi năm, đã nhiều lần nhìn thấy đồ án đó.

Thậm chí vài ngày trước, hắn còn gặp một cái.Loại đồ án đó, hắn đã từng nghe một số người nhắc đến.

Đó chính là dấu hiệu của Cự Ma tộc ở ngũ cấp tu chân quốc.

Tộc nhân của Cự Ma tộc trời sinh đã có linh lực.

Bọn họ chính là những kẻ tu chân tốt nhất, đồng thời cũng là tông phái duy nhất trong ngũ cấp tu chân quốc.Tộc nhân của Cự Ma tộc đạt tới Anh Biến kỳ mới có thể tùy ý thay đổi kích thước thân thể.

Trung niên trước mặt này có vóc dáng của một người bình thường hiển nhiên là cường giả Anh Biến kỳ của Cự Ma tộc.Mã Lương sợ hãi, không dám giấu diếm, vội gật đầu nói:- Tiền bối!

Ta có thấy tia sáng đó bay về phía đằng kia, bị vết rách không gian nuốt chửng.Hán tử trung niên này chính là người đuổi theo từ Triệu quốc.

Dọc đường đi, càng đuổi, hắn càng cảm thấy kinh hãi.

Tốc độ của hạt châu không ngờsánh ngang với tốc độ của hắn.

Hơn nữa, mỗi lần bị hắn chặn lại nó đều tránh được.

Thậm chí, tốc độ không hề giảm xuống mà còn tăng lên.

Cuối cùng thì hắn cũng bị bỏ rơi.Hơn nữa, trên đường đi thỉnh thoảng lại xuất hiện vết rách không gian.Mặc dù hắn không sợ, nhưng nếu bị dính phải nó thì đúng là hơi có chút rắc rối.

Với tu vi Anh Biến kỳ của hắn đối mặt với vết rách không gian cũng chỉ làm cho bản thân không bị hút vào mà thôi.

Sau mỗi lần gặp vết rách không gian, tốc độ của hắn lại bị giảm xuống.

Mặc dù còn có thểthuấn di, nhưng cũng không thể bám sát được nữa.Truy đuổi được nửa đường, hắn chợt phát hiện thấy Mã Lương.

Không ngờ,sau khi Mã Lương sử dụng con thoi, tốc độ lại còn nhanh hơn cả hắn.Sau khi nghe Mã Lương nói lại, nét mặt hắn âm trầm, trong lòng vô cùng căm tức.

Không gian ngoại vực rất lớn.

Nhưng hắn biết, nó cũng có giới hạn.

Nhưng trong vết rách không gian lại vô cùng vô tận.

Mặc dù có quay về tộc, tìm cường giả Anh Biến hậu kỳ cũng chỉ sợ là tìm kim dưới đáy biển.Nghĩ tới đây, hắn liếc mắt nhìn Mã Lương .

Tay phải khẽ chộp một cái,hút lấy con thoi vào tay.

Sau khi nhìn qua một chút, hắn liền quát:- Vật này từ nay thuộc về lão tử.Nói xong, thân thể hắn thoáng động cũng chẳng nhìn Mã Lương một cái, bay theo đường cũ trở về.

Đợi đối phương đi rồi, Mã Lương lau mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu.

Sau đó vội vàng bỏ đi.Hắn cũng không biết rằng người đó có danh tiếng rất lớn tại ngũ cấp tu chân quốc.

Thanh danh của hắn gắn liền với tính cách chiếm đoạt độ vật của người khác.

Bản thân hắn mới chỉ ở tam cấp tu chân quốc, tất cả đều phải thông qua cột sáng của Thông Thiên tháp mà đi thì làm sao có thểnghe thấy.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 119: Thần Long thức tỉnh ( 118/2095)Vết nứt ở vực ngoại không gian xuất hiện là do nơi này đã trải qua vô số lần chiến đấu, làm cho nó gần đến rìa sự sụp đổ.

Nếu không phải làLiên Minh Tu Chân mỗi đoạn thời gian đều phải dùng đại pháp thuật để gia cố một lần, thì sợ rằng nó đã biến mất không còn dấu vết.Nối tiếp với vết nứt không gian này, chính là một phiến tinh hải, chỗ đó có thể nói là không có giới hạn, tràn ngập năng lượng tàn bạo và có rất nhiều những sinh vật thần bí.Không phài là không có người từng đi vào và đi ra khỏi vết nứt không gian.

Nhưng những cao thủ Anh Biến Kỳ đó thì thường vừa tiến vào đã ngay lập tức đi ra.

Cả một quá trình này thì lực hút khủng bố được hình thành ở bên trong cái khe kia vẫn chưa kịp tác động hoàn toàn.Vết nứt không gian ở bên trong Chiến trường ngoại vực.

Sự đáng sợ của nó, cho dù là cao thủ Anh Biến Kỳ cũng phải biến sắc vì lực hút.

Dưới tác dụng của lực hút, thì ngay của linh lực trong cơ thể thì cũng có thểbị hút ra ngoài, lại càng không phải là muốn thoát thì thoát đâu.Mà đó mới chỉ là chuyện thứ nhất.

Một điều nữa chính là không ai biết được ở bên trong rốt cuộc sẽ dẫn đến chỗ nào.

Nhưng từ trong miệng của một vài cao thủ biết được, trong vết nứt này là một mảng tối đen, cái gì cũng nhìn không rõ, toàn bộ thần thức lại bị cấm cố bên trong cơ thể,không thể nào lan ra.Lúc này, trong vết nứt không gian, đột nhiên xuất hiện một cái điểm sáng, chậm rãi trôi nổi bập bềnh ở trên hư không.

Nhìn kỹ có thể thấy ởbên trong điếm sáng, có một linh hồn hệ hỏa, đang lấp lánh một cách yếuớt.Thời gian chầm chậm trôi qua, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, điểm sáng kia vẫn bồng bềnh ở bên trong hư vô.

Linh hồn chi hỏa dần dần có dấu hiệu tiêu tan.Năm tháng trôi qua trong nháy mắt.

Điểm sáng kia đã hoàn toàn trở nên ảm đạm, linh hồn chi hỏa bên trong, chỉ còn lại một ngọn lửa.Một ngày, đột nhiên có một cái bóng ma thật lớn, từ phương xa bay vềphía điểm sáng.

Khi nó đến gần mới biến được đó chính là một cái thây ma khổng lồ.Cái thi thể này to lớn nhìn giống như tộc nhân của ma tộc vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy trên trán của thi thể, không phải dấu ấn của cây búa,mà là một cái đầu búa.

Một cái đầu búa màu đen!

Nếu như có tộc nhân của cự ma tộc xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra, cái đầu búa này đó chứng tỏ người này là tổ ma của Cự Ma tộc.

Cũng có thể nói, là thượng cổ ma tộc.Trong nháy mắt khi đến gần điểm sáng, đột nhiên một làn khói từ bên trong thây ma chợt lan ra, ở giữa không trung tạo thành một con sinh vật hư ảo trên đầu có hai sừng.

Nó tham lam nhìn chằm chằm về phía điểm sáng.

Cơ thể nó khẽ động, đánh về phía đó.

Thứ sinh vật này là một loài thần bí đặc biệt có ở bên trong vết nứt không gian.

Nó cắn nuốt tất cảmọi vật chất, không kể là thi thể, pháp bảo, hoặc linh hồn.Trong nháy mắt khi toàn bộ cơ thể của nó vọt về phía quang điểm, chợt kêu lên những tiếng quái dị muốn vùng vẫy chạy trốn.

Nhưng chỉ trong phút chốc, cơ thể của nó lập tức bị điểm sáng hút vào, biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại một cái thi thể khổng lồ kia, lơ lửng giữa không trung.

Sau khi hấp thu sinh vật kia, điểm sáng dần dần sáng lên.Linh hồn chi hỏa ở bên trong, cũng trở nên rõ ràng.Trong khoảng khắc đó, Vương Lâm đã tỉnh lại.

Nói một cách chính xác, là linh hồn của hắn, tỉnh lại.Trong nháy mắt khi hắn thức tỉnh, hắn không hề có một chút ý thức.

Chẳng qua chỉ là một cái linh hồn chi hỏa.

Một loại cảm giác rất “Lạnh”, từtrong thần thức của Vương Lâm truyền đến.Lúc này, ở trong thần thức của hắn, có một ngọn lửa rất lớn.

Mặc dù nó tản ra từng trận khí tức tà ác, nhưng Vương Lâm cũng không chút do dự,lao thẳng tới.Chỉ thấy điểm sáng, từ trên cái trán của thi thể to lớn kia, chui vào trong, dần bình tĩnh trở lại.Bị một thứ giống như lửa ma bao quanh, thần thức của Vương Lâm, dần dần cũng không hề có cảm giác lạnh, từ từ bình tĩnh trở lại.

Thời gian cứchậm rãi trôi qua, lúc này so với trước đó lại càng lâu hơn nữa Chẳng biết đã bao nhiêu lâu, Vương Lâm náu thân vào bên trong cái thi thể kia,vẫn nhẹ nhàng trôi nổi ở bên trong hư vô.Không biết có phải vì nguyên nhân có thần thức của Vương Lâm ký sinh hay không, vô số sinh vật có hình dạng giống như làn khói trước kia, ở bốn phía xuất hiện, lao đầu vào mà cắn nuốt.

Nhưng cuối cùng, cả đám đều bịVương Lâm hấp thu.

Thần thức của hắn, càng ngày càng lớn mạnh, linh hồn chi hỏa cũng càng lúc càng vượng.Càng như vậy, lại càng có nhiều sinh vật, từ trong hư vô xuất hiện, điên cuồng mà tấn công đến nơi này.

Vương Lâm không biết, trong mắt chúng,thi thể mà Vương Lâm đang nương tựa, giống như là một cái vật phát sáng cực lớn ở bên trong cái thế giới quanh năm tối tăm này.Vương Lâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ khi hắn tỉnh lại, vẫn gần như là vô thức.

Hắn chỉ nhớ rõ chính mình đã cắn nuốt một số lượng lớn sinh vật.

Mỗi lần cắn nuốt một con, hắn cảm thấy thần thức càng trở nên mạnh mẽ hơn.Cuối cùng đến một ngày, Vương Lâm nhớ ra những chuyện trước kia của mình, nhớ đến khoảng thời gian mười sáu năm sống với cha mẹ, nhớ đến thời gian ở phái Hằng Nhạc…Cuối cùng, hắn nhớ đến Đằng Hóa Nguyên.Một nỗi đau đớn, chấn động ở bên trong thần thức của hắn.

Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Tư Đồ Nam vào giờ khắc cuối cùng,đã mạo hiểm cứu hắn, đồng thời cũng đem hắn vào chiến trường ngoại vực,đi đến vết nứt không gian.Trong nháy mắt khi tiến vào cái vết nứt không gian, hạt châu thiên nghịch, đột nhiên xảy ra một chút thay đổi quỷ dị.

Nói một cách chính xác, nó biến mất, biến mất không còn chút tăm tích.Nhưng Vương Lâm lúc này có thể cảm giác được rõ ràng, Nghịch Thiên châu cũng không có tan biến, mà lấy một loại cách thức hắn không thể giải thích được, dung nhập vào bên trong linh hồn của Vương Lâm.

Thậm chí có thể nói, Nghịch Thiên châu cùng với linh hồn của Vương Lâm, dung hợp vào nhau.Cũng chính vì vậy, những loài thần bí và mạnh mẽ kia, mới bị hắn cắn nuốt từng cái một.Tư Đồ Nam cũng chưa chết, mà rơi vào một giấc ngủ sâu vĩnh viễn.

Vào lúc cuối cùng khi hắn chuẩn bị lâm vào ngủ say, đã đem linh hồn của cha mẹVương Lâm, bao bọc vào trong Nguyên Anh của hắn.Cha mẹ của Vương Lâm cũng không phải người tu đạo, không có khả năng sống lại và đoạt xá được.

Điểm này thì Vương Lâm biết rõ, hắn chẳng qua chỉ muốn đem linh hồn của cha mẹ giữ lại ở bên người, không muốn để cho bọn họ hồn bay phách lạc.Sau khi khôi phục toàn bộ trí nhớ, hắn phát hiện, thần thức của mình, đã trở nên vô cùng mạnh.

Thi thể của người khổng lồ, không còn chịu nổi nữa, bắt đầu tan vỡ.

Rơi vào đường cùng, thần thức của Vương Lâm khẽđộng, rời khỏi cơ thể khổng lồ.

Loại cảm giác lành lạnh, lại xuất hiện,hắn trôi nổi trong hư vô, tìm kiếm một cái thi thể khác để gửi thân.Khoảng thời gian đó diễn ra rất lâu.

Vương Lâm ở bên trong hư vô, mỗi khi tìm thấy một cái thi thể, hắn đều gửi thân vào bên trong.

Cũng như vậy, những loài sinh vật thần bí kia, vẫn không ngừng nhào tới, lại bịhắn cắn nuốt.Thần thức của hắn lại càng trở nên mạnh mẽ.

Dần dần, cắn nuốt những loài sinh vật đó đã trở thành một cái thói quen của Vương Lâm.

Hắn từ cắn nuốt một cách bị động, trở thành chủ động xuất kích.Cũng có thể nói, Vương Lâm ở chỗ này, đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn đã đem trí nhớ của mình, soát lại rất nhiều lần.

Hắn thậm chí đã đem mỗi một sự kiện mà trước đây mình làm ra, tiến hành phân tích một cách tỉmỉ.

Cuối cùng ngay cả phân tích cũng xong hết rồi, hắn chẳng còn việc gì để làm.

Đột nhiên hắn sức nhớ tới trước kia đã từng lấy được quyển sách trận pháp.Hắn lập tức nhớ lại nội dung bên trong quyển sách, bắt đầu suy diễn không ngừng.

Cho đến khi thấu hiểu hết toàn bộ cơ sở trận pháp của quyển sách, hắn lại lâm vào tình cảnh chẳng có việc gì để làm.Ở đây trong rất nhiều năm tháng, Vương Lâm cũng không chỉ một lần nhìn thấy miệng của vết nứt không gian xuất hiện.

Nhưng thần thức của hắn quá lớn, lớn đến mức không thể chia nhỏ ra mà chui ra khỏi cái vết nứt.Nhưng hắn thấy, theo sự lớn mạnh không ngừng của thần thức, tuy là không thể từ bên trong khe hở kia chui ra, nhưng mỗi lần va chạm, đều làm cho cái khe hỡ kia xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Nhưng mà loại va đập này tối đa cũng chỉ có thể liên tục được 1 hoặc 2 lần, sau đó cái khe nứt kia sẽtự động biến mất.Va đập một hai lần, không có cách nào khiến cho cái khe nứt đó tan vỡ.Vương Lâm biết, đây là vì thần thức của hắn, vẫn còn chưa đủ mạnh.

Thếlà, vì để đánh vào khe nứt, Vương Lâm bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.Hắn hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ đi tìm kiếm một cái thi thể để gửi thân,mà ở bên trong hư vô không có giới hạn này, nhanh chóng di chuyển, mỗi khi phát hiện có vật chất thần bí kia, hắn đều đi tới, trực tiếp cắn nuốt.Cuộc sống cứ như thế này mà duy trì rất lâu.

Mỗi khi phát hiện có khe nứt, hắn đều thử nghiệm đánh vào, dấu hiệu tan vỡ càng ngày càng thấy rõ.

Vương Lâm biết, chỉ cần mình kiên trì thêm, nhất định sẽ có một ngày sau hai lần va chạm sẽ có thể khiến cho cái vết nứt vỡ ra.Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Lâm phát hiện những loài sinh vật thần bí ở bên trong hư vô, dường như đã hoàn toàn biến mất, mặc kệ hắn tìm kiếm như thế nào, cũng không thấy được một con.Vì vậy, hắn liền mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Đột nhiên một ngày, có một cổthần thức tương đương với Vương Lâm, cùng gặp hắn.

Đây là lần đầu tiênVương Lâm phát hiện, lại có một thần thức xấp xỉ với mình ở đây.-Ngươi đã vượt qua ranh giới rồi! – Có một âm thanh mơ hồ, truyền vào bên trong thần thức của Vương Lâm.

Hắn ngẩn ra, lập tức dùng cái cách thức giống như vậy, truyền ra một đạo thần thức.-Làm sao mới có thể rời khỏi nơi này được?-Rời khỏi sao?

Tại sao lại phải rời đi chứ?

Nơi này không thể chạy thoát đi đâu được… …Đối phương truyền thần thức xong, sau đó chậm rãi rút lui, rồi biến mất.Từ trong lời nói của đối phương, hắn hiểu được chút hàm ý trong đó.

Bên trong vết nứt không gian, thần thức giống như hắn, không chỉ có một ít, thậm chí có thể có thần thức còn mạnh hơn.

Giữa hai bên hẳn là có tồn tại một loại tương tự như lãnh thổ.

Một ngày vượt qua giới hạn, có khả năng sẽ xảy ra một tràng ác đấu, không phải ngươi chết, thì ta cũng bịcắn nuốt mà chết.Sau lần gặp gỡ bất ngờ, Vương Lâm quay ngược phương hướng, kết quả là ở bốn phía hắn phát hiện tổng cộng có ba cái thần thức khổng lồ giống như hắn.

Qua trao đổi, Vương Lâm biết, với thực lực của mình, là không thể chỉ trong một hai hồi là có thể phá toái không gian cái khe.Nhưng vương lâm trở về đích quyết tâm cực kỳ kiên định, hắn yên lặng hồi lâu hậu, nghĩ tới một cái điên cuồng đích kế hoạch.

Một ngày này, hắn thần thức toàn bộ tản ra, rất nhanh liền đem hắn đích lãnh địa nội toàn bộ bao trùm trụ, thần thức khuếch tán đích càng lớn, dao động liền càng là kịch liệt.

Vương rừng rậm thiết đích quan sát thần thức ba cập phạm vi đích mỗi một chỗ vị trí, bỗng nhiên nào đó một cái vị trí xuất hiện một cái rất nhỏ đích không gian cái khe, vương lâm không có gì do dự, thần thức lập tức tham nhập tiến vào, tại tiến vào đích trong nháy mắt, hắn dứt khoát đích chặt đứt kia ti thần thức, thần thức thuận lợi đích tiến vào không gian cái khe nội, theo cái khe đích biến mất, kia một tia thần thức cũng mất đi cảm ứng.

Vương lâm không có gì cảm xúc đích dao động, tiếp tục chờ đợi tiếp theo cái cái khe đích xuất hiện.Tiên Nghịch » Chương 120: Vương Lâm trở về. ( 119/2095)Hứa Hạo là đại đệ tử thứ sáu của Linh Vũ Tông ở tam cấp tu chân quốc -Cự Lộc Quốc.

Lúc này hắn đang ngồi ở trên một tảng đá cực lớn đang tự di chuyển, kiểm tra lại chiến lợi phẩm mấy năm nay của bản thân.

Đúng lúc này, đột nhiên ngọc giản truyền âm của hắn chớp động dữ dội.Hứa Hạo nhíu mày, lấy ngọc giản ra đặt ở trên trán.

Ngay lập tức một âm thanh gấp gáp vang lên trong thần thức của hắn.-Nhanh chóng đi đến vị trí bốn mươi tám độ phía Tây Bắc.

Chỗ đó xuất hiện một cái thần thức không có chủ!Người truyền âm đến cho hắn là một vị bằng hữu tốt tên là Cát Dương ởchiến trường ngoại vực.

Hai người bọn hắn đều là người có tu vi Trúc CơHậu Kỳ.

Thường xuyên liên thủ để giết người đoạt bảo, phối hợp rất ăn ý.Hứa Hạo nghe xong, sắc mặt khẽ biến.

Ngay sau đó lộ vẻ vui mừng như điên.

Thần thức là vật quý giá nhất ở chiến trường ngoại vực, so với tất cả những pháp bảo khác thì ít hơn rất nhiều.Chỉ có những tu chân hùng mạnh, lúc bị phá hủy thân xác liền khiến choNguyên Anh rời khỏi cơ thể.

Hơn nữa Nguyên Anh khi bị tiêu diệt, mới có xác suất cực nhỏ, có một tia thần tức bay ra.Hứa Hạo không biết những tác dụng cụ thể của thần thức.

Nhưng hắn nhớrõ, trong khoảng khắc khi bước vào chiến trường ngoại vực, thượng cấp tu chân quốc có đưa ra một cái bảng, mặt trên có mười vị xếp hạng, không ngờ trong số đó thần thức là cao nhất.

Tất cả những gì trên cái bảng kia, khi nhặt được phải nộp lên trên, hơn nữa sẽ chắc chắn sẽ được ban thưởng.Nghĩ tới đây, Hứa Hạo cảm thấy quả tim điên cuồng đập loạn.

Hắn không nói nhiều mà khẽ động thân thể, hướng về góc Tây Bắc mà bay tới.

Khi hắn bay đến, ở đây đã tụ tập rât nhiều người.

Ở xa có một cái lồng lớn đậy lại, ở bên trong cái lồng có một cái vệt sáng màu lam rất lớn.

Vệt sáng kia nhẹ nhàng nổi trong không trung, không chút nhúc nhích.Hai mắt Hứa Hạo lộ ra vẻ tham lam, không nói nhiều vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái xoa màu đen, vọt tới thành.Lại nói đến Vương Lâm đang lặng lẽ chờ đợi vết nứt không gian xuất hiện.Sau rất lâu, trong phạm vi thần thức của hắn, đột nhiên xuất hiện tám cái vết nứt.

Thần thức của Vương Lâm lập tức đi vào.

Cắt đứt.

Xuất ra tám đạo thần thức.

Quá trình như vậy, liên tục được duy trì, thần thức của Vương Lâm, càng ngày càng ít đi.

Số lượng thần thức xuất ra, càng lúc càng nhiều.Chiến trường ngoại vực, trong khoảng thời gian ba năm ở đây, lâm vào trong một cảnh tượng điên cuồng.

Từ cách đây ba năm đột nhiên xuất hiện thần thức vô chủ bị hai người Hứa Hạo và Cát Đằng lấy đi.

Làm cho tất cảnhững người đang thu dọn chiến trường ngoại vực trở nên điên cuồng.

Sau đó gần như mỗi ngày, đều có thần thức xuất hiện ở chiến trường ngoại vực.Số lượng thần thức nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.

Một màn quái dị này, nếu như thường thường, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của thượng cấp tu chân quốc.

Nhưng trong ba năm này, thượng cấp tu chân quốc cũng không phái ra bất kỳ người nào đến điều tra.Trong chiến trường ngoại vực, bây giờ cực kỳ bất ổn.

Vì một chút nguyên nhân không hiểu nổi, người bên trong không ra ngoài được, mà người bên ngoài cũng chẳng thể vào trong.Việc này nói đến cùng, vấn đề có lẽ là do sự xuất hiện của vết nứt không gian.

Mười năm nay, toàn bộ chiến trường ngoại vực, vết nứt không gian xuất hiện rất nhiều, nhất là vài chỗ cửa đi vào, lại càng có nhiều.Đám tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc cấp bốn đã phân tích ra được chính là chiến trường ngoại vực đã sắp đến bờ sụp đổ.

Lúc này cho dù có cao thủNguyên Anh Kỳ đi vào, cũng không có khả năng vãn hồi được đại cục sụp đổnữa.Còn chuyện mời người ở lục cấp tu chân quốc đến để sửa chữa thì chi phí này lại quá cao.

Mặc dù biết ở trong chiến trường ngoại vực có rất nhiều thần thức, thì cũng chẳng đủ để trả tiền cho những chi phí sửa chữa bên dưới.

Những thứ này vẫn là do vài ngũ cấp tu chân quốc cùng nhau gánh chịu.Hơn nữa quan trọng nhất là, chiến trường ngoại vực cũng không phải chỉcó một chỗ. cũng không cần phải đi sửa chữa một cái chiến trường đã sắp sụp đổ.

Cho nên nếu như chiến trường ngoại vực dưới gia cố pháp thuật không được hiệu quả thì bỏ đi được rồi.Nhưng khó có thể giải thích chính là cái chiến trường này rõ ràng đã được dự đoán tối thiểu có thể sử dụng được mấy nghìn năm nữa, nhưng vì sao chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, lại đột nhiên nhanh chóng có chuyển biến xấu đi thế này.Bọn họ không biết, tất cả những nguyên nhân này, thực ra phải tìm đếnVương Lâm đầu tiên.

Nếu không phải hắn trong khoảng thời gian dài liên tục công kích những vết nức thì cũng sẽ không trở nên như thế này được.Thời gian trong vết nứt không gian, và chiến trường ngoại vực có sự khác biệt rõ ràng.

Ở bên trong hư vô của vết nứt không gian trải qua một trăm năm, thì bên ngoài Chiến trường ngoại vực chỉ là mười năm mà thôi.Nói một cách chính xác, thời gian Vương Lâm ở bên trong không gian của vết nứt đánh vào cái khe hở, đối với bên ngoài, là bảy năm, nhưng trên thực tế, lại là bảy mươi năm.Bảy trăm năm liên tục công kích, làm cho Chiến trường ngoại vực nhanh chóng chuyển biến xấu.

Bây giờ, không có tu sĩ nào ở tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc dám đi vào cái chiến trường ngoại vực này.

Bọn họ chỉ có thểtruyền âm vào, nói cho những tu sĩ của tam cấp tu chân quốc, hủy bỏ công việc dọn dẹp lần này, toàn lực tìm kiếm thần thức.

Sau đó thống nhất mởtruyền tống trận ra, để tất cả mọi người rời khỏi.Vương Lâm đã quên thời gian.

Thần thức của hắn càng ngày càng yếu, càng lúc càng nhỏ.

Hắn bây giờ, đã không thể tiếp tục chặt đứt thần thức, mà đang đợi, chờ cái vết nứt lớn hơn xuất hiện.Vào một ngày, ở trong phạm vị thần thức của Vương Lâm, xuất hiện một cái vết nứt không gian lớn hơn gấp nhiều lần so với những cái trước kia.Vương Lâm không chút do dự, chui vào.Mã Lương đã tìm được một kiện pháp bảo vừa ý.

Nó giống như Đạo Mặc Quang năm đó hắn tìm được, đều là vật có thể tự động phi hành.

Vì kiện pháp bảo này, Mã Lương đã dùng hết sức, đuổi theo trong ba ngày.Hắn cười khổ nhìn phi kiếm kia ở phía trước đang tỏa ra tử quang.

Thầm nghĩ năm đó nếu Toa Tử không bị cướp mất, bây giờ nhất định sẽ dễ dàng đuổi theo, cũng không đến mức cực nhọc thế này.Nhớ đến Toa Tử, Mã Lương lại nhịn không được mà liên tưởng đến MặcQuang.

Mười mấy năm qua, hắn không phải chỉ một lần mơ tưởng, bên trongMặc Quang kia rốt cuộc là cái pháp bảo gì, lại có thể bị những tộc nhân của Cự Ma Tộc truy đuổi và chiếm đoạt.

Chắn chắn nó phải là một kiện pháp bảo nghịch thiên.

Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn cũng nhịn không được mà phải than ngắn thở dài.-Truyền tống thông đạo sớm không mở, muộn không mở, hết lần này đến lần khác kỳ hạn năm mươi năm của ông mày còn chưa hết, lúc này lại mở ra.Nhưng bất kể là nói thế nào, cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

Mấy năm gần đây ở nơi này quá nguy hiểm.

Đều vì những thứ thần thức này đột nhiên xuất hiện mà làm náo loạn.

Chờ khi nào đem cái phi kiếm này lấy vào tay, trở về chỗ tập kết.

Hì hì, tiểu sư muội, muội nhất định phải đợi huynh về nhé, ngàn vạn lần đừng nhận lời của đại sư huynh, hắn chỉlà một tên súc sinh mặt người tâm thú.

Chỉ có huynh mới một lòng một dạvới muội thôi.

- Mã Lương nói thầm trong lòng, tiếp tục đuổi theo vềphía trước.-Nhưng năm mươi năm đã trôi qua, tiểu sư muội không biết bây giờ đã như thế nào rồi?

Ách…Nàng tu luyện Chiến Thần quyết, nghe nói có thể bảo trì được nhan sắc.

Thoạt nhìn thì chỉ mới ba mươi tuổi thôi, nếu như nàng trở thành một bà già, thì ta cũng buông tay được rồi.

Hừ hừ, lần nàyChiến Thần điện có hơn mười người đến đây, chỉ còn lại có mười người sống sót.

Khi trở về, chắc chắn ta sẽ được tông chủ chú trọng bồi dưỡng.Hơn nữa trước kia ta còn có bình đan dược kia, ăn vào một viên thì có thể giữ được tuổi xuân.

Vì vậy, cho dù quay trở về, thì ta cũng vẫn là một chàng trai hai mươi tuổi.

Đến lúc đó thì thích nữ tử thế nào, mà chẳng tìm được chứ?Mã Lương cười ha ha, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy động lực, tốc độ lại càng nhanh hơn được vài phần.

Mã Lương đang toan tính, đột nhiên từ xa bay đến hai đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã đến sát bên người hắn.

Trong đó có một đạo lập tức bay lên trước mặt Mã Lương.

Phi kiếm ở phía trước nhoáng lên một cái, lập tức lộ ra thân hình.

Chỉ thấy đó là một người thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi.

Ánh mắt hắn âm trầm, bàn tay to trảo một cái, sau khi nắm lấy phi kiếm thì chẳng thèm nhìn cái nào mà ném nó vào túi trữ vật.

Sau đó, hắn xoay người, âm trầm nhìn chằm chằm vào MãLương.Lúc này thì đạo cầu vồng kia đã hạ xuống, xuất hiện một người trung niên mặc quần áo màu đen, đứng ở phía sau Mã Lương, cười nhạo nhìn về phía hắn.

Mã Lương biến sắc, thất thanh nói:-Hứa Hạo, Cát Dương!Mã Lương than khổ, hai người đối phương trước đây rất lâu hắn đã từng gặp qua.

Cho nên lúc này mới liếc mắt đã nhận ra ngay.

Thanh danh của hai người này rất xấu, chuyên giết người đoạt bảo.Mã Lương quyết định kéo túi trữ vật xuống, trực tiếp ném cho Hứa Hạo ở phía trước, cầu xin nói:-Hai vị đạo hữu, tất cả những thu hoạch của ta mấy năm nay, đều ở chỗnày.

Hai vị cứ việc lấy đi, ta chỉ mong có thể giữ được tính mạng thôi.

-Hứa Hạo ngẩn ra, mở miệng túi trữ vật ra nhìn qua, rồi nhìn Mã Lương một cái, cười nói:-Ngươi là người không có khí phách mà ta được gặp, nhưng cũng rất thức thời.

Được thôi, ngày hôm nay tha cho ngươi một mạng.

Cút.Mã Lương thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rút lui…

Đột nhiên, hắn biến sắc,phun ra một ngụm máu tươi.

Một thanh phi kiếm xuyên qua ngực của hắn.

Cơ thể của hắn run rẩy, cảm giác được rõ ràng sinh mệnh của mình đang dần biến mất.

Hắn giãy dụa xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Cát Dương, giữlại một ngụm máu ở trong miệng, mơ hồ nói:-Ngươi… …Cát Dương vẫy tay, phi kiếm bay trở về.

Hắn lãnh đạm nói:-Ta chưa nói tha ngươi.Nói xong, cơ thể của hắn khẽ động, cũng chẳng thèm nhìn Mã Lương một cái, bay về nơi xa.

Hứa Hạo cũng chẳng biết nói gì, đối với Mã Lương đang hấp hối chỉ biết lắc đầu, rồi lên đường.

Lòng hắn hiểu rõ, đây làCát Dương hận Mã Lương đưa túi trữ vật cho mình.

Hai người hắn và CátDương có một thỏa thuận, túi trữ vật đến tay ai, thì của người đó, không được tranh đoạt nữa.

Nếu như vừa rồi Mã Lương đưa túi trữ vật cho CátDương, Hứa Hạo cũng sẽ làm như vậy.Ý thức của Mã Lương đã trở nên mơ hồ, trước mặt hắn hiện lên bóng dáng của tiểu sư muội, rồi dần dần nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này, đột nhiên ởbên cạnh thi thể của Mã Lương xuất hiện một cái vết nứt không gian cực lớn.

Một đạo thần thức khổng lồ vọt ra.

Khi đạo thần thức xuất hiện, hơi dừng lại một chút, rồi lập tức chui vào trong cơ thể của Mã Lương.

Rất lâu sau, Mã Lương lại mở mắt.

Từ trong ánh mắt của hắn lóe lên hai đạo tinh quang.Vết thương ở trước ngực hắn, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được bằng tốc độ rất nhanh mà liền lại.

Hắn mở miệng phát ra một thanh âm lạnh lẽo:-Đằng Hóa Nguyên.

Vương Lâm ta đã trở về!

Thần thức!

Quay về!Đột nhiên lúc này, trên khắp chiến trường ngoại vực, tất cả những thần thức trước kia của Vương Lâm, bất kể là đang trong túi trữ vật của người nào, hoặc bị người ta luyện hóa vào bên trong cơ thể, hoặc đang bịngười ta tranh giành đều rung lên.Từng đạo thần thức, từ tất cả phương hướng của chiến trường ngoại vực,nhanh chóng từ pháp bảo, túi trữ vật, từ bên trong cơ thể điên cuồng bay về chỗ Vương Lâm, tụ tập lại.Cảnh tượng đó khiến cho trong lòng mỗi một vị tu sĩ lấy được thần thức ở chiến trường ngoại vực, trở nên rung động.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 121: Không biết sống chết. ( 120/2095)Liên Minh tu chân là một tổ chức khổng lồ, nó cụ thể do bao nhiêu quốc gia thành viên tạo thành, trừ một số ít người biết, đại đa số đều không thể đoán được.Tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành thành viên là đạt đến lục cấp và có được tinh cầu.

Nói như vậy, chỉ cần là tu chân quốc, cũng lệ thuộc vào sự quản lý của Liên Minh tu chân.

Nhưng trên thực tế, Liên Minh tu chân đối với chính mình có vô số quốc gia thành viên, căn bản là không có tinh lực và thời gian, đi quản lý từng cái một.Cho nên, nói một cách tổng thể, tu chân quốc từ lục cấp trở xuống, cũng đều chịu sự quản lý của lục cấp tu chân quốc.Chu Tước quốc, mất mười vạn năm, đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh mà từnhất cấp đạt đến lục cấp, trở thành một trong số ít ỏi lục cấp tu chân quốc.

Sau khi trở thành lục cấp tu chân quốc, Chu Tước quốc mới giành được một cái tinh cầu theo quy định.

Cái tinh cầu này, cũng dựa theo một tên gọi thống nhất của Liên Minh tu chân—Đó là Chu Tước tinh.Trên Chu Tước tinh, tiếng nói của Chu Tước quốc, chính là ý chí của thần linh.

Chu Tước tinh có mười tám ngũ cấp tu chân quốc.

Khoảng khắc khi bọn họ đạt đến tiêu chuẩn ngũ cấp tu chân quốc thì lục cấp tu chân quốc sẽ tặng cho mỗi bên một cái chiến trường ngoại vực.Trên toàn bộ Chu Tước tinh, có một trăm lẻ tám chiến trường ngoại vực.Khi có một cái sụp đổ, thì vĩnh viễn sẽ thiếu đi một cái.

Trừ khi đồng ý tổn hao một số lượng vật tư cực lớn để mua của lục cấp tu chân quốc,nếu không thì chẳng có bất cứ phương pháp gì nữa.Còn về việc chiến trường ngoại vực làm sao mà được tạo ra, những cái vết nứt không gian này thông về chỗ nào, trong ngũ cấp tu chân quốc không người nào biết được.

Nghe nói, pháp thuật để tạo ra chiến trường ngoại vực, là khi tu chân quốc lên đến lục cấp thì được Liên Minh tu chân thống nhất tặng cho.

Tuy nhiên cũng có một yêu cầu nghiêm khắc, không được tiết lộ cho những tu chân quốc dưới lục cấp.

Nếu không, sẽ bị gạch tên.Mỗi một ngũ cấp tu chân quốc, cũng nắm trong tay rất nhiều tứ cấp tu chân quốc.

Giống như vậy, mỗi một tứ cấp tu chân quốc, cũng khống chếrất nhiều tam cấp tu chân quốc.Còn nhất cấp và nhị cấp tu chân quốc cấp, Liên Minh tu chân có quy định, không được can thiệp, để tùy ý bọn họ phát triển.Triệu quốc là tam cấp tu chân quốc trong Chu Tước tinh.

Nó chịu sự quản lý của Thanh Long quốc là tứ cấp tu chân quốc.

Mà ở quản lý Thanh Long quốc, trên thực tế là ngũ cấp tu chân quốc Cự Ma Tộc.

Mỗi một lần VựcNgoại đại chiến, tất cả những cao thủ Nguyên Anh Kỳ của Triệu quốc, đều được chiêu mộ, không được có bất cứ cái gì chống đối.Năm đó, năm vị lão tổ của Hằng Nhạc phái, chính là như vậy.

Nếu đi, HằngNhạc phái có thể được bảo vệ, năm người bọn họ không biết sống chết thếnào; không đi, không những Hằng Nhạc phái bị diệt vong, năm người bọn họ cũng chắc chắn sẽ chết.Những chuyện giống như vậy, hầu như ở mỗi tam cấp tu chân quốc đều có.Vật đổi sao dời, cá lớn nuốt cá bé, đó là một câu nói của cường giả.Người yếu chỉ có thể nghe theo, không thể từ chối.

Có lẽ chính là ởtrong cái quy luật gần như tàn khốc này, dẫn đến cuộc tranh đấu giữa những người tu chân so với phàm nhân lại càng khốc liệt hơn.Có lẽ trong mắt của Liên Minh tu chân cao cao tại thượng, thế giới này,vũ trụ này, chính là một cái lò luyện cực lớn.

Mặc kệ là phàm nhân cũng được, người tu tiên cũng được, đều bị luyện chế một cách vô tình.Thời kỳ thượng cổ thần thoại, người tu chân coi trọng thiên đạo, chú trọng đạo tâm, truy cầu đại đạo Người tu tiên, làm người ta cảm thấy phiêu dật, là xuất trần, là tiên phong, là thiên tâm.

Nhưng sau khi thời kỳ thượng cổ thần thoại khi bất ngờ xảy ra một trận hạo kiếp dẫn đến diệt vong, Liên Minh tu chân bổng nhiên nổi lên.

Từ đó cái đạo này, đã hoàn toàn bị tan vỡ.Sự thật chứng mình, tu chân không muốn không cầu, nhất định sẽ là diệt vong.

Đây là một con đường sai lầm, chỉ có mạnh được yếu thua, tranh đấu với trời, mới thật sự là một sự lựa chọn duy nhất để có thể sinh tồn.Tuy rằng không biết được kết quả cuối cùng là thế nào, nhưng tối thiểu,đến bây giờ, dưới sự lãnh đạo của Liên Minh tu chân, người tu chân bất kể là thực lực, hay là thế lực, đều vượt lên rất xa so với thời kỳthượng cổ thần thoại.

Điều này, là đủ rồi.Giờ khắc này, ở trong một cái chiến trường ngoại vực nào đó của ngũ cấp tu chân quốc Cự Ma Tộc, một tràng biến hóa quỷ dị, đang hiện ra.

Những tu sĩ mà trong ba năm trước đó giành được thần thức, tất cả đều hết sức lo sợ.Toàn bộ chiến trường ngoại vực, giống như xuất hiện một cơn mưa ánh sáng, vô số thần thức, hướng về một phương hướng mà phóng tới.

Ngay sau đó, chiến trường ngoại vực vốn đã ở trên bờ sụp đổ, không chịu nổi những dao động của thần thức, bắt đầu sụp xuống.

Chỉ thấy một chiến trường ngoại vực to lớn, đột nhiên lúc đó vỡ ra một lổ hổng cực đại, giống như bị một cái miệng vô hình đang cắn nuốt vậy, tan biến không một tiếng động.Cùng lúc này, một cổ thần thức khổng lồ, từ bên trong cái lỗ hổng cực đại kia dè dặt đi ra, sau đó thì chẳng còn gì cố kỵ mà lao ra ra, điên cuồng cắn nuốt.

Theo sự xuất hiện đi ra của hắn, còn có rất nhiều loại thần bí, chính là những sinh vật mà trước đây bị Vương Lâm cắn nuốt.Giống như vậy, ở mấy chỗ khác của Chiến trường ngoại vực cũng bắt đầu xuất hiện, tổng cộng có ba cái thần thức khổng lồ, bay ra từ bên trong những vết nứt không gian cực lớn được tạo thành khi sụp đổ.Một số lượng lớn những loài vật thần bí, điên cuồng chen chúc nhau xuất hiện.

Gặp người thì nhào thẳng đến đầu, thấy vật thì leo lên, lấy châu chấu mà hình dung cũng chẳng quá.Các tu sĩ ở chiến trường ngoại vực, xuất ra tất cả tiềm lực, điên cuồng bỏ chạy về phía truyền tống trận.

Chỉ sợ chậm một bước, sẽ bị cắn nuốt chết.

Khắp bầu trời chỉ thấy từng đạo kiếm quang, liều lĩnh chạy trốn.Trong nháy mắt khi ba cái thần thức khổng lồ kia xuất hiện, ánh mắt củaVương Lâm lóe lên.

Hắn phát hiện, ba cổ thần thức này rất quen thuộc,đúng là ba hàng xóm của hắn ở trong vết nứt không gian.Lúc này những tia thần thức của hắn sau ba năm phân tán, từng đạo rồi lại từng đạo quay về, mỗi lần quay về một phần, thần thức của hắn lại mạnh lên một phần.

Dần dần, thần thức của Vương Lâm lại đạt đến mức độnhư trước.Vương Lâm cũng không lo lắng, khoanh chân ngồi xuống, để thích ứng với thân thể mới.

Lúc này, vài con sinh vật thần bí bay tới giống như u linh.

Từ xa khi nhìn thấy Vương Lâm, lại có chút do dự, chần chừ không dám tiến lên.

Cuối cùng dường như không thể nào chịu đựng được sự hấp dẫn của món ngon trước mặt, bỗng chốc phần phật bay đến.

Còn cách mười mét nữa là tới Vương Lâm, hắn chợt mở hai mắt, lóe ra hàn quang, lạnh lùng nói:-Không biết sống chết!Thần thức khổng lồ bổng nhiên từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, cả đám sinh vật thân bí kia giống như gặp phải kẻ thù, phát ra từng trận tiếng rít sợ hãi, điên cuồng lui về phía sau.

Nhưng chúng chưa kịp lui lại đã bị thần thức của Vương Lâm đuổi theo, nuốt vào một lượng lớn.

Đang định tiếp tục cắn nuốt thì, trong chớp mắt lại có một cổ thần thức khổng lồtừ trên khoảng không truyền đến, dường như muốn ngăn cản.Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, không những không lùi, mà lại lấy tốc độcực nhanh đuổi theo, đem tất cả những loại vật dám mạo phạm mà cắn nuốt.Đạo thần thức kia truyền đến một tiếng thở dài, cũng không nói gì.Lúc này thì tất cả thần thức của Vương Lâm đã trở về cơ thể.

Mặc dù có một số rất ít chẳng hiểu vì sao lại không xuất hiện ở trên chiến trường ngoại vực cho nên cũng không thể kêu gọi.

Nhưng mức độ mạnh mẽ của thần thức so với năm xưa cũng không sai biệt nhiều lắm.-Các vị, đã qua giới hạn rồi!

- Thần thức của hắn đảo qua, truyền ra một cơn sóng.Cơn sóng thần thức này lập tức tản ra, trong nháy mắt đã khuếch tán toàn bộ chiến trường ngoại vực.

Ba cái thần thức khổng lồ từ bên trong vết nứt không gian chui ra mỗi người đang thoải mái cắn nuốt, đột nhiên động tác ngừng lại.

Ngay sau đó từng người truyền ý thức đến Vương Lâm.-Ngươi rất mạnh, không nghĩ tới là từ trong chỗ đó đi ra.-Không gian chỗ này đã sụp xuống rồi, chúng ta thân là thôn hồn, sứ mệnh là cắn nuốt nơi này, đề phòng nó sụp đổ lan ra phạm vi lớn.

Ngươi cũng là một thôn hồn, vì sao lại can thiệp?-Sinh ra là thôn hồn, du hồn ta xúc phạm đến ngươi thì trừng phạt cũng chẳng có gì phải nói.

Nhưng cắn nuốt không gian sụp đổ, là sứ mệnh mà ta chờ đợi từ khi được sinh ra.

Mặc dù chúng ta không cắn nuốt, thì cũng có những thôn hồn khác đến đây cắn nuốt mà thôi.Khi ba đạo thần thức khổng lồ kia mỗi người nói ra một câu, cũng không tiếp tục cắn nuốt, mà yên lặng đợi Vương Lâm trả lời.

Trong ý nghĩ của bọn họ, Vương Lâm dĩ nhiên cũng là tồn tại ngang bằng với bọn họ.Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe được thôn hồn nói đến, hắn trầm tư một chút, trong đầu sắp xếp lại những ký ức của Mã Lương khi còn sống.Biết được truyền tống trận bắt đầu mở ra, nếu như lúc này chiến trường ngoại vực hoàn toàn sụp đổ, sợ rằng truyền tống trận này, có thể mở ra được hay không cũng còn chưa biết được.-Ta cũng không phải muốn ngăn cản, mà hi vọng thời gian sụp đổ cuối cùng của cái chiến trường ngoại vực này, có thể trì hoãn một chút được không.-Được.-Như ngươi muốn.-Ta cũng đồng ý, nhưng các du hồn săn thức ăn, không thể ngăn cản.Sau khi đạt được thỏa thuận, cơ thể Vương Lâm khẽ động, bay về phương hướng của truyền tống trận trong ký ức của Mã Lương.

Dọc theo đường đi hễ là du hồn, chỉ cần nhìn thấy Vương Lâm, lập tức hoảng sợ mà chạy tứtán, không dám ngăn cản.Trên đường đi Vương Lâm đối với thân thể mới này cảm thấy rất ngượng nghịu.

Tuy thiên tư linh căn của tên Mã Lương này cũng không tệ, tốt hơn gấp nhiều lần so với Vương Lâm trước kia, nhưng cái thân thể này dù sao cũng nhờ đoạt xá mà có được, cần phải có thời gian để tế luyện, mới có thể hoàn toàn chiếm giữ.Lúc này, trong cơ thể hắn không có một chút linh lực nào, tất cả đều dựa vào sự chuyển động của thần thức.

Việc quan trọng nhất bây giờ là,nhanh chóng tìm được một nơi để bế quan, tế luyện thân thể và đồng thời nâng cao tu vi.

Từ đó có thể phối hợp với thần thức mạnh mẽ, về TriệuQuốc trả thù.Khi đang bay trên không, Vương Lâm đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía TâyBắc, hơi trầm ngâm.

Hắn vừa dừng lại không lâu, thì thấy ba đạo cầu vồng nhanh chóng bay tới.

Sau đó, hơn mười cái du hồn theo sát ở phía sau, tốc độ giữa hai bên, càng ngày càng gần.Chu Tử Hồng là đệ tử của Chiến Thần điện trong Hỏa Phần tam cấp quốc tu chân quốc.

Lúc này, tuy nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, môi hơi nhếch lên,nhưng mái tóc bay tán loạn, mồ hôi đầm đìa.

Linh lực ở bên trong cơ thểđã đến tình cảnh như đèn hết dầu.

Trên mặt nàng lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn hai người sư huynh ở bên cạnh.

Hai người họ cũng lộ ra vẻ sợ hãi, không cần quan tâm gì mà bỏ chạy về phía trước.-Đồng môn Chiến Thần điện còn sống, sợ rằng chỉ còn lại ba người chúng ta... ...Chu Tử Hồng cười thê thảm.

Ba ngày trước, Chiến Thần điện còn có mười người, chẳng ai ngờ được chiến trường ngoại vực lại đột nhiên sụp đổ.Sau đó lại xuất hiện một số lượng lớn những sinh vật quỷ dị.

Hễ gặp được người tu chân là bị bọn nó nhào đến, lập tức hồn bay phách lạc, ngay cảcơ thể cũng bị mất đi tinh hoa máu thịt trở thành thây khô.Mà những sinh vật quỷ dị này, dường như rất thích ẩn thân bên trong thây khô, thế cho nên bọn họ bây giờ chỉ cần nhìn thấy thi thể, thì lập tức cảm thấy sợ.Mười người Chiến Thần điện… ngoại trừ Mã Lương bốn ngày trước một mình rời khỏi…Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 122: Đi giết hắn. ( 121/2095)Mười người Chiến Thần điện, ngoại trừ Mã Lương bốn ngày trước một mình bỏ đi, ở đây trong ba ngày, chỉ còn lại có ba người bọn họ.

Chu Tử Hồng cay đắng thở dài, vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua những sinh vật quỷ dị đang càng lúc càng gần.

Trong lòng nàng chẳng còn hi vọng mà nhắm mắt lại, trong đầu không kìm được mà xuất hiện hình dáng của Mã Lương.-Mã Lương vốn luôn nhát như chuột, rất sợ chết.

Phải nói là da mặt hắn cũng rất dày, bất kể mắng chửi thế nào cũng không quan tâm.

Đồng sư muội chính vì bị hắn quấn lấy mà chịu không nổi, vì vậy mới nghĩ ra một phương pháp đem hắn đến chiến trường ngoại vực.

Nếu không phải mình nhìn hắn khá đáng thương, nhiều lần ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng rồi.

Cái tên Mã Lương này cũng có lương tâm, trước đó vài ngày cho ta một viên đan dược, nói sau khi ăn vào có thể bảo trụ được nhan sắc,cũng không biết là thật hay giả nữa… ….Với trái tim hết hi vọng, trong đầu Chu Tử Hồng không thể kiểm soát được những suy nghĩ lung tung.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe được Đương sư huynh ở bên cạnh lo lắng hô:-Mã Lương, chạy mau!Chu Tử Hồng ngẩn người ra, mở to đôi mắt xinh đẹp.

Trước mặt nàng có một người thanh niên đang bay về chỗ này.

Người thanh niên đó có dáng vẻ mi thanh mục tú, nhưng có một luồng khí lạnh ẩn ở bên trong.

Vạt áo trước ngực có một mảng máu.-Mã sư đệ, lần này chúng ta khó tránh khỏi số kiếp rồi.

Ôi.Dương sư huynh thở dài nói, mặt lộ vẻ chán nản.

Vương Lâm quét mắt nhìn ba người một cái, cũng không nói gì.

Lúc này hơn mười cái du hồn đuổi theo ở phía sau, đột nhiên dừng lại toàn bộ, nhìn chằm chằm vào VươngLâm, lộ ra vẻ do dự.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, trong thần thức truyền ra một cổ ba động.-Cút!Hơn mười cái du hồn lập tức hoảng sợ mà hỗn loạn rút lui, trong nháy mắt đã chạy sạch.

Chu Tử Hồng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, như thếnào cũng nghĩ không ra vì sao những sinh vật đáng sợ kia lại đột nhiên chạy đi.

Đột nhiên nàng quay đầu nhìn Vương Lâm, tận đáy lòng mọc lên một cái ý niệm dở khóc dở cười, chẳng lẽ những sinh vật đáng sợ đó lại sợ Mã Lương sao?Nhưng ngay lập tức, nàng lại phủ nhận ý nghĩ đó.

Còn lại hai người đệ tửChiến Thần điện kia, cũng chẳng hiểu ra sao.

Nhưng nói như thế nào, cái cảm giác sống sót sau tai nạn lại đột nhiên tăng lên, ba người đều thảlỏng và thả ra một hơi.

Vị sư huynh họ Dương ở trong mấy người là già nhất.

Hắn vẫn còn sợ hãi mà nhìn khắp xung quanh một lượt, vội vàng nói:-Sư muội!

Đám sinh vật này tuy là không biết vì sao không tấn công chúng ta, nhưng nơi đây không thể ở lâu.

Chúng ta nên nhanh chóng chạy đến truyền tống trận, rời khỏi chỗ này thôi.Chu Tử Hồng rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, nói với Mã Lương:-Mã sư đệ, ngươi tu vi thấp nhất, nhất định phải theo sát chúng ta.Tuyệt đối không thể để cho những sinh vật kia nhào lên người, bằng không sẽ lập tức hồn bay phách lạc.Tên đệ tử Chiến Thần điện còn lại, sốt ruột nói:-Còn nói nhiều làm gì!

Các ngươi không đi, thì ta đi trước đây.Nói xong, cơ thể hắn khẽ động, nhanh chóng vọt đi.

Vương Lâm thông qua trí nhớ của Mã Lương, biết được người đó tên là Lâm Đào.

Sư huynh họDương cũng vội vàng đi theo.

Chu Tử Hồng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thấp giọng nói:-Cẩn thận đấy!Nói xong, nàng nhảy lên, bay về phía trước.

Vương Lâm từ đầu đến cuối chẳng có cơ hội để nói một lời.

Hắn lặng lẽ, ung dung mà theo sát ở phía sau.

Sở dĩ phải cứu ba người này, ngoại trừ có những tính toán khác,còn có một chút cảm kích trong ký ức của Mã Lương đối với Chu Tử Hồng.Vương Lâm cảm thấy đoạt được thân thể của Mã Lương, cũng cần phải giúp hắn làm một chuyện.Ba người Chu Tử Hồng phi hành cực kỳ cẩn thận, còn lấy ra những dược vật bổ sung linh lực từ trong túi trữ vật.

Chu Tử Hồng lấy ra nhiều hơn một viên, đưa cho Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn viên thuốc trong tay, vô tình nghĩ tới Nghịch Thiên châu của mình.

Một khi đem nó nhúng vào trong nước, thì sẽ tạo thành loại thuốc tốt nhất để khôi phục lại.

Đáng tiếc,bao nhiêu hồ lô chứa linh lực dịch thể cùng với rất nhiều bảo bối bên trong túi trữ vât, đều bị Đằng Hóa Nguyên bóp nát, toàn bộ biến thành không khí.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Hắn có thể dựa vào thần thức cảm giác được sự tồn tại của hạt châu, thậm chí ngay cả huyết luyện phi kiếm cũng có thể cảm nhận được hình như đã hòa tan vào trong linh hồn của mình.Nhưng lúc này không phải là lúc tra xét, Vương Lâm trầm ngâm một chút,trong lòng lại thầm xác định, đợi khi ra khỏi chiến trường ngoại vực,nhất định phải tìm một chỗ để bế quan.Các tu sĩ ở bên trong chiến trường ngoại vực, trong thời gian vài ngày gần đây, phát hiện dấu hiệu sụp đổ dường như có chút chậm lại.

Nhưng đối với bọn họ mà nói thì không có bất kỳ tác dụng nào.

Bởi vì so với việc sụp đổ lớn, thì những sinh vật quỷ dị này lại càng thêm đáng sợ.

Một đống đổ sụp xuống, thì nhiều nhất cũng chỉ khiến cho người ta đột nhiên tan biến mà thôi.

Nhưng để cho những sinh vật này cắn nuốt, thì chỉ có trơ mắt nhìn hồn phách của mình bị nuốt đi.

Liên tục kêu lên thảm thiết,sau đó thân thể lại biến thành một cái thây khô.Nếu như những tu sĩ này có thể lựa chọn cách thức chết đi, thì hầu như tất cả mọi người, đều chọn sự sụp đổ của khong gian còn hơn.Toàn bộ chiến trường ngoại vực, tổng cộng có bốn cái truyền tống trận lớn.

Phương hướng mà bốn người Vương Lâm bay tới, chính là một cái gần nhất ở đó.

Đối với bốn cái truyền tống trận này, Vương Lâm cũng chẳng có gì phải lựa chọn.

Với hắn mà nói, đi đến cái truyền tống trận nào cũng đều như nhau.

Truyền tống trận này, chỉ có thể truyền tống những người có được ngọc phù tư cách.Hễ là người đi vào chiến trường ngoại vực, đều được phát một cái ngọc phù, ngoài việc chống gió, tác dụng lớn nhất của ngọc phù này chính là tín vật để truyền tống trở về.Vương Lâm không có tín vật của Triệu Quốc, căn bản là không có cách nào thông qua truyền tống trận để trực tiếp trở về Triệu Quốc.

Lúc này hắn lại chiếm được thân thể của Mã Lương, cho nên đối với hắn, sự lựa chọn tốt nhất chính là Hỏa Phần quốc của Mã Lương.

Đây cũng là một cái ý tứkhác của hắn khi cứu ba người Chu Tử Hồng, nhằm đoạt một cái ngọc phù.Đương nhiên, nếu như có thể tìm được hai người Hứa Hạo và Cát Dương, thì sẽ tốt nhất.

Hai người này đã bị Vương Lâm liệt vào những người phải chết.

Giết hai người bọn họ cũng không phải vì Mã Lương, mà bởi vì hai tên này biết rõ, Mã Lương thật sự đã chết rồi.

Vì không muốn lưu lại tai họa về sau, cho nên hai người bọn họ, nhất định phải chết.Dọc theo đường đi, Vương Lâm căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, đã liên lạc với ba người hàng xóm, để bọn họ tìm kiếm thay cho mình.

Tất cả du hồn trên toàn bộ chiến trường ngoại vực, liền biến thành tai mắt củaVương Lâm.

Một khi có tin tức của hai người bọn họ, ba người hàng xóm sẽlập tức thông báo cho hắn.

Nếu như đến sau cùng, vẫn còn không có tin tức về hai người bọn họ, vậy có thể Hứa Hạo và Cát Dương đã chết.

Để cho ba người Chu Tử Hồng có hàng trăm điều không thể lý giải được vì dường như tất cả sinh vật quỷ dị cứ nhìn thấy bọn họ là quay người bỏ qua vậy.Có những con rõ ràng vọt đến, rồi lại lập tức xoay người, rồi nhanh chóng bỏ qua bọn họ.Trên đường đi, ba người có thể nói là có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.Cuối cùng trải qua vô số lần như vậy, khi nhìn thấy những sinh vật cổquái kia, cũng không giống như trước mà lập tức dừng lại rồi thay đổi phương hướng nữa.

Chẳng qua tốc độ có giảm, đợi những sinh vật kia chạy đi, mới tăng tốc độ phi hành.Có một lần rất ly kỳ, một con sinh vật đột nhiên xuất hiện, nhào về phíaChu Tử Hồng, nhưng ngay khi nó chuẩn bị đụng tới Chu Tử Hồng, thì dường như nhìn thấy một cái gì đó khủng bố không thể tưởng tượng được vậy,thét lên một tiếng chói tai rồi nhanh chóng rút lui, mặc kệ tất cả mọi thứ mà nhanh chóng bay đi.Ba người cũng không phải là kẻ ngốc, những chuyện quỷ dị như vậy, tất nhiên sẽ sinh ra nghi ngờ.

Kết hợp với những chuyện trước đó mà nghĩ sơ qua một chút, lập tức hiểu rõ câu trả lời chắc chắn ở trên cơ thể VươngLâm.Chẳng qua chỉ ngoại trừ Chu Tử Hồng trợn mắt há mồm, cũng muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra.

Còn lại hai người kia cơ bản là làm như không nhìn thấy.

Không phải bọn họ không muốn hỏi, mà không thể hỏi.

Lúc này nếu như có một câu nói đắc tội đến Vương Lâm, chỉsợ tính mạng sẽ chôn ở chỗ này mất.Tên đệ tử có tên là Lâm Đào, đưa lưng về phía Vương Lâm, ánh mắt lấp lóe, trong lòng cũng chẳng biết có chủ ý gì.

Tuy nhiên thần sắc của hắn nhanh chóng trở lại như thường, nhìn không ra một chút manh mối.Nhìn thấy còn một đoạn đường không xa nữa, sẽ chạy đến truyền tống trận gần nhất, những tu sĩ ở gần đó cũng xuất hiện rất nhiều.

Mục tiêu của tất cả mọi người đều là truyền tống trận ở phía trước.Vương Lâm trước đó đã dùng thần thức tra xét qua rồi, một số người tập trung ở truyền tống trận ở phía trước, đều đợi truyền tống trận mở ra.Một đạo ánh sáng màu trắng, phủ lên trên truyền tống trận, có tác dụng bảo vệ.

Ở bên ngoài truyền tống trận, lơ lửng rất nhiều xác khô, bọn chúng đều muốn lao tới đám tu sĩ bên trong truyền tống trận.

Bốn phía xung quanh chốc chốc lại xuất hiện một số du hồn, ở bên trong những bộxác khô chui tới chui lui.Truyền tống trận của chiến trường ngoại vực, bình thường luôn ở trong trạng thái đóng kín.

Chẳng qua là cố định một cái thời gian, mới được mởra.

Bây giờ còn cách thời gian mở ra là hai ngày.Những người này ở trong truyền tống trận, khẩn trương nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Mỗi khi có một ngọn gió thổi đến, lập tức cả đám hoảng hồn.Nhưng dần dà, có người phát hiện, những du hồn này chỉ dám quanh quẩn ởbên ngoài, tuyệt đối không dám đụng vào quầng sáng của truyền tống trận.Lần lượt lại có nhiều người nữa phát hiện ra hiện tượng này.

Vì vậy tất cả mọi người ở bên trong đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.Trong lúc phi hành, đột nhiên vẻ mặt của Vương Lâm khẽ biến đổi, những người hàng xóm của hắn truyền đến tin tức, đã thấy được hai người mà hắn muốn tìm.

Hai người này đã chết, túi trữ vật đang được du hồn đưa đến.Không lâu sau, một con du hồn hư ảo trên đầu có hai sừng từ phương xa nhanh chóng bay tới.

Vốn là ba người Chu Tử Hồng còn chưa lưu ý, nhưng nhìn thấy du hồn này càng ngày càng gần, không khỏi nhìn về phía VươngLâm.Lúc này, du hồn này đã đứng ở trước mặt ba người, hướng về phía VươngLâm vung lên, ba cái túi trữ vật lập tức bay ra, bị Vương Lâm chộp vào trong tay.Du hồn kia làm xong tất cả những chuyện này, lập tức xoay người bay đi.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhìn chằm chằm vào du hồn kia, đột nhiên nói:-Dừng lại!Du hồn ngừng lại, xoay người run rẩy nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm cũng không thèm nhìn ba người Chu Tử Hồng, cơ thể tiến về phía trước,nhẹ nhàng đi đến trước du hồn kia.

Vương Lâm cắn nuốt du hồn, không phải một vạn thì cũng là tám nghìn, con số rõ ràng hắn cũng chưa tính qua.Hắn liếc mắt thì có thể nhìn ra, du hồn ở trước mặt này có chút không thích hợp.Vương Lâm trước khi cắn nuốt du hồn, thật ra chỉ là một trạng thái sinh mệnh giống như tích góp thần thức vậy.

Tất cả bọn nó chắc chắn có trí tuệ, nhưng vì bản năng trời sinh, là cắn nuốt mọi thứ.Mà cái du hồn trước mặt này rõ ràng có sự khác biệt.

Cơ thể của nó cực kỳ hỗn tạp, rất nhiều linh hồn sau khi bị nó cắn nuốt, dường như chưa được tiêu hóa vậy, lưu lại bên trong cơ thể của nó một dấu vết thật sâu.Loại dấu vết này khi tích lũy đến một mức độ nào đó, thì thể chất của cái du hồn này, sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động,nhìn kỹ một lúc lâu.

Hắn từ trên người du hồn này, lại thấy được một tia cảm giác giống như năm xưa ở bên trong Mộng Cảnh không gian nhìn thấyNguyên Anh của Tư Đồ Nam vậy.Hoặc có thể nói, giữa hai bên dường như có một điểm chung.-Đi giết hắn!Tay phải của Vương Lâm chỉ vào Lâm Đào, ra lệnh cho du hồn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 123: Ma đầu. ( 122/2095)Lời của Vương Lâm vừa dứt, sắc mặt của ba người Chu Tử Hồng lập tức biến đổi lớn.

Đặc biệt là Lâm Đào, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng lui ra phía sau.

Du hồn kia nghe được mệnh lệnh, không nói nhiều mà hướng vềphía Lâm Đào bay tới.Chu Tử Hồng cắn chặt môi dưới, có ý muốn ngăn cản, nhưng chẳng biết mởmiệng thế nào.

Tên sư huynh họ Dương thì lại than nhẹ một tiếng, vẻ phức tạp trên mặt lập tức lóe lên.

Lâm Đào dùng hết tốc độ, vẫn không thểnào chạy đi xa được.

Hắn chỉ hoảng loạn chạy qua chạy lại ở bốn phía,muốn né tránh du hồn.

Hắn tự biết mặc dù có chạy trốn, tốc độ cũng chẳng nhanh bằng du hồn.

Cho dù có gặp may mà chạy thoát, chiến trường ngoại vực lớn như vậy, hắn có thể hoàn toàn khẳng định, mình cũng không thểnào còn sống mà quay về truyền tống trận.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói:-Tiền bối!

Ta và Mã Lương không có một chút giao tình nào.

Đồng môn mấy năm nay, bọn tôi nói chuyện với nhau cũng rất ít.

Tiền bối tha mạng,ta…Ta nguyện trở thành nô tài của ngài.

Tiền bối tha mạng.Lâm Đào lo lắng nói.

Lúc này du hồn đã đến rất gần hắn.

Vương Lâm khẽcười nhìn hắn một cái, tay phải vung lên, du hồn lập tức ngừng lại.

TránLâm Đào ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn cũng chẳng dám lau, mà cung kính đứng ởmột bên, nói:-Tiền bối, ngài…Ngài chắc chắn là cao thủ của thượng cấp tu chân quốc.Lâm Đào may mắn trở thành nô tài của ngài, tuyệt đối sẽ không có nữa điểm dối trá.Nói xong, hai tay của hắn tạo thành một cái thủ ấn, trong giây lát đặt lên trên trán của mình.

Ngay lập tức một giọt máu trong suốt và lóng lánh, từ giữa mi tâm của hắn chảy ra, từ từ bay về phía Vương Lâm.Giọt máu kia sau khi xuất hiện, cả người Lâm Đào ngay lập tức rũ xuống,bộ dạng suy yếu, khẩn trương nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm vung tay lên, sau khi bắt được giọt máu thì ánh mắt chuyển lên trên người của sư huynh họDương.Lâm Đào sau khi thấy Vương Lâm nhận lấy giọt máu, lập tức thở phào nhẹnhõm.

Hắn biết, cái mạng nhỏ của mình đã được bảo toàn.

Lâm Đào rất thông minh, có thể nói hắn là người đầu tiên phát hiện con người củaVương Lâm có chút cổ quái.

Đoán chừng Mã Lương chắc chắn đã chết.

Sư đệ ởtrước mặt này, là bi người ta đoạt xá.

Nhưng hắn không dám nói, lại càng không dám đi nhắc nhở cho hai người Dương, Trương.Lâm Đào biết, đi theo Vương Lâm, là con đường sống duy nhất của mình.Cho dù Vương Lâm không giết hắn, chỉ cần đuổi hắn đi, hắn cũng chắc chắn sẽ chết.

Cho nên chuyện này căn bản là khỏi cần phải so sánh làm gì cho mệt.

Khi Vương Lâm ra lệnh cho du hồn giết chết mình, Lâm Đào đã hiểu,đối phương rõ ràng đã sớm nhìn ra suy nghĩ của mình.

Cho nên hắn cũng chẳng cần chất vấn, bởi vì như vậy sẽ càng làm hắn chết nhanh hơn mà thôi.Đây là chỗ thông minh của Lâm Đào, cực kỳ dứt khoát mà tự nguyện làm nô tài, hơn nữa còn lấy ra một bản mệnh tinh huyết của mình đưa cho đối phương.Khi lấy được máu của hắn, chỉ cần Vương Lâm có một cái ý nghĩ trong đầu,hắn sẽ hồn bay phách lạc.

Nhưng Lâm Đào cũng không có biện pháp khác,vì được tiếp tục đi theo Vương Lâm, hắn chỉ có thể làm như vậy.Lúc này cơ thể của hắn khẽ động, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Lâm.Phi kiếm sắc nhọn lóe lên, mũi kiếm chỉ về phía hai người Dương, Trương.Khi làm chuyện này, hắn không chút do dự.Biết rõ nếu đã trở thành nô tài, thì phải làm những chuyện nên làm, cho dù chỉ là ra vẻ như vậy cũng được.Nam tử họ Dương cười khổ, thầm than một tiếng, không nói nhiều mà vỗ lên trán.

Từ mi tâm xuất ra ra một giọt bản mệnh tinh huyết, bay về phíaVương Lâm.Hắn phát hiện Vương Lâm có chút cổ quái, suy đoán có thể là vì đoạt xá.Không dám chậm chạp như Lâm Đào, dọc theo đường đi trong lòng run rẩy.Lúc này những gì mắt thấy đã được làm rõ, nếu so sánh, thì quyết định trở thành nô tài của đối phương là tốt nhất.

Dù sao so với sự sống chết,danh dự cũng chẳng đáng gì.

Huống hồ đối phương còn rõ ràng là tiền bối của thượng cấp tu chân quốc, là cao thủ mà ngay cả những con du hồn kia cũng phải e sợ.

Mình đi theo hắn, nói không chừng sau này có có một sốcơ hội.

Sau khi đưa ra giọt máu, hắn phức tạp nhìn thoáng qua sư muộiChu Tử Hồng ở bên cạnh, an ủi nói:-Sư muội, ngươi… …Chu Tử Hồng khoát tay chặn lại, nhìn Vương Lâm, làn môi mọng đỏ giương lên, thấp giọng nói:-Tiền bối!

Ngài…Khi ngài đoạt xá, Mã Lương lúc đó là sống hay chết?Nói xong, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Những lời này, từ khi nàng phát hiện ra Vương Lâm không được bình thường, đã muốn hỏi rồi.Vương Lâm đảo mắt nhìn nàng một cái, mở miệng nói:-Chết.Chu Tử Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ đối phương nói thật hay giả, nàng cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa.

Bằng vào trực giác, nàng cho rằng đối phương không có nói dối.

Hơn nữa ba người mình trong mắt đối phương, sợrằng cũng chẳng bằng con kiến hôi nữa, nên cũng chẳng cần gì phải nói dối bọn họ.

Vì vậy nàng cũng chẳng nói nhiều, đưa ra bản mệnh tinh huyết của mình.Ba giọt máu nhẹ nhàng bay trước người Vương Lâm.

Hắn há miệng hút vào bên trong.

Trong thần thức lập tức xuất hiện ba cái điểm sáng yếu ớt.Chỉ cần hắn muốn, ba người này sẽ hồn bay phách lạc.Thật ra ở trên đường đi, Vương Lâm căn bản cũng không thèm che giấu.

Chỉcần là người trước đây có quen với Mã Lương, sẽ phát hiện ra sự khác thường.

Hơn nữa lại có chuyện du hồn sợ sệt, chỉ cần nghĩ qua một chút,lập tức có thể suy đoán ra rõ ràng.Vương Lâm không phải là người hiếu sát, nhưng nếu ba người này không thông minh, như vậy cũng không có biện pháp.

Chuyện đoạt xá của mình,quyết không thể để cho người khác biết.

Còn chuyện khi ra ngoài chiến trường ngoại vực, thì cũng có cách giải thích tốt.

Dù sao trong năm mươi năm, hoàn toàn có thể thay đổi được tính cách của một người.Ba người Chu Tử Hồng, Dương Hùng, Lâm Đào sau khi trở thành nô tài, thần kinh trước giờ luôn căng cứng, lập tức được giải khai mà đứng ở phía sau Vương Lâm.

Chu Tử Hồng nhìn Vương Lâm, trong lòng có chút phức tạp.Nàng biết tượng mạo của mình rất đẹp.

Trước đây ở trong Chiến Thần điện,có rất nhiều đồng môn theo đuổi, đều bị nàng từ chối từng người một.Chu Tử Hồng từng thề, không đến Kết Đan Kỳ, tuyệt đối sẽ không chọn người kết đôi.

Nhưng bây giờ, mình đã trở thành nô tài.

Nếu như đối phương đưa ra yêu cầu hầu hạ giấc ngủ…Chu Tử Hồng nghĩ đến đây, lòng lại càng hỗn loạn.

Nàng không biết, Vương Lâm đối với nàng, không có một chút hứng thú.Sau khi lấy được bản mệnh tinh huyết của ba người, Vương Lâm nhìn chằm chằm vào du hồn kia.

Sờ sờ vào quai hàm, thần thức của hắn, lập tức liên hệ đến ba người hàng xóm.-Du hồn này, ta muốn dùng.Ba người hàng xóm trầm mặc một hồi, rất lâu sau, mới truyền đến lời phúc đáp.-Thân là thôn hồn, có một việc ngươi còn chưa biết được rõ ràng.

Thân là hồn, thì không có cách nào rời khỏi chỗ này.-Du hồn, cũng là một loại hồn, chẳng qua chỉ là đẳng cấp của nó không thể cùng chúng ta so sánh được mà thôi.

Nhưng nó vẫn là hồn, thì có đủsức mạnh của hồn.

Hễ là sinh vật có linh hồn, đều là đồ ăn của bọn nó.Cũng giống như vậy, chúng nó lại là đồ ăn của ta.-Chúng ta nuốt hồn, cũng không có cách nào trực tiếp cắn nuốt hồn phách của người khác.

Chỉ có thể thông qua cắn nuốt du hồn mà lớn mạnh.-Sự mạnh mẽ của du hồn, những người tu tiên cấp thấp này căn bản là không có chút lực chống cự.

Mặc dù người tu tiên cấp cao thì không e sợ,nhưng nếu như du hồn số lượng đông, thì kết quả cũng là như vậy.

Mà du hồn, đối với ta, vừa là vũ khí vừa là nô lệ, đồng thời cũng là thức ăn.Ngươi có bao giờ nghĩ, một ngày nào đó có hồn tiến vào trong không gian sinh linh, vậy sẽ sinh ra cái hậu quả gì đây?-Thân là thôn hồn.

Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, một ngày nào đó du hồn tiến vào không gian sinh linh.

Nếu như số lượng không nhiều, như vậy sẽ xảy ra một tràng tai họa.

Ở bên trong sinh linh không gian, du hồn được gọi là ma đầu.-Nếu như là số lượng lớn, như vậy không gian sinh linh sẽ trở thành một nơi mất hẳn sự sống.

Ngay cả chúng ta trước kia, trong những du hồn đó,tất nhiên sẽ có một con mà cuối cùng sẽ trở thành thôn hồn.-Trong lúc mất đi sự sống, có một quy luật tồn tại.

Hễ kẻ nào muốn vượt qua giới hạn, cũng sẽ bị giết chết.Chuyện này, Vương Lâm chưa bao giờ được nghe.

Hắn trầm mặc một lúc, nói:-Chiến trường ngoại vực này, là không gian gì?-Nơi đây là một chỗ hỗn loạn được những người có pháp lực mạnh trong sinh linh giới xây dựng lên.

Tồn tại giữa không gian sinh linh và tận diệt.

Dù vậy, du hồn vẫn không thể từ trong khe nứt không gian mà bay ra.

Chỉ có những khi gần sụp đổ, khi ta đi vào, bọn nó mới có thể đi vào.-Cho nên, ngươi căn bản là không có cách nào rời khỏi, lại càng không nói tới những du hồn kia.-Du hồn kia nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi.

Nhưng cuối cùng,ngươi có lẽ vẫn phải cùng ta trở về không gian tịch diệt, đây là sứ mệnh của thôn hồn.Ba âm thanh của hàng xóm, từ từ biến mất.

Vương Lâm ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt thất thần.Ba người Chu Tử Hồng nhìn Vương Lâm không nói lời nào đứng một hồi lâu,mặt càng ngày càng nặng, lòng đột nhiên rung lên, lập tức căng thẳng đứn lên.Đáy lòng Lâm Đào thầm nghĩ có phải là đối phương đã yên lòng rồi hay không, nếu như muốn giết người bịt miệng, thật là chẳng biết làm thếnào.Chu Tử Hồng tưởng là chuyện có liên quan đến việc hầu hạ giấc ngủ, trên mặt lộ vẻ đấu tranh.Dương Hùng lại càng sợ vỡ mật.

Hắn nghĩ rất nhiều, không chỉ lo lắng chuyện sống chết của mình, mà còn có một chút hoảng sợ.

Hắn sợ đối phương vứt bỏ Mã Lương, mà đoạt lấy thân thể của mình.Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, cơ thể khẽ động, bay về phía trước, mục tiêu là truyền tống trận.

Ba người Chu Tử Hồng đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vàng đuổi theo.

Còn con du hồn kia, lại dè dặt, đi ở rất xa phía sau.Càng đi về phía trước, những thi thể của tu sĩ lại ngày càng nhiều.Nhưng mỗi khi Vương Lâm đến gần, thì bên trong những thi thể này đều có du hồn chui ra, rồi nhanh chóng tránh ra, không dám ngăn cản.Cảnh tượng cổ quái như vậy, tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý của những tu sĩ đang hoảng sợ chạy đến nơi này.

Cũng không biết người nào dẫn đầu, đi theo sau bốn người.

Vương Lâm cũng không thèm nhìn, tiếp tục bay đi.Những con du hồn này do dự một hồi, rồi dè dặt đi theo sau người tu sĩ ởsau cùng.

Phát hiện Vương Lâm cũng không ngăn cản, vậy là lập tức bay lên, trong nháy mắt liên tục vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết, các tu sĩ lại ầm ầm tản ra, một lần nữa từng người ở trong hàng ngũ lại tiếp tục chạy trốn.Một ngày sau, truyền tống trận xuất hiện trong tầm mắt, xác khô nơi đây lại càng nhiều, du hồn ở khắp nơi.

Kể từ đó, nơi đây trở thành khu vực cấm, căn bản không có một tu sĩ nào dám đến.

Mặc dù cũng có một số vận khí tốt, thẳng một đường xông vào.

Trong nháy mắt khi tiến vào chỗ này,bị du hồn xông tới.Trong phạm vi mười dặm, ngoại trừ những người sống sót lúc đầu ở bên trong truyền tống trận và bốn người Vương Lâm ra, cũng không còn bất kỳngười nào còn sống.

Đứng từ xa nhìn truyền tống trận, Vương Lâm có chút trầm ngâm, nói với ba người Chu Tử Hồng:-Ba người các ngươi đi vào trong truyền tống trận đi.Ba người không dám từ chối, bất chấp khó khăn mà bay về phía trước.

Cũng may là du hồn dường như nhận được mệnh lệnh, cũng không ngăn cản ba người.

Sau khi thấy bọn họ thuận lợi đi vào bên trong truyền tống trận,Vương Lâm lui người ra phía sau, tìm được một vị trí, khoang chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, ánh mắt chớp động.Hắn giơ bàn tay lên, lập tức một con du hồn từ xa bị hút lại run rẫy.Vương Lâm đưa tay về phía truyền tống trận, con du hồn kia lập tức giãy dụa, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Vương Lâm, đánh tới truyền tống trận.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 124: Pháp tắc giới luật ( 123/2095)Vương Lâm định khí ngưng thần, ánh mắt không ngừng chớp động nhìn du hồn đang bổ nhào tới truyền tống trận.

Hơn mười người trong truyền tống trận nhìn thấy du hồn kia lại vọt tới, đều vội vàng thối lui, xuất ra pháp bảo, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của du hồn.Du hồn càng ngày càng tới gần, vẻ khẩn trương trên mặt những người trong trận càng lúc càng đậm.

Đúng lúc này, du hồn đụng vào quầng sáng bên ngoài truyền tống trận.Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng thầm thở dài một hơi.

Trong nháy mắt khi du hồn chạm vào quầng sáng, lập tức hóa thành làn khói tiêu tán vào hư không.

Tất cả những người đứng trong trận lập tức hoan hô mừng rỡ, sự lo lắng trên mặt giảm đi rõ rệt.

Mọi người càng thêm tin tưởng truyền tống trận này có thể bảo đảm an toàn cho họ.“Nuốt hồn sống lại!

Vô dụng!

Truyền tống trận chính là cửa vào không gian của sinh linh.

Phàm là hồn phách chạm tới lập tức sẽ bị pháp tắc giới luật gạt bỏ.”

Từ trong thần thức truyền đến một câu nói.

Vương Lâm nghe xong vẫn thản nhiên không để lộ ý kiến gì.

Mắt nhìn chằm chằm truyền tống trận, hắn trầm tư suy nghĩ một hồi.

Sau đó mắt hắn chợt lóe sáng, hai tay liên tục điểm mấy cái ra xung quanh: Lập tức hơn mười du hồn lơ lửng bay tới.Vương Lâm cười lạnh trong lòng, chỉ vào truyền tống trận một cái lập tức mười mấy du hồn phóng tới.

Cấp bậc chênh lệch khiến chúng hoàn toàn không thể phản kháng, liên tiếp tiêu tán.Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng hẳn lên, hắn nhìn ra một chút manh mối:Trong khoảnh khắc du hồn đụng tới quầng sáng, bỗng nhiên xuất hiện một sợi tơ đen chui vào trong cơ thể du hồn: đây mới là nguyên nhân làm cho du hồn tử vong.Về phần sợi tơ đen kia từ đâu xuất hiện?

Bởi vì tốc độ quá nhanh VươngLâm chỉ có thể nhìn thấy lóe lên một bóng mờ không thể thấy rõ chuẩn xác.

Một tia nghi hoặc hiện lên trên mặt hắn.Hắn không nói tiếng nào, thần thức đảo qua bao trùm lên hơn một ngàn cái du hồn.

Đồng thời hắn chỉ về phía truyền tống trận.

Lập tức đám du hồn liền lao thẳng tới.

Trong truyền tống trận truyền ra mấy tiếng thét lớn,đám tu sĩ trong đó sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Nếu nói xuất hiện trước mắt một hai du hồn: bọn họ có hơi lo ngại một chút; hơn mười linh hồn thì có phần kinh hoảng; nhưng một lúc cả ngàn du hồn đánh tới như vậy, thì chữ kinh sợ cũng không đủ để hình dung được, chuẩn xác mà nói thì phải là khủng hoảng!Thậm chí có người cảm thấy tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Nhưng đại đa sốngười thì đều đặt mọi hi vọng cuối cùng vào quầng sáng kia.

Đồng thời chuẩn bị sẵn sàng nếu quầng sáng không thể ngăn cản du hồn quá nhiều như vậy thì chính mình lập tức tự sát.

Chết là hết còn hơn là bị du hồn cắn nuốt.Thời điểm này, hầu như đa số tu sĩ cùng có chung suy nghĩ ấy.Trong khoảnh khắc hơn một ngàn du hồn kia ập vào quầng sáng, tất cả đều kêu thảm một tiếng rồi tan thành mây khói.

Giống như bị một cơn gió lốc thổi qua, cả đám tiêu tan không còn dấu vết.Vương Lâm đứng phắt dậy.

Hắn nhìn thấy được những sợi tơ đen kia xuất hiện không hề có quy tắc.

Bất kể du hồn từ vị trí nào chạm vào quầng sáng, bên người nó lập tức sẽ xuất hiện sợi tơ đen đó.Sợi tơ đen này rõ ràng có liên quan rất lớn với pháp tắc giới luật kế cận.Ánh mắt Vương Lâm dần dần trở nên lạnh lùng.

Thần thức của hắn đảo qua một vòng: Lần này số lượng du hồn vượt hơn 2000.

Hai ngàn cái du hồn này dưới sự thúc động của hắn lại bắt đầu tự sát một cách vô ý thức.

Lúc này đám tu sĩ trong truyền tống trận vừa mới từ trong trạng thái hoảng sợ đó thở dốc.

Nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

Không phải bọn họ không tin tưởng quầng sáng bao quanh truyền tống trận, mà là những điều họ chứng kiến dọc theo đường đi đã khiến bọn họ bị dọa cho tiêu tan dũng khí.Cái này giống như bị một đám ác lang hung tàn vây quanh, rõ ràng bên ngoài có một vòng lửa nhưng trong lòng vẫn thắc thỏm sợ hãi đó là chuyện bình thường.Tại nháy mắt khi hai ngàn cái du hồn đánh tới, Vương Lâm điểm ngón tay phải một cái: du hồn biến dị vẫn luôn đi theo phía sau hắn lộ vẻ cầu xin không dám tiến lên phía trước.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào du hồn.

Tuy rằng, nó có một phần trí tuệnhất định nào đó nhưng tỏ vẻ cầu xin thế này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Vương Lâm nhìn chằm chằm du hồn sắc mặt trở nên lãnh khốc.Du hồn nấc lên một tiếng nghẹn ngào, không chịu nổi áp lực thần thức củaVương Lâm lập tức xông ra ngoài.

Nó vừa lao ra, liền thấy ngay sự khác biệt với các du hồn kia.

Chỉ thấy dọc theo đường đi tất cả du hồn cùng đều tránh ra nhường đường cho nó.

Tuy rằng không có khoa trương như khi gặp Vương Lâm nhưng rõ ràng có thể nhìn ra bọn chúng sợ hãi nó.Lúc này hai ngàn cái du hồn kia đã va chạm tới quầng sáng rồi tất cả đều bị sợi tơ đen xuất hiện bất thình lình chui vào cơ thể, cả một đám rất nhanh tiêu tan.

Ngay trong nháy mắt này du hồn biến dị kia mạnh mẽ lao ra.Đồng tử trong mắt Vương Lâm chợt thu lại lộ ra một tia vui mừng.

Chỉthấy nửa thân mình của du hồn biến dị đã chui vào trong quầng sáng.

Đúng lúc này, một sợi tơ đen đột ngột xuất hiện chui vào trong cơ thể nó.Du hồn biến dị lộ ra vẻ thống khổ nhưng vẫn gắng gượng xông tới nhào vào người một tu sĩ.

Tên tu sĩ đó lập tức thét lên một tiếng thảm thiết,thân thể nhanh chóng hóa thành thây khô.Đúng lúc này, bỗng nhiên ở xung quanh thây khô xuất hiện hơn mười sợi tơ đen nhanh như tia chớp chui vào.

Du hồn biến dị lập tức lao ra ngoài với vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nhưng lao ra không bao xa liền hóa thành tro bụi tan biến mất.Đám tu sĩ trong truyền tống trận đều mặt biến sắc nhìn kia thây khô trầm mặc không nói.

Thậm chí có nữ tu sĩ đã bật khóc thành tiếng.Dương Hùng thầm than một tiếng, tiến lên tung một cước đá bay thây khô ra khỏi truyền tống trận.Vương Lâm nhíu chặt đôi mày, tiếp theo đó hắn quyết đoán rút ra một tia thần thức thật cẩn thận tìm kiếm ở phía trước.

Trong nháy mắt vừa đụng tới quầng sáng ngoài truyền tống trận, sợi tơ đen chợt hiện ra nhanh như tia chớp định chui vào tia thần thức ấy.Tia thần thức của Vương Lâm lập tức cấp tốc thối lui, sợi tơ đen vừa hụt mục tiêu lập tức quay lại đuổi theo tia thần thức.Vương Lâm cắn răng một cái, tia thần thức chẳng những không né tránh ngược lại chính diện nghênh tiếp.

Hắn muốn thử xem sợi tơ đen này rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.

Nếu như trước kia, Vương Lâm nhất định sẽkhông tùy tiện thử nghiệm.

Nhưng nếu du hồn biến dị cũng có thể cứng rắn chống cự lại một chút thì hẳn là không có nguy hiểm gì lớn lắm.Sợi tơ đen đó vừa tiến vào trong thần thức Vương Lâm, lập tức một nguồn năng lượng hủy diệt từ trong thần thức bùng nổ rồi không ngờ lại thuận theo thần thức phóng về phía bản thể của hắn.Trong mắt Vương Lâm chợt lóe tinh quang, thần thức khổng lồ vừa bộc phát lên lập tức bao vây năng lượng hủy diệt kia.

Ngay sau đó thần thức của hắn thong thả nghiên cứu.Sau hồi lâu Vương Lâm thầm than một tiếng.

Thần thức của hắn thoáng động, luồng năng lượng kia liền bị đập nát tiêu tan.

Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấu kết cấu của nó, nhưng hiển nhiên sợi tơ đen này gây ra thương tổn thật lớn đối với linh hồn.

Dường như chúng được sáng tạo ra để chuyên môn diệt sát linh hồn vậy.Vương Lâm tự đánh giá nếu loại tơ đen này vượt qua số lượng nhất định nào đó, cho dù là hắn cũng sẽ không chịu nổi.Vương Lâm nhắm hai mắt lại trầm ngâm suy nghĩ.

Một hồi sau hắn chợt mởmắt, tay phải khẽ lật, lấy ra ba cái túi trữ vật.

Thần thức tìm kiếm ởbên trong: cuối cùng ngoại trừ tìm thấy ngọc phù truyền tống của MãLương, còn kiếm được mấy khối trung phẩm linh thạch.Hai gã Hứa Hạo và Cát Dương cũng thật đúng là kém may mắn, vừa mới giết chết Mã Lương liền gặp một đám du hồn.

Tuy rằng lúc ấy thoát đi nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao hễ chỗ nào có du hồn, chỉ cần vừa nhìn đến hai người bọn họ liền lập tức xông tới.

Cho dù du hồn đó đang truy kích tu sĩ khác cũng lập tức buông bỏ không đuổi theo người kia mà quay lại chuyên tìm hai người bọn họ gây phiền toái.

Thậm chí có hồn phách vừa mới cắn nuốt một nửa lại phun ra không quản hết thảy xông tới hai người bọn họ.Dưới sự chiếu cố đặc biệt như thế, hai người căn bản là kiên trì không được bao lâu liền bị du hồn cắn nuốt.

Vì vậy, có lấy được túi trữ vật của Mã Lương chúng cũng không kịp xem xét cẩn thận nên nó vẫn còn nguyên vẹn.Kiểm tra ba cái túi trữ vật xong, Vương Lâm có chút kinh ngạc: Ở bên trong có rất nhiều đồ vật, bất kể linh mẫn thạch, pháp bảo, tài liệu...Có thể nói là đầy đủ các chủng loại.

Cái gì cần có đều có.Phải biết rằng đây chính là Hứa, Cát hai người tích trữ gần năm mươi năm đương nhiên không thể ít.Chỉ riêng trung phẩm linh thạch trong túi trữ vật của hai người đã quá nhiều, ước chừng tới hơn hai ngàn khối.

Vương Lâm cầm một khối linh thạch trong tay.

Hắn từng tốn rất nhiều thời gian ở trong cái khe không gian để nghiên cứu bản ghi chép trận pháp cơ bản.

Trong trí nhớ của hắn có một loại trận pháp tên là Qui Giáp Huyền Diệt trận.

Trận pháp này không có tính công kích nhưng lực phòng ngự thì lại rất cao.

Ngoài ra trong đó có vài cái trận pháp cơ bản khiến cho người bố trí trận pháp có thể thuận tiện mang theo bên mình.Loại trận pháp có thể mang theo bên người để phòng ngự này mỗi lần sửdụng phải hao phí một lượng lớn linh thạch.

Lúc trước khi Vương Lâm nghiên cứu đã từng nghĩ tới: nếu có đầy đủ linh thạch nhất định phải bốtrí nhiều một số trận pháp này mang theo bên mình để phòng thân.Hắn tính toán một chút thời gian mở ra truyền tống trận rồi không chút chần chừ lấy linh thạch ra bóp nát.

Sau đó nhanh chóng dính một chút lên đầu ngón tay rồi vẽ lên khoảng không một vài ký hiệu.

Mỗi một nét vẽVương Lâm đều dốc hết khí lực toàn thân.

Lúc ký hiệu cuối vừa hoàn thành hắn lập tức đưa vào một tia thần thức.Ký hiệu chợt lóe lên một cái bay lơ lửng bất động giữa không trung.

Tiếp sau đó hắn lại bóp nát một khối linh thạch tiếp tục vẽ lên.

Một khối trung phẩm linh thạch có thể vẽ ra một ký hiệu.

Không bao lâu sau VươngLâm đã dùng gần bảy mươi khối trung phẩm linh thạch.Trong số đó có một vài cái bị hỏng.

Vương Lâm nghiên cứu trên lý thuyết đã quá thông thuộc, nhưng khi bố trí trên thực tế thì thủ pháp khó tránh khỏi có vài phát sinh ngoài ý muốn.Nhìn trước mặt trôi nổi bốn mươi chín cái ký hiệu, Vương Lâm có chút cảm thán: trận pháp này quả thực rất hao phí trung phẩm linh thạch.

Trước kia trên người Vương Lâm cũng không có bao nhiêu, nên cho dù có nắm trận pháp trong tay cũng không có tiền vốn để thiết lập.Vương Lâm lại lấy ra một khối linh thạch bắt đầu chế tạo trận nhãn.

Tay phải hắn điểm một cái, khối linh thạch lập tức bay lên, bốn mươi chín cái ký hiệu kia từng cái từng cái khảm lên nó.

Mỗi lần khảm lên khối linh thạch kia liền tản phát ra một tia hào quang.Đợi đến khi bốn mươi chín cái ký hiệu khảm xong toàn bộ màu sắc của khối linh thạch đã biến thành trong suốt lấp lánh.

Vương Lâm giơ tay chụp một cái, trận nhãn linh thạch lập tức bay vào tay hắn.

Vương Lâm nhấn một cái vào mi tâm của mình, lập tức một đạo sóng gợn vô hình xuất hiện bên ngoài vật thể.

Nếu không quan sát kỹ nhìn không ra một chút dấu vết nào.Ngay sau đó Vương Lâm tiếp tục chế tác, thủ pháp của hắn càng lúc càng thuần thục, số lần thất bại dần dần giảm đi.

Bộ trận pháp thứ hai này hắn dùng gần sáu mươi khối linh thạch liền bố trí hoàn chỉnh.Thời gian chậm rãi trôi qua, thời điểm truyền tống trận mở ra đã sắp tới trong khoảnh khắc.

Trong truyền tống trận cả đám tu sĩ đều đang khẩn trương trong lòng.

Sống trong đó một ngày bằng một năm, họ hận trận pháp không mau mau mở ra để rời khỏi cái địa phương khiến cho bọn họ kinh hãi khiếp đảm này.Hơn nữa mấy ngày nay, chiến trường vực ngoại sụp đổ với tốc độ nhanh hơn.

Khe hở không gian bên ngoài truyền tống trận cũng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, đã xuất hiện từng mảng từng mảng nứt vỡ.Truyền tống trận mở ra một khắc.

Vương Lâm đem cái trận nhãn cuối cùng dính vào trên trán.

Ánh mắt sáng ngời đứng lên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 125: Thần thức cực cảnh ( 124/2095)Bên trong truyền tống trận sáng lên từng đạo ánh sáng chói lòa, từng làn khí nhẹ bất thình lình chậm rãi xuất hiện trong trận pháp, ngay sau đó truyền tống trận vận hành trở lại.Ở bên ngoài truyền tống trận, vào thời điểm trận pháp chuyển động cả đám du hồn toàn bộ thối lui, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.Chỉ sợ đây là lần mở ra cuối cùng truyền tống trận của chiến trường ngoại vực.

Đám tu sĩ trong trận đều lộ ra vẻ sống sót sau tai nạn, cảđám từ từ biến mất trong truyền tống trận.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong truyền tống trận: Mỗi lần biến mất một người hắn đều yên lặng chú tâm tính toán thời gian.Ba người Chu Tử Hồng do dự không chừng không biết có nên rời đi hay không.

Trong lúc đang do dự ba người bỗng nhiên nghe thấy tiếng VươngLâm.“Ba người các ngươi đi trước đi.

Ra ngoài chờ ta.”

Ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra ngọc phù nhẹ đưa linh lực vào, thoáng cái liền biến mất không còn hình bóng.Vẫn trụ lại chờ một hồi sau khi toàn bộ tu sĩ trong trận pháp rời đi, Vương Lâm thì thào lẩm bẩm: “Ba giây!”

Sau khi nói xong, trong mắt hắn chợt lóe tinh quang, thoáng cái hắn nhảy ra thẳng đến truyền tống trận, đồng thời tay phải hắn vừa lật xuất ra ngọc phù dùng để khởi động truyền tống.Tốc độ của hắn cực nhanh trong nháy mắt liền tới gần quầng sáng phòng ngự bên ngoài truyền tống trận.

Trong khoảnh khắc hắn xuyên qua quầng sáng bất thình lình bốn phía xuất hiện một đám tơ đen.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, hắn cũng không né tránh để mặc cho đám tơ đen kia như tia chớp phóng tới.Tại thời điểm đám tơ đen tới gần thân thể Vương Lâm, chỗ mi tâm hắn chợt sáng lên, ngay tức thì bên ngoài thân thể Vương Lâm hiện ra bốn mươi chín cái ký hiệu.

Tự động ngăn chặn đám tơ đen.Đám tơ đen liên tiếp công phá bốn mươi ba cái ký hiệu sau đó năng lượng tan hết tiêu biến mất không còn chút gì.Hết thảy cái này nói thì chậm nhưng xảy ra cực nhanh.

Gần như chỉ trong chớp mắt Vương Lâm không chút tổn hại nhảy vào trong trận, ngọc phù trong tay lập tức sáng lên và tiếp đó truyền tống trận vận hành liên tục.Trong lòng Vương Lâm rất lo lắng.

Thông qua quan sát vừa rồi hắn biết khi ngọc phù kết nối với truyền tống trận liên tục chỉ cần thời gian ba giây.

Ba giây này là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu vượt qua thì chắc chắn có thể thành công truyền đi.Giây thứ nhất!

Mấy mươi sợi tơ đen đột nhiên xuất hiện, từ khắp nơi như mũi tên rời cung xuyên qua quầng sáng.

Giờ phút này tận đáy lòng mìnhVương Lâm hiểu rằng thân thể mình quyết không thể di động ở phạm vi lớn,bằng không tất nhiên sẽ gây trở ngại cho truyền tống.

Nhưng nếu là phạm vi nhỏ thì với tốc độ của những sợi tơ đen này lại quá nhanh khó có thểné tránh.Hết thảy đã được Vương Lâm tính toán trước, lúc này sắc mặt hắn sa sầm xuống, tại mi tâm cấp tốc lóe sáng từng bộ trận pháp kết thành bởi từng bộ bốn mươi chín cái ký hiệu, nối tiếp nhau xuất hiện ở ngoài thân thểcủa hắn.Trước đó Vương Lâm một hơi chế tác ra hai mươi mốt bộ trận pháp, vừa rồi hao tổn mấy bộ, lúc này ở ngoài thân hắn có tới gần một ngàn cái ký hiệu đang tỏa ra tác dụng phòng ngự.Chỉ nghe một tràng tiếng vỗ vụn liên tục vang lên, các ký hiệu bên ngoài thân thể Vương Lâm chỉ trong thời gian một giây này nhanh chóng vỡ tan.Sự việc phát sinh cực nhanh!

Thời gian một giây!

Mấy chục sợi tơ đen xung phá gần chín trăm cái ký hiệu sau đó năng lượng tan hết liền tiêu biến mất.Lúc này Vương Lâm chẳng những không có thở phào, ngược lại càng thêm ngưng trọng: Hắn biết tất cả sự chuẩn bị trước đó chỉ có thể duy trì đến thời điểm này, còn hai giây tiếp theo cần phải tự mình cứng rắn kháng cự.

Hắn lẳng lặng tung ba cái túi trữ vật trên người lên, quét thần thức một vòng, lập tức trong đó bay ra vô số pháp bảo, ánh sáng muôn màu sắc lập tức lóe lên bao phủ khắp bốn phía thân thể hắn.

Nhìn thoáng qua e là không dưới mấy trăm kiện pháp bảo.Trước đó Vương Lâm đã từng tra xét qua ba túi trữ vật này, trong đó đúng là có một số vật hữu dụng.

Nếu như đổi là người khác chỉ sợ cũng không dám cùng một lúc khống chế nhiều pháp bảo như vậy.

Cho dù với thần thức của Vương Lâm, khống chế tất cả cũng có chút gượng gạo.Truyền tống ngọc phù nối tiếp với trận pháp đã tiến vào giai đoạn giữa, vừa mới qua một giây.

Hiện tại là giây thứ hai!Đồng tử trong mắt Vương Lâm dột nhiên co rút lại, hắn cười khổ trong lòng: ở bốn phía vô thanh vô tức xuất hiện mấy trăm sợi tơ đen đồng loạt bắn tới.

Bên ngoài thân thể của hắn còn không đến một trăm ký hiệu ngay cả tác dụng ngăn chặn cũng không có, vừa tiếp xúc ngay lập tức liền tán loạn.Ngay sau đó đến những pháp bảo.

Chỉ nghe tiếng rầm rầm vang dội, những pháp bảo đó ngay tức thì bị dập nát không còn một mảnh.

Vương Lâm thầm than trong lòng: những pháp bảo đó dù sao hắn cũng chưa có tế luyện không thể phát huy được toàn bộ tác dụng của chúng.Mặc dù như thế dưới sự ngăn cản của những pháp bảo, mấy trăm sợi tơ đen cũng có gần một nửa hao hết năng lượng tiêu tan.

Lúc này, những sợi tơ đen còn lại không còn có gì ngăn cản trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể Vương Lâm.Sợi tơ vừa vào trong cơ thể, năng lượng hủy diệt lập tức bùng nổ.

Thần thức khổng lồ của Vương Lâm tức thì bị tổn hại không chịu nổi.

Nhưng hắn vẫn đang ngoan cường chống cự giữ vững linh hồn bất diệt của mình.Ở giây thứ hai này hắn kiên cường gắng gượng kháng cự vượt qua.

Lúc nàyVương Lâm lộ bộ mặt dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hư không nơi xa cười điên cuồng, nói: “Cái pháp tắc giới luật chó má gì.

Đến đi!

Đến ngăn cản ta trở về đi!

Lão tử đã chết một lần!

Lúc này đây, ai cũng không thể ngăn cản ta!!!”

Cực cảnh!

Loại cảnh giới này vốn là nơi phát ra linh lực của người tu tiên.

Nhưng lúc này mặc dù toàn thân Vương Lâm không có nửa điểm linh lực.

Nhưng trong thần thức linh hồn của hắn lại quỷ dị xuất hiện biến hóa của cảnh giới cao nhất.Chiến trường vực ngoại ở trong phạm vi sụp đổ, bỗng nhiên nổi lên một trận sấm sét kinh thiên động địa, trong tiếng ầm vang đó một nửa chiến trường bị phá nát, vô số không gian vỡ vụn mở ra vô số khe nứt.Một cỗ uy áp khổng lồ từ bên trong hư vô truyền đến, ba gã hàng xóm củaVương Lâm lúc này toàn thân run rẩy lùi dần vào trong không gian tịch diệt không dám lưu lại.Chúng nó còn như thế thì càng không cần phải nói đám du hồn này.

Lúc này cả đám hốt hoảng bỏ chạy, theo khe hỡ không gian xuất hiện ở phụ cận rất nhanh bay về lại rồi tan biến trong không gian.Lúc này, ngọc phù nối tiếp với truyền tống trận đã tiến vào thời kỳ cuối, thời gian vào giây thứ ba!Trong ánh mắt điên cuồng của Vương Lâm mang theo một tia lạnh giá, trong hung tàn kèm theo một chút vắng lặng.

Uy áp này mặc dù khổng lồ, nhưng thân thể Vương Lâm.

Vẫn đứng thẳng tắp như thân cây tùng.

Thần thức của hắn mặc dù bị tàn phá nhưng lại có một cỗ khí tức không thể tả tràn ngập trong đó.Đây là một cỗ khí tức của Cực cảnh, một cỗ ý niệm mà bất kỳ sinh linh nào cũng không thể ngăn cản.

Lúc này nếu như so sánh lấy ví dụ uy áp kia như áp lực của núi thái sơn đè xuống, vậy thì Vương Lâm lại giống như một thanh lợi kiếm vững chắc không gì khuất phục.Có lẽ thái sơn sẽ ép lợi kiếm vỡ vụn, nhưng dù có vỡ vụn lợi kiếm này cũng phải theo truyền tống trận rời khỏi nơi này.Giây thứ ba!

Một bàn tay to do vô số sợi tơ đen tạo thành từ bên trong hư vô thò ra chộp tới Vương Lâm.

Bàn tay này do vô số kể sợi tơ đen tạo thành.Tại đây trong khoảnh khắc bàn tay to xuất hiện, chiến trường vực ngoại toàn sụp xuống.

Giống như một khối băng thật lớn bị người đập nát vụn,từng khối từng khối chiến trường vỡ vụn.

Vô số không gian vỡ thành mảnh nhỏ tăng tạo thành các khe nứt không gian.Trong nháy mắt toàn bộ chiến trường vực ngoại biến mất.

Còn lại chỉ có bốn tòa truyền tống trận đơn độc treo giữa hư không.Giây thứ ba!

Đây là một trận đối kháng giữa pháp tắc giới luật và Cực cảnh.

Thần thức của Vương Lâm tại thời điểm bàn tay to kia chụp được lập tức vỡ tan, nhưng mới vừa tan ra thì lập tức lại được lực lượng thần bí của Cực cảnh đó một lần nữa tổ hợp rồi lại ngoan cường chống cự.Trong quá trình này Vương Lâm lại một lần nữa thật sự cảm nhận được cái loại cảm giác “cực cảnh”.Lần đầu tiên là khu thành thị đổ nát.Lần thứ hai là ở trong Quyết Minh Cốc.Lần thứ ba là vào lúc linh hồn thức tỉnh trong không gian tịch diệt.Hiện tại là lần thứ tư!

Mỗi một lần, lực lượng của cực cảnh đều được gia tăng.

Nhất là lúc này đây thần thức của Vương Lâm tràn ngập vận ý của cực cảnh.

Thần thức của hắn cứ mỗi lần tán loạn rồi tổ hợp không ngừng được tinh luyện.Trong thời gian một giây này thần thức khổng lồ của Vương Lâm đã trải qua cả vạn lần tán loạn rồi tổ hợp.

Thần thức cô đọng dần dần, cuối cùng càng ngày càng nhỏ nhưng nội chất của nó lại có biến hóa tăng trưởng ngất trời.Ý nghĩa của Cực cảnh toàn bộ dung nhập hoàn toàn trong nó.Nguồn gốc của cực cảnh không người nào biết, nhưng có một điều có thểkhẳng định là: vô số năm qua tất cả tu sĩ có được cực cảnh chỉ là trên phương diện linh lực.

Còn cảm nhận được ý của Cực cảnh thì duy nhất chỉcó một người là Vương Lâm.

Dưới lớp lớp cơ duyên xảo hợp đi ngược lại con đường của nó.

Trên thần thức được đóng dấu ấn của cực.Trong thần thức ẩn chứa Cực cảnh tạo thành hết thảy những kết quả này.Kỳ thật pháp tắc giới luật hình thành bàn tay to đã dẫn tới tác dụng thúc đẩy toàn bộ.

Linh hồn của Vương Lâm vốn sau khi dung hợp NghịchThiên châu trong thần thức đã có một tia Cực cảnh cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng nếu không có áp lực từ bên ngoài vậy thì cho dù Vương Lâm có tu luyện ra linh lực đi nữa tia “cực” này cuối cùng cũng sẽ tiêu tan dần đi.Nhưng lúc này dưới áp lực mãnh liệt của bên ngoài thần thức từ từ thu nhỏ lại, cực cảnh lại dần dần mở rộng ra, cuối cùng hoàn thành dung hợp hai thứ làm một.

Sự dung hợp đó vẫn còn ở mức độ sơ khai.

Hoặc có thểnói: hiện tại thần thức của Vương Lâm cũng không phải toàn bộ đều là cực cảnh, mà trong đó có rất nhiều tạp chất.Cực là một loại cảnh giới.

Loại cảnh giới này có sẳn thuộc tính đơn nhất.

Nói cách khác, nếu linh lực có đủ cực cảnh vậy thì hết thảy mọi phát triển đều sẽ dồn vào xây dựng linh lực.Giống như vậy, hiện tại dấu ấn cực cảnh trên thần thức của Vương Lâm,như vậy linh lực của hắn từ nay về sau sẽ không đem lại uy lực như trước.

Nhưng thần thức của hắn lại có thể dễ dàng diệt sát hết thảy tồn tại đồng cấp bậc, bất chấp cả sơ, trung, hậu ba kỳ.

Chỉ có điều điểm cuối của Cực cảnh là Nguyên Anh hậu kỳ.Điểm này ngoại trừ Nghi Tự Giả thời kì thượng cổ, còn chưa từng có tu sĩ nào đột phá tới cực cảnh.

Mặc dù là việc Nghi Tự Giả độ kiếp cũng do người khác thông qua một vài dấu hiệu nghiền ngẫm mà ra.

Cụ thể rốt cuộc là thực hay giả ngoại trừ đương sự ra không người nào biết.Cực cảnh thật đáng sợ.

Loại bất chấp uy lực hùng mạnh của sơ, trung, hậu ba kỳ này nhất định sẽ nhận sự ngăn cản của pháp tắc của thiên địa.

Nếu để mặc cho nó phát triển không hạn chế vậy thì có thể nói hoàn toàn khẳng định: tu sĩ cực cảnh là tồn tại vô địch.Cho nên thời thượng cổ các học giả nghiên cứu cực cảnh đã từng suy diễn:cái gọi là tu sĩ cực cảnh không thể đột phá Nguyên Anh kỳ, bởi vì vào thời điểm đột phá sẽ bị pháp tắc của Thiên địa gạt bỏ không thương tiếc.Tuyệt đối không cho phép xuất hiện tu sĩ cực cảnh có tu vi trên Nguyên Anh kỳ!Chỉ có điều với cực cảnh hiện giờ của Vương Lâm đối với pháp tắc giới luật mà nói vẫn còn quá bé nhỏ không đáng kể.

Theo bàn tay to càng ngày càng gần tốc độ sụp đổ thần thức của Vương Lâm, dần dần vượt qua tốc độtái tạo lại.

Cuối cùng ầm một tiếng thần thức Vương Lâm vỡ tan, nhưng cùng lúc thần thức vỡ tan những chỗ tạp chất cũng theo đó tan nát.

Hiện tại Vương Lâm còn lại là một tia ký hiệu cực gần giống như khởi đểm!Nếu không có pháp tắc giới luật, Vương Lâm có thể tự đề luyện ra một tia ký hiệu cực này, chỉ sợ là vô vọng.

Nhưng hiện tại dưới tác dụng của áp lực, hắn lại thành công.

Ký hiệu cực tinh thuần này xuất hiện, cho dù là bàn tay to kia cũng không khỏi bị nó làm cho ngưng lại.

Đúng lúc này, giây thứ ba đã hết!

Truyền tống trận bắt đầu mở ra.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 126: Tha hương ngoại quốc ( 125/2095)Vào thời khắc truyền tống trận mở ra, bàn tay to kia vì cực cảnh thần thức mà đột nhiên chững lại, thân thể Vương Lâm ở trong truyền tống trận biến mất.Các hắc ti tổ hợp tạo thành bàn tay lập tức hóa thành vô số các hắc ti quanh quẩn ở bên ngoài truyền tống trận một hồi rồi cuối cùng tiêu tan không còn.Bởi vì sự tồn tại của cực cảnh nên Vương Lâm trở thành người thứ nhất đi vào không gian tịch diệt để tiến vào không gian thôn phệ hồn phách.

Mặc dù thần thức của hắn đã được luyện hóa thành một tia cực thức nhưng thôn phệ hồn phách về bản chất vẫn tồn tại như cũ.Tại đất nước tu chân cấp ba Hỏa Phần quốc, trên vùng phía nam của Chu tước bên cạnh Tu ma hải.

Các tông phái trong quốc gia Hỏa phần quốc này không nhiều lắm, chia ra thành Chiến Thần Điện, Tà Ma tông, Lạc Hà Môn và Thi Âm Tông.Ngày này tại vị trí trung tâm trên đỉnh núi lửa có một truyền tống trận thật lớn có liên quan đến người của Chiến Thần Điện tồn tại.Cao thủ Nguyên Anh Kỳ của Chiến Thần Điện có sáu người yên ổn tọa lạc ởngôi vị thứ nhất ở Hỏa Phần quốc.

Năm đó tranh đoạt tư cách tiến vào VựcNgoại chiến trường, Chiến Thần Điện đè bẹp quần hùng đạt được lệnh bài tư cách duy nhất.Lần này dẫn đầu nhóm ở đây không phải là cao thủ Nguyên anh kỳ mà là trưởng lão Hoắc Hồng Phi có tu vi Kết đan sơ kỳ.

Có lẽ là nguyên nhân quanh năm tu luyện thần đạo nên Hoắc Hồng Phi tuy rằng đã hơn hai trăm tuổi nhưng thoạt nhìn cũng không có vẻ gì già cả, dáng vẻ bất phàm giống như là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi.Thần đạo, là bí thuật tu luyện cao nhất của Chiến Thần điện, chỉ khi đạt tới Trúc Cơ kỳ mới có khả năng tu luyện.

Nghe nói làm gia tăng thêm khảnăng Kết đan, nhưng cụ thể như thế nào người ngoài không được biết.Tuy nhiên Chiến Thần Điện từ trước tới nay cao thủ Nguyên Anh kỳ, KếtĐan kỳ đều là đứng đầu ở quốc gia Hỏa Phần, nói như vậy thần đạo kia chắc phải có chỗ kỳ diệu.Mà pháp quyết của Thần đạo có công hiệu như thế tự nhiên sẽ có người dòm ngó, chẳng qua thực lực của Chiến thần điện quá hùng mạnh cho nên các môn phái khác dù có dòm ngó cũng không có bản lĩnh chiếm đoạt.Tuy nhiên có câu Thổ phỉ nhớ ba năm, kẻ trộm tham đến mười năm.

Chiến thần điện cuối cùng thỏa hiệp mỗi hai mươi năm tổ chức một đại hội đểxem xét.

Cứ là tu sĩ Trúc cơ kỳ kể cả không môn phái cũng có thể đến tham khảo.

Có thể ngộ đạo hay không tùy vào cơ duyên của từng người chỉbất quá để để tham khảo được thì cần phải nộp một lượng nhất định linh thạch.Kể từ đó Chiến Thần Điện bình yên phát triển, hơn nữa lại có thêm lượng lớn thu nhập bớt đi ít nhiều các lo toan.Hơn nữa Thần đạo pháp quyết trên thực tế chỉ không đến một trăm chữ, các chữ này đều khó hiểu đến kinh người, rất ít người có thể hiểu được.Hoắc Hồng Phi tu luyện Thần đạo thuật.

Trên thực tế một ngàn năm vềtrước có một vị trí giả thiên tư thông minh hao phí hơn nửa đời theoThần đạo tổng kết ra một bộ công pháp.

Bộ công pháp này chẳng những uy lực cực lớn, mà hơn nữa tu luyện ít nhất còn có thể có hiệu quả trú nhan, đó là nguyên do các đệ tử Chiến Thần Điện yêu thích.Bên cạnh Hoắc Hồng Phi có mấy người, trong đó làm người ta chú ý nhất là một thiếu phụ.

Dáng người thiếu phụ này thướt tha, đôi mắt phượng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan làm cho nàng giống như một tiên tử.

Lúc này nàng đang cùng người đàn ông anh tuấn cao lớn bên cạnh nhỏ nhẹ nói chuyện, hơi thở có mùi đàn hương từ miệng khẽ thoảng qua, khuôn mặt thểhiện một chút nhu tình.Lúc này Truyền tống trận bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lại.

Hào quang càng ngày càng rực rỡ, ba thân ảnh phía trong chậm rãi xuất hiện dần dần trở nên rõ ràng hơn.Hoắc Hồng Phi nhướng mày than thầm một tiếng.

Hắn trước đó vài ngày biết được Vực Ngoại chiến trường đang không ổn định, có thể tan vỡ bất cứlúc nào.

Từ đáy lòng đã chuẩn bị tốt nhất tư tưởng rằng các đệ tử ra đi lần này có thể sống quay trở về không nhiều lắm.

Nhưng lúc này thực tếnhìn lại chỉ còn có ba người.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn nhưng hắn vẫn có chút rầu rĩ.Bất quá khi hắn nhìn thấy rõ thân ảnh của ba người Chu Tử Hồng thì vẻmặt có vẻ hòa hoãn lại.

Chu Tử Hồng là đệ tử của hắn, tính tình không chịu thua kém người khác.

Năm đó hắn xin phép muốn đi vào Vực Ngoại chiến trường đã từng bị Hoắc Hồng Phi nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng đứa nhỏ này đã kiên trì khăng khăng đến phút chót.Hoắc Hồng Phi bất đắc dĩ miễn cưỡng đồng ý và cấp cho nàng một ít pháp bảo quý hiếm.

Lúc này nhìn thấy nàng bình yên trở về, nội tâm hắn thởphào nhẹ nhõm.Thân ảnh ba người Chu Tử Hồng đang hiện lên trong truyền tống trận, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt có cảm giác như mới được tái sinh lại lần nữa, nhưng ngay sau đó ba người nhìn lẫn nhau, đáy lòng đều cùng nặng trĩu.Sinh tử của Vương Lâm là việc hiện tại bọn họ quan tâm nhất.

Phải biết rằng ba người bọn họ đã đem linh hồn tinh huyết giao cho Vương Lâm.

Một khi Vương Lâm tử trận thì linh hồn tinh huyết phát động làm ba người cũng khó lòng thoát chết.Sau khi ra mắt trưởng lão Hoắc Hồng Phi, Hoắc Hồng Phi liếc mắt quét ba người một cái rồi nói:- Không tồi.

Tu vi của mọi người đều được nâng cao.

Tử Hồng và DươngHùng đều đạt tới Trúc cơ hậu kỳ, Lâm Đào kém một chút nhưng mà cũng nhìn thấy chuẩn bị đột phá.

Tốt lắm.

Đã trải qua tôi luyện trên chiến trường vực thẳm, sau này ba người các ngươi chắc chắn rất có tiến bộ.

Ai…

Đáng tiếc duy nhất chính là quay trở về quá ít…Chu Tử Hồng thở dài nói:- Sư phụ, lần này chiến trường vực ngoại đột nhiên sụp đổ, xuất hiện rất nhiều giống loài thần bí.

Một khi bị chúng nó bắt lấy lập tức hồn bay phách lạc.

Toàn bộ tu chân giả ở Vực Ngoại chiến trường có thể nói mười người không còn lại một.

Việc này phát sinh quá đột nhiên, nguyên bản lần này thu hoạch có chút phong phú.

Nhưng hiện tại…Nói tới đây thần thái của nàng ảm đạm.Hoắc Hồng Phi khoát tay chặn lại, nhìn vào ba người đôi lông mày đột nhiên nhăn lại nói:- Việc này sẽ nói sau.

Các ngươi ba người trả lời đã, vì sao tướng mạo các ngươi vẫn không thay đổi?Phải biết rằng ở không gian vực ngoại năm mươi năm thì tướng mạo cũng không già đi nhiều, hơn nữa ba người Chu tử Hồng tu luyện công pháp có chứa đựng hiệu quả trú nhan.

Nhưng sau khi trải qua năm mươi năm rồi cũng không có khả năng như hiện tại không thay đổi so với lúc tiến nhập vào.Dương Hùng thân là sư huynh, lại là đệ tử đắc ý của Điện chủ, nghe Hoắc Hồng Phi nói như vậy lập tức nói:- Trưởng lão đừng có nghi ngờ, sư đệ Mã Lương trước đây từng được một lọđan dược, ăn vào một hoàn là bảo đảm dung nhan cả trăm năm.

Chúng tôi ba người, mỗi người ăn hai hoàn.Các đệ tử xung quanh của Chiến thần điện nghe nói thế lập tức lộ ra vẻmặt hâm mộ.

Nhất là vị thiếu phụ nọ, từ khi Chu Tử Hồng xuất hiện hai mắt vẫn đặt trên mặt của đối phương, tận trong đáy lòng đã sớm nghi hoặc.

Lúc này vừa nghe lời nói Dương Hùng lập tức hỏi:- Chu sư tỷ có còn đan dược nữa không?Chu Tử Hồng lãnh đạm nhìn nàng một cái nói:- Chuyện này nếu ngươi muốn thì đi hỏi Mã Lương sư đệ.Thiếu phụ trong thâm tâm tức giận nhưng trên mặt cười nhẹ nhàng, không nói gì nữa.

Nội tâm thầm nhủ cái tên Mã Lương nhát như chuột nhắt kia sớm đã chết.

Chính mình còn chưa hỏi hắn đâu, rõ ràng là không muốn nói cho mình rồi.Người đàn ông bên người thiếu phụ thấp giọng nói vào tai nàng mấy câu,thiếu phụ lập tức trong mắt lộ vẻ kiều mị xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.Hoắc Hồng Phi cau mày liếc mắt nhìn hai người một cái không xem ra gì cả, trầm giọng nói với ba người Chu Tử Hồng:- Tốt lắm, người chúng ta nhận được rồi.

Chúng ta lập tức quay về điện phiền Loan Phương sư tổ xuất quan để đặc biệt nghe xem chuyện gì đã xảy ra với các ngươi trong Vực Ngoại chiến trường.

Nói xong, hắn thâm ý sâu sắc liết mắt quét qua ba người một cái.Lâm Đào do dự một chút rồi hạ giọng nói:- Trưởng lã, sư đệ Mã lương còn ở phía sau.

Lúc ấy tình huống nguy cấp,hắn nhường ba người đệ tử về trước rồi hắn sẽ về tiếp theo liền.Hoắc Hồng Phi nhướng mày lên, trong giọng nói có tia kinh ngạc hỏi:- Mã Lương?

Hắn cũng sống sót?Lời này vừa nói ra các đệ tử của Chiến thần điện đều có biểu tình cổquái, nhất là thiếu phụ xinh đẹp kia lập tức biến sắc thất thanh hỏi:- Mã Lương hắn còn không chết?Chu Tử Hồng thần thái cổ quái liếc mắt nhìn thiếu phụ một cái nói:- Sư muội yên tâm.

Sư đệ Mã Lương ở không gian vực ngoại nhiều năm,tính tình dĩ nhiên không phải như lúc trước.

Vào thời điểm này, tuyệt đối hắn không tiếp tục dây dưa với sư muội nữa.Thiếu phụ chau mày lắc đầu nói:-Các ngươi không hiểu.

Ai dà.

Mà như thế nào Mã Lương còn sống nhỉ…Hoắc Hồng Phỉ trừng mắt một cái quát:- Càn quấy.

Từ Tư.

Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng Mã Lương chết phải không?

Sư phụ ngươi dạy ngươi như vậy sao?Thiếu phụ Từ Tư vội vàng cúi đầu im lặng không nói nữa.

Người đàn ông bên cạnh nàng cười lạnh nói:- Nàng sợ cái gì.

Nếu hắn còn dám tiếp tục dây dưa nữa thì có ta đây.Dương Hùng thở dài trầm giọng nói:- Tiểu sư muội, sư đệ Mã Lương tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi, điểm đấy ngươi có thể yên tâm.Nói xong trong thâm tâm hắn thầm nhủ không hiểu sao tiền bối với tính cách lãnh đạm kia như thế nào lại coi trọng ngươi.Đúng lúc này bỗng nhiên truyền tống trận bắt đầu lấp lánh.

Mọi người lập tức nhìn lại chỉ thấy một thân ảnh gầy yếu chậm rãi từ trong truyền tống trận đi ra.Một cỗ hơi thở lạnh như băng.

Không biết vì sao tất cả nhìn thấy thânảnh tu sĩ ấy lập tức trong lòng có cảm giác lạnh giá.

Mà cảm giác đó cũng không phải truyền đến từ thân thể, mà là đến từ linh hồn, đến từthần thức.Dường như người trước mắt này nguyên bản chính là một khối hồn phách đóng băng vạn năm hình thành.Cực cảnh thần thức với tính chất bá đạo làm cho các đệ tử Chiến thần điện lần đầu tiên tiếp xúc với người này đều không tự chủ được hơi thởhít vào vài luồng lãnh khí.

Kể cả Hoắc Hồng Phi cũng đồng tử trong con mắt cũng không khỏi co rút lại, nội tâm khiếp sợ.Thân thể thiếu phụ Từ Tư rùng mình một cái, trên mặt lộ ra một tia mê hoặc.

Tướng mạo người trước mắt chính là Mã Lương, nhưng khí chất so với trước đây đúng là cách biệt một trời một vực.Vương Lâm đi ra, ánh mắt đảo qua nhìn thấy Hoắc Hồng Phi lập tức nhận biết được thân phận đối phương.

Hắn vòng tay nói:- Đệ tử Mã Lương, Tham kiến Hoắc trưởng lão.Hai mắt Hoắc Hồng Phi tinh quang bùng lên, trầm giọng nói:- Trở về là tốt rồi.

Cùng nhau đi thôi.Nói xong ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Vương Lâm thần sắc lãnh đạm nói:- Đệ tử còn có chuyện quan trọng, chưa trở về ngay được.

Để xử lý xong các chuyện này xong rồi sẽ trở về sau.Hoắc Hồng Phi nhướng mày đang muốn nói, Vương Lâm giơ tay ném ra một túi trữ vật, nói giọng lãnh đạm:- Đây là các vật thu thập trong năm mươi năm qua.

Các pháp bảo đã bị phá hủy, chỉ còn có các tài liệu này còn lại.Nói xong Vương Lâm thân mình nhảy bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng hướng xa xa bay đi.Hoắc Hồng Phi tiếp nhân túi trữ vật, thần thức đảo qua trên mặt lập tức hiện vẻ cổ quái.

Bên trong túi trữ vật vật phẩm cực kỳ phong phú, vừa ngẩng đầu thì Vương Lâm đã bay đi mất.

Hắn có chút do dự không đuổi theo mặc dù thâm tâm hắn có sự nghi hoặc.

Nhưng việc này hay là để báo choĐiện chủ định đoạt giải quyết.Mặt khác, quan trọng nhất là hắn tự thấy cũng không nắm chắc trong thời gian ngắng sẽ lưu lại đối phương.

Vừa rồi hàn ý như băng đến từ linh hồn kia khiến hắn đối với Vương Lâm có chút kiêng kị.Mặc dù là cưỡng ép ở lại nhưng mà để mình phải chật vật thì thể diện của hắn ở trong mắt các tiểu bối xung quanh cũng mất hết, thật sự là không có lợi.

Hoắc Hồng Phi ngay lập tức từ bỏ đối với ý niệm truy tìm trong đầu.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 127: Bế quan tại núi lửa. ( 126/2095)Từ đầu đến cuối, ánh mắt Vương Lâm cũng không dừng lại ở trên người thiếu phụ.

Lúc Vương Lâm rời khỏi, thiếu phụ Từ Tư nhìn chằm chằm theo thân ảnh đang biến mất trên không trung, ánh mắt nàng lộ ra vẻ mờ mịt.Mã Lương năm đó vẫn luôn quanh quẩn bên nàng, đánh cũng được, mắng cũng được, bất kể như thế nào hắn cũng không ngừng quấn quít bên người.Nàng và Mã Lương từ nhỏ sinh hoạt tại cùng một thôn, cha mẹ hai bên lại thân nhau kết hạ giao ước.

Sau đó hai người bọn họ được Chiến Thần Điện thu làm đệ tử, nàng thấy lúc nào Mã Lương cũng tràn đầy tư tưởng quê cha đất tổ, càng ngày càng chán ghét.

Nhưng dù sao cũng là có hôn ước, việc này ẩn dấu sâu đậm trong nàng, lúc trước tiễn Mã Lương tiến vào VựcNgoại chiến trường chính coi đây là một cái cớ nói chỉ cần Mã Lương trởvề nàng liền cùng hắn kết làm song tu đạo lữ.Nhưng hiện tại, lúc Mã Lương trở về đối với nàng nhìn nhưng không thấy.Về điểm này, từ đáy lòng nàng có loại cảm giác không hiểu.

Hơn nữa vừa rồi trong lòng thình lình xảy ra cảm giác run rẩy, cực kỳ tương phản khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trở nên trống rỗng.Nói về Vương Lâm.

Tại vùng xa lạ của Hỏa Phần quốc sau một hồi phi hành liền bay vào một vùng liên miên không dứt các dãy núi.

Căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, nơi đây chính là quần thể núi lửa nổi tiếng của HỏaPhần quốc.Hỏa Phần quốc sở dĩ có tên gọi này đúng là trong phạm vi đất nước các núi lửa lớn nhỏ chiếm phần lớn.

Nếu không phải tu luyện giả thường xuyên quan sát phong ấn thì sợ rằng chúng đã bạo phát.Lịch sử Hỏa Phần quốc từ trước đến nay chưa từng có núi lửa nào bạo phát, đây là do liên quan đến pháp thuật khống chế của tu luyện giả.Xem xét bốn phía một hồi, Vương Lâm xoay người bay đi, đến lân cận một thôn xóm bên ngoài thì dừng lại.

Lúc này đúng là ngày mùa, các chú bé thôn làng đang vui vẻ chơi đùa.

Vương Lâm đứng ở phía ngoài thôn, đáy lòng quặn đau, run rẩy một hồi rồi hắn tiến vào trong.Ở một chỗ không người bên trong nông trại tìm được một ít thùng gỗ chứa nước liền lấy một lượng lớn nước sạch rồi hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng rời đi.Quay trở lại dãy núi lửa trùng điệp, hắn tìm được một hang động thiên nhiên, đi vào và tiến hành phong bế cửa động bằng các loại đá vụn cùng với việc bố trí tầng tầng trận pháp ngay lập tức rồi mới khoanh chân tu luyện.Làm xong hết thảy sắc mặt Vương Lâm cực kỳ tái nhợt.

Hắn ở trong VựcNgoại chiến trường bị thương nặng, toàn bộ thần thức tán loạn, chỉ dựa vào một tia cực thức trong hiểm cảnh mới trốn thoát.

Ra khỏi truyền tống trận hắn không để ý đến thương thế, đem tia cực cảnh thần thức lan tỏa ra với mục đích chính là che dấu thương thế để nhằm mục đích rời đi chữa thương ở khác.Lúc này hắn thở sâu, nhắm mắt dưỡng thần, đắm chìm vào bên trong thức hải.Thức hải của Vương Lâm là một mảnh đại dương màu vàng, bây giờ tuyệt đại đa số bộ phận của đại dương đều bị một tầng sương mù u tối bao phủ.

Chỉcó một vị trí rất nhỏ bé không có sương mù, đó là do từng đạo tia sáng màu đen ngăn cách khối sương mù màu xám.Một tiểu kiếm ba tấc màu lục lẻ loi dựng đứng ở trong này, các tia sáng đúng là từ tiểu kiếm này tán xuất ra.

Quan sát kỹ thì thấy trên thân tiểu kiếm có một vài vết nứt thật sâu.Ở trong thức hải vẫn còn một chỗ trống.

Một đám bụi mù bao phủ một thạch châu bay ở bên trong, trong vòng mười trượng xung quanh hạt châu không có đám bụi nào dám tới gần.Trong ý thức hải của Vương Lâm ngoại trừ hai vị trí này thì tất cả các địa phương khác đều bị sương mù bao phủ.Đột nhiên trong thức hải đám sương mù màu xám cuồn cuộn bốc lên.

Trong ánh sang màu vàng của hải dương ý thức bỗng có một tia chớp màu đỏ lao ra.

Tia chớp này vừa xuất hiện đám sương mù bốn phía lập tức lùi bước.Mặc dù trước đó thần thức của Vương Lâm sụp đổ nhưng cũng đọng lại một tia cực thức cuối cùng.

Tia cực thức này trên thực tế cũng là cùng loại với thần thức, chẳng qua phẩm chất vượt quá thần thức của Vương Lâm trước đây.Trước đây thần thức của Vương Lâm mặc dù rất khổng lồ, nhưng ở trong pháp tắc kia có thể nói không chịu nổi một kích.

Tuy nhiên cực thức thì không, nó có thể cứng rắn chống lại pháp tắc, cuối cùng lại trốn thoát được bởi vậy nên uy lực của nó có thể thấy được rõ ràng.

Tia chớp màu đỏkia chính là một tia cực thức.Tia chớp đi qua nơi nào đám sương mù nơi đó đều né tránh.

Những tia ánh sáng màu vàng trong hải dương ý thức giống như những cơn sóng nhẹ bắt đầu di chuyển.

Trong thời điểm đấy tia chớp màu đỏ bay vào vị trí tiểu kiếm dài ba tấc, bỗng nhiên lao vào khiến cho thân tiểu kiếm lóe lên quang mang.

Ngay sau đó tiểu kiếm màu lục ngân lên những âm thanh mãnh liệt, theo sát tia chớp một trước một sau xông ra ngoài.Hai đạo cầu vồng ở xuyên qua đám sương mù màu xám làm cho ánh sáng màu vàng của hải dương tạo thành từng trận sóng lớn.

Chỉ nháy mắt đã tới bên thạch châu, theo phương thức đồng dạng mang theo thạch châu lao ra khỏi đám sương mù.Vương Lâm trong giây lát mở hai mắt, hai tay bấm tay niệm chú.

Trên mi tâm lập tức hai đạo ánh sáng hư ảo toát ra từ trán hắn, một thạch châu,một phi kiếm im lặng bay nhẹ nhàng giữa không trung.Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Bên trong ý thức hải, Tia chớp màu đỏ xuyên qua xuyên lại hồi lâu,cuối cùng không phát hiện có điều gì dị thường, ánh chớp chợt lóe lên rồi chui vào trong đám màu vàng của hải dương một lần nữa, biến mất không thấy.Màu xám sương mù một lần nữa lại đem các chỗ trống bao trùm, cuối cùng toàn bộ ý thức hải trở nên giống nhau, an tĩnh trở lại.Tại sâu bên trong hải dương y thức, tia chớp màu đỏ lẳng lặng đình trệ, chậm rãi hấp thu năng lượng bên trong hải dương.Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng cực thức ở trong hải dương màu vàng dần dần lớn mạnh, tốc độ tăng trưởng loại này mặc dù cực kỳ chậm chạp nhưng ổn định.

Nếu Vương Lâm có thể sống bất tử, có lẽ ngàn vạn năm sau nó sẽ lớn mạnh vô kể.Nếu thực sự ngày nào đó chỉ sợ giới luật pháp tắc ở trước mặt hắn cũng sẽ ảm đạm thất sắc, mất đi không gian, di chuyển tùy ý.Vương Lâm trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn hai đạo hư quang trước người, tay phải hơi đảo chút, trên tay xuất hiện hai túi trữ vật.

Lúc trước hắn có đến ba túi trữ vật, pháp bảo dĩ nhiên toàn bộ dùng để chống lại giới luật pháp tắc.Về phần tài liệu bên trong, lúc trước hắn ở chiến trường vực ngoại đã chế tác từ Quy Giáp Huyền Diệt trận, đem vật phẩm bên trong chia làm ba phần.

Lúc này tâm niệm hắn vừa động, bên trong một túi trữ vật xuất hiện một khối thiết phiến màu đen cực nhỏ trên lòng bàn tay.Nhìn hình dáng của thiết phiến này rõ ràng chính là một cái áo giáp trọn vẹn.

Vương Lâm trầm ngâm giây lát, hiện tại nhược điểm lớn nhất của hắn là sự nhận biết về tài liệu tu chân cực kỳ kém.

Ví dụ như hiện tại, mặc dù trong tay có hai túi trữ vật, phần lớn các tài liệu phía trong là loại hắn cảm thấy quý giá mà không biết sử dụng, thật sự bất đắc dĩ.Cái khối thiết phiến này ít nhất là hắn có một vài cái nhận thức, đây là một khối tinh thiết.Sở dĩ nhận thức là tinh thiết là lúc trước hắn ở Hằng Nhạc phái khi tham gia giao dịch bí mật bên trong đám đệ tử, thấy có người xuất ra một khối bằng móng tay cái đem ra tiến hành giao dịch, biết đây là tài liệu trọng yếu để luyện chế phi kiếm.Hắn thu hồi túi trữ vật, ngấm ngầm quyết định sau khi bế quan chấm dứt nhất định phải ra sức tìm kiếm các ngọc giản ghi chép các tài liệu.Vương Lâm ném khối thiết phiến lên, tay phải điểm một cái vào hư ảnh phi kiếm.

Hư ảnh lập tức lóe lên vọt vào bên trong thiết phiến.

Trung tâm của thiết phiến lúc này có một đạo lục quang sáng lên và lan ra nhanh chóng.

Cuối cùng ông một tiếng phát ra một đạo kiếm khí.Vương Lâm chau mày cười khổ nhìn khối thiết phiến trong bàn tay, trong lòng có chút buồn bực.

Hắn không thông thạo luyện khí để có thể chế tác ra phôi kiếm, cho nên chỉ có thể được như thế.Tâm niệm hắn vừa động, tấm thiết phiến kia lập tức lóe lên một cái, biến mất khỏi vị trí đó rồi xuất hiện ở phía sau Vương Lâm, tuy nhiên kích thước của thiết phiến nhỏ lại một vòng, các mép đỏ hồng lên rơi vãi nhiều giọt nước thép.Vương Lâm thầm than một tiếng, đợi nhiệt độ của thiết phiến hạ xuống rồi thu vào trong túi trữ vật.Tiếp theo hắn đem ánh mắt nhìn về phía hư ảnh của thạch châu, một loại linh hồn và cảm giác tương liên mạnh mẽ xuất hiện.

Vương Lâm trong lòng vừa động, tay phải triệu hồi lại.

Hư ảnh thạch châu lập tức bay tới, nằm trong lòng bàn tay ngưng tụ dần dần thành thật.Mặt trên đồ án của Thạch châu vẫn là như cũ, hai phiến lá cây.

Vương Lâm không nói nửa lời lấy ra thùng gỗ mang theo từ nông trại, mở nắp đem hạt châu ném vào trong nước.Sau một lát, Vương Lâm lấy hạt châu ra, lấy nước trong thùng uống một ngụm, lập tức một cỗ linh khí tự trong cơ thể xuất hiện.

Sau đó hắn lấy ra ba thùng gỗ còn lại, phân biệt ngâm hạt châu vào trong, nhìn chằm chằm thạch châu để xem có thể hay không tiến vào Mộng Cảnh không gian.Tiến lại vào trong Mộng Cảnh không gian, nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, Vương Lâm trầm mặc một chút rồi nhanh chóng bay về phía trước.Không lâu sau, hắn đi vào nơi nguyên anh của Ti Đồ Nam ở.Nguyên Anh của Ti đồ nam hiện tại chẳng qua đã thu nhỏ lại chỉ bằng một phần mười người bình thường so với trước đây mà nói thì giống như một trời một vực.Nguyên Anh toàn thân ảm đạm không ánh sáng, vẻ mặt lại không phấn chấn,uể oải, hai mắt nhắm nghiền.

Ở bên cạnh nguyên anh có hai luồng sáng mỏng manh, một trái một phải bay lững lờ bên cạnh.Hai hàng nước mắt của Vương Lâm chảy xuống, đối diện với luồng sáng quỳxuống dập đầu thật mạnh vái mấy cái.

Sau đó hắn khoanh chân cố định lại,cầm lấy bốn cái thùng gỗ đặt cạnh bên người, hung hăng uống một hớp lớn, lập tức tiến hành thổ nạp.Trong cơ thể của Vương Lâm không có nửa phần linh lực.

Cho nên hắn cần phải tu luyện lại từ giai đoạn Ngưng khí kỳ.

Tuy nhiên bất kể là VươngLâm hay thân thể Mã Lương cũng tốt, cũng đều đã trải qua quá trình Ngưng khí kỳ cho nên lúc này ngựa quen theo đường cũ, theo thổ nạp của VươngLâm, tu vi của hắn nhanh chóng khôi phục.Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt đã được một năm.

Nói là một năm nhưng thực tế ở bên trong không gian Mộng Cảnh đã trôi qua gần bảy năm.Trong thời gian một năm, Vương Lâm bất kể ở bên trong Mộng cảnh hay là bên ngoài mộng cảnh đều toàn bộ thổ nạp, nước linh khí bên trong hắn cũng đã phải đi ra ngoài bổ sung mấy lần.Trong không gian Mộng cảnh được ba năm, Vương Lâm đã đạt tới tầng mười lăm của Ngưng khí kỳ, tiếp đó lại dùng hai năm thời gian tiến vào Trúc cơ sơ kỳ, tiếp một năm sau hắn rốt cuộc khôi phục lại tu vi trước kia,Trúc Cơ trung kỳ.Dựa vào cực cảnh thần thức, Vương Lâm ở trong đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ chính là tồn tại vô địch.

Thậm chí Kết Đan sơ kỳ, Vương Lâm cũng có tự tin có thể liều mạng.

Nếu hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ thì Kết đan sơ kỳ tu luyện giả, Vương Lâm có bảy thành nắm chắc giết chết.Như vậy, nếu hắn có thể kết đan, phía dưới các tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì hắn chính là đệ nhất nhân trong toàn bộ giới tu chân.Đây là uy lực của cực cảnh!Cực cảnh thần thức và tu vi của bản thân Vương Lâm có quan hệ như là cá và nước.

Cực thức tuy mạnh nhưng nếu không có tu vi ở sau lưng ủng hộthì mặc dù là mạnh cũng vô pháp duy trì liên tục.

Chỉ có tu vi đề cao,cực thức được tẩm bổ chậm rãi lớn mạnh mới có khả năng duy trì được liên tục.Tu vi càng mạnh, uy lực của cực thức lại càng có thể thi triển được toàn bộ.Lúc này Vương Lâm trải qua bảy năm tu dưỡng, thân thể Mã Lương đã hoàn toàn dung hợp, không có nửa phần nào không thoải mái.

Chẳng qua trên người hắn sự băng ý cũng ngày thêm nồng đậm, dường như một tòa núi băng vạn năm, không ai có thể hòa tan.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 128: Phần Kim sơn mạch. ( 127/2095)Vương Lâm vung tay phải lên mở cánh cửa đá dày to, bước ra ngoài.Sau khi ngồi diện bích ba ngày liền, lúc này Vương Lâm cử động thân mình, theo sơn mạch bay về phía miệng hỏa sơn.

Sau khi ra khỏi Mộng cảnh không gian, hắn liền thần thức cảm nhận bốn phía của hỏa sơn.

Có một cỗlinh lực thuộc tính mộc đang dao động.Không lâu sau, Vương Lâm đã đi tới miệng hỏa sơn, chỉ thấy trong hỏa sơn tràn ngập hồng sắc quang mang, từng luồng khí nóng vỗ thẳng vào mặt.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, không nói hai lời, đoạn trực tiếp nhảy vào, khống chế Dẫn Lực thuật chậm rãi tìm kiếm phía dưới.Phần Kim sơn mạch, là một khu vực hỏa sơn nổi danh tại Hỏa Phần Quốc.

Sởdĩ nơi này nổi tiếng, là bởi nó có Phần Kim quả - một loại dược liệu luyện đan.Phần Kim quả là dược thảo quan trọng để luyện chế Dung Linh Đan.

Đối với tu sĩ Hỏa Phần quốc mà nói thì linh lực trong trời chủ yếu mang hỏa thuộc tính khô nóng, nếu hấp thu một thời gian dài ắt gây tổn thương đến cơ thể.

Cho nên lấy Dung Linh đan để làm đan dược điều hòa hỏa thuộc tính, khiến tu sĩ có thể thấp thu được linh lực.Có thể nói, Dung Linh Đan chính là loại đan dược tiêu hao nhiều nhất tạiHỏa Phần Quốc.

Phương pháp chế tác Dung Linh Đan thì có đến vài chục loại, nhưng hiệu quả cũng khác nhau.

Nhưng loại được hoan nghênh nhất chính là loại Dung Linh Đan có Phần Kim Quả là chủ dược luyện chế.Phần Kim Quả chỉ sinh trưởng tại chỗ sâu trong hỏa sơn, mà phải là quần thể hỏa sơn, chứ một hỏa sơn riêng rẽ cũng không hề có Phần Kim Quả sinh trưởng.Mỗi khi Phần Kim Quả thành thục, tứ đại tông phái đều có đệ tử đến hái.Lại nói Phần Kim Quả sinh trưởng có chút thần kỳ, không sớm, không muộn,mà chỉ có ba ngày trong giai đoạn thành thục.Ngày hôm nay, bốn môn phái đã sai đệ tử trong phái đến đây từ sớm.

Mỗi phái đều chiếm lấy một miệng hỏa sơn.

Đối với nhu cầu dược thảo khổng lồnên tứ đại tông phái đã sớm có hiệp nghị, không được cướp đoạt của nhau.Đệ tử Thi Âm Tông tổng cộng có ba người, hai nam một nữ.

Sau lưng mỗi người có một chiếc quan tài.

Lúc này, ba người đang đứng bên ngoài miệng hỏa sơn, chờ thời gian để hái linh thảo.Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy miệng hỏa sơn đã tỏa ra mùi hương thảo dược dễ chịu, đệ tử ba phái đều nhảy vào trong miệng hỏa sơn.

Ba người Thi Âm Tông đều lộ ra vẻ nghi hoặc, một nữ tử trong đó nhíu làn mi thanh tú:- Mã sư huynh, huynh xem đây là sao?Nam tử họ Mã cũng chau mày, nói:- Hương khí đại biểu cho Phần Kim Quả đã thành thục.

Án chiếu theo lúc này mà nói thì Phần Kim Quả tại bốn miệng hỏa sơn đều phải đồng thời thành thục mới đúng…

Chu sư huynh, huynh nói xem chúng ta có nên đi xuống xem xét một chút?Thanh niên họ Chu trầm ngâm một lát, đoạn lắc đầu:- Gượm đã!

Đợi thêm một lát.

Nếu hương khí không tràn ra thì rất có thểnó đã bị độc viêm trong hỏa sơn hòa tan, chúng ta đi xuống chắc chắn sẽgặp nguy hiểm.Thời gian chậm rãi qua, mắt thấy hương khí trên ba miệng hỏa sơn kia ngày càng nồng, đáy lòng ba người càng thêm nóng vội.

Gã thanh niên họChu cắn răng, nói:- Thôi!

Đi xuống xem một chút.Nói xong, hắn đang định nhảy xuống thì từ trong hỏa sơn bỗng truyền ra một đạo hàn khí lạnh như băng.Ngay sau đó, một thanh niên toàn thân tỏa ra hàn khí từ trong hỏa sơn bay ra, mặc cho ba người vẫn đang trợn trừng hai mắt.

Trên tay người đó đang cầm một cành cây tử sắc.Trên cành cây có trĩu chịt Phần Kim Quả.Người này chính là Vương Lâm.

Sau khi xuất hiện, hắn cũng không nhìn qua ba người, lập tức xoay người rời đi.

Vừa rồi ở bên dưới hắn đã nhận thấy ba người, nhưng trong đầu hắn chỉ suy nghĩ làm thế nào để lấy đượcPhần Kim quả.

Quả này một khi bị hái xuống sẽ lập tức bị nhiệt khí khô nóng chung quanh hòa tan thành khí.Bởi vậy Vương Lâm trực tiếp bẻ cả cành.

Chỉ là điều khiến hắn bất đắc dĩ chính là cành cây này lại không thể thu vào trong túi trữ vật nên đành phải vác nó trên vai.

Nếu không phải quả này đối với hắn có tác dụng lớn thì Vương Lâm cũng không cần phiền toái như vậy.Thanh niên họ Chu phun ra một khẩu nước miếng, hắn nhìn chằm chằm vào cành cây trên vai Vương Lâm, sắc mặt biến đối vài lần.

Đây là năm thứ ba hắn tới đây lấy quả, nên biết rõ hàng năm nhiều nhất chỉ có thể hái xuống mười quả.

Nếu nhiều hơn chắc chắn sẽ khiến cho cây bị tổn hại.Phần Kim Quả này chính là sự kết tinh của gốc cây bên dưới, hay cũng có thể nói nó là nơi phát tiết của gốc cây.Một khi hái nhiều hơn thì chỉ sợ gốc cây sẽ chết.

Nếu mà cây chết thì từnay về sau miệng hỏa sơn này sẽ không bao giờ xuất hiện Phần Kim quả.Nhưng người trước mắt lại đào cả gốc nó lên, chẳng lẽ hắn không biết nếu di chuyển gốc cây này thì trong vòng hai canh giờ nó sẽ chết sao?

Ánh mắt thanh niên họ Chu đầy phẫn nộ.

Mà tu vi của Vương Lâm mới chỉ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà lại coi như ba người bọn họ không tồn tại muốn thản nhiên đem Phần Kim Quả đi, hắn quát to:- Đứng lại!

Ngươi to gan lắm.

Không cần biết ngươi thuộc môn phái nào nhưng dám nhổ gốc cây này thì cũng phải trả giá thật lớn!Nói xong, hắn vỗ về quan tài phía sau.

Quan tài lập tức bay lên, oanh một tiếng bèn dựng đứng lên.

Một tiếng – két…- vang lên, nắp quan tài nghiêng sang một bên, từ bên trong vươn ra một cánh tay khô đanh, tràn đầy hắc khí.

Mùi hôi thối, tanh tưởi lập tức tràn ngập.Hai đồng môn bên cạnh hắn cũng lập tức cởi xuống quan tài, động dạng dứng đứng lên, trừng mắt nhìn Vương Lâm.Vương Lâm xoay người, liếc nhìn ba người, đoạn sờ sờ gốc Phần Kim đằng, thần sắc thong dong, hắn nói:- Trả giá?Chu Cương cười nhạt, nói:- Tự mình cắt bỏ hai tay, hai chân, móc ra hai mắt, sau đó theo chúng ta trở về để tông chủ tệ phái định đoạt.Nói xong, hắn cũng không chờ Vương Lâm trả lời.

Nắp quan tài của hắn đã mở ra hết, một thây khô toàn thân đen kịt, tỏa ra hắc khí bỗng từ bên trong bay ra chộp thẳng về phía Vương Lâm.Cùng lúc đó, hai đồng môn phía sau Chu Cương cũng vỗ lên quan tài.

Phành– phành… hai tiếng, từ bên trong hai cỗ quan tài cũng bay ra hai thây khô.

Ba thây khô này xếp thành hình chữ Phẩm đánh thẳng về phía VươngLâm.Ánh mắt Vương Lâm phát lạnh, một tia thiểm điện thoáng xuất hiện trên hai mắt Vương Lâm rồi nhanh chóng biến mất.

Ba cái thây khô chợt run lên, thần thái ảm đạm, thần thức tan biến mà chết!

Lúc này, Vương Lâm không chút hoang mang, nhìn về ba bộ thi khô đang từ trong không trung bay tới.

Có hai bộ lập tức thối rữa rơi thẳng từ trên không xuống, trong nháy mắt trở thành hai khối bạch cốt.Cái thây khô còn lại vẫn chưa xuất hiện bất kỳ tổn thương nào, đang lao đến bỗng dừng lại.

Ánh mắt vô thần bỗng lộ ra một tia linh quang, hoảng sợ nhìn Vương Lâm.

Đoạn lập tức chạy trốn.Vương Lâm không hề để ý, hắn nói:- Chạy đi đâu.

Chết!Bộ thi khô kia không quản Vương Lâm nói gì, thân hình tỏa ra hắc khí của nó cứ thế chạy đi thật xa, nhưng… nó bỗng hét lên một tiếng thảm thiết.Một đạo u quang từ trong thi khô này lộ ra hóa thành một tiểu nhân mi thanh mục tú, nó quay về phía Vương Lâm cầu xin:- Xin đạo hữu hạ thủ lưu tình, tại hạ là người của tứ cấp tu chân quốc,Thiên Cương Tông Hứa Lập Quốc.

Nếu có gì đắc tội tại hạ xin được bồi tội.

Có gì xin đạo hữu từ từ nói.Tiểu nhân đang hết sức sợ hãi.

Vừa rồi hắn vốn định thoát đi nhưng không ngờ rằng trong thần thức của nó đột nhiên run lên, một lực lượng hủy diệt thình lình ập tới khiến đáy lòng hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt,lập tức không chút do dự mà thoát ly khỏi xác khô, nguyên thần xuất khiếu.Khi còn sống, mặc dù hắn có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng sau một hồi đại chiến đã bị thương rất nặng.

Tuy Nguyên Anh thoát được nhưng cũng sắp hội tán.

Cuối cùng nhờ có hảo hữu chí giao sử dụng rất nhiều bảo vật mới có thể liên lạc với Thi Âm Tông mua một cỗ thân thể này.Thân thể của Thi Âm Tông tại Tứ, ngũ cấp tu chân quốc rất nổi tiếng.Chưa cần nói đến việc có linh lực.

Tất cả bọn chúng đều có thiên tư vô cùng tốt, lại có thể căn cứ theo ý thích của khách nhân mà lựa chọn tướng mạo, thậm chí còn đáp ứng thân thể khác phái do một số tu sĩ có tình tình cổ quái.

Chỉ cần ngươi trả giá thì hết thảy các vấn đề có liên quan đến thân thể đều sẽ được Thi Âm Tông đáp ứng một cách tốt nhất.Điều quan trọng nhất, cướp lấy một khối thân thể tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ phiền phức gì, hơn nữa nếu chi ra nhiều một chút còn có thểđược bảo hộ toàn toàn trong thời kỳ khôi phục.Thi Âm Tông đối với việc đoạt xá cũng đã nghiên cứu tới cảnh giới kinh người, từ đó đưa ra một phương thức đề cao khả năng thành công cho việc đoạt xá.Chỉ cần ngươi chi ra nhiều thì thân thể ở cảnh giới gì cũng do ngươi tựlựa chọn.

Mọi người đều biết, nếu Nguyên Anh kỳ đoạt xá thì thân thểthích hợp nhất tất nhiên là Nguyên Anh kỳ, nếu dùng thân thể Kết Đan kỳthì tu vi sẽ bị giảm xuống, cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục.Nếu mà không trả nổi giá, thậm chí đến cả một cái thân thể Kết Đan kỳcũng không mua nổi thì chỉ có thể lựa chọn Trúc Cơ kỳ rẻ hơn.

Cứ như vậy, mặc dù trước kia là cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng cần rất nhiều năm mới có thể chậm rãi khôi phục.Hứa Lập Quốc, chính là một cao thủ Nguyên Anh kỳ không trả nổi mức giá cao chót vót đó.Nếu Thi Âm Tông chỉ có mua bán thân thể Nguyên Anh kỳ là cao nhất thì cũng không chẳng có gì là mạnh.

Nhưng trên thực tế, thân thể Nguyên Anh kỳ cũng không phải thứ Thi Âm Tông mua vào chủ yếu.Nói ví dụ như Anh Biến kỳ đoạt xá, lựa chọn tốt nhất chính là thân thểAnh Biến kỳ.

Nhưng để đạt được một cỗ thân thể Anh Biến kỳ không tổn hao thì thực sự là khó khăn quá lớn, hơn nữa cơ hồ sau lưng tất cả các cao thủ Anh Biến Kỳ đều có siêu cấp ngũ đại môn phái duy trì.Nhưng tại vấn đề này, nếu ngươi trả giá đủ cao, Thi Âm Tông lập tức sẽgiải quyết, nhất định sẽ có thân thể là Anh Biến Kỳ.

Nhưng để cho người tự sưu tầm thì tuyệt đối sẽ không tìm được thân thể Anh Biến kỳ.

Vậy nguyên do là sao?Đây cũng là bí mật lớn nhất của Thi Âm Tông, không người biết được.

Thậm chí còn nghe đồn, mặc dù là tu sĩ đại thần thông như Chu Tướng Quốc lục cấp tu chân quốc thì Thi Âm Tông cũng có thể cung cấp thân thể tươngứng cho hắn.Đây là một tông phái thần bí khó lường, các tông chủ tại tu chân quốc nhiều nhất cũng chỉ có thể biết được tổng bộ ngũ cấp tu chân quốc mà thôi.Nhưng tổng bộ chân chính nằm ở nơi nào thì không ai biết.Chẳng qua có thể khẳng định, Thi Âm Tông ở tứ cấp tu chân quốc trở lên không người dám trêu chọc.

Về phần tam cấp tu chân quốc thì chỉ cần không động tới sẽ không gây ra ảnh hưởng gì.

Dù sao ở đó cũng chỉ là nuôi dưỡng cấp thấp chứ không phải mua bán.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 129: Tự chế ma đầu (1+2) ( 128/2095)VVương Lâm nhìn Hứa Lập Quốc, liên tục thở dài.

Hắn đang muốn lên tiến thì… thần sắc khẽ động.

Túi trữ vật của ba người Chu Cương bay lên, lập tức bị Vương Lâm thu vào trong tay.

Theo đó, mấy cái hỏa cầu cũng bắn lên trên người ba đệ tử Thi Âm Tông đốt cháy thành tro.Ngay sau đó, hắn khẽ quơ tay chộp một cái.

Hứa Lập Quốc không dám phản kháng nên lập tức bị hắn tóm trong tay.

Đoạn Vương Lập lập tức bay lên không, hóa thành một đạo trường hồng, nháy mắt biến mất phía chân trời.Lúc này, ba nhóm đệ tử Hỏa Phần Quốc tại ba miệng hỏa sơn bên cạnh đều đã thu thập xong Phần Kim Quả, bắt đầu rời đi.Vương Lâm trở lại trong động, đem Phần Kim Quả đặt trên mặt đất, lại mởtay thả ra Nguyên thần của Hứa Lập Quốc.

Hứa Lập Quốc lo lắng, thở dài nói: “Đạo hữu, chuyện gì thì cũng xin từ từ nói.

Chỉ cần có thể buông tha cho ta thì yêu cầu gì ta cũng đáp ứng.

Vừa rồi là ta không đúng, xin đạo hữu bớt giận.”

Nội tâm Hứa Lập Quốc hết sức uất nghẹn, đường đường là cao thủ NguyênAnh kỳ bởi vì thân thể lúc trước bị hủy, Nguyên Anh bị tổn thương nên tu vị đại giảm.

Hơn nữa lại không kham nổi cái giá quá đắt của một khối thân thể Nguyên Anh kỳ.

Cân nhắc hồi lâu, so với việc hắn đành đi đoạt thân thể của một đệ tử cấp thấp một môn phái khác nếu bị phát hiện thì rất phiền toái, chẳng bằng bỏ chút ít mua một cái thân thể của Thi ÂmTông an tâm khôi phục, tránh lo lắng về sau.Đoạt xá một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, tu vi của hắn muốn khôi phục thì cũng cần một thời gian dài.

Hiện tại hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nên bên trong tuy có Nguyên Anh nhưng lại không có được thực lực tương xứng.Hơn nữa Vương Lâm lại cực kỳ bá đạo.

Lúc này, Hứa Lập Quốc không khác một con hổ giấy, nên cũng chẳng chịu nổi một kích.

Chẳng qua nếu Hứa LậpQuốc khôi phục tu vi chỉ cần đến Kết Đan kỳ thì kết quả đã hoàn toàn bất đồng.Hứa Lập Quốc cầu xin tha thứ nhưng Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.

Ánh mắt của hắn chợt lóe lên, tay phải vỗ vào thạch bích bên người, tức thời động khẩu đã được phong kín.

Thần sắc Hứa Lập Quốc khẽ biến, âm thầm kêu khổ.

Thân mình lập tức lùi về đằng sau, bay nhanh vào vách tường.Vương Lâm cũng không ngăn trở, thần thức đảo qua, hồng sắc điện quang lóe lên.

Ánh mắt Hứa Lập Quốc lại ảm đạm, thân hình run lên, lực lượng hủy diệt lại bao phủ toàn thân hắn.Vương Lâm một tay chộp lấy nguyên thần run rẩy của Hứa Lập quốc, đoạn nhìn chằm chằm nguyên thần.

Hắn trầm tư một chút, trong giây lát hai mắt đã lóe lên một đạo tinh quang.Trong khoảng khắc vừa rồi khi hắn nhìn nguyên thần của Hứa Lập Quốc thì một cảm giác cực kỳ quen thuộc bỗng xuất hiện.

Hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể hiểu được sự quen thuộc này từ đâu mà đến.Lúc này hắn nhìn nguyên thần đối phương, chợt nhớ tới nguyên do quen thuộc kia.

Nguyên thần này cùng biến dị du hồn tịch diệt không gian có một chút tương tự.Vương Lâm sờ sờ cằm, suy nghĩ.

Nếu ban đầu có thể ở tịch diệt không gian thôn thệ du hồn thì thực lực của hắn sẽ tăng cường không ít.

Hơn nữa bởi uy lực của du hồn rất mạnh nên năng lực thôn phệ sẽ được nâng cao.Một khi sinh linh trong tịch diệt không gian có một số lượng du hồn nhất định thì việc kiếm Đằng Hóa Nguyên báo thù cũng sẽ trở lên dễ dàng.Quan trọng nhất là Vương Lâm biết hiện nay nếu gặp phải Kết Đan kỳ thì ngoài việc bỏ chạy không còn phương pháp nào khác.

Nhưng một khi có du hồn thì cho dù Kết Đan kỳ có chút phiền toái nhưng hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.Nếu số lượng du hồn mà nhiều một chút thì cho dù là Nguyên Anh kỳ Vương Lâm cũng dám liều mạng.Hắn biết rõ pháp thuật của mình.

Chuẩn xác mà nói, hắn chỉ biết một sốsơ cấp tiểu pháp thuật mà thôi.

Còn pháp bảo thì chỉ có một thanh phi kiếm, không còn vật nào khác.Sau khi trải qua sự việc tại Triệu quốc, tâm tính của Vương Lâm cũng có chuyển biến cực lớn.

Hết thảy mọi việc hiện nay, hắn làm chỉ nhằm mục đích cố gắng để mình trở lên mạnh mẽ, không để người khác nắm giữ.Có nguyên thần của Hứa Lập Quốc trong tay khiến tim Vương Lâm đập lên thình thịch.“Nếu như không thể mang du hồn từ trong tịch diệt không gian ra,vậy có thể tự chế tác một du hồn ở đây không?”

Ánh mắt Vương Lâm chớp động.

Hắn vỗ túi trữ vật, một thiết phiến từ trong đó bay ra, một lát sau đã đào ra một gian thạch thất.Thừa dịp này, Vương Lập lập tức hủy diệt thần thức của Hứa Lập Quốc.

Dù sao cũng là thần thức của một cao thủ Nguyên Anh kỳ, cho dù tu vi đại giảm thì Vương Lâm cũng phải cố hết sức mới có thể miễn cưỡng thành công.Lúc này nguyên thần của Hứa Lập Quốc đã biến thành một vật vô ý thức.Sau khi chuẩn bị xong thạch thất, thiết phiến lại trở về túi trữ vật củaVương Lâm.

Vương Lâm vung tay lên, đưa Nguyên Thần vào bên trong thạch thất, sau đó lưu lại cấm chế.

Lúc này hắn mới điều tức một chút rồi lại rời khỏi huyệt động.Tìm kiếm chung quanh sơn mạch, Vương Lâm bắt lấy mấy con tiểu thú trởvề.

Bên trong thạch thất, Nguyên thần Hứa Lập Quốc ngơ ngác, phiêu phù ởtrên không, bất động một chỗ.Vương Lâm nhìn qua, đoạn ném một tiểu thú vào.

Tiểu thú vừa được ném vào trong thạch thất, lập tức kêu lên vài tiếng, chạy thẳng vào trong góc co tròn người lại, cẩn thận nhìn bốn phía.

Cả bốn phía đều trống không,nó không hề nhìn thấy nguyên thần.Vương Lâm nhăn mày, hắn nhìn song phương hòa thuận ở trong thạch thất,khẽ trầm ngâm một chút rồi gia cố cấm chế, sau đó thì không để ý đến.Lại đào ra một thạch thất nữa ở bên cạch, đem đám tiểu thú còn lại thảvào.Làm xong hết thảy, Vương Lâm khẽ vỗ trán, Nghịch Thiên châu từ mi tâm lập tức bay ra, xoay tròn trong không trung một vòng, lập tức tiến vào trong Phần Kim đằng.Toàn bộ Phần Kim Quả trên cành lập tức thu nhỏ lại.

Bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.

Từng đạo linh khí mộc thuộc tính liên tiếp chảy vào trong thạch châu.Trên thạch châu chậm rãi xuất hiện hư ảnh của cái lá cây thứ ba.

Cho đến khi Phần Kim đằng hoàn toàn khô khéo, thì cái lá cây thứ ba cũng đã ngưng thành thực thể.Sắc mặt Vương Lâm có chút vui mừng.

Hắn thu lại thạch châu vào trong tay, cẩn thận xem xét một chút.

Sau đó, Vương Lâm lại vỗ vào mi tâm một cái, hạt châu lập tức hòa tan, chui thẳng vào trong.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trầm ngâm một chút.

Sau đó hắn lại bắt đầu ly khai huyệt động đi thẳng đến hỏa sơn.

Liên tục ở mấy hỏa sơn khác tìm kiếm một hồi.

Lấy ba ngày thời gian, Vương Lâm đã thu toàn bộ PhầnKim Quả tại Phần Kim sơn mạch, trực tiếp hủy căn.Nghịch Thiên châu đã xuất hiến phiến lá thứ năm.Ba ngày sau, Vương Lâm lại đi tới trước thạch thất.

Hắn nhìn vào bên trong, trước mắt chỉ có một ít phân cùng dấu vết nước tiểu.

Mấy con thú kia đã rất uể oải, thân thể không còn sức sống.

Từ ba ngày trước nó không có thức ăn nên rất đói, từ đó dẫn đến suy nhược cơ thể.Nguyên Thần của Hứa Lập Quốc vẫn như cũ phiêu phù ở không trung.

Nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện so với trước kia thì nó càng thêm trong suốt, tựa hồ có thể tùy thời biến mất.Vương Lâm trầm mặc một chút, Cực cảnh thần thức tán xuất thổi NguyênThần lùi về đằng sau.

Từ từ khi Cực cảnh thần thức của Vương Lâm bức tới gần, cuối cùng đem nó bức đến phía trên tiểu thú.Cuối cùng, mắt thấy Nguyên Thần không thể tránh được, lao về phía tiểu thú.

Tinh thần Vương Lâm rung lên, ánh mắt ngưng trọng, cẩn thận quan sát.

Chỉ thấy thân mình tiểu thú run rẩy mãnh liệt, cuối cùng rùng mình một cái ngẩng đầu lên trên, hai mắt bắn ra một tia tinh quang.

Tuy nhiên hào quang ngày càng ảm đạm, cuối cùng nghiêng đầu ngã xuống.Đúng lúc này, Nguyên Thần Hứa Lập Quốc từ trong đầu tiểu thú chui ra,đánh về một phía vách tường, nhưng vừa mới đụng vào thì bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tiếp đó hắn thay đổi phương hướng, liên tục mấy lần va chạm nhưng cũng không thành công, rốt cục phiêu phù giữa không trung, khẽ lắc lư.Vương Lâm không cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Hắn nhìn chằm chằmNguyên Thần, hai mắt nó rõ ràng không còn vẻ mê mang mà lại ẩn chứa một sự điên cuồng.

Vương Lâm lập tức đem mấy tiểu thú bắt được ba ngày trước toàn bộ ném vào đây, hai mắt chớp động không ngừng, ngưng thần chăm chú quan sát.Mấy tiểu thú vừa bị ném vào, lập tức chạy trốn ra bốn phía, ánh mắt sợ hãi đảo khắp mọi nơi.Nhưng điều khiến Vương Lâm nhíu mày là Nguyên Thần lại không hề để ý đến nhóm tiểu thú, sự điên cuồng trong hai mắt cũng đã ngày càng mờ nhạt,cuối cùng rất nhanh đã biến mất, một lần nữa khôi phục vẻ mê mang.Vương Lâm trầm ngâm một chút, lại dùng thần thức áp bức, buộc nguyên thần tiến vào trong cơ thể một tiểu thú, trong nháy mắt khi tiểu thú kia tử vong thì nguyên thần lại vọt ra, vẻ điên cuồng trong mắt cũng xuất hiện.Chỉ là Nguyên Thần vẫn không hề nhìn đến các tiểu thú khác, Vương Lâm hừnhẹ một tiếng, dùng phương pháp đồng dạng buộc Nguyên Thần thôn phệhoàn toàn hồn phách của đám tiểu thú.

Lúc này vẻ điên cuồng trong mắt nguyên thần đã ngày càng đậm.Vương Lâm trầm mặc một lát, rồi xoay người rời đi.

Ở phụ cận sơn mạch lại bắt lấy một số dã thú.

Lần này hắn chỉ chọn một số dã thú bản tính hung ác, một con trong đó lại còn có chút tinh ranh.Một lần nữa trở lại huyệt động, Vương Lâm lại làm ra một số thạch thất,phân loại những động vật này, sau đó cấm lấy hai con thú đang gầm rú,mắt đỏ au ném vào trong mật thất có nguyên thần.Hắn lại bức Nguyên Thần thôn phệ, ánh mắt nguyên thần ngày càng trở lên điên cuồng.Vương Lâm ở ngoài thạch thất quan sát thật lâu, hắn không biết mình làm như vậy thì Nguyên Thần này có thể trở thành một du hồn không, hay lại trở thành một ma đầu.Kỳ thực phương pháp tốt nhất là bắt tu sĩ về thực nghiệm.

Nhưng VươngLâm lo lắng nếu Nguyên Thần kia thôn phệ tu sĩ thì rất có thể khiến cho tu vi bản thân tăng cao, từ đó sẽ vượt qua phạm vi thần thức cực cảnh,lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân mình.

Cho nên do không hoàn toàn nắm chắc nên hắn không nghĩ tới việc trực tiếp dùng hồn phách tu sĩ.Bốn ngày sau, trừ bỏ một con có vẻ tinh quái thì tất cả động vật bị bắt tới đều đã được sử dụng qua.

Ngày hôm nay, Vương Lâm cầm con thú tinh quái kia ném vào bên trong thạch thất.Nguyên thần dưới sự bức bách của Cực cảnh thần thức đánh về phía con thú.

Nhưng khi chạm tới nó thì nguyên thần lập tức bộc phát mâu thuẫn mãnh liệt, cố gắng tự khống chế, trên mặt lộ ra vẻ do dự.Cực cảnh thần thức của Vương Lâm nhất động, hồng sắc thiểm điện lóe ra,cuối cùng nguyên thần cũng đánh về phía con thú.

Thời gian cứ thế trôi qua, thân thể con thú này cứ run lên mãnh liệtNửa canh giờ sau, thân thể con thú này đã nổ tung, một đạo hồng sắc hưảnh nhảy ra, phiêu phù giữa không trung rồi lập tức kêu lên vài tiếng.Bộ dạng nguyên thần đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân phát ra hào quang ám hồng sắc, lệ khí nồng đậm, cho dù Vương Lâm đứng ở ngoài thạch thất cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Trong mắt Vương Lâm, nó đã không còn làNguyên Thần mà thực sự biến thành một ma đầu.Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, hắn suy nghĩ một chút rồi mở cửa thạch thất đi vào.Ma đầu bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, đoạn nó bổ nhào vềphía trước.

Vẻ mặt Vương Lâm lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên hồng sắc thiểm điện.

Ma đầu bị đánh cho bắn ra xa, nhưng nét mặt nó lại lóe lên vẻ tàn khốc, tiếp tục lao tới.

Vương Lâm duỗi tay hư không tóm lấy ma đầu.“Muốn chết!”

Thanh âm Vương Lâm lạnh như băng, hồng sắc thiểm điện trong mắt lóe ra không ngừng.

Mỗi một lần lóe lên thì ma đầu lại càng trở lên run rẩy, nét tàn khốc trong mắt nó dần dần thu liễm, thay vào đó là sựsợ hãi.Cuối cùng thậm chí lộ ra vẻ cầu xin tha thứ.

Vương Lâm cầm lấy ma đầu đi ra khỏi thạch thất.

Sau khi đả tọa thì đem ma đầu ném ra giữa không trung.Vẻ tàn khốc trên khuôn mặt ma đầu lại lóe lên, nó không chút do dự nhằm phía đỉnh thạch thất bỏ chạy.

Vương Lâm chỉ cười nhạt, cực cảnh thần thức nhanh chóng đuổi theo bắt đầu trừng phạt một chút.

Ma đầu kia lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể toát ra một tia khí, trở nên uể oải.o0oVương Lâm vỗ túi trữ vật, thiến phiến bay ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào ma đầu, bình thản nói: “Đi vào trong đó ẩn thân.

Nếu ta không triệu hoán thì không được đi ra.”

Ma đầu e ngại nhìn Vương Lâm rồi hóa thành một đạo hồng quang, chui vào trong thiết phiến.Đem thiết phiến thu lại, Vương Lâm có chút cảm khái nhìn bốn phía.

Hắn đi ra ngoài, ở miệng huyệt động khẽ vung tay đóng lại cửa động.Vương Lâm không quay đầu, lập tức bay lên trời, hướng về phía đông mà đi.Căn cứ theo trí nhớ của Mã Lương thì vị trí của Chiến Thần Điện đúng là ởphương đông.

Vương Lâm đã sớm có tính toán, từ trong trí nhớ của MãLương hắn cũng đã tra xét ra con đường đi đến Triệu quốc.

Nếu muốn tìm kiếm chỉ có thể đi đến tàng kinh các của Chiến Thần Diện, nơi đó có một tấm trương đồ.Ngoại trừ việc đó, Huyết luyện pháp bảo lục sắc tiểu kiếm hiện tại đã biến thành thiết phiến, uy lực giảm sút.

Nếu đối phó với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì Vương Lâm cũng chẳng cần sử dụng.

Nhưng nếu gặp phải Kết Đan kỳthì Cực cảnh thần thức không thể thi triển.

Nếu có được một pháp bảo tốt sẽ có tác dụng bảo mệnh.Cho nên, luyện khí thuật Vương Lâm nhất định phải học được.

Mà để học tập luyện khí thuật thì cần trở lại Chiến Thần Điện, vì ở nơi đó có luyện khí điện.Ngoại trừ việc đó, Vương Lâm còn muốn tìm được cực âm chi địa, nếu không tu vi của hắn chỉ có thể dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ.

Chỉ có cực âm chi địa thì theo Hoàng Tuyền Thăng khiếu quyết mới có thể kết xuất ba viên hàn đan, tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí kết đan.Hoàng Tuyền Thăng khiếu quyết Vương Lâm không có ý định bỏ qua.

Dù saoTư Đồ Nam từng nói, khi tu luyện công pháp này sau khi ba khỏa hàn đan xuất hiện toàn bộ rồi dung hợp cùng một chỗ thì sẽ tạo ra một tỉ lệ rất lớn để tiến vào Kết Đan kỳ.Điều cần nhất bây giờ là tiên khôi phục tu vi.

Bởi vì không có âm hàn dịch thể, Vương Lâm tại Trúc Cơ chỉ có thể tu luyện thứ đẳng thần đạo chi thuật trong chiến thần điện lấy được từ trí nhớ của Mã Lương.

Cái loại này không hề có thuộc tính, so với âm hàn linh lực thì kém hơn không ít.Nhưng nó lại hơn ở sự lâu dài, nếu coi âm hàn thuộc tính là một thanh lợi kiếm vô kiến bất tồi thì thần đạo chi thuật tu luyện ra linh lực lại là một dây bằng tơ mềm dẻo.Chiến Thần Điện ở trên một ngọn núi cao chọc trời tại phía động Hỏa Phần quốc.

Ngọn núi này được mây mù bao phủ quanh năm, có nhiều linh thú.Ngoài ngọn chủ phong cao nhất ra, còn bốn ngọn phó phong thấp hơn.

Trên bốn ngọn phó phong theo thứ tự là tứ đại thiên điện.Là một trong tứ đại phái đứng đầu Hỏa Phần Quốc, đệ tử của Chiến ThầnĐiện vượt quá ba nghìn.

Trừ bỏ một ít tạp dịch ngoại môn thì còn đến hai ngàn ba trăm đệ tử nội môn.Ngày hôm nay, tại một tòa cô phong cách chiến thần điện cả ngàn dặm.

Ba người Chu Tử Hồng, Dương Hùng, Lâm Đào liền xuất hiện.

Từ ba ngày trước, ba người bọn họ bỗng thấy tâm linh chấn động, nhận được tin tức do Vương Lâm dùng tinh huyết bản mệnh truyền tới, muốn bọn họ đưa một ít vật phẩm, ba ngày sau gặp lại.

Hiện thời gian ước định sớm đã qua,nhưng bọn hắn cũng không dám rời đi.Trong ba người, Lâm Đào có vẻ sợ hãi, đáy lòng khẩn trương, muốn tìm lý do thoái thác.Vẻ mặt Chu Tử Hồng mờ mịt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, trong đầu trống rỗng.

Mã Lương đã biến mất một năm, nàng vốn nghĩ đối phương sẽ không bao giờ xuất hiện, nhưng ba ngày trước tâm linh nàng lại chấn động, nghe thấy thanh âm của đối phương thì sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.Nét mặt Dương Hùng trầm ổn, trừ bỏ ánh mắt khẽ lóe lên vài đạo tinh quang thì không có bất cứ dị thường gì.

Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện,hai nắm tay của hắn đang nắm rất chặt.Thời gian cứ thể trôi qua, rất nhanh màn đêm đã buông xuống, Vương Lâm còn chưa xuất hiện.

Ba người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.Ở trên một ngọn núi cách đây hai nghìn thước, Vương Lâm đang lạnh lùng nhìn ba người.

Từ sau khi Triệu quốc biến đổi lớn thì tâm tính Vương Lâm cũng trở lên cực kỳ cẩn thận.

Hắn tuy có bản mệnh tinh huyết của ba người, nhưng lòng người khó dò.

Nói không chừng ba người lấy dũng khí đánh cược một lần.Cho nên Vương Lâm ở đây quan sát bốn phía, chỉ cần có gì khác thường thì hắn sẽ không do dự mà bóp nát bản mệnh tinh huyết của ba người, nhanh chóng bỏ chạy.Đồng thời, hắn quan sát phản ứng của ba người.

Cho dù có giả bộ thì cũng không thể duy trì trong thời gian dài.

Trong ba người thì Lâm Đào có phản ứng bình thường nhất, từ đầu đến cuối luôn hoảng loạn.Chu Tử Hồng luôn luôn ngẩn ngơ, vẻ mặt mịt mờ khó có thể che dấu.Đối với hai người này hắn chỉ khẽ quan sát, còn sự chú ý hoàn toàn đặt lên trên người Dương Hùng.

Thần thái của người này cực kỳ ổn định, nhưng theo thời gian trôi qua thì cũng trở lên âm tình bất định.Vương Lâm theo dõi tay phải của hắn, ánh mắt lộ ra một tia lãnh ý.

Trầm ngâm một chút, hắn quyết định đi đến chỗ ba người.

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt họ, một cỗ khí tức lạnh như băng nhanh chóng lan tỏa.Ba người nhìn thấy Vương Lâm thì đáy lòng đều run lên, cảm giác chờ đợi thật mệt mỏi, nhưng lúc này đã hoàn toàn biến mất.Thời gian hơn một năm thời gian ở chiến trường ngoại vực, các sự tình cơ hồ vẫn quanh quẩn trong giấc mộng của họ mỗi đêm.Vương Lâm mạnh như thế nào họ không biết, nhưng hiện tại, Mã Lương trước mắt lại tản mát ra khí thế khiến bọn họ kinh hãi.Thậm chí bọn họ còn cảm thấy ảo giác, mặc dù là không có bản mệnh tinh huyết khiên dẫn thì chỉ cần một ý niệm trong đầu Vương Lâm là bọn họ đều sẽ bị giết không có cơ hội trở tay.Khi Vương Lâm quét mắt nhìn bọn họ thì loại cảm giác này lại càng được nâng lên đến cực hạn.

Lâm Đào là người thứ nhất không chịu nổi, bịnh một tiếng, quỳ gối xuống, run run nói: “Lâm Đào bái kiến chủ nhân.”

Dương Hùng cùng Chư Tử Hồng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, chẳng qua là cố nén chịu mà thôi.Cực cảnh thần thức của Vương Lâm vừa thu lại thì khí tức nguy hiểm tức thì tiêu tán, ba người lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, Dương Hùng cùng Chu Tử Hồng vội vàng cúi đầu bái kiến.Cúi đầu…

Dương Hùng cảm thấy chua sót, tay phải hắn nắm thật chặt ngọc phù.

Lần này Hắn đến đây là có hai ý định, một là tính lừa Vương Lâm điChiến Thần Điện, sau đó mượn cơ hội mời trưởng bối hỗ trợ đoạt lại bản mệnh tinh huyết.

Thứ hai, nếu Vương Lâm không đi thì vụng trộm dùng ngọc phù trong tay truyền lại phương vị đến khối ngọc phù trong tay sư đệcủa hắn đang ở trong Chiến Thần Điện.

Chỉ cần đưa vào một chút linh lực thì ngọc phù của sư đệ hắn sẽ sáng lên, dựa theo phân phó của hắn mà sư đệ hắn sẽ đem ngọc phù giao cho sư phụ.Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, suy nghĩ của mình ngu xuẩn đến cỡ nào.Nếu quả thật làm như vậy thì chỉ sợ hắn là người chết đầu tiên.Dám đoạt xá Mã Lương, thì vị tiền bối đó nhất định là cao nhân thượng cấp tu chân quốc.

Nếu không tu vi sao chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, lại có thần thức khiến hắn cảm thấy run sợ.Dương Hùng thầm than một tiếng, dập tắt ý muốn phản kháng ở trong đầu.Hắn thở sâu một hơi, tay trái vội vàng vỗ lên túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản, cung kính nói: “Chủ nhân, vật phẩm ba ngày trước ngài phân phó, tôi đã mang tới cho ngài.

Đây là ngọc giản của Luyện Khí thiên điện.”

Vương Lâm nhận lấy, đoạn dùng thần thức đảo qua.

Không nhìn thấy bất cứđiều gì khả nghi thì hắn mới khẽ gật đầu, ánh mắt lại đảo qua Lâm Đào.Tim Lâm Đào giật thót lên, thấp giọng nói: “Chủ nhân, những thứ đặt ở vịtrí tối cao tại tàng kinh các, do tôi… tu vi không đủ lên không thể đi lên.”

Nhìn sắc mặt Vương Lâm không chút thay đổi, Lâm Đào cắn răng, ngẩng đầu nói: “Mười ngày!

Chủ nhân hãy cho tôi thêm mười ngày, mười ngày sau biểu ca của tôi sẽ đến thay phiên, lúc đó chắc chắn biểu ca sẽ giúp tôi.”

Vương Lâm nhìn hắn, khẽ gật đầu, giọng bình thản: “Nếu ngươi thực sựmang tới, khi ta rời khỏi Hỏa Phần Quốc sẽ đem bản mệnh tinh huyết trảlại cho ngươi.”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Dương Hùng, ánh mắt lạnh dần: “Nguyên bản định đem bản mệnh tinh huyết trả lại cho ngươi, nhưng khi nhìn thấy vật trong tay ngươi thì ta nghĩ không cần thiết nữa.

Ta không giết ngươi nhưng bản mệnh tinh huyết này ta vẫn giữ.”

Thân mình Dương Hùng khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Lâm thì hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, đoạn trực tiếp quỳ gối xuống.

Hắn giao ra ngọc giản trong tay, vẻ mặt hết sức lo lắng.Vương Lâm không nhìn đến hắn mà lại nhìn về phía Chu Tử Hồng.

Chu TửHồng cắn chặt răng, nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, thần đạo thuật kia vô cùng kỳ quái, nửa năm trước tuy tôi nhìn thấy một lần nhưng sau khi xem xong căn bản không hề có chút ấn tượng.

Thực sự khôngt hểhoàn thành giao phó lần này.

Kỳ thật ngài lấy thân phận Mã Lương trở vềtừ chiến trường vực ngoại thì tất nhiên có tư cách tìm hiểu.”

Thần đạo thuật, đây vốn là thứ mà Vương Lâm cảm thấy hứng thú nhất trong trí nhớ của Mã Lương.

Trong trí nhớ của Mã Lương, hắn nằm mơ cũng muốn.Nhưng tiếc rằng Chiến Thần Điện luôn khống chế đệ tử vào xem thần đạo thuật cực kỳ nghiên khắc.

Nếu là đệ tử ngoại phái thì chỉ cần theo quy định cứ đến một khoảng thời gian nhất định giao nộp một lượng linh thạch là có thể được xem.Nhưng đệ tử bổn phái thì trừ phi đạt tới Kết Đan kỳ hoặc lập được nhiều công trạng cho bổn phái thì mới có thể được trưởng lão hộ pháp cho đi xem.Thựa theo phân tích của Vương Lâm thì chỉ sợ thần đạo thuật này có chút cổ quái, nếu không khi tu sĩ Trúc Cơ xem đã không cần đến có người hộpháp.Hắn để Chu Tử Hồng thác ấn một lần, vốn không nghĩ sẽ thành công, nên lúc này cũng không thất vọng.

Cẩn thận liếc nhìn ba người một lượt, hắn nói: “Ba người các ngươi không cần phòng bị với ta, chỉ cần không nảy sinh ý đồ xấu thì ta tất nhiên sẽ trả bản mệnh tinh huyết cho các ngươi.Nhưng nếu có sinh ý đồ thì đừng trách ta vô tình.”

Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 130: Nguyên anh hốt lai ( 129/2095)"Ba người các ngươi về trước đi.

Lâm Đào!

Mười ngày nữa ta ở chỗ này chờngươi."

Sau khi nói xong.

Vương Lâm hóa thành một đạo trường hồng, lóe lên rồi biến mất.Lâm Đào vội vàng đồng ý.

Đáy lòng tự nhủ sau khi trở về nhất định phải nói chuyện với biểu ca.

Đây chính là đại sự có liên quan tới tính mạng của mình chứ phải chơi đâu.Dương Hùng mồ hôi lạnh đã gần như khiến quần áo ướt sũng.

Từng trận gió thổi tới, khiến cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Một chút hàn ý từ đáy lòng xuất hiện.

Một khắc vừa rồi, hắn biết mình đã đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan.Chu Tử Hồng bình thản nhìn Dương Hùng liếc mắt một cái.

Xoay người rời đi.Vương Lâm phi hành giữa không trung không có mục đích, trong lòng trầm ngâm suy tư.

Cũng không lâu lắm, hai mắt hắn lóe ra tinh quang.

Trong lòng hắn thầm nghĩ Chiến Thần Điện lần này nói gì thì nói mình cũng không thể không đi.

Bất kể ba người Chu, Dương, Lâm có âm mưu gì hay không.

Nhưng bí mật của mình ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ cơ bản là không thể đấu được.Thậm chí rất có thể, hiện tại Nguyên Anh kỳ lão tổ của Chiến Thần Điện đã sớm thông qua dấu vết để lại biết chuyện mình đoạt xá.

Nghĩ đến đây,hắn chợt cả kinh.

Sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.

Tốc độ lập tức tăng tốc, mau chóng rời đi.Chuyện này Vương Lâm trước kia cũng có nghĩ tới.

Chẳng qua biểu hiện của ba người Dương Hùng, làm cho hắn càng thêm khẳng định mà thôi.Đang phi hành, Bỗng nhiên một âm thanh ôn nhu vang lên bên tai VươngLâm: "Tiểu hữu, đem bản mệnh tinh huyết của đệ tử bản môn trả lại có được không?"

Thanh âm vô cùng êm tai làm cho người ta nghe xong vô cùng dễ chịu.Vương Lâm chợt dừng lại.

Ở phía trước mặt của hắn có một đám mây mù lượn lờ hóa thành một phụ nhân thiên kiều bá mị hướng về phía hắn đi tới.Phụ nhân đi rất nhẹ nhàng, yểu điệu.

Nàng mặc bộ cung trang màu xanh da trời.

Vạt áo bằng vải bố màu phỉ thúy xếp chồng với nhau tạo thành hình tam giác.

Dưới váy còn có rất nhiều dải băng.

Bộ cung trang khiến cho thiếu phụ toát ra một loại khí chất thanh cao.Phụ nhân tướng mạo cực kì xinh đẹp, Không trang điểm phấn son mà nhan sắc như ánh tuyết dưới bình minh, trắng bóc nõn nà.Theo từng bước tiến của phụ nhân, thân mình Vương Lâm cũng từ từ lùi vềsau giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.

Cùng lúc đó tay phải hắn sờ vào túi trữ vật, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng nội tâm lại vô cùng cảnh giác.Vị phụ nhân trước mặt này tu vi sâu không lường được, hiển nhiên là cao thủ Nguyên Anh kỳ."

Đồ tôn tiền bối tên gọi là gì?"

Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía phụ nhân mà hỏi."

Đồ tôn của bổn cung tên là Chu Tử Hồng.

"Trên khuôn mặt ngọc của thiếu phụ lộ ra vẻ tươi cười, trả lời.Vương Lâm biết rõ tình thế trước mắt liền gật đầu, quyết đoán nói: "Được!

Đợi vãn bối đi quá ngàn dặm, lúc đõ sẽ trả lại bản mệnh tinh huyết.

Nếu không, cho dù tiền bối ra tay, vãn bối cũng làm cho nó biến mất vĩnh viễn."

Thiếu phụ liếc mắt Vương Lâm nhìn một cái, nói: "Tiểu hữu không cần khẩn trương như thế.

Chuyện của ngươi Bổn cung đã từ Tử Hồng nghe được.

Ba người bọn chúng có thể bình yên trở lại Chiến Thần Điện là nhờ có sự trợgiúp của ngươi.

Vì thế chỉ bằng chuyện đó, chuyện ngươi đoạt xá MãLương ta cũng sẽ bỏ qua.

Chỉ cần ngươi cứu Tử Hồng, bổn cung sẽ bỏ qua hết thảy mọi chuyện trước kia ."

Vương Lâm ngẩn ra, ngưng thần nhìn thiếu phụ.

Từ thần thái của đối phương có thể thấy không giống giả dối.

Hắn trầm mặc một chút, nói:"Tiền bối chớ trách.

Cứ để vãn bối đi được ngàn dặm rồi sẽ trả lại bản mệnh tinh huyết."

Thiếu phụ nhíu mày, lắc đầu cười nói: "Ngàn dặm...

Ngàn dặm với bản cung mà nói chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Nếu Bổn cung muốn giết ngươi,thì ngươi có chạy nghìn dặm cũng thế thôi.

Nếu ngươi không nghe lời, vậy cũng không có cách nào khác.

Ta cũng không nói nhiều, ngươi đi đi."

Vương Lâm không nói hai lời.

Thân mình hóa thành một đạo trường hồng phá không mà đi.

Sau nửa canh giờ, hắn đã bay được hơn ba nghìn dặm.

Hạngười xuống một miệng núi lửa, hắn thở sâu một hơi điều chỉnh lại linh lực trong cơ thể sau đó đưa tay trái điểm vào mi tâm.

Một cái vệt sáng lốm đốm từ trong mi tâm hắn bắn nhanh ra ngoài.Vương Lâm nhìn cũng không nhìn xem, thân mình lại nhoáng lên, nhanh chóng bay đi.

Dọc đường đi hắn vẫn đang phán đoán xem lời nói của thiếu phụ kia là thật hay giả.

Nhưng vô luận như thế nào, vì một cái bản mệnh tinh huyết mà đắc tội Nguyên Anh kỳ cao thủ.

Đối với Vương Lâm mà nói thì đó không phải là chuyện khôn ngoan.Vì vậy, đối với việc trả lại bản mệnh tinh huyết cho Chu Tử Hồng, Vương Lâm không có chút gì do dự.Mấy phút đồng hồ sau khi phóng thích bản mệnh tinh huyết Chu Tử Hồng ởmiệng núi lửa.

Thân ảnh thiếu phụ bỗng nhiên xuất hiện, tay phải nàng đưa ra bản mệnh tinh huyết của Chu Tử Hồng lập tức bay tới trong tay của nàng.Phụ nhân nhìn đốm sáng trong tay, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương.

Sau khi cẩn thận thu lại. nàng ngẩng đầu nhìn phương hướng Vương Lâm bỏ chạy,nhẹ giọng lẩm bẩm:" Nể mặt ngươi đã cứu Hồng Nhi.

Hơn nữa đã trả lại bản mệnh tinh huyết.

Chuyện đoạt xá, ta giúp ngươi che lại."

Suốt hai ngày, Vương Lâm trừ bỏ việc nghỉ ngơi ra thì luôn luôn phải phi hành.

Bởi vì thiếu phụ kia không còn có xuất hiện qua, cho nên mối lo trong lòng Vương Lâm cũng ngừng lại.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng.

Nhìn chằm chằm về trước mặt cách đó không xa .Đúng lúc này.

Từ đàng xa đột nhiên bay tới vô số kiếm quang.

Sau khi,nhìn thấy Vương Lâm, bọn họ lập tức thay đổi phương hướng.

Khi đám kiếm quang đó tới gần chỉ thấy bảy tám người trẻ tuổi.

Bọn họ nhanh chóng bao vây và dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm lấy Vương Lâm .Trong số những người đó, bắt mắt nhất chính là người nam tử trước mặt mặt trắng như ngọc, tướng mạo đường hoàng.

Một thân tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, tiến nhập giả đan cảnh giới.

Hắn mặc một cái trường bào màu tím.

Dưới chân có một thanh phi kiếm xanh biếc phát ra từng trận linh lực dao động .Ở bên cạnh hắn là một hồng y nữ tử, trông có vẻ hơi gầy.

Tuy nhiên, nụcười của nàng lại có vẻ thanh nhã thoát tục, khiến cho người ta khó mà kìm lòng được.Lúc này, thanh niên mắt lộ hàn quang, nhìn chằm chằm Vương Lâm, ôn nhu nói với nữ tử bên người: "Uyển Nhi.

Là hắn sao?"

Nữ tử nhìn Vương Lâm, mỉm cười xin lỗi, rồi nhẹ giọng nói với : "Sư huynh!

Không phải hắn.

Người nọ tuy nói am hiểu thuật dịch dung, nhưng không có khả năng huyễn hóa ra khí chất của vị công tử này ."

Hàn ý trong mắt thanh niên chợt tan biến.

Hắn chắp tay với Vương Lâm,cao giọng nói: "Đạo hữu chớ trách.

Tại hạ Lạc Hà Môn Lý Kỳ Khánh, có chổđường đột mong đạo hữu lượng thứ."

Vương Lâm thần sắc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Nghe người thanh niên nói, hắn bình thản trả lời:" Không có gì!

Nếu là hiểu lầm.

Vương mỗ cũng chẳng để ý."

Lý Kỳ Khánh cười ha hả, nói: "Nếu đạo hữu cũng đi tham gia Khê Cốc phường thị đại hội, đến lúc đó nói không chừng còn có thể gặp nhau.

Hôm nay tại hạ còn có chuyện quan trọng.

Xin cáo từ ."

Nói xong, hắn lại ôm quyền cùng với mọi người đạp kiếm mà đi.Đợi bọn hắn đi rồi, Vương Lâm không nói hai lời hướng thằng phía trước bay đi.

Bỗng nhiên, hắn nhíu mày vỗ vào túi trữ vật.

Thiết phiến lập tức bay ra, hướng về trước mặt đánh tới.Tốc độ của thiết phiến cực nhanh.

Trong nháy mắt liền đánh tới hướng trước mặt.

Oanh một tiếng.

Một bóng người dưới đất sâu 20 thước chật vật chui ra.Diện mạo của người đó hết sức bình thường nhưng trong mắt lại lóe lên một tia linh khí.

Hắn liên tục xua tay, cao giọng hô: "Đạo hữu.

Hiểu lầm.

Hiểu lầm thôi."

Nói xong, hắn vội vàng nhìn xung quanh, rồi đứng dậy nhảy một cái lên phi kiếm, bay đến trước người Vương Lâm."

Đạo hữu!

Tại hạ Tôn Hữu Tài.

Việc này là hiểu lầm.

Ta không phải cố ý đi theo sau ngươi, chỉ là bất đắc dĩ.

Cũng là do ác nha đầu Lạc Hà Môn gây phiền toán.

Ta đánh không lại nên chỉ có thể trốn.

Hiện tại bọn họcòn đang tìm ta.

Đi theo ngươi, bọn người Lý Kỳ Khánh kia cũng không tìm lại làm gì."

Vương Lâm nhìn hắn một cái.

Không để ý đến tiếp tục bay vềphía trước.Tôn Hữu Tài vội vàng đi theo, lại hỏi: "Đạo hữu.

Ngươi ở môn phái nào vậy?

Ta là đệ tử Tà Ma Tông ."

Vương Lâm nhíu mày không nói gì, lại thúc dục linh lực tăng tốc, nhanh chóng bỏ Tôn Hữu Tài lại ở đằng sau.

Tôn Hữu Tài nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh nhưng ở nét mặt vẫn như thường.

Hắn vọt lên đuổi theo, trong nháy mắt lại lần nữa cùng Vương Lâm sánh vai.

Hắn lại tiếp tục nói: "Đạo hữu.

Chuyện vừa rồi thật sự là xin lỗi.

Tất cảđều do nha đầu kia.

Ai!

Đạo hữu!

Ngươi chuẩn bị đi Khê Cốc phường thịsao?

Không bằng ta và ngươi cùng đi.

Ta ở Khê Cốc cũng quen được một sốngười, đến đó muốn gì cũng có.

Thậm chí ngay cả một ít nữ tu Ngưng Khí kỳ làm lô đỉnh, ta cũng có phương pháp mua được."

"Tốc độ thật nhanh!"

Vương Lâm nội tâm vừa động, xoay người quay đầu lại nhìn hắn, chợt nở nụ cười.

Nụ cười này nhìn ở trong mắt Tôn Hữu Tài, có chút cảm giác hết hồn.

Loại cảm giác này chợt lóe qua một cái, Tôn HữuTài lắc lắc đầu.

Đáy lòng thầm nghĩ đối phương chẳng qua là một tu sĩTrúc Cơ trung kỳ, với tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳcủa mình, sẽ không thể nào thất thủ.

Nghĩ đến đây, hắn cười nói: "Đạo hữu!

Ngươi xem coi thế nào?"

Vương Lâm đáy lòng vẻ châm chọc chợt lóe lên, quyết đoán nói: "Được!

Vậy làm phiền Tôn huynh."

Tôn Hữu Tài giật mình.

Hắn không ngờ được Vương Lâm cư nhiên đáp ứng nhanh như vậy.

Vốn đang có rất nhiều lí do thoái thác nhưng hắn phản ứng cực nhanh, lập tức mỉm cười gật đầu nói: "Không có cách nào.

Vốn là ta đạo hữu tránh địch.

Việc này cứ giao cho ta.

Đạo hữu!

Ngươi xưng hô như thế nào ?"

"Ta gọi là Mã Lương, đệ tử Chiến Thần Điện ."

Vương Lâm mỉm cười nói.Tôn Hữu Tài nhìn nụ cười đó hết sức đơn thuần.

Về phần cụ thể ý tứ như thế nào, chỉ có Vương Lâm tự mình biết.Tôn Hữu Tài cười hắc hắc.

Nhìn trước nhìn sau, thấp giọng nói: "Mã huynh!

Nghe nói các ngươi Chiến Thần Điện có một tuyệt thế mỹ nữ gọi làChu Tử Vi.

Nửa năm trước, Thiếu tông chủ của chúng ta gcó ặp qua một lần sau đó lập tức thần hồn điên đảo.

Ngươi đã là đệ tử Chiến Thần Điện,tất nhiên gặp qua nàng phải không?

Nàng trông thế nào?”

Vương Lâm ngẩn ra, nói: "Chu Tử Vi?

Ngươi nói là Chu Tử Hồng.

Chu sư tỷ phải không?"

Tôn Hữu Tài giật mình vỗ vỗ cái trán, cười nói: "Ngươi xem trí nhớ của ta.

Đúng vậy.

Nàng chính là Chu Tử Hồng.

Nàng trông như thế nào?"

Vương Lâm gật gật đầu, nói: "Chu sư tỷ đích xác rất đẹp nhưng tính tình quá lãnh đạm.

Ta cũng từng gặp sư tỷ vài lần."

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 131-165


Tiên Nghịch » Chương 131: Hắn là dê béo? ( 130/2095)Tôn Hữu Tài miệng phát ra vài tiếng cười dâm đãng.

Bàn tay hắn vỗ vềphía bả vai Vương Lâm, nói:“Không nói tới nàng nữa.

Mã huynh đệ!

Đi vềphía trước không lâu nữa, sẽ có một tòa Truyền Tống Trận để tiến vàoKhuê Cốc.”

Vương Lâm bả vai thoáng động, né sang một bên cười nói:“Như thế là tốt rồi.

Vậy chúng ta nhanh tới đó, sớm tiến vào Khuê Cốc.”

Nói xong, hắn hướng về phía trước bay đi.Tôn Hữu Tài một tay chụp vào khoảng không.

Nhưng thần sắc không có chút nào biến hóa, gật đầu nói:“Mã huynh đệ.

Lần này đi ra ngoài chỉ có một mình?”

- Hắn không nhanh không chậm đi theo.Vương Lâm đáy lòng cười lạnh, nét mặt vẫn thản nhiên, nói:“Đúng vậy!

Lần này chỉ có một mình ta ra ngoài.”

Tôn Hữu Tài cười ha ha, nhỏ giọng nói:“Nói vậy, Mã huynh chắc là vụng trộm xuống núi, chuẩn bị đi Khuê Cốc đổi chút pháp bảo ngọc phù.

Ta nghe nói ba tháng sau là đến đại hội đoạt bảo của ngũ điện trong Chiến ThầnĐiện.

Đến lúc đó Mã huynh đệ có thể có vài phần nắm chắc.”

Vương Lâm mỉm cười không nói.Nhìn thấy bộ dáng của Vương Lâm, Tôn Hữu Tài trong lòng cười lạnh nói:“Con thỏ nhỏ kia!

Mặc kệ ngươi nói thật hay giả.

Hôm nay gặp được ông đây, coi như ngươi xui xẻo.

Hắc hắc!

Dùng nhục thể của ngươi làm khôi lỗi, đến lúc đó tên Lý Kỳ Khánh kia cũng sẽ không quá mức đềphòng.” – Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, làm trò Vương Lâm trước mặt, nói:“Mã huynh đệ!

Bằng hữu của ta đang ở gần đây.

Ta gọi hắn tới.

Đến lúc đó ba người chúng ta cùng đi vào Truyền Tống Trận, sẽ tiết kiệm được một khối linh thạch.”

Trong trí nhớ của Mã Lương, có tư liệu về Truyền Tống Trận.

Truyền TốngTrận phần lớn đều yêu cầu mấy khối linh thạch mới có thể mở ra.

Mỗi lần mở ra, nhiều nhất truyền tống được ba người.Cho nên Tôn Hữu Tài nói ra như vậy cũng phải nói là rất cẩn thận.

Sau khi thấy Vương Lâm gật đầu, Tôn Hữu Tài đem ngọc giản đặt ở mi tâm.

Sau đó tung lên, ngọc giản lóe lên vài cái, rồi biến mất không thấy gì nữa.Vương Lâm đi theo Tôn Hữu Tài.

Nhìn đối phương mang theo hắn đi vào nơi mà bốn phía càng ngày càng hoang vắng.

Núi lửa lớn, nhỏ cũng có rất nhiều.

Thỉnh thoảng một ít miệng núi lửa phun lên một cỗ khói đen.Sợ Vương Lâm nghi hoặc, Tôn Hữu Tài cười giải thích:“Mã huynh đệ đừng có gấp.

Truyền Tống Trận vào Khuê Cốc cách chổ này không xa .

Gần đây cũng không biết tại sao tất cả núi lửa ở Hỏa Phần Quốc của chúng ta liên tục có khói đen phun lên.

Ta nhớ mới mấy năm trước đám Nguyên Anh kỳ lão tổcủa các đại tông phái mới vừa vặn phong ấn xong.”

Vương Lâm thần sắc lạnh dần, cười nói:“Umh.

Nơi này rất hẻo lánh.

Đúng là một chỗ rất tốt.

Nhất là nơi này núi lửa rất nhiều, giết người xong sau phi tang cũng dễ.

Ngay cả hỏa cầu thuật cũng có thể tiết kiệm .”

Tôn Hữu Tài thân mình run lên một chút, cười lớn nói:“Mã huynh đệ......”

Hắn nói còn chưa dứt lời, từ đàng xa truyền đến tiếng sấm nổ mạnh.

Một đạo màu đen kiếm quang trong nháy mắt đã đến gần.

Kiếm quang tán đi, lộra một trung niên nhân có sắc mặt âm trầm, thân hình khô gầy.

Trong ánh mắt lộ ra một vẻ vô tình.Toàn thân mặc hắc y.

Thậm chí ngay cả phi kiếm dưới chân, cũng tỏa ra hắc quang.

Trên hai tay của hắn cũng có một đoàn hắc vụ lượn lờ.

Sau khi hắn hiện thân chẳng thèm nhìn Vương Lâm một cái, lạnh lùng hỏi Tôn HữuTài:“Hắn chính là dê béo?”

Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Người này so với Tôn Hữu Tài tu vi càng thâm hậu, đã đạt đến giả đan cảnh giới.

Cùng Lý Kỳ Khánh sàn sàn như nhau.Tôn Hữu Tài mặt lập tức giống như nở hoa, âm thanh có phần nịnh nọt,nói:“Sư huynh!

Chính là hắn!

Ta nhìn thấy Lý Mộ Uyển kia Tiểu nương tửcùng anh của nàng Lý Kỳ Khánh đối với hắn rất có hảo cảm.

Nếu đem hắn luyện chế thành khôi lỗi, đến lúc đó cố ý đi đến gần, có thể thêm một phần nắm chắc.”

Người kia ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Vương Lâm.

Trong lòng hắn kinh ngạc khi thấy đối phương cư nhiên không trốn.

Nhưng với tu vi TrúcCơ trung kỳ, hắn cũng chẳng để vào mắt, lạnh lùng nói:“Tiểu tử!

Ngươi có thể chết được rồi!”

Nói xong, phi kiếm dưới chân hắn như một tia chớp bắn ra, nhắm thẳng vào ngực Vương Lâm.Cùng lúc hắc y nhân liền vung tay lên mấy cái.

Nhất thời một cỗ hắc vụkhuếch tán ra, hóa thành một con Quỷ Hỏa Khô Lâu thật lớn theo sát phi kiếm, lao về hướng Vương Lâm.Vương Lâm trong mắt lạnh như băng, chẳng thèm để ý tới phi kiếm và hắc vụ.

Tay phải điểm một cái về phía trung niên nhân, trong miệng nói nhỏ:“Diệt!”

Cực Cảnh xuất hiện khiến cho bầu trời biến sắc.

Cực cảnh thần thức xuất hiện.

Hồn phi phách diệt!

Tu vi của Vương Lâm đạt tới Trúc Cơ kỳ thì hắn là vô địch trong số những người cùng giai.

Nếu hắn là Kết Đan kỳ thì chính là quân vương Kết Đan kỳ.

Một khi hắn tới Nguyên Anh kỳ… hắn chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần Kỳ của toàn bộ tu chân liên minh.Trung niên nhân trợn tròn mắt mà nhìn.

Trong nháy mắt, hắn có thể cảm giác được thần trí của mình bị một cỗ lực lượng hủy diệt đánh trúng.

Hắn chẳng hề có chút phản khàng, trong phút chốc đã bị tiêu diệt.

Sự sợ hãi mới vừa xuất hiện trong mắt, lập tức tan biến.

Thân mình mềm nhũn xuống.

Mãi cho đến chết đi, hắn cũng không thể hiểu được.

Chuyện này rốt cuộc là sao.Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, phi kiếm giữa không trung vừa bay ra được nửa đường, mất đi sự khống chế.

Hắc mang lập tức tiêu tán, từ không trung rớt xuống.

Sau đó, hắc vụ khô lâu cũng vì trung niên nhân chết đi mà, chậm rãi tiêu tán.Vương Lâm vung tay áo lên.

Phi kiếm kia lập tức bay tới, bị hắn chộp vào trong tay.

Sau đó hắn vỗ vào túi trữ vật, Thiết Phiến lại bay ra.“Đem hắc vụ kia nuốt hết vào!”

Vương Lâm nói một câu, sau đó quay sang nhìn về phía Tôn Hữu Tài.Trên Thiết Phiến hồng quang chợt lóe, một Ma đầu nhảy ra nhào về về phía hắc vụ.

Cũng không quản hắc vụ này rốt cuộc có thể cắn nuốt và tiêu hóa được hay không.

Ma đầu vẻ mặt đau khổ, cắn nuốt sạch sẽ.

Chẳng còn cách nào khác.

Nếu hắn không nuốt…

Vương Lâm lợi hại như thế nào trong lòng hắn biết rất rõ.Lúc này, Tôn Hữu Tài mới kịp phản ứng.

Hoảng sợ lui ra phía sau vài bước.

Không nói hai lời dưới chân dẫm một cái.

Thân mình ‘sưu\\’ một tiếng chui xuống đất.

Biến mất không thấy gì nữa.Ma đầu chớp mắt, vội vàng tăng cắn nuốt tốc độ.

Nhưng đáng tiếc câu nói phía sau của Vương Lâm, lại làm cho hắn chán nản .“Đi theo ta.”

Vương Lâm nói xong, thân mình vừa động, Cực Cảnh thần thức bỗng nhiên tản ra, đuổi theo.

Ma đầu trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, không muốn đi theo.

Nhưng Vương Lâm mới vừa rời khỏi không xa, nó liền hét thảm một tiếng.

Trên thân thể bốc lên một làm khói nhẹ.

Nó vội vàng xoay người hướng phíaVương Lâm bay đi, không dám có ý tưởng bỏ chạy.Vương Lâm thu hồi thần thức trừng phạt ma đầu, chuyên tâm đuổi theo TônHữu Tài.

Hắn đối với tốc độ của tên Tôn Hữu Tài thực này cảm thấy rất có hứng thú.

Vương Lâm biết mình tốc độ quá chậm.

Ví như hai ngày trước gặp thiếu phụ kia, người ta chỉ cần mấy hơi thở liền có thể vọt ra ngoài ngàn dặm.

Với tốc độ đó, nếu muốn giết hắn, chỉ sợ ngay cả chạy đều không có tư cách.Vừa rồi Vương Lâm đã dùng hết tốc độ cao nhất, nhưng đối phương vẫn như cũ vẫn có thể nhẹ nhàng đuổi theo.

Tốc độ có thể thấy được là rất nhanh.Cho nên, Vương Lâm cũng không có giết hắn.

Mà là tính toán bắt sống hỏi ra nguyên do.Tôn Hữu Tài rất sợ.

Từ lúc bắt đầu tu tiên đến giờ, hắn mất thời gian gần ba mươi năm.

Từ khi tu vi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng mười lăm bắt đầu hành động giết người đoạt bảo.

Hắn đối nhân xử thế hết sức cẩn thận.

Chỉ ra tay với tu sĩ tu vi thấp hơn hắn.

Tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vượt cấp giết người.Những năm gần đây, hắn lấy được pháp bảo, tài liệu đều đi Khê Cốc phường thị đổi lấy đan dược gia tăng tu vi.

Cho nên tu vi của hắn tăng tiến rất nhanh.

Nhưng theo tu vi càng cao, hiệu quả của những đan dược tầm thường đã mất đi tác dụng.

Đan dược cấp cao khó tìm được người bán, mà có bán thì giá cả cũng rất cao.

Cho nên rơi vào đường cùng hắn đem mục tiêu hướng về phía Lạc Hà Môn.Lạc Hà Môn lấy trận pháp cùng luyện đan này hai hạng nổi danh.

Nhất là đan dược!

Phàm là Lạc Hà Môn luyện chế chắc chắn phải là hàng cao cấp.Mục tiêu của Tôn Hữu Tài chính là Lạc Hà Môn luyện đan nội tông Lý MộUyển.

Hắn muốn từ trên người nàng lấy được một ít đan dược hoặc là đan phương .

Nhưng tiếc rằng đại ca Lý Kỳ Khánh của Lý Mộ Uyển tu vi cao hơn hắn một bậc, đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn giả đan.

Dễdàng đánh thăng một kẻ vừa mới tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ như hắn.Lúc này Tôn Hữu Tài hận không thể đem tốc độ của mình tăng lên.

Đến bây giờ trong đầu hắn vẫn còn tại quanh quẩn một màn vừa rồi.

Cứ nghĩ lại rợn cả người.

Tứ sư huynh chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn giảđan.

Cứ như vậy bị người dễ dàng giết chết.Nếu như nói tên Mã Lương kia dùng ra pháp bảo lợi hại gì đó thì hắn cũng sẽ không sợ hãi như thế.

Nhưng hắn ngay cả bóng dáng pháp bảo cũng chưa thấy.

Chỉ nghe thấy Mã Lương nói một câu “Diệt”, tứ sư huynh liền lập tức ngã xuống tử vong.Đây rốt cuộc là pháp thuật gì?

Tôn Hữu Tài nghĩ đến đây lại cảm thấy ớn lạnh.

Càng nghĩ càng không rõ.

Chỉ một câu nói đã có thể giết chết một tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn.

Tên Mã Lương kia rốt cuộc tu vi là gì.

Hay là hắn đã đạt đến Kết Đan kỳ rồi?Không!

Tôn Hữu Tài lập tức phủ định ý nghĩ này.

Kết Đan kỳ cao thủ hắn cũng không phải chưa thấy qua.

Mặc dù là trong môn phái Kết Đan kỳtrưởng lão ra tay giết Trúc Cơ Đại viên mãn rất đơn giản, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế.Tôn Hữu Tài run lên.

Chẳng lẽ là Nguyên Anh kỳ!Nhưng ngay sau đó hắn lại phủ định ý nghĩ này.

Nguyên Anh kỳ ra tay, hắn gặp qua một lần.

Đó là khi Tà Ma Tông lão tổ giết chết một tên phản đồTrúc Cơ hậu kỳ.

Trước mặt đại bộ phận đệ tử, lão tổ lấy ra một thanh phi kiếm.

Tên phản đồ kia ở giữa không trung bỏ chạy lập tức bỏ mình.

Thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cùng phản kháng đều không có.Nhưng mặc dù như thế, trong mắt Tôn Hữu Tài: Vương Lâm chỉ dùng một câu giết chết một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn so sánh với việc lão tổ dùng phi kiếm giết chết Trúc Cơ hậu kỳ…

Cảnh giới cao thấp lập tức không nghĩ mà ra.

Đầu hắn ong một tiếng.

Trống rỗng.“Chẳng......

Chẳng lẽ......

Hắn......

Hắn là hóa......

Thần kỳ......”

Tôn Hữu Tài thốt ra ba chữ Hóa Thần Kỳ, khí lực toàn thân hắn dường như mất hết.Càng nghĩ càng cảm thấy chính xác.

Tôn Hữu Tài chua sót thầm nghĩ:“HóaThần Kỳ cao thủ......

Đây chính là nhân vật trong truyền thuyết.

Làm sao có thể......

Nhưng nếu không phải Hóa Thần Kỳ thì làm sao chỉ dùng một câu nói có thể làm cho Tứ sư huynh bỏ mạng......

Trong truyền thuyết HóaThần Kỳ cao thủ lấy khống chế thiên lực.

Một câu giết chết Trúc Cơ Đại viên mãn cũng là chính xác......

Ta......

Ta, con mẹ nó nữa, đang bị HóaThần Kỳ cao thủ đuổi giết......Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 132: Kịch biến Hỏa Phần Quốc. (1) ( 131/2095)Đang ở trong đất cấp tốc độn thổ, Tôn Hữu Tài bỗng run lên, cảm giác sợhãi mãnh liệt khiến cho hắn thấy khó thở.

Đúng lúc này hắn cảm thấy vùng đất phía trước mặt trở nên nóng bức, hắn âm thầm kêu khổ.

Độn thổ thuật này nếu dùng ở nơi khác có thể nói là rất tiện lợi, nhưng ở nơi có nhiều núi lửa như Hỏa Phần quốc thì lại đòi hỏi yêu cầu rất cao.Nếu không trực tiếp lao đầu vào nham thạch nóng chảy thì rõ ràng là chẳng hay ho gì.Trước đây Tôn Hữu Tài tuy cũng chạy trốn nhưng vẫn phân biệt phương hướng, chỉ cần thấy bùn đất nóng bỏng sẽ lập tức quay lại.

Nhưng bây giờhắn đang nghĩ là bị một cao thủ Hóa Thần Kỳ đuổi giết, dưới sự kinh hoảng nên không thể lựa chọn vị trí tốt được, chỉ có thể cố hết sức đưa thân thể lao về phía trước.‘Phịch\\’ một tiếng, thân thể hắn đã trực tiếp xuyên thấu tầng đất xuất hiện ở một sơn động trong lòng núi lửa.

Sóng nhiệt ùa vào mặt hắn, tóc và lông bi cũng bắt đầu cong queo dần…Kinh hô một tiếng, Tôn Hữu Tài vội vàng tung phi kiếm, lảo đảo bay lên dừng ở một mỏm đá nhô ra.

Chỉ mới một chốc mà toàn thân của hắn da dẻ đã nứt nẻ, quần áo dưới sự cử động của thân thể cũng hóa thành tro bụi.Thậm chí ngay cả phi kiếm dưới chân cũng bắt đầu nóng đỏ lên, nhiệt độ ngày càng cao.Mồ hôi của Tôn Hữu Tài vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức bốc hơi.

Lúc này nhìn lại thấy cả người hắn đang phủ trong khói trắng, mặc dù đang trần trụi nhưng cũng vẫn có một loại khí thế của tiên nhân.Ở phía dưới chỗ của hắn là một hồ dung nham, từng đám bọt khí lớn xuất hiện trong hồ bay lên, sau khi vỡ tan lại tỏa ra một luồng khí đen.Tôn Hữu Tài đang muốn từ vách núi lửa đối diện bỏ chạy tiếp nhưng lúc này đột nhiên thân thể hắn run lên, ngơ ngác nhìn nham thạch nóng chảy phía dưới, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.Lúc này Vương Lâm cũng đuổi đến nơi.

Hắn mặc dù không biết độn thổ thuật nhưng vẫn dùng thần thức bám chặt đối phương.

Giờ bỗng nhiên phát hiện thấy Tôn Hữu Tài dừng lại, lập tức dùng thiết phiến điểm một cái, thiết phiến đánh vào mặt đất xoay tròn tạo thành một thông đạo.

Vương Lâm tựmình theo sát vào, sau đó theo thông đạo đuổi tới nơi nham thạch nóng chảy mà Tôn Hữu Tài đang dừng lại.Vừa lúc tiến vào sơn động núi lửa, Vương Lâm đã thấy được Tôn Hữu Tài đang lộ ra vẻ kinh hãi.Nhìn theo ánh mắt hắn xuống dưới mới thấy được giữa hồ dung nham nóng chảy kia đang hiện lên một cặp mắt hình tam giác.

Vương Lâm hít một hơi lạnh, lui về thông đạo bên cạnh, đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nham thạch nóng chảy.Căn cứ theo trí nhớ từ nhỏ của Mã Lương về Hỏa Phần quốc, thì nơi đây toàn là núi lửa, không có bất cứ một sinh vật nào.

Nếu như có thì qua vô số năm như vậy không thể không bị các tu chân giả phát hiện được.

Phải biết rằng cứ cách vài năm, lão tổ của tứ đại tông phái lại tiến hành phong ấn núi lửa của Hỏa Phần quốc một lần để đảm bảo an toàn.Cùng lúc đó Tôn Hữu Tài cũng đang ngơ ngác nhìn cặp mắt kia, sau đó thu lại phi kiếm, dùng đôi bàn chân trần dẫm lên nền đá nóng bỏng.

Một mùi thịt cháy khét lập tức bốc lên từ dưới chân hắn.Chỉ mới đi về phía trước 3 bước mà chân hắn đã cháy đen., da thịt bung ra lộ xương cháy đen bên trong.

Nhưng dù vậy trên mặt Tôn Hữu Tài không có một tí nào tỏ ra thống khổ, đứng ở phần tiếp cận với nham thạch, rồi không chút do dự nhảy xuống dưới.Tinh quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe.

Bàn tay hắn khẽ vung lên, trong nháy mắt trước khi Tôn Hữu Tài rơi vào trong nham thạch nóng bỏng đã kịp bắt lấy túi trữ vật trên lưng hắn đem về.

Ngay sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà lập tức quay mình bỏ chạy về phía sau.Từ phía sau truyền đến một tiếng rít gào, nhất thời bốn phía nhiệt khí trở dâng cao, bốn phía thông đạo quanh hắn đã nóng đỏ lên Vương Lâm lập tức quay người chạy trốn.

Lúc này nếu đứng trên trời nhìn xuống dưới sẽthấy núi lửa lớn nhỏ trong dãy núi bỗng nhiên toát ra vô số khói đen,nhất là một ngọn núi lửa cực lớn trong đó.

Mặt đất bốn phía xung quanh nó chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy được một vòng màu đỏ gợn sóng đang khuếch tán dần, hễ nơi nào bị nó khuếch tán đến cũng đều biến thành màu đỏ.Vương Lâm sắc mặt âm trầm, vội vã lao đi trong thông đạo.

Bỗng nhiên hắn dừng bước.

Chỉ thấy phía thông đạo trước mặt hắn có vô số ngọn lửa từbốn phương tám hướng nhanh chóng tụ lại, hình thành nên một sinh vật có mắt hình tam giác, đầu có sừng, toàn thân phát ra ánh lửa.

Nó nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra sát ý.Vương Lâm không nói hai lời, cực cảnh thần thức lập tức công kích, chỉthấy một tia chớp màu đỏ từ trong hai mắt Vương Lâm bắn ra trúng vào thân thể hỏa thú.

Ánh mắt hỏa thú cùng với ngọn lửa bỗng ảm đạm, nhưng rồi lập tức lại khôi phục như thường, hai mắt mở ra tạo thành một khe hẹp dài, rít lên một tiếng rồi lao về hướng Vương Lâm như muốn nuốt lấy hắn.Vương Lâm sắc mặt càng thêm âm trầm, xoay người lui về phía sau.

Nhưng ngay sau đó, đồng tử của hắn bỗng co lại vì ở phía sau hắn lại xuất hiện một hỏa thú.Lúc này ở trong thông đạo hẹp, hai đầu đều có hỏa thú, Vương Lâm cắn răng một cái, pháp bảo thiết phiến lập tức xoay tròn, thân hình bám sát theo nó, đào ra một cái thông đạo khác.Nhưng lúc này hai hỏa thú bỗng cùng gầm lên, bùn đất bốn phía lập tức nóng đỏ lên.

Vương Lâm trong lòng trầm xuống, bùn đất sát quanh thân hắn bỗng nhanh chóng cứng lại, rồi sau đó bao bọc lấy hắn tạo thành một cái lồng giam hình tròn.Lồng giam này không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng bao phủ hoàn toàn.Bây giờ trên mặt đất đang xuất hiện tầng tầng vết nứt nẻ, chúng chậm rãi sụp xuống dần.

Một bồn địa thật lớn xuất hiện, chính giữa bồn địa có một trái cầu đất màu đen.Ở bốn phía xung quanh trái cầu đất, có tám hỏa thú mắt hình tam giác đang không ngừng phun dung nham về phía khối cầu.

Dần dần kích thước hỏa cầu ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn cao có nửa thước, lúc này hỏa thú mới ngừng phun dịch.Một hỏa thú trong số chúng khiêng trái cầu đất lên rồi nhanh chóng chui vào dưới nền đất.

Đám hỏa thú còn lại cũng nhanh chóng đi theo, trong nháy mắt đã quay lại cái sơn động trong lòng núi lửa hồi nãy.Hỏa thú kia ném trái cầu đất xuống día, thân mình nó cũng nhảy xuống theo.

Hỏa thú cầm hỏa cầu và đám đồng loại của nó cùng nhau biến mất ởtrong hồ dung nham nóng chảy.

Hồ dung nham sau khi sủi lên một số bọt khí, lại dần bình yên trở lại.Núi lửa ở bốn phía trên mặt đất phun khói đen ngày càng ít, mặt đất nứt nẻ cũng dần khôi phục nguyên dạng.

Trừ một cái bồn địa thật lớn có thểchứng minh sự việc vừa phát sinh, còn không hề có dấu hiệu gì cho biết nơi này từng xuất hiện hỏa thú.Mà bồn địa ở Hỏa Phần quốc mà nói rất bình thường, gần như mỗi một vùng núi lửa đều từng xuất hiện bồn địa lớn hoặc nhỏ.Vương Lâm co mình, cố chống cự lại từng đợt cực nóng đang không ngừng truyền lại.

Vừa rồi trong nháy mắt lúc bùn đất bao quanh, hắn đã dùng cực cảnh thần thức bao phủ toàn thân, lúc này thần thức của hắn đang từtừ làm trái cầu đất tan dần.Hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình đang chìm xuống dần.

Hồi lâu sau,trái cầu đất chấn động, dường như bị đập mạnh vào đâu đó.

Lúc này thần thức của hắn đã đột phá lớp hạn chế cuối cùng của trái cầu đất, thấy rõ hết thảy trước mắt.Đây là một chỗ mênh mông dung nham nóng chảy, nhìn không thấy giới hạn.

Ởphía trên là vô số dòng dung nham chảy theo các thông đạo xuống, hòa vào trong hồ dung nham nóng chảy.Quả cầu đất mà hắn đang nằm trong giờ đang ở phía trên dung nham.

Ở bên cạnh đó là bẩy tám khối cầu giống vậy, trên mỗi khối có một con hỏa thú đang nằm.Lại nhìn bốn phía nham thạch nóng chảy hiện lên vô số con mắt hình tam giác.

Một con hỏa thú từ trong dung nham nóng chảy nhảy lên trên quả cầu đất của Vương Lâm.

Nó không hề phát hiện ra thần thức của Vương Lâm.Thời gian từ từ trôi qua, lại có thêm vài hỏa thú từ trong thông đạo xuất hiện.

Không hề ngoại lệ, mỗi con đều khiêng theo một quả cầu đất.Lúc này toàn bộ nham thạch nóng chảy bỗng dưng chấn động, từng con hỏa thú từ trong dung nham nóng chảy tản ra, lộ ra một khoảng trống.

Một con hỏa thú cực lớn chui ra từ trong dung nham, Vương Lâm cẩn thận thu hẹp thần thức lại quan sát.Hỏa thú bình thường chỉ cao tầm 3 thước, mà con hỏa thú này mới chỉ lộđầu ra đã vượt quá nửa trượng rồi.

Dần dần, thân hình hỏa thú này cũng lộ ra quá nửa, hình thể khổng lồ xuất hiện ra uy áp mạnh mẽ.

Nó vừa xuất hiện đã khiến hỏa thú bốn phía đều đứng im bất động.Vương Lâm trong lòng thất kinh, hỏa thú khổng lồ này thể hiện thực lực không hề kém Nguyên Anh Kỳ, thậm chí còn mạnh hơn.

Nhưng mạnh đến mức nào thì vì Vương Lâm chưa từng thấy tu luyện giả Hóa Thần Kỳ ra tay nên không thể phán đoán được.Hỏa thú khổng lồ đảo ánh một vòng, chậm rãi bơi tới bên trái.

Ngay sau đó là một con hỏa thú tương tự xuất hiện, cuối cùng tổng cộng có 16 con.16 con hỏa thú này tạo thành một vòng tròn.

Ở trong vòng tròn xuất hiện một hỏa hoàn từ trong dung nham, thất thải quang mang lấp lánh.Vương Lâm thật cẩn thận ngưng thần quan sát thì thấy ở phía dưới hỏa hoàn có một hư ảnh mơ hồ đang dần ngưng thực, hóa thành một hỏa đoàn lớn bằng nắm tay.Một tia hồng sắc nối liền với hỏa đoàn.Lúc hỏa đoàn này xuất hiện, trong nháy mắt 16 con hỏa thú khổng lồ gầm nhẹ, sau đó cả đám từ trong dung nham nóng chảy nhảy ra, quỳ xuống.

Cùng lúc đó tất cả hỏa thú bốn phía xung quanh cũng nhảy lên quỳ xuống dưới dung nham nóng chảy.Vương Lâm đang quan sát đến đây thì bỗng nhiên trong đầu chấn động,Thiên Nghịch Châu Tử vốn đã dung hợp trong cơ thể bỗng tự động chui ra từ mi tâm của hắn.

Nếu không phải Vương Lâm ngăn cản đúng lúc sợ rằngThiên Nghịch Châu Tử đã phá đất mà ra rồi.Đúng lúc này một con hỏa thú ở phía dưới quả cầu đất bỗng tung nó lên không trung rồi dừng lại.

Cùng lúc đó hỏa đoàn lập tức chui vào bên trong quả cầu đất.

Một loạt âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng trong sơn động yên tĩnh.Đột nhiên một tiếng kêu thê thảm từ bên trong truyền ra, tiếng kêu liên tục không ngừng nhưng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Rất nhanh,một tia huyết sắc vụ khí từ trong quả cầu đất bay ra, chính là hỏa đoàn chui ra ngoài.Quả cầu đất từ giữa không trung rơi xuống, chìm vào trong dung nham nóng chảy.

Trong lòng Vương Lâm trầm xuống, hắn hiện giờ đã hiểu trong quảcầu chắc không chỉ mình hắn còn sống.

Nếu như hắn không dùng cực cảnh thần thức hộ thể thì ở trong quả cầu kia cũng không bị chết, nhiều lắm là chỉ ngủ say bất tỉnh thôi.Sau đó lại có bốn quả cầu đất được tung lên, sau đó lại bị hỏa đoàn chui vào trong.

Vẫn là những tiếng kêu thảm thiết, vẫn là sự giằng co nửa thời thần…Sau khi quả cầu đất cuối chìm vào trong dung nham nóng chảy,quả cầu đất của Vương Lâm bỗng bị hất tung lên.Thiên Nghịch Châu Tử ở chỗ mi tâm của hắn chấn động mãnh liệt chưa từng có, giãy thoát khỏi sự trói buộc của Vương Lâm.

Đúng lúc này, hỏa đoàn kia đã chui vào trong quả cầu đất của Vương Lâm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 133: Kịch biến Hỏa Phần Quốc. (2) ( 132/2095)Một luồng nhiệt khí cực nóng lập tức lan tràn toàn bộ bên trong quả cầu đất.

Hỏa đoàn lại ‘ngựa quen đường cũ\\’ lập tức hướng chính giữa trực tiếp chui vào.

Nhưng đúng lúc này Thiên Nghịch Châu Tử bỗng nhiên lao ra, hỏa đoàn bỗng khựng lại, không chút do dự định quay đầu chạy…Nhưng đã quá chậm, Thiên Nghịch Châu Tử không hề bị quả cầu đất cản trở,lao như tia chớp đâm vào hỏa đoàn.

Trong hỏa đoàn truyền tới một tiếng thét kinh hãi, lập tức giãy dụa nhưng không đến mấy chốc nó đã bị hạt châu hấp thu hết.Bên ngoài Thiên Nghịch Châu Tử nguyên bản vốn điêu khắc vài miếng lá cây giờ phút này đã biến mất, chuyển thành hình một đoàn hỏa diễm.

Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm không ngừng xuất hiện trên Thiên Nghịch Châu Tử.Hỏa đoàn càng ngày càng mờ , cuối cùng hoàn toàn mất đi độ sáng, tiêu tán hoàn toàn.

Lúc này hỏa diễm trên Thiên Nghịch Châu Tử đã xuất hiện đoàn hỏa diễm thứ 10.

Lập tức toàn bộ hạt châu bỗng phát ra quang mang sáng bừng, mặc dù là ở trong quả cầu đất nhưng quang mang này cũng vẫn khuếch tán từ trong ra ngoài.Lúc này cùng với sự biến mất của hỏa đoàn, bên ngoài quả cầu hỏa hoàn và các sợi tơ mỏng màu đỏ li ti đột nhiên ảm đạm dần và sau đó các sợi tơ cũng đứt đoạn.Vương Lâm kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt.

Không chỉ mình hắn ngẩn người ra mà cả đám hỏa thú trong sơn động cũng không hiểu biến cố xảy ra bất thình lình này là thế nào.Thiên Nghịch Châu Tử lúc này lại bay đến bên Vương Lâm, một lần nữa dung nhập vào trong mi tâm của hắn.

Vương Lâm không kịp nhìn kỹ, thân mình run lên, Dẫn lực thuật nhất thời khống chế quả cầu đất trong giây lát phóng về phía trước, chui vào trong một cái thông đạo.Tất cả chỉ phát sinh trong một thời gian ngắn.

Mãi cho đến khi Vương Lâm cùng quả cầu đất bay ra ngoài, đám hỏa thú mới kịp phản ứng.

16 con hỏa thú khổng lồ rống giận lao lên, phá tan thông đạo đuổi theo.Ở phía sau chúng nó, ngàn vạn con hỏa thú phát lên tiếng rống khàn giọng đuổi sát theo sau.Thân thể Vương Lâm nằm trong quả cầu đất, chạy nhanh ngược chiều dòng dung nham nóng chảy trong thông đạo.

Phải biết rằng dòng dung nham này đang chảy từ trên xuôi xuống dưới, vốn là hướng về cái hồ dung nham ởphía dưới.

Còn Vương Lâm giờ đang chạy ngược dòng lên trên, tốc độ căn bản không thể quá nhanh được.Nhưng đám hỏa thú đuổi theo phía sau thì lại không thế.

Chúng nó vốn sinh là ở trong dung nham, có thể nói là hỏa linh trời sinh.

Càng ởtrong dung nham, tốc độ của chúng nó lại càng nhanh.Vương Lâm mặc dù không biết hỏa đoàn kia rốt cục là vật gì, nhưng lại có thể hỏa thuộc tính của Thiên Nghịch Châu Tử đạt tới cảnh giới đại viên mãn, qua đó cũng đủ thấy được giá trị.

Hơn nữa từ việc đám hỏa thú vừa rồi tôn kính hỏa đoàn đó, giờ lại đang rống giận đuổi theo thì hắn trong lòng cũng đại khái đoán được hỏa đoàn này cực kỳ quan trọng đối với đám hỏa thú, thậm chí rất có thể là hỏa thú vương.Vương Lâm đã đoán đúng.

Hỏa thú này vốn sinh ra từ trong dung nham nóng chảy, là một loại linh thú có cấp bậc khá cao nữa.

Căn cứ theo liên minh tu chân thống nhất xưng hô thì nó hẳn được gọi là Hỏa Linh Thú.

Ngay lúc sinh ra nó đã có trí tuệ nhất định, ở trong dung nham nóng chảy ngầm dưới Hỏa Phần Quốc dốc lòng tu luyên, hàng ngày phun ra nuốt vào nham thạch nóng chảy, tu vi ngày càng thâm hậu.Nó trong quá trình vô số năm tháng, tổng cộng đã trải qua 5 lần lột xác.Nếu có thể lột xác 9 lần, nó có thể từ linh thú biến thành hoang thú.Chỉ là mỗi lần lột xác nó lại có một thời kỳ suy yếu kéo dài cả 500 năm.Trong thời gian này nó không có chút linh lực nào cả.Vì tự bảo vệ mình, mỗi lần đến thời kỳ suy yếu nó đều đem toàn thân linh lực tán ra ngoài, sinh ra vô số hậu đại, lấy lực lượng của bọn chúng đểbảo vệ bản thân mình.Cùng với số lần lột xác tăng lên, nó dần phát hiện ra một phương pháp có thể giảm bớt sự suy yếu, đó là cắn nuốt tu sĩ.Nó không cần phải cắn nuốt nhiều lắm, thường thì cách một ngày chỉ cần nuốt một người là có thể.

Cho nên phàm là tu sĩ chẳng may lạc vào sâu trong động núi lửa sẽ bị con cháu của nó bắt lại, đưa đến cho nó cắn nuốt.Vì sợ những tu sĩ này trong quá trình bị cắn nuốt có thể xúc phạm tới hỏa linh đang suy yếu nên tất cả các tu sĩ bị bắt tới đều bị quả cầu đất vây khốn, hơn nữa lại dùng dong dịch gia tăng sự trói buộc, do đó hỏa linh thú có thể thoải mái thưởng thức bữa tiệc cực lớn.Nhưng bây giờ, hỏa linh thú đang suy yếu cũng không thể ngờ được nó cũng có ngày bị vật khác cắn nuốt.

Ngay lúc nó bị tiêu tán, tất cả đám hỏa thú con cháu đã giận đến phát điên.Ở trong suy nghĩ của bọn chúng, hỏa linh không chỉ là vua mà còn là cha của chúng.Cha bị giết chết ngay trước mặt, con cháu sao lại không nổi giận chứ.

Cảđám điên cuồng giận dữ đuổi theo, càng ngày đuổi càng gần.

Mười sáu con hỏa thú khổng lồ gần nhất có một con há mồm thét lên một tiếng, phun ra một đạo viêm dịch nóng bỏng.Ở giữa đám dung nham nóng chảy màu đỏ quạch, viêm dịch này có vẻ vô cùng bắt mắt.

Trong nháy mắt nó đã phun lên quả cầu đất của Vương Lâm, cảquả cầu bỗng rút nhỏ đi một vòng.Vương Lâm ở trong quả cầu đất thất khiếu chảy máu.

Đối phương công kích lần này mặc dù hắn có cực cảnh thần thức nhưng cũng chỉ có thể ngăn trởmột chút thôi.

Hắn cắn chặt răng, dùng toàn bộ linh lực xông ra phía trước.Đám hỏa thú phía sau một đường phá vỡ thông đạo, liều mạng đuổi theo.Gần..càng ngày càng gần, cuối cùng tám con hỏa thú khổng lồ cùng nhau phun ra viêm dịch bắn lên trên quả cầu đất.

Trong nháy mắt, Vương Lâm thân thể run lên, từ trong quả cầu đất lao ra, dùng thần thức bao lấy thân thể, cố chịu sức nóng kinh khủng lao ra ra ngoài.

Cũng may đã đến gần phía ngoài rồi nên Vương Lâm có thể từ trong dòng dung nham nóng chảy nhảy ra.Sau khi xuất hiện, hắn dừng chân và lập tức xuất ra pháp bảo thiết phiến từ trong túi trữ vật.

Vừa bắn ra ngoài nó đã hóa thành một đạo cầu vồng dưới chân hắn, rồi trực tiếp bay theo cửa ra ngoài.Nếu nhìn từ bên ngoài có thể thấy một bóng người toàn thân phát ra khói đen, quần áo rách rưới từ trong một miệng núi lửa lao ra ngoài.Ở phía sau hắn, 16 con hỏa thú khổng lồ đuổi đến cạnh miệng núi lửa,không cam lòng rít lên điên cuồng, nhưng lạ thay lại không dám đuổi theo ra ngoài.Vương Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn lại phía dưới, nhất thời phát run lên.

Chỉ thấy trên miệng núi lửa có 16 con hỏa thú khổng lồ và vô số ánh mắt hình tam giác, tất cả mục tiêu của chúng chính làVương Lâm ở giữa không trung.Đám hỏa thú đó tùy tiện một con cũng có thể chống lại được cực cảnh thần thức của hắn.

Cái này căn bản là không thể xảy ra.

Nếu thật sự như thếchỉ có thể giải thích là đám hỏa thú này không có linh hồn, cũng không có thần thức.Vương Lâm sắc mặt âm trầm, mắt nhìn đám đông hỏa thú dưới miệng núi lửa,không nói lời nào vội bay đi xa xa.

Dần dần sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, bởi vì trên đường đi nếu tình cờ gặp miệng núi lửa nào, hắn có thểthấy rõ trong đó toàn là hỏa thú, cả đám ánh mắt đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, dường như chỉ đợi lệnh là toàn bộ lao ra khỏi miệng núi lửa vậy.Cả người Vương Lâm phát run, gãi gãi đầu âm thầm quyết định phải mau lấy bản đồ lập tức rời khỏi Hỏa Phần Quốc, từ nay về sau không bao giờ quay lại nơi này nữa…Nghĩ đến đây thân mình hắn ngừng lại, cực cảnh thần thức tán xuất ra ngoài.

Cảm ứng một lát sau, ánh mắt hắn chợt lóe lên, chuyển hướng quay về phía Bắc bay đi.Mặc dù dọc theo đường đi hắn không nhìn núi lửa trên mặt đất nữa, nhưng vẫn có thể cảm giác được có ánh mắt dõi theo.Giờ phút này, tứ đại thủy tổ Nguyên Anh Kỳ của tứ đại tông phái ở HỏaPhần Quốc từ bế quan đi ra, đều đứng ở đỉnh của giới tu chân trong nước.Nhưng bọn họ giờ này có thể cảm nhận rõ ràng thấy một luồng nhiệt khí cuồng bạo đang điên cuồng ngưng tụ trên không trung của Hỏa Phần Quốc.Quá khứ đã từng xảy ra chuyện như vậy nhiều lần, đại biểu cho việc các núi lửa lớn nhỏ ở Hỏa Phần Quốc chuẩn bị bùng nổ.

Mỗi lần như vậy bọn họđều tự mình phong ấn những ngọn núi lửa mà mình phụ trách để ngăn cản núi lửa bùng nổ.Bởi vì một khi núi lửa bùng nổ, đối với Hỏa Phần Quốc mà nói là một hồi kiếp nạn khủng khiếp.

Phàm nhân có thể tránh sang nước khác, hơn nữa cũng không bị cản trở lắm.

Dù cho bị quốc vương nhân gian ngăn cản nhưng cũng sẽ có tu sĩ trong nước đứng ra khuyên bảo.Dù sao đối với những tu sĩ này mà nói thì phàm nhân mặc dù giống như con kiến, nhưng nếu có nhiều phàm nhân hơn thì đương nhiên có thể dễ tuyển ra được đệ tự tu tiên thích hợp.Phàm nhân có thể đi, nhưng tu sĩ lại không thể, bởi vì một khi có đại lượng tu sĩ đi đến nước khác tất nhiên sẽ có một tràng đại chiến xảy ra.

Ở trong giới tu sĩ, kiêng kị nhất chính là chuyện cả nước phải di chuyển.

Bởi vì khi di chuyển cũng đại biểu cho linh khí bị tiêu tán sốlượng lớn, đại biểu cho các tu chân môn phái bản địa bị đại loạn, đại biểu cho linh thạch pháp bảo xuất hiện dao động lớn.Số lượng quốc gia tu chân trên toàn bộ Chu Tước tinh là cố định.

Một khi núi lửa ở Hỏa Phần Quốc bùng nổ, sau đó kết quả nhất định là tràn ngập linh khí hỏa thuộc tính bạo ngược.

Linh khí này căn bản không thể hấp thu để tuy luyện.

Kể từ đó về sau một thời gian dài, tu sĩ ở trong HỏaPhần Quốc sẽ không thể nào sinh tồn được.Chẳng qua cũng may chuyện như vậy chưa hề xảy ra lần nào.

Núi lửa ở HỏaPhần Quốc tuy nhiều nhưng mỗi lần đều được phong ấn kịp thời, mặc dù bùng nổ nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng lớn đến đại cục.Ba canh giờ sau, Vương Lâm dừng lại ở một chỗ trên quan đạo.

Khuôn mặt hắn vốn đang âm trầm, giờ thấy cảnh trên quan đạo bỗng chuyển thành xanh mét.Trên quan đạo đang nằm ngổn ngang mấy chục thi thể, bên cạnh còn có mấy chiếc xe ngựa, mấy thớt ngựa ngã trên mặt đất nằm im không hề nhúc nhích.Những người này phần lớn là nam, mỗi người vẻ mặt đều lộ vẻ thống khổ,trong tay hầu như đều đang cầm vũ khí.

Rõ ràng là trước khi chết đang đánh nhau sống chết.Ở một chỗ ngoài xe ngựa, Vương Lâm dừng bước, tay phải vung lên, toàn bộ xe ngựa dường như bị cuồng phong tập kích , bất kể là bánh xe hay là trần xe đều bị nhấc lên.

Một thân thể hạ xuống, trong nháy mắt một đạo hồng quang từ giữa bay ra, ở giữa không trung hóa thành hình dáng một ma đầu.

Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng ngay sau đó liền biến thành dữ tợn, khàn giọng quát:- Ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn đi tìm ngươi, những người phàm tục hồn phách quá mức vô vị, không biết của ngươi hương vị như thế nào.Nói xong, hắn bổ nhào về phía trước, hướng về Vương Lâm đánh tới.Vương Lâm trước đã tính toán kỹ.

Hắn sở dĩ có thể tìm được ma đầu kia bởi vì lúc trước đưa dã thú cho tên này cắn nuốt, mỗi con Vương Lâm đều lưu lại một ít thần thức trên đó.

Cứ như vậy nuôi nấng mỗi ngày, mặc dù ma đầu có thể trở nên mạnh hơn nữa thì hắn vẫn có thể khống chế tựnhiên.

Nhưng hiện giờ thời gian ngắn ngủi, hắn chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định cảm ứng được vị trí của đối phương mà thôi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 134: Cử quốc thiên di (1+2) ( 133/2095)Đáng tiếc, lúc trước truy tìm Tôn Hữu Tài lại gặp phải hỏa linh thú.

Sau đó bất ngờ xảy ra biến cố, khiến cho ma đầu chạy trốn.

Vì vậy từ trong núi lửa đi ra, Vương Lâm liền sử dụng thần thức tìm kiếm.Lúc này, sau khi liên tục cắn nuốt hơn mười người, tu vi của ma đầu đã khôi phục đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, tiến nhập vào cảnh giới giảđan.

Hắn nhận thấy hoàn toàn thoải mái trong sự không chế của Vương Lâm nên vọt tới.Ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng.

Trong mắt có một tia sáng màu đỏthoáng qua, nhất thời ma đầu như bị một tia sét đánh trúng, kêu lên thảm thiết, nhanh chóng lui lại.

Làm sao Vương Lâm có thể để cho hắn được như ý.

Bước lên một bước, tay phải chộp một cái, Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình nắm lấy ma đầu.Lâp tức ma đầu kêu lên, cầu xin tha thứ.

Nhưng Vương Lâm giống như điếc,Cực cảnh thần thức liên tiếp giáng vào ma đầu.

Hắn khống chế thần thức hết sức chuẩn xác.

Mỗi lần đều dừng lại đúng lúc ma đầu sắp sửa tiêu tán, để cho hắn kịp hồi phục lại một chút.

Từng làn khói xanh từ trên người ma đầu lan ra.

Tiếng kêu thảm thiết của hắn càng lúc càng yếu,cuối cùng rũ người xuống.Sự sợ hãi trong mắt ma đầu đối với Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều.Hai mắt Vương Lâm lạnh như băng, lộ rõ một sự vô tình, nhìn chằm chằm vào ma đầu, lạnh nhạt nói:- Còn một lần nữa!

Chết.Sự run sợ, kinh hoảng vẫn chưa hết, ma đầu liên tục vâng dạ.Vương Lâm vỗ túi trữ vật một cái, pháp bảo thiết phiến liền bay ra.

Ma đầu không cần Vương Lâm nhắc nhở vội hóa thành một tia sáng màu hồng,chui vào bên trong.

Sau khi pháp bảo thiết phiến lóe lên vài cái, liền chui trở lại trong túi trữ vật.

Tâm tính của hắn lúc này so với khi ởTriệu quốc trước đây đã có sự thay đổi rất lớn.

Nếu nói lúc trước tính cách của Vương Lâm mang theo một nét giản dị, mộc mạc, chân chất của một thiếu niên sinh sống ở sơn thôn thì bây giờ, toàn bộ sự mộc mạc chân chất đó đã tan thành mây khói.Trong tu chân giới, mạnh được yếu thua.

Nếu ngay cả tính mạng của người nhà cũng không thể bảo toàn thì có lý do gì phải thể hiện sự từ bi nữa?Tư Đồ Nam nhiều lần muốn mình tiến vào ma đạo, trở thành một kẻ tu ma.Trước đó, Vương Lâm vẫn còn có một chút mâu thuẫn trong lòng.

Nhưng sau một lần tử vong vừa rồi, hắn chẳng còn gì để mà lưỡng lự.- Thành ma thì sao cơ chứ?

- Vương Lâm cười lạnh một tiếng.

Hắn vung hai tay lên, tất cả thi thể xung quanh đều tan thành mây khói.

Thân thể hắn thoáng động liền bay lên trời.Tại một vị trí hẻo lánh, nhưng không phải trong khu vực núi lửa hay sơn mạch, Vương Lâm đảo qua một vòng, chọn lấy một vị trí rồi hạ xuống.

Hắn lấy pháp bảo thiết phiến ra, nhanh chóng tạo một cái động phủ.Sau khoảng một nén nhang, động phủ đã thành hình.

Vương Lâm liền tiến vào trong đó.

Sau khi tiến vào, hắn dùng đá vụn bày bên ngoài cửa một cái mê tung trận pháp, rồi phong kín cửa động.Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy túi trữ vật của Tôn Hữu tài và trung niên hắc y ra xem.

Sau khi sử dụng thần thức dò xét một lúc, hắn liền lấy ra ba cái ngọc giản.Áp cái ngọc giản thứ nhất vào trán.

Sau khi xem xét một lúc, Vương Lâm hơi trầm ngâm rồi đặt nó sang một bên.

Trên ngọc giản đó ghi chép lại phương pháp tu luyện của một loại công pháp tên là Đại tự tại Tu La thuật.

Công pháp đó xuất thân từ Tà Ma tông.Ở Hỏa Đốt quốc, Tà Ma tông là một môn phái ma đạo.

Bọn họ tu luyện một loại công pháp khiến cho mọi người nghe thấy đều hoảng sợ đó là Đại tựtại Tu La thuật.

Công pháp này tổng cộng có sáu tầng.

Người tu luyện công pháp đó chính là tu luyện Vô Tình Tu La đạo.Tu luyện công pháp này phải lấy giết chóc để luyện tâm.

Lấy luyện tâm nhập vào Vô Tình đạo.

Đắm chìm trong Vô Tình đạo, luyện ra Tu La chi hồn.

Sau đó lấy cái hồn đó thay thế Nguyên Anh.

Đến lúc đó Đại Tự tại TuLa thuật đã chính thức thành công.Khi tu luyện công pháp này, ở giai đoạn đầu yêu cầu rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải giết một người.

Vương Lâm ngưng thần suy nghĩ, đoán rằng hắc y trung niên chắc chắn là tu luyện Đại Tự tại Tu La thuật.

Ngọc giản này đúng là ở trong túi trữ vật của hắn.Đối với thứ công pháp đó Vương Lâm cũng không cảm thấy hứng thú lắm.Nhưng một số pháp thuật ghi trên ngọc giản, hắn lại rất thích thú.

Những thứ đó đều là pháp thuật ma đạo, ngoài sự tàn nhẫn ra thì nó rất thực dụng.Cầm lấy cái ngọc giản thứ hai, thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua một cái,nét mặt xuất hiện sự vui mừng.

Trên cái ngọc giản đó ghi chép một loại pháp thuật là Ngụy Thổ Độn thuật.Thổ Độn thuật là một loại độn thuật trong ngũ hành.

Danh tiếng của Ngũ hành độn thuật rất vang dội.

Ở thời kỳ thượng cổ nó là một trong những đại thần thông.

Mặc dù, tu chân giới thượng cổ đã biến mất, tu chân liên minh xuất hiện sau này cũng vô cùng hiếm thấy ngũ hành độn thuật.Chỉ có điều danh tiếng của Ngũ hành độn thuật quá lớn, vì vậy mà xuất hiện khá nhiều những thể loại biến hóa của nó.

Tuy nhiên, so sánh với độn thuật chân chính thì chúng chỉ mới đạt được một chút vẻ ngoài mà thôi.Ngọc giản trong tay Vương Lâm cũng không phải Ngũ hành độn thuật chính thức.

Nó chỉ tinh tiến hơn một số pháp thuật mang tính hình thức một chút mà thôi.

Nhưng một chút tinh tiến đó cũng khiến cho uy lực của nó hoàn toàn khác biệt.Đắm chìm vào trong việc nghiên cứu Thổ độn thuật.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mãi cho tới sáng hôm sau, Vương Lâm mới từ từ mở hai mắt, trên mặt có chút lĩnh ngộ.

Hắn vẫn ngồi im, hai tay vỗ xuống mặt đất.

Nhất thời, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện cách đó ba trượng.Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ vui sướng, thì thào, lẩm bẩm:- Thân thể Mã Lương này vô luận là thiên tư hay linh căn đều mạnh hơn so với thân thể trước của ta không ít.

Mặc dù chưa đến mức tuyệt hảo nhưng cũng có thể đạt tới mức trung bình.

Tu luyện Thổ độn thuật cũng không gặp quá nhiều khó khăn.Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một cái thùng bằng gỗ chứa dịch thể linh khí, uống một hớp lớn rồi ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.

Sau nửa canh giở, cảm giác mệt mỏi sau khi nghiên cứu Thổ Độn thuật hoàn toàn biến mất.Hắn không hề hoang mang, cầm lấy cái ngọc giản thứ ba, ngưng thần xem xét.

Trên cái ngọc giản ghi chép một ít sự việc của Tôn Hữu Tài diễn ra trong suốt ba mươi năm tu luyện của hắn.Trong đó còn nói cả mấy chuyện quan hệ phức tạp của hắn với mấy vị nữ tu.Tất cả những việc đó, Vương Lâm đều lướt qua.

Chính thức khiến cho hắn cảm thấy hứng thú đó là Tôn Hữu Tài trong mười mấy năm qua ăn các loại đan dược cũng đều kể lại rất chi tiết.

Trong đó có nhắc tới hơn mười loại đan dược.

Mỗi một loại sau khi ăn vào đều có tác dụng gia tăng linh lực, tăng tiến tu vi.Ngoại trừ việc đó ra, còn có bảy tám chuyện hắn cũng để ý, nhưng không hề thấy nói tới đan dược.

Sau khi xem xong, Vương Lâm cất ba cái ngọc giản, rồi tiếp tục dò xét những vật phẩm khác trong túi trữ vật.Trong túi trữ vật của Tôn Hữu tài, ngoại trừ vài bình đan dược ra, không hề có một loại pháp bảo nào khác.

Nếu trước đó, có thể Vương Lâm sẽ cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng sau khi xem xong ngọc giản ghi chép lại những chuyện của đối phương, hắn biết Tôn Hữu Tài có giết người đoạt bảo mấy lần.

Nhưng sau đó đem tất cả đổi lấy linh dược để tăng thêm tu vi.Trong túi trữ vật của trung niên hắc y có vài vật phẩm khiến cho VươngLâm để ý.

Đó là một tấm phù.

Trên tấm phù được vẽ một số ký hiệu màu đen, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.

Theo kinh nghiệm của Vương Lâm thì tấm phù này đúng là do cao thủ Kết Đan kỳ chế tạo.

Nó có thể phát ra một kích có uy lực tương đương với tu vi của người chế tạo.Cầm tấm phù, Vương Lâm cười lạnh trong lòng.

Nếu Hắc y trung niên cẩn thận một chút, lấy ra thứ bảo vật này thì có thể không bỏ mình.

Nhưng hiển nhiên, thứ này đúng là vật hộ thân của hắn.

Nếu không vạn bất đắc dĩ cũng không muốn dùng tới.

Đáng tiếc, khi gặp Vương Lâm, hắn lại có ý khinh địch nên ngay cả thời gian lấy ra bảo bối cũng không có.Ngoài thứ này ra, những đồ vật khác trong túi cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Sau khi sắp xếp hết lại chiến lợi phẩm, Vương Lâm sờ sờ mi tâm, hạtNghịch Thiên châu từ từ chui ra, lơ lửng trong không trung.Nhìn hạt châu, Vương Lâm nhếch mép cười khổ.

Lúc này, mặt ngoài của hạt châu đã xuất hiện năm cái lá cây.

Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ: NghịchThiên châu phải có đủ Ngũ Hành viên mãn mới có thể phát huy uy lực chính thức.

Bây giờ, hai loại thuộc tính linh lực Thủy và Hỏa đã viên mãn.Mộc thuộc tính mới được có một nửa.

Còn lại hai loại Kim Thổ thuộc tính chưa hề có chút nào.Trong lòng Vương Lâm có chút mong đợi, sau khi ngũ hành viên mãn không biết hạt châu sẽ có uy lực như thế nào.

Còn lúc này, ngoại trừ MộngCảnh không gian ra, nó chẳng còn tác dụng nào nữa.

Nhưng có thể làm đệnhất cao thủ của Chu Tước quốc - Tư Đồ Nam phải tranh đoạt khiến cho bịhủy mất thân thể thì làm sao có thể đơn giản.Nhìn chằm chằm vào hạt châu, hai mắt Vương Lâm chớp chớp.

Sau khi nắm lấy nó nhét vào mi tâm, hắn nhặt lấy một cái túi trữ vật.

Một cái ngọc giản bay ra, Vương Lâm chộp lấy sử dụng thần thức để dò xét.

Trên ngọc giản là do Dương Hùng từ Chiến Thần điện chép lại các phương pháp luyện khí và khẩu quyết.Trên đường đi, Vương Lâm vẫn không có thời gian để xem xét.

Đến bây giờ mới có thể cẩn thận nghiên cứu.Vào lúc này, trong Hỏa Phần quốc vô số ngọn núi lửa tỏa ra khói đen càng lúc càng đậm.

Linh lực khô nóng lan tràn bên trong Hỏa Phần quốc.Ngoại trừ việc đó ra, đám đệ tử của bốn đại tông phái còn phát hiện, hỏa linh thú trong miệng núi lửa.

Đám người đó quá sợ hãi, nhanh chóng dùng các phương pháp để báo cáo.Bốn đại tông phái đối với chuyện phong ấn núi lửa cũng có nghe qua.

Thậm chí cả chuyện Hỏa linh thú cũng được biết đến.

Nhưng có điều những chuyện như thế này, chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể hiểu rõ.Vào lúc này tại đại sảnh trong Chiến Thần điện, có bốn nam hai nữ, đứng thành hai bên, cau mày, trầm mặc không nói.- Chư vị thấy việc này thế nào?

- Một lão nhân tóc bạc trắng đứng bên tay trái, trầm giọng nói.- Tống sư huynh!

Ta cũng chỉ xem trong một ít cổ thư mới biết về hỏa linh thú.

Tuy nhiên trong đó có một chút khoa trương nên ta cũng không để ý lắm.

Ta nghĩ, nếu nó là một loại linh thú có linh trí thì bắt lấy.Với sự liên thủ của sáu người chúng ta, ta không tin lại không bắt được nó.

- Một trung niên văn sĩ có khuôn mặt trắng như ngọc, nhìn hết sức tao nhã.

Thanh âm của hắn mặc dù lãnh đạm nhưng tràn ngập ngạo khí.- Hoang đường!

Khi tu vi của ta còn là Kết Đan kỳ đi theo sư phụ đã từng gặp Hỏa linh thú một lần.

Trời sinh ra nó có thể kháng lại toàn bộ pháp thuật hệ hỏa.

Thậm chí những pháp thuật hệ hỏa đánh lên người nó lại còn tăng thêm uy thế.

Chỉ có pháp thuật thuộc tính hàn mới có thể chống lại nó mà thôi.

- Một mỹ phụ đã từng gặp Vương Lâm một lần, không hềkhách khí nói.Trung niên văn sĩ không hề xấu hổ, trìu mến nhìn nữ tử, khẽ cười, lắc đầu không nói.- Việc này nói thì cũng đơn giản.

Nếu con hỏa linh thú đó sống đã lâu năm mà vẫn không rời khỏi núi lửa thì chắc chắn nó bị sự hạn chế nào đó.Ta chỉ cần gia tăng sự phong ấn là được.

Ở đây thương nghị không bằng phong ấn cho sớm.

Lư mỗ đi trước.

- Người vừa mở miệng, đứng lên, đi ra ngoài.

Chỉ thấy người này cao khoảng sáu thước ba tấc, mắt dài trán cao,miệng rộng mà thôi.Mắt thấy những người khác vẫn còn trầm mặc, lão nhân họ Tống trầm giọng nói:- Thôi!

Chỉ mong Hỏa linh thú xuất hiện sẽ không khiến cho việc phong ấn thất bại.

Theo quy tắc từ trước đến nay, tất cả chúng ta đều tới đó,phong ấn núi lửa.o0oMột cảnh tương tự cũng diễn ra ở Lạc Hà môn, Tà Ma tông và Thi Âm tông.Vì vậy mà việc phong ấn đều do cao thủ Nguyên Anh kỳ của Hỏa Phần quốc,tiến hành.Trong khoảng thời gian ngắn, khắp Hỏa Phần quốc thường xuyên thấy được cao thủ Nguyên Anh kỳ, xuất hiện ở khu vực núi lửa để phong ấn.

Mấy ngày này, linh khí trong thiên địa dao động càng lúc càng mạnh.Khi tới phong ấn, điều khiến cho tất cả các cao thủ Nguyên Anh kỳ đều cảm thấy quái dị chính là mỗi một ngọn núi lửa đều có vô số Hỏa Linh thú.

Tuy nhiên, ánh mắt của chúng hết sức lạnh lùng không hề tiến ra ngăn trở phong ấn, hay tấn công, mà chỉ đứng nhìn.Ánh mắt của chúng hoàn toàn lãnh đạm với việc phong ấn.

Từ từ, đám tu sĩNguyên Anh kỳ tham gia phong ấn càng cảm thấy nặng nề.

Thái độ lạc quan lúc trước của một số người không khỏi thay đổi.Tất cả chuyện đó, đối với Vương Lâm đang tập trung nghiên cứu việc luyện khí cũng không phải là không biết.

Việc gặp phải Hỏa linh thú, VươngLâm đã sớm đoán được.

Nhưng hắn phải đợi thêm mười ngày, chờ Lâm Đào cầm bản đồ tới.

Đến khi đó, hắn mới có thể rời đi.

Nếu không, hắn phải tiến vào các quốc gia khác tìm bản đồ thật sự rất mất thời gian.Vào một ngày, còn cách thời gian ước hẹn với Lâm Đào bốn ngày, thần thức của Vương Lâm rút ra khỏi ngọc giản luyện khí.

Nét mặt của hắn hơi uểoải, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui sướng.

Ngọc giản ghi chép vềviệc luyện khí bác đại tinh thâm, không thể nắm giữ trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi biết được điều đó, lập tức hắn tập trung vào việc luyện chế phi kiếm.Nâng niu cái ngọc giản luyện khí trên tay rồi cất vào trong túi trữ vật.Vương Lâm vung tay phải lên, pháp bảo thiết phiến liền bay ra, xoay một vòng quanh người hắn rồi lơ lửng trước mặt.

Trải qua một thời gian sửdụng, kích thước của thiết phiến đã nhỏ đi một nửa.

Quanh mép của nó đã biến thành màu đen.

Hiển nhiên là do phải thường xuyên phi hành với tốc độ cao nên mới bị như thế.Vương Lâm trầm tu một chút, hai tay liền chắp lại.

Mấy tia linh lực mỏng manh liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Những tia linh lực đó chính là bước đầu tiên luyện khí của Chiến Thần điện.Luyện khí thuật của Chiến Thần điện hoàn toàn khác với phương pháp thông thường.

Nó không sử dụng linh hỏa để luyện chế, hay sử dụng lò luyện cùng với việc khắc thêm trận pháp.

Lại càng không phải dung hợp thêm các loại tài liệu.

Mà sử dụng một phương pháp đặc biệt.Phương pháp đó chú trọng vào ba quá trình: Điều, dung, hợp.

Đồng thời,luyện khí thuật của Chiến Thần điện còn cần một cái khí cụ quan trọng được nhắc tới rất nhiều trong ngọc giản.

Đó là một cái Phiên Ưng lô.Tác dụng của Phiên Ưng lô chủ yếu là kích thích thuộc tính bản nguyên của các loại tài liệu luyện khí.

Chỉ có chế tạo ra Phiên Ưng lô mới xem như sơ bộ nắm được bước đầu tiên về luyện khí thuật của Chiến Thần điện.Hai tay Vương Lâm biến hóa rất nhanh.

Số lượng những tia linh lực trong tay hắn không ngừng tăng lên.

Cuối cùng đan lẫn vào nhau, giống như hai tay Vương Lâm bị bao bởi một mảnh lụa, hình thành một vầng sáng trong vắt.Sau khi tấm lụa linh lực được hình thành, hai tay Vương Lâm run nhẹ,khiến cho nó bay lên.

Ánh mắt Vương Lâm chợt hiện lên phương pháp thếtạo Phiên Ưng lô trong ngọc giản.

Phương pháp đó có một yêu cầu rất chặt chẽ đó là phải cần một cái đầu lâu linh thú làm thân lô.Vương Lâm không biết rằng cái yêu cầu này đã khiến cho phần lớn tu sĩ luyện khí của Chiến Thần điện phải dừng chân.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật một cái.

Một cái thùng nhỏ và xác rắn bay ra.

Cái xác rắn đó có trong túi trữ vật của HứaHạo.

Cũng chẳng biết hắn tìm được nó ở đâu.

Trước kia, Vương Lâm vẫn không để ý tới nó, nhưng vì lần này chế tạo Phiên Ưng lô cần một cái đầu lâu linh thú nên mới lấy ra dùng thử.Theo suy nghĩ của Vương Lâm thì xác rắn có lẽ là một linh sủng của một vị tu sĩ nào đó đi theo chủ nhân vào chiến trường ngoại vực, sau đó bịchết.

Cuối cùng, khi Hứa Hạo thu dọn chiến trường đã nhặt được nó.Cẩn thận cắt lấy cái đầu rắn, sau khi lóc hết da thịt, chỉ còn lại một cái sọ hoàn chỉnh.

Sau khi rửa sạch máu, não bên trong, nó đã sẵn sàng trở thành một cái thân của Phiên Ưng lô.Tiếp đó, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cẩn thận khống chế tấm lụa bằng linh lực, từ từ áp vào thân lô.

Một tiếng động vang lên, trên cái sọxuất hiện một vết nứt.

Nhưng tiếng tanh tách phát ra liên tục, vết nứt càng lúc càng lớn.

Cuối cùng cả cái đầu lâu vỡ ra làm vô số mảnh rơi xuống đất.Tấm lụa được tạo thành bởi linh lực cũng từ từ tiêu tan.

Chế tạo Phiên Ưng lô đã bị thất bại.Vương Lâm cười khổ.

Tuy rằng thất vọng, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Trên ngọc giản cũng đã nói qua tỷ lệ thất bại khi chế tạoPhiên Ưng lô là rất cao.

Nếu muốn tăng tỷ lệ thành công, ngoại trừ việc khống chế những tia linh lực thật tốt thì quan trọng nhất là phải lựa chọn được thân lô.

Tốt nhất là lấy sọ của linh thú vừa mới chết đi.

Thực lực của linh thú cũng là một điểm quan trọng.

Nếu có thể lấy được đầu cốt của thú hoang thì tỷ lệ lại càng lớn hơn.

Trái lại, nếu linh thú chết đi đã lâu, khi dùng sọ của nó, tỷ lệ sẽ giảm xuống rất nhiều.

Còn nếu không phải linh thú thì cơ bản xác suất thành công gần như bằng không.Chất lượng của thân lô càng tốt sẽ quyết định tới hiệu quả của việc luyện khí sau này.

Điều này không ngừng được nhắc đến trong ngọc giản.Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút.

Linh thú có trong túi của hắn cũng chỉ có một cái xác rắn vừa rồi.

Bây giờ, xà cốt bị vỡ vụn, không thể tiếp tục chế tạo Phiên Ưng lô được nữa.

Vì vậy mà Vương Lâm chỉ còn cách lựa chọn một phương pháp khác để luyện khí.Hắn điểm một cái lên thiết phiến, khiến cho nó xoay tròn tại chỗ một cách nhanh chóng.

Ngay lập tức một giọt thiết thủy rơi xuống.

Kích thước của thiết phiến càng lúc càng nhỏ.

Cuối cùng, theo tốc độ chuyển động của nó, thiết phiến bị hòa tan toàn bộ, chỉ để lại trên mặt đất một bãi thiết thủy.

Ma đầu ký thân trên thiết phiến đã sớm bay ra, đứng một bên len lén nhìn Vương Lâm.Hư ảnh tiểu kiếm xanh biếc chầm chậm từ trong bãi thiết thủy bay lên,xoay quanh người Vương Lâm.

Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm màu đen.

Thanh phi kiếm này chính là vật của sư huynh TônHữu Tài.Vương Lâm chỉ một cái vào hư ảnh của tiểu kiếm.

Nhất thời, nó liền vọt vào trong thanh phi kiếm màu đen, từ từ dung nhập.

Loại phương pháp này mặc dù trực tiếp nhưng cũng là phương pháp luyện khí thấp nhất.

Thậm chí, cũng không thể tính là luyện khí cũng được.

Nó cũng tương tự như việc đoạt xá, thay đổi cho phi kiếm một cái thân khác mà thôi.Sau khi thử một chút, hắn liền cau mày lại.

Tốc độ của phi kiếm so với thiết phiến nhanh hơn một chút.

Nhưng so với lúc ở Triệu quốc thì vẫn còn kém rất nhiều.

Nhưng lúc này thì như thế đã là tốt lắm rồi.Ma đầu không đợi Vương Lâm nhắc nhở liền ngoan ngoãn chui vào trong thân phi kiếm.

Sau đó, Vương Lâm liền thu hồi phi kiếm, thầm tính toán thời gian.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn chẳng hề do dự, biến mất tại chỗ.Vương Lâm không biết rằng trong mấy ngày hắn bế quan, tại Hỏa Phần quốc đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.Nguyên nhân của biến động đó xuất phát từ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ củaLạc Hà môn.

Trong lúc phong ấn núi lửa thì ngọn núi mà hắn phụ trách đột nhiên bộc phát.

Nham thạch nóng chảy phun lên cao tới gần trăm trượng.Cùng lúc đó, những đám khói đen, xuất hiện che kín cả bầu trời.

Tuy nhiên, việc khiến cho vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó tái mặt chính là một biển Hỏa linh thú từ trong ngọn núi lửa theo nham thạch vọt ra.Trong đám hỏa linh thú đó có một con có thân thể rất lớn.

Nó lao thẳng về phía tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia.

Sau khi một người một thú giao chiến,viên tu sĩ Nguyên Anh kỳ không địch lại được, trọng thương bỏ chạy.Cũng may hỏa linh thú cũng không đuổi theo mà chạy đến miệng những ngọn núi lửa khác, phá hủy phong ấn.

Trong khoảng thời gian ngắn, từng ngọn núi lửa trong Hỏa Phần quốc cứ thế bộc phát.

Khắp đất trời tràn ngập linh khí hỏa hệ.

Trong tình hình này mà ngồi thổ nạp, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma.

Mà nặng thì bị bốc cháy mà chết.Trong khoảng thời gian ngắn, cả Hỏa Phần quốc trở nên đại loạn.

Đầu tiên là người thường.

Đối với con người mà nói, bọn họ làm sao có thể chống lại hỏa linh thú.

Phàm nhân của Hỏa Phần quốc lập tức di chuyển.Tiếp theo đó là những gia tộc tu chân lớn, nhỏ.

Tất cả các gia tộc đều nhìn về phía bốn đại tông phái, xem bọn họ định đoạt thế nào.

Là chiến hay rời đi.Tu sĩ Nguyên Anh kỳ của bốn đại tông phái tập trung tại Chiến Thần điện.Bọn họ cấp báo lên thượng cấp tu chân quốc, đồng thời quyết đoán ra lệnh cho đám đệ tử di chuyển.

Tất cả các đệ tử ra ngoài đều nhanh chóng trở về môn phái, tập trung di chuyển quốc gia.Dù sao thì việc bao giờ tứ cấp tu chân quốc xuất hiện, bọn họ cũng chẳng biết.

Vì vậy mà không một ai dám đánh cuộc.

Nếu không chịu rời đi, thì chỉ sợ rằng cho dù có tiêu diệt được Hỏa linh thú thì thực lực của HỏaPhần quốc cũng bị tổn hại rất lớn.

Có khả năng bị giáng xuống nhị cấp tu chân quốc.Biên giới của Hỏa Phần quốc giáp với Tuyên Vũ quốc.

Tuyên Vũ quốc cũng là tam cấp tu chân quốc, sánh ngang với Hỏa Phần quốc.

Các thế lực trongTuyên Vũ quốc rất phực tạp.

Có vô số môn phái.Lúc Vương Lâm từ trong sơn động đi ra cũng đúng vào lúc bốn Đại tông phải di chuyển.

Di chuyển cả môn phái nói thì đơn giản nhưng thực tế hết sức rắc rối.

Hơn nữa, dưới sự tập kích của Hỏa linh thú, bọn họ vừa sắp xếp di chuyển, vừa phải phái đệ tử ra ngăn chặn.Chính vì vậy, tứ đại môn phải liền tụ tập lại một chỗ với các gia tộc tu chân, tạo thành một đội hình hơn hai vạn tu sĩ.

Hỏa Linh thú từ trong núi lửa tràn ra, tạo thành một quân đoàn hơn mười vạn.

Bọn chúng triển khai bao vậy, từ bốn phương tám hướng ép tới.Sau vài trận đại chiến, đại quân tu sĩ cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng vây của hỏa linh thú.

Sau khi lưu lại một số lượng cản bước chân của chúng, liền nhanh chóng đi tới biên giới Tuyên Vũ quốc.Khi Vương Lâm vừa ra khỏi sơn động.

Trong mắt của hắn liền xuất hiện bảy tám vị tu sĩ bị một đám hỏa linh thú bao vây.

Máu tươi bay lên tung tóe.

Trong nháy mắt chết gần như không còn một người nào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 135: Phong Vân biến sắc. ( 134/2095)Vương Lâm không hề do dự, nhanh chóng thi triển Thổ độn thuật, chạy vềphương hướng Chiến Thần điện.

Dọc đường đi hắn phát tán thần thức, có thể thấy khắp nơi toàn là Hỏa linh thú.

Hắn càng đi càng kinh hãi.Lập tức hắn thay đổi phương hướng, không đi tìm Lâm Đào nữa mà căn cứtheo trí nhớ của Mã Lương, bỏ chạy về hướng biên giới.

Hỏa Phần quốc đã không còn ở được nữa.Tuy nhiên, hắn đi chưa được xa, thì có một cỗ thần thức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.

Sau khi đảo qua liền nhanh chóng tập trung bám theo người hắn.

Vương Lâm cảm thấy thất kinh.

Thần thức của hắn nhanh chóng phát hiện trong đám mây phía trên có mười sáu con Hỏa linh thú to lớn đang đứng thành một cái vòng tròn.

Giữa vòng trong lơ lửng một cái hỏa hoàn.Từng sợi tơ màu hồng từ hỏa hoàn lan tràn ra xung quanh, tiếp xúc với đầu của mười sáu con hỏa linh thú.Cỗ thần thức khổng lồ đó đúng là từ trong hỏa hoàn phát ra.

Hiển nhiên,đây là do mười sáu con hỏa linh thú tập trung lại một chỗ, lợi dụng thiên phú của bản thân thi triển thần thông.Sau khi phát hiện được Vương Lâm, trong nháy mắt, từ hai mắt của mười sáu con hỏa linh thú lóe lên quang mang.

Cả đám rống lên giận dữ vọt tới vị trí của Vương Lâm.Vương Lâm không nói một lời, tốc độ tăng lên, nhanh chóng bỏ chạy.

Mười sáu con linh thú gầm rú phun ra những thứ giống như dung nham khiến cho mặt đất biến thành màu đỏ, xuất hiện vô số vết nứt.Vương Lâm đã bị thiệt thòi một lần làm sao có thể dẫm vào vết xe đổ một lần nữa được.

Đúng vào lúc mấy con hỏa linh thú phun dịch thể, hắn liền nhảy ra khỏi lòng đất, hóa thành một đạo cầu vồng, bay đi.Mười sáu con hỏa linh thú liền đuổi theo.

Sở dĩ chúng ẩn nấp ở đây chính là để tìm ra tu sĩ đã giết chết Hỏa Linh thú tổ.

Đó là ý niệm duy nhất trong đầu chúng.

Đồng thời cũng bởi Vương Lâm mà đám hỏa thú căm hận tất cả các tu sĩ.

Gần như cứ thấy người nào là chúng giết người đó.

Tuy nhiên, bọn chúng cũng bị chết rất nhiều.

Dưới pháp bảo cao cấp của tu sĩ có tu vi cao, hỏa linh thú chết vô số.Chuẩn xác mà nói thì hỏa linh thú không hề có linh hồn.

Chúng tồn tại theo một cách thức rất đặc biệt.

Phi kiếm bình thường không thể phá hủy được thân thể cứng rắn của chúng.

Phương pháp duy nhất để giết chúng chính là dùng những pháp bảo có uy lực mạnh, phá hủy thân thể.Chỉ có điều số lượng hỏa linh thú thực sự quá nhiều.

Chúng vẫn đang cuồn cuộn chui ra từ miệng núi lửa.

Số lượng của bọn chúng có bao nhiêu, chỉsợ rằng ngoài Hỏa Linh thú tổ bị Nghịch Thiên châu hấp thu ra, không còn người nào có thể biết.Vương Lâm càng bay càng nhanh.

Mấy con cự thú phía sau nếu ở trong dung nham thì tốc độ của chúng chắc chắn vượt qua Vương Lâm.

Nhưng lúc này ra khỏi dung nham, tốc độ của chúng lập tức giảm xuống.

Duy trì khoảng cách nhất định với hắn.Có điều, Vương Lâm cũng chịu không nổi.

Khắp nơi chỉ toàn là linh khí hỏa hệ.

Mỗi lần hít một cái, trong cơ thể hắn lại cảm thấy hết sức đau nhức.Ngoại trừ đám hỏa linh thú đang gầm rống sau lưng, trên đường đi hắn còn bị vô số con xuất hiện ngăn cản.

Từ từ, hỏa linh thú đuổi theo phía sau hắn càng lúc càng nhiều.

Vương Lâm sử dụng thần thức lướt qua mà lạnh cả người.

Phía sau hắn là tầng tầng lớp lớp hỏa linh thú, không thể nhận biết được có bao nhiêu con.Chỉ cần hắn dừng lại, chắc chắn sẽ bị phân thây thành từng mảnh nhỏ.Nhưng Vương Lâm đâu có phải là loại người yên lặng chịu chết.

Năm đó vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ, khi bị Đằng Lệ đuổi giết hắn cũng vẫn dám phản kháng đánh lén.Lúc này, trong mắt hắn lóe lên một chút hàn quang.

Hắn lấy ra thùng gỗđựng dịch thể linh lực.

Vừa phi hành vừa uống để bổ sung linh lực tiêu hao trong cơ thể.Kế tiếp, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một đạo hắc quang.

Nó lóe lên một cái rồi thuấn di, đâm về phía một con hỏa linh thú.Một tiếng động vang lên, trên ngực con hỏa linh thú xuất hiện một vết máu, bắn ra xa, ngã xuống đất.

Nó nhanh chóng bật dậy, rít lên vài tiếng rồi lại lao đến.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt xuất hiện một chút âm trầm.

Con hỏa linh thú chẳng những không thể công kich được bằng thần thức mà ngay cả thân thể của nó cũng rất cứng rắn.

Phi kiếm đâm trúng mà nó chỉ bị thương không chết.

Hơn nữa, đó cũng chỉ là một vết thương nhẹmà thôi.Vương Lâm không cam lòng, tiếp tục khống chế phi kiếm đánh lén.

Cuối cùng trong một lần công kích, phi kiếm đâm trúng vào mi tâm của một con hỏa thú.

Thân thể của nó lập tức run lên, sau đó liền phát nổ, tỏa ra một làn sóng nhiệt.Ngay lập tức trên đầu Vương Lâm tỏa ra mùi khét nồng nặc.

Tuy nhiên,trong ánh mắt hắn lại hiện lên một sự vui mừng.

Trong đầu hắn thầm nghĩ thì ra hỏa linh thú cũng không phải không có nhược điểm.Sau đó, Vương Lâm không ngừng khống chế phi kiếm đánh lén.

Trong nháy mắt lại có một con hỏa linh thú bị chết dưới kiếm của hắn.

Theo sự phỏng đoán của Vương Lâm thì một con hỏa linh thú bình thường có tu vi tương đương với Ngưng Khí kỳ.

Chỉ có điều nó không sợ công kích bằng thần thức, thân thể cứng rắn nên rất khó giết chết.Dù sao thì Vương Lâm cũng chỉ có một mình, lực sát thương cũng có hạn.Hơn nữa, hỏa linh thú lại không biết sợ hãi.

Mặc dù bị chết tương đối nhưng chúng vẫn liên tiếp vọt tới.Cuối cùng, sau nhiều lần thuấn di, lại thêm kiếm linh mới chỉ dưới dạng ký thân, chưa được tế luyện chính thức, nên phi kiếm đã bị biến dạng.

Có rất nhiều chỗ bị sứt mẻ.

Lúc này, cho dù là chủ nhân của phi kiếm sống lại cũng không thể nhận ra nó.Mắt thấy không thể duy trì được một thời gian dài, hơn nữa hỏa linh thú lại không ngừng tăng lên.

Mặc dù Vương Lâm có linh khí dịch thể bổ sung,nhưng lại phải dùng linh lực liên tục.

Một khi bổ sung không kịp thời thì hắn chỉ có một con đường chết.Vương Lâm cắn răng một cái, không bay về phía Tuyên Vũ quốc nữa, mà đổi hướng lao về phía Chiến Thần điện.

Hắn không tin Chiến Thần điện đã bịHỏa linh thú tiêu diệt.

Nếu hắn là lão tổ của Chiến Thần điện, chắc chắn sẽ lựa chọn di chuyển.

Mà cái chuyện di chuyển này không thể nói là làm ngay được.

Tất nhiên sẽ phải mất một chút thời gian.Hơn nữa, cho dù di chuyển cũng không thể có tốc độ quá nhanh.

Dù sao thì di chuyển một phái cũng có rất nhiều người.

Mà hắn mới bế quan trong động phủ được có tám ngày.

Cứ cho là ngày đầu tiên hắn bế quan, hỏa linh thú đã xuất hiện thì Chiến Thần điện cũng không thể di chuyển hết nhanh như vậy.Đó cũng chỉ là sự suy đoán của hắn.

Chính thức làm cho Vương Lâm hạquyết tâm đó chính là bản mệnh tinh phách trong cơ thể hắn có thể cảmứng được đại khí vị trí của Dương Hùng và Lâm Đào.Vương Lâm mới thay đổi phương hướng liền bị hỏa linh thú thu hẹp khoảng cách.

Bọn chúng không ngừng phun ra dịch thể.

Có vài lần, Vương Lâm suýt chút nữa thì bị dính.

Hắn cắn răng cố gắng dốc toàn bộ tốc độ.Không mất nhiều thời gian, có một cỗ hơi thở nhè nhẹ từ xa truyền đến người Vương Lâm.

Thần thức của hắn khẽ đảo qua một cái, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt hắn có đại quân hơn một vạn tu sĩ đang chậm rãi bay tới.Vạn đạo kiếm quang xuất hiện trên bầu trời, khiến cho trái tim Vương Lâm đập thình thịch.

Nhưng trong nháy mắt, hắn liền bình tĩnh lại, hướng vềphía đại quân tu sĩ lao đến.Trong đội ngũ tu sĩ có vô số chiến xa.

Từng luồng linh lực dao động từ trong chiến xa truyền ra.Hỏa linh thú đang đuổi theo Vương Lâm chợt dừng lại.

Mười sáu con cự thú rít lên liên tục, ngăn cản phía trước đại quân tu sĩ.Đại quân tu sĩ vẫn chưa dừng lại.

Có mấy ngàn đạo kiếm quang bay ra.Dưới sự dẫn đầu của mười vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bọn họ lập tức giao chiến với Hỏa linh thú.

Ngay sau đó, trong đại quân liền bay ra hai nhóm, khoảng chừng hơn hai ngàn tu sĩ, tham dự vào trận chiến đấu.Vương Lâm chưa kịp tiến vào trong đại quân thì có hơn mười đạo kiếm quang bay ra tới cách hắn khoảng mười trượng thì dừng lại.

Người đứng giữa chính là nữ tử Diệu Linh.

Tướng mạo của nàng tầm thường, nhưng giữa cặp lông mày lại ẩn hiện một chút sát khí.

Hai mắt nhìn đám hỏa linh thú phía sau Vương Lâm, lộ vẻ căm hận, mở miệng hỏi:- Đạo hữu là đệ tử phái nào?

Danh tính là gì hãy nhanh nói ra.Nét mặt Vương Lâm vẫn còn vẻ sợ hãi, vội ôm quyền, nói:- Tại hạ là Mã Lương, đệ tử Chiến Thần điện.Nữ tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, lạnh lùng nói:- Thanh Huyền!

Dẫn hắn đến đội ngũ của Chiến Thần điện, tra thân phận của hắn.

Nếu không phải đệ tử của Chiến Thần điện...Giết chết.Một thanh niên bay ra từ trong đám người, gật đầu với Vương Lâm.

Sau đó,hắn liền hóa kiếm quang bay về phía đại quân tu sĩ.

Vương Lâm ôm quyền với nữ từ rồi bay theo sát người thanh niên.

Thoáng cái đã tới giữa đại quân tu sĩ.

Càng tiến vào gần, hắn càng cảm nhận được linh lực dao động phát ra từ đoàn quân kinh khủng như thế nào.Mặc dù khắp đất trời bị hắc vụ do núi lửa phun ra bao phủ.

Nhưng với linh lực dao động của đại quân tu sĩ lại giống như một thanh cự kiếm cắt một nhát giữa thiên địa, khai thông một cái lỗ hổng.Nơi nó đi qua, hắc vụ cuồn cuộn tản sang hai bên, không hề có chút ngăn trở.

Kiếm khí từ mấy vạn phi kiếm lan ra, so với linh lực dao động lại càng dày hơn.

Dưới kiếm khí đó, có thể nói là phong vân biến sắc, đất trời u ám.Một loại phi kiếm phi hành với nhau, toát ra khí thế thiên băng địa liệt, giống như một dải cầu vồng xuyên qua bầu trời.

Vào lúc này, bầu trời rạng sáng, hắc vụ hơi tan đi một chút.

Trận chiến đấu phía trước bất tri bất giác, có xu thế cân bằngCác loại pháp bảo, phi kiếm lóe ra vô số quang mang trên bầu trời.

Khiến cho người xem hoa mắt.

Cảnh tượng hoành tráng đó khiến cho Vương Lâm cảđời này cũng không thể quên được.So sánh với chiến trường ngoại vực, cảnh tượng trước mắt có một sự đồng lòng, lại thêm ý chí kiên quyết của Hỏa Phần quốc.

Loại lực lượng này cũng không thể một người có được.

Nó là sự đồng nhất của cả một quốc gia, có thể chém nát tất cả những thứ cản đường.

Có lẽ cũng chỉ có đàn hỏa linh thú mới có thể so sánh với nó mà thôi.Ánh mắt Vương Lâm không khỏi có chút hoảng hốt.

Cố gắng bĩnh tĩnh rồi bám theo Thanh Huyền đuổi theo đại quân tu sĩ.- Thám báo doanh, Thanh Huyền - Đệ tử Lạc Hà môn đưa Mã Lương của ChiếnThần điện tới đây hội họp.

Làm phiền đạo hữu Chiến Thần điện xác minh thân phận để tại hạ trở về báo cáo.

- Thanh Huyền cao giọng nói.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.

Ngày ấy, phụ nhân Nguyên Anh kỳ vẫn không ra tay đối với hắn.

Trong lời nói lại còn có ý chào đón.

Nếu không, Vương Lâm cũng chẳng muốn tới đây cho lắm.Tuy nhiên, cho dù không có chuyện của phụ nhân đó thì Vương Lâm cũng sẽlựa chọn chạy tới, vì dưới sự truy đuổi của hỏa linh thú, đây là sự lựa chọn tốt nhất.Nhưng tính cách của Vương Lâm vốn cẩn thận.

Nếu tình thế không ổn, hắn sẵn sàng bỏ chạy ngay tức khắc.

Phía trước đang giao chiến với Hỏa linh thú, thì khi hắn chạy trốn sẽ không có nhiều người đuổi theo lắm.Về phần Nguyên Anh kỳ, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua đại sự di chuyển mà đuổi giết hắn.

Còn Kết Đan kỳ thì lúc này đang là chủ lực chiến đấu.Nếu thực sự muốn giết hắn cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn là sựlựa chọn tốt nhất.

Nhưng Trúc Cơ kỳ đối với Vương Lâm mà nói thì tới một người chết một người, tới mười người hắn giết cả mười.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 136: Trung niên văn sĩ. ( 135/2095)Thanh Huyền vừa nói dứt lời, một nữ tử đang đạp phi kiếm nghe thấy hai tiếng "Mã Lương" chợt biến sắc, nét mặt trở nên âm trầm.

Nàng cắn răng một cái, thân thể trầm xuống, bay tới đây.

Nữ tử đó mặc một bộ trang phục thiếu phụ, nét mặt hồng nhuận hết sức tự nhiên.

Đôi môi đỏ thắm,cộng với vóc người uyển chuyển, nhẹ nhàng bay đến.Nữ tử đó đúng là người mà Mã Lương vẫn thầm nhớ từ lâu.

Ngay cả khi sống trong chiến trường ngoại vực, hắn cũng không quên được tiểu sư muội TừTư của mình.Đến nơi, nàng vái chào Thanh Huyền một cái, sau đó lạnh nhạt nhìn Vương Lâm.

Đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, lạnh lùng nói:- Ác đồ nơi nào dám giả mạo người của Chiến Thần điện chúng ta?

ThanhHuyền sư huynh!

Hãy trợ giúp ta chém chết kẻ này.

- Dứt lời, nàng vỗ nhẹvào túi trữ vật.

Một cây hắc châm dài hai tấc xuất hiện trong tay.

Nàng phất nhẹ cổ tay một cái, ném thẳng hắc châm về phía Vương Lâm.Kích thước của hắc châm tăng nhanh, kéo theo một đám bụi mỏng, hóa thành một trận gió đen bắn về phía Vương Lâm.Thanh Huyền ngẩn người, nhưng vẫn chưa ra tay mà lui lại sau vài bước.

Lạnh lùng nhìn Vương Lâm, không nói tiếng nào.Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, trong lòng có chút châm chọc.

Hắn vung tay áo, hóa ra một bàn tay vô hình, chộp lấy cây hắc châm một cách dễdàng.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng xóa bỏ thần thức trên hắc châm rồi cho vào trong túi trữ vật.Khuôn mặt xinh xắn của thiếu phụ liền trở nên trắng bệch.

Trên đôi môi đỏ thắm chảy ra một dòng máu tươi.

Phi kiếm dưới chân nhất thời trở nênảm đạm.

Vẻ mặt nàng khiếp sợ, khó tin nhìn Vương Lâm.

Trong ấn tượng của nàng, Vương Lâm không thể có được bản lĩnh như thế.

Không nói tới việc hắn chẳng thèm để ý tới pháp bảo của nàng, riêng chuyện hời hợt xóa mất thần thức trên pháp bảo cũng đủ để cho nàng sợ hãi.Đúng lúc này, từ trong đại quân tu sĩ của Chiến Thần điện có ba đạo kiếm quang bay ra.

Sau khi đáp xuống đất liền hiện ra ba người.

Một trong ba người đó chính là Dương Hùng.

Hắn liếc mắt nhìn thiếu phụ một cái, rồi xoay người ôm quyền nói với Thanh Huyền:- Để Thanh Huyền đạo hữu phải vất vả.

Mã Lương sư đệ đúng là đệ tử củaChiến Thần điện chúng ta.

Làm phiền đạo hữu phải dẫn đường.Thanh Huyền liếc mắt nhìn mấy người một cái.

Khẽ lắc đầu, sau đó ngựkiếm bay đi.

Được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Hùng đứng bên cạnh Vương Lâm, nét mặt tỏ vẻ tôn trọng.

Thấy vậy, hắn cảm thấy sửng sốt.

Sau khi suy nghĩ một chút liền thay đổi phương hướng đi vềphía Lạc Hà môn.Dương Hùng chẳng để ý tới những người bên cạnh, đứng trước mặt Vương Lâm, nhỏ giọng nói:- Chủ nhân có biết Phượng Loan lão tổ?

Người ngồi trên ngũ thải phượng xa chính là lão tổ.

Người nói ta tới đón ngài tới gặp mặt.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía đại quân tu sĩ đang di chuyển.

Giữa đoàn người của Chiến Thần điện có một cái ngũ thải phượng xa.

Trên phượng xa có một phụ nhân mặc trang phục cung trang.

Như nhận thấy ánh mắt của Vương Lâm, nàng quay đầu liếc nhìn hắn một cái.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.

Trong lòng hắn biết rõ, Phượng Loan lão tổ chính là thiếu phụ hôm trước đến tìm hắn lấy lại bản mệnh tinh huyết của Chu Tử Hồng.

Trầm ngâm một chút, Vương Lâm đi theo Dương Hùng về phía trước.

Khi đi ngang qua người Từ Tư, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Thần thức của hắn yên lặng lưu lại một chút dấu vết trong cơ thểnàng.Sau một tháng, dấu vết đó sẽ phát tác.

Đến lúc đó Từ Tư chắc chắn phải chết.

Từ sau khi trải qua trận kịch biến ở Triệu quốc, đối với những người nào có địch ý với mình, cho dù là nam hay nữ, Vương Lâm đều trảm thảo trừ căn.

Nếu Từ Tư đã ra tay trước, thì đừng trách hắn không nểtình.Dương Hùng đi trước dẫn đường cho Vương Lâm, nhỏ giọng nói:- Lâm Đào sao chép lại địa đồ bị Phượng Loan lão tổ bắt được.

Bây giờ,địa đồ đang ở trong tay lão tổ.

Lâm Đào cũng đã bị trừng phạt.

Nếu không có lần di chuyển này, thì chỉ sợ hắn sẽ bị giam mười năm.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng sự cảnh giác trong lòng đã tăng cao.

Sau khi tới gần ngũ thải phượng xa, Dương Hùng liền đi chậm lại.Vương Lâm thong dong, vượt qua Dương Hùng bay lên xe, đứng đối diện với phụ nhân, ôm quyền cung kính nói:- Vương Lâm tham kiến tiền bối.Phụ nhân tiếp tục nhìn về chiến trường phía trước, nhu hòa nói:- Vương Lâm là tên thật của ngươi?Vương Lâm gật đầu, im lặng không nói.

Người tên là Vương Lâm có nhiều lắm.

Những chuyện như thế này cũng không cần phải nói dối.

Nếu bị đối phương phát hiện, ngược lại còn không hay.Thiếu phụ nhìn đại quân tu sĩ xung quanh đang di chuyển, trầm mặc một chút, nói:- Lúc này, Hỏa Phần quốc đang gặp nguy hiểm.

Sau khi tới được Tuyên Vũ quốc chắc chắn sẽ xảy ra một trận đại chiến.

Vì thế chuyện của người coi như xóa bỏ, không cần phải để trong lòng.

Nếu có người tìm đến ngươi gây phiền toái, ta sẽ bảo vệ cho ngươi.

Nhưng ta chỉ có thể giúp người một lần, đáp lại chuyện người cứu Tử Hồng mà thôi.Phượng Loan vừa nói dứt lời, thiên địa xung quanh chợt tối sầm lại.

Chỉthấy trên chiến trường phía trước có hơn mười ngọn núi lửa lớn.

Những ngọn núi đó bị tu sĩ Nguyên Anh kỳ sử dụng pháp lực nhấc bổng lên không trung.

Nơi nó đi qua, đám hỏa linh thú liền nhanh chóng lui lại.

Một sốkhông kịp tránh liền bị cự phong đập cho nát bét.Nương theo ngọn núi mở đường, đại quân tu sĩ nắm được cơ hội, lền nhanh chóng xông lên.

Hỏa linh thú truy kích Vương Lâm ước chừng khoảng hai vạn con đã bị đại quân chọc được một cái lỗ hổng.Từng đạo kiếm quang lập tức phóng ra.

Một khi đã mở được một lỗ hổng,việc hỏa linh thú bị bại là điều hiển nhiên.

Mục đích của đại quân tu sĩ cũng chẳng phải để tiêu diệt đối phương mà là lao ra.Phượng Loan nhìn chằm chằm về phía chiến trường.

Phương xa bất chợt gia tốc, đi theo đại quân tu sĩ, xông ra ngoài.Mười sáu con hỏa linh thú to lớn lần lượt bị cao thủ Nguyên Anh kỳ chặn lại, điên tiết gầm rú.

Cuối cùng, chúng đành dừng lại, nhìn chằm chằm theo đại quân tu sĩ đang dần khuất.

Sau đó, chúng sử dụng một tư thế cổquái.

Hai tay hợp lại một chỗ với nhau.

Miệng chúng phát ra những tiếng gầm rú liên tục.

Ngay sau đó, vô số sợi tơ từ trên đỉnh đầu chúng lan ra, tập hợp lại một chỗ.

Cuối cùng kết lại thành một cái hỏa hoàn.

Khi hỏa hoàn xuất hiện, nét mặt của mười sáu con cự thú đều lộ vẻ tiều tụy,phát ra những tiếng gầm nhỏ.Bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể của chúng đang nhỏ đi.Từng chùm ánh sáng màu đỏ từ trong cơ thể chúng thoát ra, chui vào bên trong quang hoàn.Quá trình đó diễn ra trong suốt một canh giờ.

Trong lúc đó, cũng có tu sĩ phát hiện dị thường liền quay lại ngăn cản.

Nhưng khi mới tới gần một trăm trượng, liền bị một nguồn năng lượng hủy diệt công kích, thoáng cái đã biến thành tro bụi.Một lúc sau, thân thể mười sáu con cự thú từ từ biến mất.

Tất cả thân thể của bọn chúng đã dung nhập hết vào trong hoả hoàn.

Kích thước của hỏa hoàn vẫn không thay đổi, nhưng màu đỏ trên thân nó lại càng thêm rực rõ.

Cuối cùng khi thân thể cự thú dung nhập hết vào trong hỏa hoàn, nó liền nhanh chóng vỡ vụn, hóa thành đốm sáng màu hồng, biến mất trong thiên địa.Cũng vào lúc đó, trong Hỏa Phần quốc, tất cả hỏa linh thú, đều dừng lại,quỳ trên mặt đất.

Trong miệng chúng phát ra những tiếng gầm rú nho nhỏ.Ngay sau đó, một con hỏa linh thú chợt ngã ra đất.

Một điểm sáng màu hồng chợt xuất hiện trên trán của nó.

Thân thể con hỏa linh thú nhanh chóng bành trướng.

Chưa cháy hết một nửa nén nhang, thân thể nó đã cao tới hơn mười trượng.Ngay sau đó, từng con hỏa linh thú đều xuất hiện trên trán một chấm màu hồng.

Thân thể bọn chúng nhanh chóng bành trướng.

Chưa tới hai canh giờ,tất cả hỏa linh thú trong Hỏa Phần quốc giống như vừa lột xác thêm lần nữa.

Bọn chúng đều cao lên hơn mười trượng.

Đồng thời, thực lực của chúng cũng tăng lên theo.Đám hỏa linh thú sau khi lột xác liền bay lên, hướng về phía đại quân tu sĩ vừa biến mất mà đuổi theo.

Từ từ, càng lúc càng có nhiều hỏa linh thú lột xác tham gia đội ngũ truy kích.Sau khi sát nhập trở lại đại quân tu sĩ, mười vị tu sĩ Nguyên Anh kỳliền trở về vị trí.

Có bốn người đi về phía vị trí của Chiến Thần điện.Một lão nhân bạch phát trong số đó, đảo mắt một cái rồi nhìn Vương Lâm đang đứng trên phượng xa, âm trầm quát:- Vừa rồi chính ngươi đã đưa hỏa linh thú tới phải không?Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn lão nhân rồi gật đầu.Lão nhân hừ lạnh một tiếng.

Bàn tay to duỗi ra, chộp tới Vương Lâm.

Nét mặt Phượng Loan đang đứng bên cạnh Vương Lâm hơi trầm xuống.

Nàng vỗ một cái lên ngũ thải phượng xa.

Nhất thời năm con phi điểu có màu sắc khác nhau từ bên trong phượng xa xuất hiện.

Chúng gáy lên một tiếng, rồi vỗcánh, tạo ra một cơn sóng nhiều màu tỏa ra xung quanh.Lão nhân thu tay lại, lùi về phía sau vài bước, nhìn phụ nhân, tức giận nói:- Phượng Loan!

Ngươi làm cái gì vậy?

Tiểu tử này chẳng những đoạt xá đệtử Chiến Thần điện chúng ta, lại còn đưa hỏa linh thú đến.

Ngươi có biết trong trận chiến vừa rồi, Hỏa Phần quốc chúng ta có hơn một ngàn đệ tửbị chết hay không?Phượng Loan nhìn quanh.

Khuôn mặt xinh xắn lộ vẻ quyết đoán, nói:- Có ta ở đây, ngươi không thể giết hắn.Chu Cẩn âm trầm nhìn chằm chằm Phượng Loan.

Sau khi suy nghĩ một chút, lão liền nói:- Người này không phải là Mã Lương, cũng không phải là đệ tử Chiến Thần điện chúng ta.

Ta có thể không giết hắn, nhưng hắn không được ở đây.Phượng Loan quay lại nhìn về phía Vương Lâm, mở miệng nói:- Vương Lâm!

Ngươi có nguyện làm đệ tử ký danh của ta hay không?Vương Lâm vột vàng gật đầu, bái tạ.Chu Cẩn nheo mắt lại mà nhìn.

Tu vi của Phượng Loan và hắn tương đương,đều là Nguyên Anh sơ kỳ.

Nhưng đạo lữ song tu của nàng là Dương Sâm lại có tu vi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.

Vì một chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì thật không đáng.

Chu Cẩn hừ nhẹ một tiếng, nói:- Phượng Loan sư muội đã đồng ý nhận hắn làm đồ đệ thì ta sẽ không truy cứu nữa.

Thân phận của người này tạm thời đặt qua một bên.

Lúc này đang lâm vào đại chiến, với tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, chỉ sợ là trên chiến trường cũng khó mà bảo vệ được suốt đâu.

- Nói xong, hắn vung tay áo, xoay người bỏ đi.Ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại, ngoại trừ một người bay về phíaPhượng Loan, hai người kia cũng lắc đầu cười khổ, tản ra.

Người bay vềphía Phượng Loan chính là một trung niên văn sĩ.

Đó cũng chính là người khiến cho Chu Cẩn phải e ngại: Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ - Dương Sâm.Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi thở dài nói với Phượng Loan:- Loan muội...Người này là thế nào?Phượng Loan lạnh lùng nhìn trung niên văn sĩ, nói:- Nếu không nhờ hắn, Hồng nhi chắc chắn đã chết ở trong chiến trường ngoại vực rồi.

Năm đó, nếu không phải có ý kiến của ngươi thì tại saoHồng nhi lại phải đi vào nơi nguy hiểm như thế?Trung niên văn sĩ trầm mặc một lúc rồi xoay người khom lưng, bái VươngLâm một cái thật sâu.

Sau khi đứng dậy, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù.

Tay phải hắn khẽ miết lên đó một cái, liền ném về phíaVương Lâm, trong miệng nói:- Ngọc phù này là do ta luyện chế thành pháp bảo cấp Nguyên Anh.

Ta đã thu hồi thần thức của mình.

Ngươi đem tế luyện có thể làm một thứ để bảo mệnh.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 137: Tỏa Quốc đại trận. ( 136/2095)Nét mặt Vương Lâm vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Hắn nhanh chóng nhận lấy ngọc phù, rồi vội vàng bái tạ.

Sau khi trung niên văn sĩ đưa xong ngọc phù liền không để ý tới Vương Lâm nữa mà bay vào trong phượng xa, cùng vớiPhượng Loan nhỏ giọng nói chuyện.Sau khi thấy trung niên văn sĩ đi vào phượng xa, hắn liền cáo lui, bay ra khỏi xem đi vào trong đám đại quân tu sĩ.Biên giới của Hỏa Phần quốc giáp với Tuyên Vũ quốc.

Ngoại trừ đám tu sĩ đang di chuyển thì dân chúng cũng đã lục tục kéo đến.

Sau khi hỏa linh thú biến dị liền rất ít tấn công con người.

Mục tiêu của chúng bây giờchỉ còn lại có một mình Vương Lâm trong đám đại quân tu sĩ.Thời gian lặng lẽ trôi đi, đám hỏa linh thú vẫn chậm rãi đuổi theo đại quân tu sĩ.

Số lượng của chúng càng lúc càng đông.

Một bầu không khí nặng nề đeo bám trong lòng đám tu sĩ.Ở biên giới của Hỏa Phần quốc có một cái bồn rất lớn.

Sau khi đại quân tu sĩ bay đến đây, tứ đại phái cũng với một số đại gia tộc tu chân liền họp mặt.

Tổng cộng có mười chín tu sĩ đạt tới Nguyên Anh kỳ mật đàm với nhau.Sau cuộc mật đàm, mười chín vị tu sĩ từ trong đại quân bay lên bầu trời.Một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Lạc Hà môn trầm giọng nói:- Sau nhiều năm tra xét, Lạc Hà môn chúng ta đã tìm được vị trí của hỏa linh thú tổ.

Đó cũng chính là nơi mà hỏa linh thú được sinh ra.

Nếu có thể phong ấn được nơi này, nhất định có thể kiềm chế tất cả các ngọn núi lửa khác.

Đến lúc đó, chỉ cần dựa vào Tỏa Quốc đại trận mà các vị tiền bối lưu lại trong mấy ngàn năm qua là có thể giam cầm được hỏa linh thú.- Trung niên nam tử có khuôn mặt hồng hào của Tà Ma tông, liếc mắt nhìn một cái, hừ nhẹ nói:- Nếu lão tổ tông đã có sự đề phòng thì vì sao lúc đầu không tiêu diệt hết đi còn, phải lưu lại trận pháp làm gì?Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thi Âm tông không có quan tài phía sau.

Hiển nhiên là đã thu xác.

Thời gian cho đến lúc chính thức đoạt xá cũng sắp đến gần.Nét mặt của ba người đó là hững hờ nhất, giống như cho dù có chuyện gì cũng không thể làm cho bọn họ chú ý.

Nếu không phải do linh khí của HỏaPhần quốc trở nên cuồng loạn khiến cho họ không thể khôi phục thì còn lâu họ mới đến tham dự vào chuyện này.Tống lão tổ của Chiến Thần điện, liếc mắt nhìn quanh, nói:- Lão tổ tông của Hỏa Phần quốc chúng ta cũng không có khả năng tính được chuyện núi lửa bộc phát và sự uy hiếp của hỏa linh thú.

Mà cho dù là tính trước thì chỉ sợ cũng không thể tránh được.

Vì vậy ở đây nỗ lực cả ngàn năm bố trí ra Tỏa Quốc đại trận, lưu lại cho mọi người một đường sống đã là đủ lắm rồi.

Các vị đạo hữu!

Chúng ta bắt đầu thôi.Lão nhân họ Tống nói xong, đám trung niên văn sĩ, Phượng Loan...tổng cộng sáu Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến Thần điện đều đứng chúng một chỗ,tuy nhiên phương vị lại khác nhau.

Trong tay mỗi người đều kết xuất một thủ ấn kỳ dị.

Sáu người bọn họ cùng nhau quát lên một tiếng.

Sáu đóa hoa sen từ tay bọn họ bắn ra, rơi xuống cái bồn ở hướng đông.

Một tiếng động vang lên.

Từ cái bồn có một làn sương mù màu đỏ tỏa ra.Kế tiếp là Lạc Hà môn, Tà Ma tông, Thi Âm tông...chỉ thấy vô số đóa sen từ trên trời giáng xuống, rơi vào vị trí các hướng Nam, Tây, Bắc.Những tiếng động càng thêm dữ dội.

Những làn sương mù màu đỏ, bốc lên càng lúc càng nhiều.

Sau khi bay lên không trung, chúng liền ngưng tụlại một chỗ, tạo thành vô số hình thù.

Nhưng cuối cùng ở trong khoảng không, hình thành một cái vụ hoàn.Trong lúc này, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các gia tộc tu chân đều có chút bất đắc dĩ.

Bọn họ vỗ mạnh vào trán, xuất ra nguyên anh, nhanh chóng bay lên không.

Sau khi Nguyên anh tới trước vụ hoàn liền hơi có chút chần chừ.- Chu vị đạo hữu tán tu còn chưa hành động thì còn đợi đến lúc nào?

- Trong giây lát, một vị tu sĩ của Lạc Hà môn quát lên.Một Nguyên anh đang chập chờn trước vụ hoàn, phát ra thanh âm the thé:- Chư vị đạo hữu!

Nếu tứ đại phái đã lấy Bổ Anh đan ra tặng thì chúng ta cũng được bù lại trăm năm linh lực.

Ta đành liều mạng vậy.

- Nói xong,thân thể nguyên anh khẽ động, hai tay bắt ấn, gầm lên một tiếng, rồi vọt vào trong vụ hoàn.

Trong nháy mắt, thân thể nguyên anh hoàn toàn dung nhập vào trong vụ hoàn, không thể phân biệt được.Đám nguyên anh còn lại cũng đều cắn răng đi vào.

Trong nháy mắt, kích thước vụ hoàn vẫn không có gì thay đổi, nhưng lại phát ra một chút linh lực dao động.Đám tu sĩ tiền bối của Hỏa Phần quốc, để phòng ngừa núi lửa bộc phát nên đã bày ra Tỏa Quốc đại trận.

Chẳng những bắt bốn đại môn phái phải xuất lực mà còn cần tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự xuất ra Nguyên anh nhập vào bên trong.

Có như vậy mới làm cho trận pháp vận chuyển không hề có kẽ hở,chính thức tỏa quốc.Huyết sắc trên vụ hoàn càng lúc càng đậm, từ từ bay lên không trung, tới một vị trí rất cao.

Ngay sau đó, vụ hoàn đột nhiên khuếch tán, nhanh chóng tảo ra bốn phía của Hỏa Phần quốc.Những nơi mà vụ hoàn đi qua, tất cả những ngọn núi lửa đều xuất hiện một đám sương mù màu đỏ.

Đám sương mù đó nhanh chóng bị hút vào trong vụhoàn, khiến cho tốc độ khuếch tán của nó lại càng nhanh hơn.Khoảng chừng một nén nhang, vụ hoàn đã lan khắp Hỏa Phần quốc.

Một cái lồng màu đỏ giống như một cái bát từ trên cao chụp xuống toàn bộ HỏaPhần quốc.

Tỏa Quốc đại trận đã được mở thành công.Một khi Tỏa Quốc đại trận được mở ra, ngoại trừ những người bình thường có thể đi lại ra, tất cả tu sĩ hay linh thú, cứ là người có được năng lực thần thông đều không thể ra, vào.Mười chín vị tu sĩ Nguyên Anh của tứ đại phái, ngay khi đại trận mở ra liền nhanh chóng lùi lại.

Trong đó có mấy người đỡ lấy thân thể tán tuNguyên Anh kỳ, đưa về gia tộc.

Nếu người nào không có gia tộc thì thống nhất đưa về Lạc Hà môn.Mấy vị tu sĩ của Lạc Hà môn đứng ngoài đại trận, khom lưng, cúi đầu, cao giọng nói:- Chư vị đạo hữu cứ an tâm hộ trận.

Lạc Hà môn chúng ta xin bảo đảm an toàn cho thân thể của các vị.

Tỏa Quốc đại trận này chỉ có thể duy trì ba tháng.

Sau ba tháng, khi chúng ta đã ổn định ở Tuyên Vũ quốc, chắc chắn khi đó thượng cấp tu chân quốc cũng sẽ phái người đến đây diệt Hỏa linh thú.

Đến lúc đó, bọn ta sẽ tự mình đến đây nghênh đón chư vị trởvề.Sau khi nói xong, tu sĩ Nguyên Anh kỳ của ba phái còn lại cũng đều khom lưng, ôm quyền, thể hiện rõ sự chân thành của mình.Sau khi Tỏa quốc đại trận được mở ra, tất cả hỏa linh thú đều gầm rống tức giận.

Bọn chúng liên tục công kích vào cái lồng màu đỏ phía trên cao.

Nhưng mặc cho chúng công kích thế nào vẫn không thể phá nổi.

Tạm thời ngăn được sự truy kích của Hỏa linh thú, đại quân tu sĩ liền đẩy nhanh tốc độ.

Chỉ thấy kiếm quang rợp trời vượt qua biên giới của TuyênVũ quốc.Ở biên giới của Tuyên Vũ quốc có một số lượng quân đội của phàm nhân chiếm đóng.

Những người đó ngơ ngác nhìn kiếm quang bay đầy trên đầu.Chẳng cần người nào phải hét lên, tất cả bọn họ đều quẳng vũ khí trong tay, quỳ xuống dập đầu, bái lạy không thôi.Trong đám quân đội đó có một trung niên nhân mặc đạo bào.

Hắn kinh ngạc nhìn lên bầu trời, nét mặt tái nhợt, thì thào nói:- Đây...đây...là tu sĩ Hỏa Phần quốc.Hắn hít một hơi thật sâu, nét mặt đại biến nhanh chóng lui lại phía sau.Nhưng đúng vào lúc đó có mấy tiếng cười khằng khặc từ trên bầu trời vọng tới.

Một vị tu sĩ Kết Đan kỳ của Tà Ma tông đạp kiếm quang bay tới.Một tia sáng chợt lóe lên, ba thanh phi kiếm từ các góc độ khác nhau đâm xuyên qua cơ thể vị tu sĩ kia.Người đó kêu lên một tiếng bi thảm, thân thể bị đứt thành mấy đoạn, máu văng khắp nơi.Đám quân đội phàm nhân lập tức giải tán.

Ngay cả tướng quân của họ cũng lập tức bỏ chạy trối chết, sợ bị liên quan.Vạn đạo kiếm quang trong nháy mắt tiến vào trong Tuyên Vũ quốc.

Khi tới một ngọn núi gần biên giới có sương mù bao phủ, một lão nhân có nét mặt âm lãnh, chợt xuất hiện trước đại quan tu sĩ.

Tay phải lão phất nhẹ một cái, hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp lên trên ngọn núi.Một đạo kim quang từ ngọn núi tỏa ra, hóa thành một vòng sáng, cố gắng ngăn cản bàn tay đó lại.

Trong vòng sáng có hơn một ngàn tu sĩ đang bối rối nhìn lên trời.

Một lão bà tóc bạc bay ra, quát lớn:- Đạo hữu Hỏa Phần quốc!

Các ngươi có ý gì?Chiến Thần điện Dương Sâm khẽ nhoáng lên một cái, xuất hiện trên vòng sáng.

Nét mặt hắn hoàn toàn bình thản, tay phải chộp một cái lập tức từtrên vòng sáng phát ra những tiếng động lớn.

Trong phút chốc, vòng sáng đã bị nghiền nát, biến mất không còn dấu vết.Ánh mắt lão bà co lại, không nói tiếng nào nhanh chóng xoay người bỏchạy.

Thoáng cái đã ra ngoài mười dặm.

Đột nhiên trên tầng mây trước mặt chợt hiện lên thân hình của Dương Sâm.

Hắn lạnh lùng nhìn lão bà rồi không nói tiếng nào, vung tay lên một cái.

Lão bà kêu to một tiếng, xuất ra nguyên anh.Nguyên anh vừa mới xuất hiện, bản thể của bà ta đã bị một nguồn năng lượng mang tính hủy diệt đánh cho nát bấy.Lão bà kinh hãi run rẩy.

Tu vi của lão bà mới tới Nguyên Anh sơ kỳ,nhưng thực lực của đối phương lại là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

Tu vi như thế này cho dù là khắp Tuyên Vũ quốc cũng không vượt quá ba người.

Trong lòng lão bà không hề có chút ý định phản kháng nào hết.- Ngươi chạy không thoát đâu.

- Dương Sâm hừ nhẹ một tiếng, cất bước đuổi theo.Tạm thời không nói tới chuyện của Dương Sâm nữa mà chuyển đến khung cảnh nơi ngọn núi kia.

Sau khi vòng sáng bị đánh nát, tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan kỳ của Hỏa Phần quốc nhanh chóng lao lên, gặp người là giết.

Chỉ trong nháy mắt, trên ngọn núi máu chảy thành sông, không còn có một mạng sống.Một ngọn núi to lớn đã bị bốn đại tông phái chiếm cứ.

Hơn vạn đệ tử dừng chân trên ngọn núi.

Trên bầu trời, ngoại trừ Dương Sâm ra, mười tám vịtu sĩ Nguyên Anh còn lại đang lơ lửng trên đó.Ánh mắt Tống tu sĩ của Chiến Thần điện lóe lên quang mang, trong giọng tràn ngập sát khí, nói:- Đây là một cuộc chiến không có đúng sai.

Nếu như trong vòng ba tháng,chúng ta không thể đặt chân ở Tuyên Vũ quốc thì lúc đó hỏa linh thú phá trận mà ra.

Tuy nhiên, Hỏa linh thú cũng không đáng sợ.

Đáng sợ ở đây là không có Thiên địa linh khí mà tu luyện.

Chiến Thần Điện, Tà Ma tông,Lạc Hà môn, Thi Ân tông sẽ liên kết lại với nhau thanh một liên minh gọi là Hỏa Phần minh.

Phàm là đệ tử của liên minh có tu vi Trúc Cơ kỳ sẽđược nhận một loại bảo vật có cấp bậc Kết Đan kỳ.

Mà tu vi Kết Đan kỳthì được nhận một pháp bảo có cấp bậc Nguyên Anh kỳ.

Trong chiến tranh,ai đoạt được vật phẩm gì, liên minh sẽ không đoạt lại.

Các vị đệ tử!

Đây là một trận chiến, nhưng ta hy vọng các ngươi hãy coi đó là một cuộc xâm lược vì sinh tồn.Một vị tu sĩ Nguyên Anh của Lạc Hà môn ho khan vài tiếng, nói:- Ngoại trừ pháp bảo ra, mỗi người các ngươi sẽ được phát một cái ngọc phù.

Trên ngọc phù có ghi lại số lượng địch nhân bị các ngươi giết.

Cứgiết được một trăm người có tu vi Ngưng Khí kỳ, hoặc mười người có tu viTrúc Cơ kỳ sẽ được mười khối trung phẩm linh thạch.

Còn giết được hai mươi người có tu vi Trúc Cơ kỳ hay một người có tu vi Kết Đan kỳ thì được tặng mười bình linh dược.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 138: Thiên Ly đan. ( 137/2095)Nguyên Anh tu sĩ của Lạc Hà môn có một lão giả khô gầy tiến ra, hắn mặc hắc bào, trên mặt chứa đầy những nếp nhăn, ánh mắt mờ mịt, xem ra tinh thần vẫn chưa vực được dậy, lúc này hắn khàn khàn nói:- Từng tháng ai giết được nhiều người nhất thì được lấy một viên Thiên Ly đan.Ba chữ Thiên Ly đan vừa thoát ra khỏi miệng lão, Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được những người ở đây đều lộ ra hơi thở trầm trọng, hô hấp dồn dập.Trong trí nhớ của Mã Lương cũng có lý giải qua Thiên Ly đan, bây giờThiên Ly đan cực thiếu trong toàn bộ Hỏa Phần quốc cũng không vượt qua ba mươi viên.

Trân phẩm linh đan của Hỏa Phần quốc này có tác dụng gia tăng tỷ lệ kết đan thành công.

Nếu tu sĩ Kết Đan kỳ ăn vào tuy không thểtrực tiếp tăng lên cảnh giới tiếp theo, nhưng có thể trực tiếp làm vững trụ cột.

Ba mươi viên còn lại này đã bảo quả từ mấy ngàn năm trước tới nay.Kế tiếp, ước chừng có năm nghìn tu sĩ bị chia làm nhiều đội ngũ tiến lên nhận nhiệm vụ, Vương Lâm cũng ở trong số đó.Sau khi nhận nhiệm vụ các đội ngũ đều tản đi khắp nơi, tiến hành từng bước xâm lấn, hễ gặp được tu chân giả là giết sạch sẽ.

Xung quanh luôn có Nguyên Anh kỳ cao thủ tiến hành dò xét bốn phía, tùy thời có thể trợgiúp chống cự lại Nguyên Anh kỳ cao thủ của đối phương.Vương Lâm bị phân đến đại đội thứ mười, tiểu đội tám, tiểu đội tám tổng cộng có gần ba mươi thành viên, tất cả ở trong môn phái khác nhau.

Trong đó Trúc Cơ kỳ có năm người, còn lại là Ngưng Khí kỳ tầng mười ba, mười bốn.

Dẫn đầu đội ngũ là Kết Đan kỳ tu sĩ của Tà Ma Tông, còn Chiến ThầnĐiện không biết vì sao chỉ có một mình Vương Lâm xuất hiện.Bọn họ nhận nhiệm vụ trợ giúp đại đội mười chiếm lĩnh một chỗ trung hình linh mạch ở biên cảnh.

Thân là Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Chiến Thần Điện,Vương Lâm được một kiện Kết Đan bảo, kiện đan bảo này uy lực cũng không phải là lớn.

Bởi vì số lượng của nó rất nhiều, cho nên trên cơ bản nó là kiện đan bảo chất lượng kém nhất.

Nói là yếu cũng không phải điều gì quá đáng.Trước khi ly khai khỏi Chiến Thần Điện, Phượng Loan đã cho người gọi Vương Lâm tới.Trong một tòa lầu các, Phượng Loan đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa của Hỏa Phần quốc, một hồi lâu sau mới tung ra một ngọc giản, mở miệng nói:- Hồng nhi từng nói, ngươi tại Vực Ngoại không gian có biểu hiện rất mạnh, vì sao bây giờ tu vi thể hiện ra chỉ có Trúc Cơ trung kỳ?Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua một cái, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, ngọc giản này ghi chép hơn nửa là bản đồ.

Trên bản đồ đánh dấu bảy tám quốc gia của Hỏa Phần quốc, kèm theo đó là ghi chú lại rõ ràng cấp bậc của quốc gia đó và các loại tài liệu đầy đủ.Hắn trầm ngâm một chút, ánh mắt chợt lóe lên quang mang, trong lòng đại khái hiểu được vài phần ý tứ trong lời đối phương.Phượng Loạn khoát tay chặn lại, nói:- Bản đồ này tổng cộng có ba phần, nếu ngươi có thể giết chết năm mươiTrúc Cơ tu sĩ, ta sẽ cho ngươi thêm một phần.

Tới khi chiến tranh chấm dứt, nếu có thể giết một trăm năm mươi người, thì phần cuối cùng ta sẽđưa cho ngươi.

Đi xuống đi.Vương Lâm không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, Phượng Loan nói hắn đã đoán ra được vài phần, trên đời này không có cái gì là giá rẻ cả,chỉ có trao đổi bất bình đẳng mà thôi.So sánh với trước đây mà nói, Hỏa Phần quốc, Nguyên Anh tu sĩ nhất làPhượng Loan đều có chút nhân tình, bởi vì chuyện Chu Tử Hồng cho nên muốn ngăn chặn hắn đoạt xá.

Còn về phần bản đồ thì rất rõ ràng nếu người có thực lực vậy nó sẽ thuộc về ngươi, còn nếu người thực lực yếu mà chết trên chiến trường thì không trách được ai.Vương Lâm vốn không có ý định tham dự chiến tranh hai nước, nhưng lúc này trong lòng lại thay đổi chủ ý.

Bản đồ chỉ là lý do thứ nhất, quan trọng hơn chính là Thiên Ly đan.Có thể gia tăng tỷ lệ kết đan thành công, cho nên Vương Lâm bắt buộc phải làm theo kế hoạch của hắn.

Từ khi tu luyện Hoàng Tuyền Thăng KhiếuQuyết đạt được ba Hàn Đan, vốn đã có tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng trong đó vẫn có tỷ lệ thất bại.Vương Lâm kỳ vọng rất nhiều vào Kết Đan kỳ, một khi có thể Kết Đan thành công, như vậy hắn sẽ trở thành Nguyên Anh kỳ đệ nhất nhân.

Cho nên, hắn không cho phép có nửa điểm sai lầm, nếu có Thiên Ly đan cùng HoàngTuyền Thăng Khiếu Quyết phụ trợ, hắn có thể nắm giữ tám chín phần thành công.Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sát khí.Đội ngũ xâm lấn của Hỏa Phần quốc tại ngày thứ hai sau khi phân tán ra,mười người Nguyên Anh kỳ ở trong phương viên ngàn dặm nếu thấy NguyênAnh kỳ của đối phương xuất hiện thì lập tức ngăn chặn.Một đội ngũ ước chừng ba mươi tu sĩ đạp kiếm quang bay về hướng bắc,dừng lại tại đỉnh một ngọn núi hoang vu.

Một người có tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt lại không ngừng lộ ra quang mang, lạnh giọng nói:- Đại đội thứ mười tu sĩ bắt đầu tấn công linh mạch trung cấp của TuyênVũ quốc.

Đối phương chắc chắn sẽ cho người tới đây trợ giúp, nhiệm vụcủa chúng ta là ngăn cản nhưng người trong phương viên năm trăm dặm tiến lại gần đây.

Các ngươi lập tức tản ra, nếu phát hiện điều gì thì báo cho ta biết.Dứt lời, lão giả khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nói gì.

Lão giảnày chính là đội trưởng tiểu đội thứ tám Trương Tự Lực - Nguyên Anh kỳcao thủ của Tà Ma Tông.

Đối với đám tu sĩ thủ hạ của mình, hắn xem trọng nhất năm Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ngoài ra những người còn lại hắn không thèm để ý tới.Vương Lâm tiến lên trước, nhanh chóng bay đi, tới một cây đại thụ thì hạxuống ngồi thổ nạp.

Về phần những người khác cũng đều tản ra, tự tìm chỗ ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía xung quanh ngoài tiếng hít thở rất nhỏ ra thì vô cùng yên tĩnh.Trương Tự Lực mở mắt ra, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn bốn phía, trong lòng đối với vị trí được an bài của mình rất bất mãn.

Với suy nghĩ của hắn, mình hẳn phải được phân vào trong đại đội thứ nhất đi càn quét môn phái mới đúng.

Như vậy còn có thể chiếm được một ít chỗ tốt, nhưng ở chỗnày để ngăn trở viện trợ đối phương thì còn không biết đến bao giờ mới gặp địch nhân, thật sự là vô vị à.Thời gian chầm chậm trôi qua, bỗng nhiên Vương Lâm mở hai mắt, nhìn về phía xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.Trương Tự Lực cũng nhận ra điều dị thường, lập tức đứng lên nhìn về phía xa, chỉ thấy mười đạo kiếm quang đang cấp tốc bay lại.

Trương Tự Lực liếm môi, há miệng phun ra một đạo quang mang, quang mang vừa liện lập tức hóa thành một thanh tiễn đao.

Hắn vung tay lên, thanh tiễn đao liền bắn ra xa, cùng lúc miệng âm hiểm cười vài tiếng quát:- Giết!Dứt lời, hắn bước lên trước một bước, thân thể như lợi kiếm được xuất ra, tu sĩ của tiểu đội tám ở bốn phía lập tức bay ra ngăn cản mười người kia giữa không trung.Song phương căn bản không nói lời nào, vừa nhìn thấy đối phương lập tức tiến hành động thủ, mười người của Tuyên Vũ quốc không có Kết Đan kỳ tu sĩ, toàn bộ đều là Trúc Cơ kỳ.

Bọn họ vừa nhìn thấy Trương Tự Lực đến lập tức tám người phân ra hình thành một loại kiếm trận cổ quái.

TrươngTự Lực bị tám người này lập thành kiếm trận bao vây khiến cho trong thời gian ngắn không thể thoát ly, hắn rống lên những tiếng giận giữ.Còn thừa lại bảy người thì bắt đầu cùng với tám người của đội tám tiến hành giao thủ.Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, hắn không hề muốn trì hoãn thời gian,bản đồ cùng Thiên Ly đan hắn bắt buộc phải đoạt được.

Lúc này thân thểvừa động, phi kiếm trong nháy mắt bắn ra, chỉ trong vòng một cái chớp mắt một Trúc Cơ kỳ tu sĩ của đối phương đã bị xuyên thủng ngực, khiến cho đại lượng máu tươi tràn ra.Cực cảnh thần thức được Vương Lâm phát tán ra xung quanh, sáu Trúc Cơ kỳtu sĩ còn lại của đối phương bỗng cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó phi kiếm thoáng xuất hiện đâm thủng ngực từng người của đối phương.Người ở bên ngoài đứng xem, nhìn thấy bảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ chết dưới phi kiếm của Vương Lâm, cũng không một ai biết được những người này trước khi chết thì thần thức đã tan biến.Bảy người trong nháy mắt bị giết chết, song phương toàn bộ ngây người ra, mặc kệ là Trương Tự Lực, hay những người đang vân khốn Trương Tự Lực cùng thành viên đội tám, toàn bộ đều không tin vào mắt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm.Thanh phi kiếm lúc này đã quay lại lơ lửng trên đầu Vương Lâm, nó tản mát ra khí tức âm hàn.Tám người đang vây khốn Trương Tự Lực, sắc mặt tái nhợt, trong đó một người khẽ quát:- Rút lui!Ngay sau đó tám người nhanh chóng lui về phía sau, không để ý tới Trương Tự Lực.Trương Tự Lực liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra chút kiêng kỵ, hắn tự nhận bản thân không thể trong chớp mắt giết chết được bảyTrúc Cơ kỳ tu sĩ.

Nội tâm thầm đoán Vương Lâm nhất định ẩn tàng tu vi,thế cho nên thoạt nhìn mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.

Hắn thầm mắng, nhưng lại nghĩ, phương pháp ẩn dấu này thật tốt, nói không chừng đối phương nhìn thấy sẽ khinh thường, sau đó sẽ lộ ra những sơ hở chết người.Bất quá, lúc này cũng không trọng yếu, tám tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ vừa rồi không biết sử dụng kiếm trận gì mà có thể vây khốn Kết Đan kỳ tu sĩ.Chuyện này quá mức mất mặt, nhất là sự việc lại xảy ra ngay trước mắt đội viên của mình.Sắc mặt Trương Tự Lực âm trầm, thân thể hơi động, nhanh chóng đuổi theo.Mắt thấy sắp đuổi kịp thì không biết tám tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ đó sửdụng pháp thuật gì khiến cho cho toàn thân đột nhiên toát ra khí thể màu trắng.

Khi khí thể này vừa xuất hiện, lập tức bao quanh hai chân bọn họ, tốc độ trở nên nhanh hơn gấp đôi.Trương Tự Lực cười lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết, ấn lên ngực của mình một cái, xuất ra một viên kim đan với linh khí nồng đậm.

Theo bàn tay huy động của hắn nó nhanh chóng phá không đuổi theo tám người phía trước, liên tục đánh lên lưng ba người mới thu hồi Kim Đan.Ba người bị Kim Đan đánh trúng miệng phún máu tươi, thân thể ở giữa không trung rơi xuống đất.Năm người còn lại cũng không thèm liếc mắt nhìn đồng đội lấy một cái, mà trực tiếp phát huy cực hạn tốc độ của mình để chạy thoát.

Trương Tự Lực hừ nhẹ một tiếng, thì đột nhiên năm người ở phía xa thân thể hơi lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất.Trương Tự Lực ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy Vương Lâm từ xa nhanh chóng bay tới, thần sắc hắn không khỏi khẽ biến, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng truyền âm của Vương Lâm"- Đằng sau đang có không dưới một trăm tu sĩ đang bay tới.Lời nói với truyền tới, Vương Lâm đã bay vượt qua Trương Tự Lực, trong nháy mắt lao ra xa.Lúc này, Trương Tự Lực thấy được cuối chân trời xuất hiện một trăm đạo kiếm quang bay tới, hắn lập tức quay đầu chạy trốn, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy Vương Lâm đâu nữa, trong lòng không khỏi mắng thầm vài câu.Những thành viên khác của tiểu đội tám thấy tình hình không tốt đều lui lại về phía linh mạch.Vương Lâm sau khi rời ra xa, mắt thấy bốn bề vắng lặng, hắn đáp xuống đất, dậm chân một cái sau đó thân thể chui vào lòng đất triển khai ThổĐộn Thuật bỏ chạy về phía tây.Hắn vừa mới giết mười hai Trúc Cơ tu sĩ, còn thiếu ba mươi tám người nữa mới có thể đoạt được thêm một phần bản đồ.

Tuy nói nhiều người hành động cùng sẽ tăng độ an toàn, nhưng nếu muốn lấy được Thiên Ly đan thì hắn buộc phải hành động một mình.Trăm đạo kiếm quang chỉ trong nháy mắt đã vượt qua vị trí của Vương Lâm bay về phía linh mạch.

Đợi khi bọn chúng đi qua, Vương Lâm mới từ dưới đất chui lên, lạnh lùng nhìn theo.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 139: Giả đan cảnh giới.(1+2) ( 138/2095)Đoàn người đó mặc dù di chuyển rất nhanh, nhưng Thổ Độn thuật của VươngLâm lại càng huyền diệu.

Ở phía sau nhìn thì chỉ thấy hơn một trăm tu sĩ đang cưỡi phi kiếm bay đi, trong khoảnh khắc đã đi tới chỗ linh mạch.Linh lực nơi đây ba động rất lớn, trên mặt đất có một cái hố to, khắp nơi đều là hài cốt cụt tay cụt chân.

Làn gió nhẹ thổi quang mang theo mùi vị tanh tưởi đập vào mặt những người ở đây.Khi hơn trăm tu sĩ tới đây, trong nháy mắt vô số tu sĩ của Hỏa Phần quốc từ bốn phương tám hướng xuất hiện.

Chiến đấu nhanh chóng bắt đầu.Cùng lúc đó, tám đạo kiếm quang thô to từ xa bay đến, từ trên tám đạo kiếm quang đó tản mát ra khí tức cường đại.

Vương Lâm lướt mắt nhìn qua đã nhận ra đây là tám Nguyên Anh kỳ cao thủ của đối phương.Bọn họ vừa mới tiến tới đã bị Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Hỏa Phần quốc nhìn chăm chút.

Sau đó Nguyên Anh kỳ cao thủ của hai bên lập tức động thủngay tại chỗ, pháp bảo, phi kiếm tầng tầng lớp lớp.

Từng tiếng nổ vang lên không ngớt, giờ phút này thiên địa rung chuyển, phong vân biến sắc.Ngay sau đó, xuất hiện thêm một đội ngũ trăm tu sĩ của Tuyên Vũ quốc hiện thân, bọn họ nhanh chóng gia nhận vào trận hỗn chiến.Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nhìn lướt qua một chút, cực cảnh thần thức hóa thành một tia thiểm điện màu đỏ, từ dưới mặt đất bống thoát ra hướng về phía song phương đang giao chiến.Tại khu vực Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Tuyến Vũ quốc đang sử dụng phi kiếm giết địch, sau khi chém chết một Ngưng Khí kỳ tầng mười lăm định tiếp tục huy kiếm, đột nhiên một đạo hồng quang hiện ra.

Trong đầu hắn giống như bị một chiếc búa nện vào, ánh mắt tối sầm lại, thần thức không gặp bất cứ trở ngại nào mà tan vỡ thành mảnh nhỏ, thân thể hắn ở giữa không trung rơi xuống.

Tám Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Tuyên Vũ quốc đang tạo thành kiếm trận vây khốn một Kết Đan kỳ cao thủ, sau khi hồng quang xuất hiện,thân hình tám người đồng thời chấn động, ánh mắt đọng lại, thần thức giống như bị một bàn tay to bóp lấy làm cho tiêu tán.

Thân thể mất đi linh hồn điểu khiền lập tức từ giữa không trung rơi xuống.Kết Đan kỳ cao thủ bị nhốt bên trong ngẩn người ra, nhưng thời cơ đểthoát ra trước mắt làm hắn không suy nghĩ nhiều, vội vàng rời xa địch nhân.Một giả đan tu sĩ của Tuyên Vũ quốc bằng vào phi kiếm cấp Nguyên Anh đã liên tiếp chém giết mấy cao thủ cùng giai, sau đó há miệng cười lớn.

Tay trái hắn túm lấy cổ một nữ Trúc Cơ kỳ tu sĩ, tay phải kéo mạnh xuống,trước ngực nữ tu sĩ lập tức lộ ra chiếc yếm màu hồng.

Nữ tu sĩ hoảng sợthét lên một tiếng chói tai, lộ ra vẻ nhu nhược, vô lực.Giản đan tu sĩ khẽ liếm đôi môi, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà, bắt lấy nữ tu sĩ nhanh chóng lui lại phía sau.

Không đợi hắn rời đi xa, trước mặt bỗng thấy hồng quang xẹt quá, thân thể hắn run rẩy vài cái, sau đó vô lực buông nữ tử trong tay ra, thân thể giống như sao chổi từ giữa không trung rơi xuống.Phi kiếm của hắn vốn sau khi mất đi sự khống chế của chủ nhân chẳng những không đình chỉ phi hành, ngược lại còn nhanh chóng lao xuống mặt đất.

Ở trên mặt đất trong nháy mắt xuất hiện một cánh tay bắt lấy phi kiếm, rồi lại biến mất vào lòng đất.Khi càng lúc càng nhiều Trúc Cơ kỳ tu sĩ vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống làm cho các cao thủ của Tuyên Vũ quốc chú ý tới điều này.

Một KếtĐan kỳ tu sĩ mặc áo bào màu tím nhìn chằm chằm vào một vị trí trên mặt đất, tay phải chỉ xuống, không biết hắn dùng phương thức gì truyền tin đi.

Chỉ thấy trong nháy mắt đã có hơn mười Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ nhanh chóng rời khỏi chiến trường theo hướng tay của hắn lao tới.Thần sắc Vương Lâm vẫn tỉnh táo, quay người sử dụng Thổ Độn Thuật không nhanh không chậm rời đi.

Trong mười tên Trúc Cơ hậu kỳ có một tên cầm la bàn trên tay, căn cứ theo hướng mũi kim của la bàn chỉ mà đuổi theoVương Lâm.Sau khi rời đi hơn mười dặm, Vương Lâm liền ngừng lại nghỉ ngơi, cực cảnh thần thức nhanh chóng được phát tán ra xung quanh.

Ở trước mặt TrúcCơ kỳ tu sĩ, Vương Lâm chính là quân vương, sinh tử của bọn họ sẽ do hắn quyết.

Mười người thậm chí ngay cả động tác cảnh báo cũng không kịp làm ra đã bỏ mạng ngã xuống đất.

Thần thức nhanh chóng tan biến, hai mắt không còn chút ánh sáng nào.Bây giờ Vương Lâm đã không còn là thiếu niên thuần phác ngày trước nữa,không còn tâm tư thương xót người khác, hễ là ai cản trở bước tiến của hắn, đều phải giết.Trên chiến trường không có đúng sai, chỉ có sinh và tử.

Nếu trong lòng có chút thương xót vậy người chết nhất định là hắn.

Thuộc tính của cực cảnh vừa mang tới cho Vương Lâm lực lượng to lớn, cũng lặng yên làm cho tính cách của hắn thay đổi.

Cực cảnh, không chỗ nào không làm cho người ta đạt tới cực hạn, nếu đi vào con dường chánh đạo vậy thì người đó coi như một đời tiên hiệp, ghét ác như cừu, trảm yêu trừ ma.Nếu đi vào ma đạo vậy tuyệt đối sẽ trở thành vạn ma chi vương, trở nên vô cùng cực đoan.

Sẽ khiến cho người trong ma đạo e ngại ba phần, làm nên danh hiệu ma quân.Cực cảnh do bị hạn chế cho nên không có khả năng xuất hiện phong cách hành sự vừa chính vừa tà.Đơn thuần là do Vương Lâm quyết định, hắn ban đầu muốn trở thành tiên hiệp, làm cho vạn người kính ngưỡng, làm cho tổ tông được vinh quang.Đáng tiếc thế sự vô thường, Tư Đồ Nam xuất hiện, làm tính cách của hắn sinh ra biến hóa rất nhỏ, loại biến hóa này càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng khiến cho Vương Lâm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Vinh quang cho tổ tông?

Tổ tông đã đoạn tuyệt thì còn vinh quang cái gì?Thuộc tính của cực cảnh lập tức làm cho tính cách của hắn nghịch chuyển, nếu đã không thể trở thành tiên hiệp vạn người kính ngưỡng, như vậy sẽ trở thành Ma quân vạn người e ngại.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ vô tình, sau khi thu lại túi trữ vật của mấy người cũng không thèm liếc mắt nhìn thân thể bọn họ.

Thân hình hắn hơi dao động đã một lần nữa tiến vào trong lòng đất, thay đổi vị trí hướng về phía chiến trường đi tới.Nhưng lập tức hắn lại chui lên, nhìn chiến trường phía xa trầm ngâm một chút.

Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra vài khối linh thạch, tạo thành một trận pháp ở trên mặt đất, sau đó đem mười cỗ thi thể ném vào bên trong trận pháp, mỗi một cỗ thi thể sau khi ném vào đều nổ mạnh, hóa thành máu tươi bị trận pháp hấp thu.Khi cỗ thi thể cuối cùng nổ tung, Vương Lâm cắn đầu ngón tay, bắn một giọt máu tươi vào trong trận pháp.Trận pháp lập tức nổi lên một trận tử khí, tử khí này sau khi vòng vo mấy lần thì chậm rãi tiêu tán.

Vài khối linh thạch trên mặt đất cũng biến mất, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra được mánh khóe trong đó.Làm xong những việc này, Vương Lâm lại chui xuống lòng đất đi về phía chiến trường.Cuộc chiến của song phương lúc này đã đạt tới cao trào, Nguyên Anh kỳ tu sĩ của hai bên chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, lan tới mặt đất càng ngày càng nhiều, làm cho các tu sĩ có tu vi thấp đều phải tránh né.Đúng lúc này, hễ là Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Tuyên Vũ quốc liên tục vô duyên vô cớ từ trên không rơi xuống đất, khiến cho thịt nát xương tan.Khi càng lúc càng nhiều Trúc Cơ kỳ tu sĩ tử vong một cách quỷ dị, đội ngũ Tuyên Vũ quốc đang giao chiến xảy ra tình trạng hỗn loạn.

Hỏa Phần quốc tu sĩ lập tức nhân cơ hồi này nhanh chóng tiến hành đuổi giết.Trung niên nhân vừa nãy huy động người đuổi giết Vương Lâm lúc này chau mày lại, ánh mắt như điện, cúi đầu nhìn qua tình hình dưới đất.

Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt đất, tay phải chỉ xuống,nhất thời một Kết Đan kỳ tu sĩ ở bên người hắn không nói lời nào lao xuống dưới.Trong nháy mắt khi Kết Đan kỳ tu sĩ lão tới, Vương Lâm liền quay người bỏ chạy.

Kết Đan kỳ tu sĩ cười lạnh, quát lên một tiếng, tay phải ấn xuống đất, nhất thời trên mặt đất xuất hiện ấn ký hình bàn tay.

Ầm ầm một tiếng vang lên, Vương Lâm nhanh chóng từ dưới lòng đất chui lên, hai chân điểm nhẹ một cái, nhanh chóng chạy về nơi bố trí trận pháp.Kết Đan kỳ tu sĩ lộ ra ánh mắt châm chọc, trong suy nghĩ của hắn, đối phương sở dĩ có thể giết được nhiều Trúc Cơ kỳ tu sĩ như vậy là nhờ dựa vào một kiện pháp bảo có uy lực mà thôi.

Bản thân chỉ cần cẩn thận một chút, tự nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt đối phương.Nghĩ tới đây, hai tay hắn hơi đảo một cái, trên bàn tay đã xuất hiện một chiếc trùy tử màu vàng.

Sau khi chiếc trùy tử xuất hiện liền giống như tên rời khỏi cung, lao đi với tốc độ nhanh như chớp.Vương Lâm cũng không thèm quay đầu lại nhìn trùy tử, hắn ném ra phía sauKê Lặc đan bảo mà Hỏa Phần quốc phát cho, rồi cũng không nhìn kết quả,nhanh chóng tiến về phía trước.

Kiện đan bảo khi vừa được ném ra lập tức hóa thành nắm đấm màu bạc ngăn chặn trùy tử của đối phương.Tại một khắc khi hai kiện pháp bảo va chạm với nhau, trủy tử xoay tròn liên tục, trực tiếp phá vỡ nắm đấm, tiếp tục lao đi.

Tốc độ của nó cũng không hề bị nắm đấm làm cho ảnh hưởng, nhanh chóng lao về phía VươngLâm.

Sắc mặt Vương Lâm vẫn như thường, trong nháy mắt khi trùy tử đâm tới, thân hình hắn một lần nữa chui vào trong đất triển khai Thổ Độn thuật.

Sau khi độn di được vài chục thước hắn lại chui lên mặt đất, rồi lại chui xuống, cư liên tục mấy lần đã đi tới vị trí trận pháp.Kết Đan kỳ tu sĩ cũng không hề hoang mang đuổi theo, vẻ châm chọc trong ánh mắt càng đậm, hắn cao giọng nói:- Bọn chuột nhắt các ngươi ngoại trừ chui xuống đất đánh lén ra thì không còn bản lãnh gì sao?Vương Lâm không nói một lời, sau khi đi qua trận pháp cũng không có ý định dừng lại, thân hình vẫn tiếp tục lóe lên rời đi thật xa.

Đột nhiên hắn quay đầu lại, Kết Đan kỳ tu sĩ lúc này đã bay tới trên không của trận pháp.- Khai!

-Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nhẹ giọng nói.Lời vừa nói ra, từ dưới đất Kết Đan kỳ tu sĩ trận pháp bắt đầu hoạt động, từ trong nó toát ra một lượng lứn tử khí.

Tử khí này trong nháy mắt xuất hiện đã bao vây lấy Kết Đan kỳ tu sĩ, nhìn từ xa lại chỉ thấy sương mù màu tím đang khuếch tán ra bốn phía, nhìn không rõ được tình huống bên trong.Vương Lâm cười lạnh một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống, hắn tế xuất ra ngọc phù pháp bảo Nguyên Anh kỳ, nhất thời từ trên ngọc phù xuất hiện từng đạo gợn sóng lan ra xung quanh, chúng nhanh chóng bao quay ngườiVương Lâm.

Lúc này thanh trùy tử đã lao tới, nó mãnh liệt va chạm với những gợn sóng quanh người Vương Lâm, nhưng những gợn sóng này không có dấu hiệu bị nó nghiền nát.Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn trùy tử trước mặt lấy một cái, mà nhìn chằm chằm vào sương mù màu tím ở đằng xa.

Từ trong túi trữ vật xuất ra phi kiếm, tay phải vuốt nhẹ lên thanh kiếm, ma đầu màu đỏ từ trong thanh kiếm bay ra, nó lộ vẻ hưng phấn khi nhìn thấy sương mù màu tím, ánh mắt tham lam muốn cắn nuốt nhưng thần sắc lại do dự.Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói lời nào nhắm mắt lại, ý thức hải bên trong người hắn nổi lên từng đợt sóng dữ, tia chớp màu đỏ không ngừng từ tụ tập trong ý thức hải.

Chúng ngưng tụ lại thành một đám mây màu đỏ, trong giây lát thoát khỏi ý thức hải.Cực cảnh thần thức lần đầu tiên không lưu lại chút nào thoát ly khỏi cơ thể hắn, dốc toàn bộ lực lượng tiến hành công kích.

Khi đám mây đỏ từtrên đầu của Vương Lâm xuất ra, ma đầu lập tức lộ vẻ sợ hãi, thân thểrun rẩy thối lui lại phía sau.Áng mây đỏ vừa xuất hiện đã hóa thành thanh lợi kiếm, mang theo ma đầu bên người lao về phía sương mù màu đỏ.

Chỉ thấy Nguyên Anh kỳ tu sĩ ởbên trong sương mù màu đỏ đang khoanh chân ngồi, sắc mặt âm trầm.

Bên cạnh hắn có một chiếc hồ lô đang xoay tròn cảnh giới, những nơi nó đi qua sương mù chậm rãi trở nên mờ nhạt, dần dần bị hấp thu.Trận pháp do Vương Lâm thi triển là một loại trận pháp ác độc, nó gọi làPhệ Huyết Thiên Ma trận.

Loại trận pháp này kết cấu không phức tạp,điều quan trọng là phải có huyết nhục của tu sĩ làm chủ mới có thể phát huy tức dụng của thiên ma.

Vương Lâm lấy mười thi thể của Trúc Cơ kỳ tu sĩ bố trí lại thành trận pháp này, trong thời gian ngắn vây khốn lấy KếtĐan kỳ tu sĩ thì không có vấn đề lớn.Nếu hắn có thể lấy thân thể Kết Đan kỳ tu sĩ để bày trận, như vậy chỉcần năm thi thể là có thể giết chết những tu sĩ có tu vi dưới Kết Đan trung kỳ.

Bất quá trận pháp này đối với thi thể lập trận yêu cầu cực cao, phải là do chính mình giết chết mới được nếu không sẽ hạn chế tác dụng của trận pháp.o0oCực cảnh thần thức của Vương Lâm sau khi lao vào sương mù, Kết Đan kỳ tu sĩ lập tức cảm ứng được, hai mắt đột nhiên mở ra.

Không cần Vương Lâm ra lệnh, ma đầu nhanh lao về phía trước, nó không để ý tới hồ lô đang vây quanh thân thể đối phương mà lập tức tiến vào trong ý thức hải của hắn.Bên trong ý thức hải, thần thức của tu sĩ đó hóa thành một người khổng lồ, cực cảnh thần thức được phát huy tới cực hạn, đám mây đỏ trực tiếp tạo ra thành vô số những tia chớp màu đỏ.

Chúng mang theo những tia sétầm ầm oanh kích lên thân thể người khổng lồ.Người khổng lồ này lộ ra biểu tình thống khổ.

Thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn rít cào huy vũ song chưởng, lập tức có tia chớp màu đỏbị phân ra làm hai.Ngay sau đó, áng mây đỏ tiêu tán hóa thành càng nhiều những tia chớp,một lần nữa nhằm vào đối phương oanh kích.

Thân hình người khổng lồ càng lúc càng nhỏ lại, nhưng song chưởng của hắn cũng huy vũ kịch liệt, mỗi lần huy động đều có một tia chớp bị hắn cắt đứt hóa thành hồng mang mà biến mất.Với tu vi của Vương Lâm thì giết chết Kết Đan sơ kỳ tu sĩ còn có chút miến cưỡng, còn nếu hắn đã tiến được vào Kết Đan kỳ thì đối phó với cao thủ Kết Đan kỳ dễ dàng hơn rất nhiều.Bất quá, Vương Lâm há phải hạng người lỗ mãng?

Nếu không nắm chắc thành công hắn quyết sẽ không làm, lúc này ma đầu giống như được lệnh củaVương Lâm nó mang theo một tia do dự lao về phía người khổng lồ.Vẻ mặt người khổng lồ vô cùng kinh hoảng, cánh tay huy vũ đánh về phía ma đầu, khiến cho thân hình ma đầu bị đánh nát.

Người khổng lồ vừa thởra một hơi, thì trên mặt lại hiện lên vẻ kinh hoàng, trên cánh tay của hắn lúc này bất ngờ xuất hiện thân ảnh ma đầu, nó gắt gao cắn chặt lên đó, tiến hành cắn nuốt từng chút một.Mặc dù ma đầu liên tục rít cào huy động song quyền tấn công ma đầu ởtrên người, nhưng ma đầu đó giống như sinh ra trên người hắn, làm cách nào cũng không vứt đi được.

Cuối cùng người khổng lồ đành buông tha chống cự với tia chớp màu đỏ, cánh tay không ngừng tấn công ma đầu trên người.

Mỗi một lần tấn công thân thể ma đầu lại ảm đạm đi vài phần,nhưng ma đầu vẫn kiến trì không buông, ngược lại tốc độ cắn nuốt càng lúc càng nhanh.Kỳ thật tâm lý ma đầu cũng không ngừng kêu khổ, hắn bây giờ nếu buông bỏđối phương, Vương Lâm khẳng định sẽ không chút do dự giết chết hắn.Buông thì chết, còn không buông lại có một chút sinh cơ, hắn nữa nếu có thể cắn nuốt thần thức của Kết Đan kỳ tu sĩ, nói không chừng thực lực sẽtăng lên rất nhiều.

Đến lúc đó sẽ cắn nuốt tên gia hỏa kia, từ nay vềsau thiên hạ to lớn mặc cho hắn tiêu dao.Có hy vọng như vậy, sự tàn nhẫn trong lòng ma đầu càng lúc càng dâng lên, lấy tốc độ nhanh chóng tiến hành cắn nuốt, có thể nói tinh lực toàn thân của ma đầu lúc này đều đặt ở trên đó.Người khổng lồ lộ ra vẻ muốn khóc, cánh ta huy động càng lúc càng yếu,cuối cùng thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một đạo thần thức màu vàng bị ma đầu hấp thu.Vẻ mặt ma đầu mừng như điên, nó đang muốn tiến hành tiêu hóa thần thức của Nguyên Anh kỳ tu sĩ, thì đột nhiên thần thức của Vương Lâm hóa thành một áng mây đỏ nhanh chóng bao vây lấy hắn.

Ma đầu bị giam cầm, nó cuống quít phát ra những tiếng gầm rú không cam lòng, bất quá cuối cùng bất đắc dĩ nhả ra thần thức của Kết Đan kỳ tu sĩ.Trai qua chuyển hóa trong cơ thể của ma đầu, thần thức của Kết Đan kỳ tu sĩ đã trở thành một cỗ thần thức không chủ.

Tâm niệm Vương Lâm khẽ thay đổi, áng mây đỏ nhanh chóng thoát khỏi thần thức đang sụp đổ của cơ thểKết Đan kỳ tu sĩ ra ngoài trở về thân thể hắn.Vương Lâm mở bừng hai mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Ở trong ý thức hải của hắn, thần thức Kết Đan kỳ tu sĩ đang bị cực cảnh thần thức chậm rãi thôn phệ.Lúc này, thanh trùy tử màu vàng ở trước mặt đã ảm đạm màu sắc rơi xuống đất.

Vương Lâm thù hồi lại ngọc phù của mình, đưa tay cầm lấy thanh trủy tử lên tùy ý lướt mắt qua một cái rồi cất vào trong túi trư vật.Sau đó hắn đi nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống một góc của trận pháp,từ trên mặt đất lấy ra một khỏa linh thạch.

Khi linh thanh bị bóp nát,sương mù màu tím lập tức tiêu tán, từ bên trong lộ ra thân thể Kết Đan kỳ tu sĩ đã tuyệt khí bỏ mạng.Đứng ở bên cạnh, tay phải Vương Lâm điểm vào mi tâm tu sĩ, quát khẽ nói:- Mau lăn ra đây.

Nếu không ta lập tức giết ngươi.Một đạo hồng quang không cam lòng từ thiên linh cái của tu sĩ chui ra,nó hóa thành bộ dáng của ma đầu, ánh mắt nó tràn ngập hận ý.

Nhưng ngay sau đó liền thở dài một hơi, nhận lệnh của Vương Lâm quay trở lại phi kiếm.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào thi thể tu sĩ, ánh mắt chớp động không ngừng, sau khi tháo chiếc túi trữ vật của hắn ra.

Tay phải hắn vung lên,thi thể đối phương liền bốc cháy hóa thành than.

Chỉ bất quá bên trong đống than lóe lên tinh quang của Kim Đan.

Kim Đan này nhanh chóng co rút lại, màu sắc cũng trở nên ảm đạm hơn, tựa hồ có dấu hiệu sẽ tiêu tán.Vương Lâm cầm lấy Kim Đan không nghĩ ngợi gì cho vào trong miệng, sau đó đạp nhẹ xuống đất, thân ảnh nhanh chóng chui xuống lòng ddaats.Lần này chui xuống gần ngàn trượng, ở sâu trong lòng đất, Vương Lâm khoanh chân ngồi cố gắng tiêu hóa Kim Đan ở trong bụng.

Kim Đan này khi tiến vào trong cơ thể hắn lập tức mất tác dụng, một cỗ linh từ đó tản mát ra xung quanh, chỉ chốc lát đã tràn ngập thân thể Vương Lâm.Linh lực trong đó quá mức khổng lồ, cho nên thân thể Vương Lâm không sao chịu được, miệng mũi lúc này không ngừng chảy ra máu tưới.

Vương Lâm cũng không thốt ra lời nào, đưa tay lên điểm lên mi tâm, Thiên Nghịch châu xuất hiện.

Thân thể hắn chợt lóe lên đã tiến vào bên trong không gian của Thiên Nghịch châu.

Vương Lâm lập tức bay tới nơi ở của NguyênAnh Tư Đồ Nam.

Hắn khoanh chân ngồi xuống tiến hành thổ nạp, dần dần,thân thể hắn xuất hiện vô số những điểm máu, kinh mạch trong cơ thể hiện lên trên làn da một cách rõ ràng.Hai tay Vương Lâm bắt quyết, dựa theo phương thức kỳ quái một tay đặt lên trán, một tay đặt ở bụng hình thành hệ tuần hoàn.

Đồng thời trong lòng hắn đang thì thầm khẩu quyết.Kim Đan trong cơ thể mang tới linh lực khổng lồ, chúng nhanh chóng đượcVương Lâm vận chuyển, xương cốt toàn thân không ngừng được linh lực bổsung khiến chúng trở nên cứng cỏi hơn trước.Sau khi ở trong Thiên Nghịch không gian hai tháng, Vương Lâm mở mắt ra,xung quanh mây mù cuồn cuộn, một lúc lâu sau chúng mới chậm rãi tiêu tán khôi phục lại cảnh vật rõ ràng.- Ngọc giản của Tà Ma Tông từng ghi lại thôn phệ Kim Đan có thể tăng trưởng tu vi, điều này không phải là giả.

Dựa theo khẩu quyết ngọc giản quả nhiên có thể hấp thu linh lực trong Kim Đan.

Đáng tiếc đây chỉ làKim Đan sơ kỳ, mà chỉ có tu luyện Đại Tự Tại Tu La thuật mới có thể hấp thu được hai thành linh lực.

Nếu không tu luyện Đại Tự Tại Tu La thuật thì nhiều nhất chỉ hấp thu được một thành linh lực.Vương Lâm thì thầm nói một lúc, đứng lên nắm chặt bàn tay, ánh mắt hắn lộ vẻ trầm tư, trong lòng thầm nghĩ:- Hấp thu một thành linh lực của Kim Đan sơ kỳ khiến cho ta đột phá cảnh giới trung kỳ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn cảnh giới.

Bây giờnếu tái gặp phải Kết Đan sơ kỳ mặc dù không có ma đầu tương trợ chính mình cũng có thể liều mạng một chút.Ở trong Thiên Nghịch không gian hai tháng, tương đương với mười ngày ởbên ngoài, Vương Lâm sau khi rời khỏi Thiên Nghịch không gian, dựa vàoĐộn Thổ thuật chui lên mặt đất.

Lúc này bên ngoài trời đã khuya, xung quanh tràn ngập sự yên tĩnh, Vương Lâm quay trở lại chiến trường chỉthấy khắp nơi tràn ngập thi thể, cả linh mạch bị người ta dùng đại pháp thuật làm cho mặt đất xuất hiện một cái lỗ hổng sâu không thấy đáy.Xem xét một lúc xung quanh, hắn nhanh chóng quay về phía ngọn núi nơiHỏa Phần quốc chiếm cứ.

Mấy canh giờ sau, Vương Lâm đã đi tới dưới chân ngọn núi, hắn từ dưới lòng đất chui lên, đạp phi kiếm tiếp tục phi hành vào bên trong.Nửa đường đi bị các tu sĩ tuần tra kiểm tra liên tục, nhưng khi nhìn thấy Vương Lâm xuất ra ngọc phù ghi chết số lượng địch nhân bị giết thì cũng không tiến hành ngăn cản hắn.

Đi dọc theo đường đi, Vương Lâm đã đi tới bên ngoài Thiên Điện trên một đỉnh núi.

Đây là nơi mà ngày trướcPhượng Loan đã triệu hắn về.Bên ngoài Thiên Điện có hai nữ tu sĩ Kết Đan kỳ khoanh chân ngồi.

VươngLâm đi tới hai nàng lập tức mở mắt, sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền nhắm mắt không đề ý gì tới hắn nữa.Vương Lâm từ bên ngoài cất cao giọng nói:- Đệ tử tham kiếm sư tôn.- Vào đi - Thanh âm ôn nhu của Phượng Loan từ bên trong nội điện truyền ra.Vương Lâm không nói thêm câu nào lập tức đi vào, chỉ thấy Phượng Loan lúc này đang ngồi trên ghế đá.

Bên cạnh nàng còn có một người, đó chính là trung niên văn sĩ Chu Cẩn.

Hắn nhìn Vương Lâm hơi gật đầu, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lông mày nhìu chặt lại.Thần thái Phượng Loạn cũng lộ vẻ uể oải, nàng quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, nói:- Chuyện gì?Vương Lâm không nói lời nào, mà giâng ngọc phù ở trong tay lên.

PhượngLoan ngẩn người ra, sau khi tiếp nhận vẫn không xem ngay lập tức mà đánh giá Vương Lâm vài lần.

Lúc này mới không chút do dự đưa thần thức tiến vào trong ngọc phù dò xét một vòng, nét mặt nàng nhất thời lộ vẻ cổquái.Chu Cẩn quay đầu lại, tiếp nhận ngọc phù từ trên tay Phượng Loan, thần thức đảo qua, hàng lông mày hơn giãn ra, cười nói:- Không tồi.

Giết được sáu mươi mốt Trúc Cơ tu sĩ, Kết Đan tu sĩ một người.

Nếu có thể tiếp tục duy trì tiến độ này ngươi sẽ có hy vọng tranh đoạt Thiên Ly đan.

Bất quá, ta cảm thấy kỳ lạ, ngươi trước đây là TrúcCơ trung kỳ, vì sao lại nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn cảnh giới?

Hơn nữa, nếu muốn giết một Kết Đan kỳ tu sĩ thì cơ hồ không có khả năng, ngươi làm thế nào làm được?Nói xong những lời này, ngữ khí của hắn trở nên vô cùng nghiêm khắc.Đối với vấn đề này, Vương Lâm đã sớm đoán được, thần sắc hắn thong dong, bình thản nói:- Kết Đan tu sĩ nọ bì người khác vây công, sau đó trọng thương bỏ chạy.Ta đuổi theo khi hắn đã sắp chết.

Bị ta đoạt được Kim Đan, rồi sử dụngThông Phệ đại pháp của Tà Ma Tông nuốt vào.

Tu vi lúc đó mới từ Trúc Cơ trung kỳ tiến lên Giả Đan cảnh giới.- Thông Phệ đại pháp.....

- Ánh mắt Chu Cẩn như điện nhìn chằm chằm vào thân thể Vương Lâm.

Hắn phát hiện ra trong cơ thể Vương Lâm vẫn còn sót lại linh lực của Kim Đan ba động, trong lòng cũng tin tưởng vài phần,sau đó không nói gì nữa.Phượng Loan thâm ý nhìn Vương Lâm, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái ngọc giản, trong miệng nói:- Đây là phần thứ hai của bản đồ.

Kết Đan kỳ tu sĩ ta tính cho người mười người.

Nếu người cuối cùng giết đủ một trăm năm mươi người, ta sẽđưa nốt cho ngươi phần thứ ba của bản đồ.Vương Lâm gật đầu tiếp nhận ngọc giản, hắn dùng thần thức xem xét một chút, bên trong đích thực là một phần của bản đồ.

Nếu hai phần bản đồcùng ở một chỗ, thì diện mạo bốn phía của Hỏa Phần quốc trên cơ bản đã được Vương Lâm hiểu rõ.Tu Ma hải ở sát biên giới của Hỏa Phần quốc, từ trên bản đồ xem, thì trên đại lục Hỏa Phần quốc cũng không có Triệu quốc.

Dựa theo miêu tảcủa bản đồ, bên kia Tu Ma hải còn có một đại lục.

Về phần đại lục này tên là gì thì trên bản đồ không ghi, nói như vậy ở mảnh bản đồ thứ ba hẳn là sẽ có giới thiệu đôi chút.Tại phần thứ hai của bản đồ, có giới thiệu chi tiết về Tu Ma hải, Vương lâm cũng không kịp nhìn kỹ đã thu hồi thần thức lại.- Tu sĩ của Tuyên Vũ quốc đã liên hợp lại, sẽ sớm có một trận đại chiến,nếu ngươi muốn tích lũy quân công, vậy mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất.

- Chu Cẩn nhìn Vương Lâm có chút tán thưởng, nói.Vương Lâm đang muốn nói chuyện thì đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai.

Sắc mặt Chu Cẩn và Phương Loan lập tức trở nên âm trầm, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ ngồi.Vương Lâm vội vàng rời khỏi Thiên Điện, chỉ thấy ở giữa không trung có một người toàn thân bị vô số vết thương.

Linh khí không ngừng thoát ra ngoài làm tổn hại tới Nguyên Anh.

Đối phương kinh hãi nói:- Chư vị đạo hữu.

Tỏa Quốc đại trận đã bị phá....Hỏa thú sắp giết tới đây....Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 140: Tu Ma hải.(1+2) ( 139/2095)Nét mặt Vương Lâm tối sầm lại.

Tin tức Tỏa Quốc đại trận bị phá đối với hắn hoàn toàn không phải là một tin tức tốt đẹp.

Một khi Hỏa linh thú tràn tới, đến lúc đó mục tiêu của chúng sẽ tập trung vào một mình hắn.Nhớ tới cảnh một biển Hỏa linh thú đuổi giết, trong đầu Vương Lâm cảm giác tê dại.

Trong lòng hắn lập tức đưa ra một quyết định, phải nhanh chóng lấy được bản đồ.

Về phần Thiên Ly đan thì để một thời gian nữa cũng được.Nghĩ tới đây Vương Lâm cau mày.

Cướp tấm bản đồ đang ở trong tay PhượngLoan, chẳng bằng ra ngoài giết đủ một trăm năm mười người còn hơn.

Suy nghĩ một chút, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng đã có chủ ý.Thần thức của hắn thoáng động, trong đầu hắn liền hiện lên vị trí của hai người Dương Hùng và Lâm Đào.

Lặng lẽ lui lại sau vài bước, hắn nhanh chóng bay về phía Dương Hùng.Dương Hùng là một trong số những đệ tử của Chiến Thần điện được lưu lại để tuần tra ngọn núi.

Hắn không hề dám lơi lỏng, hết sức cảnh giác, quan sát khắp nơi.

Tuy nhiên, hai mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía đỉnh núi.

Mới vừa rồi có một nguyên anh bị mất thân thể vừa mới bay qua.

Dương Hùng có cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.Cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh, Dương Hùng thầm than một tiếng,đang định đi về hướng Tây Bắc để dò xét.

Bất chợt tâm thần của hắn máy động, liền thay đổi phương hướng đi về phía khu rừng.

Sau khi, vào đến trong rừng, hắn nhìn quanh một chút rồi cung kính nói:- Dương Hùng tham kiến chủ nhân.Vương Lâm từ sau một thân cây xuất hiện.

Hắn nhìn Dương Hùng một chút rồi nói:- Chu Tử Hồng ở đâu?Mặc dù trong lòng rất thắc mắc nhưng Dương Hùng cũng không hỏi.

Suy nghĩ một chút, hắn nói:- Ta nhớ là Chu sư muội được xếp trong phân đội ba, nhóm thứ tư.

Còn vị trí cụ thể ở đâu thì không rõ lắm.Vương Lâm liếc mắt nhìn Dương Hùng mấy lần rồi nói:- Bản mệnh tinh phách của Chu Tử Hồng ta đã trả lại.Thân thể Dương Hùng khẽ run lên, hô hấp trở nên dồn dập.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm như muốn nói cái gì đó.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bâng quơ:- Nếu ngươi có thể làm cho Chu Tử Hồng tới đây, ta sẽ trả lại bản mệnh tinh huyết cho người.Hai mắt Dương Hùng lập tức đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp.

Một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói:- Chủ nhân nói có thật không?Vương Lâm nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.

Dương Hùng không nói tiếng nào,lấy ra một cái ngọc giản, áp vào trán, nói cái gì đó.

Sau khi, ngọc giản lóe lên vài đạo ánh sáng, Dương Hùng liền tung nó lên trên không, ngọc giản liền biến mất.Sau khoảng một nén nhang, từ xa có tiếng phi kiếm lướt gió vọng đến.Ngay sau đó, một nữ tử có bờ môi chín mọng từ trên cao hạ xuống.

Người đó chính là Chu Tử Hồng.Nàng thu hổi phi kiếm, hơi nhíu mày, đang định mở miệng thì chợt phát hiện ra Vương Lâm đang đứng bên cạnh Dương Hùng.

Nét mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt.Vương Lâm vung tay lên một cái, phóng thích bản mệnh tinh huyết củaDương Hùng ra ngoài.

Sau khi tiếp nhận lấy, Dương Hùng xấu hổ không dám nhìn Chu Tử Hồng nhanh chóng ra khỏi rừng.Nét mặt Chu Tử Hồng tái nhợt, khẽ mím đôi môi.

Sau khi hít một hơi, nàng liền mở miệng, nói:- Phượng Loan lão tổ...là mẫu thân của ta.

Sau khi người đến gặp ta liền phát hiện ngay ra sự khác thường.

Vì vậy...Vương Lâm lắc đầu, thở dài nói:- Việc này qua rồi không cần phải nhắc lại nữa.

Chủ Tử Hồng!

Ta muốn nhờ ngươi giúp cho một việc.Chu Tử Hồng ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi nói:- Là bản đồ?Vương Lâm gật đầu, nói:- Quê hương của ta ở một nơi rất xa.

Nếu không có bản đồ, ta không thể xác định được phương hướng.Ánh mắt Chu Tử Hồng có chút phức tạp, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:- Ngươi giúp ta giết hai người.- Tu vi như thế nào?

- Vương Lâm nhíu mày.- Một người là Trúc Cơ trung kỳ, một người là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.

- Ánh mắt Chu Tử Hồng lóe lên hàn quang, nói.- Được!

- Vương Lâm chẳng hề do dự, gật đầu đồng ý.- Hai người đó ngươi cũng đã gặp qua.

Một người là Từ Tư - Sư muội thanh mai trúc mã của Mã Lương.

Còn người kia là kẻ vẫn luôn quấn lấy nàng -Chu An.

Bây giờ, ngươi cũng không cần phải giết chết bọn họ ngay.

Chờkhi ngươi rời đi, lúc đó ra tay cũng được.

Còn về bản đồ, một lúc nữa,ta sẽ cầm đến cho ngươi.

- Chu Tử Hồng nói xong, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi xoay người đạp kiếm, bay đi.- Mã Lương!

Đây là việc cuối cùng mà ta có thể giúp ngươi...

- Nét mặt Chu Tử Hồng có vẻ buồn bã, từ từ bay đi.Ánh mắt Vương Lâm dõi theo bóng lưng của Chu Tử Hồng một chút.

Sau đó,hắn liền phát tán thần thức, nhanh chóng tìm được vị trí của Từ Tư.

Ngày đó, hắn đã lưu lại trên người Từ Tư một tia thần thức, nên lúc này tìm kiếm vô cùng đơn giản.Sau khi phát hiện được vị trí của Từ Tư, Vương Lâm dẫm chân một cái,nhanh chóng chui vào lòng đất mà đi.

Một canh giờ sau, Vương Lâm liền trở lại vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống, đợi Chu Tử Hồng.Nét mặt của hắn lúc này có chút quái dị.

Vừa rồi, ở một chỗ hẻo lánh phía sau núi, hắn đã tìm được Từ Tư.

Nhưng lúc đó, nàng đang cùng vớiChu An dính chặt với nhau như sam, nên không nhận ra hắn.

Cả hai cùng phát ra những tiếng rên rỉ, dâm loạn.Vương Lâm đứng xem một lúc rồi lưu lại một tia thần thức sau khoảng nửa tháng sẽ phát tác trên thân thể Chu An.

Sau đó, hắn yên lặng bỏ đi.Sau khi trở lại rừng rậm chờ một lúc, Chu Tử Hồng liền xuất hiện.

Nàng đứng ở bên ngoài ném một cái ngọc giản vào trong rừng, sau đó bỏ đi.Vương Lâm phất tay, chộp lấy ngọc giản.

Hắn dụng thần thức xem xét một chút rồi đút vào trong túi trữ vật.

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu,độn thổ vào lòng đất, rời đi.Sau khi xem xét tấm bản đồ, Vương Lâm mới biết được Hỏa Phần quốc nằm trên Chu Vũ đại lục.

Giữa nó và đại lục của Triệu quốc có một cái Tu Ma hải.

Nếu muốn trở về Triệu quốc thì phải xuyên qua Tu Ma hải - Một địa danh nổi tiếng trong truyền thuyết.Trên bản đồ cũng có giới thiệu một chút về Tu Ma hải.

Trong đó nhấn mạnh sự nguy hiểm của nơi này.

Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám tiến nhập môt cách khinh suất.Hơn nữa, theo những gì ghi trên bản đồ thì Tu Ma hải cũng không phải là một đại dương thực sự.

Vào thời kỳ thượng cổ, trong một trận đại chiến,nó bị một vị tu sĩ sử dụng thần thông làm cho nước bốc hơi hết để giết địch.

Từ sau lần đó, cả Tu Ma hải chỉ có sương mù bao phủ.

Nói một cách chính xác thì dùng hai từ vụ hải là thích hợp nhất.

Rất nhiều sinh vật vốn sinh sống trong đại dương đã tiến hóa, thích ứng với sương mù.Đồng thời cũng do đặc điểm sương mù của Tu Ma hải, hàng năm cứ có trong khoảng thời gian một tháng, sương mù lại một lần nữa biến thành nước biển.

Qua một tháng, nó lại biến thành sương mù như cũ.Hoàn cảnh khốc nghiệt như thế đã khiến cho tài nguyên nơi đây hết sức cằn cỗi.

Linh mạch thưa thớt.

Thậm chí nó còn biến thành một nơi để giết người.

Từ từ ở đây càng ngày càng có nhiều người tu ma tụ tập.

Một sốngười tu ma ở tu chân quốc cấp cao gây ra đại họa bị quốc gia truy sát cũng chạy tới đây.

Bọn chúng lợi dụng điểm đặc biệt của Tu Ma hải để mà trốn tránh.Từ đó, nơi đây mới chính thức được đổi tên thành Tu Ma hải.

Còn tên thực của nó đã bị người ta hoàn toàn quên lãng.

Các thế lực trong Tu Ma hải hết sức hỗn loạn, long xà hỗn tạp.

Nếu không phải là người tu ma, gần như rất ít khi tiến vào.Vương Lâm vừa di chuyển vừa xem xét những thông tin ghi trên ngọc giản.Bất chợt thân thể của hắn khẽ dừng lại, phát tán thần thức ra ngoài.

Căn cứ theo thần thức, hắn có thể thấy được giữa không trung có hai đạo kiếm quang đang phá không mà đi.

Người phía trước là một nữ tử có khuôn mặt tái nhợt, thân thể chao đảo chực ngã.Trên khuôn mặt của nàng có một đôi mày liễu.

Nét mặt như hoa đua nở,giống như một đóa hoa sen, hết sức hiền từ.

Nàng chính là Lý Mộ Uyển -Đệ tử Lạc Hà môn mà hắn đã gặp qua một lần.Người đang đuổi theo phía sau là một thanh niên có khuôn mặt trắng bệch.Hắn cứ chầm chậm đuổi theo phía sau, đồng thời cất tiếng trêu chọc,nói:- Tiểu nương tử!

Mười ba người trong tiểu đội của ngươi đã bị ta giết chết hết.

Ngươi còn có thể chạy đi đâu nữa?Lý Mộ Uyển không nói một lời, cắn chặt một cố bay về phía trước.Tên thanh niên khẽ vung tay phải lên, một tiếng "roạt" vang lên.

Lý MộUyển kinh hãi kêu lên một tiếng.

Vạt áo phía sau của nàng đã bị kéo rách, để lộ làn da trắng như tuyết.Gã thanh niên cười ha hả, tay phải đưa lên sờ mũi, hai mắt hiện rõ một sự dâm đãng.Vương Lâm theo dõi một chút rồi thôi không nhìn nữa.

Tu vi của tên thanh niên đó rất cao, đã đạt tới cảnh giới Kết Đan trung kỳ.

Vì vậy, VươngLâm cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối.

Chuyện quan trọng nhất vào lúc này là nhanh chóng bỏ đi trước khi hỏa linh thú đuổi tới.Hắn với Lý Mộ Uyển mới chỉ gặp nhau có một lần, cũng chảng đến mức phải liều mạng đi cứu.

Đang định bỏ đi, đột nhiên gã thanh niên cúi đầu xuống.

Hắn hất tay, bắn ra một đạo hắc quang về phía Vương Lâm đang ẩn thân dưới đất.- Không ngờ ở đây lại có một tên tiểu bối thi triển thổ độn thuật.

Đã gặp thì ngươi ở lại đi.Vương Lâm thầm thở dài.

Đúng vào lúc hắc quang đánh trúng mặt đất liền nhảy lên.

Lý Mộ Uyển nhận thấy có sự khác thường liền quay đầu nhìn lại.Thấy hắn, nàng quá đỗi vui mừng, gọi to:- Là ngươi!

Sư huynh cứu ta với.

- Nói xong, phi kiếm dưới chân nàng đảo một vòng, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Vương Lâm.Tên thanh niên cười ha hả, ngón tay khẽ điểm một cái.

Trước mặt hắn liền xuất hiện bảy, tám thanh phi kiếm lao ra, nháy mắt đã tới gần hai người.

Có điều, phần lớn phi kiếm đều tập trung vào một mình Vương Lâm.Còn trên người Lý Mộ Uyển chỉ có một thanh mà thôi, hơn nữa vị trí cũng không phải chỗ nguy hiểm.

Hiển nhiên là đối phương đã nổi máu dâm nên không muốn giết nàng.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Tay hắn nắm lấy Lý Mộ Uyển, thân thể nhẹnhàng tránh thoát khỏi phi kiếm, nhanh chóng thi triển thổ độn thuật bỏchạy.Thổ Độn thuật không hổ là đại thần thông từ thời thượng cổ.

Mặc dù cũng chỉ là biến thể của nó, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Vương Lâm mang theo một người mà tốc độ chỉ giàm xuống không đáng bao nhiêu, nhanh chóng bỏchạy.o0oNgười thanh niên ở phía trên cố tình trêu tức.

Hắn khống chế phi kiếm liên tục đánh xuống mặt đất.

Nhưng được một lúc, tốc độ của Vương Lâm đã càng lúc càng nhanh.

Gã thanh niên thôi không cười nữa, nhanh chóng đuổi theo.Có điều, mặc dù tu vi của hắn là Kết Đan kỳ nhưng cũng không am hiểu vềtốc độ.

Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng phi kiếm thì hắn còn có thể truy đuổi một cách dễ dàng.

Nhưng gặp phải ngũ hành độn thuật, nhược điểm của hắn liền xuất hiện rõ ràng, nhanh chóng bị bỏ rơi.Nét mặt Vương Lâm âm trầm, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển.

Lý MộUyển thấy thế, mà giật mình.

Nàng biết bản thân làm liên lụy tới đối phương, vội hé đôi môi anh đào, nhanh chóng nói:- Người này là trưởng lão của Song Tu môn ở Tuyên Vũ quốc.

Chẳng hiểu tại sao hắn lại biết được ta có một viên Thiên Ly đan, nên mới tìm tới...Nàng chưa kịp nói xong, hai mắt của Vương Lâm đã chớp chớp, trầm giọng nói:- Ngươi có Thiên Ly đan?Ánh mắt của Vương Lâm khiến cho Lý Mộ Uyển hết sức sợ hãi.

Nàng vốn tựthị thông minh ơn người, nếu không cũng chẳng để lộ ra tin tức Thiên Ly đan làm gì.

Để cho hắn cứu mình, nàng chỉ còn cách đánh cược một lần.Dù sao thì hắn cũng là người Hỏa Phần quốc với nàng.

Rơi vào tay hắn so với tên tu sĩ Kết Đan kỳ kia còn tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, nàng vội nói:- Thiên Ly đan thành phẩm ta không có.

Ở đây, ta chỉ có một viên bán thành phẩm...

- Thấy ánh mắt của Vương Lâm có phần không tốt, nàng vội vàng giải thích:- Thiên Ly đan của Lạc Hà môn không có thành phẩm.

Tất cả đều chỉ là bán thành phẩm mà thôi.

Có điều chỉ cần dùng nửa canh giờ tế luyện là có thể hoàn thiện được một bước cuối cùng, biến nó trở thành hoàn chỉnh.Bởi vì, một khi Thiên Ly đan trở nên hoàn chỉnh thì không tiện cất giữ.Trong vòng một năm phải sử dụng, nếu không dược hiệu sẽ bị hao tổn.Trong lòng Vương Lâm thoáng động nhanh chóng quay ngược trở lại.

Vốn hắn định đi đường vòng tới Tu Ma hải.

Nhưng vì phải bỏ rơi người kia nên hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé, mềm mại của Lý Mộ Uyển, thay đổi phương hướng, chạy vể biên giới của Hỏa Phần quốc.Trong đầu Vương Lâm thầm đưa ra hai phương án.

Một là đi tới ngọn núi của Hỏa Phần minh, nơi đó có vô số cao thủ.

Chỉ cần tới gần đó là sẽđược cứu.

Nhưng chưa nói tới việc tên thanh niên Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ quốc có cho họ chạy về hướng đó hay không mà chỉ cần khi tới gần ngọn núi, Lý Mộ Uyển lật lọng là hắn rất khó lấy được Thiên Ly đan.Lựa chọn thứ hai là đi tới biên giới của Hỏa Phần quốc.

Tính toán thời gian thì lúc này, hỏa linh thú đang ở phía trước.Vương Lâm chẳng hề do dự, lựa chọn phương án thứ hai.Gã thanh niên vẫn bám theo không bỏ.

Thấy tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, hắn tức giận hừ một tiếng, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái là cây.

Bàn tay hắn khẽ nâng niu, ngắm nhìn nó một chút rồi ném thẳng về phía trước.

Kích thước của phiến lá cây lập tức tăng nhanh,cuối cùng dài hơn một trượng.

Gã thanh niên đạp lên phiến lá,- Tật!Âm thanh vừa dứt, phiến lá liền vọt về phía trước.

Tốc độ của nó quá nhanh chỉ để lại trong không trung một chuỗi tàn ảnh.Khoảng cách giữa hai bên từ từ bị rút ngắn.

Nét mặt Lý Mộ Uyển càng lúc càng tái nhợt.

Nàng không dám nghĩ hậu quả nếu bị đuổi kịp.

Trong lòng nàng cảm thấy oán giận vì Vương Lâm không bỏ chạy về phía ngọn núi củaHỏa Phần minh.

Có điều, nàng cũng không dám để lộ ra mặt, sợ chọc đối phương nổi giận, vất nàng lại.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, trong lòng thầm tính toán thời gian.Khoảng cách từ khi đại trận bị phá đến giờ mới khoảng chừng ba canh giờ.Trừ đi thời gian nguyên anh thuấn di tới nơi báo tin ra, có lẽ vào lúc này, Hỏa linh thú đang từ Hỏa Phần quốc tiến về phía biên giới Tuyên Vũ quốc.Trong lòng thầm tính toán thời gian.

Phút chốc, thần thức của Vương Lâm đã nhận thấy được từ xa có một đám mây màu đỏ, đang trôi tới.Gã thanh niên đang đuổi theo giữa không trung vừa mới nhìn thấy đám mây đỏ, liền biến sắc, không hề do dự, quay đầu nhanh chóng bỏ chạy.

Nguyên nhân của việc Hỏa Phần quốc xâm lấn Tuyên Vũ quốc hắn đã được biết.

Tất cả cũng đều là do đàn hỏa linh thú này gây nên.Tốc độ của hỏa linh thú hiển nhiên là rất nhanh, mà tốc độ độn thuật củaVương Lâm lại càng nhanh hơn nữa.

Trong nháy mắt, hai bên đã vượt qua nhau, rồi kéo dãn khoảng cách.Lý Mộ Uyển khiếp nhìn đám mây đỏ trên bầu trời càng lúc càng xa.

Trong lòng nàng vừa mới bình tĩnh được một chút, liền sực nhớ ra, vội vã hô lên:- Mau dừng lại!

Chúng ta phải nhanh chóng báo tin...đám hỏa linh thú chẳng phải đang bị Tỏa Quốc đại trận phong bế hay sao?Vương Lâm lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi nói:- Bọn họ đã biết từ trước rồi, không cần ngươi quan tâm.Đúng lúc này, một đạo thần thức rất mạnh chợt xuất hiện.

Nó lướt qua bầu trời, rồi chợt tập trung lại trên người Vương Lâm.

Vương Lâm thầm kêu không hay.

Hắn vội lấy từ trong túi trữ vật ra linh khí dịch thể uống vào.

Sau đó, không nói tiếng nào, nắm lấy tay Lý Mộ Uyển thi triển thổđộn thuật tới mức cao nhất, nhanh chóng bỏ chạy.Đám hỏa linh thú đã bay đi xạ chợt ngừng lại.

Chúng gầm lên một cách điên cuồng, quay người lại đuổi theo.Chỉ có điều khoảng cách hai bên rất xa.

Hơn nữa, Vương Lâm phản ứng cực nhanh, tốc độ của hắn không giảm mà còn tăng lên nhanh hơn.

Nhất thời,mặc cho hỏa linh thú đuổi theo nhưng cũng không thể rút ngắn được khoảng cách.Thần thức của Lý Mộ Uyển nhận thấy điều đó liền hoảng sợ.

Trong lòng nàng chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nàng cảm giác như mục tiêu của đám Hỏa linh thú đó không phải là Hỏa Phần minh mà chính là tên thanh niên có khuôn mặt lạnh như băng đang nắm lấy tay nàng.Ngũ Hành độn thuật quả là một trong những đại thần thông.

Sử dụng nó không những phải tiêu hao linh lực rất nhiều mà trên phương diện tư chất cũng yêu cầu hết sức nghiêm khắc.

Tuy nhiên, cái mà Vương Lâm tu luyện cũng chỉ là một biến thể của nó, thuộc về loại ngụy thổ độn thuật.

Đối với loại này ngoại trừ việc tiêu hao linh lực cần rất nhiều ra thì yêu cầu đối với tư chất của nó cũng không cao.

Thậm chí, chỉ cần vận dụng một thời gian là có thể nắm vững.

Mặc dù, Vương Lâm lĩnh ngộ được nó chưa lâu, nhưng số lần sử dụng của hắn lại rất nhiều nên đến lúc này,khả năng vận dụng của hắn hết sức thuần thục.Còn về chuyện tiêu hao linh lực...điều này, Vương Lâm lại chẳng hề lo lắng.Liên tục sử dụng thổ độn thuật trong ba ngày, Vương Lâm mang theo Lý MộUyển băng qua Hỏa Phần quốc.

Đám hỏa linh thú phía sau lưng hắn càng lúc càng gần, tiếng gầm rú liên tục vọng đến tai.

Tới biên giới của HỏaPhần quốc, Vương Lâm chui từ dưới đất lên, nhìn Tu Ma hải, uể oải ngồi xuống.

Khuôn mặt hắn tái nhợt nói với Lý Mộ Uyển:- Ngươi có chắc rằng trước khi Hỏa linh thú đuổi kịp có thể tế luyện Thiên Ly đan hoàn chỉnh hay không?Bây giờ, trong lòng Lý Mộ Uyển đối với Vương Lâm đã có một cảm giác e ngại.

Nàng có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng mục tiêu của Hỏa linh thú chính là hắn.

Nếu không Hỏa Linh thú đã chẳng quay ngược lại mà đuổi theo.

Trên đường đi, từ thái độ của chúng có thể thấy hỏa linh thú căm hận hắn tới cực điểm.Quan trọng nhất là, Lý Mộ Uyển hoàn toàn hiểu rõ về thổ độn thuật.

Ngoại trừ tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ bản là không thểsử dụng liên tục trong ba ngày.

Mỗi khi linh lực tiêu hao, hắn lại uống một loại dịch thể.

Điều này khiến cho nàng cảm thấy rất hiếu kỳ.Bây giờ, sau khi nghe Vương Lâm nói xong, sắc mặt của nàng lại càng thêm tái nhợt.

Vốn là một người thông minh, làm sao mà nàng không hiểu được ý tứ của đối phương.

Nếu có thể tế luyện được thì có lẽ đối phương còn cho nàng một con đường sống.

Chẳng hạn như dẫn nàng rời khỏi đám Hỏa linh thú.

Nhưng nếu không thể tế luyện được thì chắc chắn hắn chẳng hềdo dự mà không lấy đi Thiên Ly đan ở dạng bán thành phẩm, sau đó mặc kệnàng.Nghĩ tới đây, thân hình mềm mại của Lý Mộ Uyển lại càng thêm run rẩy.Nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần đám hỏa linh thú xé xác tu sĩ.

Vi vậy trong lòng vô cùng sợ hãi.Vương Lâm nhướng mày.

Thời gian lúc này rất gấp, nếu đối phương cự tuyệt thì sao?

Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể đoán được suy nghĩ trong đầu đối phương.

Thực ra, suy nghĩ của Lý Mộ Uyển cũng không hoàn toàn chính xác.

Nếu trong thời gian ngắn nàng không thể chế tạo ra được thành phẩm thì cho dù Vương Lâm có lấy đi bán thành phẩm Thiên Ly đan cũng sẽđưa cho nàng một số pháp bảo để bảo vệ tính mạng.

Hơn nữa, mục tiêu của hỏa linh thú chính là hắn nên cơ hội sống sót của Lý Mộ Uyển là rất lớn.Lý Mộ Uyển thấy Vương Lâm cau mày, trong lòng lại run lên.

Đôi môi nàng mấp máy một lúc rồi run run nói:- Sư...sư huynh!

Thời gian quá ngắn, ta...ta không thể tạo ra được thành phẩm.

Nhưng...ta...ta có thể luyện đan.

Gần như tất cả các loại đan dược của Lạc Hà môn ta đều có thể luyện chế.

Hơn nữa, có rất nhiều đan phương từ thời thượng cổ ta cũng đều ghi nhớ.

Chỉ cần có được dược liệu là ta có thể luyện chế.Vương Lâm ngẩn người, liếc nhìn Lý Mộ Uyển mấy lần.

Thấy từ phía chân trời xuất hiện hồng quang, hắn vội nắm lấy tay Lý Mộ Uyển, nhanh chóng lao về phía Tu Ma hải.Lý Mộ Uyển không biết rằng lời nói của nàng đã khiến cho Vương Lâm động tâm.

Bây giờ, Vương Lâm coi Lý Mộ Uyển như là một cái lò luyện đan di động.

Nếu có thể sử dụng thật tốt, tu vi chắc chắn có thể tăng lên rất nhiều.

Điều này, Vương Lâm thông qua ngọc giản ký sự của Tôn Hữu Tài mà biết được.Diện tích của Tu Ma hải rất rộng.

Nếu nói nó là một mảnh đất lớn bằng phẳng thì cũng chẳng có gì quá.

Chỉ có điều, mảnh đất bằng phẳng đó có rất nhiều núi.

Mặc dù không có cây cối, nhưng lại có vô số những loại thực vật kỳ lạ.

Nếu tìm hiểu chúng một cách kỹ càng thì đám thực vật đó chính là những thực vật dưới biển từ thời thượng cổ.Thời điểm Vương Lâm tiến vào chính là lúc mà sương mù trên Tu Ma hải dày đặc nhất.

Chẳng còn bao lâu nữa, sương mù mới biến thành nước biển.

Sau đó một tháng, nước biển lại biến thành sương mù như cũ.Lý Mộ Uyển bị Vương Lâm kéo tay nhảy vào trong làn cương mù.

Thân thể mềm mại của nàng run lẩy bẩy, nhỏ giọng nói:- Sư...sư huynh!

Đây là Tu Ma hải.- Ta biết!

- Vương Lâm lạnh lùng nói.Lý Mộ Uyển thầm than một tiếng, rồi không nói gì nữa.Vừa mới tiến vào trong làn sương mù của Tu Ma hải, lập tức có một làn khí âm hàn tỏa ra.

Cảm giác lạnh lẽo lâu lắm mới gặp làm cho Vương Lâm chấn động.

Hắn không ngờ được ở đây lại có cả linh lực âm hàn, trong lòng có chút vui mừng lẫn sợ hãi.So với Hỏa Phần quốc, Tu Ma hải chẳng khác nào một tảng băng, hoàn toàn đối lập với sự khô nóng của Hỏa Phần quốc.

Đây là lần đầu tiên, Lý MộUyển đi tới Tu Ma hải.

Trước đây, nàng nghe người khác nhắc tới đủ mọi loại lời đồn về nó.

Bây giờ nhớ lại, nét mặt lại càng thêm tái nhợt.Vương Lâm đứng trong làn sương mù của Tu Ma hải.

Ở vị trí này, sương mù cũng không quá dầy.

Nhìn xuyên qua làn sương vẫn còn có thể thấy được bờbiển của Hỏa Phần quốc.

Chỉ thấy ở nơi đó, xuất hiện một đám mây màu đỏ, có vô số Hỏa Linh thú tụ tập.

Nhưng chúng cũng chỉ dám đứng trên bờbiển, phát ra những tiếng gầm rống phẫn nộ, nhưng không dám bước tới.Từ từ, số lượng Hỏa linh thú càng lúc càng nhiều, nhưng thủy chung vẫn không có một con nào tiến nửa bước vào trong Tu Ma hài.

Giống như trên ranh giới của đại lục và Tu Ma hải có một cái gì đó ngăn cản khiến cho chúng không dám bước.Một lúc sau, cuối cùng cũng có một con hỏa linh thú vọt ra.

Nhưng nó vừa chạm phải làn sương mù liền kêu lên những tiếng thảm thiết.

Thân thểcủa nó nhanh chóng nhỏ lại, toát ra khói trắng mù mịt.

Làn da tay màu đỏnhanh chóng biến thành màu xám.

Cảnh tượng giống hệt như một viên than mới ở trong lò bị ném thẳng xuống nước.Vương Lâm thấy vậy liền cảm thấy an tâm.

Theo ý định của hắn, nếu hỏa linh thú dám tiến vào sương mù, thì chỉ cần đám sinh vật trong Tu Ma hải và tu sĩ ở đây cũng có thể ngăn cản được chúng.Hơn nữa, diện tích của Tu Ma hải tương đương với mấy ngàn cái Hỏa Phần quốc.

Nếu Vương Lâm muốn chạy trốn, thì cho dù là Hỏa linh thú có tìm cũng hết sức khó khăn.Thân thể Vương Lâm lóe lên, cầm lấy bàn tay Lý Mộ Uyển nhanh chóng lao xuống phía dưới.

Cực cảnh thần thức của hắn tản ra, quan sát sự khác lạxung quanh.Tạo ra một cái động phủ, nhanh chóng kết đan.

Đó là ý định duy nhất trong đầu Vương Lâm vào lúc này.

Chỉ có kết đan thành công, trở thành đệnhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ, hắn mới năm chắc có thể sinh tồn trong TuMa hải.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 141: Đấu Tà phái. (1+2) ( 140/2095)Tu Ma hải tỏa ra hơi nước mù mịt.

Trong làn hơi nước đó mang tới một cảm giác lạnh lẽo.

Sau khi tiến vào bên trong một lúc, quần áo trên ngườiVương Lâm đã bị ướt gần hết, nhớp nháp rất khó chịu.Khuôn mặt Lý Mộ Uyển thì không còn tái nhợt nữa mà chuyển thành đỏ hồng,nhìn vô cùng quyến rũ.

Nhất là quần áo trên người nàng lúc này bị sương mà làm cho ướt sũng, bó sát vào người, để lộ những đường cong tuyệt đẹp.Vương Lâm liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi, trong lòng không hề có một chút xao động.

Nếu Lý Mộ Uyển không biết tế luyện Thiên Ly đan, lại am hiểu luyện chế các loại đan dược thì hắn cũng chẳng cho nàng đi theo.Tu Ma hải vô cùng rộng lớn.

Vương Lâm hạ xuống một lúc lâu vẫn chưa đến tới đáy.

Càng đi xuống, hơi lạnh càng lúc càng dầy.Trong sương mù bắt đầu xuất hiện một số sinh vật cổ quái.

Trên thân thểmột số loại còn tản mát ra một chút dao động của linh lực, khiến choVương Lâm có cảm giác kinh hãi.

Cũng may là trên đường đi hắn hết sức cẩn thận nên không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.Lý Mộ Uyển hết sức hồi hộp.

Nàng đã được nghe đồn rất nhiều về Tu Ma hải.

Nơi này chẳng hề có chuyện đạo lý, tất cả chỉ dựa vào thực lực đểquyết định.

Hơn nữa, trong Tu Ma hải không có nhiều nữ tu lắm.

Vì vậy một khi phát hiện ra nữ tu, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì kết quả vô cùng thê thảm.Trước khi trải qua thảm biến vừa rồi, ở giữa ranh giới của Hỏa Phần quốc và Tu Ma hải, hàng năm có rất nhiều tu sĩ canh giữ.

Trong đó có cảNguyên Anh kỳ tu sĩ tọa trấn.

Mục đích là để phòng ngừa từ trong Tu Ma hải có một số ma tu xuất hiện cướp đoạt.Cũng may, một số thế lực mạnh mẽ trong Tu Ma hải lại ở vị trí trung tâm.Ở bên ngoài chỉ có một vài thế lực nhỏ.

Nếu có sự đề phòng thích hợp,chắc chắn cũng không có gì nguy hiểm.Vương Lâm cũng chẳng biết đã bay được bao lâu.

Đột nhiên, hắn chợt dừng lại khiến cho Lý Mộ Uyển suýt nữa thì đâm vào lưng hắn.

Ánh mắt VươngLâm lạnh như băng, xoay người nhìn vào làn sương mù phía xa, nói:- Đi ra đây.Ba cái bóng đen cao gầy liền xuất hiện từ trong sương mù.

Tuy nhiên, do sương mù ngăn trở nên không thể thấy rõ khuôn mặt của họ.

Chỉ biết ba người đó là nam tu sĩ.

Một giọng nói the thé vọng tới:- Làm càn!

Nơi đây là phạm vi thế lực của Đấu Tà phái chúng ta.

Thức thời thì mau đem nữ tu phía sau ngươi lưu lại.

Nếu không...Chưa để cho hắn nói hết, Vương Lâm hừ lạnh một tiếng:- Lắm chuyện!

Chết!

- Trên địa đồ từng giới thiệu, trong Tu Ma hải không hề có chuyện đạo lý.

Ở đây chỉ có cường giả vi tôn.

Hắn vung tay phải một cái, Cực cảnh thần thức trong nháy mắt tỏa ra.

Ba người kia mới chỉđạt tới Trúc Cơ trung kỳ, chẳng làm cho Vương Lâm phải để ý.Trong nháy mắt, một tia chớp màu đỏ thoáng xuất hiện trong con mắt của ba người.

Cặp mắt của bọn họ lập tức rơi vào trạng thái vô thức, càng lúc càng tán loạn.

Thần thức nhanh chóng tan biến, cuối cùng phải bỏmình.Vương Lâm cất bước đi tới, thu lấy ba cái túi trữ vật.

Sau đó, hắn dùng chân đá ba cái thi thể vào trong sương mù rồi chẳng thèm để ý, nhanh chóng đi về phía trước.Lý Mộ Uyển hoảng sợ nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vương Lâm ra tay.

Thực lực ba người bọn họ cũng giống như nàng đều là Trúc Cơ trung kỳ.

Vậy mà không hề có chút phản kháng, cứ thế mà chết khiến cho nàng phải chấn động.

Nhìn tấm lưng của Vương Lâm, nàng chợt nhớ tới ca ca Lý Kỳ Khánh của mình từng nói: Trong trận chiến ởbiên giới của Tuyên Vũ quốc, nhân số tham chiến của hai bên vượt qua con số một ngàn.

Vào lúc bắt đầu xảy ra đại chiến, bên phía Tuyên Vũ quốc đã xảy ra một chuyện hết sức quái dị.

Bất cứ tên đệ tử Trúc Cơ kỳ tham gia giao chiến đều bất ngờ bị chết, từ trên không trung rơi xuống.Nếu chỉ có một, hai người thì cũng bình thường.

Nhưng số lượng Trúc Cơ kỳ của đối phương có gần hai trăm người, vậy mà hơn môt nửa tử vong.

Lúcấy, sau khi nghe nói, nàng còn tưởng đó chỉ là lời đồn, trong lòng cũng không tin lắm.

Nhưng đến bây giờ, sau khi chứng kiến ba tên Trúc Cơ trung kỳ trước mắt cứ vậy mà tử vong khiến cho nàng không khỏi liên tưởng đến trận chiến.Nàng đi theo phía sau Vương Lâm, giọng nói run rẩy, thấp giọng hỏi:- Sư...sư huynh!

Huynh ở đại đội nào trong Hỏa Phần minh?Vương Lâm không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:- Đại đội thứ mười.Bốn chữ "Đại đội thứ mười" rơi vào tai Lý Mộng Uyển chẳng khác gì tiếng sấm.

Nàng nhớ rõ, ca ca nàng đã từng nói nhân số Hỏa Phần quốc tham chiến ở đó đúng là đại đội số mười.

Bây giờ, nàng có thể khẳng định,thanh niên trước mặt chính là nguyên nhân khiến cho một số lượng lớn đệtử Trúc Cơ kỳ của Tuyên Vũ quốc tử vong.Nghĩ tới đây, một chút phản kháng trong lòng nàng hoàn toàn biến thành mây khói.

Nhưng ngay sau đó, trong đầu nàng chợt nhớ tới trong Tàng Kinh các của Lạc Hà môn có nhắc tới một loại pháp thuật quỷ dị...nàng buột miệng hỏi:- Pháp thuật ngươi vừa dùng có phải là Tử Chú thuật hay không?

- VươngLâm giật mình, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên.

Hắn vẫn tiếp tục bước đi,miệng thì hỏi:- Ngươi biết Tử Chú thuật?Lý Mộ Uyển nghe thấy Vương Lâm nói như vậy trong lòng càng thêm khẳng định pháp thuật mà đối phương sử dụng chính là Tử Chú thuật vô cùng khó luyện trong truyền thuyết.

Nghe đồn Tử Chú thuật là một loại thần thông từ thời thượng cổ, rất khó tu luyện.

Nhưng một khi luyện thành thỉ cần nói ra một chữ "Tử" là đối phương lập tức tử vong.Pháp thuật bậc này vào thời thượng cổ bị coi là công pháp ma đạo ác độc số một, số hai.

Muốn tu luyện được nó thì phải tu luyện tam khí.

Đệ nhất khí chính là âm khí: Thực tế nó là nguyên âm của nữ tử.

Lấy thuật thái âm mà tích lũy âm khí.

Khí thứ hai là tử khí: Phải thu nạp khí phát ra từ những bộ hài cốt mà kết thành tử khí, nó cũng có thiên hướng âm hàn,nhưng bản chất lại cách nhau một trời một vực.

Loại khí thứ ba là sát khí.

Sau khi giết chóc đến một mức độ nào đó, trong cơ thể sẽ hình thành một thứ ý chí.

Sau khi ý chí đó trải qua tu luyện liền biến thành sát khí.Tam khí hợp nhất, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, người được sinh ra liền nắm được sơ bộ Tử Chú thuật.

Một khi tu luyện Tử Chú thuật mỗi ngày người đó phải chịu đau đớn không thể tưởng tượng được.

Sau đó, cứ ba năm lại phải đối mặt với một lần cửu tử nhất sinh.Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Tử Chú thuật mới coi như có chút thành tựu.

Nếu muốn tiếp tục tu luyện, thì cơ hội tử vong của bản thân còn lớn hơn nữa.

Theo tính toán, nếu tu luyện Tử Chú thuật thì tỷ lệ đại thành gần như là bằng không.

Thần thông đó mặc dù có uy lực vô cùng lớn, nhưng lại quá mức độc ác.

Mặc dù là người trong ma đạo nhưng cũng rất ít người tu luyện.Nghe Lý Mộ Uyển run rẩy nói về Tử Chú thuật, nét mặt Vương Lâm khẽ thay đổi, trầm mặc không nói.

Sự im lặng của hắn càng khiến cho Lý Mộ Uyển thêm sợ hãi, trái tim nàng đập thình thịch.Hành tẩu trong Tu Ma hải một thời gian, cuối cùng thì Vương Lâm cũng chìm được xuống đáy biển.

Nơi này sương mù lại càng đậm, khí âm hàn cũng dầy hơn rất nhiều.Trầm ngâm nhìn mặt đất một chút, Vương Lâm lui lại vài bước.

Sau đó,thân thể hắn thuấn di ra xung quanh, liền phát hiện một ngọn núi cao vút.

Đứng trên sườn núi, hắn dẫm nát một khối cự thạch, sau đó lấy ra phi kiếm.

Tay phải hắn khẽ điểm một cái, phi kiếm lập tức tiến hành đào bới.Những tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.

Vương Lâm nhíu mày.

Hắn không ngờ được mức độ cứng rắn của ngọn núi lại vượt qua sựtưởng tượng của bản thân.

Hiệu quả đào bới của phi kiếm giảm đi rõ rệt.Hắn hừ nhẹ một tiếng, vỗ vào túi trữ vật, ba mươi thanh phi kiếm bay ra.Cực cảnh thần thức phân tán ra cả ba mươi thanh phi kiếm.

Nhất thời,một trận mưa kiếm xuất hiện, oanh kích sườn núi.Tốc độ đào bới tức khắc tăng lên.

Chỉ bằng mắt thường có thể thấy được trên sườn núi nhanh chóng xuất hiện một cái động.

Trên đường đi, Lý MộUyển đã sớm quen với hành động của Vương Lâm.

Nàng thầm nghĩ nếu người này có thể luyện tập Tử Chú thuật từ nhỏ thì có thể khống chế ba mươi thanh phi kiếm cũng chẳng có gì là lạ.

Mặc dù nàng biết rõ, khống chế ba mươi thanh phi kiếm, đòi hỏi như thế nào đối với thần thức của tu sĩ.Thời gian chầm chậm trôi đi, trên sườn núi đã xuất hiện một cái động lớn.

Bên trong động có bốn gian thạch thất.

Một cái động phủ đơn sơ chính thức được làm xong.

Vương Lâm chớp chớp mắt nhanh chóng lấy linh thạch trong túi ra, bố trí một cái trạn pháp.Sau khi Lý Mộ Uyển nhìn thấy trận pháp, khóe mắt khẽ xuất hiện một chút kinh ngạc.

Sau khi nhìn kỹ vài lần, sự kinh ngạc trong mắt giảm đi,nhưng lại xuất hiện một chút khinh thường.

Tuy nhiên, điều đó nhanh chóng biến mất.Tuy nhiên, chỉ một chút đó cũng vẫn bị Vương Lâm nhận thấy.

Tuy hắn đang chăm chú bày trận nhưng thần thức vẫn để ý tới Lý Mộ Uyển.

Từ lúc khởi hành cho đến đây, thần thức của hắn lúc nào cũng giám sát chặt chẽ.

NếuLý Mộ Uyển có hành động gì khác thường, Vương Lâm cũng chẳng hề thương xót mà giết chết ngay lập tức.Vương Lâm cầm linh thạch trong tay vất ra, lạnh lùng nói:- Cái động này ta định ở lại trong một thời gian dài.

Nếu bị người ta phá trận xông vào, thì ta có thể bỏ chạy.

Nhưng còn ngươi thì sinh tửđành phải dựa vào mình vậy.

Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Lý MộUyển.Lý Mộ Uyển cắn chặt răng, không nói tiếng nào, nhẹ nhàng bước đến.

Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra mấy cái tiểu kỳ màu đen rồi phóng về bốn phía.

Sau đó, vẫn còn chút lo lắng, nàng liền tiếp tục bố trí mấy cái trận pháp.

Cuối cùng, nàng mới sửa chữa trận pháp mà Vương Lâm bố trí lúc trước.Sau khi làm xong, nàng do dự một chút rồi cắn răng lấy từ trong túi trữvật ra một đoạn xương thú màu lam.

Sau đó dùng phi kiếm chặt lấy vài mảnh.

Nét mặt nàng hết sức nghiêm túc.

Trong lòng cẩn thận tính toán một lúc rồi đem chúng đặt ở một số vị trí đã tính toán.Mất một canh giờ, nàng mới tính toán và xếp đặt xong toàn bộ mười tám đoạn xương thú.

Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, uể oải nói:- Trận pháp mà ngươi bố trí cũng có chút uy lực, nhưng nó cũng chỉ là sơ cấp trận pháp, chỉ có thể ngăn được tu sĩ Trúc Cơ kỳ bước vào.

Vừa rồi,ta đã dùng thú cốt bố trí thêm một cái Cửu Ly thi cốt trận.

Tuy nhiên do không đủ xương cốt của linh thú nên uy lực của trận pháp mới chỉ đạt tới ba thành, nhưng như thế cũng đủ ngăn cản tu sĩ Kết Đan kỳ trong vòng ít nhất một canh giờ.

Số lượng xương cốt linh thú, ta chỉ có bằng đó.Nếu muốn tăng thêm uy lực của trận pháp thì cần có nhiều thú cốt hơn nữa.Nói xong, từ tay phải nàng xuất ra một cái ngọc giản, sau đó ném đi.Vương Lâm đón lấy rồi sử dụng thần thức liếc qua.

Bên trong ngọc giản có ghi chép phương pháp bố trí Cửu Ly thi cốt trận.

Sau khi nhìn kỹ, VươngLâm liền bóp nát ngọc giản, nhìn Lý Mộ Uyển rồi chỉ tay về phía trước.Lý Mỗ Uyển biết đối phương vẫn không tin nên cũng không phản kháng, đi vào trong trận.

Vương Lâm nheo mắt, lưu lại trên người Lý Mộ Uyển một đạo thần thức rồi đi vào theo.Đoạn đường đi qua trận pháp không hề có chuyện gì xảy ra.

Sau khi đi vào động phủ, Lý Mộ Uyển lấy từ trong túi trữ vật ra một lá tiểu kỳ, phất nhẹ một cái.

Nhất thời, trận pháp bên ngoài động phủ chuyển động, bốc lên một làn sương mù.

Từ bên ngoài nhìn vào không hề nhận thấy được sựkhác lạ ở đây.

Mặc dù có đi vào tận nơi cũng chỉ có thể thấy một ngọn núi mà không thể thây được động phủ.Phía trong động phủ, ánh mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lý Mộ Uyển.Ánh mắt của hắn khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tái.

Nàng cuống quít lùi về phía sau vài bước, thấp giọng nói:- Sư huynh!

Bây giờ, ta sẽ luyện chế Thiên Ly đan cho ngươi có được không?Vương Lâm lắc đầu trầm giọng nói:- Ngươi luyện chế đan dược, ta không dám sử dụng.o0oHai mắt Lý Mộ Uyển lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, lộ ra một vẻ quyến rũ mê người, nhẹ nhàng nói:- Sư huynh có ân cứu mạng đối với ta.

Phải làm thế nào ngươi mới tin ta thì cứ nói.

- Vào lúc này, vẻ đẹp của nàng đúng là khiến cho người khác phải động lòng.Đối với nét đẹp của Lý Mộ Uyển, Vương Lâm vẫn không hề có gì thay đổi, tỉnh táo nói:- Ta không muốn ép buộc, mà cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì quá mức đối với ngươi.

Chỉ cần trước khi ta kết đan ngươi có thể luyện chế đủ đan dược cho ta.

Đợi sau khi ta kết đan sẽ đưa ngươi rời khỏi Tu Ma hải.

Chỉ có điều lúc này, ta muốn ngươi đưa ra bản mệnh tinh huyết để bảo đảm luyện chế đan dược không gặp phải sự cố.Lý Mộ Uyển trầm ngâm một chút, rồi gật đầu.

Tay phải nàng khẽ vuốt nhẹvào mi tâm, bức ra một giọt máu tươi.

Sau khi đưa hồn phách vào trong đó, nàng liền thổi nó về phía Vương Lâm.Sau khi Vương Lâm tiếp nhận lấy liền ném mấy cái túi trữ vật ra rồi nói:- Tất cả tài liệu đều ở đây.

Ngươi xem có thể luyện chế được những loại đan dược gì?Lý Mộ Uyển dụng thần thức đảo qua, lập tức kêu lên kinh ngạc:- Đây...đây là Hoang Mộc căn, Đan Hoàng thảo...còn có cả Phần Kim căn,Thiên Linh thảo...

- Càng xem nàng càng kinh hãi.

Tài liệu bên trong mấy cái túi trữ vật có hơn một nửa là dược thảo luyện đan.

Trong đó thậm chí còn có cả một số loại đã biến mất ở Hỏa Phần quốc.

Chỉ có những đệtử đi vào chiến trường ngoại vực mới có thể mang về một ít.Vương Lâm sờ sờ cằm lại ném ra hơn mười túi trữ vật.

Đây đều là chiến lợi phẩm của hắn.

Tất cả pháp bảo và linh thạch bên trong đều bị hắn lấy đi, chỉ còn mấy thứ tài liệu không biết.

Bây giờ, hắn lấy ra cho Lý MộUyển xem xét một chút.Sau khi xem qua tất cả các túi trữ vật, nét mặt của Lý Mộ Uyển hoàn toàn hưng phấn.

Cầm lấy một cái túi trữ vật, nàng ngẩng đầu hỏi:- Sư huynh!

Mấy thứ này cho ta tùy ý sử dụng đúng không?Vương Lâm gật đầu, nói:- Ta chỉ cần đan dược còn ngươi muốn làm gì tùy ý.Lần đầu tiên, Lý Mộ Uyển mỉm cười với Vương Lâm.

Giọng nói của nàng tràn ngập một sự tự tin:- Sư huynh yên tâm!

Chỗ tài liệu này ta có thể luyện chế được ba trăm viên Hoàng Linh đan có công hiệu gia tăng tu vi.

Năm mươi viên Tị Độc đan, và một số các loại đan dược có công hiệu khác.

Đợi sau khi luyện chế thành công, ta sẽ giới thiệu cho sư huynh.

Sư huynh!

Trong số tài liệu của huynh có một loại rất quý, chính là Ma Huyết đằng.

- Nói xong,nàng lấy từ trong một cái túi trữ vật ra một đoạn gỗ màu hồng.- Ma Huyết đằng là một trong những loại dược liệu chủ yếu để luyện chếThiên Ly đan.

Nói một cách chính xác thì nó là loại dược liệu quan trọng nhất.

Loại Ma Huyết đằng ta cũng mới chỉ nhìn thấy trong cổ tịch, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.

Có nó, ta tự tin có thể luyện chếmột viên Thiên Ly đan.

Chỉ có điều hiệu quả hơi kém một chút.

Dù sao thì các loại dược thảo khác, ta phải tìm những thứ thay thế.Nét mặt Vương Lâm bình thản nói:- Chuyện luyện đan ta cũng không muốn hỏi.

- Hắn trầm ngâm một chút, nói:- Ta chuẩn bị ra ngoài một chút.

Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng ta sẽ trở về.

Ngươi cẩn thận đấy.Nói xong, hắn liền rời đi.

Lý Mộ Uyển do dự một chút vội vàng nói:- Sư huynh!

Ngươi ra ngoài có thể tìm giúp ta một cái lò luyện đan được không?

Dược vật thì ổn rồi.

Đan lô tùy thân của ta cũng có thể dùng.Nhưng luyện chế Thiên Ly đan, nếu dùng đan lô bình thường thì xác suất thành công chỉ có một nửa.

Từ trước đến nay, luyện chế Thiên Ly đan đều phải dùng Thiên Địa dong lô...Vương Lâm nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, trầm mặc không nói một lúc, rồi đi ra khỏi động phủ.Lý Mộ Uyển thầm than trong lòng.

Nàng cũng không muốn lừa gạt.

Trước đây, nếu nói thật rất có thể đối phương cũng không tin mình.

Nhưng bây giờ, bản mệnh tinh huyết đã giao cho hắn thì chuyện xác suất thành đan này không thể không nói.

Nếu không sau này xuất hiện một số biến cố, chỉsợ đối phương lại nổi giận với nàng.Sau khi ra khỏi động phủ, Vương Lâm xác định phương hướng một chút.

Rồi nhìn về phía Tu Ma hải giáp với đại lục có Triệu quốc, ánh mắt lóe lên một chút.

Hắn thì thào lẩm bẩm:- Đằng Hóa Nguyên!

Ta sẽ nhanh chóng kết đan.

Chờ đến ngày ta kết đan,nhất định sẽ trở về Triệu quốc, huyết tẩy Đằng gia thành của ngươi.Ngươi không được chết sớm đấy.

Hãy cố sống chờ ta trở về...Hàn ý trong mắt hắn dần dần biến mất.

Hắn đạp nhẹ một cái, sử dụng ThổĐộn thuật, nhanh chóng lao về phía trước.

Mục đích ra ngoài của hắn là tìm kiếm xương cốt linh thú.

Theo như lời Lý Mộ Uyển nói thì Cửu Ly thi cốt trận cần phải có thêm thú cốt mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của nó.

Vương Lâm biết thời điểm mình bế quan đột phá Kết Đan kỳ sắp tới.

Ở một nơi luôn rình rập nguy hiểm như Tu Ma hải, phải có được một động phủ an toàn mới có thể cam đoan không có chuyện gì xảy ra.Mặt khác, Vương Lâm học luyện khí thuật của Chiến Thần điện, nên cũng muốn dùng đầu lâu linh thú để chế tạo một cái Phiên Ưng lô.

Cả hai chuyện như thế khiến cho hắn bắt buộc phải đi tìm thú cốt.

Dựa theo những gì ghi trên địa đồ nói về Tu Ma hải thì trong làn sương mù này có không ít linh thú.

Ngoài ra còn có một số Tử Vong chi địa, lưu giữ xương cốt của linh thú phân bố dưới đáy biển.Chỉ có điều ở những nơi đó, thú cốt thường bị người ta đào đi.

Vì vậy,trên đường đi, Vương Lâm cũng không thấy một chút xương cốt nào hết.

Hơn nữa, sương mù dưới đáy Tu Ma hải hết sức nồng đậm.

Thị giác gần như không có tác dụng.

Chỉ có thể dùng thần thức mà quan sát.Trong lúc đang hành tẩu, nét mặt Vương Lâm chợt thay đổi.

Hắn lập tức lui lại phía sau vài bước.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang ảm đạm, loạng choạng xuyên qua chỗ hắn vừa mới đứng.Tu vi của Vương Lâm đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, tiến tới cảnh giới giả đan.

Trên thanh phi kiếm kia có một người hơn bốn mươi tuổi, tu viTrúc Cơ sơ kỳ.

Nét mặt hắn đen kịt, hơi thở dồn dập, chứng tỏ đã bịtrúng kịch độc, khiến cho linh lực trong cơ thể rối loạn, điều khiển phi kiếm một cách khó khăn.Đạo kiếm quang kia vừa mới bay qua, lại có một đạo cầu vòng phóng tới, đuổi theo.Nét mặt Vương Lâm có chút cổ quái.

Đuổi theo Trúc Cơ kỳ tu sĩ kia không ngờ lại là một thanh niên mới đạt tới tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ, có khuôn mặt trắng như ngọc.

Hai mắt hắn dài và nhỏ, nhìn có vẻ tà dị.Trong tay thanh niên đó có cầm một đoạn thú cốt màu đen.

Hắn vừa đuổi theo, vừa thổi vào đoạn thú cốt.

Sau mỗi lần thổi, trên đoạn thú cốt lại bay ra một tia khói màu đen.

Làn khói đó vừa mới xuất hiện liền biến thành một sợi tơi nhanh chóng đuổi theo tu sĩ Trúc Cơ kỳ phía trước, rồi chui vào trong cơ thể hắn.- Sư huynh!

Ngươi chạy trốn cũng nhanh đấy.

Sư đệ ta muốn xem trong thân một người có đủ mười sáu loại kịch độc có thể chạy trốn được bao xa.

-Thanh niên tà dị đó lại tiếp tục thổi một hơi vào đoạn thú cốt, tiếp tục nói:- Sư huynh!

Mười sáu loại kịch độc này, tiểu đệ phải mất rất lâu mới có thể chuẩn bị đầy đủ.

Nếu không với tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi, sư đệ làm sao có thể ra tay được.

Bây giờ thì ngươi có chạy cũng không thoát được đâu.Trung niên nhân phía trước, cắn chặt răng, không nói tiếng nào, tiếp tục đạp phi kiếm, loạng choạng bay về phía trước.- Sư huynh!

Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi.

Chẳng bằng thành toàn cho sư đệ,để cho ta đoạt cơ đi.

- Thanh niên tà dị lo lắng nói, khoảng cách lại rút ngắn so với trung niên nhanh một chút.Vương Lâm hứng thú nhìn đoạn thú cốt trong tay thanh niên.

Hắn lặng lẽ bám theo.Trung niên nhân đang chạy trối chết ở phía trước, sau khi nghe người thanh niên nói vậy, cũng chẳng quay đầu lai, mở miệng mắng:- Tang Mộc Nhai!

Ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa.

Năm đó nếu không có ta thay ngươi cầu khẩn thì làm sao sư phụ lại nhận ngươi làm đồ đệ?Ngươi làm chuyện độc ác với đồng môn không sợ sư phụ biết hay sao?Thanh niên tà dị, cười rộ lên, nói:- Sư phụ?

Hắc hắc!

Sư huynh ơi!

Việc này nếu không phải có sự đồng ý của sư phụ thì làm sao ta dám dùng độc cốt đánh lén ngươi?Thân thể trung niên nhân run lên, phun ra một búng máu đen, từ trên phi kiếm rơi xuống.

Thanh niên tà dị hừ lên một tiếng, bay tới cách trung niên nhân ba trượng.

Hắn khống chế phi kiếm xuyên thấu qua thân thể đối phương.

Sau khi xác định đối phương đã chết, hắn mới nhấc thi thể lên,quay người rời đi.Đột nhiên hắn chợt dừng lại nhìn chằm chằm vào một cái bóng đang đứng phía trước.

Mồ hôi toát ra trên trán.

Trong lúc đuổi giết sư huynh, thần thức của hắn tản ra không hề phát hiện thấy bất của một người nào khác.Nhưng lúc này, đối phương lại xuất hiện trước mặt mình hiển nhiên là tu vi hoàn toàn vượt qua hắn.Hắn vội buông cái xác xuống, ôm quyền.

Khuôn mặt tà dị biến thành đôn hậu, cung kính nói:- Vãn bối là Tang Mộc Nhai, đệ tử Đấu Tà phái tham kiến tiền bối.

Không biết tiền bối ngăn cản vãn bối có điều gì sai khiến?

Vãn bối sẽ làm theo hết sức.Vương Lâm từ từ đi ra khỏi đám sương mù, liếc mắt nhìn đối phương một cái.Biểu hiện đôn hậu của thanh niên, dưới cái liếc của Vương Lâm, chợt cảm thấy sởn gai ốc.

Hắn như bị đối phương nhìn thấu nội tâm, trong lòng nhất thời hoảng sợ.Cảm giác đó chỉ khi đối mặt với sư phụ hắn mới có.

Nhưng sư phụ hắn đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, bước một nửa chân vào cảnh giới Kết Đan kỳ.

Chẳng lẽ, người trước mặt có tuổi không khác với mình nhiều lắm mà đã đạt tới cảnh giới giả đan...Trong lòng thanh niên càng run rẩy, thái độ lại thêm phần cung kính.- Đưa thú cốt của ngươi cho ta.

- Giọng nói của Vương Lâm hết sức lạnh lùng.Hắn càng làm như thế, trong lòng Tang Mộc Nhai lại càng thêm bối rối.

Từnhỏ, hắn đã lớn lên trong Tu Ma hải, nhiễm tính của người tu ma.

Mặc dù bây giờ tu vi không cao, nhưng cũng luyện được một cặp song ma chi nhãn.

Hắn biết đám đại ma có tu vi cao thâm thường đều là loại lãnh khốc vô tình.

Sự lãnh khốc đó trước đây hắn đã thấy rất nhiều, nhưng đa phần đó chỉ là sự bắt chước mà thôi.

Nhưng sự lạnh lùng của vị tiền bối trước mắt lại khiến cho linh hồn của hắn lạnh buốt.

Nhất là ánh mắt của đối phương càng khiến cho hắn ớn lạnh.Hắn vội vàng ném đoạn thú cốt trong tay ra, không hề dám có ý phản kháng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 142: Một thân bảo vật ( 141/2095)Thân hình Vương Lâm nhanh chóng phi hành ở độ cao thấp của Tu Ma hải,trong tay hắn cầm một chiếc tiểu kỳ.

Đây chính là Diện Hồn kỳ, bên trong đó phong ấn hơn trăm linh hồn bao gồm cả Tang Mộc Nhai vừa nãy.Thông qua câu chuyện của đám người Tang Mộc Nhai, Vương Lâm đã hiểu rõ đôi chút về phương viên trăm dặm quanh đây.

Tu Ma hải có rất nhiều các môn phái lớn nhỏ khác nhau, Đấu Tà phái là một trong số đó.Bên trong môn phái này người có tu vi cao nhất chính là chưởng môn LưuSâm, cũng là sư tổ của Tang Mộc Nhai.

Hắn có tu vi Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, ở trong Tu Ma hải cũng có một chút danh khí.Bên ngoài Tu Ma hải, tư nguyên cằn cỗi, linh mạch cũng thưa thớt, dựa theo tình huống này có rất ít Nguyên Anh kỳ cao thủ nguyện ý lưu lại nơi này, bọn họ đại bộ phận đều ở giữa Tu Ma hải.Trừ nơi đó ra, Vương Lâm ở bên ngoài rìa Tu Ma hải cơ hồ không phát hiện ra xương cốt của ma thú nào.

Linh thú cường đại đều ở sâu trong trung tâm Tu ma hải, rất ít khi chạy ra ngoài rìa.

Mặc dù có một số ngoại lệnhưng cũng không phải những ma tu bên ngoài này có thể chặn giết.Bất quá, cuối cùng Vương Lâm đã có được tin tức quan trọng, trong phương viên trăm dặm nơi đây có một trong ba hiểm địa, chính là Thi Cốc.

Bên trong Thi Cốc không có ít xương ma thú, các môn phái ở xung quanh đây đi tìm tài liệu xương thú thường thường sẽ tới nơi này.Khiến người khác kỳ quái chính là trong Thi Cốc cứ cách một đoạn lại xuất hiện một ít xương cốt linh thú.

Những linh thú này hẳn khi còn sống rất cường đại, căn bản chúng không có khả năng tới nơi đây, càng không rõ nguyên do tại sao chúng lại chết trong Thi Cốc.Cũng may Thi Cốc tuy thần bí, nhưng nếu không tiến vào trong sơn cốc, vậy sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào phát sinh.Về phần Tang Mộc Nhai sử dụng cốt độc để đối phó sư huynh hắn, thì tài liệu dùng để chế tạo cũng lấy tờ xương của Nha Huyền thú ở trong ThiCốc.

Vương Lâm sau khi nghiên cứu cốt độc phát hiện ra, loại cốt độc này nếu dùng để đối phó với Trúc Cơ kỳ cao thủ thì vẫn có hữu hiệu, nhưng theo tu vi càng lên cao hiệu quả lại càng giảm.

Nếu là Trúc Cơ hậu kỳđại viên mãn hiệu quả cơ hồ không phát huy chứ đừng nói tới Kết Đan kỳ.Mục tiêu của Vương Lâm bây giờ chính là Thi Cốc, dựa theo phương hướng Tang Mộc Nhai chỉ điểm, hắn nhanh chóng bay đi.Khi tới bên ngoài Thi Cốc, Vương Lâm đưa mắt nhìn địa hình xung quanh phát hiện núi non trùng điệp, ở giữa nơi hai ngọn núi giao nhau xuất hiện một vùng trung xuống tạo thành thung lũng.Nơi đây chính là Thi Cốc.Sương mù ở chỗ này cũng không dày, ngược lại còn có chút loãng hơn bên ngoài, cho nên thị giác cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Chỉ bất quá khiVương Lâm tiến vào, một tia âm hàn chi khí từ bên trong cốc truyền ra,phẩm chất của chúng so với bên ngoài hoàn toàn bất đồng.Tay phải Vương Lâm lập tức bắt quyết, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên phía hắn xuất hiện một tia sáng màu đỏ đang ngưng tụ lại.

Cuối cùng nó ngưng tụthành quang cầu màu trắng, khi quang cầu xuất hiện, màu sắc của nó lập tức xảy ra biến hóa, cuối cùng biến thành màu lam.Ánh mắt Vương Lâm chớp động không ngừng, đây là pháp thuật chuyên môn dùng để kiểm tra phẩm chất của khí âm hàn.

Căn cứ vào màu sắc của quang cầu để phán đoán phẩm chất, quang cầu phân biệt làm bốn loại màu là:Tím, lam, trắng, hồng tương ứng với tứ đại cực âm Thiên Địa Huyền Hoàng.Quang cầu bây giờ có màu lam chính là nói rõ vị trí địa âm ở đây rất hiếm thấy.Vương Lâm hít sâu một hơi, đưa tay chỉ về phía trước, quang cầu lập tức bay đi.

Vương Lâm cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau, một mặt hắn quan sát màu sắc của quang cầu, còn một mặt tìm kiếm thú cốt ở xung quanh.Ở trong Thi Cốc, thần thức Vương Lâm hơi đảo qua đã phát hiện ra mấy tu sĩ, những tu sĩ này cũng đang bay tới bay lui tìm kiếm thú cốt.Vương Lâm trầm ngâm một chút, Thi Cốc cũng không phải là chỉ có một sơn cốc, mà là do vô số các sơn cốc tạo thành.

Càng đi vào sâu bên trong, tu sĩ càng phải càng ít, thú cốt cũng nhiều hơn trước.Sau khi vượt qua tám sơn cốc, số lượng thi cốt trước mặt càng lúc càng nhiều, diện tích của chúng làm cho người ta phải sợ hãi, cư nhiên chiếm phân nửa của sơn cốc.Vương Lâm lúc này đứng ở trước một cái thú cốt rất to, cẩn thận quan sát một lúc liền buông tha ý định mang đi.

Thú cốt này tuy lớn, nhưng bên trong không chứa một chút linh lực nào, hiển nhiên nó không phải là của linh thú, chỉ có thể tích lớn mà thôi.Khi hắn tiếp tục tiến sâu vào bên trong thì màu sắc quang cầu càng thêm thay đổi, từ khi bước qua cốc khẩu thứ chín hắn đã không còn nhìn thấy tu sĩ nào nữa, thú cốt cũng xuất hiện nhiều hơn trước.Vương Lâm ở trong sơn cốc thứ chín dừng lại một chút, hắn cẩn thận đem thần thức tản mát ra bốn phía xung quanh.

Hắn luôn cảm giác thấy cốc khẩu thứ chín này khác với những cốc khẩu trước, nhưng khác ở chỗ nào thì hắn cũng chưa thể chỉ ra rõ được.

Nhưng hắn luôn cảm giác thấy ởxung quanh đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, cực cảnh thần thức nhanh chóng được hắn phân tán ra xung quanh.

Những ánh mắt đang tụ tập trên người hắn trong nháy mắt tiêu tán, trong cốc khẩu một lần nữa khôi phục lại vẻ bình thường như trước.Vương Lâm trầm ngâm chốc lát, không nhanh không chậm tiến hành lựa chọn thú cốt một phen.

Hắn hướng về sơn cốc thứ mười đi tới, khi hắn đi qua mười ba sơn cốc quang cầu phía trước bỗng phát ra một tiếng "ba" rồi bịphân làm hai mảnh.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng, hắn biết điều này đại biểu chính là phẩm chất âm hàn khí ở đây đã vượt qua mười tầng đánh giá phổ thông,đạt tới thập nhất giai.

Từng trận hàn khí từ trong sơn cốc thứ mười bốn truyền ra làm cho thân thể Vương lâm có chút cứng ngắc.Vương Lâm nhìn bốn phía xung quan, hắn thầm than một tiếng, kỳ thật nơi này là địa phương tốt nhất để bế quan.

Đáng tiếc nơi đây nhìn thì yên bình, nhưng nó lại được xưng là một trong tam đại hiểm địa của Tu Ma hải, cho nên sẽ có nguy hiểm nhất định.

Vương Lâm không dám mạo muội ởlại đây bế quan lâu dài cho dù nơi đây điều kiện rất tốt.

Hắn hiện tại còn chưa nắm rõ toàn bộ tình hình nơi đây nên cũng không lựa chọn nơi này để ở lại.Chần trừ một lúc, trên đương đi tới đây hắn đã sưu tầm được một ít thú cốt, mặc dù hiệu quả của chúng cũng không phải là tốt, nhưng cũng có thểgia tăng ít nhiều uy lực cho Cửu Ly Thi Cốt trận.Tuy nhiên nếu bây giờ phải rời đi thì hắn cũng không cam lòng, bất quá nhìn vào cốc khẩu thứ mười bốn có thể nhìn thấy diện mạo của nó.

Cốc khẩu thứ mười bốn so với mười ba cốc khẩu trước hoàn toàn bất đồng, chỉnói về độ lớn của nó có thể tương đương với tổng số mười ba cốc khẩu trước.Trừ cái đó ra thì sơn cốc mười bốn còn mang tới cho hắn cảm giác quỷ dị,bên trong cơ hồ không hề nhìn thấy bất cứ thú cốt nào, mặt ngoài của nó bị một tầng sương mù bao phủ, nhìn qua rất thần bí.

Vương Lâm đứng từxa nhìn, sơn cốc mười bốn này cũng không có giới hạn, điều này nói lên rằng tiến vào đây mới chỉ nửa đường mà thôi, Vương Lâm ngưng thần suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu định quay về.Chính lúc này, bỗng từ phía sau truyền lại tiếng rít gào, tiếp theo đó một con giao long từ bên trong sương mù lao ra.Vương Lâm biến sắc mặt, nhanh chúng lui về phía sau vài bước, dưới chân dậm nhẹ một cái đã chui xuống mặt đất, nhưng thần thức hắn vẫn tiếp tục khuếch tán ra xung quanh để theo dõi con giao long.Chỉ thấy thân thể to lớn của giao long vừa động đã khiến cho bốn phía xung quanh nổi gió ầm ầm.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã phá không bay qua mười ba sơn cốc tiến vào trong sớn cốc thứ mười bốn.Khi giao long bay qua trên đầu Vương Lâm, từ trên không rớt xuống một búng máu lớn.

Vương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bụng con giao long bị một vết thương rất sâu, miệng vết thương dài chiếm cứ gần một nửa thân thể con giao long.Vương Lâm nhìn lại phía sau, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vệt máu dài, có thể thấy được nó trên đường bay tới đây chưa từng ngừng nghỉ.Giao long bay tới sơn cốc thứ mười bốn thì dừng lại, ánh mắt nó lạnh lùng, tựa hồ không để ý tới máu trong cơ thể đang thông qua vết thương chảy ra ngoài.

Nó ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát ra những tiếng rít gào,không khí ở bốn phía xung quanh hình thành từng trận gợn sóng, chúng nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía, phảng phất như tầng tầng lớp lớp.Thú cốt ở bên ngoài bị những làn sóng này lan tới đều biến thành tro bụi, sau đó nó vẫn tiếp tục bị thổi ra ngoài sơn động.Vương Lâm ở dưới lòng đất cũng cảm giác được lòng đất bị biến hóa, nhanh chóng lui lại sau ba bước.

Đáy lòng hắn cực kỳ rung động, thực lực giao long này chỉ sợ rằng cao hơn Nguyên Anh kỳ cao thủ vài phần.Sau một nén nhang rít gào, hai mắt giao long cuối cùng đã ảm đạm hơn trước, mang theo một tia khí lực cuối cùng hạ thân hình từ trên không trung xuống.

Thân thể nó hạ xuống khiến cho lam sương ở xung quanh bịtản mát đi khắp nơi., giống như chìm vào trong nước vậy.Vương Lâm trong nháy mắt từ dưới lòng đất chồi lên, không kịp nghĩ ngợi thân hình hắn đã nhanh chóng tiến vào trong sơn động mười bốn.

Thân hình hắn ở giữa không trung ôm lấy chiếc đuôi con giao long đang dần chìm vào lam sương hung hăng kéo ra ngoài.Chỉ nghe thấy từng đạo âm thanh "ca sát" vang lên, con giao long đã bịhắn trực tiếp kéo ra ngoài.

Trong lòng hắn vô cùng kinh hoảng, không nói lời nào đã khiêng thi thể giao long lên, nhanh chóng rời khỏi Thi Cốc.Thân thể giao long vô cùng nặng, Vương Lâm phải vận linh lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng khiêng đi.

Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy đầu khớp vai của mình phát ra những tiếng răng rắc do bị đè nặng, nhưng so với việc nhặt được thi thể giao long mới chết thì chút đau đớn đó của hắn không tính là gì.Lảo đảo bay ra ngoài sơn cốc, Vương Lâm chứng kiến thấy đám tu sĩ bên ngoài thu thập thu cốt lúc này đều mở ra pháp bảo phòng ngự, vừa che chắn vừa há hốc mồm nhìn hắn ở giữa không trung.Đám tu sĩ này hiển nhiên đã hình thành thói quen, khi trong sơn cốc xảy ra biến hóa đều trong nháy mắt phân tán ra xung quanh, mở ra phòng ngụlinh khí tìm chỗ nấp an toàn cho mình.

Nhưng dù vậy thì khi những gợn sóng do tiếng rít gào vang lên đã làm cho vài người phải bỏ mạng.Cỏ thể may mắn sống sót ngoài trừ liên quan tới tu vi ra, thì còn cần phải phản ứng linh mẫn, cùng đầu óc linh hoạt.

Những người này hàng năm ởtrong Thi Cốc lấy thủ đoạn buôn bán làm thu nhập chính.Nhưng cho dù bọn họ ở đây hàng năm gặp qua một số ít linh thú cường đại bay vào trong sơn cốc, thì cũng chưa từng thấy ai có thể vác ra ngoài một thi thể của linh thú mới chết.Loại chuyện này đừng nói là nghe qua cũng chưa từng thấy, chứ không nói đến việc tận mắt chứng kiến một người vác ra ngoài thi thể một con giao long.Một khối thi thể giao long chưa thối nát làm cho đại bộ phận tu sĩ ở xung quanh mất đi lý trí, hai mắt họ lộ ra vẻ tham lam.Vương Lâm có thể cảm giác được vài ánh mắt đang đánh giá trên người mình liên tục.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hạ thân hình xuống đất, Thổ Đọn thuật được triển khai, thân hình vào giao long cùng trầm xuống đất.Trong nháy mắt hắn trầm xuống đất, cực cảnh thần thức được phát động,những tu sĩ xung quanh đều là dưới Kết Đan kỳ cho nên lập tức bỏ mạng.Thi thể giao long quá lớn, mặc dù Vương Lâm liên tục uống chất lỏng linh khí, nhưng cũng rất khó có thể đi nhanh, chỉ có thể chậm rãi khiêng thi thể của nó đi về động phủ của mình.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 143: Ba viên hàn đan ( 142/2095)Sử dụng thổ độn thuật, hắn phải phí mất mười ngày mới từ Thi cốc về tới động phủ.

Sau khi tới trước động phủ, hắn cẩn thận quan sát bốn phía.Xác định không hề có chuyện gì dị thường, Vương Lâm mới nhảy ra, ném xác con giao long xuống đất.Mặt đất lập tức run lên.

Tiếng động trên mặt đất đã thu hút sự chú ý củaLý Mộ Uyển.

Sau khi, Vương Lâm sử dụng thần thức liên lạc, nàng liền mởđại trận, đi ra.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng như bị hút hồn bởi thi thể dài tới cả mấy trượng của con giao long mà ngơ ngẩn.- Lấy thi cốt của nó để bố trí trận pháp có đủ hay không?

- Sau khiVương Lâm kéo giao long vào trong trận liền quay sang hỏi Lý Mộ Uyển.Lý Mộ Uyển ngơ ngác, gật đầu.

Nàng đã từng đọc một số cổ thư có nói vềgiao long.

Đó là một loại linh thú có thực lực sánh ngang với Nguyên Anh hậu kỳ.

Thân thể của nó hoàn toàn là một loại bảo vật.Trong đầu của nó có nội đan.

Giao đan chính là một loại thiên niên đan dược.

Sau khi luyện chế liền có thể trở thành một loại đan dược gia tăng tu vi.

Da của giao long là vật liệu rất tốt để chế tạo nội giáp.

Giao cốt, giao cân đều là những loại bảo bối khó gặp.

Trong số đó thì quý nhất chính là cốt tủy của giao long.Chất lượng tủy của giao long là do thời gian sống của nó quyết định.Sống càng lâu thì số lượng tủy càng ít.

Tác dụng của nó hoàn toàn có công hiệu vượt giai.

Cho đến khi lột xác, chính thức trở thành long, cốt tủy của nó liền hóa thành long đan.Long đan chính là thứ mà tu sĩ thời thượng cổ luôn mơ tưởng.

Tục truyền rằng sau khi ăn vào liền có được long thể.

Từ đó về sau, tu vi không còn có bất kỳ một sự hạn chế nào nữa.

Chỉ có điều, hình thành một viên long đan thì giao long phải sống chín trăm chín mươi chín ngàn năm.

Nhưng điều này cũng chưa có một điển tịch nào dám khẳng định chắc chắn.Sau khi ném con giao long cho Lý Mộ Uyển, Vương Lâm chẳng thèm để ý đến nữa.

Hắn xoay người đi vào trong động phủ.

Lần này ra ngoài, ngoại trừdong lô ra, tất cả những chuyện khác đều rất tốt.

Còn về dong lô, VươngLâm từ Tang Mộc Nhai biết được trong Tu Ma hải, tất cả các loại khí cụđều có thể đến một nơi tên là Luyện Khí tông để mua sắm.Luyện Khí tông có rất nhiều chi nhánh.

Ở mỗi một địa phương đều có cửa hàng.

Nơi gần đây nhất cách khoảng bốn mươi dặm, nằm bên ngoài Nam Đấu thành.

Có điều, loại đồ vật như dong lô thường có giá rất cao.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc.

Nhưng sau khi nghe Tang Mộc nhai nói chưởng môn củaĐấu Tà phái vừa mới tốn hơn nửa số linh thạch của môn phải mới mua được một cái thượng giai dong lô, hắn liền bỏ ý định đi tới Nam Đấu thành đểmua sắm.Chuyện dong lô, Vương Lâm tạm thời bỏ qua.

Trước mắt có giao long cốt,uy lực của Cửu Ly thi cốt trận chắc chắn sẽ tăng lên không ít.

Cuối cùng cũng có thể bảo vệ mình.

Vương Lâm quyết định bế quan, đột phá cảnh giới Kết Đan kỳ.Ở trong một gian thạch thất, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống.

Sau khi lấy cự thạch phong kín cửa, hắn vỗ vào túi trữ vật.

Từ trong đó bay ra hơn ba mươi thanh phi kiếm.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chỉ tay xuống đất.

Phi kiếm nhanh chóng đào bới.

Không mất quá nhiều thời gian, một cái động xuyên vào trong núi đã được làm xong.Ánh mắt Vương Lâm chăm chú, đánh ra một đạo linh quang, hóa thành một cái quang cầu.

Màu sắc của quang cầu lập tức thay đổi, cuối cùng biến thành màu lam.

Vương Lâm nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra.

Địa âm phổ thông nhất phẩm mặc dù không thể so sánh với thi cốc nhưng tu luyệnHoàng Tuyền thăng khiếu quyết cũng đủ rồi.Hắn nhanh chóng hạ người xuống động.

Dưới đáy động, phẩm chất của Cực âm đạt tới Địa âm phổ thông tam phẩm đã là cực hạn.

Vương Lâm thu lại quang cầu, nhắm mắt ngồi xuống.Dù sao thì với Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết, Vương Lâm cũng đã tu luyện một lần, lần này là lần thứ hai.

Nhưng lúc này cảm giác của hắn hết sức thuần thục, khí âm hàn chầm chậm được hút vào bên trong cơ thể.Thời gian chậm rãi trôi đi.

Ba ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, lộ vẻtrầm tư.

Sau đó hắn vỗ trán một cái, Nghịch Thiên châu liền xuất hiện.Một giọt sương chứa khí âm hàn từ trên bề mặt hạt châu chảy ra, đượcVương Lâm hứng lấy.Thời gian trôi qua cực nhanh.

Mỗi ngày, Vương Lâm đều ngồi hấp thu, tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.

Đồng thời hắn cũng không quên thu thập linh dịch âm hàn.

Sau khi linh dịch thu được cũng tương đối, hắn liền dành mỗi ngày một nửa thời gian tiến vào không gian trong NghịchThiên châu mà tu luyện.Kể từ đó, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên nhanh chóng.

Chỉ gần một tháng, hắn liền ngưng tụ được hai viên hàn đan.

Chỉ còn một viên nữa là có thể khiến cho tam đan dung hợp, tiến hành kết đan.Một viên hàn đan cuối cùng, dù sao cũng lâu hơn không ít.

Năm đó, VươngLâm nhiều nhất cũng chỉ ngưng kết được hai cái mà thôi.

Bây giờ, tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.

Tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết ngưng tụ hàn đan thứ ba không có khả năng thổ nạp mất mấy năm mới có thể thành công.Đối với viên hàn đan thứ ba, Vương Lâm nắm chắc chỉ trong ba tháng là có thể thành công.

Từ lúc đó, trong lòng hắn hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hềcó chút lo lắng.

Mỗi ngày ngoại trừ thu thập linh dịch âm hàn ra, hắn dành thêm một chút thời gian để từ từ luyện dưỡng ma đầu.Trước kia, Vương Lâm đã thử rất nhiều lần những vẫn không thể trực tiếp ngưng kết thần thức khống chế trên người ma đầu.

Vì vậy chỉ còn cách là sử dụng phương pháp nuôi dưỡng từ từ mà ngưng kết.Vương Lâm có điểm trọng dụng đối với con ma đầu nên rất quan tâm tới nó.Hắn liên tiếp rút hồn phách từ trên hồn kì, sau đó nhả thêm một chút thần thức rồi đút cho ma đầu ăn.

Hồn phách trên hồn kỳ hiển nhiên là tu sĩ trong Tu Ma hải.

Phần lớn trong số đó là đệ tử Đấu Tà phái.

Theo lờiTang Mộc Nhai thì những năm gần đây, tất cả những người tranh đoạt sự ân sủng của sư môn với hắn đều bị hắn sát hại.

Sau đó, bắt lầy hồn phách đem phong ấn.Thời gian từ từ trôi đi.

Sau khi cho ma đầu cắn nuốt gần hết chỗ hồn phách, trong cơ thể ma đầu từ từ ngưng kết thành một tia thần thức củaVương Lâm.

Thậm chí ngay cả ma đầu cũng không biết trong cơ thể mình xuất hiện cái thứ đó.

Vì vậy mà nó vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chạy trốn.Nháy mắt một cái, Vương Lâm đã bế quan tu luyện được ba tháng.

Viên hàn đan thứ ba trong cơ thể hắn đã bắt đầu hình thành.

Trong ba tháng này,hắn có đi ra ngoài mấy lần.

Nơi thạch thất của Lý Mộ Uyển có một đống dược thảo, tài liệu.

Thậm chí còn không biết được nàng lấy ở đâu về một ít bùn đất rồi trồng lên một số loại linh thảo.

Xung quanh linh thảo, vô số trung phẩm, hạ phẩm linh thạch bị nàng bố trí thành một loại trận pháp, giữ cho linh thảo sinh trưởng có đủ linh khí.Một cái đan lô nằm ở giữa gian thạch thất.

Bên cạnh nó có rất nhiều tro tàn do luyện đan thất bại.

Từ sau khi Vương Lâm bế quan, Lý Mộ Uyển cũng bắt đầu tiến hành luyện chế.Trên mặt đất, ngoại trừ số tro tàn ra, còn có một số ngọc giản vất lung tung.

Thông thường, trong khi luyện đan, mỗi khi có được linh cảm hay sựkiến giải nào đó, Lý Mộ Uyển liền lấy ngay ngọc giản ra để ghi chép hoặc là tra cứu.Trong động phủ có bốn gian thạch thật.

Ngoại trừ một gian Vương Lâm dùng để bế quan, ba gian còn lại trừ một gian để luyện đan, một gian đểtrồng trọt ra thì gian còn lại được Lý Mộ Uyển biến thành phòng tắm rửa.Trong Tu Ma hải toàn sương mù.

Mặc dù trong động phủ thì cũng chẳng có ngoại lệ.

Thông thường chỉ cần một lúc là quần áo trên người lại ướt hết.

Lý Mộ Uyển là nữ tử, không thể chịu nổi chuyện ấy.

Hơn nữa, quần áo ướt mang tới cảm giác dinh dính khiến cho nàng mất rất nhiều công sức để tạo ra được cái gian để cho mình tắm rửa.Đối với gian dành để tắm rửa, Vương Lâm cũng chẳng chú ý.

Hắn chỉ cần vận chuyển linh lực là hàn khí trên quần áo liền bị hút vào trong cơ thể, dung nhập vào trong hàn đan.Phần đất bên ngoài động phủ được bố trí Cửu ly thi cốt trận.

Do có giao long cốt làm mắt trận nên uy lực của nó tăng lên rất nhiều.

Theo lời LýMộ Uyển nói thì trận pháp này không thể gọi là Cửu Ly thi cốt trận mà phải gọi là Cửu Ly Giao long trận.Một khi trận pháp được mở ra, Kết Đan kỳ mà đi vào đó sẽ bị vây khốn mất mấy tháng.

Cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng phải tốn mất vài ngày.

Có một điều khiến Lý Mộ Uyển cảm thấy đáng tiếc đó chính là con giao long bịchết.

Nếu nó còn sống, có thể lấy giao hồn dung nhập vào trong trận, thì chẳng những trận pháp có thể vây khốn mà lại có thêm cả tính công kích.Dưới Nguyên Anh mà tiến vào trong trận thì chắc chắn phải chết.

Cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng sẽ phải khổ sở mà bỏ cuộc.Đáng tiếc, muốn có được giao hồn là chuyện quá khó khăn.

Lý Mộ Uyển cũng chỉ thầm nghĩ vậy mà thôi.Còn về những thứ khác của giao long thì giao đan trong đầu nó được Lý MộUyển để trong phòng luyện đan, chờ sau này có được dong lô chất lượng tốt sẽ luyện chế.

Với da của nó, nàng phải mất tới một tháng mới có thểdùng phi kiếm lột xong.Ngoài những thứ đó ra còn có một đoạn giao cân.

Trên thân thể giao long,ngoại trừ cốt tủy, giao đan thì giao cân chính là vật thần kỳ thứ ba.Nếu được luyện khí sư tế luyện thì có thể phóng to, thu nhỏ tùy tâm.Đồng thời cũng có thể phân ra thành vô số đoạn.Cuối cùng là một cái bình nhỏ đựng cốt tủy.

Do mức độ quý giá của nó quá lớn nên cho dù là vật để luyện chế đan dược, nhưng Lý Mộ Uyển vẫn sợhãi khi luyện đan thất bại thì quá lãng phí.

Vì vậy mà nàng đưa tất cảcho Vương Lâm.Vương Lâm cũng chỉ lưu lại cốt tủy và giao cân.

Tất cả nhưng vật còn lại hắn đưa hết cho Lý Mộ Uyển.Sau khi xử lý qua lớp da của nó, dưới bàn tay khéo léo của Lý Mộ Uyển,lớp dan được chế tạo thành hai bộ nội giáp.

Vương Lâm mặc một bộ liền hơi trầm ngâm một chút.

Bộ còn lại nhìn thoáng qua có chút nữ tính, hắn liền đưa cho Lý Mộ Uyển.

Lý Mộ Uyển mỉm cười, không nói gì, cho vào trong túi trữ vật.Làm xong hai bộ nội giáp, da của giao long vẫn còn lại rất nhiều.

VươngLâm liền thu vào trong túi trữ vật để sau này đổi lấy tài liệu.Một con giao long hoàn chỉnh liền biến thành đủ mọi loại bảo bối.Một tháng trôi qua, cuối cùng thì viên hàn đan thứ ba trong cơ thể VươngLâm cũng được ngưng kết.

Ba viên hàn đan nằm tại ba vị trí trong cơ thểhắn.

Linh khí âm hàn cứ thế tuần hoàn liên tục giưa ba viên hàn đan.Vương Lâm mở hai mắt, hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy kích động.Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần dung hợp ba viên hàn đan lại làm một.Tư Đồ Nam đã từng giảng giải một cách chi tiết rằng: Tu luyện HoàngTuyền thăng khiếu quyết thì quá trình dung hợp tam đan được chi làm sơ bộ dung hợp, và thâm tầng dung hợp.

Nếu như hắn có thể thực hiện được sơ bộ dung hợp thì coi như đã đặt được một chân vào Kết Đan kỳ.

Vào lúc thâm tầng dung hợp liền ăn một viên Thiên Ly đan, là hắn nắm chắc tới tám phần có thể Kết đan thành công.Thiên Ly đan hắn vẫn chưa để cho Lý Mộ Uyển luyện chế thành thành phẩm.Dù sao, cũng chỉ có một viên bán thành phẩm.

Hắn phải kiếm một cái lô đỉnh tốt hơn để nâng cao tỷ lệ thành phẩm.Đồng thời hắn cũng chuẩn bị thật kỹ, sử dụng Ma Huyết đằng chế tạo một viên thứ phẩm Thiên Ly đan.Trước kia, hắn biết dong lô của Luyện Khí tông ở Nam Đấu thành có giá trị rất cao.

Bây giờ có da giao long, chắc chắn hắn có thể đổi được.

Nếu vẫn không đổi được, Vương Lâm quyết định bất chấp tất cả cũng phải có được một cái.

Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, thử tiến hành dung hợp tam đan.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 144: Kết đan (1). ( 143/2095)Mỗi huyệt Tổ Khiếu, Khí Hải, Đan Điền đều có một hàn đan, tam đan hợp nhất chính là đánh vỡ sự cân bằng của ba huyệt, khiến cho Hàn Đan trong huyệt Tổ Khiếu trầm xuống dung hợp với Hàn Đan ở Khí Hải.

Đây là bước dung hợp đầu tiên.Nếu làm được bước này, bước tiếp theo là trầm xuống đan điền, cuối cùng là dung hợp với Han Đan của huyệt Đan Điền.

Nếu thành công đem ba khỏaHàn Đan hợp nhất thì có thể đột phá đến Kết Đan kỳ, chân chính hình thành kim đan với tỷ lệ thành công nhất định.Vương Lâm tĩnh tọa ở trong thạch thất, không gian nơi này không lớn, âm hàn khí nồng đậm.

Hai mắt hắn nhắm lại, thần thức tiến vào trong cơ thể,tâm thần chìm đắm trong huyệt tổ khiếu.Bước đầu tiên hắn phải làm là ở trong cơ thể là bài trừ huyệt tổ khiếu, làm cho hàn đan của huyệt tổ khiếu trầm xuống.Độ khó của tam đan quy nhất là rất lớn, trước đây Vương Lâm chỉ biết đại khái nhưng hôm nay hắn đã cảm nhận rất sâu sắc.

Khó khăn này nếu dùng hai từ “rất lớn” để hình dung thì thật quá mức nhẹ nhàng, mà phải nói là cực độ khó khắn.Chỉ vì phá trừ huyệt tổ khiếu, Vương Lâm đã tĩnh tọa mất một tháng.

Một tháng qua, hắn chưa có tiến bộ gì.

Bốn phía của huyệt tổ khiếu như có một cổ trở lực vô hình, mặc cho hắn công kích như thế nào đều không thểlay động mảy may!Yêu cầu của việc tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đó là ba huyệt tổ khiếu, khí hải, đan điền lần lượt toái liệt ba lần để kết thành hàn đan.

Một lần lại khó khăn hơn một lần.

Lần đầu tiên có thể nói là khó khăn, lần thứ hai là rất khó khăn, thì lần thứ ba phải nói là vô cùng khó khắn.

Hiện tại công việc của Vương Lâm phải làm chẳng khác nào là lần thứ tư toái liệt huyệt tổ khiếu, do đó độ khó có thể nghĩ.

Công kích nhiều lần mà không được, Vương Lâm cải biến phương pháp.

Hắn không công kích mà chạm rãi mài mòn.

Theo thời gian, tầng vô hình kia dần dần hư bạc đi không ít.Tuy nhiên, sự đau đớn do lấy linh khí của cơ thể không ngừng ma sát thì vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường.

Cho dù là văn chương cũng không thể diễn tả nổi.

Mỗi lần ma sát, thân thể Vương Lâm đều run rẩy,đau đầu kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa.

Quần áo hắn mặc trên người từ khi hắn bắt đầu tĩnh tọa vẫn chưa thay lần nào.Nếu không có nghị lực rất lớn thì chuyện tam đan hợp nhất quyết không thể hoàn thành được.

Tuy nhiên, cái Vương Lâm không hề thiếu lại chính là nghị lực.

Năm đó, tham gia khảo nghiệm để tiến nhập Hằng Nhạc Phái nghị lực của hắn đã khiến người ta phải động dung, trên thềm đá dẫn lênHằng Nhạc phái chắc vẫn còn để lại hai đạo huyết ngân.Nếu không phải tư chất của hắn có điểm khuyết thiếu thì bằng vào nghịlực của hắn lúc đấy đã có thể được Hằng Nhạc phái xem trọng tiến hành bồi dưỡng trọng tâm.

Hiện tại điều này cũng đã theo Hằng Nhạc phái tan thành mây khói!Nghị lực của Vương Lâm thật kinh người, với sự thống khổ khó có thểtưởng tượng hết được của hắn, rốt cuộc huyệt tổ khiếu đã tan biến sau 3tháng thời gian.Một khỏa hàn đan màu lam, to bằng chừng nắm tay từ vị trí của tổ khiếu từ từ trầm xuống.

Theo nó trầm xuông là một tia tinh mịn như một sợi tơ nhỏ cũng lan tràn ra, trải dài khắp cơ thể của Vương Lâm.Mỗi khi hàn đan trầm xuống một tí, những sợ tơ này lại dài ra một tí,lúc hàn đan dừng lại ở bên ngoài huyệt khí hải.

Vương Lâm thở sâu, không chút do dự lại bắt đầu ma sát lần thứ hai.Lại ba tháng nữa trôi qua, trong huyệt khí hải vang lên âm thanh ba ba,rồi tiêu tán không còn.

Cùng lúc đó, hai hàn đan va chạm chạm mãnh liệt vào nhau.

Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể “oanh” lên một tiếng, một cỗlực lượng kinh khủng sinh ra từ sự va chạm của hai hàn đan bùng nổ điên cuồng trong cơ thể hắnSắc mặt hắn lập tức tái nhợt, không một chút huyết sắc, cổ họng đắng lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Búng máu vừa xuất hiện đã lập tức biến thành sương lạnh, bàm vào vách đá, hình thành bông tuyết màu đỏ.Sau khi phun ra búng máu, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra tám khối hạ phẩm lịnh thạch.

Sau khi được xuất ra, tám khối này va chạm với nhau, hóa thành linh phấn, chiếu theo một quỹ tích nào đó dừng ở bên ngoài cơ thể hắn, tạo thành một phù văn quỷ dị.Phù văn này lóe lên rồi biến mất.

Ngay lúc đó, hắc sắc phi kiếm từ túi trữ vật phóng ra, vòng quanh Vương Lâm một vòng rồi phiêu phù giữa không trung.

Hư ảnh ma đầu hiện ra ở trên thân kiếm.Đầu tiên nó liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt lô ra vẻ do dự,nhưng rất nhanh, thần thức của Vương Lâm giấu trong cơ thể hắn phát huy tác dụng, ý niệm cắn trả trong đầu hắn vừa hiện lên đã lập tức tiêu thất, đành đứng thủ hộ bốn phía cho Vương Lâm.Vương Lâm làm xong hết thảy, đầu ong lên, ngả xuống mặt đất.

Trước khi hôn mê hắn còn kịp bày thêm một trận pháp phòng ngự.Nói đến trận pháp này, trước đó Vương Lâm đã bày mấy trận pháp thuấn di đơn giản, dùng khi có chuyện cấp bách xảy ra.

Ma đầu ở một bên nhìn quanh bốn phía, lại trộm nhìn Vương Lâm đã ngã xuống đất, đáy lòng lại rục rịch, thầm nhủ:- Ta có nên liều mạng với hắn không?

Hắn hẳn không phải là giả bộ…

Ah,thật khó biết!

Hắn quả thật rất giảo hoạt…

Ai, rốt cục có nên liều mạng không đây.

Nếu mà thất bại thì hậu quả…Ma đầu không kìm được rùng mình một cái, vội vàng đem ý niệm trong đầu để sang một bên.Một ngày sau, ý nghĩ này lại chậm rãi chiếm hết tâm tư của hắn, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn Vương Lâm, đáy lòng lại nổi lên:- Cùng hắn liều mạng?

Đây là thời cơ tốt nhât!

Nếu bỏ qua, về sau lão tửcó lẽ không còn cơ hội nào nữa…

Ah, không được, tên Vương Lâm này rất gian xảo, làm sao hắn lại không phòng bị ta chứ?

Hắn trước khi hôn mê sao còn đem ta phóng thích ra?

Ai, thật khó lý giải!Ma đầu lắc đầu một cái thật mạnh, hung tợn nhìn Vương Lâm, tiếp tục nghĩ:- Ta không ngốc đâu, ngươi cứ tiếp tục mà giả bộ nữa đi!Ý nghĩ liều mạng lại bị hắn gác lại!Lại qua một ngày, ánh mắt ma đầu này lại ngóng nhìn Vương Lâm, nội tâm lại rục rịch, hắn gầm lên một tiếng, lại thầm nhủ:- Liều mạng, chết thì hết, có vẻ như không phải hắn đang giả bộ, liều mạng, liều mạng, liều mạng!Hai mắt hắn đỏ ngầu, thân hình nhanh chóng lao ra, đánh về hướng VươngLâm.

Trận pháp phòng ngự đối với hắn không có tác dụng, bị ma đầu trực tiếp xuyên qua, bổ thẳng vào người Vương Lâm.Nhưng ngay sau đó, ma đều thảm thiết liên tục kêu lên, thân mình thoát ra những làn khói nhẹ, có dấu hiệu tiêu tán, hắn nhanh chóng lui về phía sau, thảm hại nói:- Biết ngay hắn là một tên giảo hoạt, làm sao có thể không lo lắng bị ta cắn trả khi phóng xuất ta ra được.

Hắn lưu lại thần thức trong ta lúc nào?...

Sau này ta sẽ tồn tại ra sao….aaa?!Ma đầu dậm chân đấm ngực, không ngừng kêu lên.

Trải qua việc này, ma đầu ngoan ngoãn an phận, ngồi ở một góc, nhìn vách tường đối diện, trong lòng đầy bi phẫn!Ngày thứ ba Vương Lâm thanh tỉnh, ngồi dậy.

Cười khổ một tiếng, hắn biết bản thân mình đã xem thường độ khó khăn của tam đan hợp nhất.

Mấu chốt là ở chỗ hai viên hàn đan khi dung hợp đã sinh ra cỗ hàn khí có tính hủy diệt!Hàn khí này không thể phát tiết ra khỏi cơ thể nếu không dung hợp sẽthất bại.

Nhưng nếu không phát tiết ra ngoài thì hắn không thể chịu đựng nổi.

Sắc mặt Vương Lâm âm tình bất định, trầm mặc suy tư.Căn bản là thân thể hắn không thể chịu đựng được hàn khí nhưng Vương Lâm không giải thích được là những vị tiền bối trước hắn khi tu luyện HoàngTuyền Thăng Khiếu Quyết làm thế nào để tam đan hợp nhất được.

Như Tư ĐồNam, hắn cũng tu luyện Hoàng tuyền thăng khiếu quyết, vậy hắn thành công như thế nào?Vương Lâm khổ sở suy nghĩ mà mãi không ra, hơn nữa Tư Đồ Nam cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này.- Làm thế nào để thân thể mình có khả năng chịu đựng được hàn khí kinh khủng như thế?Vương Lâm thì thào nói, sau một lúc than vãn, ánh mắt nhìn về phía ma đầu đang ngồi một đống trong góc.Sau khi thấy Vương Lâm thanh tỉnh, ma đầu này vẫn cẩn thận trộm nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn quét sang, thân mình lập tức run lên.

Hắn vội vàng nói:- Ta luôn không có điểm lơi lỏng, luôn hộ pháp bên người ngươi.Vương Lâm duỗi bàn tay ra, bắt lấy ma đầu ném vào trong kiếm, đứng lên nhảy ra khỏi thông đạo, ly khai thạch thất.Ở ngoài phòng Lý Mộ Uyển, Vương Lâm hướng vào bên trong nhìn lại.

Lý MộUyển đang đang ngồi dựa vào bàn đá bên cạnh đan lô, hơi thở đều đều,đang ngủ say.

Mái tóc như tơ lụa của nàng tùy ý xõa xuống, mấy sợi tóc vòng qua tai, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, hồng hào, nhưng không phải như đã qua trang điểm mà nhan sắc như vốn có của nó.Nàng mặc trên người một bộ quần áo màu tím làm tôn lên làn da trắng nõn nà của mình, làm cho người ta không kìm được, tim đập thình thịch.

Lúc này bên đan lô thoát lên những đám khí màu trằng nhè nhẹ, cảnh tượng này làm cho người ta liên tưởng tới bức tranh tiên nữ..Hơn nữa, gian thạch thất này được Lý Mộ Uyển bố trí tỉ mỉ, nàng treo rất nhiều những cây dây leo màu xanh đậm lên vách tường, không biết là nàng lấy từ nơi nào về, nó làm tăng thêm mấy phần cảm giác về một bức tranh động lòng người.Một cỗ dược hương mơ hồ truyền đến, Vương Lâm hít sâu một hơi, đầu óc lại thấy thêm thanh tỉnh.Nhìn một lúc, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía thạch thất tiếp theo, một nửa thạch thất này gieo trồng rất nhiều dược thảo, nửa khác thì để đặt một số tài liệu không phải dùng để luyện đan.Nửa cái đầu lâu của giao long cũng đặt trong đó.Thi cốt của giao long rất dài, nhất là đầu lâu củ nó lại lớn.

Nếu dùng toàn bộ để bố trí Cửu Ly Thi Cốt trận thì có chút lãng phí nên Vương Lâm đã bảo Lý Mộ Uyển giữ lại một ít.Phân phó xong việc này thì hắn mới bắt đầu tiến hành tam đan hợp nhất!Nhìn gần nửa đầu lâu này, Vương Lâm trở nên trầm ngâm.

Đầu lâu này lộ ra một cỗ tử khí, nhìn qua thì không giống xương cốt, mà lại giống như một loại tinh thể nào đó.

Chắc đây là do cấu tạo thể chất đặc thù của cơ thể giao long hình thành nên.Vương Lâm quan sát một lúc, đột nhiên tâm thần khẽ động, xoay người lại.Lúc sau, Lý Mộ Uyển ánh mắt nhập nhèm, ngáp dài một cái, đi ra thạch thất, kinh ngạc liếc nhìn Vương Lâm, vẻ buồn ngủ lập tức biến mất.Tâm tình của Lý Mộ Uyển mấy ngày qua chậm rãi biến đổi, nàng thường hay miên man suy nghĩ, sợ Vương Lâm đối với nàng nổi lên thú tính.

Dù sao những người tu luyện Tử Chú thuật thường am hiểu thái bổ nguyên âm.Nhưng sau, nàng phát hiện Vương Lâm gần như luôn bế quan khổ tu.

Lý MộUyển trước vẫn cho rằng ca ca Lý Kỳ Khánh của mình đã cực kỳ chăm chỉ tu luyện rồi nhưng sau khi biết Vương Lâm thì hai từ "chăm chỉ" lập tức được chuyển dành cho Vương Lâm.Dưới con mắt của nàng, Vương Lâm đã có tu vị Trúc Cơ đại viên mãn, tiến thêm một bước đó là Kết Đan kỳ.

Nhưng Lý Mộ Uyển biết rằng muốn đột phá đến Kết Đan kỳ đâu phải là chuyện dễ dàng.

Ở Hỏa Phần quốc mấy ngàn năm qua, người Kết Đan nhanh nhất, mười bảy tuổi Trúc cơ đại viên mãn, nhưng cũng phải dùng đến hơn ba mươi năm sau mới có thể kết đan thành công.Người này chính là thủy tổ của Hỏa Phần quốc, một vị Nguyên Anh kỳ tu sỹ, đem Hỏa Phần quốc từ cấp 2 thăng lên cấp 3 tu chân quốc.Nhưng nàng nhìn tướng mạo của Vương Lâm, nhiều nhất cũng chỉ mới hơn 20tuổi.

Muốn Kết Đan trong thời gian ngắn là tuyệt không có khả năng.

Lúc trước Vương Lâm nói rằng sau khi kết đan sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đây,đáy lòng nàng cười khổ mãi.

Nàng nghĩ rằng chờ được đối phương kết đan thành công thì đã mấy chục, thậm chí mấy trăm năm sau..

Đáy lòng còn đối với Vương Lâm sinh ra một tia châm chọc, tưởng là lưu nhân không bằng nói thẳng ra, cứ cố làm ra vẻ huyền bí.- Ngươi luyện công gặp bình cảnh sao?Lý Mộ Uyển do dự một chút, hai mắt nhìn Vương Lâm, nhẹ nhàng hỏi.

Hồn huyết của nàng bị đối phương nắm giữ, nếu đối phương đưa ra yêu cầu gì quá phận, nàng không biết bản thân mình nên lựa chọn như thế nào.

Vấn đềnày nàng từ lâu luôn tự hỏi bản thân mình.

Hôm nay, thấy đối phương nhíu mày, không khỏi nghĩ đến việc tu luyện Tử Chú thuật thường xuyên cần hấp thu tam khí nếu không công pháp sẽ trì trệ, không tiến được, rất dễ dàng xuất hiện bình cảnh.

Nàng tính toán rằng sau khi trở lại đối phương đã bế quan đến mấy thàng.

Mấy tháng này chưa biết mùi đàn bà,chưa giết người, hiện tại có lẽ Tử Chú thuật đã đến bình cảnh.Vương Lâm cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Mộ Uyển, nhìn đối phương gật gật đầu.Lý Mộ Uyển trong lòng run lên, lùi về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.

Nàng trốn tránh một lúc cuối cùng âm thầm cắn răng nói:- Ngươi…

Ta chỉ đáp ứng luyện đan cho ngươi.

Nếu là… ta…ta chết cũng không chấp nhận.Thanh âm của nàng vừa có chút oán giận, vừa có chút trách móc..Vương Lâm kinh ngạc nhìn qua Lý Mộ Uyển một cái, xoay người nhìn về cái đầu lâu, bình thản nói:- Cái đầu lâu của giao long này sao lại có nhan sắc như thế?Giao long toàn thân là kịch độc, xương cốt biến thành màu tím thì có gì lạ đâu!

- Nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, hạ giọng nói.- Toàn thân là độc?Vương Lâm ngẩn ra, đánh giá cẩn thận cái đầu lâu này.- Trong cơ thể của giao long khi còn sống chứa đầy kịch độc.

Nếu tử vong thì độc tố lại cải biến thân thể, biến thành chí bảo.

Trong sách cổ có ghi "giao sanh thân độc, giao tử thân bảo".

Cốt tủy của giao long là độc nhất, nhưng cũng là tối trân quý nhất.Lý Mộ Uyển thanh âm ngày cành lạnh, biểu tình dần trở nên bình đạm.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đầu lâu này, cũng không nói câu nào, trên mặt âm tình bất định, trở nên suy tư.

Một lúc lâu sau, trong miệng hắn thì thào tự nhủ:- Một thân đầy chất độc…

Kịch độc ẩn chứa trong cơ thể của giao long sao tự thân nó lại không bị ảnh hưởng gì…?Một tia linh quang đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng biến mất,Vương Lâm vừa tưởng là đã rõ ràng nhưng không ngờ vẫn mê mang không hiểu.Lý Mộ Uyển lãnh đạm liếc mắt nhìn sang, thấy mặt mày đang nhăn nhó, lộ ra nét suy tư, không kìm được nói:- Giao long này khi còn sống trong cơ thể chứa toàn là độc tố, huyết nhục xương cốt, tạng phủ, thậm chí ngay cả nước bọt đều ẩn chưa kịch độc, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng bởi chất độc đó…Ý niệm trong đầu Vương Lâm lại lóe lên, càng lúc càng rõ ràng.

Ánh mắt hắn phát sáng, mày giãn dần ra, cuối cùng bỗng nhiên cười lên sảng khoái.

Tay hắn vung lên, đầu lâu của giao long được hắn thu vào trong túi trữ vật.- Nếu cơ thể ta không thể chịu được hàn khí thì biến toàn thân chỗ nào cũng là hàn khí, từ đó tự nhiên là có thể chịu đựng được.Vương Lâm thở sâu, xoay người lại nhìn Lý Mộ Uyển, bước nhanh về phía nàng.Lý Mộ Uyển sắc mặt trở nên tái nhợt, lùi nhanh về vách động, thân hình run rẩy, lộ vẻ sầu thảm, đang muốn tự đoạn tâm mạch.

Đột nhiên Vương Lâm nói:- Ngày ta Kết Đan thành công sẽ là ngày đưa ngươi trở lại Lạc Hà Môn!Nói xong hắn không quay đầu lại, xoay người đi ra khỏi động phủ, ra khỏi đại trận, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.Lý Mộ Uyển hoàn toàn ngây dại.

Trong đầu nang giờ là một mảnh hỗn loạn,đủ loại ý niệm tuôn ra như suối chảy, cuối cùng ngồi sụp xuống đất bên vách động.Vương Lâm toàn lực triển khai thổ độn thuật, hướng về phía Thi Cốc.

Vừa rồi Lý Mộ Uyển nói ra câu đó làm tan đi mây mù trong đầu hắn.

Giờ đây hắn có thập thành nắm chắc có thể làm cho tam đan dung hợp.Hắn đẩy nhanh tốc độ, ba ngày sau đã đến bên ngoài thi cốc, theo con đường đã quen thuộc đi vào một đường đi thẳng từ sơn cốc thứ nhất đến sơn cốc thứ mười ba.

Đứng trước sơn cốc mười bốn, hắn hít thật sâu, kiên định bước vào.Ở trong sơn cốc mười bốn, mặt đất có một tầng băng màu lam, Vương Lâm dẫm trên mặt đất, một tia hàn khí từ dưới chân truyền lên, tiến vào trong thân thể hắn.

Vương Lâm không chút do giẫm chân phải xuống, sửdụng thổ độn thuật trầm cả thân mình xuống lòng đất.Theo cơ thể trầm xuống, âm hàn khí càng thêm nồng đậm.

Ước chừng hạxuống được trăm thước, Vương Lâm không thể không dừng lại, thân thể hắn dĩ nhiên đã đông cứng lại.

Với khổng lồ âm hàn khí của nơi này chỉ cho phép hắn xuống đến đây.

Nếu hắn xuống thêm chút nữa thì không chỉ có thân thể, cho dù là linh hồn, thần thức đều có thể bị đóng băng trong nháy mắt.Về phần dưới đáy cốc này có gì huyền diệu, Vương Lâm cũng không rảnh đi dò xét.

Hắn hết sức bảo trì tim đập, chậm rãi hoạt động thân mình thành tư thế khoanh chân ngồi.- Tam đan không dung hợp được thì thề không xuất cốc!Vương Lâm trong lòng tự nhủ, nhắm chặt hai mắt lại.Xuân qua thu đến.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng một cái mà đã ba năm trôi qua!Thiên tai của hỏa thú tại Hỏa Phần quốc buộc tứ cấp tu chân quốc phải phái người đến giải quyết!

Cuối cùng ba Hóa Thần kỳ cao thủ, tiêu hao mất 9 ngày mới hoàn toàn thu phục được tất cả các hỏa thú, đem chúng tếluyện với nhau, luyện ra một trung phẩm linh cấp hỏa thú mang về tứ cấp tu chân quốc.Cấp bậc của linh thú có cách phân chia rất rõ ràng, chia làm 4 giai vị:dị, linh, hoang, tiên .

Mỗi giai vị lại chia làm ba phẩm cấp: hạ, trung,thượng.Hỏa Linh thủy tổ bị Nghịch Thiên hạt châu hấp thu, mới chỉ có thể coi như vừa bước vào cấp bậc hoang thú, nếu ứng theo giai vị sắp xếp là thượng phẩm linh cấp đỉnh.

Con cháu của nó đều chỉ là hạ cấp linh gia mà thôi.

Chênh lệch giữa ba cấp thượng, trung, hạ là rất lớn.

Nếu không phải Hỏa Linh thủy tổ kia đang trong giai đoạn suy yếu thì căn bản không có khả năng dễ dàng bị thôn phệ như thế!Phải biết rằng một thượng phẩm linh cấp đỉnh là tương đương với Hóa thần đại viên mãn.

Hai phẩm cấp trung, hạ tương ứng với Nguyên Anh đại viên mãn và Kết Đan đại viên mãn.Con giao long đã chết kia chính là một con trung phẩm linh thú.Hỏa thú thiên tai mặc dù đã được trừ diệt, nhưng Hỏa Phần quốc thật sựkhông thể giải quyết được khô nóng linh khí trong đất nước, chỉ có thểchờ thời gian trôi qua mà thôi.

Dùng thời gian để chậm rãi trung hòa linh khí khô nóng này.Chiến đấu với Tuyên Vũ quốc thì vẫn tiếp tục nhưng những trận đấu có hơn trăm người tham gia đã rất ít khi phát sinh, chủ yếu là các trận chiến nhỏ của mấy chục người mà thôi.

Dần dần, Hỏa Phần Minh vững vàng trạmổn, chiếm giữ khoảng một phần ba, nhưng sau đó cũng không còn lực mà tiến tới đành ổn định dừng lại.Còn chiến đấu giữa tu sĩ hai nước thì từ sinh tử chiến đã biến thành chiến trường để đệ tử hai nước luyện tập, lấy kinh nghiệm chiến đấu.Những trận chiến trước đây, đối với những đệ tử chết trận mà nói là tình huống bất đắc dĩ.Lại nói, sau khi Vương Lâm trụy hạ dưới trăm trượng của đệ thập tứ cốc,hắn như lão tăng ngồi nhập định.

Tim hắn ngày càng đập chậm lại.

Theo đó cực âm hàn khí theo mọi vị trí toàn thân tiến nhập vào cơ thể, khuếch tán đến bên trong cả huyết nhục.Chậm rãi, cực âm khí tích lũy ngày một nhiều.

Nửa năm sau, huyết nhục trên thân thể, tứ chi đã biến thành mầu lam, có dấu hiệu kết tinh hóa.Trong nửa năm này, tổng số lần tim hắn đập chỉ có chín triệu tám trăm ba mươi bảy nghìn năm trăm bốn mươi ba lần, thân thể hắn trầm sâu xuống một trăm tám mươi trượng.Lại qua nửa năm, lục phủ ngũ tạng của thân thể hắn cũng bị cực âm khí xâm nhập hoàn toàn. huyết nhục tứ chi đã xuất hiện kết tinh.

Hai tay hắn thầm chí đã biến thành tinh thể màu lam, cảm giác như chỉ cần gõ nhẹ đã có thể vỡ vụn.Nửa năm này, số lần tim đập chỉ còn bốn trăm tám mươi bảy nghìn năm trăm năm mươi chín lần, thân thể hắn đã trầm xuống bảy trăm ba mươi trượng.Lại qua nửa năm tiếp theo, tinh thể lan tràn hết tứ chi, toàn bộ chân tay đã có màu lam tinh thể, thậm chí xương cốt bên trong cũng đã có thểnhìn thấy được rõ ràng.

Thân thể hắn cũng bắt đầu dấu hiệu kết tinh.

Tim đập đã hạ xuống ba nghìn tám trăm sáu mươi lăm lần, thân hắn trầm xuống một nghìn bốn trăm sáu mươi trượng.Đến nửa năm tiếp, thân thể hắn ngoại trừ đầu ra toàn bộ biến thành lam tinh, tim hắn đã bị đóng băng, không còn đập nữa, lúc này hắn đã cách mặt đất ba nghìn sáu trăm bảy mươi hai trượngHai năm qua đi, giữa năm thứ 3, đầu của Vương Lâm chậm rãi biến thành lam tinh.

Lúc này toàn bộ hơi thở sinh mạng của Vương Lâm đã hoàn toàn biến mất, chân chính luyện đạt yêu cầu của Hoàng tuyền thăng khiếu quyết- hoàng tuyền chi cảnh.Thân thể hắn trầm xuống đến bảy nghìn chin trăm bảy mươi chín trượng,xuất hiện ở một thế giới màu lam, ở đây dày đặc xương cốt to lớn của linh thú.

Những linh thú này không biết vì sao mà ở nơi tại cực âm nhưng thân thể của chúng vẫn đang tiêu tan, chỉ lưu lại nơi đây tạo thành cốt hải mà thôi.Vương Lâm ở bên trong cốt hải, lẳng lặng tĩnh tọa nửa năm, hắn dùng một tháng để tim khôi phục, đập trở lại, dùng hai tháng để khôi phục thần thức, dùng ba tháng mới cảm ứng được ba viên hàn đanSau khi Hàn Đan của huyệt Tổ Khiếu và khí hải chậm rãi dung hợp cùng một chỗ, hàn khí mang tính hủy diệt lại xuất hiện.

Tuy nhiên hàn khí lần này không thể so với cực âm khí bên trong cơ thể của Vương Lâm được, nó quá nhỏ bé không đáng kể.Dễ dàng để cho hai hàn đan dung hợp một chỗ, không thể phân ra được nữa, dần ngưng kết thành nhất thể.Ngay sau đó, hàn đan đã dung hợp tiếp tục tràn xuống huyệt đan điền.

Bên ngoài huyệt đan điền có một tấm chắn vô hình, ngăn trở thời gian gần nửa nén nhang, liền lập tức tan rã.

Hàn đan trầm xuống, va chạm với đan điền hàn đan, một cỗ hàn khí có mật độ cực cao, còn gấp hơn mười lẫn cỗhàn khí trước đó xuất hiện, nhưng vẫn còn kém hơn mật độ cực âm khí bên trong cơ thể Vương Lâm một chút.

Ba viên hàn đân hoàn toàn dung hợp,giao hòa cùng một chỗ.Chẳng qua màu sắc của nó bây giờ không còn là màu vàng mà là màu xanh đậm của tử khí!Vương Lâm không biết vì hắn có Nghịch Thiên châu, cực cảnh linh lực nên tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết cũng có chút khác biệt.

Mức độkhó khăn mà hắn vượt qua chỉ có thể nói là có chút khó khăn mà thôi.sở dĩ Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết được coi là pháp quyết có tốc độ kết đan nhanh nhất bởi vì phản lại các pháp môn khác, đầu tiên lấy hàn đan dung hợp thành đan phôi, lại lấy linh lực trùng kích, cuối cùng tiến hóa thành kim đan, bước vào Kết Đan kỳ.Hắn hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa chỉ còn phải dùng linh khí trùng kích.

Tuy nhiên không thể dễ dàng thành công Kết Đan kỳ như vậy.

Bước cuối cùng này cũng có tỷ lệ thất bại nhất định.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 145: Kết đan (2) ( 144/2095)Tam đan hợp nhất, một khi đan phôi đã thành thì bước tiếp theo chính là dung hợp với thân thể.

Nếu không sinh ra bài xích thì có thể sử dụng linh lực để công kích, thần thức nuôi dưỡng, kết thành Kim Đan, tiến vàoKết Đan kỳ.Linh lực tấn công cần thiên ly đan gia tăng xác suất thành công, VươngLâm bỗng nhiên mở ra hai mắt, thân thể hắn từ hạ bộ bỗng nhiên xuất hiện một vết rách.

Vết rách này càng lúc càng lớn, rồi nhanh chóng trở nên dày đặc toàn thân.Theo từng cử động của thân thể hắn, vết rách này lan ra với tốc độ càng lúc càng nhanh, có mấy chỗ bong ra từng mảng.

Vương Lâm chậm rãi đứng lên, toàn thân run lên mãnh liệt, những vết rách nhỏ như bị trận gió lớn cuốn qua rơi xuống ào ào.Quần áo trên người hắn cũng bong ra, hóa thành tro bụi tiên tan không còn, chỉ để lại giao long nội giáp có chút tàn phá trên người.Vương Lâm lẳng lặng đứng tại chỗ, lại nhắm hai mắt.

Một lúc sau mở ra,hai đạo hàn mang xuất hiện, hai tay bất giác nắm chặt. mặc dù tam đan hợp nhất mới chỉ coi như tiến một chân vào Kết Đan kỳ nhưng Hoàng TuyềnThăng Khiếu Quyết của hắn đã đại thành.Một đoàn ngọn lửa màu xanh lam theo đan phôi tản ra theo kinh mạch chảy xuống đầu ngón tay phải.

Lúc này lam hỏa tầm ba tấc vô thanh vô tức xuất hiện đầu ngón tay, lặng lẽ thiêu đốt.Nó tản mát ra không phải là nhiệt lượng mà là hàn khí!

Đoàn lam sắc băng diễm này chính là tinh túy của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết – Hoàng tuyền chi viêm!Hoàng tuyền băng diễm vừa xuất hiện, một tầng tinh thể màu lam rất dày dưới chân Vương Lâm tản mát ra bạch khí, có dấu hiệu tan ra.

Tay phảiVương Lâm huy động, băng diễm lập tức biến mất, bạch khí cũng tiêu tán.Lúc này lam tinh đã lộ ra một điểm lõm xuống.Uy lực của băng diễm làm Vương Lâm thất kinh, nhìn qua xung quanh, từtúi trữ vật lấy ra một bộ quần áo thay vào.

Hăn nhìn vào đống xương cốt của linh thú một lúc, rơi vào trầm tư.

Một nén nhang sau, hắn khoanh chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật, đầu của con giao long từ bên trong bay ra.Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn cái đầu giao long, hắn sắp tới muốn đếnNam Đẩu thành để đổi lấy lò luyện đan để khiến cho Lý Mộ Uyển luyện chếthiên ly đan.

Tuy 3 năm nhoáng cái mà qua nhưng dựa vào một tia liên hệvới hồn huyết, Vương Lâm biết Lý Mộ Uyển cũng không có gì nguy hiểm.Tuy nhiên, nhìn thấy vô số thú cốt bị đóng băng xung quanh, ý tưởng củaVương Lâm có chút thay đổi.

Luyện khí thuật của Chiến thần điện yêu cầu trọng yếu nhất chính là phiên ưng lô.Lần đó sau khi thất bại, trong tay hắn cũng không có thêm đầu của con linh thú nào nữa.

Lúc trước hắn để Lý Mộ Uyển giữ lại đầu giao long cũng là tính toán để luyện chế phiên ưng lô, chẳng qua giữa chừng lại vì sựviệc tam đan hợp nhất mà trì hoãn.

Hơn nữa tâm lý của Vương Lâm cũng không nắm chắc, nếu thất bại thì phải tìm kiếm linh thú đầu lâu khác đểluyện chế, qua lãng phí sức lực.Nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra cốt hải này rồi, ý tưởng đó lại xuất hiện trở lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ lại luyện khí ngọc giản viết về phương pháp chế tác phản ứng lô.

Một lúc sau hắn xuất ra ngọc giản nhìn lại một lần.Hắn vỗ nhẹ hai tay với nhau, sau đó duỗi ra thì trong lòng bàn tay đã dần xuất hiện ba đường linh tuyến.

Gương mặt Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng, hai tay đồng thời hướng về phía trước vẩy ra, linh tuyến lập tức bay lên.Hai mắt hắn nhìn không chớp, hai tay lại tạo thành chữ thập, cứ liên hoàn vòng đi vòng lại, Dần dần, linh tuyến trước người ngày càng nhiều,càng dày đặc, cuối cùng hình thành một đạo linh trù, phát ra từng đạo ánh sáng trong suốt.Làm xong hết thảy, Vương Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bước đầu tiên kéo tơ làm kén để chế tác phiên ưng lô đã hoàn thành.

Hiện tại cần khảo nghiệm xem lô phôi có thể hay không chịu đựng được linh tơ luyện chế.Hắn điểm vào đầu giao long, linh tơ hóa thành một dải lụa nhanh chóng quấn vào đầu giao long.

Vương Lâmngưng thần tĩnh khí quan sát thật kỹnhững biến hóa xảy ra.

Chỉ thấy linh trù chậm rãi thâm nhập vào bên trong đầu lâu, làm cho màu tím của đầu giao long dần nhạt đi.Nhưng chỉ một lát sau, từ bên trong chiếc đầu lâu giao long đột nhiên phát ra âm thanh “ca ca”, tiếp theo tại nơi linh trù đang bọc lấy nó xuất hiện các vết rách.

Cuối cùng toàn vộ nó vỡ ra hóa thành các mẩu xương, chỉ để lại linh trù gữa không trung, phát ra từng trận linh lực dao động.Vương Lâm than thầm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Ánh mắt hắn đảo qua, nhảy lên giữa không trung, bắt lấy linh trù, nhanh chóng lao vào một chỗ thật nhiều thú cốt.

Thú cốt ở đây có cái dài đến năm, sáu mươi trượng, xương cốt tản mát màu trắng xám, đầu lâu của nó cũng rất lớn, so với cái đầu lâu của giao long vừa bị hắn làm hỏng thì cũng tương đương.Trong nháy mắt, linh trù dung nhập đã xuyên qua thú cốt.

Vương Lâm ngẩn ra, lại nếm thử 1 phen, linh trù không bị ngăn trở, xuyên hẳn qua thú cốt.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào thú cốt, ánh mắt lóe lên, thú cốt này bịmột tầng băng tuyết màu lâm bao lấy, nhìn qua giống như là thủy tinh.Tay phải hắn xuất ra một trảo, niết trên xương nó, hơi dùng sức, bên trong xương phát ra tiếng ca ca nhưng vẫn không gãy.Vương Lâm trầm ngâm một chút, vung tay lên, hoàng tuyền băng diễm theo ngón tay tràn ra.

Vừa mới tiến nhập vào trong thú cốt, từng đợt bạch khí đã phát tán ra.

Băng diễm càng đến gần thì bạch khí thoát ra càng nhiều, bao vây lấy màu lam tinh thể, sau đó chúng nhanh chóng tiêu tan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng toàn bộ biến mất,lộ ra bạch cốt thú bên trong.Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, cầm lấy linh trù ấn xuống phía dưới.

Lúc này linh trù đã trực tiếp quấn lấy đầu lâu.Nhưng chừng thời gian đốt nửa nén nhang qua đi, màu sắc của thú cốt đã biến đổi ba lần rồi nổ tung, vỡ thành tro tàn.

Linh trù thoát ra, sợi tơ cũng ít hơn trước, linh lực cũng dần yếu nhược.Hai hang lông mày của Vương Lâm nhăn lại, chế tác phiên ưng lô khó khăn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.

Người nắm giữ luyện khí thuật củaChiến Thần điện thật rất ít, là bởi vì liên quan trực tiếp đến phiên ưng lô này.Người bên ngoài chỉ sợ là muốn có một linh thú đầu lâu đã phải là cực kỳmay mắn rồi, nhưng chế tác phản ứng lô điều kiện cần là có linh thú đầu lâu, điều kiện đủ là phải có đầu lâu cứng rắn của linh thú.

Nếu linh thú chết đã lâu, dùng đầu lâu của nó thì tỷ lệ thành công sẽ giảm đi.Đương nhiên nếu có được hoang thú đầu lâu, mặc cho đã chết lâu hay mới, tỷ lệ thành công liền tăng lên rất nhiều.Bởi vậy, khó khăn cũng tăng lên.

Khi giao long vừa chết, Vương Lâm tựtin nếu là lập tức luyện chế thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút, nhưng lúc ấy tâm tư của hắn lại không đặt vào việc luyện khí, chỉnghĩ mau chóng kết đan.Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng.

Mắt nhìn cốt hải vô tận, nơi này có bao nhiêu linh thú xương cốt thì hắn cũng không tính ra được.- Ta không tin nhiều như thế này linh thú cốt cũng luyện chế không được một phản ứng lô!Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hai tay kết thành chữ thập, luyện ra linh tơ.Sau khi bổ sung vào linh trù, lại khống chế nó đặt lên một thú cốt khác.Một nén nhang sau, thú cốt lại vỡ vụn.Liên tiếp như vậy, chính Vương Lâm cũng không biết được hắn đã phá nát bao nhiêu thú cốt.

Chỉ biết rằng hắn đã hơn trăm lần bô sung linh trù.Khuôn mặt hắn càng lúc càng nặng.

Cuối cùng, Vương Lâm nhảy lên, đứng ởgiữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, sau đó đem linh trù bỏ ra.Linh trù liên hóa thành một trận quyển phong, chuyển động bên ngoài thân thể Vương Lâm.Hai tay hắn không ngừng kết ấn thành chữ thập, vung ra.

Mỗi lần như thếsẽ có một ít linh tơ xuất hiện, dung nhập vào bên trong linh trù.

Sau đó, theo tốc độ ngày càng nhanh cua Vương Lâm, linh tơ dung nhập liên tục vào trong linh trù, làm nó nhanh chóng phát triển.Bên ngoài thân thể hắn, linh trù cũng xoay càng lúc càng nhanh, hình thành một đại quyển phong.

Vương Lâm vẫn không dừng tay, sử dụng toàn thân linh lực luyện hóa ra linh tơ, sau đó uống vào mấy ngụm linh khí dịch thể, lại luyện hóa tiếp.Thời gian dần trôi qua, bên ngoài thân thể hắn, linh trù quyển phong càng lúc càng lớn, đã khuếch tán đến hơn trăm trượng bên ngoài.- Chắc vẫn chưa đủ!-Vương Lâm nhìn vào phạm vi của cốt hải, thầm nhủ, lại uống thêm linh dịch, tiếp tục chuyển hóa.

Cứ thế, quyển phong đã hóa thành một đại quyển phong rộng ngàn trượng.

Vương Lâm hít sâu một hơi, khẽ quát một tiếng, hai tay nâng lên, thần thức buông ra khống chế linh trù quyển hạxuống phía dưới.

Cùng lúc đó băng diễm lại tùy ý phóng ra.Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm liên tục.

Trong phạm vi nghìn trượng lấy hắn làm trung tâm, thú cốt như thủy triều, hất lên tầng tầng tro cốt.

Tro cốt liên miên không dứt, không có xương cốt nào có thể chống lại, tất cảđều hóa thành tro bụi, gia nhập vào trong cốt lãng.Bên trong đó còn chứa vô số bạch khí, theo thời gian tích tụ, cực kỳ đồsộ.

Sau khi bạch khí tán đi, trong vòng nghìn trượng trống rỗng, không còn vật gì!

Hắn lại cắn răng, lấy ra linh dịch, lại luyện chế ra nghìn trượng linh trù, hướng về một phía khác hướng đến.Cốt lãng quay cuồng, bạch khí lãng đi, đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại, chỉ thấy một tiểu thú cốt ở trong phạm vi nghìn trượng này.Vương Lâm lộ ra thần sắc vui mừng, thân mình trầm xuống, lập tức phóng đến bên cạnh tiểu thú cốt, ngưng thần nhìn qua.

Đây là một khối thú cốt bình thường, nhìn cũng không ra có gì thần kỳ.Thú cốt này có màu bạc, khá tinh tế, nhìn qua trông cực kỳ bình thường.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải đưa lên, linh trù như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, hướng về tiểu thú đầu lâu hạ xuống.Màu sắc của đầu lâu này lập tức biến hóa, một lần, hai lần, bà lần…

Sau khi biến đổi đến chín lần, đầu lâu rắc một tiếng, tách ra khỏi xương sống, phiêu phù khỏi mặt đất.Linh trù đã hoàn toàn dung nhập vào trong nó.

Sau khi biến hóa nhan sắc 9lần, nó biến thành dạng một cái bát, từng trận linh lực dao động từ bên trong thoát ra.Vương Lam hút đến tay, bắt đầu nhìn kỹ.

Luyện khí thuật của Chiến ThầnĐiện có lai lịch rất thần bí.

Nghe đồn là tổ tiên của Chiến Thần Điện cũng là người phát hiện Thiên Đạo thuật.

Hậu nhân sau này tách riêng ra tu luyện, hao phí rất nhiều tâm tư để nghiên cứu luyện khí thuật, lúc này mới chỉnh lý, đem phiên ưng lô trong luyện khí thuật chia làm thập phẩm.Phẩm bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt.

Phẩm bậc khác nhau thì phương pháp cũng khác nhau.

Tại khi chế luyện ra phiên ưng lô thì nhan sắc của nó biến hóa mấy lần là đại biểu cho cấp bậc của nó!- Cửu phẩm!Vương Lâm thì thào tự nói, đáy lòng có chút tiếc nuối.

Tốn hao nhiều khí lực như thế, lại sử dụng cả thần bí cốt hải này nữa, không ngờ không thể luyện chế ra thập phẩm phiên ưng lô.Tuy nhiên, cửu phẩm còn hơn là không luyện chế ra được.

Vương Lâm lại xuất ra luyện khí ngọc giản, ngưng thần xem xét.Vương Lâm cũng không biết dù là điện chủ hiện tại của Luyện khí điện thuộc Chiến Thần Điện với tu vị Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có một phiên ưng lô lục cấp mà thôi, còn lại chỉ có thêm vài cái dưới tam phẩm.Sở dĩ cái của Vương Lâm là cửu phẩm và vì có liên quan trực tiếp đến thú cốt nhìn như bình thường kia.

Đó là một khối hoang thú thú cốt cực kỳhiếm thấy trong cốt hải.Sau khi hoang thú tử vong, xương cốt của nó so với các linh thú khác cũng không có gì khác biệt.

Nếu không phải có nghiên cứu thì không dễdàng phân biệt được.Tâm thần của Vương Lâm theo ngọc giản thu hồi.

Hắn ngưng thần trầm tư một lát, luyện khí thuật của chiến thần điện chú ý ba quá trình.

Phân biệt là: điều, dung, hợp.Vương Lâm ngưng thần tĩnh khí, mắt cũng không chớp một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một ít tài liệu, lần lượt ném vào trong phiên ưng lô.Những tài liệu này đều được ghi trong ngọc giản, Vương Lâm trước đó đã nhớ kỹ.

Cũng chính là tìm thấy trong túi trữ vật: Kê Huyết thạch dưới sựthúc dục của linh lực đã tạo ra nhiệt độ rất cao.Tử Nguyệt đằng, là một loại thực vật, cùng với Thiên Cương mộc dưới sự tác dụng của linh lực sẽ phân giải ra.Thiên Cương mộc, một loại tài liệu có mộc thuộc tính, có tác dụng ăn mòn.Ba loại tài liệu này, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng trong túi trữvật hắn vẫn có, đủ dùng cho luyện khí.

Khi hắn vẫn chưa có luyện khí ngọc giản, những tài liệu lấy được từ Vực Ngoại chiến trường này hắn cũng không biết để làm gì.

Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu đây là những tài liệu luyện khí cơ bản, cũng hiểu biết thêm một chút về chúng.Đem Tử Nguyệt đằng ném vào trong phản ứng lô từng đoạn một, hắn đều dùng thú cốt bên trong phá toái, đồng thời sử dụng linh lực thâm nhập, dung hợp vào nó.

Theo tử nguyệt đằng cho vào mỗi luc một nhiều, một cỗ niêm trù tử sắc dịch thể dần dần tích lũy ở trong phản ứng lô.Nhìn chằm chằm vào phiên ưng lô, Vương Lâm lẩm bẩm, dường như đang tính toán cái gì đó.

Một lúc sau, ánh mắt hắn lóe lên, bắn một giọt máu của mình thả vào trong lô.Trong nháy mắt, trong phản ứng lô thoát ra một vài bọt khí.

Vương Lâm không chút hoang mang phát ra một chút thần thức, ngưng tụ trên phản ứng lô, linh lực nhẹ nhàng rót vào.Trong ngọc giản đã tỉ mỉ giới thiệu về tác dụng của phiên ưng lô rằng loại thủ pháp luyện khí này là kiếm tẩu thiên phong, dùng phiên ưng lô làm vật dẫn, thông qua nó, luyện khí sư có thể khống chế, thay đổi tài liệu bên trong.Vương Lâm thở sâu, do dự một chút nhanh chóng xuất ra thiên cương mộc, nhẹ nhàng bóp nát rồi thả vào trong phản ứng lô.Tử sắc dịch thể liền thoát ra một đám bọt khí, tản ra một mùi hương gay gay mũi.

Sau đó Vương Lâm xuất ra khối kê huyết thạch ném vào trong lô.Làm xong hết thảy, khuôn mặt hắn trở nên ngưng trọng, bấm tay niệm chú,phóng ra vài đạo linh quang, dần cùng dịch thể trong lô ngưng kết thành một thể, hình thành một tử sắc viên cầu.Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay phải vung lên, viên cầu phân làm hai nửa, một nửa nổi lên, một nửa chìm vào trong phản ứng lô.Dưới sự khống chế của Vương Lâm, nửa viên cầu bên trên chậm rãi bay lên cao.

Vương Lâm trầm ngâm một lát, đặt hai tay lên mi tâm và ngực, hơi dùng sức, một ngụm tử phủ linh khí trong cơ thể bị bức ra, bắn vào trong viên cầu.Bước đầu tiên của Luyện khí thuật Chiến Thần Điện đến đây coi như hoàn thành.

Bước thứ hai là dung.Bước dung này cần có khí phôi.

Vương Lâm vỗ vỗ túi trữ vật, đem một loạt thanh phi kiếm to nhỏ phóng ra.

Tổng cộng là có ba mươi lăm thanh,chúng đồng thời lơ lửng ở giữa không trung trong không trung.Vương Lâm chỉ vào một thanh phi kiếm trong số đó, nó lập tức bắn ra, đâm vào viên cầu.

Mũi kiếm chậm rãi hoài tan, cuối cùng cả thanh phi kiếm đều bị dung vào.Kế tiếp, ba mươi tư thanh phi kiếm, dưới sự khống chế của Vương Lâm cũng lần lượt dung vào trong viên cầu.

Cuối cùng viên cầu phát ra ánh sáng bảy màu chói mắt.Toàn bộ quá trình này tiêu tốn khoảng hai canh giờ.

Trong thời gian này,Vương Lâm vẫn hết sức chăm chú.

Lúc này hắn không những không thả lòng,ngược lại càng thêm ngưng trọng.

Nhìn chăm chú vào viên cầu, tù túi trữvật hắn lại đem ra một thanh hắc sắc phi kiếm.Có thể nói thanh phi kiếm này đã luôn cùng chung hoạn nạn với Vương Lâm.Từ lúc đạt được đã uống máu Đằng Lệ, rồi cùng hắn quyết chiến QuyếtMinh cốc, đến khi thần thức tan biến bị Tư Đồ Nam mang đi, thân kiếm cũng bị phá toái, chỉ có kiếm linh vì được Vương Lâm huyết luyện nên mới có thể tồn tại trong thần thức của hắn.Sau đó, Vương Lâm tìm cho nó một số phôi thể nhưng hiệu quả đều không được tốt.

Phôi thể hiện tại của nó, dưới vài lần thuấn di tiến công đã có một chỗ bị lõm xuống, nhìn rất chật vật, sắp chịu không được nữa.Tay phải Vương Lâm bắt lấy phi kiếm, bàn tay vuốt nhẹ trên thân kiếm.Một tiếng kiếm minh từ trong thân kiếm truyền ra, sau đó một đạo hư ảnh bóng kiếm chậm rãi phiêu khởi trên thân kiếm, lơ lửng trước người VươngLâm.

Cùng lúc đó, ma đầu ở trong phi kiếm cũng lao ra, phiêu phù một bên, ngơ ngác nhìn bốn phía, cũng không biết đang nghĩ cái gì?!Vương Lâm thở thật sâu, bàn tay mở ra, viên cầu kia lập tức phi đến.Hắn cắn chặt răng, tâm niệm vừa động, hư ảnh trên phi kiếm lập tức lao vào trong viên cầu.Thần thức của Vương Lâm nháy mắt tràn ra, bao lấy viên cầu.

Bước cuối cùng của luyện khí thuật - hợp - đã được hắn bắt đầu triển khai.Thời gian chậm rãi trôi qua, viên cầu chậm rãi bị kéo dãn ra, dần dần đọng lại.

Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm từbên trong nó phát ra.

Một luồn ánh sáng trong suốt phát ra, lưu quang bốn phía thủy tinh phi kiếm, chậm rãi biến ảo trước mặt Vương Lâm.Phi kiếm này vừa hiện, một đạo linh lực lốc xoáy cũng lập tức xuất hiện,bên người Vương Lâm vòng vo một lúc rồi nhập vào trong phi kiếm.

Nhìn thủy tinh phi kiếm hồi lâu, Vương Lâm lại há miệng ra.

Thủy tinh phi kiếm hóa thành một đạo thủy tinh hào quang bay vào trong miệng hắn.Ma đầu ngẩn ra, xoa tay cười nói:- Này…

Ngươi nuốt nó vào thì ta biết ngụ ở đâu?Vương Lâm ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, hữu thủ vung lên, giao long cân từ trong túi trữ vật bay ra.

Hắn hướng về phản ứng lô vẫy tay, nửa viên cầu đang chìm trong đó lao ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Long cân lập tức bay vào trong viên cầu.Sau khi tế luyện, viên cầu này ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành long cân.

Chẳng qua lúc này long cân đã biến thành kim hoàng sắc.

VươngLâm nhìn ma đầu một cái, ma đầu lập tức chui vào trong long cân này.Tay phải thu lại long cân, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút rồi cất vào trong túi trữ vật.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vách động màu lam tinh,tay phải vung lên, hoàng tuyền băng diễm xuất hiện, chân hắn đạp mạnh,thân mình nhanh chóng bay đi.Với thế như chẻ tre, từ mấy ngàn trượng dưới lòng đất phóng lên.

Tốc độcủa hắn quá nhanh, lại có lực phá hoại kinh khủng của hoàng tuyền băng diễm, làm cho toàn bộ mặt đất rung động.

Một số tu sỹ đang ở trong cốc tìm thú cốt sắc mặt đại biến, kinh hoàng vội bay khỏi nơi này.

Mặt đất càng lúc càng chấn động mãnh liệt.Có mấy tu sỹ tinh mắt lập tức nhìn a ở phương hướng đệ thập tứ cốc truyền ra một trận nổ vang, một bóng đen bắn lên cao, nháy mắt bay vào mê vụ phía trên, biến mất không thấy.Hồi lâu sau những tu sỹ này vẫn nghi hoặc nhìn về phía đó, đủ loại phán đoán chậm rãi truyền ra.

Thậm chí có tin đồn trong thi cốc có một khối vạn năm thi thể.

Khối thi thể này lúc đó đột nhiên thức tỉnh mới khiến cho thi cốc kịch liệt rung động.

Bóng đen phá không bay lên kia thực chất chính là khối thi thể này đã hóa thành tinh.Sau khi bắn ra, Vương Lâm vẫn không dừng lại, nhanh chóng hướng vềphương nam bay đi.

Dựa theo tin tức thu được từ Tang Mộc Nhai, Nam ĐấuThành nằm ở phía nam, cách Thi Cốc chừng ba mươi vạn dặm.Vương Lâm biết mình luyện khí đã tiêu hao mất một ít thời gian, cho nên hắn tăng nhanh tốc độ.

Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý niệm đó là nhanh chóng kiếm được lò luyện đan để nhanh luyện chế thiên ly đan.Hai ngày hai đêm sau, trong ánh mắt của Vương Lâm xuất hiện một tòa thành trì thật lớn màu đen.

Tòa thành này rất lớn, từ xa nhìn lại cũng không thể thấy hết giới hạn.

Đây là Nam Đẩu thành, một trong chín trăm chin mươi tám tòa thành lớn của Tu Ma hải.Sở dĩ nó có tên là Nam Đẩu thành là vì chủ thành tên là Nam Đẩu, có tu vị Nguyên Anh kỳ, dưới trướng cao thủ vô số.

Có thể nói hắn là nhất phương bá chủ.Trên cơ bản, trong tu ma hải nội, nếu có được một tòa thành tức là đại biểu cho một thân phận nhất định.

Thành chủ chắc chắn là một nhân vật hiển hách.

Dưới thành chủ có nhiều môn phái lớn nho.

Những môn phái này có thực lực không đồng nhất nhưng đều kém xa uy nghiêm của thành chủ.Cũng may là Nam Đẩu thành chủ từ năm trăm năm trước đã mất tích, trong phạm vi trăm vạn dặm giống như quần long vô chủ, khiến cho các môn phái lớn nhỏ có điều kiện phát triển, nên mới có thể hình thành nên những môn phái lớn như Đấu Tà phái.Nam Đẩu thành trở thành một thành vô chủ trong Tu Ma hải, bị mấy môn phái lớn cùng nhau quản lý.

Tuy nhiên, Nam Đẩu thành thuộc một vùng hẻo lánh, tài nguyên cằn cỗi, linh mạch khuyết thiếu nằm ở rìa của Tu Ma hải.

Nguyên Anh kỳ tu sĩ thường sẽ không đến những nơi này.

Do đó đây là nơi không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong vòng trăm vạn dặm xung quanh.Còn Kết Đan tu sĩ thì nơi này có rất nhiều.Từng có người đoán rằng, nếu nơi này có thể xuất hiện một vị Nguyên Anh kỳ thì đương nhiên sẽ trở thành chủ nhân mới của Nam Đẩu thành.Trong năm trăm năm qua, nơi này cũng không phải không có Nguyên Anh kỳtu sĩ muốn chiếm cứ.

Nhưng được một thời gian thì không chịu được cảnh linh khí thiếu thốn và hoàn cảnh cằn cỗi nơi này mà buông tha rời đi.Dần dần, nơi này cũng không có Nguyên Anh kỳ lai vãng đến.

Dù sao Tu Ma hải có đến gần một ngàn thành trì, làm sao mà phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy như Nam Đẩu thành này.Lúc này đây, Nam Đẩu thành bị Tru Thiên giáo, Diệt Hồn môn cùng vớiThiên Nhất đạo giáo liên hợp quản lý.

Đấu Tà phái dù có tư cách nhập chủnhưng dưới sự liên hợp của ba nhà cũng khiến môn phái này không thểtiến vào nửa bước.Dù sao tam phái quản lý và tứ phái quản lý cũng có sự khác biệt rất lớn.Cũng không ai thiển cận ngồi nhìn Đấu Tà phái tiêu diệt một môn phái khác để thế chỗ.

Ở điểm này, ba phái kia vẫn luôn thống nhất với nhau.Sau khi giao nộp mười khối hạ phẩm linh thạch để có được lệnh bài nhập thành, Vương Lâm vội vàng đi vào Nam Đẩu Thành.

Mục tiêu của hắn làLuyện Khí các ở thành đông.Luyện khí các có ba tầng, theo mỗi tầng tăng lên, pháp bảo càng trân quý thêm mấy phần.

Khi Vương Lâm đến nơi này, tầng một có bảy tám tu sỹđang cùng mấy tên tiểu nhị cò kè mặc cả.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 146: Kết đan (3) ( 145/2095)Vương Lâm trước khi tiến vào thì lấy từ trong người ra một chiếc khăn đen dùng để che mặt.

Khi vào bên trong hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt,tầng một lấy kiếm làm pháp bảo chính, đa số không phải là kiếm tầm thường, chúng đều được đạt trong những hộp nhung.

Hai bên của hộp nhưng đều có phong ấn, để ngăn kiếm khí thoát ra ngoài.Ngoài ra, ở giữa của tầng một, còn có một cột bằng thủy tinh hình trụ.Bên trong xếp ba thanh phi kiếm theo hình tam giác.

Mũi kiếm hướng lên trên và lay động.Ba thanh kiếm này phát ra ánh sáng rực rỡ lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn thấyVương Lâm đang chăm chú nhìn vào chiếc trụ thủy tinh.

Một tên tiểu nhịđi tới, hắn khoảng hơn hai mươi tuổi.

Khuôn mặt rất thông minh, hắn đi đi lại lại như muốn tìm hiểu Vương Lâm.

Dùng khăn che kín mặt, đây là một điều bình thường.

Nhiều khách nhân luôn không muốn người khác nhìn thấy diện mạo thật của mình, nên mới ăn mặc như vậy.

Về tu vi của đối phương Luyện Khí tong có phương pháp để nhận biết, nhưng hắn càng xem trong lòng càng thấy cổ quái.

Hắn dung bí thuật để dò xét thì thấy tu vi của đối phương lúc là Kết Đan kỳ, khi lại thấy là Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn.Tên tiểu nhị này trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng bên ngoài tỏ ra bình thường, không có gì khác lạ.

Hắn nói một cách lễ phép:- Tiền bối, thích thanh phi kiếm nào?Vương Lâm không nhìn nữa, quay lại quan sát tiểu nhị.

Vương Lâm liếc mắt một cái liền thấu hiểu hắn tu luyện được ngưng khí kỳ.

Hắn thấn sắc bình thản nói:- Quý các có bán lò luyện đan không?Tiểu nhị mỉm cười gật đầu, nói:- Tiền bối, nhìn khắp cả thành Nam Đấu này nếu bán lò luyện đơn thì chỉcó mỗi nhà chúng tôi.

Loại vật dụng này không phải ai cũng có thể mua được.

Nếu như tiền bối cần, thì xin hãy theo tại hạ lên tầng hai.-Vương Lâm bình thản, cất bước theo hắn lên tầng hai.

Tiểu nhị đi trước vài bước, vừa đi vừa chỉ dẫn.

Khi bước lên cầu thang.

Ánh mắt Vương Lâm nhìn chếch sang một đạo sĩ đang mặc cả ở dưới tầng một.

Trầm ngâm một lúc, rồi bước lên lầu.Khi lên đến tầng hai.

Tiểu nhị đi về phía một người trung niên đang ngồi trên ghế mây ở bên phải của căn phòng, nói thầm với người này mấy câu.Sau đó đi xuống lầu.Người kia mặt nhẵn không có một sợi râu nào, hai mắt sáng như sao thỉnh thoảng đảo qua đảo lại.

Hắn đứng bật dậy nói:- Ngài muốn loại lò luyện đan như thế nào xin hãy nói!Vương Lâm thầm đánh giá tu vi của hắn thì thấy đây là Trúc Cơ đại viên mãn.

Trong lòng thầm nhủ, Luyện Khí Các phân làm ba tầng, tầng thứ nhất là Ngưng Khí kỳ, tầng thứ hai là Trúc Cơ kỳ, tầng thứ ba chẳng phải là sẽ có Kết Đan kỳ trấn thủ sao?Hắn bình thản nói:- Có thể mang ra đây cho tại hạ xem qua được không?Người kia cười ha ha.

Chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói:- Xin mời ngồi.

Tại hạ sẽ đi lấy cho ngài xem.Hắn liền rót một ly trà, đặt lên bàn.

Rồi sau đó đi vào sau tường, giơ tay lên vỗ vào vách tường ba cái.Tiếp theo đó từ bên trong xuất hiện ba mỹ nữ mặc cung sa đi ra, trên tay mỗi người đều bưng một chiếc mâm bằng bạch ngọc.

Bên trên mỗi chiếc mâm phân biệt đều có một chiếc hộp gỗ hình vuông.Ba chiếc hộp này kích thước như nhau, nhưng trên mặt có vẽ những hoa văn khác nhau, hơn nữa ở bên ngoài ba hộp gỗ đều được gián những phong ấn khác nhau.Ba thiếu nữ lần lượt đi đến trước mặt Vương Lâm, ánh mắt nhìn vào hắn, không ngừng nhìn vào chiếc áo choàng đen của hắn.Người trung niên kia, cầm lấy một chiếc hộp, đặt lên bàn.

Nói:- Các hạ, đây là đan lô do Thanh Cương Nham cùng Huyền Vụ Tinh ở sâu trong Tu Ma hải dung hợp lại tạo thành, Chiếc đan lô này phải luyện chếmất bảy bảy bốn mươi chin tháng mới chế ra được.

Hàng tam phẩm.Nói xong, hắn mở chiếc hộp gỗ ra, chiếc hộp mở ra để lộ ra bên trong vô số lò luyện đơn to nhỏ khác nhau.Vương Lâm bình thản, lúc đầu khi Lý Mộ Uyển nhắc đến lò luyện đan.

Đã từng nói đến, chiếc lò luyện đan mà cô mang theo chỉ là hàng nhị phẩm,chỉ khi đạt được hàng tứ phẩm mới có thể đảm bảo không xuất hiện biến cốlớn khi luyện Thiên Ly đan.Nhìn qua một cái,Vương Lâm không nói không rằng.

Người trung niên kia cười, khẽ vẫy tay một cái, những chiếc hộp gỗ trên bàn lập tức biến mất,quay trở lại chiếc đĩa bạc trên tay ba thiếu nữ.

Hắn lướt qua người thiếu nữ thứ hai.

Với tay nắm lấy chiếc hộp trong tay người thiếu nữ thứba, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Cười nói:- Đạo hữu chắc muốn chế trân phẩm đan dược.

Đây là do chín mươi chín hạphẩm nội đan linh thú mà luyện chế ra Bách Thú Linh lô.

Dùng nó để chếtạo sẽ có một tỷ lệ lớn để hấp thu đan khí của linh thú làm tăng phẩm chất của đan dược.Nói rồi, hắn liền mở hộp gỗ ở bên trong đặt một chiếc đan lô đỏ như máu,nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bên ngoài lò luyện đan có khắc chín mươi chín bộ mặt dữ tợn của linh thú.Những con linh thú này trong sống động như thật, từ trên đó toát ra một tia linh khí yếu nhược.

Đan lô bị phong ấn mà còn có thể toát ra được linh khí, nếu mở phong ấn ra thì chỉ sợ linh khí lập tức sẽ tràn ngập xung quanh.Chiếc Bách Thú Linh lô này dã làm Vương Lâm động tâm, chẳng qua bên ngoài mặt hắn vẫn không có nửa điểm biến hóa.Người trung niên sờ sờ lên chiếc hộp, nói:- Đạo hữu hẳn là biết, loại hạ phẩm linh thú kia tương đương Kết Đan kỳrồi.

Tại hạ cũng phải tốn hao rất nhiều tinh lực, và thời gian mới có thể thành công luyện chế ra được.

Chiếc Bách Thú Linh lô này phẩm chất đạt tới ngũ phẩm.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, nói:- Giá bao nhiêu?Người trung niên kia mỉm cười, nói:- Thượng phẩm linh thạch mười vạn khối.

Đây là giá chuẩn, hoặc các hạ có thể đổi một báu vật gì ngang giá cũng được.Nghe đối phương báo giá, cho dù Vương Lâm đã tính toán từ trước, nhưng trong lòng vẫn trầm xuống.

Chiếc lò luyện đan này quá đắt, chẳng trách trưởng phái Đấu Tà phái mất nửa số linh thạch của môn phái mới mua được một chiếc.Người trung niên kia vẫn cười, bĩnh tĩnh , nhẹ nhàng rót thêm một chén trà.

Uống một ngụm rồi nói:- Đạo hữu, chiếc Bách Thú Linh Lô này rất đắt, hay là các hạ đổi cái khác.

Chiếc đan lô lúc trước giá mặc dù cũng là mười vạn linh thạch,nhưng là trung phẩm linh thạch, chỉ bằng một vạn viên thượng phẩm linh thạch mà thôi..Vương Lâm liếc nhìn người trung niên kia, vỗ vào túi bảo vật, một khối da của giao long lập tức bay ra, rồi nằm yên trên bàn- Giao Long bì giáp?

- Người trung niên kia nói với giọng có phần kinh ngạc.

Cầm lên, nhìn chằm chằm vào đó một lúc, rồi đặt sang một bên, trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên nói:- Là trung phẩm linh thú gao long bì giáp, loại này các hạ có bao nhiêu?Vương Lâm bình thản.

Không trả lời.

Mà hỏi lại:- Bao nhiêu thì có thể đổi chiếc Bách Thú đan lô này?Người trung niên cúi đầu tính toán một lúc, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, nói:- Nếu như dài trên một nghìn trượng, thì một chiếc Giao long bì giáp có thể đổi được.Vương Lâm không nói gì.

Lại vỗ vào túi bảo vật, Giao Long bì giáp lập tức chất đống trước mặt người trung niên kia.

Vương Lâm không them nhìn lại đã liền cầm lấy chiếc hộp đựng Bách Thú Linh lô, rồi chạy thẳng xuống lầu.Người trung niên hô hấp có chút dồn dập, nhìn chằm chằm vào giao long bì giáp, nhìn qua thì biết đây không phải là một đoạn hoàn chỉnh, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.Đây là một đoạn da của trung phẩm linh thú giao long a.

Phải biết rằng trung phẩm linh thú tương đương với Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn.

Linh thú cấp bậc này cho dù là ở Tu Ma hải cũng là bá chủ một phương.

Người trung niên mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng nhiều nhất chỉ nhìn thấy mọt ít trung phẩm linh thú bì giáp mà thôi.

Còn về những bì giáp có độ dài lớn thì ngoại trừ của hạ phẩm linh thú thì đây là lần đâu tiền nhìn thấyở trung phẩm linh thú.Đến khi ngẩng đầu lên thì Vương Lâm đã mang luyện dan lô cất vào trung túi trữ vật, vội vàng chạy xuống cầu thang.Báu vật không được lộ ra, Vương Lâm biết rõ đạo lý này, do vậy hắn mới hóa trang che kín mặt, nhưng dù đã làm như vậy hắn vẫn không yên tâm.Hắn biết mình không hiểu biết nhiều về giao long bì giáp như đối phương,nhưng cũng biết đây là bảo bối khó kiếm.

Chỉ cần đối phương nổi lòng tham, nghĩ đến những bảo bối khác từ trên cơ thể con giao long, thì mọi việc sẽ phức tạp vô cùng.Nếu như không phải vì bất đắc dĩ, thì Vương Lâm không bao giờ mang giao long bì giáp ra đổi.

Một là giá của lò luyện đan quá cao, trong túi của hắn ngoài hồ lô đựng chất lỏng linh khí ra, cũng chỉ có Giao Long bì giáp là có thể đổi được.So đi tính lại, nếu như đưa ra hồ lô đựng chất lỏng linh khí, thì đấy lại càng là vật phẩm nghịch thiên, e rằng hậu họa càng lớn.

So đi tính lại, hắn dứt khoát mang Giao Long bì giáp ra đổi, đổi xong lập tức đi ngay.Rời khỏi Luyện Khí Các, Vương Lâm lạnh lung nhìn về phía đối diện, lúc trước khi đi lên lầu hắn đã lưu lại trên cơ thể đối phương một tia thần thức.

Bây giờ đi ra liền cảm nhận đối phương đang ở nhà trò đối diện.Nhà trọ phía đối diện có không ít khách, bên cạnh người nọ còn có ba KếtĐan kỳ tu sĩ.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không phá hủy thần thức trên người đối phương, mà bước vòng qua mấy ngõ nhỏ, dùng Thổ Độn thuật,nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên mà Vương Lâm vẫn chưa biến xuống dưới đất.

Cả Nam Đấu thành như bị bao phủ bởi một loại cấm chế bao phủ,nó làm ảnh hưởng đến Độn Thổ chi thuật.Vương Lâm trau mày, nhanh chóng bay người lên, bay ra phía cửa thành.Khi hắn bay ra không được bao lâu.

Một tư sĩ vừa gầy vừa đen, xuất hiện ngay ở chỗ Vương Lâm vừa thi triển Thổ Độn thuật, y nhìn về phía VươngLâm đang bay đi, ánh mắ lộ ra vẻ tham lam.

Vị tu sĩ này, chính là một trong số khách hàng ngã giá ở tầng một khi Vương Lâm bước vào.Người này tên là Vệ Tam, là do Đấu Tà phái cử đến Nam Đấu thành để thu nạp đệ tử.

Khi y nhìn thấy Vương Lâm đi lên tầng hai, tỏng lòng không yên, giả vờ lơ đãng quan sát mấy lượt, rời khỏi Luyện Khí Các, y tìm một chỗ trong quán trọ để theo dõi.

Không những vậy còn truyền tin cho một vài đồng môn đang thu mua ở Nam Đấu Thành.

Đợi một lúc sau, mới nhìn thấy Vương Lâm đi xuống.

Hắn dự tính thời gian, nhất định Vương Lâm sẽđổi một bảo bối quý.

Do vậy có ý xấu.Nhưng chẳng qua hắn không nhìn rõ tu vi của đối phương, hắn đoán có thểlà Kết Đan kỳ tu sĩ.

Khi hắn gọi được đồng môn tới, hắn không ngờ có đến ba môn phái trưởng lão cũng đến.

Vui mừng quá đỗi, vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc.Bên cạnh hắn, lần lượt xuất hiện mấy chục người, những người này đẳng cấp khá giống nhau đều là Trúc Cơ Kỳ.

Nhưng trong số những người này, có ba người ở phía sau màn che thì lại khác.Ba người này đúng là ba Kết Đan kỳ tu sĩ khiến cho Vương Lâm phải có chút e dè.- Trưởng lão.

Không ngờ ba vị lại đến Nam Đấu thành.

Tôi có thể chắc chắn, trên người đối phương có bảo bối.

- Vệ Tam quay người lại, khúm núm người nói.- Vệ Tam, ngươi nói láo.

Ta còn nghĩ là một tu sỹ Kết Đan kỳ.

Hừ.

Rõ ràng là một giả đan tu sĩ, thì làm gì có bảo bối?

Đợi lâu như vậy, thật là mất thời gian.

- Một người trong số đó có vẻ bực tức nói.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 147: Kết đan (4) ( 146/2095)-Ngươi!

Chết tiệt!Một người ở phía sau màn che trầm giọng nói, cùng lúc đó từ bên trong màn sương chìa ra một bàn tay khô, mang theo một chút hắc khí, chụp vềphía Vệ Tam.Sắc mặt Vệ Tam lập tức tái nhợt, thân hình thủ phục trên mặt đất, run rẩy nói:-Đệ tử…Những câu nói của đệ tử là thật, ngoại trừ tu vi của hắn ta phỏng đoán có chút sai lầm, đệ tử…Quá sợ hãi, nên lời nói của hắn có chút lộn xộn.Bốn phía hắn là những đồng môn trong Đấu Tà phái, cả đám đều không có biểu tình, thậm chí còn có một số tên cười trên sự đau khổ của người khác.

Trong lòng Vệ Tam thấy hàn ý càng mạnh, nhìn thấy cánh tay khô kia sắp hạ xuống, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức lớn tiếng nói:-Ta…Ta nhớ ra rồi, hắn hỏi người trong Luyện Khí Các ở đây có bán ngũ phẩm đan lô trở lên không?Thật ra Vệ Tam cũng không nghe rõ lời nói này.

Hắn bây giờ do bị uy hiếp tới tính mạng, dưới tình huống cấp bách lập tức nói lung tung.

Nói,chính hắn cũng có chút không tin, nói không chừng đối phương quả thật là muốn mua lò luyện đan.Cánh tay khô gầydừng lại một chút, âm thanh âm u lại truyền đến:-Lò luyện đan sao?

Vệ Tam, ngươi cũng biết rõ hậu quả khi gạt ta rồi chứ?Vệ Tam cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nói:-Đệ tử có thể lấy tính mạng để đảm bảo.Hắn trong lòng cười khổ, thầm nghĩ chính mình nếu không nói như vậy, bây giờ sẽ chết, không bằng đánh cuộc một lần.

Nếu như thua, thì đúng là xui xẻo.

Nhưng nếu thắng, sẽ duy trì được tính mạng.- Mặc kệ hắn nói là thật hay giả, đi xem thì không phải biết rồi sao.Vị trưởng lão thứ ba từ đầu đến cuối không nói câu nào, lúc này giọng nói lại giống như chuông, ầm ầm truyền đến.Lời này vừa nói ra, ba người không hề do dự, lập tức bay lên, nhanh chóng lướt về phía Vương Lâm vừa bay đi.

Những đệ tử ở phía sau, vội vàng đuổi theo sát nút.

Vệ Tam xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm mắng, nhưng cũng bay theo phía sau.Ba người trưởng lão của Đấu Tà Phái, vốn là đại biểu của Đấu Tà Phái,đến Nam Đấu thành có chuyện quan trọng muốn thương lượng chưởng giáo của tam phái.

Lúc này khi chuyện đã xong xuôi, đệ tử của tam phái kia cũng nhận được mệnh lệnh, không được ngăn cản ba người.

Cho nên dọc theo đường đi, Đấu Tà Phái người tuy đông, khí thế như chẻ tre, nhanh chóng đuổi theo.Còn Vương Lâm, mỗi khi bay một đoạn, đều có người kiểm tra, sau khi cẩn thận kiểm tra Lộ Bài mới cho đi qua.

Sau vài lần, Vương Lâm trong lòng mất kiên nhẫn, hơn nữa phát hiện ở phía sau có người truy đuổi, mới dứt khoát không thèm dừng lại, một đường đánh đấm lung tung, nhanh chóng lao đi.Rất nhanh, hắn đã đi đến cửa thành, trong nháy mắt liền xông ra ngoài.Không lâu sau, tất cả người của Đấu Tà Phái đuổi đến, lóe lên mà lao qua.

Khi bọn họ rời khỏi, đệ tử của Tam Phái trong Nam Đấu thành, xuất hiện trên cửa thành.Bọn họ vừa rồi mới nhận được mệnh lệnh, nếu như đối phương đánh nhau ởbên trong thành, vậy thì nhanh chóng đuổi ra.

Còn nếu như đối phương rời khỏi thành, lại không được ngăn cản, cũng không tương trợ.Vương Lâm ra khỏi Nam Đấu thành, chân đạp một cái, cơ thể lập tức chui vào trong lòng đất, Thổ Độn thuật nhất thời được phát động, nhanh chóng bỏ chạy.Ba người tu sĩ Kết Đan Kỳ trong khi truy đuổi, một người trong đó khẽ a lên một tiếng, tay phải phất lên, một mặt Cổ Kính xuất hiện trên lòng bàn tay.

Hắn hà mồm phun ra một ngụm linh khí, linh khí thổi lên trên CổKính lập tức cuồn cuộn bay ra bốn phía.

Bên trong Cổ Kính ánh sáng lấp lánh, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng bay ra từ trong tay của tu sĩ.

Sau khi xoay vài vòng ở trên không trung, từ bên trong cái kính đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng, hướng về một vị trí khá xa.

Đồng thời ánh sáng cũng nhanh chóng được chuyển dời về phía đó.Ba người cười khẩy, bay theo ánh sáng của kính.Đệ tử của Đấu Tà Phái, cả đám cũng hết sức hưng phấn.

Loại cảm giác cùng đi theo trưởng lão của môn phái truy sát con mồi, làm cho họ cảm thấy có sự kích thích lớn.Vương Lâm nhíu mày, trong lòng hừ lạnh, thần thức đặt ở bên trong cơ thể của Vệ Tam lập tức nổ tung ra.Chỉ thấy Vệ Tam ở bên trong đám đệ tử của Đấu Tà Phái, đột nhiên kêu thảm một tiếng, miệng phun ra máu tươi, cơ thể ngã ngược ra, từ trên phi kiếm rơi xuống dưới.

Đồng môn ở bên cạnh hắn, cả đám trở nên cực kỳhoảng sợ.Tốc độ của Vương Lâm cũng không giảm mà tiếp tục bỏ chạy, nhưng thần thức lại lan ra, ngưng tụ lại ở trên người một địch nhân.

Lòng khẽ động,lại một người đệ tử của Đấu Tà Phái kêu thảm lên rồi rơi xuống.Vì vậy, những đệ tử của Đấu Tà Phái tham gia truy kích không tự chủ được mà phải tới tấp ngừng lại, không dám tiếp tục tiến lên.

Chỉ riêng ba người tu sĩ Kết Đan Kỳ, chẳng thèm có chút để ý, nhìn chằm chằm vào chỗtrên cái gương, mà đuổi theo.Bàn tay của một người tu sĩ trong đó vung lên, một con dấu màu đen cực lớn từ trong tay áo bay ra.

Nó ở trên không xoay chuyển vài vòng, rồi hóa thành những cơn gió lớn, theo ngón tay của tu sĩ đang cười nhạt đó mà ầm ầm nện xuống đất.Trong nháy mắt khi nó nện xuống đất, cơ thể của Vương Lâm trong lòng đất lập tức xoay chuyển, tránh qua.

Nụ cười của tên tu sĩ kia lại càng lạnh, liên tục khua tay, luồng gió lại liên tục nện xuống mạnh mẽ.

Trong những tiếng ầm ầm liên tiếp, một đạo thân ảnh màu đen từ trong mặt đất bay ra, rồi quay đầu lại lạnh lùng nhìn ba người kia một cái, nhanh chóng bay đi:-Giao ra những pháp bảo đã mua ở bên trong Luyện Khí Các.

Nếu không, chết!Tên Tu sĩ ném ra Cổ Kính hai mắt như điện, quá lớn lên.Hắn vừa nói dứt lời, đột nhiên trước mặt xuất hiện từng đợt ánh sáng chói mắt, một đạo kiếm khí rất mạnh, mạnh mẽ đâm tới.

Hắn hoảng hốt, cơ thể hắn giống như có một cái gì cứng rắn đâm từ bên trái qua vài tấc,ngay sau đó ngực hắn đau lên, cảm thấy có một cái gì đó đâm vào bên trong, lại chui ra ở phía sau lưng, một ngụm máu tươi trong miệng lập tức phun ra.-Đây là phi kiếm gì???Sắc mặt hắn tái nhợt, lộ ra vẻ nghĩ lại mà vẫn còn phát sợ.

Vừa rồi nếu hắn không phải chạy nhanh, sợ rằng ngày hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi.Vương Lâm thầm than đáng tiếc, tay phải vung lên, cây phi kiếm thủy tinh lấp lánh xuất hiện trong tay hắn.Hai người tu sĩ kết đan còn lại trên mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, không nói nhiều mà liên tục thi triển ra vài cái pháp bảo phòng ngự, lúc này ánh mắt mới lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.-Cút!Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, sau khi nói một chữ, tiếp tục bay nhanh về phía trước.Ba người tu sĩ Kết Đan kỳ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đồng loạt nhìn cây phi kiếm đang bay lượn bên cạnh Vương Lâm, trong mắt ánh lên vẻ tham lam.

Phi kiếm sắc bén như vậy, có thể nói rất hiếm có trên thếgian.

Ba người không nói nhiều, lại tiến hành truy đuổi.Tên tu sĩ bị thương kia, trong khi truy kích liên tục ném ra rất nhiều kiện pháp bảo phòng ngự, đem bốn phía chung quanh cơ thể mình mà phòng ngự không có một khe hở.

Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại liên tục nhai vài miếng đan dược, sau đó nhai nhổ ra, bôi lên trên vết thương.Tiếp đó hắn do dự một chút, lấy ra ngọc giản, sau khi đặt lên trán rồi trải ra, ngọc giản lập tức lấp lánh vài cái, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, phát hiện ba tên này vẫn còn truy kích, đáy lòng không khỏi cười nhạt.

Ý nghĩ của ba tên này chính là giết người đoạt bảo.

Có thể để cho ba tên tu sĩ kết đan truy sát, đối vớiVương Lâm bây giờ chỉ là chuyện bình thường.

Nếu như là một người, thì hắn cũng có sức để liều mạng, nhưng đối phương là ba người, tuy đều làKết Đan Sơ Kỳ, nhưng cũng không thể khinh thường.Tuy nhiên một khi hắn Kết Đan thành công, thì giết ba tên này, đơn giản giống như bóp nát một con kiến vậy.Dưới sự truy kích của ba người, Vương Lâm chạy trốn một ngày một đêm,trong khoảng thời gian đó đối phương đánh ra vô số pháp bảo.

Dần dần,tâm sức của Vương Lâm cũng không đủ, phi kiếm Thủy Tinh sau một lần đánh lén, nếu tiếp tục sử dụng khi đối phương đã có phòng ngự, thì sẽ không có hiệu quả.Ánh mắt Vương Lâm càng ngày càng lạnh, thần thức của hắn nhìn chằm chằm vào ba người, Cực Cảnh lập tức đánh ra như chớp giật, trước mắt ba tên tu sĩ Kết Đan lập tức có hồng quang lóe lên, trong đầu giống như bị một cây búa lớn hung hăng đập vào.

Ngay lập tức máu từ trong miệng mũi chảy ra, sau khi cơ thể có chút lung lay, trong mắt cả đám lộ ra vẻ hoảng sợvà ngưng trọng trước nay chưa từng có.Tên tu sĩ đã bị thương lúc trước, lại càng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, hai mắt đỏ hồng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nếu không phảiở bên cạnh có người giữ lại được, chắc chắn sẽ rơi xuống khỏi phi kiếm.-Hắn tuyệt đối không phải đơn giản là Trúc Cơ Kỳ, phải là loại chỉ còn kém một chút thì có thể trở thành tu sĩ Kết Đan Kỳ!Hắn thở sâu, cố gắng áp chế thần thức đang rung động mạnh, rồi nói với hai người bên cạnh.-Phải giết chết hắn, nếu không với bản lĩnh của tên này, một khi hắn Kết Đan thành công, ba người chúng ta chắc chắn sẽ chết!-Ta đã thông báo cho trưởng giáo, sẽ nhanh chóng có người đến chi viện thôi.Vương Lâm chau mày, cực cảnh thần thức chịu ảnh hưởng của tu vi, vốn là đối với Kết Đan kỳ thì không hiệu quả.

Nhưng bây giờ Hoàng Tuyền ThăngKhiếu Quyết ở bên trong cơ thể đã đại thành, tam đan hợp nhất tạo thành đan phôi, đã sinh ra một tia hiệu quả, nhưng cũng chỉ có thể đả thương chứ không thể giết được bọn chúng.Thương thế này thoạt nhìn thì rất nặng, nhưng đối với tu sĩ Kết Đan mà nói, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, thì có thể hồi phục.Nếu như đối phương chỉ có một người, mượn toàn lực của Ma Đầu, giết chết một người cũng không ngại.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể chạy!Trong lòng Vương Lâm thầm than, nhanh chóng bay về phía trước.Sau tám canh giờ, sắc trời dần tối, Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm đã sử dụng mấy lần, mỗi lần sử dụng chỉ có thể trì hoãn được một chút.

Thần thức của hắn quét mạnh qua khoảng không, đột nhiên ngừng cơ thể, xoay người lại nhìn quân địch đã đuổi theo mình hai ngày một đêm.Ba người cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không thể không đuổi theo.

Bằng không thì một ngày nào đó đối phương Kết Đan, ba người bọn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy Vương Lâm dừng lại, ba người đều có chút nghi ngờ trong lòng.Đúng lúc này, chỉ thấy tay phải của Vương Lâm duỗi lên cao giống như chống trời vậy, trong mắt lấp lánh hàn quang, tóc bay theo gió, quần áo trên người lại càng phát ra âm thanh phần phật.Phi kiếm Thủy Tinh ở dưới chân hắn, lấp lánh những tia sáng lạnh lẽo.Rất nhanh, một tia lam sắc hỏa diễm xuất hiện ở trên tay phải của hắn,ngọn lửa này vừa xuất hiện, bầu không khí ở bốn phía lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ngoại trừ Cực Cảnh thần thức là đòn sát thủ của Vương Lâm ra thì lam sắc hỏa diễm này cũng được tính đến .

Nếu Cực Cảnh thần thức còn có thể sử dụng, thì lam sắc hỏa diễm này hắn cũng chẳng muốn dùng.

Khi còn ở bên trong sơn cốc thứ mười bốn, Vương Lâm phát hiện hỏa diễm này sau mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một lần.

Nhưng bây giờ đối phương đã từng bước áp sát, không để cho hắn băn khoăn thêm nữa.Ngọn lửa băng vừa hiện ra, ba người tu sĩ Kết Đan sắc mặt có biến đổi lớn, không đợi bọn họ có hành động, tay phải của Vương Lâm đã được huy động, ngọn lửa băng lớn bằng nắm tay, được thổi từ từ về phía bọn họ.Nhìn tốc độ có vẻ chậm, nhưng thật sự lại rất nhanh, những ngọn gió từbốn phía trên không trung thổi tới, lập tức trở thành gió băng, giống như một con dao nhỏ, nhanh chóng ngưng tụ lại trở thành vật thể, bay vềphía ba tên kia.Ba tên kia không chút do dự, lập tức phân tán ra bốn phía, nhưng tốc độcủa ngọn lửa băng đột nhiên tăng mạnh, lấy một góc độ khó tin, nhiều lần đánh lên cánh tay của tu sĩ bị thương kia.

Trong nháy mắt, tên tu sĩ kia thậm chí kêu cũng chẳng kịp, cả người đều bị ngọn lam sắc hỏa diễm bao phủ, khoảnh khắc đã tiêu tan chẳng còn gì.Ngọn lửa băng mỏng manh vẫn tiếp tục bay về phía một người tu sĩ.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ phương xa truyền đến từng đợt tiếng sấm nổ,ngay sau đó bảy tám đạo cầu vồng phá không bay đến.Vương Lâm biến sắc, tay phải hóa thành trảo, ngọn lửa băng lập tức được thu vào bên trong cơ thể, không nói nhiều lại quay đầu bỏ chạy.

Lúc này,hắn xuất linh lực ra một trăm phần trăm, bất chấp mọi thứ mà liều mạng bỏ chạy.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 148: Kết đan (5) ( 147/2095)Trong lúc bỏ chạy, thần thức của Vương Lâm quét qua nhìn ngọn lửa băng ởbên trong đan phôi, màu sắc của nó lúc này đã nhạt hơn trước.

Ngọn lửa băng này bắt nguồn từ đan phôi, nếu như dùng nhiều lần, trước khi kết đan, tất nhiên sẽ tạo nên ảnh hưởng đến đan phôi, thậm chí cuối cùng cònảnh hưởng đến xác xuất thành công của việc kết đan.Uy lực tuy mạnh, nhưng lại không thể bổ sung.

Mỗi một lần sử dụng, độlớn của nó sẽ giảm đi vài phần.

Ngoài ra khi ở dưới sơn cốc mười bốn,ngọn ngọn lửa băng thực tế cũng không phát ra uy lực cao nhất, vẻn vẹn chỉ bằng với chỗ nóng ấm mà thôi.Nhưng nếu dùng để giết địch, lại hoàn toàn khác hẳn, trực tiếp giết chết đối thủ thì tốt, chỉ khi nào đối phương sử dụng pháp bảo, lúc đó sẽ trởthành đấu pháp lực với nhau, sự tiêu hao của ngọn ngọn lửa băng lại gấp mấy lần so với trước.Mặt khác vừa rồi đối phương có ba người mới có thể tạo ra hiệu quả chấn nhiếp tốt như vậy.

Lúc này dọc theo đường đi do Vương Lâm thi triển ra phi kiếm có uy lực rất lớn làm cho ba người đã giống như chim sợ cành cong, nếu không phải như vậy, thì khi hắn giết chết người đầu tiên, hai người Kết Đan Kỳ còn lại chắc chắn sẽ có đủ thời gian thi triển pháp thuật.Đây là nguyên nhân mà từ trước đến giờ hắn không dám sử dụng ngọn lửa băng.

Dù sao hắn cũng chưa tới Kết Đan Kỳ, không được phép có một chút sai lầm.

Ngọn lửa băng này, nếu có thể không sử dụng thì càng tốt.Nếu không phải như vậy, với tính cách của Vương Lâm, chắc chắn lần xuất thủ đầu tiên, sẽ tiêu diệt sạch đối phương, tuyệt đối không dây dưa đến tận bây giờ.

Hắn thật sự không muốn mình phải chịu trăm ngàn cay đắng đểkết đan mà lại tạo ra chút sai lầm để rồi ôm hận cả đời.Nếu không phải là uy hiếp làm cho Vương Lâm bực mình, thì hắn thật sựkhông muốn sử dụng ngọn lửa băng.

Nhưng đối phương truy đuổi không tha,bước vào đường cùng, hắn lúc này mới cắn răng, chuẩn bị liều mạng rồi tạm thời không Kết Đan, không ngại đan phôi vỡ nát, sử dụng ngọn lửa băng.Nhưng đột nhiên đối phương xuất hiện bảy tám tên chi viện Kết Đan Kỳ tu sĩ, tu vi cao nhất trong bảy tám người này cũng là Kết Đan Trung Kỳ.Vương Lâm trong lòng thất kinh, không để ý đến chuyện giết địch nữa, mà nhanh chóng bỏ chạy.Trong khoảnh khắc bỏ chạy, lòng hắn đã hiểu rõ, lúc này đây, mình đang bước trên một con đường không có lối thoát.

Ngoại trừ Kết Đan thành công, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.Trên đoạn đường ba mươi vạn dặm, rất nhanh đã gần đến biên giới.

Đằng sau hắn là mười người Kết Đan Kỳ, với thái độ nhàn nhã, cả đám không nhanh không chậm đuổi theo phía sau.-Tiểu bối ở phía trước, Lão phu muốn xem, ngươi có thể chạy đi đến đâu.Giết trưởng lão của Đấu Tà Phái ta, cho dù là chân trời góc biển, ngươi cũng chỉ có con đường chết thôi.Đại trưởng lão Kết Đan Trung Kỳ Tiễn Khôn, chậm rãi nói.

Tay phải của hắn tùy ý mà phất lên một cái, ngay lập tức môt cái phù văn màu vàng ngưng tụ lại thành hình trước người hắn.

Hắn đưa tay ấn một cái, phù văn kia lập tức lấp lánh bay đi.Vương Lâm cảm thấy hậu tâm bị uy hiếp, hắn không chút do dự mà khẽ lắc người, né cái phù văn đang đánh tới chỗ hiểm.

Nhưng ngay sau đó, rất nhiều văn xuất hiện, Vương Lâm một mực né tránh, hắn một mực không quay đầu lại, cắn chặt răng nhanh chóng bay về phía trước.

Dần dần, những tu sĩ ở phía sau hắn càng lúc càng gần.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn biết bây giờ chỉ có một phương pháp.

Phương pháp này tuy có sự nguy hiểm rất lớn, nhưng một khi thành công, như vậy tất cả nguy cơ sẽ được giải quyết dễ dàng.Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia nhìn lạnh lẽo.

Cơ thể hắn khẽ chuyển động, thay đổi phương hướng lập tức bỏ chạy.Không lâu sau, ánh mắt Vương Lâm đã có thể nhìn thấy một nơi, xuất hiện một ngọn núi.

Bên ngoài ngọn núi này có rất nhiều sương mù, nhìn không thấy được vẻ bề của nó.

Vương Lâm không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng vọt xuống.Trong nháy mắt khi hắn tới sát bên đám sương, làn sương đột nhiên mở ra một con đường.

Một cô gái xinh đẹp quần áo màu tím, kinh hoàng lộ ra thân ảnh.Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, liên tiếp những phù văn màu vàng lấp lánh chói mắt, lao tới giống như tia chớp.

Khi Vương Lâm bay vào trong màn sương mù, từng cái một bay đến sau lưng hắn.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng,phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể giống như một con diều đứt dây mà rơi vào bên trong mê vụ.Cô gái đồ tím sắc mặt tái nhợt nhìn những tu sĩ Kết Đan Kỳ đang nhanh chóng đuổi theo một cái, vẫy cờ ở trong tay lên, làn sương nhất thời quay cuộn, che dấu thân ảnh của nàng lại.Đúng lúc này, mười tên tu sĩ Kết Đan Kỳ Đấu Tà Phái, đi đến trước làn sương, một lão già lùn tịt ở giữa có cái đầu rõ ràng to hơn người thường nhiều lần, sờ sờ cái đầu khổng lồ của mình, cười lạnh rồi âm u nói:-Con quỷ nhỏ vừa rồi thuộc về lão phu.

Lão phu đúng lúc đang thiếu một cái Lô Đỉnh để tu luyện.Nói xong, hắn liếm liếm môi, tay phải hóa thành trảo, lập tức ở giữa không trung xuất hiện một bàn tay to lớn hung hăng chộp lên trên làn sương mù.

Trong nháy mắt khi bàn tay khổng lồ của hắn chạm vào màn sương mù, sương mù dày đặc lập tức quay cuồng lên, từ bên trong xuất hiện một con giao long to lớn có thân thể dài hơn cả nghìn trượng.Lão tu sĩ đầu to vội vàng quát lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Những tu sĩ Kết Đan Kỳ ở bên cạnh hắn, ánh mắt cũng chớp động, nhìn chằm chằm vào làn sương mù.-Chỗ này từ lúc nào lại xuất hiện trận pháp bậc này chứ?

- Đại Trưởng Lão Tiễn Khôn, sắc mặt bình thản, lạnh lùng nói.Cả đám tu sĩ còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời.Tiễn Khôn hừ nhẹ một tiếng, cẩn thận quan sát trận pháp này vài lần, rồi nhíu mày nói:-Trận pháp này có thể biến hóa ra giao long, nhất định không đơn giản.

Côn Tang, ngươi dùng Vạn Phong Ấn thử xem.Côn Tang chính là một trong ba người đã đuổi theo Vương Lâm từ đầu.

Hắn không nói nhiều mà lập tức chuyển thân bay lên trời, vung tay áo bên phải xuất ra một thạch ấn màu đen, nó ở trên không trung đón gió mà trởnên to lớn hơn, rồi lập tức hóa thành một ngọn gió lớn.

Ánh mắt Côn Tang ngưng trọng, bàn tay ấn xuống phía dưới một cái, ngọn gió này lập tức rung động, hung hăng từ trên không thổi xuống.Giao long được tạo thành từ sương mù rống lên một tiếng, rồi phóng lên cao, cùng với ngọn gió kia va chạm vào nhau.

Tiếng sấm vang lên, ngọn gió bị đánh ngược trở lại.

Côn Tang sắc mặt có chút trắng nhợt, linh lựcở trong cơ thể bị kích động.

Hắn hít sâu mấy hơi, lúc này mới trì hoãn lại được.Đồng thời khi ngọn gió bị đánh bay, thân thể con giao long kia, lập tức hóa thành sương mù, tiêu tan sạch.

Toàn bộ đại trận lại khôi phục lại sựyên tĩnh.Tiễn Khôn cười nhạt vài tiếng, nói:-Côn Tang, đưa Hắc Thạch Ấn của ngươi cho ta dùng một chút.Nói xong, hắn cũng không đợi đối phương đồng ý, trực tiếp xuất ra một trảo, ngọn gió ở giữa không trung bị một cổ sức mạnh từ phía dưới kéo xuống.

Khi rơi vào trong tay Tiễn Khôn, đã trở về trạng thái như lúc ban đầu.Tiễn Khôn đưa tay lên khẽ huy động, sau khi bỏ đi thần thức của CônTang, rồi dấu ấn của mình vào.

Sau đó mở miệng phun ra một ngụm linh khí, đợi đến khi linh khí hoàn toàn dung hợp vào bên trong Thạch Ấn, hắn vung tay ném lên.

Thạch Ấn vừa bay lên không, lập tức nở to ra, lại biến thành một ngọn gió lớn, nhưng mà nói về độ lớn, thì phải lớn gấp đôi so với khi nãy.Ngọn gió phiêu đãng ở không trung khiến cho bên dưới xuất hiện một vùng tối đen như mực, hình dung nó là cái nắp vung che trời cũng không quá đáng.Tiễn Khôn nhìn chằm chằm vào sương mù, tay phải khẽ nhấn xuống, ngọn gió kia lao xuống dưới ầm ầm, giao long ở trong làn sương lại được hóa thành hình, kêu to lên một tiếng rồi lao lên không.Cũng là một cảnh tượng, nhưng kết quả lại có sự khác biệt lớn.

Trong nháy mắt khi đụng vào, ngọn gió hơi dừng lại một chút, mà thân thể củaGiao Long kia lại tan biến không một tiếng động, ngọn gió lập tức bay xuống lần nữa.Nhưng trong nháy mắt khi đập xuống, mười con giao long đột nhiên từ bên trong đại trận bay ra, cùng với ngọn gió va vào nhau.

Tiễn Khôn cười lạnh, quát to:-Các vị trưởng lão, đồng loạt ra tay đi!Vừa nói dứt lời, những tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại lập tức cười gằn rồi đưa pháp bảo của mình ra, bắt đầu mạnh mẽ phá trận.Nói đến Vương Lâm, sau khi được Lý Mộ Uyển dìu vào Thạch Phủ, lại lập tức phun ra vài ngụm máu tươi.

Sau lưng hắn giao long giáp bị lõm vào thật sâu, tỏa ra một tia khói đen, ở bên trong làn khói, giao long giáp chuyển động một cách quỷ dị, dần khôi phục lại như thường, nhìn không thấy một chút vết lõm nào.Nếu không có cái giao long giáp này, Vương Lâm sẽ không bị thương một cách đơn giản như vậy được.

Tiễn Khôn tuy là Kết Đan Trung Kỳ, nhưng uy lực của Đại Duyệt Tuyệt Phù quả thật là rất mạnh, nếu trực tiếp va chạm với da thịt thì xương cốt toàn thân sẽ vỡ vụn mà chết.Vương Lâm sắc mặt trắng xanh, sau khi đi vào Thạch Phủ thì lập tức lấy cái hộp gỗ chứa Bách Thú Linh Lô ra đưa cho Lý Mộ Uyển ở phía sau rồi yếu ớt nói:-Đây là Đan Lô cấp năm, dùng tốc độ nhanh nhất trong một ngày phải luyện chế được Thiên Ly đan.Vương Lâm nói xong, lập tức há miệng phun ra phi kiếm Thủy Tinh.Phi kiếm chậm rãi dừng trên vai hắn, mũi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Vương Lâm bản tính vốn cẩn thận, mặc dù nắm giữ linh hồn và máu huyết của Lý Mộ Uyển, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, phải có sự đềphòng.Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn hộp gỗ ở trong tay, sau khi mở ra nhìn thoáng qua, tận đáy lòng đã xác định được giá trị của cái Đan Lô này.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Vương Lâm, khẽ nói:-Cái này...Bọn họ truy sát ngươi, có phải vì cái này không?Vương Lâm nhắm mắt lại, yên lặng ngồi xuống, sau đó mới khẽ nói:-Không phải.Ánh mắt phức tạp của Lý Mộ Uyển nhìn vào Vương Lâm, bằng vào sự thông minh của nàng, lúc này trong lòng đã phân tích được, mười người đối phương là vì Đan Lô mà tới.

Giá trị của Đan Lô, Vương Lâm không biết,còn nàng sao lại không biết, một cái Đan Lô cấp năm, có thể nói là giá trên trời.-Ngươi...Ngươi dùng cái gì để đổi?...Hay là trộm?Nàng vểnh đôi môi mọng đỏ lên, nhìn thấy Vương Lâm có chút êm dịu, khẽ hỏi.Vương Lâm nhíu mày, mở mắt ra, lạnh lùng nói:-Đi luyện đan đi!Đúng lúc này, hang động có chút chấn động, ở bên ngoài truyền đến tiếng rít gào đánh nhau.

Vương Lâm hít thở sâu, lại nhắm mắt, ngồi xuống thổnạp.Lý Mộ Uyển ba năm không gặp Vương Lâm.

Trong ba năm đó, nàng cẩn thận đem tất cả quá trình tiếp xúc với hắn suy nghĩ rất nhiều lần.

Dần dần nàng đã nhận định, chắc là đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu mà nàng khó có thể thực hiện được.Ba năm qua, nàng không dám đi ra ngoài, may mà người tu chân không có yêu cầu gì lớn với đồ ăn.

Chỉ cần một linh quả và đan dược thì có thểsống qua ngày.

Sau ba năm, nàng mỗi khi nhớ tới Vương Lâm, trong lòng đều rất phức tạp, cũng có lúc nghĩ nếu như đến một ngày nào đó mình chết đi, thì chứng tỏ Vương Lâm đã bỏ mình ở bên ngoài rồi.Trừ lần đó ra, nàng cũng từng nghĩ có một ngày Vương Lâm xuất hiện ở bên trong Thạch Phủ.

Nhưng trong những suy nghĩ này, không có cái nào giống như ngày hôm nay, nhìn thấy hắn bị mười tu sĩ Kết Đan đuổi giết trở về.Nàng than nhẹ một tiếng, cầm Đan Lô bước nhanh đến phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế Thiên Ly Đan.Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút một, Lý Mộ Uyển luyện đan một ngày, không sinh ra tạp niệm, tập trung tất cả vào trong công việc này.Mặc dù vậy, nàng vẫn rất căng thẳng.

Mức độ căng thẳng thế này, mặc dù khi nhỏ lần đầu tiên nàng nhìn sư phụ luyện đan, cũng chưa bao giờ xảy ra.Từ tận đáy lòng nàng một lần rồi lại một lần nói với chính mình, nhất định phải thành công.

Nếu không, một khi đại trận bị phá, hậu quả sẽkhông thể tưởng tượng nổi.

Nếu như có thể thành công, thì tất cả những chuyện này vẫn còn có một con đường sông.

Ít nhất, cũng không ngại chạy trốn.Thạch Phủ chấn động, theo thời gian, càng lúc càng kịch liệt, từng tảng tro bụi rơi xuống, trên mặt đất đã nhanh chóng sinh ra một tầng bụi.

Âm thanh va chạm ở bên ngoài, cũng càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn...Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 149: Kết đan (6) ( 148/2095)Vương Lâm vẫn ngồi xuống thổ nạp, chốc chốc lại mở mắt nhìn ra ngoài phủ, ánh mắt ẩn chứa hàn mang.

Dần dần, một cỗ dược hương từ đan phòng phiêu tán ra.

Vương Lâm hít sâu một hơi, bình tĩnh mở túi trữ vật, sửa sang lại những thứ bên trong.Khi xuất ra Long cân, ánh mắt hắn nheo lại.

Pháp bảo Long cân này tác dụng không lớn, tuy nó có thể phân tán ra vô số nhánh khác nhau, theo tâm niệm của hắn bao trùm lấy mọi vật, nhưng, nếu gặp phi kiếm sắc bénLong cân này vẫn sẽ bị chém đứt.Ngay cả một ít hỏa cấm chế pháp thuật lợi hại cũng có thể thiêu cháy nó.Vương Lâm vuốt ve Long cân, trong mắt hắn hàn mang càng dày.

Hắn cười lạnh, trong lòng tính toán rằng một khi kết đan thành công, Long cân này sẽ hữu dụng.Bên ngoài oanh kích quá mạnh, cảm giác như ngay trước mắt hắn.

Vương Lâm nhìn về phương đan phòng của Lý Mộ Uyển, lòng trầm xuống, thầm than nhẹ một tiếng.Lý Mộ Uyển cắn môi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nước mắt chực trào ra, viên Thiên Ly đan bán thành phẩm thất bại trong gang tấc.Thân là luyện đan sư, những lần thất bại không ít, nhưng chưa bao giờthấy khó chịu như vậy.

Lúc này đây nhất định phải thành công một lần,nhưng đáng tiếc là thiên ý khó dò, thành bại chỉ trong chớp mắt.Lý Mộ Uyển nghiêng người nhìn thoáng qua Vương Lâm đang ngồi ở bên ngoài, nước mắt rơi lã chã, lúc này, nàng tỏ vẻ yếu đuối khác thường.Một lát sau, nàng cắn răng, từ trong túi trữ vật xuất ra ma huyết đằng rồi để vào lò luyện đan.

Nếu thiên ly đan lần thứ nhất thất bại, thời gian gấp gáp, phải dùng ma huyết đằng luyện chế thêm lần nữa.Thời gian dần trôi qua, động phủ có dấu hiệu sụp xuống, một số hòn đá nhỏ dần dần bị tróc ra.

Bên ngoài sương mù cũng dần tan biến, như thểđộng phủ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Vẻ mặt Vương Lâm vốn vẫn luôn bình thản nhưng dần thay đổi, ẩn chút lo lắng.

Đang lúc này, bỗng nhiên Lý Mộ Uyển tóc tai bù xù từ đan phòng lao ra.

Hai mắt chứa đầy những tơ máu, thần sắc mệt mỏi dị thường, ném choVương Lâm một viên hồng sắc đan dược.

Một tia linh khí sung mãn từ đan dược tràn ra, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần tràn đầy.- Đây là Thiên Ly đan được luyện chế từ ma huyết đằng, hiệu quả hơi giảm xuống.Vương Lâm không nói hai lời, hai ngón tay kẹp lấy đan dược, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển, không cần nghĩ ngợi lập tức bỏ vào trong miệng.

Đan dược vừa vào trong miệng đã ngay lập tức tan ra, một cỗ hảo nhiệt từtrong bụng dần nóng lên.Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra linh khí dịch thể.

Uống lấy vài ngụm,sau đó thở sâu, nhắm mắt ngồi xuống , trùng kích Kết Đan kỳ.Thạch phủ chấn động mạnh, đất đá rơi xuống ngày một nhiều.

Bên ngoài sương mù dày đặc chỉ còn lại một ít.

Lý Mộ Uyển ngơ ngác nhìn, cắn môi,xuất phi kiếm và thủ ở cửa động, hộ pháp cho Vương Lâm.

Đồng thời đánh nát tất cả hòn đá đang rơi xuống, không cho chúng rơi trên người VươngLâm.Tiễn Khôn huy động cự phong, không ngừng ập xuống.

Hắn đưa mắt đảo qua tình hình bên dưới lộ trên mặt sát khí càng lúc càng mạnh.

Những tu sĩ xung quanh cũng mang vẻ mặt hưng phấn, khống chế pháp bảo, triển khai cường công vào trận pháp trên ngọn núi này.Khóe miệng hắn nhúc nhích, âm trầm nói:- Đại đầu tọa tử ( đầu to người lùn), có thể cho ngươi con tiểu nha đầu kia.

Nhưng sau khi trận pháp bị phá ngươi phải để cho chúng ta chơi đùa trước một chút.

Ngươi có bằng lòng hay không?Đại đầu tu sĩ phân vân một chút, chua xót cười nói:- Đại trưởng lão, ngài đã nói thế, ta nào dám không đồng ý?Tiễn Khôn cười nhạt, huy động cự phong, rồi nói:- Tiểu tử này mới chỉ đạt đến cảnh giới giả đan, nhưng thực lực của hắn không đơn giản, đã có thể giết được Kết đan kỳ tu sĩ.

Tuy nhiên, hôm nay hắn chết chắc rồi.Nói xong, ánh mắt hắn lóe ra, lòng thầm nhủ: “Ngọn lửa màu lam kia nhất định là một bảo bối a.”

Đại đầu tu sĩ trong lòng buồn bực, vội vàng liếc nhìn tiểu nương tử kia,trong lòng dâng lên một cảm giác, lập tức nói mấy câu.

Hắn vốn tưởng rằng không ai tranh giành với hắn, nhưng ngay cả Đại trưởng lão, vốn ít chú ý đến nữ sắc, không ngờ cũng thốt ra lời này.

Pháp bảo trong tay hắn càng thêm cuồng mãnh phát tiết bực tức trong lòng.Mê vụ trên trận pháp thưa dần, mười con giao long cao đến trăm trượng được ảo hóa ra, cũng chỉ còn đến hơn ba mươi trượng nữa.

Tay phải TiễnKhôn vung lên, lập tức cự phong thu nhỏ lại, hóa thành thạch ấn dừng lại trong tay Côn Tang.Ném cự phong lại phía sau, Tiễn Khôn khẽ quát một tiếng, nhảy ra bên cạnh giao long.

Hai tay hắn hợp nhất, phát ra một đạo điện võng, ấn xuống đầu giao long.

Tiễn Khôn quát lớn:- Phá!Mê vụ giao long rên lên một tiếng, thân mình lập tức tiêu tan, dần biến mất.

đó cũng là đám mê vụ cuối cùng của Cửu Ly Thi Cốt trân.

Cửu Ly ThiCốt trận uy lực tuy lớn, nhưng không chịu được sự công kích ba ngày liên tục của mười tên Kết Đan kỳ tu sĩ.Nếu như Lý Mộ Uyển vẫn chưa luyện đan, mà đứng ra chủ trì trận này, thì đại trận này sẽ không dễ dàng bị phá như thế.Đại trận vừa bị phá vỡ, lộ ra một hang động đang sắp sụp đổ bên sườn núi, những tên ma tu Đấu Tà Phái này lập tức bao vây lấy nó.

Nhưng vừa tiến vào trong được hơn hai mươi trượng, từng trận sấm sét đánh đến.

Tuy rằng uy lực không lớn nhưng có số lượng rất nhiều, trong quảng thời gian ngắn cũng tạo ra cảnh tượng có chút đồ sộ.Những trận pháp cơ sở Vương Lâm bố trí trước đó lúc này biểu lộ ra uy lực của nó.

Nhưng cũng chỉ là những trận pháp cơ sở nên uy lực có hạn.Dưới sự giận dữ của mấy tên Kết Đan kỳ ma tu này, chúng liên tiếp bị phá hủy.Ánh mắt Tiễn Khôn lạnh lùng, vẫn chưa ra tay, vì mục tiêu của hắn là tên giả đan tiểu bối.

Một đoàn điện võng trong tay hắn dâng lên, Tiễn Khôn đã tính toán kĩ, với khoảng cách hiện tại, chỉ cần tiểu bối kia lộ diện là ngay lập tức hắn sử dụng tiên võng vây khốn hắn lại.Lúc trận pháp cuối cùng trong mấy trăm cái trận pháp cơ sở này bị phá hủy, thạch phủ đã không còn tầng phòng ngự nào nữa.Một hình ảnh nổi bật bỗng nhiên xuất hiện ở cửa động.

Với trang phục thanh nhã thoát tục, đôi môi đỏ thắm, nàng đẹp tựa mĩ nhân, khiến cho người ta rung động và không kiềm nổi lòng mình.Mặc dù là Tiễn Khôn cũng phải nhíu mày lại.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn vào phía sau nàng, tập trung vào sâu bên trong động.

Ở đó bao phủmột màu đen kịt, không rõ nội tình.Lý Mộ Uyển quan sát mấy tên Kết Đan kỳ ma tu trước mặt, ngọc thủ vừa nhấc, trong tay xuất hiện bách thú đan lô, nàng lạnh giọng nói:- Các ngươi muốn vật này?Tiễn Khôn nhếch mép mỉm cười.

Lúc này, tên Côn Tang, vốn truy kích VươngLâm đầu tiên, lập tức nhìn chằm chằm vào bách thú đan lô, cười khặc khặc:- Ta không nghĩ một tên tiểu tạp chủng như ngươi lại thật sự có luyện đan lô.

Hơn nữa, lại là Bách Thú Linh lô đáng gía đến mười vạn khối thượng phẩm linh thạch.

Không sai, hai người lão phu và Phác Thụ chính là vì luyện đan lô này mà đến, nha đầu kia, đưa chiếc luyện đan lô này cho ta!Nói xong, lập tức bàn tay hắn duỗi ra, luyện đan lô trong tay Lý MộUyển lập tức bay đến tay hắn.

Giá trị của luyện đan lô này tất cả mọi người đều biết.

Lúc này Côn Tang trực tiếp thu đến.- Đại trưởng lão, luyện đan lô này thuộc về hai chúng ta đi, sau này hai người chúng ta ắt có hậu lễ trọng tạ.

Được không?Côn Tang và Phác Lâm đứng chung một chỗ, ôm quyền nói.

Ánh mắt Tiễn Khôn đảo qua luyện đan lô, gật đầu không nói.

Lúc này ánh mắt dâm tà của đại đầu tu sĩ sáng lên, hướng về Lý Mộ Uyển, miệng cười nói:- Tiểu nương tử, từ nay về sau trong những người hầu hạ lão phu, ngươi chính là lô đỉnh của ta.Sắc mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt, thoáng một chút thê lương, nhìn trảo thủcủa đối phương lao đến, đang định tự đoạn tâm mạch.

Tuy nhiên ngay lúc này, tên đại đầu tu sĩ bỗng nhiên hét lên, thanh âm cực độ thê thảm.Máu ở mũi và miệng hắn phun ra, thất khiếu cũng lập tức ứa máu, thân mình hắn giống như bị chạm thật mạnh, bị hất văng ra xa. hắn còn chưa kịp rơi xuống đã bị một cổ lực lượng vô hình kéo trở lại.

Phịch một tiếng, đầu hắn đã bị chặt đứt, chỉ lưu lại một cỗ thi thể không đầu,thần thức tiêu tán.

Kim đan của hắn lướt qua bên người Lý Mộ Uyển, bay vào trong động.- Từ lúc này, Vương mỗ chính là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ.

Nếu trong số các ngươi không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì các ngươi có thể coi như đã chết!Một thanh âm lạnh như băng từ trong động truyền ra.

Ngay sau đó, một bóng đen to dần, từ từ ở trong động hiện lên, và dần xuất hiện trước mặt mọi người.Với đầu tóc đen nhánh, diện mạo lạnh lùng, đôi mắt vô tình, tất cả như là một khối huyền băng sừng sững đứng ở giữa đất trời.Một cảm giác giống như gặp được thiên địch xuất hiện, giống như có con sóng giận dữ đang ập đến tâm thần của mỗi tên tu ma.

Đây là cảm giác run rẩy xuất phát từ linh hồn.

Khoảnh khắc này, trước mắt chúng, người này như hoá thân thành một con hồng hoang cự thú.Từng trận linh hồn dao động, làm cho ý thức hải cũng dậy sóng, thậm chí xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, quay cuồng như sấm chớp mùa xuân xuất hiện trong cơ thể bọn chúng, hai tai như đồng thời bị nổ vang.Trong cơ thể Phác Lâm vốn còn thương thế, trước đó thần thức đã bị cực cảnh thần thức làm cho dao động, tuy có thể ngăn chặn nhưng vẫn chưa có thời gian khôi phục.

Lúc này, trong thức hải hắn như dậy sóng, từng trận sóng lớn làm cho thức hải vỡ nát, miệng mũi phun huyết, lui về phía sau vài bước.

Đầu hắn gập xuống, thân thể không ngừng run rẩy, mỗi lần co giật lại khiến máu tươi tù thất khiều trào ra càng nhiều.Thần sắc Tiễn Khôn đại biến, tâm thần chấn động, điện võng trong tay phát ra tiếng ba ba, dần tiêu tan.

Hắn lộ ra vẻ hoảng hốt, lui vài bước ra phía sau, không chút do dự hóa thành một đạo ánh sáng nháy mắt bay đi.

Ý muốn cướp lấy băng diễm đã sớm tan tành, không nửa điểm dũng khí nữa.

Hắn sợ hãi.

Bản thân là Kết Đan Trung kỳ tu vị, trong phạm vi NamĐẩu thành, hắn chưa từng quá sợ hãi.

Tu vị Kết Đan hậu kỳ tu sỹ hắn cũng đã từng gặp qua không ít lần.

Hàng năm, nội hải đều phái các sứ giả đến thu tài liệu, sứ giả chính là Kết Đan hậu kỳ tu sỹ, tuy đánh không lại nhưng hắn cũng chưa bao giờ thấy quá e ngại.Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất hắn thực sự sợ hãi.

Vì thế, hắn không chút do dự lập tức bỏ chạy.

Nếu như là ngày trước, mặc dù trốn chạy, nhưng hắn tuyệt đối không lựa chọn là người chạy đầu tiên, hắn sẽchờ người những người khác chạy trước rồi mới chọn một hướng an toàn mới chạy.Nhưng hiện tại, hắn chỉ có một cảm giác là nếu không bỏ chạy lập tức, thì hắn chỉ có con đường chết.Một đám kết đan tu sĩ còn lại thần sắc ngay lập tức cũng biến hóa, nhất là Phác Lâm, cũng không hề có nửa điểm dấu hiệu đã ngã xuống bỏ mình,Đại trưởng lão Tiễn Khôn đã bỏ chạy không chút do dự.

Sau đó, đám còn lại cũng lập tức xuất ra toàn bộ linh lực, tỏa về bốn phương tám hướng cấp tốc chạy trối chết, sợ mình chậm hơn một chút sẽ thành người bị giết đầu tiên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 150: Sát ( 149/2095)Lý Mộ Uyển nhìn những thân ảnh đó một lát, thở phào nhẹ nhõm, thân mình mềm nhũn ra, tựa vào vách tường.

Đột nhiên một cánh tay lạnh như băng vòng qua dưới nách nàng.Lý Mộ Uyển cả kinh, lập tức cảm thấy thân mình đang bay lên cực nhanh.Trong mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, đáy lòng nàng liền yên tâm lại.

Trước mắt nàng hiện ra sương mù cuồn cuộn, đang định mở miệng nói chuyện thì bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Vương Lâm.- Không nên cử động, ta mang ngươi đi giết người!Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển dừng lại giữa không trung một chút, từtrong túi trữ vật xuất ra giao long cân.

Tay phải hắn vung lên, long cân biến dài ra, bắt đầu động đậy, nó trực tiếp cuốn lấy thi thể của tu sĩ đầu to.

Sau đó, phía cuối của long cân lại phân ra làm hai nhánh, nhánh kia cuốn lấy xác của Phác LâmTay phải của Vương Lâm cầm lấy long cân, thần thức đảo qua, phát hiện phương vị của mấy tên đang chạy trốn, đáy lòng toát lên một tia châm chọc.

Thân hình hắn lập tức động, lao về phía đông bắc đuổi theo.

Hắn phi hành giữa không trung, nắm chặt long cân trong tay, ở phía sau kéo theo hai thi thể của Kết Đan kỳ tu sỹ.Đáy lòng Côn Tang kinh hoàng, vừa rồi hắn cảm giác được trong một khắc, ý thức hải của hắn giống như bị một bàn tay to đang quấy động trong đó,dường như chỉ cần sờ nhẹ hắn sẽ lập tức hình thần câu diệt mà chết.Nhất là Phác Lâm tử vong một cách rất quỷ dị khiến hắn kinh hải đảm chiến.

Giờ khắc này sự hối hận trong tâm của hắn nếu dùng hai từ "ngập trời" để hình dung cũng không đủ.

Chỉ vì một lò luyện đan, trong ba người bọn hắn thì hai người đã chết.

Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn càng thêm bối rối, cắn răng vỗ vào túi trữ vật, xuất ra một miếng đan dược,không chút do dự nuốt vào trong miệng, thúc dục linh lực, hắn cắn đầu lưỡi, phun ra huyết vụ.

Hai tay hắn đánh ra mấy đạo linh giác vào thân thể, theo đó thân thể hắn dần héo rũ, nhưng tốc độ của hắn đã tăng nhanh mấy lần.Tại chổ chỉ lưu lại một cỗ tàn ảnh, thân thể hắn đã lao ra trăm dặm bên ngoài.

Khuôn mặt Vương Lâm lộ ra nét cười lạnh, thân mình như sao băng,phá không mà đi.

Từ rất xa hắn đã thấy được Côn Tang, trong mắt hiện lên hàn mang, hé miệng phun ra một đạo tinh quang.

Đạo tinh quang chợt loé đã lập tức biến mất, nháy mắt xuất hiện ở ngoài trăm dặm.Côn Tang đang kinh hoảng phi hành, chợt hậu tâm đau nhói, cúi đầy nhìn một đạo tinh quang xuyên qua ngực hắn.

Kim đan của hắn cũng từ trong ngực cũng lao ra, bay về phía sau.

Hắn mở miệng nhưng cũng không thểphát ra chút thanh âm nào, trước mắt dần tối đen, cuối cũng thân mình cũng rung lên, từ không trung ngã xuống.

Trước khi chết hắn thuỷ chung vẫn không rõ vì sao tất cả đột nhiên nghịch biến, con mồi như thế nào lại biến thành thợ săn?!Ngay khi thân mình hắn rơi xuống, một sợi dây kim sắc lập tức từ đầu cuối của Long cân bung ra, cuốn lấy xác chết, buộc chặt lại.

Khi VươngLâm bay qua, xác của Côn Tang lại bị Long cân kéo theo phía sau.Ba cỗ thi thể Kết Đan kỳ như ba cái lông đuôi của con khổng tước, giữa không trung bị Long cân thẳng tắp kéo đi.

Mà Vương Lâm chính là đầu của con khỏng tước này.- Người thứ ba!Sắc mặt của Vương Lâm âm trầm!

Hắn cầm lấy Kim đan ném vào trong túi trữvật, thân mình vừa động, hướng đến mục tiêu kế tiếp bay đi.Lý Mộ Uyển nhìn những cảnh tượng trước mắt, đáy lòng tuy có chuẩn bịnhưng vẫn nhấc lên một trận kinh đào hải lãng.

Giờ khắc này, sự cường đại của Vương Lâm đã thành một dấu vết không thể xoá nhoà, khắc sâu vào đáy lòng nàng.Trần Hải là trưởng lão của Đấu Tà phái, hắn ngày thường được hưởng thụsự tôn sùng nhưng lúc này lại như chó nhà có tang, hoảng sợ chạy trối chết.

Hắn biết tốc độ của mình không đủ nhanh, vì thế chạy đi không xa,lập tức sử dụng pháp thuật đào một cái hố to trên mặt đất, thu liễm hơi thở, đem chính mình chôn xuống.Khi hắn còn là Trúc Cơ kỳ, đã từng sử dụng phương pháp này để tránh kiếp nạn.

Lúc này nằm dưới nền đất, đáy lòng của hắn cười khổ không thôi,thầm nhủ chính mình đã lâu không sử dụng lại biện pháp bảo mệnh này rồi.Hắn than nhẹ một tiếng.

Nhưng sau đó, tiếng thở dài liền như đọng lại.Ánh mắt hắn trợn lên, trong đồng tử lộ ra một hồng sắc thiểm điện.

Không chỉ thất khiếu chảy ra máu tươi mà trong thức hải cũng lộ ra hồng sắc điện mang.Một đạo kim tuyến từ dưới đất lao ra, trói thi thể của Trần Hải, nhấc ra khỏi lòng đất.- Tên thứ tư!Phần cuối của Long cân chia ra làm bốn nhánh, ngoại trừ thi thể mất đầu của tên tu sĩ đầu to kia còn lại ba cỗ thi thể đều bị máu tươi tràn ra thất khiếu, nhìn qua trông cực kỳ đáng sợ.Liên tục sát hai người, hàn mang trong mắt Vương Lâm chẳng những không giảm bớt mà còn nặng hơn, thân hình hắn di chuyển càng lúc càng nhanh.Một nén nhang sau, theo sau Vương Lâm từ bốn đã lên đến chín cỗ thi thể.Cuối cùng chỉ còn lại tên chạy trốn sớm nhất là tên đại trưởng lão TiễnKhôn.

Hắn càng chạy đáy lòng càng lạnh, nhất là khi thần thức quét qua,thấy được Vương Lâm đang dùng Long cân trói chín cổ thi thể, da đầu hắn như tê dại.Chỉ với thời gian ngắn như thế, không ngờ hắn đã giết sạch toàn bộ KếtĐan kỳ tu sỹ.

Đây là tu vị đạt đến cấp bậc nào mới có thể làm được?!- Chẳng lẽ hắn là Nguyên Anh kỳ cao thủ?Đáy lòng Tiễn Khôn run rẩy!

Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này lập tức bị hắn phủ nhận.

Trước đó bọn họ đuổi giết Vương Lâm, đối với tu vị của hắn đã nhất thanh nhị sở, rõ ràng là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn mà thôi.Nếu không chúng cũng không dám truy kích.

Nhưng hiện tại, tình thế đột nhiên nghịch chuyển.

Quá trình nghịch chuyển này diễn ra quá nhanh!Nhanh đến nỗi hiện tại Tiễn Khôn có một cảm giác như đang mơ.

Và tất cảnhững chuyện đang xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.Vương Lâm đuổi theo phía sau, trong mắt hắn hàn mang càng lúc càng dày,nhìn Tiễn Không đã chạy được rất xa, đáy lòng cười lạnh.

Tên này dù sao cũng là Kết Đan trung kỳ, tốc độ so với mấy tên kia nhanh hơn mấy lần,tuy thế Vương Lâm cũng không vôi.

Đối phương chạy trốn nhanh như thế thì sự tiêu hao linh lực sẽ rất lớn, không thể duy trì được lâu, lát nữa sẽchậm lại thôi.Tiễn Khôn cắn răng một cái, thay đổi phương hướng, hắn nhớ rõ cách đấy không xa có một phân bộ của Đấu Tà phái, có hai Kết Đan kỳ cao thủ toạtrấn.

Trước nguy cơ sinh tử tồn vong, hắn cũng bất chấp tất cả, chỉ cần cản trở đối phương một lúc, chính mình có thể bảo mệnh đã, mọi việc khác để sau.Hắn sử dụng toàn bộ linh lực, dùng tốc độ nhanh nhất hướng đến phân bộ của Đấu Tà phái.Ngũ Đinh phong là một toà núi rất cao, trên núi có rất nhiều lầu các,ngàn năm trước chính là một môn phái lớn nhất vùng phụ cận.

Đáng tiếc,ngàn năm sau môn phái đã xuống cấp, vừa bị Đấu Tà phái diệt môn, trởthành một phân bộ của nó.Ngày hôm nay, các đệ tử đang tự luyện tập, hai tên Kết Đan trưởng lãoMộc Nam và Mộc Bắc huynh đệ đang đả toạ đột nhiên mở ra hai mắt, nhìn nhau một cái, vội vàng đẩy cửa bước ra.Ở giữa không trung, Tiễn Không chật vật bay đến, chưa tới gần đã cao giọng quát:- Mộc Nam, Mộc Bắc, ta ra lệnh toàn bộ đệ tử của Ngũ Đinh phong hiệp lực ngăn cản tên truy kích sau ta, không cho phép các ngươi chạy ra NgũĐinh phong nửa bước.

Nếu có thể thành công, tưởng thưởng vạn khối thượng phẩm linh thạch.

Nói xong, hắn thân mình chợt loé, hoảng hốt chạy đi.Mộc Nam, Mộc Bắc vừa hiện thân đã nghe được thanh âm của Tiễn Khôn, sắc mặt hai người đang sửng sốt đột nhiên đại biến.

Có thể khiến cho Đại trưởng lão chạy trối chết thì hai người bọn họ sao có thể ngăn cản.Đúng lúc này, ánh mắt hai người nhìn được một người xuất hiện.

Đáy lòngMộc Nam và Mộc Bắc đang đoán xem là ai khiến cho Đại trưởng lão chật vật như thế, nhìn thấy Vương Lâm đến thì tâm thần lập tức đại chấn, nhất là khi nhìn đến chin cổ thi thể bị Vương Lâm kéo theo phía sau.Hai người ngưng thần nhìn lại, sắc mặt lại đột biến, Mộc Nam thất thanh nói:- Chín vị trưởng lão của Tổng bộ… này… này…!Mộc Bắc thở dài, hơi lạnh tràn khắp toàn thân, hắn kéo lấy Mộc Nam, đứng sang một bên cung kính nói:- Vãn bối Mộc Bắc tham kiến tiền bối.Mộc Nam thân mình run lên, cũng khúm núm cung kính nói:- Vãn bối Mộc Nam tham kiến tiền bối.Vương Lâm lãnh lùng liêc nhìn hai người một cái, tốc độ không giảm, từgiữa không trung xẹt qua.

Một cái liếc mắt này đã làm hai người hết hồn,quần áo phía sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.Tiễn Khôn phi hành đã lâu, linh lực có chút không kịp bù đắp, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra linh đan ăn vào.

Chẳng qua trì hoãn một chút như vây,khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm đã càng gần.Thấy Vương Lâm đã đuổi đến gần, hắn cười thảm một tiếng, nhìn ánh mắt độc ác nhìn Vương Lâm, hắn cắn răng, lấy từ trong túi trữ vật ra một khối lệnh bài màu đỏ, trên đó có viết một chữ màu đỏ đậm: “Tru.”

Lệnh bài này chính là loại lệnh bài nổi danh nhất Tu Ma hải, Vạn Ma BạchNhật Tru Sát Lệnh.

Đây chính là từ thượng cổ lưu truyền xuống, phương pháp luyện chế đã tuyệt tích, cả Tu Ma hải bây giờ cũng chỉ còn không hơn mười khối.

Tiễn Khôn trong lúc vô ý đạt được, lập tức tế luyện trởthành chí bảo, là đòn sát thủ tối hậu của mình, luôn sợ có người biết được.

Hắn dự định cất giấu để ngày sau sử dụng để tăng trưởng thực lực.Để mở nó ra yêu cầu cực kỳ hà khắc, phải hy sinh tính mạng của một KếtĐan kỳ tu sỹ trở lên.

Khi giết được kẻ bị truy sát, tu vi của hắn sẽ bịhiến tế để luyện thành tu đan, người khác ăn vào thực lực sẽ tăng lên không ít.Chính là bởi hiệu quả quỷ dị này cho nên một khi ma tu thấy kẻ bị truy nã, bình thường đều luôn lao lên chém giết.

Cũng bởi vì đặc hiệu này cho nên người có được lệnh bài này gần như không ai lại tự thân mở ra nó mà tìm một tên Kết Đan tu sỹ để bắt hắn mở ra.

Còn kẻ bị truy sát thì có thể tuỳ ý tìm lấy một người bên cạnh.

Đến lúc đó có thể dễ dàng có được một quả tu đan.Kể từ đó, lệnh bài này còn lại ngày càng ít.

Toàn bộ cả Tu ma hải bây giờ chỉ sợ còn không đến mười khối mà thôi.

Trong lòng Tiễn Khôn cũng có tính toán như thế.

Hắn định sử dụng khi chuẩn bị tiến giai Nguyên Anh kỳ.

Nhưng tại nguy cơ sinh tử tồn vong trước mắt, hắn trong lòng độc ác.Sau khi xuất ra lệnh bài, hắn dừng lại, chờ cho Vương Lâm đuổi đến.Phàm là bị lệnh này truy nã, chỉ cần vẫn nằm trong phạm vi của Tu Ma hải thì ít ai có thể sống hơn trăm ngày cả.

Ngược lại, nếu qua trăm ngày mà vẫn vô sự thì sẽ tự hành nuốt vào tu đan của người mở ra lệnh bài, tăng cường tu vị.Mắt thấy đối phương đã đến gần, Tiễn Khôn cầm trong tay Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh quát lên:- Đứng lại, ngươi có nhận ra lệnh bài này không?

Ta đã tế luyện nó, linh hồn dung nhập vào nó, nếu ngươi giết ta, chắc chắn bị truy nã tru sát.Hôm nay là chúng ta sai, ngươi cũng đã giết chín người, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như thế?!

Ngươi nếu tha cho ta một mạng, ta sẽ dẫn tiến người để ngươi có thể giống ta, trở thành Đại trưởng lão của Đấu Tà phái.

Ngươi thấy thế nào?Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 151: Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh ( 150/2095)Vương Lâm dừng lại, ánh mắt liếc qua lệnh bài trong tay Tiễn Khôn, rồi lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau khi thấy lệnh bài này, Lý Mộ Uyển sợ run lên cả người.

Sau đó cẩn thận nhìn lại, thần sắc lập tức đại biến, thấp giọng nói:- Đây là Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh.

Thật không ngờ Tu ma nội hải vẫn có pháp bảo đến cấp bậc này.

Ta cũng chỉ xem trong một số sách cổ mới có giới thiệu về nó.Lý Mộ Uyển kể ra tất cả những gì nàng biết về sự lợi, hại của lệnh bài này, cuối cùng giọng điệu có chút chậm lại, trong lời nói có thể rõ ràng cảm nhận được sự kiêng kị của nàng đối với lệnh bài này.Tiễn Khôn đúng là sợ Vương Lâm không biết về lệnh bài này, mặc cho mình nói như thế nào đối phương cũng sẽ bán tín bán nghi, không tin tưởng,còn đem mình giết đi, như thế mình đã khéo quá hoá vụng mất.Hiện tại nếu tiểu nha đầu kia đã giới thiệu qua về lệnh bài này, TiễnKhôn sẽ không tin có người biết rõ về sự lợi hại của Vạn Ma Bách NhậtTru Sát Lệnh mà vẫn có thể động thủ giết người.

Đáy lòng hắn thở phào một hơi, nói:- Đạo hữu, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào?

Không cần quá cố chấp,nếu là giết ta, đến lúc đó ngươi sẽ bị tru sát lệnh truy nã, phiền toái không ngừng.

Vị nữ tử bên cạnh ngươi dù không có tội gì nhưng chắc chắn sẽ bị liên luỵ.

Có phải hay không?Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiễn Khôn, quay đầu nhìn lại Lý Mộ Uyển, từng chữ một nói ra:- Ngươi chắc chắn chứ?

Nếu có thể vượt qua một trăm ngày thì có thể đạt được toàn bộ tu vị của hắn phải không?Lý Mộ Uyển thở sâu, gật đầu.Tiễn Khôn đáy lòng run lên, thầm nhủ không ổn, đang định lui về phía sau.

Trong mắt Vương Lâm hàn mang thoáng hiện, miệng quát lên một chữ:“Tử”Tiễn Khôn hừ thảm một tiếng, thất khiếu chảy ra máu tươi, ánh mát dại ra, thần thức bị phá liệt, ngã xuống đất tử vong.

Ngay khi hắn chết,lệnh bài trong tay hắn nháy mắt vô thanh vô tức vỡ vụn, một đạo hồng mang bỗng nhiên bay ra, hình thành một chữ “Diệt” thật lớn ở giữa không trung.Chữ “Diệt” này có màu sắc đỏ tươi, giống như vừa từ trong huyết trì phóng ra, treo cao cao giữa không trung, ở trên đỉnh đầu của Vương Lâm,trông cực kỳ chói mắt.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn chữ Diệt lớn ở giữa không trung, mặt không biến sắc, Long cân phía sau lại tách ra một nhánh nữa, cuốn lấy xác TiễnKhôn kéo về phía sau.

Vương Lâm kéo lấy Lý Mộ Uyển quay đầu bay đi, nháy mắt đã trở lại Ngũ Đinh phong.Hai người Mộc Nam, Mộc Bắc ngơ ngác nhìn chữ Diệt đỏ tươi, đáy lòng nổi lên lòng tham, nhưng tham niệm này nhanh chóng tiêu tán.

Hai người đứng cung kính ở trên Ngũ Đỉnh phong như ve sầu đang run rẩy đứng trước mặt bọ ngựa.Vương Lâm lạnh lùng nhìn qua, bình thản nói:- Tổng bộ của Đấu Tà phái có Nguyên Anh kỳ tu sĩ toạ trấn không?Mộc Nam vội vàng giành nói trước:- Không có!

Đừng nói Đấu Tà phái, dù trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Nam Đẩu thành đều không có một vịNguyên Anh kỳ tu sỹ nào.

Những bậc tiền bối như thế làm sao lại để ý đến nơi này, bình thường vẫn chỉ đi lại trong nội hải mà thôi.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào mắt của Mộc Nam, làm cho hắn run rẩy, đáy lòng hoảng sợ.

Lúc này hắn mới lại hỏi:- Chưởng môn của Đấu Tà phái tu vị như thế nào?Mộc Bắc tiến lên một bước, cung kính nói:- Tiền bối, Đấu Tà phái chưởng giáo đại nhân đạt đến Kết Đan trung kỳ tu vị.

Chẳng qua đã đạt đến đỉnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào hậu kỳ.Vương Lâm đáy lòng cười lạnh, song hai mắt lại hiện lên hàn mang, lạnh ngôn bảo:- Hai người các ngươi dẫn đường.

Đến Tổng bộ Đấu Tà phái.Hai người Mộc Bắc và Mộc Nam sao dám cự tuyệt, vội vàng cung kính vâng dạ, đứng lên dẫn đường.

Trong khi phi hành, ánh mắt hai người thỉnh thoảng vẫn quét đến chữ Diệt lớn trên đỉnh đầu của Vương Lâm, đáy lòng cầu mong nó sẽ hấp dẫn thật nhiều người đến đây, đem người này giết đi là tốt nhất!Một đường đi đến, những nơi Vương Lâm đi qua nổi lên từng trận phong lôi.

Những tu sỹ phía dưới kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại không tự chủđược hít vào một khẩu lãnh khí.Đầu tiên là thấy được chữ Diệt đỏ tươi cao lớn trên đầu Vương Lâm, sau lại thấy mười cỗ thi thể như sao băng bị hắn kéo đi giữa không trung.Trong mắt mọi người không tự chủ được đều liên tưởng đến việc mười người này bị tru sát lệnh hấp dẫn, kết quả từ truy sát trở thành bị diệt sát.Đưa những thi thể này buộc lại kéo đi tất nhiên là vì mục đích cảnh cáo trực tiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, phàm là ai thấy được cảnh này đều kinh hồn táng đởm, nhanh chóng sử dụng ngọc giản truyền âm, đưa tin tức này thông tri cho bằng hữu, đồng môn.Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh tái hiện tại Tu ma hải.

Tin tức này lập tức bằng nhiều con đường khác nhau lan truyền ra bốn phương tám hướng.Tru sát lệnh xuất hiện đồng nghĩa với việc nếu ai có thể thành công giết được người này thì có thể đạt được toàn thân tu vị của một tên Kết Đan kỳ tu sỹ.Sự tình khiến cho bất kể là Trúc Cơ kỳ hay Kết Đan kỳ đều có sức hấp dẫn rất lớn.

Nhất là Kết Đan kỳ, nếu có thể thành công thì thậm chí có thểtiến lên một cảnh giới mới cũng hoàn toàn có cơ sở!Thậm chí Kết Đan trung kỳ cũng không phải là không có khả năng tiến nhập hậu kỳ.

Nhất là khi có người đoán rằng, người mở ra lệnh bài này là do một tu sĩ hiến tế.

Nếu là một Kết Đan hậu kỳ tu sĩ hiến tế thì việc này chắc chắn sẽ càng gây được oanh động lớn hơn nữa.Trong khi Vương Lâm đang phi hành, đan phôi trong cơ thể đang dần chuyển hoá thành một viên kim đan to bằng khoảng một nắm tay, tản mát ra từng trận linh lực dao động, tràn ngập toàn thân hắn.Vương Lâm tính toán tu vị của Kết Đan hơn khoảng hơn trăm lần so vớiTrúc Cơ.

Hắn nhìn về một phương hướng nơi Tu Ma hải, ánh mắt như xuyên thấu nội hải, trực tiếp nhìn đến Triệu quốc, khoé miệng hắn lộ ra một nét cười lạnh, nội tâm trầm mặc nói:Đằng Hoá Nguyên, Vương Lâm ta đã Kết Đan thành công, đợi ta đạt đến Nguyên Anh tu vị thì sẽ là ngày ta quay trở về.Ngươi ngàn vạn lần không thể chết sớm được đâu đó, ta sẽ khiến cho cả Đằng tộc của ngươi chôn cùng ngươi!Mộc Nam trộm liêc Vương Lâm một cái, thấy nét tươi cười của Vương Lâm làm thân hình hắn không tự chủ được, khẽ run lên, trái tim co quắp, nội tâm thầm mắng:- Sao vẫn chưa có ai đến giết tên này, chữ Diệt trên đỉnh đầu lớn như thế cơ mà!

Mau đến giết hắn đi, nếu không thực sự dẫn hắn đến tổng bộ,hai người bọn ta dù không bị hắn giết cũng bị chưởng môn diệt hồn.Đang lúc hắn đang cầu nguyện, sương mù phía xa đột nhiên xuất hiện một người.

Người này dáng vẻ bệ vệ, từ xa phóng đến, sương mù cuồn cuộn tản ra, tóc đen, mắt đen, hắc y, hắc kiếm.

Toàn bộ thân thể hắn lộ ra hắc mang dày đặc.Nếu người này sắc mặt cũng lạnh lùng thì sẽ có vẻ toàn thân tràn ngập sát khí.

Đáng tiếc, hắn chừng trung tuổi, bụng lại phệ ra, mặt tròn tròn, khóe miệng lại lộ ra nét tiếu ý.Do đó, không những không có chút sát khí nào, ngược lại mang đến cho người khác vẻ buồn cười.

Tuy nhiên, sau khi Mộc Nam, Mộc Bắc thấy được người này, sắc mặt khẽ biến, rồi sau đó trong ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.- Khặc, khặc, Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh!

Được lắm!Hai mắt lộ ra một tia lục mang, nhìn chằm chằm vào chữ "Tru" to lớn trên đỉnh đầu của Vương Lâm, cười lên tán thưởng.- Tiểu bối, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để tự giải quyết hậu sự, không nên có ý đồ phản kháng, lấy tu vị Kết Đan sơ kỳ của ngươi, vẫn chưa đáng để Hắc y Ma quân ta xem vào mắt.Người này nói xong, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra một tư thế bễ nghễ thiên hạ.Lý Mộ Uyển che miệng bật cười, nhìn vẻ ngạo mạn của tên tu sỹ béo ú, lại nhìn Vương Lâm, ý cười trên mặt càng đậm.Mộc Nam đáy lòng có chút kích động!

Đây mới chính là cao thủ, không hổlà Hắc y Ma quân Thượng Quan Mặc, người mà ngay cả chưởng môn đều phải kính lễ ba phần.

Nghe nói hắn cũng như chưởng môn, tu vị đã đạt đếnKết Đan trung kỳ đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào hậu kỳ.

Tu vị này cũng mạnh hơn vài phần so với Đại trưởng lão.Vương Lâm nhướn mày, cười lạnh quát:- Muốn chết!Thượng Quan Mặc ngẩn ra, lục mang tiểu nhãn đánh giá Vương Lâm một lúc, cười nhạt nói:- Thật không biết trời cao đất dày, để lão phu tiễn ngươi đoạn đường, để ngươi biết tôn trọng, Kết Đan trung kỳ là như thế nào …Không chờ hắn nói xong, Vương Lâm tay phải điểm về Hắc y Ma quân, âm thanh lạnh lùng nói:- Tử!Chữ "Tử" này vừa thốt ra, bỗng nhiên trên ngực của Thượng Quan Mặc bay ra một khối ngọc bội, nó vang lên một tiếng rắc rồi vỡ thành hai mảnh,toát ra cổ khói nhẹ rồi tiêu tán.- Ý - Vương Lâm tay phải chụp tới, hai khối ngọc phù lập tức rơi vào tay hắn, thần thức đảo qua, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, thuận tay ném vào trong túi trữ vật.

Hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào ThượngQuan Mặc đang lộ vẻ đầy hoảng sợ.- Tử Chú thuật!Trên mặt Thượng Quan Mặc toát đầy mồ hôi lạnh!

Khối ngọc phù này chính là khối pháp bảo duy nhất sư phụ hắn lưu lại cho hắn trước khi lâm chung.

Nó có thể chống đỡ được một kích toàn lực của cao thủNguyên Anh kỳ.

Hắn vẫn ở ngoại vi của Tu ma hải, nếu gặp được Nguyên Anh kỳ tu sỹ lập tức tránh đi, không dám trêu chọc.

Nếu gặp phải tu sỹ có tu vị không bằng mình thì cũng cướp bóc một chút, dần dần có chút uy danh.

Nhưng hiện tại, hắn lập tức tỉnh táo lại, hết hồn nhìn ánh mắtVương Lâm, sợ đối phương đột nhiên quát một tiếng "tử".

Chân hắn lập tức mềm nhũn, quỳ vội xuống mặt đất, run rẩy nói:- Tiền bối tha mạng, vãn bối Thượng Quan Mặc biết sai rồi, mong tiền bối không trách tội…Mộc Nam ngơ ngác xem xét cảnh tượng trước mặt, nội tâm cực kỳ kinh sợ,kiêng kỵ liếc nhìn Vương Lâm một cái, đáy lòng lại không dám nổi lên chút tâm tư nào như trước nữa.

Hắn đứng bên cạnh Mộc Bắc, vội cúi đầu xuống che dấu sự kinh hãi trong ánh mắt mình.Thượng Quan Mặc, thấy biểu tình vẫn lạnh như băng của Vương Lâm, trong lòng lại run lên, cắn răng một cái nói:- Tiền bối, vãn bối nguyện xin bái ngài làm sư phụ, từ nay về sau xin bên cạnh hầu hạ ngài!

Sư phụ, xin hãy thu ta làm đồ đệ của người!Nói xong hắn vội vàng nhìn về phía Lý Mộ Uyển, cầu xin nói:- Ngài hẳn là sư mẫu phải không?

Sư mẫu, mong người khuyên nhủ sư phụ để lão nhân gia thu ta làm đệ tử đi!Khuôn mặt xinh đẹp Lý Mộ Uyển hơi ửng đỏ, liếc trộm Vương Lâm một cái,nhìn không rõ biểu tình của hắn.

Cô hơi thở dài một cái, cúi đầu không nói gì.Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Mặc, cực cảnh thần thức ở trong thức hải quay cuồng, trong mắt như lộ ra hồng sắc thiểm điện.

Thượng Quan Mặc vẫn luôn quan sát phản ứng của Vương Lâm,lúc này thầm nhủ không ổn.

Hắn biết rõ đối phương nếu có thể khiến tựthân ngọc phù chủ động phòng ngự và vỡ thành hai mảnh thì tất nhiên công kích của hắn không kém gì Nguyên Anh kỳ.

Hơn nữa Tử Chú thuật quỷ dịlại khiến hắn hết hồn, tự biết nếu có chạy trốn cũng khó tránh khỏi kiếp này!Dưới sự kinh hoàng lo lắng, hắn vội điểm mi tâm, bổn mạng tinh huyết của tu sĩ Kết Đan trung kỳ bỗng nhiên từ trán phiêu ra, có màu kim hoàng sắc.

Bổn mạng tinh huyết vừa xuất, vẻ mặt hắn lập tức trở nên uể oải,linh lực trong cơ thể dao động mãnh liệt, tu vị cảnh giới có dấu hiệu bịthụt lùi.Bổn mạng tinh huyết của tu sỹ có tu vị càng cao thì càng đáng trân trọng, một khi dâng ra, toàn thân tu vị tất nhiên bị tổn hại.

Tu vị càng cao, tổn hại càng lớn!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 152: Sát phạt huyết lộ ( 151/2095)Bản mệnh tinh huyết màu vàng bay ra từ mi tâm của Thượng Quan Mặc tỏa ra ánh hào quang dìu dịu.

Vương Lâm thản nhiên nhìn Thượng Quan Mặc, tay phải vẫy nhẹ.

Giọt bản mệnh tinh huyết lập tức bay vào trong lòng bàn tay hắn.Vương Lâm không nghĩ ngợi gì nuốt luôn vào miệng.

Bản mệnh tinh huyết lập tức tiến vào thức hải của hắn, bị Cực cảnh thần thức bao lấy.

Từ bây giờ, hắn chỉ cần niệm chú là Thượng Quan Mặc sẽ chết ngay tức khắc.Tương tự, nếu như Vương Lâm chết thì đối phương cũng không thể thoát được tử vong.Trên thực tế bản mệnh tinh huyết không khác so với cấm chế.

Chỉ có điều cấm chế có tác dụng trực tiếp hơn.

Thức hải của con người xem có vẻ chắc chắn nhưng trên thực tế lại vô cùng mỏng manh.

Nếu như nuốt quá nhiều bản mệnh tinh huyết rất có thể sẽ khiến cho thức hải bị hỗn loạn, dẫn tới hậu quả đáng sợ không thể tưởng tượng được.Vì vậy bản mệnh tinh huyết có một sự hạn chế nhất định, không thể khiến đại bộ phận tu sĩ vì thế mà vui sướng.

Có tới hàng ngàn loại cấm chế có thể đạt được hiệu quả tương tự so với bản mệnh tinh huyết.Ngoài ra còn một điểm nữa là bản mệnh tinh huyết phải là do tu sĩ can tâm tình nguyện xuất ra.

Nếu như dùng sức mạnh cưỡng ép thì trừ khi người đó có được đại thần thông.

Nếu không, cho dù có muốn cũng không thể lấy nó ra được.Thượng Quan Mặc cũng là vạn bất đắc dĩ, hắn biết rằng đối phương sẽkhông dễ dàng buông tha.

Thậm chí, người ta có thể sẽ đặt một số Cấm chếlợi hại lên cơ thể mình.

Vì vậy trong khi hắn khẩn cầu đối phương nhận hắn làm đệ tử đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Việc bái sư này thực tế chỉ là cái cớ để hắn tìm lối thoát thân mà thôi.Nhưng hắn không thể ngờ được đối phương không hề động lòng.

Rơi vào bước đường cùng, để bảo toàn tính mạng mới chủ động hiến ra bản mệnh tinh huyết.

đợi sau khi đối phương thu nhận, nỗi hoang mang trong lòng hắn mới bớt đi một chút.Vương Lâm lạnh lùng nhìn hắn, quay người đi, nói với Mộc Nam:- Tiếp tục dẫn đường.Từ khi Vương Lâm giết chết Trưởng lão của Đấu Tà phái, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, không thể mềm lòng được.

Nếu như giết một kẻ bình thường của Đấu Tà phái thì cũng dễ giải quyết, nhưng giết trưởng lão thì chắc chắn đối phương sẽ truy cứu đến cùng.

Giờ đây Vương Lâm đã không còn là một thiếu niên thôn dã, mộc mạc, chất phác như ngày xưa nữa rồi.

Bất luận là tâm tính hay là phương thức hành xử đều lão luyện hơn xưa rất nhiều.Năm đó giết chết Đằng Lệ đã dẫn tới một loạt chuyện không hay.

Vì vậy,từ đó khiến Vương Lâm hạ quyết tâm nếu như đã giết một người thì để loại bỏ hậu hoạn, có giết thêm mười người nữa cũng chẳng sao.

Chính vì thếmà hắn mới quyết định tận diệt Đấu Tà phái.Chỉ có diệt Đấu Tà phái mới có thể ngăn chặn được những hậu họa sau này.Nghĩ như vậy nên Vương Lâm kéo Lý Mộ Uyển, thân mình vọt lên.

Đồng thời, dẫn lực thuật hóa thành hai cánh tay to tóm lấy Mộc Nam, Mộc Bắc bay về phía trước.Sắc mặt hai huynh đệ này tái mét, nhưng không dám kêu ca nửa lời.

Bọn họ vội vàng ổn định thân hình, cúi đầu đi trước dẫn đường.Về phần Thượng Quan Mặc…

Lúc này, hắn mới lau mồ hôi trên trán theo sát sau đó.

Hắn cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng không dám biểu lộ ra mặt.

Sợ sát tinh lại nổi sát tâm."

Tử chú thuật…nhất định là hắn sử dụng Tử chút thuật.

Người có thể luyện được loại công pháp độc ác thế này chắc chắn không phải người bình thường."

- Thượng Quan Mặc nghĩ thầm trong lòng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Vương Lâm.Trong lòng Lý Mộ Uyển xuất hiện một cái cảm giác không thể nói thành lời.

Nàng ngước đầu nhìn Vương Lâm.

Có nằm mơ, nàng cũng không ngờ được đối phương quả nhiên đã đạt đến Kết Đan kỳ.

Hơn nữa tất cả những việc xảy ra trên đường đều ứng với lời nói trước khi hắn rời khỏi động."

Dưới Nguyên Anh kỳ, không có địch thủ."

Nghĩ lại cuộc sống ở Tu Ma Hải mấy năm qua, Lý Mộc Uyển có cảm giác như trong mơ vậy.

Tất cả những điều đó khác xa với cuộc sống trước đây của nàng.Trước kia Lý Mộ Uyển nếu không phải là thổ nạp thì cũng luyện đan dược,hiếm lắm mới ra ngoài một lần.

Mà mỗi khi ra ngoài, ca ca của nàng cũng sẽ đi cùng.

Có ca ca bảo vệ gần như không có nguy hiểm gì xảy ra.Thêm vào đó nàng là người có thiên tư thông minh.

Đặc biệt là trong luyện đan và trận pháp thì đúng là một thiên tài.

Nàng được trưởng bối của Lạc Hà môn yêu mến.

Trong môn phái cũng không ít người theo đuổi nàng.

Chỉ có điều những người đó không thể làm cho nàng động lòng.Lần đầu tiên gặp Vương Lâm, nàng đã coi thường hắn, suýt chút nữa thì mắc phải sai lầm.

Bây giờ nghĩ lại nếu như lúc đó đánh nhau với hắn cho dù có là ca ca nàng cũng không phải là đối thủ của Vương Lâm.

Nàng biết bây giờ kết cục duy nhất của những người kia sẽ là bị giết sạch.

Thậm chí, ngay cả một người có dung nhan xinh đẹp như nàng cũng chẳng khiến đối phương thương hại."

Hắn là một người vô tình…"

Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng thởdài.

Mấy năm nay nàng hoàn toàn tin tưởng đối phương không thể có những ý nghĩ hạ lưu đối với mình.

Bởi trong mắt hắn, mình chẳng qua chỉ là một cái lò luyện đan di động mà thôi.Trong lòng Lý Mộ Uyển nổi lên sự chua xót, cảm giác này càng ngày càng tăng, cuối cùng tỏa ra khắp thân thể.

Vương Lâm trong lúc cấp tốc phi hành, chau mày nhìn Lý Mộ Uyển lạnh lùng nói:- Cô không cần quá lo lắng.

Đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện này sẽ đưa ngươi tới Hỏa Phần minh.Sắc mặt Lý Mộ Uyển càng thêm tái nhợt.

Nàng cắn nhẹ vào môi, xoa trán một cái.Hai người cùng lâm vào im lặng.

Bỗng nhiên hai huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc đang đi phía trước chợt đứng lại.

Sắc mặt bọn họ bất định.

Từ trong sương mù xuất hiện trước mặt bọn họ là hàng trăm tu sĩ.

Tất cả đều chăm chú nhìn vào cái chữ "Tru" đỏ như máu trên đỉnh đầu Vương Lâm.

Ánh mắt bọn họ không thể che dấu sự thèm muốn.

Chỉ có điều trong ánh mắt thèm muốn đó lại ẩn chứa một chút e ngại.

Vương Lâm đưa con mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, bình thản nói:- Đi tiếp đi!

Ai dám cản, giết.Thượng Quan Mặc vội vàng đáp lời.

Trong lòng hắn thầm nghĩ cơ hội đã đến.

Lần này nhất định phải thể hiện mình thật tốt.

Nghĩ tới đó, hắn liền vọt tới, đứng bên cạnh Mộc Nam, Mộc Bắc, cười sằng sặc nói:- Bọn tiểu tốt Trúc Cơ kỳ.

Các ngươi nghe thấy rồi đó, ai dám ngăn cản, chết.Tất cả tu sĩ đều tránh sang một bên nhường đường cho đám người đi qua.Những tên tu sĩ đó vốn không định động thủ, mà chỉ muốn nhìn xem người được tuyên truyền thành Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh thông tập như thếnào.Đặc biệt là đằng sau, Vương Lâm dùng long cân trói mười thi thể, càng khiến người ta ớn lạnh, cho dù là muốn động thủ cũng phải do dự một chút.Chỉ có điều tin Tru Sát Lệnh lan truyền quá nhanh, phàm là người trong giới tu chân hầu như không ai không biết chuyện này.

Người người đổ ra dò la thông tin.

Dần dần, số lượng tu sĩ bay trong không trung càng ngày càng nhiều.Trên đường đi, đám người Vương Lâm gặp rất nhiều tu sĩ.

Do số lượng tu sĩ quá nhiều vì vậy tốc độ khó tránh khỏi chậm xuống.

Vương Lâm thấy bực mình, hừ lạnh một tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt thèm muốn của đám tu sĩ khiến sát tâm trong hắn dần nổi lên.Hơn nữa, còn có rất nhiều tu sĩ đi theo đằng sau.

Ánh mắt bọn họ không hề có chút hảo ý.Mộc Nam và Mộc Bắc trong lòng có chút sợ hãi.

Tuy hai người đều là tu sĩKết Đan kỳ nhưng trên đường gặp không ít tu sĩ có tu vi cao hơn, thậm chí có những người chỉ nghe danh chứ chưa hề gặp mặt cũng lần lượt xuất hiện.

Bọn chúng đều bám theo họ ở phía sau.Điều này khiến cho hai người kinh hãi.

Không nói bọn họ mà ngay cảThượng Quan Mặc cũng không khỏi kinh sợ.

Hắn thầm nhủ: nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ khiến tu sĩ trong ngoài Nam Đấu thành chú ý, đến khi đó khó nói được sẽ có tu sĩ Nguyên anh kỳ xuất hiện hay không.Trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, nghĩ thầm tại sao sát tinh kia vẫn chưa ra tay.

Nếu như là hắn, hắn đã sớm ra tay từ lâu rồi.

Chỉ có thể lấy sựác độc ra uy hiếp mới có thể phá giải được tình hình này.

Nếu không khi đám tu sĩ kéo đến càng lúc càng đông, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.Bốn xung quanh đều là tu sĩ.

Lý Mộ Uyển có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn Vương Lâm, nàng lai cảm thấy yên lòng.

Sự lạnh lùng trong ánh mắtVương Lâm càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng hắn đột nhiên dừng bước, nhìn những người xung quanh, miệng nở một nụ cười lạnh lùng, âm thanh vọng ra bốn phía:- Trong ba hơi thở, nếu người nào vẫn còn ở lại đây.

Chết!Nói xong, hắn nhắm mắt lại.

Sau một nhịp hô hấp, Vương Lâm mở mắt ra.Một tia chớp màu đỏ trong mắt thoáng hiện, cùng với đó hắn buông tay LýMộ Uyển chuyển thành ôm eo.

Không kịp cảm nhận sự mềm mại trong tay,thân mình hắn đã phóng về phía sau như một tia chớp.Cực cảnh thần thức điên cuồng tỏa ra.

Một đạo tinh quang từ trong miệng hắn bay ra.

Nó lóe lên vài cái rồi biên mất.

Đây là lần đầu tiên, VươngLâm ra tay chém giết trong một phạm vi lớn.Trong phạm vi của Cực cảnh thần thức, việc giết những tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng giống như giết những con kiến mà thôi.

Từng tên kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên.

Tất cả những tên còn lại lộ rõ vẻkinh hãi, đều lui ra phía sau.Dần dần đại bộ phận tu sĩ đều dốc toàn lực, nhanh chóng đào tẩu.

Tuy nhiên cũng không chạy được bao xa.

Mới được một đoạn, bọn họ liền gặp phải một tia sáng lóe lên.

Ngay lập tức, đầu người vỡ ra làm đôi, tóe máu tươi ra mà chết.Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, lộ rõ vẻ vô tình.

Nơi hắn đi qua, đám tu sĩ đều thất khiếu rỉ máu mà chết.

Mỗi thi thể từ trên không trung rơi xuống đều được long cân phía sau hắn vươn ra trói lại.Tốc độ Vương Lâm không hề giảm sút, thân thể di động càng nhanh.

Hắn chuyên chọn những tu sĩ Kết Đan kỳ để ra tay.

Còn đám Trúc Cơ kỳ thỉ chỉbị tai bay vạ gió mà thôi.Lúc này, phàm là những tu sĩ bao quanh Vương Lâm, trong lòng đã sớm không còn sự thèm muốn.

Trong lòng họ chỉ còn lại một sự sợ hãi khủng khiếp.

Chữ “Tru” trên đỉnh đầu Vương Lâm, sau mỗi lần giết thêm một người lại đậm thêm mấy phần.

Sau cùng, nó như ngọn đèn sáng lên trong đêm khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi.

Màu sắc của chữ “Tru” đậm đến mức như muốn phun máu ra ngoài.Ngoài ra, những tên tu sĩ bỏ chạy cũng đang kinh hồn bạt vía.

Tia tinh quang thần bí khó lường, không hề có âm thanh.

Chỉ cần có tia sáng lóe lên nhất định sẽ có người tử vong.

Nó giống như một tên sát thủ ẩn hình thu gom từng linh hồn này đến linh hồn khác.Thời gian tàn một nén nhang cho dù là những tu sĩ đã chạy rất xa cũng phải bỏ mạng dưới sự tấn công của phi kiếm.

Mà số lượng chết dưới Cực cảnh thần thức của Vương Lâm lại càng không thể đếm được.Long cân đằng sau Vương Lâm đã trói lại hơn nghìn thi thể.

Một đống thi hài trải dài sau lưng Vương Lâm giống như một tấm áo choàng được dệt bằng xác người.Cùng lúc đó ở một nơi mịt mù sương cách đó nghìn dặm, bảy tám ma tu có bộ mặt già đang trầm ngâm không nói, chỉ là chau mày nhíu mặt nhìn VươngLâm.

Sự e ngại trong ánh mắt càng lúc càng nhiều.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 153: Dương oai Nam Đấu thành ( 152/2095)Đám đạo sỹ này đều có tu vi Kết Đan trung kỳ.

Bình thường, bọn họchuyên dốc sức tu luyện, cho dù là ở ba phái lớn ở Nam Đấu Thành, hayĐấu Tà phái, đều phải có ba phần kính nể bọn họ.

Nếu như không phải TruSát lệnh xuất hiện, thì bọn họ cũng chẳng hiện thân.“ Chúng ta phải tranh thủ thật nhanh, nếu không sẽ kinh động tới lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Đừng có nghĩ trong mấy vạn dặm ở thành Nam Đấu này không có Nguyên Anh, nhưng ở ngoài thành thì sao?

Một khi lão quáiNguyên Anh đến đây, chúng ta chẳng còn lấy một chút cơ hội.”

Một lão già tráng kiện, nhưng quanh người tràn ngập tà khí , nhìn Vương Lâm ở phía xa, nói một cách chậm rãi.“Người này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng tại sao lại lợi hại như vậy?Các ngươi xem Thượng Quan Lão Ma cũng cam lòng trở thành đệ tử của hắn.Ta sợ có ra tay, cũng chẳng thể làm gì được.”

- Một lão già gầy khô đứng bên cạnh mắt nhìn thấy Vương Lâm, nhẹ nhàng giết chết một tên tu sỹ KếtĐan sơ kỳ, sau đó lấy đi Kim đan, mà sợ hãi, nói.“ Còn có thanh phi kiếm kia.

Ta chưa bao giờ gặp một thanh kiếm nào lợi hại như vậy.

Không ngờ nó lại có thể thuấn di.

Đây là thần thông mà chỉnhững tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có.

Phẩm chất của thanh phi kiếm này không hề thua kém pháp bảo cấp Nguyên Anh, thậm chí là cấp độ Hóa Thần.Nó đã giết chết cả trăm tu sỹ rồi.”

“ Hừ, Các ngươi có để ý mười người bị buộc chặt ở phía sau sát tinh không?

Hình như đó là đám trưởng lão của Đấu Tà phái.

Hắn giết Kết Đan kỳ giống như đạp chết một con côn trùng.

Nếu các ngươi vẫn có lòng tham,thì đó là việc của các ngươi, Lăng mỗ không tham gia nữa.

Cáo từ.!”

-Một người chạc tuổi ngũ tuần nhìn thấy Vương Lâm nhẹ nhàng giết chết mấy người, ánh mắt liền trở nên e ngại.

Sau khi nói xong, hắn vội vàng ôm quyền, rút lui.

Tay hắn vỗ vào túi trữ vật , ném ra một con thuyền rồi ngồi lên.

Sau đó giống như một ngọn lưu tinh, chạy đi.Đám tu sỹ còn lại, trầm mặc không nói.

Đột nhiên, một người mở miệng nói lớn: “ Sứ giả của Nội Hải sắp đến rồi.

Lão phu không cam tâm nhìn công sức trăm năm của mình mất đi.

Đây là cơ hội duy nhất.

Một khi có thểgiết chết người này, đoạt được Kim đan, ta chắc chắn sẽ đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Đến lúc đó, có thể giữ được những gì đã tích lũy.”

“ Ta cũng giống như vậy.

Lão phu không còn thọ được lâu nữa.

Nếu như không thể nâng cao cảnh giới trong vòng mười năm…

Vì vậy nói gì thì nói,lần này ta cũng phải thử một lần.”

- Một lão già mặt đầy nếp nhăn đứng ởcuối cùng, nói một cách chậm rãi.Nói xong, người hắn hơi động, rồi như một tia chớp, biến mất trong nháy mắt, lao về hướng của Vương Lâm.

Phía sau hắn, vị tu sĩ vừa nói chuyện cũng hóa thành kiếm quang bám theo.Đám tu sỹ còn lại, không nói không rằng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo hai người kia, quan sát tình hình.

Nếu như hai người kia có thểthành công thì họ sẽ lập tức xông lên.

Còn nếu như hai người kia không có hy vọng, bọn họ sẽ từ bỏ ý định đối địch với Vương Lâm.Vương Lâm buông tên tu sĩ Kết Đan kỳ đã chết xuống, bỏ Kim Đan trong tay vào túi trữ vật.

Nhìn đám đạo sỹ đang tán loạn ở xung quanh, trong lòng cười lạnh.

Hắn vỗ vào Long Cân phía sau, nói: “Ra đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể tha hồ cắn nuốt.”

Ma đầu vẫn bị nhốt trong Long Cân, mắt thấy xung quanh có rất nhiều thứngon, trong lòng đã rất nôn nóng.

Nhưng nó không dám chui ra ngoài khi chưa có mệnh lệnh của Vương Lâm.

Lúc này, khi nghe thấy lời của VươngLâm, nó kêu lên một tiếng, từ trong Long Cân chui ra ngoài, hiện nguyên hình.

Nháy mắt một cái, nó đã lao về phía một tên tu sỹ Trúc Cơ kỳ đang chạy trối chết.

Thân mình của tên tu sỹ đó chợt run rẩy, co giật.

Một lúc sau, thân thể của hắn liền biến thành một bộ xương khô.

Một tia sáng màu hồng từ trong đầu cái xác nhảy ra.

Ma đầu gào lên một cách sung sướng: “ Tuyệt quá!

Cuối cùng thì ta cũng có thể có thể thỏa sức cắn nuốt.

Ha ha!

Lần này ta phải nuốt cho no mới được.Vương Lâm nhìn ma đầu một cái, rồi không để ý đến nó nữa, mà cúi đầu nhìn về phía Lý Mộ Uyển.

Lúc này, Lý Mộ Uyển mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào ma đầu, cắn chặt môi dưới.

Nàng không biết cái thứ này rốt cục là cái gì, Chỉ có điều khi con ma đầu đó xuất hiện, nàng cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Sự sợ hãi thể hiện rõ ra bên ngoài.Vương Lâm lạnh lẽo, liếc nhìn ma đầu.

Nó vội vã chạy ra xa, trong lòng đang cười thầm.

Nó nghĩ chính mình cũng chẳng muốn ở gần hắn như vậy.Nếu có thể cách xa hắn càng xa càng tốt.

Tốt nhất là từ nay về sau không gặp lại nhau nữa.

Đến lúc đó, được tự do bay lượn trong trời đất rộng lớn kia thật là thoải mái.Nhưng đáng tiếc nó cũng biết rằng, suy nghĩ đó cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Ma đầu vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa đuổi theo một tên tu sĩ đang chạy trốn.

Nó nhe răng cười, đang định lao tới…

Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên trước ngực tên tu sỹ, ma đầu ngơ ngác nhìn thi hài tên tu sỹ hồi lâu, rồi há miệng chửi ầm lên một phen.

Sau đó. nó lại đuổi theo một tên tu sỹ khác.

Mất bao nhiêu công sức mới đuổi theo được, đang định cắn xé, thì tia sáng lại lóe lên…Đợi cho ma đầu rời xa, Lý Mộ Uyển mới bình tĩnh trở lại.

Nàng do dự một lát, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hỏi: “ Nó…nó là?”

Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, trong vòng trăm dặm xung quanh hắn không hềcó bóng một tên tu sỹ nào hết.

Bất cứ kẻ nào bị giết cũng đều bị LongCân trói chặt, biến thành một phần của tấm áo choàng sau lưng hắn.Trong trận chiến này, sát danh của Vương Lâm đã lan truyền khắp thànhNam Đấu.

Giờ phút này, những thi thể chết dưới tay hắn đã lên đến cảnghìn người, nằm ngổn ngang khắp nơi.Nhất là chữ “ tru” trên đỉnh đầu hắn đã rực lên màu máu.

Trong mắt của những người may mắn còn sống sót, nó không còn là miếng mồi ngon, hấp dẫn nữa mà chính là minh chứng của một cường giả.“ Nó là ma đầu” Vương Lâm lạnh lùng nói, mắt nhìn về phía trước.

Cách đó khoảng ngàn dặm, có hai thân ảnh, một trước một sau đang đang lao tới.Hắn chớp chớp mắt, rồi quay người bỏ đi.“ Thượng Quan Mặc, Mộc Nam, Mộc Bắc, ba người đã nhìn thấy rồi đấy chứ?”

Giọng nói lạnh lùng vô tình, vang lên trong đầu ba người đang đứng chết lặng.

Thân hình Thượng Quan Mặc khẽ run lên một cái, vội vàng ổn định tinh thần, bay về phía hai tên tu sỹ đang lao đến.

Trong lòng hắn bây giờ đang hết sức hỗn loạn.

Mặc dù đã biết trước sát tinh rất mạnh, nhưng không thể nào tưởng tượng được pháp thuật của hắn lại mạnh đến mức độđó.

Uy lực của nó hoàn toàn không phải bình thường.

Nó chẳng khác gì uy lực của trời đất.“ Tử Chú thuật… quả là đáng sợ.

Nếu lần này, lão phu may mắn sống sót,thế nào cũng phải luyện một ít.

Nếu như có thể có được thực lực như thếthì sau này ở Tu Ma hải cũng chẳng còn phải sợ ai nữa.”

Thượng Quan Mặc thở dài.

Lần đầu tiên trong lòng lão không còn cảm thấy buồn vì đã đưa ra bản mệnh tinh huyết của bản thân.

Thậm chí, trong lòng lão còn có chút mâu thuẫn.Cường giả cho dù là ở đâu cũng đều được người khác kính nể.

Về điểm này, trong Tu Ma hải lại càng chính xác.Lúc này tâm trạng của hai huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc cũng giống nhưThượng Quan Mặc, trong lòng hoang mang.

Bọn họ thầm nghĩ với thực lực của sát tinh, thì Đấu Tà phái không có cách gì đối phó được.

Như vậy,nếu mình muốn giữ được tính mạng thì cần phải kiếm được một cái đầu danh trạng.

Hai người nhìn nhau, rồi cắn răng, nhanh chóng đuổi theo ThượngQuan Mặc.“ Ha ha!

Đây chẳng phải là Âu Dương lão nhân hay sao?

Tới đây nào.

Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, có lẽ phải đối xử thân thiết với nhau một chút.”

- Thượng Quan Mặc nhìn một trong hai người, cười sằng sặc.

Cùng lúc đó, lão vung tay phải lên, hắc kiếm phía sau lập tức bay ra khỏi vỏ, tỏa ra kiếm quang sắc bén, lao tới.Về phần huynh đệ họ Mộc.

Mặc dù tu vi của hai người mới chỉ đạt tới KếtĐan sơ kỳ, nhưng rất giỏi về liên thủ.

Cả hai đối phó với người còn lại,tuy có chút khó khăn, nhưng có thể bám trụ được một chút.Vương Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm về phía mấy tên tu sĩ ở cách đó ngàn dặm.

Trong mắt lóe lên hàn quang.Những tên tu sĩ may mắn sống sót, đã tháo chạy rất xa.

Tất cả đều sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, cố gắng bỏ chạy cho nhanh.

Hình dạng củaVương Lâm, giống như một dấu ấn khắc vào sâu trong tim bọn họ, theo họcả đời, không bao giờ phai nhạt được.Cách đó ngàn dặm chỉ còn lại bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ.

Lúc này, lão già tráng kiện, toàn thân đầy tà khí lắc đầu, xoay người đang định bỏ đi.Bỗng cặp đồng tử của lão co rút lại…

Một nam một nữ, xuất hiện đằng sau hắn cách mười trượng.

Trên đỉnh đầu có một chữ “Tru“ cực lớn đang tỏa ra một mùi máu tanh nồng.Những tên tu sĩ còn lại thấy có điều bất thường, quay đầu lại nhìn.

Tất cả đều biến sắc, vội vàng lấy ra pháp bảo.

Ánh mắt nhìn Vương Lâm chằm chằm, nhưng không một ai dám ra tay, động thủ trướcVương Lâm liếc mắt nhìn bốn người nói một cái rồi lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Trong bốn người, ngoại trừ lão nhân gầy như que củi tỏ vẻ cảm kích, thu pháp bảo rồi vội vàng bỏ đi.

Nét mặt ba người còn lại lúc đỏ lúc trắng.Một người chợt lui lại đằng sau, hừ nhẹ, nói: “Chuyện hôm nay…..”

Lý Mộ Uyển thầm than một tiếng.

Trong đầu nàng thầm nghĩ ngươi còn không mau chóng biến đi, nói những câu vô nghĩa như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.

Quả nhiên, không đợi hắn nói hết, Vương Lâm nhíu mày, phất tay một cái.

Cực cảnh thần thức lập tức tỏa ra.

Trong nháy mắt, câu nói của người đó chợt biến thành tiếng kêu thảm thiết, hai mắt đỏ bừng, đưa tay lên ôm đầu.

Một tiếng “phịch” vang lên.

Cái đầu của hắn hóa thành một làn sương máu.

Một viên Kim đan còn dính máu tươi, bay vào trong tayVương Lâm.Hai tên tu sĩ còn lại không nói một câu, quay người tháo chạy.

Vương Lâm chớp chớp hai mắt nhìn theo hai người đó.

Cực cảnh thần thức tản ra,lưu lại một ấn ký trên thân họ.Đúng lúc đó, một tiếng kêu thê thảm phát ra từ trận đấu giữa Thượng QuanMặc và tên tu sĩ.

Ngay sau đó, tên tu sĩ kia hoảng sợ bỏ chạy.

Nhưng chưa được bao xa, tia sáng và hồng quang của ma đầu cùng xuất hiện.

Ma đầu giận dữ hét lên: “Ngươi lại định đoạt của ta.

Lần này nhất quyết không được.

Nó là của ta, của ta.”

Chỉ có điều, nó vẫn chậm một bước.Tia sáng lóe lên, trên ngực tên tu sĩ xuất hiện một vết thương rất lớn.Khoảng chừng nửa nén nhang, trận chiến giữa huynh đệ họ Mộc và tên tu sĩKết Đan kỳ kết thúc.

Tên tu sĩ đó bị Thượng Quan Mặc đánh lén mà chết.Vương Lâm khẽ động một cái, thu lấy phi kiếm vào trong cơ thể.

Mặc dù không cam lòng nhưng mà đầu vẫn phải trở về trong long cân.“Tiếp tục dẫn đường.”

- Thanh âm của Vương Lâm hết sức lạnh lẽo, tỏa ra sát khí kinh người.Vương Lâm biết rằng, nếu muốn đứng vững ở nơi này, thì cần phải tạo được uy danh.

Đấu Tà phái là sự lựa chọn tốt nhất để cho hắn lập uy.Vào lúc này, tận đáy lòng hai huynh đệ Mộc Nam và Mộc Bắc vô cùng tôn sùng Vương Lâm.

Nhất là Mộc Bắc.

Ánh mắt của hắn thể hiện rõ điều đó.Mới nghe thấy mệnh lệnh của Vương Lâm, hắn liền lập tức bay ra dẫn đường, đi về phía Đấu Tà phái.Sau lưng Vương Lâm nhan nhản xác chết.

Những luồng tử khí tỏa ra, có uy lực chấn nhiếp hơn bất kỳ lời nói nào.

Dọc theo được đi, bất kỳ người nào manh nha có ý định, nhưng khi nhìn thấy hơn một ngàn cái thi thểphía sau cũng đều cắt không còn một chút máu.

Tất cả đều nhanh chóng né tránh, chỉ sợ bị liên lụy tới bản thân.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 154: Đấu Long đại trận ( 153/2095)Kể từ đó, tốc độ của bọn họ tự nhiên được tăng lên rất nhiều.

Vừa bay, Vương Lâm vừa tiến hành điều chỉnh lại thần thức bên trong cơ thể mình.

Cực cảnh thần thức sau khi trải qua nhiều cuộc tranh đấu đương nhiên sẽ bị hao tổn đôi chút, tia chớp màu đỏ ánh lên trong ý thức hải, từ từ lớn dần lên.Trưa ngày hôm sau, tại địa phận của Tổng giáo phái Đấu Tà, thần thức của Vương Lâm đã hồi phục lại như ban đầu, hắn phóng mắt ra xa nhìn cảnh vật ở nơi đây.

Trước mắt là một dãy núi lớn, đỉnh của ngọn núi đã bị người ta dùng phép thuật biến thành hình rồng, cả dãy núi trông từ xa lại giống như hình một con rồng đang uốn lượn.Đứng trên đầu rồng là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng, đang nhìn về phía Vương Lâm.Phía trên không của đầu rồng, mười vị Kết Đan Kỳ Tu sĩ đang hợp thành kiếm trận, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, mỗi người có một tâm trạng khác nhau, người thì kiêng nể, người thì lại sợ hãi.

Giữa vòng tròn do mười người họ tạo thành có mười thanh phi kiếm đang chuyển động, chúng va vào nhau gây ra những hồi tiếng leng keng, những tia lửa lóe lên sáng chói.

Từ trong thân rồng tỏa ra từng luồng từng luồng linh lực, đặc biệt là từ những chiếc vảy rồng.Nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy trên từng chiếc vảy đó chính là từng vị tu sĩ.

Nhìn từ xa, khi tất cả các thanh kiếm cùng ánh lên thì cả thân mình con rồng như bừng sáng, như một chú rồng sống thực sự.“Đấu Long Đại trận”, Thượng quan trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm một mình.Mộc Bắc vội giải thích:- Đấu Long Đại trận này là trận pháp trấn phái của Đấu Tà phái.

Tương truyền nếu như không phải là tu sĩ có tu vi Nguyên Anh thì không thể hóa giải được.

Tuy những lời đồn đại đó đều là nửa thật nửa giả, nhưng trong toàn bộ Nam Đẩu thành này không trận pháp của môn phái nào mạnh như vậy.Vương Lâm có chút tinh thông về trận pháp.

Sau một hồi suy ngẫm, Lý Mộ Uyển đột nhiên nói:- Đây không phải là trận pháp mà là một loại phép thuật huyền bí, tập trung linh hồn của hàng vạn người vào người đứng ở đầu rồng.

Như vậy khiến cho người ở trên đó trong một thời gian nhất định sẽ tăng trưởng tu vi.Lúc này, người đứng ở đầu rồng, ánh mắt sáng quắc, tiếng nói như thét:- Đạo hữu đang mang Tru Sát Lệnh trên người, lão phu là chưởng môn Đấu Tà phái Giải Đông Lai, một vạn ba nghìn năm trăm sáu mươi hai người của Đấu Tà phái đều đang ở đây.

Hôm nay ngươi đã tới đây, nếu như có thể hóa giải được kiếm trận của trưởng bối môn phái ta thì từ nay Đấu Tà phái sẽ nghe theo mệnh lênh của ngươi.

Còn nếu ngươi thua thì đừng trách lão phu nặng tay.

Ngươi có dám không?Tiếng nói của ông ta vang vọng, như tiếng sấm rền, rung chuyển bốn phương.

Cùng lúc đó, hàng vạng người ở trên mình rồng đồng thanh thét lên.

Từng đám sương mù đang cuồn cuộn trên bầu trời bỗng dưng tản ra sau tiếng thét đó.Tia sáng tỏa ra từ hàng vạn thanh kiếm, linh lực từ những đồ đệ ở nơi thấp nhất cũng nhanh chóng bay lên, tất cả tập trung lại nơi đầu rồng.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một quầng sáng linh lực đang di chuyển từ dưới lên, ngưng tụ lại ở nơi đầu rồng, mỗi lúc một lớn hơn.Khi đó, mười tu sĩ đang kết thành vòng tròn ở trên bầu trời nhanh chóng bay về phía Vương Lâm.Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, cũng nhanh chóng lao tới, ánh mắt như nảy lửa.

Mười vị tu sĩ chưa kịp tới gần thì toàn thân đã run lên, họ đã thong qua các thông tin khác nhau mà hiểu biết được đối phương, cho nên khi nhìn thấy đối phương lao lên, họ bất giác chững lại.Ánh mắt Vương Lâm liếc qua họ một lượt, vung tay phải lên, hàng nghìn thi thể ở phía sau anh hung hãn tiến về phía con rồng kia.Những thi thể này đã leo lên được trên mình rồng nhưng lại bị ngăn cách bởi một quầng sáng đột ngột xuất hiện, dần biến thành sương đỏ.

Bỗng nhiên quầng sáng bảo vệ vòng ngoài của Đấu Tà phái cũng bị nhuốm đỏ.Quầng sáng lớn di chuyển từ thân rồng tới người đứng trên đầu rồng, một thứ mùi lạ bỗng lan tỏa ra từ người ông ta.

Quần áo ông ta rách toạc ra, cơ thể bỗng nhiên lớn lên gấp bội.Linh lực khổng lồ giống như sóng biển, đang toát ra mạnh mẽ từ người ông ta.

Lão ta gầm lên vài tiếng, sức mạnh tăng lên gấp bội, cuối cùng gần đạt tới thời kỳ sơ Nguyên Anh.

Nhưng không đạt được tới ảo anh cảnh giới của Nguyên Anh.Ảo anh cảnh giới thường chỉ xuất hiện trong hình nhân do một vị Tu Chân Quốc thượng cấp luyện ra.Giải Đông Lai gầm nhẹ, cả thân người bay lên không trung, ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía những tu sĩ Kết Đan kia, hét:- Lũ vô dụng, cút hết đi cho ta.Mười vị tu sĩ Kết Đan kỳ mặt đầy phẫn nộ, nhanh chóng lùi sang một bên, lạnh lùng quan sát.Giải Đông Lai đảo mắt, cười dữ tợn:- Ta đã nghe hết tất cả những lời đồn đại về nhà ngươi, dường như dưới Nguyên Anh không có ai là địch thủ của ngươi.

Nhưng bây giờ, ta đã có sức mạnh của Nguyên Anh kỳ, xem ngươi thắng nổi ta không.Lý Mộ Uyển mặt mày trắng bệch, khẩn thiết nhìn Vương Lâm, cô chợt phát hiện ra sự giễu cợt trong ánh mắt của hắn.

Cô không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy yên tâm hơn vài phần.Lúc này hai anh em Mộc Nam và Mộc Bắc trong lòng cảm thấy lo lắng, họ vốn cho rằng Vương Lâm sẽ dễ dàng thắng được nhưng bây giờ, xem ra tình thế đảo ngược mất rồi.

Nếu như Vương Lâm bại trận, chờ đón họ chắc chắn là sự tức giận của Giải Đông Lai Chưởng giáo.

Họ biết Đấu Tà phái có kiểu hình phạt vô cùng tàn khốc đối với những kẻ phản đồ.Bổn mạng tinh huyết của Thượn Quang Mặc cũng đang ở trong tay Vương Lâm, nếu như Vương Lâm bỏ mạng, hắn cũng không tránh khỏi cái chết.

Lúc này từ tận đáy lòng hắn đang gào thét, thầm nghĩ phải làm sao phá được thế trận.Vương Lâm cười thầm trong lòng, nhún một bước, anh lao lên, đứng cách Giải Đông Lai khoảng ba mươi trượng, lạnh lùng nhìn đối thủ.- Không phải ngươi biết Tử chú thuật hay sao?

Cho lão phu diện kiến sức mạnh Tử chú thuật của nhà ngươi đi.

- Giải Đông Lai bỗng biến mất, khi xuất hiện đã ở cách đó ba mươi trượng rồi.Khi đối thủ biến mất, Vương Lâm cũng bay ra sau, Giải Đông Lai lại di chuyển.

Vương Lâm cũng vẫn lùi lại, lạnh lùng nhìn Giải Đông Lai.Giải Đông Lai chau mày, nhìn chằm chằm Vương Lâm:- Rốt cuộc ngươi muốn gì?Sự suy nghĩ trong ánh mắt của Vương Lâm càng lộ rõ, nhưng hắn bình thản đáp:- Ta không đấu nữa.Nói rồi hắn bay ngược lại nơi Lý Mộ Uyển đang đứng, tay ôm lấy eo cô rồi cả hai lùi lại tới đỉnh một ngon núi cách đó khoảng một trăm trượng, sau đó Vương Lâm nhìn Giải Đông Lai, cười khẩy.Giải Đông Lai càng cau có thêm, gầm gừ:- Một khi đã như vậy, chuyện này….Hắn chưa nói hết lời, đã biến mất, khi hiện hình trở lại đã đứng trước mặt Vương Lâm, hắn cười hung tợn, há miệng phun ra một tia sáng trắng.

Ánh sáng trắng đó biến thành một chiếc đầu hổ, gào thét lao tới chỗ Vương Lâm.Cùng với đó, tay phải hắn vung lên, trong vòng ba trượng quanh Vương Lâm xuất hiện một tấm lưới điện, đang hung hãn siết chặt vào trung tâm.Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình thản, khóe môi vẫn nở nụ cười lạnh băng.

Trong khoảnh khắc chiếc đầu hổ lao tới, Ma đầu ở long cân lập tức nhảy ra, cười một tiếng rồi nuốt trọn chiếc đầu hổ đó vào trong miệng.Cùng với đó, Tinh quang phi kiếm cũng lóe sáng, lưới điện xung quanh Vương Lâm vang lên những tiếng nổ lụp bụp, phi kiếm lao tới tấn công vài lần, lưới điện tự khắc vỡ vụn.Còn Giải Đông Lái, trên tay phải của Vương Lâm đột ngột xuất hiện băng diễm, từ đó toát ra từng làn khí lạnh toát.Lúc vòng cầu lửa xuất hiện, sắc mặt của Giải Đông Lai thay đổi nhiều lần, hắn liền nhảy về sau.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy tia sáng đỏ trong ánh mắt Vương Lâm, thần thức trong hắn bỗng bị chấn động.Thần thức chấn động khiến cho cả người hắn đứng im, do đó vòng sáng lửa cứ lặng lẽ đâm trúng vào ngực hắn.Một thứ ánh sáng xanh lam nhanh chóng lan tỏa ra ngoài theo hình mạng nhện từ chỗ bị đâm trúng.

Máu đã xuất hiện trên khóe môi của Giải Đông Lai, hắn lại lùi về sau, mãi khi tới chỗ cách đầu rồng khoảng ba mươi trượng thì mới dừng lại.Hai tay hắn bắt ấn, điểm huyệt vào ngực, sau khi rít lên vài tiếng, hắn đã đẩy lùi được thứ ánh sáng xanh đó về với điểm xuất phát của nó, ầm một tiếng, nó thoát ra khỏi ngực hắn.Vòng băng lửa lóe sáng nhưng ánh sáng đã nhạt đi đôi phần, rồi bay trở lại nơi Vương Lâm.

Cho tận tới lúc đó, Vương Lâm vẫn chưa chủ động ra tay, chỉ là đứng ở ngoài một trăm trượng, mỉm cười lạnh lùng, trong ánh mắt ánh lên sự giễu cợt.Giải Đông Lai dừng lại, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Sau một hồi trầm ngâm, hắn đột nhiên nói:- Sao ngươi phát hiện ra được?Vương Lâm bình thản đáp:- Ta chẳng phát hiện ra gì cả, chẳng qua ta biết hơi thở của ngươi trong ba mươi trượng khác với năm mươi trượng mà thôi.Lý Mộc Quyên nhanh trí hiểu ra, nói:- Việc hắn bị thương cũng là giả vờ.- Còn về chuyện bị vòng băng lửa làm cho bị thương là có thật, nhưng khi hắn trở về phía sau ba mươi trượng thì đã được linh khí của con rồng chữa lành rồi, giả thương chẳng qua chỉ là để dụ ta qua đó đấu với hắn thôi.Đó là lần đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói với Lý Mộ Uyển nhiều như vậy.

Tuy là nói với cô nhưng ánh mắt anh vẫn đang dõi theo Giải Đông Lai.Khi hắn nhìn về phía đầu rồng, trong lòng đã có chút lo sợ, tự nhủ: “nếu có pháp thuật như thế trong tay thì ta không thể xem thường được.

Chỉ cần nó có đủ linh lực thì việc đạt được sức mạnh hóa thần cũng là việc trong tầm tay.”

Nếu thực sự như vậy thì phái Đấu tà đã sớm làm chủ Nam Đẩu thành, trở thành đệ nhất bang phái trong phạm vi trăm vạn dặm rồi.

Tất nhiên phép thuật này cũng có sơ hở chết người nhưng trong thời gian ngắn như vậy, thì điều đầu tiên mà mọi người nghĩ tới đều là như vậy.

Đối phương nhất định cũng nắm rõ điều đó, ít ra thì cũng biết được giới hạn thời gian ở đâu, dựa trên cách tính thời gian mà hoàn toàn có thể bù đắp được nhược điểm này.Nếu như chỉ có yếu điểm đó thì sức mạnh của pháp thuật này cũng đã quá mạnh rồi.

Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, nhất là khi thấy đối phương dùng mọi cách để dụ mình tiến lên giao đấu, chứ không phải là giết ngay sau khi gặp nhau.

Vương Lâm nhẩm tính, chỗ mình đang đứng cách chỗ đối phương khoảng chin mươi trượng.Trong lòng Vương Lâm bỗng nảy sinh nghi ngờ, Vương Lâm khi đó mới tấn công, quan sát trong phạm vi ba mươi trượng, sau đó là năm mươi, bảy mươi rồi cuối cùng là một trăm trượng, tới lúc này hắn mới tìm ra được yếu điểm chết người của pháp thuật này.Càng ở cách xa đầu rồng, nội công của đối phương càng yếu đi.Lúc này, sắc mặt của Giải Đông Phương hoàn toàn thay đổi, tuy rằng vẫn còn nội công nhưng không làm thế nào có thể dụng được.

Những gì đối phương đoán ra được không sai là mấy, thực ra không đến một trăm trượng mà chỉ cần vượt qua chín mươi trượng thôi là nội công của hắn suy giảm, khó có thể đánh thắng được đối phương.

Thậm chí nếu như đối phương tấn công, không giao đấu với đối phương, chỉ cần lùi lại vài trượng thôi thì nội công sẽ tụt hẳn về Kết Đan kỳ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 155: Kiếm tu tàn ảnh ( 154/2095)Nếu tiếp tục giằng co, tình thế nhất định sẽ trở nên bất lợi cho hắn.

Thời gian của Đấu Long đại trận chỉ duy trì được khoảng chừng hai nén nhang.

Cho đến lúc này đã trôi qua một nửa thời gian.

Cuối cùng phải làm như thế nào đây?

Giải Đông Lai thầm tính toán trong lòng.Vốn ban đầu hắn định cho tu sĩ Kết Đan kỳ sử dụng kiếm trận vây khốn đối phương một lúc.

Chỉ cần có một chút thời gian, hắn liền ra tay giết chết đối phương.

Nhưng vào thời điểm quan trọng này, trong lòng vị trưởng lão lại nảy sinh một sự e ngại.

Bất đắc dĩ lắm hắn mới tự mình ra tay, không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra thật giả trong đó.

Đã lâm vào thế cưỡi hổ, hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, không nói.Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương, rồi kéo tay Lý Mộ Uyển lui lại mười trượng.

Nét châm chọc trong ánh mắt của hắn càng lúc càng nhiều.

Giải Đông Lai than nhẹ một tiếng.

Thân thể hắn nhanh chóng lui lại, đứng trên đầu cự long.

Hắn hít một hơi thật sâu, bình thản nói:- Được rồi!

Lão phu nhận thua.

- Dứt lời, chân hắn điểm nhẹ vào đầu cự long một cái, linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tràn về trong đó.Hai mắt cự long càng lúc càng sáng.

Một quầng sáng linh lực từ trên đầu cự long nhanh chóng lan xuống phía dưới.

Thân thể Giải Đông Lai run rẩy theo linh lực đang thoát ra.

Nét mặt hắn hiện lên một sự thống khổ.

Từ từ, sự thống khổ trên mặt hắn càng lúc càng nhiều.

Thân thể hắn bắt đầu khô héo, cuối cùng thở hổn hển, quỳ trên đầu cự long.

Cơ thể hắn thoáng cái đã già nua đi vài chục năm.

Hắn ngẩng đầu, nói một cách yếu ớt:- Lão phu nhận thua!

Từ nay về sau, tất cả nguyện theo hiệu lệnh của ngài.

Đây là chưởng giáo lệnh của Đấu Tà phái.

- Vừa nói, hai tay hắn vừa run rẩy lấy ra một cái lệnh bài tam giác có màu hồng sắc tím.

Hắn cố gắng thổi ra một hơi, đẩy nó về phía trước.Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn Giải Đông Lai, rồi lại nhìn lệnh bài.

Bất chợt, cặp đồng tử của hắn chợt thu lại.

Không nói tiếng nào, hắn nhanh chóng lôi Lý Mộ Uyển lui lại phía sau mấy trượng nữa.Tại vị trí mà Vương Lâm vừa mới đứng, trong nháy mắt, xuất hiện một đạo tàn ảnh của Giải Đông Lai.

Đạo tàn ảnh hóa thành một luồng kiếm quang, với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã đâm về phía Vương Lâm.Tốc độ của Vương Lâm đã nhanh nhưng vẫn không bằng phi kiếm.

Sau khi thối lui hơn ba mươi trượng, phi kiếm chợt lóe lên, đâm qua ngực hắn.

Tốc độ của phi kiếm quá nhanh, so với sự thuấn di của tiểu kiếm cũng không chậm hơn nhiều lắm.

Trong nháy mắt, khi phi kiếm đâm vào ngực hắn, bất chợt dừng lại.

Nó bị sự phòng ngự của Giao Long giáp cản trở lại.

Hai ngón tay phải của Vương Lâm giống như một cái kìm, kẹp chặt trên thân kiếm.Sắc mặt của Vương Lâm hết sức âm trầm.

Phi kiếm của đối phương rất khó phòng bị.

Cũng may, hắn đã lùi lại cả trăm trượng, nên từ khi phi kiếm bắn ra, tới gần vẫn có một khoảng thời gian nhỏ.

Nếu không, có quỷ cũng chẳng chịu nổi.Phi kiếm run rẩy vài cái, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Một ngọn lửa màu đen từ trong thân kiếm lan ra, bao lấy thân kiếm.

Trong nháy mắt, những mảnh kiếm liền hóa thành tro bụi.Sau khi ngọn lửa màu đen xuất hiện, Vương Lâm liền buông hai ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chàm về phía Giải Đông Lai đang đứng trên đầu cự long.Ánh mắt Giải Đông Lai có phần tiếc nuối, thân thể hóa thành tro bụi, cuốn đi theo gió.

Một chiêu cuối cùng chính là đòn sát thủ bí mật của hắn.- Hắn...hắn là kiếm tu?

- Lý Mộ Uyển lấy tay che miệng, nét mặt khiếp sợ.

Một cảnh vừa rồi khiến cho trong lòng nàng vẫn còn run rẩy.Kiếm tu!

Vào thời kỳ thượng cổ có rất nhiều người tu luyện.

Chỉ có điều đến bây giờ, có rất ít người thích tu luyện về kiếm.

Mà phi kiếm có thể nói chính là một trong những loại pháp bảo.Kiếm tu!

Bất luận là tốc độ hay công kích đều cao hơn so với tu sĩ bình thường.

Đồng thời, khẩu quyết tu luyện kiếm cũng có rất nhiều.

Nhưng chỉ có tu luyện khẩu quyết đến mức cao nhất, đồng thời phải có một thanh cực phẩm phi kiếm thì mới có thể phát huy được thực lực đáng sợ của kiếm tu.Khẩu quyết kiếm tu mà Giải Đông Lai tu luyện hiển nhiên là không cao, phẩm chất của phi kiếm cũng bình thường.

Nếu không với lực công kích mạnh mẽ của kiếm tu lại thêm tu vi Kết Đan trung kỳ của hắn hoàn toàn có thể đứng trên Nam Đấu thành chứ không thể bị áp chế ở đây.Đơn đấu thì phi kiếm của hắn chắc chắn có thể xuất kỳ bất ý mà thắng địch.

Nhưng nếu địch nhân quá nhiều, hắn lại không thể phân tán công kích, chỉ có cơ hội xuất thủ một lần.Một kích cuối cùng, chính là Giải Đông Lai xuất ra kiếm hoàn bên trong cơ thể của hắn.

Kiếm hoàn thực tế cũng là kiem đan.

Vốn nó có thể xuất kỳ bất ý mà giành được chiến thắng nhưng đáng tiếc lại thất bại.Giải Đông Lai vừa mới chết thì người cao hứng nhất chính là huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền quỳ xuống, bái Vương Lâm rồi cao giọng nói:- Cung nghênh chưởng giáo.Trong lòng Thượng Quan Mặc thầm mắng cặp huynh đệ họ Mộc là vô sỉ.

Nhưng ngay sau đó, chính hắn lại đi nhanh tới bên cạnh Vương Lâm, nghiêm túc nói:- Chúc mừng sư tôn trở thành chưởng giáo của Đấu Tà phái.Mười vị trưởng lão của Đấu Tà phái đang tạo thành kiếm trận cùng thu hồi phi kiếm, nét mặt có chút xấu hổ.

Trầm mặc một chút, tất cả cùng khom người thi lễ với Vương Lâm, ý tứ của họ không cần nói cũng biết.Về phần hơn vạn đệ tử đứng phía sau, linh lực toàn thân của chúng bị tiêu hao đến bảy, tám phần.

Lúc này, bọn họ đều cố gắng đứng dậy, nhìn chữ "Tru" trên đỉnh đầu Vương Lâm đang nhỏ máu mà cao giọng cung nghênh.Việc Giải Đông Lai bỏ mình, Vương Lâm cũng chẳng cảm thấy vui sướng.

Ngược lại còn có chút cảm giác bất đắc dĩ.

Trong thế giới tu chân không hề có đúng sai, chỉ có mạnh được yếu thua.

Để sinh tồn, chỉ có cách loại trừ tất cả những gì uy hiếp đến bản thân.

Có thể tưởng tượng được nếu hắn không tìm đến đây thì chắc chắn chờ đợi bản thân sẽ là những cuộc phản công vô tận của Đấu Tà phái.Nếu muốn bảo vệ mình thì chỉ có một cách cho mọi người biết, bản thân không phải là một kẻ dễ trêu chọc.

Một khi có người chọc vào, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lần đầu tiên lập uy của Vương Lâm tại Tu Ma hải đến đây tạm dừng.Lần lập uy này hết sức thành công.

Tối thiểu trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Nam Đấu thành không có người nào mà không biết tới cái biển máu cùng thi thể chất đống đáng sợ, khiến cho tất cả những người tỏ ý thèm muốn với Tru Sát lệnh phải bỏ ý định.Nhìn vạn tu sĩ quỳ lạy dưới chân, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng thầm nói:- Đằng Hóa Nguyên!

Vì báo thù thì tiên cũng tốt mà ma cũng được.

Chỉ cần có thể nâng cao thực lực cho dù là trở thành ma đầu cũng chẳng sao.

- Hắn nhếch mép cười lạnh, liếc mắt nhìn Thượng Quan Mặc, nói:- Bắt đầu từ hôm nay ngươi là chưởng giáo của Đấu Tà phái.Thượng Quan Mặc ngẩn người, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Lâm mà ớn lạnh.

Những lời đang định nói ra vội nuốt vào trong bụng, liên tục vâng dạ.- Chuẩn bị cho ta một gian mật thất.

Ta muốn bế quan.

- Vương Lâm lạnh nhạt nói một câu, sau đó kéo Lý Mộ Uyển nhảy về phía Đấu Tà phái.Mật thất nhanh chóng được chuẩn bị ở chính nơi mà Giải Đông Lai vẫn thường bế quan.

Nó nằm đúng trong đầu cự long.

Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, nhìn nét mặt phức tạp của Lý Mộ Uyển mà nói:- Đợi ta bế quan xong, sẽ đưa người trở về.

Bây giờ, ngươi có thể hoạt động tự do.

- Nói xong, hắn nhắm mắt, im lặng không nói.Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, một lúc sau nhẹ nhàng nói:- Cảm ơn...

- Nói xong, trong lòng có chút lo lắng, xoay người đi ra.Sau khi Lý Mộ Uyển đi ra ngoài, Vương Lâm mở hai mắt.

Trong ánh mắt của hắn không hề có một chút lạnh lẽo vô tình như lúc nãy, mà chỉ có một sự mê mang.

Sự mê mang đó càng lúc càng nhiều, cuối cùng thì biến thành sự bi thương.

Trong đầu hắn, không dằn được lại nhớ tới cảnh tượng năm đó...- Thiết Trụ!

Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa.

Mấy năm nay có không ít người tìm bà mai tới đây làm thân.

Mẫu thân nghe nói tiên nhân cũng có thể thành gia thất.

Nếu ngươi đã trở về thì đừng đi vội.

Tạm thời cứ cùng mẫu thân đi gặp mặt.

Nếu ưng ý, ta sẽ xin về làm dâu.- Tên ranh con!

Lớn bằng tuổi ngươi ở trong thôn, chúng nó đã có con chạy lẫm chẫm từ lâu rồi.

- Phụ thân của hắn thấy vậy nói:- Thiết Trụ của chúng ta là tiên nhân.

Tìm một người vợ là người bình thường có được không?

Ý của Thiết Trụ là tìm cho bà một người con dâu là tiên nhân đấy.- Tiên nhân thì có gì là tốt?

Tiên nhân lại đi năm năm chẳng về nhà.

Nếu ta có một người con dâu là tiên nhân, thì hai đứa chúng nó có mười năm cũng chẳng về lấy một lần.- Hừ!

Nghe theo phụ thân ngươi vậy.

Tên tiểu tử này có ánh mắt cao, không để ý tới thôn nữ thì thôi.

Mẫu thân chờ xem cuối cùng ngươi sẽ dẫn về cho ta người như thế nào.- Mẫu thân!

Người cứ yên tâm!

Con nhất định sẽ dẫn về cho người một người vợ thật tốt.Từ từ, hai hàng lệ máu từ bên khóe mắt của Vương Lâm chảy xuống.

Hắn siết chặt tay mình lại.

Một lúc sau, hắn lau đi hàng lệ vương trên mặt.

Tay phải đánh một cái về phía vách tường.

Nhất thời miệng rồng từ từ khép lại, không còn một chút khe hở.Sau khi bày thêm một số trận pháp bên người, Vương Lâm đặt tay phải lên mi tâm, thần thức ngưng tụ vào trong Nghịch Thiên châu.

Thân thể của hắn chợt biến mất. ngay cả chữ "Tru" vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu hắn cũng không hề thấy bóng dáng.Đây là lần đầu tiên từ sau khi Vương Lâm kết đan mới bước vào Mộng Cảnh không gian.

Trong nháy mắt, khi hắn tiến vào trong đó, Thượng Quan Mặc đang khiển trách mấy vị trưởng lão Kết Đan kỳ chợt run lên.

Hắn cảm nhận được rõ ràng sát tinh đã biến mất.Nói một cách chuẩn xác thì bản mệnh tinh huyết của hắn đã biến mất, không hề có một chút dấu vết.

Việc đó khiến cho hắn sợ hãi.

Thân thể vội vàng xoay người lại nhìn về phía đầu cự long.

Một lúc sau, mới chậm rãi quay lại, nét mặt hết sức hoài nghi.

Lý Mộ Uyển đang đi xuống cũng ngẩn người.

Nàng ngẩng đầu nhìn đầu cự long, trầm mặc một chút rồi than nhẹ.Trong Mộng Cảnh không gian, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đang khoanh chân, lơ lửng giữa không trung.

Hai mắt lão nhắm nghiền, thân thể hoàn toàn trong suốt, chỉ có một chút linh lực đang lưu chuyển.

Bên cạnh hắn có hai quang cầu màu trắng sữa đang lơ lửng.Vương Lâm đứng dưới Nguyên anh, kinh ngạc nhìn hai cái quang cầu, quỳ xuống đất, thì thào:- Phụ thân!

Mẫu thân!

Hai người yên tâm.

Thiết Trụ nhất định sẽ dẫn về cho hai người một người vợ thật tốt.

Nhưng không phải bây giờ...Một lúc sau, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nguyên anh của Tư Đồ Nam, ánh mắt có một sự cảm kích, thấp giọng nói:- Tư Đồ Nam!

Ngươi yên tâm!

Bây giờ ta đã kết đan.

Sau khi đạt tới Nguyên Anh, Hóa Thần...Đến một ngày nào đó ta sẽ đạt tới Anh Biến kỳ.

Đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.

Tìm cho ngươi một cái thân thể.

Đó chính là lời hứa của bản thân ta đối với ngươi.Nói xong, Vương Lâm đứng thẳng người, vái nguyên anh của Vương Lâm một cái thật sâu.

Sau đó, thân thể của hắn biến mất khỏi chỗ đó.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 156: Liều mạng với hắn ( 155/2095)Gian mật thất phía trong cái đầu rồng bỗng xuất hiện bảy điểm sáng.

Bảy điểm đó càng lúc càng sáng, cuối cùng biến thành một cái bóng.

Từ từ, cái bóng đó càng lúc càng trở nên rõ ràng, hóa thành Vương Lâm.Trong chớp mắt, khi hắn xuất hiện, Thượng Quan Mặc liền cảm ứng được ngay khiến cho trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

Hắn thầm nghĩ, không biết sát tinh tu luyện thứ công pháp gì mà vừa rồi lại có thể thu liễm được hơi thở toàn thân.

Mới vừa rồi, hắn còn đang thầm hỏi nguyên nhân, suy nghĩ xem mình có thể nhân cơ hội mà thoát ly hay không.

Nhưng vào lúc này, một chút hưng phấn trong lòng hắn cũng không hề có.Lý Mộ Uyển đang chăm chú vuốt ve lớp vẩy trên người con cự long, trong lòng thầm tính toán.

Làn da của nàng trắng muốt, thân thể tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ.

Hai mắt ngưng thần, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên lớp vảy cự long.Mặc dù bản mệnh tinh huyết trong cơ thể dao động cũng không thu hút sự chú ý của nàng.

Từ từ, ánh mắt nàng như hiểu ra được vấn đề gì đó, liền dõi mắt nhìn chăm chú từng cái vẩy cự long một.Vương Lâm xuất hiện tại chỗ bế quan, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy túi trữ vật.

Từ đầu tới giờ, tất cả đám tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn giết, sau đó đồ vật của họ cùng được gom hết vào đây.

Bây giờ, có thời gian, hắn mới kiểm tra một chút.

Trong số đó có rất nhiều phi kiếm và pháp bảo.

Chỉ có điều, mấy thứ đó cũng không khiến Vương Lâm để ý lắm bằng một cái họa trục (cuộn tranh) nằm lẫn trong số đó.Cuộn tranh dài hơn hai thước, bên trên có chút linh lực dao động.

Vương Lâm nhớ rằng cái này là do hắn lấy được trên người một vị tu sĩ Kết Đan kỳ.

Lúc đó, đối phương đã mở ra được một nửa.Nhưng đáng tiếc Cực cảnh thần thức của Vương Lâm lại chẳng phân biệt một ai.

Bất kỳ tu sĩ nào dưới Nguyên Anh kỳ bị thần thức chạm phải đều chết ngay lập tức.

Đối với cực cảnh, trong lòng Vương Lâm vẫn có một cái gì đó không hiểu lắm.

Khi ở trong truyền tống trận của chiến trường ngoại vực, dưới uy áp của giới luật, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của Cực cảnh.

Sau đó, qua bao lần sử dụng và chiến đầu càng khiến cho hắn hiểu thêm về uy lực của Cực cảnh, nó đã hoàn toàn vượt qua tất cả mọi thứ.Tuy nhiên, hắn vẫn không biết rằng Cực cảnh có một cái ngưỡng đó là Nguyên Anh hậu kỳ.

Muốn đột phá lên Hóa Thần, hy vọng quá đỗi mong manh.Chủ nhân của tấm họa trục đã bị tử vong, thần thức của hắn cũng tiêu tan.

Vương Lâm vuốt nhẹ tay phải một cái, khảm một tia thần thức lên bên ngoài cuộn tranh.

Tuy nhiên, pháp bảo hết sức cổ quái, cho dù đưa một tia thần thức lên nó vẫn không hề có cảm giác gì khác lạ.

Nó chẳng khác gì so với lúc chưa đưa thần thức vào đó.Vương Lâm lập tức cảm thấy hứng thú.

Nếu là pháp bảo tầm thường, hắn chỉ cần xóa đi thần thức của đối phương, sau đó hạ một đạo thần niệm lên đó là có thể điều khiển một cách tự nhiên.

Trừ khi đó là pháp bảo cấp độ Nguyên Anh, nếu không tất cả đều như nhau.Căn cứ vào mức độ linh lực dao động trên pháp bảo thì nó vẫn chưa đạt tới cấp độ Nguyên Anh.

Pháp bảo cấp Nguyên Anh ở trong tay Vương Lâm có mấy thứ.

Một trong số đó chính là ngọc phù của Dương Sâm - Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến thần điệnĐặc điểm lớn nhất của pháp bảo cấp độ Nguyên Anh chính là có mức độ linh lực dao động rất mạnh, so với đan dược có thể nói là khác nhau một trời một vực.Ngoại trừ tấm ngọc phù đó còn có một thanh phi kiếm.

Theo mức độ phân chia của Vương Lâm thì thanh phi kiếm đó hoàn toàn có cấp độ Nguyên Anh.

Nếu không phải hắn sử dụng huyết luyện thuật để luyện hóa thì chỉ sợ phải mất một thời gian dài tế luyện mới có thể điều khiển được nó.Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới cái vỏ kiếm cổ xưa.

Có nó phối hợp là có thể gia tăng thêm uy lực của phi kiếm.

Cái vỏ kiếm này, Tư Đồ Nam từng nói là hắn cũng không thể dò xét được nó.

Nói như vậy thì cấp bậc của nó hiển nhiên là vượt qua pháp bảo Nguyên Anh.

Thậm chí có thể đạt tới cấp độ Hóa Thần, Anh Biến cũng có khả năng.

Dù sao, một cái pháp bảo có thể khiến cho Tư Đồ Nam không nhận ra được cũng chẳng có nhiều lắm.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Đáng tiếc pháp bảo trong túi trữ vật bị Đằng Hóa Nguyên bóp nát...

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thầm kêu không đúng.

Nếu vỏ kiếm kia thực sự là một loại bảo bối như vậy thì bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của Đằng Hòa Nguyên không thể phá hủy được nó.Mà nếu không thể phá hủy thì vỏ kiếm đó đang nằm ở đâu?Hai mắt Vương Lâm chớp chớp.

Sau khi buông cuộn tranh xuống liền đứng dậy.

Đi đi lại lại vài vòng, hắn lấy một cái túi trữ vật có đựng một số loại tài liệu cấp thấp.

Linh lực lưu chuyển lên hai ngón tay, hắn bóp nhẹ một cái, túi trữ vật hóa thành bụi phấn, bay lả tả trong không trung.Ánh mắt Vương Lâm hết sức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào quá trình túi trữ vật bị bóp thành bột.

Một lúc sau, hắn lại lấy một cái túi trữ vật nữa ra rồi bóp nát.

Liên tục phá hủy mấy cái túi, ánh mắt Vương Lâm có chút thay đổi.Mặc dù túi trữ vật bị hủy, nhưng những đồ vật bên trong vẫn còn nguyên.

Chúng giống như được xếp trong một căn phòng mà túi trữ vật chính là cánh cửa.

Mặc dù túi trữ vật bị nát, nhưng căn phòng đó cũng chỉ bị đóng kín lại mà thôi.

Những đồ vật bên trong đó vẫn còn tồn tại.

Nếu có thể tìm được cách mở căn phòng đó ra thì hoàn toàn có thể lấy được những thứ chứa ở trong đó.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại khoanh chân ngồi xuống.

Hắn lại cầm lấy cuộn tranh, tập trung xem xét.

Cuộn tranh này không phải là pháp bảo cấp Nguyên Anh.

Về phần tại sao đã hạ thần thức lên nó mà vẫn không có cảm giác, thì Vương Lâm không thể hiểu được.

Hắn trầm tư một lúc rồi mở nó ra.

Ánh mắt Vương Lâm dần trở nên nghiêm túc.Mặc trong của nó chỉ có toàn một màu đen, không hề có một chút hình ảnh.

Nhưng sau khi nhìn kỹ, bất chợt có một dự cảm nguy hiểm chợt xuất hiện trong lòng Vương Lâm.

Một đôi mắt hình tam giác đầy vẻ tà dị chợt xuất hiện giữa bức tranh.

Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai từ trọng bức tranh vọng ra.

Nó khiến cho bức tranh rung lên bần bật.Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi khép ngay bức tranh lại.

Tiếng gào phẫn nộ từ trong bức tranh nhỏ dần rồi biến mất.Trán Vương Lâm toát đầy mồ hôi.

Vừa rồi, tiếng rít từ trong bức tranh phát ra chẳng kém gì so với tiếng rống của con giao long trong thi cốc trước khi chết.

Chỉ có điều, nó bị hạn chế tạo trong bức tranh nên sự dao động của linh lực không thể lan ra ngoài được mà thôi.Đến lúc này, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao sau khi hạ ấn ký lên bức tranh mà vẫn không có cảm giác khống chế được nó.

Thì ra, tác dụng của nó chỉ dùng để phong ấn.

Đó mới là uy lực chính thức của nó.

Mà cái thứ vừa mới xuất hiện trong bức tranh chắc chắn là một con linh thú.Cẩn thận cuộn bức tranh lại, ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, lúc sau lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Kim đan.

Màu sắc của viên kim đan hơi có phần u ám.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời, hơn một trăm viên kim đan bay ra.

Tuy nhiên màu sắc của chúng đều u ám, tàn tạ.Nếu như trước đây, một khi Vương Lâm lấy kim đan ra chắc chắn sẽ nuốt ngay.

Nhưng trên đường đi, theo lời của Lý Mộ Uyển thì cắn nuốt kim đan của tu sĩ, mặc dù có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng, nhưng rất dễ dẫn đến việc linh lực không được tinh thuần, có nhiều tạp chất.

Vì thế khiến cho hơi thở trong cơ thể rối loạn.

Thậm chí linh lực của một số kim đan lại có thuộc tính khác nhau.

Một khi thôn phệ quá nhiều, chắc chắn sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của ngũ hành tương khắc, dẫn đến suy nghĩ không còn được tỉnh tảo.Nghe thấy như vậy, cho dù Vương Lâm không cam lòng nhưng cũng đành bỏ qua ý định thôn phệ.

Dựa theo lời Lý Mộ Uyển nói thì nếu đem kim đan tế luyện, phối hợp với thuộc tính ngũ hành mà nuốt vào thì mới không để lại hậu hoạn.Chỉ có điều, phương pháp tế luyện đó lại thuộc về ma đạo.

Lý Mộ Uyển mới chỉ nghe nói đến chứ không có phương pháp cụ thể.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi thu tất cả số kim đan vào trong một túi trữ vật rồi cất đi.

Để sau này tìm được phương pháp phối hợp rồi sử dụng cũng được.Sau đó, Vương Lâm lại lấy long cân ra.

Phất tay một cái, ma đầu ẩn nấp bên trong liền bị hất ra ngoài.

Sau khi bay một vòng giữa không trung, ánh mắt của nó có vẻ tủi thân nhìn Vương Lâm.Hồng quang trên người ma đầu đã đậm hơn không ít.

Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:- Tu vi của ngươi đã khôi phục đến mức độ nào?Ma đầu cẩn thận lui lại phía sau vài bước, vội nói:- Vừa đủ tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Nếu không phải kiếm linh cứ tranh đoạt với ta, thì chắc chắn có thể khôi phục tới Kết Đan kỳ.Vương Lâm cười lạnh, im lặng nhìn ma đầu.

Ma đầu càng lúc càng sợ hãi, vôi nói:- Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa là kết đan.

- Nói xong, nó thầm nghĩ:"Nếu ngươi bức tử ta, lão tử nhất định sẽ liều mạng với ngươi."

- Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

Ma đầu cũng biết rằng bây gờ cho dù liều mạng thì nó cũng không hề có một cơ hội nhỏ.Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

Một bàn tay to chợt xuất hiện, chộp xuống.

Ma đầu hét lên một tiếng, đang định lánh sáng một bên, thì thấy cả bốn phía đã bị giam cầm.

Nó chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị Vương Lâm chộp lấy.Bàn tay Vương Lâm sờ khắp thân thể ma đầu.

Từ từ, một làn khí màu hồng từ trong cơ thể nó xuất hiện.

Một viên kim đan nhỏ như nắm tay, hiện ra trong làn khí.Khí thế của ma đầu lập tức xìu xuống, xấu hổ nói:- Ơ?

Kết đan lúc nào không biết?

Lúc đó, ta thôn phệ nhiều lắm nên bản thân cũng không biết...

- Mới nói tới đó, nó chợt thấy ánh mắt của Vương Lâm đang từ từ trở nên lạnh lùng.

Thân thể nó chợt run lên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt nói:- Ngươi đã khôi phục lại trí nhớ?Ma đầu lập tức run run, ánh mắt càng thêm sợ hãi.

Đây là một bí mật lớn nhất của nó.

Đúng vào lúc Kết Đan thành công, trong đầu nó chợt xuất hiện một số hình ảnh.

Nhưng nó không dám lộ ra điều đó.

Bây giờ, bị Vương Lâm phát hiện, trong lòng nó không khỏi kinh hoàng, không ngừng tranh đấu với bản thân:- Có nên liều mạng với hắn hay không?

Liều mạng?

Không thể được, mình đánh không lại hắn...quyết định liều mạng với hắn.Cố gắng lắm, ma đầu mới đưa ra được quyết định cho bản thân.

Mới ngẩng đầu, đang định hành động, thì trong nháy mắt nó thấy từ trong mắt Vương Lâm phát ra một tia sáng màu hồng.

Ma đầu gào lên một tiếng bi thảm, từng làn khói xanh từ trong cơ thể nó bốc lên, kim đan chầm chậm thu nhỏ.Thực ra Cực cảnh thần thức của Vương Lâm không có được uy lực lớn như vậy.

Nhưng hắn vốn là một trong những thôn hồn.

Mặc dù thần thức thay đổi, nhưng uy áp của thôn hồn vẫn còn nguyên.

Thậm chí là năng lực thôn hồn vẫn còn nguyên như cũ.Vì vậy mà năng lực của hắn chính là thiên địch của ma đầu.

Sau khi ma đầu gào lên mấy tiếng bi thảm, Vương Lâm liền thu hồi thần thức lại.

Ma đầu uể oải, loạng choạng đứng một bên.Trên đời này có lẽ hắn chẳng sợ một kẻ nào, ngoại trừ Vương Lâm.

Vừa rồi, nếu đối phương duy trì thêm nửa nén nhang nữa thì kim đan mà hắn mới kết được cũng sẽ vỡ vụn.- Thôn phệ bao nhiêu hồn phách thì nhả ra đây cho ta.

- Vương Lâm nói một cách hết sức thản nhiên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 157: Vẻ đẹp thê lương ( 156/2095)Khuôn mặt ma đầu trở nên chán nản.

Từ miệng hắn phun ra từng cái linh hồn trắng toát.

Sau khi phun ra hơn bốn mươi linh hồn, kim đan của hắn gần như chực tan biến.Vương Lâm vung tay lên, bốn mươi ba linh hồn nhanh chóng chui vào bên trong thức hải.

Đứng bên cạnh hồn phách tên tu sĩ Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ quốc.

Cực cảnh thần thức lóe lên như một tia chớp, đám linh hồn lập tức biến mất.

Vương Lâm có thể cảm giác được, thần thức của bản thân lại mạnh thêm một chút.Ma đầu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:- Thật quá đáng!

Ta phải mất bao nhiêu công sức mới cướp được khỏi tay kiếm linh.

Sớm muộn gì rồi cũng có ngày ta sẽ liều mạng với người.

Hừ!

Chờ ta khôi phục lại tu vi Nguyên Anh...Hắn đang nghĩ tới viễn cảnh sau khi khôi phục lại tu vi Nguyên Anh kỳ, rồi thu thập Vương Lâm như thế nào...

Bất chợt, thân thể hắn bị Vương Lâm chộp lấy, ném vào trong long cân.

Ma đầu cảm thấy uất nghẹn nhưng chỉ biết thở dài một tiếng.

Ý nghĩ liều mạng trong đầu nó lại xuất hiện.

Nhưng cứ nghĩ tới cho dù có liều mạng khiến cho kim đan bị nát thì cũng không thể đạt được ước nguyện, nó lại cảm thấy chán nản.Uống xong mấy ngụm linh dịch, sau khi ngồi xuống, Vương Lâm lại ngũ tới uy lực kiếm tu của Giải Đông Lai.

Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền xuất ra linh thạch, bố trí xung quanh người một cái Quy giáp Huyền Diệt trận.Sau khi làm xong, hắn hít một hơi thật sâu, đánh về phía vách tường một cái.

Cái miệng cự long từ từ há rộng.

Vương lâm đứng dậy đi ra ngoài.Vừa mới đi ra ngoài, Vương Lâm đã nhìn thấy một vóc dáng nhỏ nhắn, quyến rũ đang đứng ngay gần đó.

Nét mặt Lý Mộ Uyển hơi tiều tụy nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần, đang vạch vạch lên mấy cái vẩy trên đuôi của cự long.Thượng Quan Mặc tươi cười đứng bên cạnh.

Hắn cầm trong tay một viên dạ minh châu rất to.

Từ trên nó tỏa ra một làn ánh sáng dìu dịu.Vương Lâm trầm mặc không nói.

Lần này thời gian hắn bế quan cũng không lâu.

Nhưng nhìn Lý Mộ Uyển thì thấy hình như từ đầu đến giờ, nàng vẫn chưa rời khỏi đây.

Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau Lý Mộ Uyển.Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, Thượng Quan Mặc lại càng thêm tập trung, đưa linh lực vào bên trong hạt châu, khiến cho ánh sáng của nó thêm rực rỡ.

Đồng thời, trên trán xuất hiện một vài giọt mồ hôi, tỏ vẻ hết sức chăm chú.Vương Lâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh xắn với đôi mày thanh tú đang nhíu chặt của Lý Mộ Uyển.

Đôi môi anh đào khẽ mím lại, đang nhìn chằm chằm vào mấy cái vẩy.

Một trận gió thổi tới, thổi bay mấy sợi tóc mượt mà trên má.- Đi thôi!

Ta đưa ngươi về nha...

- Vương Lâm nói một cách chậm rãi.Ngón tay Lý Mộ Uyển chợt run lên, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào hai mắt của Vương Lâm.

Một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói:- Ngươi thực sự muốn đưa ta trở về?Vương Lâm né tránh ánh mắt của Lý Mộ Uyển, gật đầu.

Lý Mộ Uyển mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của nàng lại có một chút bất đắc dĩ.

Nàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi nói:- Cho ta ba ngày có được không?Vương Lâm liếc nhìn nàng một cái, tung người lên trên thân cự long rồi khoanh chân ngồi xuống.Lý Mộ Uyển lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, đặt lên trán ghi nhớ lại những gì đã viết trên lớp vảy của cự long.

Nàng xoay người bình thản nói với Thượng Quan Mặc:- Chuẩn bị cho ta một gian mật thất.Thượng Quan Mặc vội vàng vâng dạ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ là mình đã nhìn lầm.

Quan hệ của sát tinh và tiểu nương tử cũng không phải như hắn phỏng đoán.Trong mật thất, Lý Mộ Uyển lẳng lặng ngồi đó.

Quang cảnh mấy năm qua cứ chầm chậm trôi qua trước mắt nàng.

Từ lúc đầu khi bị tu sĩ Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ quốc truy đuổi đến khi được Vương Lâm cứu thoát.

Hai người cùng nhau bỏ chạy, cuối cùng dẫn theo một đàn hỏa linh thú bám theo tới tận Tu Ma hải.

Sau khi kiến tạo thạch phủ, mỗi ngày nàng đều luyện đan còn Vương Lâm thì toàn tâm tu luyện.

Cách đây ba năm hắn ra ngoài tìm đan lô cho nàng.

Khi trở về bị tu sĩ Kết Đan kỳ đuổi giết.

Sau đó, Vương Lâm kết đan thành công, dẫn nàng đi ra.

Trên đường đi, hắn đã tạo ra một con đường thấm đẫm máu tươi.Nhất là lúc Vương Lâm kết đan.

Khi đó, một nữ tử nhu nhược như nàng lại phải đối diện với mười ma tu có tu vi Kết Đan kỳ...khi đang chuẩn bị tự đoạn tâm mạch thì Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, khiến cho đối phương sợ quá mà bỏ chạy trối chết.

Cảm giác hoảng sợ lúc đó khiến cho nàng không thể chịu nổi, suýt nữa ngã sấp xuống, rồi được hắn ôm vào trong lòng.- Đừng có cử động!

Ta sẽ đưa ngươi đi giết người.

- Câu nói đó cứ quanh quẩn bên tai Lý Mộ Uyển.

Cứ nghĩ tới nó, nét mặt nàng lại trở nên đỏ bừng.

Trên đường đi, mỗi lần nghĩ tới câu nói đó, khiến cho nàng phải dở khóc dở cười.

Nhưng đi theo Vương Lâm suốt con đường đẫm máu, câu nói đó đã khắc thật sâu vào trong lòng nàng.- Ta đưa ngươi đi giết người...

- Nhớ tới nó, nàng lại mỉm cười, khẽ nói:- Người ta thì dẫn nhau đi xem trăm hoa đua nở, quanh cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn...mà hắn lại mang ta đi giết người...Nhưng ngay lập tức, nàng lại thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:- Mấy năm qua, hắn chưa bao giờ hỏi tên của ta.

Mà ta cũng chẳng biết hắn tên là gì.

Có lẽ, trong mắt hắn, tên của ta cũng chẳng có gì quan trọng.

Đối với hắn, ta chỉ có tác dụng duy nhất là luyện đan mà thôi.

Bây giờ, đan dược đã luyện xong, ta chẳng còn giá trị gì nữa.

- Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại cảm thấy nhức nhối.

Một dòng máu tươi khẽ rỉ ra ở bên khóe môi.

Trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn chợt xuất hiện một dòng máu tươi khiến cho kẻ khác phải giật mình.Chỉ có thể dùng hai chữ thê lương để diễn tả tâm trạng của Lý Mộ Uyển vào lúc này.Một lúc sau, nàng mím môi, lấy từ trong túi trữ vật ra một đống ngọc giản.

Tổng cộng có tất cả một vạn tám ngàn chín trăm bảy mươi bốn cái.

Vừa đúng với số lượng lân phiến trên thân cự long.Lúc đầu, số lượng môn hạ đệ tử của Giải Đông Lai không đủ, nên bọn họ vẫn chưa tạo đủ số lượng lân phiến.Chỗ lân phiến này, nàng đã mất cả nửa tháng, tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể khắc nên.

Tâm lực tổn hao trong khoảng thời gian qua khiến cho tuổi thọ của nàng, giảm đi ít nhất năm năm thời gian...Nhưng Lý Mộ Uyển cũng chẳng để ý tới điều đó.

Nàng cầm một cái ngọc giản, ngưng thần liên tục điêu khắc.Nàng đã làm gần hai vạn cái ngọc giản, đặt song song với nhau...Ba ngày sau, nét mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt, thân thể vô cùng tiều tụy.

Giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua, sẽ khiến nàng ngã sấp xuống.

Nàng bám vào vách tường lần từng bước, từ trong mật thất đi ra.Vương Lâm cầm trong tay một thứ gì đó ngồi trên đầu cự long.

Hắn ngồi đây tĩnh tọa đã ba ngày.

Sau khi Lý Mộ Uyển xuất hiện, hắn liền cất vật đó đi, nhảy xuống.

Khi thân thể hắn vừa chạm đất liền nhận thấy khuôn mặt tiều tụy của đối phương.

Vương Lâm nhíu mày lại, hỏi:- Ba ngày qua ngươi làm cái gì thế?

Cầm lấy nó uống đi.

- Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình ngọc, bên trong chứa hơn ba trặm giọt linh dịch, đặt vào tay Lý Mộ Uyển.Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng ôm chiếc bình ngọc vào lồng ngực, nói:- Cám ơn sư huynh!

Ta không sao.

Chúng ta...đi thôi...

- Nói xong, nét mặt nàng thoáng ửng đỏ, dựa đầu vào vai Vương Lâm, rồi nói tiếp:- Đi thôi...về nhà thôi...Vương Lâm im lặng một lúc rồi tay trái vòng qua, ôm lấy Lý Mộ Uyển.

Thân thể hắn nhanh chóng bay lên, phi kiếm lao ra phía trước mở đường.

Trong nháy mắt, hai người đã biến mất ở phía chân trời.Vào lúc này, ở một tòa trà lâu trong Nam Đấu thành có một lão già, mặt mày u ám.

Trên mặt có một cái mũi ưng đang đẩy cửa đi vào.

Lão có một vóc người cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh.

Bên ngoài trường bào có thêu bảy đóa hoa mai màu vàng.

Giữa mỗi đóa hoa lại thêu một chút nhụy mà đỏ, khiến cho nó hết sức sống động.Hoa mai vốn là một thứ tượng trưng cho sự thanh nhã.

Mai vàng mang đến một cảm giác đết sức đời thường.

Nhưng trong hoa mai lại điểm một chút màu đỏ, liền thay đổi ngay cảm giác về nó.

Một vật vốn hết sức thanh nhã lại tỏa ra hơi lạnh, có chút gì đó quỷ dị.Trong khách sạn có rất đông tu sĩ.

Nhưng ngay khi lão nhân tiến vào, tiếng ồn ào trong đó lập tức biến mất.

Mấy cặp ánh mắt khẽ đảo qua lão một cái rồi cụp xuống.Lão nhân đi vào khách sạn cũng chẳng thèm nhìn xung quanh, mà đến một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Sau khi gọi một bình rượu, lão tự mình rót mà uống.

Đôi mày của lão, lúc thì nhíu chặt, lúc thì giãn ra, chứng tỏ trong lòng đang có rất nhiều tâm sự.Lúc này, khách sạn lại một lần nữa phát ra những tiếng rì rầm nho nhỏ.

Quanh một cái bàn có mấy vị tu sĩ đang nhỏ giọng nói:- Cuối cùng, sát tinh đánh tới Đấu Tà phái ở Long sơn.

Sau đó, hắn đại chiến với Giải Đông Lai ba ngày ba đêm, rồi sử dụng pháp bảo thần bí, một chiêu giết chết Giải Đông Lai.

Hắc hắc!

Ta thấy Nam Đấu thành có lẽ sẽ có tân thành chủ.Lão nhân mặc trường bào màu xanh nghe tới mấy chứ pháp bảo thần bí liền khẽ thay đổi nét mặt.- Hắc hắc!

Đó đã là cái gì.

Lúc đầu, ta tận mắt chứng kiến sát tinh.

Lúc ấy, hắn trói lấy hơn một ngàn thi thể kéo theo sau lưng.

Trong lòng hắn còn có một vị tiểu nương tử có nhan sắc thiên kiều bá mị.

Cảnh tượng như vậy, cả đời này ta cũng không thể quên được.

- Một vị tu sĩ có khuôn mặt tròn, nét mặt như đang nhớ lại, thở dài nói.Lão nhân mặc thanh bào, nhíu mày, lẩm bẩm vài câu.- Mấy người các ngươi nói nhỏ một chút.

Nghe nói người đó trời sinh sát tính, tu luyện công pháp cực kỳ ác độc là Tử Chú thuật.

Hơn nữa, hắn rất ghét bị người khác đàm tiếu.

Các ngươi cẩn thận, nếu để truyền đến tai hắn thì mấy người các ngươi không đủ mạng mà đền đâu.

- Một thanh niên có nét mặt lạnh tanh, sau khi uống một ngụm rượu liền cười lạnh nói.Lão nhân mặc thanh bào khi nghe đến ba chữ Tử Chú thuật, hai mắt liền phát sáng.- Người này thân mang Tru sát lệnh.

Nếu vẫn còn ở Tu Ma hải chỉ sợ không sống được quá vài ngày.

Bây giờ, quanh phạm vị Nam Đấu thành không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

Nhưng nếu chuyện này đồn ra, chắc chắn sẽ có Nguyên Anh kỳ tu sĩ tới đây.

Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ tìm một nơi mà trốn.

- Tên thanh niên đó cười lạnh lại tiếp tục uống thêm một ngụm rượu nữa.- Bách nhật Truy Sát lệnh?

- Hai mắt của lão nhân mặc thành bào chợt tỏa sáng.

Tay phải lão khẽ chộp một cái, thanh niên đang ngửa cổ uống rượu, lập tức bị một bàn tay vô hình túm lấy.- Tiểu tử kia!

Lão phu cảm thấy hứng thú với người đó.

Ngươi mau kể lại cho lão phu nghe xem nào...Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 158: Sương mù thành biển ( 157/2095)Trong khoảng thời gian ngắn, cả khách sạn trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía lão nhân mặc thanh bào.

Bàn tay của lão bóp cổ thanh niên, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh."

Ánh mắt như điện" suy nghĩ đó nhất thời xuất hiện trong đầu đám tu sĩ.

Toàn thân bọn họ có cảm giác ớn lạnh.Một vị kết đan kỳ tu sĩ đang cầm chén rượu trong tay, vội vàng cúi đầu, ánh mắt hoảng sợ, trong lòng thầm kêu khổ, nghĩ:"Cái cảm giác này chắc chắn là Nguyên Anh kỳ..."

Lão thu hồi ánh mắt, buông tay ra.

Trên cổ gã thanh niên xuất hiện một vết hằn màu đen.- Nói đi!

Nói tất cả những chuyện đã xảy ra.

- Lão bưng lấy chén rượu của mình.

Sau khi uống xong, mới mở miệng ra nói.Gã thanh niên không dám thở mạnh.

Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn, thật khó có thể nhìn thấu được đối phương.

Nhưng bằng vào kinh nghiệm của bản thân, hắn đoán tu vi của đối phương ít nhất cũng phải là Kết Đan trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.- Trước đây nửa tháng, người đó đột nhiên xuất hiện, giết chết mười vị tu sĩ Kết Đan kỳ của Đấu Tà phái.

Sau đó không biết vì sao, trên người hắn lại có Bách Nhật Tru Sát lệnh...

- Gã thành niên nhanh chóng kể lại tất cả những gì mà mình đã biết một cách chi tiết.Cặp mắt của lão già khẽ nhíu lại, tay phải phất nhẹ một cái.

Hai mắt của gã thanh niên lập tức lồi ra ngoài.

Thân thể hắn hóa thành một làn sương máu, thoáng cái đã bị gió thổi bay đi mất.Đám tu sĩ trong khách sạn cảm thấy rùng mình, trong đầu rất muốn bỏ đi, nhưng không người nào dám cất bước đầu tiên.Lão nhân mặc thanh bào hơi trầm ngâm một chút rồi liếc mắt nhìn quanh.

Sau đó, lão nhìn về phía một tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nói:- Ngươi!

Lại đây.Thân thể của tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ run lẩy bẩy, đứng dậy, vội vàng đi tới trước mặt lão nhân.

Hắn vô cùng cung kính, run run nói:- Vãn bối Hứa Mộc!

Tham kiến tiền bối.

Tiền bối có chuyện gì xin cứ hỏi.

Vãn bối xin lấy kim đan trong người ra thề không hề dám nói dối lấy nửa lời.

Chỉ mong tiền bối khai ân.Lão nhân mặc thanh bào nâng chén rượu uống cạn rồi chậm rãi nói:- Từ khi đi vào khách sạn, khi nghe thấy những người đó đàm luận, linh lực trong cơ thể ngươi rất hỗn loạn.

Điều đó chứng tỏ, ngươi đã tận mắt nhìn thấy đúng không?Hứa Mộc hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấp giọng nói:- Vãn bối đúng là đã nhìn thấy sát tinh đó.- Tu vi của hắn?

- Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia quang mang, mở miệng hỏi ngay vấn đề mà mình quan tâm nhất.

Đó cũng là việc khiến cho lão cảm thấy tức giận bởi tên thanh niên vừa rồi đã không nhắc tới.- Kết Đan sơ kỳ!

- Hứa Mộc cũng không dám khẳng định.

Sau đó lại vội vàng nói:- Tiền bối!

Người đó thoạt nhìn có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng hắn lại có hai thứ pháp bảo.Nghe thấy hai chữ pháp bảo, nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng không còn giữ được bình tĩnh nữa.- Trong đó có một thanh phi kiếm có thể thuấn di...Lão nhân có vẻ thất vọng, cầm lấy chén rượu mà uống.- Ngoài ra còn có một thứ...nhưng vãn bối không nhìn rõ.

Chỉ thấy nó là một đạo hồng quang, bên trong có một vật gì đó.

Bất cứ người nào bị dính phải nó liền lập tức hóa thành một cái xác khô mà chết.Lão trầm ngâm một chút rồi đứng dậy.

Sau khi ném một viên hạ phẩm linh thạch lên mặt bàn, lão liền duỗi tay, nắm lấy thân thể Hứa Mộc.

Hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã ra ngoài ngàn dặm.Lão vừa đi khỏi, đám tu sĩ trong khách sạn đều có cùng một suy nghĩ:- Nguyên Anh kỳ.Dưới sự dẫn đường của Hứa Mộc, thân thể của lão nhân lóe lên liên tục trong không trung.

Sau khoảng nửa canh giờ, đã tới vị trí của Đấu Tà phái.

Thần thức mạnh mẽ của lão thoáng lướt qua một cái đã tìm được Thượng Quan Mặc.Dưới ánh mắt sững sờ của Thượng Quan Mặc, lão nhân mặc thanh bào thản nhiên bức ra một giọt bản mệnh tinh huyết từ mi tâm của hắn.

Sau đó, lão ném Hứa Mộc sang một bên, căn cứ theo mối liên hệ của giọt bản mệnh tinh huyết, lão nhanh chóng bay về phía Tây Nam.Nói tới Vương Lâm lúc này đang mang theo Lý Mộ Uyển bay đi rất nhanh.

Do có phi kiếm bay trước mở đường nên khi hắn tới chỗ nào, sương mù dầy đặc của Tu Ma hải liền tách ra hai bên, để lộ một con đường.Trong Tu Ma hải, cả năm luôn bị sương mù bao phủ, chỉ có thời gian trong khoảng một tháng, sương mù lại hóa thành nước biển.

Ở trong Tu Ma hải mấy năm nhưng do Vương Lâm luôn bế quan nên vẫn chưa lần nào nhìn thấy quá trình sương mù ngưng tụ lại thành biển.Một tháng sau khi hắn tiến vào trong sơn cốc thứ mười bốn, sương mù liền hóa thành nước biển.

Từ đó về sau, trong ba năm tiếp theo, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi cho tới khi hắn đi ra.

Cho đến hôm nay lại vừa đúng tới tháng sương mù hóa thánh nước biển.Lý Mộ Uyển thì khác.

Gần như năm nào nàng cũng trải qua cảnh tượng đó.

Dưới sự bảo vệ của đại trận, nước biển không thể xâm nhập vào trong động phủ.

Nhưng đứng từ bên trong nhìn ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy một làn nước biển xanh thẫm, có rất nhiều loại linh thú khó gặp bơi lội, qua lại.Gần bốn năm, bốn lần biển thay đổi.

Mỗi một lần, Lý Mộ Uyển đều hết sức lo lắng, tự mình chủ trì đại trận.

Đợi sau khi nước biển trở lại thành sương mù, nàng mới cảm thấy yên tâm.Lúc này, cảm giác ẩm ướt do sương mù mang tới, so với khi hai người đi vào năm đó, còn hơn rất nhiều.

Thậm chí có chỗ, sương mà đã có dấu hiệu ngưng tụ thành nước.Theo hướng hai người phi hành, độ ẩm của sương mù càng lúc càng cao.

Cuối cùng, trong sương mù thậm chí có cả những giọt nước giao động.- Sắp thành biển rồi.

- Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng nói.Vương Lâm vẫn im lặng không đáp.

Bất chợt, hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Hắn ngưng thần quan sát sương mù xung quanh, chỉ thấy sương mù đang dao động một cách nhè nhẹ, chợt ùa về phía trước.

Thậm chí có một số sinh vật sống trong sương mù cũng nhanh chóng bỏ chạy.- Sư huynh!

Có chuyện gì vậy?

- Lý Mộ Uyển nhận thấy sắc của Vương Lâm liền hỏi.- Không có việc gì.

- Vương Lâm nói xong liền tăng tốc bay về phía trước.

Trong lòng hắn không hề yên tâm.

Căn cứ vào tốc độ dao động của sương mù, hiển nhiên phía sau đang có người nào đó bay tới vơi một tốc độ rất nhanh.

Mà tu vi của kẻ đó cũng rất mạnh nếu không cũng không thể làm cho sương mù di chuyển được như thế.Hơn nữa, sinh vật trong sương mù chỉ tản ra xung quanh mà không chạy về phía trước.

Điều đó càng giúp cho Vương Lâm thêm khẳng định đang có người đuổi theo.Thực ra, chuyện đó cũng hoàn toàn bình thường.

Giống như trong một ao nhỏ có một đàn cá.

Nếu lấy một thanh kiếm đâm thẳng vào trong nước thì ngay lập tức đàn cá sẽ tản ra xung quanh chứ không bơi về phía trước.Khi còn niên thiếu, Vương Lâm thường xuyên cùng với đám trẻ trong thôn chơi đùa nên đối với những chuyện như thế hoàn toàn hiểu rõ.

Vì thế mà lúc này, hắn mới căn cứ vào tình huống mà đoán ra được.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.

Hắn lấy linh dịch ra uống một hớp lớn.

Kim đan trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, cấp tốc hấp thu linh khí từ trong linh dịch, hồi phục lại linh lực đã bị tiêu hao.

Tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh hơn trước một chút.Lý Mộ Uyển cũng cảm nhận được sự khẩn trương của Vương Lâm.

Nàng liền lấy từ trong túi trữ vật ra một ít vật liều, bố trí thành một trận pháp đơn giản, ném về phía sau.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ tán thưởng.

Lý Mộ Uyển thấy vậy trong lòng càng thêm ấm áp.

Đáng tiếc, lúc trước nàng đã hao phí tinh thần quá mức nên lúc này có cảm giác lực bất tòng tâm.

Thấy Vương Lâm lấy ra linh dịch uống xong, tốc độ liền tăng lên không ít.

Nàng do dự một chút rồi cũng lấy ra chiếc bình mà hắn đưa cho, uống vào vài giọt.

Ngay lập tức, tinh thần của nàng hưng phấn trở lại.

Kinh ngạc nhìn chất lỏng trong bình, nàng thầm khen hiệu quả của nó.

Sau đó, nàng lại tiếp tục bố trí những trận pháp nho nhỏ.Hai người bay lên càng cao, lực cản vô hình dần dần tăng lên.

Đây là uy lực đặc biệt của Tu Ma hải.

Bất cứ người nào cố gắng lao ra cũng đều phải chịu ảnh hưởng.Lão nhân mặc thanh bào còn cách Vương Lâm khoảng bẩy ngàn dặm, đưa tay vỗ vào túi trữ vạt.

Một chiếc hồ lô xanh biếc bay ra.

Kích thước của nó tăng lên nhanh chóng, thoáng cái đã to hơn gấp trăm lần.

Lão bình tĩnh ngồi lên, hồ lô tập tức bay về phía trước.

Tốc độ so với vừa rồi, tăng lên gấp đôi.Càng lúc Vương Lâm càng cảm giác được sương mù xung quanh dao động càng lúc càng mạnh.

Một phần nguyên nhân là do tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, phần còn lại hiển nhiên là do tốc độ của người đang đuổi theo bất chợt cũng tăng lên nhanh chóng.Lúc này, trong Tu Ma hải, sương mù từ từ mỏng dần.

Trong không gian, chầm chậm xuất hiện nhưng làn hơi nước.

Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, sương mù trong Tu Ma hải đã loãng tới mức độ có thể nhìn xuyên qua.Dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt Tu Ma hải phản xạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Một làn nước từ từ xuất hiện.

Từ từ, lớp nước càng lúc càng dầy, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Thoáng cái, trên mặt biển đã xuất hiện những con sóng.

Tiếng sóng biển lan khắp không trung.Lão nhân mặc thanh bào ngồi trên hồ lô chợt chau mày.

Trước mặt lão chợt xuất hiện một cái trận pháp.

Mặc dù, lão cũng chẳng quan tâm lắm đến nó, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.Hừ nhẹ một tiếng, lão vung tay áo, vỗ lên hồ lô.

Trong nháy mắt, từ miệng hồ lô phun ra một nguồn năng lượng.

Chỉ thấy ngay tại miệng hồ lô xuất hiện một gợn sóng, nhanh chóng lan về phía trước.

Nơi nó đi qua, trận pháp lập tức nát vụn.

Thậm chí sương mù, nước biển cũng bị đẩy ra xung quanh, tọa ra một cái thông đạo.

Lão nhân đang ngồi trên hồ lô chợt vọt vào trong thông đạo.Toàn thân Vương Lâm hoàn toàn ướt sũng.

Sau khi hắn uống xong một ngụm linh dịch, bất chợt lao ra, nhảy thẳng vào trong làn nước biển.Hắn ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân thể giống như một con cá nhanh chóng lướt tới.

Trong nháy mắt, hắn đã lọt vào giữa biển khơi.

Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.

Tay hắn điểm một cái về phía phi kiếm đang bay trước mặt.

Nhất thời, phi kiếm biến mất tại chỗ.Sau đó, Vương Lâm kéo tay Lý Mộ Uyển, giống như một thanh kiếm xuyên thẳng từ dưới biển lên trên trời.

Trong nháy mắt, hai người đã từ dưới Tu Ma hải, bay lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất phía chân trời.Lúc này, ở dưới làn nước, phi kiếm lặng lẽ ẩn mình trong những con sóng mà chờ đợi.Sau nửa canh giờ, ngoài khơi chợt xuất hiện một dòng xoáy.

Chu vi của dòng xoáy rộng tới trăm trượng, cuốn theo vô số con sóng lớn.Tại trung tâm của vòng xoáy có một cái thông đạo nối thẳng với đáy của Tu Ma hải.

Từ từ, một cái hồ lô xanh biếc, chậm rãi hiện lên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 159: Lão nhân mặc thanh bào ( 158/2095)Lão nhân mặc thanh bào ngồi ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Nét mặt lão hết sức bình thản, vỗ hồ lô một cái.

Đang định bay lên, nét mặt lão chợt thay đổi, hai ngón tay phải khẽ kẹp lại trước mặt.

Chỉ thấy một đạo tinh quang bị kẹp giữa hai ngón tay.

Lão nhếch mép cười lạnh.

Nhưng thoáng cái, nụ cười của lão trở nên cứng ngắc.Tia sáng giữa hai ngón tay lão chậm rãi biến mất, để lại một đạo tànảnh.

Trong nháy mắt, lão khẽ nghiêng đầu.

Tinh quang thoáng sượt qua mặt, lóe lên mấy cái trong không trung rồi biến mất.Lão già cũng chẳng ngăn cản.

Ánh mắt âm trầm đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt.

Sau đó, lão đưa ngón tay dính máu lên miệng, đưa lưỡi liếm một cái.

Sau đó, lão nhắm hai mắt lại.- Tiểu tử này lá gan quá lớn.

- Sau một lúc, lão mở hai mắt, vỗ hỗ lô một cái.

Lập tức hồ lô nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi bị lão nắm trong tay.

Lão mở nắp ra, đưa lên miệng, uống một hớp lớn.

Mùi rượu thơm nồng lan ra khắp xung quanh.Tai ương của hỏa linh thú ở Hỏa Phần quốc đã bị tứ cấp tu chân quốc diệt trừ.

Nhưng linh khí ở đây vẫn nồng đậm hỏa thuộc tính, khiến cho đám tu sĩ không thể hấp thu.

Hơn nữa, hơi nóng trên mặt đất rất cao.

Dung nham chảy đầy trên mặt đất cùng với núi lửa liên tục phun trào, biến cả đất nước thành một đống đổ nát.Hoàng thành của phàm nhân khi xưa, bây giờ đã chìm bên dưới dung nham.Trên mặt đất không còn bất cứ một loại sinh vật nào sinh sống.

Lúc này,Hỏa Phần quốc không khác gì một mảnh đất chết.Vương Lâm và Lý Mộ Uyển phi hành với tốc độ rất nhanh.

Đối với quang cảnh mặt đất, cả hai đều im lặng không nói.

Trong lòng Vương Lâm có chút cảm khái.

Năm đó, nếu không phải Nghịch Thiên châu hấp thu hỏa linh thú tổ thì chỉ sợ lúc này, hắn đã bị nó thôn phệ.

Tất cả chỉ có thể nói vào hai chữ may mắn.

Cho dù biết trước hậu quả, nhưng nếu được quyền lựa chọn, Vương Lâm vẫn cứ làm như vậy.Hai người giống như một cái cầu vồng, băng qua bầu trời.

Thoáng cái, đã tới được vị trí mà hai người gặp nhau lần đầu.

Lý Mộ Uyển liếc mắt nhìnVương Lâm một cái, không nói gì.Còn về Vương Lâm, lúc này hắn đang mải chú ý tới người đang đuổi theo phía sau, không rảnh để ý tới chuyện khác.

Đang phi hành, trong lòngVương Lâm chợt máy động.

Hắn duỗi tay phải ra, phi kiếm liền xuất hiện trên tay.Bất chợt, Vương Lâm chợt dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên thân phi kiếm.

Cảm nhận một chút, nét mặt hắn trở nên âm trầm.

Từ giọt máu trên phi kiếm, hắn có thể cảm nhận được một nguồn linh lực dao động rất mạnh.

Chỉ một giọt huyết mà đã có linh lực như vậy thì tu vi của người đó đạt tới mức độ nào?Lấy ra một cái bình ngọc, nhỏ giọt máu vào đó rồi nhét vào trong túi trữvật.

Trong lòng Vương Lâm cảm thấy hết sức nặng nề.

Hắn ngẩng lên nhìn chữ "Tru" trên đầu, trong lòng cười lạnh.

Sau đó không nói câu nào, nắm tay Lý Mộ Uyển nhanh chóng bay đi.Vượt qua biên giới của Hỏa Phần quốc, từ xa có thể thấy được ngọn núi màHỏa Phần minh chiếm được lúc ban đầu.

Trên ngọn núi đó, dấu hiệu tứ đại phái của Hỏa Phần minh tung bay trên cao, thể hiện rõ nơi này đã bị bọn họ chiếm đóng.Tới đây, Vương Lâm đứng lại, im lặng một lúc rồi nói:- Không tiễn.Lý Mộ Uyển cắn môi, nhìn về phía đằng sau rồi nói:- Hay ngươi theo ta về Lạc Hạ môn tránh đi một chút có được không?Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói:- Không cần!

- Nói xong, hắn hơi do dự, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển, sau đó vỗ vào mi tâm một cái.

Bản mệnh tinh huyết của Lý Mộ Uyển liền bay ra.Vương Lâm cũng chưa trả lại ngay.

Cực cảnh thần thức của hắn tản ra, lưu lại một chút trên bản mệnh tinh phách rồi mới phóng nó đi.- Đa tạ thời gian bốn năm qua!

Trong bản mệnh tinh huyết này có một chút thần thức của ta.

Từ nay về sau, dưới Nguyên Anh kỳ không một người nào có thể đả thương thần thức của ngươi được.

- Thanh âm của Vương Lâm bình thản, nói một cách chậm rãi.Nét mặt Lý Mộ Uyển có chút phực tạp, thấp giọng nói:- Sau nay...có còn gặp lại nữa không?Vương Lâm than nhẹ một tiếng, rồi im lặng, không trả lời câu hỏi của nàng.

Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ, đưa cho Lý Mộ Uyển.

Vật đó đúng là Bách Thú linh lô.

Ngày đó, sau khi giết chết Côn Tang, nó liền bị Vương Lâm thu lấy.Lý Mộ Uyển cầm Bách Thú linh lô, nhìn ngắm một chút rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:- Tất cả đan dược mà ta luyện chế trong mấy năm qua, cùng với tác dụng cụ thể của nó đều được ghi ở trên ngọc giản này.

- Nói xong, nàng lấy ra hơn mười cái bình nhỏ và một tấm ngọc giản.Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền thả vào trong túi trữ vật.

Hắn ôm quyền, trầm giọng nói:- Bốn năm trước ta từng hứa sẽ bảo vệ cho ngươi được an toàn.

Bây giờ,ta đã hoàn thành lời hứa của mình.

Từ nay về sau, chúng ta không còn nợnhau cái gì nữa.

Cáo từ.Vừa nói, thân thể của Vương Lâm thoáng động, chính thức rời đi.

Lý Mộ Uyển chợt kêu lớn:- Sư huynh!

Ta có thứ này tặng ngươi.

- Vừa nói, nàng vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản màu trắng, ném ra.

Sau đó, nàng xoay người, đạp kiếm quang, bay về phía Hỏa Phần minh.Vương Lâm đón lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua một chút.

Lập tức,tiếng nói của Lý Mộ Uyển vang lên, quanh quẩn bên tai hắn:- Sư huynh!

Uyển nhi không biết ngươi tên là gì.

Bốn năm qua, ngươi cũng chẳng hề nhắc tới một lần.

Mà ngươi cũng không hề biết tên ta.

Suốt bốn năm qua, Uyển nhi cám ơn ngươi mấy lần cứu mạng.

Quãng thời gian sống ởTu Ma hải, suốt đời này Uyển nhi sẽ không bao giờ quên.

Uyển nhi biết sư huynh thường hay bế quanh nên làm ra một cái ngọc phù này.

Trong ngọc phù có ghi lại tinh túy trận pháp của Uyển nhi.

Trận pháp đó lấy ĐấuLong trận của Đấu Tà phái làm chủ, có cải biến cho tăng thêm uy lực.Trận pháp ẩn chứa cả tính công kích và phòng ngự.

Nhưng so với công kích thì phòng ngự mới là thứ cơ bản của trận pháp đó.

Lúc sư huynh bế quan,nếu gặp phải nguy hiểm thì trận pháp này có thể ngăn cản được một chút.Nếu như có thế, trong lòng Uyển nhi...Cầm ngọc giản trong tay, Vương Lâm lặng lẽ lắng nghe những lời nói mà nàng lưu lai, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lý Mộ Uyển đang ngày càng xa.Hắn thu hồi ngọc phủ, thân thể thoáng động, dẫm lên mặt đất một cái rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn vỗ trán một cái, thân thể hắn lập tức hóa thành vô số vệt sáng, biến mất trên mặt đất.Toàn thân hắn đã chui vào trong Mộng Cảnh không gian.

Vào lúc này, hơi thở của hắn hoàn toàn biến mất.

Vương Lâm đã sớm quyết định, sau khi đưaLý Mộ Uyển trở về, hắn sẽ đi vào Mộng Cảnh không gian.

Kỳ hạn trăm ngày của Tru Sát lệnh đối với hắn mà nói cũng chỉ tương đương với vài ngày tu luyện trong Mộng Cảnh không gian mà thôi.Đó cũng là nguyên nhân mà tại sao hắn biết rõ sự nguy hiểm của Vạn MaBách Nhật Tru Sát lệnh, nhưng vẫn dứt khoát giết chết Tiễn Khôn.Lão nhân mặc thanh bào đuổi theo tới Hỏa Phần quốc.

Sau khi Vương Lâm biến mất một lúc, lão liền hiện thân ngay tại vị trí mà hắn vừa mới đứng.

Nét mặt lão hết sức nghi hoặc.

Cúi đầu nhìn xuống đất, thân thểlão nhanh chóng độn thổ, tìm kiếm một hồi.

Một lúc sau, lão chui lên mặt đất, nét mặt càng thêm kinh ngạc.

Lão lẩm bẩm, nói:- Hoàn toàn biến mất.

Ngay cả cảm ứng của bản mệnh tinh huyết cũng không hề phát hiện ra.

Xem ra, trên người tiểu tử này có không ít bí mật đây.Đúng lúc này, lão chợt ngẩng đầu, nhìn về phía ba đạo cầu vồng đang cấp tốc bay tới.

Thoáng cái, ba luồng ánh sáng đã hạ xuống đất, hiện ra một nữ hai nam.Nữ tử đứng giữa mặc cung trang, phong thái hết sức trang nhã.

Bên trái nàng có một nam tử, tướng mạo đường hoàng, nghi biểu phi phàm, mặc một bộ trường sam màu đan.

Thoáng nhìn có nét giống như một vị văn sĩ.Bên phải nữ tử là một lão nhân cao lớn có khuôn mặt hồng hào.

Khuôn mặt lão nhân có chút khác với người bình thường.

Đôi mắt rất to.

Trong cặp đồng tử có một ngọn lửa đang thiêu đốt.Lão nhân mặc thanh bào, liếc mắt nhìn ba người một cái, bình thản nói:- Ba vị có chuyện gì?Nữ tử đó đúng là Phượng Loan.

Tu sĩ nho nhã bên cạnh chẳng cần phải nói cũng biết đó chính là đạo lữ song tu của nàng - Dương Sâm.

Lão nhân còn lại chính là một trong số Nguyên Anh lão tổ của Chiến Thần điện, có tu vi tương đương với Dương Sâm.Dương Sâm có chút e ngại, liếc nhìn lão già một cái.

Tu vi của đối phương, hắn không thể nhìn thấu.

Vì vậy, hắn ôm quyền, nói:- Đạo hữu là người của Tuyên Vũ quốc?Lão nhân mặc thanh bào, nhíu mày, nói:- Ai là đạo hữu của ngươi?

Cút ngay cho lão phu.

Nếu không ta lấy Nguyên Anh của ngươi đi luyện bảo bây giờ.Dương Sâm biến sắc, cười lạnh mấy tiếng.

Đang định mở miệng nói tiếp thì lão nhân mặt đỏ chợt giơ tay cản lại.

Cặp mắt to nhìn chằm chằm vào bẩy đóa mai vàng trên vạt áo của đối phương.

Ánh mắt lão khẽ biến, ôm quyền nói:- Các hạ đến từ Tu Ma hải?Dương Sâm và Phượng Loan liếc mắt nhìn nhau.

Ánh mắt hai người cùng nhìn mấy đóa hoa mai trên áo của lão nhân.Lão nhân mặc thanh bào nhíu mày.

Không đủ kiên nhẫn nữa, lão phất tay phải một cái.

Cả ba người cùng cảm nhận được có một trận cuồng phong nổi lên, đẩy bay bọn họ ra cả ngàn trượng.

Thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng có dấu hiệu ly thể.Sau khi cố gắng đứng vững, nét mặt ba người trở nên âm trầm.

Dương Sâm trầm giọng ní:- Tu vi thế nào?- Ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ.

- Lão nhân mặt đổ, khổ sở nói.- Trâu Bân!

Mấy đóa mai vàng đó có ý nghĩa gì?

- Phượng Loan cau mày, hỏi.- Chắc các ngươi cũng từng nghe nói, ba trăm năm trước, khi ta còn chưa gia nhập vào Chiến Thần điện đã từng du ngoạn ở Tu Ma hải.

Với tu viNguyên Anh sơ kỳ của ta, chỉ cần không đi vào những vị trí nguy hiểm thì hoàn toàn có thể bảo vệ được tính mạng.

Ở Tu Ma hải có chín trăm chín mươi chín ngôi thành.

Trong nội hải có hơn ba trăm ngôi.

Tuy nhiên,trong số hơn ba trăm ngồi thành đó, có bảy tòa thành trì được mọi người gọi là Thất Mai chi địa.

Vị trí của bảy ngôi thành đó được bố trí giống như những cánh hoa mai.

Bảy vị thành chủ ở đó có tu vi sâu không thểlường được.

Nghe đồn, bọn họ đã đạt tới Hóa Thần kỳ.

Nhưng đó cũng chỉlà tin đồn, chưa biết thật hay giả.- Người vừa rồi là...

- Phượng Loan nhíu mày, hỏi.- Người vừa rổi...

Nếu ta đoán không sai thì đó chính là một trong bay vị thành chủ của Thất Mai thành.

Có điều, ma tu trong Tu Ma hải...

Nhất là ma tu ở nội hải rất ít khi rời đi.

Lần này, hắn tới đây, có lẽ cũng chẳng dừng lại lâu lắm.

- Lão nhân mặt đỏ nghiêm túc, nói.Ba người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.

Bọn họ đứng từ xa,nhìn về vị trí của lão nhân.

Sau đó, đi vòng qua để về ngọn núi của HỏaPhần minh.Vừa rồi, ba người cảm nhận được gần đó có thần thức của Nguyên Anh tu sĩ.

Bọn họ cứ tưởng là người của Tuyên Vũ quốc.

Nhưng không ngờ được,kết quả lại khiến cho bọn họ lo lắng.Sau khi đảo qua vài vòng, lão nhân mặc thanh bào chợt hừ nhẹ một tiếng.Lão triển khai thần thức, mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Vào lúc này, lão chẳng bỏ qua bất cứ một dấu hiệu nào cho dù là nhỏ nhất.Thần thức của lão nhân đảo qua từng tấc đất xung quanh.

Từ từ, thần thức của lão càng lúc càng rộng, tới gần Hỏa Phần minh.

Nhưng lão vẫn không dừng lại, còn đảo qua một vòng.

Sau đó mới thu về.

Cứ như vậy, mấy lần liên tiếp lão vẫn không hề cảm nhận thấy một điều gì khác biệt.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 160: Tu đan ( 159/2095)Nỗi nghi hoặc trong lòng lão giả càng ngày càng lớn, trầm ngâm một chút,thân hình hơi động đã biến mất khỏi chỗ.

Lão di chuyển với tốc độ nhanh chóng xuyên qua Hỏa Phần quốc, từ một chỗ biên giơi của Hỏa Phần quốc tiến nhập sang nước láng giềng - Thiên Mậu.Mục tiêu của hắn là trung tâm của Thiên Mậu quốc một tòa Thông ThiênTháp.

Bên trong tháp chính là thượng cấp sứ giả Thiên Mậu quốc.Cũng không phải tất cả các tu chân quốc cấp ba đều có Thông Thiên Tháp,như Hỏa Phần quốc, Tuyên Vũ quốc là không có.

Đây là nguyên nhân HỏaPhần quốc mới chọn cách xâm lấn Tuyên Vũ quốc chứ không phải là ThiênMậu quốc.Vương Lâm ở bên trong Mộng Cảnh không gian bế quan, thờ gian chậm rãi trôi qua, trong nháu mắt đã vượt qua trăm ngày.Hôm nay, trong giây lát Vương Lâm mở hai mắt ra, chữ "Tru" với màu đỏnhư máu trên đỉnh đầu hắn chậm rãi nhạt dần đi, cuối cùng không còn màu đỏ nữa, nó biến thành màu xám trắng.Bốn phía xung quanh xuất shiện một tầng ba động vô hình, một mảng không gian bên trong Mộng Cảnh không gian sáng lên.

Nguyên ban đầu ánh sáng ởđây có chút mờ tối, nhưng lúc này đã nhanh chóng sáng lên.

Ánh sáng lan tỏa ra xung quanh khiến cho Mộng Cảnh không gian sáng lên, hiện tượng này không ngừng mở rộng, cuối cùng không còn chỗ nào là không xuất hiện ánh sáng.Vương Lâm kinh ngạc nhìn biến hóa xảy ra trước mắt, trong lòng thầm khiếp sợ.Ngay sau đó, chữ "Tru" trên đỉnh đầu hắn chậm rãi thu nhỏ lại, một cỗlinh lực to lớn ba động, ở trong Mộng Cảnh không gian bỗng nhiên xuất hiện ba động càng lúc càng mãnh liệt, dần dần ở trên không trung xuất hiện một viên tu đan.Ở trên viên tu đan có một ngọn lửa chậm rãi tản mát ra, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải hóa thành trảo viên tu đan lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.Dùng thần thức quan sát một chút, viên tu đan này ẩn chứa linh lực ba động, đây đúng là do tổng tu vi của Kết Đan kỳ tu sĩ phát ra.

Lý Mộ Uyển ngày đó từng giảng giải chi tiết về Vạn Ma Bách Lý Tru Sát lệnh cho hắn nghe, lúc này trong lòng hắn hơi trầm ngâm một chút, nhưng cũng không ngay lập tức phục dụng, mà thu vào trong túi trữ vật.Khỏa tu đan này, Vương Lâm định để tới khi Kết Anh sẽ sử dụng, lúc đó khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút.

So với xác xuất trở thành KếtĐan kỳ, xác xuất trở thành Nguyên Anh kỳ càng nhỏ hơn vô số lần.

VươngLâm biết sở dĩ bản thân hắn có thể Kết Đan thành công cũng là nhờ công hiệu của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết, cùng với Thiên Ly đan do Lý MộUyển luyện chế ra.Hai thứ này chỉ cần thiếu một cái thì hắn cũng chưa chắc có thể thành công, đến lúc đó mà thất bại thì cả đời phải dừng lại ở Trúc Cơ kỳ.

Bây giờ Kết Đan đã thành công, nhưng trong tương lai không xa lại có một cánh cửa gian nan hơn nữa để bước qua, đó chính là Nguyên Anh kỳ.Muốn kết anh thành công thì khó khăn rất lớn, Vương Lâm tự nhận lấy tư chất của thân thể Mã Lương mà muốn làm được điều này thì hy vọng quá xa với.

Trừ khi có thể giống như Lý Mộ Uyển nói có thể tìm đạn dược trong truyền thuyết để gia tăng tỷ lệ Kết Anh.

Nhưng những loại đan dược này phải ngũ cấp tu chân quốc mới có thể xuất hiện, hơn nữa số lượng lại ít tới đáng thương.- Kết anh....

Kết anh...

Mặc dù ở trong Mộng Cảnh không gian không tời một trăm năm thì không thể thành công.

Bây giờ nhiệm vụ ưu tiên nhất là lựa chọn một loại công pháp tu luyện, Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết đã tới cực hạn, lúc này Tư Đồ Nam lại chưa thức tỉnh.

Hết thảy mọi việc đều phải dựa vào bản thân mình.

- Vương Lâm thì thào tự nói, công pháp tu luyện Kết Đan kỳ bây giờ là ưu tiên hàng đầu của hắn.Nhưng lực chọn công pháp để tu luyện thì có chút khó khăn, những công pháp có trong tay Vương Lâm phần lớn là do hắn giết người có được.

Trong đó cũng có không ít phương pháp tu luyện Kết Đan kỳ, nhưng công pháp có đủ các loại, loại nào hơn, loại nào kém rất khó có thể lựa chọn.Đây cũng không phải là điểm quan trọng nhất, mà ý định của Vương Lâm chính là lựa chọn một loại công pháp có thể đề cao tỷ lệ Kết Anh thành công.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lóe lên quang mang vài lần, căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, Thần Đạo chi thuật của Chiến Thần Điện tựa hồ có công hiệu này.Bất quá làm cho Vương Lâm phải nghi hoặc chính là, Thần Đạo thuật củaChiến Thần Điện mà có hiệu quả này, như vậy hẳn sẽ dẫn tới lòng tham của tứ cấp tu chân quốc nổi lên mà cướp lấy.

Mặc dù tứ cấp hay ngũ cấp tu chân quốc tựa hồ cũng không thể không quan tâm đến chuyện này.Nhưng căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, Thần Đạo thuật của Chiến ThầnĐiện lại chưa bao giờ làm cho tu chân quốc cấp cao hơn chú ý, đây là điều làm cho Vương Lâm cảm thấy khó hiểu nhất.Bất quá nó lại là đầu mối duy nhất lúc này, Vương Lâm âm thầm quyết định, nhất định phải chiếm được Thần Đạo Thuật.

Trong trí nhớ của MãLương, Thần Đạo thuật là một loại hàng nhái, trải qua sự lĩnh ngộ của tiền nhân mà dần tu sửa đi.

Cái Vương Lâm muốn chính là bản Thần Đạo thuật nguyên thủy nhất.Vương Lâm làm những chuyện này cũng vì muốn bảo đảm bản thân hắn ngày sau có thể Kết Anh thành công.

Chỉ có sớm chuẩn bị hết thảy thì đến lúc đó xác xuất thành công mới đạt tới mức cao nhất.Chỉ bất quá một cái công pháp tu luyện vẫn làm cho Vương Lâm có chút bất an.

Kết Anh không thể so với Kết Đan được, phải biết rằng một nhị cấp tu chân quốc có thể trở thành tam cấp hay không thì phải xem trong quốc gia đó có người nào Kết Anh thành công hay không.

Bởi vậy mới có thểthấy được quá trình Kết Anh này vô cùng khó khăn.Vương Lâm thầm than một tiếng, hắn một lần nữa nhắm mắt lại, ở trongMộng Cảnh không gian tiến hành thổ nạp thêm vài ngày hắn mới chuẩn bịrời đi.Trước khi đi, hắn tới chỗ của Tư Đồ Nam và cha mẹ một chuyến, yên lặng đứng đó một hồi ánh mắt của hắn càng trở nên kiên định.

Thân thể hắn nhoáng lên cái đã rời khỏi Mộng Cảnh không gian.Ở một chỗ sâu dưới lòng đất, ánh sáng bảy màu lóe lên, hư ảnh dần ngưng tụ lại thành thật, Vương Lâm trong nháy mắt hiện thân đã lập tức tiến hành di chuyển.Cùng lúc đó hắn cũng bắt đầu triển khai toàn bộ thần thức tiến hành quan sát động tĩnh của bốn phía xung quanh.

Bên ngoài lúc này trời đã vềkhuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Vương Lâm trầm ngâm một chút, hướng về phía Hỏa Phần Minh độn đi.Những hắn chưa độn được ra xa, thần thức bỗng truyền về cảm giác nguy hiểm, hắn không cần nghĩ ngợi, thân hình lập tức chui sâu xuống.

Thổ Độn thuật được hắn vận dụng tới cực hạn, trong nháy mắt đã từ ba mươi trượng cách mặt đất đã xuống tới trăm trượng, tốc độ của hắn vẫn không hề giảm xuống.- Tiểu tử kia!

Lão phu đợi ngươi đã suốt chín mươi bảy ngày!

- Một âm thanh già nua từ từ truyền vào trong thần thức của Vương Lâm.Đầu óc Vương Lâm hơi dại đi, gai ốc nổi lên khắp người, sắc mặt hắn trởnên âm trầm hơn, không nói lời nào mà tiếp tục độn sâu xuống dưới.

Trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng, bốn trăm trượng....

Mãi cho tới khi xuống dưới ngàn trượng thì từ bên dưới bắt đầu truyền tới lực ngăn cản, khi Vương Lâm phát hiện ra lực ngăn cản này đã lập tức thay đổi phương hướng để tiếp tục bỏ chạy.- Hắc hắc, may mắn là lão phu đã đi mượn Thổ Hành Chu đến đây, nếu không khi ngươi chạy tới gần ngoại tâm sẽ xuất hiện lực cản, tới lúc đó muốn bắt được ngươi cũng sẽ gặp chút khó khăn.

- Thanh âm của người nọ vẫn thông qua thần thức không nhanh không chậm truyền tới.Vương Lâm vẫn không nói lời nào, đang trên đường di chuyển hắn bỗng đổi phương hướng.

Lúc này hắn đang di chuyển lên trên, chỉ trong nháy mắt từđộ sâu nghìn trượng đã lên tới trăm trượng, ngay sau đó thân ảnh VươngLâm xuất hiện ở trên mặt đất.

Khi hắn xuất hiện đã nhìn thấy ngọn núiHỏa Phần Minh ở ngay trước mắt.Khi vừa xuất hiện trên mặt đất, Vương Lâm nhanh chóng xác định phương hướng rồi chạy về phía ngọn núi.

Khi hắn tới gần ngọn núi một đạo màn ánh sáng lập tức xuất hiện ngăn cản, trong nháy mắt đó hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản thân phận.

Vừa xuất ngọc giản ra tấm màn ánh sáng đó không hề ngăn trở Vương Lâm, hắn trực tiếp tiến vào bên trong, khi vừa tiến vào hắn dừng lại, quay đầu nhìn tình hình phía sau một chút.Lúc này ở trên mặt đất, một chiếc thuyền màu đen bằng gỗ từ trong đất lao lên, thanh sam lão giả đứng ở trên thuyền, cách tấm màn ánh sáng một đoạn đánh giá Vương Lâm.

Lão gật đầu nói:- Không sai.

Thần thức quả nhiên có chút cổ quái, thân thể mặc dù đã khếhợp, nhưng vẫn còn có chút không phối hợp được.

Đây chắc là do đoạt xá,tiểu tử kia ngươi nên đi theo ta thôi, nơi này ngươi không lưu lại được.Sắc mặt Vương Lâm có chút âm trầm, cười lạnh nói.Khóe miệng thanh sam lão giả hơi nhếch lên lộ ra nụ cười cổ quái, tay phải hơi ấn lên tấm màn ánh sáng.

Từ trên tấm màn ánh sáng truyền tới thanh âm "ca ca", sau đó chỉ trong nháy mắt đã hóa thành từng mảnh nhỏ,cả ngọn núi phía sau bị chấn động.Đám người Nguyên Anh kỳ tu sĩ từ của Hỏa Phần Minh bị dọa cho kinh hoàng, cả đám lập tức bay ra.

Lão giả chưa kịp thu tay lại, Vương Lâm đã quay đầu tiếp tục bỏ chạy.Thanh sam lão giả cười lạnh một tiếng, đang muốn tiến hành truy đuổi thì lúc này ở giữa không trung xuất hiện một Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Tà Ma tông, hắn quát to:- Đạo hữu, vì sao lại hủy hộ sơn đại trận của chúng ta?Mấy ngày nay, đối phương ở phụ cận dừng lại ba tháng, bình thường chỉ an tĩnh ở một chỗ dùng thần thức quét qua như tìm kiếm cái gì đó.

Thần thức của đối phương rất mạnh, thậm chí thần thức của Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong Hỏa Phần Minh cũng kém cả đối phương, khiến cho những người ở bên trong Hỏa Phần Minh phải lo lắng.Suốt thời gian này, Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Hỏa Phần Minh không lúc nào là không theo dõi động tĩnh của đối phương.

Hôm nay mặc dù vừa nhìn thấy một đệ tử của bản minh nhảy vào trong trận, bọn họ còn chưa kịp tra xét đã phải trợn mắt nhìn hộ sơn đại trận bị đối phương nghiền nát chỉ sau một cái ấn tay.Nếu không để ý tới thì mặt mũi của Hỏa Phần Minh sẽ không còn, hôm nay đến lượt Tà Ma Tông hộ sơn vì vậy Nguyên Anh kỳ tu sĩ này không thểkhông đặt câu hỏi.

Trong suy nghĩ của hắn, mặc kệ đối phương có trả lời hay không thì cuối cùng hắn cũng đặt câu hỏi.

Nếu đối phương nguyện ý trả lời thì sẽ trả lời, còn nếu đối phương không trả lời, hắn cũng không hỏi tiếp.Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ của Hỏa Phần Minh mở miệng nói một chữ:- Biến!Một chữ này vừa thoát ra khỏi miệng lão giống như hóa thành một ngọn sóng lớn, dần khuếch tán ra xung quanh.

Không khí ở bốn phía xung quanh bị làn sóng này đánh tới lập tức trở nên dao động kịch liệt.Trừ những thứ đó ra, vô số âm thanh ở bên tai Nguyên Anh tu sĩ kia vang lên tầng tầng lớp lớp.Đợi đến khi âm thanh đó tiêu biến, thanh sam lão giả đã biến mất tại chỗ.

Còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ phía trước miệng mũi bắt đầu chảy máu, nói không nên lời.Nhưng rất nhanh sau đó, thanh sam lão giả đã một lần nữa quay về, sắc mặt của lão lúc này âm trầm hơn trước.

Nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía trước, lão dần nhắm hai mắt lại, thần thức khổng lồ theo đó mà khuếch tán ra xung quanh.

Thần thứ của lão đảo qua vạn người ở trên núi, thậm chí ở dưới độ sâu nghìn thước cũng không bỏ qua, nhưng càng dò xét gương mặt càng trở nên cau có.

Sau đó thần hình hắn thoáng một cái đã biến thành hai người, rồi bốn người.Bốn người đều giống lão như đúc, chúng tản ra bốn phía, phát tán thần thức không ngừng tìm kiếm, tuy nhiên cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Lão giả dậm chân, cả ba phân thân kia đều thuấn di ra khắp bốn hướng của Tuyên Vũ quốc tiến hành tìm kiếm.

Lão khoanh chân ngồi xuống,ngay sau đó một đạo thần thức lập tức phong tỏa khắp nơi.- Chỉ còn lại thời gian ba năm, tiểu tử kia, ba năm này Bát Cực Ma Quân ta cho dù có phải luyện hóa toàn bộ Tuyên Vũ quốc cũng phải tìm ra ngươi.....

Ôi!

Nếu không phải tiểu tử này có thể sử dụng Tử Chú thuật,lão phu đã không phải tốn nhiều công sức để bắt ngươi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 161: Bát trảo thần thức ( 160/2095)Một bản thể và ba phân thân chia làm bốn phương hướng liên tục đưa thần thức phát tán ra tìm kiếm.

Vì vậy toàn bộ Tuyên Vũ quốc đều bị lão giảnắm rõ như lòng bàn tay.Hễ là tu sĩ ra vào Tuyên Vũ quốc đều bị thần thức của lão phong tỏa, kểtừ đó hành động của từng người bị Bát Cực Ma Quân nắm rõ như lòng bàn tay.Lão nhân này luôn bám theo Vương Lâm không rời, từ Nam Đấu thành trongTu Ma hải truy kích, trên đoạn đường đó đi qua Hỏa Phần quốc, trực tiếp tiến vào Tuyên Vũ quốc, nhưng đến đây lại đột nhiên biến mất không còn tăm tích.Mặc cho lão có bao nhiêu bản lãnh cũng không tìm ra được nửa điểm manh mối.

Dưới sự phân tích của hắn thì cho rằng đối phương sẽ ẩn thân ở sâu trong lòng đất.

Nhưng sau khi cẩn thận tìm kiếm bên dưới lòng đất thì vẫn không có thu hoạch gì.Tuy nhiên, lòng tin của hắn vẫn không yếu đi, khi ở Nam Đấu thành nghe nói người này sử dụng Tử Chú thuật, tim lão không khỏi đập thình thịch.Trong lòng lão đang có một kế hoạch rất lớn, nếu có sự trợ giúp của TửChú thuật thì sẽ dễ hoàn thành hơn rất nhiều.Cho nên lão mới hao tổn hết tâm lực đuổi theo, với thực lực của lão nếu muốn bắt Vương Lâm thì rất đơn giản.

Thế nhưng hành tung của đối phương lại xuất quỷ nhập thần, sau khi biến mất thì không hề xuất hiện nữa.

Mãi tới chín mươi bảy ngày sau lão mới phát hiện ra được tung tích của đối phương, khi chuẩn bị ra tay lại không nghĩ đối phương chẳng hề do dự là sử dụng Độn Thổ thuật chui sâu xuống lòng đất.May mắn là lão trước đó đã đi mượn Thổ Hành Chu, loại pháp bảo này nắm giữ Độn Thổ thuật đẳng cấp cao, lấy nó ra để truy đuổi thì không mất nhiều công sức như lúc đầu.

Ở dưới lòng đất làm hạn chế rất nhiều phép thuật của lão, khi đuổi tới gần vốn thấy sắp bắt được hắn thì một lần nữa mới biết được mình tính sai.

Đối phương một lần nữa đổi phương hướng thoát lên trên, sau đó dụ hắn phá vỡ đại trận hộ sơn, nhưng cũng từ đấy mà mất đi khí tức của đối phương.

Trên đường truy đuổi lão không tiếc đắc tội với Tuyên Vũ quốc, Hỏa Phần quốc dùng thần thức bao phủ toàn bộngười của hai quốc gia này lại.Trên thức tế, lão từ trước tới nay chưa từng giết một người của hai quốc gia này.

Càng là người có tu vi cao thâm, càng hiểu rõ sau lưng HỏaPhần quốc và Tuyên Vũ quốc chính là tứ cấp tu chân quốc.

Cho nên bọn họdù đánh nhau thế nào cũng không gây ra sự chú ý của tứ cấp tu chân quốc,nhưng nếu ngoại nhân tấn công tới thì tứ cấp tu chân quốc sẽ phái người ngăn cản.Nếu là di vãng thì lão nhất định sẽ giết chết những người làm lão không vừa ý, nhưng sắp tới ngày địa phương kia mở ra cho nên lão cũng không muốn tìm thêm phiền phức.Thời gian hai năm trôi qua, Tuyên Vũ quốc cùng Hỏa Phần Minh thi thoảng bị thần thức dò xét qua cũng dần trở thành thói quen.

Loại hiện tượng này cơ hồ một ngày xuất hiện mấy lần.Về phần nguyên do thì cơ hồ tất cả các tu sĩ đều được trưởng bối nghiêm túc cảnh báo, không ai được đi đến đó thăm dò.Bát Cực Ma Quân càng chờ thì càng cảm thấy nóng lòng, mắt thấy chỉ còn một năm nữa địa phương đó sẽ mở ra, nếu đến chậm hậu quả sẽ khó tiếp thụ.

Dưới sự tức giận lão đã quyết định nếu nửa năm nữa mà không thấy tiểu tử kia xuất hiện, thì cho dù đắc tội với tứ cấp tu chân quốc cũng phải luyện hóa Tuyên Vũ quốc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng,hai tháng.....mãi cho tới tháng thứ năm sắc mặt Bát Cực Ma Quân đã càng trở nên âm trầm, lệ khí trên mặt lão càng lúc càng dày đặc.Vương Lâm lúc này đang khoanh chân ngồi trong Mộng Cảnh không gian, sắc mặt của hắn so với Bát Cực Ma Quân còn khó coi hơn.

Hắn nghĩ, chữ "Tru"trên đầu do Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh làm ra đã biến mất nhưng vì sao đối phương vẫn truy đuổi mãi không tha?

Đây là do nguyên nhân gì?Nhưng rốt cuộc là vì cái gì thì hắn nghĩ suốt cũng không thể ra, thời gian lưu ở trong Mộng Cảnh không gian đã tới cực hạn, đáy lòng của càng lo lắng hơn.Khi ngày cuối cùng ở trong Mộng Cảnh không gian tới, Vương Lâm mơ hồ có cảm giác, nếu mình không đi ra ngoài thì chỉ sợ cả đời này cũng không thể thoát khỏi nơi đây.Hắn phải đi ra ngoài nghỉ ngơi ít nhất ba ngày mới có thể tiếp tục tiến vào, nhưng thời gian ba ngày này nếu để lão giả bên ngoài truy đuổi thì ba ngày này sẽ vô cùng cực khổ a.Vương Lâm trầm mặc một chút, mắt thấy ánh sáng bên trong Mộng Cảnh không gian càng ngày càng ít đi, thân thể Vương Lâm hơi run lên, hắn từ trongMộng Cảnh không gian đi ra.Khi hắn xuất hiện ở bên ngoài, bổn tôn và ba phân thân của Bát Cực MaQuân đang ngồi ở bốn phía Tuyên Vũ quốc bỗng mở mắt ra, thân hình lão lóe lên rồi biến mất tại chỗ.Thân thể Vương Lâm đang từ hư ảnh ngưng thật, thì từng cơn đau đầu ập đến.

Hắn cố nén cơn đau xuống, thần thức tản mát ra xung quanh, ngay lúc đó hắn lập tức cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Vương Lâm cười khổ, hắn biết trạng thái bây giờ của mình không có khả năng chạy được xa, cho nên từ dưới lòng đất nhanh chóng đi lên, xuất hiện ở trên mặt đất.Khi hắn xuất hiện, bốn thanh ảnh giống nhau lập tức hiện ra bao vây lấy hắn.Bát Cực Ma Quân lạnh lùng nhìn Vương Lâm, bốn thân ảnh chậm rãi hợp lại, hóa thành một người, lão trầm giọng nói:- Tiểu tử kia, tính cả chín mươi bảy ngày trước, ta tổng cộng đã chờ ngươi gần ba năm rồi.Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thanh sam lão giả không nói một lời.- Ngươi tên là gì?

- Thanh sam lão giả hừ nhẹ một tiếng, nói.- Mã Lương!

- Vương Lâm trầm giọng nói, tu vi của đối phương ở trong mắt hắn sâu không thể lường được.- Mã Lương, ta hỏi ngươi, ngươi có nắm giữ Tử Chú thuật không?

- Ánh mắt lão giả như điện, chằm chằm nhìn Vương Lâm, lời vừa nói ra hai mắt đãẩn hiện sát khí.

Nếu đối phương trả lời không, hắn chắc chắn sẽ giận giữmà giết chết đối phương, sau đó trở về Nam Đấu thành đại khai sát giới.Kẻ mà dám lừa gạt lão sẽ phải chịu sự trừng phạt tàn khốc nhất.Vương Lâm trầm mặc một chút rồi gật đầu, hắn có thể cảm giác được sát khí trên người đối phương, chỉ cần bản thân hắn tính nhầm một bước chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.Lão giả vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm như sợ hắn chạy thoát, lão không nói một lời vỗ vào túi trữ vật, nhất thời ở trên tay lão xuất hiện một con Thanh Ban mãng dài ba trượng.Thanh Ban Mãnh vừa xuất hiện từ trong miệng đã vang lên những tiếng xì xì, ánh mắt màu đen nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.- Thi triển Tử Chú thuật đi, mục tiêu chính là con mãng xà này!

- Thanh sam lão giả ném con mãng xà từ trên tay xuống đất, lãnh đạm nói.

Con mãnh xà vừa rơi xuống đất lập tức hình thành xà trận*, đầu ngẩng cao đầu lên thi thoảng cắn nhử vài cái.

Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia chớp màu đỏ, thấp giọng nói:- Chết!Mục tiêu của Vương Lâm cũng không phải là con mãng xà ở dưới đất, mà chính là thanh sam lão giả, lúc này đây cực cảnh thần thức của hắn được phát huy tới cực hạn.Khi từ "Chết" thoát ra khỏi miệng hắn, thân hình Vương Lâm đã nhanh chóng lui về phía sau, thanh sam lão giả cũng cảm nhận được thần thức chấn động, một đạo tia chớp màu đỏ tiến vào trong ý thức hải.

Ở bên trong ý thức hải của lão giả, nước đã khô héo toàn bộc chỉ còn có con bát trảo chương ngư đang nằm ở giữa ý thức hải.

Khi tia chớp màu đỏ tiến vào ý thức hải, con bát trảo chương ngư lập tức há miệng ra, nhất thời một cỗ hấp lực khổng lồ truyền tới, tia chớp màu đỏ bị nó hút vào trong miệng.Nhưng cực cảnh thần thức lại rất cường đại, việc thanh sam lão giả mặc dù tu vi rất mạnh, nhưng con bát trảo chương ngư ở trong ý thức hải của lão sau khi nuốt tia chớp vào thân hình cũng không tránh khỏi phải run lên.Phản ứng dây chuyền bắt đầu xảy ra, con bát trảo chương ngư run rẩy lây ra ý thức hải, rồi phát tán ra toàn thân.

Vì vậy mà thân hình lão giảtrong nháy mắt phải dừng lại.Thân hình Vương Lâm nhanh chóng lui lại sau, đồng thời há miệng phun ra một đạo tinh quang.

Đạo tinh quang sau khi thoát khỏi miệng hắn liền hóa thành một thanh phi kiếm bay đi, nó chặt đứt con mãng xà ở dưới đất,sau đó vẫn tiếp tục bay đi như thiểm điện đâm về phía mi tâm của lão giả.Chỉ bất quá, khi phi kiếm đâm về phía mi tâm của lão giả, một quầng sángở chỗ mi tâm lão xuất hiện, mặc cho phi kiếm làm thế nào cũng không thểgây ra thương tổn được cho lão.

Vương Lâm không nói lời nào đưa tay ra triệu hồi thanh phi kiếm, thanh phi kiếm sau khi trở về hắn lập tức chui vào nên đất, cấp tốc bỏ chạy.Một lát sau khi than thể lão giả chấn động, lão nhìn xác con mãng xà trên mặt đất, sau đó đưa tay lên sờ sờ mi tâm hai mắt lộ ra lửa giận ngập trời.

Lão cười lạnh một tiếng, hai tay bắt ấn, quát khẽ một tiếng:- Đi!Ở trước mặt hắn lóe lên quang mang bảy màu, sau đó xuất hiện một chiếc trùy tử hình con thoi trong suốt.

Bên ngoài trùy tử tỏa ra quang mang bốn phía, lão giả vừa ra lệnh nó lập tức bắn đi ở phía sau còn kéo theo ánh sáng bảy màu.

Trùy tử trực tiếp tiến vào lòng đất, nó nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm ở phía dưới.Đoạn đường nơi trùy tử đi qua, bùn đất đều tiêu tán, không hề ngăn trởtốc độ của trùy tử.

Trong nháy mắt, trùy tử chỉ còn cách Vương Lâm mười trượng.

Đầu Vương Lâm có chút tê đi, hắn không nghĩ ngợi gì trực tiếp từtrong túi trữ vật lấy ra ngọc phù mà năm đó Dương Sâm cho hắn.Ngọc phù này có thể thừa nhận một kích toàn lực của Nguyên Anh kỳ tu sĩ,khi ngọc phù vừa xuất hiện thì chiếc trùy tử đã phóng tới.Ngọc phù lập tức hóa lớn, che chắn phía sau Vương Lâm, trùy tử đánh lên đó tạo ra một tiếng nổ: "Ầm".

Theo tiếng nổ phát ra, ngọc phù tiêu tán thành tro bụi, còn chiếc trùy tử bị đẩy lui ra sau mấy trượng.

Cùng lúc đó dư chấn của vụ nổ bắt đầu khuếch tán ra, những nơi dư chấn đi qua lòng đất đều bị phá hư.Nếu từ trên không nhìn xuống mặt đất, người ta có thể thấy một cái vòng tròn nhỏ nhanh chóng hóa lớn.

Trong nháy mắt nó đã khuếch tán ra trăm trượng, bùn đất ở trên mặt đều bị ùn lên.Vương Lâm bị dư âm quét trúng, miệng phun máu tươi, hắn cũng không nghĩ ngợi gì trực tiếp từ lòng đất chui lên, nhanh chóng né tránh làn sóng chấn động đó.Vừa bay ra khỏi mặt đất, hắn không chút nào có ý định dừng lại, thân hình ngay tức khắc bay đi như tên bắn.Cảm nhận làn sóng chấn động dưới chân, lão giả thì thào nói:- Công kích mời vừa nãy của hắn, ngay cả ta trong sát na cũng sinh ra hoảng hốt.

Nghe đồn Tử Chú thuật chuyên tu luyện thần thức, dùng thần thức để tấn công.

Nếu vậy tiểu tử này quả thật có nắm giữ Tử Chú thuật.Nghĩ tới đây, thân thể lão nhẹ nhàng biến mất khỏi chỗ.

Ngực Vương Lâm mơ hồ truyền tới từng cơn đau, trong lúc phi hành hắn tranh thủ lấy ra đan dược chữa thương do Lý Mộ Uyển đưa cho để phục dụng.

Vừa dùng xong linh dược, Vương Lâm đã cảm nhận được linh lực phía trước đột nhiên tăng lên, hắn từng tiếp xúc nhiều với Nguyên Anh kỳ cao thủ, cho nên biết rõ đây là dấu hiệu của thuấn di.

Hắn không chút do dự đột ngột chuyển đổi phương hướng phi hành của mình.Lúc này ở nơi linh lực ba động, thân ảnh thanh sam lão giả đột nhiên xuất hiện.- Tiểu hữu, lão phu không nghĩ sẽ đả thương ngươi, có thể nghe lão phu nói hết lời chứ?Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 162: Đạt thành hiệp nghị. ( 161/2095)Thanh sam lão giả vừa nói, bàn tay đã hóa thành trảo, từng đạo lôi quang từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ lại.

Trong phút chốc, ởbốn phía Vương Lâm đều xuất hiện từng đạo tia chớp.Sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, quay người lại nhìn thanh sam lão giả, lạnh giọng nói:- Tiền bối rốt cuộc có chuyện gì?Thanh sam lão giả nhìn Vương Lâm một hồi lâu mới nói:- Ta muốn mượn Tử Chú thuật của ngươi.Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn những tia chớp đang bao vây bốn phía, từng đạo âm ba từ bốn phương tám hướng truyền tới.- Ta muốn biết nguyên nhân.Thanh sam lão giả trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:- Việc này chưa đến lúc nói rõ, bất quá lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.Nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi một viên hóa đan.Thần sắc bên ngoài Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong nội tâm hắn đang dao động.

Hóa đan hắn đã từng nghe Lý Mộ Uyển đề cập tới.

Đây là đan dược cực kỳ trân quý, ngoài tác dụng giống như tu đan ra, còn có thểđề cao tu vi lên một cảnh giới.

Từ sơ kỳ lên trung kỳ xác xuất thành công rất lớn, từ trung kỳ đến hậu kỳ xác xuất thành công hơi nhỏ.

Nhưng nếu không thành công thì nó cũng trợ giúp linh lực trong cơ thể có một bước nhảy vọt, vì ngày sau mà chuẩn bị trụ cột.Vương Lâm trầm tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão giả không nói gì.Đáy lòng hắn có chút nghi hoặc, tu vi của đối phương hắn mặc dù không nhìn thấu, nhưng chỉ cần một cái nhấc tay của lão đã có thể phá vỡ hộsơn đại trận của Hỏa Phần Minh.

Một tiếng hét có thể làm cho Nguyên Anh kỳ tu sĩ không dám tiến lên, tu vi bậc này nếu không phải đã đạt tớiNguyên Anh kỳ đại viên mãn thì cũng đã vượt qua Nguyên Anh chính thức bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ.Với tu vi đó của Vương Lâm thì có thể tiến hành áp chế hắn, thậm chí còn có thể đem bản thân hắn luyện hóa thành con rối.

Kể từ đó trở đi sẽphải nghe lệnh lão hoàn toàn.

Tựa hồ không cần như tình huống này, phải lấy ngữ khí trao đổi để thương nghị với hắn.- Chuyện này nhất định có vấn đề!

- Trong lòng Vương Lâm thầm nghĩ,nhưng biểu hiện ngoài mặt lại không có chút dị thường nào.

Hắn trầm ngâm chốc lát, trong lòng cười lạnh, nhìn chằm chằm về phía lão giả, lắc đầu.Thanh sam lão giả mặt không đổi sắc, bình thản nói:- Muốn chết!Tay phải lão hóa thảnh trảo, những tia chớp xung quanh Vương Lâm lập tức thu nhỏ vòng vây.

Thân hình Vương Lâm không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn lão giả, khóe miệng hắn lộ ra một tia châm chọc.Vòng vây của những tia chớp càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ kề sát thân thể Vương Lâm.

Tóc của hắn bị những gợn gió thổi lên đụng phải tia chớp đều hóa thành bụi phấn.Lúc này lão giả cũng ngừng lại, nhìn Vương Lâm trầm giọng nói:- Tâm tính không tồi.

Ngươi tưởng rằng lão phu sẽ không giết ngươi sao?Ánh mắt châm chọc của Vương Lâm càng lúc càng đậm, bình thản nói:- Một viên hóa đan vẫn chưa đủ.Ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đáy lòng lão có chút tức giận, nếu không phải đi đến nơi đó, trong cơ thể không được có bất cứloại cấm chế nào.

Lão đã sớm hạ cấm chế trong cơ thể Vương Lâm mà không phải phiền toái như bây giờ.Hơn nữa sau khi tiến vào nơi đó, toàn bộ cấm chế sẽ mất đi hiệu lực,trong yếu nhất chính là lão muốn đối phương sử dụng Tử Chú thuật.

Nếu trong lòng đối phương sinh ra oán hận, lòng có ý định chết cũng liên lụy tới người khác thì rất nguy hiểm.Một ngàn năm trước lão lần đầu tiên tiến vào, cũng bởi vì điều này mà suýt chút nữa đã chết ở trong đó.

Trải qua ngàn năm tu dưỡng gần đây mới khôi phục lại tu vi, mặc dù tu vi cũng có chút tịnh tiến, nhưng địa phương đó quá mức nguy hiểm.Vì vậy, đối vướng Vương Lâm lão không thể hạ cấm chế, cũng không thểxuống tay quá mạnh.

Hết thảy đều dùng lợi để dụ dỗ, lúc này nghe được lời nói của Vương Lâm, nội tâm lão thầm chửi một tiếng sau đó mới vung tay lên điều khiển những tia chớp tản ra.Ánh mắt Vương Lâm cũng không chớp cái nào, đến liếc mắt một cái để nhìn lôi điện cũng không.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn thanh sam lão giả.- Ngươi muốn gì cứ nói đừng ngại!

- Lão giả quyết đoán nói.- Ta muốn biết, đi đến nới đó có nguy hiểm không?

- Thanh âm Vương Lâm vô cùng bình thản, nhưng ngữ khí lại tràn ngập sự kiên định.Thanh sam lão giả khẽ cười nói:- Có rất nhiều nguy hiểm.

Lão phu cũng không muốn gạt ngươi, Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào cửu tử nhất sinh.

Nếu là trung kỳ gặp vận khí tốt có thểbảo vệ tính mạng.

Chỉ có hậu kỳ cảnh giới, đạt tới giả thần cảnh giới mới có thể an toàn tiến vào.

Bất quá nếu không cẩn thận vẫn có thể bịchết.Lão giả dừng lại một chút rồi nói tiếp:- Nhưng....

Nơi đó mặc dù nguy hiểm lại có thu hoạch rất lớn.

Pháp bảo,đan dược, công pháp có thể nói cái gì cần có thì đều có.

Trừ những thứđó còn có Anh Biến đan trong truyền thuyết.

Chỉ cần sử dụng một khỏa lập tức có cơ hội trở thành Anh Biến kỳ cường giả.

Về phần nguy hiểm, ngươi không nhất định phải lo lắng, ngươi có Tử Chú thuật.

Nó ở trong đó có tác dụng rất lớn, tối thiểu thì giai đoạn đầu tiên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng ở giai đoạn sau, nếu ngươi có lòng tham lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.Vương Lâm vừa nghe xong, trầm ngâm một chút, trong lòng hắn thầm phân tích lời nói của lão giả, bản thân hắn cũng chỉ tin vài phần trong đó.- Ta xem tu vi của ngươi hẳn là vừa mới Kết Đan không lâu.

Thôi.

Ta có một khỏa Lập Anh đan, nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi.Hơn nữa khi đến nơi cuối cùng có bảo vật, ta tứa sẽ đưa cho ngươi một kiện.

Như thế nào?Lập Anh đan hắn từng nghe Lý Mộ Uyển nhắc tới, loại đan dược này khi KếtAnh ăn vào sẽ gia tăng một chút tỷ lệ thành công.

Đan dược này ở tam cấp tu chân quốc thuộc dạng cực kỳ quý hiếm.

Dù là tứ cấp tu chân quốc cũng không thấy nhiều lắm, chỉ có ngũ cấp tu chân quốc mới nắm giữphương pháp luyện chế trong tay.Vương Lâm trầm tư chốc lát, hắn đối với những lời của lão giả thần bí này có chút động tâm.

Hắn không cầu có thể đạt được Anh Biến đan trong truyền thuyết.

Chỉ cầu có thể lấy được công pháp gia tăng hiệu quả KếtAnh và một ít đan dược.

Nếu không có ngoại lực tương trợ, Vương Lâm không biết mình phải tu luyện tới ngày tháng năm nào mới có thể tiến vàoNguyên Anh kỳ.Hơn nữa chuyện này nếu hắn kiên quyết không đáp ứng, đối phương biết mình vô vọng chắn chắn sẽ không chút do dự ra tay giết hắn.

Kể từ đó,bày ra trước mặt hắn chỉ có một con đường để lựa chọn mà thôi.- Được.

Ta đáp ứng.

- Vương Lâm gật đầu nói.Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm Vương Lâm một chút, đột nhiên nói:- Lúc trước khí tức của ngươi biến mất hai lần, ngươi làm sao có thể làm được?Vương Lâm nhìn lão giả không nói gì, hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong chốc lát.

Một hồi sau lão giả thu hồi lại ánh mắt của mình, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa, lão lạnh giọng nói:- Còn chưa tới nửa năm nữa, địa phương đó sẽ được mở ra, nếu ngươi ởtrên đường cố gắng đào tẩu thì lão phu sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào, trực tiếp luyện hóa ngươi cho xong.Vừa nói bàn tay to của lão vừa vung lên, ở giữa không trung vẽ ra một cái phù văn, rồi đưa nó tiến nhập vào cơ thể Vương Lâm:- Nó sẽ không gây ra thương tổn cho ngươi, chỉ là phòng ngừa ngươi một lần nữa biến mất, chỉ cần sau khi tới địa phương đó lão phu sẽ tự giải khai cho ngươi.Vương Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu đổi thành hắn cũng sẽ làm như thế.Hơn nữa nếu đối phương muốn hạ một chút cấm chế lợi hại thì cũng không cần phải chờ tới bây giờ.Hắn vẫn chưa động thân mà nhìn Hỏa Phần Minh ở phía xa, trầm giọng nói:- Vãn bối còn một chuyện chưa biết muốn xin tiền bối thỉnh giáo.Thanh sam lão giả nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:- Chuyện gì?Vương Lâm nói:- Tiền bối đã từng nghe qua Thần Đạo thuật của Chiến Thần Điện chưa?Lão giả cười lạnh, nói:- Thần Đạo thuật có thể gia tăng tỷ lệ kết anh sao?

Năm đó lão phu cũng từng nghe nói tới những chuyện này, bất quá cho dù ngươi có được nó cũng không phải là bản Thần Đạo thuật nguyên thủy nhất.

Trừ phi ngươi tới tứcấp tu chân quốc mới có thể có được.Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nội tâm hắn hơi động, từ trong lời lão giả hắn nghe ra được ý của lão.

Chiến Thần Điện quả nhiên đúng như hắn dự đoán, bọn họ không có khả năng giữ lại được Thần Đạo Thuật nguyên thủy nhất.Chỉ là nếu không tự mình xem qua, Vương Lâm vẫn có chút không cam lòng.Vì vậy thân hình hắn hơi động, hóa thành một dải trường hồng bay về phíaHỏa Phần Minh.

Ánh mắt thanh sam lão giả ở phía sau lóe lên cái, sau đó cũng không nhanh không chậm đuổi theo.Thời gian trôi qua không lâu, ngọn núi nơi Hỏa Phần Minh chiếm đóng đã hiện ra trong tầm mắt, Vương Lâm đứng ở ngọn núi bên cạnh, đợi cho thanh sam lão giả tới gần mới cao giọng nói:- Mã Lương bái kiến Chiến Thần Điện Phượng Loan tiền bối.Thanh âm của hắn vừa rời miệng đã hóa khuếch tán ra như tiếng sấm, rất nhanh truyền đi.

Từ ngọn nói đối diện lập tức hiện ra một đạo nhân ảnh,đó chính là Phượng Loan.Nàng đầu tiên liếc mắt đánh giá thanh sam lão giả bên cạnh Vương Lâm,sau đó thu ánh mắt lại nhìn về phía Vương Lâm.

Trong lòng thầm giần mình, chỉ mới mấy năm đối phương đã đạt tới Kết Anh, bất quá sau khi liên tưởng tới chuyện đoạt xá liền nghĩ đối phương trước khi đoạt xá đã sớm Kết Đan, cho nên mới có thể nhanh chóng Kết Đan một lần nữa.

Nàng trầm mặc một chút, sau đó lãnh đạm nói:- Hắn tìm người ba năm, chính là ngươi sao?Thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong, hắn né tránh đề tài này, nói:- Phượng Loan tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong tiền bối đáp ứng.Phượng Loan có chút kiêng kỵ nhìn sang thanh sam lão giả, hít sâu một hơi, nói:- Nói đi!- Vãn bối muốn mượn Thần Đạo thuật, mong tiền bối thành toàn.

- Ngữ khí bình thản từ từ nói.Phượng Loan trầm mặc một chút, đưa mắt nhìn sang thanh sam lão giả, phát hiện đối phương đang ngẩng mặt nhìn trời.

Ba năm qua, bọn họ đối với tu vi của thanh sam lão giả đã có thể đoán được đôi chút, lúc này thấy đối phương tìm tới tận cửa trong lòng không khỏi thất kinh.Lúc này lão giả mặt đỏ từ phía sau Phượng Loan tiến lên, hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt hơi ngưng lại một chút nói:- Ngươi là đệ tử của Chiến Thần Điện, cho ngươi xem cũng không sao.

Đi theo ta.Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn thanh sam lão giả một cái.Vương Lâm không nói thêm lời nào, động thân bay theo đối phương.Vẻ mặt thanh sam lão giả vẫn hờ hững, việc Vương Lâm mượn khí thế của lão để có thể xem Thần Đạo Thuật, với lịch duyệt của lão lẽ nào lại không nhìn ra.

Bất quá chỉ một điểm nhỏ đấy thật sự không đáng để trởmặt, hắn đơn giản là muốn Vương Lâm trợ giúp, cho nên cần phải bán cho đối phương một cái nhân tình, vừa giảm bớt được chút căng thẳng trong quan hệ hai người.Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng nói:- Tiểu hữu, ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Nếu ngươi không may bị tổn thương,ta sẽ đem toàn bộ những sinh linh trong ngọn núi này bồi tội cho ngươi.Thân hình lão giả mặt đỏ hơi run lên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường đi vào trong núi.

Vương Lâm tiến sát theo phía sau, hai người tiến vào trong ngọn núi dừng lại ở một trước tòa thạch phủ.- Ta hẳn là phải ngươi là Vương Lâm?

- Lão giả mặt đỏ đánh vỡ sự trầm mặc.

Sau khi đến trước thạch phủ liền dừng lại, sau đó quay người nhìn chằm chằm Vương Lâm nói.Vương Lâm nghe thấy vậy cũng chỉ gật đầu mà không nói gì.- Vương Lâm.

Chuyện cũ bỏ qua.

Ta mặc kệ ngươi gặp phải bao nhiêu phiền toái, nhưng không nên lôi Chiến Thần Điện vào bên trong.

Nếu ngươi có thể phát lời thề làm được điều này, ta sẽ mở ra thạch phủ cho ngươi vào xem Thần Đạo thuật.

- Lão giả hít sâu một hơi, trầm giọng nói.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 163: Thần Đạo chi thuật. ( 162/2095)Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão giả, nói rõ từng lời một:- Tiền bối yên tâm.

Vương mỗ xem xong Thần Đạo thuật sẽ lập tức rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại nữa.Lão giả mặt đỏ nhìn Vương Lâm, một lúc lâu sau mới lật tay một cái,trong lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một chiếc ngọc phù.

Lão đem chiếc ngọc phù để lên trên một tấm thạch bích, nhất thời từ chỗ ngọc phù tản mát ra từng đạo ánh sáng, chúng nhanh chóng lan ra toàn bộ thách bích.Ngay lúc này, trên thạch bích đã xuất hiện một tầng tinh quang, tinh quang càng lúc càng đậm, cuối cùng toàn bộ thạch bích giống như trởthành một chiếc mặt kính vậy.Lão giả cũng không quay đầu lại, mà bước vào mặt kính, cả người như chìm vào trong nước, trên thạch bích xuất hiện từng đạo rung động nhỏ, VươngLâm chần trừ một phen, sau đó cũng bước.Một cảm giác mát lạnh truyền vào cơ thể hắn khi tiến vào trong thạch bích, phảng phất như trên mặt vừa được một chiếc khăn ướt lau qua vậy.Cảm giác mát lạnh trôi qua, Vương Lâm phát hiện mình đã tiến nhập vào trong thạch bích, hắn nhìn về phía sau, bên trong thạch bích cũng giống như bên ngoài, đều nổi lên từng gợn ba động.Vương Lâm đưa tay vào thử dò xét một chút, cảm giác mát lạnh một lần nữa xuất hiện.- Đây là Thủy Kính môn do luyện khí thuật của Chiến Thần Điện chế tạo ra, nếu không có ngọc phù giúp đỡ mở ra thì phải có tu vi Hóa Thần kỳmới tiến vào được.

Nếu không thì chẳng có ai có thể tiến vào được bên trong thạch phủ này.

- Lão giả mặt đỏ bình thản nói.Vương Lâm nghe nói tới thuật luyện khí, nội tâm hơi động, một lần nữa cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau thạch bích, sau đó đi theo lão giả mặt đỏ tiến vào bên trong.Không gian của thạch phủ rất lớn, ngoại trừ đại sảnh ở chính giữa, bốn phía đều có thạch thất nhưng bên ngoài nếu nhìn kỹ đều có một chiếc thủy kính môn.- Bên trong đây có ba trăm sáu mươi lăm gian thạch thất, mỗi một gian đều có thủy kính môn.

Thủy Kính môn trên thực tế chính là tượng trưng cho đệ tử luyện khí điệnVương Lâm nhìn một hồi, sau đó thu lại ánh mắt của mình, lúc này hai người đã đứng ở trong đại sảnh ở chính giữa.

Phía trước mặt có một loạt các giá, một giá được chia ra làm bốn tầng, mỗi tầng cũng bày đặt một ít linh bài.Trừ tầng cao nhất chỉ có một chiếc linh bài ra, những tầng còn lại đều có không ít các loại linh bài.Ánh mắt Vương Lâm nhìn chiếc linh bài ở trên cao nhất, trên đó viết: "Lão tổ khai sáng Chiến Thần Điện - Cung Mặc."

- Cung lão tổ là người khai sáng Chiến Thần Điện, Thần Đạo thuật cũng là do người phát hiện ra.

- Lão giả mặt đỏ khom người cung kính cũng bái linh bài đó, vừa nói vừa quay người nhìn về phía Vương Lâm.Vương Lâm trầm mặc một chút, sau đó cũng khom người vái một vái.Lão giả mặt đỏ lại xoay người tiếp tục đi vào trong, đi qua khu vực đểlinh bài thì thấy xuất hiện một chiếc thạch bích làm bằng thanh ngọc,bên trên đó chạm khắc vô số các chữ nhỏ, Vương Lâm vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy có một hàng chữ to ghi "Thần Đạo Thuật".Nhưng khi xem xuống bên dưới, đáy lòng hắn không khỏi trầm xuống, phía dưới viết:- Đệ tử Trần Trùng dựa vào ký ức khắc họa lại, hậu nhân tu luyện cần phải cẩn thận.- Thất vọng rồi áo?

- Lão giả mặt đỏ nhìn về phía Vương Lâm thở dài nói:- Có một thời gian Chiến Thần Điện xuất hiện phản đồ, từ đó về sau bí mật về Thần Đạo thuật được truyền đi khắp nơi không hề kiêng dè.

Không lâu sau đó, tứ cấp tu chân quốc Thiên Cương quốc tới điều tra.

Bọn họluận đàm với Cung lão tổ xong thì mang Thần Đạo thuật nguyên thủy đi.Vài ngày sau đó, Cung lão tổ cũng đi vân du, từ đó về sau không thấy trởvề nữa.- Thần Đạo thuật là thuật pháp quỷ dị nhất cả đời ta từng gặp qua, bất luận kẻ nào sau khi nhìn thấy cũng chỉ có thể lĩnh hội, chứ không thểdiễn đạt thành lời, như là có một loại lực lượng vô hình ngăn cản vậy.- Trần Trùng lão tổ có tư chất tầm thường, là môn hạ kém cỏi nhất trong đám đệ tử của Cung lão tổ.

Nhưng ngài bằng vào trí nhớ của mình đã làm được điều mà không ai làm được, điêu khắc ra bức Thần Đạo thuật này.

Sau khi khắc xong, Trần Trùng lão tổ mới tuyệt khí bỏ mình, trước khi chết người nói lại cho hậu nhân biết, Thần Đạo Thuật rất cao thâm, đại hạn của ngài đã đến chỉ có thể khắc xong một thành của bộ thuật pháp này,hậu nhân trong khi tu luyện phải cẩn thận.- Kỳ thật Trần Trùng lão tổ lo lắng quá nhiều, Thần Đạo Thuật há có thểdễ dàng hiểu được?

Chiến Thần Điện qua mấy ngàn năm cũng chỉ có không đến ba mươi người hiểu được một thành này, trong ba mươi người đó hơn một nửa đã Kết Anh thành công.- Về phần các tu sĩ của môn phái khác của Hỏa Phần quốc tới xem Thần Đạo thuật kỳ thật đều là giả, có thể nhìn ra đó là giả lại càng ít người.Vương Lâm nghe lão giả mặt đỏ nói, yên lặng nhìn thạch bích thanh ngọc trước mặt.

Trước mắt hắn như hiện lên một nam tử gầy yếu đang tiêu hao hết tuổi thọ của mình để khắc nên bức tranh này.- Ngươi hãy tự xem đi.

Ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Thủy Kính môn có phongấn, không nên tự tiện xông vào.

- Lão giả mặt đỏ nói xong liền xoay người rời đi.

Vương Lâm ở lại xem từng chữ một trên tấm thạch bích,nhưng càng xem hắn càng thấy khỏ hiểu, có rất nhiều chỗ xung đột với nha, nhìn một lúc mặt hắn bắt đầu nhăn lại.Hồi lâu sau, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống mặt đất, hai mắt không hềchớp nhìn thanh ngọc thạch bích, từ chữ trên đó nhất thời hiện ra trong đầu hắn.Càng xem hắn càng cảm thấy mê hoặc, Thần Đạo thuật căn bản là làm cho người ta không thể giải thích được.

Hai hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhăn lại, sau khi xem xong hết toàn bộ tấm thạch bích hắn dứt khoát nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên những chữ viết trúc trắc khó hiểu đó.Thời gian chậm rãi trôi đi, Vương Lâm vẫn không thể lý giải được một chút nào nội dung trong đó.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, thầm than một tiếng,một lần nữa xem lại những chữ ghi trên thạch bích, nhưng lúc này đồng tử hắn đột nhiên thu lại, thì thào nói:- Không đúng a!Trong nháy mắt hắn nhìn về phía bức tường, những chữ lúc nãy hiện ra trong đầu hắn đột nhiên biến mất, giống như chúng chưa bao giờ tồn tại vậy.

Vương Lâm nhìn từng chữ trên vách tường, từng chữ trên đó rất quen thuộc, vừa nãy hắn đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu, vậy mà chỉ chớp mắt nó đã biến mất không còn dấu vết.Hít sâu một hơi, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, Thần Đạo thuật quá mức quỷdị, khó trách không có ai có thể ghi lại.

Năm đó hắn từng bắt Chu TửHồng vì hắn mà ghi lại một bản, thế nhưng Chu Tử Hồng mê hoặc nói ThầnĐạo thuật căn bản không thể ghi lại.

Lúc đó hắn cũng chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không để trong lòng, hôm nay trải qua việc này mới thấy sựnghiêm trọng của vấn đề này.Một lần nữa nhìn lên, ánh mắt Vương Lâm đặt ở trên hàng chữ "Đệ tử TrầnTrùng bằng trí nhớ ghi lại".

Đáy lòng hắn càng lúc càng rung động, dù sao lúc trước cũng chỉ nghe người ta nói lại, còn bây giờ hắn tự thân trải nghiệm độ khó khăn của Thần Đạo thuật.

Danh tự Trần Trùng ở phía trên khắc sâu vào trong lòng hắn.Hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa nhìn xuống những chữ bên dưới, sau một nén nhang hắn lại ghi nhớ được toàn bộ.

Tuy nhiên không lâu sau đó, một màn đó làn lặp lại, những thứ vừa ghi nhớ lại biến mất một cách quỷ dị.Lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mặt Vương Lâm dần trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào thạch bích, mắt không hề chớp.

Lúc này đây, hắn không ghi nhớ, mà là một lần nữa xem lại.Vương Lâm lần đầu tiên xem Thần Đạo thuật phải mất thời gian ba nén nhang, nhưng bây giưof hắn chỉ cần thời gian một nén nhang là đã nhìn hết một lần.

Hai tròng mắt của hắn đảo qua càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ dùng thời gian nửa nén nhang là đã xem hết tấm thạch bích.Thời gian chầm chậm trôi qua, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh,từ nửa nén nhang một lần trở thành ba lần.

Tốc độ của hắn đang không ngừng gia tăng, chậm rãi, hai mắt hắn tràn ngập những tơ máu li ti, từng cơn đau nhức từ mắt truyền tới.Không biết trải qua thời gian bao lâu, hai mắt Vương Lâm như hợp lại cùng một chỗ, nhưng thạch bích ở trước mặt vẫn tồn tại như cũ.Tốc độ đọc của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng Vương Lâm mặc dù nhắm mắt lại, nhưng hai mắt vẫn cảm thấy đau đớn.

Hai hàng máu tươi theo khóe mắt chảy xuống, nhưng ngay lúc này Vương Lâm lại mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn chứa đầy những tơ máu rậm rạp, gương mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn.

Lúc này hắn nhìn thấy những hàng chữ trên thạch bích chậm rãi biến mất, một thân ảnh mặc bạch y xuất hiện, gương mặt của nhân ảnh này trông rất mơ hồ, chỉ có thể thấy hai tay của hắn đang không ngừng thi triển mấy loại thủ ấn.

Hai cánh tay của nhân ảnh thôi động làm xuất hiện tàn ảnh, sau đó thân thể biến thành hai, rồi ba người.Cùng với phân thân thuật bất đồng chính là phân thân của thanh sam lão giả thực lực tương đương với chủ thể, nhưng lại có chút khô khan, từng cử động đều là bắt chước động tác của chủ thể.Nhưng phân thân ảnh của bạch y nhân này lại khác, mỗi một phân thân đều cực kỳ linh hoạt, một chút khô khan cũng không có, thậm chĩ làm choVương Lâm không thể phân biệt được đâu là chủ thể, đâu là phân thân.Kỳ thật Vương Lâm cũng không rõ, thanh sam lão giả có thể phân thân là do một kiện pháp bảo cường đại làm ra, cũng không phải là phép thuật phân thân chính thức.Từ từ, thân ảnh của bạch y nhân dần lờ mờ đi, cuối cùng tiêu tán.Vương Lâm một lần nữa nhắm hai mắt lại, thần sắc của hắn tái nhợt, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

Trong đầu hắn bất tri bất giác hiện lên nhiều hơn một đoạn khẩu quyết.

Cẩn thận phân tích một chút, Vương Lâm không khỏi cười khổ, Thần Đạo thuật hắn đã hiểu rõ được một chút.Đây là thần thông tu luyện phân thân thuật, sở dĩ có thể gia tăng tỷ lệKết Anh kỳ là vì tu luyện ra thêm được một cái phân thân, để đồng thời tu luyện, đề cao tốc độ tu luyện của bản thân.

Trong nháy mắt khi tiến hành Kết Anh hai người hợp nhất, xác xuất có thể thành công được đề cao hơn trước.Chỉ bất quá, loại công pháp này không được trọn vẹn, luyện phân thân thuật có một khuyết điểm rất lớn, một khi phân thân hình thành nó sẽkhông có một chút tu vi nào.

Tuổi tho của mình cũng không còn đuợc nửa gáp, như thế loại công pháp này liền trở nên yếu kém.Trong đám khẩu khuyết mà Trần Trùng lưu lại, có một đoạn nói, vì tuổi thọ của mình nên không thể ghi chép lại đầy đủ khẩu quyết, thế cho nên công pháp bị tàn phá, hắn còn đưa ra một biện pháp để giải quyết vấn đềtu luyện.Phương pháp này chính là sau khi tu luyện được phân thân, thời gian sáu năm còn lại dùng để phục dụng đang dược.

Trước đó phải chuẩn bị một sốlượng lớn đan được để gia tăng thêm tu vi.Nếu chuẩn bị đủ linh đan thì nói không chừng chỉ cần thời gian sáu năm là để cho phân thân trở thành Kết Đan kỳ tu sĩ, như vậy tỷ lệ kết anh thành công sẽ gia tăng được mấy phần.Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó cười khổ một tiếng, thu hồi lại ý niệm tu luyện Thần Đạo Thuật trong đầu.

Hắn không có nhiều đan dược để cấp cho phân thân sử dụng, hơn nữa nói tới đan dược thì ngay cả hắn cũng không đủ dùng, nói gì tới cho phân thân.Nếu phải sử dụng cách này thì tốt nhất là nên chuẩn bị một ít đan dược tăng tỷ lệ kết anh thì hay hơn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 164: Thi hài thần bí (1+2) ( 163/2095)Trong tứ đại phái của Hỏa Phần Minh chỉ có Chiến Thần Điện, Lạc Hà môn cùng với Tà Ma tông trú ở trên chủ phong.

Còn Thi Âm tông, ngoại trừthời gian đầu sinh sống ở đây, nhưng sau khi tứ cấp tu chân quốc tiêu diệt tai ương hỏa linh thú liền rút lui ngay lập tức.

Bọn họ quay vềtrong Hỏa Phần quốc.Hành động đó khiến cho nhiều người không hiểu.

Mặc dù hỏa linh thú trongHỏa Phần quốc đã bị diệt, nhưng linh khí trong trời đất vẫn chỉ có thuộc tính hỏa, cơ bản là không thể hấp thu.

Từ đó, nơi đây đã trở thành tuyệt địa của người tu chân.Mà đối với việc đó, Thi Âm tông cũng không hề có bất cứ một sự giải thích nào.

Ngay trong một đêm khuya, toàn bộ tông phải của bọn họ rời đi.Trong mắt ba đại phái còn lại, thì Thi Âm tông hết sức thần bí.

TuyNguyên Anh kỳ không có nhiều lắm nhưng mỗi lần Nguyên Anh kỳ tu sĩ của bọn họ xuất hiện, không ai có thể cảm giác được.

Dường như trong cơ thểNguyên Anh kỳ ty sĩ của Thi Âm tông có một thứ lực lượng nào đó khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.Vì vậy, đối với hành động của Thi Âm tông, ba đại phái đều giữ một thái độ im lặng, không hề ngăn cản.Nơi cực tây của Hỏa Phần quốc, có một khu vực mà núi lửa liên tục phun trào.

Ở đây có một khu vực có rất nhiều những cái động, nối tiếp nhau,hình thành nên một thế giới rộng lớn dưới lòng đất.

So với Thi Âm tông của Triệu quốc, thì kết cấu của chúng có phần giống nhau, chỉ có khác vềsự to nhỏ mà thôi.Lúc này, tông chủ đương thời của Thi Âm tông là Triệu Truyện Lương đang quỳ một gối trong một gian thạch thất.

Phía trước mặt hắn có vô số tia sáng hình thoi nhỏ, đan xen với nhau tại một nơi, không theo một quy tắc nào hết.Thái độ của Triệu Truyện Lương hết sức cung kính, nét mặt thoáng có chút sợ hãi.

Hắn thấp giọng nói:- Việc này ta nhất định sẽ điều tra.

Xin thượng tông gia hạn thêm mấy ngày.

Ta chắc chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân mất tích.- Ta cho ngươi thêm mấy ngày thì ai cho gia hạn cho ta?

Người đó là đệtử của tứ cấp tu chân quốc, Thiên Cương quốc.

Phân bộ của Trần mỗ cùng nằm ở Thiên Cương quốc.

Căn cứ theo thời gian tính toán thì bây giờ kẻđó đã sớm hoàn thành đoạt xá mà dung hợp.

Nhân vật quan trọng của đối phương cũng đã tới.

Ngươi bảo ta lấy cái gì mà giao cho người ta đây?

-Từ trong quần sáng, xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn.

Từ miệng người đó phát ra những tiếng gầm gừ.Triệu Truyện Lương âm thầm kêu khổ, nét mặt kinh sợ, vội nói:- Thượng tông!

Ta đã tìm được một ít manh mối, xác định được vị trí của kẻ đó mất tích.

Căn cứ theo những dấu hiệu quanh đó thì có một người tênMã Lương là đệ tử của Chiến Thần điện cũng có liên quan tới việc này.Ta đã phái người đi xem xét.

Theo tin tức vừa mới phản hồi thì đối phương đã xuất hiện tại Tuyên Vũ quốc.

Chỉ cần ngài cho ta thêm mười ngày, ta nhất định có thể điều tra ra được.Mặt người trong quầng sáng có chút giãn ra.

Sau khi liếc mắt nhìn Triệu Truyện Lượng một cái, liền thở dài nói:- Truyện Lương!

Có lẽ bây giờ ta đành phải phó thác cái thân thể đó cho ngươi.

Ta cho ngươi thời gian mười ngày.

Sau mười ngày, nếu không có kết quả thì ngươi chớ trách ta báo cáo lên ngũ cấp phân bộ.

Đến lúc đó, với thủ đoạn của ngũ cấp phân bộ, chắc chắn sẽ hủy bỏ thân thể kia, sau đó lấy mất một cơ hội lựa chọn.Nói xong, mặt người trong quầng sáng, chầm chậm biến mất.Triệu Truyện Lương thoáng co người, ngồi xuống, cười khổ nói:- Cái tên đó ở Thiên Cương quốc không tốt hơn hay sao mà lại đem tới đây làm gì?

Ôi!

- Thực ra trong lòng hắn cũng biết, tu sĩ bổn quốc đoạt xá đều lựa chọn đưa tới cho hắn xử lý.- Hủy bỏ của ngươi một lần cơ hội lựa chọn.

Triệu Truyền Lương!

Tình hình của ngươi có phần không ổn.

- Một giọng nói lạnh lùng từ trong cơ thể hắn phát ra.- Dạ Tự Tại!

Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?

- Triệu Truyền Lương trầm mặc, thở dài.- Làm thế nào?

Ta cũng không biết.

Có điều, khi lão phu còn làm tông chủThi Âm tông Triệu quốc cũng đã gặp phải một lần như vậy.

Năm đó chuyện của ta cũng có phần tương tự.

Tuy nhiên, hồn đăng của kẻ đó vẫn chưa tắt, chứng tỏ vẫn chưa bị chết.

Nếu như có thể tìm được, thì đó là điều tốt nhất.

Còn nếu không tìm được thì ngươi đúng là gặp phải nguy hiểm.Mà người đó nhắc tới cái thân thể đó, nó là gì của ngươi?- Là đệ đệ của ta.

Bốn trăm năm trước, hai huynh đệ ta cùng tiến vào ThiÂm tông.

Thiên tư của hắn tuyệt hảo nên bị thượng tông tuyển lấy thân thể.

- Triệu Truyện Lương bình thản nói.- Hừ!

Nếu không phải cái thân thể tuyệt hảo lúc trước của ta bị ngũ cấp tông phát hiện, cưỡng đoạt thì bây giờ ta đã khôi phục tu vi, đoạt xá thành công rồi.

- Dạ Tự Tại cười lạnh, âm thanh có chút không cam lòng.Triệu Truyện Lương hít một hơi thật sâu, đứng lên, lấy ra một cái ngọc giản, đặt trên trán rồi ném đi.- Tất cả tu sĩ Thi Âm tông ngoài Kết Đan kỳ theo ta đến Hỏa Phần minh.

-Sau tiếng ra lệnh, những người đang ngồi trong các gian thạch thất củaThi Âm tông đều mở hai mắt.

Một chút u quang thoáng hiện lên trong mắt họ.Lại nói về Vương Lâm.

Thần Đạo thuật mặc dù huyền diệu nhưng lại không thích hợp cho hắn tu luyện.

Hắn trầm ngâm một chút, than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy nhiên có một điều vẫn khiến cho hắn cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi đó là Thần Đạo thuật từ sau khi hắn nhìn thấu qua thạch bích liền vẫn tồn tại ở trong đầu, không giống như trước đây,thoáng cái là biến mất.Nhưng khi Vương Lâm lấy ra ngọc giản định ghi chép thì lại không thể làm được.

Giống như có một thứ lực lượng vô hình ngăn cản việc ghi chépThần Đạo thuật.Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi bỏ qua ý định đó.

Đưa mắt nhìn qua ThủyKính môn, phía sau mỗi cánh cửa chỉ có một màu đen, không nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác.Hắn suy nghĩ một lúc rồi đem thần thức tản ra.

Nhưng khi chạm tới ThủyKính môn thì giống như gặp phải một thứ gì đó ngăn cản, khiến cho thần thức bị bắn ngược trở lại.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài Thủy Kính môn lớn nhất.

Lão nhân mặt đỏ chắc chắn đang chờ ởngay bên ngoài.Thân thể hắn thoáng động liền xuất hiện bên cạnh bức tường trước một cáiThủy Kính môn.

Hắn đưa tay dò xét.

Một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới.

Sau khi cánh tay của hắn xuyên qua được một nửa liền chạm phải thạch bích.Vương Lâm thu tay lại, nhìn chằm chằm Thủy Kính môn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vỗ vào túi trữ vật.

Ngọc giản luyện khí của Chiến Thần điện liền xuất hiện trong tay.

Hắn dụng thần thức đảo qua, nhanh chóng xem xét nội dung ghi bên trong ngọc giản.Luyện Khí thuật của Chiến Thần điện được chia làm ba bước là: Điều,Dung, Hợp.

Tất cả các loại pháp bảo đều tuân theo ba bước này mà luyện chế.

Vương Lâm xem qua một chút.Trong đó còn nói tới một thứ đó là Nghịch Lưu thuật.

Nó vốn là thứ màLuyện Khí sư vẫn thường sử dụng để phân tích với pháp bảo của đối phương.

Cuối cùng, khiến cho cái pháp bảo đó trở lại trạng thái nguyên thủy ban đầu.Luyện tập Nghịch lưu thuật trong một thời gian dài có thể nâng cao kinh nghiệm luyện khí.

Đó là một phương pháp học tập sở trường của người khác mà hoàn thiện thuật luyện khí của bản thân.

Chỉ có điều loại NghịchLưu thuật chỉ có thể dùng đối với pháp bảo sử dụng ba bước Điều, dung,hợp mà luyện chế ra.Vương Lâm nhìn kỹ một chút rồi thu hồi ngọc giản.

Hai bàn tay đặt trước ngực, mười ngón tay đan lại với nhau.

Linh lực từ trong cơ thể ngưng tụtrên hai tay.

Hắn tách ra một tia linh lực, xuất ra giữa lòng bàn tay.Vương Lâm quát khẽ một tiếng:- Đi.Tia linh lực đó nhanh chóng chui vào trong Thủy Kính môn.

Lúc này, hai tay Vương Lâm nhanh chóng sản sinh ra vô số sợi linh lực, sau đó điều khiển chúng liên tục chui vào trong Thủy Kính môn.

Số lượng những tia linh lực càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dài, nhanh chóng bao phủ lấy cánh cửa.Giai đoạn hợp của luyện khí thuật cũng tương tự như khi pháp bảo phát sáng khiến cho linh lực và trận pháp có thể dung hợp hoàn mĩ với khí phôi (phôi kim loại dùng để luyện khí), từ đó đạt tới một trạng thái thăng bằng thần bí.Nhưng Nghịch lưu thuật đi ngược lại điều đó.

Đầu tiên là phá phôi, làm mất đi sự thăng bằng của nó.

Một khi thành công quá trình Hợp liền nhanh chóng biến mất.Linh lực trong cơ thể hắn không ngừng tràn ra.

Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhìn chăm chú vào Thủy Kính môn.

Bỗng nhiên, thần sắc của hắn thoáng động.

Từ trong hai tay của hắn có một sợ tơ linh lực nhẹnhàng bay tới.

Một vầng ánh sáng chợt xuất hiện giữa cánh cửa.

Vầng sáng phát ra những âm thanh nhỏ, từ từ khuếch tán ra xung quanh.

Khi lan tới bốn góc của cánh cửa nó liền biến mất.Toàn bộ Thủy Kính môn lập tức trở nên ảm đạm, không còn một chút ánh sáng.

Vương Lâm biết sự cân bằng trong chữ Hợp đã bị phá hủy.

Kế tiếp là phải làm cho linh lực đã dung hợp một chỗ với khí phôi phải tách ra.Nét mặt Vương Lâm nghiêm túc, khống chế sợi tơ linh lực, từ từ quay lại.Khi sợi tơ linh lực quay về, trên Thủy Kính môn xuất hiện vô số gợn sóng.

Từ bốn góc của cánh cửa xuất hiện lóe lên những vòng ánh sáng.

Bốn vòng sáng lan ra, giao thoa với nhau rồi ngưng tụ lại ở giữa, hình thành một cái quang cầu.Trên quang cầu có vô số những sợi tơ.

Tuy nhiên, một đầu của các sợi tơ đó lại nằm trên tay Vương Lâm.- Thu!

- Vương Lâm quát khẽ.Ngay lập tức dưới sự lôi kéo của các sợi tơ, một tiếng động nhỏ vang lên, quang cầu bị lôi ra khỏi thạch bích.

Hai tay Vương Lâm rung lên một cái, những sợi tơ linh lực liền biến mất.o0oVương Lâm mỉm cười nhìn quang cầu lơ lửng giữa không trung.

Bước thứ hai của Nghịch Lưu thuật, phá hủy quá trình Dung đã được hắn thực hiện thành công.

Bây giờ linh lực đã bị tách ra khỏi khí phôi.

Có điều, doThủy Kính môn ngăn cản thần thức và sự dao động của linh lực nên mặc dù ởđây phát sinh thay đối lớn như vậy, nhưng ở bên ngoài vẫn không thểphát hiện.Hơn nữa, lão nhân mặt đỏ không tin là với tu vi Kết Đan kỳ của Vương Lâm lại có thể phá được bề mặt của Thủy Kính môn, nên vẫn ở đó mà đợi, tạo cho Vương Lâm một cơ hội.Nhưng Vương Lâm cũng biết, bản thân phải nhanh chóng hơn nữa.

Nếu không,bất chợt đối phương đi vào thì mọi chuyện hóa ra công cốc.Nghĩ vậy, hắn liền vỗ vào túi trữ vật, lấy ra Phiên Ưng lô được chế tạo từ thú cốt trong Thi cốc.

Sau khi hút lấy quang cầu vào trong Phiên Ưng lô, hắn liền đánh ra một đạo linh quyết, khảm vào thân lô.

Phiên Ưng lô lập tức xoay tròn.

Từ từ, tốc độ xoay của nó càng lúc càng nhanh dần.Sau khi đánh ra đạo pháp quyết, Vương Lâm liền đi tới khí phôi thạch bích.Thủy Kính môn do hai loại tạo thành.

Một loại chính là khí phôi thạch bích, còn loại thứ hai chính là linh cầu.

Hai cái kết hợp với nhau mới tạo ra được Thủy Kính môn.

Sau khi Vương Lâm tách hai thứ đó ra, trước mặt hắn chỉ còn có khí phôi thạch bích.Vương Lâm đưa tay chạm lên bề mặt thạch bích.

Thần thức tản ra, tiến vào bên trong.

Sau khi dò xét một vòng quanh thạch thất, nét mặt Vương Lâm có chút cổ quái.Trong thạch thất chỉ có một cái thi hài.

Nhưng nó như được một thứ lực lượng vô hình nào đó bảo vệ nên không bị tiêu tán vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Ngón tay của thi hài điểm lên mặt đất, một tia khí màu đen từ bộ xương thoát ra, theo ngón tay chui xuống lòng đất.Thần thức của Vương Lâm vẫn cẩn thận quan sát.

Hắn sờ sờ cằm nhìn PhiênƯng lô đang xoay tròn với một tốc độ rất nhanh.

Tay phải hắn chụp một cái, Phiên Ưng lô chợt dừng lại.

Linh cầu bay ra, màu sắc của nó đã nhạt đi một chút.Vương Lâm nhìn qua một chút rồi lại đưa nó vào Phiên Ưng lô.

Phiên Ưng lô lập tức lại bắt đầu chuyển động.

Ánh mắt Vương Lâm nhìn sang thạch thất kế tiếp.

Sau khi dùng phương thức tương tự, hắn liên tiếp mở ra hơn mười một cái Thủy Kính môn, nét mặt hắn lại càng thêm cổ quái.- Cuối cùng thì Chiến Thần điện làm cái gì ở đây không biết?

Chẳng lẽnơi đây là một cái mộ phần?

- Vương Lâm thì thào nói.

Trong mỗi một gian thạch thất đều có một cái thi hài.

Ngoại trừ nó ra, không còn có bất cứmột thứ gì khác.Vương Lâm nhìn quanh một chút rồi trở nên trầm mặc.

Một lúc sau, hắn lại bắt đầu dò xét.

Mỗi lần mở ra một gian, sau khi kiểm tra xong, hắn liền khống chế linh cầu dung nhập, khiến cho Thủy Kính môn trở lại trạng thái ban đầu.

Cuối cùng, sau khi xem xét tất cả các gian thạch thất.

Tới gian cuối cùng, thần thức của Vương Lâm vừa mới dó xét liền phát hiện có sự khác lạ.Thi hài trong gian thạch thất này không giống với những gian khác.

Nó không khoanh chân ngồi trên mặt đất, mà lơ lửng giữa không trung.

Một tia khí màu đen từ bốn phương tám hướng trong thạch thất bay vào trong thi hài.Trong lòng Vương Lâm hoàn toàn chắc chắn người này chưa có chết.

Căn cứvào hơi thở dao động, có thể thấy trong cơ thể hắn tràn ngập sức sống,khiến cho người ta phải giật mình.Vương Lâm đang định rời khỏi, thì ánh mắt hắn chợt nhìn thấy dưới thi hài có một cái túi màu đen.

Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nhìn một lúc rồi thu hồi thần thức, quay lại phía sau.Sau khi quay lại, Vương Lâm liền chộp lấy Phiên Ưng lô đang xoay tròn.Lúc này, linh cầu bên trong đã bị hòa tan thành một thứ chất lỏng trong suốt.

Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi liền đưa tay phải lấy ra hơn nửa chất lỏng.Hai tay hắn xoa xoa mấy cái, rồi đánh ra một đạo pháp quyết lên trên thạch thất.

Ngay lập tức, gian thạch thất liền trở lại bình thường.Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn hít một hơi thật sâu, hơi chần chừmột chút.

Bề ngoài của cái túi trữ vật kia rất lạ.

Nhưng dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Chiến Thần điện.

Người ta đã cho hắn đến quan khán Thần Đạo thuật mà còn lấy đồ vật của người ta thì đúng là chẳng có gì để nói.

Nếu trong thạch thất có đặt một số vật liệu luyện khí thì hắn cũng chẳng ngại mà lấy đi một ít.

Nhưng lúc này, trong tất cả các gian thạch thất lại chỉ có một gian khác lạ.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm chợt có một suy nghĩ.

Hắn thầm đoán, có lẽ tất cả các thi hài ở đây đều để cho người nọ luyện công.Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Lâm sực nhớ ra một chuyện.

Vừa rồi, khí đen trên thi hài đó cũng giống hệt với đám khí đen lan ra từ thi hài trong các gian thạch thất khác.Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ hoảng sợ.

Lúc này, hắn đã có thể khẳng định suy nghĩ của mình có tám đến chín phần là sự thật.

Người đó chắc chắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó.

Hắn đảo mắt một vòng xung quanh.

Thi hài trong mấy trăm gian thạch thất, chắc chắn là để cho người đó tu luyện.Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Hắn hoài nghi, người đó rất có thể không phải là người của Chiến Thần điện.

Thậm chí, có thể Chiến Thần điện cũng không biết đến sự tồn tại của người đó.

Nếu không vừa rồi, khi giới thiệu, lão nhân mặt đỏ cũng sẽ không bình thản như thế.

Hơn nữa, nếu lão biết chuyện thì chắc chắn sẽ không để cho một mình Vương Lâm ở đây.Tất nhiên, cũng chẳng loại trừ trong lòng đối phương cũng chẳng ngờ được việc này.

Nhưng Vương Lâm suy nghĩ một chút, nếu bỏ mặc mình ở đây thì với Chiến Thần điện cũng chẳng có gì tốt.Hắn càng phân tích lại càng thêm tin vào suy nghĩ của bản thân.

Nơi này hiển nhiên là chỗ an táng thi hài các đời tổ tiên của Chiến Thần điện.Không biết tại sao lại khiến cho kẻ đó chú ý, mò tời đây tu luyện.Nghĩ tới đây, Vương Lâm liền lui lại một chút.

Hắn cảm nhận những cơn gió lạnh lẽo quanh đây.

Giống như có một đôi mắt nào đó vẫn yên lặng theo dõi hắn mấy ngày qua.Ánh mắt hắn chớp chớp mấy cái, liền trở lại bên ngoài căn thạch thất khác thường.

Há mồm phun một tia linh khí, phi kiếm lập tức xuất hiện.Phi kiếm nhanh chóng đâm vào một góc bên phải của thạch bích.

Trong nháy mắt đã đào được một cái lỗ nhỏ.

Thần thức của Vương Lâm chăm chú quan sát thi hài, trong lòng cảm thấy căng thẳng.

Hắn thi triển Dẫn Lực thuật, cách không túm lấy túi trữ vật, nhanh chóng lôi qua cái lỗ mới tạo.Hắn cũng chẳng thèm nhìn xem nó như thế nào, đút ngay vào ngực, rồi lui lại phía sau.

Hai tay của hắn nhanh chóng huy động, quang cầu lập tức bay về phía thạch bích.

Trong nháy mắt thạch bích trở lại bình thường.Thủy Kính môn lập tức hiện ra.

Chỉ có điều bên phải của nó đã có một cái lỗ nhỏ.Thân thể Vương Lâm nhanh chóng chui ra ngoài.

Sau khi đi ra, nhìn thấy lão nhân mặt đỏ đang ngồi ở cách đó một đoạn.Lão nhân mặt đỏ mở hai mắt, trầm giọng nói:- Ngươi ở trong đó bảy ngày có tìm hiểu được gì không?Vương Lâm lắc đầu cười khổ, nói;- Thần Đạo thuật quá mức cổ quái, cứ xem hết một lần là lại quên mất.Nên vãn bối vẫn không thể tìm hiểu.

Tiền bối!

Vãn bối có chuyện muốn hỏi.

Thạch thất bên trong Thủy Kính môn phong ấn cái gì?

Không biết có thể nói cho vãn bối hay không?Lão nhân mặt đỏ liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:- Các đời tổ tiên của Chiến Thần điện sau khi chết đều được đưa tới những gian thạch thất đó.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại kinh hoàng.

Bây giờ, hắn có thể khẳng định, phán đoán của mình là đúng.

Hắn ôm quyền nói:- Vãn bối không quấy rầy nữa!

Cáo từ.Lão nhân mặt đỏ gật đầu, đứng dậy đi vào trong thạch phủ.

Khi thân hình lão đi vào Thủy Kính môn, Vương Lâm liền đạp kiếm quang từ trong ngọn núi lao ra.Nháy mắt đã ra khỏi ngọn núi của Hỏa Phần minh, đã thấy lão nhân mặc thanh bào đang ngồi ngay ngắn trên tầng mây.

Khi Vương Lâm tới gần, hai mắt lão chợt mở ra, hừ nhẹ nói:- Nếu ngươi không ra, lão phu định đi vào tìm ngươi đây.Vương Lâm không nói câu nào, cứ thế bay đi.

Lão nhân thoáng động một cái, tầng mây lão đang ngồi liền tản đi, hiện ra một cái hồ hô cực lớn.Lão nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm.

Thấy vậy, Vương Lâm liền đứng lên trên hồ lô.Tốc độ của hồ lô cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn thuật độn thổ củaVương Lâm vài phần.

Thoáng cái, đã tới biên giới của Hỏa Phần quốc vàTuyên Vũ quốc.Từ lúc bắt đầu di chuyển, hai người vẫn chưa nói với nhau một tiếng nào.Túi trữ vật trong ngực, cọ vào người nhưng hắn vẫn nén không lấy ra mà xem.

Thậm chí, ngay cả thần thức cũng không sử dụng.

Dù sao thì lão nhân mặc thanh bào đang đứng ngay phía trước, nếu mà có hành động khác lạchắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện.Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hồ lô đã bay khỏi biên giới của Tuyên Vũ quốc, vào tới Hỏa Phần quốc.

Một ngày sau đã tới Tu Ma hải.

Từ xa nhìn lại, xung quanh Tu Ma hải sương mù cuồn cuộn di động, loáng thoáng có linh thú qua lại.Đến Tu Ma hải, thanh bào lão nhân vỗ hồ lô, thu nhỏ nó lại, cầm trong tay.

Vương Lâm nhảy xuống đất.

Lão nhân thu hồ lô lại, bình thản nói:- Ở đây đợi mấy ngày, chờ một người nữa tới.

Đến lúc đó, ba chúng ta sẽ cùng đi.

- Nói xong, lão khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.Vương Lâm ngồi ở bên bờ nhìn Tu Ma hải.

Tầng tầng lớp lớp sương mù,giống như thủy triều bắt đầu dâng lên, tỏa ra một chút hơi lạnh.

Hắn im lặng, khoanh chân ngồi thổ nạp.Một lúc sau, Vương Lâm chợt mở hai mắt.

Chỉ thấy trên khoảng không củaTu Ma hải chợt xuất hiện một khung cảnh kỳ dị.

Tám cột sáng màu tím từhư không chợt xuất hiện, dần biến thành tám cây cự mộc màu tím, tạo ra một cái pháp trận vòng tròn.

Linh lực khổng lồ như cơn lốc tản ra, thổi bay cả sương mù dưới Tu Ma hải, lộ ra một dòng xoáy khổng lồ.Trên tám cây cự một có khắc một số những ký hiệu và đồ án cổ xưa.

Từ tám cây cự mộc tỏa ra một làn ánh sáng màu vàng.

Nhìn từ trên xuống, lớp ánh sáng dao động hình thành một màn sáng, bao phủ trên một khoảng diện tích.- Thi Âm tông có một loại Truyền Tống trận đặc biệt.

Đám người quỷ chẳng ra quỷ, ma chẳng ra ma đó không biết làm gì mà dám tới đây?

- Lão nhân mặc thanh bào chợt mở hai mắt, hừ nhẹ, trầm giọng nói.Thi Âm tông!

Ba cái chữ đó vô cùng quen thuộc với Vương Lâm.

Ngay cả cái trận pháp trước mắt, hắn cũng từng nhìn thấy.

Để ý kỹ, thì nó giống hệt với trận pháp tại Thi Âm tông Triệu quốc.

Chỉ có điều diện tích của nó rộng hơn rất nhiều lần mà thôi.Lúc này, quang mang trong trận pháp chợt phát sáng.

Hơn ba mươi bóng người chợt xuất hiện.

Tuy mỗi người có một dáng vẻ khác nhau, nhưng trên khuôn mặt, cặp mắt bọn họ đều tỏa ra u quang.

Hơi thở hỗn loạn.

Có điều, tu vi của những người này, thấp nhân là Kết Đan hậu kỳ.

Trong đó có năm người đã đạt tới Nguyên Anh kỳ.Ngoại trừ năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra, phía sau những người còn lại đều có một cái quan tài.

Một trong số năm vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó chính làTriệu Truyện Lương.

Hắn đang đứng trong trận liếc mắt nhìn lão nhân mặc thanh bào sau đó mới nhìn sang Vương Lâm.

Hơi do dự một chút, rồi hắn không nói tiếng nào.

Hắn giơ tay khẽ chộp một cái, lập tức hóa thành một làn hắc vụ, đánh về phía Vương Lâm.Vương Lâm cười lạnh, chẳng hề né tránh, vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, làm như không thấy.

Mắt thấy hắc vụ sắp chạm vào người Vương Lâm,lão nhân mặc thanh bào chợt vung tay lên, hắc vụ liền biến mất.

Một chút hắc vụ còn lại lan đến bên cạnh Vương Lâm, bị hắn lấy từ trong túi trữvật ra một cái ngọc phù phòng ngữ, hóa giải một cách dễ dàng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 165: Phanh nhiên tâm động ( 164/2095)- Thật là phiền toái!Lão nhân mặc thanh bào thầm than một tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Truyện Lương lạnh giọng quát:- Lão phu không muốn sát sinh.

Cút cho ta!Lời nói của Bát cực Ma quân hoàn toàn thật tâm.

Lúc này, lão đúng là không muốn sát sinh.

Sự thần bí của Thi Âm tông trong mắt lão còn đáng sợ hơn nhiều so với tứ cấp, ngũ cấp tu chân quốc.Không phải vạn bất đắc dĩ, lão không muốn đối địch với chúng.

Hơn nữa,lão lại càng thêm giận dữ là xích mích lần này không phải vì bản thân mình mà chỉ vì một kẻ mà lão không thể không nhìn đến, một tiểu bối có chút giá trị lợi dụng mà thôi.Triệu Truyện Lương nhìn chằm chằm vào lão nhân mặc thanh bào, đồng tử co lại.

Vừa rồi, đối phương chỉ tùy ý vung tay lên đã có thể hóa giải công kích của mình khiến cho trong tâm hắn có chút kinh hãi.

Theo tin tức truyền đến từ Hỏa Phần Minh, Triệu Truyện Lương đã suy tính cẩn thận,ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sỹ trong tông cũng mời đến là để đề phòng người này ra mặt.Nhưng hiện tại vừa gặp, tu vị của đối phương rõ ràng là còn cao hơn hắn.

Triệu Truyện Lương trầm mặc một chút, trầm giọng nói:- Tiền bối, người này có liên quan đến một việc rất quan trọng của Thi Âm Tông chúng ta.

Hôm nay ta cần phải đem hắn đi.Lão nhân mặc thanh bào thầm than một tiếng, thầm hỏi tại sao tên tiểu tửnày lại lắm phiền toái như thế này?

Chọc ai không chọc lại chọc vào ThiÂm Tông.

Nếu có thể lựa chọn, lão thật sự muốn vung tay áo bỏ đi, không can dự thêm vào chuyện này nữa.Nhưng hiện tại lão đã không còn lựa chọn nào khác.

Đắc tội Thi Âm Tông cũng đáng nếu như có thể đạt được mục đích sau khi tiến vào nơi đó.

Hơn nữa, từ biểu hiện của tên tiểu tử Mã Lương, chắc chắn hắn thừa biết rằng mình cũng phải xuất thủ.

Nghĩ đến đây, tuy đáy lòng vẫn còn hận ý,nhưng lão cũng có chút tán thưởng.Nói đến tâm tính của hắn và những người tu ma khác có sự khác biệt rất lớn.

Phương pháp hành sự của Vương Lâm cũng rất hợp ý với Bát Cực ma quân.

Nếu đổi lại là lão, chắc chắn lão cũng làm như thế!Sau khi nghe câu nói của Triệu Truyện Lương, Bát Cực ma quân nhíu mày, liếc nhìn Vương Lâm một cái, rồi quát:- Tại sao ngươi lại dính dáng tới Thi Âm Tông?Vương Lâm liếc mắt nhìn khí thế hung hăng của đám đệ tử Thi Âm Tông, bình thản nói:- Không biết.Ánh mắt của Triệu Truyện Lương như điện, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:- Không biết sao?

Trên Phần Kim Sơn Mạch, ngươi giết đệ tử của Thi Âm Tông chúng ta mà dám bảo không biết sao?Vương Lâm ngước nhìn lên nói:- Ta vẫn không biết.

- Nói xong, hắn cũng không để ý tới đối phương, cúi mặt xuống đất, tiếp tục đả tọa thổ nạp.

Tuy vậy, nếu lão nhân mặc thanh bào không ra chịu tay, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng độn thổ, tiến vào Tu Ma hải.Triệu Truyện Lương cười lạnh:- Không chỉ giết đệ tử của Thi Âm Tông chúng ta, lại còn đoạt xá, bắtHứa Lập Quốc của Thiên Cương Tông ở Thiên Cương tứ cấp tu chân quốc.Triệu mỗ đã phải tự thân đi đến ngũ cấp tu chân quốc, trả một cái giá rất cao, , mới từ Thiên Địa lão nhân mua được tin này.

Chắc chắn tin tức đó không phải là giả!Sắc mặt của lão nhân mặc thanh bào có chút khó coi…- Thiên Địa lão nhân tu vị thông thần, cho biết chính tên Mã Lương này đã giết đệ tử Thi Âm Tông, bắt nguyên hồn của Hứa Lập Quốc!

-TriệuTruyện Lương nói xong, hữu thủ vung lên, thân mình bỗng nhiên biến mất tại chỗ.Bốn tên Nguyên Anh kỳ tu sỹ phía sau cũng đột nhiên biến mất, xuất hiện ởphía trước Bát Cực ma quân.

Còn thân hình Triệu Truyện Lương đã xuất hiện ở trên đầu Vương Lâm.

Một làn hắc vụ bỗng nhiên chụp xuống.

Cùng lúc này, đám Kết Đan kỳ tu sỹ bên trong trận pháp cũng quát lên, phát ra những thanh âm cổ quái.

Trận pháp nhanh chóng phát động, lấy tốc độ cực nhanh tản ra bốn phía, bao phủ khắp chu vi ngàn dặm.Trong mắt Bát Cực ma quân hàn mang hiện lên.

Thân mình lão nhoáng lên một cái, từ một biến thành hai.

Phân thân của hắn đột nhiên xuất hiện giữa Triệu Truyện Lương và Vương Lâm, há mồm hút toàn bộ hắc vụ vào trong miệng.- Làm càn!Phân thân hét lớn một tiếng, trên tay xuất hiện một cái hồ lô màu xanh.Cái nắp trên miệng hồ lô vừa mới rơi xuống, lập tức phát ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ.Một cơn lốc xoáy nhanh chóng xuất hiện.

Phạm vi của cơ lốc càng lúc càng lớn.

Sắc mặt Triệu Truyện Lương đột biến, thân hình nhoáng lên một cái.Phía dưới, bốn vị Nguyên Anh tu sỹ đang ngăn trở Bát Cực ma quân cũng ngay lập tức thuấn di lui về sau, trở lại trong đại trận.Hai mắt lão nhân mặc thanh bào lóe lên hàn quang, thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói:- Đã lâu, lão phu không phạm sát giới nên mấy tên Nguyên Anh kỳ các ngươi cũng dám ở trước Bát Cực ma quân ta làm càn.

Hôm nay hãy để MãLương rời đi với ta.

Nếu không Thi Âm Tông của các ngươi sẽ phải diệt môn!Nói xong, tay trái hắn xuất ra một trảo đánh về phía trước, lập tức hóa thành một bàn tay khổng lồ, to như trái núi.

Giống như đang bóp nát một món đồ chơi con nít.

Chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc vang lên, TruyềnTống trận của Thi Âm Tông đã nát vụn, hóa thành một nguồn năng lượng theo bốn phương tám hướng tản ra.Trong trận pháp, ngoại trừ năm tên Nguyên Anh kỳ mặt không chút huyết sắc, kịp thời lùi xa.

Đám Kết Đan kỳ tu sỹ và quan tài bằng gỗ ở phía sau lưng họ đều hóa thành tro bụi dưới con lốc xoáy.Triệu Truyện Lương run lên, nhìn chằm chằm vào lão nhân mặc thanh bào, chua xót nói:- Tiền bối tu vị cao thâm, nhưng nếu kết thù oán với Thi Âm Tông chúng ta thì quả thật không sáng suốt.

Với kiến thức của ngài thì chắc cũng có chút hiểu biết về Thi Âm Tông.

Nhưng ta có thể nói rằng những điều ngài biết chỉ mới là một chút bền ngoài mà thôi.

Triệu mỗ khuyên ngài không nên đối địch với Thi Âm Tông ta.

Nếu không, dù ngài có là thành chủ ThấtMai Thành của Tu Ma nội hải thì cũng khó lòng mà thoát chết được.Bát Cực ma quân âm trầm.

Hắn vốn không muốn đắc tội Thi Âm Tông nên những người này hắn cũng không hạ sát thủ.

Về phần Kết Đan kỳ tu sỹkia, trước khi giết sạch chúng, thần thức của hắn cũng đã đảo qua, phát hiện không có ai là người đang đoạt xá nên ra tay chẳng chút e ngại.- Lão phu rất cần tới hắn.

Nếu không ta cũng chẳng quản tới cái việc chán ghét như thế này.

Các ngươi bỏ đi thôi.

Lão phu sẽ không ngăn cản các ngươi rời đi.

- Lão nhân mặc thanh bào nhíu mày, chậm rãi nói.Vương Lâm vẫn lạnh lùng khi thấy truyền tống trận bị bóp nát, tuy thần sắc bất động nhưng trong lòng hắn không còn giữ được sự bình tĩnh.

TênBát Cực ma quân này dễ dàng phá hủy Hỏa Phần Minh hộ sơn đại trận, nay lại thoải mái phá nát Truyền Tống trận của Thi Âm Tông.

Vương Lâm thầm nhủ không biết tu vi của lão đã đạt đến cảnh giới nào rồi?

Trong lòng hắn chợt nghĩ đến một đáp án khiến cho bản thân cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.Thật ra hắn đã sớm nghĩ đến đáp án đó.

Bởi khi bị đối phương truy kích ởTu ma hải, sau đó lại gặp hết chuyện này đến chuyện khác đều đã minh chứng cho tu vi bí hiểm của lão.Hóa Thần Kỳ!Tu vị của Bát Cực ma quân có thể đã đạt đến Hóa Thần kỳ, nếu không không thể dễ dàng làm được những việc đó một cách nhẹ nhàng như vậy.Khi nghe Triệu Truyện Lương nhắc đến Thất Mai của Tu ma hải, Vương Lâm mới chú ý đến bảy đóa hoa mai trên quần áo lão.Triệu Truyện Lương trầm mặc một chút, lạnh lùng nhìn hướng Vương Lâm chậm rãi nói:- Mã Lương!

Thi Âm Tông còn hơn xa những gì ngươi tưởng tưởng.

Đắc tội với Thi Âm Tông là sai lầm lớn nhất của đời ngươi!

- Nói xong thân mình hắn lóe lên biến mất tại chỗ.Bốn vị Nguyên Anh kỳ tu sỹ còn lại cũng lạnh lùng nhìn Vương Lâm một cái rồi tiêu thất!Vương Lâm trầm mặc.

Ngày đó nếu không phải do Thi Âm Tông đệ tử ra tay trước, lại sử dụng sát chiêu thì hắn cũng sẽ không giết đối phương.

Hơn nữa nếu lúc đó để cho ma đầu chạy thoát thì có thể tạo nên một loạt phiền toái cho nên hắn mới quyết định giết chết không tha.Nhưng Tu Chân giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, Thi Âm Tông lại là một siêu cấp tông phái.

Nếu nó nói ngươi sai thì dù ngươi đúng, ngươi vẫn cứsai.Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Hắn đã hành động rất cẩn thận thế mà vẫn không tránh khỏi vướng vào phiền toái.

Mà hết thảy đều liên quan đến tu vi.

Nếu tu vị của hắn cũng như Bát Cực ma quân thì dù giết một ngươi cũng không có quá lắm phiền hà.Lúc này, Vương Lâm đối với việc kết Nguyên Anh lại càng thêm quyết tâm.Vì bản thân mình, vì phải trở lại Triệu quốc tìm Đằng Hóa Nguyên, hắn nhất định phải kết Nguyên Anh thành công.

Nếu không, tất cả những lời nói đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một hồi ảo mộng mà thôi!Bát Cực ma quân nhìn về phía Vương Lâm, thanh âm âm trầm nói:- Tiểu tử, lão phu đã giúp ngươi hai lần rồi đó.

Lần trước có chút hiểu lầm cũng có thể bỏ qua, lần này tiến vào nơi đó, hy vọng ngươi sẽ không phải nghĩ quá nhiều tâm cơ.Bát Cực ma quân cũng hiểu được tâm cơ của Vương Lâm qua vài ngày tiếp xúc.

Hơn nữa trong quá trình đuổi theo trước đó, lão nhận thấy Vương Lâm rất có năng khiếu tu ma.

Sự tình của Thi Âm Tông lúc đó, hắn có thểnhanh chóng đưa ra quyết định chứng tỏ hắn là một kẻ to gan lớn mật, tâm ngoan thủ lạt.Trong Tu ma hải, đứng giữa vạn ma, vậy mà hắn dám truy sát trong cả trăm ngày, khiến tất cả nghe đến tên liền thất sắc kinh sợ.

Như vậy có thểthấy được hắn là kẻ làm việc quyết đoán, không hề có chút tình cảm.Khi bị truy đuổi ra khỏi Tu ma hải, không ngờ còn dám để lại phi kiếm mai phục làm cho một kẻ như lão cũng phải đổ máu.

Điều này có thể thấy được sự can đảm hơn người của hắn.Nếu chỉ như thế thì cũng bình thường.

Nhưng hắn lại còn nhân cơ hội mà đạt được mục đích quan khán thần đạo thuật.

Bằng đó việc cũng có thểthấy được tâm tư cẩn mật của hắn.Vừa rồi Triệu Truyện Lương toàn lực ra tay, hắn chỉ là một tên Kết Đan kỳ nho nhỏ không ngờ vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không hề có chút hoảng hốt.

Điều đó lại càng chứng tỏ được ý chí kiên định của hắn.Trừ bỏ những điều này, Bát Cực ma quân lại nghĩ đến mình mất mất ba năm thời gian mới bắt được hắn thì có thể hình dung mức độ giảo hoạt như cáo mới thỏa đáng.Hắn tâm ngoan thủ lạt, to gan lớn mật, làm việc quyết đoán, lãnh khốc vô tình, lại có sự can đảm hơn người, tâm tư kín kẽ, ý chí kiên định, giảo hoạt như hồ ly…Mặc dù là Bát Cực ma quân, nhưng sau khi phân tích cẩn thận, trái tim vẫn đập thình thịch, ánh mắt chớp động.

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong lòng.Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 166-200


Tiên Nghịch » Chương 166: Cổ truyền tống trận ( 165/2095)Nhưng ý niệm trong đầu lão vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tán.

Lão thầm than đáng tiếc.

Nếu không phải vì đi đến địa phương kia thì lão đã thu hắn làm nhập môn đệ tử rồi.

Hiện tại, tiểu tử này cuối cùng có thể giữđược mạng hay không cũng còn khó nói!Đúng lúc này thần sắc hắn thoáng động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vềphương xa.

Ngay lập tức, Vương Lâm cũng cảm thấy một nguồn linh lực dao động từ chân trời truyền đến.Chỉ thấy một trung niên văn sỹ mặc một bộ bố sam, đầu đội khăn vuông đang thản nhiên đi đến.

Khuôn mặt người này trắng như ngọc, ánh mắt thi thoảng lại lóe lên tinh quang.

Thân hình hắn phất phơ trong gió, lơ lửng từ không trung hạ xuống.

Hắn vung tay lên, giọng điệu bình thản nói:- Đoan Mộc Cực, Hành Thổ Chu của ta dùng tốt chứ? – Tu vi của hắn cũng giống như Bát cực Ma quân, đều nhìn không thấu.

Từ giọng điệu ngang hàng của hắn khi nói chuyện với Bát cực Ma quân, hiển nhiên tu vi của hắn vàMa quân cũng tương đương nhau.Đoan Mộc Cực Bát Cực ma quân hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái Hành Thổ Chu, vung tay ném ra.- Dùng được cái rắm!

Cái đồ bỏ đi này mà ngươi cho là bảo bối à?

Nếu có cho lão phu cũng không thèm nhận.Bạch y văn sỹ tiếp lấy, tay phải nhoáng lên Hành Thổ Chu đã biến mất vôảnh vô tung.Hai mắt hắn đảo qua, dừng ở trên người Vương Lâm, bình thản nói:- Sao lại có một tên Kết Đan kỳ tiểu bối ở chỗ này?Ánh mắt Đoan Mộc Cực thay đổi, nói:- Hắn có chỗ hữu dụng.

Đi thôi.

Địa phương kia cũng sắp mở ra rồi.

- Nói xong, hồ lô của lão lập tức bay ra, biến lớn!

Hắn nhanh chóng đạp lên trên hồ lô.Vương Lâm liếc nhìn Bạch y văn sỹ một cái, dưới chân điểm nhẹ, cũng đưng lên hồ lô.

Hắn vẫn âm thầm cảnh giác.

Từ lúc bạch y văn sỹ xuất hiện,thần thức của y vẫn vây quanh người hắn.

Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên âm thanh của Đoan Mộc Cực:- Tên này là Uông Thanh Việt, sứ giả Âm Dương Tông của tứ cấp tu chân quốc.

Tu vi của hắn rất đáng sợ, ngươi không nên chọc vào hắn.Thần sắc của Vương Lâm như thường nhưng nội tâm lại càng thêm cảnh giác.Ba người đẩy nhanh tốc độ, tiến vào Tu ma hải.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo thoáng quan sát.

Tên bạch y văn sỹ Uông Thanh Việt không sử dụng pháp bảo gì nhưng tốc độ của hắn vẫn tương đương với hồ lô.

Mê vụ trongTu ma hải thường dày đến hơn ba trượng, như bị một bàn tay vô hình đẩy dạt sang hai bên.Không lâu sau, ba người đã chìm xuống đáy của Tu ma hải.

Một đường nhanh chóng bay đi.

Thoáng cái, Nam Đấu Thành đã xuất hiện trong tầm mắt.

Ba người vẫn chưa dừng lại, xuyên qua thiên không của Nam Đẩu Thành.Dọc theo đường đi, những tu sỹ nhìn thấy ba người đều biến sắc, vội vàng tản ra.

Họ dường như cũng nhận ra lai lịch của hồ lô nên vội vàng cung kính đứng tránh sang một bên, đợi hồ lô bay qua mới dám phi hành tiếp.Vẻ mặt của Uông Thanh Việt rất bình thản, vừa phi hành vừa chậm rãi nói:- Uy phong của Bát cực Ma quân quả là không nhỏ, ở phía ngoài của Tu Ma hải mà cũng có người nhận ra được ngươi.Tốc độ của ba người cực nhanh nhưng thanh âm vẫn vang lên một cách rõ ràng.

Lão nhân mặc thanh liếc mắt nói:- Người biết lão phu có rất nhiều.

Ngươi để ý đến chúng chẳng phải là thêm tốn sức hay sao?Uông Thanh Việt đảo mắt sang Vương Lâm rồi nhìn Đoan Mộc Cực nói:- Ngươi mang một tên Kết Đan kỳ đến địa phương đó chẳng phải là khiến hắn chịu chết sao?- Ngươi không nên coi thường hắn.

Hắn nắm giữ Tử chú thuật, khi đến cửa thứ ba sẽ có tác dụng rất lớn.

- Đoan Mộc Cực bình thản nói.Uông Thanh Việt ngẩn ra, nhưng sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn Vương Lâm.Khóe miệng hắn lộ nên một nụ cười cực kỳ cổ quái, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu thở dài:- Đáng tiếc!

Nếu ngươi là Nguyên Anh kỳ tu sỹ, Uông mỗ cũng muốn lãnh giáo một phen.Vương Lâm trầm mặc không nói gì, vẫn giữ im lặng.Một ngàn năm trước, Đoan Mộc Cực đã đi đến đó tất nhiên là đã biết được ởđó có thứ bảo bối gì.

Nếu không sao hắn lại để bụng mãi thế.- Chúng ta sẽ đến đâu đây?

Ngươi chắc chắn thứ đồ vật kia thật sự ở nơi đó?

- Uông Thanh Việt nhìn sang Đoan Mộc Cực, hỏi.Đoan Mộc Cực trầm mặc một lát, chậm rãi nói:- Chiếc hồ lô này của ta chính là lấy được từ địa phương đó.

Uông ThanhViệt!

Ta chỉ có thể nói được như thế với ngươi thôi, đợi đến được nơi đó ngươi tự nhiên sẽ biết!

Chớ trách!Uông Thanh Việt nhìn cái hồ lô mấy lần, nét mặt hắn vẫn hoàn toàn bình thản.

Từ đó về sau hắn cũng không nói thêm gì, chỉ theo sát Đoan MộcCực.

Ba người phi hành với tôc độ rất nhanh, liên tục trong một tháng.Suốt một tháng, hầu như ba người chưa từng dừng lại.

Dọc đường, VươngLâm đếm được bọn họ đã vượt qua đến 4 tòa thành trì, càng lúc càng thấy có nhiều tu sỹ.

Số lượng vượt xa Nam Đấu Thành.

Đến một ngày, một ngọn núi khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt hắn.

Đoan Mộc Cực vỗ hồ lô, bay vềphía ngọn núi.Thoáng cái, bọn họ đã vòng qua ngọn núi.

Nơi đây có một cái cốc rộng lớn, bên trong yên ắng dị thường, không hề có chút động tĩnh.Đoan Mộc Cực hết sức quen thuộc tiến vào trong trung tâm của cốc.

Tới nơi, lão nhảy từ trên hồ lô xuống, tay phải bắt quyết, đánh về phía trước.

Lập tức từ bốn phía chợt xuất hiện một ngọn gió cổ quái.

Làn sương mù dày đặc nhanh chóng bị xua tan, lộ ra một mảnh đất trống.Vương Lâm cũng nhảy từ trên hồ lô xuống.

Ánh mắt liền tập trung vào mảnh đất trống kia.

Trên đó có một cái trận pháp hình tròn, trong trận pháp có khắc rất nhiều chữ nhỏ.

Một luồng hơi thở cổ xưa chậm rãi tán xuất.Uông Thanh Việt nhìn trận pháp, nét mặt có chút ngạc nhiên.

Hắn suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái.Đoan Mộc Cực vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối linh thạch hình lục lăng phát ra một lớp ánh sáng ngà ngà.

Nét mặt lão có phần tiếc rẻ, rồi đặt viên linh thạch xuống một chỗ lõm ở trung tâm trận pháp.“Cái trận pháp chết tiệt này quả là hoang phí linh thạch.

Khối cực phẩm linh thạch của ta sau lần truyền tống này chỉ sợ sẽ bị hủy mất!”

- ĐoanMộc Cực thầm nhủ.Hai mắt Uông Thanh Việt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm viên linh thạch lục lăng , trầm giọng nói:- Đoan Mộc Cực!

Khối cực phẩm linh thạch này cũng từ nơi kia mà có phải không?- Đúng thế, lúc trước lão phu chiếm được ba khối.

Muốn tiến vào nơi đó,nếu không sử dụng cái truyền tống trận này thì không thể được.

Năm đó,mấy vị bằng hữu của lão phu căn cứ vào điển tịch từ thời thượng cổ mới tìm ra chút manh mối.

Sau đó lại phải truy tìm gần ngàn năm mới xác định được vị trí này.

Lại hao phí mất một số lượng linh thạch và tài liệu cực lớn mới có thể đổi được khối cực phẩm linh thạch này từ Chu Tước quốc, sau đó mới đi vào được.

- Đoan Mộc Cực nhìn trận pháp đang dao động, tức giận nói- Cực phẩm linh thạch…

Toàn bộ cả Chu Tước tinh, số lượng cực phẩm linh thạch vô cùng hiếm thấy.

Nghe đồn đó chính là tiền tệ để giao dịch giữa các tu chân tinh cầu với nhau.

Địa phương kia nếu có linh thạch bậc này thì cho dù không có Anh Biến Đan cũng đáng giá để dò xét.

- Uông ThanhViệt nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch trong trận pháp, chậm rãi nói!- Truyền tống trận này cũng không đưa thẳng đến địa phương kia như ngươi tưởng đâu.

Nó chỉ truyền tống đến Toái Tinh Loạn trong Tu Ma hải mà thôi.

Sau khi đến đó chúng ta sẽ tập hợp với vài bằng hữu của ta, rồi mới đi.

Từ đây đến nội hải quá xa. nếu chỉ phi hành, hẳn phải mất cảtrăm năm mới có thể đến đó được.

Đó là chưa kể những hiểm địa bên ngoàiToái Tinh Loạn.

Chỉ cần nói đến hồng vụ giữa nội hải và ngoại hải, như ta và ngươi thì chỉ cẩn thận một chút thì có thể thoát.

Nhưng tiểu tửnày thì chết chắc.

Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta thừa hơi hao phí cảkhối cực phẩm linh thạch này để chơi à?

- Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìnVương Lâm một cái, nhỏ giọng nói.Hai tay Đoan Mộc Cực liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Một lúc sau,khối cực phẩm linh thạch trong trung tâm Truyền Tống Trận sáng lên.

Đám tự phù trong Truyền Tống Trận cũng sáng lên theo.

Cho đến khi toàn bộ tựphù đều sáng hết, khối linh thạch liền vỡ nát.

Từ Truyền Tống Trận chợt tản mát ra một luồng linh lực khổng lồ.

Linh lực gần như ngưng thực,hóa thành một cơn lốc xoáy, khiến cho sương mù xung quanh cũng lập tức bị hút vào.

Trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy cao đến hơn mười trượng từtrong Truyền Tống Trận bốc lên, càng lúc càng mạnh.Cảnh tượng đó chậm rãi diễn biến, khiến cho Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt không khỏi nhìn vào chỗ lõm trong Truyền Tống Trận.

Khối linh thạch đã biến thành tro bụi, bị lốc xoáy thổi bay.Nhưng linh lực ẩn chứa trong khối cực phẩm linh thạch cũng làm cho timVương Lâm đập thình thịch.

Dù mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch đặt cùng một chỗ chỉ sợ cũng không có được hiệu quả bằng nó.Thân hình Đoan Mộc Cực lóe lên, đến bên cạnh Vương Lâm quát khẽ:- Đi vào.Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, liếc nhìn Đoan Mộc Cực một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của hắn.

Hắn lo lắng khi mình tiến vào sẽ xảy ra một chút biến cố.

Vương Lâm thản nhiên, không chút do dự tiến vào trong lốc xoáy,đứng trên Truyền Tống Trận.Đoan Mộc Cực theo sát phía sau.

Cuối cùng chỉ còn Uông Thanh Việt, hắn cẩn thận kiểm tra một chút rồi mới bước vào.Ngay sau đó, lốc xoáy trên không trung chợt trở nên cuồng loạn, khiến cho cả ngọn núi ầm ầm chấn động.

Ba người phía trong trận pháp lập tức biến mất.Một hồi lâu sau, nơi này mới khôi phục lại vẻ bình thường, sương mù bịđẩy đi đã kéo trở lại, một lần nữa bao phủ lấy Truyền Tống Trận.Phạm vi của Tu ma hải cực lớn.

Ngoài nội hải lại có một tầng hồng vụ.Nếu không có tu vị nhất định thì chỉ cần dính một chút hồng vụ, thân thểlập tức bị hủ thực, tan thành mây khói.

Ngay cả thần thức cũng không thể trồn thoát, cả đời bị nhốt ở bên trong hồng vụ.Hồng vụ đã trở thành tấm chắn thiên nhiên ngăn cách nội hải và ngoại hải.

Chỉ vào ngày sương mù hóa hải hàng năm, trong thời một ngày hồng vụmới tản ra.Thông thường, những tu sỹ muốn rời khỏi hay tiến vào nội hải thì chỉ có cách đợi đến ngày này, mà xuyên qua.Sau khi đi qua hồng vụ là đến Tu ma nội hải.

Nơi này tập trung vô sốcường giả.

Rất nhiều ma đầu thanh danh hiển hách ở bên ngoài đều tiến vào trong đó ẩn cư.Phạm vi của nội hải cũng rất lớn.

Nếu chỉ phi hành, thì phải mất tới trăm năm mới có thể đi đến phía bên kia nội hải.

Ở cực bắc của nội hải có một bình nguyên được gọi là Toái Tinh Loạn.Đây là nơi duy nhất trong Tu Ma hải mà vụ khí chẳng thể lan đến.

Nó được vô só những tảng đá vụn thần bí vây quanh, tạo thành một lớp lá chắn thiên nhiên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 167: Tề tụ. ( 166/2095)Cái vòng tròn được tạo từ vô số mảnh đá vụn đó như bị một sức mạnh kỳ bí nào đó kìm hãm, tạo thành một vùng đất rộng tới trăm dặm này chính làToái Tinh Loạn.Nơi này còn được gọi là vùng đất chết, tu sĩ có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu như chưa tới ngày sương mù biến thành biển, mà cứ nhất quyết thâm nhập vào thì trong mười người ắt sẽ chỉ có vài người thành công.Nhưng nếu như vẫn cố xông vào Toái Tinh loạn thì chỉ sợ mười người cũng phải chết hết chẳng còn ai sống sót.

Từ xưa đến nay, Toái Tinh Loạn trong Tu Ma nội biển được coi là nơi nguy hiểm nhất ở đây.Theo truyền thuyết, vùng đất này xuất hiện trước khi Tu Ma hải biến thành sương.

Bao nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu Tu sĩ đã muốn vào thăm dò nơi đây, nhưng cũng đều tới gần rồi lại trở về.

Có vài người đã đi qua được Toái Tinh loạn nhưng cũng không trở lại.Cho dù là ngũ cấp Tu Chân Quốc cũng e ngại sức mạnh vô hình của vùng đất này.

Bọn họ cũng không dám phải quá nhiều cao thủ tới đây thăm dò.Hơn nữa, không ai biết được bên trong vùng đất đó rốt cuộc là cái gì nên bọn họ cũng chẳng muốn tốn công vô ích.Cả một thời gian dài, những tu sĩ còn nuôi mộng tưởng có thể thâm nhập được vào vùng đất này ngày càng ít.Nhiều năm trước đây, tình trạng này đã có sự thay đổi.

Ở lục cấp tu chân quốc duy nhất trên Chu Tước tinh, có một vị cao thủ đầy thần thông, một mình thâm nhập vào Tu Ma hải.

Người đó khiêu chiến vô số cao thủ nhưng chẳng có ai xứng đáng là đối thủ của mình.

Cuối cùng, người đó thâm nhập vào Toái Tinh Loạn, nhưng cũng bặt vô âm tín từ đó.Mười năm sau, Chu Tước tinh phái rất nhiều cao thủ tới đó, bày ra một cái đại trận phong tỏa vùng đất này, đồng thời ra lệnh ai thâm nhập vào đó thì giết không tha.Thế nên từ đó nơi này trở thành tuyệt địa, khiến cho ai nhắc tới cũng thấy khiếp sợ.

Tới ngày nay nỗi sợ hãi đó cũng có vơi đi phần nào, nhưng trong phạm vi ngàn dặm quanh đó không hề có bóng dáng bất cứ một vị tu sĩ nào khác.Một ngày nọ, ở bên ngoài Toái Tinh Loạn, có một làn sương đen đang bao phủ một cái sơn cốc.

Bất chợt từ trong làn sương chợt xuất hiện một cơn lốc xoáy.

Cơn lốc càng lúc càng lớn, nhanh chóng tạo ra một khoảng đất trống.

Trên mặt đất có một cái truyền tống trận cổ xưa đang tỏa ra một ánh hào quang chói mắt.

Có ba bóng người từ từ xuất hiện.Cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên khi Vương Lâm vừa mới xuất hiện chính là vùng đất Toái Thạch.

Những viên đá nhỏ to với những hình thù kì quái,kết thành một khối hình cầu, chậm chạp chuyển động.

Trên những viên đá thi thoảng lại có những tia chớp màu tím xuất hiện.Liếc mắt có thể ước chừng đại khí diện tích của nơi đó rộng khoảng chừng trăm dặm.“Đây chính là Toái Tinh Loạn ư?”

Uông Thanh Việt hiển nhiên là lần đầu tiên tới nơi này.

Hắn đưa mắt nhìn vòng tròn được tạo bởi vô số những viên đá vụn mà hỏi.Đoan Mộc Cực cảm khái nhìn quanh.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:“Đúng!

Chính là nơi đây.

Một ngàn năm rồi, nơi này vẫn không hề thay đổi.”

Ánh mắt của Uông Thanh Việt sáng lên, liếm môi nói: “Truyền thuyết kểrằng hàng vạn năm trước đệ nhất cao thủ của Chu Tước Quốc đã mất tích ởvùng đất này.

Ha ha!

Hôm nay, Uông mỗ cũng tới để xem xem nơi đây có gì huyền bí.”

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói với Đoan Mộc Cực: “Đây chính là Toái Tinh Loạn mà các vị tiền bối đã nhắc tới sao?”

Đoan Mộc Cực gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía Toái Tinh Loạn, trên gương mặt anh thoáng hiện ra chút sợ hãi.

Lão nói: “Vùng đất này tỏa ra một sức mạnh huyền bí.

Khi nào bước vào đó, nguồn sức mạnh huyền bí sẽchui vào cơ thể chúng ta.

Đám đá vụn trong đó sẽ tạo thành một bản sao của mỗi người theo một cách nào đó không thể lý giải được.

Thậm chí nó còn mạnh hơn cả bản thân mỗi người.

Cho dù trước khi bước vào có dùng cách nào để hạ thấp tu vi cũng vô dụng.

Khi phân thân xuất hiện chỉ có cách đánh bại nó thì mới có thể thoát ra.

Sau khi đi thêm năm mươi dặm đó, lại có hai phân thân xuất hiện.

Cũng chỉ bằng cách chiến thắng thì ta mới có thể thoát ra được khỏi nơi đây.”

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn lên.

Đoan Mộc Cực dường như đã đoán được những điều mà Vương Lâm nghĩ tới, nên lại nói tiếp: “Nếu như chúng ta thâm nhập vào từ phía trên hay phía dưới thì mặc dù không có đá vụn cản trởnhưng phân thân vẫn xuất hiện.

Mà lúc này có tới tận mười cái.”

Vương Lâm nhìn chăm chăm về phía Toái Thạch, trầm ngâm không đáp.Nhìn một lúc, ánh mắt Uông Thanh Việt bỗng bừng sáng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nham hiểm, nói: “Một vùng đất thú vị như vậy, Uông mỗphải thử mới được.”

Nói xong, trong nháy mắt hắn đã biến mất, khi xuất hiện thì đã ở ngoài Toái Tinh Loạn.

Hắn chẳng chút do dự, bước chân tiến vào trong.Vương Lâm chăm chú quan sát, không hề chớp mắt.

Ngay vào lúc Uông ThanhViệt bước chân vào, những tia điện màu tím nhanh chóng tập trung.

Một phân thân giống y hệt Uông Thanh Việt xuất hiện ngay trước mặt hắn.Thậm chí ngay cả điệu bộ, nụ cười cũng không khác Uông Thanh Việt một chút nào.

Nó không nói một lời, nhanh chóng vọt tới.

Từ nơi hai người họgiao đấu liên tục phát ra những âm thanh cực lớn.Đoan Mộc Cực hừ một tiếng, nói: “Chẳng bao lâu sau thì nó sẽ quay trở lại với cảnh giới cao hơn thì hắn đánh làm sao đây?”

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt hỏi: “Lần trước các ngươi làm thế nào mà vào được?”

Đoan Mộc Cực chỉ về phía Truyền Tống trận, đáp: “Nhờ có nó!

Lần trước,trong số chúng ta có một cao thủ trận pháp.

Hơn nữa chúng ta còn có được một số vật phẩm liên quan tới Toái Tinh Loạn.

Trong đó có ghi chép phương pháp bố trí Truyền Tống trận đi vào nơi này.

Ngoài ra còn có mười viên cực phẩm linh thạch mới có thể vào được trong đó.”

“Rốt cuộc trong Toái Tinh Loạn có cái gì?”

Vương Lâm hơi chau mày, hỏi.Đoan Mộc Cực liếc mắt nhìn Vương Lâm, rồi vung tay lên.

Lão thu lại tia thần thức trong cơ thể hắn rồi chậm rãi nói: “Được, dù sao cũng đã tới tận đây rồi thì nói cho ngươi cũng không sao.

Theo như ghi chép trong vật mà chúng ta có được thì trong Toái Tinh Loạn có thi hài của một vịcổ thần.”

“Cổ thần?”

Vương Lâm ngạc nhiên.“Cổ thần tồn tại ở thời kỳ viễn cổ giống như các vị thần tiên.

Thậm chí ởmột số mặt còn mạnh hơn.”

Thanh âm cũng không phải của Đoan Mộc Cực mà là của một người mặc y phục màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão, mởmiệng nói.Lão nhân thân người cao gầy, chòm râu bạc trắng dưới cằm phấp phơ trong gió, diện mạo giống hệt như một vị tiên nhân.

Cộng thêm với cây phất trần trong tay khiến cho khuôn mặt lão có vẻ hiền từ, mỉm cười gật đầu với Vương Lâm, nói tiếp: “Tiểu hữu!

Sức mạnh của Cổ thần đã vượt qua tất cả mọi giới hạn, đạt tới trình độ không ai có thể tưởng tượng được.Thời đại mà Cổ thần sinh sống còn trước cả thời kỳ thượng cổ rất lâu.”

Thần thái của Vương Lâm ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại có chút đềphòng.

Mặc dù diện mạo của đối phương xem ra cũng có vẻ là bậc chính nhân quân tử, nhưng trong lòng Vương Lâm cảm giác rằng tu vi người này còn cao hơn cả Đoan Mộc Cấp.Lão nhân nói xong, liền phất cây phất trần một cái.

Mỉm cười nhìn vào trong.

Tuy nhiên nụ cười đó ẩn chứa một chút gì đó nham hiểm.Vương Lâm vẫn hết sức cảnh giác.

Khi cây phất trần của ông ta lay chuyển, một cảm giác bất an bỗng xuất hiện.

Hắn nhanh chóng lùi lại.Đồng thời, tay hắn vỗ vào túi trữ vật lấy ra vô số ngọc phù.

Tất cảlượng ngọc phù đó đều là loại phòng ngự.

Tay còn lại của hắn thò vào trong túi trữ vật, nắm lấy ngọc ấn.Chỉ nghe thấy một loạt tiếng lụp bụp vang lên, trong nháy mắt toàn bộ chỗ ngọc phù đã bị vỡ vụn.Cùng lúc đó, Đoan Mộc Cực xuất hiện giữa Vương Lâm và lão nhân, một vầng sáng màu đen hình bán nguyệt chợt xuất hiện hóa giải sự tấn công của cây phất trần.

Đoan Mộc Cực nheo mắt lại nhìn đối phương, thứ ánh sáng đen đó cứ lay động qua lại.

Nét mặt lão vẫn bình thản, nói rành rọt từng từ: “Cổ đế!

Tiểu tử này là người người quan trọng để vượt qua cửa thứba.

Ngươi đừng có làm bừa.”

Nghe vậy, thần sắc Cổ đế không chút thay đổi, nhưng thôi không cười nữa.Lúc này, dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão hoàn toàn biến mất.

Thậm chí lại có chút âm hiểm, bình thản nói:“Ngươi chắc chứ?”

Đoan Mộc Cực gật đầu, nói: “Hắn biết Tử Chú Thuật.”

Cổ đế nhìn lướt qua Vương Lâm, quay người đi sang một bên.

Sau khi tới ngoài ba trượng thì dừng lại, không nói một lời nào, nhìn vào trong ToáiTinh loạn.Sắc mặt của Vương Lâm trở nên âm trầm.

Hắn thấy tên Cổ đế này chẳng qua chỉ là một tên điên, không duyên không cớ lại ra tay muốn giết người.Mới trước đó còn mỉm cười mà giờ đã lộ rõ vẻ dữ tợn.“Hắn tên là Cổ Lam, nhưng chúng ta đều gọi là Cổ đế.

Tu vi của hắn rất cao.

Cho dù là ta cũng khó mà thắng được một cách dễ dàng.

Ngươi trông vẻ ngoài của hắn giống như một tên chính đạo, nhưng thực ra lại là một tên lòng lang dạ sói, đích thị là một kẻ điên.

Hắn chính là đại ma đầu nổi tiếng ở Tu Ma nội hải.”

Đoan Mộc Cực đứng bên cạnh, truyền âm nói với Vương Lâm .Vương Lâm trầm ngâm, nhìn Cổ đế một lát rồi lại quay ra nhìn về phíaToái Tinh loạn.

Từ đó thi thoảng lại vọng ra tiếng gầm gừ của Uông ThanhViệt, khiến trong lòng hắn càng thêm lo lắng.Cổ đế là một tên điên, Uông Thanh Việt là một kẻ ngông cuồng, chỉ có Đoan Mộc Cực gần như là người bình thường.“Lại có thêm kẻ nữa đến.”

Đoan Mộc Cực nói nhỏ, thần sắc có chút biến đổi.Từ phía chân trời có một chiếc Long chu đang bay tới, đứng ở mũi thuyền là một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú nhưng môi có vẻ hơi mỏng, nét mặt lạnh lùng vô tình.

Hắn ta đứng chắp hai tay ra sau, đầu ngẩng cao.Trên người mặc một bộ cẩm y màu đỏ có điểm thêm một chút hoa văn màu vàng.

Mái tóc đen để tự nhiên tung bay trong gió.Sau lưng lão ta còn có một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt thi thoảng lại biến thành một màu đỏ quỷdị.

Sau khi chiếc Long chu tới gần, nam tử mặc áo đỏ nhún mình nhảy xuống.

Người thanh niên trẻ đằng sau cũng nhanh chóng nhảy xuống theo.Vương Lâm liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ.

Toàn thân lão ta tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, cái lạnh đó như toát ra từ tận trong xương tủy hắn, giống như tảng băng mãi mãi không tan chảy.Sau khi đặt chân xuống đất, người đàn ông mặc áo đỏ lạnh lẽo nhìn xung quanh.

Sau khi nhìn Uông Thanh Việt đang đánh nhau ở trong Toái TinhLoạn một chút, hắn lại quay ra nhìn Vương Lâm.

Sau cùng mới nhìn ĐoanMộc Cực, lạnh lùng nói: “Náo nhiệt quá.”

Đoan Mộc Cực cười khà khà nói: “Lục Dục ma quân!

Nghìn năm không gặp, tu vi của người lại tăng lên rồi.” – Nói xong, đôi môi của lão khẽ nhúc nhích, truyền âm một chút.

Lục Dục ma quân nghe xong, gương mặt có chút ngạc nhiên, ánh mắt lập tức hướng về phía Vương Lâm, nhìn một lát, khẽgật đầu, trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi có thể mở được cửa thứ ba thừ Từ Ly Thanh ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, người thanh niên sau lưng hắn liền biến sắc, nhìn Vương Lâm với ánh mắt không chút thiện chí.Vương Lâm chắp tay lại, đáp: “Đa tạ!”

Người đàn ông áo đỏ lại gật đầu, thu ánh mắt lại, nói với Đoan Mộc Cực:“Chỉ còn thiếu tên gù nữa thôi.

Ba trăm năm trước ta có nghe nói hắn đắc tội với Cự Ma tộc, bị mười Đại chiến ma truy sát, cũng không biết sống chết ra sao.”

Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 168: Cổ thần chi địa(1+2). ( 167/2095)Lão đà tử ta dù chết nhưng phải lôi cả Cự Ma tộc chôn cùng!

- Một giọng nói khàn khàn từ phía chân trời truyền tới, vang vọng khắp không gian.

Một con bích thiềm thử thân thể to hơn mười trượng xuất hiện ở phía xa.Khi con thiềm thử hạ xuống, phát ra một tiếng động vang dội.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Vương Lâm vẫn cảm nhận được chấn động.

Ngay sau đó, con cóc nọ đạp một cái, thân thể khổng lồ đột nhiên phóng lên, biến mất.

Tới khi nó xuất hiện thì chỉ còn cách mọi người khoảng hơn mười trượng.

Thân thể nó giống như một tòa núi nhỏ rơi xuống.

Chỉ nghe ầm một tiếng, bụi mù mịt bốn phía, tỏa ra xa tít tắp.Khi lớp bụi tan đi, lộ ra thân hình một con cóc thật lớn.

Trên lưng nó đầy mụn, những cái mụn này thong thả co rút, ẩn hiện linh lực ba động.Đôi mắt lớn của nó đảo qua lại, lộ rõ một sự hung dữ.

Ngồi trên con cóc là một người mặc lục bào, vóc người thấp bé, phía sau lưng gồ cao lên, có vẻ là người gù.

Mắt hắn nhìn tam giác, cằm nhỏ, mỏ nhọn, má hóp như khỉ, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên u quang.

Trên mặt hắn cũng đầy mụn như trên người con cóc.

Toàn thân đầy mùi mủ, lan ra xung quanh, cả người nhìn xấu xí tới cực điểm.Hắn sờ sờ mấy cái mụn mủ trên mặt, cất tiếng nói khàn khàn, cười khằng khặc:- Mấy lão bất tử Cự Ma tộc đuổi giết đà tử sau ba trăm nam bị ta độc sát toàn bộ.

Nếu không phải kỳ hạn ngàn năm đã tới, lão đà tử ta đã giết tới cự ma tộc, trả mối thù truy sát.Vừa nói thân thể hắn vừa nghiêng tới, một chân bước khỏi người con cóc.

Con cóc thông linh, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra để lão đà tử đạp lên đầu lưỡi bước xuống.

Vừa đi hắn vừa ho khan, thân thể từ từ chậm rãi, tiêu sái bước xuống mặt đất.Sau khi hắn chạm đất, tay phải tùy ý vung lên, con cóc không lồ kia liền thu nhỏ lại, cuối cùng còn lại cỡ ba bàn tay, nhảy lên bờ vai hắn.

Bụng nó phập phồng, kêu uôm uôm.Trong nháy mắt hắn đã vượt qua ba thước, trên mặt xuất hiện một nụ cười giễu cợt.

Một tia khí thể màu đen từ trên mặt hắn chậm rãi lan ra.Vương Lâm mặt không đổi sắc, lui lại vài bước, lạnh lùng quan sát.

Hắn biết người này thiện dùng độc, lại càng phải đề cao cảnh giác.Lục Dục Ma Quân nhướng mày, nhìn lục bào đà tử một cái, trầm giọng nói:- Ngàn năm không gặp, cái thân độc vật thối tha của ngươi ngày càng nặng mùi!Lão đà tử đảo hai tròng mắt, khèn khẹt nói:- Lục Dục Ma Quân, người khác sợ ma công của ngươi nhưng lão phu thì khác.

Một ngàn năm trước hai ta bất phân thắng bại, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn đánh một lần nữa?

- Vừa nói hắn vừa sờ con cóc trên vai, cười khẹt khẹt.Đôi mắt Lục Dục Ma Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Giữa hai người lập tức xuất hiện linh lực dao động cuồng loạn.

Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai cùng xoay người đi, thu liễm lại linh lực.Vào lúc này, Cổ Đế đang ở cách đó hơn mười trượng chậm rãi nói:- Cũng đã tới rồi.

Lần này, lão phu từ tứ cấp tu chân quốc đoạt được Băng Phong Tráo.

Đệ nhất quan này hẳn là có thể chống đỡ được hơn nửa.Tiếng nói lạnh như băng của Lục Dục Ma Quân vang lên:- Vậy nửa sau để cho ta đi!Mạnh Đà Tử sờ sờ lên khuôn mặt mưng mủ, cất tiếng nói khàn khàn:- Đệ nhị quan xem như là của ta đi!Đoan Mộc Cực chỉ về phía Uông Thanh Việt trên Toái Tinh loạn phía xa, trầm giọng nói:- Tên Uông Thanh Việt kia am hiểu ngũ hành độn thuật, có thể trợ giúp ta.

Còn cả vị tiểu hữu này am hiểu cấm chế, đệ tam quan là thần thức công kích đều phải dựa vào hắn.Đôi mắt hôn ám của Mạnh Đà Tử đảo qua người Vương Lâm, không nói gì.

Lục Dục Ma Quân bước tới Truyền Tống trận, hai tay biến ảo những pháp quyết kỳ dị.

Sau khi đánh ra vài đạo linh quang, cả pháp trận ầm vang một tiếng, bắt đầu chấn động tỏa ra từng trận khói xanh.

Đến khi khói xanh tan hết, Truyền Tống trận liền được mở ra hoàn toàn.

Ngay sau đó, hắn ngưng thần nhìn một chút, thân thể nhoáng lên liền nhanh chóng đi tới đó.Mỗi một bước đi hắn đều đánh xuống một đạo linh quang.

Cùng với sự di động của thân thể hắn, linh quang càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng thân thể hắn cơ hồ hóa thành những đạo tàn ảnh, nhìn qua trông như vô số phân thân, hiện lên đồng thời tại nhiều vị trí trong trận pháp.Một lúc sau, tất cả tàn ảnh biến mất, chỉ còn bản thể đang đứng trong trận pháp.

Hai tay hắn vung lên, từ trong túi trữ vật liền bay ra rất nhiều tài liệu trân quý.

Tiếp theo hắn xuất ra một ngọn lửa màu tím, nhanh chóng thiêu đốt số tài liệu đó thành chất lỏng.Lục Dục Ma Quân hai tay điểm liên tiếp, chất lỏng nhiều màu lập tức chuyển động theo một quy tắc nào đó, chia ra rơi vào trong trận pháp.

Khi đạo chất lỏng cuối cùng rơi xuống đất, cả không gian truyền tống trận bỗng vang lên những tiếng ầm ầm không ngớt.Cùng lúc này, một cái truyền tống trận khác đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Ký hiệu bên trong nhiều gấp đôi so với truyền tống trận trước.

Ngoài ra lại có thêm mười cột sáng, vươn thẳng lên tận chín tầng mây.Chẳng qua những cột sáng này sau khi xuất hiện liền lập tức chớp động, ẩn hiện như du hồn vậy.

Lục Dục Ma Quân hít sâu một hơi, quát to: - Trận pháp đã mở ra, nhanh chóng đưa cực phẩm linh thạch vào.

Theo như ước định ban đầu, lần này lão phu xuất ra bốn khối!Vừa nói, từ túi trữ vật của hắn vừa bay ra bốn khối cực phẩm linh thạch hình lục lăng, tỏa sáng.

Bốn khối linh thạch vừa xuất hiện liền bị một lực hút vô hình kéo vào bên trong bốn cột sáng, lơ lửng ở đó.Dị biến này khiến cho Uông Thanh Việt đang đánh nhau với phân thân của chính mình chú ý.

Lúc này, hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Phân thân tầng tầng lớp lớp tiến công, đã tương đương với cao thủ có tu vi cao hơn hắn, chỉ hơi bất cẩn là lập tức có thể mất mạng đương trường.

Thậm chí nhiều lần hắn bị đánh ngã xuống đống đá vụn, nhưng hai mắt hắn càng ngày càng sáng, sự hung dữ càng ngày càng đậm.Nhìn thấy trận pháp biến dị, hắn hơi do dự, thân thể nhanh chóng lùi lại, phóng khỏi đám đá vụn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Đoan Mộc Cực.

Đôi mắt hắn chớp chớp nhìn chăm chú vào bốn khối cực phẩm linh thạch trong truyền tống trận, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.Sau khi hắn trở về, những phân thân cũng chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành những khối đá vụn, chậm rãi ngừng di động.Vương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch, trái tim đập thình thịch.

Hắn biết Tu Ma hải cực kỳ rộng lớn, nếu không thông qua loại cổ truyền tống trận này mà di chuyển như bình thường thì lâu vô cùng.

Hơn nữa trên đường cũng gặp nhiều nguy hiểm.Nhưng phương pháp duy nhất để sử dụng loại truyền tống trận chính là phải có cực phẩm linh thạch.

Chỉ có điều cực phẩm linh thạch quá hiếm, cũng vì thế mà khiến cho những cỗ truyền tống trận được lưu lại từ thời viễn cổ bên trong Tu Ma hải này càng ngày càng hoang phế, phần lớn đã hỏng.Lúc này Cổ Đế vỗ túi trữ vật, xuất ra hai khối cực phẩm linh thạch.

Hắn nhìn thoáng qua một chút, sau đó phất tay.

Hai khối linh thạch lập tức bay vào bên trong hai cột sáng, lơ lửng trong đó.Đoan Mộc Cực cũng cắn răng, lấy từ trong túi ra hai khối, đau lòng ngắm nghía vài lần rồi mới ném ra.

Mười cột sáng lúc này đã có tám cái có linh thạch.Cuối cùng là Mạnh Đà Tử.

Hắn vỗ con cóc trên đầu vai.

Bụng con cóc liền trướng lên, sau đó hé miệng.

Hai chùm sáng từ trong miệng nó lần lượt bay ra, trong nháy mắt bắn vào trong cột sáng.Đến lúc này, toàn bộ mười cột sáng đều đã có cực phẩm linh thạch.

Cột sáng đột nhiên tối sầm lại, ánh sáng biến mất, toàn bộ ngưng tụ trên linh thạch.Mười khối linh thạch lúc này thoạt nhìn giống như mười mặt trời, chậm rãi bay vào những vị trí trên truyền tống trận.

Trong nháy mắt, truyền tống trận chấn động, chậm rãi xoay tròn.Hai mắt Lục Dục Ma Quân lộ vẻ hưng phấn, quát khẽ:- Ngàn năm trước chúng ta gần trăm người tiến vào.

Thậm chí còn chưa chính thức tiến vào bên trong, chỉ tới gần bên ngoài cấm chế đã vô cùng khốn khổ.

Cuối cùng sau khi trở về từ đệ tam quan, chỉ còn bốn người chúng ta may mắn sống sót.

Ngàn năm qua tu vi chúng ta đều tăng lên không nhỏ, tất nhiên có thể bài trừ cấm chế này.

Tiến vào thử thôi!Cho dù là Cổ Đế hai mắt cũng lộ tinh quang, tiến vào bên trong trận pháp.Sau đó là Mạnh Đà Tử, Đoan Mộc Cực cùng Lục Dục Ma Quân, rồi đến người thanh niên.

Về phần Uông Thanh Việt thì trầm mặc một chút rồi cũng tiến vào.

Vương Lâm cúi đầu trầm ngâm.

Sau đó, hai mắt hắn lóe sáng, đi vào trong trận.Sau khi bảy người đều đã vào trong trận.

Lục Dục Ma Quân quát khẽ một tiếng.

Trận pháp liền phát ra một tiếng nổ lớn.

Mười khối cực phẩm tinh thạch tự bạo.

Một luồng sóng linh lực cực lớn điên cuồng tỏa ra bốn phía.

Toàn bộ sơn cốc nhanh chóng hóa thành tro bụi, thậm chí mấy tảng đá kia cũng chẳng trụ được một giây.Một lúc sau, luồng sóng linh lực mới chậm rãi tiêu tan, toàn bộ diện mạo của truyền tống trận lại lộ ra, nhưng đã bị nghiền nát, không thể sử dụng nữa.Bên trong Toái Tinh loạn có một mảnh bình nguyên.

Giữa không trung của mảnh bình nguyên này hiện lên một quang quyển hình tròn, bên trong chỉ toàn là một màu đen, không thể nhìn rõ.Dưới quang quyển, đột nhiên lóe lên từng trận quang mang, sau đó bảy thân ảnh hiện ra.Cổ Đế là người đầu tiên đi ra, nhìn chằm chằm vào quang quyển trên đỉnh đầu, hai mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.

Thân thể hắn bay vọt lên, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài quang quyển.

Vòng quanh đó vài vòng, hắn trầm giọng nói:- Một ngàn năm qua hẳn là không có ai tới đây.

Phong ấn của chúng ta vẫn nguyên vẹn!Nói xong hắn vươn hai tay, huy động liên tục xung quanh quang quyển.

Một đạo hắc ti từ bên trong bay ra, chui vào trong tay hắn rồi biến mất.Vương Lâm cảm nhận rõ ràng điều đó.

Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân và Mạnh Đà Tử sau khi nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh.

Mảnh bình nguyên bên trong Toái Tinh loạn rộng mênh mông, không thấy bờ bến.

Trên bầu trời hết sức u ám.

Vương Lâm biết đây nhất định là do một loại cấm chế mạnh mẽ nào đó gây nên.Bên trong bình nguyên vô cùng yên tĩnh, căn bản là không thấy điểm gì đặc biệt.o0oLúc này Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt và Vương Lâm một cái, trầm giọng nói:- Hoan nghênh tới Toái Tinh loạn.

Cho dù trước kia, Đoan Mộc Cực có nói với hai người về nơi này hay không, ta đều phải nhắc lại lần nữa.

Xuyên qua quang quyển này sẽ tiến vào một không gian thần bí.

Căn cứ theo ghi chép mà chúng ta có được thì ở đó có thi thể của một vị cổ thần.

Lực lượng của cổ thần ẩn chứa bên trong thân thể.

Thân thể hắn rất lớn.

Một vị Cổ thần có tu vi yếu nhất, thì thân thể cũng lớn không kém Chu Tước tinh.

Ta có thể nói cho hai vị biết, vị cổ thần này là một người trưởng thành.

Thân thể hắn lớn hơn Chu Tước tinh vô số lần.Sở dĩ nói nơi này bảo vật vô số là vì khi cổ thần chết đi, thần thức không bị diệt vong mà chỉ lâm vào trạng thái ngủ say mà thôi.

Nếu có thể đi vào trong cơ thể, lấy được ký ức thì mỗi một công pháp của hắn cũng tương đương với một loại đại thần thông.Về phần pháp bảo thì cổ thần không có túi trữ vật.

Bởi vì chẳng có túi trữ vật nào có thể chứa được những bảo bối của cổ thần, cho nên pháp bảo của cổ thần đều chứa trong thân thể.

Nếu may mắn thì chúng ta cũng có thể lấy được.Còn đan dược ư?

Tu vi cổ thần như vậy, đan dược họ ăn quý tới mức nào hoàn toàn ngoài suy đoán của chúng ta.

Nhưng đan dược đó không phải họ đã hấp thu hết mà có một phần vẫn đọng lại trong kinh mạch.

Mục tiêu của chúng ta lần này chính là Anh Biến đan.

Loại đan dược này có thể tìm được trong kinh mạch của cổ thần.Hai mắt Uông Thanh Việt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm vào quang quyển trong không trung, trầm ngâm suy nghĩ.Mạnh Đà Tử sờ sờ khuôn mặt đầy mủ, khàn khàn nói:- Lục Dục!

Đoan Mộc!

Lần này có quá nhiều người.

Nếu không phá được cấm chế thì không nói, nhưng nếu chẳng may phá được, không biết phải phân chia thế nào.Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt một cái, trầm giọng nói:- Hễ là người tiến vào được, thì mỗi người được một kiện.

Nếu là Anh Biến đan thì đành phụ thuộc vào bản lãnh đi.Đoan Mộc Cực cười hắc hắc nói:- Nói việc này giờ quá sớm.

Đợi tới khi phá được cấm chế rồi hãy bàn tiếp.

- Sau đó hắn lại nhìn người thanh niên trẻ tuổi đi theo Lục Dục Ma Quân cười khặc khặc nói:- Vị tiểu hữu này, không biết có thể giúp gì chúng ta trong việc phá cấm chế đây?Lục Dục Ma Quân liếc nhìn Vương Lâm một cái, lạnh như băng nói:- Khả năng của hắn đến đệ tam quan có thể phát huy.

Người này là tu sĩ Thiên Trúc tam cấp tu chân quốc, có thể đối phó với vật ở đệ tam quan.

Từ mỗ phải mất mấy năm mới tìm ra hắn đó.- Hóa ra là vậy....

Hắc hắc.

Đệ tam quan, chúng ta trước kia chính là phải dừng lại ở đó.

Hy vọng lần này có thể phá được nó!

- Mạnh Đà Tử lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt nhìn lên Vương Lâm và người thanh niên kia mấy lần.Lúc này, Cổ Đế ở ngoài quang quyển huy động hai tay ngày càng nhanh.

Hắc ti như mưa phùn xuất hiện.

Thần thái hắn càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hai tay hợp lại, đẩy về phía trước.

Vô số đạo hắc ti đột nhiên từ trong quang quyển lan ra, hóa thành một đầu hắc long, gầm lên một tiếng.

Sau đó, thân thể nó nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Cổ Đế.- Có thể tiến vào rồi!

- Cổ Đế hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, thu lại hắc long.

Sau đó, hắn xuất ra hai cái vòng ngọc một lớn một nhỏ.

Cái lớn có màu hơi đỏ, cái nhỏ màu xám nhạt.Cầm hai cái vòng, Cổ Đế chần chừ một chút, sau đó bước vào trong quang quyển.

Thân ảnh lập tức biến mất.Lục Dục Ma Quân chớp mắt, nắm lấy thân thể người thanh niên kia, bay vọt lên, biến mất trong quang quyển.

Ngay sau đó Uông Thanh Việt liếm liếm môi, bước theo.Cuối cùng là Đoan Mộc Cực và Mạnh Đà Tử, hai người nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm không nói một lời, thân thể bay lên, đến trước quang quyển đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đoan Mộc Cực, vươn tay phải trầm giọng nói:- Nếu đã tới đây, xin tiền bối thực hiện lời hứa.Đoan Mộc Cực cười ha hả, nói:- Việc này không vội.

Đợi sau khi phá được đệ tam quan, ta sẽ đưa cho ngươi.Vương Lâm lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.

Mạnh Đà Tử nhìn cảnh này, cười hắc hắc, thân thể lướt qua Đoan Mộc Cực, không để ý tới hai người, đi vào trong quang quyển.Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn Vương Lâm, trầm mặc một chút, từ túi trữ vật lấy ra hai hạt đan dược, trầm giọng nói:- Lấy đi!Vương Lâm tiếp nhận, cẩn thận xem xét một chút.

Đây đúng là thứ như Lý Mộ Uyển đã miêu tả, một viên nhỏ là hóa anh, viên lớn là lập anh.Cẩn thận thu hồi đan dược, Vương Lâm không nói gì thêm, tiến vào trong quang quyển.

Trong nháy mắt tiến vào, hắn đột nhiên cảm thấy như mình vừa xuyên qua một tầng vải mỏng.Cảnh vật trước mắt khiến hắn phải hít sâu một hơi, đứng sững ở đó.

Nơi này cùng với Tịch Diệt giới trước kia hắn ở giống nhau tới kinh người, đều bị bóng đêm bao phủ toàn bộ.

Nếu có khác thì đó chính là có vô số tảng cự thạch hình trùy.

Mỗi một tảng cự thạch lại được một lực lượng vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi di động.Nơi hắn đang đứng cũng là một trong số những tảng cự thạch.

Khối đá này rộng khoảng ba mươi tr�a phần.Thần thức ồ ạt tràn vào nhưng túi trữ vật không hề có phản ứng.

Vương Lâm thầm giật mình nhưng cũng không tìm hiểu thêm, chậm rãi thu hồi tay phải, quan sát bốn phía.Bỗng nhiên Uông Thanh Việt vẫn đang đứng trên tảng đá đột nhiên kêu lên ngạc nhiên:- Đó là cái gì?Chỉ thấy trong hư không phía dưới chợt hiện lên hai ngọn đèn.

Kích thước của nó ước chừng vài trượng.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức chấn động.

Đấy đâu có phải là đèn đóm gì, rõ ràng là một đôi mắt.Ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên biến mất, nhưng rồi lại xuất hiện ngay lập tức.

Chẳng qua khi xuất hiện lại lớn hơn nhiều.

Lúc này Mạnh Đà Tử đi tới mép tảng đá, sắc mặt âm trầm nhìn xuống.

Tay phải hắn vung lên, một thứ bột phấn màu lam từ tay hắn bay ra.

Cùng với bột phấn bay ra là một điểm u quang.

Càng xuống phía dưới thì u quang càng lúc càng sáng.

Đợi tới khi tới gần ánh mắt kia thì một cảnh khiến mọi người kinh hãi hiện ra trước mắt mọi người.Đó là một sinh vật mình rắn cực lớn.

Kích thước của nó chỉ nhìn ở chỗ u quang hạ xuống cũng khoảng mấy ngàn trượng, bề rộng cũng phải tới trăm trượng.

Cả thân đầy lân phiến màu đỏ, dưới ánh sáng màu xanh khiến cho thân thể nó càng thêm quỷ dị.Cái đầu khổng lồ có chín cái sừng dài, răng năng dày đặc, nhe ra khiến cho người ta ớn lạnh.Sắc mặt Mạnh Đà Tử lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tay phải liền thu lại.

U quang trong nháy mắt biến mất.

Bên dưới lại bị bao phủ bởi màu đen như cũ.- Nó hắn là một loại thú hoang!

Tu vi tương đương tu sĩ Hóa Thần kỳ đại viên mãn!

- Mạnh Đà Tử trầm mặc một chút, chậm rãi nói.- Không nên chọc vào nó.

Lần trước, chúng ta tới đây có thể an toàn đi qua.

Lúc này chắc chỉ cần không chọc tới nó hẳn là có thể vượt qua!

- Lục Dục Ma Quân sắc mặt âm trầm, bình thản nói.Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng rít lớn vang lên.

Ngay sau đó đôi mắt to lớn kia càng lúc càng lớn.

Một làn khí tanh tưởi đột nhiên truyền tới.Mọi người lập tức đứng lên.

Mạnh Đà Tử vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vài viên đan dược.

Hắn vung mạnh ra, quát lên:- Ngậm trong miệng, đề phòng độc!Lục Dục Ma Quân lộn người, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh thanh niên đi cùng hắn.

Sau khi nắm lấy thân thể người này liền tiếp nhận đan dược, rồi bỏ chạy về phía xa.Cùng lúc đó Đoan Mộc Cực cũng hướng Vương Lâm bay tới.

Ngay sau khi thấy thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong như thường, do dự một chút, truyền âm nói:- Đi theo ta!

- Sau đó thân thể lập tức bay về phía xa.Vương Lâm nhận một viên đan dược của Mạnh Đà Tử cũng không lập tức nuốt vào mà nhanh chóng nhìn những người xung quanh.

Sau khi thấy mọi người đều nuốt, hắn mới ngậm viên đan dược này vào miệng.Mọi người nhanh chóng lợi dụng những tảng đá hình chùy kia bỏ chạy.

Từ xa nhìn lại, những tảng đá này như vô cùng vô tận.

Vương Lâm theo sát Đoan Mộc Cực.

Tiếng gầm thét từ hư không bên dưới truyền tới càng lúc càng rõ.

Những tảng đá xung quanh bắt đầu có dấu hiệu chấn động.Ngay lúc này, một tảng đá phía sau họ không xa đột nhiên nát bấy.

Một cái đầu cực lớn đột nhiên vọt lên.

Hiện ra một đôi mắt lạnh như băng.Từng trận gió tanh tưởi từ phía sau truyền tới.

Vương Lâm ngậm đan dược trong miệng, chân tăng tốc, nhanh chóng theo sau mọi người.

Sau lưng vang lên những tiếng động lạ, ngoại trừ người trẻ tuổi kia quay lại nhìn, tất cả đều toàn lực chạy trốn.Từ đó có thể thấy sự chênh lệch tốc độ giữa mọi người.

Người nhanh nhất là Uông Thanh Việt, nổi tiếng bởi ngũ hành độn thuật.

Thân thể người này ở trạng thái nửa trong suốt, di chuyển hoàn toàn khác so với người khác.

Hắn cứ phóng thẳng một mạch.

Nếu gặp tảng đá cản đường, trước khi chạm phải liền lập tức biến mất, sau khi xuất hiện đã ở một nơi khác.Cặp mắt khổng lồ lạnh lùng của con thú thân rắn nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, gầm khẽ.

Thân thể của nó đột nhiên nhấc lên, sau đó đè mạnh xuống!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 169: Thủ tủy. ( 168/2095)Một đòn này khiến mọi người cảm thấy như là bầu trời bị sập xuống.

Một luồng cuồng phong từ giữa không trung bỗng nhiên ập xuống.

Vương Lâm không nói một lời, vỗ túi trữ vật, tung ra một đám ngọc phù phòng ngự.

Ngọc phù loại này hắn có rất nhiều.

Sau khi giết người đoạt bảo, những loại pháp bảo cấp thấp này vô số kể.Số ngọc phù đó hoá thành tầng tầng lớp lớp quang mạc, trong nháy mắt bao lấy thân thể Vương Lâm.

Hắn bình tĩnh phóng sang một bên, ngay trước khi cuồng phong hạ xuống, tránh thoát.Cùng lúc đó Cổ Đế, Lục Dục Ma Quân liền dừng lại, không nói một lời.

Trên mặt Cổ Đế lộ vẻ nghiêm trọng, từ túi trữ vật lấy ra một cổ chung.

Cổ chung sau khi xuất hiện lập tức hoá lớn.

Sau đó nó rung động một cái liền phát ra tiếng chuông vang vọng.

Một vòng sóng không khí lan ra, những tảng đá bị làn sóng chạm phải đều vỡ vụn.Lúc này sinh vật thân rắn kia uốn người một cái, quay đầu lại liền đâm thẳng vào làn sóng.

Nó gầm nhẹ một tiếng, miệng phun ra một cỗ hắc vụ.Uy lực của hắc vụ rất lớn.

Những tảng đá xung quanh vừa gặp phải liền lập tức hoá thành bụi phấn.Hắc vụ do sinh vật mình rắn phun ra, Mạnh Đà Tử nhận ra ngay.

Hắn vuốt khuôn mặt nhớp nhúa của mình, rồi bóp nát một cái mụn trên đó.

Một cỗ mùi ung thối không thể chịu nổi từ trong đó bay ra.

Một thứ chất lỏng màu đen cũng từ trong cái mụn chảy xuống.Thân thể đà tử trong nháy mắt liền biến mất, khi xuất hiện đã ở trong hắc vụ.

Khuôn mặt hắn dữ tợn, mở miệng hút một cái.

Lập tức toàn bộ hắc vụ này bị hắn hút vào miệng.

Dần dần cái bướu sau lưng hắn lớn lên, tới khi toàn bộ hắc vụ bị hắn hấp thu thì cái bướu đã như một toà núi nhỏ.Hắn lảo đảo đứng tựa vào một tảng đá, ánh mắt lấp loé, nhìn chằm chằm vào sinh vật mình rắn, im lặng không nói.

Những tia khí đen từ trong cái mụn vỡ trên mặt hắn vừa nãy đều bị con cóc trên vai hắn hút vào bụng.Lục Dục Ma Quân ngay khi Cổ Đế tung cổ chung, hai tay hắn cũng đánh ra những đạo pháp quyết kỳ dị, trong miệng thì thào, ánh mắt đảo qua nguời Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thân thể liền lui lại vài bước, nhanh chóng xuất ra ngọc phù cấp nguyên anh, đồng thời há mồm phun ra một đạo tinh quang.

Tinh quang loé lên, một thanh kiếm liền xuất hiện trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ về phía Lục Dục Ma Quân.Lục Dục Ma Quân ánh mắt chỉ dừng lại trong chớp mắt liền di chuyển.

Lần này hắn lại nhìn nguời thanh niên bên cạnh hắn.

Nguời này lộ vẻ hoảng sợ, khẩn trương nhìn sinh vật mình rắn, thân thể run nhè nhẹ.- Khiếp hãi!

- Hai mắt Lục Dục Ma Quân loé lên, trong miệng thốt ra một từ.Thân thể người thanh niên nọ chợt chấn động, một cỗ hắc khí từ trong mũi, miệng lan ra, nhanh chóng ngưng kết thành một thanh lợi kiếm màu đen, ly thể bay tới trước người Lục Dục Ma Quân.Thân thể người thanh niên thoáng sững lại, ngơ ngác đứng đó, hai mắt lộ vẻ mờ mịt.Tay phải Lục Dục Ma Quân điểm lên thân kiếm vài cái, trong miệng phát ra những âm thanh phức tạp khó hiểu.

Dần dần thanh kiếm kia càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ biến thành một thanh kiếm khổng lồ.

Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn.

Lúc này chính là lúc sinh vật mình rắn đâm đầu vào làn sóng không khí do cổ chung phát ra, miệng phun hắc vụ.

Lục Dục Ma Quân quát khẽ:- Đi!Thanh lợi kiếm màu đen trước người hắn trong nháy mắt vung lên, nhanh chóng chém tới vị trí cách đỉnh đầu sinh vật mình rắn bảy tấc.

Chỉ nghe ầm một tiếng, lợi kiếm đã chém vào đầu cự xà.

Cự xà nọ bị đau, cái đầu hất mạnh khiến cho thanh lợi kiếm màu đen lập tức bị đánh văng ra xa.Lúc này nguời thanh niên bên cạnh Lục Dục Ma Quân kia đột nhiên mũi miệng phụt máu, thân thể trở nên yếu ớt, ánh mắt hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.Cổ Đế vung tay phải một cái, cự chung liền lập tức xoay tròn.

Tiếng chuông vang vọng càng ngày càng lớn, càng ngày càng mau.

Làn sóng gợn xuất hiện liên tiếp, điên cuồng đánh tới sinh vật mình rắn.Cự xà nọ vừa mới đánh bay lợi kiếm màu đen, lập tức bị những làn sóng gợn của cự chung này đánh trúng, thân thể chợt run lên, ánh mắt càng thêm hung dữ .

Cái miệng khổng lồ đột nhiên mở ra, lớn như một toà núi nhỏ.

Một đạo hư ảnh chợt loé lên bên trong cái miệng đó.

Cùng lúc này Cổ Đế biến sắc.

Cự chung của hắn đột nhiên biến mất giữa không trung.Thần thức Vương Lâm vẫn tập trung vào sinh vật mình rắn.

Hắn cẩn thận quan sát, ngay khi nó mở miệng, liền thấy trong đó lại xuất hiện một đầu rắn nữa.

Cái đầu rắn nhỏ hơn nhanh chóng cắn lấy cự chung lôi về.Mạnh Đà Tử đang đứng ở một tảng đá phía xa, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm vào sinh vật mình rắn, mím mím môi, thân thể muốn lao ra.

Nhưng khoang miệng của sinh vật mình rắn đã khép lại.Sự dị thường của Mạnh Đà Tử cũng bị Vương Lâm phát hiện.

Tất nhiên hắn vẫn không quên để ý đến cao thủ dùng độc đó.Lúc này Lục Dục Ma Quân không nói thêm một lời, ánh mắt lại huớng về thanh niên bên cạnh, tay phải điểm vào mi tâm của hắn, quát khẽ:- Nộ!Một đạo khí màu tím đỏ từ thất khiếu của thanh niên lan ra, lại hình thành một thanh lợi kiếm, bay tới trước nguời Lục Dục Ma Quân.Đoan Mộc Cực hai mắt âm trầm, nhìn về Uông Thanh Việt.

Hắn ngầm hiểu ý, thân thể lập tức nhảy xuống, phóng về phía dưới.

Tốc độ của hai nguời cực nhanh, trong nháy mắt đã tới giữa người sinh vật mình rắn, triển khai pháp bảo tấn công.Đoan Mộc Cực không sử dụng hồ lô mà là một cây đại chuỳ lấp loé ngân mang.

Cây chuỳ này mỗi khi đánh xuống liền xuất hiện vô số lôi cầu ngưng tụ trên không, cùng công kích.Về phần Uông Thanh Việt thì không dùng bất cứ pháp bảo nào.

Hắn chỉ hợp hai tay lại.

Các phù chú cổ phác kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ từ trong không trung xuất hiện, tạo thành một loại trận pháp ngũ hành, đồng thời oanh kích lên thân thể sinh vật mình rắn.Trong lòng Vương Lâm chấn động.

Năm người này pháp thuật đều quá mạnh, hơn xa người thường.

Khiến cho hắn chú ý hơn cả chính là pháp thuật của Lục Dục Ma Quân.

Pháp thuật này hiển nhiên là phải có một người chịu thi thuật.

Người thanh niên kia chính là kẻ bất hạnh đó!Lúc này sinh vật mình rắn bị đau, gầm thét điên cuồng, thân thể xoay chuyển rất nhanh.

Một dòng chảy mạnh xuất hiện bên người nó.

Những tảng đá xung quanh bay lên, bị dòng chảy này cuốn vào.Khi dòng xoáy khổng lồ này xuất hiện, Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt từ phía dưới lao lên.

Sắc mặt hai nguời đều âm trầm.

Sắc mặt Cổ Đế lại càng khó coi.

Hắn đã mất đi cảm ứng với pháp bảo.Dòng chảy này càng lúc càng lớn, lực hút của nó mạnh tới mức khiến cho mọi người không thể không nhanh chóng lùi lại.Lợi kiếm màu tím đỏ trước người Lục Dục Ma Quân phát ra tà quang yêu dị.

Ánh mắt hắn loé lên, lợi kiếm liền lập tức lao ra.

Cùng lúc đó thanh lợi kiếm màu đen kia cũng loé lên.

Hai thanh kiếm với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đâm vào hai mắt của sinh vật mình rắn.Lúc đụng vào hai mắt của nó, lợi kiếm liền hoá thành thể khí, chui vào trong tròng mắt của nó.Sinh vật mình rắn bị đau đớn, phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, hai mắt loé lên hồng quang.

Hai luồng khí kia, một đen, một tím đỏ nhanh chóng bị bức ra khỏi tròng mắt của nó.

Lúc này miệng nó lại mở ra một lần nữa.

Cái đầu rắn nọ lại chui ra, nuốt gọn hai luồng khí.Trong nháy mắt, trong mắt Vương Lâm thoáng hiện hàn quang.

Hắn vẫn chờ chính là cơ hội này.

Thân thể nhanh chóng bay lên.

Khi tiến vào trong dòng chảy, tốc độ của hắn liền tăng lên gấp đôi, trong chớp mắt liền chui vào trong miệng cự xà.Cùng lúc đó bên người hắn lục mang loé sáng.

Hoá ra Mạnh Đà Tử vẫn lạnh lùng quan sát cũng có cùng chủ ý với hắn.

Hắn thấy Vương Lâm thì hơi ngẩn nguời, sau đó lộ ra một nụ cười tán thưởng.

Chẳng qua nụ cười này còn đem theo vẻ tàn nhẫn.Thân thể Mạnh Đà Tử loé lên.

Mục tiêu của hắn chính là con rắn bên trong miệng cự xà.

Vương Lâm thấy vậy liền chuyển hướng, theo cái miệng cự đại hướng xuống cột sống của nó.Ngày đó Mộ Dung Uyển đã từng nói với hắn, hễ là loại sinh vật có dạng giao long thì toàn thân quý nhất không phải là nội đan mà chính là dịch tuỷ!

Vương Lâm sở dĩ mạo hiểm tiến vào thực ra là vì dịch tuỷ của nó.Từ khi nhìn thấy sinh vật mình rắn, hắn vẫn âm thầm quan sát.

Theo lời Lý Mộ Uyển ngày đó, dịch tuỷ có đủ loại hiệu quả thần kỳ.

Một trong số đó là nếu giao long đã sống đủ lâu, thì dịch tuỷ có thể gia tăng tỷ lệ kết anh.Sinh vật trước mắt này tuy không biết có phải là giao long hay không nhưng nhìn bề ngoài thì có thể là cùng loại.

Nếu lấy được dịch tuỷ của nó, có lẽ vẫn có chút hiệu quả.Cho nên hắn đợi khi nó há mồm lần thứ hai liền vọt tới.

Kỳ thực, việc Mạnh Đà Tử cùng tiến vào, hắn cũng đã sớm phát hiện.

Vẻ mặt của Mạnh Đà Tử khi sinh vật mình rắn này mở miệng lần đầu tiên, hắn đã nhìn thấy từ xa.Do vậy hắn lại càng quyết tâm tiến vào miệng rắn hơn.

Trước đó hắn còn hơi cố kỵ, lo lắng vạn nhất lấy dịch tuỷ sẽ bị mọi người hoài nghi.

Nhưng bây giờ Mạnh Đà Tử cũng chui vào, dù thân thể sinh vật này có xảy ra điều gì dị thường thì cứ đổ cho hắn là được.Huống hồ hai người lựa chọn phương hướng bất động, nếu không có gì bất ngờ thì Mạnh Đà Tử quyết sẽ không thể phát hiện ra hành động của Vương Lâm.

Đó cũng không phải là vấn đề gì to tát.Hơn nữa dù có người hoài nghi thì trong lúc ở đây hắn cũng không sợ bị động thủ.

Dù gì thì mục đích của những người này không phải là dịch tuỷ mà là thi thể của cổ thần.

Những nơi bay qua, Vương Lâm đều tung phi kiếm trong tay, đâm chém thử nhưng đều không tạo nổi chút vết thương.Càng đi xuống phía dưới, đáy lòng Vương Lâm càng trầm xuống.

Cơ thể cự xà này trừ thân rắn nhỏ kia ra thì hoàn toàn trống rỗng, bốn bên là vách thịt màu đen chậm rãi nhúc nhích.Vương Lâm khống chế phi kiếm, đâm mạnh một phát.

Đáng tiếc vẫn không thể lưu lại một vết thương.

Cột sống bình thường vẫn nằm sâu trong thịt.

Nhưng bây giờ, hắn lại không thể gây thương tổn cho đối phương dù chỉ là một vết xước.

Điều này khiến Vương Lâm không khỏi nhíu mày.Ánh mắt hắn loé lên, thân thể hướng sang một bên.

Lần này mục tiêu của hắn là vị trí giữa đầu và cổ của nó.Đúng lúc này, con rắn nhỏ kia đột nhiên run rẩy, nhè nhẹ chui ra từ trong hắc vụ.

Thân thể Vương Lâm loé lên, nhanh chóng hướng đầu rắn phóng tới.Ngay khi hắn tới vị trí đầu rắn tiếp xúc với cổ rắn, hắn thấy một đạo hồng quang loé lên.

Vương Lâm hít sâu một hơi, linh lực toàn thân lưu chuyển, vỗ túi trữ vật.

Mấy trăm thanh phi kiếm liền đồng thời xuất hiện.

Thần thức hắn đảo qua, ngưng tụ bên ngoài, sau đó điều khiển phi kiếm điên cuồng lao tới làn ánh sáng màu hồng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 170: Thoát ly đội ngũ (1+2). ( 169/2095)Một loạt nhưng tiếng động ầm ầm vang lên.

Toàn bộ số phi kiếm chỉ hướng đến một nơi đó, liên tục công kích. lớp màng lung lay liên tục, từng đạo ánh sáng lóe lên.

Dần dần dưới sự công kích của kiếm khí, trên lớp màng xuất hiện một điểm lõm xuốngÁnh mắt Vương Lâm lóe lên, phi kiếm lập tức phát ra quang mang mãnh liệt, lại tiếp tục công kích vào điểm lõm.

Điểm lõm càng lúc càng sâu xuống.Lúc này, con cự xà dường như đã nhận ra dị thường nên thân thể bắt đầu vặn vẹo.

Vương Lâm lo lắng, lại vung tay ra, mấy trăm phi kiếm công kích càng lúc càng mạnh.Rối cục, một tiếng phịch vang lên, lớp màng bị phá nát.

Một luồng máu tanh nồng phun ra.

Thân hình Vương Lâm lóe lên, lao đến sát bên tường thịt, lập tức nín thở.

Đan dược trong miệng phát huy hiệu quả, ngăn cản mùi tanh lại bên ngoài.Đợi cho mùi tanh biến mất, Vương Lâm lập tức nhảy vào.

Lúc này, thân rắn bên trong cự xà này đột nhiên khô quắt lại.

Vương Lâm mơ hồ cảm giác được rằng cự xà sẽ không dễ dàng bị giết chết như thế.

Nếu trong cơ thể cự xà lại có một con tiểu xà thế này thì liệu có còn con rắn nào bên trong con tiểu xà đó nữa hay không?!Quan trọng hơn, trước đó Mạnh Đà Tử đã nói qua rằng cự xà này đích thực là một loại hồng hoang cự thú, tương đương với tu sỹ Hóa Thần đại viên mãn.

Phải biết rằng, Hóa Thần kỳ đại viên mãn đã là cường giả đứng đầu của tứ cấp tu chân quốc rồi!Trừ phi là mấy người đạt đến tu vị của Cổ Đế, đạt đến Hóa Thần kỳ đại viên mãn (nhưng căn cứ vào lời nói của Mạnh Đà Tử thì Vương Lâm cho rằng những người này mới chỉ đạt đến Hóa Thần trung kỳ mà thôi), còn lại không ai có thể đánh lại nó, chỉ có đường chạy trối chết mà thôi.

Trước đó, Vương Lâm cũng cho là như thế!

Nhưng rồi Vương Lâm phát hiện con vật này ngoài lớp da dày thịt béo và khả năng phun khí độc ra, thì không có thêm thần thông gì nữa cả.

Điều này khiến cho hắn hắn không khỏi ngạc nhiên.Hắn quan sát những người bên ngoài, thì thấy tuy cũng không ai mở miệng nhưng trong ánh mắt đều ẩn chứa vẻ hoài nghi.Hắn trong lòng võ đoán rằng con vật này chỉ có thân thể là của hồng hoang cự thú, nhưng lại không có được những thần thông tương đương với Hóa Thần kỳ đại viên mãn.Khi thấy trong miệng nó còn có một con rắn nữa thì hắn tin tưởng vào suy đoán của mình.

Bởi thế nên hắn mới quyết định mạo hiểm lấy tủy từ trong miệng của nó.Từ những biểu hiện của nó, hắn nghĩ rằng ở bên trong nó không thể có nguy hiểm được.

Thậm chí trong đầu của hắn còn hiện lên một ý niêm cổ quái rằng con hồng hoang cự thú này là một loại sinh vật vô cùng kỳ dị.

Cái kiểu trong con rắn lớn lại có con rắn nhỏ, trong con rắn nhỏ lại có con rắn nhỏ hơn.

Mãi cho đến khi con rắn nhỏ nhất, không thể chứa được con rắn nào trong nó nữa, đó mới chân chính là hồng hoang cự thú.Còn cái thân thể bên ngoài này chỉ là nơi nó bày ra để ẩn giấu bản thể mà thôi.

Vì thế nên nó mới không thể thi triển thần thông của hồng hoang cự thú.Nghĩ đến đây, hắn khẽ rùng mình một cái, vội vàng ổn định tâm tư, nhanh chóng đi vào chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ rắn.

Nơi đây không có lớp màng, mà chỉ thấy một chút xương trắng lộ ra bên ngoài.

Tay phải Vương Lâm không chút do dự đặt lên nó.

Hắn khống chế Dẫn lực thuật, đột nhiên hút mạnh một cái làm thân thể con rắn chấn động, gió lốc nổi lên.Cùng lúc đó, từ đầu của con rắn nhỏ trong con cự xà bỗng nhiên lóe ra hắc mang, da rắn nhanh chóng bị hòa tan.

Sắc mặt Mạnh Đà Tử đầy kinh hãi, chật vật vội hướng về phía đầu rắn lao đi với tốc độ cực nhanh!Khi phóng qua chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ rắn thì hắn chợt nhìn thấy Vương Lâm.

Không chút do dự hắn quát lên:- Đi mau!

Đây chỉ là một loại giao xà ký sinh mà thôi.

Trong cơ thể nó có chín con rắn, con rắn cuối cùng bên trong mới chính là bản thể, có đây đủ thần thông của Hồng hoang cự thú.Nói xong, tay phải hắn vỗ vào lớp thịt.

Ngay lập tức trên lớp thịt đến phi kiếm cũng khó thương tổn hiện lên một vết thâm đen.

Con cự xà đau đớn, há mồm.

Thân mình Mạnh Đà Tử chợt lóe lên, lao ra ngoài.Ánh mắt Vương Lâm thay đổi, chẳng những không chạy mà lại nép sát vào lớp thịt, ẩn núp thân mình.Đúng lúc đó, từ trong thân rắn khô quắt, bỗng nhiên lao ra một con tiểu hồng giao long.

Tốc độ nó nhanh như điện, lao ra đuổi theo Mạnh Đà Tử.Thân mình Vương Lâm vẫn kề sát vào lớp thịt, không nhúc nhích.

Đợi cho Mạnh Đà Tử và giao long bay đi xa.

Ánh mắt hắn lóe lên, Mạnh Đà Tử đúng là không hề có lòng tốt.

Hắn nói Vương Lâm cùng chạy trốn, mục đích là phân tán mục tiêu truy kích của giao long mà thôi.Nội tâm hắn cười lạnh.

Hắn không muốn phải ở cùng một chỗ với mấy người này nữa.

Bọn chúng cần hắn ở cửa thứ ba, nếu mà mở ra được thì không có gì phải nói.

Nhưng Vương Lâm biết hắn căn bản không có cái gì gọi là Tử chú thuật cả.

Nếu cửa thứ ba không mở ra được thì bản thân hắn không còn giá trị lợi dụng nữa.

Mà lúc đó dưới sự giận dữ chắn chắn chúng sẽ giết hắn cho hả giận.

Mà nếu không lập tức bị giết thì hắn cũng bị Lục Dục ma quân thi triển ma công Thụ thuật giả.

Tên thanh niên có hai mắt thất thần kia, là tấm gương rõ nhất cho Vương Lâm.Nguyên bản, Vương Lâm tính toán tìm cơ hội chạy trốn ở đầu tầng thứ hai.

Nếu không có cơ hội thì tìm cách làm cho tình hình trở nên lộn xộn, rồi nhân cơ hội chạy trốn.

Đến lúc đó, bọn chúng cũng không có thời gian mà quản hắn.Nhưng hiện tại, Vương Lâm thay đổi chủ ý.

Con hồng giao long kia đã lao ra, nên trước mắt, thi thể của con cự xà này sẽ là nơi an toàn nhất.

Hai mắt hắn chớp động, tay phải hướng xương sống hút lại.

Lập tức cự xà chấn động mạnh, Vương Lâm cảm thấy huyết khí xông lên, không tự chủ được thân mình lao về phía trước.Sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Linh lực trong cơ thể vừa động, lập tức ổn định lại thân thể, nhưng cảm giác huyết khí dâng lên vẫn còn đó.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, theo kẽ răng của cự xà nhìn ra bên ngoài.

Ngay lập tức, hắn hoàn toàn sững sờ.Cự xà này đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt đã chìm vào bóng đêm hư vô.Ước chừng nửa canh giờ sau, tốc độ rơi xuống của nó mới chậm lại.

Cuối cùng thân hình nó chấn động, bên ngoài vang lên những tiếng động ầm ầm.

Một lúc lâu sau mới yên tĩnh trở lại.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, không chút chậm trễ tiếp tục thu lấy cốt tủy.

Lúc này cự xà đã không còn cử động nữa, cũng không có gì dị thường.

Một giọt kim sắc dịch thể từ trong cột sống từ từ xuất hiện, tỏa ra một mùi hương thơm ngát.

Biểu tình của Vương Lâm trở nên nghiêm túc.

Hắn vỗ túi trữ vật xuất ra một bình ngọc.

Sau khi cho dịch thể này vào bình ngọc hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu lại vào túi trữ vật, hắn lập tức bay ra qua khe hở giữa các răng nanh của cự xà.Trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, không hề có chút ánh sáng.

Hai tay Vương Lâm biến hóa pháp quyết, quát nhẹ:"Đi".Lập tức một hỏa cầu nho nhỏ vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, hướng về phía trước bay ra.

Tiếp đến Vương Lâm phát ra vô số hỏa cầu về bốn phía.

Sắc mặt hắn bắt đầu trở nên cổ quái.Chính xác mà nói, nơi này cũng là một khối đá lơ lửng giữa hư không.

Chẳng qua khối đá này lớn hơn chỗ hắn đứng trước đó khoảng hơn trăm lần.Lúc này, thi thể con cự xà chỉ có cái đầu đang dính vào khối đá này, thân mình nó buông xuống dưới, không biết kéo dài đến nơi nào.

Hai mắt cự xà nhắm chặt, không còn chút khí tức nào nữa.Vương Lâm nhìn kỹ một chút, nhận ra do hồng giao long ly khai nên giống như nguyên anh của tu sỹ ly thể vậy.

Cự xà tạm thời mất đi sức sống, nên mới từ trên cao ngã xuống.Điều này giải thích vì sao khi hắn lấy đi dịch tủy nó vẫn không có dị động gì hết.Vương Lâm nhìn cự xà, ánh mắt loé lên một chút.

Hắn than nhẹ một tiếng rồi không tính toán nữa.

Lúc này, con cự xà chẳng khác gì một núi bảo vật.

Những thứ khác chưa nói, chỉ cần nội đan và lớp da đã là những vật báu vô giá.

Nhưng Vương Lâm cũng không bị những thứ này làm cho ngu đầu.

Trước hết không cần nói vách thịt bên ngoài nội đan hắn cũng không thể đâm qua được.

Hơn nữa con hồng sắc giao long vừa chui ra kia có thể về bất cứ lúc nào.

Một khi nó chú ý đến Vương Lâm thì dù hắn có đến một trăm cái mạng cũng sẽ chết trong nháy mắt.Vương Lâm nhìn thoáng qua phía sau, từ trong miệng lấy ra Phòng độc đan.

Đan dược này đã bị rút nhỏ đi quá nửa nhưng Vương Lâm vẫn trân trọng cho vào trong túi trữ vật.

Không chút chần chừ, hắn phá hủy đám hoả cầu, rồi nhảy lên.

Tại hư vô hắc ám, ánh lửa thực sự quá chói mắt.

Vì an toàn của bản thân, hắn đành sờ soạng phi hành vậy.Dần dần, hai mắt hắn đã thích ứng được với bóng tối.

Tuy không thể nói là nhìn rõ hoàn toàn bốn phía, nhưng ít ra cũng có thể thấy được hình dáng.Trừ bỏ khối đá này lớn hơn gấp trăm lần, thì nơi này cũng không khác gì nhiều.

Chẳng qua, tốc độ di chuyển của các khối đá ở đây cũng nhanh hơn trên kia vài phần.

Ngoài ra, cảm giác nguy hiểm không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến.Vương Lâm di chuyển từng bước cẩn thận, tốc độ cũng chậm lại.

Cứ đi được khoảng mấy trượng hắn lại cẩn thẩn quan sát bốn phía.

Lúc này, hắn dừng lại trên một hòn đá, bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ.

Phía trước hắn có một bóng đen chợt loé lên.Vương Lâm ngừng thở, thân mình đứng yên bất động, không dám động đậy.

Dần dần, hắn có thể nhìn rõ.

Ở giữa khối đá có một bóng đen, cao chừng trăm trượng.

Trên thân nó có vô số xúc tua rất dài, đang lay động một cách lộn xộn.Bóng đen loé lên lúc nãy chính là một trong số những xúc tua của nó.

Sinh vật cổ quái này có thể sinh sống dưới này chứng tỏ thực lực của nó rất mạnh, không phải là loại hắn có thể trêu chọc vào được.

Từ từ lùi lại phía sau mấy trượng, đến bên cạnh khối đá.

Hai mắt hắn vẫn dán vào sinh vật đó.

Bất chợt thân hình hắn đột nhiên lui nhanh về phía sau, hướng phương xa bay đi.Mãi cho đến khi đã cách xa đến mấy trăm trượng, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào tầng không vô tận, không kìm được cười khổ một tiếng.

Chỉ có thể tới hòn đá lúc đầu, hắn mới có thể tìm được hướng để đi ra ngoàio0oVương Lâm trầm mặc một chút, thần thức không dám tản ra quá xa, nếu không có thể trêu chọc một số sinh vật cường đại, khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm.

Hắn chầm chậm bay về phía trước.Bất chợt, tầm mắt của hắn chợt thấy phía trước có một bóng đen khổng lồ.

Hắn vội dừng lại, nhìn kỹ một lúc, sau khi xác định đó chỉ là một khối đá hình tròn, hắn mới lại chậm rãi bay đi.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu đỏ từ phía trên không nhanh chóng lao xuống, mang theo một tiếng rít rất kỳ dị.

Thân hình Vương Lâm lập tức lao nhanh đến bên khối đá hình trụ tròn, không dám động đậy.Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ kia phóng qua khối đá, hướng về bên dưới rơi xuống, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Da đầu Vương Lâm run lên.

Trong một lúc nhoáng lên vừa rồi, hắn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia chính là con giao long đã thoát ra khỏi cự xà, truy kích Mạnh Đà Tử trước đó.Hiện tại, hồng giao long này đã bay trở lại, không biết Mạnh Đà Tử đã sống hay chết.

Vương Lâm cười lạnh, rời khỏi vách đá, lại chậm rãi bay về phía trước.

Sau khi bay đến một khối đá, hắn lập tức cẩn thận quan sát bốn phía.

Đây là một khối đá không có sinh vật nào tồn tại.

Sau khi xem xét kỹ một hồi, Vương Lâm nhẹ nhàng thở ra, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn uống vào một ngụm chất lỏng linh lực, cẩn thận nhìn về phía dưới.Con hồng giao long kia một khi đã trở lại thân thể tất nhiên sẽ phát hiện ra điều lạ thường.

Vương Lâm trầm mặc một lát, thân mình lập tức chìm vào trong khối đá.

Hắn lấy Nghịch Thiên châu ra, rồi chui vào trong không gian của hạt châu.Không lâu sau khi hắn tiến vào không gian của hạt châu, từ chỗ sâu bên dưới truyền ra một tiếng rống giận vang trời.

Con hồng giao long như tia chớp từ phía dưới bay lên, liên tục rống lên, đánh nát mấy khối đá to đến mấy trăm trượng.

Ánh mắt nó dày đặc hàn mang, thân mình loé lên, bắt đầu tìm kiếm bốn phía.Con hồng giao long này cũng có linh trí nhất định.

Biết rằng kẻ trộm tuỷ vẫn có khả năng chưa rời đi xa nên hai mắt lộ ra hung quang, chạy tới chạy lui khắp nơi.

Một lúc lâu sau, vẫn không tìm được cái gì, giao long lại điên cuồng gào rít vài tiếng, không cam lòng nằm úp xuống trên một khối đá, dần bình tĩnh trở lại.Nhưng rất nhanh, thân hình nó lại lập tức lao ra, hướng về khối đá mà trước đó mà Vương Lâm đã bắt gặp bóng đen có vô số xúc tua.Ngay khi giao long xông đến, những xúc tua này cấp tốc lay động, nhanh chóng bện lại với nhau cùng một chỗ, tạo nên một thứ có hình dạng như cái chuỳ, không chút sợ hãi nhằm vào con giao long màu đỏ.Những tiếng nổ ầm ầm từ phía dưới liên tiếp truyền ra, cùng với đó là các loại ánh sáng với nhiều màu sắc loé lên liên tục.

Những luồng linh lực khổng lồ tỏa ra bốn phía.

Trong chốc lát, gần như một nửa số khối đá đã bị đánh nát.Sau một ngày đại chiến, cuối cùng chậm rãi bình ổn xuống.

Hồng giao long giận cá chém thớt, cuối cùng đánh cho bóng đen phải thất bại chạy đi, nhưng nó cũng bị trọng thương.

Sau khi gào rít mấy tiếng, rốt cục nó cũng an tĩnh lại.Mười ngày sau, Vương Lâm rời khỏi không gian của hạt châu, thân mình loé lên, xuất hiện ở phía trên khối đá.

Ngay khi vừa xuất hiện, thần thức của hắn vội tản ra, quan sát chặt chẽ bốn phía.Những khối đá xung quanh rõ ràng đã ít, đồng thời xuất hiện vô số những hòn đá vụn.

Thật lâu sau, Vương Lâm mới thở phào một hơi, lại trầm ngâm một lát.

Sau đó, hắn hướng về phía trên bay đi.Sau khi liên tục lướt qua mấy khối đá, Vương Lâm đột nhiên giật mình một cái, liền nhìn chằm chằm về phía trước.

Vừa rồi, trong nháy mắt, hắn nhìn thấy một khối đá vụn ở phía trước đột nhiên biến mất.Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, từ từ lui về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, hút mấy khối đá vụn vào tay.

Vương Lâm điểm một cái về phía trước, thấp giọng nói :- Đi!Những hòn đá này lập tức lao về phía trước, ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm về phía đó.

Chỉ thấy hòn đá này bay được một đoạn thì đột nhiên biến mất.Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Hắn đã nhìn rõ vị trí hòn đá biến mất vừa nãy bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng màu đen nhỏ rồi biến mất ngay.

Nhưng bởi vì tốc độ qúa nhanh, tầm mắt lại không tốt lắm nên nhìn qua có vẻ như hòn đá đột nhiên biến mất.Vương Lâm trầm mặc, nhìn chằm chằm về phía trước.

Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra phi kiếm chắn ngang trước ngực.

Tay phải hắn điểm lên thân kiếm một cái, phi kiếm lập tức bắn ra phía trước.Nháy mắt, nó nó liền đi vào vị trí viên đá biến mất, lỗ hổng màu đen lại xuất hiện.

Ngay khi nó nuốt lấy phi kiếm, tay phải Vương Lâm bấm quyết, niệm chú, quát khẽ:- Phá!Một tiếng phịch vang lên, ngay tại lúc vừa tiến vào lỗ đen, phi kiếm vỡ thành nhiều mảnh bắn nhanh ra bốn phía.

Ánh mắt Vương Lâm chăm chú nhìn, tay phải lập tức triệu hồi một mảnh nhỏ trong số đó.

Nó nhanh chóng thay đổi phương hướng, bắn trở lại trong tay Vương Lâm.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào mấy giọt chất lỏng màu đen lưu lại trên mảnh kiếm Xung quanh giọt chất lỏng, hiện lên dấu vết mảnh kiếm bị ăn mòn.- Không phải là cái khe không gian.

- Vương Lâm lập tức xác định.

Sở dĩ hắn phải cẩn thận thử nghiệm nhiều lần là vì lo lắng nơi này có cái khe không gian.

Nếu đúng là như thế thì độ nguy hiểm của nơi này sẽ lại tăng thêm một bậc.Dù sao bây giờ Vương Lâm không chỉ là một thôn hồn mà là có thân thể.

Dưới sự xé rách của cái khe không gian, mọi vật đều bị huỷ diệt.Vương Lâm thở phào một cái, hai tay hắn khua một cái, đá vụn từ bốn phía đều tụ tập lại, hình thành một tầng hoàn toàn từ đá vụ bọc lấy thân thể hắn.Hắn bay ngang ra rất xa, rồi mới lại bay về phía trước.

Trên đường đi, chỉ cần nhìn thấy đá vụn biến mất, hắn lập tức thay đổi phương hướng.

Dần dần, sau nhiều lần quan sát, Vương Lâm đã có thể xác định thứ cắn nuốt đá vụn kia cũng giống như cái khe không gian.

Thực tế nó là một loại sinh vật kỳ dị mà mắt thường không thể nhìn thấy được.Cấu tạo thân thể của loại sinh vật này cực kỳ cổ quái.

Mặc dù thần thức cũng khó có thể nhận thấy đó là một thôn hồn.

Nhờ những hiểu biết về cái khe không gian sau vô số năm ở không gian ngoại vực, lúc này hắn mới có thể phân tích ra đáp án này.Một đường đi tới, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận.

Nơi này tràn ngập nguy cơ, chỉ cần hơi vô ý là có thể chôn thân tại đây.

Hơn nữa đối với một tu sĩ Kết Đan kỳ như hắn mà nói, không cần phải đi vào đầm rồng hang hổ, mà chỉ cần sơ sẩy một chút thì hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.Vương Lâm lặng yên tính toán, với thời gian dài như thế, hắn cũng chỉ đi được không đến ngàn dặm.

Nếu là bình thường, hắn chỉ cần một chút thời gian đã có thể xuyên qua ngàn dặm này.

Nhưng hiện tại, hắn đã đi mất mấy ngày.Chính xác là mấy ngày thì dĩ nhiên Vương Lâm không thể tính được, toàn bộ tâm thần của hắn đều chìm đắm vào sự cảnh giác cao độ.Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm cũng không biết rốt cuộc mình đã ở nơi này được bao lâu.

Trong thời gian dài, hắn đã luôn chăm chú, cẩn thận cảnh giác, khiến hắn lần lượt vượt qua được các nguy hiểm chỉ trong đường tơ kẽ tóc.Hôm nay, Vương Lâm đang nghỉ ngơi trên một khối đá.

Linh lực trong cơ thể hắn cũng không tiêu hao nhiều nhưng tâm thần đã mệt mỏi không chịu được nữa.

May mà trước giờ Vương Lâm làm việc vẫn luôn hết sức cẩn thận, đã tạo thành một thói quen của hắn.

Nếu là người khác, sợ rằng sớm bị tra tấn cho đến kiệt sức, chôn thân ở nơi này rồi.Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi đứng lên.

Tay phải hắn điểm vào khoảng không mấy cái, lập tức phi kiếm loé lên xuất hiện.

Những hòn đá xoay tròn xung quanh hắn, chợt có những hòn đá nhỏ bị tách ra, bay về bốn phíaHai tay Vương Lâm duỗi ra, những hòn đá vụn lập tức ngưng tụ lại.

Nhiều ngày qua, Vương Lâm vẫn sử dụng chúng để mở đường.

Mỗi khi dùng hết, hắn lại bóc tách ra thêm từ những khối đá lớnSau khi những hòn đá vụn này tạo thành vòng tròn, Vương Lâm lại chậm rãi bay đi.Sau khi bay được một khoảng, Vương Lâm cau mày, dừng thân lại giữa không trung.

Ánh mắt hắn chớp lên quan sát bốn phía.

Độ tối tăm của nơi đây dĩ nhiên đã giảm đi không ít.

Càng đi lên trên, càng có cảm giác từ bốn phương tám hướng truyền mơ hồ có ánh sáng truyền đến.Về phần nó từ nơi đâu mà đến thì Vương Lâm cũng không có thời gian để quan tâm.

Hiện tại hắn liên tục nhìn quanh, đáy lòng nổi lên cảm giác có chút gì đó không ổn.Hai mắt hắn giờ đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối.

Hơn nữa nơi này cũng có chút ánh sáng cho nên cơ bản hắn có thể nhìn rõ ràng.

Hắn tính toán sơ qua một chút.

Từ chỗ này đến phía trước, trong phạm vi chừng ngàn dặm chỉ có một khối đá vụn lơ lửng trong đó.Tất cả những điều này đều không phù hợp với lẽ thường.

Lấy kinh nghiệm của Vương Lâm, thường chỉ cách mấy dặm là sẽ có một khối đá.

Cho dù chúng có bị vỡ thì cũng sẽ có một chút đá vụn và tro bụi tồn tại.

Nhưng nơi đây, một chút cũng không có.Chỉ có thể có hai giải thích.

Hoặc là nơi đây vừa phát sinh một trận đại chiến kịch liệt, tạo nên một cơn lốc xoáy, khiến cho toàn bộ số đất đá nơi này cuốn đi rất xa, cho nên mới tạo ra cảnh tượng này.Thứ hai, nơi đây có vô số sinh vật giống như cái khe không gian.

Sau nhiều năm đã cắn nuốt hết toàn bộ số đất đá, không còn lấy một mảnh.Về điểm này,Vương Lâm suy đoán dựa trên một khối đá có hình trụ tròn bất chợt bị một cái lỗ đen thôn phệ.

Chỉ trong thời gian một nén nhang, khối đá có hình trụ tròn, to đến bảy mươi, tám mươi trượng đã biến mất tăm mất tích.Vương Lâm do dự một chút.

Nếu nơi này đúng là như thế thì hắn nhất định phải đi đường vòng.

Nếu không, một khi tiến vào, hắn lập tức sẽ gặp nguy hiểm.Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay phải điểm vào một khối đá vụn, nó liền chậm rãi bay về phía trước.

Khối đá lập tức bay đi rất xa mà vẫn không có hiện tượng gì xảy ra.

Vương Lâm lại trầm ngâm, hai tay liên tục điểm vào những khối đã xung quanh, tất cả những khối đá này bị xếp thẳng hàng, đồng loạt bay về phía trước.Vương Lâm cũng không vội vàng, cứ lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, nhìn theo đám đá vụn chậm rãi bay.

Những viên đá vụn bay đến khối đá duy nhất trong phạm vi ngàn dặm xung quanh.Ngay sát đến khối đá đó, đá vụn đột nhiên biến mất.

Đồng tử của Vương Lâm co rụt lại, nhìn chằm chằm về phía đó.

Một lúc sau, lại thêm một hòn đá biến mất.

Cứ như vậy, đá vụn biến mất lần lượt, cho đến khi toàn bộ số đá biến mất không còn một mảnh nào nữa.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhớ kĩ lấy mấy điểm.

Dựa theo kinh nghiệm thu được những ngày qua, Vương Lâm biết rằng sinh vật giống như cái khe không gian này không thể di động, dường như chúng chỉ đứng cố định ở một vị trí mà thôi.Nhưng hắn cũng không loại trừ khả năng chúng có thể di động.

Vương Lâm trầm ngâm, tính toán hay là từ bỏ việc tiến vào nơi đây vì nó quá mức quỷ dị.

Hắn thà tốn thêm nhiều thời gian, đi vòng qua bên cạnh để tiến lên còn hơn là mạo hiểm tiến vào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 171: Ngọc giản của Lý Mộ Uyển. ( 170/2095)Hiển nhiên, nếu muốn rời khỏi đây thì không thể đi vòng được, mà chỉ có cách là xông vào.Vương Lâm than thầm một tiếng, tay phải điểm lên phi kiếm.

Phi kiếm lóe lên, bay về phía sau, liên tục chém lên khối đá to.

Dần dần, đá vụn bị bọc ra càng lúc càng nhiều.

Sau đó chúng bị Vương Lâm hút lại, tạo ra một vòng tròn đá mới.Dần dần số lượng viên đá vụn càng lúc càng nhiều, tạo thành đến năm sáu vòng tròn đá dày đặc quanh thân hắn.

Hắn tính toán qua một chút rồi thu hồi lại phi kiếm.Mang theo đám đá vụn lớn, Vương Lâm tiến vào khu vực trống trải, chậm rãi bay về phía trước.

Dọc theo đường đi thuận buồm xuôi gió, không có gì nguy hiểm xảy ra.Nhưng sự cảnh giác của Vương Lâm cũng không vì thế mà giảm bớt, ngược lại còn tăng lên không ít.

Đã có thời gian dài ở địa phương quỷ dị này, Vương Lâm cũng không tin chỗ này lại là nơi an toàn, bình tĩnh.Ngược lại, có vẻ nơi này tồn tại một sinh vật khổng lồ, cho nên mới tạo ra chút an toàn giả dối này.Hắn hết sức chăm chú, phi kiếm thấp thoáng ẩn hiện trong đám đá vụn.

Trong tay hắn cũng nắm chặt ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh, thần thức tản ra bốn phía.

Hắn cũng giữ một tia liên hệ với túi trữ vật, đảm bảo nếu có chút động tĩnh nào thì hắn có thể nhanh chóng xuất ra vật phẩm cẩn thiết.Dần dần, hắn đi được một nửa quảng đường, nếu nhìn ngang, vị trí hiện tại của ngang với chỗ những viên đá vụn biến mất.Trong lòng Vương Lâm càng thêm cẩn thận.

Sau khi đi thêm mấy bước, đột nhiên từ thần thức truyền đến một cảm giác nguy hiểm rất mạnh.

Hắn không chút do dự, ngay lập tức lùi nhanh về phía sau.

Cùng lúc đó, ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh cũng lập tức mở ra, hình thành một quầng sáng.Ngay khi vừa lui lại, hai đạo hình cung xuất hiện ở vị trí trước đó của hắn, giao lại với nhau, giống như một cái miệng rất lớn đang mở ra.Ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh trong tay Vương Lâm hóa thành mãnh vỡ.

Nhân cơ hội, Vương Lâm lập tức lui ra ngoài, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái miệng lớn đang chậm rãi khép lại, đáy lòng rung động mãnh liệt.Loại sinh vật giống như cái khe không gian này khi đá vụn bay qua thì không xuất hiện mà lại chờ hắn bay đến mới đột nhiên mở ra.

Xem ra Vương Lâm đã trở thành mục tiêu của nó.Vương Lâm trầm mặc một chút.

Nhìn xa xa thấy chỉ còn nửa đường nữa mà lòng không khỏi chua xót.

Hắn cũng chỉ có một kiện pháp bảo cấp bậc Nguyên Anh thế mà đã bị cái miệng của sinh vật kia phá nát.

Lực lượng từ miệng của nó đã vượt xa một kích của Nguyên Anh kỳ tu sĩ.Do đó, nếu Vương Lâm mà chạm vào, chắc chắn dù không chết cũng bị trọng thương.Hắn hít một hơi thật sâu.

Trầm tư một lúc, Vương Lâm chẳng hề do dự xuất ra từ túi trữ vật một loạt các loại pháp bảo phòng ngự.

Những thứ này đều là chiến lợi phẩm thu được từ những kẻ chết dưới tay hắn trước đây.

Chẳng qua, chúng đều là pháp bảo cấp thấp, được hắn giữ lại, sử dụng nhằm tạo ra đôi chút thời gian.Do dự trong chốc lát, hắn lại khống chế đá vụn, bay về phía trước.

Lúc này dĩ nhiên hắn càng thêm thận trọng, thần thức tản ra ngoài thân thể.

Chỉ cần có chút không ổn, hắn sẽ lùi lại phía sau ngay lập tức.Đột nhiên, đá vụn trước người hắn nháy mắt biến mất hơn phân nửa.

Ngay chỗ đó chợt xuất hiện một nửa vòng tròn dài khoảng mười trượng, Vương Lâm lập tức lui lại.

Nhưng rất nhanh, đá vụn phía sau hắn cũng biến mất hơn phân nửa.

Hơn nữa là mấy điểm lại biến mất đồng thời cùng lúc.

Điều này chứng tỏ cả phía trước và phía sau hắn đều có sinh vật giống như cái khe không gian xuất hiện.Vương Lâm không chút do dự lao sang bên cạnh.

Nhưng ngay sau đó, những tầng phòng ngự từ mấy trăm cái pháp bảo tạo thành đột nhiên vang liên tiếp những tiếng nổ bùm bùm.

Chúng bị phá hủy với tốc độ rất nhanh.Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, thân mình lại lập tức hướng về một bên khác chạy đi, may mắn thoát khỏi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Hắn đứng ngoài mười trượng, mồ hôi lạnh túa ra làm áo quần hắn đã ướt nhẹp.

Vừa rồi từ vị trí đó, có ít nhất bảy sinh vật giống như cái khe không gian đồng thời há mồm.

Nếu không phải có những pháp bảo đó trì hoãn chút thời gian thì dĩ nhiên giờ này hắn đã chôn thân nơi đó rồi.Vương Lâm cười khổ, đá vụn xung quanh hắn đã bị cắn nuốt hết.

Pháp bảo phòng ngự của hắn vẫn còn lại một số nhưng nếu xuất hiện vài lần nguy cơ như thế này nữa thì chắc chắn cũng sẽ mất hết.

Quan trọng hơn, Vương Lâm lo lắng bốn phương tám hướng xung quanh mình đều xuất hiện đám sinh vật đó thì chẳng còn đường mà ra nữa.

Như thế thì hắn chỉ còn một con đường chết mà thôi.Hắn than thầm một tiếng, lại xuất ra một ít pháp bảo phòng ngự.

Sau đó, thần thức của hắn tản ra, lại cẩn trọng tiến về phía trước.

Hắn nhìn về phía biên giới xa xa.

Với khoảng cách đó, nếu hắn sử dụng tốc độ cao nhất bay đi thì chỉ cần một lát là tới nơi.

Nhưng Vương Lâm biết, nếu mình bay với tốc độ cao, thì khả năng lao vào trong miệng của sinh vật kia là rất lớn.

Đến lúc đó chính là tự mình chui đầu vào rọ, thì có thần tiên cũng không cứu được.Hít sâu một hơi, Vương Lâm đành cắn răng, tiếp tục bay về phía trước với tốc độ thật chậm.

Thần thức hắn tản ra, tập trung quan sát bốn phía.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ba ngày sau, Vương Lâm đã rơi vào tình trạng kiệt sức, toàn bộ phòng ngự pháp bảo trong túi trữ vật đã phải sử dụng hết sạch.Trong ba ngày, hắn đã mấy lần suýt mất mạng.

Thậm chí, có lần hắn đã bị nuốt mất nửa thân người.

Nếu không phải vội vã chui vào Nghịch Thiên không gian thì sợ rằng lúc ấy hắn đã phải bỏ mình rồi.May mắn, Nghịch Thiên không gian không bị sinh vật đó nuốt vào.

Sau khi đi ra, hắn vẫn ở vị trí cũ.

Bất quá, Vương Lâm cũng không dám chui vào nghịch thiên không gian.

Bởi hắn sợ nếu sau khi tiến vào, ngay cả Nghịch Thiên không gian cũng có thể bị sinh vật kia nuốt mất.

Như thế dù hắn lúc ấy không sao, nhưng sau đó đi ra thì tất nhiên cũng khó lòng mà thoát chết được.Thấy chỉ còn cách phía trước khoảng mười dặm nữa mà thôi, Vương Lâm hít sâu một cái, bay về phía trước.

Bỗng nhiên, trước mặt hắn xuât hiện một lỗ hổng hình cung, Vương Lâm đang muốn lùi thân mình lại thì thần thức hắn truyền đến một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xuất hiện.Ở bốn phía xung quanh thân thể hắn đều xuất hiện những cái khe hình vòng cung đang mở ra một cách nhanh chóng.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng.

Thần thức hắn lập tức điên cuồng đảo qua túi trữ vật.

Đột nhiên tập trung vào một cái ngọc giản vô cùng bình thường.Đây là một cái ngọc giản phòng ngự mà Lý Mộ Uyển để lại cho hắn khi chia tay, để sử dụng khi bế quan tu luyện.

Không chút do dự, Vương Lâm nhanh chóng tế xuất ngọc giản này ra.

Trong lòng hắn đã quyết tâm, nếu tình hình không ổn thì sẽ lập tức chui vào nghịch thiên không gian.

Cũng chỉ có thể làm như thế.Ngay khi xuất ra ngọc giản, lỗ hổng lớn nhất đã đến gần hắn.

Nhưng ngay lúc đó, một đạo ánh sáng hình cầu màu xanh xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, sau đó tỏa ra xung quanh.

Hư ảnh của một con Thanh Long khổng lồ từ trong ngọc giản lập tức lao ra.

Ngay khi nó xuất hiện, những khe hở cũng đã lan đến, bắt đầu vây quanh cắn nuốt lấy nó.Vầng ánh sáng lóe lên liên tiếp, con Thanh Long nhanh chóng bay đến, thân hình nó không ngừng xoay tròn quanh thân Vương Lâm.

Vương Lâm quyết đoán nhảy vào khoảng trống giữa hai cái miệng lớn của đám sinh vật, rồi xông ra ngoài.Trong quá trình đó, Thanh Long liên tục gầm rống, hư ảnh cũng dần ảm đạm.

Sau khi, Vương Lâm lao ra hơn mười dặm.

Trên đường lao ra này, chỗ nào cũng có khe hở.

Nhưng chỉ cần sắp đụng vào người Vương Lâm thì đều bị Thanh Long đang xoay tròn quanh hắn ngăn cản lại.Sau khi đã hoàn toàn ly khai khỏi khu vực trống trải kia, hư ảnh của Thanh Long cũng biến mất.

Vương Lâm không chút do dự, vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Thanh Long dần hoá thành một làn khói mỏng, ngưng tụ lại, thu vào trong ngọc giản.Trên ngọc giản vang lên một tiếng rắc, rồi một vết nứt rất nhỏ xuất hiện.

Vương Lâm đau lòng, sử dụng thần thức xem xét.

Sau khi phát hiện ngọc giản vẫn chưa bị hỏng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thu ngọc giản vào túi trữ vật.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm về phía khu vực trống trải kia, đáy lòng vẫn còn ớn lạnh.Sau khi trầm mặc một lúc, hắn quay đầu về phía trước, thân mình điểm nhẹ, đạp vào mặt trên của khối đá hình trụ tròn.

Nó lập tức rung lên, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Sau đó, chúng lại bị Vương Lâm dẫn động, hình thành một vòng tròn bằng đá, bay theo Vương Lâm hướng về phía trước.Lại thêm mấy ngày trôi qua, tốc độ Vương Lâm càng lúc càng nhanh.

Từ khi ly khai khu vực trống trải quỷ dị mà đáng sợ kia, hắn dường như đã tiến nhập vào một thế giới khác, không còn phát hiện thêm một sinh vật nào như thế nữa.

Ngoài ra, ngay cả những sinh vật như giao long, hắn cũng không nhìn thấy.

Không giống như bên dưới khu vực trống trải kia, mỗi khi đi thêm một đoạn là đã phát hiện được hơi thở của sinh vật.Do đó, tốc độ của hắn tự nhiên là nhanh hơn nhiều.

Tuy vậy, hắn vẫn hết sức cẩn thận, chưa bỏ đám đá vụn đang bay vòng xung quanh thân.

Lấy tâm tính thận trọng của Vương Lâm, trừ khi xác định tuyệt đối an toàn rồi nếu không hắn quyết không đem những hòn đá vụn, vốn để báo động đó vứt đi.Tốc độ hắn càng mau, thời gian chạy đi càng ngắn lại.

Dần dần, Vương Lâm thấy được rằng độ lớn bé của những khối đá hình trụ tròn nơi này gần giống với khối đá mà hắn đã đặt chân khi lần đầu tiến vào nơi đây.Không gian này quá lớn, Vương Lâm cũng không cho rằng hắn có thể dễ dàng tìm được chính xác khối đá lúc trước.

Vì thế hắn chỉ có thể căn cứ vào độ lớn bé của chúng để phán đoán ra phương vị mà thôi.Đến một ngày, hắn đang đứng trên một khối đá hình trụ tròn, khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.

Tại khu vực này, những khối đá có kích thước không khác nhau nhiều lắm.

Sau khi, hắn bay đi bay lại tìm kiếm rất lâu.

Rốt cục hắn tìm được quang quyển mà hắn đã tiến vào trước đây.Phía trên, có một quang quyển đang lơ lửng giữa không trung.

Tuy không vượt qua các cửa cũng có chút đáng tiếc.

Bởi nếu có thể qua được cửa thứ tư là đã vào tới nơi có cơ thể của Cổ Thần.

Bên trong đó nhất định có vật mà hắn cần.

Nhưng sau khi trải qua những nguy hiểm nơi đây, Vương Lâm biết rằng với tu vi hiện tại của mình thì quyết không thể sinh tồn nơi đó được.Hắn than thầm một tiếng, thân mình nhảy lên, hướng về phía quang quyển bay vào.

Nhưng ngay tại khi hắn chuẩn bị tiếp xúc với quang quyển, từng đạo tia chớp màu tím chợt xuất hiện bên trong đó.

Những tia chớp đan xen vào nhau, hoá thành một đồ án hình thoi lõm vào trong.Vương Lâm ngẩn người, thân hình hắn không thể tiến lên, như bị một cỗ lực cản mạnh mẽ ngăn lại.

Hắn chớp mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm của đồ án hình thoi này, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Điểm lõm xuống này vừa vặn với một khối cực phẩm linh thạch.Thân mình Vương Lâm lập tức lùi lại phía sau mấy trượng.

Điểm lõm hình thoi kia lại hoá thành những tia chớp màu tím, biến mất trong quang quyển.Hắn lặp lại mấy lần để thử nghiệm, mỗi lần như thế thì điểm lõm hình thoi này lại xuất hiện.

Vương Lâm trở nên trầm mặc.

Sau một lúc, ánh mắt hắn lại chớp lên, đột nhiên quay đầu, hướng về phía trên bay đi.Hắn nhớ rõ lúc trước Lục Dục ma quân từng nói, đây là thông đạo tiến vào cửa thứ nhất, chỉ cần ngồi ngay ngắn phía trên khối đá.

Khi hòn đá thay đổi phương vị là có thể đi qua nơi này.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 172: Hành Thổ chi địa (1+2). ( 171/2095)Hắn đã đợi ở đây một thời gian rất lâu.

Tảng đá liên tục xoay tròn, hướng về phía trên bay lên.

Vương Lâm cứ thế phi hành, rốt cuộc nửa tháng sau đó theo hòn đá đi tới đỉnh.Nơi này là điểm cuối cùng của khu vực có những khối đá.

Vố số những cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện trong hư không.

Tất cả các khối đá đều rơi vào trong lốc xoáy, chậm rãi biến mất.Vương Lâm nhìn lốc xoáy, trầm ngâm một lúc.

Tay phải hắn bắt quyết, từ bên trong túi trữ vật lập tức bay ra một thanh phi kiếm, trôi nổi bất động trước người hắn.

Hắn xuất ra một tia thần thức tạo thành một đạo ấn ký trên thân phi kiếm.

Sau đó tay hắn vung lên, phi kiếm lập tức bay đi về phía lốc xoáy.Vương Lâm nhắm lại hai mắt, phi kiếm mang theo một tia thần thức, nhanh chóng tiếp cận lốc xoáy.

Sau khi tới gần, nó vẫn không dừng lại mà chợt phi vào.Ngay khi tiến vào trong, phi kiếm đột nhiên giống như chìm vào một hố bùn, một lát sau mới chậm rãi chui sang phía bên kia.

Xuất hiện trước mặt Vương Lâm là một thế giới đang tỏa ra ánh sáng.

Trên mặt đất là một tầng băng rất dày.

Bầu trời khá u tối, nhưng vẫn có chút ánh sáng chiếu xuống đến mặt băng thì lập tức bị phản xạ.Từng trận gió xuất hiện, xoay vài vòng trên mặt băng, sau đó thổi về phía xa xa.

Từ xa nhìn lại, khu vực này hết sức rộng lớn.

Cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp màu đen.

Hắc tháp gần nhất cao mười trượng, nhưng càng về sau chúng lại càng cao.

Thần thức Vương Lâm thấy được tòa hắc tháp xa nhất có độ cao đạt tới hơn bốn mươi trượng.Những tòa tháp nối nhau tạo thành một đường thẳng tắp.

Do độ cao của chúng tăng dần, tạo cho người ta cảm giác hoành tráng.Nhất là, hắc tháp được cấu tạo từ những khối đá màu đen.

Ánh sáng phản xạ từ tầng băng dưới mặt đất bị thân tháp hấp thu hết.Phi kiếm dừng lại một lát, sau đó lại xuyên qua lốc xoáy bay trở về, rơi xuống tay Vương Lâm.Ở bên ngoài lốc xoáy,Vương Lâm mở ra hai mắt, thu hồi thần thức trên phi kiếm.

Sau đó, hắn liền thu phi kiếm vào trong túi trữ vật.

Sau khi trầm ngâm một chút, từ bên trong túi trữ vật lại lấy ra Long cân.

Lập tức, ma đầu từ bên trong bay ra, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vương Lâm, lớn tiếng nói:- Lần này giết ai?...Ách…đây là nơi nào?Ma đầu đang hưng phấn, nhưng sau khi thấy rõ bốn phía liền ngây người.

Thân mình nó bay nhanh, dạo qua một vòng.

Cuối cùng ánh mắt hết nhìn về hướng lốc xoáy rất lớn kia lại nhìn về phía Vương Lâm.

Hắn xoa xoa tay, nói:- Ngươi…ngươi không phải là muốn ta tiến vào nơi này chứ?

Không được, tuyệt đối không được!Vương Lâm không nói một lời, tay phải chỉ về phía lốc xoáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm ma đầu.Nơi này mỗi bước đều đầy rẫy nguy cơ.

Nếu như không thử quá vài lần, Vương Lâm sẽ không xâm nhập bừa bãi.

Vẻ mặt ma đầu đầy đau khổ, kiên quyết nói:- Ai biết bên trong đó có cái gì?

Nơi đây khiến cho ta có một cảm giác rất lạ.

Không đi, tuyệt đối không đi!Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra mấy cây hồn kỳ.

Đây đều là vật hắn lấy được từ người khác.

Vương Lâm lấy ra trong đó một cây.

Sau khi quan sát một chút, tay phải hắn vươn ra phía trước, chộp mạnh.

Lập tức hồn phách của Tang Mộc Nhai bị hút ra.Ngày đó ở Tu Ma hải, Vương Lâm bắt gặp Tang Mộc Nhai đúng lúc gã đang giết sư huynh để đoạt cơ.

Sau khi tra hỏi được những điều cần biết, hắn liền tiện tay rút đi hồn phách của đối phương, phong ấn vào trong hồn kỳ do chính Tang Mộc Nhai luyện chế.Một tia ánh sáng trắng mỏng manh lấp lóe trong tay Vương Lâm.

Trong tia sáng thấp thoáng khuôn mặt đầy sợ hãi của Tang Mộc Nhai.

Tay phải Vương Lâm vung lên, tia sáng lập tức bay về phía ma đầu.Ma đầu liếm liếm môi, hai mắt lộ ra vẻ tham lam, không nói hai lời, mở mồm to ra nuốt vào.

Sau khi sờ sờ bụng, hắn lắc đầu nói:-Không đi, vẫn là không đi.Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn mang, Cực cảnh thần thức chợt tản ra.

Ma đầu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.

Trên thân nó xuất hiện một làn khói mỏng.

Hắn vội vàng cầu xin tha thứ, rốt cục cũng đành phải bay về phía lốc xoáy.Bằng vào thần thức trong cơ thể ma đầu, ngay tại lúc hắn ta tiến vào trong lốc xoáy, Vương Lâm liền thấy được cảnh tượng phía sau đó.

Nhưng thần sắc hắn lập tức đột biến!Lúc này phía sau lốc xoáy không phải thế giới đầy băng mà là biến thành một vùng biển lửa.

Biển lửa này đồng dạng vô biên vô hạn, ngọn lửa càng về phía xa, màu sắc của nó càng thêm đen hơn.

Từ xa nhìn lại, ngọn lửa màu đen ngập trời khiến chơ một khoảng không gian biến thành màu đỏ tím.

Từng làn hơi nóng ập thẳng vào mặt.Trừ đó ra, cũng có vô số loại dị thú chợt lóe lên bên trong ngọn lửa.

Trong biển lửa cũng giống như thế giới băng lúc trước, vẫn có các ngọn hắc tháp với độ cao tăng dần, tạo thành một đường thẳng tắp.Ma đầu hú lên một tiếng quái dị, sợ hãi, vội vàng từ bên trong lốc xoáy lui về.Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm vào lốc xoáy, mắt hắn chớp chớp liên tục.

Tay phải lại hắn chỉ vào Ma đầu.

Ma đầu lập tức khóc lóc cầu xin, kêu rên nói:- Cho ta thêm một hồn phách nữa!Vương Lâm nhìn nó liếc mắt một cái, lại từ bên trong hồn kỳ lấy ra thêm một hồn phách, ném đi ra ngoài.

Sau khi nuốt vào, Ma đầu liền thể hiện một sự khẳng khái, sẵn sàng hy sinh, lại nhảy vào lốc xoáy.Lúc này, thế giới bên trong lốc xoáy lại biến đổi.

Đây là một mảnh sa mạc, mọc vô số cây xương rồng lớn sống.

Đằng xa là một loạt cơn lốc màu xám, đang chậm rãi di động.Cũng giống như hai thế giới trước đó, một loạt ngọn hắc tháp vươn cao, xếp thành hàng thẳng tắp.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Thêm vài lần thí nghiệm, lần lượt là núi đao. rồi cây cối to lớn.

Sắp xếp thứ tự chúng lại với nhau thì đúng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.Vương Lâm chợt hiểu ra tại sao Đoan Mộc Cực lại đi tìm Uông Thanh Việt.

Dựa vào ngũ hành thuật của Uông Thanh Việt cho dù là sông băng, biển lửa, sa mạc, núi đao, rừng cây, bất cứ cái gì đều có thể thoải mái vượt qua.Trong thế giới ngũ hành, nếu là để cho Vương Lâm lựa chọn thì tự nhiên hắn sẽ chọn sa mạc.

Dù sao hắn cũng am hiểu thổ độn thuật.

Có nó, chắc chắn sẽ trợ giúp hắn rất nhiều khi muốn vượt qua nơi này.Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhẹ nhàng rơi trên một khối đá bên cạnh, hòn đá cũ chậm rãi di động đến chỗ lốc xoáy.

Hắn liếc mắt nhìn qua Ma đầu.

Ma đầu thầm than một tiếng, lập tức ngoan ngoãn chui vào.Không lâu sau, lúc khối đá này chìm vào trong lốc xoáy, thân mình Vương Lâm vội lui về phía sau, đứng ở phía trên một khối đá khác.

Ma đầu lúc này từ trong lốc xoáy chui ra, vẻ mặt cầu xin, rồi lại chui vào tiếp.Cứ như thế liên tục.

Cuối cùng, khi ma đầu chui vào lần thứ tư, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chẳng hề do dự mà bám theo.Lộ ra trước mắt hắn là một sa mạc vô tận có màu vàng đất.

Từng trận gió sa mạc bạo ngược, điên cuồng gào thét thổi đến.

Xa xa phía chân trời, vô số cơn lốc màu đen cứ chậm rãi di động.

Khí thế của cơn lốc vô biên, vô tận.

Trên cao lên tận trời, dưới thấp xuống tận đất.

Nếu dùng hình ảnh phô thiên cái địa để hình dung cũng chưa lột tả hết được cảnh tượng ở đây.Theo gió đến còn có vô số hạt cát bị thổi lên cuồn cuộn, đánh mạnh vào người.Vương Lâm thu hồi Ma đầu, ngồi xuống sờ sờ cát vàng dưới chân.

Sau đó chân đạp nhẹ, thi triển Thổ Độn thuật.

Lập tức cả người hắn biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đã ở trăm trượng bên ngoài.Trăm trượng phía ngoài chính là vị trí hắc tháp đầu tiên trong Hành Thổ chi địa.

Vương Lâm đi vào bên trong tháp.

Lập tức tiếng gió gào rít bên ngoài biến mất, bốn phía trở lại bình thường.Cẩn thận quan sát trong tháp, ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng.

Hắc tháp có tất cả ba tầng.

Hai tầng đầu không bài trí gì, duy nhất trên tầng thứ ba có một cái bàn.

Trên bàn phủ một tầng tro bụi thật dày.

Vương Lâm xem xét bốn phía một chút, đang định đi xuống.

Bỗng nhiên hắn dừng bước, nhìn chằm chằm vào cái bàn kia, ánh mắt chớp chớp.Vừa rồi khi hắn vừa ghé mắt nhìn, thì thấy tro bụi trên mặt bàn, ở giữa có một vị trí, không có cùng độ cao.

Hắn tiến lên nhìn kỹ.

Sau đó, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên.

Một trận gió nhẹ thổi qua, quét đi một lớp tro bụi.Lúc này, một loạt chữ nhỏ mờ mờ xuất hiện ở mặt bàn.

Vương Lâm không nói tiếng nào, hai tay lại nhẹ nhàng vung lên.

Sau mấy lượt, chữ viết trên mặt bàn đã rõ ràng hơn.Những chữ này rõ ràng là của tiền nhân viết lại trên bàn.

Sau bao nhiêu năm bị tro bụi tích lũy, lấp dần.“Hễ tiến vào nơi đây, hãy lưu lại chữ viết!”

Nét chữ cứng cáp có lực, ẩn chứa một luồng hơi thở như đập thẳng vào mặt.

Hắn lẳng lặng nhìn một chút, xoay người đi xuống, ra khỏi hắc tháp.Nháy mắt sau khi ra khỏi hắc tháp, tiếng gió gào rít lại vang lên, cát bay kín, che lấp cả mặt trời khiến cho không trung trở nên tăm tối.Vương Lâm chỉ có thể dùng thổ độn thuật theo dưới nền đất đi tới, không dám liều lĩnh phi hành.

Ngộ nhỡ giữa không trung có cấm chế lợi hại, nếu phi hành đụng phải thì kết cục chỉ có thể là tử vong.

Hắn trầm ngâm một chút, vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, ném về phía không trung.

Phi kiếm lập tức bay lên.

Lúc bay cao hơn trăm trượng thì đột nhiên có một cơn lốc vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống.

Phi kiếm lập tức bị cuốn vào bên trong, vỡ tan thành từng mảnh.Vương Lâm vẫn hết sức thản nhiên.

Hắn đã đoán trước được, nên phi kiếm chỉ là để nghiệm chứng mà thôi.

Hắn ước chừng khoảng cách từ đây tới hắc tháp kế tiếp cỡ trăm dặm.

Sau khi trầm ngâm một lúc, chân hắn hạ xuống, lại chìm vào dưới nền đất, chạy đi về phía trước.Lúc này, Vương Lâm cảm giác được dưới nền đất sa mạc rõ ràng có một thứ gì đó ngăn cản hắn thi triển thổ độn thuật.

Tuy nhiên, lực cản này không lớn.

Linh lực trong cơ thể Vương Lâm hơi chút lưu chuyển liền gắng gượng vượt qua khoảng cách trăm dặm một cách an toàn.Bên trong tòa hắc tháp thứ hai, Vương Lâm tìm tòi một lúc, không có gì phát hiện.

Hiện tại hắn không thể xác định được là đám người Cổ Đế có vượt qua Hành Thổ chi địa này hay không.

Tuy nhiên, dựa theo lời nói lúc trước của những người đó, nhất là nhớ tới pháp bảo Băng Phong tráo, có thể thấy được bọn họ có khả năng là tính toán vượt qua Băng Phong chi địa.Vào lúc này, ở mấy vạn dặm phía trước Vương Lâm, bên trong một tòa hắc tháp cao tới nghìn trượng, Mạnh Đà Tử âm trầm đứng ở bên trong.

Nhìn ra phía ngoài chỉ thấy vô số cơn lốc đang vây quanh.

Những tiếng gió rít lên giống như tiếng khóc từ từ vọng đến.Lúc này bộ dáng hắn có chút chật vật, ngay cả con Cóc (Thiềm Thừ) trên vai hắn cũng uể oải, phát ra những tiếng kêu yếu ớt.Hắn sờ sờ Thiềm Thừ, trong lòng cực hận.

Mấy tháng trước hắn cùng đám người Lục Dục ma quân ở bên trong thông đạo bị con giao long màu đỏ truy kích.

Trong số bọn họ không có ai là đối thủ của nó.

Mặc dù liên thủ cũng không có tác dụng.

Cuối cùng chỉ có thể chạy trốn.Mục tiêu của mọi người đều là lốc xoáy trên đỉnh thông đạo, chỉ khi tới được nơi đó, thì mới xem như tạm thời vượt qua nguy hiểm của cửa thứ nhất.

Nhưng con giao long màu đỏ đó cứ đuổi theo không dứt, nên tính toán trước đó của mọi người hoàn toàn bị xáo trộn.Nguyên bản, bọn họ đã chuẩn bị sau khi tiến vào cửa thứ nhất rồi hợp lực khiến cho khó khăn giảm xuống.

Như thế bọn họ cũng sẽ không hao tổn nhiều linh lực, bảo tồn thực lực để sử dụng cho cửa thứ hai.Đáng tiếc thực lực màu đỏ giao long quá mạnh mẽ, khiến cho mọi người khó có thể đối phó, chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy.

Cho dù là khi đã chui vào bên trong lốc xoáy cũng không ai dám dừng lại lấy một chút.

Vì vậy mà mỗi người tiến vào đều gặp phải một thế giới không giống nhau.o0oNơi Mạnh Đà Tử tiến vào đúng là Hành Thổ chi địa.

Khi nhìn thấy sa mạc trong lòng hắn chợt trầm xuống.

Nguyên bản dựa theo kế hoạch của bọn họ thì sẽ đi vào Hành Thủy chi địa, cũng chính là một cái thế giới toàn băng tuyết.

Lần trước, bọn họ chết vô số người nơi đó mới vượt qua được.

Tuy nói nguy hiểm nhưng đối với bốn người bọn họ, dù sao cũng trải qua một lần rồi.

Lại thêm lần này đều đã chuẩn bị pháp bảo khắc chế nơi đây, nên tin rằng có thể an toàn vượt qua.Nhưng ở Hành Thổ chi địa, Mạnh Đà Tử chưa bao giờ trải qua.

Do đó, hắn chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Một ngàn dặm đầu có thể coi là an toàn, nhưng sau đó, những cơn lốc phô thiên cái địa xông tới.

Nhất là ở trong cơn lốc lại có một loại sinh vật kỳ dị.

Nó dùng âm thanh để công kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị.Nguyên bản lúc đầu sinh vật này không phải là nhiều, cho nên sau khi gặp phải chúng, Mạnh Đà Tử liền thi triển độc công, tiêu diệt từng cái một.

Nhưng hắn không ngờ được rằng càng về sau đám sinh vật đó càng ngày càng nhiều.

Trước đó, trong một hồi đại chiến, có không dưới mấy vạn sinh vật này cùng lao tới.Tuy nhiên, dù sao Mạnh Đà Tử cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, lại giỏi về độc công.

Tuy nói âm ba của những sinh vật này công kích khiến hắn có chút e dè, nhưng cuối cùng vẫn đem toàn bộ chúng giết chết.

Chẳng qua hắn đi được không xa thì lại có hơn mười vạn sinh vật như thế xuất hiện.Giết mười vạn con lại có một trăm vạn, giết một trăm vạn cái lại có một ngàn vạn con.

Số lượng bọn chúng gần như là vô biên vô hạn.

Bên trong mỗi một cơn lốc đều có vô số sinh vật.

Thực tế, cơn lốc chính là do những sinh vật này bay cùng một chỗ tạo thành.Cứ thế vừa đi vừa giết, cuối cùng linh lực trong cơ thể tán loạn không chịu nổi rơi vào tình trạng kiệt sức.

Hắn đành phải mở ra một đường máu chạy đi, thoát khỏi sự vây khốn của chúng, tránh vào bên trong một hắc tháp, không dám ra ngoài.Mặc dù tu vi của hắn là Hóa Thần kỳ, lại có độc công, nhưng giết nhiều quá cũng làm hắn hơi chùn tay.

Số lượng sinh vật quá nhiều, thậm chí hắn lo lắng sau khi giết hết số sinh vật bên ngoài, biết đâu lại có gấp mười lần số lượng đó lại bay tới.Nhất là tại bên trong Hành Thổ chi địa vô biên vô tận này, có vô số cơn lốc.

Đừng nói mười lần, cho dù là gấp trăm lần, vạn lần số lượng đó đều rất có thể.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Mạnh Đà Tử không khỏi ớn lạnh.Những sinh vật này uy lực không phải lớn, nhưng nếu số lượng vượt quá triệu hoặc mười triệu con cùng phát ra âm ba công kích.

Thì cho dù hắn có là cao thủ Hóa Thần kỳ thì thần thức cũng sẽ lập tức bị chấn nát ngay tại chỗ, thậm chí thân thể đều bị hóa thành vô số mảnh nhỏ.Vương Lâm càng chạy càng nghi hoặc, hắn đã đi được không dưới mấy ngàn dặm, nhưng trừ bỏ thỉnh thoảng có một vài cơn lốc đảo qua còn lại cũng không gặp phải nguy hiểm.

Chỉ duy nhất một điểm là lực cản ở bên trong đất càng lúc càng lớn, cho nên tốc độ của hắn không thể không chậm lại.

Linh lực trong cơ thể có đến một nửa là dùng để chống lại lực cản đó.Một ngày, Vương Lâm hiện thân ở bên ngoài một hắc tháp.

Hắc tháp này cao chừng trăm trượng, đâm thẳng lên trời.

Vương Lâm vừa mới đi vào hắc tháp bỗng nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn chằm chằm mặt đất bên trong tầng thứ nhất.

Bên trên lớp tro bụi dày trên mặt đất để lại vài dấu vết rất nhỏ.

Lớp tro bụi dường như bị người nào đó dẫm lên.Vương Lâm chậm rãi đi tới, cúi đầu xuống nhìn.

Theo sau ánh mắt hắn lóe lên, nhanh chóng cẩn thận tìm tòi ở tầng dưới cùng của hắc tháp.

Cuối cùng ở một bãi đất tầng một, hắn phát hiện lớp tro bụi có vô số vết chân người.Vương Lâm hít hơi thật sâu.

Hiện tại có thể xác định trước hắn đã có người tiến vào thế giới này.

Hơn nữa căn cứ dấu vết trên tro bụi, người này hẳn là rời đi cách đây không lâu lắm.Vương Lâm đứng ở bên trong tầng cao nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ vị trí này, hắn có thể nhìn được rất xa.

Chẳng qua nhìn về phía chân trời thì không có vật gì khác ngoại trừ vô số những cơn lốc màu đen.Trầm ngâm một chút, Vương Lâm lập tức giảm tốc độ lại, không nhanh không chậm, chạy về phía trước.

Căn cứ vào phân tích của hắn, bất kể kẻ phía trước là ai thì đối với hắn cũng không khác gì nhau.

Một khi bị bắt gặp, tất nhiên hắn sẽ bị quản chế bởi kẻ đó.

Nhưng nếu có thể giữ được khoảng cách, như vậy hoàn toàn có thể mượn sức lực của đối phương giúp mình an toàn vượt qua thế giới này.Mang theo ý ngĩ như vậy, Vương Lâm không nhanh không chậm chạy về phía trước.

Kể từ đó cho tới ba ngày sau hắn mới đi được thêm ngàn dặm.

Mỗi lúc đi ngang qua mỗi tòa hắc tháp hắn đều thả ra Ma đầu tiến vào tra xét một phen, sau khi xác định an toàn mới cẩn thận tiến vào.Thời gian dần trôi qua, nửa tháng sau, độ cao của hắc tháp đã đạt tới tám trăm trượng.

Vương Lâm ở bên trong một ngọn tháp cẩn thận tra xét một phen, sau đó đứng ở tầng cao nhất, nhìn ra xa.Trên đường đi, hắn đã có thói quen mỗi khi đến một tháp sẽ đứng ở đỉnh nhìn về phía trước.

Bỗng nhiên đồng tử trong mắt hắn thu lại.

Trong tầm mắt, chỉ thấy tất cả các cơn lốc to nhỏ đều di động về phía trước.

Những cơn lốc này dường như bị một cái gì đó thu hút đang lao về một hướng.Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, nhìn một chút.

Sau đó, hắn đi xuống hắc tháp, lại trầm mình xuống, chạy về phía trước.Lực cản dưới nền đất lúc này cực lớn.

Hiện tại Vương Lâm cần dùng tám phần linh lực để chống cự mới có thể thi triển Thổ Độn thuật chậm rãi mà đi.

Đang chạy, Vương Lâm chợt dừng lại.

Thần thức của hắn nhận thấy đất cát phía trước mơ hồ lộ ra hắc mang.

Một mùi hương hơi nồng từ từ lan đến.

Vương Lâm không nói hai lời vỗ túi trữ vật, xuất ra Phòng Độc đan lúc trước còn dư mà Mạnh Đà Tử đưa cho hắn ngậm vào trong miệng.

Sau đó, hắn từ dưới nền đất chui lên.Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra thân mình trong lúc chưa tới hắc tháp.

Vừa ra trên nền đất sa mạc, những tiếng rít lập tức tăng lên mấy lần.

Từng trận âm ba thổi tới, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy đau đớn.

Nhưng lúc này Vương Lâm bất chấp.

Hắn nheo mắt, tay phải bắt quyết, quát lên :-Tới!Lập tức một cỗ quái phong trống rỗng xuất hiện.

Nó xen qua nhưng cơn lốc khác, nhanh chóng chạy quanh bốn phía trong sa mạc.

Dần dần, sa mạc giống như bị một bàn tay to chấn động, lộ ra vô số xác thú màu đen chôn dấu bên trong.Đây là một loại sinh vật thân thể chỉ bằng nắm tay, có một đôi cánh mỏng.

Miệng của nó đầy răng, bộ mặt dữ tợn.Thần thức Vương Lâm tản ra, xem xét một chút, lập tức sắc mặt trầm xuống.

Nơi đây xác của loại sinh vật này không dưới vạn cái, vả lại thân thể đều là tối đen, trúng kịch độc mà chết.Vương Lâm lập tức biết, kẻ cùng hắn tiến vào nơi này đúng là Mạnh Đà Tử.

Nhớ tới hắn, Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, nhưng đồng thời trong lòng lại âm thầm cảnh giác.

Dưới chân dậm nhẹ một cái, hắn lại chìm xuống dưới nền đất, chạy về phía hắc tháp.Sau mấy canh giờ, thần thức Vương Lâm thấy được hắc tháp.

Chẳng qua ở trước hắc tháp có một cơn lốc nhỏ, đang phát ra những tiếng rít, chậm rãi lay động.Vương Lâm trầm mặc một chút, chậm rãi lui về phía sau mấy trượng, chuẩn bị bỏ qua để đi, hướng tới hắc tháp kế tiếp.

Nhưng vào lúc này, cơn lốc kia lập tức từ từ chạy về hướng Vương Lâm.

Nơi nó đi qua đất cát bị cuốn lên vào bên trong lốc xoáy, sau lại bị bắn ra rất nhanh.

Trong đó một ít bắn vào trên hắc tháp phát ra những tiếng nổ.Vương Lâm cười lạnh trong lòng.

Thần thức của hắn dò xét thấy quanh đây chỉ có duy nhất một cơn lốc đó mà thôi.

Vì thế không nói hai lời, cực cảnh thần thức lập tức theo hai mắt bắn ra, chui vào bên trong cơn lốc.

Trong nháy mắt hắn lập tức cảm ứng được bên trong cơn lốc có hơn một ngàn cái thần thức.Mỗi một cái thần thức đều tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ.

Chỉ là nếu không vượt qua Nguyên Anh, đối với Vương Lâm sẽ không sinh ra uy hiếp.

Thần thức của hắn đảo qua, lập tức có gần trăm cái thần thức bị tiêu diệt.

Nhưng vào lúc này bỗng nhiên hơn chin trăm thần thức còn lại theo một phương thức quỷ di dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh lợi kiếm đâm về phía thần thức của Vương Lâm.Cùng lúc đó, cơn lốc nhỏ bỗng nhiên ngừng lại một chút, lộ ra vô số tiểu thú bên trong.Đám tiểu thú này rất giống với xác thú Vương Lâm vừa nhìn thấy.

Chúng nó bay sát bên nhau, trong miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.Thanh âm đó cũng với thanh lợi kiếm được ngưng tụ bởi thần thức, lập tức gắn kết cùng một chỗ, hình thành một đạo sóng âm, cùng thần thức lợi kiếm đâm về phía thần thức Vương Lâm.Vương Lâm nhướng mày, thần thức lập tức thu hồi.

Vỗ túi trữ vật, Ma đầu bay ra, sau khi thấy thanh kiếm được ngưng tụ bởi thần thức lập tức hai mắt tỏa sang, không đợi Vương Lâm phân phó, chính mình hứng thú nhào tới.Ma đầu bay ra một khắc, thần thức lợi kiếm và sóng âm công kích trước sau tiến đến.

Ma đầu hưng phấn hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên hóa thành một làn khói đen, khuếch tán ra xung quanh.

Trong nháy mắt liền đem thần thức tụ tập bởi tiểu thú bao vây lại.

Về phần song âm công kích đối với Ma đầu vô hình vô thể thì không có nửa điểm tác dụng, trực tiếp xuyên qua.Cùng lúc đó, Vương Lâm há mồm phun ra phi kiếm chém về phía tiểu thú.

Tại lúc phi kiếm bay vào đàn thú, bọn chúng liền nhanh chóng tản ra khắp không trung.Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Mắt thấy tiểu thú tản ra, Vương Lâm bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, lập tức mấy trăm phi kiếm bay ra.

Vương Lâm thần thức đảo qua, phân ra trên chúng.

Bằng vào lực lượng cực cảnh thần thức, khống chế tất cả số phi kiếm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 173: Đệ nhị ma đầu ( 172/2095)Vương Lâm không định trong một lần giải quyết hết bọn tiểu thú, mà là muốn bọn chúng tránh đường.

Quả nhiên bọn tiểu thú dưới sự tấn công như vũ bão của phi kiếm đã tránh sang hai bên.

Vương Lâm không nói một lời thuận theo khe hở đã mở ra giữa bầy tiểu thú mà đi vào trong Hắc tháp.

Tới bên ngoài Hắc tháp thân mình vừa dừng lại.

Mấy trăm thanh phi kiếm đang bay xung quanh lập tức được hắn thu hết vào túi trữ vật.Cùng đó hắn cũng triệu hồi Ma đầu.

Ma đầu đang vui sướng nuốt thần thức của tiểu thú không để ý tới lời triệu tập của Vương Lâm.

Cực cảnh thần thức trong mắt Vương Lâm lóe lên, hừ lạnh một tiếng.Âm thanh truyền tới tai Ma đầu, lập tức khiến nó run bắn người, không dám tiếp tục cắn nuốt nữa, thân mình nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một đạo khói đen.

Hai mắt nhấp nháy, thèm thuồng nhìn thần thức tiểu thú đang tiêu tán trở về cơ thể của chúng, miễn cưỡng tiến vào trong tháp, lơ lửng bên cạnh Vương Lâm.Nó không hiểu, đầu óc tên sát tinh này có vấn đề ở đâu, lại bỏ không giết nhiều kẻ địch như vậy, mà gọi nó quay về.Vương Lâm đứng trong Hắc tháp tập trung nhìn bọn tiểu thú.

Hắn không để ma đầu tiếp tục cắn nuốt cũng là có nguyên nhân.

Hắn cũng vừa mới nghĩ tới vấn đề đó.

Bọn tiểu thú tập trung nhiều một chỗ liền hình thành cơn lốc.

Ở nơi này chính là chỗ trong Hành Thổ chi địa có nhiều cơn lốc nhất.Có thể thấy, số lượng bọn tiểu thú đông không thể đếm xuể.

Ngoài việc chúng có thể tấn công bằng sóng âm và thần thức, cơ thể chúng rất là yếu ớt.Nếu như số lượng không nhiều thì rất dễ tiêu diệt, đặc biệt với bản lĩnh của Mạnh Đà Tử, chỉ cần phát tán khói độc là coi như xong.

Nhưng Vương Lâm vẫn chưa thể quên cảnh tượng ở trên đỉnh Hắc tháp mà hắn được chứng kiến mấy hôm trước, những cơn lốc đen kịt kéo về ngưng tụ ở một phương.Việc bay về một phương như vậy là có chủ ý.

Chứng tỏ đám tiểu thú được một phương pháp đặc biệt nào đó triệu tập.

Một khi số lượng bị giết quá nhiều, chúng có thể gọi đồng bọn tới, mà một khi rơi vào vòng tuần hoàn như vậy, đợi khi chúng bị giết đến một số lượng nhất định, nhất định sẽ hình thành một cơn đại cuồng phong.Đồng thời nếu số lượng bị giết quá lớn rất có thể sẽ gọi cả những cơn lốc vốn đã bị Mạnh Đà Tử thu hút.

Nếu như vậy không phải là tên gù giúp hắn mở đường mà là hắn sẽ phải giúp Mạnh Đà Tử kiềm chế những cơn lốc.Trận chiến vừa rồi đã có khoảng hai trăm tiểu thú bị Vương Lâm và Ma đầu tiêu diệt.

Lúc này ánh mắt Vương Lâm sáng lên, nhìn bầy tiểu thú bên ngoài đang dần dần ngưng tụ lại hình thành cơn lốc lớn.

Sau khi bay mấy vòng quanh cái tháp nơi Vương Lâm đứng nó không thèm để ý tới nữa và bay về phía trước.Đợi khi cơn lốc này đã bay xa, Vương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng toát ra một luồng khí lạnh.

Nơi này thật là quái dị, dường như trái với lẽ thường.

Bất luận là ai, chỉ cần bị bọn tiểu thú bao vây, sau khi biết được sức tấn công bằng sóng âm và thần thức của chúng thật yếu ớt e rằng sẽ muốn tiêu diệt sạch bọn chúng, để tránh chúng tập hợp đông thêm.Nhưng nếu làm như vậy, chỉ cần tiêu diệt đến một mức độ nhất định, một khi bọn tiểu thú gọi đồng bọn tới, tới lúc đó trừ khi là người có tu vi nghịch thiên nếu không thì chỉ có con đường chết mà thôi.Vương Lâm ngồi khoanh chân trong Hắc tháp, sau khi thổ nạp một chút rồi chăm chú nhìn những cơn lốc đen vẫn không ngừng bay theo một phương nhất định.

Hắn trầm ngâm một lúc, không vội vã đi ra, mà lưu lại trong Hắc tháp.Hắn nhìn Ma đầu, khuôn mặt nó đang thể hiện môt vẻ buồn bực, đầy tiếc nuối.

Đôi mắt nó không ngừng nhấp nháy nhìn những cơn lốc mỗi lúc một bay xa hơn.Vương Lâm cũng không giải thích.

Lạnh lùng nói:- Không cần biết ngươi đã nuốt bao nhiêu thần thức, phải nôn ra cho ta một nửa.Ma đầu ngần ngừ hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ nếu như nó phóng ra ngoài liệu Vương Lâm có đuổi theo không.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt không mấy lương thiện của Vương Lâm thì toàn thân nó run lên vội vàng nôn ra linh hồn thần thức của đám tiểu thú.Sau khi nôn ra hai mươi linh hồn nó làm ra vẻ mệt mỏi, trong lòng đắc ý:- Ngươi là người có bản lĩnh cũng phải ăn thứ do ta nôn ra.

Nếu có bản lĩnh thì đừng ăn!Vương Lâm hiển nhiên không hay biết những suy nghĩ trong lòng Ma đầu.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của nó lóe lên, hắn cũng có thể là đã đoán ra được mấy phần.

Nhưng những chuyện như vậy, hắn cũng không thèm tính toán với nó.

Hắn dồn sự chú ý của mình vào hai mươi linh hồn tiểu thú trước mặt mình.Sau một hồi quan sát rất kỹ càng, ánh mắt Vương Lâm chớp động, một tay tóm lấy hai mươi linh hồn đứng dậy đi lên tầng trên Hắc tháp.

Đến giữa một tầng nào đó, hắn thăm dò xung quanh, cảm thấy không gian nơi đó tương đối phù hợp.

Thế là Cực cảnh thần thức được tung ra, nhanh chóng bao lấy xung quanh.Ma đầu vẫn luôn đi theo sau Vương Lâm, muốn tận mắt chứng kiến hắn sẽ ăn những linh hồn chiếm đoạt được của mình ra sao.

Đang đắc ý thì bỗng nhiên phát hiện tứ phía bị đã bị thần thức bao trùm.

Những tia chớp màu đỏ không ngừng bay xung quanh khiến cho hắn sợ mềm nhũn người, trong lòng thầm nghĩ:- Xong rồi, xong rồi, tên sát tinh này muốn xử lý ta rồi…Hắn sợ hãi đang định quỳ xuống cầu xin, thì thấy Vương Lâm vẫn không thèm nhìn mình, chỉ chăm chú nhìn hai mươi linh hồn tiểu thú mà chẳng nói một lời.

Thế là, hắn vội nuốt lời cầu xin lại, trong lòng thầm nghĩ vẫn còn may mắn.Vương Lâm đứng quan sát đám linh hồn tiểu thú.

Thần thức của chúng tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nói mạnh không phải mạnh nói yếu cũng không đúng.

Nếu như không phải Ma đầu được hắn tạo ra có một chút đặc tính giống như du hồn, e rằng việc cắn nuốt những thần thức có tu vi không kém nó bao nhiêu không phải là chuyện dễ ràng.Cũng chính là nhờ sự thành công của Ma đầu, vì vậy mà trong lòng Vương Lâm có ý nghĩ sẽ tạo thêm một Ma đầu nữa.

Hắn hiểu rõ khiếm khuyết lớn nhất của mình chính là pháp bảo không nhiều, mà dùng lại chẳng được bao nhiêu.

Cho đến bây giờ cũng vẫn chỉ có phi kiếm mà thôi, còn những cái khác thì đều là những pháp bảo không mấy tác dụng.Ngoài phi kiếm ra thì cái mà hắn có nữa chính là Ma đầu.

Phải nói rằng Ma đầu rất được việc.

Ví như chuyện vừa rồi, nếu như không phải là tung Ma đầu ra đối phó với thần thức, e rằng Vương Lâm sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi.Ngoài hai cái này còn có sợi Long cân, cuộn tranh.

Nhưng tiếc là khí tức trong cuốn tranh lại quá quỷ dị, Vương Lâm không muốn sử dụng nó nếu như chưa hiểu rõ ràng về nó.Điểm mấu chốt trong việc nuôi dưỡng Ma đầu, là ở tính đặc biệt về linh hồn của nó.

Tên Ma đầu thứ nhất vì bản thân vốn là Nguyên Anh kỳ, có chút tương đồng với Du hồn, vì vậy dưới sự huấn luyện của Vương Lâm cuối cùng cũng có được một chút đặc tính của Du hồn.

Chỉ có điều là không thể so sánh với khả năng khiến cho sinh linh lầm vào hạo kiếm của du hồn mà thôi.Nếu như là Du hồn thì nó chẳng kể tu vi nào, chỉ cần nuốt linh hồn vào là có thể hấp thu những tinh hoa huyết nhục tồn tại trong đó.

Trừ khi gặp phải kẻ thần thông quảng đại mới có thể khắc chế.

Nếu không thì chỉ có nuốt hồn mới là địch thủ của nó.Còn Ma đầu do Hứa Lập Quốc hóa thành chỉ có thể cắn nuốt những kẻ đồng giới với mình.

Nếu như cao hơn một tầng gặp phải Nguyên Anh kỳ mà cứ cố gắng thôn phệ, chắc chắn sẽ gặp phải thất bại.Lúc này Vương Lâm lại nhìn về phái linh hồn của đám tiểu thú vốn có khả năng dung hợp.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy nhiều cá thể thần thức như vậy.

Không ngờ lại có thể dung hợp lại làm một, hình thành một thần thức mới.Tính đặc thù đó làm nảy sinh trong đầu Vương Lâm ý nghĩ muốn chế tạo ra một Ma đầu nữa.Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, vỗ vào túi trữ vật xuất ra mấy chiếc hồn kỳ, lơ lửng hai bên thân mình hắn.

Trong hồn kỳ phong ấn rất nhiều linh hồn, mà đại bộ phận là ma tu.

Cũng có bộ phận là linh hồn sinh vật trong Tu Ma hải.Hắn hất tay phải, một đạo linh lực giam cầm lập tức xuất hiện, đem mười mấy linh hồn tiểu thú nhốt vào trong.

Còn trơ lại một cái không lay động bên ngoài.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn giơ tay lấy ra một linh hồn từ trong hồn kỳ.

Sau khi lưu lại trong đó một dấu ấn liền ném ra ngoài.Đáng tiếc là cũng giống như Hứa Lập Quốc lúc đầu, cơ bản nó cũng không thể cắn nuốt.

Nó chỉ láo liên nhìn bốn phía.

Nhưng Vương Lâm cũng không hề sốt ruột.

Sau khi đã có kinh nghiệm dưỡng ma lần đầu, hắn đã hiểu rất rõ để biến một linh hồn bình thường thành thần thức có đặc tính du hồn cần rất nhiều thời gian.Bước đầu tiên phải cần hắn thúc đẩy một chút.

Mắt Vương Lâm lóe lên ánh đỏ.

Cực cảnh thần thức lập tức hóa thành một cái võng màu hồng, xuất hiện xung quanh thần thức của tiểu thú, từ từ co lại.Bị ép buộc, tiểu thú thần thức nhanh chóng bay vào phía trong, mắt nhìn cái võng màu hồng ngày càng bó sát lại, nó chỉ còn cách bay về phía cái hồn phách kia.Ánh mắt Vương Lâm tập trung, chăm chú nhìn trong khoảnh khắc chỉ nhìn thấy thần thức tiểu thú gia tăng tốc độ, một lát sau đâm phải linh hồn.

Tuy nhiên nó vẫn hoàn toàn chưa cắn nuốt, mà chỉ dung hợp lại với chúng, Vương Lâm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thần thức của tiểu thú như lớn mạnh lên mấy phần.Hắn có chút kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng phải cần rất nhiều lực khí mới có thể ép chúng cắn nuốt đối phương, cũng như Hứa Lập Quốc mới đầu vậy.

Nhưng không ngờ bọn tiểu thú này chỉ cần bức bách chút xíu thôi thì ngay lập tức đã dung hợp chứ hoàn toàn không phải là cắn nuốt lẫn nhau cũng đã đạt được kết quả tương tự như vậy rồi.Vương Lâm không nói một lời cái võng màu hồng lại.

Sau đó hắn lại lấy thêm một linh hồn nữa ra.

Sau khi lưu lại một chút thần thức liền ném đi.

Lần này không cần Vương Lâm bức bách thần thức tiểu thú đó đã tiến lên dung hợp với nó.Cứ như thế, Vương Lâm càng ngày càng thấy hưng phấn, ánh mắt hắn nhấp nháy, hai tay điểm liên tiếp vào hồn kỳ, lập tức mấy chục linh hồn bay ra.

Sau khi được hắn lưu lại thần thức liền đẩy chúng ra ngoài.Trong nháy mắt tiểu thú thần thức bỗng nhiên lay động lao vào mấy cái linh hồn với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ cần vừa chạm trúng cái nào liền dung hợp ngay, rồi lại tiếp tục đâm vào những cái tiếp theo.Thời gian chưa hết một nén nhang, mấy chục linh hồn đã được nó dung hợp hết sạch.

Lúc này, thần thức tiểu thú đã lớn mạnh lên rất nhiều, dường như đã vượt qua Kết Đan sơ kỳ và đã có những dấu hiệu của Kết Đan trung kỳ.Vương Lâm càng lúc càng cảm thấy hưng phấn, tay phải hắn run run cầm một chiếc hồn kỳ lên.

Mấy trăm linh hồn còn lại trong đó nhất loạt bay ra, sau khi được hắn hạ lạc một tia thần thức thì đồng loạt bay về hướng thần thức tiểu thú.Thần thức của tiểu thú lập tức kêu lên một hồi.

Đây là lần đầu tiên nó cất lên tiếng kêu trong tháp.

Âm thanh vừa phát ra lập tức hóa thành những đợt sóng rầm rầm tản ra tứ phía, vẻ mặt Vương Lâm lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt không nhừng nhìn ngó xung quanh.Hắn biết là mình đã nhặt được bảo bối.

Không hiểu vì sao thần thức của tiểu thú lại cổ quái như thế, cứ như thể là nó sinh ra để làm Ma đầu vậy, không cần phải hối thúc cũng tự động dung hợp.

Ngoài ra điều làm cho Vương Lâm càng vui mừng là hắn không ngờ nó có thể tấn công bằng sóng âm phát ra từ cơ thể mình.Hơn nữa, thần thức phát ra sóng âm để tấn công hiển nhiên là một loại phương pháp tấn công chuyên nhằm vào linh hồn.

Sau khi sóng âm xuất hiện vốn tưởng là sẽ dung hợp với những linh hồn kia bỗng nhiên giảm tốc độ có dấu hiệu vỡ tan ra.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 174: Ma đầu dị biến. ( 173/2095)Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên Ma đầu tiểu thú.

Cực cảnh thần thức bỗng nhiên tách ra khỏi cơ thể hóa thành một sợi xích đỏ rất lớn, gầm gào hướng về phía nó.Uy nghiêm của Thôn hồn lập tức xuất hiện.

Không cần nói tới tiểu thú Ma đầu, ngay cả Ma đầu Hứa Lập Quốc cũng phải kinh hãi co rút lại trên mặt đất, không dám động đậy.

Uy ấp của thiên địch khiến nó tim đập chân run.Tiểu thú Ma đầu biến hình lúc này giãy dụa kêu gào vài tiếng.

Trái ngược hoàn toàn với Vương Lâm, nó tỏ ra vô cùng bất lực, ánh mắt tiểu thú lộ vẻ van xin.Sợi xích màu đỏ mà thần thức biến thành, lạnh lùng quấn quanh Ma đầu một lát rồi mới từ từ được Vương Lâm thu lại.

Cùng với đó tay phải Vương Lâm vung lên lấy ra một cái hồn kỳ.

Ma đầu không nói một lời hóa thành khói đỏ bay vào trong hồn kỳ.Vương Lâm lưu lại một đạo thần thức trên hồn kỳ, rồi mới đút vào túi trữ vật.

Đồng thời tay phải vung lên, xung quanh lập tức có vô số đạo tơ sáng lên.

Tất cả đều là thần thức do hắn bố trí từ trước, để chế ngự Ma đầu.Những sợi thần thức này từng bó từng bó hợp lại thu vào tay Vương Lâm.Sở dĩ vừa rồi bất luận tốc độ của tiểu thú Ma đầu nhanh đến đâu cũng không thể qua nổi hắn là có nguyên nhân.

Một phần cũng là do những sợi thần thức này.

Sớm phát hiện được Ma đầu này có những điểm dị thường, Vương Lâm đành lặng lẽ bố trí thần thức cấm chế thành những đạo tơ bao lấy xung quanh, giống như là tơ nhện vậy.Mặc cho tiểu thú đâm vào đâu đều bị Vương Lâm phát hiện ra.

Đồng thời, sau khi Ma đầu dung hợp rất nhiều linh hồn thì một chút thần thức lưu lại trên cơ thể nó cũng sẽ có tác dụng rất lớn.Hai cái tác dụng lẫn nhau, Vương Lâm có thể phát hiện được hành động của Ma đầu cũng không có gì là lạ.Sau khi thu hồi thần thức, Vương Lâm đứng dậy, theo cửa của tháp đi ra ngoài.

Trầm ngâm hồi lâu, thân mình hắn khẽ động đi xuống phía dưới.

Ra tới bên ngoài hắn chỉnh lại tư trang một chút rồi bước xuống, Ma đầu cũng vội vàng theo sát đằng sau.Đáng tiếc nó cũng chẳng được tự do lâu.

Vương Lâm túm lấy nó ném vào trong Long cân.Ở vị trí này, trở lực từ dưới đất là hiển nhiên là rất lớn, Vương Lâm phải dùng tới chín phần linh lực để kháng lại trở lực. do vậy mà tốc độ của hắn giảm đi đáng kể.Một mặt từ từ tiến về phía trước, một mặt thần thức của hắn tản ra cẩn thận quan sát phía xa.Sau mấy ngày thần sắc Vương Lâm khẽ động, từ thần thức, hắn có thể nhìn thấy ở nơi rất xa, có một đám mây đen bay với tốc độ rất nhanh về hướng của hắn.Mây đen bay tới đâu gió lốc xuất hiện tới đó.

Những kẻ không kịp lẩn tránh lập tức bị vỡ vụn ra hóa thành tiểu thú rồi bị nó nuốt luôn.

Vương Lâm chăm chú nhìn đám mây đen, vội vàng ngậm chặt Phòng độc đan, thân mình từ từ hạ xuống.Không bao lâu sau, mây đen gầm gào kéo đến.

Đằng sau mây đen là cự phong chi vương.

Lúc này những cơn lốc xoay chuyển rất nhanh, đem theo rất nhiều gió lớn, khiến mây đen di động càng nhanh hơn.Cự phong chi vương thổi đám mây đen bay qua nơi Vương Lâm ẩn nấp rồi bay đi rất xa.

Không bao lâu Cự phong chi vương lại quay lại, lần này tốc độ của nó không những nhanh, mà còn phát ra những tiếng gào rú mạnh mẽ hơn.

Lại một lần nữa lướt qua, mất hút ở nơi rất xa.Đợi khi nó đi khỏi, Vương Lâm lại từ từ tiến về phía trước, trong lòng hắn cười lạnh.

Không cần phải nói cũng biết đám mây đen đó chính là do Mạnh Đà Tử mà ra.

Xem uy lực của nó thì nếu như không phải là Cự phong chi vương thổi nó đi, một khi nó khuếch tán lên thì e rằng tiểu thú kia sẽ thương vong thê thảm.Hắn trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt nhấp nháy, trong lòng thầm nghĩ nếu như tiểu thú này có thể giết chết Mạnh Đà tử.

Trên người hắn nhất định sẽ có không ít bảo bối và đan dược.

Nghĩ tới những bảo vật trên người một đại cao thủ Hóa thần kỳ, Vương Lâm không khỏi rung động cõi lòng.

Nhưng rất nhanh hắn dập tắt suy nghĩ đó, so với bảo vật thì cái mạng nhỏ đó quan trọng hơn.Vương Lâm thở dài thu lại những suy nghĩ không thực tế trong đầu lại, tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ có điều sau khi xác định vị trí của Mạnh Đà Tử phương hướng của hắn đã định có chút thay đổi, hắn không đi thẳng mà đi vòng.Sau nửa tháng, với sự cẩn thận của mình, hắn đã đi qua nơi mà thần thức của hắn nhìn thấy những cơn lốc đáng sợ kia.Đó là một nơi có dày đặc những cơn lốc, mà số lượng tiểu thú trong đó lên tới hàng tỉ con.

Da đầu Vương Lâm tê dại, hắn càng cẩn thận hơn.

Cuối cùng sau hơn nửa tháng hắn đã đi vòng qua chỗ đó.May mà tuyệt đại bộ phận những cơn lốc đều bị Mạnh Đà Tử thu hút.

Suốt đường đi Vương Lâm đã hết sức cẩn thận nhưng không khỏi có lúc thấy sợ hãi.

Lúc này hắn đứng trong Hắc tháp, quay người nhìn về phía sau, tên gù ở ngay chỗ đó!Sau khi cười lạnh mấy tiếng, không nói một lời Vương Lâm nhanh chóng rời khỏi Hắc tháp đi về phía trước.

Hiển nhiên hắn có thể nhìn thấy một nơi rất xa phía trước có một dòng chảy rất lớn.Dòng suối đó như xuyên qua khoảng khổng, hiển nhiên hướng về cửa thứ hai!Vương Lâm hít sâu một hơi, đi về phía có dòng suối.

Thuật độn thổ sau khi đến đây không có cách nào để sử dụng được nữa, trở lực dưới đất quá lớn.

Cho dù hắn đã sử dụng mười phần linh lực để kháng lại trở lực nhưng cũng không có cách nào để thi triển thuật độn thổ cả.Nhưng thuật độn thổ hoàn toàn không chỉ có thể gia tăng tốc độ ở dưới đất mà khi không ở dưới đất chỉ cần chân chạm đất thì cũng nhanh hơn đi bộ rất nhiều.Trong mấy tháng vừa qua dường như ngày nào Vương Lâm cũng dùng thuật độn thổ, khiến cho mức độ sử dụng của hắn đã rất thành thục.

Vương Lâm tự mình cảm nhận được thuật độn thổ mà hắn tu luyện so với Súc Địa thành thốn được miêu tả trong ngọc giản nháy mắt có thể đi được ngàn dặm thì đúng là cách biệt quá xa.Trong khi Vương Lâm thở dài, thần thức quên tán ra, không cẩn thận quan sát xung quanh.

May mà phần lớn những cơn lốc đã bị Mạnh Đà Tử thu hút nên suốt dọc đường Vương Lâm không hề gặp phải nguy hiểm.Ba ngày sau, dòng chảy đã ở trước mắt, trong khi Vương Lâm đang đi bỗng nhiên dừng lại, không nói một lời lập tức chui xuống nền đất.

Đột nhiên một luồng trở lực to lớn mạnh mẽ truyền ra ngoài hắn vội vàng uống một ngụm linh dịch, vận động linh khí trong cơ thể để kháng cự lại nó.Ở một nơi không xa, đột nhiên xuất hiện hơn mười cơn lốc.

Những cơn lốc này từ phía lốc xoáy kia ra mục tiêu của nó chính là phương hướng của Mạnh Đà Tử, khi nó đi qua nơi Vương Lâm ẩn nấp chợt dừng lại, bay xung quanh không đi.Đáy lòng Vương Lâm trầm xuống.

Hắn đã từng thử chui vào không gian nghịch thiên.

Nhưng sau khi đến nơi đây không hiểu sao lại không có cách nào để tiến vào được.

Nếu không, vừa rồi chỉ cần chui vào đó là có thể an toàn.Vương Lâm nhìn cơn dòng chảy phía xa trong lòng có chút tính toán.

Hắn cắn cắn răng, vỗ vào túi trữ vật.

Ma đầu lập tức xuất hiện, nó nhanh chóng phát hiện được bên ngoài có một lượng lớn tiểu thú sung sướng đến mức không nghĩ kỹ liền xông lên phía trước.Đáng tiếc khi bóng nó vừa xuất hiện, hơn mười cơn lốc xung quanh lập tức phát ra những tiếng gào thét rất mạnh, hàng vạn đạo thần thức hợp vào với nhau, hình thành một tia chớp ầm ầm đổ về phía Ma đầu.Ma đầu kêu lên thảm thiết mấy tiếng.

Sau khi thần thức liên hợp lại, sức mạnh vượt xa khả năng chịu đựng của Ma đầu.

Thân mình nó tán phát ra một luồng khói xanh khiến Ma đầu sợ hãi muốn quay về bên cạnh Vương Lâm.

Lúc này đợt tấn công thần thức thứ hai lại tới.Cùng đó Vương Lâm lấy ra hồn kỳ, vung lên một cái Ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện.

Sau khi Ma đầu này xuất hiện liền phát ra những âm thanh chói tai.Âm thanh này vừa xuất hiện những cơn lốc kia lập tức rung lên, quả nhiên không di chuyển tiếp mà lộ ra rất nhiều tiểu thú đang vỗ cánh.

Đám tiểu thú kinh nghi nhìn Ma đầu thứ hai.

Ngay cả đợt tấn công sóng âm tiếp theo vào Ma đầu Hứa Lập Quốc cũng lập tức được thu lại.Ánh mắt Ma đầu thứ hai lộ ra những tia hồng quang, kêu to vài tiếng nữa.

Bọn tiểu thú kia lập tức thoái lui về phía sau, chăm chú nhìn ánh mắt của Ma đầu thứ hai, ẩn chứa sự e ngại.Vương Lâm cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt khẽ động, có chút suy nghĩ.

Về phần Ma đầu Hứa Lập Quốc cảm thấy hổ thẹn.

Lúc này, nó thấy khôi phục trí nhớ hoàn toàn không phải là việc tốt.

Ít nhất trước khi nó khôi phục trí nhớ nó nói dù thế nào cũng không thể có cảm giác hổ thẹn này.

Lúc này, nó tự nhủ trong lòng:- Thật mất mặt quá, hiển nhiên là để tiểu đệ cứu rồi.

Nói gì đi nữa thì lão tử cũng là kẻ đầu tiên đồng hành cùng sát tinh.

Không được, nếu để tình hình này tiếp diễn, sau này sát tinh sẽ chế tạo thêm nhiều tiểu đệ nữa.

Lúc đó, mỗi tên được chế tạo ra đều lợi hại hơn mình.

Không được, tuyệt đối không thể như vậy được!Ma đầu nghiến răng nghiến lợi, thân mình lập tức xông lên.

Tiến vào một cơn lốc, tóm lấy mấy con tiểu thú, lập tức cắn nuốt.Bọn tiểu thú lập tức trở nên hoảng loạn, đang định trốn chạy thì Ma đầu thứ hai lại gào lên mấy tiếng bọn tiểu thú lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt càng trở nên sợ hãi.Vương Lâm càng nhìn ánh mắt càng sáng lên.

Lúc này ánh mắt hắn đang phân tích, trong con mắt bọn tiểu thú thì Ma đầu thứ hai này dường như là đồng loại với khác loại mà thôi.

Tuy nhiên bên trong đó đã có sự biến hóa kỳ diệu, tạo nên sự siêu việt hơn đồng loại, mới có cảnh tượng như đang diễn ra.Nếu đúng là như vậy, nguyên nhân khiến cho thần thức tiểu thú này dung hợp được cũng dần dần sáng tỏ.

Ánh mắt Vương Lâm khẽ động, thân mình lập tức chui ra khỏi mặt đất.Khoảnh khắc mà hắn xuất hiện, ánh mắt bọn tiểu thú có chút cảnh giác nhưng hoàn toàn không hoảng loạn, cũng không chủ động tấn công.Lúc đó tên Ma đầu thứ hai nhìn Hứa Lập Quốc đang cắn nuốt miệng phát ra những tiếng kêu cổ quái.

Tất cả bọn tiểu thú đột nhiên chấn động, thần thức đua nhau bay ra khỏi cơ thể, ngưng tụ lại, tia chớp lại một lần nữa xuất hiện, mục tiêu chỉ nhắm vào Hứa Lập Quốc.Ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức cười mỉa, mặt lộ vẻ nịnh bợ, vội vàng nôn những thần thức vừa nuốt được ra, rồi nhanh chóng trở về đứng đằng sau Vương Lâm.

Khuôn mặt nịnh bợ biến mất, biến thành bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn Ma đầu thứ hai.

Trong lòng thầm nói:- Ngươi hãy đợi đấy! sẽ có lúc lão tử liều mạng với ngươi!Vương Lâm không thèm nhìn Hứa Lập Quốc.

Cầm ngọc giản phòng ngự mà Lý Mộc Uyển tặng trong tay, thần thức từ từ tán phát ra.

Quan sát kỹ từng tiểu thú, cuối cùng mới phát hiện trong hơn mười bầy tiểu thú…mỗi bầy đều có một thần thức rõ ràng có sức mạnh khác biệt so với những con khác.Trong quan sát của Vương Lâm.

Hắn quan sát được hơn mười mấy loại khác thường đó.

Chợt có một con bay tới trước Ma đầu thứ hai miệng phát ra những âm thanh chói tai.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 175: Đoạt bảo (1+2). ( 174/2095)Ánh mắt Ma đầu thứ hai chợt lóe lên ánh hồng.

Nó không nói một lời xông vào bọn chúng.

Những con khác loại kia cũng rất dũng cảm, không những không tránh né ngược lại còn phóng thần thức ra nghênh chiến.Hai bên lập tức dung hợp vào nhau.

Nhờ vào chút thần thức lưu lại trong Ma đầu thứ hai mà Vương Lâm cảm nhận được tình hình bên trong diễn biến cực kỳ nguy hiểm đáng sợ.

Chỉ có một kẻ còn sống sót sau cuộc chiến mà thôi.

Nếu không phải Ma đầu thứ hai bị nuốt thì là con khác loại đó bị dung hợp.Rất nhanh, Vương Lâm mỉm cười.

Bản thân là một kẻ thôn hồn, nên những Ma đầu do hắn chế tạo ra cũng đã mang một chút đặc tính của Du hồn.

Vì vậy mà những con khác loại kia không thể sánh bằng.Thần thức hai bên dung hợp, cắn nuốt lẫn nhau.

Sự hung tợn của Ma đầu thứ hai ngày càng lộ rõ, còn thần thức của tên kia càng lúc càng yếu dần.

Cuối cùng bị Ma đầu thứ hai hoàn toàn dung hợp và trở thành một phần trong cơ thể nó.Trong khoảnh khắc dung hợp, một bầy tiểu thú lập tức bay tới bên Ma đầu thứ hai bao vây xung quanh nó, hình thành một cơn lốc lớn.

Ánh mắt Vương Lâm khẽ động, sở dĩ thần thức của bọn tiểu thú này có thể ngưng tụ lại một cách hoàn mỹ như vậy chính là vì bên trong có một thần thức chủ đạo có thể nuốt, dung hợp những con khác.Lúc này, Ma đầu thứ hai gào lên mấy tiếng, kéo theo cơn lốc xông vào một cơn lốc khác.

Ánh mắt Vương Lâm khẽ động hừ nhẹ một tiếng khiến cho sự tấn công của Ma đầu thứ hai bỗng chậm lại.

Cơn lốc đang bay xung quanh người nó cũng lập tức ngừng chuyển động và hiện nguyên hình là những con tiểu thú.Vương Lâm nhìn rõ ràng ánh mắt Ma đầu thứ hai đứng giữa bầy tiểu thú bao vây đang nhìn hắn lộ rõ vẻ đau đớn và sợ hãi.Từ trong thần thức Vương Lâm phát ra một đạo thần niệm.

Ma đầu thứ hai lập tức gào lên mấy tiếng, đám tiểu thú đang vây quanh hắn liền kéo tới vây lấy Vương Lâm.

Vẻ mặt hắn vẫn như thường, ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn những con tiểu thú đang vỗ cánh bên cạnh mà không có chút gì dị thường.Sau khi những con tiểu thú đó bay đến gần, hoàn toàn không phải là tấn công mà là nhấc bổng hắn lên rồi lại biến thành cơn lốc.Ma đầu Hứa Lập Quốc vội vàng định đuổi theo.

Nhưng vừa chạm phải cơn lốc liền bị đẩy văng ra, từ tận đáy lòng nó cảm thấy uất ức, hậm hực gào lên mấy tiếng.

Cuối cùng, từ trong cơn lốc Vương Lâm chìa tay ra, lúc đó Hứa Lập Quốc mới chui vào được.Ở trong cơn lốc, Vương Lâm chẳng cần phải tự mình bay đi, chân hắn đạp lên vô số tiểu thú, như đi trên mặt đất bằng.

Bên ngoài được thần thức ngưng tụ của bọn tiểu thú bao bọc lấy, người ngoài khó có thể dùng thần thức để thăm dò.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hạ lệnh cho Ma đầu thứ hai.

Ngay lập tức cơn lốc liền bay về hướng Mạnh Đà Tử.

Sau đó những cơn lốc khác cũng lần lượt bay theo.

Cứ như vậy hơn mười cơn lốc gào thét mà tiến, rất nhanh đã tới chỗ những cơn lốc đang tập trung, từng khiến Vương Lâm phải thất kinh.Trong khoảnh khắc bọn chúng bay tới, một đạo thần thức rất mạnh quét về phía bọn chúng.

Vương Lâm vội vã thu liễm tâm thần.

Thần thức đó không ngừng lại mà tiếp tục quét qua.Hiển nhiên là đạo thần thức đó cũng không quan sát kỹ.

Nó chỉ là liếc qua một chút nên hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.Có lẽ dưới con mắt của nó, cơn lốc này cơ bản không thể có khả năng xảy ra chuyện khác lạ.

Vương Lâm ở trong cơn lốc, ánh mắt nhìn cụ phong chi vương mà trong lòng cười thầm.

Không cần phải nói, nhất định trong cụ phong chi vương sẽ là một con đứng đầu.Bây giờ hắn đã hiểu hơn một chút về loài sinh vật này.

Trong mỗi cơn lốc nhất định có một con có sức mạnh ghê gớm để ngưng tự thần thức của những con tiểu thú khác lại với nhau, đồng thời là kẻ ra lệnh chỉ huy.Điều này cũng giống như binh lính và tướng quân.

Những con tiểu thú bình thường thì giống như binh sĩ, còn kẻ có sức mạnh ghê gớm ra lệnh chỉ huy kia sẽ là tướng quân.

Về phần cơn lốc kia thì trong nó chính là vương giả.Tiếp sau đó, qua cơn lốc nhìn ra ngoài chỉ thấy trong đám cơn lốc có một tòa Hắc tháp đứng sừng sững cao ngất trời, Mạnh Đà Tử hiển nhiên là ở trong đó.Vương Lâm không hề vội vã.

Hắn khiến Ma đầu thứ hai dẫn hắn tới đây chính là vì cảm nhận được phương pháp này có thể tiếp cận được mà không gây ra động tĩnh gì.

Từ đó, hắn sẽ có thể tùy cơ hành động.

Hắn không muốn giết Mạnh Đà Tử nhưng muốn chiếm đoạt những bảo bối của hắn.

Nếu như khéo xử lý thì đó là điều hoàn toàn có thể.Thần thức lưu lại trong Ma đầu thứ hai không giống với thần thức lưu lại trong cơ thể Ma đầu Hứa Lập Quốc.

Ma đầu Hứa Lập Quốc là trải qua diễn biến trong một thời gian dài, thần thức nó đã bị khống chế một cách vô thức mà nó không hề hay biết.

Nếu như Vương Lâm muốn, thậm chí không cần Cực cảnh thần thức cũng có thể biến nó thành tro bụi.

Chỉ có điều trong hoàn cảnh bình thường không muốn sử dụng thần thức lưu lại trong cơ thể nó để tấn công mà là giữ nó lại để làm biện pháp cuối cùng.Bình thường hắn thường lấy Cực cảnh thần thức để uy hiếp là để cho Lập Quốc không thể nhận ra được điều đó.

Dù sao thì hắn cũng đã khôi phục được một chút trí nhớ, nên có sự khác biệt rõ ràng so với những du hồn bình thường.Nhưng Ma đầu thứ hai này thì hoàn toàn không giống như vậy.

Tuy dấu ấn của thần thức mà Vương Lâm lưu lại trong cơ thể nó không sâu sắc nhưng hắn đã sử dụng phương pháp cứng rắn nhanh chóng chiếm lấy cơ thể nó, không cho nó bất kỳ cơ hội nào để kháng cự.Trước đây sở dĩ hắn không để Ma đầu thứ hai tiếp tục dung hợp thêm những kẻ chủ đạo khác trong những cơn lốc là vì nếu như Ma đầu thứ hai nuốt quá nhiều rất có thể sẽ khiến thần thức lưu giữ trong cơ thể nó sẽ nhạt đi.

Nếu như vậy sẽ xuất hiện hiện tượng cắn ngược trở lại.

Với sự thông minh của Vương Lâm, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.Ngoan cường như Hứa Lập Quốc cũng bị Vương Lâm thu phục, càng không cần phải nói đến Ma đầu thứ hai được chế tạo từ linh hồn tiểu thú.Lúc này, Mạnh Đà Tử đang hết sức âm trầm.

Hắn chua xót nhìn những cơn lốc bên ngoài.

Đặc biệt, khi hắn nhìn Thông Thiên cụ phong (cơn lốc lớn, cao đến trời) hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Thần thức trong cơn lốc đó có sức mạnh giường như bằng tổng số sức mạnh của tất cả các cơn lốc khác cộng lại.

Đám mây độc đã bị nó dùng thần thức phá vỡ, cuốn đi rất xa.Trong mấy ngày vừa qua, tất cả linh thú trong túi trữ vật của hắn đều đã được dùng hết.

Sau mỗi lần lấy linh thú thay thế, những phép thuật được sử dụng khi ra khỏi tháp tuy có thể diệt được lượng lớn tiểu thú, nhưng chỉ cần thời gian rất ngắn lại có càng nhiều hơn những cơn lốc từ phương xa kéo đến.Căn bản là không thể giết hết được!Nếu như chỉ sơ ý một chút thôi, hắn sẽ bị thần thức đã được ngưng tụ của vố số tiểu thú tấn công.

Một khi bị đánh trúng cho dù hắn là Hóa thần kỳ thì nhất định không chết cũng bị thương.Mà thương tích chắc chắn không phải là nhẹ.

Ít nhất thì cũng khiến tu vi của hắn sụt giảm trầm trọng.Về các loại pháp bảo, hắn cũng đã dùng không ít.

Tuy cũng có hiệu quả nhưng kết quả vẫn như cũ.Lúc này hắn đã lâm vào đường cùng.

Không phải là hắn không nghĩ tới việc xông ra ngoài.

Lần đó hắn đã dùng hơn mười linh thú để thay thế, trực tiếp xông ra.

Mhưng trong lúc sắp xông được ra ngoài thì cơn lốc thông thiên đó đã đánh trúng hắn, khiến bao nhiêu công sức đành đổ xuống sông xuống biển, không những không xông được ra ngoài trái lại còn bị thương nặng.“Chẳng lẽ ông trời muốn diệt ta?

Lão phu tung hoành khắp giang hồ.

Tới hôm nay đã đạt tới tu vi Hóa thần trung kỳ.

Vốn tưởng rằng có thể chiếm được Anh biến đan, rồi đạt tới Anh biến kỳ.

Đáng tiếc…”

- Mạnh Đà Tử chua xót khi nghĩ tới chuyện đó.

Trong lòng hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng nghìn năm trước có một đám người tới đây, kết cục là chỉ có bốn người bọn họ sống sót.

Số còn lại tất cả đều vùi xác nơi đây.Trong số những người đó cũng có những người có tu vi cao hơn hắn, nhưng kết cục cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.

Bốn người bọn họ cũng là may mắn mới có thể sống sót trở về.Qua hơn nghìn năm, hắn từ một người có tu vi Nguyên anh hậu kỳ đã đạt đến Hóa thần trung kỳ, sở dĩ nhanh như vậy là vì hắn đã sử dụng chí bảo của Cự Ma tộc - Tổ ma chi tâm!Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn bị Cự ma tộc truy sát đến cùng.Sắc mặt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ không can lòng.

Hắn cắn răng, ánh mắt hướng về con Thiềm Thừ trên mặt đất.

Con Ly Thiên thiềm thừ đã theo hắn mấy nghìn năm nay.

Sau đó, hắn lại nhìn những linh thú phẩm chất kém của mình, bây giờ đã trở thành những linh thú cao cấp.

Chỉ còn một chút nữa sẽ trở thành Hoang thú, Nếu như trải qua được bồi bổ linh dược thêm vài nghìn năm nữa rất có thể chúng sẽ trở thành hoang cấp!Tuy nhiên trước mắt, Mạnh Đà Tử lộ vẻ kiên định, hắn vuốt ve con cóc.

Nói nhỏ:- Nơi khốn kiếp này, nếu như có thể sử dụng được thuấn di thì đã chẳng rắc rối thế này.

Ly Thiên lần này tất cả là trông cậy vào mày đó!Nói xong, tay phải hắn giơ ra, rồi đút vào miệng con thiềm thừ.

Nó lộ ra vẻ đau đớn toàn thân run lên không ngừng.

Nhưng nó vẫn không hề phản kháng, chỉ là im lặng nhìn vào chủ nhân trước mặt.Mạnh Đà Tử nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh hắn đã mở mắt ra.

Vẻ mặt hiện lên sự vô tình, trầm giọng nói:- Ly Thiên, đắc tội!

- Nói xong, tay phải hắn túm lấy nó, sau đó đột nhiên thu về.

Trong tay cầm một vật, đó là một viên nguyên đan màu đen to bằng nắm đấm.

Tán phát ra từng luồng linh lực mạnh mẽ.Thân mình Ly Thiên thiềm thừ mềm oặt đổ xuống nền đất, phát ra những tiếng kêu yếu ớt.

Những nốt mụn trên lưng bị vỡ, từ trong đó chảy ra những chất dịch màu đen hôi thối.

Thoáng cái, đã bao lấy toàn thân.

Cho dù là những tiếng ồ ồ kia lúc này cũng hiện rõ hữu khí vô lực.Tay cầm nguyên đan của Ly Thiên, Mạnh Đà Tử không nói một lời vứt ngay vào miệng.

Thân thể hắn lập tức co rúm, một luồng hắc khí bỗng nhiên xuất hiện trên mặt.

Tiếp đó hắn gào lên mấy tiếng, những bọc mủ trên mặt lập tức vỡ ra.

Nước độc trong đó phóng ra tứ phía, bắn vào cả những bức tường xung quanh tháp, bốc lên những cột khói đen.Nội đan của linh thú phân thành nhiều loại.

Chỉ khi linh thú đạt tới những cấp bậc nhất định trong cơ thể mới xuất hiện nội đan.

Ngoài ra, có một số dị thú trong cơ thể cũng xuất hiện nội đan.

Nhưng đó chỉ là giả đan mà thôi.

Chỉ là linh lực trong cơ thể tạm thời ngưng kết mà thành, có tác dụng tích trữ linh lực.Nội đan chân chính có công hiệu rất lớn.

Đó là nguồn gốc của tất cả thần thông trong cơ thể linh thú.

Đạt tới hạ phẩm linh cấp, nội đan trong nó chuyển hóa thành địa đan tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ.Khi đạt tới trung phẩm linh cấp, địa đan chuyển hóa thành thiên đan.

Nếu như đạt tới thượng phẩm linh cấp thiên đan sẽ biến thành nguyên đan, khi đó chỉ kém một bậc so với nguyên thần của Hoang thú.Chỉ khi đạt tới cảnh giới Hoang thú, nội đan mới chuyển thành nguyên thần.

Từ đó về sau chính thức trở thành một trong những loài thú trong trời đất có được sức mạnh kinh người.o0oHắc khí trên mặt Mạnh Đà Tử ngày càng đậm, toàn thân hắn nắm úp xuống mặt đất, tay phải nắm lấy Ly Thiên.

Sau khi tóm được nó liền gào thét ấn nó lên trán của mình.Những nốt mụn trên lưng Ly Thiên chảy ra ngày càng nhiều chất dịch màu đen.

Chúng theo những bọc mủ trên mặt Mạnh Đà Tử chầm chậm chảy vào cơ thể hắn.

Cuối cùng toàn bộ con cóc đều biến thành hắc thủy bị Mạnh Đà Tử hấp thu.Cái bướu trên lưng Mạnh Đà Tử đột nhiên trương phồng lên, xuất hiện vô số hạt mụn.

Chúng nhanh chóng lan khắp lưng hắn, lúc này Mạnh Đà Tử nhìn lại thấy mình có mấy phần giống với con cóc Ly Thiên vừa rồi.Mạnh Đà Tử nhắm hờ hai mắt lại, khí đen trên mặt từ từ ngưng tụ lại trên ấn đường, hình thành một vòng xoáy.

Sau đó hắn mở to hai mắt, đồng tử hắn đột nhiên biến thành hình tam giác, lộ ra ánh mắt vô tình.Mạnh Đà Tử nắm tay lại.

Lập tức, trong tay hắn xuất hiện những tia điện quang màu đen nổ lép bép.

Hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm một mình với cái giọng khàn khàn:- Thượng cổ ma công này quả nhiên có công hiệu kỳ lạ.

Nhờ có sự trợ giúp của Ly Thiên thiềm thừ - thượng phẩm linh cấp mà có thể khiến mình chỉ trong một thời gian ngắn đạt được cảnh giới Hóa thần kỳ đại viên mãn.

Lần này nhất định mình sẽ xông ra!

Đáng tiếc là, cái giá phải trả lần này thực sự là quá lớn rồi, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì…uhm!Nói xong, hắn từ từ bước ra khỏi hắc tháp.

Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, những tia chớp thần thức đã được ngưng tụ bỗng nhiên đánh xuống.

Sắc mặt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ dữ tợn, miệng phun ra một luồng khói màu xanh.

Tia chớp thần thức gặp phải làn khói màu xanh lập tức giảm tốc độ.

Lợi dụng cơ hội đó Mạnh Đà Tử vọt ra ngoài, tiến vào bên trong một cơn lốc.Cơn lốc bỗng xoay tròn rồi dừng lại.

Đám tiểu thú trong đó vì thế mà tan đi.

Nhưng bay chưa được bao xa, chúng cùng phát nổ mà chết, mưa máu vung vãi khắp trời.Ánh mắt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ vô tình nhanh chóng xông vào một cơn lốc khác.Nhưng tiếp sau đó, mấy triệu thần thức bỗng nhiên lại dung hợp vào một chỗ, hình thành một ngọn trường thương giữa không trung, nhanh chóng đâm tới.Ngọn trường thương này lưu lại trong không trung từng đạo từng đạo tàn ảnh.

Chớp mắt một cái, nó đã xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Đà Tử.

Cấm chế trong Hành Thổ chi địa cũng bị khuấy động, phát ra những tiếng nổ khủng khiếp.Cơn lốc mà Vương Lâm ở trong đó có khoảng cách rất xa nên bị ảnh hưởng bởi sóng âm không lớn.

Hắn chăm chú nhìn bộ dạng Mạnh Đà Tử - người không ra người quỷ không ra quỷ ở phía đó mà chớp chớp mắt.

Đặc biệt, hắn tập trung chú ý nhiều hơn tới túi trữ vật bên hông gã.Đối với ngọn trường thương do thần thức ngưng tụ, Mạnh Đà Tử chỉ liếc mắt một cái.

Hai tay hắn chắp lại miệng lẩm bẩm mấy câu phức tạp khó hiểu.

Ngay lập tức miệng hắn há to, phun ra một cái đỉnh nhỏ, bốn chân nó bao phủ một lớp khí xanh nồng đậm.Cái đỉnh vừa xuất hiện khí xanh dày đặc lập tức tỏa ra.

Cùng lúc đó ngọn trường thương rơi xuống, đâm trúng vào cái đỉnh nhỏ.

Hai thứ đụng vào nhau phát ra âm thanh long trời lở đất.

Một đạo sóng khí hình tròn lập tức ầm ầm tỏa ra xung quanh, cho dù là những cơn lốc kia cũng buộc phải bay lùi lại phía sau.

Những cơn lốc không kịp lùi lại lập tức bị sóng khí đập vào khiến cho đám tiểu thú trong đó liền bị hóa thành tro bụi.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cùng với cơn lốc lùi lại phía sau.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Đà Tử.Lúc này chiếc đỉnh màu xanh trên không trung phát ra một tiếng độn sau đó nó tách ra làm hai từ trên không trung rớt xuống.

Tuy nhiên ngọn trường thương đâm trúng nó chỉ trong chớp mắt toàn thân đều biến thành màu xanh.

Ngọn trường thương bỗng nhiên run lên lại một lần nữa biến thành những đạo thần thức tản ra tứ phía.Đúng vào lúc đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Sau khi thần thức tản ra, trên mỗi thần thức đều bị nhuốm màu xanh.Trong khoảnh khắc chiếc đỉnh bị vỡ ra, thân mình Mạnh Đà Tử run rây, miệng phun ra mấy ngụm máu.

Chiếc đỉnh xanh đó là pháp bảo bản mệnh của hắn.

Lúc này dưới sự điều động của tu vi Hóa thần hậu kỳ đã phá vỡ được sự tấn công của hàng tỷ thần thức, nhưng nó cũng bị vỡ làm hai.Mạnh Đà Tử cũng chẳng cảm thấy đau lòng, hai mắt hắn đỏ ngàu nhìn những thần thức đang biến thành màu xanh khắp trời cười hể hả:- Nếu như ta không trả giá một chút bằng bản mệnh pháp bảo thì đâu có dễ làm bọn chúng bay tổn hại.

Cho dù là nó bị vỡ nhưng tất nhiên sẽ khiến các ngươi phải chết.

Nổ!

Nổ!

Nổ cho ta!Phàm là những thần thức bị dính khí màu xanh đều lập tức nổ tung.

Thần thức vừa nổ liền biến thành linh khí, bay ra xung quanh.

Đồng thời một khi thần thức bị tiêu diệt thì bản thân chúng cũng sẽ tử vong.Cùng với sự tự nổ của thần thức, nhũng cơn lốc xung quanh bỗng nhiên giảm đi một nửa.

Tất cả các cơn lốc đó đều ngừng xoay tròn.

Đam tiểu thú bên trong từng con một rơi xuống.Tay phải Mạnh Đà Tử tóm lấy cái đỉnh vừa bị vỡ làm hai rồi nhét vào túi trữ vật.

Sau đó, không nói một lời nhân cơ hội nhanh chóng xông về phương xa.

Hướng mà hắn lao tới chính là chỗ cơn lốc mà Vương Lâm ở trong đó.Lúc đó từ Cự phong chi vương phát ra những tiếng kêu gầm thét.

Cơn lốc bỗng nhiên sững lại, không tiếp tục xoay tròn nữa, lộ ra trong đó một phi thú cực lớn tới gần ba thước!Con thú này lớn gấp nhiều lần so với những con đồng loại khác, nhưng trong mắt Vương Lâm lại nó lại không thể sánh bằng với giao long Hoang thú trong thông đạo.Nó rống lên một tiếng giận dữ, vọt tới.

Cái miệng nhọn của nó kêu gào phát ra những sóng âm.

Sóng âm đi tới đâu không gian ở đó xuất hiện những vết nứt, có thể thấy uy lực của nó lớn tới cỡ nào.Cùng lúc đó, những cơn lốc còn chưa tiêu tan xung quanh, nhanh chóng nhằm hướng Mạnh Đà Tử bay tới.

Đặc biệt là những cơn lốc có mặt nơi hắn vừa xông vào, không để ý tới mạng sống, sử dụng tất cả các phương pháp tấn công bằng thần thức, sóng âm… khiến người ta hoa cả mắt, nhưng không có cách nào có thể ngăn cản bước tiến của Mạnh Đà Tử.

Phàm là những cơn lốc ngăn cản đều bị hắn đánh cho phải tiêu tán, hầu như không còn con nào sống sót.Chỉ có điều là sau mỗi lần va chạm vòng xoáy màu đen trên ấn đường Mạnh Đà Tử nhạt đi mấy phần.

Trong lòng hắn kêu lên đau đớn, biết rằng thời gian nâng cấp tu vi sẽ nhanh chóng kết thúc, nếu như lúc này hắn ngừng một chút sẽ bị sóng âm của thú vương đằng sau đánh trúng ngay lập tức.

Thế là hắn tăng tốc xông lên.Vương Lâm quắc mắt, trong khoảnh khắc thú vương phóng ra sóng âm, hắn nhìn thấy trên đầu nó có ánh sáng màu kim lóe lên.

Trong đó lộ ra một cái xương ngón tay màu vàng.Hắn không kịp nghĩ kỹ, thì Mạnh Đà Tử đã tới gần.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh, khẽ vỗ vào túi trữ vật.

Lập tức Long Cân của giao long xuất hiện trong tay hắn.

Tay phải hắn vung lên, long cân lập tức cuộn lại.Trong khoảnh khắc khi Mạnh Đà Tử tiến tới, cơn lốc mà hắn ở trong đó, nhanh chóng tản sang bên cạnh.

Lúc đó do lẫn trong những cơn lốc đang ngăn cản bước chân gã nên cơn lốc của hắn cũng không có gì khác lạ cả.Trong khoảnh khắc Mạnh Đà Tử bay qua cơn lốc, Vương Lâm lập tức ném long cân ra.

Mạnh Đà Tử vừa đánh tan một cơn lốc bỗng nhiên cảm nhận được chuyển động của linh lực xung quanh có gì đó dị thường.

Nhưng lúc này linh lực từ thần thức bị bản mệnh pháp bảo hắn giết tràn ngập xung quanh nên chút chuyển động ẩn chứa trong đó nếu như không xem xét kỹ thì thực sự không thể phát hiện được.Lúc này Mạnh Đà Tử đang lo tìm đường tẩu thoát tuy cảm nhận được nhưng không để trong lòng.

Cơ bản là hắn không nghĩ tới nơi đây ngoài bản thân ra lại còn có một tu sĩ nữa.Nhưng trong khoảnh khắc hắn cảm nhận được chân phải minh bị một lực rất manh ghìm nén, sắc mặt lập tức thay đổi.

Không cần cúi đầu với kinh nghiệm của bản thân, hắn biết được rằng đây là một loại pháp bảo được chế tạo từ gân thú.

Mà nơi này có thể sử dụng pháp bảo hiển nhiên không phải là bọn tiểu thú kia.

Chỉ có một khả năng duy nhất đó là một tu sĩ!Nếu như lúc bình thường thì cái pháp bảo gân thú cũng chẳng khiến hắn quan tâm.

Chỉ cần một ít linh lực không những có thể phá vỡ nó mà còn có thể nhờ đó mà phóng độc, khiến người sử dụng pháp bảo đó trúng độc mà chết.Nhưng hiện tại, xung quanh những cơn lốc kéo đến, sóng âm, thần thức không ngừng công kích khiến cho hắn vốn phải mệt mỏi ứng phó, liều lĩnh mà xông ra ngoài.

Đặc biệt là sự tan nát của bản mệnh pháp bảo càng làm cho hắn thêm hoang mang, nếu như không dựa vào sự hợp nhất của thượng cổ ma công và Ly Thiên thiềm thừ thì e rằng bây giờ hắn đã toi mạng.Trong thời khắc quan trọng này, sợi long cân mà bình thường hắn không xem ra gì, giống như một lá thần phù đòi mạng dán lên thân mình hắn.

Tuy sợi long cân bị hắn dẫm phải cũng đứt ra từng khúc nhưng tốc độ cũng vì thế mà giảm đi một phần!Chỉ là một phần nhưng hậu quả chính là sự truy đuổi của sóng âm đằng sau.

Sự tấn công của những cơn lốc xung quanh cũng ngay lập tức gia tăng thêm mấy phần.Rơm rạ không thể giết chết được Lạc đà nhưng có thể trở thành điểm mấu chốt để đè chết lạc đà.Trong giờ khắc này, tác dụng của long cân chẳng khác gì những cái rơm rạ kia!Trong khoảnh khắc thân thể hắn bị sóng âm đánh trúng, Mạnh Đà Tử nôn ra mấy ngụm máu tươi, thân mình đổ về phía trước.

Đúng lúc đó, một cơn lốc bay tới bên cạnh hắn, một cánh tay từ trong cơn lốc giơ ra, tóm lấy túi trữ vật trên eo hắn rồi bay đi.Trong nháy mắt Mạnh Đà Tử mơ hồ nhìn xuyên thấu cơn lốc, nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm cười lạnh trong đó.

Hắn lại thêm giận dữ tiếp tục nôn ra máu tươi.

Máu tươi vừa phun ra liền phát ra từng trận khí làm cho người ta hôn mê, nhằm cơn lốc của Vương Lâm phóng tới.Sau khi Vương Lâm lấy được túi trữ vật, không nói một lời, khống chế Ma đầu thứ hai nhanh chóng bay về phía khoảng không đằng xa.

Đó là cửa đi vào tầng thứ hai.Về những giọt máu kia thì bị đám tiểu thú bay bên ngoài cản lại.

Nhưng chất độc mà nó ẩn chứa bên trong thì không thể xem thường.

Vương Lâm cẩn thận không nói một lời, trong khoảnh khắc cơn lốc bị đánh trúng thân mình liền lao ra ngoài.

Theo sau hắn là hai con Ma đầu.Thân mình Vương Lâm vừa chạm đất liền thi triển thuật độn thổ, nhanh chóng chạy về phía trước.

Còn về cơn lốc kia do bị máu thẩm thấu, nên đám tiểu thú trong đó đều bị giết sạch.Tất cả những điều này nói thì lâu nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh chóng, giường như chỉ trong nháy mắt túi trữ vật trên eo Mạnh Đà Tử đã mất tăm mất tích.Mạnh Đà Tử bị sóng âm đánh trúng, xương cốt lập tức gãy ra những nốt mụn trên lưng đều bị phá nát, dịch thể màu đen hôi thối bay tứ tán xung quanh.

Phàm là những tiểu thú đụng trúng dịch thể liền co rúm mình lại mà bỏ mạng.Hắn nhìn thấy sự công kích bằng máu của mình bị cản lại, còn Vương Lâm cầm túi trữ vật chạy trốn mất tích.

Hắn cũng chẳng đau lòng về túi trữ vật của mình mà là hắn hận Vương Lâm đến tận xương tủy.

Nếu như không phải có Vương Lâm thì hắn đã sớm xông được ra ngoài, chưa biết chừng đã tới được cửa thứ hai rồi.Nhưng tất cả những điều này vì sự xuất hiện của Vương Lâm mà đã thay đổi hoàn toàn.

Với đầu óc của Mạnh Đà Tử, hắn biết được rằng tất cả những điều hắn vừa làm chính là mở đường cho đối phương.

Chính là hắn lôi cuốn hết những cơn lốc.

Nếu không với tu vi kết đan kỳ thì làm sao có thể bình an vô sự mà đi được qua cửa thứ nhất cơ chứ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 176: Cướp đoạt cơn lốc. ( 175/2095)Thân thể Mạnh Đà Tử bị cơn lốc thông thiên cuồn cuồn thổi qua, liền biến mất trong lốc xoáy.

Cơn lốc điên cuồng bao phủ khắp nơi.Thân thể Vương Lâm như một tia chớp, trong nháy mắt liền tránh ra xa.

Quanh người hắn có một vài cơn lốc xoáy, đang cố gắng ngăn cản Vương Lâm đi tới.

Vương Lâm cười lạnh, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh.

Đúng lúc này, trong những cơn cốc vây xung quanh, chợt có một cơn lốc chợt trở nên điên cuồng ào tới bên người Vương Lâm, nhanh chóng bao lấy hắn vào bên trong.

Sau đó nó vội vàng lách khỏi nhưng cơn lốc khác mà bay ra xa.Diễn biến quá nhanh khiến cho nhưng cơn lốc khác không kịp phản ứng.

Mà cho dù có phản ứng thì với linh trí của chúng thì cũng còn lâu mới kịp.Vương Lâm đứng trong cơn lốc, nhanh chóng bay thẳng về dòng xoáy giữa không trung.

Lúc mới rồi, khi vừa từ trong cơn lốc lao ra, trong khoảng khắc hắn đã âm thầm khống chế hai con ma đầu vọt tới bên cạnh một cơn lốc mà cướp đoạt quyền khống chế.

Tất cả mọi việc hết sức thuận lợi, nên lúc này trốn khỏi cũng hết sức nhẹ nhàng.Hai mắt thú vương đang ẩn trong cơn lốc lớn nhất, lạnh như băng nhìn ra xung quanh.

Cuối cùng, khi ánh mắt nhìn về phía cơn lốc có Vương Lâm ở bên trong, nét mặt liền có phần nghi hoặc.

Thoáng cái, nó liền kêu to lên một tiếng.

Nhất thời, tất cả cơn lốc xung quanh đều đuổi theo Vương Lâm.Về phần nó, ánh mắt trở nên cổ quái, nhìn cơn lốc có Mạnh Đà Tử bên trong bị nó bắt được.

Sau đó, nó mang theo đối phương nhanh chóng di chuyển ngược với hướng của Vương Lâm, từ từ biến mất.Lúc này, vô số cơn lốc mang theo đám tiểu thú kéo thành một đường thẳng tắp, đuổi theo Vương Lâm.Lúc này, mặc dù vô số những cơn lốc đang đuổi phía sau, nhưng Vương Lâm vẫn bình thản không có gì sợ hãi.

Hắn thầm tính toán trong lòng.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm về đám cơn lốc phía sau, há mồm phun ra một đạo tinh quang.

Phi kiếm bất chợt lóe lên, thuấn di về phía cơn lốc mà Vương Lâm đang để ý.Trong phi kiếm có ẩn chứa cả Cực cảnh thần thức.

Mục tiêu của Vương Lâm cũng không phải là đám tiểu thú với số lượng khổng lồ bên trong cơn lốc mà là cơn lốc có Thi Lệnh giả (kẻ khống chế cơn lốc).Dưới tác dụng của Cực cảnh thần thức, trên phi kiếm thi thoảng lại lóe lên những tia sáng sắc lạnh.

Một vài tia sáng bất chợt lóe lên trong mấy cơn lốc mà Vương Lâm vẫn chú ý.

Nhất thời, những cơn lốc đó dừng lại, đám tiểu thú bên ngoài lập tức rơi xuống, nét mặt ngơ ngác.Vương Lâm vẫn chưa dừng lại.

Hai tay hắn điểm ra liên tiếp.

Nhất thời, tinh quang lóe lên không ngừng.

Vài cơn lốc bị Vương Lâm chú ý nhanh chóng dừng lại hơn một nửa.Lúc này, hắn chợt thấy được những cơn lốc phía sau có dấu hiệu ngưng tụ thần thức.

Vì vậy, hắn nhanh chóng quyết đoán triệu hồi phi kiếm quay về.

Không phải Vương Lâm không muốn tiếp tục giết địch.

Nhưng qua vài lần, đám tiểu thú cũng đã có sự đề phòng.

Trước đó chúng bị bất ngờ nên mới có thể đạt được hiệu quả nhất định.

Nhưng bây giờ còn tiếp tục, phi kiếm vừa mới xuất hiện thì thần thức ngưng tụ của đối phương cũng lập tức tới nơi.Hắn cũng không muốn giống như Mạnh Đà tử bị hủy đi bổn mạng pháp bảo.Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, thu hồi phi kiếm, tiếp tục đào tẩu.

Thoáng cái, khoảng cách giữa hai bên lại bị giãn ra.

Lúc trước, Vương Lâm đã lựa chọn cơn lốc có tốc độ nhanh hơn một chút.Tất cả diễn biến nói ra thì lâu, nhưng trong thực tế thì cực nhanh.

Nháy mắt, khoảng cách hai bên đã giãn ra một đoạn dài.

Lúc này, thần thức của tiểu thú đã hoàn toàn ngưng tụ, vô số tia sét lóe lên đánh tới.Ánh mắt Vương Lâm vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Trong nháy mắt khi thần thức tiến công, hắn liền ra lệnh cho con ma đầu thứ hai.

Chỉ thấy, ma đầu khống chế đám tiểu thú lập tức điên cuồng quay lại, phía sau.

Vô số những tiếng rít xuất hiện, tỏa ra những cơn sóng gợn trong không trung.Âm thanh công kích tỏa ra ngoài đột nhiên tăng mạnh, khiến cho thần thức công kích bị thất bại.

Đợi tới khi ngưng tụ lại một lần nữa, chuẩn bị tiến hành công kích, cơn lốc của Vương Lâm đã bay đi rất xa.Dòng xoáy khổng lồ giữa không trung đã xuất hiện ngay trước mắt.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Thật ra, nếu hắn không có ý định đoạt bảo vật của Mạnh Đà tử thì đã đi vào tầng thứ hai từ lâu rồi.Cho dù là bây giờ hắn không cần cơn lốc, mà chỉ sử dụng lực lượng bản thân cũng có tám phần nắm chắc an toàn đi vào trong dòng xoáy.

Nhưng Vương Lâm cũng không có ý định làm như thế.Hắn cũng không biết tầng thứ hai có mức độ khó như thế nào.

Nếu chính mình cứ tùy tiện xông vào thì chỉ sợ sẽ không còn may mắn như ở cửa thứ nhất.Vì vậy mà vốn là người cẩn thận nên hắn mới nảy ra ý định với những cơn lốc đang đuổi theo phía sau.

Tốt nhất là có thể mang theo một vài cơn lốc đi vào cửa thứ hai.

Như thế, hắn có thể tăng thêm một chút an toàn.Có ý định như vậy, hiển nhiên, hắn không thể đi vào đó một mình mà quay đầu nhìn vô số những cơn lốc phía sau.

Hắn cắn răng, ra lệnh cho ma đầu thứ hai.

Nhất thời, tốc độ của cơn lốc liền chậm lại.

Tốc độ của những cơn lốc phía sau bất chợt tăng lên, trong nháy mắt rút ngắn lại khoảng cách chỉ còn chưa tới năm mươi trượng.

Cùng lúc đó vô số các loại thần thức và âm thanh công kích ùa đến.Lúc này, vị trí của Vương Lâm đã rất gần với cơn lốc xoáy.

Khoảng cách cũng chỉ còn chừng năm mươi trượng.

Với khoảng cách đó mà dốc toàn lực của cơn lốc bay đi thì cũng chỉ cần một hơi thở là tới.Nói cách khác những cơn lốc phía sau muốn tới được vị trí của hắn cũng phải mất một nhịp hô hấp.

Còn muốn tiến vào trong dòng xoáy thì phải mất hai nhịp hô hấp.Vào nhịp thở đầu tiên, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một vật.

Phía sau cơn lốc bị thần thức đánh trúng, hắn cũng không củng cố thêm mà sử dụng thần thức của đám tiểu thú trong cơn lốc chống cự.Chỉ trong một nhịp thở đó, số lượng tiểu thú trong cơn lốc của Vương Lâm đã chết hơn nửa.

Ánh mắt Vương Lâm hết sức bình tĩnh, không hề có chút bối rối.

Lúc này, khoảng cách giữa hắn và dòng xoáy đã càng gần.

Mà những cơn lốc phía sau vẫn đang đuổi theo.Nhịp thứ hai, hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn giống như tên rời khỏi dây cung, quyết đoán lao ra khỏi con lốc.

Vô số những cơn lốc phía sau, gầm rít lao tới.

Từng tiếng rít phát ra từ trong những cơn lốc.Sau khi Vương Lâm bỏ đi.

Trong nháy mắt, ngoại trừ hai ma đầu, toàn bộ số lượng tiểu thú chết hết.Lúc này, thân thể Vương Lâm đã đứng bên trong dòng xoáy.

Đám cơn lốc đuổi theo phía sau cũng đã xâm nhập vào trong.

Một số cơn lốc phía sau lập tức lui lại.Nhưng Vương Lâm làm sao có thể để cho chúng được như ý.

Hắn nhìn chằm chằm về phía hơn bốn mươi cơn lốc, quát khẽ:- Đứng lại cho ta.Vừa quát, Vương Lâm vừa rót linh lực vào cái vật đã lấy ra lúc nãy.

Nhất thời một cái lồng ánh sáng từ vị trí của hắn, tản ra, bao vây toàn bộ nhưng cơn lốc vào bên trong.

Đồng thời, hư ảnh Thanh Long cũng từ trong ngọc giản xuất hiện.

Dưới sự điều khiển của Vương Lâm, vầng sáng bắt đầu xoay tròn.

Cũng vào lúc đó, do Vương Lâm xuất hiện, bên trong dòng xoáy lóe lên vô số tia chớp màu tím.

Những tia chớp đánh lên người Vương Lâm, bao vây lấy toàn bộ vòng sáng phòng ngự quanh người hắn, lan cả ra xung quanh.Trong nháy mắt, hơn bốn mươi cơn lốc trong lồng sáng bị kéo vào trong vòng xoáy, biến mất.Vào lúc, này vô số những cơn lốc khác từ phía sau kéo đến, nhưng khi chạm vào dòng xoáy liền bị đẩy bật ngược trở lại.

Những cơn lốc tụ tập càng lúc càng nhiều.

Nhưng sau khi thử vô số lần vẫn không thể đi vào trong vòng xoáy liền từ từ tản ra.Cửa thứ nhất - Hành Thổ chi địa từ từ trở lại yên tĩnh.

Chỉ có một chỗ bên ngoài, thân thể Mạnh Đà Tử đầm đìa máu tươi đang lơ lửng giữa không trung.

Hai mắt hắn không còn một chút tỉnh táo.

Con thú vương cao hơn ba trượng đang đứng trước mặt hắn.

Lúc này, từ trên trán của thú vương, một đốt xương ngón tay màu vàng đang từ từ hiện ra...

Điểm vào mi tâm của Mạnh Đà tử.Vương Lâm từ trong vòng xoáy đi ra vội vàng đem thần thức tản ra xung quanh.

Sau khi quan sát một lúc, hắn không khỏi ngẩn người.

Trước mắt hắn là một thế giới chỉ toàn có tro bụi.

Ngoại trừ một cây cầu đá màu đen ra, không còn có bất kỳ một vật gì khác.Vương Lâm thu hồi thần thức xoay người nhìn lại phía sau.

Trong vầng sáng phòng ngự của hắn vẫn còn hơn bốn mươi cơn lốc đang điên cuồng xoay tròn, phát ra những tiếng rít, đánh vào vầng sáng.Mỗi lần chúng công kích, ánh sáng xung quanh cái lồng lại ảm đạm đi một chút.

Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, thu lại pháp trận phòng ngự.

Cái lồng sáng cùng với hư ảnh Thanh Long vừa mới biến mất, bốn mươi cơn lốc liền rít lên, tản ra xung quanh.Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm điểm một cái.

Con ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện, kêu lên một tiếng, khiêu khích với con lốc.Cơn lốc lập tức dừng lại, từ bên trong bay ra một con tiểu thú, giao chiến với ma đầu.

Vương Lâm thản nhiên theo dõi.

Chuyện này, vốn hắn đã tính sẵn từ trước.

Sở dĩ ở cửa đầu tiên, hắn không dám cho ma đầu khiêu chiến là do số lượng cơn lốc đuổi theo quá nhiều, cơ bản không thể dừng lại.

Một khi khiêu chiến sẽ thu hút tới rất nhiều cơn lốc.

Đến lúc đó, nếu ma đầu khiêu chiến thất bại, muốn chạy cũng không còn đường nữa.Nhưng lúc này chỉ có hơn bốn mươi cơn lốc, thì mọi chuyện lại khác.Ba ngày sau, Vương Lâm đứng trên cây cầu làm bằng đá đen, nhìn về phía sau.

Bốn mươi hai cơn lốc đang gào rít xoay tròn, quấn lại với nau.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được xung quanh chúng đều có một cơn lốc nhỏ đang bao xung quanh.

Từ trong cơn lốc lóe lên một tia điện quang màu đỏ, ép bọn chúng tụ tập lại với nhau.Toàn bộ Thi Lệnh giả bên trong cơn lốc đều bị ma đầu thứ hai dung hợp.

Sau đó bị Vương Lâm hạ lệnh, bắt nó nhả ra hết để cho hắn thu vào trong hồn kỳ.

Sau này có thời gian sẽ chế tạo thêm một số lượng lớn ma đầu.Làm như vậy cũng là để phòng ngừa ma đầu thứ hai dung hợp quá nhiều, thoát khỏi sự khống chế của hắn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 177: Độc vương đỉnh (1+2). ( 176/2095)Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, lại nhìn xuống cây cầu bằng đá đen dưới chân.

Trong ba ngày qua, hắn vẫn quan sát nó, không hề đặt chân ra ngoài.

Trong cái thế giới toàn bụi này, ngoại trừ cây cầu ra tất cả đều là một khoảng không gian.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi, vung tay phải lên.

Nhất thời, bốn mươi hai cơn lốc tản ra.

Chúng không còn xoay tròn nữa, mà hóa thành hơn một vạn con tiểu thú, khuếch tán ra xung quanh.Vương Lâm chớp chớp hai mắt, thông qua ma đầu để kiểm soát số lượng tiểu thú.

Cả đám tiểu thú nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng.

Những tiếng gào rít của chúng từ từ xa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.Một lúc sau, hắn chợt mở hay mắt, sau đó bay về hướng Tây Bắc.

Theo sau hắn, đám tiểu thú từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập lại, hình thành một cơn lốc.Một lúc sau, Vương Lâm bất chợt dừng lại.

Trước mặt hắn xuất hiện một tấm bia đá cao khoảng ba mươi trượng.

Tấm bia có màu hơi đỏ, tỏa ra một chút yêu khí.

Vài con tiểu thú tò mò bay lại tấm bia, va cánh vào đó phát ra những tiếng ong ong.Nhìn thấy Vương Lâm đi tới, mấy con tiểu thú vội vàng bay đi, chui vào trong cơn lốc.

Vương Lâm nhìn tấm bia đá, chỉ thấy trên đó có viết ba chữ to: Bất Quy Lộ (không đường về).Ba chữ đó ẩn chứa những nét tang thương theo thời gian.

Vương Lâm nhìn kỹ một chút, chợt nhìn lên đỉnh tấm bia đá.

Sau khi quan sát, hắn vung tay phải lên, nhất thời một cơn gió xuất hiện, cuốn bay đi lớp bụi trên đó.

Ở một góc của tấm bia, có mấy hàng chữ nhỏ.- Vượt qua Hành Thổ chi địa, thu phục được thú vương, tiến vào Bất Quy lộ.

Nơi đây có chút thú vị, vì vậy lưu lại cho đời sau một lời.

Nếu là người hữu duyên thì hãy cẩn thận cân nhắc hai chữ Bất Quy.Nét mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang hết sức cả kinh.

Những chữ nhỏ này, ngay khi hắn mới bắt đầu tiến vào ngọn hắc tháp trong Hành Thổ chi địa, đã từng gặp qua.

Hiển nhiên là do cùng một người viết.Xem những chữ bên ngoài Hành Thổ chi địa, có thể thấy nơi đó đối với người này hết sức đơn giản.

Ngay cả con thú vương trong con lốc lớn như thế mà cũng bị thu phục.Vương Lâm nheo nheo mắt thầm nghĩ, nếu theo như lời người này nói thì tại sao thú vương vẫn còn ở Hành Thổ chi địa?

Những lời người này hơn nửa có chút giả dối.

Dù sao hai chữ thu phục cũng không cần phải nói cũng hiểu được ý nghĩ của nó.

Nếu đã bị thu phục thì chắc chắn phải đi theo rồi.Tất nhiên cũng có khả năng, người này thật sự thu phục được thú vương.

Nhưng qua vô số năm, Hành Thổ chi địa lại sinh ra một con nữa.Rốt cuộc thật hay giả, Vương Lâm cũng chẳng quan tâm.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ba chữ Bất Quy lộ mà suy nghĩ.Một lúc sau, hắn xoay người bay về phía cây cầu.

Một đàn lốc bám sát sau lưng hắn.Trở lại bên cây cầu, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật.

Ma đầu Hứa Lập Quốc liền chui ra, ghen ghét nhìn về phía cơn lốc, trong lòng thầm nói:- Cái tên tiểu đệ kia có gì hơn người cơ chứ?

Sau này lão tử cũng muốn đi theo tiểu đệ.Vương Lâm chỉ vào cây cầu đá một cái, ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức cảm thấy hưng phấn.

Lần này, hắn chẳng giống như ngày trước, cò kè mặc cả.

Ngược lại trong lòng vui vẻ, đắc ý nhìn cơn lốc mà thầm nghĩ:- Nhìn thấy không?

Chủ tử đã nhìn trúng lão tử mà.

Nếu không, chuyện như thế này làm sao lại không giao cho lão nhị cơ chứ?Hắn nhìn về phía Vương Lâm, nét mặt có chút nịnh bợ, rồi bay về phía cây cầu.

Sau khi bay đi rất xa, vẫn không gặp phải nguy hiểm gì, hắn lượn quanh vài vòng rồi mới quay lại.Vương Lâm nhíu mày, tay phải hắn duỗi ra.

Nhất thời, từ trong cơn lốc bay ra một con tiểu thú.

Nó bay vào lòng bàn tay của Vương Lâm.

Đôi mắt nhỏ của nó nhìn hắn chăm chú, không hề nhúc nhích.Vương Lâm vung tay phải lên, con tiểu thú lập tức bay về phía cây cầu.

Vừa mới bay được khoảng ba bước, thân thể con tiểu thú run lên, dừng lại.

Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào con tiểu thú.Chỉ thấy thân thể nó run lẩy bẩy, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Lúc này, cây cầu dưới chân nó chợt lộ ra một dòng suối.

Trong nháy mắt nó nuốt chửng con tiểu thú rồi trở lại như bình thường.Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Lúc này, hắn đã đoán được cây cầu này chính là chỗ để vượt qua được Bất Quy lộ.

Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cho vài con tiểu thú bay về phía cây cầu, nhưng kết quả vẫn như cũ.Chỉ có một điều khiến Vương Lâm chú ý đến đó chính là, nếu cho vài con tiểu thú cùng bay tới thì chỉ con thứ nhất là bị thôn phệ.

Sau khi con đó bị thôn phệ mới lần lượt tới các con khác.Vương Lâm chớp chớp hai mắt, thầm nghĩ:- Bất Quy...Bất Quy...ý của nó là chỉ cần đi ra là không thể quay trở về.

- Hắn suy nghĩ một chút nhưng vẫn không tùy tiện di chuyển.Mà khoanh chân ngồi xuống trên cây cầu.

Hắn lấy từ trong người ra hai cái túi trữ vật.

Một trong hai cái đó chính là thứ mà hắn đã ăn trộm từ thi hài thần bí bên trong động phủ có khắc Thần Đạo thuật của Chiến Thần điện.Đáng tiếc, trên cái cúi này có một thứ lực lượng ngăn cản thần thức Vương Lâm dò xét khiến cho hắn không thể mở ra.

Vương Lâm biết chỉ khi nào thần thức của đối phương biến mất người người khác mới có thể mở nó.Nhưng đạo thần thức đó quá mạnh.

Vương Lâm đã thử dò xét mấy lần liền phải bỏ qua.

Hắn chỉ lấy thần thức của mình bao vây một lớp bên ngoài, không cho nó cảm ứng với xung quanh, khiến cho nó không thể cảm nhận được chủ nhân.

Tuy không thể làm cho nó biến mất, nhưng để che lấp nó thì với Cực cảnh thần thức của hắn vẫn có thể làm được.Cái túi trữ vật còn lại là do hắn đoạt lấy từ tay của Mạnh Đà tử.

Thần thức trên nó đã hoàn toàn biến mất.

Chứng tỏ Mạnh Đà tử đã chết.Vương Lâm thầm cười lạnh, mở ra nhìn.

Lập tức, hai mắt hắn trở nên sáng ngời.

Đúng là kho báu của Hóa Thần kỳ tu sĩ, tích lũy mấy ngàn năm.

Trong túi trữ vật có gần ba mươi vạn khối linh thạch, chất thành từng đống.

Chất lượng của chúng đều là thượng phẩm.Ngoài ra càng khiến cho Vương Lâm hưng phấn chính là hai viên linh thạch hình lục lăng đang tỏa sáng.

Hai viên đó đúng là cực phẩm linh thạch vô cùng hiếm thấy.Trái tim Vương Lâm đập thình thịch.

Vì hai viên cực phẩm linh thạch mà lúc nãy mạo hiểm cướp đoạt cũng hoàn toàn xứng đáng.Ngoài ra còn có một số các thứ linh tinh.

Về phần pháp bảo cũng chỉ có một chiếc tiểu đỉnh màu xanh biết bị vỡ thành hai mảnh.

Ngoại trừ nó ra, không còn có một loại pháp bảo nào khác.Vương Lâm suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Chắc chắn do Mạnh Đà tử bị nhốt lâu ngày nên đã dùng hết các loại pháp bảo.Thực ra suy đoán của hắn rất chính xác.

Pháp bảo của Mạnh Đà tử có không phải là ít.

Tất cả đều có cấp bậc Nguyên Anh trở lên.

Nhưng do nhiều lần sử dụng tiêu diệt cơn lốc nên đã bị mất đi rất nhiều.

Nhất là có một lần hắn lấy hơn mười một con linh thú thế thân mà phá vòng vây.

Pháp bảo cứ ném ra vô số.

Thậm chí, hắn còn liên tiếp khiến cho pháp bảo tự bạo, mới mở ra được một đường máu.

Nhưng đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại.Cũng do việc đó mà bên trong túi trữ vật ngoại trừ chiếc tiểu đỉnh màu xanh ra không còn có một loại pháp bảo nào khác.

Tuy nhiên, trong đó vẫn còn có một số ngọc giản.

Vương Lâm lấy hết ra đặt lên trán xem xét.

Các xem, nét mặt hắn càng trở nên vui mừng.

Trong tất cả các ngọc giản đó có ghi chép, giới thiệu về các phương pháp luyện đan, luyện khí cùng với ghi chép về các loại linh thú.Mấy thứ này đối với Vương Lâm vào lúc này có tác dụng rất lớn.

Tối thiểu, không như quá khứ khi nhìn thấy vật liệu quý hiếm mà không biết.Hơn nữa, do Mạnh Đà tử chuyện luyện đan, luyện độc nên ngọc giản lại càng giới thiệu chi tiết về những vấn đề này.

Vương Lâm chăm chú xem xét một lúc lâu, kiến thức trong đầu hắn so với quá khứ tăng lên không ngừng.Trong đám ngọc giản có một cái màu xanh biếc, thu hút sự chú ý của Vương Lâm.

Trên ngọc giản đó có ghi chép một bộ công pháp.

Tên của công pháp đo cũng chỉ có một chữ :"Minh"Tạm thời hắn cứ gọi nó là Minh quyết.

Trong Minh quyết có miêu tả một loại thần thông khiến cho quỷ thần khiếp sợ.

Môn công pháp này dùng độc để nhập đạo.

Tổng cộng có chín tầng.

Theo những gì mà công pháp miêu tả, khi luyện đến tầng thứ sáu, cho dù là người có tu vi Hóa Thần kỳ cũng khó lòng thoát khỏi bị độc công kích.Nhưng đọc qua cũng có thể thấy công pháp này quá bá đạo.

Nếu tu luyện thì người bình thường không thể chịu được.

Công pháp lấy độc dược kích thích thân thể, từ đó mà đạt tới cảnh giới một thân toàn độc.Hơn nữa, trừ khi có thể tu luyện đến tầng thứ chín, đạt được cảnh giới phản phác quy chân.

Khi đó thân thể mới có thể bài xuất độc tố, chính thức tụ thành minh độc, trở lại giống như người bình thường.

Trước khi tu luyện tới cảnh giới đó, thân thể gặp phải vô số biến dị, mà nhất là toàn thân mọc đầy mụn mủ.Sau khi Vương Lâm xem xong, suy nghĩ một chút rồi bỏ qua ý định tu luyện công pháp này.

Thân thể Mạnh Đà tử thối hoắc hiên nhiên là đã tu luyện nó.

Mặc dù Vương Lâm cũng chẳng quan tâm tới thân thể, nhưng trong ngọc giản từng nói một khi tu luyện Minh quyết tới cảnh giới thật cao thì độc tố trong cơ thể sẽ càng nhiều.

Rất có thể sẽ bị độc khí xâm nhập vào trong thức hải, biến thành một kẻ chỉ biết giết chọc.Đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn bỏ qua ý định tu luyện.

Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp.

Mặc dù công pháp này không thể tu luyện nhưng trong đó có không ít pháp thuật có thể tu luyện.

Nếu phối hợp thêm độc dược, hoàn toàn có thể thi triển.Về phần luyện chế độc dược, kinh nghiệm một đời của Mạnh Đã từ đã được lão ghi vào trong một cái ngọc giản.

Sau khi Vương Lâm cẩn thận xem xét, trong lòng thoáng có chút máy động.Hắn xuất từ trong túi trữ vật ra một số thứ linh tinh.

Theo ngọc giản giới thiệu từ từ phân biệt từng loai.

Cơ bản tất cả đều là độc dược.

Chỉ có trong một cái bình ngọc mới chính là Phòng độc đan mà Vương Lâm đã sử dụng.Loại phòng độc đan này theo nhưng gì ghi trên ngọc giản thì chúng chỉ có hiệu quả trung bình.

Chỉ khi phối hợp với một chút độc tố rất nhỏ, mới có thể gia tăng hiệu quả phòng ngự đến mức cao nhất.o0oVương Lâm xem xét trong túi trữ vật có cái gì rồi cho hết sang túi của mình.

Sau đó, hắn ném cái túi của Mạnh Đà tử xuống đất.

Cuối cùng, hắn cầm lấy một vật, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.Vật này chính là pháp bảo bản mệnh của Mạnh Đà tử - Chiếc tiểu đỉnh màu xanh.Mặc dù cái đỉnh đã bị vỡ ra làm hai, nhưng trên thân nó vẫn có một chút linh lực yếu ớt tỏa ra.

Chỉ có điều, trong luồng linh lực đó tràn ngập độc tố.

Nhất là lục vụ có khả năng tiêu diệt thần thức càng khiến cho Vương Lâm thêm cẩn thận.Hắn biết những vật quý báu nhất trong túi trữ vật của Mạnh Đà tử, ngoại trừ ngọc giản Minh quyết, cực phẩm linh thạch ra thì chính là thứ này.

Dù sao thì nó cũng là bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Hóa Thần kỳ, đã được ngọn lửa trong cơ thể tế luyện mấy ngàn năm.Mới vừa rồi, khi hắn xem xét thì trong ngọc giản có giới thiệu về lại lịch của tiểu đỉnh màu xanh.

Sau khi tu luyện Minh quyết đến tầng thứ hai, trong cơ thể phải có một thứ gì đó để chấn nhiếp độc vật.Tiểu đỉnh đó vốn là vật phảng chế của bảo vật Dược Vương đỉnh.

Tuy nói nó chỉ là vật phảng chế, nhưng so với Dượng Vương đỉnh cũng không có kém là mấy.

Chỉ khác ở chỗ Dược Vương đỉnh có khả năng hấp thu linh khí của cỏ cây tinh hoa mà thôi.Cái đỉnh này vốn là vật chí bảo của một môn phái ở tam cấp tu chân quốc.

Sau đó, Mạnh Đà Tử hao phí tâm cơ mấy trăm năm liền bái vào làm môn hạ.

Cuối cùng dựa vào thiên tư hơn người của lão mà trở thành chưởng môn.

Đến lúc đó mới có cơ hội.

Sau đó, hắn giết sư phụ, lấy trộm cái đỉnh rồi trốn vào Tu Ma hải.

Sau này, hắn sử dụng luôn cái đỉnh làm bản mệnh pháp bảo.Từ một cái Dược Vương đỉnh hắn biến nó trở thành một cái Độc Vương đỉnh.

Nếu hắn không chết, tu luyện Minh quyết đến tầng thứ chín, thì cái đỉnh này mặc dù không thể so sánh với Dược Vương đỉnh trong truyền thuyết những cũng chẳng kém nhiều lắm.

Đồng thời cũng có thể coi là một cái Độc Vương đỉnh chính thức.

Đáng tiếc, hắn lại bỏ mạng.

Bây giờ, cái đỉnh này lại rơi vào tay Vương Lâm.Trong đầu Vương Lâm cứ quanh quẩn về những lời miêu tả trên ngọc giản về cái đỉnh.

Suy nghĩ một lúc, bảo bối như thế này, nếu hắn cũng tu luyện Minh quyết đến một trình độ nhất định thì có thể nuốt vào làm bổn mạng pháp bảo.

Đáng tiếc, bây giờ, Vương Lâm không còn ý định tu luyện Minh quyết nên chưa biết xử lý cái đỉnh này như thế nào.Bảo bối như thế này, nếu không thể sử dụng, Vương Lâm có phần không cam lòng.

Tốn bao nhiêu công sức, chẳng lẽ lại không thể giúp mình mạnh mẽ hơn được một chút?

Mặc dù còn chưa đến lúc kết anh, nhưng cái đỉnh này cũng chẳng có hiệu quả nhiều lắm với việc đó.

Nhưng lúc này, thân đang ở trong hiểm địa, nếu có thể sử dụng nó, chắc chắn tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên thêm một chút.Nét mặt Vương Lâm trở nên âm trầm.

Hắn ngẩng đầu nhìn cây cầu trước mặt.

Chợt tinh quang trong mắt lóe lên, hắn không nói hai lời phun ra một tia sáng.

Ngay lập tức phi kiếm lượn một vòng xung quanh rồi lơ lửng trước mặt hắn, tỏa ra hàn khí kinh người.Vương Lâm nhìn phi kiếm, trong lòng có phần do dự.

Sau đó hắn cắn răng, vỗ tay một cái.

Phi kiếm lập tức run lên, phát ra một tiếng ngâm trong trẻo.

Ngoài thân kiếm xuất hiện vô số những đường chỉ máu nhỏ li ti.Những sợi tơ huyết đó chính là do Vương Lâm khi còn ở Triệu quốc sử dụng Huyết Luyện thuật ngưng kết tinh huyết của bản thân mà thành.

Cuối cùng mặc dù phi kiếm tan biến cùng với thân thể hắn.

Nhưng Huyết Luyện thuật lại hết sức bá đạo, vẫn lưu giữ lấy kiếm linh.Kiếm linh vốn là một thứ vô hình vô cảm, nhưng theo Vương Lâm nhiều năm, lại cùng với hắn cắn nuốt linh hồn vì thế mà sinh ra một chút linh thức, nên mới có thể tồn tại được tới bây giờ.Cho đến khi Vương Lâm sử dụng luyện khí thuật của Chiến Thần điện, tế luyện kiếm phôi một lần nữa thì phi kiếm mới lại chính thức được hoàn thành.Có thể nói thanh phi kiếm này đã lập bao chiến công cho Vương Lâm.

Số người chết dưới lưỡi kiếm hằng hà vô số.

Theo thời gian, sát khí trong kiếm linh càng lúc càng nhiều, đã trở thành một thanh hung khí.Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ nghiêm túc.

Tay phải hắn chậm rãi di động theo những đường tơ máu trên thân kiếm.

Cùng với sự di động của bàn tay hắn, những đường tơ máu trên thân kiếm càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng phi kiếm phát ra những tiếng lách tách.

Một số sợi tơ máu bị đứt hóa thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất.Lúc này, giữa không trung chỉ còn những đường tơ máu, ẩn hiện trong đó là một cái bóng kiếm.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, rồi vỗ vào túi trữ vật.

Phiên Ưng lô liền bay ra.

Hắn trỏ tay vào cái đỉnh.

Nhất thời hai nửa của tiểu đỉnh bay vào trong Phiên Ưng lô mà biến mất.

Một làn sương mù xanh biếc chợt bao lấy thân lô.

Từ bên trong phát ra những thanh âm đặc biệt.Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết, xuyên qua lớp sương mù màu xanh ngoài thân lô.

Phiên Ưng lô lập tức quay tròn.

Từ từ, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng lớp sương mù bao quanh biến thành một vòng xoáy nhỏ.Vương Lâm vẫy tay một cái, một mảnh phi kiếm liền bay vào trong tay hắn.

Miết nhẹ tay lên mảnh phi kiếm, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phiên Ưng lô.

Một lúc sau, tay phải hắn vung mạnh một cái, mảnh phi kiếm liền hóa thành một tia sáng chui vào bên trong thân lô.

Trong khoảng khắc sau khi chui vào, mảnh phi kiếm liền biến thành chất lỏng, hòa lẫn vào thân lô.Ánh mắt Vương Lâm không hề chớp, tay phải hắn phất lên liên tục.

Trong vòng một canh giờ, tất cả các mảnh phi kiếm đã được hắn ném hết vào trong thân lô.

Lúc này, hắn mới từ từ thở phào một cái.

Hai tay đánh ra vài đạo linh khí vào trong Phiên Ưng lô.Trong nháy mắt, tốc độ của Phiên Ưng lô tăng lên gấp đôi, không thể nhìn rõ được tốc độ xoay của nó.

Nếu thoáng nhìn, người ta cứ tưởng nó vẫn đang đứng yên.

Nhưng thực ra do nó chuyển động quá nhanh khiến cho người khác có cảm giác như vậy.- Chẳng lẽ vẫn không đủ?

- Vương Lâm thì thào nói.

Từ thần thức của hắn có thể quan sát thấy Phiên Ưng lô nhờ vào việc xoay tròn mà sinh ra nhiệt độ cao.

Nhưng đối với tiểu đỉnh có vẻ như nhiệt độ đó vẫn chưa đủ.

Màu sắc của tiểu đỉnh chỉ hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không bị chảy ra.Trong đầu Vương Lâm chợt lóe lên một suy nghĩ.

Hắn lập tức xuất từ trong túi trữ vật ra một thứ gì đó.

Hắn cũng chẳng thèm để ý xem nó thế nào.

Tay phải khẽ vung lên, ném nó vào trong Phiên Ưng lô.Trong nháy mắt khi vật đó rơi vào, một ngọn lửa màu xanh biếc chợt bốc lên.

Nhiệt độ trong thân lô nhanh cóng tăng lên gấp đôi.

Màu sắc tiểu đỉnh trở nên đỏ rực.

Nhưng vẫn không có dấu hiệu chảy ra.Vật mà Vương Lâm vừa mới ném vào là một loại tài liệu luyện khí đặc thù của Chiến Thần điện.

Nó được gọi là Huyết thạch, sau khi quán nhập linh lực vào trong đó, nó có thể sinh ra nhiệt độ rất cao.Nhưng nếu cho vào với số lượng quá nhiều thì chẳng những không gia tăng nhiệt độ mà còn giảm đi nữa.

Vì vậy, sau khi Vương Lâm ném vào trong mấy viên liền dừng lại.

Lúc này, hơi nóng của Phiên Ưng lô đã đạt tới một mức độ kinh người.

Nhưng tiểu đỉnh vẫn chỉ đỏ rực lên chứ không hòa tan.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại cho vào thêm một chút Tử Nguyệt đằng, Toái Hoa Thạch, Lam Nguyệt mộc...tới hơn mười loại tài liệu luyện khí của Chiến Thần điện.

Một cột khói đủ loại màu sắc bốc lên, tạo thành một cái hư đỉnh.Sau khi cái hư đỉnh xuất hiện, lập tức xoay tròn như một cơn lốc rồi nhanh chóng tản ra, quay vào bên trong Phiên Ưng lô.Trong nháy mắt, từ trong Phiên Ưng lô phát ra những tiếng nổ.

Từ từ một vết nứt chợt xuất hiện bên ngoài thân lô.

Vương Lâm bình tĩnh tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào bên trong tiểu đỉnh.

Chỉ thấy hai nửa tiểu đỉnh bắt đầu chảy ra với một tốc độ chẫm rãi.

Nếu với tốc độ này, rất có thể cho tới khi Phiên Ưng lô bị vỡ vụn nó vẫn chưa chảy ra hết.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp.

Hắn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu lam.

Khi ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.

Đây chính là Hoàng Tuyền băng diễm sau khi tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mà thành.Băng diễm đã dung hợp Kim đan, nên có thể nói sinh sôi không ngừng.

Nhưng nếu sử dụng quá nhiều, thì chắc chắn Kim đan sẽ bị tổn thương.Vì vậy cho tới hôm nay, băng diễm vẫn được hắn để dành làm một đòn sát thủ, hiếm khi chịu xuất ra.Nếu không phải Phiên Ưng lô sắp vỡ vụn, thì hắn cũng chẳng xuất nó ra làm gì.

Vương Lâm nhanh chóng đẩy hai tay về phía trước.

Băng diễm liền bay ra chạm vào Phiên Ưng lô.Vương Lâm tập trung cao độ, chăm chú theo dõi, khống chế băng diễm một cách cẩn thận, từ từ đến gần, không để cho nó có một chút dao động linh lực.

Hắn cố gắng giữ cho nhiệt độ của băng diễm được ổn định.Trong nháy mắt, mức độ dao động của Phiên Ưng lô chợt tăng lên.

Nhưng nó chưa kịp khuếch tán thì đã bị băng diễm bao phủ.Mặc dù mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhưng toàn thân Vương Lâm đã đầy mồ hôi.

Lần này, hắn mạo hiểm cố gắng khống chế, giữ cho Phiên Ưng lô không bị hủy.

Nếu lúc đó mà có chút sơ sẩy thì chắc chắn Phiên Ưng lô sẽ bị vỡ vụn.Có thêm băng diễm bảo vệ, tình trạng phá hủy của Phiên Ưng lô chậm lại.

Nhưng nếu không khống chế băng diễm cẩn thận thì quá trình hòa tan của tiểu đỉnh sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy, Vương Lâm lại càng thêm cẩn thận, không chế băng diễm hết sức chính xác.

Không để xảy ra một chút sai lầm.Tiểu đỉnh cứ từ từ tan chảy.

Trong quá trình đó, Vương Lâm hết sức căng thẳng.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng thì tiểu đỉnh cũng đã hòa tan hoàn toàn, trở thành một loại chất lỏng màu xanh biếc, nằm ở dưới đáy Phiên Ưng lô.Vương Lâm thở phào một cái.

Tay phải bắt quyết, đánh ra một đạo linh quang, khảm vào thân Phiên Ưng lô.

Nhất thời, Phiên Ưng lô rung lên, dừng lại.

Vương Lâm giơ tay chộp lấy một cái, chất lỏng xanh biếc trong lô, bay lên.Trong chất lỏng đó, thấp thoáng cái bóng mờ ảo của tiểu đỉnh.

Vương Lâm biết, đó chính là đỉnh linh của Độc vương đỉnh.

Hắn liền vẫy tay một cái, kiếm linh liền bay ra, dung hợp vào trong chất lỏng màu xanh biếc.Trong nháy mắt, đỉnh linh cũng dao động, dung nhập vào trong chất lỏng.

Ánh mắt Vương Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hai cái linh thể khác nhau vẫn chưa xảy ra công kích, thôn phệ như sự dự đoán của hắn.

Sau khi đối diện với nhau một chút, đỉnh linh liền hóa thành một làn linh khí màu xanh biết rồi chui vào bên trong kiếm linh.Hai cái nhanh chóng dung hợp lại một chỗ.

Đến lúc này, Vương Lâm mới hoàn toàn thở phào.

Hai tay hắn nhanh chóng điểm mấy cái, nhất thời, chất lỏng từ từ ngưng tụ.

Theo ý muốn của Vương Lâm nó nhanh chóng biến thành một thanh tiểu kiếm dài một thước sáu tấc màu xanh sẫm.Hai bên thân kiếm xuất hiện những lớp gai nhọn.

Vô số mũi nhọn hiện lên tạo ra một cảm giác rợn người.Lúc này, phi kiếm đã thành hình, có màu xanh sẫm, bên trong ẩn chứa độc tố của Độc Vương đỉnh.

Nếu chẳng may chạm phải, không bị phi kiếm giết chết thì cũng bị trúng độc mà chết.Với phi kiếm này, cho dù là Nguyên Anh kỳ nếu bị hắn đánh lén cũng khó lòng thoát chết.

Dù sao thì độc tố của nó cũng chính là từ Độc Vương đỉnh của Mạnh Đà tử.Có điều, sau khi ngưng luyện, Vương Lâm cũng không dám nuốt vào trong bụng sử dụng Kim đan tế luyện.

Chỉ sợ một khi không cẩn thận thì hắn cũng khó mà thoát chết.Với chất độc trong Độc Vương đỉnh, cơ bản là không có giải dược.

Ngoại trừ Mạnh Đà tử, không người nào có thể giải được nó.Vương Lâm có chút vui vẻ.

Từ nay những cái gai trên thân phi kiếm sẽ là sát chiêu của hắn.

Chỉ cần hắn muốn, những cái gai đó sẽ lập tức xuất hiện, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 178: Cấm Sơn. ( 177/2095)Vương Lâm phất tay một cái.

Phi kiếm liền bay vào trong tay hắn.

Sau đó, Vương Lâm liền thu nó vào trong túi trữ vật.

Đến lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không muốn bị chính phi kiếm do mình luyện chế làm bản thân trúng độc mà chết.Sau khi tạo được một thanh phi kiếm tốt, Vương Lâm đứng lên.

Đưa mắt nhìn về phía cây cầu, rồi không nói tiếng nào đi thẳng về phía trước.

Sau lưng hắn, vô số cơn lốc rít lên bám theo.Vương Lâm cẩn thận mà đi.

Cảnh vật trước mắt bất chợt thay đổi.

Cây cầu đá dưới chân lập tức thu nhỏ lại còn có chừng trăm trượng.

Phía bên kia cây cầu từ từ xuất hiện một dòng xoáy lớn.Vương Lâm khẽ chớp chớp hai mắt.

Hắn suy nghĩ một chút rồi giơ tay phải ra.

Một con tiểu thú lập tức bay tới lòng bàn tay của hắn.

Hắn ném thẳng con tiểu thú về phía trước.

Tiểu thú giống như một tia chớp lao thẳng về phía dòng suối.Khi tiểu thú bay ra được khoảng mười trượng, một đạo tia chớp màu tím chợt từ trên trời giáng xuống, đánh trúng vào người nó.

Trong nháy mắt, tiểu thú hóa thành tro bụi.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.

Nếu nó không có cấm chế thì hắn chỉ cần dốc sức toàn lực là có thể vọt qua.

Còn bây giờ, chỉ có thể từng bước một chậm rãi mà đi, không thể vội vã được.

Hắn nhìn con đường dài trăm trượng, hít một hơi thật sâu rồi cất bước.Mỗi một bước, Vương Lâm đều hết sức tập trung.

Sau khi hắn đi được mười trượng, làn bụi trong không trung chợt trở nên đậm đặc.

Bất chợt những cơn lốc phía sau lưng hắn chợt biến mất.

Kể cả ma đầu thứ hai cũng không thấy dấu vết.

Cho dù Vương Lâm cùng nó có sự liên hệ về thần thức nhưng như có một thứ lực lượng vô hình ngăn cản khiến cho mất đi tác dụng.Vô thức Vương Lâm định quay đầu nhìn lại phía sau.

Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị quay đầu liền lập tức ngừng lại.

Nét mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, suy nghĩ một chút.

Sau đó, hắn nhếch mép cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước.Vừa mới đi thêm được mười trượng...Bất chợt phía sau hắn vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến cho cả cây cầu cũng phải rung rinh.

Vương Lâm cố gắng giữ thân thể ổn định.

Tiếng gầm đó đối với hắn hết sức quen thuộc.

Nó rõ ràng là tiếng rống của con giao long màu đỏ bên trong thi cốc.Một luồng hơi nóng từ phía sau thổi tới.

Vương Lâm nhắm mắt, cũng chẳng thèm sử dụng thần thức quan sát.

Nếu nơi đây đã có tên là Bất Quy lộ thì có nghĩa là một khi đã bước chân lên không thể quay trở lại.Nhưng nếu chỉ như thế thì cũng chẳng có gì.

Trong suy nghĩ của Vương Lâm, nơi này chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.

Có thể nó không chỉ có nghĩa là không thể quay lại, mà ngay cả đầu cũng không được phép ngoái lại phía sau.

Thậm chí cả thần thức cũng không được phép.

Tóm lại, tất cả đều phải tuân thủ theo hai chữ Bất Quy(không quay lại) mà làm.

Nếu không sẽ giống như tiểu thú, chết ngay tại cây cầu này.Mặc dù không thể quay đầu lại, cũng không thể sử dụng thần thức quan sát.

Nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được, làn hơi nóng đang phả vào gáy kia chính là của con giao long.

Thậm chí nó còn đang há ngoác miệng bám sát sau lưng hắn.Tuy trong lòng đang rất kinh hãi, nhưng Vương Lâm vẫn cố gắng bình tĩnh.

Con giao long cơ bản là không thể xuất hiện ở chỗ này.

Đó nhất định chỉ là ảo giác.Đúng lúc này, phía bên phải hắn chợt lóe lên hồng quang rồi biến mất.

Cặp đồng tử của Vương Lâm chợt co rút lại.

Hồng quang đó rõ ràng chính là một cái lưỡi.

Mồ hôi túa ra đầy trên trán.

Hắn liếc mắt nhìn sang bên thấy trên vai phải của mình có một bãi nước dinh dính, tỏa ra mùi rất lạ.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn dần trở lại bình tĩnh.

Bước chân của hắn vẫn hết sức thong thả như cũ, chậm rãi mà đi.

Xung quanh hắn, cái lưỡi màu hồng xuất hiện liên tục, cùng với những tiếng gầm phát ra liên tiếp.

Thậm chí hơi thở của nó còn làm cho góc áo của hắn tung bay.

Một luồng sát ý chợt từ phía sau ập đến.Vương Lâm nhìn quần áo mình đang bay phần phật mà nhếch mép cười.

Nếu nói vừa rồi hắn còn không tin lắm thì sau khi nhìn thấy chất nhầy trên vai thì đã thật sự tin rằng đây không phải là ảo giác.

Nhưng bây giờ, nhìn quần áo mình đang bay phần phật, hắn lại có thể khẳng định đó chỉ là một loại pháp thuật nào đó mà thôi.Nguyên nhân chính là do: nếu phía sau hắn mà là một con hoang thú thật sự thì với khoảng cách gần như thế, nó chỉ cần thổi một cái là đã khiến hắn bay đi rất xa rồi.

Nhưng lúc này, hơi thở đó chỉ khiến cho quần áo của hắn bay phần phật.Ý chí của Vương Lâm càng thêm kiên định.

Hắn chẳng hề do dự, tiếp tục đi về phía trước.

Mặc cho phía sau có chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng chẳng hề dừng lại.

Lúc này, con giao long phía sau lưng gầm rú dữ dội.

Nó há miệng đớp lấy Vương Lâm.

Khóe mắt Vương Lâm có thể cảm nhận thấy được điều đó, nhưng hai mắt hắn vẫn chẳng hề chớp, cứ thế thong thả mà đi.Trong nháy mắt, khi con giao long nuốt chửng thân thể hắn, nó liền hóa thánh một làn sương mù màu xám, biến mất.

Trong làn sương mù, thân thể Vương Lâm chậm rãi bước đi.Hắn đã đi được hơn chín mười trượng.

Trước mắt chỉ còn khoảng mười trượng nữa là có thể vượt qua cây cầu.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau hắn chợt có một tiếng ho nhỏ.

Mặc dù tiếng ho rất nhỏ nhưng vọng vào tai Vương Lâm lại chẳng khác nào tiếng sét, vang vọng trong đầu hắn.

Bước chân của hắn không tự chủ được mà ngừng lại, thân thể run rẩy.

Hai hàng nước mắt lã chã tuôn ra.Mặc dù tiếng ho vẫn vang lên, nhưng Vương Lâm biết tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Hắn vẫn không quay đầu lại.- Thiết Trụ...xoay lại cho cha nhìn con một chút.Tiếng nói quen thuộc lại vang lên.

Vương Lâm nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại.

Sau khi mở ra, ánh mắt hắn thể hiện rõ một sự quyết tâm.

Hít một hơi thật sâu, Vương Lâm tiếp tục bước về phía trước.- Thiết Trụ...Mẫu thân muốn nhìn con một chút.

Tại sao ngươi lại nhẫn tâm, không quay đầu lại...?Vương Lâm lại tiếp tục nhắm mắt, hai chân run rẩy, nhưng rồi vẫn kiên quyết bước đi không hề do dự.

Thoáng cái đã đi tới cuối cây cầu.

Trong mười trượng cuối cùng, âm thanh của cha mẹ không ngừng vang lên trong tai hắn.Ngay khi hắn bước nốt một bước cuối cùng, tiếng nói của phụ mẫu lập tức biến mất.

Tiếng rít của cơn lốc lại một lần nữa vọng vào tai.

Cảm ứng của hắn với ma đầu thứ hai lại xuất hiện.Vương Lâm vẫn không hề xoay người lại.

Hắn đứng trước dòng xoáy suy nghĩ một chút rồi thở dài.

Sau đó, Vương Lâm lấy ngọc giản mà Lý Mộ Uyển đã đưa cho hắn ra ngoài.

Ngay sau đó, dưới sự bao vây của những con lốc, tất cả cùng nhau tiến vòng dòng xoáy.Vô số tia chớp màu tím hiện lên lôi kéo, Vương Lâm liền biến mất.Khi từ trong dòng suối đi ra, trước mặt hắn là một ngọn núi cao vút, ẩn hiện trong mây.

Đứng dưới chân núi nhìn lên, Vương Lâm chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé.Vương Lâm ngẩn người nhìn ngọn núi trước mặt.

Nhưng thoáng cái, hắn lại tiếp tục suy nghĩ.

Bất Quy lộ vừa rồi chắc chắn không phải là cửa thứ hai.

Nếu không, theo lời đám Cổ Đế, Đoan Mộc Cực nói chuyện với nhau, thì cửa thứ ba phải cần tới Tử Chú thuật của Vương Lâm hoàn toàn khác với nơi này.Hắn thực sự không phát hiện ra nơi này có dấu hiệu gì cần phải sử dụng đến thần thức.

Vương Lâm nhìn ngọn núi cao trước mắt, trong lòng thầm đoán có lẽ đây mới chính thức là cửa thứ hai.Thần thức của hắn vừa mới đảo qua, hai mắt lập tức nhíu lại, nhìn thẳng về phía chân núi.

Nơi đó rõ ràng có một chỗ cấm chế bị người ta phá hủy đang phát ra hồng quang nhàn nhạt.Vương Lâm trầm ngâm một chút, đi tới.

Chẳng mất bao nhiêu lâu, hắn đã xuất hiện trước cấm chế.

Chỗ này rõ ràng đã bị người nào đó phá hủy, tạo ra một con đường.Hai bên đường, ánh sáng màu hồng lóe lên liên tục.

Vương Lâm nhìn kỹ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.

Hắn biết trên ngọn núi có người đã đi vào trước hắn.Xung quanh cửa thứ hai không hề có bất cứ một thứ gì khác.

Hiển nhiên ngọn núi chính là điểm quan trọng.

Chỉ có một con đường duy nhất chính là đi lên đỉnh núi.Đối với người bình thường đi lên ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh này đúng là chuyện quá khó khăn.

Nhưng đối với tu sĩ mà nói thì nó cũng chẳng vất vả lắm.

Với kinh nghiệm của mình, Vương Lâm biết nơi này có cấm chế ngăn cản phi hành.

Chỉ có thể đi bộ chứ không thể đạp kiếm mà đi.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm quay lại nhìn vô số cơn lốc sau lưng.

Hắn vung tay phải lên một cái.

Bốn mươi cơn lóc từ từ dung hợp thành một cơn lốc khổng lồ.

Vương Lâm phóng thẳng về phía con lốc.

Ngay khi hắn tới gần, cơn lốc liền lộ ra một thông đạo, nghênh đón Vương Lâm vào trong.Đứng trong cơn lốc, tâm niệm Vương Lâm thoáng động, nó liền di chuyển về phía trước.Ngay sau khi hắn vừa mới đi qua, thần thức Vương Lâm có thể thấy được, cấm chế từ từ trở lại bình thường.Trong lòng Vương Lâm trở nên nặng nề.

Nếu cấm chế có thể tự động khôi phục thì hắn không thể sử dụng phương pháp đã dùng để đóng cửa thứ nhất ở đây.Lúc này, thần thức của mấy vạn tiểu thú trong cơn lốc chợt ngưng tụ lại một chỗ, lấy thần thức của Vương Lâm làm chủ, ma đầu làm vật dẫn, nhanh chóng tỏa ra bốn phía.Hắn cẩn thận khống chế thần thức khổng lồ dò xét xung quanh.

Từ từ, nét mặt của Vương Lâm càng lúc càng trở nên u ám.

Bất cứ vị trí nào cũng có sự xuất hiện của cấm chế.Ngọn núi này có thể gọi là núi cấm chế cũng chẳng có gì sai.

Dưới vô số cấm chế đó, đừng nói là leo lên trên mà chỉ cần không cẩn thận một chút, động tới cấm chế thì đừng mong mà còn mạng.Dưới sự dò xét của thần thức, Vương Lâm phát hiện có một cái cấm chế đang khôi phục nhanh chóng.

Thoáng cái đã trở lại bình thường.Vương Lâm thu hồi thần thức.

Suy nghĩ một chút, rồi đi ra khỏi cơn lốc.

Sau đó, hắn lấy ra một cái túi trữ vật.

Tay phải phất một cái, cơn lốc thứ hai cùng với ma đầu liền chui vào trong túi.

Cái túi trữ vật này là do Vương Lâm tìm được trên người của một vị tu sĩ.

Nó không thể cất giữ được pháp bảo, nhưng đối với sinh vật sống, nó lại có thể cất giữ bên trong mà vẫn sinh sống một cách tự nhiên.Sau khi Vương Lâm tìm thấy nó, mấy ngày trước đã dùng tiểu thú để thử.

Quả thực tiểu thú có thể sống ở trong đó.

Khi đám tiểu thú đã chui hết vào bên trong, Vương Lâm buộc cái túi trên lưng, hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi về phía trước.

Thần thức của hắn luôn tản ra, quan sát xung quanh.Vừa rồi, sử dụng thần thức của tiểu thú dò xét, hắn đã phát hiện được trong một cấm chế có cái thông đạo nho nhỏ.

Nhưng thông đạo đó quá nhỏ, cơn lốc không thể đi qua được.Vì vậy hắn đành bỏ qua ý định sử dụng cơn lốc đi lên đỉnh núi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 179: Học tập cấm chế(1+2). ( 178/2095)Sau khi có được cực phẩm linh thạch, không phải Vương Lâm không nghĩ tới việc theo đường cũ trở ra.

Nhưng lúc đó, tình huống quá nguy cấp.

Nếu quay đầu bỏ đi, mà không có Mạnh Đà tử mở đường thì có thể an toàn trở lại vị trí lúc đầu hay không cũng chẳng biết được.

Mặc dù, cố hết sức trở về được đó nhưng nếu nó chỉ truyền tống một chiều thì chờ đợi Vương Lâm chắc chắn là một cái chết.Với tính cách của Vương Lâm, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không hắn chẳng đánh cuộc mạng sống của mình làm gì.Nhưng theo những gì mà hắn suy nghĩ thì ngàn năm trước bốn người Mạnh Đà tử có thể trở về rõ ràng là có truyền tống trận để đi ra.

Nếu không, với bốn người Mạnh Đà tử mà nói, chỉ sợ cũng không dám ở đây mà chạy loạn.

Đáng tiếc, ngọc giản của Mạnh Đà tử lại không nhắc tới nơi đây.

Mà những bản ghi chép của bọn họ cũng không ở trong tay Mạnh Đà tử.Quang mang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn tin rằng nếu có thể tìm được những bản ghi chép đó, chắc chắn có thể tìm thấy đường ra.Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Vương Lâm từ từ đi về phía trước.

Được một lúc, hắn chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào vách đá đằng xa.

Trên vách đá có một chút linh lực dao động.

Vương Lâm quan sát một chút rồi lùi lại vài bước, sau đó đi sang một bên.Bầu trời u ám càng làm tăng thêm cảm giác nặng nề trong lòng con người.

Sau khi Vương Lâm cẩn thận đi qua một cái khe hở giữa hai cấm chế, mới thở phào nhẹ nhõm.Hắn nhìn lại phía sau.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, mới đi được khoảng ba mươi trượng nhưng đã chiếm của hắn tới mấy canh giờ.Liếc mắt nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh.

Căn cứ vào tốc độ như vừa rồi, Vương Lâm chẳng biết mình phải mất bao nhiêu lâu mới có thể lên tới đỉnh núi.Hắn thầm than một tiếng.

Muốn vượt qua được cửa thứ hai hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân mình.

Vương Lâm suy nghĩ một chút, sắc mặt của hắn trở nên u ám.

Với tu vi Kết Đan kỳ của hắn bây giờ, muốn vượt qua chỗ này quả thực hết sức nguy hiểm.

Nhưng lui lại phía sau cũng nguy hiểm chẳng kém.Muốn sống sót, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Hắn cũng không tiếp tục đi nữa, mà lui lại phía sau, cẩn thận quay trở lại.Chân ngọn núi là nơi bắt đầu có cấm chế.

Khi xuống tới nơi, hắn dừng lại, ngồi xuống, cẩn thận quan sát cấm chế ở đây.Trong phạm vi mấy chục trượng quanh đây cỏ mọc vô số.

Nhưng càng đi lên cao, cỏ lại càng ít.

Tuy nhiên, nếu cẩn thận nhìn kỹ, thì đám cỏ dại đó như mọc theo một quy tắc nào đó.Vương Lâm hết sức chăm chú nhìn từng gốc cỏ.

Mỗi lần xem xong một gốc, hắn lại lấy ngọc giản ra ghi chép những gì đã quan sát được.Mất ba ngày, Vương Lâm dừng ở đây quan sát từng gốc cỏ.

Ghi chép toàn bộ dao động, phương hướng...Hắn muốn thử xem thông qua chúng có tìm được một phương pháp phá giải cấm chế hay không.Vương Lâm biết rằng nếu mình cứ tự tiện xông vào thì chẳng có lấy một chút hy vọng mà bước lên đỉnh núi.Hơn nữa, càng lên cao, uy lực của cấm chế càng lúc càng lớn.

Đồng thời, những khe hở để di chuyển càng lúc càng nhỏ.

Có khả năng không có cả đường mà đi.

Một khi tới đó, nếu không có sự chuẩn bị từ trước thì chết là cái chắc.Nếu muốn vượt qua được cửa ải này, phải cố gắng nghiên cứu về những cấm chế nơi đây.

Hiểu được càng nhiều thì khả năng sinh tồn của hắn càng lớn.

Ngoại trừ cách đó ra cũng chẳng còn có một cách nào khác.Vì vậy Vương Lâm mới từ trên quay xuống đây, cẩn thận tìm hiểu.Cấm chế cùng với trận pháp hoàn toàn khác nhau.

Trận pháp chỉ dùng một thủ đoạn đặc biệt tạo ra một thức pháp thuật nào đó có uy lực lớn hay nhỏ.

Cái thứ này liên quan tới rất nhiều điều.

Có dùng suốt đời đi nghiên cứu cũng chỉ mới chạm được vào cánh cửa của nó mà thôi.Còn về cấm chế...thực tế nó cũng là một loại trận pháp.

Tuy nhiên, nó lại là một thứ pháp thuật mang tính chất linh hoạt.

Nó có thể tuân theo suy nghĩ của người tạo ra mà thay đổi.

Đơn giản mà nói thì cấm chế có xu hướng của thần niệm.Thông thường, một người có đại thần thông chỉ cần trong lòng muốn là có thể hạ được cấm chế.

Cho dù có trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm, chỉ cần thần niệm không mất thì cấm chế vẫn còn nguyên tác dụng.Thậm chí có loại cấm chế, cho dù người bố trí nó chết đi, thì thần thức lưu lại trên cấm chế sẽ tự hình thành ý thức riêng, duy trì sự vận chuyển của cấm chế.Có thể nói cấm chế có hàng ngàn hàng vạn loại biến hóa.

Ngoại trừ người bố trí cấm chế ra, rất ít người có thể hiểu được về nó.

Còn phương pháp bài trừ cấm chế cũng chỉ có hai loại.

Đơn giản nhất là dùng sức mà phá hủy.

Phương pháp này đòi hỏi tu vi rất cao.Phương pháp thứ hai chính là tìm hiểu được nguyên lý và quy tắc của cấm chế đến một mức độ nào đó thì có thể phá giải.Cách mà Vương Lâm sử dụng đúng là phương pháp thứ hai.Sau khi hắn ghi chép được những gì quan sát về cấm chế liền bắt đầu nghiên cứu.

Cũng may, khi còn là thôn hồn, hắn đã bỏ thời gian tìm hiểu rất nhiều về trận pháp nên lúc này nghiên cứu cấm chế cũng có thể hiểu được.Thời gian chậm rãi trôi đi.

Mười ngày sau, Vương Lâm nhìn chăm chú về một phía, tay phải hắn chợt giơ lên chộp một cái.

Nhất thời đám cỏ rậm rạp xung quanh chợt lay động.Bàn tay của hắn hết hướng sang phải lại sang trái.

Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ thì tay phải của hắn đang thực hiện theo một quy luật nào đó.

Cảm nhận một cách cẩn thận có thể thấy nó cũng giống như sự dao động của đám cỏ xung quanh.Sau một lúc, tay phải của hắn huy động càng lúc càng nhanh, đạt tới một tần suất nhất định.

Lúc này, cánh tay của hắn hóa thành vô số đạo tàn ảnh nối tiếp nhau.

Cái này vừa mất thì cái khác lại xuất hiện.Thêm mấy nhịp hô hấp nữa, trên trán Vương Lâm xuất hiện đầy mồ hôi.

Tay phải hắn chợt dừng lại.

Nhất thời có một tia sáng màu hồng từ trong bụi cỏ hiện ra, bám theo cánh tay của Vương Lâm.Sau khi Vương Lâm thu tay lại một chút.

Hồng quang càng lúc càng yếu, cuối cùng biến mất.Lúc này, hắn gần như mất đi cảm giác từ cánh tay.

Hai mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn về phía đám cỏ dại.

Nó hoàn toàn bình thường không còn một chút gì khác lạ.Tác dụng của cấm chế ở đây sử dụng lực lượng mãnh mẽ để giết địch.

Một khi tiến vào bên trong cấm chế lập tức sẽ bị giết chết ngay.

Nếu là một tu sĩ có tu vi nhất định, có thể kháng lại sát chiêu.

Thì khi lao ra sẽ gặp phải liên tiếp hồng quang oanh kích.Sau vài ngày nghiên cứu, Vương Lâm cũng có một chút hiểu biết về nó.

Vừa rồi cũng chỉ là một chút thử nghiệm của hắn mà thôi.

Trong mấy ngày qua hắn đã thử tới hơn mười lần rồi.Lần đầu tiên, hắn chỉ có thể duy trì được ba nhịp hô hấp liền vội vã thu hồi, vậy mà suýt chút nữa vẫn bị thương.

Cho đến lần này, hắn đã có thể chịu được khoảng mười nhịp hơi thở, đồng thời hồng quang đuổi theo cũng bị hóa giải.

Vương Lâm tin rằng, thêm một chút thời gian nữa, chắc chắn hắn có thể chịu được lâu hơn.Nói cách khác, nếu hắn bước vào trong cấm chế, mặc dù không thể phá giải, nhưng vẫn có thể an toàn trong khoảng mười hơi thở.

Sau đó rời đi, cho dù là hồng quang cũng không ngăn cản được hắn.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ phấn chấn.

Tuy nói cấm chế này chỉ là một cái đơn giản nhất ở đây.

Nhưng Vương Lâm tin rằng hắn đã tìm được cách.

Nếu cứ tiếp tục kiên trì, thì vẫn có khả năng vượt qua được cửa thứ hai.Hơn nữa, lúc ban đầu, Vương Lâm nghiên cứu cấm chế chỉ với một mục đích để vượt qua cửa này.

Nhưng bây giờ, càng nghiên cứu, sự kỳ diệu của cấm chế càng khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Từ trước đến giờ, Vương Lâm vẫn chưa hề nghĩ nếu như nắm được một số loại cấm chế lại có thể có được một lực lượng mạnh đến thế.Ví dụ như cấm chế từ đám cây cỏ kia, mặc dù bây giờ hắn có thể an toàn vượt qua, nhưng vẫn không thể nào bố trí.

Nguyên nhân chủ yếu chính là do hắn còn chưa hoàn toàn thấu hiểu.

Một khi hắn đã tìm hiểu được hết, hơn nữa có thể dung hợp bản thân vào trong đó thì cấm chế này cũng chẳng còn gì để nói.

Tuy uy lực có lẽ không thể bằng được cấm chế kia, nhưng sự biến hóa thì một chút cũng không kém.Vương Lâm hít sâu một hơi.

Tâm trạng của hắn hết sức hưng phấn, chìm vào trong việc nghiên cứu cấm chế.

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Qua một tháng, Vương Lâm chợt thu hồi ngọc giản, thân thể thoáng một cái đã tiến vào trong đám cỏ rậm.Ngay khi hắn tiến vào, đám cỏ dại lập tức lay động.

Một làn sương mù màu đỏ từ bốn phương tám hướng chợt hiện ra.

Đám cỏ dại trên mặt đất dao động nhanh chóng, hóa thành một thanh vũ khí sắc bén, biến mất trong màn sương màu hồng.Cùng lúc đó, trong trận phát ra những tiếng rít ghê người.

Vô số những thành vũ khí từ bốn phương tám hướng xuất hiện, lao về phía Vương Lâm.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề để ý tới chuyện đó.

Hắn cứ như đang đứng trong hoa viên ở nhà vậy.

Vô số thanh kiếm trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh hắn.Vương Lâm vẫn chẳng hề hoang mang, tay phải hắn khẽ vẫy một cái.

Động tác của hắn nhìn hết sức thong thả, nhưng trên thực tế, không biết tại sao lại chạm phải phi kiếm đang tới trước người.

Nếu có người khác ở đây, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải động dung.

Rõ ràng đã hiểu rất sâu về cấm chế mới có thể nắm được Giao Thác thuật.Vương Lâm cũng chẳng biết Giao Thác thuật nó là cái gì.

Hắn chỉ biết nếu phòng thủ thì phải nhanh được như phi kiếm.

Trong đầu nghĩ như vậy, động tác của hắn liền tăng nhanh.Tay phải của hắn hơi khua một cái, đã vẽ thành một vòng tròn trong không trung.

Một động tác tưởng chừng hết sức đơn giản, nhưng phải mất bao nhiêu ngày nghiên cứu, Vương Lâm mới có thể ngộ ra.

Mặc dù người khác nhìn thì đơn giản như thế, nhưng thực ra, cánh tay phải của Vương Lâm đã biến hóa hơn một ngàn động tác.Động tác đó vừa mới hoàn thành, vô số thanh kiếm đang lao tới chợt chậm lại.

Thoáng cái chúng lại hóa thánh vô số những ngọn cỏ dại, mọc xung quanh Vương Lâm.Nét mặt Vương Lâm hoàn toàn thản nhiên.

Đến lúc này, hắn mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.o0oTheo sự di chuyển của hắn, đám cỏ dại liền tản ra, không hề ngăn cản.

Cứ như vậy, Vương Lâm thong thả mà đi.

Khi chỉ còn một chút nữa là ra ngoài, bất chợt từ trong làn sương màu hồng, một đạo hồng quang lóe lên.

Ngay lúc đó, Vương Lâm giơ tay lên trời, chộp xuống.Nhất thời, hồng quang giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, biến thành vô số tia sáng nhỏ.

Tuy nó nhanh chóng hợp lại, nhưng lại xuất hiện dưới chân, hóa thành một con đường ánh sáng màu hồng, nối thẳng ra ngoài.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, dẫm lên trên, đi ra ngoài cấm chế.Sau khi đi ra ngoài, hắn ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài.

Tiêu tốn bao nhiêu ngày, cuối cùng thì cũng có thể phá giải được cấm chế ở đây.

Bây giờ, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với cấm chế.

Vương Lâm xoay người, hai mắt chớp chớp.

Chợt hắn nhếch mép cười lạnh, tay phải của hắn dừng lại bên ngoài cấm chế.Nhất thời, phương hướng của đám cỏ dại trong cấm chế lập tức thay đổi.

So với trước kia, nó lại càng rắc rối hơn rất nhiều.- Nếu có người đi sau ta, cũng nên cẩn thận một chút.

- Vương Lâm thì thào nói.

Bây giờ, sự hiểu biết đối với cái cấm chế này của hắn đã cao hơn trước một tầng.Nếu có một người nào khác bước chân vào đây thì cho dù sử dụng phương pháp nào cũng đều đợi hắn là đạo cấm chế thứ hai do Vương Lâm bố trí.

Đến lúc đó, nếu ứng phó không kịp thì rất có thể bỏ mạng cũng nên.Tất nhiên, nếu theo phương pháp của Vương Lâm thì quá trình nghiên cứu phải lâu hơn gấp mấy lần.Nét mặt Vương Lâm tươi cười, liếc mắt nhìn xung quanh.

Sau đó, thân thể hắn chợt di động đi tới một đám cỏ khác, rồi hạ xuống một đạo cấm chế.

Cứ như thế, toàn bộ ngọn cỏ dưới chân núi đều bị tăng thêm độ khó.Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Vương Lâm suy nghĩ một chút liền thấy vẫn chưa đủ ác độc.

Vì vậy mà tất cả các khi hở giữa những cấm chế hắn phá hủy cho bằng hết.

Từ bây giờ, muốn đi lên ngọn núi, nhất định phải đi vào trong cấm chế.Đến lúc này, Vương Lâm mới nhấc chân tiếp tục đi lên.Đồng thời vào lúc đó, trên sườn núi, Lục Dục ma quân đang nhìn chằm chằm vào đám mây mù dầy đặc phía trước.

Đám mây mù đó xuất hiện ở đây đã ba ngày vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Mặc cho Lục Dục ma quân có làm thế nào đi chăng nữa, nó vẫn không hề tản ra.Nét mặt hắn có phần âm trầm.

Người thanh niên trẻ tuổi đi theo hắn đang ngơ ngác đứng đó nhìn đám mây mù.Lục Dục ma quân đưa mắt nhìn người thanh niên một cái rồi lại nhìn về phía sau, mở miệng cười lạnh.

Trên đường, hắn đi có qua một nơi gọi là Băng Phong chi địa.

Đối với nơi đó, hắn rất quen thuộc.

Cho dù không có Băng Phong tráo của Cổ Đế, thì với sự chuẩn bị trong một ngàn năm của hắn làm sao có thể thiếu.Lúc ấy, hắn nói ra với mọi người, có thể đảm nhiệm được một nửa đoạn sau là hoàn toàn chắc chắn.

Bởi năm trăm năm trước, hắn đã tìm được một cái bảo bối, có thể thi triển Thủy Độn thuật.

Tác dụng của nó cũng tương tự như Hành Thổ chu.Kể từ đó, với tu vi của hắn cộng thêm sự hiểu biết về Băng Phong chi địa, chẳng có gì phải lo lắng nữa.

Vì vậy mà hắn dễ đàng đưa người thanh niên đi qua.Về phần Bất Quy lộ trong cửa thứ hai, hắn cũng chẳng phải hao phí tinh lực.

Tuy năm đó đi qua cây cầu đó cũng suýt bị mất mạng, nhưng đến bây giờ, tu vi Lục Dục ma công của hắn đã đạt tới hóa cảnh.

Hắn chẳng còn gì phải sợ với cái loại dao động tinh thần đó nữa.Nhờ đó mà Bất Quy lộ đối với hắn chẳng khác gì trò chơi, có thể đi qua một cách dễ dàng.

Nếu không vì phải bảo vệ thêm người thanh niên, hắn cũng chẳng tốn nhiều thời gian.Tuy nói phải bảo vệ một người nhưng hành trình của hắn vẫn rất thong dong, không có gì vất vả lắm.Chính thức khiến cho hắn phải chú ý đó là cửa thứ hai có một thứ gọi là Cấm Sơn.

Tên của nó đúng như ý nghĩa.

Trên toàn bộ ngọn núi đều là cấm chế.

Càng lên cao, cấm chế càng phức tạp, uy lực tăng lên rất nhiều.Năm đó, bốn người bọn họ lên đến đây, nhờ đi theo đám cường giả nên mới cố gắng đi qua được.

Nhưng phần lớn thương vong nặng nề.

Mà đa phần đều bị cường giả bắt dùng để dò xét uy lực của cấm chết.Nếu không phải đi theo sư phụ thì Lục Dục ma quân cũng khó tránh khỏi cái chết.Cũng may, năm đó sư phụ hắn là một trong những người chủ lực bài trừ cấm chế.

Suốt dọc đường bài trừ cấm chế, cho tới tận nơi cách đỉnh núi chừng trăm trượng mới phải dừng lại.

Đến chỗ này hoàn toàn hết cách.

Vì vậy mà mấy vị cường giả mới truyền âm, đánh lén một vị tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.

Nhờ huyết nhục của người đó mà mở ra một cái thông đạo dài trăm trượng.Thông đạo đó chỉ có thể duy trì trong thời gian chừng ba lần hô hấp.

Trong khoảng thời gian đó, tất cả những người còn sống sót đều tranh nhau mà đi.

Cuối cùng cũng chỉ có một số ít là có thể lên tới được đỉnh núi, đi vào cửa thứ ba.

Số còn lại không còn một ai sống sót.Lục Dục ma quân nghĩ tới việc đó lại rùng mình.

Bây giờ, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ nên mới dám đến đây tìm kiếm.Nửa trước của cửa thứ hai - Bất Quy lộ hết sức dễ dàng khiến cho sự tự tin của Lục Dục ma quân tăng lên.

Hắn cho rằng bản thân mình gặp may mắn.

Lại thêm nhân vật có tác dụng quan trọng ở cửa thứ ba đang nằm trong tay, nên Lục Dục ma quân mới cố gắng bảo vệ tính mạng của hắn mà thôi.Tuy nhiên, đối với việc đó, Lục Dục ma quân cũng không để ý lắm.

Cái mà hắn để ý chính là khoảng cách trăm trượng cuối cùng lên tới đỉnh núi.

Tuy nói, ngàn năm qua hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng có thể thành công hay không thì hắn cũng chỉ nắm chắc được có năm phần.Trong ngàn năm qua, hắn tốn không biết bao nhiêu là công sức, cố gắng nghiên cứu về cấm chế.

Đồng thời, dựa vào trí nhớ hơn người nên hắn có thể nhớ được phần lớn cấm chế ban đầu ở cửa thứ hai.

Trải qua ngàn năm, hắn mới có đủ tự tin.

Dọc đường đi, không có một cấm chế nào có thể ngăn cản được hắn.

Tất cả đều bị hắn phá giải một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, cứ phá giải được một cái, hắn lại làm cho nó trở lại như bình thường.Hơn nữa, bên ngoài hắn lại còn gia tăng thêm một số cấm chế, mục đích cũng giống như Vương Lâm.Nhưng cấm chế trên Cấm Sơn càng lên cao lại càng phức tạp.

Lấy trình độ của Lục Dục ma quân mà cũng phải giảm tốc độ.

Phải mất thời gian nghiên cứu một lúc mới có thể đi ra.

Như đám mây mù trước mặt, lần trước hắn đi vào hoàn toàn không có.

Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện ở đây khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.Lại nói về Vương Lâm.

Sau khi hắn đi được mấy chục trượng, cỏ dại liền ít hẳn đi, để lộ ra một lớp đá máu đen.

Vương Lâm quan sát một lúc lâu, rồi lại lấy ngọc giản ra để ghi chép.Cấm chế trên đá hoàn toàn khác với cấm chế trên cỏ dại.

Trên cỏ dại còn có thể dựa vào phương hướng của cỏ, cùng với một số quy luật kỳ diệu mới tạo thành cấm chế.Nhưng trên đá thì lại hoàn toàn khác.

Ngoại trừ một số đường vân trên đá ra, không còn có một chút gì khác lạ.

Nếu không phải trên đó có sự dao động của linh lực thì không thể đoán ra ở đây có cấm chế.Vương Lâm đi quanh một vòng.

Bốn phía xung quanh đều có vân như là cấm chế.

Nếu như lúc trước, Vương Lâm sẽ dựa vào khe hở giữa các cấm chế mà đi qua.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy rất hứng thú với cấm chế nên không định đi ngay mà muốn tìm hiểu, nghiên cứu thêm về cấm chế.Hắn biết rằng đi qua nơi này thì quá đơn giản, nhưng nếu muốn đi lên tới đỉnh núi thì nhất định phải bỏ nhiều công sức vào cấm chế.

Có suy nghĩ đó trong đầu nên Vương Lâm nghiên cứu một cách hết sức cẩn thận.Trong núi chẳng hề có khái niệm về thời gian.

Nháy mắt, bảy năm đã qua đi.

Đến hôm nay, Vương Lâm đứng trên sườn núi, có một tảng đá to chồi ra ngoài, mà uống một ngụm linh dịch.

Qua bảy năm, một nửa đầu hắn đã biến thành bạc trắng....Không ăn không ngủ, toàn tâm toàn sức nghiên cứu cấm chế khiến cho đầu óc của hắn lúc nào cũng chìm trong suy nghĩ.

Vì vậy mà từ bốn năm trước, đầu hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị bạc.Tuy nhiên, thần thức của hắn do không ngừng tính toán nên đã mạnh hơn rất nhiều.

Thậm chí, tu vi của hắn cũng bất chợt đạt tới Kết Đan trung kỳ.

Khoảng cách tới Nguyên Anh kỳ cũng chỉ còn một bước nữa.Lúc này, ánh mắt của hắn đã càng thêm lợi hại.

Khí chất toàn thân có một sự thay đổi rất lớn.

Nếu nói bẩy năm trước, Vương Lâm giống như một tảng băng khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh.

Thì bây giờ, ngoại trừ điều đó, người ta còn có cảm giác sâu không thấy đáy.Cảm giác đó phát ra từ đôi mắt của hắn.

Trong ánh mắt của hắn thi thoảng lại lóe lên một tia sáng ẩn chứa cả tinh hoa nhật nguyệt.

Nếu lúc này, Đoan Mộc Cực mà gặp lại Vương Lâm chắc chắn sẽ không thể tin được vào mắt mình.

Rõ ràng là kiến thức về cấm chế đạt tới một trình độ nhất định mới có thể có được ánh mắt như thế.Ánh mắt của Vương Lâm nhờ rèn luyện mà có.

Trong bảy năm qua, kinh nghiệm về cấm chế của hắn có thể nói là tăng lên rất nhiều.

Mỗi loại cấm chế hắn đều bỏ rất nhiều thời gian và tinh thần mà nghiên cứu, cân nhắc.

Trong đó có không biết bao nhiêu lần hắn suýt mất mạng ở trong cấm chế.Nhất là có một loại cấm chế rõ ràng là bị người ta bố trí thêm.

May mắn là Vương Lâm luôn cẩn thận, chú ý xem xét nên mới nhận ra nó có điểm khác biệt so với các cấm chế trên Cấm Sơn.

Vì vậy, sau khi nghiên cứu, hắn xác định được đó là do người khác bố trí thêm vào đó.Xem xét cấm chế đó, rõ ràng trình độ của người bố trí cao hơn hắn rất nhiều.

Nhưng Vương Lâm cũng chẳng e ngại.

Ngọn núi cấm chế trong cửa thứ hai này đã mang tới cho hắn rất nhiều hứng thú.

Đối với hắn lúc này, nó chính là nơi thích hợp nhất để học tập cấm chế.Một nơi như thế này đúng là khó mà tìm thấy.

Tất cả các loại cấm chế từ đơn giản tới phức tạp đều xuất hiện ở đây.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 180: Vận đen của Cổ Đế(1+2+3). ( 179/2095)Vương Lâm bình tĩnh tập trung, hành tẩu trên ngọn núi đã bẩy năm.

Mỗi lần hắn phá một cái cấm chế, lại cải biến thêm một chút, gia tăng thêm mấy lần.

Kể từ đó, nếu trước khi hắn đi qua, cấm chế là núi đao biển lửa thì sau khi hắn đi qua nơi đây biến thành hiểm địa càng khủng bố hơn.

Mức độ nguy hiểm tăng lên mấy lần.Nếu có một người xui xẻo mà chui vào, thì cho dù là có tu vi mạnh mẽ không chết, thì cũng bị lột da.Trong quãng thời gian bảy năm, Vương Lâm thay đổi rất nhiều.

Nhất là về phương diện cấm chế, tầm mắt của hắn lại càng thêm rộng mở.

Bây giờ, bất cứ cấm chế nào mà hắn đã phá giải đều chỉ miết một cái là có thể bố trí.

Nó chẳng khác gì một loại pháp thuật thần kỳ.Vương Lâm cảm thấy vui mừng xen lẫn sợ hãi, lại càng thêm hứng thú hơn nữa.

Dù sao nếu muốn vượt qua ngọn núi này thì học tập cấm chế là phương pháp duy nhất.Bảy năm qua, quá trình nghiên cứu của hắn đối với cấm chế chỉ đơn thuần là ghi chép, suy diễn trong đầu óc mà thôi.

Quá trình suy diễn đó là một phương pháp đặc biệt của hắn.

Cứ thế mà suy diễn vô số lần, lần theo từng đầu mối một.

Một khi gặp phải điểm rắc rối, hắn liền cố gắng suy nghĩ, phá giải.

Mặc dù tốc độ có chậm lại, nhưng nhờ vào lòng kiên trì mà vượt qua.Lấy kiên trì làm cơ bản.

Hắn bắt đầu từ cái đơn giản nhất mà nghiên cứu, cứ thế từ từ mà tiến vào, không hề có chút vội vã.

Nhưng nó cũng chính là phương pháp hoàn toàn phù hợp với tu luyện cấm chế thuật.Nhìn khắp cả tu chân giới của Chu Tước tinh, số lượng tu sĩ sử dụng cấm chế có rất nhiều.

Những nếu nó mức độ nghiên cứu sâu sắc thì lại rất ít.

Trình độ của Vương Lâm lúc này, ngoại trừ một số lão già khú đế ra, trong số những người đồng bối không người nào có thể so sánh với hắn.Thậm chí hắn cũng cảm thấy khó hiểu.

Bởi bản thân chẳng hề có thiên tư xuất chúng nhưng đối với cấm chế lại có một chút duyên.

Giống như năm đó khi hắn mới tiếp xúc với trận pháp, sau đó tu luyện và sử dụng cũng thấy dễ dàng hơn pháp thuật một chút.Vào lúc này, Vương Lâm đang ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn chằm chằm vào đám mây mù cách đó không xa, đang bất động.Từ hai ngày trước, Vương Lâm đã có mặt ở đây, nhìn mây mù mà suy nghĩ.

Lúc thì hắn lấy ngọc giản ra, ghi chép một chút lên đó.

Khi thì lại vẽ lên mặt đất một vài bức tranh nào đó.Chỉ có điều đám mây mù này trong mắt hắn hết sức huyền ảo.

Nó giống như điểm nhãn cho con rồng trong bức tranh.

Nguyên bản cấm chế nơi này, giống như một cái ao trên núi.

Nếu muốn đi qua chỉ có thể vận khí mà phi hành.Nếu là bảy năm trước, có lẽ Vương Lâm còn phải lấy tiểu thú ra để dò xét, sau đó mới có thể tính toán ra được.

Nhưng bây giờ, với trình độ của hắn lúc này, nhất là có thêm một con mắt bằng thần thức.

Chỉ cần quan sát kỹ một chút, tuy chưa thể lĩnh ngộ được ngay, nhưng cũng có thể xác định được cấm chế trên kia có một tác dụng ngăn cản sự phi hành.Bởi vậy khiến cho cấm chế mây mù có phần xảo diệu.

Trong mắt Vương Lâm, nếu không có đám mây đó thì cấm chế tuy có chút khó giải, nhưng nếu nghiên cứu lâu một chút vẫn có thể tìm ra đầu mối.

Nhưng bây giờ có thêm đám mây lại xuất hiện đúng vị trí tâm điểm của cấm chế.

Vì vậy mà khiến cho sự biến hóa của cấm chế tăng lên rất nhiều.Có điều, việc đó cũng không khiến cho Vương Lâm lo lắng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đám mây mù, hai mắt chớp chớp liên tục.

Bất chợt, tay phải hắn nhấc lên, nhanh chóng kết ấn.Chỉ thấy trên tay phải của hắn chợt xuất hiện vô số tàn ảnh.

Thoáng nhìn trông giống như có hàng ngàn hàng vạn cánh tay.

Vô số tàn ảnh chớp lên liên tục, xuất hiện trước người hắn.Cuối cùng, dưới sự huy động của cánh tay, tàn ảnh nối lại thành vòng tròn.

Vương Lâm lập tức dừng lại, vỗ tay một cái.

Nhất thời, tất cả tàn ảnh nhanh chóng bay ra, lao vào đám mây mù.Sau khi đám tàn ảnh chui vào trong đám mây, lập tức biến mất tạo ra vô số gợn sóng, xuyên qua đám mây.

Vương Lâm khoanh chân ngồi, chẳng thèm đưa mắt theo dõi mà nhắm mắt ngưng thần.

Tay phải hắn thay đổi trong không trung.

Từ từ, hắn dần cau mày lại.Cái thế giới tàn ảnh đó, trong bảy năm qua Vương Lâm đã dựa vào nó mà nghiên cứu cấm chế, sau đó tìm ra cách phá giải.

Qua bảy năm liên tục cải tiến, hắn đã sử dụng hết sức thành thục.

Thậm chí hắn chẳng cần dùng mắt thường quan sát mà chỉ cần sử dụng thần thức thông qua sóng gợn mà phát hiện ra kết cấu và quy tắc của cấm chế.Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền mở mắt, cánh tay phải tiếp tục huy động.

Lần này, vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, tay phải liên tiếp huy trong thời gian gần một nén nhang.

Chỉ thấy một cái vòng tròn tàn ảnh lại xuất hiện trước mặt hắn.Sau khi vòng tròn tàn ảnh thứ mười xuất hiện, trên trán Vương Lâm đã đầy mồ hôi.

Hắn thở hồng hộc, tay phải gần như không còn một chút cảm giác, cố gắng huy động nốt chút sức lực cuối cùng, thực hiện mười động tác.Mười cái vòng tròn tàn ảnh, lập tức đồng loạt bay vào trong đám mây mù.Cái thế giới toàn tàn ảnh đó mới nhìn thì rất đơn giản, nhưng thực tế để tạo ra được một cái, cánh tay Vương Lâm phải huy động cả vạn lần trong vòng mấy cái hô hấp.

Hơn nữa, động tác của hắn đều dựa theo những gì mà đã phân tích trong mấy năm qua.

Thậm chí có thể nói cái thế giới tàn ảnh đó cũng là một cái cấm chế.Lúc này, mười vòng tròn tàn ảnh đã xuyên qua mây mù, biến mất.

Chỉ để lại một số gợn sóng tản mát ra xung quanh trong đám mây mù, tạo ra vô số dao động.Thần thức Vương Lâm hết sức tập trung.

Tay trái của hắn vẽ liên tục lên mặt đất.

Một lúc sau, hắn chợt mở hai mắt, mỉm cười.

Bàn tay xoa nhẹ một cái, tất cả những nét vẽ trên mặt đất bị xóa hết.

Hắn đứng lên, cúi đầu tính toán một chút.

Sau đó, tay phải hắn chợt động phát ra một tia sáng.Bắn vào trong đám mây mù.

Tia sáng đó vừa mới chui vào, đám mây lập tức dao động sau đó từ từ tản ra bốn phía, để lộ cảnh tượng bên trong.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, lấy ngọc giản, cẩn thận ghi chép lại những gì mình phân tích và đồ án vừa mới xóa.

Bảy năm qua, mỗi lần phá giải được một cái cấm chế, hắn đều lấy ngọc giản ra ghi chép, để sau này cần thì lấy ra để nghiên cứu.Sau khoảng một nén nhang, Vương Lâm thu hồi ngọc giản, nhìn chằm chằm vào đám mây mù.

Chỉ thấy trước mặt có một đoạn của cây cầu cách vị trí của hắn khoảng mười trượng.

Đây mới chính thức là diện mạo của cấm chế.

Vương Lâm vừa mới định đi đến, chợt ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào trên đoạn cầu đó chợt có một cây nhỏ mọc trên đá.Với kinh nghiệm bảy năm qua, Vương Lâm chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nó có vấn đề.

Trên ngọn núi toàn cấm chế này, cho đến bây giờ, không phải là lần đầu tiên Vương Lâm gặp phải hai loại cấm chế lồng vào nhau.

Những loại cấm chế như thế cũng không nhiều.

Mà thủ pháp hoàn toàn khác với các loại cấm chế trên núi.Nếu không nhầm thì đó chắc chắn là do người khác thêm vào.

Chuyện như thế, bảy năm qua hắn đã gặp không ít.

Bây giờ, nhìn kỹ, rõ ràng cái cây nhỏ đó chính là cấm chế mà người khác sau khi phá giải đã thêm vào.Vương Lâm cười lạnh.

Vừa mới nhìn thấy thủ pháp hạ cấm chế, hắn đã nhận ra ngay nó cũng giống với mấy loại trước đây đã gặp.

Rõ ràng là cùng một người bố trí.

Bốn năm trước, hắn bắt đầu gặp phải cấm chế của người này một cách liên tục.

Vì thế, sau khi phá giải đã có một sự hiểu biết sâu sắc về cách bố trí cấm chế của người đó.Cấm chế trên ngọn núi nếu không chạm phải sẽ không chủ động công kích.

Nhưng cấm chế của người này thì khác.

Chỉ cần tiến vào phạm vi của nó, cấm chế liền tự động công kích.

Nếu công kích không có kết quả thậm chí nó còn tự bạo khiến cho cấm chế bốn xung quanh mở ra, bao vây lấy người xâm nhập.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn chằm chằm vào cây cột đá một lúc.

Rồi cẩn thận sử dụng tới ba vòng tròn tàn ảnh, phát tán về phía cái cây.

Nó khẽ rung rinh một chút, lớp lá ngoài nhanh chóng rụng xuống.

Thoáng cái, thân cây biến thành màu đen, cuối cùng uốn lượn một cách quỷ dị.Vòng tròn tàn ảnh của Vương Lâm ẩn chứa vô số thủ pháp cấm chế.

Tác dụng chủ yếu của nó là để phá giải cấm chế.

Từ từ, cấm chế trên cái cây nhỏ bị phá giải để lộ ra nguyên bản.Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra độc kiếm màu đen.

Cùng lúc đó, thân cây đang uốn éo chợt vọt lên, bắn tới Vương Lâm.Trong nháy mắt, phi kiếm toàn chất độc chợt lóe lên, bay sát qua thân cây.

Ngay lập tức, thân cây bị tách ra làm hai rồi rơi xuống đất.

Giẫy giụa một lúc, nó từ từ biến thành một con rết màu nâu.Sau khi con rết giẫy vài cái, nó liền hóa thành một luồng khí đen.

Khi luồng khí bốc lên, chợt khiến cho người ta có một cảm giác nguy hiểm.

Cảm giác đó xuất hiện nhanh mà biến mất lại càng nhanh hơn nữa.

Chỉ trong nháy mắt, không còn trong đầu.Nét mặt Vương Lâm ngưng trọng, nhắm mắt suy nghĩ một chút.

Thủ pháp lấy linh thú làm cấm chế đây là lần đầu tiên hắn gặp được.

Nhưng sau khi linh thú hóa thành luồng khí thì thủ pháp đó lại mang tới cho hắn một cảm giác quen thuộc.Mặc dù hắn có thể xác định, loại cấm chế này cũng giống với các cấm chế trước đó đều do một người bố trí.

Nhưng hiển nhiên, thủ đoạn lấy linh thú làm cấm chế, ngay cả người nọ cũng ít khi sử dụng.

Uy lực của nó mặc dù tăng lên không nhiều, nhưng lại hơn ở mức độ quỷ dị.

Nếu không để ý cứ thế mà đi qua thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi miệng con rết.o0o- Lục Dục ma quân!

- Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi thì thào nói.

Hắn biết tại sao bản thân lại cảm thấy quen thuộc.

Năm đó, ở trong thông đạo, Lục Dục ma quân đã sử dụng người bên cạnh làm thi thuật giả, thi triển một thứ công pháp quỷ dị.Đối với việc này, Vương Lâm nhớ kỹ là do lúc đầu, Lục Dục ma quân có ý định sử dụng hắn.

Nhưng khi thấy hắn có ý đề phòng, liền thay đổi mục tiêu, ra tay với người bên cạnh mình.

Lão hút ra một số thứ đặc biệt trên người thanh niên để thi triển pháp thuật.

Bây giờ, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng hoàn toàn giống nhau.

Chỉ có điều, người bị thi thuật lại biến thành con rết mà thôi.Ngay lúc đó, trên mỏm đá cách đỉnh núi khoảng năm trăm trượng, Lục Dục ma quân chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm xuống dưới sườn núi.

Nét mặt lão hết sức âm trầm.

Ánh mắt người thanh niên bên cạnh lúc này hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.- Cuối cùng thì kẻ đó là ai?

Năm năm qua, hắn liên tục phá giải cấm chế của lão phu.

Ngay cả sát chiêu mà ta bố trí nơi đám mây mù cũng bị hắn phá mất.

Chẳng lẽ là Đoan Mộc Cực?

Không phải.

Giống Cổ Đế hơn.

Có thể trong ngàn năm qua, lão thất phu này cũng nghiên cứu về cấm chế.

Người này đúng là đại địch sau khi tiến vào tầng thứ ba.

- Hai mắt Lục Dục ma quân lóe lên lẩm bẩm với bản thân.Ánh mắt hắn lộ ra một sự hưng phấn.

Trên đỉnh núi cách đó năm trăm thước đã xuất hiện một vòng xoáy lớn.

Đó chính là vị trí đi lên đệ tam quan.Thời gian đầu đối với Lục Dục ma quân hoàn toàn trót lọt.

Nhưng càng lên cao, cấm chế lại càng phức tạp, uy lực cũng tăng mạnh.

Trong đó có một số cấm chế mạnh kinh người.

Lục Dục ma quân bị vây trong một cái cấm chế suốt năm năm, đến hôm nay mới may mắn thoát ra.

Hắn quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía trước.Cùng lúc đó, ở cửa vào dưới chân Cấm Sơn có một người đi ra.

Tay hắn cầm một cái phất trần, đầu đội mão, có nét tiên phong đạo cốt.

Bước chân hết sức khoan thai nhưng lại hết sức kiên định.Người đó đúng là Cổ Đế.Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng trên trán hơi nhíu lại.

Ở đệ nhất quan, hắn đã nhảy vào Hành Hỏa chi địa.

Ở đó là một thế giới chỉ có lửa là lửa, hoàn toàn tương khắc với pháp thuật của hắn.

Phải mất bảy năm thời gian, hắn mới có thể đi ra.Suốt bảy năm qua, đám yêu vật trong biển lửa bị hắn chém giết vô số.

Thực ra, nếu hắn liều mạng sử dụng bản mệnh pháp bảo thì đã có thể nhanh chóng qua khỏi cửa thứ nhất.

Chỉ có điều, tâm cơ của Cổ Đế thâm trầm nên thà mất thời gian cũng không muốn liều mạng.

Điểm này của hắn hoàn toàn khác với Mạnh Đà Tử.Lần này xông vào đây, Cổ Đế đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng.

Mặc dù lửa tương khắc với pháp thuật của bản thân, nhưng hắn vẫn có thể từng bước một vượt qua.

Tuy nói thời gian quá lâu, nhưng pháp bảo bên người vẫn còn phần lớn.

Bởi chúng có tác dụng rất quan trọng đối với hắn trong việc vượt qua những cửa cuối cùng.Bất Quy lộ cũng chẳng khiến hắn mất nhiều thời gian, cứ thong thả mà qua.

Mặc dù phía sau có ảo giác xuất hiện, nhưng với tính tính âm trầm của hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý.Sau khi tiến vào cửa thứ hai này, Cổ Đế hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm lên ngọn núi, nhếch mép cười lạnh.

Một ngàn năm qua, tất cả sự chuẩn bị của hắn là để cho ngày hôm nay.Nếu muốn tiến vào đệ tam quan, thì nhất định phải hiểu được cấm chế.

Đó là điều mà sau khi may mắn thoát ra khỏi đây, hắn luôn khắc sâu trong lòng.

Nếu không phải năm đó, hắn lao vào ngay khi thông đạo mới mở ra, thì cho dù có người bảo vệ cũng đã nằm dưới lòng đất từ lâu rồi.Hắn không giống với Lục Dục ma quân, Đoan Mộc Cực và Mạnh Đà tử.

Hơn ngàn năm trước, tu vi của hắn đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ.

Vì vậy mà hắn chính là một trong số đám cường giả chủ chốt của năm đó.Đám người Lục Dục ma quân khi đó trong mắt hắn chỉ là một đám tiểu bối mà thôi.

Nếu không phải khi chạy ra, bản thân hắn bị trọng thương mới không thể giết chết ba người.

Nếu không, làm sao hắn lại để cho đám Lục Dục ma quân còn sống.Một ngàn năm qua, hắn dưỡng thương ở Tu Ma hải, cũng bắt đầu nghiên cứu cấm chế thuật để dành cho lần xông vào tiếp theo.

Trong ngàn năm, mặc dù hắn khôi phục tu vi những không tiến thêm được một bước nào.

Một phần cũng là do vết thương của hắn quá nặng, ảnh hưởng đến căn cơ.

Nếu không nhờ có số thiên tài địa bảo thì chỉ sợ tu vi của hắn không thể tăng tiến thêm được nữa.Kể từ đó, hắn đối với lần quá quan này hết sức hứng thú.

Chỉ có ở đây, hắn mới có thể tìm được thiên tài địa bảo.

Nếu may mắn, sau khi vượt qua bốn cửa vào được tới thi thể của Cổ Thần, chiếm được Anh Biến đan trở thành cường giả Anh Biến kỳ thì tất cả những cố gắng mà hắn bỏ ra hoàn toàn được hồi báo.Vì vậy mà hắn bỏ qua tu luyện, tập trung nghiên cứu cấm chế.

Thậm chí hắn còn thay đổi hình dạng, bái nhập vào làm môn đệ của mấy môn phái nổi tiếng, để học tập.

Qua ngàn năm, cho tới hôm nay, hắn hoàn toàn tự tin về cấm chế thuật.

Hơn nữa, hắn còn chuẩn bị thêm một số thứ cần thiết.

Sờ sờ túi trữ vật, hắn lại mỉm cười.Chẳng cần nói một tiếng, hắn nhanh chóng lướt tới chân Cấm Sơn.Năm đó, cấm chế của tầng thứ nhất là do hắn mạnh mẽ phá giải.

Vì thế, sau khi quan sát một chút, hắn liền đi vào trong.

Đối với hắn, cấm chế cấp thấp thế này chẳng cần phải tốn sức để phá giải.

Phương pháp tốt nhất chính là dùng sức mạnh mà đột phá.

Dù sao thì năm đó, hắn cũng dùng chính cách này để mà đi qua.Hắn còn nhớ rất rõ, sau khi tiến vào, cỏ dại liền biến thành vô số thanh kiếm.

Đúng như trí nhớ của hắn, trong nháy mắt toàn bộ cỏ dại bay lên hóa thành vô số thanh kiếm, đồng thời bốn phía xuất hiện một làn sương màu hồng.Nét mặt Cổ Đế vẫn thản nhiên, nhanh chóng phóng đi.

Bất cứ thanh kiếm nào đâm vào người hắn đều bị một lớp băng bao phủ mà vỡ nát.Một loạt thanh âm vang lên, chẳng hề khiến cho Cổ Đế phải chùn bước.

Hắn tới bờ bên kia của cấm chế một cách dễ dàng.

Ở đây, hắn nhớ rằng sẽ gặp phải ánh sáng màu hồng.Quả nhiên, suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, hồng quang đã xuất hiện.

Ngay lúc đó, Cổ Đế hừ nhẹ, tay phải nắm chặt, đánh thẳng vào một đạo hồng quang.

Nhất thời, tia sáng biến mất không còn dấu vết.Ngay sau đó, hắn đánh ra liên tục mấy quyền.

Chỉ trong chưa đến hai nhịp hô hấp, tất cả các tia sáng màu hồng đều bị nghiền nát, biến mất.

Cấm chế ở đây bị hắn phá giải hoàn toàn dễ dàng.Cổ Đế tiếp tục bước đi về phía trước.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đạo cấm chế thứ hai cánh đó mấy chục trượng.

Đang nhanh chóng lao ra, hắn chợt biến sắc.

Dưới chân chợt xuất hiện một làn hắc vụ, khác với hồng vụ trước đó.

Trong hắc vụ văng vẳng có tiếng than khóc, vọng ra.Ngay sau đó, từng thanh kiếm màu đen lại tỏa ra hồng quang ầm ầm lao đến.

Tốc độ của chúng quá nhanh.

Khi tiếng rít gió mới phát ra thì chúng cũng đã lao tới trước mặt.Nét mặt Cổ Đế âm trầm, hét lớn một tiếng rồi há mồm phun ra một luồng linh khí.

Linh khí vừa mới xuất hiện lập tức biến thành một bức tường băng, chắn trước người.

Phần lớn công kích của phi kiếm đều va vào bức tường băng.Sau đó, hắn liền lui lại vài bước, tay phải nắm lại cách không đánh thẳng vào bức tường băng.

Nhất thời, bức tường vỡ vụn hóa thành vô số mảnh băng bắn ra xung quanh.Cùng lúc đó, tay trái của hắn bắt quyết, đánh ra vô số đạo linh quyết.

Linh quyết tự động bám theo các mảnh băng vỡ.

Trong nháy mắt, các mảnh băng tan ra biến thành vô số phân thân của Cổ Đế.

Tất cả phân thân lại kết ấn, đánh ra vô số đạo pháp quyết.Những tiếng động ầm ầm vang lên trong cấm chế.

Dưới sự công kích mãnh liệt, nó nhanh chóng bị phá giải.Hắc vụ từ từ biến mất, sau đó Cổ Đế âm trầm đi ra.

Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó nét mặt lại càng thêm nặng nề, tỏa ra một chút sát khí.

Hắn lểm bẩm, nói:- Lục Dục tiểu nhi.

Cấm chế này là do ngươi bố trí phải không?Ánh mắt hắn lóe lên hàn quang.

Cấm chế xuất hiện đột ngột khiến cho hắn suýt chút nữa thì không kịp phản ứng.

Nếu không phải có tu vi cao cường mà là người khác thì cho dù không ảnh hưởng tới tính mạng cũng phải luống cuống chân tay.Sở dĩ, hắn khẳng định người hạ cấm chế này là Lục Dục ma quân đó bởi vì trong suy nghĩ của Cổ Đế, với tính tình của Đoan Mộc Cực không thích hợp nghiên cứu cấm chế.

Tất nhiên cũng chẳng loại trừ tên tiểu tử Uông Thanh Việt.Nhưng trực giác của Cổ Đế khiến cho hắn hoài nghi đầu tiên chính là Lục Dục ma quân.

Còn về Vương Lâm, hắn đã quên mất từ lâu.Với trình độ cấm chế bây giờ, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể cảm nhận được sự ác độc của kẻ bố trí cấm chế.

Vì vậy mà hắn không dám khinh thường nữa.

Trong lòng thầm nhủ, cho dù gặp phải một cái cấm chế đơn giản cũng phải quan sát thật kỹ rồi mới đi tiếp.Vương Lâm đang từ từ đi lên đỉnh núi chợt dừng lại, liếc mắt nhìn xuống chân núi mà cười lạnh vài tiếng.

Vừa rồi, hắn cảm nhận được cấm chế thứ nhất do mình bố trí đã bị người khác phá hủy.Có điều, Vương Lâm chẳng hề cảm thấy bối rối.

Suốt bảy năm qua, trên đường đi, hắn đã hạ thêm vô số cấm chế.

Người đi sau, cho dù có mạnh đến mấy cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Nếu không cẩn thận, một lúc chạm phải nhiều cấm chế thì cho dù không chết cũng phải bị lột da.Nếu mà thiếu may mắn, không chừng sẽ khiến cho cấm chế trong một phạm vi lớn khởi động.

Đến lúc đó, cho dù là Hóa Thần kỳ cũng chỉ có chết mà thôi.o0oCấm chế có uy lực mạnh ở phía sau Vương Lâm cũng không có nhiều lắm, chỉ khoảng chừng ba cái.

Đó là bởi vì xung quanh đó không chỉ có cấm chế của ngọn núi mà còn bị Lục Dục ma quân tăng thêm không ít.

Cuối cùng, sau khi Vương Lâm vượt qua, lại cắn răng tăng thêm một tầng nữa.

Nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy đủ, nên đi quanh hạ thêm mấy đạo cấm chế cùng một chỗ.

Một khi có người lao vào đó, chờ đợi hắn chắc chắn là một màn sóng gió.Vương Lâm cười lạnh, chẳng để ý đến phía sau, tiếp tục đi lên.

Càng lên cao, tốc độ của Vương Lâm càng chậm.

Hắn bỏ qua rất nhiều công sức để suy diễn sự biến hóa của mỗi loại cấm chế.

Thậm chí tất cả các chi tiết phối hợp bên trong cấm chế cũng đều nghiên cứu tỉ mỉ mới dám tiến hành phá giải.Thủ pháp cấm chế do hắn tự nghĩ ra nhiều nhất chỉ có thể xuất ra được mười vòng tròn tàn ảnh.

Nếu nhiều hơn nữa, thì thân thể và thần thức của hắn cũng không chịu nổi.Thủ pháp đó, nếu là người khác cho dù có thể làm cũng chỉ xuất ra được ba tới năm vòng tròn mà thôi.

Sở dĩ Vương Lâm có thể đạt được mười cái chính là nhờ diệu dụng của Cực Cảnh thần thức.Cực cảnh không chỗ nào là không có.

Trong bảy năm qua, công hiệu của nó đã được Vương Lâm phát huy tới cực hạn.

Nhờ có nó mà hắn mới có thể xuất ra được mười cái vòng tròn tàn ảnh.Ngọc giản ghi chép cấm chế đã vượt qua một trăm cái.

Tất cả những thứ đó đều là thu hoạch của Vương Lâm trong một thời gian dài.

Cũng là chút tài sản quý giá của hắn.Nghị lực của Vương Lâm vô cùng kiên định.

Có khi để phá giải một cái cấm chế, hắn chẳng quan tâm tới ngày hay đêm cứ thế mà nghiên cứu, tìm ra điểm đột phá.

Thời gian chầm chậm trôi qua, nháy mắt đã được thêm ba năm nữa.

Lúc này, đầu Vương Lâm đã hoàn toàn bạc trắng.

Ánh mắt hắn càng thêm lợi hại, giống như có thể nhìn thấu được lòng người.Thực tế, Vương Lâm cũng chẳng ngờ được hắn lại có thể tồn tại mười năm trên Cấm Sơn.

Mười năm qua đối với hắn chỉ giống như một cái chớp mắt.

Ngày qua ngày hắn đều chìm đắm vào việc nghiên cứu cấm chế.Lúc này, vị trí của hắn chỉ còn cách đỉnh núi không đến sáu trăm trượng.

Chỉ có điều, từ khoảng cách ba trăm trượng tới đỉnh núi hoàn toàn bị bao phủ trong sương mù, không thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong.Trong ba năm qua, linh dịch của Vương Lâm đã chẳng còn nhiều lắm.

Hắn đành phải cẩn thận cố gắng không để hoang phí, đảm bảo cho nó đủ sử dụng.

Dù sao nghiên cứu cấm chế vô cùng hao phí tâm thần.

Linh lực trong cơ thể cũng sẽ theo tâm thần mà tiêu hao.Lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi một chỗ trên vách đá.

Xung quanh hắn có rất nhiều cấm chế.

Những cấm chế đó là do hắn bày ra để ẩn dấu hành tung.Càng lên cao, trong lòng Vương Lâm lại có cảm giác nguy hiểm.

Trên đường đi, hắn đã suy nghĩ rất kỹ, không biết người đi trước có qua được cửa thứ hai này hay không?

Nếu có thì người này đang ở ngay phía trước.

Từ đây, uy lực của cấm chế rất mạnh.

Cho dù là Hóa Thần kỳ cũng khó mà thoát chết.Kể từ đó, thần thức của Vương Lâm không tiện rản ra, chỉ có thể tự mình phân tích.Về phần người phía sau, trong ba năm qua, Vương Lâm có thể cảm nhận rõ bước tiến của đối phương.

Lúc đầu, cứ cách vài ngày, hắn lại cảm giác được có cấm chế bị phá giải.

Nhưng cho đến giờ, phải mất gần tháng đối phương mới có thể phá giải được một cái.

Việc này một phần là do uy lực của cấm chế trên Cấm Sơn tăng lên.

Ngoài ra, cũng còn do đến những chỗ này, trình độ của Vương Lâm đã tăng lên nên cấm chế do hắn hạ xuống so với mười năm trước đã vô cùng mạnh.Vương Lâm từ từ thở ra một hơi, chớp chớp hai mắt.

Hắn biết, có thể cảm nhận được người khác phá giải cấm chế của mình thì người đi trước cũng có thể cảm nhận được quá trình mình phá giải cấm chế.

Không chừng, đối phương đang ở phía trước đợi hắn.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm lại cười lạnh.

Hắn khẽ huy động tay phải một cái lại bố trí thêm mấy cái cấm chế xung quanh.

Hắn ở đây đã gần một năm.

Trong thời gian đó, mỗi ngày, hắn đều quan sát phía trên, chú ý bên dưới, đồng thời còn bố trí thêm cấm chế xung quanh.Vương Lâm cũng chẳng hề nóng vội.

Hắn không muốn lao đầu vào cái bẫy mà đối phương đã giăng ra.

Hơn nữa, nếu đã tới đây lại càng không thể để mắc sai lầm.Vương Lâm đang đợi người phía sau đuổi theo rồi để cho hắn vượt qua.Tu vi của người đó chắc chắn cũng là Hóa Thần kỳ.

Vì vậy mà Vương Lâm mới dừng lại ở đây một năm, bố trí cấm chế.

Tác dụng của những cấm chế này không phải là công kích mà để ẩn dấu hơi thở.

Qua một năm chuẩn bị, Vương Lâm hoàn toàn tự tin, cho dù người đó tới đây, chỉ cần hắn không di chuyển thì đối phương cũng khó mà thấy được sự tồn tại của hắn.Sau mấy tháng nữa, bất chợt tâm thần của Vương Lâm chợt động.

Một cái cấm chế mà hắn bố trí cách đó trăm trượng đã bị người ta phá giải.Hắn nhếch mép cười lạnh.

Hai mắt nhìn chằm chằm về vị trí cách đó trăm trượng.Cơn giận của Cổ Đế từ ba năm trước chẳng những không mất mà còn tăng thêm rất nhiều.

Ba năm qua, mỗi lần gặp phải cấm chế hắn đều tốn rất nhiều sức lực.

Chẳng những phải phá giải cấm chế trên núi mà còn cả cấm chế do người khác thêm vào.Khiến cho hắn càng thêm căm tức chính là do sau khi phá giải một cái cấm chế, chẳng biết tại sao lại chợt có một loại cấm chế khác mở ra.

Nếu không phải tu vi của hắn mạnh mẽ, lại có kinh nghiệm từ trước thì đã bỏ mạng mấy lần rồi.Trên đường đi, không lúc nào là hắn không chửi thầm trong lòng.

Mặc dù, hắn là một người thâm trầm, những nhiều lúc cũng không nhịn được phải chửi ra ngoài miệng.

Trong lòng hắn cái kẻ tăng thêm cấm chế đã khốn nạn tới cực điểm.Bình thường nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu quan sát kỹ liền có thể phá giải được ngay.

Nhưng cái cấm chế vừa mới phá giải xong lại chính là điểm quan trọng để mở ra một cái cấm chế khác.Nếu không phá giải, thì chẳng có gì nguy hiểm.

Nhưng nếu phá giải, thì chờ đợi hắn sẽ là một loạt những điểm bế tắc.

Phá giải một cái lại xuất hiện một cái.

Mặc dù biết rõ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn kiên trì cố gắng.

Cuối cùng thì cũng tìm được đường sống trong chỗ chết.Nếu nửa đường chùn bước thì có thể bỏ qua.

Nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục đi lên thì chỉ còn cách phá giải.Càng ngày, mối hận trong lòng hắn càng nhiều.

Hắn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt đối phương mà xé hắn ra làm đôi.Có đôi khi, rõ ràng trước mặt xuất hiện linh lực dao động rất mạnh.

Nhưng sau khi hắn tập trung quan sát rất lâu, lại chẳng phát hiện được đó là loại cấm chế nào hết.

Mất bao nhiêu công sức suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ lấy một loại pháp bảo cấm chế ra để dò xét thì mới biết ở đó chẳng hề có cấm chế nào cả.

Rõ ràng, đối phương chỉ cố tình lưu lại một chút linh lực làm rối loạn phán đoán mà thôi.Điều đó khiến cho hắn càng thêm tức giận.

Có những nơi thoáng nhìn thì chẳng có gì khác biệt.

Nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy ở đó thấp thoáng một thứ gì đó.

Nếu không tập trung thì chắc chắn không thể cảm nhận được một chút linh lực dao động ở đó.

Nhưng sau khi tốn rất nhiều công sức, tinh lực suy nghĩ, mà vẫn chẳng thể phát hiện ra được nó là cái gì.

Chẳng ngờ, lúc vô tình lại phát hiện ra, nơi đó cũng là giả.Ba năm qua, khắp trên đường cứ hư hư thật thật khiến cho Cổ Đế gần như muốn nổi điên.

Nếu cứ mặc kệ, không quan tâm tới việc có tồn tại cấm chế hay không, cứ thế mà bước qua thì chờ đợi hắn chắc chắc sẽ là một cái cấm chế thực sự.Nguyên bản tại cửa thứ nhất, tốn rất nhiều thời gian để giữ lại pháp bảo thì trong ba năm qua, hắn đã dùng hết hơn nửa.

Tất cả số pháp bảo đó đều dùng để thử cấm chế mà thôi.Cảm giác đau lòng lúc nào cũng xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn vô cùng hối hận đã mất quá nhiều thời gian ở cửa thứ nhất.

Nếu có thể ra sớm hơn một chút tiến vào cửa thứ hai trước người kia thì bây giờ cũng chẳng phải khổ thế này.Cách đây hai năm sau khi thấy được ba loại cấm chế khác nhau, trong lòng hắn đã loại trừ Lục Dục ma quan.

Ít nhất Lục Dục ma quân chỉ có thể xem như người thứ nhất.

Hắn có thể xác định, đi trước mình có hai cao thủ cấm chế.

Vốn hắn chỉ e ngại có Lục Dục ma quân, nhưng đến bây giờ trong lòng lại có thêm một kẻ thần bí.Thủ pháp cấm chế của người này, sau mỗi lần phá giải hắn lại càng thêm e ngại.

Nếu cái cấm chế thức nhất có thể thấy được có chút quỷ dị, nhưng vẫn chưa đủ biến hóa, nhiều chi tiết vẫn không chú trọng.

Nhưng về sau, cấm chế thuật của người đó đột nhiên tăng mạnh.

Chẳng những vô cùng biến hóa mà mức độ quỷ dị lại không thể tưởng tưởng nổi, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.Lúc trước phá giải cấm chế đối với Cổ Đế cũng không khó, thậm chí có phần đơn giản.

Nhưng càng về sau, mức độ khó khăn lại tăng lên rất nhiều khiến cho hắn phải tốn rất nhiều sức lực.Vị trí của người đó trong lòng Cổ Đế càng lúc càng cao.

Tối thiểu, trên phương diện cấm chế, Cổ Đế đã coi người đó là đối thủ của mình.

Mặc dù, ngàn năm qua hắn đã nghiên cứu không biết bao nhiêu là loại cấm chế, nhưng về mức độ quỷ dị, Cổ Đế vẫn cảm thấy không bằng được kẻ này.Càng khiến cho hắn thêm khiếp sợ khi từ từ nhận ra, người này chắc chắn là vừa mới học tập cấm chế.

Nhưng cho dù nhận thấy điều đó, nhưng Cổ Đế vẫn không tin.Quan trọng hơn, người này bố trí cấm chế lúc đầu còn linh tinh, hỗn loạn.

Nhưng sau đó đã hình thành một hệ thống riêng của bản thân.

Mà hệ thống đó chỉ có hai điều là nhanh và quỷ dị.Độ nhanh của nó khiến cho người ta rất khó phản ứng.

Các loại phương thức công kích, cách thức tiếp cận đều thay đổi không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta không thể đoán ra.Thực sự trong lòng Cổ Đế vị trí của người này đã vô cùng cao, mà đến bây giờ lại còn cao thêm nữa.

Vừa rồi, sau khi phá giải xong một cái cấm chế, nét mặt của hắn tối đen, bước ra ngoài.Hắn ngước mắt nhìn lên đỉnh núi cách đó chừng bảy trăm trượng.

Nếu như bình thường, hắn chỉ cần thuấn di một cái lại có thể tới nơi.

Nhưng bây giờ, đừng nói là thuấn di, cho dù phi hành hắn cũng không dám sử dụng.Hắn vẫn nhớ rất rõ, ngàn năm trước có một vị tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ ỷ vào pháp bảo đặc biệt của mình khi tới gần đỉnh núi đã thi triển thuấn di.

Nhưng ngay lúc thân thể của hắn vừa mới biến mất, trên bầu trời chợt xuất hiện một tia chớp màu tím, đánh xuống một vị trí trong không trung.

Tia chớp cắt đứt sự liền mạch của pháp thuật thuấn di, khiến cho kẻ đó phải lộ diện.

Pháp bảo mà vị tu sĩ đó vẫn tin tưởng lại chẳng khác nào một món đồ chơi của đứa trẻ.

Trong nháy mắt, nó bị tia chớp màu tím đánh nát.

Ngay cả thân thể của vị tu sĩ, thậm chí là nguyên anh cũng bị tiêu diệt không còn lấy một mảnh vụng.Cảnh tượng khi đó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

So với cấm chế trên bầu trời, cấm chế dưới mặt đất vẫn còn dễ phá giải hơn rất nhiều.

Mà uy lực của nó cũng không mạnh tới mức độ như thế.

Vì vậy mà tất cả mọi người đều ngoan ngoãn di chuyển trên mặt đất.Khoảng cách trăm trượng, Cổ Đế phải mất gần một tháng mới tới được vị trí mà Vương Lâm đang ẩn nấp.

Càng ngày hắn càng tới gần hơn.

Khoảng thời gian một tháng, lần đầu tiên Vương Lâm có thể nhìn thấy một vị cao thu Hóa Thần kỳ phá giải cấm chế, nên trong lòng đã ngộ ra được rất nhiều điều.Đến hôm nay, khi Cổ Đế đứng cách Vương Lâm hơn mười trượng, bất chợt ánh mắt lóe lên nhìn về hướng Vương Lâm.

Ánh mắt có vẻ quái dị.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 181: Vố số cấm chế bạo phát (1+2+3). ( 180/2095)Thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, quan sát kỹ một chút, trong lòng thầm mắng:" Lại là một cái liên hoàn cấm chế.

Kẻ này đúng là quá âm hiểm".Hắn vung tay lên, ném ra bốn lá cờ nhỏ màu trắng.

Bốn lá cờ nhanh chóng xoay tròn, rơi về bốn phía xung quanh hắn.

Sau đó, ánh mắt của hắn âm trầm, chỉ một cái.

Bốn lá cờ nhỏ đột nhiên biến thành to.

Không hề có gió, nhưng bốn lá cờ vẫn bay phần phật, hóa thành vô số tia sáng trắng, bay về phía Vương Lâm.Các tia sáng trắng hơi dừng lại một chút, sau đó chợt động, rồi tập hợp lại một điểm lao thẳng về một phía trên vách đá.Vương Lâm đang ngồi giữa vô số cấm chế vẫn thản nhiên.

Ánh mắt hắn bình tĩnh không hề có chút rối loạn.

Đối với trình độ mười năm nghiên cứu cấm chế của bản thân, hắn hoàn toàn tin tưởng.

Nếu cấm chế vội vàng bày ra, chắc chắn không thể lừa được đối phương.

Nhưng cấm chế ở đây là do hắn mất tới một năm để hoàn thành...Vì vậy mà Vương Lâm hoàn toàn tự tin.

Khi thấy đối phương sử dụng phương pháp đặc biệt để dò xét, Vương Lâm cười lạnh, vẫn ngồi im ở đó.Nhất là điểm công kích của đối phương chính là nơi mà Vương Lâm cố ý lộ ra một chút sơ hở.

Nếu như người đó mà không nhận ra thì đúng là Vương Lâm đã thêm tốn công.Bốn lá cờ trắng xuất ra những tia sáng, sau khi chúng ngưng tụ lại một chỗ, trong chớp mắt liền lao vào khoảng không có vô số cấm chế của Vương Lâm.Đó là một chỗ nhìn như vách đá hết sức bình thường, không có gì kỳ lạ.

Nhưng dưới sự ăn mòn của tia sáng, chúng liền từ từ nhạt dần rồi biến mất, để lộ ra một con đường nhỏ.Cổ Đế chớp chớp hai mắt, nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn không đi tới, mà vung tay, thu hồi mấy tia sáng trắng.

Sau đó, hắn lại quan sát một cách cẩn thận.Với kinh niệm mấy năm phá giải cấm chế trên Cấm Sơn, hắn biết cấm chế nơi đây, bên trong chắc chắn còn ẩn chứa sát chiêu.

Nếu không cẩn thận rất dễ động tới một số cái cấm chế khổng lồ.Hơn nữa, nơi này rất gần đỉnh núi.

Uy lực của cấm chế trên núi khiến cho hắn phải ứng phó rất vất vả.

Nếu không có thời gian hơn ngàn năm học tập cấm chế thuật khiến cho hắn có thể tránh nặng tìm nhẹ thì sẽ càng thêm khó khăn.

Vì vậy mà Cổ Đế hết sức cẩn thận.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, khống chế tia sáng, từ từ xâm nhập mà phá giải cấm chế.Vương Lâm vẫn cười lạnh như trước.

Thực tế vị trí của hắn cách Cổ Đế không quá mười trượng.

Nhưng Cổ Đế lại không nhìn thấy hắn.

Cho dù là sử dụng thần thức cũng khó mà chui vào trong cấm chế.

Dù sao ở đây, ngoại trừ bản thân Vương Lâm cũng chẳng biết hắn đã bố trí bao nhiêu cấm chế.Mà với tính cẩn thận của Vương Lâm thì chắc chắn cũng không thể nào ít được.

Gần như toàn bộ mười năm sở học của hắn về cấm chế đều xuất hiện hết ở đây.Một tháng sau, Cổ Để đang đứng trước con đường nhỏ mà hắn đã mở ra từ hơn tháng trước, nét mặt có phần khó coi.

Vốn tưởng cấm chế nơi này vô cùng phức tạp, âm độc, nhưng sau một tháng cẩn thận nghiên cứu, hắn lại cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi cấm chế nơi đây vô cùng đơn giản.

Sự tương phản một trời một vực đó khiến cho trong lòng hắn vô cùng tức giận.

Cũng may, những việc như thế này hắn đã gặp mấy lần.Sau khi hít một hơi thật sâu, liền ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi, thầm quyết định.

Sau khi đi lên đỉnh núi, nếu có thể gặp được người thần bí đó, tốt hay xấu hắn cũng phải lãnh giáo một lúc.

Sự căm hận của hắn đối với người này đã trở nên khắc cốt ghi tâm.Có điều, Cổ Đế vẫn hết sức cẩn thận.

Bởi trên đường đi, người thần bí đó am hiểu nhất là hư hư thực thực.

Thoạt nhìn rất thật nhưng cuối cùng lại là giả.

Nhưng thực tế, chỉ cần sơ hở một chút là đối mặt với nguy hiểm ngay lập tức, bởi đó lại là thật.

Vì vậy, tinh thần Cổ Đế hết sức tập trung, quan sát bốn phía, từ từ đi về phía trước.Đi theo con đường nhỏ chưa được năm trượng, chợt vách đá xung quanh chợt nhục nhích, xuất hiện một cây cột đá nhọn hoắt với tốc độ cục nhanh.Cổ Đế nhìn thấy cây cột đá chẳng những không kinh ngạc mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khua tay một cái.

Nhất thời một vầng sáng màu lam tỏa ra xung quanh thân thể hắn.

Cây cột đá đâm vào vầng sáng lập tức bị biến thành màu lam.Lúc này nhìn lai, trong con đường nhỏ ngắn ngủi, khắp nơi toàn là những cây cột đá màu lam.Ngay sau đó, một cơn gió chợt thổi tới khiến cho tất cả những cây cột đá bị vỡ vụn rơi đầy trên đất.

Tạo thành một lớp vụn băng màu lam.Cổ Đế nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc sau, khi thấy hắn sắp đi hết con đường nhỏ, Vương Lâm đang ở ngoài, liền chớp mắt.

Trên tay phải của hắn có một cái vòng tròn tàn ảnh.

Chỉ cần ném nó ra là có thể phát động cấm chế bốn phía công kích.Tuy nói cơ hội giết chết đối phương không nhiều, nhưng chắc chắn có thể khiến cho Cổ Đế bị thương.Sau khi suy nghĩ một chút, tay phải Vương Lâm co về, thu lại vòng tròn tàn ảnh, lặng lẽ nhìn Cổ Đế đi ra.

Sở dĩ hắn không động thử là bởi vì không muốn phá vỡ sự cân bằng.

Nếu Cổ Đế bị thương, thì với suy nghĩ của Vương Lâm, chắc chắn hắn sẽ tìm một nơi để chữa thương.

Nếu không bị bắt buộc, chắc chắn hắn sẽ chẳng đi trước.

Hiển nhiên, đây cũng không phải là điều mà Vương Lâm mong muốn nhất.Một lúc sau, Vương Lâm lại ra tay.

Tay phải hắn vung lên, vòng tròn tàn ảnh liền khuếc tàn về bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy vô số tàn ảnh nhanh chóng chui vào trong cấm chế.

Trong nháy mắt, vô số cấm chế mà Vương Lâm bố trí xung quanh liền mở ra.Với trình độ về cấm chế của Cổ Đế.

Sau khi ra khỏi tiểu đạo được một đoạn liền cảm thấy ngay có điều gì đó không hợp lý.

Nơi này, cấm chế tầng tầng lớp lớp, trong ngoài ẩn chứa vô số biến hóa.

Số lượng cấm chế nhiều tới mức khiến người ta phải tê dại.

Hắn biến sắc, không nói lời nào nhanh chóng lao về phía trước.Cùng lúc đó, cấm chế được mở ra.

Một đạo ánh sáng bảy màu, từ vách núi chợt xuất hiện nhanh chóng bay về phía Cổ Đế.

Cổ Đế liền biến sắc.

Hắn biết rằng đạo ánh sáng bảy màu đó không hề có lực công kích, nhưng nó là một cái cấm chế ánh sáng.

Chỉ cần chạm phải nó là lập tức sẽ bị truyền tống đến một vị trí mà người hạ cấm chế đã định trước.Tay phải Cổ Đế vội vã vung lên.

Bốn lá cờ nhỏ màu trắng lập tức lơ lửng trước người.

Hắn đau lòng liếc nhìn bốn lá cờ, rồi lặng lẽ phun ra một đạo linh khí.

Nhất thời, bốn lá cờ nhỏ nhanh chóng xoay tròn.

Một cái thông đạo tối om chợt xuất hiện giữa bốn lá cờ.Lúc này, cái cấm chế ánh sáng đã tới.

Cổ Đế liền nhảy vào trong thông đạo sau đó xuất hiện cách đó mười trượng.Sau khi ra khỏi cấm chế, tốc độ của hắn chợt tăng lên, nhảy ra khỏi đó mấy trượng nữa.

Trán hắn đầy mồ hôi, nét mặt u ám, quay đầu nhìn cấm chế đã trở lại bình thường.Trầm mặc một chút, hắn xoay người đi về phía trước.

Bốn lá cờ nhỏ vẫn xoay vòng bên người hắn.Hai mắt Vương Lâm vẫn nhìn chăm chú vào bốn lá cờ nhỏ màu trắng.

Sở dĩ, hắn triển khai tấn công là bởi vì lão già này quá âm hiểm và xảo trá.

Nếu cứ để cho bình an mà đi ra, không chừng lão sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Đến lúc đó, phát sinh rắc rối thì rất mệt.Như thế, phản công một chút, khiến cho đối phương phải ứng phó một cách chật vật.

Lúc đó, chắc chắn lão chẳng nghi ngờ gì nữa.

Dù sao thì cấm chế trên Cấm Sơn có rất nhiều.

Vừa đi vừa phá giải cũng là chuyện bình thường.Chỉ có điều khiến cho Vương Lâm không thể ngờ được rằng bên người đối phương lại còn có bốn lá cờ nhỏ.

Chúng lại có tác dụng tạo ra một cái thông đạo giữa cấm chế khiến cho lão có thể rời đi an toàn.

Hiển nhiên, bốn lá cờ này chính là con át chủ bài của Cổ Đế để vượt qua cấm chế.Vương Lâm suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục ngồi xuống.

Ánh mắt hắn nhìn về phía dòng xoáy trên đỉnh núi cách đó mấy trăm trượng.Lúc này, sắc mặt Lục Dục ma quân đang xám xịt đứng cách đỉnh núi gần trăm trượng.

Nếu không phải vướng tên thanh niên kia thì hai năm trước hắn đã đến được chỗ này.Cấm chế nơi đây, cho dù là hắn cũng không dám chạm phải nó.

Trước đó có một lần phá giải thất bại, chạm phải cấm chế liền xuất hiện một cái cấm chế ánh sáng.

Trên Cấm Sơn, thứ mà Lục Dục ma quân đau đầu nhất chính là loại cấm chế này.

Một khi bị truyền tống tới phạm vi của cấm chế khác thì kết quả sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mắt thấy không thể tránh kịp, hắn đành phải lấy tên thanh niên bên cạnh để thế thân, mới có thể tránh thoát.Lục Dục ma quân cũng chẳng hề lo lắng tới sống chết của đối phương.

Bởi hắn đã tốn rất nhiều tâm huyết trên cơ thể người thanh niên.

Vì vậy sau khi gã bị cấm chế ánh sáng truyền tống, hắn liền bám theo, tốn rất nhiều công sức mời có thể đưa trở lại.Lúc này, người thanh niên đang đứng bên cạnh hắn, hai mắt nhắm nghiên, sinh cơ coi như mất hẳn.

Trên thực tế, khi bị cấm chế ánh sáng truyền tống đi chỗ khác, hắn hắn đã bị cấm chế giết chết.Nhưng lúc này, hắn vẫn có thể hành động một cách quỷ dị, theo sát sau lưng Lục Dục ma quân.

Đúng lúc đó, Lục Dục ma quân chợt quay đầu nhìn lại phía sau, trong lòng cười lạnh.

Hắn có thể cảm giác được, cấm chế do mình bố trí phía sau đã bị người ta phá giải thêm một cái nữa.Trên đường đi, người đó đã phá giải vô số cấm chế của hắn khiến cho Lục Dục ma quân coi kẻ đó như đại địch.

Hắn liếm liếm môi, thầm nghĩ:- Đúng là Cổ Đế đang tới đây.

Đáng tiếc, cấm chế ở đây nhiều lắm.

Nếu đã đến thì đúng là cơ hội tốt nhất để giết hắn.

Nhưng trong vòng mấy trăm trượng quanh đây, lão phu đã bố trí mấy cái cấm chế rất mạnh.

Ta muốn xem xem ngươi sẽ phá giải như thế nào.

- Hắn liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh rồi cười lạnh.Sau đó, Lục Dục ma quân quay đầu, nhìn về phía dòng xoáy cách đó hơn trăm trượng.

Một trăm trượng cuối cùng với những gì mà hắn nghiên cứu về cấm chế, cơ bản là không thể phá giải.

Cho dù là sư phụ hắn thì khi đó cũng phải dừng lại ở đây.Nhưng lần này, Lục Dục ma quân hoàn toàn tự tin.

Đã tới đây làm sao lại không có chuẩn bị.

Hắn liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, nhếch mép cười.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:- Lão phu phí cả trăm năm mới tạo ra được một con át chủ bài cuối cùng.

Chắc chắn nó có thể trợ giúp thành công chui vào trong cơ thể của Cổ thần.Hắn khoanh chân ngồi xuống, tay phải vẫy nhẹ.

Người thanh niên cũng ngồi xuống theo.

Lục Dục ma quân hai tay bắt quyết, liên tục đánh ra một vái đạo pháp ấn.

Một dòng xoáy từ bốn phía cuồn cuộn nổi lên quanh hai người.Nói về Cổ Đế, sau khi tiếp tục đi, trên đường gặp phải cấm chế lại càng thêm phức tạp.

Mức độ nguy hiểm tăng lên gấp mấy lần.

Nếu không phải hắn có tu vi Hóa Thần kỳ thì chỉ sợ đã bị táng thân từ lâu.

Dù sao thì hắn cũng phải tốn rất nhiều pháp bảo mới có thể từ từ vượt qua.Thậm chí có một số cấm chế không còn phá giải theo cách đơn thuần được nữa, mà cần phải sử dụng thần thông mạnh hơn mới có thể vượt qua.

Lúc này, sắc mặt Cổ Đế lại càng thêm âm trầm.o0oSau khi Cổ Đế tiếp tục đi xuyên qua một cái cấm chế nữa, khoảng cách tới đỉnh núi đã hơn hai trăm trượng.

Ngay khi hắn ra khỏi cấm chế, ánh mắt liền nheo lại.

Cấm chế trước mắt hắn không có tác dụng che mắt nên Cổ Đế có thể nhìn thấy rõ ngoài khuôn mặt của Lục Dục ma quân ngoài trăm trượng.

Phía sau hắn có một dòng xoáy màu đen, chẳng biết thông đến đâu.

Dòng xoáy đó xuyên qua một người đang ngồi, chính là người thanh niên vẫn đi theo Ma quân.Lục Dục ma quân nhìn Cổ Đế chằm chằm.

Hắn không ngờ được đối phương lại có thể tới đây nhanh đến vậy.

Cần thêm thời gian chừng nén nhang nữa là thông đạo có thể hoàn thành, đến lúc đó, cho dù nó chỉ mở ra có ba nhịp hô hấp thì cũng quá đủ đối với hắn.Nhưng đúng vào lúc này, đối phương lại tới đây sớm hơn dự đoán của hắn khiến cho Ma quân không khỏi phải thay đổi kế hoạch.Nhìn dòng xoáy một chút, Cổ Đế liền nheo mắt.

Hắn biết rõ dòng xoáy này có ý nghĩa như thế nào.

Một ngàn năm trước, sư phụ của Lục Dục là Thiên Ma tán nhân đã từng bố trí nó.

Sau đó bọn họ đã nhờ vào nó mà vượt qua một trăm trượng cuối cùng.- Lục Dục...

- Ánh mắt Cổ Đế bình thản cố gắng kìm chế mối hận trong lòng.

So với Lục Dục ma quân, hắn còn muốn tìm kiếm thần bí nhân kia hơn.

Liếc mắt nhìn người thanh niên, Cổ Đế chợt nhíu mày, thầm nghĩ:- Chẳng lẽ người thần bí kia chính là hắn?

Nhưng người này đã mất hết sinh cơ...- Không ngờ Cổ huynh cũng có thể đi tới đây.

Thực sự là đáng mừng.

- Lục Dục ma quân, nhếch mép mà nói.Cổ Đế ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười.

Hắn cố gắng đè nén cơn giận, âm trầm nói:- Mấy khớp xương già của Cổ mỗ, dọc đường đi đều được ngươi và vị tiểu huynh đệ này may mắn chiếu cố.

Nhờ thế mà bây giờ mới may mắn tới được đây.Lục Dục ma quân ngẩn người, liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, hai mắt lóe lên hàn quang, cười nói:- Cổ huynh nói vậy là có ý gì?Nét mặt Cổ Đế âm trầm, nhìn đối phương rồi tới cấm chế, im lặng không nói gì.

Lục Dục ma quân cười lạnh trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi, cười nói:- Cổ huynh!

Ở đây chỉ có ta và ngươi.

Hai chúng ta có tu vi tương đương, còn ở đây lại có rất nhiều cấm chế.

Một khi động thủ ở đây chắc chắn sẽ khiến cho vô số cấm chế bị kích thích.

Đối với chuyện trước, tại hạ xin lỗi với ngươi.

Nhưng Cổ huynh cũng hiểu cho, dù sao chúng ta cũng là người tu ma nên làm việc có điểm cực đoan một chút.Cổ Đế trầm mặc một chút rồi lạnh lùng nói:- Trước tiên ngươi cứ phá giải cấm chế này để lão phu qua đã.Lục Dục ma quân nhìn bốn lá cờ nhỏ đang xoay tròn quanh người Cổ Dế, hai mắt chớp chớp, suy nghĩ một chút.

Lúc này, Cổ Đế làm như vô tình liếc mắt nhìn dòng xoáy một cái, cười lạnh nói:- Cái cấm chế kia cũng chưa được mở ra hết.

Nếu lão phu liều mạng chạm vào cấm chế xung quanh, không biết có thể khiến cho cái thông đạo đó biến mất vĩnh viễn hay không?Sắc mặt của Lục Dục ma quân vẫn như thường, mỉm cười gật đầu rồi vung tay phải lên.

Ngay lập tức, cấm chế bị phân làm hai.

Dù sao thì cấm chế đó cũng đã bị Lục Dục phá giải.

Vì vậy mà chỉ cần tùy ý là có thể bài trừ nó một cách dễ dàng.Cổ Đế không nói tiếng nào, đi về phía trước.

Có điều, ánh mắt của hắn vẫn tập trung nhìn Lục Dục ma quân.

Đợi đến khi hắn đi được hơn nửa cấm chến, thân thể liền nhoáng lên một cái, bốn lá cờ nhỏ xung quanh người hắn liền xoay tròn với tốc độ cực nhanh, tạo ra một cái thông đạo.

Thân thể Cổ Đế lóe lên, chui vào bên trong.Ngay khi thân thể đối phương vừa động, hai tay Lục Dục ma quân liền hợp lại, cấm chế liền khép lại rồi mở ra.

Chỉ có điều, hắn không ngờ được mấy là cờ nhỏ của Cổ Đế lại có uy lực mạnh tới vậy.

Ngay khi cấm chế mở ra, Cổ Đế cũng đã từ trong thông đạo đi ra, đứng cách hắn mười trượng.Vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt, hắn chẳng hề do dự, phun ra một đạo linh quang.

Mục tiêu của hắn cũng chẳng phải Lục Dục ma quân mà chính là người thanh niên ở đầu của dòng xoáy.

Lúc này, Cổ Đế cũng chẳng tiếc, để lộ uy lực của pháp bảo trong tay chính là để giết chết người này.

Có thể thấy được mối hận của hắn trong lòng đối với người thần bí mạnh tới mức nào.Lục Dục ma quân biến sắc, hai tay bắt quyết, quát khẽ:- Phúc dục!

- Nhất thời một luồng hơi thở màu vàng từ thất khiếu nhanh chóng phun ra, hình thành một thanh phi kiếm, cùng với linh quang của Cổ Đế va chạm với nhau.Một cơn sóng linh lực tỏa ra xung quanh.

Ngay lập tức cấm chế xung quanh liền bị ảnh hưởng.

Từng luồng uy áp từ trong cấm chế truyền ra.

Ánh mắt Cổ Đế lộ vẻ oán hận nhưng không kịp công kích tiếp nữa.

Hắn chỉ còn cách đánh về phía đạo cấm chế bên cạnh, cố gắng hết sức ngăn nó mở ra.Lục Dục ma quân cũng như vậy.

Sau khi cố gắng một lúc, cuối cùng cấm chế mở ra do sự dao động của linh lực cũng từ từ trở lại bình thường.

Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn Cổ Đế chằm chằm, hung dữ nói:- Nếu ngươi muốn chết thì cứ xông thẳng vào cấm chế là được.Nét mặt Cổ Đế cũng xám xịt, tay phải chỉ vào người thanh niên, nói:- Cổ Đế ta cũng xin lấy oai linh của thiên địa ra thề: Nếu ngươi giao người này cho ta, trước khi cả hai ta tiến vào cửa thứ ba sẽ không động thủ với nhau.Lục Dục ma quân nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:- Chẳng lẽ hắn đã nhận ra?

- Tuy nhiên, nét mặt của hắn chỉ hơi trầm xuống, nói:- Hắn chính là một người chết thì đắc tội với ngươi làm sao được?Nét mặt Cổ Đế lộ vẻ hung dữ, cười to nói:- Người chết?

Do dù hắn là người chết lão phu vẫn cứ muốn thân thể của hắn.

Cho dù phải tổn hao pháp lực mà gọi về hồn phách của hắn cũng được.

Đắc tội?

Mối hận trong mấy năm nay của lão phu đối với hắn đâu chỉ dùng hai chữ đó mà nói được.Lục Dục ngẩn người.

Hắn liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh một cái, nhíu mày, nói:- Cổ huynh!

Việc này cứ bình tĩnh.

Chắc chắn là có hiểu lầm....Cổ Đế cười lạnh, nói:- Hiểu lầm?

Lần này lão phu tiến vào cửa thứ hai, trên đường gặp phải hai loại cấm chế.

Ngoại trừ ngươi ra còn có một loại cấm chế khác.

Cái đó không phải từ tay kẻ này mà ra thì còn là ai?

Hơn nữa, loại cấm chế đó, lão phu gặp vô số.

Qua bao nhiêu lần phá giải, lão phu biết tu vi của người hạ cấm chế hiển nhiên là chưa vượt quá Nguyên Anh kỳ.

Ngươi nói xem, lần này đi vào đây, ngoại trừ hắn ra còn có người nào có tu vi chưa vượt qua Nguyên Anh?

Ngươi đừng có nói với lão phu đó là tên tiểu tử Vương Lâm.

Ngươi cũng thấy rõ hắn cùng với cự giao chìm xuống hư vô.

Cho dù hắn không chết, nhưng ngươi nghĩ rằng với tu vi Kết Đan kỳ của hắn mà có thể vượt qua được cửa thứ nhất, đi qua Bất Quy lộ, lại còn tới cửa thứ hai trước ta hay sao?Cổ Đế nói hết tất cả những gì mà hắn suy nghĩ trong mấy năm qua.

Hắn đã suy đoán vô số lần xem người thần bí đó rốt cuộc là ai.

Cuối cùng mục tiêu của hắn chỉ còn có tên thanh niên bên cạnh Lục Dục ma quân.

Chỉ có hắn là phù hợp với tiêu chuẩn nhất.Lục Dục ma quân nghe xong, biến sắc.

Hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra.

Nếu như lời nói của Cổ Đế chính xác thì nơi đây không phải chỉ có ba người bọn họ mà là bốn người.Nếu thực sự như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra không ít biến cố.

Hơn nữa, người đó lại không tiếp tục đi lên, vẫn bình tĩnh ẩn nấp ở một nơi nào đó.

Mục đích của hắn để Cổ Đế vượt qua chẳng cần nói cũng biết.Nghĩ tới đây, hắn thầm mắng Cổ Đế ngu xuẩn, không nói tiếng nào nhanh chóng đi về phía dòng xoáy.

Cổ Đế hừ nhẹ một tiếng, vung tay phải lên đánh ra một đạo linh quang, ngăn cản bước chân của Lục Dục.Lục Dục trong lòng rất hận, nhưng lúc này cũng không phải là lúc đánh nhau.

Hai mắt hắn chớp chớp nhìn về phía sau lưng Cổ Đế, rồi truyền âm với gã.Cổ Đế biến sắc, trầm giọng nói:- Ngươi chắc chắn chứ?Lục Dục ma quân không nói gì.

Hắn nhanh chóng cắt đầu ngón tay, lấy ra một giọt máu tươi rồi vung tay phải lên.

Giọt máu tươi nhất thời bùng lên thành một ngọn lửa ma.

Ngọn lửa từ từ bay tới trước mặt Cổ Đế.Cổ Đế suy nghĩ một chút rồi cũng búng ra một giọt máu tươi.

Hai thứ đó va chạm với nhau liền hóa thành hai phù hào, nhanh chóng bay trở lại, bị hai người bắt trong tay.Đây là lời thề cao cấp nhất của Tu Ma hải.

Nó được gọi là lời thề Tâm Ma.

Sắc mặt Cổ Đế âm trầm, nói:- Chẳng lẽ thực sự là hắn?

Không thể như thế được.Nét mặt Lục Dục ma quân cũng đồng dạng xám xịt, cười lạnh nói:- Mặc kệ có khả năng hay không.

Hai người chúng ta cứ rời khỏi đây trước rồi hãy nói.Hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt chợt biến đổi, không để ý tới Cổ Đế, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh cái thông đạo trong dòng xoáy, nắm lấy người thanh niên, rồi bước vào.- Chậm đã!

- Một giọng nói lạnh lùng từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Ngay sau đó, trong vòng ba trặm trượng xung quanh ngọn núi xuất hiện vô số vòng tròn tàn ảnh.

Những nơi mà nó đi qua, tất cả cấm chế đều bị phát động, tỏa ra uy lực hủy thiên diệt địa.Lúc này, Vương Lâm đang ở trên một tảng đá lớn cách đó năm trăm trượng.

Bao nhiêu cấm chế vòng tròn tàn ảnh tích lũy suốt trong một năm qua vốn đều được hắn đặt trong các cấm chế xung quanh.

Lúc này, chúng cùng với nhau nhất loạt tràn đến.

Nhất thời, toàn bộ cấm chế ngoài hai trăm trượng cùng bị kích phát.Thậm chí có thể nói, mỗi một cái cấm chế bên người Vương Lâm thực tế chính là một vòng tròn tàn ảnh.

Kể từ đó, dưới sự dao động liên tục của chúng, Cổ Đế và Lục Dục ma quân liền lâm vào thế bị động.Lục Dục ma quân vốn định tính kế với người khác nhưng đáng tiếc lại bị kẻ khác âm mưu với mình.

Về phần Cổ Đế, bởi vì ngay từ đầu đã phán đoán trong lòng hắn vốn loại trừ Vương Lâm ra ngoài trừ lâu nên càng khó tránh khỏi hiểu lầm.Ngay lúc này, hắn đã hiểu ra.

Ánh mắt lộ rõ sự căm hận rất sâu.o0oTrong phạm vi ba trăm trượng trên ngọn núi, các loại cấm chế liên tiếp mở ra.

Nhất thời, vô số đạo cấm chế ánh sáng, phong nhận, hỏa cầu lại còn có cả các phi kiếm ngưng tụ từ ngũ hành vẫn khiến cho tu sĩ Hóa Thần kỳ phải đau đầu, từ bốn phương tám hướng xuất hiện.Trong phạm vi cấm chế mở ra, bầu trời lập tức trở nên vần vũ.

Nhất thời, một đám mây đen từ trên cao chậm rãi ép xuống.

Bên ngoài đám mây thỉnh thoảng lại lóe len những tia sáng màu tím, rồi sau đó lôi điện xuất hiện.Ngoại trừ thứ đó ra, còn có một vòng tròn màu đen chợt xuất hiện, nhanh chóng bay lên đỉnh núi.

Trên đường đi của vòng tròn, bất cứ gặp thứ gì ngăn cản, thậm chí là cấm chế cũng đều biến mất.Tất cả cảnh tượng đó khiến cho Vương Lâm trợn mắt há mồm.

Hắn không ngờ được sau khi mở ra toàn bộ cấm chế lại có được cảnh tượng như thế này.

Nhất là vòng sáng màu đen, uy lực của nó quả là kinh người.Cấm chế trên đỉnh núi sau khi mở ra, có sứ mạng hủy diệt tất cả sinh linh trong vòng ba trăm trượng.Vốn theo suy nghĩ của Vương Lâm, hai người Lục Dục và Cổ Đế còn cách hắn vô số tầng cấm chế.

Nếu thực sự bọn họ bỏ qua không tiếp tục đi lên mà xuống tìm hắn thì bên cạnh bản thân vẫn còn có một trăm cái vòng tròn tàn ảnh.

Chỉ cần bằng đó cũng đủ phát động toàn bộ cấm chế trong phạm vi ngàn trượng xung quanh đỉnh núi.

Đến lúc đó, cùng lắm thì hắn bỏ đi, chờ sau khi cấm chế ổn định lại rồi tìm biện pháp đi lên.Nhưng bây giờ có thể thấy mọi sự chuẩn bị của hắn hoàn toàn là thừa.

Lục Dục ma quân và Cổ Đế nếu cũng chẳng điên tới mức mà lựa chọn lui lại phía sau.

Dù sao thì bay về phía vòng ánh sáng màu đen đang co lại đúng là quá mức khủng bố.Dựa theo kế hoạch của Vương Lâm thì cho dù Lục Dục ma quân hay Cổ Đế có thể qua được đây hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Mục đích của hắn để cho Cổ Đế đi trước chính là bởi vì cấm chế phía trước có uy lực quá lớn, hắn cũng chẳng chắc chắn thể vượt qua hay không.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa là hắn muốn quan sát xem uy lực cấm chế đạt tới mức độ nào để sau này có thể phá giải.Bây giờ, mục đích đã đạt được, nhưng ánh mắt của Vương Lâm lại đang bị lôi cuốn bởi vòng sáng màu đen.

Cái vòng sáng đó không nằm trong sự tính toán của hắn, nên bắt buộc phải quan sát một cách cẩn thận.- Đây là cái gì?

- Lục Dục ma quân liếc mắt nhìn vòng sáng màu đen một cái mà không khỏi tê dại da đầu.

Hắn không nói lời nào, nắm ngay lấy người thanh niên.

Thân thể hắn vừa mới chạm vào thông đạo thì nó liền bị cấm chế từ bốn phía lan tới phá hủy.

Hắn ngơ ngác nhìn cái thông đạo bị hủy, nét mặt hung dữ quay đầu lại nhìn chằm chằm về vị trí của Vương Lâm.

Nơi đó có một tầng sương mù bao phủ nên không thể nhìn thấy rõ quang cảnh.Hắn biết thời gian lúc này rất gấp gáp nên nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra năm viên đá.

Năm hòn đá vừa xuất hiện liền hóa thành năm vầng sáng bao lấy thân thể của hắn.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn liền vọt thẳng về phía đỉnh núi.Về phần Cổ Đế cũng có một chút e ngại liếc nhìn vòng sáng màu đen một cái.

Sau đó, hắn lại lấy ra bốn lá cờ nhỏ, cộng với bốn lá cờ lúc trước là tám cái.

Tất cả xoay tròn quanh thân hắn, lóe ra vô số tia sáng màu trắng.

Vào lúc này, suy nghĩ của hắn cũng giống như Lục Dục ma quân, đều lao lên đỉnh núi chứ không phải lao xuống.Hai người gần như cất bước cùng một lúc, phóng về phía đỉnh núi.Tốc độ của Lục Dục ma quân cực nhanh, năm tảng đá quanh thân tỏa ra vầng sáng cản trở phần lớn sự công kích từ cấm chế.

Tuy nhiên vẫn có một số công kích có thể xuyên qua.

Chật vật một lúc, hắn cũng chạy xa được mấy chục trượng.Cổ Đế cũng chẳng khác gì.

Chỉ có điều quanh thân thể hắn là tám lá cờ nhỏ.

Mỗi lần chúng cản lại một đòn công kích là sắc mặt của hắn lại thêm khó coi.Lúc này, phía sau bọn họ, vòng sáng màu đen đang bám sát sau lưng.

Mây đen trên bầu trời cũng đang hạ xuống càng lúc càng gần.

Bên ngoài đám mây tản mát vô số những tia chớp màu tím...một quả cầu màu tím to bằng đầu người, từ từ ló ra khỏi đám mây.

Xung quanh nó phóng ra vô số tia chớp từ trên cao đánh xuống.Một tiếng nổ rung chuyển từ trên cao vọng xuống.

Ngay sau đó, lôi cầu màu tím hướng về phía Lục Dục ma quân.

Trong nháy mắt khi nó hạ xuống, năm vầng sáng xung quanh thân thể hắn không thể chịu đựng nổi, lập tức vỡ nát.Hai mắt Lục Dục ma quân đỏ bừng.

Hắn quát khẽ một tiếng, tay phải nắm lấy người thanh niên giơ lên cao.

Lập tức lôi cầu rơi trúng vào cơ thể của hắn.

Trong nháy mắt, người đó chợt mở hai mắt.

Tuy nhiên, trong ánh mắt không hề có một chút sinh cơ.

Hắn há to miệng, hút lôi cầu vào trong bụng.Ngay sau đó từ trong cơ thể người đó có vô số tiếng nổ vang lên.

Làn da của hắn xuất hiện vô số vết nứt.

Lục Dục ma quân mừng như điên.

Gã không ngờ được cái xác lại có thể chống cự lại được cấm chế tử lôi.

Ngay lập tức, gã lại tiếp tục phóng về phía trước.Vương Lâm nheo mắt nhìn chằm chằm vào cái xác của người thanh niên, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Nhìn vẻ mặt của Lục Dục ma quân rõ ràng là rất e ngại lôi điện.

Nhưng không ngờ cái thi thể đó lại có thể chống cự mà không bị phá hủy.Trong lòng Vương Lâm hơi trầm xuống.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía vòng sáng màu đen.

Hắn cắn răng một cái, phóng ra hơn mười vòng tròn tàn ảnh chui vào trong hắc quang, cẩn thận phân tích.Cổ Đế liếc mắt nhìn người thanh niên, trong lòng cảm thấy thất kinh.

Hắn thầm nghĩ, Lục Dục ma quân quả nhiên là không lừa hắn.

Tên thanh niên đúng là một thứ đồ vật...Sự thèm muốn trong mắt hắn chợt lóe lên.

Lúc này, hắn chỉ còn cách đỉnh núi chưa tới năm mươi trượng.

Hắn hít một hơi thật sâu, hai tay vội vàng điểm mấy cái.

Nhất thời, tám lá cờ nhỏ xoay tròn nhanh hơn.

Một cái thông đạo màu đen chợt hiện ra trước mặt hắn.Thân thể của hắn khẽ nhào về phía trước liền biến mất trong thông đạo.

Sau khi xuất hiện hắn đã đứng trên đỉnh núi.

Cất tiếng cười điên cuồng đang định đi vào vòng xoáy trên cao thì Lục Dục ma quân cũng tới nơi.Tuy vậy, cấm chế trong vòng trăm trượng nào có đơn giản như vậy.

Sở dĩ hai người có thể phóng qua là do có tu vi rất mạnh cùng với các pháp bảo có trong tay.

Mỗi thứ đồ vật của hai người có lai lịch rất lớn.

Nó chính là đòn sát thủ của họ khi xông vào đây.Trước tiên không nói tới thân thể người thanh niên.

Chỉ cần nói tới tám lá cờ nhỏ trong tay Cổ Đế: Nó chính là một trong những pháp bảo trấn phái của một tông phái nổi tiếng về cấm chế ở ngũ cấp tu chân quốc.Trong tám lá cờ nhỏ đó ẩn chứa không biết bao nhiêu là cấm chế với ngàn vạn biến hóa.

Do Cổ Đế chưa nắm được nhiều thủ pháp khống chế nó.

Nếu không trên đường đi lên Cấm Sơn cũng chẳng chật vật đến vậy.Nếu xét về tốc độ của ba người Vương Lâm, Cổ Đế và Lục Dục mà quân tiến lên núi thì tốc độ của Cổ Đế chính là người nhanh nhất.

Cổ Đế đã phải tốn không biết bao nhiêu là công sức mới chiếm được nó.Nếu như ngàn năm trước, trong tay bọn họ có vật này, thì cũng không bị chết quá nhiều như vậy.Mặc dù nói như thế, nhưng cấm chế trong vòng trăm trượng cũng không phải là trò đùa.

Ngay khi hai người định đi vào trong vòng xoáy, tất cả công kích từ các cấm chế liền ập đến.

Từ đám mây đen trên bầu trời cũng liên tục xuất ra mấy đạo lôi điện màu tím.

Ngay cả vòng tròn màu đen, tốc độ cũng tăng nhanh, lao về phía đỉnh núi.Lúc này, Vương Lâm chợt đứng lên, hai mắt chớp chớp.

Nguyên bản kế hoạch của hắn cũng không định tham dự vào phạm vi ba trăm trượng trên đỉnh núi.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện một cơ hội khó gặp như thế này, nếu mà bỏ qua thì sau đó chắc chắn sẽ phải hối hận.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.

Hai tay hắn nhanh chóng điểm ra liên tiếp.

Nhất thời, một chục vòng tròn tàn ảnh bay lên, bao lấy hắn vào bên trong.

Nhưng ngay sau đó, Vương Lâm lập tức ngừng lại.

Ánh mắt hắn chớp chớp nhìn chằm chằm về phía trước.

Sau đó, vòng tròn tàn ảnh lại từ từ tản ra.Vương Lâm nhanh chóng dừng lại là bởi vì hắn biết, bản thân mình chỉ cần bị một đạo lôi điện đánh trúng là lập tức hóa thành tro bụi.

Vì thế mà hắn không thể mạo hiểm.Hơn nữa, hai người Lục Dục ma quân và Cổ Đế đều có tu vi Hóa Thần kỳ.

Bản thân mình nhân cơ hội lao ra, nhưng đối mặt với hai kẻ đang hận hắn thấu xương, chắc chắn là không thể thoát chết.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, cái vòng sáng màu đen vẫn không biến mất.

Hắn cũng không tin rằng có thể chui qua nó mà đi.Tâm tình Vương Lâm từ từ bĩnh tĩnh lại.

Hắn nhìn hai người phía xa, trong lòng thầm quyết định không thể đi lên.

Tất cả mọi chuyện cứ cẩn thận là tốt nhất.Trong nháy mắt khi Lục Dục ma quân nhảy vào trong vòng xoáy liền có hơn mười đạo lôi điện chụp xuống.

Hắn chỉ việc huy động thi thể trong tay ngăn cản.

Tuy nhiên do lực phản chấn nên hắn vẫn phải phun ra một búng máu tươi.

Tu vi lập tức giảm xuống một cảnh giới ngay lập tức.

Một cánh tay của cái thi thể bị lôi điện cắt đứt, văng ra ngoài.

Nhưng Lục Dục ma quân vẫn mặc kệ, cắn răng nhảy vào trong dòng xoáy mà biến mất.Về phần cánh tay bị đứt rơi vào trong hắc quang, liền lóe lên ánh sáng màu vàng, tỏa ra một làn khói xanh.

Sau đó, nó nhanh chóng xuyên qua rồi rơi ra ngoài vòng sáng màu đen.

Chỉ có điều huyết nhục trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại xương mà thôi.

Nhưng ngay cả đầu khớp xương cũng bị nghiền cho nát bét.

Hiển nhiên vòng sáng màu đen đã làm cho nó bị thương tổn.Cùng lúc đó, Cổ Đế cũng bị hơn mười đạo lôi điện oanh kích.

Tám lá cờ nhỏ nhất thời tản ra.

Cuối cùng, hắn phải chấp nhận mất đi bốn lá cờ mới có thể thoát khỏi lôi điện, chui vào trong dòng xoáy.

Chỉ có điều, một quả lôi cầu vẫn bám sát theo sau.

Trong nháy mắt khi hắn tiến vào trong vòng xoáy liền rơi lên người hắn.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cánh tay cụt trên mặt đất, trong mắt lóe lên hàn quang.

Tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật lớn ở trên lưng.

Lập tức có tiếng rít từ bên trong truyền ra.

Vô số con tiểu thú xuất hiện tạo thành một cơn lốc nhỏ cao ba trượng.Vương Lâm chỉ tay một cái, cơn lốc lập tức lao ra khỏi sương mù bay về phía trước.

Dọc đường đi cứ bám lấy vòng sáng màu đen liền chẳng bị thứ gì ngăn cản.

Thoáng cái nó đã lên tới đỉnh núi.

Ngay lập tức, cơn lốc cuốn lấy xương cánh tay của người thanh niên nhanh chóng quay lại.Chỉ có điều chưa bay được xa liền bị một đạo lôi điện màu tím đánh trúng.

Cả cơn lốc liền biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một đoạn xương rơi trên mặt đất.Từ lúc Lục Dục ma quân cùng với Cổ Đế phóng về phía đỉnh núi cho tới khi cả hai lao vào trong dòng xoáy chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, nhanh không thể tưởng được.

Lúc này, sau khi hai người đó chui vào trong dòng xoáy, bốn phía liền trở lại bình thường.

Mây đen trên bầu trời dần tản đi.

Chỉ có hắc quang trên đỉnh núi vẫn ngưng tụ một lúc mới lại nhanh chóng khuếch tán xuống phía dưới.

Nơi nó đi qua, tất cả cấm chế liền trở lại như lúc ban đầu.

Chỉ có điều linh lực dao động trên cấm chế hết sức yếu ớt.

Ít nhất phải mất một ngàn năm mới lại có được uy lực như trước.Vương Lâm nhìn chăm chú vào đoạn xương cánh tay.

Đoạn xương đó hiển nhiên không thể chịu nổi sự xâm nhập của hắc quang một lần nữa.

Mắt thấy đám mây trên bầu trời đã tản mất, hắn liền cắn răng lao ra.

Tốc độ của hắn chẳng khác gì một tia chớp, trước khi hắc quang xuống đến nơi, cách không chụp lấy đoạn xương tay.

Sau đó, thân thể hắn nhanh chui lai về phía sau.Vòng sáng màu đen vẫn tiếp tục tản ra, tới vị trí cách đỉnh núi ba trăm trượng liền biến mất.

Vương Lâm toát mồ hôi ướt sũng toàn thân.

Hắn cẩn thận quan sát cấm chế trong vòng ba trăm trượng lập tức nhận thấy được sự khác biệt.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm trở lại vị trí của mình.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống hắn liền lấy ra đoạn xương tay.

Mới vừa rồi, khi hắn nhìn thấy đoạn xương tay tỏa ra màu vàng, trong nháy mắt hắn liền nhớ tới trên trán của thú vương ở cửa thứ nhất cũng có một đoạn xương như vậy.Hắn nhìn một chút, rồi đưa tay cảm nhận.

Đoạn xương sau khi bị lôi điện và hắc quang xâm nhập đã trở nên hết sức yếu ớt.

Lúc này, khi bị Vương Lâm sờ qua liền xuất hiện vết nứt.

Sau đó nó từ từ vỡ ra chỉ để lại tám cái hạt nhỏ như hạt gạo, lóe lên kim quang màu vàng.Bên ngoài mấy cái hạt đó không hề có một chút linh lực dao động.

Vương Lâm quan sát một lúc rồi chìm vào suy nghĩ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 182: Cổ thần Đồ Ti (1+2). ( 181/2095)Cái thứ đó thoạt nhìn giống như kim loại mà không phải kim loại.

Giống như xương mà chẳng phải xương.

Hai ngón tay Vương Lâm kẹp chặt lấy một cái mà quan sát.

Nhưng vừa mới đụng vào một hạt màu vàng, chợt có một thứ lực cản rất mạnh xuất hiện.Thứ lực lượng xuất hiện một cách đột ngột liền đẩy thần thức của Vương Lâm ra, ngăn cản hắn dò xét.

Vương Lâm trầm ngâm một chút sau đó cùng sức bóp mạnh.

Cái hạt màu vàng cũng chẳng rắn như tưởng tượng.

Nó lập tức bị dẹp lép.Chỉ có điều mặc cho hắn dùng lực thế nào, cái hạt màu vàng đó cũng chỉ bị bẹp chứ không hề bị nát.

Suy nghĩ trong đầu Vương Lâm chợt động, lập tức toàn bộ mấy hạt màu vàng liền hợp lại một chỗ, tạo thành một hạt đậu màu vàng nhỏ như ngón út.Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn hạt đầu.

Càng nhìn hắn càng có cảm giác nó giống hệt với màu sắc của thú vương ở cửa thứ nhất.

Nếu thực sự là có cùng chất liệu thì hạt đậu màu vàng hiển nhiên cũng là một phần khớp xương đầu của một loài sinh vật nào đó.- Chẳng lẽ là khớp xương đầu của Cổ Thần?

- Một suy nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu Vương Lâm.

Hắn nhìn chằm chằm vào hạt đầu màu vàng.Nhưng Vương Lâm nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Dựa theo những lời Đoan Mộc Cực nói trước đây thì thân thể của Cổ thần vô cùng khổng lồ.

Như vậy thì khớp xương đầu cũng không thể nào nhỏ được.

Mà chắc chắn xương ngón tay cũng sẽ rất lớn.

So với thứ trên trán của thú vương ở cửa thứ nhất, rõ ràng là kích thước hoàn toàn khác nhau.Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm thu hồi hạt đậu, vỗ quần áo rồi đứng lên.

Hắn đưa mắt nhìn cấm chế trước mặt.

Thân thể thoáng động một cái rồi nhanh chóng nhảy về phía trước.Từ khoảng cách năm trăm trượng tới ba trăm trượng, tất cả cấm chế đều được hắn quan sát hết sức kỹ càng.

Hơn nữa, lại có Cổ Đế đi trước dò đường.

Vì vậy mà mặc dù đi lên một cách cẩn thận nhưng vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.Chỉ có điều, khi đến vị trí cách đỉnh núi ba trăm trượng, Vương Lâm liền ngừng lại.

Hắn bước từng bước cẩn thận.

Hắn cũng không muốn chạm phải cấm chế mà dẫn tới việc bị thiên lôi oanh kích.Vương Lâm cũng chẳng hề nóng nảy.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

Trong nháy mắt đã được ba năm.

Khoảng cách ba trăm trượng, hắn dùng hết ba năm mới có thể đi ra.

Suốt ba năm qua, hiểu biết của hắn đối với cấm chế thuật nhờ vào việc phá giải cấm chế trên đường mà đột ngột tăng mạnh.Sau ba năm, cuối cùng thì Vương Lâm cũng đứng được trên đỉnh núi.

Hắn biết, do cấm chế nơi đây đã mở ra một lần nên có rất nhiều cái mặc dù uy lực rất mạnh nhưng không còn đủ linh lực để cung ứng.

Vì thế cho dù có chạm phải cũng không thể mở ra.

Nếu không, với tu vi của hắn cơ bản không thể lên tới đỉnh núi.Cho dù vậy, khi hắn tới cách đỉnh núi chừng năm trượng, mây đen trên bầu trời vẫn xuất hiện.

Bên ngoài đám mây, từng đạo lôi điện lóe lên liên tục.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Sau khi liếc mắt nhìn liền đi về phía dòng xoáy.Tốc độ của Vương Lâm rất thong thả, cứ đi từng bước một nhưng không hề dừng lại.

Ba năm trước, khi Vương Lâm nhìn thấy đám mây đen, hắn vẫn luôn hoài nghi.

Thiên Không cấm chế có một điểm gì đó hết sức đặc biệt.Hắn vẫn nhớ kỹ, năm đó khi khống chế cơn lốc bay về phía đỉnh núi vẫn không hề gặp phải bất cứ một cái lôi cầu nào.

Nhưng sau khi cơn lốc quấn lấy cánh tay, tăng tốc trở về lại bị lôi cầu đánh trúng.Sau khi nghiên cứu một phen, lại thêm vòng tròn tàn ảnh dò xét, cuối cùng Vương Lâm cũng hiểu được nguyên lý để mở ra Thiên Không cấm chế chính là tốc độ.Một khi vượt qua một mức độ nhất định, hoặc bất ngờ gia tăng hay giảm đi đều mở ra Thiên Không cấm chế.

Hơn nữa càng tới gần đỉnh núi, cấm chế lại càng nhạy cảm.Nói cách khác nếu ở chân núi đột nhiên tăng tốc khả năng khiến cho Thiên Không cấm chế mở ra là rất thấp.

Nhưng nếu ở sườn núi thì rất có khả năng.

Còn một khi đứng trên đỉnh núi, chắc chắn sẽ động tới nó.Sau khi có được phán đoán đó, khi mây đen xuất hiện, Vương Lâm vẫn bình tĩnh giữ nguyên tốc độ.

Hắn cứ bình thản mà bước qua năm trượng chui vào trong vòng xoáy.Vương Lâm đã sống ở đệ nhị quan hết mười ba năm.

Thời gian mặc dù dài nhưng so với những gì mà Vương Lâm thu hoạch được đúng là vẫn còn quá ít.Mất tới mười ba năm có thể học hỏi cấm chế từ đơn giản đến phực tạp.

Hắn cứ từng chút từng chút một mà học hỏi về cấm chế, sau đó lại nghiền ngẫm, lĩnh hội mà đạt tới cảnh giới nhất định.

Cho dù có phải mất nhiều thời gian hơn nữa thì hắn cũng không bỏ qua.Trong suy nghĩ của hắn cửa thứ hai, mục đích cơ bản của nó hình như cũng không phải là ngăn cản bước chân người xông vào mà là một cái hệ thống chặt chẽ để cho người ta học tập cấm chế.Nếu không, chỉ cần bố trí ở chân núi mấy cái cấm chế như trên đình thì đừng hòng có người nào leo lên được.Đối với việc này, Vương Lâm vô cùng thắc mắc.

Chỉ có điều thắc mắc thì thắc mắc, cũng chẳng có ai giải thích cho hắn.Lúc này, ngay khi Vương Lâm tiến vào trong dòng xoáy, biến cố đột nhiên xảy ra.

Trong dòng xoáy chợt lóe lên những tia chớp màu tím, ngưng tụ lại thành một quả lôi cầu cực lớn.Lôi cầu hoàn toàn khác với Thiên Không cấm chế.

Ngoài màu sắc rất đậm ra, năng lượng ẩn chứa bên trong lại càng mạnh hơn.

Trong nháy mắt khi lôi cầu màu tím xuất hiện, Vương Lâm cũng cảm thấy được cả tòa Cấm Sơn rung lên bần bật.Từ chân núi cho đến đỉnh núi, tất cả các cấm chế liền hóa thành vô số điểm sáng bay lên.

Mỗi một điểm sáng chính là một cái cấm chế.Rợp trời điểm sáng cứ thế mà bay lên cao.

Thoáng cái chúng đã xuất hiện giữa không trung.

Nhưng có một điều rất lạ đó là Thiên Không cấm chế vẫn không hề nhúc nhích.

Những điểm sáng bay lên đến một độ cao nhất định chợt tăng tốc, tập hợp về một điểm, hình thành một quả cầu ánh sáng.

Từ từ, theo số lượng điểm sáng tụ lại càng lúc càng nhiều, quả cầu ánh sáng cũng càng lúc càng lớn.

Một lúc sau, kích thước của nó cũng tương đương với quả lôi cầu màu tím trong dòng xoáy.Sau khi tất cả các điểm sáng biến mất, ngọn núi trở nên trơ trọi, không còn có bất kỳ cái cấm chế nào tồn tại.Vương Lâm ngơ ngắc nhìn quang quanh trước mặt.

Ngay khi lôi cầu màu tím xuất hiện, trong nháy mắt thân thể hắn liền bị một thứ lực lượng trói buộc, không thể di động lấy một chút.Đúng lúc này, lôi cầu cùng với quang cầu chậm rãi di chuyển lại gần, sau đó va chạm với nhau.

Ngay khi chúng chạm vào nhau, trong chớp mắt một cái ảo ảnh khổng lồ chợt xuất hiện trên hai quả cầu.Kích thước của ảo ảnh rất lớn, đỉnh đầu chạm bầu trời còn chân dẫm lên quang cầu.

Lúc này, hai quả cầu dưới chân của cái bóng chầm chậm bay lên, khi đến vị trí của đôi mắt liền ngừng lại.

Từ xa nhìn lại, hai quả cầu giống hệt như cặp mắt của một người khổng lồ.Trong tích tắc đó, mặc dù thân thể của người khổng lồ chỉ là hư ảo, nhưng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng chân thực.- Người lĩnh ngộ thứ tư của Cấm Sơn!

Ta là Đồ Ti...căn cứ theo ước định thời viễn cổ trước khi bản thể ngủ say, ngươi phù hợp với yêu cầu của Cấm Sơn.

Vì ngươi là một người lĩnh ngộ nên ban thưởng cho ngươi ngọc giản chế tạo Cấm Phiên (lá cờ cấm chế).

Nếu có thể đi vào thức hải của bản thể, bằng vào thân phận của người lĩnh ngộ, ngươi sẽ được tặng ký ức cấm chế của bản thể....Âm thanh khiến người nghe phải chấn động tinh thần từ trong cơ thể người khổng lồ vang ra xa.

Ngay sau đó, một cái ngọc giản lóe lên những tia điện quang màu tím từ trong cơ thể người khổng lồ xuất hiện, chậm rãi bay về phía Vương Lâm.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng kinh hãi.Cảnh tượng trước mắt, theo lời nói của người khổng lồ thì rõ ràng đó chính là phân thân của Cổ thần Danh Đồ Ti.Quả nhiên, Cổ thần là một kẻ vô cùng mạnh.

Mới chỉ một cái phân thân đã khiến cho Vương Lâm như đang phải hứng chịu thiên uy, hít thở hết sức khó khăn.

Nếu bản thể của Cổ thần Đồ Ti mà xuất hiện thì chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của Vương Lâm.Lúc này, ngọc giản đã bay tới trước mặt hắn.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nắm nó vào trong tay.

Nhất thời, một dòng điện từ ngọc giản lan ra khắp toàn thân hắn.

Cuối cùng, nó lại trở về ngọc giản.Ngay khi Vương Lâm chạm tay vào cái ngọc giản, trong đầu hắn liền có một thứ gì đó khác lạ.

Hắn biết rõ, dòng diện không có tác dụng công kích mà chỉ có tác dụng nhận chủ thôi.

Sau khi hiểu rõ được những điều giới thiệu về cấm phiên trong đầu, trái tim hắn liền đập thình thịch.

Nhưng đồng thời, hắn cũng không khỏi cười khổ.Những gì giới thiệu về cấm phiên cũng chẳng hề nhắc tới sử dụng nó như thế nào.

Vật liệu chế tạo lá cờ cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt.

Giống như bất cứ thứ gì trong trời đất cũng có thể trở thành vật liệu chế tạo.Chỉ có một loại tài liệu là nhất định phải có.

Đó chính là Mặc Gian thạch (hòn đá đen ngoài không gian).

Những tin tức trong đầu cũng có miêu tả về loại Mặc Gian thạch.

Thứ đá này không hề có trên tinh cầu mà là do lưu tinh từ trên cao rơi xuống.Đối với Cổ thần mà nói, tìm kiếm loại đá này chỉ cần bay lên trời là có thể phát hiện ra.Đồng thời những kiến thức trong đầu cũng có một cái bản đồ.

Trên bản đồ có một điểm sáng, chỉ rõ vị trí của thức hải trong cơ thể Cổ thần ra còn có một viên Mặc Gian thạch.

Mỗi một người lĩnh ngộ đều có thể tìm được một viên ở nơi nào đó.Sau khi có Mặc Gian thạch liền có thể bắt tay vào chế tạo Cấm Phiên.

Phương pháp chế tạo nói hết sức đơn giản nhưng cũng vô cùng phức tạp.

Chỉ cần khắc lên trên Cấm Phiên chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế.Sau khi làm xong liền có thể tạo ra được một cái cấm phiên.Mặc dù trong những thông tin không đề cập tới tác dụng của cấm phiên, nhưng pháp bảo của Cổ thần chẳng lẽ lại có uy lực nhỏ hay sao?

Chưa cần phải nói tới quá trình chế tạo của nó cùng với những thứ tài liệu quý hiếm.Nếu nói uy lực của pháp bảo không đủ thì Vương Lâm không thể tin.

Hiển nhiên, chỉ những người có thân phận người lĩnh ngộ mới có thể nhận được phần thưởng này.

Nếu Lục Dục ma quân cùng với Cổ Đế mà biết được việc này, sẽ chẳng vội vàng tìm cách mà vượt qua.

Chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn đi tìm hiểu để có thể nhận được danh hiệu người lĩnh ngộ.- Trước ta còn có ba người cũng nhận được thân phận người lĩnh ngộ...

- Vương Lâm thì thào nói với bản thân.

Trong lòng hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Sau khi tìm hiểu được toàn bộ cửa thứ hai có thể đạt được danh hiệu người lĩnh ngộ nhận được một cái ngọc giản.

Điều này chứng tỏ, ở cửa thứ nhất nếu hoàn thành yêu cầu thì cũng có thể đạt được bảo vật.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền nhớ tới tấm bia đá trong Bất Quy lộ đã viết một câu...Người thần bí đó đã từng nói thoáng qua về việc thu phục thú vương.Có lẽ đây là bảo vật có thể tìm được ở cửa thứ nhất.

Vương Lâm nghĩ đến đây mà cười khổ.

Đối với việc đó, hắn cũng chẳng có đủ bản lĩnh.o0oLúc này, thân thể người khổng lồ chớp lên, từ từ tiêu tán.

Hai quả cầu cũng tản ra.

Trong phút chốc, quang cầu phát nổ, vô số điểm sáng bắn ra xung quanh, rơi xuống trên sườn núi.

Thoáng cái, mỗi một điểm sáng lại biến thành cấm chế.

Từ từ Cấm Sơn trở lại bình thường như trước.Về phần Lôi cầu màu tím lại bay về phía dòng xoáy trên đỉnh núi.

Ngay sau đó, một luồng lực hút rất mạnh từ trong dòng xoáy xuất hiện.

Thân thể Vương Lâm chậm rãi chìm vào bên trong.Sau khi Vương Lâm chui ra khỏi vòng xoáy, hắn liền xuất hiện ở một nơi giống như tiên cảnh.

Xung quanh có vô số cây cỏ mọc khắp nơi, đồng thời từng luồng linh lực phả vào mặt hắn.Cách đó không xa có một hồ nước hình tròn.

Trong hồ có một tòa bảo tháp cao ba tầng, tỏa ra từng làn ánh sáng.Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, hắn liền tản thần thức ra xung quanh.

Một lúc sau, hắn mới cẩn thẩn đi về phía trước.

Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật.

Thanh độc kiếm màu đen liền xuất hiện, bay quanh người hắn.Vương Lâm biết hai người Lục Dục ma quân và Cổ Đế hận hắn thấu xương.

Mặc dù cách đó ba năm, hai người đó đã thoát khỏi cửa thứ hai, nhưng cũng chẳng ai dám khẳng định bọn chúng không ở đây đợi hắn đi vào.

Vương Lâm thầm nhủ, nếu là chính mình thì sau khi ăn mấy quả đắng như vậy, chắc chắn sẽ đợi ở đây.

Nhất quyết phải giết chết cái kẻ đã gây cho mình nhiều rắc rối như vậy.Trên đường đi, thần quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Con mắt thần thức dùng để phá giải cấm chế cẩn thận dò xét xung quanh.

Nhưng sau khi Vương Lâm cẩn thận quan sát một lúc vẫn không phát hiện ra chuyện gì khác thường.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía bảo tháp.Quanh bảo tháp cũng không hề có bất cứ một thứ cấm chế nào khác.

Thân thể hắn thoáng động liền nhanh chóng bay về phía trước.

Khi tới bên hồ, hắn liền dừng lại, rồi vỗ vào túi trữ vật.

Ma đầu Hứa Lập quốc lập tức xuất hiện.Mấy ngày qua nó đã vô cùng khó chịu nên khi vừa xuất hiện liền cảm thấy hết sức hưng phấn.

Nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt Vương Lâm vô cùng ngưng trọng, nó liền không tin được vào mắt mình.Trong mắt nó, toàn bộ tóc của sát tinh đã biến thành bạc trắng.

Nhưng cặp mắt lại lấp lánh như có thể nhìn thấy qua lòng người.

Ma đầu Hứa Lập Quốc mới nhìn qua liền cảm thấy khiếp vía, trong lòng thầm kêu khổ:- Làm thế nào mà sát tinh lại trở nên mạnh mẽ như vậy?...Thế này thì đến bao giờ lão tử mới có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn?

Bây giờ có liều mạng cũng chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.Trước kia, chỉ khi nào Vương Lâm sử dụng tới Cực cảnh thần thức, ma đầu Hứa Lập quốc mới có cảm giác này.

Nhưng bây giờ, đối phương vẫn chưa sử dụng thần thức mà đã khiến cho hắn phải e ngại.

Bởi vậy có thể thấy được trong mười ba năm qua, trình độ đối với cấm chế của hắn đã đạt tới cảnh giới hiển lộ ra ngoài.Vương Lâm chỉ tay về phía mặt hồ.

Ma đầu Hứa Lập Quốc đang định cò kè mặc cả nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt của đối phương trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

Nó vội vàng ngoan ngoãn bay về phía hồ nước.

Chỉ có điều trong lòng nó vẫn đang mắng chửi, nguyền rủa liên tiếp.- Lão tử nhớ kỹ chuyện này.

Ngươi cứ chờ đấy.

Chờ lão tử cắn nuốt được nhiều hồn phách, kiếm thêm được một số tiểu đệ mạnh mẽ.

Đến lúc đó, khi tu vi của ta đã tăng thêm một chút, nhất định lão tử sẽ liều mạng với ngươi.

- Ma đầu Hứa Lập Quốc cứ thế vừa đi vừa mắng.

Nhất thời trong lòng nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi oán khí trong lòng hạ xuống, nó liền chui vào trong hồ nước, dò xét xem có gì khác lạ hay không.Vương Lâm thông qua đạo thần thức trong cơ thể Hứa Lập Quốc mà quan sát.

Những hình ảnh mà hắn nhìn thấy cũng chẳng khác gì đang tự thân chìm dưới đáy hồ.

Cuối cùng, sau khi xác định nơi đây không có gì khác lạ, hắn mới nhảy lên, bay về phía bảo tháp trong hồ.Lúc này, Hứa Lập Quốc cùng từ dưới hồ bay lên.

Trong lòng nó lại mắng chửi thêm vài câu, nhưng thân thể không tự chủ được phải bám theo.Trước bảo tháp, Vương Lâm cũng bắt Hứa Lập Quốc đi trước mở đường.

Sau khi xác định trong bảo tháp rất an toàn hắn mới đi vào.

Trong ngọn tháp được phân làm ba tầng.

Tầng thứ nhất có chín cái hộp hoàn toàn trống rỗng.Vương Lâm mới nhìn thấy mấy cái hộp đó liền đoán ngay đó chính là phần thưởng tặng cho người lọt vào đây.

Chỉ có điều qua vô số năm, những người vào tới đây đã lấy đi tất cả, chỉ để lại những cái hộp trống rỗng.Sau khi lên tới tầng thứ hai, Vương Lâm càng chắc chắn với suy đoán của mình.Trên tầng thứ hai cũng có bốn cái hộp, đặt ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.

Bên trong chúng cũng hoàn toàn trống rỗng.Lên tới tầng thứ ba, Vương Lâm liền gặp được dòng xoáy để đi khỏi đây.

Trên tầng thứ ba, ngoại trừ dòng xoáy cũng có một cái hộp.

Trong cái hộp đó cũng không có bất cứ một thứ gì khác.Vương Lâm chẳng hề cảm thấy thất vọng.

Hắn suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới tại cửa thứ nhất và Bất Quy lộ cũng đều gặp được lời nhắn của một người thần bí.

Tuy nói cửa thứ hai hắn chưa thấy được dòng chữ do kẻ đó lưu lại, nhưng Vương Lâm vẫn có cảm giác, người đó có khả năng là một trong ba người lĩnh ngộ trước hắn.Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền tìm kiếm khắp cả ba tầng của bảo tháp.

Cuối cùng ở một chỗ trống bên cạnh một cái hộp ở tầng thứ hai, hắn cũng thấy được một hàng chữ nhỏ.- Đi vào trong bảo tháp, nhìn thấy mấy thứ này mà hơi thất vọng đối với nơi ở của Cổ thần.Ý tứ của người đó hết sức cuồng ngạo.

Sau khi Vương Lâm xem xong, hắn liền suy nghĩ một chút rồi đi lên tầng thứ ba.Ở tầng thứ ba, hắn cũng không đi ngay vào trong dòng xoáy mà khoanh chân ngồi xuống thổ nạp một lúc.

Sau khi linh lực trong cơ thể đạt tới trạng thái cao nhất, hắn liền kiểm tra lại tất cả pháp bảo trong túi trữ vật.

Đến lúc này, hắn mới hít sâu một hơi, gọi ma đầu Hứa Lập Quốc ra ngoài.

Hắn chỉ tay về phía dòng xoáy.Nét mặt Hứa Lập Quốc đau khổ, trong lòng lại chửi mắng liên tục, nhưng thân thể của nó vẫn nhanh chóng chui vào.

Vừa mới đụng phải dòng xoáy, trong nháy mắt nó kêu lên một tiếng thảm thiết.

Thân thể tỏa ra từng làn khói xanh.

Nó nhanh chóng lui lại, nét mặt vô cùng sợ hãi.Tinh quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn xuất ra một con tiểu thú rồi ném về phía dòng xoáy.

Lần này, con tiểu thú không hề gặp bất cứ một chút trở ngại, nhanh chóng chui vào.

Chỉ có điều trong nháy mắt khi tiểu thú chui qua, một chút liên lạc với nó do Vương Lâm thông qua ma đầu thứ hai kết nối liên biến mất.Nét mặt Vương Lâm nhất thời trở nên âm trầm.

Hắn suy nghĩ một chút.

Dòng xoáy này hiển nhiên chính là lối đi vào nơi mà hơn ngàn năm trước đã khiến cho đám người Lục Dục ma quân phải dừng lại rồi sau đó phải bỏ qua cửa thứ ba.Căn cứ vào những lời Đoan Mộc Cực đã nói thì cửa thứ ba cần phải có pháp thuật công kích bằng thần thức nổi tiếng là Tử Chú thuật mới có thể đi qua.

Ngoài việc đó ra, hắn cũng chẳng hề nói tỉ mỉ.

Nhưng ít nhiều thì Vương Lâm cũng có một chút khái niệm về việc đó.Sau khi thử dò xét, ma đầu không thể tiến vào được vòng xoáy.

Hơn nữa, chỉ cần tới gần dòng xoáy lên nguyên thần của nó bị ảnh hưởng.

Ngoài ra một sinh vật còn sống khi đi vào cũng mất tích luôn.Từ những điều đó, chứng tỏ đệ tam quan vô cùng nguy hiểm.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc.

Tinh quang trong mắt hắn chợt lóe ra.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh dòng xoáy.

Bàn tay phải của hắn từ từ cho vào bên trong.Một cảm giác lãnh lẽo theo cánh tay truyền tới, nhưng không hề gặp phải nguy hiểm như ma đầu Hứa Lập Quốc.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn không hề do dự, nhảy luôn vào ben trong.Ngay khi vừa mới chui ra khỏi vòng xoáy, Vương Lâm liền trở nên ngây dại.

Thức hải của hắn nhất thời nổi sóng.

Tia chớp màu đỏ lần đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của hắn mà xuất hiện, chớp lóe trong đôi mắt.- Đây...

Đây là Tịch Diệt giới!

- Vương Lâm thất thanh nói.Trước mặt hắn là một khoảng hư không vô biên vô hạn.

Thi thoảng lại có một tảng đá có hình thù kỳ dị chầm chậm trôi qua.

Cùng lúc đó, từng đám thần thức dao động, như có như không tản ra xung quanh.Vương Lâm nhếch mép cười lạnh.

Nếu nói cửa thứ nhất hắn có thể vượt qua được là nhờ vào may mắn thì cửa thứ hai chính là nhờ vào sự kiên nghị của bản thân.

Còn đến cửa thứ ba, Vương Lâm có thể chắc chắn bản thân chẳng cần mất nhiều sức cũng có thể thoải mái ở đây.Hắn vỗ vào túi trữ vật.

Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện.

Cả hai con đều ngơ ngác nhìn xung quanh.

Từ từ nhận ra một thứ gì đó, sự sững sờ của chúng dần biến mất, thay thế bằng một sự vui sướng.Ở đây, hai con ma đầu có cảm giác như cá trong nước, hết sức thoải mái.Sau khi thả hai con ma đầu ra, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Tay phải hắn thoáng động, chụp vào hư không.

Nhất thời, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Ngay sau đó, một làn khói bất chợt xuất hiện, sau đó ngưng tự lại thành một loại sinh vật hư ảo có hai cái sừng trên đầu.

Thì ra nó chính là một loại du hồn.Nó vốn ẩn nấp ở trong không gian hư vô, định đánh lén Vương Lâm, nhưng không ngờ lại bị đối phương bắt được.Lập tức du hồn cảm thấy hết sức bối rối và hoảng sợ.

Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn xem.

Cực cảnh thần thức của hắn xuất hiện, nuốt chửng luôn thân thể du hồn.Vương Lâm nhắm hai mắt lại.

Đã lâu, hắn không có cảm giác được nhấm nháp du hồn.

Cảm giác đó hết sức tuyệt diệu.

Hắn có thể cảm nhận được thần thức của mình tăng trưởng không ít.- Du hồn quả nhiên là thứ thuốc bổ để tăng cường thần thức.

Có thể gặp được du hồn thì việc xông vào đây hoàn toàn đáng giá.

- Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, thân thể bay về phía trước.Một cảnh cắn nuốt du hồn vừa rồi khiến cho Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai run lẩy bẩy.

Trong hai con ma đầu nhất là Hứa Lập Quốc bình thường vẫn thôn phệ người khác cũng chẳng cảm thấy có gì đáng sợ.

Mặc dù cũng đã nhìn thấy Vương Lâm thôn phệ hồn phách vẫn còn dính nước bọt của mình nhưng nó cũng chỉ có cảm giác như thức ăn bị người ta cướp mất.Nhưng khi du hồn bị bắt được.

Hứa Lập Quốc liền cảm nhận ngay du hồn cũng có một chút tương tự đối với bản thân.

Thậm chí hắn còn có một cảm giác như gặp được tiền bối của mình.

Cái cảm giác đó vô cùng thân thiết.

Vì vậy mà khi thấy Vương Lâm bắt được du hồn, hắn cứ tưởng sát tinh chuẩn bị cho mình có thêm một tiểu đệ.

Hắn còn đang định đi tới để nói chuyện với đối phương.Nhưng đáng tiếc cái cảm giác thân thiết đó đã bị Vương Lâm nuốt chửng mà biến thành sợ hãi.

Đến giờ hắn mới biết thì ra sát tinh mà mình vẫn định liều mạng không chỉ có thể nuốt được hồn phách mà ngay cả nó cũng có thể cắn nuốt.

Nghĩ tới điều đó, Hứa Lập Quốc lại cảm thấy sợ.Nhất là khi du hồn bị cắn nuốt phát ra tiếng kêu thảm thiết, nét mặt Vương Lâm càng khiến cho nguyên thần của hắn cảm thấy không yên, hồn phách suýt nữa thì tiêu tán.

Nghĩ lại những lúc mình cùng với sát tinh cò kè mặc cả mà hắn lại run lên bần bật, không nói được thành lời.Đến giờ hắn mới biết là mình đã vuốt da cọp.

Trước kia, đối phương sử dụng thần thức để trừng phạt, hắn cứ tưởng đó là thủ đoạn lợi hại nhất mà đối phương có.

Nhưng bây giờ, cảnh tượng ăn tươi nuốt sống vừa rồi thật đúng là đáng sợ.Hứa Lập Quốc lập tức quyết định sau này sẽ không trêu chọc sát tinh.

Nếu không cẩn thận để đối phương nổi giận nuốt chửng mình thì xong.

Đến lúc đó, thì ngay cả một chút hồn phách cũng đừng mong mà còn sót.Về phần ma đầu thứ hai tuy bản thể là thú nhưng trong thân nó có một chút tính chất đặc biệt của du hồn.

Ngoài ra, thần trí của nó cũng được khai mở không ít, nên lúc này trong lòng lại càng thêm hoảng sợ và bất an.Trực giác của nó mạnh hơn Hứa Lập Quốc rất nhiều.

Khi Vương Lâm vào đây để lộ ra khả năng sử dụng thần thức cắn nuốt đồng loại của nó.

Trong lòng nó liền xuất hiện cảm giác đối phương giống như là một vị quân vương.Tiên Nghịch » Chương 183: Dị biến xảy ra (1+2). ( 182/2095)Đệ tam quan thực tế cũng không phải thực sự là Tịch Diệt giới.

Nó giống như một cái khe không gian có kích thước khổng lồ mà thôi.Trong đệ tam quan, Vương Lâm chầm chậm đi về phía trước.

Mỗi nơi đi qua, hai tay hắn lại điểm liên tục về xung quanh.

Mỗi lần điểm một cái đều có một du hồn xuất hiện, sau đó bị hắn thôn phệ.Lâu lắm rồi hắn chưa có được cảm giác thôn phệ như thế này.

Tính toán một cách cẩn thận thì từ khi hắn ra khỏi chiến trường ngoại vực tới nay đã được mấy chục năm.

Mà thời gian đầu, khi từ chiến trường ngoại vực trở về, uy nghiêm của pháp tắc giới luật lởn vởn trong đầu hắn mãi không tiêu tán.Ma đầu Hứa Lập Quốc và con ma đầu thứ hai bám theo sau.

Dọc đường đi, cả hai đều có cảm giác ớn lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn đám tiền bối có thực lực rất mạnh của mình, không hề có một chút phản kháng rơi vào trong miệng sát tinh mà thêm sợ hãi.Năm đó, thần thức khổng lồ của Vương Lâm áp súc lại thành một tia Cực cảnh thần thức.

Nếu không tính tới thân phận thôn hồn thì hắn chính là kẻ đứng đầu của du hồn.Giữa các thôn hồn có thể cắn nuốt lẫn nhau hay không thì Vương Lâm cũng không biết.

Hắn chỉ biết rằng giữa các thôn hồn, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ cũng sẽ không triển khai tấn công.

Tất cả đều lấy phương pháp cộng sinh để giải quyết tất cả vấn đề.Phi hành một thời gian, số lượng du hồn mà Vương Lâm cắn nuốt đã rất nhiều, nhưng vẫn không gặp được một thôn hồn nào hết.

Thấy vậy, hắn có phần trầm ngâm.

Bất chợt, trong đầu chợt có một suy nghĩ, thân thể hắn liền dừng lại.

Hai cánh tay giang ra, lập tức những hòn đã đang trôi nổi xung quanh đều bay về phía hắn.Rất nhanh, nhưng tảng đá đó tụ tập với nhau, hình thành một ngọn núi khổng lồ.

Vương Lâm nhảy lên đứng trên núi đá.

Tay phải hắn chợt vẫy nhẹ, băng diễm màu lam chợt bay ra khỏi lòng bay tay.Tinh quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đặt tay phải lên trên núi đá.

Nhất thời băng diễm liền chui vào bên trong.

Nguyên bản giữa các khối đá có rất nhiều khe hở, lập tức bị một vầng sáng màu lam bao phủ.

Từng làn hơi lạnh tỏa ra khắp nơi.

Trong chốc lát, tất cả khe hở trên ngọn núi đá bị một màu lam phủ kín, liên kết chúng lại với nhau.Vương Lâm thu tay lại, băng diễm màu lam lập tức trở lại bên người rồi nhanh chóng chui vào trong đan điền.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, thần thức trong mắt hắn lóe lên liên tục.

Tay phải hắn khẽ khua lên, một cái vòng tròn tàn ảnh lập tức xuất hiện.

Vỗ nhẹ một cái, vòng tròn tàn ảnh liền khảm vào trên ngọn núi.Trong nháy mắt sau khi vòng tròn tàn ảnh dung nhập vào trong, núi đá liền tỏa ra quang mang chói mắt.

Nhưng chỉ trong phút chốc nó liền trở nên ảm đạm.

Vương Lâm bình tĩnh ngưng thần, tay phải khua lên rất nhanh.

Vô số những vòng tròn tàn ảnh liên tục xuất hiện trên người hắn rồi nhập vào trong núi đá.

Rất nhanh, ngọn núi đã biến thành một ngọn Cấm Sơn nho nhỏ.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi dẫm nhẹ xuống đất.

Từ từ, thân thể của hắn dung nhập vào bên trong, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Hắn khoanh chân ngồi trong núi đá.

Tay phải hắn lại xuất ra một cái vòng tròn tàn ảnh nữa đánh vào trên vách đá.Nhất thời, cả ngọn núi rung rinh nhanh chóng thu nhỏ lại.

Cuối cùng, kích thước của nó cũng giống như những hòn đá bình thường đang trôi nổi xung quanh.

Nhìn bề ngoài của nó chẳng hề có một chút điểm khác biệt.

Nó cũng giống hệt như những hòn đá xung quanh.Vương Lâm ở bên trong hòn đá.

Cực cảnh thần thức lưu chuyển, xuất ra một tia nhỏ bé.

Sau khi thần thức bay ra ngoài liền biến ảo thành một cái bóng người.Thần thức của Vương Lâm hóa thành bóng người, bay về phía trước rồi biến mất.

Sau khi thần thức ly thể, không còn sự hạn chế của thân thể, nhẹ nhàng bay trong hư vô.

Chỉ thấy một tầng sóng gợn từ cái thân thể ngưng tụ từ thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra xung quanh.

Đám du hồn ẩn nấp xung quanh đều xuất hiện, trên mặt lộ vẻ cung kính.Ngay sau đó, đám du hồn như nhận được một mệnh lệnh nào đó lập tức lóe lên rồi biến mất.

Chúng nhanh chóng bay về bốn phía.

Khi thần thức của Vương Lâm càng lúc càng khuếch tán ra xa, càng có nhiều du hồn cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Sau khi lộ vẻ thuần phục, chúng lại bay về bốn phương tám hướng.Thần thức của Vương Lâm vừa mới rời khỏi thân thể lập tức nhanh chóng biến hóa.

Một lần nữa hắn lại trở thành thôn hồn.

Hắn bay đi rất nhanh.

Nơi mà hắn đi qua, bất cứ một con du hồn nào cũng vô cùng cung kính.Dần dần, Vương Lâm có thể cảm ứng được ở một nơi cực xa có một thần thức khổng lồ.

Hiển nhiên đạo thần thức đó cũng chính là thôn hồn.

Chỉ có điều nó đang đứng trong một loại cảnh giới kỳ quái, giống như đang ngủ say vậy.Sau khi hắn cảm nhận được đối phương, đạo thần thức khổng lồ vẫn chẳng hề phản ứng.

Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi chẳng để ý tới thôn hồn tiếp tục khuếch tán thần thức, khống chế thêm càng nhiều du hồn phục vụ cho mình.Vào lúc này, ở một vị trí nào đó trong đệ tam quan, trên một hòn đá thật lớn, Đoan Mộc Cực đang khổ sở đứng ở đó.

Bên cạnh hắn là Uông Thanh Việt với nét mặt lạnh lùng.Rõ ràng Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt đi cùng với nhau từ hư vô thông đạo.

Sau khi vượt qua nới đó, cả hai tiến vào Hành Kim chi địa.

Cho dù bất cứ chỗ nào thì với ngũ hành độn thuật của Uông Thanh Việt, cả hai cũng đều vượt qua một cách dễ dàng.

Sau đó, bọn họ cùng tới Cấm Sơn.Sau khi lên tới Cấm Sơn, Đoan Mộc Cực đã làm một việc khiến cho ngay cả những người hiểu rõ hắn cũng cảm thấy thất kinh.Ngàn năm trước, ở chỗ bảo tháp, hắn từng đoạt được một thứ pháp bảo.

Pháp bảo đó chính là một cái ngọc giản, nhưng trên nó có vết nứt rất dài.

Theo sự phân tích của hắn, thì nó cũng chỉ còn sử dụng được một lần nữa mà thôi.Sau khi tốn nhiều công sức để tìm hiểu, hắn mới phát hiện ra tác dụng của thứ đó chính là bài trừ tất cả mọi cấm chế.

Kể từ đó, ham muốn đi vào Cổ Thần chi địa của Đoan Mộc Cực vốn tắt ngấm lại bùng lên.Hắn biết tu vi của bản thân thấp hơn so với những người khác.

Năm đó, cũng nhờ vào may mắn cùng với sự cẩn thận mới có thể bảo tồn tính mạng.

Hắn là người rất biết mình nên không hề có ý định trở lại nơi đây.

Nhưng sau khi biết được tác dụng của ngọc giả, hắn lại bùng phát hy vọng.Tuy nhiên, vẫn còn có một số điểm khiến cho hắn phải do dự không quyết.

Bởi ở cửa thứ nhất, hắn cũng chẳng dám chắc.

Trừ khi bản thân có thể học được ngũ hành độn thuật thì mới ăn thua.Đoan Mộc Cực suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành bỏ qua ý định học tập ngũ hành độn thuật.

Bởi vì nếu quyết định học thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Cuối cùng, cho dù có học xong thì khả năng vượt qua cửa thứ nhất cũng chẳng chắc chắn.

Bởi ở cửa thứ nhất ngoại trừ việc phải nắm ngũ hành độn thuật ra lại còn phải chống lại sự tấn công của một số lượng sinh vật khổng lồ.Năm đó ở Băng Phong chi địa, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm khiến cho bản thân nhớ mãi không thôi.Vì vậy, Đoan Mộc Cực quyết định tìm tới Uông Thanh Việt, hứa hẹn với hắn rất nhiều sau đó mời đồng hành cùng.

Uông Thanh Việt vốn am hiểu ngũ hành độn thuật nghe Đoan Mộc Cực nói tới ở cửa thứ nhất của nơi thần bí đó phải cần tới khả năng của hắn.

Nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng quyết định thử.

Dù sao, nếu lời nói của Đoan Mộc Cực là thật thì ở đó có quá nhiều thứ hấp dẫn.Hơn nữa, Đoan Mộc Cực cũng khiến cho hắn vô cùng tin tưởng sau khi lấy ra ngọc giản.

Sau khi Uông Thanh Việt xem xét cái ngọc giản liền nhận ra đây chính là một loại pháp bảo từ thời viễn cổ đã biến mất từ lâu.

Vì vậy mà chút lo lắng trong lòng liền biến mất.

Nhưng do bản tính cẩn thận, hắn cũng không đồng ý ngay, mà nói chờ tới ngày đó sẽ quyết định.Đoan Mộc Cực cũng chẳng thèm để ý.

Hắn đã quyết định nếu đến lúc đó, Uông Thanh Việt không đi thì hắn bán cái ngọc giản này cho Lục Dục ma quân, đổi lấy một ít pháp bảo là được.Chỉ có điều vẫn phải chuẩn bị thêm một số thứ.

Nếu Uông Thanh Việt mà đi cùng thì cửa thứ nhất, cửa thứ hai chẳng có vấn đề gì.

Nhưng chỉ có cửa thứ ba mới là quan trọng nhất.

Dù sao thì ngàn năm trước, bọn họ thất bại ở đây.

Sau đó phải sử dụng tới vật phẩm truyền thừa mở ra thông đạo mà bỏ chạy.Năm đó thứ sinh vật kỳ dị kia chỉ có một hai con thì hắn cũng chẳng sợ.

Nếu mười mấy, hai chục con thì cũng gây cho hắn một chút chú ý nhưng vẫn chẳng để trong lòng.

Thậm chí, có vượt qua trăm con, với tu vi của hắn vẫn có thể bình yên.

Nhưng nếu số lượng của chúng mà vượt quá một ngàn thì cho dù hắn có là Hóa Thần kỳ cũng chẳng có bất cứ biện pháp nào.Loại sinh vật đó vô cùng cổ quái.

Chúng chẳng sợ bất cứ một loại pháp thuật nào.

Chỉ có dùng chân hỏa trong cơ thế mới khiến chúng tránh ra một chút.

Nhưng nếu số lượng quá đông thì không thể bảo vệ được tất cả các mặt.

Chỉ cần bị một con lao vào, lập tức linh lực trong cơ thể sẽ bị cắn nuốt.

Nếu như có nhiều con nhào tới thì chỉ có chết mà thôi.Kể từ đó, hắn đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm pháp bảo có thể chống cự lại thứ đó đồng thời phát ra công kích của thần thức.

Đáng tiếc loại pháp bảo này quá ít.

Mặc dù hắn đã tìm được một ít, nhưng đối với cửa thứ ba vẫn không cảm thấy chắc chắn.Mãi cho đến khi hắn đến Nam Đấu thành chợt nghe thấy mọi người nhắc đến một kẻ có thể sử dụng Tử Chú thuật.

Trong đầu hắn sực nhớ ra.

Loại Tử Chú thuật hắn đã nghe nói tới.

Đây là một loại pháp thuật chuyên sử dụng thần thức để công kích, thủ đoạn vô cùng ác độc.

Lúc ấy, trống ngực hắn đập thình thịch.

Trong đầu thầm nghĩ, nếu có được người đó tương trợ lại thêm pháp bảo của mình thì cửa thứ ba không chừng có thể vượt qua.Vì vậy mà hắn mới bắt đầu đuổi theo để tìm kiếm.

Sau khi bắt được Vương Lâm, trên đường đi tới Cổ thần chi địa hoàn toàn bình thường.

Chỉ cần mọi người hợp lực, chắc chắn trước đệ tam quan hoàn toàn quá đơn giản.

Nhất là sau khi Lục Dục ma quân cũng đã chuẩn bị thêm một kẻ cho cửa thứ ba, Đoan Mộc Cực có thể khẳng định, chỉ cần bọn họ không xảy ra nội chiến thì tiến vào tới Cổ Thần thi địa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Dù sao thì Cổ Thần chi địa cũng chỉ có bốn cửa.

Nhưng bọn họ căn cứ vào những ghi chép mà biết được đệ tứ quan thực ra là một cái truyền tống trận.

Vị trí truyền tống của nó chính là đến thi thể của Cổ Thần.Truyền Tống trận căn cứ vào thời gian vượt qua tam quan mà định đoạt, sau đó truyền tống mỗi người tới một vị trí khác nhau trong cơ thể Cổ Thần.

Thời gian vượt qua càng nhanh thì địa điểm tiến vào càng tốt.

Thậm chí có khi trực tiếp truyền tống thẳng vào trong kinh mạch của Cổ Thần cũng có khả năng.

Một khi vào được trong kinh mạch, chẳng những có thể tìm được các hạt châu chứa đầy linh lực.

Thậm chí ngay cả các loại đan dược còn sót một chút dược vật cũng có.

Theo những gì ghi lại, thì trong đó có cả Anh Biến đan.Đối với Cổ Thần mà nói thì đó là chút cặn bã.

Nhưng đối với bọn họ thì nó chính là Anh Biến đan thực sự.Đáng tiếc, ý định của hắn đã bị con giao long trong hư vô thông đạo phá hủy.

Tất cả mọi người tan tác.

Nhất là Vương Lâm không ngờ lại nhảy vào miệng giao long.

Ngay sau đó một con hồng giao long cấp độ hoang thú xuất hiện.o0oMột loạt các biến cố sau đó khiến cho Đoan Mộc Cực ứng phó không kịp.

Đối mặt với nguy hiểm, hắn đành phải bỏ qua ý định tìm kiếm Vương Lâm cùng với Uông Thanh Việt bỏ đi.Trên thực tế, hắn là người nhanh nhất trong số mọi người vượt qua được cửa thứ nhất và cửa thứ hai, sau đó thành công tiến vào cửa thứ ba.

Chỉ là khi tiến vào đến cửa thứ ba hắn lại đối phó hết sức vất vả.Không có Tử Chú thuật của Vương Lâm, chỉ dựa vào số lượng pháp bảo mà hắn sưu tầm dược trong ngàn năm thì chỉ có thể bảo vệ được tính mạng.

Nhưng nếu muốn xâm nhập qua cửa này, tìm được đường vào cửa thứ tư thì lại không thể.Kể từ đó, rõ ràng hắn với Uông Thanh Việt là hai người đầu tiên tiến vào cửa thứ ba, nhưng lại bị chặn ở ngoài không thể tiến vào trong.Lục Dục ma quân lúc này đang phi hành trong cửa thứ ba để tìm kiếm đường lên cửa thứ tư.

Trên đường đi, nếu gặp phải du hồn, hắn liền vung thân thể người thanh niên lên.

Mỗi một lần như thế lại có một đạo quang mang màu lam hiện ra.

Sau đó, mấy con du hồn liền bổ qua cho Lục Dục ma quân mà lao về phía người thanh niên.

Chỉ có điều, sau khi chúng chui vào trong cơ thể liền biến mất vô tung vô ảnh.

Nhìn bên ngoài, thi thể không có bất cứ sự thay đổi nào.Trên đường đi, Lục Dục ma quân sử dụng biên pháp này có thể nói là hữu kinh vô hiểm (chỉ có sợ hãi mà không hề gặp phải nguy hiểm).

Có một lần hắn gặp hơn một ngàn con du hồn cùng lao tới.

Nhưng chỉ cần quang mang màu lam trên thi thể lóe lên, đám du hồn liền bị thu hút sang đó.Hắn nhìn thi thể trong tay, nhếch mép cười lạnh.

Trong lòng hắn thầm nghĩ tới tuy bản thân ở cửa thứ hai bị mắc mưu một tên tiểu bối, nên khi xông ra bị thiên lôi bổ trung, khiến cho tu vi giảm xuống một cảnh giới, biến thành Hóa Thần sơ kỳ.

Nhưng chỉ cần có cái pháp bảo trong tay mà hắn phải chuẩn bị mất cả ngàn năm chắc chắn có thể tiến vào cửa thứ tư.Nghĩ tới đây trong lòng hắn lại cảm thấy sung sướng, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt.

So với việc chui vào trong cơ thể Cổ Thần tìm được Anh Biến đan thì việc tu vi bị giảm xuống có là cái gì đâu.

Một khi có được Anh Biến đan chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ Anh Biến kỳ.

Đến lúc đó, đừng nói là Tu Ma hải, cho dù là trên Chu Tước tinh, chỉ cần không động tới Chu Tước quốc, hắn chẳng có gì phải sợ ai.Nghĩ tới đây, tốc độ của hắn lại tăng lên, tìm kiếm xung quanh.

Vật phẩm truyền thừa của Cổ thần đang ở trong tay hắn.

Thực tế thì vật phẩm này ngay từ đầu đã là của sư phụ hắn mang theo, đi cùng với mấy người để dò xét nơi đây.Sư phụ hắn bị chết ở cửa thứ ba.

Trước khi chết đã giao cái vật phẩm truyền thừa đó cho hắn.

Nguyên bản ý nghĩ của sư phụ hắn chính là định sử dụng nó để mở thông đạo mà thoát ra.

Nhưng đáng tiếc, vào đúng thời khắc quan trọng nhất lại bị một con sinh vật rất mạnh chú ý, cuối cùng phải bỏ mình.Lục Dục ma quân chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của Sư phụ nên kinh hãi cầm theo vật phẩm truyền thừa mà chui vào thông đạo trốn đi.Lúc này, trong đệ tam quan còn có một người nữa.

Đó chính là Cổ Đế.

Hắn đang khoanh chân ngồi trên một hòn đá.

Quanh thân thể hắn có bốn lá cờ nhỏ đang xoay tròn.

Trên đỉnh đầu lại có thêm một cái bảo tháp đang tỏa ra chút ánh sáng êm dịu.

Dưới ánh sáng của bảo tháp, trong hư không hiện ra vô số thân ảnh của du hồn.

Đám du hồn thấp thoáng ẩn hiện, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Cổ Đế.

Nhưng không có một tên du hồn nào dám tiến vào trong phạm vi của vầng sáng.Sắc mặt Cổ Đế hết sức khổ sở.

Sau khi hắn ra khỏi cửa thứ hai bị ngay một đạo thiên liên đánh trúng.

Lúc đó, hắn phải liều mạng phá bỏ bốn cái pháp bảo mới may mắn sống sót.

Nhưng tu vi lạ giảm xuống tới Nguyên Anh hậu kỳ.Sau khi tiến vào cửa thứ ba, cơ bản là hắn không dám tiến vào quá sâu, chỉ ngồi ở trên hòn đá bên ngoài mà thổ nạp, hy vọng có thể nhanh chóng khôi phục tu vi tới Hóa Thần kỳ.

Nếu không, với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn thì cũng chỉ có thể bảo vệ mình ở cửa thứ nhất với cửa thứ hai mà thôi.

Còn ở cửa thứ ba chắc chắn không thể sống sót.Nhưng trong lòng hắn cảm thấy khổ sở chính là do, truyền tống của cửa thứ ba hoàn toàn khác với những cửa trước.

Nó lập tức truyền tống Cổ Đến vào ngay vị trí giữa của cửa thứ ba.

Nếu không phải hắn nhanh chóng lấy ra pháp bảo thì đã bị đám du hồn cắn nuốt từ lâu rồi.Lúc này, hắn cũng chẳng còn có biện pháp bào khác.

Chỉ còn cách duy trì quang mang của bảo tháp, chịu khốn ở đây.Nhớ lại tất cả mọi chuyện, nét mặt của Cổ Đế đầy sự căm hận.

Hắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do kẻ thần bí kia làm hại.Nhưng hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc với thân phận của người đó.

Theo suy nghĩ của lão thì ngoại trừ tiểu tử Vương Lâm ra không thể còn có một kẻ nào khác.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể tin được lại bị một tên tiểu tử Kết Đan kỳ làm cho khốn khổ thể này.Vào lúc đó, thần thức của Vương Lâm tỏa ra rất rộng, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ cửa thứ ba.

Sau khi quét qua một vòng, hắn biết ngoại trừ bản thân, ở đây chỉ có một thôn hồn.

Về phần số lượng du hồn cũng không nhiều bằng ở chiến trường ngoại vực.

Chỉ do phạm vi ở đây không lớn lắm nên mới cảm giác chúng nhiều mà thôi.Ngoại trừ việc đó ra, dòng xoáy tiến vào cửa thứ tư, Vương Lâm cũng đã tìm được.

Nó không phải ở trung tâm của đệ tam quan mà lệch về hướng Tây Bắc.

Ở vị trí của cửa thứ tư số lượng du hồn tập trung đông nhất.

Gần như chiếm tới một phần tư.Đồng thời, do bị uy áp của hắn khuất phục đám du hồn cũng thông qua một loại phương pháp đặc thù truyền lại cho hắn một số tin tức.

Theo yêu cầu của Vương Lâm, chúng đã tìm ra được vị trí của Lục Dục ma quân và Cổ Đế.Đồng thời, Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên khi du hồn còn tìm được cả vị trí của Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt.Vương Lâm trầm ngâm một chút.

Thần thức của hắn thoáng động, nhanh chóng bay về vị trí của Cổ Đế.

Theo tin tức mà du hồn đưa lại, thì trong đám người Cổ Đế là kẻ có tu vi thấp nhất.

Hơn nữa, hắn bị nhốt ở một chỗ nào đó, không thể ra ngoài.Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, dưới sự dẫn dắt của du hồn, thần thức của Vương Lâm chợt xuất hiện bên ngoài làn sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế.

Hắn nhìn nét mặt âm trầm của đối phương mà suy nghĩ.Vương Lâm ở đây cắn nuốt du hồn khiến cho thần thức dần biến thành khổng lồ.

Tuy nói chưa thể đạt tới được cấp độ ban đầu, nhưng về chất lượng lại hơn xa.

Dù sao thì thần thức của hắn cũng chẳng phải tầm thường.

Nó chính là Cực Cảnh thần thức.Khi Vương Lâm đến chỗ này, hai mắt Cổ Đế liền mở ra.

Ánh mắt hắn nhìn về một vị trí nào đó ngay trước mặt nhưng chỉ thấy một khoảng không gian hư vô.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ở đó có thần thức của một thứ gì đó hoàn toàn khác với hắn.

Khi thần thức đó vừa xuất hiện, đám sinh vật kỳ dị xung quanh liền tản ra, lộ rõ một sự cung kính.Nhận thấy điều đó, trong lòng Cổ Đế cảm giác có chút ớn lạnh.

Hắn nhanh chóng lấy một viên dược hoàn rồi nuốt xuống, đảm bảo linh lực đủ cho việc duy trì ánh sáng của bảo tháp.Vương Lâm nhìn làn ánh sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế.

Thần thức của hắn thoáng động, nhất thời từ bốn phía có mười du hồn bay ra.

Mặc dù nét mặt chúng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nhằm về phía luồng sáng mà bay tới.

Nhất thời một thứ lực cản rất mạnh chợt hiện lên.

Mười con du hồn chỉ có thể đi vào được hơn nửa trượng, trên thân thể liền tản ra từng làn khói xanh đành phải quay về.Chỉ có điều, quang mang của bảo tháp tối hơn một chút.Thần thức của Vương Lâm lại dao động thêm một lần nữa.

Lúc này, từ bốn phía tất cả đám du hồn đều tập trung lại, nhìn chăm chú về phía hào quang của bảo tháp.Cổ Đế lạnh người, trong lòng thầm kêu không hay.

Hai tay hắn kết ấn, liên tục đánh ra mấy đạo linh quang về phía bảo tháp.

Mỗi lần đánh ra một đạo, nét mặt hắn lại tái thêm một chút.

Sau khi đánh ra một đạo cuối cùng, sắc mặt hắn xám ngoét, tu vi tụt xuống tới Nguyên Anh trung kỳ.Lúc này, tất cả du hồn từ bốn phía như những cơn sóng bắt đầu lao vào.

Chỉ thấy quang mang của bảo tháp chớp lên liên tục.

Tất cả đám du hồn lao vào đều bốc lên một làn khói xanh, không thể tiến vào sâu hơn được nữa.

Nhiều nhất thì cũng chỉ vào được tới hơn mười trượng, nhưng vẫn cách Cổ Đế rất xa.Cổ Đế nhếch mép cười thảm.

Hắn đã cố hết sức, nhưng số lượng du hồn nhiều thế này cũng chẳng thể chống được.

Năm đó, các vị tiền bối đều bị cắn nuốt huống chi là hắn.

Nhất là bây giờ, tu vi của hắn đã bị hao tổn quá nhiều.

Chỉ sợ chẳng được bao lâu, linh lực trong cơ thể hao hết, không còn duy trì được ánh sáng.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đám sinh vật này cắn nuốt.Cho tới lúc này, Vương Lâm cũng không chủ động tiến lên.

Hắn biết bản thân cùng với đối phương chênh lệch nhiều lắm.

Nếu ở bên ngoài, có lẽ đối phương chỉ cần một tay cũng khiến cho hắn hình thần câu diệt.

Nhưng ở đây, hắn là thôn hồn, có khả năng điều khiển du hồn.

Vì vậy mà vị trí của hai bên liền thay đổi.Tất nhiên, nếu hắn trực tiếp xông tới cũng vẫn không phải là đối thủ của Cổ Đế.

Mặc dù hắn là thôn hồn nhưng thực lực vẫn còn quá yếu.Chỉ có điều thôn hồn có một điểm đặc biệt chính là cắn nuốt du hồn.

Mà tính chất đặc biệt của du hồn chính là cắn nuốt tất cả sinh linh trên thế giới.

Mặc dù đối phương có tu vi cực cao, nhưng nếu du hồn có số lượng nhiều hơn cũng không thể chống cự.Phải biết rằng chỉ cần một con du hồn xuất hiện ở sinh linh giới cũng có thể gây ra một trường hạo kiếp.

Tất nhiên phải là một du hồn chính thức chứ không phải là cái loại ma đầu như Hứa Lập Quốc.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 184: Dị biến xảy ra (1+2+3). ( 183/2095)Cửa thứ ba của Cổ Thần chi địa thực tế là một cái của tuyệt sát.

Gần như rất ít người có thể xông qua.

Cổ thần chi địa tồn tại bao nhiều năm, sư phụ của Lục Dục ma quân cũng không phải là người đầu tiên xông vào.

Nhưng cũng giống như những người xông vào trước đó đều bị ngăn cản ở cửa thứ ab.Du hồn của Tịch Diệt giới không thể tiêu diệt một cách dễ dàng.

Hơn nữa số lượng của chúng đông đảo.

Mặc dù bị chết đi thì chỉ cần thôn hồn vẫn còn tồn tại thì chúng lại sinh ra.

Có thể nói đây là một cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn.Vương Lâm có thể như cá gặp nước ở đây, toàn bộ là nhờ vào tao ngộ trong cái khe không gian ở ngoại vực chiến trường.

Có thể nói đây chính là thiên định.Nếu năm đó, hắn không bị Đằng Hóa Nguyên hủy diệt thân thể, không có Tư Đồ Nam chấp nhận để cho nguyên anh ngủ say mà bảo vệ thần thức của hắn.

Nếu không có cơ duyên khiến cho hắn chui vào trong khe không gian của chiến trường ngoại vực, sau đó khi hắn tỉnh dậy, cắn nuốt du hồn làm cho bản thân lớn mạnh, cuối cùng trở thành một thôn hồn....

Tất cả những điều đó, chỉ cần có một cái hơi khác là vào lúc này, Vương Lâm cũng không thể giống như một ông vua trong cửa thứ ba được.Đám du hồn trong mắt Vương Lâm chính là thực vật.

Nhưng nếu không có đám thực vật đó thì Vương Lâm trong mắt đám người Cổ Đế cũng chỉ là một tên tiểu bối Kết Đan kỳ mà thôi.

Bọn họ thừa sức khiến cho hắn phải tan biến.Chỉ có điều, chuyện trên thế gian đôi khi lại nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.

Con kiến trong một hoàn cảnh đặc biệt vẫn có thể giết chết con voi.

Cây cỏ tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể đè chết được lạc đà.Chỉ có thể nói thế sự vô thường không có gì là không thể xảy ra.

Giống như việc Mạnh Đà tử rõ ràng đã chết ở cửa thứ nhất chợt xuất hiện ở dòng xoáy nơi cửa thứ ba.

Lúc này, từ thân thể hắn tỏa ra một luồng hơi thở mạnh như Cổ thần Đồ Ti.

Ngoài nguyên nhân năm đó tử vong ra, cũng không thể hiểu được lý do tại sao.

Bắt đầu từ cửa thứ ba trong Cổ thần chi địa, vô số chuyện quỷ dị bắt đầu xuất hiện.Cửa thứ ba trong Cổ thần chi địa, cũng chính là một khoảng không gian giống như Tịch Diệt giới.

Trong không gian chợt xuất hiện một điểm sáng màu trắng.

Điểm sáng đó nhanh chóng to dần cuối cùng hình thành một cái khe.Từ trong cái khe, chợt có một bàn tay với những cái móng rất dài đen thui.

Hai tay có đầy gai nhọn.

Thoáng nhìn có cảm giác những cái móng đó vô cùng sắc bén.

Về phần hai cánh tay, lớp da ngoài mọc đầy mụn mủ.

Trên mỗi một cái mụn lại mọc ra một cái gai.Sau khi hai bàn tay quỷ dị vươn ra liền cầm lấy mép khe kéo mạnh một cái.

Nhất thời một tiếng động vang lên, cái khe vốn cũng không nhỏ chợt rách to hơn, tạo ra một vết nứt rộng hơn mười trượng.

Từng làn khí đen từ trong cái khe bay ra.

Ngay sau đó, một bóng người cao lớn chui ra theo.

Trên lưng của người đó có một cái bướu nhìn giống hệt với Mạnh Đà Tử.Thân hắn cao hơn mười trượng.

Trên thân thể cũng giống với hai tay, có đầy mụn mủ.

Một số cái mụn bị vỡ chảy ra một thứ chất lỏng đen xì.

Có một cái gai từ bên trong đó vươn ra.

Thoáng nhìn toàn thân người đó, ngoại trừ đôi bàn tay, bàn chân ra, còn lại chỗ nào cũng có đầy gai nhọn.Một ít mảnh vải dính vẫn trên mấy cái gai.

Thoáng nhìn vô cùng rách rưới.

Nhìn lên trên, người đó có một bộ mặt dữ tợn.

Tuy nhiên tướng mạo có phần giống với Mạnh Đà Tử đã chết ở cửa thứ nhất khoảng bảy tám phần.

Chỉ có điều, đầu của hắn to gấp đầu của Mạnh Đà Tử tới mấy lần.Trên đỉnh đầu của hắn còn có hai cái sừng rất dài.

Trên hai cái sừng thi thoảng lại lóe lên một tia chớp màu tím.

Thoáng nhìn, khí thế kẻ đó mạnh mẽ chẳng khác gì yêu ma chui ra từ Cửu U địa ngục.

Sau khi hắn chui ra, liền đưa tay phải xoa nhẹ một cái.

Nhất thời, cái khe liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một điểm sáng.

Sau khi lóe lên vài cái liền biến mất vô tung vô ảnh.

Sau đó, yêu ma ngẩng đầu, nhìn một nơi nào đó trong không gian hư vô, thì thào nói:- Chủ nhân đã căn dặn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào cửa thứ tư.

Tất cả mọi người ở đây đều phải chết.

- Nói xong, hắn liền bay về phía trước.

Đột nhiên, cái mũi của hắn khẽ run run, rồi quay đầu nhìn về phía Đông Nam, lại lẩm bẩm nói:- Lạ thật!

Tại sao ta lại cảm nhận được ở phía đó có một thứ hơi thở khó chịu đến vậy?

Hận không thể ngay lập tức đem kẻ đó xé ra làm đôi.Lúc này, bên người hắn chợt xuất hiện một con du hồn.

Du hồn chỉ liếc mắt nhìn yêu ma một cái rồi lại quay đi.

Sau đó, nó lặng lẽ bay qua bên cạnh.

Mà yêu ma cũng chẳng thèm để ý tới du hồn.

Nó chỉ nhìn chằm chằm về phía Đông Nam.

Thân thể khẽ lóe lên một cái rồi biến mất.

Hắn nhanh chóng phóng về phía đang tỏa ra thứ hơi thở khiến cho bản thân cảm thấy căm ghét.Phương hướng mà yêu ma bay tới chính là nơi có thần thức của Vương Lâm.

Lúc này, hắn đang nhìn về phía Cổ Đế đang bị vây.

Trên đỉnh đầu của đối phương, bảo tháp đang tỏa ra quang mang bao trùm một phạm vi nhất định.

Làn sóng du hồn cứ thế liên tiếp công kích vào vầng sáng.

Từ từ, chu vi của vầng sáng càng lúc càng hẹp.

Lúc đầu, phạm vi của nó khoảng chừng ba mươi trượng thì đến bây giờ chỉ còn có mười lăm trượng.Sau khi Vương Lâm hóa thân thành thôn hồn đã không còn bất cứ chút tình cảm nào của con người.

Bây giờ hắn chỉ còn duy nhất một sự tỉnh táo và vô tình mà thôi.

Đúng lúc hắn đang định ra lệnh cho đám du hồn một lần nữa công kích thì từ phía Tây Bắc cách đó rất xa.

Thông qua đám du hồn, hắn có thể cảm nhận được một cỗ thần thức dao động đang nhanh chóng lan đến.Ngay sau đó, đám du hồn chịu sự điều khiển của hắn ở xa, sử dụng một phương thức đặc biệt của chúng truyền đến thần thức của Vương Lâm một vài hình ảnh.- Đây...đây là Mạnh Đà Tử.

- Vương Lâm cảm thấy thất kinh.

Cho dù đối phương đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra tên yêu ma đó chính là Mạnh Đà Tử.Vương Lâm thu hồi thần thức, ngăn cản du hồn tấn công.

Sau đó, hắn hướng về phía Cổ Đế phát ra một đạo thần niệm.- Giao vật truyền thừa ra đây.Cổ Đế ngẩn người.

Mặc dù ngàn năm trước đã tới đây, nhưng hắn vẫn chưa hề nghe thấy việc sinh vật kỳ dị đó lại biết truyền âm.

Nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, lập tức truyền âm lại:- Tiền...tiền bối.

Ta...

Cổ mỗ không biết vật truyền thừa mà ngài nói là cái gì?Cổ Đế nói xong, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.

Từ sau khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Hóa Thần kỳ, đã rất lâu rồi không còn phải gọi người khác là tiền bối nữa.

Lần này, nói ra hai chữ đó, hắn cảm thấy có chút ngượng ngịu.Bất chợt, hắn sực nhớ ra cái gì đó liền nói tiếp:- Tiền...tiền bối muốn nói tới vật phẩm truyền thừa để đi vào Cổ Thần chi địa đúng không?

Nếu là vật đó thì ngài thực sự đã tìm nhầm người.

Nó do một người tên là Lục Dục ma quân đang cầm.Vương Lâm trầm ngâm, suy nghĩ một chút.

Cỗ thần thức dao động từ xa đang tới mỗi lúc một gần.

Thông qua ma đầu trên đường, Vương Lâm có thể nắm chắc được vị trí của đối phương.

Trong khi cùng với Cổ Đế nói chuyện, hắn cũng điều khiển du hồn công kích để ngăn cản bước tiến của đạo thần thức đó.Nhưng chẳng biết có phải do thân thể đối phương quá quỷ dị hay không mà mặc cho du hồn công kích thế nào cũng không thể tạo ra cho hắn một chút thương tổn.

Điều này khiến cho Vương Lâm càng thêm cả kinh.Về phần những lời mà Cổ Đế nói thì vật phẩm truyền thừa lại không có trên người hắn mà ở trên người Lục Dục ma quân đang ở một chỗ nào đó.

Tuy vậy Vương Lâm cũng chẳng tin lắm.

Mặc cho lời nói của đối phương là thật hay giả thì với tính tình của Cổ Đế, chắc chắn không thể tiến vào đây một cách bừa bãi như thế được.

Nếu không, sau khi tiến vào nơi này chẳng phải là để cho Lục Dục ma quân dắt mũi hay sao?

Dù sao thì đối phương cũng nắm giữ vật quan trọng để tiến vào hay đi ra khỏi nơi này.Còn chuyện liên quan đến vật phẩm truyền thừa, lúc đầu, Vương Lâm đã nghe Đoan Mộc Cực nói qua.

Nhưng lúc đó, lời nói của hắn cũng không rõ ràng.

Sau khi suy nghĩ một cách kỹ lưỡng, cuối cùng Vương Lâm mới đưa ra được một cái kết luận.Cổ Đế dám ở cửa thứ hai trở mặt với Lục Dục ma quân hiển nhiên là có một thứ gì đó mà mình không biết.

Thần thức của Vương Lâm lại tản ra.

Nhất thời, du hồn từ bốn phía lại một lần nữa bắt đầu công kích.Cổ Đế cắn răng, sử dụng thần thức truyền âm nói:- Mặc dù lão phu không có đầy đủ vật phẩm truyền thừa, nhưng trước khi tiến vào đây cũng có một mảnh nhỏ của nó.

Trên mảnh nhỏ đó có ghi lại một bộ pháp quyết, sau khi thi triển liền có công năng truyền tống.

Chỉ có điều là phải sử dụng tại nơi có dòng xoáy thì mới có khả năng truyền tống ra khỏi Cổ Thần chi địa.- Bây giờ lão phu bị vây khốn ở đây.

Về phần mảnh truyền thừa đó, nếu lão phu chết sẽ bóp nát nó ngay tại chỗ.Cổ Đế nói không hề có chút giả dối.

Ngàn năm trước, khi hắn tiến vào đây vốn là một thành viên trong đám cường giả nên hiển nhiên cũng thấy được vật phẩm truyền thừa.

Sau đó lại được chia cho một cái thủ quyết.

Cũng nhớ cái đó mà năm đó hắn mới có thể thoát khỏi đây.

Và đó cũng là nguyên nhân mà lần này hắn dám quay lại.o0oNăm đó, tu sĩ nắm được pháp quyết đó cũng không nhiều lắm.

Sở dĩ không còn có người nào khác thoát ra cũng là do sự hạn chế đó.

Đồng thời, phải tới gần dòng xoáy mới có khả năng thi triển.Vì vậy mà trước cửa thứ hai người xông vào đều phải tính toán hết sức cẩn thận.

Bởi sau khi vượt qua của thứ hai, chui vào trong cửa thứ ba thì không gian ở đây quá rộng.

Muốn tìm kiếm được cửa ra vào chẳng khác nào đáy biển tìm kim.

Hơn nữa phải lo tới chuyện thần thức có thể thu hút đám sinh vật kỳ dị trong không gian vì thế mà không dám để thần thức lan ra quá xa.

Kể từ đó, tìm kiếm dòng xoáy đã khó lại càng thêm khó hơn.Mà cái pháp quyết đó phải tới bên cạnh dòng doáy mới có thể sử dụng.

Nhưng nếu đã chui vào trong dòng xoáy thì chẳng có bất cứ tác dụng nào hết.

Trước khi ra khỏi cửa thứ hai, do thời gian quá gấp nên Cổ Đế không kịp đánh ra thủ quyết để rời đi.

Vì vậy mà bất đắc dĩ mới phải chui vào cửa thứ ba.- Ngươi chỉ cần đưa ta đến dòng xoáy ra khỏi cửa thứ ba, ta sẽ lấy pháp quyết đó để trao đổi.

- Ánh mắt Cổ Đế bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính.

Hắn không biết đối phương cần vật phẩm truyền thừa để làm cái gì, nhưng nếu không cho đối phương một câu trả lời thuyết phục thì đám du hồn ở bốn phía chắc chắn sẽ lại công kích tiếp.

Đến lúc đó, hắn chỉ còn đường chết mà thôi.Vương Lâm cũng chẳng mở miệng nói chuyện nữa.

Thần thức của hắn thoáng động, nhất thời du hồn từ bốn phía lại tiếp tục triển khai tấn công.

Vương Lâm yên lặng tính toán thời gian.

Hắn thông qua đám du hồn có thể cảm ứng được khoảng cách Mạnh Đà Tử cũng không còn xa.

Ước chừng khoảng hai nén nhang là hắn sẽ đến được chỗ này.Dưới sự thúc giục của Hạ Nhất Minh, sự công kích của du hồn càng thêm kịch liệt.

Đồng thời do thời gian gấp gáp nên thần thức của Vương Lâm lập tức tản ra, gọi toàn bộ du hồn trở về tham gia công kích.Sắc mặt Cổ Đế tái nhợt.

Trong lòng hắn thầm nghĩ có lẽ câu trả lời vừa rồi của mình, hiển nhiên không phải là đáp án mong muốn của đối phương.

Cổ Đế cắn răng tiếp tục nuốt thêm một viên đan dược, duy trì ánh sáng của ngọn tháp không tiêu tán.Nhưng sự công kích của du hồn liên miên bất tuyệt khiến cho Cổ Đế cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn lại truyền ra một đạo thần niệm.- Ta đưa pháp quyết đó cho ngươi.

Sau đó, ngươi cho đám sinh vật kỳ dị này ngừng công kích đi...

- Nói xong, hắn vội vàng lấy ra một cái ngọc giản.

Sau khi đặt lên trán một chút liền cầm trong tay.

Trong lòng hắn cảm thấy không yên cứ liếc mắt nhìn quanh.Thời gian khoảng một nén nhang trôi qua, thần thức Vương Lâm thoáng động, đám du hồn lập tức lui lại phía sau.

Cổ Đế thở phào nhẹ nhõm.

Hắn do dự một chút rồi cắn răng cầm ngọc giản trong tay ném ra ngoài.Sau khi ngọc giản bay ra, lập tức bị thần thức của Vương Lâm bao lấy.

Hắn đảo qua một cái liền nắm được toàn bộ ghi chép bên trong.Sau khi Cổ Đế ném pháp quyết ra, trong lòng hết sức lo lắng.

Hắn sợ sau khi đối phương có được ngọc giản vẫn không buông tha hắn.Vương Lâm trầm mặc một chút.

Bất chợt, du hồn bốn phía lại chuyển động, ầm ầm lao tới, triển khai tấn công.

Cổ Đế cười thảm, nét mặt lộ vẻ oán độc.

Hắn điên cuồng thiêu đốt linh lực duy trì quang mang của ngọn tháp không biến mất.Chỉ có điều du hồn quá nhiều.

Thoáng cái, quang mang của ngọn tháp chớp lóe liên tục.

Cuối cùng một tiếng động vang lên, bảo tháp không chịu nổi sự công kích của du hồn, liền xuất hiện một khe hở, sau đó vỡ làm đôi.Trong nháy mắt, thân thể Cổ Đế chợt động biến mất tại chỗ.

Đáng tiếc, sau khi hiện ra cách đó mười trượng, Cổ Đế kêu lên một tiếng bi thảm.

Vô số du hồn nhào tới người hắn bắt đầu thôn phệ với tốc độ cực nhanh.Lúc này, có một du hồn từ trong thân thể Cổ Đế chui ra, cầm theo một cái túi trữ vật, bay tới bên cạnh Vương Lâm.

Vương Lâm thu lấy rồi nhanh chóng bỏ đi.

Hắn cũng không đi tìm đám tu sĩ khác mà nhanh chóng quay về vị trí thân thể của hắn đang ẩn nấp.Trong hư không, thân thể Cổ Đế nhanh chóng khô quắt.

Hai mắt hắn mở to, mặt xám ngắt.

Xung quanh cơ thể hắn, Nguyên Anh không ngừng phun ra ngọn lửa, ngăn cản du hồn cắn nuốt.

Nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản được một lúc nhất thời chứ không thể khiến cho chúng bỏ đi.Cho dù pháp bảo bổn mạng của hắn cũng không bị hao tổn, hay tu vi của hắn vẫn là Hóa Thần trung kỳ thì cũng không có cách nào ngăn cản được nhiều du hồn thôn phệ như thế.Sau khi Vương Lâm bỏ đi không lâu, thân thể yêu ma của Mạnh Đà Tử, giống như một đạo lưu tinh đã lao tới nơi này.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cổ Đế.

Hắn hơi nhíu mày bởi hơi thở khiến cho bản thân cảm thấy căm ghét lại không có ở đây.

Hắn đang định truy đuổi bất chợt dừng lại, nhìn chằm chằm về phía Cổ Đế, hai mắt chớp chớp.Bàn tay của hắn chộp về phía Cổ Đế.

Thân hình khô quắt của đối phương liền bị hắn nắm trong tay.

Tay hắn khẽ run lên mấy cái, đám du hồn đang cắn nuốt Nguyên anh chợt bị một nguồn năng lượng đẩy văng ra khỏi Cổ Đế.Sau khi toàn bộ Du hồn tản đi.

Hắn giơ tay lên kéo mạnh một cái.

Ngay lập tức, một cái khe không gian liền xuất hiện.

Yêu ma nhếch mép cười lạnh rồi ném Cổ Đế vào trong.Liếc mắt nhìn vào trong cái khe không gian có thể thấy được một thế giới đỏ tươi như máu.

Khắp mọi nơi bị một màu đỏ của máu bao trùm.

Ngay cả bầu trời cũng đỏ sậm, giống như bị một làn máu tươi thấm đẫm.Trên mặt đất màu đỏ có vô số tu sĩ đang khoanh chân ngồi.

Hình dạng của bọn họ cũng giống hệt với thân hình yêu ma của Mạnh Đà Tử.

Tất cả đều có sừng trên đầu.

Số lượng sừng của mỗi người nhiều nhất là bốn cái.Trong thế giới đỏ tươi đó có vô số những cây cột đá nhọn hoắt.

Trên mỗi cây cột lại có một vị tu sĩ đang khoanh chân ngồi.

Đưa mắt nhìn quanh, số lượng cột đá rất nhiều.Ở vị trí rất xa có một cây cột đá rất to, cao chọc trời.

Trên cây cột đá đó có một vị tu sĩ toàn thân đỏ tươi.

Do hắn cúi đầu nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Nhưng từ thân thể hắn đang tỏa ra một khí thế cuồng ngạo.Sau khi Cổ Đế bị ném vào đó, nguyên anh trong cơ thể hắn vẫn chưa bị du hồn cắn nuốt.

Hắn mở hai mắt ra, nhất thời, sắc mặt lập tức thay đổi.- Xích Hỏa ma quân...Nam Cuồng ngô bại..Thiên Ma tán nhân...Các ngươi...các ngươi vẫn chưa chết?

- Cổ Đế vô cùng hoảng sợ.Trong đám yêu ma xung quanh, hắn có thể nhận được mấy người.

Mấy người đó cách đây ngàn năm đã cùng hắn đi vào Cổ Thần chi địa nhưng bị chết ở đây.Chẳng hạn như Xích Hỏa ma quân chính là bị chết ở cửa thứ hai trên Cấm Sơn.

Cổ Đế đã tận mắt nhìn hắn bị lôi điện màu tím oanh kích, toàn thân hóa thành tro bụi.

Ngay cả nguyên anh cũng không kịp ly thể mà bỏ chạy.Còn Nam Cuồng ngô bại, hắn bị chết trong cửa thứ ba.

Hắn bị hơn vạn du hồn bao vây chưa tới nửa nén nhang đã chẳng còn gì nữa.Về phần Thiên Tán ma cũng chính là sư phụ của Lục Dục ma quân.

Năm đó, Cổ Đế vẫn bám theo sau lưng hắn nên tận mắt nhìn thấy khi hắn sử dụng vật phẩm truyền thừa mở ra thông đạo.

Đúng lúc đang chuẩn bị rời đi thì bị một đạo thần thức cổ quái công kích.

Hắn không hề kịp phản ứng mà tử vọng ngay lập tức.Toàn bộ những người bị chết khi đó lại đột ngột xuất hiện ở đây, không khỏi khiến cho hắn ớn lạnh.

Bất chợt, hắn quay đầu lại, nhìn qua khe hở không gian.

Ngay lập tức hắn có thể thấy được yêu ma giống với Mạnh Đà Tử.- Mạnh Đà Tử!

- Cổ Đế nheo mắt lại.

Đúng lúc đó, cái khe không gian liền khép lại.

Cổ Đế cảnh giác đưa mắt nhìn quanh.

Nơi đây có rất nhiều tu sĩ.

Nhưng hiển nhiên tất cả bọn họ trong bao nhiêu năm qua cũng đều bỏ mình trong Cổ Thần chi địa.- Hoan nghênh ngươi tới Yêu Thần huyết hải...

- Một thanh âm khàn khàn từ trong huyết sắc từ từ truyền đến.Lại nói về Vương Lâm.

Tốc độ thần thức của hắn cực nhanh.

Không mất quá nhiều thời gian liền có thể bay ngang qua cửa thứ ba.

Được nửa đường, hắn chợt dừng lại.

Thông qua cảm ứng của du hồn hắn có thể nhận thấy được biến dị từ chỗ Cổ Đế.

Hắn có thể nhìn thấy Mạnh Đà Tử mở ra một cái khe không gian rồi ném Cổ Đế vào trong đó.

Thậm chí, khi cái khe không gian mở ra, hồng quang trong đó phát ra cũng đều bị hắn thông quan du hồn quan sát được một chút.Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Lúc này mặc dù hắn đã có được ngọc giản ghi chép pháp quyết, nhưng lại không thể bảo toàn được tính mạng của Cổ Đế.

Vì để an toàn, hắn để ý tìm kiếm Đoan Mộc Cực, Uông Thanh Việt cùng với Lục Dục ma quân.

Hắn định sử dụng phương pháp tương tự để lấy được pháp quyết rời khỏi đây.Nhưng bây giờ, do sự xuất hiện của Mạnh Đà Tử cùng với cái khe không gian tỏa ra hồng quang khiến cho Vương Lâm cảm thấy hết sức sợ hãi.

Hắn quyết đoán bỏ qua việc tìm kiếm Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt mà nhanh chóng bay về nơi thân thể đang ẩn nấp.Dọc đường đi, hắn thông qua du hồn để cảm ứng vị trí của Mạnh Đà Tử.

Lúc này, gã vẫn chưa đuổi theo về phía hắn mà lại bay về phía Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt.

Sau khi biết được điều đó, hắn vội vàng tăng tốc độ, nhanh chóng về tới nơi thân thể đang ẩn nấp.

Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai đang ẩn nấp trong hòn đá, sau khi cảm nhận được thần thức của Vương Lâm liền bay ra.o0oThần thức của Vương Lâm lóe lên nhanh chóng chui vào trong hòn đá, trở về thức hải.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, hắn liền mở hai mắt.

Thần thức của hắn trên đường đi được tẩm bổ nên đã mạnh lên không ít.Thân thể hắn thoáng động liền từ trong hòn đá chui ra.

Ngay sau đó, hắn chẳng hề do dự, hướng về phía cửa thứ tư mà bay đi.Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm.

Sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Đà Tử làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.

Nhất là hình dáng yêu dị của Mạnh Đà Tử khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.Quan trọng nhất là Mạnh Đà Tử không sợ sự công kích của du hồn.

Đây mới là nguyên nhân chính khiến Vương Lâm quyết tâm rời khỏi cửa thứ ba.

Hắn biết rằng tu vi của mình so với lão già đó chẳng khác nào đứa trẻ đứng trước mặt người lớn.

Nếu nơi đây không phải là Tịch Diệt giới có rất nhiều du hồn thì hắn cũng chẳng dám đối mặt với bọn họ.Bây giờ, du hồn không có hiệu lực đối với Mạnh Đà Tử thì Vương Lâm cũng chẳng còn ưu thế nữa.

Một khi gặp phải đối phương thì chỉ có đường chết mà thôi.

Thậm chí đối phương chỉ cần phất tay một cái là hắn biến thành tro bụi ngay tức khắc.Vương Lâm biết mình biết người.

Đừng tưởng dọc đường đi hắn chiếm hết thượng phong.

Trên thực tế, tất cả mọi thứ đều là do hắn có thể lợi dụng ngoại lực.

Nếu năm đó, Mạnh Đà Tử không bị lốc xoáy bao vây thì hắn cũng chẳng có khả năng có cơ hội mà cắn trộm.Nhưng bây giờ, ngoại lực biến mất thì vị trí của hai bên lập tức thay đổi.

Mặc dù Vương Lâm có gan to đến mấy cũng không thể không quyết định bỏ đi.Vương Lâm không phải là một kẻ thiếu quyết đoán.

Một khi đã đưa ra quyết định hắn chẳng hề lưỡng lự, nhanh chóng bay về phía cửa thứ ba.Trên đường đi, ngay cả du hồn hắn cũng không thôn phệ mà chỉ lợi dụng từng giây từng phút một rời đi thôi.Thực ra, nếu Vương Lâm bỏ qua thân thể, lợi dụng trạng thái phi hành của thôn hồn thì hắn có thể bay nhanh hơn rất nhiều.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước hắn để cho thần thức ly thể.Vừa mới đi được một nửa đường, Vương Lâm chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Nét mặt của hắn càng trở nên âm trầm.

Phương hướng mà hắn quan sát rõ ràng là vị trí của Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt.

Trong khoảng khắc vừa rồi, hắn thông qua du hồn đã nhìn thấy được một cảnh hết sức sợ hãi.Dưới sự công kích của Mạnh Đà Tử, Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt cũng chẳng chịu được lâu.

Sau đó, Mạnh Đà Tử liền mở ra một cái khe không gian.

Đột nhiên từ trong cái khe có một cánh tay yêu ma thò ra, tóm lấy hai người mà lôi vào trong.Trên cánh tay của yêu ma có đầy gai tỏa ra một thứ hơi thở tà dị, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh.Nét mặt Vương Lâm hết sức âm trầm, tiếp tục bay về phía trước.

Lúc này, hai con ma đầu đều bị hắn thu lại.

Sau khi uống một hớp linh dịch lớn, hắn liền sử dụng toàn bộ linh lực trong cơ thể mà bỏ đi.Hắn có thể cảm giác được yêu ma Mạnh Đà Tử đang sử dụng một tốc độ cực nhanh đuổi theo hắn.Dọc theo đường đi, Vương Lâm hết sức vột vã.

Nét mặt hắn âm trầm, trong lòng thầm tính toán.

Nếu theo tốc độ bây giờ, hẳn là hắn có thể chạy tới dòng suối trước khi đối phương có thể đuổi kịp.Nhưng đúng lúc này, yêu ma Mạnh Đà Tử chẳng biết sử dụng phương pháp gì mà toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng đỏ rực, tốc độ tăng nhanh hơn mấy lần.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai bên thu ngắn lại.

Hơn nữa, tốc độ của hắn chẳng những không giảm mà càng lúc càng nhanh.Vương Lâm hoàn toàn có thể nhìn thấy được điều đó.

Trong lòng hắn lập tức trầm xuống.

Dựa theo tính toán của bản thân thì chỉ cần khoảng chừng một nén nhang là đối phương có thể đuổi tới đây.Mà từ nơi này đến cửa ra khỏi cửa thứ ba cần khoảng thời gian tới hai nén nhang.

Thần thức của Vương Lâm lập tức đảo qua bốn phía.

Hắn thông qua du hồn cảm ứng khu vực xung quanh.

Đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về một phía, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ lớn mật.Hắn hơi chần chừ một chút rồi không nói hai lời, nhanh chóng thay đổi phương hướng, bỏ chạy.Trong lòng Lục Dục ma quân đang hết sức rối loạn.

Thần thức của hắn không dám khuếch tán ra nhiều lắm.

Vì vậy mà cho tới lúc này, hắn vẫn chưa thể tìm thấy được cửa ra khỏi tầng thứ ba.

Suốt mấy năm tìm kiếm, cuối cùng hắn mới có thể xác định được cửa ra chắc chắn là ở hướng Tây Bắc.Thực ra, phương hướng đó hai nắm trước hắn đã từng dò xét qua.

Nhưng ở đó, số lượng du hồn có rất nhiều.

Mặc dù trên người hắn có một loại pháp bảo thần kỳ, nhưng cũng không dám tùy tiện xông vào.

Vì vậy mà hai năm qua, hắn thường thu hút một số lượng du hồn, sau khi tiêu diệt hết rồi mời chậm rãi đi tới.Từ đó, tốc độ của hắn hiển nhiên là chậm đi không ít nhưng được cái ổn định.

Cứ theo tốc độ này, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, hắn có thể đi vào cửa thứ tư, thành công truyền tống vào trong cơ thể của Cổ Thần.Lúc này, hắn thu hút tới rất nhiều du hồn, đang chuẩn bị sử dụng thi thể người thanh niên trong tay để tiêu diệt.

Bất chợt, nét mặt hắn thay đổi.

Thần thức của hắn nhanh chóng tản ra.

Mặc dù không dám tản ra quá xa, nhưng trong phạm vi trăm trượng bất cứ thứ di lay động cũng đều có thể phát hiện.Hắn chỉ thấy một người thanh niên, xuất hiện ngoài trăm trượng.

Lục Dục ma quân vừa nhìn thấy người đó liền ngẩn người.

Nhưng hắn nhanh chóng nhe răng cười, quát:- Tự chui đầu vào lưới.Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Dục ma quân, tốc độ không giảm mà còn nhanh hơn.

Bên người hắn xuất hiện vô số du hồn.

Đám du hồn đó giống như đám hộ vệ bao quanh thân thể Vương Lâm.Lục Dục ma quân vừa mới định hành động liền dừng lại cau mày nhìn chằm chằm vào đám du hồn bên cạnh Vương Lâm mà cảm thấy kinh hãi.

Đám sinh vật mà hắn vô cùng e ngại không ngờ chẳng làm tổn hại đến tên tiểu bối mà còn muốn bảo vệ cho hắn.

Điều này khiến cho đáy lòng Lục Dục ma quân càng thêm khiếp sợ.Vì vậy mà hắn không dám coi thường vọng động.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Hắn muốn nhìn xem, tên tiểu bối đáng chết định làm cái gì.

Khi Vương Lâm còn cách Lục Dục ma quân ngoài trăm trượng, hắn liền dừng lại.

Sở dĩ vừa rồi hắn để cho đám du hồn hộ vệ bên người chính là muốn nhắn nhủ một điều với Lục Dục ma quân không nên coi thường mà vọng động.Đến lúc này, tín hiệu nhắn nhủ của hắn đã thành công.

Quả nhiên đối phương cũng không tùy tiện ra tay.

Vương Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có du hồn bên người tuy hắn chẳng e ngại Lục Dục ma quân.

Nhưng trong tay đối phương lại có một vật rất quỷ dị.

Nếu giằng co ở đây, thời gian chắc chắn sẽ không đủ để chạy đến cửa ra.

Lúc đó, chắc chắn sẽ bị Mạnh Đà Tử đuổi kịp.Vương Lâm nhìn Lục Dục ma quân nét mặt định nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Thực tế, hắn đang yên lặng tính toán thời gian.

Lục Dục ma quân nheo hai mắt.

Hắn cũng không có được thủ đoạn khống chế du hồn như Vương Lâm nên hiển nhiên không biết được có một con yêu ma đang chạy tới nơi này.

Vì vậy sau khi thấy Vương Lâm định nói cái gì đó nhưng lại thôi, trong lòng hắn cảm thấy rất tò mò.

Tuy vậy, hắn cũng chỉ nhếch mép cười lạnh.Nếu không phải e ngại số lượng du hồn bên người Vương Lâm có rất nhiều thì hắn sẽ chủ động ra tay.

Nhưng bây giờ, hắn cũng chẳng muốn gây thêm rắc rối.

Vì vậy Lục Dục ma quân hừ lạnh một tiếng, nói:- Lần này tạm bỏ qua cho ngươi.

Cho ngươi ba nhịp hô hấp biến nhanh cho lão phu.Trong lòng Vương Lâm thầm đếm mấy nhịp hô hấp rồi mỉm cười.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:"Chính là lúc này" - Hắn lập tức ngẩng đầu, ôm quyền với Lục Dục ma quân rồi nói:- Đa tạ.Nói xong, hắn nhanh chóng vọt về đám du hồn hướng Tây Bắc.Lục Dục ma quân nhướng mày, trong đầu đang suy nghĩ thì chợt biến sắc.

Trong mắt hắn chợt thấy một đạo lưu tinh màu đỏ đang từ xa phóng tới.

Trong nháy mắt nó liền xuất hiện cách Lục Dục ma quân hơn trăm trượng.

Lúc này, thân ảnh của nó lộ ra thân thể yêu ma của Mạnh Đà Tử.- Ngươi...ngươi là Mạnh Đà Tử?

Ngươi...ngươi đã ăn Anh Biến đan?

- Lục Dục ma quân nheo mày.

Hắn lập tức thông qua hơi thở mà phán đoán tu vi của đối phương đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ.

Khoảng cách tới Anh Biến kỳ cũng chỉ còn một bước nữa.Có thể trong thời gian ngắn đạt được tu vi như vậy cũng chỉ có một lý do đó chính là đối phương đã ăn Anh Biến đan.Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lục Dục ma quân liền giơ thi thể người thanh niên lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Đà Tử, nói thất thanh:- Không phải Anh Biến đan.

Cuối cùng thì ngươi đã ăn cái gì mà bị ma hóa?Yêu ma Mạnh Đà Tử liếc mắt nhìn Lục Dục ma quân một cái.

Người trước mặt hắn mang tới một luồng hơi thở vô cùng quen thuộc.

Cái cảm giác đó cũng không phải xuất hiện lần đầu tiên.

Bất luận là Cổ Đế, Đoan Mộc Cực hay Uông Thanh Việt cũng đều mang lại cảm giác như thế.

Nhưng cho dù hắn có cố đến mấy cũng không thể nào mà nhớ ra được.Nhưng thoáng cái hắn liền chẳng để ý tới cái cảm giác đó nữa.

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, âm trầm nói:- Ta không phải là Mạnh Đà Tử.

Tên của ta là yêu thần Đồ Ti.Vừa nói, cánh tay phải tràn ngập gai của hắn vẽ một cái vào hư không.

Nhất thời một cái khe không gian cực lớn chợt xuất hiện.

Từ trong cái khe tỏa ra quang mang màu hồng.

Ngay sau đó, một cái thân ảnh huyết sắc cao chừng mười trượng chui ra.- Người này giao cho ngươi.

Ta tiếp tục đuổi theo.

- Mạnh Đà Tử nói xong liền bay đi.Lục Dục ma quân ngơ ngác nhìn người trước mặt, thì thào nói:- Sư phụ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 185: Kẻ đứng đầu huyết hải (1+2). ( 184/2095)Thân thể người đó cao hơn mười trượng, toàn thân mặc một bộ áo giáp màu tím.

Trên áo giáp có vố số gai nhọn, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.Mái tóc đen không gió nhẹ nhàng tung bay.

Khuôn mặt của người đó hết sức anh tuấn.

Tuy nhiên quan sát kỹ lại có một cái cảm giác yêu dị.

Nhất là đôi môi mỏng nhìn chẳng hề có cảm giác tốt lạnh.Hai mắt hắn tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào Lục Dục ma quân.

Một lúc sau, hắn thở dài, chậm rãi mở miệng, nói:- Dịch nhi!

Ngươi vẫn còn nhận ra vi sư à?

Nhưng bây giờ, tên của ta lại là yêu thần Đồ Ti.Hai chữ Dịch nhi rơi vào tai Lục Dục ma quân khiến cho hắn cảm thấy chấn động.

Hắn không thể tin vào mắt mình.

Nếu như vừa rồi, hắn nhìn khuôn mặt người đó rất giống với sư phụ chỉ có chút cảm giác chấn động thì bây giờ hoàn toàn run rẩy.

Người có thể gọi ra cái tên của hắn mà rất ít người biết đến thì ngoại trừ sư phụ Thiên Ma tán nhân đã chết đi còn có thể là ai nữa?Lục Dục ma quân hít một hơi thật sâu, nét mặt âm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, thấp giọng nói:- Ngươi...ngươi...cuối cùng tại sao ngươi lại là yêu ma?

Tại sao ngươi cũng giống Mạnh Đà Tử bị ma hóa?

Hơn ngàn năm trước, chẳng phải ngươi đã...Hai mắt Thiên Ma tán nhân khẽ nhắm lại rồi mở ra ngay.

Hắn bình thản nói:- Ngươi muốn nói tại sao hơn ngàn năm trước ta đã chết mà bây giờ lại có thể sống lại đúng không?Trong lòng Lục Dục ma quân hết sức cảnh giác.

Từ khi Mạnh Đà Tử xuất hiện cho tới việc sư phụ Thiên Ma tán nhân của hắn sống lại, tất cả đều qua sức quỷ dị, khiến cho hắn có cảm giác hãi hùng, khiếp vía.

Hắn biết, ở đây có một điều bí mật nào đó.Thậm chí, hắn bắt đầu hoài nghi Cổ Thần chi địa hình như không giống với những gì đã nghĩ.

Đi vào trong cơ thể Cổ Thần cũng chẳng có vô tận pháp bảo cùng với đan dược đang chờ hắn nhặt.Sở dĩ có sự nghi ngờ đó là do hơn ngàn năm trước có liên quan đến mấy vật truyền thừa từ Cổ Thần chi địa mà sư phụ hắn có được.

Bây giờ, cẩn thận nghĩ lại, năm đó Thiên Ma tán nhân, sau khi có được mấy vật phẩm truyền thừa liền hoàn toàn thay đổi.Điều này khi đó hắn cảm thấy khó hiểu.

Nhưng bây giờ, trong đầu giống như bị một đạo lôi điện đánh trúng.

Một cái suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong lòng hắn.- Ta cũng không phải bị đoạt xá.

- Thiên Ma Tán nhân liếc mắt nhìn hướng Mạnh Đà Tử vừa mới biến mất, chậm rãi nói.Lục Dục ma quân cảm thấy thất kinh, nhưng nét mặt vẫn thể hiện như thường.

Hắn cẩn thận để ý sư phụ mình đồng thời lui lại phía sau.- Nếu còn lui tới mười bước, ta sẽ ra tay.

- Thiên ma tán nhân cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lục Dục ma quân, vẫn nói một cách bình thản.Lục Dục ma quân liền dừng lại, thấp giọng nói:- Sư phụ!

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Mặc dù người muốn giết chết đệ tử, nhưng cũng phải cho đệ tử rõ tất cả chuyện này là sao?Thiên Ma tán nhân quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Dục ma quân một cái.

Suy nghĩ một chút, hắn liền nói:- Thôi!

Nói cho ngươi cũng chẳng có ích gì.

Này...Lục Dục ma quân cũng không đợi hắn nói xong, thi thể người thanh niên trong tay liền phát nổ.

Mặc dù người đó đã chết từ lâu, nhưng máu trong cơ thể hắn vẫn còn tươi giống như vừa mới chết đi không lâu.Lúc này, sau khi phát nổ, một đám sương mù màu máu chợt tản ra bốn phía.

Trong nháy mắt bao phủ lấy Lục Dục ma quân.

Cơ thể hắn giống như tan ra trong huyết quang, nhát mắt liền biến mất.

Sau đó, hắn hướng về phía cửa ra khỏi đệ tam quan mà nhanh chóng bỏ chạy.- Dục niệm huyết độn...tốt lắm!

Không hổ là đệ tử của ta.

Thấy sự tình không hay là lập tức sử dụng phương pháp tốt nhất.

Đào tẩu là đúng.

- Thiên Ma tán nhìn liếc về hướng Lục Dục ma quân bỏ chạy mà nhếch mép cười một cách tán thưởng.Tất cả công pháp của Lục Dục ma quân đều do hắn tự tay truyền thụ.

Công pháp của hắn tu luyện có tên là Huyền Thiên Ma Dục quyết.

Con người có sáu loại ham muốn bẩm sinh.

Pháp quyết mà hắn tu luyện căn cứ vào các loại ham muốn đó.

Đầu tiên là luyện hóa dục niệm của bản thân.

Sử dụng dục niệm của bản thân làm vật dẫn kích thích ham muốn của người khác.Nếu nói về mức độ ác độc thì so với Tử Chú thuật cũng chỉ kém một chút.

Tu luyện Huyền Thiên Ma Dục quyết, quan trọng nhất là luyện hóa ham muốn bẩm sinh của bản thân.

Nếu có thể luyện hóa bốn loại ham muốn liền đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ.

Nếu luyện hóa được toàn bộ sáu loại ham muốn thì có thể đạt tới Anh Biến kỳ.Lục Dục ma quân đã luyện hóa được năm lại ham muốn.

Chỉ còn một thứ cuối cùng đó là Chấp dục (cố chấp) là hắn vẫn không thể luyện hóa.

Chấp dục của hắn chính là chấp niệm về suy nghĩ.

Chấp niệm duy nhất của Lục Dục chính là tu vi của bản thân.

Ngay từ ngày đầu tiên bước vào con đường tu ma, hắn đã hạ lời thề cuộc đời này nhất định phải trở thành tu sĩ Anh Biến kỳ.Đây là giấc mộng của hắn, cũng là mơ ước mà hắn theo đuổi cả đời.

Năm đó, Thiên Ma tán nhân đã nói qua, chấp niệm đó chính là một cái rãnh lớn trong cuộc đời của Lục Dục ma quân.

Bây giờ, sự thực đã chứng minh điều đó.Về phần Dục niệm huyết độn chính là một thủ đoạn ghi chép trong Huyền Thiên Ma Dục quyết đề bảo vệ tính mạng.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng chẳng dễ dàng sử dụng.

Để sử dụng được nó phải mất đi một loại ham muốn đã luyện hóa.

Sau khi sử dụng có thể trong nháy mắt khiến cho tốc độ của người thi thuật đạt tới một trình độ khó tin.Lục Dục ma quân vốn là một kẻ quyết đoán.

Từ sau khi sư phụ Thiên Ma tán nhân xuất hiện, hắn có một dự cảm rất lạ.

Vì vậy mà đến lúc này, hắn mới cắn răng sử dụng phương pháp này để bỏ chạy.Lại nói về Vương Lâm.

Lúc này, tốc độ của hắn rất nhanh, lao về phía lối ra của cửa thứ ba.

Dọc theo đường đi, tất cả đám du hồn cản trờ cũng tự động tản ra hai bên, mở cho hắn một thông đạo thẳng tắp.Thân thể của hắn như hóa thành một đạo tàn ảnh, lóe lên lao đi.

Khoảng cách tới lối ra của cửa thứ ba càng lúc càng gần.

Về phần sinh tử của Lục Dục ma quân, Vương Lâm cũng chẳng có thời gian mà để ý.

Hắn cùng với đối phương cũng chẳng có gì liên quan.

Lần này, để bảo vệ tính mạng, dựa vào hắn một chút cũng chẳng có gì quan trọng.Có điều, hắn lại cảm thấy đáng tiếc.

Thông qua tin tức mà du hồn truyền lại, hắn thấy được Lục Dục ma quân và sư phụ của hắn - Thiên Ma tán nhân gặp nhau.

Đồng thời hắn cũng thấy cảnh Mạnh Đà Tử chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đuổi theo.Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Sau khi uống một ngụm linh dịch, tay phải của hắn chợt vung lên.

Nhất thời ngọn lửa màu lam xuất hiện trong tay hắn.

Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật, độc kiếm từ bên trong bay ra.

Vô số gai nhọn trên thân kiếm tỏa ra hàn quang lạnh người.Thân thể Vương Lâm cũng không dừng lại.

Hai tay hắn bắt quyết, chỉ về phía sau một cái.

Sau đó, thân thể hắn lại lóe lên, tiếp tục đào tẩu.

Về phần ngọn lửa và phi kiếm thì chia ra làm hai hướng khác nhau phóng về phía Mạnh Đà Tử đang đuổi theo.Yêu ma Mạnh Đà Tử vừa truy kích, trong lòng cũng vừa suy nghĩ.

Người mà hắn đang đuổi theo đúng là kẻ có hơi thở khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.

Vẻ mặt hắn hoàn toàn ngơ ngác.

Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải nhanh hơn nữa đuổi kịp đối phương.

Sau đó, giết chết đối phương mới khiến cho cảm giác trong lòng hắn vợi bớt.Có điều, trong lòng Mạnh Đà Tử cũng có chút bội phục đối với người đó.

Hắn có thể cảm nhận được tu vi của kẻ đó mới chỉ đạt tới Kết Đan trung kỳ mà thôi.

Nhưng người đó lại vô cùng giảo hoạt.

Chỉ cần hắn hơi chần chừ một chút là đối phương lập tức quyết đoán bỏ đi.Mà điều khiến cho Mạnh Đà Tử càng thêm kinh ngạc chính là đám du hồn ở cửa thứ ba không hề công kích đối với kẻ đó.

Mặc cho gã cứ thế xông vào, bọn chúng vẫn chẳng hề có một chút động tác công kích.Điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức khó hiểu.

Phải biết rằng, sở dĩ hắn không bị du hồn công kích đó là do được chủ nhân tặng cho một kiện pháp bảo có một tia khí tức của thôn hồn.Không hiểu đối phương làm thế nào mà được như vậy.

Trong lòng Mạnh Đà Tử cảm thấy hết sức nghi hoặc.

Hắn hít sâu một hơi, đạp nhẹ một cái, tốc độ của hắn lại tăng lên, nhanh chóng phóng về phía trước.Nhưng hắn lao đi chưa được xa lập tức phát hiện phía trước có một ngọn lửa màu lam, đang bay về phía mình.

Mạnh Đà Tử nhếch mép cười lạnh.

Tốc độ của hắn chẳng những không giảm mà còn nhanh hơn.Gần như chỉ trong chớp mắt, hắn chẳng thèm né tránh, lao thẳng vào ngọn lửa màu lam.

Ngọn lửa lóe lên vài cái rồi nổ tung, hóa thành một đóa hoa lửa rồi nhanh chóng tiêu tán.Mạnh Đà Tử cười lạnh, đang định tiếp tục gia tăng tốc độ thì biến sắc.

Chỉ thấy ngọn lửa xung quanh mặc dù tiêu tán một cách chậm rãi, nhưng ngực của hắn trong nháy mắt đã biến thành màu lam.

Cẩn thận nhìn kỹ thì đó chính là một lớp băng mỏng màu lam sẫm.

Lớp băng nhanh chóng khuếch tán, tỏa ra toàn thân Mạnh Đà Tử.Mạnh Đà Tử kêu lên một tiếng, liền ngừng lại.

Hắn cúi đầu, giơ tay phải điểm lên ngọn lửa băng một cái.

Nhất thời lớp băng ngừng khuếch tán.

Ngoài vỏ xuất hiện một vết nứt.Đúng lúc đó, từ xa chợt có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.

Ngay sau đó, một thanh phi kiếm màu đen cổ quái đã xuất hiện ngay bên vai phải của Mạnh Đà Tử.

Hình dạng của thanh phi kiếm có chút quỷ dị, nó cũng không hẳn là một thanh trường kiếm, hai bên thân có vô số gai nhọn.

Những cái gai có màu lam hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc.Trong nháy mắt khi nhìn thấy tiểu kiếm, trong lòng Mạnh Đà Tử cảm thấy chấn động.

Hắn từ trên thân kiếm cảm giác được một hơi thở vô cùng quen thuộc.

Phảng phất như trên thanh phi kiếm có một thứ gì đó gắn liền với trái tim của hắn.Chỉ trong tích tắc, phi kiếm đã đâm trúng vai phải của Mạnh Đà Tử.

Một tiếng kim loại va chạm chợt vang lên.

Mặc dù tốc độ của phi kiếm cực nhanh nhưng cũng chỉ xuyên qua da một chút mà thôi.Có điều, chỉ cần một vết xước trên da, độc tố ẩn chứa trên phi kiếm nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Mạnh Đà Tử.Lúc này, Mạnh Đà Tử cũng chẳng để ý tới việc trúng độc.

Hắn vung tay lên, chộp về phía phi kiếm.

Hắn có một cảm giác rất mạnh rằng trong phi kiếm có một thứ gì đó vốn là của mình.

Với tu vi của Mạnh Đà Tử muốn chộp lấy phi kiếm chẳng khác gì trò đùa.

Trong nháy mắt khi bàn tay của hắn chộp tới, một luồng khí liền xuất hiện, bao vây lấy phi kiếm khiến cho nó không thể giãy dụa.Lúc này, Vương Lâm sắp đi tới lối ra liền biến sắc.

Hắn có thể cảm nhận được phi kiếm đang gặp nguy hiểm.

Mặc dù không dừng lại, nhưng hai tay hắn vẫn kết xuất liên tục mấy cái thủ ấn.

Cuối cùng, tay phải hắn điểm một cái vào ngực phun ra một luồng khí.o0oCùng lúc, phi kiếm đang bị nhốt trong luồng khí cũng cảm ứng được thứ gì đó liền nhanh chóng di chuyển.

Nhất thời, ngoài thân kiếm xuất hiện vô số gai nhọn.Trong nháy mắt khi bàn tay của Mạnh Đà Tử chộp tới, dòng khí liền hơi nới lỏng.

Ngay lập tức phi kiếm phát ra vài tiếng động.

Nhất thời, tám cái gai trên thân phi kiếm tự gẫy, rồi với tốc độ của phi kiếm nhanh chóng vọt tới tay của Mạnh Đà Tử.Nếu nói về độc tố bên trong phi kiếm thì không thể so sánh với mấy cái gai trên thân nó.

Lúc đầu, khi Vương Lâm luyện chế thanh phi kiếm này, đã tốn rất nhiều công sức lên chín mươi chín cái gai của nó.

Gần như phần lớn độc tố đều được dồn hết vào trong mấy cái gai.

Vì vậy mà tám cái gai gẫy ra mang theo một lượng độc tố khổng lồ.Tuy nhiên nếu sử dụng với người khác có lẽ còn có công hiệu.

Toàn thân Mạnh Đà Tử vốn toàn là độc.

Độc tố của phi kiếm chủ yếu là lấy từ Độc Vương đỉnh.

Mà Độc Vương Đỉnh thì vốn là bản mệnh pháp bảo của Mạnh Đà tử.

Vì thế mà tất cả độc tố trong phi kiếm cũng chẳng thể gây hại cho hắn.Mới vừa rồi khi phi kiếm đâm trúng bả vai Mạnh Đà Tử, chất độc chui vào trong cơ thể hắn chỉ vừa mới lưu chuyển liền biến mất vô tung vô ảnh.

Nó bị linh lực trong cơ thể Mạnh Đà Tử đồng hóa toàn bộ.Nhưng cho dù độc tố trên tám cái gai không có hiệu quả thì với tốc độ của nó cũng tương đương với tám thanh phi kiếm tấn công cùng một lúc.

Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ bàn tay sẽ bị xuyên thấu.

Nhưng mức độ cứng rắn của thân thể Mạnh Đà Tử đã đạt tới một cấp bậc khó tin.

Vì vậy mà sao khi tám tiếng "đinh đinh" vang lên, tám cái gai liền bị bẻ gẫy.Tuy nó bị bẻ gẫy nhưng cũng khiến cho bàn tay đang chụp lấy phi kiếm khựng lại.

Trong khoảng khắc đó, phi kiếm liền lóe lên.

Bàn tay của Mạnh Đà Tử chỉ sượt qua.

Phi kiếm liền biến mất.Có điều tu vi của Mạnh Đà Tử rất cao.

Chỉ cần một chút va chạm đó cũng khiến cho quang mang của phi kiếm trở nên ảm đạm.

Thậm chí bên ngoài còn xuất hiện vết nứt.Sau khi phi kiếm biến mất liền xuất hiện cách đó hơn trăm trượng.

Nó lóe lên mấy cái rồi biến mất không thấy tung tích.Sắc mặc Mạnh Đà Tử âm trầm, nhìn chằm chằm về hướng phi kiếm biến mất.

Tay phải hắn khẽ hua lên, nhất thời một cái khe không gian liền xuất hiện.Một đạo thần niệm cực kỳ bá đạo từ trong cái khe không gian chợt lao ra.

Sau khi tản ra liền lập tức bao trùm toàn bộ Tích Diệt giới.

Chỉ có điều khi tới nơi thôn hồn đang ngủ say liền tản ra hai bên mà không chạm phải đối phương.- Chuyện gì?

- Từ trong thần niệm phát ra một đạo tin tức.Trong nháy mắt khi đạo thần niệm xuất hiện, Mạnh Đà Tử lập tức quỳ gối xuống, cung kính nói:- Sứ giả đại nhân!

Ở đây có một tu sĩ đang cách lối ra quá gần.

Ta cần trợ giúp.- Có thể!

- Đạo thần niệm nói.Sau khi Mạnh Đà Tử nghe thấy đối phương trả lời, thân thể liền động nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm.

Trong lòng hắn hoàn toàn tin tưởng có sự trợ giúp của sứ giả đại nhân thì tên tiểu bối Kết Đan trung kỳ kia chắc chắn không thể thoát ra được.Nếu nói tới vị quân vương ở cửa thứ ba, trong mắt Mạnh Đà Tử, ngoại trừ đại gia hỏa bị chủ nhân sử dụng pháp thuật làm cho ngủ say ra, cũng chỉ có sứ giả đại nhân là có thể xứng với danh hiệu đó.Sau khi đạo thần thức quét qua toàn bộ khu vực cửa thứ ba liền tìm ngay ra vị trí của Vương Lâm và Lục Dục ma quân.

Đầu tiên, thần niệm của hắn liền tập trung trên người Lục Dục ma quân.

Từ thân thể của đối phương đang tỏa ra huyết quang khiến cho tốc độ tăng mạnh.

Chỉ có điều mặc dù tốc độ có tăng nhưng càng lao về phía bên trong số lượng du hồn lại càng tăng lên.

Với pháp bảo trong tay hắn, cơ bản không thể đối phó với nhiều du hồn như vậy.Vì thế mà dọc theo đường đi, thân thể của hắn đã bị rất nhiều du hồn chui vào.

Tất cả chỉ dựa vào một chút linh khí trong cơ thể để chống cự với du hồn mà thôi.Khi thần thức lướt qua, Lục Dục ma quân lập tức thất kinh.

Du hồn trong cơ thể đã rất khó đối phó vậy mà lại còn xuất hiện một đạo thần thức bá đạo đến vậy.

Theo suy nghĩ của hắn, có thể xuất ra thần thức như thế, chắc chắn tu vi sâu không thể lường được.Đạo thần thức sau khi liếc qua Lục Dục ma quân một cái liền phát ra một số dao động.

Nhất thời, huyết quang bên ngoài thân thể Lục Dục ma quân yếu dần rồi biến mất, lộ ra vẻ mặt kinh hãi của hắn.- Có sự tồn tại của Thôn hồn, ta không thể ra tay, chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một lần.

Ngươi phải nhanh lên một chút.

- Làm xong tất cả, đạo thần thức lại hướng về phía Thiên Ma tán nhân đang bám sau Lục Dục ma quân mà phát ra một đạo thần niệm.Nét mặt Thiên Ma tán nhân bình thản hơi gật đầu.

Tốc độ của hắn chợt tăng lên, nhanh chóng đuổi theo.Lục Dục ma quân thầm kêu khổ.

Hắn cắn răng một cái, lại phế bỏ thêm một đạo dục niệm đã luyện hóa, tiếp tục thi triển Dục niệm huyết độn.

Lúc này, thân thể hắn đã có dấu hiệu không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Du hồn trong cơ thể lập tức bắt đầu cắn nuốt.

Hắn cười khổ, cắn răng phòng về phía trước.Đạo thần thức lại một lần nữa quét về phía Lục Dục ma quân.

Lần này, hắn cũng không ra tay.

Sau khi nhìn qua liền khuếch tán đến lối ra của cửa thứ ba.

Tại vị trí cách lối ra khoảng ngàn trượng liền có thể thấy được Vương Lâm.Đạo thần thức phát ra một chút dao động, mục tiêu hướng về phía Vương Lâm.

Thực ra, ngay lúc nó xuất hiện, Vương Lâm đã nhận ra.

Lúc ấy, hắn chợt ngẩn người.

Đạo thần thức đó mặc dù rất mạnh, nhưng lại mang tới cho Vương Lâm một cái cảm giác quái dị.Khi đạo thần thức hướng về phía hắn công kích, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn đã biết được sự quái dị đó là do đâu.

Người có được đạo thần thức đó tuyệt đối không phải tu sĩ.

Đó chính là một con du hồn sắp tiến hóa trở thành thôn hồn.Con du hồn lớn thế này cũng là lần đầu tiên Vương Lâm gặp phải.

Chỉ có điều du hồn vẫn chính là du hồn.

Chỉ cần nó chưa tiến hóa tới cảnh giới thôn hồn thì xét về mặt giai vị nó vẫn ở đẳng cấp dưới.

Cho dù có lớn đến mấy thì do bản chất là thiên địch nên nó không thể vượt qua được cái ranh giới đó.Bây giờ, con du hồn đó không ngờ dám tấn công đối với một kẻ thôn hồn như Vương Lâm.

Kết quả như thế nào cũng chẳng cần phải đoán.

Dưới con mắt của Vương Lâm, du hồn chẳng khác nào một loại thuốc bổ.

Nếu có thể bắt nó nuốt vào thì thần thức chắc chắn sẽ đạt tới cấp độ như trước.

Hơn nưa, mức độ tinh thuần còn đạt tới một trình đọ khó tin.Lúc này, thần thức của du hồn đã tấn công tới nơi.

Ngay khi tiến vào trong cơ thể Vương Lâm, du hồn lập tức ngẩn người, cả kinh.- Thôn hồn?

Ngươi...ngươi chính là thôn hồn?

- Dao động từ thần thức của thôn hồn lập tức truyền ra.

Nhưng có điều thanh âm mặc dù có phần kinh ngạc nhưng lại có chút gì đó mừng rỡ.Mặc dù trong lòng Vương Lâm cảm thấy nghi hoặc nhưng đối với du hồn chui vào trong cơ thể mình chẳng hề do dự mà nuốt luôn.

Du hồn nhanh chóng thu hồi thần thức, nhưng có một phần vẫn bị Vương Lâm nuốt chửng.Vương Lâm liếm môi.

Hắn có thể cảm giác được cực cảnh thần thức của mình tăng lên một cách nhanh chóng.

Hắn thầm nghĩ đáng tiếc.

Nếu có thể nuốt cả con du hồn đó thì hắn tin rằng thần thức của bản thân sẽ mạnh lên không ít.Sau khi du hồn trốn thoát liền lập tức sử dụng một phương pháp nào đó, mở ra một cái khe không gian, sau đó chui vào biến mất khỏi Tịch Diệt giới.Ngay lúc này, trong Yêu Thần huyết hải, du hồn chợt chui ra từ trong một đạo ánh sáng.

Ngay sau đó, nó nhanh chóng bay về phía cây cột đá lớn nhất.

Khi tới trước cây cột đá, du hồn lập tức ngựng tự lại thành một nam tử.

Hắn quỳ một gối xuống giữa không trung, nét mặt có phần suy yếu, nhưng tràn ngập một sự hưng phấn.- Chủ nhân!

Ở cửa thứ ba, ta đã thấy được một kẻ Thôn hồn.Trên cái cột đá cao chọc trời có một nam tử toàn thân màu đỏ đang khoanh chân ngồi.

Nam tử đó cúi đầu nên không thể nhìn thấy tướng mạo.

Nhưng từ thân thể hắn luôn tỏa ra một luồng hơi thở cuồng ngạo.Ngay khi lời nói của du hồn chấm dứt, thân thể người đó chợt run lên, từ từ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt bầy nhầy huyết nhục.

Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, Yêu Thần huyết hải liền xuất hiện huyết vụ dày đặc tản ra khắp nơi.Cùng lúc đó, đám tu sĩ trên những cây cột đá xung quanh cùng ngẩng đầu nhìn về phía người đó.

Thậm chí, ngay cả những tu sĩ đang ngồi dưới đất cũng ngẩng đầu, ánh mắt xuất hiện một sự vui mừng.- Thôn hồn...ngươi chắc chắn chứ?

- Thanh âm nam tử mặc dù rất nhỏ nhưng lại ẩn chứa một thứ uy nghiêm không thể chống cự.Thần thức của du hồn hóa thành nam tử lập tức nói:- Chủ nhân!

Ta có thể khẳng định người đó chính là thôn hồn!

Chủ nhân!

Bây giờ hắn đang đứng ở lối ra của cửa thứ ba.

Nếu không bắt hắn sẽ muộn mất.- Thôn hồn....- Hai mắt nam tử bình thản, vung tay phải lên.

Nhất thời, phía chân trời xuất hiện một cái khe không gian rộng tới ngàn trượng.- Các yêu thần Đồ Ti.

Đi bắt thôn hồn đó về đây cho ta.

- Nam tử toàn thân màu đỏ cất giọng nói.

Sau đó lại cúi đầu nhìn xuống mặt đá, im lặng.Lời nói của hắn vừa dứt, tất cả đám tu sĩ trong Yêu Thần huyết hải đều đứng lên, trong nháy mắt chui vào trong khe không gian.Lúc này, du hồn hóa thành nam tử cũng bay theo.

Khắp huyết hải đột nhiên chỉ còn lại một mình nam tử toàn thân đỏ như máu.

Tay phải của hắn nhẹ nhàng viết lên mặt đất vô số hàng chữ."

Bị phong ấn tại Yêu Thần huyết hải mấy vạn năm, hôm nay nghe nói có thôn hồn xuất hiện, liền có chút hồi hộp..."

Bên cạnh hàng chữ nhỏ đó còn có mấy hàng chữ nữa."

Sau khi tiến vào tầng thứ ba, hiển nhiên nơi đây là một cái khe không gian có liên quan tới Tịch Diệt thế giới.

Sau khi tìm kiếm liền có thể phát hiện được cửa vào của Tịch Diệt thế giới nhưng không đi vào."

Cổ Thần chi địa đúng là có chút phóng đại.

Nơi đây, ngoại trừ tầng thứ ba có một chút thú vị ra cũng chẳng còn gì đáng để nhắc tới.

Vốn định bỏ đi, nhưng lại do dự.

Nếu đã tiến vào đây mà không quan sát xem nó như thế nào chẳng phải là uổng phí thời gian hay sao?"

Cửa thứ tư cũng chỉ có một cái truyền tống trận.

Nó căn cứ theo thời gian người quá quan mà xếp đặt rất là thú vị.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng cuối cùng cũng có thể hiểu được cấu tạo của nó.

Từ đó có thể tiến vào bất cứ nơi nào trong cơ thể cổ thần."

Nơi đây làm gì có cái nào là Cổ Thần chi địa?

Rõ ràng là Yêu Thần chi địa thì đúng hơn."

Cổ thần Đồ Ti...Người này đúng là một tu sĩ viễn cổ có trí tuệ cực cao.

Phải bội phục hắn có thể nghĩ ra phương pháp này."

"Không thể ngờ được có một ngày chính mình lại bị vây ở đây nhiều năm như vậy...."

Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 186: Bên ngoài khí hải. ( 185/2095)Giờ phút này, ở cửa ra của tầng thứ ba Cổ Thần chi địa, thân hình Vương Lâm hóa thành một vệt sáng, lấy tốc độ cực nhanh hướng về nơi đó bay đi.

Khoảng cách đến cửa ra càng lúc đã càng gần, chỉ qua mấy lần hô hấp, hắn đã cách nơi đó không đến mười trượng.Nhưng vào lúc này, ở phía trên dòng xoáy nơi lối ra của cửa thứ ba đột nhiên xuất hiện một cái khe không gian dài đến nghìn trượng, phát ra hồng quang lấp lánh, tản mát một mùi máu tanh!Đáy lòng Vương Lâm chấn động nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Hắn lập tức hướng đến lốc xoáy, thi triển bí quyết mà cổ đế nói cho hắn.

Ngay lúc cái khe xuất hiện, quyết đoán xông vào trong dòng xoáy.

Những tia chớp màu tím túa ra, tụ bên người hắn, kéo hắn vào sâu trong dòng xoáy.Ngay khi tiến vào trong dòng xoáy, Vương Lâm nhìn ra, ở phía trên cái khe tỏa ra ánh sáng đỏ như máu đang có một đám yêu ma tu sỹ dữ tợn chui ra.

Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt không che dấu nét mừng rỡ như điên, lập tức hướng phía dòng xoáy vọt đến.Vương Lâm thầm than trong lòng.

Đám yêu ma này dù chỉ một tên cũng có thể phất tay khiến hắn hình thần câu diệt.

Mang theo lo lắng, thân hình hắn biến mất ở trong dòng xoáy.Đám yêu ma này cũng không chút do dự nhanh chóng tiến nhập vào dòng xoáy.Từ trong dòng xoáy lao ra một chỗ khác, Vương Lâm vẫn chưa dừng lại, nhanh chóng bay đi.

Nơi này là một quảng trường rất lớn, trên đó có mấy chục cái cột trụ cao chừng mười trượng.Giữa những cái cột trụ đó có một tòa Truyền Tống trận hình tròn, phát ra từng trận ánh sáng màu hồng yêu dị.

Nhìn kỹ sẽ thấy Truyền Tống Trận giống như được cấu thành từ những mạch máu, bốn phía xung quanh còn có rất nhiều sợi tơ ẩn chứa một ít chất lỏng màu đỏ sậm.

Chất lỏng theo đường tơ chảy vào trong Truyền Tống Trận.Hồng quang yêu dị chính là do sự lưu động của chất lỏng trong Truyền Tống Trận phát tán ra.Vương Lâm không chút do dự, ngay khi thân mình xuất hiện sử dụng thần thức quét qua một vòng.

Hắn phát hiện nơi đây không có dòng xoáy để đi ra mà chỉ có một cái Truyền Tống Trận này mà thôi.Hắn lập tức phóng về phía trước, đi đến bên cạnh Truyền Tống Trận.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa trực tiếp nhảy vào.

Sau khi liếc mắt một cái, từ trong túi trữ vật một thanh hắc sắc độc kiếm xuất hiện.

Sau đó nó khẽ rung lên bắn ra hơn mười cái gai.Sau đó, Vương Lâm thu hồi độc kiếm vào trong túi trữ vật, hai tay liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế vòng tròn tàn ảnh, phân biệt khắc lên trên từng cái gai.Xong xuôi, tay phải hắn điểm vào mi tâm, sắc mặt ửng đỏ, phun ra một ngụm kim sắc đan khí.

Đan khí này vừa hiện lập tức hóa thành những sợi tơ, chui vào bên trong các cái gai khiến cho chúng chấn động.

Mấy cái vòng tròn tàn ảnh từ từ xoay tròn.Sau đó, Vương Lâm không chút do dự, cất bước tiến về Truyền Tống Trận.

Ngay khi hắn bước vào Truyền Tống Trận, lập tức một đạo huyết sắc quang mạc từ bên cạnh Truyền Tống Trận lóe lên, nhanh chóng đem toàn bộ trận pháp khóa lại.- Thời gian để qua cửa thứ ba vượt thời hạn dự định, nhưng đạt được danh hiệu lĩnh ngộ giả.

Do đó truyền tống đến bên ngoài khí hải.Một làn sáng đỏ như máu giao động, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên vặn vẹo, cuối cùng vô thanh vô tức biến mất.

Vầng sáng đỏ như máu đang bao trùm lên trên trận pháp cũng dần tiêu tan.

Một lúc sau, không gian đã khôi phục như thường.Lúc này, mấy cái vòng tròn tàn ảnh của Vương Lâm lưu lại đột nhiên tán khai.

Một cái cấm chế tỏa ra hào quang bảy màu đem Truyền Tống Trận này khóa lại.

Cùng lúc đó những cái gai theo sự phát động của vòng tròn tàn ảnh cũng lấy tốc độ cực nhanh bắn phá Truyền Tống Trận.

Mỗi cái gai đều đâm thật sâu vào những đoạn mạch máu của Truyền Tống Trận.

Độc tố ẩn chứa trong nó lập tức khuếch tán ra xung.Trong khoảnh khắc, toàn bộ trận pháp không còn tản ra hồng quang mà là từng làn ánh sáng màu đen.

Chẳng qua nó cũng không duy trì lâu.

Một lúc sau liền chậm rãi nhạt đi, lại dần chuyển hóa sang hồng sắc.Đúng lúc đó, từ cửa thứ tư tiến vào một đám huyết hải yêu ma.

Bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến bên Truyền Tống Trận.- Trận pháp đã bị phá.

Khoảng ba canh giờ nữa mới có thể khôi phục lại bình thường.

- Một tên yêu ma tu sỹ liếc nhìn qua Truyền Tống Trận, bình thản nói.- Không có vấn đề gì.

Bản thể này lớn vô cùng.

Cho dù thôn hồn đi vào đó nhưng trong ba canh giờ cũng chưa thể đi đến thức hải được.

Chỉ cần hắn không tiến được vào thức hải liền không thể rời khỏi đây được.- Ba canh giờ sau chúng ta tách ra tìm kiếm, xem hắn còn có thể sống sót được hay không?Trong nháy mắt khi truyền tống, Vương Lâm có cảm giác như là cốt nhục bị chia ra thành từng mảnh.

Ngay sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mình bị một thứ lực lượng vô hình bao lấy, kéo vào bên trong một dòng xoáy.

Trong quá trình đó thân thể hắn dường như đã biến mất.

Vương Lâm không hề cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, dường như chỉ còn thần thức được giữ lại.Chính hắn cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên thứ lực lượng vô hình kia biến mất, Vương Lâm dần cảm giác được sự tồn tại của thân thể.

Khi hắn mở hai mắt ra, trước mặt hắn là một thế giới đầy màu lam.Đây là một địa phương rất kỳ quái.

Cả bầu trời màu lam, đất màu lam.

Thậm chí có thể nói nơi này chỉ có trời không có đất.

Bời vì thực tế cái gọi là mặt đất cũng là một khoảng không trung.Vương Lâm ngẩn người.

Sau đó khôi phục bình tĩnh.

Trong nháy mắt hắn nghe được thanh âm truyền tống.

Bởi vì hắn có thân phận của lĩnh ngộ giả nên được đưa đến bên ngoài khí hải.Thông qua câu nói, Vương Lâm có thể đoán ra rằng truyền tống trận kia chính là cửa thứ tư.

Chẳng qua cửa này không có ngăn trở gì, chỉ có tác dụng truyền tống.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thầm nhủ: bản thân hiện tại đã tiến vào trong cơ thể của cổ thần, chính xác đang ở bên ngoài huyệt Khí Hải.Hắn trầm mặc một chút, cảm khái thở dài.

Hắn cũng không ngờ trong số những người tiến vào nơi này thì hắn lại là người đầu tiên.Nếu là trước khi đến cửa thứ 3, đối với việc tiến vào Cổ Thần còn có chút kỳ vọng, thì hiện tại hắn đột nhiên có loại cảm giác, trong cơ thể của Cổ Thần cũng không giống với những gì mà Đoan Mộc Cực đã nói.

Làm gì có khắp nơi đều là pháp bảo và dược hoàn.Nhất là nơi tiến vào cửa thứ ba, xuất hiện cường giả yêu ma, lại khiến cho đáy lòng Vương Lâm như bị một khối đá đè nặng.

Hắn mơ hồ có cảm giác bản thân đã đến một nơi không nên đến.Nhất là ánh mắt đám yêu ma đó nhìn hắn mà mừng rỡ như điên.

Vương Lâm mắt lộ hàn mang.

Với trí thông minh của bản thân, chỉ cần suy nghĩ một chút hắn liền liên tưởng đến câu nói của du hồn khi gọi mình là thôn hồn.- Đám sinh vật kỳ dị yêu ma kia, trước đó chỉ xuất hiện một tên Mạnh Đà Tử.

Nhưng khi ta rời khỏi không ngờ chúng lại xuất hiện nhiều như thế.

Mục tiêu của chúng chắc chắn là ta…Xem ra việc này nhất định nhất định có quan hệ đến thân phận thôn hồn của ta.Trong lúc Vương Lâm đang thầm nghĩ, hắn vẫn đang phi hành về phía trước.

Hắn có dự cảm, đám sinh vật yêu ma đó chắc chắn sẽ không buông tha việc truy kích mình.

Nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện trước mặt mình ngay thôi.Việc cần làm lúc này phải nhanh chóng li khai khỏi thân thể quỷ dị của Cổ Thần.Vương Lâm vỗ túi trữ vật, một khối ngọc giản xuất hiện trong tay.

Hắn ngưng thần xem xét, vẻ mặt âm tình bất định.

Sau khi thu lại ngọc giản, hắn có chút trầm ngâm, hai tay nhanh chóng biến hóa, đánh ra một cái thủ ấn.Ngọc giản này đúng là của Cổ Đế.

Trên đó có ghi lại bí quyết rời khỏi đây.

Bí quyết này có đến hơn bốn trăm thủ ấn, chỉ có thể đánh ra toàn bộ mới có thể tạo ra một cái thông đạo.Vương Lâm đánh ra thủ ấn đầu tiên vẫn chưa phát hiện có điều gì dị thường.

Hắn lại tiếp tục đánh ra thêm mấy cái thủ ấn.

Mãi cho đến khi đánh ra thủ ấn thứ ba mươi tư, hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ âm trầm.Thủ ấn thứ ba mươi tư này nhìn thì có vẻ cũng giống như những cái trước đó nhưng thực tế sau khi đánh ra lại không tự chủ được dẫn động linh lực của bản thân, thấp thoáng một chút dao động.Vương Lâm trầm ngâm một lát, hai tay lại biến hóa, đánh ra thủ ấn thứ ba mươi lăm.

Sau đó, theo ngọc giản yêu cầu, hắn liên tiếp đánh ra toàn bộ thủ ấn.Khi đánh ra đạo thủ ấn cuối cùng, hắn nhấn về phía trước một cái.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy, từng trận khí âm trầm từ trong đó truyền ra.

Chẳng qua dòng xoáy vừa mới hình thành đã lập tức sụp đổ, biến mất ngay trước mặt hắn.Liên tục đánh ra những thủ quyết này làm linh lực trong cơ thể hắn dao động rất mạnh, mãi cho đến khi dòng xoáy biến mất, linh lực mới khôi phục lại bình thường.Tại lúc lốc xoáy xuất hiện, Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nó, nhãn quang chớp động không ngừng.- Bí quyết này quả là ngoan độc!Vương Lâm thì thào nói, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Dòng xoáy hình thành sau khi đánh ra thủ quyết thì xoay ngược từ phải sang trái.

Nhưng dòng xoáy tại mỗi cửa lại xoay theo chiều ngược lại.Nếu không chú ý kỹ thì căn bản không thể nhìn ra điểm khác biệt trong đó.

Còn việc đánh ra thủ ấn, hình thành dòng xoáy xoay ngược cuối cùng có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây được không thì Vương Lâm cũng không dám đoán bừa.

Nhưng hắn có thể xác định, hai loại dòng xoáy khác nhau nếu va chạm vào nhau thì chắc chắn sẽ gây ra một hậu quả khó có thể tưởng tượng được.Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng cơ hội rời đi khỏi đây chính là lúc va chạm xảy ra.

Tuy thế, lúc đang đánh ra thủ quyết Vương Lâm cũng phát hiện rằng, từ thủ quyết thứ ba mươi tư trở đi, linh lực trong cơ thể dao động càng lúc càng mạnh.

Khi đánh xong đạo thủ quyết cuối cùng, linh lực dao động dĩ nhiên cũng đã đến cực điểm.Vương Lâm luôn lưu ý sự dao động của linh lực cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Nếu không hắn đã sớm đình chỉ thủ quyết.

Hiện tại hắn đã nhìn ra dòng xoáy xoay theo chiều ngược lại, trong mắt lập tức lộ ra một tia hàn mang.Bí quyết này có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây hay không thì chưa biết nhưng hắn đã biết khi hai lốc xoáy va chạm với nhau chắc chắn sẽ dẫn động linh lực trong cơ thể hắn, sinh ra hỗn loạn, thậm chí sẽ bạo ra, tối hậu có thể lan đến kim đan, khiến nó vỡ thành hai mảnh.Hết thảy những điều này là vì mỗi lần Vương Lâm tiến vào lốc xoáy thì linh lực trong cơ thể đều bị dao động rất mạnh.

Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng nếu là trong nháy mắt đó hai lốc xoáy sinh ra va chạm thì lại khác.

Nếu dao động đó mà tác dụng vào linh lực trong cơ thể hắn thì hậu quả có thể hắn không chịu được.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 187: Cổ Thần truyền thừa (1). ( 186/2095)Vương Lâm trầm mặc mất một lúc.

Sau khi đã nghiệm chứng thủ quyết, thì đây cũng không phải là phương pháp tất yếu có thể rời khỏi nơi đây.

Day day mi tâm, hắn nghĩ có nên tiến vào không gian nghịch thiên hay không?Phải biết rằng nếu có thể đi vào nghịch thiên không gian, khả năng chạy trốn của hắn lại tăng lên không ít.

Một hồi lâu sau, hắn buông tay, khuôn mặt vẫn bình thường nhưng trong mắt lại hiện lên một vui vẻ.Không gian nghịch thiên không bị hạn chế nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.Vương Lâm thở ra một hơi, tay phải vừa lật lấy ra túi trữ vật của Cổ Đế.

Hắn dụng thần thức đảo qua, lập tức bị một thứ lực lưởng cản lại.Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình thản.

Hiển nhiên Cổ Đế bị Mạnh Đà Tử ném vào cái khe không gian, cái khe đó với cái khe xuất hiện ở cửa thứ ba đều thông tới cùng một địa phương.Túi trữ vật ngăn cản thần thức của Vương Lâm, nên có thể thấy được Cổ Đế chưa tử vong.

Thực tế hiện tại, Vương Lâm cũng chưa xác định được việc này.

Dù sao túi trữ vật của Mạnh Đà Tử không có thần thức.

Dựa theo đạo lý thì hắn đã chết mới đúng nhưng cuối cùng hắn lại xuất hiện lần nữa.Tính đến hiện tại, trên tay hắn có hai túi trữ vật của Cổ Đế và của thi hài thần bí trong động phủ có thần đạo thuật của Chiến Thần Điện.Hai túi trữ vật này đều có thần thức của cố chủ.

Nếu bọn họ không chết chỉ có thể than thở mà chờ đợi.

Vương Lâm không nóng nảy, hắn đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên phải, thần thức còn lưu lại của Cổ Đế bao lấy túi trữ vật ngăn cản thần thức của Vương Lâm cảm ứng bên trong.Làm xong hết thảy, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, thân mình như tên rời cung, hướng về phương xa bay đi.

Mục tiêu của hắn là Thức hải của Cổ Thần.Dù sao ở cửa thứ hai hắn đã chiếm được một cái ngọc giản có khắc phương pháp luyện chế cấm phiên, ở bên trong có nói một loại tài liệu chủ yếu để chế tạo ra nó chỉ có ở trong Thức Hải.Lấy cực nhanh tốc độ, bay đi một lúc trong cái thế giới chẳng phân biệt được thiên địa này, Vương Lâm vẫn không nhìn thấy biên giới.

Trong tầm mắt của hắn chỉ có một mảnh xanh thẳm.Hắn nhớ lúc trước đám người Đoan Mộc Cực có nói qua thân thể của Cổ Thần rất lớn.

Một Cổ Thần trưởng thành thậm chí còn lơn hơn so với toàn bộ Chu Tước tinh.

Do đó, phi hành trong cơ thể hắn thì giữa hai đại huyêt cũng có khoảng cách lớn không thể tưởng tượng được.Cũng may nơi này tuy rộng lớn nhưng dọc theo đường đi cũng không có cấm chế hay sinh vật gì xuất hiện.

Tất cả chỉ là một mảnh yên tĩnh.

Vương Lâm nhíu mày, vẫn không dừng lại, tiếp tục hướng phía trước phóng đi.Tại bên trong cơ thể của Cổ Thần, thần thức không bị hạn chế như ở ba cửa trước, mà có thể tản mát rất xa, còn hơn so với ngoại giới.

Thần thức của Vương Lâm sau khi được tẩm bổ ở cửa thứ ba.

Nhất là vào phút cuối cùng có thể thôn phệ được một phần của du hồn nên đã có bước nhảy vọt.Hiện tại, phạm vi thần thức của hắn buông có thể đạt đến phạm vi mấy ngàn dặm.

Do đó, hắn vừa sử dụng thần thức quan sát bốn phía vừa nhanh chóng phi hành.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm đột nhiên giật mình.

Nét mặt hiện vẻ kinh nghi, nhìn chằm chằm về phía trước.

Linh lực trong cơ thể hắn, xuất hiện từng đạo dao động, dường như đã bị một thứ lực lượng thần bí dẫn động.Ngay sau đó, thần thức của hắn thấy được xa xa xuất hiện một loạt làn khí màu thâm lam.

Làn khí cao đến vạn trượng, chiều dài thì không thể đoán được, nhìn không thấy giới hạn.

Khoảng cách đến làn khí còn rất xa, nhưng vô số tiếng động rầm rầm đã truyền dến.Gần như trong nháy mắt, khi đến gần dòng khí, linh lực dao động trong cơ thể càng lúc càng mạnh.

Hắn không do dự hướng phía đó bay đi.

Làn khí đó quá mức cổ quái.Càng làm cho đáy lòng Vương Lâm trầm xuống chính là linh lực của cơ thể hắn không thể khống chế, kim đan rung động kịch liệt.

Tốc độ phi hành của hắn vội giảm xuống.Lúc này khoảng cách đến làn khí đó càng lúc càng gần.

Vô số thanh âm như đập vào tai hắn.

Mặc dù Vương Lâm cảm thấy kinh hãi nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, bất loạn.

Hắn biết chắc chắn không thể thoát đi trước khi khí lãng ập đến.

Do đó hắn đặt tay phải lên mi tâm, lập tức Nghịch Thiên châu từ trong mi tâm xuất hiện, toàn thân của Vương Lâm lập tức trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất hoàn toàn.Qua chừng mười lần hô hấp, làn khí đã ập đến, gào thét lao qua chỗ Vương Lâm vừa biến mất, ầm ầm lao về phía xa.

Sau đó, thân ảnh hư ảo của Vương Lâm lại xuất hiện, từ từ trở nên rõ ràng.

Sau khi hiện thân, hắn chằm chằm nhìn về phía làn khí đang ào ào bay đi ngày một xa, ánh mắt chớp chớp.Nhìn một lúc, hắn lại chuyển thân, hướng phía trước tiếp tục bay đi.Lúc này, ở cách xa cửa thứ ba nghìn trượng, huyết quang bao phủ toàn thân Lục dục Ma quân đã biến mất, lộ ra một khuôn mặt gầy gò, trong tay cầm một bộ hài cốt thiếu nửa cánh tay.Trên thân hài cốt có vô số điểm sáng, tản mát một tia ánh sáng nhàn nhạt.Khi cùng du hồn tranh đấu, toàn thân huyết nhục của hắn đã bị cắn nuốt sạch sẽ, nguyên anh cũng sắp bị vỡ nát.

Trong thân thể của hắn có vô số du hồn đang liên tục công kích, khiến Lục dục Ma quân mệt mỏi đến không thể chịu nổi.Hiện tại, hắn liên tục thi triển dục niệm huyết độn, nhưng không đủ sức để phản kháng nữa, chỉ có thể chờ đợi đến lúc hoàn toàn bị du hồn cắn nuốt hơặc bị sư phụ của hắn đuổi đếnLúc này, đáy lòng hắn có phần mong cho trước khi du hồn có thể cắn nuốt toàn bộ thân thể sư phụ hắn có thể tới nơi.

Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, dù cho bị ma hóa hắn cũng nguyện ý.Đáng tiếc, mong ước này của hắn khó có thể hiện thực.

Cuối cùng một chút phòng ngự cuối cùng của Nguyên Anh đã bị du hồn đánh tan, thần thức của hắn đã hoàn toàn lộ ra trước đàn du hồn lớn đông đúc.Đám du hồn lộ rõ vẻ thèm khát, đồng loạt lao tới.

Lúc này, Lục Dục ma quân có vẻ đã bất lực.

Nhưng đúng vào lúc đó, cái thi thể trong tay hắn chợt tỏa ra kim quang.Kim quang từ hài cốt dần dần bao lấy Lục dục Ma quân.

Đám du hồn trong cơ thể hắn đang muốn xông lên đột nhiên kêu thảm, nhanh chóng dẫm đạp lên nhau chui ra khỏi cơ thể hắn chạy đi.Lục dục Ma quân ngơ ngác nhìn sự việc xảy ra.

Đám du hồn chạy mất khiến cho hắn lại lần nữa nắm quyền điều khiển thân thể, ánh mắt lộ vẻ kích động.

Nắm lấy hài cốt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm khái khi tìm được đường sống trong chỗ chết.Nhưng là rất nhanh hắn liền cảm thấy nghi hoặc, tuy vậy lúc này không phải là lúc cân nhắc tỉ mỉ nguyên do.Xung quanh hắn có rất nhiều du hồn, lúc này cũng đều chạy đi, dường như rất sợ hãi thứ kim quang đó.

Lục dục Ma quân là một kẻ quyết đoán, sau khi phát hiện ra điểm này, hắn lập tức thu hồi tâm thần, nhanh chóng hướng về lối ra của cửa thứ ba cách đó nghìn trượng mà bay đi.Cái khe khổng lồ trên bầu trời cũng đã biến mất.

Tốc độ của Lục Dục ma quân cực nhanh, lại không có du hổn cản trở, nên trong nháy mắt hắn đã lao vào trong cơn lốc xoáy.Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu có thể may mắn thoát khỏi cửa thứ ba, hắn thề sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!Năm đó, lần đầu tiên hắn đến nơi này, tuy cũng tiến nhập vào cửa thứ ba nhưng không quỷ dị như lần này.

Một loạt sự tình, sư phụ tái sinh, Mạnh Đà Tử ma hóa, khiến cho trong lòng hắn bao phủ một đám sương mù thật lớn.

Đám sương mù biến thành bóng ma, dọa hắn mất hồn.Lúc này, hắn đứng ở trong lốc xoáy.

Khi lôi điện đánh xuống , tay phải hắn vung lên, đánh ra một loạt pháp quyết.

Sau khi đánh xong toàn bộ pháp quyết, Nguyên Anh trong cơ thể Lục dục Ma quân lập tức rút nhỏ xuống một vòng lớn.Thần thái trong mắt hắn rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều.

Toàn bộ pháp quyết tập trung hết vào cái thi hài trên tay hắn, lập tức kim quang kịch liệt lóe lên.

Ngay sau đó, trên thi hài xuất hiện vô số vết nứt, rồi hóa thành một đoàn tro cốt hướng bốn phía khuếch tán.Trong đám tro cốt này có vô số điểm sáng màu vàng.

Lục Dục ma quân vung tay lên, lập tức tro cốt tiêu tán.

Các điểm sáng màu vàng nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗ, hình thành một cái xương tay lóng lánh kim quang.Chẳng qua, trên cái xương cánh tay đó chỉ có bốn ngón tay, ngón áp út chỉ có một nửa.Đoạn xương tay vừa hình thành, những tia chớp màu tím lập tức trở nên yên tĩnh, dừng tại chỗ, không nhúc nhích.

Lục dục Ma quân cũng không thèm liếc mắt, nắm lấy đoạn xương tay, trong miệng phun ra một đạo linh khí.Linh khí bị nó hấp thu, nhanh chóng biến mất.

Sau đó Lục dục Ma quân dùng đoạn xương đánh ra từng đạo pháp quyết.

Nếu là Vương Lâm ở đây lúc này chắc chắn nhận ra pháp quyết này hoàn toàn giống như của Cổ Đế truyền cho hắn, chẳng qua nó không chỉ có 4 trăm thủ ấn mà là gần ngàn.Sau khi đánh ra một ngàn thủ quyết, một đạo lốc xoáy dần dần xuất hiện, quay tròn trước mặt hắn.

Lục dục Ma quân lộ ra vẻ vui mừng.

Lần này hắn quay lại nơi đây là do cho rằng mình đã nghiên cứu thấu triệt thủ cốt.

Chỉ cần có nó, hắn tự tin có thể lần nữa bình yên rời khỏi nơi này như ngàn năm trước.Thủ cốt này thực tế chính là vật truyền thừa của Cổ Thần mà Vương Lâm vẫn tìm kiếm.

Năm đó, Thiên Ma Tán Nhân đưa thủ cốt cho Lục dục Ma quân.

Trải qua ngàn năm nghiên cứu rốt cục, hắn cũng hiểu được sự huyền bí của nó.Lo sợ khi sử dụng bị người khác đoạt đi hoặc phát sinh những biến cố không thể kháng cự nên hắn không tiếc tiêu phí rất nhiều tâm huyết đem nó dung hợp vào trong cơ thể của đệ tử.

Kể từ đó không ai nghĩ đến vật truyền thừa đó không phải nằm trong túi trữ vật của hắn mà lại ở trong cơ thể người trẻ tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh.Mà thông qua liên hệ với thủ cốt, bất cứ lúc nào hắn đều có thể lấy nó ra sử dụng.Hơn nữa, bởi vì thủ cốt này chính là vật truyền thừa của Cổ Thần nên không bị cấm chế nơi này hạn chế.

Đệ tử của hắn hoàn toàn không chịu trở ngại, có thể tiến vào Cổ Thần chi địa.Sau khi đánh ra đạo thủ pháp cuối cùng, Lục dục Ma quân quyết định từ giờ về sau sẽ không đến địa phương quỷ dị này nữa.

Nhưng lúc hắn đang tràn ngập tin tưởng, chuẩn bị một bước tiến vào dòng xoáy, rời khỏi nơi này.

Dòng xoáy đột nhiên sụp đổ, vô thanh vô tức tan biến.Lục dục Ma quân ngây người một lúc.

Lúc này những tia chớp màu tím vốn đang đứng yên giữa không đột nhiên hạ xuống, hút lấy Lục dục Ma quân, nhanh chóng biến mất khỏi cửa thứ ba.Sau khi hắn biến mất, ở một nơi nào đó, Thiên Ma Tán Nhân vẻ mặt bình thản, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, đáy lòng tự nói:- Đồ đệ tốt của ta!

Ngươi nhất định phải thành công, mới không uổng công vi sư âm thầm mở ra vật truyền thừa trợ giúp ngươi thoát khỏi du hồn, và ngăn cản ngươi rời khỏi nơi này.Toàn thân Vương Lâm giống như một đạo thiểm điện, ở bên ngoài huyệt khí hải của Cổ Thần nhanh chóng bay đi.

Lúc này, hắn đã thay đổi phương hướng, không phải đi về phía trước mà bay lên phía trên.Chính hắn cũng không biết trải qua bao lâu, những thứ hắn thấy được trước mắt vẫn không có gì thay đổi.

Nếu không phải hắn có thể sử dụng thần niệm điều tra, chắc chắn hắn sẽ nghĩ bản thânvẫn đang giẫm chân tại chỗ.Trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp hơn mười lần làn khí như trước.

Mỗi lần hắn đều tiến vào không gian của Nghịch Thiên châu để tránh né.

Dần dần hắn cũng phát hiện một ít manh mối.

Theo hắn quan sát thì làn khí đó như được linh khí tạo thành.Đáy lòng Vương Lâm có đáp án, chẳng qua vẫn có chút không dám tin. làn khí này rõ ràng đến từ dòng xoáy linh khí của huyệt khí hải.

Nếu đây chỉ là làn khí phát ra từ dòng xoáy mà đã có uy lực như thế thì dòng xoáy trong Khí Hải sẽ có uy lực không thể tưởng tượng được.Rõ ràng Cổ Thần đã tử vong tại sao linh khí trong cơ thể còn có thể tự động lưu thông?

Ngoài ra càng phi hành về phía trước hắn càng cảm thấy nghi hoặc.

Hắn cảm thấy từng trận dao động cổ quái từ bốn phương tám hướng chậm rãi quét đến.

Mỗi lần những dao động vô hình đảo qua đều khiến cho Vương Lâm cảm giác được rằng dù chúng không có tính công kích nhưng đều khiến cho cảm xúc của hắn có sự thay đổi rất nhỏ.

Tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng làm Vương Lâm càng thêm cảnh giác.

Hắn đối chiếu vị trí huyệt khí hải của bản thân, trên khí hải chính là huyệt tổ khiếu.

Thức hải cũng chính là ở chỗ này.Vương Lâm vừa phi hành vừa âm thầm tính toán.

Đáng tiếc thông tin mà hắn nhận được quá ít khiến cho trong đầu vẫn luôn có một tầng sương mù bao phủ, nhìn không rõ chân tướng.

Lúc này, hắn chỉ cảm nhận toàn bộ Cổ Thần chi địa được bao phủ bởi một bầu không khí rất quỷ dị.Đang phi hành, Vương Lâm đột nhiên rùng mình, không chút do dự tiến vào trong không gian nghịch thiên.

Đúng lúc đó, một đạo bạch quang ở cách đó không xa hiện ra.

Sau khi hào quang tiêu tán, Lục dục Ma quân hiện thân, vẻ mặt đầy kinh ngạc.Sắc mặt hắn lúc này rất âm trầm, hết nhìn kim sắc thủ cốt trong tay, rồi lại nhìn xung quanh.

Đột nhiên nét mặt của hắn trở nên sửng sốt.

Ngay sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn bốn phía, trên mặt đột nhiên biến hóa, lộ vẻ mừng rỡ như điên.- Này …này Cổ Thần rõ ràng đã chết, vì sao nơi này vẫn có dục niệm dao động mạnh như vậy?

- Hai mắt Lục dục Ma quân càng lúc càng sáng.

Hắn vừa xuất hiện đã cảm nhận được từ bốn phương truyền đến từng trận dao động.Hắn có thể nhận thấy rõ ràng đó chính là đủ loại dục niệm.

Lúc này mắt hắn hàn mang lóe lên, hai tay bấm quyết, niệm chú, hướng vào hư không đánh ra một đạo pháp quyết.

Đột nhiên một làn sương mù màu đen hiện lên ở trước mặt hắn.

Sau đó nó lóe lên bay về phía xa.Ánh mắt Lục dục Ma quân lóe lên, há mồm hút một cái.

Làn sương đen lập tức quay đầu, trong nháy mắt bị hút vào trong miệng hắn.

Lục dục Ma quân lại hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn rõ ràng cảm giác được rằng hấp thu một tia dục niệm này làm Nguyên Anh của hắn trước đó bị du hồn cắn nuốt lập tức khôi phục lại bình thường.Lục dục Ma quân không chút do dự, thần thức tỏa ra.

Sau khi không thấy có gì dị thường liền giơ hai tay đan vào nhau, hai chân khoanh lại, trong miệng quát khẽ:- Khủng dục!

Thu!Dứt lời, thủ pháp trên tay hắn nhanh chóng biến hóa.

Lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện vô số hắc sắc vụ khí, điên cuồng lao về phía Lục dục Ma quân.Dần dần hắc sắc vụ khí ngày càng nhiều, cuối cùng là che kín cả khu vực.

Chúng xuất hiện một cách liên mien bất tuyệt.

Thân thể của Lục Dục ma quân như cái động không đáy, liên tục cắn nuốt hắc sắc vụ khí.Vẻ mặt của hắn ngày càng phấn khởi, vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Hắn có thể cảm giác được dục niệm trong cơ thể Cổ Thần lớn vô cùng đã vượt qua sự tưởng tưởng của hắn.Thời gian chậm rãi trôi qua.

Ở một vị trí cách đó mười vạn dặm, Thiên Ma Tán Nhân hai mắt lộ vẻ hưng phấn, nhìn về phía phương xa Lục dục Ma quân, lẩm bẩm:- Hấp đi, đồ đệ tốt của ta, tận tình hấp đi…

Vì đại kế của vi sư, ngươi phải làm cho thật tốt!Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười cổ quái.

Hai tay hắn đang giao nhau bỗng duỗi ra, một cái vòng tròn màu lam nhanh chóng hướng khuếch tán ra bốn phía.

Trong nháy mắt nó liền bao phủ phạm vi ngàn dặm.

Làm xong, Thiên Ma Tán Nhân chớp chớp hai mắt, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Đáy lòng hắn thầm nhủ:- Đồ nhi tốt, vi sư năm đó cho rằng Chấp niệm của ngươi chính là kẽ hở lớn nhất.

Nhưng bây giờ có lẽ cái chấp niệm đó sẽ là nguyên nhân trực tiếp hỗ trợ vi sư thành công!Thời gian chậm rãi trôi qua, vô cùng vô tận hắc vụ đã đem phạm vi ngàn dặm bao trùm hoàn toàn, nếu không phải Thiên Ma Tán Nhân bố trí cấm chế, chắc chắn màn sương này sẽ còn khuếch tán thêm nữa.Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hắc vụ kia dần dần biến mất, ánh mắt Lục dục Ma quân lộ ra vẻ điên cuồng.

Tu vi bây giờ của hắn dĩ nhiên đã đạt đến một trình độ không thể tin nổi.- Tham dục, thu! – Hắn quát khẽ một tiếng.

Trong nháy mắt hồng sắc vụ khí lại bỗng nhiên xuất hiện.

Không lâu sau, trong phạm vi ngàn dặm lập tức bị hồng vụ bao phủ.Kế tiếp là tất cả các loại dục vọng bao gồm vọng dục, duyệt dục, đố dục, chấp dục đều bị Lục Dục ma quân cắn nuốt!

Ánh mắt của hắn bây giờ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Sư phụ của hắn nói đúng khuyết điểm lớn nhất của Lục dục Ma quân chính là luôn cầu mong tu vi tinh tiến.

Một khi có cơ hội để gia tăng tu vi, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.Nhất là bây giờ, hắn không hề có ý định đình chỉ, mà là cứ điên cuồng hấp thu, cắn nuốt mãi cho đến loại dục niệm cuối cùng.

Sau đó, toàn bộ cơ thể hắn tản mát ra một cỗ ngập trời hơi thở.Sáu loại dục niệm trong cở thể của Cổ Thần là do trước khi chết, thần thức trong cơ thể đặc thù biến hóa mà thành.

Sau đó chúng phân liệt và khuếch tán ra xung quanh.

Lúc này Lục Dục ma quân có thể nói đã hấp thu một phần dục niệm của Cổ Thần.

Huyền Thiên Ma Dục Quyết của hắn đã dĩ nhiên vượt qua dự đoán chung cực của người sáng lập là Thiên Ma Tán Nhân.Ngay lúc đó, ở ngoài vạn dặm, Thiên Ma Tán Nhân lộ vẻ cực kỳ vui sướng.

Người luôn âm trầm như hắn mà vào lúc này cũng không kìm được phải cười lên sảng khoái.

Thân hình hắn thoáng động, hướng về phía Lục Dục ma quân phóng đi.- Đồ nhi tốt của ta!

Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.

Không uổng công năm đó lão phu thu dưỡng ngươi.

Giờ ngươi có quyền báo ân rồi!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 188: Cổ Thần truyền thừa (2). ( 187/2095)Vương Lâm đang ở bên trong không gian của Nghịch Thiên châu.

Tất cả mọi chuyện bên ngoài đều được hắn thông qua năng lực đặc thù của hạt châu mà quan sát.Cho đến hôn nay Nghịch Thiên châu vẫn chưa hoàn toàn nhận chủ.

Nhưng từ khi Vương Lâm đạt tới Kết Đan trung kỳ, hắn phát hiện sau khi tiến vào trong hạt châu, cảm giác hoàn toàn khác trước.Cảm giác đó cũng giống hệt với khi hắn vừa mới kết đan.

Chỉ có điều lần này không rõ ràng được như thế mà thôi.

Dưới sự suy đoán của Vương Lâm, có lẽ một trong những nguyên nhân chính là do tu vi gia tăng.

Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa là do thần thức của hắn mạnh thêm.

Dù sao thì du hồn ở cửa thứ ba cũng đã giúp cho thần thức của hắn tăng lên một bước dài.Lúc này, khi hắn ở trong không gian của hạt châu, chỉ cần nắm lấy những tia sáng dài bên trong là có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện bên ngoài.Sự xuất hiện của Lục Dục ma quân khiến cho Vương Lâm có phần kinh ngạc.

Hắn không ngờ được Lục Dục ma quân lại có thể thoát khỏi cửa thứ ba để vào thân thể Cổ thần.Hơn nữa, trước khi đối phương hiện thân liền xuất hiện dòng xoáy, chứng tỏ Lục Dục ma quân đã được truyền tống trận ở cửa thứ tư đưa vào.Vương Lâm bình tĩnh, ngưng thần đợi đối phương bỏ đi rồi mới hiện thân, tiếp tục phi hành.

Nếu hai người chạm mặt nhau ở đây thì đối với Vương Lâm đó không phải là chuyện tốt.Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến cho hắn thất kinh.

Khi Lục Dục ma quân hấp thu cái thứ kia mang tới cho Vương Lâm một cái cảm giác vô cùng quen mắt.

Hắn lập tức nhớ tại lúc đầu khi mới vào hư vô thông đạo, Lục Dục ma quân đã thi triển ma công.Hắn xem tới đây không khỏi hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt hắn chớp chớp liên tục.

Nhưng nhanh chóng trong lòng hắn lại cảm thấy nghi hoặc khi thấy đối phương hấp thu quá mức đơn giản.

Tất cả giống như đã được chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ Lục Dục ma quân tới đây hấp thu mà thôi.

Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng thực lực của Lục Dục ma quân không ngừng tăng lên.Lục Dục ma quân cũng cảm nhận được trong cơ thể đang cuồn cuộn một thứ lực lượng mà từ trước đến giờ vẫn chưa hề có.

Huyền Thiên Ma Dục quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn.

Lúc này, trong lòng hắn vô cùng kích động.

Theo đuổi mấy ngàn năm tới hôm nay cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn.

Cái cảm giác đó khiến cho hắn vô cùng sảng khoái.Hắn cúi xuống hai tay rồi ngửa mặt lên trời cười rộ.

Bây giờ hắn hoàn toàn tự tin cho dù có phải đối mặt với sư phụ cũng chẳng hề sợ hãi.

Hoàn toàn có thể đánh một trận.Sự tin tưởng đó chính là do hắn hấp thu ham muốn của Cổ Thần mà ra.

Sáu loại dục niệm dung hợp với nhau tạo ra một nguồn năng lượng đặc biệt, giúp cho hắn có thể điều khiển sinh tử của người khác.Chỉ có điều, Lục Dục ma quân cũng chẳng cần phải suy nghĩ quá lâu.

Bất chợt nét mặt của hắn liền trầm xuống, nhanh chóng trở nên hung dữ.

Từ phía xa có một đạo lưu tinh đang nhanh chóng vọt về phía hắn.- Lão già này!

Ngươi đã không để ý tới tình thầy trò thì đừng trách ta sát sư diệt tổ.

- Lục Dục ma quân nhếch mép cười lạnh, thân thể chẳng thèm di động.

Hắn lạnh lùng nhìn cái bóng người đang tới càng lúc càng gần.Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đó đã lao tới trước mặt Lục Dục ma quân.

Tới cách mười trượng nó liền dừng lại, hiện ra thân thể của Thiên Ma tán nhân.

Hắn nhìn Lục Dục ma quân một cách chăm chú, ánh mắt không giấu được sự vui mừng, cười ha hả nói:- Tốt!

Đúng là đệ tử của Thiên Ma tán nhân ta.

Ngươi quả nhiên có dũng khí hấp thu ham muốn của Cổ Thần.

Dịch nhi!

Vi sư xin cảm ơn ngươi.Trong lòng Vương Lâm cảm thấy chấn động.

Hắn ở trong không gian Nghịch Thiên châu có thể thấy được tất cả mọi thứ bên ngoài.

Khi người đó xuất hiện liền khiến cho hắn kinh hãi.

Ngoại hình người đó cũng tương tự như Mạnh Đà Tử, đều có được thân thể yêu ma.Càng khiến cho hắn kinh ngạc khi nghe người đó nói.

Từ lời nói của người đó có thể đoán được đó chính là sư phụ của Lục Dục ma quân.Vương Lâm không biết rằng người phát động lần đi vào Cổ Thần chi địa cách đây ngàn năm chính là Thiên Ma tán nhân.

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng đoán ra được bảy, tám phần.Căn cứ vào lời nói của người đó, Vương Lâm biết được thì ra thứ mà Lục Dục ma quân vừa mới hấp thu chính là ham muốn của Cổ Thần.

Hắn cũng chẳng biết ham muốn của Cổ Thần là cái gì, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt bọn họ cũng có thể đoán ra được ý nghĩa.Ánh mắt của Lục Dục ma quân lóe lên hàn quang.

Hắn không nói lời nào, hai tay nhanh chóng kết ấn trước ngực, quát nhỏ:- Dục niệm chi linh!

Xuất!Tiếng nói vừa dứt, phía sau Lục Dục ma quân chợt xuất hiện một cột khói.

Cột khói vừa xuất hiện liền hóa thành một đám lệ quỷ, nhe nanh múa vuốt đánh về phía Thiên Ma tán nhân.Sự tham lam trong mắt Thiên Ma tán nhân càng lúc càng nhiều.

Hắn vẫn không ra tay ngăn cản Lục Dục ma quân làm phép.

Hai tay hắn cũng thi triển pháp quyết tương tự.

Trong nháy mắt khi đối phương thi triển pháp thuật đó, hắn cũng quá khẽ:- Dục niệm chi linh!

Xuất!Nhất thời, phía sau hắn cũng xuất hiện một làn khói, hóa thành sáu con lệ quỷ đánh về phía trước.Lục Dục ma quân nhếch mép cười mỉa mai.

Tuy hắn được Thiên Ma tán nhân truyền thụ, nhưng vẫn biết Huyền Thiên Ma Dục quyết của lão vẫn còn lưu lại một số thứ.

Vì vậy mà trước đây, Lục Dục ma quân đã nghiên cứu, cải tiến rất nhiều đối với loại công pháp này.

Cho đến hôm nay, hắn toàn toàn tự tin khi mình thi triển Huyền Thiên Ma Dục quyết so với Thiên Ma tán nhân cũng không hề thua kém.Ngay lúc pháp thuật Dục niệm chi linh của hai người cùng được phát ra, trong nháy mắt, Thiên Ma tán nhân liền nở một nụ cười cổ quái.

Hắn đột nhiên duỗi tay, nhanh chóng bay lên.

Mái tóc trên đầu không gió mà tung bay.

Từng luồng linh lực từ trong cơ thể hắn xuất ra.- Dĩ cốt mà đi...

- Thiên Ma tán nhân quát khẽ.

Thanh âm của hắn mang lại một cảm giác tang thương.

Sau khi thanh âm phát ra, nhất thời đoạn xương tay màu vàng trong tay Lục Dục ma quân đột nhiên nhúc nhích.

Trong nháy mắt nó tan ra thành vô số điểm sáng màu vàng, tiêu tán trong tay của Lục Dục ma quân.Vô số điểm sáng giống như một con sông màu vàng bay về phía Thiên Ma tán nhân.

Khi tới trước người hắn liền ngưng tụ hóa thành đoạn xương màu vàng.

Lúc này, sau khi cánh tay hợp lại, ngón trỏ liền duỗi ra chỉ về phía Lục Dục ma quân.Vương Lâm nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt.

Trong lòng hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc khi thấy Lục Dục ma quân có thể hấp thu một cách dễ dàng ham muốn của Cổ thần.

Giống như có một bàn tay vô hình sắp xếp từ trước.

Nhưng sau khi Thiên Ma tán nhân xuất hiện, Vương Lâm liền hiểu ngay tất cả mọi chuyện đều do sư phụ của Lục Dục ma quân động tay động chân.

Điều này chứng tỏ lão có một mục đích rất lớn.Ánh mắt Lục Dục ma quân chợt lóe lên.

Hắn không thèm để ý tới mấy con lệ quỷ của mình, nhanh chóng quay đầu lui lại.

Sau đó, hắn hóa thành một cái cầu vồng, bay đi.

Trong khoảng khắc vừa rồi, hắn chợt hiểu ra nguyên nhân dòng xoáy bị sụp đổ sau khi hắn sử dụng xương tay thi triển thủ ấn để tạo ra.Đoạn xương tay đó cũng không hoàn toàn thuộc về hắn mà là thuộc về sư phụ hắn.

Nếu không không thể bởi một câu nói mà nó đã thoát khỏi bàn tay hắn.

Khi nó vừa mới rời khỏi tay hắn liền mất đi sự liên lạc đã lập được trong ngàn năm qua.

Điều đó khiến cho hắn cảm thấy thất kinh, trong đầu nghĩ ra nhiều thứ.Thiên Ma tán nhân nhếch miệng cười mỉa.

Hắn cũng chẳng thèm để ý tới Lục Dục ma quân, nhẹ nhàng nói:- Dĩ dục vi kiếm...Sáu con lệ quỷ của Thiên Ma tán nhân lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng hóa thành khói rồi dung hợp lại với nhau.

Trong nháy mắt hiện ra một bóng người hư ảo.Cùng lúc đó, Lục Dục ma quân đang lao đi lập tức tiêu tán.

Khi hắn ngưng tụ liền liền hoảng sợ khi phát hiện ra, chẳng biết tại sao lại xuất hiện bên cạnh Thiên Ma tán nhân.

Vị trí xuất hiện của hắn vừa đúng vào chỗ sáu đạo dục niệm hóa thành một bóng người.

Nói một cái chuẩn xác thì cả hai đã dung hợp cùng một chỗ.- Lấy máu huyết toàn thân kẻ đó để tế hiến...

- Thanh âm Thiên Ma tán nhân quỷ dị vang lên.

Khi tiếng nói vừa dứt, Lục Dục ma quân không hề có chút phản kháng, thân thể lập tức nổ tung, huyết nhục bắn ra tung tóe.Thiên Ma tán nhân vẫy tay, một giọt máu từ trong cơ thể hắn nhanh chóng bay ra, ngưng tụ lại thành một quả cầu máu, bay giữa không trung.

Trong suốt quá trình đó, Lục Dục ma quân bị một thứ lực lượng vô hình trói buộc, không thể dãy dụa.- Lấy tu vi Hóa Thần kỳ đại viên mãn của người này...lấy sáu loại dục niệm của Cổ Thần làm vật dẫn...mở ra thần thức của Cổ Thần...

- Ánh mắt Thiên Ma tán nhân lộ ra vẻ điên cuồng.

Hắn đã chờ đợi cái ngày này đã bốn ngàn năm rồi.Trên thực tế, ngàn năm trước, hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào Cổ Thần chi địa.

Chuẩn xác mà nói, thì đó là lần thứ ba.

Bốn ngàn năm trước, lần đầu tiên, hắn chỉ với một kiện pháp bảo trong tay đã vượt qua đệ tam quan tiến vào tầng thứ tư, sau đó còn tim được một đoạn xương cánh tay.

Phát hiện nơi đây có một dục niệm dao động rất mạnh.

Loại dao động đó khiến cho người khác chỉ có cảm giác không khỏe.

Nhưng với hắn vốn lấy dục niệm làm thủ đoạn công kích thì cực kỳ mẫn cảm.Thiên Ma tán nhân có thể nói là tuyệt thế thiên tài.

Sau khi hắn nhận ra điều khác lạ cũng không thử hấp thu mà nhanh chóng sử dụng đoạn xương tay, mở ra thông đạo mà ra khỏi đây.Sau khi đi ra, hắn bắt đầu khổ công nghiên cứu dục niệm.

Cuối cùng đã tự nghĩ ra được Huyền Thiên Ma Dục quyết.

Sau khi hắn thành công, lần thứ hai tới đây, tuy vẫn tiến được vào cửa thứ tư, nhưng lại phát hiện dục niệm của Cổ Thần còn lớn hơn nữa.

Đúng lúc đó, hắn cũng thấy được tu sĩ bị ma hóa.Quá kinh hãi, hắn vội vàng bỏ đi.

Sau khi khổ chiến một phen, cuối cùng hắn mới may mắn chạy thoát.

Cũng trong lần đó, hắn biết một số đoạn bí văn có liên quan tới Cổ Thần truyền thừa.Sau khi chạy ra, sự hấp dẫn đó khiến cho hắn không thể kìm chế được.

Vì vậy mà hắn lao tâm khổ tứ, thực hiện một cái âm mưu.

Hắn đã phải chuẩn bị ngàn năm mới có lần thứ ba.

Việc hắn bị bao vây mà chết cho tới chuyện trao đoạn xương tay cho Lục Dục ma quân cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn.Tại cửa thứ ba, mặc dù Mạnh Đà Tử để cho hắn đi ra, nếu Lục Dục ma quân gặp nạn, hắn cũng sẽ hiện thân để cứu.

Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để cho gã có thể tiến vào tầng thứ tư.

Thậm chí có thể nói năm đó, thu nhận Lục Dục ma quân cũng chỉ để dành cho ngày hôm nay.Thân thể Lục Dục ma quân nhanh chóng biến thành huyết vụ.

Về phần nguyên anh của hắn thì bị Thiên Ma tán nhân chụp lấy biến thành một làn linh lực mỏng manh.Hai mắt Thiên Ma tán nhân lộ ra một sự hưng phấn điên cuồng.

Hai tay hắn kết ấn, phun ra một ngụm tinh huyết vào trong linh khí.

Nét mặt hắn trở nên dữ tợn, quát:- Cổ Thần chỉ phương hướng...Khủng dục Cổ Thần!

Đi!Nhất thời đoạn xương tay màu vàng đang lơ lửng trong không trung phát nổ, hóa thành một làn sóng màu vàng.

Cuối cùng nó hình thành trong không trung một cái vòng sáng màu vàng.Cùng lúc đó, từ trong làn huyết vụ do Lục Dục ma quân hóa thành có một con rồng đen chui ra.

Nó rít lên một tiếng rồi hướng về phía nguyên anh của Lục Dục ma quân đã biến thành linh khí mà hút một cái.

Sau khi hấp thu một phần sáu linh khí, toàn thân con rồng đen tỏa ra ánh sáng màu đen, lao thẳng về phía vầng sáng màu vàng.Trong nháy mắt, toàn bộ Cổ Thần chi địa chấn động.

Nếu không nhờ cấm chế mà Thiên Ma tán nhân đã bố trí ngoài ngàn dặm thì chỉ sợ đám tu sĩ bị ma hóa trong Cổ Thần chi địa sẽ cảm giác được.Một tiếng nổ vang lên, con rồng đen đâm phải một thứ trở ngại vô hình.

Nhất thời, không gian bên cạnh con rồng đen chợt xuất hiện vô số những cái khe.

Toàn bộ thân thể rồng đen sau khi va chạm liền hóa thành một luồng khí, biến mất trong Cổ Thần chi địa.Cổ Thần vĩnh viễn mất đi khủng dục của bản thân.Vương Lâm đứng trong không gian của Nghịch Thiên châu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cảm thấy kinh hoàng.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại xuất hiện một sự kích động.

Đoạn xương tay màu vàng đó đúng là xương của Cổ Thần.

Mà một đốt ngón tay còn thiếu đó lúc này đang nằm trong túi trữ vật của Vương Lâm.Vương Lâm chăm chú nhìn về phía vị trí mà con rồng đen đánh vào.- Cổ Thần tham dục!

Đi!Từ trong huyết hải, một con hồng long chợt xuất hiện, tỏa ra khí thế kinh người.

Sau khi nuốt một phần sáu luồng linh khí, nó liền lao về phía vị trí đó.Kế tiếp Vọng, Duyệt, Đố, Chấp bốn loại dục niệm hóa thành bốn con rồng, theo thứ tự lần lượt công kích vào vị trí đó.

Cuối cùng, sau khi Chấp niệm hóa rồng công kích vào bên cạnh cái khe không gian.

Cả cái khe đột nhiên vỡ vụn, để lộ ra một cái thông động rộng ước chừng ba trượng.Thiên Ma tán nhân cười một cách điên cuồng.

Tay phải hắn đưa lên, chộp một cái về phía đó.

Một viên băng tinh hình tròn có màu lam hiện lên.

Viên băng tinh có đường kính khoảng chừng mười trượng, nhưng thông đạo lại chỉ khoảng chừng ba trượng mà thôi.Vương Lâm nhìn chăm chú vào thông đạo.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn đành từ bỏ ý định mạo hiểm lao ra.Hai tay Thiên Ma tán nhân kết ấn, nét mặt hết sức cẩn thận, đánh về phía băng tinh một đạo linh quang.

Nhưng vào lúc này, nét mặt hắn chợt biến đổi.

Hắn có thể cảm nhận được cấm chế của mình đã bị một người nào đó phá giải.

Người đó đang lao tới đây với một tốc độ cực nhanh.Nét mặt hắn lộ vẻ không cam lòng.

Cấm chế vừa bố trí có thể nói là một trong những cấm chế mạnh nhất trong khả năng của hắn.

Hơn nữa, bên ngoài còn có rất nhiều cấm chế khác nhau.

Cho dù là hắn, nếu muốn phá giải cũng phải tốn rất nhiều thời gian.Dù sao, chuẩn bị nhiều năm như vậy, tuy nói trong cơ thể Cổ Thần vô cùng rộng lớn.

Trường hợp hai người xuất hiện cùng một chỗ là rất ít.

Nhưng để bảo đảm, hắn vốn đổ rất nhiều công sức vào cái cấm chế đó.Chỉ có điều, lúc này hắn không thể ngờ được lại gặp phải một kẻ thôn hồn.

Vì thế mà khiến cho chủ nhân của huyết hải hạ lệnh phái tất cả tu sĩ đã ma hóa chui vào trong cơ thể Cổ Thần truy kích.Kể từ đó, khó tránh khỏi gặp phải một vài sự cố.

Nhưng Thiên Ma tán nhân vô cùng tin tưởng vào cấm chế của mình mới không thay đổi kế hoạch, vẫn tiếp tục thực hiện.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 189: Cổ Thần truyền thừa (3). ( 188/2095)Bây giờ đối phương có thể bài trừ cấm chế hắn tự nhận là hoàn mỹ, khiến hắn kinh ngạc vô cùng.Hắn không nói một lời, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, tay phải hướng về thông đạo chụp một cái, kéo ra một phần ba của băng tinh mười trượng kia, sau đó tay trái vỗ lên thông đạo.

Lập tức thông đạo thu nhỏ lại, sau đó liền biến mất.

Khoảng không lại trở lại cảnh hư vô, không có chút khe hở.Lúc này trái tim Thiên Ma Tán Nhân đang nhỏ máu.

Hắn trải qua trăm cay ngàn đắng, chỉ cần thêm mấy canh giờ nữa là có thể lấy được toàn bộ băng tinh.

Nhưng bây giờ đành phải bỏ lại, chỉ lấy được có một phần ba.Băng tinh này một khi đã phân chia ra thì những thứ ẩn trong đó sẽ bị tổn thất không ít, hơn nữa chỉ có một cơ hội lấy được mà thôi, nếu không thể lấy đầy đủ thì cũng đành chịu, không thể lấy tiếp phần còn thiếu kia nữa.Hắn sau khi lấy băng tinh xong, không nói một lời, định ấn vào trán.

Đúng lúc này một thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền tới:- Nếu ngươi dám động đậy, ta sẽ thôn phệ ngươi để tăng cường thần thức bản thân!Tay phải Thiên Ma Tán Nhân run lên.

Âm thanh này hắn vô cùng quen thuộc, chả trách cấm chế có thể bị đối phương nhẹ nhàng phá giải.

Người này bên trong huyết hải chỉ thấp hơn thập đại chiến tướng, tu vi đã nằm ngoài sự phân chia cấp bậc ở Chu Tước tinh.Chuẩn xác mà nói, người này là một thượng cổ tu sĩ, vì một vài nguyên nhân đặc thù mới sống được tới ngày nay.- Thuộc hạ tham kiến Đóa Mục đại nhân....Thiên Ma Tán Nhân cười lấy lòng một tiếng, chẳng dám nhúc nhích một ngón tay.

Hắn biết mình dù muốn hấp thu băng tinh cũng cần thời gian tiêu hoá, còn đối phương muốn giết hắn thì chỉ cần nháy mắt.Lúc này một trung niên nam tử mặc một bộ y phục màu đỏ chậm rãi từ xa bay tới.

Người này trông giống người bình thường, không giống như Mạnh Đà Tử hay Thiên Ma Tán Nhân đã bị ma hoá.Dung mạo hắn bình thường, nhưng lại có một cỗ khí chất đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn thấy hắn lập tức thấy khẩn trương.Trung niên nam tử không nhìn vào Thiên Ma Tán Nhân mà nhìn vào khoảng không, hơi nghi hoặc.

Vị trí đó hẳn mơ hồ cảm nhận được linh lực ba động.Chẳng qua nơi này là Khí Hải trong cơ thể cổ thần, có linh lực ba động cũng không phải điều gì quá ngạc nhiên.

Người này sau khi xem xét cẩn thận một lúc mà không phát hiện ra điều gì liền thu hồi ánh mắt, dừng lại ở thân thể Thiên Ma Tán Nhân.Vương Lâm vô cùng kinh hãi.

Vừa rồi trong nháy mắt hắn dường như cảm thấy đối phương nhìn rõ hạt châu nghịch thiên, nhìn xuyên suốt thấy được hắn bên trong.

Đây là lần đầu tiên hắn mới gặp loại cảm giác này.Đối phương không ngờ lại có thể phát hiện ra hạt châu nghịch thiên.

Điều này khiến Vương Lâm thực sự kinh hãi.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé sáng.Dưới ánh mắt của đối phương, Thiên Ma Tán Nhân đột nhiên cảm thấy mọi bí mật trong lòng đều như bị nhìn thấu.

Chẳng qua hắn sống ở huyết hải lâu như vậy, hiển nhiên có phương pháp ứng phó.

Ngay trong nháy mắt khi đối phương xuất hiện, một đạo linh lực cổ quái đã tự động yên lặng xoay tròn trong cơ thể hắn.

Cảm giác bị nhìn thấu này chậm rãi tiêu tán.Ánh mắt của trung niên nam tử đảo qua thân thể Thiên Ma Tán Nhân, dừng lại trên băng tinh mà hắn đang cầm, chụp một cái.

Băng tinh nọ lập tức thoát khỏi tay Thiên Ma Tán Nhân, bay về phía trung niên nam tử.Thiên Ma Tán Nhân trong lòng lại nhỏ máu, nhưng không dám biểu hiện bất cứ điều gì.

Tất cả nội tâm đều được cỗ linh lực cổ quái đang xoay tròn kia che dấu hoàn toàn.- Đây là vật gì?

Thanh âm của trung niên nam tử bình thản, nhưng lại toả ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Hắn nhìn băng tinh này nhưng không phát hiện được bất cứ điểm gì khác thường.Thiên Ma Tán Nhân vội vàng cung kính nói:- Đóa Mục đại nhân.

Đây là do tu vi toàn thân của đệ tử vãn bối là Lục Dục Ma Quân biến thành.

Năm đó vãn bối nhận hắn làm đệ tử để về sau lấy não tinh của hắn, tăng trưởng tu vi.

Nếu đại nhân thích thì vãn bối xin hiếu kính ngài.Nam tử trung niên nhìn Thiên Ma Tán Nhân một cái, hai ngón tay kẹp lấy băng tinh, trong miệng lạnh nhạt nói:- Thật không?Vừa nói hắn vừa kẹp nhẹ hai ngón tay một cái, băng tinh liền biến thành những mảnh vụn bay tung ra bốn phía.Thiên Ma Tán Nhân ngẩn ra, khuôn mặt kinh ngạc nhìn băng tinh tiêu tán, không nói lên lời.- Cái thứ chẳng chịu nổi một đòn này mà ngươi cũng coi là bảo vật!Nam tử trung niên cười trào phúng, lạnh nhạt nói.Thiên Ma Tán Nhân cười khổ lắc đầu, thân thể phảng phất như già hẳn đi, trầm mặc không nói.- Cùng ta đi tìm kẻ thôn hồn kia đi!Nam tử trung niên nói xong, tay phải chụp một cái.

Thiên Ma Tán Nhân cảm thấy như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng truyền tới, túm lấy thân thể hắn, kéo bay về phía xa.Băng tinh sau khi vỡ vụn, hóa thành vô số điểm tinh mang, tản ra bốn phía, dần dần biến mất.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào những điểm tinh mang sắp tiêu tán này, nhiều lần muốn hiện thân xem xét nhưng cuối cùng đều nhịn được.Sau thời gian một nén nhang, nam tử trung niên bỗng nhiên hiện ra từ hư không, cau mày lần nữa, sau khi nhìn quanh một lượt, trầm ngâm một chút, thân thể mới lóe lên rồi biến mất.Băng tinh dưới thần thức của hắn xem xét, chỉ phát hiện một ít linh lực mà thôi.

Sở dĩ hắn bóp nát là vì hắn hoài nghi ở đây có gì đó.Không chừng là tên thôn hồn kia đang ở chỗ này.

Linh lực ba động vừa rồi mà hắn cảm nhận được có phần kỳ quái.Lại qua thời gian một nén nhang nữa, Vương Lâm âm thầm thở dài.

Hắn tuy không biết rằng băng tinh kia là vật gì nhưng có thể khiến Thiên Ma Tán Nhân cố sống cố chết để đoạt lấy, hiển nhiên vật đó không phải tầm thường như lời nam tử trung niên nói.Đáng tiếc là vật đó đã bị nam tử trung niên hủy mất, nếu không Vương Lâm cũng muốn xem thử xem, rốt cục nó là thứ gì.Hắn thở dài, cũng không nóng vội từ trong không gian nghịch thiên đi ra.

Dù sao nam tử trung niên kia cường đại quá mức, không chừng lại để lại một loại cấm chế nào đó.Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tại vị trí băng tinh tiêu tán vốn chẳng có thứ gì bỗng nhiên lóe lên mấy điểm sáng.

Những điểm sáng ấy ngày càng nhiều, cuối cùng không ngờ lại như quay ngược thời gian, tự tụ lại thành băng tinh.Ngay sau đó, trong hư không xuất hiện một đạo quang quyển màu vàng.

Trong quang quyển hình như có một một tấm màn ngăn cách.

Từng vết nứt nhỏ lan ra, sau đó bên trong đó xuất hiện một vết nứt không gian, từ đó tỏa ra một lực hút, hút băng tinh dần dần bay về phía đó.Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Hắn cắn răng, không nói một lời, quyết đoán từ không gian nghịch thiên lao vọt ra.

Một thân ảnh hư ảo hiện lên giữa không trung, chưa ngưng thật nhưng thân ảnh đó đã vội chụp lấy băng tinh.Lúc này hư ảnh dần dần hiện rõ ràng, đúng là Vương Lâm!Hắn sau khi chụp được băng tinh không hề dừng lại, nhanh chóng phóng về phương xa.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, cơ hồ là sử dụng toàn bộ linh lực, lướt đi như xé gió.Bay được gần một canh giờ tốc độ hắn mới chậm lại, quay đầu nhìn về phía sau một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào băng tinh trên tay, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Hắn không thể phát hiện đây là vật gì.

Trong khi phi hành hắn cũng thử thu nó vào túi trữ vật nhưng không thể.Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán.

Vật này có thể khiến Thiên Ma Tán Nhân coi trọng như vậy hẳn không phải là vật phàm.

Hắn cầm băng tinh, nhớ lại những động tác của Thiên Ma Tán Nhân, dứt khoát ấn vào trán.Khi băng tinh mới chạm vào trán Vương Lâm, hắn còn chưa dùng sức, băng tinh đã tự động chui vào.

Qua một lúc sau, Vương Lâm vẫn không thấy có bất cứ dấu hiệu gì khác thường.

Linh lực trong cơ thể không tăng trưởng, thần thức cũng vẫn như trước.Đáy lòng Vương Lâm nghi hoặc.

Hắn nội thị trong cơ thể một lần nữa.

Băng tinh nọ dường như chưa từng tồn tại, Vương Lâm có tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được.Hắn nhíu mày.

Chẳng lã Thiên Ma Tán Nhân thiên tân vạn khổ, thậm chí không tiếc phế bỏ đệ tử của mình để đạt được vật này, lại là thứ đúng như lời nam tử trung niên nói, chỉ là thứ rác rưởi sao?Hai mày Vương Lâm nhíu chặt, thân thể hướng về phía trước tiếp tục phi hành, muốn nhanh chóng tới được thức hải.

Nhưng đột nhiên vào lúc này, một cơn đau yếu ớt từ trong đầu hắn truyền ra.Cơn đau này rất nhẹ, chỉ vừa xuất hiện là lập tức biến mất.

Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, một cơn đau dữ dội liền xuất hiện.

Lặp đi lặp lại như vậy, những cơn đau khủng khiếp điên cuồng kéo đến.

Lúc đầu còn nhẹ nhàng, về sau thì như sóng giữ, dồn dập đánh tới.Sự việc phát sinh quá nhanh, Vương Lâm cũng chỉ mới bay được thêm mấy trượng liền lập tức rên thảm một tiếng, thân thể run rẩy.

Sự đau đớn điên cuồng xuất hiện, càng về sau càng kịch liệt.

Hắn chẳng nói một lời, lập tức điểm vào mi tâm, muốn tiến vào không gian nghịch thiên tĩnh toạ.

Nhưng hắn lại phát hiện thần thức của mình bị cơn đau xuất hiện cản trở, căn bản là không thể tiến vào không gian nghịch thiên.Sắc mắt Vương Lâm khẽ biến.

Hắn vội dùng nội thị nhìn lại thân thể, lập tức phát hiện bên trong thức hải của mình đã bị một tầng sáng màu lam bao vây, sự đau đớn chính là từ nơi này truyền tới.

Loại đau đớn này cho dù là Vương Lâm tâm chí kiên định cũng không khỏi biến sắc, lại rất khó ngăn cản, chỉ đành đau khổ chống chịu.Lúc này một đạo ánh sáng màu lam từ đỉnh đầu Vương Lâm chậm rãi bay ra.

Quầng sáng này sau khi xuất hiện lập tức hoá thành vô số xúc tua.

Những xúc tua này phiêu đãng giữa không trung.

Dần dần chúng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài.Cuối cùng những xúc tua này đột nhiên cử động, hướng về phía thân thể Vương Lâm cuộn tới, vây quanh thân thể hắn, càng ngày càng nhiều.

Xunh quanh thân thể Vương Lâm dần hình thành một cái kén lớn, lơ lửng giữa không trung.Cùng lúc đó, từng đạo lam quang từ trong cái kén phát ra chói mắt.

Lam quang vừa xuất hiện, không gian xung quanh liền như cuộc sóng.

Rung động càng ngày càng nhiều, một lực hút cực đại từ bên trong truyền ra, hút cái kén vào.Trong nháy mắt, cái kén khổng lồ liền biến mất.

Rung động dần dần cũng dừng hẳn, không còn thấy một chút gì khác thường.Không lâu sau, một tu sĩ ma hoá đột nhiên xuất hiện.

Khuôn mặt hắn già nua vừa nhìn đã thấy tràn ngập lệ khí.

Sau khi hắn hiện thân liền nghi hoặc nhìn quanh, tay phải tuỳ ý chụp vào hư không một cái, một khe hở không gian liền hiện ra.Tu sĩ này không ngừng chụp ở bốn vị trí khác nhau, xem xét các khe hở không gian, cuối cùng không tìm thấy gì mới xoay người biến mất.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 190: Cổ Thần truyền thừa (4). ( 189/2095)Bên trong cơ thể cổ thần, hầu hết mọi nơi đều có tu sĩ ma hoá tìm tòi.

Thân thể cổ thần tuy lớn, đối với tu sĩ ma hoá có chút phiền phức nhưng đám người này dường như rất hiểu rất rõ nơi này, giống hệt Mạnh Đà Tử.Cho dù là ở ngoài huyệt Khí Hải có khí lãng nhưng bọn họ sau khi gặp phải cũng chẳng hề né tránh, thậm chí còn chạy vào bên trong khí lãng tìm kiếm một hồi.Cứ tìm tòi như vậy, mà lại không có thu hoạch gì, nhưng tu sĩ ma hoá vẫn không bỏ cuộc.

Dù sao tìm được thôn hồn này đối với tương lai bọn chúng có quan hệ trực tiếp.Vương Lâm sau khi bị vây trong cái kén lớn kia một khắc, thân thể tiến vào một trạng thái rất kỳ dị.

Trước mắt hắn hiện lên một mảnh không gian đầy sao, bốn phía lại là toàn một màu đen.Hắn không cảm thấy thân thể mình tồn tại.

Nhưng trạng thái này lại bất đồng với thần thức ly thể.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể mình đang di động về phía trước với tốc độ cực nhanh.Khu vực đầy sao kia càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành những quả cầu vĩ đại.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy một người khổng lồ.

Người khổng lồ này đang ngồi khoanh chân trên một quả cầu lớn, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết.

Từ tay hắn bắn ra một tia, đánh vào một quả cầu ở phía xa.

Ầm một tiếng, quả cầu liền nổ tung, một đợt sóng không khí kinh khủng nhanh chóng từ nơi nổ mạnh đó tràn ra.Người khổng lồ không thèm để ý, tay phải chụp một cái.

Một giọt chất lỏng màu vàng từ nơi đó bay ra, rơi xuống tay hắn.

Ngay sau đó tay trái hắn xoa một cái, một trận thất thải quang mang loé lên.

Sau khi quang mang tiêu tán, trên tay người khổng lồ bỗng nhiên có thêm một đứa trẻ nhỏ.Hắn lãnh đạm nhìn đứa trẻ, tay phải miết giọt chất lỏng vừa nãy, nhỏ lên mình nó, sau đó thân thể bay lên, cầm đứa trẻ trong tay ném vào bên trong quả cầu hắn vừa ngồi.Đứa trẻ bị giọt chất lỏng màu vàng bao bọc, bay vút đi, hoá thành một đạo lưu tinh lập tức bay vào bên trong quả cầu kia.

Do tốc độ quá nhanh, lực ném lại mạnh nên mãi tới gần giữa quả cầu mới chậm lại rồi dừng hẳn.Người khổng lồ kia cùng không thèm liếc mắt một cái, thân thể loé lên rồi biến mất.Vương Lâm nhìn cảnh này, hai mắt loé sáng, ẩn hiện một tia rung động.

Người khổng lồ này nhất định là cổ thần!

Cổ thần cường đại đến bậc nào hiện giờ hắn đã hiểu được.

Cái vật hình tròn kia chính là thứ là Tư Đồ Nam đã từng đề cập qua, trên thực tế chính là một tinh cầu.Mà lúc này vô số những ngôi sao trước mắt hắn chính là vô số tinh cầu.

Chẳng qua do khoảng cách quá xa nên nhìn có vẻ không lớn.

Nhưng trên thực tế thì chúng đều to khổng lồ.Cổ thần phất tay là có thể hủy diệt một tinh cầu, đây là thực lực đến mức nào!

Thần thông mạnh mẽ ra sao!Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Hắn hầu như không còn suy nghĩ cũng có thể hiểu vì sao cổ thần cuối cùng lại biến mất.

Loại thân thể khổng lồ này phải cần linh lực nhiều tới đáng sợ, nếu cứ tiếp tục phát triển vậy thì hẳn phải hủy diệt tất cả tinh cầu mất.Vương Lâm trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về chỗ đứa trẻ nọ bị ném xuống.

Trong lòng vừa nghĩ tới, hắn cảm giác bản thân nhoáng một cái đã đi tới tinh cầu đó.Trên tinh cầu nọ không hề ít người tu chân.

Trừ một số người tu vi cực cao mới thấy được hiện dị thường do đứa trẻ bay vào gây ra thì không còn người nào phát hiện ra.

Tuy nhiên những tu sĩ này sau khi tìm hiểu cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.Trang phục của họ so với tu chân giới mà Vương Lâm thấy có những điểm bất đồng rõ ràng.Vương Lâm chìm vào lòng đất, rất nhanh tìm được đứa bé nọ.

Đứa bé được chất lỏng màu vàng bao bọc, yên tĩnh nằm ở trung tâm của tinh cầu.Cũng không biết đã qua bao lâu, người tu chân trên tinh cầu càng ngày càng nhiều, cực kỳ phồn thịnh.Nhưng đột nhiên đến một hôm, đứa trẻ bao năm yên lặng đột nhiên mở mắt.

Ngay sau đó chất lỏng màu vàng bên ngoài thân thể nó co rút lại, cuối cùng bị thân thể nó hút lấy hoàn toàn.

Mà thân thể nó dần dần lớn lên, phát triển thành một thiếu niên.Tiếp theo là một trường hạo kiếp.

Vương Lâm thấy thiếu niên kia sau khi lớn lên, thân thể vừa động, tất cả thực vật trên tinh cầu đều héo rũ, hóa thành những đạo chất lỏng màu xanh biếc, hướng về tâm của tinh cầu, sau đó bị hắn hấp thu.Quá trình này kéo dài rất lâu.....Vô luận người tu chân điều tra thế nào cũng không thu hoạch được gì.

Họ dường như bị bịt mắt, không hề phát hiện ra hướng mà tinh hoa thảo mộc biến mất.Tiếp theo đó, linh khí của cả tinh cầu trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng mất đi.

Rất nhanh sau đó cả tinh cầu không còn một chút linh lực.

Một số lượng lớn tu sĩ bất đắc dĩ đành phải di chuyển.Linh khí toàn bộ là bị thiếu niên kia hấp thu.

Thân thể hắn đã lớn lên không ít.Sau đó, trên mặt đất xuất hiện những thiên tai khủng khiếp, núi lở đất sụp, thậm chí nhiều tu sĩ không kịp thời di chuyển đều chết một cách lạ lùng, nguyên nhân chẳng rõ ràng, thường là đột nhiên tu vi toàn thân mất hết, sức sống cũng mất sạch trong nháy mắt.Nhiều năm sau, cả tinh cầu này trở thành một hành tinh chết.

Lúc này thân thể thiếu niên ở tâm tinh cầu kia khẽ động.

Tinh cầu nổ ầm một tiếng, vỡ tan.Trong tiếng nổ đó, thiếu niên kia bay ra.

Thân hình hắn cao ngàn trượng, ánh mắt lạnh lùng, không có bất cứ tình cảm gì tồn tại.- Tên của ta là Đồ Ti!Thiếu niên khép hờ hai mắt, tựa hồ cảm nhận gì đó, hồi lâu mới thì thào tự nói.Đột nhiên hắn mà hai mắt, nhìn chằm chằm vào vị trí giữa hư không nơi Vương Lâm đang đứng, giọng nói lạnh như băng:- Ta là cổ thần, kẻ được truyền thừa, ngươi tự thu xếp với bộ phận ký ức của ta đi!Lúc này toàn bộ hư không đột nhiên biến mất.

Thân thể Vương Lâm giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy, kéo nhanh trở về, một lần nữa lại tiến vào trong cơ thể.Hắn dưới sự chấn động bỗng nhiên mở to hai mắt, thấy trước mắt không phải là hư không đen tối mà là một tấm màng mỏng trong suốt.- Truyền thừa.....Ánh mắt hắn lóe sáng, nhìn tầm màng phía trước, biết nó hẳn có quan hệ trực tiếp với băng tinh.Tại thời khắc này, trong đầu Vương Lâm có thêm ba chữ cổ màu vàng.

Thần thức hắn đảo qua, cảm giác rất hiểu loại chữ này, lập tức nhận ra.- Cổ thần quyết.Vương Lâm nhắm hai mắt, một lúc lâu sau mới mở ra.

Hắn sau khi mở hai mắt, khóe miệng lộ nụ cười tinh quái.

Vương Lâm đã hiểu rõ vì sao ngày đó Thiên Ma Tán Nhân lại hao tổn tâm cơ, dùng mọi thủ đoạn, hóa ra là để lấy được truyền thừa của cổ thần!Căn cứ vào một bộ phận ký ức hắn thu được, Vương Lâm đã biết, mỗi một cổ thần khi đã có thể truyền thừa, thì người đạt được truyền thừa sẽ trở thành cổ thần kế tiếp.Cổ thần truyền thừa chia ra làm hai bộ phận là truyền thừa sức mạnh và truyền thừa ký ức.Chỉ cần được truyền thừa hai bộ phận này, người đó lập tức trở thành tân cổ thần, đạt được mọi thần thông của cổ thần.

Chẳng qua không phải cổ thần nào cũng có thể truyền thừa.

Chỉ có những người tu vi đạt tới một trình độ nhất định, hơn nữa sau khi tử vong, thân thể sau mười vạn năm được bảo tồn, không bị hư hại chút gì, lúc ấy mới có một tỷ lệ nhất định có thể sinh ra truyền thừa.Nói tóm lại, tỷ lệ này cũng không lớn, thậm chí có thể nói là cực nhỏ.

Từ cổ chí kim, cổ thần có thể sinh ra truyền thừa cũng không nhiều.Có một nguyên nhân trọng yếu gây nên chuyện này, đó là cổ thần truyền thừa ngoài những điều kiện trên còn cần cổ thần phải tự nguyện từ bỏ tính mệnh lâu dài của mình.

Trên thực tế cổ thần sống rất rất lâu, nếu chẳng may mà chết thì sẽ không thể xuất hiện truyền thừa.Chỉ có những cổ thần ở thời kỳ trung niên, tự nguyện trả giá bằng tính mạng mình mới có thể sinh ra truyền thừa.Về phần bộ tộc cổ thần, bọn họ bồi dưỡng trẻ nhỏ cực kỳ tàn khốc, thường thường là tùy ý ném vào trong một hành tinh nào đó, lấy vật chất của cả hành tinh đó để nuôi dưỡng đứa trẻ.

Thời khắc đứa trẻ lớn lên chính là lúc hành tinh đó bị hủy diệt.Đương nhiên loại phương pháp này cũng có tỷ lệ thất bại.

Bộ tộc cổ thần bọn họ là một chủng tộc vô tình.

Chuyện sinh tử của bọn trẻ họ chẳng thèm quan tâm.

Kỳ thực đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cổ thần lại thưa thớt như vậy.Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng.

Căn cứ vào phần ký ức hắn được truyền thừa, hắn đã biết trong cơ thể cổ thân căn bản là chẳng có thứ pháp bảo gì, càng chẳng có tí cặn bã của đan dược nào.

Những điều này hẳn là do kẻ viết đặt điều nhằm mục đích nào đó.Hắn cũng thông qua ký ức truyền thừa cảm ứng với cơ thể cổ thần, biết rằng truyền thừa lực lượng đã bị người khác đoạt được cách đây mấy vạn năm!Mà chuyện trọng yếu nhất đối với Vương Lâm lúc này là làm sao rời được khỏi cơ thể cổ thần.

Căn cứ theo ký ức của cổ thần lưu lại cũng có phương pháp nhưng phương pháp này khiến Vương Lâm có cảm giác bất lực.Muốn rời khỏi nơi này, đối với người khác mà nói thì rất khó khăn, nhưng đối với người được truyền thừa ký ức thì lại rất đơn giản, chỉ cần tới thức hải của cổ thần, trong lòng vừa có ý niệm là lập tức có thể rời đi.Nếu theo cách bình thường, Vương Lâm vào thức hải mới có thể đoạt được truyền thừa ký ức, như vậy mọi việc đều xuôn xẻ.

Nhưng hắn lại đạt được truyền thừa theo cách khác, vậy thì bây giờ hắn lại phải tới thức hải.Trước đây Vương Lâm cũng không biết tiến vào thức hải khó khăn ra sao.

Nhưng giờ đây hắn đã có được một bộ phần truyền thừa ký ức, đối với thức hải, thậm chí là bên trong cơ thể cổ thần hiểu rõ hơn ai hết.Nếu muốn tiến vào thức hải, trước tiên phải đạt được truyền thừa lực lượng của cổ thần, lấy nó thôi động linh lực còn sót lại trong cơ thể cổ thần thì mới có thể mở ra thức hải.Chẳng qua tại phương diện này lại có một vài biến cố.

Trong ký ức mà Vương Lâm nhận được có nói qua tới chuyện này.

Đó là nguyên nhân vì sao cổ thần Đồ Ti lại từ bỏ táng mạng lâu dài mà ngưng kết thành truyền thừa.Bộ tộc cổ thần vẫn lưu truyền một thần thông thần bí, tên là Mặc Lưu Hóa Thần Thuật.Thần thông này sau khi luyện thành thì có thể khiến thần thức phân tán, một hóa mười, mười hóa ngàn vạn, cuối cùng thành hàng triệu vạn.

Mà mỗi thần thức này đều có tu vi như bản thể.

Người sáng tạo ra thần thông này không biết là ai, nhưng vô số năm qua vẫn chưa từng có người nào tu luyện thành công.Đồ Ti có thể nói là kỳ tài ngút trời.

Hắn sau khi tu luyện thần thông này không có kết quả lại dám nghĩ ra một phương pháp điên cuồng.

Đó tu luyện ngược lại, từ bỏ táng mạng dài lâu, trong nháy mắt trước khi tử vong, nương theo khoảnh khắc thần thức phân tán tiêu tan, dựa vào thần thông bảo trì mấy ngàn thần thức bất diệt, chuẩn bị tu luyện lại, cuối cùng lại đạt được hiệu quả giống hệt Mặc Lưu Hóa Thần Thuật.Chỉ đáng tiếc là nếu cho Đồ Ti một chút thời gian, hắn nhất định sẽ thành công.

Chẳng qua đúng lúc này lại xuất hiện biến cố.

Một hồng phát nam tử đột nhiên xông vào bên trong cơ thể Đồ Ti.Người này tu vi kinh người, dám cướp đoạt truyền thừa lực lượng.

Nhưng sau khi đại chiến với thần thức còn lưu lại của Đồ Ti một hồi, cuối cùng do Đồ Ti vốn đã tử vong, chỉ còn lưu lại thần thức nên không địch lại, thần thức tan biến.Thức hải liền chia ra làm hai.

Một phần hóa thành huyết hải phong ấn, dùng để vây khốn hồng phát nam tử khiến hắn không thể ra ngoài.

Một phần khác hóa thành tử hải ngăn cản tất cả mọi người tiến vào, cất dấu truyền thừa ký ức đầy đủ.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cẩn thận xem xét lại ký ức trong đầu lần nữa.

Tới khi xem xét kỹ càng, mọi việc đối với hắn dần dần rõ ràng.So với những thông tin kia, thấy thu hoạch lớn nhất khi tiến vào cơ thể cổ thần chính là cổ thần quyết kia.Ba chữ lớn trong đầu hắn ngoài việc ghi chép một bộ phận ký ức của Đồ Ti còn có một bộ phận công pháp thần thông không hoàn chỉnh.

Cổ thần quyết này là thứ mà mỗi cổ thần khi còn nhỏ đã có sẵn trong đầu, hơn nữa là thần thông họ tu luyện cả đời.Tinh túy của loại thần thông này chính là hai chữ ---- Cướp đoạt!Cướp đoạt hết thảy!Trong trí nhớ của Vương Lâm, công pháp này có hai tầng đầu tiên.

Chỉ có vậy nhưng khi hắn xem kỹ cũng phải âm thầm kinh hãi, tâm trí chấn động.

Nếu dựa theo công pháp này mà tu luyện, hắn tin tưởng chuyện kết anh của mình không phải là mộng tưởng nữa.Trầm ngâm một chút, đôi mắt Vương Lâm lóe sáng.

Hắn vươn tay ấn vào tấm màng mỏng ở xung quanh, toàn thân tỏa ra thất thải quang mang, trong miệng lẩm bẩm mấy khẩu quyết phức tạp khó hiểu.

Cơ thể hắn đột nhiên biến mất, sau khi xuất hiện đã ở vị trí trước đây.Thân thể hắn vừa xuất hiện, lập tức thấy một đợt khí lãng từ xa ào ào đánh tới.

Khí lãng vô cùng vô tận, ầm ầm tràn tới, nhưng thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích, hai mắt khép hờ, hai tay xuất ra mấy pháp quyết, trong nháy mắt ấn về phía khí lãng một cái.

Trong nháy mắt đó, thân thể hắn lập tức dung nhập vào trong khí lãng, cũng với khí lãng xông thẳng về phía trước.Nếu là trước đây thì Vương Lâm tất nhiên sẽ không làm vậy.

Nhưng hiện tại sau khi hắn kế thừa một bộ phần ký ức của cổ thần, có thể nói đối với thân thể cổ thần, hắn quen thuộc hơn bất cứ kẻ nào.Thậm chí có thể nói, nếu lúc này hắn muốn né tránh thì không kẻ nào có thể tìm thấy hắn.

Trừ phi là hồng phát nam tử đã đoạt được truyền thừa lực lượng kia có thể thoát ra khỏi huyết hải, bằng vào tu vi kinh người của hắn thì mới tìm nổi.Vương Lâm đang ở trong khí lãng, ánh mắt lóe lên.

Sau khi khí lãng di chuyển tới một điểm, thân thể hắn lao ra, trong nháy mắt liền phóng tới chân trời.

Tay phải hắn tùy ý chụp một cái, nhất thời giữa không trung xuất hiện một khe nứt không gian.

Thân thể hắn lóe lên, chui tọt vào trong.Sau khi xuất hiện trở lại, hắn đã rời khỏi phạm vi Khí Hải, bay hướng về phía tử phủ thức hải.

Vương Lâm có ý định tới nơi thần thức tử hải phân làm hai quan sát một chút, nếu cuối cùng sự việc đúng như trong ký ức kia thì hắn sẽ thực hiện một kế hoạch lớn mật.Sau khi rời khỏi Khí Hải, trước mắt Vương Lâm là một thế giới đầy mầu vàng lấp lánh.

Nếu là trước đây, hẳn Vương Lâm đã nghĩ nơi này chắc hẳn là chẳng có bến bờ.

Nhưng hiện giờ sau khi được truyền thừa ký ức, nơi này đối với hắn đã không còn thần bí và khổng lồ như vậy nữa.Trong khi phi hành, ánh mắt Vương Lâm bình thản, thường tùy ý chụp một cái, lập tức mở ra một khe không gian.

Thân thể sau khi chui vào đó, đến lúc xuất hiện đã ở cách đó rất xa.Đây là một phương pháp di động đặc biệt bên trong cơ thể cổ thần do ký ức truyền thừa ghi lại.

Trên thực tế nếu hắn được truyền thừa toàn bộ ký ức thì chỉ cần hắn có ý nghĩ, lập tức có thế tới bất cứ đâu trong cơ thể cổ thần trong nháy mắt.Vương Lâm vừa từ trong một khe hở chui ra, đột nhiên sắc mặt hơi đổi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Trong phút chốc, cách nơi hắn đứng không xa, không gian vặn vẹo một cái, sau đó xuất hiện một tu sĩ ma hóa.

Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Vương Lâm, liếm liếm môi, cười khặc khặc nói:- Tiểu tử kia, rốt cục lão phu cũng tìm được ngươi rồi!Sau đó hắn vươn tay phải hướng Vương Lâm chụp tới.

Thần sắc Vương Lâm bình thản, không hề bối rối.

Thân thể hắn lùi lại, trong miệng đọc một khẩu quyết phức tạp.Nhất thời cảnh tượng bốn phía tự dưng như dài ra vô hạn.

Chuẩn xác mà nói, là khoảng cách giữa tu sĩ kia vào Vương Lâm trong nháy mắt dài ra vô hạn.

Hai người lúc đầu chỉ cách nhau mười trượng, giờ đã xa nhau ngàn dặm.Tu sĩ ma hóa nọ sau khi chụp vào khoảng không, không khỏi ngẩn ra, sắc mặt trở nên âm trầm, hừ nhẹ một tiếng, tay phải vung lên, thân thể bỗng dưng vọt về phía trước, lập tức lao qua ngàn dặm, đuổi theo Vương Lâm.Vương Lâm cười lạnh, tay phải chụp vào khoảng không trước mắt một cái, thân thể liền tiến vào khe không gian, trong nháy mắt liền biến mất.Tu sĩ ma hóa nọ lại ngẩn người, ánh mắt lóe lên, không nói một lời liền dùng thần thức tìm kiếm, lại liên lạc bằng thần thức với đồng bọn, truyền ra tin tức đã phát hiện ra Vương Lâm.

Chỉ vài giây sau khi tin tức được truyền đi, cơ hồ tất cả tu sĩ ma hóa trong cơ thể cổ thần đều chạy về phía này.Cũng lúc đó, mấy chục tu sĩ vốn đang tìm kiếm bốn xung quanh, liền triển khai thần thức, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng rất nhanh sau đó phát hiện ra vị trí của Vương Lâm.

Vì thế đám người này dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía đó.Sau khi kế thừa một bộ phận ký ức của cổ thần, Vương Lâm tuy rằng tu vi không tăng lên nhưng trong cơ thể cổ thần, hắn lại có thể tùy ý xuyên qua không gian, không có kẻ nào có thể hiểu rõ nơi này hơn hắn.Dù là hồng phát nam tử đạt được truyền thừa lực lượng kia thì ở điểm này cũng không thể so với hắn.

Dù sao thì hai người được truyền thừa hai mặt bất đồng.Mà tu sĩ ma hóa sau khi phát hiện Vương Lâm, triển khai tốc độ bay tới, thần thức tập trung tìm kiếm, lập tức lại khiếp sợ phát hiện, không ngờ lại mất dấu đối phương.

Đối phương dường như còn quen thuộc nơi này hơn hẳn bọn họ.Càng ngày càng có nhiều tu sĩ ma hóa tới huyệt Khí Hải.

Thần thức do bọn họ liên hợp lại, có thể nói là vô cùng khổng lồ, quét ngang qua là có thể dễ dàng phát hiện Vương Lâm.

Nhưng cứ mỗi khi thần thức tập trung tại một điểm là lập tức lại thấy thân ảnh đối phương quỷ dị biến mất.

Sau đó cho dù mấy người này có tìm kiếm thế nào đi nữa cùng không còn thấy tung tích Vương Lâm nữa.Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên, cười lạnh, tay phải lại mở ra một khe không gian, thong dong bước vào.

Sau khi hắn xuất hiện thì đã ở trong tử phủ thức hải.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 191: Thần thức tử hải . (1+2+3) ( 190/2095)Hiện tại thức hải tử phủ trước mặt Vương Lâm, giống như một quả cầu khổng lồ, hắn không cách nào đo được.

Hai nửa quả cầu này phân cách bởi đường kính thẳng tắp rõ ràng, một nửa màu đỏ như máu, một nửa còn lại là màu xám đen.Một nửa đỏ như máu, hiển nhiên chính là huyết hải, về phần một nửa kia là thần thức tử hải.Vương Lâm quan sát quả cầu quỷ dị trước mắt này, ánh mắt hắn chợt lóe sáng.

Năm đó cổ thần Đồ Ti và nam tử tóc đỏ giao chiến một trận có thể nói là long trời lở đất, lấy thân thể cổ thần này làm chiến trường, đánh xé lẫn nhau.

Cuối cùng tuy rằng cổ thần Đồ Ti bởi vì chỉ còn lại có trạng thái thần thức, cho nên bị yếu thế, nhưng lão lại chia thức hải thành hai phần: Một phần thì ngưng kết thành tử hải, ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn thu được truyền thừa ký ức của lão.

Còn phần kia lại là hóa thân huyết hải, phong ấn nam tử tóc đỏ trong đó.Thấy cảnh tượng trước mắt, Vương Lâm không khỏi kính phục đối với Thiên Ma Tán Nhân - sư phụ của Lục Dục Ma Quân.

Người này có thể nói là kỳ tài ngút trời, không ngờ lại nghĩ tới biện pháp lấy dục niệm của cổ thần thúc đẩy, lấy thần cốt dẫn dắt, dám đi lối tắt, hao phí thời gian mất mấy ngàn năm, mở ra một thông đạo tạm thời nối liền với thần thức tử hải.Đáng tiếc, nếu không đột phải nhiên xuất hiện người đàn ông trung niên kia, hiện tại rất có khả năng Thiên Ma Tán Nhân đã kế thừa toàn bộ ký ức của cổ thần rồi.Mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, thân mình bước về phía trước nhằm phía thần thức tử hải.Thân mình hắn mới vừa tới gần đám bụi xám đen, lập tức một màn sương mù màu xám, từ bên trong khuếch tán ra phía trước ngăn cản bước tiến của hắn.

Bên trong sương mù này ẩn chứa một lực cản vô hình.Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, theo một phương hướng khác tiếp tục phóng đi.

Nhưng bất kể hắn từ vị trí chỗ nào đi tới, màn sương mù màu xám kia đều sẽ xuất hiện đột ngột chặn lại.

Mặc cho hắn tấn công như thế nào, rốt cục cũng không thể xuyên qua được màn mù sương màu xám này.Vương Lâm trầm mặc một chút, tay phải vỗ vào túi trữ vật, xuất ra bình linh dịch, hắn uống một hớp lớn sau đó khoanh chân ngồi giữa không trung, hít thở một chút.

Tiếp sau đó hai mắt hắn bắn ra một luồng tinh mang, hai tay ở trước người liên tục biến hóa pháp quyết, trong nháy mắt mấy tàn ảnh xoay tròn, từng cái từng cái xuất hiện ở trước người của hắn.Tinh mang trong mắt hắn càng ngày càng sáng, hai tay biến hóa càng lúc càng nhanh, tốc độ tàn ảnh trước người càng ngày càng nhanh.

Hồi lâu sau, hai tay Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó hắn chập hai tay lại đồng loạt nhấn về phía trước một cái.Lập tức đám cấm chế tàn ảnh này, lập tức hóa thành vô số vòng tròn, nhanh chóng khuếch tán lao tới phía trước.

Ngay sau đó, Vương Lâm lập tức nhảy lên cao, hắn đặt tay phải ở trước ngực, tay trái đặt tại vai phải, hai tay phân biệt bấm pháp quyết trông thật kỳ lạ, hai chân lại chậm rãi bước về phía trước một bước.Lập tức một luồng sáng màu đen theo bước chân của hắn trên mặt đất lóe sáng lóng lánh sau đó nhanh chóng lan tràn vào thân thể.

Tới phía trước ngực thì một phân thành hai thuận theo hai cánh tay hắn trong nháy mắt liền đi vào hai ấn quyết trên tay.Trong phút chốc một quả cầu màu đen cỡ đầu người, tản phát ra vô số xúc tu lúc ẩn lúc hiện, ngưng tụ phía trước Vương Lâm.- Cổ thần!

Phá!Vương Lâm quát khẽ, hai mắt chợt lóe hàn quang, hai tay vung mạnh ra hai bên, chân phải lại bước lên phía trước một bước.

Quả cầu màu đen này lập tức phóng về phía trước như một tia chớp, rất nhanh liền đuổi kịp những vòng tròn cấm chế kia, rồi cùng nhau đánh sâu vào màn sương mù màu xám đen.Cổ thần phá này là sau khi Vương Lâm xem xong Cổ thần quyết, là một pháp thuật duy nhất có thể lập tức thi triển.

Uy lực của pháp thuật này cũng không phải là công kích, mà là lấy linh lực khổng lồ để cưỡng ép phá giải hết thảy cấm chế.Trước đó Vương Lâm đã uống một ngụm lớn linh dịch, trải qua chuyển hóa đặc biệt của Cổ thần phá toàn bộ đã biến đổi thành quả cầu màu đen kia.Cùng lúc đó bỗng nhiên thân hình Vương Lâm lao tới phía trước, thế lao như sao băng.Đầu tiên tiếp xúc với sương mù màu xám là tàn ảnh cấm chế Vương Lâm thi triển ra,.

Chúng rơi vào trên sương mù lập tức liền giống như thanh sắt nung đỏ rơi vào đống tuyết đọng, lập tức làm tan được một phạm vi lớn sương mù màu xám kia.Chẳng qua sương mù mới vừa tiêu tan, liền lập tức lại có hàng loạt sương mù bổ sung lại, căn bản chính là vô cùng vô tận.

Nhìn với mắt thường cũng thấy chẳng những sương mù không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, hình thành tầng tầng lớp lớp sương mù.Sau tàn ảnh cấm chế, chính là viên hắc cầu do Cổ thần phá cô đọng, quả cầu này huy động vô số ngọn lửa hình xúc tu trên nó, mới vừa đụng tới màn sương mù, liền lập tức phịch một tiếng vỡ vụn, trong khoảnh khắc vỡ vụn này, bỗng nhiên một đợt sóng không khí xuất hiện, mạnh mẽ đánh ra bốn phía, tiếng ầm ầm vang động cả không gian.Nhờ vậy, màn sương mù mù mịt liền bị cưỡng ép mở ra một lỗ hổng.

Từ bên ngoài nhìn vào lỗ hổng, bên trong sâu không thấy đáy.

Lúc này, thân mình Vương Lâm hóa thành luồng sao băng, mạnh mẽ lao vào bên trong lỗ hổng.Sóng không khí đẩy dạt sương mù bốn phía ra mấy chục trượng, ngay sau đó liền bị đại lượng sương mù bao quanh dũng mãnh ập vào, dần dần có vẻ không chịu nổi, bắt đầu co rút lại về phía sau.

Sau đó, lỗ hổng càng ngày càng nhỏ, phỏng chừng không bao lâu nữa, lỗ hổng sẽ theo sự tan vỡ của sóng không khí mà biến mất.Vương Lâm với tốc độ cực nhanh, tại bên trong lỗ hổng nhanh chóng phóng xuyên xuống dưới.

Lỗ hổng dần dần thu nhỏ lại, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhưng lúc này không phải là lúc lùi bước, nếu như còn có chút khả năng, Vương Lâm cũng không cần nghĩ tới chuyện phải thực thi kế hoạch cuối cùng trong lòng kia.Mắt thấy sóng khí bốn phía đã thu nhỏ lại rất nhiều, mà phía trước vẫn còn sâu không thấy đáy, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lại uống thêm một ngụm linh dịch, hai tay tạo thành hình chữ thập, trong miệng ngâm nhẹ, bỗng nhiên duỗi rộng hai tay ra, lại một quang cầu màu đen xuất hiện ở trước người hắn.Hắn không nói một lời cầm lấy quả cầu tung qua bên cạnh, lập tức quả cầu vỡ vụn, sóng không khí giống như được rót vào một nguồn sức sống mới, lại hướng bốn phía thúc đẩy lan tràn ra.

Vương Lâm biết thời gian cấp bách, mỗi lần sử dụng Cổ thần phá này, sức chịu đựng đối với cơ thể của hắn cũng sẽ rất lớn.

Nếu là trong vòng ba lần, sức chịu đựng này thật ra cũng không rõ ràng lắm, chỉ khi nào vượt qua ba lần nếu hắn không có tu luyện Cổ thần quyết trước, thì sẽ sinh ra một mối nguy hại cho thân thể của hắn.Dù sao Cổ thần phá này muốn thi triển phải có cơ sở là Cổ thần quyết, Vương Lâm hiện tại dựa vào linh lực vô biên trong linh dịch, có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.Thân mình hắn chợt lóe lên, tiếp tục phóng về phía trước, khi sóng không khí bốn phía lại rít gào không chịu nổi màn sương mù đang bắt đầu thu nhỏ lại, Vương Lâm rốt cục đã đi tới đáy của màn sương mù.Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Lâm liền cười khổ, không nói hai lời liền quay đầu quay về.

Ở dưới đáy sương mù kia, là một tầng lôi điện liên miên không dứt, từng tia chớp màu tím lóe sáng, nếu tùy tiện xông vào tất nhiên sẽ hình thần câu diệt không phải nghi ngờ.Hơn nữa tại dưới tầng lôi điện kia, Vương Lâm còn nhìn thấy có một vùng hải dương màu đen, trên hải dương mây bốc lên cuồn cuộn, chốc chốc lại hiện ra sinh vật chiều dài ước chừng vạn trượng có vẻ như rồng nhưng cũng giống thuồng luồng, ngẩng cao đầu lạnh lùng xuyên thấu qua tầng lôi điện nhìn chòng chọc vào Vương Lâm.Nơi này, căn bản không phải là chỗ Vương Lâm có thể xông vào, sợ là còn chưa tiến vào phạm vi tử hải, đã táng mạng ở chỗ này.

Bản tính Vương Lâm quyết đoán, gặp tình thế bất lợi lập tức lui về phía sau.Trong khoảnh khắc sóng khí bốn phía sụp đổ, lỗ hổng sắp sửa đóng kín, Vương Lâm vọt ra ngoài.

Hắn lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống màn sương mù dày đặc, trên mặt hắn âm trầm không biết làm thế nào.Nếu không thể tiến vào trong thần thức tử hải này, hắn lại không thể rời khỏi thân thể cổ thần, nhưng dựa vào thực lực bản thân hắn, căn bản là không có khả năng đi vào.

Kỳ thật không chỉ riêng hắn, cho dù là đám người Lục Dục Ma Quân, cũng không có bản lĩnh tiến vào tử hải.Trong cơ thể cổ thần này, chỉ có một người có thể đi vào, đó chính là người nhận được truyền thừa sức mạnh của cổ thần!Vương Lâm trầm mặc một hồi, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm một nửa quả cầu thật lớn khác, cũng chính là huyết hải.Nam tử tóc đỏ chính là bị phong ấn tại nơi đây, chỉ cần hắn có thể thoát ra, như vậy bài trừ tử hải đương nhiên là không thành vấn đề.

Thậm chí có thể nói, đối với việc bài trừ tử hải này khát vọng của nam tử tóc đỏ, còn muốn cao hơn không ít so với Vương Lâm.Dù sao tại trong tử hải kia có truyền thừa ký ức mà hắn tha thiết ước mơ, một khi nhận được, như vậy hắn lập tức biến hóa, hoàn thành kế thừa xong hắn có thể trở thành tân cổ thần.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào huyết hải, dần dần, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười.

Thông qua đủ loại dấu hiệu trước đây, Vương Lâm dĩ nhiên đoán ra, đúng là bởi vì chính mình là thôn hồn, cho nên đàm tu sĩ ma hóa đó mới phát điên lên rồi đổ xô tìm mình.Như vậy nguyên nhân bọn họ tìm kiếm mình, là vì sao chứ?

Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn mang, hắn nghĩ tới du hồn kia mau muốn trở thành thôn hồn, du hồn khổng lồ như vậy, sự xuất hiện của nó hoàn toàn là trái với lẽ thường.o0oThân là thôn hồn Vương Lâm biết rằng tại giới tịch diệt, trong thôn hồn có giới hạn lãnh địa rõ ràng, nếu trong lãnh địa này có du hồn nhắm tới thôn hồn để tiến hóa, như vậy thôn hồn sẽ không cho phép nó thành công tiến hóa, trước lúc đó, sẽ cắn nuốt du hồn này.Trừ phi dưới tình huống bốn phía không có thôn hồn, du hồn mới có thể thành công tiến hóa.

Kể từ đó, cửa ải thứ ba đã có thôn hồn tồn tại.

Du hồn xuất hiện khổng lồ như vậy, hiển nhiên không phù hợp lẽ thường.

Cũng có thể là ở dưới một số tình huống đặc biệt nào đó, bị ngoại lực can thiệp cưỡng ép mà thành.Nhất là nghĩ đến thôn hồn kia bị vây trong một loại trạng thái kỳ quái giống như ngủ say, đối với hết thảy sự việc xung quanh không có chút phát hiện nào.

Do đó, trong lòng Vương Lâm mơ hồ có một đáp án.Thôn hồn kia ngủ say, hiển nhiên là do người làm ra, mục đích của nó chính là để trong du hồn lại tiến hóa ra một thôn hồn.

Hết thảy việc này rõ ràng để lộ ra đối phương có một kế hoạch khổng lồ.Kế hoạch này ắt phải cần hai thôn hồn mới có thể hoàn thành.Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân vì sao vừa phát hiện ra mình là thôn hồn, cả một đám tu sĩ ma hóa liền như phát điên bổ đi tìm kiếm.

Dù sao nếu đợi du hồn kia tiến hóa, dựa theo Vương Lâm phân tích chỉ sợ còn phải chờ thời gian rất lâu.Vương Lâm chớp động ánh mắt, lúc này mở ra trước mặt hắn một vấn đề cuối cùng, chính là đám tu sĩ ma hóa, bọn họ đang làm việc cho người nào?Mạnh Đà Tử chết mà sống lại, phương diện này nhất định có một số bí mật kinh người nào đó.

Còn có Đoan Mộc Cực, Uông Thanh Việt bị bắt, màn sương mù dày đặc này, theo sự phân tích của Vương Lâm, càng lúc càng mờ nhạt, mơ hồ sắp hé lộ ra điều thần bí ở bên trong.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào huyết hải, ánh mắt bình tĩnh: nếu nói trong cơ thể cổ thần có năng lực làm được điều này, và có thể khống chế sự chọn người của đám tu sĩ ma hóa, khả năng lớn nhất chính là kẻ nhận được truyền thừa sức mạnh kia, nam tử tóc đỏ bị nhốt ở trong huyết hải!Nếu thật là người này, như vậy mục đích hắn tìm kiếm hai thôn hồn liền rõ ràng sáng tỏ: ngoại trừ trợ giúp hắn thoát khỏi phong ấn huyết hải, Vương Lâm nghĩ không ra đáp án nào khác.Vương Lâm trầm mặc một chút, trong mắt chợt lóe sáng, hắn lại liếc nhìn huyết hải kia một cái, tay phải chỉ vào mi tâm, thân mình hắn lập tức hư ảo tiến vào trong không gian thiên nghịch.Ở bên trong không gian thiên nghịch Vương Lâm liếc mắt nhìn Tư Đồ Nam và cha mẹ một cái, sau đó từ vị trí bên cạnh một góc ít chiếu sáng, khoanh chân ngồi xuống.

Từ khi hắn tiến vào Kết Đan kỳ lúc đi vào không gian thiên nghịch, đã không như trước đây không thể mang theo vào vật chất có chứa dao động linh lực, hiện tượng này đã rõ ràng có biến đổi.Vương Lâm thầm suy nghĩ không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đi tìm nam tử tóc đỏ mở ra thần thức tử hải.

Hiện tại hắn nếu đã thu được Cổ thần quyết, hơn nữa trong tay không hề ít linh vật giúp gia tăng tu vi, Vương Lâm tính toán cứ như vậy bế quan, đột phá Nguyên Anh kỳ.Hắn thở sâu, nhắm hai mắt lại, thần thức ngưng tụ ở thức hải, kế thừa ký ức cổ thần hóa thành ba chữ to, dần dần, từng câu từng câu khẩu quyết phức tạp khó hiểu hiện lên trong lòng hắn.Tầng thứ nhất công pháp của Cổ thần quyết này, chia làm ba giai đoạn, phân biệt là đoạt linh, thôn linh cùng với hóa linh.Mỗi một cổ thần, từ trong khoảnh khắc được sinh ra, trong cơ thể sẽ tự động vận chuyển khẩu quyết tầng thứ nhất, nhưng để hắn trưởng thành tới tuổi thiếu niên, tầng thứ nhất phải tu luyện đến cảnh giới hóa linh.

Lúc này nếu đột phá tiến vào tầng thứ hai, như vậy là có thể hấp thu nguồn sinh lực ở tinh cầu.

Nếu như không đạt tới thì nguyên anh sẽ tiếp tục ngủ say.

Một khi vượt qua thời hạn nhất định nào đó, chất lỏng màu vàng bao bọc thân thể nó sẽ tiêu tan, mất đi vòng bảo hộ phòng ngừa người khác rình rập.

Nếu vậy chờ đợi hắn chỉ có một kết cục, đó chính là bị người khác phát hiện sau đó thôn phệ mà chết.Sau khi nghiên cứu khẩu quyết tầng thứ nhất hồi lâu, Vương Lâm thở dài một hơi, mở hai mắt, lộ ra vẻ trầm tư.

Thông qua nghiên cứu công pháp này, Vương Lâm đã biết một trong những nguyên nhân khiến thân thể cổ thần khổng lồ như vậy.Cổ thần chú trọng luyện thể, rất hiếm khi sử dụng pháp bảo, có thể nói thân thể hắn chính là pháp bảo tốt nhất.

Thậm chí mức độ cứng rắn này, so với một số pháp bảo trong truyền thuyết cũng không thua kém chút nào.Trọng điểm của Cổ thần quyết chính là dùng toàn bộ linh lực thu được để làm vững chắc thân thể.

Một khi đạt tới mức cực hạn chịu đựng của thân thể, tất nhiên cần phải mở rộng thân thể, nếu không tu vi sẽ ngưng trệ không tiến, thân thể càng lớn, linh lực cần bổ sung cũng càng nhiều, sau khi đạt tới trình độ nhất định nào đó, cổ thần phải trải qua một lần trọng tổ thân thể, đây là một quá trình biến đổi về chất.Cả đời một cổ thần số lần trọng tổ càng nhiều, tu vi cũng theo đó càng mạnh, thân thể cũng càng thêm dũng mãnh.Đồng thời mỗi một lần trọng tổ đều sẽ mang đến sự đề cao thần thức.

Ở trong cổ thần, không có phân chia tu vi như Tu Chân Giới, tu vi của cổ thần, chủ yếu chính là hai bộ phận thần thức và thân thể này.Thân thể là vũ khí, thần thức là khống chế cánh tay vũ khí này.

Cứ như vậy, tổ hợp thành bộ tộc cổ thần gần như vô địch.Ở thời kì viễn cổ, cổ thần có thể nói là một thời huy hoàng, nhưng cuối cùng vẫn theo quy luật đắm chìm trong dòng sông lịch sử.

Cho đến ngày nay, đã biến mất không còn gì, có chăng chỉ lưu lại trong một vài sách xưa viết về thời viễn cổ.Cổ thần quyết này Vương Lâm xem ra, nếu là hấp thu được linh khí, theo chiều hướng này để tăng cao tu vi, như vậy tốc độ tự nhiên cũng sẽ cực nhanh.Trầm ngâm một chút, hắn xuất ra túi trữ vật, tra xét một hồi sau đó lấy ra một vật phẩm.Đây là một quả tu đan, là trước đây khi hắn rơi vào trong lệnh tru sát trăm ngày của vạn ma, hắn thu được toàn bộ tu vi của một gã tu sĩ Kết Đan trung kỳ luyện hóa thành quả đan này.Vương Lâm không nói hai lời, ném quả tu đan này vào miệng, tu đan vừa vào miệng lập tức hóa thành một cỗ linh lực vô biên, điên cuồng bạo phát trong cơ thể hắn.Vương Lâm lập tức dựa theo Đoạt linh thuật tầng thứ nhất trong Cổ thần quyết, hai tay bấm quyết, ngồi xuống hít thở.

Linh lực của tu đan bùng nổ, lập tức bị Đoạt linh thuật hấp thu toàn bộ, cuối cùng trong khoảnh khắc dung nhập tiến hành trọng tổ thân thể, bị Vương Lâm cưỡng ép ngừng lại chuyển hướng toàn bộ bổ sung vào trong kim đan bên trong cơ thể hắn.Từng trận linh lực xoay tròn trong kim đan hóa thành từng cơn lốc nhỏ nhanh chóng chạy khắp kinh mạch trong cơ thể hắn, thời gian chỉ hai nén hương linh lực ẩn chứa bên trong liền toàn bộ biến mất.Nếu không có Đoạt linh thuật, muốn tiêu hóa một quả tu đan thế này, ít nhất Vương Lâm phải cần đến mấy tháng thậm chí mấy năm thổ nạp mới có thể làm được, hơn nữa nhiều lắm hắn cũng chỉ hấp thu được bảy tám phần mà thôi, phần còn thừa vô hình trung sẽ tiêu hao đi.Mặc dù đang ở trong không gian thiên nghịch, thời gian được thu ngắn lại, nhưng cũng phải tốn hao thời gian.

Nhưng hiện tại, tương đương với trong thực tế cũng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tu đan liền bị hắn hấp thu toàn bộ không bỏ sót một tí ti nào.Kim đan xoay tròn có quy luật, kéo theo từng trận linh lực ở trong cơ thể lưu chuyển.

Vương Lâm mở choàng hai mắt, tròng mắt lóe sáng, một quả tu đan, khiến tu vi của hắn đạt tới Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, chỉ kém một bước liền có thể tiến vào hậu kỳ.Vương Lâm thò tay phải vào túi trữ vật lấy ra một lô đan dược lúc trước Lý Mộ Uyển luyện chế, lấy từng viên ngậm trong miệng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, những viên đan dược này lần lượt cho vào miệng, chỉ cần nuốt vào một viên thì sẽ tiêu tan trong khoảnh khắc, bị Đoạt linh thuật chuyển hóa, cuối cùng trong nháy mắt làm vững chắc thân thể, lại bị Vương Lâm chặn lại để cho kim đan hấp thu.Cứ như vậy, tu vi của hắn cấp tốc tăng trưởng, rất nhanh liền đột phá Kết Đan trung kỳ, nhảy vọt tiến nhập Kết Đan hậu kỳ.Kế tiếp, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn quả quyết xuất ra một vật quý giá nhất trong túi trữ vật, đó là dịch tủy lấy ra từ trên người giao long vạn trượng lúc ở trong thông đạo!Giao long Vạn trượng này dịch tủy chỉ có một bình bạch ngọc, bởi vậy có thể thấy được mức độ quý báu của nó.

Đây là dược vật quý báu nhất của Vương Lâm hiện giờ, hắn thoáng hơi do dự, ngay sau đó mở ra nắp bình bạch ngọc.Hắn uống một ngụm, tức thì trong khắp cơ thể hắn có cảm giác như lửa đốt, Đoạt linh thuật bỗng nhiên khẽ động, nhanh chóng lưu chuyển.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng: kim đan của hắn càng lúc càng lớn, màu sắc càng thêm chói mắt, tốc độ xoay chuyển càng ngày càng nhanh hơn.Đợi khi một ngụm dịch tủy này được hấp thu xong, Vương Lâm lại uống tiếp một ngụm.Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Mãi cho đến ba tháng sau, Vương Lâm ở trong không gian thiên nghịch, gần như không có lúc nào là không nhắm mắt nhập định, trong cơ thể Đoạt linh thuật Cổ thần quyết luôn luôn đều ở trạng thái vận chuyển.Dịch tủy trong bình bạch ngọc, chỉ còn lại không đến mười giọt.

Kim đan trong cơ thể hắn, gần như đã lớn tới cỡ hai nắm tay, trong màu sắc của nó gần như nhìn thấu màu đỏ giữa kim đan.

Mỗi một lần lưu chuyển một vòng, kinh mạch trong cơ thể hắn đều mơ hồ đau nhói.

Thế nhưng, lại vẫn như cũ không có đột phá Nguyên Anh kỳ.Ở một tháng trước, Vương Lâm ăn vào Lập anh đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh, nhưng đáng tiếc, đan dược này chỉ làm cho màu sắc kim đan ửng hồng, nhưng không mảy may có dấu hiệu phá nát kim đan chuyển hóa thành Nguyên anh.o0oTrầm ngâm một chút sau, Vương Lâm thở dài, hắn không biết người khác khi kết anh có giống như hắn hay không, nhưng nhìn lại bản thân mình, việc kết anh này so với tưởng tượng của hắn trước kia phải khó khăn hơn rất nhiều.Lúc này trong túi trữ vật của hắn, đan dược còn rất ít, linh dịch cũng không còn dư được mấy.

Vương Lâm trầm mặc một lát sau đó hắn đứng dậy đi vào chỗ Tư Đồ Nam và cha mẹ.

Sau khi dập đầu thật mạnh mấy cái bái lạy cha mẹ, hắn ngẩn người trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy điểm một cái vào mi tâm, lập tức rời khỏi không gian thiên nghịch.Ở ngoài thức hải, thân mình Vương Lâm từ hư ảo dần dần ngưng thật, hắn nhìn chằm chằm thức hải phía dưới, thầm than một tiếng, nguyên bản dựa theo tính toán của hắn, nếu có thể may mắn đạt tới Nguyên Anh kỳ, như vậy có lẽ còn có cơ hội tiến vào thử một lần nữa, nói không chừng bằng vào kế thừa ký ức, có thể trong khoảnh khắc tiến vào liền rời khỏi cơ thể cổ thần này.Nhưng hiện tại, hắn không có cách nào nắm chắc.Sau một lúc trầm ngâm, Vương Lâm ngẩng đầu kiên quyết, trong mắt hắn lóe ra hàn quang.

Hiện tại ở trước mặt hắn chỉ có một con đường, nếu không muốn vĩnh viễn bị nhốt trong này, cả ngày luôn tránh né tu sĩ ma hóa truy kích, như vậy cũng chỉ có một phương pháp cuối cùng!Hắn vung tay phải chụp lên hư không một trảo, xé mở một khe hở sau đó chui vào, lúc hiện ra đã rời khỏi huyệt Tổ Khiếu, hiện thân ở một chỗ nào đó trong huyệt Khí Hải.Hắn hiện ra sau đó thoáng hơi do dự, hai tay bấm quyết, ở bốn phía liên tục đánh ra vài đạo linh quang, khe hở ẩn hiện ở phía sau, hắn quyết đoán mở ra thần thức.

Kể từ đó, những ma tu ở bốn phía đang tận lực tìm kiếm hắn, lập tức phát hiện tung tích của hắn, trong nháy mắt từ khắp nơi liền phá không mà đến.Rất nhanh, một đám tu sĩ ma hóa xuất hiện ở bốn phía Vương Lâm, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, khóe miệng cười nanh ác.

Trong đó có một người rõ ràng chính là Mạnh Đà Tử, vừa nhìn thấy Vương Lâm, tận đáy lòng hắn tia cảm giác chán ghét cực nhỏ bỗng nhiên dâng lên, không nói hai lời hắn vươn tay phải cách không chộp tới hướng Vương Lâm.Vương Lâm thần sắc vẫn như thường, hai mắt bình tĩnh bất loạn, ở thời điểm Mạnh Đà Tử ra tay, hắn cười lạnh nói:- Không muốn phá giải phong ấn của chủ nhân ngươi sao?Vương Lâm vừa nói ra lời này, ma tu ở xung quanh mặc dù thần sắc như thường, nhưng hai mắt đều mơ hồ lộ ra một tia kinh ngạc.

Mạnh Đà Tử ngẩn ra, tay phải không tự chủ ngưng lại.Một cảnh này bị Vương Lâm nhìn vào trong mắt, trong lòng hắn lập tức xác định: dự đoán của mình chính xác!

Hiện tại hắn chỉ cần chứng minh một điều, đó chính là chủ nhân của đám tu sĩ ma hóa này có phải là nam tử tóc đỏ bị phong ấn tại huyết hải kia không.Mạnh Đà Tử trên mặt âm trầm không quyết, hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ tay phải tăng nhanh hơn chộp tới hướng Vương Lâm.Vương Lâm mắt lộ hàn mang, vẫn không nhúc nhích, trước đó hắn đã động tay động chân tại bốn phía quanh đây, nếu đối phương chộp tới hắn, như vậy khe hở ở xung quanh sẽ lập tức xé rách, mang theo hắn cấp tốc rời khỏi nơi đây.

Dù sao ở trong cơ thể cổ thần này, nếu nói đến trình độ quen thuộc, không có bất cứ kẻ nào so với hắn nhận được bộ phận kế thừa ký ức.Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh bất loạn, nếu khi đối phương ra tay, bốn phía không có tu sĩ ma hóa nào ngăn cản, như vậy cũng chứng tỏ là phán đoán của hắn sai lầm, chủ ý của đối phương chỉ là thôn hồn bất luận chết sống.Ngay trong nháy mắt tay phải của Mạnh Đà Tử chụp tới, một thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên truyền đến.- Dừng tay!Trong khoảnh khắc thanh âm truyền tới, Mạnh Đà Tử giống như bị một bàn tay to vô hình kéo lại, nhanh chóng bị ném tung về phía sau, phun ra mấy ngụm máu đen, sau đó hắn mới quỳ một gối trên mặt đất, trên mặt không có lộ ra nửa điểm oán hận, mà cung kính nói:- Tham kiến Đóa Mục đại nhân.Cùng lúc đó, ma tu ở bốn phía cũng cùng một loạt quỳ một gối xuống.Lúc này, người đàn ông trung niên phá hỏng đại kế của Thiên Ma Tán Nhân, từ nơi xa nhoáng lên một cái đã tới trước người Vương Lâm cách mười trượng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhìn lại đối phương.- Quả nhiên là thôn hồn!

Tốt lắm!

Ngươi đi theo ta!Người đàn ông trung niên trầm giọng nói xong, tay phải nhoáng lên hư không một cái, lập tức một đường khe nứt lớn ước chừng tới cả trăm trượng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thân thể nhẹ bay về phía cái khe.

Vương Lâm trầm mặc không nói, thân mình bắn về phía trước chui vào trong vết nứt.Ở phía sau bọn họ, đám tu sĩ ma hóa thân thể từng tên hóa thành làn khói mờ ảo lần lượt theo vào.Nhưng ngay tại khoảnh khắc bọn chúng vừa mới định đi vào.

Cái khe hở kia đột nhiên thu hẹp lại cực nhanh.

Trong chớp mắt cái khe liền biến mất không còn.

Ngoại trừ Vương Lâm và Đóa Mục hai người không có tu sĩ nào tiến vào kịp.Lúc khe hở không gian thu hẹp Vương Lâm phát hiện thì chuyện dã rồi.

Lúc này hiện ra ở trước mặt hắn cũng không phải là huyết hải như trong tưởng tượng mà là một không gian khắp chỗ lộ ra từng trận tia sáng màu tím đen.Không gian nơi này không lớn, ước chừng chỉ tới trăm trượng.

Ở vị trí bốn góc bay lơ lửng một số pháp khí hình dạng quái dị.

Từng tia sáng dịu dàng từ trên những pháp khí chậm rãi tỏa lan ra.Bên cạnh mỗi một cái pháp khí đều có một tu sĩ khoanh chân ngồi tại đó.

Nhìn vẻ bề ngoài bọn họ đều giống như Đóa Mục, duy trì hình người vẫn chưa ma hóa.

Vương Lâm đảo mắt nhìn quanh: không tính Đóa Mục tu sĩ nơi đây có tất cả chín người.Khi hai người vừa tiến vào tất cả tu sĩ ngồi bên pháp khí đều mở choàng hai mắt.

Sau đó đều rối rít hai tay bấm quyết, liên tục đánh ra mấy đạo linh quyết vào pháp khí ở bên cạnh mình.

Ngay lập tức từng luồng sáng màu tím lấp lánh hiện lên bên trong các pháp khí.Đóa Mục bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Vương Lâm.Vương Lâm lui ra sau mấy bước, đồng tử trong hắn hai mắt thoáng co rút lại, tay phải đặt lên túi trữ vật, dè dặt nhìn đối phương.

Hết thảy mọi việc đều khác hoàn toàn so với dự liệu của hắn.Lúc này một người trong chín tu sĩ giữ pháp khí thấp giọng quát:- Đóa Mục!

Chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa, chỉ chừng ba nén nhang.

Ngươi mau mau nói rõ ràng!Hai mắt Đóa Mục bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn chằm chằm Vương Lâm trầm giọng nói:- Tiểu tử kia!

Ngươi nếu đã ẩn trốn, vì sao còn muốn hiện thân?Vương Lâm nhíu mày.

Hắn nhìn đối phương hé miệng vừa định lên tiếng, nhưng tay trái lại đột nhiên bấm pháp quyết chụp về phía sau một cái.

Pháp quyết trên năm ngón tay trái chính là hắn bấm theo ký ức của cổ thần, có tác dụng có thể tùy ý đi lại trong cơ thể cổ thần.Phía sau trong hư không vừa mới xuất hiện cái khe, không đợi thân hình Vương Lâm kịp lui về phía sau, khe hở kia ngay lập tức liền bị một tia sáng màu tím từ trong pháp khí bắn ra kích trúng, trong nháy mắt tiêu tan.Đóa Mục vẫn lộ thần sắc bình thản như không có gì.Nhưng tận đáy lòng Vương Lâm chìm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi nói:- Vì muốn rời khỏi chỗ của cổ thần!- Đóa Mục!

Ngươi nói chuyện luôn lề mề như thế.

Tiểu tử!

Ta nói cho ngươi biết: Một khi phong ấn Thác Sâm bị mở ra, mọi người nơi đây toàn bộ đều phải chết.

Chỉ có một mình hắn có thể rời khỏi!Một tu sĩ mặt đỏ thân hình cao lớn cau mày, ở bên cạnh pháp khí quát to.- Năm đó chúng ta mười một người tới tinh cầu hoang dã này vốn dự tính mở động phủ.

Nhưng không nghĩ tới phát hiện nơi đây không ngờ có khí tức cổ thần, chờ bọn ta tra xét ở bên ngoài cổ thần thì gặp gã tu sĩ kia tên là Thác Sâm!

Tu vi người này rất mạnh, mặc dù bọn ta liên hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn.Lão già tóc đỏ nói giọng to rõ cực nhanh.

Hắn mới vừa nói xong, bên cạnh lại có một tu sĩ tóc thắt bím ngẩng đầu âm trầm tiếp tục nói:- Gã Thác Sâm cũng không giết chết bọn ta.

Ngược lại tỏ ra hết sức chân thành mời bọn ta vào trong chỗ cổ thần này.

Hắn rất thông thuộc nơi đây, đối với mọi ngóc ngách trong chỗ cổ thần này gần như nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dựa theo lời của hắn: Hắn chú ý chỗ cổ thần nơi này đã rất lâu.

Đáng tiếc phút cuối cùng cửa đóng lại bị chặn ở ngoài cửa.- Ha ha!

Người này mời bọn ta cùng hợp lực phá hủy cánh cửa.

Trong cơ thể Cổ thần tuy có khả năng rất nhỏ tồn tại truyền thừa, nhưng sức hấp dẫn thật lớn, tuy rằng bọn ta đánh không lại hắn nhưng lại có một kiếm trận liên thủ vẫn chưa sử dụng.

Kiếm trận này mà xuất ra cho dù là người này bọn ta cũng tin chắc nắm phần thắng.

Chẳng qua kiếm trận này sau khi sử dụng tu vi của bọn ta đều phải tổn hao lớn.- Một đường tiến vào trong cơ thể cổ thần, mặc dù người này tâm cơ thâm trầm, nhưng bọn ta cũng không phải kẻ dễ bị lừa gạt.

Hai bên tuy có phòng bị lẫn nhau, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lời hắn phá bỏ cánh cửa kia.

Tuy nhiên hết thảy việc này quá mức quỷ dị.

Hồi tưởng lại khi phá cánh cửa kia: Rõ ràng chính là phong ấn cái gì đó, phong ấn này uy lực thật lớn.

Hao phí của chúng ta không ít thời gian.

Hiển nhiên là cổ thần thi triển bố trí dùng để giam cầm.

Nếu không phải người này cực kỳ hiểu biết về phong ấn, thậm chí mọi chỗ sơ hở đều rõ như lòng bàn tay bọn ta cũng không có khả năng phá bỏ được.

Sau khi phong ấn giải trừ, bọn ta rõ ràng cảm giác được: tên tự xưng là Thác Sâm kia rõ ràng có một số biến đổi không giống trước đó, nhưng lại không nói được rốt cuộc là biến hóa ở chỗ nào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 192: Ngoài ý liệu. ( 191/2095)- Thành công tiến vào trong cơ thể cổ thần.

Cổ thần Đồ Ti quả nhiên là kỳ tài ngút trời, không ngờ hắn thật sự có lưu lại truyền thừa.

Ở trong huyệt Khí Hải của hắn ngay lúc đó chúng ta nhận được truyền thừa sức mạnh.

Có điều đáng tiếc là truyền thừa đó căn bản không thuộc về chúng ta liền tự động tiêu tan, bị người quỷ dị này chiếm được.- Người này sau khi nhận được truyền thừa cổ thần lực.

Bỗng nhiên cười rộ lên điên cuồng.

Nhưng đúng lúc đó thức hải cổ thần bỗng nhiên hóa thành một người khổng lồ triển khai đại chiến với người này một trận.

Lúc này xuất hiện một cảnh tượng càng thêm quỷ dị: hết thảy thủ đoạn công kích của người khổng lồ do thần thức cổ thần hóa thành, coi như người này cùng đều rõ như lòng bàn tay.

Cuối cùng người khổng lồ kia suy yếu, thân mình một phân thành hai: Một nửa hóa thành tử hải; nửa kia thì thi triển một pháp thuật thần thông hùng mạnh.- Người này hiển nhiên đối với pháp thuật đó có chút xa lạ.

Ta nhớ lúc ấy hắn có nói qua một câu: “Tất cả hiểu biết của ngươi không có gì ta không biết.”

Nhưng rõ ràng pháp thuật thần thông đó, người này cũng không biết.

Thần thông đó chỉ trong nháy mắt biến thần thức hóa thành hàng ngàn phần, toàn bộ chui vào trong cơ thể người này.

Cuối cùng phong ấn phát triển đến mấy ngàn tầng, sau đó mạnh mẽ ném hắn vào huyết hải do bản thân Đồ Ti hóa thành, hoàn toàn phong ấn lại.- Nguyên vốn tưởng rằng hết thảy đều đã chấm dứt, chúng ta không dám lưu lại ở chốn này.

Vội vàng theo đường cũ rời đi, Nhưng cơn ác mộng lại vào giờ khắc này bắt đầu: Chúng ta mười một người, trừ bỏ một người thành công chạy thoát ra ngoài, còn lại mười người toàn bộ bị những bàn tay ma hóa đột nhiên xuất hiện trong khe hở không gian vươn ra túm lấy kéo vào trong huyết hải.- Gã Thác Sâm thật sự đáng sợ, phong ấn nhiều tới mấy ngàn tầng như vậy, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi đã bị hắn nghĩ tới phương pháp giải trừ.

Phong ấn đó, trên thực tế chính là những tia phân thức của cổ thần Đồ Ti.

Người này lại mạnh mẽ rút phân thức này ra, rồi phóng vào trong cơ thể bọn ta mỗi người một tia.- Từ đó về sau vô số năm qua.

Cứ cách một ngàn năm thì ngẫu nhiên lại có tu sĩ tới đây.

Mỗi lần đều đã bị người này bắt lại để phân tán phân thức phong ấn trong cơ thể.

Tuy nhiên mỗi người xâm nhập hắn cuối cùng đều đã lưu lại một số cơ duyên xảo hợp đủ loại giúp thoát khỏi chỗ cổ thần này để đối phương lần sau lại đến.- Theo tu sĩ càng ngày càng nhiều phong ấn trên người này cũng càng ngày càng ít.

Cũng may những tu sĩ sau này tới rõ ràng khác biệt với bọn ta, tu vi của chúng thấp kém không chịu nổi, không đủ để dung hợp một tia phân thức.

Thường thường phải mấy người cùng phân tán mới có thể dung hợp một tia.

Cứ như thế phá giải phong ấn của Thác Sâm càng ngày càng chậm.- Nhưng người này thật là kỳ tài.

Nhìn thấy phương pháp này hiệu quả quá chậm.

Không ngờ lại nghĩ ra phương pháp giải trừ phong ấn khác đó chính là thôn hồn!- Trước kia, chúng ta ngay cả thôn hồn là loại sinh vật ra sao cũng không biết.

Nhưng người này lại dường như biết rõ như lòng bàn tay.

Hắn phái đám tu sĩ chúng ta ở ngoài này tìm bắt thôn hồn, để thôn hồn đến cắn nuốt phân thức phong ấn của hắn.

Phương pháp này rất hiệu quả.

Đáng tiếc thôn hồn sau khi cắn nuốt số lượng nhất định nào đó sẽ bắt đầu ngủ say.

Bởi vậy cũng không thể thỏa mãn yêu cầu của người này.

Không ngờ hắn lại nghĩ ra ý niệm nuôi dưỡng thành một thôn hồn khác.

Vì thế liền có sứ giả đại nhân.

Bản thân hắn chỉ là một du hồn, dưới vô số năm đào tạo của Thác Sâm dần dần tiến hóa thành thôn hồn.- Nguyên vốn Sứ giả đại nhân thành công tiến hóa thành thôn hồn cũng còn cần thời gian rất lâu, nhưng hiện tại ngươi xuất hiện hết thảy liền có biến cố.Mười người này ngoại trừ lão già gương mặt đầy nếp nhăn giống như từ trong phần mộ đi ra thủy chung không lên tiếng.

Những người khác toàn bộ đều mở miệng nhất nhất kể ra đầu đuôi câu chuyện.

Vương Lâm nghe xong dĩ nhiên kinh hãi, nhưng trong lòng hắn lại vẫn không hoàn toàn tin tưởng.- Điều trọng yếu nhất là chúng ta thủy chung có một nghi vấn: đó là thân phận của Thác Sâm này.

Hắn vì sao lại quen thuộc chỗ cổ thần như thế.

Căn cứ vào quan sát của bọn ta vô số năm qua, cuối cùng chúng ta mơ hồ phỏng đoán: Gã Thác Sâm này không phải là đồng loại của chúng ta.

Rất có khả năng hắn là ma vật sau khi cổ thần Đồ Ti chết, trong cơ thể một tia oán niệm ngưng tụ mà thành!Câu cuối cùng này là Đóa Mục nói, sắc mặt hắn vẫn như thường chậm rãi lên tiếng.Nếu Vương Lâm thu được đầy đủ kế thừa ký ức, như vậy việc này thật giả tự nhiên trong lòng hắn biết rõ ràng.

Nhưng lúc này hắn nghe cảnh tượng như thế mà rợn cả người, sắc mặt hắn không khỏi thoáng biến sắc một chút.- Chỉ có suy đoán này mới phù hợp với việc năm đó hắn mời chúng ta tiến vào trong cơ thể cổ thần vì sao lại quen thuộc như thế.

Hơn nữa lúc phá giải cửa phong ấn cuối cùng kia, chúng ta vì sao lại có cảm giác hắn biến đổi khác thường.

Phong ấn đó rõ ràng giống như là công pháp tu luyện dẫn tà ma nhập thể của tu sĩ chúng ta, dùng để phong ấn ma niệm trong cơ thể.

Điều này cũng giải thích nguyên nhân vì sao hết thảy công pháp thần thông của người khổng lồ do thần thức cổ thần biến thành đều bị người này rõ như lòng bàn tay.

Chỉ riêng kế thừa truyền thừa sức mạnh không có tác dụng gì, chỉ khi nào nhận được toàn bộ kế thừa mới có thể chân chính có được lực lượng của cổ thần.

Hết thảy những suy đoán này cuối cùng toàn bộ chỉ về một điểm: thân phận của người này chính là cổ thần Đồ Ti.

Hoặc là nói là Cổ Ma Đồ Ti!”

Đóa Mục lời nói vừa thốt ra, Vương Lâm hít ngược một luồng hơi lạnh, ánh mắt hắn chớp động, trầm mặc không nói.- Bọn ta thật không cần thiết phải lừa gạt ngươi: nếu như ngươi tùy tiện tiến vào huyết hải.

Như vậy kết cục cũng giống như thôn hồn đệ tam quan kia.

Chỉ có thể rơi vào tình cảnh làm công cụ để phá giải phong ấn cho người này.

Đợi phong ấn mở ra thì chính là tử kỳ của ngươi.Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, cười lạnh nói:- Tử kỳ?

Lúc tại hạ bỏ mình, nói vậy cũng là lúc thần thức của các ngươi tiêu tan thì phải.

Nếu điều các ngươi nói là đúng!

Vậy thì người bị nhốt trong huyết hải một khi cởi bỏ phong ấn, sợ là đầu tiên trước hết sẽ thu hồi phân thức!Đóa Mục đám người trầm mặc một hồi.Lúc này trong mười người lão già thủy chung không nói gì kia ho nhẹ một tiếng, giọng bình bình chậm rãi nói:- Đạo hữu quả nhiên thông tuệ.

Thác Sâm thành công dung hợp kế thừa ký ức, sau khi thu được toàn bộ tu vi của cổ thần đích xác sẽ thu hồi phân thức trên người bọn ta để cho thần thức bản thân hoàn chỉnh.

Nhiều năm qua phân thức này đã sớm dung hợp làm một cùng bọn ta.

Thu hồi phân thức chẳng khác nào là cắn nuốt thần thức chúng ta!

Đạo hữu giúp chúng ta cũng chính là giúp mình.

Nhưng bất kể như thế nào chúng ta cũng không để cho ngươi hỗ trợ không công.

Nếu ngươi đồng ý chúng ta có hậu lễ trao tặng!Vương Lâm không lên tiếng, thầm suy nghĩ đánh giá lời nói của đối phương có mấy thành có thể tin.Đóa Mục hai mắt chợt lóe hàn quang, lạnh giọng quát:- Tiểu bối!

Chớ có nghĩ là bọn ta phải cầu xin sự giúp đỡ của ngươi.

Cùng lắm thì giết chết ngươi.

Đến lúc đó đánh cho hai bên cùng tiêu tán, tránh khỏi lưu lại mầm tai hoạ!- Thời gian sắp tới rồi, điều nên đều đã nói.

Nếu vẫn cứ hồ đồ không tỉnh ngộ, vậy không bằng bọn ta sớm thi triển cấm chế.

Kể từ đó tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng thắng thua cũng đều thống khoái, cũng là bớt việc.Lão tu sĩ vẻ mặt âm trầm ở một bên cười lạnh nói.Vương Lâm nghe đến đó trong lòng hiện lên một tia biểu tình châm chọc: Nếu như cấm chế thật sự hữu dụng, hắn tin rằng đám lão già này tuyệt đối sẽ không nói nhiều với hắn như vậy.

Sợ là mới vừa thấy mặt hắn sẽ lập tức thi triển cấm chế khống chế rồi.Vương Lâm thoáng hơi trầm ngâm, liền đoán ra nguyên nhân đối phương không thi triển cấm chế.

Chắc chắn không có cấm chế nào có thể che giấu được ở trước mặt nam tử tóc đỏ tên là Thác Sâm kia.Thậm chí mục đích của những người này nói vậy cũng không phải đơn giản như vậy.

Rất có thể giống như Thiên Ma Tán Nhân có ẩn dấu thâm ý sâu xa nào đó.- Các ngươi muốn ta làm gì?Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, mở miệng nói.Lão già mặt đầy nếp nhăn kia nghe được lời nói của Vương Lâm trong lòng vừa động thầm nhủ: Người này không có hỏi trước thù lao.

Mà là hỏi làm việc gì, hiển nhiên là người bình tĩnh không dễ dàng bị ngoại vật làm kích động.- Sau khi tiến vào huyết hải mở ra phong ấn, tất nhiên Thác sâm sẽ trực tiếp tiến vào tử hải thần thức.

Khi hắn mở ra tử hải này ngươi phải ở trong thức hải thi triển một bộ pháp quyết.

Chỉ đơn giản như vậy!

Về phần pháp quyết này ta cũng có thể nói cho ngươi biết: Là pháp thuật phong ấn lúc trước thần thức cổ thần biến thành người khổng lồ từng thi triển.

Chúng ta nghiên cứu vô số năm qua, cuối cùng có ba thành nắm chắc có thể thành công.

Nhưng nếu là ngươi thi triển có thể tăng cao đến bảy thành nắm chắc.

Dù sao ngươi là thôn hồn, đến lúc đó hấp thu phân thức vào trong cơ thể, tự nhiên sẽ chịu pháp quyết này dẫn dắt.Lão già chậm rãi nói với vẻ mặt bình tĩnh.Vương Lâm cười lạnh, âm trầm nói:- Lấy tu vi của tại hạ chỉ là Kết Đan kỳ, muốn phong ấn Thác Sâm, quả thực chính là người si nói mộng!Lão già cười ha hả, nói:- Đương nhiên không phải để ngươi đến phong ấn, mà là lấy ngươi để dẫn động thôn phệ phân thức này, từ đó lại phát động thần thức cổ thần biến thành tử hải thần thức.

Đến lúc đó, dựa theo phỏng đoán của chúng ta: tử hải sẽ lại biến thành phong ấn, hoàn toàn phong ấn Thác Sâm lại.Nếu ngươi đáp ứng, như vậy bất kể thành bại ta đều tặng ngươi một vật.

Vật ấy là mười người chúng ta năm đó trải qua bao gian nan khổ sở mới lấy được.

Chúng ta xem từ một số điển tịch rốt cục biết pháp bảo này gọi là Hỗn khu thú quyển.

Bất kỳ loại thú gì trên thế gian, đều có thể trong thời gian ngắn thu hồi khống chế.

Nhưng lai lịch không rõ.

Trên lý thuyết chỉ cần linh lực trong cơ thể ngươi đầy đủ, cho dù là tiên thú chỉ cần bị bộ vòng này chụp phải, cũng trong thời gian ngắn có thể để ngươi sử dụng.

Chẳng qua khi sử dụng chiếc vòng này linh lực cần sử dụng phải tùy theo mức độ hùng mạnh của thú mà tăng lên phù hợp.

Hơn nữa nếu muốn tròng vào tiên thú, linh lực cần có căn bản là không thể tưởng tượng.

Năm đó chúng ta từng thực nghiệm một lần, đáng tiếc cuối cùng thất bại, kế tiếp định thử nghiệm lần thứ hai thì đã bị Thác Sâm vây khốn ở nơi này.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 193: Huyết hải phong ấn. (1+2) ( 192/2095)Thần sắc Vương Lâm như thường, trong lòng lại thầm cười lạnh, lắc đầu nói:- Càng sớm càng tốt!Hai mắt Đóa Mục hàn mang lóe lên, đang định nói gì đó thì bị lão hữu đứng chắn phía trước, nhìn Vương Lâm chậm rãi nói:- Hỗn Nguyên khu thú quyển này là bảo vật cấp một trong truyền thuyết, nếu như ngươi vẫn chưa hài lòng thì cũng ta không thể xuất ra bảo vật tốt hơn nữa!Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn pháp khí đang tỏa tử quang nhu hòa ra bốn phía, không nói lời nào.- Đây là bổn mạng pháp bảo của ta, không thể đưa cho ngươi được.

Ta có mười khối cực phẩm linh thạch, đây là cái giá cuối cùng của chúng ta.Lão trầm ngâm một chút, chậm rãi nói.Vương Lâm cũng không tiện bức người quá đáng.

Dù sao người này tu vi sâu khôn lường.

Nếu không phải trong lòng hắn còn cố kị tới việc truyền thừa, hắn cũng không trấn tĩnh như vậy.- Một trăm khối!Vương Lâm bình thản nói.- Không có khả năng!Không đợi lão giả lên tiếng, Đóa Mục đã quát lạnh.

Ánh mắt những người xung quanh đều trở nên bất thiện, lạnh lùng nhìn Vương Lâm.Vương Lâm vẫn không cử động, chỉ bình tĩnh nhìn lão giả, chờ đợi câu trả lời của đối phương.Lão giả trầm ngâm trong chốc lát, âm trầm nói:- Hai mươi khối.

Đây là cực hạn rồi.

Chúng ta cũng không có nhiều.

Nếu ngươi vẫn không thể đồng ý thì chỉ còn cách giở thủ đoạn cuối cùng ra thôi!Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thản, không nói gì thêm, vươn tay phải ra.Tay phải lão giả điểm vào phía trước ngực một cái, một đạo ô mang liền lóe lên, một chiếc đồng quyển mang khí tức cổ phác xuất hiện trong tay.

Hắn vung về phía trước, Vương Lâm bắt lấy.Vương Lâm nhìn liếc qua.

Đồng quyển này lớn như thủ trạc, bên ngoài có khắc rất nhiều tiên thú diện mạo dữ tợn.

Vừa nhìn vào đã thấy những tiên thú này sống động như thật vậy.Thần thức Vương Lâm xem xét một lượt, vừa mới tiến vào bên trong đồng quyển đã cảm nhận trong đó truyền ra từng đợt tiếng rít gào.

Thần thức hắn không khỏi bị chấn động một phen, lập tức thu hồi.Bất động thanh sắc thu đồng quyển, Vương Lâm nhìn về phía lão giả.Trong tay lão giả lúc này có thêm một cái túi trữ vật màu xám, ném về phía Vương Lâm.

Vương Lâm nhận được liền xem qua, thấy bên trong có hai mươi khối cực phẩm linh thạch, linh lực khổng lồ ba động, từ bên trong như muốn trào ra.Đem cực phẩm linh thạch nọ vào trong túi trữ vật của mình xong, Vương Lâm đặt cái túi trữ vật màu xám kia lên mặt đất, trầm giọng nói:- Ta còn có một vấn đề.

Sau khi phong ấn chủ nhân huyết hải, ta làm sao rời khỏi nơi này được?Lão nghe câu hỏi của Vương Lâm, trong lòng thả lỏng.

Hắn vẫn một mực chờ đối phương hỏi vấn đề này.

Nếu đối phương không hỏi hắn ngược lại sẽ khiến hắn hoài nghi Vương Lâm.- Rất đơn giản.

Thác Sâm sau khi bị phong ấn lần nữa, lúc đó ta cũng phải rời khỏi nơi này.

Chẳng qua mọi mấu chốt đều phải thi triển bên trong thần thức tử hải.

Đến lúc đó ngươi rời đi cùng chúng ta là được.Trong lòng Vương Lâm cười lạnh.

Hắn bây giờ đã tin chắc.

Nếu những lời của đối phương là thật, như vậy mục đích của chính thức của bọn họ chính là truyền thừa của cổ thần trong thần thức tử hải.- Không phải tại hạ không tin, mà là việc này rất trọng yếu, nếu tại hạ không nắm chắc là cuối cùng có thể rời đi thì mọi thứ đều chỉ là nói suông mà thôi!Lão nhíu mày, trầm giọng nói:- Lão phu đáp ứng ngươi thì tất nhiên sẽ không nuốt lời.Vương Lâm vẫn không thay đổi, lắc đầu nói:- Tiền bối là cao nhân, vãn bối vốn nên tin tưởng mới phải.

Nhưng việc này là chuyện sinh tử, nếu vãn bối không nắm chắc thì cuối cùng dù đồng ý phong ấn nhưng khó tránh khỏi tâm lý có điều cố kỵ, sợ khó phát huy được toàn bộ thực lực.Đóa Mục hừ lạnh, mắt lộ sát khí, âm trầm nói:- Tiểu bối, ngươi lằng nhằng rắc rối, mệt người quá đi mất.

Đã đáp ứng ngươi rồi mà ngươi vẫn không tin, như vậy để khỏi phiền phức, lão phu tiễn ngươi một đoạn vậy.

Coi như là giải quyết nỗi phiền lòng!Vừa nói tay phải hắn bỗng chém ra, giữa không trung đột nhiên hóa thành một bàn tay màu đen to lớn, hung hăng chụp tới Vương Lâm .Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn cái bàn tay kia một cái, chỉ nhìn chằm vào lão giả, không nói một lời.Bàn tay nọ tới cách đỉnh đầu Vương Lâm ba tấc thì ngừng lại.

Lão giả vung tay một cái, Đóa Mục lập tức thu hồi bàn tay, lạnh như băng nhìn Vương Lâm.- Ngươi rốt cục muốn gì?Lão giả nhíu mày, trừng mắt nhìn Đóa Mục một cái, chậm rãi nói.Vương Lâm nhìn pháp khí kia, nói:- Mấy thứ này đều là bổn mạng pháp bảo của các người, không bằng để vãn bối giữ hộ, sau khi rời khỏi nơi này xin hai tay dâng trả.

Hẳn các vị tiền bồi không lo chuyện một vãn bối Kết Đan kỳ có bản lãnh lấy luôn mất pháp bảo đúng không.Lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hồi lâu khóe miệng lộ một nụ cười tràn đầy hàn ý.

Hắn gật đầu, tay phải phất lên.

Nhất thời mười kiện pháp khí liền bay vào tay hắn, sau đó hắn hạ một đạo phong ấn rồi ném cho Vương Lâm.Vương Lâm không nói gì thêm, tiếp nhận mười kiện pháp khí này xong cũng không nhìn một cái, cẩn thận thu vào túi trữ vật của mình.Lúc này không gian đã không còn tử quang của mười kiện pháp khí bao phủ, bắt đầu tiên tán.

Lão giả nhìn thật sâu Vương Lâm, tay phải chụp một cái.

Lập tức trước người hắn xuất hiện một cái khe dài mấy trượng.

Hắn lùi lại phía sau vài bước, đứng nhường đường.Vương Lâm bình thản thong dong tiến về phía trước, đi vào cái khe đó.Sau khi hắn tiến vào, hai mắt Đóa Mục lộ vẻ không cam lòng, thấp giọng nói:- Đại ca.....- Ngươi câm miệng cho ta!Sắc mặt lão giả lập tức biến đổi, không còn vẻ bình thản hòa hoãn như khi đứng trước mặt Vương Lâm mà tràn ngập vẻ lạnh lùng, nhìn Đóa Mục một cái, rồi vung tay, đi vào trong khe.Mấy người còn lại, trừ Đóa Mục, đều tiến vào bên trong.Người cuối cùng tiến vào là nam tử mặc hắc bào, sắc mặt âm u.

Trước khi tiến vào, hắn nói:- Đóa Mục, ngươi còn không hiểu sao.

Tiểu tử đó sợ là đối với mục đích của chúng ta đã biết rõ.

Cách làm vừa rồi của ngươi thuần túy chỉ là tự rước nhục vào thân.

Dù sao chúng ta có thể đạt được nguyện vọng hay không, tất cả đều dựa vào hắn.

Đại ca chờ đợi nhiều năm như vậy, đáng tiếc Sử đại nhân một mực trung thành với Thác Sâm, nếu không thì cũng không phiền toái như vậy.Nói xong hắn bước vào trong khe.

Đóa Mục trầm mặc một chút rồi vào theo.Sau khi tiến vào trong, trước mặt Vương Lâm là một thế giới màu máu.

Trước mắt hiện lên một cây cột đá hình trụ.

Nhìn cột đá thông thiên ở xa xa, đồng tử Vương Lâm co lại một chút.

Nơi đây hiển nhiên chính là huyết hải!Ánh mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nam tử bên trên cây cột đá thông thiên.

Đầu tóc hắn đỏ như máu, hơi thở cuồng ngạo mạnh mẽ tỏa ra từ trên người hắn.

Chỉ nhìn thoáng qua Vương Lâm đã thấy hít thở không thông.Lúc này mấy tu sĩ ma hóa lục tục trở về, trong đó có cả đám người Đóa Mục.

Bọn họ sau khi tiến vào bên trong huyết hải, thân thể mỗi người liền rơi xuống một cây cột đá, khoanh chân ngồi xuống, không nói một lời.Hễ là tu sĩ ma hóa tiến vào đều tự tìm được vị trí, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Bọn họ toàn bộ ngồi khoanh chân, chỉ có mình Vương Lâm là tung bay giữa không trung.Vương Lâm đảo mắt nhìn một lượt.

Tu sĩ nơi này đông đảo, ít nhất cũng có cả ngàn người.

Trong những người này, Vương Lâm thấy cả Mạnh Đà Tử, Đoan Mộc Cực, Uông Thanh Việt, Thiên Ma Tán Nhân....Lúc này tại hư không bên cạnh hồng phát nam tử, xuất hiện một khe không gian.

Một nam tử mặc trường bào bước ra.

Sau khi người này xuất hiện, đầu tiên đưa mắt nhìn Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, cung kính nói với hồng phát nam tử:- Chủ nhân, hắn chính là kẻ thôn hồn!Nói xong thân thể hắn hạ xuống, ngồi xuống một cột đá bên cạnh.Vương Lâm liếc một cái liền nhận ra.

Người này chính là một du một khổng lồ.Bốn phía yên tĩnh, một giọng nói khàn khàn từ miệng hồng phát nam tử truyền ra.- Thôn hồn.....Người này ngẩng mạnh đầu, nhất thời cả huyết hải sôi trào, bốn phía quanh cây cột đá phun lên vô số huyết vụ.

Cả thiên địa trong lúc này như bị huyết vụ bao trùm.Ánh mắt hắn như có ma lực vô cùng, bên trong lộ vẻ yêu dị, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.Vương Lâm cảm giác mình như bị một cấm chế vô hình.

Dưới ánh mắt của đối phương, thân thể hắn trong nháy mắt như bị ép từ bốn phía, không thể di động nửa phân.- Hấp thu đạo phân thức này, mở phong ấn cho ta, nếu không, chết!Hồng phát nam tử nói xong, tay phải chụp vào mi tâm, trên mặt hiện lên một tia thống khổ, thân thể run rẩy, mạnh mẽ rút ra từ bên trong cơ thể một đạo hồng quang.Sau khi rút ra đạo hồng quang, nam tử thở hổn hển, hơn nửa ngày hơi thở mới từ từ bình ổn lại.Tu sĩ ma hóa bốn xunh quanh ánh mắt lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào hồng quang, trên mặt lộ vẻ phức tạp, vừa sợ hãi vừa thèm muốn.Thân thể hồng phát nam tử thân thể nhẹ nhàng co lại, hai mắt nhìn thẳng về phía Vương Lâm, ánh mắt thâm thúy.- Ta có thể phá phong ấn cho ngươi, nhưng sau khi ta giải phong ấn xong, ta muốn ngươi đưa ta rời đi!Vương Lâm trong lòng cả kinh nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, không chút bối rối, bình thản nói.Khóe miệng hồng phát nam tử khẽ nhúc nhích, gật đầu.Vương Lâm cẩn thận nhìn hồng phát nam tử một cái, thần thức Cực Cảnh liền nhảy ra hóa thành một cái miệng lớn, bỗng nhiên thôn phệ hồng mang.Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong thần thức lập tức truyền tới.

Thân thể Vương Lâm khẽ run, hồi lâu, cảm giác đau đớn kia mới chậm rãi biến mất.

Hắn lập tức nhận thấy, thần thức của mình không ngờ đã lớn gấp đôi!Sở dĩ hắn dám lớn mật tới đây là vì hắn biết truyền thừa lực lượng và truyền thừa ký ức có sự bất đồng.

Đối phương không thể nào phát hiện được, trừ phi một loại truyền thừa bị hai người cùng kế thừa ra thì mới đáng ngại.Vì thế nên ngoài Vương Lâm ra, không có bất cứ kẻ nào có thể phát hiện ra hắn đã đạt được bộ phận truyền thừa ký ức.Về phần hồng mang nọ, Vương Lâm từ khi nghe Đóa Mục nói đã biết đây là một đạo phân thức của cổ thần.

Nếu là người khác thì có lẽ sẽ e ngại vì không thể điều khiển nổi nó.

Nhưng với Vương Lâm mà nói, thuộc tính bản thân hắn là thôn hồn, có thể thôn phệ kỳ hồn.--o0o---Chứng kiến thần thức bị Vương Lâm thôn phệ, hồng phát nam tử không nói một lời, hai mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói:- Ngươi tuy là thôn hồn nhưng không ngưng kết hồn hạch.

Có thể mãnh mẽ thôn phệ một đạo thần thức, ta cũng cho ngươi vừa lòng.

Du hồn, ngươi trợ giúp hắn ngưng kết hồn hạch!Nam tử do du hồn hóa thành, thân thể run lên, lộ vẻ do dự.

Nhưng rất nhanh, mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, thấp giọng nói:- Tuân lệnh!

Nói xong tay phải hắn điểm vào mi tâm, thân thể không tự chủ được run rẩy, cả người dường như hư nhược đi rất nhiều.

Lúc này một quang cầu màu đỏ trong suốt long lanh từ trong mi tâm hắn bay ra.Quang cầu này vừa ra khỏi, cả người hắn liền tan nát, không thể duy trì hình người nữa mà trở về trạng thái thần thức, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngưng kết thành hình người một lần nữa, chẳng qua thân thể vẫn ở trạng thái nửa trong suốt.Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, không nói hai lời, thần thức Cực Cảnh liền xuất ra, vây lấy quang cầu nọ.

Trong quang cầu ẩn chứa một khối hồn năng to lớn của du hồn.

Vương Lâm thôn phệ không có trở ngại gì, dùng thời gian nửa nén nhang liền hấp thu sạch sẽ.Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, thần thức mình bỗng dưng khổng lồ lên mấy lần.Hồng phát nam tử ngạc nhiên kêu khẽ một tiếng, sau khi trầm mặc một chút, chậm rãi nói:- Du hồn, tiếp tục.Nam tử du hồn lập tức lớn tiếng cười thảm.Vương Lâm thân là thôn hồn mà lại không có hồn thạch.

Sớm biết thế này hắn đã không nói cho chủ nhân, khiến bản thân lại rơi vào cảnh ngộ này.

Kẻ thôn hồn này chẳng rõ vì sao lại mạnh mẽ như vậy, một cái hồn cầu mà vẫn không sinh ra hồn thạch.Phải biết rằng hồn thạch là thôn hồn tiến hóa tới một trình độ nhất định, sau khi hấp thu nhiều du hồn mới sinh ra một loại hạch tâm của thôn hồn.

Nói đại khái hễ là thôn hồn, muốn tiến hóa trước tiên phải thôn phệ nhiều du hồn, làm cho mình nhanh chóng sinh ra hồn thạch.

Cơ hồ mỗi kẻ thôn hồn đều không muốn tồn tại lâu dưới trạng thái không có hồn thạch.Thôn hồn có hồn thạch so sánh với thôn hồn bình thường, điểm khác nhau lớn nhất chính là khả năng chế tạo du hồn.

Chỉ có hồn thạch mới chế tạo được du hồn.Nam tử du hồn cười thảm một tiếng, lại điểm vào mi tâm.

Hồn cầu chưa xuất hiện, thân thể hắn đã vỡ tan.

Lần này hắn không còn năng lực ngưng hóa hình ngươi.

Một lúc lâu sau, một hồn cầu lóe lên, chậm rãi từ trong cơ thể hư ảo của hắn bay ra.Lúc này khí tức của hắn đã tụt hẳn xuống, mặc dù vẫn cường đại hơn du hồn bình thường nhưng cũng quá kém so với trước đây.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thần thức một lần nữa lại tuôn ra, hấp thu hồn cầu.

Lúc này hắn có thể cảm thấy rõ, thần thức có chút bất đồng.

Thần thức không tăng lớn, mà bên trong mơ hồ xuất hiện một khối lớn bằng hạt gạo, chậm rãi ngưng kết.Hồng phát nam tử nhíu mày.

Nếu thôn hồn không có hồn hạch thì không thể thừa nhận nhiều phân thức lắm.

Nhưng người này vừa liên tục nuốt hai hồn cầu mà mới chỉ đạt tới bước đầu ngưng kết hồn thạch.Phải biết rằng hai cái hồn cầu của du hồn nam tử là hơn nửa hồn năng của hắn rồi.Hắn trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe lên, tay phải điểm vào du hồn một cái.

Du hồn nọ lập tức bi thảm thét lên một tiếng, thân thể hư ảo co rút kịch liệt, cuối cùng ngưng kết lại thành một cái hồn cầu nữa, sau đó bị hắn nắm lấy, ném về phía Vương Lâm.Khỏa hồn cầu này chính là tính mạng của du hồn biến thành.Thôn phệ khối hồn cầu thứ ba xong, Vương Lâm cảm thấy khối bằng hạt gạo trong thần thức đã lớn lên rất nhanh, đạt tới cỡ một cái móng tay.Lập tức một cảm giác khác thường dũng mãnh nổi lên trong lòng Vương Lâm.

Cực Cảnh thần thức đột nhiên co rút toàn bộ, cuối cùng hoàn toàn tan biến vào trong viên cầu bằng cái móng tay kia.

Về phần viên cầu nọ sau đó biến mất ở mi tâm của Vương Lâm.Hai mắt Vương Lâm lóe lên một tia hắc mang.

Trên thực tế, tới bây giờ hắn mới được xem là một thôn hồn chính thức, có thể chế tạo ra du hồn.Mọi điều đó đều là trong nháy mắt khi hình thành hồn thạch, giống như được truyền thừa, đã làm hắn hoàn toàn hiểu rõ.Hồng phát nam tử thu lại ánh mắt, tay phải vung lên trước người.

Nhất thời một khe không gian xuất hiện giữa không trung.

Sau đó tay hắn chụp một cái, cả huyết hải bỗng dưng chấn động.

Ngay sau đó một hình ảnh hư ảo từ trong không gian cái khe kia đi ra.Hư ảnh này vừa đi ra, Vương Lâm lập tức cảm nhận một tia khí tức thôn hồn.

Hiển nhiên hư ảnh này là thôn hồn thứ ba.Rất nhanh sau đó, cả hư ảnh giống như một phiến mây đen lộ toàn bộ thân thể ra khỏi cái khe.

Đôi mắt hồng phát nam tử lóe sáng, quát khẽ một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.

Một tia huyết quang quỷ dị từ trong thân thể hắn tỏa ra, huyết vụ từ khắp thân thể hắn tỏa ra không ngừng.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã bị huyết sắc bao trùm.

Hắn dường như đang chịu nỗi thống khổ khó tưởng tượng được.

Một hồi sau, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một bộ mặt huyết nhục mơ hồ, trong miệng vang lên âm thanh khàn khàn:- Đồ Ti phân thức, xuất!Tiếng nói vừa dứt, nhất thời từng đạo hồng mang từ trong cơ thể hắn bị bức ra.

Những đạo hồng mang này rất nhiều, vừa xuất hiện liền tràn ra bốn phía, dày đặc như một cơn lốc màu đỏ, toát ra ánh sáng yêu dị.Tu sĩ ma hóa bốn phía đều cúi đầu, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Chỉ có mười người nhóm Đóa Mục là chưa cúi đầu, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào hồng mang.Lúc này thôn hồn trong âm ảnh bỗng nhiên mở miệng.

Miệng hắn càng ngày càng lớn, không ngừng kéo dài về phía trước.

Đợi tới khi tới sát người hồng phát nam tử mới ngậm lại, xem ra đã thôn phệ mấy chục đạo hồng mang.Nhưng lúc này những hồng mang còn lại đột nhiên tỏa ra quang mang sáng ngời, điên cuồng thu hút hồng mang bốn phía.

Một đám ký hiệu màu đỏ trong lúc chúng di chuyển hiện ra.

Mỗi khi một ký hiện hiện ra liền lập tức khắc vào người hồng phát nam tử, khiến thân thể hắn run lẩy bẩy.Đồng thời, trong huyết hải bốn phía xuất hiện mấy chục đạo hồng mang, bay nhanh tới ra nhập vào đám hồng mang, bù vào những cái đã bị thôn hồn thôn phệ.Về phần thôn hồn nọ, sau khi thôn phệ vài chục cái hồng mang, thân thể trong âm vân đã ẩn hiện hồng mang, hiển nhiên đang cần thời gian tiêu hóa, không thể tiếp tục thôn phệ.Trên mặt hồng phát nam tử hiện một tia thống khổ, ánh mắt hướng về phía Vương Lâm.Vương Lâm giờ đã rõ vì sao cần hai người thôn hồn làm việc này.

Nếu một người làm thì sau khi thôn phệ phân thức, chưa hoàn toàn hấp thu được, sẽ có nhiều phân thức từ trong huyết hải một lần nữa biến ảo ra.

Cứ như vậy phong ấn chẳng những không được hoàn toàn bài trừ mà còn càng lúc càng nhiều.Chuyện này dù là hai thôn hồn liên tiếp thôn phệ thì may ra còn có khả năng, nhưng khả năng cũng rất nhỏ.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Cực Cảnh thần thức bỗng từ trong hồn hạch nhỏ như cái móng tay kia phóng ra, dùng tốc độ cực nhanh bay quanh người hồng y nam tử, mỗi khi gặp một đạo hồng mang liền lập tức thôn phệ.

Trong nháy mắt có hơn mười đạo hồng mang biến mất bên cạnh hồng phát nam tử.Lúc này, thôn hồn kia đã tiêu hóa hết phân thức trong cơ thể, trong nháy mắt sau khi thần thức của Vương Lâm lui lại, liền lần nữa vọt lên.

Cứ tiếp tục như vậy, một lúc sau, hồng mang bên người hồng phát nam tử mặc dù vẫn được huyết hải bổ xung như cũ những cũng đã ít đi nhiều.Hiển nhiên là huyết hải muốn bổ xung cũng cần có thời gian nhất định.

Sau đó, hai mắt hồng phát nam tử lộ ra một tia thần thái.

Khi bức phân thức ra khỏi cơ thể, hắn phải chịu đựng nổi thống khổ không sao tưởng tượng nổi.

Chẳng qua bây giờ đã thấy có hi vọng, dù có phải chịu đựng gấp chục lần hắn cũng vẫn cam tâm tình nguyện.Thời gian chậm rãi trôi qua, tu sĩ ma hóa ở bốn phía trong huyết hải yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, đến thở cũng không dám.

Về phần đám người Đóa Mục cũng thấy vô cùng khẩn trương.

Vương Lâm có thể mở phong ấn hay không, có tính quyết định đối với kế hoạch tiếp theo của bọn họ.

Một khi phong ấn không được mở ra thì kế hoạch có chặt chẽ tới đâu cũng phải thất bại trong gang tấc.Theo thời gian dần trôi qua, hồng mang bên người hồng phát nam tử chuyển động ngày càng nhanh nhưng số lượng lại liên tục giảm bớt.

Hắn phát ra vài tiếng gầm nhẹ.

Phải bức phân thức ra khỏi cơ thể trong thời gian dài như vậy đối với hắn mà nói cũng là một gánh nặng quá lớn.

Sắc mặt hắn dữ tợn, toàn thân gân xanh nổi lên.

Từng sợi gân như những con dòi màu xanh nhung nhúc bò trên thân thể.Lúc này trong đông đảo ma tu, Thiên Ma Tán Nhân cúi đầu, trong lòng hiện lên một tia không cam tâm.

Hắn chẳng quản gian khổ, đáng tiếc cuối cùng lại bị kẻ trước mặt phá hoại.

Điều này khiến hắn lòng như nhỏ máu.

Hiện giờ nhìn phong ấn của hồng phát nam tử có dấu hiệu được phá giải, hắn cảm thấy có phần tuyệt vọng.Một khi phong ấn của hồng phát nam tử bị phá, mở ra truyền thừa trong thức hải, tất nhiên sẽ phát hiện truyền thừa này thiếu mất một phần ba.

Đến lúc đó chỉ cần thi triển chút pháp thuật là có thể biết hắn đã động tay động chân, vậy thì hắn chỉ còn con đường chết.Hắn trước kia sở dĩ dám lớn mật như vậy là vì hồng phát nam tử bị phong ấn bên trong huyết hải, căn bản không thể cảm giác được mọi chuyện bên ngoài.

Chỉ có trong huyết hải này hắn mới không bị hạn chế mà thôi.Thiên Ma Tán Nhân thầm cười khổ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Lâm một cái, trong lòng thầm than.

Hắn biết người này cùng đồ đệ mình tiến vào nơi đây, không ngờ là để giải khai phong ấn cho hồng phát nam tử.

Nếu như ngàn năm trước hắn không cho đám người Lục Dục Ma Quân rời đi thì bây giờ tuy không thể có được truyền thừa nhưng tính mạng vẫn còn giữ được.Tất cả mọi chuyện hóa ra đều là nhân quả tuần hoàn.Thiên Ma Tán Nhân lại than thầm lần nữa.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lóe lên, liếc nhìn mười người bọn Đóa Mục một cái, oán hận trong lòng dần thu lại, bắt đầu tính toán.Thiên Ma Tán Nhân lòng đầy tâm tư, nhưng bên ngoài lại thể hiện ra chút nào.

Già đời gian xảo như hắn, dù gặp đại biến sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 194: Mở phong ấn. ( 193/2095)Thủ đoạn hồng phát nam tử khống chế những người này đơn giản chính là dung hợp phân thức, lưu lại lạc ấn.

Thiên Ma Tán Nhân sở dĩ có thể bảo trì thần trí, nguyên nhân chính là do công pháp hắn tu luyện.

Trừ Huyền Thiên Dục Ma Quyết ra, hắn còn có một khẩu quyết thần bí.

Khẩu quyết này năm đó trong lần đầu tiên hắn tới chỗ cổ thần ngẫu nhiên có được.Khẩu quyết này hắn không truyền cho bất cứ kẻ nào, cho dù là Lục Dục Ma Quân cũng không biết nó tồn tại.

Chính nhờ hắn tu luyện khẩu quyết này thường xuyên nên sau khi bị hồng phát nam tử bắt được, trong nháy mắt phân thức nhập thể mới có thể vô thanh vô tức nắm thế chủ động, không bị dung hợp với phân thức, áp chế trong thân thể.Hắn liếc nhìn đám người Đóa Mục một cái.

Thực ra từ nhiều năm trước hắn đã sớm nghi ngờ.

Xung quanh đây có tới hơn một ngàn tu sĩ, không thể chỉ có một mình hắn có thể áp chế phân thức, nói không chừng ở phương diện này sớm đã có người khác làm được, áp chế phân thức, tùy ý hành động.Mà khả năng lớn nhất chính là Thập đại huyết hải chiến tướng.Trong lòng Thiên Ma Tán Nhân thầm nghĩ, nếu mười người này quả thật như vậy thì khi phong ấn của chủ nhân huyết hải mở ra, tất nhiên là lúc bọn hắn động thủ.

Nếu vậy thì hắn cũng có một cơ hội!Nghĩ tới đây, trái tim Thiên Ma Tán Nhân đập thình thịch.

Hắn hít sâu một hơi, đè nén sự xúc động trong lòng, bình tĩnh ngưng thần, cẩn thận quan sát.Vương Lâm mỗi khi thôn phệ một đạo phân thức, hồn hạch liền có biến hóa.

Dần dần, theo sự lớn lên của hồn hạch, trong đầu hắn bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn thanh tỉnh.Phối hợp với thôn hồn dần dần trở nên ăn ý hơn.

Phân thức từ người hồng phát nam tử tuôn ra cũng chậm rãi nhạt đi, hơn nữa càng ngày càng ít.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bốn phía huyết hải bỗng sôi trào.

Huyết tương trên mặt đất toàn bộ bay lên, giữa không trung hóa thành vô số đạo phân thức, mạnh mẽ hướng về phía hồng phát nam tử.Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người đều không kịp ứng phó.

Vương Lâm không nói một lời, thần thức quyết đoán lui lại, tránh bị cuốn vào.Lúc này hồng phát nam tử gầm nhẹ một tiếng.

Hai tay hắn bắt quyết, nhanh chóng khoa trước thân một vòng, sau đó ấn một cái.

Lập tức một cỗ ngũ thải khí lãng từ trong cơ thể hắn tràn ra, trong nháy mắt hình thành một quang mạc năm trượng xunh quanh hắn .Bên ngoài quang mạc, phân thức ầm ầm đánh tới, kịch liệt va chạm với bề mặt quang mạc.Hồng phát nam tử ngẩng mạnh đầu, nhìn cực kỳ cuồng ngạo.

Hắn thì thào:- Đồ Ti, phong ấn này không vây khốn được Thác Sâm ta nữa!Nói xong, tay hắn tùy tiện chụp một cái.

Một tu sĩ ma hóa không tự chủ được liền bay lên.

Trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, chưa kịp nói gì thì thân thể đã bay tới ngũ thải quang mạc, lập tức bị hơn mười phân thức nhanh như chớp chui vào trong thân thể.Người này kêu thảm một tiếng, hai tay cào cấu lên người không ngừng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn đã thành một mảng huyết nhục mơ hồ.Phải biết rằng thân thể tu sĩ bình thường thì sợ rằng ngay cả một đạo phân thức cũng không thể thừa nhận.

Vậy mà bây giờ lại bị hơn mười đạo chui vào, kết cục của hắn chỉ có con đường chết mà thôi.Loại phương thức cực đoan này vốn hồng phát nam tử không muốn dùng, bởi lẽ nó chẳng có lợi gì cho hắn.

Ngay khi tu sĩ này chết đi, phân thức trong cơ thể hắn sẽ lại thoát ra, đối với hắn mà nói cũng chẳng có tác dụng gì đối với việc giải phong ấn.Nhưng hiện giờ không giống như thế nữa.

Lúc này hắn đang phá giải phong ấn, nếu không bằng cách này phân tán phân thức, vậy một khi ngũ thải quang mạc bị nghiền nát, phân thức này lập tức sẽ chui vào cơ thể hắn.

Mọi cố gắng trước đây đều đổ xuống sông xuống bể.Hồng phát nam tử coi như không thấy, tay phải lại chụp một cái vào hư không.

Một phù hào kim sắc bỗng nhiên xuất hiện, khắc lên trên người tu sĩ ma hóa nọ.

Trong nháy mắt kim mang hiện lên khắp bốn phía xung quanh , phủ lấy thân thể hắn.Ngay sau đó, hai mắt hồng phát nam tử lộ hồng mang.

Hai tay hắn điểm liên tiếp, lại có mấy tu sĩ bay lên, sau khi bị dung hợp phân thức lại bị kim mang bao vây.

Thảm trạng bên ngoài giống hệt tu sĩ trước kia, huyết nhục mơ hồ.Vương Lâm âm thầm kinh hãi.

Lúc này lại vừa có một tu sĩ bị hồng phát nam tử cách không bắt lấy.

Người này lộ vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh liền lộ ra một tia ngoan độc.

Hai tay hắn đột nhiên biến đổi pháp quyết, thân thể trở nên hư ảo, không ngờ lại biến mất, sau đó xuất hiện cách đó ngoài mười trượng.Hắn vừa mới xuất hiện liền xé rách không gian, thân thể vọt đi.Hồng phát nam tử mắt lộ hàn mang, không thèm ngăn cản, khóe miệng chỉ nở nụ cười lạnh, tay phải điểm lên mi tâm một cái, trong miệng nói khẽ:- Bạo!Đột nhiên một tiếng " ầm" vang lên.

Trong nháy mắt tu sĩ kia tiến vào khe không gian, đột nhiên thân thể nổ tung, huyết nhục văng khắp nơi.

Một đạo phân thức màu tử hồng lập tức xuất hiện, nhanh chóng bay về quang mạc bên ngoài thân thể hồng phát nam tử, cùng với những phân thức kia đánh phá.Hai mắt hồng phát nam tử lóe lên, đôi tay đột nhiên mở ra, quát khẽ một tiếng, chụp một trảo vào hư không.

Hơn một trăm thân thể tu sĩ ma hóa liền bay lên.

Trên mặt đám người này lộ vẻ sợ hãi và bất lực, thần sắc hoàn toàn khác với đám người còn lại đang thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ bay tới ngũ thải quang mạc, trong nháy mắt liền bị phân thức nhập thể, kết quả lại giống hệt những người trước đó.Nhờ hơn một trăm người này hấp thụ, phân thức bên ngoài ngũ thải quang mạc đã ít đi non nửa.

Chẳng qua lúc này quang mạc đã không còn chắc chắn như lúc đầu, bắt đầu rung động, tựa hồ có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.Hồng phát nam tử chẳng nói một lời, hai tay lại chụp một cái nữa.

Lúc này hơn ba trăm người bị hắn tóm được.

Đột nhiên trong đó có tám người nhanh chóng dùng các loại thần thông thoát ra, chạy ra xa, xé rách không gian, chui vào.Cùng lúc đó, trên mặt đất có bốn người nhảy lên, phá mở khe không gian, thân thể nhanh chóng tiến vào, lóe lên rồi biến mất.Nụ cười lạnh trên khóe miệng hồng phát nam tử ngày càng tăng.

Hắn không giết những kẻ này giống như tu sĩ trước đó mà chỉ liếc một cái rồi bỏ qua.

Đối với hắn mà nói, giết họ quá dễ dàng, nhưng phân thức trong những người này quay lại sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ đối với ngũ thải quang mạc của hắn.Giết những người này cũng không cần phải vội!Vương Lâm nhìn tình hình trước mắt.

Hắn biết rõ hồng phát nam tử không có khả năng ra tay với hắn.

Dù sao vẫn còn phải cần tới hắn tiếp tục thôn phệ.

Những tu sĩ trốn thoát không có đám người Đóa Mục.

Mười người này vẫn ngồi ung dung trên cột đá, mặt không chút biểu tình.Lúc này có hơn bốn trăm tu sĩ bổ sung, phân thức đã hoàn toàn dung nhập trong cơ thể họ.

Bên ngoài ngũ thải quang mạc lơ lửng hơn bốn trăm quang quyển màu vàng.

Trong mỗi cái quang quyển là một tu sĩ huyết nhục mơ hồ, trong cơ thể mỗi người có hơn mười đạo phân thức.Ánh mắt hồng phát nam tử lạnh như băng, quét qua mấy trăm tu sĩ còn lại trên mặt đất.

Nhất thời có vài ba tu sĩ mặt biến sắc, bỗng nhiên tạo khe không gian ngay bên người, nhanh chóng chui vào.Hồng phát nam tử cười lạnh, không truy kích mà nhìn thôn hồn, quát khẽ:- Thôn!Thân thể hư ảo của thôn hồn như âm vân chợt động, miệng hóa to, hướng về phía hồng mang ngoài quang mạc thôn phệ, nuốt vào hơn mười một hồng mang liền lui lại.

Lúc này hồng phát nam tử hơi nhíu mày.

Hắn biết nếu cứ tiếp tục thế này rất có khả năng lại khiến cho phong ấn trong huyết hải một lần nữa lại ào ra.Trên mặt hắn lộ vẻ độc ác, đột nhiên chụp một cái bắt lấy thôn hồn nọ đang muốn lui lại nghỉ ngơi sau khi thôn hồn, trầm giọng nói:- Tiếp tục!Thôn hồn do dự một chút, mở miệng nuốt tiếp hơn mười thần thức nữa.

Nhưng hồng phát nam tử vẫn chưa thỏa mãn.

Hắn cắn ngỏn trỏ, cách không vẽ một ký hiệu quỷ dị, đánh ra một cái.

Một cái phù hào lóe lên, xuyên qua ngũ thải quang mạc, nhanh chóng in lên người thôn hồn.Trong nháy mắt này, Vương Lâm lập tức phát hiện khí tức thôn hồn nọ chợt trở nên cuồng bạo, từng đạo thần niệm từ bên trong bắt đầu khuếch tán ra.- Ngươi ....

Không giữ lời!Hồng phát nam tử há mồm hút một cái, phù hào kia liền bị hắn nuốt vào.

Sau đó hắn âm trầm nói:- Thác mỗ sao lại không giữ lời chứ.

Chẳng qua chỉ điều khiển ngươi một chút thôi.

Chỉ cần ngươi phá giải phong ấn của ta, ta sẽ dùng cổ thần lực tái tạo nhân hình cho ngươi, cũng mang ngươi đi tịch diệt giới.

Giờ hãy tiếp tục nuốt cho ta!Lời hắn vừa nói ra, trên trán liền lóe lên cái phù hào vừa nãy.

Cùng lúc đó trên hư ảnh của thôn hồn cũng lóe lên ký hiệu tương đồng.Ngay sau đó, thôn hồn lập tức như không thể khống chế bản thân, điên cuồng thôn phệ.

Sau một hồi cắn nuốt, thân thể hắn hiện lên từng mảng màu đỏ, cuối cùng cả cơ thể như trở thành một đám âm vân màu đỏ.Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, thôn hồn truyền ra từng cỗ thần niệm thống khổ.

Hiển nhiên thôn phệ quá nhiều đã vượt quá khả năng thừa nhận của hắn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, rất có khả năng hắn sẽ rơi vào thảm trạng như mấy tu sĩ kia.Lúc này hai mắt hồng phát nam tử lộ hàn mang, nhìn về phía Vương Lâm.Thần sắc Vương Lâm như thường, Cực Cảnh thần thức đột nhiên phát động, nhanh chóng thôn phệ xunh quanh quang mạc.

Lúc này tốc độ thôn phệ của Vương Lâm rất nhanh.

Sau khi liên tục thôn phệ hơn mười đoàn phân thức, hắn cảm thấy đã gần bão hòa, nhưng Vương Lâm vẫn không dừng lại mà tiếp tục thôn phệ.Chẳng qua trong thân thể hắn vụng trộm vận chuyển cổ thần quyết, nhanh chóng tiêu hóa phân thức.Lúc này ngũ thải quang mạc bên ngoài thân thể hồng phát nam tử chớp động càng kịch liệt, hiển nhiên là sáp tan rã.

Mà phân thức bên ngoài vẫn còn hơn một nửa.

Cho dù là Vương Lâm và thôn hồn có thôn phệ thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn cắn nuốt được.Đúng lúc này, toàn bộ thạch trùy trong huyết hải, trừ cái ở dưới chân hồng phát nam tử đồng thời ầm một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu đó.

Trong đó ẩn hiện hồng mang, hình như có phân thức ngưng tụ bên trong.Trong nháy mắt khi thạch trùy vỡ nát, tất cả các tu sĩ đang ngồi trên đó đều nhảy lên né tránh.Sắc mặt hồng phát nam tử trầm xuống.

Hắn cắn răng, hai tay nhanh chóng duỗi ra.

Lập tức trong gần sáu trăm tu sĩ còn lại bị bắt ra hơn ba trăm người, đưa về phía quang mạc.Trong nháy mắt, ngũ thải quang mạc vỡ tan, chẳng qua hồng mang bên ngoài trong ngay khi quang mạc vỡ vụn đã bị hồng phát nam tử dùng thần thông đẩy vào cơ thể những tu sĩ đang bay tới kia.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 195: Tử hải nghi điểm. ( 194/2095)Ngay trong nháy mắt khi ngũ thải quang mạc bị phá tan, thạch trùy bốn phía vỡ vụn chưa kịp ngưng tụ thành hồng mang.

Trong tích tắc này, ngoài cơ thể hồng phát nam tử không còn chút hồng mang nào.

Thực tế thì trong cơ thể hắn lúc này, toàn bộ phân thức hóa thành phong ấn cũng đã tiêu tán.Thậm chí có thể nói, lúc này hắn tạm thời đã được giải trừ phong ấn.

Hai mắt hắn lóe lên quang mang yêu dị, đôi tay nhanh chóng đưa lên, sau đó kéo mạnh xuống một cái.Lập tức một đạo khe hở không gian liền xuất hiện bên trên hắn.

Trong nháy mắt khi khe hở này xuất hiện, từng đợt sương mù màu xám từ bên trong đó tỏa ra.Đám sương mù màu xám này Vương Lâm quá quen thuộc.

Hắn liếc mắt một cái thì nhận ra ngay, đây chính là tầng sương mù dày đặc ngoài thần thức tử hải.Lúc này bên trong những mảnh vỡ màu đỏ đang phiêu tán bốn phía liền tỏa ra hồng quang, một lần nữa hóa thành vô số phân thức đánh tới hồng phát nam tử.

Nếu để những phân thức này đánh trúng, vậy mọi cố gắng trước đây đều thành công cốc.Hai mắt hồng phát nam tử ẩn hiện hàn mang.

Hắn tuyệt không cho phép những phân thức này phong ấn mình một lần nữa.

Sau khi xé mở không gian, tay phải hắn vươn ra, trong miệng quát khẽ:- Đồ Ti đã chết, ta lấy tên Thác Sâm, gọi về vũ khí bổn mệnh của tộc ta, Diệt Tinh Mâu, hiện!Hắn vừa dứt lời, lập tức một cây trường mâu màu đen như hắc long từ trong sương mù màu xám phóng ra.

Khi xuất hiện trước mặt hắn, trường mẫu có hơi sững lại, nhưng rồi lập tức rơi xuống tay hồng phát nam tử.Trong nháy mắt người này vừa cầm trường mâu, một trận âm thanh như sét đánh đột nhiên ầm vang.

Ngay sau đó thông thiên thạch trùy dưới chân hắn lập tức vỡ vụn, chất thành một tòa núi nhỏ.Thân thể người này vẫn lơ lửng trên không như cũ, trong mắt lóe lên vẻ cuồng ngạo, đối với hồng mang đang đánh tới coi như không thấy, trường mâu trong tay đảo qua một cái, lập tức những phân thức đang bay tới này toàn bộ bị ngăn lại bên ngoài mười trượng.Sau đó người này nắm trường mâu, thân thể nhoáng lên, nhảy vào bên trong cái khe không gian.

Mười người bọn Đóa Mục, nhất là lão giả cùng Vương Lâm giao dịch, hai mắt bỗng nhiên lộ vẻ khẩn trương, không nói một lời, vội vã theo sau.Ngay khi đi qua bên người Vương Lâm, lão giả liếc hắn một cái, hơi gật đầu.

Thần thức Vương Lâm nhập thể, hơi trầm ngâm, thân thể đột nhiên di động, cũng tiến vào trong khe không gian.Những tu sĩ ma hóa may mắn còn sót lại cũng đều không do dự mà theo sau.Sau khi tiến vào khe không gian, Vương Lâm lập tức phát hiện, nơi này căn bản là ở ngoài thức hải.

Chỗ bọn họ đang đứng chính là nơi lúc đầu Vương Lâm lần đầu xâm nhập thức hải hình cầu.Thức hải này phân làm hai, một nửa là huyết hải, nửa kia là tử hải.Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Khi hắn tiến vào khe không gian đã cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, phát hiện chỗ đám người Đóa Mục đứng, dường như vây quanh hồng phát nam tử.Vị trí này rất xảo diệu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Nhưng Vương Lâm đã trải qua nhiều chuyện vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra điểm bất thường.Thần sắc hắn không đổi nhưng trong lòng thầm cười lạnh.

Đầu tiên Vương Lâm không tin những trò vặt này của đám người Đóa Mục qua nhiều năm như vậy mà Thác Sâm không hề hay biết chút gì.Chẳng qua dù Thác Sâm phát hiện hay không cũng không quan hệ với vương lâm.

Hiện giờ hắn đang muốn ngay trong khoảnh khắc thần thức tử hải mở ra, tiến vào bên trong, sau đó dựa vào bộ phận truyền thừa ký ức trong cơ thể thoát khỏi chỗ của cổ thần đầy áp bách này.Hồng phát nam tử đứng trên tử hải, ngửa mặt nhìn trời cuồng tiếu.

Hắn thét lên:- Đồ Ti, ngươi không vây khốn nổi ta!

Năm đó tuy ta chỉ là một tia ma niệm của ngươi nhưng giờ ngươi đã chết, vậy khối truyền thừa này sẽ phải thuộc về ta!Vừa nói bộ mặt hắn vừa lộ vẻ dữ tợn, trường mâu trong tay bỗng nhiên vung xuống.Lập tức sương mù màu xám nơi thần thức tử hải liền lõm xuống, lộ ra một khe thông đạo.

Sương mù bốn phía cuồn cuộn, hướng về hai bên bốc lên.Cái khe này thực sâu, nhìn không thấy đáy.

Từng trận gió rít từ bên trong sương mù chậm rãi truyền ra, nghe như có ai đang gào thét vậy.- Đồ Ti, ngay cả vũ khí bổn mạng của bổn tộc - Diệt Thần Mâu cũng đã quy thuận ta rồi.

Truyền thừa của ngươi chỉ có ta có tư cách đoạt được!Thác Sâm âm trầm quát, tay phải cầm trường mâu lại vung lên một lần nữa.Lần này lại hiện lên một cái khe nằm ngang, cùng với cái khe lúc đầu tạo thành một hình chữ thập cực lớn, tại trung tâm của chữ thập xuất hiện một lỗ hổng lớn mấy chục trượng.

Sau đó hắn tiến vào.Sau hắn, đám người Đóa Mục trong lòng vô cùng khẩn trương, vội vàng đi theo.

Về phần Vương Lâm ánh mắt lóe lên, cũng đi vào.

Cùng lúc đó, những tu sĩ ma hóa còn lại, trong mắt lộ vẻ hưng phấn, gào thét mà vào.Hồng phát nam tử đi phía trước, ánh mắt đảo qua một lượt, khóe miệng lộ một tia cười lạnh.

Ngay sau đó hắn liền đi tới đáy đám sương màu xám.

Nơi này là một tầng mây, lôi điện màu tím bên trong lóe lên không ngừng.Hồng phát nam tử không nói một lời, ném mạnh trường mâu trong tay về phía trước.

Lập tức trường mâu nọ hóa thành một con hắc long dữ tợn, rít gào lao về phía trước, chui vào trong tầng mây.Một trận sấm chớp đột nhiên vang lên.Thân thể hồng phát nam tử không hề dừng lại, theo sát phía sau trường mâu tiến vào trong tầng mây.

Lập tức vô số lôi điện màu tím từ bên trong tầng mây đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng lên người hắn.Dưới sự oanh kích của tử điện, thân thể Thác Sâm hình thành một cái lồng lôi điện, nhưng hắn chẳng hề tổn hại gì, ngược lại lại cuồng tiếu.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hồng phát nam tử, con người đảo liên hồi.

Hắn nhớ rõ là khi ở đệ nhị quan cấm chế chi sơn, lôi điện màu tím ở đó cũng giống hệt như ở đây.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tốc độ thân thể thoáng chậm lại.

Lúc này phía sau hắn truyền tới âm thanh trầm thấp của lão giả đã giao dịch với hắn:- Tiểu hữu, sao lại không đi nữa vậy?Vương Lâm không quay đầy lại.

Thực tế từ sau khi rời khỏi huyết hải, những người này vẫn như có như không theo dõi hắn.

Hiển nhiên là muốn đề phòng hắn đột nhiên lật lọng.Lúc này tốc độ hắn mới chỉ chậm lại có một chút, lão giả lập tức đặt câu hỏi.

Bởi vậy có thể thấy bọn họ cực kỳ coi trọng với kế hoạch sắp tới.Vương Lâm không biết vì sao bọn họ lại có niềm tin mãnh liệt như vậy, có thể không coi sự tồn tại của Thác Sâm vào đâu.

Tuy nhiên hắn đã quyết định chủ ý.

Rời khỏi nơi này mới là mục tiêu lớn nhất của hắn.Trong lôi cầu, hồng phát nam tử hai tay thực hiện pháp quyết cổ quái, quát khẽ:- Đồ Ti đã chết, ta lấy tên Thác Sâm gọi về lôi khí của tộc ta, Tử Nguyệt, hiện!Vừa dứt lời, pháp quyết trong tay hắn liền rời khỏi tay, lập tức dung hợp vào trong tầng mây.

Ngay sau đó, tầng mây bốn phía xunh quanh nhanh chóng thu nhỏ lại, lôi điện cũng ngày càng ít.

Cuối cùng tầng mây hóa thành một thanh loan đao rơi vào trong tay hồng phát nam tử.Hắn nhìn thoáng qua rồi há mồm nuốt lấy.

Thanh loan đao nọ thu nhỏ lại, bay vào miệng hắn.Dưới sương mù màu xám là tầng mây tử điện, dưới tầng mây tử điện là một mảnh hải dương màu đen.

Nơi này chính là nơi sau khi thần thức của cổ thần Đồ Ti phân thành hai, dùng một nửa thần thức hóa thành tử hải!Hồng phát nam tử nhìn cảnh này, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, cúi đầu nhìn mảnh hải dương màu đen dưới chân, thân thể lập tức lao vào.Trong nháy mắt thân thể hắn lao vào, một tiếng rít gào kịch liệt bỗng nhiên từ trong tử hải truyền ra.

Ngay sau đó là một sinh vật dài tới vạn trượng, không phải giao chẳng phải long đột nhiên xuất hiện trong lòng tử hải.

Nó vừa cử động, cả tử hải liền cuộn sóng.Một cái đầu thật lớn từ trong tử hải trồi lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào hồng phát nam tử.Thác Sâm nhìn sinh vật này, nhíu mày.

Hắn trầm giọng quát:- Nghiệt chướng, ngay cả ta cũng không nhận ra sao!Thân thể sinh vật dài cả vạn thước này chậm rãi di động.

Sóng trong tử hải lại cuồn cuộn trào dâng.

Nó nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, không ngờ lại cất tiếng nói.- Thác Sâm, ngươi là tia ma niệm chủ nhân khi tu luyện phân thần thuật sinh ra.

Ta làm sao lại quên được ngươi.

Năm đó nếu không phải vì ngươi đột nhiên trong lúc chủ nhân bế quan tu luyện tới thời điểm trọng yếu đột nhiên gây chuyện, chủ nhân cũng không thất bại, không thể trọng tu, cuối cùng ngậm hờn mà chết.Thác Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, âm trầm nói:- Mọi chuyện có quan hệ gì với ta chứ.

Đồ Ti cuồng vọng tự đại, muốn luy�t thân dài vạn trượng này nói, truyền thừa ký ức do nó thủ hộ, như vậy Thiên Ma Tán Nhân mở ra thông đạo, trộm lấy truyền thừa ký ức, vì sao lại không gặp nửa điểm nguy hiểm.

Hơn nữa ngay cả khi truyền thừa ký ức đã bị lấy ra cùng không có bất kỳ dấu hiệu nào xuất hiện.Vương Lâm cúi đầu nhìn tử hải, trong lòng ngày càng nghi hoặc.

Hắn nhíu mày, âm thầm thúc dục truyền thừa ký ức trong thức hải hóa thành cổ thần quyết.

Dựa vào ký ức truyền thừa, người có truyền thừa ký ức chỉ cần trong thức hải vận chuyển truyền thừa, tâm niệm vừa động là có thể rời khỏi nơi này.Sinh vật thân dài vạn trượng nọ lạnh lùng nhìn hồng phát nam tử, đối với cơn lốc đang đánh tới coi như không thấy.

Chỉ trong nháy mắt khi nó tới trước thân thể, cái đầu kỳ dị đột nhiên nghiêng đi, đánh vào cơn lốcQuyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 196: Lật lọng. ( 195/2095)Cơn lốc bị đánh tan.Thần thức trong cơ thể Vương Lâm đang thúc dục truyền thừa ký ức.

Nhưng ngay sau đó, đáy lòng hắn trầm xuống.

Truyền thừa ký ức không có bất kỳ phản ứng gì, mặc cho hắn trong lòng muốn rời đi như thế này đi nữa cũng chẳng có biến hóa gì xảy ra.Ánh mắt Vương Lâm âm trầm.

Hắn trước đây đã có hoài nghi, hiện giờ truyền thừa ký ức không có hiệu quả, hắn trong lòng đã rõ, nơi này không phải là thức hải!Như vậy thì mọi cố gắng từ trước tới nay để tới được đây đều trở thành vô nghĩa.

Hàn quang thoáng hiện lên trong mắt Vương Lâm, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền khôi phục bình thường.

Vương Lâm biết rõ hết thảy mọi chuyện đều không tầm thường.

Trong bộ phận truyền thừa ký ức nọ ghi lại, năm đó thần thức của Đồ Ti phân thành hai, hóa thành huyết hải và tử hải.

Đây là chuyện thiên chân vạn xác.Mà nơi này hiển nhiên là thần thức tử hải, nhưng tại sao truyền thừa ký ức ở đây lại mất đi hiệu lực.Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, nhìn quanh một lúc lâu.

Đột nhiên ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào một khối lân phiến trên lưng sinh vật dài vạn trượng kia, đáy lòng hiện lên một tia nghi hoặc.Hắn vừa suy nghĩ, nhìn kỹ lại khối lân phiến đó, nhớ ký vị trí.

Vừa rồi khi Vương Lâm thúc dục truyền thừa ký ức, hắn có thể cảm nhận được một tia kêu gọi yếu ớt từ trên lân phiến đó.Sự kêu gọi này tuy yếu ớt nhưng vẫn làm rung chuyển truyền thừa ký ức của hắn.

Do vậy Vương Lâm tin chắc trong tấm lân phiến đó có Càn Khôn khác!Ánh mắt hắn thay đổi, tay phải khẽ giơ lên, ngón trỏ búng nhẹ.

Một khe hở cực nhỏ hiện lên, lóe lên rồi biến mất.

Động tác nhỏ của Vương Lâm cực kỳ bí mật, hơn nữa cái khe nhỏ kia xuất hiện và biến mất trong nháy mắt, cho nên cũng chẳng ai chú ý.Trong lòng Vương Lâm hơi yên tâm.

Cái khe hở này xuất hiện, chứng tỏ nơi đây hắn có thể sử dụng phương pháp di động đặc thù của truyền thừa ký ức.Thần thức của hắn liếc qua túi trữ vật, trong lòng thầm cười lạnh.

Trong túi trữ vật của hắn có nhiều thứ như vậy, trong đó khiến hắn lo lắng chính là bổn mạng pháp khí và khu thú quyển của mười người kia.

Còn hai mươi khối cực phẩm linh thạch kia trong lòng Vương Lâm chẳng hề để ý đến.Hắn không tin là mười lão cáo già này lại có thể dễ dàng đem mấy thứ này giao cho hắn như vậy.

Chẳng qua chỉ là muốn tung hỏa mù mà thôi.Đã có kinh nghiệm sau nhiều lần tiến vào khe không gian, Vương Lâm sớm đã phát hiện khi dùng phương pháp của truyền thừa ký ức mở ra khe không gian cũng không phải là sau khi tiến vào lập tức đi ra mà là ở trong một khoảng không trung gian trong thời gian ngắn.

Trong đó khí tức hỗn loạn, có thể ngăn cản hết thảy mọi thần thức.Hắn lúc đầu còn thử một lần lấy một thanh phi kiếm, dùng thần thức điều khiển nó bay vào trong khe hở.

Nhưng khi phi kiếm tiến vào trong khe, hắn lập tức mất cảm ứng.

Chỉ có khi nó ra khỏi khe không gian hắn mới liên lạc lại được.Hắn thầm suy nghĩ, nếu vận dụng tính chất đặc biệt này thật tốt thì nhất định thu được hiệu quả cực cao!Trầm ngâm một chút, Vương Lâm bí mật đem khu thú quyển, cực phẩm linh thạch và mười kiện pháp khí từng thứ một đặt riêng ra trong ba cái túi trữ vật khác nhau.Đúng lúc này biến cố xảy ra.Mười người bọn Đóa Mục đưa mắt nhìn nhau, do lão giả cầm đầu, hai tay đồng thời bắt quyết.

Từng cột sáng từ trong tay họ hiện ra, liên kết với nhau thành một đồ hình bất quy tắc, vây quanh Thác Sâm.Ánh mắt Thác Sâm lạnh như băng, nhìn mấy người Đóa Mục, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh, chậm rãi nói:- Mười người các ngươi chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tốt lắm!Lão giả cùng Vương Lâm giao dịch thần sắc âm trầm, không nói tiếng nào, hai tay gấp rút biến hóa.

Chín người còn lại thủ quyết cũng biến hóa càng lúc càng nhanh.Đồng thời đồ hình kia cũng đột nhiên phát sáng mạnh mẽ, nhanh chóng hướng về Thác Sâm áp tới.Thác Sâm cười lạnh, thu hồi ánh mắt, nhìn về sinh vật dài vạn trượng nọ, chậm rãi nói:- Xem ra các ngươi sớm đã liên lạc với nhau, lúc này muốn phong ấn ta một lần nữa!Sinh vật dài vạn trượng kia nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, bình thản nói:- Phong ấn ngươi, mười người bọn hắn sẽ nhận được truyền thừa ký ức.

Hấp dẫn lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ đồng ý.Thác Sâm chẳng thèm để ý đồ hình đang nhanh chóng đánh tới mình, cười ha hả, tay phải cầm thương chợt vung lên, những tiếng xé gió liên tiếp vang lên.

Một con hắc long từ giữa không trung xuất hiện, hướng về đồ hình lao thẳng tới.Ngay sau đó, hồng phát nam tử tay phải điểm vào trán, nhìn chằm chằm vào mười người bọn lão giả, âm trầm quát:- Bạo!Lão giả biến sắc, hồng mang trên thân thể lóe lên.

Một tia khí tức hỗn loạn từ trong cơ thể hắn lan ra.

Thân thể hắn run rẩy, tay phải lập tức chụp vào tiểu phúc của mình, quát:- Tán!Hồng mang trong cơ thể hắn liền lập tức thoát ra.

Vào lúc này, chín người còn lại đều lộ vẻ ngưng trọng, pháp quyết trong tay liên tục biến đổi, đủ mọi hình dáng.Hồng mang nọ lập tức chia ra làm chín đạo, mỗi một đạo dung nhập một người trong chín người kia.

Cơ thể họ liền tỏa hồng mang sáng ngời, sau đó lão giả liền hô:- Hợp!Trong nháy mắt, hồng mang trong cơ thể chín người dung hợp xong liền nhanh chóng chui ra, bay lại hợp thành một, trở về trong cơ thể lão giả.

Trong khoảnh khắc hồng mang trở về cơ thể lão giả, hắn không tự chủ được, phun một ngụm máu đen, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hắn nhìn Thác Sâm nhe răng cười nói:- Thác Sâm, lão phu nếu có gan giết ngươi thì đương nhiên sớm đã có cách bài trừ phân thức.

Chiêu này đối với ta vô dụng rồi.Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế cũng chỉ trong vài giây mà thôi.Khóe miệng Thác Sâm lộ nụ cười lạnh.

Hắn điểm mi tâm của mình, ánh mắt nhìn về chín người còn lại, trong miệng quát khẽ:- Bạo!Ánh mắt lão giả chớp động, quát to:- Lệ Bằng!Thác Sâm ngẩn ra.

Hai chữ Lệ Bằng hắn mơ hồ có chút ấn tượng.

Chính là trong mười một người này có một người bỏ chạy, cuối cùng tự hắn đuổi bắt mà không được.Lúc này trong miệng sinh vật dài vạn trượng kia bỗng nhiên truyền ra một trận cười to.

Thanh âm này hiển nhiên không phải là thanh âm của sinh vật này, mà là một người khác.

Miệng sinh vật đó mở ra, phun ra một cái hạt, trên đó là một quả cầu thịt.Quả cầu thịt này gắn rất chắc vào cái hạt, giống như là nó mọc rễ ở đó vậy.

Sau đó nó từ từ mở ra, hướng ra phía ngoài, đột nhiên lại hiện ra một cái đầu người.Cái đầu này mi thanh mục tú, trông giống như một thư sinh, chỉ là hai mắt lộ quang mang yêu tà, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, trong miệng niệm một khẩu quyết vô cùng phức tạp.Khẩu quyết nọ lập tức hóa thành mười quang quyển, trong nháy mắt phủ lấy thân thể mười người.

Thủ đoạn tự bạo phân thức của Thác Sâm hoàn toàn mất tác dụng.Thác Sâm quay đầu lại, nhìn cái đầu, sắc mặt âm trầm hẳn, chậm rãi nói:- Xem ra năm đó ta không bắt được ngươi là vì ngươi được súc sinh này cứu!Đầu người kia nhếch miệng, hai mắt lộ vẻ oán hận ác độc, thanh âm tràn ngập hận ý, gằn từng chữ một:- Năm đó ngươi lừa mười một người chúng ta giúp ngươi bài trừ phong ấn của cổ thân Đồ Ti, để ngươi khôi phục tự do, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chúng ta.

Hôm nay chúng ta sẽ sửa chữa sai lầm này.

Cho dù là truyền thừa ký ức hay truyền thừa lực lượng đều sẽ là của chúng ta!Thác Sâm vung trường thương trong tay, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng như có như không lộ ra một nụ cười trào phúng, bình thản nói:- Đầu tiên là mười người trở mặt, sau đó là trong miệng súc sinh kia có Càn Khôn, cũng coi là có một hai chiêu.

Còn chiêu nào thì giở hết ra đi.

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Vương Lâm và mấy trăm tu sĩ ma hóa đang bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc sững người ở phía xa.Cái đầu cười lạnh nói:- Ngươi sẽ biết!Vừa nói hắn vừa không biết dùng phương pháp nào đó giao tiếp với sinh vật dài vạn trượng kia.

Thân hình nó liền chuyển động, tử hải nổi sóng cuồn cuộn, sau khi yên tĩnh lại, không ngờ lại hình thành một cái xà trận ở bên dưới Thác Sâm.Trong xà trận này còn có thanh trường mâu hóa thành hắc long đang ngăn trở đồ hình kia.Như vậy là Thác Sâm đã bị vây khốn.Đôi mắt Thác Sâm bình tĩnh, khóe miệng vẫn cười trào phúng.

Hắn há mồm phun ra một đạo tử quang.

Thanh Tàn Nguyệt loan đao liền xuất hiện, được hắn cầm trong tay trái.

Thác Sâm tay trái cầm đao, tay phải cầm thương, mạnh mẽ vung lên.Ngay sau đó đồ hình đang vây khốn hắn lập tức có vẻ như sắp bị phá.Ánh mắt Thác Sâm lóe lên, hai tay vẽ lên trong hư không.

Tàn Nguyệt loan đao và Diệt Thần mâu run rẩy toàn thân, như hai đạo lưu tinh đột nhiên đánh về phía mép đồ án.Trong mười người lập tức có bốn người miệng phun máu tươi, thân thể run rẩy, không thể tự khống chế nữa.Trong thời khắc nguy cơ này, sinh vật nọ đột nhiên thân thể cứng đờ, sau đó trên đỉnh đầu bay vụt ra một nam tử toàn thân là lân phiến.

Hai mắt hắn như hai mắt rắn, cả người tỏa ra khí tức không phải của nhân loại.Người này sau khi xuất hiện, trong miệng truyền ra một tiếng huýt gió.

Tiếng huýt gió này cực kỳ sắc nhọn, hóa thành những thanh lợi kiếm vô hình, từ bốn phương tám hướng đâm tới Thác Sâm.Cùng lúc này, trong mười người, lão giả kia thần sắc trở nên trầm trọng.

Đồ hình kia đều là do mười người bọn họ duy trì, mỗi một lần chớp động đều khiến tâm thần bọn họ đại chấn.

Hắn quay đầu nhìn Vương Lâm, trong miệng vội quát khẽ:- Tiểu hữu!

Ra tay!Sắc mặt Vương Lâm âm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm vào Thác Sâm.

Từ khi lão giả ra tay tới giờ, Vương Lâm vẫn quan sát người này.

Cho tới bây giờ, đôi mắt người này vẫn bình tĩnh không loạn.Lúc này nghe lão giả gọi, thân thể Vương Lâm đột nhiên cử động, hướng về phía lão giả phóng tới.

Vẻ mặt lão giả vui vẻ, đang muốn nói gì đó.

Đột nhiên Vương Lâm đổi hướng, phóng nhanh về phía sinh vật vạn trượng nọ.Vương Lâm mặc kệ mấy kẻ kia đánh nhau sống chết.

Mục tiêu của hắn chỉ có khối lân phiến trên cơ thể sinh vật kia.

Thực ra, ngay từ đầu hắn đã không định làm cái chuyện phong ấn này.

Những chuyện như vậy Vương Lâm tự nhận là không đủ sức.Thần sắc lão giả trở nên âm trầm.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay đặt trước ngực, ngón trỏ và ngón cái đụng vào nhau, tạo thành một đồ hình lục lăng, sau đó trong miệng ngâm khẽ:- Pháp khí của ta, phệ!Hắn vừa ngâm xong, tay phải Vương Lâm đột nhiên vung lên.

Trước người hắn xuất hiện một cái khe không gian.

Tốc độ hắn cực nhanh, trong nháy mắt liền chui vào trong đó.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 197: Chân chánh truyền thừa. ( 196/2095)Nam tử đứng trên người sinh vật vạn trượng quay đầu nhìn về nơi Vương Lâm biến mất, trên mặt hiện lên một nét kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:- Không có khả năng.....Trong nháy mắt Vương Lâm tiến vào khe không gian, ba cái túi chứa bổn mạng pháp bảo, cực phẩm linh thạch và thú quyển của mười người bọn lão giả đồng thời lóe sáng.Chẳng qua vừa lóe sáng thì hắn đã tiến vào trong khe, ngay lập tức lại trở nên ảm đạm, dường như bị một lực lượng vô hình ngăn cách vậy.Thực ra Vương Lâm sớm đã biết, với tâm cơ của bọn người lão giả, hiển nhiên không thể đơn giản đưa bảo vật cho mình, tất nhiên chúng sẽ âm thầm động tay chân để tùy thời sử dụng, lúc này cũng có thể gián tiếp khống chế hắn.Cho nên sau khi có những thứ này, Vương Lâm vẫn cẩn cẩn thận thận, cũng quyết định sử dụng khả năng ngăn cách thần thức ở giữa khe không gian để né tránh.Trong nháy mắt khi thân thể Vương Lâm tiến vào khe không gian, lão giả liền biến sắc, hiển nhiên là nhận thấy thần thức bị ngăn cản.Lúc này vẻ trào phúng trên mặt Thác Sâm càng đậm.

Hắn khẽ quát một tiếng, tay phải vẽ lên không trung một cái.

Một quang quyển tỏa ra hồng quang bỗng hiện lên, mở rộng ra bốn phía.

Ngay sau đó, tay phải hắn lại liên tục vẽ tiếp, các quang quyển hiện ra như sóng dồn ra bốn phương.Đồ hình đang vây quanh hắn lập tức run rẩy kịch liệt.

Lão giả không còn để ý được tới Vương Lâm nữa, vội vàng bình tĩnh ngưng thần, không chế đồ hình nọ.Về phần kẻ đứng trên người sinh vật vạn trượng kia, hắn hơi trầm ngâm, không nói một lời, vỗ lên trán.

Lập tức thân thể phân thành hai, một người trong đó đột nhiên lao ra, khi chạm tới đồ hình do mười người tạo thành kia liền bắt quyết, trong miệng thì thào, thân thể không ngờ lại nhẹ nhàng xuyên qua đồ hình.Sau khi thuận lợi tiến vào bên trong, hai mắt hắn lóe sáng, hai tay chụp vào không trung, lập tức một thanh mâu hư ảo xuất hiện trong tay hắn.

Bề ngoài thanh mâu này giống hệt thần mâu của Thác Sâm, chỉ có điều là ảo ảnh mà thôi.Nhưng uy áp do nó phát ra thì không hề kém hàng thật nửa điểm.

Thanh mâu hư ảo hiện ra, người này lập tức cầm mâu xông tới giao chiến với Thác Sâm.Ở bên ngoài đồ hình, phân thân của người đó bay lên, hai tay không ngừng biến hóa pháp quyết.

Một đám lôi cầu tử sắc theo pháp quyết của hắn dần dần ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn.Lôi cầu càng lúc càng nhiều, sau đó một tia thiểm điện tử sắc lóe lên bên trong lôi cầu, tỏa ra khí tức hủy diệt.Pháp quyết trong tay người này không ngừng lại nhưng đôi đồng tử hình lục lăng lại âm thầm quan sát kỹ càng một chỗ lân phiến trên người sinh vật vạn trượng.Mọi chuyện này đều diễn ra trong khoảnh khắc, cơ hồ ngay khi thân thể Vương Lâm biến mất trong khe không gian, lão giả liền quay người lại, đặt toàn bộ sự chú ý lên việc duy trì đồ hình nọ.

Đột nhiên phía ngoài xà trận, bên cạnh thân thể sinh vật vạn trượng xuất hiện một khe hở không gian.Một thân ảnh từ trong khe hở đó bay vụt ra.Trong nháy mắt đó, lão giả và nam tử có đôi mắt hình lục lăng lập tức phát hiện.

Trên mặt lão giả lộ ra một tia ngoan độc, vừa củng cố đồ hình, tay phải vừa giơ lên, ngón trỏ cách không điểm một cái, đang muốn điểm về thân ảnh từ khe hở chui ra.

Đột nhiên hắn ngẩn ra, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Hắn từ hư ảnh đó không cảm nhận được khí tức của bổn mạng pháp khí.Về phần nam tử có đôi mắt hình lục lăng kia cũng chỉ liếc một cái, tay phải vung lên.

Một nửa lôi cầu bên người liền lao thẳng về phía thân ảnh trong khe hở không gian đó.Nhưng ngay sau đó hắn liền nhướng mày, cách không khống chế những lôi cầu này, khiến chúng thay đổi phương hướng.

Ai ngờ thân ảnh nọ đột nhiên tăng tốc, chẳng những không né tránh, ngược lại còn hướng về lôi cầu công kích.Tốc độ thân ảnh đó cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh lên lôi cầu.

Lập tức tiếng ầm ầm vang lên, thân ánh đó liền tiêu tán.

Hóa ra đó là một tiểu thú lớn bằng bàn tay, sau khi đánh lên lôi cầu liền tan thành mây khói.Trong nháy mắt sấm sét ầm vang đó, bốn cơn lốc màu đen đột nhiên từ trong khe hở không gian đánh ra.Những cơn lốc này gào thét, bên trong ẩn hiện có bóng người.

Hai mắt nam tử kia hiện lên hàn mang quỷ dị, cẩn thận nhìn một lượt, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

Theo hắn nhận thấy, trong những cơn lốc này ngoài một chút thần thức hỗn loạn ra thì căn bản không có thân ảnh của Vương Lâm.

Những thứ này chẳng qua là để tung hỏa mù mà thôi.Tay phải hắn vung lên, một vài lôi cầu lại tách ra, bay tới.

Lần này hắn để lôi cầu lượn qua bốn cơn lốc kia, mục tiêu là cái khe không gian kia.Về phần lão giả cũng có cùng ý nghĩ, tay phải điểm ra, chỉ vào khe không gian.Do vậy, bốn cơn lốc thuận lợi lao ra, nhanh chóng bay về phía sinh vật vạn trượng.

Trong chớp mắt nó đã tới sát sinh vật vạn trượng.Lúc này lôi cầu đã oanh kích lên trên khe không gian.

Trong khe tiếng nổ vang rền, chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.Nam tử có đôi mắt lục lăng ngẩn ra.

Hắn đột nhiên hiểu ra, hai tay nhanh chóng vung lên, tất cả lôi cầu bên người liền lao tới oanh kích bốn cơn lốc kia.

Cùng lúc đó, hắn không để ý tới việc khống chế phân thân giao chiến với Thác Sâm nữa, thân hình nhoáng lên, muốn phóng tới phía cơn lốc.Nhưng lúc này Thác Sâm đang bị vây hãm, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm về phía cơn lốc, trong mắt như chợt bừng tỉnh.

Hắn cười ha hả, không để ý tới công kích của phân thân cầm thanh mâu hư ảo kia, miệng đọc vài khẩu quyết phức tạp, thân thể ầm một tiếng liền hóa thành một đoàn huyết vụ.Huyết vụ này sau khi xuất hiện lập tức tản ra, hóa thành hàng ngàn tia huyết ti, bay về bốn phía.Đồ hình đang vây khốn hắn lập tức vỡ tan, hình thành một đợt khí lãng ào ạt tràn ra ngoài.Mười người đang duy trì đồ hình này vẻ mặt liền hiện lên sự hoảng sợ.

Trong những người này, đầu tiên có sáu người bị khí lãng đánh lên người, sau đó lại bị huyết ti chui vào cơ thể, chạy điên cuồng trong thân thể.

Sau khi hoàn toàn phá hủy thân thể họ, huyết ti mới từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu chui ra.Một khắc sau khi huyết ti chui ra, trong mắt sáu người đó hiện lên vẻ không tin nổi, thân thể rơi xuống tử hải làm bọt bắn tung tóe.Nam tử nọ đang muốn truy kích cơn lốc, thân thể không thể không ngừng lại.

Hắn không còn quản được Vương Lâm, lập tức xoay người, hai tay đột nhiên mở ra.

Lôi cầu đang đuổi theo bốn cơn lốc liền quay ngoắt lại, oanh kích về phía huyết ti.Cùng lúc đó, phân thân của hắn cũng vung trường mâu lên.

Thanh trường mâu nọ liền hóa thành từng con hắc long, hướng về huyết ti đang chạy ra bốn phương tám hướng mà thôn phệ.Về phần bốn người may mắn còn sống sót liền vây quanh lão giả.

Đám người này đều kinh ngạc vô cùng, nhất là lão giả, vẻ mặt âm trầm.

Hắn không tài nào ngờ được, Thác Sâm lại còn có chiêu này.Mấy ngàn huyết ti dưới sự truy kích của lôi cầu và hắc long, bỗng nhiên ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành mười người giống hệt hồng phát nam tử.

Thân hình bọn họ ở những vị trí khác nhau, một trong số đó ngay khi xuất hiện liền nhanh chóng hướng về phía bốn cơn lốc phóng vọt tới.Còn lại chín phân thân kia tay cầm Diệt Thần mâu và Tàn Nguyệt loan đao hướng về phía nam tử có đôi mắt lục lăng và bốn người còn sống đánh tới.Chỉ trong chớp mắt, phân thân của Thác Sâm đã đuổi tới bốn cơn lốc.

Phân thân này liền vung tay lên.

Trận trận hồng mang từ trong tay hắn lóe lên.

Lúc này bốn cơn lốc liền hợp lại thành một.Trong nháy mắt khi bốn cơn lốc hợp nhất, nó lập tức vỡ tung.

Bên trong có vô số tiểu thú thần thức, ào ào phóng ra bốn xung quanh.Trong đó có mấy cái thần thức đã đánh vào lân phiến của sinh vật vạn trượng kia.Biến cố này khiến cho phân thân kia ngẩn ra.

Hắn cười lạnh, hai tay điểm liên tiếp vào hư không.

Điểm một cái là có một đám tiểu thú lớn tiêu tán.Nhưng lúc này những tiểu thú đã đụng tới thân thể sinh vật vạn trượng kia đột nhiên ngưng tụ lại, lóe lên quang mang yêu dị, sau đó chớp mắt liền tự bạo.Loại tự bạo này như là phản ứng dây chuyền.

Tiểu thú ở bốn phía cũng đều tự bạo.

Cùng lúc đó từng đợt linh lực bàng bạc bỗng nhiên tràn ngập trong không gian.Trong nháy mắt khi tự bạo, bên cạnh sinh vật vạn trượng xuất hiện một khe không gian.

Một đạo hư ảnh lấy tốc độ cực nhanh lao vút ra.

Hắn như tia chớp, lóe lên đã tới một tấm lân phiến trên người sinh vật vạn trượng.Người này chính là Vương Lâm.

Chẳng qua thân thể hắn cũng không phải là thật mà ở trạng thái hư ảo.

Lúc này hiển nhiên hắn là thần thức ly thể.Ngay khi hắn xuất hiện, phân thân của Thác Sâm và nam tử có đôi mắt lục lăng đột nhiên ngừng giao chiến, thân thể chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm vào thần thức của Vương Lâm, lộ vẻ không dám tin.

Hắn từ trong thần thức của Vương Lâm cảm nhận được một tia khí tức của truyền thừa ký ức!Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Nói lại tỉ mỉ, tính Vương Lâm luôn cẩn thận, trước khi tiến vào trong khe không gian một khắc, pháp bảo trong túi trữ vật của hắn lóe sáng, ẩn hiện khí tức hủy diệt.

Điều này khiến hắn thầm cảnh giác.

Do đó nếu không có chuẩn bị thì hắn làm sao dám quay trở lại chứ.Vì vậy hắn dựa vào phương pháp trong truyền thừa ký ức, giấu thân thể trong khe không gian, dựa vào tính chất ngăn cản thần thức của nó để ngăn pháp bảo dị biến.

Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện ra pháp bảo dần dần ảm đạm đi, khí tức tiêu tan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 198: Trọng tổ thân thể.(1+2+3) ( 197/2095)Vì vậy hắn mở khe không gian một lần nữa, đầu tiên lấy một tiểu thú biến ảo thân ảnh ra dò xét.

Sau đó hắn lập tức phát hiện ra, ngoại trừ lão giả luôn muốn đối phó với hắn, còn có nam tử có đôi mắt lục lăng kia tập kích hắn.Hắn tận mắt thấy nam tử có đôi mắt lục lăng này là do cơ thể sinh vật vạn trượng hóa thành.

Thứ tồn tại có thể so với hồng phát nam tử, Vương Lâm hiển nhiên không dám lao ra.Hắn cẩn thận tính toán, lập tức quyết đoán một lần nữa xuất ra bốn cơn lốc.

Hơn nữa trong đó lưu lại một tia thần thức.

Làm xong hết thảy mọi việc, thân thể hắn lại ẩn vào trong khe không gian.Đối với biến cố sau đó của Thác Sâm và đám người kia, hắn đều thông qua thần thức ở trong cơn lốc quan sát.

Nhất là thần thông quỷ dị của Thác Sâm, càng khiến Vương Lâm cảm thấy quyết định của mình hoàn toàn chính xác.

Nếu theo lời lão giả kia tiến hành phong ấn, sợ rằng mình còn chưa kịp phong ấn thì đã bị Thác Sâm giết chết, kết cục thê thảm chẳng khác gì sáu người kia.Nhưng Thác Sâm sau đó lại ngưng kết thành mấy phân thân, một người trong đó lại hướng về phía mình.

Vương Lâm lập tức quyết đoán ra tay trước đối phương, đầu tiên phá tan cơn lốc, sau đó cho vô số tiểu thú thần thức chạy tứ tán.

Nhờ đó thần thức hắn phân ra, giấu trên người tiểu thú, khả năng bị phát hiện sẽ nhỏ đi rất nhiều.Chẳng qua Vương Lâm không cuồng vọng tới mức tự nhận là tuyệt đối sẽ không bị đối phương phát hiện.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đối phương phát hiện thần thức của mình vậy thì sẽ cắt đứt toàn bộ khối thần thức này.Dù sao thì tác dụng lớn nhất của đám thần thức này chính là để dò xét.

Hắn khống chế thần thức gắn trên thân tiểu thú, đánh vào lân phiến trên thân thể sinh vật vạn trượng.

Trong đó có một tia thần thức xảo diệu đụng vào lân phiến kia.

Ngay trong nháy mắt đụng vào nó, hắn cảm nhận được rõ ràng có gì đó ở bên trong đang kêu gọi mãnh liệt.Dưới sự kêu gọi này, bộ phận truyền thừa ký ức trong thần thức của hắn bắt đầu rung động kịch liệt, dường như muốn thoát thể vậy.Nhưng cùng lúc đó, bên trong truyền thừa ký ức bỗng xuất hiện một đoạn ký ức.

Khi hiểu hết đoạn ký ức này, đáy lòng Vương Lâm không khỏi trầm xuống.Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền quyết đoán cho tiểu thú tự bạo, đến lúc này cũng không thấy phân thân kia có hành động gì.

Vương Lâm thoáng nghi ngờ, nhớ lại mọi chuyện trước sau, cuối cùng hiểu ra dụng ý của đối phương.

Hắn trong lòng cười lạnh, tương kế tựu kế, thừa dịp đối phương không ra tay liền mở một khe không gian, thần thức lý thể, nhanh như chớp phóng ra.Vương Lâm tính toán không sai.

Tu vi của hắn và Thác Sâm chênh lệch quá lớn.

Dù chỉ là một phân thân nhưng Vương Lâm cũng chẳng thể giấu diếm hắn.

Trong lòng phân thân kia hiện lên một tia châm chọc.

Hắn trước đó đã phát hiện tia thần thức của Vương Lâm trong cơn lốc.

Nếu không hắn đã không sử dụng thần thông thương tổn cực lớn tới thân thể kia.Kỳ thực từ khi Thác Sâm tiến vào trong thần thức tử hải này một khắc hắn đã thấy có vấn đề.

Hắn tuy không thể liên hệ với ức chi thần thức nhưng nói gì thì cũng là một tia ma niệm tách ra từ Đồ Ti, đối với thức hải này cực kỳ quen thuộc.Theo hắn nhận thấy, có chuyện cổ quái.

Nhưng cổ quái ở chỗ nào thì hắn không nói rõ được.

Đây thuần túy chỉ là cảm giác mà thôi.Mặc dù sinh vật vạn trượng xuất hiện, mười thủ hạ trở mặt nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Hắn một mực suy nghĩ xem, rốt cục nơi này có gì cổ quái.

Cho tới khi Vương Lâm từ trong khe hở phóng ra, đại não của Thác Sâm như có một tia chớp lóe lên, lập tức liền hiểu ra.Vì thế lúc này hắn mới thi triển thần thông độn xuất, hơn nữa không trực tiếp ra tay tiêu diệt thần thức của Vương Lâm mà lẳng lặng chờ đợi.

Hắn muốn đợi xem rốt cục thôn hồn này đã phát hiện ra điều gì.Thân thể Vương Lâm lóe lên liền đứng trên người sinh vật vạn trượng.

Thân thể hắn hư ảo mơ hồ, nhìn phân thân của Thác Sâm, lộ ra một tia cười lạnh.Phân thân của Thác Sâm nhìn chằm chằm vào miếng lân phiến dưới chân Vương Lâm.

Miệng hắn nhếch lên.

Hắn tin chắc, chỗ cổ quái chính là trong tấm lân phiến này.

Tuy không thể đoán chắc là có phải chỉ có chỗ này không nhưng hắn tin rằng chỉ cần tất cả phân thân mình hợp nhất là có thể dò ra.Lúc này trong mắt hắn, Vương Lâm đã mất đi giá trị lợi dụng.

Vì thế hai tay hắn liền biến đổi, ngón cái ngón trỏ đụng nhau, hình thành một đồ án lục lăng, trong miệng nói khẽ:- Diệt!Nụ cười trên khóe miệng Vương Lâm càng lạnh lùng.

Thần thức của hắn lúc trước vừa đụng tới tấm lân phiến đã hiện lên đoạn ký ức, chỉ ra rằng nơi chứa truyền thừa ký ức, bất kì thân thể ai cũng không thể tiến vào, chỉ có thần thức là có thể.Sau khi hiểu được đoạn ký ức này, Vương Lâm mới quyết đoán cho thần thức ly thể.

Trong lòng hắn có một ý niệm lớn mật.

Nếu như mọi việc đều như dự định, như vậy hắn có thể là người thứ nhất đi vào nơi chứa truyền thừa ký ức chân chính.Nếu thực sự như thế, sẽ lấy được truyền thừa ký ức đầy đủ.

Nghĩ tới đây tim Vương Lâm không khỏi đập thình thịch.Đối với công kích của phân thân Thác Sâm, Vương Lâm không hề né tránh.

Thân thể thần thức của hắn giống như mây mù cuồn cuộn, nhanh chóng tản ra bốn phía.

Ở bên trọng bỗng hiện lên ba chữ mày vàng chói lọi.

Ba chữ này chính là Cổ thần quyết!Sắc mặt phân thân của Thác Sâm biến đổi chưa từng thấy.

Dưới tâm thần cảm ứng, các phân thân khác đang giao chiến cũng đều tái mét.Phân thân nọ ngơ ngác nhìn ba chữ to kia, thân thể đột nhiên nhoáng lên.

Cùng lúc đó chín cái phân thân khác cũng dùng tốc độ cực nhanh nhất tề phóng về phía Vương Lâm!Chỉ trong nháy mắt, nam tử có đôi mắt lục lăng kia hai mắt hiện hàn mang, quyết đoán theo sao phân thân kia cùng bay tới, trong miệng cuồng tiếu:- Thác Sâm, người nào cũng có thể nhận được truyền thừa ký ức của chủ nhân, chỉ có ngươi không thể!

Tiểu tử kia, xem vào vận khí của ngươi vậy!Câu nói cuối cùng hiển nhiên là hắn nói với Vương Lâm.

Vừa nói hắn vừa thầm quyết định.

Quyết định này cần hắn phải trả một giá đắt.Tay phải hắn bỗng điểm lên mi tâm, vội vã nói:- Lấy phân thân hiến tế.

Ức chi truyền thừa.

Chuyển!Phân thân của hắn lập tức run lên.

Ngay cả thanh mâu hư ảo trong tay hắn cũng biến thành từng đạo tinh mang, tiêu tán trong tử hải.Gần Vương Lâm nhất hiện giờ là Thác Sâm.

Ngay khi hắn nhắm về phía Vương Lâm, thần thức Vương Lâm đang khuếch tán liền co rút lại, giống như bị một lực hút cường đại trong chớp mắt biến mất ở lân phiến.Ngay sau đó, theo câu "chuyển" của nam tử có đôi mắt lục lăng, lân phiến kia liền vỡ tan, biến mất.Phân thân Thác Sâm quay đầu lại hướng về nam tử có đôi mắt lục lăng kia gầm lên, mười phân thân trong nháy mắt hợp nhất, một lần nữa hóa thành bổn tôn của Thác Sâm.

Tay trái hắn cầm Tàn Nguyệt loan đao, mái tóc đỏ tung bay, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.- Nếu sau một ngàn năm, tiểu gia hỏa kia không thành công dung hợp ức chi truyền thằ, như vậy thì Thác Sâm người có lẽ còn có cơ hội!Nam tử có đôi mắt lục lăng cười ha hả.Tạm thời không nhắc tới hai người này nữa.

Lại nói tới Vương Lâm, thần thức hắn bị lực hút hút vào trong lân phiến, lập tức đi tới một thế giới tràn ngập mây mù.

Nơi này không có trời, chẳng có đất, chỉ toàn sương khói.Những mảnh băng tinh tỏa ra quang mang nhu hòa mang lam nhạt, lơ lửng trong sương khói.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, tổng cộng có chín mươi tư cái!Thần thức đảo qua, hắn lập tức phát hiện ra một cái khác nhỏ hơn một chút.

Vương Lâm nhìn cái này có hơi quen thuộc, chính là vật mà Thiên Ma Tán Nhân sau khi hao tổn tâm cơ mở ra thông đạo đã túm được.Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Hắn bây giờ mới biết, hóa ra cổ thần truyền thừa ký ức cũng không phải chỉ có một băng tinh mà tổng cộng có chín mươi tư cái!Hóa ra là bộ phận mà Vương Lâm hấp thu trước đây còn chưa được nổi một phần trăm.Thần thức Vương Lâm lúc này đang đứng ở nơi vô thiên vô địa.

Hắn trầm ngâm một chút, thần thức đột nhiên đánh về phía băng tinh hắn nhìn quen mắt nọ.Ngay khi thần thức hắn đụng vào băng tinh đó, băng tinh liền bị hòa tan, toàn bộ dung hợp vào thần thức của Vương Lâm.

Một đoạn ký ức bàng bạc không ngừng quanh quẩn trong thần thức Vương Lâm.

Thời gian trôi qua, thần thức Vương Lâm giống như mây khói cuồn cuộn, rung động liên hồi.Những pháp quyết phức tạp khó hiểu, quỷ dị khôn lường, những đoạn ký ức đứt đoạn, giống như viễn cổ thương long giận dữ thét gào, giương nanh múa vuốt mà tới.

Thần thức Vương Lâm trong nháy mắt bị xé rách, sau đó lại được trọng tổ.Cứ thế liên tục, từng đợt cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng ào ào bao phủ lấy thân thể Vương Lâm.Thực ra Vương Lâm ở trạng thái thần thức, cơ bản sẽ không cảm thấy đau đớn.

Nhưng trạng thái hiện nay cực kỳ quỷ dị.

Hắn rõ ràng cảm nhận được nỗi đau từ khắp nơi trong thần thức, tựa như bị vạn trùng thôn phệ.---o0o---Loại cảm giác này bám riết lấy hắn.

Dù là lần đầu tiên dung hợp một bộ phận truyền thừa ký ức hắn cũng chưa từng gặp phải loại cảm giác này.

Dần dần, thần thức hắn không tự chủ được khuếch tán, hóa thành trạng thái như tơ tằm, sau đó tụ lại, hình thành một cái kén.Cái kén do thần thức tạo thành, bề ngoài màu lam nhạt.

Thoạt nhìn không khác gì băng tinh, giống như một tảng băng tinh lớn vậy.Trong quá trình này, thần trí Vương Lâm tiến vào một mảnh hỗn độn.

Loại cảm giác này lần trước khi lần đầu hắn đạt được một bộ phận truyền thừa ký ức đã từng trải qua.

Nhưng lần này so với lần đó cảm giác chân thực hơn nhiều.

Nếu như nói lần trước giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách thì lần này giống như là sông lớn cuồn cuộn vậy.Hắn phảng phất như chiếc thuyền nhỏ giữa dòng, quay cuồng giữa dòng nước.

Mỗi lần dòng sông nổi sóng đều khiến hắn đau đớn hơn vài phần.Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai mắt sáng ngời.

Ngay sau đó một quang cảnh mà hắn đã từng nhìn thấy hiện ra trước mắt.

Nơi đây là khoảng không hư vô.

Ở đó có vô số những điểm sáng đang lấp lóe.Cảnh tượng này Vương Lâm đã từng thấy trước kia.

Lần này gặp lại, trong lòng đột nhiên có những tia minh ngộ xuất hiện.

Cùng lúc với những tia minh ngộ này xuất hiện, nỗi đau đớn tới tận xương tủy kia đột nhiên biết mất, phảng phất như chưa từng tồn tại vậy.Ngay sau đó, Vương Lâm cảm thấy tê dại.

Lập tức từ mỗi một vị trí trong thần thức của Vương Lâm truyền ra một loạt khẩu quyết, pháp quyết, ký ức, lưu động bên trong thần thức của hắn, cuối cùng chậm rãi dung hợp hoàn toàn vào trong thần thức.Từ từ Vương Lâm cảm nhận được thân thể mình đang không ngừng di động về phía trước.

Một điểm ánh sáng phía trước càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành một tinh cầu khổng lồ.

Ngay sau đó hắn lại thấy cổ thần thân thể khổng lồ kia một lần nữa.Lúc này Vương Lâm đã biết đứa trẻ sơ sinh mình chứng kiến lần trước chính là cổ thần Đồ Ti lúc nhỏ.

Mà người khổng lồ trước mắt bây giờ hiển nhiên chính là Đồ Ti lúc trưởng thành.Khuôn mặt Đồ Ti cũng không khác bình thường mấy, chỉ là ở mi tâm có tám tinh điểm xếp thành vòng tròn.

Ngoài ra da hắn cực kỳ thô ráp, tràn ngập những đường nứt nẻ.

Những đường nứt này rất nông, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra được.Chỉ khi quan sát thật kỹ mới phát hiện ra những đường nứt này giống như những đường vân trên mai rùa.Lúc này ánh mắt hắn lấp lánh, tỏa ra từng trận quang mang, ngưng thần nhìn chăm chú vào một tinh cầu, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.

Một lúc sau, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng chụp một cái.

Nhất thời tinh cầu trước mắt hắn ầm một tiếng liền vỡ vụn, hóa thành từng đám sương mù mà xám, tiêu tán trong không trung.Từ trong đám sương mù màu xám nọ, đột nhiên bay ra một đạo kim quang.

Đồ Ti lại chụp một cái, đạo kim quang kia liền đổi hướng phi hành, trong nháy mắt rơi vào tay hắn, biến thành một quả cầu vàng nhỏ.Vật ấy hiển nhiên là một tài liệu luyện khí.

Nó giống như vàng nhưng không phải vàng, giống đá mà không phải đá, bên ngoài có một đạo hắc tuyến lờ mờ.

Nắm vật ấy, cổ thần Đồ Ti lại chụp một cái nữa, xa xa lại có một tinh cầu vỡ vụn.Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, đại khái có hơn ba mươi tinh cầu bị hủy diệt.

Tài liệu trong tay hắn đã rất nhiều, đủ mọi màu sắc.Sau đó hai tay Đồ Ti cử động.

Toàn bộ tài liệu này dung hợp với nhau.

Hắn bình tĩnh ngưng thần, đánh ra vài đạo pháp quyết, dung nhập vào bên trong tài liệu.Ngay sau đó hắn nhắm mắt lại, nhưng lại mở ra rất nhanh, trợn mắt một cái, tám cái tinh điểm trên mi tâm hắn đồng thời bắn ra tám đạo tinh quang, dung nhập vào trong tài liệu.Một lúc lâu sau, một cái đỉnh tỏa ra thất thải quang mang xuất hiện trước mắt hắn.Từ cái đỉnh này tản mát ra uy áp bàng bạc.

Một tia khí tức hủy thiên diệt địa từ bên ngoài lan ra bốn phía, thậm chí còn sinh ra những dòng khí nhỏ.

Thần thức Vương Lâm nhìn đến cái đỉnh này trong nháy mắt liền có cảm giác bị thu hút.

Hắn thầm ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào nó, trầm mặc không nói.Đồ Ti nhìn một chút, khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, nắm lấy cái đỉnh, nhìn lại một vài lần rồi thuận tay ném đi.

Cái đỉnh đó liền rơi xuống một tinh cầu, sau đó biến mất.Đồ Ti thở dài, thân thể nhoáng lên, đi mấy bước liền biến mất trong hư vô.Vương Lâm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cổ thần Đồ Ti này rõ ràng vừa luyện khí, dùng hơn ba mươi tinh cầu làm tài liệu, luyện chế ra cái đỉnh kia.

Theo Vương Lâm thấy thì nó phải thuộc vào loại pháp khí trong truyền thuyết.

Nhưng không ngờ Đồ Ti lại chẳng hề hài lòng với vật ấy, nhìn vài lần rồi ném đi.Một kiện pháp bảo như vậy, nếu rơi vào trong tay tu sĩ, uy lực hẳn mạnh mẽ vô cùng!

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào tinh cầu mà pháp bảo rơi xuống, thầm than một tiếng.Quá trình luyện khí Vương Lâm đều ghi nhớ trong lòng.

Tuy rằng tài liệu hắn không nhận ra, thậm chí pháp quyết cổ thần luyện khí cũng hoàn toàn xa lạ đối với hắn nhưng Chu Lâm tin tưởng, khi hắn đem tất cả băng tinh của truyền thừa ký ức hấp thu, tri thức này hắn sẽ hiểu rõ hoàn toàn.Cổ thần Đồ Ti sau khi biến mất, Vương Lâm cảm giác rõ ràng rằng thần thức của hắn đang tan rã.

Kể cả ý thức của hắn, toàn bộ biến mất khỏi mảnh hư vô.Lúc này trong truyền thừa ký ức còn lại chín mươi ba cái băng tinh.

Ngoài ra còn có một cái kén hình trứng.

Trên cái kén đột nhiên có một vết rách, sau đó vết rách càng lúc càng lớn, cuối cùng lan tỏa ra toàn bộ cái kén.Từng đạo ngũ thải quang mang từ trong vết rách bắn ra.

Vết rách lớn dần, quang mang cũng càng ngày càng trở nên chói mắt.

Cuối cùng, một loạt tiếng loạt soạt truyền ra.

Cái kén hình trứng kia đã hoàn toàn vỡ vụn.Một thân ảnh nửa trong suốt, phát ra ngũ thải quang mang từ trong kén xuất hiện.Người này chính là Vương Lâm.Vương Lâm mở hai mắt, cúi đầu nhìn thân thể mình, sau đó lộ vẻ trầm ngâm.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi hấp thu khối băng tinh đó, trong đầu mình đã có thêm một đoạn ký ức.

Quan trọng hơn là thần thức của hắn vốn ở trạng thái hư vô, hiện giờ đã biến thành dạng này.Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm chợt động, thân thể tan ra, trở lại trạng thái hư vô, khuếch tán ra bốn phía.Thần niệm của Vương Lâm sau đó lại tụ lại, lập tức hóa thành trạng thái nửa trong suốt như vừa rồi.

Bộ dáng nửa trong suốt kì dị này khiến Vương Lâm trầm mặc một lúc.

Ánh mắt hắn sáng lên, tay phải đột nhiên vung lên.

Nhất thời trong lòng bàn tay xuất hiện một mặt gương do băng tinh tạo thành.Nhìn thoáng qua tấm gương, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên run lên, hai mắt hắn lộ ra thần thái chưa bao giờ có, nhìn chằm chằm vào tấm gương, thật lâu không nói lên lời.Trong gương hiện lên thân ảnh bán trong suốt, diện mạo tuy rằng nửa trong suốt nhưng mơ hồ vẫn nhìn rõ.

Khuôn mặt này không phải là khuôn mặt mi thanh mục tú của Mã Lương mà là một khuôn mặt bình thường, hơi thuần phác.Vương Lâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong gương, đáy lòng dâng lên tâm tình phức tạp.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại có thể có ngày nhìn lại được khuôn mặt trước kia của bản thân.Năm đó bị Đằng Hóa Nguyên hủy dệt thân thể, cho tới giờ Vương Lâm cũng không rõ đã qua bao nhiêu năm.

Nhưng diện mạo mà cha mẹ ban cho, hắn chưa từng quên.

Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều tràn ngập tiếc nuối vào hận thù sâu sắc với Đằng Hóa Nguyên.Một lúc lâu sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng.

Hắn bình ổn lại tâm tình, thân thể do thần thức hóa thành chợt động, trong nháy mắt liền chụp lấy một khỏa băng tinh nữa.Loại cảm giác đau đớn mãnh liệt lại xảy ra một lần nữa.

Lúc này Vương Lâm đã quen.

Hắn bình tâm tĩnh khí, từng mảnh ký ức trong thần thức nọ đều bị hắn cẩn thận xem xét.Ngay sau đó, thân thể do thần thức tạo thành của hắn không chịu nổi lượng thông tin khồng lồ đó, lại hóa thành những sợi tơ, vây hắn vào trong, tạo thành cái kén một lần nữa.Không trung hư vô đầy sao lại xuất hiện trước mắt Vương Lâm.

Lúc này hắn thấy cổ thần luyện đan.

Cổ thần Đồ Ti dùng linh lực mấy tinh cầu, luyện chế một viên đan dược.Đan dược này Vương Lâm nhìn có vẻ thô ráp, trông giống như một viên bùn vậy.

Nếu không phải nó tỏa ra linh khí ba động cực kỳ nồng đậm thì nhìn thế nào cũng không giống một viên đan dược.Đồ Ti ăn đan dược xong, lớp da đầy vân trở nên mịn màng hơn nhiều.

Lớp vân này dường như ẩn chứa một cỗ khí tức thần bí nào đó, theo cử động của thân thể cổ thần, những đường vân này sống động cực kỳ, khiến kẻ khác không khỏi sinh ra đủ loại ảo giác.Lớp kén lớn lại vỡ vụn.

Vương Lâm từ bên trong xuất hiện.

Thân thể hắn lại trở nên ngưng thật hơn một ít.Thời gian chậm rãi trôi đi.

Truyền thừa ký ức của cổ thần Đồ Ti vẫn tiếp tục.

Vương Lâm mỗi lần hấp thu một cái băng tinh sẽ lại dung hợp, cứ lặp đi lặp lại như thế.Đến khối băng tinh thứ ba mươi tư, sau khi hắn hoàn toàn hấp thu, thân thể do thần thức tạo thành của Vương Lâm đã từ trạng thái nửa trong suốt biến thành trạng thái ngưng thật.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì so với nhục thân cũng không hề khác biệt.

Về phần mái tóc của hắn thì vẫn giống như cũ, toàn bộ là màu trắng.Vương Lâm hít sâu một hơi, bình tĩnh ngưng thần, bắt đầu cẩn thận quan sát thân thể của chính mình.

Khối thân thể này dù là cảm giác hay ngũ quan đều như thân thể thật vậy, không có chút bất đồng nào.---o0o---Dần dần Vương Lâm lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.

Hắn vẫn không hiểu vì sao mình chỉ hấp thu truyền thừa ký ức của cổ thần mà lại ngưng kết được thân thể.Khối thân thể này, ngoài việc không có kim đan ra thì giống hệt người bình thường, không có chút khác biệt nào.Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay trái cào một đường lên tay phải, nhất thời xuất hiện một vết thương.

Máu tươi đỏ thắm chảy ra.

Nhìn dòng máu chằm chằm, Vương Lâm cuối cùng cũng xác định, hiện giờ chính xác mình đã khôi phục lại thân thể ngày xưa!Hắn nhắm hai mắt, thần thức đảo qua một lượt, phát hiện ra thần thức của mình cũng không có biến hóa gì.

Bên trong thức hải, Cực Cảnh thần thức hóa thành một tia chớp màu đỏ, xoay quanh thôn hồn hạch.

Mỗi một vòng xoay, thức hải lại nổi sóng, hướng ra xung quanh.Cả thức hải, dù là hạt châu nghịch thiên hay Cực Cảnh thần thức cũng không có gì dị thường.Sau đó hắn cẩn thận dò xét trong cơ thể một lần nữa, cuối cùng mở hai mắt, nắm chặt tay.Thân thể do thần thức ngưng kết mà thành đối với Vương Lâm mà nói không cần một chút thời gian làm quen nào.

Bởi lẽ thân thể này vốn là của hắn.

Hắn nắm chặt tay, trong đáy lòng hào tình vạn trượng.Hắn ngẩng đầu, hai mắt lóe hàn mang, trong miệng thì thào:- Đằng Hóa Nguyên, lúc trước ngươi hủy thân thể ta.

Bây giờ ta lại một lần nữa ngưng thể.

Thân thể này của Vương mỗ sau khi đạt tu vi Nguyên Anh chính là lúc ta đánh tới Triệu quốc, tiêu diệt cả Đằng gia ngươi!

Hận này phải lấy máu toàn tộc ngươi mới giải nổi.

Chỉ có dùng hồng phách Đằng gia ngươi mới khiến Vương mỗ trong lòng bĩnh tĩnh được!Ánh mắt Vương Lâm chớp động.

Hắn từ khi vào đây, không ngờ có tới chín mươi tư khối băng tinh.

Do vậy đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch của hắn.Hắn vốn định hấp thu hết truyền thừa ký ức xong liền đi tìm Mặc Gian thạch chế tạo Cấm phiên, rời khỏi nơi này, trở về thân thể mình, sau đó rời khỏi nơi cổ thần bị khốn nhiều năm này.Nếu mọi việc thuận lợi theo kế hoạch, vậy thì lúc này Vương Lâm có thể nói là đã thu hoạch được rất nhiều.

Chẳng những học được thuật cấm chế, lại chiếm được phương pháp chế tạo cấm phiên.

Còn có túi trữ vật của Mạnh Đà Tử và Cổ Đế, khu thú quyển và hai mươi khối cực phẩm linh thạch nọ.

Nếu tính cả mười bổn mạng pháp khí của đám người Đóa Mục thì lúc này hắn đã vớ bẫm.Trừ việc đó ra thì còn có một thứ trân quý nhất ----- Truyền thừa ký ức !Mà khi phát hiện ra băng tinh nơi này có tới chín mươi bốn cái, Vương Lâm vẫn cảnh giác vô cùng.

Hắn cho rằng mình có thể vào đây, vậy người khác cũng có thể.Nhưng đợi bao lâu vẫn không có bất kỳ kẻ nào tiến vào.

Thời gian quá dài nhưng cũng không hề có biến cố gì.Một điểm quan trọng hơn đó là nơi chứa thân thể hắn cũng để tất cả túi trữ vật.

Chẳng qua nơi đó ở trong khe không gian, vấn đề an toàn cũng không phải lo lắm.

Nhưng thần thức ly thể quá lâu, nói không chừng có thể xảy ra chuyện.

Mãi cho tới khi thân thể hắn ngưng kết, Vương Lâm mới thở phào một hơi.Thời gian trôi qua, tốc độ dung hợp băng tinh của Vương Lâm càng ngày càng chậm.

Một hôm, băng tinh thứ năm mươi bảy hóa thành kén vỡ vụn, ở mi tâm của Vương Lâm lờ mờ xuất hiện một tinh điểm.Vương Lâm lẳng lặng ngồi khoanh chân trong kén vỡ.

Hai mắt hắn ngắm nghiền, một lúc lâu sau mở ra.

Một tia ánh sáng thâm thúy từ trong mắt hắn lan ra.Lúc này Vương Lâm thoạt nhìn giống hệt thiếu niên tướng mạo thuần phác năm xưa ở Triệu quốc, nhưng khí chất là không nhau một trời một vực.

Giờ phút này toàn thân hắn toát ra một cỗ khí tức khiến người ta không dám lại gần, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như một con dã thú hung mãnh, khiến cho ai nhìn thấy trong lòng cũng nảy sinh sợ hãi.Tinh điểm trên trán hắn là sau khi hấp thu băng tinh thứ năm mươi bảy thì xuất hiện tại mi tâm.

Trong nháy mắt khi tinh điểm xuất hiện, trong đầu hắn giống như lóe lên một tia chớp, hoàn toàn sáng tỏ.Hắn nhớ rõ ràng, trên trán cổ thần Đồ Ti có tám tinh điểm.

Cổ thần cho dù là luyện khí hay luyện đan đều dùng lực lượng của tinh điểm điểm một cái mới hoàn thành.Chẳng quan tinh điểm trên trán của cổ thần màu đỏ thẫm, còn trên trán hắn lại chỉ có hình dáng na ná, không có mày sắc gì.

Thậm chí nếu nhìn không kỹ thì khó phát hiện ra.Hắn bây giờ tuy không biết tác dụng của tinh điểm nhưng Vương Lâm tin rằng khi hắn hoàn toàn hấp thu hết những băng tinh này, hắn sẽ có thể hiểu rõ mọi chuyện.Tuy Vương Lâm chưa biết tác dụng của tinh điểm nhưng sau khi hắn hấp thu hơn năm mươi băng tinh, đối với chuyện thân thể mình vì sao lại có thể ngưng kết một lần nữa đã hiểu.Cổ thần chú trọng tu luyện thân thể.

Mỗi một cổ thần khi hấp thụ linh lực, tuyệt đại bộ phận đều dùng để củng cố thân thể.

Do đó dù là cổ thần nhưng thân thể hắn sẽ có một khoảng thời gian đạt tới cực hạn, không thể mạnh mẽ lên.Lúc này phải mở rộng thân thể mình, nếu không tu vi liền đình trệ.

Chỉ có sau khi mở rộng thân thể mới có thể thừa nhận nhiều linh lực hơn, có thể tăng tiến tu vi.

Có thể nói, thân thể cổ thần càng lớn, linh lực bên trong càng nhiều.

Đạt tới một trình độ nhất định, cổ thần sẽ trải qua một lần trọng tổ thân thể.

Đây là quá trình cải biến về chất.Mỗi một cổ thần cả đời đều phải trải qua vô số lần mở rộng thân thể.

Đồng thời cũng lần lượt trải qua những lần trọng tổ thân thể.

Trọng tổ thân thể càng nhiều, ngoài việc tu vi mạnh lên, thân thể cũng càng cường hãn.Mà mỗi một lần trọng tổ thân thể, thần thức của cổ thần cũng sẽ đề cao.

Không phân chia tu vi như tu chân giới, tu vi của cổ thần chủ yếu chú trọng tới thần thức và thân thể.Vương Lâm sau khi hấp thu ức chi truyền thừa, biết được từ ký ức của cổ thần, Đồ Ti đang trường kỳ tu luyện phân thần thuật thì chết, nhưng thân thể cũng đã trải qua tám lần trọng tổ!Mỗi một lần trọng tổ, đối với cổ thần mà nói đều là một đoạn ký ức khắc cốt minh tâm, làm tượng trưng cho tu vi của bọn họ bước lên một tầm cao mới.

Vương Lâm mới chỉ đạt được một bộ phận nhỏ trong ức chi truyền thừa, chẳng nổi một phần trăm, vậy nên cũng không có gì thay đổi quá lớn.Có thể vào được nơi này, hắn chưa hấp thu đầy đủ chín mươi tư băng tinh nhưng tính chất trọng tổ trong ký ức của cổ thần đã tự phát.Vì vậy thân thể Vương Lâm bắt đầu được tổ hợp lại một lần nữa, lấy thần thức làm vật dẫn, dựa theo trí nhớ cửa hắn mà trọng tổ lại thân thể.

Hết thảy chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện gì trùng hợp.

Bất kỳ ai nếu tiếp nhận truyền thừa của cổ thần cũng đều sẽ trải qua quá trình này.Chẳng qua khi thân thể Vương Lâm trọng tổ, trực tiếp giúp hắn khôi phục lại hình dáng ban đầu mà thôi.Thân thể này thoạt nhìn tuy cực kỳ tầm thường, không có gì đặc biệt nhưng trên thực tế, độ rắn chắc của thân thể này mạnh không nhiều so với tu si bình thường.Nếu thân thể Vương Lâm có thể trọng tổ tám lần thì thân thể hắn sẽ bằng với thân thể cổ thần khi còn sống.Sau khi rõ ràng mọi chuyện, Vương Lâm dám cả gan đoán rằng, tám tinh điểm trên trán cổ thần có liên quan tới tám lần trọng tổ thân thể của hắn.Nếu thật là thế, cũng giải thích được tại sao trên mi tâm hắn lại có một tinh điểm.

Dù sao thì thân thể hắn cũng đã trọng tổ một lần.Chẳng qua Vương Lâm phân tích, thân thể hắn trọng tổ hẳn là chưa hết.

Nếu không vì sao tinh điểm trên mi tâm của hắn lại chẳng có chút màu sắc gì, như ẩn như hiện.Những điều này dều là phỏng đoán của Vương Lâm, không có ký ức xác thực.

Nhưng hắn tin rằng không lâu nữa hắn sẽ có đáp án chính xác.Hấp thu năm mươi bảy băng tinh xong, những pháp quyết rời rạc trong đầu Vương Lâm đã có một bộ phận tách ra, chậm rãi tổ hợp, biến thành một đoạn tương đối đầy đủ, kết hợp với thần thức của hắn, không phân biệt.

Thậm chí có đôi khi, thần thức Vương Lâm suýt thác loạn.

Hắn khi thì nghĩ rằng mình là Đồ Ti, khi thì khôi phục bình thường, biết mình là Vương Lâm.Cảm giác thác loạn này làm cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Kể cả là Đồ Ti đã chết, không gặp phải chuyện đoạt xá nhưng theo hắn phân tích, nếu mình hấp thụ toàn ký ức truyền thừa của Đồ Ti, như vậy nếu xử lý không tốt, rất có khả năng thần thức sẽ đại loạn, hoàn toàn cho rằng mình là Đồ Ti, thần thức bản thân thì quên sạch sẽ.Chính vì điểm này cho nên Vương Lâm mới giảm tốc độ dung hợp ức chi truyền thừa.

Chỉ có sau khi hoàn toàn hấp thụ, hắn mới tiếp tục tiến hành dung hợp băng tinh kế tiếp.Do đó loại cảm giác thần thức thác loạn cũng chậm rãi tiêu tán.

Tuy rằng cũng có thể còn sinh ra nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng tới thần thức bản thân Vương Lâm, có thể phân biệt rõ ràng.Tuy tốc độ chậm lại nhưng lại vững vàng.

Vương Lâm lúc này không nóng lòng mà bình tĩnh tiêu hóa ký ức trong ức chi truyền thừa.Năm tháng trôi đi, ngày qua ngày, Vương Lâm ở nơi này đã hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian.

Dù sao sau mỗi lần dung hợp hóa kén, hắn đều rơi vào trong hỗn độn.

Cụ thể đã qua bao nhiêu ngày hắn cũng không rõ lắm.Chỉ có điều, Vương Lâm nhớ rõ ràng lượng băng tinh mà mình đã dung hợp.Từ băng tinh thứ 70 trở đi, mỗi lần dung hợp thêm một cái, hắn đều cần thời gian gấp mấy lần trước đó để hoàn toàn hấp thu.Càng về sau, ký ức ẩn chứa trong băng tinh càng nhiều.

Hơn nữa, mỗi lần phá kén mà ra thì, Vương Lâm đều trước tiên quan sát cơ thể mình.

Dĩ nhiên hắn biết, bản thân đã dự đoán chính xác.

Tinh điểm trên trán, xác thực đại biểu một lần trọng tổ thân thể.Tinh điểm nơi mi tâm của hắn, sau mỗi lần dung hợp băng tinh, màu sắc đều đậm thêm một chút.

Đồng thời Vương Lâm cũng cảm giác rõ rằng thân thể của hắn tại mỗi lần dung hợp đều dựa vào sự gia tăng của trí nhớ để điều chỉnh từng chút một.

Như vậy,trải qua sau hơn bảy mươi lần điều chỉnh, phương pháp tu luyện làm cho thân thể ngày càng cứng rắn hơn của hắn đã ngày càng tiếp cận với phương pháp của Cổ Thần.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 199: Cổ thần chi địa. ( 198/2095)Mặc dù nhìn từ bên ngoài, thân thể hắn không có gì khác thường, nhưng bên trong cơ thể hắn có sự biến hoá khó có thể tưởng tượng được.

Đến bây giờ, hắn đã dung hợp được bảy mươi băng tinh, và lẽ dĩ nhiên, lúc này, thân thể hắn đã có lực phòng ngự rất mạnh.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, trầm ngâm nhìn bàn tay một chút, suy đoán liệu hiện tại thân thể hắn có thể chống cự được một kích toàn lực của một tên Kết Đan kì hay chưa?!

Trầm ngâm một lát, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, gật gật đầu.Thời gian trôi qua.

Ngày hôm nay, tại nơi truyền thừa ký ức Cổ Thần, đã không còn băng tinh tồn tại.

Chính giữa nơi đây chỉ còn tồn tại một cái kén lớn màu lam đậm.Cái kén lớn này không như bình thường, mặt trên của nó có rất nhiều hoa văn tinh mịn lộ ra.

Nếu nhìn kĩ, có thể nhận thấy những hoa văn này hoàn toàn giống với những dấu vết trên thân thể của Cổ Thần Đồ TiKén lớn này đã tồn tại vô số năm tháng nhưng vẫn không có dấu hiệu người bên trong phá kén mà ra.

Mọi thứ xung quanh dường như bị một cỗ lực lượng thần bí nào làm cho yên tĩnh, không thay đổi gì qua chừng ấy thời gian.Thân thể Vương Lâm nằm gọn trong cái kén lớn này, hai mắt nhắm chặt.

Tim hắn đã ngừng đập từ lâu.

Toàn thân giống như lâm vào trạng thái gần như tử vong.Thần thức hắn lúc này rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Đến bây giờ hắn mới dung hợp được băng tinh cuối cùng, tốn thời gian hơn rất nhiều so với tổng thời gian dung hợp chín mươi ba băng tinh trước đó.Thần trí hắn đắm chìm vào ký ức của Cổ Thần.

Hắn thấy được đời sống của Cổ Thần Đồ Ti ngay từ lúc vừa sinh ra cho đến khi quyết định nghịch tu Mặc lưu hóa thần thuật.

Hắn cảm giác giống như chính bản thân hắn đã trải qua những chuyện đó.

Cuối cùng hắn có cảm giác mình chính là Cổ Thần.Loại cảm giác rối loạn này trước đó vẫn cố gắng tránh né nhưng tại thời khắc cuối cùng, cũng không khống chế được, bùng nổ ra.Cứ như thế, Vương Lâm vẫn rơi vào trạng thái hôn mê.

Không rõ bao lâu sau, kén lớn nơi truyền thừa Cổ Thần bỗng nhiên phát ra một tiếng “rắc”.Ngay sau đó, tiếng “ rắc rắc” từ trong kén lớn không ngừng truyền ra.

Một vết rách rất nhỏ xuất hiện từ những đồ văn trên thân kén, rồi lan nhanh ra toàn thân kén.

Một tiếng “bang” vang lên, cả cái kén bắt đầu vỡ ra, sụp xuống.Trong nháy mắt, từ trong chiếc kén, bỗng nhiên lộ ra một con người trần trụi.

Người này có mái đầu bạc và đôi mắt đen nhánh, tướng mạo mặc dù bình thường nhưng có khí chất khôn tả.

Lúc này hai mắt hắn nhắm nghiền, tim ngừng đập, không có một chút hơi thở sinh mệnh.Lâu sau, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, trong đó ẩn chứa vô cùng lực lượng.

Mây khói trong đồng tử cuồn cuộn thổi qua.Vương Lâm chậm rãi thở ra một hơi, hắn cúi đầu nhìn thân thể mình.

Sau khi dung hợp băng tinh thứ chín mươi tư, lúc này hắn cảm thấy nhận được trình độ mạnh mẽ của cơ thể.

Tuy nói không thử nghiệm qua thì không thể nhận ra mình rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.

Nhưng Vương Lâm tin tưởng rằng, tại thời khắc gặp đối mặt với sinh tử tồn vong, có thể gia tăng mấy lần cơ hội sinh tồn.Nhớ lại trước đó, khi hắn dung hợp băng tinh cuối cùng.

Bây giờ hắn vẫn còn thấy sợ hãi.

Nếu không phải sau khi dung hợp được hơn 50 băng tinh, để hấp thu hoàn toàn hắn đã cẩn thận giảm tốc độ lại, tạo nên một cơ sở vững chắc, thì ở lần dung hợp băng tinh cuối cùng, khi nó nổ tung, hắn đã hoàn toàn hỏng mất, trở thành một Cổ Thần Đồ Ti điên.Đúng là bởi vì cơ sở trước đó, hắn mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng, làm cho thần trí thanh tỉnh lại.Ánh mắt Vương lâm chớp động.

Khẩu quyết đã gần như đầy đủ.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc.

Căn cứ vào ký ức của Cổ Thần, hắn chỉ nắm được ký ức cơ bản của Cổ Thần từ khi sinh ra cho đến khi chuẩn bị tu luyện Mặc lưu hoá thần thuật.

Nhưng tu luyện pháp thuật này như thế nào cùng với thời gian hắn tử vong thì hoàn toàn trống rỗng.Vương Lâm trầm ngâm một chút, cẩn thận đánh giá xung quanh. trong lòng mạnh dạn đoán rằng số lượng của băng tinh không chỉ có chín mươi tư cái mà có thể còn có hơn, và còn hơn rất nhiều!Chỉ có điều những băng tinh còn lại sao lại không ở đây?

Vương Lâm nhíu mày, sau khi trầm tư một chút đành buông tha suy nghĩ về vấn đề này.

Hai tay hắn kết ra một cái pháp quyết kỳ dị.- Khẩu.Đây là ngôn ngữ riêng của Cổ Thần nhất tộc.

Nó có nghĩa là “Khai!”

Lập tức, ở trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hình vòng cung.

Trong đó lẳng lặng lơ lửng ba viên đá màu đen.Vương Lâm vung tay phải chụp một cái, ba viên đá kia lập tức bay đến trong tay hắn.

Sau đó, hắn hướng thân mình về phía trước, dưới chân xuất hiện từng trận gợn sóng.

Một, hai bước, ba bước.Hắn bước tới ba bước, nháy mắt thân hình hắn đã biến mất ở nơi truyền thừa ký ức của Cổ Thần.Ba khối đá kia chính là vật phải có để tạo cấm phiên - Mặc gian thạch.Ở kinh mạch của Cổ Thần Đồ Ti có một cái khe, bên trong có vô số cấm chế hình thành vòng tròn, tản mát ra từng trận hơi thở nguy hiểm.

Lúc này, ở bên ngoài cấm chế đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này đầu bạc, hai mắt ngập tràn cảm giác tang thương.Sau khi xuất hiện, hắn đưa mắt nhìn những cấm chế xung quanh, xác định không có biến hoá nào, lúc này hắn mới tiến về phía trước.

Cấm chế này dường như mất đi tác dụng vốn có, không dẫn động công kích.

Người này thẳng tiến đi ra, mỗi bước đi là có một cấm chế tiêu tan.

Lúc hắn đến chỗ trung tâm của tất cả cấm chế, thì các cấm chế này tự động tiêu thất.Hắn chính là Vương Lâm.

Những cấm chế này, năm đó, khi Vuơng Lâm rời đi đã bố trí để bảo vệ bản thân mình và túi trữ vật.Tuy nói ở đây hắn có vẻ khá an toàn, nhưng dù sao cũng không phải là thực sự ở trong kinh mạch, mà là ở trong cái khe theo phương pháp trong ký ức của Cổ Thần tạo ra.

Nhưng vốn tính cẩn thận, hắn vẫn cứ thận trọng tạo ra một chút phòng hộ.Sau khi đi vào cấm chế, Vương Lâm nhìn lại thân thể trước đây của bản thân và túi trữ vật, ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái.

Cơ thể trước đây của hắn cũng đã hư thối, chỉ còn lại cái xác khô.

Trên thân khô tản ra từng trận linh khí, hiển nhiên là kim đan còn ở lại trong đó phát tán ra.Bên cạnh thây khô còn có mấy cái túi trữ vật.Vương Lâm thầm than một tiếng, nếu hắn không chiếm được ký ức của Cổ Thần, trọng tổ lại thân thể, thì chắc lại phải đi tìm một cỗ thân thể khác.Tay phải hắn điểm nhẹ trước ngực của thây khô, linh lực nồng đậm trong thây khô tràn ra.

Ngay sau đó hai tay hai chân vỡ vụn, hướng về phía trước khuếch tán.

Theo đó, linh lực dao động càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, toàn bộ thây khô vỡ vụn ra, một viên kim đan to bằng nắm tay từ trong cơ thể hiện ra.Trên thây khô vỡ vụn này lộ ra những tiểu điểm nho nhỏ dày đặc, trải rộng toàn thân, đôi khi loé ra những hào quang kỳ lạ.Nhìn viên kim đan này, Vương Lâm đột nhiên có cảm giác máu huyết tương thông.

Dù sao nó cũng chính là do hắn ngưng kết mà thành, dù thời gian trôi qua nhưng một tia liên hệ này cũng không thể bị chặt đứt được.Ngay sau đó, tay phải Vương Lâm vung lên, kim đan kia lập tức bay vào tay hắn.

Vừa đụng vào ngón tay hắn, Kim đan bỗng nhiên biến mất, chui vào trong cơ thể của Vương Lâm.

Theo cánh tay, nó nhanh chóng chuyển đến đan điền mới dừng lại, rồi chậm rãi xoay tròn.Lập tức, từng đợt linh lực trong cơ thể hắn bát đầu lưu chuyển.

Hai mắt hắn hơi khép lại, rồi đột nhiên mở to ra nhìn thây khô đã vỡ vụn gần như vẫn còn hình người trên mặt đất Ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, tay phải bấm pháp quyết, quát:- Hoàng tuyền chi viêm.

Hiện!Lời nói của hắn vừa dứt, những lam sắc quang điểm, theo thây khô vỡ vụn thành tro, nhanh chóng bay lên, ngưng kết lại với nhau.

Dần dần chúng hình thành một đoàn lam sắc hoả diễm.Vương Lâm há mồm, đoàn lam sắc hoả diễm này lập tức bay vào trong miệng, dung nhập vào kim đan dần tan biến trong cơ thể hắn.Sau đó, Vương Lâm vung tay phải lên, túi trữ vật tức khắc bay lên, bị hắn nắm lấy.

Bạch quang chợt loé lên, trong tay hắn xuất hiện bộ trường bào màu đen.

Sau khi mặc vào, Vương Lâm thu lấy túi trữ vật, tay phải chụp vào hư không, lập tức một cái khe xuất hiện.

Không chút do dự, hắn liền đi vào trong.Xuất hiện trở lại đúng nơi Vương Lâm tiếp nhận truyền thừa ký ức.

Hắn nhìn lại xung quanh, xác định một lần nữa rồi hai tay nhanh chóng biến hoá pháp quyết.

Trong miệng hắn lại lẩm bẩm mấy câu chú ngữ phức tạp bằng ngôn ngữ của Cổ Thần.Theo thủ pháp biến hoá, một tầng ba quang dần xuất hiện trong hư không.

Những chú ngữ phức tạp của hắn như một bàn tay vô hình, huy động trong ba quang đó.

Ba quang càng lúc càng mở rộng, cuối cùng, thân ảnh hư ảo của Cổ Thần Đồ Ti chợt xuất hiện ở trên ba quang.Đối với Cổ Thần Đồ Ti, Vương Lâm đã rất quen thuộc, mặc dù đối mặt từng trận uy áp của Cổ Thần hư ảnh truyền tới, đáy lòng hắn không có gì dao động.Hư ảnh sau khi xuất hiện, tám tinh điểm nơi mi tâm bắn ra tám đạo tinh quang, dừng lại trên ba quang, hình thành một lốc xoáy hình bát giác rất lớn.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hư ảnh của Cổ Thần, đáy lòng thầm nói:- Cổ Thần chi địa, vĩnh biệt!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 200: Nữ tử Vân Phi.(1+2) ( 199/2095)Tu ma nội hải, Toái Tinh Loạn.Tại một nơi có một vòng tròn lớn được tạo từ vô số đá vụn.

Nơi đây chứa đầy một cỗ lực lượng thần bí, bất kể là từ ngoài tiến vào hay từ bên trong đi ra đều cần phải đối mặt với phân thân có cùng tu vi với mình.

Và chỉ có thể thông qua sau khi chiến thắng.Vùng đất này thần bí khó lường, hơn nữa phía trong vòng tròn cực kỳ hung hiểm.

Cho nên rất ít có người sẽ đi tới nơi này.

Dần dần, nơi này hầu như không còn người biết đếnMột ngày nọ, hai đạo kiếm quang một trước một sau từ xa nhanh chóng bay đến.

Đạo kiếm quang phía trước có chút ảm đạm, trong đó có thể thấy được một cô gái trẻ.

Nàng này sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.

Nàng mặc một bộ quần áo lụa mỏng, màu xanh hồng, phần eo tinh tế, tướng mạo có vài phần tư sắc.Đạo kiếm quang đằng sau cô gái là người đàn ông trung niên.

Người này mặt chữ điền, lông mày rậm rạp, mắt lớn như chuông.

Lúc này khóe miệng hắn đang hiện lên một tia cười lạnh, hai mắt lộ ra hàn mang, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đằng trướcDưới chân hắn kiếm quang vững vàng không loạn, hiển nhiên vẫn chưa toàn lực truy đuổi.

Hắn nhìn chằm chằm nàng kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh.Hai đạo kiếm quang một trước một sau, nháy mắt liền từ xa xa bay tới.

Cô gái trong trang phục lụa mỏng màu xanh nhìn phía trước cách đó không xa là Toái Tinh Loạn, đáy lòng dâng lên khổ ý.

Nàng đã chạy gần một tháng.

Trong một tháng này, bất kể nàng trốn tới đâu người nọ đều đuổi theo không bỏ.

Nếu không phải nàng sử dụng bí thuật của sư môn bỏ chạy, sợ là đã sớm bị đối phương đuổi kịp.Nhưng dựa vào bí thuật bỏ chạy quá mức tiêu hao linh lực.

Sau vài lần, nàng dĩ nhiên không thể thi triển lại được nữa.

Quá bối rối làm nàng không lưu ý phương hướng, không ngờ đi tới phạm vi Toái Tinh Loạn.Khi nàng phản ứng lại muốn thay đổi phương hướng thì người phía sau lại đuổi theo.

Rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể tiếp tục phi hành.

Hai người đang truy kích khoảng cách tới vòng tròn tạo thành từ đá vụn kia càng ngày càng gần.Đáy lòng nàng hiểu được người phía sau hiển nhiên không dùng ra toàn lực, mà là dùng cách trêu tức, mang đến vô cùng áp lực buộc chính mình phi hành về phía trước.

Nếu tính đúng, mình sẽ không tiến vào trong Toái Tinh Loạn, do vậy theo khoảng cách càng ngày càng gần, đáy lòng nàng áp lực cũng càng ngày càng lớn.Tiễn Côn không nhanh không chậm truy kích theo sau.

Hắn trong lòng đúng là cần vật trong ngực nàng.

Nếu không có vài lần nàng dùng phương thức kỳ dị chạy trốn, hắn đã sớm đuổi kịp.

Nhưng hiện tại, nữ nhân này bối rối không ngờ tiến vào Toái Tinh Loạn.

Đây có lẽ là ông trời cũng hỗ trợ hắn.

Nghĩ đến đây, hắn khóe miệng tươi cười, càng thêm âm lãnh.- Vân Phi, phía trước chính là Toái Tinh Loạn.

Toái Tinh Loạn này tại Tu ma hải rất có hung danh.

Cho tới bây giờ tại hạ không có nghe nói có ai có thể may mắn đi qua.

Ngươi có không nguyện ý thử một lần không?Tiễn Côn giọng điệu âm trầm, thanh âm chậm rãi truyền tới.Thiếu nữ sắc mặt càng thêm tái nhợt, nội tâm nổi lên từng trận chua xót.

Ở khoảng cách ngoài Toái Tinh Loạn năm trượng , nàng bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Tiền Côn, mặt lộ nét thê thảm.

Nàng cắn chặt môi nói:-Tiền tiền bối, tiểu nữ là người cơ khổ, lần này may mắn chạy ra nơi đó.

Ngài làm gì đuổi tận giết tuyệt?Tiền Côn khóe miệng khẽ động, phi kiếm dừng lại ở cách cô gái hơn mười trượng, liếc mắt một cái nhìn Toái Tinh Loạn phía sau nàng, ngoài mặt cười nhưng đáy lòng lạnh lẽo nói:-Tại hạ cũng là phụng mệnh làm việc.

Muốn trách chỉ trách người cầm vật không nên cầm mà thôi!Cô gái cười thảm, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản, nhìn Tiền Côn, thấp giọng nói:- Đây vốn là vật của sư môn tiểu nữ, lại có thể nào không nên lấy đây.

Tiền bối, vật ấy trong Ma Cung đã có bản sao, ta lấy đi đối với ma cung mà nói, cũng không có gì ảnh hưởng.Tiền Côn ánh mắt nhìn về phía ngọc giản, trong mắt ẩn lộ một tia tham lam.

Hắn nhận được nhiệm vụ vốn là giết nàng này, thu hồi lại ngọc giản.Trên ngọc giản có phong ấn của Ma Cung.

Tiền Côn biết, mặc dù là chính mình lấy được cũng không thể tra xét, chỉ có thể nộp lên trên.

Mà cô gái gọi là Vân Phi này thân phận không rõ ràng, nhưng là người được phép xem xét ngọc giản này.

Nếu không nàng cũng không có cơ hội đem ngọc giản này trộm đi.Bởi vì một loạt nguyên nhân này mà trước đó hắn vẫn chưa hạ tử thủ, mà là từng bước áp sát.Tiền côn âm trầm nói:- Lấy đi vật ấy đối với Ma Cung có ảnh hưởng hay không, tại hạ không biết.

Nhưng tại hạ biết, nó đối với ta ảnh hưởng rất lớn!Cô gái vẻ mặt lộ ra vẻ quyết đoán.

Nàng cắn hàm răng trắng nói:-Tiền bối có chuyện gì cứ nói thẳng, chẳng hay có phải muốn thiếp thân gỡ bỏ phong ấn trong ngọc giản này phải không?Tiền Côn cũng không nói, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia vui mừng.

Hắn sớm đã biết, Vân Phi là truyền nhân của Kỳ Hoàng Môn, năm đó là một môn phái rất nổi danh ở Tu ma hải.

Tuy nói Kỳ Hoàng Môn cuối cùng bị một cổ lực lượng thần bí phá hủy trong một đêm, nhưng cô gái này cũng là cơ duyên xảo hợp tránh được một kiếp.Sau đó, nàng cầm ngọc giản ghi chép cách phối chế vài loại đan dược quý giá nhất của Kỳ Hoàng Môn, bị người của Ma Cung bắt được.

Nàng chịu nhục làm thiếp của cung chủ.

Hiện tại sự việc cách nhiều năm, nàng rốt cuộc tìm được cơ hội, cầm ngọc giản trốn đi.Tiền Côn hiện tại là Kết Đan trung kỳ, khoảng cách hậu kỳ tuy nói là chỉ kém một li, nhưng hắn tư chất có hạn, công pháp cũng chưa phải tuyệt hảo.

Vì thế sợ là cuộc đời này đều không thể tiến vào hậu kỳ.Nhưng nếu có thể lấy được ngọc giản này, dựa theo phương thuốc trong này luyện chế đan dược, như vậy hắn có khả năng tiến vào Kết Đan hậu kỳ .Cô gái thầm than một tiếng, xuất ra một khối ngọc giản trống, sau khi gỡ bỏ phong ấn.

Nàng nhìn chằm chằm Tiền Côn, nói:- Tiền bối, ta đã gỡ bỏ phong ấn xong.

Nếu ngươi thả ta rời đi, ngọc giản này liền là của ngươi!Tiền Côn cười ha hả nói:-Tốt, ngươi đem ngọc giản lại đây.

Sau khi tại hạ xem qua xác định không có sai lầm sẽ thả ngươi đi.Nói xong, hắn liền tiến về phía trước.-Đứng lại!Cô gái lập tức lớn tiếng khẽ kêu.

Tay phải nàng cầm lấy ngọc giản, chỉ cần linh lực xuất ra liền bóp nát ngọc giản phỏng chế .

Đồng thời, nàng lui về phía sau hai trượng, nhìn chằm chằm vào Tiền Côn, miệng nói:- Tiền bối có tu vi Kết Đan trung kỳ, tiểu nữ tu vi chẳng qua vừa mới bước vào Kết Đan, so với tiền bối kém một cảnh giới.

Vì thế không thể không đề phòng tiền bối sau khi lấy ngọc giản đổi ý!Tiền Côn nhíu mày.

Ánh mắt hắn thoáng hiện hàn mang, nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay cô gái, dừng bước, chậm rãi nói:-Ý ngươi là sao?Vân Phi thở sâu, đôi môi thơm khẽ nhếch lên, nói:- Muốn mời tiền bối rời xa đây nghìn trượng, ta chắc chắn đem ngọc giản này đặt ở nơi đây.

Sau khi ta rời khỏi tiền bối hãy tới lấy ngọc giản.

Nếu không lập tức đem phục chế ngọc giản này bóp nát, sau đó tự sát.

Đến lúc đó tiền bối có thể không thu hoạch được gì!Tiền Côn khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nói:- Buồn cười, ta làm sao biết ngọc giản kia của ngươi là thật hay giả.

Nếu là ngươi lừa gạt thì làm sao?Lúc này hai người đều không có phát hiện tại bên trong Toái Tinh Loạn, trên bầu trời xuất hiện một khe hở không gian cỡ ba trượng.

Từng trận hắc khí từ trong này tản ra.Vân Phi đôi mi thanh tú nhíu chặt, đang muốn nói chuyện, nhưng lúc này Tiền Côn sắc mặt trầm xuống tiếp tục nói:- Tại hạ cũng không có thời gian cùng ngươi giằng co.

Giao ra ngọc giản ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

Nếu không ta quyết không lưu tình.

Ngọc giản này Tiền mỗ cùng lắm thì không cần cũng được!Nói xong thân mình hướng về phía trước, chậm rãi đi tới.Khoảng cách mười trượng chỉ trong chớp mắt đã bị rút ngắn, nhưng Tiền Côn cũng bước đi thong thả.

Hắn sợ động tác quá nhanh sẽ làm đối phương theo bản năng bóp nát ngọc giản.

Như vậy hắn có thể thực sự không thu hoạch được gì.Vân Phi lại nghiến chặt răng.

Ngọc giản nàng cầm trong tay bỗng chuyển hướng ném sang một bên.

Theo đó thân mình lập tức nhoáng lên, theo phương hướng ngược lại bay nhanh mà chạy trốn.Hắn gần như lập tức bỏ ý định đuổi giết Vân Phi, muốn nhanh chóng rời đi nơi này.

Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, liền lập tức bị hắn áp chế, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vòng tròn đá vụn, đáy lòng thầm nhủ “ Dù sao cũng Toái Tinh Loạn ngăn trở, dù là trong đó có cái gì nguy hiểm cũng không có khả năng lao tới, thật sự không cần như chó nhà có tang chạy trối chết.”

Đúng lúc này, cái khe đột nhiên đình chỉ mở rộng.

Trong đó lóe ra từng trận hào quang màu đen kỳ lạ.

Một tia khí tức cổ quái theo đó tràn ra.

Tiếp đó một người thanh niên mặc hắc bào từ bên trong, vẻ mặt bình tĩnh đi ra.Người này mái tóc bạc trắng, phất phơ trong gió, tràn ngập một loại khí tức thoát trần, nhưng hai mắt lại ẩn lộ vẻ vô tình.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy bên trong có một quầng trắng mờ.Rõ ràng nhất là tại mi tâm của người này có một tinh điểm màu tím sậm.

Tinh điểm này tràn ra từng trận tử mang.

Thoạt nhìn tràn đầy cảm giác yêu dị, phối hợp với khe không gian khổng lồ phía sau hắn tràn ra từng trận quang mang đen sẫm, lúc này cả người hắn thoạt nhìn dường như thần ma từ địa ngục đi ra.Sau khi người này đi ra khỏi cái khe cũng không quay đầu lại, tay phải tùy ý vung về phía sau một cái.

Lập tức cái khe to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, gần như trong chớp mắt liền từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ để lại giữa không trung thanh niên giống như ma thần.---o0o---Người này đứng ở giữa không trung, ánh mắt lộ ra một tia cảm khái, sau đó nhìn quanh một vòng.

Ánh mắt xuyên thấu qua Toái Tinh Loạn, dừng lại ở trên người Tiền Côn và Vân Phi đang đứng bên ngoài.Tiền Côn khi thanh niên đầu bạc đi ra khỏi cái khe liền lập tức có loại cảm giác sợ hết hồn.

Do trung gian có Toái Tinh Loạn cách trở nên thần thức hắn không thể đi vào xem xét tu vi của đối phương, Mà cho dù giữa hai người không có Toái Tinh Loạn, Tiền Côn cũng vẫn như cũ không dám dùng thần thức kiểm tra đối phương.Theo hắn nhận thấy, người này có thể từ cái khe không gian khổng lồ như vậy đi ra, tu vi tất nhiên đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được.

Ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, nói không chừng người này đã đạt tới Hóa thần kỳ trong truyền thuyết.Vì vậy hắn làm sao dám mạo phạm.Mặt khác trọng yếu hơn là đáy lòng hắn luôn cảm giác cảnh tượng trước mắt giống như đã nghe nói qua ở nơi nào đó, nhưng lúc này hắn lại không thể nào nghĩ ra rốt cuộc đã nghe qua ở đâu.Lúc này bị ánh mắt thanh niên đầu bạc đảo qua, mặc dù ở giữa có Toái Tinh Loạn nhưng vẫn làm cho hắn hai chân mềm nhũn.

Theo bản năng định chạy trốn, nhưng hắn rất nhanh liền ngừng bước.Tiền Côn biết, nếu chạy trốn bây giờ, như vậy một khi đối phương có bản lĩnh từ bên trong Toái Tinh Loạn đi ra đuổi theo mình thì chỉ là tức khắc mà thôi.

Do đó chạy và không chạy không có gì khác nhau, ngược lại sẽ khiến đối phương lưu lại ấn tượng xấu.Mặt khác, nếu đối phương không thể ra khỏi Toái Tinh Loạn thì hắn mặc dù không chạy cũng vẫn an toàn.Đáy lòng nghĩ như vậy, Tiền côn bước chân ngừng lại.

Hắn vội vàng ôm quyền cung kính nói:-Vãn bối Độc Ma Vương Cung ngũ đại đệ tử Tiền Côn.

Tham kiến tiền bối.Vân Phi lúc này trong lòng xoay chuyển liên tục.

Nàng vừa mới trải qua sinh tử, giờ phút này lại trông thấy một cảnh tượng làm người ta chấn động.

Phán đoán của nàng và Tiền Côn không khác nhau lắm.

Chẳng qua nàng nghĩ rằng nếu là mình chạy trốn như vậy kết quả là bị Tiền Côn đuổi theo, chỉ có đường chết.

Nhưng nếu là không đi, ở nơi đây nói không chừng còn có được một đường sống.Nghĩ đến đây nàng vội vàng cung kính nói :-Vãn bối là Mặc Vân Phi, di đồ của Kỳ Hoàng Môn xin tham kiến tiền bối.Thanh niên đầu bạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Toái Tinh Loạn.

Trầm ngâm một chút, sau đó tay phải người này vỗ túi trữ vật trên lưng, lập tức một tiểu thú bằng bàn tay xuất hiện.Sau lưng thú có ba đôi cánh dài, hai mắt trong sáng, thoạt nhìn có chút thông linh.

Sau khi xuất hiện nó lập tức bay lên.Trong tiếng phẩy cánh, nó phóng nhanh hướng về phía trong Toái Tinh Loạn bay đi.

Rất nhanh nó liền tiến vào trong vòng đá.Ngay sau đó bên trong Toái Tinh Loạn, một khối đá vụn bỗng nhiên lóe ra bạch quang.

Sau khi bạch quang biến mất xuất hiện một tiểu thú giống hệt.Tiểu thú vừa thấy mặt nhau, liền phát ra song âm bén nhọn, công kích lẫn nhau.Thanh niên đầu bạc cau mày nhìn một chút, tay phải triệu hồi, lập tức tiểu thú thân thể run lên.

Toàn bộ thân mình hóa thành một đạo lốc xoáy thật nhỏ từ trong Toái Tinh Loạn bay ra, ghé vào bả vai người này, sau đó tay phải sờ một cái liền biến mất.Thanh niên đầu bạc đúng là Vương Lâm.

Hắn từ ký ức truyền thừa của Cổ Thần Đồ Ti nắm được phương pháp mở ra thông đạo rời đi.Theo thông đạo đi ra sau đó xuất hiện bên trong Toái Tinh Loạn.

Muốn đi ra ngoài nhất định phải thông qua khu này.

Năm đó thông qua đám người Đoan Mộc Cực nói chuyện với nhau, Vương Lâm dĩ nhiên có một chút hiểu biết về Toái Tinh Loạn.Thực ra hắn định lấy phương pháp lúc trước tiến vào nơi đây để rời khỏi.

Nhưng cỗ truyền tống trận đó quá mức phức tạp.

Trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti gần như không có hiểu biết gì về truyền tống trận đó.Kỳ thật ngẫm lại liền hiểu được Cổ Thần cường đại không cần phải lấy truyền tống trận để di chuyển.

Họ tùy ý mở ra hắc động là có thể xuyên qua.Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng trong ký ức của Cổ Thần có phương diện tri thức về truyền tống trận.

Vì dù sao, nơi Cổ Thần bế quan trước kia vẫn có trận pháp thần kỳ kia tồn tại.Nếu thật sự như vậy, chứng minh điều Vương Lâm đoán lúc trước, rằng hắn được truyền thừa ký ức của cổ thần chỉ sợ không phải đã đầy đủ.Chẳng qua đó là điều Vương Lâm đoán, về phần sự thật có đúng như thế hay không thì không có bất cứ kẻ nào biết.Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt lộ ra một tia quyết đoán.

Hắn không nói hai lời, thân mình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhảy vào trong Toái Tinh Loạn.Khi hắn tiến vào trong này, Tiền Côn mặc dù thần sắc cung kính nhưng nội tâm cũng khẩn trương lên.

Đây không phải là hắn lần đầu tiên thấy có người dám xâm nhập nơi đây.

Trên thực tế nhiều năm trước hắn đã từng nhìn thấy một vị Nguyên Anh kỳ mạnh mẽ xâm nhập vào trong Toái Tinh Loạn, kết quả là bỏ mạng trong đó, thậm chí Nguyên Anh đều không thể trốn thoát, bị lực lượng thần bí bên trong Toái Tinh Loạn thôn phệ.Lúc này hắn lại nhìn thấy có người xông Toái Tinh Loạn, hai mắt lập tức ngưng thần nhìn lại.Vân Phi so với Tiền Côn còn khẩn trương hơn.

Nàng hiện tại đem toàn bộ hy vọng thoát khỏi bị giết ký thác trên người thanh niên này.

Theo nàng nghĩ nếu người ấy lao ra thì Tiền Côn tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Đến lúc đó nếu nàng lấy ngọc giản dâng tặng thì khả năng có cơ hội được bảo mệnh.

Khả năng tuy không biết được nhiều ít bao nhiêu nhưng bất kể thế nào đây đều là một biến chuyển.

Vân Phi quyết định thử một lần!Thân mình Vương Lâm vừa tiến vào Toái Tinh Loạn, lập tức bên trong vài hòn đá liền xếp tụ lại một chỗ, sau một trận bạch quang liền xuất hiện một phân thân giống hệt hắn ở bên trong Toái Tinh Loạn.Phân thân sau khi xuất hiện, lập tức khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tay trái vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm màu đen chợt lóe lên.

Thanh kiếm này tạo hình cổ quái, trên đó tràn đầy một thứ gì đó, rõ ràng chính là độc kiếm do Vương Lâm lấy Độc Vương Đỉnh luyện chế.Vương Lâm liếc mắt nhìn phi kiếm một cái, đáy lòng có chút bội phục lực lượng thần bí của Toái Tinh Loạn.

Nó không ngờ ngay cả pháp bảo đều có thể phục chế ra, thậm chí trên phi kiếm sau khi bị Mạnh Đà Tử ma hóa đánh trúng xuất hiện một vết nứt cũng hiển hiện ra không chút sai sót.Lúc này đây Vương Lâm không định chiến đấu, ý tưởng của hắn là thử là chính.Phân thân sau khi xuất ra phi kiếm, chỉ nghe một tiếng gào thét.

Phi kiếm màu đen nháy mắt phá không mà đến.

Vương Lâm khóe miệng khẽ mấp máy.

Hắn vỗ túi trữ vật, cũng xuất ra độc kiếm màu đen.Lập tức hai thanh độc kiếm giống nhau liền bay tới giao chiến với nhau.Ngay sau đó, Vương Lâm trong lòng cười lạnh.

Cực Cảnh thần thức của hắn chợt động, hóa thành một đạo tia chớp màu đỏ, đôi mắt lóe sáng.

Cùng lúc đó hai mắt phân thân cũng xuất hiện màu lóe lên.Lúc này hai mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phân thân, thần thái ngưng trọng.

Chỉ thấy điện quang màu đỏ trong mắt phân thân vừa mới lóe lên vài cái, hai mắt liền lập tức nổ tung ra, hóa thành vài viên đá vụn rơi xuống một bên.

Cùng lúc đó, toàn bộ thân mình phân thân dường như cũng phải chịu đựng uy lực của điện quang màu đỏ, bỗng nhiên tự bạo.Vương Lâm hai mắt lóe lên, lập tức trở nên trầm ngâm.

Vừa rồi Cực Cảnh thần thức mặc dù động nhưng cũng không có công kích, mà chỉ thử một chút xem phân thân từ đá vụn tạo thành có thể phục chế cả Cực Cảnh thần thức hay không.Hiện tại hắn có thể phán đoán Toái Tinh Loạn tuy rằng thần bí, nhưng hiển nhiên không thể phục chế Cực Cảnh thần thức.

Vương Lâm khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, thân hình bỗng nhiên chuyển về phía trước, đi vào bên trong Toái Tinh Loạn.Dựa theo những gì Vương Lâm nghe được Đoan Mộc Cực nói trước đó, bên trong Toái Tinh Loạn tổng cộng có trăm dặm.

Nếu đánh bại phân thân thứ nhất thì có thể đi tiếp năm mươi dặm.

Năm mươi dặm nữa sẽ xuất hiện hai cái phân thân.

Đánh bại xong lại bình yên đi được năm mươi dặm, khi đó liền thuận lợi thông qua.Trái tim Tiền Côn tại thời khắc phân thân tử vong trong nháy mắt suýt nữa vỡ tan.

Trong mắt hắn địa vị Vương Lâm nháy mắt đã đạt đến độ cao không thể đến được.

Hắn làm sao có thể nghĩ tới, phân thân do lực lượng thần bí của Toái Tinh Loạn ngưng kết không ngờ vừa mới xuất hiện, liền quỷ dị tự bạo.

Hắn không thể tưởng tượng được phương diện này rốt cuộc có huyền cơ kinh người gì.Vân Phi hai mắt lộ ra một tia thần thái mãnh liệt, đôi mắt đẹp nhìn về phía trong Toái Tinh Loạn nhìn Vương Lâm, đáy lòng âm thầm tính toán lấy loại phương thức nào để thỉnh cầu đối phương mới không bị cự tuyệt.Thân mình Vương Lâm thong dong di động về phía trước.

Nhưng hắn vừa mới đi hơn mười dặm, đột nhiên đá vụn bốn phía bỗng dưng lóe ra bạch quang nồng đậm.

Bạch quang chợt lóe lên, hai phân thân giống hệt hắn lập tức xuất hiện.Hai phân thân sau khi xuất hiện, trong đó một người tế ra phi kiếm, một người không ngờ xuất ra một cuộn tranh.Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng đáy lòng cũng trầm xuống.

Nếu không phải Đoan Mộc Cực nói dối thì là do chính mình phía trước quá dễ dàng hủy diệt phân thân, làm xuất hiện một chút biến hóa.Tuy nhiên cảm xúc Vương Lâm cũng không dao động chút nào.

Thần thái hắn vẫn lạnh băng như cũ .

Khi hai phân thân xuất hiện trong nháy mắt, hai mắt hắn bỗng nhiên hồng quang chợt lóe, Cực Cảnh thần thức lại xuất hiện.Lúc này đây hai phân thân không ngờ có đủ linh tính, không bắt chước thi triển Cực Cảnh thần thức mà rất nhanh phóng pháp bảo ra.Vương Lâm ánh mắt chớp động, thân mình không chút do dự nhanh chóng lao về phía trước.

Hắn trước đó đã thí nghiệm Cực Cảnh thần thức, hiện tại hắn chuẩn bị thí nghiệm bản thân nhận được Cổ Thần kế thừa, thân thể sau khi trải qua một lần tổ thần trọng tố rốt cuộc có uy lực đến đâu.Liệu Cổ Thần trọng tố thân thể có hùng mạnh như trong ký ức hay không?Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 201-225


Tiên Nghịch » Chương 201: Hai trăm năm. ( 200/2095)Thân hình Vương Lâm khẽ động, trong nháy mắt khi hai phân thân kia phóng ra pháp bảo, tốc độ của hắn cực nhanh, lập tức đã tới trước mặt chúng, cùng lúc đó hai tay hắn sử dụng pháp quyết trong ký ức của cổ thần, miệng quát:- Phá!Ngay lập tức một luồng lực đẩy rất kỳ dị xuất hiện giữa thủ quyết trên hai tay của Vương Lâm.

Lực đẩy này vừa xuất hiện, pháp bảo của hai phân thân lập tức bị một luồng gió quái dị thổi làm cho lay động, không tự chủ được phải ngừng lại một chút.Tiếp đó thân mình Vương Lâm như một đạo sao băng mạnh mẽ xông về phía hai phân thân, sắc mặt hai phân thân khẽ biến, ngay lập tức chắp hai tay lại thành pháp quyết giống hệt hắn.Lúc đó, Vương Lâm đã không chút do dự đụng trúng một phân thân, phân thân đó lập tức vỡ tan, hóa thành bột đá tiêu tán trong không trung.

Mục tiêu mà Vương Lâm nhắm tới chính là phân thân đã phóng ra cuốn tranh thần bí.Đối với hắn mà nói, cuốn tranh đó rất thần bí, hắn sợ rằng sẽ có chuyện bất trắc xảy ra nếu phân thân đó tiếp tục phóng ra bảo vật này.Phân thân còn lại sử dụng độc kiếm tiếp tục nhằm Vương Lâm đâm tới.Trong khoảnh khắc phi kiếm đâm tới, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể không ngừng chuyển động tay phải vẽ lên không trung một vòng tròn ngay lập tức một đạo tàn ảnh cấm chế xuất hiện.Cấm chế này lóe lên màu đen, sau khi xuất hiện thì nhanh chóng biến thành rất to, hiện ngay phía sau Vương Lâm chặn ngay trước mũi kiếm đang đâm tới.Tiếp đó, Vương Lâm lao vụt lên, húc vào phân thân còn lại, phân thân đó thấy tình hình không ổn nhanh chóng lùi lại phía sau.

Cứ như vậy kẻ trước người sau tạo nên cảnh tượng rượt đuổi.Nhưng phân thân đó hiển nhiên không có cách nào để phục chế được một loạt những biến đổi do truyền thừa của cổ thần trọng tổ lại thân thể, cho dù là về tốc độ hay là độ mạnh mẽ của thân thể đều không thể so sánh được với bản tôn.Do đó, chỉ trong khoảnh khắc phân thân đó đã bị Vương Lâm đánh trúng, toàn bộ cơ thể vỡ nát.Vương Lâm vẫn không giảm tốc độ, sau khi nghiệm chứng thân thể và Cực Cảnh thần thức, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, toàn thân như hóa thành một tia sét, ầm ầm xông về phía trước.Vương Lâm chạy một mạch hết quãng đường còn lại khoảng bảy mươi dặm.

Những tiếng nổ như xé trời vang lên bên cạnh hắn.

Cùng lúc đó trước mặt hắn xuất hiện mấy phân thân.

Nhưng những phân thân này còn chưa kịp xuất hiện hoàn toàn đã bị Vương Lâm đâm phải mà tiêu tan, thậm chí một số ở xa cũng không thoát được Cực Cảnh thần thức của hắn, lần lượt bị tiêu diệt dưới ánh điện màu hồng vừa lóe lên.Hơn bảy mươi dặm không có bất kỳ phân thân nào có thể ngăn cản được Vương Lâm cho dù chỉ là nửa bước chân.

Vương Lâm thế như chẻ tre xông ra khỏi Toái Tinh Loạn!Đối với người khác thì Toái Tinh Loạn này có uy lực vô cùng.

Nhưng đối với Vương Lâm mà nói nơi này không có cách nào để phục chế được Cực Cảnh thần thức của hắn, không có cách nào để phục chế được thân thể Cổ thần của hắn.

Vậy thì nơi này đã mất đi tác dụng của nó rồi.Kỳ thực Toái Tinh Loạn hiển nhiên là do một thứ thuật thần thông cực mạnh tạo thành.

Chỉ có điều Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm là vật nghịch thiên nhất trong thiên hạ.

Thần thông này không có cách nào để phục chế cả.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ.Còn về thân thể Cổ thần nếu như Toái Tinh Loạn có thể phục chế được.

Vậy thì Cổ thần cũng sẽ không có gì là thần bí nữa.

Tu vi của tu sĩ xắp đặt đại thần thông Toái Tinh Loạn này căn bản là không thể so sánh với Cổ thần.

Do vậy làm sao có thể phục chế được?Người có Cực Cảnh thần thức và thân thể Cổ thần như Vương Lâm trong khoảnh khắc xông ra khỏi Toái Tinh Loạn, trong lòng cảm thấy dấy lên một chút kích động.

Trước khi đi vào Cổ thần chi địa hắn chính là người đứng đầu trong số những tu sĩ Kết Đan kỳ.Bây giờ không những hắn có được cấm chế, lại còn có được thân thể Cổ thần.

Ngoài ra Cực Cảnh thần thức cũng sinh ra Hồn hạch, như vậy tuy nói Vương Lâm không thể sánh bằng Nguyên Anh kỳ.

Tuy nhiên hắn có thể tự tin rằng đánh không lại họ nhưng khả năng để tự vệ thì hắn có thừa.Ngoài ra từ tận đáy lòng mình, hắn cảm nhận được nếu như phải đối đầu với Nguyên Anh kỳ thì hoàn toàn không phải không có cơ sở để chiến thắng.

Hắn tin rằng trong ba kỳ Sơ, Trung, Hậu của Nguyên Anh cảnh giới, nếu như hắn vận dụng linh hoạt các loại thần thông thêm vào đó là các pháp bảo đã có thì việc chiến thắng tu sĩ Sơ kỳ không phải là quá khó khăn.Nếu như trước đây hắn gặp phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì cho dù có chạy thì cũng không thể thoát được, chỉ có một con đường chết mà thôi.Sức mạnh của Nguyên Anh kỳ xuất phát từ sau khi kết ra Nguyên Anh, linh lực trong cơ thể có sự biến hóa vô cùng to lớn, chỉ cần dùng một chút sức lực thôi đã có thể thi triển đòn tấn công bằng tu vi toàn thân của Kết Đan kỳ.

Ngoài ra, thuật thần thông rõ ràng nhất của Nguyên Anh kỳ chính là Thuấn di.Có được sự thần thông Thuấn di là đã đạt được vị trí chí tôn trong Tam cấp Tu chân quốc.Mặt khác, pháp thuật của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể thi triển cũng nhiều hơn hẳn Kết Đan kỳ.

Thậm chí cùng một pháp thuật được thi triển thì uy lực của Nguyên Anh kỳ cũng gấp trăm, nghìn lần Kết Đan kỳ.Có thể nói trong lịch sử của toàn bộ giới tu chân, hiếm có tu sĩ Kết Đan kỳ chiến thắng được Nguyên Anh kỳ, cho dù là có được pháp bảo nghịch thiên, cũng không có tác dụng gì lớn, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.Suy cho cùng thì việc sử dụng pháp bảo có liên quan mật thiết với tu vi.Nguyên Anh kỳ chính là thước đo chuẩn mực trong toàn bộ giới tu chân, chỉ khi kết ra Nguyên Anh mới có thể được đứng vào những người mạnh nhất trong tu chân giới.

Từ đó có thể thấy mức độ quan trọng của Nguyên Anh kỳ đối với tu sĩ.Đồng thời, sự khác biệt giữa ba cảnh giới của Nguyên Anh kỳ cũng rất lớn, nếu như lấy con số để so sánh thì có thể nói sự khác biệt là hàng chục lần!Nói cách khác, Nguyên Anh hậu kỳ tương đương với hàng chục Nguyên Anh trung kỳ và tương đương với hàng trăm Nguyên Anh sơ kỳ.

Đây chỉ là phép tính đơn thuần mà thôi.Trên thực tế còn chưa tính đến những pháp bảo.Trong lòng Vương Lâm chỉ là đoán như vậy mà thôi.

Trên thực tế hắn hoàn toàn không thể xác định được, bây giờ mình có thể đối đầu được với Nguyên Anh kỳ hay không nữa.

Nói như thế nào đi chăng nữa tu vi của hắn cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ mà thôi.Nhưng hắn đối với việc Cực Cảnh thần thức được tăng cường trong Cổ thần, cơ thể lại được trọng tổ lại như Cổ thần, thêm vào đó là rất nhiều pháp bảo trong túi trữ vật, tất cả những điều này khiến Vương Lâm cảm thấy có chút đắc ý.Sau khi ra khỏi Toái Tinh Loạn, ánh mắt Vương Lâm chớp động.

Hắn đã quyết định sẽ không đi làm những việc mà chỉ có kẻ điên mới làm đó là tìm tu sĩ Nguyên Anh để xem trình độ của mình đã tăng đến đâu.

Đối với Vương Lâm mà nói hành động đó thực sự là ngu xuẩn.Ánh mắt Vương Lâm đảo qua nhìn Tiền Côn và Vân Phi.

Đối với hai tu sĩ Kết Đan kỳ này cho dù là trước khi đi vào Cổ thần hắn cũng đã không coi ra gì, càng không nói đến bây giờ.Hắn không hứng thú can dự vào chuyện giữa hai người bọn họ.

Chỉ có điều hắn có một số vấn đề, cần tìm người giải đáp thắc mắc.

Giọng hắn bình thản, từ tốn nói:- Thành gần đây nhất là ở đâu?Trong khoảnh khắc Vương Lâm bước ra, vẻ mặt Tiền Côn lộ vẻ cung kính, trong lòng thì lo lắng vô cùng.

Khi đó nghe thấy Vương Lâm hỏi, đang định trả lời thì không ngờ Vân Phi đã nhanh hơn hắn một bước đã nói mất rồi.- Tiền bối, trong vòng vạn dặm quanh đây thì không hề có bất kỳ một thành trì nào, nhưng đi khoảng hơn ba vạn dặm về phía tây thì có một tòa Kỳ Lân thành!Vân Phi vừa nói vừa lấy tay phải vuốt mấy sợi tóc vương trước mặt lên mang tai.

Động tác yểu điệu này lập tức thể hiện hoàn toàn sự hấp dẫn đầy nữ tính.Đáng tiếc là động tác này không tạo được sự chú ý của Vương Lâm.

Thấy ánh mắt hắn không hề dừng lại trên thân thể mình, từ đáy lòng Vân Phi cảm thấy thất vọng.

Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy không cam lòng, mặc dù biết mình không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng đối với chuyện chăn gối cũng khiến Cung chủ ma cung phải mê muội.

Lúc này nàng âm thầm cắn răng.

Tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Vương Lâm sau khi hắn đi từ Toái Tinh Loạn ra, suy đoán của cô ta đối với tu vi của người này hiển nhiên chưa dừng lại ở đó, thầm nghĩ nếu như có được sự che chở của hắn thì cho dù chủ nhân Ma Cung có tìm thấy thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà quay về.Thậm chí nếu như người này đồng ý giúp mình thì việc tiêu diệt Ma Cung cũng không phải là chuyện khó.

Chỉ có điều tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.Những suy nghĩ này của nàng, hiển nhiên Vương Lâm không thể biết được, ánh mắt hắn nhìn về phía tây, trầm ngâm hồi lâu, lãnh đạm hỏi:- Kỳ Lân thành này có tu sĩ Hóa Thần kỳ hay không?- Không có!

Tiền bối, Kỳ Lân thành này không có tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Thực sự trong Tu Ma hải không nói tới Kỳ Lân thành này mà cả trong mười tòa thành lớn nhất cũng không nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ.Lần này, Tiền Côn cướp lời Vân Phi nói, hắn thật sự tiếc vì đã để Vân Phi cướp lời trước, thầm nhủ nếu như lần này không nói, làm cho tiền bối không vui thì thiệt thòi lớn.- Không có Hóa Thần kỳ…Vương Lâm thì thào tự nói, ánh mắt chớp động.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 202: Giết người diệt khẩu(1+2). ( 201/2095)- Tiền bối, từ hơn hai trăm năm trước, sau khi mấy lão quái Hóa Thần trong Tu Ma hải mất tích trong Toái Tinh Loạn này, trong Tu Ma hải tu sĩ Hóa Thần kỳ đã không còn nhiều nữa.Tiền Côn vội vàng nói tiếp, nhưng sau khi hắn nói xong sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt mở to, giường như là vừa mới nghĩ ra được điều gì đó, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhưng rất nhanh hắn thấy toát mồ hôi hột, vội vàng cúi đầu để che giấu, nhưng trong lòng lại dấy lên những cơn sóng lớn trước nay chưa từng có.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng nhìn Tiền Côn ngữ khí như âm phong từ tu la địa ngục bay ra, lạnh nhạt nói:- Hai trăm năm trước đã có những tu sĩ Hóa Thần nào mất tích ở trong Toái Tinh Loạn này?Ánh mắt Vân Phi lộ vẻ kinh ngạc, cô ta cũng nhớ lại truyền thuyết ba trăm năm trước, lúc này cô ta mím mím đôi môi đỏ, đứng bên cạnh nói:- Tiền bối, vãn bối có biết chút ít về chuyện này.

Hai trăm năm trước, Cung chủ Độc Ma cung Mạnh Khánh Phàm, thành chủ của Thất Mai chi địa Đoan Mộc Cực, tông chủ Huyền Thiên tông Lục Dục Ma Quân, còn có Hóa thần lão quái của Thiên Ma động Cổ Đế, bốn người bọn họ tề tựu và mất tích tại đây.Truyền nhân của bọn họ trong hơn hai trăm năm qua đã nhiều lần tới đây tìm kiếm nhưng chưa hề tìm ra được manh mối nào.Vẻ mặt Vương Lâm như thường nhưng trong lòng lại ngẩn ra, hai trăm năm… không ngờ bản thân vào Cổ Thần chi địa đã được hai trăm năm rồi.Vương Lâm thu lại sự cảm khái của mình, ánh mắt nhìn vào Tiền Côn, biểu hiện của hắn trước đây có chút cổ quái, hơn nữa hắn đã tự khai báo thân phận của mình là đệ tử của Độc Ma cung, lão tổ tông của hắn chính là Mạnh Đà tử!Bị Vương Lâm nhìn, Tiền Côn lập tức run lên, chân mềm nhũn, phịch một tiếng liền quỳ xuống đất, kinh sợ nói:- Tiền bối, vãn bối không biết gì cả, cũng không hề nói bừa.

Tiền bối tha mạng.Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, liếc nhìn Tiền Côn một cái, giọng điệu âm trầm nói:- Sư tổ của ngươi sao?Thân thể Tiền Côn run lên.

Nếu nói vừa rồi trong lòng hắn còn có chút hoài nghi thì giờ này đã tan thành mây khói.

Phải biết rằng Độc Ma Cung chủ Mạnh Khánh Phàm có hung danh cực lớn tại phụ cận Tu ma hải.

Tu sĩ bình thường từ trước tới nay khi nghe tới hắn đều phải cung kính gọi một tiếng Mạnh tiền bối.Ngay cả những người đồng bối với hắn cũng phải gọi là Mạnh cung chủ.

Không kể tu vi hắn đã đạt tới cảnh giới hóa thần kỳ, điểm đáng sợ nhất của người này chính là một thân độc công.

Có thể nói độc của hắn khó lòng phòng bị, vô sắc vô hình.

Thường thường những người bị trúng độc cho tới khi chết vẫn không hiểu vì sao mình lại trúng độc.Hơn nữa tính tình Mạnh Khánh Phàm lại rất cổ quái, một lời không hợp liền giết sạch cả môn phái.

Trước đây từng có một môn phái khổng lồ trong tu ma hải, tuy rằng trong môn phái không có tu sĩ hóa thần kỳ nhưng cũng có một vị tu sĩ nguyên anh hậu kỳ.

Thực lực môn phái này trong tu ma hải có thể coi là bá chủ một phương.Nhưng vì một đệ tự có tu vi nguyên anh trung kỳ của môn phái này trong lúc vô ý gặp Mạnh Đà Tử lại không nhận ra được thân phận hắn, không ngờ dám cười nhạo hắn.Đêm hôm đó, Mạnh Khánh Phàm liền đơn thương độc mã tiến vào môn phái này.

Một lúc sau, khi hắn rời đi, cả môn phái trên dưới ba nghìn bốn trăm năm mươi sáu người, kể cả nội ngoại đệ tử, tạp dịch, thậm chí kể cả tu sĩ nguyên anh hậu kỳ kia cũng chẳng còn ai sống sót.Mạnh Khánh Phàm giết người xong lại thích lưu lại tên tuổi, kể rõ nguyên nhân.

Vì thế việc này mới được toàn bộ tu sĩ biết tới.Kể từ đó, hung danh của Mạnh Khánh Phàm tại tu ma hải không ai là không biết.Người có thể cao giọng hơn Mạnh Đà Tử, trong tu ma hải tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bây giờ Tiền Côn nghe Vương Lâm nói thì trong lòng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.- Tiền .....tiền bối.

Mạnh lão tổ sư thật sự là sư tổ của vãn bối.Tiền Côn không dám dấu giếm, vội vàng nói.

Sau đó không đợi Vương Lâm đặt câu hỏi, hắn liền vội vàng đem hết mọi bí mật trong hành động của mình ba bảy hai mốt nói ra.Hóa ra năm trước Tiền Côn ngẫu nhiên được nghe cung chủ hiện nay nói chuyện về lão tổ Mạnh Khánh Phàm cũng không phải là mất tích mà là đã vào trong Loạn Tinh Hải.

Nghe nói đây là lần thứ hai lão tổ đi vào nơi đây.Hơn nữa hắn còn nói, nếu có một ngày trong Loạn Tinh Hải xuất hiện một khe không gian khổng lồ như vậy, chứng tỏ lão tổ sư đã trở về!Việc này Tiền Côn vừa nghe đã ghi tạc trong lòng.

Nhưng thời gian dài trôi qua, việc này lại không liên quan tới lợi ích trực tiếp của hắn, cho nên hắn dần dần quên mất.Do vậy mà khi hắn nhìn thấy trong Loạn Tinh Hải xuất hiện khe không gian thì cũng chỉ có cảm giác hơi quen thuộc, nhưng vẫn chưa suy nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi hắn trả lời câu hỏi của Vương Lâm thì trong đầu như có một tia chớp lóe lên, lập tức hoàn toàn hiểu rõ mọi việc.Thế nên lúc đó sắc mặt hắn mới đại biến.

Khe hở không gian mở ra trong Loạn Tinh Hải, nhưng lão tổ lại không trở về.

Thậm chí cả những tu sĩ có tu vi hóa thần kỳ hai trăm năm trước đi vào như chủ nhân của Thất Mai thành - Đoan Mộc Cực, tông chủ Huyền Thiên Tông - Lục Dục Ma Quân, Thiên Ma Tán Nhân đều không xuất hiện từ khe hở không gian này.

Ngược lại chỉ có một thanh niên trẻ tuổi xa lạ bước ra.Điều này khiến cho hắn không khỏi nảy sinh đủ loại liên tưởng.Vương Lâm nghe xong hơi trầm ngâm.

Lúc này Tiền Côn lại càng lo lắng.

Hắn lặng lẽ để tay phải lên túi trữ vật, sau đó âm thầm cắn răng, đột nhiên ném ra một nắm cát đen kịt.

Cùng lúc đó thân thể hắn trong nháy mắt lui lại phía sau, không dám quay đầu nhìn lại, cắm cổ chạy trốn.Đám cát đen mang theo một mùi máu, sau khi xuất hiện liền phát ra những tiếng gào thét khe khẽ.

Vương Lâm trong lòng thoáng hiện một tia châm chọc.

Hắn không né tránh mà vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức độc kiếm liền bay ra.Độc kiếm vừa hiện ra, ngay tức khắc liền xuyên qua đám cát đang phô thiên cái địa đánh tới kia vài lần.

Trên đám cát liền xuất hiện lục hỏa, sau đó từng đợt tiếng vỡ vụn vang lên, cuối cùng tất cả đám cát đen biến thành lục vụ, bị độc kiếm hấp thu.Hết thảy mọi việc phát sinh cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt sau khi Tiền Côn ném cát đen, quay mình bỏ chạy, độc kiếm của Vương Lâm đã hấp thu xong đám cát đen đó.Giờ phút này trong lòng Tiền Côn càng chấn động, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

Hắn cắn răng thúc dục linh lực, vội vàng chạy trối chết.Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, điểm lên mi tâm một cái.

Nhất thời từ trong tử phủ thức hải, từ hồn hạch bay ra một bóng đen.

Tốc độ bóng đen này nhanh như chớp, từ trong thức hải lao ra, ở mi tâm của Vương Lâm lóe lên rồi biến mất.Ma đầu Hứa Quốc Lập gào lên mừng như điên, vang vọng khắp không trung.- Lão tử rốt cục lại được đi ra rồi.

Tức chết ta mất.

Tiểu tử, ngươi đừng hòng trốn thoát.

Để Hứa gia gia ta nuốt ngươi, báo đáp cái ơn ngươi giúp lão tử lại được nhìn thấy mặt trời.

Ta sẽ không để ngươi phải chịu một chút thống khổ đâu.

Yên tâm đi!Chỉ trong nháy mắt khi tiếng nói vang lên, thân thể ma đầu Hứa Quốc Lập đã nhẹ nhàng như khói, đuổi theo Tiền Côn.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên và kinh hãi của đối phương, hắn nhào vào Tiền Côn, thôn phệ thần thức của Tiền Côn, sau đó cuốn lấy một viên kim đan tỏa kim quang và túi trữ vật từ cơ thể Tiền Côn bay trở về phía Vương Lâm.Vẻ mặt Hứa Quốc Lập không đành lòng, âm thầm không muốn giao kim đan kia.Vương Lâm liếc viên kim đan một cái, sau khi nhận lấy liền ném thẳng vào miệng.

Kim đan vừa vào trong miệng, cổ thần quyết trong cơ thể liền vận chuyển, chỉ mất vài giây đã hấp thu hoàn toàn.Vương Lâm có thể cảm nhận được, tám phần kim đan này trong nháy mắt khi bị phân giải liền bị thân thể hấp thu, chỉ còn hai thành là hóa thành linh lực.Hấp thu kim đan xong, Vương Lâm đem túi trữ vật nhét vào trong ngực, tay phải chỉ vào thân thể Tiền Côn một cái.

Một cái tiểu hỏa cầu từ đầu ngón tay hắn bay ra, vọt tới thi thể của Tiền Côn phía xa, trong thời gian ngắn thiêu thi thể đó thành tro bụi.Vân Phi thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nàng theo tiềm thức liền lùi lại phía sau vài bước.

Theo như nàng thấy, thanh niên tóc bạc trước mắt này tu vi sâu không thể lường.

Nhất là pháp bảo hắn sử dụng, nàng chỉ liếc mắt đã nhận ra, đó không ngờ lại là một nguyên anh.Kỳ thật khó trách Vân Phi nhận lầm.

Ma đầu thần thức của Hứa Quốc Lập vốn là từ nguyên anh luyện hóa ra.

Hơn nữa ở đệ tam quan tại nơi của cổ thần, Hứa Quốc Lập gặp mấy lão tổ tông, dẫn tới bản thân hắn đã có chút biến hóa.Càng quan trọng hơn là Vương Lâm đã hình thành hồn hạch.

Hồn hạch tuy rằng đối với bản thân thôn hồn không có tác dụng tăng tu vi nhưng một thôn hồn khi sinh ra hồn hạch liền có thể tự mình tạo ra du hồn.

Hơn nữa lại có trợ giúp rất lớn đối với du hồn.Về việc Vương Lâm giết Tiền Côn đương nhiên là vì không muốn để chuyện mình từ Loạn Tinh Hải đi ra bị bại lộ.Điều này khiến Vân Phi sợ hãi tới cực độ, nhất là lại nhìn thấy Vương Lâm nuốt kim đan của Tiền Côn.

Phải biết rằng ngay cả cung chủ Độc Ma Cung cũng không dám trực tiếp nuốt kim đan của người khác mà phải chế thành thuốc rồi mới có thể sử dụng.Cảnh tượng khát máu này nàng chưa từng gặp phải, bây Vương Lâm lại khiến nàng cảm thấy kinh hãi hơn Tiền Côn cả trăm lần.---o0o---Ánh mắt Vương Lâm nhìn về Vân Phi, thân thể nàng lập tức run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thần sắc Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói:- Ta đã giúp ngươi giết Tiền Côn, ngươi phải báo đáp ta thế nào đây?Vân Phi run rẩy ngẩng đầu lên, cố gắng tự trấn an, miệng cố nặn ra một nụ cười nhưng tiếng nói không thể tự khống chế mà run rẩy:- Tiền bối.....tiền bối.

Vãn bối không quen biết với Tiền Côn.Vân Phi không nói gì mà chỉ bình thản nhìn đối phương.Vân Phi lập tức thấy được trong mắt hắn có một tia hàn mang.

Trong lòng nàng lo lắng.

Đối phương hiển nhiên là loại trời sinh vô tình, sẽ không phải mình là nữ tu mà nương tay chút nào.

Nàng hiểu rõ những người thế này, nếu không có thứ gì có thể khiến họ động tâm thì chờ đợi mình phía trước chỉ có con đường chết.Vân Phi vốn là người thông minh nhanh trí.

Nàng thông qua những chuyện vừa nhìn thấy đã có thể đoán được, đối phương không muốn chuyện hắn thoát khỏi Loạn Tinh Hải bị lộ ra.

Hiện giờ Tiền Côn đã chết, người duy nhất biết chuyện này là nàng.Nàng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt lộ vẻ quyết đoán, từ trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc giản kính cẩn dâng lên Vương Lâm.- Tiền bối.

Đây là di vật của bản môn, bên trong có phương thuốc của vài loại đan dược trân quý, chính là bảo vật trấn phái của Kỳ Hoàng phái chúng ta.Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Phi.Trong lòng Vân Phi khổ não.

Nàng có thể nhận thấy ngọc giản này hiển nhiên không khiến đối phương động tâm.

Trong lòng nàng tính toán đủ mọi cách, cuối cùng đột nhiên linh quang lóe lên, vội vàng nói:- Vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Kỳ Lân thành, bên trong thành cũng có một căn nhà.

Hơn nữa vãn bối vô cùng quen thuộc đối với nơi này.

Nếu tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối xin ra sức.Nàng nói xong lại lo Vương Lâm không biết quy củ của Kỳ Lân thành liền nói tiếp:- Tiền bối.

Ngài có thể không biết, ở Kỳ Lân thành đòi hỏi phải có thân phận.

Những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào nhiều nhất chỉ có thể ở trong thành ba ngày.

Mà ở một ngày cũng tốn mười khối hạ phẩm linh thạch.

Vãn bối thì lại khác.

Vãn bối vốn là người của Kỳ Lân thành.

Có vãn bối dẫn đường thì tiền bối sẽ không bị hạn chế thời gian ở lại.Mặt khác vãn bối phi thường quen thuộc đối với tình hình trong tu ma hải.

Dù là vị trí thành trì, thực lực tu sĩ mạnh yếu ra sao cũng đều nắm được.

Mấy năm nay vãn bối chuyên xử lý việc này.

Cả tu ma hải có rất ít việc vãn bối không biết.

Nếu không phải bị Tiền Côn truy kích khiến cho rối loạn, vãn bối cũng sẽ không đi lầm vào Loạn Tinh Hải này.Nói xong một hơi, Vân Phi lo lắng nhìn Vương Lâm.Trong lòng Vương Lâm thầm tính toán trong chốc lát.

Tay phải hắn tùy ý chụp một cái, thân thể Vân Phi không tự chủ được hướng về phía hắn bay tới.Cùng lúc này cổ tay phải hắn xoay nhẹ, ngón trỏ búng một cái.

Lập tức một đạo cấm chế xuất hiện, đánh vào mi tâm của Vân Phi.- Cấm chế này ba ngày phát tác một lần, mỗi lần đều khiến máu huyết chảy ngược, tu vi hỗn loạn, dẫn phát tâm phế ngũ hành chi hỏa.

Nếu trong vòng một khắc không có ta giải trừ thì lập tức toàn thân hóa thành một vũng máu.Khuôn mặt Vân Phi tái mét, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Sau khi hít sâu vài hơi, Vân Phi biết tính mạng của mình tạm thời đã giữ được.- Đưa ta tới Kỳ Lân thành!Thần sắc Vương Lâm bình thản, tiếng nói không có chút khác lạ.Vân Phi vội vã gật đầu, điều khiển kiếm quang, cẩn thận đi cạnh Vương Lâm dẫn đường cho hắn.

Vương Lâm phi hành không dùng phi kiếm mà dường như có một cơn gió nâng hắn đưa về phía trước.Đây là một phương thức phi hành đặc biệt, thật ra là do hắn gần đây qua nhiều năm nghiên cứu kỹ Dẫn lực thuật, sử dụng đạt tới lô hỏa thuần thanh (1) mới nghĩ ra.

Dù là dùng từ lô hỏa thuần thanh cũng không thể diễn tả hết, chuẩn xác mà nói, Dẫn lực thuật dưới sự khống chế của hắn đã gần như đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.(1): Lô hỏa thuần thanh: Toàn bộ ngọn lửa trong lò đạt tới màu xanh, đạt nhiệt độ cao nhất.

Câu này chỉ việc đã đạt tới đỉnh cao.Ví dụ như bây giờ, hắn mặc dù không sử dụng phi kiếm nhưng tốc độ cũng không khác gì mấy.

Hơn nữa nếu sử dụng phi kiếm thì linh lực lại tiêu hao hơn.

Mà dẫn lực thuật là thứ pháp thuật tối cơ bản, đối với một tu sĩ kết đan hậu kỳ mà nói thì cơ hồ hao tổn cực nhỏ.

Thậm chí nếu không cẩn thận xem xét thì linh lực dường như chẳng hao tổn chút nào.Có thể nói là linh lực tiêu hao cũng chỉ bằng một phần vạn linh lực do kim đan vận chuyển một vòng mà thôi.Loại phương thức phi hành hời hợt này khi Vân Phi nhìn thấy lại một lần nữa chấn động.

Tia hy vọng của nàng về việc ngày sau thoát khỏi ma chưởng của hắn liền tan biến.Kỳ thực khoảng cách ngàn dặm cũng không phải là quá xa.

Nhưng sau khi phi hành một ngày Vương Lâm vẫn không thấy Kỳ Lân thành, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vân Phi cũng âm thầm kinh hãi.

Nàng lúc trước có nói đến khoảng cách tới Kỳ Lân thành những lại quên mất Thâm Lam Cực Quang hiếm khi xuất hiện trong Loạn Tinh Hải.Cực quang rất hiếm khi xuất hiện, nhưng mỗi lần xuất hiện thì phạm vi lại rất rộng.

Khi tiến vào trong cực quang cũng không có nguy hiểm gì, nhưng ở trong đó thần thức không thể ly khai thân thể, rất dễ bị mất phương hướng.Ở bên ngoài cực quang, Vân Phi lo lắng đem chuyện này giải thích một phen.

Nàng sợ chẳng may chọc giận đối phương nên vội vã nói hết mọi chuyện.

Cuối cùng nàng đề nghị đi vòng qua nó.

Nếu làm như vậy thời gian có chậm hơn nhưng tuyệt đối không quá năm ngày.Vương Lâm sau khi nghe xong, thần thức liền tỏa ra, quét qua một vòng.

Thần thức hướng thẳng tới cực quang.

Rất nhanh sau đó, hắn xem xét thấy sự việc quả như Vân Phi nói, liền đồng ý với đề nghị của nàng.Vân Phi thở phào một hơi, vội vã đi trước dẫn đường.Vương Lâm vốn kiệm lời, Vân Phi thì lại sợ hãi, cũng không dám tùy tiện nói chuyện với hắn.

Vì vậy cả quãng đường đi hai người hầu như chưa nói chuyện gì với nhau.Tới giữa trưa ngày thứ ba, cấm chế trong cơ thể Vân Phi phát tác.

Nàng cảm nhận được lời có Vương Lâm nói trước đây, thấy máu huyết chảy ngược, linh lực hỗn loạn, như muốn phá thể mà ra, đau đớn vô cùng.

Nàng thậm chí cảm thấy cả thân thể của mình như lửa đốt, khiến thân thể như bị hòa tan.Cũng may thời gian phát tác không dài thì Vương Lâm đã giải trừ.

Trải qua sự việc lần này, một tia không cam tâm còn sót lại trong Vân Phi đã hoàn toàn biến mất, không dám còn chút ý niệm phản kháng.Suy nghĩ trong lòng đối phương Vương Lâm rõ như trong lòng bàn tay.

Tuy đối với việc khống chế nhân tâm hắn không am hiểu nhưng việc khống chế ma đầu thì đối với hắn lại quá nhẹ nhàng.Thủ đoạn hắn sử dụng với Vân Phi thật ra cũng không khác mấy so với việc nuôi dưỡng ma đầu, bản chất đều giống nhau.Vương Lâm hiểu rõ nếu như để đệ tử của bốn người Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân và Mạnh Đà Tử cùng Cổ Đế biết mình đi ra từ trong Toái Tinh loạn thì phiền toái sẽ kéo tới không ngừng.Những người này tất nhiên sẽ có những người biết được sự thực về Toái Tinh Loạn.

Một khi sự việc bị bại lộ thì chờ đợi hắn sẽ là sự truy sát đến cùng của những đệ tử đó.

Nếu như những đệ tử đó đều chưa đạt tới tu vi Nguyên Anh thì không đáng phải bàn, nhưng một khi có Nguyên Anh kỳ thì Vương Lâm sẽ gặp phải phiền hà lớn.Vì vậy, nếu như việc giết người giệt khẩu cũng là chuyện tốt, bớt được nhiều chuyện đa đoan, hơn nữa sẽ đảm bảo hơn cho sự an toàn của hắn.Đây hoàn toàn không phải là Vương Lâm muốn chém giết mà là do bắt buộc phải như vậy để sinh tồn.

Trong lòng hắn đã không ít lần phải hối hận, nói chính xác hơn đó là chuyện từ nhiều năm trước.Năm đó ở Triệu quốc, hắn vừa rời khỏi Hằng Nhạc phái, gặp ngay Trương Hổ và bạn bè, hắn giết sư phụ Trương Hổ, cứu Trương Hổ nhưng lại bị tất cả những phàm nhân xung quanh nhìn tận mắt.Quyết định khi đó của Trương Hổ là giết tất cả bọn họ, nhưng tính cách thuần phác của Vương Lâm khiến hắn không đành lòng ra tay giết người vô tội, mà là thi triển pháp thuật khiến cho người khác mất đi trí nhớ.Sau nhiều năm, mỗi lần nghĩ tới chuyện này trong lòng hắn lại thấy day dứt, đau đớn như có hàng ngàn con trùng cắn xé vậy.

Hắn không chỉ một lần trách mình khờ khạo, không chỉ một lần hận mình năm đó quá ngây thơ.Hoàn toàn hắn không biết trên người sư phụ Trương Hổ có Chú thuật của Mặc lão nhân, có thể thấy hết tất cả những cảnh tượng trước khi hắn chết.Hắn nghĩ rằng sự việc nhất định xuất phát từ những người phàm tục kia.

Đổi lại một phút mềm lòng của hắn là sự báo thù của sư phụ Trương Hổ - Mặc lão nhân dẫn tới sự truy sát của Đằng Hóa Nguyên huyền tôn.Nếu không như vậy thì Vương Lâm đâu có thể rơi vào bước tai họa đầy trời, khi còn là Trúc Cơ kỳ đã đắc tội với một tên Nguyên Anh mạnh mẽ, hơn nữa đã bị hắn giết hết toàn tộc.

Cha mẹ cũng phải bỏ mạng chỉ còn lại linh hồn mà thôi.Mà chính hắn cũng đã chết một lần!Tất cả những điều này đều là do một phút mềm lòng dẫn tới.

Từ giây phút bỏ mạng kia sự thuần phác của Vương Lâm cũng theo đó mà chết đi.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định hắn sẽ không ngăn cản quyết định của Trương Hổ hôm đó.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 203: Kỳ Lân thú thành. ( 202/2095)Không ai sinh ra đã là kẻ lòng lang dạ sói.

Không ai sinh ra đã là người cẩn thận, là người giả dối.

Càng không có ai sinh ra đã lạnh lùng vô tình.

Tất cả đều do những sự việc trong hiện thực thúc đẩy tạo thành.Nếu như có thể lựa chọn, rất có thể sẽ có người đánh đổi tất cả để trở thành một kẻ “lòng lang dạ sói, gan to tày trời, làm việc quyết đoán, lạnh lùng vô tình, tâm tư cẩn mật, ý chí kiên định, xảo quyệt như hồ ly”.Vương Lâm bây giờ đã rời khỏi nước nếu như tính cả thời gian ở chiến trường ngoại vực với thời gian ở Cổ thần thực tế đã được hơn bốn trăm năm.

Hơn bốn trăm năm căn bản đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một con người.Hắn bây giờ đã khác hoàn toàn so với thiếu niên ở Hằng Nhạc phái Triệu quốc trước kia.

Vương Lâm cũng có lúc nghĩ lại nếu như năm đó Tứ thúc không lấy danh ngạch của con mình nhường cho hắn thì e rằng bây giờ hắn đã là một nắm đất.Nhưng suốt cuộc đời hắn hiển nhiên sẽ không phải trải qua nhiều gian nan như hiện nay.

Con đường mà hắn đi sẽ là thi cử, báo đáp triều đình.

Còn cha mẹ hắn sẽ không phải có kết cục như vậy.

Sau khi con trai của mình thi cử đỗ đạt họ sẽ nhận được sự tôn kính của nhiều người, được người khác dựa dẫm, nhờ vả, nhưng lại tự hào thỏa mãn, sống hết một đời.Vương Lâm hít sâu một hơi, thu lại những cảm xúc đang bộc phát ra.Cho dù là Đằng Hóa Nguyên, lão già họ Mặc thậm chí là những kẻ tu chân ở Triệu quốc, hay là những kẻ mạnh của Cự Ma tộc cho đến tông chủ của Triệu quốc Thi Âm tông tất cả đều là những kẻ Vương Lâm phải thanh toán.

Không có kẻ náo có thể trốn chạy được!Ngoài ra, Vương Lâm còn nghi ngờ việc Đằng Hóa Nguyên có thể tìm được địa chỉ của gia tộc mình.

Điều này hắn cũng sẽ truy xét cho ra.

Phàm là những người có liên quan đều được liệt vào danh sách phải gặp tử thần!Dưới sự dẫn đường của Vân Phi, ngày thứ tư hai người nhìn thấy từ xa một tòa Thương Thiên Cổ Thú.

Nam Đấu thành nếu như so sánh với nó thì chẳng khác nào giống như một đứa trẻ mới tập đi so với người khổng lồ vậy.Kỳ Lân thành này giường như do hàng trăm cái Nam Đấu thành gộp lại.

Từ đằng xa nhìn lại thì giống như là Thượng cổ Hoang thú đang nằm úp xuống rồi phát ra những luồng khí Cổ phác uy nghiêm.Thực tế hình dáng Kỳ Lân thành là từ một ngọn núi đá đen sì tạo thành một Kỳ thú cực lớn.Kỳ Lân thú này hai mắt sống động, nhìn vào dường như nó đang sống vậy.

Người lần đầu đến Kỳ Lân thành không khỏi thốt lên vì kinh ngạc.Kỳ Lân thú nằm dưới đất to lớn vô cùng.

Trên người nó có rất nhiều vảy.

Trên thực tế ở mỗi cái vảy đó chính là một động phủ.Trong Kỳ Lân thú này là thành thị của thành phố này.

Trong đó dường như bán tất cả các nguyên liệu, pháp bảo, công pháp của tuyệt đại bộ phận Tu Ma Hải.Bao bọc bên ngoài Kỳ Lân cổ thú là một dãy núi.

Dãy núi này hình tròn bảo vệ toàn bộ Kỳ Lân thành bên trong.

Bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được người ta mở một lối đi lớn trở thành cổng thành.- Trước đây không ai biết về Kỳ Lân thành này.

Tương truyền rằng trước khi nước biển trong Tu Ma Hải chưa biến thành sương khói tòa thành này đã tồn tại rồi.Vân Phi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về Kỳ Lân thành phương xa vội vã giới thiệu.Vương Lâm nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn vào con Kỳ Lân to lớn ở trước cửa thành.Tay phải hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lập tức xuất hiện một ngọn ngọc giản.

Ngọc giản này chính là quà tặng trước lúc chia tay của Lý Mộ Uyển, trong đó có ghi lại toàn bộ trận pháp Trấn phái Thanh long của Đấu Tà phái.Sau khi xem xét một lượt, Vương Lâm phát hiện Kỳ Lân thú có công hiệu giống với Thanh long của Đấu Tà phái!Một lúc lâu sau, hắn thu lại ánh, mắt thân mình thả lỏng về phía trước, bay nhẹ nhàng hướng về dãy núi bao phía ngoài Kỳ Lân thành.

Vân Phi vội vàng cưỡi kiếm quang theo sát đằng sau.Ở cửa phía Đông dãy núi có hai tu sĩ mặc cẩm bào xanh đang đứng.

Vương Lâm đảo mắt nhìn những tu sĩ này.

Họ đều có tu vi Trúc Cơ trung kì.Ánh mắt họ sáng ngời, lạnh lùng nhìn những người đi lại xung quanh.

Phàm là những người đi vào đều cầm theo một miếng ngọc bội hình dạng Kỳ Lân, đợi sau khi kiểm tra xong mới được đi vào.Trong số những người ra vào này cũng có một số tu sĩ Kết đan kỳ. nhưng thần thái của những tu sĩ cẩm bào kia vẫn lãnh đạm như thường, hoàn toàn không có chút gì cung kính.

Ngược lại những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng không có thái độ gì ngênh ngang.Cảnh tượng kỳ lạ này lập tức khiến Vương Lâm cảm thấy hứng thú.- Những tu sĩ này đều là hộ vệ bên ngoài của Thành chủ phủ Kỳ Lân thành.

Bên trong Kỳ Lân thành ngoài Thành chủ phủ không tồn tại bất kỳ môn phái nào.

Ở đây Thành chủ phủ quản lý tất cả thành này.

Bất kỳ một môn phái ngoài thành nào muốn vào Kỳ Lân thành đều phải hành sự theo một loạt các quy định ở đây.Vân phi đứng bên cạnh vội vàng giải thích.Vương Lâm gật đầu.

Hắn nghĩ tới nguyên do của việc này chắc chắn là thế lực của Thành chủ phủ rất ghê ghớm.

Đây chắc chắn không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần cửa, cáo mượn oai hùm.

Nếu không cho dù những hộ vệ Trúc Cơ kỳ kia có khoác lên mình bộ da hổ thì những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng sẽ không phải khúm núm như vậy.Không lâu sau đến lượt Vương Lâm và Vân Phi.

Vân Phi lấy ngọc bội ra.

Sau khi giao nộp một số linh thạch nhất định liền dẫn Vương Lâm tiến vào Kỳ Lân thành.Trong khoảnh khắc đi qua cửa thành thần thức Vương Lâm quét một vòng quanh một cái đài lồi ra ở hai bên cửa thành.

Hắn có thể cảm nhận được ở đó có hai tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.Hai tu sĩ kia không hề phát hiện được thần thức của Vương Lâm đang dò xét mình.Thần thái Vương Lâm bình tĩnh cùng với Vân Phi đi qua cửa thành rồi chầm chậm tiến tới bên dưới Kỳ Lân thú to lớn kia.

Nhìn gần Kỳ Lân càng thêm hùng vĩ như một tòa núi lớn đứng sừng sững trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy nhỏ bé hơn rất nhiều.- Đây chính là Kỳ Lân thành, một trong mười chủ thành lớn nhất trong Tu Ma hải.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Kỳ Lân thú, ai cũng đều cảm thấy kinh ngạc.

Tương truyền rằng trước khi Tu Ma hải chưa hóa thành sương khói từng có một con Kỳ Lân to lớn tồn tại.

Thực sự không thể tưởng tượng được trên thế gian này lại có một loài thần thú như vậy.Vân Phi đứng bên cạnh cảm khái nói.Chỉ có điều cảm giác này đối với Vương Lâm mà nói chẳng là gì, so với Cổ thần Đồ Ti thì thực sự nó chẳng là gì cả.

Với những ký ức về Cổ thần đối với Vương Lâm mà nói Kỳ Lân thú cũng chỉ đến vậy mà thôi.Thậm chí không nói tới Đồ Ti, riêng Giao long to đến ngàn trượng bên trong Cổ thần cũng không kém gì Kỳ Lân thú này.Liếc qua một chút Vương Lâm thu lại tầm mắt, thản nhiên nói:- Dẫn ta tới nơi ở của ngươi!Vân Phi vội vàng gật đầu, cưỡi kiếm quang lập tức bay đi rồi dừng lại ở một cái vảy trên lưng Kỳ Lân thú.

Chỉ có một cái vảy đã rộng tới mười mấy trượng.Đứng ở chỗ cái vảy đó, Vân Phi lấy ngọc bội ra ấn lên đó một đạo linh quang, lập tức một luồng ánh sáng xanh từ trong ngọc bội xuất hiện.

Sau đó chiếc vảy Kỳ Lân lập tức hóa thành từng đợt nước trong suốt dao động chầm chậm.Vân Phi quay đầu lại nhìn Vương Lâm, thân mình trầm xuống một chút.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, ngồi xổm xuống sờ một cái.

Một cảm giác mát lạnh từ trong tay truyền ra.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, thân mình đột nhiên cử động, trầm xuống.Động phủ không lớn, bên trong có ba gian thạch thất, sau khi Vương Lâm đi vào Vân Phi lập tức dâng ngọc bội sau đó hồi hợp chờ Vương Lâm sắp xếp.Vương Lâm cầm ngọc bội, thần thức đảo qua, phát hiện trong đó có một trận pháp.

Hiển nhiên trận pháp này chính là điểm mấu chốt khống chế động phủ này.

Sau một hồi xem xét, ngước đầu lên nhìn Vân Phi, bình thản nói:- Ngươi có thể tùy ý ra vào nhưng nếu như để lộ việc ta đã ra khỏi Toái Tinh loạn.

Lúc đó đừng trách ta vô tình.

Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lưu lại ở Tu Ma hải lâu đâu.

Khi rời khỏi ta sẽ giải bỏ cấm chế cho ngươi.Nói xong tay phải hắn lại phóng ra một đạo cấm chế ấn xuống ấn đường của Vân Phi.Sau khi đánh ra một đạo cấm chế, Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà vung tay áo tách riêng căn phòng để nữ tử này ở ra, ở giữa là cấm chế ngăn cách.Vương Lâm khoanh chân ngồi bất động trong động phủ, tay phải bắt quyết, điểm nhẹ lên mi tâm một cái.

Lập tức một hư ảnh từ đó bay ra.

Hư ảnh này chỉ lớn bằng một bàn tay, hình thái mơ hồ nhưng có thể nhận ra đây là một con thú.Hư ảnh này chính là để nhị ma đầu của Vương Lâm!Đệ nhị ma đầu sau khi xuất hiện lập tức yên lặng lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh của Vương Lâm.

Từ sau khi kết xuất hồn hạch, tia phản kháng cuối cùng trong nội tâm hồn hạch này cũng đã tan thành mây khói.Tay phải Vương Lâm cách không điểm một cái, thân ảnh ma đầu này dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Chẳng qua thần thức thôn hồn của Vương Lâm quan sát vẫn có thể nắm rõ vị trí của ma đầu này.Trong lòng hắn chợt động, truyền ra một đạo thần niệm.

Lập tức đệ nhị ma đầu rời khỏi thạch thất, đi tới phòng Vân Phi, yên lặng đến bên cạnh nàng.Cả quá trình đó nữ tử này không phát hiện ra chút nào.Sau đó Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà hít sâu một hơi.

Mọi ký ức khi ở địa phương của cổ thẩn trong thời gian hai trăm năm đều hiện ra một lần nữa.Trong thời gian đó hắn vô số lần suýt chết, đến giờ hồi tưởng lại phảng phất như là mộng cảnh, khiến cho người ta có một cảm giác không chân thật.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 204: Cổ kính và Cấm phiên. ( 203/2095)Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài một hơi.

Hắn mặc dù có được truyền thừa ký ức của cổ thần nhưng đó chỉ là một bộ phận của truyền thừa mà thôi.

Một bộ phận khác chính là truyền thừa lực lượng.Chủ nhân huyết hải tất nhiên sẽ không cam tâm.

Một khi hắn nghĩ ra phương pháp rời khỏi cơ thể của cổ thần thì nhất định người đầu tiên hắn muốn tìm chính là Vương Lâm - Kẻ đã có được truyền thừa ký ức.Mà mất đi mọi ưu thế của truyền thừa ký ức khi còn ở trong cơ thể của cổ thần, một khi chạm trán với hồng phát nam tử kia, Vương Lâm cơ hồ không có chút cơ hội để bảo vệ tính mạng.Chuyện này giống như một tòa núi lớn đè trong lòng hắn.Chẳng qua Vương Lâm tính toán, hồng phát nam tử nếu muốn rời khỏi được thân thể của cổ thần cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Do vậy trong thời gian ngắn hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì từ chủ nhân huyết hải.Cho dù là vậy thì cũng phải chuẩn bị một chút, cần phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của Vương Lâm.

Chờ sau khi ở Kỳ Lân thành chỉnh đốn lại, hắn sẽ bắt Vân Phi dẫn hắn đi tìm cổ truyền tống trận trong tu ma hải.Cực phẩm linh thạch trong túi hắn sơ sơ cũng có hơn hai mươi khối, đủ để hắn mở truyền tống trận đi tới bất cứ địa phương nào.Chỉ là trước đó hắn còn phải cẩn thận nghiên cứu cổ truyền tống trận.

Nếu gặp phải những trận pháp mà hắn không biết thì cho dù có gặp được hắn cũng không thể mạo hiểm khởi động.Kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn tới Kỳ Lân thành.Ngoài ra, tu vi hắn đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ, tới Kết Anh chỉ còn khoảng cách nhỏ như sợi tóc.

Vậy mà hắn dù cố gắng tới đâu cũng vẫn kém một chút.Vương Lâm không biết người khác kết anh có khó khăn như vậy hay không nhưng đối với hắn mà nói, kết anh so với tưởng tượng còn khó khăn gấp mấy lần.

Dù là tủy dịch của giao long hay là đan dược giúp gia tăng tỷ lệ kết anh hắn đều đã ăn hết nhưng cuối cùng vẫn không thể kết anh.Thậm chí một chút dấu hiệu cũng chưa từng xuất hiện.Vương Lâm cũng từng tự phân tích, chuyện này có liên hệ chút nào với Cực Cảnh thần thức hay không.

Nhưng năm đó trong thời khắc cực cảnh tiến vào thần thức, trong đầu Vương Lâm lại như có một tia minh ngộ.

Chỉ biết là ở trạng thái kỳ dị đó, hắn biết rằng sau khi kết anh, đối với tu si có tu vi ngang mình, tu sĩ có Cực Cảnh thần thức hoàn toàn chiếm thế thượng phong.Thực ra hắn cũng chưa hề hiểu rõ Cực Cảnh thần thức.

Do vậy một trong những nhiệm vụ lần này ở Kỳ Lân thành chính là tìm kiếm điển tịch liên quan tới Cực Cảnh thần thức.Ánh mắt Vương Lâm chớp động.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó tay phải lấy ra mấy cai túi trữ vật.

Mấy cái túi này trừ cái lấy được trong động huyệt ở Chiến Thần điện ra, đều là do thu hoạch của hắn ở chỗ của cổ thần.Đầu tiên là túi trữ vật của Cổ Đế.

Vương Lâm dùng thần thức xem xét, nhất thời một cỗ lực lượng nhu hòa xuất hiện, ngăn cản thần thức của hắn tiến vào.Ánh mắt Vương Lâm sững lại, hắn trầm ngâm một chút.

Cổ Đế rõ ràng là vẫn chưa chết.Trong lòng hắn cười lạnh, ném vào cùng một chỗ với cái túi trữ vật lấy được trong Chiến Thần điện kia.

Sau đó ánh mắt hắn nhìn vào những túi trữ vật còn lại.Trong số đó khiến hắn không yên tâm nhất chính là cái túi chứa bổn mạng pháp khí của mười người bọn Đóa Mục.

Tay phải hắn vung lên, những vật trong túi đó liền bay ra một lượt.Mười kiện pháp khí lơ lủng trước người hắn.

Trong số đó ngoại trừ thanh loan đao màu đen vẫn lóe lên từng trận huỳnh quang, chín kiện pháp khí còn lại đều ảm đạm.Thần thức Vương Lâm vừa động, bao vây lấy chín kiện pháp bảo, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Chín kiện pháp bảo này dù chủ nhân đã chết, ánh sáng bổn mạng ảm đạm nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một luồng thần thức khác, ngăn cản Vương Lâm chiếm lấy.Ánh mắt hắn lóe sáng, trầm ngâm một chút, đột nhiên nghĩ tới lúc lão giả giao pháp khí cho hắn từng hạ phong ấn lên từng kiện pháp bảo.Vương Lâm nhíu mày.

Thần thức hắn lại hiện lên, bao vây chín kiện pháp khí này, cẩn thận quan sát.

Mỗi một pháp khí hắn đều dùng thời gian rất lâu, xem xét thận kĩ thần thức ba động kia.Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhìn chăm chú một cái cổ kính bằng đồng cổ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

Hắn quan sát chín kiện pháp khí, ngoại trừ cổ kính này ra, những thần thức khác với tu vi Kết Đan kỳ của hắn không thể hóa giải được.Mặt kính này là do khi chủ nhân của nó chết đi, trong nháy mắt kéo theo một tia thần thức trên đây, cuối cùng là ảnh hưởng xấu tới thần thức do lão giả lưu lại.Do đó việc hóa giải thần thức trên pháp bảo này cũng không phải không có khả năng.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thu hồi lại những pháp bảo kia, chỉ lưu lại cổ kính lơ lửng trước người, thử mạnh mẽ chiếm đoạt.Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Nửa tháng sau, Vương Lâm từ trong động phủ đi ra.

Thần sắc hắn bỉnh thản, khuôn mặt như thường.

Trước đây ba mươi ngày hắn đã hóa giải thành công thần thức lưu lại trên cổ kính, thành công gắn thần thức của bản thân trên đó.

Sau đó lại trải qua bảy ngày tế luyện, cuối cùng có thể sơ bộ khống chế bảo vật này.Tiếp theo hắn lại dùng đan hỏa tiếp tục tế luyện, sau bảy bảy bốn chín ngày, vật đó đã hoàn toàn thuộc về hắn.Tác dụng của bảo vật này hắn đã cảm nhận được.

Tác dụng của cổ kính này tương tự như lực lượng thần bí bên trong Loạn Tinh Hải, đều có liên quan tới phân thân.Theo hắn nghĩ, vật này hẳn trước đây phải rất nổi danh, nếu không thì thượng cổ tu sĩ cũng không dùng làm bổn mạng pháp bảo.Chẳng qua với hiểu biết của Vương Lâm cũng không thể nói ra tên vật đó.

Cho dù là trong trí nhớ của cổ thần Đồ Ti cũng chẳng có gì liên quan tới pháp bảo này.Dù sao thân thể cổ thần là pháp bảo mạnh nhất rồi.

Cổ thần không mấy khi luyện khí, mà đã luyện khí thì những vật luyện ra uy lực lớn vô cùng.Vương Lâm cho tới bây giờ vẫn thường xuyên nhớ tới cái đỉnh mà cổ thần Đồ Ti ném đi kia.Sau khi nhận được truyền thừa ký ức, Vương Lâm đã biết thủ pháp chế tạo loại pháp bảo khổng lồ kia.

Chẳng qua tài liệu cần thiết để chế tạo nó thì dù đem cả Chu Tước tinh hợp lại một chỗ cũng không thể chế tạo ra một kiện!Bây giờ hắn đã biết tên của cái đỉnh kia, gọi là Huyền Tinh đỉnh.

Ngoài tác dụng phong ấn, dựa theo ký ức của cổ thần, nếu chế thành đỉnh ấy thì có thể phong ấn vạn vật trên thế gian, dù là cả một tinh cầu cũng có thế bị phong ấn.Tài liệu chế tạo đỉnh này Vương Lâm cũng nhớ được một ít, nhưng một ít này theo Vương Lâm nhận thấy cũng chỉ được khoảng năm mươi phần trăm mà thôi.Mấy ngày nay ngoài chuyện mặt kính cổ đồng này ra, thời gian còn lại của Vương Lâm là lấy Mặc Gian thạch để chế tạo Cấm phiên.Chẳng qua còn thiếu một ít tài liệu bình thường, đến một hôm Vương Lâm rời khỏi động phủ, mục đích là tới phường thị mua sắm tài liệu còn thiếu.Trong thời gian hắn hóa giải cổ kính, cấm chế trong cơ thể Vân Phi phát tác mấy lần.

Trong mấy lần đó hắn đều dùng đệ nhị ma đầu cách không hóa giảiTrên thực tế Vân Phi trong những ngày này đã rời động phủ mấy lần.

Mỗi lần đều ra ngoài nhờ cao nhân ở Kỳ Lân thành giải cấm chế, nhưng sau đó đều thất vọng trở về.Tu sĩ nàng tìm gặp dù kẻ nào cũng không thể hóa giải cấm chế này.

Tất cả vừa thấy đã đều cau mày nhăn mặt.

Theo bọn họ thấy, thủ pháp cấm chế này hoàn toàn không giống như của tu chân giới hiện nay.

Cấm chế này có vẻ giống như thượng cổ cấm thuật.Những người này cũng nghi ngờ là vậy nhưng thuật cấm chế là một loại pháp thuật quá phức tạp, thường cực kỳ ít người tổn hao tâm huyết nghiên cứu.

Do vậy mặc dù cấm chế trong người nữ tử này cổ quái nhưng cũng không tìm hiểu thêm.Mà Vân Phi khi tìm người phá giải cấm chế cũng cực kỳ cẩn thận.

Nàng sợ ràng cấm chế chẳng những không bị phá giải mà mình lại để lộ thân phận Vương Lâm, cuối cùng bị hắn giết chết.Vân Phi căn bản không biết rằng mọi việc nàng làm đều bị đệ nhị ma đầu của Vương Lâm quan sát một cách rõ ràng.

Đối với những trò ma mãnh này, Vương Lâm trong lòng thầm cười lạnh.

Muốn chết sao!Lúc này Vương Lâm từ trong thạch thất đi ra, định tới phường thị.

Đột nhiên cửa động phủ mở ra, Vân Phi từ bên ngoài cau mày đi vào.

Mặt Vương Lâm hơi đổi sắc, tay phải bắt ấn, thân thể bỗng nhiên biến mất.Nữ tử này sau khi tiến vào trong động phủ liền liếc về phía thạch thất của Vương Lâm một cái, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia oán độc.Thân hình Vương Lâm đã biến mất, nhìn chằm chằm vào nữ tử này.

Những trò ma mãnh của nữ tử này gần đây đã khiến hắn động sát ý.

Đợi đối phương trở lại thạch thất, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, ra khỏi động phủ.

Hắn bay lên, dựa theo Kỳ Lân thú bộ tiến vào trong thành.Kỳ Lân thành rất rộng lớn, đủ loại cửa hàng, đều bán vật phẩm tu chân.

Đi trong thành Vương Lâm gặp rất nhiều tu sĩ.

Những tu sĩ này tu vi còn chưa tới Kết Đan hậu kỳ, thậm chí còn có kẻ mới đạt ngưng khí kỳ tầng ba.Vương Lâm vừa đi vừa đánh giá các cửa hàng ven đường, tìm kiếm vật phẩm mình cần.

Cùng lúc đó thần thức hắn vẫn liên hệ với đệ nhị ma đầu.

Hắn thấy rõ ràng Vân Phi từ trong một góc của thạch thất mở ra một phiến đá, rồi lôi từ trong đó ra một cái lò luyện đan, trên mặt lộ vẻ chần chừ, sau đó đặt lò luyện đan xuống, ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy do dự.Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Vương Lâm cười lạnh.

Nữ tử này mạng nằm trong tay hắn, hắn cũng chẳng nóng lòng ra tay sát hại mà muốn xem một chút, xem bên trong Kỳ Lân thành có người nào có thể phá giải được cấm chế của mình hay không, qua đó kiểm nghiệm uy lực cấm chế của mình.Vì có ý định như vậy nên hắn vừa theo dõi nữ tử này từ xa, vừa tìm kiếm tài liệu.Đang đi, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên ngừng lại, nhìn vào một cửa hàng.

Cửa hàng này khoảng năm tầng, bên ngoài trạm trổ long phượng, toả ra linh khí nhè nhẹ.

Ở phía trước cửa hàng có một tấm ngọc bài thật lớn, có khắc ba chữ thật lớn như rồng bay phượng múa ----- Luyện khí các!Nhìn những chữ này, khoé Vương Lâm nở nụ cười cổ quái.

Hắn nhớ rõ ràng năm đó khi còn ở Nam Đấu thành, lấy da giao long đổi lấy đan lô, không ngờ bị nhìn trộm, bị đuổi giết cả ngàn dặm, dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu trên cả ngoại vi tu ma hải.Đan lô đó cuối cùng lại được hắn đưa cho Lý Mộ Uyển.Nghĩ tới đây trong đầu Vương Lâm không khỏi hiện lên hình ảnh một nữ tử ôn nhu.

Hắn thầm than một tiếng.

Lý Mộ Uyển đối với hắn có tình, điểm ấy hắn có thể nhận ra.

Nhưng hắn mang huyết hải thâm cừu, không thể khiến bản thân vướng bận.

Nếu không khi mình gặp đại hoạ cũng sẽ khiến nữ nhân đó bị liên quan.Trải qua một lần như vậy, trái tim Vương Lâm trở nên lãnh khốc.

Hắn không cho phép bản thân khi còn chưa có thực lực bảo vệ thân nhân mà lại vướng vào những chuyện tình như thế.Hơn nữa thời gian thoáng chốc đã trôi qua hai trăm năm, Lý Mộ Uyển có còn nhớ hắn hay không cũng còn phải xem xét.Hình ảnh Lý Mộ Uyển trong đầu liền bị hắn lập tức xoá nhoà.

Ánh mắt Vương Lâm lại trở nên lạnh như băng.

Hắn nhấc chân, bước vào trong Luyện khí các.Luyện khí các này so với Nam Đấu thành cũng không khác nhau là mấy, chỉ có nhiều hơn một tầng mà thôi.Sau khi Vương Lâm đi vào, tuỳ ý nhìn quanh một lượt, sau đó đi lên tầng hai.

Vừa bước lên tầng hai, bước chân Vương Lâm chợt chững lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên vách tường bên trái.Ở đó có một bộ da giao long thật lớn.

Đây là một bộ da đầy đủ, nhìn qua như còn sống vậy.Ngồi ở tầng hai luyện khí các là một cô gái mặc quần áo tơ tằm màu lam.

Cô gái này đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Vương Lâm sau khi đi lên, nhìn chằm chằm vào tấm da giao long trên vách tuờng, liền lợi dụng thần thông đặc thù của luyện khí tông nhìn qua Vương Lâm vài lần, đại khái đoán tu vi của đối phương đạt tới Kết Đan hậu kỳ.Vì vậy liền cất tiếng nói thanh thuý êm tai:- Bộ da này là do luyện khí tông chúng tôi để trưng bày, không bán.

Trừ phi các hạ có thể đưa ra vật phẩm có giá trị ngang hàng thì mới có thể đổi được.Bộ da giao long này Vương Lâm nhìn cực kỳ quen mắt.

Nhất là thủ pháp xử lý chỗ tiếp xúc, có chút tương tự với tấm da khi trước hắn đổi lấy đan lô.- Tại hạ mạo muội hỏi một câu, vật này từ đâu mà có?Vương Lâm trầm ngâm một chút, hỏi.Lời này nếu như là lúc Vương Lâm còn ở Kết Đan sơ kỳ hỏi thì tất nhiên sẽ không có đáp án.

Nhưng lúc này hắn có tu vi Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, chỉ tu vi đó cũng đủ để thiếu nữ trả lời.Vì thế nàng nói:- Ngài cũng không phải là người đầu tiên hỏi việc này.

Một bộ da giao long hoàn chỉnh thực sự là vô cùng khó kiếm.

Hơn nữa bộ da này hiển nhiên là ngay khi giao long mới chết liền bị lột da.Vương Lâm gật đầu, ánh mắt rời khỏi bộ da giao long, nhìn về phía thiếu nữ.Thiếu nữ bỏ hạt dưa trong tay xuống, thản nhiên cười nói:- Nói thực, vật này từ đâu mà có vãn bối cũng không biết.

Vật này là do hai trăm năm trước phân bộ của tệ tông ở Nam Đấu thành dùng một đan lô đổi lấy.

Tu sĩ có được bộ da này hai trăm nay trước ở ngoại vi tu ma hải cũng có uy danh cực đáng sợ.

Nguời này sau khi từ luyện khí các ở Nam Đấu thành rời đi liền bị mấy tu sĩ Kết Đan kỳ truy sát.

Trong đó có một người là Kết Đan trung kỳ.

Mà khi đó tu vi người nọ mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn mà thôi.

Vốn dĩ mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, người đó hẳn phải bỏ mạng.

Nhưng sự thật lại không phải vậy.

Người này lần lượt giết chết mấy tu si Kết Đan kỳ, sau đó không ai ngờ nổi lại có thể đột phá Trúc Cơ, đạt tới Kết Đan kỳ.

Sau đó hắn quay lại phản kích, giết sạch những kẻ đã truy sát, thậm chí bức vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia phải dùng tới Vạn Ma Bách Nhật tru sát lệnh!Vẻ mặt Vương Lâm bình thản nghe mọi chuyện, ánh mắt không có chút biểu tình.

Mãi cho tới khi cô gái nói xong hắn mới gật đầu nhẹ, sau đó không hỏi đến việc này nữa.Dạo quanh luyện khí các một vòng, Vương Lâm lấy ba mươi khối trung phẩm linh thạch mua một ít tài liệu và một ngọc giản ghi lại về cổ truyền tống trận, sau đó liền rời khỏi nơi này.Tấm da giao long kia vẫn an tĩnh đặt trên vách tường như cũ.Về mặt tài liệu, Vương Lâm cũng đã hài lòng.

Tất cả tài liệu luyện chế Cấm phiên hắn đều đã chuẩn bị đủ.

Trên thực tế ngoài Mặc Gian thạch ra thì những tài liệu khác đều là loại bình thường, mua rất dễ dàng.Ngoài tài liệu, đối với ngọc giản về truyền tống trận, Vương Lâm hơi cau mày.

Mặc dù là trong luyện khí các những cũng không có những tu liệu thâm ảo về phương diện cổ truyền tống trận.

Trong ngọc giản này chẳng qua cũng chỉ ghi lại một vài thông tin rải rác mà thôi.Về phần những tư liệu có liên quan tới cực cảnh thần thức thì Vương Lâm cũng không tiện trực tiếp dò xét, đành phải dò hỏi bâng quơ, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.Trở lại động phủ một lần nữa, Vân Phi vẫn còn đang trong thạch thất.

Vương Lâm nhìn thoáng qua một chút liền trở về thạch thất của mình, khoanh chân ngồi xuống, chẩn bị chế tạo Cấm phiên.Tu vi của hắn so với đối phương quá chênh lệch, khi tiến vào động phủ Vân Phi cũng chẳng hề phát hiện.Hắn xuất ra ngọc giản chế tạo Cấm phiên lấy được ở cổ thần đệ nhị quan, cẩn thận xem xét một lần nữa, sau đó bóp nát ngọc giản.Sau đó hắn xuất ra Mặc Gian thạch, dùng linh lực thúc dục, đem tất cả tài liệu chế tạo Cấm phiên ra, kết hợp lại với nhau.Sau đó dùng phương pháp trong ngọc giản ghi chép, lấy một phần linh khí tinh huyết, bắt đầu tế luyện.Quá trình này trong ngọc giản có ghi lại, gọi là qúa trình dưỡng khí.Có thể nói, chế tạo Cấm phiên khác hoàn toàn so với phương pháp luyện khí của Chiến Thần điện.

Hai phương pháp này là hai hệ thống lý luận hoàn toàn bất đồng.Thời gian dưỡng khí có thể dài ngắn khác nhau, tùy thuộc vào yêu cầu ban đầu của cấm phiên mà gia tăng.Cấm phiên này nếu bên ngoài sử dụng chín mươi chín vạn, chín ngàn, chín trăm chín mươi mốt cấm chế vậy thì coi như là đại thành.

Thực tế cấm phiên phân ra thành bốn đẳng cấp.Bốn cấp này là dựa vào số lượng cấm chế trên nó mà phân chia.

Trong đó số lượng từ chín trăm chín mươi chín chín ngàn chín trăm chín mươi chín chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín và chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín.Mục tiêu đầu tiên của Vương Lâm chính là chín trăm chín chín mốt cấm chế.Đêm ngày hôm đó, Vương Lâm khoanh chân ngồi trong phòng, hai tay không ngừng biến hóa.

Trước người hắn lơ lửng một cây tiểu kỳ, trên đó có tám mươi mốt điểm đen nhỏ.Thần thái Vương Lâm ngưng trọng, hai tay biến hóa pháp quyết, sau đó đột nhiên điểm vào tiểu kỳ.

Lập tức một loạt tàn ảnh từ hai tay bay ra, hình thành một vòng cấm chế trên tiểu kỳ.Cấm chế này vừa hạ xuống liền lập tức biến mất, hóa thành một điểm đen trên cây cờ.

Lúc này bên trên đó đã có tám mươi hai điểm.

Đợi tới khi số điểm đen này đạt chín trăm chín mốt thì xem như hắn chế tạo thành công.Trong quá trình này, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, gần nửa đêm nay hắn đã đánh ra mấy chục cấm chế mà không thành công.Sau nhiều lần thử nghiệm, Vương Lâm phát hiện, cấm chế giống nhau cấm phiên này chỉ có thể hấp thu chín lần.

Một khi xuất hiện cấm chế giống nhau thứ mười thì chín cái trước đó sẽ biến mất.Sau khi nghỉ ngơi một chút, Vương Lâm lại chuẩn bị cấm chế thứ tám ba.

Lúc này hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía thạch thất của Vân Phi, ánh mắt lộ hàn mang.Thông qua đệ nhị ma đầu, hắn thấy rõ ràng Vân Phi lại mở phiến đá trong phòng, lấy ra đan lô nọ.

Đan lô này thoạt nhìn rất cổ xưa, bên trên dán giấy vàng nhợt nhạt.Trên mặt nữ tử này lại lộ vẻ băn khoăn nhưng rất nhanh nàng liền cắn răng một cái, không cho đan lô vào túi trữ vật mà mang theo người, lặng lẽ ra khỏi phòng, đến bên ngoài thạch thất của Vương Lâm.

Nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ oán hận, nhưng rất nhanh bị che dấu đi.Nữ tử này đứng trước thạch thất của Vương Lâm, cung kính kêu:- Tiền bối, ngài có trong đó không?

Sau đó nàng không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi.Khoảng sau một nén nhang, nữ tử này lại cung kính nói một lần nữa:- Tiền bối, vãn bối có việc phải ra ngoài một chuyến, mong tiền bối cho phép.Nói xong nàng chậm rãi lùi lại, không nhanh không chậm đi tới cửa động phủ.

Thạch thất của Vương Lâm vẫn không có nửa điểm động tĩnh.Ánh mắt nữ tử này lóe lên, tay phải vỗ nhẹ lên tường đá của động phủ một cái, thân thể lùi về phía sau, rời khỏi động phủ.Trong thời gian Vương Lâm bế quan hơn một tháng, nữ tử này mỗi lần ra ngoài đều làm như vậy.

Vương Lâm trong thạch thất khóe miệng lộ nụ cười lạnh, đợi đối phương rời khỏi động phủ, hắn đứng lên, đi ra ngoài.Nữ tử này đem đan lô ra ngoài hẳn là có chuyện.

Mặt khác Vương Lâm cũng hơi tò mò với đan lô này.

Phải biết rằng hắn trước khi tiến vào động phủ này đã dùng thần thức cẩn thẩn dò xét, không hề phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường.Rất hiển nhiên là đan lô nọ có một số pháp thuật để tránh bị thần thức dò xét.

Đồng thời nữ tử này đem vật đó ra đây, Vương Lâm cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 205: Nguyên Anh Quy Tức. ( 204/2095)Trong Ma hải, không có ánh trăng, nhưng chỉ có một chút điểm ánh sáng xuyên thấu qua lớp sương mù thật dày mà tiến vào thôi, nhưng đối với tu sĩ mà nói, một chút điểm ánh sáng này cũng đủ để chiếu sáng mọi vật trong tầm mắt.Sau khi Vân Phi đi khỏi động phủ, tốc độ lập tức nhanh lên, trực tiếp bay thẳng lên.

Lúc này nàng đứng ở bên ngoài màn sương đen, trong lòng cảm thấy bất an, không khỏi lo lắng.

Trên thực tế nàng cũng không chủ động tham dự vào tất cả những chuyện tối nay.Trong mấy ngày Vương Lâm bế quan, Vân Phi đã âm thầm tìm một số tu sĩ giải trừ cấm chế của nàng, nhưng cũng không thành công.

Vốn nàng đã cam chịu rồi, nhưng lại không ngờ tới chuyện ngày hôm qua.- Đến đây nói chuyện!Trong âm thanh của nhân ảnh kia mang theo một chút uy nghiêm không thể kháng cự.

Giọng nói của hắn vừa dứt, lập tức chung quanh màn sương đen, đột nhiên quay cuồng lên, hóa thành một con rồng sương màu đen, gầm thét uốn lượn, hình thành một con đường hình rồng thật dài, chỗ đầu rồng, chính là tiểu đình trên ngọn núi nhỏ, về phần đuôi rồng thì nằm ở dưới chân nàng.Vân Phi đè nén lo lắng trong lòng, cất bước đạp lên trên sương mù hình rồng, từng bước đi về phía trước.Rất nhanh, nàng đi tới tiểu đình trên đỉnh núi, trong nháy mắt khi đi tới nơi này, nàng thấy rõ người trong đình này.

Người đó tuổi cỡ trung niên, tướng mạo đường hoàng, có một luồng khí danh gia.

Hắn mặc cẩm bào, ánh mắt cơ trí, trong khoảnh khắc khi nhìn về phía Vân Phi, trong đôi mắt ấy lộ ra thần thái sáng ngời.- Quả nhiên là thượng cổ cấm chế!Người này thầm nhủ trong lòng, nhưng bề ngoài cũng không lộ ra nửa phần dị thường, mà bình thản nói:-Ta nghĩ rằng ta có thể hóa giải cấm chế cho ngươi, nhưng ngươi nên nói cho ta biết ai đặt cấm chế này lên người ngươi.Vân Phi do dự một chút, hạ giọng nói:- Tiền bối, vãn bối không thể nói điều này, không bằng như vậy đi, vãn bối dùng một lò luyện đan làm điều kiện để đổi lấy chuyện ngài hóa giải cấm chế được không?Người trung niên kia trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu nói:- Nếu ngươi không nói thì ta sẽ không vì ngươi mà hóa giải cấm chế này, hơn nữa ta có thể nói cho ngươi, ở trong tu ma hải này người có thể phá giải cấm chế này không nhiều lắm đâu, ngươi nên suy nghĩ lại đi.Trên mặt Vân Phi có vẻ không quyết đoán, sau hồi lâu, nàng cắn răng một cái, nói:- Được, mời tiền bối phá giải trước, nếu như thành công, tất nhiên vãn bối sẽ nói cho tiền bối toàn bộ.Người trung niên cười ha hả, đứng lên, tay phải vung lên, lập tức một khối đá màu tím xuất hiện trong tay, khối đá này hình tròn, bề ngoài bóng loáng vô cùng.Sau khi hắn lấy ra vật ấy, lập tức đánh lên trên đó vài đạo linh quyết, lập tức khối đá kia lóe ra tia sáng bảy màu, ngay sau đó, từ bên trong bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, dừng ở mi tâm của Vân Phi .Thân thể Vân Phi lập tức run lên, nàng có thể cảm giác được, ánh sáng đỏ kia vừa vào cơ thể, lập tức phân tán thành vô số sợi tơ, lập tức di động bên trong thân thể.Lúc này thái độ của người trung niên kia có chút ngưng trọng, nhìn chằm chằm Vân Phi, cẩn thận quan sát.Không lâu sau, trên mi tâm của Vân Phi, chậm rãi hiển lộ ra một dấu ấn lờ mờ.

Dấu ấn này tràn đầy khí tức cổ xưa, trong khoảnh khắc người trung niên nhìn thấy dấu hiệu này, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng như điên, thì thào lẩm bẩm:- Đó thật sự là thượng cổ cấm chế!

Thật không ngờ, thực sự lại có người có thể sử dụng loại cấm chế này.Ánh mắt của hắn chớp động, cắt đứt đầu ngón tay phải, trích ra một giọt máu tươi, rơi xuống hòn đá, hòn đá kia lập tức lóe sáng.

Lúc này, từ trên đó bắn ra hai luồng sáng một đen một trắng, mục tiêu của nó là dấu ấn trên mi tâm của Vân Phi.Nhưng lúc này bỗng nhiên trên búi tóc của Vân Phi hiển lộ ra một bóng ma, là một đầu thú, đột nhiên chắn ở trước mi tâm nàng, miệng thú mở ra, lập tức nuốt vào hai luồng sáng một đen một trắng kia.Ngay sau đó, bóng ma này hóa thành tiểu thú, bỗng hướng về Vân Phi hút một cái.

Đôi mắt Vân Phi đột nhiên trừng lên, nháy mắt đã tràn đầy tơ máu, thần thức không tự chủ được thoát khỏi thân thể, liền bị tiểu thú kia hút vào trong miệng.Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, Vân Phi hoàn toàn hương tiêu ngọc vẫn, rơi vào kết cục thần thức bị nuốt.Trên thực tế, khi nàng chạy đến con đường hình rồng thì kết cục của nàng cũng đã định rồi, chắc chắn nàng phải rơi vào con đường chết.

Nếu như nàng có thể nghe theo lời Vương Lâm, lặng lẽ chờ đợi tới khi hắn rời khỏi tu ma hải thì cũng còn có một chút sinh cơ.Cùng lúc đó, thân thể tiểu thú kia thoáng căng ra, lập tức bao lấy thi thể Vân Phi, chỉ thấy một túi trữ vật, một lò luyện đan, một viên kim đan màu vàng nhạt, toàn bộ bay ra từ trong thi thể, được tiểu thú kia cuốn lấy, rồi muốn bay về phía xa.Lúc đầu người đàn hắn trung niên nhìn thấy con thú này thì không khỏi biến sắc. hắn thật sự không nhận ra con thú này rốt cuộc là loại thú gì, mà không ngờ có năng lực quỷ dị như vậy, có thể hút lấy thần thức của người khác.Trong lòng hắn cũng lờ mờ đoán ra, con thú này vẫn luôn ẩn nấp ở đây, hay là vật có chủ, về điểm ấy, trong lòng người đàn ông trung niên có chút kinh nghi.Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục lại bình thường, vừa thấy con thú này muốn đi, trong mắt hắn lập tức lộ ra hàn mang, hai tay bỗng nhiên vung lên, lập tức màn sương đen chung quanh, lại một lần nữa hóa thành từng luồng sương mù hình rồng, bao vây con thú này vào bên trong.Ngay sau đó, tay phải của hắn vỗ lên trên túi trữ vật, lập tức xuất ra một cái trống nhỏ có một mặt được chế tác từ da thú vô danh.

Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm tiểu thú, nhẹ nhàng gõ lên mặt trống.Chỉ nghe một tiếng " thùng ", màn sương đen ở chung quanh, lập tức cuồn cuộn nổi lên sóng gió, hóa thành một đám ma binh mặc giáp đen, cầm các loại pháp bảo trong tay, tấn công về phía tiểu thú.Sương mù hình rồng ở phía trước, ma binh ở phía sau, bao vây đệ nhị ma đầu, trong lúc đó ánh sáng của pháp bảo có các màu rực rỡ, giống như mưa rơi, ào ào từ trên cao trút xuống.Tiểu thú này là Đệ nhị ma đầucủa Vương Lâm thì uy lực có lẽ không quá mạnh, nhưng hung tính của nó thì khó có thể tưởng tượng.

Lúc trước mặc dù Vương Lâm thu phục ma thú này nhưng hắn cũng đã từng suýt nữa bị nó cắn trả, bởi vậy có thể thấy được điều đó.Ma thú này không hề do dự chút nào, một hơi liền nuốt kim đan của Vân Phi, lập tức thân hình tăng lên khoảng một vòng.

Ngay sau đó, thân thể nó bỗng nhiên chuyển động, lập tức từ một hóa mười, lại từ mười hóa thành trăm, lập tức hơn trăm tiểu thú xuất hiện chi chít ở trong vòng vây này.Cùng lúc đó, trăm con tiểu thú đồng loạt phát ra tiếng gào bén nhọn, từng vòng sóng âm giống như sóng dữ ngập trời, điên cuồng hướng về bốn phía đánh ra.

Ngay sau đó, trăm con tiểu thú rất mạnh phát cánh, xoay chuyển vị trí, hình thành một cơn lốc, dùng lực tấn công khổng lồ, hướng về một phía, bỗng nhiên lao tới.Sóng âm dẫn đường, cơn lốc theo sau.

Bởi vậy, vài đám sương mù hình rồng dưới sự tấn công của sóng âm thân thể liền sụp đổ, bước tiến của những ma binh cũng bị khiến cho chững lại.Cơn lốc theo sau, những đám sương mù hình rồng sớm đã sụp đổ, dưới sự thúc đẩy từ từ của cơn lốc, lập tức tiêu tan hoàn toàn và bị cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy.Trong mắt của người đàn ông trung niên lộ ra kỳ quang, hắn nhìn chằm chằm vào cơn lốc kia với ánh mắt có vẻ hơi hứng thú.

Tay phải của hắn không nhanh cũng không chậm liên tục vỗ lên chiếc trống cổ.Đông, đông, đông, đông!

Bốn tiếng liên tiếp, lập tức khắp màn sương đen bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt, hóa thành một đám mãnh thú với hình thù kỳ quái, xuất hiện ở bên ngoài.Một đám mãnh thú hung tợn ngập trời, phát tán ra khí thế khát máu giết chóc, đều nhìn chằm chằm cơn lốc đó.- Ta mặc kệ chủ nhân của ngươi là ai, nhưng linh thú bị Khâu Tứ Bình ta nhìn trúng thì không thể chạy thoát.

Ta biết ngươi tất nhiên có thể nghe hiểu ý của ta.

Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, trước đây ta chỉ vây mà không tấn công, nhưng sau ba giấy nữa nếu ngươi không phục tùng ta thì ta sẽ phát động công kích.Đệ nhị ma đầu kêu to một tiếng, lập tức tất cả tiểu thú trong cơn lốc phân tán ra, thần thức ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một tia sét, trong nháy mắt rít gào phóng tới, đánh thẳng đến chỗ người đàn ông trung niên.Công kích bằng thần thức hóa thành tia sét, thế như chẻ tre, phàm là màn sương đen ngăn trở ở trước nó đều lập tức tiêu tan, gần như trong chớp mắt, công kích bằng thần thức đã tới sát người đàn ông trung niên.Người này biến sắc, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, cùng lúc đó cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, công kích bằng thần thức dừng ở trước ngụm máu tươi, lập tức phát ra tiếng xèo xèo, tự nhiên chững lại.Cùng lúc đó, tay phải người này nhanh chóng lấy ra một mảnh gỗ màu đen từ trong túi trữ vật , bộ mặt dữ tợn, quát to:-Thu!Nháy mắt, thần thức công kích của tiểu thú lập tức không tự chủ tán đi về phía mảnh gỗ màu đen.

Nhưng ngay trong lúc đụng tới mảnh gỗ này, tiếng rít gào của đệ nhị ma đầulại vang lên, thần thức công kích kia lập tức hóa thành trăm cái, giống như trăm sông đổ về một biển, nhanh chóng rút về.Trán người đàn ông trung niên mơ hồ đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện vừa rồi, nếu như hành động của hắn hơi chậm một chút, chỉ sợ cũng gặp phải nguy hiểm.

Nhưng lúc này ánh mắt của hắn cũng tràn ngập nét cuồng nhiệt.

Hắn liếm môi, khàn khàn quát:- Không ngờ kỳ thú này còn có thể có công kích bằng thần thức, mặc dù ngươi đã có chủ nhân nhưng Khâu mỗ nhất định vẫn muốn đoạt lấy ngươi!Lời của hắn mới vừa thốt ra khỏi miệng, thì nghe một giọng nói vô tình mà cực kì lạnh giá,chậm rãi truyền đến từ nơi xa:- Thật sao?Nháy mắt giọng nói này đã truyền tới, từng hồi tiếng ong ong bỗng nhiên xuất hiện khiến người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở phía xa xa hiện ra một cơn lốc khổng lồ.

Tốc độ của cơn lốc này rất nhanh, nháy mắt liền xông về phía màn sương đen.Khi mãnh thú ở bên ngoài màn sương đen đang muốn phản kháng, đột nhiên trong cơn lốc truyền ra một luồng sóng âm sắc bén, lập tức một tầng sóng khí từ trong cơn lốc dâng lên, những vật do sương mù hóa thành đều ào ào bị thổi tán đi.Cùng lúc đó, đệ nhị ma đầu gào thét một tiếng, vọt ra, và dung hợp lại với cơn lốc kia.

Trong lòng ma đầu hiển nhiên cực kỳ tức giận, sau khi nó khống chế cơn lốc, lập tức điên cuồng chuyển động chung quanh màn sương đen, thổi màn sương đen này thành từng mảnh nhỏ.Người đàn ông trung niên cũng không liếc mắt nhìn cơn lốc một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa, trong mắt lộ ra vẻ cẩn thận.Chỉ thấy một người đàn ông đầu bạc, mặc y phục đen, chậm rãi đi tới từ nơi rất xa.

Bước chân người này nhìn có vẻ như thong thả, nhưng thực tế cũng rất nhanh, gần như cũng chỉ vài cái nháy mắt thì người này đã lên tới trên đỉnh núi.Con ngươi của người đàn ông trung niên tên Khâu Tứ Bình nhanh chóng co rút lại, tay phải của hắn gõ lên trên trống một cái, lập tức chung quanh màn sương đen bị thổi đi, lập tức co rút kịch liệt, hình thành tám quả cầu sương mù màu đen, lơ lửng chung quanh thân thể hắn.Ánh mắt Khâu Tứ Bình chớp động, nói với giọng điệu bình thản:- Chắc hẳn các hạ chính là người am hiểu thượng cổ cấm chế rồi?Người đầu bạc này chính là Vương Lâm, tay phải hắn chợt vẫy, lập tức hai vật phẩm bay ra từ trong cơn lốc, phân ra là túi trữ vật và lò luyện đan.

Sau đó Vương Lâm vẫn chưa xem xét, mà là đặt ở trong ngực, lúc này mới liếc nhìn tu vi đối phương một cái.

Theo nhận xét của Vương Lâm, người đàn ông đó không ngờ đạt tới cảnh giới đại viên mãn của Kết Đan hậu kỳ, chỉ còn cách Nguyên Anh một chút.Nhưng chỉ cần hắn không phải Nguyên Anh thì nếu Vương Lâm muốn giết, thì cực kỳ đơn giản, ánh mắt hắn lạnh lẽo, âm trầm nói:- Ta chính là chủ của con thú này, không phải lúc trước ngươi sinh lòng muốn đoạt nó sao?

Đến đây đoạt nó đi, ta cho ngươi cơ hội!Tay phải Vương Lâm vung lên, đệ nhị ma đầu liền bay ra khỏi cơn lốc, lơ lửng ở trước người đối phương, vẫn bất động.Khâu Tứ Bình nhướn mày, hắn có thể nhìn ra, tu vi đối phương cũng xấp xỉ mình, cùng là Kết Đan hậu kỳ, nhưng thái độ người này cực kỳ kiêu ngạo, vậy hẳn là hắn có chỗ dựa vào.Khâu Tứ Bình trời sinh có tính cẩn thận, lúc này ánh mắt chợt lóe lên, liếc mắt nhìn bóng dáng tiểu thú ở phía trước người kia một cái, sau đó khóe miệng lộ ra mỉm cười, lắc đầu nói:- Thật khiến đạo hữu chê cười, lúc nãy Khâu mỗ chỉ nói đùa mà thôi, nếu như con thú này là vật của đạo hữu thì tại hạ sẽ không dám cướp đoạt.

Trước đây có nhiều hiểu lầm, mong rằng đạo hữu không nên để ý.Ánh mắt Vương Lâm có vẻ bình tĩnh, tay phải chợt vẫy, đệ nhị ma đầu lập tức bay trở về.

Đồng thời trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên ánh sáng đỏ, Cực Cảnh thần thức bỗng nhiên thoáng động, hóa thành một luồng tia chớp màu đỏ, nháy mắt trút xuống.Lập tức một luồng thần thức uy áp khổng lồ thình lình xuất hiện ở trong thiên địa.Khâu Tứ Bình vốn đang muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng đỏ trong mắt Vương Lâm, vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống.

Hắn không thể ngờ, người này không chờ hắn nói hết lời, liền ngay lập tức hạ sát thủ.

Hắn trong lòng giận dữ, thầm nhủ : Người này cũng là Kết Đan hậu kỳ như mình nên mặc dù hắn có pháp bảo, chẳng lẽ ta lại không có pháp bảo sao?Hắn hừ nhẹ một tiếng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, tay phải liên tục giơ lên, lập tức tám mảng sương hình cầu bên người lập tức hình thành sương mù dày đặc.Ánh mắt Khâu Tứ Bình lộ ra hàn mang, hắn hạ quyết tâm, nếu người này không chịu nghe hắn nói hết thì trước tiên mình cứ bắt hắn, sau đó mới nói chuyện.Chẳng qua ý tưởng của hắn vừa mới hiện lên, thì chỉ nghe phía đối diện của Vương Lâm truyền đến một âm thanh lạnh giá như gió từ Cửu U tới.- Diệt!Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm nhanh như sấm chớp, lập tức chìm vào trong màn sương đen.

Khi sương mù này va chạm với Cực Cảnh thần thức thì lập tức sụp đổ, tiêu tan không còn.Chỉ nghe tiếng vỡ vụn liên tiếp truyền đến, tám đám sương mù hình cầu ngăn trở thần thức đều sụp đổ toàn bộ.Sắc mặt Khâu Tứ Bình rốt cục đại biến, thân thể hắn cùng lúc đó lùi nhanh, không chút do dự hai tay bấm quyết, cắn vào đầu lưỡi, liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, với ý đồ ngăn trở luồng tia chớp màu đỏ kia.

Nhưng những ngụm máu tươi này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi lập tức bị bốc hơi, biến thành huyết vụ bay khắp nơi, không có một lần ngăn chặn hiệu quả.Một bóng ma tử vong đã rất lâu vẫn chưa xuất hiện qua, giống như mây đen, bao phủ ở trong lòng Khâu Tứ Bình.

Hắn không nhiều lời, nhanh chóng lấy ra mảnh gỗ màu đen lúc trước, ngay lập tức được triệu ra.

Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm đã tới người đó, đánh ở trên mảnh gỗ.Mảnh gỗ màu đen kia, lập tức truyền ra từng hồi tiếng vỡ vụn, một tiếng “Bộp” rồi hóa thành từng mảnh vỡ, chỉ thấy ánh sáng đỏ chợt lóe, liền chìm vào trong người Khâu Tứ Bình.Thân thể Khâu Tứ Bình chấn động, hai mắt lập tức lờ đờ, nhưng sau khi phun ra một ngụm máu to, vốn đôi mắt ông lờ đờ thì nay lại trấn tĩnh, chẳng qua trong sự trấn tĩnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt.Hắn không nhiều lời, thân thể lập tức lui nhanh về phía sau.Vương Lâm kêu khẽ một tiếng, dưới công kích của Cực Cảnh thần thức, người này không ngờ vẫn còn sống.

Điều này lại khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Phải biết rằng Cực Cảnh thần thức của hắn, trước đây chỉ mới xuất ra một lần mà gặp chuyện này, đó cũng là khi ở ngoài tu ma hải.

Có một gã tên là Thượng Quan Mặc, dùng một miếng ngọc bội thần kỳ bên người, nên đã tránh được một kiếp.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể di chuyển về phía trước, nhanh như chớp, nháy mắt liền đuổi theo, và xuất hiện ở trước mặt người này.Khâu Tứ Bình hoảng hốt trong lòng , cười khổ nói:- Đạo hữu, ngươi và ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao còn đuổi tận giết tuyệt chứ?Lúc này trong lòng hắn cực kỳ hối hận.

Kỳ thật chỉ cần suy nghĩ, thì có thể nghĩ ra, người có thể thi triển thượng cổ cấm chế há có thể là kẻ tầm thường sao.

Mặc dù tu vi của người này là Kết Đan hậu kỳ, nhưng mà ngay cả mình cũng không thể chống cự với công kích bằng thần thức của người này.

Nếu như mình không có kỳ bảo hộ thân thì e rằng vừa rồi mình có thể mất mạng.Theo đánh giá của hắn, mặc dù người này vẫn chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng lại có đủ công kích của Nguyên Anh kỳ.

Điều này làm sao có thể chống lại được, làm sao mà không chạy chứ!Tuy nhiên hắn cũng nghĩ đến việc đối phương hiển nhiên đang có một thứ pháp bảo dũng mãnh, cho nên mới có lực công kích mạnh như thế.Vương Lâm với bộ dạng lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện một chút vẻ châm chọc, bình thản nói:- Ngươi đã từng mấy lần phái người gọi cô gái họ Mặc đi ra, mục đích không phải là muốn tìm người thi triển ra thượng cổ cấm chế sao?

Tại sao hiện tại trông thấy người thì lại muốn chạy chứ!Trên mặt Khâu Tứ Bình lộ ra vẻ cười khổ, nói:- Đạo hữu, tại hạ không có ác ý, chỉ có chút... ...Hắn thoáng do dự, nhưng sau đó tiếp tục nói ngay:- Chỉ có một món hời quá lớn, cần đạo hữu đến đó trợ giúp để mở thượng cổ cấm chế!Khâu Tứ Bình này vốn là người thông minh nên sau khi nghe Vương Lâm nói thì lập tức đoán ra, thủ hạ mặc áo đen của hắn, e rằng đang gặp nguy hiểm, nhưng hắn lại giả bộ không biết, cũng không có hỏi lời nào.Vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, ánh sáng đỏ trong mắt chợt lóe, Khâu Tứ Bình âm thầm cắn răng, nhanh giọng nói:- Đạo hữu, ngươi và ta đều có Kết Đan hậu kỳ, nếu như ngươi nghe theo lời ta, Kết Anh sẽ nằm trong bàn tay!Ánh sáng đỏ trong mắt Vương Lâm từ từ biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào người này, giọng nói có chút âm trầm:- Lòng kiên nhẫn của ta có giới hạn, chỉ cho ngươi ba câu thôi.

Nếu như trong ba câu ngươi không thể khiến ta động tâm thì đừng trách Vương mỗ vô tình.Khâu Tứ Bình thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không dám để lộ ra mặt.

Hắn thở thật sâu, rồi nói:- Chắc hẳn đạo hữu cũng biết, chênh lệch rất lớn giữa Kết Đan và Nguyên Anh.

Nếu muốn Kết Anh, cho dù tìm được nơi có linh khí dày đặc thì xác xuất thất bại cũng vẫn rất lớn.Vương Lâm nói với thần sắc bình thản:- Câu đầu tiên!Giọng nói Khâu Tứ Bình như nghẹn lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục nói:- Trừ phi có một vài linh đan diệu dược có thể gia tăng tỷ lệ Kết Anh, nếu không căn bản là không thể thỏa mãn linh lực cần Kết Anh.Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nói:- Câu thứ hai!- Tuy rằng Khâu mỗ không có linh đan diệu dược gì, nhưng lại biết một thứ còn quý báu hơn linh đan vô số lần.

Nếu như ngươi có thể ăn thứ đó, thì chuyện Kết Anh không phải việc khó, mà thứ đó chính là nguyên anh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Tại hạ biết có một nơi, trong đó có ít nhất có hai người có Nguyên Anh Quy Tức!Khâu Tứ Bình chỉ nói có một hơi hết câu cuối cùng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 206: Thiên kiếp. ( 205/2095)Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại thoáng dao động.

Cái gọi là Quy tức, trên thực tế là khi một người đang tu luyện bị ngoại ma (1) quấy nhiễu, khiến bên trong Nguyên Anh rối loạn, khiến cho Nguyên Anh không thể rời khỏi thân thể, mà thân thể gần như đang ở một loại cảnh giới mơ ngủ.(1): ngoại ma là chỉ những sự kiện bên ngoài làm ảnh hưởng tới tâm trí.Đây là Quy tức!Phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này, chính là đưa tu sĩ đến một chỗ ngăn cách linh lực, khiến cho họ xua đuổi được ngoại ma.

Muốn tỉnh lại, thì phải có người ngoài trợ giúp, mà người đó phải có tu vi cao hơn tu sĩ quy tức, thậm chí cần phải cao hơn một cảnh giới, nếu không thì cũng vẫn không có chút tác dụng nào.Nếu như trong một thời gian dài tu sĩ quy tức không thể tự mình thức tỉnh, thì Nguyên Anh sẽ bị ngoại ma thẩm thấu vào, và lập tức tan thành mây khói, thân thể cũng theo đó bị rữa nát.Nhưng nói chung, phần lớn tu sĩ quy tức có thể thức tỉnh, chẳng qua là tu vi của họ sẽ bị hạ thấp thôi, nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn là mất đi tính mạng.Ở Tu Chân Giới, quy tức này cũng là bất thường, ít nhất cho tới bây giờ Vương Lâm vẫn còn chưa nghe nói tới, còn có tu sĩ bị vây trong trạng thái quy tức.Sau khi Khâu Tứ Bình nói xong, lập tức nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, muốn nhìn ra một chút manh mối từ biểu tình của hắn.

Nhưng đáng tiếc, thần thái của Vương Lâm không có biến hóa gì, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh tự nhiên.Vương Lâm trầm ngâm một chút, trong mắt lướt qua ánh sáng đỏ, liếc nhìn Khâu Tứ Bình, chậm rãi nói:- Ngươi làm sao biết được vẫn còn tu sĩ quy tức?Trong lòng Khâu Tứ Bình nhẹ nhàng thở ra, Vương Lâm chỉ cần hỏi, như vậy chứng tở lời ước ba câu lúc trước dĩ nhiên giải trừ.

Khâu Tứ Bình cũng không chút nghi ngờ, nếu như ba câu vừa rồi của mình không có đánh động đối phương, thì người này tất nhiên sẽ không chút do dự ra tay giết chết mình.Cùng là Kết Đan hậu kỳ, nhưng chênh lệch thì quá lớn.

Khâu Tứ Bình cười khổ trong lòng, ẩn chứa vẻ không cam.

Theo nhận xét của hắn thì trên người đối phương tất nhiên là có pháp bảo lợi hại cực kì.

Nếu không hắn không thể nào có lực công kích như vậy, khiến cho hắn ngay cả sức phản kháng cũng không có.Lúc này hắn nghe được câu hỏi của Vương Lâm, liền vội vàng nói:- Đạo hữu, nói đến chuyện này thì dài, không bằng chúng ta hãy ngồi xuống, chờ Khâu mỗ chậm rãi kể tỉ mỉ cho ngươi, như thế nào?Vương Lâm nhìn hắn một cái, thoáng gật đầu.Khâu Tứ Bình lập tức bay về phía trước, dưới chân hắn xuất hiện một ít màn sương đen, đưa hắn đi tới đình các ở đỉnh ngọn núi.Chờ sau khi Khâu Tứ Bình đi trước , thân thể Vương Lâm bay về phía trước, nhẹ nhàng lơ lững rơi ở tiểu đình trên ngọn núi, vung tay áo lên, một luồng gió nhẹ thổi bay một ít bụi trên ghế đá, vén vạt áo lên, rồi ngồi lêntrên.Tuy hắn đến sau, nhưng cũng tới đình này cùng một lúc với Khâu Tứ Bình.

Mặc dù thần thái Khâu Tứ Bình như thường nhưng trong lòng hắn lại chấn động.

Con ngươi của hắn hơi co rút lại, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường.Hắn biết điều này tất nhiên là đối phương đang cảnh cáo mình.

Ánh mắt đó khiến hắn hiểu được, dù có dở thủ đoạn chạy trốn chắc chắn cũng không thể thoát khỏi truy kích.Trên thực tế dụng ý của Vương Lâm đích xác là như thế.

Trong lòng hắn có chút lưu ý với chuyện của Khâu Tứ Bình.

Thật ra hiện tại chỉ có những chuyện liên quan đến Kết Anh, mới có thể hấp dẫn lực chú ý của hắn.Dù sao, tu vi hiện tại của Vương Lâm hiển nhiên đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ nên chuyện Kết Anh là chuyện cần phải nghĩ tới đầu tiên.Một khi hắn có thể Kết Anh thành công, thì chuyện chờ hắn, là làm sao đánh về Triệu quốc, làm cho trời đất u ám, máu chảy thành sông, khiến cho bầu trời Triệu quốc biến thành màu đỏ, khiến cho mặt đất của Triệu quốc biến thành màu máu, khiến cho tất cả người tu chân của Triệu quốc vĩnh viễn cũng không thể quên ngày đó, khiến cho toàn bộ kẻ thù của hắn ở Triệu quốc, phải dùng máu tươi của mình để cúng bái tổ tiên họ Vương!!Hắn muốn cho toàn bộ Đằng gia, từ người già cho tới con cháu, thậm chí phàm là người liên quan, toàn bộ ...

Kể cả chó gà cũng không tha!Hắn muốn cho lão già họ Mặc chết cũng không có chỗ chôn, khiến toàn bộ con cháu kêu gào chết thảm trong mấy tháng.Hắn muốn cho tất cả những người âm thầm trợ giúp Đằng gia, đều bị trừng phạt.

Toàn bộ bọn họ đều phải trả cái giá mà bọn họ không thể chịu đựng nổi cho chuyện này!Trọng yếu hơn, là hắn muốn đem Đằng Hóa Nguyên, rút hồn, lột da, lốc xương, bức gân, xẻ thịt!

Tóm lại dùng tất cả phương pháp mà hắn có thể nghĩ đến, để hoàn lại khổ hận hơn bốn trăm năm!Tay phải Khâu Tứ Bình lật một cái, trong tay có thêm một bầu rượu và hai cái chén, sau khi tự mình rót ra hai chén, cầm lấy chén, nhấp một ngụm, cười nói:- Đạo hữu, đây là rượu ngon ở tu ma bắc hải, lấy Tàn Vân quả sản xuất ra, uống một ngụm, dư vị vô cùng, đạo hữu nếu không ngại hãy nhấm nháp một chút.Vương Lâm vẫn chưa thúc giục đối phương hồi đáp vấn đề, mà liếc mắt nhìn chén rượu kia một cái, theo đó cầm lên quan sát cẩn thận, giống như trong này có vật thần kì thú vị gì đó.Rượu trong chén có màu xanh biếc, thoạt nhìn cũng trong suốt long lanh, rất xinh đẹp.Khâu Tứ Bình nhấp hồi lâu, lại phát hiện Vương Lâm giống như không có hứng thú gì với chuyện này, vì thế cười khổ, buông chén xuống, chậm rãi nói:- Đạo hữu, nếu như người khác tới hỏi, Khâu mỗ tất nhiên sẽ không nói, nhưng đạo hữu thì bất đồng, ngươi và ta đều là Kết Đan hậu kỳ, e rằng khát vọng lớn nhất trong cuộc đời này, chính là có thể Kết Anh, trở thành tu sĩ Nguyên Anh kì ở tuốt trên cao.- Về phần nguyên anh quy tức Khâu mỗ kể lúc trước, trên thực tế một trong những người đó là sư phụ của tại hạ!Nói xong, đôi mắt Khâu Tứ Bình nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm.Vương Lâm lại nhìn vào chén một hồi, lúc này mới buông, bình thản nói:- Giết sư phụ sao, không có gì đáng ngại, lúc trước tại hạ cũng đã từng trải qua.Khâu Tứ Bình cười ha hả, nói:- Không dám dối gạt đạo hữu, năm đó sư phụ thu Khâu mỗ làm đồ đệ, không phải là vì mục đích tốt đẹp gì.

Hắn và Đại sư huynh của ta đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Năm đó lúc hai người đang bế quan, bị ta âm thầm động tay động chân, hiện tại tính ra, đã ba mươi năm là quy tức, theo tính toán của ta, hai người bọn họ dĩ nhiên bị ngoại ma quấy rối nên sắp tiêu tán.

Lúc này chính là lúc ta cướp lấy Nguyên Anh này, đến lúc đó Nguyên Anh của hai người bọn họ, huynh đệ chúng ta một người một cái.

Sau khi ăn vào rồi Kết Anh, tất nhiên tỷ lệ thành công có thể gia tăng rất lớn.Đôi mày Vương Lâm thoáng nhíu lại, trầm ngâm một chút, rồi nhìn Khâu Tứ Bình, chậm rãi nói:- Không biết chuyện này có liên quan thế nào tới thượng cổ cấm chế?Khâu Tứ Bình nghe vậy cười khổ, cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn, lúc này mới giận dữ nói:- Trên thực tế chỗ bế quan của sư phụ ta là một động phủ cổ xưa.

Năm đó sau khi lão vô tình tìm thấy, liền thu làm của riêng.Sở dĩ ta có thể đánh lén hai người bọn họ trong lúc bế quan, thực ra cũng do ta đã sớm chuẩn bị nhiều năm đối với một số cấm chế trong động phủ.

Khâu mỗ nghiên cứu đã lâu nên mới có thể thành công đánh lén.Nhưng sau khi đóng động phủ, nếu tại hạ mở ra, cũng cực kỳ phiền toái, trong đó có rất nhiều cấm chế, Khâu mỗ thật không ngờ, chỉ mới gây ra một cấm chế để thu hút ngoại ma, mà khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền xảy ra, kết quả cho tới cuối cùng, hoàn toàn không thu được cái gì, mà trái lại mất nhiều hơn được.Vương Lâm nhíu mày, trở nên trầm ngâm.Khâu Tứ Bình vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức xuất hiện mấy khối ngọc giản trên tay, hắn đặt những khối ngọc giản này lên bàn, nói:- Ở đây là một số dấu hiệu của thượng cổ cấm chế mà ta theo cấm chế ở nơi đó vẻ lại.

Đạo hữu có thể nhìn xem, với thuật cấm chế của đạo hữu, tất nhiên có thể phân tích thật giả.Vương Lâm nghe vậy, cầm lên một trong những khối ngọc giản đó, thần thức vừa đảo qua, một lát sau hắn lại cầm lấy một khối khác, sau một hồi, hắn đều đã xem qua toàn bộ ngọc giản.

Trong ngọc giản có ghi chép một số thượng cổ cấm chế, thông qua những cấm chế này, nó thuộc về loại cấm chế phòng thủ, hẳn là bố trí vì thủ hộ động phủ.- Đạo hữu, ngươi xem thấy thế nào?Khâu Tứ Bình đứng bên cạnh hỏi.Vương Lâm trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Tứ Bình, nói:- Hai Nguyên Anh của những tu sĩ kia, phân loại cảnh giới như thế nào?Khâu Tứ Bình lập tức trả lời:- Gia sư có Nguyên Anh sơ kỳ, về phần Đại sư huynh của Khâu mỗ, hắn chẳng qua là vừa mới Kết Anh thôi, nếu như đạo hữu có thể mở ra cấm chế thì Nguyên Anh của sư phụ sẽ về tay ngươi.Vương Lâm trầm mặc một chút, nói:- Tại hạ không thể quyết định chuyện này ngay được, chờ ta suy nghĩ mấy ngày, sẽ nói với ngươi.Khâu Tứ Bình cũng không ngại, gật đầu nói:- Vốn phải nên như thế, Khâu mỗ cũng cần mấy ngày để chuẩn bị một số pháp bảo.

Đạo hữu, hiện giờ có thể nói ta và ngươi đã hóa thù thành bạn, lúc trước chúng ta có một chút hiểu lầm, bây giờ Khâu mỗ xin lỗi đạo hữu rất nhiều.Nói xong, người này đứng lên, lui ra phía sau vài bước, khom người về phía Vương Lâm.Vẻ mặt Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng hắn cũng rất cẩn thận.

Lần này người này làm ra vẻ như vậy, theo hắn nhận xét cũng là loại người cầm được thì buông được.Tuy nhiên với tâm cơ của Vương Lâm, há có thể bị những vẻ ngoài của đối phương mê hoặc, hắn hơi mỉm cười ứng phó, đứng dậy liền ôm quyền, nói:- Đạo hữu, đã như thế, vậy quyết định sau bảy ngày ở nơi này, tại hạ sẽ trả lời một cách thuyết phục.Khâu Tứ Bình tươi cười như hoa, gật gật đầu, cũng ôm quyền.Thân thể Vương Lâm lập tức bay lên, hóa thành một luồng cầu vồng, biến mất ở nơi xa.Chờ Vương Lâm đi rồi, vẻ tươi cười của Khâu Tứ Bình lập tức biến mất, trong mắt hiện lên một ít hàn mang, sau khi lóe ra vài cái, thân thể hắn bỗng nhiên thoáng động, chạy nhanh ngược với hướng của Vương Lâm.Chẳng qua hắn không có chú ý tới, ở bên đỉnh núi này, có một thứ hoàn toàn trong suốt, nhìn rõ biểu tình của hắn, và khi hắn rời khỏi, thứ ấy lặng lẽ theo sát phía sau.Không lâu sau, Vương Lâm liền về tới.

Hiện tại so với dĩ vãng ma đầu này tuyệt đối nghe lời hơn nhiều.Hiện tại nó đã theo sát Khâu Tứ Bình, mặc kệ tốc độ của đối phương nhanh hơn, nó cũng có thể thoải mái truy kích tới.

Nó vừa đuổi theo, vừa nghĩ về mỹ vị người áo đen lúc nãy.Người áo đen kia là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, phế đi tay chân của hắn, rồi mới cắn nuốt.

Nếu như chủ nhân không hỏi về Kim Đan kia, nó sẽ âm thầm che giấu, vụng trộm ăn.Nó đang nhìn chằm chằm Khâu Tứ Bình ở phía trước, trong lòng không tự chủ được dâng lên một chút tham lam.

Nó thầm nghĩ trong lòng, nếu như chủ nhân có thể đánh gã tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này chết, rồi sau đó ban cho mình, vậy thì tốt rồi.Trong mắt nó, người này có chút giảo hoạt, gần như là không thẳng tiến.Dường như là di chuyển lung tung, thậm chí có khi còn dừng lại, khẩn cấp nhìn ra phía sau, như vậy ngược lại cũng không khó, thấy đối phương đi lại chậm rãi như vậy khiến trong lòng Hứa Lập Quốc hơi hiểu ra, nó thầm nhủ : Hoá ra phi hành cũng có thể có nhiều dạng như vậy.

Lão tử xem như đã học xong, về sau khi tỷ thí với lão Nhị, lão tử cũng có thể dùng được rồi.Đúng lúc này, đột nhiên thân thể Khâu Tứ Bình ngừng lại ở phía trước, tốc độ lập tức giảm xuống, hắn đáp xuống mặt đất, nhìn khắp nơi.

Chung quanh nơi này là một cánh đồng hoang vu, ngoại trừ sương mù bao quanh tu ma hải, ngoài ra không có thứ gì khác.Sau khi hắn đáp xuống đất, lập tức lạnh lùng cười rộ lên, quát:- Đạo hữu, ẩn nấp lâu như vậy, hay là nên xuất hiện đi!Ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức ngẩn ra, lúc này nó đã đứng ở phía sau Khâu Tứ Bình, đối phương hét lớn một tiếng, dọa cho nó nhảy dựng lên, thầm nhủ: Không được rồi, bị đối phương phát hiện.Hắn lập tức lui về phía sau, nhưng ngay sau đó liền dừng lại, bởi vì lúc này Khâu Tứ Bình đã xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.Mặt Hứa Lập Quốc lộ ra vẻ hung ác, thầm nhủ : Lão tử liều mạng với ngươi.

Nếu như có thể nuốt kim đan của ngươi, hiển nhiên lão tử sẽ mạnh hơn một chút, hơn nữa cho dù chủ nhân có hỏi thì lão tử cũng sẽ nói, là ngươi ép lão tử nên ta không nuốt ngươi không được, cũng chính ngươi ra tay trước mà.Hắn đang muốn hành động, bỗng nhiên lúc này gã Khâu Tứ Bình kia không ngờ lại xoay người sang chỗ khác, nhìn về nơi khác, trong miệng vẫn quát lên:- Đạo hữu, nếu ngươi không hiện thân, Khâu mỗ phải ra tay rồi đó.Ma đầu Hứa Lập Quốc rất nghi hoặc trong lòng, thầm nhủ : Lão tử ở ngay tại đây nè, không phải ngươi vừa mới nhìn thấy ta sao, làm sao người còn nói ta chưa hiện thân chứ?Hắn thầm nói một hơi trong lòng, thân thể chợt nâng lên, lại bay tới trước mặt Khâu Tứ Bình, cách đối phương không đến một trượng, Hứa Lập Quốc thầm nhủ trong lòng :- Ra tay đi, chỉ cần ngươi ra tay, lão tử sẽ nuốt ngươi liền, mặc dù không thể nuốt toàn bộ, nhưng lão tử cũng muốn nuốt một nửa, ngươi mau ra tay đi chứ!Nhưng chờ sau khi Khâu Tứ Bình xoay người lại.Lúc này đây, Hứa Lập Quốc phản ứng chậm chạp nên cuối cùng phát hiện bất thường, thân thể hắn lại bay tới trước mặt đối phương, sau khi nhìn một chút, lập tức chửi ầm lên trong lòng, thầm nói : Ngươi đáng chém nghìn đao, căn bản là không phát hiện lão tử, mà dám đùa giỡn!Sau khi Khâu Tứ Bình đợi một chút, cuối cùng xác định chung quanh không ai, hơn nữa hẳn là cũng không thấy ai ở phía sau mình, nhưng hắn vẫn đang lo lắng, ngồi xuống tại chỗ, im lặng chờ thời gian trôi qua.Hứa Lập Quốc bay ở một bên thở phì phì, hung tợn nhìn chằm chằm Khâu Tứ Bình, trong lòng đang tranh đấu, thầm nhủ : Mình rốt cuộc có nên quan tâm đến sự trách cứ của chủ nhân hay không?

Liều mạng với người này.Người này quá mức đáng chết, không ngờ hắn lại dám trêu chọc Hứa Lập Quốc vĩ đại ta, điều này làm cho nó gần như không thể dễ dàng tha thứ.Nhưng sau khi lo lắng một hồi lâu, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng áp chế mình, thầm nhủ : Hiện tại nếu vào thời khắc mấu chốt mình phạm sai lầm, tất nhiên sẽ bị lão Nhị vượt qua, có lẽ nên từ từ, chờ sau này địa vị của mình được củng cố, tuyệt đối không chịu sự chế giễu này.Thời gian nhoáng lên một cái, liền qua được hai ngày.

Trong hai ngày nay Vương Lâm không rời khỏi động phủ này nửa bước, hắn vẫn đang không ngừng tế luyện Cấm Phiên, đưa vô số cấm chế lên nó.

Lúc này lá cờ tung bay trước người hắn, phía trên lá cờ màu trắng có dày đặc vô số điểm đen.Đại khái vừa nhìn thấy e rằng trên đó có không dưới hai, ba trăm điểm.Ở trong đó được chia cứ chín cấm chế thành một tổ, mà tuyệt đối mỗi tổ không có điểm giống, nhưng tác dụng lại cực kì khó lường.

Kỳ thật ngoại trừ vật liệu chế tác Cấm Phiên khó tìm, thì quá trình chế tác cũng không khó lắm.Thậm chí chỉ cần tùy tiện tìm một tu sĩ sử dụng cấm chế, cũng có thể chế tác được.Chẳng qua, về phương diện học vấn này cũng đã quá lớn rồi.

Nếu như tu sĩ tầm thường chế tác thì khi đưa cấm chế lên trên lá cờ, uy lực của nó tất nhiên sẽ không lớn lắm.

Mặc dù cuối cùng cũng chế tạo được nhưng Cấm Phiên này cũng sẽ không quá mức mạnh mẽ.Mặt khác, kỳ thực nói thẳng ra Cấm Phiên này cũng giống như trận pháp, muốn xem suy nghĩ của chính người thi pháp.

Nếu như người thi pháp liên tục bố trí lên đó chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế công kích, trong đó mỗi tổ đều không giống nhau, như vậy cuối cùng nếu nó thành công thì có thể nói Cấm Phiên này là một pháp bảo khiến tất cả mọi người cảm giác khủng bố.

Trên đó ẩn chứa công kích thật sự hùng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.Trái lại, nếu như liên tục bố trí chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế phòng ngự, thì với sự phòng ngự của cờ, hiệu quả vẫn đạt tới mức làm người ta cứng lưỡi.Đồng dạng, nếu như chỉ chọn duy nhất một thuộc tính vây khốn địch thì sau khi phẩm chất cao nhất đạt tới chín mươi chín vạn, về phía uy lực thì có thể nói là khủng bố.Cho nên mới nói, việc chế tác Cấm Phiên này, toàn bộ uy lực cuối cùng còn phải xem ước muốn của người chế tác.

Đương nhiên, nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế khi tiến hành chế tác thì độ khó khăn của nó cũng không kém hơn việc lên trời.Thử làm ví dụ, chín trăm chín mươi chín loại cấm chế, coi như chút thành tựu, trong đó cứ chín cấm chế tạo thành một tổ, nói cách khác, cần chín mươi chín tổ cấm chế hoàn toàn khác nhau.Nhưng nếu như muốn đi chỉ một con đường duy nhất, bố trí chín mươi chín loại cấm chế công kích hay phòng ngự hoàn toàn bất đồng, bản thân điều đó cũng gặp khó khăn nhất định.

Chẳng qua nếu như nghiên cứu cấm chế thật chuyên sâu, thì cũng có khả năng.Nhưng nếu đạt cấp thứ hai, chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại cấm chế, trong đó phải có chín trăm chín mươi chín tổ, độ khó khăn này lại được nâng lên mười lần, người có thể chế tác chỉ một loại công kích hoặc là phòng ngự, lập tức trở nên hiếm hoi như lông phượng hay sừng lân.Càng không phải nói đến cấp thứ thứ ba, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, độ khó khăn của nó phải gấp trăm lần loại cấp thứ nhất.

Lúc đó, thế gian gần như hiếm có người có thể nắm bắt nhiều cấm chế như vậy, chỉ duy nhất một thuộc tính nhưng cấm chế hoàn toàn bất đồng.Về phần phẩm chất cuối cùng, chín mươi chín vạn, độ khó được nâng lên ngàn lần, điều này gần như cũng chỉ là pháp bảo trong truyền thuyết, tối thiểu Vương Lâm thu được trong trí nhớ cổ thần, Cấm Phiên có phẩm chất cao nhất không phải là không có, nhưng Cấm Phiên có phẩm chất cao nhất chỉ có phòng ngự hoặc là công kích thì lại chưa bao giờ xuất hiện qua.Cấm Phiên chỉ có duy nhất công kích hoặc là phòng ngự,thì nhiều nhất cũng chỉ có ở cấp thứ ba thôi.

Mặc dù là cấp thứ ba, nhưng uy lực của nó cũng không kém loại sử dụng cấm chế bình thường khi đạt tới chín mươi chín vạn.

Thậm chí tại một số phương diện, nó còn cao hơn một bậc.Cho nên nói, Cấm Phiên chế tác thì đơn giản, nhưng nếu như muốn có được uy lực hùng mạnh thì là chuyện rất khó khăn.Vương Lâm chế tác cây Cấm Phiên này, là không phải đi theo một đường duy nhất, nó pha lẫn từng đại bộ phận cấm chế như công kích, phòng ngự, bảo vệ, tìm vật, vây địch.Chỉ có vậy, hắn mới có thể nhanh chóng chế tạo được Cấm Phiên.

Vương Lâm biết bất cứ lúc nào mình cũng gặp nguy hiểm đến sinh mạng ở trong tu ma hải, cho nên hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chế tác một cây Cấm Phiên.

Sau khi thử nghiệm uy lực của nó thì mới quyết định có nên hao phí một thời gian dài để chế tác một cây Cấm Phiên chỉ có một thuộc tính hay không?Dù sao hắn cũng có ba khối Mặc Gian Thạch trong túi trữ vật, có thể chế tác được ba cán cấm phiên!Vương Lâm định khí ngưng thần, hai tay biến hóa, lại xuất ra một đạo cấm chế, lúc này thần niệm của hắn khẽ nhúc nhích, thông qua ma đầu Hứa Lập Quốc, hắn đã nhận ra hành động của Khâu Tứ Bình.Sau hai ngày Khâu Tứ Bình im lặng ngồi tại một chỗ, thân thể bỗng nhiên chợt chuyển động, không ngờ sau đó lại biến mất không thấy.

Sau khi Hứa Lập Quốc ngẩn ra, lập tức chui vào dưới nền đất, cuối cùng nó cũng tìm được bóng dáng Khâu Tứ Bình ở sâu trong lòng đất.Ở dưới cánh đồng hoang vu, có một tòa động phủ, động phủ không lớn, nhưng lại ẩn rất sâu, Hứa Lập Quốc thuận lợi tiến vào động phủ, một số cấm chế được bày ở bên ngoài không có tác dụng gì với nó.Vừa vào động phủ, nó lập tức nhìn thấy Khâu Tứ Bình đang lật xem điển tịch ở trong thạch thất.

Thạch thất này gần như là một biển sách, vô số điển tịch được bày chung quanh, trong số đó tuyệt đại bộ phận đều có từ thời xa xưa, thậm chí nó không phải là hình thức ngọc giản, mà được khắc ở trên cây trúc.Thần thái Khâu Tứ Bình có chút ngưng trọng, hắn lật xem điển tịch thật cẩn thận, nhẹ ngàng lật rồi gấp, một lát sau, vẻ mặt hắn vui vẻ, cầm lên một quyển lớn, đi đến cái bàn đá bên cạnh, từ từ mở thẻ tre ra, lập tức tập trung tìm kiếm.Hứa Lập Quốc muốn tiến lên trước, nhưng vào lúc này, trong thạch thất bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng nhu hòa, ngăn trở hắn ra bên ngoài, hào quang vừa chợt lóe, Khâu Tứ Bình lập tức ngẩng đầu, thần thức quét quanh một vòng, cuối cùng vẫn không phát hiện gì khiến hắn lộ ra vẻ mặt hồ nghi, ánh mắt chớp động không ngừng nghe và nhìn bốn phía.Sau một hồi, hắn mới cúi đầu xuống, tiếp tục xem thẻ tre, chẳng qua tay phải của hắn lại vẫn luôn thử pháp quyết, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.Có ánh sáng nhu hòa ngăn trở kia nên Hứa Lập Quốc không thể tiến lên, vì thế nó mới ở bên ngoài, không ngừng nhìn vào bên trong.

Tại vị trí của nó cũng chỉ có thể nhìn thấy được một vài chữ nhỏ viết trên thẻ tre :-Thượng cổ cấm chế... ...Qua ba nén hương, Khâu Tứ Bình nhíu mày, khép lại thẻ tre, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc, sau đó khép thẻ tre lại, đặt nó trở lại giá sách, lại tìm trên đó một hồi lâu, cuối cùng cầm hai khối ngọc giản màu xám, đi ra khỏi thạch thất.Hắn khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh thạch thất, cầm lên một khối ngọc giản, đặt lên trên trán, nhắm mắt trầm tư.Thời gian nhoáng lên một cái, đã qua năm ngày trong thời hạn bảy ngày, trưa hôm đó, Khâu Tứ Bình bỗng nhiên mở hai mắt ra, đặt khối ngọc giản trên tay vào túi trữ vật, sau đó bắt thủ ấn, xuất ra một đạo linh quang, rơi ở trên vách tường bên cạnh, lập tức cả vách tường phát ra từng tiếng “ca” “ca”, cùng lúc đó vách tường dịch ra hai bên để lộ ra một cái đài.Chỉ thấy ở trên đài đó, được đặt ba pho tượng bằng sáp, một người đầu bạc mờ ảo ở chính giữa, đôi mắt liếc nhìn một cách giận dữ, ánh mắt lộ ra từng vẻ uy nghiêm.Ở hai bên lão, phân ra một nam một nữ đang đứng, đôi mắt người đàn ông âm trầm, vẻ mặt anh tuấn, thoạt nhìn ước chừng hơn hai mươi tuổi.

Người con gái còn lại có hàm răng trắng bóng, có vẻ thướt tha, đôi mắt ngầm lộ ra vẻ hơi đau thương, khiến cho toàn thân nàng thoạt nhìn có chút sinh động.Khâu Tứ Bình lặng lẽ nhìn ba pho tượng sáp, khi ánh mắt của hắn rơi ở trên người cô gái thì lộ ra một chút nhu tình, nhưng khi hắn nhìn về phía lão già và nam tử kia thì trong mắt cũng lộ ra hận ý rất sâu.-Lão thất phu, Đại sư huynh, cuối củng ta tìm được người thông thạo thượng cổ cấm chế.

Thật không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, ta có thể tiến vào đây để gặp mặt các ngươi, lúc này đây, bảo bối kia là của ta!Khâu Tứ Bình vừa nói xong, lập tức cười diên dại lên, trong tiếng cười ẩn chứa một chút điên cuồng, cuối cùng hắn đưa tay phải lên, chậm rãi sờ cô gái, cẩn thận vuốt ve trên mặt nàng, trong miệng thì thào:-Ta sẽ cho nàng sống lại một lần nữa, mặc dù cái giá phải trả là toàn bộ tu ma hải, ta cũng cam tâm tình nguyện!Hắn thở thật sâu, thu hồi tay phải, lui ra sau vài bước, lại xuất ra một đạo linh quang, lập tức chung quanh vách tường kêu lên tiếng ca ca, rồi chậm rãi xác nhập lại.Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong động phủ, thông qua Hứa Lập Quốc, thấy rõ toàn bộ.

Hắn trầm ngâm một hồi, ánh mắt chợt lóe, lòng thầm quyết định.Đêm khuya hôm sau, khi Vương Lâm đánh ra một tổ cấm chế cuối cùng trên lá cờ, lập tức toàn bộ lá cờ nhỏ bỗng nhiên thoáng động, điểm đen trên cờ dần dần mở rộng, cuối cùng bao vây toàn bộ phía trên mặt cờ.

Mặt của tiểu kỳ vốn màu trắng, lúc này hoàn toàn biến thành màu đen.Từng tia khí tức cổ xưa từ trong lá cờ phát tán ra, từng loại cấm chế ở trên lá cờ không ngừng hiện lên, cuối cùng hóa thành từng loại dấu ấn màu vàng nhạt, lóe ra trên lá cờ, vòng quanh cán cờ, không ngừng xoay tròn lên, khiến toàn bộ cấm phiên rất nhanh bị dấu ấn tràn đầy che kín hoàn toàn.Lúc này, vẫn tiếp tục còn có vô số dấu ấn, lóe ra trên mặt cờ, vì thế một đường cong do dấu ấn tạo thành, vòng quanh chung quanh cấm phiên, thành hình tròn kéo rộng ra.Cùng lúc đó, trên Kỳ Lân thành trong tu ma hải, sương mù dày đặc bị xuyên qua, vẫn kéo dài đến hơn mười vạn thước, ở trên đó là một mảnh tinh không.Giờ phút này, bên trong tinh không, đột nhiên ngưng tụ vô số mây đỏ, mây đỏ này mở rộng ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như đạt tới trăm dặm.Trong mây đỏ, từng tia thể khí vẫn đục, chậm rãi tràn ra từ trong đó.

Sương mù dày đặc trong tu ma hải vừa chạm vào thể khí vẫn đục, liền phát ra từng tiếng động sột sạt, liền giống như là ngọn lửa đỏ trên bàn ủi chạm vào băng tuyết.Lúc này, phía Đông của tu ma hải, trên một ngọn núi với xương khô chồng chất bỗng nhiên có một người đi ra, toàn thân người này được bao phủ bởi một vùng tử khí, không thấy rõ tướng mạo.Hắn ngẩng đầu lên, nhìn sương mù dày đặc ở phía trên, ánh mắt này dường như có thể nhìn thấu qua tầng sương mù, thấy được một vùng mây đỏ ở trên đó, hắn thì thào lẩm bẩm trong miệng :-Thiên kiếp?-Không có khả năng, từ khi thượng cổ Tu Chân Giới gặp tai nạn lớn bị hủy, đã đã không còn thiên kiếp rồi, tu sĩ hiện tại đều tu nghịch thiên, làm sao có thể gây ra thiên kiếp?

Chẳng lẽ thượng cổ tu sĩ không chết?

Nếu điều này là đúng, đó chính là thuốc bổ tốt nhất đấy!Người này vừa nói xong thì thân thể bỗng chợt động, thuấn di về phía nơi dẫn phát mây đỏ.Phía Tây tu ma hải, có một thung lũng thật lớn.

Trong thung lũng không ngờ có nước biển.

Phải biết rằng hiện tại cũng không phải mùa sương mù biến thành biển, nhưng ở nơi này không ngờ có thể xuất hiện nước biển, có thể nói là thật không thể tin nổi.Lúc này nước biển đang quay cuồng kịch liệt, từ vị trí trung tâm bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều bọt sóng, một người đàn ông mặc trường bào màu lam, đạp bọt sóng, chậm rãi tiến lên, hắn nhìn chằm chằm lên không trung, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, thấp giọng nói:-Thiên kiếp?

Trong tu ma hải, khi nào còn có chuyện náo nhiệt như vậy xảy ra.

Thiên Kiếp xuất hiện, e rằng sẽ dẫn ra những lão quái vật ẩn giấu rất kín.Khóe miệng lão lộ ra một chút tươi cười, thân thể từ mặt biển bay lên, tay phải chộp về phía trước, lập tức nước biển trong thung lũng bỗng nhiên phát ra từng tiếng động rầm rầm, không ngờ chậm rãi dâng lên.Cảnh tượng này làm cho người ta cực kỳ rung động.

Sau khi nước biển trong thung lũng bay lên, người này lập tức tiến vào trong nước biển.

Ở trong đó hắn vừa chỉ tay về phía trước, lập tức nước biển đột nhiên chuyển động, pha trộn với vạn quân chi thế, bay nhanh về phía trước.Tốc độ quay của nó còn muốn nhanh hơn thuấn di của những tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, theo từng tiếng động sấm chớp, trong nháy mắt biến mất vô tung.Ở cực Nam của tu ma hải, trong cửa hàng luyện khí tông ba tầng của một thành trì bình thường , một lão già tóc trắng với nếp nhăn trên mặt đang cầm một cây xương thú, đang nói khoát liên hồi với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.-Vị huynh đài này, vật ấy thật sự là một bảo bối, ta nói cho ngươi một chút tác dụng của đệ thất thập tứ, vả lại ngươi từ từ nghe ta nói tới... ...Lúc này vẻ mặt của tu sĩ Trúc Cơ kia xanh mét, nếu không phải trong luyện khí các không cho phép động thủ thì hắn đã sớm dùng một kiếm đánh chết lão già quấy rầy ở trước mặt từ lầu một đến lầu ba.

Hắn đoán rằng lão già này cũng chỉ cỡ Ngưng Khí Kỳ tầng bảy, tám.Hơn nữa điều khiến hắn không thể chịu đựng được, là khi lão già này nói chuyện, phun nước miếng ra, điều này làm cho hắn suýt nữa khống chế không được xuất ra pháp bảo.Cuối cùng hắn thật sự tức giận, phất tay áo, vội vàng ly khai luyện khí các, nhưng lão già kia không ngờ còn muốn quấy rầy.

Tu sĩ Trúc Cơ này mắt thấy rất nhiều người ở chung quanh đều đang nhìn về nơi này, vì thế ném ra một khối linh thạch hạ phẩm, cầm lấy xương thú, rồi cũng không quay đầu lại mà cười lạnh rời khỏi.Hắn đã hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải làm lão già này mất mặt!Lão già đầu bạc kia cười tủm tỉm nhặt linh thạch lên, đặt lên miệng thổi một hơi, trân trọng đặt vào ngực, nhưng vào lúc này vẻ mặt lão bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tầng mây.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 207: Giết người lấy đan. ( 206/2095)Đôi mắt lão già đầu bạc vốn đục ngầu, bỗng nhiên lóe ra hào quang cực kỳ sáng chói, thân thể với tấm lưng còng đang chậm rãi thẳng lên, trong nháy mắt khí thế toàn thân bỗng dâng lên.Từng luồng linh lực trong cơ thể của tất cả tu sĩ trong thành trì tại chỗ lão già này lập tức không chịu được sự khống chế, ẩn ước có một loại ảo giác thoát khỏi cơ thể, khiến trong lòng họ vô cùng hoảng sợ.Loại cảm giác này tới mau mà cũng đi rất mau.

Thân thể của lão già đầu bạc bỗng nhiên nhoáng lên, trong phút chốc cả người biến mất.Lúc này, chỉ thấy trong màn sương đen ở trên không trung của tu ma hải đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào, ngay sau đó, một con rùa khổng lồ dài đến mấy ngàn trượng, lộ ra thân thể trong sương mù.Cái đầu của nó thật lớn, phát ra từng trận uy áp vô biên.

Sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua liền há mồm hung hăng hút một hơi.

Lập tức tất cả linh khí trong phạm vi trăm dặm xung quanh liền giống như trăm sông đổ về một biển, bị nó mạnh mẽ nuốt vào miệng.

Sau khi hút đầy một miệng như vậy, lúc này nó mới nhanh chóng từ trong màn sương đen chạy về phía trước.Một lão già đầu bạc đang đứng ở trên lưng nó.

Người này chửi ầm lên :- Súc sinh, ngươi làm thú cưỡi cho ta một chuyến, không ngờ ngươi lại hút nhiều linh lực như vậy, ngươi cũng không sợ no chết sao?

Đúng lúc lão tử muốn nếm thử một chút hương vị của thịt Huyền Vũ đấy?Cùng lúc này Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn không biết vì sao đột nhiên mình có loại cảm giác vô cùng lo sợ, loại cảm giác này được truyền đến từ trên tu ma hải.Vương Lâm nhướng mày.

Hắn phất tay một cái, muốn thu hồi Cấm Phiên, nhưng lập tức phát hiện một luồng lực lượng vô hình bao quanh trên Cấm Phiên này, không ngờ không thể thu hồi.Cảnh tượng quái dị như thế lập tức khiến Vương Lâm biến sắc, hắn nhanh chóng đứng lên, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, đánh lên trên Cấm Phiên, nhưng mỗi khi đưa pháp quyết vào, nó lập tức bị lực lượng vô hình làm tiêu tan, và cũng không có một pháp quyết nào có thể xuyên thấu vào.Giờ phúc này, các loại cảm giác lo sợ trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, hắn nhướn mày, thần thức chi nhãn lập tức mở ra, bỗng nhiên vẻ mặt hắn không tự chủ được đại biến.Thông qua thần thức chi nhãn, hắn nhìn thấy rõ một đường tơ đỏ nhỏ bé từ bên trong Cấm Phiên lan ra.

Đường tơ đỏ không để ý ngăn cách của động phủ, xuyên thẳng lên trời cao.Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, thân thể của hắn không chậm trễ xông về phía trước, mở cửa động phủ, thân hình nhanh chóng lóe lên.

Khi hắn ổn định thân thể ở bên ngoài động phủ mới ngẩng đầu nhìn lại.Chỉ thấy đường tơ đỏ tự động bay ra khỏi động phủ, tiến vào trong chỗ trống của màn sương đen trong tu ma hải.

Vương Lâm trầm mặc một chút, tay điểm vào mi tâm, lập tức đệ nhị ma đầu đi ra từ trong thức hải.Sau khi ma đầu kia xuất hiện, không đợi Vương Lâm phân phó, thân thể lập tức lóe lên.

Với thần thức chi nhãn của Vương Lâm cũng chủ có thể nhìn ra một luồng tàn ảnh, lấy tốc độ cực nhanh, nhanh chóng hòa vào trong màn sương đen.Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, chợt nhìn xung quanh.

Sự việc này chứng tở pháp bảo hắn luyện thành thuộc hàng thượng phẩm.Trước đây, sau mỗi lần cổ thần luyện khí thì cũng sẽ gây ra thiên kiếp.

Thậm chí có thời điểm, cổ thần phân biệt phẩm chất của pháp bảo luyện chế ra là dựa vào uy lực của thiên kiếp giáng xuống.Uy lực thiên kiếp càng lớn thì nói lên uy lực pháp bảo càng mạnh.

Còn uy lực thiên kiếp càng nhỏ thì uy lực pháp bảo sẽ không đủ.Đương nhiên, chuyện này chỉ là một loại phương pháp tính toán cực kỳ cẩu thả, trên thực tế có sai lệch rất lớn.

Tỷ như nói cái Cấm Phiên hiện tại của Vương Lâm, uy lực phát ra, căn bản là không thể so với thiên kiếp.Thật ra nguyên nhân thực sự gây ra thiên kiếp, chính là ở trên Mặc Gian Thạch.

Mặc Gian Thạch này ẩn ở bên trong cơ thể của cổ thần trong một thời gian quá lâu, trên đó tự nhiên nhiễm lấy một ít khí tức của cổ thần, cho nên, lúc này mới gây ra thiên kiếp - thứ chưa từng xuất hiện trong vô số năm ở Tu Chân Giới, lại một lần nữa giáng lâm.Cũng bởi thế, thiên kiếp đã không xuất hiện vô số năm, lực lượng tích tụ dĩ nhiên đạt tới một loại trình độ khủng bố.

Cho nên lúc này đây chẳng qua là thiên kiếp của một pháp bảo bùng nổ, mà uy lực của nó thì khó thể tưởng tượng.Tất cả tin tức này thoáng hiện qua trong đầu Vương Lâm.

Hắn dĩ nhiên cũng hiểu được, vật gây ra thiên kiếp, chính là Cấm Phiên kia!Hắn không nhiều lời, nhanh chóng lao về phía động phủ, nhìn Cấm Phiên lóe ra ánh sáng quỷ dị, vẫn đang lơ lững ở trên không trung, hai tay không ngừng xuất ra từng cái cấm chế, ý muốn thu lại vật này.Theo tin tức Vương Lâm vừa mới có được từ trong ký ức của cổ thần, nếu Cấm Phiên thật sự bị thiên kiếp đánh trúng thì pháp bảo này chắc chắn vỡ tan.Pháp bảo khổ sở vất vả luyện chế, Vương Lâm quyết không cho phép nó bị thiên kiếp hủy diệt.

Thần thức chi nhãn của hắn lóe ra tia sáng kỳ lạ, hai tay không ngừng xuất ra các loại cấm chế, muốn thu vật ấy về.Lực lượng vô hình bên ngoài Cấm Phiên này dần dần có một chút lơi lỏng, nhưng chẳng qua vẫn không kém đi bao nhiêu.

Lúc này, ở trên bầu trời truyền đến những tiếng ầm ầm.

Chỉ thấy màn sương đen nhanh chóng tiêu tan, tiếp đó lui về, trong nháy mắt lần đầu tiên toàn bộ tu ma hải không có nước biển, không có sương mù, trong đó lộ ra một khoảng không vô cùng khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn.Cột mây đỏ không còn bất kì thứ gì ngăn trở, từ trên trời giáng xuống.

Lúc này đây, tốc độ của nó dĩ nhiên đạt đến cực hạn, mục tiêu của nó, chính là Kỳ Lân thành.

Tu sĩ bên trong thành đều lộ vẻ hoảng sợ.

Bọn họ dùng toàn lực điên cuồng chạy trốn.Đám mây đỏ rơi thẳng xuống.Trong nháy mắt khi nó đánh trúng Kỳ Lân thú thành, thân thể Kỳ Lân kia liền tan nát.

Đầu tiên lân phiến toàn thân bị lực lượng hủy diệt này bóc ra.Vương Lâm ở trong động phủ cảm thấy một cỗ lực lượng thật mạnh từ bốn phía đột nhiên truyền tới, dường như chỉ trong chớp mắt.

Hắn phun một ngụm máu tươi, âm thầm than một tiếng, quyết định buông tay.Nhưng đúng lúc này, ngoại lực vô hình xung quanh Cấm Phiên không hiểu sao đột nhiên biến mất.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không chút do dự, nắm lấy Cấm Phiên.Sau đó thân hình hắn bay vọt ra, trong một khắc Kỳ Lân thú tan nát thoát ra ngoài.

Chẳng qua trong nháy mắt khi hắn lao ra, một tia nhỏ như sợi tơ do mây đỏ hóa thành đột nhiên từ trong cơ thể Kỳ Lân thú lao ra, tốc độ cực nhanh phóng về Cấm Phiên Vương Lâm đang cầm trong tay.Sợi tơ kia quá nhanh.

Nếu Vương Lâm cho Cấm Phiên vào túi trữ vật cùng không kịp, lại còn khiến túi trữ vật tan tành.

Trong nháy mắt này, Vương Lâm cắn răng một cái, tay phải đảo một cái.

Trong khoảnh khắc khi sợi tơ kia phóng tới, Cấm Phiên đang cầm trong tay phải liền đảo sang bên tay trái.

Một pháp khí hắn chưa khống chế được hiện ra ở tay phải của hắn.Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm mới đổi pháp khí, sợi tơ đỏ kia đã đánh vào.

Pháp khí kia liền bị đánh nát.

Thân thể Vương Lâm lập tức dạt sang một bên.Chẳng qua trong nháy mắt khi pháp khí tan nát, vẫn có một tia đỏ cực kì nhỏ bé lóe lên.

Trong khoảnh khắc Vương Lâm không kịp phản ứng, liền chui vào trong tay hắn.Trong tích tắc này, thân thể Vương Lâm run lên.

Hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.

Kim đan trong cơ thể cũng lập tức bị thu nhỏ đi khá nhiều.

Sợi tơ màu đỏ nhỏ bé kia không ngừng sinh sôi trong cơ thể hắn, bạo phát hết lực lượng của nó.Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt.

Hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể hoàn toàn hỗn loạn, đành phải dựa hết vào kim đan mạnh mẽ khống chế.Sợi tơ đỏ kia bạo phát, hắn liền biết rằng thời gian của mình có hạn.

Nếu không thể khu trừ nó, vậy thì đón đợi hắn chính là cảnh toàn bộ linh lực trong kim đan hao tổn hết, kim đan tan vỡ.

Tiếp theo chính là cơ thể hắn.

Lúc ấy chính là lúc hắn hoàn toàn tử vong, cho dù là thần thức cũng không trốn thoát lực lượng của thiên kiếp.Lúc này tu sĩ chạy ra từ Kỳ Lân thú rất nhiều.

Do vậy cũng không có mấy người để ý tới hiện tượng dị thường trên người Vương Lâm.

Những tu sĩ trong thành hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy tứ tán .Cả Kỳ Lân thành bị hủy trong chốc lát.Lúc này từng đợt mưa đen kịt từ trên trời giáng xuống.

Sương mù trong tu ma hải dưới lực lượng của thiên kiếp toàn bộ bị bốc hơi thành mây đen.

Hiện giờ thiên kiếp biến mất, mây đen liền đổ mưa dày đặc.Trong tu ma hải, từ sau khi sương mù hóa thành nước biển, đây là lần đầu tiên có nước mưa từ trên trời rơi xuống, mặc dù đây là nước mưa mày đen.Lúc này thiên kiếp gây ra ảnh hưởng thật lớn.

Đầu tiên là sương mù trong tu ma hải hoàn toàn biến mất.

Hiện tượng này lập tức dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.

Đông đảo sinh vật trong sương mù, dù đã tử vong không ít trong thiên kiếp nhưng hầu hết lại từ trong sương mù chạy ra.Thậm chí một số ít hoang thú cường đại vốn hoạt động trong sương mù cũng hiện thân tại dải đất tu ma này.

Tu ma hải giờ phải đổi tên thành khoảng không tu ma mới thỏa đáng.Đông đảo dị thú xuất hiện khiến một loạt chuyện dị thú giết người, người giết dị thú xuất hiện.

Tất cả các tu sĩ đều biết trong cơ thể dị thú có nội đan, dù là để chế thuốc hay nuốt sống cũng có thể gia tăng tu vi.Đồng thời bởi vì sương mù trên toàn bộ tu ma hải biến mất khiến lá chắn thiên nhiên cũng biến mất.

Do vậy các tu chân quốc bốn xunh quanh tu ma hải đều hướng ánh mắt về đây!Cũng may ở đây còn có mấy đại môn phái thế lực cực mạnh đã tồn tại cả ngàn năm, cùng lúc ra mặt mới có thể ổn định được tình hình.Chẳng qua vẫn có nhiều tu sĩ bí mật nhân dịp này điên cuồng giết người đoạt bảo.

Do vậy tu ma hải vốn đã hỗn loạn nay lại càng thêm hỗn loạn.Chẳng qua mọi việc đều không có quan hệ với Vương Lâm.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, kim đan trong cơ thể mình đang không ngừng thu nhỏ.

Ở phía trên kim đan có một sợi tơ nhỏ màu đỏ.

Sợi tơ này điên cuồng phá tan linh lực của kim đan.

Đợi tới khi kim đan tan nát thì chính là lúc Vương Lâm mất mạng.Tu vi hắn bây giờ do kim đan thu nhỏ đã tụt xuống, chỉ còn là kim đan trung kỳ.

Theo tính toán của hắn, chỉ ba canh giờ nữa hắn sẽ từ đó tụt xuống sơ kỳ, sau đó nữa canh giờ nữa, kim đan của hắn sẽ vỡ vụn.Còn về ước định bảy ngày của Khâu Tứ Bình, hiện giờ Vương Lâm không rảnh để quan tâm.

Việc cần nhất của hắn bây giờ chính là tìm cách nhanh chóng hóa giải tia thiên kiếp kia!Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm.

Hai mắt hắn tràn đầy màu đỏ, tràn ngập sát khí.

Vì sinh tồn, hắn phải đại khai sát giới rồi!

Đáng tiếc linh dịch hắn đã dùng hết trong cổ thần.

Mấy ngày nay trong kỳ lân thành hắn lại không tích trữ nhiều.

Nếu không thì dùng linh dịch này cũng có thể giúp hắn duy trì một thời gian.Đúng lúc này, phía trước Vương Lâm xuất hiện một tu sĩ trung niên, vọt về phía hắn, âm trầm nói:nói:- Kết Đan trung kỳ ...

Chính là ngươi rồi!Hắn vừa mới nói, tia sáng đỏ trong đôi mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tu vi của đối phương là Kết Đan hậu kỳ, nhưng Vương Lâm chẳng những không né tránh, ngược lại tốc độ chợt tăng, nháy mắt liền xông về phía đối phương.Khoé miệng người áo đen kia lộ ra vẻ cười trào phúng, vừa muốn hành động, nhưng đột nhiên thân thể của hắn run lên, hai mắt lập tức đờ đẫn.

Lúc này, Vương Lâm đã vọt tới bên người hắn, tay chợt thọc vào bụng hắn, lập tức lấy ra kim đan, không một chút do dự, Vương Lâm liền lập tức nuốt kim đan vào bụng.Thậm chí ngay cả túi trữ vật hắn cũng không có thời gian đi lấy, nhanh chóng bay về nơi xa.

Toàn bộ thần thức của hắn tản ra, giống như một con sói, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.Tôn Phàm đang cấp tốc chạy trối chết, có hai dị thú có thể so với Kết Đan hậu kỳ đi theo phía sau hắn, chỉ cần tốc độ của hắn hơi chút chậm lại thì sẽ bị chúng nó đuổi theo nuốt chửng.Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của hắn, căn bản là ngay cả sức phản kháng cũng không có.Lúc này, hai dị thú kia càng đuổi càng gần, tiếng rít gào dĩ nhiên đang gần ở bên tai.

Tôn Phàm cười một cách chua xót, hắn biết lúc này đây e rằng mình chạy trời không khỏi nắng rồi.Nhưng vào lúc này, đột nhiên từng luồng cuồng phong thổi qua bên người hắn.

Uy lực cuồng phong rất lớn nên thân thể Tôn Phàm không tự chủ được quay vài vòng tại chỗ.

Khi hắn ổn định thân thể với vẻ mặt hoảng sợ thì tiếng rít gào thê lương của dị thú truyền tới bên tai.Hắn nhìn lại, lập tức ngẩn ra tại chỗ.Chỉ thấy một người thanh niên đầu bạc, giống như một ác ma, bàn tay thọc vào đầu dị thú, lấy ra nội đan, nuốt vào.

Về phần con dị thú còn lại, thì đã sớm bỏ mình, thi thể nằm ở một bên cạnh.Người thanh niên đầu bạc kia quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Phàm, không nói gì, nháy mắt thân thể bay đi rất xa.Mặc dù đối phương đã rời khỏi, nhưng Tôn Phàm cũng không dám có một cử động, vừa rồi dưới cái liếc mắt của đối phương, ẩn chứa sát khí, khiến tâm thần hắn kịch chấn, sau hồi lâu, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng hoảng sợ, vội vàng rời khỏi nơi này.Suốt cuộc đời này, bóng dáng người thanh niên đầu bạc như ác ma này luôn luôn quấy phá ở trong lòng Tôn Phàm.

Mặc dù sau bảy trăm năm, khi hắn đạt tới tu vi ước mong Nguyên Anh kỳ, nhưng khi nghĩ tới người thanh niên đầu bạc kia, tận đáy lòng của hắn nổi lên từng trận hàn ý, luôn luôn giật mình bừng tỉnh trong mộng.Thung lũng tu ma ở Bắc bộ, hai môn phái nhỏ, vì cướp đoạt một viên nội đan của dị thú bị thiên kiếp đánh chết mà bọn họ đang chém giết lẫn nhau, trong đó phi kiếm bắn ra bốn phía, pháp thuật đầy trời.Nhưng ngay đến lúc tu sĩ song phương chém giết hừng hực thì một người thanh niên đầu bạc, từ trên trời giáng xuống.

Người này vừa xuất hiện, cũng không nói ra câu gì, chỉ thấy trong đôi mắt của hắn lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị.

Một luồng tia chớp màu đỏ bỗng nhiên từ trong đôi mắt bắn ra, giống như một luồng điện quang hình rắn, xuyên về phía tu sĩ của song phương.Cùng lúc đó, tốc độ thân thể của người này cực nhanh, nhảy vào trong đám tu sĩ của song phương, trực tiếp đi qua, hai tay không ngừng chọc vào bụng của một đám tu sĩ kết đan để lấy ra kim đan, rồi nuốt vào.Gần như không đến mười giây, tất cả tu sĩ ở đây hoàn toàn bị bỏ mình.Về phần nội đan của dị thú làm cho song phương tự giết lẫn nhau, cũng bị người thanh niên đầu bạc này nuốt vào trong miệng.

Tiếp theo đó cả người hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng đi rất xa.Ở nơi này, bất kể dị thú, hay là tu sĩ, chỉ cần tu vi không đạt tới Nguyên Anh kỳ thì đều bị Vương Lâm vô tình chém giết, bất kể nam hay nữ!Do cắn nuốt kim đan càng ngày càng nhiều nên tu vi của hắn không hề giảm xuống.

Tốc độ thu nhỏ của kim đan, cuối cùng đạt tới một mức ổn định, nhưng thế chưa phải là hết.Không thể giải quyết vấn đề, loại cân bằng ổn định này, chỉ có thể duy trì liên tục trong thời gian mấy canh giờ, như vậy kim đan có lẽ vẫn không ngừng thu nhỏ lại, cho đến khi tan vỡ.Phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này, chính là không ngừng giết người lấy đan, sau khi đạt được đủ linh lực,thì mới có thể bức đường đỏ kia ra bên ngoài cơ thể.Tiếp đó, nhất định phải giết người nhiều, sát khí trong mắt Vương Lâm không có quá dày.

Hắn biết, chỉ với tốc độ giết người như hiện tại, thì tất nhiên còn thiếu quá nhiều.Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang.

Hắn đảo thần thức qua, bóng dáng lập tức phóng về phía trước, mấy con dị thú trong sương mù xuất hiện cách phía trước hắn trăm dặm.

Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm nháy mắt ly thể , tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức độc kiếm màu đen cũng theo đó lóe ra.Chém giết dị thú, để lấy nội đan.

Thân thể Vương Lâm không có dừng lại chút nào, tiếp tục lao tới, cùng lúc đó, toàn bộ thần thức của hắn tản ra, tìm kiếm những nơi có tu sĩ hoặc là dị thú tụ tập.Đang phi hành, bỗng nhiên thân thể Vương Lâm dùng lại, thần thức của hắn phát hiện được, cách chỗ này ngàn dặm về hướng Đông, có một đàn thú lớn.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe ra, lập tức thay đổi phương hướng, đi theo hướng Đông.Khoảng cách một ngàn dặm, nhanh chóng bị hắn vượt qua.

Ở đây có rất nhiều dị thú.

Sau khi Vương Lâm đến, không chậm trễ, tay phải đặt vào mi tâm, đệ nhị ma đầu lập tức xuất hiện, điên cuồng nhảy vào đàn thú.Ngay sau đó, độc kiếm màu đen cũng di chuyển theo, cuối cùng, chỉ còn lại là Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm.

Những loại công kích này lập tức giống như một thanh lợi kiếm, đánh giết vào trong đàn thú.Nhưng vào lúc này, cách đàn thú rất xa, đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào.

Một con bạch tuộc khổng lồ đang chậm rãi bò trên mặt đất.

Đôi mắt nó đen sẵm, lộ ra từng luồng tia sáng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Lâm ở phía xa.Vương Lâm nhìn thoáng qua, tu vi của con thú này dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh trung kỳ.

Hắn không dám chậm trễ xoay người bỏ đi.

Cảnh tượng như vậy, trên dọc đường hắn cũng đã trải qua rất nhiều.

Phàm là đàn thú như vậy tất nhiên sẽ có một con linh thú thượng phẩm có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.Thân ảnh Vương Lâm chợt lóe lên, nhanh chóng chạy về phía xa.

Linh thú thượng phẩm kia nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ lập tức chuyển động, đuổi theo Vương Lâm.Vương Lâm cũng không quay đầu lại, bay nhanh đi.

Sau khi linh thú kia đuổi theo một khoảng cách, có chút do dự, liên tục rít gào vài tiếng, rồi chậm rãi ngừng lại, một lần nữa quay lại trong đàn thú, xúc tu to lớn cuồn cuộn nổi lên về phía mấy con dị thú, rồi ném vào chúng vào trong miệng nuốt xuống, tiếp theo đó lại nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.Vương Lâm liền nhanh chóng tập trung vào bảy tên tu sĩ cách đó hai ngàn dặm, trong những tu sĩ đó có ba người là Kết Đan kỳ.Lúc này bảy người đang bao vây một con dị thú, triển khai công kích, nhe răng cười .Chẳng qua nụ cười của bọn họ lập tức ngừng lại, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe qua người bọn họ, tất cả bảy người đều tử vong, kể cả ba tu sĩ kết đan, bụng lộ ra một lỗ máu.

Về phần con dị thú kia, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một lỗ máu.Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hừ nhẹ, từ nơi rất xa truyền đến.- Độc Ma ma cung hạ lệnh, phàm là nằm trong phạm vi ma cung, cấm tất cả mọi người chém giết.

Ngươi lưu lại cho ta!Vương Lâm không có bất cứ do dự nào, trong lúc đối phương nói ra lời này, thân thể của hắn lập tức lui về phía sau, bay nhanh đi.Người vừa nói chuyện cười lạnh một tiếng, nháy mắt thân thể biến mất, lại xuất hiện ở trước người Vương Lâm.

Cùng lúc đó người vung tay phải lên, lập tức một luồng lực mạnh mẽ bỗng nhiên đẩy tới phía trước.Thân thể Vương Lâm lập tức lui về phía sau, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm phía trước.

Người này tuổi khoảng trung niên, mặc áo dài tím, khuôn mặt lạnh lùng, đi vài bước, liền đi tới chỗ thi thể bảy người.Người này cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:- Thủ đoạn quá độc ác.

Người khác thì giết người lấy bảo còn ngươi thì giết người lấy đan!Ánh mắt Vương Lâm chớp động, người này là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Một chút khí tức phát ra ngoài cơ thể cùng với thuấn di vừa rồi, hoàn toàn có thể thấy được đều đó.

Chẳng qua tu vi của người này tất nhiên không thể là Nguyên Anh trung kỳ.

Theo phân tích của Vương Lâm, đại khái phán đoán, người này rất có thể, chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ.Người này đến đây với ý đồ không tốt.

Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang, tay phải bỗng nhiên vỗ vào túi trữ vật, lập tức độc kiếm màu đen chợt bay ra, ở trên đỉnh đầu phát ra tiếng ong ong, tràn ra từng trận hàn mang.Ánh mắt người trung niên kia lộ ra một chút vẻ trào phúng, tay phải vừa động, hóa thành một cái quỷ trảo được sương mù bao quanh, xuất hiện ở trước người Vương Lâm, chụp mạnh xuống.Vương Lâm lật tay phải, Cấm Phiên lập tức bay lên, nháy mắt lớn lên, lập tức bao trùm trong phạm vi trăm dặm, từng cái cấm chế lập tức xuất hiện ở chung quanh.

Quỷ trảo kia lập tức bị hơn mười cấm chế bao vào trong, tản mát ra từng trận tiếng động xèo xèo, nháy mắt biến mất không còn.Người trung niên kia nhìn chằm chằm Cấm Phiên, cười lạnh một tiếng, tay phải cách không vung lên, lập tức một thanh phi kiếm màu tím từ trong tay áo chợt lóe ra, từng trận tiếng xé gió vang lên, như một tia chớp bắn về phía Vương Lâm.Thân thể Vương Lâm bất động, bấm tay niệm chú, thấp giọng quát:- Phá!Lập tức Cấm Phiên vừa động, từng cái cấm chế trên đó lóe lên, hóa thành một áo giáp cấm chế màu đen, chặn đứng ở trước người Vương Lâm.

Thanh phi kiếm kia bắn ở trên cấm chế, lập tức trên thân kiếm tràn ra từng ký hiệu cấm chế, nháy mắt cả thanh phi kiếm liền bị ký hiệu cấm chế vô cùng vô tận che phủ.Người trung niên nhíu mày, hắn không nghĩ tới, đối phương chỉ là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, không ngờ có pháp bảo kỳ dị quá mức.

Hắn vỗ tay phải vào túi trữ vật, lập tức bay ra một khối ấn hình hổ bằng đồng, hắn thì thào trong miệng, trong phút chốc cái ấn kia phát ra từng tiếng nổ vang, ngay sau đó, nó lập tức hóa lớn, biến thành một cái ấn thật lớn ước chừng cao khoảng bảy tám trượng.

Gần như trong nháy mắt, tự cái ấn kia phân ra thành hai, một con mãnh hổ màu đen từ trong đó rít gào lao ra.Sau khi mãnh hổ xuất hiện, lập tức đánh về phía Vương Lâm, thân thể Vương Lâm lui hai bước về phía sau, hai tay biến đổi pháp quyết, quát lên:- Khốn!Tiếng nói vừa dứt, Cấm Phiên lập tức lại vũ động một trận.

Lúc này đây, từng cái ký hiệu cấm chế, liên tiếp hợp thành một chiếc xiềng xích, nháy mắt xuất hiện từ bốn phương tám hướng, tạo thành từng chiếc xiềng sắt như trong nhà giam ở trước người Vương Lâm.

Con hổ đen kia nhào lên trên xiềng sắt kia, lập tức kêu thảm một tiếng, bị bật ra ngoài thật mạnh.Cùng lúc đó, lại một bức tường xiềng sắt xuất hiện, sau khi chặn con hổ này, ngay sau đó, hai bức tường xiềng sắt một trước một sau đột nhiên thoáng dao động, giao nhau từ trên xuống dưới , hình thành một hình vòng tròn, bao vây con hổ đen vào bên trong.Toàn bộ chuyện này gần như hoàn thành trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc con hổ đen nhào tới, con hổ này liền bị nhốt ở trong xích sắt do ký hiệu cấm chế hóa thành.Con hổ này liên tục rít gào ở bên trong, nhưng không có chút tác dụng.Lần đầu tiên vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi, ông thu hồi ý khinh miệt, mà trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:- Ngươi là đệ tử của ai ?Theo đánh giá của hắn, người có thể có pháp bảo như thế, tất nhiên có bối cảnh rất sâu, nếu không thì hắn không có khả năng chỉ là một Kết Đan trung kỳ nhưng không ngờ lại có bảo bối bực này.Đồng thời, sâu trong đáy lòng của hắn cũng không kiềm chế được dâng lên một tia tham lam.Vương Lâm chớp động ánh mắt, uy lực của Cấm Phiên đã không uổng công hắn vì nó chịu thiên kiếp xâm hại.

Cấm Phiên này vừa mới là loại hợp nhiều thuộc tính thôi, nếu như chỉ một thuộc tính thì uy lực của nó tất nhiên sẽ tăng lên gấp bội.Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái.

Lúc này thời cơ không cho phép, lúc nãy khi chỉ huy Cấm Phiên, linh lực trong cơ thể liền có chút không ổn.

Kích thước của Kim Đan lại giảm bớt một vòng, nếu như tiếp tục nữa thì không được bao lâu, Kim Đan của hắn sẽ vỡ vụn.Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, giọng nói lạnh lùng :- Gia sư tên là Cổ Lam!Người đàn ông trung niên ngẩn mặt ra, nhìn kỹ Vương Lâm vài lần, cười lạnh trong lòng.

Hắn không tin đối phương là đệ tử của Cổ Đế lão ma.

Phải biết rằng hai trăm năm trước Cổ Đế lão ma đã biến mất ở Toái Tinh Loạn, chuyện này đã huyên náo ồn ào hai trăm năm rồi.Hắn đang muốn nói chuyện, nhưng đôi mắt bỗng nhiên trợn to, nhìn chằm chằm vật trong tay Vương Lâm, chỉ thấy có hơn một túi trữ vật trong tay Vương Lâm.

Trên túi này rõ ràng được thiêu một chữ " Lam " nhàn nhạt.Tay phải Vương Lâm nhoáng lên một cái, túi trữ vật biến mất.

Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái, theo biểu tình đó có thể thấy được, người này biết túi trữ vật đó, ít nhất người này chắc hẳn đã từng nghe nói qua.Thân thể Vương Lâm chậm rãi lui về phía sau, hai tay hắn chợt thay đổi pháp quyết, lập tức mang theo Cấm Phiên, nhanh chóng bay đi nhanh, sau khi rời khỏi trăm trượng, tay phải hắn đánh ra một cái cấm chế, lập tức con hổ đen bị vây trong Cấm Phiên được thả ra.Trong nháy mắt, tốc độ Vương Lâm tăng lên, biến mất vô ảnh ở nơi rất xa.Vẻ mặt của người đàn ông trung niên âm trầm, nhìn chằm chằm về hướng biến mất của Vương Lâm, mấy lần muốn cất bước đuổi theo, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ qua.

Trước không nói túi trữ vật kia, pháp bảo dạng tiểu kỳ của người này khiến hắn có chút kiêng kị.

Hơn nữa coi bộ dáng của người này, vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Tuy rằng hắn có tự tin, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của mình, giết chết một gã Kết Đan kỳ, chắc là không quá khó, nhưng pháp bảo trong tay người này thật sự quá mức cổ quái.Điều này không khỏi khiến ý định truy kích trong lòng hắn có chút trì hoãn.

Ngoài ra, hắn nhận ra túi trữ vật kia.

Túi trữ vật có thiêu chữ " Lam ".

Nếu hắn nhớ không lầm, nó chính là vật của Cổ Đế.Người tầm thường không có khả năng biết chuyện này.

Chẳng qua nhiều năm trước, khi hắn đi vào ma cung của Cổ Đế, trong lúc vô ý nhìn thấy.Kể từ đó, tuy rằng Cổ Đế mất tích vào hai trăm năm trước, nhưng uy danh của lão vẫn còn.

Môn hạ đệ tử của lão lại rất đông, điều này làm cho hắn không khỏi mất đi hoàn toàn ý định truy kích trong đầu.Sau khi Vương Lâm bay đi cực xa, vội vàng thu hồi Cấm Phiên.

Trải qua chiến đấu gấp gáp như vậy khiến linh lực cho trong cơ thể hắn tiêu hao nhiều hơn.

Kim Đan lại thu nhỏ, dựa theo dự đoán của hắn, mình cần phải nhanh chóng gia tăng linh lực, nếu không chỉ có còn đường chết.Vương Lâm lấy ra một phân thức từ trong túi trữ vật của hắn.

Sau khi phát tán ra, phàm là trông thấy tu sĩ, chỉ cần dưới Nguyên Anh kỳ, liền điên cuồng lóe lên, sau khi giết chết, liền lấy Kim Đan.Thời gian trôi qua một chút, sau mỗi lần một luồng thần thức đạt được Kim Đan, thì sẽ lập tức bay trở về chỗ Vương Lâm, sau khi lưu lại Kim Đan, lại đi ra ngoài.Kể từ đó, vốn tu ma hải đã hỗn loạn, nay bởi vì thường xuyên xuất hiện chuyện giết người, do đó nó trở nên hỗn loạn hơn.

Càng ngày càng nhiều người tham dự vào trong đó, thậm chí một ít môn phái cỡ trung cũng bắt đầu rục rịch.Hai ngày sau, Vương Lâm khoanh chân ngồi tại chỗ Cấm Phiên bao phủ.

Vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, kim đan trong cơ thể đã giảm đến chỉ bằng khoảng móng tay, tu vi lại lùi đến Kết Đan sơ kỳ.Mấy ngày nay, sau khi hắn nuốt vào kim đan mà thần thức thu được, ngưng kết toàn bộ ở một nơi trong cơ thể, hắn đang chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt, dùng một kích trí mạng với sợi thiên kiếp kia!- Thần thức, thu!

Giọng nói Vương Lâm khàn khàn, tay bắt quyết một cách khó khăn.Lập tức, bất kể phân thức rơi rớt ở nơi nào đều chấn động, sau đó liền nhanh chóng trở về.

Trong tu ma hải, chỉ thấy từng luồng tia chớp màu đỏ, nháy mắt xẹt qua trời cao.

Mục tiêu của những tia chớp này, chỉ hướng về một vị trí.Theo từng luồng tia chớp màu đỏ chui vào Cấm Phiên, rồi chìm vào trong cơ thể Vương Lâm.

Một đám linh lực mạnh mẽ trong cơ thể hắn, càng lúc càng lớn, cuối cùng làm cho toàn bộ thần thức một lần nữa trở về.

Đôi mắt Vương Lâm lộ ra một ít hàn mang, hắn khống chế linh lực trong cơ thể, ầm ầm đánh về phía sợi thiên kiếp.Ba ngày sau, trong trăm dặm ở chỗ Vương Lâm, trong phạm vi Cấm Phiên bao quanh, bỗng nhiên Cấm Phiên thoáng động, thu nhỏ kịch liệt, cuối cùng hóa thành một cây tiểu kỳ, dừng ở trong tay một bóng người đầu bạc đang ở trong đó.Vương Lâm vung tay phải lên, Cấm Phiên liền được thu vào trong túi trữ vật.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 208: Điểm cuối của cực cảnh (1+2+3+4). ( 207/2095)Lúc này sắc mặt hắn không hề tái nhợt, lờ mờ lộ ra một ít huyết sắc.

Trong thời gian ba ngày, hắn cũng không thể thành công, bức sợi thiên kiếp ra ngoài cơ thể, mà chỉ dùng linh lực bao lấy nó, tạm thời giải trừ nguy cơ của Kim Đan.Đồng thời, dựa vào linh lực đạt được, hắn lại làm cho Kim Đan lớn mạnh, tu vi chẳng những không giảm, ngược lại có chút tinh tiến, chân chính đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.Nếu hoàn toàn khu trừ sợi thiên kiếp nhỏ bé này, theo phân tích của Vương Lâm, chỉ có một phương pháp, là tu vi của hắn phải đạt tới Nguyên Anh kỳ, lúc đó, hắn có thể thi triển thuật thần thông trong ngọc giản mà năm đó Mạnh Đà Tử lưu lại trong túi trữ vật, tên là Tố Truyền Độc, truyền sợi hiên kiếp nhỏ bé vào trong cơ thể người khác, do đó hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.Vương Lâm trầm mặc một chút, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.

Hắn nhắm hai mắt lại cảm ứng sự tồn tại của ma đầu Hứa Lập Quốc.

Bởi vì khoảng cách quá xa, nên hắn chỉ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của đối phương, sau đó hắn nhanh chóng mở hai mắt ra, nháy mắt thân thể chợt động, bay nhanh về phương Tây.Lúc này, tốc độ Vương Lâm chợt nhanh hơn, dùng thuật thổ độn đã lâu chưa không dùng tới.

Tiếp đó, tốc độ lập tức tăng vọt.

Thuật thổ độn chỉ có một khuyết điểm, là tiêu hao linh lực quá lớn.

Trước kia do nguyên nhân thân thể gặp vấn đề không thể giải quyết, Vương Lâm không tiện sử dụng thuật này.Tốc độ hắn trực tiếp tăng vọt, thần thức không ngừng cảm giác vị trí của Hứa Lập Quốc.

Rốt cục vào ngày thứ bảy, hắn đi tới nơi cách Kỳ Lân thành ba ngàn dặm, trở thành đống hoang tàn.

Nơi này chính là ngọn núi ngày đó hắn đã ước định.Hắn có thể cảm giác được, ma đầu Hứa Lập Quốc đang ở trong này.Sự thật cũng chính là như vậy.

Thời điểm thân thể Vương Lâm xông lên đỉnh ngọn núi, Hứa Lập Quốc lập tức từ trong đình lóe ra, chìm vào trong mi tâm của hắn.Cùng lúc đó, bóng dáng Khâu Tứ Bình xuất hiện ở trong đình.

Lúc này thoạt nhìn hắn có chút chật vật, hơi thở có chút bất ổn.Thân thể Vương Lâm chợt dừng lại, đi vào đình, ngồi ở trên ghế đá, quan sát đối phương.Khâu Tứ Bình cười khổ, nói:- Đạo hữu, Khâu mỗ ước chừng đợi ngươi ở nơi này hơn nửa tháng, nếu Khâu mỗ không tin đạo hữu tuyệt đối cũng là loại người không tuân thủ hứa hẹn thì tại hạ đã sớm ly khai.Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ xin lỗi, nói:- Tu ma hải phát sinh dị biến, làm cho rất nhiều tu sĩ nhân cơ hội chém giết nhau, các môn phái cũng tham dự vào trong đó, lại một lần nữa tranh đoạt thành trì.

Do đó, hành trình của tại hạ bị cản trở nên mới khiến đạo hữu đợi lâu.Khâu Tứ Bình thở dài, cười khổ nói:- Được rồi, Khâu mỗ đã giết không ít người có ý xấu ở nơi này, cũng coi như là có chút thu hoạch.

Đạo hữu, ngươi xem hiện tại chúng ta nên đi đến nơi đó chưa?Vương Lâm đứng lên, gật đầu nói:- Như thế cũng tốt, mời đạo hữu dẫn đường.Ánh mắt Khâu Tứ Bình chợt lóe, mỉm cười nói:- Đạo hữu, nếu chúng ta đều cùng hiểu nhau, coi nhau như minh hữu, không biết đạo hữu có thể nói ra cao tính đại danh được không?Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nói:- Vương Lâm!Khâu Tứ Bình liền ôm quyền, nói:- Vương huynh, khoảng cách từ đây đến đó rất xa.

Nếu huynh không chê, thì ngồi trên thuyền mây của ta đi!Hắn vừa nói xong, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức một con thuyền to lớn màu trắng, xuất hiện ở trên không trung.Con thuyền này dài chừng mười trượng, trên thuyền điêu khắc các loại hoa văn linh thú.

Trên đầu thuyền lại dựng một pho tượng phi điểu.

Pho tượng này trông rất sống động, thoạt nhìn có chút sinh động.Thân thể Khâu Tứ Bình vừa động, nhẹ bay lơ lững vào trong thuyền, quay đầu lại nhìn về phía Vương Lâm.Vương Lâm quét thần thức lên chiếc thuyền một cái, sau khi phát hiện không có gì dị thường, chân cất bước, liền đứng ở trên thuyền.

Đôi tay Khâu Tứ Bình lần lượt thay đổi, đánh ra một đạo linh bí quyết, ấn ở trên pho tượng phi điểu trên đầu thuyền, lập tức con thuyền run lên, nhanh chóng chạy về phía trước.Tốc độ con thuyền này chỉ chậm hơn phi kiếm một chút, nhưng không cần dùng linh lực thúc dục, cũng bớt chút phiền hà.

Vương Lâm đứng ở trên thuyền, chỉ thấy một quầng sáng mỏng manh, chiếu vào chung quanh thân tàu, ngăn cách cơn mưa màu đen, không ngừng rơi đã duy trì hơn nửa tháng nay.Trên bầu trời truyền đến từng trận sấm rền, bên trong mưa hỗn loạn, có cảm giác " một tia sét khiến lòng người rung động”.Lúc này Khâu Tứ Bình ở bên cạnh, từ từ nói:- Vương huynh, con thuyền này như thế nào?Vương Lâm gật gật đầu, khen:- Rất tốt!- Tại hạ chế tác thành con thuyền này.

Vương huynh, ngoại trừ Khâu mỗ có chút nghiên cứu cấm chế thì thứ làm ta thích nhất chính là chế khí.

Khâu mỗ hao phía thời gian mấy năm mới sưu tập đủ tài liệu, chế tác thành vật đó.Khâu Tứ Bình cười ha hả, giọng nói có chút cảm khái.Đúng lúc này, đột nhiên không trung một tiếng sét lớn, một tia sét từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù cách thung lũng tu ma rất xa, nhưng từ xa nhìn lại, vẫn có thể cảm giác được lực lượng của thiên uy.Loại tia chớp này hùnh mạnh hơn pháp thuật biến ảo của tu sĩ.

Thứ đó hoàn toàn không cùng cấp bậc.- Khâu mỗ sinh ra trong tu ma hải, đến nay tu luyện đã hơn hai trăm năm, nhưng chỉ có hơn nửa tháng nay, mới lần đầu tiên thấy được bầu trời thật sự.Khâu Tứ Bình ngẩng đầu nhìn một đám mây kéo đến đen nghịt trên thung lũng tu ma, lẩm bẩm.Vương Lâm đang muốn nói chuyện, đột nhiên đôi mắt sững lại, nhìn chằm chằm lên không trung ở phía xa, chỉ thấy nơi đó truyền đến từng trận tiếng động ầm vang.

Ngay sau đó, một con rùa vô cùng khổng lồ, chậm rãi xuất hiện từ nơi xa.Có một lão già đang đứng trên con rùa.

Lúc này hắn chỉ vào không trung, không ngừng mắng chửi, ngôn ngữ bẩn thỉu.

Mặc dù cách thật xa, nhưng từng chữ vẫn luôn truyền tới.- Lão tử, xxx, thiên kiếp khốn nạn kia, vừa rồi còn chưa nói hết mà, hiện tại nói chuyện với ngươi một chút.

Ngươi phạm vào điều thứ ba vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi ba... ...Vương Lâm nhướng mày, ánh mắt hắn nhìn vào con rùa khổng lồ ở dưới chân lão già, khí tức truyền từ trên người nó rất tương tự với hoang thú giao long trong thông đạo của Cổ thần năm xưa.Chuyện trọng yếu nhất chính là bộ dáng con rùa này gần như cùng một dạng với một sinh vật trong trí nhớ của Cổ thần.- Huyền Vũ!!Đôi mắt Khâu Tứ Bình trợn to lên, trong con ngươi đó bỗng nhiên co rút một chút, hắn biến sắc, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, đánh ra mấy đạo linh quang, dừng ở trên đầu pho tượng trên đầu thuyền.Lập tức toàn bộ con thuyền chậm rãi vòng lại chuyển hướng, dự tính nghiêng qua một bên, không muốn chạm mặt với lão già điên kia.- Huyền Vũ... ...Vương Lâm nhìn chằm chằm con rùa kia một chút, sắc mặt trầm xuống, trong trí nhớ của Cổ thần không có nói về Huyền Vũ, chỉ có một loại sinh vật tên là Đề Thú.Con thú này ăn linh khí, công kích mạnh nhất của nó đó là tiếng rống.

Tu sĩ tầm thường chỉ cần nghe được một tiếng thì linh lực trong cơ thể lập tức tan rã rồi sau đó trở thành thực vật cho con thú này.Lúc này lão già đang chửi rủa lại lấy ra một chiếc hồ lô dơ bẩn từ trong ngực, sau khi uống một hớp, tiếp tục chửi mắng.

Còn về Vương Lâm và Khâu Tứ Bình thì áp chế ngồi trên thuyền thuyền, và cũng không liếc mắt nhìn lão một cái.Mồ hôi đổ ra trên trán Khâu Tứ Bình, hắn đang khống chế con thuyền thật cẩn thận, chậm rãi vòng ra xa lão già.

Sau khi nó trực tiếp bay đi rất xa, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói với Vương Lâm:- Người này có thể dùng hoang thú Huyền Vũ làm vật cưỡi thì tu vi tất nhiên hơn xa sự tưởng tượng của ta.

Lần này xem ra dị biến ở Tu Ma Hải, dẫn ra không ít lão quái vật đang ẩn cư.

Cũng may lão không có ý định gây khó xử cho chúng ta, nếu không, lúc này e rằng dữ nhiều lành ít rồi.Vương Lâm liếc nhìn Khâu Tứ Bình, sắc mặt âm trầm nói:- Chưa chắc!Khâu Tứ Bình giật mình, lúc này Vương Lâm chỉ tay phải về phía trước, còn Khâu Tứ Bình lập tức khẽ biến sắc, chỉ thấy ở nơi chỉ của Vương Lâm, không ngờ lại xuất hiện một cảnh tượng mà lúc nãy nhìn thấy.Một lão già đứng ở trên con rùa, ngẩng đầu chửi ầm lên.Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, nói ra một câu trong miệng :- Trận pháp?Vương Lâm không để ý đến Khâu Tứ Bình, mà là đi lên đầu thuyền, quan sát chung quanh một phen.

Lúc nãy hắn đã cảm giác có chút bất hợp lí.

Thời khắc con thuyền thay đổi phương hướng, coi như có một chút dao động nhỏ, bốn chân con Đề Thú đẩy ra.- Không phải trận pháp, đây là cấm chế!Sau một lát, Vương Lâm nói với giọng diệu bình thản.Vẻ mặt Khâu Tứ Bình hơi trầm xuống, cau mày nhìn chung quanh, lập tức cười khổ nói:- Với tu vi của chúng ta, chắc là không dẫn tới chuyện vị tiền bối này cố ý bố trí cấm chế chứ?Vương Lâm không nói gì, thần thức âm thầm lưu ý chung quanh.

Hắn thầm nghĩ : Lão già trên con Đề Thú kia chắc chắn không thể vô duyên vô cớ tiến hành ngăn cản bọn mình, về phương diện này, e rằng sẽ có chút khó khăn.---o0o---Có lẽ lão già kia mắng đã mệt mỏi, nên sau khi uống thêm một hớp lớn rượu trong hồ lô, thì mới đặt mông ngồi xuống, đồng thời ánh mắt đảo qua, dừng ở trên con thuyền của Khâu Tứ Bình.Tay phải của lão già này thoáng vung lên, lập tức con thuyền kia nhanh chóng bay về phía lão, trong nháy mắt liền tiến tới gần hơn mười trượng.Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vội vàng cung kính, xoay người nói:- Vãn bối Khâu Tứ Bình bái kiến tiền bối.Mí mắt lão già kia vừa chớp, nói:- Ngươi biết ta sao?Khâu Tứ Bình giật mình, vội vàng nói:- Vãn bối... ...- Ta không biết ngươi, ngươi như thế nào biết ta.

Còn không biết ta thì tại sao gọi ta là tiền bối.

Lão tử già như vậy sao ...Như vậy đi, ta và ngươi nói chuyện khi ta ba tuổi, chờ ta nói hết chuyện mấy ngàn năm, như vậy ngươi sẽ biết được ta, nói về ta lúc ba tuổi ấy... ...Lão nhân này vừa mở miệng, sau đó liền nói liên miên không dứt, trông thấy mặt Khâu Tứ Bình dại ra, nói không nên lời.Qua hồi lâu, lão nhân kia mới ngừng lại, sau khi uống một ngụm rượu trong hồ lô.

Hồ lô kia dĩ nhiên trống rỗng, khóe miệng lão nhân nhếch lên, thầm nói: Sớm biết rằng hôm nay phải nói nhiều như vậy, sẽ chuẩn bị rượu nhiều một chút.- Ở đây la ó thì không được, hai người các ngươi đi theo ta uống rượu đi, trên đường ta sẽ kể cho các ngươi chuyện trải qua năm ta bảy mươi lăm tuổi.Nét mặt Khâu Tứ Bình thoáng co giật.

Hắn vội vàng lấy ra vài hủ rượu nhạt từ trong túi trữ vật, vội vàng nói:- Tiền ...

Ơ ...

Vãn bối có rượu ở đây, ngài cứ việc cầm lấy, không cần đi mua nữa.Vẻ mặt lão nhân vui vẻ, tay phải vừa động, lập tức cái bình trong tay Khâu Tứ Bình biến mất.Vương Lâm vẫn trầm mặc không nói, hắn căn bản không thể nhìn thấu tu vi của lão già này.

Hơn nữa hắn không thích nói chuyện với người khác cho nên chuyện này giao cho Khâu Tứ Bình là thỏa đáng nhất.Hơn nữa người này chặn lại bọn họ, rốt cuộc là có ý đồ gì.

Vương Lâm vẫn luôn tính toán trong lòng.

Dần dần, hắn hiểu ra một chút.

Chuyện này nhất định có liên quan đến thiên kiếp hoặc là những ngày gần đây chuyện hắn giết chóc.

Đương nhiên, cũng có khả năng ý đồ của lão già này cũng không phải Vương Lâm hắn, mà là gã Khâu Tứ Bình kia, nhưng từ trên thần thái của lão, Vương Lâm cũng có loại cảm giác mơ hồ, người này chặn bọn họ, sợ không phải do Khâu Tứ Bình, mà vì Vương Lâm ta!Lão già mở bình ra, sau khi ngửi một hồi, cười ha hả nói :- Dùng quả Tàn Vân làm rượu ngon.

Tốt lắm, tiểu tử ngươi khá hợp với khẩu vị của lão phu.

Thế nào, làm đồ đệ ta được không?Vương Lâm trong lòng trầm xuống.

Lão già này tuyệt đối sẽ không tự nhiên nói ra lời này, tiếp sau đó tất nhiên sẽ có yêu cầu!Lúc này Khâu Tứ Bình trông giống như hoàn toàn giật mình.

Nếu nói rằng lúc nãy người này chỉ có nói chuyện đâu đâu, nhưng hiện tại theo nhận xét của hắn, người này gần như là người điên, nào có ai thu nhận đồ đệ lại như vậy?Trong khoảng thời gian ngắn, dường như trên cổ hắn bị người nào đó bóp chặt, một câu cũng nói không ra, sau hồi lâu, mới cười khổ nói:- Tiền bối, ta... ...Lão già thoáng chớp mí mắt, nói:- Như thế nào, không thích sao?

Vậy thì quên đi.

Ngươi, ngươi làm đệ tử của lão phu được không?Lão nhân này xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Vương Lâm, nói như cười như không.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, lúc trước hắn dĩ nhiên đoán được,cuối cùng đối phương nhất định đưa chuyện đó đến bên mình, vì thế cung kính nói:- Vãn bối đã có sư môn rồi!- Môn phái nào?Lão già vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, nhưng theo cách nhìn của Vương Lâm, trong đôi mắt lão cũng có một ít lãnh ý.

Hắn lập tức càng thêm xác định suy đoán của mình trong lòng.

Lúc này đây người mà lão già này có ý đồ, chính là Vương Lâm hắn!- Triệu quốc, Hằng Nhạc phái.Thần thái Vương Lâm vẫn bình tĩnh, vẫn cung kính trả lời như vừa rồi.Lão già liếc mắt nhìn Vương Lâm với ý sâu sắc, vẻ tươi cười lạnh hơn, nói:- Trong vòng ba ngày, mà giết hơn một ngàn tu sĩ Kết Đan, tiểu tử kia, ngươi thật quá mạnh tay rồi!Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Khâu Tứ Bình lập tức biến đổi, hắn lui lại phía sau vài bước, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt không thể tin nổi.Vẻ mặt Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng nhảy dựng lên.

Vào lúc này, vô số ý niệm đang chuyển động trong đầu hắn.

Sau khi lão già này xuất hiện, cho tới bây giờ tất cả lời nói của lão, đều chợt lóe qua ở trong đầu, hắn thở sâu, nói với thái độ càng thêm cung kính :- Vãn bối đồng ý bái tiền bối làm sư phụ.Lão già ngẩn ra, sau khi nhìn chằm chằm Vương Lâm một chút, ý lạnh trong mắt chậm rãi tiêu tan, rồi sau đó cười ha hả, vung tay lên, lập tức đánh ra một tầng cấm chế, ấn ở trên mi tâm của Vương Lâm, lão cười nói:- Tốt lắm!

Ngươi quả nhiên thông minh, lão phu muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi hãy theo ta đi.Sau khi cấm chế kia tiến vào trong cơ thể, lập tức hóa thành một đóa hoa sen thật lớn, lấy kinh mạch Vương Lâm thân cây, mạch máu làm cành lá, máu làm chất dinh dưỡng, ngưng tụ ở trong cơ thể của hắn.Mặt Vương Lâm không lộ ra một chút dị sắc nào, mà trầm giọng nói:- Đệ tử và Khâu đạo hữu có ước định, cần giúp hắn hoàn thành một việc, nay xin sư tôn gia hạn thêm mấy ngày.Ánh mặt lão già thoáng ngưng lại, đầu quay về phía Khâu Tứ Bình.

Khâu Tứ Bình trong lòng đấu tranh một chút, rồi sau đó âm thầm cắn răng, gật đầu cung kính nói:- Tiền bối ...

Chuyện này mong rằng tiền bối châm chước một chút.Lão già thoáng chớp mí mắt, nói:- Ta cho ngươi thời gian một tháng.

Sau một tháng, ngươi phải đến luyện khí các trong bất kì những thành trì nào ở tu ma hải, báo ra tên Tôn Điên của lão phu, đến lúc đó lão phu nhất định sẽ biết liền.Nói xong, lão nhân này lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười ha hả, chân đạp Đề Thú, từ một bên chuyển động, bay về nơi xa, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng.Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, liếc mắt nhìn Vương Lâm có chút kiêng kị, cũng không hỏi lão già đang nói chuyện gì, mà trầm giọng nói:- Vương huynh, ta sẽ gia tăng tốc độ con thuyền nhanh hơn, đại khái sau hai ngày, chúng ta sẽ tới chỗ đó, còn tất cả những chuyện liên quan tới cấm chế, thì xin nhờ Vương huynh.Vương Lâm gật gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống ở đuôi thuyền, tay phải đặt vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai đều bay ra, quanh quẩn ở chung quanh.Cùng lúc đó hắn vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên được hắn gọi bay ra.

Lúc này dưới sự khống chế của hắn, Cấm Phiên bao phủ hắn vào trong phạm vi bản thân nó.Ngay sau đó, trong màn sương đen do Cấm Phiên hóa thành, toát ra giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm:- Khâu đạo hữu, Vương mỗ phải bế quan trong hai ngày, cảm phiền đừng nên quấy rầy.Khâu Tứ Bình liền đáp ứng, sau khi nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, tập trung điều khiển con thuyền, tốc độ phi hành lại nhanh hơn.Hai ngày sau, con thuyền của hai người dĩ nhiên đã đi tới một dãy núi hoang vắng.

Lúc này Khâu Tứ Bình quay đầu lại liếc nhìn vào nơi Vương Lâm đang bế quan, trầm ngâm một chút, rồi cũng không quấy rầy, mà khoanh chân ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi.Sau mấy canh giờ, Cấm Phiến ở bên ngoài thân thể Vương Lâm bỗng nhiên quay cuồng, kịch liệt co rút lại, cuối cùng hóa thành một cây cờ nhỏ được Vương Lâm thu vào túi trữ vật.Vẻ mặt Vương Lâm có chút tái nhợt.

Cấm chế hoa sen của lão già cũng không quá chặt chẽ, dĩ nhiên hắn đã phá giải một phần nào đó.

Tuy nhiên như hắn muốn phá giải hoàn toàn thì cần phải có thời gian nhất định.Chẳng qua, trong hai ngày nay hắn đã thấu hiểu hết tác dụng của cấm chế này, cấm chế tạo ra một tác dụng định vị.

Theo phân tích của Vương Lâm, phạm vi của nó phải cực kỳ rộng rãi.Sau khi Khâu Tứ Bình nhìn thấy Vương Lâm từ trong bế quan tỉnh lại, lập tức đứng lên, trầm giọng nói:- Vương huynh, phía dưới chính là động phủ kia.Vương Lâm gật gật đầu, nhìn thoáng qua phía bên dưới, tiếp đó thân thể bỗng nhiên bay lên, rời khỏi con thuyền, lơ lửng ở trên không trung.Tay phải Khâu Tứ Bình đánh ra một đạo pháp quyết, rơi ở trên con thuyền, lập tức con thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành cỡ bàn tay, được hắn thu vào trong túi trữ vật.Sau khi làm xong những chuyện này, thân thể Khâu Tứ Bình nhanh chóng rơi xuống và dừng ở trên một bãi đá ở giữa dãy núi, quan sát bốn phía một chút.

Hắn vừa đảo tay phải, một hòn đá màu đen nằm ở trên tay, trong miệng phun ra một luồng khí Kim Đan, lập tức hòn đá màu đen lóe ra ánh sáng đen.Tay phải Khâu Tứ Bình ném đi, hòn đá kia lập tức bay lên, lơ lửng ở giữa không trung.

Ngay sau đó, hai tay Khâu Tứ Bình thay đổi pháp quyết, liên tục đánh lên trên nó, lập tức ánh sáng trên hòn đá phát ra bốn phía, chậm rãi bay về phía thân núi.Theo đó khoảng cách từ hòn đá đến thân núi càng ngày càng gần, chỉ thấy từng đường sóng gợn xuất hiện ở giữa thân núi, dần dần tản ra bốn phía.Từ trong sóng gợn, có thể thấy được trong đó có một hang động hình bán nguyệt.Khâu Tứ Bình hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm.Vương Lâm trầm ngâm một chút, thần thức chi nhãn lóe lên, sau khi nhìn chằm chằm vào sóng gợn kia một lát, hai tay hắn nhanh chóng vung lên ở trước người, lập tức ba bóng tàn ảnh xoay vòng, từ trong đôi tay vung ra, nhanh chóng rơi ở trên sóng gợn ở thân núi.---o0o---Trong nháy mắt, sóng nước bao quanh thân núi, những vòng bao quanh này không ngừng dao động, hoặc là nhỏ đi, hoặc là lớn hơn, đặt biệt quỷ dị.Vương Lâm cũng không chớp mắt, hai tay nhanh chóng vung ở trước người, ngưng tụ ra một vòng tàn ảnh cấm chế.Đúng lúc này, đột nhiên trong một bong bóng sóng nước bỗng nhiên vỡ vụn, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, một vòng tàn ảnh trước người nhanh chóng xuất ra và rơi vào điểm bị phá hoại đó.Tiếp theo đó có càng nhiều bọt nước vỡ vụn, hai tay Vương Lâm nhanh chóng xuất ra từng tầng cấm chế tàn ảnh, bay nhanh đi, phân biệt đều rơi xuống trên mỗi một điểm bị phá vỡ.Chỉ có điều, càng về sau, bọt vỡ tan càng nhiều, dần dần, tốc độ của Vương Lâm rõ ràng theo không kịp tần suất vỡ nát.

Vẻ mặt Khâu Tứ Bình khẩn trương, lúc này nhìn thấy tốc độ của Vương Lâm không theo kịp, trong lòng không khỏi sốt ruột, tay phải của hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức một hòn đá màu đen bay ra.Ngay sau đó, hai tay hắn liên tục điểm lên trên, tiếp theo đó bỗng nhiên bắn ra một hòn đá, nhanh chóng rơi lên trên một bọt nước vỡ vụn mà Vương Lâm không kịp bổ sung.Ánh mắt của hắn lộ ra một chút vẻ đau lòng, nhưng vẻ mặt nhanh chóng lại ngưng trọng lại, hai tay liên tục điểm lên.

Mỗi khi Vương Lâm không kịp bổ khuyết vào chỗ hiện ra, thì hắn lập tức bổ xung lên hòn đá.Vương Lâm nhìn thấy tất cả chuyện này, ánh mắt hơi lóe lên, tốc độ hai tay có chút chậm lại, cố ý lộ ra một ít bọt nước, ép Khâu Tứ Bình bổ xung vào hòn đá.Cuối cùng, sau khi toàn bộ mười hòn đá đối diện biến mất thì tốc độ đôi tay của Vương Lâm lại nhanh hơn, liên tục bắn ra mấy cái cấm chế, chỉ nghe một tiếng ầm, những sóng nước trên thân núi, bỗng nhiên tách ra, lộ ra một con đường qua lại.Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vui vẻ, thân thể nhanh chóng vọt đi vào, ánh mắt Vương Lâm lóe ra, cũng không nhanh không chậm đi theo sau.Hang động không lớn, sau khi tiến vào, trong đây có bốn gian thạch thất, trong đó có rất nhiều tro bụi, chờ sau khi Vương Lâm tiến vào, hắn lập tức nhìn thấy Khâu Tứ Bình đang đứng ở bên ngoài một thạch thất, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn.Vương Lâm không để ý đến người này, sau khi quan sát một hồi, phát hiện toàn bộ bốn thạch thất này đều được bố trí cấm chế, ánh mắt của hắn liếc nhìn thạch thất thứ nhất ở bên trái, sau khi nhìn một hồi, phát hiện tốt nhất là nên phá giải cấm chế ở trên đó.Hắn có hơi trầm ngâm, hai tay không chậm trễ liên tục huy động, linh lực ngưng tụ trên hai tay, đánh ra một vòng tàn ảnh, dừng ở trên thạch thất.Lập tức thạch thất kia ầm ầm rung lên, vách đá chậm rãi bay lên, ánh mắt Vương Lâm thoáng nhìn vào trong này, lập tức đôi mắt bỗng nhiên trợn to.Trong thạch thất này không có một vật, chỉ có một pháp trận hình tròn trên mặt đất.

Pháp trận này thoạt nhìn có chút cố xưa, nhưng theo đánh giá cẩn thận của Vương Lâm, ký hiệu và tài liệu để tạo thành pháp trận này, không ngờ được duy trì cực kỳ đầy đủ.Hơn nữa, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra pháp trận này, đúng là một loại truyền tống trận cổ có thể vượt qua ít nhất trăm vạn dặm!- Trận này là truyền tống trận cổ, năm đó sau khi sư phụ ta phát hiện động phủ này, liền phát hiện trận pháp này.

Tuy rằng trận này nằm trong thạch thất, không có gió táp mưa sa, cho nên được duy trì đầy đủ, nhưng muốn mở ra truyền tống trận cổ, cũng phải cần cực phẩm linh thạch.

Ở trong toàn bộ tu ma hải, Khâu mỗ chưa từng nghe qua có ai có được cực phẩm linh thạch, cho nên trận pháp này cũng chưa từng có ai mở ra.Khâu Tứ Bình quay đầu lại, liếc mắt nhìn trận pháp kia một cái, bình thản nói.Vương Lâm không nói gì, nhưng trong lòng cũng có động tâm rất lớn.

Phải biết rằng sau khi hắn đi ra nơi của Cổ Thần, trên thực tế hắn rất muốn tìm tư liệu mô tả chuyện liên quan truyền tống trận cổ.

Nhưng hắn lui ra phía sau vài bước, rời khỏi vị trí.Vương Lâm nhìn chằm chằm thạch thất một chút, tay phải vừa động, một cấm chế tàn ảnh bay ra, dừng ở trên vách đá, nhưng vào lúc này, đột nhiên một con thú khổng lồ, bỗng nhiên chui ra từ trong thạch thất, rít gào một tiếng, hung hăng xông về phía Vương Lâm.Vẻ mặt Vương Lâm như thường, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay ra, hắn thấp giọng quát:-Thôn.Lập tức trong Cấm Phiên bỗng nhiên một bàn tay to đen như mực chìa ra, túm vào đầu con thú.Ngay sau đó, hai tay Vương Lâm liên tục biến hóa, đánh ra mấy vòng cấm chế.

Mỗi khi một vòng cấm chế rơi trên vách đá, đều có một cái đầu thú xuất hiện.

Dần dần đầu thú càng ngày càng nhiều, nhưng cấm chế này cũng vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.Khâu Tứ Bình nhíu mày, hắn trầm mặc một chút, lại lấy ra bốn hòn đá màu đen từ trong túi trữ vật, sau khi nhìn thoáng qua nó có chút đau lòng, hai tay liên tục điểm ở trên đó, tiếp theo đó bỗng nhiên ném ra, chia thành bốn hướng, phân biệt dừng ở trên vách đá.- Vương huynh, ta chỉ có thể áp chế đầu thú mười giây, nhanh lên!Khâu Tứ Bình thấp giọng quát.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, cầm lấy Cấm Phiên bỗng nhiên vung lên, lập tức hơn trăm ngàn cái cấm chế hình thành trong đó, bỗng tuôn ra, điên cuồng cuốn về phía vách đá.Vương Lâm không dám chắc có thể phá giải cấm chế trên vách đá trong thời gian ngắn.

Vì vậy hắn đã chọn phương pháp thứ hai để phá giải cấm chế, là phải ép buộc phá bỏ!Hơn một ngàn cấm chế từng cái rơi trên vách đá, lập tức toàn bộ vách đá bỗng nhiên xuất hiện vô số đầu thú.

Những đầu thú này đang giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lúc này bốn hòn đá trên vách đá, lại tản mát ra từng luồng ánh sáng nhu hòa, ngăn cản những đầu thú này chui ra.Trong nháy mắt, cấm chế trong Cấm Phiên rơi lên trên đó, lập tức liên tiếp những tiếng rầm rầm vang lên, từng mảng lớn bụi đất rơi xuống từ trên động phủ, thậm chí toàn bộ động phủ đều bắt đầu lay động hơn, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ xuống.Cùng lúc đó, vách đá phía thạch thất bên phải, nháy mắt cấm chế được mở ra, hai luồng ánh sáng màu vàng ảm đạm, nháy mắt bắn ra từ trong đó và thoát ra phía cửa động.Đúng lúc này, tốc độ hai luồng ánh sáng vàng đột nhiên thoáng chậm lại, trở nên lờ mờ hơn.

Ánh sáng ở trong đó càng ngày càng mờ, cuối cùng gần như biến mất.Hiển nhiên, tác dụng của hương khí mê đảo tâm thần đã phát huy tác dụng.Đôi mắt Vương Lâm sáng ngời, nháy mắt trong lúc hai luồng ánh sáng vàng bay ra gần như hắn đã thấy rõ bên trong hai luồng ánh sáng vàng, là hai đôi mắt nhắm nghiền, thân Nguyên Anh gần như trong suốt.Hơn nữa dựa theo mức độ suy yếu mà xem, bất cứ lúc nào nó cũng có thể sụp đổ tiêu tan.

Lúc này trải qua hương vị mê loạn tâm thần thúc giục, hai nguyên anh này dĩ nhiên gần như bị sụp đổ.Vương Lâm và Khâu Tứ Bình gần như cùng lúc ra tay, tốc độ của Vương Lâm nhanh hơn gã này một bước, hắn bắt lấy một trong hai Nguyên Anh hơi mạnh hơn một ít.

Sau khi chiếm được thân thể hắn không chậm trễ nhanh chóng xông ra khỏi cửa động.Thời điểm hắn lao ra khỏi cửa động, động phủ này liền sụp đổ, tiếp đó bỗng nhiên xuất hiện từng trận tiếng ầm vang sụp xuống.

Lúc này thân thể Khâu Tứ Bình cũng chợt lóe lên rồi lao ra.

Sau khi hắn đi ra, liền ôm quyền về phía Vương Lâm, vội vã nhanh chóng bỏ chạy, sợ Vương Lâm sẽ ra tay với hắn.Vương Lâm cầm lấy Nguyên Anh, nhanh chóng vỗ vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra.

Sau khi nó nhìn thấy Nguyên Anh này, trong mắt lộ ra vẻ tham lam ngập trời.Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, toàn thân Hứa Lập Quốc lập tức run lên, trên mặt lộ ra vẻ e ngại, trái lại thân thể xoay một vòng, sau khi quấn lấy Nguyên Anh này thì lại trở về thức hải của Vương Lâm.Làm xong những chuyện này, Vương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn động phủ sụp xuống, lại nhìn thấy Khâu Tứ Bình đã bay đi rất xa.

Đôi mắt hắn lóe ra, trầm ngâm một chút, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ đuổi giết người này trong đầu.

Dù sao một Nguyên Anh đối với thần thức của hắn mà nói, đã có thể là cực hạn chịu đựng của hắn.

Nếu như phóng vào thêm một cái thì khống chế ma đầu không được dễ dàng lắm, dễ dẫn đến chuyện bị người đoạt xá.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lúc này trong lòng hắn có chút kích động.

Sau khi nuốt Nguyên Anh này, hắn tin rằng mình có thể sẽ Kết Anh thành công, hắn thở sâu, áp chế ham muốn trong lòng, nhanh chóng bay nhanh đi.Một ngày sau, Vương Lâm dừng bước chân trên một sa mạc hoang vu.

Hắn nhìn khắp nơi, dọc theo đường đi, hắn đặc biệt chọn một số nơi hoang vắng để phi hành.

Trong phạm vi ngàn dặm, có thể nói là nơi hiếm có người và thú tới.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chân vừa bước, thân thể lập tức chìm vào dưới nền đất.Ở dưới độ sâu hai nghìn trượng, hắn ngừng lại, sau khi mở ra một động phủ đơn giản, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong động phủ, hắn thở sâu, tay phải đặt vào mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra ngoài.Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, thân thể ma đầu này lập tức duỗi ra, trong đó lộ ra Nguyên Anh tan vỡ gần như suy yếu, tiếp theo đó lơ lững ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Vương Lâm.Vương Lâm cũng không muốn liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, hắn hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau mấy giây bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt đó lộ ra vẻ quyết đoán, nắm chặc Nguyên Anh, rồi mới mở miệng nuốt vào.Nguyên Anh vừa vào trong cơ thể, Cổ Thần quyết lập tức vận chuyển, giống như một cối xay gió khổng lồ, Nguyên Anh lập tức tan ra, phóng xuất ra một luồng linh lực khổng lồ.

Luồng linh lực này lập tức chạy suốt một vòng kinh mạch toàn thân Vương Lâm.---o0o---Vương Lâm lập tức đình chỉ việc vận hành Cổ Thần quyết, phòng ngừa nó dùng toàn bộ linh lực Nguyên Anh để luyện thể.

Tiếp đó dưới sự khống chế của hắn, linh lực vô tận này nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch, giống như trăm sông đổ về một biển, toàn bộ dũng mãnh hướng về Kim Đan.Kim Đan của hắn lập tức mở rộng ra, màu sắc càng ngày càng đậm, kích cỡ không ngừng lớn lên, cuối cùng bề mặt ngoài của nó không ngờ xuất hiện một số khe nứt.Có một chút dấu hiệu Kết Anh, chậm rãi xuất hiện trong cơ thể hắn.Nhưng!Đúng lúc này, từ trong thức hải của hắn, tia chớp do Cực Cảnh Thần Thức hóa thành, lần đầu tiên không theo sự khống chế Vương Lâm, tự động vận chuyển, nhanh chóng lao ra thức hải, đột phá tử phủ, nháy mắt xuất hiện ở trong cơ thể của Vương Lâm, xông về phía Kim Đan, ầm ầm rơi xuống.Vương Lâm trợn to hai mắt, mặc kệ hắn khống chế như thế nào, Cực Cảnh Thần Thức kia cũng không kết thúc chuyện tự khống chế, trong khoảnh khắc đánh vào Kim Đan, một tiếng “Bụp” Kim Đan bị nổ ra.Trong cơ thể Vương Lâm đang tiếng hành bùng nổ, linh lực từ trong Kim Đan phóng xuất ra, điên cuồng chạy theo kinh mạch, va chạm với linh lực sau khi cắn nuốt Nguyên Anh.Cứ như vậy, hai luồng linh lực sau khi va chạm mạnh mẽ với nhau, lập tức xông ra khỏi kinh mạch trong thân thể của Vương Lâm, điên cuồng quét ngang qua.Thân thể Vương Lâm bị ném đi nghe rầm rầm, ngã thật mạnh trên mặt đất, đồng thời một ít vị ngọt xuất hiện trong miệng hắn.

Sau đó hắn liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, vẻ mặt lập tức tái nhợt đi.Hắn vùng dậy, lúc này đôi mắt Vương Lâm vô thần, trầm mặc không nói, sau một hồi, trong mắt hắn mới chậm rãi có một chút thần thái.

Hắn nhắm hai mắt lại, sau khi nhìn kỹ trong cơ thể, điên cuồng cười rộ lên, tiếng cười này vẫn liên tục thật lâu, dần dần, cuối cùng cười đến không thể nào nghe được, cũng có một loại bi phẫn thật sâu.- Cực Cảnh thần thức ...

Cực Cảnh thần thức ...

Cực Cảnh thần thức... ...Đôi mắt Vương Lâm đỏ bừng, trong miệng thì thào tự nói.Kim Đan trong cơ thể hắn cũng chưa tự nổ hoàn toàn, mà kích cỡ giảm mạnh đến cỡ móng tay cái.Trước đây, Vương Lâm từng có phán đoán sự tồn tại của Cực Cảnh liệu có ảnh hưởng tới chuyện Kết Anh của mình hay không.

Lúc ấy hắn vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng như một đòn cảnh cáo, khiến hắn hoàn toàn hiểu được, cửa ải khó khăn lớn nhất khi Kết Anh, chính là Cực Cảnh Thần Thức.Cái này gọi là thành cũng là Cực Cảnh, mà bại cũng Cực Cảnh.

Nhưng thực ra Vương Lâm cũng sốt ruột muốn biết tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao.

Tại sao trong khoảnh khắc Kết Anh, Cực Cảnh Thần Thức không chịu khống chế mà tiến công Kim Đan!Hắn chua xót thở thật sâu, nhắm mắt ngồi xuống, điều dưỡng thân thể.Ba ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, thân thể nhảy lên, sau khi rời khỏi động phủ, hắn trực tiếp triển khai tốc độ cực nhanh để nhanh chóng tìm kiếm những thành trì chung quanh.Nửa tháng sau, Vương Lâm gần như đã đi qua tất cả đường phố trong phần lớn những thành thị ở chung quanh, đương nhiên, hắn vẫn chưa đi qua luyện khí các.Trong những đường phố đó, hắn vẫn chưa tìm được một chút nào dáng dấp có liên quan Cực Cảnh.Trong lúc mờ mịt, trong đầu Vương Lâm đột nhiên hiện lên động phủ của Khâu Tứ Bình trước đây.

Trong đó có đầy ấp điển tịch, thậm chí có rất nhiều điển tịch, đều tồn tại theo hình dáng thẻ tre, bởi vậy có thể thấy được tuổi của nó hiển nhiên từ thời cực kỳ xa xưa.

Thế cho nên chỉ một chút dao động pháp lực, sẽ khiến cho nó vỡ tan, không thể khắc lên ngọc giản.Nghĩ đến đây, thân thể Vương Lâm nhanh chóng di động, bay nhanh về phía vị trí động phủ mà Khâu Tứ Bình cư trú vào ngày đó.Năm ngày sau, Vương Lâm đi tới vùng bình nguyên kia.

Lúc này hắn mặc kệ Khâu Tứ Bình có ở trong này hay không?

Nếu đối phương ngăn cản thì Vương Lâm tất nhiên sẽ giết chết hắn một cách sạch sẽ và gọn gàng.Tuy rằng Khâu Tứ Bình có được một Nguyên Anh, nhưng thời gian Kết Anh tuyệt đối không phải là nửa tháng ngắn ngủn, là có thể hoàn thành, cho nên lúc này Vương Lâm cũng không lo lắng về Khâu Tứ Bình.Trên cánh đồng hoang vu, thân thể Vương Lâm trầm xuống, rơi vào trong nền đất, rất nhanh, hắn liền tìm được động phủ của đối phương.

Về phần cấm chế bên ngoài động phủ, đối với hắn mà nói, không có gì khó khăn, sau khi trực tiếp phá giải, liền thành công tiến nhập động phủ.Thần thức Vương Lâm đảo qua, Khâu Tứ Bình không có ở trong động phủ.

Hắn không chút do dự, nhanh chóng đi vào gian thạch thất có toàn là điển tịch.

Đối với cấm chế bảo hộ gian thạch thất, Vương Lâm phải hao phí một ít thời gian.

Sau ba canh giờ, hắn đã phá giải và đi vào gian thạch thất này.Sau khi tiến vào, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi tĩnh tâm lại, bắt đầu lật tìm xem.Trong những thẻ tre đó, phần lớn đều ghi lại miêu tả về phương diện cấm chế.

Toàn bộ những cái này đều bị Vương Lâm đảo mắt qua một cái.

Ở đây không có miêu tả điều gì liên quan đến hai chữ Cực Cảnh.Trong lòng Vương Lâm hơi trầm xuống, tiếp tục giở ra, bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn vào một thẻ tre, thẻ tre đơn giản này thoạt nhìn cực kỳ xa xưa, hơn nữa thậm chí có một số nơi bị nát.Sau khi cầm lên, Vương Lâm mở ra vừa nhìn, lập tức thân thể run lên, rồi liền đi tới cái bàn đá bên cạnh, nhẹ nhàng đặt thẻ tre xuống, chậm rãi trải nó ra.Phần lớn trên thẻ tre đều miêu tả cấm chế, chỉ duy nhất trên một mặt trúc cuối cùng, có ghi một loạt những chữ nhỏ.- Ở Tu Chân Giới, có một loại biến dị linh lực, có thể sinh ra một loại lực lượng thần bí được gọi là Cực Cảnh.

Ta chuyên môn nghiên cứu lực lượng Cực Cảnh kia đã nhiều năm, nên mong muốn lưu lại một chút để lưu truyền cho đời sau.Loại lực lượng thần bí được xưng là Cực Cảnh, thật sự theo ta nhận xét, nó là một loại thiên kiếp khác!

Nếu không, cũng không có chuyện một kích có thể giết chết tu sĩ cùng cấp độ, mà chỉ có thiên kiếp mới có thể có uy lực bậc này!Điểm cuối của Cực Cảnh, rất nhiều người nghiên cứu cũng giống như ta, đều thống nhất cho rằng, là Nguyên Anh kỳ.

Nhưng ta đã tra sách sử và cũng phát hiện một hiện tượng thú vị.Đầu tiên ta muốn nói, trong sách sử không có ghi lại ai có được Cực Cảnh, chẳng qua ta lần theo một ít dấu vết để lại trong đó, tìm ra manh mối của mấy tu sĩ cùng có Cực Cảnh.Những người này dừng lại ở Kết Đan cũng có, dừng lại ở Nguyên Anh cũng có, còn lại thì dừng lại ở Hóa Thần.

Có thể nói, không có bất kì quy luật gì đáng nói, hoàn toàn là xem cơ duyên của người đó.Trên thực tế ta có đột phá về nghiên cứu Cực Cảnh, nhưng phải quy cho một người.

Lai lịch tính danh của người này, ta không tiện kể ra, nhưng đây cũng chính là tu sĩ có Cực Cảnh thần thức đầu tiên mà ta gặp!Hắn có tu vi Nguyên Anh kỳ.Người này muốn đột phá Nguyên Anh để đạt tới Hóa Thần, cho nên tìm ta trợ giúp, nhưng cuối cùng, ta vẫn thất bại... ...Vương Lâm đắm chìm vào trong đó, nhìn lại từng chữ một.

Sau hồi lâu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút vẻ mù mịt.Căn cứ chuyện ghi chép trên thẻ tre này, Vương Lâm lập tức phán đoán ra, điểm cuối của Cực Cảnh của mình, chỉ sợ cũng là Kết Đan kỳ, nếu không, trong nháy mắt nó không có khả năng xuất hiện ở Kết Anh, xuất hiện cảm giác Cực Cảnh không chịu khống chế.Như vậy, nói cách khác, tu vi của hắn sẽ đình chỉ ở Kết Đan hậu kỳ, trong cuộc đời này hắn không có khả năng đột phá.

Cho dù thế nào Vương Lâm cũng không thể chấp nhận chuyện này !Nếu tu vi không có đột phá, như vậy cừu hận hành hạ hắn bốn trăm năm, sẽ không có cơ hội giải tỏa.

Từ nay về sau Tư Đồ Nam cũng sẽ không tỉnh lại, trong thời khắc này tất cả chuyện này đều muốn ngừng hẳn lại!Đằng Hóa Nguyên hiển nhiên vẫn có thể sống.

Vương Lâm không có bất kì cơ hôi nào báo thù rửa hận.

Trừ phi, hắn còn có lòng muốn trốn.

Cuộc đời này không thể trở lại Triệu quốc, nếu không, Đằng Hóa Nguyên tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn.Vào giờ phút này các loại ảo tưởng trước đây chỉ còn là thất vọng và buông xuôi.Thành cũng Cực Cảnh ...

Bại cũng Cực Cảnh ...

Vương Lâm nắm chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng ngập trời.Nếu muốn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, như vậy cần phải bỏ qua Cực Cảnh, bỏ qua tất cả tu vi do Cực Cảnh mang tới, chỉ có thể làm như vậy, cuối cùng hắn mới có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ.Đây là một lựa chọn rất gian nan, người được nêu trên thẻ tre, vì tu sĩ Cực Cảnh Nguyên Anh kỳ đã từng tìm lão trợ giúp nghĩ tới một phương pháp, là phải tán công!Cùng với chuyện tán công thì Cực Cảnh cũng sẽ tiêu tan, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi Cực Cảnh, sau một lần tu luyện lại đột phá tu vi.Vị tu sĩ Cực Cảnh Nguyên Anh kia, cuối cùng cũng không chọn phương pháp này.Hiện tại, sự chọn lựa gian nan này đang nằm trong tay Vương Lâm.Không bỏ qua Cực Cảnh, như vậy cuộc đời này mình không thể đột phá, mỗi một lần Kết Anh, đều bị Cực Cảnh ngăn trở.

Nhưng nếu như bỏ qua thì tu vi gian khổ hơn bốn trăm năm của hắn, lập tức sẽ rơi xuống tận cùng, cần phải tu luyện một lần nữa, hơn nữa lúc này, hắn đang ở tu ma hải, có thể nói là nguy cơ ở khắp nơi, có thể nói tu vi chưa khôi phục, liền rơi vào kết cục bị người giết chết.Sau hồi lâu, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, hắn thở sâu, đặt thẻ tre đang cầm trong tay về chỗ cũ, thân thể chậm rãi đi ra động phủ.Chuyện đầu tiên hắn phải làm, là hoàn toàn giải quyết cấm chế hoa sen trên người mình!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 209: Phương pháp không tán công. ( 208/2095)Sau khi hoàn toàn giải trừ cấm chế hoa sen này trong động phủ, Vương Lâm mới có thể tiến hành chuyện trong lòng.

Hắn thở sâu, ánh mắt lóe ra hàn mang, trầm mặc một chút, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên hơi động, lập tức chìm vào dưới nền đất, dùng thuật thổ độn lao nhanh về phía xa.Mấy ngày sau, Vương Lâm đi tới động phủ ở phía dưới cách nền đất mấy nghìn trượng.

Ở nơi đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay ra.

Sau khi triệu hồi ra, động phủ ở chỗ hắn lập tức bị hơn một ngàn cấm chế đan xen vây lại .Vương Lâm hít một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt, vận chuyển linh lực hỗn loạn trong cơ thể, chậm rãi lưu chuyển theo kinh mạch.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đợi sau khi hắn điều chỉnh linh lực một hồi, lại chậm rãi dung nhập Kim Đan vào bên trong, linh lực tuần hoàn chữa trị trong cơ thể.Dần dần, Kim Đan của hắn chậm rãi khôi phục như trước, tu vi lại đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.Cùng lúc đó, Vương Lâm lập tức cắt đứt linh lực trong kinh mạch, hắn có chút do dự, rồi lại quyết đoán khống chế linh lực trong cơ thể, tấn công ầm ầm về phía cấm chế hoa sen trong cơ thể.Vào thời điểm tháng trước, khi Cực Cảnh Thần Thức công kích Kim Đan, linh lực trong cơ thể hắn liền sinh ra một đợt tấn công mang tính bùng nổ, cấm chế hoa sen này cũng chịu ảnh hưởng, dĩ nhiên có nhiều nơi xuất hiện dấu hiệu yếu đi.Lúc này, dưới sự tấn công của Vương Lâm, cấm chế hoa sen bỗng nhiên lơi lỏng trong phạm vi lớn.Ba ngày sau, Vương Lâm vẫn nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên mở hai mắt, hai tay nhanh chóng điểm vài cái ở trước ngực mình.

Mỗi một lần ngón tay chạm vào thân thể, nháy mắt trên đầu ngón tay của hắn cũng đã xuất hiện một luồng linh lực như sóng gợn.Dần dần, cùng với tốc độ hai tay của hắn càng lúc càng nhanh, trước ngực Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện mấy điểm sáng.

Những điểm sáng này hiển nhiên tràn ra từ trong cơ thể hắn và xuyên thấu qua da thịt lộ ra ngoài.Những điểm sáng này nhanh chóng càng ngày càng nhiều, dần dần ở trước ngực hắn hình thành một hình dạng hoa sen.

Cuối cùng Vương Lâm khẽ quát một tiếng, hai tay đặt ở ngực, chậm rãi đẩy về phía trước.Chỉ thấy những điểm sáng này, từng cái chui ra từ trong cơ thể hắn, hợp lại với nhau, giống như một đóa hoa sen màu trắng, chậm rãi thoát ra ngoài cơ thể hắn.Mãi cho đến khi những điểm sáng này thoát ra khỏi cơ thể của hắn khoảng ba tấc, ở trên những điểm này vẫn đang có từng tia sáng nối liền với thân thể của hắn.Mồ hôi trên trán Vương Lâm tràn ra to như hạt đậu.

Lúc này mồ hôi trên người hắn toát ra như mưa.

Nhưng vì hắn muốn bức cấm chế hoa sen này ra ngoài hoàn toàn nên mới mạnh mẽ cắn răng một cái, lại khẽ quát một tiếng, hai tay bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy về phía trước!Lập tức những điểm ánh sáng này bao gồm tia nối với hắn kia chui ra ngoài cơ thể Vương Lâm, dưới sự thúc đẩy của hắn, liền lơ lững về phía trước.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật, lập tức một con tiểu thú phi hành bay ra khỏi túi trữ vật, nhanh chóng lao thẳng vào trên cấm chế hoa sen.Ngay sau đó, cấm chế hoa sen kia dường như là một con yêu vật ăn thị người, nhanh chóng co rút lại, bao lấy tiểu thú.

Cuối cùng sau khi lóe ra vài lần, rồi hoàn toàn chìm vào trong cơ thể tiểu thú, biến mất không thấy.Cho đến lúc này.

Vương Lâm mới thở phào một hơi.

Trong mắt hắn mắt lộ ra hàn mang, nâng tay phải lên điểm vào trán tiểu thú kia một chút, lập tức tiểu thú phát ra từng trận kêu gào, cũng nhanh chóng bay ra khỏi động phủ mà không quay đầu lại.Cấm chế bao quanh ở trong ngoài động phủ, trong khoảnh khắc tiểu thú bay qua, đều mở ra một đường.

Thậm chí bùn đất dưới nền đất, dưới sự khống chế của Vương Lâm, hiện ra một thông đạo.Con thú này đi qua không gặp trở ngại gì, sau khi lên tới mặt đất chợt lóe ra, vội vàng bay đi rất nhanh về nơi xa.Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia cười lạnh.

Tuy rằng hắn không biết lão già dùng Đề Thú làm vật cưỡi có mục đích gì, nhưng hắn nghĩ rằng lão chắc cũng không có ý gì tốt.

Hiện tại cấm chế hoa sen bị giải trừ và cấy lên thân tiểu thú, nếu đối phương tìm, vậy thì đi tìm con tiểu thú này đi.Nhưng Vương Lâm biết, một chút kỹ xảo này, chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian cho mình thôi, thời gian lừa đối phương cũng không thể quá dài, chẳng qua điều hiện tại Vương Lâm cần nhất, chính là thời gian!Hắn thở sâu, thân thể xông về phía trước, cùng lúc đó tay phải hắn khẽ vung, Cấm Phiên liền bị hắn thu lại, bay nhanh đi, vội vàng rời khỏi động phủ này.Vương Lâm biết rõ rằng hiển nhiên mình không thể tiếp tục lưu lại tu ma hải này, nếu không, tất nhiên sẽ không ngừng gặp phiền toái.

Nếu như dựa theo kế hoạch trước đây hắn có thể đạt tới Nguyên Anh, như vậy trái lại hoành hành ở tu ma hải này sẽ không bị ngăn trở, ngoại trừ một một số lão quái Hóa Thần kỳ thì hắn cũng không e ngại bất cứ người nào.Chỉ có điều, hiện tại việc đột phá tu vi để đạt tới Nguyên Anh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, do đó kế hoạch của hắn sẽ có một số thay đổi.Sau khi Vương Lâm rời khỏi động phủ, tốc độ gia tăng đến cực hạn, cả người gần như hóa thành một tia sao băng bay nhanh sát mặt đất, phóng vọt về phía trước.Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đi tới động phủ của thượng cổ tu sĩ nơi hắn đạt được Nguyên Anh kia.

Sau khi quan sát ở bên ngoài một hồi, thần thức của Vương Lâm đảo qua, xác định ở đây không có ai, lúc này mới vỗ vào túi trữ vật, độc kiếm màu đen lập tức bay ra, dưới sự chỉ dẫn của Vương Lâm, phi kiếm này lập tức biến thành lốc xoáy đâm vào trong đá vụn.Một thông đạo nhanh chóng bị phi kiếm đào ra, cuối cùng chờ sau khi phi kiếm đào thông, Vương Lâm quay đầu lại nhìn bốn phía, trong lòng thầm nhủ:-Tu ma hải, tạm biệt!Bỗng nhiên hắn xoay người, khom người chui vào thông đạo.Ở trong này, hắn tìm được thạch thất truyền tống trận, Vương Lâm vẫn chưa đi vào, mà xoay người lại vung tay phải lên, lập tức phía sau thông đạo sụp xuống, phong kín miệng thông đạo.Ngay sau đó, hai tay hắn liên tục chuyển động, đánh ra mấy tầng cấm chế, hoàn toàn đóng lại cửa vào, lúc này mới xoay người đi vào thạch thất.Thạch thất này cũng sụp xuống, chẳng qua trước khi Vương Lâm rời đi, từng lưu ý thạch thất này rất nhiều, âm thầm tung ra một tầng cấm chế để bảo hộ.Cho nên, tuy rằng nơi này sụp xuống, nhưng lại không làm thiệt hại trận pháp, sau khi hắn cẩn thận phủi sạch những hòn đá trong thạch thất, Vương Lâm đứng ở trên trận pháp, cúi đầu nghiên cứu một chút, cuối cùng lấy ra một hòn đá hình thoi sáng bóng lóe ra màu tím đen từ trong túi trữ vật.

Thoạt nhìn hòn đá trong suốt sáng bóng, dường như ẩn chứa một số thứ như mây khói trong đó, chậm rãi lơ lững ở bên trong.Hòn đá này chính là cực phẩm linh thạch cực kì hiếm trong tu ma hải!

Cũng chính là vật cung cấp linh lực cần thiết để mở ra truyền tống trận cổ.Do dự một hồi, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, hắn không hề do dự, nhanh chóng cắm linh thạch vào trong cái rãnh trận pháp, tiếp theo đó ánh mắt lập tức chớp động, nhìn chằm chằm vào trận pháp.Chỉ thấy cực phẩm linh thạch trong rãnh, bỗng nhiên phát sáng hào quang sáng chói.

Một số mây khói ở trong đó lập tức quay cuồng lên, ngay sau đó, một sợi màu tím từ trong rãnh chậm rãi tràn ra bốn phía.

Lối đi từ trong trận pháp nhanh chóng chuyển động mở ra, trong nháy mắt toàn bộ trận pháp đều bị sợi dây nhỏ màu tím bao phủ, dần dần, từng trận tiếng động ầm vang, chậm rãi truyền ra.Ngay sau đó, một luồng khe hở từ bên cạnh trận pháp nhanh chóng xuất hiện, chậm rãi tăng lên, tiếp theo đó càng nhiều khe hở từ trong trận pháp tăng lên cao.

Những khe hở này lần lượt thay đổi cùng một chỗ, bỗng nhiên chuyển động hơn, tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, khi đạt tới trình độ nhất định.

Vương Lâm đứng ở trong trong vòng ánh sáng, thân thể hắn lập tức mơ hồ, cuối cùng trong nháy mắt biến mất.Chờ sau khi Vương Lâm biến mất, khe hở của trận pháp chậm rãi giảm xuống, một lần nữa trở vào trong trận pháp.

Trận pháp yên lặng trở lại, cuối cùng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.Một dãi núi liên miên không dứt cách tu ma hải vài trăm vạn dặm, lúc này trên không trung xuất hiện từng trận hiện tượng kì dị, ngay sau đó, một luồng cột sáng to lớn hơn mười trượng, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, từng trận tiếng động ù ù truyền ra khắp mọi nơi.Ở bên trong dãy núi này, có một khe sâu, trong cốc thì không lớn, trên mặt đất có một cái truyền tống trận thoạt nhìn thời gian có chút lâu đời.Lúc này đây bên trong thung lũng, bụi đất tung bay, nhìn kỹ cũng thấy không rõ một trượng, sau khi bụi đất dần dần hạ xuống thì một bóng đen chậm rãi từ trong trận pháp đi ra.Người này có tóc bạc, toàn thân đầy tro bụi, thoạt nhìn có chút chật vật, hắn chính là Vương Lâm.Vương Lâm ho khan vài tiếng, bấm tay niệm thần chú, linh lực chợt động, lập tức một luồng cuồng phong thổi ra bốn phía, nhanh chóng làm sạch một mảnh đất trống.Tro bụi trên người hắn cũng bị quét sạch.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, mặt trời sáng chói từ trên bầu trời chiếu xuống, bắn vào trong mắt hắn, khiến Vương Lâm không tự chủ trước mặt thoáng tối sầm lại.Nháy mắt nhìn thấy bốn phía, Vương Lâm lập tức biết, bản thân mình đã rời khỏi tu ma hải, chung quanh dãy núi, rừng cây đang che phủ, càng có một số loài phi cầm bay lên từ trong dãy núi mà hắn chưa bao giờ gặp qua, lượn quanh ở giữa không trung.Vương Lâm nheo hai mắt lại, đã thật lâu rồi hắn không có nhìn thấy mặt trời chói mắt như thế.

Trong tu ma hải quanh năm không thấy mặt trời, mặc dù hơn một tháng gần đây, tuy nói sương mù tan, nhưng trên bầu trời xa xôi cũng có mây đen dầy đặc, mưa đen liên miên.Hít một hơi không khí thật sâu, Vương Lâm xoay người nhìn chằm chằm vào truyền tống trận trên mặt đất.

Đôi mắt hắn chớp động, vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh phi kiếm, chém vài cái lên trên trận pháp, sau khi cạy ra mấy khối tài liệu bố trí trận pháp, đặt những tài liệu đó vào túi trữ vật, rồi mới yên lòng.Hiện tại, mặc dù lão nhân điên kia truy tìm đến dấu vết của hắn, cũng không thể thông qua truyền tống trận để đến chỗ này, hơn nữa không có định vị của cấm chế hoa sen, như vậy Vương Lâm được đảm bảo an toàn hơn.Thân thể Vương Lâm nhảy lên, sau khi bay ở giữa không trung hắn lập tức nhận thấy được linh khí nơi này cực kỳ tràn ngập, hơn nữa càng ở trên không trung, linh khí càng dày đặchơn.Hắn đang ở giữa không trung, hai tay nhoáng lên một cái ở trước người, đánh ra một tầng cấm chế tàn ảnh, sau khi ấn vào chỗ ảnh hưởng định vị trong thung lũng, lập tức cũng bay nhanh về phía xa mà không quay đầu lại.Vương Lâm vừa phi hành, thần thức vừa tản ra, cẩn thận mở ra thần thức quét bốn phía, chậm rãi mở rộng.

Hắn không biết nơi này là nơi nào, lúc này chuyện quan trọng nhất, chính là biết đây rốt cuộc là đâu!Sau đó, nếu điều kiện cho phép thì Vương Lâm sẽ triển khai kế hoạch về việc giải quyết tu vi đột phá trong lòng!Đây là một kế hoạch có hơi hao phí thời gian, trước đây hắn muốn lập kế hoạch rất nhiều chuyện, mới có thể bảo đảm kế hoạch này không có một sơ hở gì.Tán công, đại biểu cho chuyện tất cả phải làm lại từ đầu, Vương Lâm không muốn chọn con đường này.

Không tán công, bản thân sẽ không thể đột phá, chỉ có thể dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ, không cách nào báo thù.Dưới tình trạng bản thân không bị tán công thì làm sao mới có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, gồm có hai điểm, nhưng chỉ có một phương pháp, có thể miễn cưỡng làm được.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 210: Ngưng luyện phân thân. (1+2) ( 209/2095)Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thần thức tản ra, tốc độ thân thể cực nhanh, vừa phi hành vừa quét mắt nhìn bốn phía.

Bỗng nhiên thân thể của hắn dừng lại, mắt nhìn về phía Bắc.

Cách phía Bắc hơn hai ngàn dặm, hắn đã phát hiện hai tu sĩ, đang bay nhanh về phía Đông.Hai tu sĩ này đều là đàn ông, một trong số đó tuổi cũng không lớn, tu vi cỡ Trúc Cơ sơ kỳ, người còn lại khoảng trung niên, tu vi đạt tới Kết Đan sơ kỳ.

Sau khi Vương Lâm nhìn lướt qua, thân thể bỗng nhiên thoáng động, lấy thế như chớp giật, bay về phía hai người.Mạch Quốc Vinh thân là đệ tử của Hạo Thiên Tông, lần này tuân theo mệnh lệch của sư phụ, đi đến Vân Thiên tông để dự lễ hội Khai Linh hai năm một lần.

Cái gọi là hội Khai Linh, trên thực tế là hội đấu giá đan dược một lần mà Vân Thiên tông tổ chức.Vân Thiên tông nổi tiếng với thuật luyện đan ở Sở quốc, đan dược do họ luyện chế, dù là tu chân quốc cấp bốn vẫn thường xuyên có người đến đây giao dịch.

Chẳng qua thông thường Hội Khai Linh cũng sẽ diễn ra mười năm một lần.

Về phần loại Khai Linh nhỏ hai năm một lần này thường thường đều do một số đệ tử cấp thấp của các môn phái ở Sở quốc tham gia, xem như cho những người cấp thấp này lịch lãm một lần.Hội Khai Linh nhỏ này cũng không có xuất hiện đan dược quá mức trân quý.

Thông thường cũng chỉ là một ít phương thức luyện chế đan hoàn, nhưng đối với đệ tử cấp thấp mà nói, những đan dược đó cũng là thứ khó có thể tìm được.Phải biết rằng, phàm là sản phẩm từ Vân Thiên tông, nhất định hiệu quả cao hơn không chỉ một bậc so với đan dược cùng loại.

Như vậy chỉ cần đan dược do Vân Thiên tông luyện chế ra thì cũng có giá trị nhất định, có nhiều người rất yêu thích.Mà Vân Thiên tông, bình thường ngoại trừ hội Khai Linh này thì cự tuyệt toàn bộ giao dịch, cho nên lúc này mặc dù hội Khai Linh nhỏ hai năm một lần, nhưng tất cả các môn phái ở Sở quốc cũng vẫn phái ra một lượng lớn đệ tử cấp thấp đi trước tham gia.Mạch Quốc Vinh có thể cảm giác cực kỳ tự hào khi được chọn ra từ trong đám đệ tử để tới tham gia hội Khai Linh, nhưng hắn biết, mình sở dĩ có thể tới tham gia được, hết thảy chuyện này đều do hắn có sư phụ tốt.Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạch Quốc Vinh đặt ở trên người trung niên kia.

Người này có tướng mạo bình thường, sắc mặt vàng như nghệ, dáng vẻ thân thể thoạt nhìn dường như bất cứ lúc nào cũng chết thẳng cẳng.

Nhưng Mạch Quốc Vinh cũng không dám khinh thường chút nào, bất kể thân thể và tinh thần đều tràn ngập sự kính trọng.

Trước tiên không cần nói người này là sư tôn của hắn, chỉ cần xét về tu vi của người này, dĩ nhiên đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ, điểm ấy thôi, Mạch Quốc Vinh cũng cho rằng vận khí của mình vô cùng tốt.Phải biết rằng, được một tu sĩ Kết Đan kỳ nhìn trúng để thu làm đệ tử, loại chuyện như thế này, cho dù là ở Hạo Thiên tông cũng không gặp nhiều đâu.

Chuyện này đại biểu cho thân phận của hắn, nháy mắt hắn đã trở thành đệ tử nội môn.

Tuy nói hắn có chút khác so với đệ tử hạch tâm nhưng nếu tu vi của Mạch Quốc Vinh có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ thì tự nhiên hắn cũng sẽ trở thành đệ tử hạch tâm.Trừ điểm đó ra, khiến hắn càng tôn kính sư tôn mình hơn, chính là sư phụ của hắn, là một trong vài người luyện đan ở Hạo Thiên tông, vốn người luyện chế đan dược không nhiều lắm.

Tuy nói họ không thể so với Vân Thiên tông nhưng nhưng chênh lệch cũng không lớn lắm.Do đó, thân phận của sư phụ ở Hạo Thiên tông, lập tức cao hẳn lên.

Có câu là nước lên thì thuyền lên.

Chuyện này tất nhiên là có liên quan đến Mạch Quốc Vinh, so với đệ tử ở bên trong nội môn cũng cảm thấy mình tài trí hơn người.- Tĩnh tâm ngự kiếm, không nên mất bình tĩnh.

Nơi này chắc chắn rất gần Vân Thiên tông, chớ để mất danh tiếng của Hạo Thiên tông ta!Một giọng nói khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của Mạch Quốc Vinh, hắn vội vàng gật đầu đáp ứng, không dám nghĩ miên man, mà nhanh chóng đi theo phía sau.Một lát sau, Mạch Quốc Vinh nhìn sư phụ ở phía trước, vừa phi hành vừa tò mò hỏi:- Sư phụ, Vân Thiên tông... ...- Im lặng!Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên chỉ thấy vẻ mặt người trung niên mặt vàng kia biến đổi, thân thể lập tức ngừng lại, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm phía sau, nhíu mày, quát khẽ.Mạch Quốc Vinh ngẩn ra, vội vàng dừng thân, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trên bầu trời xanh mây trắng ở phía sau, không có bất kì dị thường gì, hắn nghi hoặc trong lòng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ nơi xa truyền đến từng trận tiếng động ầm vang.

Tầng mây ở phía xa bị một luồng sức mạnh hùng hậu thúc đẩy, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Vừa nhìn thấy, dường như tầng mây biến trở thành gợn sóng, mây trôi đồng loạt tán ra phía trước.Vẻ mặt Mạch Quốc Vinh lập tức đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Cùng lúc đó, chỉ thấy một bóng đen, với tốc độ cực nhanh như chớp giật, từ phía xa mạnh mẽ vọt tới, gần như chỉ vài hơi hô hấp, bóng dáng người đó dĩ nhiên đã đến gần.Mạch Quốc Vinh có thể nhìn thấy rõ ràng, người này mặc quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng, một bộ tóc bạc bay ở sau lưng, thoạt nhìn có một loại cảm giác cực kỳ yêu dị.Theo Mạch Quốc Vinh đánh giá, tu vi của người này sâu không lường được giống như biển cả.

Nhất là đôi mắt của người này, trong đó tràn đầy vẻ lạnh giá vô cùng tận, mơ hồ ở trong đó còn lộ ra một luồng hàn ý như băng giá, làm cho người ta kinh hãi hết hồn.Mạch Quốc Vinh vội vàng cúi đầu, đứng ở phía sau sư phụ của hắn với sắc mặt tái nhợt, thân thể và tinh thần phát lạnh.- Sát khí quá nặng!Sư phụ của Mạch Quốc Vinh, luyện đan đại sư Từ Ly của Hạo Thiên tông, con ngươi không tự chủ được co rút một chút.

Lấy thần thức của lão, lập tức phát giác tu vi của đối phương đã vượt xa mình, nhất là khi thần thức cảm giác được từ trên người đối phương truyền ra, càng khiến cho người ta nhìn thấy mà rợn người.Theo đánh giá của lão, mặc dù người này chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng lại cho lão cảm giác, cũng giống như khi gặp được tu sĩ nội tông Nguyên Anh kì.Do đó, hắn không chút nào dám khinh thường, hơn nữa theo hắn, cho dù là mấy tu sĩ Nguyên Anh kì ở Hạo Thiên tông trên người cũng không tràn ngập sát khí như người này.Cả đời Từ Ly nghiên cứu thuật luyện đan nên cực kì linh mẫn đối với sự dao động của linh lực.

Lão gần như có thể tưởng tượng được, người có thể có sát khí như thế, đôi tay tất nhiên là nhiễm máu tanh vô cùng.

Đối với người như thế, nếu như không cẩn thận, chắc chắn sẽ rước lấy đại họa ngập trời.Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cung kính ôm quyền, trầm giọng nói:- Đạo hữu, tại hạ Từ Ly ở Hạo Thiên tông, còn đây là tiểu đồ, các hạ vội vã đến, không biết có chuyện gì không?

Nếu như Từ mỗ có thể giúp được, tất nhiên sẽ không từ chối.Gã thanh niên đầu bạc kia hiển nhiên chính là Vương Lâm.

Hắn liếc mắt nhìn hai người này một cái, ánh mắt dừng ở trên người Từ Ly, rồi ôm quyền, trầm giọng nói:- Đạo hữu, không biết nơi này là tu chân quốc nào?Từ Ly ngẩn ra, đánh giá đối phương vài lần, trầm giọng nói:- Nơi này là Sở quốc, không biết đạo hữu đến từ nơi nào?- Sở quốc... ...Vương Lâm trầm ngâm một chút, không có trả lời vấn đề của đối phương, mà tay phải vỗ lên túi trữ vật.Hành động này của hắn lập tức khiến cho vẻ mặt Từ Ly đại biến, nhanh chóng kéo đệ tử Mạch Quốc Vinh lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng.Vương Lâm nhìn hắn một cái, tay phải vừa lật, trên lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc giản. hắn dán ngọc giản ở trên trán, lập tức một bản đồ rộng lớn xuất hiện ở trong đầu hắn.Viên ngọc giản này là do hắn lấy được từ trong tay Chu Tử Hồng ở Chiến Thần Điện, bản đồ ghi chép tin tức chung quanh Hỏa Phần quốc.Trong khoảnh khắc hắn vừa mới nghe đến hai chữ " Sở quốc ", lập tức nghĩ đến dường như mình đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào.Miêu tả nơi này, lúc này vừa tra ngọc giản, lập tức mình đã biết vị trí một cách rõ ràng.Sở quốc, phía Bắc của Hỏa Phần quốc, phía Đông của Lâm Tuyên Vũ quốc, thậm chí cũng cùng biên giới với Tu Ma Hải, ngoại trừ những điều đó thì còn lại là dãy núi đá vụn gọi là di tích của tiên nhân.Có thể nói, Sở quốc là một tu chân quốc nằm dựa vào dãy núi đá vụn.

Dựa theo miêu tả của ngọc giản, diện tích Sở quốc rất lớn, tu sĩ ở trong đó cũng rất nhiều, gọi là tu chân quốc cấp ba.

Sở quốc dĩ nhiên đứng ở trên cao của cấp ba, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, tăng lên trở thành một thành viên của tu chân quốc cấp bốn.Tất cả những chuyện này là do tu sĩ có tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ trong toàn bộ Sở quốc, cũng vượt qua mười người.

Nguồn lực lượng khổng lồ này là trọng điểm để Sở quốc tiến lên.Chỉ cần có một người trong số này có thể đột phá đạt được Hóa Thần kỳ, như vậy sẽ kéo theo toàn bộ Sở quốc, lập tức nó sẽ tiến lên trở thành tu chân quốc cấp bốn.Đây cũng chính là nguyên nhân năm đó, sau khi Hỏa Phần quốc có kịch biến, tu sĩ của Hỏa Phần quốc đã chọn xâm lấn vào Tuyên Vũ quốc, mà không phải Sở quốc!Dù sao đối với Sở quốc mà nói, chọn Tuyên Vũ quốc, là lựa chọn tốt nhất của tu sĩ của Hỏa Phần quốc.Ở trong ngọc giản, đối với một số môn phái của Sở quốc, cũng đã ghi lại.

Vương Lâm nhìn qua một chút, rồi thu hồi ngọc giản, nhìn Từ Ly, trầm giọng nói:- Đạo hữu, nơi này là nơi nào của Sở quốc?Tay trái Từ Ly đặt lên trên túi trữ vật, âm thầm cảnh giác, lúc này nghe đối phương hỏi, trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:- Nơi này là dãy núi Vân Thiên!Vương Lâm gật gật đầu, đôi mắt thoáng nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía trước, bình thản nói:- Nói như vậy, phía trước cách nơi này ngàn dặm, ở trên đỉnh dãy Vân Thiên kia, chính là chỗ cư trú của Vân Thiên tông?Đôi mắt Từ Ly lộ ra tinh mang, cẩn thận nói:- Các hạ và Thiên Vân tông có chuyện gì không?Vương Lâm liếc mắt nhìn Từ Ly một cái như cười như không, chắp tay ôm quyền, nói:- Cảm tạ, cáo từ!Nói xong, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên thoáng động, hóa thành một hình cầu vồng, xẹt nhanh về phía chân trời, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.Mãi cho đến khi Vương Lâm đi rồi, Từ Ly mới thở ra một hơi dài, sau lưng lão đã ướt sũng mồ hôi.

Lúc này gió nhẹ thổi qua, đột nhiên có loại cảm giác lạnh lẽo.Vương Lâm mang đến cho lão áp lực thật sự rất lớn, nếu không phải Từ Ly luyện đan hàng năm, tu vi cực kỳ vững chắc, tâm tính vững vàng hơn tu sĩ tầm thường mấy lần, thì vừa rồi khi duy trì với Vương Lâm, tất nhiên sẽ không biết nên làm gì, tâm thần kịch chấn.---o0o---Lão thở sâu, quay đầu lại liếc mắt nhìn đệ tử của mình một cái, lúc này đôi mắt Mạch Quốc Vinh vẫn đang lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn về phía Vương Lâm biến mất, run giọng nói:- Sư ...

Sư phụ, người này rốt cuộc có tu vi gì?

Là tiền bối Nguyên Anh kỳ hay sao?Từ Ly lắc đầu, trầm giọng nói:- Trên thân người này có sát khí, nếu như vi sư đoán không sai, e rằng người này chạy ra từ tu ma hải.

Người như thế có thể thường thấy trong Sở quốc chúng ta, chẳng qua người có sát khí bực này, trong cuộc đời vi sư, có lẽ đây là lần đầu tiên trông thấy.- Sát khí?Mạch Quốc Vinh ngẩn ra.- Mỗi lần giết một người, thì lại tích lũy một ít sát khí, khi sát khí đạt tới một trình độ nhất định thì có thể chuyển hóa thành lệ khí.

Lệ khí này đối với một số tu sĩ mà nói, là tài liệu luyện khí rất tốt.

Nếu lệ khí tích lũy trong một thời gian dài thì mới có thể chuyển hóa thành sát khí.

Sát khí của người này có thể nói là ngập trời.

Hắn vẫn chưa xuất ra bất kì thần thông gì, nhưng thân thể lại phát ra loại sát khí này, làm cho trong lòng người ta rất hoảng sợ.

Không biết người này có thể sử dụng sát khí trên thân thể hay không?

Nếu như hắn sử dụng sát khí này, như vậy cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng có thể bị ảnh hưởng mà vì thế sinh ra một chút ảo giác.Từ Ly chậm rãi nói với giọng điệu trầm thấp.Mạch Quốc Vinh thở sâu, do dự một hồi, rồi hỏi:- Sư phụ, theo cách nói của người, người này vẫn chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ sao?Từ Ly trầm mặc một chút, gật gật đầu, nói:- Mặc dù vẫn chưa đạt tới nhưng cách đột phá cũng không xa.

Nếu như vi sư không có nhìn lầm, người này e rằng đã đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.- Được rồi, không đề cập chuyện người ngoài nữa, miễn cho đem tới chuyện phiền toát không cần thiết.

Cho dù khi trở lại Hạo Thiên tông, cũng không được tùy ý nói lung tung, ngươi có biết không?Mạch Quốc Vinh vội vàng gật đầu.

Cho dù Từ Ly không phân phó, hắn cũng sẽ không nói lung tung, dù sao người này mang cho hắn cảm giác thật sự là đáng sợ.

Hắn cũng không muốn rước lấy thêm một ít phiền toái không đáng có.Lại nói sau khi Vương Lâm xác định vị trí, tốc độ của hắn trực tiếp tăng nhanh, sau khi phi hành một hồi rất xa, thần thức dĩ nhiên cảm nhận được từng luồng linh lực dao động xuất hiện ớ phía trước.

Dựa theo sự miêu tả của bản đồ trên ngọc giản, phía trước chính là nơi cư trú của Vân Thiên tông.Vương Lâm âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lúc nãy thầy trò hai người kia không nói dối, xác định vị trí, Vương Lâm trầm mặc một hồi, nếu Thiên Vân tông ở nơi này thì Vương Lâm lập tức quyết định, không thể tiếp tục phi hành, mà là bế quan ở gần Vân Thiên tông!

Hắn liếc mắt nhìn Thiên Vân tông ở phía xa, không nói hai lời quay đầu bay đi.Trên một ngọn núi cách sơn môn của Vân Thiên tông bảy tám ngàn dặm, Vương Lâm hạ thân thể xuống, hắn nhìn khắp mọi nơi, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tiếp đó tay phải vung về phía trước, một thanh phi kiếm bay ra từ trong túi trữ vật, chỗ vách đá ở chính giữa vách núi, bay theo hình trôn ốc mà đẽo gọt.Một tòa động phủ nhanh chóng xuất hiện ở trong vách núi này.

Động phủ này là dựa theo thói quen ngày xưa của Vương Lâm, có hai gian thạch thất.

Thân thể Vương Lâm thoáng động, sau khi tiến vào động phủ, liếc mắt nhìn khắp nơi, thoáng suy tư, lại mở thêm một thạch thất.Làm xong những chuyện này, thân thể hắn bay ra phía ngoài, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay lên, Vương Lâm bấm pháp quyết, vừa chỉ lên trên Cấm Phiên, lập tức Cấm Phiên không gió mà động, nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt liền tăng lên hơn mười lần.Tiếp theo đó hai tay Vương Lâm biến hóa pháp quyết, đánh ra từng đạo linh quang, lá Cấm Phiên lập tức kéo dài ra vô tận, cuối cùng gần như hình thành một tấm màn đen có thể che bầu trời.Lúc này ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, hắn quát nhẹ:- Tán!Sau khi lời nói này thoát ra, tấm màn đen kia lập tức run run lên, từng cái cấm chế từ trong đó rơi xuống, chìm vào trong vách núi, cuối cùng, toàn bộ hơn một ngàn cái cấm chế xuất hiện từ trong tấm màn đen, trong nháy mắt liền bao chung quanh toàn bộ vách núi.Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải phất lên, Cấm Phiên lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn, bị Vương Lâm ném xuống, xuyên thật sâu vào trong vách đá.Lúc này, từ ngoài nhìn vào, động phủ ở chính giữa vách núi này, dĩ nhiên biến mất, căn bản nhìn không ra một chút dấu hiệu gì.

Toàn bộ vách núi thoạt nhìn cũng rất tầm thường, không có bất kì chỗ thần kỳ nào.Vương Lâm trầm ngâm một chút, hai tay lại liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế tàn ảnh, phân biệt dừng ở trên vài chỗ chung quanh vách núi, cuối cùng từ một loạt cấm chế tàn ảnh, bố trí thành một vòng phòng hộ chặt chẽ, lúc này mới nhẹ thở ra.Thân thể hắn bước về phía trước một bước, trong nháy mắt chạm vào vách núi, thân thể bỗng nhiên mất đi bóng dáng, khi xuất hiện hắn dĩ nhiên đã tiến vào động phủ.

Ở trong động phủ, tay phải hắn chợt chạm vào túi trữ vật, trong tay lập tức có một vật.Vật ấy chính là Thanh Long ngọc giản mà năm đó Lý Mộ Uyển tặng, tuy rằng trên đó có một ít vết nứt nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng.

Sau khi Vương Lâm nhìn ngọc giản một hồi, rồi đánh lên trên này, lập tức trong ngọc giản truyền ra một tiếng rồng gầm, một con thanh long từ trong này nhảy ra, sau khi vòng quanh thân thể Vương Lâm vài vòng, bóng dáng nó càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một con thanh long khổng lồ, thoáng xoay tròn ở chung quanh thạch thất ở chỗ Vương Lâm.

Vách đá này dường như biến thành trong suốt, cũng không có bất cứ trở ngại gì với nó.Thanh long lại rít gào một tiếng, thân nó chui lên phía trên động phủ, và hòa hợp cùng một thể với toàn bộ vách núi, hình thành một vòng phòng hộ.Động phủ này có thể nói là một chỗ nghiêm mật nhất mà Vương Lâm bố trí từ trước tới nay.Gian động phủ này, về mặt phòng ngự đã khiến Vương Lâm tiêu hao rất nhiều công sức.

Nguyên nhân là bởi vì động phủ này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì thì e rằng hắn phải ở lại đây một thời gian dài.Vương Lâm đứng trầm ngầm ở trong động phủ thật lâu, trong đôi mắt lộ ra vẻ quyết đoán.

Tiếp theo đó tay phải của hắn đặt vào mi tâm, dưới sự dao động của thức hải, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc, ma đầu thứ hai tiểu thú, từng con từ trong mi tâm của hắn bay ra.Sau khi hai ma này xuất hiện, biểu hiện không giống nhau, trong khoảnh khắc ma đầu thứ hai hiện thân liền nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính cuồng nhiệt, hiện tại chỉ cần một mệnh lệnh của Vương Lâm, cho dù kêu nó đi cắn nuốt một tu sĩ Hóa Thần kỳ, nó cũng sẽ xông lên mà không chút do dự, mặc dù hậu quả chỉ có con đường chết.Mà ma đầu Hứa Lập Quốc thì hiển lộ thân ảnh, còn lại thì hai mắt lập tức dáo dác nhìn ngắm mọi nơi một lần, đồng thời trên mặt làm ra dáng vẻ như có chút cung kính, cúi đầu khom lưng về phía Vương Lâm, lộ ra từng trận cười lấy lòng.Vương Lâm chỉ vào một gian thạch thất, trầm giọng nói:- Từ hôm nay trở đi, hai ma đầu các ngươi bây giờ tu luyện trong thạch thất, không có sự cho phép của ta, không được đi ra thạch thất một bước, nếu không ta sẽ lập tức tiêu diệt.Hứa Lập Quốc ngẩn ra, vừa muốn nói, nhưng lúc này ma đầu thứ hai cũng không có do dự gì, nhanh chóng bay vào thạch thất mà Vương Lâm chỉ.

Còn Hứa Lập Quốc thì do dự một chút, vội vàng nuốt câu nói vào trong bụng, hắn thầm nhủ : Lão Nhị cũng sẵn sàng như vậy, nếu hắn không tỏ thái độ, không kiên quyết, chẳng phải là kém hơn lão Nhị.

Vì vậy sau đó hắn vội vàng đuổi sát, tiến vào thạch thất.Chờ sau khi nhị ma tiến vào, Cực Cảnh Thần Thức Vương Lâm bỗng nhiên thoáng động, lúc này quét qua chung quanh thạch thất một vòng, lưu lại một chút thần niệm, lúc này mới thu trở về.Như thế, nếu hai ma đầu này không nghe lời, muốn từ bên trong bay ra, tất nhiên sẽ gặp sự công kích của Cực Cảnh Thần Thức.

Vương Lâm cần phải cẩn thận phòng bị, dù sao hai ma đầu này đều do hắn luyện hóa thành.

Nếu như bình thường thì hắn không lo lắng xuất hiện biến cố, nhưng chuyện tiếp theo hắn phải làm, quyết không cho phép xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên hai ma đầu này liền bị hắn bao vây lại.Làm xong những chuyện này, Vương Lâm trầm mặt trong chốc lát, lẳng lẽ đi vào trong chính giữa thạch thất, sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn thở sâu, tay phải đặt thật mạnh vào mi tâm, lập tức một viên cầu ánh sáng bảy màu lóe ra, chậm rãi bay ra từ mi tâm của hắn.

Viên cầu này dần dần ngưng thật, cuối cùng lộ ra là Hạt châu thiên nghịch.Yên lặng nhìn Hạt châu nghịch thiên hiện tại vài lần, tay phải Vương Lâm vung lên, hạt châu Thiên Nghịch lập tức lơ lững ở một bên.

Ngay sau đó, Vương Lâm lấy ra mấy bình ngọc từ trong túi trữ vật, phân ra trái phải.Tiếp theo đó, hắn im lặng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng ngồi xuống.Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt đã qua một năm.

Trong thời gian một năm này, ngoại trừ mỗi ngày Vương Lâm đều phải thu thập linh dịch thì thân thể gần như vẫn không nhúc nhích.Lúc này đây đang ngồi xuống, Vương Lâm không ngừng nén một phần linh lực dư thừa trong cơ thể, cuối cùng hóa thành ba lốc xoáy.

Ở trong lốc xoáy, còn có một sợi thiên kiếp màu đỏ.Mấy ngày nay, sợi tơ thiên kiếp đã hoàn toàn bị hắn ngăn chặn, chẳng qua Vương Lâm không dám có chút lơi lỏng.

Tuy sợi này còn nhỏ, nhưng lực lượng có từ thiên kiếp, nếu như không xử lý tốt, hậu quả là thân thể hắn bị sợi tơ này hủy hoại trong nháy mắt.

Tuy nói thân thể của hắn đã trải qua một lần trọng tổ, nhưng Vương Lâm cũng không muốn dùng bản thân mình để đi nghiệm chứng một phen.Ngoại trừ những thứ này, thời gian còn lại của Vương Lâm đều chậm rãi cân nhắc trong lòng một đạo thuật thần thông, đây là phương pháp thiên môn mà hắn giải quyết sự đình trệ không tiến của tu vi bản thân.Cho đến bây giờ Vương Lâm vẫn luôn còn nhớ rõ năm đó ở ngọn núi phía sau chiến thần điện, tại trong sơn động nhìn thấy được sự bố trí do thủy tổ trong chiến thần điện, dựa vào trí nhớ mà khắc ra thuật Thần Đạo!Năm đó hắn tiêu hao tâm thần, rốt cục cũng nhìn thấu thuật này, và tìm ra được chỗ thần thông của thuật này.

Thuật này là pháp môn phân thân hạng nhất có đầy đủ đại thần thông, tu luyện thuật này đạt được phân thân, hoàn toàn là một khối chân thân.Dựa vào sự tu luyện cùng một lúc với phân thân, tốc độ tu luyện được nâng lên, trong khoảnh khắc Kết Anh, hai thân thể hợp nhất, do đó có thể nâng cao xác xuất thành công của việc Kết Anh.Chẳng qua công pháp này không trọn vẹn, tu luyện phân thân có chỗ thiết sót trí mạng, phân thân là tự hình thành một thân thể, sau khi nó sinh ra thì không có một chút tu vi nào, tuổi thọ cũng chỉ không quá ba mươi năm.Năm đó sở dĩ Vương Lâm không chọn phương pháp này, là bởi vì linh dược của hắn không nhiều lắm, mình sử dụng còn không đủ, thì như thế nào có thể cho phân thân dùng được.

Nhưng hiện tại, Vương Lâm lại từ trên thuật thần đạo này, thấy được một số phương pháp có thể khiến hắn không tán công, nhưng lại có thể đột phá trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ.Tu luyện một khối phân thân, ở trong thời gian ba mươi năm đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó bản thể và phân thân dung hợp, lúc đó, tất nhiên có thể vượt qua thiên kiếp của cực cảnh tại Kết Đan hậu kỳ!Cứ như vậy, hắn vừa không sử dụng tán công, vừa lại có thể có cơ hội đột phá tu vi, chẳng qua phương pháp này, có một chút tương đối khó khăn, đó chính là làm sao trong thời gian ba mươi năm, phân thân phải đạt tới Nguyên Anh.Có sự trợ giúp của thiên nghịch không gian, sẽ kéo dài thời gian ba mươi năm ra cực dài.

Dựa theo phân tích thông thường sáu lần, nếu như ở trong thiên nghịch không gian, Vương Lâm có thể có được thời gian ba giáp, cũng chính là thời gian một trăm tám mươi năm.Nhưng phương pháp này còn có một vấn đề quan trọng nữa, chính là đan dược!Vấn đề này, sẽ được trả lời ở Vân Thiên tông!

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Vương Lâm biết được khi đi vào Sở quốc, và sau khi cách Vân Thiên tông không xa, hắn lập tức quyết định ở nơi này bế quan!Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, có ba bình bạch ngọc trên mặt đất ở trước mặt hắn.

Trong thời gian một năm sắp xếp này, linh dịch rơi xuống từ trên thiên nghịch châu, điều này cũng là do hắn vì phân thân thân của mình mà chuẩn bị phần lễ vật thứ nhất!Trầm mặt một hồi, trong mắt Vương Lâm hiện lên một chút quyết đoán, hắn thở sâu, hai tay bắt quyết, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa theo yêu cầu của thuật thần đạo, bắt đầu ngưng luyện phân thân.Nếu như có thể nhìn thấu Thuật thần đạo này, như vậy khi tu luyện không quá khó, và không bất kì liên quan nào tới tư chất của một người.

Nói cách khác, năm đó người bố trí chiến thần điện, có thể nói lúc ấy là người có tư chất kém nhất trong chiến thần điện, nhưng là lại chỉ có hắn, mới kế tục được sư phụ, chỉ duy nhất một người có thể nhìn thấu bản ghi chép thuật thần đạo này.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 211: Vân Thiên tông. (1+2) ( 210/2095)Vào năm mười ba vạn bốn ngàn năm trăm, tại quốc gia tu chân giới cấp ba Sở quốc xuất hiện cảnh tượng lạ kéo dài suốt ba ngày mới tan.

Các môn phái Sở quốc đều phái đệ tử tới xmuội xét nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ phát hiện thấy một động phủ bị bỏ hoang.Có người đồn đại nơi đây có bảo vật xuất thế, dĩ nhiên đã bị người lấy đi.Đối với đồn đại này, một bộ phận tu sĩ không tin, một bộ phận tu sĩ thì tin không chút nghi ngờ bởi ánh hào quang xuất hiện cách Vân Thiên tông không đến nghìn dặm.

Lời đồn đại Vân Thiên tông đoạt được bảo vật cũng vì thế mà được lan truyền.Cùng năm này Vân Thiên tông luyện chế ra một khỏa Thiên Tổn đan, bậc đan dược này đạt đến ngũ phẩm sơ khai có công hiện đối với các Nguyên Anh đã mất đi thân thể, lập tức chữa trị thân thể, không cần đoạt xá mà có tác dụng tái sinh thân thể cũ.Loại đan dược này vừa được đưa ra lập tức khiến Vân Thiên tông đang thời kỳ chói sáng như giữa buổi trưa lại càng thêm nổi danh.

Các tu chân quốc cấp ba đều phải ghé mắt đến.

Cuối cùng cấp bốn tu chân quốc Cự Ma tộc sử dụng hiệp nghị bí mật hạng nhất đổi được đan dược này.

Trước khi rời khỏi, bố trí trước cửa Vân Thiên tông một bộ pháp trận.

Pháp trận này có uy lực rất mạnh, mặc dù là các tu chân quốc cấp bốn khác cũng rất khó mạnh mẽ công phá.Vào tháng cuối cùng của năm đó, Vân Thiên tông mở cửa.

Cứ cách ba mươi năm lại một lần mở lễ thu đồ đệ diễn ra trong mười ngày.Các gia tộc tu chân của trong Sở quốc đều đưa các con cháu chính hệ của mình đến Vân Thiên tông với ước ao được gia nhập, trở thành thành viên của Vân Thiên tông để từ nay về sau làm rạng rỡ cho tổ tông, nước lên thì đẩy thuyền lên.Chẳng qua Vân Thiên tông thu đồ đệ có yêu cầu cực kỳ cổ quái.

Không giống các môn phái khác chú ý đến thiên tư linh căn, mà tông phái này thu đồ đệ chỉ chú ý chính đến một yếu tố đó là duyên pháp.Kể từ đó, cứ mỗi ba mươi năm một lễ lần đón nhận đồ đệ được mở ra.

Trên thực tế nhiều nhất cũng chính là thu lấy được mười người, so sánh với mấy nghìn người tham gia thi tuyển thì thật sự là con số quá nhỏ không đáng kể.Vân Thiên tông nổi danh thu đồ đệ rất thưa thớt.

Từ hàng loạt sự kiện diễn ra cuối cùng kết quả chính là gần như tất cả các tán tu đều tha thiết ước mơ muốn trở thành đệ tử của Vân Thiên tôngỞ đỉnh núi cao trên dãy Vân Thiên Sơn có một loạt lầu các được sắp xếp tinh mỹ, sung mãn tiên khí.

Nơi đây chính là sơn môn của Vân Thiên môn.

Trên thực tế nơi này chỉ hiển lộ ra một góc, là một bộ phận nhỏ của Vân Thiên tông mà thôi.

Các tòa lầu các khác đều bị thần thông ẩn dấu.

Từ xa nhìn lại trừ màu xanh tươi của hàng thông ra thì không còn có vật gì khác.Ba chữ lớn màu xanh giống như là một chuỗi đèn lồng bị một loại pháp thuật thần thông khống chế không nhúc nhích bay lơ lửng trên hư không.Chính là ba chữ: “Vân Thiên tông:Mỗi ba mươi năm một lần trong khi lễ mười ngày nhận đồ đệ bắt đầu thì trên không trung ba chữ to này liền xuất hiện.

Khi nào mười ngày này trôi qua thì ba cái chữ to như vậy biến mất.Cứ như vậy, các tán tu trong Sở quốc, các gia tộc tu chân toàn bộ đều được biết.

Chỉ cần ba chữ Vân Thiên tông xuất hiện trên không trung thì lễ thu môn đồ của Vân Thiên tông cũng là lúc bắt đầu, một khi ba chữ biến mất cũng là lúc lễ thu đồ đệ kết thúc.Sáng sớm nay, trên không trung ngàn dặm không có bóng mây, sóng xanh cuồn cuộn trên rừng thông.

Các đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay nhanh như tên bắn hướng về Vân Thiên tông.

Cách môn phái này một ngàn dặm thì đạo kiếm quang hạ xuống lộ ra một đoàn người xinh đẹp cả nam lẫn nữ.

Những người này có tuổi cũng không lớn, một phần trong số đó là một mình ngự kiếm đi đến, phần còn lại là đi theo trưởng bối.Vì để biểu thị sự tôn kính đối với Vân Thiên tông nên về cơ bản trong vòng bán kính một ngàn dặm, những người bái sư không tiếp tục phi hành mà dựa vào hai chân đi bộ tới.Lúc này nếu đứng trên không trung nhìn xuống phía dưới có thể rõ ràng nhìn thấy ở trong vòng phạm vi ngàn dặm Vân Thiên tông, có vô số các tốp năm tốp ba cả nam lẫn nữ đều đi bộ tới.Tại cửa ngoài sơn môn Vân Thiên tông có ba tu sĩ trẻ tuổi đứng, phụ trách công việc an bài mọi người tới bái sư.Lúc này trong vòng năm trăm dặm của sơn môn Vân Thiên tông, có hai tu sĩ một nam một nữ hướng về phía trước đi đến.

Hai người này trong đó nam tử tuổi chừng hai mươi bảy hai tám trông có vẻ trầm tĩnh, ánh mắt bình thản, trên vạt áo có thêu một phi kiếm màu tím chứng tỏ hắn đã là một đệ tử nội môn Kiếm Khí tông.Đi theo bên cạnh người hắn là một thiếu nữ lứa tuổi đôi mươi thanh xuân.

Nàng mặc một bộ quần áo màu tím, eo được thắt lại bằng tấm vải lụa tơ tằm cùng màu sắc, dáng người đầy đặn cân đối, khiến người ta nhìn không chán mắt.Quan sát lên phía trên, cô gái này có tướng mạo động lòng người, dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung cũng chưa đủ để diễn tả.

Lúc này nàng chu miệng, day day hai chân cất tiếng nói:- Ca ca, Vân Thiên tông này có cái gì tốt vậy, vì sao cố tình dẫn muội tới nơi này.

Muội không thích luyện đan, muội thích Kiếm Khí tông!Người đàn ông thần sắc như thường, nhìn nữ tử, dí nhẹ trên trán nàng một cái rồi cười nói:- Kiếm Khí tông giết chóc quá nặng, không thích hợp với muội.

Phải biết rằng Vân Thiên tông là môn phái đứng đầu ở Sở quốc.

Kể cả Sở quốc gặp đại nạn cũng không bao giờ lan đến tông phái này.

Nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên tông, vi huynh cũng hoàn toàn yên tâm, cha mẹ đã mất cũng nhất định mỉm cười nơi cửu tuyền.Cô gái nghe thấy huynh trưởng đề cập đến cha mẹ, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, trầm mặc một lúc sau nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn huynh trưởng cất giọng như chim sơn ca nói:- Ca ca, nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên tông, muội sẽ tập trung luyện đan cho huynh.

Huynh thấy thế nào.

Đến lúc tu vi của huynh cao chúng ta trở về gia tộc để mấy lão già cứng đầu xem.

Ca ca phải giáo huấn tốt bọn họ.Người đàn ông nghe được lời này, quay đầu đi hai mặt lộ ra một tia lạnh lẽo sắc bén.

Vì sợ muội muội hắn không chịu nổi đả kích, hắn không có để muội muội biết chi tiết chuyện năm đó.- Ca ca, huynh xem người nọ.

Hắn mặc quần áo kỳ quái quá.Cô gái mở to hai mắt nhìn thiếu niên đằng trước, che miệng cười nói.Nam tử ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở hai trăm trượng phía trước, một thiếu niên mặc quần áo vải thô chậm rãi tiến về phía trước.

Phải biết rằng người có thể đến Vân Thiên tông bái sư thường thường đều là các tán tu và các gia tộc tu chân, phàm nhân căn bản không thể đến chỗ này.Cho nên ở khoảng cách gần sẽ nhìn thấy một cảnh tượng rõ ràng cách ăn mặc của một thiếu niên vùng sơn thôn.Giống như nghe được thanh âm của thiếu nữ, thiếu niên kia quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, nhìn hai người một hồi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.Hai mắt người đàn ông thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Hắn biết tướng mạo của muội gái mình có chút động lòng người, mấy tu sĩ gặp dọc đường đi gặp đều phải để mắt đến.

Nhất là khi tiến vào trong vòng ngàn dặm của Vân Thiên tông, dọc đường đi phàm đã nhìn thấy muội gái hắn cũng đều phải liếc nhiều lần.

Duy có thiếu niên này, ánh mắt bình tĩnh như nước, khi nhìn đến muội gái hắn không có vẻ gì dao động.Thần thức của người đàn ông đảo qua, tu vi của thiếu niên này chẳng qua là ngưng khí kỳ tầng hai tầng ba thôi.

Hắn nhìn thoáng qua sau liền thu hồi ánh mắt.Thiếu nữ kia nhìn thiếu niên ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, bước nhanh về phía trước gọi to:- Này, ngươi cũng là tới để bái sư phải không?Thiếu niên kia nhướn mày, không để ý đến đối phương tiếp tục bước tiếp.Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua thiếu niên dừng lại phía trước người hắn bất mãn nói:- Ngươi có bị câm điếc không?

Ta hỏi ngươi, ngươi cũng tới đây bái sư hả?Thiếu niên liếc mắt nhìn cô gái một cái, bất đắc dĩ nói:- Điều này không phải là vô nghĩa sao?Nói xong hắn lắc đầu lách qua người thiếu nữ đi tiếp.Thiếu nữ mặt đỏ ửng lên.

Nàng suy xét lời nói của chính mình vừa rồi.

Đúng là vô nghĩa, đối phương đã đến nơi đây thế mà chính mình không ngờ lại hỏi hắn là có phải đến bái sư không.Người anh của thiếu nữ khóe miệng mỉm cười, đối với câu trả lời của thiếu niên hắn không có gì ko vui.

Ngược lại, ở thời điểm muội gái mình hỏi về vấn đề đó hắn cũng có loại cảm giác này.Thiếu nữ dậm chân một cái lại đuổi theo sóng vai cùng thiếu niên bất mãn nói:- Ta nói đương nhiên không phải là vô nghĩa.

Quần áo của ngươi ăn mặc như thế này nhìn thế nào cũng không giống như để bái sư.

Ngươi nhìn người khác xem có người nào giống như ngươi vậy?

Ngươi phải biết rằng Vân Thiên tông thu đồ đệ…Lông mày thiếu niên nhíu lại, hắn thầm than một tiếng.

Hắn xem ra cô gái này chính là một con nhóc, hơn nữa còn là một con nhóc đặc biệt đáng ghét.Nếu không phải tu vi hiện tại của hắn rất thấp hắn sớm đã vung tay áo lập tức rời khỏi, không để bị nha đầu kia sách nhiễu.Thời gian thoắt trong nháy mắt đã sau buổi trưa, ánh mặt trời trên không trung dần dần như lửa đốt.

Mồ hôi từ trán thiếu niên toát ra, nội tâm hắn cười khổ thầm nhủ đã lâu rồi chính mình không thở hồng hộc có cảm giác của phàm nhân bình thường.---o0o---Đúng lúc này tay phải của thiếu nữ bên cạnh hắn khẽ lật, ở trong túi trữ vật xuất hiện mấy quả vải bóc bỏ vào miệng, liếc nhìn thiếu niên một cái tay phải đưa ra hỏi:- Có ăn không?Thiếu niên liếc cũng không liếc mắt một cái, lắc đầu tiếp tục cất bước về phía trước.Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nữa quay lại bên huynh trưởng của mình, đưa toàn bộ quả vải đặt trong tay ca ca của nàng.Hai canh giờ sau, sơn môn Vân Thiên môn dĩ nhiên đã gần ngay trước mắt.

Ánh mắt của thiếu niên lộ ra một tia cảm khái, nhìn tòa nhà to lớn này hắn trong suy nghĩ không tự chủ nghĩ được năm đó còn ở Hằng Nhạc phái.Thiếu niên này chính là Vương Lâm.Chuẩn xác mà nói đây chính là phân thân của Vương Lâm.

Tu luyện thần đạo thuật thành công, từ trong cơ thể rút ra được một phân thân.

Phân thân này và bản thể của hắn giống nhau đều có huyết nhục.Chẳng qua thời gian tồn tại chỉ có ba mươi năm.Đây là phương án duy nhất hắn tính đến để không phải tán công từ bỏ Cực Cảnh lại vừa có thể có phương pháp đột phá về tu vi.

Về bản thể của hắn đã ẩn giấu ở một vị trí nào đó phụ cận Vân Thiên tông.Cái động phủ năm đó dĩ nhiên bị hắn bỏ đi không dùng nữa.

Nguyên nhân là thời điểm phân thân xuất hiện không ngờ trời sinh dị tượng, xuất hiện từng luồng sáng mờ kéo dài không biến mất.Vì thế hắn không thể không mau chóng vứt bỏ động phủ, một lần nữa lại tìm kiếm một chỗ để bắt đầu trường kỳ bế quan.Bản thể bế quan, phân thân thì nhanh chóng rời đi cư ngụ mấy tháng ở một sơn thôn tại chân núi của Vân Thiên tông.

Sau đó Vân Thiên tông thu đồ đệ, Vương Lâm trầm ngâm một lúc sau rồi quyết định đi thử nghiệm một phen.Vì thế mới có cảnh tượng như trước mắt.

Kỳ thật nguyên bản ý tưởng là ban đầu sử dụng các linh dịch sau đó rồi tìm cách để làm đệ tử của Vân Thiên tông với mục đích trà trộn vào trong đó để ăn cắp dược vật.Hiện tại nếu cố sức vượt qua để được thu làm đồ đệ của Vân Thiên tông thì Vương Lâm cũng tạm thời thử một phen.

Nếu có thể thành công được thu nhận thành đồ đệ thì như vậy cũng không cần phải bắt người để giả dạng trà trộn vào.Hễ người tới Vân Thiên tông bái sư đều được đưa ra một chỗ nhà bên ngoài nghỉ ngơi, đợi kỳ hạn mười ngày qua đi tất cả tiến vào để tu sĩ Vân Thiên tông cùng tiến hành sàng lọc.Vương Lâm và thiếu nữ đều được đệ tử Vân Thiên tông mang vào ngọn núi phía sau cửa, ngay sau đó huynh trưởng của nàng xoay người rời khỏi.

Tuy nhiên trước khi rời đi mắt người này còn quét Vương Lâm vài lần.Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh.

Tuy rằng tu vi của hắn không bằng nhưng với độ lịch duyệt vẫn còn.

Hắn nhận thấy tu vi của thanh niên này tuyệt đối không đạt được Kết Đan kỳ, nhiều nhất cũng chính là Trúc Cơ hậu kỳ thôi.

Đối với tu sĩ bậc này, bản thể của Vương Lâm nếu muốn giết cũng không cần tốn nhiều sức.Lưu lại trong Vân Thiên tông mấy ngày sau, trên bầu trời ba chữ to chậm rãi tiêu tan, cuối cùng biến mất.

Lúc này đây, lễ thu đồ đệ của Vân Thiên tông xem như chấm dứt.Kế tiếp là trong vòng mười ngày tất cả mọi người tiến vào Vân Thiên tông chuẩn bị sát hạch để bái sư, tuyển ra nhiều nhất mười đệ tử, số còn lại rời khỏi Vân Thiên tông.Ngày này ở ngọn núi lớn trên cao phía trên của Vân Thiên tông, mấy ngàn đệ tử muốn bái sư đều khoanh chân ngồi lẳng lặng chờ đợi khảo nghiệm.

Trong số những người này có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó người có tu vi cao nhất dĩ nhiên đạt tới Kết Đan kỳ, thấp nhất thì so với với Vương Lâm cũng không sai biệt nhiều, tầng ba của Ngưng khí kỳ thôi.Ở bốn phía trên cao có mấy người mặc trang phục đệ tử màu trắng của Vân Thiên tông, trên mặt bọn họ đều thể hiện vẻ lãnh đạm, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí.

Dù sao bọn họ cũng đã là thành viên của Vân Thiên tông, thân phận so với những người đến bái sư này tự nhiên cao hơn một bậc.Không lâu sau, một người mặc áo trắng, một trung niên trên cổ tay áo có hình ba chiếc đỉnh, chậm rãi từ phía trên của Vân Thiên tông bay xuống.

Người này dừng lại ở giữa không trung, liếc mắt nhìn xuống mọi người một cái, giọng điệu trầm thấp nói:- Vào làm môn hạ Vân Thiên tông ta chỉ có mười người, nếu người nào không muốn hiện tại có thể ly khai.Những lời này nói xong, ở trên sân mấy nghìn người không có một người nào đứng dậy rời khỏi, người nào cũng lộ ra ánh mắt kiên định.

Trong số những người này ít ra cũng có vài tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ biết, lời nói của người đàn ông trung niên chính là để cho bọn họ nghe.Yên lặng chờ một chút sau, người đàn ông trung niên vung tay trái lên, ở bên trong bãi đá bỗng nhiên xuất hiện một lực đẩy mạnh.

Lập tức các đệ tử bái sư trong khoảng này đều bị đẩy đi vài bước lộ ra chỗ khoảng trống lớn hơn mười trượng trên sân đá.Cùng lúc đó một luồng xoáy màu đen bỗng nhiên theo nơi đó dâng lên, mây khói cuồn cuộn ở bên trong quay cuồng mãnh liệt.

Thoạt nhìn có chút đồ sộ.

Cây cột trụ tạo bởi hắc vụ dường như một cánh tay to lớn chống đỡ thiên địa từ trong mặt đất dâng lên rồi kéo dài về phía chân trời, nhìn theo lên căn bản không nhìn thấy điểm cuối.- Mọi người bất kể sử dụng loại phương thức nào, nếu có thể cảm nhận được loại vật chất gì bên trong cột trụ này thì như vậy là đủ tư cách, thời gian là sáu canh giờ!Thanh âm người đàn ông trung niên kia chầm chậm truyền đến.

Sau khi nói xong, thân hình hắn chợt lóe sang một bên, lẳng lặng đứng thẳng nhìn về phía cột trụ hắc vụ.Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cột trụ hắc vụ, nổi lên vẻ trầm tư.

Mặc dù nói là phân thân của hắn, hơn nữa lúc cô đọng ra phân thân thì thần thức và tu vi của chính hắn không có chút nào ở bên trong phân thân.

Nhưng trừ bỏ tu vi và thần thức ra, hắn giữ lại toàn bộ pháp thuật và tất cả trí nhớ, một tia cũng không bỏ sót.Lúc này ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trong đầu không ngừng phân tích.

Dần dần ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười.

Cây cột này hắn xem ra rõ ràng chính là loại cấm chế thuật nào đấy, tác dụng của cấm chế là hạn chế một số loại dò xét nhất định của những người bái sư.Như vậy Vân Thiên tông chắc hẳn muốn lấy loại phương pháp này để loại trừ người có ít thành tâm bái sư.

Chẳng qua nghi vấn duy nhất của Vương Lâm ở phương diện này là để hạn chế về phương diện gì.Nói cách khác là Vân Thiên tông sử dụng cấm chế này để tìm ra đệ tử như thế nào!Dựa theo hiểu biết về cấm chế của Vương Lâm, với cấm chế trước mắt này đối với người bình thường mà nói, hầu như để nhìn thấu bên trong căn bản là không thể.Mà nếu Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ, thì đối với những ẩn ý của Vân Thiên tông hắn sẽ có biện pháp tốt hơn.

Tuy nhiên đây không phải là điểm quan trọng nhất.

Điểm quan trọng nhất khiến Vương Lâm lo lắng là nếu chính mình không hoàn toàn hiểu được Vân Thiên tông muốn thông qua cấm chế này tìm dạng đệ tử như thế nào, như vậy nếu hắn coi thường mà lấy trình độ cấm chế thuật của hắn tùy tiện hóa giải cấm chế này, tất nhiên sẽ làm cho tông phái này chú ý, đến lúc đó mất nhiều hơn được.Cho nên Vương Lâm không ngay lập tức phá giải mà lẳng lặng chờ đợi.

Hắn không tin Vân Thiên tông đã bày ra trận thế lớn như thế này, trên thực tế là đưa tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ, không thể rồi sau đó tuyên bố không có bất cứ kẻ nào đủ tư cách.Nếu đúng như hắn phân tích như vậy thì không bao lâu sau tự nhiên sẽ có người tìm ra được đáp án.Từng khoảng thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba canh giờ.

Trên sân đá có một số người dần dần ngồi không yên.

Bọn họ đã sử dụng thần thức tra xét, nhưng thần thức khi đụng vào màn hắc vụ kia liền bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn cản, đẩy bắn trở lại.

Mặc cho bọn họ sử dụng phương pháp nào đều không thành công.Cuối cùng có một người bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, bên trong xuất ra một tượng gỗ điêu khắc.

Trong miệng lẩm nhẩm ném ra lập tức bay về phía trong cột hắc vụĐối với động tác này, người trung niên phụ trách thu đồ đệ kia không nói lời gì, mà im lặng nhìn cột đá.

Nhưng Vương Lâm cẩn thận để ý thấy người trung niên này tuy nói biểu tình thong dong nhưng đệ tử của Vân Thiên tông ở bốn phía lại có mấy người ánh mắt chợt lóe ra có vẻ cổ quái.Tượng gỗ điêu khắc vừa hiện lập tức to lên, cuối cùng hóa thành một kim điêu thật lớn, kêu lên một tiếng mãnh liệt nhằm phía trong hắc trụ.

Nhưng tại nháy mắt kim điêu đụng tới hắc vụ bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to vươn ra, tóm lấy kim điêu thu vào bên trong màn hắc vụ.Người tung ra kim điêu lập tức biến sắc bật mạnh đứng lên, xoay người hướng về người đàn ông trung niên Vân Thiên tông gấp gáp nói:- Vãn bối thất lễ mong tiền bối trả lại pháp bảo, đây là trọng bảo của gia tộc vãn bối.Người trung niên liếc nhìn người này một cái, chậm rãi nói:- Tượng gỗ điêu khắc kim văn, đây là bảo vật của nhà Công tôn, bản tông dĩ nhiên không giữ lại, đợi lúc ly khai tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.Đệ tử kia lập tức nén mặt giãn ra, ánh mắt lộ vẻ cảm kích ngồi xuống bãi đá.- Ta trước đã nói, các ngươi có thể dùng tất cả các biện pháp nhằm nhìn rõ vật bên trong, như vậy sẽ vượt qua cửa ải này!Người đàn ông trung niên lại lần nữa nhấn mạnh.- Nhưng nếu là nhìn thấy rõ ràng, một khi nói ra thì không phải người khác cũng biết sao?Một thiếu niên trên bãi đá cẩn thận hỏi.- Không thể!

Nếu các ngươi có người nào nhìn thấu thì như vậy sẽ biết điểm huyền bí bên trong.Người trung niên mỉm cười đáp lại.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 212: Xa xỉ. (1+2) ( 211/2095)Ở chỗ sâu bên trong hắc vụ trong nháy mắt bàn tay to xuất hiện, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên sáng ngời.

Hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào biến hóa của cấm chế, tại nháy mắt bàn tay to xuất hiện, phía trong lộ ra một khe hở.

Thông qua khe hở như tơ này, với con mắt thần thức của hắn lập tức nhìn thấy phía trong, không ngờ có một số đan dược bay phía trong.Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong nội tâm cũng khẽ động.

Hắn trầm mặc một chút, dĩ nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này mọi người trên bãi đá, có nhiều người không nhẫn nại không dằn lòng nổi đều xuất ra pháp bảo, muốn thử nghiệm đánh tan màn hắc vụ.Tiếp đó càng lúc càng nhiều đệ tử tế ra pháp bảo.

Mỗi một lần như vậy trên cây cột kia đều vươn ra một bàn tay to bắt lấy pháp bảo thu về.

Nếu không có lời nói của người trung niên kia, những người muốn bái sư cũng sẽ không sử dụng các pháp bảo.

Nhưng nếu Vân Thiên tông nói vậy, tức là khi ly khai sẽ trả lại các pháp bảo Kể từ đó mọi người không còn chút e dè, trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng của các loại pháp bảo liên tiếp được xuất ra.Vương Lâm nương theo khe hở từ các công kích hắc vụ của các pháp bảo đã quan sát được rành mạch cảnh vật bên trongTrong này có mười một hạt đan dược, mười một miếng ngọc giản, mười một lệnh bài có khắc lò luyện đan bên trên.Ba dạng vật phẩm từng cái đều đại biểu cho cái gì Vương Lâm không biết.

Nhưng vào lúc này đột nhiên trên hắc vụ bỗng nhiên lóe ra kim quang, ngay sau đó phía trong bỗng lóe lên sắc vàng.

Sắc vàng phía trong hắc vụ thoáng hiện ra nhanh như chớp bay ra, tại giữa không trung nhanh chóng dừng lại lượn một vòng biến thành một ngọc giản bỗng nhiên bay nhanh như tên bắn dừng lại trên tay một người trên bãi đá, một thiếu nữ đang ngơ ngác không biết sự tình gì đang phát sinh.Lúc này trên không trung người trung niên hai mắt bỗng sáng ngời, thân hình nhanh chóng bay về phía trước tiến đến bên người thiếu nữ, tiếp theo cầm lấy ngọc giản trong tay nhìn thoáng qua, cười nói:- Ngươi đã vượt qua được thử thách!Nói xong tay phải phất một cái, lập tức có một đệ tử Vân Thiên tông phi thân tiến đến.- Mang cô ta lên núi!Trung niên nhân nhìn thiếu nữ mỉm cười, tay áo vung lên trở lại vị trí cũ chờ đợi người tiếp theo vượt ải.Thiếu nữ kia mãi cho đến lúc này bên trong đầu óc vẫn đang mơ hồ, cứ mơ mơ màng màng bị đệ tử Vân Thiên tông kéo đi, phi lên trên núi.Thấy có người vượt ải thành công, những người trên bãi đá lập tức đứng lên, mọi người không ngừng bàn bạc, đối với hành động của mọi người Vân Thiên tông cơ bản không để ý tới.Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vừa rồi tinh tường quan sát thấy không phải thiếu nữ nhìn thấu qua màn hắc vụ mà là khối ngọc giản bên trong màn hắc vụ tự động lựa chọn thiếu nữ.Mà người trung niên lúc nhìn thấy ngọc giản rơi vào tay thiếu nữ vẫn chưa lập tức tuyên bố tuyển chọn mà bay tới cầm ngọc giản nhìn thoáng qua rồi mới tuyên bố.

Thông qua việc này Vương Lâm phán đoán, người trung niên kia xem xét xác định ngọc giản có chính xác lựa chọn cô gái này hay không.

Điều này có thể thấy được, nếu vừa rồi hắn hành động thiếu suy nghĩ sợ rằng hiện tại tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, cách thu đồ đệ của Vân Thiên tông quả nhiên là kỳ lạ.Đúng lúc này, đột nhiên bên trong màn sương đen lại lóe ra ánh sáng, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay phải âm thầm đánh ra một đạo cấm chế.

Lấy linh lực hiện tại trong cơ thể hắn chỉ có thể thực hiện được một ít cấm chế đơn giản, không thể sử dụng các cấm chế phức tạp.Nhưng mặc dù như vậy, cấm chế mà hắn nắm giữ đều được lưu truyền thời thượng cổ, phép thần thông của nó thì không tu sĩ nào bình thường có thể sánh bằng.Hơn nữa ánh sáng pháp bảo của mọi người từ bốn phía nhiều vô kể.

Vân Thiên tông cũng từng nói rõ sử dụng tất cả các phương pháp, do đó thủ pháp cấm chế của Vương Lâm, nhìn qua cũng không bị người nào chú ý.Thời điểm cấm chế đánh vào trụ hắc vụ, trong nháy mắt ấy Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được phía trong một tấm ngọc giản đang lóe ra kim mang chậm rã bay ra phía bên ngoài.Ánh mắt của Vương Lâm chợt lóe, cấm chế bỗng nhiên dừng ở phía trên ngọc giản, lập tức tốc độ của ngọc giản đột nhiên giảm xuống.

Cùng lúc đó hắn lại đánh ra một đạo cấm chế, lúc này đây, cấm chế trong nháy mắt liền dừng ở trên một đan dược trong màn hắc vụ.

Đan dược kia mạnh mẽ từ trong màn hắc vụ lao ra, hóa thành một luồng sáng dừng trên tay một thiếu niên ở trên bãi đá.Người này lập tức ngây người ra một chút, ngay sau đó mừng như điên hô lên:- Này…

Ta… ta đã được tuyển lựa.Lúc này, người trung niên Vân Thiên tông kia, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào đan dược kia, thân hình nhanh chóng nhảy tới trước người thiếu niên kia.Hắn không nói lời nào tay phải chộp lấy một cái, đan dược lập tức bay lên tay hắn.

Người này xem xét cẩn thận một hồi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kỳ lạ đánh giá rồi liếc mắt nhìn đệ tử đang mừng như điên một cái, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:- Chúc mừng ngươi, không cần tiếp tục nữa, ngươi trực tiếp trở thành nội môn đệ tử của Vân Thiên tông ta.

Một lúc sau lên núi gặp mặt, chưởng môn sẽ an bài sư phụ cho ngươi.

Đan dược này ngươi đạt được, tốt lắm, sẽ giao cho sư phụ ngươi làm lễ ra mắt.

Đáng tiếc đan dược này là thuộc tính hỏa, nếu không ta có thể làm sư phụ của ngươi!Ánh mắt đệ tử kia lộ vẻ mừng như điên, hắn liên tục gật đầu, tâm tình kích động vạn phần.Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh nhưng đáy lòng cũng khẽ đậy.

Bên trong màn hắc vụ này hắn đã nhìn thấy vật phẩm có ba dạng, chia thành đan dược, ngọc giản, lệnh bài.Rất hiển nhiên ba dạng vật phẩm này đại biểu cho các hàm nghĩa rất khác nhau.

Đạt được đan dược có thể trực tiếp trở thành nội đệ tử.

Đạt được ngọc giản xem như đã hoàn thành vượt qua một cửa.

Nếu như vậy đạt được lệnh bài thì sẽ như thế nào?Vương Lâm trầm ngâm một chút, không thực hiện thêm hành động nào manh động.

Hắn làm việc rất cẩn thận, hắn hiểu rằng một lần xảy ra có lẽ là ngẫu nhiên.

Nhưng nếu nhiều lần liên tục sử dụng cấm chế, như vậy khi bị người khác phát hiện lúc đó đành phải phó mặc theo dòng đời, mất nhiều hơn được.Hơn nữa Vương Lâm từ dáng vẻ của người trung niên phân tích ra chỉ sợ cứ mỗi ba mươi năm một lần trong ngày lễ thu đồ đệ có thể có đệ tử đan dược là không nhiều lắm.

Dựa theo phân tích của hắn, sợ rằng đại bộ phận đệ tử đều chỉ đạt được ngọc giản mới đúng.- Còn một canh giờ nữa, giờ Thìn đã sắp tới.

Ta hiện tại có thể nói cho các ngươi biết trong màn hắc vụ tổng cộng có bốn dạng vật phẩm chia thành: ngọc giản, đan dược, lệnh bài cùng với lò luyện đan.Bốn dạng vật phẩm này, đạt được ngọc giản thì đủ tư cách thông qua cửa, đạt được đan dược thì trực tiếp trở thành nội môn đệ tử.

Cầm được lệnh bài ngoài việc trở thành nội môn đệ tử, có thể đến chỗ cất đan dược đổi lấy một hạt tam phẩm linh đan.Nếu mà có thể lấy được lò luyện đan, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một trong các đệ tử của chưởng môn.

Nhưng cho tới bây giờ, Vân Thiên tông ta khai phái tám ngàn năm về trước tổng cộng chỉ xuất hiện được sáu tiền bối sở hữu được lò luyện đan.

Ta hy vọng trong số các ngươi có thể trở thành người thứ bảy.Một khi trở thành đệ tử của chưởng môn, như vậy về phương diện đan dược tất nhiên có thể mặc sức sử dụng.

Hơn nữa còn có thể tiếp xúc với các thuật luyện đan cao thâm.Trung niên bằng giọng điệu đều đều, chậm rãi mở miệng nói.Lời này vừa nói ra lập tức đẩy mạnh dục vọng của các thiếu niên bái sư.

Một số người hít sâu một hơi quay đầu hướng ánh mắt về phía màn hắc vụ của cây trụ.

Trong mắt bọn họ, bên trong cây cột đại biểu cho một sinh ý tài phú lớn.Vương Lâm nghe nói như thế, từ trong đáy lòng ngẩn ra.

Hắn vừa rồi chỉ có thấy ba dạng vật phẩm, vẫn chưa phát hiện được vật phẩm thứ tư là lò luyện đan tồn tại.

Trầm mặc một chút, Vương Lâm không tiếp tục quan sát nữa mà đánh ra một đạo cấm chế, câu xuất một đan dược.Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một đan dược màu thủy lam lập tức từ phía trong bay ra, bị Vương Lâm bắt được trên tay.Không phải Vương Lâm không thể lựa chọn lệnh bài.

Mà với tính cách của hắn thật sự không muốn làm người khác chú ý quá mức.

Nếu không lấy được đan dược để trực tiếp trở thành đệ tử, thì như vậy hắn tất nhiên sẽ không lựa chọn mà tuyển lựa loại tiêu chuẩn thấp nhất, ngọc giản.Sau khi để ý thấy màu sắc của đan dược, người trung niên hai mắt lập tức sáng ngời.

Tiến đến hoàn đan dược trong tay Vương Lâm, nhìn thoáng qua, đánh giá Vương Lâm một hồi rồi mỉm cười nói:- Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?Vương Lâm lộ ra vẻ mặt kinh sợ biểu hiện sắc thái kinh hoàng, tuy nhiên trong nội tâm cũng đầy kích động.

Hắn vội vàng gật đầu.Người trung niên kia mỉm cười nhẹ nhàng nói:- Đứng sang một bên cạnh ta, đợi sau khi kết thúc ta đưa ngươi lên núi gặp mặt chưởng môn.Vương Lâm vội vàng cung kính đi theo người trung niên đứng ra một góc của bãi đá.

Thần thái của hắn thoạt nhìn đầy vẻ kính sợ và vui mừng khôn xiết, nhưng trong nội tâm thực tế cười lạnh.

Trước đó hắn nhìn thấy khi người trung niên phát hiện ra đan dược thứ nhất là thuộc tính hỏa sau đó đã lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn lập tức trong lòng phân tích, theo sự quan sát cẩn thận của hắn, nội tâm có thể phán đoán sở trường của người này chính là đan dược, có khả năng là thuộc tính thủy.

Dù sao nếu là thuộc tính khác cũng có thể kiêm nhiệm bởi chỉ có duy nhất thuộc tính thủy và đan dược thuộc tính hỏa mới như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.---o0o---Như vậy Vương Lâm sử dụng cấm chế làm đan dược bay ra đã có ý lựa chọn thủy thuộc tính.

Bởi vì một khi nếu phân tích của hắn chính xác, như vậy người trung niên này rất vui mừng, tư tưởng cảnh giác có phần giảm xuống sẽ không theo đuổi truy đến cùng vì sao lại có việc xuất ra liên tục hai hạt đan dược.Tiếp theo trong một canh giờ lại có ba người được tuyển ra.

Trong đó có một người, đúng là thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, cô gái này đoạt được chính là một cái ngọc giản.Thời gian trôi đi, người trung niên ngẩng đầu nhìn sắc trời đang muốn tuyên bố kết quả.

Nhưng vào lúc này, toàn bộ hắc vụ bắt đầu quay cuồng kịch liệt, trên bầy trời theo đó xuất hiện một phiến mây đen, bên trong một tia chớp từ trên trời đánh xuống giống như con rắn bạc bình thường vẫn bay lượn khi trời đổ cơn mưa.Cùng lúc đó, bên trong của màn hắc vụ của cây cột truyền ra từng tiếng động ầm vang.

Chỉ thấy một lò luyện đan lớn như một quả núi nhỏ lộ ra ở một góc trong màn hắc vụ.Đây là một lò luyện đan nhuộm sắc màu đen tối, bên trên được chạm trổ một sợi xích sắt.Rồng, lúc này hai mắt của con rồng mở ra lộ một vẻ không cam tâm mãnh liệt, muốn rít gào bay ra.Ở thời khắc này, một cỗ lực vô hình bên trong cây cột hắc vụ tràn ra.

Phàm là đệ tử đứng bên trên bãi đá đều bị đẩy ra, không làm chủ được thân thể lùi về phía sau.

Rất nhanh trên toàn bộ bãi đá, trừ người trung niên và người bên cạnh hắn là Vương Lâm bởi người trung niên đã tế ra một kiện pháp bảo khởi động tác dụng phòng ngự ra ngoài, chỉ còn lại có một thiếu niên gầy yếu.

Thiếu niên kia mờ mịt ngẩng đầu nhìn đan đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.Đáy lòng của vương Lâm khẽ động, hai mắt nhanh nhìn chăm chú vào lò luyện đan bên trong màn hắc vụ.

Lấy con mắt thần thức của hắn rõ ràng nhìn thấy phía trên đan đỉnh có một tầng hào quang màu đen bao phủ.

Mỗi khi đan đỉnh muốn di chuyển ra thêm một chút thì màu sắc biến đổi một ít.- Tử đỉnh, đây là long tử đỉnh!Người trung niên đứng bên cạnh Vương Lâm trên mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.Nhưng vào lúc này lò luyện đan kia bỗng nhiên run lên, không bay ra phía ngoài nữa mà là chậm rãi rút trở về.

Cùng lúc đó một lệnh bài màu vàng theo màn hắc vụ lóe ra dừng ở trong tay thiếu niên.Người trung niên than nhẹ một tiếng.

Cảnh tượng như thế này hắn gần như cứ mỗi ba mươi năm đều đã nhìn thấy vài lần.

Nhưng mỗi lần như vậy lò luyện đan cuối cùng đều không thành công mà thoát ly khỏi màn hắc vụ.- Đưa những người khác rời khỏi Vân Thiên tông.

Phàm là người đạt được các vật phẩm theo ta lên núi!Người trung niên sau khi nói xong, quay đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái, tay phải phất lên ngay lập tức nắm lấy đai lưng Vương Lâm, cùng lúc đó thân hình hắn bay đến bên người thiếu niên đạt được lệnh bài duy nhất, đem hắn cùng nắm lên.

Sau đó hắn mang theo hai người, thân thể hóa thành đạo cầu vồng hướng về đỉnh núi bay đi.Phía sau hắn còn lại ba đệ tử Vân Thiên tông, mỗi người phân biệt nắm lấy ba người may mắn đã được vượt qua cửa bay lên đỉnh núi.Vương Lâm vẫn nhìn bốn phía, theo tốc độ của người trung niên càng lúc càng nhanh, khoảng cách với đỉnh núi cũng càng ngày càng gần.

Sau khi vượt qua trận pháp phòng ngự như một dòng nước gợn, trước mắt Vương Lâm chợt biến đổi.Nguyên bản ban đầu là quang cảnh một vùng núi non cây cối trùng trùng điệp điệp lập tức biến hóa nhanh chóng.

Toàn bộ biến mất, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một loạt các tòa nhà to lớn đến cực điểm.

Các phòng xá, vật thể tất cả đều tạo thành từ ngọc.

Vừa nhìn thấy, mặc dù lấy kiến thức rộng rãi của Vương Lâm cũng không khỏi hít vào một hơi, thầm nhủ Vân Thiên tông quả nhiên là đại tài phú.Toàn bộ phòng xá Vân Thiên tông lộ ra, không nói là toàn bộ nhưng là có ít nhất tám phần đều là từ ngọc thạch thiên nhiên tạo nên.

Nếu theo giá trị mà nói các ngọc thạch này chế tác thành linh thạch hoặc là ngọc giản, tất nhiên là một con số khó có thể tưởng tượng được.Cũng bởi vì nơi đây ngọc thạch rất nhiều nên tự nhiên như vậy hình thành ra khí tức của tiên cảnh.

Hít thở một hơi, Vương Lâm liền cảm giác trong cơ thể truyền đến từng luồng cảm giác sảng khoái.

Hắn suy tính ngắn gọn, nếu nơi đây dùng để tu luyện thì trong một ngày có thể thu lợi ích bằng công sức ba ngày bình thường.Vương Lâm cảm khái nhìn sang người khác phát hiện đồng bọn của hắn cũng có cùng cảm giác như vậy.

Tất cả đám đều cùng há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng bên trong Vân Thiên tông, trong mắt cả nhóm người đều lộ ra vẻ cổ quái.Các đệ tử Vân Thiên tông phía sau người trung niên khi vượt qua tầng phòng ngự như làn nước gợn kia đều buông cánh tay ra.

Có thể đến Vân Thiên tông bái sư, tự nhiên đều biết phi hành thuật.

Lúc này cả nhóm bay lên đứng trên không, theo sát phía sau người trung niên hướng về chỗ sâu bên trong tông nhanh chóng bay đi.Tốc độ mọi người không nhanh lắm.

Dọc đường Vương Lâm lại ngây người một chút, thấy một đàn tiên hạc xa xa bay tới.

Ngồi phía trên tiên hạc là một cô gái tuyệt đẹp, cô gái này mặc y phục rực rỡ, thoạt nhìn giống như một cánh bướm làm người ta không tự chủ được phải ghé mắt ngắm nhìn.- Chu Lâm sư huynh, đây là những đệ tử mới nhập môn sao?Khi tiên hạc bay gần tới, cô gái xinh đẹp ngồi trên cất tiếng, thanh âm như tiếng chim sơn ca nói.Cô gái này ở độ tuổi dậy thì, thùy mị thướt tha, hàm răng đều đặn, dáng người đầy đặn xinh đẹp.

Quả thực là một mỹ nhân tuyệt đẹp.

Nhất là trên bên cạnh miệng nàng có một nút ruồi nhỏ quyến rũ, nhìn qua làm rung động lòng người.Người trung niên kia cười ha hả nói:- Đúng vậy, đây chính là các đệ tử mới thu nhận, tất cả có sáu người trúng cử.Đôi mắt đẹp của cô gái đảo qua, làn thu ba có chút thay đổi, lại mơ hồ lộ ra vẻ thiên kiều bá mị cuối cùng dừng lại ở thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, thản nhiên cười nói:- Tiểu muội muội thật hấp dẫn, nếu để sư phụ lão nhân gia nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị thu làm đồ đệ.Cô gái kia nói xong, các cô gái khác trên các tiên hạc bay lượn tới trêu đùa một hồi, sau đó cười cười theo tiên hạc bay đi.Đám con gái xinh xắn tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Chỉ thoáng qua một cái, nhưng cũng đủ khiến cho mấy tên thiếu niên được tuyển nẩy sinh vô số suy nghĩ, trái tim đập thình thịch.Chỉ có điều trong số sáu người được tuyển, ngoại trừ tiểu nha đầu đã đi cùng một đoạn đường với Vương Lâm ra vẫn còn có một người nữa, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh.

Mà người không bị đám nữ tử đó làm cho điên đảo thần hồn chính là Vương Lâm.Trong mắt của hắn, đám nữ tử kia mặc dù xinh đẹp động lòng người, vóc dáng chẳng có gì phải nói.

Nhưng bọn họ so với Lý Mộ Uyển vẫn không thể sánh bằng.

Chỉ xét riêng về sự hấp dẫn so với thiếu nữ của Lạc Hà môn, bọn họ còn lâu mới đuổi kịp.Kể từ đó, tầm mắt của Vương Lâm đã trở nên rất cao.

Chưa kể đến trái tim của hắn vốn rất kiên định, rất khó bị lay động bởi nữ sắc.

Vì vậy mà đám nữ tử đó đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.Nha đầu đồng hành cùng với hắn một đoạn đường đưa mắt nhìn quanh, rồi chợt nhìn chăm chú về phía Vương Lâm.

Khi thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương, không biết tại sao nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.Sau khi đám nữ tử đi khỏi, nam tử liền ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đám thiếu niên.

Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu, cười nói:- Nha đầu may mắn!

Ngươi cũng không cần phải tham gia kiểm tra ở cửa thứ hai.

Một lúc nữa, theo ta đi gặp chưởng môn.Nói xong, hắn liền bay về phía trước.

Càng vào sâu trong Vân Thiên tông, xung quanh liền xuất hiện một ít linh thú.

Trong số đó có cả nhưng con hổ, vượn, gấu đã tu luyện vô số năm.

Từ cơ thể của chúng lại tản mát ra linh lực rất mạnh hiển nhiên là tu vi không nhỏ.

Đám linh thú đó có con thì nằm yên dưới đất, có con thì đang chạy nhảy, leo trèo.Phi hành thêm một đoạn nữa, Vương Lâm dần nhìn thấy được vô số đình đài lầu các.

Chúng được xây dựng theo một vòng tròn.

Giữa cái vòng tròn đó có một đại điện hùng vĩ trang nghiêm.Đại điện nằm trên một khoảng đất vô cùng rộng rãi.

Trên cái sân bên ngoài đại điện có thể chứa cả ngàn người vẫn không hề cảm thấy chật chội.

Trên sân có đặt bảy cái đan đỉnh rất lớn.

Trên nắp đan đỉnh đang tỏa ra từng làn khói trắng, chầm chậm bay lên cao, rồi hòa vào bầu trời trong xanh.Khắp đại điện thoảng thoảng một mùi thơm ngát của đan dược.

Bên ngoài đại điện có hơn mười người, được chia thành hai hàng.

Trong số đó, có người thì đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, có người thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.Ở chính giữa có một lão già mặc thanh bào, mái tóc bạc trắng.

Hai tay lão chắp sau lưng, đang mỉm cười nhìn mọi người.Trung niên nam tử dẫn đám Vương Lâm đến đây nhanh chóng hạ xuống trên khoảng sân rộng.

Sau khi buông Vương Lâm cùng với thiếu niên chiếm được lệnh bài xuống, hắn liền cung kính nói với lão nhân mặc thanh bào:- Cửu đại đệ tử Chu Lâm bái kiến chưởng môn.

Lần này, Vân Thiên Tông chúng ta thu đồ đệ có tất cả sáu người trúng tuyển.

Trong đó có ba người lấy được ngọc giản, hai người lấy được đan dược.

Còn một người lấy được lệnh bài.

Người thứ nhất lấy được ngọc giản là một cô gái.

Đệ tử đã sắp xếp người đưa lên trên núi.Sau khi Vương Lâm tới đây trên mặt liền lộ ra vẻ cung kính, cúi đầu.

Theo sự quan sát của hắn có thể thấy mỗi người ở đây đều có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Vân Thiên tông đúng là đệ nhất môn phái của Sở quốc.Lão nhân mặc thanh bào mỉm cười gật đầu rồi ôn hòa nói:- Ba người lấy được ngọc giản, sắp xếp cho bọn họ tiến hành vòng kiểm tra thứ hai.

Nếu đủ tư cách thì lập tức cho họ trở thành đệ tử nội môn.Trung niên nam tử vội vàng vâng dạ.

Hắn hơi do dự một chút rồi chỉ vào Vương Lâm, nói:- Chưởng môn!

Đệ tử muốn nhận người này làm đồ đệ.

Người này lấy được đan dược mang thuộc tính thủy, phù hợp với yêu cầu luyện đan của đệ tử.Lão nhân mặt thanh bào liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Trong nháy mắt, ánh mắt của lão trở nên sáng ngời, giống như xuyên thấu qua người Vương Lâm mà quan sát hắn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 213: Cố nhân. (1+2+3) ( 212/2095)Vương Lâm trong lòng thầm cười lạnh.

Tu vi của lão nhân mặc thanh bào tuy đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng thân thể của hắn lúc này cũng thực sử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chẳng sợ người khác nhìn thấu.

Nhưng thân thể của hắn vẫn run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.Trong phút chốc, lão nhân mặc thanh bào liền thu hồi ánh mắt rồi lại mỉm cười mà nói:- Có thể lấy được đan dược, chắc chắn người này không phải là kẻ không có duyên với pháp thuật.

Thôi!

Ngươi cứ thu nhận hắn.

- Lão cũng không sợ thu phải đệ tử của môn phái khác trà trộn vào làm gian tế.

Vật phẩm trong cây cột đó nếu đã tìm được chủ nhân của nó thì chắc chắn kẻ đó không hề có gì khác lạ.

Tuy nhiên, lão lại không biết rằng Vương Lâm đã sử dụng thượng cổ cấm chế mà cưỡng chế, lôi ra một số vật phẩm.Trung niên nam tử có tên Chu Lâm liền lộ vẻ vui mừng, rối rít tạ ơn.

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tỏ ý bảo đi theo mình.Nhưng đúng vào lúc này, người ngồi vị trí thứ hai ở hàng bên phải là một lão phụ nhân chợt mở mắt.

Ánh mắt của bà ta sau khi đảo qua một vòng liền cất giọng khàn khàn, nói:- Ta muốn cô gái kia.

- Bà ta giơ tay chỉ về phía trước, nhất thời tiểu nha đầu đồng hành một đoạn đường với Vương Lâm kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Thân thể không tự chủ được bay về phía trước rơi vào trong tay phụ nhân.Tiểu nha đầu cũng là một kẻ thông minh, vội vàng quỳ gối, thấp giọng nói:- Đệ tử bái kiến sư phụ.Lời nói vừa dứt, nhất thời, những người xung quanh đều lộ nét mặt cổ quái.

Cho dù là lão phụ nhân cũng phải ngẩn người một chút.

Sau đó, ba ta nở nụ cười, nói:- Nha đầu đúng là nhanh trí.

Ngươi có biết hễ là đệ tử gia nhập vào Vân Thiên tông chúng ta đều phải dưới mười đại đệ tử hay không?Nữ tử đỏ mặt, vân vê góc áo, vâng dạ mà không biết nói gì thêm.

Lão phụ nhân cẩn thận xem xét nữ tử một chút rồi nói:- Thôi!

Ngươi đứng lên đi.

Tuy ta không thể lập tức nhận ngươi làm đồ đệ ngay được.

Nhưng nếu trong ba năm, ngươi có thể luyện ra nhị phẩm linh đan thì ta sẽ phá lệ nhận ngươi làm đệ tử ký danh.Lão nhân mặc thanh bào khẽ lắc đầu.

Ánh mắt lão liền đảo quanh, khi tới vị trí người thiếu niên cầm lệnh bài trong tay, ánh mắt liền lộ vẻ ngưng trọng.

Lão trấm ngâm một chút rồi nói với trung niên nam tử Chu Lâm:- Ngươi đi xuống đi.Chu Lâm vội vàng vâng dạ.

Sau đó liếc mắt bảo Vương Lâm đi theo, ra phía bên ngoài.Đi sau Vương Lâm chính là hai thiếu niên lấy được ngọc giản, hiển nhiên cũng được phân phó nên vội vàng đứng dậy đi theo.

Hai thiếu niên đó vừa đi ra ngoài vừa nhìn về phía Vương Lâm cùng với người trúng tuyển khác mà không khỏi lộ ra sự hâm mộ.Sau khi ra khỏi đại điện, trung niên nam tử xoay người nhìn hai thiếu niên lấy được ngọc giản, bình thản nói:- Hai người các ngươi đứng ở đây không được đi đâu.

Ta đi một chút rồi quay lại ngay.

- Nói xong, hắn nắm lấy Vương Lâm, thân thể vọt lên, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía xa.Tốc độ phi hành của Chu Lâm rất nhanh.

Không mất nhiều thời gian liền đưa Vương Lâm tới một cái đình viện nào đó ở bên ngoài Vân Thiên Tông.

Sau khi đẩy cánh cửa ra, bên trong đình viện có một cái vườn dược không lớn lắm.

Phía bên trong viện còn đặt một cái đan đỉnh không cao lắm.- Vân Thiên tông chúng ta chẳng có quá nhiều lễ tiết.

Ta lấy đan dược của ngươi thì hiển nhiên ngươi chính là đệ tử của Chu Lâm ta.

Căn cứ vào những gì ghi chép, ta biết ngươi tên là Vương Lâm.

Cuộc đời ta chưa từng thu bất cứ một tên đồ đệ nào.

Ngươi chính là người đầu tiên.

Từ nay về sau, ngươi cứ ở đây.

Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện của lần thu đồ đệ này sẽ dậy ngươi thuật luyện đan.

- Nói xong, Chu Lâm lại chỉ thêm cho hắn một số chi tiết rồi xoay người bỏ đi.Sau khi đối phương bỏ đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

Vào lúc này, hắn coi như là một thành viên của Vân Thiên tông.

Hắn hít một hơi thật sâu, quan sát mọi thứ xung quanh.

Trong viện trồng rất nhiều các loại hoa cỏ.

Vương Lâm nhìn lại phía sau, càng nhìn, trống ngực càng đập thình thịch.Mới chỉ một cái dược viên của Cửu đại đệ tử mà đã trồng trọt không ít những loại thảo dược quý hiếm.

Hơn nữa, đám dược thảo đó vẫn còn nguyên vẹn, hấp thu linh lực xung quanh.

Điều này chứng tỏ dược hiệu của chúng không hề bị tổn thất một chút nào.Sau khi quan sát toàn bộ, trong lòng Vương Lâm lại thêm cảm khái.

Vân Thiên Tông đúng là quá mức xa xỉ.

Chưa kể đến việc lấy linh thú nuôi dưỡng như gia súc mà chỉ cần nhìn vô số dược thảo trong dược viên của một tên Cửu đại đệ tử thôi cũng biết được tông phái mạnh mẽ như thế nào.Vào lúc này, trong lòng Vương Lâm lại cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến nơi cất giấu đan dược của Vân Thiên tông.

Ở nơi đó hiển nhiên là không chỉ có một linh đan diệu dược.

Một khi có thể trộm được thì tất cả đan dược trước Hóa Thần kỳ hắn sẽ chẳng hề thiếu.Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện đã bị hắn cố gắng dằn xuống.

Chuyện như thế cơ bản là không có khả năng làm được.

Trừ phi hắn có thể làm cho bổn tôn đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Đến lúc đó, chuyện kia cũng không phải là không thể làm được.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền bỏ đi cái ý niệm không thực tế trong đầu.

Dù sao thì lúc này phân thân của hắn cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ mà thôi.Diện tích của Dược Viên cũng không lớn.

Ở phía sau có một dãy phòng ốc.

Ngoại trừ gian phòng đầu tiên có cấm chế thủ hộ ra, tất cả các phòng còn lại đều không có bất cứ thứ gì ngăn cản.Vương Lâm chọn lấy một căn phòng cuối cùng.

Sau khi xem xét toàn bộ, hắn thấy trong căn phòng có đầy đủ mọi thứ.

Gần như tất cả vật dụng hàng ngày đều có.

Ngoại trừ những cái đó ra, trong phòng còn có một cái đan lô nho nhỏ.Đối với phẩm chất của đan lô, mặc dù Vương Lâm cũng không tìm hiểu, nhưng hắn cũng biết được một chút.

Theo con mắt của hắn thì đan đỉnh trên cái sân rộng trước đại điện gần như thuộc về loại bảo vật trong truyền thuyết.Đan đỉnh nhỏ bé trong dược viên của Chu Lâm cũng thuộc về loại pháp bảo hiếm có.

Ở Tu Ma hải, một cái đan đỉnh có phẩm chất tương đương với nó có giá trị không thể tưởng tượng nổi.Cuối cùng, sau khi xem xét đan lô trong phòng, Vương Lâm không khỏi cảm thấy thất kinh.

Phẩm chất của đan lô gần như tương đương với cái mà năm đó hắn đưa cho Lý Mộ Uyển.

Nói cách khác, cái đan lô này tương đương với bộ da của con giao long kia.Phải biết rằng trong Vân Thiên tông có rất nhiều đình viện.

Trong đình viện lại có vô số phòng ốc.

Hiển nhiên, trong mỗi một phòng cũng đều có một cái đan lô như vậy.

Nhẩm tính sơ sơ, cũng biết số lượng của chúng phải đạt tới một con số khổng lồ.Hiển nhiên, loại đan lô này trong Vân Thiên tông cũng chẳng có gì quý hiếm.Để chứng tỏ cho suy đoán của bản thân, Vương Lâm liền đi ra khỏi phòng mà quan sát tất cả các phòng bên cạnh.

Sau khi xem xét mỗi phòng, cuối cùng hắn cũng xác định được suy nghĩ của bản thân.

Trong mỗi một căn phòng đều có một cái đan lô như vậy.Từ sau khi tiến vào Vân Thiên tông, chứng kiến bao nhiêu thứ của họ, cho đến lúc này, Vương Lâm nghĩ lại mà phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh.

Một lần nữa, hắn lại mở rộng tầm mắt về sự khổng lồ của tông phái.

Bọn họ sở hữu một cái thực lực sâu không thể lường được.Ở trong phòng, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vung tay phải lên, đánh ra một đạo cấm chế phủ lấy cửa phòng.

Sau đó, hắn khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.Thời gian chậm rãi trôi đi.

Rất lâu, trong lòng Vương Lâm thoáng động một cái.

Hắn có thể cảm giác được từ trong cấm chế của hắn truyền ra một đạo linh lực khác lạ.Hắn biết ngay là Chu Lâm đã trở về.

Tu vi của Chu Lâm cũng mới chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ mà thôi.

Cơ bản, gã không có khả năng nhìn thấy cấm chế của Vương Lâm.Trong Vân Thiên Tông được chia làm hai tông.

Nội tông chuyên về luyện đan, còn ngoại tông để đối địch.

Chu Lâm là đệ tử nội tâm nên không chú trọng về mặt tu vi mà chỉ tập trung cho thuật luyện đan.- Đi theo ta.

- Thanh âm của Chu Lâm từ bên ngoài vọng vào.

Vương Lâm mở hai mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Mặc dù lúc này đã vào đêm khuya, nhưng trên bầu trời vẫn có trăng sáng.

Đối với người tu chân mà nói thì một chút ánh sáng đó cũng chẳng khác gì ban ngày.Lúc này, Chu Lâm đang đứng ở trong sân.

Sau khi Vương Lâm đi tới, hắn vung tay ném ra một cái ngọc giản, nói:- Vi sư phải bế quan.

Nhanh thì mấy tháng, mà lâu thì phải mất một năm để tiêu hóa viên thủy linh đan.

Trong khoảng thời gian này sẽ không có nhiều thể gian để chỉ dạy cho việc luyện đan của ngươi.Trong ngọc giản có ghi lại tất cả kinh nghiệm mấy chục năm luyện đan của vi sư, cùng một số đan phương.

Trước tiên, ngươi cứ xem xét qua.

Nếu có gì không rõ thì cứ tới cái đình viện thứ ba mà tìm kiếm sư tổ của ngươi.

Vi sư đã đem chuyện nhận ngươi làm đồ đệ báo cáo với lão nhân gia rồi.Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, đặt lên trán.

Sau khi dụng thần thức đảo qua, hắn không khỏi ngẩn người.

Không ngờ Chu Lâm lại đưa cho hắn một cái ngọc giản như vậy.

Trong ngọc giản, giới thiệu hết sức chi tiết về kinh nghiệm trong mấy chục năm qua cùng với vô số những điểm chú ý trong luyện đan, tránh cho quá trình luyện đan thất bại, hay làm giảm phẩm chất của đan dược xuống.Tất cả những điều ghi chép trên ngọc giản đều hết sức tỉ mỉ.

Có thể nói, nó đối với Vương Lâm có một giá trị vô cùng lớn.Hắn cùng với Chu Lâm mới gặp mặt nhau mấy lần.

Vì thế, mà hắn không thể nào ngờ được đối phương lại đưa cho mình một cái ngọc giản như thế này.

Điều này khiến cho tâm lý của Vương Lâm vốn chỉ có sự lừa gạt giữa sư đồ hoàn toàn bị lật đổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay mà lòng vô vàn cảm xúc.---o0o---Chu Lâm vẫn chưa nhận thấy sự khác lạ của Vương Lâm.

Sau khi trầm ngâm một chút liền tiếp tục nói:- Sư tổ tính tình ôn hóa, chắc chắn sẽ nói cho ngươi chi tiết những điểm cần chú ý khi luyện đan.Mặt khác dược thảo trong viện ngươi có thể tùy ý sử dụng.

Nhưng nhớ không được đoạn gốc để chúng có thể sinh trưởng.

Về phần đan đỉnh ngươi không nên dùng.

Cái đỉnh đó nếu không có được một trình độ nhất định thì không thể sử dụng.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, gật đầu.Chu Lâm trầm mặc một chút rồi thở dài, nói:- Thực tế ta vốn định sau khi dậy cho ngươi một ít thuật luyện đan rồi mới bế quan.

Nhưng Thủy linh đan nếu không sử dụng ngay thì qua một thời gian, dược hiệu của nó sẽ bị giảm bớt.

Để sau khi vi sư xuất quan sẽ chỉ cho ngươi luyện chế vài lô Bồi Nguyên đan để bồi thường.

- Hắn nói xong, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục nói:- Vi sư bế quan ở hậu sơn của Vân Thiên tông.

Vì thế mà cả cái viện này ngươi có thể sử dụng.

Bên ngoài phòng của ta có cấm chế thủ hộ, ngươi không được chạm vào.Chu Lâm nói xong liền lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo cùng với một cái lệnh bài.

Ngoài ra còn có thêm một cái trữ vật nữa.

Sau khi đặt sang một bên, hắn hơi trầm ngâm rồi lại lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, nói:- Đây là vi sư cho ngươi bộ quần áo của mười đại đệ tử.

Còn trong cái bình ngọc này có ba hạt bán phẩm linh đan.

Ngươi ăn hai hạt còn một hạt thì theo phương pháp ta ghi trên ngọc giản mà sử dụng.Nói xong, thân thể Chu Lâm liền hóa thành một đạo cầu vồng bay khỏi đình viện.Vương Lâm lẳng lặng đứng đó một chút rồi mới ôm lấy quần áo và đan dược đi về phòng.Thái độ của Chu Lâm khiến cho Vương Lâm có một cảm giác rất lạ.

Thứ cảm giác đó hắn chưa từng được gặp.

Một lúc sau, Vương Lâm liền mở bình ngọc, nhất thời một mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp phòng.Trong bình có ba viên đan dược màu vàng.

Kích thước của cả ba viên giống nhau như đúc.

Vương Lâm lấy một viên cầm lên xem.

Sau khi quan sát một lúc, hắn cũng không dùng ngay mà vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời, một con dị thú từ trong túi bay ra.

Hai cánh của tiểu thú vỗ liên tục phát ra những tiếng vù vù.Vương Lâm búng tay một cái, đan dược liền bay vào trong miệng tiểu thú.

Ngay sau đó, hắn ngưng thần, nhìn chằm chằm vào tiểu thú, quan sát cử động của nó.Một lúc sau, tiểu thú chẳng những không có tình huống gì khác lạ.

Ngược lại tinh thần của nó lại thêm hưng phấn, tốc độ vỗ cánh càng lúc càng nhanh.

Kích thước của nó cũng từ từ tăng lên một chút.Vương Lâm quan sát một lúc rồi vẫy tay một cái.

Tiểu thú liền bay vào trong túi trữ vật.Hắn định quan sát vài ngày xem tiểu thú có gì khác lạ hay không rồi mới nuốt viên đan dược đó.Một đêm trôi qua hoàn toàn yên tĩnh.Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Lâm từ trong trạng thái thổ nạp tỉnh lại.

Hắn có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể tăng lên không ít.

Linh khí trong Vân Thiên tông vô cùng sung túc.

Vì thế mà tu luyện ở đây, tốc độ tăng lên rất nhanh.Vương Lâm đứng dậy mặc một bộ quần áo đệ tử Vân Thiên tông.

Đây là một bộ trường sam màu trắng.

Trên cổ tay áo có thêu một cái đan lô màu đỏ.Sau đó, hắn thu lại lệnh bài và cái bình ngọc.

Tiếp theo, hắn vỗ vào túi trữ vật một cái lấy ra một thứ gì đó.

Nhìn kỹ thì đó cũng lại là một cái bình ngọc màu trắng, nhưng bên trong lại đầy dịch thể có giá trị liên thành.

So với đan dược tầm thường thì chất lỏng đó còn có giá trị quý hơn mấy lân.Sau khi uống xong một ngụm linh dịch, Vương Lâm liền ngồi xuống thổ nạp.

Hai tay hắn nhanh chóng huy động xuất hiện vô số đạo tàn ảnh ở trước người.

Linh dịch trong cơ thể chuyển hóa thành linh lực, nhanh chóng lưu chuyển đến kinh mạch trên hai cánh tay rồi phát ra ngoài.Từ từ, hai tay của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, trên trán hắn mồ hôi nhỏ xuống từng giọt.

Cùng lúc đó, hắn quát khẽ một tiếng:- Đi!Nhất thời từng đạo tàn ảnh lập tức bay ra về các hướng hình thành một cái vòng tròn cấm chế.Trong phút chốc, một vòng sáng xuất hiện, lóe ra từng làn ánh sáng.Vương Lâm lau mồ hôi trên trán.

Với tu vi của phân thân, nếu đánh ra từ đạo cấm chế thì còn có thể làm được.

Nhưng nếu muốn đánh ra đầy đủ một cái vòng tròn cấm chế thì cho dù có thêm sự trợ giúp của linh dịch, cũng vẫn là gánh nặng đối với thân thể.Sau khi hạ xong vòng tròn cấm chế, một làn hơi thở âm hàn từ bên trong chậm rãi truyền ra.

Cùng lúc đó, bổn tôn của Vương Lâm cùng từ trong vòng tròn cấm chế hiện ra.Sau khi thử tác dụng của cấm chế, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, bổn tôn lại một lần nữa chìm vào trong cấm chế.Đây là một phương pháp bảo vệ tính mạng của Vương Lâm.

Năm đó, khi bế quan tìm hiểu thần đạo thuật hắn từng nghĩ nếu phân thân của mình ra ngoài rất có thể sẽ gặp phải một sự nguy hiểm.

Vì vậy mà hắn dựa theo ký ức của Cổ Thần, sau khi lấy hay viên Mặc Gian thạch liền luyện chế một cái cấm chế chi môn.

Chỉ cần bổn tôn và phân thân, mỗi bên giữ một viên Mặc Gian thạch liền có thể liên lạc được với nhau.Chỉ có điều, do tu vi của hắn còn thấp nên khi đánh ra vòng tròn cấm chế, thời gian hơi dài một chút.Thoáng cái, hai tháng đã trôi qua, Chu Lâm vẫn chưa trở về.

Trang viện của Vương Lâm giống như bị ngăn cách, không hề có bất cứ một kẻ nào đến đây.

Ngọc giản mà Chu Lâm để lại đã được Vương Lâm xem xét hết sức kỹ càng.

Sau khi xem xong, Vương Lâm có thể xác định nội dung trên ngọc giản, Chu Lâm không hề thay đổi lấy một chút.Về phần con tiểu thú ăn đan dược thì trong hai tháng nó liền mạnh hơn so với đồng loại không ít.

Ngay cả thần thức của nó cũng gia tăng.

Từ đó có thể thấy được đan dược không hề có gì nguy hiểm.Thấy vậy, trong lòng Vương Lâm lại càng thêm phức tạp.

Cho đến bây giờ, hắn có thể chắc chắn rằng Chu Lâm thực sự coi mình là một tên đệ tử của hắn.Chỉ có điều, mối quan hệ này được thành lập trong tình huống không có mưu đồ gì.

Một khi giữa họ có sự phân chia về mặt lợi ích, nó còn có thể duy trì được nữa hay không thì Vương Lâm cũng không biết.

Hắn chỉ biết, cái cảm giác đó từ trước đến giờ bản thân chưa hề được gặp.Trong thời gian hai tháng, tu vi của Vương Lâm từ tầng thứ ba nhanh chóng tăng lên đến tầng thứ tám.

Loại tốc độ tăng tiến đó ngoại trừ sự trợ giúp của linh dịch còn có một nguyên nhân nữa chính là do Vương Lâm luyện đan.Mục đích của hắn đến Vân Thiên tông vốn là để lấy đan dược mà sử dụng.

Chỉ có điều, bây giờ trên ngọc giản ghi chép hết sức chi tiết phương pháp luyện đan.

Hơn nữa, trong viện lại có rất nhiều dược thảo.

Vì vậy mà Vương Lâm liền bỏ chút thời gian để luyện đan cho bản thân.Luyện đan chi đạo vô cùng sâu rộng.

Ngoại trừ thiên phú trời ban, còn phải có một sự cần cù chịu khó.

Luyện đan chi đạo so với tu luyện tiên thuật còn khó khăn hơn nhiều.

Lúc mới bắt đầu nhập môn, xác suất thất bại vô cùng cao.

Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã nghiên cứu tất cả những gì ghi trên ngọc giản một cách thấu triệt.

Sau đó, hắn liền thử luyện đan.

Nhưng trong hai tháng trải qua vố số lần, cuối cùng cũng chỉ có một lần thành công mà thôi.Một lần đó, hắn phải tốn không biết bao nhiêu là dược thảo, mới có thể cố gắng luyện chế ra được bảy hạt Bồi Nguyên đan.

Sau khi ăn vào cùng với linh dịch, lợi dụng thời gian trong Nghịch Thiên châu mới có thể làm cho trong vòng hai tháng từ tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đạt tới tầng thứ tám.Ngày hôm nay, từ trong phòng Vương Lâm phát ra một tiếng nổ.

Nhất thời trong viện xuất hiện một làn sóng ánh sáng.

Sau khi làn ánh sáng lóe lên một chút, đình viện mới trở lại bình thường.Vương Lâm người đầy bụi đất, chán nản từ trong phòng bước ra.

Hắn nhếch mép cười khổ.

Lại một lần luyện đan nữa thất bại.Lần này, do hắn không khống chế cường độ của ngọn lửa nên nhiệt độ quá cao khiến cho đan lô bị tổn hại.

Đồng thời đan dược bên trong bị hủy tất cả.Cũng may, trên Vân Thiên Tông cái gì cũng không thiếu.

Nhất là đan lô lại có càng nhiều.

Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã phá hỏng bốn cái đan lô.

Khắp bẩy gian phòng bên trong đình viện có bảy cái đan lô thì đến bây giờ chỉ còn ba cái.Vương Lâm đi ở trong trang viện, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Trong mỗi một cái phòng cũng đều có một cái để phát ra ngọn lửa.

Người luyện đan sử dụng linh lực của bản thân thông qua nó để khống chế ngọn lửa.

Điều này cũng chẳng liên quan gì đến linh lực mạnh hay yếu.Trên ngọc giản có một loại thủ pháp gọi là Vi khống.

Thủ pháp đó lấy linh lực bản thân làm cây cầu mà nối liền ngọn lửa với đan lô.

Phương pháp này đòi hỏi linh lực phải luôn ổn định.

Sự ổn định đó cũng không phải là sau khi phát ra thì cứ giữ nguyên.

Nó phải căn cứ vào sự dao động của linh đan cùng vói ngọn lửa mà thay đổi.Nếu trong quá trình đó mà xuất hiện một chút sai lầm thì quá trình luyện đan sẽ thất bại.

Nếu sai lầm quá lớn thì đan lô sẽ bị hủy.Cái điều này là một bước khó nhất của người mới bắt đầu luyện đan.

Tất nhiên, nếu tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ thì có thể sử dụng anh hỏa để luyện chế.

Đến lúc đó, không cần phải để ý tới yêu cầu kia nữa.Ngoại trừ thủ pháp khống hỏa ra thì thời gian sử dụng dược thảo cũng là một điểm quan trọng trong quá trình luyện đan.

Chỉ có đan phương thôi cũng không thể luyện chế ra được đan dược.Nếu như nói chỉ cần có đan phương là có thể luyện chế.

Vậy thì một trăm người đều có thể luyện chế ra được đan dược có phẩm chất giống nhau.

Điều này chính là một suy nghĩ hoang đường.Đan phương cho dù có chi tiết đến mấy thì cũng chỉ là một sự chỉ dẫn mà thôi.

Còn có rất nhiều vấn đề không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng hạn như hoàn cảnh xung quanh thế nào, dược thảo có hay không có tạp chất?

Mặt khác còn phải tính tới thời gian phối hợp giữa các loại dược thảo.

Thời gian phối hợp có trăm ngàn sự thay đổi.

Tất cả những chuyện đó một cái đan phương cũng không thể ghi chép được tất cả.Muốn trở thành một vị đại sư quả thực quá khó khăn.---o0o---Hai tháng sống trong Vân Thiên tông, Vương Lâm thông qua ngọc giản biết được Luyện đan sư cũng giống như đan dược được chia làm cửu phẩm.

Luyện đan sư ở cấp độ nào thì có thể luyện chế ra đan dược ở cấp độ đó.Như vào lúc này, trong cả Vân Thiên tông cũng chỉ có ba vị ngũ phẩm luyện đan sư.

Một người trong số đó cũng chính là sư phụ của Chu Lâm đồng thời cũng là sư tổ của Vương Lâm.Đó là một nữ tử.

Nàng cũng không phải là đệ tử đích truyền của Vân Thiên tông, mà là đến từ Tuyên Vũ quốc.

Sau khi gia nhập Vân Thiên tông liền có được thân phận khách khanh.

Sau đó mấy năm liền trở thành một trong số các vị trưởng lão của Vân Thiên tông.Cũng vì nguyên nhân đó mà tuy sư phụ của Vương Lâm là đại đệ tử thứ chín, nhưng lại có thể được giao nhiệm vụ thu đồ đệ.

Mặc dù chưởng môn yêu cầu Chu Lâm phải làm hết khả năng.

Nhưng dù sao không nể mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật.Vương Lâm đi lại bên trong trang viện, vừa suy nghĩ về nguyên nhân của lần thất bại vừa rồi.

Nguyên bản ban đầu vốn hết sức thuận lợi, nhưng vào lúc cuối cùng trước khi đan dược thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc mạnh mới dẫn đến thất bại đó.- Chẳng lẽ mỗi lần luyện đan vào lúc thành công ngọn lửa đều bốc lên như vậy hay sao?

- Vương Lâm thầm nghĩ trong đầu.

Nhưng hắn rất nhanh nghĩ tới lần thành công trong hai tháng qua.

Trong lần đó cũng không hề xuất hiện tình huống như vậy.Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền lấy một ít dược thảo sau đó đi về phía phòng có đan lô, bắt đầu luyện đan.Lúc này, đúng vào thời điểm sắp sửa thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc lên mãnh liệt tỏa ra dao động thật mạnh.

Cho dù hắn có điều khiển thế nào thì ngọn lửa cũng không theo sự khống chế.Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng động vang lên, đan lô lại bị hủy thêm một cái nữa.Vương Lâm âm trầm nhìn những mảnh vỡ của đan lô trên mặt đất cùng với một chút tro của dược liệu mà nhíu mày lại.Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thứ tiếp hai lần nữa.

Cuối cùng, hai cái đan lô còn lại cùng bị vỡ hết.

Như vậy là trong khoảng thời gian hai tháng, bảy cái đan lô đều bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.Vương Lâm thầm cười khổ.

Hắn thầm than trong lòng.

Nếu luyện đan thất bại cũng chẳng sao.

Cứ thử nhiều lần chắc chắn sẽ có lúc thành công.

Nhưng bây giờ, đan lô lại phát nổ.

Nếu như hiện tượng đó mà không biến mất thì Vương Lâm lo lắng chính mình rất có khả năng là người đầu tiên bị Vân Thiên tông đuổi khỏi môn phái do làm hỏng quá nhiều đan lô.Dù sao Vương Lâm cũng biết mức độ quý báu của chúng như thế nào.

Mỗi lần đan lô bị nổ, hắn đều có cái cảm giác đau nhức.Vào lúc này, Vương Lâm cũng biết tại sao mà trong tu chân giới luyện đan sư mặc dù không phải là ít, nhưng có thể đạt tới một trình độ nhất định là vô cùng hiếm thấy.

Nguyên nhân cơ bản nhất có lẽ là do luyện đan sư là một người phá hoại dược liệu nhanh nhất.Muốn trở thành một vị đại sư thì có lẽ người đó phải tốn một lượng dược liệu khổng lồ cùng với đan lô mới được.Như vậy, nếu là một tông phái tầm thường cơ bản là không thể nuôi nổi một vị luyện đan đại sư.

Cũng chi có Vân Thiên tông chuyên lấy việc luyện đan làm chính mới có thể tạo ra nhiều luyện đan sư đến vậy.Vương Lâm cười khổ.

Sau khi hắn thu dọn xong đống bừa bộn, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.Đan lô không có.

Nếu muốn luyện chế tiếp thì phải có được một cái đan lô mới.

Nhưng Chu Lâm đang bế quan nên không thể biết được việc này.

Vì vậy mà Vương Lâm chỉ còn cách đi tìm vị sư tổ của mình.Mặc khác, vấn đề tại sao gần đây mỗi lần luyện đan đều khiến cho đan lô bị hủy, Vương Lâm cũng cần phải hỏi một chút.

Dù sao, nếu vấn đề này không được giải quyết thì cơ bản hắn không thể luyện đan tiếp được.Bên trong Vân Thiên tông được chia làm bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc bao xung quanh hình tròn.

Ở giữa là đại điện.Vương Lâm mặc bộ trường sam của đệ tử, cầm theo lệnh bài đi trong Vân Thiên tông.

Trên đường, mặc dù gặp không ít đồng môn nhưng cũng chẳng có người nào hỏi hắn.

Nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi gật đầu một cái mà thôi.Trong khi đang đi, từ xa liền có tiếng hạc kêu vọng tới.

Một con tiên hạc từ xa bay lại tới trên Vương Lâm đột nhiên có tiếng cười vọng xuống.

Chỉ nghe thấy một thanh âm thanh thoát từ trên cao:- Ơ!

Là ngươi à?Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là tiều nha đầu đã đồng hành một đoạn đường với hắn.

Nàng từ trên lưng tiên hạc thò đầu xuống liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Đang định nói chuyện thì từ bên cạnh nàng, một giọng nói ôn hòa vang lên:- Tiểu sư muội!

Sư tôn đang chờ ngươi.

Nếu ngươi đến chậm chắc chắn sẽ phạt ngươi phải quét sạch đan đỉnh đấy.Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ xinh xắn.

Sau khi nói nhỏ mấy tiếng liền liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục cho tiên hạc bay đi.Vương Lâm cúi xuống đang định đi tiếp thì bất chợt...hàn quang trong mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nhìn phía sau.

Chỉ thấy trên một cây đại thụ cách đó không xa có một thiếu niên, đang si mê nhìn chăm chú theo cánh hạc đang bay xa dần.

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn thì thào lẩm bẩm:- Đám nữ tử này xinh thật.

Nhất là tiểu nha đầu mới nhập phái kia...Chợt phát hiện ra ánh mắt của Vương Lâm đang nhìn, hắn liền quay lại, cười hắc hắc.

Thân thể hắn lóe lên, từ trên cây nhanh chóng lướt tới bên cạnh Vương Lâm, giơ tay định vỗ vai.

Vương Lâm nhanh chóng lui lại sau mấy bước tránh khỏi bàn tay của đối phương.Người này ngẩn người, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Nét mặt hắn có chút thần bí, thấp giọng hỏi:- Vị sư đệ này!

Ngươi biết tiểu nha đầu kia phải không?Vương Lâm bình thản lắc đầu.

Thiếu niên nhíu mày, cười nói:- Sư đệ không nên hẹp hòi như vậy.

Vừa rồi, rõ ràng nha đầu đó biết ngươi.

Sư đệ yên tâm.

Sư huynh ta không có hứng thú đối với nha đầu đó.

Trong lòng ta chỉ có một người đó chính là Vương Đồng sư ty thông minh, xinh đẹp mà thôi.Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:- Ta không biết nàng.

- Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.Thiếu niên vội vàng đuổi theo, sóng vai đi cùng với Vương Lâm, tiếp tục nói:- Không biết sư đệ tên họ là gì?

Sư huynh là đệ tử Nam Uyển.

Ta thấy phương hướng mà ngươi đang đi cũng là về phía nam.Vương Lâm liếc mắt nhìn người đó, mỉm cười nói:- Tại hạ là Vương Lâm.Thiếu niên cười hắc hắc, nói:- Sư huynh là Trình Hiền!

Ta hỏi Vương sư đệ cũng đi về phía nam đúng không?Vương Lâm gật đầu.- Vân Thiên Tông có bốn khu, phân chia rõ ràng.

Vương sư đệ!

Ngươi đến Nam uyển chỉ sợ rất khó tiến vào.

Nếu không phải như vậy, mỗi ngày ta đều đến Tây uyển.

Ở đó có rất nhiều mỹ nữ.

Nếu có thể quyến rũ được một, hai nàng để cùng nhau song tu thì đúng là quá tốt.

Nếu được như vậy thì con đường tu tiên của lão tử đúng là quá tốt đẹp.

- Trình Hiền nói xong chớp chớp mắt rồi lại tiếp tục hỏi:- Được rồi!

Ngươi muốn đến Nam Uyển làm gì?

Không chừng ta có thể giúp được ngươi đấy.Sau khi nghe Trình Hiền nói xong giấc mộng lớn nhất đời, Vương Lâm liền cười nói:- Cũng chẳng cần phải giúp đỡ.

Vương mỗ tới Nam Uyển cũng không bị ngăn cản.Trình Hiền ngẩn người, nhìn Vương Lâm mấy lần.

Đột nhiên, hắn vỗ trán nói:- Ngươi họ Vương...tên là Vương Lâm...Ta nhớ ra rồi.

Ngươi chính là người cách đây hai tháng được Chu Lâm sư thúc thu làm đệ tử.

Ngươi...ngươi quá may mắn.

Ngươi có biết rằng có bao nhiêu người mơ tưởng được làm đệ tử của Chu Lâm sư thúc không hả?Vương Lâm kinh ngạc, hỏi:- Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ luyện đan thuật của gia sư rất cao hay sao?Ánh mắt Trình Hiền lộ rõ vẻ hâm mộ, nói:- Luyện đan thuật của Chu Lâm tuy không thấp nhưng cũng chỉ đạt tới tam phẩm mà thôi.

Cái đó cũng chẳng có gì đáng nói.

Bây giờ ta cũng đã có thể luyện chế được nhị phẩm đan dược.

Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa ta cũng có thể luyện chế được tam phẩm linh đan.Vương Lâm gật đầu.

Hắn vừa đi tới Nam uyển vừa nghe Trình Hiền nói chuyện.

Chỉ có điều, Trình Hiền nói tới đây liền dừng lại.

Ánh mắt có vẻ quái dị, cười hắc hắc, nói:- Sư đệ!

Ta cũng có thể nói cho ngươi.

Nhưng ngươi phải đồng ý đưa ta tới Tây Uyển một lần có được không?Nét mặt Vương Lâm thản nhiên, nói:- Yêu cầu của ngươi không được.Trình Hiền thấy nét mặt Vương Lâm chẳng hề thay đổi liền nói:- Vương sư huynh!

Ngươi xem ngay cả ta cũng gọi ngươi là sư huynh rồi đấy.

Ngươi chỉ cần một lời nói là có thể làm cho ta vào Tây uyển được mà.

Chỉ một chút thôi có được không?Vương Lâm quay đầu nhìn đối phương, bình thản nói:- Ngươi muốn ta mang ngươi đi tìm một cô nàng cho ngươi đúng không?

Mà đó cũng chỉ là cái cớ.

Đi vào Tây uyển, mục đích của ngươi chính là thực hiện cái giấc mộng của mình chứ gì?Trình Hiền ngẩn người, nhưng nhanh chóng nhếch miệng, cười nói:- Đúng thế.

Việc này rất đơn giản.

Sư huynh!

Ngài thấy thế nào?- Nói đi!

Tại sao mọi người lại đều muốn trở thành đồ đệ của Chu Lâm?

- Vương Lâm chậm rãi nói.- Bởi vì Chu Lâm có một vị sư phụ tốt.

Vương Lâm!

Ngươi không biết rằng đệ nhất mỹ nữ trên Vân Thiên tông chúng ta không phải ở Tây uyển mà là ở Nam uyển.

Người đó chính là Nam Uyển Lý trưởng lão.

Chẳng những có được thiên tư mà lại còn là một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông chúng ta.

Trở thành đệ tử Chu Lâm hiển nhiên là có thể trở thành môn hạ của Lý trưởng lão.

Chẳng những có thể thấy được dung nhan của người mà ngay cả các loại linh đan diệu dược cũng có thể có được.

Chuyện như vậy, ngươi nói có người nào không muốn cơ chứ?

- Trình Hiền cảm khái nói.- Lý trưởng lão?

- Vương Lâm lẩm bẩm.- Nghe nói Lý trưởng lão là đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc...Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 214: Phiền muộn. (1+2) ( 213/2095)Nét mặt Vương Lâm chợt trở nên chăm chú khi nghe những lời Trình Hiền nói.

Lý trưởng lão...đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc...

Lúc này trong đầu hắn chợt hiện lên bóng dáng của một người con gái.

Đồng thời, cái tên của người con gái đó cứ vang vọng trong đầu hắn.- Không thể như thế...

- Vương Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Thế gian làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Một cô gái yếu đuối khi xưa không ngờ bây giờ chợt biến thành trưởng lão của Vân Thiên tông hay sao?Vương Lâm chẳng biết nói thế nào cho phải.

Trong đầu hắn thầm nghĩ mình đã nghĩ ngợi quá nhiều mất rồi.- Nhan sắc của Lý trưởng lão có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Khi ngài ở Hỏa Phần quốc cũng là một trong số những mĩ nhân hàng đầu.

Sau khi Hỏa Phần quốc bị Tuyên Vũ quốc phản công, Lạc Hà môn cũng bị thiệt hại nặng nề.

Một số đệ tử của bọn họ phải chạy trối chết.

Nếu không có chuyện đó thì Lý trưởng lão cũng chẳng tới Vân Thiên tong chúng ta.

- Trình Hiền cảm khái mà nói.Vương Lâm gật đầu, không nói gì tiếp tục đi về phía trước.

Trình Hiền trừng mắt nhìn rồi vội vàng chạy theo, mỉm cười nói:- Sư huynh!

Bao giờ chúng ta đi Tây uyển hả?Vương Lâm nhìn sắc trời một chút rồi nói:- Để sau khi tại hạ bái kiến sư tổ xong.

Lúc đó, ta sẽ cùng với ngươi đi tới Tây uyển một chuyến.

Nhưng phải nói trước là ta và tiểu nha đầu đó không quen biết.

Thậm chí, ngay cả tên của nàng, ta cũng không biết.

Vì thế mà có vào được Tây Uyển hay không ta cũng không biết luôn.Trình Hiền ngẩn người, hai mắt đảo đảo một chút rồi cười nói:- Cũng không sao.

Tiểu nha đầu đó…

Ta có biết tên của nàng.

Đến lúc đó ngươi cứ nói đến tìm nàng là được.

Huynh đệ!

Ta tin tưởng ánh mắt của mình.Vương Lâm không nói gì, tiếp tục đi tới Nam uyển.

Trên đường đi, Trình Hiền nói liên tục.

Có thể thấy được hắn là một người thích nói chuyện về những vấn đề có liên quan đến Vân Thiên tông cùng một ít lời đồn.

Được một lúc, có bao nhiêu tin tức đều từ trong miệng hắn tuôn ra hết.Giọng nói của người này nghe cũng rất thú vị.

Vì thế mà Vương Lâm nghe cũng không cảm thấy phiền.

Cứ như vậy, đoạn đường hai người đang đi thoáng cái đã tới được Nam uyển.- Nhắc đến Lý trưởng lão thì thời gian người đến bổn tông cũng không lâu.

Có lẽ cũng chỉ khoảng chừng một trăm năm là cùng.

Tuy nhiên, Luyện đan thuật của nàng thì có thể nói là tuyệt hảo.

Ta nghe một số vị tiền bối kể lại rằng: năm đó Lý trưởng lão cũng với hai vị Ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông so đấu, cuối cùng không hề kém dù chỉ là một chút.

Ngài đã luyện ra được một trong tam bảo ngũ phẩm đan dược của Vân Thiên tông chúng ta.

Đó chính là Tu Ma đan.

- Khi nhắc đến loại đan dược đó, nét mặt hắn liền có phần hâm mộ.- Tu ma đan?

- Vương Lâm ngẩn người.

Loại đan dược này có cái tên quá cổ quái.

Chẳng lẽ sau khi ăn vào lại có thể tu ma?Trình Hiền thấy vẻ mặt của Vương Lâm liền đắc ý cười, nói:- Ha ha!

Đan dược đó đúng là có cái tên rất quái dị.

Lúc đầu, sau khi luyện thành chưởng môn liền thỉnh Lý trưởng lão cho biết tên của nó.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lý trưởng lão liền nói ra cái tên này.

Mặc dù, đan dược đó tuy có tên là Tu Ma nhưng trên thực tế là tác dụng của nó lại không hề phù hợp với kẻ tu ma.- Nó có công hiệu gì?

- Trong lòng Vương Lâm có phần ngạc nhiên.

Loại đan dược đó được Lý trưởng lão một đệ tử Lạc Hà môn ở Hỏa Phần quốc nói ra...cái này hình như có một chút quan hệ gì đó với…- Công hiệu của nó có lẽ là rất lớn.

Nhưng ta cũng không biết nó có tác dụng gì.

- Trình Hiền nhún vai, tự giễu bản thân rồi nói tiếp:- Với bối phận của ta làm sao có thể biết được công hiệu của nó cơ chứ?

Nó chính là một trong ba thứ bảo vật của Vân Thiên tông chúng ta.Vương Lâm cũng chẳng để ý.

Sau khi gật đầu một cái, hai người liền đi tới Nam uyển.

Lúc này, trước mắt hắn hiện ra một cây cầu kiều.

Dưới cây cầu có một dòng nước chảy lững lờ chạy qua.

Từ dưới dòng nước đang tỏa ra từng làn linh khí, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.

Nếu nhìn xuống dưới làn nước có thế thấy vài con cá bảy màu đang nhãn nhã vẫy đuôi bơi lội.- Thực ra còn có một số lời đồn có liên quan đến Tu Ma đan.

Huynh đệ có muốn nghe hay không?

- Khi tới trước cây cầu, Trình Hiền liền dừng lại, cười nói.- Tại hạ xin lắng nghe.

- Ánh mắt Vương Lâm cũng thuận theo cây cầu nhìn vào phía bên trong.

Hắn chỉ thấy được phía trong đó có một làn sương trắng lượn lờ, che phủ tầm mắt.

Cách đó không xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy thấp các kiến trúc với những đường nét chạm khắc vô cùng ưu nhã, mang đến cho người ta một cái cảm giác thoát tục.- Nghe đồn, khi Lý trưởng lão còn trẻ đã từng có một thời gian sống ở Tu Ma hải.

Vì vậy mà Tu Ma đan chính là một đoạn chuyện xưa của nàng.

Tất nhiên, đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Trên thực tế thì lời đồn liên quan đến Lý trưởng lão có rất nhiều.

Chờ khi nào có thời gian, ta với ngươi sẽ nói chuyện với nhau.

- Trình Hiền nhanh chóng nói.Sau khi nghe xong, nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ôm quyền đối với Trình Hiền rồi cất bước hướng về phía cây cầu mà đi.- Vương Lâm huynh đệ!

Ngươi phải nhớ kỹ đấy.

Ta ở đây đợi ngươi.

Nhớ đừng có quên chúng ta còn có việc quan trọng cần phải làm.

- Trình Hiền vội vàng kêu lên.Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ đi qua cây cầu.Sau khi tiến vào Nam uyển, sương mù càng lúc càng đậm, cơ bản là không thể thấy rõ được vật ngoài ba trượng.

Nếu bổn tôn của Vương Lâm ở đây tất nhiên là chẳng thèm để ý.

Hắn chỉ cần dụng thần thức đảo qua là có thể xác định chính xác được đường đi.Nhưng bây giờ, phân thân của Vương Lâm mới chỉ đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ.

Vì thế mà hắn chỉ có thể chầm chậm đi về phía trước.Càng đi sâu vào trong, sương mù lại càng thêm dày đặc.

Dần dần, tầm mắt của hắn từ ba trượng đã giảm xuống còn có một trượng.Đúng vào lúc đó, một thanh âm từ trong sương mù vọng ra.- Cấm lệnh của Nam Uyển!

Đệ tử ngoại uyển nếu không có lệnh bài không đuwocj bước vào.Vương Lâm dừng lại.

Nét mặt hắn vẫn thản nhiên, cao giọng nói:- Đệ tử Vương Lâm tới đây bái kiến Lý sư tổ.Thanh âm vừa rồi liền im lặng một lúc.

Sau đó, sương mù trước người Vương Lâm như có một bàn tay vô hình vén sang hai bên, để lộ ra một con đường nhỏ.

Con đường uốn lượn, kéo dài vào sâu trong Nam uyển.- Theo đường này mà đi là tới được chỗ ở của Lý trưởng lão.

Đi đi.

- Thanh âm đó lại tiếp tục vang lên.

Lúc này, Vương Lâm có cảm giác trong thanh âm có một chút hậm hực nào đó.Vương Lâm cũng chẳng nói thêm một lời, cứ theo đường nhỏ mà đi.

Lúc này, bên tai hắn thi thoảng lại nghe thấy có tiếng nhạc từ xa truyền đến.

Theo tiếng nhạc, mất một chút thời gian, Vương Lâm đã đi tới cuối con đường.Một tòa lầu được xây dựng bằng đá trắng hiện ra trước mặt hắn.

Qua cánh cửa của căn lầu có thể nhìn thấy bên trong có một bóng người.Người đó đang ngồi ngay ngắn, trước mặt nàng có một cây cổ tranh.

Do cửa sổ có một cái rèm trắng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.Ngay khi Vương Lâm đến gần, khúc nhạc từ bên trong vọng ra thấm vào trong thể xác vào tâm hồn của người nghe khiến cho người ta ngơ ngẩn.

Vương Lâm không nói gì cứ lẳng lặng đứng đó mà nghe.

Một lúc sau, khúc nhạc dần biến mất.

Một thanh âm dịu dàng êm tai từ trong lầu vọng ra:- Ngươi là Vương Lâm?Tiếng nói đó rơi vào trong tai khiến cho Vương Lâm nhất thời chấn động, ánh mắt xuất hiện một sự không tin vào bản thân.

Nhưng thoáng cái, hai mắt hắn liền trở lại bình thường.

Trầm mặc một chút, Vương Lâm chậm rãi mở miệng nói:- Vâng.Lời nói của hắn vừa mới dứt, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.

Trong căn lầu, cây cổ tranh trên tay người đó chợt bị kéo đứt một dây.

Ngay sau đó, cửa sổ căn lầu chợt mở, để lộ ra dung nhan thiên kiều bá mị khiến cho kẻ khác phải ngây ngất.Khuôn mặt lạnh đạm của nàng làm say đắm lòng người.

Đôi tay mềm mại, trắng nõn.

Nếu miêu tả thì chỉ có thể so sánh dung nhan của nàng tươi như hoa, âm thanh trong trẻo như tiếng chim hót.

Làn da trắng như tuyết...Trong nháy mắt, ánh mắt của nàng cũng trở nên bình tĩnh, đưa mắt nhìn Vương Lâm thật kỹ.

Một lúc sau, nét mặt nàng lại trở nên phiền muộn, nhẹ nhàng hạ rèm cửa xuống, che đi dung nhan khiến cho kẻ khác không thể kiềm chế được lòng mình.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh.

Trong nháy mắt khi đối phương mở miệng nói chuyện, hắn liền nhận ra người ta không nghĩ ra được thân phận của mình.

Sự tình trải qua nhiều năm như thế, bây giờ nàng đã trở thành trưởng lão cả Vân Thiên tông.Tuy tu vi phân thân của Vương Lâm không đủ, nhưng nhãn lực vẫn sắc bén như cũ.

Hắn có thể thấy được tu vi của nàng đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ.

Nếu ở môn phái khác mà sư phụ và đệ tử có tu vi tương đương thì đúng là một chuyện khó tin.

Nhưng ở nội viện của Vân Thiên tông thì đó lại là một chuyện bình thường.Tiêu chí sắp xếp trong nội viện cũng không phải là tu vi mà là luyện đan.Vì thế mà trong nội tông của Vân Thiên tông thường xuyên có chuyện tu vi của sư phụ không bằng đệ tử.

Chỉ có điều tiêu chuẩn của Vân Thiên tông hoàn toàn khác với bên ngoài mà thôi.Đương nhiên để luyện chế được đan dược thì tu vi cũng phải đạt tới một trình độ nhất định mới có thể luyện chế.

Vì vậy mà tuy nói tu vi không quan trọng nhưng đôi khi vì chuyện luyện đan mà cũng tăng lên.Mà trên thế gian này lại có mấy người được như Lý Mộ Uyển chỉ dựa vào tu vi Kết Đan sơ kỳ đã có thể luyện chế ra được đan dược mà chỉ có luyện đan sư cấp bậc Nguyên Anh kỳ mới có thể cơ chứ?---o0o---Vương Lâm thầm than trong lòng.

Không ngờ thế sự thay đổi quá nhanh.

Hai trăm năm thời gian tuy nói rằng không dài lắm nhưng nếu nói ngắn thì cũng chẳng hề ngắn chút nào.Dung nhan của nàng so với năm đó còn hơn mấy lần.

Chuyện hơn hai trăm năm trước giống như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Tuy vậy mà nó lại như cách rất xa khiến cho người ta không thể dễ dàng vượt qua được cái khoảng cách đó.Vương Lâm cũng không có ý định bước lên nhận người quen.

Tướng mạo của hắn cũng không còn là Mã Lương của năm đó.

Vì thế Lý Mộ Uyển cũng không có khả năng nhận ra.- Có chuyện gì?

- Lý Mộ Uyển ngồi trong lầu.

Tuy vậy thanh âm của nàng lại có một chút phiền muộn.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trong lòng cười khổ.

Hắn thầm than một tiếng, nói:- Đệ tử...đệ tử...- Đối mặt với cố nhân khi xưa, hai chữ đệ tử quả thực Vương Lâm không thể nói được một cách rõ ràng.Lý Mộ Uyển đang ngồi trong lâu, sau khi nghe thấy thanh âm của Vương Lâm, thân hình nhất thời lại run lên.

Nàng vung tay hữu lên, khuôn mặt lập tức được che lại bởi một tấm khăn tím.

Sau đó, mở cửa đi ra.

Sau khi đi ra đến ngoài, nàng kinh ngạc nhìn Vương Lâm.- Đan lô của đệ tử bị vỡ.

- Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói.Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm một cách cẩn thận.

Sau đó thu hồi ánh mắt, tuy nhiên trong đôi mắt lại có phần phức tạp, mở miệng nói:- Ngươi là người Sở quốc?Vương Lâm trầm mặc một chút rồi gật đầu.

Lý Mộ Uyển than nhẹ một tiếng, thần thái trở lại bình thường, nói:- Đan lô bị vỡ hiển nhiên là do linh lực trong cơ thể ngươi tăng lên quá nhanh khiến cho ngọn lửa không ổn định.

Hiện tượng đó rất bình thường.

Chỉ cần kiên trì một thời gian là có thể giải quyết.

- Nói xong, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi mở túi trữ vật lấy ra một cái đan lô.- Nếu ngươi là đệ tử Chu Lâm thì ta tặng ngươi cái đan lô này.

Ngươi dùng nó để luyện đan có thể giữ được trong vòng trăm lần sẽ không bị vỡ.

Nhưng nếu sau trăm lần mà người vẫn không thể khống hỏa một cách tự nhiên thì rõ ràng là ngươi không có duyên với luyện đan.

Đến lúc đó ngươi hãy thôi đừng cố với việc luyện đan nữa.

Cứ ra ngoại tông mà tu luyện.Lý Mộ Uyển nói xong, phất tay một cái.

Đan lô lập tức bay tới trước mặt Vương Lâm.Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền cho vào trong túi trữ vật.

Thần sắc của hắn vẫn hết sức thản nhiên, nhưng trong lòng lại đang rối rắm vô cùng.

Cứ mỗi phút đứng ở đây, trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng khó chịu.

Vì thế mà hắn ôm quyền, xoay người bỏ đi.- Mã Lương...

- Lý Mộ Uyển đột nhiên nhỏ giọng kêu lên.Vương Lâm giật mình, quay đầu lại nhìn một chút, cuối cùng nghi hoặc nhìn về phía Lý Mộ Uyển.

Lý Mộ Uyển thầm than, nói:- Đi đi.

Nếu có gì không hiểu thì cứ tới đây hỏi ta.

- Nói xong, nàng xoay người đi vào trong lầu.

Ngay sau đó, tiếng cổ tranh lại từ trong phòng vọng ra.Vào lúc này, âm thanh tiếng đàn lại tăng thêm một chút phiền muộn.Ánh mắt có một chút phức tạp.

Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu về phía bóng người bên cửa sổ.

Sau đó, than nhẹ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.Trong lầu, Lý Mộ Uyển buông ngón tay, trầm mặc một lúc.

Bất chợt, nàng đứng dậy, mở cửa sổ.

Ánh mắt nàng dõi thất thần nhìn về một nơi nào đó rất xa.

Một lúc lâu sau, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói:- Không đúng!

Trên đời này làm gì lại có thanh âm giống nhau đến vậy?

Cho dù là có thì cũng không thể ngay cả ánh mắt cũng giống nhau.

Nhất là vừa rồi, ánh mắt của Vương Lâm quá mức bình tĩnh.

Nếu là người bình thường chắc chắn không thể làm được như vậy.Ánh mắt nàng lóe lên, tay phải đưa lên điểm một cái vào mi tâm.

Nhất thời từ mi tâm của nàng bay ra một giọt máu tươi.

Màu sắc của giọt máu đỏ sẫm nhưng lại tỏa ra một chút hơi lạnh khiến cho kẻ khác phải rùng mình.Thứ này đúng là khi Vương Lâm rời đi đã tặng cho nàng.

Đó chính là một giọt hồn huyết bên trong có một tia Cực cảnh thần thức.

Trên thực tế, nếu không có một tia thần thức đó, Lý Mộ Uyển cũng không thể chạy được khi Hỏa Phần minh bị Tuyên Vũ quốc tấn công.- Nhưng nếu thực sự là hắn...

Thì tại sao vừa rồi hồn huyết lại không có một chút phản ứng?

- Lý Mộ Uyển mỉm môi, một lúc sau lại thở dài.Đúng lúc này, bất chợt từ bên ngoài lầu có một thanh âm vang lên:- Sư muội có thể đi ra ngoài một chút hay không?Lý Mộ Uyển nhíu mày, đẩy cửa phòng.

Chỉ thấy một trung niên tu sĩ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng đó mỉm cười.

Tướng mạo người đó anh tuấn lại thêm một chút tao nhã nên rất dễ khiến người ta có ý thân cận.Sau khi nhìn thấy Lý Mộ Uyển, trong mắt hắn liền xuất hiện một sự ái mộ.

Hắn mở miệng nói một cách ôn hòa:- Sư muội!

Tháng trước ngươi có nói còn thiếu một miếng long nham.

Ta đã tìm khắp Sở quốc cuối cùng tại một nơi toàn đá vụn đã tìm được một chút long nham này.

- Vừa nói, hắn vừa xuất từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc.

Bên trong hộp có một gốc cây màu đỏ, to bằng cánh tay.Ánh mắt Lý Mộ Uyển bình thản, cũng không để ý tới cái hộp ngọc, nói:- Đa tạ ý tốt của Tôn sư huynh!

Nhưng ta đã tìm được vật thay thế.

Hơn nữa, ba ngày trước đã luyện đan thành công.

Vật này, sư huynh cứ giữ lấy mà sử dụng.Trung niên nam tử đẩy cái hộp sang một bên, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa, nói:- Sư muội!

Ta và ngươi dù sao cũng cùng thuộc về đích hệ của Vân Thiên tông.

Nếu muốn đạt tới trình độ cao của luyện đan thuật thì phải lựa chọn một vị đệ tử đích hệ kết thành bạn lữ song tu.

Hai chúng ta quen biết đã lâu.

Tâm ý của ta chắc muội cũng có thể hiểu rõ.Hàn quang trong mắt Lý Mộ Uyển lóe lên nhìn chằm chằm về phía trung niên nam tử, nói từng chữ một:- Việc này đừng nhắc vội.Trung niên nam tử lẳng lặng nhìn Lý Mộ Uyển, một lúc sau nhẹ nhàng nói:- Sư muội!

Năm đó ngươi từ Hỏa Phần quốc tới đây.

Nếu không có ta cứu thì lúc này ngươi đã biến mất từ lâu rồi.

Những năm gần đây ta đối với ngươi như thế nào chắc ngươi cũng biết?

Ta muốn biết tại sao ngươi vẫn còn kiên quyết như vậy?Lý Mộ Uyển trầm mặc một chút, trong đầu không tự chủ được liền hiện ra một bóng người.

Một lúc sau, nàng chậm rãi nói:- Không có nguyên nhân...Trung niên nhân thở dài, thanh âm vẫn ôn hòa, nói:- Sư muội!

Lão tổ tự mình hạ lệnh, thì kết cục đã định.

Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút.

- Nói xong, hắn liếc nhìn Lý Mộ Uyển một cái, lắc đầu cười khổ rồi xoay người bỏ đi.Lý Mộ Uyển vẫn yên lặng đứng đó, suy nghĩ một lúc rồi xoay người trở lại trong lầu.

Bóng lưng của nàng trải dài trên mặt đất, lộ rõ một sự buồn bã.Trong lòng Vương Lâm vô cùng phức tạp rời khỏi Nam Uyển.

Khi vừa mới đi qua cây cầu đã thấy Trình Hiền đứng đợi ở chân cầu.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, người này lập tức tiến lên, ấp úng nói:- Sư huynh!

Thế nào?

Mọi chuyện thuận lợi chứ?Vương Lâm nhìn hắn một cái rồi nói:- Đi thôi.Trình Hiền chỉ chờ có vậy, lập tức mặt mày hớn hở, nói:- Sư huynh!

Bây giờ trời sắp tối.

Hay là chúng ta đi nhanh thêm một chút.

Ngươi chờ ở đây, ta gọi hai con vật đến cho chúng ta cưỡi.

- Nói xong, hắn đưa tay lên miệng huýt sáo một cái.

Bất chợt có một thanh âm từ xa vọng lại.Ngay sau đó, có vài tiếng thú rống vọng tới.

Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có hai bóng đen từ xa đang lao tới nơi này.Chẳng mất nhiều thời gian, bóng đen đã vọt tới cách Trình Hiền chừng mười trượng.

Không ngờ đó lại là hai con linh viên.

Trong hai con vượn thì còn lớn cao chừng một trượng rưỡi, con nhỏ cũng cao gần trượng.

Song chưởng của chúng nắm lại, ánh mắt đỏ rực nhe răng, nhếch miệng với Trình Hiền có vẻ tức giận.Trình Hiền vội ho một tiếng, nói lớn:- Không phải chỉ mượn các ngươi một vật thôi sao?

Nói gì thì nói chúng ta cũng có mấy chục năm giao tình.

Các ngươi đưa hai chúng ta đi một đoạn, ta sẽ đưa vật kia cho có được không?Hai con linh vượn rống lên ấy tiếng.

Sau khi nhìn nhau một chút, một con liền giơ tay chộp lấy Trình Hiền.Trình Hiền cũng không né tránh để mặc cho nó chộp lấy.

Chỉ thấy, sau khi con linh vượn chộp được Trình Hiền liền ném hắn lên lưng nó.

Sau đó, nó như một tia chớp chạy đi.Lúc này, con linh vượn nhỏ hơn nhìn Vương Lâm có phần tức giận.

Sau khi rống lên vài tiếng, nó cũng liền định chộp lấy Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tránh sang bên cạnh.

Ngay sau đó, hắn dậm chân một cái, nhảy lên lưng nó.

Con vượn cũng chẳng để ý, lập tức tăng tốc đuổi theo.Tốc độ của linh vượn cực nhanh, chẳng khác gì đang đằng vân giá vũ.

Trình Hiền hiển nhiên là thường xuyên làm thế này.

Nên sau khi nói vài tiếng gì đó, hắn liền lấy từ trong túi trữ vật ra một túi rượu.

Sau khi đưa lên uống một hớp lớn, hắn cười to, nói:- Cưỡi vượn đi Tây uyển.

Chuyện này khắp cả Vân Thiên tông cũng chỉ có một mình Trình Hiền ta là làm được.

Ha ha.Vương Lâm cười khổ.

Mặc dù Trình Hiền có phần náo loạn nhưng cũng không khiến cho người ta phải chán ghét.

Tuy nói Vương Lâm bị quấy rầy nhưng cũng không để ý lắm.

Lúc này, sau khi thấy Trình Hiền như vậy, tâm trạng rối rắm của hắn sau khi gặp lại cố nhân có phần bình ổn hơn một chút.Trình Hiền cầm túi rượu trong tay ném về phía sau.

Vương Lâm giơ tay bắt lấy.

Sau khi liếc mắt nhìn Trình Hiền một cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buồn bã của Lý Mộ Uyển.

Hắn không nhịn được được túi rượu lên miệng, uống một ngụm lớn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 215: La Nguyệt. ( 214/2095)Đợi khi tới gần, nữ tử này nhảy lên, từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nhìn Vương Lâm nói:- Ngươi đến tìm ta?Lúc này nữ tử họ Trình cau mày nói:- Nguyệt sư muội biết người này sao?La Nguyệt vội vàng xoay người nói:- Muội biết.

Sư tỷ, hắn đồng thời tiến nhập môn phái với muội.Nữ tử họ Trình lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, sau đó nhìn Trình Hiền cảnh cáo, lúc này mới cùng tỷ muội rời đi.

Trên mặt đất hiện giờ chỉ còn ba người mà thôi.- Ngươi sao lại biết tên ta?La Nguyệt mở to đôi mắt, không nhìn Trình Hiền mà chỉ tập trung vào Vương Lâm, hỏi.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, bình thản nói:- Nếu ngươi thấy tiện thì mang người này vào trong Đông uyển nhìn vị Đồng sư tỷ một chút thì tốt.

Nếu không gặp được thì thôi vậy.Nói xong hắn liền quay người bỏ đi, để lại hai người Trình Hiền và La Nguyệt kinh ngạc nhìn theo.- Cái gì vậy chứ, gọi ta là vì việc này sao?La Nguyệt dậm chân một cái, cao giọng nói.

Đáng tiếc Vương Lâm không quay đầu lại, thân ảnh đi xa dần.Trình Hiền thầm than, nghĩ Vương Lâm huynh đệ quả thực là một cao nhân.

Mỹ nữ như thế này mà không thèm nhìn, cảnh giới bậc này, sợ là cả cuộc đời mình cũng không đạt tới được.- Nguyệt Nguyệt sư muội.....sư tỷ, hiện giờ lão nhân gia có rảnh không?

Ta và Vương Lâm huynh đệ là bạn rất thân.

Hắn vào phái sau này còn cần nhờ ta chiếu cố đó.

Hắn vừa nhờ lão nhân gia ngài như vậy, liệu ngài có thể thu xếp giúp ta hay không?Trình Hiền hít sâu một hơi, vẻ mặt cười cười nói với La Nguyệt.- Ngươi mới là lão nhân gia, hừ.La Nguyệt lườm Trình Hiền một cái, bất mãn nói.

Nói xong, nàng hung hăng nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất, trong miệng lầm bầm vài câu rồi khẽ rung chuông ở cổ tay.

Một con tiên hạc liền bay tới, đậu xuống bên cạnh nàng.

Nữ tử này nhảy lên, đứng trên tiên hạc bay đi.Vẻ mặt Trình Hiền đau khổ, thở vắn than dài.

Nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng nói êm tai như chuông bạc của La Nguyệt:- Ngươi đi theo mau.

Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.Trình Hiền mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy đi theo sau tiên hạc, hướng về phía Đông uyển.Lại nói tới Vương Lâm.

Sau khi rời Đông uyển, đi suốt chặng đường về Bắc uyển, tiến vào viện cũng không có gì xảy ra.

Cấm chế hắn thiết lập trước khi đi cũng không có dấu hiệu gì bị phát động.Sau khi trở về viện, Vương Lâm liền xuất ra đan lô Lý Mộ Uyển cho hắn, đặt trong phòng, sau đó tiếp tục luyện đan, tu luyện.Hắn biết thời gian của mình gấp gáp, phải nhanh chóng nâng cao tu vi.

Hắn không muốn Lý Mộ Uyển nhận ra hắn.

Dù sao thì chuyện đã cách đây quá lâu rồi, tình cảm ngày xưa còn lại bao nhiêu, Vương Lâm cũng không nắm chắc được.Trước khi đặt tới Nguyên Anh, Vương Lâm không định bại lộ thân phận.

Nếu không một khi có biến cố, thân phận rất khó khăn mới có được tại Vân Thiên Tông rất có thể bị hủy trong giây lát.Vì thế Vương Lâm mới không nhận người quen.

Hơn nữa hắn xem ra hai năm nay, cảnh còn người mất, thật sự không cần phải dựng lại chuyện xưa.

Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.Về phần Lý Mộ Uyển biết về tên trước đây của nhục thân của hắn là Mã Lương, điểm này cũng có thể giải thích dễ dàng.

Dù sao sau hai năm, chỉ cần chú tâm thì tìm hiểu tên tuổi một người cũng không phải khó khăn gì.Đương nhiên nếu như Lý Mộ Uyển biết được tên hắn là Vương Lâm mới gọi là cổ quái.Đối với Lý Mộ Uyển, đáy lòng Vương Lâm có một cảm giác phức tạp.

Trên thực tế từ khi hắn bước vào con đường tu tiên tới giờ, nữ tu tuy đã gặp nhiều nhưng Lý Mộ Uyển là người duy nhất đã ở với hắn mấy năm.Trên thực tế, đối với nữ tử này, Vương Lâm cũng đã từng động tâm.

Nhưng loại cảm giác này chỉ vừa mới xuất hiện liền bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ.Ngay lúc này, khi gặp lại cố nhân, Vương Lâm trong lòng cực kỳ phức tạp.

Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu hồi mọi tạp niệm, tĩnh tâm tu luyện.Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã qua mấy tháng.Chu Lâm đã bế quan mấy tháng không dứt.

Trong mấy tháng này, Vương Lâm chuyên tâm luyện đan, do vậy đã có chút tiến bộ.

Chỉ có điều thiên phú của hắn đối với luyện đan thật sự không nhiều.

Hắn phải sử dụng lò luyện đan do Lý Mộ Uyển tặng tới hơn chín mươi ba lần mới thành công nắm giữ cách khống chế lửa.Vì vậy, hắn bắt đầu dựa vào một số phương thuốc lưu lại trong ngọc giản bắt đầu luyện chế đan dược.

Những phương thuốc trong ngọc giản của Chu Lâm ghi chép hơn phân nửa đều là bán phẩm linh đan.Linh thảo trong viện, Vương Lâm đều thử qua.

Tuy nhiên tỷ lệ thất bại khi luyện đan rất cao, cơ hồ mười lần hắn mới thành công có một.

Thậm chí đôi khi cả một lần cũng không thành công.Nếu cứ như vậy thì cho dù dược liệu trong viện mặc dù nhiều nhưng cũng không đủ cho hắn sử dụng.Cuối cùng bởi vì dược thảo đã dùng hết, Vương Lâm trầm ngâm, cuối cùng đành lấy linh dịch thay thế.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là lại có thể luyện đan thành công.Hơn nữa không chỉ thành công một lần.

Chỉ cần có thêm linh dịch khi luyện đan, tỷ lệ thành công đều cao một cách khó tin.

Hầu như mười lần thì có chín lần thành công.

Vương Lâm sau khi thử nghiệm xác định linh dịch này có tác dụng đề cao xác xuất thành công của việc luyện đan.Kể từ đó, có linh dịch cộng với hạt châu nghịch thiên, tu vi của hắn không ngừng gia tăng, đã đạt tới tầng mười lăm ngưng khí kỳ, chỉ còn cách Trúc Cơ một đường.Vương Lâm còn nhớ rõ năm đó bổn tôn Trúc Cơ dù có bao nhiêu lần cũng đều thất bại.

Cuối cùng Tư Đồ Nam nói, chỉ có ba phương pháp, một là đạt được Trúc Cơ Đan.

Hai là sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ.

Ba là có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình thi pháp trợ giúp.Trúc Cơ Đan quá mức hiếm thấy, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không có khả năng giúp hắn.

Vì vậy cuối cùng Vương Lâm lựa chọn sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ.Mục tiêu đoạt cơ không biết do đủ thứ ma xui quỷ khiến gì mà cuối cùng lại chọn phải cháu của Đằng Hóa Nguyên – Đằng Lệ!Bây giờ phân thân của hắn một lần nữa lại tới giai đoạn này.

Chẳng qua lần này hắn không cần sử dụng Trúc Cơ đan, cũng chẳng cần Nguyên Anh kỳ tu sĩ giúp đỡ.

Bởi vì hắn đã nắm giữ thuật luyện đan.Chẳng qua phương thuốc Trúc Cơ đan cũng chẳng dễ có được.

Vốn dĩ đan dược này là do sư phụ luyện chế tặng cho đệ tử, nhưng lúc này Chu Lâm đang bế quan.

Nàng vô luận thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lâm chỉ cần không quá nửa năm đã từ cảnh giới ngưng khí kỳ tầng thứ mười ba đạt tới cảnh giới ngưng khí kỳ đại viên mãn.Một ngày nọ, Vương Lâm ngồi trong viện trầm mặc, tay phải khẽ phẩy, xuất ra ngọc giản truyền âm ngày đó Trình Hiền cho hắn.

Mấy tháng nay Trình Hiền đã tới mấy lần.

Mỗi lần đều nói chuyện với Vương Lâm một phen.Dựa theo lời nói của Trình Hiền, lần đó La Nguyệt âm thầm dẫn hắn vào, rốt cục hắn lại gặp được Đồng sư tỷ, hơn nữa còn ở chung vui vẻ với nàng.Thần niệm của Vương Lâm trầm xuống, lưu lại tin tức trong ngọc giản, sau đó ném đi.

Ngọc giản nọ liền bay vụt đi.

Vương Lâm cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi khoanh chân trong viện, đợi Trình Hiền.Không lâu sau, từ xa truyền tới vài tiếng thú rống, ngay sau đó một con linh viên từ xa bay nhanh tới, trực tiếp nhảy vào trong sân.

Trình Hiền ngồi trên lưng linh viên, thấy Vương Lâm liền lập tức cười nói:- Huynh đệ, tìm ta có chuyện gì?Vương Lâm ngẩng đầu, chậm rãi nói:- Ngươi có phương thuốc Trúc Cơ đan không?Trình Hiền ngẩn ra, nói:- Trúc Cơ đan là linh đan nhất phẩm, ta không luyện chế được.

Vậy nên phương thuốc ta cũng không có.Vương Lâm nhíu mày, thầm than một tiếng, nghĩ chỉ còn đành đi tìm Lý Mộ Uyển vậy.- Chẳng qua nếu huynh đệ ngươi đã mở miệng, ta như thế nào lại không hỗ trợ được.

Ta mặc dù không có, nhưng sư phụ ta tất nhiên sẽ có.

Ngươi chờ ta ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ trộm được!Trình Hiền đắc ý cười, lại cùng Vương Lâm tán dóc một hồi.

Lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:- Hôm nay Đồng sư tỷ ước hẹn ta gặp mặt.

Huynh đệ, chúng ta không nói chuyện nữa.

Ta đi đây!

Chuyện phương thuốc Trúc Cơ đan ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!Vừa nói hắn vừa hưng phấn ngồi lên linh viên đang không cam tâm tình nguyện, vội vã rời đi.Không cần tới ba ngày như Trình Hiền nói, tới giữa trưa ngày thứ hai, Trình Hiền không tới nhưng một con linh viên hơi lớn lại tới.

Nó ở ngoài viện rống lớn vài tiếng xong liền ném một khối ngọc giản vào rồi xoay người rời đi.Đợi Vương Lâm đi ra thì chỉ còn thấy bóng con linh viên nọ.

Bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm sững lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh con linh viên, phát hiện có điều không ổn.

Chân con linh viên rõ ràng bị thương, đi lại không tự nhiên, tựa hồ như không dám dùng sức.Vương Lâm cúi đầu cầm ngọc giản, trầm ngâm một lúc rồi xoay người trở lại đình viện.Mười ngày sau đó, Vương Lâm hầu như dùng toàn bộ tâm trí đều tập trung vào luyện đan.

Trúc Cơ đan là đan dược nhất phẩm, muốn luyện thành, tỷ lệ thất bại cực lớn.Nhưng nhờ thêm vào linh dịch nên xác xuất thành công đã tăng lên không ít.

Chẳng qua so với việc luyện chế Đại bồi nguyên đan thì không thể bằng.

Bồi nguyên đan sau khi cho thêm linh dịch thì mười lần có tới chín lần thành công.

Mà Trúc Cơ đan thì mười lần chỉ có năm sáu lần thành công.Vương Lâm trầm ngâm một chút.

Hắn phân tích, linh dịch này đối với việc gia tăng xác xuất thành công trong luyện đan, hiển nhiên là phẩm chất đan dược càng cao thì tác dụng càng nhỏ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 216: Bổn tôn, hiện. ( 215/2095)Chẳng qua hạt châu nghịch thiên bản thân cũng chưa có đủ ngũ hành.

Mấy trăm năm gần đây Vương Lâm cũng đã tìm ngũ hành còn thiếu.

Chỉ có điều mấy loại ngũ hành này thực sự quá khó tìm.

Phải biết rằng năm đó để đạt được hỏa thuộc tính viên mãn, hắn lại phải thu nạp một loại thú hoang mới được.Do đó, ba loại thuộc tính, kim, mộc, thổ còn thiếu, thực sự quá khó khăn.

Tối thiểu cho tới bây giờ, Vương Lâm cũng chưa phát hiện ra bất cứ loại phương pháp hữu hiệu nào.Dường như chỉ có thủy thuộc tính là dễ dàng nhất.

Trừ lần đó ra thì mộc thuộc tính cũng đã đạt được.

Tuy rằng hiện nay chưa viên mãn nhưng trên hạt châu nghịch thiên này cũng đã xuất hiện bảy phiến lá cây.Ngoài ra, kim thổ hai thuộc tính này chưa có chút động tĩnh nào.

Vương Lâm cũng thử dùng qua một vài phương pháp nhưng cuối cùng không có bất cứ tác dụng gì.Vương Lâm đối với linh dịch do hạt châu nghịch thiên này sinh ra cũng đã hiểu sâu sắc.

Linh dịch lúc hạt châu chưa viên mãn so với sau khi viên mãn hoàn toàn chênh lệch về phẩm chất.Hơn nữa sau khi hỏa thuộc tính viên mãn, phẩm chất linh dịch này lại tăng lên gấp đôi, so với ban đầu càng chênh lệch rõ ràng.Nếu cứ như vậy, chỉ cần đầy đủ ngũ hành, không nói hạt châu cũng sẽ phát sinh biến hóa nào đó, chỉ cần linh dịch cũng sẽ gia tăng xác xuất thành công nhất định đối với đan dược cao cấp.Trúc Cơ đan này, một lò chỉ có thể xuất ra hai viên.

Hơn nữa thời gian luyện chế mất một ngày.

Mười ngày sau, Vương Lâm sau khi hầu như đã hái hết toàn bộ dược liệu luyện chế Trúc Cơ đan, cuối cùng luyện ra mười ba viên Trúc Cơ đan.Phân thân này của Vương Lâm ngoài việc thiên tư so với bổn tôn không khác biệt nhiều, đều là thuộc loại bình thường, cũng chẳng có chỗ nào đặc thù.

Vì thế nên nếu chỉ có một viên Trúc Cơ đan, Vương Lâm cũng không dám khẳng định sẽ thành công.

Bởi vậy hắn mới chuẩn bị nhiều như vậy.

Nếu thất bại thì lại tiếp tục sử dụng.Chuẩn bị xong hết thảy, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải điểm lên mi tâm, tiến nhập vào trong không gian nghịch thiên.

Sau khi hắn tiến vào không lâu, một con linh viên lo lắng đi tới ngoài đình viện.

Toàn thân nói đầy máu tươi, liên tục gầm lên mấy tiếng.

Sau đó thất vọng vội vã bỏ đi.Trước lúc tiến vào trong không gian nghịch thiên, hắn đã bố trí một chút trong đình viện để tránh bị người khác quấy rầy.

Bởi thế khi hắn tiến vào không gian nghịch thiên, thân thể sẽ hoàn toàn biến mất, dù có người tiến vào xem xét cũng sẽ không bị phát hiện.Dù sao năm ấy ngay cả Bát Cực Ma Quân Đoan Mộc Cực đã đạt tới Hóa Thần kỳ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của không gian nghịch thiên.

Chỉ với lão gia hỏa Nguyên Anh hậu kỳ của Vân Thiên Tông thì không có khả năng nhận thấy điều gì dị thường.Vương Lâm ở trong không gian nghịch thiên, sau khi bái tế hương hồn phụ mẫu Tư Đồ Nam xong, trầm tĩnh ngồi xuống thổ nạp một lát.

Sau đó lấy ra một cái bình bằng bạch ngọc, đổ ra một viên Trúc Cơ đan mang theo dược hương thơm mát, ngậm vào trong miệng.Trúc Cơ đan này vừa vào tới miệng đã hóa thành từng đợt linh lực, xoay chuyển trong cơ thể hắn.

Vương Lâm bình tĩnh yên lặng vận chuyển cổ thần quyết.Dưới sự khống chế của hắn, cổ thần quyết hấp thu linh lực, không hề chuyển hóa vào nhục thân mà toàn bộ ngưng kết ở bụng, hình thành một dòng chảy.Cuối cùng khi tia linh lực do Trúc Cơ đan bị dòng chảy này hấp thu hết, nhất thời dòng chảy đó bỗng nhiên lớn hẳn, điên cuồng xông lên phía trên.Lúc này Vương Lâm đã không còn là một kẻ mới bước chân vào con đường tu tiên.

Hắn biết rõ nếu dòng chảy này có thể đi khắp toàn thân, như vậy chứng tỏ đã Trúc Cơ thành công.

Nếu cơ thể có linh căn sung túc, dòng chảy này tự nhiên sẽ có thể làm được như vậy.Nhưng nếu thiên tư không đủ, vậy thì sẽ có những tạp chất gây trở ngại vô hình, khiến cho dòng chảy này khi chảy khắp toàn thân gặp rất nhiều khó khăn.Dòng chảy trong cơ thể hắn xoay tròn càng lúc càng nhanh, lập tức chảy khắp toàn thân, giống như là một cây đại thụ đang điên cuồng sinh trưởng, lấy thân thể Vương Lâm làm đất trồng, nhanh chóng vươn cành tỏa nhánh khắp bốn phía.Chẳng qua trong cơ thể hắn tạp chất quá nhiều, dòng chảy này giống như đụng phải đá ngầm, mặc dù đã bài trừ không ít tạp chất nhưng cuối cùng đành chậm rãi dừng lại, chẳng những không còn khuếch tán mà ngược lại dần dần có ý muốn rút lui.Vương Lâm hít sâu một hơi.

Hắn không nói một lời mà tiếp tục ăn một viên Trúc Cơ đan.

Nhất thời dòng chảy đang rút lui lập tức được rót thêm lực lượng vô tận, lại một lần nữa triển khai thế tiến công mạnh mẽ.Thời gian chậm chạp trôi qua.

Vương Lâm vẫn trong quá trình Trúc Cơ.

Đã không biết qua bao nhiêu ngày.

Hắn đã ăn tám viên Trúc Cơ đan.

Dòng chảy trong cơ thể hắn ầm một tiếng, cuối cùng đã có thể lưu chuyển khắp toàn thân.

Mỗi vị trí bên ngoài cơ thể hắn đều tản mát ra từng đợt ánh sáng.

Cùng lúc đó, một ít chất lỏng màu đen từ lỗ chân lông chậm rãi bị bài tiết ra.Sau một hồi lâu, Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt, ánh mắt như điện, sau khi nội thị một phen lập tức phát hiện kinh mạch trong cơ thể mình hầu như đã trở nên trong suốt long lanh.

Hơn nữa to lớn hơn trước kia cả mấy chục lần.

Biến hóa như vậy, cho dù là bổn tôn năm đó đoạt cơ cũng không đạt được.Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát.

Hắn không biết hết thảy mọi chuyện cùng việc hắn tu luyện cổ thần quyết có quan hệ hay không.

Dù sao cổ thần quyết chình là một loại công pháp thôn phệ linh lực, hoàn toàn dựa vào số lượng linh lực mà tu luyện.

Mà Trúc Cơ đan, trên thực tế chính là một viên Bồi nguyên đan cực mạnh.

Chẳng qua tác dụng của dược liệu hơn Bồi nguyên đan vô số lần mà thôi.Dựa vào điều đó mà phát ra linh lực cường đại, tẩy rửa toàn thân, đem thân thể cải tạo cho hoàn toàn thích hợp với tu tiên.

Đó chính là tác dụng của Trúc Cơ đan.Chẳng qua loại thay đổi này là thay đổi bên trong, còn cổ thần quyết lại giúp trọng tổ thân thể, chính là loại thay đổi bên ngoài.Trên thực tế hai thứ này không khác nhau nhiều, chẳng qua cải biến bên ngoài do cổ thần quyết khiến cho chủ sở hữu hấp thu linh lực tốt hơn, vì thế càng trở nên cường đại.Người tu chân cải biến nội thể cũng chính là vì muốn dễ dàng hòa hợp với thiên địa, cảm nhận linh lực trong đó, cũng là vì muốn trở nên cường đại hơn.Hai phương pháp nội tu, ngoại tu bất đồng nhưng lại đem đến kết quả giống nhauBổn tôn của Vương Lâm nhiều lần ngăn cản thân thể hấp thu linh lực, đem linh lực dồn cho kim đan thu nạp.

Nhưng trên thực tế, sau khi thân thể trọng tổ một lần, mi tâm liền xuất hiện tinh điểm màu tím thì hắn đã đi trên con đường cổ thần luyện thể.

Nói cách khác, hắn không hay biết đã đi vào ngoại tu.Mà phân thân của hắn, bởi vì nhục thể khỏe mạnh cho nên không tiến hành trọng tổ thân thể, hơn nữa khi mới bắt đầu Vương Lâm đã chú ý tới việc này.

Kể từ đó phân thân này tu luyện đều đi theo con đường nội luyện.Vương Lâm cầm lấy bình bạch ngọc.

Trong bình còn lại năm viên Trúc Cơ đan.

Hắn trầm ngâm một chút, liền cho luôn tất cả vào miệng, rồi lại ngồi xuống thổ nạp.Thời gian chậm rãi trôi qua, linh lực ẩn chứa trong năm viên Trúc Cơ đan ầm ầm bộc phát.

Nếu là người khác thì thân thể tất nhiên không thể chịu nổi sự trùng kích của linh lực, dù không chết thì linh lực hỗn loạn trong cơ thể cũng thoát ra rồi biến mất.Nhưng Vương Lâm hắn tu luyện là cổ thần quyết, một loại công pháp cực kỳ bá đạo thời viễn cổ.

Công pháp này không sợ nhất chính là linh lực, dù có nhiều hơn cũng chẳng sao.

Linh lực do Trúc Cơ đan hóa thành dưới sự thôn phệ của cổ thần quyết không hề tạo thành thương tổn với thân thể, lập tực bị hấp thu sạch sẽ.Tu vi của Vương Lâm cũng từ vừa đạt Trúc Cơ nhảy vọt lên Trúc Cơ đỉnh phong.Chẳng qua Vương Lâm vẫn còn thấy chưa đủ.

Hắn trầm ngâm một chút rồi lấy một cái đan lô trong túi trữ vật ra.

Đan lô này nhìn cực kỳ bình thường, tuy nhiên ngoài miệng lò có một đạo phong ấn màu vàng.Đan lô này chính là vật Vương Lâm ngày đó lấy được từ Vân Phi.

Vân Phi ngày đó đối với đan lô này thần thần bí bí, hắn cũng thấy hơi kỳ quái.

Vương Lâm khi trước lúc lấy được đan lô này không thể cho nó vào túi trữ vật, nhưng sau khi ngưng kết phân thân thành công, thử thu phóng nó thì không hiểu sao lại hoàn toàn dễ dàng.Đan lô này có đủ thứ kỳ quái như vậy cũng khiến Vương Lâm cảm thấy khó hiểu.Thu hồi lại vật đó, Vương Lâm đứng lên, rời khỏi không gian nghịch thiên.Vừa mới xuất hiện trong đình viện, Vương Lâm liền cảm thấy bất thường.

Không khí bốn phía đều có mùi máu tanh nhè nhẹ.

Vương Lâm đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn tới cửa mới phát hiện ra mùi máu tươi từ đâu đưa tới.Đôi mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi đi về phía cửa.

Lúc này hắn phát hiện ra một thi thể linh viên.Con linh viên này hai mắt trợn to nhưng bên trong đôi mắt ảm đạm.

Toàn thân nó bị nhiều vết kiếm chém, nơi bụng lại có một vết thương lớn như miệng bát.

Miệng vết thương đã không còn máu chảy ra, chỉ còn từng đợt mùi máu tanh bốc lên từ đó.Vương Lâm ngồi xổm xuống nhìn đùi phải của con linh thú này, lập tức phát hiện đùi phải của nói đã gãy vài chỗ.

Hiển nhiên con thú này chính là con linh viên mấy hôm trước đưa ngọc giản của Trình Hiền tới cho hắn.Ánh mắt Vương Lâm chợt dừng lại ở miệng vết thương nơi bụng linh viên.

Hiển nhiên đây là do người dùng tay xé rách, mục đích chắc hẳn là muốn lấy nội đan của nó!Loại chuyện này Vương Lâm cũng từng trải qua không ít.

Hắn liếc mắt một cái là nhận ra, phân tích một chút là có thể hiểu rõ ràng.Chẳng qua hắn không biết Trình Hiền cuối cùng có phải đã xảy ra chuyện hay không.

Theo thói quen nửa năm nay, với tấm lòng nhiệt tình của Trình Hiền, tình cảm thâm trọng của hắn với con linh viên này, hơn nữa còn chuyện tặng ngọc giản Trình Hiền không tự mình đích thân đưa tới, Vương Lâm lúc này hiển nhiên đoán được.Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện hắn đem phương thuốc Trúc Cơ đan cho Vương Lâm, hắn xẩy ra chuyện Vương Lâm đã không thể khoanh tay đứng nhìn.Vương Lâm thầm than một tiếng, không nhìn thi thể linh viên thêm một cái mà quay đầu đi vào phòng.

Trong phòng, hai tay Vương Lâm đột nhiên khoát lên.

Lúc này hắn không cần uống linh dịch cũng có thể hoàn thành một đạo cấm chế.Tàn ảnh của cấm chế rơi xuống đất, lập tức hóa thành một vòng sóng gợn.

Một nam tử tóc bạc lạnh lùng từ trong đó từ từ trồi lên.

Người này vừa xuất hiện, nhất thời bốn phía như tràn ngập khí tức âm lãnh.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 217: Va chạm. ( 216/2095)Thân thể của bổn tôn chầm chậm hiện lên dưới tàn ảnh của cấm chế, hàn khí toát ra dày đặc tới cực điểm, thậm chí phòng ốc toàn bộ do linh ngọc chế tạo cũng lập tức hiện một tầng sương lạnh.Sau khi bổn tôn xuất hiện, phân thân của Vương Lâm hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, giống như là dung hợp vậy, hòa với bổn tôn làm một.Ngay sau đó, hai mắt bổn tôn của Vương Lâm lóe lên từng luồng sáng lạnh lùng, trong mắt sát khí ngập trời.

Hắn mấp máy môi.

Yên ổn ở Sở quốc đã lâu nhưng sát khí của hắn không giảm một chút nào, chẳng qua khi tức giận lên thì mới bị bộc lộ ra một chút, còn bình thường không hề toát ra chút nào.Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên một cái, trên mặt liền có thêm một cái mặt nạ, quần áo bỗng hóa thành quần áo của phân thân.

Ngay sau đó thân thể hắn liền di động, nhanh chóng phóng ra khỏi phòng.

Trong lúc này, hắn lập tức cảm giác rõ ràng tu vi của mình đã tăng tiến một chút.Phải biết rằng trước đây khi hắn đã đạt Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn hay còn gọi là cảnh giới giả anh.

Vậy mà lúc này tu vi vốn không có khả năng tăng lên, giờ lại có thể tiến bộ.

Tuy chưa đạt tới mức toái đan thành anh nhưng hắn phát hiện, kim đan trong cơ thể mình đã có một tia màu tím nhạt.Trong lòng Vương Lâm biết rõ, trước khi lập anh một khắc, tử khí sẽ xuất hiện trong kim đan.

Tử khí này được gọi là anh khí ban đầu.

Nó chính là thứ vật chất trọng yếu thúc đẩy kim đan toái liệt thành anh.Đợi khi toàn bộ kim đan được tử khí bao trùm chính là lúc ngày kết anh đã tới.Trong quá khứ, cho dù Vương Lâm đã thử không biết bao nhiêu lần nhưng anh khí ban đầu vẫn không xuất hiện.

Cho dù sau khi thôn phệ Nguyên Anh nọ, tử khí vẫn không kịp xuất hiện, ngược lại trong lúc sắp xuất hiện thì bị thần thức Cực Cảnh đánh tan.Nhưng hiện giờ tử khí này xuất hiện nhưng không hề bị Cực Cảnh công kích.

Điều này đại biểu cho việc phương pháp này của Vương Lâm tuyệt đối khả thi.

Chỉ cần hắn kiên trì không ngừng, khiến phân thân đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó kết hợp với thân thể thì có thể khiến cho bổn tôn đột phá Kết Đan, đạt tới Nguyên Anh kỳ, từ đó về sau là vô địch chỉ dưới Hóa Thần kỳ.Hơn nữa hắn có đủ loại thần thông, năng lực của cổ thần, uy lực của pháp bảo, thậm chí là Hóa Thần kỳ Vương Lâm cũng dám đánh một trận.

Chẳng hạn như bây giờ hắn dám đấu với Nguyên Anh kỳ mà không hề e ngại.Vương Lâm hít sâu một hơi.

Thân thể hắn vẫn chưa dừng lại mà như u linh bay tới cạnh thân thể linh viên nọ.

Hắn đang muốn xử lý thi thể nọ, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn thoáng qua thi thể một lần nữa, lẩm bẩm:- Không hổ là hạ phẩm linh thú, lấy tu vi phân thân của ta mà cũng không nhìn ra con thú này có hồn thể.Tay phải Vương Lâm phất lên, đặt phía trên đầu con thú này, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, trong miệng bình thản nói:- Nếu đã gặp thì ta cứu ngươi một lần.

Từ nay về sau ngươi là ma đầu thứ ba của bổn tôn.Một đạo hắc mang từ tay phải Vương Lâm thoáng hiện ra, rơi vào đầu con thú, thoáng chốc liền chui ra.

Trong vòng hắc mang còn đem theo hồn phách của linh viên, hai mắt đầy mờ mịt.Trong nháy mắt khi hồn phách này xuất hiện, một cỗ hơi thở khiến người ta phải dựng tóc gáy từ trong hồn phách tỏa ra, dược hương khắp bốn phía lập tức biến mất.

Thậm chí một ít hoa cỏ xung quanh cũng run rẩy kịch liệt, cuối cùng héo rũ.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chậm rãi nói:- Không ngờ là hồn phách có lệ khí trời sinh.

Tốt lắm, xem ra trước khi ngươi chết đã phải nhận thống khổ vô cùng.

Loại thống khổ này không chỉ ở thân thể mà cả tâm linh cũng phải chịu.Vương Lâm cảm thụ cỗ khí tức này.

Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp thứ khí tức này.

Trên thực tế, bốn trăm năm trước ở Triệu quốc, hắn đã gặp một cỗ lệ khí như thế.Người toát ra cỗ lệ khí khi ấy chính là hắn, Vương Lâm!Hiện giờ chứng kiến hồn phách linh viên này tản mát ra khí tức giống mình, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải phất lên, nhanh chóng bắt lấy hồn phách này, đồng thời tay trái hắn vung lên, xuất ra một cây hồn kỳ, hút hồn phách này vào bên trong.Sau khi đặt mấy cái cấm chế bên ngoài, Vương Lâm cũng không quan tâm tới nữa, để cho nó tự sinh tự diệt.

Bên trong hồn kỳ còn có mấy hồn phách cường đại, đều do Vương Lâm sưu tầm những năm gần đây, chuẩn bị để tế luyện ma đầu.Nếu như linh viên này cuối cùng không bị thôn phệ mà ngược lại có thể thôn phệ những hồn phách khác, như vậy con thú này có tư cách trở thành ma đầu thứ ba.

Nếu nó không làm được điều ấy thì chỉ có thể chịu cảnh hồn phi phách tán.Sau khi thu con thú đó xong, thần sắc Vương Lâm vẫn bình thản, thân thể bay ra khỏi đình viện, hướng về phía Nam uyển.Ngay khi bổn tôn của Vương Lâm từ trong tàn ảnh của cấm chế xuất hiện, trong đệ tam các cách xa Nam uyển, mi tâm Lý Mộ Uyển đột nhiên chấn động.

Nàng dù đang luyện đan dược đến bước trọng yếu, thân thể bỗng dưng run rẩy, sau đó liền ném dược liệu trong tay xuống, không để ý gì tới đan lô, chẳng nói một lời chạy vọt ra khỏi phòng.Một lô tứ phẩm linh đan, trong mắt nàng chẳng thể nào so sánh với thân ảnh của người kia.Vừa rồi mi tâm nàng rung động trong nháy mắt chính là chỗ hồn huyết.

Một tia thần thức của người đó lưu lại bỗng dưng ba động, mơ hồ lộ ra một tia ý niệm như trăm sông muốn dồn về biển.Dường như ở phía trước kia có một khối nam châm cực lớn đang thu hút tia thần thức trong mi tâm của nàng, khiến nó điên cuồng rung động, chỉ muốn thoát khỏi thân thể bay đi.Hiện tượng này hai trăm năm nay nàng chưa từng gặp qua, nhưng lúc này trong lòng nàng có một nỗi mong chờ.

Chẳng lẽ người mà mình chờ đợi hai trăm năm kia đang ở cách đây không xa!!Lý Mộ Uyển hít thật sâu một hơi, nhanh chóng bay ra khỏi lầu, muốn xuất viện, nhưng lúc này một tiếng nói dễ nghe từ ngoài vườn truyền đến:- Sư muội, ngươi muốn đi đâu?Trong mắt Lý Mộ Uyển hàn quang lóe lên, thân thể vẫn lao tới.

Chẳng qua một bóng trắng rất nhanh chặn thân thể nàng lại.

Bóng trắng này là một nam tử trung niên.Người này nhìn Lý Mộ Uyển, trong ôn hòa lại có vẻ kinh ngạc nói:- Sư muội, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi muốn đi đâu?

Ấy, dáng vẻ ngươi vội vã như vậy, ta đúng là hiếm gặp.Hàn quang trong mắt Lý Mộ Uyển trở nên mãnh liệt chưa từng có.

Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, cố nén tia thần thức đang ngày càng ba động mãnh liệt ở mi tâm, từng lời lạnh lùng như sương giá mùa đông thốt ra:- Tôn Trấn Vĩ, ngươi chẳng lẽ tưởng rằng bằng vào tu vi Kết Đan hậu kỳ của ngươi có thể ngăn cản ta sao.

Nếu không tránh ra đừng trách sư muội này vô lễ!Nam tử trung niên ôn hòa cười, nói:- Sư muội, nơi này là Vân Thiên Tông, ta làm sao lại ngăn cản ngươi.

Không biết sư muội đi đâu, ta muốn đưa ngươi đi.Cùng lúc này, Vương Lâm đã đi tới Nam uyển.

Nhìn bên trong Nam uyển sương trắng bao trùm, mặt không không hề đổi sắc.Trong Vân Thiên Tông, Nguyên Anh kỳ tu sĩ chủ yếu tập trung tại ngoại viện.

Nội viên vẫn có nhưng họ hầu như đặt toàn bộ tinh lực vào luyện đan, rất hiếm khi tranh đấu với người khác, luôn trường kỳ bế quan luyện đan.Ví dụ như trong Nam uyển này, cũng có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Người này hiện đang ở trong mật thất dưới lòng Nam uyển, chỗ gần địa hỏa nhất, lấy anh hỏa bản thân kết hợp với địa hỏa luyện chế một lô đan dược giúp tăng tiến tu vi.Vương Lâm trên nửa đường tới gần Nam uyển đã thu liễm khí tức toàn thân, hành động như quỷ mỵ cho nên không hề bị ai phát hiện.

Lúc này hắn đang đứng ở ngoài Nam uyển, nhìn sương trắng khắp nơi, nhấc chân lên, không chút do dự tiến vào.Trình Hiền đã từng nói với Vương Lâm chỗ hắn ở.

Lúc này sương trắng trong Nam uyển dưới mắt Vương Lâm không hề có chút tác dụng ngăn trở, thần thức hắn đảo qua, cả Nam uyển liền hiện rõ ràng.Ở gần trung tâm, thần thức Vương Lâm bất ngờ phát hiện dưới đất có một cỗ khí tức Nguyên Anh ba động.

Với kinh nghiệm của Vương Lâm, cỗ khí tức này là của Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ.Thần thức Vương Lâm đảo qua trong nháy mắt, người này cũng nhận ra sự tồn tại của Vương Lâm.

Tu sĩ này cả kinh, đang muốn từ chỗ bế quan đi ra nhưng thân thể chợt dừng lại, nhìn đan đỉnh đang phát ra dược hương thơm mát, không khỏi do dự một chút.Về phần Vương Lâm, cũng chẳng nói một lời.

Hắn phát hiện ra ở đây có tu sĩ nguyên anh kỳ, hơn nữa tu vi chỉ là sơ kỳ, lập tức tay áo phải phất lên.

Một cây tiểu kỳ màu đen từ đó bay ra.Chỉ trong nháy mắt, tiểu kỳ nọ liền đón gió lớn vụt lên, bao vây nơi tu sĩ nguyên anh kỳ nọ đang bế quan lại.Khóe miệng Vương Lâm lộ một tia cười lạnh.

Nếu tu vi đối phương là nguyên anh trung kỳ thì hắn sẽ không chút do dự, bỏ qua việc trợ giúp Trình Hiền, lập tức lui về Bắc uyển.Nhưng hiện tại, đối phương chỉ là sơ kỳ, Vương Lâm chẳng có chút sợ hãi gì.

Tuy rằng Cấm phiên không có hắn chủ trì uy lực sẽ giảm rất nhiều, nhưng vây khốn một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ trong một khắc thì hoàn toàn có thể.Trong một khắc này cũng đủ để Vương Lâm hoàn thành tất cả mọi chuyện.Không để ý tới tu sĩ nguyên anh kỳ kia nữa, Vương Lâm thong dong đi vào bên trong màn sương trắng.

Hành động phóng thích Cấm phiên vây khốn tu sĩ nguyên anh kỳ nọ của hắn không hề bị bất kỳ kẻ nào phát giác.Vương Lâm thong dong đi xuyên qua màn sương, rất nhanh đã tới nơi ở của Trình Hiền.

Thần thức hắn đảo qua, phát hiện Trình Hiền đang ở đây, chỉ có điều trạng thái của hắn có chút nguy kịch.Trình Hiền nằm trên giường trong phòng, ánh mắt trân trối nhìn lên trần, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Linh lực trong cơ thể hắn cực kỳ hỗn loạn, vận động tán loạn.

Bên cạnh hắn lúc này là một trung niên nam tử dáng vóc đẫy đà.Người này cau mày, tay phải bóp miệng Trình Hiền, vừa cho một viên đan dược vào, vừa cho hắn uống vừa mắng:- Tên đệ tử ngốc này, lão tử đã sớm nói với ngươi rồi.

Hồng nhan họa thủy mà.

Ngươi hết lần này tới lần khác đều không chịu nghe.

Hừ, nhất là Đồng nha đầu kia tâm cơ lại càng thâm độc, loại như ngươi mà có thể chinh phục ả sao.

Bây giờ thì tốt rồi.

Từ nay về sau đừng có cả ngày nhớ thương nó nữa, tập trung theo vi sư luyện đan mới là chánh đạo!Trình Hiền ngoảnh mặt làm ngơ.

Đan dược vào trong cơ thể hắn, giúp linh lực dần dần bình ổn lại.Sư phụ hắn thở dài nói:- Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng ngươi còn muốn cứng đầu sao?

Nếu không vì nể cái mặt già này của ta, cái mạng nhỏ của ngươi đã chẳng còn rồi.

Đông uyển mà ngươi cũng dám xông vào sao?

Ngươi cũng không nên trách vi sư lúc này cấm chế thân thể ngươi.

Đông uyển nói nếu ngươi lại tới làm chuyện hồ đồ thì họ sẽ phế tu vi của ngươi đó.Trung niên mập mạp này lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 218: Kiên quyết. ( 217/2095)Vương Lâm đứng bên ngoài đình viện, thần thức sau khi thấy tất cả, hơi trầm ngâm.

Thân thể hắn vọt lên, tiến vào bên trong đình viện. sư phụ của Trình Hiền căn bản chẳng phát hiện được điều gì, Vương Lâm đã đi vào phòng Trình Hiền.Hắn nhìn Trình Hiền, tay phải vung lên, nhất thời phá giải cấm chế hạn chế hành động của Trình Hiền.

Thân thể Trình Hiền run lên, lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ oán hận, cắn răng nói:- Ngươi là do ả tiện nhân đó phái tới giết ta sao.

Động thủ đi, lão tử không sợ!Vương Lâm đeo mặt nạ, hơn nữa lúc này vô luận là khí tức hay tu vi đều hoàn toàn khác trước, cho nên Trình Hiền căn bản không thể nhận ra hắn.Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, tay trái phất lên.

Một đạo cấm chế xuất hiện trước người, trong nháy mắt mở rộng ra bao trùm cả căn phòng.Ánh mắt Trình Hiền sững lại, lập tức lộ vẻ sầu thảm cười, nói:- Ả tiện nhân kia thật là có thủ đoạn, lại có thể mời tiền bối ngoại viện tới đối phó với loại tiểu nhân vật như ta.

Tới đây đi, muốn giết thì giết.

Lão tử mà nhíu mày một chút thì không gọi là Trình Hiền.Sau khi đã thiết hạ cấm chế xung quanh, ngữ khí Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:- Ta đích xác là được người nhờ tới, nhưng không phải là tới giết ngươi mà là giúp ngươi.

Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, kể lại chi tiết một chút.Trình Hiền ngẩn ra, nhìn Vương Lâm một lượt sau đó mới do dự nói:- Tiền bối được ai nhờ tới?Vương Lâm nhướng mày, lãnh đạm nói:- Ta cho ngươi nói ba câu.

Vừa rồi coi là câu đầu tiên.

Nếu sau hai câu nữa mà còn chưa nói cho rõ ràng thì chuyện này kể như xong.Trình Hiền cắn răng, trên mặt hiện lên thần sắc dứt khoát, nói:- Công Tôn Đồng ở Đông uyển, là ả, tất cả đều do ả hại.

Ả tiện nhân đó, tiếp xúc với ta là có mục đích, là vì muốn đại viên và nhị viên.Vương Lâm trầm ngâm một chút nói:- Linh viên này là của ngươi sao?Vương Lâm hỏi câu này rất khéo léo.

Phải biết rằng trong Vân Thiên Tông có rất nhiều linh thú.

Tác dụng của linh thú vốn là để người luyện đan sử dụng.

Nếu vậy thì chuyện do Công Tôn Đồng làm cũng không có gì quá đáng.Trình Hiền gật đầu nói:- Ta hiểu ý của tiền bối.

Nhưng đại viên và nhị viên không phải là linh thú của Vân Thiên Tông, mà là trước khi ta tiến vào Vân Thiên Tông đã có được.

Dựa theo quy củ của tông, hai con linh thú này là của ta.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói:-Vậy Công Tôn Đồng tiếp cận ngươi là vì linh viên này.

Ngươi vì muốn lấy lòng mỹ nhân nên đã tặng chúng cho ả, phải không?Trên mặt Trình Hiền lộ vẻ hối hận, kích động nói:- Nhưng mà ....ta tưởng ả muốn dùng linh viên làm vật cưỡi.

Ta đâu ngờ ả lại chú ý tới nội đan của linh viên!

Đại viên sau khi bị lấy nội đan đã mất tích, hẳn là đã chết.

Bây giờ chỉ còn lại nhị viên.

Ta đã nhiều lần tới Đông uyển tìm tiện nhân đó nói lý nhưng đều bị ngăn lại.

Còn có đệ tử của Mộc đại tiên sinh là Lữ Tùng, chính hắn nhiều lần đả thương ta.Vương Lâm nhíu mày.

Hắn vốn không muốn dính vào chuyện thế này, nhưng Trình Hiền dù sao cũng đã giúp hắn có được phương thuốc trúc cơ đan.

Về tình về lý, hắn đều phải trợ giúp.trầm mặc một chút, Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, bình thản nói:- Ngươi muốn trả thù ra sao?Hai mắt Trình Hiền đỏ bừng, cắn răng nói:- Nếu như nhị viên không sao thì coi như xong.

Nếu như Trình Hiền ta biết linh viên đã chết thì ta muốn bọn chúng bị chôn cùng!Vương Lâm gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói:- Như ý ngươi!Nói xong thân thể hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt liền rời khỏi phòng, biến mất vô ảnh vô tung.Trình Hiền ngơ ngác nhìn nơi Vương Lâm vừa đứng, ánh mắt lộ vẻ mê mang.Lại nói về Vương Lâm, hắn ra khỏi phòng Trình Hiền liền tăng tốc.

Nhưng ngay lúc hắn rời khỏi Nam uyển, đột nhiên hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa.Ở nơi đó, hắn cảm nhận được một tia thần thức ba động.

Trầm mặc một chút, Vương Lâm xoay người lùi lại, vung tay phải lên.

Thân thể hắn lập tức hóa thành sương trắng, trong nháy mắt liền biến mất.Thân thể hắn vừa mới biến mất, thân ảnh Lý Mộ Uyển đã nhanh như chớp phóng tới.

Phía sau nàng còn có trung niên nhân vẻ mặt ôn hòa kia.- Sư muội, rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?Người này cau mày, chậm rãi nói.Lý Mộ Uyển dừng lại, thông qua thần thức ở mi tâm, nàng có thể cảm nhận được, người nọ đang ở đây.

Nhưng tại sao lại không nhìn thấy hắn.

Lý Mộ Uyển cười khổ.

Nàng vốn thông minh hơn ngươi, lúc này hiểu rằng hiển nhiên đối phương không muốn gặp mình.Lý Mộ Uyển cắn cắn môi, khuôn mặt buồn bã, nhẹ giọng nói:- Ta biết ngươi đã tới rồi.

Tại sao ngay cả gặp nhau một lần ngươi cũng không chịu chứ?Trung niên nam tử nọ biến sắc, thần thức quét qua một vòng nhưng không thấy điều gì dị thường.

Hắn nhíu mày, hồ nghi nhìn Lý Mộ Uyển, nói:- Sư muội, ai tới rồi?

Nơi này không có bất cứ ai!Lý Mộ Uyển cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ vẻ buồn bã, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng, nhẹ giọng nói:- Uyển nhi không mong gì khác, chỉ mong có thể thấy mặt chàng.

Hai trăm năm qua Uyển nhi hoàn toàn dựa vào bình linh dịch chàng tặng lúc ban đầu để duy trì sinh cơ.

Nếu hôm nay chàng không hiện thân, Uyển nhi sẽ tự vẫn ngay lập tức.

Coi như là chấm dứt một chấp niệm trong lòng Uyển nhi.Ánh mắt trung niên nam tử chớp động, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.Lúc này, một tiếng thở dài từ trong màn sương trắng truyền tới.

Ngay sau đó một thân ảnh mơ hồ chậm rãi từ trong sương mù đi ra.

Người này chính là Vương Lâm.

Hắn xuất hiện khiến khuôn mặt trung niên nam tử nọ cực kỳ khó coi.

Nhưng hắn không dám coi thường vọng động mà tay phải chậm rãi sờ vào túi trữ vật.Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nước mắt tuôn rơi.

Cho dù đối phương mang mặt nạ nhưng nàng có thể khẳng định, kẻ trước mắt chính là người đó!Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói:- Chàng tới rồi.Vương Lâm cười khổ nói:- Ngươi sao phải khổ như vậy?Nói xong ánh mắt hắn lạnh lùng hướng về phía trung niên nam tử kia, ngữ khí bình thản nói:- Lúc ngươi đạt tay lên túi trữ vật chính là lúc ngươi mất mạng đó!Trung niên nam tử lập tức sững lại.

Sắc mặt hắn lại biến đổi.

Đối phương khiến hắn cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng lại khiến hắn có cảm giác áp bách như khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.Hắn lúc này không chút nghi ngờ, nếu tay mình chạm vào túi trữ vậy, hiển nhiên sẽ bị đối phương giết chết.

Mồ hôi trên trán hắn tuôn như mưa, đành gượng cười nói:- Huynh đệ đã là bạn cũ của Lý sư muội thì cũng là bằng hữu của Vân Thiên Tông chúng ta, tại hạ nào dám làm bừa chứ.

Huynh đệ hiểu lầm rồi.Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ đây một chữ cũng không thốt thành lời.

Nàng trầm mặc một chút, thấp giọng nói:- Ngọc giản đó, chàng còn giữ không?Vương Lâm nhìn giai nhân trước mắt, trầm mặc rồi lắc đầu nói:- Ném đi rồi!Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, ánh mắt lộ vẻ bi ai.

Nàng mạnh mẽ cố gắng trấn định, mấp máy môi, thấp giọng nói:- Ném rồi thì thôi.

Vốn dĩ cũng không đáng giá mà.Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng đang đau đớn vô cùng.

Nỗi đau này giống như thủy triều, tràn ngập trái tim nàng.Thanh long ngọc giản nọ là do nàng năm đó hao hết tâm thần, thậm chí trả giá bằng thọ nguyên mới khắc nên.

Nếu không vì lần đó tâm huyết bị hao tổn quá độ thì chỉ dựa vào những đan dược những năm gần đây, dù nàng không đạt tới Nguyên Anh thì cũng đạt tới cảnh giới giả anh rồi, sao lại vẫn dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ chứ!Lúc này nghe thấy ngọc giản đó bị người ấy vô tình ném đi, trong lòng nàng vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cố trấn định, tuy vậy thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.Vương Lâm quay đầu đi, không nhìn Lý Mộ Uyển, trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói:- Ta đi....Nói xong hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.Trong lòng Lý Mộ Uyển đau đớn vô cùng.

Nàng nhìn bóng lưng Vương Lâm, cười nhẹ.

Nụ cười nọ nhìn vào, rõ ràng là tiếng khóc vô thanh.- Thủy tổ Vân Thiên Tông muốn ta kết thành đạo lữ song tu với người này.

Ta trước đây có từ chối nhưng bây giờ......ta còn lý do gì nữa.

Nếu ba tháng sau ngươi còn ở Sở quốc, hy vọng ngươi tới tham dự......Đôi chân Vương Lâm lập tức run lên, đáy lòng nổi lên những tình cảm phức tạp.

Hắn im lặng.Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng ngời.

Nàng đang chờ một câu trả lời thuyết phục.Trung niên nam tử kia lúc này đã rõ ràng vì sao Lý Mộ Uyển đối với chuyện song tu lại kiên quyết đến thế.

Hóa ra là vì người này.

Trong mắt hắn bình tĩnh, nhưng lại thoáng hiện lên một tia sát khí.Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu.

Hắn vẫn quay lưng, ngữ khí trầm thấp nói:- Chúc mừng!Nói xong thân ảnh hắn dần dần đi xa....Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, một lúc sau nước mắt không kìm được chảy xuống.

Nàng thì thào:- Ta hận ngươi......hận ngươi!!!!!Trung niên nam tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại thấp giọng ôn hòa nói:- Sư muội, hắn đã đi rồi!Lý Mộ Uyển cắn cắn môi dưới, cũng không để ý tới trung niên kia một chút nào, xoay người lại trở về.Sắc mặt trung niên nam tử vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, nghĩ:- Tiện nhân, để có được nguyên âm hơn hai trăm năm của ngươi, ta phải thúc dục để thủy tổ đáp ứng chuyện song tu với ngươi.

Khi mà có được nguyên âm của ngươi, cộng với những đan dược ta đã sưu tầm mấy năm nay, chuyện đột phá Kết Đan kỳ đã nằm trong tầm tay.

Nếu lúc đầu ngươi đồng ý gả cho ta thì ta còn tôn trọng ngươi một chút.

Nhưng bây giờ ư, đợi ta đạt tới Nguyên Anh sẽ dùng đủ mọi cách dâm nhục ngươi để rửa mối hận ngươi năm lần bảy lượt cự tuyệt ta!Vương Lâm rời khỏi Nam uyển.

Ngay cả khi hắn là một kẻ vô tình thì đối mặt với Lý Mộ Uyển hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với nàng.

Hắn không phải không thể tiếp nhận nàng mà làm hắn vẫn còn những việc phải làm, còn những đoạn đường phải đi, thực sự không thích hợp mang theo một người phụ nữ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 219: Hai tháng. (1+2) ( 218/2095)Thực ra Vương Lâm cũng không vô tình với Lý Mộ Uyển như hắn nói.

Không biết còn bao lâu hắn mới thành anh, nếu trong lúc này tiếp nhận Lý Mộ Uyển, như vậy sẽ dẫn tới một loạt biến cố.

Đến lúc đó sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.Sau đó Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Điều này không phải là điều Vương Lâm mong nhìn thấy.Hắn thở dài, trái tim tự nhiên cuộn sóng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

Mang theo tâm tình phức tạp, Vương Lâm rời khỏi Nam uyển.Trong lòng hắn thầm tính toán, trong nửa khắc thời gian còn lại, cần phải làm xong mọi chuyện, nắm chắm thời gian.

Vì thế thân ảnh hắn thoáng động, phóng đi như thiểm điện, nhanh chóng bay tới Đông uyển.Sau khi tới nơi, Vương Lâm cũng không lập tức tiến vào mà đi vòng quanh bốn phía, liên tục đánh ra mấy cấm chế.

Sau đó cước bộ hắn không dừng lại, nhanh chóng tăng tốc.

Thần thức cường đại giúp hắn không bị đệ tử tuần tra Đông uyển phát hiện.

Chẳng qua khi Vương Lâm vừa tiến vào trong Đông uyển, trong nháy mắt tất cả tiên hặc đều run rẩy, từ trên không trung hạ xuống, mặc cho nữ tu đang cưỡi có vung roi thế nào cũng không dám bay lên.Thân ảnh Vương Lâm cực nhanh, hóa thành một đạo tơ mỏng, tiến nhập vào Đông uyển.

Xuyên qua tầng tầng mây mù, toàn bộ cảnh đẹp của Đông uyển đã hiện ra trước tầm mắt Vương Lâm.Nơi này khi nhìn từ bên ngoài đã như tiên cảnh, giờ tiến vào bên trong thì cái loại cảm giác như tiến vào tiên cảnh này càng thêm mãnh liệt.

Sự tinh xảo đẹp đẽ của lầu các, đình đài hiển hiện trước mắt không phải nhìn mơ hồ từ ngoài có thể tưởng tượng được.Một đạo cầu vồng bảy sắc từ nơi sâu nhất trong Đông uyển hiện ra, cắt ngang qua bầu trời.

Đám nữ tu như tiên nữ bay lượn khắp không trung.Chỉ đáng tiếc là đám tiên hạc hiện giờ đang run rẩy toàn thân, không dám đứng lên.

Vì vậy mà cảnh đẹp của nơi này hơi khiếm khuyết một chút.Dựa theo đường đi do Trình Hiền mô tả.

Tốc độ của Vương Lâm rất nhanh, dưới tình huống không bị kẻ nào phát hiện đã đi tới phía tây Đông uyển.

Trong khu lầu các bằng ngọc này, hắn tìm được khuê phòng của Công Tôn Đồng.

Thần thức đảo qua, Vương Lâm lập tức ngẩn người.

Hắn thấy một màn hơi quỷ dị.Khẽ nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền chui vào phòng.

Chỉ thấy trong phòng có một tầm màn, nhìn qua đó là thân thể hai người đang tắm.Nhìn xuyên qua bình phong, hai nữ tử này vóc người nở nang cân đối, hiện giờ đang ve vuốt thân thể nhau.

Hai ngươi chậm rãi dây dưa ôm ấp.Cùng lúc đó là từng tiếng hít thở hổn hển truyền tới.Dưới thần thức của Vương Lâm, một màn của hai nàng bách hợp (1) này bị hắn nhìn rõ ràng từng chút một.

Bỗng một người nữ tử vừa thở gấp, vừa run giọng nói:- Đồng tỷ, Trình Hiền đó...A!Nàng vừa mới nói được một nửa đã bị nữ tử kia mơn trớn nơi hạ thân, hình như bị chạm vào nơi mẫn cảm.(1): lesbianMột lúc lâu sau, thanh âm mềm mại của một nữ tử từ sau bình phong truyền ra:- Linh nhi, ngươi vẫn còn nhớ thương gã Trình Hiền đó sao?

Không sai.

Là ta lừa gạt hắn đó.

Nhưng cũng không phải vì ngươi đó sao.

Đan dược ngươi luyện chế lại thiếu một viên nội đan.

Ta chẳng qua chỉ lừa lấy từ trên người linh viên kia mà thôi.- Nhưng...

Nhưng còn Lữ Tùng.....Nữ tử được gọi là Linh nhi kia chính là Trình Linh.- Không cần dùng nữa.

Ngươi tin ta đi, ngày mai sau khi Lữ Tùng tới ta sẽ bố trí cho hắn, cam đoan sẽ không có vấn đề gì.

Lữ Tùng đó cùng lắm là cho hắn chút ít lợi ích là xong.

Tới đây đi, vừa rồi tỷ tỷ đã hầu hạ ngươi như vậy, giờ tới lượt ngươi.Vương Lâm vẫn chưa đi vào mà tay phải điểm vào mi tâm của mình.

Đột nhiên Hứa Lập Quốc từ trong đó bay ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào bình phong, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.- Ta không cần biết ngươi làm cách nào, hỏi xem linh viên đang ở đâu, lấy hồn phách chúng xong rồi thì ra gặp ta!Vương Lâm nói xong xoay người rời khỏi phòng.Hứa Lập Quốc như chưa bao giờ hưng phấn tới vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy đi theo Vương Lâm thực sự là quyết định chính xác.

Chuyện ướt át tới mức này, hắn dù không còn huyết nhục mà đã trở thành ma đầu cũng vẫn có cảm giác!Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, không nói thêm một lời, bỗng nhiên chui tọt vào bên trong bình phong.Không lâu sau, vẻ mặt hắn thỏa mãn đi ra, há mồm phun hai cái hồn phách vào mi tâm Vương Lâm.- Linh viên đó đã chết!Cùng lúc đó hắn truyền tới một đạo thần niệm.Tay phải Vương Lâm phất lên, trong tay hắn xuất hiện một cây kỳ hồn, đem hai cái hồn phách kia bỏ vào.

Sau đó trầm ngâm một chút rồi xoay người đi vào trong phòng, lấy túi trữ vật của nhị nữ, lúc này mới rời khỏi phòng.Lúc này cũng vừa hết một khắc, thần niệm của Vương Lâm khẽ động, cây Cấm phiên vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại Nam uyển lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc mang, trong nháy mắt bay đi.Cùng lúc đó trong Nam uyển truyền tới một tiếng gầm giận dữ.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ nhảy ra, thần thức quét qua một vòng, lập tức tập trung về Đông uyển, bay vọt tới.Ngay sau đó trong Đông uyển cũng truyền ra một đạo thần thức mạnh mẽ.

Đạo thần thức này lộ sự tức giận, sau khi quét qua Vương Lâm, một nữ tử từ trung tâm Đông uyển liền bay ra.Vương Lâm không nói một lời, xoay người phóng đi.Nữ tử kia cả người bị hắc vụ bao phủ, không thấy rõ tướng mạo.

Nàng sau khi xuất hiện, thân thể liền lóe lên, đuổi theo Vương Lâm.Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh.

Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, miệng hắn hiện một nụ cười lạnh, tay phải vung lên liên tục, đánh ra từng đạo cấm chế, bỗng nhiên hướng về phía nữ tử kia hạ xuống.- Không biết tự lượng sức!Nữ tử kia cười lạnh, vỗ túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái làn hoa.

Nàng vung tay lên, lập tức vô số cánh hoa bảy màu từ trong làn bay ra.

Những cánh hoa này đều ẩn chứa một lực lượng hủy thiên diệt địa, nhanh chóng phủ đầy trời bay tới cấm chế.Tu vi của nữ tử này cũng là Nguyên Anh sơ kỳ.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn không thay đổi, trong lòng thoáng hiện lên một tia châm chọc.

Chỉ thấy những cấm chế kia sau khi đụng vào cánh hoa, trong nháy mắt liên phân liệt, hóa thành vô số cấm chế, số lượng khổng lồ điên cuồng tản ra bốn phía.

Mặc dù có một số ít vẫn bị cánh hoa phá tan nhưng đại bộ phận vẫn trôi nổi trong không trung, sau đó bay nhanh tới tụ lại, hình thành một đạo cấm chế, với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một đạo cấm chế đánh thẳng vào cấm chế bên dưới Đông uyển.Đông uyển này Vương Lâm lần trước đã phát hiện ra là được một đạo cấm chế khổng lồ tạo thành sức nâng lên.

Uy lực cấm chế này rất lớn, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể phá giải.

Nhưng Vương Lâm không muốn phá giải cấm chế.

Mục đích duy nhất của hắn là làm cho cấm chế khổng lồ này mất đi sự cân bằng.Nếu như thế thì dùng cấm bình thường không thể làm được.

Nhưng Vương Lâm lại dùng một loại cấm chế thượng cổ.

Hơn nữa trước đó hắn đã cố tình bố trí không ít cấm chế khác.Lúc này trong ứng ngoài hợp đánh vào đạo cấm chế khổng lồ của Đông uyển.

Một trận âm thanh ầm ầm từ Đông uyển vọng ra.Cấm chế khổng lồ lập tức mất đi sự cân bằng, Đông uyển đang tung bay giữa không trung lập tức bị nghiêng đi.

Cùng lúc đó vang lên một loạt tiếng thét chói tai, vô số nữ tu đều bay lên, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.Vương Lâm làm xong những chuyện này, chân không dừng lại, nhanh chóng bay đi.

Nữ tử đang truy kích nọ lúc này đành cắn răng, không thể tiếp tục đuổi theo mà lui về vội vàng gia cố lại cấm chế khổng lồ kia.Vương Lâm bay thẳng khỏi Đông uyển.

Hắn biết việc này cũng không giữ chân được bao lâu, chẳng mấy chốc tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Vân Thiên Tông cũng sẽ tới đây đuổi bắt hắn.Đúng lúc này, đột nhiên từ xa truyền tới một đạo thần thức cường hãn.

đạo thần thức này đảo qua người Vương Lâm, truyền tới một tiếng hừ lạnh.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh.

Nếu là người khác hiển nhiên thần thức sẽ bị hao tổn.

Nhưng thần thức của hắn cực kỳ khổng lồ, sau khi ly thể mặc dù đã bị tu vi hạn chế, không thể giết được tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên nhưng nói về lực lượng thì dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không so sánh được.

Bây giờ tuy do cực hạn thân thể, chỉ có thể phát huy tới tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng làm sao hắn có thể bị thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ làm bị thương được.Thân thể hắn hầu như không dừng lại, lập tức bay tiếp.Chủ nhân thần thức nọ liền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tập trung vào Vương Lâm, thân thể lại nhanh chóng từ ngoại tông bay tới.Lúc này, một bóng đen từ xa bay tới, rơi vào tay Vương Lâm hóa ra là một cây tiểu kỳ.

Tiểu kỳ này chính là thứ đã nhốt Nguyên Anh tu sĩ ở Nam uyển.Cấm Phiên vào tay, trong mắt Vương Lâm lộ một tia cười lạnh.

Thân thể hắn trầm xuống, rơi trên mặt đất.

Thân thể quay một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng cấm chế.

Ngay sau đó thân hình hắn liền biến mất.Mặc cho thần thức kia tập trung cũng không còn thấy bóng dáng hắn.Lúc này thân thể Vương Lâm dưới tác dụng của cấm chế đã về tới động phủ.

Động phủ này bên ngoài có cấm chế ngăn cản thần thức.Cùng lúc đó, phân thân của Vương Lâm tại Bắc uyển đã ở trong đình viện.

Phân thân chậm rãi trồi lên từ dưới đất, sau đó lập tức chỉnh trang lại một chút, rồi khoanh chân ngồi trong phòng, nhắm mắt lại.Việc này thế là coi như chấm dứt.

Nửa tháng sau, những lời đồn đại về bổn tôn của Vương Lâm từ bên trong Vân Thiên Tông truyền ra, tam sao thất bản đủ loại.---o0o---Phải biết rằng đây là một đại sự mà bao lâu rồi Vân Thiên Tông chưa từng phát sinh.

Hơn nữa đối phương đột nhập vào trong tông, cuối cùng lại biến mất vào lòng đất trong nháy mắt, chẳng khác gì tát cho Vân Thiên Tông một cái thật đau.Việc này thậm chí còn kinh động tới mấy người đã bế quan lâu năm, thủy tổ Nguyên Anh hậu kỳ đang muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ.

Cuối cùng dưới sự điều tra, mục tiêu đều chỉ tới hai nữ tử mất tích ở Đông uyển.

Người thứ nhất là Trình Linh, người thứ hai là Công Tôn Đồng.Thậm chí kẻ có chút liên quan như Trình Hiền, Lữ Tùng cũng đều bị tra xét.

Ngay cả Vương Lâm cũng bị gọi tới.

Cuối cùng lại có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng thần thức xem xét xem có nói dối hay không.

Chẳng qua thần thức của Vương Lâm vượt hắn quá xa, cuối cùng hiển nhiên không tra xét được gì.Không biết phải làm sao, rốt cục vệc này đành bỏ qua.Về phần Lý Mộ Uyển không bị liên quan chút nào.

Việc này cũng phải nói tới công của Kỳ sư huynh.

Người này tâm cơ thâm trầm.

Hắn biết rõ việc này tất nhiên có liên quan tới người Lý Mộ Uyển gặp.

Đối phương thần thông như thế khiến hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.

Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể ngăn trở được hắn, đi lại tự do trong Vân Thiên Tông.

Nếu đã thế mà hắn còn dám tiết lộ, đối phương rất có khả năng thần không biết quỷ không hay vào Vân Thiên Tông lấy mạng hắn.Cuộc sống của Vương Lâm lại trở lại bình yên.

Chẳng qua nội tâm hắn vẫn luôn hiện lên nụ cười buồn bã của Lý Mộ Uyển.

Mỗi lần như vậy trái tim hắn đều có cảm giác đau đớn.Loại cảm giác này sau khi Vân Thiên Tông đột nhiên phát thiếp khắp Sở quốc báo tin một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư - Lý Mộ Uyển hai tháng sau sẽ cùng ngoại tông Tôn trưởng lão - Tôn Trấn Vĩ kết thành đạo lữ song tu, lập tức bị đẩy tới cực hạn.Vương Lâm an tĩnh ngồi trong phòng.

Một ngày một đêm sau, hắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, trong mắt lóe hàn mang.

Hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự rời khỏi phòng, ra khỏi đình viện hướng về phía Nam uyển đi tới.Đoạn đường này cũng không phải thuận lợi.

Trong sương trắng hắn bị ngăn trở lại, nhưng sau khi báo tính danh liền có người đi đưa tin cho Lý Mộ Uyển.

Đợi một chút, sương trắng quay cuồng, lộ ra một cái thông đạo.Vương Lâm chậm rãi cất bước.

Bước chân hắn mặc dù chậm rãi nhưng lại có cảm giác vô cùng kiên định.Sau khi đi tới khu uyển lầu của Lý Mộ Uyển, trong lầu truyền ra thanh âm bình thản của Lý Mộ Uyển:- Sư phụ ngươi bế quan sắp xong.

Nếu có vấn đề gì thì đợi nàng xuất quan hãy nói.

Từ nay về sau nếu không được nàng gọi thì chớ tới đây quấy rầy nữa.Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chậm rãi nói:- Ta cần đan dược có thể trong hai tháng đề cao tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ!Trong phòng, Lý Mộ Uyển bỗng nhiên sững người.

Nàng đứng vọt dậy, đẩy cửa phòng ra nhìn Vương Lâm, run giọng hỏi:- Ngươi....

Ngươi là ai?Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy.

Chẳng qua tia như tình này rất nhanh bị sự bình tĩnh thay thế.

Hắn trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:- Có loại đan dược này hay không?Lý Mộ Uyển cắn cắn môi.

Ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng vô tận.

Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu.

Lúc này đáy lòng này vẫn còn có chút suy tính thiệt hơn nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng biến đổi, hai mắt lộ ra một tia hàn mang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nũng nịu nói:- Ngươi rốt cuộc là ai?Lý Mộ Uyển lập tức nhớ ra là thần thức nơi mi tâm của mình không có bất cứ dị động gì.

Hiển nhiên người trước mặt này không phải là người nàng đoán.

Trong lòng nàng đủ loại hận ý, phiền muộn không tự chủ được dâng lên.

Nhưng đối với người trước mắt có thanh âm hình dạng giống Vương Lâm này nàng lại không hận nổi.Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thở dài, tay phải vỗ túi trữ vật.

Nhất thời trong bày tay xuất hiện một cái ngọc giản.

Hắn nhìn thoáng qua một chút rồi ném về phía nàng.Lý Mộ Uyển vừa thấy ngọc giản, thân thể đã nhũn ra.

Sau khi tiếp nhận nó, cả người nàng phải tựa vào bên cửa.

Nhìn ngọc giản, nước mắt vui sướng của nàng không kìm được chảy xuống.- Giết Tôn Trấn Vĩ quá đơn giản.

Chẳng qua phải chờ tu vi ta đạt tới Nguyên Anh thì Vân Thiên Tông mới không có kẻ nào dám nói gì.

Cũng đủ để ta đem nàng tung hoành Sở quốc!Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng trong đó tràn ngập sự tự tin.Lý Mộ Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng:- Ngươi, ngươi vào đi.Vừa nói nàng vừa nghiêng người, tránh khỏi cửa phòng.Vương Lâm không nói gì, cất bước đi tới.

Lúc đi ngang qua người Lý Mộ Uyển, một làn hương bay vào mũi hắn, thấm đẫm lòng người.

Bước chân Vương Lâm sững lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển.

Lúc này hai người đứng rất gần nhau.

Tại vị trí này Vương Lâm có thể thấy rõ khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng ngày càng đỏ, thậm chí đã lan dần tới cổ.Trong mắt Vương Lâm không còn sự lạnh lùng nữa.

Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Lý Mộ Uyển.

Thân thể Lý Mộ Uyển lập tức mềm nhũn ra, tựa vào lồng ngực Vương Lâm.

Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trống ngực của thân thể mềm mại nọ đang đập rộn ràng.Một lúc lâu sau, Lý Mộ Uyển mấp máy môi, đẩy Vương Lâm ra, nhìn dung mạo hắn, nhẹ giọng hỏi:- Bề ngoài của huynh sao lại không giống trước kia?Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi mới ngồi xuống ghế.

Lý Mộ Uyển đi tới, rót một chén thanh trà cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Lâm, đợi hắn trả lời.Vương Lâm mỉm cười, hời hợt nói:- Mã Lương chỉ là thân thể do đoạt xá.

Thân thể hiện giờ mới chân chính là ta.- Vương Lâm là tên thật của huynh?

Còn tu vi của người này, sao so với mấy ngày trước lại kém xa như vậy chứ?Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt, hỏi liền.Vương Lâm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:- Uyển nhi, việc này nếu có thời gian ta sẽ nói chi tiết cho muội.

Hiện giờ ta muốn hỏi muội, có đan dược làm cho tu vi Trúc Cơ trong hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ hay không?Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng nói:- Có một số thư tịch cổ ghi lại về một loại đan dược cực kỳ quý hiếm có thể làm cho tu vi người ta trong một thời gian ngắn đạt tới Nguyên Anh.

Chẳng qua loại đan dược này không phải do phương thuốc đã thất truyền mà chính là dược thảo chủ vị đã tuyệt tích.

Hơn nữa lại rất khó tìm được dược thảo thay thế.....Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng trầm xuống.

Nếu không có loại đan dược này vậy làm sao hắn trong vòng hai tháng đạt tới Nguyên Anh được.

Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu chặt, ngồi bên cạnh Vương Lâm cẩn thẩn nhớ lại.Vương Lâm không làm phiền nàng mà lẳng lặng ngắm nữ tử này.

Đã hai trăm năm mà dường như năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng.

Điểm này khiến cho Vương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.Tướng mạo của nữ tử này chẳng những không già đi, ngược lại so với năm đo càng thêm kiều mị động lòng người.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất khiến người ta bồi hồi.

Phảng phất giống như là u lan trong thâm cốc, lại có một tia cao ngạo tới cực điểm.Lý Mộ Uyển trong đầu lướt nhanh các loại điển tịch mà phương thuốc có tác dụng.

Một lúc lâu sau, đột nhiên đôi mắt nàng ngời sáng, ngữ khí mang theo một tia vui mừng, nũng nịu nói:- Là muội sai lầm rồi.

Nếu để từ Trúc Cơ tăng ngay lên Nguyên Anh kỳ thì loại đan dược đó trên toàn Chu Tước tinh này cũng vô cùng quý hiếm.

Có thể nói là căn bản không có.

Nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa vấn đề mà.

Nói cách khác, hiện giờ muốn giải quyết vấn đề thì có thể khiến huynh từ Trúc Cơ tăng lên Kết Đan.

Đợi tới khi đạt Kết Đan xong liền tính tới kết anh thế nào!Vương Lâm gật đầu.Lý Mộ Uyển cười thản nhiên, ánh mắt lộ ra một tia tự tin, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:- Nếu để đạt tới Kết Đan kỳ thì loại đan dược đó Uyển nhi có không ít.

À, Vương đại ca, trước kia huynh đã dùng dược vật gì chưa?Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:- Khối phân thân này ta cũng chưa dùng dược liệu gì, ngoài Bồi Nguyên đan thì chỉ có Trúc Cơ đan.- Trúc Cơ đan?Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên.

Nàng tiếp tục nói:- Nếu là Bồi Nguyên đan thì không sai.

Dù sao cũng là một trong những đan dược sơ cấp người học luyện đan phải nắm bắt.

Nhưng Trúc Cơ đan lại là linh đan nhất phẩm.

Vương đại ca, Trúc Cơ đan này huynh tự mình luyện chế sao?Nói xong nàng như cười như không nhìn Vương Lâm, dịu dàng nói:- Hừ hừ, muội nhớ ra rồi.

Sư phụ huynh là Chu Lâm đang bế quan.

Muội bây giờ là sư tổ của huynh.Cái mặt dày của Vương Lâm hiếm khi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Hắn vội ho một tiếng, nói:- Trúc Cơ đan là do ta tự luyện lấy.

Chẳng qua ta có cho thêm linh dịch trước kia tặng muội.Đôi mắt Lý Mộ Uyển như tỏa sáng.

Nàng đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:- Thứ linh dịch đó huynh còn không?Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình thản, gật đầu.Lồng ngực Lý Mộ Uyển phập phồng, hít sâu một hơi.

Nàng vui mừng lẫn sợ hãi nói:- Vương đại ca, linh dịch đó của huynh còn bao nhiêu?

Nhiều không?Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức xuất ra một bình bạch ngọc đặt trên bàn.Ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ thất vọng, thì thào:- Hóa ra chỉ còn một bình.

Cũng khó trách.

Loại kỳ bảo hãn thế này, vốn sẽ không thể có nhiều.....Nhưng không đợi nàng nói hết câu, lại thấy trong tay Vương Lâm có thêm một lọ, sau khi đặt ở trên bàn lại tiếp tục xuất ra một lọ nữa, sau đó cứ thế.

Cuối cùng tất cả tám lọ linh dịch xếp thành hình chữ nhất đặt trên bàn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 220: Đan dược. ( 219/2095)Lý Mộ Uyển mắt chữ a, mồm chữ o, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn tám bình ngọc kia, lại nhìn Vương Lâm, do dự một chút, nhẹ giọng nói:- Vương đại ca, đây đều là linh dịch sao?

Có phải là pha loãng ra không?Vương Lâm mỉm cười nói:- Không hề pha loãng đâu.

Thứ này giống hệt lich dịch năm đó tặng muội.

Đủ chưa?

Không đủ ta còn đây.Sắc mặt Lý Mộ Uyển hồng hào hẳn lên.

Nàng ngơ ngác nhìn Vương Lâm, bật thốt lên:- Vẫn còn?Vương Lâm gật đầu cười nói:- Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!Hơi thở Lý Mộ Uyển trở nên dồn dập.

Nàng cầm lấy một bình ngọc, mở ra cẩn thận nhìn một chút, sau đó lấy loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới thốt một câu:- Vương đại ca, linh dịch này huynh có biết công hiệu của nó không?- Ta luôn dùng nó để thay đan dược đề cao tu vi.

Gần đây phát hiện ra nó có khả năng tăng tỷ lệ thành công khi luyện đan.Vương Lâm không giấu diếm, chậm rãi nói.Lý Mộ Uyển ngẩn ra một lần nữa, lập tức lấy ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm.

Một lúc sau nàng cười nói:- Vương đại ca, huynh thật là phí của trời.

Thứ linh dịch này mặc dù muội không biết lai lịch nhưng bình mà năm đó huynh tặng muội, trải qua thời gian muội nghiên cứu, phát hiện linh dịch này dùng để luyện chế đan dược không những đề cao tỷ lệ thành công mà ăn vào còn có khả năng bảo trì dung mạo, kéo dài tuổi thọ.

Trọng yếu hơn là vật ấy ẩn chứa linh lực mạnh mẽ.

Nếu lấy vật này luyện đan thì loại linh đan mình luyện ra ăn vào sẽ có công hiệu cao hơn bình thường nhiều.

Loại linh dịch này nếu chỉ có một giọt thì cũng không phải là trân quý, nhưng nếu quá mười giọt thì ở tu chân giới có thể bán với giá trên trời.Vương Lâm sau khi nghe xong đôi mắt vẫn bình thản như cũ, nói:- Ồ?

Như vậy muội luyện chế đan dược đối với việc kết anh của ta có phải là càng nắm chắc hơn không?Lý Mộ Uyển hít sâu một hơi, giọng đầy khẳng định:- Nếu không có linh dịch này, trong hai tháng muốn đạt tới Nguyên Anh kỳ thì muội không nắm chắc.

Chỉ có thể lấy số lượng đổi lấy chất lượng, thành bại cuối cùng không thể đoán trước.

Nhưng giờ đây có linh dịch này, muội có thể nắm chắc ba phần khiến huynh trong ba tháng đạt tới Nguyên Anh!- Ba phần....Vương Lâm nhướng mày, lập tức gật đầu.

Hắn vỗ túi trữ vật, bên trong xuất ra một cái đan lô.

Cái đan lô này trông nhẹ như bông.- Uyển nhi, muội xem thử xem có nhận ra vật này không.Lý Mộ Uyển nhìn thoáng qua một cái, thần sắc đại biến.

Nàng lộ vẻ khó tin, hồi lâu sau mới hít sâu một hơn, nhìn thẳng vào Vương Lâm, đột nhiên nói:- Vương đại ca, hai trăm năm nay huynh đã đi đâu?Vương Lâm mỉm cười, chỉ vào đan lô nói:- Sao vậy, cái này là bảo bối sao?Lý Mộ Uyển nặng nề gật đầu.

Khuôn mặt nàng giờ đây tràn ngập hưng phấn.

Lúc này toàn thân nàng tỏa ra một khí tức khiến người khác phải động tâm.- Vương đại ca, cái đan lô này phẩm chất cực cao, thậm chí so với đan đỉnh ở đại điện của Vân Thiên Tông cũng không kém.

Thậm chí Uyển nhi hoài nghi, vật này còn cao cấp hơn.

Huynh nhìn những hoa văn này.

Đây không phải là trời sinh mà do trải qua thời gian dài luyện đan mới lưu lại dược tích.

Loại dược tích này chính là thứ để suy đoán ra phẩm chất của đan lô.

Nếu Uyển nhi không nhầm thì nó hẳn phải thuộc loại chí bảo trấn phái của một lưu phái luyện đan.Lý Mộ Uyển chăm chú phân tích.Vương Lâm âm thầm gật đầu.

Phân tích này cũng tương tự như ước đoán trước đây của hắn.- Chẳng qua nếu so với đan lô này, tờ giấy vàng ở đây mới được coi là vật trân quý hơn.

Huynh xem phong ấn này đó.

Trước kia Uyển nhi thấy trong một số điển tịch miêu tả, thứ đó gọi là đan phong, ngoài tác dụng hấp thu linh lực trong thiên địa còn có tác dụng phong ấn, bồi dưỡng đan dược.

Căn cứ vào điển tịch cổ ghi chép, đan phong dù ở thời kỳ cổ cũng hiếm thấy.

Về phương pháp chế tạo đan phong thì sớm đã thất truyền.Hơn nữa điều quý giá chính là đan phong này được bảo trì rất đầy đủ, có thể liên tục sử dụng.

Phải biết rằng cho dù là đan dược bình thường, nếu dán đan phong lên, sau vài ngày, phẩm chất đã tăng hơn gấp đôi.

Nếu để thời gian dài thì phẩm chất đan dược lại càng tăng.Nghe đồn các loại đan dược nghịch thiên đều do được dán đan phong sau mấy trăm ngàn năm mới luyện chế thành.

Có thể nói, đan phong có tác dụng mấu chốt trong đó.Vẻ mặt Lý Mộ Uyển si mê nhìn tờ giấy vàng trên đan lô, chậm rãi nói.Vương Lâm hơi ngạc nhiên.

Hắn nhìn liếc qua phong ấn, không ngờ giá trị của phong ấn lại còn trân quý hơn cả đan lô kia.

Như vậy trong đan lô có đan phong này rốt cục chứa loại đan dược gì?

Nếu nói vậy thì loại đan dược này so với đan phong, đan lô chẳng phải càng trân quý hơn sao?Lý Mộ Uyển hít một hơi dài, nhìn đan lô, thanh âm êm tai tiếp tục vang lên:- Vương đại ca.

Có lẽ huynh cũng đoán được, so với đan phong, đan lô thì đan dược bên trong mới thực sự là thứ bảo vật hãn thế!

Nghe đồn chỉ những đan dược nghịch thiên do thiên tài địa bảo luyện chế thành mới có thể được đặt trong đan lô loại này, có đan phong loại này.

Uyển nhi hiện giờ cực kỳ tò mò, rốt cục đây là thứ đan dược gì đây!Vương Lâm nhìn chằm chằm vào luyện đan lô, lòng thầm nghĩ đến Vân Phi.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện ngọc giản mà Vân Phi lưu lại cho hắn.Vương Lâm đặt ngọc giản lên bàn, nhẹ giọng nói:- Ngọc giản và đan lô đều do một người tạo ra.

Ngươi nhìn xem chúng có chút liên hệ gì hay không?Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng lên, cầm lấy ngọc giản.

Nàng dụng thần thức xem xét.

Một lúc sau nàng hơi nhíu mày, hạ giọng nói:- Hoàng Môn…

Hẳn là Kỳ Hoàng Môn.

Một số phương thuốc bên trong ngọc giản này chính là phương pháp luyện đan của Kỳ Hoàng Môn.

Vương đại ca, huynh có được vật này từ trong Tu Ma hải phải không?Vương Lâm gật gật đầu.- Không sai.

Chính là Kỳ Hoàng Môn.

Nó vốn là một tông phái của tứ cấp tu chân quốc .

Nhưng do trêu chọc cừu địch nên phải di chuyển tới Tu Ma hải.

Từ đó, bọn họ đã mai danh ẩn tích.

Xem ra, đan lô này chính là của Kỳ Hoàng Môn.

Chỉ có điều, phương pháp để mở ra phong bế của đan lô đã bị thất truyền.- Uyển nhi biết là không thể tùy tiện mở vật ấy ra, mà cần phải tiến hành một loạt bí quyết và kết hợp với thiên thời địa lợi.

Nếu cố gắng mở nó ra thì không chỉ làm hỏng phẩm chất của đan dược bên trong, mà thậm chí có khi còn khiến chúng vỡ vụn thành tro.

Theo suy nghĩ của Uyển nhi thì vật ấy hẳn là chưa đạt tới thời hạn.

Nếu bây giờ mà mở ra, cho dù đúng cách thì phẩm chất của đan dược sẽ không được như mong muốn.

- Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 221: Tu vi tiêu thăng. ( 220/2095)Vương Lâm thầm gật đầu.

Có như vậy mới giải thích được vì sao Vân Phi sau khi xuất ra đan lô vẫn cũng không mở ra, mà là muốn đổi lấy giải trừ cấm chế.- Vương đại ca.

Uyển nhi sẽ đến Tàng Kinh Các của Vân Thiên Tông tra tìm các sách cổ để có thể mở ra phong ấn của nó.

Nếu đan dược này có công hiệu đột phá tu vi thì khả năng Vương đại ca đột phá thành công Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ rất cao.

- Lý Mộ Uyển nói.Sau đó, Lý Mộ Uyển lấy ra một số bình đan dược, đưa hết cho Vương Lâm.

Sau khi Lý Mộ Uyển nói lại tỉ mỉ cách dùng và những điều cần phải chú ý, Vương Lâm đứng dậy cáo từ ra về.Ánh mắt Lý Mộ Uyển lưu luyến nhìn Vương Lâm rời khỏi Nam Uyển.

Dẫu sao lúc này, tu vi của hắn chưa đủ.

Nếu tu luyện thời gian dài ở trong phòng Lý Mộ Uyển thì tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý đến.Vì thế, Vương Lâm bèn rời khỏi Nam Uyển, trở về Bắc Uyển, lại chuẩn bị bắt đầu bế quan tu luyện.Hắn đã ước định với Lý Mộ Uyển, đồng thời cũng để lại ngọc phù truyền âm.

Chỉ cần Lý Mộ Uyển mở được phong ấn thì sẽ đưa đan dược đến cho hắn.Cùng với đó, để đảm bảo an toàn cho Lý Mộ Uyển, Vương Lâm đã để lại Ma đầu Hứa Lập Quốc và Ma đầu thứ hai lại bảo hộ cho nàng.

Dù sao hai tên Ma đầu này phối hợp với nhau cũng có thể chống lại Nguyên Anh kỳ tu sĩ một chút thời gian.Chừng ấy thời gian cũng đủ để cho bản tôn của Vương Lâm hiện thân.

Mặt khác, quan trọng nhất là Ma đầu này vốn có liên hệ với thần thức của hắn.

Nên nếu Vương Lâm đang ở trong không gian nghịch thiên thì vẫn có thể liên lạc được với chúng.Vương Lâm vừa đi ra khỏi Nam Uyển, đột nhiên một âm thanh ôn hòa từ màn sương trắng phía sau hắn vang lên.- Ngươi là Vương Lâm?Vương Lâm ngừng bước, quay người lại.

Làn sương trắng cuộn lên, từ trong đó xuất hiện một người đàn ông trung niên, tướng mạo cũng khá anh tuấn.

Trên người này tản phát ra một cỗ tiên phong đạo cốt.

Thoạt nhìn, giống như là tiên nhân hoàn toàn thoát tục.Người này đúng là con trai của Ngoại viện Trưởng lão - Tôn Trấn Vĩ.

Vương Lâm bình tĩnh nói:- Đúng vậy!Ánh mắt hắn lộ ra thiện ý, mỉm cười nói:- Ngươi vừa đi tìm sư tổ của ngươi phải không?Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, thần sắc vẫn bình thản, gật gật đầu.

Tôn Trấn Vĩ nhìn Vương Lâm, nói:- Hai tháng tới, ta coi như là sư tổ của ngươi.

Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện cho tốt.

Nếu có vấn đề gì về luyện đan, ngươi có thể tìm sư tổ ngươi.

Nhưng trên phương diện tu luyện, nếu có thắc mắc hãy đến tìm ta.Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, bình thản nói:- Nếu không còn việc gì nữa, đệ tử xin cáo từ.

Đệ tử còn đang luyện chế một đan lô.Tôn Trấn Vĩ đáy lòng giận dữ, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn lại mỉm cười, liếc mắt nhìn Vương Lâm.

Sau đó, hắn từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh phi kiếm, nói:- Phi kiếm này tên là Thanh Phong, xem như là lễ vật gặp mặt của ta.

Ngươi cầm đi!- Nói xong, phi kiếm từ tay hắn bay tới trước người Vương Lâm.Vương Lâm tiếp lấy, nhìn thoáng qua rồi ôm quyền nói cảm ơn.

Sau đó hắn quay người rời đi.Tôn Trấn Vĩ mỉm cười nhìn Vương Lâm đi khỏi, ánh mắt lóe lên một tia hàn mang. trong lòng thầm nhủ: “ Tiểu tử này chẳng qua tu vi mới chỉ đạt tới Trúc Cơ mà thôi.

Dùng hắn để theo dõi Lý Mộ Uyển là hợp nhất.

Hừ, lấy tu vi của hắn, cho dù hoài nghi nhưng cũng không thể tìm ra manh mối gì trên thanh phi kiếm đó.Vương Lâm lên đường trở lại đình viện nơi Bắc Uyển.

Sau khi vào phòng, hắn lấy phi kiếm ra.

Nhìn thoáng qua một lát, hai tay hắn đánh ra một đạo cấm chế, ấn nhẹ vào trên thân phi kiếm.Trên phi kiếm tỏa ra từng làn hơi lạnh.

Nhưng với sự mưu trí của Vương Lâm, hắn đương nhiên không cần suy nghĩ kỹ cũng hiểu thấu hành vi tặng kiếm của Tôn Trấn Vĩ.

Phi kiếm này đương nhiên có chỗ kỳ quái, mà cũng không có gì khác ngoài việc dùng để dám thị cả.Trong lòng Vương Lâm cười lạnh.

Cấm chế của hắn đủ để hạn chế tác dụng của phi kiếm, đồng thời cũng không cho Tôn Trấn Vĩ phát hiện ra.Đặt phi kiếm sang một bên.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, tay phải điểm vào mi tâm, tiến vào nghịch thiên không gian.

Vương Lâm biết rõ thời gian có hạn.

Thời gian hai tháng trong hiện thức sẽ tương đương với hai năm ở trong không gian nghịch thiên.Thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều.

Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong không gian nghịch thiên.

Trước người hắn đặt hơn mười bình đan dược lớn bé.

Trong đó có một số bình được phong kín bằng sáp.Số đan dược đó chính là những đan dược có phẩm chất tốt nhất mà Lý Mộ Uyển đã luyện chế được trong hai trăm năm qua.

Tất cả đều có công dụng nhằm tăng tỷ lệ thành công kết đan, rất phù hợp với hắn.Vương Lâm căn cứ theo những điều Lý Mộ Uyển đã dặn, sử dụng những bình dược vật đó dùng theo trình tự từ trái qua phải.

Sau đó, tay trái hắn cầm lấy bình dược thứ nhất, bóp nát phong sáp trên nắp bình.

Lập tức, một mùi thơm của đan dược phả vào mặt.

Bên trong bình tổng cộng có mười viên dược hoàn màu trắng lớn như quả vải.Loại đan dược này tên là Kỷ Tả Đan, là nhị phẩm linh đan.

Nó được phối hợp nhiều loại dược liệu quý hiếm luyện chế mà thành.

Hiệu quả của đan dược này rất lớn, ngoại trừ để gia tăng linh lực còn có tác dụng mở rộng kinh mạch.Đan phương của đan dược này chính là một trong Cửu Chuyển Thập Bát Đan của Lạc Hà Môn.

Có thể nói là vật cực kỳ hiếm thấy ở tam cấp Tu Chân quốc.

Phẩm chất của nó phải cao hơn Trúc Cơ đan một cấp bậc.Độ quý giá của đan dược này chính là ở chỗ có khả năng mở rộng kinh mạch.

Loại đan dược này dù ở Vân Thiên tông cũng không nhiều.

Dù sao, đan dược có thể giúp mở rộng kinh mạch thường đều là tứ phẩm trở lên.

Nhị phẩm linh đan mà có công hiệu như thế thì cực kỳ hiếm thấy.Kỳ Tả đan ở trong Vân Thiên Tông cũng có chưa đến hai mươi viên.

Tất cả đều nhờ Lý Mộ Uyển luyện chế mà ra.Hai ngón tay Vương Lâm kẹp lấy một viên, cho vào miệng.

Sau đó, hắn lập tức thổ nạp.

Một khi đã vào trong miệng, đan dược tức khắc hóa thành linh lực.

Lập tức Vương Lâm nhận ra nó và Trúc Cơ khác nhau xa.

Linh lực ẩn chứa bên trong phải gấp hai lần so với Trúc Cơ đan.Dưới bí quyết của Cổ Thần, nguồn linh lực dồi dào của đan dược đã bị Vương Lâm hấp thu hết.

Hắn không chút do dự, lại nuốt vào viên nữa.Thời gian dần qua đi.

Sau khi ăn toàn bộ số Kỷ Tả đan, tu vị của Vương Lâm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Cũng chỉ có Vương Lâm mới dám nếm thử loại phương pháp tu luyện không thèm suy xét đến hậu quả và nguy hại này.Phải biết rằng, tuy trong Tu Chân Giới cũng có một phương pháp tu luyện chuyên dùng để hấp thu dược lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn vào số lượng đan dược lớn như vậy.

Đầu tiên, hấp thu đã là một vấn đề lớn.

Căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà thời gian hấp thu đan dược cũng chia ra dài ngắn khác nhau.

Ít nhất thì cũng phải cần đến mấy ngày hay thậm chí là mấy tháng để thổ nạp.

Có như vậy mới có thể đảm bảo rằng đan dược hoàn toàn được hấp thu mà không lãng phí.Về mặt này, ngoại trừ vấn đề quý giá của đan dược ra khiến cho người phục dụng đan dược không muốn lãng phí thì điều quan trọng hơn là linh lực ẩn chứa trong đan dược rất mạnh.

Bởi vậy, cần có thời gian để thổ nạp mà hấp thu.

Nếu hấp thu quá nhanh, chẳng những thân thể không có lợi mà ngược lại còn sinh ra hiện tượng tà ma nhập thể.Thêm vào đó, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà ăn nhiều linh dược, hoặc nói cách khác là trong khoảng thời gian ngắn thông qua đan dược để đề cao tốc độ tăng tiến tu vi thì mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng có thể bị ảnh hưởng trí mạng đến tu vi sau này.Chẳng qua, đối với Vương Lâm, mấy vấn đề này đều không hề ảnh hưởng tới hắn.

Đầu tiên, dù có nuốt nhiều hay ít thì đều có Cổ Thần bí quyết để hấp thu hết.

Tiếp theo, vấn đề tu luyện về sau, chẳng qua là phân thân của hắn ăn đan dược chứ không phải là bản tôn.

Trên thực tế, đối với Vương Lâm mà nói, phân thân này chính là một siêu cấp “đan dược” do hắn luyện chế cho chính bản thân mình mà thôi.Chẳng qua “đan dược” này đã ẩn chứa dược lực vượt quá khả năng chứa đựng lớn nhất của bất kỳ loại đan dược nào.

Dù sao thì hắn cũng chỉ là một đan hoàn hình người, mục đích là giúp bản tôn đột phá bình cảnh, đạt tới Nguyên Anh kỳ.Sau khi dùng Kỷ Tả đan, Vương Lâm cầm lấy bình đan dược thứ hai.

Đối với khối phân thân này mà nói, để kết đan thì có không ít khó khăn.

Năm đó, bản tôn Vương Lâm kết đanlà nhờ tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quuyết khiến cho trong cơ thể hình thành ba viên hàn đan.

Sau đó hàn đan hợp nhất hình thành đan phôi.

Hơn nữa, nhờ có Thiên Ly đan mà Lý Mộ Uyển luyện chế, lúc đó mới thành công kết đan.Bình đan dược thứ hai này, Lý Mộ Uyển không có nói tên của nó.

Nàng chỉ nói Vương Lâm vừa nhìn sẽ biết.

Vương Lâm bình tĩnh, bóp nát phong sáp, khóe miệng liền mỉm cười.Trong bình này, có năm viên đan dược màu đỏ.

Vương Lâm liếc nhìn một cái liền nhận ra đó đúng là đan dược năm ấy hắn đã ăn - Thiên Ly đan.Hiển nhiên, trong hai trăm năm qua, Lý Mộ Uyển đã tốn rất nhiều tâm huyết mới luyện chế ra Thiên Ly đan.

Thực tế cũng đúng như thế.

Những viên Thiên Ly đan này là tam phẩm sơ giai đan dược.

Dược liệu để luyện chế đan dược này ở Hoả Phần quốc đã tuyệt tích.

Sau khi gia nhập Vân Thiên Tông, Lý Mộ Uyển bằng vào thân phận Trưởng lão mới có thể thu được những loại dược liệu đó mà luyện chế thành.Chẳng qua, những dược liệu này ở Vân Thiên Tông cũng không nhiều.

Sau khi luyện chế ra năm viên Thiên Ly đan thì tài liệu cũng bị nàng dùng hết sạch.Trên thực tế, những loại đan dược mà Vương Lâm ăn vào lần này phần lớn số dược liệu là do Lý Mộ Uyển lấy từ Vân Thiên Tông để luyện chế thành.

Có thể nói, những đan dược phục vụ hắn tu luyện lúc này gần như là tất cả các loại dược liệu luyện đan của Vân Thiên Tông tập trung lại.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 222: Đoạt Thiên Thất đỉnh. (1+2) ( 221/2095)Loại đan dược này có tên là Toả Minh đan.

Lý Mộ Uyển từng nói qua, nó có tác dụng rất lớn.

Chuyên dùng cho tu vi sau Trúc Cơ kỳ.

Nếu là Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì nhiều nhất chỉ có thể ăn vào một viên.

Nếu sử dụng hơn, rất dễ làm cho thân thể bành trướng, linh lực hỗn loạn.Thần sắc của Vương Lâm bình tĩnh, sau khi cầm lấy đan dược cũng không thèm liếc nhìn, ném luôn vào trong miệng.

Lập tức, kinh mạch vốn đang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện vô số tia linh lực.

Những tia linh lúc càng lúc càng nhiều.

Dưới sự thúc dục của Cổ Thần quyết, trong nháy mắt linh lực trong cơ thể của Vương Lâm đã khôi phục hoàn toàn.Hắn lập tức vận chuyển linh lực, hướng chúng về lốc xoáy trong đan điền.

Lốc xoáy vốn đã ảm đạm sắp tiêu tan, lúc này bỗng nhiên lại sáng ngời, nhanh chóng tăng tốc, vượt cả tốc độ trước đó.Cũng không biết trải qua bao lâu, số giọt chất lỏng màu vàng trong đan điền Vương Lâm đã có đến năm giọt.Một cảm giác bành trướng đột nhiên xuất hiện ở trong đan điền.

Vương Lâm chớp chớp hai mắt rồi cầm lấy hai viên Thiên Ly đan cuối cùng ném cả vào trong miệng.

Hắn cắn chặt răng, vận chuyển Cổ Thần quyết, nhắm mắt ngồi xuống.Hai viên Thiên Ly đan giống như một cơn sóng dữ, mãnh liệt mênh mông gào rít trong cơ thể của Vương Lâm, hình thành một nguồn áp lực cực lớn.

Áp lực tác động lên đan điền, truyền đến năm giọt chất lỏng màu vàng bên trong.Lập tức, năm giọt chất lỏng màu vàng vốn đang phân tán, chậm rãi ép sát lại, cuối cùng va chạm rồi dung hợp chặt chẽ lại với nhau.Cùng lúc đó, tác dụng của Thiên Ly đan tăng lên khiến cho đan điền của Vương Lâm phát ra một tiếng động.

Trên đan điền chợt xuất hiện một vết rách.

Ngay lập tức vết rách lan ra xung quanh.

Cuối cùng toàn bộ đan điền của Vương Lâm vỡ thành vô số mảnh nhỏ.Những mảnh nhỏ đó bị cuốn lên, tiến nhập vào trong giọt chất lỏng màu vàng kia.

Ngoài ra còn có linh lực do Thiên Ly đan hoá thành, và đủ loại vật chất dung hợp thành một khối.

Cuối cùng trong bụng của Vương Lâm xuất hiện một viên kim đan to bằng nắm tay, lấp lánh ánh sáng màu vàng.Phía trên kim đan sinh ra vô số xúc tua dài, nhỏ, nối tiếp với các đường kinh mạch.

Theo sự chuyển động chậm rãi của nó, từng đợt linh lực khổng lồ liền xuất hiện trong kinh mạch.

Trong nháy mắt chúng đã di chuyển một vòng trong cơ thể của Vương Lâm.Lúc này, Vương Lâm đột nhiên mở hai mắt ra.

Ánh sáng loé lên trong mắt hắn khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Cánh cửa ngăn cách giữa Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ đã bị Vương Lâm vượt qua.Cùng lúc đó, Lý Mộ Uyển đã ở Tàng Kinh Các của Vân Thiên Tông được gần một tháng.

Suốt một tháng hầu như nàng không hề rời khỏi nơi này.

Nàng dành tất cả thời gian tìm kiếm trong các điển tịch để hòng tìm ra phương pháp mở ra phong ấn đan lô.Thực tế, đến giờ phút này nàng đã tìm được ra ba phương pháp để mở phong ấn.Chẳng qua, cả ba phương pháp đó đều có một chút khả năng bị hủy hoại.

Khi phong ấn mở ra, đồng thời sẽ tạo thành rất lớn thương tổn đối với đan dược, thậm chí có thể làm cho đan dược biến thành phế đan.Đây là việc mà Lý Mộ Uyển không thể chấp nhận được.

Nàng hiểu rõ loại đan dược này có khả năng chính là mấu chốt giúp Vương Lâm đột phá Kết Đan kỳ, tiến vào Nguyên Anh kỳ.Tôn Trấn Vĩ vẫn luôn lưu ý đên những hành động của Lý Mộ Uyển.

Đối với việc nàng dành nhiều thời gian như thế ở Tàng Kinh Các khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc, cảm giác rằng việc này có chút vấn đề.Chỉ có điều mặc cho hắn phân tích, phán đoán như thế nào cũng không thể nhìn ra được chân tướng.

Còn tên đệ tử Vương Lâm kia, một tháng thời gian này đều bế quan không ra, không đi tìm Lý Mộ Uyển một lần nào nữa.Thanh phi kiếm hắn đặt bên cạnh Vương Lâm cũng không có phản ứng gì, mọi việc coi như bình thường.

Nhưng trong lòng của Tôn Trấn Vĩ vẫn luôn tồn tại một tia nghi hoặc.Chẳng qua, khoảng cách thời gian đến thời điểm song tu cũng chỉ còn hơn một tháng.

Mấy ngày này lục tục có người của các tông phái khác đến chúc mừng khiến Tôn Trấn Vĩ liên tục phải tiếp đón, cũng không có thời gian để ý đến những việc này.Mà vài vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ của Vân Thiên Tông cũng biết rõ Lý Mộ Uyển chưa cam tâm tình nguyện đáp ứng việc này, nhưng vẫn không tỏ ra quá bức bách.

Đối với việc nàng thường xuyên ở lại Tàng Kinh Các cũng không từng hỏi qua, thậm chí còn tạo điều kiện hơn nữa cho nàng.Bọn họ còn mở ra cả nội các vốn rất hạn chế người tiếp cận cho Lý Mộ Uyển xem, coi như nhằm hàn gắn lại khoảng cách với nàng do việc song tu tạo ra.Khi cách ngày ước hẹn song tu chỉ còn hai mươi ngày, rốt cục Lý Mộ Uyển ở trong một cổ tịch trong Tàng Kinh Các tìm được một phương pháp khai mở phong ấn ổn thoả hơn nhiều so với ba phương pháp trước đó.Đáy lòng nàng phân tích, đánh giá phương pháp này có năm thành chắc chắn không làm hư hao phẩm chất đan dược bên trong đan lô.

Hơn nữa nếu có tổn hại cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, tỷ lệ làm đan dược trở thành phế đan là thấp nhất có thể.Nàng nhận thấy thời gian đã sắp đến, vì vậy cắn răng quyết định sử dụng phương pháp này.Sau khi quyết định, Lý Mộ Uyển lập tức ghi lại phương pháp này.

Sau đó, nàng vẫn chưa lập tức rời đi, mà còn đọc thêm một số điển tịch.

Chừng một ngày sau, nàng mới nhẹ nhàng buông đống điển tịch xuống, lại ghi chép thêm mấy cái rồi xoay người rời đi.Thực tế trong một tháng ở Tàng Kinh Các, mỗi ngày nàng đều ghi chép lại không ít vấn đề, và xem xét rất nhiều điển tịch có nội dung khác nhau chứ không chỉ tìm kiếm biện pháp cởi bỏ phong ấn.Sở dĩ như thế là nhằm mê hoặc người khác.

Lý Mộ Uyển không phải là người vừa bước vào con đường tu tiên.

Ngược lại, nàng đã trải qua rất nhiều sự tình.

Đồng thời nàng vốn lại là người thông minh, tâm trí sắc sảo, nên đã rèn luyện ra tâm cơ rất nhạy bén.Nếu không, là một nữ tử mà muốn sinh tồn ở Tu Chân Giới tàn khốc này thật sự rất khó khăn.Sự cẩn thẩn đó thực tế cũng có liên quan ít nhiều đến Vương Lâm.

Có thể nói, tính cẩn thận của Lý Mộ Uyển chậm rãi hình thành trong thời gian sống cùng với Vương Lâm ở Tu Ma hải.

Sau khi chia tay với Vương Lâm, chính sự cẩn thận đó từng đã nhiều lần cứu mạng nàng.Nàng biết rõ, Vân Thiên tông, đặc biệt là Tôn Trấn Vĩ , tất nhiên sẽ có hoài nghi với việc nàng ở lại Tàng Kinh Các trong thời gian dài như thế.

Mà như vậy thì tất nhiên hắn sẽ tìm phương pháp theo dõi để biết rốt cuộc nàng đang tìm kiếm cái gì.Kể từ đó, sự cẩn thận của Lý Mộ Uyển đã mang đến tác dụng rất lớn.

Dù cho có người đến tra xét, cũng rất khó từ trong đống điển tịch tìm được mục đích chính thức của nàng.Hơn nữa, dù là thông qua Thác Ấn thuật (thuật ghi chép) để tìm kiếm cũng không có tác dụng gì.

Nhằm mê hoặc người khác, trọng điểm ghi chép (thác ấn) của Lý Mộ Uyển phân làm hơn mười loại.

Còn về phần thuật phong ấn, thì trong số những tin tức khổng lồ, nó chỉ là một phần qua bé nhỏ không đáng kể mà thôiMột lúc sau khi nàng rời đi Tàng Kinh Các, Tôn Trấn Vĩ liền đi đến nơi này.

Sau khi đi vào, tay phải hắn vung lên, lập tức trên tay hắn xuất hiện một khối lệnh bài màu vàng tím, trên đó viết rõ ràng một chữ “Vân”.Lệnh bài này vừa xuất hiện, lập tức không gian cách ba trượng trước người hắn trở nên vặn vẹo, sau đó hai người áo xám xuất hiện.

Hai người liếc nhìn thấy lệnh bài kia một cái, lập tức quỳ một chân xuống, cung kính nói:- Ngoại tông đệ tử, tham kiến bản tông Vân lệnh.- Tàng Kinh Các này luôn được ngoại tông đệ tử chúng ta trong nom.

Trong môt tháng giám thị Lý trưởng lão, hai người các ngươi có phát hiện gì không?

- Sắc mặt của Tôn Trấn Vĩ không hề có một chút điềm đạm, âm trầm hỏi.Một người áo xám lập tức cung kính nói:- Lý trưởng lão xem điển tịch có chút lộn xộn.

Người quan sát hầu như tất cả, từ phương thuốc cho đến dược tính.

Theo sự quan sát của đệ tử, cũng không thấy Lý trưởng lão đặc biệt lưu ý cái gì cả.Tôn Trấn Vĩ nhíu mày.

Hắn không tài nào tin được Lý Mộ Uyển sẽ lãng phí cơ hội, hơn một tháng thời gian ở nơi này xem lung tung.

Trầm ngâm một chút, thanh âm lạnh lùng của hắn lại vang lên:- Nhưng cô ta có ghi chép lại cái nào không?Người áo xám kia bình thản trả lời:- Có.

Tuy nhiên, những thứ nàng ghi chép cũng rất lộn xộn.

Lý trưởng lão dường như không có mục tiêu cụ thể nào.- Đương nhiên, còn có một khả năng.Tôn Trấn Vĩ ánh mắt chợt loé lên, quát khẽ:- Nói!Thần sắc của người áo xám vẫn như thường, nói:- Tâm trí của Lý trưởng lão cực cao, tính cách lại cẩn thận.

Nàng đã sớm dự đoán sẽ có người theo dõi nên cố làm ra vẻ huyền bí, xem điển tịch một cách lộn xộn để che dấu mục đích.

Nếu đúng là như thế thì hiển nhiên nàng đã thành công.Tôn Trấn Vĩ hừ nhẹ một tiếng.

Hắn đã sớm đoán ra việc này.

Nhưng hắn lại thầm nhủ, chỉ còn hai mươi ngày nữa mà thôi, hắn thật sự muốn nhìn xem Lý Mộ Uyển này còn có thể tạo ra được chuyện gì nữa.Hơn nữa, đối với việc Lý Mộ Uyển có quen biết với người nọ, cho đến giờ Tôn Trấn Vĩ cũng không còn phải e ngại nữa.

Việc song tu đã được mấy vị lão tổ ấn định.

Nếu người nọ xuất hiện phá rối, cũng không cần hắn phải ra tay.

Chỉ cần vài vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ chắc chắn sẽ khiến người đó một đi không trở lại.---o0o---Sau khi Vương Lâm kết đan thành công, hắn lại ăn tiếp số đan dược còn lại.

Số đan dược nhập thể bị Cổ Thần quyết hấp thu.

Từ từ số đan dược mà hắn ăn vào đã ngày càng nhiều, tu vi hắn cũng một đường tăng lên, đột phá sơ kỳ, tiến vào trung kỳ.Nhưng Vương Lâm lại cảm thấy tốc độ này là quá chậm.

Hắn không tiếc hậu quả, liên tục nuốt thêm đan dược.

Chẳng qua, theo sự tăng lên của số lượng đan dược, hắn cảm giác được một cách rõ ràng dược hiệu đã dần giảm xuống.Hiện tượng này trước đó Lý Mộ Uyển đã từng đề cập qua với hắn.

Đây là một quán tính, một khi ăn đan dược quá nhiều, thân thể hắn sẽ sinh ra một số thay đổi kỳ lạ.

Linh lực trong đan dược mặc dù không khác trước nhưng bởi vì thân thể biến hoá kỳ lạ.

Thường thường, đan dược vừa vào miệng, Cổ Thần quyết chưa kịp vận chuyển thì linh lực trong đó đã vô thanh vô tức tiêu tan hơn phân nửa.Loại hiện tượng này gọi là “thể chướng”.

Vấn đề này rất thường gặp đối với những tu sĩ thường xuyên phục dụng đan dược.

Để giải quyết nó thì chỉ có một phương pháp mà thôi.

Đó là phải ăn thêm những trân dược quý báu hơn.Nếu không sẽ không có biện pháp nào khác.

Dù thời gian dài trôi qua nhưng thể chướng vẫn cứ tồn tại, không bao giờ mất đi.Liên tục nhiều ngày ăn đan dược, trong cơ thể Vương Lâm đã xuất hiện thể chướng.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục ăn thêm dược vật.

Với việc có thể sinh ra thể chướng, Lý Mộ Uyển đã sớm có đối sách.Trên thực tế có đan sư Lý Mộ Uyển bên người thì trên phương diện đan dược, Vương Lâm cũng không cần tự mình đòi hỏi, nàng cũng đã sớm chuẩn bị thoả đáng.Vương Lâm cầm lấy cái bình thứ hai bên phải người.

Bình dược này chính là mấu chốt để giải quyết thể chướng.

Dược vật trong bình được gọi là Giải Chướng đan.

Trên thực tế, đan dược vẫn chưa hoàn toàn hoá giải thể chướng.

Chẳng qua, Lý Mộ Uyển đã sưu tầm rất nhiều dược vật hiếm có, luyện chế ra để trợ giúp thân thể hấp thu linh lực của dược vật.Nếu dựa vào phẩm bậc để xét thì đan dược này chỉ thuộc vào nhất phẩm mà thôi, nhưng nếu biết dùng cho phù hợp thì ở một số trường hợp có thể mang đến hiệu quả kỳ diệu.Sau khi ăn Giải Chướng đan, Vương Lâm lập tức cầm lấy một bình đan dược, đổ cả vào miệng.

Đan dược dưới tác dụng của Giải Chướng đan, lập tức hoà tan.

Tuy tốc độ hoà tan cũng không biến hoá gì nhiều nhưng tốc độ hấp thu của Vương Lâm bỗng nhiên tăng nhanh!Tuy chỉ nhanh hơn một chút, nhưng nếu là người khác thì cho dù cũng có thể cảm nhận được tác dụng của Giải Chướng đan, tận dụng một chút tốc độ tăng lên này thì cũng có thể hấp thu thêm được một ít linh lực.Nhưng với Vương Lâm, Cổ Thần quyết vốn là công pháp hấp thu.

Một chút thời gian này, dưới sự hấp thu của Cổ Thần quyết lập tức trở nên mạnh hơn rất nhiều.Sau khi đan dược tan ra, không đợi linh lực bị tiêu tán lập tức đã bị Cổ Thần quyết dẫn động.Dưới phương thức này, tu vị của Vương Lâm tiếp tục tăng nhanh.

Rốt cục từ Kết Đan trung kỳ đã đột phá đến Kết Đan hậu kỳ.

Tuy vẫn chưa đạt đến đại viên mãn nhưng khoảng cách cũng không còn xa.Chẳng qua những đan dược được Lý Mộ Uyển đưa cho hắn cũng đã bị ăn hết sạch sẽ.Đến hôm nay, Vương Lâm đang ngồi trong nghịch thiên không gian đột nhiên tỉnh lại.

Hắn cảm giác được Ma đầu Hứa Lập Quốc truyền đến một tia kêu gọi.

Dựa theo ước định trước đó giữa hắn và Lý Mộ Uyển thì điều này chứng tỏ là nàng đã tìm ra phương pháp để mở đan phong rồi.Vương Lâm đứng lên, tiến về phía trước một bước.

Thân ảnh hắn bỗng nhiên nhạt dần giống như phá toái hư không, trong nháy mắt đã biến mất.Trong một phòng ở Bắc Uyển đình viện, một tia sáng từ trong hư không thoáng hiện ra, rồi nhanh ngưng kết lại cùng một chỗ, hình thành một bóng người.

Bóng người đó từ từ hiện rõ, lộ ra hình dáng của Vương Lâm.Sau khi hiện ra, ánh mắt hắn loé lên, nhìn phi kiếm vẫn nằm trên mặt đất từ hơn một tháng qua.

Tay phải hắn chộp nhẹ một cái, phi kiếm lập tức bay đến tay hắn.

Vương Lâm nhìn lướt qua, lập tức nhận ra trên đó ẩn chứa một đạo cấm chế.

Cấm chế này uy lực tuy không mạnh nhưng có chút xảo diệu, tác dụng đúng như hắn đoán trước là nhằm để theo dõi.Thần sắc của Vương Lâm vẫn thản nhiên.

Hắn lại vung tay phải lên, thanh phi kiếm lập tức đâm xuống đất.

Sau đó, hắn liền đẩy cửa phòng đi về phía bên ngoài đình viện.Nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng chân, nhíu mày.

Chỉ thấy cửa đình viện vô thanh vô tức bị một người đẩy ra, Chu Lâm chậm rãi đi vào.Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt hắn lập tức trở nên ngưng trọng.

Lấy tu vị của hắn phát hiện được ngay rằng Vương Lâm hoàn toàn khác trước.

Phải biết rằng trước khi Chu Lâm bế quan, tu vi của Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí mà thôi.

Nhưng hiện tại, ngay cả Chu Lâm cũng nhìn không thấu.

Điều đó có nghĩa, tu vị của đối phương dù không phải là Kết Đan hậu kỳ thì cũng nhất định phải là trung kỳ trở lên.

Trên mặt hắn lộ ra nét phức tạp, rồi lập tức cười khổ nói:- Sư phụ bị người ta giám thị, không thể tự mình đến được.

Người bảo ta đưa ngươi đi đến một chỗ.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, liếc nhìn người này một chút, gật gật đầu.Chu Lâm đi vào đình viện, đóng cửa hậu viện lại, phức tạp nhìn Vương Lâm, cười khổ nói tiếp:- Này…

Ta nên gọi ngươi là Sư bá…

Hay là…

Thôi, ngươi đã là bằng hữu của Sư phụ thì là Sư bá của Chu Lâm ta.

Sư bá, mời !Chu Lâm lắc lắc đầu.

Nguyên bản, hắn đang bế quan, đột nhiên nhận được truyền âm của Lý Mộ Uyển, phái hắn đi ra ngoài một chuyến.

Chu Lâm vốn là một cô nhi được Lý Mộ Uyển cứu mạng nên đối với nàng vẫn cực kỳ vâng lời.

Trong lòng hắn vẫn luôn tôn kính và cảm kích.Từ trong mấy câu nói của Lý Mộ Uyển, hắn dĩ nhiên đoán được người mà chính mình nhận làm đệ tử không ngờ lại là bằng hữu của Sư phụ.

Kể từ đó, trong đầu hắn có chút hỗn loạn.

Mất một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.

Do đó, sau khi thấy tu vị của Vương Lâm biến hoá kinh người như thế, hắn tuy có giật mình những vẫn chưa quá kinh ngạc.

Hắn nghĩ rằng tu vi của đối phương vốn dĩ đã là như thế, trước đó chẳng qua chỉ là cố tình che giấu mà thôi.Chu Lâm đến bên ngoài phòng mình, hai tay khẽ động, lập tức một đạo ánh sáng ở trên nóc phòng phát ra.

Ngay sau đó, cửa phòng tự động mở.Chu Lâm quay đầu nhìn lại Vương Lâm một cái, rồi đi vào trong phòng.Vương Lâm vẫn chưa cất bước mà dụng thần thức đảo qua một cái.

Sau khi vô thanh vô tức hạ một đạo cấm chế lên người Chu Lâm, hắn mới chậm rãi cất bước đi đến.Đối với bất cứ kẻ nào, thái độ của Vương Lâm đều rất cẩn thận.

Tên Chu Lâm này trước đó đối đãi với hắn cũng không tệ, lại là đệ tử của Lý Mộ Uyển.

Nhưng theo thói quen, hắn cũng không quan tâm đến người này là ai mà có thay đổi.

Vào thời điểm cần đề phòng thì hắn tuyệt không qua loa đại khái.Trong căn phòng, sau khi dụng thần thức xem xét, ngoại trừ một cái đan lô trên mặt đất thoáng có linh lực dao động ra thì không có gì khác dị thường.Sau khi Chu Lâm vào phòng, tay phải hắn lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra ba miếng ngọc giản, theo thứ tự đặt ở dưới đan lô.

Sau đó hắn lui ra hai bước, giơ tay đánh ra một đạo linh quang.

Lập tức ba miếng ngọc giản cùng loé ra ánh sáng, rồi cả đan lô chấn động, từ từ chìm xuống dưới ba thốn.Chu Lâm hít một hơi thật sâu, tiến lên nắm lấy đan lô, xoay từ trái sang phải nửa vòng.

Trong nháy mắt, chính giữa vách tường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.Chút ánh sáng đó nhanh chóng di chuyển, kéo ra một cái đuôi thật dài.

Chỉ trong nháy mắt, chúng liền hợp lại thành một trận pháp.Chu Lâm lui ra sau vài bước, đứng một bên cung kính nói:- Trận pháp này nối liền với một căn phòng bí mật.

Căn phòng đó chính là phòng luyện đan mà Sư tôn đa âm thầm chuẩn bị, người ngoài cũng không biết.

Mời Sư bá vào!

Đệ tử đứng thủ hộ bên ngoài, nếu có biến cố gì chắc chắn sẽ sớm bẩm báo.Vương Lâm không có vội bước vào mà nhìn chằm chằm trận pháp trên tường.

Một lúc sau hắn nhíu mày, ánh mắt liếcnhìn Chu Lâm một cái, trầm giọng nói:- Sư phụ của ngươi ở trong căn phòng bí mật đó?Chu Lâm đáy lòng thầm than, hắn biết đối phương sẽ không tin tưởng.

Do đó, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một ngọc giản, nói:- Đây là một đạo linh phù mà Sư phụ cấp cho đệ tử.

Mời Sư bá nhìn xem.Vương Lâm tiếp lấy ngọc giản, thần thức đảo qua, sau đó liếc mắt nhìn Chu Lâm một cái, không nói hai lời, nhấc chân hướng về vách tường đi đến.

Nháy mắt khi thân thể hắn đụng tới vách tường, liền lập tức biến mất.Thần sắc Chu Lâm vẫn như thường.

Sau khi chậm rãi chuyển động luyện đan lô, trận pháp trên vách tường cũng biến mất.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, mở đan lô, cho vào vài vị thảo dược, thần thái rất ngưng trọng, bắt đầu luyện đan.

Tuy vậy, thần thức của hắn vẫn giám sát chặt chẽ bên ngoài căn phòng.

Nếu có sự khác thường, hắn sẽ lập tức thông tri cho Sư phụ.Chu Lâm không biết quan hệ giữa Sư phụ và Vương Lâm.

Nhưng hắn biết hết thảy những cái hiện tại hắn có đều là nhờ Lý Mộ Uyển mang đến.

Do đó, chỉ cần là sự tình liên quan đến Lý Mộ Uyển, hắn sẽ đem toàn lực thực hiện.Hắn cũng biết, Sư phụ nhất định là đang tiến hành một việc hết sức bí mật.

Việc này tất nhiên có quan hệ trực tiếp đến vấn đề song tu vào hai mươi ngày sau.

Một khi bị cuốn vào thì hắn rất có khả năng bị liên luỵ.Khi Vương Lâm xuất hiện, hắn liền thấy được Lý Mộ Uyển.Trước mắt hắn là một căn phòng bí mật có diện tích cũng không lớn.

Chính giữa giang phòng có một đan đỉnh thật lớn.

Phía trên đan đỉnh có đúc bảy con hắc long.

Lúc này, từ trong miệng của bảy con hắc long này không ngừng phun ra khói tím.

Khói tím từ từ bay lên, ngưng tụ lại với nhau, hình thành nên một quả cầu.Trong quả cầu đó có một cái đan lô nho nhỏ, bên trên có dán một tấm giấy vàng.

Thân ảnh nổi bật của Lý Mộ Uyển lúc này đang nhìn chằm chằm vào đan lô, ánh mắt lộ ra vẻ rất khẩn trương.

Sau khi thấy Vương Lâm tiến vào, nàng nhẹ giọng nói:- Phía trên chỗ này chính là quảng trường đại điện của Vân Thiên Tông.

Muốn mở phong ấn , cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Đoạt Thiên Thất Đỉnh của Vân Thiên Tông.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 223: Giải trừ phong ấn. (1+2) ( 222/2095)Lai lịch Đoạt Thiên Thất đỉnh của Vân Thiên Tông rất thần bí.

Tục truyền đỉnh này chính là do người sáng lập ra Vân Thiên Tông tự mình đúc nên, sau đó phong ấn tại Vân Thiên Sơn.

Lưu lại để đệ tử đời sau nếu có duyên thì tìm ra.Theo lẽ thường mà nói, vị lão tổ của Vân Thiên Tông dù tu vị có siêu nhiên cũng chỉ là Hoá Thần kỳ mà thôi.

Dù sao cấp bậc của Sở quốc cũng chỉ là Tam cấp tu chân quốc.

Do đó, đan đỉnh của người này luyện chế dù có chút thần thông thì cũng sẽ không quá mạnh mẽ.Nhưng uy lực của Đoạt Thiên đỉnh cũng làm cho người ta có chút khó hiểu.

Nếu dùng hai chữ Đoạt Thiên để hình dung nó thì cũng vẫn chưa đủ.Ở trong một điển tịch của Vân Thiên Tông từ xưa truyền lại có một đoạn truyền thuyết.

Truyền thuyết này kể rằng trên thực tế Đoạt Thiên Cửu đỉnh chính là vật mà năm đó Vân Thiên Tông lão tổ trong lúc đi du lịch đã gặp được.

Vì thế khi trở về, hắn dựa theo trí nhớ mà đoán tạo thành công.Sở dĩ là thất đỉnh bởi vì với tu vi của thuỷ tổ, không thể đem toàn bộ những gì trong trí nhớ dung nhập vào một đỉnh.

Do đó, hắn phải chia ra làm bảy cái, mới đem toàn bộ ký ức khắc lên.Do đó, mới có Đoạt Thiên thất đỉnh.Thực tế, Đoạt Thiên thất đỉnh còn có một chỗ thần kỳ, đó chính là nó không thể rời khỏi Vân Thiên Sơn.

Một khi rời khỏi nơi này, nó lập tức biến thành một đống sắt vụn.

Hiện tượng này cũng làm cho một số cao cấp tu chân quốc tới xem xét nhưng cuối cùng cũng không tìm hiểu được gì hết.

Tuy nhiên, cũng vì thế mà từ bỏ ý định chiếm đoạt, chuyển thành giúp đỡ.Do đó, Vân Thiên Tông mới có thể phát triển nhanh như thế.

Hiện tại nắm giữ danh hiệu Sở quốc đệ nhất tông phái.Nét mặt của Lý Mộ Uyển rất ngưng trọng.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảy con hắc long đang phun ra sương mù trên luyện đan lô.

Nhẹ giọng nói:- Phương pháp để mở phong ấn cần phối hợp thật tốt thiên thời - địa lợi.

Vào tối nay chính là lúc Vân Thiên Tông luyện đan trên đại điện.

Chúng ta phải nhân lúc Đoạt Thiên đỉnh luyện đan thì trộm một chút xuống dưới này.

Như vậy liền có thể mở ra phong ấn.Thần sắc của Vương Lâm vẫn bình tĩnh đi đến bên người Lý Mộ Uyển, cẩn thận nhìn qua đan đỉnh, rồi bình thản nói:- Mỗi khi trăng tròn hàng tháng Vân Thiên Tông thì đều luyện đan sao?Lý Mộ Uyển gật đầu nhẹ, thanh âm ôn hoà dễ nghe lại vang lên:- Phải vào lúc đó , Đoạt Thiên đỉnh mới phát huy công hiệu cao nhất.

Thực tế, chỉ có Trưởng lão mới được hưởng đặc quyền mỗi tháng luyện đan một lần bằng Đoạt Thiên đỉnh.

Một số đan dược đặc biệt quý giá đều cần dùng Đoạt Thiên đỉnh để luyện chế nhằm tăng phẩm chất và hiệu suất thành công.Vương Lâm hơi gật đầu, quan sát Thất Long đỉnh.

Hắn nói:- Đỉnh này cũng là Đoạt Thiên đỉnh?Lý Mộ Uyển mỉm cười, dịu dàng nói:- Đỉnh này không phải là Đoạt Thiên đỉnh, nhưng hiệu quả cũng không khác nhiều lắm.

Đan đỉnh này là do Uyển nhi trong mấy năm ở Vân Thiên Tông, sau khi tìm hiểu về Đoạt Thiên Thất đỉnh lén lút luyện chế mà thành.

Nguyên bản tính toán để làm đòn sát thủ tối hậu.

Nếu Vân Thiên Tông bắt buộc Uyển nhi phải làm việc gì đó thì Uyển nhi sẽ dùng đỉnh này làm vật dẫn, tác động đến Đoạt Thiên Thất đỉnh, khiến khi chúng luyện đan sẽ sinh dị biến, lập tức bị vỡ nát.

Đến lúc đó, vô tận linh lực được tích luỹ trong đỉnh cả nghìn năm qua sẽ bùng nổ trong nháy mắt.

Do đó, sẽ khiến cho mấy tên Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông bận bịu lo lắng tu bổ, không rảnh để đuổi giết Uyển nhi.

Dù sao, thì mấy cái đỉnh này cũng quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.Vương Lâm mỉm cười, gật đầu không nói.

Ánh mắt hắn vẫn chớp lên nhìn vào đan đỉnh.

Một lúc lâu sau, hắn chợt nói:- Ngươi vừa nói rằng trên này chính là Đoạt Thiên Thất đỉnh ở ngoài đại điện?

Hơn nữa còn ẩn chứa ngàn năm linh lực?Lý Mộ Uyển ngẩn ra, gật đầu nói:- Đúng vậy.

Trong đỉnh ẩn chứa linh lực ngàn năm.

Hơn nữa đó là chưa kể đến trong những năm qua, Đoạt Thiên đỉnh đã được dùng để luyện chế vô số đan dược.

Do đó tự nhiên linh lực trong đỉnh tích luỹ được càng nhiều.Ánh mắt Vương Lâm bỗng nhiên sáng lên.

Hắn đi vòng quanh Thất Long đỉnh nhìn một chút, tay phải gõ nhẹ vào thân đỉnh.

Lập tức trong đỉnh vang lên một tiếng ngân trong trẻo.

Hắn vẫn chưa quay đầu lại, nói tiếp:- Liệu có thể đưa linh lực bên trong Đoạt Thiên đỉnh phía trên xuống đỉnh này được hay không?Lý Mộ Uyển hai mắt mở to.

Một khắc sau mới có phản ứng.

Nàng thất thanh nói:- Ngươi muốn ở trong đỉnh này tu luyện sao?Vương Lâm xoay người, cười tán thưởng:- Đúng vậy.

Nếu là tu luyện trong đỉnh thì tất nhiên sẽ làm ít hưởng nhiều.

Tuy vậy, cũng không phải là phân thân này mà là bản tôn cơ.Thần sắc của Lý Mộ Uyển trở nên cổ quái.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bảy con hắc long trên đan đỉnh phun ra sương mù dày hơn.

Từng làn sương đen được phun ra, dung hợp với nhau cùng một chỗ, gần như hình thành một mảnh mây đen.Bên trong đám mây đen chính là đan lô đang bị phong bế.

Trên đan lô loé ra một tia ánh sáng màu hồng.

Cùng lúc đó, phong ấn không có gió thổi nhưng cũng chậm rãi nhấp nhô lên xuống không ngừng.Lúc này, tại đại điện phía trên căn mật thất, vài vị Trưởng lão của Vân Thiên Tông đang ngước nhìn chăm chú lên không trung.

Trong lòng ai cũng yên lặng tính toán thời gian.Mấy vị Trưởng lão này đều là đan sư của Vân Thiên Tông, trong đó nổi bật nhất chính là Âu Dương Tử, một trong ba vị ngũ phẩm đan sư.Âu Dương Tử nguyên là đại đệ tử thứ nhất của Vân Thiên Nội tông, đáng nhẽ ra đã là người quản lý Nội tông.

Nhưng hắn cam tâm tình nguyện vứt bỏ quyền thế, chuyên tâm vào con đường luyện đan.Niềm đam mê của hắn đối với luyện đan đã đạt đến độ điên cuồng.

Hắn không quản đến tu vi, không cần quan tâm đến quyền thế.

Có thể nói hắn không thèm để ý chút gì đến vạn thứ trên đời, chấp niệm duy nhất của hắn chính là luyện đan.Mục tiêu của Âu Dương Tử chính là có thể luyện chế ra cửu phẩm thần đan trong truyền thuyết.Chẳng qua mục tiêu của hắn quá mức xa vời, ít có khả năng thành hiện thực.

Phải biết rằng dù là lục cấp tu chân quốc cũng chỉ có thể luyện chế ra lục phẩm đan dược mà thôi.

Mặc dù cá biệt có nhân vật thiên tài thì cùng lắm là chỉ có thể luyện chế ra thất phẩm đan dược hạ giai mà thôi.Đúng là bởi vì luyện đan khó khăn, nên Vân Thiên Tông mới có thể được Cự Ma tộc của Tứ cấp tu chân quốc che chở.

Phải biết rằng, có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược đã là cực hạn của Tứ cấp tu chân quốc rồi.Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Vân Thiên Tông ở trong Cự Ma tộc.Thân là ngũ phẩm đan sư, tu vị của Âu Dương Tử đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ.

Thực tế, nếu hắn không một lòng luyện đan thì tu vi chắc chắn sẽ đạt đến hậu kỳ, trở thành một trong các vị lão tổ của Vân Thiên Tông.Tuy tu vi hắn tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng địa vị của hắn vẫn rất cao quý.

So với người từ bên ngoài đến như Lý Mộ Uyển thì càng được Vân Thiên Tông tôn sùng.Hôm nay, hắn đang chuẩn bị luyện chế một viên ngũ phẩm linh đan.

Vì lần luyện đan này hắn đã chuẩn bị mất mấy năm.

Lúc này, ngoài hắn ra thì sáu người khác đều là do hắn gọi đến để luyện chế Tế đan.Cái gọi là Tế đan chính là phương pháp luyện đan độc đáo do chính Âu Dương Tử nghĩ ra.Trong quan niệm về luyện đan của hắn, luyện chế đan dược vốn là một việc làm nghịch thiên nên phải cần tế phẩm.

Việc này cũng giống như nghi thức tế bái thiên địa, chẳng qua là tế phẩm hắn chuẩn bị chính là đan dược mà thôi.Thoạt nhìn mái tóc của Âu Dương Tử đã trắng xoá, làm hắn trông có chút già nua.

Nhưng hai mắt hắn luôn loé ra u quang, làm cho khí chất của hắn có chút quỷ dị.

Không ai trong sáu luyện đan sư đứng phía sau dám trực tiếp nhìn vào mắt hắn.Phải biết rằng loại u quang này thực tế có khả năng đoạt đi tâm phồn người khác.Nếu áp dụng vào việc luyện đan thì có thể trực tiếp nhìn thấu đan đỉnh, thấy được cả phía trong đó.Việc này có nhất định quan hệ với chuyện năm đó hắn đã ăn một quả U Minh đan.

U Minh đan là một loại đan dược quỷ dị.

Trong mười người ăn vào chỉ có một người có thể thành công, nếu thất bại thì kết cục là hai mắt chắc chắn sẽ bị mù.Đan dược ác độc như thế tự nhiên là không tồi.

Nếu thành công hấp thu U Minh đan, hai mắt sẽ tự động hình thành U Minh nhãn.Trên con đường luyện đan, hắn có thể đi đến hôm nay thì U Minh nhãn là một nguyên nhân trọng yếu trong đó.Lúc này, Âu Dương Tử mặc một trường bào rộng thùng thình, màu tro.

Sau khi ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu, hắn nhíu mày quát:- Lão phu luyện đan.

Nghiêm cấm người khác quan khán.

Chưởng môn sư đệ, chẳng lẽ ngươi không biết sao?Phía sau Âu Dương Tử đi ra ba người, dẫn đầu đúng là Chưởng môn của Nội tông Vân Thiên Tông.

Hắn cười xấu hổ, nhìn sang hai người kia cười khổ nói:- Các ngươi thấy rồi đó.

Ta đã sớm nói rằng lúc Sư huynh ta luyện đan sẽ không cho người người khác quan khán rồi mà.Dứt lời, hắn liền ôm quyền hướng về phía Âu Dương Tử, cao giọng nói:- Sư huynh, hai vị này chính là khách quý đến từ Tam cấp tu chân quốc Thiên Võ quốc, vì hâm mộ danh tiếng của huynh nên có nguyện vọng được quan khán Sư huynh luyện đan.

Sư huynh, huynh xem…Hai người phía sau đều có dáng người cao gầy, nhưng toàn thân lại tản mát ra khí tức khổng lồ, hiển nhiên tu vi cũng không thấp.Âu Dương Tử nhướng mày, thanh âm lạnh như băng, quát:- Cút!Sắc mặt của chưởng môn vẫn như thường, nhưng hai vị khách đến từ Thiên Võ quốc lập tức biến sắc, trên mặt lộ ra nét cười lạnh.

Chẳng qua hai người bọn họ cũng không nổi giận ra mặt, lập tức xoay người bỏ đi.Chưởng môn của Vân Sơn Nội tông thở dài.

Trước đó hắn đã sớm nói rõ với hai vị đến từ Thiên Võ quốc về thái độ của Âu Dương Tử, nhưng hai người này vẫn cố ý đến quan khán.

Hắn than lên một tiếng, vội đuổi theo bắt chuyện với hai vị sứ giả kia.Dù sao hai người này đến là để mua đan dược, hơn nữa lại ra giá khá cao, làm cho hắn cũng phải động tâm, cho nên hắn cần phải trấn an họ một chút.Sau khi ba người rời đi, Âu Dương Tử lại tiếp tục tính toán.

Khoảng mười tức sau, ánh mắt hắn chợt loé lên, hai tay liên tục kết ấn, thân hình nhảy lên lơ lửng giữa không trung, phân biệt đánh ra bảy đạo linh quyết về phía Đoạt Thiên Thất đỉnh.Bộ quần áo rộng thùng thỉnh cua hắn theo gió phồng lên, thoạt nhìn có phần rất khó giải thích.

Sáu luyện đan sư đang đứng dưới mặt đất trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ sùng kính.Dưới tác dụng của pháp quyết, lập tức toàn bộ Đoạt Thiên thất đỉnh đều chấn động.

Chúng lại bắt đầu di động, như bị một bàn tay vô hình từ trên trời cao khuấy động, hình thành một vòng tròn.

Trong đó, sáu đỉnh vây lấy một đỉnh ở giữa.---o0o---Cùng lúc đó, trong mật thất phía dưới quảng trường, bẩy con rồng phía trên đan đỉnh của Lý Mộ Uyển đang luyện chế cũng có cảm ứng, phát ra những tiếng rít.Lý Mộ Uyển hít một hơi thật sâu, cắn ngón tay, rồi kết ấn, máu tươi hoá thành bảy ký hiệu, lần lượt bay tới phía trên Thất Long đỉnh.

Ngay lập tức, bảy con hắc long như sống lại, rít gào, từ trên đan đỉnh bay lên, đan xen với nhau.Thoáng cái, bảy con hắc long lần lượt hoá thành hư ảnh của đan đỉnh, trong đó sáu đỉnh hình thành một vòng tròn lơ lửng giữa không trung, một đỉnh ở trung tâm từ từ trầm xuống, cùng với đan đỉnh do Lý Mộ Uyển luyện chế hoà thành một thể.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, không nói hai lời, tay phải vung lên, đánh ra một đạo vòng tròn tàn ảnh lên mặt đất.

Ngay sau đó, hai tay bấm quyết, niệm chú, quát:- Bản tôn.

Hiện!Vô thanh vô tức, bản tôn Vương Lâm với cái đầu tóc bạc.

Giữa mi tâm có một điểm màu tím, lạnh lùng từ vòng tròn tàn ảnh trên mặt đất xuất hiện.Ngay khi hắn xuất hiện, căn mật thất này lập tức giống như rơi vào mùa đông lạnh buốt.Dù là bảy con hắc long hoá thành hư ảnh đan đỉnh ở giữa không trung cũng không tự chủ được trở nên mơ hồ đi một chút.Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn bản tôn Vương Lâm, hai mắt nhớ lại rất nhiều thứ sau đó liền trở nên sáng ngời.

Đây mới chính là hình bóng khiến nàng phải chờ đợi trong hai trăm năm qua.

Phân thân so với bản tôn này thật sự thua kém rất nhiều.Sau khi bản tôn xuất hiện, ánh mắt hắn lạnh như băng, đi về phía trước.

Lúc tới đan đỉnh trung tâm của mật thất, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Lý Mộ Uyển một cái.

Lý Mộ Uyển bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn, đáy lòng phát lạnh.Ánh mắt đó vô cùng quen thuộc đối với nàng.

Ngay tại khi gặp hắn hai trăm năm trước, đối phương cũng dùng ánh mắt đó để nhìn nàng.

Tuy hiện tại, hàn ý trong mắt hắn so với năm đó đã càng thâm sâu.Lý Mộ Uyển hít một hơi thật sâu, vội vàng bấm quyết, miệng niệm thần chú, khống chế nắp đan lô từ từ di động sang bên cạnh.Bản tôn Vương Lâm không chút do dự, nhảy lên, khoanh chân ngồi xuống trong đan đỉnh.

Ngay lúc đó, nắp của đan lô đóng lại.Lúc này ở quảng trường phía trên mật thất, hai tay của Âu Dương Tử mở ra, trong miệng lẩm bẩm một lúc.

Sau đó, u quang trong mắt loé lên, nhìn chằm chằm vào cái đỉnh ở giữa.

Bỗng nhiên từ trong cái đỉnh đó tản mát ra một làn khói nồng đậm.

Làn khói này phiêu tán, hoá thành một bàn tay lớn màu xanh, nằm ngang.Âu Dương Tử hít một hơi thật sâu, từ một túi trữ vật xuất ra vô số thiên tài địa bảo hiếm thấy, dung nhập vào bàn tay to phía trên kia.

Theo đó, bàn tay lớn kia nắm lại, hoá thành một làn khói nhẹ, bay lại vào trong đan đỉnh.

Ánh mắt Âu Dương Tử loé ra, quát:- Tế đan!

Chủ tế tứ phẩm Yêu Huyết đan!Lời nói vừa dứt, lập tức một trong số sáu người đang đứng trên mặt đất tiến lên mấy bước, vỗ túi trữ vật.

Từ trong túi trữ vật bay ra một bạch ngọc bình.

Hắn bóp nát sáp phong trên miệng bình, sau đó đi tới bên cạnh đan đỉnh, thật cẩn thận từ trong bình lấy ra một viên đan dược đỏ như máu.

Đan dược vừa xuất hiện, lập tức bốn phía tràn ngập mùi tanh của máu huyết.Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, bàn tay cầm đan dược này khẽ run lên.

Nhưng hắn vẫn cắn răng ném Yêu Huyết đan vào một trong số sáu đan đỉnh bên ngoài.Khi đan dược này vừa tiến nhập, đan đỉnh kia lập tức truyền ra từng trận âm thanh như tiếng gào rít.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng màu đỏ như máu từ trong đan đỉnh này đột nhiên xông lên cao, tạo thành một cây cột sáng đỏ như máu.Một cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện ở mật thất bên dưới quảng trường.

Chỉ thấy một con hắc long hoá thành đan đỉnh bỗng nhiên loé ra ánh sáng màu đỏ.

Ngay sau đó, từ trong đó lao ra một đạo ánh sáng hình trụ màu đỏ.

Ngoại trừ sự khác biệt về độ lớn bé, nó và cây thông thiên huyết trụ ở quảng trường phía trên hoàn toàn giống nhau.Ánh mắt Vương Lâm chớp động, quan sát kỹ cảnh tượng trước mắt, trầm giọng hỏi:- Đây là phương pháp luyện đan thuật nào?Ánh mắt Lý Mộ Uyển cũng lộ ra vẻ kính trọng, hạ giọng nói:- Đây là Tế đan luyện thuật do chính Âu Dương Tử tự nghĩ ra.

Nói một cách đơn giản, thì nó là phương pháp luyện chế ngũ phẩm linh đan bằng cách tế luyện nhiều loại tứ phẩm linh đan.

Phương pháp này tuy xác suất thành công cũng không cao nhưng so với phương pháp luyện chế bình thường vẫn cao hơn không ít.Lúc này, phía trên quảng trường, ánh mắt Âu Dương Tử lại chớp lên, quát:- Thứ tế!

Tứ phẩm La Lâm đan!Trên mặt đất lại có một người đi đến bên cạnh đan đỉnh, từ túi trữ vật trân trọng xuất ra một quả đan dược màu xanh lam, cẩn thận đặt ở trong vòng đan đỉnh.

Lập tức, một đạo cột sáng màu lam xuất hiện bên trong đan đỉnh.Sau đó, Âu Dương Tử liên tục tế xuất ra bốn viên tứ phẩm đan dược khác.

Sáu đạo ánh sáng có màu sắc khác nhau từ trong sáu đan đỉnh xuất hiện.

Dù là ở bên ngoài Vân Thiên sơn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.Đáy lòng Âu Dương tử có chút khẩn trương.

Hắn nhìn chằm chằm vào đan lô ở trung tâm.

Trong miệng hắn thì thào lẩm bẩm: “Nhất định phải thành!

Nhất định phải thành!

Nếu lần này mà thành công, trong tay lão phu sẽ có ba viên ngũ phẩm đan dược, cùng với ba viên còn lại của bổn tông là đã có sáu viên.

Đến lúc đó… lão phu lấy ngũ phẩm đan dược tế hiến, có thể hợp nhất một lần, thử luyện chế ra lục phẩm linh đan.Hai mắt hắn loé ra u quang, nhìn chằm chằm vào đan đỉnh ở trung tâm.

Sau khi thở ra một hơi, hắn cắn răng quát lớn:- Sáu người các ngươi, bắt đầu tế luyện.Trên mặt sáu luyện đan sư kia đều lộ ra vẻ kích động.

Nếu lần này luyện đan thành công, thì sáu người có thể thấy được ngũ phẩm linh đan.

Loại vinh quang này chính là thứ cả đời luyện đan sư theo đuổi.Thân mình của sáu người lần lượt nhảy lên, phân biệt ngồi khoanh chân ở trên sáu cái đan đỉnh.

Lúc này, toàn bộ thân thể họ dung nhập vào bên trong sáu đạo quang trụ.

Hai tay bấm quyết, niệm thần chú, liên tục thúc dục linh lực trong cơ thể.Âu Dương Tử không có nửa điểm do dự, thân mình chậm rãi hạ xuống, cuối cùng khoanh chân ngồi lơ lửng bên trên đan đỉnh trung tâm, nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.Tại thời khắc đó, ở bên trong mật thất dưới quảng trường, mấy cái đan đỉnh do hắc long hoá thành cũng giống như trên quảng trưởng, đều loé ra sáu cột ánh sáng có màu sắc khác nhau.Tại bên trong cột ánh sáng còn có đan lô bị phong ấn.

Dưới luyện đan lô chính là đan đỉnh do Lý Mộ Uyển chế tác.

Bên trong đan đỉnh có bản tôn của Vương Lâm.Mặc dù bản tôn đang ở trong đan đỉnh nhưng cũng không có hấp thu một chút linh lực.

Toàn bộ chuẩn bị lúc này là nhằm mở ra phong ấn.

Còn về phần hấp thu linh lực thì để sau khi mở phong ấn ra cũng chưa muộn.Vẻ mặt của Lý Mộ Uyển ngưng trọng.

Hai tay nàng nhanh chóng biến hoá pháp quyết, đánh về phía sáu đạo cột sáng.

Ngay sau đó, trên sáu đạo cột sáng tỏa ra vô số sợi tơ.

Những sợi tơ đó chậm rãi kéo dài, cuối cùng toàn bộ đều dính vào đan lô đang bị phong ấn phía trên.Một chút linh lực do đan tế tứ phẩm linh đan bị Lý Mộ Uyển dùng phương pháp này ăn trộm tới để sử dụng.

Phương pháp mở ra phong ấn cần phải thực hiện ở nơi có cực kỳ đầy đủ linh khí.Trên thực tế, phương pháp Lý Mộ Uyển nắm được để mở ra phong ấn chỉ có hai yêu cầu về địa lợi.

Đó chính là chẳng những phải tìm được nơi có linh khí sung túc, hơn nữa phải là nơi vô căn.

Điểm này Âu Dương Tử đã giúp nàng giải quyết.

Hiện tại chỉ cần chờ đợi thời gian để giải trừ phong ấn này nữa là xong.Ngoại trừ địa lợi thì điểm mấu chốt thứ hai chính là thiên thời.

Thiên thời chính là phải xác định được thời điểm lúc trước phong ấn.

Chỉ có thể ở cùng một thời điểm thì mới phù hợp để giải trừ.Thời gian tiến hành sai khác càng nhỏ thì tỷ lệ phá hỏng đan dược lại càng bé.

Ngược lại nếu là lệch quá lớn thì khả năng đan dược bị huỷ càng lớn.Những điều này, dưới sự giảng giải của Lý Mộ Uyển, Vương Lâm đã biết rõ.

Vấn đề hiện tại chính là thời điểm trước đó khi phong ấn là lúc nào.Lý Mộ Uyển đã tra tìm trong rất nhiều điển tịch, cuối cùng đã tìm ra thời gian, đó chính là âm khi âm khắc.

Cái gọi là âm khi chính là vào giờ tý, cái gọi là âm khắc chính là lúc canh ba.Như vậy, thời điểm chính là canh ba giờ tý.

Đây chính là thời điểm mở phong ấn tốt nhất.

Phải biết rằng, bất kể là luyện đan hay phong đan thì đều phải chọn lựa thời điểm âm dương phân ly.Đương nhiên, loại chú ý đặc biệt khi luyện đan này chỉ áp dụng khi luyện chế những đan dược đặc biệt quý báu.

Nếu là những đan dược bình thường thì không có gì cần phải chọn thời điểm đó làm cái gì.Chẳng qua suy đoán này cũng không phải là hoàn toàn chính xác.

Thực tế có một số luyện đan sư, để phòng ngừa có kẻ trộm đi đan lô bị phong ấn nên cố ý thay đổi thời gian phong đan.

Như vậy, dù cho đối phương chiếm được đan lô, nếu không biết chính xác về thời gian thì rốt cục cũng không có cách nào đoạt được đan dược bên trong đan lô.Phương pháp mà Lý Mộ Uyển tìm được dùng cách sử dụng linh lực mạnh mẽ tấn công để giải quyết vấn đề này.

Lấy phẩm chất đan dược có chút giảm xuống để thúc dục đan lô, khiến cho phong ấn bị giải.Như vậy, chỉ cần thời gian không sai khác nhiều lắm là có thể mở đan lô ra một cách chắc chắn.

Độ hư hao của đan dược so với cách mở ra bình thương thì cũng giảm xuống rất nhiều.

Chẳng qua nếu thời gian lệch quá lớn, thì vẫn có thể khiến cho đan dược hoá thành phế đan.- Bởi vì có đan đỉnh cho nên xác suất thành công trong lần luyện đan này của Âu Dương Tử sẽ không cao.

Dựa theo những hiểu biết của ta với hắn thì hắn rất có thể sẽ thi triển huyết tế.

Sau khi thi triển huyết tế thì linh lực sẽ lại cao hơn.

Đó chính là thời khác tấn công đan lô.

- Thần thái của Lý Mộ Uyển ngưng trong, khẽ nói với Vương Lâm.Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này ở quảng trường bên trên, Âu Dương Tử mở ra hai mắt.

Hắn có thể cảm giác được, không hiểu vì sao mà linh lực bốn phía đang giảm bớt nhanh chóng.

Như vậy căn bản là không đủ để hoàn thành luyện chế ngũ phẩm đan.Loại chuyện này đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, trước đây cũng chưa từng xuất hiện lần nào.

Lúc này chính là thời khắc quan trọng.

Hắn không chịu từ bỏ, trong mắt hàn mang loé lên, thấp giọng quát:- Huyết tế!Sáu vị đan sư ở trong sáu cột sáng đều khẽ biến sắc.

Nhưng rất nhanh, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

Không chút do dự, đều tự bạo nội đan của chính mình.

Những tiếng nổ bang bang liên tiếp nhau, một mảnh sương máu lập tức tràn ngập cả quảng trường.

Ngay sau đó,linh lực lập tức cuồng loạn.Toàn bộ linh lực trong quảng trường bỗng nhiên đạt đến cực độ.

Ánh mắt Âu Dương Tử chợt loé lên.

Hai tay hắn lập tức kết ấn trong hư không.

Đan đỉnh bên dưới hắn giống như một lốc xoáy, điên cuồng hấp thu linh lực từ bốn phía.

Lúc này, sáu cột sáng kia cũng biến đổi, tất cả đều hướng về phía đan đỉnh ở trung tâm lao đến.Vẻ mặt của Âu Dương Tử càng thêm ngưng trọng.

Lúc này đây hắn quyết không cho phép một chút sai lầm nào xuất hiện.

Thành bại chính là ở thời khắc này.

Trước đây hắn đã thất bại rất nhiều lần.

Lần này nếu không thành công hắn quyết không buông tay.Tại thời khắc này, trong mật thất bên dưới, tay phải của Lý Mộ Uyển điểm lên mi tâm, lập tức trong miệng phun ra một ngụm đan huyết.

Sau khi tinh huyết xuất hiện bên trên sáu đan đỉnh ở giữa không trung.

Lập tức tất cả các đan đỉnh trở nên chấn động.

Những cột sáng phát ra lập tức tán loạn, hoá thành nhiều điểm ánh sáng đủ mọi màu sắc, đều điên cuồng hướng về đan lô lao đến.Trên đan lô loé ra ánh sáng bảy màu.

Nháy mắt khi linh lực xuất hiện, phong ấn từ từ cuộn lại, chậm rãi từ đan lô bóc ra, rơi xuống.Cùng lúc đó, trong đan lô phát ra một luồng linh áp như thiên uy.

Đan lô vang lên một tiếng nổ rồi vỡ nát.

Một viên đan dược màu xanh to như long nhãn xuất hiện.Nhưng vào lúc này, những tiếng lách tách vang lên.

Trên viên đan dược màu xanh này chỉ thấy từng đạo vết nứt nhanh chóng xuất hiện.- Thất phẩm linh đan.Lý Mộ Uyển trợn tròn hai mắt.

Mặc dù trong lòng nàng đã có chút dự liệu nhưng nàng vẫn không kìm nổi phải kêu lên.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 224: Kết Anh. (1+2) ( 223/2095)- Không đúng, nếu là thất phẩm linh đan thì phải có dị tượng xuất hiện, nhưng hiện tại sao lại không có chút dị tượng nào cả?

- Lý Mộ Uyển nhìn chằm chằm vào viên linh đan, ánh mắt không chuyển, lẩm bẩm nói.Tay Vương Lâm vung lên chộp một cái.

Lập tức viên linh đan chuyển động, bay tới trong tay hắn.

Hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy đan dược, ngưng thần nhìn kỹ.Viên đan dược phát ra ánh sáng màu xanh, từ những khe nhỏ trên mặt ngoài tỏa ra từng luồng linh lực.

Lúc này, cả mật thất đã bị bao phủ bởi một tầng linh lực nồng đậm đến độ khó có thể tượng được.- Đây là thất phẩm linh đan ư?

- Vương Lâm nhìn sang Lý Mộ Uyển nói.Lý Mộ Uyển tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Vương Lâm.

Nàng nhìn kỹ đan dược trong tay hắn vài lần, thở dài nói:- Chính xác mà nói, viên này chỉ thuộc loại nguỵ thất phẩm đan dược mà thôi, thực tế là lục phẩn thượng giai linh đan.

Thời điểm chúng ta mở ra đan phong có lẽ lệch một chút nên làm cho đan dược bị vỡ, phẩm chất bị giảm xuống.

Nếu được mở đúng cách thì phẩm chất chắc chắn sẽ đạt từ thất phẩm trở lên.

Kỳ Hoàng môn chính là một tông phái của Tứ cấp thu chân quốc, tất nhiên có thể luyện chế ra một viên thất phẩm thượng giai linh đan, sau đó chứa đựng trong phong ấn.

Dựa theo phẩm chất của đan dược này mà nói thì sợ rằng nó cũng đã có mấy ngàn năm tuổi rồi.Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, nhìn chằm chằm vào viên đan dược này, nói:- Ngươi có biết đan dược này không?Lý Mộ Uyển trầm tư một chút, đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, nói:- Kiếm Tẩu Thiên Phong của Kỳ Hoàng môn có ba loại đan dược nổi danh nhất.

Nếu Uyển nhi đoán không lầm thì đan dược này chính là Thanh Vân đan.

Nghe đồn nó có công hiệu rất thần bí khó lường, đột phá Kết Đan kỳ hẳn là không có vấn đề gì.Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau khi thu lấy đan dược, nhìn sang Lý Mộ Uyển nói:- Chờ ta!Lý Mộ Uyển khẽ gật đầu, hai mắt lộ ra một tia nhu tình, nhẹ giọng nói:- Ngươi yên tâm, dù là thất bại cũng không sao cả.

Uyển nhi có đan đỉnh này trợ giúp thì sẽ có thể khiến Đoạt Thiên Thất đỉnh của Vân Thiên Tông bị phá hủy.

Đến lúc đó, bọn họ tất nhiên sẽ không rảnh để quản chúng ta.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên một chút lạnh lẽo, bình thản nói:- Sẽ không phải phiền toái như thế đâu.Dứt lời, hắn quay đầu liếc nhìn đan đỉnh một cái, rồi không nói hai lời khoanh chân ngồi xuống.

Tay phải điểm vào mi tâm, lập tức cả người biến mất tại chỗ.Lý Mộ Uyển cắn môi một cái.

Nếu nàng vắng mặt thời gian quá dài tất nhiên sẽ khiến có kẻ nghi ngờ.

Sau khi trầm ngâm một chút, tay phải nàng vung lên, lập tức có một trận pháp xuất hiện trên vách tường.

Thân thể mềm mại của Lý Mộ Uyển tiến vào, rồi biến mất khỏi căn mật thất.Giờ khắc này, tại quảng trường phía trên mật thất, quá trình luyện đan của Âu Dương Tử đã đến gia đoạn căng thẳng nhất.

Hai mắt hắn loé ra quang mang hưng phấn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hồi lâu sau, hắn khẽ quát một tiếng, cả người bay lên, vung hai tay ấn xuống phía dưới.

Lập tức đan đỉnh chấn động.Vào giờ khắc này, phong vân đột nhiên biến sắc.

Nguyên bản bầu trời đang tối đen bỗng nhiên sáng ngời.

Chỉ thấy một viên đan dược loé ra ánh sáng màu vàng, chầm chậm nổi lên từ trong đan đỉnh, càng lúc càng cao.Phía sau, xung quanh đan dược lộ ra thân ảnh của sáu du hồn.

Chúng rõ ràng chính là sáu vị luyện đan sư lúc trước.

Bọn họ cứ quanh quẩn bên cạnh đan dược.Thần thái của Âu Dương Tử ngưng trọng, ôm quyền cao giọng nói:- Sáu vị đạo hữu, viên đan dược này được các vị tương trợ, mà luyện thành.

Từ nay về sau, nó có tên là Lục Đạo linh đan.

- Lão phu sẽ dùng nó để tế bái các vị.Lời này vừa dứt, trên mặt một đám du hồn này lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau khi lưu luyến nhìn viên đan dược một lúc, chúng đều lần lượt tiêu tán.Cùng lúc đó, đan dược chậm rãi hạ xuống, bị Âu Dương Tử giữ lại trong tay.

Thần sắc hắn vẫn như thường nhưng nội tâm thì rất hưng phấn, thầm nhủ:- Ta đã thành công!

Như vậy, lão phu đã có thể thử nghiệm luyện chế lục phẩm linh đan được rồi!Lại nói tới Vương Lâm.

Lúc này, hắn khoanh chân ngồi trong không gian nghịch thiên.

Tay hắn mân mê viên đan dược màu xanh, ánh mắt lộ ra chút do dự.

Một lúc sau ánh mắt hắn trở nên kiên định , không nói hai lời, ném viên đan dược vào trong miệng.Sau khi vào miệng, đan dược lập tức hoá thành một đạo linh lực màu xanh, nhanh chóng chảy vào trong cơ thể hắn.

Vương Lâm điên cuồng vận chuyển Cổ Thần quyết nhằm cắn nuốt nguồn linh lực vô tận đó.Cùng lúc đó, kim đan của Vương Lâm chuyển động rất nhanh, tăng trưởng một cách mạnh mẽ.

Dần dần, một tia linh lực màu tím xuất hiện bên trong kim đan.

Theo thời gian số lượng các sợi linh lực ngày một nhiều, tu vi của Vương Lâm trong nháy mắt cũng đạt đến Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.Nhưng tu vi của hắn vẫn còn không ngừng tăng lên, kim đan không ngừng bành trướng.

Dần dần, một giọt chất lỏng màu vàng từ trong kim đan rỉ ra, giống như nó bắt đầu bị hoà tan vậy.Thân thể Vương Lâm trong nháy mắt đã trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy hết thảy những biến hoá bên trong.Tâm tư của Vương Lâm lúc này rất bình tĩnh, không chút sợ hãi.

Hắn chú tâm ngồi xuống, chờ đợi thời điểm Kết Anh.

Khi kim đan hoàn toàn hoà tan, chính là lúc Kết Anh.

Thời điểm kết Anh, Vương Lâm đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm.

Thực tế mà nói, tốc độ tu luyện của hắn trong Tu chân giới cũng chưa phải là nhanh nhất nhưng cũng không phải là dài nhất.Đối với Vương Lâm, ý nghĩa của Kết Anh hoàn toàn khác với những người khác.Một khi hắn có thể Kết Anh thành công, đồng nghĩa đã thành công bước đầu tiên của kế hoạch.

Bước thứ hai chính là đem phân thân và bản tôn dung hợp lại với nhau cùng một chỗ.

Dựa theo sự dung hợp này, sẽ khiến bản tôn cũng có thể Kết Anh.Một khi bản tôn có thể Kết Anh thì Cực cảnh thần thức cũng đột phá lần đầu tiên.

Nếu thật sự thành công, như vậy hắn chính là đệ nhất nhân ở Sở quốc.Thậm chí ở Tu Ma hải, hắn cũng có thể yên ổn mà sống, đồng thời có vốn để tranh đấu với Hoá Thần kỳ tu sĩ.Mà tối quan trọng chính là hắn có đủ thực lực để trở về Triệu quốc báo thù.

Thù hận của Vương Lâm đối với tên Đằng Hoá Nguyên đó đã tích lũy hơn bốn trăm năm.

Mối thù đó đã không thể hình dung được nữa, cũng không có kẻ nào có thể ngăn cản hắn được.

Kẻ nào ngăn cản, hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá bằng máu.Bao nhiêu năm đã qua, Vương Lâm không biết tu vị của Đằng Hoá Nguyên đã đạt đến cảnh giới nào rồi.

Nhưng bất kể ra sao, một khi bản tôn của Vương Lâm có thể thành công Kết Anh thì chỉ cần Đằng Hoá Nguyên chưa đạt đến Hoá Thần kỳ kết cục của hắn cũng không thể thay đổi được.Vương Lâm cũng không tin tưởng rằng, với thời gian bốn trăm năm, có thể khiến một Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ đột phá đến Hoá Thần kỳ.

Phải biết rằng, từ Nguyên Anh kỳ trở lên, mỗi một cảnh giới nhỏ, cũng đã rất khó tiến triển.Tu Chân giới chính là một toà tháp hình thang, càng là lên trên số lượng người lại càng thưa thớt.Trong bảy cảnh giới: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Anh Biến, Vấn Đỉnh thì Nguyên Anh giống như một đường ranh giới.

Nếu có thể đạt đến Nguyên Anh, liền đại biểu cho một tu sĩ đã bước vào cánh cửa chân chính của Tu Chân giới, trở thành một cường giả.Ngoại trừ để báo thù, thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa thúc dục hắn phải không ngừng tu luyện.

Đó chính là cảm giác nguy hiểm xuất phát từ nam tử tóc dài trong Cổ Thần chi địa.Hắn tin tưởng rằng, lấy thiên tư xuất chúng có một không hai của người đó, hắn tất nhiên có thể sẽ nghĩ ra phương pháp rời khỏi Cổ Thần chi địa.

Như vậy, một khi thoát khỏi nơi đó, người mà hắn tìm kiếm đầu tiên chắc chắn chính là Vương Lâm.Sau khi dung hợp với ký ức truyền thừa của Cổ Thần, Vương Lâm cảm giác được chính hắn mỗi ngày đều đang lột xác.

Loại biến hoá này chủ yếu là diễn ra với tâm thần.

Hắn cảm giác được bản thân mình đang dần dần vượt quá giới hạn, hướng lên một mức độ cao hơn.Trước khi chưa bước vào tu chân, giấc mơ lớn nhất của Vương Lâm chính là thi đỗ.

Sau đó có thể khiến cho cha mẹ hắn sống tốt hơn.

Khi Tứ thúc mang cánh cửa tu chân đến đã mở ra một con đường mới cho hắn.

Khi đó, hắn cho rằng thị trấn ở ngoài thôn đã là thành trì lớn nhất.

Về phần Thành Đô của Hoàng đế phàm nhân, hắn cũng ít khi dám tưởng tượng, mà cũng chưa từng được đến đó.Khi mới bước vào Tu Chân giới, giấc mộng công danh của hắn đã chuyển thành tiên nhân.

Cùng lúc đó, hắn biết Triệu quốc chẳng qua chỉ là một vùng đất bé nhỏ trên thế giới này mà thôi.

Những quốc gia giống như Triệu quốc thì chỗ nào cũng có!Sau khi trải qua những biến cố to lớn, Vương Lâm không ngừng thúc dục chính bản thân mình, nghĩ mọi biện pháp để có thể tăng nhanh tu vi.

Mục đích của hắn chính là quay về Triệu quốc, giết chết Đằng Hoá Nguyên, báo thù rửa hận.

Đi qua nhiều quốc gia, Vương Lâm đã hiểu biết thêm rất nhiều, cũng đã mở rộng tầm mắt.

Hắn biết hắn đang ở Chu Tước tinh cầu, Triệu quốc chẳng qua chỉ là một Tam cấp tu chân quốc mà thôi.

Trên nó còn có Tứ cấp, Ngũ cấp, thậm chí là Lục cấp tu chân quốc Chu Tước quốc.Hắn biết rằng, thực tế, kẻ thống trị cao nhất ở Chu Tước tinh cầu chính là Chu Tước quốc.Sau khi hắn đạt được truyền thừa của Cổ Thần, tâm thần hắn một lần nữa bị trùng kích.

Trong bầu trời mênh mông đầy sao kia, thật sự có rất rất nhiều tinh cầu giống như Chu Tước tinh.

Lực lượng của Cổ Thần cực lớn, tuỳ ý có thể huỷ diệt một tinh cầu, khiến hắn vô cùng hâm mộ và ao ước.Trong khoảnh khắc, tâm thế của Vương Lâm lại nhanh chóng lột xác.

Giấc mộng của hắn lại được đề cao, không ngừng theo đuổi tu vi, khiến cho bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.

Chỉ có như thế mới có thể sinh tồn tại Tu Chân giới này được.Có thể nói, tâm tính của Vương Lâm rốt cục cũng thoát ly ra khỏi thù hận.

Hắn không chỉ vì báo thù mà tu luyện, mà còn vì theo đuổi giấc mộng của bản thân, không cam lòng bị người khác dẫm đạp lên.

Hắn muốn tâm tính đạt đến cực hạn của cường giả.Bất cứ một cường giả nào đều cần có tâm tính này, hơn nữa còn cần một quyết tâm kiên định.Mười ngày sau, Vương Lâm từ trong nghịch thiên không gian đi ra.

Thân hình hắn vừa mới hiện ra, liền lập tức hợp nhất với bản tôn bên trong đan đỉnh.

Cùng lúc đó, phía trên quảng trường, linh lực của Đoạt Thiên Thất đỉnh cũng vô thanh vô tức chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm.Bản tôn và phân thân chính là đang tiến hành bước dung hợp cuối cùng, quyết không thể xuất hiện nửa điểm sai sót, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc này, trong lòng Vương Lâm không chút sợ hãi, hắn chìm đắm trong việc dung hợp giữa bản tôn và phân thân.---o0o---Thời gian chậm rãi trôi qua, trong cơ thể của Vương Lâm, ngoại trừ Cực cảnh tu vi gây cản trở việc tu luyện, thì còn có một sợi tơ thiên kiếp.

Cuối cùng có thể thành công hay không cũng không một kẻ nào có thể biết trước được.

Hết thảy chỉ có thể chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh. (tức là chờ lão tác giả)Bên trong Đoạt Thiên Thất đỉnh trên quảng trường chứa đựng linh lực tích lũy cả ngàn năm, dưới phương pháp này không ngừng đem chỗ linh lực đó chuyển vào trong cơ thể của Vương Lâm.

Cổ Thần quyết điên cuồng vận chuyển, giống như một hắc động, hung hăng đem tất cả linh lực đều cắn nuốt.Nháy mắt khi phân thân và bản tôn dung hợp, Cổ Thần quyết cũng đang tiến hành biến hoá.

Tầng thứ nhất của Cổ Thân quyết chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: thôn phệ.Mà tầng thứ hai chính là: hấp thu.Thôn phệ và hấp thu chính là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Thôn phệ chính là đem tất cả linh lực tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm.

Bất kể linh lực có thuộc tính như thế nào đều bị Cổ Thần quyết thôn phệ, chuyển hoá thành linh lực phù hợp với tu luyện của hắn.

Đây là cảnh giới bị động.Mà hấp thu, chính là cảnh giới chủ động, một cảnh giới cường đại có thể hấp thu tu vi của cả người khác.Thực tế, sự cường đại của Cổ Thần tộc hoàn toàn là dựa vào kế thừa Cổ Thần quyết.

Mỗi một vị Cổ Thần sau khi thức tỉnh, trong đầu đều đã tự nhiên truyền thừa công pháp Cổ Thần quyết.Thân là Cổ Thần, chỉ khi có thể đem Cổ Thần quyết tu luyện đạt đến tầng thứ hai mới chân chính có thể nắm giữ lực công kích mạnh mẽ.

Lấy thân thể của Cổ Thần thi triển công pháp tầng thứ hai, thì có thể hấp thu bất kỳ linh lực nào tồn tại trong phạm vi vô cùng lớn vào trong cơ thể.

Sau đó lại sử dụng tầng thứ nhất thôn phệ tiêu hoá.

Do đó hình thành môt vòng tuần hoàn.Chẳng qua Cổ Thần quyết cũng là công pháp của Cổ Thần tộc, nếu Vương Lâm có được truyền thừa lực lượng, như vậy tự nhiên có thể tu luyện đến tầng thứ hai.

Nhưng hiện tại, với thân thể của phàm nhân như hắn, muốn đạt đến cảnh giới hấp thu này thật sự quá mức khó khăn.Cổ Thần quyết mặc dù có chút biến hoá, nhưng loại thay đổi này nếu đem so sánh với tầng thứ hai chân chính thì thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể.Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã đến ngày cử hành Song tu điển lễ của Lý Mộ Uyển và Tôn Trấn Vĩ.Hôm nay, trên toàn bộ Vân Thiên Tông tràn ngập một bầu không khí vui mừng.

Bầu trời ngàn dặm không một gợn mây, chỉ có duy nhất một màu xanh lam.

Tuy nhiên, thi thoảng lại có những đạo kiếm quang, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bay đến Vân Thiên Sơn.Gần như tất cả các môn phái, tu chân gia tộc trong Sở quốc đều phái người đến đây.

Trong đó, tuyệt đại bộ phận đều là Chưởng môn hoặc là Thủ đồ tự thân đến.

Khí thế bậc này cũng chỉ có Vân Thiên Tông mới có thể có được.

Nếu là một môn phái khác, đều không thể có được điều đó.Bởi vì có rất nhiều người đến nơi này nên Vân Thiên Tông mở rộng sơn môn, đặt toàn bộ Vân Thiên Sơn đều nằm trong phạm vi của Hộ sơn đại trận.

Ngoài ra còn phái vô số đệ tử ngoại tông tuần tra ở những nơi quan trọng, đồng thời đảm nhận nhiệm vụ nghênh đón khách khứa.Phải biết rằng địa vị của Lý Mộ Uyển ở Vân Thiên Tông rất siêu nhiên.

Dù sao nàng cũng là một trong ba vị Ngũ phẩm đan sư.

Còn thanh danh của Tôn Trấn Vĩ ở bên ngoài cũng rất cao.

Phụ thân hắn chính là một trong Ngoại tông Trưởng lão, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn.

Lão được dự đoán chính là người có khả năng cao nhất có thể tiến vào hậu kỳ trong một trăm năm tới, trở thành một trong những vị lão tổ của Vân Thiên Tông.Ngoài ra, Tôn Trấn Vĩ cũng là sự kỳ vọng của ngoại tông.

Chỉ đợi tu vi hắn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì sẽ được bổ nhiệm một loạt chức vụ.

Thực tế, hắn đã được ngầm lựa chọn làm một trong những người có khả năng tiếp quản chức vụ Tông chủ của Ngoại tông.

Nếu phụ thân của hắn có thể trở thành lão tổ thì hắn chắc chắn chỉ còn chuẩn bị mà tiếp nhận chức Ngoại tông tông chủ nữa mà thôi.Nếu không, hắn cũng không có được khả năng song tu với Lý Mộ Uyển.

Song tu điển lễ hôm nay, ngoài ý nghĩa kéo Lý Mộ Uyển gắn bó chặt chẽ hơn với Vân Thiên Tông, Ngoại tông còn nhân cơ hội này nâng cao địa vị của Tôn Trấn Vĩ lên, chuẩn bị cho hắn có thể tiếp quản chức Tông chủ sau này.Việc này tất cả đại diện của các môn phái đều hiểu rõ.

Lần song tu này có thể xem như một điểm giao nhau giữa Nội và Ngoại tông của Vân Thiên Tông.Dù sao, Vân Thiên Tông chia làm Ngoại và Nội tông.

Trong đó Nội tông luyện đan, Ngoại tông tu đạo.

Hai tông luôn hợp tác với nhau mới có thể tạo ra địa vị của Vân Thiên Tông như hiện tại.Tôn Trấn Vĩ mặc một áo dài màu đỏ, thân hình cao lớn, dáng vẻ ôn hoà.

Thoáng nhìn hắn cũng có một chút anh tuấn.

Sau khi xuất hiện cùng với Nội, Ngoại tông chủ và mấy vị Trưởng lão, hắn liền đứng ở bên ngoài đại điện nghênh đón khách quý.Tuy khuôn mặt hắn luôn mang theo vẻ tươi cười nhưng khoé mắt trước sau vẫn hay giật giật.

Thực tế, càng gần ngày cử hành Điển lễ, hắn càng lo lắng, có cảm giác như đại hoạ sắp ập đến đầu.Loại cảm giác này khiến hắn thấy thật nực cười.

Nếu là một ngày khác còn có thể.

Nhưng hôm nay là một ngày trọng đại của Vân Thiên Tông, gần như toàn bộ các vị lão tổ của Vân Thiên Tông đều xuất quan đi ra.

Nếu hôm nay có kẻ dám đến nơi này quấy rối thì chỉ có một con đường chết mà thôi.Trừ khi tu vi của đối phương đạt đến Hoá Thần kỳ.

Nhưng lấy thân phận của Hoá Thần kỳ tu sĩ tất nhiên sẽ không đến quấy rối Vân Thiên Tông.

Hơn nữa sau lưng Vân Thiên Tông còn có Cự Ma tộc, bất cứ một Hoá Thần kỳ tu sỹ nào đều phải cố kỵ vài phần.Như vậy, Tôn Trấn Vĩ hầu như không tìm được lý do nào để khiến cho hắn phải lo lắng.

Hắn âm thầm cười khổ, khi thấy bản thân đã lo nghĩ quá nhiều.Chẳng qua, tuy đã tự nhủ như thế nhưng trong đầu hắn đôi lúc vẫn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của người kia.Lúc này, ở trước mặt Tôn Trấn Vĩ là một lão già mặc áo xám.

Sau khi liếc nhìn Tôn Trấn Vĩ một cái, bước chân của lão liền chậm lại, đợi Tôn Trấn Vĩ đến gần thì trầm giọng nói:- Trấn Vĩ, không nên suy nghĩ nhiều, nếu kẻ quen biết với Lý Mộ Uyển kia hôm nay dám đến đây, vi phụ sẽ làm cho hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Mặc dù tu vi của hắn có thông thiên cũng chẳng thể làm gì được.

Việc này ta đã bàn bạc với Tông chủ.

Con cứ yên tâm đi.Giọng điệu của lão già này bình thản nhưng ẩn chứa một sự tự tin.

Đây chính là phụ thân của Tôn Trấn Vĩ, cũng là một trong số Ngoại Tông Trưởng lão.Tôn Trấn Vĩ vội vàng cung kính vâng lời.

Đối với sự tình liên quan đến Vương Lâm, hắn có thể che dấu với bất cứ kẻ nào nhưng không nửa điểm dấu diếm phụ thân hắn.

Điều này từ lâu đã trở thành thói quen của hắn.Lúc này, nghe thấy Tông chủ cũng tham dự vào việc này, nội tâm hắn đã ổn định.

Ngẩng đầu nhìn lại về một chỗ, lão giả đầu bạc, ngồi song song với Nội tông tông chủ, cũng quay đầu nhìn hắn mỉm cười.Người này đúng là Vân Thiên Ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ, tu vi thần bí khó lường.

Nghe đồn hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Tuy nhiên, hắn tu luyện một loại công pháp thần bí, có thể che dấu tu vi bản thân.

Trừ phi tu vi cao hơn hắn một bậc, nếu không sẽ rất khó có thể nhìn thấu.Bên cạnh lão giả đầu bạc là Nội tông tông chủ Tống Thanh.

Những người phía sau hắn, nếu nhìn kỹ có thể thấy rằng tu vi của họ cao thấp khác nhau.

Nhưng mỗi một người trong số đó, xét trên từng phương diện, nếu đặt ở bất cứ môn phái nào khác đều có thể đạt được thân phân cao quý nhất là Thủ tịch đan sư.- Chưởng môn Hạo Nhiên tông Ti Mã, Trưởng lão Từ Ly đến.

- Từ phương xa truyền đến một âm thanh kéo dài.

Thanh âm vang vọng trên Vân Thiên Sơn mạch truyền ra xa.Cùng lúc đó, hai đạo cầu vồng phá không mà đến, dừng ở bên ngoài đại điện.

Sau đó lộ ra thân ảnh của hai người.

Một người trong đó mặc áo màu tím, khuôn mặt hằn sâu dấu vết của thời gian.Người này chính là Chưởng môn của Hạo Nhiên tông – Tư Mã Vân Nam.

Sau khi hiện thân, hắn lập tức cười lớn, ôm quyền nói:- Tống huynh, Liễu huynh, chúc mừng!Bên người hắn là Từ Ly, mặc trang phục màu xanh.

Lấy thân phận của hắn, lúc này đương nhiên không thể mở miệng, chỉ mỉm cười ôm quyền mà thôi.Ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ cười dài một tiếng, bước lên vài bước, cũng ôm quyền nói:- Tư Mã đạo hữu!

Thoáng cái mà đã mười năm chúng ta không gặp nhau.

Nếu hôm nay không phải bản tông phát ra thiệp mời, sợ rằng rất khó có thể mời ngươi đến đây.Nội tông chưởng môn Tống Thanh cũng vuốt râu, ở bên cạnh cười nói:- Tư Mã lão nhi!

Lần trước ngươi đáp ứng cho ta một gốc chu quả ngàn năm, hôm nay có mang đến không đây?Tư Mã Vân Nam cười nói:- Hai người vị tất phải làm khó ta ngay như thế chứ!

Thôi!

Đáng khen cho trí nhớ của ngươi.

Ta đã mang chu quả đến đây.

Nhưng ta cũng có một đứa đồ tôn đang sắp Kết Đan, ngươi phải cấp cho ta một trăm tám mươi viên đan dược, nếu không chu quả này ta cũng không cấp cho ngươi đâu.Ba người cười lớn, lại nói thêm mấy câu với nhau.

Sau đó Liễu Phỉ vung tay lên, Tôn Trấn Vĩ lập tức tiến lên dẫn Tư Mã Vân Nam và Từ Ly đi vào đại điện.Tư Mã Vân Nam cẩn thận đánh giá Tôn Trấn Vĩ một lúc, cười nói:- Quả nhiên là một nhân tài.

Tu vi dĩ nhiên đã đạt tới ngưỡng cửa Kết Anh.

Không đến trăm năm, Vân Thiên Tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ cao thủ.

Được!Tôn Trấn Vĩ cười nhã nhặn, cung kính nói:- Đa tạ tiền bối tán thưởng, vãn bối thật không dám nhận.Tư Mã Vân Nam gật gật đầu, cùng với Từ Ly đi vào đại điện.

Bên trong đại điện có kê nhiều án kỷ, bên trên có rượu ngon, tiên quả.

Lúc này trong điện đã có không ít người đến từ các môn phái khác nhau, đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.Sau khi Tư Mã Vân Nam tiến vào, lại nổi lên một trận vui vẻ.

Đi cùng một lúc, Tôn Trấn Vĩ lui lại phía sau, rời khỏi đại điệnĐợi sau khi hắn rời khỏi, Tư Mã Vân Nam và Từ Ly ngồi ở một chỗ án kỷ, hai người nhìn vào mắt nhau, Tư Mã Vân Nam truyền âm nói:- Ngươi bảo là người nọ đang ẩn nấp ở trong Vân Thiên Tông ư?Thần sắc của Tư Ly vẫn thản nhiên, cũng truyền âm lại:- Chưởng môn, điều này chỉ là do tại hạ đoán mà thôi, không thể chắc chắn.

Trên người hắn sát khi ngập trời, năm đó chính là biến mất ở trong Vân Thiên Sơn.

Hơn nữa, ba tháng trước Vân Thiên Tông có xuất hiện một người thần bí.

Dưới sự truy kích của ba vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ mà vẫn có thể an nhiên mà rời đi.

Theo thám tử miêu tả, Từ mỗ cảm thấy người này chính là người mà năm đó tại hạ đã gặp.Về phần hắn có ẩn núp ở nơi đây hay không, tại hạ cũng không biết được.Tư Mã Vân Nam trầm ngâm một chút, trong lòng thầm nhủ:- Người này nếu thật sự đúng như Từ Ly nói thì nhất định là đến từ Tu Ma hải.

Hắc hắc.

Vân Thiên Tông trêu chọc sự chú ý của Ma tu từ Tu Ma hải, đối với Hạo Nhiên tông của ta mà nói, chính là một chuyện tốt hiếm có.- La Nguyệt phái Thiên Nhất Chân Nhân, Trưởng lão Sử Thiên Lại đến!

- Lại một thanh âm vang lên, Tư Mã Vân Nam ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài đại điện.Lúc này, người của các môn phái cũng lục tục đến.

Trong đó trừ bỏ một số ít đại phái là do chính bản thân Tôn Trấn Vĩ chiêu đãi thì những môn phái, gia tộc khác đều được đệ tử của Vân Thiên Tông tiếp đón, lần lượt dẫn vào trong đại điện.Rất nhanh, toàn bộ đại điện gần như đã không còn chỗ ngồi.

Mọi người không ngừng cao giọng tranh luận với nhau, làm cho không khí có chút náo nhiệt.

Cũng có một số người không thích náo nhiệt thì ngồi ở một góc hoặc uống rượu một mình, hoặc nhắm mắt.Ở bốn phía quanh đại điện, có một vòng tròn đệ tử của Ngoại tông đứng chỉnh tề, tu vi đều là Trúc Cơ hậu kỳ.

Tất cả đều đứng thẳng thẳng người, im lặng.Không lâu sau.

Liểu Phỉ và Tống Thanh từ bên ngoài đại điện đi vào.

Phía sau họ cũng đi theo hơn mười vị Trưởng lão.

Còn Tôn Trấn Vĩ thì theo sát phía sau cùng.

Ngoại trừ những người này, Lý Mộ Uyển cũng đi trong đó, trên mặt đeo một tấm mạng mỏng màu tím, ánh mắt rất bình thản.Sau khi mọi người đi vào đại điện, người từ các môn phái, các gia tộc đều không nói gì nữa mà ghé mắt nhìn lên.Trên ban thủ tịch, Liễu Phỉ liếc nhìn Tống Thanh một cái, mỉm cười lui ra sau hai bước.

Tống Thanh gật gật đầu, ánh mắt đảo qua toàn bộ đại điện, thanh âm bình đạm nói:- Chư vị đạo hữu, hôm nay chính là ngày đại hỷ của Vân Thiên Tông chúng ta…Hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên toàn bộ đại điện chấn động.

Cùng lúc đó một cỗ uy ấp ngập trời từ dưới đất truyền lên.

Khi uy áp tản ra, lập tức đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong đại điện không tự chủ được, đều đứng lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Thần thức bọn họ vội hướng về dưới nền đất tìm kiếm.Trong ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ ra một tia nhu tình.

Nàng biết rằng Vương Lâm đã đến!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 225: Cầm mà luyện đan. (1+2) ( 224/2095)Trong căn mật thất, trên Thất Long đỉnh do Lý Mộ Uyển chế tác phát ra một loạt những âm thanh răng rắc, một vết nứt, từ trên nắp đỉnh trong nháy mắt lan dọc xuống dưới.Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng ngũ sắc từ vết nứt phát ra rực rỡ.

Cuối cùng vết nứt ngày một lớn, toàn bộ căn mật thất đã bị bao phủ bởi ánh sáng ngũ sắc.

Giờ phút này, căn mật thất giống như tiên tích của thần giới, ánh sáng che mờ vạn vật, tuyệt diệu không thể tả được.Lại một thanh âm vỡ vụn vang lên, mặt ngoài của đan đỉnh lại nứt ra mấy cái khe hở, ánh sáng trong căn phòng lại càng chói mắt.

Vào lúc này, một cánh tay trong suốt, chậm rãi từ khe hở của đan đỉnh vươn ra.

Đúng lúc đó, đan đỉnh lập tức vỡ tung ra thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống đầy mặt đất.Sau khi đan đỉnh vỡ vụn, một nam tử với mái tóc trắng, thân thể như có như không, như ảo như thật nhẹ nhàng bay lên, cả người lơ lửng ở giữa không trung.

Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.

Sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện những đạo ánh sáng ngũ sắc.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra trong thân thể khi có khi không của hắn, ở chỗ đan điền có một đưa bé giống hắn như đúc đang khoanh chân ngồi đó.

Nó đang nhắm nghiền hai mắt, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc, nhìn qua có vẻ rất thần kỳ.Từ thân thể hư ảo của hắn phát ra một luồng áp lực khiến người khác hít thở không thông.

Một lúc lâu sau, thân thể hắn từ từ trở nên rõ ràng.Đột nhiên, người đó mở hai mắt.

Gần như cùng lúc thân hình bé nhỏ trong đan điền của hắn cũng thế.

Trong đôi mắt không hề có đồng tử mà thay vào đó chỉ có vố số những tia chớp màu đỏ.

Những tia chớp đó không chỉ tồn tại đơn nhất mà một loạt sắp xếp thành vô số lôi vân.Uy áp mang tính hủy diệt từ tia chớp màu đỏ trong hai mắt hắn mạnh mẽ phát tán ra ngoài.

Toàn bộ ánh sáng ngũ sắc trong căn mật thất biến mất.Lúc này, trong mật thất có một chuỗi lôi điện màu đỏ không ngừng di động, xuyên qua xuyên lại.

Những mảnh nhỏ của đan đỉnh trên mặt đất chỉ trong khoảnh khắc đã hoá thành tro bụi, tiêu tan không còn.Đám tu sĩ trong đại điện bên trên mật thất sau khi phát hiện dị tượng đều phát ra thần thức xuống dưới nền đất tìm tòi.

Nhưng khi vừa tiến vào lòng đất, lập tức va chạm với một cỗ uy áp khổng lồ khiến cho họ không tự chủ được phải thu lại thần thức, trên mặt tất cả đêu lộ ra vẻ sợ hãi.Vào lúc này, bên trên cả Vân Thiên Sơn, phong vân biến sắc.

Một luồng uy áp khổng lồ từ dưới đất ầm ầm dâng lên, khiến cho cả Vân Thiên Sơn mạch đều kinh hoảng.Từng trận tường vân ngũ sắc hiện lên giữa không trung.

Lúc này, cả đại điện đột nhiên bắt đầu rung động.Sắc mặt của đám người đến từ các môn phái và các gia tộc tu chân đều đại biến.

Trong đó có một số người có kinh nghiệm liền nhìn ra một chút manh mối từ những đám mây ngũ sắc.

Bọn họ thất thanh kinh hô:- Này…

Đây là có người Kết Anh sao?Lời nói vừa dứt, ngoại trừ Nguyên Anh tu sĩ, những người khác đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Phải biết rằng kết Anh là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của mỗi tu sĩ, nên đều cần phải có sự thủ hộ của môn phái trong lúc bế quan, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Nhưng hiện tại, không ngờ có người lại kết Anh ở trong Vân Thiên tông.

Tất cả mọi người đều nghĩ Vân Thiên tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ.Đúng vào lúc mấy người đến từ các môn phái và gia tộc tu chân lân cận đang muốn ôm quyền chúc mừng thì Tư Mã Vân Nam đã cười vang nói:- Chúc mừng Vân Thiên Tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

Không biết người này là ai?

Tại hạ có biết qua hay không?

Sao không mời người đó ra để mọi người nhận thức một phen?Tống Thanh và Liểu Phỉ nhìn vào mắt nhau, rồi lại xoay người nhìn về phía đám Trưởng lão phía sau.

Sắc mặt tất cả mọi người đều mờ mịt, vắt óc suy nghĩ vẫn không nhớ ra rốt cục ai Kết Anh vào lúc này, nên đều lắc đầu.Do đó, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.

Tống Thanh sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói:- Tư Mã đạo hữu!

Bổn môn phải khiến người chê cười rồi.

Tại hạ đúng là có chút tò mò, không biết người đang Kết Anh này là ai?

Nếu vậy hãy mời người này ra, tất nhiên các vị đạo hữu sẽ có cơ hội làm quen.

- Thanh âm của hắn chứa chút cảm giác âm trầm, nhất là lúc cao giọng khi thốt ra chữ "mời".Lời vừa dứt, lập tức toàn bộ tu sĩ có mặt tại đại điện đều lâm vào trầm tư.

Nếu không có người nào của Vân Thiên tông Kết Anh, như vậy chuyện này thật sự rất có ý tứ.Đồng thời, người đến từ các tông phái và gia tộc tu chân đáy lòng cũng có chút thương xót, thầm nhủ vị tu sĩ kia thật chẳng khôn ngoan tí nào cả, chỉ sợ hôm nay vừa Kết Anh thành công cũng là thời điểm bỏ mình.Thể diện của Vân Thiên tông là quan trọng nhất, người này chắc chắn sẽ phải chết.Vân Thiên ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ sắc mặt cực kỳ khó coi, trong ánh mắt đầy hàn ý, ngoài mặt cười cười nói:- Lão phu thật muốn nhìn xem ai có can đảm dám ở tại Vân Thiên sơn này Kết Anh!

Lão phu rất muốn Nguyên Anh của hắn!Liểu Phỉ nghiêm mặt, vung tay một cái.

Trong nháy mắt cả người đã biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, tất cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ của các tông phái đều phát động thần thông, đi ra khỏi đại điện.Trong lòng những người này đều muốn đi xem náo nhiệt.

Phải biết rằng Vân Thiên tông chính là đệ nhất tông phái ở Sở quốc, sự tình náo nhiệt như thế này thật sự rất hiếm khi gặp được.Về phần chính sự của ngày hôm nay đã sớm bị mọi người bỏ quên.

So với Kết Anh, song tu điển lễ thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể tới.Nháy mắt khi bọn họ rời đi đại điện, Đoạt Thiên Thất đỉnh ở trên quảng trường bỗng nhiên phát ra âm thanh vù vù điếc tai.

Ngay sau đó, bảy cái đỉnh như bị một bàn tay to khuấy động, tự động tản ra bốn phía.

Trên mặt đất phát ra từng đợt âm thanh ca ca thật lớn, nứt ra từng cái rãnh thật sâu.Một làn hơi thở âm lãnh nồng đậm từ dưới khe khuếch tán ra, lập tức toàn bộ quảng trường của đại điện trở nên lạnh giá.Mặc dù sắc mặt của Tư Mã Vân Nam vẫn như thường nhưng nội tâm cũng hơi chấn động.

Hắn nhận thấy, hơi thở đó cũng không phải một Nguyên Anh kỳ tu sĩ bình thường có thể tán phát ra.Hắn liếc mắt nhìn những người khác, thấy rằng mười mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trên quảng trường này tuy sắc mặt vẫn như thường nhưng trong ánh mắt đã lộ ra thái độ rất ngưng trọng.Liểu Phỉ hừ lạnh một tiếng, thân mình giống như tia chớp, đột nhiên theo cái rãnh chui xuống, cùng lúc đó cũng quát lớn:- Đạo hữu là người phương nào mà lại mượn Vân Thiên tông ta để Kết Anh?

Chẳng nhẽ ngươi nghĩ Vân Thiên tông ta là chỗ không người?Thân mình hắn vừa chui vào trong đường rãnh, lập tức vang lên một tiếng thét đây kinh hãi.

Tiếng thét đó chính là do Liễu Phỉ phát ra.

Trong thét của hắn ẩn chứa rõ ràng cảm giác cực kỳ hoảng sợ.Do vậy, đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ xung quanh lập tức lui ra sau vài bước, ngưng trọng nhìn chăm chú vào cái khe, như thể trong đó có ẩn giấu viễn cổ thần ma vậy.Lão nhân áo xám phụ thân của Tôn Trấn Vĩ cũng biến sắc, không lùi mà tiến lên.

Đồng thời đám Nguyên Anh tu sĩ của Vân Thiên Tông cũng đều tiến lên, từ trong túi trữ vật xuất ra pháp bảo của mình.Lúc này, Tôn Trấn Vĩ đã từ trong đại điện chạy ra.

Hắn không có thần thông thuấn di của Nguyên Anh kỳ tu sĩ nên đương nhiên chậm hơn một chút.

Cảm giác lo sợ trong lòng hắn lại càng trở nên mãnh liệt, đã đến cực hạn.

Loại cảm giác đại họa ập xuống đầu khiến hắn hết sức cấp bách.Lúc này, Lý Mộ Uyển cũng chậm rãi đi ra.

Nàng nhìn theo Tôn Trấn Vĩ từ phía sau, trong ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Sau đó, khi ánh mắt nhìn đến cái khe lại hiện lên một tia nhu tình.Lão giả áo xám đang muốn tiến lên xem xét, chợt thấy Tôn Trấn Vĩ đi ra, vội quát:- Trấn Vĩ, ngươi trở vào cho ta.

Đây không phải là nơi ngươi có thể đến.- Nếu đã đến, thì không cần phải đi nữa.

- Một thanh âm lạnh lẽo từ dưới nền đất âm trầm truyền lên.Thân mình Tôn Trấn Vĩ mềm nhũn, suýt nữa đổ ập xuống nền đất.

Thanh âm này đối với hắn vô cùng quen thuộc.

Nó chính là thanh âm của người mà những ngày qua đã khiến hắn vô cùng sợ hãi.Ngay sau đó, một thanh niên với mái tóc trắng xóa chậm rãi bay lên từ trong rãnh nứt.

Trên mi tâm của hắn lóe ra tinh quang màu tím, cả người giống như một khối huyền băng vạn năm.

Ngay khi hắn vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí xung quanh lại nhanh chóng giảm xuống tiếp .Trong tay phải của hắn đang nắm lấy tóc của Liễu Phỉ.

Khi hắn từ từ bay lên cao, thân hình của Liễu Phỉ với sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt cũng dần lộ ra.Cùng lúc đó, lão nhân áo xám cha của Tôn Trấn Vĩ lập tức lui ra sau mấy bước, nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Trong ánh mắt của đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên tông đều lóe lên hàn quang.Các Nguyên Anh tu sĩ của các tông phái lân cận, như Tư Mã Vân Nam, trong mắt đều lộ vẻ khiếp sợ.

Bọn họ trầm mặc không nói, yên lặng xem tình thế phát triển.

Dù sao, nếu ngay cả Liểu Phỉ cũng không phải là đối thủ của hắn thì bọn họ muốn lên hỗ trợ cũng chỉ là việc vô bổ mà thôi.Tống Thanh hít sâu một hơi, tay phải đang bất động ở phía sau liền vung lên.

Ngay lập tức một vị trưởng lão lặng lẽ lấy ra một chiếc ngọc giản, đang định tế xuất ra.Người thanh niên lạnh lùng liếc nhìn Tống Thanh và lão giả kia một cái, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.Đáy lòng Tống Thanh lập tức run lên.

Hắn có cảm giác bị người này nhìn thấu tâm tư.

Loại cảm giác đó hắn chỉ cảm thấy khi đối mặt với lão tổ của bản tông.

Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái nhợt, phải lùi lại phía sau mấy bước.Còn vị Trưởng lão kia lại càng không chịu đựng được, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Hắn vội vàng đứng im, không dám cử động.

Hắn biết rằng chỉ cần mình tiếp tục tế xuất ngọc giản thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.Tống Thanh hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Liểu Phỉ trong tay đối phương một cái, rồi cố gắng trấn định bản thân mà nói:- Đạo hữu, việc này là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!Thanh niên tóc bạc đó đúng là Vương Lâm!

Ánh mắt hắn đảo qua, dừng lại ở trên người Lý Mộ Uyển.

Đến lúc này, trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn mới hiện lên một ấm áp, nhấc tay trái lên nói:- Đến đây!Lý Mộ Uyển thản nhiên cười, chuyển thân đi về phía Vương Lâm.

Một đường đi đến, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các tông phái khác đang chắn trước mặt nàng đều nghiêng người tránh ra.

Lúc này không ai dám vì Vân Thiên tông ra mặt.---o0o---Tư Mã Vân Nam hít thật sâu, ánh mắt loé ra một chút quang mang.

Hắn là một kẻ có dã tâm rất lớn.

Mấy nghìn năm qua Vân Thiên Tông luôn đều đè đầu Hạo Nhiên tông.

Loại chuyện này làm trong lòng Tư Mã Vân Nam luôn căm hận nhưng cũng không có cách nào khác.Ngay khi thanh niên tóc trắng xuất hiện, trong lòng hắn lập tức nhớ đến lời miêu tả của Từ Ly.

Vì vậy trong lòng hắn đã thập phần xác định người này chính là cự nghiệt đến từ Tu Ma hải.Chẳng qua, hắn cũng không thể ngờ đến, với tu vi của kẻ đó lại có thể vô thanh vô tức liền bắt được Liễu Phỉ.

Điều này làm cho đáy lòng hắn không khỏi sợ hãi.Tối thiểu, tu vi của Liễu Phỉ hắn cũng nhìn không thấu.

Căn cứ vào đó hắn có chút không dám tưởng tượng tu vi của người thanh niên trước mặt.

Nhưng đồng thời nội tâm hắn cũng là rất vui mừng.

Người trẻ tuổi này càng mạnh, kiếp nạn của Vân Thiên tông hôm nay lại càng lớn.

Nhất là tên Liễu Phỉ này, vừa rồi còn mạnh miệng muốn đoạt Nguyên Anh của đối phương, giờ lại bị đối phương bắt sống.

Thể diện của Vân Thiên tông xem như bị hạ xuống một mức lớn.Trên đường Lý Mộ Uyển đi đến, tất cả mọi người đều nhường bước.

Cho dù là Tống Thanh, sắc mặt biến hoá lúc xanh lúc trắng, cũng phải gượng cười tránh đường.Duy nhất chỉ có lão nhân áo xám sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lý Mộ Uyển chuẩn bị đã là con dâu của hắn, không ngờ chỉ một câu nói của người kia liền ngoan ngoãn đi tới.

Điều này khiến cho nét mặt già nua của hắn lại càng thêm khó coi.Nhưng tâm cơ của hắn rất sâu, lúc này tận lực kiềm chế lửa giận trong lòng.

Vì thế mà nét mặt cũng rất nhanh khôi phục bình thường, lách người tránh đường.Trên đường Lý Mộ Uyển đi tới, trong số đám Nguyên Anh tu sĩ cũng có những người trước đây nếu gặp nàng thì ngoài mặt đều luôn tươi cười chào đón.

Nhưng trong lòng lại rất cuồng ngạo, lời nói cũng có vẻ rất cứng rắn.

Tuy nhiên hôm nay, cả đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong lòng đều kiêng kị, ánh mắt nhìn nàng cũng đã hoàn toàn khác trước.Lý Mộ Uyển biết hết thảy những điều này đều là do một người.

Một người làm cho bọn họ sợ hãi, một người làm cho bọn họ e dè, một người có thể dễ dàng bắt sống Liễu Phỉ, người này chính là nam nhân trong lòng nàng - Vương Lâm!Sau khi đi đến bên người Vương Lâm, Lý Mộ Uyển nở một nụ cười.

Khuôn mặt nàng giống như trăm hoa nở rộ, đứng ở bên người Vương Lâm.

Giờ khắc này đáy lòng nàng tràn ngập cảm giác thoả mãn.Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, dừng ở trên người Tôn Trấn Vĩ.

Lúc này, sắc mặt của gã đang tái nhợt, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Ánh mắt trước đây luôn điềm đạm mê hoặc giờ đã chứa đầy vẻ oán hận.Vương Lâm khẽ thốt ra một chữ: “Tử!”

Cực cảnh thần thức đột nhiên khẽ động, lập tức toàn bộ quảng trường xuất hiện một đạo thần thức khổng lồ đến độ không thể tin nổi.

Đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ đều hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Nguyên Anh trong cơ thể hiếm khí thấy bất ổn cũng trở nên run rẩy.Loại cảm giác này đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thấy thân thể của Tôn Trấn Vĩ run lên, hai mắt tán loạn, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Sau khi co giật mấy cái liền không nhúc nhích gì nữa.Lão nhân áo xám ngơ ngác nhìn Tôn Trấn Vĩ, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Lão nhanh chóng vọt đến bên cạnh Tôn Trấn Vĩ, tay phải vội vỗ túi trữ vật, xuất ra một bình đan dược.

Chẳng qua cánh tay hắn cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng cầm đan dược trong tay ném đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, gằn lên từng chữ:- Vì sao?Tay phải Vương Lâm vung lên, thân thể của Liễu Phỉ run lên, mở ra hai mắt.

Sắc mặt hắn tái nhợt, tu vi của bản thân bị một lực lượng kỳ dị giam cầm.

Lúc này, trong mắt hắn chỉ có một sự căm giận, thấp giọng quát:- Muốn giết cứ giết, cần gì phải làm nhục lão phu!Đáy lòng của Tống Thanh lo lắng, thầm nhủ mặc dù không không thể truyền âm cho các vị lão tổ nhưng đáng nhẽ bọn họ cũng có thể cảm thấy được dị thường ở đây mới đúng.

Vì sao bây giờ còn chưa tới?Hắn hít một hơi thật sâu, biếthiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.

Vì thế, hắn gượng cười nói:- Tiền bối!

Vân Thiên tông chúng ta không biết Lý trưởng lão là cố nhân của tiền bối, xin được lĩnh tội.

Việc này là Vân Thiên tông ta sai trước.

Không bằng mời tiền bối tiến vào trong đại điện, để chúng ta có thể bồi tội có được không?Lấy niên kỷ của hắn, lúc này sao lại có thể không hiểu được đầu đuôi sự tình.

Đáy lòng hắn không khỏi thầm nhủ lão tổ thật là làm chuyện không đáng làm.

Lý Mộ Uyển vốn đang tốt đẹp, đáng lẽ sẽ không gặp phiền toái thế này.

Nhưng kết quả lại không ngờ được Lý Mộ Uyển lại có bằng hữu bậc này.

Về cái chết của Tôn Trấn Vĩ, hắn cũng không để ý lắm.

Dù sao thì đó cũng chỉ là một tên đệ tử Kết Đan kỳ của Ngoại tông mà thôi.- Hôm nay là ân oán riêng của Vương mỗ và hắn.

Người khác nếu nhúng tay vào thì đừng trách tại hạ vô tình!

- Vương Lâm không thèm để ý đến Tống Thanh, chỉ tay vào lão nhân áo xám, chậm rãi nói.Lão nhân áo xám cười lên một cách điên cuồng, vỗ túi trữ vật.

Lập tức từ trong đó bay ra bảy thanh phi kiếm màu tím.

Phi kiếm vừa xuất hiện lập tức kiếm khí tỏa ra ngập trời.

Lão tu vi Nguyên Anh trung kỳ của mình thúc dục bảy thanh phi kiếm, đột nhiên lao đến.Ánh mắt Liễu Phỉ lộ ra vẻ không đành lòng nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi, không nói gì.

Trước đó, ở dưới lòng đất, khi hắn vừa xuất hiện liền bị một luồng hơi thở mang tính huỷ diệt bao phủ, Nguyên Anh suýt cũng phải ly thể mà ra.

Hắn rõ ràng cảm giác được chỉ cần một ý niệm của đối phương cũng có thể khiến hắn tử vong ngay lập tức.Loại cảm giác này đã thật lâu hắn không cảm thấy được.

Mặc dù là lão tổ cũng không thể khiến hắn có loại cảm giác này.

Dù sao tu vi của Liễu Phỉ đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh, thậm chí một chân đã đạp vào hậu kỳ.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, bất loạn, căn bản không thèm để ý đến bảy thanh phi kiếm đang bay đến.

Cực cảnh thần thức lại khẽ động, tia chớp màu đỏ trong mắt lại lóe lên một cái.Hết thảy mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Lão nhân áo xám miệng phun máu tươi, hai mắt tán loạn, Nguyên Anh lập tức bay ra từ huyệt Thiên Linh.

Nguyên Anh vừa xuất hiện cũng không kịp quay đầu, nhanh chóng thuấn di chạy trốn.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vỗ túi trữ vật, xuất ra một chiếc gương cổ màu đồng.

Hai tay hắn bấm quyết, miệng niệm thần chú rồi ném về phía trước.

Chiếc gương lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh chiếu vào Nguyên Anh đang chạy trốn xa xa.Nguyên Anh kêu thảm một tiếng, cả người bị bao phủ trong ánh sáng màu xanh, thân thể không bốc lên từng làn khói nhẹ.Vương Lâm vẫy tay một cái, ánh sáng màu xanh lập tức biến mất.

Nguyên Anh bên trong bị Vương Lâm nắm giữ trong tay.

Sau khi liếc mắt nhìn qua, hai mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, phất tay, xóa bỏ thần thức của Nguyên Anh, tiện tay ném cho Lý Mộ Uyển, bình thản nói:- Cầm lấy mà luyện đan.Lý Mộ Uyển cười vui vẻ, đưa tay ra đón lấy.

Sau đó nàng nhẹ nhàng cất vào trong túi trữ vật, gật đầu dịu dàng nói:- Uhm, cái này hẳn là có thể luyện chế ra một viên linh đan có phẩm chất cao.Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết từ lúc nào đám tu sĩ của các tông phái còn lại cũng đi ra từ trong đại điện.

Bọn họ đã kịp chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đều không dám hít thở mạnh, sợ hãi nhìn Vương Lâm.

Từ Ly cũng ở trong số đó.

Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, hắn liền ngẩn người ra một lúc nhưng nhanh chóng cúi đầu, đáy lòng cực kỳ rung động.Đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông đứng xung quanh đều hết sức căm giận nhưng không dám nói gì.

Ánh mắt nhìn Vương Lâm lại thêm một chút e ngại.Còn đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các môn phái khác đều lùi ra sau vài bước, duy trì một khoảng cách nhất định đối với Vương Lâm.

Bọn họ đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng quyết không tham dự vào việc này.Ngay sau khi giết lão nhân áo xám trong nháy mắt, Vương Lâm cũng không chút do dự, tay phải phất nhẹ một cái.

Thân thể của Liễu Phỉ bị một thứ lực lượng vô hình giam giữ, thân bất do kỷ bay đi.

Cùng lúc đó, Vương Lâm ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân mình giống như một tia chớp, nháy mắt nhảy ra, hướng về phía Trưởng lão Vân Thiên Tông gần nhất.Trưởng lão kia lập tức biến sắc, thân mình tức khắc thuấn di.

Chỉ có điều thân hình hắn vừa bước vào trạng thái thuấn di đã lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng huỷ thiên diệt địa xông vào thức hải, như có một bàn tay to lớn vỗ trúng.

Lập tức miệng hắn phun máu tươi, đang trong trạng thái thuấn di đành phải hiện thân.

Ngay sau đó, hắn cảm giác bụng mình hơi lành lạnh.

Sau khi cúi đầu nhìn xuống, Nguyên Anh của hắn đã bị đối phương móc ra từ lúc nào không biết.Lúc này thân ảnh của Vương Lâm đã chuyển dời đến người tiếp theo.

Đám Tu sĩ Nguyên Anh kỳ này lập tức lui về phía sau, cùng nhau tế xuất ra dủ loại pháp bảo cường đại, triển khai công kích.Tu sĩ Nguyên Anh kỳ dù sao cũng không phải là đơn giản.

Bản thân bọn họ tự nhiên có tôn nghiêm của mình.

Nếu đơn đả độc đấu thì có lẽ sẽ sinh ra thối ý.

Nhưng lúc này đây có nhiều người như vậy cùng quần công một người thì dù cho tu vi của đối phương có thông thiên, bọn họ cũng dám chống lại.Đương nhiên, quan trọng nhất chính là đám Trưởng lão của Vân Thiên Tông đều biết rằng lão tổ đại nhân sẽ nhanh chóng đến đây.Chẳng qua pháp bảo của bọn họ công kích cũng có chút dè dặt.

Dù sao lúc này Liễu Phỉ đang bị đối phương giam cầm bên người.

Vì thế mà công kích của bọn họ như bị bó tay bó chân, không tránh khỏi hơi chậm lại.Lúc này, ở chỗ sâu bên trong Vân Thiên Tông, bỗng nhiên truyền ra năm đạo thần thức khủng bố.

Năm bóng người giống như sao băng, bay đến với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ này so với thuấn di còn nhanh hơn mấy lần.Gần như chỉ trong nháy mắt, năm người đã xuất hiện nơi bầu trời phía trên quảng trường Vân Thiên Tông.- Dừng tay!

- Một tiếng gầm vang lên.Chẳng qua, tốc độ của bọn họ dù mau nhưng tốc độ của Vương Lâm thực sự vẫn nhanh hơn.

Sau khi thân ảnh vừa động, vẫn không có nửa điểm dừng lại, ôm Lý Mộ Uyển lần lượt giết Nguyên Anh trưởng lão của Vân Thiên Tông.Cực cảnh thần thức nhanh chóng tản ra.

Tia chớp màu đỏ trong hai mắt Vương Lâm lóe lên liên tục.

Trong khoảnh khắc, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông không kịp trở tay, bị Vương Lâm liên tiếp giết chết ba người.

Sau đó, Nguyên Anh của bọn họ bị hắn xóa sạch thần thức, rồi ném cho Lý Mộ Uyển luyện đan.

Mặc dù là có Nguyên Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát được sự truy kích của Thanh Đồng Cổ kính.Như vậy, tính cả Liễu Phỉ, Tống Thanh tổng cộng là chín vị Nguyên Anh trưởng lão của Vân Thiên Tông đã có năm người lập tức bỏ mạng.

Còn Liễu Phỉ lúc này cũng chỉ đang ngắc ngoải mà thôi.Lúc này, Tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông chỉ còn lại có ba người, bao gồm cả Tống Thanh.

Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, dựa lưng vào nhau, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Thực tế, ngay khi Vương Lâm vừa xuất hiện, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng lập tức bao vây, sử dụng pháp bảo cùng công kích thì cho dù Vương Lâm có thể giết chết bọn họ nhưng bản thân chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Do đó, vừa xuất hiện, Vương Lâm cũng không có lập tức rời khỏi lòng đất mà là tra xét đám người này trước.Cũng nhân cơ hội này lấy tu vi của bản thân mà chấn nhiếp toàn bộ những người có mặt ở đây.

Đây cũng là nguyên nhân hắn không vội giết Liễu Phỉ.

Sau khi xuất hiện hắn cũng không lập tức ra tay mà lấy lực chấn nhiếp đó, khiến cho Lý Mộ Uyển đi tới bên người.

Đến lúc này thì hắn đã không có gì phải e dè nữa.Trận chiến đấu hôm nay, mục đích của Vương Lâm chính là chấn nhiếp mọi người.Việc hắn chỉ trong nháy mắt giết chết vị tu sĩ Nguyên Anh - cha của Tôn Trấn Vĩ, khiến cho mọi người bốn phía đều mang đến cảm giác chấn động.

Sau đó, hắn nhân cơ hội này triển khai chém giết.Tất cả những điều đó là nhằm không cho đám Nguyên Anh tu sĩ này liên thủ công kích hắn.Đồng thời Liễu Phỉ cũng là đòn sát thủ của hắn.

Nếu đối phương liên thủ công kích thì lập tức Vương Lâm sẽ sử dụng Liễu Phỉ làm tấm chắn.Cùng với đó, câu nói không giết những người của tông phái khác cũng là nhằm chia rẽ không để những người khác nhúng tay vào việc này.

Dù sao, sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, đám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đã vô cùng khiếp sợ.Sau khi giết chết vài người, thân hình Vương Lâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Chỉ thấy năm lão nhân tóc bạc trắng, sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt chỉ có một sự phẫn nộ.Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 226-250


Tiên Nghịch » Chương 226: Rời khỏi Sở quốc. (1+2+3) ( 225/2095)Một lão nhân không nói hai lời, vung tay áo lên.

Lập tức một phiến mây đen đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Nếu nhìn kỹ đám mây đen có thể thấy chúng được tạo thành từ những con phi trùng màu đen to chừng một ngón tay cái.

Bọn chúng tập trung lại với nhau, tỏa ra một mùi nồng đậm.Trong số đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ của các môn phái khác, có người đã sớm nhận ra đám mây đen này chính là Tử Mặc Trùng, pháp bảo thành danh của Trần Bách Lương, một trong các lão tổ của Vân Thiên Tông.Tử Mặc Trùng cẳng những toàn thân của chứa đầy kịch độc, hơn nữa da ngoài của nó lại cực kỳ cứng cỏi, pháp bảo bình thường không không thể làm gì được nó.

Một khi bị đám phi trùng này bám lấy, chỉ cần mấy tức thời gian sẽ bị chúng nó cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí đến xương cốt cũng không còn.Ngoài ra, dù cho tu sĩ có thể tránh thoát phi trùng công kích, nhưng nếu bị nó cắn một cái thì cũng khó lòng thoát chết.

Độc của nó được xếp thứ một trăm tám mươi tư trong số các loại kỳ độc của Tu Chân Giới.

Bởi vậy có thể thấy được nó độc như thế nào.Phải biết rằng, một trăm loại kỳ độc đứng đầu gần như đã tuyệt tích ở Tu Chân Giới.

Do đó độc của loài phi trùng này bất cứ ai nghe đến cũng đều biến sắc.Dù là năm đó, Tứ cấp tu chân quốc đến Vân Thiên Tông cũng có chút hứng thú đối với Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương.

Vì vậy mà mỗi lần đều lấy đi một ít.

Bởi vậy có thể thấy được, loại phi trùng này ở tứ cấp tu chân quốc cũng là bảo vật hiếm có.Lúc này, ngay khi đám mây đen này xuất hiện, Vương Lâm ném Liễu Phỉ qua một bên, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên xuất hiện trong tay.

Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, kích thước của nó tăng nhanh, thoáng cái đã hoá thành một lá cờ thật lớn.

Cán cờ vừa động, lập tức bọc lấy hắn và Lý Mộ Uyển.Cùng lúc đó, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm khẽ động, trong thiên địa lập tức bị một luồng uy áp khổng lồ bao phủ.

Đám lão tổ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông đều biến sắc, gần như không kịp suy nghĩ, hai tay vội vàng kết ấn, tế xuất pháp bảo kháng cự.Cực cảnh thần thức hoá thành một đạo tia chớp màu đỏ, loé lên, điên cuồng tỏa ra.

Chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu đám mây đen, phóng thẳng vào mi tâm của Trần Bách Lương.Trần Bách Lương vốn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.

Hắn rõ ràng cảm giác được đạo thần thức công kích kia ẩn chứa một cỗ lực lượng có thể huỷ diệt hết thảy mọi thứ.Vào thời khắc sinh tử, hắn vội lắc mình thối lui.

Cùng lúc đó, hai mắt bỗng nhiên trợn to lên, đôi tay nhanh chóng kết ấn.

Nguyên Anh của hắn trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng bắt đầu kết ấn.Chỉ thấy một đạo pháp ấn linh phù trong nháy mắt xuất hiện trước người hắn, hòng ngăn cản thần thức công kích của đối phương.

Chẳng qua tia chớp màu đỏ do thần thức hoá thành cứ như chẻ tre, một đường xông đến.Trần Bách Lương không có dừng lại.

Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết.

Đồng thời, Nguyên Anh trên đầu hắn cũng phun ra một ngụm Nguyên Anh tinh khí.

Khuôn mặt Trần Bách Lương trở nên hung dữ, quát lớn:- Huyết thuẫn!Trong khoảnh khắc, ngụm máu tươi và Nguyên Anh tinh khí do hắn phun ra dung hợp lại với nhau.

Cả hai run lên bần bật sau đó hoá thành một hạt châu thật lớn.

Ngay lúc đó, tia chớp thần thức bắn đến, nhập vào bên trong huyết châu.- Phá!

- Trần Bách Lương hét lớn một tiếng, mái tóc bạc không gió tự lay động.

Chỉ thấy bên cạnh huyết châu xuất hiện một cái khe không gian, từ bên trong phát ra ánh sáng màu đen.

Ngay sau đó, cả huyết châu và tia chớp màu đỏ đều bị hút vào bên trong cái khe.

Sau khi chúng vừa tiến vào, cái khe liền hợp lại, biến mất.Trên trán của Trần Bách Lương toát đầy mồ hôi lạnh.

Một khắc vừa rồi, hắn gần như đã chạm đến Quỷ Môn Quan, nếu phản ứng chậm một chút thì đã bỏ mình rồi.Phía sau hắn, bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão quái đều lộ ra vẻ sợ hãi.Từ đầu đến cuối, Vương Lâm vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hành động của Trần Bách Lương.

Trong lòng hắn thầm than, Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ quả nhiên không phải là tầm thường.

Cực cảnh thần thức lần đầu tiên bị người ta phá giải.Trần Bách Lương hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, âm trầm nói:- Thật là một pháp bảo lợi hại!

Tuy nhiên, hiện tại nó đã bị lão phu ném vào trong cái khe không gian.

Ta muốn xem ngươi còn thủ đoạn nào nữa!?

Tử Mặc Trùng!

Thôn phệ hắn và con tiện nhân kia cho ta!

- Tay phải của Trần Bách Lương vung lên, lập tức đám mây đen bên người điên cuồng gào thét, hướng về phía Vương Lâm và Lý Mộ Uyển lao xuống.Trên mặt Lý Mộ Uyển hiện lên vẻ kinh hãi, cắn môi, vỗ túi trữ vật, đang định phản kích thì Vương Lâm nhẹ giọng nói:- Không cần!Nói xong, tay phải hắn vung lên, tâm niệm biến đổi.

Lập tức không gian trước mặt hắn vang lên những tiếng roàn roạt.

Ngay sau đó, một đạo tia chớp màu đỏ từ không trung hiện ra, xuất hiện trong tay của Vương Lâm, rồi biến mất không thấy.Cùng lúc đó, Cấm Phiên ngoài thân của Vương Lâm khẽ động, lập tức bành trướng giống như một tấm màn màu đen che trời bọc đất.

Trong nháy mắt liền bọc đám Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương đang lao đến vào bên trong.Từng đạo ánh sáng cấm chế ở bên trong không ngừng loé ra.

Mặc cho Tử Mặc Trùng giãy dụa như thế nào cũng vẫn không thể thoát ra khỏi cấm phiên.Sắc mặt của Trần Bách Lương tái nhợt, nhìn chằm chằm Vương Lâm, thốt ra từng chữ một:- Các hạ rốt cuộc là ai?

Lấy bản lĩnh cao cường như các hạ sẽ không vì một luyện đan sư nho nhỏ như thế mà gây chiến được.

Ngươi có mục đích gì, xin mời nói thẳng.- Ta muốn Vân Thiên tông !

- Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói.Trần Bách Lương cười lên một cách điên cuồng, giọng điệu đầy vẻ châm chọc nói:- Các hạ có cuồng vọng quá không?

Nếu năm người chúng ta liên thủ, mặc dù không thể chống cự được tia chớp của ngươi những xuất ra toàn lực cũng có thể khiến ngươi trọng thương...Lời của hắn nói còn chưa xong, Vương Lâm đã nâng tay phải lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một tia sợi tơ màu đỏ.

Lập tức phong vân trên trời biến sắc, sấm chớp bỗng nhiên xuất hiện, thậm chí còn mơ hồ có mây đỏ ngưng tụ.

Biểu hiện này cùng với Thiên kiếp ở Tu Ma hải trước kia giống hệt nhau.Trần Bách Lương lập tức ngậm miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào sợi tơ, hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, bốn lão quái Nguyên Anh hậu kỳ phía sau hắn đều tiến lên, nhìn không chớp mắt về phía sợi tơ đó.

Trong số năm người, một lão nhân có bộ dáng tiên phong đạo cốt bỗng nhiên lắp bắp:- Đây…

Đây chính là…Nói xong, hắn vội ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn mây đỏ trên trời cao, nét mặt cực kỳ hoảng sợ.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói:- Đúng vậy, với tu vi của tại hạ, nếu là năm người các ngươi đồng thời ra tay, thì dù ta có thể giết chết mấy người nhưng kết cục vẫn sẽ trọng thương.

Tuy nhiên, nếu Vương mỗ sử dụng vật này, kết quả lại sẽ khác!

Đây là một tia Thiên Kiếp lực.

Ta cũng rất tò mò liệu năm người các ngươi liên thủ có thể chống cự được nó hay không?Một tia Thiên Kiếp này khi hắn Kết Anh, đã bị Vương Lâm bức ra khỏi cơ thể.

Tuy nói không thể trở thành pháp bảo nhưng miễn cưỡng có thể khống chế làm đòn sát thủ.Năm người lập tức rơi vào trầm mặc, bọn họ không hề nghi ngờ vật ấy là giả.

Dù sao trên sợi tơ đó tán phát ra thiên uy, cùng với mây đen chậm rãi ngưng kết trong không trung, tất cả đều cho thấy vật ấy quả thực là Thiên Kiếp lực.- Việc này phải đợi chúng ta thương nghị một lát!

Các hạ hãy chờ chút!

- Lão nhân tiên phong đạo cốt e ngại liếc nhìn sợ tơ màu đỏ, trầm giọng nói.- Có thể, tuy nhiên…Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nói một cách thong thả.

Khi nói đến hai chữ “tuy nhiên”, thì hắn vung tia Thiên Kiếp lực trong tay ném về phía trước.

Lập tức, nó nhằm hướng mây đỏ trên không mà bay tới.Phía trên vang lên những tiếng nổ ầm ầm.Năm người không tự chủ ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi tung tia Thiên Kiếp lên, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên hướng phía trước lao đến.

Cực cảnh thần thức lại tán phát ra.

Theo sát phía sau là lá cờ do Cấm phiên hoá thành.Năm tên Nguyên Anh lão quái biến sắc, đang muốn lui về phía sau thì đã chậm một bước.

Cực cảnh thần thức trong nháy mắt tập trung vào người Trần Bách Lương khiến cho hắn không kịp tiến hành phòng ngự.

Vốn hắn vẫn phòng bị nghiêm cẩn, nhưng trong khoảnh khắc khi Vương Lâm ném ra tia Thiên Kiếp, dẫn tới dị tượng trên không, tâm thần không khỏi lộ ra một kẽ hở.Sắc mặt Trần Bách Lương lập tức tái nhợt.

Nhưng dù sao hắn cũng là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, dĩ nhiên bằng tu vi mạnh mẽ của mình ngạnh kháng lại sự phá hoại của Cực cảnh thần thức trong Thức Hải.

Hắn nhanh chóng hạ xuống đất, không nói hai lời, khoanh chân ngồi xuống, không rảnh để quan tâm bất cứ chuyện tình gì nữa.

Hắn biết, chính mình nếu chậm lại một chút, nhất định phải chết.

Mặc dù hiện tại ngồi xuống, có thể ngăn cản được sự huỷ diệt của tia chớp màu đỏ trong Thức Hải hay không cũng chưa thể nói trước được.Tống Thanh và đám Trưởng lão còn lại đều hoảng sợ, lập tức lao đến bên người Trần Bách Lương bảo hộ cho hắn.Cùng lao ra với Cực cảnh thần thức, Cấm phiên hoá thành một tấm màn màu đen, trong nháy mắt dừng trước mặt một vị Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ khác.Sắc mặt của tu sĩ kia âm trầm, nếu chỉ chống lại tia chớp màu đỏ kia thì hắn không có gì phải e ngại.

Nhưng trước mặt hắn chính là tấm màn đen.

Nhìn màu đen trước mặt khiến cho hắn chột dạ, lập tức nhận ra mình đã tiến nhập vào bên trong một cái trận pháp cấm chế.Tất cả diễn biến phát sinh cực nhanh, gần như ngay khi Vương Lâm ném ra tia Thiên Kiếp, hắn sử dụng Cực cảnh thần thức kích hạ Trần Bách Lương, lấy Cấm phiên vây khốn một người khác.Như vậy, giữa không trung chỉ còn lại có ba người.---o0o---Vương Lâm hạ người xuống, vẫy tay một cái.

Tia Thiên Kiếp còn chưa tiến vào trong mây đỏ liền quay lại, nằm trong tay hắn.

Vương Lâm quan sát ba lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ trước mặt, trầm giọng nói:- Hiện tại chỉ còn lại ba người các ngươi.

Dù có liên thủ, tại hạ cũng nắm chắc chém giết từng người một.Sắc mặt ba người đều âm trầm.

Lão nhân tiên phong cúi đầu nhìn qua Trần Bách Lương đang ngồi nhắm mắt trên đất, rồi liếc nhìn về phía người đang bị vây khốn trong màn sương đen của lá cờ, đáy lòng trầm xuống.- Giao ra huyết hồn, nếu không…!Trong mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, thanh âm lạnh như băng.

Lão nhân tiên phong đạo cốt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:- Lão phu tu hành một ngàn ba trăm năm, chưa từng bao giờ giao ra huyết hồn!Ánh mắt Vương Lâm loé lên, nhẹ giọng nói:- Ta và ngươi cũng không có mối thù truyền kiếp nhưng nếu không giao ra hồn huyết, chớ trách tại hạ vô tình!Nói xong, Vương Lâm điểm vào mi tâm, lập tức Ma đầu Hứa Lập Quốc và đệ nhị Ma đầu bay ra.

Hai con ma đầu này vừa xuất hiện, lập tức nhìn quanh, cuối cùng nhìn về ba người đối diện.Cùng lúc đó, Trần Bách Lương ngồi trên mặt đất liền phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình uể oải ngã xuống mặt đất.

Cuối cùng thì một vị lão tổ đã bỏ mình.

Người này vừa chết, vẻ mặt lão nhân tiên phong đạo cốt và hai người phía sau đều tối sầm lại, trong đó một lão nhân do dự một chút rồi trầm giọng nói:- Nếu là giao huyết hồn cho các hạ cũng không khác gì so với phải chết cả.

Như vậy, chẳng bằng liều mạng một phen, cho dù chết cũng không còn gì phải tiếc nuối.Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh, mở miệng nói:- Giao ra huyết hồn, năm trăm năm sau ta tự nhiên sẽ giao trả lại.Trên mặt lão nhân kia lộ ra nét phức tạp, hồi lâu sâu thở phào một hơi, nói:- Hy vọng các hạ sẽ không nuốt lời!

- Dứt lời, ánh mắt hắn liếc nhìn mấy vị đồng môn tỏ ý xin lỗi, tay phải run run điểm lên mi tâm.

Một giọt máu màu vàng từ trên trán bay ra.

Sau khi bị Vương Lâm nắm trong tay, thân mình hắn hạ xuống mặt đất, trầm mặc không nói.Lão nhân tiên phong đạo cốt cười lên chua xót, nhìn sang một lão nhân cuối cùng còn lại.

Lão nhân kia do dự một chút, liếc mắt nhìn xuống Trần Bách Lương đã bỏ mình, thở dài nói:- Thôi, thôi!Nói xong, tay phải hắn điểm lên mi tâm, giao ra huyết hồn.

Sau đó buông tay áo, hạ xuống mặt đất, nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, không lo lắng gì nữa, mặc kệ mọi chuyện.Lúc này đây chỉ còn một người lão nhân tiên phong đạo cốt kia.

Hắn trầm ngâm chỉ vào người đang bị vây khốn trong Cấm phiên, chua xót nói:- Các hạ có thể thả Thiên Vân Tử ra không?!Tay phải Vương Lâm vung lên, lập tức Cấm phiên mở ra một khe hở, thân ảnh của Thiên Vân Tử theo đó nhanh chóng bay ra.

Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.

Sau khi đi ra, đang định mở miệng thì lập tức phát hiện có điều không ổn, liền cẩn thận đánh giá xung quanh, thần sắc đại biến.Lão nhân tiên phong đạo cốt thở dài, truyền âm.

Sắc mặt Thiên Vân Tử lập tức trở nên âm tình bất định, nhìn lại.Hai người câm lặng, thần thái ảm đạm, đều giao ra huyết hồn.Thoáng cái toàn bộ năm vị lão tổ của Vân Thiên Tông, một chết, bốn hàng.Cả người Tống Thanh đã toát đầy mồ hôi lạnh, trong đầu hắn trở nên trống rỗng, kinh hoảng không biết nên đi đâu về đâu.

Về phần Liễu Phỉ, hai mắt hắn cũng trở nên ngơ ngác.

Hắn không ngờ rằng ngay cả các vị lão tổ cũng cũng không thể chiến thắng người này, Vân Thiên Tông chẳng lẽ thật sự phải đổi chủ sao?!Thu huyết hồn của bốn người kia, ánh mắt Vương Lâm đảo qua, dừng lại trên đám người Tống Thanh, Liễu Phỉ, âm thanh chứa đầy vẻ uy hiếp, bình thản vang lên:- Tất cả Kết Đan kỳ tu sĩ trở lên đều phải giao ra huyết hồn, không ngoại trừ bất cứ kẻ nào.Thân mình Tống Thanh run lên, vội vàng cung kính cúi đầu vâng dạ, giao ra huyết hồn của mình đầu tiên.

Liễu Phỉ và hai vị trưởng lão kia cũng đều giao ra huyết hồn.Cuối cùng, ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người đám tu sĩ của các tông phái khác, ánh mắt lạnh như băng, nói:- Không tiễn!Mọi người đều thở mạnh một hơi, vội vàng vâng dạ cáo từ, dùng tốc độ nhanh nhất ly khai Vân Thiên Tông.

Không lâu sau, trong đại điện chỉ còn lại mấy người ít ỏi.Thần sắc Vương Lâm bình thản, ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân mình nhanh chóng bay lên không, hướng về phía Nam Uyển bay đi.

Thoáng cái, hai người đã đi vào Nam Uyển.

Sau khi đến đây, Lý Mộ Uyển đang định mở miệng nói chuyện, sắc mặt Vương Lâm lập tức trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình không kìm được run rẩy mấy cái.Trên mặt Lý Mộ Uyển lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng.

Vương Lâm thở sâu, nói nhanh:- Ta muốn bế quan mấy ngày!

Uyển nhi, hộ pháp cho ta!Nói xong, thân hình Vương Lâm liền biến mất, hiện thân ở trong phòng Lý Mộ Uyển.

Ngay khi vào phòng, tay phải hắn điểm lên mi tâm, tiến nhập vào trong không gian nghịch thiên.Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, nhắm mắt lại thổ nạp.Thực tế, Vương Lâm Kết Anh vẫn chưa hoàn toàn thành công!Nếu không, lấy tính cách của hắn, tất nhiên sẽ giết sạch những ai ngăn cản.

Sau đó thu giữ toàn bộ đan dược của Vân Thiên Tông, mang theo Lý Mộ Uyển rời khỏi Sở quốc, tuyệt đối sẽ không phiền toái thu lấy hồn huyết của bọn tu sĩ kia.Hai mươi ngày trước, sau khi phân thân hắn ăn Lục phẩm linh dược, Kết Anh thành công và tu vi tiến thẳng lên Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh.

Mọi việc đến đó đều thuận lợi, cũng chưa có sai sót gì xảy ra.Chỉ có điều, khi dung hợp với bản tôn chính là lúc xuất hiện biến cố.Trong dự liệu của Vương Lâm, lấy tu vi của phân thân kéo bản tôn lên, rồi nhường hết cho bản tôn.Nhưng hắn thật sự xem thường khó khăn đột phá bình cảnh của Cực cảnh thần thức.

Trước hắn, có không ít kẻ, dù là đại tài, đại trí, nhưng sau khi đạt đến bình cảnh của Cực cảnh thì đều không thể đột phá lên được.Thậm chí có thể nói, muốn cho Cực cảnh thần thức hoàn toàn đột phá bình cảnh đó là một việc bất khả thi.

Bởi vì thực tế, Cực cảnh chính là một hình thức khác của Thiên kiếp.

Muốn đề cao uy lực của Thiên kiếp, phàm nhân sao có thể.

Mặc dù là tu sĩ cũng không có biện pháp gì.

Loại lực lượng này thuộc về thiên uy, thần bí khó lường.Trong giai đoạn dung hợp cuối cùng, Vương Lâm thuỷ chung vẫn không thể khiến bản tôn Kết Anh.

Rốt cục khi đã đến đường cùng, hắn không ngừng nén ép phân thân, cô đọng Nguyên Anh của phân thân, sau đó làm cho phân thân hoá thành một Nguyên Anh, ngồi ngay ngắn ở trong đan điền của bản tôn, dùng nó để thay thế Nguyên Anh.Phương pháp này tuy có thể tạm thời đề cao tu vi của bản tôn lên đến Nguyên Anh kỳ, thậm chí Cực cảnh thần thức vốn có liên hệ cũng đạt đến uy lực của Nguyên Anh kỳ.

Nhưng loại đề cao tu vi này chỉ là tạm thời, không thể kéo dài được.

Mỗi một lần đem Cực cảnh công kích, chẳng những hao tâm tổn sức mà còn tiêu hao Nguyên Anh lực nữa.Cực cảnh thần thức trong lúc đó đã không phải là lực lượng mà hắn có thể nắm giữ.

Nó gần như đã trở thành một loại pháp bảo, khiến cho việc sử dụng nó cũng cần tiêu hao linh lực.

Chẳng qua sử dụng Cực cảnh không chỉ tiêu hao linh lực mà còn cả thần thức và Nguyên Anh tinh khí.Tuy nói có chút bất đắc dĩ nhưng không phải là không có chỗ tốt nào.

Chí ít, cực hạn tuổi thọ ba mươi năm của phân thân, sau khi dung hợp với bản tôn, đã biến mất.

Hiện tai Vương Lâm không có phân chia bản tôn và phân thân.

Nếu muốn rạch ròi ra thì chỉ có thể nói, Nguyên Anh của hắn chính là phân thân, và thân thể hắn chính là bản tôn.Chuẩn xác mà nói, tu vi thực tế hiện hại của hắn chính là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh.

Đối với Cực cảnh thần thức, hắn cũng chỉ sử dụng khi vạn bất đắc dĩ mà thôi.Nếu không như thế, Vân Thiên Tông cũng đã không có cảnh tượng như hiện tại nữa.Hắn vận dụng Cực cảnh thần thức mấy lần, làm cho Nguyên Anh tinh khí tiêu hao phần lớn.

Đây chính là nguyên nhân khiến hắn bị thương.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh linh lực trong cơ thể.

Sau khi ăn vào vô số đan dược, cơ thể hắn mới dần bình ổn.Lúc này bế quan, hắn đã tốn mất bảy ngày, nhưng ngoài thế giới thực chỉ mới chưa đến một ngày.Từ trong nghịch thiên không gian đi ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Cực cảnh thần thức mặc dù tồn tại như một pháp bảo nhưng bất kể thế nào hắn cũng có thể xem như đã đột phá Kết Đan kỳ, tiến vàp Nguyên Anh kỳ.Đây chính là lúc hắn giết trở về Triệu quốc báo thù!Ngay khi hắn vừa bước ra không gian nghịch thiên , Lý Mộ Uyển liền đẩy cửa bước vào, yên lặng đứng bên cạnh Vương Lâm, nhẹ giọng nói:- Đã khá hơn nhiều chưa?Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, trong ánh mắt hiện lên một tia nhu tình, đưa tay phải lên vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói:- Không có đáng ngại cả!- Ngươi…

Ngươi có phải là khi Kết Anh xuất hiện biến cố gì phải không?

- Lý Mộ Uyển thân thiết nhìn Vương Lâm, rồi trịnh trọng nói tiếp:- Vương Lâm!

Ta muốn được nghe lời nói thật.

Hết thảy những gì liên quan đến ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho ta biết, được không?Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn sang Lý Mộ Uyển.

Trong ánh mắt nàng hắn có thể thấy được một sự chân thật, thế nên chậm rãi nói:- Được!

Việc này sớm muộn gì ngươi cũng biết.

Ta vốn không phải là người của Hoả Phần quốc.

Thực tế, nơi ta sinh ra cách đây rất xa.

Đó là một nơi tên là Triệu quốc Tam cấp tu chân quốc…Với thanh âm bình tĩnh, Vương Lâm chậm rãi thuật lại những sự tình của hắn ở Triệu quốc cùng với biến cố hiện tại trong cơ thể.

Giọng của hắn nhẹ nhàng như kể về câu chuyện của một ai khác chứ không phải của mình.Đôi mắt của Lý Mộ Uyển không biết đã đỏ lên từ lúc nào.

Nàng thế nào cũng không nghĩ đến hoá ra trên người Vương Lâm trước đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế!---o0o---Hồi lâu sau, Lý Mộ Uyển cắn môi, hạ giọng nói:- Hiện tại ngươi phải trở về Triệu quốc sao?Ánh mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, gật gật đầu, nói:- Lần này trở về, ta muốn khiến cho Đằng gia máu chảy thành sông!

Ngươi hãy cùng ta trở về.Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu lại, trầm ngâm một chút rồi nói:- Mỗi lần ngươi sử dụng thần thức đều tiêu hao rất nhiều Nguyên Anh tinh khí, như vậy không phải là kế sách lâu dài.

- Nàng ngẩng lên nhìn thật sâu vào trong mắt Vương Lâm.

Trong mắt nàng hiện lên một sự kiên định, nói:- Ta nghĩ nên ở lại Vân Thiên Tông.

Chỉ có ở đây mới có đầy tủ tài liệu cùng với nơi luyện đan.

Nếu có thể luyện chế ra một viên Lục phẩm linh đan trở lên thì sẽ giúp được rất nhiều cho tình trạng của ngươi.Vương Lâm trầm mặc, liếc nhìn Lý Mộ Uyển một cái, chậm rãi nói:- Ngươi có chắc không?Lý Mộ Uyển thật sự gật đầu, thản nhiên cười nói:- Ngươi đưa hồn huyết của đám Nguyên Anh hậu kỳ kia cho ta, sẽ không cần phải lo lắng cho sự an toàn của ta.

Uyển nhi cũng không phải mới ở Vân Thiên Tông một hai ngày.

Có một số việc ta tự mình có thể xử lý.

Ta muốn đem Vân Thiên Tông biến thành một tông phái chỉ chuyên môn luyện đan cho một mình người.Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển nhướng mày nói:- Nếu là Tứ cấp tu chân quốc tới đây, ngươi sẽ xử lý như thế nào?Lý Mộ Uyển cười khinh thường, nói:- Tứ cấp tu chân quốc chắc chắn sẽ không quản mọi việc của Vân Thiên Tông.

Chỉ cần giao nộp linh đan đúng kỳ hạn, hết thảy đều không có vấn đề gì cả.

Vương Lâm, ngươi có thể yên tâm, ta tự mình có thể xử lý được.Vương Lâm thở dài.

Hắn vốn không phải là người yếu mềm, nếu tâm ý của Lý Mộ Uyển đã quyết thì hắn cũng không khuyên nhủ gì thêm.

Sau khi trầm ngâm một chút, hắn điểm mi tâm, đệ nhị Ma đầu từ trong trán bay ra, cung kính nhìn Vương Lâm, lộ ra vẻ mặt sùng kính.Ánh mắt Vương Lâm loé lên, trầm giọng nói:- Từ nay về sau, ngươi luôn theo sát thủ hộ bên người nàng.

Ngươi nhớ kỹ chưa?Đệ nhị Ma đầu liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái sau đó hoá thành một đạo hắc mang, chui vào mi tâm của Lý Mộ Uyển, biến mất không thấy.Lý Mộ Uyển ngẩn ra, lập tức nhớ đến Ma đầu mà trước đó Vương Lâm đã nói tới, không khỏi hết sức hiếu kỳ.

Tâm niệm của nàng khẽ động, đệ nhị Ma đầu lập tức từ mi tâm bay ra.

Lý Mộ Uyển nhìn Ma đầu có hình thái như tiểu thú này, thấy có chút yêu thích.Trầm ngâm một chút, Vương Lâm cũng không quá yên tâm, tay phải lật lên, đem Cấm phiên -pháp bảo cường đại nhất của hắn trao cho Lý Mộ Uyển, nói:- Pháp bảo này nếu ngươi dùng tốt, cho dù gặp được Hoá Thần kỳ tu sĩ cũng có thể tự bảo vệ được mình được một chút.

Nếu ngươi gặp nguy hiểm, lấy cảm ứng giữa ta và Ma đầu, ta sẽ lập tức biết được.

Đến khi đó chắc chắn ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm.

Nàng không cự tuyệt, mà là nhu thuận tiếp nhận Cấm phiên, trân trọng đặt vào trong túi trữ vật.Làm xong hết thảy, thần thức Vương Lâm xuất ra, đảo qua một vòng toàn bộ Vân Thiên Sơn mạch.

Sau khi tìm được đám người Tống Thanh và bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão tổ, thần niệm của hắn lệnh cho bọn người này đều đến đây.Không lâu sau, tất cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Vân Thiên Tông liền có mặt.

Hồn huyết của bọn họ một phần bị Vương Lâm trực tiếp thu giữ, phần còn lại thì khi Vương Lâm bế quan bị Lý Mộ Uyển thu lấy.Lúc này, có thể nói toàn bộ Vân Thiên Tông đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay của Vương Lâm, chỉ cần một ý niệm trong đầu, tất cả lập tức sẽ bỏ mình.Đứng trước mặt những người đó, Vương Lâm lấy ra hồn huyết, giao hết cho Lý Mộ Uyển.Bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão tổ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, lại mở miệng nói mấy câu.

Còn đám người Tống Thanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

So với Vương Lâm, bọn họ dễ dàng chấp nhận Lý Mộ Uyển hơn.

Dù sao nàng cũng vốn là Trưởng lão của Vân Thiên Tông.Sau khi Lý Mộ Uyển tiếp nhận huyết hồn, nàng quay sang đám người Vân Thiên Tông, hơi cúi người, thản nhiên nói:- Tiểu nữ thay thế phu quân quản lý Vân Thiên Tông, mong các vị tiền bối chiếu cố một chút.

Bốn vị lão tổ, thân phận của các vị cao quý, không cần đem chuyện hồn huyết này để trong lòng.

Năm trăm năm sau, Uyển nhi tất nhiên sẽ hoàn trả lại, mong bốn vị tiền bối không cần để ý.

Mặt khác Uyển nhi có thể luyện chế một loại đan dược có thể tăng tuổi thọ, coi như để bồi tội, xin dâng tặng không chút điều kiện.

Chẳng qua, loại đan dược này luyện chế có chút khó khăn, tài liệu lại khó tìm.

Do đó, cứ năm mươi năm, Uyển nhi sẽ dâng tặng cho các vị một viên.

Mỗi người ăn vào sẽ tăng năm mươi năm tuổi thọ.- Gia tăng tuổi thọ?

- Lão nhân tiên phong thần sắc chấn động, trầm giọng hỏi.Ba người còn lại đều đưa mắt nhìn.

Phải biết rằng đối với bọn họ, thọ nguyên có vai trò cực kỳ quan trọng.

Đan dược có thể gia tăng tuổi thọ ở Tu Chân giới không phải là không có, chẳng qua ít nhất đều là Lục phẩm linh đan trở lên, hơn nữa muốn đổi được thì phải trả một cái giá cực cao.- Hiện tại, ta còn có năm viên, bốn vị có thể nhìn trước một chút.

- Lý Mộ Uyển thản nhiên cười nói, xuất ra một cái bình, đổ ra đan dược, đưa qua.Lão nhân tiên phong đạo cốt sau khi nhìn thoáng qua, cùng hai người còn lại nhìn về phía Vân Thiên Tử.

Sau khi hắn ngưng thần một chút, lập tức động dung, ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Uyển, trầm giọng nói:- Đan dược này là do ngươi luyện chế sao?Lý Mộ Uyển mỉm cười nói:- Đan dược này là do ta luyện chế, nhưng tài liệu là do phu quân ta cung cấp.

Trên thực tế, Thọ Nguyên đan này chính là từ linh dịch luyện chế mà thành.Ánh mắt Vân Thiên Tử nhìn sang Vương Lâm, trầm ngâm một chút, thở dài nói:- Ài, ngươi đem hồn huyết của chúng ta giao cho Lý trưởng lão thì chắc là ngươi sắp phải rời khỏi nơi này.

Ngươi yên tâm, nếu đúng hạn giao cho ta đan dược này thì trong vòng năm trăm năm, ta sẽ bảo vệ nàng bình an.Vương Lâm gật đầu nói:- Thế thì thật là tốt!Đôi mắt đẹp của Lý Mộ Uyển chuyển sang nhìn Tống Thanh và Liễu Phỉ, cười nói:- Âu Dương Tử sư huynh vì sao không tới?Tống Thanh nhìn liếc sang Vương Lâm một cái, vội vàng nói:- Hắn đang muốn luyện chế đan dược.

Tuy nhiên Âu Dương Tử sư huynh có nhắn với ngươi một câu đó là nếu ngươi có thể đem tất cả ngũ phẩm linh đan của Vân Thiên Tông cho hắn để làm tế phẩm thì hắn nguyện ý giao huyết hồn cho ngươi làm…

Ân, đây là nguyên văn câu nói của hắn!Lý Mộ Uyển cười khẽ nói:- Ngoài tiểu nữ, Âu Dương Tử sư huynh chính là Ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông ta.

Yêu cầu của hắn Uyển nhi tự nhiên đồng ý.

Không phải chỉ là Ngũ phẩm đan dược thôi sao, cứ cầm mà dùng!Nói xong, Lý Mộ Uyển liếc nhìn sang Vương Lâm một cái, giải thích:- Vân Thiên Tông có ba vị là Ngũ phẩm luyện đan sư, ngoại trừ Uyển nhi và Âu Dương Tử thì người còn lại chính là Vân Thiên Tử tiền bối!Vương Lâm gật gật đầu, không nói gì, vẫn yên lặng xem Lý Mộ Uyển xử lý việc này.Với sự hiểu biết của Lý Mộ Uyển đối với Vân Thiên Tông trong nhiều năm qua, nàng nhằm vào mấy vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ lần lượt động viên.

Nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, giọng điệu lại nhã nhặn, lần lượt nói với từng người, lại còn đưa tặng đan dược.

Vì vậy mà những người phải giao ra huyết hồn cũng giảm đi đôi chút oán khí!Đương nhiên những điều này cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất là hồn huyết đang bị người ta nắm trong tay, chẳng thể khăng khăng đối nghịch.

Ngoài ra cũng không ai dám quá cố chấp, dù sao ánh mắt âm lãnh của Vương Lâm cũng không ngừng đảo qua trên người chúng.Không lâu sau, mọi người đều tản đi.Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Vương Lâm thở sâu, trầm giọng nói:- Ngồi xuống, thổ nạp!

Năm đó, thọ nguyên của ngươi bị tổn hại, khiến cho cơ thể cũng không thể Kết Anh được.

Để ta trợ giúp ngươi một tay.Lý Mộ Uyển mím môi, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống trước người Vương Lâm.

Tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức 6 bình linh dịch còn sót lại toàn bộ bay ra.

Hắn vung tay, mấy bình ngọc vỡ vụn, linh dịch bên trong ngưng kết cùng một chỗ.Vương Lâm giơ tay phải chộp một cái, linh dich lập tức hạ xuống Thiên linh cái của Lý Mộ Uyển, rồi chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng.

Ánh mắt hắn chợt loé lên, nhanh chóng sử dụng linh dịch để bồi bổ toàn thân Lý Mộ Uyển, lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của mình để đem thân thể bị tổn hại nhiều năm qua của Lý Mộ Uyển bổ sung từng chút một.Cũng may là có Vương Lâm chứ ngoài hắn ra cũng chẳng có bất cứ kẻ nào có được nhiều linh dịch như thế.

Thậm chí lại chẳng tiếc rẻ trợ giúp bồi bổ cho thân thể cho người khác.Hai canh giờ sau, Vương Lâm thu công.

Ở lại Vân Thiên Tông mấy tháng, Vương Lâm mượn cơ hội này thu thập bổ sung nghịch thiên linh dịch cho bản thân mình dùng, đồng thời lưu lại một ít cho Lý Mộ Uyển.Ngoài ra, Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương cũng bị hắn thu hết, đặt trong một túi trữ vật đặc chế, chuẩn bị cho khi cần thì đem ra sử dụng.Mặt khác, bởi vì cho Lý Mộ Uyển Cấm phiên nên hắn tận dụng mấy tháng này, đem một khối Mặc Gian thạch tiến hành chế tác.

Lần này, hắn làm ra một cái Cấm phiên chỉ có thuộc tính công kích.Do Cấm phiên chỉ có một thuộc tính nên luyện chế cũng có chút thong thả.

Thường thì một cấm chế cũng cần thời gian suy xét kỹ rồi mới có thể khắc lên trên kỳ phiên được.Mấy tháng sau, tới ngày hoàn thành cấm phiên, vì Vương Lâm sợ sẽ dẫn đến thiên kiếp đánh xuống nên do dự một chút vẫn chưa khắc xuống một đạo cấm chế cuối cùng.

Do đó, uy lực của Cấm phiên tất nhiên không thể phát huy được lớn nhất.

Chẳng qua, vì Cấm phiên này chỉ có một thuộc tính nên dù chưa hoàn thành nhưng uy lực của nó so với Cấm phiên tạp phẩm có chút thành tựu trước kia thì chỉ yếu hơn một chút mà thôi.Một ngày, vào sáng sớm, Vương Lâm cầm lấy số đan dược mà Lý Mộ Uyển sau khi sắp xếp lại Tàng Đan Các đưa cho hắn, ly khai Vân Thiên Tông.

Đứng trên đỉnh đại điện là một nữ tử, ánh mắt thương yêu, nhìn thân ảnh của Vương Lâm dần dần khuất xa.Nàng không biết lần sau gặp lại thì đã qua đi bao nhiêu năm tháng.

Thực tế, Lý Mộ Uyển vốn tính toán cùng Vương Lâm rời đi, chẳng qua nàng là một nữ tử luôn hiểu biết.

Biết nếu nàng luôn bên cạnh Vương Lâm thì có thể dễ dàng trở thành gánh nặng cho hắn.

Không bằng ở lại Vân Thiên Tông, vì hắn luyện đan.

Như vậy, ở đáy lòng đối phương, địa vị của mình sẽ ngày càng cao hơn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 227: Tái ngộ cố nhân. ( 226/2095)Vương Lâm phi hành với tốc độ cực nhanh, như một tia chớp.

Không lâu sau, đã đến cái Cổ truyền tống trận mà năm đó hắn sử dụng đi đến Sở quốc.

Khi rời đi, hắn từng bày ra cấm chế để che dấu.Lúc này, sau khi cẩn thận xem xét, xác định không có gì dị thường, Vương Lâm kết ấn, đánh ra một đạo cấm chế.

Lập tức, cảnh tượng trước mặt biến hoá, giống như có một viên đá rơi vào giữa hồ nước, tầng tầng gợn sóng xuất hiện.

Thoáng cái, bên trong lộ ra một Cổ truyền tống trận.Thân mình Vương Lâm chợt lóe lên, tiêu thất tại chỗ.

Khi hắn hiện thân liền đứng trong cổ truyền tống trận.

Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra mấy khối tài liệu, đặt vào trên Truyền tống trận.

Sau đó đem những bộ phận năm đó hắn tháo ra lại ráp vào như cũ.Làm xong tất cả mọi thứ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên tông, ánh mắt trở nên kiên quyết.

Sau khi xuất ra một khối Cực phẩm linh thạch, hít một hơi thật sâu rồi hắn đặt ở bên trong trận pháp.Lập tức, trận pháp bỗng nhiên chấn động, từng đạo ánh sáng từ trong truyền tống trận lóe lên.

Khối cực phẩm linh thạch nhanh chóng phát ra linh lực.

Cuối cùng, vang lên một tiếng rắc, vỡ vụn thành tro.Cùng lúc đó, thân ảnh của Vương Lâm tan vào trong quầng sáng, biến mất.

Hồi lâu sau, trận pháp liền trở lại bình thường.Trong Tu Ma nội hải, có một nơi không hề xuất hiện bóng dáng một ai.

Trên mặt đất có một chỗ sụp xuống, từ dưới nền đất bỗng nhiên xuất ra tiếng động.

Ngay sau đó, khối đá sụt xuống phía dưới liền bị một lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, nổ tung.

Mảnh vụn bắn ra khắp nơi.

Từ trong đám bụi đất, Vương Lâm với ánh mắt lạnh lẽo đi ra.Hắn nhìn khu vực quen thuộc trước mặt, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, thân mình bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Thoáng dừng một chút hắn liền bay nhanh về hướng đông.Mục tiêu của Vương Lâm là tìm Cổ truyền tống trận và bản đồ của Chu tước tinh.

Khi ở Sở quốc, hắn đã sưu tập không ít, nhưng thủy chung vẫn không tìm được vị trí của Triệu quốc.Sau khi phân tích, Vương Lâm thầm đoán rằng Triệu quốc có thể là ở phía bên kía Tu Ma hải.Đang phi hành trên không, Vương Lâm thần sắc khẽ động, khoé miệng lộ ra nét cười nhạt.

Thần thức của hắn có thể so sánh với của Hóa Thần kỳ tu sĩ.

Sau khi tỏa ra đã phát hiện một vị cố nhân.Từ khi Thiên kiếp xuất hiện ở Tu Ma nội hải, sự biến mất của sương mù có liên quan đến cơn mưa đen trong mấy năm liên tục.

Cơn mưa đó đã khiến toàn bộ Tu Ma hải hiện ra dưới bầu trời trong xanh.

Bức màn thần bí trong quá khứ đã biến mất không thấy tăm hơi.Chín trăm chín mươi chín tòa thành cùng với cánh đồng rộng lớn hoang vu, tụ tập vô số những kẻ cùng hung cực ác trong Chu tước tinh cầu.

Bọn họ đều là những người bị các gia tộc, tông phái truy nã, cuối cùng đến Tu Ma hải tị nạn.Sương mù biến mất đã dẫn đến một loạt các phản ứng liên tiếp nhau.

Đầu tiên là vài Tứ cấp tu chân quốc vẫn như hổ đói rình mồi, liền để ý tới Tu Ma hải.Tiếp đến, các môn phái, gia tộc tu chân lớn nhỏ đều phái môn hạ đệ tử tiến vào Tu Ma hải để điều tra thực hư.

Một hồi mưa gió lại sắp bắt đầu.Về phần mưa đen từ trên trời giáng xuống, đã dẫn động một số đại tu sĩ đi ra.

Trong nước mưa ẩn chứa một loại độc tố nào đó.

Khi mới bắt đầu cũng không có gì khác thường nhưng một thời gian sau, đủ loại ôn dịch xuất hiện một cách mạnh mẽ.

Đám tu chân giả vốn không sợ bệnh tật nhưng loại bệnh dịch này không hề đơn giản.

Chỉ ngắn ngủi vài năm đã có vô số tu chân giả cấp bậc thấp bỏ mạng vì nó.Cuối cùng, vài vị tu sĩ có đại thần thông tại Tu Ma Hải hợp lực lại mới đem loại trừ được ảnh hưởng của cơn mưa đen khỏi Tu Ma hải.

Tuy nhiên, trải qua đợt dịch bệnh, nguyên khí của Tu Ma Hải đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.Cơn mưa đen đối với tu sĩ thì giống như hồng hoang mãnh thú, nhưng đối với thân thể đám yêu, linh thú trong Tu Ma hải thì lại như một loại thuốc bổ.

Dưới cơn mưa đen, thực lực của đám yêu thú, linh thú không ngừng được nâng cao, thậm chí đã xuất hiện cả hoang thú!Loạn mưa đen mặc dù được giải trừ nhưng loạn yêu thú, linh thú cũng ngày càng khốc liệt.

Thế nên Tu Ma hải càng thêm hoang vắng so với trước đây.

Ngoại trừ bên trong các ngôi thành, bên ngoài gần như rất ít thấy được thân ảnh của tu sĩ.Cùng với đó, sinh ra một nghề nghiệp mới đó là săn bắt nội đan của yêu thú.

Đám tu sĩ này thường tụ tập thành một đội ngũ khoảng năm ba người, bản thân mỗi người đều có tu vị nhất định, lấy việc liệp sát yêu thú đoạt nội đan để sinh tồn.Một ngày, ở bên ngoài Huyền Địa thành của Tu Ma Hải, có một tu sĩ áo trắng đứng sừng sững trên đầu thành, nhìn ra xa.

Người này tuổi độ trung niên, tướng mạo đường hoàng, mặc cẩm bào, ánh mắt rất cơ trí.Một lúc sau, người này hơi nhíu mày, vung tay áo lên.

Sau đó hắn bay lên cao rồi chậm rãi rơi xuống tường thành.Hắn vừa mới chạm đất, bỗng nhiên có hai người từ trong thành đi ra.

Hai người này là một nam, một nữ.

Nam tử lưng hơi còng, không ngừng ho khan, thoạt nhìn cả người uể oải, không phấn chấn, tinh thần suy sụp, thậm chí ngay cả đi đều như không bước nổi.Nữ tử bên cạnh hoàn toàn tương phản với hắn, không chỉ xinh đẹp hơn người mà tư thế nàng mang lại cảm giác là một hào kiệt trong phái nữ.Hai người này đều mặc quần áo màu lam.

Thoạt nhìn giống như là cùng một môn phái.

Sau khi họ xuất hiện, cặp lông mày của người trung niên áo trắng giãn ra, mỉm cười nói:- Xuất hiện biến cố gì sao?Nữ tử hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn nam tử có vẻ bệnh tật bên cạnh, nói:- Còn không phải là do hắn sao!?

Vốn ta đã tìm được chủ quán rồi, nội đan của hạ giai linh thú đã đưa ra giá vô cùng tốt.

Nhưng hắn cố tình không đồng ý bán, thay vào đó lại đổi lấy một thanh kiếm rách nát.

Thật là tức chết đi được!Nam tử trung niên khẽ a lên một tiếng, nhìn phía người nam tử bệnh tật kia nói:-Lý huynh.

Thanh kiếm như thế nào?

Có thể đưa Khâu mỗ xem một chút được không?Người kia gượng cười, tay phải xòe ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm cổ.

Hắn nói:- Ta cảm giác thanh kiếm này có cái gì đó khác lạ.

Dường như bên trong đó ẩn chứa một loại khí tức dị thường, cho nên ta mới nhất quyết mua lấy.

Thôi, lúc này toàn bộ coi như tính toán trên đầu Lý mỗ.

Lần sau phân chia nội đan thì khấu trừ là được.Nữ tử lại hừ một tiếng, liếc mắt nhìn thanh kiếm kia một cái, thầm nói: “Một đống phế thải.

Không ngờ lại đem nội đan của hạ phẩm linh thú để đổi lấy!”

Người trung niên kia vẫy tay một cái, lập tức thanh kiếm bay đến trong tay hắn.

Sau khi ngưng thần nhìn kỹ, người trung niên gật gật đầu, nói:- Đích xác thanh kiếm này có chút cổ quái.

Lý huynh xem như là không hoàn toàn phí công.Dứt lời, tay phải hắn lại vung lên, ném thanh kiếm lại cho đối phương.- Tốt lắm.

Đi thôi Khâu huynh.

Ta đã hỏi lại, quả đúng là ở nơi đó có bát trảo thú .

- Nữ tử nhìn người họ Khâu kia, khẩu khí có chút ngưng trọng, nói.

Nam tử mỉm cười, gật gật đầu.

Tay phải hắn vỗ túi trữ vật.

Từ trong đó bay ra một con thuyền lớn.

Hắn nhảy lên, ngồi ngay ngắn phía trên, hai người kia cũng nhanh chóng ngồi ở bên trong.Con thuyền lập tức liền biến thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.Trong khi phi hành, ngoại trừ nam tử họ Khâu ở ngoài, hai người kia đều nhắm mắt ngồi xuống.

Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ngồi trên chiếc thuyền này, nhưng mỗi lần đều cần ngưng thần thổ nạp, củng cố linh lực.

Nếu không, sẽ không thể chịu đựng được tốc độ cao của nó.Ánh mắt người trung niên lộ ra vẻ khinh miệt, hai người kia mặc dù đều là Kết Đan hậu kỳ, nhưng căn cơ quá kém.

Năm đó khi hắn còn là Kết Đan hậu kỳ đã có thể bình yên vô sự ngồi trên thuyền.Năm đó ở Kết Đan hậu kỳ, mặc dù tu sĩ cùng giai, cũng ít người có thể chống cự lại được hắn.

Dù sao, bất kể là thần thức hay là công pháp, hắn đều viễn siêu người khác.

Nhất là pháp bảo lại càng không ai bằng.

Thêm vào đó, kinh nghiệm chiến đầu lại cực kỳ phong phú.

Hắn từng cho rằng mình chính là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ.Cho đến khi hắn gặp được một người, một nam tử lạnh lùng có mái tóc bạc trắng!Ánh mắt hắn chớp lên, trong đầu hiện lên hình ảnh về người kia.

Hồi lâu sau, miệng hắn lộ ra một nét cười lạnh nhạt, đáy lòng thầm nhủ: “Vương huynh, sau khi cắn nuốt Nguyên Anh, tại hạ dĩ nhiên đã Kết Anh thành công.

Không biết ngươi đã thành công hay chưa.

Nếu như chưa thành, như vậy, lúc gặp lại, Khâu mỗ tất nhiên sẽ dùng máu rửa sạch sự sỉ nhục trước đây.”

Bốn ngày sau, con thuyền dừng lại giữ không trung phía trên một cánh đồng hoang vu.

Nam tử họ Lý và nữ tử kia đều mở hai mắt.

Ánh mắt nữ tử lóe ra hàn mang, nhíu mày nói:-Khâu huynh, Bát Trảo thú ở đâu?Khâu Tứ Bình hít một hơi thật sâu, không nói hai lời, xuất ra túi trữ vật.

Từ bên trong lấy ra một khối bùn lớn cỡ một bàn tay.

Dưới sự thúc dục của linh lực, khối bùn lập tức tỏa ra một mùi tanh tưởi.Sau khi mùi tanh tỏa ra, mặc dù có gió thổi nhưng cũng không phiêu tán.

Thoáng cái, mùi tanh càng lúc càng nồng đậm.

Lúc này, xa xa đột nhiên có một tiếng rống giống như tiếng trẻ con mới sinh vọng đến.

Ngay sau đó, hai mắt Khâu Tứ Bình trở nên ngưng trọng, con thuyền dưới chân lập tức tăng tốc độ tối đa.

Cùng với đó, trên khuôn mặt nữ tử lộ ra vẻ vui mừng, nói:-Khâu huynh, khối bùn trong tay huynh quả là bảo vật.

Nơi đây đúng là có Bát Trảo thú!Khâu Tứ Bình thần sắc bình thường, cười nói:- Khâu mỗ chú ý con thú này đã mấy tháng, hiển nhiên hiểu được tập tính của nó.

Nếu không phải tu vi không đủ, thì đã sớm bắt lấy nó rồi.

Lần này đành phải làm phiền hai vị vậy.Nữ tử kia hất hàm , nói:- Đó là tự nhiên.

Chẳng qua tu vi của ngươi mới chỉ là Kết Đan trung kỳ.

Việc bắt giết con thú này cứ giao cho bọn ta là tốt nhất.Nói xong, nữ tử nhảy khỏi chu thuyền, xông ra ngoài.

Nam tử họ Lý bệnh tật kia chỉ đành cười khổ một tiếng, vội vàng đuổi theo.Trong lòng Khâu Tứ Bình cười lạnh.

Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn, muốn che dấu tu vi trước hai tên Kết Đan kỳ tu sĩ trước mặt này thì rất đơn giản.

Nếu không phải chỉ có thể dùng độc mới giết được con thú này, hơn nữa còn cần phải lấy nước dãi của nó, thì hắn đã không cần mang hai người này đến đây.Hắn từ từ đi theo.

Rất nhanh, phía trước vọng lên những tiếng quát của nữ tử kia, cùng với đó là đủ loại màu sắc ánh sáng từ pháp bảo loé ra.Bát Trảo thú thực tế chính là loài bạch tuộc khổng lồ trong Tu Ma Hải.

Tu vi của con thú này vốn không thấp, lại thêm nước mưa đen bồi bổ nên thần trí đã phát triển, đạt tới trình độ hạ phẩm linh thú.Chẳng qua, Bát Trảo thú này có chút kỳ dị.

Cho dù Nguyên Anh kỳ tu sĩ bình thường gặp nó cũng có chút đau đầu.

Con thú này thần thông tuy chỉ là hạ phẩm, không khó ứng phó, nhưng da thịt nó lại đạt đến trình độ trung phẩm linh thú.

Trừ phi là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, nếu không thì không có cách nào đả thương được nó.Vì thế, phàm là tu sĩ chuyên săn bắt yêu, linh thú đều không thích giằng co với con thú này.

Thông thường, nếu gặp nó liền lập tức rời đi.Chẳng qua, nội đan của Bát Trảo thú này cực kỳ hấp dẫn, khác hẳn với nội đan của các yêu, linh thú khác.

Nó có tám viên nội đan.

Hơn nữa, con thú này còn có tác dụng quan trọng đối với Hủ Thực tán của Độc Ma cung.

Vì thế, việc bắt giết nó đã trở thành một hoạt động chủ yếu của Độc Ma Cung, đệ tử trong cung thường thường làm không biết chán.Khâu Tứ Bình đã hạ quyết tâm, đợi đến lúc hai Kết Đan tiểu bối kia hạ độc giết con thú thì hắn liền giết người để đoạt đan.Đúng lúc này, một đạo thần thức khổng lồ bỗng nhiên quét qua.

Hai người nam nữ đang quấn lấy con Bát Trảo thú, đang định sử dụng độc dược, lập tức biến sắc.Càng quỷ dị chính là khi đạo thần thức này quét qua, cho dù là Bát Trảo thú cũng phải run rẩy.

Dù sao, nó cũng là một loại linh thú, có được linh tính trời sinh.

Qua đạo thần thức, nó lập tức cảm nhận được có một làn khí thế lăng lệ kinh khủng.

Vì vậy, nó lập tức rống lên vài tiếng, toàn bộ thân mình co rút lại, chui vào trong cái hang trên mặt đất, thân thể run rẩy không dám lao ra.Cảm giác của Khâu tứ Bình là nhạy bén nhất.

Dù sao, tu vi của hắn đã là Nguyên Anh sơ kì.

Thần thức vừa dừng lại trên người, lập tức hắn có cảm giác bị người ta nhìn thấu ruột gan.

Không chỉ như thế, Nguyên Anh trong cơ thể không ngờ có chút không chịu sự khống chế của hắn, chỉ chực ly thể mà ra.

Cảm giác đó đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt hắn đại biến, đáy lòng lâm vào hoảng sợ.

Hắn lập tức nghĩ tới vài vị Hoá Thần kỳ lão quái, xuất hiện nhiều năm trước khi mưa đen hoành hành ở Tu Ma Hải.Nam tử họ Lý liền lui ra phía sau mấy trượng, thu hồi pháp bảo, thần thái cực kỳ cung kính.

Mặc dù nữ tử kia ngày thường không biết e ngại bất cứ cái gì, lúc này cũng trở nên thu nhuận, đứng ở bên nam tử, cả người cung kính vô cùng.- Khâu đạo hữu.

Đã lâu không gặp!Một đạo thần niệm từ xa xa chậm rãi truyền tới.

Khâu Tứ Bình giật mình, hơi ngạc nhiên nói:- Tiền bối biết tại hạ sao?Cùng lúc đó, một thanh niên đầu bạc trắng từ xa xa chậm rãi đi đến.

Thoạt nhìn tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng thực tế chớp mắt đã vượt qua khoảng cách giữa hai bên, xuất hiện khoảng hơn mười trượng trước ba người.Khâu Tứ Bình ngơ ngác nhìn, hít sâu một hơi khí lạnh, thất thanh nói:-Là ngươi!Người này đúng là Vương Lâm.

Hắn liếc nhìn qua nam tử họ Lý và nữ tử kia một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở Khâu Tứ Bình, cười cười.

Với một người tâm cơ như hắn, liếc mắt đã nhận ra tâm tư bất thiện của Khâu Tứ Bình.- Khâu huynh thật có nhã hứng.

Lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của mình, lại đi chơi đùa cùng hai tiểu bối này.

Thật là có hứng thú!

- Vương Lâm chậm rãi nói, nhưng rơi vào trong tai một nam một nữ kia lại giống như tiếng sét đánh, khiến cả thể xác và tinh thần đều chấn động.Hai người này cũng không phải là những kẻ ngu.

Nghe thấy lời nói của Vương Lâm, lập tức sắc mặt trở nên khó coi, đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, cả hai cùng nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt đầy cảm kích.

Họ liền ôm quyền, nhanh chóng lui về phía sau, hóa thành hai đạo ánh sáng mà chạy đi.Khâu Tứ Bình cười gượng, trong mắt hàn quang chợt lóe lên.

Hắn không nói hai lời, liền vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái Tiểu Cổ chỉ có một mặt (Cái trống nhỏ chỉ có một mặt).

Sau khi vỗ nhẹ một cái, lập tức hai sợi tơ màu đen mà mắt thường không thể nhận ra, lao ra.Sợi tơ có tốc độ cực nhanh.

Khi sắp đuổi kịp hai người thì một đạo ánh sáng màu xanh chợt xuất hiện.

Lập tức, hai sợi tơ đen bị nhốt trong đạo ánh sáng màu xanh kia.

Đến khi ánh sáng này biến mất, hai người kia đã trốn đi mất tăm mất tích.Khâu Tứ Bình sắc mặt có chút khó coi.

Mặc dù trong lòng hận Vương Lâm thấu xương, nhưng ngoài mặt vẫn cười gượng nói:- Đạo hữu, đã lâu không gặp.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 228: Thu sủng. ( 227/2095)Vương Lâm nhìn vào mắt Tứ Bình, cười nhạt nói:- Khâu huynh!

Độc Ma Cung luôn lấp liếm bao che cho khuyết điểm của mình.

Để hai tên tử kia đi thì sau này huynh nên cẩn thận một chút.Khâu Tứ Bình cười khổ, lòng thầm nhủ.

Người con gái kia cũng không cần phải tính toán, nhưng Bệnh Đà Tử lại là đệ tử quan trọng của Độc Ma Cung.

Nếu để hai người này chạy thoát, sau này hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Sợ là hắn không thể đi vào các thành trì do Độc Ma Cung chiếm cứ được nửa bước.Nhưng lúc này rõ ràng không phải là lúc để suy xét về hai người kia.

Vương Lâm ở trước mặt mang đến cho hắn áp lực cực lớn.

Đáy lòng hắn thầm nhắc nhở chính mình phải rất thận trọng.

Thực lực của đối phương khiến hắn có cảm giác vô cùng lo sợ.-Tuy nhiên, với tốc độ của hai người Kết Đan hậu kỳ kia, bây giờ Khâu huynh đuổi theo thì không chừng còn có khả năng đuổi kịp.

- Vương Lâm ung dung nói.

Khâu Tứ Bình hít vào một hơi, ôm quyền nói:-Vương huynh, nếu có gì sai khiến thì đừng ngại nói ra.

Giao tình chúng ta tuy không sâu sắc, nhưng cũng đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, đúng không?Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trầm giọng nói:- Có bản đồ của Tu Ma Hải không?Khâu Tứ Bình giật mình, ngẫm một chút, lắc đầu nói:- Khâu mỗ không có bản đồ của Tu Ma Hải.

Tuy nhiên nếu Vương huynh muốn, có thể đi trao đổi ở phường thị của các ngôi thành chính.

Có lẽ có thể tìm được ở đó.Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn mang.

Sở dĩ hắn không giết Khâu Tứ Bình bởi vì những theo những gì hắn biết về người này thì tâm cơ của gã rất thâm sâu.

Giết gã thì dễ nhưng để nói ra sự thật thì còn khó khăn hơn nhiều.Nếu lấy sinh tử ra uy hiếp thì chỉ là hạ sách mà thôi, không có mấy khả năng nhận được lời nói thật.Đó là lí do mà Vương Lâm gặp Khẩu Tứ Bình, liền ngăn cản hắn truy sát hai tên Kết Đan tiểu bối kia, tạo cho đối phương cảm giác lo lắng.- Thật sao?

Vậy thì Khâu huynh và tại hạ cùng đi thôi.

Sau khi tới ngôi thành chính gần nhất, đổi lấy địa đồ rồi Khâu huynh lại đi tìm hai tên tiểu bối kia cũng chưa muộn.

- Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói.Khâu Tứ Bình trầm mặc một lúc, thở dài.

Hắn thầm nhủ: “Tên Vương Lâm này tâm cơ thật thâm sâu.

Mới xuất hiện, lời nói của hắn có vẻ như tùy tiện, nhưng thực ra lòng dạ thật khó lường.

Có lẽ việc để cho hai tên Kết Đan tiểu bối bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thoát đi cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Mặc dù câu nói của hắn có vẻ như vô tình nhưng lại bức bách mình, buộc phải ra tay giết hai tên tiểu bối kia.

Sau đó, hắn lại ở giữa ngăn trở.

Hết thảy những điều đó chính là nhằm buộc mình phải nói ra sự thật.

Đồng thời tu vi mà hắn tán xuất ra, cũng nhằm ám chỉ rằng nếu mình ngoan cố tới cùng, hắn sẽ không ngần ngại giết mình”.Phương pháp này còn có tác dụng hơn nhiều so với việc đưa sinh tử ra uy hiếp.

Nó dễ dàng làm cho người ta trong lòng khuất phục, mà không sinh ra tâm lý mâu thuẫn.

Khâu Tứ Bình băn khoăn, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Sau đó, hắn không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, xuất ra một khối ngọc giản, đặt lên mi tâm, cẩn thận dựa theo trí nhớ bắt đầu ghi lại.

Không lâu sau, hắn đưa ngọc giản cho Vương Lâm, nói:- Tất cả trí nhớ về những nơi thuộc Tu Ma hải mà Khâu mỗ từng đi qua đều ở trong ngọc giản này, trong đó có lẽ sẽ có chút sai sót, nhưng không đáng kể.

Vương huynh, nếu không còn việc gì khác, tại hạ xin cáo từ!Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, vẫn chưa vội kiểm tra, liền ôm quyền nói:-Đa tạ!Khâu Tứ Bình giật mình, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, do dự nói:-Ngươi không xem lại ư?Vương Lâm mỉm cười, nói:- Có cần thiết không?Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, sau đó bật cười nói:-Vương huynh!

Khâu mỗ cáo từ!

- Nói xong hắn liền ôm quyền, lùi về phía sau.

Sau khi thối lui một khoảng rất xa, ánh mắt hắn lóe lên, cao giọng nói:-Vương huynh, Khâu mỗ không thèm gian dối trong ngọc giản đó.

Vì vậy ngươi có thể yên tâm!

- Nói xong, thân mình hắn chợt lóe lên, thuấn di biến mất.Vương Lâm cầm ngọc giản ngưng thần đảo qua.

Bên trong ghi lại tương đối tỉ mỉ về Tu Ma nội hải, nhưng lại không miêu tả nhiều về Ngoại hải.

Bên trong còn bao gồm ghi chép về một số cổ truyền tống trận.Căn bản Vương Lâm cũng không tin là nó không có chút gì đó sai sót.

Tuy nhiên, hắn cũng không dự định chỉ sử dụng một bản đồ này để đi lại trong Tu Ma Hải.

Vương Lâm dự tính là nếu có thể tìm được tấm bản đồ hoàn chỉnh là tốt nhất.

Nếu không được, sẽ thu thập thêm nhiều bản đồ dạng tự tạo ra này.

Sau đó, so sánh với nhau, tự nhiên thật giả sẽ lập tức rõ ràng.Căn cứ vào sự hiểu biết của Vương Lâm về Tu Ma Hải, hắn nhớ đi về hướng bắc ước chừng mười ngày lộ trình là đến Liên Mặc thành.

Liên Mặc thành là một trong chín mươi chín tòa Đại Thành của Tu Ma nội hải.Ngoài ra, lý do Vương Lâm quyết định lựa chọn ngôi thành này cũng là vì một nguyên nhân khác.

Đó là trên ngọc giản của Khẩu Tứ Bình ghi lại rằng ba mươi vạn dặm bên ngoài Liên Mặc thành có một tòa cổ truyền thống trận bỏ hoang.Trên một đường phi hành, bất cứ yêu, linh thú lớn nhỏ mà Vương Lâm gặp phải đều chỉ trong nháy mắt liền mất đi nội đan mà tử vong.

Dọc đường đi, nếu là gặp phải thượng phẩm linh thú, Vương Lâm liền nhanh chóng bỏ chạy, không chút tiếp xúc.Bảy ngày sau, càng chạy Vương Lâm càng cảm thấy kinh hãi.

Hắn không nghĩ rằng mới chỉ vài năm không ngờ yêu thú ở Tu Ma Hải lại nhiều như thế.

Thậm chí linh cấp thượng phẩm linh thú, tương đương tu vi Hóa Thần kỳ, hắn cũng đã được thấy hai con.Cũng may hai con linh thú đó cũng chỉ sinh sống trong địa bàn của mình.

Chỉ cần không chủ động trêu chọc thì chúng cũng sẽ không ra truy kích.Dọc theo đường đi, Vương Lâm đã thu hoạch được rất nhiều.

Chỉ tính riêng nội đan đã có nhiều lắm.Tiếp đó, dưới Cổ Thần quyết chúng lập tức bị Nguyên Anh hấp thu.Một hôm, Vương Lâm đã đi tới chỗ có cổ truyền tống trận.

Ánh mắt hắn lóe lên, thân mình lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm nhìn xuống dưới một cái khe sâu dưới thung lũng.Nơi đây tĩnh lặng dị thường, thậm chí một chút hơi thở của của yêu thú cũng không có.

Thần thái của Vương Lâm hết sức ngưng trọng.

Mặc dù thần thức đảo qua, không thấy có điều gì dị thường, nhưng hắn lại có một cảm giác cổ quái.Trầm mặc một chút, tay phải điểm lên mi tâm.

Lập tức từ trán hắn bay ra một con ma đầu có hình dạng như vượn.

Đó là do Vương Lâm sử dụng hồn phách của linh viên tiến hành luyện chế thành ma đầu thứ ba.Mấy tháng cuối ở Vân Thiên tông, hắn đã có thể tuỳ tâm khống chế nó, không hề còn chút nghịch ý nào.Bản thân tu vi ma đầu chỉ có hạ phẩm linh thú, sau khi bị luyện chế thành ma đầu đã tiến thêm một bước.

Tuy không thể cắn nuốt Nguyên Anh kỳ tu sĩ, nhưng đối với Kết Đan kì tu sĩ thì lại hết sức dễ dàng.Ma đầu vừa xuất hiện lập tức gào rít mấy tiếng, rồi hóa thành một đạo ảo ảnh, nhanh chóng bay vào trong cốc.

Sau khi quét quanh một vòng, không phát hiện ra điều gì dị thường, đang định bay ra…

Đột nhiên một vách đá của khe vực vỡ ra một cái lỗ lớn, cùng với đó là một lực hút khổng lồ xuất hiện trong nháy mắt.

Chẳng qua, thân thể ma đầu vốn là một ảo ảnh mà thôi, liền loé lên một cái rồi bay đi.Vết nứt trên vách đá chậm rãi khép lại.Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, tay phải phất nhẹ.

Độc kiếm được luyện chế từ Độc Vương Đỉnh của Mạnh Đà Tử từ trong túi trữ vật xuất ra, lập tức thuấn di lao vào trong cái khe hở đang dần thu lại kia.Từng tiếng ma sát với nham thạch từ bên trong vọng ra.

Vương Lâm nhướng mày.

Ngay lúc khe nứt sắp khép lại hoàn toàn thì thần niệm hắn khẽ động, độc kiếm lập tức bay ra ngoài, xoay xung quanh Vương Lâm.

Từ trên thân kiếm vang lên những tiếng ông ông.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vách đá đã khép lại.

Sau khi trầm ngâm một chút, tay phải hắn bấm quyết, miệng niệm thần chú:- Băng diễm, hiện!Từ Nguyên Anh bên trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu lam.

Ngọn lửa này đúng là băng viêm mà sau khi hắn tu luyên Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết đến đại thành ngưng kết mà ra.

Sau khi hắn Kết Anh, băng diễm đã bị Nguyên Anh khí xâm thực, uy lực càng tăng lên.Băng diễm vừa xuất hiện, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống.

Cùng lúc đó, băng diễm cấp tốc chuyển động, bay về phía trước, nháy mắt đụng vào vách đá.

Đúng vào lúc đó, vách đá đột nhiên bắt đầu động đậy một cách kì dị, hiện lên hình một mặt người, há miệng cắn lấy băng diễm.Nhưng lúc nó chạm đến băng diễm, một tầng băng mỏng manh màu lam lập tức lan tràn quanh miệng của mặt người.

Khi vách tường bị lớp băng màu lam bao vây, khuôn mặt người đó cũng bị đông cứng, không nhúc nhích.Vương Lâm nhìn kỹ, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Đó hiển nhiên là một loại yêu thú, nhưng sinh trưởng ở bên trong nham thạch, hơn nữa không ngờ lại còn có thể hóa thành người.Trầm ngâm một chút, thân thể Vương Lâm khẽ động, theo giữa vách đá mà xuyên qua, tiến vào cái khe sâu.

Quả nhiên trong này có một tòa cổ truyền tống trận.

Chỉ có điều trên đó có nhiều chỗ bị hư hỏng, dĩ nhiên không thể sử dụng được.

Sau khi nhìn một lúc, Vương Lâm xuất ra ngọc giản ghi chép lại về truyền tống trận.Thực hiện xong việc đó, thân mình hắn chợt lóe lên. biến mất tại chỗ.

Sau khi hiện ra, hắn đã ở phía trên khe sâu.

Tay phải phất nhẹ một cái, tầng băng màu lam trên vách đá lập tức ngưng tụ lại hóa thành băng diễm, bay trở về trong tay hắn.Ngay sau đó, mặt người trên vách đá lại chuyển động, hai mắt nhìn về phía Vương Lâm, miệng phát ra những tiếng gầm chứa đầy địch ý.Càng xem Vương Lâm càng cảm thấy thú vị.

Con yêu thú này có phẩm bậc rất cao, chỉ có điều là bị cưỡng ép trở thành loại hạ phẩm linh thú có tu vi tương đương một Kết Đan kỳ tu sĩ.

Nhưng khả năng ẩn nấp trong nham thạch của linh thú này cũng rất hữu ích.

Vương Lâm biết chính mình thường xuyên bế quan, nếu trong lúc bế quan để yêu thú này thủ hộ, tất nhiên sẽ giảm được nhiều rắc rối.

Chỉ đáng tiếc một điều là con linh thú này tu vi có hạn.Tuy nhiên, Vương Lâm có rất nhiều nội đan trong túi trữ vật.

Sử dụng nội đan trợ giúp, chắc chắn tu vi của nó sẽ gia tăng không ít.

Suy nghĩ một lát, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải kết ấn, nhẹ nhàng xuất ra linh lực, lập tức hình thành một đạo pháp quyết.

Hắn quát:- Phá!Pháp quyết rời tay dừng lại ở trên vách đá.

Trong khoảnh khắc, vách núi đen phát ra những âm thanh rầm rầm, xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện.

Vết nứt càng ngày càng lớn.

Cuối cùng toàn bộ vách đá đổ sụp xuống.

Đúng lúc đó, một đạo hắc quang bên trong nhanh chóng bay ra, lao nhanh về phía bắc.Thần thức của Vương Lâm liền tập trung vào vật ấy.

Chỉ thấy bên trong hắc quang là một sinh vật kỳ quái to chừng một bàn tay, có một xúc tu thật dài và có cánh.Thoạt nhìn con thú này, người ta sẽ có cảm giác ghê sợ, dựng cả tóc gáy.

Nhất là ở cái xúc tu thật dài kia, gần như chiếm mất một nửa thân mình.

Thi thoảng lại có ánh sáng sắc lạnh lóe lên hiển nhiên là dị thường sắc bén.Vương Lâm xoa xoa cằm, từ từ đuổi theo phía sau.

Đồng thời hắn xuất ra Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ ba Linh Viên.

Cả hai cùng hướng về vật ấy mà đánh tới.Hứa Lập Quốc vừa xuất hiện liền gầm rú vài tiếng, vẻ mặt hưng phấn.

Nhưng sau khi hắn thấy rõ yêu thú cổ quái kia cũng hơi chột dạ, lòng thầm nhủ:- Có lầm hay không đây?

Sao lại có kẻ nhìn còn khó coi hơn cả lão nhị!

Hãy cứ để thằng ngốc lão Tam lên trước thử xem sao.

Nếu tên này rất yếu thì lão tử lên chém giết lấy công vậy.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 229: Văn thú (Yêu thú hình con muỗi) ( 228/2095)Linh Viên (vượn) ma đầu hoá thành một đạo tàn ảnh lao lên.

Cánh của con yêu thú đập vội, tăng tốc độ lên gấp đôi, nháy mắt đã bỏ lại Linh Viên ma đầu phía sau.Vương Lâm quan sát một cách rõ ràng.

Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện Thanh Đồng cổ kính.

Thủ ấn trên tay hắn biến đổi, lập tức trên mặt gương thoáng hiện ra một đạo ánh sáng màu xanh, chiếu vào trên người con yêu thú.Yêu thú kia lập tức rùng mình một cái.

Từ trên người nó một đám khói màu xám nhanh chóng khuếch tán.

Ánh sáng màu xanh chiếu lên người, không ngờ khi chạm đến đám khói xám kia, chớp mắt đã bị đọng lại.Đáy lòng Hứa Lập Quốc run lên, thầm nhủ tên này quả nhiên lợi hại, may mà vừa rồi chính mình không lao lên.

Hắn nhân lúc Vương Lâm không chú ý đến mình vội vàng lùi về phía sau.

Trong lòng nó hạ quyết tâm, chỉ cần Vương Lâm không ra lệnh ép buộc thì chính mình như thế nào cũng không lao lên tự tìm phiền toái.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, càng cảm thấy hứng thú với con yêu thú này.

Thủ pháp của hắn biến đổi, tay phải đánh ra một đạo linh quang lên phía trên Thanh Đồng Cổ Kính.

Mặt gương bỗng nhiên lật lên, hướng mặt sau về phía yêu thú đang bỏ chạy, tỏa ra từng luồng ánh sáng màu xanh.

Một con yêu thú giống hệt con yêu thú kia liền hiện lên trên mặt sau của gương.

Cũng chỉ trong mấy tức thời gian sau đó, con sinh vật hiện lên trong tấm gương rống lên mấy tiếng, không ngờ từ trong gương lao ra.Vừa ra ngoài, kích thước của nó lập tức trăng trưởng.

Trong nháy mắt đã tương đương với con yêu thú đang bỏ chạy kia.

Nếu đem hai con này đặt cạnh nhau thì thật khó để phân biệt được con nào thật, con nào giả.Tiếng rống của sinh vật giả đã thu hút sự chú ý của con yêu thú.

Nó đang bay nhanh lập tức chậm lại, xoay người nhìn chằm chằm vào sinh vật do Cổ Kính tạo ra.

Cái xúc tu thật lớn trên miệng nháy mắt đỏ lên, không ngờ không chạy trốn mà lại nhanh chóng quay lại, vừa bay vừa kêu lên.Rất nhanh, hai con thú đã quấn lấy nhau cùng một chỗ.

Chỉ thấy từng đám khói màu xám khuếch tán ra xung quanh.

Hai con thú đều né tránh, cùng với đó là hai cái xúc tu lớn không ngừng tìm cách đâm vào cơ thể của đối phương.Vương Lâm đứng xa xa, cẩn thận quan sát phương thức chiến đấu của hai con yêu thú.

Hiển nhiên đám khói xám là một loại thần thông của con yêu thú, còn xúc tu kia là vũ khí sắc bén của nó.Do dự một lúc, tâm niệm Vương Lâm chuyển động, tay phải điểm lên mặt của Thanh Đồng Cổ Kính.

Tốc độ của con sinh vật do Cổ Kính biến ảo thành liền chậm lại.

Con yêu thú kia lập tức chớp lấy cơ hội, thân mình nó loé lên, xúc tu sắc bén trong nháy mắt đã đâm sâu vào cơ thể sinh vật giả, sau đó hung hăng hút lấy.

Sinh vật giả kêu lên một tiếng, hoá thành một làn ánh sáng màu xanh tiêu tan.Con yêu thú ngẩn ra, nhưng nhanh chóng rống lên vài tiếng, quay người lại hung dữ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Xúc tu thật dài lại đỏ lên, chẳng qua sau khi nó do dự một chút liền không lao lên tấn công mà lại xoay người bỏ chạy.Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, quát:- Nghiệt súc, muốn chạy ư!Nói xong, tay phải hắn vung lên.

Trong tay liền xuất hiện một vật.

Đó là một cái cờ nhỏ, toàn thân đen nhánh, phát tán ra sát khí.

Đó chính là Cấm phiên chỉ có một thuộc tính.

Trước mắt, đây là pháp bảo có uy lực lớn nhất của Vương Lâm.

Mặc dù hắn cũng không dám đem nó luyện chế đến cảnh giới Tiểu thành với chín mươi chín tổ cấm chế.

Nếu không, một khi số lượng cấm chế đạt tới chín mươi chín cái sẽ dẫn Thiên Kiếp đánh xuống.

Không có màn sương mù trên Tu Ma hải ngăn cản, dưới đạo Thiên Kiếp, Cấm phiên rất có thể sẽ bị hủy.

Cho nên, hắn chỉ luyện chế Cấm phiên đến chín mươi tám tổ cấm chế liền ngừng lại.Yêu thú kia dĩ nhiên thông linh.

Sau khi thấy hắc kỳ xuất hiện, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoảng.

Nó vỗ hai cánh một cách điên cuồng, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần, gần như hoá thành một đạo thiểm điện bỏ chạy.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nắm Cấm phiên trong tay phải.

Lập tức lá cờ không gió vẫn tự động tung bay.

Trong nháy mắt, từ trong cấm phiên phát ra một đạo cấm khí, giống như sao băng trên bầu trời, ầm ầm giáng xuống.Gần như chỉ trong chớp mắt, nó đã đuổi theo yêu thú kia.

Ánh mắt của con yêu thú đã từ sợ hãi chuyển thành kinh hoàng, từ trên người không ngừng tỏa ra đám khói màu xám.

Chẳng qua, đám khói màu xám này đối với công kích của Cấm phiên quá bé nhỏ, không đáng kể.

Công kích của cấm phiên không hề bị cản trở, đánh lên người con thú.Thân thể con yêu thú lập tức run lên, từ giữa không trung rơi xuống.

Vương Lâm giơ tay chộp một cái.

Con thú liền rơi vào trong tay hắn.Vừa rồi Vương Lâm đã giảm uy lực của cấm phiên xuống mức rất thấp, chỉ dùng có hai thành mà thôi.

Nhưng hắn vẫn xem thường uy lực của cấm chế một thuộc tính.

Chỉ gần hai thành mà đã có thể tương đương với Kết Đan hậu kỳ tu sĩ.

Khiến cho con yêu thú lập tức thụ thương.Yêu thú rơi vào trong tay Vương Lâm, trên thân đã bị thương nhiều chỗ, chảy ra một dòng máu màu tím.

Thậm chí xúc tu của nó cũng xuất hiện những vết rách, hai mắt ảm đạm, hiển nhiên đã hấp hối sắp chết.Thần sắc Vương Lâm vẫn hết sức bình tĩnh.

Hắn bấm vào đầu ngón tay, bắn ra một giọt máu tươi vào hai mắt của con thú.

Ngay sau đó, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra mấy viên đan dược của Vân Thiên tông, cho con thú này ăn.Sau khi yêu thú ăn đan dược, thân mình nó lập tức run lên, loé ra từng làn khói màu xám.

Dần dần miệng các vết thương nhanh chóng khép lại, vết rách trên xúc tu cũng dần biến mất, không lâu sau đã khôi phục bình thường.

Hai cánh của nó chấn động, từ trong tay Vương Lâm bay lên.

Sau khi bay xung quanh hắn mấy vòng, nó bất đắc dĩ kêu vang vài tiếng.Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên nội đan.

Vừa thấy viên nội đan, hai mắt con thú lập tức sáng ngời, xúc tu thật lớn đột nhiên khẽ động, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào trong viên nội đan.

Viên nội đan nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Thân thể con thú này khẽ động, to lên thêm một chút.Vương Lâm xoa xoa cằm, nhìn con thú.

Chợt hắn lấy hết nội đan từ bên trong túi trữ vật ra, lần lượt ném cho nó.Ánh mắt của con thú trở nên điên cuồng.

Mỗi khi hấp thu một viên nội đan, thân thể nó lại lớn hơn một vòng.

Nếu là ăn vào một viên nội đan của trung phẩm linh thú thì thân thể nó lại lớn hơn gấp đôi.Sau khi liên tục ăn hơn mười viên nội đan, thân thể nó dĩ nhiên đã to như một con bê.

Lúc này có thể thấy được rất nhiều sợi lông tơ nhỏ trên thân của nó.

Hai cánh thật lớn lại dài hơn chừng một trượng, khi vỗ lên đã tạo ra từng cơn gió mạnh.Nhất là cái xúc tu của nó ngày càng dài ra và sắc bén làm cho người ta phải sợ hãi.

Dù là Vương Lâm cũng cảm thấy có chút dựng cả tóc gáy.Vương Lâm có thể xác định, dọc đường đi hắn cũng chưa gặp được yêu thú nào đến bực này.Khi thân thể nó còn nhỏ thì đám khói màu xám chính là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó.

Nhưng hiện tại nó đã lớn hơn nhiều.

Vương Lâm nhìn kỹ thì mới biết cái xúc tu sắc bén kia mới chân chính là vũ khí của nó.Khoé miệng khẽ động, thân mình Vương Lâm nhảy lên trên lưng con thú.

Sau khi, hắn phát ra một đạo thần niệm, cánh của nó chợt vỗ nhẹ một cái.

Thân hình nó liền hoá thành một tia chớp, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất không thấy.Vương Lâm cảm giác được từng làn gió đập mạnh vào mặt.

Hiển nhiên sau khi ăn nội đan, thì tốc độ của nó cũng gia tăng một cách mạnh mẽ.Trước đây Vương Lâm vẫn có chút hâm mộ con thuyền của Khâu Tứ Bình.

Tuy nói hắn có thể lấy xác tiểu thú tạo thành cơn lốc nhưng tốc độ cũng không thể so với tốc độ của chiếc thuyền được.Nhưng hiện tại, có con yêu thú này, tốc độ của nó đã vượt xa con thuyền của Khâu Tứ Bình.

Thậm chí so với Vương Lâm phi hành cũng đã tương đương.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 230: Sát nhân đoạt lệnh. (1+2) ( 229/2095)Vương Lâm đạp trên thân con thú, bay nhanh như tia chớp.

Trên đường đi nếu là gặp phải con yêu thú thượng phẩm nào thì đều bị con thú này dùng xúc tu đâm vào trong cơ thể hút lấy nội đan.Vừa phi hành, Vương Lâm vừa suy nghĩ.

Hắn lục lại toàn bộ trí nhớ, cuối cùng trong ký ức của Cổ Thần hắn tìm được một loại yêu thú cường hãn tên là Văn thú (muỗi).

Tuy hai loại này có kích thước và thực lực khác nhau xa nhưng có một điểm tương tự đáng kinh ngạc chính là một cái xúc tu thật dài trên miệng.Trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, hắn chỉ gặp qua Văn thú có một lần, đó là ở trong một tinh hệ hoang vắng, gần như không có tu sỹ tồn tại.

Trên tinh hệ đó bị làn khí màu xám bao phủ.Cũng vì tìm kiếm tài liệu để luyện khí nên Đồ Ti mới đi qua mấy tinh hệ.

Khi hắn đi đến nơi đó.

Khắp tinh hệ hoang vắng không bóng người đó, dù cường đại như Cổ Thần nhưng cũng suýt tí nữa mất mạng.Nguyên nhân chính là loài Văn thú có xúc tu thật dài này.

Mới ban đầu, chỉ có một con này với tu vi tương đương thượng phẩm Hoang thú, nên hắn có thể tiêu diệt dễ dàng.

Chỉ có điều càng tiến sâu vào trong tinh hệ, số lượng loài thú này càng ngày càng nhiều, cuối cùng số lượng không thể đếm xuể.Loài thú này nếu chỉ một con thì rất đơn giản, nhưng nếu số lượng nhiều thì dường như chúng có được một sự liên hệ thần bí, làm cho thực lực cũng tăng lên gấp bội.

Do đó, Cổ Thần đối phó ngày càng chật vật, cuối cùng đành phải chạy khỏi tinh hệ đó.

Sau khi suy nghĩ một thời gian, hắn cũng không quay trở lại.Bởi vì ngay khi hắn chạy đi, mới phát hiện ra rằng từ vô số tinh cầu ở trong tinh hệ trong nháy mắt lại bay ra cơ man nào là Văn thú.

Số lượng của chúng khiến cho da đầu Đồ Ti cũng run lên.Vương Lâm nhìn con thú dưới chân mình.

Sau khi quan sát kỹ càng cái xúc tu trên miệng nó, hắn thầm nhủ con thú này cho dù không phải loài Văn thú kia thì cũng nhất định có chút quan hệ sâu xa.

Nếu không khó có thể có được cùng một loại xúc tu như thế.Mang theo ý nghĩ như thế, dọc đường đi, Vương Lâm rất ít khi ra tay.

Mặc dù có mấy lần nó gặp được cường địch, suýt mất mạng nhưng ánh măt Vương Lâm vẫn lạnh lẽo bàng quan.

Chỉ khi gặp phải nguy cơ sinh tử thì hắn mới ra tay trợ giúp.Do đó, lộ trình có chút chậm lại nhưng tính công kích của Văn thú cũng không ngừng tăng cao.Tám ngày sau, Vương Lâm đạp trên thân con thú mà phi hành, rốt cục đã đi đến Liên Mặc Thành.Quy mô Liên Mặc Thành cũng khá lớn.

Trong thành chỗ nào cũng có lầu các lớn nhỏ, lại chủ yếu là giới tu sĩ.

Đặc biệt ở xung quanh vài toà Truyền tống trận trong thành, tu sĩ đi lại nối liền không dứt.Phải biết rằng hiện tại ở Tu Ma hải, yêu thú rất nhiều.

Chỉ có những tu sĩ với tu vi nhất định mới dám đi lại ở những vùng hoang dã bên ngoài.

Tuy nhiên, bọn họ cũng phải tụ tập thành các tiểu đội ngũ năm ba người.Đại bộ phận tu sĩ đều lựa chọn tiêu phí một chút linh thạch, đi lại bằng Truyền tống trận.

Như thế cũng có thể đảm bảo được an toàn tối thiểu.Khi Vương Lâm đạp trên Văn thú từ xa xa bay đến, một vài tu sĩ phụ trách canh gác trên tường thành đều há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào con Văn thú có thể làm người ta dựng cả tóc gáy kia, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.Vương Lâm vẫn đạp trên Văn thú, không chút dừng lại, bay thẳng vào trong thành.

Ngay khi hắn vừa vào thành, từ bên trong xuất hiện ba đạo thần thức, quét qua người Vương Lâm.Vương Lâm nhướn mày, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đã ở trong thành.

Còn con Văn thú đã bị hắn thu vào túi trữ vật chuyên môn dùng cho những yêu thú còn sống.

Về phần tu vi, hắn cố ý che dấu, biến thành một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Với thần thức cường đại của hắn, trừ phi đối phương đạt đến trình độ Hoá Thần kỳ nếu không cũng không thể nhìn thấu được.Thân hình hắn vừa biến mất, giữa không trung đột nhiên xuất hiện ba người.

Diện mạo ba người này gần như giống nhau hoàn toàn, chỉ khác nhau ở màu sắc quần áo phân thành đen, đỏ, trắng mà thôi.Lão giả mặc đồ đen ngưng trọng, sau khi cần thận liếc nhìn bốn phía, trầm giọng nói:- Vị Nguyên Anh kỳ đạo hữu này hiển nhiên là không muốn hiện thân.

Thôi!

Chỉ cần hắn ở Liên Mặc Thành không tạo ra sự tình gì thì chúng ta cũng không cần phải tìm hắn gây thêm phiền toái.Hai người còn lại cũng nhìn nhau, rồi thân hình chợt loé, biến mất tại chỗ.Bọn họ lại không biết, thần thức của Vương Lâm từ đầu tới giờ vẫn tập trung trên ba người.

Đợi đến khi bọn họ biến mất, hắn mới thu lại thần thức, lững thững bước đi ở trong Liên Mặc Thành.Phần đông cửa hàng bên trong thành Vương Lâm đều đi qua một vòng, khi đi khi dừng, mãi vẫn chưa tìm ra chỗ nào có bán địa đồ của Tu Ma hải.

Không lâu sau, Vương Lâm đột nhiên dừng chân, khoé miệng lộ ra nét cười mỉm.

Trước mặt hắn là một toà lầu cao ba tầng, trên mặt viết ba chữ rất lớn: Luyện khí các.Lão nhân cưỡi thao thú năm đó, hiện tại trong ký ức của Vương Lâm vẫn còn như mới.

Nhiều năm đã trôi qua, có lẽ lão nhân kia đã tìm được con tiểu thú mà rời khỏi cấm chế của mình.Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, không có tiến vào nơi này mà trực tiếp đi qua.

Đối với lão nhân cưỡi thao thú kia, Vương Lâm tự tin với tu vi hiện tại của mình dù không địch nổi nhưng khả năng tự bảo chạy trốn thì có thừa.

Chứ không như năm đó, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.Khi đang hành tẩu thì bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm loé lên, hắn nhìn chằm chằm vào ngõ nhỏ phía trước.

Tại một cửa hàng ngọc giản, bảng hiệu trên cửa có một đạo dấu vết linh lực nhàn nhạt.Dấu vết linh lực đó cực nhạt, chỉ sau khi tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có thể cảm ứng được.

Nếu tu vi dưới Nguyên Anh hậu kỳ thì nhìn không ra điểm gì dị thường.Lấy kinh nghiệm của Vương Lâm ở Tu Ma hải, hắn đã nghe nói qua ở bên trong một số thành chính ngoại trừ những phường thị dành cho tất cả các tu sĩ thì còn tồn tại một loại được gọi là “bí thị”.Bí thị thường hạn chế tu vi của người giao dịch.

Chỉ khi đạt đến trình độ nhất định mới có thể tiến vào.Vương Lâm nhìn kỹ, đang định cất bước tiến vào, đột nhiên thần sắc khẽ động.

Chỉ thấy một thiếu niên từ phía trước chạy đến.

Thiếu niên này mi thanh mục tú, nhưng thần sắc có chút hoảng hốt, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau.

Phía sau hắn, một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hung ác đang đuổi theo.

Chỉ vài bước đã đuổi kịp, đưa tay nắm lấy bả vai thiếu niên.

Thiếu niên vội vàng cúi xuống, suýt nữa đưa đầu đụng vào người Vương Lâm.Thân mình Vương Lâm chợt loé lên, lách sang bên cạnh.Thiếu niên kia lảo đảo vài bước, té nhào trên mặt đất.

Từ trên ngực hắn văng ra một viên ngọc màu tím.

Viên ngọc to chừng một nắm tay, thoạt nhìn nó sáng long lanh, trong suốt.Trên mặt thiếu niên lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng vơ lấy viên ngọc màu tím, nắm chặt trong tay.Lúc này, người đàn ông trung niên kia đã đến gần.

Vị trí của Vương Lâm đang đứng chắn ngay đường hắn.

Người đó liền vung tay lên, hất về phía Vương Lâm.Vương Lâm nhướng mày, lui về phía sau một bước, tránh được cánh tay của đối phương vung tới.Ánh mắt của người đàn ông trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn hung tợn nói:- Dám chặn đường của ông nội ngươi à?!

Cút cho ta!Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh, liếc nhìn hắn một cái.

Tu vi của người này chẳng qua mới chỉ miễn cưỡng đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, linh lực trong cơ thể pha tạp, không thuần nhất.

Hiển nhiên là do ăn dược vật mà tăng lên.Người đàn ông trung niên này thấy Vương Lâm không nói lời nào, hừ nhẹ một tiếng, xoay người nhìn chòng chọc vào thiếu niên đang nắm chặt viên ngọc màu tím, âm thanh độc ác nói:- Thằng nhóc!

Ngươi ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám trộm ngọc của ông nội ngươi!Thân mình thiếu niên run lên, nét sợ hãi hiện lên trong mắt nhưng vẫn cố nói:- Ngươi nói láo.

Đây là vật gia truyền của nhà ta!Người đàn ông trung niên cười sằng sặc, tiến lên một bước liền đá văng thiếu niên, tay phải nhẹ nhàng chộp lấy khối ngọc màu tím, khinh miệt nói:- Lão tử đã để ý tới nó, ngươi có khả năng làm được gì nào?

Lão tử không phải đoạt mà là mua.

Khặc!

Cầm lấy!

- Nói xong, hắn ném ra một khối hạ phẩm linh thạch xuống đất.Bị một cước của người đàn ông trung niên, thiếu niên này cả người chật vật ngã trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Đôi mắt oán hận, nhìn chằm chằm vào đối phương.Lúc này, một số người đi đường qua lại đều ghé mắt nhìn.

Nhưng khi thấy rõ người đàn ông trung niên kia thì không khỏi biến sắc, lập tức cúi đầu làm bộ như không thấy, vội vàng rời đi.Vương Lâm nhìn thoáng qua, liền không để ý tới nữa.

Hắn xoay người đi về phía cửa hàng có dấu vết Nguyên Anh kia bước đến.

Viên ngọc màu tím của thiếu niên, Vương Lâm nhận ra chỉ là một loại tài liệu để luyện khí mà thôi.

Nó tên là Tử Tinh thạch.Viên ngọc cũng không thực sự phải là ngọc, giá trị của nó khá cao.

Một viên lớn chừng nắm tay ít nhất cũng bán được trên một trăm khối trung phẩm linh thạch.Về phần mấy câu nói bẩn thỉu của người đàn ông trung niên, nếu là trước đây, với tính cách của Vương Lâm tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Chẳng qua, theo tu vi tăng cao, với đám tiểu nhân vật đó, Vương Lâm thật sự cũng không có hứng thú trừng trị.Chỉ có điều, mặc dù hắn không muốn tìm đối phương gây phiền toái, nhưng người đàn ông trung niên kia lại không khoan nhượng bỏ qua.

Sau khi cướp được viên Tử Tinh thạch kia, hắn có chút tự đắc, dáng vẻ vốn bệ vệ càng thêm kiêu ngạo.

Khi nhìn thấy Vương Lâm xoay người bỏ đi liền không nhịn được, quát:- Ngươi đứng lại cho lão tử!

Vừa rồi lão tử cho ngươi lăn chứ không cho ngươi đi!Nói xong, hắn bước nhanh tới, tay phải hướng tới đầu của Vương Lâm chụp xuống.Vương Lâm khẽ nhấc chân, xoay người liếc mắt nhìn người này một cái.

Người đàn ông trung niên này lập tức hết hồn, bàn tay lập tức ngừng lại, trên trán lập tức đổ một loạt mồ hôi lạnh.- Cút!

- Thanh âm của Vương Lâm hết sức bình thản.

Nói xong, hắn lại xoay người đi về phía cửa hàng.---o0o---Lúc này, từ bên ngoài cửa hàng xuất hiện một lão nhân.

Trên mặt lão nhân đầy nếp nhăn, hai con mắt lờ đờ liếc nhìn Vương Lâm một cái, không thèm lưu ý mà cầm khăn lau lau chà chà bảng hiệu.Người đàn ông trung niên sắc mặt hết xanh lại trắng, nhìn quanh bốn phía.

Thấy rất nhiều người đi lại đều nhìn về phía này, không nhịn được cắn răng một cái, vỗ túi trữ vật.

Lập tức một thanh phi kiếm bay ra.

Hắn chỉ về phía Vương Lâm quát:- Tới!Thanh phi kiếm kia có tốc độ nhanh như tia chớp.

Hơn nữa khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm cũng không xa, gần như là trong nháy mắt đã bay tới bên cạnh Vương Lâm.

Chẳng qua, phi kiếm chưa kịp chạm vào người Vương Lâm đã nghe rắc một tiếng, quỷ dị gãy thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.Vương Lâm xoay người.

Lúc này đây, hắn thật sự đã động sát khí.

Tay phải vung lên, một đạo tàn ảnh cấm chế lập tức rời tay phóng đi, ấn vào trên trán của đối phương.Thân mình người kia run lên, kêu thảm một tiếng.

Sau đó cả người hắn lập tức hoá thành một vũng máu loãng, chỉ còn lại một cái túi trữ vật và viên ngọc màu tím hắn chưa kịp thu vào, vẫn đang nằm ở giữa vũng máu.Thiếu niên bên cạnh ánh mắt trở nên cứng ngắc, nhìn viên ngọc chằm chằm.

Hắn cắn răng, lao ra nhặt khối ngọc cho vào trong ngực, cẩn thận nhìn Vương Lâm một cái rồi vội vàng chạy đi.Những người đi đường xung quanh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, không nói hai lời đều bước nhanh tránh xa khỏi nơi này.

Ngay cả lão nhân trong cửa hàng kia cũng không khỏi nhướng mày.

Thấy Vương Lâm bình tĩnh đi đến nơi này vội bước lên ngăn lại, nói:- Bản điếm không mở cửa đón khách.

Mời đạo hữu rời đi cho.Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, chỉ tay vào dấu ấn Nguyên Anh trên bảng hiệu, chậm rãi nói:- Nếu không buôn bán, dấu ấn này là vật gì?Thần thái của lão nhân kia ngẩn ra, lập tức trở nên cung kính, vội vàng nói:- Tiền bối đừng trách.

Mời vào bên trong chúng ta nói chuyện.Sau khi tiến vào cửa hàng, vẻ mặt lão nhân có chút lúng túng, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, lão thở dài, cung kính nói:- Tiền bối, đây là một trong các Bí thị của Liên Mặc Thành.

Nhưng phải ba ngày sau mới mở ra.

Vãn bối khuyên ngài không nên chờ đợi mà hãy lập tức rời khỏi đây thì tốt hơn.Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, ngồi ngay ngắn một bên, bình tĩnh hỏi:- Người ta vừa giết có bối cảnh rất sâu sao?Lão nhân có chút lúng túng, hơi do dự, gật gật đầu không nói gì nữa.Đúng lúc này, đột nhiên từ phía Đông của ngôi thành có một đạo thần thức cường hãn quét tới.

Sau khi quét qua một vòng trong thành, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:- Tên ác nhân nào giết đệ tử của ta, lăn ngay ra đây!Sắc mặt lão nhân trong cửa hàng đại biến, ánh mắt nhìn Vương Lâm với vẻ cầu khẩn, cười khổ nói:- Tiền bối, ngài hãy thương tiếc cho lão nhi.

Mời ngài mau đi cho.

Người nọ nếu trách tội xuống thì quả thực lão nhi không thể đảm đương nổi.

Mặt khác, tất cả Nguyên Anh Bí thị lệnh bài đều đã phát hết không còn cái nào nữa.

Dù ba ngày sau tiền bối có quay lại cũng không được phép tiến vào đâu.Vương Lâm đứng lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi:- Người vừa truyền ra thần niệm có lệnh bài phải không?Lão nhân kia ngẩn người, theo bản năng gật đầu.

Nhưng lập tức sắc mặt hắn đại biến.

Bởi khi nhìn lại thì Vương Lâm đã biến.Bên trên Liên Mặc Thành, một đại hán đầu bóng lưỡng với một con mãng xà thô to quấn quanh người đang đứng sừng sững giữa không trung.

Người này mày rậm mắt to, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt âm trầm.Trên người hắn có một loạt túi trữ vật lớn bé khác nhau.

Từ bên trong mỗi cái đều tỏa ra từng luông linh khí dao động.Người này là một trong đám Nguyên Anh hộ pháp của Liên Mặc Thành.

Nguyên bản hắn đang bế quan nhưng cảm ứng được hồn huyết của đệ tử mình tiêu tán, hiển nhiên là đã bị người ta giết chết.

Vì thế mà hắn giận dữ rời khỏi nơi bế quan, định khởi binh hỏi tội.Vì phòng ngừa đối phương chạy trốn, hắn thậm chí còn phái người vây kín toàn bộ Liên Mặc Thành lại.

Hơn nữa, qua miêu tả của một số người chứng kiến đệ tử hắn bị giết, hắn đã biết diện mạo của hung thủ.

Lúc này đây, hắn sử dụng thần thức Nguyên Anh kỳ của mình bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi Liên Mặc Thành.Chỉ là càng tìm kiếm trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.

Hắn đã dò xét cả Liên Mặc Thành mấy lần nhưng người kia giống như đã bị chưng cất hoá hơi, mất tăm mất tích.Thậm chí cửa hàng bí thị kia cũng bị thần thức của hắn dò xét nhưng thuỷ chung vẫn không phát hiện được sự tồn tại của người kia.Vì thế lúc này hắn mới giận dữ truyền ra thần niệm.

Hắn vốn nghĩ rằng người kia đã sử dụng một bí pháp nào đó để chạy trốn.

Do đó hắn truyền ra thần niệm chỉ là để hả giận mà thôi.Nhưng khiến hắn không ngờ tới là ngay khi thần niệm vừa mới phát ra thì ở khoảng cách mười trượng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên.

Người này có mái tóc bạc trắng, nét mặt cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn giống với miêu tả của mấy người qua đường kia.Đồng tử của đại hán đầu bóng lưỡng kia co lại, lùi về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Lửa giận trong lòng hắn gần như ập tức biến mất.

Tướng mạo của hắn tuy có vẻ thô lỗ nhưng nội tâm cũng rất cẩn thận, nếu không cũng không thể tu luyện đến tu vi và địa vị như hiện tại.Thanh niên trước mặt không ngờ lại thuấn di mà đến, hơn nữa thần thức của hắn dò xét hồi lâu mà cũng không tìm được đối phương.

Gộp hai điều này lại với nhau thì chỉ có một lời giải thích rằng người này chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn cao hơn.Sau khi Vương Lâm hiện ra, không nói một lời, trực tiếp vỗ túi trữ vật.

Cấm phiên lập tức xuất hiện trong tay.

Hàn mang trong mắt hắn chợt loé ra, thấp giọng quát:- Tán!Lập tức Cấm phiên di động, hoá thành một đám mây đen điên cuồng tỏa ra bốn phía.

Gần như chỉ trong chớp mắt toàn bộ Liên Mặc Thành đã bị bao phủ bên trong.

Bầu trời lập tức trở nên u ám.Đại hán đầu bóng lưỡng biến sắc, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Không chút do dự, hắn liên tục mở các túi trữ vật trên người ra.

Lần lượt các loại phi trùng có hình thái khác nhau xuất hiện, tạo thành một đám mấy, bao bọc thân hình hắn vào phía trong.Cùng lúc đó, hắn vội vàng thốt lên:- Đạo hữu, việc này chỉ là hiểu lầm…Vương Lâm không đợi hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng.

Tay phải điểm vào Cấm phiên, lập tức nó phát ra tiếng động.

Chín đạo cấm khí như những con Hắc Long chợt từ trong lá cờ lao ra, rít lên xông tới.Cùng lúc đó, Vương Lâm vỗ túi trữ vật.

Thanh Đồng Cổ Kính liền xuất hiện trong tay hắn.

Sau khi bị hắn tế xuất, Cổ Kính phát ra từng luồng ánh sáng màu xanh.Lực phá hoại của cấm khí kia rất mạnh.

Chín con Hắc Long ctừ các phương hướng khác nhau ầm ầm lao xuống.

Nháy mắt, đám phi trùng bao bọc lấy người đàn ông kia đã tiêu tan không còn.Nội tâm người đàn ông càng thêm kinh hãi, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của mình mà ở dưới pháp bảo cổ quái của đối phương không ngờ còn có cảm giác hít thở không thông.

Uy lực của pháp bảo này khiến hắn sợ hãi khiếp vía.Không chút nghĩ ngợi, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết.

Thân hình liền hoá thành một đạo huyết ảnh, bay nhanh ra ngoài.Trong lòng biết rằng, dưới làn mây đen do pháp bảo của đối phương tạo ra, hắn không có chút cơ hội thủ thắng nào.

Lúc này chỉ có thể lao ra khỏi tấm màn đen, rồi mới có thể tiếp tục phân thắng bại.Mắt thấy ngay sắp khi lao ra khỏi tấm màn đen, sắc mặt người đó lộ ra chút vui mừng.

Nhưng từ trong Cấm phiên lại lao ra chín đạo cấm khí.

Chúng giống như tạo ra một lồng giam, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ gắn kết lại.Cùng lúc đó, Vương Lâm đã sớm dự đoán được đối phương sẽ có hành động như thế.

Chỉ thấy Thanh Đồng Cổ Kính hắn tế xuất ra đang ở trên đỉnh đầu chợt loé lên.

Luồng ánh sáng màu xanh lập tức chiếu đến trên người này.

Huyết ảnh của hắn ta đang phi hành không tự chủ được liền dừng một chút.

Nhưng chỉ một chút đó, chín đạo cấm chế lập tức ầm ầm lao xuống, đánh trúng vào hắn.Ngay vào thời khắc nguy cơ, đại hán này há mồm phun ra một thanh tam xoa kích.

Sau khi nắm trong tay, sắc mặt hắn dữ tợn, quét ngang một vòng.

Trong nháy mắt chín đạo cấm khí liền lần lượt tiêu tan.Chỉ là thân ảnh hắn không khỏi chậm lại một chút.

Tuy có thể chạy ra khỏi ánh sáng màu xanh nhưng toàn bộ thân mình lại liên tục tỏa ra những làn khói nhẹ, thần thái cực kỳ uể oải.Gần như trong nháy mắt khi lao ra khỏi ánh sáng màu xanh, hắn liền phun ra một ngụm tiên huyết.

Nguyên Anh kinh hoàng chui ra từ đỉnh đầu, nhanh chóng bỏ chạy.

Chỉ thấy trước ngực thân thể hắn có một thanh phi kiếm quái dị màu đen bám đầy máu tươi chui ra.Vương Lâm đứng cách đó một đoạn nhếch mép cười lạnh.

Tay phải vẫy nhẹ, phi kiếm màu đen lập tức biến mất, xuất hiện trước người hắn, đứng yên bất động.Tất cả những chuyện này phát sinh cực nhanh.

Từ đầu cho đến lúc Nguyên Anh ly thể chẳng qua chỉ mấy mới mấy tức trôi qua mà thôi.

Mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trong Liên Mặc Thành vẫn chú ý đến trận chiến này đều biến sắc.

Trong đó, ba lão giả Nguyên Anh hộ pháp lập tức thuấn di đi ra.

Nhưng bọn họ cũng không dám tiến vào trong tấm màn đen mà ở bên ngoài, chuẩn bị hỗ trợ Nguyên Anh của đại hán kia một phen.Nguyên Anh của đại hán kia kinh hoảng tăng tốc mà chạy.

Khi hắn thấy được ba vị đồng liêu thân thiết thì chỉ muốn lao đến bên cạnh họ.

Hắn tin tưởng rằng chính mình lúc này đã có thể thoát được một kiếp.

Không ngờ bản thân hắn lại gặp phải một sát tinh như thế.

Cơ bản đối phương không nói một câu, vừa gặp mặt đã hạ sát thủ.

Hắn cũng quên mất chủ ý ban đầu của mình vốn là giết chết đối phương báo thù cho đồ đệ.

Nhưng khi nhìn ra tu vi Nguyên Anh kỳ của đối phương, hắn mới có chút dè dặt.Chẳng qua, nếu Vương Lâm không phải là Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì hắn đã ra tay giết chết rồi.Mắt thấy cũng sắp xông ra khỏi tấm màn đen, Nguyên Anh của đại hán cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

Nhưng vào lúc này, nét mặt ba vị đồng liêu thân thiết đều hiện lên một sự kinh hãi, hướng về phía hắn lao đến.Đại hán kia ngẩn người.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được từ bốn phía đột nhiên nổi lên những trận cuồng phong.

Theo bản năng hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con yêu vật khủng bố to như con bê con, bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của hắn.

Quanh người nó có từng cơn cuồng phong xoay quanh.

Đáng chú ý nhất trên người yêu vật này chính là một cái xúc tu cực sắc bén trên miệng.Lúc này, từ Cấm phiên thoáng hiện lên chín mươi tám đạo cấm chế ngăn cản trước mặt ba vị Nguyên Anh đang lao đến kia.Thân ảnh ba người không khỏi chậm lại một chút.

Cấm khí màu đen kia đến nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Gần như chỉ trong chớp mắt đã tiêu tan, hiện ra trước mắt ba người một cảnh tượng mà cả đời này cũng khó có thể quên được.Chỉ thấy xúc tu khủng bố của sinh vật kia đâm thật sâu vào đỉnh đầu Nguyên Anh của tên đại hán.

Dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, Nguyên Anh của đại hán run rẩy, dần thu nhỏ.

Cuối cùng toàn bộ Nguyên Anh đã bị yêu vật dữ tợn kia cắn nuốt sạch sẽ.Nguyên bản thân thể của yêu vật màu xanh đen, liền từ từ hiện lên một ánh màu vàng.

Ánh mắt nó lạnh như băng nhìn về phía ba người một cái.

Sau đó hai cánh vỗ lên, nhanh như sấm giật biến mất tại chỗ, xuất hiện bên cạnh Vương Lâm đang đứng xa xa.Tay phải Vương Lâm thu hồi Cấm phiên và Cổ Kính.

Túi trữ vật và thanh tam xoa kích của đại hán kia cũng đều dừng lại ở trong tay hắn.Sau khi dụng thần thức đảo qua, Vương Lâm xuất từ trong túi trữ vật ra một khối lệnh bài.

Mặt trên của lệnh bài có một chữ “Bí” màu đen.

Sau khi lấy lệnh bài ra, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba người kia rồi không nói hai lời, thân mình chợt loé lên, biến mất.Diễn biến của trận chiến, phần đông người trong Liên Mặc Thành đều quan khán.Trong đó có cả một số Nguyên Anh kỳ tu sĩ cố ý đến đây tham gia Bí thị.

Thấy được Vương Lâm chém giết đại hán kia một cách gọn gàng đã để lại cho bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc.

Nhất là pháp bảo Cấm phiên cùng với yêu thú cuối cùng cắn nuốt Nguyên Anh kia.

Lấy kiến thức rộng rãi của bọn chúng cũng không nhìn ra con yêu thú này thuộc loại nào.Mặc dù ba lão nhân kia cùng với đại hán đều là hộ pháp nhưng sau một hồi trầm mặc cũng không dám tiến lên tranh luận phải trái với Vương Lâm.

Dù sao ở Tu Ma nội hải thì thực lực quyết định tất cả mọi việc.

Việc này cuối cùng định đoạt như thế nào cũng cần ba người bọn họ cấp báo lên Thành Chủ Liên Mặc Thành.Chẳng qua Thành Chủ Liên Mặc Thành hàng năm đều bế quan, chỉ khi có việc trọng đại mới có thể xuất hiện.

Dù sao lấy tu vi của thanh niên tóc trắng kia chỉ sợ là so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cũng không chút thua kém.Ba người liếc mắt với nhau, đều than thầm một tiếng, lắc mình rời đi.Khi Vương Lâm hiện thân thì đã lại đứng ở trong cửa hàng Bí thị.

Hắn ném lệnh bài cho vị lão nhân đang ngơ ngác, bình tĩnh nói:- Hiện tại đã có lệnh bài rồi!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 231: Vị trí Triệu quốc. (1+2) ( 230/2095)Vương Lâm vào một cái khách sạn của Liên Mặc thành ở đó ba ngày.

Trong ba ngày đó, liên tục có người đến bái phỏng.

Vương Lâm thay đổi thái độ một chút, tiếp đãi toàn bộ.

Vì thế mà hắn cũng biết được rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.Phần lớn tu sĩ Nguyên Anh ở đây không phải là người trong thành.

Bọn họ tới đây để tham giá bí thị.

Sau khi Vương Lâm đánh một trận với đại hán đầu bóng lưỡng liền khiến cho mấy người này nảy sinh kính ý.

Phải biết rằng trong tu chân giới luôn lấy thực lực để nói chuyện.

Sau khi Vương Lâm nhẹ nhàng giết chết đại hán đầu trọc lập tức khiến cho bọn họ chấn động vì thế mà liên tục tới bái phỏng.Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã hết.

Cuối cùng thì cũng tới ngày bí thị mở cửa.

Sáng sớm hôm nay có một vị tu sĩ Kết Đan kỳ tới khách sạn, cung kính đưa cho Vương Lâm một cái Bí thị thiếp.

Sau đó, tự mình dẫn đường đưa hắn tới ngoài cửa hàng.Lão nhân trong của hàng, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt liền hết sức cung kính, cẩn thận tiếp đón hắn vào trong.

Sau khi vào tới sân trong, hắn đánh một đạo pháp quyết lên vách tường.

Nhất thời, trên bức vách hiện liên một gợn sóng.Sau khi làm xong, hắn xuất từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo, cung kính đưa cho Vương Lâm.Vương Lâm vẫn đứng tại chỗ.

Hắn dụng thần thức đảo qua bên trong.

Lập tức, hắn có thể thấy được bên trong vòng sóng là một thế giới khác.

Ở nơi đó có một ngôi lầu vô cùng tinh xảo.

Trên ngôi lầu đó có bảy, tám vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng đều mặc một loại quần áo.

Bọn họ hoặc là đang ngồi tĩnh tọa, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện với nhau.Sau khi thần thức Vương Lâm đảo qua, ngoại trừ một vị trung niên văn sĩ đang nhắm mắt liền mở mắt ra, nhưng người khác vẫn ngồi im.

Mà cũng chỉ duy nhất người này là không mặc bộ quần áo kia.Sắc mặt trung niên văn sĩ vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại có một chút kinh ngạc.Trống ngực Vương Lâm cũng đập mạnh mấy cái.

Vừa rồi, khi thần thức của hắn đảo qua liền phát hiện trong đám tu sĩ chỉ có vị tu sĩ này bề ngoài thì là sơ kỳ nhưng trên thực tế tu vi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong.

Khoảng cách tới Hóa Thần kỳ cũng chỉ còn một bước.

Mà người này không biết tu luyện pháp thuật gì mà thần thức có thể phát hiện được thần thức của Vương Lâm.Sau khi thu hồi thần thức, Vương Lâm nhận lấy bộ quần áo rồi bước vào bên trong bức tường.

Khi xuất hiện, hắn đã đứng ở trong đại điện.

Đảo mắt nhìn quanh, xác định được một vị trí, hắn liền tới đó ngồi xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần.Thái độ của hắn như vậy khiến cho một số tu sĩ đang định bắt chuyện liền thay đổi ý định.Tuy Vương Lâm nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được một đạo thần thức như có như không từ phía trung niên văn sĩ.

Vừa rồi, ngay khi hắn xuất hiện, ánh mắt trung niên văn sĩ liền chú ý ngay, mãi không thôi.Một lát sau, lại có vài vị tu sĩ tới đây.

Phần lớn những người này đều mặc bộ quần áo kia, khuôn mặt bị che khuất.

Thậm chí bên ngoài thân thể còn có một làn hắc vụ.Vương Lâm quan sát tới lúc này cũng biết được những người đó hiển nhiên là sợ người ta nhận ra bản thân giao dịch bảo vật.

Sau đó sẽ gặp phải rắc rối.Nhưng trong số đám tu sĩ ở đây cũng có nhiều người không giấu thân hình.

Rõ ràng là bọn họ không sợ lộ thân phận.Có điều, trong lòng Vương Lâm vẫn có một chút nghi hoặc.

Hắn không hiểu tại sao bí thị của Liên Mặc thành lại có nhiều Nguyên Anh kỳ tu sĩ như vậy.Hắn nhìn xung quanh.

Chỗ ngồi trong đại điện có ba mươi mốt chỗ.

Chẳng lẽ, hôm nay trong bí thị có tới ba mươi mốt tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham gia?

Trong lòng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.Sau khi đợi thêm một chút, không còn vị tu sĩ nào tới nữa.

Lúc này, người ngồi ở vị trí chủ tọa vội ho một tiếng, nhìn quanh, nói:- Bí thị lần này là do ba thành kết hợp cử hành, vì vậy mà số lượng người nhiều hơn một chút.

Có điều, chư vị tới đây cũng là để đổi lấy vật mình cần.

Lão phu xin được bắt đầu trước.

- Dứt lời, hắn lấy một cái túi trữ vật, phất nhẹ một cái.

Nhất thời, từ trong túi bay ra mấy viên nội đan cùng với vài thứ pháp bảo.

Trên pháp bảo thi thoảng lại lóe lên một vài tia sáng, chứng tỏ nó có uy lực rất mạnh.- Nội đan của trung phẩm linh thú.

Chư vị cũng biết trung phẩm linh thú có thực lực tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ.

Vài thứ pháp bảo này đều sử dụng xương của trung phẩm linh thú để chế tạo nên.

Uy lực của chúng chẳng có gì phải bàn.

Nhất là cái này nó được dùng cánh của Thú Nhĩ Cổ mà chế tạo, có công hiệu khác thường.

Tất cả đều dùng linh thạch để đổi.

- Người đó chậm rãi nói.Tất cả số vật phẩm đều lơ lửng trước người.

Chỉ cần có một người cảm thấy thích thì vẫy tay một cái là vật phẩm sẽ bay đến người.

Trong bí thị cũng không sợ người khác lấy được vật phẩm giở trò.

Phải biết rằng trong đại điện có trận pháp rất mạnh.

Nếu đoạt bảo vật mà chạy thì chỉ có đường tự sát mà thôi.Tất cả những việc này, mấy ngày trước Vương Lâm cũng nghe người ta nói chuyện mà biết được.

Sau khi nghe đối phương nói bí thị lần này là do ba thành kết hợp liền hiểu ra ngay.

Hiển nhiên nơi đây là một cái vết nứt không gian giữa ba thành.

Nó giống như Vương Lâm đi vào từ cửa hàng.

Đám tu sĩ chỉ cần lựa chọn một chỗ thích hợp liền được truyền tống đến đây.

Như vậy càng bảo đảm an toàn hơn cho người giao dịch.Đợi một lúc ngoại trừ một vị tu sĩ lấy linh thạch đổi một thứ pháp bảo ra.

Đám tu sĩ khác không có người nào cử động.

Như vậy liền tới người tiếp theo.Từ từ, trong đại điện, các loại pháp bảo, đan dược, bí tịch dần dần xuất hiện từ trong tay mọi người.

Mỗi thứ ở đây đều rất xa xỉ, không phải thứ mà một tu sĩ tầm thường có thể mơ tới.Mặc dù là cùng từ Luyện Khí các mà ra, nhưng nó lại có thể đặt ở tầng cao nhất mà bán với giá trên trời.

Phần lớn đám tu sĩ trong điện đều chỉ đổi mà không bán.

Những vật thường được chú ý nhất là các loại tài liệu luyện đan, luyện khí.

Tất nhiên, nếu có pháp bảo hoặc đan dược đổi lại thì rất được hoan nghênh.

Ngoài ra thì có thể dùng linh thạch.Nếu trước kia sương mù trong Tu Ma hải chưa biến mất thì linh thạch cũng không cần phải sử dụng nhiều lắm vì vậy mà giá trị của nó rất thấp, chỉ dùng khi đả tọa.Nhưng từ sau khi sương mù của Tu Ma hải biến mất, yêu thú đầy rẫy thì khi hành tẩu ở bên ngoài là một chuyện hết sức nguy hiểm.

Vì vậy mà truyền tống trận càng lúc càng được nhiều người sử dụng.Phải biết rằng truyền tống trận có tất cả hai loại.

Một loại là cổ truyền tống trận do các tu sĩ thời thượng cổ chế tạo còn lại đến nay.

Số lượng truyền tống trận này không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn bị hỏng.

Nhưng cái có thể tiếp tục sử dụng cũng không nhiều.

Một khi mở nó ra căn cứ vào mức tiêu hao năng lượng mà truyền tống.

Nhưng ít nhất thì cũng truyền ra được trăm vạn dặm.

Chỉ có điều sử dụng cổ truyền tống trận phải dùng tới cực phẩm linh thạch.

Vì vậy mà trong Tu Ma hải gần như chẳng ai có thể sử dụng.Dù sao thì cực phẩm linh thạch gần như đã biến mất.

Mặc dù một vài người có nó nhưng cũng rất ít kẻ chấp nhận bỏ nó ra để truyền tống.Loại còn lại là truyền tống trận bình thường.

Loại truyền tống trận này hết sức đơn giản.

Mỗi lần sử dụng, căn cứ vào khoảng cách mà cần từ mười khối hạ phẩm linh thạch đến trăm khối trung phẩm linh thạch.

Tuy nói khoảng cách truyền tống nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục ngàn dặm nhưng lại có giá rẻ.

Vì vậy mà trước mắt đám tu sĩ ở Tu Ma hải sử dụng nó là chủ yếu.

Chính vì có điều này mới khiến cho linh thạch bị tiêu hao một số lượng lớn.

Từ từ, giá trị của linh thạch liền tăng lên.Sau khi có mấy người đứng lên giao dịch liền đến lượt một người.

Hắn cúi đầu, thanh âm khàn khàn, nói:- Vật phẩm của kẻ hèn cũng không nhiều lắm.

Chỉ có một chút điển tịch từ thời thượng cổ, nếu chư vị đạo hữu cảm thấy hứng thú thì có thể đổi lấy.

Nhưng vật ấy có một chút điểm đặc biệt nên không thể để cho mọi người xem.

- Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật xuất ra bảy, tám cái ngọc giản.Đám ngọc giản đều có màu sắc mờ nhạt.

Thậm chí có vài cái còn bị vỡ một số chỗ.

Bên ngoài ngọc giản có một vòng sáng màu xanh bảo hộ.

Hiển nhiên là do người này sử dụng một loại pháp bảo nào đó, ngăn cản người khác xem xét.- Đây là ghi chép về thượng cổ yêu thú.

Đây là thượng cổ bí văn của tu chân giới.

Đây là đồ hình cấu tạo của thượng cổ truyền tống trận...mấy thứ này đổi lấy nội đan...ít nhất cũng phải là năm viên nội đan trung cấp linh phẩm đổi lấy một cái ngọc giản.

- Sau khi tu sĩ giới thiệu liền im lặng, chờ đợi.Mọi người xung quanh lập tức nhíu mày, thầm nghĩ người này ra giá có phần hơi cao. năm viên nội đan trung phẩm linh thú đổi lấy một cái ngọc giản có phần bị lỗ.Thực ra, trong lòng tu sĩ cũng đang thầm than.

Trên người hắn cũng chẳng có đồ vật gì có thể lấy ra.

Số ngọc giản này là do hắn tìm được bên trong phủ của một cổ tu sĩ.

Vị tu sĩ đó cũng rất nghèo, bên trong phủ, ngoại trừ ngọc giản không còn có một vật nào khác.Lúc mới đầu vị tu sĩ ra giá cũng không cao.

Nhưng sau khi tham gia bí thị nhiều lần vẫn chẳng có một người nào để ý đến liền đẩy giá lên cực cao.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy thứ này nếu trong mắt người không có nhu cầu thì nó chẳng đáng một đồng.

Nhưng nếu có người đã cần thì giá tới đâu người ta cũng nhất định sẽ mua.

Trên thực tế, hắn đã đoán đúng.Sau khi nghe thấy "Đồ hình cấu tạo của thượng cổ truyền tống trận" nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại chấn động.

Hắn không ngờ đến đây lại có thể tìm được ngọc giản về cổ truyền tổng trận mà mình vẫn luôn đau khổ.Hắn không nói tiếng nào, tay phải thoáng động.

Trong lúc viên tu sĩ đang ngẩn người chưa kịp phản ứng, hắn dễ dàng phá bỏ vầng sáng bảo hộ trên ngọc giản, cách không chộp lấy ngọc giản về tay.Viên tu sĩ đó thất kinh, khuôn mặt giấu dưới lớp che mặt trở nên hết sức khó coi.

Hắn biết vầng sáng bảo hộ tuy không phải là mạnh nhưng cũng không dễ dàng phá giải.

Ít nhất thì hắn cũng không làm được điều đó.

Mà hắn cũng tin rằng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng tuyệt đối chẳng thể nhẹ nhàng như vậy được.

Chỉ có thể giải thích tu vi của đối phương đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.Sau khi có được ngọc giản, thần thức của Vương Lâm liền lướt qua nội dung, sau đó không nói hai lời liền cho vào trong túi trữ vật.

Đồng thời hắn ném ra ngoài năm viên nội đan của trung phẩm lih thú.Viên tu sĩ đó bắt lấy nội đan, thầm than một tiếng, cũng không nhắc tới chuyện đối phương cưỡng chế xóa bỏ vòng sáng nữa.

Sau khi đợi một lúc vẫn không có người nào lên tiếng, hắn liền thu hồi ngọc giản.---o0o---Trong khoảng khắc vừa rồi khi Vương Lâm ra tay, trong số tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây có ba người để ý tới một chút.

Một trong ba người đó đúng là trung niên văn sĩ.

Hai người còn lại thì che mặt không nhìn rõ diện mạo.

Tuy nhiên vẫn có thể thấy được trong ánh mắt họ lóe lên một chút tinh quang.Sau đó một chút, lại có tu sĩ đứng lên bắt đầu giới thiệu bảo bối của mình.Sau một khoảng thời gian không dài lắm thì đến lượt Vương Lâm.

Lúc này, tất cả bốn phía đều hết sức yên tĩnh.

Toàn bộ đám tu sĩ đều tập trung quan sát.

Phải biết rằng đại hành gia mà ra tay người ta có thể nhận ra ngay tức khắc.

Một cái chộp vừa rồi của Vương Lâm khiến cho những người ở đây đều biết được tu vi của hắn không phải đơn giản.

Vì vậy mà đám tu sĩ tò mò không biết Vương Lâm sẽ đưa ra vật gì.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ túi trữ vật.

Từ bên trong bay ra mấy viên nội đan trung phẩm linh thú.

Ngoại trừ số đó ra còn có mấy loại pháp bảo mà hắn không cần.Thấy Vương Lâm đưa ra những vật tầm thường như vậy, mọi người không khỏi cảm thấy thất vọng.

Nhưng dù sao khuôn mặt cũng được che khuất nên chẳng ai biết.- Đối lấy bản đồ Chu Tước tinh.

Càng đầy đủ càng tốt.

- Vương Lâm thản nhiên nói một cách từ từ.Lời hắn vừa dứt, nhất thời sắc mặt đám tu sĩ xung quanh trở nên khác lạ.

Một lúc sau, một trong số những người có mặt thử dò xét:- Đạo hữu!

Lấy mấy thứ này để đổi lấy bản đồ chỉ sợ là rất khó.

Chỉ sợ rằng ngay cả bản đồ của Tu Ma hải cũng không đổi được.Nét mặt Vương Lâm cũng vẫn thản nhiên, nói:- Ồ!

Vậy vật như thế nào mới có thể đổi lấy bản đồ?Lúc này, trung niên văn sĩ mỉm cười một cách ôn hòa, nói:- Đạo hữu chắc mới tới Tu Ma hải không lâu.

Để ta giải thích cho ngươi một chút.

Đừng nói là Tu Ma hải mà trên cả Chu Tước tinh, bất cứ bản đồ của một tu chân quốc cũng là một loại bảo vật.

Dù sao, Chu Tước tinh rất lớn, nếu không có bản đồ chỉ sợ rất khó đi lại.

Mà Tu Ma hải lại cũng như thế.

Một tấm bản đồ cấp thấp nếu đổi thành thượng phẩm linh thạch thì cũng phải ít nhất là mười vạn khối.

Còn loại bản đồ trung bình hay thượng đẳng thì không hề có giản.

Chỗ vật phẩm này của đạo hữu cơ bản là không đủ.

Chưa cần phải nói tới bản đồ Chu Tước tinh là thứ mà tu sĩ gần như không thể có.

Nếu đạo hữu có vật tương đương thì ở đây tại hạ có một phần bản đồ của Tu Ma hải.

Chỉ có điều phần bản đồ đó chỉ là hạ đẳng.

Bên trong có rất nhiều vị trí không rõ ràng lắm.Vương Lâm suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói:- Bản đồ của đạo hữu có giới thiệu tất cả các tu chân quốc xung quanh Tu Ma hải hay không?Trung niên văn sĩ cười khổ, lắc đầu nói:- Bản đồ như thế tại hạ không có.- Ta có!

- Một vị tu sĩ ngồi trong góc, chợt mở miệng.

Người này đúng là một trong số hai người khi Vương Lâm ra tay, ánh mắt đã lóe lên tinh quang.Ánh mắt Vương Lâm liền tập trung về phía người đó.- Tu Ma hải cùng với bốn đại lục xung quanh, lại thêm một trăm bốn mươi tám quốc gia trên mặt đất.

Ngươi đưa ra giá thế nào?

- Vị tu sĩ đó, bình thản nói một cách chậm rãi.Lời hắn vừa dứt, tu sĩ xung quanh đều quay sang nhìn.

Cặp mắt bọn họ đều trở nên sáng ngời.

Phải biết rằng bản đồ thượng đẳng vốn có giá trên trời.

Hơn nữa, cái bản đồ đó lại còn có cả bốn cái đại lục xung quanh cùng một trăm bốn mươi tám quốc gia.

Nó gần như tương đương với một phần mười Chu Tước tinh.

Giá cả của tấm bản đồ đó chắc chắn là không thể tưởng tượng được.Vương Lâm suy nghĩ một chút.

Trước mắt hắn hiện giờ có hai tấm bản đồ, cùng với ghi chép của Khâu Tứ Bình.

Ngoài ra còn một cái mà nữ tử vẫn cung trang của Chiến Thần điện đã tặng.Bản đồ của nữ tử tương đối toàn diện nhưng cũng chỉ giới thiệu đến bờ Tu Ma hải.

Ngoài ra thì cũng chỉ chi tiết về Hỏa Phần quốc trên Tuyên Vũ đại lúc mà thôi.

Trên đó, phía bên ngoài của Tu Ma ngoại hải có một chút.

Còn bên trong thì cũng chỉ đại khái.

Thậm chí ngay cả một số truyền tống trận cũng không có ký hiệu.Đối với đại lúc khác quanh Tu Ma hải thì lại càng không tính.

Chỉ có một chút núi non đơn giản.

Lúc đầu, Vương Lâm suy nghĩ thì cái đại lục này có thể là vị trí của Triệu quốc.

Chỉ có điều, bên ngoài lại không giới thiệu rõ ràng nên Vương Lâm cũng chỉ có thể đoán.- Ngươi muốn cái gì?

- Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi mở miệng, nói.- Đạo hữu!

Việc này cũng không cần phải gấp.

Cứ để sau khi giao dịch xong, chúng ta mật đàm với nhau có được không.

- Vị tu sĩ truyền âm nói.Vương Lâm liếc mắt nhìn người đó một cái rồi gật đầu.Tất cả mọi người đều nhìn thấy nên cũng không chú ý nữa.

Chỉ có điều trong lòng ai cũng tò mò, không biết Vương Lâm mang vật gì ra để đổi lấy vật này.Một lúc sau, giao dịch chấm dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi.

Sau khi cởi bỏ bộ quần áo, hắn liền trở lại cửa hàng.

Lúc này, có một vị nữ tu đã đợi sẵn ở đó.

Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, nử tử vội vàng cung kính, nói:- Tiền bối!

Gia sư nói cùng ngài có ước hẹn.

Vì thế mà ta đến đây để đưa ngài đi gặp mặt.Trống ngực Vương Lâm chợt đập nhẹ, nhất thời cảnh giác.

Tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn giữ sự bình tĩnh, liếc nhìn nữ tử một cái.

Người này cũng không còn là một xử nữ, tu vi cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.

Chỉ có điều, linh lực trong cơ thể yếu ớt, hiển nhiên là bị thuật thái bổ lâu ngày mà ra.Vương Lâm suy nghĩ một chút liền đoán rằng viên tu sĩ kia sử dụng tới thuật thái bổ.Dưới sự dẫn đường của nữ tử, Vương Lâm đi đến một chỗ thưa thớt dân cư trong Liên Mặc thành.

Nữ tử dừng lại ở ngoài cửa, dịu dàng nói:- Tiền bối mời vào!

Vãn bối dừng lại ở đây được rồi.Vương Lâm cũng chẳng nói nhiều, đẩy cửa đi vào.

Lúc này, thần thức của hắn đã tản ra từ trước mà quan sát xung quanh.Một lão nhân mũi ưng mặc một bộ quần áo màu hồng đang ngồi ngay ngắn trong viện, bên cạnh có đặt một bộ ấm chén màu xanh biết.

Sau khi thấy Vương Lâm tiến vào, người này cười ha hả, đứng dậy ôm quyền nói:- Đạo hữu xin mời!

Đây là Viêm trà của Hỏa Phần quốc.

Tại hạ cố ý lấy ra để chiêu đãi đạo hữu.Vương Lâm liền ôm quyền ngồi xuống đối diện với lão nhân.

Hắn cũng chẳng để ý tới chén trà mà đưa mắt nhìn xung quanh.

Tu vi của đối phương hắn chỉ liếc mắt một cái là biết mới chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.Lão nhân cũng chẳng ngại, tự mình rót xuống hai chén nước trà.

Sau khi nhấp một ngụm liền đưa mắt nhìn Vương Lâm, cười nói:- Quý tính đại danh của đạo hữu là gì?Vương Lâm mỉm cười, nói:- Vương Lâm.- Vương đạo hữu!

Tại hạ là Chu Vũ Đức.

- Lão nhân buông chén trà, cười nói một cách ôn hòa.Vương Lâm ngẩn người, liếc mắt nhìn người đó.

Lão nhân thấy vẻ mặt của Vương Lâm, kinh ngạc nói:- Vương đạo hữu đã nghe nói tới tại hạ?- Không!

Chỉ có điều đạo hữu và một người bạn cũ của tại hạ có tên giống nhau, nên nghe thấy mới thất thần một chút.

- Vương Lâm lắc đầu, nói.Lão nhân gượng cười, trong lòng thầm nghĩ tại sao hắn lại nói như vậy?

Chẳng lẽ lại định có ý đồ gì hay sao?

Lão nhân không đoán được ý nghĩ của đối phương nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả, nói:- Nếu có cơ hội.

Tại hạ muốn được gặp gỡ người đó một lần.Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, mở miệng nói:- Vương đạo hữu!

Ngọc giản này chính là bản đồ mà ta đã nói.

Để ta thi triển cho đạo hữu xem xét một chút.

Sau khi xác định không có nhầm lẫn, chúng ta liền bàn tới chuyện chính.Lão nhân vừa phun ra một đạo linh lực, ngọc giản lập tức tỏa ra ánh sáng êm dịu.

Ngay sau đó, một cái bản đồ khổng lồ chợt hiện ra trước mặt Vương Lâm.Bản đồ miêu tả hết sức chi tiết.

Thậm chí mỗi một cái cổ truyền tống trận hư hỏng thế nào cũng đều nói rõ.

Ngoài ra còn có cả các thế lực, môn phái, gia tộc tu chân cũng đều có giới thiệu.

Thậm chí là tu sĩ ngoài Nguyên Anh cũng nhắc tới.Nhưng những điều đó vẫn chưa phải là điểm chính.

Điểm quan trọng của bản đồ đó là bất cứ cái cổ truyền tống trận nào cũng đều có cả phương vị, chúng được giới thiệu tương đối cẩn thận.

Chỉ một điều này, giá trị của tấm bản đồ đã tăng lên gấp bội.Ngoài ra còn có những điều khiến cho Vương Lâm phải chấn động đó là cả các thế lực phía sau tu chân quốc cũng đều miêu tả một chút đơn giản.

Thậm chỉ cả mỏ quặng, nơi linh thú sống cũng có ghi chép một cách chi tiết.

Tất cả những điều này đã chứng tỏ mức độ quý báu của nó như thế nào.Vương Lâm càng thêm sững sờ khi nhìn thấy quang cảnh bốn phía Tu Ma hải cũng không giống như bản đồ mà nữ tử cung trang của Chiến Thần điện chỉ có hai cái đại lục mà thôi.

Trên bản đồ miêu tả một cách rõ ràng có bốn cái đại lục.

Trong đó, trên một cái đại lục bên trái, ở một vị trí rất nhỏ có viết một chữ Triệu.Lão nhân giơ tay điểm một cái lên một vị trí trên bản đồ.

Toàn cảnh bản đồ biến mất mà vị trí nơi lão nhân điểm vào liên tục phóng đại, hiện ra trước mặt Vương Lâm.

Giống như hắn đang đứng trên khu vực đó mà nhìn xuống (cái này còn hơn cả GPS và vệ tinh dân sự bây giờ.

Chắc cỡ vệ tinh quân sự của Mĩ).Sau đó lão nhân vung tay lên, toàn bộ bản đồ biến mất, thu vào trong ngọc giản.

Sau đó, hắn đặt vào trong túi trữ vật rồi đưa mắt nhìn Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão nhân.

Bây giờ trong lòng hắn đã xuất hiện ý định giết người.

Chỉ cần giết chết đối phương, cướp được ngọc giản là hắn có thể trở về Triệu quốc một cách nhanh nhất.Lão nhân lập tức lui lại phía sau vài bước, nét mặt ngưng trọng, nói:- Đạo hữu!

Cái ngọc giản này đã có từ rất lâu vì vậy rất dễ vỡ.

Đề phòng nó bị vỡ, tại hạ đã sử dụng thần thức mà bảo vệ nó.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, chẫm rãi nói:- Ngươi muốn cái gì?Lão nhân cắn răng một cái, nói:- Chỉ cần ngươi cùng ta liên thủ giết chết một người.

Cái ngọc giản này ta sẽ cho ngươi.- Tu vi thế nào?

- Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.- Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, cảnh giới bán thần (đặt một chân vào Hóa Thần kỳ) - Lão nhân nói nhanh.Vương Lâm đứng lên, nói một cách thản nhiên:- Ngay bây giờ?

Dẫn đường.Lão nhân ngẩn người, hơi do dự một chút rồi nói:- Được rồi!

Vương đạo hữu xin mời theo ta.

- Nói xong, thân thể hắn chợt bay lên không trung.Trong nháy mắt, hai người liền rời khỏi Liên Mặc thành.

Cách thành ba nghìn dặm có một vùng đất trũng.

Chẳng mất nhiều thời gian, hai người đã xuất hiện ở hiện ở đó.

Thần thức Vương Lâm thoáng đảo qua một cái trong lòng lập tức cười rộ.

Vừa rồi, hắn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Người này biết mình từ trước thì chẳng có gì để nói.

Nhưng trong cửa hàng kia, nữ tử đó vừa mới thấy hắn đã tiến lên khiến cho Vương Lâm vẫn cảm thấy khó hiểu.Trong đám dân cư, hắn cũng từng thử dò xét.

Tuy thần sắc của lão vẫn như thường, nhưng với thần thức mạnh mẽ của Vương Lâm liền nhận ra ngay được tâm thần của hắn hơi dao động một chút.

Bây giờ, vừa mới nhìn quả nhiên đúng như mình đoán.Dưới mặt đất có một cái trận pháp, bên trong có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang ẩn nấp.- Đáng tiếc!

Nếu tu sĩ trọc đầu không chết thì sáu người các ngươi có thể hợp thành Diệt Độn tru sát trận.

- Giọng nói của Vương Lâm vẫn bình thản.Lão nhân mũi ưng nhất thời biến sắc.

Đúng lúc đó, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm liền động.

Lão nhân không kịp bóp nát ngọc giản, trong ánh mắt đã hiện lên một tia chớp màu đỏ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 232: Vỏ kiếm. ( 231/2095)Lão nhân nghe Vương Lâm nói thế, mà cả kinh.

Thân thể đang định lùi lại phía sau thì một loạt tia chớp màu đỏ xuất hiện.

Đó cũng là những hình ảnh cuối cùng trong đời mà hắn được chứng kiến.Lâu lâu không sử dụng Cực cảnh thần thức nhưng uy lực của nó vẫn thế.

Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt thần thức của đối phương.

Nguyên Anh của lão đang định ly thể bị Vương Lâm chụp lấy ngực.

Linh lực theo tay hắn cuồn cuộn phát ra khiến cho lồng ngực người đó vỡ nát.

Nguyên Anh hoàn toàn bị vây bên trong, không thể bỏ chạy, đành trơ mắt nhìn đối phương tóm lấy rồi thôn phệ.Lúc này, trên mặt đất dưới chân Vương Lâm, bốn người đang ẩn nấp trong trận pháp đã chứng kiến từ đầu đến cuối hành động giết người, lấy anh rồi nuốt chửng.

Tất cả mọi thứ đều khiến cho bọn họ choáng váng.Phải biết rằng tất cả những người ở đây đều là những kẻ tu ma.

Bọn họ đều chứng kiến cái cảnh giết người lấy anh.

Nhưng việc trực tiếp thôn phệ Nguyên Anh như thế này bọn họ chưa hề nhìn thấy.

So với bọn họ, Vương Lâm mới chính thức là một kẻ tu ma thực sự.Vốn đang chuẩn bị công kích Vương Lâm, bốn người đều cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng lao đi.

Chỉ có điều, cho dù bọn họ không động tới Vương Lâm, nhưng với Cực cảnh...thân thể Vương Lâm chưa động, thần thức đã tỏa ra đuổi theo, giết chết bọn họ tại chỗ.Liên tiếp giết chết năm người, Cực cảnh thần thức của hắn đã đốt một lượng tinh hoa Nguyên Anh rất lớn.

Thân thể hắn thoáng động bắt lấy Nguyên Anh của bốn người mà nuốt.

Sau đó hắn nhanh chóng vận dụng Cổ Thần quyết mà tiêu hóa tất cả.

Sau khi tiêu hóa xong, tu vi bản thân có chút tăng tiến.Sau đó Vương Lâm liền thu lấy túi trữ vật của bọn họ.

Sau khi mở ra, hắn kiểm tra ngọc giản xem có vấn đề gì không.

Xác định nó vẫn bình thường, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Trong mấy cái túi trữ vật còn lại, tuy có một số pháp bảo, nhưng cũng chỉ có một số đồ vật khiến cho Vương Lâm chú ý.Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một vật.

Sự kích động trong lòng khiến cho linh lực dao động một lúc rồi mời từ từ bình tĩnh lại.

Trong tay hắn là một cái vỏ kiếm.Một cái vỏ kiếm cổ xưa.

Một cái vỏ kiếm bạc màu thời gian với những họa tiết rất cổ.Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Sau khi xem kỹ, ánh mắt hắn có phần cổ quái.

Cái vỏ kiếm này cùng với cái hắn có lúc trước rất giống nhau.

Nhưng Vương Lâm có thể xác định nó không phải là cái đó.Cái vỏ kiếm năm đó, Vương Lâm đã sử dụng hàn đan tế luyện.

Chỉ cần cầm trong tay là Vương Lâm có thể phát hiện được ngay.

Nhưng cái vỏ kiếm trước mặt lại không hề có một chút hơi lạnh.

Tuy bề ngoài giống nhau, nhưng Vương Lâm có thể khẳng định nó không phải là cái vỏ của mình.Mặt khác, còn có một điều khiến cho hắn thêm khẳng định ngoài hơi thở lạnh lẽo ra đó là còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Trước kia, Vương Lâm đã nhiều lần sử dụng cái vỏ kiếm nên nhớ kỹ, chính giữa vỏ kiếm cho một đóa hoa bị vỡ.

Trên đó có khắc một dấu hiệu cổ quái.

Mà thanh kiếm trước mặt tuy cũng có ký hiệu nhưng lại hoàn toàn khác.Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền vỗ túi trữ vật xuất ra một thanh phi kiếm bình thường từ từ đút vào trong vỏ kiếm.Sau khi tiến vào khoảng chừng năm phân, một luồng lực cản mạnh mẽ chợt xuất hiện, ngăn cản phi kiếm tiến thêm.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn thúc dục linh lực lên tay rồi bất chợt ấn mạnh một cái.

Nhất thời phi kiếm vượt qua khoảng bốn phần năm.Đột nhiên, thần sắc Vương Lâm chợt thay đổi.

Hắn cảm giác được một luồng sát khí từ trong vỏ kiếm phát ra.

Gần như chẳng hề do dự, hắn lập tức buông tay để cho vỏ kiếm rơi xuống.

Trong nháy mắt khi hắn buông tay ra, luồng sát khí cuồn cuộn tuôn ra.

Thanh phi kiếm lập tức rạn nứt rồi vỡ ra từng mảnh một.Vào lúc này, trời đất đột nhiên tối sầm lại.

Mặt đất dưới chân Vương Lâm giống như bị một thứ gì đó nuốt chửng, để lại một cái khe dài mấy trăm trượng.Da đầu Vương Lâm có chút tê dại.

Hắn liếc mắt nhìn vỏ kiếm một cái rồi hít một hơi thật sâu, sau đó để vào trong túi trữ vật, không dám chạm tới.Với tu vi của hắn hiển nhiên có thể nhìn ra trong vỏ kiếm có phong ấn một luồng sát khí.

Vừa rồi khi hắn cố tình đaâm vào phi kiếm, sát khí liện hiện ra một ít.

Nhưng chỉ một ít mà đã có uy lực như vậy.

Nếu nó phóng thích toàn bộ thì kết quả như thế nào, Vương Lâm cũng không dám tưởng tượng.

Kể từ đó, hắn càng chắc chắn là cái vỏ kiếm này không phải của mình.Năm đó, cái vỏ kiếm có thần thông nâng cao uy lực của phi kiếm.

Khi cắm phi kiếm vào một phần năm hoặc bốn phần năm thì uy lực của phi kiếm chênh lệch cực lớn.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm chợt cảm thấy tò mò đối với cái vỏ kiếm.

Hắn thầm đoán một chút về lai lịch của vỏ kiếm.Ở một ngọn núi lửa trong Hỏa Phần quốc.

Ngọn núi lửa này là do tu sĩ sử dụng pháp thuật khiến cho nó bị tắt, không còn nham thạch chảy ra nữa.Trong ngọn núi có vô số mật thất lớn nhỏ.

Bên trong mỗi mật thất lại có một tu sĩ đang ngồi ngay ngắn tu luyện.

Những người này đúng là đám tu sĩ còn may mắn sống sót sau bao kinh biến của Hỏa Phần quốc.Năm đó, Hỏa Phần quốc định cư ở Tuyên Vũ quốc.

Cuối cùng, Tuyên Vũ quốc cùng với quốc gia phụ cận cùng nhau tiến công, đuổi bốn phái của Hỏa Phần quốc ra ngoài.

Lý Mộ Uyển cũng vì lý do đó mà phải tha hương.Dưới ngọn núi lửa có một chỗ xây dựng rất nhiều thạch phủ.

Đây là vị trí của Chiến Thần điện sau khi tháo lui khỏi Tuyên Vũ quốc lui về.

Bọn họ phải mất mấy vị tu sĩ Nguyên Anh mới có thể mang được nó đi.

Khi đến đây, bọn họ liền đặt địa thạch có di hài của các đời tổ tiên với Thần Đạo thuật.Vào lúc này, trong một cái động phủ bên trong địa thạch.

Trên cánh cửa chợt lóe lên quang mang.

Ngay sau đó, một cánh tay khô héo từ bên trong chậm rãi chui ra.

Rời một cái thây khô cũng dần xuất hiện.Sau khi nó đi ra liền giơ cánh tay phải đánh lên mặt đất một đạo thủ ấn.

Nhất thời, những luồng hơi thở xanh biếc từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chui vào trong cơ thế người đó.

Thân thể hắn nhúc nhích một cách quỷ dị.

Cơ thể từ từ xuất hiện da thịt.Mất một chút thời gian, một người thanh niên toàn thân tỏa ra hơi thở âm u xuất hiện.

Tướng mạo người đó có chút anh tuấn, nhưng lại toát ra một chút tà khí.

Ánh mắt của hắn có một chút tán loạn, một lúc sau mới dần dần có hồn.Trầm mặc một lúc, nam tử lẩm bẩm:- Chữa trị ba ngàn năm, cuối cùng cũng mới làm cho tu vi khôi phục được ba thành.

- Tay phải hắn nắm chặt, nhíu mày lẩm bẩm:- Nếu không nhầm thì cũng tương đương với Anh Biến kỳ.

Tuy nói không đủ, nhưng kết hợp với Tinh La Bàn cũng đủ để phá vỡ vòng phòng ngự của tinh cầu này.

Sau đó có thể trở lại Mẫu tinh chắc chắn thời gian chữa trị sẽ nhanh hơn.Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải vỗ nhẹ vào bên hông.

Ngay lập tức, ánh mắt hắn có phần quái dị.

Cúi đầu nhìn xuống, bên hông không có một thứ gì khác khiến cho hắn run sợ.

Nét mặt trở nên âm trầm.Tay phải hắn lập tức vung lên, nhất thời một vòng ánh sáng trong suốt hiện lên trấn người.

Vòng sáng chớp chớp lên vài cái rồi hiện ra một vài hình ảnh.

Sau khi hình ảnh trở nên rõ ràng có thể thấy Vương Lâm tiến vào trong thạch phủ rồi lấy đi túi trữ vật.Người thanh niên nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trên vòng ánh sáng.

Sau đó, hắn đưa tay phải lên bắt quyết.

Hắn nhắm mắt lại, thần thức chậm rãi tỏa ra.

Sau khi thần thức khuếch tán, hắn có thể cảm nhận được một vị trí có thần thức trên túi trữ vật của hắn dao động.Lập tức người đó mở hai mắt, thân thể loáng lên một cái liền biến mất tại chỗ.

Sau khi xuất hiện đã ở trên khoảng không của Tu Ma hải.

Hắn quát khẽ một tiếng:- Thiên Quỷ Sưu thần thuật!Nhất thời từ trong cơ thể hắn chui ra vô số tia khí màu xanh.

Vừa ra khỏi cơ thể chúng liền nhanh chóng hóa thành hình người giống hết nhau, sau đó liền tản ra.Thân hình người thanh niên cũng lóe lên rồi biến mất.Nói về Vương Lâm.

Lúc này, hắn đang dẫm trên người Văn thú nhanh chóng phi hành.

Trên tay hắn đang miết một cái ngọc giản.

Ngọc giản đó đũng là vật của Chu Vũ Đức.Có ngọc giản, tốc độ trở về của Vương Lâm liền tăng lên hết cỡ.

Hắn hận không thể tăng tốc độ lên mau hớn nữa, nhanh chóng trở lại Triệu quốc.Chỉ có điều sự thật quá tàn khốc.

Sau khi có được ngọc giản, Vương Lâm liền tìm ra được vị trí của Triệu quốc.

Nhưng từ vị trí của hắn đến đó có chút xa xôi.

Vương Lâm thầm tính nếu chỉ phi hành sợ là phải mất mấy năm mới có thể trở về Triệu quốc.Đây cũng không phải là điều Vương Lâm mong muốn.

Vì vậy mà hắn quyết định sử dụng truyền tống trận.

Cũng may ngọc giản miêu tả truyền tống trận trong Tu Ma hải hết sức tỉ mỉ và chỉ tiết.

Vì vậy mà, Vương Lâm đã xác định được cho mình một con đường quay về Triệu quốc.Trên con đường đó tổng cộng phải đi qua ba cái cổ truyền tống trận.

Một cái tại Tu Ma hải còn hai cái khác thì nằm trên đại lục có Triệu quốc.Hướng của Vương Lâm bây giờ chính là vị trí cổ truyền tống trận.

Trên ngọc giản đã chỉ rõ, cấp độ của truyền tống trận này không cao, nhưng cũng có thể dùng.

Chỉ có điều, Vương Lâm cũng không biết được thời gian ghi chép của ngọc giản được bao nhiêu lâu.

Cái truyền tống trận kia có còn sử dụng được nữa hay không?Mang theo những thắc mắc đó trong lòng, Vương Lâm liền cưỡi Văn thú nhanh chóng mà đi.Vị trí của cái cổ truyền tống trận này nằm bên bờ Nội hải.

Nơi đây, yêu, linh thú có rất nhiều.

Trên đường đi, Vương Lâm còn gặp cả thượng phẩm linh thú.

Ngay cả hoang thú cũng gặp được một con.Cũng may thần thức của hắn rất mạnh nên mỗi lần đều phát hiện sớm mà vòng qua.Một tháng sau, Vương Lâm bất kể ngày đêm cứ thế mà đi.

Cuối cùng thì cũng tới được vị trí của truyền tống trận.

Nơi đây là một bình nguyên có vô số thực vật vốn chỉ sinh trưởng ở đáy biển.

Đám thực vật này sau khi được tắm cơn mưa đen liền cũng tiến hóa giống như yêu thú.

Khả năng tấn công rất mạnh.Chúng mở rộng những cái cành lá màu đỏ, nhẹ nhàng lay động.

Thoáng nhìn, khung cảnh nơi đây cũng rất đẹp.

Nhưng thần thức của Vương Lâm đảo qua liền phát hiện dưới đám thực vật có vô số xương trắng.

Đám xương đó có cả của tu sĩ lần yêu thú.Vương Lâm suy nghĩ một chút, thần thức tỏa ra xung quanh liền thấy được cổ truyền tống trận.

Hắn vội vàng nhảy khỏi văn thú, nhanh chóng lao tới trên truyền tống trận.Vương Lâm nhíu mày.

Nơi đây có rất nhiều loại thực vật màu đỏ kia che lấp truyền tống trận.

Hơn nữa có rất nhiều nhánh còn mọc trên cả truyền tống trận.

Chứng tỏ trận pháp chắc chắn có bị hư hỏng.Ánh mắt hắn chợt lóe lên.

Tay phải ngửa ra, một thanh phi kiếm màu đen xuất hiện, giống như tia chớp chém vào đám thực vật.

Mỗi lần chém đứt một cây thực vật chúng đều phun ra một thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu.

Từ từ chất lỏng càng lúc càng nhiều, trải đầy trên mặt đất.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 233: Dừng tay. ( 232/2095)Một hơi thở mỏng manh từ trên mặt đất tản ra.

Bất chợt, từ trong bãi nước đỏ như máu, một gốc cây lại mọc lên.

Lúc này, kích thước của nó lại cao hơn, những cái lá lại càng đẹp hơn trước.Trong lòng Vương Lâm trở nên nặng nề.

Hắn vẫy tay phải một cái, phi kiếm liền bay lại.

Nhưng sau khi qua lại, ánh sáng trên phi kiếm trở nên mờ nhạt, ngay cả linh tính cũng giảm xuống.Hai tay Vương Lâm bắt quyết, nhất thời một ngọn quái phong nổi lên, xoay quanh phi kiếm mọt vòng.

Sau khi thổi bay tất cả những chất dính bên ngoài, phi kiếm mới trở lại như lúc ban đầu.Sau khi nhìn qua một chút, Vương Lâm liền thu hồi phi kiếm, nhìn đám thực vật rậm rạp dưới chân.

Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra Cấm phiên.

Hai tay run lên một cái, cấm phiên lập tức khuếch đại trùm xuống mặt đất.Chín mươi tám đạo cấm khí giống như chín mươi tám con rồng đen đang gầm rống điên cuồng lao xuống truyền tống trận.

Khi xuống đến nơi chúng lập tức xoay quanh.

Mỗi một vòng, vô số thực vật liền bị tiêu diệt, phun ra cực nhiều chất lỏng màu đỏ.Hai tay Vương Lâm nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết.

Hắn quát khẽ một tiếng:- Khai!Nhất thời, bãi chất lỏng màu đỏ trên mặt đất như bị một bàn tay to đẩy sang hai bên.

Cuối cùng thì chúng cũng bị tách ra khỏi truyền tống trận.Vương Lâm chẳng hề do dự, hạ xuống.

Ngay lập tức hắn lấy ngọc giản ra, căn cứ theo những gì trên đó mà khắc lên trận pháp.

Sau đó, hắn lại bay lên trời, đồng thời tay phải vẫy nhẹ một cái, thu hồi Cấm Phiên.Sau khi Cấm Phiên trở lại trong tay Vương Lâm, chất lỏng màu đỏ trên mặt đất lại lập tức lan ra.

Vố số những loại thực vật cao lớn lại đột nhiên xuất hiện.

Lúc này, độ cao của chúng đã đạt tới mấy chục trượng.

So với trước gần như tăng gấp ba.Vương Lâm đứng giữa không trung, cầm ngọc giản, ngưng thần quan sát.

Một lúc sau, nét mặt hắn lộ vẻ trầm tư, xoay người bỏ đi.Trong khoảng một tháng thời gian di chuyển tới đây, Vương Lâm liền lấy cái ngọc giản đã phải dùng năm viên trung phẩm nội đan để đổi ra mà nghiên cứu.

Nguyên lý của Cổ truyền tống trận tuy nói là phức tạp nhưng trước đây Vương Lâm cũng đã nghiên cứu về trận pháp và truyền tống trận.

Vì vậy mà bây giờ, hắn cũng chẳng cảm thấy quá khó khăn.

Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể sửa chữa được truyền tống trận.

Sau đó, hắn đã tìm ra được một số biện pháp.Chỉ có điều, với những suy nghĩ của bản thân, Vương Lâm cũng không chắc có thể sửa chữa được thành công hay không.

Nhưng lúc này, nếu muốn tìm được một đại sư về cổ truyền tống trận ở Tu Ma hải là điều quá khó khăn.

Trừ phi Lục Dục ma quân sống lại.

Nếu không, Vương Lâm cũng không biết còn có người nào chuyên nghiên cứu cổ truyền tống trận nữa.Dựa theo những gì mà bản đồ trong ngọc giản miêu tả, Vương Lâm dò xét suốt một vòng lớn.

Sau khi mất bảy ngày, hắn mới lại tìm được một cái cổ truyền tống trận.

Cái này nằm trong một hạp cốc.

Bốn phía tuy có yêu thú, nhưng sau khi bị Văn thú truy quét liền nhanh chóng trở nên vắng lặng.Điều khiến cho Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc chính là cái cổ truyền tống trận vẫn còn nguyên vẹn.

Sau khi nghiên cứu một chút, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chăm chú vào một vị trí.Vị trí của nơi này rõ ràng khác với vị trí của hắn.

Sau khi quan sát một chút, Vương Lâm cảm thấy sững sờ.

Hắn đã nhận ra, cái truyền tống trận này được một người nào đó sửa chữa.

Vị trí của chỗ này hiển nhiên là sau đó đã bố trí thêm .Vương Lâm suy nghĩ một chút nhưng vẫn không thể đoán ra được cuối cùng là người nào đi sửa chữa lại cái trận pháp này.

Chẳng lẽ, còn có một người nữa giống hắn cũng muốn truyền tống đi?Một lát sau, Vương Lâm không nói hai lời liền lấy một chút bộ phận.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền phá hủy toàn bộ trận pháp rồi mới dẫm lên lưng văn thú mà đi.Cứ như vậy, sau nửa tháng, Vương Lâm đã hủy ba cái truyền tống trận.

Tuy nhiên lúc này trong lòng hắn giống như có một tảng đá nặng.

Trong ba cái truyền tống trận thì có hai cái hoàn toàn nguyện vẹn không hề sứt mẻ.

Hơn nữa, sau khi xem xét, hắn phát hiện ra chúng đều được người ta tu bổ.Nếu chỉ có một cái truyền tống trận được sửa chữa thì còn có thể giải thích được là có người rời đi.

Nhưng liên tục mấy cái truyền tống trận đều được sửa chữa cẩn thì thì việc này hoàn toàn không bình thường.Trong lòng Vương Lâm chợt nảy sinh dực cảm, Tu Ma hải sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Chắc chắn là cái truyền tống trận bị đám thực vật bao phủ nên người ta không phát hiện ra.

Đồng thời, phương vị truyền tống không đúng.

Tóm lại, là có nhiều nguyên nhân mới khiến cho người ta không sửa chữa.Sau khi dừng chân ở mỗi một cái truyền tống trận, Vương Lâm đều lấy đi một số bộ phần rồi phá hủy.

Chỉ có làm như vậy thì hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Tại cổ cái truyền tống trận cuối cùng được tu bổ.

Khi Vương Lâm đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên biến mất.

Trong nháy mắt khi hắn biến mất, một thanh phi kiếm đã đâm thẳng vào vị trí của hắn trước đó.Sắc mặt Vương Lâm âm trầm xuất hiện giữa không trung.

Hắn nhìn chằm chằm về phía hắc y nhân đằng xa.

Lúc trước, thần thức của hắn vẫn luôn tản ra.

Nhưng khi đối phương tới cách trăm trượng rồi tế xuất phi kiếm, hắn mới cảm giác được.

Chuyện như thế này từ trước đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.

Phải biết rằng, thần thức của Vương Lâm có thế sánh với tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Cho dù như vậy mà khi người ta xuất hiện trong phạm vi trăm trượng mới có phản ứng.

Nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường, chỉ sợ sau khi phi kiếm chui qua người mới biết.Nhưng sau khi quan sát, Vương Lâm liền thấy tu vi của người đó mới chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.

Chỉ có điều, gã có được thuật ẩn nấp nên mới tránh được thần thức của Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm thoáng hiện lên sát khí.

Đối với kẻ am hiểu thuật ẩn nấp, nếu để chạy thoát thì chắc khác nào Vương Lâm tự dí một con dao vào lưng.

Vì vậy mà hắn chẳng hề do dự, cho dù tiêu hao tinh hoa Nguyên Anh cũng phải sử dụng Cực cảnh thần thức.Hắc y nhân độ tuổi trung niên, môi mỏng nhìn không hề có một chút thiện cảm.Sau khi thấy Vương Lâm tránh được cú đánh lén của mình, hắn liền vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời từ bên trong bay ra một khối thạch ấn.

Sau khi quát khẽ một tiếng, thạch ấn lập tức xoay tròn, càng lúc càng lớn.

Cuối cùng hóa thành một ngọn núi nhỏ, đè xuống người Vương Lâm.Chỉ có điều, sau khi thạch ấn chuẩn bị đè xuống, sắc mặt người đó đại biến.

Hắn nhìn chằm chằm vào tia chớp màu đỏ trong mắt Vương Lâm rồi xoay người bỏ chạy.Thậm chí ngay cả pháp bảo thạch ấn của mình cũng chẳng thèm để ý.

Do không có linh lực cung ứng nên pháp bảo vừa mới xuất hiện liền thu nhỏ biến thành một cái thạch ấn rơi tự trên cao xuống đất.Vương Lâm nhướng mày.

Cực cảnh thần thức tản ra.

Trong nháy mắt tia chớp màu đỏ liền đuổi theo đối phương.

Ánh mắt hắc y nhân chỉ còn có một sự sợ hãi.

Hắn cắn răng một cái, ngay khi cực cảnh thần thức vào trong cơ thể liền lập tức tự bạo.Vụ nổ bất chợt khiến cho linh lực ồ ạt phát tán ra xung quanh.

Tại nơi viên tu sĩ tự bạo chợt xuất hiện một vết nứt không gian.

Nguyên Anh chỉ còn một nửa, hết sức yếu ớt, nhanh chóng lao vào trong vết nứt mà biến mất.

Cùng lúc đó, cực cảnh thần thức hóa thành một đạo tia chớp màu đó cũng bám sát ngay sau, chui vào trong vết nứt.Sau vài hơi thở, tia chớp màu đỏ liền xuất hiện chui vào cơ thể Vương Lâm.

Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm.

Mặc dù, người đó ở trong vết nứt không gian đã bị Cực cảnh thần thức giết chết.

Nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi, rõ ràng người đó biết Cực cảnh và uy lực của nó.

Vì vậy mà tự bạo để mở ra một vết nứt không gian bỏ chạy.Vương Lâm suy nghĩ một chút liền xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Viên tu sĩ tự bạo nên túi trữ vật của hắn đã bị vỡ vụn.

Sau đó mấy ngày, hắn lại trở về chỗ thực vật màu đỏ bao phủ mà sửa chữa truyền tống trận.Trong lúc sửa chữa, cấm phiên luôn được mở sẵn.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho thực vật xung quanh không tiếp tục sinh sôi.

Ba ngày sau, cuối cùng thi Vương Lâm cũng sửa chữa xong.Trong ba ngày qua, để sửa chữa truyền tống trận Vương Lâm phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Sau khi sửa chữa xong, hắn hít một hơi thật sâu ngồi xuống.

Tới khi khôi phục lại linh lực, hắn liền xuất từ trong túi trữ vật ra một viên cực phẩm linh thạch, cẩn thận đặt vào vị trí trung tâm của truyền tống trận.Đợi một lúc lâu, truyền tống trận vẫn không hề có một chút phản ứng.

Vương Lâm ngẩn người, thay một viên cực phẩm linh thạch khác, nhưng kết quả vẫn như thế.Trong lòng Vương Lâm lại trầm xuống.

Tay phải hắn đặt lên trên.

Cắn răng một chút, linh lực trong cơ thể liền tràn ra theo từng đường vân của trận pháp mà chảy vào.

Dần dần, truyền tống trận có dấu hiệu mở ra.

Chỉ có điều, với linh lực toàn thân của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà muốn mở ra một cái cổ truyền tống trận là điều hết sức khó khăn.Được một lúc, Vương Lâm liền cảm giác được linh lực trong cơ thể đang sắp biến mất.

Hắn vội vã lấy linh dịch trong túi trữ vật , đổ vào miệng rồi tiếp tục duy trì.Một lúc sau, Vương Lâm thu hồi linh lực.

Hắn nhấc tay phải lên, khoanh chân ngồi xuống.

Sau khoảng hai nén hương, Vương Lâm liền đứng dậy đi tới vị trí phía Đông Bắc của truyền tống trận.Lúc trước Vương Lâm sử dụng linh lực không phải để mở trận pháp mà là để kiểm tra xem trận pháp này có dùng được hay không mà thôi.

Sau khi linh lực của hắn chảy tới góc Đông Bắc liền cảm nhận được linh lực ở đó bị tiêu tán.

Vì vậy mà hắn biết được vấn đề chính là ở đây.Sau khi sử dụng vô số tài liệu để sửa chữa, Vương Lâm cũng không dừng lại.

Hắn thu hồi cấm phiên rồi nhảy lên.

Gần đây có một cái truyền tống trận đã bị hắn hủy đi.

Vì vậy mà phải đi xa hơn một chút mới có thể tìm được bộ phần thay đổi.Vương Lâm phi hành với tốc độ cực nhanh.

Mục tiêu của hắn là cái truyền tống trận cách đó tám ngày.

Vào ngày thứ tư, hắn có thể thấy được một cái truyền tống trận mà trước đó bản thây đã hủy đi khoảng bay, tám phần.

Hắn vẫn không hề dừng lại, tiếp tục phi hành.Đột nhiên, truyền tống trận chợt phát sáng.

Vương Lâm dừng lại ngay lập tức.

Hai mắt hắn chớp chớp liên tục.

Chỉ thấy từ trong truyền tống trận có chút ánh sáng lóe lên, nhưng cuối cùng do nó bị hỏng quá nặng nên ánh sáng từ từ biến mất.Mãi cho đến khi ánh sáng biến mất toàn bộ Vương Lâm mới thôi không nhìn nữa.

Hiển nhiên vừa rồi, truyền tống trận phát sáng là do ở nơi nào đó có người mở ra.

Chỉ có điều truyền tống trận nơi đây bị phá hủy nghiêm trọng nên cuối cùng không thể thành công.Cảm giác không ổn trong lòng Vương Lâm lại càng mạnh.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố không nghĩ tới việc đó.

Thực tế thì hắn đã đoán được ra một chút.

Chỉ có điều, việc này hắn cũng không thể ngăn cản.

Suy nghĩ duy nhất của Vương Lâm lúc này là có thể nhanh chóng tìm được truyền tống trận, lấy được bộ phận kia rồi nhanh chóng sửa chữa trận pháp.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà đi.Đến ngày thứ tám, hắn đã tới được vị trí có truyền tống trận trên ngọc giản.

Thoáng nhìn một cái, Vương Lâm cảm thấy ớn lạnh.

Cái truyền tống trận không hề có một chút hư tổn.Hắn chẳng hề do dự, đang định đi tới hủy đi một bộ phận thì đột nhiên trận pháp chợt phát sáng.

Một cột sáng xuất hiện trong trận pháp, xuyên thẳng lên tới trời.

Cùng lúc đó, một đám người hư ảo từ từ xuất hiện trong vòng sáng.

Một luồng sát khí trong nháy mắt từ đám người đó phát ra.Gần như cùng một lúc trận pháp phát sáng, Vương Lâm liền vọt tới ôm lấy số tài liệu ở phía đông bắc của trận pháp.

Linh lực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển,.Trong nháy mắt khi hắn chuẩn bị nhổ số tài liệu đó lên, những tiếng hò hét phẫn nộ từ trong đám người vọng ra:- Dừng tay.Vương Lâm chẳng những không dừng tay mà còn dồn thêm sức.

Một tiếng động vang lên, chút tài liệu đó bị rút ra khỏi trận pháp.

Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn vòng sáng đang dần biến mất cùng với đám người.

Trong lòng hắn thầm cười lạnh.

Nếu thực sự dừng tay chỉ sợ những người đó vừa ra liền giết mình diệt khẩu.

Có thể xâm nhập để động tới các thế lực ở Tu Ma hải nếu không có tu vi Hóa Thần kỳ thì đừng có mà mơ.Ngay lúc này, phần lớn cổ truyền tổng trận liền phát sáng.

Trong số các truyền tống trận cũng không phải đều có Hắc y nhân thủ hộ.

Chỉ tại một số truyền tống trận quan trọng mới có mà thôi.

Tất cả lúc này cùng thống nhất mở ra.

Vô số tu sĩ bất chợt từ trong các cổ truyền tống trận xuất hiện.Về phần truyền tống trận chỗ Vương Lâm, vốn gần đó có một Hắc y nhân thủ hộc.

Nhưng người này đã bị chết rồi mà thôi.Vào thời điểm này, toàn bộ Tu Ma hải đại loạn.

Bốn tứ cấp tu chân quốc phối hợp hành động.

Mấy vạn tu sĩ liên tục từ bốn nước truyền tống tới Tu Ma hải.

Một trận đại chiến đã nổ ra.Chín trăm chín mươi chính ngôi thành trong TU Ma hải nhất thời chìm trong gió tanh mưa máu.Tất cả những việc này, sau khi Vương Lâm phát hiện ra cổ truyền tống trận được sửa chữa cùng với Hắc y nhân, hắn liền đoán ra được tám chín phần.

Nhất là sau khi từ trong truyền tống trận xuất hiện những người đó càng khẳng định suy nghĩ của hắn.Phải mau chóng rời khỏi Tu Ma hải.

Tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh, một tay sờ sờ vào túi trữ vật có chứa chút tài liệu mà hít sâu một hơi.Mấy ngày sau, Vương Lâm về tới truyền tống trận.

Sau khi sắp xếp tài liệu xong, hắn đảo mắt nhìn bốn phía rồi lấy cực phẩm linh thạch đặt vào bên trong.Một vầng ánh sáng lóe lên.

Cuối cùng thì trận pháp cũng mở ra.

Trong nháy mắt, Vương Lâm đánh ra một đạo pháp quyết vào cấm phiên.

Nhất thời, chín mươi tám con rồng cấm khí lại xuất hiện một lần nữa.

Sau khi gầm rít, xoay tròn một vòng, thực vật bốn phía lại bị phá hủy, mặt đất đầy thứ chất lỏng màu đỏ.Lúc này, trận pháp đã mở ra toàn bộ.

Thân thể Vương Lâm dần dần mơ hồ.

Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn vẫy tay một cái, thu hồi cấm phiên rồi biến mất.Ngay sau khi hắn biến mất, chất lỏng đỏ như máu lập tức bao phủ trận pháp.

Ngay sau đó, vô số loại thực vật nhanh chóng mọc lên cao tới mấy chục trượng.

Truyện tống trận có những tiếng động vang lên, cuối cùng vỡ vụn.Lúc này, cho dù là có bản đồ cũng khó mà nhận ra nơi đây trước kia lại có truyền tống trận.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 234: Đằng Hóa Nguyên (1+2). ( 233/2095)Ngày hôm sau, một người thanh niên toàn thân phát ra khí tức yêu dị, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào đám thực vật đang chập chờn dưới chân, mắt lộ hàn mang.Người này chính là tu sĩ chạy từ Hỏa Phần quốc tới đây.

Nếu có ai biết được người này chỉ dùng mấy tháng đã có thể đi từ Hỏa Phần quốc tới tu ma hải thì hẳn sẽ phải cực kỳ khiếp sợ.

Phải biết rằng khoảng cách từ Hỏa Phần quốc tới đây rất xa.Dù là năm đó Bát Cực Ma Quân Đoan Mộc Cực, tu vi Hóa Thần Kỳ, cũng lựa chọn sử dụng truyền tống trận cổ chứ không dám phi hành.

Nếu quả thực hắn phi hành thì sợ rằng phải mất một trăm năm mới có thể tới nơi.Nói như vậy có thể thấy được tốc độ của người thanh niên này quả là kinh thế hãi tục, không thể tưởng tượng nổi.Trên thực tế người này sở dĩ có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể tới đây chẳng hề có quan hệ tới tu vi Anh Biến kỳ của hắn mà chủ yếu là do thần thông kỳ lạ của gia tộc hắn ---- Thiên quỷ sưu thân thuật.Thần thông này thông qua vô số phân thân hợp lực trùng điệp lên nhau, trong nháy mắt đưa vào dưới bổn tôn, nhờ đó mà đề cao được tốc độ bổn tôn lên vô số lần.

Vậy nên người này mới chỉ cần có hai tháng đã có thể tới được nơi này.Ánh mắt người này âm trầm, nhìn chằm chằm vào đám thực vật dưới chân, thân thể chầm chậm hạ xuống.

Những cái cây to này trông như những vật chết, sau khi người này hạ xuống vẫn không nhúc nhích.Hắn nhìn truyền tống trận đã bị nghiền nát trước mắt.

Trận pháp này đã bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, hầu như đã vỡ vụn toàn bộ, căn bản không thể sửa chữa.Người thanh niên thầm than một tiếng, trong miệng lẩm bẩm:- Trên tinh cầu tu chân này, kẻ có thể mở được túi trữ vật của ta hẳn là không nhiều.

Chẳng qua trạng thái tu vi hiện tại của ta không ổn định, nếu giờ mà lập tức trở lại mẫu tinh thì sợ rằng tu vi sẽ ngày càng thấp.......Hắn nhíu mày, thân thể không thấy cử động đã biến mất.Khổng Mạnh đại lục, một trong sáu đại lục của Chu Tước tinh.Trên Khổng Mạnh đại lục có rất nhiều tu chân quốc, tuy đại đô thị cấp một, cấp hai cấp ba không thiếu, nhưng ít có tu chân quốc cấp bốn.

Dù sao thì tư nguyên trên đại lục này cũng quá ít ỏi.Tại vùng biển tiếp giáp với đại lục Khổng Mạnh có một tòa thành nhỏ.

Tòa thành này không lớn, tu sĩ bên trong tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới Kết Đan kỳ.

Tuy vậy trong thành có một tòa truyền tống trận cổ.Giờ phút này bên trong truyền tống trận đột nhiên phát sáng.

Ngay sau đó thân ảnh Vương Lâm từ trong trận pháp bước ra.Sau khi hắn xuất hiện lập tức dùng thần thức đảo qua, trong nháy mắt quan sát toàn bộ hoàn cảnh trong thành một lượt.

Dưới thần thức của hắn, mọi tu sĩ trong thành đều hoảng sợ.

Nhưng cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.Vương Lâm thu hồi thần thức, thân thể nhoáng lên, sau đó biến mất.

Hắn dựa vào bản đồ trong ngọc giản bay đi.

Đợi khi bay cách thành này cả ngàn dặm, hắn vỗ túi trữ vật.

Thân hình khổng lồ của Văn thú nọ liền xuất hiện trước mặt hắn.Thân thể Vương Lâm bay lên, rơi trên lưng con thú này.

Sau khi truyền một đạo thần niệm, Văn thú kêu lên một tiếng, nâng hắn phóng đi.Đoạn đường này đi với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu Vương Lâm qua thần thức điều tra bốn phía đã phát hiện ra một vị trí có rất nhiều tu sĩ.

Hiển nhiên nơi đó là một môn phái.Vương Lâm không dừng lại, nhanh chóng bay đi.

Qua mười ngày, vượt qua vài tu chân quốc cấp hai, cấp ba, hắn cuối cùng đã tới được mục tiêu là tòa truyền tống trận thứ hai.Thông qua trận pháp này, hắn có thể nhanh chóng thu ngắn khoảng cách với Triệu quốc.

Tới khi còn cách truyền tống trận này vài ngàn dặm, đôi mày Vương Lâm từ từ nhíu lại.Theo bản đồ bên trong ngọc giản, vị trí trận pháp này rõ ràng là ở trên một ngọn núi hoang.

Nhưng dưới thần thức của Vương Lâm không ngờ lại phát hiện ra một khu đại điện và lầu các.

Từng trận linh lực ba động từ trong đó truyền ra.

Hiển nhiên nơi này đã trở thành nơi phúc địa tu chân.Thần thức của hắn đảo qua đại điện phía ngoài của môn phái này, thấy một số thiếu niên.

Khuôn mặt họ lộ vẻ kiên nghị.

Đứng phía trước bọn họ là một vài đệ tử Ngưng khí kỳ.

Nhìn cảnh này rõ ràng là đang tiến hành thu đồ đệ.Đồng thời ở giữa con đường lên núi có một thiếu niên đang gian nan leo lên.Cảnh tượng trước mắt trông vô cùng quen thuộc, khiến Vương Lâm vô cùng cảm khái.

Hằng Nhạc phái năm đó không biết hiện giờ ra sao.

Tuy rằng hắn đối với Hằng Nhạc phái cũng không có cảm tình quá sâu đậm nhưng dù sao đó cũng là nơi hắn bắt đầu con đường tu chân.Mang theo tâm tư phức tạp, Vương Lâm cưỡi Văn thú, chậm rãi bay về phía môn phái này.

Khi còn cách khoảng một trăm dặm, một tấm màn ánh sáng bỗng nhiên hiện ra.

Từng đợt ánh sáng nhu hòa ngăn cản Vương Lâm tiến vào.Không đợi Vương Lâm ra tay, Văn thú dưới chân hắn gầm lên một tiếng, miệng phun một hơi, đánh thẳng vào tấm màn ánh sáng, sau đó lại hút một hơi.

Lập tức tấm màn đó rung động kịch liệt, cuối cùng phát ra tiếng loạt xoạt rồi tan biến.Điều này khiến cho mấy tu sĩ Kết Đan kỳ đang bế quan biến sắc, từ nơi bế quan phóng ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm và Văn thú hắn đang cưỡi dưới chân.

Đám người này vội vàng quát đám đệ tử tạm dừng thu đồ đệ, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất tụ tập ở phía ngoài đại điện, cung kính chờ đợi Vương Lâm.Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm bay tới, ba tu sĩ Kết Đan kỳ bay lên, cung kính nói:- Tham kiến tiền bối thượng quốc.Trong lòng ba người này hơi hoảng sợ.

Trong mắt bọn họ, Vương Lâm toàn thân không tản ra linh lực nhưng cả người lại tràn ngập một cỗ uy áp không hiểu nổi, khiến họ không khỏi run rẩy.Nhất là yêu thú dữ tợn dưới chân đối phương lại càng khiến người ta âm thầm kinh hãi, chỉ sợ làm đối phương phật ý sẽ rước lấy phiền toái vô cùng.Ba tu sĩ Kết Đan kỳ này hai nam một nữ.

Trừ một nam tử tóc đã hoa râm, hai người còn lại nhìn diện mạo cũng không lớn tuổi, nhất là nữ tu kia dung nhan rất xinh đẹp, dáng người tha thướt.Chỉ là người tu chân không thể nhìn tướng mạo mà đoán tuổi tác.

Dù là Vương Lâm hiện giờ nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế đã là lão quái vật bốn trăm tuổi.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn ba người một cái, chậm rãi nói:- Nơi này là môn phái nào?Lão giả trong ba người vội vàng cung kính nói:- Tiền bối, tệ tông tên là Tử Vân.

Tiền bối có gì sai khiến, tệ tông xin dốc toàn lực thực hiện.Vương Lâm nhìn người này một cái, bình thản nói:- Nơi này nhiều năm trước có một tòa truyền tống trận cổ, bây giờ còn không?Lão giả ngẩn ra, trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói:- Tiền bối, nơi này không có truyền tống trận cổ.Hắn vừa nói hết câu, lập tức toàn thân phát lạnh.Chỉ thấy khí tức của Vương Lâm lập tức biến đổi, đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:- Ngươi khẳng định?Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán lão giả.

Hắn khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, đang muốn nói thì nữ tu dáng người thướt tha bên cạnh lại bước lên một bước, cung kính nói:- Tiền bối, truyền tống trận cổ đó có phải vốn ở trên đỉnh núi này hay không?Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người nữ tử này, nhận thấy nàng tuy không phải là tuyệt sắc nhưng da trắng môi hồng, cũng có thể coi là mỹ nữ.Gặp ánh mắt của Vương Lâm, khuôn mặt nữ tử này ửng hồng, nhẹ giọng nói:- Tiền bối, nếu như truyền tống trận cổ đó vốn nằm trên đỉnh núi thì vãn bối biết.- Dẫn đường đi!Thân thể Vương Lâm liền hướng về đỉnh núi bay tới.Nữ tử kia vội vàng đuổi theo.

Hai tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại hơi do dự một chút rồi cũng theo sau.Dưới sự dẫn đường của nử tử kia, rất nhanh đã tới được đỉnh núi đó.

Nơi đây có một tòa lầu các tao nhã, bốn góc có treo chuông gió.

Gió núi thổi qua, những tiếng chuông thanh thúy, êm tai vang lên.Nữ tu kia sau khi dừng chân, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:- Tiền bối, đây là khuê phòng của vãn bối.

Vùng núi này trước kia không phải đều là của Tử Vân tông chúng ta, cho nên sư huynh mới không biết có truyền tống trận cổ tồn tại.

Vãn bỗi cùng là vô ý phát hiện được trong phòng có mật đạo, sau khi dò xét mới phát hiện ra, hóa ra dưới tòa nhà này có một trận pháp.Vương Lâm gật đầu.

Hắn vừa rồi cũng đã dùng thần thức xem xét, không phát hiện thấy bất cứ điều gì.Bây giờ ở cự ly gần lại dùng thần thức đảo qua, lập tức phát hiện ở dưới tòa nhà loáng thoáng có một luồng linh lực dao động.

Hiển nhiên là ở đây đã có người thi triển thần thông che dấu đi.Vương Lâm hơi ngạc nhiên.

Phải biết rằng trên ngọc giản thể hiện, quốc gia này chẳng qua chỉ là một tu chân quốc cấp hai mà thôi.

Không ngờ nơi này lại suýt nữa có thể qua mặt thần thức của hắn.Dưới sự dẫn đường của nữ tu, Vương Lâm tiến vào trong lầu, nhất thời một mùi hương thơm ngát tràn ngập cánh mũi.

Bên trong lầu khá tao nhã, nhìn khắp nơi có thể thấy được dáng dấp của khuê phòng nữ nhi.Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, hơi dừng lại trên bình phong một chút rồi nhanh chóng rời đi, sắc mặt bình tĩnh.Nữ tu nọ sắc mặt ửng hồng, vội vàng bước tới vài bước, thừa lúc hai vị sư huynh vừa bước vào phòng, đem chiếc nội y trong suốt bằng tơ tằm thu lại, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn Vương Lâm.Vương Lâm tỏ vẻ không biết gì hết, theo sự dẫn đường của nữ tử này đi vào mật đạo.

Đoạn đường này hắn đi qua với vẻ mặt bình thản nhưng thực ra trong lòng vẫn vô cùng cẩn thận.

Nếu có bất cứ điều gì dị thường thì hắn không chút do dự sẽ ra tay.---o0o---Trong lòng đất phía dưới lầu, Vương Lâm thấy truyền tống trận cổ.

Trận pháp này được bảo tồn khá đầy đủ, có thể sử dụng.Hắn lấy ra từ túi trữ vật hai viên nội đan của linh thú, sau khi ném cho nữ tu kia liền nói:- Lấy vật này luyện đan, sau khi dùng sẽ có ích lợi với tu vi của ngươi.Nữ tử đó nhìn nội đan, trong lòng chấn động, vẻ mặt mừng như điên.

Nội đan có linh lực mạnh mẽ như thế này cả đời nàng chưa gặp bao giờ.

Nếu dùng loại bảo vật này luyện đan, sau khi sử dụng nhất định sẽ khiến tu vi nàng nhảy vọt tới Kết Đan hậu kỳ.Nàng cẩn cẩn thận thận nhận lấy, sau đó trân trọng đặt nó vào túi trữ vật.Ánh mắt hai tu sĩ Kết Đan kỳ bên cạnh nàng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.Vương Lâm nhìn hai người một cái, xoay người đi vào trong trận.

Tay phải hắn vung lên, lập tức một mảng hắc vụ hiện lên, ngăn cản tầm mắt của đối phương.

Sau đó hắn xuất ra một khối cực phẩm linh thạch, đặt vào cái khe trong trận pháp, khởi động nó.Từng cột sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất trong trận pháp.Nữ tu nọ nhìn trận pháp trống rỗng, đôi mắt lộ ra một tia phiền muộn.

Đồng thời dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại ửng hồng.Triệu quốc nằm ở nơi tận cùng của trên Khổng Mạnh đại lục.

Quốc gia này không lớn, thậm chí so với Hỏa Phần quốc cũng không bằng, chỉ nhỏ gần bằng một nửa nó.Linh mạch bên trong quốc gia cũng có nhưng rất ít, chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì nhu cầu trong nước.

Tuy vậy cung cũng không đủ cầu, có khai thác được thì vẫn bị hạn chế sử dụng.Bởi linh mạc thưa thớt như vậy nên bên trong Triệu quốc cũng có tương đối ít linh thảo, thậm chí hầu như không có.

Đây chỉ là một tiểu quốc vô cùng nhỏ nơi biên thùy, có thể nói là nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.Hiện giờ đệ nhất môn phái của Triệu quốc đã là Huyền Đạo tông.

Bên trong môn phái này có thủy tổ Phác Nam Tử, năm ngoái đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Trải qua bốn trăm năm bế quan tu luyện, tu vi của hắn càng ngày càng cao, tuy rằng chưa đạt tới Hóa Thần Kỳ nhưng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường hắn không để vào mắt.Ngoài Huyền Đạo tông ra còn có môn phái chánh đạo của Triệu quốc là Phiêu Miểu tông.

Tuy nhiên tông môn này đời sau không bằng đời trước, dần dần đi xuống.

Cũng phải nhắc tới Nguyên Khuê phái, Tịch Diệt tông, tuy cũng có phát triển những do có sự tồn tại của Phác Nam Tử nên cuối cùng cũng đành chịu đứng trong những tông phái nhị lưu.Về phần các tông phái trong ma đạo, Thiên Đạo môn, Hợp Hoan tông, Vô Phong cốc dù có muốn trở mình cũng không thể chống lại Phác Nam Tử, tuy nhiên so với Phiêu Miểu tông thì vẫn còn cao hơn một bậc.Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Phác Nam Tử, chính ma lưỡng đạo cực ít khi phát sinh xunh đột.

Dù có chút tranh đấu cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ, không có chuyện đấu pháp trên quy mô lớn xảy ra.Có thể nói, Triệu quốc hiện này trên cơ bản đều nằm trong tay Phác Nam Tử, hết thảy đều tập trung phát triển lên tu chân quốc cấp bốn.

Một khi Phác Nam Tử đạt tới Hóa Thần Kỳ thì mọi việc sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.Ngoài ra trong bốn trăm năm gần đây ở Triệu quốc cũng xuất hiện không ít nhân vật.Ví dụ như thiên tài ở Huyền Thiên tông - Vương Trác.

Người này dùng thời gian gần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan sơ kỳ.

Sau đó lại chỉ cần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Loại tốc độ như vậy ở Triệu quốc quả là hiếm thấy.Ngoài ra thì ở mỗi môn phái đều có những nhân vật vượt bậc, tuy nhiên những người này so với Đằng gia thì vẫn chẳng là gì.Trong bốn năm qua ở Triệu quốc, trừ Phác Nam Tử thì phải nói tới người đứng đầu Đằng gia!Đằng gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên, bốn trăm năm trước đã là Nguyên Anh sơ kỳ.

Trải qua bốn trăm năm tu luyện, dưới sự trợ giúp của Phác Nam Tử đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, trở thành một trong những cao thủ đứng đầu ở Triệu quốc.Ở Triệu quốc, chỉ cần đạt tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ là sẽ có địa vị và quyền lực cực cao.

Đương nhiên điều kiện đầu tiên là ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của Phác Nam Tử.Mệnh lệnh của Phác Nam Tử là muốn tất cả mọi người phải cố hết sức, không tiếc bất cứ tài nguyên gì để từ trong số những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần kỳ, giúp tăng cấp bậc của Triệu quốc.Tu vi Đằng Hóa Nguyên tăng lên, lập tức kéo theo địa vị của Đằng gia ở Triệu quốc như nước lên thuyền lên.

Đằng gia càng ngày càng hưng vượng, con cháu đông đảo, đã trở thành gia tộc tu chân đệ nhất ở Triệu quốc.Đệ tử trong tộc cơ hồ ở môn phái nào cũng có, thậm chí ở một số môn phái còn có địa vị cực cao.Đồng thời Đằng Hóa Nguyên cũng rất chú ý tới chuyện kết thân.

Nữ tử Đằng gia thường kết thành đạo lữ song tu với những tu sĩ thiên tài, lấy việc này để củng cố địa vị của Đằng gia.

Vương Trác cũng là một trong số những chàng rể của Đằng gia!Có thể nói, Đằng gia có quan hệ khăng khít với toàn bộ Triệu quốc, thậm chí nói động tới Đằng gia như rút dây động rừng cũng không hề quá đáng.

Trong bốn trăm năm nay không phải chưa có kẻ nào có ý đồ với Đằng gia, nhưng cuối cùng thậm chí không cần tới Đằng Hóa Nguyên ra tay thì kẻ có ý định đó cũng yên lặng mà bốc hơi ở Triệu quốc.Đối với những hành động của Đằng Hóa Nguyên, Phác Nam Tử cũng chẳng quan tâm.

Hắn chỉ một lòng một dạ, toàn lực đánh sâu vào Hóa Thần kỳ, hết thảy mọi việc trên thế gian hắn đều không để mắt tới.Đằng gia thành ngày xưa qua bốn trăm năm đã được mở rộng ra gấp bốn lần.

Hiện giờ nó đã trở thành một tòa thành trì khổng lồ, là chứng minh cho quyền thế của Đằng gia ở Triệu quốc.Ở dưới trăm trượng trong lòng đất Đằng gia thành có một gian mật thất, trong đó linh khí cực kỳ sung túc, cao hơn bên ngoài cả chục lần.

Mà nguyên nhân chính là dưới tòa mật thất này có linh mạch.Linh mạch này tuy không lớn nhưng dùng để tu luyện thì cũng thừa thãi.

Lão tổ Đằng gia vì phát hiện ra có linh mạch ở nơi này nên mới mượn thời gian thành trì mở rộng, bí mật đào ở đây một mật thất để tu luyện.Việc này kể cả Phác Nam Tử cũng không biết, chỉ có rất ít người trong Đằng gia biết chuyện cơ mật này.

Thường thường chỉ khi có người trong gia tộc muốn đột phá mới được chấp thuận cho tiến vào đây tu luyện mấy ngày.Một ngày nọ, trong mật thất bên dưới Đằng gia thành, một lão già đầu tóc bạc trắng đột nhiên mở hai mắt, lộ ra những tia sáng âm trầm.Người này nhíu mày.

Vừa rồi khi hắn đang bế quan đột nhiên có cảm giác như huyết quang đánh tới.

Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, khiến linh lực trong cơ thể hắn suýt chút nữa hỗn loạn.Lão già trầm mặc một chút, tay phải bắt quyết, lập tức phóng ra một đạo linh quyết, hóa thành một màn bạch quang trước người hắn.Hắn nhanh chóng niệm một loạt chú ngữ phức tạp.

Bạch quang trước người hắn từ từ trở nên chói mắt.

Lão già niệm chú càng nhanh, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.Nhưng đúng lúc này bạch quang đột nhiên chấn động, sau đó không chịu sự khống chế, tản ra rồi tan biến.

Sắc mặt lão già lập tức trở nên âm trầm.

Hắn thì thào:- Kỳ quái, Dự linh thuật do Phác Nam Tử truyền thụ lại không thể dò xét được người gây ra cảm giác huyết quang kia....Hắn trầm mặc một chút, ánh mắt lộ hàn mang, trong lòng thầm nghĩ:- Lấy tu vi hiện nay của lão phu thì ở Triệu quốc cho dù là có kẻ mang huyết quang tới thì lão phu cũng dễ dàng hóa giải!Người này chính là kẻ mà Vương Lâm muốn giết - Lão tổ Đằng gia, Đằng Hóa Nguyên cao cao tại thượng!Năm tháng trôi qua khiến hắn có chút già nua hơn.

Tu vi được đề cao, hiện giờ nhìn hắn hoàn toàn không có chút gì giống với người đã ép Vương Lâm phải tự bạo.Khí thế toàn thân nhảy vọt, khiến người ta cảm thấy khác biệt như từ một thanh niên bốc đồng trở thành một kẻ lõi đời nham hiểm vậy.

Thực sự là hoàn toàn đối lập.Hắn hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi mật thất.

Tới khi xuất hiện thì hắn đã ở bên trong nhà thờ tổ của Đằng gia.

Ngôi nhà này là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài chạm trổ long phượng, nhìn vô cùng uy nghiêm, tỏa ra từng trận linh uy.Đằng Hóa Nguyên xuất hiện ở tầng thứ ba.

Nơi này đặt rất nhiều bài vị, bên trên có khắc tên tuổi của con cháu Đằng gia.

Những người này là những người đã qua đời trong vô số năm qua của Đằng gia.Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên đảo qua những bài vị này, cuối cùng dừng lại trên một cái bài vị ghi rõ ràng: " Đằng Lệ ".Hơn bốn trăm năm qua, mỗi khi tâm thần hắn không yên hay tâm tình buồn phiền là lại tới đây nhìn bài vị này.

Đây dường như đã trở thành một thói quen của hắn.

Một lúc lâu sau, Đằng Hóa Nguyên phất tay phải một cái, bài vị đó liền rơi vào trong tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng lau bài vị này, trong miệng thì thào:- Lệ nhi, ngươi ra đi quá sớm.

Nếu không phải vậy thì với tư chất của ngươi, tới giờ chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi........Hắn than nhẹ một tiếng, lại phóng bài vị trở lại vị trí cũ, sau đó xoay người rời đi.Ngay thời khắc đó, ở ngoài Đằng gia thành có hai đạo kiếm quang như cầu vồng bay vọt tới.

Sau khi tới cách cửa thành hơn trăm dặm, kiếm quang hạ xuống, hiện ra hai người một nam một nữ.Nam là một người trung niên, có vẻ già dặn nhưng tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn.

Hiển nhiên người này khi còn trẻ là hạng ngọc thụ lâm phong.

Trên người hắn mặc một bộ bạch y, vừa nhìn đã thấy cảm giác vô cùng nổi bật.

Nữ tử bên cạnh hắn tuy không phải là tuyệt sắc nhưng lại có một tứ khí tức cao quý sang trọng, trên người cũng mặc bạch y.

Chẳng qua lúc này hai người đang nhíu mày, hiển nhiên trong lòng có tâm sự.---o0o---Nam tử trung niên nọ ngẩng đầu nhìn Đằng gia thành, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.- Vương Trác, chuyện đã qua một thời gian dài như vậy, chẳng nhẽ ngươi vẫn không bỏ qua sao?Nữ tử than nhẹ, thấp giọng nói.- Bỏ qua?

Thù giết phụ mẫu, giệt toàn tộc, nếu có thể dễ dàng bỏ qua thì Vương Trác ta không xứng làm người!Nam tử trung niên kia cười khẽ, bình thản nói.Nữ tử nọ trầm mặc một chút, thấp giọng nói:- Ta chỉ muốn về thăm muội muội, ba ngày sau chúng ta sẽ rời đi.

Trong ba ngày này Vương Trác ngươi đừng có xúc động, được không?- Ngươi yên tâm đi.

Trước khi ta có đủ thực lực giết lão tặc đó ta sẽ không ra tay đâu.Nam tử trung niên bình thản nói, sau đó cất bước tiến vào thành.Nữ tử kia thầm than, vội vã đuổi theo, cùng tiến tới cửa Đằng gia thành với Vương Trác.- Vương Trác, kỳ thật chuyện năm đó ngươi không nên hận lão tổ mà nên hận Vương Lâm mới đúng.

Hắn mặc dù đã chết nhưng kẻ gây ra chuyện này là hắn!Nữ tử kia vừa đi vừa nhẹ giọng nói.Nam tử trung niên đột ngột dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, gằn từng chữ:- Đằng Tú Tú, ta cảnh cáo ngươi, không nên nhắc tới hai chữ Vương Lâm trước mặt ta!

Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi một lần cuối.

Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách Vương mỗ vô tình!Nữ tử trầm mặc, không nói gì thêm, cùng với Vương Trác tiến vào Đằng gia thành.Ngay lúc này, tại một sơn cốc vô danh ở biên giới Triệu quốc, đột nhiên một loạt quầng sáng chói lòa xuất hiện.

Rất nhanh sau đó ánh sáng ảm đạm dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.Từ trong sơn cốc đi ra một thanh niên tóc bạc.

Người này trên mi tâm có một tinh điểm màu tím.

Hắn kinh ngạc nhìn mặt đất trước mặt, sau đó chậm rãi quỳ xuống, mạnh mẽ khấu đầu mấy cái.

Khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn thoáng hiện lên sát khí kinh thiên mà cả bốn trăm năm nay chưa từng xuất hiện, thì thào:- Cha, mẹ, Thiết Trụ đã trở về.

Lúc này ta muốn cho Triệu quốc máu chảy thành sông!

Nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt!Trên bầu trời bỗng lóe lên một tia sét, từng đợt sấm ầm ầm vang lên.

Sau đó ào một tiếng, mưa như trút nước đổ xuống, rơi xuống mặt đất, nước mưa bắn lên tung tóe tựa sương mù.......Huyền Đạo Tông trên dãy Nhạc sơn, mưa bụi bao phủ, sấm chớp từng trận đánh ầm ầm, dưới chân núi, cành lá trong rừng rậm bị nước mưa rơi trúng phát tiếng rào rào không ngớt.Tại đây giữa nửa đêm mưa gió, một thanh niên đầu bạc chậm rãi từ trong rừng bước ra.

Hai chân hắn giẫm lên mặt đất đầy nước và lá cây phát ra tiếng kêu sàn sạt.Từ xa, người này nhìn đại điện của Huyền ĐạoTông trên đỉnh Hằng Nhạc với ánh mắt bình tĩnh.Sau một hồi lâu, hắn xoay người rời đi.

Lúc này hắn hướng đến một tiểu sơn thôn ở cách nơi đây mấy trăm dặm.Sơn thôn giữa đêm khuya, ngoài tiếng sấm sét cũng chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, đương nhiên, thi thoảng cũng có một chút tiếng sủa của những con chó do người trong thôn nuôi, truyền ra một vài tiếng nức nở như muốn chống lại thiên uy.

Nhưng đổi lại, cũng chỉ làm cho tiếng sấm thêm phần vang dội.Toàn bộ sơn thôn bị bao phủ bởi một màn hắc ám, thanh niên đầu bạc chậm rãi đi trên đường, nhìn cảnh tượng bốn phía vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ánh mắt dần bớt lãnh đạm, để lộ ra một nỗi phiền muộn vô cùng.

Nỗi phiền muộn này có thể dung hợp với hàn băng, bởi nó ẩn chứa một mối thân tình khó phai.Bốn trăm năm trôi qua trong nháy mắt, đối với người tu chân có lẽ cũng không phải là dài, nhưng đối với người phàm là bao nhiêu cuộc bể dâu, thế sự xoay vần.

Sơn thôn này rất nhiều nhà cửa, sau mỗi thế hệ đều bị sửa chữa lại nay đã biến đổi rất nhiều.Người thanh niên áo trắng này chính là Vương Lâm.Hắn nhìn bốn phía thôn xá, ánh mắt dừng lại ở một nơi.

Nơi này Vương Lâm nhớ đã từng có một cây hòe già, khi hắn còn nhỏ, thường ngồi đọc sách và cùng bạn bè chơi đùa dưới tán cây này.Trong nháy mắt, hết thảy đều tan thành mây khói.Vương Lâm than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía trước.

Không bao lâu, hắn kinh ngạc dừng bước, nhìn một căn nhà quen thuộc, thân thể bất giác không tự chủ được bỗng run lên.

Từ cửa thôn đến đây, gần như nhà cửa đều đã không còn như trước, nhưng chỉ có nơi này, từ khi hắn rời khỏi, khung cảnh vẫn không hề thay đổi.Vương Lâm cắn chặt môi, đẩy cửa, chỉ nghe dát một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hắn bước vào rồi chậm rãi đóng cửa lại.Ở sân trong, dưới một tấm vải che mưa có đặt một cái bàn gỗ, bốn xung quanh bày một vài chiếc ghế gỗ.

Vương Lâm yên lặng quan sát hết thảy mọi thứ, nước mắt bỗng chảy xuống.Hồi lâu sau, Vương Lâm đi vào gian phòng bên cạnh, đẩy cửa bước vào, mọi thứ nới đây đều giống như trong trí nhớ của hắn, không có một chút thay đổi.Lúc này, Vương Lâm có cảm giác bốn trăm năm trước cũng chỉ giống như trong một giấc mơ.

Giờ đây, khi hắn tỉnh giấc, hồn phách cha mẹ không còn ở trong gian nghịch thiên, họ cũng chưa chết,mà đang ngủ trong phòng giữa đêm mưa gió này.Chỉ có điều, với thần thức hiện tại của hắn, thậm chí không cần tản ra, hắn cũng biết rõ, trong gian phòng này không có bất kỳ kẻ nào.Ở đại sảnh nhà thờ tổ, Vương Lâm thấy hai linh bài, một trên một dưới, linh bài phía trên có khắc :- Vương Thiên Thủy, chu anh tố chi linh.Bài vị bên dưới có khắc :- Trưởng tử Vương Lâm chi linh.Dưới hai bài vị có bày một lư hương, hai bên vẫn còn một vài que hương chưa đốt.Ánh mắt Vương Lâm bỗng lộ ra một vẻ bi ai vô cùng.

Hắn châm ba nén hương đặt vào lư hương, chầm chậm quỳ xuống, lạy vài ba lạy, miệng lầm bầm khấn:- Con bất hiếu Vương Lâm, hôm nay thắp hương tế bái, lần sau sẽ lấy đầu toàn bộ Đằng gia, vì cha mẹ dựng một tháp đầu người.Một luồng sát khí từ người Vương Lâm phát tán ra, lúc này trong chính sảnh hàn khí đại tăng, so với cái lạnh của mưa đêm bên ngoài còn hơn gấp mấy lần.Sau khi đứng dậy, hắn trầm mặc một chút, đang muốn xoay người rời khỏi, bỗng nhiên hắn thần sắc khẽ động, loáng một cái thân mình đã biến mất tại chỗ.Một lát sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ xa đang tiến đến tiểu sơn thôn, phía trước thùng xe là một lão già mặc áo tơi, người này huyệt Thái Dương nhô cao, hai mắt tinh quang như chớp động, hiển nhiên là võ lâm hảo thủ.Tay hắn vung roi ngựa, bỗng nghe “ba” một tiếng, hắn quất con ngựa phía trước, con ngựa kia hí lên một tiếng, lập tức phi nhanh hơn.Mặt đất gập ghềnh khiến cho xe ngựa cũng xóc nảy không ngừng, nhưng lão già này vẫn ngồi bình thường như dính vào xe ngựa vậy, không hề nhúc nhích chút nào, chỉ có đôi lúc lão quát khẽ:- Giá!Xe ngựa tới rất nhanh, lão già quát nhẹ một tiếng, lập tức ghì dây cương, con ngựa hí lên một tiếng dài, móng trước nâng lên, xiêu vẹo một hồi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa căn nhà của Vương gia.Lão già nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cung kính mở cửa thùng xe, từ trong thùng xe một tiểu nha đầu nhảy xuống, ả mặc một chiếc áo màu xanh biếc, trên đầu cột tóc mai, thoạt nhìn cũng hơi xinh đẹp.Sau khi nàng nhảy xuống, thân mình lập tức run lên, hiển nhiên là bị nhiễm hàn khí của đêm mưa, nhưng nàng không để ý, lập tức lấy ra một chiếc ô, mở ra và nói to:- Tiểu thư, tới rồi.Từ trong thùng xe hiện ra một thân hình kiều diễm, chậm rãi bước xuống đứng dưới tán ô.

Người con gái này này khuôn mặt tái nhợt, mang một vẻ đẹp pha chút ốm yếu.Nàng vừa mới bước xuống, thân mình lập tức run lên.

Con nha đầu kia vội vàng một tay cầm ô một tay lấy từ trong xe một chiếc áo khoác màu tím cùng với sự trợ giúp của lão già choàng lên người của nữ tử.Đồng thời, tiểu nha đầu mở miệng nói đầy bất mãn:- Tiểu thư, hôm nay trời mưa lớn như vậy, hà tất phải cố tới đây chứ, ngày mai lại đến không được sao?

Tiểu thư thân mình đang yếu, nếu nhiễm thượng phong hàn thì làm thế nào.Thậm chí cả lão già đánh xe, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ trìu mến pha lẫn chút trách cứ.Tiểu thư kia khẽ cười một tiếng, vừa bước tới phía trước vừa hạ giọng nói:- Các ngươi không hiểu, trước khi gia gia ta qua đời đã nói rằng, hàng năm vào ngày này, Vương gia ta dù gặp phải sự tình gì, con cháu dòng đích tôn đều phải đích thân tới đây tế bái một lần, đây là một truyền thống.Tiểu nha đầu vẫn đang bất mãn, vừa cười vừa nói:- Tiểu thư, nơi này cách xa kinh thành như vậy, vì sao hằng năm đều phải đến ạ, chẳng lẽ bên trong có sự tích gì chăng?

Nô tỳ có nghe một vài tỷ muội nói nơi này hình như trước kia từng là một chi của Vương gia.Tiểu thư cười khẽ một tiếng ngăn cản lão già định đẩy cửa, tự mình đưa bàn tay ngọc mở cửa, miệng nói:- Ngươi lần đầu theo ta tới đây, không biết việc này là lẽ tự nhiên, sau này có cơ hội, ta sẽ nói kỹ với ngươi.Sau khi tiến vào sân, ba người không dừng lại mà đi thẳng vào nhà trong, tiểu nha đầu ở trong phòng thu ô lại, giũ nước mưa trên mặt ô rồi cầm trong tay, tò mò quan sát mọi nơi.Về phần lão già, lão đứng ở lối vào, nhắm mắt không nói.Tiểu thư kia thở sâu, đi về hướng chính sảnh, tiểu nha đầu vừa đuổi kịp liền bị ngăn lại, tiểu thư nhẹ giọng nói:- Ngươi và Lý bá đợi ở bên ngoài, tự ta đi vào trong.Tiểu nha đầu cái miệng nhỏ nhắn lập tức mím lại, nhưng cũng nhu thuận gật đầu.Tiểu thư cười thản nhiên, ho khan vài tiếng, chậm rãi đi vào chính sảnh.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 235: Bởi vì hắn họ Đằng (1+2+3). ( 234/2095)Đi vào chính sảnh, nàng nhìn cái giá thượng địa trên có hai bài vị, phía bên có một tấm đệm để cho người quỳ lạy.

Nàng quỳ xuống khấu đầu vài cái, đang muốn thắp hương bỗng tay run lên, nàng nhìn chằm chằm vào lư hương , trên đó có ba nén hương đã cháy gần hết.

Nàng đang muốn kinh hô ra tiếng, bỗng một trận khí âm hàn lập tức tràn ngập toàn bộ chính sảnh.

Nàng trên trán toát mồ hôi lạnh, một cử động cũng không dám, nàng có cảm giác chỉ cần động một chút sẽ tổn hại tính mệnh tại chỗ.Chỉ thấy một thanh niên đầu bạc, chậm rãi từ góc tối của chính sảnh đi ra.- Ngươi là con cháu của người nào?Vương Lâm liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.Nữ tử trên mặt lộ vẻ hoảng sợ,bị hàn khí xâm nhập không ngừng run rẩy, thanh âm cũng phát run lên nói:- Ngươi là ai?Vì sao lại ở trong nhà Vương gia ta…Vương Lâm nhìn nàng, tay phải vung lên, lập tức bốn phía khí âm hàn tiêu tan, trở nên ấm áp hơn một chút.

Nữ tử kia cảm thấy thân thể dần ấm lên, không còn run rẩy, nhưng hai mắt vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, tay phải của nàng âm thầm nhẹ nhàng đưa lên thắt lưng.Ngay lúc đó một đạo chưởng phong mạnh mẽ từ bên ngoài phóng đến, cùng lúc lão già đánh xe nhảy vào chính sảnh.

Chỉ có điều khi thân mình hắn vừa mới tiến vào liền lập tức run lên, toàn thân không tự chủ được, té ngã xuống đất mê man bất tỉnh.Nữ tử mặt biến sắc.Vương Lâm liếc mắt nhìn lão già ngã trên mặt đất một cái rồi bình thản nói :- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là con cháu của người nào?Quả thật sau khi hắn vào nhà một khắc trong lòng đã có chút nghi hoặc.

Những năm qua, nếu căn nhà này không có người chăm sóc, quyết không thể giữ gìn được đến bây giờ.

Hơn nữa, hắn quan sát khung cảnh cũng không còn giống như trước kia, hiển nhiên đã qua một lần tu kiến mà thành.- Gia phụ là Vương Vân Phi, nếu ngươi đã theo dõi ta ở đây, tại sao lại còn phải hỏi!Nữ tử kia ánh mắt lộ vẻ kiên định cắn răng nói.- Linh bài trong nhà này với ngươi có quan hệ như thế nào?Vương Lâm nhướn mày hỏi.-…là huynh trưởng của tổ tiên của gia đình.Nữ tử cảm thấy nghi hoặc, thầm nhủ nếu như người trước mặt là sát thủ do kẻ thù của phụ thân phái đến tại sao lại hỏi những câu kỳ quái như vậy.Vương Lâm trong lòng khẽ động, hắn nhìn người con gái này, giọng điệu không còn bình thản mà có một chút hồi hộp, hắn nhẹ giọng nói:-Tổ tiên ngươi tên gọi là gì?- Tổ tiên tên gọi Vương Thiên Thổ…Nàng do dự một chút, nhẹ giọng nói, nàng luôn có cảm giác người này rất kỳ quái.Vương Lâm nghe được tên này, lập tức toàn thân chấn động, lầm bầm nói:- Tứ thúc…Nếu nói trong Vương gia, đối với Vương Lâm ngoài cha mẹ là những người hắn ngày đêm mong nhớ, thì người hắn thương nhất chính là tứ thúc.

Lúc này nghe nói đến tin tức của tứ thúc, Vương Lâm tâm tình không khỏi kích động.Trong đầu hắn bỗng hiện lên những hình ảnh ngày xưa của tứ thúc.

Hồi lâu sau, Vương Lâm thở dài một tiếng, nhìn nữ tử với một tâm trạng thân thiết khó diễn tả, giống như đối với hậu bối của chính mình vậy, hắn ôn tồn nói:- Tổ tiên của ngươi…thọ bao nhiêu tuổi?Nữ tử trong mắt càng lộ vẻ kỳ quái, nhẹ giọng nói:- Tổ tiên chín mươi tám tuổi qua đời, lão nhân gia thuở trung niên được lọt vào mắt một vị ảo tông tiên trưởng, sau khi hạ sơn lập nghiệp ở kinh thành, phục vụ cho hoàng thất, Vương gia ta từ đó cũng phát triển ở kinh thành cho đến nay.Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ vui mừng, trầm mặc một chút rồi ôn tồn nói:- Tứ…con trai của tổ tiên ngươi, Vương Hổ chắc cũng đã qua đời?Nữ tử ánh mắt rung động, nàng kinh thanh nói:- Ngươi… ngươi làm biết được con trai của tổ tiên là Vương Hổ, trước khi tổ tiên qua đời ba năm cũng…

đã tạ thế rồi.Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất, Vương Lâm trước sau nghe được tin tức của Tứ thúc, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xúc động vô bờ.

Hồi lâu sau, hắn liếc nhìn nữ tử chậm rãi nói:- Trong cơ thể ngươi đang có khí chí âm, chính là do lúc mẫu thân ngươi khi mang thai ngươi bị người ta đả thương phải không?Nữ tử ngơ ngác nhìn Vương Lâm, nội tâm dậy sóng.

Phải biết rằng những lời đối phương nói, nếu là tra xét kĩ càng thì cũng có thể tìm ra được một chút manh mối.

Nhưng bản thân cơ thể mang khí chí âm cũng có rất ít người biết được nguyên nhân, cũng chỉ biết được nàng từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh mà thôi.Nàng nhìn Vương Lâm, run giọng nói:- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?Nàng vẫn tưởng người này là sát thủ do kẻ thù của phụ thân phái tới, nhưng nếu là sát thủ, tại sao lại biết được nhiều chuyện như vậy.Vương Lâm tay phải hất lên, lập tức trên trán nữ tử xuất hiện một luồng thanh khí.

Luồng khí này càng ngày càng dầy, cuối cùng bỗng theo Thiên Linh huyệt nhẹ nhàng bay lên, Vương Lâm nắm tay lại, luồng thanh khí lập tức tiêu tan.Nữ tử cảm thấy thân thể đột nhiên nóng lên, bệnh tật hành hạ nàng suốt hai mươi năm, không ngờ chỉ sau một cái vung tay của đối phương đã biến mất, điều này làm cho nàng lập tức liên tưởng đến một loại người trong truyền thuyết.- Ngài…ngài là tiên nhân?Nữ tử cắn chặt môi dưới.- Tiên nhân…có lẽ vậy.Vương Lâm cười khẽ, nhìn thấy Tứ thúc có hậu, hơn nữa dường như ở kinh thành cũng rất sung túc, Vương Lâm đứng trầm ngâm, cũng không khỏi dâng lên một cảm giác vui mừng.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:- Nếu nói ra, ta đây ứng vào bậc tổ tiên của ngươi, năm đó ta cùng với Tứ thúc có ước định, nếu tu tiên thành công, ta sẽ bảo vệ cho hậu thế của Tứ thúc để báo ơn đã cho ta cơ hội tu tiên.Dứt lời, hắn vỗ túi trữ vật, lấy từ bên trong một số bình đan dược, lại nói:- Đây là bảy mươi hai hạt đan dược, mỗi con cháu cuộc đời này chỉ có thể được ăn một hạt, không được tham nhiều, về phần ngươi có thể ăn ba hạt.Sau khi đem dược bình đưa cho nàng, Vương Lâm lại trầm ngâm một lát, một tay điểm mi tâm của nàng lấy ra một giọt máu, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một ngọc giản, thần niệm khẽ động, ở bên trong xuất hiện một tia Cực Cảnh lạc ấn.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nghiêm túc nói:- Bên trong ngọc giản này, ta đã lưu lại một tia thần thức.

Những người tu tiên trong cả Triệu quốc này dưới công kích của nó không ai có thể sống quá ba khắc.

Nhưng ngọc giản này chỉ có thể sử dụng ba lần.

Trước khi ngươi chết phải truyền lại cho con cháu.

Ngọc giản này không có máu huyết của họ Vương chúng ta thì không thể mở được!

Ngươi phải sử dụng cho tốt, tự mình thu xếp đi.Sau khi ném ngọc giản cho nàng, Vương Lâm tay áo vung lên, thân mình biến mất tại chỗ.Nàng kia ngơ ngác nhìn đan dược và ngọc giản trong tay, cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày.

Lúc này, lão già té ngã trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt, mê man nhìn bốn phía.

Lập tức mắt lộ tinh quang, đứng lên ngưng trọng nói:- Tiểu thư, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy?Lúc này, tiểu nha đầu cầm ô cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tiểu thư không việc gì, lúc này mới thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nói:- Tiểu thư, Thúy nhi vừa rồi rất mệt nhọc, bất giác lăn ra ngủ thiếp đi.Lão già kia nghe lời này, lập tức sắc mặt biến thành rất khó coi. hHắn đã cảm thấy được tiểu thư đã kêu cứu, nhưng khi thân mình vừa tiến vào sảnh này liền không tự chủ được bất giác lăn ra mê man bất tỉnh.- Không có việc gì, các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, đi thôi, chúng ta trở lại kinh thành.Nàng hít sâu một hơi, đứng lên, trên mặt không còn sắc bệnh tật, mà lộ ra vẻ khỏe mạnh hồng hào.Lão già là người đầu tiên phát hiện ra sự dị thường, hắn khiếp sợ nhìn nàng, thất thanh nói:- Tiểu thư, người… …”

Lúc này, tiểu nha đầu cũng nhận ra sự dị thường, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.Tiểu thư thản nhiên cười, cũng không nói gì, quay đầu lại cẩn thận nhìn hai bài vị đặt trong chính sảnh, liếc mắt dừng ở bài vị của Vương Lâm một chút rồi xoay người rời khỏi.Nàng cũng là một người thông minh sắc sảo, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán, nhưng bất quá cũng chỉ có vậy, nàng cần trở về kinh thành, xem xét gia phả mới có thể khẳng định, nàng tin phụ thân nàng sẽ bỏ chút thời gian cùng nàng tra xét kỹ lưỡng gia phả.Ra khỏi sơn thôn, Vương Lâm sắc mặt từ ôn hòa đã chuyển sang dữ tợn, cả người phát ra sát khí mãnh liệt, hắn đang ở giữa không trung, bay đi như tên bắn, trong lòng đã hạ quyết tâm.Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, nếu trực tiếp giết Đằng Hóa Nguyên, như vậy có thể làm cho hậu duệ con cháu tan đàn xẻ nghé, kế hoạch tru di toàn tộc của Vương Lâm sẽ không thể thực hiện.Quan trong nhất, nếu như chỉ giết Đằng Hóa Nguyên, Vương Lâm không thể trút hết được thù hận trong lòng, hắn muốn cho Đằng Hóa Nguyên trơ mắt nhìn hậu duệ con cháu toàn bộ phải vong mạng, chịu đựng đủ mọi đau đớn trên thế gian này, sau cùng mới ra tay sát hại.Báo thù rửa hận.Thần thức của hắn toàn lực đảo qua, ngay lập tức bao trùm toàn bộ Triệu quốc, dễ dàng tìm được chỗ ở của Đằng Hóa Nguyên ở Đằng gia thành.

Vương Lâm trong mắt hiện lên sát khí trời long đất lở, thân mình lập tức trong nháy mắt lao đi như sấm động.Ở cách Đằng gia thành ngàn dặm, Vương Lâm dừng lại, vỗ túi trữ vật, lấy ra một cây trận kỳ cắm trên mặt đất, sau đó tay phải vung lên, cây trận kỳ kia lập tức biến mất.Vương Lâm thân mình lại vừa động, vòng quanh Đằng gia thành toàn bộ chu vi ngàn dặm, liên tiếp cắm hạ mười sáu cây trận kỳ.

Hắn lạnh lùng nhìn về hướng Đằng gia thành, khóe miệng lộ ra một tia khát máu tàn nhẫn, mỉm cười nhẹ giọng nói:- Từ hôm nay, Đằng gia thành chỉ có thể vào, không thể ra!

Đằng Hóa Nguyên, sự trả thù của Vương Lâm ta bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!---o0o---Hắn ánh mắt lạnh lùng, hai tay bắt quyết, cả người lập tức vút lên không trung.

Ở giữa không trung, hắn khẽ quát một tiếng, hai tay điểm nhanh trên người vài cái, theo sau là một luồng thanh khí từ bên trong dâng lên, nháy mắt bao lấy toàn thân hắn.

Ngay sau đó, ở phía sau, chậm rãi ngưng kết hư ảnh một pho tượng viễn cổ ma thần.Vương Lâm quỳ một gối, cắn đứt đầu ngón tay, nhanh chóng bắn ra một giọt máu tươi, miệng quát:- Hồn phách Đằng Lệ, hiện!”

Lập tức, ma thần kia mở hai mắt, nuốt giọt máu tươi của Vương Lâm bắn ra, nhấm nháp vài cái rồi phun ra một đạo thanh mang mỏng manh.Đạo thanh mang kia chậm rãi rơi xuống, Vương Lâm đưa tay đón lấy, cùng lúc đó, ma thần hư ảnh dần dần biến mất.Đây là thần thông Vương Lâm học được từ ký ức của cổ thần Đồ Ti, phàm người nào bị giết hại cũng có thể dùng thần thông này gọi hồn phách từ cõi hư vô trở về, nhưng thời gian chỉ được nửa nén hương mà thôi.Hồn phách trở về không có ký ức, chỉ có bản năng và một chút phản ứng, thần thông này xem ra không có tác dụng gì, thường thường chỉ được dùng để cầm pháp bảo cho oai mà thôi.Nhưng Vương Lâm nhìn đến thần thông này một khắc, trong lòng hắn đã nảy ra một loạt ý tưởng báo thù.Nắm trong tay hồn phách Đằng Lệ, Vương Lâm không nói hai lời, hít sâu một hơi, trong nháy mắt thần thức bỗng lại tản ra, bao phủ toàn bộ Triệu quốc.

Dựa vào cảm ứng của hồn phách Đằng Lệ, trong thần thức của Vương Lâm lại xuất hiện một điểm sáng, mỗi một điểm sáng này đại diện cho một người thuộc huyết thống Đằng gia.

Những người này bất luận là trực hệ hay chi thứ, là con gái hay con dâu có sinh con trai, trong thần thức của Vương Lâm cũng giống như nhau, chậm rãi xuất hiện.

Có thể nói, chỉ cần mang một tia huyết thống của Đằng gia, đều hiện ra trong thần thức của Vương Lâm.Diệt tộc, không đơn giản chỉ là giết tất cả con cháu của Đằng gia, mà là đem toàn bộ huyết thống của Đằng gia xóa bỏ tận gốc ra khỏi thế gian!

Như vậy mới xứng là diệt tộc!Dần dần, những điểm sáng xuất hiện ngày càng nhiều, Vương Lâm khóe miệng tươi cười, càng lúc càng lộ vẻ tàn nhẫn.

Con cháu Đằng gia qua bao nhiêu năm, dĩ nhiên nhân số đạt tới số lượng nhất định.

Trong thần thức của Vương Lâm ghi nhớ, dao động linh hồn của những người này lập tức bị ghi lại.Nhoáng một cái đã qua nửa nén hương, hồn phách Đằng Lệ bị Vương Lâm nuốt vào cũng từ từ tiêu tan.Vương Lâm tay phải vỗ túi trữ vật, Văn thú lập tức xuất hiện, Vương Lâm bước lên, thần niệm tập trung vào một môn phái ở gần nơi đây nhất, bay vút đi.

Trong thần thức của hắn đã thấy được người thuộc huyết mạch Đằng gia có linh hồn dao động, ở chỗ này có bảy ngườiĐằng Huyền, một trong những hậu duệ đời thứ sáu của Đằng gia, hắn dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, tất cả những điều này, ngoại trừ hắn họ Đằng, còn có một nguyên nhân khác, hắn là đệ tử nhập môn Thiên Đạo Môn của Nguyên Anh Kỳ thủy tổ.Đằng gia trong Thiên Đạo Môn tổng cộng có sáu người, sáu người này hiện nay đều chiếm giữ những địa vị cao.

Đương nhiên, người có thân phận cao nhất chính là Đằng Huyền.

Dù sao thì năm người kia cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ mà thôi.Đằng Huyền rất thỏa mãn với mọi thứ bản thân hiện có, bất kể là việc tu đạo hay địa vị hắn đều cực kỳ thỏa mãn.

Tuy trong mắt những nhân vật quan trọng của Đằng gia, những thứ này không tính là gì, nhưng Đằng Huyền biết thân phận của mình, hắn không thể cùng so sánh với những người đó được.Mặc dù Đằng gia tộc nhân vô số, nhưng có mấy người có thể sánh được với con cưng của trời, Đằng Huyền tự biết mình.

Hắn chỉ cầu cho bản thân lúc sinh thời có thể đạt đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ đã là thỏa mãn lắm rồi.Hôm nay hắn cùng tiểu muội Đằng U gặp nhau ở đây.

Nghĩ tới tiểu muội, Đằng Huyền lại nổi lửa trong lòng, giữa hắn và tiểu muội đang có một cái gì đó cực kỳ bí mật.Hai người từ thuở niên thiếu đã có mối quan hệ bí mật, loại quan hệ này vẫn được duy trì đến nay.

Mặc dù Đặng Huyền biết tiểu muội trời sinh tính dâm đãng, khi lớn lên trong tộc sẽ có không ít người được hưởng ngon ngọt, thậm thí có cả các loại thúc bá với tiểu muội cũng có chút quan hệ mờ ám.

Nhưng hắn không cần quan tâm.

Vừa nghĩ tới được đoàn tụ với tiểu muội có đủ những bí thuật trên giường, hắn liền không kìm nổi suy nghĩ miên man bất định.Lửa lòng ngùn ngụt, hắn vội vàng đi vào căn lầu phía sau núi, đẩy cửa phòng, lập tức một thân thể mềm mại tỏa hương thơm thoang thoảng rơi vào lòng hắn.Vương Lâm bay nhanh như tên bắn, xa xa đã thấy môn phái tọa lạc trên một đỉnh núi, thấy phía trên địa điện đề ba chữ : Thiên Đạo Môn.Vương Lâm gần như không dừng lại, tiếp tục vọt đi lên.

Bỗng nhiên trên đỉnh núi lóe lên một quầng sáng, đại trận phòng ngự mở ra.

Vương Lâm cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện ở trong tay, phất lên một cái, hơn mười đạo cấm khí lóe lên, nhắm phía quầng sáng ầm ầm phóng tới.Ngay lập tức, quầng sáng ầm ầm vỡ vụn, cùng lúc đó toàn bộ núi non Thiên Đạo Môn chấn động, đá vụn rơi vô số, bụi cuốn lên từng đợt.Gần như trong nháy mắt, Nguyên Anh Kỳ thủy tổ của Thiên Đạo Môn đang bế quan lập tức bay ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn lên không trung.Văn thú dưới chân Vương Lâm, dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, kêu lên một tiếng rồi bỗng nhiên lao xuống.

Nguyên Anh Kỳ tu sĩ âm thầm kêu khổ, đang định xuất ra pháp bảo cùng quyết một trận sinh tử.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức giống như thiên uy trùm lên toàn bộ Thiên Đạo Môn.- Tại hạ cùng với con cháu Đằng gia là ân oán riêng tư, người nào cản đường, chết!Bên trong thanh âm này, Vương Lâm dĩ nhiên đã gia nhập một tia thần thức, thanh âm này chậm rãi truyền trong không trung, càng đi xuống, thanh âm càng lớn, sau cùng giống như kinh thiên động địa, vang dội khắp nơi.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ miệng thổ máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm từ Văn thú nhảy xuống, thần thức đảo qua, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đệ tử của Thiên Đạo Môn trên quảng trường đại điện.

Người này tuổi còn trẻ, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.Vương Lâm khóe mắt lộ ra một nét cười khát máu, tay phải vung lên, người kia không tự chủ được lập tức bay lên từ mặt đất, rơi vào trong tay của Vương Lâm.

Người này hai tay nắm chặt cổ, vừa giãy giụa vừa cố nghĩ phải nói cái gì đó, nhưng đáng tiếc, hắn không nên mang họ Đằng!Vương Lâm tay phải sờ một cái, chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, người thanh niên kia lập tức hai mắt trợn tròn, khí tuyệt thân vong.

Cùng lúc đó tay trái Vương Lâm nhoáng lên một cái, trong tay hiện ra một cây hồn kỳ.

Hồn phách người này lập tức từ huyệt Thiên Linh bay ra, rơi vào bên trong hồn kỳ.Vương Lâm ném đem thân thể người này về phía sau, lập tức từ trong túi trữ vật bay ra một sợi gân dao long thật dài trói chặt thi thể người này lại, đầu kia được ngậm bởi cái miệng lớn của Văn thú.Vương Lâm làm tất cả những việc này sạch sẽ lưu loát trước mặt bao nhiêu người của Thiên Đạo Môn, không có một chút nương tình.

Sau khi giết một người, thân hình hắn nhoáng lên, nhảy vào đại điện.

Chỉ thấy một thanh niên vẻ mặt bi phẫn, nắm chặt bàn tay, hắn chỉ còn có thể nắm như vậy, vĩnh viễn không còn cơ hội buông ra nữa.Bởi vì, hắn họ Đằng.Vương Lâm tay phải vỗ vào huyệt Thiên Linh của người này.

Một chưởng này đã làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ vụn, hồn phách bị hút vào trong hồn kỳ.

Vương Lâm trong mắt không có một chút thương hại, bỗng nhiên thân mình khẽ động.

Lần này dĩ nhiên là Nguyên Anh thủy tổ của Thiên Đạo Tông.Lão già mặt đỏ thân mình chợt lóe lên, xuất hiện ở trước Vương Lâm với vẻ kinh hãi, nhưng vẫn quát:- Đạo hữu, xin dừng tay, chuyện gì cũng nên từ từ nói!Vương Lâm cũng chỉ liếc mắt một cái, Cực Cảnh thần thức khẽ động, thân mình chợt lóe lên, Lão già mặt đỏ kia hai mắt lộ ra một tia sáng màu xám, lập tức bị thần thức phá nát.

Vương Lâm lướt qua trong nháy mắt, vỗ nhẹ một cái, cả người và Nguyên Anh đều vỡ tan, máu thịt rơi đầy đất.- Người ngăn cản với người của Đằng gia cùng một tội!Một thanh âm giá lạnh như băng giữa trời đông từ miệng của Vương Lâm truyền ra.Vài tu sĩ Nguyên Anh bốn xung quanh lập tức trong lòng khiếp đảm, bước chân ngừng hẳn, không dám tiến nửa bước.Thân hình Vương Lâm rời khỏi đại điện, theo lầu các của Thiên Đạo Môn mà bay đi.

Đám Nguyên Anh tu sĩ do dự một chút, một người liền xuất ra một ngọc giản, sau đó đưa thần niệm vào.

Ngọc giản này chợt lóe lên, nhanh chóng bay về hướng xa xa, biến mất không còn thấy nữa.Tiếp sau, đám người Nguyên Anh tu sĩ ta nhìn người, người nhìn ta, răng nghiến chặt, theo sát phía sau Vương Lâm.

Bọn họ tuy không dám ngăn cản, nhưng nếu là đuổi theo cũng không có dũng khí thì thật sự là bất kính với Nguyên Anh thủy tổ.Một nữ tử diện mạo mười phần xinh đẹp, lúc này vẻ mặt kinh hoảng đang hướng về đan phòng của Thiên Đạo Môn bay đi.

Nàng không muốn chết.Chỉ có điều, tốc độ của Vương Lâm thì nàng khó có thể so sánh.

Gần như nàng vừa mới đi vào đan phòng, trong nháy mắt Vương Lâm hiện thân, tay phải vung lên, nàng không tự chủ được lập tức bay về phía sau.

Nàng rơi vào trong tay Vương Lâm, tiếng kêu đầy sợ hãi.Ánh mắt nàng lộ vẻ sợ hãi, nàng không muốn chết, nhưng, nàng mang họ Đằng.Vương Lâm bóp nát xương cổ nàng này không thương tiếc.

Sau khi thu hồn phách xong, Vương Lâm đem thi thể ném về phía sau, lập tức vung sợi gân giao long quấn lấy.

Lúc này phía trên sợi gân giao long dĩ nhiên đã trói lấy ba thi thể.---o0o---Vương Lâm không hề dừng bước.

Trong thần thức còn lại bốn người, trừ hai người đang ở phía sau núi ra thì còn hai người đang vội vã phi hành.

Một người trong đó không ngờ lại đang bay ra khỏi Thiên Đạo Môn.Đôi mắt Vương Lâm lạnh như băng, thân hình khẽ động, sau khi xuất hiện đã ở bên ngoài Thiên Đạo Môn.

Chỉ thấy một thanh niên áo đen vẻ mặt hoảng sợ đang bỏ chạy, thi thoảng lại quay đầu nhìn lại phía sau.Chỉ có điều hắn không còn cơ hội quay đầu lại nữa, bởi vì, hắn họ Đằng.Vương Lâm đưa tay khẽ chỉ vào ngực người này, thân thể hắn lập tức chấn động, vong mạng tức thì.

Sau khi thu hồn phách, Vương Lâm lại hướng mục tiêu kế tiếp bay đi.Phía sau vài tên Nguyên Anh tu sĩ nhanh chóng đuổi theo hắn, trong lòng càng thêm hoảng sợ, đều âm thầm nghĩ, Đằng gia, khi nào đã đắc tội với một tên sát tinh như vậy?Người này dĩ nhiên bản lĩnh phi thường, hạ sát Nguyên Anh tu sĩ không cần tốn nhiều sức.

Nhưng người này lại không tìm Đằng Hóa Nguyên gây phiền toái mà lại đi tìm giết đám con cháu, hiển nhiên với Đằng gia có thâm cừu đại hận, có ý định tiêu diệt toàn tộc Đằng gia.Đám Nguyên Anh tu sĩ này trong tròng không khỏi rùng mình vài cái, bước chân không khỏi chậm lại.Vương Lâm trong mắt vẫn lạnh như băng, một tia sát khí từ cơ thể hắn chậm rãi tràn ra.

Hắn khóe miệng cười âm thầm, tập trung vào người thứ năm!

Người này so với những người kia là cao tuổi nhất, dĩ nhiên tóc trắng xóa, bản lĩnh cũng không thật sự cao, chỉ mới vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.Hắn lúc này trên mặt không lộ vẻ gì là kinh hoảng hay bi phẫn, mà lộ vẻ ngưng trọng bay nhanh mà đi, ở giữa không trung, liên tục xuất ra những miếng ngọc giản, lưu lại thần niệm sau đó phóng chúng đi.Nhưng vận mệnh hắn dĩ nhiên đã sớm định, bởi vì, hắn họ Đằng!Thấy Vương Lâm xuất hiện phía trước, người này lập tức ngừng bay, nhìn Vương Lâm trầm giọng nói :- Tiền bối cùng Đằng gia ta rốt cuộc có mối thù truyền kiếp, việc này tất nhiên có điều ngộ…Vương Lâm không nói một lời, không đợi người này nói chuyện, tay phải liền vung lên, từ túi trữ vật bay ra một phi kiếm màu đen, nháy mắt đã đâm vào ngực người này.

Người này toàn thân đen kịt, khí tuyệt thân vong.Thu hồn, trói xác, thân thể Vương Lâm chợt lóe lên, hướng về phía sau núi bay đi.Đằng Huyền và Đằng U mỗi lần hoan hảo đều mở trận pháp ở lầu các phía sau núi, ẩn giấu hết thảy hơi thở, tuy đồng thời cũng không thể biết được những sự tình bên ngoài, nhưng về mặt an toàn thì có thể đạt đến mức tận cùng.Dù sao hắn cùng Đằng U cũng là huynh muội, nếu sự tình này bị người khác phát hiện, hắn chắc chắn thân bại danh liệt.

Tuy Đằng U hoan hảo với nhiều người, trong đó cũng không ít người của Đằng gia, nhưng loại chuyện này, mọi người cũng chỉ biết rõ trong lòng, không đi nói ra ngoài mà, nhưng nếu bị người bắt gặp trên giường thì lại là chuyện khác.Vì vậy, hết thảy sự tình bên ngoài hắn đều không biết, trước mắt là Đằng U dung nhan xinh đẹp làm hắn mê mệt toàn thân.Sau vài tiếng gầm nhẹ, Đằng Huyền điên cuồng xông tới “tấn công” Đằng U, như muốn đem Đằng U xé rách thành từng mảnh.

Về phần Đằng U lập tức thi triển bí thuật Hợp Hoan tông, hai người gần như cùng đạt tới cực hạn của nhục dục.Không thể không nói so với năm người kia, Đằng Huyền và Đằng U là may mắn hơn cả.

Hai người này tuy đều không đáng phải chết, nhưng tối thiểu cũng đã được hưởng thụ nhục dục trước khi vong mạng.Đằng Huyền hít sâu mấy hơi, bò lên trên người Đằng U.

Nhưng lập tức hắn phát hiện có điều không ổn, vừa quay đầu lại, đã thấy trong phòng có thêm một người.Hắn trong lòng chấn động, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt người kia chợt lóe lên, đây là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên đời.Về phần Đằng U, mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn ra phía trước, thấy đầu Đằng Huyền đã rơi xuống đất, nàng ngẩn người lập tức sợ hãi kêu lên.

Chỉ có điều, tiếng kêu này cũng chỉ như tiếng rên rỉ êm tai, đồng thời đây cũng là thanh âm cuối cùng nàng có thể phát ra.Bọn họ, nhất định phải chết, bởi vì, hai huynh muội họ mang họ Đằng.Giết hai người, lấy hồn phách, Vương Lâm bước ra ngoài.

Bên ngoài lầu các, đám người Nguyên Anh thủy tổ của Thiên Đạo Môn đều trầm mặc không nói.

Vương Lâm liếc nhìn họ một cái rồi thân mình bay lên trời, bước lên Văn thú.

Sợi gân giao long trong miệng Văn thú trói bảy cái xác người.Vương Lâm không chút dừng lại, cưỡi Văn thú nhanh chóng rời khỏi Thiên Đạo Môn.

Bảy thi thể bị trói trong sợi gân giao long như một cái đuôi Khổng Tước, tỏa ra một luồng máu tanh diễm lệ giữa không trung.Mãi cho đến khi hình dáng Vương Lâm biến mất phía chân trời, đám Nguyên Anh thủy tổ mới thở phào một hơi, ai nấy mồ hôi ướt đẫm, một người hạ giọng nói:- Đằng gia chắc hết rồi…- Không chỉ Đằng gia, Triệu quốc lúc này cũng chỉ sợ cũng bị đảo loạn…Một người khác thì thào nói.

Sau đó, hắn thở sâu, ngơ ngẩn hướng về phía Thiên Đạo Môn chưởng giáo trầm giọng nói:- Truyền lệnh xuống, gọi tất cả các đệ tử bên ngoài, phàm là có liên quan đến Đằng gia, đều lập tức cắt đứt.

Đệ tử trong và ngoài môn phái nếu kết thành phu thê với con gái Đằng gia lập tức đoạn tuyệt quan hệ, đuổi khỏi sư môn, từ nay về sau hết thảy sự tình của Đằng gia, Thiên Đạo Môn không có chút liên hệ nào.Giết bảy người Đằng gia, ánh mắt Vương Lâm thủy chung lạnh như băng.

Việc đi diệt tộc, tất cần phải có tâm trí kiên định, nếu có một chút động tâm, quyết không thể quyết đoán ra tay.

Hơn nữa chuyện diệt tộc này, không phải người nào cũng có quyết tâm làm được.Mục tiêu Vương Lâm kế tiếp là một môn phái ở cách nơi đây mấy vạn dặm.

Ở đó, con cháu Đằng gia rất đông đúc, tổng cộng có chín mươi ba người.Vương Lâm không vội, hắn phải chậm rãi mà giết, khiến Đằng Hóa Nguyên giãy giụa bi thống trong nỗi đau người trong tộc chết đi mà không có cách nào cứu được.

Hắn muốn Đằng Hóa Nguyên phải tê liệt tâm can, muốn mổ ngực móc tim để không còn cảm giác gì nữa.Vô Phong Cốc, vốn là do một thành viên của liên minh ma đạo ở Triệu quốc sáng lập từ bốn trăm năm trước, nhưng bốn trăm năm phát triển, không những không thể khuếch trương hưng thịnh mà ngược lại ngày một xuống dốc.Các cao thủ phái này, trải qua nhiều đời đều không thể đột phá, sống hết tuổi thọ, không ai có thể thoát khỏi thiên đạo luân hồi.Điều này khiến cho thực lực của cả một đại phái từ từ sa sút.

Hơn nữa, Huyền Đạo Tông xuất hiện, thế lực hùng mạnh, cuối cùng khiến cho Phong Cốc bị chia làm hai, so với năm đó thua kém rất nhiều.Vô Phong Cốc suy vong, khiến cho Đằng gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên nổi lên dã tâm.

Mấy trăm năm nay, hắn lần lượt đưa tộc nhân vào Vô Phong Cốc.

Mặc dù Vô Phong Cốc cũng nhìn ra dã tâm của Đằng Hóa Nguyên, nhưng vì Đằng gia lão tổ bản lãnh phi thường, nên chỉ có thể dần dần chấp nhận hiện tượng này.Phải biết rằng Đằng Hóa Nguyên vốn là khách khanh trưởng lão của Vô Phong Cốc, vì thế những môn phái khác cũng không nói gì.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Vô Phong Cốc.Cho tới giờ, trong Vô Phong Cốc, con cháu Đằng gia có tới chín mươi ba người, trong đó tuyệt đại bộ phận đều đã ở những địa vị nhất định trong môn phái.

Thậm chí, còn có ba người có thân phận cao, trong đó người hiển hách nhất là ngũ đại đệ tử Đằng Cao, hắn dĩ nhiên được chọn cho vị trí trưởng môn đời tiếp theo.Vô Phong Cốc trừ Đằng Hóa Nguyên ra, còn có hai vị Nguyên Anh Kỳ thủy tổ.

Đối với hiện tượng này, họ cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Thấy Đằng Hóa Nguyên hống hách, bọn họ chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, cả ngày bế quan tiềm tu, kỳ vọng lúc còn sống có thể đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, đạt tới trung kỳ, nhờ đó, tuổi thọ cũng sẽ được gia tăng một ít.Hơn nữa, người của Đằng gia hàng năm đều dâng tặng một ít linh thảo, vì vậy, hai Nguyên Anh thủy tổ này càng không để ý gì tới hành vi của Đằng gia ở Vô Phong Cốc.

Hơn nữa, dù có ý muốn can thiệp, họ cũng không đủ thực lực để đối đầu với Đằng Hóa Nguyên.Có thể nói, Vô Phong Cốc gần như trở thành tông phái riêng của Đằng gia.Hiện tượng này khi mới bắt đầu thường có một vài người phản đối, hơn nữa trong Vô Phong Cốc lời nói và hành động phản đối cũng không hề ít.

Nhưng trải qua mấy trăm năm dung hòa, đến bây giờ mới thôi, trong Vô Phong Cốc đã không còn lời nói bất hòa nào nữa.

Thậm chí đệ tử trong phái cũng nhận thức được sự thật là Đằng gia đã trở thành chủ nhân của Vô Phong Cốc.Dù sao, thời gian mấy trăm năm cũng có thể thay đổi hết thảy.

Thậm chí tuyệt đại bộ phận đệ tử của Vô Phong Cốc mới được thu nhận gần đây cũng là từ cách đây một trăm năm.Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, thần thức dĩ nhiên tập trung vào Vô Phong Cốc này.

Hắn bay rất nhanh, phía sau kéo theo một chiếc giao long cân (1) buộc bảy thi thể bị gió thổi tới tấp.(1): gân giao long, ai xem Na Tra là biết rõ thứ này.Sát khí ngập trời, Vương Lâm đi tới bên ngoài sơn môn của Vô Phong Cốc.Vô Phong Cốc tuy là danh cốc nhưng không phải là một khe núi, nới này là một dãy núi có chút nổi danh ở Triệu quốc tên gọi Ngũ Tiên Sơn, liền với nhau như là một bàn tay khổng lồ từ mặt đất vươn lên tạo nên một ngọn núi có hình dạng kỳ quái.Vô Phong Cốc chính là tọa lạc trên ngọn núi này.

Tông này chia làm năm đỉnh.

Ngoài đỉnh chính ở giữa còn có bốn đỉnh phụ là chỗ của các phân tông.Nhiều năm trước khi Vô Phong Cốc còn hưng thịnh, toàn bộ năm đỉnh núi này đều được gắn pháp lực linh quang.

Bên trong tu sĩ lên tới mấy ngàn người, có thể nói là bá chủ một phương.Nhưng hiện giờ, Ngũ Tiên Sơn này điêu linh xuống dốc, đừng nói đến pháp lực linh quang mà môn hạ đệ tử cũng không đến một ngàn.

Trong số này, đại bộ phận là chưa Ngưng Khí hoặc là Ngưng Khí Kỳ tầng thấp.Vương Lâm cưỡi Văn thú, lúc đi vào trong núi dĩ nhiên có người phát giác.

Chỉ thấy một quầng sáng màu xanh xuất hiện phía trên núi, Vương Lâm đã bị đẩy trở ra bên ngoài.

Cùng lúc đó, một luồng sát khí từ năm ngọn núi phát ra.

Chỉ thấy năm nam tử mặc áo trắng chia nhau đứng trên năm đỉnh núi, mỗi người trong tay đều bắt ấn, trên đỉnh đầu treo lần lượt thanh, hồng, tử, hoàng, bạch năm thanh phi kiếm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 236: Chém nghìn người (1+2). ( 235/2095)Từng trận linh lực vô biên từ trong đỉnh núi nhập vào cơ thể năm người, sau khi tiến hành một loạt biến hóa, truyền vào bên trong phi kiếm, phát tán ra một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt.Vương Lâm khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, năm người này đều là người của Đằng gia, hiển nhiên người ở đây đã nhận được tin tức, nói như vậy là do lão già người của Đằng gia ở Thiên Đạo Môn đã gửi ngọc giản đi .Việc này cũng không thể tránh, Vương Lâm cũng không tìm cách tránh, nếu không nói với bản lãnh của lão già kia, Vương Lâm hoàn toàn có khả năng ngăn lão ném ngọc giản trước khi thắt cổ.Vương Lâm muốn kết quả xảy ra như vậy.

Hắn muốn cả Triệu quốc đều biết hắn muốn tiêu diệt toàn bộ Đằng gia để báo thù, không phải là một sự việc kỳ dị mà là một việc kinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt.

Hiện giờ, Vương Lâm có tư cách này.Năm người họ Đằng kia, trong lòng đều rất u ám.

Bọn họ cũng là vừa mới được Đằng Cao truyền lệnh có cường địch tấn công, mở ra hộ sơn đại trận.

Nhưng lúc này đại trận tuy đã mở ra, nhưng năm người chẳng những không có một chút cảm giác thả lỏng nào, ngược lại từ trong lòng lại như gặp phải một trận lôi đình.Bởi vì bọn họ đã trông thấy đằng sau thanh niên đầu bạc kia là bảy thi thể bị trói bởi giao long cân.Vương Lâm không hề dừng lại, gần như khi hộ sơn đại trận vừa mở ra, trong nháy mắt hắn vỗ túi trữ vật, một cái vỏ kiếm có vẻ cổ kính lập tức rơi vào tay, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng.Nếu Vô Phong Cốc lấy kiếm khí nghênh địch thì phải làm cho họ trải nghiệm thế nào mới được gọi là kiếm khí.Vương Lâm tay phải vừa lật đã xuất ra một đạo phi kiếm.

Trong túi trữ vật này, phần nhiều là những pháp bảo cấp thấp, dù sao bốn trăm năm tích lũy, số lượng cũng không phải là nhỏĐem phi kiếm nhanh chóng đút vào vỏ, khi đút vào đến bốn phần năm, bỗng nhiên bên trong xuất hiện một lực cản mạnh mẽ.Lúc này, phía trên năm đỉnh núi, năm người đều khẽ quát một tiếng, phi kiếm trên đỉnh đầu phát ra năm đạo kiếm minh phóng lên cao.

Bỗng nhiên vào giờ khắc này lại xuất hiện luồng kiếm khí ngũ sắc, dường như làm cho thiên địa biến sắc, trên trời tiêu tan không còn một đám mây.

Năm đạo kiếm khí giống như năm con giao long gào thét vang trời, giận dữ hướng về Vương Lâm mà đánh tới.Vương Lâm nắm vỏ kiếm, hắn có thể cảm giác được kiếm trong vỏ sát khí giao tạp với kiếm khí dĩ nhiên đã đạt đến cực hạn.

Gần như trong chớp mắt, hắn buông tay nắm phi kiếm ra, một luồng kiếm khí so với năm đạo kiếm khí kia còn lớn hơn gấp mấy lần, khí tức ngập trời từ bên trong vỏ kiếm ầm ầm phóng ra.Một luồng kiếm khí mạnh mẽ lẫn với sát khí nồng đậm, giống như một thượng cổ thần long xuất hiện.

Năm đạo kiếm khí do năm người Đằng gia thi triển ra so với luồng kiếm khí này trông giống như trẻ mới sinh so với đại hán cường tráng, chênh lệch vô cùng, liền bị kiếm khí từ trong vỏ kiếm ầm ầm cắn nát, nuốt chửng.Tiếp đó, thanh kiếm trong tay Vương Lâm vung lên, thanh kiếm dày thô hóa thành kiếm khí như thượng cổ thần long, hướng xuống mặt đất dưới Ngũ Tiên Sơn, miệng ngoác ra dữ tợn, gầm thét mà đánh xuống.Mặt đất ầm ầm chấn động, bốc lên từng trận bụi đất, chỉ thấy hộ sơn đại trận của Vô Phong Cốc lập tức bị phá nát, đồng thời hai trong năm tòa của Ngũ Tiên Sơn rầm rầm sụp đổ.Về phần đám người Đằng gia kiểm soát đại trận, hiển nhiên không thể chịu nổi lực đạo khổng lồ này, trong nháy mắt thân thể nổ tung.

Nhưng Vương Lâm tay phải vung lên, thân thể bọn họ được bảo toàn bị giao long cân trói lại, đung đưa phía sau Vương Lâm.Cùng lúc đó, thân mình Vương Lâm chợt lóe lên, từ trên Văn thú hạ xuống, hướng về Vô Phong Cốc, tập trung thần thức tìm kiếm, quyết hạ sát từng người một.- Hôm nay tại hạ cùng với Đằng gia có mối thù riêng, ai ngăn trở, giết!Một thanh âm vô tình lạnh như băng chậm rãi truyền khắp toàn bộ Vô Phong Cốc, toàn bộ Ngũ Tiên Sơn.

Lúc này, phàm nhân nghe được những lời này trong lòng đều cảm thấy vô cùng ớn lạnh.Chỉ thấy gần trăm tu sĩ từ trong Ngũ Tiên Sơn đột nhiên lao ra, phát ra một đám kiếm quang, mỗi người đều nhằm bốn phương tám hướng cố bay với tốc độ nhanh nhất, hốt hoảng bỏ chạy.Những người này, không hề ngoại lệ, đều là người của Đằng gia.Vương Lâm mắt càng thêm lạnh như băng, hai tay bấm quyết, xuất ra từng đạo cấm chế, thuận tay phóng ra bốn phía.

Lập tức trong phạm vi ngàn dặm giống như bị một cái chén lớn úp xuống bao phủ, mọi người đều không thể ra ngoài.Một thanh niên tu sĩ, hốt hoảng không dám phản kích, cấp tốc mà chạy.

Nhưng hắn chưa chạy được xa liền bị một bàn tay lớn vô hình bóp chặt thân người, lập tức từng trận tiếng kêu vang lên, xương cốt toàn thân hắn vỡ nát, khí tuyệt thân vong.

Ánh mắt hắn lộ vẻ bất cam mãnh liệt, nhưng có điều hắn phải chết, bởi vì, hắn họ Đằng!Hai tu sĩ một nam một nữ, họ đều là người của Đằng gia, hai người lúc này đang vô cùng hoảng sợ bỏ chạy trối chết, nhưng một đạo phi kiếm màu đen trong nháy mắt đã đâm vào ngực hai người.

Thân thể bọn họ lập tức chuyển sang đen kịt, hồn phách bị bắt, thi thể bị trói bởi giao long cân.Vương Lâm trong lòng không có chút thương hại, hắn mỗi lần giết một người, trong đầu liền bất giác hiện lên hình ảnh mẫu thân năm đó gương mặt hiền từ, còn phụ thân vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt vô cùng kỳ vọng.

Tất cả chuyện này đều do Đằng Hóa Nguyên gây ra, việc đã rồi không thể quay lại.Năm đó bị Đằng Hóa Nguyên làm cho thân thể phải tự bạo, suýt nữa bỏ mình.

Bốn trăm năm bỏ trốn, trải qua bao lần sinh tử tồn vong, chính hắn cũng vô số lần gào thét trong thù hận, quyết tâm thề sống chết tiêu diệt toàn bộ Đằng gia.Truy cứu nguyên nhân sự tình, Vương Lâm và việc này vốn không có nửa điểm quan hệ.

Năm đó hắn cùng với Trương Hổ ở Đằng gia thành lẽ ra không gặp phải chuyện gì, nhưng bởi bạn bè Đằng Lệ đưa đến cho hắn một ngọc giản truyền âm nên hai người mới vô tình bị đuổi giết.Trương Hổ năm đó mất tích, sống chết không biết thế nào, về phần Vương Lâm bị Đằng Lệ truy kích không ngừng, giống như từng có một mối thâm cừu đại hận vậy.Truy sát kiểu này không khác gì cá lớn nuốt cá bé.

Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đuổi giết một thiếu niên mới nhập môn chỉ mới đạt Ngưng Khí kỳ, vậy mà loại chuyện này có ai tới ngăn cản?Đằng Lệ kia thấy Vương Lâm nắm được nhiều pháp bảo, liền tâm nảy lòng tham, suýt đưa Vương Lâm vào chỗ chết, loại chuyện này có ai tới ngăn cản?Ở bụi rậm trong rừng, Vương Lâm dựa thế tự bảo vệ mình, linh lực Đằng Lệ hao tổn nghiêm trọng, chẳng lẽ không giết hắn?

Không nên đoạt lấy Trúc Cơ khiến cho bản lãnh chính mình tăng thêm một bậc?Hắn chẳng lẽ nên hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu xin tha cho chính mình, và dâng ra hạt chậu thiên nghịch, dâng ra phi kiếm, vỏ kiếm, thậm chí còn hiến dâng cả sinh mạng bản thân?Việc này, không ai ngăn cản, nhưng khi Vương Lâm đoạt lấy Trúc Cơ thì tiên tổ Đằng Hóa Nguyên lại cưỡng ép ngăn cản.

Chẳng trên lẽ thế gian này chỉ có người khác giết hắn chứ hắn vĩnh viễn không thể hạ sát được người khác hay sao?Vương Lâm không cam lòng, cho nên hắn không để ý đến yêu cầu ngang ngược của Đằng Hóa Nguyên, mà ra tay giết chết Đằng Lệ, cướp lấy Trúc Cơ.

Tất cả những việc này là do Đằng Lệ tự chuốc lấy.Nhưng điều Vương Lâm không hề nghĩ tới, đó là Đằng Hóa Nguyên, một Nguyên Anh tu sỹ, không ngờ lại hạ sát phàm nhân, làm việc hung ác trời tru đất diệt!Tu Chân Giới từ xưa có quy củ, người tu chân không được lạm sát phàm nhân.

Một khi điều này xảy ra, tất cả các tu sĩ cần toàn lực tiêu diệt người này.

Nhưng…

Đằng Hóa Nguyên giết chết cả nhà Vương Lâm, tại sao không có lấy một tu sĩ nhảy ra nói một câu công bằng?Không có!Không có!Không có!Một người cũng không có!Tất cả chuyện này là vì sao?

Bởi vì Đằng Hóa Nguyên đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nắm trong tay cả một tu chân gia tộc hùng mạnh, dĩ nhiên trở thành bá chủ một phương.Không ai sẽ vì một gia tộc phàm nhân, vì một đệ tử Trúc Cơ kỳ lại đi đắc tội với Đằng Hóa Nguyên.

Trong mắt bọn họ, chuyện này chỉ gần như một trò khôi hài.Trong mắt Đằng Hóa Nguyên, Vương Lâm chẳng qua chỉ là một con kiến, ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi không thể giết con cháu ta, nếu ngươi giết con cháu ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi.Một khi đã như vậy, Vương Lâm giờ đây quyết thực hiện phương thức đồ sát, nhất nhất giết toàn tộc Đằng gia.

Hắn không hề sai!Tuy rằng tàn nhẫn, tuy rằng khát máu, nhưng nhớ tới gương mặt hiền từ của cha mẹ, nhớ tới bốn trăm năm vào sinh ra tử, hắn lập tức sát khí ngập trời.

Nếu không giết thì hắn sẽ thẹn với cha mẹ, nếu không giết hắn sẽ là đứa con bất hiếu, nếu không giết, hắn sẽ không xứng được gọi là người!!!!Là chính cũng tốt, là ma cũng được, từ lúc xác thịt của Vương Lâm tiêu tán, hắn dĩ nhiên đã nhìn thấu hết thảy.Phạm vi ngàn dặm quanh Vô Phong Cốc đã trở thành một chốn Tu La địa ngục.

Từng người của Đằng gia chết, hồn phách bị bắt nhập vào trong hồn kỳ, thi thể bị trói phía trên giao long cân.Mặt đất dần dần ánh lên một chút sắc đỏ, loại sắc đỏ này không quá đậm để chảy thành sông, suy cho cùng cũng chỉ có trăm người,nhưng cũng đủ để cho người ta lâm vào cảnh tức khí điên cuồng.Sau một nén nhang, Vương Lâm từ trong phạm vi ngàn dặm bay ra, trong tay xách một đầu người, người này đúng là người của Đằng gia có địa vị cao nhất ở Vô Phong Cốc – Đằng Cao.Ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, chỉ có điều, tất cả những việc này, bởi vì hắn họ Đằng, nên không thể tránh khỏi.Ở phía sau Vương Lâm, phía cuối của giao long cân, dĩ nhiên là một trăm thi thể bị trói xuyên suốt.Thi thể và đầu người theo Vương Lâm phi hành chậm rãi tản ra bày thành hình quạt.

Bất kể là ai trông thấy cảnh này, đều không khỏi chấn động tâm can.Sau khi trận giết chóc này qua đi, từ trong Vô Phong Cốc xuất hiện hai lão già.

Hai người này chính là hai Nguyên Anh thủy tổ còn lại của Vô Phong Cốc, bọn họ chẳng những không lộ ra một chút phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ vui mừng hả hê.

Trong đó một người nhẹ giọng nói :- Đằng gia lần này hết rồi!Người kia gật đầu, cười nói :- Đúng vậy, người này bản lãnh thông thiên, đích thị là một nhân vật lớn của ma đạo trong tu chân quốc cấp cao.

Hắn làm việc này, chắc chắn là muốn tiêu diệt Đằng gia, không biết Phác Nam Tử ra tay thì người này liệu có chống nổi không.

Nếu mà chống không nổi thì chúng ta cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.- Sư đệ, ta nhìn người này thủy chung có cảm giác rất quen, nhưng suy nghĩ hồi lâu mà không nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào.- A?

Sư huynh, ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới có cảm giác này, không ngờ ngươi cũng đồng cảm, người này, tất nhiên chúng ta đã gặp qua!Hai người suy nghĩ hồi lâu, thủy chung không thể nhớ nổi người này là ai.

Bọn họ đã sớm quên, năm đó ở ngoài cốc, thiếu niên kia lấy tu vi Trúc Cơ kỳ, bị Đằng Hóa Nguyên sau một trận chiến làm cho thân thể bị tiêu tán…….---o0o---Vương Lâm cưỡi Văn thú phi hành một mạch.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng.

Lúc này đây, mục tiêu là một sơn trang trong ngoài tổng cộng tám ngàn dặm, Đằng gia ở đây có một trăm bảy mươi tư người.Đằng gia thành.Đằng Hóa Nguyên vẻ mặt âm trầm ngồi trong đại sảnh nhà thờ tổ ở Đằng gia thành.

Trong tay hắn nắm một ngọc giản, có ba người quỳ trước mặt hắn.Trong đại sảnh trừ ba người đang quỳ, còn có mười mấy người chia ra đứng hai bên tả hữu, trong lúc này đều cúi đầu không nói, trong mắt lộ vẻ kinh sợ.- Trong vòng bốn ngày đã giết của Đằng gia ta chín trăm sáu mươi mốt nhân mạng, giỏi, giỏi, giỏi!!Đằng Hóa Nguyên cười rộ lên, hai mắt càng thêm lạnh như băng.

Hắn vung tay ném ngọc giản cho một người đang quỳ trên mặt đất, âm trầm nói :- Tấn nhi, nói!

Đem tất cả tin tức người thu được nói ra!Quỳ trên mặt đất là một thanh niên mặt trắng như ngọc.

Người này vẻ mặt âm trầm, tiếp nhân ngọc giản, đưa lên trán nhìn một chút, thanh sắc vẫn không có nửa chút thay đổi, chậm rãi nói :- Bốn ngày trước, người này xuất hiện ở Thiên Đạo Môn, giết chết bảy người của Đằng gia ta rồi bỏ đi.Cùng ngày đó, người này xuất hiện ở Vô Phong Cốc, lấy một pháp bảo hình vỏ kiếm đánh tan hộ sơn đại trận, phá hủy hai đỉnh núi, dựng lên một phong giới ngàn dặm, giết chết toàn bộ chín mươi ba người của Đằng gia.Ba ngày trước, người này xuất hiện ở Đằng gia ngoại trang, toàn bộ một trăm bảy mươi tư người thuộc một chi của Đằng gia bị giết không còn một người.Cùng ngày, người xuất hiện ở Thiên Âm Thành, một trăm lẻ bốn người thuộc chi nhánh của Đằng gia tách ra từ hai trăm năm trước cũng bị giết sạch.Hai ngày trước, toàn bộ chi thứ của Đằng gia sống tại kinh thành hai trăm mười một người, sau một nén nhang, cũng lần lượt bỏ mình.Cùng ngày, hai mươi bảy người của Đằng gia ta trong Nguyên Khuê phái, cũng bị giết sạch.Ngày hôm qua, người trong tộc được phái đi tu luyện ở Tịch Diệt Tông tháng trước tổng cộng ba trăm bốn mươi lăm người, toàn bộ bị giết, máu chảy thành sông.Cùng với lời người này nói, trong đại sảnh truyền đến từng trận tiếng hít thở dồn dập, đám người này chính là đại biểu cho tính mạng của con cháu Đằng gia.Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay, thở sâu, chậm rãi nói :- Đã điều tra ra thân phận của người này chưa?Người trẻ tuổi kia sắc mặt vẫn lạnh lùng, lắc đầu nói :- Vẫn chưa điều tra ra, những người Đằng gia ta gặp qua người này đều đã tử vong.

Về phần đệ tử của các phái, bọn họ đã được lệnh không được phép nói chuyện.

Vãn bối cũng đã hết sức vất vả mới miễn cưỡng tìm được một bức họa đồ, mời lão tổ xem.Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một cuốn tranh, chậm rãi mở ra trước mặt Đằng Hóa Nguyên.

Chỉ thấy bên trong phác họa một người, nét vẽ có phần đơn giản.Người này cả đầu tóc bạc, mi tâm có một tinh điểm, toàn bộ khuôn mặt mang một khối sát khí hung mãnh, dưới chân cưỡi một con yêu thú kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn.

Yêu thú này có một đặc điểm rõ rệt nhất, đó là nó có một cái miệng rất dài.Yêu thú bên trong miệng ngậm một sợi dây thừng kéo dài ra phía sau.Phía cuối sợ dây chia ra vô số nhánh, trên mỗi nhánh đều trói một thi thể , thi thể chi chít nối liền thành một dải như hình quạt.Tuy chỉ nhìn qua bức tranh này, nhưng đám người Đằng gia ở xung quanh đều hít hơi điều khí, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.Đằng Hóa Nguyên nhìn đến bức tranh này, lập tức ánh mắt liền nhìn thẳng vào gương mặt của thanh niên trong tranh.

Dần dần trên mặt hắn lộ ra vẻ không dám tin.Hầu như không chút do dự, hắn vùng đứng dậy, một tay giật lấy bức tranh, nhìn chằm chằm vào người trong tranh, trên trán dần dần nổi lên từng tia gân xanh.- Hóa ra là ngươi!Đằng Hóa Nguyên trên người bỗng tràn ngập một luồng khí mãnh liệt.

Bàn ghế bốn phía lập tức tan rã, hóa thành tro bụi.

Thậm chí đám con cháu bốn phía vì đứng quá gần nên cũng kêu thảm một tiếng rồi tan biến vào hư vô.Ba người đang quỳ trên mặt đất nhanh chóng lùi lạ.

Ngoại trừ thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, còn lại hai người kia trên mặt đều lộ vẻ vô cùng hoảng sợ.Tất cả mọi người trong đại sảnh đều biết lão tổ đang nổi trận lôi đình.Hơn chín trăm người bị giết, lão tổ ánh mắt vẫn âm trầm, cũng không hoàn toàn tức giận.

Nhưng hiện giờ không biết vì sao, khi nhìn đến người trong bức tranh này, không ngờ lại không thể khống chế được linh lực trong cơ thể.Đằng Hóa Nguyên đưa mắt nhìn chằm chằm vào người trong tranh, trong mắt lộ ra một nỗi sợ hãi tột cùng đã ẩn chứa từ lâu.

Hắn gần như liếc mắt một cái đã nhận ra ngay người trong tranh.Chính là Vương Lâm năm đó!Nhưng năm đó, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy Vương Lâm bỏ mạng.

Lúc này nhìn thấy Vương Lâm trong bức tranh, hắn trong lòng chấn động mạng, linh lực mới tiết ra ngoài.Đằng Hóa Nguyên cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Vương Lâm trước khi chết.

Ánh mắt đã khiến hắn hãi hùng, đã đeo đẳng hắn suốt bốn trăm năm.- Hắn đã trở lại… …Đằng Hóa Nguyên thì thào tự nói.Lúc này trong đại sảnh, mọi người đều âm thầm đoán.

Người này rốt cuộc là ai, lão tổ hiển nhiên đã nhận ra, hơn nữa quan hệ cũng rất sâu xa, bằng không linh lực sẽ không thể tự tiết ra ngoài như vậy.Chỉ có điều, những người trong sảnh này đều là lớp con cháu, sự việc bốn trăm năm trước họ cũng không thể biết được.

Trên thực tế những người biết được chuyện này tuy nhiều, nhưng cũng ít người đề cập đến.

Dù sao một tu sĩ Nguyên Anh kỳ giết cả nhà phàm nhân vốn không phải là một việc gì vẻ vang.Đằng Hóa Nguyên ánh mắt u ám ngẩng đầu.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh, một người đàn ông trung niên tiến vào rất nhanh.

Người này diện mạo có đôi chút giống Đằng Hóa Nguyên, lúc này trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.

Sau khi tiến vào, hắn lập tức quỳ xuống đất, giọng điệu khủng hoảng hoang mang nói :- Lão tổ, cái này…không ra được…Đằng Hóa Nguyên nhướn mày, quát :- Không được hoảng, ngươi nói cái gì không ra được?Gã trung niên kia miệng nuốt nước miếng, thở sâu, vội vàng nói :- Mấy ngày trước người trong tộc có đồn đại nhau, nói rằng ở phía ngoài Đằng gia thành một vạn dặm, hình như có một quầng sáng chặn đường, không ai có thể đi ra ngoài.

Nhưng hôm nay có việc ra ngoài, vãn bối phát hiện quả đúng như theo lời đồn, không thể bước ra ngoài phạm vi một vạn dặm.Vừa nghe xong lời này, mọi người trong phòng lập tức im phăng phắc.

Đằng Hóa Nguyên ánh mắt chợt lóe lên, liếc mắt nhìn gã trung niên kia một cái, không nói lời nào rời khỏi nhà thờ tổ.

Vừa ra khỏi đại sảnh, thân mình hắn khẽ động, biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã hiện ở cách đó trăm dặm.

Hắn không dừng lại, bay đi như tên bắn.Sau khi bay được vạn dặm, Đằng Hóa Nguyên tốc độ không giảm, hung hăng lao tới.

Trong nháy mắt, một quầng ánh sáng màu hồng xuất hiện, Đằng Hóa Nguyên lập tức lao mình vào quầng sáng này tạo nên từng đợt sóng gợn.

Nhưng quầng sáng này cũng vô cùng dẻo dai bền vững, mặc dù bị Đằng Hóa Nguyên lôi ra cực xa nhưng vẫn cuối cùng vẫn có thể kéo ngược trở lại.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên lại thêm âm trầm, vỗ túi trữ vật, lấy ra một số pháp bảo có uy lực rất lớn, lần lượt thử nghiệm từng cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể gây cho quầng sáng này một chút sứt mẻ.Đằng Hóa Nguyên trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng chưa từng có.

Hắn lập tức nghĩ ngay quầng sáng này nhất định là cấm chế do Vương Lâm bày ra.

Mục đích của hắn hiển nhiên là không cho người của Đằng ra rời khỏi Đằng gia thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giết hại toàn bộ gia tộc.Việc giết chóc không ngừng thậm chí còn có một mục đích khác, đó là khiến cho rất nhiều đệ tử Đằng gia từ khắp nơi ở Triệu quốc sẽ chạy về Đằng gia thành.

Một khi tất cả người của Đằng gia trở về Đằng gia thành cũng là lúc đại khai sát giới.Nhưng Đằng Hóa Nguyên căn bản vẫn không tin cấm chế này là do Vương Lâm bày ra.

Hắn nghĩ mặc dù Vương Lâm có thể may mắn thoát chết, nhưng bản lãnh lúc này cũng chỉ nhiều nhất là đạt đến Kết Đan hậu kỳ, thậm chí nếu nghĩ quá đi một chút, thì cũng chỉ đến Nguyên Anh sơ kỳ.Đằng Hóa Nguyên đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, về cơ bản không để ý đến Vương Lâm.

Hắn chỉ kiêng kỵ người bố trí cấm chế này, người này bản lãnh tất nhiên thâm sâu khó lường.

Dựa theo phân tích của Đằng Hóa Nguyên, người này rất có khả năng là tu sĩ Hóa Thần kỳ.Đằng Hóa Nguyên trầm ngâm một lúc, đây mới chính là điều hắn lo lắng.

Hắn âm thầm cân nhắc một hồi, không biết vị tiền bối bố trí cấm chế kia với Vương Lâm có quan hệ như thế nào, cho dù quan hệ không quá sâu xa thì hậu quả việc này cũng là rất kinh khủng.Đằng Hóa Nguyên căn bản không tính được Vương Lâm có khả năng bố trí cấm chế này.Sau một hồi trầm mặc, hắn vẻ mặt âm trầm xoay người rời khỏi, vội vàng trở về Đằng gia thành, không tiếc tiêu hao linh thạch, lập tức đem toàn bộ trận pháp của Đằng gia thành mở ra.Sau đó, hắn lập tức bế quan, giữ cho bản thân luôn duy trì ở trạng thái đỉnh để có thể sẵn sàng lâm trận bất kỳ lúc nào.Bốn ngày giết chóc, gần một nghìn người tử vong, đối với Vương Lâm mà nói cũng chỉ là một bước trong kế hoạch báo thù mà thôi.

So sánh với toàn bộ huyết mạch Đằng gia trên vạn người thì con số này chẳng qua chỉ là một phần nhỏ.Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, ở phía sau hắn, gần một nghìn thi thể trải dài trên dưới trăm trượng.

Khi hắn bay đi, ánh nắng chiếu xuống mặt đất tạo thành một bóng ma lớn trải dài trên mặt đất.Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng, như thể một khối hàn băng vạn năm không thể tan chảy.

Mục tiêu kế tiếp của Vương Lâm là Hợp Hoan Tông!Lúc này Hợp Hoan Tông dĩ nhiên đã trở thành đệ nhất môn phái trong ma đạo, môn hạ đệ tử lên tới mấy nghìn người, cao thủ rất đông.

Con cháu Đằng gia trong môn phái này dĩ nhiên cũng không phải ít, lên tới bốn trăm tám mươi mốt người.Những người này có thể không phải tất cả đều là đệ tử của Hợp Hoan Tông, nhưng giờ này lại tụ hội ở Hợp Hoan Tông.Mấy hôm trước, Vương Lâm từng ở Tịch Diệt Tông giết chết hơn ba trăm người, những người này đều là Ngưng Khí đệ tử.

Thông qua dò hỏi, Vương Lâm biết được những người này là những đệ tử ưu tú của Đằng gia đến Tịch Diệt Tông để tiến hành thí luyện.Hiện giờ, nói như vậy, thì người của Đằng gia ở Hợp Hoan Tông cũng là vì thí luyện mà đến.Vương Lâm mỉm cười, khóe miệng lộ vẻ tàn nhẫn, chậm rãi hướng về Hợp Hoan Tông bay đi.Nhưng vào lúc này, đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt nhìn về phương đông.

Xa xa, một cỗ xe hoa nhiều màu dẫn theo một đám thiếu niên nam nữ hầu hai bên chậm rãi bay tới.- Tức Mặc đại tiên đến, những người khác mau nhường đường!Một khúc nhạc từ phía xa truyền tới.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 237: Vương …

Vương Lâm (1+2). ( 236/2095)Chiếc xe hoa đủ màu sắc nổi bật, dưới ánh mắt trời rực rỡ càng thêm bắt mắt.

Tất cả các loại hoa cỏ trên chiếc xe còn lại không ngờ đều là những linh thảo hiếm thấy của Triệu Quốc.Ngoài ra, trên chiếc xe hoa kia còn có rất nhiều đốm sáng lóe ra vô vàn tia sáng tỏa ra tứ phía, sáng bừng cả xe hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời như một ngôi sao lấp lánh, thậm chí nếu đứngthẳng mà nhìn, có thể khiến cho người ta thấy chói mắt.Với tâm chí của Vương Lâm cũng không khỏi ngây người một chút, thứ sáng rực trong suốt này, toàn bộ đều là linh thạch loại xấu.Chỗ linh thạch khổng lồ này quý giá biết bao nhiêu, nhiều biết bao nhiêu, trên thực tế, số linh thạch hắn giữ, nếu bày ra, có thể tính ra gần trăm viên.Chỉ có điều, sống lâu như vậy, kiến thức nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp người phô trương đến thế.Trên chiếc xe hoa kia, bốn phía là thiếu nam thiếu nữ, một đám đứng quanh ai nấy đều tuấn mỹ.

Từ trên người bọn họ, chỉ có linh lực dao động của tầng thứ ba Ngưng khí kỳ, tuy nhiên, xem qua cũng biết cuồng vọn dị thường, thậm chí nếu so với một số tu sĩ Nguyên anh kỳ khiêm tốn cũng có thể hơn ba phần.Theo xe hoa tới gần, Vương Lâm trong mắt bình tĩnh, vẫn thong thả ung dung đứng lên mà xem.- Tiên giá của Tức Mặc đại tiên tới, xin nhường đường!Một âm thanh sắc bén vang tới trước, theo sau là một thiếu niên quát lớn, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, một đống thi thể sau lưng hắn, gã cũng không thèm liếc mắt lấy nửa cái.-Tức Mặc…Hắn trầm ngâm một chút, hai tiếng này hình như hơi quen quen, dường như đã nghe qua…

Ngẫm nghĩ lại một lúc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào xe hoa, chậm rãi nói:- Tức Mặc lão nhân?- Lớn mật!Gần như đồng thanh, cả đám thiếu niên đều rống lớn, hiển nhiên đã được luyện tập nhiều lần.

Bằng đấy người cùng đồng thanh quát lên, cũng có thể làm người ta hơi kinh sợ.Nhưng đối với Vương Lâm, chẳng là cái quái gì đáng kể!- Làm càn, các ngươi lui ra!Một âm thanh lanh lảnh vang lên từ trong xe, ngay sau đó, rèm chiếc xe hoa đi trước chậm rãi vén lên, lộ ra một chiếc giường lớn hoa lệ ở bên trong.Trên giường là một người mập mạp như một núi thịt, vẻ mặt bóng loáng mỡ, béo tới mức không còn hình người.

Trên người hắn khoác một tấm thảm rất đẹp, có khảm trăm viên trung phẩm linh thạch.- Ngươi biết lão phu?Lão già mập mạp nhìn thoáng qua đống thi thể sau lưng Vương Lâm, nhướn mày:- Đạo hữu, bọn nó trêu chọc gì ngươi?

Sao lại tùy ý giết lung tung?Xem ra lão cũng như Vương Lâm, đều là Nguyên anh sơ kỳ, tuy yêu thú của Vương Lâm nhìn rất đáng sợ, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm.Tức Mặc hoành hành tạo Triệu quốc mấy năm nay, từ khi tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, trừ một số Nguyên Anh hậu kỳ lão quái lão còn tỏ vẻ e dè, các tu sĩ bình thường căn bản đều không đặt vào mắt.

Lão tu luyện cũng dính dáng khá nhiều đến Ám Quang quyết.

Môn pháp của lão là công pháp, chuyên môn lấy luyện chế khôi lỗi là chính, tuy lão chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng trong túi trữ vật của lão không hề ít cổ thi khôi lỗi.Thực tế, Tức Mặc lão nhân nhiều năm trước, vẫn nghiên cứu, thường xuyên đi tìm một số thi mị ma vật linh tinh, dùng công pháp luyện hóa.Khóe miệng Vương lâm nhếch lên một ý cười tàn nhẫn, cánh tay phải của hắn động khẽ, giao long cân từ sau quái thú bay đến cắp theo một cái đầu người, hắn bắt lấy, thản nhiên nói:- Người này, ngươi biết chứ?Tức Mặc lão nhân ngẩn người, lúc nãy lão nhìn chưa kỹ, chỉ nghĩ đây là một tu sĩ hiếu sát.

Giờ thì nhìn kỹ rồi, đầu người chết bộ mặt dữ tợn, rất khó nhận ra, nhìn kỹ thêm tí nữa, lão bỗng trợn tròn hai mắt thất thanh:- Đằng Cao?Gã Đằng Cao này là con cháu Đằng gia ở Vô Phong cốc, thân phận là chưởng giáo, thế nên ở Đằng gia cũng được Đằng Hóa Nguyên coi trọng.

Triệu quốc vốn không lớn, những nhân vật như vậy, Tức Mặc lão nhân hiển nhiên cũng có gặp qua.Thần thức lão đảo qua, lúc này đây, lão xem xét cực kỳ cẩn thận, chậm rãi, sắc mặt rất khó coi.

Hiển nhân lão rất rõ ràng tầm quan trọng của thi thể trước mắt.Gần như hít một hơi khí lạnh, lão nhìn chằm chằm Vương Lâm:- Những người này, đều là người Đằng gia?Lão cẩn thận nói từng lời, thâm tâm cũng không dám coi thường đối phương.

Tuy tu vi của Đằng gia cũng không cao, nhưng có thể giết nhiều như vậy, hơn nữa lại còn buộc lại một đống sau lưng, nếu không phải thằng điên, thì cũng là cuồng vọng đến mức không sợ lão tổ Đằng gia tới báo thù.

Do đó, trong lòng lão âm thầm đối với Vương Lâm cẩn thận hẳn lên.Lão đã thầm quyết định, người này tuyệt không phải dạng dễ trêu chọc.

Phải biết rằng Đằng Hóa Nguyên đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa trong gia tộc này cũng rất nhiều cao thủ.

Người này làm như vậy, coi như không thèm để Đằng gia vào mắt, cuồng nhân loại này, Tức Mặc thật sự không muốn chọc vào.Da mặt hắn gần như lập tức giãn ra thành nụ cười:- Hay!

Giết rất hay!Lão phu đã sớm thấy Đằng gia không vừa mắt, đạo hữu giết hết đi được thì thật là tốt.

À…

Đạo hữu cứ từ từ mà giết, lão phu còn có chuyện, đành đi trước vậy.Dứt lời, lão vội vàng muốn đánh xe hoa lui về phía sau, tránh càng xa sát tinh càng tốt này!Ý lạnh trong mắt Vương Lâm càng dày, hắn chậm rãi:- Ngươi có muốn biết vì sao ta sát hại người Đằng gia?Tức Mặc lão nhân thoáng dừng chân, lão cảm thấy dường như không ổn, do dự một lát, lắc đầu:- Không muốn biết.

Đạo hữu, tại hạ cáo từ!Lời ra khỏi miệng, không chậm nửa giây, xe hoa bay nhanh về phía sau, thậm chí đám thiếu nam thiếu nữ kia lão cũng không rảnh để ý tới.Vương Lâm không ngăn trở, vỗ vỗ túi trữ vật, tức khắc cấm phiên dưới tay run lên, trong vòng phạm vi ngàn dặm lập tức bị một tấm màn đen bao trùm.Tức Mặc lão nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt rất khó coi, lớn tiếng:- Đạo hữu, việc của ngươi và Đằng gia, tại hạ không có nửa điểm muốn nhúng tay vào.

Ý ngươi thế này là sao?

Ngươi và ta tu vi tương đương, đừng nghĩ rằng lão phu sợ ngươi!Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhìn lão, khóe miệng lộ ra một ý châm chọc:- Bốn trăm năm trước, tiểu đồ đệ của ngươi, bất ngờ mà chết.

Không biết ngươi còn nhớ?Nghe mấy lời này, lão ngẩn người, nhưng rất nhanh, nhìn chằm chằm Vương Lâm, không nói nửa lời.- Tiểu đồ đệ kia của ngươi, là ta giết.

Hắn có một đệ tử gọi Trương Hổ, người này và ta có tình đồng môn.Vương Lâm đều đều nói từng lời.Đống thịt béo trên mặt Tức Mặc lão nhân co giật một chút, ngoài cười nhưng trong không cười:- Cần giết thì phải giết!

Chuyện từ bốn trăm năm trước, lão phu đã quên!Mặc dù miệng thì cười nói như thế, nhưng tay phải cũng đặt trên túi trữ vật, lập tức từ bên trong phụt ra bốn đám khói đen, đứng phân biệt bốn phía.Bốn đám khói đen tan dần, lộ ra bốn bộ thây khô, Tức Mặc lão nhân, bình thường khi đánh nhay với người ta, rất ít khi sư dụng pháp thuật trấn địa của mình, lúc này chưa động thủ, đã gọi ra đủ bốn bộ thây khô, hiển nhiên cũng có chút cố kỵ với Vương Lâm.Cả bốn bộ thây khô, mỗi cái đều tiếp cận tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Nhưng Vương Lâm cũng không thèm ngó lấy nửa cái, tiếp tục chuyện xưa:- Sau đó, ta với Trương Hổ ở Đằng gia thành, bị cháu Đằng Hóa Nguyên truy sát gay go.

Ta nghĩ, hẳn ngươi phải nhớ chứ?Tức Mặc lão nhân mặt đỏ bừng đứng chết trân, một lúc sau hắn mới nói:- Kỳ thật, họ Trương kia…Mới nói tới đây, ánh mắt chợt lóe, cả thân hình đầy thịt bất ngờ theo xe hoa bay đi, nhanh chóng lùi lại về phía sau.

Cùng lúc đó, tay phải của hắn liên tục bắn lên trời bốn giọt máu tươi, rơi vào bốn thây khô.Bốn bộ xác khô lập tức mở hai mắt, lóe ra hồng quang, tru lên vào tiếng như dã thú rít gào, đánh về phía Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, tay phải bắt quyết, khẽ quát:- Cấm!Lập tức, tám đạo cấm khí bỗng nhiên từ tấm màn đen giữa không trung xuất hiện, quấn quanh bốn bộ thây khô.

Cùng lúc đó, Vương lâm động thân, không nhanh không chậm đuổi theo Tức Mặc lão nhân.Tức Mặc lão nhân mặc dù thân thể nung núc những thịt nhưng tốc độ không hề chậm, vèo vèo mà chạy, chốc chốc lại sử dụng thuấn di.

Nhưng thân ảnh Vương Lâm như tủy với xương, vẫn bám chặt phía sau lão, mặc cho lão di chuyển thế nào, vẫn thủy chung bám sát không rời.Tức Mặc cắn răng, thân mình lập tức dừng lại, hai tay bắt quyết niệm, cả người đột nhiên run rẩy.

Ngay sau đó, cả tấm thân béo núc của hắn quỷ dị nhúc nhích, chậm chậm co lại, cùng lúc đó, hơi thở của lão trở nên mạnh mẽ, tóc hắn không gió mà theo linh lực khuếch tán tung bay tứ phía.

Tu vi của hắn cùng với sự co rút của đống thịt trên người hắn, đang từ Nguyên Anh sơ kỳ, điên cuồng tăng lên Nguyên Anh trung kỳ.Sau cùng, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một người đàn ông trung niên toàn thân cực kỳ kháng kiện, tướng mạo khá anh tuấn, mày rậm mắt to, đường nét rõ ràng, tràn ngập một vẻ cương trực ngay thẳng.Tu vi của lão, như bão táp tăng đến đỉnh Nguyên Anh trung kỳ, chỉ còn cách hậu kỳ một chút.Nhìn chằm chằm Vương Lâm, lão âm trầm:- Ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh.

Ngươi là kẻ đầu tiên được nhìn thấy hình dáng lão phu sau khi kết anh.

Ai, trên thế gian này, có thể làm cho lão phu toàn thân thi triển pháp thuật, thật sự quá ít, cao thủ khó tìm.

Lão phu quả thật không nỡ giết ngươi, nếu cho ngươi thêm tám trăm năm nữa, có lẽ ngươi sẽ trưởng thành hơn nhiều.

Như vậy đi, ngươi tự chặt một tay, lão phu niệm tình ngươi tu vi quá kém, trong vòng trăm năm sẽ không giết ngươi.

Hy vọng sau trăm tuổi nữa, ngươi có thể đuổi kịp thực lực của ta.

Lão phu thật rất mong ngày dó.Nói xong, trên mặt lão kiêu căng ngạo khí, bắt hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, cả người phô ra dáng vẻ ngạo thiên hạ, lại còn thở dài phảng phất như có vẻ cô quạnh nữa kìa.Sau khi thở dài lão liếc mắt nhìn thật sâu Vương Lâm, xoay người chậm rãi bay đi, mãi tới khi bay xa trăm thước rồi, bỗng nhiên tăng tốc, bay vèo đi không quay đầu lại.Mắt Vương Lâm thoáng vẻ quái dị, bỗng hồng quang chợt lóe, cực cảnh thần thức chợt động, liên tiếp hóa thành vô số các tia chớp màu đỏ, bay nhanh đi.Ngay lập tức, hai mắt Tức Mặc tối sầm lại, nét mặt không thể tin, thân mình chệch đi, từ giữa không trung cắm đầu rơi xuống, sau khi vài đạo cấm chế ầm ầm vang lên, cả người tan nát.

Cùng lúc đó, một túi trữ vật từ đống thịt nát bay ra, rơi vào tay Vương Lâm.Cả thân mình Vương Lâm lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, thoắt cái lại thấy đứng ở chỗ bốn bộ xác khô, thấy bọn chúng vẫn đứng im không nhúc nhích.Hắn nhìn vài lượt, hơi trầm ngâm, dùng thần thức kiểm tra bên trong túi trữ vật, xuất ra mấy tấm ngọc giản xem qua một chút.

Một lát sau, hắn đã tìm ra trên khối ngọc giản có phương pháp luyện chế con rối.Xem hết cả ngọc giản, Vương Lâm tay phải bắt quyết.

Dựa theo hướng dẫn của khối ngọc giản, hắn đánh ra vài đạo linh quang khắc trên mi tâm con rối, lập tức bốn con rối hóa thành khói đen chui vào trong túi trữ vật.Thuận tay hắn cất túi trữ vật vào ngực, thân mình khẽ động, dẫm lên Văn thú bay nhanh về Hợp Hoan tông.---o0o---Lúc này, trong Hợp Hoan tông, đệ nhất thủy tổ Âm Dương lão nhân sắc mặt âm trầm, hai tay bắt sau lưng đi đi lại lại trong điện, trong lòng không ngừng do dự không biết quyết định thế nào.Trong đại điện còn có ba người đang ngồi ngay ngắn ở xunh quanh, một nam hai nữ, nam anh tuấn, nữ kiều mỵ, đều có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Cả ba người đầu mày nhíu chặt, hiển nhiên tâm sự trùng trùng.- Đại sư huynh, ma tu chẳng lẽ thực sự có tu vi Hóa Thần kỳ sao?

Sư muội thấy hơi khó tin!Nữ tử mặc y phục tơ tằm màu vàng lên tiếng, âm thanh thật câu dẫn người ta.Bộ y phục tơ tằm của nàng bó sát người, bày ra cả thân hình làm cho tim người ta đập thình thịch.

Nếu không phải khuôn mặt nồng đậm u sầu thì hẳn là phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người.Âm Dương lão nhân hừ nhẹ một tiếng, dừng bước chân trầm giọng:-Hoàng Đại Sơn của Thiên Đạo môn tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ bị hắn nhìn một cái, lập tức bỏ mình.

Tu vi bực này nếu nói là Hóa Thần kỳ thì vẫn còn coi thường hắn!Nữ tử mặc váy vàng lông mày càng nhíu chặt.- Sư huynh, hay chúng ta đuổi hết Đằng gia đệ tử đi.

Như thế, ma tu kia sẽ không tìm tới Hợp Hoan tông ta.Người đàn ông trung niên từ nãy vẫn không nói gì, lúc này trầm giọng nói.Âm Dương lão nhân day day mi tâm lắc đầu:- Như thế chẳng phải đã đắc tội cả Đằng gia sao?

Đằng Hóa Nguyên kia tu vi thông thần, ta và hắn tuy cùng là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu nói đến động thủ, ta vẫn còn phải lượng sức mình.Cả đại sảnh chìm trong tĩnh lặng.

Một lát sau, Âm Dương lão nhân ánh mắt chợt lóe lên, thâm tâm coi như đã có quyết định, thâm trầm lên tiếng:- Kẻ kia đến giờ còn chưa đến, chắc có vấn đề.

Thôi, lão thất phu Đằng Hóa Nguyên tính cách thù dai có thù ắt báo.

Hôm nay nếu chúng ta giao Đằng gia ra, ngày sau, một khi hắn không chết, chúng ta sẽ gặp phiền toái không ngừng.

Sư đệ, ngươi thông tri xuống, khởi động toàn bộ hộ sơn đại trận, ta thân chinh giữ chủ trận, nhất định phải ngăn tu ma kia lại!Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi do dự:- Sư huynh, nếu là Đằng lão tặc… chết thì sao?Âm Dương lão nhân ánh mắt lóe lên, cười âm hiểm:- Sư đệ, chớ coi thường Phác Nam Tử, người này muốn ra tay ngăn cản, dù tu vi hắn không đủ, chẳng lẽ tu vi của vị ở Thông Thiên tháp kia cũng không đủ sao?Người đàn ông trung niên ngẩn người ra, lập tức ánh mắt thoáng chút giật mình, vội vàng đồng tình.Lúc này, bên trong Hợp Hoan tông, một trung niên thần tình mệt mỏi, ho khan dồn dập đi ra khỏi phòng.

Trên tay hắn cầm một bọc quần áo, cả người ủ rũ, chầm chậm bước ra.Người này tuy chỉ ở tuổi trung niên, nhưng tóc cũng đã hoa râm, đi lại hơi tập tễnh.

Một tiếng chuông trầm trầm vang lên quanh quẩn bên trong Hợp Hoan tông.

Chín tiếng chuông liên tiếp vang lên, có nghĩa trong khoảng nửa nén nhang tất cả đệ tử phải tập hợp ở quảng trường đại điện, nếu chậm trễ một khắc sẽ bị nghiêm trị.Nghe thấy tiếng chuông, người này vốn chẳng chú ý , nhưng sau khi vang lên chín tiếng chuông, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện xa xa, có vẻ rất kinh ngạc.

Hắn ở Hợp Hoan tông nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy chín tiếng chuông liên tiếp.Hắn do dự một chút, giấu tay vào giữa đống quần áo, chạy nhanh về hướng đại điện.

Nhưng thân thể hắn đã quá hư nhược, mới chạy được vài bước đã thở hồng hộc, vào đến đại điện thì gần như tất cả mọi người đã tập trung, khoanh chân ngồi bên ngoài.Cả quảng trường đông nghìn nghịt vô số đệ tử, đến cả bốn biệt viên xung quanh cũng bị đám đệ tử đến nhồi chật.Dưới thân mỗi người đều tản mát một quầng sáng nhè nhẹ.Người trung niên vội vàng trốn vào trong góc, tìm được một tấm thảm nhỏ khoanh chân ngồi xuống thở hổn hển mấy hơi.

Bỗng nhiên từ tứ phía đồng môn ào lên một làn sóng kinh hô.

Thấy tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời, hắn cũng ngẩng đầu theo, cả người ngây ngốc.Từ giữa không trung, không biết từ khi nào xuất hiện một con yêu thú cực kỳ dữ tợn.

Con yêu này có cái miệng thật lớn, bên trong có một sợi thừng, cuối sợi dây trói vô số thi thể.Trên đỉnh đầu nó là một người đang đứng, mái tóc bạc trắng bay bay theo gió, tướng mạo tuy bình thường nhưng sát khí tỏa ra dày đặc.Người trung niên nhìn người đó một lát, bỗng nhướn mày, hắn có cảm giác hình như đã gặp qua người này ở đâu đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.Vương Lâm nhìn sơn môn Hợp Hoan tông dưới chân, có thể cảm nhận được phía trên Hợp Hoan tông có một tầng hộ sơn trận pháp sợ rằng so với Thiên Đạo môn Vô Phong cốc mạnh mẽ hơn gấp đến mấy lần.

UY lực của trận pháp này rất mạnh, trừ phi là tu vi đạt tới Hóa Thần kỳ, nếu không rất khó có thể công phá trong thời gian ngắn.Mấu chốt của trận pháp này ở chỗ, nơi này tập hợp linh lực của hàng mấy ngàn đệ tử Hợp Hoan tông. bọn họ chỉ cần ngồi bên trong quầng sáng thì sẽ tự động trở thành người truyền linh lực cho trận pháp này.

Do vậy, muốn phá trận, gần như là phải chiến đấu với mấy ngàn tu sĩ cùng lúc.Đằng gia đệ tử ở ngay trong đại điện kia.

Hiển nhiên, đám Hợp Hoan tông này muốn nghênh chiến với hắn.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh quét khắp mặt đất, cuối cùng dừng tại người một lão già dứng trên quảng trường, chậm rãi nói:- Nếu không mở trận pháp này ra, nơi đây sẽ máu chảy thành sông.Lão già kia đúng là Âm Dương lão nhân.

Lão nhìn Vương Lâm, lông mày càng nhíu chặt, nghe hắn nói, lập tức cao giọng:- Đạo hữu, không biết tới đây có chuyện gì?Khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, mắt dần xuất hiện một tia chớp đỏ.

Trận pháp này tuy mạnh, nhưng nếu người hộ trận tử vong, cả trận tự nhiên sẽ sụp đổ.Cực Cảnh thần thức chợt lóe lên trong nháy mắt, hóa thành một tia chớp đỏ như máu, bỗng nhiên dừng lại phía trên đại trận.

Trận này thậm chí đến rung lên một cái cũng không có, khiến Âm Dương lão nhân ngẩn người ra.Nhưng ngay sau đó, bên trên đại điện bỗng nhiên có mười mấy đệ tử hự thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu ngã xuống bỏ mình.

Ngay tại giây phút bọn họ tử vong, quầng sáng dưới thân lập tức lóe lên, nhưng sau đó vụt tắt rất nhanh, biến mất.- Có mở ra không?Âm thanh Vương Lâm lạnh như băng.Âm Dương lão nhân cười lạnh không nói.Cực Cảnh thần thức của hắn lại động, lúc này đây, là mười tia chớp màu đỏ đánh xuống trận pháp.

Lập tức, hơn một trăm đệ tử trong trận miệng phụt máu tươi, thân mình co giật vài cái, ngã xuống bỏ mình.Một cảm giác sợ hãi lan tỏa ngập tràn khắp các đệ tử còn lại.- Có mở ra không?Vương Lâm bình tĩnh nhìn Âm Dương lão nhân.Sắc mặt lão trầm xuống, lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống đất, toàn thân linh lực lưu chuyển, dung nhập vào bên trong trận pháp, nửa câu cũng không thèm trả lời.

Bên người hắn là ba Nguyên Anh kỳ tu sĩ, cũng âm thầm cắn răng khoanh chân ngồi xuống.Bỗng nhiên bên trên hàng trăm tia chớp từ Cực Cảnh thần thức hóa thành, gần như tạo thành một chuỗi, ầm ầm lao xuống đại trận.

Cùng lúc đó, toàn bộ quảng trường, trong số đệ tử bốn xung quanh, gần ngàn thân người đột nhiên tự bạo, hóa thành một tầng sương máu.

Lúc này, các đệ tử còn lại không ai còn dám ngồi thêm, mặc kệ hết sư môn trưởng bối khiển trách ra sao, hoảng sợ đứng lên.- Có mở ra không?Âm thanh Vương Lâm lúc này như thần chết đòi mạng, lạnh lẽo tràn ngập sát khí.Âm Dương lão nhân miệng phun máu tươi, sắc mặt hết xanh lại đỏ, nội tâm kịch liệt đấu tranh.

Một nam hai nữ bên cạnh lão cũng đã ngã ra, chắc chắn đã bị thương.Vương Lâm hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, xuất ra từ bên trong một bình ngọc, sau khi bóp nát, lập tức bay ra ba luồng tinh hoa của Nguyên Anh, Trong khi mọi ngườicòn đang trợn mắt kinh ngạc, hắn há mồm nuốt gọn vào trong bụng.

Sau đó, từ trong mắt hắn hàn mang lóe lên, bắn ra hàng ngàn tia hồng quang rực rỡ.

Tay phải của hắn chầm chậm nâng lên, trong lòng bàn tay dần ngưng kết một quả lôi cầu màu đỏ.Trái lôi cầu này, hoàn toàn là do Cực Cảnh hóa thành, lớn dần lớn dần, tới khi gần bằng một nắm tay thì phiêu phiêu bay ra từ tay hắn.Ánh mắt lão Âm dương tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Lão sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người xem Nguyên Anh như thuốc ăn vào, lại nhìn lôi cầu không ngừng lớn kia, gần như lập tức rống to:- Đạo hữu, xin hãy dừng tay.

Ta mở.

Ta mở!

Việc của Đằng gia, lão phu mặc kệ!Nói rồi lập tức đứng lên, nhanh chóng xuất ra một ngọc giản, sau khi xuất ra lại đánh vào đó một đạo linh bí quyết, lập tức cả trận pháp bao phủ Hợp Hoan tông bỗng nhiên lay động, gần như ngay khi lôi cầu kia hạ xuống thì tiêu tan không còn.Lão già Âm dương đưa tay quệt mồ hôi đẫm trán, sau khi mở trận cũng không dám dây dưa, vội vàng cung kính:-Tiền bối, đám người Đằng gia tất cả đều ở trong đại điện.Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn lão cái nào, xoay người đi vào trong đại điện.

Bên trong không có âm thanh gì vang lên, chỉ một mùi máu tanh nồng nặc truyền ra.Sau nửa nén hương, Vương Lâm vẻ mặt bình thản đi ra, tay phải vung lên, lập tức mãnh thú giữa không trung bay lên chui vào đại điện, cuốn ra mấy trăm thi thể.Trên mặc các thi thể đó lộ ra nét oán độc và sợ hãi nồng đậm.Bọn họ tuổi cũng không lớn, nếu không có sự xuất hiện của Vương Lâm, chắc chắn năm sau, sẽ có nhiều người có tu vi lên đến Kết Đan kỳ, thậm chí Nguyên Anh kỳ cũng không phải không có khả năng.Chỉ có điều, bọn họ không nên mang họ Đằng!Hoặc có thể nói, năm đó Đằng Lệ không nên quyết tâm khốc liệt truy sát Vương Lâm.

Cái gọi là sai một ly đi một dặm, Đằng Lệ dưới suối vàng liệu có biết?

Nếu biết, có lẽ năm đó cũng sẽ không một mực cắm cổ cắm đầu truy sát Vương Lâm.Cũng có thể nói, Đằng Hóa Nguyên nếu năm đó không khơi mào hành động diệt cả gia tộc họ Vương, thì hôm nay, Vương Lâm cũng không đến bào thù, căn bản vì: Không có thù!Sau khi giết Đằng Lệ, lại bị Đằng Hóa Nguyên giết, hết thảy thù hận coi như đã thanh toán.

Trên thực tế, việc Vương Lâm làm hiện tại, không phải vì mình, mà là vì cha mẹ.Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ quảng trường vang lên một tiếng gọi khẽ:- Vương…

Vương Lâm?Âm thanh rất nhỏ, giọng nói đầy suy nhược thật khó nhận ra.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 238: Hạch tâm tộc nhân. ( 237/2095)ương Lâm dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở một góc xa xa, một người trung niên suy nhược.

Người này đang kinh ngạc nhìn Vương Lâm, trong ánh mắt dường như đang nhớ lại một hồi ức nào đó.Vương Lâm nhìn gã, hình như cũng hơi quen quen, đảo bước chân, hắn tiến đến gần người trung niên, ngồi xổm xuống từ tốn hỏi:- Ngươi vừa nói cái gì?Người trung niên kia do dự một chút, lại cười, nét cười mang đầy ý chua chát, cung kính hạ giọng:- Tiền bối, là vãn bối nhận lầm người.

Mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.Vương Lâm săm soi người này thật cẩn thận, trầm ngâm:- Sao?

Người biết ta sao?Người trung niên cười rộ lên, tiếng cười lại càng chua chát, thở dài:- Tiền bối, vãn bối có một sư đệ.

Là năm đó vãn bối dẫn hắn lên núi…Tim Vương Lâm nhảy thót một cái, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra người này là ai.

Trầm mặc một lát, hắn vung tay áo, lập tức cuốn người này biến mất khỏi Hợp Hoan tông.Trên một vách núi bên ngoài cách Hợp Hoan tông chừng trăm dặm, Vương Lâm xuất hiện, đặt người trung niên đó ở đằng sau, yên lặng nhìn hắn.Người trung niên nhìn hắn, vẻ mặt đầy phức tạp, thấp giọng:- Ngươi…- Trương sư huynh, nếu đã nhận ra ta, vì sao lại làm bộ coi như không biết?Vương Lâm thở dài, chầm chậm hỏi.Người đàn ông trung niên cả người run lên, im lặng một lúc, lại cười khổ:- Ta...

Ai.......- Hằng Nhạc phái hiện nay ra sao?Vương Lâm nhìn họ Trương trước mặt, cảnh tượng năm đó như hiện ra trước mắt, trái tim hơi thắt lại.

Một lúc lâu sau mới có thể buồn bã cất lời hỏi một câu.-,Đã rất nhiều năm ta không trở về…Người đàn ông thấp giọng trả lời.- Tại sao Trương sư huynh lại ở trong Hợp Hoan tông?

Hơn nưa, tu vi của người….Vương Lâm nhướn mày, cầm lấy cánh tay người sư huynh đầu tiên, trầm ngâm một hồi, lại hỏi:-Trong cơ thể huynh linh lực tán loạn dị thường.

Kinh mạch lại yếu ớt không ngờ.Người đàn ông trung niên chua xót cười:- Năm đó ngươi đi rồi không quay về.

Các sư tổ dồn hết tâm sức mà tài bồi ta, tiêu tốn không ít công sức, giúp ta nâng cao tu vi đến Kết Đan hậu kỳ.

Ta ly khai Hằng Nhạc phái, vốn định lịch lãm một phen, tu luyện chờ ngày kết anh, một lần nữa sẽ làm rạng danh Hằng Nhạc phái.

Nhưng không ngờ đã gặp một ả đàn bà.

Ả là đệ tử Hợp Hoan tông.

Ta…

Ai……..

Uổng phí một thân tu vi.

Tiện nhân kia hứa sẽ niệm tình cũ vẫn chưa giết ta, mà lấy thân thể của ta để luyện chế Hợp Hoan đan.

Đan này còn chưa luyện thành thì ta tuy là một phế nhân, nhưng thọ nguyên cũng không bị mất.

Nếu không phải vậy thì ta đã sớm thành một bộ xương trắng.Vương Lâm lặng im không nói, vỗ túi trữ vật, từ bên trong xuất ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đưa cho sư huynh:- Ở đây có bảy viên đan dược, mỗi tháng huynh ăn một viên, sau bảy tháng, tu vi tối thiểu cũng có thể khôi phục một nửa.

Trương sư huynh, tại hạ còn một chuyện quan trọng, hôm nay đành từ biệt, hy vọng có ngày gặp lại.Nói xong, Vương Lâm lặng lẽ nhìn thật sâu sư huynh, xoay mình, cả người chợt nhoáng lên, biến mất tại chỗ.

Con quái thú to tướng đằng sau mang theo một đống thi thể được bó gọn bằng một ngọn núi nhỏ bay dần về phía xa xa.Người đàn ông nhìn theo thân ảnh Vương Lâm biến mất, ánh mắt không kìm được sự ngưỡng mộ, lại điểm thêm nét phiền muộn.

Lúc nãy, hắn gọi ra tên Vương Lâm, hiển nhiên đã nhận ra sư đệ của mình, nhưng sư đệ ngày nào hắn đưa lên núi hôm nay thay đổi quá lớn, tu vi cao đến không thể tin.

Trí nhớ của hắn xác định đây đúng là Vương Lâm, nhưng thâm tâm hắn không dám tin…Nắm thật chặt chiếc bình ngọc, hít thật sâu một hơi, hắn rướn mình, tập tễnh lê bước xa dần.Vương Lâm vừa phi hành, thần thức tản ra, lúc này, toàn bộ Đằng gia huyết mạch trong Triệu quốc, thông qua nhiều cách thức khác nhau, đã biết sự kiện giết chóc kinh người này.

Mọi việc hoàn toàn theo sự điều khiển của Vương Lâm , những người này toàn bộ đang di chuyển.Mục tiêu của bọn họ lúc này là Đằng gia thành!Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, thâm tâm thầm nhủ:- Chạy đi, khi các ngươi tụ tập tất cả ở Đằng gia thành chính là lúc ta gặp Đằng Hóa Nhuyên.Di chuyển qua một khoảng cách lớn, thần thức Vương Lâm không ngừng dò xét, phát hiện bảy đốm sáng, tuy nhiên nãy giờ vẫn thủy chung đứng im không nhúc nhích.Đã nhiều ngày giết chóc, Vương Lâm dĩ nhiên thông qua đủ loại phương pháp, biết được Đằng gia có chín hạch tâm tộc nhân.Chín người này xét tu vi, trừ Đằng Hóa Nguyên, cực kỳ ít người biết tới họ.

Chín người bọn họ, có thể nói là tự tay Đằng Hóa Nguyên dạy dỗ mà nên, tương lai nối nghiệp Đằng gia.Để cho chín vị hạch tâm tộc nhân này tu luyện, Đằng Hóa Nguyên phải bỏ thật nhiều công sức. trên cả Triệu quốc mở ra chín linh huyệt, cả chín người gần như cả năm ở trong bế quan.Tất cả đan dược, pháp bảo, công pháp hoàn toàn sẽ do người Đằng gia tìm và đưa đến tận nơi, chín người bọn họ chỉ có một việc là lo tu luyện.Cứ cách một khoảng thời gian, Đằng Hóa Nguyên sẽ tới gặp chín người, mang họ đi tới một vài hiểm địa quanh quốc gia, lấy thực chiến tôi luyện.

Có thể nói, chín vị hạch tâm này, bất kể là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu đều gần như đạt tới đỉnh phong.Cả chín người, hoàn toàn là tiếp nhận tất cả tài nguyên Đằng gia, được tôi luyện mà thành.Ngoài ra, chín người này cũng không phải là không bao giờ thay đổi.

Cứ mỗi năm mươi năm một lần, đã là người Đằng gia, đều có cơ hội khiêu chiến với bọn họ một lần, một khi chiến thắng có thể có đủ tư cách thay thế họ trở thành hạch tâm gia tộc, được tu luyện tại Địa Linh huyệt, được cả Đằng gia hỗ trợ.Do đó, chín người hạch tâm tộc nhân này, trừ một người ra, đã đổi khoảng trên ba lượt.Với loại khảo nghiệm này, tu vi của hạch tâm tộc nhân ra sao, có thể tưởng tượng được.Vương Lâm cảm ứng được bảy điểm sáng vẫn không nhúc nhích, đúng là hạch tâm tộc nhân.

Trong đó có hai người, vì trước đó bị triệu hồi về Đằng gia thành, nên vẫn chưa quay lại đây.Mắt hắn lóe lên một tia ngoan độc, lúc này, gần như tất cả người Đằng gia, đều theo như kế hoạch của hắn, tiến về phía Đằng gia thành.

Dĩ nhiên không cần Vương Lâm bận tâm, mục tiêu của hắn lúc này là bảy người kia.Bảy người này chính là các hạch tâm tộc nhân do Đằng gia nhiều năm qua không ngừng đào thải bồi dưỡng ra!Bảy người này, nhất định phải chết!Một trận gió đen đầy sát khí nổi lên mang theo cả tia máu tanh, chậm rãi từ không trung tản mát đến.

Thân ảnh Vương lâm, phảng phất như La Sát đòi mạng, bay về phía cồn cát xa xa.Đằng Cửu – là một cái tên, cũng là một xưng danh đầy vinh quang.Cái tên này, dĩ nhiên đã mấy lần đổi chủ, nói một cách chính xác là sáu lần.Đằng Cửu khoanh chân ngồi trong một gian phòng bí mật.

Căn mật thất này bài trí nhìn chung khá đơn sơ, nhưng Đằng Cửu biết, gian phòng này, vô số người Đằng gia đã và đang điên cuồng muốn được đi vào.Hắn, năm đó, cũng là một trong những kẻ điên cuồng ấy.Từ nhỏ hắn đã được gọi là thiên tài, vẫn ôm giấc mộng có thể thay thế người khác trở thành hạch tâm đệ tử.

Bởi chỉ có thể trở thành hạch tâm đệ tử mới có thể ngẩng đầu ở Đằng gia, mới có thể được lão tổ để ý đến, mới có thể trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ.Vốn sinh ra ở chi thứ Đằng tộc, từ bé hắn đã quen nhìn tộc nhân nịnh bợ và lợi dụng, gặp qua hết thảy bất bình và ấm ức, tuổi thơ đã trải qua nhiều chuyện, khiến cho tâm hắn dần dần trở nên lạnh như băng.

Vì sức mạnh, hắn không tiếc phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.Thậm chí, khi hắn biết mình có được tư cách khiêu chiến với hạch tâm tộc nhân, lần đầu tiên hắn ra tay giết người – và người đầu tiên chết dưới tay hắn chính là ca ca của hắn – bởi ca ca chính là một trong những người cạnh tranh với hắn!Toàn bộ Đằng gia, cứ mỗi năm mươi năm lại có một lần nghi thức khiêu chiến hạch tâm tộc nhân, không cần biết ra sao, chỉ biết sau cùng sẽ tuyển ra chín người làm người khiêu chiến.Đi từng bước một, thông qua đủ loại cách thức cuối cùng hắn đã trở thành một trong chín người này.

Tất cả, chỉ dùng máu tươi và ném lại tất cả những gì gọi là tôn nghiêm, là nhân tính, để đổi lấy vị trí “người khiêu chiến”.Để được khiêu chiến, hắn không mảy may ngại ngần tu luyện bí thuật ác độc nhất trong gia tộc, lấy thôn phệ linh lực người khác để gia tăng tu vi chính mình.

Loại công pháp này, sẽ giảm thọ nguyên người luyện một cách nghiêm trọng, nhưng lại có thể đề cao tu vi rất nhanh.Dù sao, kẻ thù của hắn, cũng chính là chủ nhân trước của cái tên Đằng Cửu này, tu vi đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ.Đằng Cửu thỏa mãn nhìn gian mật thất, linh lực nơi đây nồng đậm gấp bội bên ngoài.

Bên trong gian phòng tuy bài trí đơn sơ, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể nhận ra, tài liệu xây nên căn phòng này hoàn toàn là thượng phẩm linh thạch.Dưới gian mật thất này là một linh mạch ngầm, linh mạch ở đây tuy không lớn, nhưng để cho một người tu luyện cũng là quá xa xỉ!Đan dược, Đằng Cửu không thiếu.

Tất cả đan dược trên đời, chỉ cần hắn yêu cầu, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.Công pháp, Đằng Cửu có rất nhiều.

Công pháp các phái, chỉ cần hắn muốn xem, cả Đằng gia sẽ dùng tất cả phương pháp để kiếm về cho hắn.Pháp bảo, Đằng Cửu có rất nhiều.

Hơn nữa mỗi một kiện đều là Nguyên Anh cấp.Nữ nhân, Đằng Cửu lại càng không thiếu.

Chỉ cần hắn cần, Đằng gia ngay lập tức sẽ đưa lên vô số nữ nhân có tu vi nhất định để cho hắn hấp thu.Tất cả tất cả, Đằng Cửu đều không phải quan tâm.

Đó là vì, hắn chính là hạch tâm tộc nhân, có thể hưởng thụ tất cả.

Nhiệm vụ của hắn chỉ có một: đó là tu luyện, tu luyện, và tu luyện.Vương Lâm phiêu phiêu bay giữa không trung.

Dùng thần thức, có thể thấy rõ ràng, trong cồn cát này có một gian mật thất, trong đó có một người, đó chính là con mồi của hắn!Tu vi của người này hắn có thể nhìn ra, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, là Nguyên Anh tu sĩ đầu tiên.

Không xét đến tu vi, từ thân thể hắn tỏa ra một cỗ sát khí dày đặc, ngưng kết không thể tiêu tan.Nếu không trải qua đủ loại sát kiếp, người bình thường rất khó có thể có được sát khí nhường này.

Tuy nói so với sát khí của Vương Lâm còn thấp hơn vài cấp, nhưng, sát khí của người này, so với một ít ma tu, còn mạnh hơn đến vài phần.Khóe miệng Vương Lâm khẽ động, người này tuy là người Đằng gia nhưng lại khiến hai mắt hắn sáng ngời!Phải biết rằng, điều kiện đầu tiên để trở thành ma đầu là phải có một sẵn hung tính.

Hung tính càng lớn, khi trở thành ma đầu, uy lực triển hiện ra càng kinh khủng.Tay phải Vương Lâm bắt quyết, bỗng nhiên nhấn xuống mặt đất một cái.

Lập tức trên cồn cát xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay.

Những tiếng ù ù vang lên, thủ ấn càng sâu, mạnh mẽ ấn xuống dưới.Đằng Cửu đang ở trong gian mật thất, đột nhiên mở hai mắt, gần như không một chút do dự, cả thân mình chợt lóe lên, biến mất khỏi gian phòng.

Ngay khoảnh khắc hắn biến mất, cả gian phòng ầm ầm sụt xuống, một khối cát khổng lồ không ngừng chảy xuống thành một lỗ cát xoáy thật sâu.Đằng Cửu hiện ra giữa không trung, ánh mắt ngập tràn sát khí, cúi đầu nhìn gian mật thất đã biến mất không còn dấu vết, toàn bộ sát khí đề cao đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Vương LâmQuyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 239: Đại thụ sắp ngã. (1+2) ( 238/2095)Ánh mắt Vương Lâm chớp động, tâm trí đặt trên sát khí dày đặc tỏa ra khắp bốn phía quanh thanh niên này, nếu lấy hắn làm ma đầu, không nghi ngờ, chắc chắn có thể trở thành một ma đầu uy lực vô cùng.Thanh niên này không có hành động gì thiếu suy nghĩ, chỉ liếc mắt nhìn đống thi thể dày đặc sau lưng Vương Lâm một cái, không nói nửa lời xoay người bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã biến mất vô ảnh.Khóe miệng Vương Lâm hiện lên một tia cười lạnh, hơi nhún thân về phía trước, bay nhanh đuổi theo sát phía sau.Đằng Cửu chạy một hơi cả ngàn dặm, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn đuổi sau lưng thủy chung không biến mất.

Cảm giác này khiến hắn hơi hoảng hốt lo sợ.Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mắt Đằng Cừu lóe sáng, vỗ lên túi trữ vật, bỗng nhiên trên tay xuất hiện một hạt châu màu xám.

Hắn nheo mắt nhìn hạt châu, ném về phía sau.Vương Lâm gần như trong nháy mắt đối phương chụp túi trữ vật cũng xuất ra Cấm Phiên, tay khẽ phất lên, lập tức bay ra hơn mười đạo cấm khí, hình thành một vòng cung bảo vệ trước người hắn.Cùng lúc đó, hạt châu bay đến dừng lại trên vòng bảo vệ.

Một âm thanh ầm ầm oanh oanh vang lên, viên châu nổ tung.Trên mặt Đằng Cửu không lộ ra nửa điểm vui mừng, ngược lại càng thêm ngưng trọng nặng nề, tăng tốc càng bay nhanh hơn.

Cảm giác nguy hiển này, chẳng nhưng không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm gấp bội đè ép hắn.Khi hắn đang điên cuồng bỏ chạy, bỗng nhiên tất cả lông tơ trên người hắn dựng cả lên.

Gần như không đến nửa điểm do dự, theo phản xạ hắn xoay người bay lách đi, chỉ thấy một tia chớp đỏ như máu gần như sạt qua sát bên người.Ánh mắt Đằng Cửu ngập tràn sợ hãi nhìn theo tia chớp đỏ ấy, hắn cảm nhận rất rõ mùi của cái chết.

Chắc chắn, hắn biết rõ hơn ai hết, lúc đó vào thời khắc mấu chốt, nếu hắn không theo phản xạ mà nhanh chân né tránh, một khi bị tia chớp này đánh trúng thì chỉ có một đường chết.Nhưng hắn chưa kịp cảm thấy may mắn, hai mắt đã hoa lên, chỉ thấy liên tiếp hàng trăm tia chớp đỏ rực sáng từ từ phía xuất hiện bao vây quanh mình, trên, dưới, trái, phải, chặn toàn bộ đường lui của hắn.Cả người Đằng Cửu cứng đờ không dám manh động, chỉ có thể chậm chậm cẩn thật hết sức xoay người, nhìn Vương Lâm lên tiếng:- Tiền bối, tại hạ nguyện nhận ngài làm chủ nhân.

Từ nay về sau cả đời vĩnh viễn không phản bội.

Nguyện ý dâng lên hồn huyết làm bảo đảm.Vương Lâm nhìn Đằng Cửu thật sâu, chậm chậm lắc đầu, không nói lời nào, thần thức vừa động, lập tức hàng trăm tia chớp quanh người Đằng Cửu từ từ co lại.Tim Đằng Cửu lạnh ngắt, nhanh chóng từ túi trữ vật xuất ra một số kiện pháp bảo, đồng thời tế xuất, nhưng không có kiện nào có thể vượt qua tấm lưới chớp đỏ mà lao ra.

Ngay khoảnh khắc đụng tới lưới tia chớp này, thần thức của hẳn ở trên pháp bảo liền tan nát, pháp bảo sau đó liền rơi xuống.Mỗi khi một kiện pháp bảo chứa thần thức của hắn bị diệt, đầu hắn lại đau như búa bổ.

Dần dần, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn càng nồng đậm.- Ngươi nhất định phải chết.

Bởi vì ngươi họ Đằng!Tiếng nói của Vương Lâm không nhanh không chậm truyền tới, cùng lúc đó, một tia sát khí như có như không từ Vương Lâm tỏa ra.Cả thân mình Đằng Cửu run lên, hay mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào rống, điên cuồng lao đến, nhưng ngay tại thời khắc thân thể hắn chạm vào tia chớp, hắn kêu thảm một tiếng, vẫn chưa thể chết, chỉ có thân mình mềm oặt rơi xuống.Vương Lâm làm sao có thể giết chết một đại ma đầu trong tương lai như vậy được.

Khóe miệng hắn lại nhếch lên một tia mỉm cười, dùng người Đằng gia luyện chế ma đầu, nhất định là một việc rất thú vị.Khi tấm lưới chớp đỏ không ngừng co lại tới gần, lòng Đằng Cửu sụp đổ, vào thời khắc cái chết đến gần tới mức dường như có thể sờ thấy được, hắn trở nên tuyệt vọng!Loại cảm giác này càng lúc càng lớn, đè bẹp cả tâm trí của hắn, khiến cho hắn sắp sửa tự bạo.

Lúc đó, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thân mình từ trên quái thú lao ra, không một chút khó khăn tiến vào trong tấm lưới tử thần, tay phải bóp lấy cổ họng Đằng Cửu, mạnh mẽ dùng sức.Chỉ nghe hai tiếng “rắc rắc”, ánh mắt Đằng Cửu ảm đạm đầy tuyệt vọng cũng tắt, khí tuyệt bỏ mình, ngay tại sát na hắn bước một chân qua cửa địa ngục, tay trái Vương Lâm đánh một pháp quyết cổ quái, đặt trên giữa mày Đằng Cửu.- Ta lấy danh nghĩa thôn hồn, thu hồn phách của ngươi!Một tia sáng màu hồng từ chân mày Đằng Cửu phiêu linh bay ra.

Hồng quang vừa xuất hiện, đang muốn chạy trốn, bị Vương Lâm với tay bắt lấy, hồn kỳ cũng xuất hiện trên tay.Thuận tay ném thi thể Đằng Cửu về phía sau, Vương Lâm khá ưng ý liếc mắt nhìn linh hồn trong tay.

Cũng nên nói là hắn từng có một giấc mộng, thì có thể gặp nơi như Vực ngoại chiến trường vậy.

Hắn nếu nắm giữ được một đội quân ma đầu vô cùng lớn, như vậy, thì có thể hoàn toàn sống yên thân ở Tu Chân giới này, dù cho có gặp phải cường giả có tu vi cao hơn, cũng không đến nỗi phải sợ hãi.Chỉ có điều, có thể gọi là ma đầu hồng phách, thật sự ít vô cùng.

Bốn trăm năm nay Vương Lâm tìm kiếm khắp nơi, nếu không tính linh hồn Đằng Cửu mới bắt được, thì hắn mới tìm được có ba cái.Hứa Lập Quốc là do người chế tạo ra, rất nhiều chỗ thiếu sót, nếu không vì Hứa Lập Quốc và các ma đầu khác có điểm khác nhau, đó là thần trí đã khai, Vương Lâm đã sớm thuận tay tiêu diệt, nuôi một ma đầu khác rồi.Ma đầu thứ hai, lúc đầu Vương lâm cũng khá vừa lòng, hung tính của hắn rất mạnh, nhưng theo tu vi của hắn tăng dần, tuy tốc độ rất nhanh, nhưng uy lực lại không lớn, rất nhiều lúc không thể phát huy tác dụng.Ma đầu thứ ba là từ hồn phách linh viên mà tế luyện thành, uy lực cực cao nhưng hung tính lại không đủ.Cả ba ma đầu theo Vương Lâm nếu so với những du hồn dữ tợn vô cùng hoành hành trên Ngoại vực chiến trường kia thì có chênh lệch rất lớn, cũng không phải thứ Vương Lâm thực sự vừa lòng.Nhưng bây giờ thì khác, nếu dùng hồn phách này luyện chế ma đầu, bất kể là hung tính hay thực lực, hết thảy đều hàng thượng đẳng là thượng đẳng.

Mặc dù nếu so ra thì vẫn kém du hồn hoang dại thực sự, nhưng cũng không kém nhiều lắm.- Nếu mấy hạch tâm đệ tử kia cũng đều được như kẻ này, như vậy thì Đằng Hóa Nguyên, Vương mỗ ngược lại còn muốn cảm tạ ngươi, đã bồi dưỡng cho ta nhiều ma đầu tốt như vậy!Vương Lâm thì thầm tự nhủ, hai mắt sáng ngời hướng về nơi các hạch tâm đệ tử khác bế quan tiếp tục chém giết.Hắn dùng thần thức quan sát.Các hạch tâm đệ tử, trừ một ở Triệu quốc và biên giới nước láng giềng vẫn không nhúc nhích, còn lại đều rời khỏi nơi bế quan, hiển nhiên là muốn quay về Đằng gia thành.Nếu không thấy Đằng Cửu trước, Vương Lâm có lẽ sẽ xông thẳng vào Đằng gia thành, sau đó một đường giết sạch.

Giờ thì đã biết chỗ tốt khó tìm của Đằng Cửu, Vương Lâm há có thể buông tay?

Tốc độ bay của quái thú tuy mau, nhưng dĩ nhiên vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của Vương Lâm.

Hắn xuất ra từ túi trữ vật một lọ đan dược, không chần chừ bỏ vào miệng.

Sau khi nuốt xuống, hai mắt hắt bỗng sáng quắc, nhún thân nhảy lên mình quái thú, triển khai tốc độ cực hạn bay về phía điểm sáng gần nhất.Đằng Bát không nhanh không chậm bay giữa không trung, ánh mắt bình tĩnh không mang một chút dáng vẻ khẩn trương.

Thực tế, bản thân hắn cũng không nghĩ đến chuyện về Đằng gia thành, những ngày gần đây liên tục diễn ra thảm cảnh giết chóc, làm cho người Đằng gia ai nấy đều hoang mang sợ hãi.Quan trọng nhất là, Đằng gia lão tổ không ngờ cũng chẳng thèm quan tâm đến việc này, từ đầu tới cuối không rời Đằng gia thành nửa bước, đâm ra sự việc lại càng có vẻ quỷ dị.Lúc này Đằng Bát đang chuẩn bị quay về Đằng gia thành để xem nguyên nhân trọng yếu là gì.Hắn vừa phi hành vừa tản ra thần thức quan sát xung quanh, chỉ cần một ngọn gió thổi qua, một ngọn cỏ khẽ động sẽ lập tức có phản ứng.

Trên thực tế, Đằng Bát không cho rằng kẻ tu sĩ đã giết gần hết người Đằng gia có đủ dũng cảm và điên khùng để tới tìm mình chuốc lấy phiền toái.

Dù sao kẻ hắn đã giết, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi.Việc này, Đằng Bát nhận định, nếu là chính mình cũng dễ dàng làm được.

Tu vi của hắn đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ cơ mà!

Với tu vi này, hắn có thể thoải mái tùy ý đi lại khắp Triệu quốc.Mặc dù có là những lão quái đã tu đến hậu kỳ, Đằng Bát còn kém hơn, nhưng cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Tìm trên khắp Triệu quốc, người mà có thể khiến hắn sợ hãi chỉ có hai.Hai người ấy, người hắn sợ nhất không phải là Đằng Hóa Nguyên, mà là Đằng Nhất!

Đằng Hóa Nguyên chỉ có thể đứng thứ hai.

Trong lòng hắn, Đằng Nhất là một cơn ác mộng.

Thậm chí chỉ cần thoáng nghĩ đến cả thân thể của hắn đã dâng lên từng trận hàn ý.Ngoài hai người đó ra, hắn không sợ hãi bất cứ kẻ nào!

Trong lòng hắn thậm chí còn phảng phất sự mong chờ kẻ sát nhân thần bí kia sẽ xuất hiện trước mặt mình.Đằng Bát, cái tên này, hắn là người thứ năm được mang.

Nói cách khác, gần như lâu nay, tất cả những kẻ điên rồ khiêu chiến với hắn, tất cả, không một ai thành công.

Toàn bộ đều bị hắn giết chế!Đang phi hành, đột nhiên ánh mắt của Đằng Bát ngưng lại, ngẩng đầu nhìn trời, khoảng không trên đầu hắn càng lúc càng biến thành màu đen.

Thoáng chốc, Đằng Bát đã bị một tấm màn đen bao phủ.

Nội tâm vừa động, hắn muốn gia tăng tốc độ phi hành, đột nhiên, đồng tử hai mắt co lại: trước mặt hắn vô thanh vô tức xuất hiện một nam tử tóc trắng.---o0o---Nội tâm Đằng Bát chấn động.

Cần phải nói cho rõ, thần thức của hắn nãy giờ vẫn tản ra chưa từng thu lại, nhưng không hề phát hiện ra người này.

Điều này đủ chứng minh, thần thức của đối phương còn vượt xa xa xa hắn cả vạn dặm.Nhưng thần thức mạnh mẽ không có nghĩa là bản lãnh cũng kinh người.

Đằng Bát gần như không chút do dự, vỗ túi trữ vật, từ bên trong bay nhanh ra một chuỗi phi kiếm màu đen chắn trước người hắn, càng lúc càng nhiều, dường như túi trữ vật của hắn là một cái động không đáy vậy.Ngoài chuỗi phi kiếm vừa phóng ra ào ào, hắn không có một hành động nào đối với người thanh niên đầu bạc mới xuất hiện kia, chỉ có điều ánh mắt của gã khiến cho Đằng Bát cực kỳ chán ghét.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt, hai mắt hắn càng lúc càng rực sáng.

Sát khí của người này so với con mồi ban nãy còn đậm đặc hơn đến vài phần.

Chẳng qua hắn đã học qua thuật ẩn tàng nên vẫn hiện lộ ra mà thôi.Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vừa ý, thân mình Vương Lâm chậm chậm bay về phía trước.

Đằng Bát hừ nhẹ, hai mắt toát ra hàn ý sắc bén, tay phải bắt quyết, chỉ về phía Vương Lâm.

Lập tức cả chuỗi phi kiếm đang bọc lấy thân thể của hắn đều phát ra kiếm minh (1), nhất tề lao ầm ầm về phía đối thủ.(1): kiếm minh là âm thanh ong ong khi thanh kiếm rung độngÁnh mắt Vương Lâm không chút sợ hãi, lại còn mang vẻ châm chọc.

Trong nháy mắt khi phi kiếm lao tới, thân mình hắn nhoáng lên một cái, thần thức thôn hồn ly thể mà ra, hóa thành một màn sương đen to lớn ngạnh tiếp lấy chuỗi phi kiếm.

Đám kiếm vừa mới động vào tấm màn đen lập tức tắt rụi hào quang loảng xoảng thi nhau rơi xuống đất.Hai mắt Đằng Bát lúc này đã lộ ra vẻ hoảng sợ, đang muốn chuyển thân lui về phía sau.

Nhưng đã quá chậm, thần thức thôn hồn của Vương Lâm lao tới nuốt gọn cả hắn, màn sương đen gần như trong chớp mắt len lỏi vào toàn thân hắn.Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng vang lên, âm thanh này cực kỳ bi thảm, có thể khiến cho người ta biến sắc.

Theo tiếng kêu thảm thiết của Đằng Bát, thân thể hắn không thể tự chủ co rúm lại, mặt mũi đen sì.

Sở dĩ có màu đen đó là do trong cơ thể hắn lưu chuyển không chỉ có máu đỏ mà còn cả màn sương đen thôn hồn của Vương Lâm.Không lâu sau, Đằng Bát thống khổ gào một tiếng thảm thiết thấu trời xanh, kéo dài một lúc lâu khiến cổ họng hắn khản đặc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một lát sau, cả thân hình run rẩy kịch liệt, rồi như một chiếc lá lìa cành phiêu phiêu từ không trung rơi xuống.Khi hắn còn chưa rơi tới đất, thôn hồn mà Vương Lâm hóa ra mang theo Nguyên Anh cùng hồn phách từ trong cơ thể Đằng Bát chui ra.

Thôn hồn quay về cơ thể, Nguyên Anh của kẻ bại trận đã bị nuốt, hồn phách bị bắt nhập vào hồn kỳ, còn thân thể bị long cân xuyên qua.Tất cả những gì dài dòng ở trên, từ khi Vương Lâm xuất hiện cho đến khi mọi việc kết thúc, từ đầu đến cuối đại bộ phận âm thanh phát ra chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của Đằng Bát.

Thôn hồn trở về thân thể, Vương Lâm không dừng lại, thân mình lóe sáng bay về phía mục tiêu tiếp theo.Đằng Lục.Tuổi hắn không còn nhỏ, có thể nói, khoảng hai trăm năm trước, hắn chính là hạch tâm đệ tử, có điều trong một lần khiêu chiến bị một người đoạt mất ngai vàng.

Nhưng hắn lại may mắn chưa chết, sau nhiều năm bế quan, hắn không cần đến sự đồng ý của Đằng Hòa Nguyên, cũng không thèm chờ đến “đại hội” khiêu chiến năm mươi năm một lần, lẳng lặng đi tìm chủ nhân cũ của cái tên Đằng Lục đang bế quan trong mật thất, tàn nhẫn giết chết hắn, một lần nữa đoạt lấy cái dang xưng Đằng Lục.Sau đó, tuy cũng bị Đằng Hóa Nguyên nghiêm trị, nhưng cuối cùng, cái tên Đằng Lục này thủy chung vẫn nằm trong tay hắn, chưa một lần đổi chủ.Tuy tu vi của hắn chỉ là Nguyên Anh kỳnhưng pháp thuật hắn tu hành có khả năng chuyển hóa sát khí, nên Đằng Hóa Nguyên năm ấy cũng vì điểm ấy cho nên không làm quá, vẫn để cho hắn giữ cái dang xưng Đằng Lục này.Chỉ có điều, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cái dang xưng Đằng Lục còn được tồn tại.

Từ nay về sau, thế gian không còn có một Đằng Lục nào khác nữa!Đằng Lục liếm môi bay nhanh, suy nghĩ trong đầu hắn hoàn toàn trái ngược với Đằng Bát.

Hắn rời khỏi mật thất của mình là do cảm giác thấy một sự nguy hiểm mãnh liệt.Đem giấu kín sát khí của mình, Đằng Lục trước giờ vẫn vậy, hắn được ông trời phú cho khả năng này, thiên phú ấy đã từng nhiều lần cứu mạng hắn.Cho nên, đối với cảm giác này, hắn cực kỳ tin tưởng, không chút do dự vội vàng rời khỏi mật thất bay nhanh về phía Đằng gia thành.Nhưng hắn không cho rằng quãng đường sẽ gió êm sóng lặng thuận lợi mà tiến.

Tuy chỉ cách Đằng gia không đến năm ngày đường, nhưng năm ngày này, linh cảm về sự nguy hiểm của hắn mỗi lúc lại mạnh hơn.Thần thức của Vương Lâm đang tập trung hết lên một người.

Người này tu vi cũng là Nguyên Anh trung kỳ, liếm liếm môi, rướn mình bay nhanh tới, dần dần khoảng cách được thu hẹp lại.Đằng Lục đang phi hành đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí ập tới.

Lòng hắn thầm than khổ, nếu không có cái linh cảm nguy hiểm kia thì hắn cũng có thể đứng lại mà giao đấu, nhưng lúc này hắn chỉ có thể cắn răng hai tay bắt quyết, nhất tề đặt lên ngực, lập tức dưới hai chân hắn nổ tung “Bang bang” hai tiếng, huyết nhục bay đầy trời như một cơn mưa bao kín lấy cả thân mình hắn.Cắn răng chịu đau, tốc độ của hắn thoáng đó đã nhanh hơn gấp mấy lần, cả người biến thành một ngôi sao băng đỏ như máu nháy mắt biến mất.Vương Lâm nhướn mày, người này làm việc cực kỳ quyết đoán, không ngờ sử dụng tới bí thuật, lấy thiêu đốt linh hồn tế hiến thân thể, đổi lấy mấy lần tốc độ.

Nhưng Vương Lâm không hề gia tăng tốc độ.Hắn đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn theo hướng người nọ bỏ chạy như con mèo vờn chuột, lặng lẽ trầm ngâm một chút, từ túi trữ vật xuất ra Cấm Phiên, đánh ra một đạo linh quang, Cấm Phiên lập tức mở ra, trong vòng phạm vi ngàn dặm bị bao phủ.Ngay sau đó, Vương Lâm hơi nhíu mày, ma đầu Hứa Lập Quốc – ma đầu thứ ba chậm chậm bay ra, Vương Lâm ra hiệu hộ pháp cho hắn.

Sau đó lại tế ra Thanh Đồng cổ kính nâng lên đỉnh đầu chậm rãi tảo động.Xong đâu đó, Vương Lâm thở sâu, khoanh hai chân, nhắm mắt, lập tức một màn sương đen nồng đậm từ trong cơ thể hắn tràn ra, màn sương đen càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành nên một đám mây đen.Đột nhiên, đám mây nhoáng lên, điên cuồng tản ra tứ phía, trùm phủ cả Triệu quốc.

Đám mây đen này là thôn hồn của Vương Lâm, lần này thôn hồn của hắn đã hoàn toàn ly thể.Đằng Ngũ, là một trung niên khá anh tuấn, rất đáng được nhắc tới.

Người này cùng Đằng Lệ năm đó coi như cũng đến tám phần giống nhau, theo bên người hắn là hai nữ tu.

Cả hai nàng đều xinh đẹp kiều mị, đang theo sát Đằng Ngũ, cả ba người bay rất nhanh về phía Đằng gia thành.Mắt đã có thể nhìn thấy Đằng gia thành chỉ còn cách không đến ngàn dặm, Đằng Ngũ nhẹ thở ra một hơi.

Đúng lúc này, đột nhiên cả đất trời tối sầm lại, một đám sương mù màu đen kịt lao ập đến.Đằng Ngũ còn đang trợn mắt há mồm, màn sương đen này đột nhiên hạ xuống, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng, nháy mắt bao trọn hắn, cũng chỉ gần như trong nháy mắt, mang theo Nguyên Anh và hồn phách của Đằng Ngũ từ trong cơ thể hắn bay ra.Một tiếng gầm vang rần từ hướng Đằng gia thành truyền tới, cùng lúc đó Đằng Hóa Nguyên cả thân mình giống như tia chớp điên cuồng vọt tới.

Vừa rồi lão còn cảm giác thấy hơi thở của Đằng Ngũ, nhưng rất nhanh, hơi thở này lập tức biến mất, cùng lúc đó, một thứ gì đó đè ép khiến nội tâm lão run rẩy.Khi Đằng Hóa Nguyên tới, màn sương đen trên bầu trời đã rất nhanh tụ lại, sau đó dần dần hiện ra một người: Vương Lâm!Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Đằng Hóa Nguyên, khóe miệng vừa mới nhếch lên thêm một nụ cười tàn nhẫn, ngay lập tức ý cười đã tiêu tan.Đằng Tứ!Tu vi của hắn cũng không cao, cũng chỉ gần Nguyên Anh sơ kỳ.

Nhưng để đạt được tư cách làm hạch tâm tộc nhân, hắn không cần đến hai mươi năm.Lúc này hắn đang dẫm lên phi kiếm rất nhanh phi hành.

Nội tâm của hắn bi phẫn vô cùng, những ngày gần đây, tộc nhân liên tiếp tử vong, trong số đó còn có thân đệ đệ của hắn.Đây là nguyên nhân hắn rời nơi bế quan, thực ra hắn không quay về Đằng gia thành mà đi tìm hunh thủ báo thù cho đệ đệ.Đáng tiếc, thù này hận này hắn không thể báo.

Bởi vì, lúc này, khi hắn không chú ý tới, giữa không trung có một đám mây đen đang dần dầy đặc hơn.Sau một ngày, bảy hạch tâm đệ tử bên ngoài của Đằng gia đã chết mất năm, chỉ còn có hai, một ở biên giới không rời khỏi mật thất đến nửa bước, một người lúc này đang vội vàng bay thật nhanh.Có điều hắn không bay một mình, bên cạnh hắn còn có một nam một nữ.Hai người này, nếu Vương Lâm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra một – chính là Vương Trác năm đó!Lúc này Vương Trác không còn vẻ âm trầm của ngày xưa, ngược lại còn cảm thấy thích thú.

Mấy ngày nay là thời gian hắn vui sướng nhất trong bốn trăm năm nay, bởi vì Đằng gia đang bị người ta diệt tộc.Tuy hắn không biết việc này do ai gây nên, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của hắn, thậm chí hắn còn kỳ vọng, người bí ẩn này sẽ còn tiếp tục giết nữa giết tiếp, cho đến khi toàn bộ Đằng gia bị giết sạch sẽ.Nhìn người thê tử bên người, Vương Trác cũng hơi rối lòng, thật ra đối với nàng hắn chẳng có đến nửa điểm yêu thương.

Nếu không phải năm đó ngại sức mạnh của Đằng Hóa Nguyên, thì hắn sẽ không vì để bảo vệ mình mà thu nàng.Nhưng người cũng không phải cỏ cây gỗ đã, hàng trăm năm nay mỗi ngày đều ở chung sống chung, tuy lòng thù hận của hắn đối với Đằng gia không thay đổi, nhưng với người vợ này… lòng hắn cũng không đành…Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 240: Đằng Tam. ( 239/2095)Đằng Tam thoạt nhìn cũng không còn trẻ, tóc mai cũng đã nhạt màu, xem tướng mạo ước chừng cũng tầm trên dưới năm mươi tuổi.

Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra, tướng mạo của thê tử Vương Trác và người này cũng có vài phần tương tự.Người này bề ngoài cực kỳ anh tuấn, trên khuôn mặt thanh tú tuyệt không một tì vết nhỏ, lại thêm một đôi mắt sâu hơn như biển đen, ánh mắt như bảo thạch ngời sáng.- Tú Tú, bây giờ Đằng gia ta gặp phải cường địch, lão tổ nhất nhất không ra mặt, điều này rất kỳ lạ.

Nếu lần này bình an trở về Đằng gia thành, ngươi và muội muội cũng không cần ra ngoài nữa.Đằng Tam nhẹ nhàng nói.Đằng Tú Tú là con gái của Đằng Tam.

Thực tế, Đằng Tam ngừng bế quan tu luyện ra khỏi gian mật thất là để đưa Đằng Tú Tú quay về Đằng gia thành.Nàng nhẹ gật đầu.- Nếu… nếu lần này cha khó thoát khỏi một kiếp chẳng may mất mạng, thì con cũng không cần đi tìm muội muội nữa, lập tức rời khỏi Triệu quốc, đi xa được bao nhiêu thì đi.

Đi thật xa!Do dự một chút, Đằng Tam nghiêm mặt dặn dò con gái.Vương Trác bay bên cạnh nghe những lời này, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng thâm tâm cũng cười lạnh.Ánh mắt Đằng Tam dường như có thể nhìn thấu tâm can người ta, hắn quét một ánh mắt lạnh lùng qua con rể, trên mặt không chút biểu tình, khiến người ta không biết tâm trạng hắn hiện thế nào.Dịu dàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc con gái, lòng người cha lại trào dâng từng ngọn sóng yêu thương.Nhiều năm trước, lão tổ khăng khăng ép hắn và thê tử phải chia lìa, hắn biết từ giờ trở về sau, cuộc đời này, tuy hắn sống, nhưng cũng chỉ là một bóng ma bên cạnh lão tổ.

Tất cả chỉ vì thê tử của hắn là con gái phàm nhân, còn hắn là con trai chính tộc họ Đằng, là đứa cháu được lão tổ tông yêu quý nhất, quyết không thể lấy phàm nhân làm vợ.Bởi vì, hậu thế Đằng gia, tất cần phải có cốt cách tu tiên!Nếu muốn thay đổi thí phải có cường quyền.

Tất phải vượt qua tu vi của lão tổ tông.Nhiều năm sau, hắn tu thành, tuy nói hai đứa con gái dưới sự trợ giúp của hắn cũng bước vào Tu Chân giới, nhưng còn thê tử cũng hết tuổi thọ mà qua đời đã lâu.

Hắn vô cùng bi thương thống khổ, đau như cắt từng khúc ruột, cho tới bây giờ vẫn chưa lúc nào nguôi.Vô số năm qua, hắn luôn nghiêm khắc với bản thân, toàn tâm lao vào tu đạo.

Chỉ có theo đuổi tu đạo hắn mới có thể miễn cưỡng tạm quên đi nỗi đau mất vợ.Ở một mức độ nào đó, diện mạo của Đằng Tú Tú rất giống mẹ.

Với nàng, hắn dồn tất cả tình yêu đối với người vợ đã chết vào tình phụ tử.

Nàng chẳng những là con, mà còn giúp hắn xoa dịu nỗi đau nhớ vợ.

Cho nên, cả đời này, hắn tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Đằng Tú Tú, sẽ không bao giờ để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.Lạnh lùng quét mắt qua con rể, Đằng Tam nhàn nhạt:- Vương Trác, nể tình nghĩa của ngươi và Tú Tú, lão phu không giết ngươi.

Ngươi đi đi!

Từ nay về sau, Đằng Tú Tú và ngươi không có nửa điểm quan hệ.Ánh mắt Vương Trác lóe sáng, chằm chằm nhìn Đằng Tam, cười lạnh:- Điên thật!Dứt lời, hắn lùi lại, lập tức rời đi.Nghe những lời này, Đằng Tú Tú biến sắc, vội vàng tiến lên giữ lấy tay Vương Trác, xuay người lại, hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn phụ thân, cắn chặt môi dưới lặng im không nói.Ánh mắt người cha dù vẫn lạnh như băng, nhưng thâm tâm hắn thầm than, chậm rãi quay đầu đi.

Ánh mắt của Tú Tú và vong thê năm đó giống nhau như đúc, hắn không thể trước mặt con gái mà ra tay giết chết con rể.

Bởi hắn không muốn con gái hắn cả đời đau thương.- Vương Trác, mặc dù năm đó Đằng gia đã làm quá nhiều việc có lỗi với toàn gia tộc ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sẽ không làm tổn thương đến Tú Tú.

Các ngươi……… dù sao cũng là đạo lữ song tu.

Cha mẹ ngươi có lẽ không thể làm bạn bên ngươi cả đời, nhưng thê tử của ngươi là người duy nhất có thể đi cùng ngươi đến hết quãng đời còn lại.

Vương Trác, ngươi tự lo cho tốt!Vương Trác trầm mặc, liếc mắt nhìn Đằng Tú Tú, nội tâm vô cùng phức tạp.

Thực tế cho đến giờ hắn cũng không biết, nếu thực sự có một ngày như vậy mình nên chọn lựa thế nào.Đằng Tú Tú ngấn lệ nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình, khẽ nói:- Phụ thân, Vương Trác sẽ không đâu.

Chàng sẽ không đâu!Câu nói cuối cùng của nàng tràn ngập niềm vững chắc vào phu quân.

Nữ nhân đáng thương, cho đến tận lúc này vẫn chấp nhất tin tưởng Vương Trác vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.Đằng Tam mặc dù nét mặt vẫn bình thản, nhưng sát khí trong lòng vẫn không hề giảm, ngược lại càng nhiều hơn.

Nếu là như trước, Đằng gia còn đang thế thịnh, Vương Trác sống hay chết, với hắn chẳng có ý nghĩa gì.

Đằng Tam mười phần chắc chắn thằng nhãi hèn nhát này sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.Nhưng hiện tại là khi Đằng gia đang gặp sóng gió, hoàn toàn bất đồng với trước kia.

Đằng Tam đã quyết định, về tới Đằng gia thành rồi, sẽ tìm một cơ hội giết Vương Trác.Hắn vẫn có một cảm giác, nếu Vương Trác này không chết, Đằng Tú Tú sẽ gặp nguy hiểm.Chỉ có điều, hắn không thể có cơ hội này.Một đám mây đen bỗng từ phía chân trời bay tới, gần như trong chớp mắt bao trùm khắp bốn phía, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.Ánh mắt Đằng tam ngưng trọng, gần như không do dự, ngón trỏ tay phải búng một cái, phun ra một ngụm nguyên anh tinh huyết.

Cùng lúc một điểm sáng bay ra từ trong túi trữ vật, dung nhập với tinh huyết, lập tức hóa thành một quầng sáng hình tròn xuất hiện trước mặt hắn.Bàn tay Đằng Tam phất một cái, Đằng Tú Tú kinh hô một tiếng, thân mình không thể tự chủ bị hắn ném vào trong quầng sáng, nàng nhìn Vương Trác, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng cầu xin:- Phụ thân!!!!Tiếng nói con gái vọng vào tai, Đằng Tam thực sự không thể nhẫn tâm, thầm thở dài, thay phải lại phất một cái, ném luôn Vương Trác vào bên trong quầng sáng.Vương Trác cùng với Tú Tú, hai người biến mất.Hết thảy diễn ra cực nhanh, gần như ngay trong nháy mắt màn sương đen bao phủ, Đằng Tam không tiếc hy sinh tu vi của chính mình, lấy ra một lượng lớn nguyên anh tinh huyết đem hai vợ chồng Đằng Tú Tú truyền tống đi.Xong đâu đó, trong lòng hắn không còn tiếc nuối, thân hình đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn trời, bên người hắn vô thanh vô tức xuât hiện một thanh phi kiếm màu cam đang tỏa sáng .Phi kiếm này hắn tự luyện thành, tên gọi Điệu Vận – vợ hắn, tên có một chữ “Vận”.Thanh kiếm này mỗi ngày hắn đâu dùng linh lực mà lau, trừ hắn ra, không một ai được phép chạm vào, kể cả Đằng Hóa Nguyên cũng không phải ngoại lệ.Khi đấu pháp với người khác, hắn cũng không dùng đến kiếm này.Cái chuôi phi kiếm hắn quý trọng nâng niu vô cùng, dường như không kém gì Tú Tú.

Thanh kiếm này, khi hắn luyện, vợ hắn đã để lại bên trong một giọt máu tươi.Cũng vì giọt máu phàm nhân này khiến cho uy lực của kiếm bị sụt giảm không ít, nhưng Đằng Tam không quan tâm, trong mắt hắn, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.Giờ phút này, trong lòng Đằng Tam chiến ý dâng cao mãnh liệt.

Hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết.Nếu cho hắn chọn cách chết, hắn hy vọng có thể cùng kiếm này chết.Nhẹ nhàng vuốt khắp phi kiếm, đây là lần cuối cùng trong đời hắn dùng linh lực lau kiếm.

Sau đó hai mắt Đằng Tam bỗng lóe sáng, lộ vẻ kiên quyết, không nói hai lời vỗ vào thanh kiếm, lập tức phi kiếm vù vù một tiếng bay nhanh về phía màn sương đen.Đằng Tam nhảy lên theo sát phi kiếm, thúc đẩy linh lực toàn thân đến cực hạn, cả người và phi kiếm hòa vào nhau hóa thành một ngôi sao băng sáng rực, lao đến màn sương.Bên trong sao băng, Đằng Tam dường như mơ hồ có thể nhìn thấy thê tử đang đứng trước mặt hắn mỉm cười vẫy gọi.Sao băng xé trời bay xuyên qua màn sương đen dừng lại ở ngoài trăm dặm .Màn sương đen lay động, ngưng tụ lại thành một bóng người hư ảo.

Bóng người đó hiện rõ dần, đó là Vương Lâm, hắn có chút suy tư nhìn theo ngôi sao băng đã mất phương hướng.Một khắc vừa rồi, người đàn ông trung niên không chút sợ hãi vọt thẳng tới hắn, lao vào cái chết, nhưng ngay trong khắc bỏ mình, Vương Lâm cảm nhận nhận một tia ý niệm thương nhớ đau xót.Trầm mặc một lúc, hắn không lấy hồn phách người này, tuy rằng hồn phách này nếu luyện sẽ có một thượng đẳng ma đầu.

Hắn thật không ngờ, dù là người Đằng gia cũng có người tình nghĩa nhường ấy.

Chỉ có điều, người này tất phải chết, bởi hắn mang họ Đằng.Bên ngoài trăm dặm, sao băng rơi xuống đất, thân thể Đằng Tam không có một vết thương nhỏ, hai mắt hắn mở trừng trừng không nhắm, hô hấp đã ngừng, sự sống đã tuyệt.Trong tay hắn, Điệu Vân phi kiếm cũng lóe sáng lần cuối rồi gãy thành từng đoạn…..Đằng gia thành.Đằng Hóa Nguyên đang ở tầng trên cùng tòa nhà tổ, kinh ngạc nhìn một loạt ngọc giản.

Loạt ngọc giản này có chín miếng, trong đó năm miếng đã vỡ vụn.

Ngay khi lão đang chăm chú nhìn, là lúc miếng ngọc của Đằng Tam phát ra một tiếng “rắc” khẽ, vỡ làm hai.Đằng Hóa Nguyên cả thân mình run rẩy, bỗng cảm thấy già đi rất nhiều, lão run run vươn tay sờ qua từng khối ngọc giản đã vỡ, sau cùng dừng trên khối Đằng Tam, từ hai con mắt chảy xuống hai giọt nước mắt hiếm hoi suốt bốn trăm năm nay không một lần rơi.- Hải nhi…Đằng Hóa Nguyên thì thào gọi.Đằng Hải – là tên thật của Đằng Tam.Chín tộc nhân hạch tâm của Đằng gia, khi có người kế thừa sẽ lưu lại ở tòa nhà tổ một tia linh hồn đặt trong một khối ngọc giản được đặc chế.

Mới trong hai ngày ngắn ngủn, từng khối ngọc giản lần lượt vỡ vụn, mỗi lần như vậy, trong lòng Đằng Hóa Nguyên lại một lần đau đớn.Nhất là Đằng Ngũ, Đằng Hóa Nguyên gần như đã tận mắt chứng kiến cái chết của hắn.

Chỉ cách có mười trượng thôi…

Cảm giác gần nhau trong gang tấc mà trong nháy mắt đã âm dương cách biệt, mặc dù Đằng Hóa Nguyên lão tổ tông trái tim rắn như đá cũng không thể không đau.Đằng Ngũ, xét về tướng mạo, ngoại trừ Đằng Nhất là giống Đằng Lệ đã chết nhất.

Cũng vì thế hắn nhận được khá nhiều sự yêu quý của Đằng Hóa Nguyên.Đằng Cửu với tuổi thơ cay đắng đã hình thành nên nhân cách méo mó.

Cũng vì thế cho nên hắn đã lâm vào con đường tu luyện cực đoan không từ thủ đoạn đến cạn kiện cả sinh mạng.

Đằng Hóa Nguyên vì hắn đã chuẩn bị cực phẩm đan dược.

Nhưng giờ thì đan dược không dùng được nữa.Đằng Bát, Đằng Lục, Đằng Tứ. trong lòng lão cũng có địa vị, nhưng Đằng Tam mới khiến cho lão nặng lòng nhất.Đằng Tam!

Đã từng có lúc Đằng Hóa Nguyên coi hắn là sỉ nhục của cả Đằng gia.

Thân là hạch tâm đệ tử không ngờ bỏ bê không thiết gì đến tu luyện chỉ một mực mê đắm một nữ tử phàm nhân.

Vì thế, lão cưỡng ép uyên ương chia lìa, mặc cho năm tháng vô tình mang đi sinh mạng của nàng.Đằng Hóa Nguyên biết, Đằng Tam hận lão!Nhưng điều này cũng không làm giảm đi lòng yêu quý của lão đối với hắn, thậm chí, đối với việc đó, trong lòng lão còn mơ hồ mang chút hối hận.

Có điều, chút hối hận này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi Đằng Tam đã chết!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 241: Vương Trác. ( 240/2095)Thôn hồn của Vương Lâm, sau khi giết sáu tộc nhân hạch tâm của Đằng gia, với tốc độ nhanh nhất bay trở về thân thể.Sau khi trở lại thân thể, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, hằn trầm mặc một chút.

Trong nháy mắt giết chết người đàn ông trung niên kia, hắn đã thấy được một bóng người khiến lòng chấn động.Nếu hắn không nhìn lầm, thì người này chính là Vương Trác.Người phụ nữ bên người Vương Trác là con gái của người đàn ông kia, nàng cùng đi với hắn, hiển nhiên giữa hai người có quan hệ nhất định.

Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thu hồi Cấm Phiên, Cổ kính, thu hồi cả ma đầu, chân khẽ nhún một cái, cả thân mình bay lên đứng trên đầu Văn thú, thần thức tỏa khắp không gian, tức khắc tìm được nơi Vương Trác và nữ tử kia.Hướng nàng đang đi đến, không phải là Đằng gia thành, mà là về phía biên cương nước láng giềng.Trầm ngâm một lát, Vương Lâm quyết định đuổi theo.Đằng Tú Tú hai mắt đầy bi ai, mặc dù đang chạy chối chết nhưng nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Giờ đây tình hình phụ thân thế nào nàng không biết, nhưng trong lòng nàng có một loại dự cảm xấu.

Cảm giác này nàng chôn sâu dưới tận đáy lòng, nó đè nặng lên ngực nàng khiến nàng không thể thở.Thâm tâm Vương Trác còn càng lúc càng phức tạp, nhìn thấy Đằng gia từng người từng người bị giết, tuy trong lòng dễ chịu vô cùng, nhưng lúc này, không rõ làm sao, nhưng cảm giác dễ chịu sảng khoái ấy không còn nữa, ngược lại là một mối sầu lo nặng trĩu.Cả thân mình Vương Trác chấn động, dừng bước chân, hai mắt nhắm lại, cảnh tượng kinh hoàng toàn bộ gia tộc bị Đằng Hóa Nguyên giết thảm năm đó lại hiện lên rõ mồn một quẩn quanh lấp đầy tâm trí hắn.Thấy phu quân dừng lại, Đằng Tú Tú cũng vội vàng dừng lại, cắn môi dưới, nhìn Vương Trác, lúc này nàng chỉ có thể dựa vào duy nhất một mình y, chỉ có người nam nhân này – trượng phu của nàng.Một lát sau, Vương Trác mở mắt, hung hăng tự tát cho mình mấy tát thật đau.

Hắn muốn tự đánh tỉnh mình, trong lòng một lần nữa lại vang lên tiếng nhắc nhở suốt bốn trăm năm nay: Đằng gia là kẻ thù!

Kể cả là Đằng Tú Tú.

Đối với nàng, hắn chưa bao giờ có lấy một chút cảm tình.Chỉ cần là người Đằng gia.

Đều- Đáng – Chết!Đằng Tú Tú lo lắng bước lên phía trước Vương Trác, nước mắt không ngừng tuôn rơi.Vương Trác gắng hết sức tự bắt mình phải cứng rắn hạ quyết tâm.

Cánh tay vung lên, nắm tay thê tử ném sang một bên, lạnh như băng:- Ngươi đi đi!

Từ nay về sau, ngươi và ta không có quan hệ!Ánh mắt Đằng Tú Tú tràn ngập tuyệt vọng và kinh ngạc nhìn Vương Trác, thậm chí môi dưới bị cắn nát đến chảy máu cũng không biết.

Nàng lúc này cũng là một phụ nữ bình thường, bước tới muốn giữ lấy tay phu quân.Nhưng Vương Trác lại một lần nữa lách thân tránh né, giọng nói vẫn lạnh băng:- Ngươi không đi?

Ta đi!Dứt lời hắn xoay người, không chút lưu luyến chầm chậm bay về hướng ngược lại.Đằng Tú Tú ngơ ngác nhìn bóng lưng phu quân giữa không trung vắng vẻ, sự tuyệt vọng lại càng đậm hơn, lòng nàng như ngàn dao băm nát, đau đớn vô hạn.

Khuôn mặt đỏ nàng lên, phun ra một ngụm tiên huyết, cả thân hình run rẩy lảo đảo, sắc mặt tái nhợt cố gắng đứng vững.Thực ra, Vương Trác vừa xoay người được một khắc, lòng hắn đã đau như bị xé rách, nhưng cảnh tượng cả tộc nhân bị chết thảm lại hiện lên trước mắt, khiến hắn không thể lựa chọn.

Lúc này, lòng Tú Tú đau vô hạn, lòng hắn đau vô cùng.Đằng Tú Tú cười bi thảm, nàng nhìn phu quân nhẹ giọng:- Đừng đi…Cả thân hình Vương Trác run lên, hai bản tay nắm thật chặt, mạnh mẽ xoay người, quát thê tử:- Xéo!Dứt lời thân hình chớp động nhanh chóng bay đi, nháy mắt biến mất vô ảnh.Khóe miệng Tú Tú rỉ máu, nàng nhìn thật sâu theo hướng Vương Trác biến mất, cười thảm xoay người, hai mắt mờ mịt.Thiên hạ tuy lớn, nhưng nàng không biết nên đi về đâu.

Hai người đàn ông quan trọng nhất đời nàng, một chết sống không rõ, một người bỏ rơi nàng lại một mình.

Đối với người con gái đáng thương này, tất cả đã sụp đổ, nàng chẳng còn gì.Vương Trác nhắm mắt phi hành một mạch hơn mười dặm không dám quay đầu lại, hai nắm tay của hắn nổi cả gân xanh chảy cả máu.

Những cái chết của từng người trong tộc cứ rõ mồn một hiện ra trước mắt như mới hôm qua, lại mờ dần, hình bóng cô độc đáng thương và đôi mắt tuyệt vọng của Đằng Tú Tú dần thay thế…Hồi lâu, Vương Trác rơi xuống mặt đất, hướng về phía trấn nhỏ xưa kia của tộc nhân mà quỳ, khấu đầu đến dập máu, chua xót nói:- Cha, mẹ, con… bất hiếu!Dứt lời, lòng đau như cắt nhắm hai mắt, nước mắt chảy dài hai má, lặng lẽ đứng lên xoay người bây về phía thê tử.Ngay trong một khắc khi hắn xoay người, dường như hắn nhìn thấy được cả tộc nhân, rõ nhất là cha và mẹ, đau lòng nhìn hắn, chỉ vào mặt hắn, mắng hắn là kẻ phản bội, là nghịch tử Vương gia.Nội tâm Vương Trác bị xé tan thành hai mảnh đấu tranh mãnh liệt, ngập tràn bi thương hắn đuổi theo Đằng Tú Tú, thoáng chốc đã thấy bóng hình nàng mờ mờ ảo ảo đang yếu ớt phi hành.

Như có linh tính, nàng quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn phu quân, ánh mắt tràn đầy yêu thương.Chỉ có điều, trong nháy mắt hai người thấy nhau, ập đến một cỗ sát khí từ chân trời tới.

Chỉ thấy một yêu thú lớn, trên đầu nó là một thanh niên tóc trằng bay lất phất, lạnh lùng chằm chằm nhìn họ lừ lừ tiến tới.Sau lưng hắn là một núi thi thể người Đằng gia, mùi máu tanh theo người này tới gần đập vào mặt cực kỳ nồng đậm.Sắc mặt Đằng Tú Tú tái nhợt, theo bản năng nàng trốn sau lưng Vương Trác, thân thể mềm mại run rẩy.Vương Trác sững người nhìn nam nhân tóc trắng kia, không thể tin.- Ngươi.. ngươi là Vương Lâm!!!- Vương Trác.Vương Lâm nhún mình nhảy xuống khỏi quái thú, đứng trước mặt Vương Trác, liếc nhìn nữ tử đứng sau lưng gã.Theo bản năng, gã cố gắng che chở cho thê tử sau lưng mình, nhìn Vương Lâm, ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau hắn hạ giọng:- Ta cũng đã sớm đoán ra, chỉ có ngươi mới có đủ thực lực báo thù cho Vương gia.Vương Lâm trầm mặc giây khắc, nhẹ giọng:- Vương Trác, thật xin lỗi.Vương Trác cười cay đắng lắc đầu:- Nếu năm đó ngươi nói với ta những lời này, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Nhưng lúc này…

Kẻ thù của chúng ta chỉ có một – Đằng Hóa Nguyên.Mắt Vương Lâm tóe ra những tia băng lửa, chậm rãi gằn từng tiếng:- Đằng Hóa Nguyên: hắn không chạy được.

Cả gia tộc họ Đằng, cũng không ai chạy được.Cả thân mình Đằng Tú Tú run rẩy kịch liệt, mặc dù trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố nén, cắn răng nhẹ giọng hỏi:- Ta..

Cha ta…

Cha ta…- Câm mồm!Vương Trác nhướn mày chặn họng Tú Tú, cố gắng trấn định nói với Vương Lâm:- Nàng là chị dâu của ngươi...Không đợi Vương Trác nói xong, Vương Lâm bình thản ngắt lời:- Cha ngươi không nên mang họ Đằng.Cả thân thể Tú Tú càng run lên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Vương Lâm mang theo một nỗi hận thù sâu đậm.Nghe lời Vương Lâm nói, Vương Trác dĩ nhiên hiểu được hắn đã biết thân phận của Tú Tú, lòng hắn càng thêm rối loạn.Vương Lâm trầm ngâm, nhìn mặt trời đang xuống thấp dần ở phía xa xa, chậm rãi:- Vương Hạo, có còn ở Huyền Đạo Tông?Vương Trác lắc đầu cay đắng:- Hắn không kết đan thành công…

Đã…

Đã chết.Vương Lâm nhắm mắt khẽ thở dài, nhẹ giọng:- Ngươi và nàng hãy rời khỏi Triệu quốc.Dứt lời không thèm liếc Vương Trác lấy một cái, xoay người nhảy lên mình quái thú.Từ lời nói đến hành động của hắn đều thể hiện rất rõ ràng một quyết định của hắn: không giết Đằng Tú Tú.Vương Trác nhìn theo thân ảnh Vương Lâm, ánh mắt càng thêm phức tạp, cảnh cha mẹ thân sinh cùng tộc nhân từng cái chết thảm thiết hiện ra trước mắt hắn, vẫn vướng vất trong lòng, dường như mỗi khắc đều theo dõi hắn, mỗi khắc đều chửi mắng hắn là kẻ phản bội.Vương Trác cười thảm, xoay người nhìn thê tử, bỗng nhiên lòng hắn trùng hẳn xuống, nhìn vào mắt nàng, hắn đã thấy một tia thù hận thật sâu lẩn khuất.Lặng lẽ, ánh mắt Vương Trác đầy yêu thương, dịu dàng lên tiếng:- Tú Tú, chúng ta đi thôi!Dứt lời, tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của thê tử.Đằng Tú Tú ngẩn người, hai hàng nước mắt lại chảy dài, nàng và hắn sống với nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là Tú Tú.Nụ cười của nàng chưa kịp đọng, tay phải của Vương Trác đã đặt trên thiên linh cái của nàng dụng linh lực, lập tức chấm dứt sự sống của thê tử.Đằng Tú Tú không chết thảm, nàng được chết trong lòng người mình yêu…Ôm lấy thi thể của thê tử đã bỏ mình, ánh mắt Vương Trác ngập sự bi ai thống khổ, hắn nhìn theo hướng Vương Lâm biến mất, thầm thì lầm bẩm:- Vương Lâm, ta sẽ không trở thành kẻ phản đồ của Vương gia, lại càng không làm con cháu Đằng gia, một chút cũng không dính dáng.…Dứt lời, hắn hướng về phía gia hương quỳ sụp xuống, khấu đầu mấy cái thật mạnh.

Một chưởng chụp mạnh vào trán mình, tự chấm dứt sự sống của bản thân, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ, đầy yêu thương nhìn thê tử trong lòng, ôm thê tử trong lòng mà ngã.- Tú Tú, đừng sợ, ta đi cùng nàng…Vương Lâm đứng trên quái thú bỗng run bắn lên, thần thức của hắn cảm giác được rõ ràng quang điểm của Vương Trác đã biến mất.

Thoáng một chút suy nghĩ, cả người lóe sáng, từ trên người Văn thú biến mất.Hắn hiện ra cạnh thi thể vợ chồng Vương Trác, kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ và cảm giác phức tạp.

Lựa chọn của Vương Trác đương nhiên hắn đã hiểu.

Nhất định lâu này Vương Trác đã phải khổ sở giãy dụa sống trong sự đấu tranh giữa thân nhân và người yêu.

Cuối cùng, chỉ có thể tự tay giết nàng để đền tội với thân nhân.Hơn nữa, sau khi nàng chết rồi, hắn cũng chỉ có thể chết mới có thể ở bên cạnh người mình yêu, có được một kết thúc trọn vẹn.Vương Lâm lặng lẽ điểm trên mi tâm Vương Trác, một sợi hồn hỏa mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan theo trán hắn bay ra, bị Vương Lâm bắt trong tay.Thở dài, hắn biến mất.Triệu quốc kinh thành, phía đông bắc có một tòa nhà thật lớn, nơi đây chính là Vương gia thành danh tiếng vang xa.

Lúc này xuất hiện một thanh niên tóc trắng, thân thể dường như trong suốt, lững thững đi vào trong đình viện, người hầu không ai thấy hắn.Thanh niên tóc trắng đi vào trong, lát sau tới một lầu các tận trong biệt viện, trong phòng có một nữ tử, nàng đang nằm trên giường, bụng hơi nhô cao, rõ ràng nàng đang mang bầu.Thanh niên nhìn nàng một lát, trong tay vô thanh vô tức hiện ra một sợi bạch quang mỏng manh.

Hắn than nhẹ một tiếng, tay phải vung lên, bạch quang xuyên qua lầu các tiến vào trong bụng nữ tử.Trong bụng nàng, hồn phách này cùng với hồn phách đứa trẻ còn đang thành hình dần dần dung hợp…- Ra đời rồi, nhất định phải bước vào Tu Chân Giới.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai ta và ngươi sẽ gặp lại.Thanh niên tóc trắng thầm thì một mình, xoay người rời đi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 242: Phác Nam Tử. ( 241/2095)Bên trong dãy núi Huyền Đạo Tông.Phía sau núi nơi năm đó Vương Lâm bế quan tu luyện là một khu rậm rạp cỏ cây và vô số hang động.

Nơi đây giữa thiên nhiên bao la chỉ có một Phác Nam Tử đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá hình trụ trong động, nhắm mắt tu luyện.Dung mạo của lão, so với bốn trăm năm trước không khác là mấy.

Vẫn là khuôn mặt vuông rộng, thoạt nhìn đã toát ra vẻ uy nghiêm.Trên nóc động, có mấy nhũ nham chắt chiu chút khoáng nhỏ từng giọt nước rơi trên mặt đất ẩm thấp tóc…tóc…

đều đều êm tai.Hồi lâu, chỉ thấy trên mặt Phác Nam Tử lóe sáng quỷ dị, biến hóa liên tục, lão chậm rãi mở hai mắt, thời khắc này, hai mắt lão như có mây mù ẩn hiện, bao trùm cả nhật nguyệt.Phác Nam Tử giơ tay phải lên, chậm chậm bấm đốt ngón tay, sắc mặt không lộ hỉ nộ, vung tay đánh về phía trước.

Lập tức vách đá ở phía trước cách lão ngoài mấy trượng, bỗng nhiên không gian sáng bừng lên.Ngay sau đó, mười đốm sáng dần xuất hiện trên vách đá.Nhưng mười đốm sáng này gần như vừa mới xuất hiện liền có sáu cái chợt lóe sáng chói rồi ngày càng ảm đạm, cuối cùng biến mất.Vẻ mặt Phác Nam Tử vẫn khó dò nhưng hơi nhăn lại một chút.

Sắc mặt mơ hồ sa sầm, lúc này, tứ phía không khí ngưng trọng, thậm chí mấy giọt nước đang nhỏ xuống từ trên đỉnh vách đá cùng dừng rơi.Nếu có Hóa Thần kỳ tu sĩ ở đây lúc này chắc chắn hai mắt sẽ sáng ngời.

Có thể thay đổi dao động của linh lực bốn phía, tiến hành một ít pháp thuật thần thông phức tạp chỉ có Hóa Thần kỳ tu sĩ mới có thể làm.Hiện tại Phác Nam Tử đã chạm tới sát Hóa Thần kỳ.

“Hóa Thần kỳ” – với lão mà nói, không hề xa, chỉ còn cách một khung cửa sổ giấy, chỉ cần đâm một cái nhất định sẽ xông qua.Phác Nam Tử nhìn chằm chằm đốm sáng trên vách thật lâu, thì thào lẩm bẩm:- Đằng Hóa Nguyên, ngươi rốt cuộc đã trêu chọc vào cường nhân phương nào?

Để lại tai họa lớn như vậy…

Ai…Nếu không có chuyện sứ giả đại nhân chỉ định dùng người Đằng tộc làm chuột thí nghiệm, lão phu thật không muốn quản việc của Đằng gia các ngươi!Phác Nam Tử sắc mặt âm trầm.

Thực tế, cho đến giờ lão cũng vẫn chưa hiểu, rốt cuộc sứ giả đại nhân nhìn trúng điểm gì ở Đằng gia mà lại chỉ định họ làm đối tượng thí nghiệm.Nếu không có chuyện này, thì chỉ xét tư chất của cả Đằng tộc, căn bản là không có khả năng có đến chín Nguyên Anh tu sĩ, Đằng Hóa Nguyên cũng làm sao có thể chỉ trong mấy trăm năm đã từ Nguyên Anh sơ kỳ nhảy lên hậu kỳ cường nhân, sức mạnh gần bằng Phác Nam Tử lão.Trầm ngâm một chút, lão đứng lên vung tay áo, thân thể lập tức biến mất.Lão hiện ra ở đỉnh núi Huyền Đạo Tông, đứng nơi đây, Phác Nam Tử quỳ một gối ngẩng đầu nhìn trời, hai nhanh chóng biến pháp quyết.

Theo sự biến hóa của pháp quyết trong tay lão, bầu trời vốn trong vắt không một gợn mây, đột nhiên mây kéo tới mỗi lúc một nhiều, một cỗ uy áp mạnh mẽ vô cùng từ từ xuất hiện.Phác Nam Tử vung hai tay quát to:- Hạ cấp tu chân quốc Phác Nam Tử mượn pháp khí dùng một chút!Âm thanh vừa phát ra, lập tức hai ngọn núi cao nhất dãy Hằng Nhạc sáng lên hai sắc xanh - hồng.

Ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, lúc này, toàn bộ linh lực trong Triệu cảnh quốc đều điên cuồng ào ào trút về đây.

Ngay sau đó, hai luồng sáng xanh – hồng từ từ bay lên, dừng hai bên Phác Nam Tử, hào quang dần tắt, lộ ra bản thể bên trong.Bản thể này là hai pháp luân, bên trên có bốn mũi dao nghiêng nghiêng, bắn ra từng tia sáng băng hàn.

Thậm chí tứ phía quanh pháp luân còn hiện ra một khe nứt không gian.Có thể thấy, pháp luân này hoàn toàn không phải pháp bảo Nguyên anh cấp, chỉ có thể là pháp bảo do tu sĩ Hóa thần kỳ trở lên tự chế ra.Phác Nam Tử cung kính quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái, mới cẩn thận hạ một đạo linh quang lên hai pháp luân, cẩn thận thu vào túi trữ vật.

Sau đó hít sâu một hơi, cả người lập tức tản mát ra từng cơn sóng sát khí dào dạt, thì thầm:- Đằng Hóa Nguyên, đây là lần cuối cùng lão phu ra tay giúp ngươi.

Trong vòng trăm năm nữa, nếu trong Đằng gia không xuất hiện tu vi Hóa Thần kỳ, thì đừng trách lão phu không khách khí với Đằng gia.Dứt lời, cả người lóe sáng biến mất vô ảnh.Ngay trong chớp mắt linh lực cuồn cuộn biến đổi, Vương Lâm lập tức phát hiện, sắc mặt hắn vẫn bình thản như thường, nhưng thâm tâm cũng trầm xuống.

Một lát sau, hắn hừ lạnh, bay về phía chỉ có duy nhất một đốm sáng của hạch tâm tộc nhân Đằng gia không di động mà bay đi.Biên giới Triệu quốc.

Nơi này vô cùng thần bí, bốn trăm năm nay, phàm nhân phụ cận dù là người luyện võ, chỉ cần nghe tới nơi đây đều tái mặt hết hồn.

Thậm chí là người tu chân cũng vô cùng sợ hãi địa phương này.Nơi này là một vũng bùn đen thật lớn!Từ vũng bùn to tướng sâu hoắm ấy bốc lên cái mùi nước bùn đậm đặc gay mũi, nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu, trừ mấy người cá biệt, còn không ai biết.Chỉ có điều, cứ cách trăm năm, nơi này sẽ bùng nổ một lần.

Thanh thế mỗi lần cực kỳ kinh người.Bình thường thì đây cũng là vùng đất cấm, bất kể là phàm nhân, tu sĩ, hay chim bay dị thú, phàm là tới gần nơi này một khoảng cách nhất định, sẽ bị một lực hút khổng lồ nuốt lấy vào trong vũng bùn, chôn sống.Thời gian dài qua đi, ở bên ngoài vũng bùn vô tình xuất hiện một tầng lốc bụi, bao phủ hoàn toàn bốn phía.Nơi này, chính là đệ nhất hiểm địa của Triệu quốc suốt bốn trăm năm nay – Hắc Nê đàm.Tận cùng nơi sâu nhất trong Hắc Nê Đàm có một bộ quan tài hắc tinh, xung quanh bốn phía ngập trong bùn đen, cũng có thể nói nơi đây tứ phía là bùn, bên trong là vô vàn bạch cốt.Đám xương cốt đó, có người, có thú.

Tất cả đều là từ bốn trăm năm nay, qua đây, xui xẻo bị hút vào.Nơi đây là nơi tu luyện của người mà Đằng Bát sợ hãi nhất – Đằng Nhất!Đằng Nhất – là một truyền kì.Người này không phải hậu bối của Đằng Hóa Nguyên, mà chính là em ruột của lão.Hắn là đệ nhất hạch tâm tộc gia, là người duy nhất, từ xưa tới nay chưa một ai dám khiêu chiến, cũng là người duy nhất, bốn trăm năm nay vẫn giữ cái danh xưng “Đằng Nhất”.Cách Hắc Nê Đàm chừng ngàn dặm, Vương Lâm phát giác đây là nơi vô cùng bất thường, không cưỡi Văn thú nữa mà tự mình phi hành đi.Gần như trong nháy mắt hắn tiến vào trong khoảng ngàn dặm, từ chiếc quan tài bùn đen dưới Hắc Nê Đàm, đột nhiên một bàn tay dài lêu nghêu vươn lên.

Một nam tử gầy như que củi, giống như một bộ xương người, chầm chậm từ trong quan tài ngồi dậy.Người này toàn thân chỉ một màu đen, gần như da bọc xương, không có lấy một chút máu thịt.

Đỉnh đầu hắn chỉ còn lơ thơ xơ xác vài sợi tóc, cả người hắn, thật sự trông vô cùng kinh khủng.Trong mắt hắn, dần dần sáng lên một tia sáng u ám, chậm rãi ngẩng đầu.Lúc này, Vương Lâm đã bay vào khoảng không bên trên Hắc Nê Đàm, thần sắc ngưng trọng, Cấm Phiên đã lấy ra phiêu động bên người.

Hắn nhìn Hắc Nê Đàm một cái, không chút do dự, mắt lóe hồng quang, Cực Cảnh thần thức đã động, hóa thành vô số tia chớp liên tiếp bắn vào trong lớp bùn.Bên trong quan tài tận sâu trong lòng Hắc Nê Đàm, mắt gã xương khô kia hơi sáng lên u ám, chỉ thấy từng đợt tia chớp bay nhanh trong bùn hướng về phía mình, gã vươn bàn tay phải như bộ xương,nhẹ nhàng bắt lấy một tia chớp đỏ.“Phụt!” một tiếng, tia chớp đỏ biến mất, ngón tay gã cũng vỡ vụn.Gã hơi nhếch khóe miệng, u quang trong mắt tràn đầy chiến ý, chậm rãi đứng lên.

Lần lượt rất nhiều tia chớp đỏ từ trên bắn xuống, nhưng mỗi lần đều bị gã dùng ngón tay ngăn lại.Cuối cùng, sau khi tất cả tia chớp đều biến mất, tay phải của gã bị nứt chi chít.

Hắn liếc con mắt nhìn tay phải của mình, khẽ rung một cái, cánh tay hóa thành từng mảnh vụn rồi biến mất.Không thèm để ý, chiến ý trào dâng tỏa khắp toàn thân.

Hắn nhếch môi, cả người nhoáng lên phóng về phía trước.Sắc mặt Vương Lâm đã hơi khó coi, mới rồi hắn cảm giác được rất rõ ràng, tia chớp Cực Cảnh thần thức hóa thành không ngờ bị người này chỉ hy sinh một cánh tay phải đã tiêu diệt tất cả.Mà trước đó, Vương Lâm có thể xác định cực kỳ chắc chắn, tu vi của người này, tuyệt chưa đạt tới Hóa Thần kỳ, nhưng, không ngờ hắn có thể ngăn cản Cực Cảnh thần thức.Khi bộ cốt khô kia bay ra từ Hắc Nê Đàm, Vương Lâm không chút do dự biến Cấm Phiên thành tấm màn đen bao phủ bốn phía, hơn chín mươi đạo cấm khí giống như những con hắc long từ tấm màn đen lao ra.

Tay phải hắn bấm quyết, chỉ thẳng vào vũng bùn đen, linh quyết xé gió bay đi.Bộ cột khô kia đối với cấm khí đang lao thẳng đến, mặt ngây ngốc không chút biểu tình, không tránh không né mặc cho cấm khí lao xuống đánh trúng người.Lập tức thân thể gã đã xuất hiện nhiều vết nứt, Nhưng khi đạo cấm khí cuối cùng biến mất, thân thể gã tuy nứt toác như ruộng đồng mùa hạ nhưng thủy chung không hề bị rời ra.Sắc mặt Vương Lâm sầm xuống, lui về phía sau, cùng lúc tay phải bấm quyết, ngón trỏ chỉ lên tấm màn đen trên không, lập tức lại hơn mười con rồng cấm khí hiện lên lao xuống.Gã đàn ông như bộ cốt khô kia cúi đầu nhìn những vết nứt trên thân mình, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, nhếch khóe miệng, đột nhiên biến mất.Vương Lâm gần như không hề do dự, thân mình lóe lên biến sang một bên.

Chỉ nghe roạt một tiếng, ống tay áo bị kéo thật mạnh xuống vũng bùn.

Nơi hắn biến mất, bộ cốt khô kia đang nắm một góc vải áo, chiến ý trong mắt càng đậm.Da đầu Vương Lâm hơi run lên, nhìn chằm chằm gã, vừa rồi, nếu hắn chỉ chậm phản ứng một khắc thôi, lúc này đã nằm gọn trong tay đối phương.Ánh mắt âm u, cấm khí lại hạ xuống, ầm ầm lao về phía đối phương.Đôi mắt nam tử như bộ cốt khô lại lộ ra vẻ mê mang, không tránh không né, mặc cho cấm khí oanh tạc trên người, vết rạn càng nhiều.Mắt Vương Lâm lóe sáng, không đợi cấm khí biến mất, không tiếc linh lực lại xuất ra hàng chục cấm khí ầm ầm lao tới.

Cùng lúc đó, thân thể hắn không hề đứng yên một chỗ mà loang loáng biến mất rồi xuất hiện khắp nơi, khống chế cấm khí hạ xuống không ngớt, những tia chớp đỏ từ Cực Cảnh hóa thành cũng đánh ra không ngớt.Nam tử gầy như bộ cốt khô kia vẫn không nhúc nhích nửa phân, chỉ khi Cực Cảnh thần thức hạ xuống mới vươn tay trái đụng vào.

Dần dần, vết rạn trên người hắn ngày càng nhiều hơn nữa, thậm chí dưới sự công kích điên cuồng, tay trái của hắn đã bị đập nát.Đây là một trận chiến vô cùng kỳ quái mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm vô cùng phong phú, cũng mới thấy lần đầu.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 243: Đằng Nhất. ( 242/2095)Người này không hề né tránh, mặc kệ pháp bảo công kích.

Chỉ có điều, tấn công điên cuồng như thế, Vương Lâm cũng chịu không nổi, nhất là Cực Cảnh thần thức, mỗi lần sử dụng là một lần tạo thành hao tổn lớn cho Nguyên Anh.Cả thân hình Vương Lâm chợt lóe lên, lại xuất hiện ở ngoài trăm dặm, lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra một bình ngọc, đổ ộc tất cả vào miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực cho cơ thể.Nhưng vào đúng lúc này, gã nam tử gầy như bộ xương khô kia bỗng nhiên ngẩng đầu, lại một lần nữa động thân.Vương Lâm chấn động, cả người lập tức nhoáng lên, gần như ngay tại sát na bộ xương khô kia xuất hiện, hắn lại né được trong đường tơ kẽ tóc.Trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, nhanh chóng tiêu hóa đan dược, bổ sung cho nguyên anh tiêu hao, cùng lúc vỗ túi trữ vật, một vỏ kiếm kiểu cổ xuất hiện trong tay.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh xuất ra một phi kiếm đâm vào bên trong.Lập tức phi kiếm mạnh mẽ bay ra từ trong vỏ kiếm, hình thành một đạo kiếm khí rất to lớn, ầm ầm lao tới bộ xương kia.Mắt nam tử đó lại trở nên ngây dại.

Kiếm khí kia lao đến mạnh mẽ vô cùng, nhưng gã không tránh không né, tùy ý để cho kiếm khí đánh trúng vào thân thể.

Cuối cùng, cả thân hình da bọc xương của hắn không chịu nổi đòn này, bắt đầu vỡ vụn tan nát.Nhưng ngay khi xương cốt toàn thân hắn tan nát là lúc ánh mắt hắn sáng rực lên, tay trái trúc trắc nâng lên, dường như có chút khó khăn.

Cánh tay trái sắp dập nát đó bấm một pháp quyết, trong miệng rít lên một âm thanh giống như tiếng xương khô cạ vào nhau:- Ngưng!Lập tức, thân thể gã vốn là phải tan tành, bỗng nhiên toàn thân lóe kim quang, ngay sau đó lại khôi phục như thường, hoàn hảo không hao tổn gì!Vương Lâm hít một hơi thật sâu, chằm chằm nhìn gã không nói nên lời.Mắt gã chớp sáng nhìn Vương lâm chằm chằm, ánh mắt rực lên chiến ý mãnh liệt, bàn tay nắm chặt, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, một quyền đánh tới Vương Lâm.Hai mắt Vương Lâm sáng lên, lập tức lui về phía sau, nhưng đột nhiên nhận ra linh lực tứ phía quanh mình dường như bị một lực lượng thần bí nào đó hút ra không còn, thậm chí không ngờ tứ phía còn dường như xuất hiện một lực lượng mang tính giam cầm.

Bên trong đó, hắn cảm thấy tốc độ của mình bị hạn chế vô cùng.Ngay thời khắc này, Vương Lâm lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng từ túi trữ vật xuất ra Thanh Đồng Cổ kính, lóe sáng chiếu đến đối phương.

Có điều, thanh quang do Cổ kính phát ra, không ngờ lại không có chút tác dụng nào với gã, hắn siết chặt tay ầm ầm đánh vào cổ kính.

Trên kính xuất hiện vài khe nứt, từ trong đó ánh sáng lóe lên.Dưới ánh sáng này, lực lượng giam cầm tứ phía dường như hơi lỏng ra.

Không chút do dự, Vương Lâm nhanh chóng bay thoát ra, cùng lúc đó, mặc dù ruột đau như cắt, vẫn thấp giọng quát :- Bạo!Thanh Đồng cổ kính bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, ầm một tiếng nổ tung.Vụ nổ này hình thành một trận gió lốc thật mạnh, điên cuồng càn quét bốn phía.

Gió lốc tan đi, gã nam tử gầy như bộ xương khô kia phun ra một ngụm máu màu vàng.

Máu vừa ra khỏi miệng, cả người hắn lập tức mềm oặt xuống, mặt đầy kinh hãi, lao nhanh về hướng ngụm máu bắn ra, muốn nuốt nó lại.Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chẳng những hắn không lùi còn bắn người lao đi, hiển nhiên là đuổi theo cục máu vàng kỳ lạ đó.Gã kia thấy Vương lâm cũng lao tới, lại cố gắng vọt nhanh hơn, một tay vươn ra chụp vào cục máu, Vương Lâm cũng không dám chậm trễ vươn tay tóm lấy, hai người cùng phát lực, cục máu tách làm hai nửa bay về phía hai người.Bộ xương khô bắt được cục máu vội vàng nuốt vào bụng, u quang trong mắt lại lóe, quắc mắt nhìn đối thủ, nhanh chóng phóng đi.Vương Lâm bắt được nửa cục máu còn lại cũng không chậm trễ lao đi chạy về phía thật xa.Hai người một trước một sau, loang loáng bay đuổi nhau, Vương Lâm cũng không dại mà bay đường thẳng mà vòng vòng quanh Hắc Nê Đàm.

Cảm giác đối phương có gì đó kỳ quái, lại nghĩ đến cục máu vàng, chớp mắt, hắn bỗng nhiên đại ngộ.Cục máu vàng này thì hắn không biết, nhưng trong trí nhớ cổ thần Đồ Ti, lại có một loại rất giống như vậy.Thực ra, cục máu vàng này cũng không phải vật gì quý báu lắm, chẳng qua chỉ có tương tự như máu cổ thần thôi.

Hoặc cũng có thể nói, nó có ẩn chứa một tia máu cổ thần.Xem cách tấn công của gã kia, ngoại trừ ngưng tụ thân thể, gần như không có pháp thuật hay linh lực dao động, mà là hoàn toàn lấy nắm đấm mà công kích.Kiểu tấn công này tất nhiên không phải phương thức chiến đấu của Tu Chân Giới, người này giống như một bộ thây khô bị luyện thành con rối, chỉ có sức mạnh tay chân.Hơn nữa, khi Vương Lâm thi triển pháp thuật, gã tỏ ra vô cùng ngây dại, nhưng con mắt mê man ngây dại lại phảng phất chút tia cảm xúc.

Nên có thể nói người này là đang luyện một công pháp quỷ dị nào đó, lại bị tẩu hỏa nhập ma mới bị biến thành bộ dạng thế này!Các loại công pháp của Tu Chân giới thật sự là vô vàn vô kể, Vương Lâm không thể biết được toàn bộ.

Nhưng những gì hắn phán đoán là hoàn toàn chính xác, công pháp mà Đằng Nhất tu luyện là một loại thần thông luyện thể cổ xưa.Thần thông này vốn không phải pháp môn của Triệu quốc, mà là do vị sứ giả Thông thiên tháp kia mang đến.Thần thông này sau khi tu luyện, thần thức và thức hải không tồn tại nữa mà được dung nhập khắp trong xương cốt toàn thân.

Cho nên Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm mới mất đi tác dụng của một kích trí mạng.Vương Lâm chăm chú bắt tay vào nghiên cứu cục máu vàng kia, ánh mắt chớp động không ngừng, trong đầu hắn dần dần rõ ràng, cử động của người này không phải là con rối bằng thây khô, mà là mô phỏng theo cổ thần.Mắt hắn lóe ra một tia sáng sắc bén, vỗ túi trữ vật, lập tức một màn sương đen bay ra, hóa thành hai con rối thây khô.

Đây là con rối được luyện thành từ hạch tâm tộc nhân Nguyên Anh kỳ của Đằng gia.Tay phải hắn bắn ra hai giọt máu trúng mi tâm con rối, hai con mắt nó lập tức mở trừng trừng lóe hồng quang, gào rít đánh về phía Đằng Nhất, điên cuồng vung quyền vung cước chém giết ầm ầm, ý đồ ngăn cản bước chân đối phương.Hai mắt gã lóe lên u quang, siết chặt nắm tay, ầm ầm đánh vào ngực một con rối, lập tức thân mình nó run rẩy rồi ầm ầm vỡ vụn.Tuy đồng bạn đã bỏ mình, nhưng con rối còn lại dường như không biết sợ là gì, lao tới đánh tiếp.Vương Lâm mượn cơ hội này nhanh chóng dừng lại, ném cục máu vàng trong tay đi, hai tay bấm một pháp quyết cổ quái, miệng lẩm nhẩm một tràng những chú ngữ phức tạp.Lúc này thì kể cả là người thông kim bác cổ cũng không thể nghe ra hắn đang nói thứ tiếng gì, vì đây là ngôn ngữ của cổ thần, để tạo ra một thuật thần thông.Thật ra trong đầu Vương Lâm biết rất nhiều phép thuật liên quan đến ngôn ngữ của cổ thần, có điều lại không có truyền thừa lực lượng của cổ thần nên không có khả năng sử dụng.Bây giờ thần thông hắn thi triển cũng không cần cổ thần lực nhiều lắm, một ít cổ thần lực trong cục máu vàng vẫn đủ để phát ra.

Nhìn đến nó, hắn quyết định thi triển pháp thuật này.Theo chú ngữ Vương Lâm niệm ra, cục máu vàng rất nhanh sôi lên, một sợi khí màu trắng thoát ra.

Khí thể thoát ra ngày càng nhiều, cục máu vàng càng bị nén ép kịch liệt, cuối cùng hóa thành một ký hiệu kiểu cổ xứa.Trong nháy mắt ký hiệu cổ này xuất hiện giữa không trung mờ mịt những mây, chớp mắt đã biến mất.

Ngay sau đó, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, giữa kim quang là một thân ảnh hoàn toàn được tạo thành từ linh lực dần dần xuất hiện.Thân ảnh ấy thật lớn, gần như đầu đội trời, chân đạp đất.

Thân thể hắn dần ngưng tụ, thì ba phần trong số năm phần linh mạch trên Triệu quốc lập tức biến thành những ngọn núi bình thường.Linh lực bên trong thân thể đó tăng cao điên cuồng.Còn lại hai phần năm lượng linh mạch, linh lực bên trong đã tiêu tan sạch.

Có điều, máu cổ thần để dẫn phát ra được thần thông lần này thật sự vẫn còn quá ít, không đủ cho thân ảnh khổng lồ này ngưng tụ hoàn toàn, chỉ có thể duy trì trạng thái hư ảo.Trán Vương Lâm đổ mồ hôi, thôi động thần thông khổng lồ này thân thể hắn phải chịu đựng thật lớn.

Mi tâm lóe sáng rực rỡ sắc tím, tay phải Vương Lâm gian nan chỉ vào nam tử kia.

Người này thấy chuyện không ổn đã co cẳng bỏ chạy.Lập tức hư ảnh kia gật gật đầu, vung cánh tay khổng lồ lên, vô thanh vô tức lẳng lặng biến mất.

Không ngờ Đằng Nhất đang ở rất xa, thân hình không hề biến hóa gì lại biến mất một cách quỷ dị.Trong thần thức Vương Lâm, điểm sáng của người này cũng tối sầm lại theo.Ngay sau đó, một giọt máu màu vàng chậm chậm xuất hiện ở nơi Đằng Nhất biến mất.

Vương Lâm chụp vào khoảng không một cái, giọt máu liền bay vào trong tay hắn.Lúc này, hư ảnh thật lớn kia xoay người lại phía Vương Lâm, hướng về phía chân trời biến mất.

Cùng lúc đó, ký hiệu do cục máu vàng kia hóa thành cũng chậm rãi tiêu tan.Lúc này, trên khắp Triệu quốc, phàm là Nguyên Anh tu sĩ trở lên, tất cả đều cảm thấy được chuyện dị thường.Đang phi hành giữa không trung, Phác Nam Tử sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng thân, dùng thần thức đảo qua, cố gắng cảm nhận.Đồng thời, ở Triệu quốc, trung tâm Thông Thiên tháp, một trung niên béo mập đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở trừng trừng hai mắt nhìn ra xa.

Ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.- Đây…

đây là thông thiên thuật của Cự Ma tộc!Lại nói đến Vương Lâm, hắn cẩn thận thu hồi cục máu vàng, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra một bình đan dược ném vào miệng, cấp tốc vận chuyển cổ thần quyết tiêu hóa.

Con khôi lỗi không bị giết đang ngu ngơ đứng im bên cạnh hắn, nhưng lúc này chỉ cần bốn phía có gió thổi cỏ lay nó lập tức sẽ lao ra.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 244: Diệt Đằng gia (1). ( 243/2095)Một ngày sau, Vương Lâm mới từ từ mở mắt, hít thật sâu.

Nếu không nhờ ăn nhiều đan dược trước đó, lần này thi triển thần thông của cổ thần, sợ là không đủ nửa tháng rất khó khôi phục như thường.Hắn đứng lên, liếc nhìn khôi lỗi bên cạnh, trên thân thể nó bị tổn thương mấy chỗ, dựa theo ngọc giản miêu tả thì khôi lỗi có thể tự chữa thương.

Hắn bấm quyết đặt trên mi tâm của nó, lập tức khôi lỗi hóa thành một màn sương đen chui vào trong túi trữ vật.

Sau đó Vương Lâm lại ngoái đầu, phức tạp nhìn nam tử gầy như xương khô kia.

Tộc nhân Đằng gia này mãnh mẽ hơn hẳn sự tưởng tượng của hắn.

Nếu như thần thông của cổ không thể thi triển ra thì cuối cùng cũng chỉ có thể dùng đòn sát thủ.Sợi tơ thiên kiếp, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm thật sự không muốn dùng đến. bởi một khi dùng ra, kế hoạch báo thù lần này của hắn có thể bị ngưng hẳn.Bởi sợi tơ thiên kiếp là Vương Lâm chuẩn bị để đối phó với thượng cấp sứ giả Thông Thiên tháp năm đó.Lần này, chẳng những sợi thiên kiếp không phải sử dụng, ngược lại còn thu được một giọt máu cổ thần – mặc dù giọt máu cổ thần này không phải tinh khiết lắm, nếu dùng nhiều sẽ hết, nhưng sự thật đã chứng minh, có thể thi triển ra một lần thần thông của cổ, tuy chỉ là một lần, cũng đủ cứu mạng Vương Lâm một lần.Tay phải Vương Lâm triệu Cấm Phiên, nhìn nó một cái, trong lòng đã hạ quyết tâm, sau khi xử lý xong việc Đằng gia thì phải kiếm lấy một chỗ có thể chống đỡ được thiên kiếp, hạ đạo cấm chế cuối cùng lên Cấm Phiên, cho nó đạt tới được cảnh giới mới.

Lúc ấy uy lực của nó sẽ tăng rất nhiều, sẽ không để xảy ra chuyện như hôm nay, tấn công liên tục mà đối phương chẳng lo ngại gì.Lần đầu tiên, Vương lâm phát hiện, pháp bảo của mình thật sự rất thiếu.Thanh Đồng cổ kính phát nổ, khiến cho số pháp bảo của hắn vốn đã không nhiều lắm, giờ lại mất đi một.Cho đến bây giờ, pháp bảo của hắn có thể lấy ra, trừ Cấm Phiên ra, cũng chỉ có vỏ kiếm thần bí kia.

Còn phi kiếm, uy lực quá kém, cần tế luyện lại.Ngoài ba thứ này ra, còn có mấy thứ, chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng trong những trường hợp đặc biệt.

Ví dụ như Khu thú quyển.

Thứ này, trừ phi gặp một ít dị thú thực sự hùng mạnh, nếu không chỉ là thứ vô tác dụng.Còn cuốn tranh huyền bí kia nữa.

Vương Lâm tuy chưa bao giờ mở ra, nhưng mỗi lần xuất ra đều cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ.

Dường như bên trong cuốn tranh phong ấn một sinh linh hùng mạnh.

Trực giác nói cho hắn biết, quyết không thể dễ dàng mở ra.Đương nhiên còn một ít pháp bảo nữa, nhưng uy lực cũng không đủ.Trầm mặc một lúc, hắn lấy ra ba túi trữ vật cất trong ngực.

Trước nguy cơ không đủ pháp bảo, hắn không thể không đem mục tiêu đặt lên ba túi trữ vật này.Qua trận chiến này, hắn đã biết, Cực Cảnh thần thức cũng không phải vô địch.

Trên thế gian này còn rất nhiều thứ khác có thể đối kháng thậm chí không chừng còn có thể khắc chế.

Nếu hắn đã tu luyện Cực Cảnh lên đến đỉnh cao thì cũng không cần quá lo lắng, nhưng tu luyện Cực Cảnh thật sự rất khó khăn.Do vậy, pháp bảo trở nên vô cùng quan trọng.

Vương Lâm không nghĩ sẽ đặt tất cả hy vọng vào Cực Cảnh.

Nếu như vậy, một khi Cực Cảnh thần thức của hắn không thể sử dụng thì sẽ vô cùng nguy hiểm.Chăm chú nhìn ba túi trữ vật, Vương Lâm thở dài, Cấm Phiên rung lên hóa thành tấm màn đen bao phủ bốn phía.

Từ mi tâm của hắn, hai ma đầu bay ra thủ hộ xung quanh.Do dự một lát, hắn không triệu hoán khôi lỗi.

Nó vừa mới trải qua một trận chiến với nam tử gầy như xương khô kia đã bị thương, lúc này không thích hợp dùng để phòng thủ.Chuẩn bị xong đâu đó, Vương Lâm ngưng thần, dò tìm một túi trữ vật.

Túi trữ vật này chính là của Cổ Đế.Trên đó có một chữ “Lam”.Trầm ngâm một lúc, linh lực trong hắn người điên cuồng chuyển động, phân thân hóa thành Nguyên Anh mở hai mắt, một tia linh lực uy áp tràn ra từ người hắn.

Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, tay phải chậm rãi chạm vào cái túi.Khi tay hắn đụng tới túi trữ vật, trên đó liền xuất hiện một lực cản mãnh liệt.

Đáy lòng Vương Lâm trầm xuống.

Hắn biết, Cổ Đế vẫn chưa chết!Hít thật sâu, Vương Lâm dứt khoát ấn tay, liên tiếp không ngừng, mỗi một lần thần thức của Cổ Đế lại ít đi một chút.

Có điều Vương lâm cũng phải chịu linh lực phản chấn cũng ngày càng kịch liệt.Sau nửa nén hương, trán Vương Lâm đã đầy mồ hôi.

Hắn thở hổn hển, xuất ra vài viên đan dược, rồi ăn vào.

Sau khi điều chỉnh nội tức xong, Vương Lâm lại cắn răng một cái, Cực Cảnh thần thức thoáng động lần nữa, xuất hiện trên tay phải hắn, cùng với linh lực trong cơ thể hướng về túi trữ vật.Tốc độ lúc này rõ ràng đã nhanh hơn không ít, chẳng qua sự tiêu hao của Vương Lâm cũng lớn lên theo.

Sau khi hắn liên tiếp dùng hết cả bình đan dược, bên ngoài túi mới dần dần xuất hiện một tầng bạch quang.

Bạch quang càng ngày càng nhạt, cuối cùng rung động một chút rồi biến mất.Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.

Túi trữ vật của Cổ Đế đã bị hắn mở ra.

Thần thức hắn tiến vào bên trong dò xét nhưng rất nhanh vẻ mặt liền trở nên cổ quái.Trong túi trữ vật của Cổ Đế rất ít đồ vật, ngoài hai khối cực phẩm linh thạch ra cũng chỉ có một vỏ kiếm cổ kính.Thần niệm của Vương Lâm hơi động, vỏ kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.

Hắn nhìn kỹ một lúc lâu, lông mày nhíu chặt.

Vỏ kiếm này và vỏ kiếm của hắn không ngờ lại rất giống nhau, chỉ khác ở ký hiệu mà thôi.Do dự một lúc, Vương Lâm liền đem vỏ kiếm của mình ra.

Hai cái vỏ kiếm vừa mới cùng xuất hiện, đột nhiên ký hiệu trên đó bỗng lóe sáng.Một lúc lâu sau ánh sáng mới dần dần biến mất.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hai vỏ kiếm, trong lòng hắn có một loại cảm giác, trong vỏ kiếm này rõ ràng ẩn chứa một bí mật to lớn.Quan sát một lúc nữa, Vương Lâm thu hồi hai vỏ kiếm lại.

Túi trữ vật của Cổ Đế hắn vỗ một cái liền nát vụn.Vương Lâm thở dài.

Phí hết tâm huyết mở túi trữ vật này ra, không ngờ lại lấy được thứ cổ quái này.

Vương Lâm chẳng biết là mình may mắn hay xui xẻo đây.Hắn do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía hai cái túi trữ vật khác.

Bên trong một cái là di vật của thi hài thần bí trong Chiến Thần điện ở Hỏa Phần quốc.Cái còn lại chứa mười pháp khí.

Những pháp khí đó vốn là của thượng cổ tu sĩ ở nơi của cổ thần.

Chẳng qua tu vi của bọn họ quá cường đại, Vương Lâm trải trăm cay ngàn đắng cũng chỉ may mắn khống chế được mỗi một kiện pháp khí là Thanh Đồng cổ kính mà thôi.Nhưng cổ kính này hắn thấy uy lực cũng không phải mạnh lắm, còn kém xa mới xứng là pháp khí hàng đầu.

Điều này khiến hắn thấy hơi khó hiểu.Hắn cầm lấy túi trữ vật, dùng thần thức xem xét bên trong một hồi.

Những quầng sáng phòng ngự mấy pháp khí này vẫn như trước, với tu vi hiện tại của hắn còn lâu mới mở được.Lúc này Vương Lâm không khác gì đang ở trong một tòa núi bạc, nhưng bản thân lại không tài nào nhặt lấy một đồng.Thở dài một tiếng, Vương Lâm cầm lấy cái túi trữ vật cuối cùng, thần thức đảo qua.

Bên ngoài túi này lại có từng đợt lực cản.

Vương Lâm cắn răng một cái, không nói một lời liền thúc dục linh lực trong cơ thể, kết hợp với cực cảnh thần thức xóa đi thần thức trên đó.Nhưng ngay trong nháy mắt khi thần thức của hắn vừa đụng tới cái túi trữ vật này, đột nhiên thân thể Vương Lâm chấn động.

Hắn cảm thấy ý thức bản thân trong nháy mắt xuyên không gian.

Trước mắt hắn hiện ra là khung cảnh mặt đất rộng lớn, một người thanh niên tà dị đang phi hành.

Tốc độ của hắn nhanh tới khó mà tin nổi, cả đời này Vương Lâm chưa từng gặp qua.Người thanh niên này đang phi hành, đột nhiên thân thể dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ âm lãnh, chậm rãi nói:- Ngươi đừng hòng chạy thoát!Ý thức Vương Lâm chợt hỗn loạn, lập tức trở lại thân thể.

Thân hình hắn khẽ run rẩy, hai mắt lóe hàn mang.

Thanh niên nọ tuy hắn không nhìn thấu tu vi nhưng cứ từ tốc độ mà đoán thì hiển nhiên là không thấp, rất có thể đã vượt xa hắn.Nhất là quang cảnh nơi hắn vừa nhìn thấy, Vương Lâm chỉ liếc mắt là nhận ra, rõ ràng là tu ma hải.

Hiển nhiên người này chính là khối thây khô nọ ở Hỏa Phần quốc.

Mình cầm túi trữ vật của hắn, bây giờ hắn tỉnh dậy liền truy tìm mình.Nếu người này còn chưa lộ sát khí, Vương Lâm rất có khả năng đem túi trữ vật trả lại.

Nhưng hiện giờ sát khí của đối phương dày đặc như vậy, cho dù có trả lại thì hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho mình.Do đó, không lòng Vương Lâm không khỏi trầm xuống.

Do dự một hồi, hắn lập tức gia tăng thần thức vào linh lực, không ngừng xóa dần đi thần thức trên túi trữ vật.Thời gian chầm chậm trôi qua.

Thần thức trên túi trữ vật dần dần giảm bớt.

Nhưng với tốc độ này, phải tới mấy trăm năm may ra mới có thể hoàn toàn xóa hết.Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, nội tâm đã có ý tưởng.

Chẳng qua hiện giờ hắn chưa có thời cơ thi triển.

Hắn biết rõ thời gian bản thân của mình gấp gáp, lập tức đứng lên, ánh mắt hướng về phía Đằng gia thành dần dần trở nên lạnh như băng.

Hắn thì thào: - Đằng Hóa Nguyên, ta tới đây!Đằng gia thành, những ngày gần đây cơ hồ tất cả tộc nhân Đằng gia đều đã tập trung lại đây.

Bọn họ cho rằng chỉ có ở nơi này mới có thể an toàn.Đằng Hóa Nguyên mắt thấy tộc nhân toàn bộ chạy tới, trong lòng hắn càng âm trầm hơn.

Hắn biết, Vương Lâm hiện giờ hẳn đang tiến tới.Cả Đằng gia thành bây giờ bị vây trong khủng hoảng.

Những tộc nhân từ bên ngoài ùn ùn chạy tới rốt cục cũng đã biết vì sao lão tổ lại không xuất hiện ngăn cản sự giết chóc này.Không phải hắn không muốn ra ngoài mà là cả Đằng gia thành trong vòng ngàn dặm đã bị một tầng cấm chế bao phủ, chỉ có thể vào, không thể ra.Bởi vậy khủng hoảng lập tức bùng lên bốn bề.

Đồng thời những tin tức về kẻ thần bí đang tàn sát Đằng gia dần dần truyền đi, phát tán khắp Đằng gia thành.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 245: Diệt Đằng gia (2). ( 244/2095)Cơ hồ mỗi một tộc nhân của đằng gia đều liên tục thảo luận một cách bất an, rốt cục kẻ này có thù hận gì mới đằng gia mà lại ác độc như vậy, muốn diệt cả Đằng gia.Đủ loại tin đồn thất thiệt được tung ra trong Đằng gia.

Trong số đó, không ngờ lại có mấy tin đồn đã tới được gần với sự thật.Tuy rằng Đằng Hóa Nguyên cố gắng ngăn cản, nhưng trong thời khắc nguy ngập này, những tin đồn đó làm sao sức người có thể ngăn cản nổi.

Dần dần sự khủng hoảng trong tộc nhân Đằng gia càng ngày càng tăng.Tới một hôm, mới sáng tinh mơ, ánh ban mai tươi sáng, trời trong xanh ngàn dặm.

Hôm này là ngày thứ chín Đằng gia bị tàn sát.Cả triệu quốc hễ là người có huyết mạch đằng gia nếu không tử vong thì đã tụ tập hết ở đằng gia thành.Ngày hôm nay là ngày đằng gia tanh máu, là ngày đằng gia bị giệt tộc.

Dù là mấy trăm năm sau, khi nhắc tới ngày này, không ít tu sĩ triệu quốc cũng vẫn chấn động tâm thần, mặt mày biến sắc.Ngày hôm nay là ngày thế cục cả triệu quốc thay đổi, là ngày mà triệu quốc máu chảy thành sông.Ngày hôm nay, mặt đất cả đằng gia thành tràn ngập máu tươi, ướt đẫm tường thành.Đó cũng là ngày mà cả triệu quốc không ai không biết tới cái tên Vương Lâm.

Thân ảnh lạnh lùng với mái tóc bạc tung bay kia khiến cho đông đảo tu sĩ rét buốt cả ruột gan.Đồng thời cái tên Vương Lâm này cũng thay thế Phác Nam Tử trở thành đệ nhất nhân nơi triệu quốc.

Trong ngày này rất nhiều đại tu sĩ của triệu quốc cũng mất đi.Sáng sớm, ở ngoài đằng gia thành ngàn dặm, Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, chậm rãi bay tới.

Phía sau thân thể hắn, dưới pháp thuật duy trì không cho phân hủy là một núi thi thể được bảo tồn hoàn hảo.Bởi vì, Vương Lâm muốn xếp tháp đầu người nhà họ Đằng!Tốc độ phi hành của Vương Lâm, cũng không phải là nhanh.

Hắn nhìn Đằng Gia thành ở phía trước, mà trong lòng cảm khái.

Bốn trăm năm trước, hắn bị Đằng Hóa Nguyên bức phải tự bạo thân thể, suýt chết.Bốn trăm năm sau, hắn đã quay trở lại, mang theo sát khí và một lòng thù hận quay trở về.

Đã bốn trăm năm, cuối cùng thì hắn cũng đợi được đến ngày hôm nay!Vương Lâm hạ xuống trên một vùng đất trống cách Đằng Gia thành cả ngàn dặm.

Hắn lạnh lùng nhìn Đằng Gia thành, không nhanh không chậm tháo Long Cân từ trên miệng Văn thú ra, sau đó thả đám thi thể bị trói chặt lên mặt đất.Hễ là thi thể, đều bị hắn chặt bỏ đầu.

Động tác của hắn rất nhanh gọn và sạch sẽ, nét mặt lạnh như băng không hề có chút tình cảm.Dần dần, số lượng đầu người ở bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều.

Nét mặt của mỗi cái đầu mang theo những vẻ khác nhau, nhưng cùng có một điểm chung duy nhất, là sự hoảng sợ và không cam lòng trước khi chết.Khi đầu người ngày càng nhiều, oán khí cũng trở nên mạnh mẽ tỏa ra xung quanh.

Từng con gió lạnh nổi lên, bầu trời dường như trở nên u ám.Chỉ thấy một cái tháp bằng đầu người rất lớn, từ từ xuất hiện trên mảnh đất trống.

Đây chính là một cái tháp được xây bằng đầu của người Đằng gia.

Bất kể ai nhìn thấy cũng đều ớn lạnh trong lòng.Vương Lâm đặt một cái đầu người cuối cùng lên trên đỉnh tháp.

Sau đó tay phải nâng lên, nhất thời cái tháp được xây bằng cả ngàn cái đầu người bay thẳng lên trời, nhẹ nhàng lơ lửng ở sau lưng Vương Lâm.

Cái tháp bay theo hắn, từ từ tiến vào bên trong trận pháp cấm chế của Đằng Gia thành.-Đằng Hóa Nguyên, ngày hôm nay Vương mỗ đến đây, đừng mong có ai chạy thoát.

Tất cả chỉ có chết mà thôi!Một giọng nói tràn ngập sự căm hận, đột nhiên vang vọng trong Đằng Gia thành.Trong nháy mắt, Đằng Gia thành lúc này đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Nhưng cũng rất nhanh, không gian yên ắng đã bị những tiếng thét kinh hoàng thay thế.Gần như cùng một lúc, một số cao thủ của Đằng gia đã nhìn thấy một tháp đầu người cao vút đang từ từ tiến vào.Dần dần, càng ngày lại càng có nhiều người nhìn thấy cái tháp.

Bầu không khí sợ hãi, lập tức tràn ngập không gian.Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên âm u đứng ở trên thành.

Bên cạnh hắn, có bốn người.

Bốn người đó là một nhóm Nguyên Anh tu sĩ cuối cùng còn sót lại của nhà họ Đằng.Bất chợt, Đằng Hóa Nguyên chỉ vào bốn người.

Trong nháy mắt họ lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Đến khi xuất hiện, đã đứng ở trước mặt Vương Lâm cách khoảng trăm trượng.

Bốn người vừa mới xuất hiện, lập tức lấy ra đủ loại pháp bảo.Nhưng đứng trên con đường phục thù cuối cùng của Vương Lâm, thì bốn người này sao có thể ngăn cản được.

Mặc dù tận đáy lòng Vương Lâm đã nguội lạnh, nhưng ánh mắt lại có một tia điên cuồng.

Ngày hôm nay hắn muốn phát tiết tất cả những oán hận của bốn trăm năm trước.

Ngày hôm nay hắn muốn trở thành một người điên, một người điên khát máu.Dường như không có chút do dự, trong nháy mắt khi bốn người kia xuất hiện, Cực Cảnh Thần Thức đột nhiên khẽ động.

Những tia chớp màu đỏ bắn ra liên tục.

Bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, còn chưa kịp lấy pháp bảo, đã la thảm một tiếng.

Bên ngoài cơ thể bọn họ, Cực Cảnh Thần Thức đã hóa thành một cái lồng nhốt cả bốn vào trong.Cùng lúc này, cơ thể Vương Lâm khẽ động, nhảy vào trong cái lồng, giơ tay chém xuống.

Cái đầu của người đầu tiên bị hắn đá bay vào trong tháp.

Tháp đầu người, lại có thêm một cái đầu!Máu từ xác chết phun ra như suối.

Thi thể từ trên trời rơi xuống mặt đất.Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm.

Một đường kiếm hạ xuống, lại có một đầu người bay lên.Tháp đầu người, lại có thêm một cái nữa!Tất cả những chuyện này xảy ra cực nhanh, bốn người chỉ còn lại hai.

Hai người còn lại bị Cực Cảnh giam giữ, ngay cả sức phản kháng cũng chẳng còn.

Khi Vương Lâm hét lên một tiếng “Giết!”, Cực Cảnh thần thức đột nhiên co rút lại, giống như những đường tơ nhỏ, cắt qua thân thể hai người đó.Máu tươi giống như mưa, từ trên trời rơi xuống, trong đó còn mơ hồ có lẫn cả những miếng thịt nát nhừ.

Nhưng dưới sự cố gắng của Vương Lâm, hai cái đầu người vẫn còn nguyên vẹn.Tháp đầu người, lại có thêm hai cái!Sau khi giết chết cả bốn, Vương Lâm đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Đằng Hóa Nguyên đang đứng trên Đằng Gia thành, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.Nhìn thấy nụ cười đó, Đằng Hóa Nguyên có cảm giác ớn lạnh.

Bốn tu sĩ Nguyên Anh không ngờ lại dễ dàng bị hắn giết chết như vậy.

Tu vi của Vương Lâm cuối cùng đã đến mức nào rồi?Da đầu của Đằng Hóa Nguyên đã trở nên tê dại.

Hắn thấy chính mình đã phạm một sai lầm.

Trận pháp cấm chế ở bốn phía, rõ ràng không phải người nào khác bày ra, mà chính là tên sát tinh đến lấy mạng đang ở trước mặt.-Đằng Hóa Nguyên!

Ngươi vẫn khỏe chứ?Ánh mắt của Vương Lâm chỉ có duy nhất một sự căm thù.

Nhưng thần thái, lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười.Trong lúc nói chuyện, tay phải của Vương Lâm cách không đưa lên, lập tức hóa thành một bàn tay lớn, úp xuống Đằng Gia thành.

Lại có hơn mười người hét lên những tiếng kêu kinh hoàng từ trong Đằng Gia thành bay lên.

Trong đám người đó có nam có nữ, có tu sĩ, có cả người thường.Trong nháy mắt khi Vương Lâm vừa dứt lời, tay phải hắn liền nắm chặt lại.

Lập tức vang lên mấy tiếng “Ầm!

Ầm!”.

Những người đó ngoài cái đầu ra, toàn bộ cơ thể đều nổ tung ra, hóa thành những cơn mưa máu rơi xuống Đằng Gia thành.

Một giọt máu bắn lên mặt Đằng Hóa Nguyên khiến cho hắn càng thêm run rẫy.Cái tháp lại có thêm mười cái đầu người!-Vương Lâm!Sát khí trên người Đằng Hóa Nguyên mạnh mẽ tỏa ra.

Tay phải hắn khẽ vung lên, một cây cờ màu vàng lập tức xuất hiện trong tay.

Cầm cây cờ trong tay vung lên một cái, lập tức từ trong lá cờ bay ra một làn sương mù.

Ngay sau đó, sương mù hóa thành một bộ xương khổng lồ, phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ họng, quay về phía Vương Lâm mà gầm rống.Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, vỗ vào túi trữ vật.

Lập tức lấy ra là hồn kỳ.

Hắn phất tay lên, hơn một ngàn linh hồn mang theo những tiếng gào thê thảm từ trong lá cờ bay ra.-Đằng Hóa Nguyên!

Năm đó ngươi lấy linh hồn của những người trong gia tộc bức bách ta.

Ngày hôm nay Vương mỗ cũng trả lại cho ngươi.

Số linh hồn này, mặc ngươi tùy ý cắn nuốt, Vương mỗ cũng chẳng đau lòng đâu.Giọng nói Vương Lâm rất bình thản.

Trong lúc hắn nói, tay phải lại chộp một cái, hơn trăm người nhà họ Đằng, từ trong Đằng Gia thành bay lên.Những người này, dù có vùng vẫy thế nào, cũng không có tác dụng.

Lúc này, Đằng Hóa Nguyên khẽ quát một tiếng, tay áo vung lên.

Nhất thời một luồng gió lạ đột nhiên xuất hiện, muốn chặt đứt pháp thuật của Vương Lâm.Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên lộ ra một nụ cười mỉa mai.

Cực cảnh thần thức trong mắt lóe lên, hóa thành tia chớp màu đỏ chui vào bên trong ngọn gió lạ kia, khiến cho nó biến mất ngay lập tức.Sau đó, Vương Lâm nắm chặt tay lại.

Hơn trăm người, lập tức phát nổ.

Máu thịt giống như một cơn mưa, từ trên trời rơi xuống.Lúc này, tất cả tộc nhân bên trong Đằng Gia thành, không thể chịu nổi những đợt tấn công liên tục như vậy nữa.

Cũng không biết ai là người mở đầu, chỉ thấy từng đạo kiếm quang, từ trong thành tản ra khắp bốn phương tám hướng.Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Tay phải chỉ một cái, lập tức trên không trung hiện lên hơn một ngàn linh hồn.

Chúng nhanh chóng tản ra, bay về phía bọn tộc nhân của Đằng gia mà thôn phệ.Thân thể Đằng Hóa Nguyên chợt lóe.

Hắn cắn chặt răng, phất nhẹ lá cờ màu vàng trong tay.

Bộ xương màu vàng đang đứng ở phía trước lập tức lóe lên, chia thành hơn một ngàn phần, bay về phía những linh hồn mà thôn phệ.Việc làm của Đằng Hóa Nguyên so với việc tự tay giết chết tộc nhân, thật sự cũng chẳng có gì khác biệt.Cơ thể Vương Lâm lóe lên, biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một người của Đằng gia đang bay như tên bắn.

Đây là một người thanh niên, tu vi hắn chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ.

Mười ngày trước, hắn còn tự hào vì là người của nhà họ Đằng.

Nhưng bây giờ, hắn hận không thể vứt cái chữ Đằng đi, rồi cắt đứt tất cả quan hệ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 245: Diệt Đằng gia (3). ( 245/2095)Nhưng hắn cũng chẳng còn cơ hội.

Khi hắn nhìn qua bên cạnh mà kinh hãi khi thấy người thanh niên tóc bạc.

Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo, nắm lấy cổ hắn.

Một tiếng rắc vang lên, người thanh niên đứt thở mà chết.Sau khi giết một người, cơ thể Vương Lâm lại lóe lên.

Lần này, hắn xuất hiện ở bên cạnh một cô gái rất đẹp.

Nhưng đối với Vương Lâm, nàng cũng chỉ là một người chết.

Hắn cũng chẳng vì nàng là phụ nữ, mà có chút thương xót.

Bởi vì, dòng họ nàng và nhà họ Vương, có mối thù không đội trời chung.Bóp nát cái cổ trắng muốt của người con gái, cơ thể Vương Lâm lại lóe lên.Đằng Hóa Nguyên gầm lên giận dữ, cơ thể lóe lên.

Nhưng tốc độ của hắn, lúc nào cũng chậm hơn Vương Lâm một chút.

Mỗi lần muốn ngăn cản, lại nhìn thấy nhà mình mất đi một người.Loại cảm giác đau thương khi phải trơ mắt nhìn từng tộc nhân bỏ mạng, mà chính mình lại không có cách nào ngăn cản làm Đằng Hóa Nguyên trở nên điên loạn.

Lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy Vương Lâm xuất hiện ở phương xa.

Bên cạnh Vương Lâm, là một tên thiếu niên yếu đuối.

Người này là cháu đích tôn đời thứ bảy mà chính mắt Đằng Hóa Nguyên vẫn luôn nhìn hắn khôn lớn từng ngày.-Không!Hai mắt Đằng Hóa Nguyên đỏ như máu, tốc độ của hắn giống như tên bắn.Vương Lâm lạnh lùng nhìn Đằng Hóa Nguyên đang bay tới, tay phải đặt trên đầu của tên thiếu niên, dưới ánh mắt cừu hận của đối phương, khẽ xuất linh lực.

“Ầm!” một tiếng, cơ thể thiếu niên nổ tung thành một đám máu thịt.-Đời sau, sẽ không còn họ Đằng!Vương Lâm giết người xong, lại biến mất ngay tại chỗ.Đằng Hóa Nguyên ngây người nhìn đống máu thịt bầy nhầy của cháu đích tôn rơi trên mặt đất, gầm lên một tiếng đau đớn:-Vương Lâm!Vương Lâm xuất hiện ở cách đó trăm trượng, lạnh lùng nói:-Đau đớn sao?

Năm đó ngươi giết toàn tộc ta, thì lòng ngươi có cảm thấy đau không?Nói xong, hắn phất nhẹ tay phải, một người trung niên ở bên cạnh đang hoảng sợ bỏ chạy, kêu thảm một tiếng, cơ thể lại trở thành một đống máu thịt bầy nhầy.-Ta giết toàn tộc ngươi, vì ngươi giết Đằng Lệ cháu bốn đời của ta!

- Đằng Hóa Nguyên vẻ mặt dữ tợn, rống lên.-Lời lẽ hoang đường.

Chẳng lẽ trên thế gian chỉ có nhà họ Đằng của ngươi mới được giết người khác, còn người khác không thể phản kháng sao?Vương Lâm cười khẩy, vỗ vào túi trữ vật.

Mười thanh phi kiếm lập tức bay ra càn quét xuống dưới.

Lại có thêm mười người chết trước mắt Đằng Hóa Nguyên.Đằng Hóa Nguyên nắm chặt tay.

Hắn vung lá cờ màu vàng trong tay lên, lập tức những tất cả những mẩu xương màu vàng liền tập hợp lại, rồi bổ nhào về phía Vương Lâm.Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật.

Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay.

Tay hắn khẽ rung nhẹ một cái, một tấm màn màu đen lập tức xuất hiện bao bọc bộ xương màu vàng vào bên trong.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nói:-Đằng Hóa Nguyên!

Năm đó ngươi làm sao tìm ra được quê nhà của ta?Mặt Đằng Hóa Nguyên co rút lại, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra mối căm thù thật sâu sắc, nói:-Ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ biết được!Sắc mặt Vương Lâm trầm hẳn xuống.

Tay phải vung lên, lập tức từ trong tấm màn màu đen bay ra hơn chín mươi đạo cấm khí.

Chúng lao xuống phía dưới.

Trong nháy mắt, lập tức có mấy trăm người nhà họ Đằng, kêu lên thảm thiết mà chết.-Nói hay không?Đằng Hóa Nguyên vỗ vào túi trữ vật.

Một cây kiếm lớn từ bên trong lập tức bay ra.

Cây kiếm này có hình dáng rất cổ xưa.

Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngay lập tức rũ hẳn xuống.

Nhưng cây kiếm lại đột nhiên lóe lên, mũi kiếm hướng về phía Vương Lâm.

Toàn thân kiếm lấp lánh ánh điện, ầm ầm bay tới.Ánh mắt Vương Lâm chớp động.

Trong nháy mắt khi Đại Kiếm bay đến, Cực cảnh thần thức nhanh chóng tỏa ra, hóa thành từng chuỗi tia chớp, lập tức bao quanh thanh phi kiếm.

Từng đợt âm thanh vang lên đùng đùng, ánh sáng của đại kiếm có phần mờ nhạt.

Cuối cùng thân thể Vương Lâm khẽ run lên một cái, Cực Cảnh Thần Thức đã cạn kiệt.

Cùng lúc này, đại kiếm xuất hiện những vết nứt rồi, hóa thành tro bụi.Vương Lâm vung tay lên, từ trong túi trữ vật bay ra vài Nguyên Anh của Đằng gia.

Sau khi bị hắn nuốt vào trong cơ thể, Nguyên Anh Tinh Khí nhanh chóng được bổ sung lại năng lượng đã mất.Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn về phía đại kiếm biến mất, thân hình liền trở nên giả nua.Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết, điểm lên mi tâm.

Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ ba lập tức bay ra.

Dưới thần niệm của Vương Lâm, chúng hưng phấn gầm rống, bay về phía người của nhà họ Đằng ở bốn phía.Trong nháy mắt, lại có mấy người kêu lên thảm thiết mà chết.

Mỗi một tiếng kêu thảm, đều làm cho thân thể Đằng Hóa Nguyên run rẩy.-Nói hay không?Giọng nói Vương Lâm hết sức lạnh lẽo.

Đằng Hóa Nguyên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.Vẻ mặt Vương Lâm cũng không chút thay đổi, chẳng thèm nhìn Đằng Hóa Nguyên một cái.

Hai tay biến đổi pháp quyết, đánh ra một đạo cấm chế.

Nhất thời cấm chế ở ngoài Đằng Gia thành ngàn dặm, đột nhiên khẽ động, từ từ co rút.Ttộc nhân của Đằng gia tuyệt vọng nhìn cấm chế đang liên tục co rút.

Tâm trạng bọn họ sinh ra hai loại biến đổi trái ngược nhau.

Loại đầu tiên thì hoàn toàn vứt bỏ ý kháng cự.

Loại còn lại thì mắt đỏ bừng, từng người lấy ra pháp bảo, chẳng thèm quan tâm tới bất cứ điều gì, như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, phóng về phía Vương Lâm.Dần dần, càng ngày càng nhiều tộc nhân Đằng gia, phóng về phía Vương Lâm.

Nhưng khi bọn họ mới tiến vào trong chu vi một ngàn dặm, đã bị cấm khí trên bầu trời đánh lên người.

Tất cả nhanh chóng biến thành cơn mưa máu, rơi khắp mặt đất.Người trong tộc kêu lên thảm thiết.

Từng tiếng từng tiếng vang lên trong tai Đằng Hóa Nguyên, khiến thân thể hắn run rẫy kịch liệt, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót.

Hắn cố gắng phản kháng, nhưng ngay cả pháp bảo của Thượng Cấp Tu Chân Quốc tặng cũng không có tác dụng.Vẻ mặt của Đằng Hóa Nguyên, lại càng trở nên già lão.

Lúc này, hắn đã không còn phong độ như năm xưa mà chỉ là một lão già trơ mắt đứng nhìn tộc nhân bị giết mà không có cách nào bảo vệ.-Ta…Nói!Hai mắt Đằng Hóa Nguyên chỉ có một sự căm thù sâu sắc.

Hắn nhìn Vương Lâm, nói từng chữ:-Nếu nhà họ Đằng ta gặp phải kiếp nạn thì đừng hòng có kẻ nào chạy thoát.

Năm đó Cao Khải Minh của Phiêu Miểu Tông dùng thuật bói toán giúp ta tìm được chỗ ở của nhà họ Vương.

Chính là hắn!

Ngươi hãy đi tìm hắn.

Bây giờ, hắn là tổ sư của Phiêu Miểu Tông.!-Cao Khải Minh!Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Đằng Hóa Nguyên, mặc kệ đối phương nói thật hay giả thì cái tên này, Vương Lâm cũng phải nhớ kỹ.Nhìn Đằng Hóa Nguyên, đột nhiên vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, sau đó liếc mắt nhìn ra phương xa.

Ngay lập tức sát khí trong mắt bùng lên.

Hắn vung tay phải một cái, cấm chế đột nhiên co lại với tốc độ mạnh mẽ hơn.

Nhất thời, từ bên ngoài ngàn dặm lập tức rút đến người.

Trong quá trình này, hễ là tu sĩ ở bên trong, cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm, mà chết sạch.Cùng lúc đó, một đống đầu người, bị một lực lượng thần kỳ khống chế, nhao nhao bay tới, rơi lên ngọn tháp.

Dần dần, ngọn tháp đầu người càng lúc càng lớn, gần như đâm hẳn vào mây.Đến lúc này, toàn tộc nhà họ Đằng, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, tất cả đều chết sạch!Trên mặt đất, máu chảy thành sông, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.Đằng Hóa Nguyên ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn ngập một nỗi đau xót vô tận.

Hai hàng huyết lệ, từ khóe mắt hắn chảy xuống.Vương Lâm lẳng lặng đứng nhìn Đằng Hóa Nguyên.

Rất lâu sau, Đằng Hóa Nguyên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, giọng tràn đầy tang thương và bi phẫn, nói:-Tốt!

Tốt!

Hai nhà họ Vương và họ Đằng của ta và ngươi, từ nay về sau tất cả ân oán đều xóa bỏ.

Ta giết toàn tộc ngươi, ngươi giết sạch huyết mạch của ta.

Nhân quả tuần hoàn, đúng là nhân quả tuần hoàn.

Vương Lâm!

Ngươi ra tay đi!Vương Lâm nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay của hắn, lóe lên một đạo ánh sáng nhọn và trong suốt.

Linh lực trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ lại trên đầu ngón tay.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến:-Dừng tay!Nghe thấy giọng nói đó, Đằng Hóa Nguyên lập tức biết được Phác Nam Tử đã tới, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng như điên.

Hắn biết, ngày hôm nay mình còn có cơ hội sống.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm, nồng nặc sát khí.Ý nghĩ muốn sống của hắn, lập tức bùng cháy.

Nếu như có một chút khả năng, hắn cũng tuyệt đối không muốn chết.

Cái gì là ân oán xóa bỏ, chẳng qua lúc đó hắn cho rằng chính mình chắc chắn sẽ chết mới nói ra câu nói như vậy mà thôi.Ngày hôm nay chỉ cần hắn còn sống, Đằng Hóa Nguyên xin thề, cả đời này của hắn phải đạt đến Hóa Thần kỳ.

Cho dù phải hi sinh tất cả mọi thứ, cũng phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần.

Sau đó, hắn muốn giết chết Vương Lâm một cách tàn nhẫn, để báo mối thù ngày hôm nay!Nhưng mà, hắn đánh giá quá cao Phác Nam Tử, cũng xem thường Vương Lâm.

Từ lúc Phác Nam Tử xuất hiện ở ngoài vạn dặm, thì đã bị Thần Thức có thể so với cảnh giới Hóa Thần kỳ của Vương Lâm phát hiện ra.

Vì thế làm sao hắn có thể để cho Phác Nam Tử ngăn cản được.Trong nháy mắt khi Phác Nam Tử xuất hiện, mũi nhọn ánh sáng trong tay Vương Lâm đã bắn ra, xuyên qua my tâm của Đằng Hóa Nguyên, một chiêu lấy mạng!Hoàn toàn đúng như lời hắn nói, từ nay trở về sau, hai nhà Vương Đằng, tất cả ân oán đều xóa bỏ.

Huyết mạch của nhà họ Đằng, đã biến mất trên thế gian.

Tất cả hoàn toàn đoạn tuyệt... ....Hình bóng của Phác Nam Tử đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Hắn ngơ ngẩn nhìn vô số máu thịt trên mặt đất.

Lại nhìn thấy thi thể của Đằng Hóa Nguyên ngã xuống khi vừa mới xuất hiện ý niệm cầu sinh.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 247: Nam tử tà dị (1 + 2). ( 246/2095)Cuối cùng ánh mắt nhìn lên ngọn tháp đầu người cao ngập vào trong mây, lập tức cảm thấy ớn lạnh.Hắn không do dự, hai tay lập tức bấm pháp quyết.

Đột nhiên từ trong túi trữ vật đang đeo bên dưới bay ra hai đạo ánh sáng xanh hồng.Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn chằm chằm vào Phác Nam Tử, bình thản nói:-Ngươi đã đến chậm.Phác Nam Tử nhìn Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người, lại cẩn thận nhìn vài lần, thất thanh nói:-Ngươi...Ngươi chính là tên đệ tử của Hằng Nhạc phái năm đó?Vương Lâm nhìn Phác Nam Tử một cái, không nói.

Cực cảnh thần thức phóng ra trong nháy mắt đã công kích đến trước người Phác Nam Tử.

Hai đạo ánh sáng xanh hồng, tự động bao bọc ở bên người hắn tạo thành một vách phòng ngự.

Trong nháy mắt khi Cực cảnh thần thức hạ xuống, hai luồng sáng xanh hồng nhanh chóng lóe lên, cuối cùng cũng chống cự được.

Nhưng ánh sáng lộng lẫy của chúng đã không còn, trở nên vô cùng ảm đạm.Phác Nam Tử biến sắc.

Hắn không chút do dự, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, rơi trên hai vòng sáng xanh hồng.Sau đó, chỉ vào người Vương Lâm, Phác Nam Tử hét lên:-Đi!Ngay lập tức hai vòng tròn xanh hồng, bay đi như tên bắn.

Ở bốn phía xung quanh chúng nó, từng tầng từng tầng không gian không ngừng bị xé rách.

Tay phải Vương Lâm vung lên, cấm khí ở trong Cấm Phiên xuất hiện toàn bộ.

Chúng hợp lại với nhau hóa thành một con Cự Long, ngăn cản hai vòng sáng xanh hồng.Nhưng phẩm chất của hai vòng sáng xanh hồng rõ ràng là cực cao, cấm khí chỉ có tác dụng giảm tốc độ của nó, nhưng không thể ngăn cản được thế tấn công.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Cực cảnh thần thức lại tuôn ra.

Lúc này, thần thức liên tiếp hóa thành những tia chớp, rầm rầm bay tới.

Nhưng mục tiêu của nó, không phải hai vòng sáng xanh hồng, mà là Phác Nam Tử.Vẻ mặt Phác Nam Tử đại biến.

Ngay thời khắc nguy hiểm, một bàn tay to, đột nhiên từ bên trong hư vô thò ra, chộp lấy những tia chớp do Cực cảnh thần thức hóa thành.

Bàn tay khẽ vặn một cái, những tia chớp ngay lập tức bị vỡ vụn, tiêu tan sạch.

Nhưng bàn tay kia, cũng lập tức run lên.

Từ trong hư vô, truyền đến một tiếng hừ nhỏ.Ngay sau đó, một người trung niên mặc quần áo sáng màu, cơ thể hơi mập, xuất hiện trước người Phác Nam Tử.

Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt ngẩn ra, nhưng lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, nói:-Thì ra là ngươi!Nói xong, tay phải hắn vẫy lên kêu gọi, hai vòng sáng xanh hồng lập tức trở lại bên cạnh hắn, lượn vòng xung quanh.Sau khi nam tử trung niên xuất hiện, Phác Nam Tử mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng cung kính nói:-Tham kiến Sứ Giả Đại Nhân.Phác Nam Tử mặc dù cảm thấy an toàn hơn, nhưng trên da đầu lại mơ hồ có chút tê dại.

Hắn không biết tia chớp màu hồng kia rốt cuộc là pháp bảo gì.

Nhưng vừa rồi trong nháy mắt khi tia chớp bay đến người, hắn có cảm giác giống như năm đó chiến đấu trong Vực Ngoại Chiến Trường, đứng giữa giữa sự sống và cái chết.Hắn không chút nghi ngờ, nếu Sứ Giả Đại Nhân không xuất hiện, thì bây giờ, hắn đã trở thành một cái xác chết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương Lâm, ngoài vẻ sợ hãi thật sâu, còn ẩn hiện chút đáng tiếc.-Ngươi không chết?

Hơn nữa còn trong khoảng thời gian bốn trăm năm ngắn ngủi, đạt đến tu vi như vậy.

Rất tốt!

Giao Nghịch Thiên châu ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!

Sau đó ta để cho ngươi trở thành người đứng đầu Triệu Quốc, có được không?Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, chậm rãi nói.Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường.

Tên này xuất hiện, cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Hơn nữa khi ở ngoài ngàn dặm, hắn cũng đã phát hiện ra tung tích của người này.

Đó chính là sứ giả của Thông Thiên Tháp, người của Tứ Cấp Tu Chân Quốc.

Về mặt tu vi thì theo Vương Lâm thấy, tên này ngoại trừ là Hóa Thần kỳ, thì không có khả năng nào khác.Nếu không phải Hóa Thần kỳ, thì sao có thể tiêu diệt Cực Cảnh Thần Thức dễ dàng như vậy được.Còn về chuyện người này làm sao biết được Vương Lâm có Nghịch Thiên châu, thì từ lúc hắn phục thù, đã có suy xét cẩn thận.

Cho nên khi hắn ở Triệu Quốc, thần thức vẫn bao phủ toàn thân.

Như vậy, với thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ của hắn, chỉ cần không phải ở sát bên hoặc mặt đối mặt, thì không ai có thể nhìn thấy diện mạo của hắn.Lại càng không có người nào có thể dùng thần thức thăm dò hắn được.

Đó là nguyên nhân mà trong chín ngày hắn giết người, đối phương từ đó đến giờ cũng không xuất hiện.Thật ra nam tử trung niên cũng có chút tâm tư.

Trong khoảng thời gian này, thần thức của hắn thường xuyên thăm dò trong biên giới của Triệu Quốc.

Nhưng trước sau cũng không tìm ra được người thần bí giết chết cả nhà họ Đằng, điều này làm hắn có chút khó hiểu.Trừ khi thần thức của đối phương, có thể mạnh mẽ như hắn.

Nếu không, chuyện đó căn bản không có khả năng.

Nhưng cũng cần phải biết, tu vi của hắn, tuy bốn trăm năm nay cũng không tinh tiến, nhưng vẫn là Hóa Thần sơ kỳ.

Với tu vi này, ở tại Triệu Quốc, tuyệt đối không thể có người nào mạnh hơn được.Nhưng hắn cũng không thể biết được, tu vi của Vương Lâm là Nguyên Anh kỳ, nhưng thần thức, lại đạt đến Hóa Thần hậu kỳ.

Đừng nói là hắn, mà ngay cả tên Cự Ma Tộc to lớn năm xưa có tự thân đến đây, dùng thần thức tìm kiếm, cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra Vương Lâm.Những chuyện thế này, trong Tu Chân Giới cực kỳ hiếm gặp.

Nói chung, một kẻ thôn hồn ở trong sinh linh giới, cũng chỉ có một mình Vương Lâm.Mặt khác còn có tia chớp màu hồng kỳ lạ vừa rồi.

Nam tử trung niên tuy bề ngoài thì có vẻ ung dung tiếp nhận.

Nhưng thực tế, tia chớp màu hồng lại giống như ăn sâu vào trong xương, tạo thành một chút thương tổn cho thần thức của hắn.

Vết thương tuy không lớn, nhưng đối với hắn mà nói, cũng có chút hoảng sợ.Lúc này nhìn thấy đối phương xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn không nói nhiều lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một giọt máu.Một giọt máu màu vàng của Cổ thần phát ra từng trận từng trận uy áp.-Vương mỗ chờ ngươi đã lâu rồi!Trong mắt Vương Lâm toát ra sát khí, tay phải khẽ điểm lên trên giọt máu, nó sôi trào lên ngay lập tức, hóa thành một ký hiệu màu vàng, rồi đột nhiên bay thẳng lên trời.Lúc này, trên bầu trời phát ra những âm thanh ầm ầm, từng luồng ánh sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống.Một người khổng lồ xuất hiện trong chùm sáng màu vàng.

Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, toàn bộ đất đai của Triệu Quốc có cảm giác hơi rung rung, Cả đất trời bị ánh sáng vàng rực bao phủ.

Tất cả cỏ cây, tất cả người thường và tu sĩ, tất cả sinh linh cũng không tránh khỏi.Mặc dù thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nhưng linh lực ở trong cơ thể, lại tiêu hao một cách nhanh chóng.

Trong nháy mắt khi người khổng lồ xuất hiện, Vương Lâm có chút khó khăn mà đưa tay lên chỉ vào người nam tử trung niên.Người khổng lồ gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía Vương Lâm chỉ, giơ bàn tay to, nhẹ nhàng vung lên.Sắc mặt người nam tử trung niên lập tức biến đổi.

Trong lòng hắn cảm thấy một mối nguy hiểm mãnh liệt.

Hắn vội vàng chụp lấy Phác Nam Tử đang đứng ngẩn người nhìn dị biến trên bầu trời, đưa lên chắn trước người.Cơ thể của Phác Nam Tử không một tiếng động hóa thành tro bụi.

Thậm chí ngay cả tay phải của nam tử trung niên, cũng tiêu tan trong nháy mắt.Nam tử trung niên rống lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng xanh.

Hắn nhanh chóng rút lui, đồng thời tay trái xé túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản.

Hắn không chút do dự bóp nát, một đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện khi ngọc giản bị vỡ vụn, bao quanh nam tử trung niên.

Sau đó, hắn biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.Khi nam tử trung niên bỏ chạy, người khổng lồ trên bầu trời cũng từ từ tiêu tan.

Cơ thể Vương Lâm khẽ run, lập tức lấy đan dược trong túi trữ vật ra ăn vào.

Thần thức đột nhiên mở rộng, truy tìm tung tích của nam tử trung niên.Một lúc sau, Vương Lâm nhướng mày lên, khí tức của tên kia đã biến mất ở Triệu Quốc.Nhớ lại lúc nãy đối phương bóp nát ngọc giản, Vương Lâm đoán ngọc giản đó chắc là một cái truyền tống trận đưa đến nơi nào đó, nên trong nháy mắt có thể đưa đối phương chạy đi một khoảng cách xa.-Tứ cấp Tu Chân Quốc có pháp bảo quả thật cao cường.

Đúng là không thể tưởng được.Vương Lâm thì thào tự nói, hít một hơi thật sâu.

Thật ra hắn đoán cũng có chút chính xác.

Cái mà nam tử trung niên sử dụng, chính là ngọc giản chạy trốn của Kỳ Tông phái giao cho tất cả đệ tử quan trọng.

Chỉ cần không vượt quá một phạm vi nhất định, thì có thể trong nháy mắt được đưa về tổng đàn môn phái.

Cho dù ở bất kỳ nơi đâu.Sứ Giả Đại Nhân cũng bị Vương Lâm dọa mà bỏ chạy.

Người khổng lồ phát ra ánh sáng màu vàng, hắn biết rõ, đó chính là Thông Thiên thuật của Cự Ma Tộc.

Uy lực của nó vô cùng khủng bố.

Mặc dù là hắn, cũng không nắm chắc có thể chống lại được.Ở Triệu Quốc, hắn đã hai lần nhìn thấy Thông Thiên thuật.

Và lần này, nhìn thấy Vương Lâm thi triển chính là lần thứ ba.

Đối với những địch nhân như vậy, cho dù tu vi chỉ là Nguyên Anh kỳ, hắn cũng thật sự không muốn trêu chọc.

Vì vậy không cần suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt hắn liền lấy Phác Nam Tử ra đỡ đòn, rồi bóp nát ngọc giản chạy thoát thân.Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Rất lâu sau, hắn đứng thẳng người, tay phải vung lên.

Tháp đầu người Đằng gia, bị hắn đưa lên cao, bay theo thân ảnh của hắn.Dưới dãy núi Hằng Nhạc, trong thôn làng thời thơ ấu của Vương Lâm.

Ngày hôm nay, tất cả thôn dân trong làng, sau khi bị một luồng gió lạ thổi qua, thì tới tấp ngã xuống ngủ mê trên mặt đất.Sau đó, tại ngôi nhà tổ họ Vương, một ngọn tháp đầu người đột nhiên dựng lên sừng sững.

Dưới ngọn tháp, Vương Lâm quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống đất vài cái, từ khóe mắt hắn chảy xuống hai hàng lệ nóng.Hắn cứ ngơ ngẩn như vậy mà nhìn vào nhà tổ.

Dần dần, màn đêm buông xuống, Vương Lâm thở dài, tay phải vỗ lên tháp đầu người.

Cái tháp cao chót vót lập tức hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay đi.-Thù lớn đã báo!

Cha!

Mẹ!

Sau này, con sẽ đi trên con đường của mình… ….Vương Lâm lặng lẽ đứng lên, xoay người đi khỏi sơn thôn.Khi hắn đi khỏi, tất cả dân làng đều ồn ào tỉnh lại.

Nhìn thấy trời đã tối, cả đám người tới tấp quỳ hết trên mặt đất xin thần tiên bảo hộ.Vương Lâm bay trên không trung.

Văn Thú đã bị hắn bỏ vào trong túi trữ vật.

Không lâu sau, hắn tới một vách núi.

Chỗ này, chính là nơi mà nhiều năm trước hắn đã bị ngã xuống.Nhìn vách núi, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống đất, ngơ ngẩn nhìn bầu trời.Giờ khắc này hắn có muôn vàn suy nghĩ.

Tất cả những cảnh tượng bốn trăm năm trước, đều hiện rõ trong đầu.Bây giờ, Đằng gia đã bị diệt, hắn đã không còn vướng mắc gì nữa, tâm tình cũng có chút biến hóa.

Vương Lâm hiểu rõ, mình đã không còn là người thường, mà đang bước lên con đường tu chân.

Con đường đầy gian nan, đầy nguy hiểm, nhưng hắn nhất định phải kiên định bước đi.Qua bốn trăm năm, hắn hiểu rõ, chỉ có sức mạnh, mới là phương pháp duy nhất để bảo vệ chính mình.Mộng tưởng thời thiếu niên, là trở thành tiên nhân, vào giờ khắc này, đã khếch đại lên vô cùng.Còn Tư Đồ Nam... thì chỉ khi nào tu vi của hắn đạt đến Anh Biến kỳ, Tư Đồ Nam mới có thể từ Nghịch Thiên châu đi ra.Còn có vũ trụ mêng mông trong ký ức của Cổ Thần, với rất nhiều sinh mệnh hùng mạnh.

Những thứ này, đều làm cho Vương Lâm rung động.Vương Lâm đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn ra rất xa.

Trong mắt hắn ánh lên một thứ hào quang quái dị.Vào khoảng khắc này, suy nghĩ của Vương Lâm, đã có sự lột xác.

Từ khi hắn còn nhỏ vì lấy thể diện cho cha mẹ mà bước vào Tu Chân Giới.

Mãi đến khi cha mẹ chết, vì báo thù, phải tu tiên để giành lấy sức mạnh cường đại.

Còn bây giờ, đại cừu đã báo, hắn vì giấc mộng của mình, vì muốn thật sự trở thành tiên nhân, phải chủ động theo đuổi tiên đạo.Vương Lâm hít sâu một hơi.

Búng thân nhảy lên, từ trên vách núi rơi xuống.

Trong nháy mắt, đã đến động đá năm xưa.

Sau khi nhìn thoáng qua, thân thể hắn nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.Trên Phiêu Miểu Tông, Cao Khải Minh đang khoanh chân ngồi bế quan trong mật thất.

Trước người hắn, có một gương đồng.

Lúc này vẻ mặt của hắn có chút khó coi.

Từ hai trăm năm trước, hắn đã tính được, mình sẽ có một kiếp nạn lớn.

Đáng tiếc là nó quá mơ hồ, với tu vi của hắn, cũng tính không ra rõ ràng.Thời gian dần trôi qua, cảm giác đại nạn đang ập lên đầu càng ngày càng mạnh.

Mãi đến khi gia tộc nhà họ Đằng từng người một chết đi, hắn đột nhiên tính được cuộc đời của mình, chỉ còn mười ngày.

Nếu như trong mười ngày mình không chết, thì kiếp nạn sẽ đổ ập lên đầu của cả Phiêu Miểu Tông.Hôm nay, chính là ngày thứ mười.

Cao Khải Minh cả đời tin tưởng thiên đạo.

Điều này cùng với công pháp tu luyện của hắn, có quan hệ rất lớn.

Hắn hiểu rõ, ngày hôm nay mình nhất định phải chết.

Nếu không, nguy hiểm sẽ đổ ập xuống cả Phiêu Miểu Tông.Cho nên nhiều ngày trước hắn đã bắt đầu thu xếp hậu sự của Phiêu Miểu Tông.

Lúc này, hắn đã không còn gì phải lo lắng, yên tĩnh ngồi bên trong mật thất.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, nhìn bốn phía một chút để lưu lại kỷ niệm.

Sau đó, hắn giơ tay phải lên, dứt khoát vỗ lên trán mình.Một dòng máu tươi từ trên miệng hắn chảy xuống.

Hai mắt hắn đã trở nên mờ ảo, dần dần cũng trở nên tối tăm.

Vào giờ phút này, hắn đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng…

Bốn trăm năm trước, hắn nhận lời thỉnh cầu của Đằng Hóa Nguyên, tìm kiếm một gia tộc của một đệ tử Trúc Cơ kỳ.Trong đầu hắn đã hiểu được một chút, nhắm mắt lại, ngừng thở rồi chết.Vương Lâm đang ở bên ngoài một cổ Truyền Tống Trận trong khe núi.

Sau khi nhìn qua Triệu Quốc một lần cuối, mới mở trận pháp, trong nháy mắt đã biến mất khỏi Triệu Quốc.Mười ngày sau, một người thanh niên tướng mạo tà dị, đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài trận pháp.

Hắn nhìn chằm chằm vào trận pháp, không nói nhiều mà cất bước đi vào.Ở một cái bình nguyên cách xa Triệu Quốc hơn trăm vạn dặm, thân ảnh của Vương Lâm từ từ xuất hiện.

Sau khi xuất hiện, thần thức của hắn lập tức đảo quanh, rồi lấy bản đồ ngọc giản, nhìn kỹ một lần.Sau đó cơ thể hắn khẽ động, bay tới một cái Truyền Tống Trận kế tiếp.

Vương Lâm biết ở phía sau mình, chủ nhân của túi trữ vật đang truy đuổi không ngừng.

Nếu không bỏ xa đối phương, thì mình sẽ không thể nào an tâm tu luyện được.Vì vậy, Truyền Tống trận bây giờ mới là mục tiêu của hắn.

Cực phẩm Linh Thạch trong túi của Vương Lâm có rất nhiều, cũng đủ cho hắn mấy lần sử dụng Truyền Tống Trận.Sau nửa tháng, Vương Lâm đã tới một cái Truyền Tống Trận.

Sau khi kiểm tra một lúc, hắn mới đứng ở trong trận, lấy ra một khối cực phẩm Linh Thạch, đặt ở trên.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở phương xa có một đám mây đen bay đến.

Đám mây từ từ biến đổi thành một người thanh niên tà dị.

Ánh mắt người này âm u, nhìn chòng chọc vào Vương Lâm ở trong Truyền Tống Trận.Trong lòng Vương Lâm cảm thấy trầm xuống, tốc độ của đối phương so với phán đoán của hắn trước đó, còn nhanh hơn gấp mấy lần.

Hơn nữa, thần thức Vương Lâm cũng không kiểm tra được tu vi của hắn.

Một tia khí tức vô cùng nguy hiểm, lập tức bao phủ khắp bốn phía.Nếu chỉ đơn thuần dựa vào cực phẩm Linh Thạch để mở Truyền Tống Trận, phải cần một khoảng thời gian mười lần hít thở.

Nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, Vương Lâm cũng không nói nhiều mà điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhanh chóng từ dưới chân truyền vào trong trận pháp.

Tốc độ mở Truyền Tống Trận, đột nhiên được tăng tốc.Cuối cùng, trong nháy mắt khi người thanh niên tà dị đuổi đến, trong trận pháp đột nhiên lộ ra một khe hở, thân ảnh của Vương Lâm liền biến mất.Người thanh niên tà dị đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, Hai tay hắn bấm quyết, cơ thể đột nhiên phóng thẳng về phía trước.

Khoảnh khắc khi Vương Lâm biến mất, hắn cũng bước vào trong lỗ hổng của Truyền Tống Trận.

Sau đó cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho Truyền Tống Trận mở ra một lần nữa, rồi biến mất bên trong lỗ hổng.Trong lúc Vương Lâm xuyên qua Truyền Tống Trận, cảm giác nguy hiểm lại càng mạnh.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, một cổ thần thức khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, giống như một cơn cuồng phong đang quét về phía mình.

Điều đó khiến cho Vương Lâm hoảng sợ.

Nhìn thấy nó sắp xông thẳng về phía mình mà cắn nuốt, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm đột nhiên khẽ động, hóa thành một tia chớp màu đỏ lớn nhất từ trước đến nay, ầm ầm đâm thẳng về phía đối phương.Đạo thần thức kia chịu một kích của Cực cảnh, không khỏi chậm lại một chút.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện ánh sáng, Vương Lâm giống như một tia chớp từ trong chùm sáng lao ra ngoài.Sau khi xuất hiện hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Phân thân hóa thành Nguyên Anh bên trong cơ thể, lập tức trở nên uể oải, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tán loạn.

Nhưng Vương Lâm không dám dừng lại, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Đến khi xuất hiện, đã ở ngoài cả trăm dặm.

Ngay sau đó, hắn không tiếp tục bỏ chạy, mà nâng tay phải lên.

Từ trên tay hắn, bay ra một sợi tơ nhỏ màu đỏ.Vương Lâm biết rõ, cho dù có chạy thế nào, cũng không thể bằng tốc độ của đối phương.

Hơn nữa bây giờ nguyên anh tinh khí ở trong cơ thể hắn hao tổn quá nhiều.

Nếu như cứ tiếp tục, khỏi cần đối phương ra tay, chính hắn sẽ nổ tung ra mà chết.

Vì vậy hắn lợi dụng thời gian thuấn di bay đến chỗ này, nhanh chóng lấy ra sợi tơ Thiên Kiếp.Đây là pháp bảo có uy lực mạnh nhất của hắn bây giờ!Trong nháy mắt khi lấy ra Thiên Kiếp, Vương Lâm lại lôi ra một bình đan dược trong túi trữ vật, rồi đổ tất cả vào miệng.Lúc này, người thanh niên tà dị đã lặng lẽ xuất hiện ở trước người Vương Lâm mười trượng, nhìn chằm chằm vào sợi tơ Thiên Kiếp trong tay Vương Lâm, vẻ mặt âm trầm.- Thiên kiếp lực!

Không ngờ ở cái tinh cầu tu chân nho nhỏ vứt đi, lại có pháp bảo đẳng cấp như vậy!

Người thanh niên tà dị nhìn chằm chằm vào sợi tơ trong tay Vương Lâm, chậm rãi nói.Vương Lâm từ nãy đến giờ vẫn nhìn đăm đăm vào đối phương.

Đợi đến khi người này nhìn thấy sợi tơ Thiên Kiếp liền xuất hiện một chút do dự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Nếu đối phương tỏ vẻ thờ ơ hoặc không coi Thiên Kiếp lực vào trong mắt, thì Vương Lâm chỉ có thể tiến vào trong không gian ngịch thiên, để tìm chỗ lánh nạn.

Mặc dù đây cũng chẳng phải biện pháp tốt.Lúc này, trong lòng người thanh niên tà dị cũng có chút bực bội.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới có thể nhìn thấy Thiên Kiếp Lực ở nơi đây.

Nếu như tu vi vẫn còn ở giai đoạn hưng thịnh, thì cho dù gặp phải Thiên Kiếp lực, hắn nắm chắc mười phần, có thể hủy diệt nó.Nhưng bây giờ hắn chỉ khôi phục lại được ba thành tu vi, tương đương với Anh Biến sơ kỳ mà thôi.

Như vậy, đối với Thiên Kiếp Lực, hắn tuy cũng có thể chống đỡ được, nhưng cuối cùng thì tu vi cũng sẽ giảm xuống một lần nữa.

Nếu một ngày nào đó rớt khỏi Anh Biến kỳ, hắn chỉ có thể ở lại tìm một chỗ bế quan dưỡng thương, không có cách nào rời khỏi tinh cầu này.Bởi vì tiêu chuẩn thấp nhất để sử dụng Tinh La Bàn là Anh Biến kỳ!Cái này cũng không chủ yếu lắm, mà quan trọng là vừa rồi ở trong Truyền Tống Trận, hắn cảm nhận được một sức mạnh khiến cho tâm thần hắn chấn động.

Sức mạnh đó hắn vô cùng quen thuộc.Thanh niên tà dị hừ nhẹ một tiếng, không nhìn Thiên Kiếp Lực, ánh mắt nhìn Vương Lâm, hét lên:-Tiểu bối!

Đưa túi trữ vật ra đây, chuyện này coi như xong!-Cái tiền bối muốn, có phải là cái này không?Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 248: Tu tinh chi tinh ( 247/2095)Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tên kia, rồi móc túi trữ vật từ trong ngực ra.Ánh mắt người thanh niên tà dị chuyển đến cái túi, gật đầu nói:-Không sai!

Ném qua đây!Vương Lâm có chút do dự.

Tốc độ của đối phương quá nhanh.

Mặc dù, hắn muốn đối phương rời xa chỗ này, hoặc cũng phải chờ hắn rời khỏi chỗ này một khoảng cách nào đó mới đưa túi trữ vật ra.

Nhưng cũng vô ích, nếu như đối phương thật sự muốn đuổi theo, thì sẽ rất dễ dàng.Trầm mặc trong giây lát, Vương Lâm quyết định ném túi trữ vật ra.Thanh niên tà dị bắt lấy túi trữ vật, đảo thần thức qua, vẻ mặt hơi dịu lại.

Hắn nhìn Vương Lâm, không thấy được vẻ mặt là vui hay giận.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, đưa sợi tơ Thiên Kiếp ra trước người, rồi chậm rãi nói:-Tiền bối!

Túi trữ vật tiểu bối đã trả lại.

Tại hạ cáo từ!Nói xong, hắn cẩn thận lui ra phía sau.Thanh niên tà dị nhìn Vương Lâm, trong mắt lóe lên vẻ quỷ dị.

Ngay lập tức hai đạo ánh sáng năm màu, từ trong đôi mắt bay ra như tên bắn, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được, vọt thẳng về phía Vương Lâm.Vương Lâm rất cẩn thận.

Hắn dường như chẳng chút do dự.

Cực cảnh thần thức từ trong mắt lập tức bay ra, va chạm với luồng sáng năm màu của đối phương.

Ngay sau đó, Vương Lâm phun ra một ngụm máu, Cực Cảnh Thần Thức hóa thành tia chớp, vỡ vụn bên dưới luồng sáng năm màu.Cùng lúc đó thân thể Vương Lâm lập tức lui lại.

Trong nháy mắt, vỗ vào túi trữ vật, lấy Cấm phiên cầm trong tay.

Sau đó, tay phải hắn vung lên, đánh ra một đạo cấm chế vào Cấm phiến.

Lúc này, thanh niên tà dị kia sắc mặt đại biến, hắn vội vàng nói:-Dừng tay!

Tiểu hữu, đừng kích động!Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng lui ra sau vài bước, nhìn Cấm phiên chằm chằm, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ.Hắn cười khổ trong lòng.

Một sợi tơ Thiên Kiếp, có thể làm cho tu vi của hắn giảm mạnh, nhưng cùng lắm hắn cũng chỉ bế quan hơn nghìn năm mà thôi.Nhưng hắn vừa nhìn thấy lá cờ trong tay Vương Lâm, mới lập tức hiểu rõ, vì sao tên tiểu bối trước mặt lại có Thiên Kiếp Lực.

Tuy hắn không nhận ra lá cờ, nhưng liếc mắt cũng có thể nhìn thấy, đây là loại pháp bảo có thể làm vật dẫn cho Thiên Kiếp.Loại pháp bảo này, trong túi trữ vật của hắn cũng có vài cái.

Hắn biết rõ nó có thể khơi ra sức mạnh của Thiên Kiếp.

Lúc này nếu dây dưa vào tên tiểu bối kia, thì có thể hắn không chỉ hạ thấp tu vi, mà rất có khả năng, từ nay về sau sẽ không thể khôi phục tu vi được nữa.Khóe miệng Vương Lâm vẫn còn dính lại vài vệt máu.

Hắn nhìn chằm chằm vào nam tử tà dị.

Bây giờ chỉ cần tâm hắn khẽ động, thì đạo cấm chế cuối cùng sẽ rơi xuống Cấm Phiên.

Đến lúc đó thì cho dù pháp bảo bị hủy cũng sẽ hấp dẫn Thiên Kiếp, tất nhiên có thể dùng Cấm Phiên có chút thành tựu này để làm vật dẫn cho Thiên Kiếp đánh lên người tên kia.-Tại hạ đã trả lại túi trữ vật.

Thậm chí cũng chẳng động đến một cái gì.

Nhưng sao tiền bối lại lật lọng?Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi nói.

Thanh niên tà dị có chút trầm mặc, đột nhiên nói:-Tia chớp màu đỏ ngươi vừa sử dụng, là Cực cảnh sao?Giọng nói của hắn cũng không chắc chắn lắm.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọn sóng lớn.

Hắn nhìn đối phương, không nói gì.

Thanh niên tà dị nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:-Chắn chắn đúng rồi!

Vừa rồi ngươi dùng chính là Cực cảnh!Lúc này trong lòng hắn cũng có cảm giác vô cùng phức tạp, Vương Lâm gây cho hắn liên tiếp những nỗi khiếp sợ.

Trên tinh cầu vứt đi này, có Thiên Kiếp Chi Lực đã là chuyện khó tin.

Mà người này không chỉ có nó, còn có pháp bảo dẫn phát Thiên Kiếp, thậm chí lại còn xuất hiện Cực Cảnh.Tia chớp Cực cảnh, làm sát khí của hắn tiêu tán ngay lập tức.

Thanh niên tà dị hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.Vẻ mặt Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh, trầm mặc một lúc lâu, hắn nói:-Tiền bối nếu không còn chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ!Nói xong, hắn cẩn thận lui ra phía sau, nếu có bất cứ hành động nào, hắn sẽ dẫn phát Thiên Kiếp không chút do dự.

Thanh niên tà dị có chút do dự, nói:-Cực cảnh của ngươi…

Chẳng lẽ không muốn đột phá bình cảnh sao?Vương Lâm đứng khựng lại, nhìn về phía đối phương.

Thanh niên tà dị lại có chút do dự, sau đó thở dài, nói:-Mà thôi!

Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, Cực Cảnh là một loại sức mạnh cực đoan, nếu muốn đột phá sức mạnh này thì rất khó, cực kỳ khó!

Nhưng cũng không phải không có biện pháp!Vương Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn.Trong mắt thanh niên tà dị lộ ra vẻ tán thưởng.

Đột nhiên hai mắt lóe lên, ánh sáng năm màu từ từ bắn ra từ mắt hắn, trở thành một quả cầu năm màu, lơ lửng trong lòng bàn tay.Vương Lâm lúc này cảnh giác đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào quả cầu năm màu.Thanh niên tà dị nhìn xuống quả cầu năm màu, những ý nghĩ phức tạp cuồn cuộn trong lòng.

Hắn có chút trầm mặc, và chán nản nói:-Ngươi dùng thần thức kiểm tra thử xem!Vương Lâm hơi trầm ngâm, đảo thần thức qua, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, hắn cảm thấy do dự, nói:-Đây là…Hắn ở trong quả cầu năm màu nhìn thấy một tia Cực cảnh.

Phát hiện này, làm nội tâm hắn chấn động.Thanh niên tà dị hít thở thật sâu, chậm rãi nói:-Phát hiện được gì không?

Quả cầu năm màu này, ở tinh cầu quê hương ta, được gọi là Cực cảnh ngũ sắc.

Vốn nó cũng không phải của ta, mà của một người bạn tốt tặng ta trước khi chết.Vương Lâm hít mạnh vào một hơi, ánh mắt chớp động nhìn vào quả cầu ngũ sắc.

Thanh niên tà dị nắm chặt tay phải lại, quả cầu ngũ sắc biến mất.

Hắn nhìn qua Vương Lâm, nói:-Cực cảnh chia thành rất nhiều loại.

Cụ thể là có bao nhiêu thì không người nào biết được.

Nếu gom tất cả tu sĩ có Cực cảnh trong Liên Minh Tu Chân cũng không có nhiều.

Nên ta cũng không thể nhìn ra được thuộc tính Cực Cảnh của ngươi được.

Nhưng ta biết, dù loại Cực Cảnh nào, cũng có cực hạn của nó.

Một khi đến mức cực hạn, thì rất khó đột phá.Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:-Ta biết một phương pháp, có thể làm Cực Cảnh thần thức đột phá.

Đó là trong những tinh cầu tu chân…

Mỗi một tinh cầu của lục cấp Tu Chân Quốc, sau khi được phong tước, sẽ được mấy lão thủ lĩnh trong Liên Minh Tu Chân cùng nhau tế thiên.

Khi đó thiên uy tự động ngưng tụ mà tạo thành trấn quốc chi bảo của lục cấp Tu Chân Quốc.-Nếu tu sĩ nào nhận được bảo vật này, thì chắn chắn sẽ có được xác xuất phụ trợ để đột phá Cực Cảnh thần thức.Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi.

Trấn quốc chi bảo của lục cấp Tu Chân Quốc, rõ ràng là vật hắn không thể có được.Thanh niên tà dị nói xong, nhìn Vương Lâm thật kỹ, rồi vỗ vào túi trữ vật.

Từ bên trong lấy ra một la bàn màu đen to bằng lòng bàn tay.

Sau đó hắn đưa tay vỗ lên mặt trên, la bàn lập tức trở nên to lớn, lơ lửng giữa không trung.

Từ la bàn chiếu xuống những chùm sáng êm dịu.-Nếu sau này ngươi có thể giành được tu tinh chi tinh, có tư cách rời khỏi tinh cầu vứt đi này, thì tới Ngũ Hành tinh tìm ta.

Tên ta là Nạp Đa!Nói xong, người này bay lên không, chậm rãi biến mất trong la bàn.

Ngay sau đó, la bàn nhanh chóng xoay tròn.

Từ từ, một tia chớp lóe lên, một cái hắc động tối đen xuất hiện giữa không trung không một tiếng động.

Bên trong hắc động là một khoảng bầu trời lấp lánh, dày đặc sao, rất đẹp.La bàn chuyển động, bay vào trong cái lỗ đen.

Sau đó, nó nhanh chóng thu hẹp lại, rồi biến mất không một tiếng động.Đối với chuyện người này không truy cứu túi trữ vật, trong lòng Vương Lâm thầm kêu may mắn, bất kể là Cấm Phiên, hay sợi tơ Thiên Kiếp, đều là pháp bảo cuối cùng của hắn.

Đặc biệt là sợi tơ Thiên Kiếp, không phải chuyện bất đắc dĩ, hắn thật sự luyến tiếc không dám sử dụng.Hắn nhìn hắc động biến mất trên không trung, cảm thấy máu nóng trào dâng.

Thời thiếu niên, hắn mong muốn được bay lên trời cao.

Nhưng bây giờ, hắn muốn có tư cách di chuyển giữa các hành tinh.Vương Lâm hít thở sâu rồi xoay người rời khỏi.Tu tinh chi tinh của lục cấp tu chân quốc, rõ ràng không phải thứ mà hắn bây giờ có thể đoạt được.

Mặc kệ lời nói của thanh niên tà dị là thật hay giả, thì đây cũng là một manh mối.

Nếu như mình có thể lấy được nó, thì hắn cũng không ngại thử một lần.Nhưng việc hắn muốn làm bây giờ là làm thế nào để đạt đến Hóa Thần kỳ.Hóa Thần kỳ, chính là trạm kiểm soát để tam cấp Tu Chân Quốc lên tứ cấp, độ khó là rất lớn.

Phải biết rằng toàn bộ tinh cầu Chu Tước, số lượng tam cấp Tu Chân Quốc rất nhiều.

Nhưng tứ cấp Tu Chân Quốc, lại chỉ có không tới hai mươi cái.

Con số này có thể chứng minh, mức độ khó khăn khi tiến lên Hóa Thần kỳ.Muốn tu vi thăng cấp lên Hóa Thần, thì linh lực và hoàn cảnh của tam cấp Tu Chân Quốc, rõ ràng không thể thỏa mãn được yêu cầu.

Mục tiêu của Vương Lâm, là tìm một tứ cấp Tu Chân Quốc, để tiến lên Hóa Thần kỳ.Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra bản đồ ngọc giản.

Sau khi nhìn một lúc, thì để ý đến một cái tứ cấp Tu Chân Quốc của Liên Minh Ngũ Phái, có khoảng cách gần nơi đây nhất.Nửa tháng sau, biên giới của Liên Minh Ngũ Phái, đã xuất hiện trước mắt.

Ở khu vực biên giới, có một màn ánh sáng phòng ngự.

Đây là một trong những sự khác nhau của tứ cấp Tu Chân Quốc và tam cấp Tu Chân Quốc.

Màn sáng này có tác dụng ngăn cản bất cứ người nào ở bên ngoài đi vào.Vương Lâm đi lại sát bên màn ánh sáng, nhìn một lúc.

Sau đó tay phải khẽ động, đánh ra một đạo cấm chế tàn ảnh, đụng vào màn sáng.

Ngay lập tức, trên màn sáng rồi lập xuất hiện một lỗ hổng.Vương Lâm không chần chừ, chui vào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 249: Hoá phàm ( 248/2095)Sau khi Vương Lâm đi vào tứ cấp tu chân quốc.

Hắn không phi hành, mà giả làm người bình thường đi bộ trên đường.

Nhìn quang cảnh lạ lẫm ở bốn phía, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.Đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần, thì chẳng có thứ công pháp nào có tác dụng.

Đối với đan dược, thì trừ khi có thể lấy được lục phẩm trở lên, nếu không sẽ chẳng có bất kỳ tác dụng nào.Muốn đạt đến cảnh giới Hóa Thần, cần phải hiểu được thiên đạo, lĩnh hội được một loại ý cảnh thuộc về mình.

Đây cũng là phương pháp duy nhất.Vì hiểu được điều này, nên khi Vương Lâm đến tứ cấp Tu Chân Quốc, cũng không có suy nghĩ gia nhập vào bất kỳ môn phái nào.

Dù sao nếu không thể thật sự trở thành để tử quan trọng của môn phái, thì đối với mục đích tiến lên Hóa Thần, không có tác dụng lớn.Mà nếu muốn trở thành đệ tử hạch tâm môn phái, thì quá khó.

Vương Lâm không muốn lãng phí thời gian ở phương diện này.Căn cứ vào những hiểu biết của hắn đối với việc tu chân trong bốn trăm năm qua, và kinh nghiệm giao đấu với những tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Vương Lâm biết rõ, nếu muốn đột phá Nguyên Anh, quan trọng nhất phải hiểu được thiên đạo.Vương Lâm tự mình giết chóc, hai tay đẫm máu, trong lòng căn bản chẳng có nửa điểm liên quan đến cảm nhận thiên đạo.

Hắn có dự cảm, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì nếu muốn đột phá Nguyên Anh, sợ rằng cả đời này cũng chẳng có hy vọng.Trên thực tế thì tu vi bây giờ của Vương Lâm, cũng không thật sự là Nguyên Anh kỳ.

Bản tôn của hắn, vẫn bị vây vào trong bình cảnh.

Chẳng qua phân thân của hắn, thành công đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.Đi trên đường, thân thể của Vương Lâm từ từ có chuyển biến.

Bản tôn ẩn vào trong, rơi vào trạng thái ngủ say.

Mà phân thân lại dần lộ ra bên ngoài.Đối với Cực Cảnh, Vương Lâm đã hiểu rất rõ.

Hắn không muốn cưỡng ép Cực Cảnh đột phá, cũng không muốn ỷ lại vào nó.

Theo hắn thấy thì Cực Cảnh chẳng qua cũng chỉ là một kiện pháp bảo mà thôi.Bây giờ cấp bậc của pháp bảo không đủ, không thể gây ra nguy hiểm với tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Nếu muốn thăng cấp pháp bảo, thì phải có một cái thiên tài địa bảo hiếm có, ví dụ như trấn quốc chi bảo tu tinh chi tinh của lục cấp Tu Chân Quốc.Sau khi dứt khoát vứt bỏ Cực Cảnh, Vương Lâm chuẩn bị lấy trạng thái phân thân để bước lên con đường tu chân.

Nếu có một ngày phân thân đạt đến Anh Biến kỳ, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội chiếm được tu tinh chi tinh.

Đến lúc đó, dựa vào phương pháp của Nạp Đa, Cực Cảnh sẽ có cơ hội đột phá.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, loại bỏ Cực Cảnh ra khỏi đầu.

Hắn biết, chuyện quan trọng nhất của mình bây giờ là cảm ngộ được thiên đạo.

Mà nửa cuộc đời trước của hắn, thật sự giết chóc quá nhiều.

Nửa cuộc đời đó hoàn toàn tàn khuyết.

Nếu muốn thật sự cảm nhận thiên đạo, hắn nhất định phải làm lại từ đầu, trở thành một người phàm nhân.Nếu muốn Hóa Thần, trước tiên phải hóa phàm!Trong lúc vô tình, cõi lòng của Vương Lâm dần dần thay đổi.

Hắn mơ hồ hiểu ra.

Chỉ có điều nó lại giống như một tia chớp xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức Vương Lâm khó có thể nắm bắt ngay được.Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi lại bật cười.

Tu vi trong cơ thể tan ra như hoa tuyết dưới ánh nắng.

Cuối cùng cả người hắn nhìn qua giống như một người phàm nhân bình thường.Trong mắt Vương Lâm toát ra ánh sáng kỳ dị Hắn thuận tay bứt một lá cây ở ven đường, bỏ vào miệng, cảm nhận được vị chát bên trong, rồi dần dần đi về phương xa.Lãnh thổ của tứ cấp Tu Chân Quốc rất rộng, lớn hơn gấp mấy lần so với Triệu Quốc, nên tu sĩ cũng rất đông.

Cũng giống như vậy, số lượng phàm nhân cũng đạt đến một con số khổng lồ.Vương Lâm đi trên đường, nhìn thấy người thường qua lại, đều mang theo hành lý trên lưng.

Chỉ riêng hắn chẳng có gì, vì vậy bị người ta chú ý.Vương Lâm suy đi tính lại một lúc liền bẻ cành cây ở hai bên đường, tự tay đan thành một cái gùi, rồi đeo lên lưng.

Sau đó, hắn hái một đống lớn lá cây, ném vào trong.Đi trên đường vài canh giờ, hắn thấy rất nhiều võ giả bình thường, cưỡi ngựa, hò hét phóng qua.

Những người này cũng chẳng thèm để ý đến Vương Lâm đang đi trên đường.Mỗi lần có ngựa chạy qua, thì sẽ tạo ra một đám bụi đất.

Vương Lâm cũng không thèm để ý, phủi phủi bụi bặm ở trên người xuống, rồi tiếp tục cất bước.

Chẳng qua lần này hắn vừa đi được một đoạn không xa, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn:-Tránh đường!Cùng lúc này, một cơn cuồng phong từ phía sau đánh tới, Vương Lâm hơi nghiêng người, thấy một con tuấn mã đen bóng, gần như áp sát vào người hắn rồi phóng qua.

Ngay sau đó, lại có rất nhiều tuấn mã, ầm ầm phóng tới.Trong đám đó có một con sắp đâm vào Vương Lâm.

Đúng lúc này, tráng hán ngồi trên ngựa lập tức kéo cương.

Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dồn dập. con ngựa giơ cao hai chân trước, chạy lệch qua bên cạnh.Sau khi chạy lên trước vài bước, con ngựa mới ngừng lại, tráng hán kia trừng to mắt, vung roi ngựa trên tay, giống như muốn vụt vào đầu Vương Lâm, rồi hét lên:- Ngươi mù hay sao thế?.Vương Lâm nhướng mày.

Nhưng khi cái roi kia vung xuống, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh thúc ngựa chạy lên, vung tay nắm lấy roi ngựa, bất mãn nói:-Trương Tam!

Ngươi muốn thể hiện uy phong sao?Tráng hán kia hừ nhẹ, thu roi ngựa về, nhìn Vương Lâm một cái thật hung tợn, rồi giật cương ngựa, chạy đi.

Người đàn ông trung niên cũng chẳng thèm nhìn đối phương một cái, xoay người nhìn Vương Lâm, ôm quyền nói:-Tiểu ca!

Vừa rồi làm cậu hoảng sợ.

Ta có chuyện quan trọng, xin thứ lỗi!Vương Lâm lắc đầu nói:-Không sao!Nói xong, hắn lại phủi đất trên người xuống.

Trong mắt vị đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc.

Hắn thấy Vương Lâm cũng chỉ là một người bình thường, không có vết tích của người luyện võ.

Nhưng sự can đảm của người này, lại có chút hơn người.

Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Vương Lâm một lượt, cười nói:-Tại hạ là Lữ Hưng.

Con đường này chỉ có một phương hướng, là kinh thành.

Không biết tiểu ca đây muốn đi kinh thành làm gì?Nói xong hắn đưa mắt nhìn cái gùi sau lưng Vương Lâm, cảm thấy kỳ lạ nói:-Tiểu ca là thầy thuốc sao?

- Vương Lâm cũng không giải thích, mà gật đầu.Người đàn ông trung niên mỉm cười, lại ôm quyền, rồi xoay người lên ngựa.

Tay trái vỗ lên lưng ngựa, khiến nó hí lên một tiếng, không phải chạy về phía trước, mà phóng về phía sau.Vương Lâm ngoảnh lại nhìn, ở sau mười dặm, có một đội xe ngựa, đang chậm rãi tiến lên.Nửa canh giờ sau, đội ngũ xe ngựa kia mới xuất hiện phía sau Vương Lâm.

Bốn phía xe ngựa có cả trăm tên đại hán cỡi tuấn mã.

Đám người này hai mắt lấp lánh tinh quang, huyệt thái dương nhô cao, rõ ràng đều là cao thủ trong chốn võ lâm.Lữ Hưng đang ở bên một chiếc xe ngựa, thò đầu vào nói chuyện với người ngồi bên trong.Con đường cũng không rộng, nên sau khi nhìn thấy xe ngựa, Vương Lâm phải đứng lại ở ven đường.Khi đoàn xe ngựa đi qua bên cạnh Vương Lâm, có bốn đại hán đi đến giữ hắn đứng ở bên ngoài.

Lúc này Lữ Hưng mới quay đầu lại nhìn Vương Lâm.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, khẽ kéo cương, dừng lại.

Đợi Vương Lâm đi tới, hắn ôm quyền nói:-Tiểu ca!

Đối với chứng trúng gió độc, cậu có thuốc chữa không?Vẻ mặt Vương Lâm rất bình tĩnh.

Hắn biết đối phương tưởng mình làm nghề thầy thuốc.

Với bản tính của hắn, cũng không để ý đến những chuyện này.

Nhưng lòng hắn khẽ động, nếu muốn đột phá Nguyên Anh kỳ, phải cảm nhận thiên đạo, có lẽ đây là một cơ hội tốt để gia nhập vào thế giới phàm nhân.

Nghĩ vậy, Vương Lâm nói:-Có bệnh nhân sao?Người đàn ông trung niên hơi do dự, gật đầu nói:-Có một nha hoàn bị bệnh.

Nơi đây còn cách kinh thành bảy ngày đường, đại phu đi theo cũng đã bốc thuốc, nhưng không thuyên giảm.Vương Lâm nhìn đoàn xe ngựa, nói:-Để ta lên xem bệnh nhân.Lữ Hưng cười khổ nói:-Tiểu ca!

Trong người cậu có thuốc chữa không?

Nếu không có, thì khỏi cần xem cũng được.Đúng lúc này, trong xe ngựa truyền đến giọng của một ông già:-Lữ Hưng!

Cứ để hắn đến xem đi.

Người hành nghề y trong thiên hạ, cũng không chừng hắn có phương pháp.Lữ Hưng vội vàng vâng lệnh, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nói với Vương Lâm:-Tiểu ca!

Làm phiền rồi!Vương Lâm đi theo Lữ Hưng, đến bên cạnh xe ngựa.

Đúng lúc muốn leo lên, thì lão già trong xe lại ho khan một tiếng.

Lữ Hưng lập tức tiến lên ngăn cản, áy náy nói:-Tiểu ca, cứ như thế này mà xem, khỏi cần lên xe.Vương Lâm nhướng mày.

Hắn dùng thần thức đảo qua đã sớm biết được trong xe có ba người.

Ngoại trừ một ông già, thì có hai thiếu nữ.

Từ cách ăn mặc, thì rõ ràng là hai người chủ tớ.Người bị bệnh, căn bản không phải là nha hoàn, mà là người chủ.

Dưới thần thức của Vương Lâm, vị tiểu thư kia cũng không phải trúng gió độc.

Rõ ràng máu huyết trong người có một luồng khí màu xanh chứng tỏ nàng bị trúng một loại độc nào đó.-Đưa tay ra đây!

- Vương Lâm nói.Thiếu nữ trong xe hơi do dự, vươn cánh tay ngọc từ trong màn xe ra.

Vương Lâm nắm lấy cổ tay một lúc.

Lát sau, hắn lấy trừ trong gùi ở sau lưng ra một nhành cây, linh lực trong cơ thể khẽ động, xoay chuyển một vòng ở trên rồi rút vào lại cơ thể.

Đưa cành cây cho Lữ Hưng, Vương Lâm nói:-Dùng để uống, ngày mai sẽ khỏi!Lữ Hưng cảm thấy quái lạ nhìn cành cây trong tay, rõ ràng đây chỉ là một cành cây hết sức bình thường.

Hắn cười khổ, thầm nghĩ mình nhìn lầm người.

Người này cũng không phải thầy thuốc gì cả, rõ ràng chỉ là một tên điên mà thôi.Nếu không cũng chẳng cần người đưa lá cây làm thuốc.

Cái này thật sự là thuốc, thì hai bên đường đầy lá cây tha hồ hái một bó to.Hắn đang muốn thuận tay ném cành cây xuống, lúc này đột nhiên rèm xe ngựa được vén lên.

Một lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn, vươn người đoạt lấy cành cây trong tay Lữ Hưng, cẩn thận nhìn một hồi lâu, vẻ mặt biến đổi, thất thanh nói:- Bách niên thụ diệp!Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, đầy vẻ khó tin, vội vàng cung kính nói:-Không biết dùng để ăn, thì có gì kiêng kỵ không?Vương Lâm như cười như không nói:-Ăn sống là được.Lão già vội vàng gật đầu, sau khi đánh ánh mắt về phía Lữ Hưng, mới kính cẩn lui vào trong xe.Lữ Hưng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm, cười khổ nói:-Tiểu ca!

Cậu cũng muốn đi kinh thành.

Hay là cùng đi với chúng tôi được không?Vương Lâm mỉm cười, nói:-Ta muốn một con ngựa!Lữ Hưng nghe vậy thì lập tức hét lớn:-Tôn Lão Nhị, đem ngựa của ngươi lại đây!Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi ở bên cạnh, vẻ mặt khổ sở, quay ngựa lại, rồi nắm cương chạy đến.

Sau khi nói vài câu, lại xoay người bỏ đi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 250: Ngưng sát ( 249/2095)Vương Lâm nhìn con ngựa thấy nó rất đẹp, hai mắt như có linh tính.

Hắn đưa tay vuốt ve, con ngựa liền lim dim đôi mắt cảm giác rất thích thú.Cảnh tượng trước mặt khiến cho Lữ Hưng phải sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy con ngựa có vẻ mặt như thế.

Tay trái Vương Lâm đặt lên lưng nó rồi nhảy lên.Lữ Hưng vội vàng bám theo phía sau, vừa nói chuyện với Vương Lâm vừa đưa mắt nhìn về xe ngựa.Vương Lâm cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt bình thản nhìn ra bốn phía.

Một cái cảm giác chưa hề có chợt xuất hiện trong lòng.

Vào lúc này, linh lực trong cơ thể hắn tự động lưu chuyển.

Linh lực giống như bị một thứ gì đó ở bên ngoài kích khích trở nên cuồn cuộn.Lúc này nếu tu sĩ có đại thần thông ở đây chắc chắn sẽ phải khiếp sợ.

Bởi lúc này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có một làn hơi thở màu đỏ.

Hơi thở dày đặc nhưng không hề tản ra, cứ ngưng tụ xung quanh cơ thể Vương Lâm rất lâu không tiêu tán.Cái làn sương mù màu đỏ đó, chẳng cần phải nói con người mà cho dù là phần lớn tu sĩ cũng không thể nào nhìn thấy.

Nó chính là sát khí của Vương Lâm sinh ra trong bốn trăm năm qua, sau khi đã giết không biết bao nhiêu người mà tích tụ lại thành lệ khí.

Cuối cùng khi số lượng người bị chết trong tay hắn càng ngày càng nhiều liền hóa một thứ sát khí khiến bất cứ một vị tu sĩ nào cũng phải kinh hãi.Thứ sát khí này một khi có thể sử dụng được nó thì không cần phải chiến cũng có thể khuất phục được người, chẳng khác gì pháp bảo.

Thậm chí trong lúc luyện chế pháp bảo có thể trộn thêm một chút, chắc chắn uy lực của pháp bảo cũng phải tăng lên.Một cơn gió nhẹ thổi tới quanh người Vương Lâm.

Hắn không tự chủ được hít một hơi thật sâu, hai mắt liền trở nên sáng ngời.

Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng linh lực trong cơ thể như đang có một sự biến hóa vi diệu.

Sự biến hóa diễn ra hết sức nhỏ bé, nhưng lại ẩn chưa một thứ lực lượng thần kỳ.Lúc này, sát khí màu đỏ quanh thân thể Vương Lâm có một bộ phận nhỏ chợt bay ra, hóa thành một tia khí màu hồng, chui vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hợp với linh lực của hắn.Dần dần, trên quãng đường đội xe từ từ di chuyển, linh lực bốn phía càng lúc càng nhiều.

Dưới bầu không khí tràn ngập linh lực, tất cả các con ngựa cùng hí lên liên tục.Thậm chí ngay cả cặp mắt của những người luyện võ cũng trở nên sáng ngời.

Bọn họ không biết vì sao nhưng trong cơ thể lại có một luồng chân khí chợt dâng lên.

Nó lưu chuyển bên trong khiến cho mỗi người cảm thấy hết sức thoải mái.Một lúc sau, linh lực trong cơ thể Vương Lâm từ từ trở lại bình thường.

Linh khí bốn phía chầm chậm biến mất.

Những người bình thường tu luyện võ thuật đều tỉnh lại, ánh mắt có phần khó hiểu, nhỏ giọng nói chuyện với nhau về cái cảm giác khó tin vừa rồi.Đoàn xe vẫn tiếp tục đi cho đến khi màn đêm phủ xuống.

Lúc này, đoàn xe được xếp thành một vòng tròn, trú chân trên quan đạo.

Một số nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, nhanh chóng chuẩn bị một ít thực vật để nấu ăn.

Thi thoảng, một vài đôi mắt đẹp lại liếc nhìn về phía Vương Lâm, cười duyên một cái.Thực ra cũng chẳng thể trách được đám con gái đó không kiềm chế được phải liếc mắt nhìn Vương Lâm.

Lúc này, trong mắt các nàng, Vương Lâm tỏa ra một thứ mị lực không thể tả được.

Tuy tướng mạo của hắn bình thường, nhưng toàn thân lại có một sự phóng khoáng.Vương Lâm dựa người vào một gốc cây đại thụ, đưa mắt nhìn ngắm bầu trời.

Tâm trạng hắn suốt bốn trăm năm qua chưa có một giây phút nào được bình thản.

Những ánh sao đêm tỏa một chút ánh sáng xuống mặt đất.

Nhưng Vương Lâm biết rằng thực tế mỗi một ngôi sao trên trời lại chính là một cái tinh cầu.Hắn có được sự hiểu biết đó chính là nhờ ký ức của Cổ thần.

Trong trí nhớ của hắn thì vào năm đó, Đồ Ti khi chưa thể xuyên giữa sao trời, cũng thường xuyên nhìn lên bầu trời như thế này.Tâm trạng bình thản khiến cho linh khí xung quanh lại từ từ tụ tập.

Nhưng lúc này, Vương Lâm cũng chẳng chú ý tới linh khí bởi đây là lần đầu tiên, hắn có thể cảm giác được lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể.Cái thứ màu đỏ đó sau khi tâm tình của hắn bình tĩnh liền tiêu tán một chút.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc liền biết rằng nếu tâm trạng cứ được bình thản như thế này thì chắc chắn năm sau, lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể hắn sẽ biến mất toàn bộ.Đối với cái thứ màu đỏ này, trước đó Vương Lâm đã cảm ứng được.

Nhưng thực tế tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên.

Hắn biết cái này là do bản thân giết chóc trong bốn trăm năm qua mà tạo thành.

Tuy nói nếu cái thứ này tiêu tán, đối với Hóa Thần kỳ có lẽ sẽ có được trợ giúp nhất định.

Nhưng Vương Lâm lại cảm giác có một chút nuối tiếc.Hắn suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý nghĩ.

Lớp khí màu đỏ ngoài thân thể chợt bắt đầu dao động, từ từ ngưng tụ.

Nhưng sau khi chúng ngưng tụ được một phần mười, cho dù có làm như thế nào cũng không thể ngưng tụ được tiếp.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, đang định thủ tiếp thì nét mặt chợt có sự thay đổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám nữ quyến chỉ thấy một cô gái chạc đôi mươi đang cầm trong tay tảng thịt hun khói cùng với bầu rượu đi về phía hắn.Một mùi thơm thoang thoảng lan tới mũi hắn.

Thoáng cái, cô gái đã tới trước mặt.

Sau khi đặt rượu thịt sang một bên, nàng tò mò nhìn Vương Lâm rồi cười, nói:- Cám ơn ngươi.Nàng đúng là nha hoàn ngồi cùng xe ngựa với vị tiểu thư lúc ban ngày.

Vương Lâm mỉm cười, cầm lấy bầu rượu.

Sau khi dụng thần thức xem xét rồi đưa lên miệng uống một ngụm.Một cảm giác cay, nóng nhất thời từ trong bụng Vương Lâm bốc lên.

Bốn trăm năm qua, Vương Lâm có mấy lần uống rượu.

Hắn nhớ rất rõ năm đó, khi mình chưa tu tiên, chỉ có Tứ thúc của phụ thân hắn là mới có thể lấy rượu ra uống.

Mỗi lần như vậy, Vương Lâm đều len lén uống trộm một hai ngụm.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hồng lên, nhìn phụ thân và tứ thúc mà cười khúc khích.Mang theo nỗi buồn bã trong lòng, Vương Lâm lại uống thêm một hớp nữa.Cô gái mở cái miệng nhỏ nhắn đang định nói gì đó thì đúng vào lúc này, cách đó một khoảng không xa, có tiếng người gọi nàng.

Cô gái lên tiếng trả lời, sau đó đôi mắt to xinh xắn khẽ liếc Vương Lâm một cái rồi xoay người cất bước.Với tu vi của Vương Lâm, đã đạt tới cảnh giới Ích Cốc thì thực vật của người bình thường đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì hấp dẫn.

Vì vậy mà chỗ thịt hun khói vẫn còn nguyên, hắn chẳng hề đụng tới.

Chỉ có bầu rượu là lôi cuốn tâm trạng của hắn nên chỉ một lúc là hết.Ban đêm, đám hộ vệ đốt lên một đống lửa rồi ngồi nói chuyện.

Tiếng cười nói của bọn họ vọng vào tai, khiến cho Vương Lâm phải mỉm cười.Có một số hán tử sau khi uống chút rượu thì can đảm cũng tăng lên liền chạy tới tìm một vài cô gái mà tâm sự(cái này là nói chuyện chứ không phải là tâm sự cái kiểu kia đâu nhá).Chứng kiến cảnh sinh hoạt của mọi người, Vương Lâm bất chợt lại nhớ tới Lý Mộ Uyển.Lúc này, Lữ Hưng cầm hai bầu rượu đi tới cạnh Vương Lâm.

Sau khi đưa cho hắn một bầu liền ngồi xuống, cười nói:- Tiểu ca!

Lá thuốc của ngươi quả là thần kỳ.

Tiểu thư nhà ta đã tốt hơn nhiều rồi.

Nào!

Ta kính ngươi một chét.Vừa nói, hắn nghiêng bầu rượu rót ra một chén.

Nhưng ngay lúc đó, Vương Lâm chẳng cần đến chén mà nâng bầu rượu uống một hớp lớn.

Hắn thấy vậy liền sửng sốt, sau đó cười ha hả đặt chén rượu xuống cũng làm như Vương Lâm mà uống một hớp lớn.- Lúc trước ngươi nói nha hoàn bị bệnh sao bây giờ lại đổi thành tiểu thư?

- Vương Lâm cười cười nhìn hán tử trước mặt mình.Lữ Hưng đỏ mặt, xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi, nói:- Tiểu ca!

Việc này là ta sai.

Thôi!

Để tới kinh thành, nếu ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối thì tới các cửa hàng của Thiên Nam tìm ta.

Chỉ cần là chuyện Lữ mỗ có thể làm thì không có gì phải lo lắng.Vương Lâm liền mỉm cười, không nói.

Hắn từ từ thưởng thức bầu rượu.

Lữ Hưng nhìn cái bầu rượu rỗn trên mặt đất rồi lại nhìn bầu rượu trên tay Vương Lâm cũng chỉ còn có một ít mà cười nói:- Tiểu ca!

Tửu lượng của ngươi tốt đấy.

Ban đêm ngồi không cũng chán.

Ngươi đi với ta, tới gặp mấy vị huynh đệ nói chuyện có được không?Tiềm thức của Vương Lâm đang định cự tuyệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền mỉm cười mà gật đầu.Sau khi đi với Lữ Hưng tới bên đống lửa, thì thấy có vài hán tử đang ngồi quanh, nói chuyện với nhau về một số sự việc hứng thú mà mình đã gặp.

Lữ Hưng tiến tới, đá một người đang ngồi, cười mắng:- Vương lão ngũ!

Tiểu cô nương đó ta đã nghe ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi.

Được rồi!

Lần này trở về, ta sẽ đi xem một chút xem ngươi có thổi phồng lên không.Người đó cũng quay sang cười nói:- Được rồi!

Dù sao thì ngươi làm việc cũng nhanh.

Chờ ngươi làm xong rồi đến cũng được.Dứt lời, hán tử ngồi quanh đều cười to.

Lữ Hưng cười mắng vài câu rồi ngồi xuống.

Vương Lâm tùy ý ngồi xuống một chỗ, nhìn những người trước mặt mà trong lòng thêm cảm khái.

Những người này tuy cuộc sống ngắn ngủi...thậm chí hắn chỉ cần thổi một hơi là có thể giết chết được hết bọn họ.

Nhưng bọn họ lại có một cuộc sống thoải mái mà hắn không thể có.Suốt đêm, Vương Lâm uống không ít rượu.

Tuy hắn nói không nhiều lắm, nhưng ngồi với mọi người cũng khiến cho hắn dần trở nên vui vẻ.

Sau đó cũng có một số cô gái gan lớn tới tham dự.

Trong đó cũng có cả cô gái đã mang rượu thịt tới cho Vương Lâm.

Chỉ có điều nàng ngồi bên cạnh Vương Lâm chăm chú nhìn hắn.

Dưới ánh lửa bập bùng, chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 251-280


Tiên Nghịch » Chương 251: Quy ẩn (1 + 2) ( 250/2095)Mãi cho tới gần sáng, đám người mới nằm xuống mà ngủ.

Còn đám con gái thì quay vào trong xe ngựa.Ngoại trừ một số người phụ trách thủ vệ, cả đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh.

Tuy đống lửa thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nổ tanh tách, nhưng nhưng âm thanh đó chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người.

Ngược lại nó như có tác dụng thần kỳ khiến cho giấc ngủ của mọi người lại càng thêm ngọt ngào.Vương Lâm đứng lên, tới ngồi bên một gốc đại thụ cách đó không xa.

Trong lòng hắn hoàn toàn bình thản.

Khoảng khắc vừa rồi khiến cho hắn quên mất mình là người tu tiên, giống như một người bình thường.Sau khi ngồi xuống, hắn cảm giác bản thân, đột nhiên cảm thấy sợ hãi và vui mừng.

Tu vi của hắn chẳng biết từ lúc nào đã đột phá Nguyên Anh sơ kỳ mà đạt tới trung kỳ.

Tuy trước đó hắn đã đạt tới đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.Chỉ có điều, lớp sương mù màu đỏ bên ngoài thân thể hắn lại tiêu tán thêm một ít.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Hắn có cảm giác nếu một ngày nào đó, thứ màu đỏ đó biến mất thì hắn sẽ phải hối hận.

Vì vậy mà tinh thần của hắn lại hết sức tập trung, bắt đầu ngưng tụ.Thời gian Vương Lâm ngưng tụ làn khí đỏ chầm chậm trôi đi.

Ban đêm, ngoại trừ một số tiếng muỗi bay vù vù cũng chỉ còn có tiếng ngáy của một số hán tử đang ngủ say.Từ từ, nơi chân trời bắt đầu xuất hiện những tia nắng đầu tiên.

Ánh sáng chầm chậm xua đi màn đêm đen tối.Vương Lâm mở hai mắt, quay mặt về phía đông hít một hơi thật sâu.

Nhất thời, hai luồng khí màu tím mà người thường không thể nhìn thấy, được hắn hít vào trong mũi.

Sau khi chạy trong cơ thể một vòng, rồi lại phun ra.Được vài vòng như thế, Vương Lâm có thể cảm giác được một cách rõ ràng toàn thân có cảm giác như có thể nhẹ nhàng bay lên không trung.Cái cảm giác này, trong suốt bốn trăm năm qua chưa bao giờ Vương Lâm có được.

Hiển nhiên, điều đó chỉ có khi nào tâm trạng có được một sự bình thản nhất định mới có thể cảm nhận được nó mà thôi.Qua một đêm, lớp khí đỏ bên ngoài cơ thể Vương Lâm đã mất đi một phần mười.

Vương Lâm cũng chẳng hề nóng nảy.

Hắn biết để có thể ngưng tụ được toàn bộ lớp khí màu đỏ đó không phải chuyện trong một thời gian ngắn có thể làm được.

Có thể nói cái chuyện này mất nhiều thời gian và hơi nhàm chán.Sáng sớm, mọi người trong đoàn xe đều tỉnh dậy.

Sau khi rửa ráy mặt mũi, vị lang trung đi theo đoàn xe mới từ trên xe ngựa bước xuống.

Sau khi hít một hơi thật sâu, lão liền đứng ở chỗ đất trống bắt đầu hoạt động chân tay.

Từ từ, lão liền thực hiện một loạt các loại động tác.Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, trong lòng có phần kinh ngạc.

Người này thực hiện những động tác đó tuy không có lực công kích nhưng cũng có tác dụng cường thân.Một lúc sau, lão liền thu tay, thở một hơi dài.

Sau đó, hơi do dự một chút, lão liền đi về phía Vương Lâm.

Khi tới gần, lão nhân cười nói:- Tiểu ca!

Đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?Vương Lâm gật đầu nhưng cũng không mở miệng.Lão nhân do dự một chút rồi lại hỏi:- Tiểu ca!

Cái lá cây trăm năm kia không biết là tìm được ở đâu?

- Nói xong, ánh mắt lão có nét cầu khẩn.- Nhặt ven đường.

- Vương Lâm nói.Nhất thời, lão nhân khựng người lại, ngập ngừng một lúc đành cười khổ:- Tiểu ca...thật là may mắn.Sau khi nói thêm vài câu với Vương Lâm, cho dù lão có bóng gió thế nào cũng không thể tìm được tin tức từ miệng hắn.

Lão nhân thầm than một tiếng rồi xoay người rời đi.Nếu thực sự mà nói thì tuổi của Vương Lâm còn hơn cả lão tổ tông của lão nhân.

Vì thế mà lão nhân nói bóng nói gió với những người trẻ tuổi mới ra ngoài thì còn có tác dụng.

Chứ với Vương Lâm thì chẳng hề có chút ảnh hưởng.Đi theo đoàn xe, Vương Lâm từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình mà hòa nhập với mọi người.

Thoáng cái đã qua mấy ngày.

Trong mấy ngày kia, tiểu nha hoàn thường xuyên đến tìm Vương Lâm nói chuyện.

Mỗi lần như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng.Nhìn ánh mắt của tiểu nha hoàn, trong lòng Vương Lâm cười khổ.

Ánh mắt đó hắn vẫn thấy khi Lý Mộ Uyển nhìn mình, vì vậy mà trong lòng hiểu rõ.Chỉ có điều, Vương Lâm tự vấn bản thân thì tuổi của hắn còn hơn cả lão tổ tông của nàng.

Vì vậy mà trong lòng luôn có cảm giác quái dị.Cho tới hôm nay, kinh thành đã hiện lên trước mặt.Kinh thành ở Tứ cấp tu chân quốc trong mắt người bình thường thì hết sức hoa lệ.

Tuy vậy trong mắt Vương Lâm nó lại hết sức bình thường, chẳng có bất cứ một thứ gì đặc biệt.

Nếu không phải trên cao có một dòng xoáy linh khí thì Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý.Thần thức của Vương Lâm đảo qua, toàn bộ ngôi thành lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Trong toàn bộ ngôi thành có tất cả chín dòng linh khí.

Còn chúng xuất phát từ đâu thì cũng không phải là tu sĩ mà từ chín cây cột đá mà đen.

Theo kích thước to nhỏ của cây cột mà linh lực phát ra mạnh yếu khác nhau.Trong đó, ngoại trừ một cây cột khổng lồ ra, tám cây cột còn lại chỉ khoảng chừng mười người ôm.

Nhưng cây cột còn lại thì kích thước của nó phải trăm người ôm mới xuể.Trong phạm vi của chín cây cột đều có người ngồi.

Hơn nữa, bao phủ bên ngoài cây cột còn có một tầng trận pháp, ngăn cản thần thức dò xét.

Chỉ có điều mấy cái trận pháp đó đối với Vương Lâm mà nói thì chỉ được hình thức.Hắn liếc mắt một cái thì thấy những người ngồi trong đó đều là tu sĩ.

Tu vi cao nhất thì đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Mà thấp nhất thì cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.Vương Lâm cảm thấy hứng thú đối với cái kiến trúc kỳ lạ trước mắt.

Sau khi đoàn xe tiến vào trong thành, Lữ Hưng thấy Vương Lâm cứ nhìn về phía chín cây cột liền thấp giọng nói:- Vương lão đệ!

Không nên nhìn chằm chằm như thế.

Nếu bị người khác phát hiện sẽ rất rắc rối.Vương Lâm sờ sờ bờm ngựa, nghi hoặc hỏi:- Lữ huynh!

Cây cột đen này là cái gì?Ánh mắt Lữ Hưng có phần hâm mộ, thấp giọng nói:- Đó là tiên mộc.

Nơi đây là kinh đô của chúng ta, được tiên nhân che chở.

Gần đây mới có tiên dụ rơi xuống.

Hoàng thượng liền triệu tập toàn bộ công tượng trong cả nước, căn cứ theo yêu cầu của tiên dụ mà tạo nên chín cây tiên mộc này.- Tiên mộc....

- Nét mặt Vương Lâm có chút quái dị.- Bên trong tiên mộc là nơi tiên nhân dừng chân.

Khi cha ta còn trẻ đã từng tận mắt nhìn thấy từ bên trong có tiên nhân bay ra.

- Giọng nói của Lữ Hưng có một chút tự hào, như chính mình đã được nhìn thấy.Nếu lúc này, hắn mà biết rằng Vương Lâm vẫn đi cùng còn mạnh hơn cái người mà phụ thân đã thấy gấp trăm ngàn lần thì không biết sẽ có cảm giác như thế nào?

Phải biết rằng vị tu sĩ mà phụ thân hắn gặp qua, cho dù nhìn thấy Vương Lâm cũng phải cũng kính kêu một tiếng tiền bối.Vương Lâm thu mắt lại, cười cười, không nói gì.Sau khi đi vào trong thành, Vương Lâm cáo từ với đám người Lữ Hưng.

Tuy Lữ Hưng quen biết Vương Lâm không lâu, nhưng lại có cảm giác hết sức thân mật.

Hắn vỗ ngực cam đoan với Vương Lâm nếu có gì rắc rối cứ tới tìm mình là được.Còn mấy ngày qua đối ẩm, hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục với khả năng uống rượu của đối phương.

Vì thế mà Lữ Hưng cứ dặn đi dặn lại nếu có người khi dễ thì cứ đến tìm lão.Cuối cùng thì vị lang trung cũng từ trên xe đi xuống.

Đi bên cạnh lão là một người con gái đeo chiếc khăn che mặt màu trắng.

Bên cạnh nàng là tiểu nha hoàn xinh xắn.Thấy Vương Lâm phải đi, ánh mắt nha hoàn có một chút buồn bã.Vị lang trung tiến lên nói chuyện với Vương Lâm vài câu.

Sau đó người con gái đeo khăn che mặt hạ thấp người thi lễ với Vương Lâm rồi xoay người đi lên xe.Còn tiểu nha hoàn, sau khi nói chuyện với người con gái đó mấy câu liền cầm một túi tiền bằng tơ tằm bước tới gần Vương Lâm.

Nàng đưa túi tiền cho Vương Lâm, nhẹ nhàng nói:- Tiểu thư để ta cảm ơn ngươi.

Trong này có mười lượng vàng để ngươi sử dụng.Vương Lâm cũng không từ chối.

Đây là thứ để giao dịch trong nhân gian.

Ngoại trừ bốn trăm năm trước hắn có cầm, cho tới tận bây giờ mới thấy lại.Vương Lâm ôm quyền, xoay người mà đi.

Cho tới khi hắn đã đi rất xa, nha đầu liền thở dài, xoay người đi vào xe ngựa.

Đoàn xe tiếp tục đi qua cầu tiến vào thành Nam.Cầm mười lượng vàng trong tay, Vương Lâm chầm chậm đi trong kinh đô.

Đúng là nơi dưới chân thiên tử có khác.

Người đi đường rất động, trên mỗi ngã tư lại có vô số cửa hàng, buôn bán đủ mọi loại đồ vật.Được một lúc, một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

Sau khi dạo quanh một vòng, hắn vẫn không thể nhìn thấy một vị tu sĩ nào có tu vi dưới tầng thứ mười hai, mười ba Ngưng Khí kỳ.

Hiện tượng thế này, Vương Lâm gần như chưa hề gặp ở các quốc gia khác.Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liếc mắt về phía chín cây cột đen, trong lòng thầm đoán, đáp án chính là ở đây.Mãi cho tới quá giờ ngọ, Vương Lâm vẫn nhàn nhã đi lại trên đường.

Trong các của hàng tại kinh đô có một số đồ vật không phải phục vụ cho con người mà là để dành cho tu sĩ.Chỉ có điều bên ngoài những cửa hàng đó có một tầng cấm chế khiến cho người bình thường không thể vào được.Người kinh đô hiển nhiên là cũng biết những chuyện này, vì vậy mà gần như chẳng có ai đi vào những nơi như vậy.Vương Lâm cứ thế thong thả mà đi.

Sau khi vào trong một cửa hàng xem xét rồi đi ra, bất chợt cách đó không xa có những tiếng ồn ào.

Chỉ thấy một người toàn thân lôi thôi bị một đại hán đấm thẳng vào ngực.Lão nhân liền kêu lên những tiếng thảm thiết.

Thanh âm của lão có phần thê lương.

Đồng thời, từng ngụm máu tươi từ miệng lão cứ thế phun ra, giống như tuân theo một thứ tiết tấu nhất định.

Cứ mỗi khi đại hán đánh một quyền, lão lại phun ra một ngụm máu tươi.Đại hán đánh vài quyền liền đứng thẳng dậy, mắng:- Lão già kia!

Ngươi tránh xa cửa hàng lão tử ra.

Nếu ta còn thấy ngươi lần nào sẽ đánh lần đó.

Không ngờ lớn tuổi như thế này rồi mà ngươi còn hạ lưu như vậy.

- Đại hán mắng xong liền nhổ một bãi nước bọt.Lúc này, đứng cạnh Vương Lâm là một người trung niên.

Hắn đang lắc đầu thở dài, nói:- Ôi!

Cái lão già này gần như ngày nào cũng bị đánh.

Cố tình xem nữ quyến nhà người ta thay đồ để bị đánh như vậy có đáng không?Vương Lâm nghe thấy vậy ngẩn người, liếc mắt nhìn lão nhân một cái rồi xoay người bỏ đi.Nhưng hắn đi chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại.

Chỉ thấy lão nhân kia vừa lau máu tươi trên miệng vừa dương dương tự đắc đi về phía mình.Vương Lâm khẽ lách sang một bên, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.Lão nhân kia đi qua bên cạnh Vương Lâm, chợt xoay người.

Ánh mắt lão có chút kinh ngạc nhìn Vương Lâm một cái, nói:- Tiểu huynh đệ!

Ta thấy ngươi thiên đỉnh đầy đủ, tử quang nhập thể, chắc chắn không phải là người bình thường có đúng không?Vương Lâm nhướng mày.

Với thần thức của hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra lão nhân này chỉ là một người bình thường, không hề có một chút tu vi.

Thậm chí trong cơ thể lão còn có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là thường xuyên bị đánh.Vương Lâm chẳng hề có hứng thú đối với lão nên xoay người rời đi.

Nếu lão vẫn cứ tiếp tục đi theo thì Vương Lâm cũng chẳng ngại mà tiễn lão đi tiếp thêm một đoạn đường nữa.Ánh mắt lão nhân có một chút đáng tiếc nhìn Vương Lâm, lắc đầu nói:- Nếu không có người nào chỉ điểm thì sợ rằng cuộc đời này không thể nào Hóa Thần được.

Ôi!Vương Lâm chợt khựng lại.

Hơi thở trên người hắn từ từ tỏa ra.

Hắn chẫm rãi xoay người lãi, nhìn lão nhân chằm chằm, lạnh lẽo nói:- Ngươi là ai?Lão nhân đối mặt với hơi thở của Vương Lâm cũng vẫn thản nhiên.

Hai tay lão chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, nói:- Lão phu là ai ngươi cũng không cần biết.

Nhưng lão phu lại biết làm thế nào để ngươi có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần.Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp.

Lão già này có thế nào thì cũng chỉ là một con người mà thôi, nhưng tại sao chỉ nhìn qua đã có thể biết được tu vi của mình?

Chuyện thế này chỉ có một giải thích đó là tu vi của người đó đã vượt qua Hóa Thần kỳ vì vậy mới khiến cho Vương Lâm không thể nhận ra.- Ta phải làm thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thần?

- Vương Lâm nhướng mày nói.Lão đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:- Lão già này đang đói bụng, nên không thể nghĩ ra cái gì cả.

Ta biết có một cái tửu lâu ở gần đây.

Chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói chuyện có được không?

- Nói xong, lão liếm liếm môi, trong bụng phát ra những tiếng ùng ục.Phúc Thuận tửu lâu là một trong những tửu lâu xa xỉ nhất của kinh đô.

Lão nhân ngẩng đầu, ưỡn ngực nhấc chân bước vào.Đại sảnh dành cho mọi người ăn uống hiển nhiên là không thể lọt vào mắt lão.

Sau khi tiến vào, lão liền đi thẳng vào một phòng riêng.

Chủ quán và tiểu nhị đứng một bên nhìn lão nhân xuất hiện mà ngẩn người.

Sau đó cả hai liếc mắt nhìn Vương Lâm đi sau lão rồi bước tới đón tiếp.Vương Lâm cau mày.

Chung quy hắn cảm giác thấy có điều gì đó không hợp lý.Rõ ràng là lão nhân hoàn toàn biết rõ cái tửu lâu vì vậy mà gọi toàn những món thức ăn mà Vương Lâm chưa bao giờ nghe thấy.

Sau khi thức ăn bày kín cả cái bàn, lão già giống như nhiều ngày chưa được ăn, lập tức vồ lấy mà ăn như rồng cuốn.Vương Lâm chẳng nói chẳng rằng ngồi đó uống rượu.

Ánh mắt hắn nhìn lão già càng lúc càng lạnh.- Nói đi!

Tại hạ xin rửa tai để nghe.

- Đợi lão già ăn một lúc, Vương Lâm lạnh lùng nói.Lão đầu cầm lấy một cái cẳng tiếp tục gặm.

Miệng lão dính đầy mỡ, nói:- Việc đâu còn có đó.

Ngươi cứ chờ ta ăn xong cái này đã.Lão già vừa nói vừa gặm.

Thoáng một cái đã hết cả cái cẳng.

Sau khi cảm thấy no nê, hai tay lão xoa xoa vào nhau mà nói:- Hóa Thần kỳ!

Muốn hiểu được thiên đạo thì ta xem ngươi cũng có thể lĩnh ngộ.

Muốn đạt tới Hóa Thần cần phải sinh ra được ý cảnh.

Ngươi có hiểu được ý cảnh hay không?

Tiểu tử!

Ngươi cứ thể ngộ một chút.

Khi ngươi cảm nhận được ý cảnh thì khoảng cách đến Hóa Thần cũng không còn xa nữa.

Chuyện này...ta đi nhà xí một chút rồi trở lại nói tiếp với ngươi.

- Lão đầu đột nhiên sờ bụng vội vàng đứng dậy.Dường như sợ Vương Lâm không cho ra ngoài, lúc lão đứng dậy liền rặn ra một tiếng.

Nhất thời một mùi thối bay khắp phòng.

Sau đó, lão già cảm thấy xấu hổ mà đi ra.Vương Lâm vung tay lên, một luồng gió chợt xuất hiện xua tan mùi thối đang nồng nặc trong phòng.

Trong lúc đó, thần thức của hắn vẫn theo sát lão già.

Một loạt biểu hiện của lão già thể hiện một sự thấu triệt hoàn toàn.

Những lời nói của lão về cảnh giới Hóa Thần đã chứng tỏ điều đó.

Chuyện như vậy người bình thường cơ bản là không thể biết được.Trong lòng đang suy nghĩ, chợt trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.

Hắn lập tức đứng phắt dậy.

Thần thức của hắn đã thấy lão già đi ra khỏi cửa sau của tửu điếm.

Sau đó, lão co cẳng chạy luôn vào trong đám dông.Thân thể Vương Lâm chợt lóe lên, biến mất khỏi tửu lâu.

Sau khi xuất hiện, hắn đã đứng ở bên ngoài, hai mắt lạnh như băng, từ từ theo sát lão già.Chỉ thấy lão nhân không biết thay đổi quần áo từ lúc nào, cầm cái tăm đang xỉa răng.

Lão móc một miếng thịt từ kẽ răng ra ngắm nghía rồi lại nhét vào miệng.Đang đi trên đường, lão chợt dừng lại, nhìn về phía một người trung niên mặc áo tím cách đó một đoạn.

Hai mắt lão sáng lên, mỉm cười nhanh chóng đi tới.Người trung niên cau mày, liếc mắt nhìn lão già một cái rồi không để ý nữa.

Lúc này, lão già chợt mở miệng nói:- Tiểu huynh đệ!

Ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể.

Chắc chắn không phải là người bình thường.Trung niên nam tử ngẩn người, dừng lại, liếc mắt nhìn lão già.

Ánh mắt lão già lộ ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu, nói:- Đáng tiếc.

Nếu không có người nào chỉ điểm chỉ sợ rằng cuộc đời này không thể Kết Đan.Hai mắt trung niên nam tử chớp chớp, trầm giọng nói:- Ngươi là ai?Lão già lắc dầu, nói:- Ta là ai cũng không quan trọng.

Trước hết chúng ta cứ tìm một chỗ thư giãn rồi nói chuyện có được không?Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm.

Nam tử trung niên cũng là một vị tu sĩ nhưng tu vi cũng mới chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Hiển nhiên, không biết lão già này học được những loại từ ngữ đó ở đâu mà chuyên dùng để hãm hại người tu tiên.Nhưng cho đến giờ lão vẫn còn sống thì việc này chắc chắn là không hề đơn giản.

Trừ phi Vương Lâm là người thứ nhất bị lão lừa.

Nếu không, chắc chắn lão già cũng không thể sống đến bây giờ.Thân là người tu tiên mà bị một người bình thường trêu chọc cho dù là kẻ nào cũng không thể tha cho lão.Mà kỳ lạ ở chỗ, lão già chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được tu vi của tu sĩ.

Nếu là Trúc Cơ kỳ thì lão nói tới việc Kết Đan.

Nếu là Kết Đan kỳ thì lão nói tới việc Kết Anh.

Mà Vương Lâm là Nguyên Anh kỳ thì lão nói tới Hóa Thần.Lúc này đã quá ngọ, Vương Lâm cứ nhìn lão già chăm chú.

Hắn muốn xem cuối cùng thì lão có cái bí mật gì.Trong khoảng thời gian cả giờ ngọ, tính cả Vương Lâm, lão già đã lừa cả bốn người.

Tất cả những người lão lừa đều dẫn tới chuyện ăn uống, chỉ có một người là tới thanh lâu mà thôi.Nhưng trong ba người kia, kể cả nam tử áo tím cũng không hề có ý định tìm lão gây phiền toái.

Giống như lời nói của lão già có một thứ ma lực gì đó.Vương Lâm càng xem càng kinh hãi.

Lão nhân đối với việc đột phá tu vi có một sự kiến giải rất hay.

Thường chỉ nói hời hợt mấy câu liền khiến cho sự bế tắc của tu sĩ liền biến mất.

Vì vậy mà chẳng ai cho lão là người lừa gạt.

Ngược lại còn có cảm giác như gặp phải tiền bối cao nhân.Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi thu hồi thần thức, không quan sát nữa.

Người này hết sức thần bí.

Vương Lâm có dự cảm lão già này có điều gì đó rất tuyệt.Sau khi Vương Lâm thu hồi thần thức, lão già đang ở trong thanh lâu ôm một nữ tử kiều mị chợt mỉm cười liếc mắt về phía Vương Lâm.

Sau đó lão lẩm bẩm:- Nguyên Anh kỳ?

Chính xác là Nguyên Anh trung kỳ.

Có nên giúp hắn một chút hay không?Lão đang suy nghĩ thì nữ tử trong lòng lão chợt lên tiếng nũng nịu.

Nhất thời, lão già liền gạt phắt Vương Lâm ra khỏi đầu, mà cúi xuống.Sau khi không quan sát lão già nữa, Vương Lâm suy nghĩ một lát rồi xuất hiện ở một nơi hẻo lánh của thành Tây.

Hắn lấy ra tám lượng vàng sau đó mua lấy một cái cửa hàng nhỏ.

Sau khi thu dọn qua, hắn liền đi vào bên trong cửa hàng.Nếu muốn Hóa Thần thì phải xuống phàm mà thể ngộ nhân sinh, hiểu được thiên đạo.

Đây là phương pháp mà Vương Lâm nghĩ tới có thể đột phá Nguyên Anh.

Sau khi bình tĩnh liếc mắt nhìn cửa hàng một cái, Vương Lâm an tĩnh ngồi khoanh chân, lẳng lặng cảm thụ thế giới con người.Lúc này, Vương Lâm liền ẩn mình vào thế giới phồn hoa của kinh thành, lẳng lặng cảm thụ thiên đạo, cảm thụ luân hồi, nhằm đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần.

Tất cả mọi chuyện đều được hắn cố gắng chuẩn bị trước.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 252: Pháp bảo ( 251/2095)Nơi Vương Lâm thuê cái cửa hàng này cũng không phải là phố chính.

Nó tương đối hẻo lánh, rất khó tìm kiếm.

Nhưng Vương Lâm cũng chẳng ngại.

Qua một đêm đả tọa, làn khí màu đỏ bên ngoài cơ thể hắn lại bị ngưng luyện thêm một chút.Sáng sớm, Vương Lâm mở cửa hàng.

Hắn giống như một người bán hàng, sắp xếp lại mọi thứ.

Sau đó, hắn trầm ngâm một chút.

Một tia sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất.

Khi hắn trở về, trong túi trữ vật đã có không ít đại thụ bị hắn nhổ tận gốc.Sau khi tách hết vỏ cây, hắn cắt chúng thành những khối gỗ vuông.

Vương Lâm bắt đầu nhớ lại lúc còn nhỏ, phụ thân đã dạy hắn điêu khắc gỗ như thế nào.

Tất cả những ký ức hiện dần lên trong đầu.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi đưa tay trái nắm lấy một khối gỗ vuông.

Tay phải hắn phất nhẹ một cái, nhất thời khối gỗ vuông biến thành mười mấy đoạn.

Trong tay phải của Vương Lâm chẳng biết có một con dao khắc từ lúc nào.

Con dao này với con dao của cha hắn hoàn toàn giống nhau.Từ từ, Vương Lâm dần khắc lại những bức tranh suốt bốn trăm năm qua.

Theo mỗi một nhát dao khắc xuống, hắn quay lại khoảng thời gian lúc còn nhỏ, sống trong thôn.Vào lúc này, linh lực trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên lưu chuyển.

Theo mỗi nhát khắc của hắn, linh lực từ từ dung nhập vào trong bức tượng bằng gỗ, càng lúc càng sâu.Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Thoáng cái, màn đêm đã lại phủ xuống.

Vương Lâm đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn nhìn xuống đoạn gỗ trong tay.

Lúc này, đoạn gỗ đã biến thành một bức tượng gỗ.

Bức tượng gỗ đó thể hiện một trung niên nam tử đang mỉm cười một cách hòa ái.Nam tử mặc một bộ quần áo bằng vải thô, hai cánh tay săn chắc toàn những múi cơ.Bức tượng gỗ nhìn có chút thô thiển, nhưng như có một thứ linh tính nào đó.

Từng làn linh lực từ bức tượng tỏa ra khiến cho Vương Lâm kinh ngạc.

Nhìn bức tượng gỗ, Vương Lâm lại cảm thấy đau đớn.

Tay phải của hắn xoa xoa lên bức tượng, thì thào nói:- Cha!

Hài nhi nhớ người.

Rất muốn...Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền đặt bức tượng sang một bên rồi lại cầm lấy một khúc gốc khác.

Cả người hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong từng nét khắc.Sắc trời sáng dần.

Một ngày qua đi đối với Vương Lâm cũng chẳng đáng gì.

Năm đó, khi hắn bị đuổi giết còn phải thường xuyên bỏ chạy mất mấy ngày mấy đêm.Khi ánh sáng mặt trời đã lên được một khắc, bức tượng gỗ trong tay Vương Lâm cũng đã thành hình.

Lần này là bức tượng của một phụ nhân trung niên.

Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ từ ái.

Ánh mắt đang nhìn ra xa như trong đợi hài tử trở về.Đặt hai bức tượng xuống một chỗ, Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi lại cầm một đoạn gỗ lên tiếp tục điêu khắc.

Một ngày nữa lại chầm chậm trôi qua.

Vương Lâm vẫn tiếp tục điêu khắc chưa hề dừng lại.

Chỉ khi nào quá mệt, hắn mới ngồi xuống một chút.Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.

So với một tháng trước, hàng hóa trong cửa hàng của Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều.

Bốn phía vách tường của cửa hàng có rất nhiều cái tủ.

Bên trong tủ xếp một loạt những bức tượng gỗ được điêu khắc một cách sống động.

Trong các bức tượng đó có cả nam, nữ, già, trẻ.Nhân vật được thể hiện qua những bức tượng điêu khắc đó đều là những người dân trong thôn của Vương Lâm trước kia.

Vào lúc này, Vương Lâm thông qua điêu khắc mà tưởng nhớ đến họ.Một tháng qua, cửa hàng của Vương Lâm vẫn chưa có một vị khách nào ghé qua.

Nhưng Vương Lâm cũng chẳng để ý.

Hắn chìm đắm vào trong việc điêu khắc.

Thậm chí cả tu luyện cũng dừng lại.Cho đến hôm nay, Vương Lâm cầm trong tay một bức tượng mới điêu khắc được một nửa.

Trên đoạn gỗ không biết tại sao lại tản mát ra hồng hoang chi khí có thể khắc vạn vật.

Nếu có tu sĩ của Tu Ma hải nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là một con giao long.Con giao long này chính là con linh thú đầu tiên mà Vương Lâm gặp được khi cùng với Lý Mộ Uyển sống ở Tu Ma hảiTrong lúc đang điêu khắc một tiếng chuông gió chợt vang lên.

Cánh cửa của cửa hàng được mở ra.

Một thiếu niên thò đầu, cẩn thận quan sát.

Khi thiếu niên nhìn thấy Vương Lâm liền sửng sốt.

Nhưng hắn nhanh chóng bị vô số bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh lôi cuốn.

Hắn kinh ngạc nói:- Thúc thúc!

Tất cả những thứ này đều là do ngươi điêu khắc à?

Xinh quá.

Có thể cho ta một cái không?Vương Lâm cười cười buông bức tượng giao long đang khắc dở trong tay xuống.

Hắn thuận tay lấy một bức tượng điêu khắc.

Bức tượng đó chính là một người thân của Vương Lâm - Vương Hạo.Thiếu niên trước mắt cùng với Vương Lâm có vài phần giống nhau.Thiếu niên nọ sau khi cầm lấy bức tượng liền hoan hô một tiếng, cẩn thận cầm lấy.

Hắn kêu lên một tiếng với Vương Lâm:- Thúc thúc!

Ta ở cửa hàng đối diện.

Hẹn gặp lại.

- Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng kêu lên:- Mẫu thân!

Người nhìn này.

Đây là của thúc thúc cho ta.Vương Lâm đứng dậy đi ra cửa.

Chỉ thấy trong một cái cửa hàng đối diện có một nam một nữ đi ra.

Hai người từ ái nhìn thiếu niên.

Sau khi thiếu phụ cầm lấy bức tượng điêu khắc, hai mắt liền sáng ngời.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.

Sau khi do dự một chút liền cầm bức tượng điêu khắc tới gần nói:- Tiểu hài tử không biết chuyện.

Tiểu ca!

Thứ này bao nhiêu tiền?Vương Lâm lắc đầu nói:- Cho hắn.

Chỉ là một khúc gỗ mà thôi.Phụ thân thiếu niên có chút do dự.

Sau đó liếc mắt nhìn Vương Lâm cười nói:- Ngươi mới tới đây phải không?

Trước kia chưa từng thấy ngươi.Vương Lâm mỉm cười, gật đầu.

Phụ thân thiếu niên cười lớn, nói:- Tiểu ca!

Nếu không chê thì lại đây ăn cơm.

Ở đây, ta có rượu hoa quả.

So với rượu trong tửu lâu thì tốt hơn nhiều.Trong lòng Vương Lâm chợt nổi lên một cảm giác khó tả.

Cái cảm giác đó, hơn bốn trăm năm qua hắn chưa bao giờ có.

Sau khi do dự một chút, Vương Lâm liền gật đầu.Mẫu thân thiếu niên là một người hiền lành.

Tuy tuổi không lớn nhưng tính tình có phần ôn hòa.

Nhìn qua có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc.

Hài tử thì ngoan ngoãn, vợ chồng hòa hợp.Trong cửa hàng có kê một cái bàn.

Trên bàn có đặt một chút thức ăn.

Mặc dù Vương Lâm đã Ích Cốc nhưng vẫn cầm lấy đũa, ăn vài món.Uống rượu hoa quả mà gia chủ tự hào, ăn vài miếng thức ăn hàng ngày, trong lòng Vương Lâm so với khi đi cùng với đội xe lại càng thêm bình thản.

Linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu động.Thứ rượu này đúng là hảo tửu, nó có vị vô cùng ngon.Từ sau hôm đó, cuộc sống của Vương Lâm lại có thêm một nhân vật đó là rượu hoa quả.

Gần như ngày nào thiếu niên cũng đến xem hắn điêu khắc.

Mỗi lần đến đều cầm theo một bầu rượu.Trong cửa hàng của Vương Lâm, số lượng tượng điêu khắc đã có rất nhiều.

Phần lớn trong đó đều là tượng thú.

Gần như bốn trăm năm qua hắn gặp được con thú nào cũng đều điêu khắc lại.

Có điều, thượng phẩm linh thú và hoang thú, cho dù Vương Lâm có khắc thế nào cũng không thể thành hình.Trên một bức tượng điêu khắc đều có một luồng linh lực khổng lồ.

Điều này thì con người bình thường không thể nhận ra.

Nhưng nếu có người tu chân tới đây, chắc chắn sẽ phải kinh hãi.Bởi uy lực của linh lực gần như không kém gì một số pháp bảo cấp thấp.

Thậm chí trên một số bức tượng, linh lực còn có thể so sánh với pháp bảo trung gia.Tất cả những bức tượng ở đây đều được làm từ gỗ mục (ý nói là gỗ chất lượng thấp) mà tạo thành pháp bảo.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 253: Tượng khắc gỗ Giao long ( 252/2095)Sống giống như một chén nước trong, bình thường thản nhiên với mọi việc, Vương Lâm hiểu rõ về cuộc sống không có chém giết này, có cảm giác dường như tâm linh được gột rửa.Vào lúc này, hắn quên thân phận chính mình là người tu đạo, quên bốn trăm năm giết chóc để thật sự hòa mình vào trong thế giới của phàm nhân, cảm nhận nỗi sướng khổ của người trần tục.Mỗi buổi sáng, Vương Lâm đều dậy sớm mở cửa hàng.

Sau đó bình thản ngồi trong cửa hàng cầm một đoạn gỗ điêu khắc tượng.

Trong cửa hàng của hắn, đã bày được rất nhiều tác phẩm.Những cửa hàng xung quanh dần dần đều đã biết cửa hàng này đã đổi chủ.

Trông thấy Vương Lâm là một thanh niên tuy ít nói nhưng lộ ra một vẻ phóng khoáng nên tất cả đều rất có cảm tình.Thời gian trôi qua, cửa hàng của Vương Lâm cũng dần dần có khách đến mua.

Những người này tuy không nhìn thấy được linh khí phía trên tượng gỗ, nhưng cũng có thể thấy được sự tinh xảo trong những tác phẩm của Vương Lâm.

Dần dà, cửa hàng của Vương Lâm cũng có được một chút tiếng tăm trong vùng.Nháy mắt đã qua một năm, trong một năm này, lão nhân thần bí kia cũng không còn xuất hiện.

Vương Lâm tuy đôi lúc vẫn nghĩ về người này, nhưng dần dần cũng không còn để ý tới nữa.Hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc điêu khắc tương gỗ, tìm lại lạc thú đã mất từ lâu.Được bày nhiều nhất trong cửa hàng của Vương Lâm là một đám tượng khắc gỗ hình yêu thú trông rất sống động.

Những tượng gỗ yêu thú này, phần lớn phàm nhân đều chưa từng thấy qua.Quả thật, không nói đến bọn họ, ngay cả những người tu chân tới đây cũng ít người có thể nhận ra.

Dù sao nơi đây cách Tu Ma Hải quá xa, thiên hạ rộng lớn, chủng loại yêu thú vô số, khó có thể có người nhận biết hết được.Lúc này, Vương Lâm trong tay cầm khúc gỗ.

Khúc gỗ này hình vuông, theo từng đường khắc của Vương Lâm, dần dần tạo ra hình dạng thô sơ của một con yêu thú giống rùa.Nhìn tượng gỗ trong tay, Vương Lâm buông dao khắc, cầm lấy hồ rượu bằng sứ men xanh để bên cạnh.

Đang lúc muốn uống rượu, thì buồn cười thay, rượu trong hồ lại hết mất rồi.Thường thì vào lúc này, Đại Ngưu sẽ chạy tới tìm hắn để xem hắn khắc tượng gỗ.

Mỗi lần đến, Đại Ngưu đều đem theo một hồ rượu trái cây.Quả nhiên, không lâu sau, Đại Ngưu thân hình to lớn đẩy cửa đi vào.

Gã Đại Ngưu này là một thiếu niên mới chỉ có mười hai tuổi nhưng vóc dáng rất là cao to.Thân thể hắn so với một năm trước cũng vạm vỡ lên không ít.Đi vào phía sau cửa hàng, Đại Ngưu than phiền một tiếng, bước đến ngồi cạnh Vương Lâm, nói :- Vương thúc, hôm đó thúc đến nhà ta, cha ta nói cha luôn muốn ta học nghề rèn của cha, nhưng ta không muốn học.

Nếu học thì ta phải học nghề khắc tượng gỗ của thúc thúc.Nói xong, hắn đem hồ rượu trái cây cầm trong tay đặt bên cạnh Vương Lâm, nheo đôi mắt bé tí chằm chằm nhìn bức tượng gỗ chưa thành hình trên tay Vương Lâm.Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy hồ rượu uống một hớp lớn.

Loại rượu trái cây này hương vị ngọt lành mang theo một chút vị cay, sau khi uống xong trong bụng dâng lên một tia lửa nóng.

Thứ rượu này sau một năm, đã trở thành nhu yếu phẩm mỗi ngày của Vương Lâm.- Vương thúc thúc, thúc đang khắc con vật gì thế, ta xem cứ như là con rùa vậy.Đại Ngưu nhìn tượng gỗ một cách mê mẩn nói.Vương Lâm xoa đầu Đại Ngưu, cười nói :- Con vật này không phải là rùa, nó là một loài sinh vật có tên là chung cổ.

Loài này hình dáng không khác mấy so với loài rùa, nhưng thực tế chúng to lớn vô cùng.Đại Ngưu chỗ hiểu chỗ không cũng cứ gật đầu.

Sau một năm, trong cửa hàng của Vương Lâm hắn được nhìn thấy vô số những loài động vật, loài nào hắn cũng chưa từng thấy qua.Vương Lâm cầm dao khắc, bắt đầu khắc lên tượng gỗ.

Sinh vật này có vẻ giống như rùa, nhưng thực tế đây là một loại linh thú trung phẩm tương đối hiếm thấy trong Tu Ma Hải.

Khi chúng nổi cơn thịnh nộ thì tu sĩ bình thường vô phương chống cự.Tuy nhiên đối với loại linh thú bậc thấp này, Vương Lâm đã hạ sát rất nhiều, nội đan nuốt vào không ít.

Vì vậy, giờ đây hắn điêu khắc loài thú này, hình dáng đã thuộc nằm lòng, từng đao hạ xuống liên tục không có nửa điểm tạm dừng.Sau nửa canh giờ, Vương Lâm đưa dao khắc sâu vào mắt con thú này một chút, lập tức bức tượng khắc gỗ trở nên sống động như thật, dáng vẻ khí thế vô cùng độc ác.Con thú này ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt không cam lòng pha lẫn vẻ sợ hãi, miệng mở rộng như đang phát ra những tiếng rống vô thanh.

Một luồng khí người phàm không thể cảm nhận thấy từ trên tượng gỗ khuếch tán ra.Chỉ có điều luồng khí này mới khuếch tán ra chưa được ba tấc, Vương Lâm tay phải điểm một cái, luồng khí này lập tức trở nên mờ nhạt.Vương Lâm hít sâu một hơi, đem cái tượng gỗ này để bừa lên trên một cái giá.

Tại đây, sau một năm, Vương Lâm phát hiện ra nhiều nhất mình cũng chỉ có thể chế tác được tượng trung phẩm linh thú mà thôi, còn tượng thượng phẩm linh thú thì không có cách nào điêu khắc được.Mỗi lần điêu khắc thượng phẩm linh thú, đến khi chỉ còn vài nét khắc cuối cùng liền không thể khống chế được làm cho bức tượng vỡ vụn.Vương Lâm biết nguyên nhân chính là do bản lãnh của mình.

Dù sao thượng phẩm linh thú cũng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ.Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ vô cùng say mê.

Một năm qua, ngày nào hắn cũng xem Vương Lâm điêu khắc, dần dần trở nên mê mẩn lúc nào không hay.Một năm qua, hắn cũng đã từng có lần vụng trộm thử cầm dao khắcnhưng không thể khắc ra được một bức tượng như ý.

Lúc này nhìn Vương Lâm thuận tay khắc một hình, hắn không thể nhẫn nhịn được mới hỏi Vương Lâm.Vương Lâm trầm mặc một chút, ngầng đầu nhìn gã thiếu niên, suy nghĩ rồi nói :- Điêu khắc tượng gỗ cần phải cảm ngộ.

Nếu ngươi muốn học thì phải xem ta điêu khắc liên tục sáu mươi năm, sáu mươi năm sau ngươi mới có thể chế tác.Đại Ngưu lè lưỡi nói :- Sáu mươi năm…Nhưng ta xem gã thợ mộc họ Chu ở phía nam thành mới hơn bốn mươi tuổi mà đã khắc tượng gỗ rất đẹp mà.Vương Lâm lại cầm lấy hồ rượu uống một ngụm, nói :- Ta với hắn không giống nhauÁnh mắt Đại Ngưu lộ vẻ bối rối.

Hiển nhiên hắn không hiểu lời nói này có chứa đựng hàm ý.Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng động ồn ào.

Đại Ngưu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài thăm dò, không lâu sai liền chạy vào, ngạc nhiên vui mừng nói :- Vương thúc thúc, con cả của cửa hàng Từ gia đã về rồi, theo sau hắn là hơn mười cỗ xe ngựa, còn có không ít người, trông vô cùng oai phong.Nói xong, hắn lại chạy ra ngoài.Vương Lâm không để ý, cầm lấy một khúc gỗ, nhớ lại một hình ảnh có ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, đó chính là một hoang thú to lớn ở nơi cổ thần năm đó.

Sau một chút do dự, Vương Lâm liền cầm lấy dao khắc, bắt đầu khắc lên khúc gỗ.Thời gian chậm rãi qua đi.

Một vài canh giờ sau, cửa hàng bỗng có người đẩy cửa.

Chỉ thấy Đại Ngưu phấn chấn chạy vào, theo sau hắn còn có một thanh niên thân hình vạm vỡ.

Thanh niên này đi vào cửa hàng, nhìn tượng gỗ bày bốn phía, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.Đại Ngưu bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu rồi thấp giọng nói:- Đừng có bán đắt quá nhé!Nói xong hắn vội vàng xoay người lớn tiếng nói tiếp :- Từ thiếu gia, ngươi hãy xem.

Ta đã nói tượng điêu khắc gỗ của cửa hàng này không hề kém của thợ mộc họ Chu.

Thế nào, mua vài cái đi.Vương Lâm bật cười.

Tên Đại Ngưu này nhất định là thấy một năm qua khách đến cửa hàng của Vương Lâm không nhiều lắm, nên khi gặp khách hàng có tiền hắn liền kéo đến cửa hàng của Vương Lâm trước tiên.Thanh niên họ Từ kia nhìn một vòng, ánh mắt ngày càng sáng lên.

Hắn khác với Đại Ngưu, hắn là một người từng trải trên đời, hiện tại đang là một trong những tùy tùng thân tín của Nam Vương thế tử.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra chất lượng của những tượng gỗ này so với của thợ mộc danh tiếng ở kinh thành cao hơn rất nhiều.Tuy rằng tượng điêu khắc gỗ của thợ mộc họ Chu cũng sinh động như thật, nhưng luôn khiếm khuyết một vài thứ.

Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên hiểu được tượng gỗ của thợ mộc họ Chu so với những vật trước mắt còn kém một chữ, đó là chữ “Sinh”!Một bên là sinh động như thật, một bên là giống như đang sống.Chỉ kém một chữ nhưng khác biệt vô cùng lớn.Thanh niên họ Từ ánh mắt sáng ngời, tiến lên cầm lấy một bức tượng gỗ.

Bức tượng gỗ giao long này Vương Lâm đã điêu khắc đúng một năm trước.Con giao long này đầu và thân hướng lên nhìn trời, từng cái vảy trên thân mình đều có thể thấy được rõ ràng, càng làm cho thanh niên họ Từ cảm thấy khiếp sợ.

Ngay khi hắn chạm đến bức tượng điêu khắc này, hắn bỗng cảm thấy con thú này giống như là đang sống.

Hắn hoảng hốt buông tay, bức tượng gỗ từ trong tay rơi xuống.Đại Ngưu đã sớm để ý tới vẻ mặt của đối phương.

Hắn biết một khi cầm trong tay những bức tượng này sẽ gặp phải một loại cảm giác kỳ lạ.

Vì vậy hắn thường chỉ dám nhìn chứ không dám chạm vào.Loảng xoảng một tiếng, bức tượng gỗ rơi xuống đất.

Cũng may đây là một chế phẩm bằng gỗ, nên một vài lần va đập cũng không gây tổn hại gì.Thanh niên họ Từ đỏ mặt lên, vội vàng nói :- Vương sư phụ, bức tượng này là loài động vật gì vậy?

Ta thấy có chút giống như rắn.Không đợi Vương Lâm trả lời, Đại Ngưu ưỡn ngực nói :- Đây là giao long!

Giao long ngươi biết không?

Đây là thần tiên hạng nhất!- Giao long…Thanh niên họ Từ lẩm bẩm ghi nhớ, nói :- Tượng giao long này bán thế nào?Vương Lâm tùy ý cười, nói :- Mười lượng vàng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 254: Chưa gặp bao giờ ( 253/2095)Đại Ngưu vừa nghe thấy lời này liền thầm than một tiếng, trong bụng nghĩ lần này lại xong rồi.

Một năm nay hắn đã dẫn không ít người đến cửa hàng này, nhưng chỉ cần Vương Lâm nói giá ra là mọi người đều lắc đầu rời khỏi.Nhưng hắn chẳng thể ngờ thanh niên họ Từ kia chỉ nhướn mày một cái, lấy trong người ra mười lượng vàng đặt trên bàn, giắt tượng gỗ vào phía sau áo khoác rồi vội vàng rời khỏi.Đại Ngưu ngơ ngác nhìn mười lượng vàng đặt trên bàn, hai mắt sáng rực, thì thào lẩm bẩm :- Không thể tin nổi, một bức tượng khắc gỗ mà cũng có thể bán được mười lượng vàng.

Cha ta rèn đồ sắt, một tháng cũng chỉ có thể thu được một lạng vàng, chuyện này đúng là hiếm có.Sau khi tự nói với mình, hắn hạ quyết tâm, bất kể sáu mươi năm, hắn cũng phải học cho bằng được nghề này.

Chỉ cần có nghề này trong tay, Đại Ngưu hắn cả đời sẽ không phải lo cái ăn cái mặc.Lúc này hắn không nghĩ đến sau sáu mười năm, mặc dù có thể chế tác tượng gỗ giúp hắn không phải lo đến cái ăn cái mặc, nhưng sáu mươi năm sau…Thanh niên họ Từ kia cho tượng gỗ vào túi rồi ra khỏi cửa hàng, vội vã về nhà từ biệt cha mẹ.

Thậm chí bữa tối cha mẹ chuẩn bị hắn cũng không động đến một chút, khẩn trương dẫn theo người lên xe ngựa, hướng về Đông Nam Vương phủ phi nhanh mà đi.Vương Lâm cầm lấy vàng ở trên bàn, tiện tay ném vào một cái khay nhỏ bên cạnh, không thèm liếc nhìn một cái.Trong cửa hàng này, ngoài những bức tượng khắc cha mẹ người thân ra, những thứ còn lại Vương Lâm không thèm để ý đến.

Hắn chỉ muốn tâm tính của bản thân được bình thản để cảm ngộ thiên đạo mà thôi.Hắn tin rằng nếu như có thể khắc được người hoặc yêu thú có tu vi Hóa Thần kỳ thì tu vi của hắn chắc chắn sẽ có đột phá.Đại Ngưu vẻ mặt có chút hoảng hốt, rời khỏi cửa hàng, vừa đi vừa thì thào tự nhủ, không biết là hắn đang nói cái gì.Vương Lâm uống một ngụm rượu trái cây, tiếp tục mê mẩn điêu khắc.

Một ít vụn gỗ theo đường khắc rơi xuống, miếng gỗ trong tay hắn dần dần thành hình, sinh ra một luồng khí tức vô biên.

Chỉ có điều luồng khí tức này hoàn toàn bị hạn chế bên trong tượng gỗ, không thể khuếch tán ra ngoài.Cứ mỗi một dao khắc xuống, luồng khí này liền bị chia ra, dần dần tạo nên hình dáng ban đầu của một con giao long.

Chỉ có điều giờ đây, dao khắc trong tay Vương Lâm lại có một chút do dự.Hắn trầm ngâm hồi lâu, than nhẹ một tiếng, tay phải khẽ phất, dao khắc trong tay liền biến mất.

Hắn tiện tay ném tượng gỗ mới khắc được một nửa ở trong tay sang một bên, bức tượng liền rơi vào một cái thùng to.

Trong chiếc thùng này có rất nhiều bức tượng gỗ cũng mới chỉ khắc được một nửa.Nếu nhìn kỹ những tượng gỗ này thì có cả người cả thú.

Mạnh Đà Tử, Cổ Đế, Lục Dục Ma Quân, thượng phẩm, linh thú, thậm chí là thú hoang…..Đám tượng gỗ này tuy rằng khác nhau, nhưng có một điểm chung đó là toàn bộ đều là Hóa Thần Kỳ trở lên.Một năm qua, Vương Lâm đã thử rất nhiều lần, nhưng thủy chung vẫn không thể khắc ra được những nhân vật và yêu thú có tu vi Hóa Thần Kỳ.

Nếu cố gượng ép, kết quả chỉ có một, đó là tượng gỗ sẽ hóa thành tro bụi.Hắn trầm mặc một chút, hai mắt nhắm lại.

Lập tức bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một tầng sương màu hồng rộng chừng một bàn tay.Luồng sát khí màu hồng những ngày này co lại ngày càng nhanh, dĩ nhiên đang bị Vương Lâm nén ép tới mức độ này.

Với tiến độ này, Vương Lâm cũng hơi vừa lòng.

Một năm qua, hắn chưa từng cố gắng gượng ép.

Nhưng ngay sau khi có tâm niệm này, liền tự nhiên đã có thể làm được.Vương Lâm tin rằng dần dần hắn sẽ có thể nén ép được toàn bộ khối sát khí này.

Tuy việc nén ép sát khí đối với việc nâng cao bản lãnh hay hiểu được thiên đạo cũng không có gì liên hệ.Nhưng Vương Lâm luôn có cảm giác nếu một ngày sát khi màu hồng này tiêu tan thì hắn nhất định sẽ hối hận. người tu đạo tu luyện đạt tới một trình độ nhất định mới có thể sinh ra được một loại khí tức như vậy.

Điều đó khiến Vương Lâm không chút do dự, bắt đầu nguyện luyện áp súc sát khí.Lúc này ở ngoài cửa hàng, cha của Đại Ngưu lớn tiếng gọi :- Vương huynh đệ, chị dâu ngươi hôm nay có làm một vài món ngon.

Chúng ta đi uống vài chung nào.Vương Lâm mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy.

Hào quang lúc này dần dần chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Giờ đây, Vương Lâm lại biến thành phàm nhân.

Hắn mang theo hồ rượu, sau khi đi được hai bước, do dự một chút, lấy nén vàng từ trong khay ra, sau đó đi ra ngoài.Lại nói đến thanh niên họ Từ kia.

Khi ngồi trên xe ngựa, trong lòng vô cùng kinh hoảng.

Hắn nhìn vào vật được bọc trong áo khoác, mím mím môi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.Hắn không thể ngờ được rằng lần này về thăm cha mẹ lại có thể gặp được kỳ nhân bực này, có thể điêu khắc ra những tượng gỗ như vậy.

Phải biết rằng, cuộc đời này Vương gia chỉ yêu thích một thứ duy nhất.Bất kể là vật phẩm chế tác từ đá hay từ gỗ, hoặc từ bất kỳ loại vật chất nào, chỉ cần điêu khắc thành hình thì đều là thứ Vương gia yêu thích.Mà thế tử lại là đứa con có hiếu.

Nếu chính mình đem tượng gỗ này dâng lên, tất nhiên sẽ được thế tử trọng thưởng.

Nghĩ đến đây, gã thanh niên họ Từ lập tức hít sâu một hơi.Đội xe này có hơn mười cỗ xe ngựa, phi đi rất nhanh trong kinh thành.

Tốc độ đã nhanh nhưng hắn hận là xe ngựa không thể đi nhanh hơn một chút, mau chóng đưa mình trở lại Vương phủ.Hồi lâu sau, xe ngựa dừng lại…

Gã thanh niên họ Từ lập tức đẩy cửa xe nhảy xuống, vội vàng đi vào trong Vương phủ.Tới phủ nội đông, họ Từ đứng ở bên ngoài một cung điện lộng lẫy, cao giọng nói :- Thế tử điện hạ, Từ Đào có chuyện quan trọng xin cầu kiến.Một lát sau, từ trong cung truyền ra một thanh âm trầm :- Từ Đào, ngươi không phải về quê thăm người thân sao, quay trở lại làm gì?

Có chuyện gì để ngày mai nói đi.Từ Đào mơ hồ nghe thấy từ trong điện truyền ra vài thanh âm dịu dàng nũng nịu.

Hắn do dự một chút, lẽ ra lúc này mình không tiện làm phiền, nhưng vật trong túi hắn làm cho hắn cảm thấy đủ tin tưởng.

Sau một phen do dự, hắn cắn răng nói :- Thế tử đại nhân, tại hạ đúng là có chuyện rất quan trọng.

Lần này về thăm người thân, tại hạ có tìm được một bức tượng khắc gỗ.

Nếu Vương gia nhìn thấy bức tượng này, chắc chăn sẽ rất vui sướng.Sau một chút im lặng, một thanh âm bất mãn vọng ra :- Vào đi.

Nếu vật này không được như ngươi nói, tháng này ta sẽ cắt thưởng của ngươi.Từ Đào vội vàng đi vào.

Chỉ thấy trong cung điện có một tấm lụa trắng từ trên trần nhà hạ xuống che một cái giường lớn.

Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, khoác một chiếc áo bào màu tím đang ở trên giường, ánh mắt có vẻ âm trầm.Từ Đào trong tay cầm áo khoác, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong lộ ra một bức tượng giao long bằng gỗ.Thanh niên kia nhìn bức tượng gỗtrong khoảnh khắc, lập tức đứng lên.

Hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh, đưa tay phải cầm lấy tượng gỗ.Từ Đào đang định nhắc nhở thì …

Thanh niên kia bỗng hô lên một tiếng, sau khi tay phải phất lên, bức tượng gỗ trong tay liền biến mất.

Mắt hắn tỏa ra hào quang mãnh liệt, cười to nói :- Từ Đào giỏi lắm, ngươi đã lập được một đại công.Nói xong hắn vỗ bên hông lấy ra một thứ trông như túi tiền.

Từ bên trong lập tức tràn ra một đám mây tía, trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn.

Chỉ thấy người thanh niên lúc này trên người đã mặc một chiếc áo trường bào màu tím.Trong nháy mắt, khi đám mây tía xuất hiện, một cơn gió nhẹ thổi qua cung điện.

Tấm lụa trắng phía trên chiếc giường lớn bị thổi bay ra một góc.

Từ phía phát ra hai tiếng kêu duyên dáng, lộ ra hai thân thể mềm mại tuyệt vời.Từ Đào không thể không liếc mắt một cái, nuốt một miếng nước bọt.

Sau đó lập tức cúi đầu xuống.Gã thanh niên này không phải phàm nhân mà là một tu sĩ, chẳng qua là tu vi không cao, mới chỉ đến tầng thứ tám ngưng khí kỳ mà thôi.Hắn nhìn Từ Đào, vừa rồi Từ Đào làm gì đã bị hắn nhìn thấy.

Vì thế hắn cười nói :- Mị Cơ, đi ra.

Từ hôm nay ngươi thuộc về Từ Đào.Một tiếng kêu yêu kiều từ trên giường phát ra.

Đột nhiên một thân thể kiều diễm từ trên giường bước xuống, lôi Từ Đào đang ngơ ngác ra ngoài cửa đi mất.Ánh mắt thanh niên kia chợt lóe lên, vội vàng rời khỏi cung điện.Hắn trực tiếp đi thẳng vào giữa đại điện của Vương phủ.

Ở bên ngoài điện, hắn nghe được từ bên trong truyền tiếng nhạc cũng như tiếng cười của phụ thân hắn.Lúc này bên ngoài đại điện có một đám hộ vệ đứng canh.

Đám hộ vệ nhìn thấy thanh niên này lập tức quỳ một gối xuống.

Thanh niên kia vội vàng đi qua, tiến thẳng vào đại điện.Trong đại điện có bày kỷ án, ngồi phía sau là hai tu sĩ mặc đạo bào.

Hai người này tuy đều mặc đạo bào nhưng màu sắc lại có chút khác biệt, một màu đen một màu xanh.Trong đó, gã tu sĩ mặc đạo bào đen thủy chung nhắm nghiền hai mắt, không để ý gì đến màn ca múa.Còn gã tu sĩ áo xanh miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười nhìn đám con gái nhảy múa.Phía trên đại điện là một người đàn ông trung niên dung mạo anh tuấn đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt cũng không kém phần uy nghiêm, làm cho người ta thoạt nhìn cũng có thể nhận ra được khí độ vương giả.Sau khi thanh niên kia tiến vào đại điện, người đàn ông trung niên cười ha hả nói :- Không ở trong tẩm cung hành lạc, chạy đến đây tìm cha làm gì?Thanh niên kia trước tiên cung kính hành lễ với hai vị tu sĩ.

Sau đó nhìn người đàn ông trung niên, nói:- Phụ thân, người hãy xem vật này!Hắn khẽ lật tay phải, lập tức bức tượng giao long được đặt trên mặt đất.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 255: Đạo tặc ( 254/2095)Trong nháy mắt, ánh mắt của tu sĩ áo xanh đang nhìn ca kỹ bỗng nhiên ngừng lại, chuyển sang bức tượng khắc gỗ.

Người đàn ông trung niên ánh mắt cũng sáng ngời, tay phải vung lên, đám ca kỹ lập tức tản ra.Tu sĩ áo xanh bỗng nhiên đứng dậy, cất bước đi tới gần bức tượng gỗ, cẩn thận xem xét.

Sau khi hít một hơi, hắn nói :- Đây là…Hắn trong lòng đã đoán ra được, nhưng không dám xác nhận.- Đây là tượng điêu khắc gỗ!Vị tu sĩ áo đen trước giờ thủy chung nhắm mắt, lúc này mắt mở to lộ kỳ quang, chậm rãi nói.Tu sĩ áo xanh ở đứng gần bức tượng lập tức ngẩn người ra, cười khổ nói :- Sư huynh.

Ta đương nhiên biết đây là tượng điêu khắc gỗ.

Cái mà ta muốn nói là con vật được khắc kia.Tu sĩ áo đen được gọi là sư huynh, sau khi trầm ngâm một chút, chậm rãi nói :- Chưa gặp bao giờ.Tu sĩ áo xanh lập tức cười rộ lên.

Đối với vị sư huynh cổ quái này, dĩ nhiên hắn đã quen rồi.Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn chằm chằm bức tượng gỗ, cười nói:- Hai vị tiên trưởng.

Vật này thần kỳ ở chỗ nào?Tu sĩ áo xanh đang đứng gần tượng gỗ liền cầm tượng gỗ lên.

Lập tức một luồng khí tang thương thổi ập vào mặt.

Luồng khí to lớn lập tức khiến hắn tâm thần chấn động.

Người này bản lĩnh Trúc Cơ Trung Kỳ, không ngờ cảm thấy Trúc Cơ trong cơ thể sắp sửa sụp đổ liền vội vàng hoảng hốt buông tay.Sư huynh của hắn, vị tu sĩ áo đen vung tay áo.

Lập tức bức tượng gỗ bay lên, bị hắn nắm trong tay.

Vị tu sĩ này sắc mặt cũng lập tức tái nhợt, Kim Đan trong cơ thể gần như bất ổn.

Sau hồi lâu, hắn cũng dần khống chế được chấn động của Kim Đan.Tượng gỗ này do Vương Lâm chế tác, nếu bản lãnh càng cao thì cảm nhận càng lớn.

Ngược lại, phàm nhân hầu như ít bị ảnh hưởng.- Vật này không phải tượng khắc gỗ bình thường.

Con thú này với giao long trong điển tịch của môn phái ta ghi chép, gần như giống hệt nhau!Tu sĩ áo đen chậm rãi nói.- Sư huynh.

Không phải ngươi mới nói là chưa từng thấy qua hay sao?

Sao bây giờ lại nói là giao long?Tu sĩ áo xanh vẻ mặt cổ quái nói.Tu sĩ áo đen ngạc nhiên liếc nhìn sư đệ một cái, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi, nói :- Sư đệ.

Ta rốt cục cũng biết được tại sao bản lãnh của ngươi mãi không thể đột phá…Tu sĩ áo xanh bộ mặt co giật một chút, không nói gì.- Con thú được khắc này chính xác là ta chưa từng gặp qua, nhưng ta đâu có nói là ta không biết.Tu sĩ áo đen thở dài nói.Tu sĩ áo xanh nói không lại, phun ra máu tươi.

Sau hồi lâu, hắn mới rộ lên một tràng cười khổ.

Đối với vị sư huynh này, hắn coi như chịu thua.Trời tối đen, không trăng.Vương Lâm nằm trên giường trong căn phòng sau cửa hàng.

Ở bên người hắn còn đặt một hồ rượu, thi thoảng cầm lên uống một ngụm.

Một năm qua, Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tính của mình, chậm rãi thoát khỏi kiếp tu chân, trở nên giống phàm nhân.Ví dụ như giờ đây hắn tĩnh tọa thổ nạp rất ít, chuyện này trước kia là chuyện không tưởng.

Bốn trăm năm qua, hắn chỉ có chạy trốn và giết chóc, gần như không lúc nào ngừng chuyển động linh lực trong cơ thể.

Hắn dùng hết thời gian để nâng cao bản lãnh, cuộc sống đầy rẫy những xung đột, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần hơi sơ ý sẽ lập tức bỏ mạng.Thậm chí hắn còn chưa từng có lúc nằm xuống ngủ như bây giờ.

Cho dù là đêm khuya, cũng chỉ ngồi thiền để chờ qua đêm.Loại cuộc sống này tuy rằng kích thích, mang lại cảm xúc mạnh mẽ, nhưng lại thừa một chút tiếc nuối, thiếu một chút bình thản.

Nó là không trọn vẹn.Cuộc sống hiện tại của Vương Lâm không có sự tranh đấu, tuy nói là bình thản nhưng lại giống như một dòng nước chảy nhỏ giọt, gột rửa tâm linh.Loại cảm giác này, khi Vương Lâm mới bắt đầu thấy cực kỳ xa lạ.

Nhưng chậm rãi theo thời gian, tâm tính hắn dần dần tiếp nhận cách sống của phàm nhân này.Sau khi cầm lấy hồ rượu uống một ngụm, Vương Lâm bỗng nhiên nhướn mày.Vào giờ này, bên ngoài cửa hàng của hắn có hai tu sĩ đến thăm.

Hai người này thân mình giống như hồn ma nhanh chóng bay tới.

Trong đó, một người tay phải vung lên, lập tức cửa lớn của cửa hàng của Vương Lâm yên lặng mở ra, không hề phát ra một chút tiếng động.Hai người nhanh chóng đột nhập vào.

Ngay sau đó, cánh cửa bị gió thổi đóng lại.Bên trong cửa hàng, hai người này ánh mắt lóe sáng nhìn tượng gỗ bày quanh bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Nhưng vẻ kinh hãi này lập tức biến mất mà thay vào đó là lòng tham không đáy.- Không ngờ có nhiều pháp bảo như vậy!Một tu sĩ giữ hơi điều khí, thuận tay cầm lấy pho tượng bên cạnh.

Vừa ngưng thần nhìn, thân mình lập tức run lên, suýt chút nữa ném văng tượng gỗ đi.Hắn trong mắt càng đậm vẻ tham lam, vung tay áo.

Lập tức toàn bộ tượng gỗ trên giá trong cửa hàng, từng cái một rơi vào trong túi trữ vật của hắn.Tu sĩ còn lại ngồi xổm bên một cái rương gỗ.

Lật tới lật lui một hồi, bỗng nhiên hét lên một tiếng, trong tay cầm một bức tượng người bằng gỗ mới khắc xong một nửa.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên hồng hào kỳ lạ, từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi rất to.Bức tượng gỗ trong tay lập tức bị hắn nhanh chóng ném đi, vội vàng lùi lại vài bước.

Dường như bức tượng khắc gỗ này là một loài viễn cổ mãnh thú vậy.Quả thật cũng khó trách hắn không chịu nổi.

Bức tượng bán thành phẩm này khắc Lục Dục Ma Quân, mặc dù nói là bán thành phẩm nhưng bên trong ẩn chứa linh uy tương đương với bản lãnh Nguyên Anh Kỳ.

Người này bản lãnh mới chỉ đạt Kết Đan Kỳ nên căn bản không có khả năng chịu đựng.May mà hắn nhanh tay buông ra, hơn nữa, linh uy của bức tượng khắc gỗ này vẫn chưa được mở, nếu không người này sẽ không đơn giản chỉ hộc máu như vậy.Bức tượng gỗ kia đang rơi xuống đất, đột nhiên bị một bàn tay lớn vô hình bắt lấy, rồi đặt vào trong tay Vương Lâm đang từ sau nhà đi ra.

Vương Lâm thuận tay đem pho tượng để sang một bên, tay phải cầm hồ rượu uống một ngụm, nói :- Tổng cộng bốn ngàn năm trăm lượng vàng, lấy ra đưa đây đi.Từ lúc Vương Lâm xuất hiện, hai người kia vẫn không nhúc nhích, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Vương Lâm chằm chằm.Nhất là gã tu sĩ vừa mới bị linh uy trong tượng gỗ làm cho bị thương, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi.Trong mắt hai người này, sự xuất hiện của Vương Lâm quá sức kỳ lạ.

Lúc họ tiến vào cửa hàng này, rõ ràng đã lấy thần thức dò xét.

Tuy có phát giác ra một người đang nằm ở nhà sau, nhưng chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi.Nhưng hiện giờ, họ không ngờ không thể phát hiện được gì, phàm nhân này im hơi lặng tiếng xuất hiện, đột ngột hiện ra như sấm giữa trời quang, khiến cho hai người trong lòng vô cùng hoảng sợ.Thêm nữa, trong cửa hàng này xuất hiện rất nhiều tượng gỗ pháp bảo.

Hai người này tuy ngu xuẩn nhưng giờ phút này cũng hiểu ra được trước mắt họ là một tiền bối cao nhân, bản lãnh quá cao để hai người có thể đụng chạm.Hai người nhìn nhau, vội vàng cung kính thấp giọng nói :- Tham kiến tiền bối.

Bọn vãn bối là đệ tử của Bạch Vân Tông, hôm nay đắc tội, mong tiền bối bỏ qua.- Bốn trăm năm mươi lượng vạng, có không?Vương Lâm thanh âm bình thản, nói.Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thân là người tu chân, nếu là linh thạch thì còn có một chút, chứ còn vàng bạc thì không có nhiều như vậy.

Đương nhiên nếu cho bọn họ trở về chuẩn bị một chút, đừng nói bốn ngàn mà bốn vạn cũng có thể lấy ra.Vương Lâm nhìn hai người suy nghĩ, thở dài, tay phải đưa lên, cách không chụp lấy túi trữ vật bên hông một tu sĩ, thuận tay vung nhẹ một cái.

Lập tức tu sĩ kia sắc mặt đỏ lên, lui ra phía sau vài bước, một ngụm máu tươi ở trong miệng bị hắn cố gắng nuốt xuống.Mắt hắn đậm vẻ cung kính.

Vương Lâm qua một cái vung tay kia đã xóa đi thần thức của hắn.Tất cả tượng gỗ nhẹ nhàng run lên, từng cái từng cái bay ra bốn phía hạ trên giá vào đúng vị trí cũ, không có một chút sai lệch, giống như chưa từng được động vào vậy.- Trở về đi.

Lần sau đến nhớ mang đủ vàng.Vương Lâm nói xong, tay phải vung lên, túi trữ vật lập tức được đưa đến trong tay người kia.

Sau đó, hai người không tự chủ được, bị một mãnh lực đẩy mạnh về phía cửa.Khi sắp đụng vào cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra.

Hai người bị cuốn ra ngoài, cửa đóng lại.Hai tu sĩ bị đẩy đi hơn mười dặm mới vất vả dừng lại được,ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tưởng tượng pha lẫn hoảng sợ và kinh hãi.

Trong mắt họ, người thanh niên này bản lãnh thâm sâu khó lường.Hai người trầm mặc một chút, từ trong đáy lòng đều thầm hô may mắn, sau đó nhìn nhau vội vàng rời khỏi.

Hai người này chính là hai tu sĩ ở trong Vương phủ.Bọn họ nhìn ra tượng khắc gỗ không phải tầm thường, tìm được Từ Đào tra hỏi, mới suốt đêm tìm tới nơi đây.

Chỉ có điều sau khi trải qua tình cảnh vừa rồi, hai người dĩ nhiên bị dọa cho hết hồn, cơ hồ không còn can đảm ở trong cửa hàng kia nói ra ý định nữa.Hai người cũng không hề biết, Vương Lâm đã lưu lại thần thức trên người họ.

Chỉ cần trong đầu họ có ý niệm gây bất lợi cho Vương Lâm, trong khoảnh khắc họ sẽ bị thần thức giết chết.Quả thật nếu hai người này có chút hiểu về Vương Lâm, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng may mắn.

Bởi vì, nếu là trước đây một năm, kết cục của hai người ngoài chết ra thì không còn con đường nào khác.Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, uống một ngụm rượu, thở dài, thì thào lẩm bẩm :- Một năm chưa giết người…Hắn lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng, lên giường đi ngủ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 256: Lạnh giá ( 255/2095)Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã qua hai năm.

Vương Lâm sống ở kinh thành cũng đã được ba năm.Thân thể Đại Ngưu ngày càng to lớn, thân mình cũng khỏe mạnh hơn.

Hàng xóm xung quanh tăng thêm mấy nhà, ông chủ tiệm vải họ Khổng bị bệnh mà chết, cửa hàng cũng bán cho người khác.Trên mặt cha mẹ Đại Ngưu dần dần đã có mấy nếp nhăn nhỏ.

Tuy bọn họ vẫn còn trẻ, nhưng cũng không thể giấu đi dấu hiệu của tuổi già.Trong hai năm này, hàng xóm xung quanh không ít người đã đến làm mai.

Nhưng lần nào Vương Lâm cũng nhẹ nhàng nói lời từ chối.Con trai thứ hai của Từ gia cũng đã cưới vợ, sinh được một đứa con bụ bẫm.

Hôm Từ Đào trở về, cung kính đến thăm Vương Lâm, dâng lên trăm lượng vàng, nói là thế tử điện hả kính biếu.Thực ra trong hai năm này, cứ đến cuối năm Từ Đào lại mang rất nhiều vàng đến biếu.

Vương Lâm cũng không chối từ, trực tiếp nhận.Xuân đi thu đến, năm tháng trôi qua.

Trong thời gian hai năm qua, Vương Lâm đã thấy được thế nào là sinh lão bệnh tử, trong lòng có chút cảm khái.Trong hai năm này, hắn chỉ tĩnh tọa thổ nạp có hai lần.

Đối với bản lãnh của chính mình, hắn cũng rất ít để ý.

Rất lâu nay hắn không còn xem xét đám sương hồng bên ngoài thân thể, giờ đây chỉ còn lại một tầng mỏng manh, toàn bộ được ngưng kết thành ba hạt châu màu đỏ, bị hắn thu vào trong túi trữ vậtTheo hắn phân tích, nếu như hạt màu đỏ thứ tư được ngưng kết thành, đám sương hồng kia sẽ tiêu tan hoàn toàn.Cũng trong hai năm này, hai tu sĩ kia đã tới đây một lần.

Sau khi dâng lên rất nhiều vàng bạc của phàm nhân, bọn họ cầm đi ba bức tượng gỗ với vẻ cung kính lạ thường.Hai năm nay, cửa hàng của Vương Lâm ở phía tây thành cũng dần trở nên có tiếng tăm.

Khách đến tuy không phải rất nhiều, nhưng so với lúc chưa khai trương cách đây một năm thì nhiều hơn không ít.Chỉ có điều đến cửa hàng của Vương Lâm nhiều nhất không phải phàm nhân mà là tu sĩ.

Thông thường cứ mười người đến, sẽ có sáu người là người tu đạo.Mỗi một người tu đạo đến đây đều dùng vàng bạc của phàm nhân để mua tượng gỗ.

Hai năm qua, tượng gỗ bán ra không ít, vàng bạc Vương Lâm tích lũy cũng phải được một rương to.Việc ở phía tây kinh thành có kỳ nhân, ở khu vực Tu Chân Giới này dần dần cũng có danh tiếng nhất định.Tâm tính của Vương Lâm thủy chung vẫn bình thản, không có gì thay đổi.

Cái hắn hướng tới chính là tâm tính của phàm nhân, trải nghiệm của đời của phàm nhân, cảm nhận được thiên đạo luân hồi.

Cửa hàng này, chỉ là công cụ để hắn cảm nhận được thiên đạo, tượng điêu khắc gỗ cũng giống vậy mà thôi.Lúc này cũng đã gần hết năm, trong kinh thành mọi người vui sướng hân hoan.

Vương Lâm từ trong cửa hàng đi ra, ngồi ở trước cửa, nhìn mọi người đi tới đi lui, trong mắt hắn lộ vẻ hồi tưởng thật sâu.Đây là lúc hắn kết thúc năm thứ ba ở kinh thành.

Sau mỗi năm, cảm nhận tuy không giống nhau, nhưng đều có một chút hoài niệm về thời thơ ấu.Từ trong cửa hàng bán đồ sắt phía đối diện, Đại Ngưu chạy nhanh ra, trong tay cầm một ít pháo hoa, phấn khích chơi đùa.

Nhìn Đại Ngưu, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ thoải mái.

Ba năm qua nhìn đứa bé này lớn lên, từ một đứa nhỏ mười một tuổi nay đã biến thành một thiếu niên mười bốn tuổi.Năm trước, Đại Ngưu thật sự không thể chịu nổi cha hắn cứ nói dông dài, miễn cưỡng bắt đầu học nghề rèn.

Tuy nhiên, mỗi khi nhàn hạ, vẫn còn có thể chạy sang nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ.Đại Ngưu tuy không thường đến đây nữa, nhưng mỗi ngày đều có một hồ rượu trái cây không hề gián đoạn.Đặt pháo hoa xong, Đại Ngưu hô to một tiếng, chạy đến cạnh Vương Lâm, đặt mông lên ghế gỗ lạnh như băng mà như không hề biết lạnh.

Hắn nháy mắt nói :- Vương thúc, mấy ngày trước ta nghe cha ta nói.

Chưởng quầy họ Lữ ở phía đông muốn đem con gái gả cho thúc, vì sao thúc lại không đồng ý.

Ta đã nhìn qua con gái hắn, nhan sắc trông cũng được lắm.Vương Lâm mỉm cười, xoa đầu Đại Ngưu, nói :- Thúc thúc có vợ rồi.- Thật sao?

Tại sao ta lại không thấy bao giờ?Đại Ngưu đứng lên một chút, vẻ mặt kinh ngạc.- Nàng đang chờ ta ở một nơi rất xa.

Sẽ có một ngày, ta sẽ đến tìm nàng.Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhu tình, trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ nhân.- Ta biết rồi, Vương thúc.

Thúc định bao giờ việc buôn bán ở kinh thành trở nên phát đạt mới quay trở về để lấy vợ.Đại Ngưu cười ha hả, nói.Vương Lâm đột nhiên cười lớn, gật gật đầu nói:- Đúng vậy, chờ đến lúc thúc buôn bán có lời rồi mới về cưới vợ.Đại Ngưu đang muốn nói chuyện tiếp thì cha hắn ở cửa hàng đồ sắt gọi vọng sang một tiếng, Đại Ngưu vội vàng lên tiếng trả lời, vẻ mặt không đành lòng nhìn Vương Lâm nói:- Trời!

Lại bắt rèn sắt đây.Nói xong hắn bất đắc dĩ quay lại cửa hàng.Từ trong cửa hàng lại vọng ra vài câu trách cứ của Cha Đại Ngưu.

Vương Lâm uống một ngụm rượu, lẳng lặng ngồi ở cửa.

Lúc này từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống vài bông tuyết.

Dần dần, tuyết rơi ngày một nhiều.

Trận mưa tuyết đầu tiên trong năm đã lặng lẽ rơi xuống.Nhiệt độ nhanh chóng trở nên lạnh hơn.Bông tuyết rơi vào mặt Vương Lâm, hoà tan trở thành nước lạnh.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, một lúc sau vươn tay phải ra, tuỳ ý nắm chặt.

Thoáng chốc, bông tuyết từ bốn phía lập tức ngưng tụ.Vương Lâm thở sâu, buông tay ra, bông tuyết lại trở nên tán loạn hướng ra bốn phía bay đi.Cảnh tượng này xuất hiện cực nhanh, cũng không có người đi đường nào phát hiện ra điều dị thường, chỉ có một đám người cúi đầu vội vã chạy đi.Trời ngày càng tối, người đi đường cũng thưa dần, cuối cùng đã không còn ai đi lại trên con đường này nữa.

Các cửa hàng xung quanh cũng bởi trận mưa tuyết lớn mà đóng cửa, không buôn bán nữa, cả nhà tề tựu sưởi ấm quanh bếp lửa.Không chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn mỗi người dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp khi cả gia đình quây quần bên lò lửa, nó có thể xua tan đi cái giá rét.Trong ánh mắt Vương Lâm dần lộ ra vẻ ảm đạm, bông tuyết xung quanh tuy mang đến cảm giác băng giá.

Tuy vậy đối với hắn mà nói thì thực sự chẳng có gì đáng kể.

Nhưng lúc này, nhìn những cửa hàng xung quanh đã lên đèn, chỉ mỗi cửa hàng của hắn là tối đen như mực, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một tia lạnh lẽo.Loại lạnh lẽo này không phải dùng lửa là có thể xua tan, không một loại pháp thuật thần thông nào có thể bù lại.

Loại hàn ý này là cái giá cho việc cảm ngộ thiên đạo, là điều mà người tu tiên nào cũng đều phải trải qua.Nếu muốn Hoá thần, trước phải Hoá phàm.Nhưng Hoá phàm, nói thì dễ dàng thực tế lại không hề đơn giản như vậy.

Hiện tại, Vương Lâm cảm thấy cô độc.

Hắn biết rõ rằng sự cô độc này sẽ mãi đi theo hắn.Năm tháng qua đi, những người thân bên cạnh lần lượt chết đi, cảm giác dường như cả đất trời chỉ còn lại một mình mình.

Đó mới chân chính là cô độc.Vương Lâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới tập tễnh đứng lên, cả người chỉ trong nháy mắt này dường như già đi nhiều lắm.

Hắn chậm rãi xếp lại cái ghế, đi vào trong cửa hàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Hồi lâu sau, từ bên trong cửa hàng sáng lên một ánh lửa.

Tuy thoạt nhìn cũng không khác những ngôi nhà xung quanh nhưng thực tế, ánh lửa này chỉ là cái vỏ bên ngoài che dấu một sự cô tịch ẩn sâu bên trong đáy lòng hắn.Vương Lâm ngồi bên cạnh lò lửa, trong cửa hàng rất ấm áp, chỉ là nội tâm hắn ngày càng lạnh lẽo.

Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một bức tượng đặt ở bên người.Khuôn mặt khắc trên bức tượng này chính là cha hắn.Nhìn bức tượng nội tâm của Vương Lâm càng lúc càn trở nên lạnh giá.

Hắn lại lấy ra bức tượng mẹ hắn.

Sau đó một loạt các bức tượng được hắn lấy ra từ trong túi trữ vật, đặt ở xung quanh.Trong số các bức tượng này có nam có nữ, có già có trẻ, toàn bộ đều là những người thân quen của hắn ở quê nhà.Nhìn những bức tượng này, Vương Lâm lộ ra một nụ cười, tuy nhìn nụ cười này chứa đầy vẻ thoả mãn, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều có thể nhận ra rằng hắn ko phải đang cười, mà rõ ràng chính là đang khóc không thành tiếng.Lò lửa chập chờn, lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng vào mặt hắn, khi chiếu lên mấy bức tượng gỗ được điêu khắc lại tạo ra cảm giác rất kỳ quái.Nhẹ nhàng cầm lấy từng bức tượng, sự lạnh lẽo trong nội tâm của Vương Lâm cũng giảm đi đôi chút.

Tuy nhiên, sự cô độc giảm xuống thì sự bi ai lại càng tăng lên.- Không buông được…

Không buông xuống được…Vương Lâm thì thào nói.

Năm đó, khi hắn bắt đầu bước vào con đường tu tiên, hắn không bỏ lại được thân nhân, cho tới hiện tại vẫn không thể buông tay!Tuy nhiên, loại tình cảm này và tình cảm năm đó không giống nhau.

Muốn Hoá thần trước tiên phải Hoá phàm.

Nếu chân chính bỏ đi thân tình, buông xuống hết thảy như vậy thì muốn Hoá phàm căn bản là chuyện không có khả năng.Mỗi tu sĩ Hoá Thần kỳ, sở dĩ cường đại, bên cạnh tu vị ở ngoài thì trọng yếu hơn là nội tâm luôn che dấu ẩn tình.

Chính vì phần tình cảm này mới khiến họ Hoá phàm, nương theo tình cảm, đột phá Nguyên Anh kỳ đạt đến Hoá Thần kỳ.Bởi vì phần chấp niệm này nên khi Vương Lâm Hoá phàm cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn, mà dần cảm nhận được cảm giác của người phàm.Giờ khắc này, hắn đắm chìm trong sự tưởng niệm về cha mẹ, lẳng lặng cảm nhận loại cảm giác này, linh lực trong cơ thể hắn một lần nữa lại bắt đầu điên cuồng xoay tròn.

Loại xoay tròn này dần thấu xuất ra bên ngoài cơ thể, tất cả các tượng gỗ điêu khắc trong cửa hàng này bỗng nhiên dâng lên một tia linh khí, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn cùng nhịp độ với linh lực trong cơ thể hắn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 257: Là ngươi. ( 256/2095)Dần dần, linh lực xoay tròn ngày càng nhanh, thấu xuất ra cả ngoài cửa hàng.Dưới bầu trời, hàng ngàn bông tuyết rơi xuống mái nhà của cửa hàng cũng theo đó mà chuyển động, hình thành một đoàn bông tuyết xoay tròn, hướng ra bốn phía nhanh chóng tản ra.Tuyết càng rơi càng lớn.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm dần dần thanh tỉnh.

Nháy mắt khi hắn tỉnh ra, những bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh hắn có hơn một nửa bỗng rắc một tiếng, vỡ vụn.Tuy nói hơn một nửa số tượng gỗ vỡ vụn nhưng trên đó tràn ngập linh uy, cũng là so với trước đây mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí phẩm chất cũng được đề cao.Vương Lâm nhìn thoáng qua, hít vào một hơi thật sâu.Hắn đứng lên, đẩy cửa cửa hàng đi ra, trước mặt thổi đến một cỗ hàn mang, mang đến cái lạnh như băng.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng nói bình thản vang lên:- Hoá Thần, Vương Lâm ta sẽ sớm đạt tới!Những bông tuyết rơi xuống từ không trung đã lớn hơn, phủ một lớp thật dày trên mặt đất.

Lúc này, cánh cửa của cửa hàng đồ sắt đối diện bỗng nhiên mở ra, Đại Ngưu và cha hắn đang muốn đi ra thì thấy Vương Lâm đứng ở đối diện, không khỏi ngây ra một lúc.

Sau đó, Đại Ngưu đạp tuyết chạy ra, hắt xì mấy tiếng, chạy tới bên người Vương Lâm, kêu lên:- Vương thúc, người biết là chúng ta đi sang phải không?!Nói xong, đi vào phòng, ngồi bên cạnh lò lửa.Cha của Đại Ngưu cười nhẹ, tay cầm một cái giỏ, hướng Vương Lâm nói:- Vương huynh đệ, không bận chứ?Vương Lâm mỉm cười nhường đường, nói:- Không bận, tiến vào nhà rồi nói.Cha của Đại Ngưu vào phòng, mắt nhìn những bức tượng gỗ điêu khắc bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, sau đó buông cái giỏ xuống, dường như muốn nói cái gì nhưng lại ngượng ngùng, chưa dám mở miệng.Lúc này, Đại Ngưu ngồi bên lò lửa, thấy được những bức tượng cha mẹ và thân nhân Vương Lâm, liền thở nhẹ một tiếng, nói:- Vương thúc, những bức tượng này sao cho tới giờ ta vẫn chưa thấy qua, là thúc vừa làm phải không?Vương Lâm đóng cửa lại, ngồi xuống một bên nói:- Đây là ta làm từ trước.Đại Ngưu nhình những bức tượng này không chuyển mắt, nói:- Vương thúc, những bức tượng này là thúc điêu khắc người nào vậy?Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một vẻ hoài niệm, chậm rãi trả lời:- Đây là thân nhân của ta!Đại Ngưu ngẩn ra, không hề hỏi thêm nữa mà vội vàng đứng lên, chạy đến cái giỏ mộc, mở khăn che ra.

Chỉ thấy bên trong đặt ba món ăn được chế biến tinh xảo và hai bầu rượu trái cây.Vương Lâm nhìn thoáng qua, khuôn mặt như cười như không nhìn cha của Đại Ngưu.

Ba năm qua, hắn cùng đối phương cũng thường xuyên qua lại nhưng đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông cởi mở này có thái độ như vậy, hiển nhiên hắn có chuyện gì cần nhờ mình giúp đỡ.- Tằng đại ca, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.Vương Lâm nói.Cha của Đại Ngưu do dự một chút, xấu hổ nói:- Có chút việc!

Có chút việc!Đại Ngưu nhìn giỏ đồ ăn, miệng nuốt nước miếng, đưa tay hướng vào bên trong chộp lấy.

Cha hắn trừng mắt, doạ hắn phải vội vàng rụt tay lại, bất mãn nói thầm:- Không phải chỉ là muốn mượn chút bạc thôi sao, có gì mà ngượng ngùng khó nói.Cha của Đại Ngưu lập tức đỏ mặt, mắng:- Tiểu quỷ, ngươi đi về nhà!Đại Ngưu thè thè đầu lưỡi ra, nhìn sang Vương Lâm nói:- Vương thúc, cha ta ngượng ngùng không nói thì để ta nói vậy.

Mẹ ta chuẩn bị thuê lại cửa hàng bên cạnh, làm cho cửa hàng nhà ta rộng ra, nhưng tiền còn chưa đủ.Cha của Đại Ngưu thở dài, nhìn Vương Lâm, bất đắc dĩ nói:- Vương huynh đệ, đại tẩu của ngươi bảo rằng cửa hàng của chúng ta hơi nhỏ, cho nên người đến mua bán cũng không nhiều.

Thấy cửa hàng của Lý gia bên cạnh cho thuê nên đang tính thuê lại.Vương Lâm mỉm cười gật đầu, cầm lấy bầu rượu trong giỏ, uống một ngụm, nói:- Cần nhiều không?Cha của Đại Ngưu do dự một chút, nói:- Cửa hàng của hắn khá lớn, hơn nữa quan trọng nhất là phải thuê hai năm, cần năm mươi lượng bạc…

À…

Ba mươi hai lạng bạc, ba mươi lượng bạc là đủ rồi.Đại Ngưu bĩu môi, nhỏ giọng nói:- Rõ ràng là Mẹ nói cần tám mươi hai…Không đợi hắn nói hết, cha hắn đã hung hăng trừng mắt nhìn sang.Vương Lâm gật gật đầu, cũng không nói gì mà đứng dậy đi vào phòng trong, nơi này có một cái rương lớn, trong đó chất đầy toàn bộ đều là vàng bạc.

Vương Lâm tuỳ ý cầm lấy một thỏi vàng, về lại ngoài cửa hàng, đặt trước mặt cha của Đại Ngưu.Sau khi nhìn thấy thỏi vàng, cha của Đại Ngưu lập tức ngẩn ra, vội vàng nói:- Không cần dùng đến nhiều như vậy đâu.

Vương huynh đệ, ngươi mau cầm lại đi, ta chỉ cần mượn ba mươi lượng bạc là đủ rồi.Hắn cho rằng thỏi vàng này ít nhất cũng đến mười lượng, so với con số hắn cần thì lớn hơn nhiều lắm.Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, cười nói:- Tằng đại ca, số tiền này không phải là cho ngươi mượn mà là tiền ta mua rượu.

Từ nay về sau, mỗi ngày một bầu.

Rượu trái cây của ngươi không tồi, số tiền này cũng đáng mười năm tiền rượu.Cha của Đại Ngưu do dự một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động, nói:- Vương huynh đệ, chuyện này…Ánh mắt Đại Ngưu khẽ nhướng lên nói:- Cha, người cầm lấy đi.

Vương thúc bán một bức tượng gỗ điêu khắc có giá tới mười lượng vàng đó.Sau khi trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái, cha Đại Ngưu hít sâu một hơi, cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống một ngụm, gật đầu nói:- Vương huynh đệ, cần gì phải nói mười năm, tám năm.

Chỉ cần người còn ở nơi này một ngày, ta đều mỗi ngày đưa một bầu rượu này sang đây.Vương Lâm mỉm cười, nhìn phụ tử hai người, nội tâm đã dần không còn lạnh lẽo nữa mà đã có một tia ấm áp.Một đêm đó, Cha của Đại Ngưu uống rất nhiều, hai bầu rượu hiển nhiên không đủ.

Đại Ngưu một bên hầu hạ, lấy thêm đến bầu rượu thứ mười mới đủ uống.Cuối cùng cha của Đại Ngưu uống đến say nhưng bàn tay vẫn nắm chặt thỏi vàng, bị Đại Ngưu dìu đỡ đi trở về.Trước khi về, Đại Ngưu còn nhỏ giọng nói với Vương Lâm:- Vương thúc, loại rượu này của nhà ta còn nhiều, cha không cho ta nói cho người khác biết.

Thực tế, nhà ta có cả một hầm rượu, có đến mấy hũ rượu lớn, đều là do tổ tiên lưu lại, nghe bảo phía dưới đất còn có không ít.

Nếu không phải vì cha ta kiên quyết không cho Mẹ đem bán, thì Mẹ cũng không bắt cha đi vay tiền.Cha con Đại Ngưu đi rồi, Vương Lâm ngồi bên cạnh lò lửa, nội tâm cảm động.

Vàng bạc đối với phàm nhân mà nói là một số tiền lớn nhưng đối với người tu tiên mà nói thì cũng chẳng khác gì rác rưởi cả, nhìn cũng không thèm để vào mắt.Hắn lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, cầm lấy một đoạn gỗ, tay phải huy động khắc đao (1), tiến hành điêu khắc.(1): loại dao chuyên dùng để chặm khắc gỗThời gian thấm thoắt, đã ba năm nữa trôi qua.

Cửa hàng nhà Đại Ngưu đã mở rộng hơn gấp đôi, việc buôn bán quả nhiên cũng đúng như mong mỏi của mẹ Đại Ngưu, so với trước kia tốt hơn nhiều lắm.

Nhưng theo đó, thời gian rỗi của Đại Ngưu cũng ít đi, cả ngày đều phải giúp đỡ Cha hắn làm nghề rèn.Chỉ sau khi kết thúc những công việc có liên quan đến cửa hàng, Đại Ngưu mới có thời gian lê tấm thân đã mệt nhoài, mang theo một bầu rượu trái cây sang chỗ Vương Lâm, nhìn hắn điêu khắc tượng gỗ.Thân mình Đại Ngưu vì mấy năm làm nghề rèn mà càng thêm khỏe mạnh.

Tiểu tử mười bảy tuổi này dù là giữa mùa đông giá rét cũng chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, không biết rét lạnh là gì.Chỉ có điều những nếp nhăn trên mặt cha mẹ hắn dần nhiều thêm.Tướng mạo của Vương Lâm so với sáu năm trước cũng có biến hóa, nhìn qua hắn không còn là một thanh niên nữa mà đã như bước vào tuổi trung niên, trên mặt dần có thêm nếp nhăn.Đây cũng là do hắn cố ý sử dụng pháp thuật tạo ra, dù sao nếu là một phàm nhân mà sáu năm cũng không có chút biến hóa nào thì đối với những người thuần phác thiện lương xung quanh cũng là một việc không thể tin nổi.Trong ba năm qua, số lần Từ Đào đến chỗ hắn cũng thường xuyên hơn.

Gần như tháng nào cũng đến một lần, mang theo rất nhiều vàng bạc cùng với rượu ngon, chủ ý nhờ cậy dựa dẫm không cần nói ra cũng biết.

Đôi khi trong lời nói cũng lộ ra mấy thứ này đều là Thái tử hiếu kính.Đối với vị Thái tử này, Vương Lâm cũng không có nửa điểm hứng thú.

Hắn sở dĩ ở lại Kinh đô mục đích là thấu hiểu cảm giác người phàm, khiến cho tu vi của mình đột phá.Tranh đấu quyền thế trong nhân gian, lấy thân phận của hắn, thật sự không muốn tham dự vào.Cuối mùa thu năm đó, lá mấy cây liễu lớn hai bên đường bị gió thổi qua, ào ào lìa cành, rụng xuống, bị gió cuốn đi thật xa, để lại những cành cây trụi lá.Trên tất cả các con phố đều tùy ý có thể thấy được lá rụng.

Vương Lâm từ trong cửa hàng đi ra, trên người mặc quần áo rất dày, đầu đội mũ da.

Lúc này, nếu có người của Triệu quốc hay Sở quốc nhìn thấy Vương Lâm chắc chắn không thể nhận ra đây chính là tên Sát tinh Vương Lâm, nhân vật oai hùng năm đó, giết người vô số, tay nhuốm đầy máu tanh.Mặc dù là một số ít kẻ được hắn tha chết cũng tuyệt không thể nhận ra.Lúc này đây, Vương Lâm và người phàm không có gì khác biệt.

Không phải chỉ là vẻ tương tự bên ngoài mà thậm chí cả xương cốt bên trong cũng không có chỗ nào khác nhau.Trải qua sáu năm hóa phàm, Vương Lâm đã hoàn toàn trở thành người phàm.

Hiện tại, khuôn mặt có chút già nua, tuy rằng thân hình vẫn cao như cũ nhưng không có gì khác một trung niên phàm nhân luôn bận rộn lo lắng việc làm ăn.Chỉ có một thứ hắn có chút không giống với người phàm, đó chính là ánh mắt của hắn.

Trắng đen rõ ràng, không có tạp sắc, ẩn ẩn một tia hàn mang, khiến cho cả người hắn nhìn qua rất phi phàm.Trải qua ba năm, Vương Lâm cũng không có ngồi xuống tu luyện một lần nào.

Dù là hồng vụ ngoài cơ thể hắn, từ hai năm trước cũng vô tình bị hắn ngưng luyện hoàn toàn, hóa thành hạt châu màu máu, thu vào trong túi trữ vật.Đi ra khỏi cửa hàng, một trận gió ập vào mặt, mang theo chút se lạnh của mùa thu, Vương Lâm kéo cổ áo lại, đóng chặt cửa cửa hàng lại, sau đó chậm rãi đi về hướng xa xa.Lúc này, từ cửa hàng bán đồ sắt đi ra một tiểu tử khỏe mạnh, trong tay cầm một thùng than bỏ đi.

Ngay khi đi ra khỏi cửa hàng, hắn thấy Vương Lâm nên nhoẻn miệng cười, nói:- Vương thúc, lại đi nghe hát à?Vương Lâm xoay người, cười nói:- Đại Ngưu, lấy cho ta một bầu rượu.Tiểu tử kia dạ một tiếng, để thùng than sang một bên, vội vàng đi vào cửa hàng.

Không lâu sau, hắn cầm một bầu rượu chạy đến, ánh mắt lộ vẻ thân thiết nói:- Vương thúc, người lớn tuổi rồi, uống ít một chút!

Uống vài hớp làm thân mình ấm lên chút rồi thôi.Vương Lâm mỉm cười gật đầu, tiếp lấy bầu rượu, vỗ vỗ bả vai Đại Ngưu, xoay người chậm rãi rời đi.Đại Ngưu nhìn bóng dáng của Vương Lâm, trong lòng có chút cảm giác chua xót.

Sáu năm qua, trong mắt hắn Vương thúc từ một người không có gì không làm được đã già đi rất nhiều.

Hắn giờ vẫn còn nhớ rõ, sáu năm trước, Vương thúc có khuôn mặt đầy anh khí cùng với ánh mắt sáng như sao.Một đám tượng gỗ rất sống động từ trong tay người này điêu khắc thành hình.Hắn vẫn nhớ Vương thúc từng nói qua, chờ khi hắn buôn bán có tiền rồi sẽ trở về cưới người con gái đang chờ hắn làm vợ.

Nhưng thoáng cái sáu năm đã trôi qua, Đại Ngưu thủy chung vẫn chưa thấy mặt vợ Vương Lâm.

Đối với việc này hắn cũng không có hỏi lại lần nữa.Đại Ngưu thở dài, xoay người đi vào trong cửa hàng.

Cha hắn cũng đã già rồi, những công việc chủ yếu của cửa hàng giờ đều đến tay hắn.

Dù sau khi cửa hàng đã đóng cửa, cũng còn rất nhiều việc khiến hắn phải làm.

Thói quen từ thời niên thiếu thường xuyên nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ dĩ nhiên cũng không thể tiếp tục được nữa.Chỉ có thể cách vài ngày, hắn lại bớt ra chút thời gian chạy đến tiếp chuyện với vị Vương thúc cô độc này mà thôi.Trong tiết mùa thu, những cơn gió đã mang theo hơi lạnh, Vương Lâm một đường chậm rãi đi đến.

Một lúc sau, rốt cục đến một quán trọ ở đầu phố, hắn liền bước vào.Tiểu nhị của quán trọ này, vắt một cái khăn trên vai, có chút lanh lợi, nói:- Ai da, Vương chưởng quỹ đến đó ư, mau mời vào!Vương Lâm vào trong, cởi mũ da xuống, cười nói:- Ta cũng không có bạc để thưởng đâu, ngươi có nhiệt tình hơn nữa cũng vô ích thôi.Tiểu nhị cười ha hả nói:- Chưởng quỹ đã căn dặn, vị trí đẹp nhất sát cửa sổ phía đông vĩnh viễn lưu lại cho ngài.Nói xong, hắn bước nhanh vài bước, đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra hướng đông, lấy khăn lau qua mặt bàn rồi lui người ra sau.Vương Lâm ngồi lên ghế dài, một lúc sau, tiểu nhị liền bê lên mấy món, lại mang lên một chiếc nồi nhỏ chứa đầy nước sôi.

Vương Lâm đem bầu rượu cầm theo cho vào trong nồi, bắt đâu hâm nóng rượu.Thỉnh thoảng Vương Lâm lại lấy ra rót một ly uống, cứ thế ngồi chỗ này nhìn những người lục tục tiến vào quán trọ.

Dần dần, quán trọ mỗi lúc một đông.

Qua chừng nửa canh giờ, có mấy cô đào cầm đàn từ phía sau phòng đi ra.

Mấy người này vừa xuất hiện, quán trọ liên tục vang lên những thanh âm trầm trồ khen ngợi, náo nhiệt hẳn lên.Trong số mấy cô đào này có một cô gái tướng mạo có đôi chút xinh đẹp.

Đại đa số người đến quán trọ này đều là đến để xem nàng.Đôi mắt đẹp của cô gái này đảo qua, tay áo vũ động, bắt đầu ngâm xướng.Thanh âm của nàng rất êm ái, khiến cho những vị khách đến quán uống rượu không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí đã đạt đến đỉnh.Vương Lâm mỉm cười nhìn cô gái đang hát, nhâm nhi rượu trái cây.

Những ngày như thế này đã diễn ra được hơn một năm.Không lâu sau, một trung niên hơi béo, mặc một bộ y phục rất dày từ sau phòng đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, ngồi xuống.

Tiểu nhị vội vàng cung kính bê lên một bầu rượu.Người trung niên mập mạp lập tức rót đầy chén, một hơi uống cạn, liếc nhìn Vương Lâm, xấu hổ nói:- Vương chưởng quỷ, chuyện này…Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm, cười nói:- Lý chưởng quỹ, hôm nay ta cũng không phải đến để thu địa tô, ngươi cứ yên tâm đi.Trung niên mập mạp lập tức thở phào một hơi, mỉm cười làm lành nói:- Kinh doanh không được tốt!

Ngài đừng nhìn hiện tại ở đây có không ít người, nhưng để mời được đoàn hát này ta đã phải tiêu tốn khối bạc, làm ăn thật không dễ dàng.Vương Lâm cười cười, cũng không nói gì mà im lặng nghe khúc nhạc.

Trung niên mập mạp họ Lý tên gọi là gì đến bây giờ Vương Lâm vẫn chưa biết.

Hai năm trước, người này đến tìm Vương Lâm, đem quán trọ này ra thế chấp để vay Vương Lâm hai mươi lạng vàng.

Cho tới bây giờ, số tiền này còn chưa hoàn trả, nên đương nhiên quán trọ này đã tất cả thuộc về Vương Lâm.Một năm qua, hắn thấy Vương Lâm gần như ngày nào cũng đến đây, trong lòng luôn cảm thấy bất an, thường xuyên lại đây thăm dò ý tứ của hắn.Đôi mắt đẹp của cô đào kia chuyển động, những người đàn ông trong quán trọ đều vang lên tiếng ủng hộ.

Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của một người, âm thanh có chút bỉ ổi:- Ái chà, tiểu nương tử này hát xướng thật hay, khiến cho ta từ phía bắc thành cũng bị câu dẫn đến đây!

Được!Ngay khi thanh âm truyền tới, một lão nhân tóc tai lù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, mặc một bộ quần áo màu xám, trên vạt áo phía trước ngực còn có một dấu chân rất lớn.Hắn vừa tiến vào, lập tức lớn tiếng tán thưởng.

Tiểu nhị nhướn mày, lập tức quát lên trách mắng:- Sao lại có lão ăn mày tới đây, đi ra, hôm nay không có tiền cho ngươi đâu.Nói xong, hắn muốn tiến lên đẩy lão ra.Lão nhân kia trừng mắt lên, nói:- Ngươi đẩy ư?!

Ngươi nếu dám đẩy ta, ta gục xuống đây không đi liền!

Lão tử hôm nay tới để nghe hát.Ngay khi Vương Lâm nhìn đến lão nhân kia, đôi mắt nhiều năm ảm đạm bỗng nhiên lóe sáng như sao.

Lão nhân này không phải ai xa lạ mà chính là kẻ sáu năm trước lừa Vương Lâm một bữa cơm!Lão trung niên mập mạp chưỡng quỹ ngồi trước Vương Lâm lập tức nhướn mày, đứng lên, bước nhanh ra cửa, lấy túi tiền ra, sờ soạng một lúc lâu rốt cục rút ra một đồng tiền, sau khi ném cho lão nhân, nói:- Cho ngươi!

Đi nhanh đi.

Thật sự là xui xẻo!Lão nhân cầm lấy đồng tiền, cắn răng một cái, trên đồng tiền còn dính thêm một chút vết xanh, nhếch miệng cười với tiểu nhị, nói:- Ân, là thật, còn cứng hơn cả vàng, nhìn ngươi chắc là chưỡng quỹ, hừ hừ!Nói xong, hắn ném đồng tiền trong tay cho tiểu nhị, đắc ý nói:- Một bình trà!Sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người Vương Lâm, đi tới.

Đây không phải là do hắn nhận ra Vương Lâm mà là trong cả quán trọ, chỉ có mỗi bàn của Vương Lâm là chỉ có một người ngồi.Tiểu nhị kia ngây người ra một lúc, nhìn nhìn đồng tiền trong tay, lại nhìn sang chưởng quỹ.

Hắn cũng đã gặp nhiều ăn mày nhưng kẻ mà cắn đồng tiền một cái, lại lấy ngay đồng tiền vừa được cho mua trà uống thì là lần đầu tiên gặp được.Trung niên mập mạp trên khuôn mặt giật giật, xắn tay áo lên, đang định đi lên đuổi lão nhân này ra thì lúc này Vương Lâm khoát tay nói:- Bỏ đi.Trung niên mập mạp lập tức dừng lại, do dự một chút, nói thêm mấy câu rồi xoay người hướng vào phòng trong bước đi.Lão nhân cười ha hả, nhìn Vương Lâm nói:- Ngươi…Vừa mới thốt ra một chữ, bỗng nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhìn kỹ một lúc, sau đó khuôn mặt mới lộ ra vẻ cổ quái, kinh ngạc nói:- Là ngươi!Vương Lâm mỉm cười nói:- Tiền bối, bảy năm không gặp, phong thái vẫn không có gì thay đổi!Vẻ cổ quái trên mặt lão nhân càng đậm, nhìn chằm chằm Vương Lâm rất lâu, sau đó mới thở dài, trong mắt không ngờ lộ ra một tia tán thưởng, nói:- Hóa phàm…

Không ngờ ngươi thật sự đã Hóa phàm!Vương Lâm cầm lấy bầu rượu từ trong nồi nhỏ, rót đầy một chén, uống cạn rồi nói:- Vãn bối chỉ là vật lộn trong phàm nhân mà thôi.

Đâu như tiền bối, tự tại ngao du trong nhân gian.Lão nhân hít một hơi thật sâu, đoạt lấy bầu rượu, tự mình uống một chén, nói:- Bình sinh lão phu gặp vô số Hóa Thần kỳ tu sĩ, nhưng có thể trong sáu năm thành công hóa phàm thì ngươi là người đầu tiên.Vương Lâm cũng không nói gì, tâm tình cũng không dao động, chỉ mỉm cười nhìn về phía cô đào đang ngâm xướng.Lão nhân nhìn thẳng vào Vương Lâm, hồi lâu sau, trong mắt càng lúc càng lộ vẻ tán thưởng, nói:- Tuyệt không phải chỉ là bề ngoài, mà là đã đạt đến cái thần.

Tiểu tử, nếu là ngươi có thể lĩnh hội ý cảnh, thì trong vòng một trăm năm, ta cam đoan ngươi có thể hoá thần!Vương Lâm quay đầu lại, uống một ngụm rượu, hỏi:- Ý cảnh gì?Lão nhân đang định nói tiếp, bỗng nhiên chớp mắt, cười nói:- Ngươi xem, cơ thể này đã già rồi, bụng đói thì không nghĩ ra được cái gì cả!Vương Lâm nhìn lão nhân một cái thật sâu, cười nói:- Tiền bối cứ chậm rãi mà xem hát, vãn bối cáo từ!Nói xong, hắn cầm lấy bầu rượu, đứng dậy rời khỏi quán trọ.Lão nhân ngẩn ra, hai mắt lập tức sáng lên, lẩm bẩm:- Có ý tứ!Vương Lâm mang theo bầu rượu, chậm rãi đi trên đường, dưới chân dẫm lên lá rụng.

Về tới cửa hàng, hắn mở cửa sau bước vào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 258: Thích Tông ( 257/2095)Một chân hắn vừa mới bước tới, thanh âm sỗ sàng của lão nhân liền truyền tới:- Không tồi!

Hoá ra sáu năm qua ngươi ở chỗ này hoá phàm.Không biết lão nhân đã xuất hiện phía sau Vương Lâm từ lúc nào, theo hắn bước đến, đánh giá xung quanh, hai mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc.Đối với sự xuất hiện của lão nhân, Vương Lâm cũng không có vẻ gì là bất ngờ, mà là ngồi ở một bên, uống rượu nhìn đối phương.- Giao long, hoả chu, thiên long thú, chung cổ, bát trảo đao thú…

Tiểu tử ngươi quả là không tồi, tuyệt đại bộ phận yêu thú của Tu Ma hải không ngờ đều bị ngươi mang đến đây.Càng xem, trong mắt lão nhân càng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một hộp gỗ trong một góc cửa hàng.

Tay phải triệu hồi, bức tượng điêu khắc bên trong hộp gỗ lập tức bay ra.Bức tượng gỗ này mới chỉ là bán thành phẩm mà thôi.Lão nhân nhìn bức tượng bán thành phẩm này trong thoáng chốc, bỗng nhiên ánh mắt trở nên ngưng trọng, cẩn thận nhìn lại từng bức điêu khắc một cách tỉ mỉ, cuối cùng thở sâu, nhìn Vương Lâm chậm rãi nói:- Ta thật sự đã xem thường ngươi!

Không ngờ ngươi đã trải qua những chuyện như thế này.

Những Hoá Thần kỳ tu sĩ và yêu thú này, nếu không tự bản thân ngươi chém giết tuyệt không thể điêu khắc giống như thế này được!Vương Lâm mỉm cười, cũng không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ uống rượu, như thể hết thảy những lời đối phương nói cũng không liên quan gì đến mình cả.Trầm ngâm một lát, lão nhân buông bức tượng đang cầm trong tay kia xuống, nhìn Vương Lâm, hỏi:- Ngươi tên gì?- Vương Lâm!Vương Lâm thản nhiên nói.Lão nhân gật gật đầu, tay phải vung lên, lập tức khí chất cả người lão thay đổi hoàn toàn, từ một lão già hèn hạ nháy mắt đã trở nên đầy vẻ uy nghiêm.

Trên thân mình không có toát ra linh lực uy áp nhưng lại phảng phất như biển cả, thâm sâu không thể lường được.Linh lực trong cơ thể của Vương Lâm cũng bị ảnh hưởng, ánh mắt hắn lập tức loé ra hàn mang.

Trong khoảnh khắc, ngay cả Vương Lâm cũng không thể nhìn thấu tu vị của lão nhân này.

Chỉ có điều hàn mang chợt loé ra thoáng chốc liền bình thản trở lại.

Vương Lâm uống một hớp rượu, nói:- Tiền bối, ngôi nhà tranh này của vãn bối thật sự không chịu nổi sức ép như thế này đâu, lão nhân gia ngài hãy thu lại đi.Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, nói:- Tiểu tử, hãy lĩnh ngộ một chút, đây chính là ý cảnh!Nói xong, khí tức toàn thân lão khẽ động, lập tức một cỗ cảm giác cuồng sát đã bao phủ cả cửa hàng, nhưng thần kỳ là ở chỗ không tạo ra bất cứ chút tổn hại nào đối với nhà cửa và không có nửa điểm thoát ra bên ngoài.Vào giờ khắc này, bên trong và bên ngoài cửa hàng như bị một đao chém thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.Khí tức cuồng sát này tràn ra bốn phía, không tự chủ được, cơ thể Vương Lâm bộc phát ra linh lực mạnh mẽ để kháng cự lại.

Lúc này, linh lực của hắn vừa mới khẽ động liền lập tức bị khí tức cuồng sát này dẫn dắt, không ngờ trong nháy mắt đã bị khí tức cuồng sát này đồng hoá, cũng trở nên điên cuồng.Dưới sự cuồng bạo này, hai mắt Vương Lâm lộ ra một chút hoảng sợ.

Linh lực trong cơ thể hắn không ngờ không thể khống chế thu lại, thậm chí hắn còn có cảm giác Nguyên Anh của mình lúc này cũng bị hơi thở cuồng sát của đối phương đồng hoá.

Dường như chỉ trong cái chớp mắt này, hết thảy những gì hắn khổ tu trong hơn bốn trăm năm qua mà có đã biến thành pháp thuật để đối phương công kích lại chính mình.- Đây là “điên cuồng ý cảnh” của lão phu!

Năm đó lão phu dựa vào ý cảnh này để hoá thần.

Dưới ý cảnh này, tất cả linh lực tồn tại đều bị nó đồng hoá, tuỳ ý lão phu khống chế!Trong thanh âm của lão nhân lộ ra một tia điên cuồng, sau khi liếc nhìn Vương Lâm một cái, ý cảnh lập tức tiêu tán như thể chưa từng bao giờ xuất hiện.Chỉ mấy tức thời gian ngắn ngủi này đã khiến Vương Lâm toát đầy mồ hôi lạnh.

Hắn hít sâu, tay phải run lên, cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống một ngụm lớn.

Một hồi lâu sau, linh lực trong cơ thể hắn mới dần bình phục trở lại.- Vì sao trước đây gặp phải Hoá Thần kỳ tu sĩ, ta không cảm giác được loại ý cảnh này?!Vương Lâm trầm mặc một lúc, nói.Lão nhân ngẩn ra, gãi gãi đầu, xấu hổ nói:- Đây…

Ta quên mất, vừa rồi tuy ta đã khống chế tu vi nhưng đây là ý cảnh do Anh Biến kỳ thúc dục, cho nên uy lực có lớn một chút…

Thực tế, Hoá Thần kỳ tu sĩ không có khả năng thi triển ra ý cảnh này, chỉ có thông qua pháp thuật thần thông mới có thể dẫn ra một ít mà thôi, haha, ngại qua!Vương Lâm cười khổ liếc nhìn lão nhân một cái, trong lòng lẩm bẩm: “Ý cảnh…

Đây là ý cảnh…”

Lão nhân chớp mắt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ gian xảo, hạ giọng nói:- Lợi dụng Hoá phàm, cảm thụ ý cảnh của mọi người.

Thông qua ý cảnh, khiến Nguyên Anh cuối cùng đột phá, đạt tới Hoá Thần.

Đây là một quá trình mà mỗi một tu sĩ khi muốn đột phá Nguyên Anh kỳ đều cần phải trải qua.

Tiểu tử, có muốn cảm thụ ý cảnh của người khác không, sẽ rất có lợi cho ngươi đó.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tuy rằng cảm ngộ ý cảnh của Hoá Thần kỳ tu sĩ khác có nguy hiểm nhất định nhưng chỗ tốt cũng rất lớn.Nhìn lão nhân, hắn cũng không lập tức đồng ý mà chậm rãi nói:- Muốn ta phải trả giá cái gì?Ánh mắt của lão nhân nhíu lại, vỗ ngực nói:- Trả giá?

Không phải trả giá cái gì cả.

Có lão phu bảo hộ cho ngươi, tại Tứ cấp tu chân quốc này, chúng ta có thể ngang dọc mà không phải lo lắng chút gì cả!Vương Lâm không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn lão nhân.Rốt cục lão nhân xấu hổ gãi gãi đầu, nói:- Đây…

Ta thấy bức tượng này cũng không tồi…

Đây…- Được, toàn bộ số này cho lão hết!Vương Lâm quyết đoán nói.Ánh mắt lão nhân khẽ đảo, tức giận vỗ ngực một cái, nói:- Ta muốn những pháp bảo bậc thấp này của ngươi để làm gì!?

Ngay cả cái bán thành phẩm này có chút đáng nhìn nhưng cũng chỉ là đồ vô dụng.

Thế này vậy, ngươi nhìn xem ta anh tuấn tiêu sái, anh minh thần võ, anh khí kinh người như thế này mà ngươi không động tâm sao?!

Ngươi không cho rằng bộ dáng của ta cực kỳ thích hợp để ngươi lấy làm mẫu mà tạo thành bức tượng điêu khắc sao?!Lúc lão nhân nói, khuôn mặt có chút đỏ lên nhưng cuối cũng trở nên kích động, vỗ ngực phành phạch.Vương Lâm sợ run cả da đầu, gật đầu nói:- Có thể!

Tuy nhiên hiện tại tu vi của ta không đủ.

Phải đợi ta đạt đến Hoá Thần kỳ mới có khả năng tạo ra một bức điêu khắc tương đối hoàn mỹ của lão được.Lão nhân lập tức trở nên cao hứng, liên tục nói:- Không vội, không vội.

Ngươi nhất định phải điêu khắc hình dáng của ta thật hoàn mỹ.

Ân…

Đúng rồi, ta muốn được làm mẫu để điêu khắc, ngươi nhất định phải chạm trỗ thật hoàn mỹ đó.

Thế này đi, làm nhiều một chút.

Một trăm!

Một trăm bức đi!Trong lòng lão nhân thầm nhủ, bản thân mình sau này nếu đi thanh lâu, hoặc khi gặp được mỹ nhân liền đem một bức tượng của mình cho họ.

Như vậy những mỹ nữ này chắc chắn sẽ nhớ mình cả đời.Nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng mỹ nữ ôm bức điêu khắc chính mình vào lòng ngực, ánh mắt lộ ra thần thái mê hoặc, lão nhân lập tức trở nên hưng phấn, càng nhìn Vương Lâm càng thấy vừa mắt.

Bàn tay lớn của lão chụp tới, lập tức nắm lấy thân mình của Vương Lâm, thân hình nhoáng lên, hai người đã biến mất khỏi cửa hàng.Khi hiện ra, đã đứng ở giữa không trung, cách kinh đô đến tận mười vạn dặm.Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức đáy lòng hoảng sợ.

Hắn đoán sơ sơ rằng một lần thuấn di này đã đi được mười vạn dặm.

Loại tu vi này nghe mà rợn cả người, làm cho hắn có cảm giác dựng cả tóc gáy.Phải biết rằng, dù là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu chỉ dựa vào tu vi bản thân để thuấn di thì cũng chỉ có thể đi được ngàn dặm mà thôi.

Tuy Vương Lâm không biết sau khi đạt đến Hoá Thần kỳ thì có thể thuấn di bao xa nhưng hiển nhiên không thể đạt đến mười vạn dặm được.Vương Lâm phân tích, dù là Anh Biến kỳ tu sĩ sợ rằng cũng không thể đơn giản có thể thuấn di ra được mười vạn dặm.

Hơn nữa tối trọng yếu chính là lão nhân này vẫn không phải chỉ một mình mà là mang theo mình thuấn di.

Do đó, đối với lão nhân này hắn càng cảm cảm thấy rất kiêng kị.Lão nhân lúc này hít vào thở ra hồng hộc.

Thuấn di mười vạn dặm đối với lão cũng không phải là đơn giản.

Chỉ có điều khi nhìn đến thần sắc hoảng sợ của Vương Lâm, lão liền lập tức đắc ý hất cằm lên, giả vờ tạo ra bộ dáng cảm khái, nói:- Ài, tuổi già rồi, xương cốt bản thân cũng kém đi không ít.

Một lần thuấn di được có hơn mười vạn dặm, thật sự đáng xấu hổ!Trong miệng lão nhân tuy nói như thế nhưng dù chỉ là một phàm nhân tầm thường cũng có thể nhận thấy vẻ đắc ý sâu đậm trên mặt lão.Vương Lâm trầm mặc không nói gì.Hồi lâu sau, vẻ mặt đắc ý trên mặt lão nhân đang thở hổn hển dần biến mất, tức giận nói:- Tiểu tử, trước đây ngươi đã gặp qua người có thể thuấn di xa như thế này sao?- Chưa từng!Vương Lâm thật thà nói.- Vậy sao ngươi thấy ta lợi hại như thế mà ngay cả cái rắm cũng không đánh là sao?Hai mắt lão trừng lên, thầm nghĩ chính mình đã dùng khí lực lớn như thế, gần như tương đương với sức lực bỏ ra khi đến thanh lâu thế mà tiểu tử này cũng không có chút phản ứng nào.Vương Lâm cổ quái nhìn lão một cái, nói:- Tu vi của tiền bối quả thực trong đời tại hạ ít thấy!

Tại hạ bội phục!Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, khoác lác nói:- Nếu có cơ hội sẽ mang ngươi thuấn di đi trăm vạn dặm cho ngươi có thêm kiến thức!Nói xong hắn chỉ về khoảng không xa xa, lại nói:- Đó chính là Bạch Vân Tông.

Đi thôi, lão phu mang ngươi đến thích tông.(1)Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 259: Ý cảnh ( 258/2095)Vương Lâm nhìn lão nhân một chút rồi nói:- Tiền bối, chúng ta đi chứ?Tay phải lão nhân lật lên, trong tay xuất hiện hai cái mũ rơm, ném cho Vương Lâm một cái, nói:- Mũ này đội trên đầu, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn ngươi hai giai, nếu không không thể nhìn ra bộ dáng của ngươi.

Đây chính là vật ta tàng trữ đã nhiều năm, dùng xong phải trả lại ta đó!Vương Lâm tiếp lấy cái mũ rơm, thần thức đảo qua, đáy lòng lập tức chấn động.

Cái mũ này nhìn có vẻ bình thường nhưng kỳ thật chính là ẩn chứa cả Càn Khôn.

Thần thức hắn thoảng đảo qua đã phát hiện trong đó ẩn chứa vô số trận pháp tinh diệu mà hắn cũng chưa bao giờ gặp qua, so với thượng cổ cấm chế cũng không thua kém chút nào.Đó mới chỉ là những trận pháp ngoài rìa, còn trận pháp ở trung tâm thì trong khoảng thời gian ngắn, thần thức của hắn không thể thâm nhập được.

Hắn quyết tâm, cái mũ rơm này nhất định không trả lại, cùng lắm thì làm nhiều thêm vài bức tượng gỗ điêu khắc cũng được.Thấy lão nhân đội mũ rơm vào, lập tức cả người bị một cỗ kim quang che lấy.

Thần thức Vương Lâm đảo qua lập tức cảm thấy từng trận đau đớn.

Kim quang kia giống như một cây châm nhọn hoắt, khiến cho thần thức của hắn không thể thâm nhập.Vương Lâm hít sâu một hơi, đem ý niệm đối với cái mũ rơm này thu lại, trịnh trọng, không nói hai lời đem cái mũ rơm đội lên đầu.Lão nhân liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, sau đó tay phải kết một cái thủ ấn cổ quái, nhẹ nhàng điểm một cái hướng về khoảng không xa xa.

Lập tức, trong không trung xuất hiện một đạo hư ảnh thật lớn.

Hư ảnh này vừa mới xuất hiện, thiên địa linh lực bốn phía, nương theo một tia cuồng sát, điên cuồng tiến vào.Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh kia nhanh chóng ngưng thật, hình thành một người khổng lồ mặc kim giáp, tay cầm cự kiếm, bộ mặt dữ tợn, giống như pho tượng của một ác thần, lộ ra một cỗ khí thế bạo ngược, trừng mắt, nhìn vào chỗ ngón tay lão nhân đang chỉ vào.- Kim Tử, phá cho ta!Lão nhân đắc ý hét lớn một tiếng.Người khổng lồ mặc kim giáp không nói một lời, cự kiếm trong tay vung lên, lập tức một đạo kim mang chói mắt, như thái dương chiếu xuống, ầm ầm xẹt qua không trung.

Thoáng cái, không trung xa xa xuất hiện một vết nứt như gợn sóng, kịch liệt lan ra.

Rất nhanh, vết nứt hình gợn sóng này ngày càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, hoá thành vô số mảnh lớn nhỏ, bắn ra bốn phía.Ngay sau đó, người khổng lồ hừ nhẹ một tiếng, thân hình chậm rãi biến mất.Vương Lâm mơ hồ nghe thấy lão nhân bất mãn lầm bầm mấy câu, hình như lão đang mắng người khổng lồ mặc kim giáp này là hết ăn rồi lại nằm…Ngay khi tản ra, một cỗ linh khí nhè nhẹ từ bên trong hư không kia khuếch tán ra, hình thành gợn sóng hình tròn hướng về bốn phía xung kích.

Bên trong cỗ lực lượng này có uy lực mang tính huỷ diệt.

Vương Lâm biến sắc, đang định né tránh thì tay phải lão nhân vung lên, lập tức một đạo quầng sáng xuất hiện trước người Vương Lâm, ngăn cản lại công kích của gợn sóng này.Lão nhân đứng nhìn, trực tiếp nghênh đón gợn sóng hình tròn khuếch tán, bộ dáng lộ ra vẻ hưởng thụ.Sau khi gợn sóng hình tròn khuếch tán ra, chỗ hư không kia bỗng nhiên biến đổi, chỉ thấy lộ ra hàng loạt các toà lâu các cung điện đứng san sát nhau, như trong tiên cảnh, lơ lửng ở phía trên mây trắng.

Từ bên trên các lầu các này tán xuất ra đạo đạo ánh sáng bảy màu.So với cảnh tượng này so với cảnh Vương Lâm chứng kiến ở Sở quốc năm đó long trọng gấp mấy lần.

Nhất là sự rộng lớn của các lầu các này, gần như nhìn không thấy cuối.

Cùng lúc đó, từ bên trong vang lên một tiếng gầm lớn, rồi mấy mười đạo khí tức cường hãn lập tức lao ra.Thần thức Vương Lâm đảo qua, trong số những đạo khí tức này, không ngờ có hơn ba mươi vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ, còn lại năm người khác đều là Hoá Thần kỳ.Hắn hít một hơi thật sâu.

Tứ cấp tu chân quốc quả nhiên không hổ với thân phận Tứ cấp.

Bất kể là trên quy mô hay trên thực lực, Tam cấp tu chân quốc đều không thể sánh bằng một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc.

Thậm chí không chút khoa trương khi nói rằng chỉ cần một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc đều có thể quét ngang bất cứ một Tam quốc tu chân giới nào!Sau khi những tu sĩ này lao ra lập tức tạo thành thế hình quạt vây quanh lấy lão nhân và Vương Lâm.

Tất cả đều lộ ra sắc mặt âm trầm, không có hảo ý, lại đều tản ra thần thức, hướng đến hai người quét qua.Nhưng chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa trong số đó lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.Vương Lâm có thể rõ ràng nhận ra khi thần thức của những người này quét qua, từ trên mũ rơm bỗng nhiên loé ra rất nhiều kim mang.

Khi thần thức đụng đến kim mang này, liền giống như tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan ra.Còn về phần lão nhân, một tay lão kết ấn, lập tức cùng với kim mang tản ra, còn hoá thành một hư ảnh của kim sí đại bàng.

Hai cánh nó vung lên, lập tức toàn bộ thần thức vờn quanh thân thể lão ầm ầm bị đánh tan.Ngay sau đó liền có một số tu sĩ kêu rên vài tiếng, thân mình run lên, sắc mặt trở nên rất khó coi.Lúc này, trong số những người này, một trung niên văn sĩ mặc đạo bào màu lam bay ra.

Sắc mặt người này thuỷ chung tái nhợt, không chút huyết sắc, ánh mắt nhìn hết thảy phát sinh vẫn không có gì biến hoá, ngược lại có chút tương tự với Vương Lâm, đều là phân rõ trắng đen, trên mặt lộ ra vẻ bất phàm.Sau khi đi ra, hắn liền ôm quyền, trầm giọng nói:- Hai vị vô duyên vô cớ phá đi đại trận của Bạch Vân tông ta!

Hôm nay nếu không làm rõ sự tình này thì hãy lưu lại đi.Lão nhân hừ một tiếng, tay phải vung lên, không ngờ xuất ra một cái ghế trúc, đặt giữa không trung, hắn nghiêng người ngồi lên, nhìn sangVương Lâm, nói:- Ta mặc kệ, ta chỉ là tay sai thôi, là hắn bảo ta ra tay.

Ngươi nói chuyện với hắn ấy!Trung niên văn sĩ kia lộ ra vẻ kiêng kị, do không thể tra xét được gì.

Chẳng qua, người hắn kiêng kị chính là lão nhân kia chứ không phải Vương Lâm.Lúc này, nghe được lão nhân nói, ánh mắt nhìn sang Vương Lâm, trầm giọng nói:- Vị đạo hữu này, Bạch Vân tông ta đã từng đắc tội với ngươi sao?Vương Lâm trầm mặc một chút, không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm bình thường bay ra.

Hắn khẽ rung tay, thần thức thoáng cái ấn lên thân phi kiếm, sau đó vang lên từng tiếng bùm bùm, phi kiếm lập tức hoá thành chất lỏng, ngưng tụ lại thành một quả ngân cầu lớn chừng nắm tay.- Từ lâu đã nghe Bạch Vân tông có nhiều Hoá Thần kỳ tu sĩ, hôm nay tại hạ muốn khiêu chiến một phen, có chút thất lễ, mong được bỏ qua!Nói xong, tay phải hắn khẽ động, kết ấn điểm vào ngân cầu.Nháy mắt, ngân cầu kia bay đi, truyền ra từng trận âm thanh xé gió, như có thể cắt qua hư không vậy!Trung niên văn sĩ nguyên vẫn giữ ánh mắt cẩn thận nhưng sau khi nhìn đến ngân cầu này thì bỗng nhiên cười lạnh, nói:- Không biết lượng sức!Nói xong, cũng không thấy hắn xuất ra pháp bảo, tay phải cách không chụp một cái, lập tức một đạo linh khí màu tím, từ trong mấy ngón tay nhanh chóng bay ra.Linh khí này vừa xuất hiện, lập tức hoá thành một con tử long, rít gào nhằm về phía ngân cầu.

Ngân cầu bỗng nhiên dừng lại một chút, pháp quyết trên tay Vương Lâm thay đổi, quát khẽ:- Biến!Lập tức, ngân cầu bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, hình thành một sinh vật có hình dạng như con rùa.

Đó chính là Chung cổ thú, con thú bị Vương Lâm giết chết ở trong Tu Ma hải.Ngân cầu mới vừa sơ sơ hình thành Chung cổ thú, lập tức giống như sống lại, lộ ra một chiếc răng thâm đen sắc bén, há miệng lớn, phát ra từng trần rít gào, lập tức từng trận không khí gợn sóng từ trong miệng nó ầm ầm lao ra, giao chiến với tử long.Trung niên văn sĩ kia hừ lạnh một tiếng, tay phải trước người vung lên, kết thủ quyết, nhẹ giọng quát:- Phân!Lập tức, tử long từ một phân ra làm hai, từ bên người Chung cổ thú xẹt qua, hướng về Vương Lâm rít gào lao đến.

Vương Lâm nhướn mày, đang muốn lui ra phía sau.

Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên thanh âm của lão nhân:- Ngươi lui làm gì!

Không cần động đậy, hãy lĩnh ngộ ý cảnh của Hoá Thần kỳ tu sĩ đi.Vương Lâm hơi chút do dự, tay phải vỗ lên túi trữ vật, nếu là có nguy hiểm, hắn lập tức xuất ra Cấm Phiên.

Thực tế, lần động thủ này hắn sở dĩ không xuất ra những pháp bảo thường dùng là do hắn lo lắng sau này bị người ta nhận ra thân phận của mình.Lúc này đây nghe được lời nói của lão nhân, Vương Lâm hít sâu một hơi, trong đầu như tia chớp xẹt qua, ngẫm lại một loạt những nhận thức hắn biết về lão nhân, cuối cùng cắn răng một cái, thân hình bất động.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, hai con tử long đã nhanh chóng bay đến.Ánh mắt lão nhân lộ ra một tia tán thưởng, cảnh tượng đấu tranh vừa rồi của Vương Lâm tuy ngoài mặt không có lộ ra chút manh mối nào nhưng với lịch duyệt của lão, thế nào lại chẳng nhìn ra đôi chút.

Hắn liếc nhìn hai con tử long một cái, tay phải nâng lên, miết một cái, lập tức một con trong đó như bị hắn bóp nát, vang lên một tiếng bụp như bọt khí.Sắc mặt của trung niên văn sĩ lập tức đại biến, vẻ kiêng kị càng hiện lên trong mắt.Lúc này, con tử long còn lại mang theo từng trận gào rít và khí lãng, nhào vào người Vương Lâm.

Thân mình Vương Lâm lập tức run lên, cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ ập vào người, bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể.

Chỉ có điều lực đánh này thoạt nhìn hung mãnh nhưng thực tế dừng lại trong cơ thể lại như một cơn gió nhẹ, không có chút tính chất công kích nào, không mang đến cho hắn chút cảm giác nào không ổn cả.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 260: Tổ linh bài ( 259/2095)Nhưng bên trong làn gió nhẹ này lại ẩn chứa một cỗ cảm giác tuyệt tình rất vi diệu.

Chỉ trong chớp mắt, loại cảm giác này đã được phóng đại vô hạn, khuếch tán khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng không bỏ qua.Vương Lâm lập tức hiểu ra, cảm giác tuyệt tình này đúng là một tia ý cảnh ẩn chứa trong pháp thuật thần thông của trung niên văn sĩ này.

Cỗ ý cảnh này giống như thiên uy, khiến cho Vương Lâm không thể nào chống cự lại được.Lúc này, nếu là hắn xuất ra Cấm Phiên thì dưới tầng tầng cấm chế thủ hộ có lẽ hắn sẽ không có cảm giác sâu sắc được như thể.

Dù sao, trước đây, khi hắn cùng Hoá Thần kỳ tu sĩ tranh đấu thì luôn phải sử dụng đến Cấm Phiên.Nhưng giờ phút này, vì lĩnh ngộ ra loại ý cảnh như thế này, hắn không xuất ra bất cứ pháp bảo nào, do đó có thể nói hắn tay không tấc sắt, như thân thể loã lồ cảm nhận ý cảnh bên trong công kích của Hoá Thần kỳ tu sĩ.Ánh mắt của lão nhân sáng quắc lên, tay phải chụp ra, lập tức một một tia mây tím từ thiên linh cái của Vương Lâm bay ra, hình thành một quả cầu màu tím, bay đến tay lão nhân.

Vương Lâm thở sâu, khôi phục lại.Hắn nhắm hai mắt lại, ở một khắc vừa rồi, ý cảnh của đối phương đã bị hắn hoàn toàn cảm ngộ.

Loại kỳ ngộ ngày quả thực khả ngộ bất khả cầu, cực kỳ quý giá!Bàn tay của lão nhân khẽ miết lên, quả cầu màu tím lập tức tiêu tan, trung niên văn sĩ sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm lão nhân nói:- Tiền bối tới đây chắc là vì để cho đệ tử người lĩnh ngộ ý cảnh để đột phá Nguyên Anh đạt tới Hoá Thần kỳ rồi!Lão nhân cười lên ha hả, tay phải tuỳ ý chỉ một người đứng bên cạnh trung niên văn sĩ, nói:- Ngươi, đi ra, đến lượt ngươi!Người lão nhân chỉ vào là một lão bà, ánh mắt lão bà có chút u ám, nhìn chằm chằm vào lão nói:- Tuy tu vị của tiền bối thông thiên nhưng Bạch Vân tông ta không phải là nơi mà ngươi có thể bảo gì làm nấy!Lão nhân lẩm bẩm vài câu, có chút không kiên nhân, từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi trữ vật bẩn thỉu, lục lọi mãi bên trong mới lôi ra một cái lệnh bài màu đen.

Mặt trên lệnh bài không ngờ còn lộ ra ít áo quần dính đầy dầu mỡ và ít đồ ăn.

Hắn thuận tay ném ra, bị lão bà chộp lấy trong tay.Sau khi lão bà này nhìn rõ lệnh bài, sắc mặt lập tức biến sắc, thất thanh nói:- Tổ linh bài!Trung niên văn sĩ lập tức duỗi tay ra, cầm lấy lệnh bài này, đánh ra một đạo pháp quyết phía trên, lập tức lệnh bài loé ra ánh sáng bảy màu, rất lâu vẫn không tiêu tán.

Trung niên văn sĩ lập tức cười khổ, cung kính hướng lão nhân nói:- Tiền bối nếu đã giữ Tổ linh bài, đám vãn bối tự nhiên nghe lệnh.

Tuy nhiên, tiền bối thật sự xác định dùng Tổ linh bài này đổi lấy việc Hoá Thần kỳ tu sĩ của Bạch Vân tông ta trợ giúp đệ tử ngài lĩnh ngộ ý cảnh?Lão nhân đắc ý liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vuốt vuốt mũi, hướng trung niên văn sĩ hừ nhẹ một tiếng, hậm hực nói:- Nói lời vô nghĩa, nhanh lên nào, ngươi, đi ra!Hắn nói xong, lại chỉ vào lão bà nói.Lão bà trầm mặc một chút, cung kính gật đầu, thân mình di động, tiến lên mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái nói:- Ngươi quả là có một vị sư phụ tốt!

Lão bà ta năm đó, lúc Hoá Thần nếu có cơ hội cảm ngộ ý cảnh, tất nhiên có thể đỡ phải đi đường vòng, nhanh hơn không ít!Nói xong, bà ta há mồm phun ra một cỗ linh khí màu hồng nhạt.

Linh khí này sau khi xuất hiện, lập tức tràn ra từng trận mùi thơm, phát tán ra bốn phía.Ngay lập tức, linh khí màu hồng nhạt như tên rời cung, nhanh chóng bay đến ba tấc bên ngoài Vương Lâm, nhanh chóng tăng tốc, hoá thành một màn sương mù màu hồng nhạt, bọc lấy Vương Lâm vào trong.- Ý cảnh của lão bà ta, ngươi cứ chậm rãi mà lĩnh ngộ!Bên trong màn sương mù màu hồng nhật, Vương Lâm lập tức có loại cảm giác ấm áp dạt dào.

Dưới cảm giác này, linh lực trong cơ thể và Nguyên Anh của hắn cũng chậm rãi lộ ra một tia lười biếng.Dường như tất cả giết chóc, thậm chí quyết tâm tu thành Hoá Thần, giờ khắc này đều trở nên mờ ảo.

Dưới cảm giác này, Vương Lâm chỉ có cảm giác buồn ngủ mà thôi.Dường như tất thảy mọi thứ trên thế gian đều có khả năng trở về hư vô.Nhưng vào lúc này, một quả huyết cầu đầy sát khí từ trong túi trữ vật bỗng nhiên tự động bay ra, dừng trên bàn tay Vương Lâm, loé lên rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn.Ngay sau đó, một cỗ sát khí mãnh liệt giống như có một bình nước lạnh đổ vào đầu khiến Vương Lâm lập tức thanh tỉnh.

Nháy mắt, sát khí đã tràn ngập toàn thân hắn.Lão bà kêu khẽ một tiếng, tay phải triệu hồi, thu lại linh khí màu hồng nhạt.Vương Lâm thở sâu, vừa rồi nếu không có huyết cầu đầy sát khí này, hắn dĩ nhiên đã hoàn toàn trầm mê bên trong ý cảnh của đối phương.

Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ.

Bản thân hắn, đối với Hoá Thần kỳ tu sĩ, ngoài kiêng kị lại có thêm mấy phần cẩn thận.Lão bà liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thân mình lùi lại phía sau, không nói gì thêm nữa.Lúc này, ánh mắt lão nhân đảo qua, cuối cùng dừng lại ở một lão giả mặc thanh sam ở xa xa, ánh mắt lão lập tức sáng lên, cười vang nói:- Ngươi, lại đây, ý cảnh của ngươi có chút đặc biệt, sau khi lĩnh ngộ, chúng ta sẽ đi liền, không quấy rầy các ngươi thêm nữa.Lão giả kia ngẩng đầu lên, không thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bình thản nói:- Ý cảnh của ta, hắn không chịu nổi!Lão nhân nhướng mày, vung mạnh tay lên, nói:- Thúi lắm, có lão tử bên cạnh, cho dù Bạch Vân lão đạo của tông các ngươi đích thân đến đây, lão tử cũng có thể kháng cự!Nói xong, hắn lấm la lấm lét trộm liếc mắt nhìn vào chỗ sâu bên trong Bạch Vân tông.Lão giả mặc thanh sam không nói gì thêm nữa, mà vỗ trán, lập tức, từ mi tâm vỡ ra một lỗ hổng màu đen, một thanh phi kiếm to bằng một bàn tay bay nhanh ra, hoá thành một đạo thiểm điện, nháy mắt đã đến trước người Vương Lâm.Tốc độ này Vương Lâm căn bản là không thể kháng cự khiến sắc mặt hắn có chút khó coi.

Nếu xuất ra Cấm Phiên thì hắn có thể ngăn trở một chút nhưng hiển nhiên cũng không thế kéo dài được lâu.Nhưng Vương Lâm cũng không sợ hãi.

Tuy hắn không thể chống cự nhưng nếu là chân chính động thủ thì bằng vào tia thiên kiếp trong tay, những Hoá Thần kỳ tu sĩ này dù thần thông có cường đại hơn nữa cũng phải e dè vài phần.Như đối với phi kiếm này, Vương Lâm hiện tại chỉ cần xuất ra tia thiên kiếp, đối phương tất nhiên sẽ thu hồi công kích của phi kiếm, nếu không chỉ có thể đồng quy vu tận.Phi kiếm của lão giả mặc thanh sam dừng trước người Vương Lâm một trượng, một cỗ tiêu sát khí liền ập thẳng vào mặt.

Trong tiêu sát khí này còn mang theo một tia ý cảnh kỳ dị.Ý cảnh này khác rất nhiều ý cảnh của hai người trước đó, dường như mang theo một tia uy lực của thiên địa.

Vương Lâm lập tức nhận ra linh lực trong cơ thể có hiện tượng suy kiệt.

Nếu xem linh lực này như tính mệnh lực thì dưới ý cảnh của đối phương, sinh mệnh lực đang nhanh chóng tiêu tan.Ý cảnh quỷ dị này rốt cục khiến Vương Lâm sắc mặt đại biến.

Ý cảnh này có thể ảnh hưởng đến linh lực.

Nếu có thể tác dụng đến thọ nguyên thì tuyệt đối có thể nói là cực kỳ nghịch thiên.Sắc mặt của tu sĩ mặc thanh sam bình thản, tay phải triệu hồi, phi kiếm đột nhiên lui về phía sau, trở về bên ngoài lão, biến mất ở mi tâm.

Hắn chậm rãi nói:- Ý cảnh của lão phu là tuế nguyệt (năm tháng)!Ánh mắt của lão nhân ngưng trọng, dừng trên người này.

Trước đó hắn chỉ cảm giác được lão giả mặc thanh sam nàycó chút quỷ dị, do đó phân tích ra rằng ý cảnh của đối phương tất nhiên có chỗ bất phàm, nhưng cũng tuyệt không nghĩ ra ý cảnh của đối phương lại chính là tuế nguyệt!Hắn thở sâu, vẻ mặt xấu xa trên mặt lập tức biến mất.

Lúc này đây, thoạt nhìn qua hắn rất uy nghiêm, trên khuôn mặt gầy gò có chút bẩn thỉu nhưng những thứ trần tục này không thể che dấu tính cách cương trực của lão.Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm có cảm giác chỉ trong nháy mắt lão nhân này đã hoàn toàn là một người khác.

Lúc này đây nếu nói lão là cao thủ đến từ Chu Tước quốc, Vương Lâm cũng không quá mức hoài nghi.- Một Hoá thần ý cảnh rất được!

Nếu cuộc đời này ngươi có thể đạt đến Vấn Đỉnh, thì uy lực của ý cảnh này có thể sẽ nghịch thiên!

Các ngươi giữ lấy Tổ linh bài đi!

Cáo từ.Lão nhân thở sâu, đi đến bên người Vương Lâm, nắm lấy hắn.

Hai người lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra ko ngờ đã ở một chỗ hẻo lánh ở bên trong kinh đô của phàm nhân.Sau khi hai người hiện ra, lão nhân lập tức thở hổn hển như trâu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra vẻ tự đắc, thỉnh thoảng ánh mắt hướng về phía Vương Lâm, hiển nhiên là đang chờ Vương Lâm khen ngợi.Lúc này, hắn làm gì còn phong phạm cao thủ như vừa rồi nữa.

Vương Lâm bất đắc dĩ tháo mũ rơm xuống, thuận tay ném vào trong túi trữ vật, ngoài miệng nói:- Thần thông của tiền bối quả thật kinh người, thật sự trong đời vãn bối ít thấy, bội phục, bội phục!Ánh mắt lão nhân lộn lên, bất mãn nói:- Ngươi chỉ nói có một câu như thế thôi sao?Vương Lâm trầm mặc, cười khổ một tiếng.

Cả đời hắn cũng chưa nói qua một câu nịnh hót nào, lúc này suy nghĩ mãi mà thật sự không biết nên nói như thế nào mới phải!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 261: Tuổi già ( 260/2095)Lão nhân thở hổn hển, vung tay lên nói:- Được, cũng đã cảm ngộ ý cảnh rồi!

Ngươi trở về đi, nhớ rõ phải nhanh chóng đạt đến Hoá Thần kỳ, rồi điêu khắc tượng gỗ cho ta!Nói xong, hắn liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy lão nhân đang định đi xa, mở miệng nói:- Tiền bối, Tổ linh bài kia là vật gì?Lão nhân quay đầu lại liếc nhìn Vương Lâm một cái, đắc ý cười nói:- Cái đồ bỏ đi kia không tính cái gì, nơi này ta còn nhiều lắm!Nói xong, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một đống lớn đầy đủ các loại lệnh bài, tiếp tục nói:- Đây là Thiên Độn môn, đây là Linh Vụ tông, đây là Tứ cấp tu chân quốc Ma tộc, đây là Ngũ cấp tu chân quốc…Vương Lâm ngơ ngác nhìn lão nhân giới thiệu lần lượt từng cái lệnh bài, trên mặt ngày càng hiện lên vẻ đắc ý.

Cảnh tượng này như thể những vật trong tay lão chỉ là những món đồ chơi mà thôi!Cuối cùng tay phải của lão vừa lật, xuất ra một cái lệnh bài trống rỗng, nói:- Ngoại trừ những cái đó, ngươi muốn lệnh bài của môn phái nào ta đều có thể chế tạo cho ngươi!

Ha ha!

Mấy năm nay, lão tử không biết đã bán được bao nhiêu thứ này.

Ngươi có thể đi hỏi, danh tiếng của ta cũng không phải nhỏ.

Ngươi có muốn mua một cái không?

Lệnh bài của chưởng môn Bạch Vân tông thì thế nào?Vương Lâm trầm mặc liếc nhìn lão nhân một cái,xoay người rời đi.Lão nhân ở lại phía sau hò hét cả buổi rồi sau đó nói mấy câu, đem số lệnh bài này thu hồi lại hết, nói:- Mấy thứ này là hàng dự trữ của lão tử, hừ, ngươi không biết hàng thì ta sẽ không bán cho ngươi!Vương Lâm một đường đi thẳng, sau khi về tới cửa hàng, hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh lò lửa, bốn phía là một mảnh yên tĩnh.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, trong đầu hắn hiện ra ý cảnh khác nhau của ba vị Hoá Thần kỳ tu sĩ.

Dần dần, cả người hắn chìm đắm bên trong, lẳng lặng cảm ngộ.Tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ, an nhàn ý cảnh của lão bà, tuế nguyệt ý cảnh của lão giả mặc thanh sam lần lượt quanh quẩn trong đầu Vương Lâm.

Dần dần, Vương Lâm mơ hồ hiểu ra một chút.

Những ý cảnh này bắt nguồn từ những nhân sinh quan khác nhau trong khi lĩnh ngộ thiên đạo mà đạt được.Như vậy, ý cảnh của mình rốt cuộc là cái gì đây…

Vương Lâm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cả người bỗng nhiên thay đổi.

Một hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, cầm lấy một đoạn gỗ, tay phải huy động khắc đao.Vụn gỗ bay tán loạn, khắc đao trong tay hắn như nước chảy mây trôi, không có chút nào dừng lại.

Dần dần, trên khối gỗ điêu khắc dần hiện ra hình một người với một tay bấm quyết.Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ chuyên chú.

Tại thời khắc này, mọi thứ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến nội tâm của Vương Lâm.

Những thứ trong đầu hắn, trong mắt hắn đều là tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ kia.Gỗ vụn trên mặt đất mỗi lúc một nhiều, khắc đao trong tay Vương Lâm cũng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn thấy được tàn ảnh.

Một lúc lâu sau, tay phải Vương Lâm đột nhiên dừng lại, khắc đao trong tay đột nhiên gãy đôi, đoạn mũi nhọn của khắc đao xẹt ra như một tia sáng, xoay tròn đâm vào giá gỗ phía trên, phát ra từng trận âm thanh vù vù.Đối với hết thảy những điều này Vương Lâm cũng không chút để ý, đôi mắt nhìn vào tượng gỗ mà hắn vừa điêu khắc nên.

Bức tượng này dĩ nhiên đã thành hình của trung niên văn nhân rất sống động, tay phải bấm quyết, trên người bao phủ một cỗ khí tức tuyệt tình.

Chẳng qua cỗ khí tức này vẫn chưa lộ ra ngoài mà hoàn toàn thu liễm bên trong!Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm ngộ hồi lâu, nhẹ nhàng đặt bức tượng trung niên văn sĩ xuống mặt đất.- Vẫn còn thiếu một chút!Vương Lâm lẩm bẩm.Khác nhau cơ bản là để thể hiện được ý cảnh tuyệt tình kia Vương Lâm chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình, tuy nói cuối cùng cũng điêu khắc thành công nhưng so với ý cảnh tuyệt tình chân chính của người văn sỹ trung niên thì vẫn còn sự khác biệt.Vương Lâm nhìn vào dao khắc đã bị gãy trong tay, trầm ngâm một chút rồi cánh tay phải vung lên, nửa đoạn còn lại nằm trong tay bay ra rơi xuống trên giá gỗ ở một bên.

Tiếp theo hắn lại cầm lấy một đoạn gỗ, dùng ngón tay làm đao tiếp tục khắc tiếp.Thời gian trôi qua, năm tháng thấm thoắt, trong nháy mắt lại đã qua mười năm!Trong mười năm này, vẻ bề ngoài của Vương Lâm dĩ nhiên đã trở nên già hơn, bên trong mái tóc mai của hắn có điểm một ít sợi tóc bạc, dáng người thẳng tắp cũng đã hiển lộ cái lưng còng.

Thoạt nhìn cả người giống như già yếu sắp vào xuống mồ.Ở bên trong cửa hàng, tượng điêu khắc gỗ càng ngày càng ít.

Trong thời gian mười năm này, Vương Lâm chỉ thực hiện được một thành phẩm tượng gỗ điêu khắc, đó là một bà lão Bạch Vân tông năm nào.Trên thực tế tượng gỗ điêu khắc bà lão từ chín năm về trước hắn đã chế tác được hoàn toàn.

Tuy nói cùng với tượng gỗ điêu khắc người văn sỹ trung niên kia giống nhau nhưng cũng có sự chênh lệch, không thể đạt tới sự hoàn mỹ.

Điều này Vương Lâm biết, đây là bởi vì mình chưa đạt tới cơ sở của tu vi Hóa thần.Điều khiến chín năm sau đó Vương Lâm không có chế tác thêm tượng điêu khắc gỗ, nguyên nhân là ông lão áo xanh!Hắn bất kể như thế nào cũng không có phương pháp điêu khắc tượng gỗ trên, khắc ra được ý cảnh mang đậm dấu vết của năm tháng trên ông lão này.

Chín năm, trong suốt chín năm, Vương Lâm thủy chung không thể thành công.Tuy nói rằng dĩ nhiên hắn khắc đi khắc lại vô số tượng gỗ điêu khắc ông lão kia, nhưng không có một bức nào có thể ẩn chứa được ý cảnh.

Cuối cùng đều bị hắn hóa thành tro bụi.Một ngày nọ, Vương Lâm nhìn vào bức tượng gỗ điêu khắc ông lão áo xanh trên tay, than nhẹ một tiếng, tay phải nhấc nhẹ một cái tức thì tượng gỗ tiêu tán thành tro.

Trầm mặc một chút, hắn đứng người lên, chậm rãi ra mở cửa cửa hàng.Ánh mặt trời dịu dàng dừng lại ở trên người hắn, Vương Lâm cầm một chiếc ghế ngồi ở cửa, lẳng lặng nhìn người qua đường đi lại.

Đối diện bên đường là một cửa hàng bán dụng cụ sắt.

Cửa hàng này trong chín năm vừa qua đã mở rộng ra được mấy lần.Không bao lâu, một đứa bé bốn tuổi từ bên trong cửa hàng dụng cụ sắt thò đầu ra khỏi cửa.

Nhìn thấy Vương Lâm lập tức cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, bước chân chạy nhanh đến bên người Vương Lâm, trên tay đứa bé còn mang theo một bầu rượu.

Đưa cho Vương Lâm xong, nói giọng thỏ thẻ:- Vương gia gia, đây là cháu trộm rượu đưa đến cho ông đấy.

Đường của cháu đâu?Vương Lâm trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thoải mái, tay phải vừa lật, trong tay đã xuất hiện một viên thuốc như ngón tay cái.

Sau khi đưa cho đứa bé xong liền cầm bầu rượu uống một ngụm.Đứa bé vội vàng nuốt vào trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, hai tay chống cằm tò mò hỏi:- Vương gia gia, rượu này uống tốt lắm sao?

Cháu nhìn thấy ông ngày nào cũng uống.Vương Lâm mìm cười.

Lúc này từ cửa hàng bán dụng cụ sắt một người đàn ông khỏe mạnh đi ra, từ tướng mạo người đàn ông này mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của thiếu niên kháu khỉnh khỏe mạnh năm đó.

Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cảm hoài, lập tức tiến lại gần, trong miệng giọng điệu thân thiết nói:- Vương thúc, hôm nay không thể uống nữa!Vương Lâm cười ha hả nói:- Tốt, phải uống một chén chứ.

Hôm nay còn chưa uống.

Đại Ngưu, cha ngươi thế nào rồi?Đại Ngưu trên mặt lộ ra sự ảm đạm nói:- Vẫn bệnh cũ, không có việc gì.Vương Lâm thầm than một tiếng, sự luân hồi của phàm nhân hắn không thể can thiệp vào.

Sinh, lão, bệnh, tử vốn là một bộ phận của thiên đạo.

Đại Ngưu tại sáu năm về trước và cô gái chưởng quầy của tiệm may thành thân, đứa bé kia chính là con của hắn.- Vương gia gia, ông còn chưa trả lời cháu, rượu này rốt cuộc uống vào tốt chỗ nào ạ.Đứa bé không đồng ý theo sau túm lấy cánh tay Vương Lâm truy hỏi.Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, than nhẹ một tiếng rồi nói:- Vương gia gia của ngươi uống không phải là rượu mà là lẽ đời…Vương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn Đại Ngưu một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, vỗ vỗ cánh tay hắn nói:- Đại Ngưu, mang theo đứa nhỏ trở về đi.

Ta ra đầu phố đi dạo.Đại Ngưu cầm lấy bầu rượu trong tay Vương Lâm đặt vào trong cửa hàng điêu khắc tượng gỗ, theo sau đóng cửa lại nói:- Thúc vừa rồi đã đáp ứng cháu rồi, hôm nay không uống nữa.Vương Lâm cười cười đứng dậy đi ra hướng đầu phố, trông bóng dáng hắn tập tễnh, đầy vẻ xế chiều.Đại Ngưu than nhẹ một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ về trong cửa hàng bán dụng cụ sắt.

Đứa bé cao hứng hé miệng nói với Đại Ngưu:- Cha, Vương gia gia cho con đường, ăn rất ngon, mỗi lần ăn xong toàn thân đều có cảm giác ấm áp, thoải mái.Vương Lâm đã đi lại trên đường này hơn mười năm rồi.

Bỗng thấy một đám chưởng quầy của các cửa hàng không biết lấy tin tức từ chỗ nào đều từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt vội vã chạy đến bên cạnh Vương Lâm thấp giọng cầu xin.- Vương chưởng quầy, người xem dạo này kinh doanh không được tốt lắm.

Tháng sau, tháng sau tôi nhất định đem tiền đất đến để trả!Đây là chưởng quầy cửa hàng tạp hóa người mới chuyển tới đây ba năm về trước.- Đúng vậy, Vương lão đáng kính ạ.

Hiện tại công việc kinh doanh thật sự không được tốt lắm ạ, ngài có thể hoãn được mấy ngày không?Lại là chưởng quầy của nhà trọ năm đó, một người mập mạp.Các thanh âm như thế lục đục truyền đến, Vương Lâm cười khổ nhìn một vòng.

Hắn cũng không biết tại sao lại như thế này, ở đây mười năm không ngờ vô tình mà tất cả mọi người trên phố này gần như đều nợ bạc của hắn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 262: Đồ chơi làm bằng đường. ( 261/2095)Thậm chí đại bộ phận cửa hàng trên đường này cuối cùng không ngờ đều trở thành sản nghiệp của hắn.

Mỗi khi các chủ cửa hiệu xuống dốc, cần gấp tiền liền tìm đến Vương Lâm đem cửa hàng bán lại cho hắn.Về phần cửa hàng của chính Vương Lâm, đã hai năm trước chủ quán đến tận cửa thăm rồi bán luôn cho hắn.Giá cả là một thứ không có chuẩn mực nào cả.Ngay thời điểm hiện tại, gần như Vương Lâm vừa ra khỏi cửa, các chưởng quầy của các cửa hàng lập tức đi theo sau nói các lời tốt đẹp.

Trên thực tế việc này có liên quan đến việc thường ngày Vương Lâm rất ít khi ra khỏi cửa.

Thậm chí mấy tháng liền hắn không hiện ra đến một lần.

Vì thế lúc này mới vừa xuất hiện liền khiến cho các chưởng quầy trong lòng khẩn trương, sợ là tới để thu tiền thuê đất.Kỳ thật thuế thu đất này cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng phàm là người kinh doanh ở đây trong một thời gian dài đều biết tính tình Vương Lâm tốt bụng, vì thế liền có ý tưởng kéo dài tiền thuế đất, để một thời gian sau gần như không người nào phải nộp tiền thuế.

Chính vì thế việc này cũng trở thành một thói quen.Nói cho cùng tất cả các loại tiền bạc, đồ vật, đã là người phàm thì ít người cảm thấy bỏng tay, cầm được càng nhiều càng tốt.Vương Lâm đối với hiện tượng này cũng không quá để ý, cũng thuận theo tự nhiên xem như là cảm ngộ một bộ phận của thiên đạo.Chín năm trôi qua, tình thế thay đổi, các gương mặt cũ năm đó trên phố dĩ nhiên không còn nhiều lắm.

Điều này khiến Vương Lâm có chút cảm khái.

Hắn phất phất tay nói với các chưởng quầy bên người:- Hôm nay không thu tiền thuê đất, mọi người tản ra đi.Các chưởng quầy đều dùng các lời lẽ để cảm ơn, liên tục lui lại.Vương Lâm chắp tay sau người, đi ở trên đường phố, không lâu sau đã đi tới đầu phố.

Nhưng vào lúc này đột nhiên một con ngựa lực lưỡng chạy tới với tốc độ cao, ngồi trên lưng là một người trung niên, người này sắc mặt có chút khó coi, thậm chí khóe miệng còn có máu tươi dính lại.Hắn cưỡi ngựa mới vừa đi ngang qua đầu phố, bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy được Vương Lâm, tiếp theo cánh tay phải mạnh mẽ túm cương ngựa lại, con ngựa kia hý một tiếng thật dài.

Lúc này thân hình người đàn ông trung niên nhảy xuống, sau khi xuống ngựa lập tức bước lại bên người Vương Lâm, không đợi nói chuyện liền phun ra một ngụm máu tươi.Bên trong máu tươi kia còn mang theo một chút mảnh của nội tạng, người này mặt không còn một chút máu, thân hình nhoáng một cái quỳ rạp xuống đất, giọng gấp gáp:- Vương tiên sinh, cứu mạng!Vương Lâm thần sắc như thường, thản nhiên liếc mắt nhìn người này một cái.

Người này đúng là mười mấy năm qua, gần như ngày lễ ngày tết nào cũng đều mang tặng một lượng lớn vàng bạc, Từ Đào.- Có chuyện gì, chậm rãi nói đi.Vương Lâm mở miệng nói.- Vương tiên sinh, thế tử điện hạ nguy rồi.Từ trong giọng nói gấp gáp của Từ Đào, Vương Lâm dần dần hiểu biết được ngọn nguồn.

Thế tử điện hạ kia không biết thế nào mà trêu chọc vào một người hùng mạnh, là một tu sĩ thần thông cao cường.

Tu sĩ này vừa xuất hiện lập tức đám tu chân bên người điện hạ đều rời khỏi, không tham dự vào.Hiện Thế tử dĩ nhiên được giấu ở trong hoàng cung.

Tu sĩ kia dường như có chút e dè mà không tiến thẳng vào hoàng cung, vì thế liền đem lửa giận phóng thích trên người mấy người tùy tùng của Thế tử.Từ Đào có một chút thông minh, gặp sự chẳng lành lập tức rời khỏi.

Nhưng bị các thủ hạ của tu sĩ kia truy đuổi, thân bị trọng thương, hắn kinh hoảng trong đầu chỉ một mực nghĩ tới, đó là Vương Lâm.Đang nói bỗng nhiên từ ngoài phố đi vào một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ, người này trên mặt lộ vẻ tàn ác đang hướng bước đi lại tới chỗ của Từ Đào.Từ Đào nhìn thấy tu sĩ này lập tức thân mình run lên, lại phun ra một ngụm máu, cả người ngay lập tức suy sụp, tuyệt vọng nhìn Vương Lâm nói:- Cứu ta…Nói xong người sụp xuống ngất đi.Tu sĩ kia cười lạnh liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tay phải vung lên lập tức một đạo khí tức màu đen mà người phàm không thể nhận biết được từ trong tay hắn khuyếch tán bay ra, đến giữa không trung liền hóa thành một đầu lâu bằng xương thật lớn hung hăng hướng đến Từ Đào cắn nuốt.

Tu sĩ này tâm địa thật ác độc, dĩ nhiên tính bao gồm luôn cả Vương Lâm bên trong.Trong mắt hắn xem ra Vương Lâm này tuy nói chỉ là một người phàm, nhưng Từ Đào này chạy trối chết không ngờ là tìm tới người này, tất nhiên là có quan hệ, đơn giản đem giết toàn bộ.Về phần giết hại phàm nhân, nếu có việc phiền toái gì cũng có sư phụ hắn phía trên.

Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra một vẻ tàn nhẫn.Vương Lâm nhướn mày, nếu là tu sĩ này đến tìm để gây phiền toái cho Từ Đào, hắn có lẽ sẽ không tham dự.

Tuy nói Từ Đào này mười mấy năm qua đối với hắn rất mực tôn kính, nhưng Vương Lâm cũng sẽ không vì việc này mà ra tay.Nhưng hiện tại một tiểu tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ không ngờ ngay cả hắn dám giở trò.

Vương Lâm sắc mặt như thường, trong mắt bình tĩnh, tay phải bâng quơ vung lên nhẹ nhàng dường như là đuổi một con muỗi vậy.Lập tức hình đầu lâu bằng xương kia dường như nhìn thấy cái gì cực kỳ đáng sợ khác thường, kêu lên một tiếng không dám cắn nuốt mà vội vàng lùi lại phía sau.Chỉ có điều nó đã chậm một bước.

Tay phải Vương Lâm vung lên một cái, ma đầu Hứa Lập Quốc bỗng nhiên thành hình, nhe răng cười một cái liền đem bộ xương sọ nuốt vào, chép chép miệng, trừng mắt hung tợn nhìn vẻ mặt đầy kinh hãi của tiểu đạo sĩ kia, thân hình từ từ biến mất.Tiểu đạo sĩ kia sắc mặt nổi lên vẻ đỏ ửng dị thường, vào khoảnh khắc bộ xương sọ kia bị nuốt vào dĩ nhiên tâm thần bị hao tổn, rồi phun ra một ngụm tiên huyết, không nói hai lời lập tức hoảng sợ mà chạy.Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng người này, không hạ sát thủ.

Hắn hiện tại hóa phàm, dĩ nhiên giai đoạn này bị ràng buộc, thật sự không muốn bởi vì việc nhỏ này mà hỏng đi tâm tình nhiều năm qua.Từ lúc đạo sĩ xuất hiện cho mãi đến lúc rời khỏi, khoảng thời gian này không kéo dài lắm, hơn nữa lại không gặp người phàm tục nào cho nên vẫn chưa ảnh hưởng đến mọi người trên đường phố.Nhiều nhất cũng chỉ là có cảm giác một trận gió lạnh thổi qua thôi.Tuy nhiên người đi lại trên đường người tuy rất vắng vẻ nhưng rồi cũng sẽ nhận ra, nguyên nhân là vết máu bầm phun ra từ Từ Đào.Nhà của Từ Đào từ tám năm trước đã dời đi khỏi khu phố này, lúc này đảo mắt cũng không có mấy người nhận ra thân phận của Từ Đào.Vương Lâm thở dài, tay chắp sau người chậm rãi nhắm một cửa hàng tạp hoá bên cạnh đi đến.

Sau khi tiến vào, chưởng quầy cửa hàng tạp hóa tức khắc cầm tiền chạy đến.Vương Lâm chỉ chỉ Từ Đào bị ngất xỉu cách đó không xa nói:- Chưởng quầy, phiền ngươi tìm hai tiểu nhị nâng người này đem đến cửa hàng của ta.Người chưởng quầy tạp hoá kia do dự một chút, liếc nhìn xung quanh phát hiện không ai chú ý tới nơi này liền tiến lên vài bước nhẹ giọng nói:- Vương chưởng quầy, người này không biết còn sống hay đã chết.

Tôi xem ra hay là đi báo quan đi, bằng không sợ ngài rước lấy một thân phiền toái đó.Vương Lâm cười cười, vỗ vỗ bả vai chưởng quầy lắc đầu nói:- Không việc gì đâu, tìm người đưa đi cho ta là được.Nói xong hắn xoay người chắp tay ra sau lưng, chậm rãi đi ra.Chưởng quầy nhìn bóng dáng Vương Lâm, thở dài lẩm bẩm:- Người tốt quá, Vương chưởng quầy thật sự là người tốt!Thì thầm nói xong hắn lập tức quay đầu lại hô:- Tiểu nhị, tiểu tam, hai người ra đây, đem người đang nằm bên ngoài khiêng đến cửa hàng của ông chủ cửa hiệu Vương.Gần như lúc Vương Lâm trở lại cửa hàng cũng đồng thời hai người tiểu nhị mặc quần áo vải thô đi đến, dĩ nhiên là cùng khiêng Từ Đào.

Vương Lâm ra hiệu hạ xuống đặt ở trên mặt đất trong cửa hàng.Vương Lâm tuỳ ý lấy ra một chút bạc đem hai tiểu nhị đuổi đi, sau đó liền đóng cửa quầy lại, ngồi ở bên bếp lửa trầm ngâm không nói.Từ Đào này nếu không cứu hiển nhiên là không thể sống được, Vương Lâm thầm than một tiếng, đúng là đối phương trong mười mấy năm qua thuỷ chung kính biếu quà cáp, lấy ra trong túi trữ vật một đan dược cực công hiệu, phất tay bắn ra rơi vào trong miệng đối phương.Tiếp theo hắn cầm lấy bầu rượu.

Thời gian này hắn vừa uống rượu vừa chờ đối phương tỉnh lại.Nói lại tiểu đạo sĩ kia một đường bay nhanh chạy trốn, cũng không cần quan tâm đến kinh động người phàm tục, thậm chí lúc cuối cùng còn ném ra phi kiếm hóa thành đạo cầu vồng hướng về thành Đông chạy về.Ở vùng ngoại thành của thành phía đông có một tòa đạo quan.

Tòa đạo quan này bốn phía có chút u tĩnh, còn có một hồ nước trong xanh, các đóa hoa sen hồng nhạt nở rộ.

Ở đáy trong hồ nước lớp lớp lá sen màu xanh sinh trưởng.

Phía trên mặt hồ một ít con cá nhẹ nhàng bơi lượn ở xung quanh các đám lá sen, đồng thời khiến cho lá cây chậm rãi lay động.

Bề mặt hồ như một bức tranh gợn sóng, có một cảnh tượng vượt ra khỏi trần tục.Một con đường nhỏ bằng đá cuội uốn lượn theo tòa đạo quan.

Hai bên của con đường này còn trồng một số cây dương liễu, mỗi khi gió nhẹ thổi đến, hàng dương liễu lay động nhảy múa phát ra các tiếng động xào xạc.

Đây cũng là một cảnh sắc hữu tình.Lúc này mặc dù cơn gió nhẹ đang thổi đến nhưng tiếng lay động của hàng dương liễu lại bị một tiếng động lớn từ trên trời bao trùm đến.

Chỉ thấy tiểu đạo sĩ kia hóa thành một đạo cầu vồng bỗng nhiên dừng lại ở ngoài cửa đạo quan.

Hắn mới vừa hạ xuống mặt đất liền phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt, một tay đẩy cửa đạo quan, lảo đảo chạy vào.Trong đạo quan một vài đạo sĩ đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên mở hai mắt.

Một người trong số bọn họ sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của tiểu đạo sĩ lập tức đứng lên tiến đến, kinh ngạc hỏi:- Sư đệ, ngươi đuổi theo một phàm nhân.

Chẳng lẽ người đó có thể khiến ngươi bị trọng thương như vậy sao?Tiểu đạo sĩ lấy tay đẩy người này ra, lạnh lùng nói:- Ta muốn gặp sư phụ.

Sư phụ!!- Hoảng cái gì?Từ trong đạo quan đi ra một người trung niên, người này mặt to mắt nhỏ, độc duy nhất có hai cái tai to là có thể nhìn thuận mắt, mới nhìn lần đầu cũng đầy vẻ uy nghiêmNgười này vừa ra, tất cả các tu sĩ đang ngồi tọa thiền đều đứng dậy, cung kính đứng sang một bênSau khi tiểu đạo sĩ nhìn thấy người trung niên, khóc to một tiếng, quỳ xuống đất nói:- Sư phụ, con bị người ta phá bản mạng la sát, tâm thần bị hao tổn.

Sư phụ, nhờ người báo thù.Tu sĩ tai to kia liếc mắt quét nhìn tiểu đạo sĩ một cái, tay áo vung lên, vươn tay phải cách không một trảo.

Lập tức từng đạo hắc khí bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, nhanh chóng ngưng kết cùng một chỗ hình thành một đầu lâu xương khô thật lớn.Tiếp theo tay phải tu sĩ tai to điểm nhẹ bắt lấy đầu lâu xương khô, không nói hai lời một chưởng chụp lấy phía trên thiên linh cái của tiểu đạo sĩ.

Thân hình tiểu đạo sĩ kia lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong nháy mắt liền hiện lên từng luồng khí đen.

Sau đó một hồi lâu, hắn hé miệng phun ra một ngụm máu đen, tiếp theo trên mặt các khí đen chậm rãi biến mất, lộ ra các tia hồng nhuận.

Bản mạng la sát được phục hồi khiến cho thương thế lập tức hồi phục lại như lúc ban đầu.- Kể lại tỉ mỉ đi!Tu sĩ tai to giơ cánh tay phải lên, chậm rãi nói.Tiểu đạo sĩ thở sâu, vội vàng đem tất cả các việc trên đường gặp phải, thêm mắm thêm muối nói ra.

Tiểu đạo sĩ này mồm miệng có chút lanh lợi, cách thể hiện cũng rất thần tình.

Tu sĩ tai to kia vẫn im lặng lắng nghe.

Các đệ tử bên người hắn đều cúi đầu không nói, nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ kỳ quái.Không lâu sau tiểu đạo sĩ đã thuật xong, trong mắt hắn lộ ra vẻ hận thù lại thêm vào một câu:- Sư phụ, con đã báo danh hào của người ra nhưng người nọ quá kiêu ngạo.

Sư phụ, chúng ta nói gì thì cũng phải đi giáo huấn hắn một chút.Tu sĩ tai to thủy chung không có nửa điểm dao động.Hắn nhìn tiểu đạo sĩ bình thản hỏi để xác định lại:- Người mà ngươi mới vừa gặp trong cơ thể không có chút gì linh lực, giống như là người phàm bình thường?Tiểu đạo sĩ vội vàng gật đầu nói:- Sư phụ, tuyệt đối không sai được.

Ban đầu con còn tưởng hắn là một phàm nhân.Tu sĩ tai to trong mắt lộ ra ánh kì dị, trên mặt nhìn không lộ ra vẻ mừng giận, chậm rãi nói:- Ngươi theo ta đi một chuyến, dẫn đường phía trước, không cần sử dụng pháp thuật.

Chỉ cần đi là được.Tiểu đạo sĩ kia lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng sang một bên dẫn đường mang theo tu sĩ tai to rời khỏi đạo quan.

Về phần các tu sĩ khác trong tâm cũng mong muốn đi theo nhưng mắt không thấy sư phụ có dấu hiệu triệu tập, vì thế nhìn nhìn lẫn nhau.

Một người trong số bọn họ than nhẹ một tiếng nói:- Sư phụ đối với tiểu sư đệ thật sự rất sủng ái.- Cũng không phải lần đầu tiên có loại chuyện này, không nên ghen tị.

Với tài trí của sư phụ lại há chẳng nghe ra sự bất hợp lý trong lời nói của tiểu sư đệ hay sao, không cần chúng ta để ý tới.Một tu sĩ trung niên bên cạnh cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.- Với tính tình như vậy của tiểu sư đệ sớm tối cũng gây ra phiền toái lớn, ai!Lại có một người nói thầm một câu, sau đó liền trầm mặc không nói nữa.- Có sư phụ ở đây, tiểu sư đệ mặc dù có mắc vào phiền toái lớn cũng chưa chắc trở thành chuyện.

Ngược lại nếu đổi thành người khác thì cũng khó mà nói được.- Sư phụ rõ ràng không công bằng, chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên biết.

Ngay cả công pháp tu luyện, tiểu sư đệ và ta cũng khác biệt.

Thôi, việc này chúng ta trong lòng tự hiểu là được, nếu mà trực tiếp nói ra ngược lại mình lại tỏ vẻ nhỏ nhen.- Không biết lần này người làm tiểu sư đệ rước lấy phiền phức là đệ tử 'thuộc môn phái nào.

Theo lời nói của tiểu sư đệ vừa rồi, người này như thế nào lại trà trộn vào trong đám phàm nhân vậy.Tu sĩ trung niên kia nói ra vấn đề nghi vấn.- Bốn phái lớn liên minh, cái dạng tu sĩ gì mà không có.

Ta xem người này rất có thể là Kết Đan kỳ cho nên mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà phá đi bản mạng la sát của tiểu sư đệ.- Ta nghĩ giả thuyết này là đúng.

Với địa vị của sư phụ ở liên minh bốn phái, đừng nói là Kết Đan kỳ, kể cả là Nguyên Anh kỳ, kết cục cũng đều giống nhau!Mấy người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó không để ý đến việc này nữa mà tiếp tục ngồi tĩnh tọa.Tiểu đạo sĩ vừa đi trong tâm tưởng nổi lên từng trận đắc ý.

Hắn sớm biết sư phụ đối với chính mình là tốt nhất bởi nguyên nhân chính vì hắn là đệ tử cuối cùng của sư phụ.Từ nhỏ đến lớn, phàm gặp việc gì phiền toái, chỉ cần nói với sư phụ, sẽ lập tức dẫn hắn đi tìm tiêu diệt đối phương.

Nhiều năm như vậy rồi, không có một lần sư phụ cự tuyệt qua.Nội tâm hắn cười lạnh, tự nhủ lần này sư phụ ra mặt tất nhiên người nọ chết không có chỗ chôn, để cho hắn biết được kết cục của việc dám trêu chọc mình.Nghĩ tới đây hắn trộm nhìn sư phụ ở bên cạnh.

Từ vẻ biểu hiện bên ngoài nhìn không thấy được nét mừng giận, trong lòng hắn thầm nghĩ với hiểu biết về sư phụ, mặt càng không lộ biểu tình nào chứng tỏ trong lòng sư phụ càng phẫn nộ.Từ trong trí nhớ hắn, mỗi lần sư phụ dẫn hắn đi tiêu diệt người trêu chọc hắn gần như trên mặt đều là loại vẻ mặt này.

Bất kể hắn trêu chọc dạng cừu gia gì, chỉ cần nhìn thấy sư phụ liền lập tức mặt không còn chút máu, không phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì đó là lập tức chạy trốn.

Mặc dù có mấy người có ý đồ phản kháng, nhưng cuối cùng đối với ba dạng người này đều có kết cục giống nhau.Tiểu đạo sĩ trong lòng đắc ý giống như đang được ăn mật đường.

Hắn thở sâu, bước chân vội vàng đi nhanh, trong lòng thầm nhủ đừng để người nọ chạy mất, phải nhanh chân đến đó mới được.Đang đi, tu sĩ tai to bước chân bỗng dừng lại.

Tiểu đạo sĩ đi quá vài bước vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt tu sĩ tai to dừng lại trên các đồ chơi nhỏ bằng đường được bày bán ở sạp nhỏ một bên.Ánh mắt tu sĩ tai to lộ ra vẻ dịu dàng, tiến đến quầy hàng ôn hòa nói:- Đồ chơi làm bằng đường này bán thế nào?Người bán hàng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tu sĩ tai to, trong lòng không biết vì sao liền trào dâng lên sự hảo cảm, cười nói:- Một đồng nhỏ thôi ạ.Tu sĩ tai to mỉm cười gật đầu lấy ra một đồng nhỏ đặt trên quầy hàng, sau đó nhìn kĩ lưỡng đám đồ chơi sinh động như thật làm bằng đường, cuối cùng chọn lấy một cái cầm lên.Tiểu đạo sĩ ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ không ngờ mua đồ chơi làm bằng đường.

Đáy lòng có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới tu sĩ tai to không ngờ đem đồ chơi nhỏ làm bằng đường đưa tặng cho hắn.- Phúc nhi, con có nhớ trước đây lần đầu tiên vi sư nhìn thấy con, khi con đang cùng một đám đứa nhỏ đoạt một đồ chơi làm bằng đường, có lẽ con đã quên rồi…Tu sĩ tai to trong mắt lộ ra vẻ hoài cảm.Tiểu đạo sĩ ngẩn người ra, nhận lấy đồ chơi làm bằng đường, không tự chủ được nhớ tới thời thơ ấu đau khổ.

Nếu không có sư phụ sợ rằng hiện tại chính mình sớm cũng đã chết.

Nghĩ tới đây trong mắt hắn ửng đỏ, thấp giọng nói:- Không thể quên được, chính sư phụ đem con mang đi và dạy con pháp thuật thần thông.Tu sĩ tai to xoa xoa đầu tiểu đạo sĩ, nói:- Đi thôi, mang ta đi nhìn xem người nọ.Tiểu đạo sĩ nhìn vào đồ chơi làm bằng đường trên tay, cảnh tượng hồi còn bé chậm rãi xuất hiện trong lòng.

Hắn thở sâu, đem đồ chơi bằng làm bằng đường trân trọng đặt trong túi trữ vật.

Hắn có ý định lưu lại cả đời, bởi vì, đây là món đồ mà sư phụ mua tặng.Khi sắc trời dần tối, tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ đi đến chỗ cửa hàng của Vương Lâm.

Sắc trời dĩ nhiên đã trở nên ảm đạm, tuy nhiên ở hai bên đường phố cũng lên đèn, ánh sáng nổi lên bao quanh cả khu vực.Từ Đào hốt hoảng mở to mắt, có chút run sợ, lập tức nhìn xung quanh rồi vội vã nhổm người dậy, nhìn thấy Vương Lâm lập tức quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kích động, nói không ra lời.Vương Lâm thần sắc như thường, cũng không thèm liếc mắt nhìn Từ Đào một cái, bình thản nói:- Cứu ngươi một mạng coi như đã trả lại ngươi nhân quả phụng dưỡng mười sáu năm qua, ngươi đi đi.Từ Đào do dự một chút, tiếp theo vái dài mấy cái, thấp giọng nói:- Đại ân đại đức Từ Đào ghi nhớ trong lòng!Nói xong hắn thở dài đứng lên đẩy cửa đang muốn đi ra khỏi cửa hàng.Lúc này Vương Lâm bỗng nhướn lông mày lại, nói:- Từ Đào, quay lại, không cần đóng cửa.Từ Đào ngẩn ra vội vàng lùi lại, ngỡ ngàng nhìn Vương Lâm.- Đứng sang một bên, có khách tới thăm!Vương Lâm uống một ngụm rượu trong bầu trên tay, bình thản nói.Từ Đào sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng ở bên cạnh Vương Lâm nhìn ra cửa chính của cửa hàng, ánh mắt lay động.Không quá lâu sau, chỉ nghe các tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài từ từ truyền đến.

Ngay sau đó, một tu sĩ tai to từ bên ngoài cửa hàng đi vào, phía sau hắn là tiểu đạo sĩ ban ngày được Vương Lâm buông tha.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 263: Trăm năm hẳn là phải chết ( 262/2095)Từ Đào trong mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra tu sĩ tai to kia đúng là người đã bức thế tử điện hạ không dám đi ra ngoài hoàng cung nửa bước, trong nội tâm lập tức trào dâng từng trận sóng lớn, nhưng sau khi nhìn nhìn Vương Lâm đã mạnh mẽ khống chế bản năng đang muốn lùi bước ra sau, trầm mặc không nói.Tiểu đạo sĩ kia tiến vào cửa hàng liền lập tức nhe răng cười rộ lên quát:- Sư phụ, chính là hắn.

Chính hắn đã đả thương đệ tử!Tiểu đạo sĩ chỉ vào Vương Lâm.

Hắn quay đầu lại bỗng kinh ngạc phát hiện sư phụ hắn không ngờ không nhìn vào người này mà đem ánh mắt dừng trên các tượng gỗ điêu khắc ở xung quanh.Vương Lâm thủy chung không nói gì, nhàn nhã ngồi uống rượu, ánh mắt nhìn lướt qua trên người hai người rồi thu trở lại.Tu sĩ tai to kia có chút cẩn thận nhìn ở các đám tượng gỗ điêu khắc, bỗng nhiên ánh mắt sững lại, dừng ở hai tượng gỗ điêu khắc phía trên.

Hai tượng gỗ này đúng là điêu khắc người văn sĩ trung niên và lão bà của Bạch Vân tông.Đại tu sĩ nhìn hồi lâu, mỉm cười dường như không xem mình là người như người lạ, tự nhiên ngồi xuống ngồi ở đối diện Vương Lâm.- Đạo hữu, có thể cho tại hạ uống một chén chứ?Tu sĩ tai to ôn hòa từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chén.Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, bầu rượu trong tay ném về phía trước, tu sĩ tai to bắt lấy rồi rót đầy một ly.

Sau khi một ngụm uống xong, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị tán thưởng nói:- Hương vị tuyệt lắm!Vương Lâm cười khẽ nói:- Nếu thích, còn lại hơn nửa bầu, tặng ngươi đó.Tu sĩ tai to cười ha hả cũng không cự tuyệt, lại rót một ly, uống vào.

Ngưng lại một thời gian để thưởng thức, thở dài từ trong sâu thẳm:- Cảnh giới đạo hữu so với tại hạ cao hơn một đường, dùng cõi nhân gian để hóa phàm, bội phục!Vương Lâm tay phải vừa lật, trong tay lại có thêm một bầu rượu, uống một ngụm nói:- Đạo hữu cũng lấy đệ tử hóa phàm, dùng thân phận là thầy, là cha mẹ để cảm ngộ thiên đạo.

So với cách của tại hạ thì cũng có cùng hiệu quả như nhau, làm gì cần hâm mộ người ngoài.Tu sĩ tai to ánh mắt như có kỳ quang nhìn Vương Lâm, gật gật đầu nói:- Xem ra tại hạ quả nhiên không có nhìn lầm.

Hôm nay nghe trong lời nói của tiểu đồ, tại hạ dĩ nhiên có phỏng đoán, người có liên quan sự việc này có cảnh giới ngang với tại hạ, là người chuẩn bị bước vào Hóa thần.Vương Lâm mỉm cười không nói.- Đạo hữu, không bằng hai người chúng ta cùng thi đua xem ai tiến vào cõi hư vô mờ ảo của Hóa thần chi cảnh trước, có được không?Tu sĩ tai to nhìn Vương Lâm khẽ cười nói.Vương Lâm vừa như cười như không liếc mắt nhìn tu sĩ tai to một cái, nói:- Chỉ có điều nếu trong tâm của Vương mỗ có việc này sợ là cả cuộc đời này không thể có ngày tiến vào Hóa thần, đạo hữu, lời ấy của ngươi hại người rất nặng à.Tu sĩ tai to cười ha hả, tay áo vung lên ôm quyền nói:- Không nghĩ tới trong kinh đô này lại có thể gặp người như đạo hữu vậy.

Tốt!

Tại hạ Chu Võ Thái, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?- Vương Lâm!Hắn cầm lấy bầu rượu uống vào một ngụm rồi nói.- Vương đạo hữu, trong vòng trăm năm ngươi tất nhiên có thể Hóa Thần.

Chu mỗ hôm nay đến chúc mừng người trước.Tu sĩ tai to Chu Võ Thái mỉm cười nói.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói:- Chu đạo hữu nói sớm quá.

Theo nhận xét Vương mỗ, trong vòng trăm năm tới Chu đạo hữu không tiến vào Hóa thần, đồng dạng đó người đệ tử kia của ngươi trong vòng trăm năm hẳn cũng phải chết.Chu Võ Thái ánh mắt chợt lóe, trầm mặc không nói.Tiểu đạo sĩ kia trong lòng muốn trừng mắt lên nhưng nhìn thấy sư phụ và người này coi như có chút khác lạ, không khỏi phải áp chế lửa giận, hừ nhẹ một tiếng thầm nhủ người này thật sự không biết điều.

Hắn còn chưa bao giờ gặp qua sư phụ nói chuyện với người khác như thế, nhưng người này chẳng những không cảm kích ngược lại miệng còn nói ra lời ác độc.Ngay thậm chí Từ Đào cũng hiểu lời nói của Vương Lâm có chút đả thương người khác không khỏi định nhắc nhở phải cẩn thận, sợ tu sĩ tai to kia giận dữ.Nhưng khiến hắn có cảm giác kinh ngạc, tu sĩ tai to kia trầm mặc một chút chẳng những không giận, ngược lại cười khổ rộ lên.Thật ra lấy tu vi của tiểu đạo sĩ kia tự nhiên nhìn không ra ẩn ý trong lời nói của tu sĩ tai to và Vương Lâm.

Về phần Từ Đào, chẳng qua là một người phàm tục bình thường càng thêm không thể cảm thụ trong đó các ý tứ hung hiểm.Tu sĩ tai to sau khi tiến vào cửa hàng tuy nói sắc mặt ôn hòa, nhưng từ đầu tới cuối đều bao hàm dã tâm, mỗi một từ, mỗi một câu nói đều dấu diếm huyền cơ trong đó.Hắn bắt đầu câu đầu tiên là chuẩn bị khiến cho Vương Lâmcó chút xao động trong tâm.

Nếu thật sự thành công, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu cho Vương Lâm về sau.

Bởi vì muốn Hóa Thần trước tiên phải hóa phàm, hóa phàm này là để cảm ngộ thiên đạo, giữ được trong tâm luôn bình hòa.

Một khi có điều xao động trong tâm thì như vậy cuộc đời này của Vương Lâm có khả năng có tâm chướng, tất nhiên không thể thành công Hóa ThầnMặc dù cuối cùng cũng thoát được tâm chướng nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về sau.

Từ đó có thể thấy được ý định âm hiểm của tu sĩ tai to.Tuy rằng bị Vương Lâm vạch trần nhưng người này vẫn không cam lòng, tiếp tục lấy danh chúc mừng nói là trong vòng trăm năm tới, đây cũng lại là một cách nói đầy âm hiểm.Lời này năm đó lão nhân cũng từng nói qua nhưng bởi vì tu vi của lão đầu quá cao, hơn nữa Vương Lâm vẫn chưa đạt được cảnh giới như bây giờ nên không gây ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại có công hiệu ám chỉ để khơi dậy sự tin tưởng, sự kiên định đến thành công.Chỉ có điều hiện tại lời này từ trong miệng tu sĩ tai to nói ra mặc dù lời giống như nhau nhưng ý lại khác nhau.Nếu Vương Lâm thật sự nghĩ trong lòng như vậy, trong vòng trong trăm năm này không vượt qua, một khi không thể Hóa thần thì cuộc đời này sẽ coi như vĩnh viễn không còn cơ hội.

Trừ khi hắn lại có thể có lĩnh ngộ lớn để hiểu ra, thoát khỏi ác chú trăm năm này.Nhận thấy đối phương nhất tâm tiếp tục muốn gia họa người khác bằng lời nói, Vương Lâm cuối cùng cũng phải phản kích.Hắn trước lấy trong vòng trăm năm đối phương không thể Hóa Thần.

Đây là cách nói úp mở, lấy câu nói của đối phương sửa đi một chút đáp trả đối phương.

Lời này và lời nói trong vòng trăm năm Hóa thần có cùng hiệu quả như nhau.Chỉ có điều đây cũng không phải là trọng điểm phản kích của Vương Lâm.

Câu cuối cùng của hắn mới đúng là chân chính phản kích.Trong vòng trăm năm, tiểu đạo sĩ kia hẳn phải chết.

Lời này dĩ nhiên chỉ ra chỗ mấu chốt trong quan hệ vừa là thầy vừa là cha giữa tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ kia.Tu sĩ tai to Chu Võ Thái này lấy hóa phàm chi cảnh bằng cách nương cảm ngộ tình thầy trò.

Lấy ý động niệm, lấy niệm thu đồ đệ, lấy tình dưỡng dục, lấy tâm thành yêu, lấy đau khổ để tiến vào cõi thần.

Toàn bộ quá trình này nhất cử nhất động tất cả đều nhằm cho toàn bộ thể xác và tinh thần của mình nhập tâm vào trong tình cảm thầy trò.Cuối cùng khi hắn cảm ngộ đến ý cảnh của chính mình, chuẩn bị tiến tới Hóa thần thì lúc đó cũng là ngày ra tay giết chết đệ tử của mình, tự tay giết chết đồ đệ mà toàn bộ sự ký thác tinh thần gửi gắm vào khiến cho nội tâm đau khổ đạt tới cùng cực tại bước cuối cùng nhập thần.Nhìn như có tình, kỳ thực vô tình.

Nhưng bên trong vô tình này đã có ẩn chứa chí tình chí nghĩa.

Loại hóa phàm chi cảnh này tuyệt đối những người phi thường mới có thể cảm ngộ, tối thiểu Vương Lâm không làm được.Cho nên câu cuối cùng của hắn mới có thể chân chính là câu phản kích.

Trong vòng trăm năm đệ tử của hắn tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ.

Trước tiên là mâu thuẫn với ước hẹn trăm năm cùng tiến vào Hóa thần, sau lại lấy câu này nói ra nội tâm của tu sĩ tai to thực sự là vô tình và chưa đạt tới đạt tới tâm trạng bi ai.

Đồng thời lại để lại trong nội tâm của tiểu đạo sĩ một chút dấu vết như có như không.Tu sĩ tai to Chu Võ Thái cười khổ rộ lên.

Hắn liếc mắt nhìn thật sâu Vương Lâm một cái bỗng nhiên đứng người dậy, hai tay ôm quyền, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Từ Đào nói:- Nói cho điện hạ nhà ngươi, trong vòng ba ngày đem vũ đỉnh tới đạo quan.

Việc này ta không hề truy cứu nữa!Nói xong hắn lại liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi xoay người rời khỏi.Tiểu đạo sĩ kia hoàn toàn sửng sốt vội vàng đuổi theo.

Hắn cảm giác việc hôm nay lộ ra vẻ quỉ dị, sư phụ có chút khác thường không như trước kia, vì mình mà báo thù.Đồng thời câu nói kia của Vương Lâm, không tự chủ được hắn nghĩ tới, trong vòng trăm năm bản thân mình phải chết.

Nghĩ đến điều này hắn không khỏi có chút run run.

Ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt ôn hòa của sư phụ đang nhìn hắn, đáy lòng lập tức trở nên ấm áp lại.- Phúc nhi, không nên nghĩ nhiều như vậy.

Món đồ chơi nhỏ làm bằng đường vì sao lại cất đi, sao lại không ăn?Tu sĩ tai to nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ đôn hậu.Tiều đạo sĩ trong mắt ửng đỏ, hạ giọng đáp:- Đệ tử vốn tính là để giữ lại.Tu sĩ tai to mỉm cười, vuốt vuốt đầu tiểu tu sĩ mỉm cười không nói, mang theo hắn chậm rãi đi ra khỏi đường phố này.

Chỉ có điều, mặt hắn mặc dù cười cười nhưng trong nội tâm đang âm thầm dậy lên, thần thức lướt qua chỗ cửa hàng của Vương Lâm một cái thật sâu, trong lòng dĩ nhiên đem người này thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất cuộc đời của mình.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 264: Thiên đạo luân hồi ( 263/2095)Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, rơi vào trầm tư.

Hồi lâu sau đó, hắn bật cười không đi suy xét việc này nữa tránh cho ảnh hưởng đến hắn ở giai đoạn sắp sửa kết thúc hóa phàm chi cảnh.Từ Đào lúc này dĩ nhiên hoàn toàn ngây dại.

Hắn trước đây chỉ cho rằng Vương Lâm là một bậc cao nhân, bằng không như thế nào chỉ là người chế tác tượng gỗ điêu khắc liền có thể để hai vị tiên trưởng của vương phủ khiếp sợ như vậy.Sau khi quan sát cẩn thận, phát hiện cửa hàng Vương Lâm chẳng những không có gì biến hóa, ngược lại hai vị tiên trưởng kia cũng thu mình lại, cũng không dám đàm luận về việc điêu khắc tượng gỗ.Thậm chí thế tử điện hạ lại khiến hắn ngày lễ ngày tết đem quà biếu, mười mấy năm qua thủy chung không thay đổi.

Vì thế lúc tai vạ hắn mới có thể nghĩ cố gắng tìm đến nơi Vương Lâm tìm kiếm cứu mạng.Nhưng hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, Vương Lâm không ngờ lợi hại đến khiến cho tu sĩ tai to, kẻ ép cho Vương gia không dám lộ mặt, ép các vị tiên trưởng nhượng bộ lui binh, ép thế tử điện hạ phải trốn trong hoàng cung, tán gẫu nhau một hồi liền buông tha cho việc truy sát.Phải biết rằng nhiều ngày trước, thế tử điện hạ đến nằm mơ cũng muốn lấy vũ đỉnh giao ra để bảo toàn một mạng.Sau khi Từ Đào rời khỏi, cuộc sống Vương Lâm lại trở lại bình lặng giống như cuộc sống bình dị trước đây, như những gì bình thường nhất thời mất đi sẽ không quay lại nữa.Vương Lâm vẫn như cũ mỗi ngày vào sáng sớm rời giường, mở cửa cửa hàng ra chờ tiểu hài tử của Đại Ngưu đưa rượu trái cây tới, uống rượu khắc tượng gỗ.

Dĩ nhiên cuộc sống của hắn đã trải qua nhiều năm như vậy, dần dần khắc tận vào trong tận xương cốt.Hắn rời xa sự giết chóc, dường như so với chính mình nhiều năm về trước như phân thành hai.

Ở trên người hắn nhìn không thấy tia chết chóc gì cả, chỉ có một loại bình thản, một loại thể ngộ của phàm nhân.Vương Lâm không biết ý cảnh cuối cùng mình cũg có thể lĩnh ngộ được rốt cuộc là cái gì, hắn không vội mà lẳng lặng tìm hiểu.Bảy ngày sau khi Từ Đào rời khỏi, hắn lại tìm tới cửa hàng Vương Lâm.

Cùng hắn đi tới là một người trung niên tướng mạo mang theo một vẻ quý phái.

Người này và Từ Đào cung kính tiến vào cửa hàng, không thèm để ý đến thân phận, đồng loạt một tiếng quỳ trên mặt đất hướng về Vương Lâm dập đầu lạy ba cái.Vương Lâm không nói gì, ánh mắt đảo qua trên người này.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này tất nhiên chính là ông chủ của Từ Đào, cũng chính là người mà tu sĩ tai to kia tìm giết, Thế tử điện hạ.Trong con mắt của một người phàm nhân thế tục, Thế tử dĩ nhiên thuộc loại hoàng tộc ở trên trời.

Nhưng với Vương Lâm xem ra, người này và con kiến không có gì khác nhau.

Tuy nói rằng hắn cũng có chút tu luyện, nhưng chỉ cần không trúc cơ thành công thì khó thoát khỏi đạo luân hồi.Người trung niên kia dường như đã biết được tính tính Vương Lâm.

Sau khi dập đầu vái dài xong liền đứng dậy, không nói hai lời lấy ra một túi trữ vật, cung kính đặt ở một bên bàn, cùng Từ Đào khom người lui về phía sau.Vương Lâm thủy chung không nói một câu nào.

Đợi hai người đi rồi, hồi lâu sau hắn mới ngừng điêu khắc ngẩng đầu lên, cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua, chỉ thấy trong này chứa đựng một lượng lớn linh thạch.Thuận tay đem túi trữ vật đặt sang một bên, Vương Lâm thở dài đi ra khỏi cửa hàng, ngồi lên ghế băng trước cửa nhìn trời xanh mây trắng, hưởng thụ sự ấm áp của ánh sáng mặt trời, không kìm chế được trong ánh mắt lộ ra chút ủy mị.

Hắn rất hưởng thụ cuộc sống thế này.

Nếu như cha mẹ khỏe mạnh sống ở bên trong cửa hàng thì như vậy cuộc đời này của hắn coi như không uổng.Thời gian trôi đi, lại năm năm nữa trôi đi…Một ngày này, phụ thân của Đại Ngưu không thể thoát khỏi sự luân hồi sinh tử, rời khỏi nhân gian.

Cửa hàng dụng cụ sắt treo toàn cờ trắng, bên trong truyền ra từng tiếng khóc bi ai.Vương Lâm đứng ở bên ngoài cửa hàng của mình kinh ngạc nhìn sang phía đối diện.

Trong đầu không khỏi nhớ tới hai mươi mấy năm trước lúc hắn vừa mới bước vào đường phố này, cái người đàn ông cởi mở kia mời hắn vào trong nhà ăn cơm chiều.Lại quên không được, người đàn ông cởi mở này bởi vì muốn khuếch trương cửa hàng đã đầy vẻ xấu hổ, hơi ấp a ấp úng nói ra việc mượn tiền.Hai mươi mấy năm này trôi qua, Vương Lâm chính mình cũng nhớ không rõ đã ở trong nhà người này ăn uống bao nhiêu lần, uống bao nhiêu rượu.

Chỉ có điều thiên đạo luân hồi, không phải người như Vương Lâm có thể thay đổi được.Sinh, lão, bệnh, tử, chính là là bộ phận gốc rễ để hắn cảm ngộ thiên đạo.

Mặc dù là sử dụng thuật nghịch thiên có thể kéo dài cho đối phương sống lâu thêm vài năm, nhưng cuối cùng người này cũng không trốn khỏi đạo luân hồi.Không chỉ như thế, ngược lại sẽ bởi vì phương pháp nghịch thiên này mà khi nhập vào bên trong lục đạo luân hồi này sẽ rơi vào hạ đẳng.Dù sao phụ thân Đại Ngưu và Vương Trác không cùng dạng.

Vương Trác là người tu đạo, thân mình chính là nghịch thiên mà đi cho nên Vương Lâm rút mới có thể rút hồn phách hắn, tự quyết thay lục đạo luân hồi, đưa hồn phách hắn vào bên trong thai nhi của người đàn bà kia.Nhưng phụ thân của Đại ngưu thì không được.Vương Lâm đứng ở cửa của cửa hàng than nhẹ một tiếng.

Trong tay không biết từ khi nào xuất hiện ra một đóa hoa màu đen.

Đóa hoa này không phải là vật phàm tục mà là tài liệu quý giá bậc nhất để luyện chế linh đan.Nếu là phàm nhân bình thường, người chết không lâu thì hồn phách chưa còn tiêu tán hoàn toàn.

Đóa hoa này có thể trợ giúp ngưng tụ hồn phách, cũng theo vào trong biển luân hồi giúp hồn lực mạnh hơn để có thể tranh thủ nhập vào một người nào đó tốt.Vương Lâm tập tễnh thân hình hướng về cửa hàng dụng cụ sắt, bên trong các cô, dì, chú bác có mặt, tất cả mọi người đều có bộ mặt buồn thảm, một sự bi thương bao phủ toàn bộ cửa hàng.Bên trong hậu viện cửa hàng là linh đường, phụ thân Đại Ngưu nằm trong quan tài, Đại Ngưu cùng vợ hắn quỳ ở bên cạnh.

Đại Ngưu ánh mắt đỏ bừng, hiển nhiên mới vừa khóc.Ở bên cạnh còn có một người phụ nữ, đây là mẫu thân của Đại Ngưu, lúc này hoàn toàn bi ai, nhìn chồng trong quan tài, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.Hai mươi mấy năm trước đây, Vương Lâm dĩ nhiên đã nhìn ra hai vợ chồng này có cảm tình rất sâu sắc.Vương Lâm vừa tiến đến, các vị chú bác thân thuộc của nhà Đại Ngưu bốn phía đều lộ ra vẻ tôn kính, sửa sang lại chiếu trên đường đi dĩ nhiên là để bày tỏ thân phận của Vương Lâm.Mẫu thân của Đại Ngưu nhìn thấy Vương Lâm khe khẽ gật đầu quỳ xuống thấp giọng nói:- Vợ người quá cố Tằng thị, xin ra mắt Vương gia đại ca.Vương Lâm than nhẹ một tiếng, tiến đến đem nâng người này dậy, tiếp theo tiếp nhận nén hương của người phía sau đốt lên tế bái một hồi.Hắn cúi đầu xuống, lập tức không gian bên ngoài trong nháy mắt tối sầm xuống, chẳng qua loại tối sầm này người phàm nhân không thể nhìn thấy được.

Chỉ thấy từ trong thi thể của phụ thân Đại Ngưu chậm rãi toát ra một luồng khí đen, khí đen dần dần ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành bộ dáng phụ thân đại ngưu.

Hắn ôm lấy thân thể, dường như rất lạnh, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân mình giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Lâm.Bởi vì mọi người ở bốn phía không có một ai có thể phát hiện hắn, duy chỉ có Vương Lâm này hai mắt trắng đen rõ ràng dừng lại trên người hắn.Vương Lâm thầm than nhẹ, đóa hoa màu đen trên tay phải lập tức hóa thành nhiều mảnh vỡ đồng thời chậm rãi tiêu tan, người phàm không thể nhận biết được các việc này, chậm rãi hóa thành nhiều điểm sáng bay nhập vào hồn phách phụ thân Đại Ngưu.

Hắn liền có cảm giác không hề rét lạnh, nhìn Vương Lâm ánh mắt với vẻ cảm kích sâu đậm.Lúc này hắn dĩ nhiên hoàn toàn biết được người cùng với hắn hơn hai mươi mấy năm làm hàng xóm tuyệt đối là người phi phàm.

Thân hình hắn bay ở trên hư không quỳ xuống, hướng về Vương Lâm nhẹ nhàng dập đầu vái mấy cái, tiếp theo lưu luyến nhìn người vợ chính mình và liếc mắt Đại Ngưu một cái, toàn bộ thân hình dường như bước vào bậc thang đang bắc lên trời, chậm rãi lên cao cuối cùng ở trong hư không biến mất.- Cha, mẹ, con thấy ông nội!Lúc này một thanh âm non nớt từ trong một góc nhỏ truyền ra, chỉ thấy đứa nhỏ của Đại Ngưu đã là đứa bé chín tuổi, ánh mắt nhìn không trung lộ ra vẻ nghi hoặc.Chẳng qua lời nói của một đứa trẻ không ai tin tưởng.

Đứa bé không thấy ai để ý đến hắn, trên mặt liền nhăn cái mũi lại, không nói gì nữa.Vương Lâm cảm khái nhìn bốn phía.

Thiên đạo luân hồi, không thể trốn thoát.

Hắn nhìn trong quan tài là thi thể già nua của phụ thân Đại Ngưu.

Trước mắt bỗng nhiên quẩn quanh hai mươi năm qua, mỗi một năm người này lại có một biến hóa, từ một tráng niên ở hai mươi năm trước chậm rãi già đi, cuối cùng là chết.Hắn thở dài, ánh mắt dừng lại ở trên người mẹ của Đại Ngưu.

Năm đó quả phụ này cũng vừa mới ba mươi mấy tuổi, nhưng lúc này dĩ nhiên đã hơn năm mươi tuổi.

Trên thân thể quả phụ trước mắt mang đậm dấu vết theo năm tháng của hơn hai mươi mấy năm qua.Vương Lâm ánh mắt lại di chuyển, lúc này hắn dừng lại ở trên người Đại Ngưu.Người thiếu niên năm đó thường hay qua cửa hàng Vương Lâm, thời gian này đã hoàn toàn trưởng thành, chẳng những cưới vợ sinh con, hơn nữa còn phụng dưỡng chăm sóc cha già trước lúc lâm chung.Dường như là một cây nhỏ, trong hai mươi mấy năm qua trải cùng tuế nguyệt, chậm rãi lớn lên trở thành một cây đại thụ có thể chống chọi lại bão tố.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 265: Tuyết biến. ( 264/2095)Giờ khắc này, trong lòng Vương Lâm bỗng nhiên có điều ngộ ra, điều này càng lúc càng rõ ràng.

Trong nháy mắt hai mươi mấy năm hóa phàm qua, Vương Lâm lần đầu tiên cảm ngộ được cánh cửa vốn không rõ hình dáng của thiên đạo.Hắn không biết mình rời khỏi cửa hàng dụng cụ sắt như thế nào, mịt mờ ngồi trước lò sưởi trong cửa hàng của mình, kinh ngạc nhìn vách tường, trong đầu trống rỗng chỉ tồn tại duy nhất, đó là một luồng thần niệm.Quá trình tiếp xúc với bố, mẹ của Đại Ngưu cùng với Đại Ngưu trong hai mấy năm vừa qua cùng với Vương Lâm như bức tranh không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Ba người này tướng mạo dần dần biến hóa, dần dần Vương Lâm có loại cảm giác hắn giống như thấy được một cỗ lực lượng vô hình đang gắn vào trên người ba người.

Cỗ lực lượng này tồn tại khiến cho cha mẹ Đại Ngưu chậm rãi già đi, cũng khiến cho thân hình Đại Ngưu chậm rãi lớn lên.Dần dần Vương Lâm cảm giác trong đầu ầm một tiếng, hai mắt hắn lóe ra một loại ánh sáng không tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt này, hắn cảm giác thân thể chính mình bỗng nhiên bồng bềnh bay lên, từ trong cửa hàng này chậm rãi bay lên cao, càng lúc càng cao.Trong quá trình bay lên cao này hắn nhìn thấy được vô số phàm nhân.

Trên người các phàm nhân này tất cả đều có lực lượng kia tồn tại, thậm chí các cây cỏ, thế gian vạn vật đâu đâu cũng đều có nó tồn tại, không chỗ nào không có.Cỗ lực lượng này từ trên không trung giáng xuống, Vương Lâm theo bản năng muốn đi tìm căn nguyên của cỗ lực lượng này.Từ từ, Vương Lâm cảm giác chính mình càng lúc càng bay lên cao.

Kinh đô dưới chân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng kinh đô biến mất, hiện ra trước mắt hắn là các tinh cầu màu vàng thật lớnĐáng tiếc mãi cho đến lúc này cái căn nguyên của cỗ lực lượng kia hắn vẫn chưa có tìm được.

Hắn có thể cảm giác được, cỗ lực lượng kia, mặc dù là ở trong toàn bộ sao trời cũng giống nhau, không chỗ nào không tồn tại.Vương Lâm, trong tính cách của mình ẩn rất sâu sự cố chấp.

Nếu không phải vậy hắn cũng không có khả năng đi tha hương hơn bốn trăm năm chỉ để quay về Triệu quốc huyết tẩy Đằng gia.Trong tính cách của hắn trừ bỏ chấp nhất ra, còn có sự kiên nghị.

Nếu không hắn cũng không có khả năng từ tiểu tu sĩ sơ nhập trên con đường tu chân của đạt đến tận đỉnh cao bây giờ.Đúng là sự chấp nhất và kiên nghị này khiến hắn muốn tìm đến căn nguyên của cỗ lực lượng này.

Hiện tại trong hắn, các bản năng hoàn toàn khống chế hết thảy các hành vi của hắn.Thân hình hắn càng lúc càng cao, nhưng ngay tại thời điểm hắn thoát ly khỏi tinh cầu có màu vàng của đất không xa là lúc bỗng nhiên từ xa xa xẹt qua một tảng đá thật lớn phảng phất như sao băng, phía trên tảng đá này một ông lão đầu bạc ngồi trên.

Ông lão này khi trên đường đi qua bên người Vương Lâm bỗng nhiên kêu một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú.- Tại tu chân tinh vứt đi này không ngờ có thể nhìn thấy người có cảm ngộ sâu sắc giống như thế này.

Tuy nhiên với tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi mặc dù là cảm ngộ Hóa thần cũng không phải là rất tham lam sao.

Thiên đạo bậc này nếu ngươi tiếp tục truy tìm sợ là không dưới trăm ngàn vạn năm trở lên không thể tìm được căn nguyên.

Tuy nhiên tới lúc đó sợ rằng thân thể ngươi sợ rằng đã sớm mục rữa rồi, ngươi đã suy xét điều này chưa?Vương Lâm chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ mê man.

Lão già kia cười ha hả, liếc mắt nhìn kỹ Vương Lâm một cái quát:- Lão phu Thiên Vận Tử, hôm nay kết cái thiện duyên đi, nếu ngươi có thể đi ra khỏi tinh cầu vứt đi này, hãy đến Thiên Vận tinh tìm ta, ta thu ngươi làm ký danh đệ tử, cho ngươi đi theo trăm năm!Nói xong tay phải hắn điểm một cái, lập tức Vương Lâm run lên, hắn cảm giác thân mình giống như bị một lực lượng mạnh mẽ hung hăng đẩy một cái, bỗng nhiên rơi xuống bay nhanh về bên trong tinh cầu có màu vàng của đất, về tới bên trong liên minh bốn phái.Kinh đô giống như một vật siêu nhỏ bằng mắt hắn không nhìn thấy được bỗng biến thành cái móng tay rồi kịch liệt to ra, cuối cùng gần như trong nháy mắt hắn đã về tới đường phố phía tây kinh đô, dừng lại trong chính cửa hàng của mình.Trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm mạnh mẽ mở ra, toàn thân hắn ko ngờ toát đầy mồ hôi.

Bên trong mồ hôi này còn có một mùi tanh hôi sặc sụa.Từ sau khi Trúc Cơ, hắn rất ít có cái loại tanh hôi như thế này từ trong chân lông bốc ra.Lúc này Vương Lâm trong trong mắt chớp lên ánh sáng sáng ngời.

Hắn thở sâu, cầm lấy một tượng gỗ điêu khắc, tay phải thành đao nhanh chóng khắc, từng đám vụn gỗ rớt xuống.

Vào lúc này, Vương Lâm kiên trì điêu khắc một ngày một đêm.Cuối cùng khoảnh khắc khi tay phải hắn thu dao lại, pho tượng lão già áo xanh của Bạch Vân tông bỗng nhiên thành hình.

Trên pho tượng này tản ra dấu vết của năm tháng.Lẳng lặng nhìn pho tượng, hồi lâu sau đó Vương Lâm cầm lấy đặt ở trên giá cùng một chỗ với các bức tượng khắc người trung niên văn sĩ, bà lão.Làm xong việc này, hắn đứng dậy đi vào hậu viện, lau rửa thân thể mình một hồi, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ rồi lại ra cửa hàng.Lúc này đã cảm ngộ thiên đạo, tu vi Vương Lâm dĩ nhiên trong thời gian ngắn ngủi từ Nguyên Anh trung kỳ nhảy lên tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, so với Hóa thần cũng chỉ kém đúng một chút.Chỉ có điều, cảnh tượng vừa rồi hiện tại nhớ lại, Vương Lâm nghĩ đến vẫn cảm thấy sợ, nếu không có ông lão tự xưng Thiên Vận Tử kia đánh thần niệm của mình quay về.

Như vậy chính mình rất có thể để truy tầm thiên đạo luân hồi khó lường kia do đó lại bị lạc vào bên trong luân hồi.Nếu thật sự là như vậy, kết cục của hắn sợ chỉ có con đường chết.Cảm ngộ thiên đạo hiển nhiên không phải sóng êm gió lặng, bên trong ẩn chứa vô số hung hiểm.

Lúc này đây Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ.Tuy nói chưa Hóa thần, nhưng Vương Lâm hiểu biết đối với thiên đạo so với trước kia hơn vạn lần.

Hắn tin tưởng, khoảng cách chính mình tới Hóa thần dĩ nhiên là không xa.Hiện tại, dĩ nhiên hắn điêu khắc được ý cảnh năm tháng của lão già áo xanh kia.

Hiển nhiên là bắt chước thiên đạo luân hồi, chỉ có điều sau khi Vương Lâm chân chính cảm thụ được thiên đạo luân hồi.

Hắn xem ra cái gọi là ý cảnh năm tháng của lão già áo xanh chẳng qua là tìm kiếm một nét bút nghiêng để bắt chước thiên đạo luân hồi thôi, cũng chưa phải là luân hồi chân chính.Bởi vì thiên đạo luân hồi cũng không phải tu sĩ Hóa thần có thể cảm ngộ.Giờ phút này ở trong đầu Vương Lâm còn có một bộ tinh đồ.

Tinh đồ này là vật mà lão đạo Thiên Vân Tử lưu lại.

Trong tinh đồ này còn có một tinh cầu lớn hơn vô số lần Chu Tước tinh, nơi đó chính là chỗ ở của lão đạo Thiên Vận Tử , Thiên Vận Tinh.Chỉ có điều muốn đi tới nơi đó trước mắt đối với Vương Lâm mà nói, căn bản là không có khả năng.

Hắn than nhẹ một tiếng, thu lại tâm tư, điều chỉnh tâm tính, cả người chậm rãi hóa lại thành người phàm.Chẳng qua ở trong đầu hắn cảnh tượng cảm ngộ thiên đạo luân hồi vừa rồi đúng là cả đời không quên được.Từ sau lần đầu cảm nhận được thiên đạo đến giờ đã mười năm trôi qua.

Vương Lâm sống trên con phố này đã hơn ba mươi năm.

Toàn thân hắn đã trở nên già nua, tóc bạc trắng, trên mặt lại hằn sâu nhiều nếp nhăn.Bảy năm trước, mẹ của Đại Ngưu, lâm bệnh nặng rồi qua đời.

Bây giờ cửa hàng rèn, đã đặt toàn bộ lên vai Đại Ngưu.

Cũng giống như phụ thân trước đây, hắn ra sức chống đỡ mái nhà, yêu thương vợ con.

Đối với người con trai đã khôn lớn, mỗi ngày đều bắt học rèn, chuẩn bị tiếp nối nghề của mình.Cảnh tượng này cũng giống như năm đó, chẳng qua chỉ thay đổi con người mà thôi.Nhưng tình hình này cũng không duy trì được lâu.

Ba năm trước, Tăng Tiểu Ngưu con trai của Đại Ngưu bị một tu sĩ Bạch Vân Tông đi ngao du bốn phương nhìn trúng, thu làm đệ tử.

Sau đó, nó theo tên kia tới Bạch Vân Tông.Cũng vào năm đó, thằng bé được đạo sĩ kia ban cho một cái tên mới, là Tằng Văn Trác.Đối với chuyện con trai nhà mình đi theo tiên trưởng, Đại Ngưu rất tự hào, dường như gặp ai cũng nói.

Vì vậy mà cả con đường, nhà nào cũng biết tới chuyện đó.Đối với chuyện Tăng Văn Trác bị tu sĩ Bạch Vân Tông nhìn trúng, Vương Lâm cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.

Từ khi Tiểu Ngưu còn nhỏ, Vương Lâm đã thấy đứa nhỏ này có đủ linh căn để tu tiên.

Tư chất của nó so với hắn trước đây còn tốt hơn gấp mấy lần.Vương Lâm ở kinh thành sống một đời phàm nhân, cũng chỉ có quan hệ với mỗi nhà Đại Ngưu.

Đó chính là Nhân trong kiếp sống đời thường của hắn.

Vì vậy mà Vương Lâm thường dùng đan dược để cải biến thể chất của Tiểu Ngưu.

Hắn làm thế để giải quyết xong Quả của đời này.Kể từ đó, tư chất của Tiểu Ngưu, tất nhiên càng ngày càng tốt, được tu sĩ Bạch Vân Tông nhìn trúng, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Tuy tu vi của tu sĩ Bạch Vân Tông mới chỉ đạt tới Kết Đan.

Nhưng Vương Lâm âm thầm quan sát thì thấy cũng không phải loại người xấu.

So với sư tôn Tôn Đại Trụ của hắn năm xưa hoàn toàn không phải là một loại người.Cho nên Vương Lâm cũng không nhúng tay, mà cứ để thuận theo tự nhiên.

Dù sao những gì hắn có thể giúp cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Còn sau này Tằng Văn Trác phát triển thế nào, lựa chọn đi con đường nào, Vương Lâm cũng không cần phải bận tâm.Tiểu Ngưu vừa đi, Đại Ngưu liền thuê vài người làm công.

Đây cũng là việc phá vỡ quy tắc của cha hắn.

Theo lời nói của cha hắn trước đây, thì cửa hàng của nhà không bán kỹ thuật, và tuyệt đối không được mướn người.

Nếu không một khi kỹ thuật bị người ta học được, chẳng phải tự dùng đá đập vào chân mình sao?Nhưng rõ ràng Đại Ngưu không nghe theo lời cha.

Từ khi mướn người làm công, thì không thèm quản lý những chuyện ở cửa hàng.

Cả ngày, hắn như trở lại thói quen thời trẻ, quấn lấy bên cạnh Vương Lâm, xem gã điêu khắc tượng gỗ.Một người đàn ông trung niên, mỗi ngày đều ngồi bên cạnh Vương Lâm như vậy làm hắn nhớ lại những kỷ niệm ngày trước.Vì Vương Lâm là người mắt thấy Đại Ngưu trưởng thành, nên từ khi mẹ hắn mất, mỗi khi đến tết, Đại Ngưu dẫn theo vợ làm cơm tất niên, mang sang nhà Vương Lâm.

Hắn coi Vương Lâm như phụ thân của mình, rồi cả nhà cùng sum họp.Nương tử của Đại Ngưu, là con gái của một ông chủ tiệm may.

Nàng cũng là một người phụ nữ đức hạnh.

Nàng biết suy nghĩ của phu quân, vì vậy ánh mắt nhìn Vương Lâm cũng thay đổi dần.

Nàng cũng giống như Đại Ngưu, coi Vương Lâm là trưởng bối.Kể từ đó, một đời phàm nhân của Vương Lâm ở kinh thành, đến khi tuổi già, lại cảm nhận được một thứ tình cảm ấm áp trước nay chưa từng có.

Cảm giác này rất xa lạ, nhưng hắn cũng không chối bỏ.Từ Đào cũng từ một người trung niên, trở thành một ông già có mái tóc hoa râm.

Thân phận của hắn lúc này cũng trở thành tổng quản phụ tá cho Vương Gia.

Còn vị Vương Gia bây giờ cũng không phải Nam Vương năm xưa mà là thái tử.Sau khi thái tử kế thừa vương vị, sự hiếu kính đối với Vương Lâm không những không giảm, mà còn tăng lên nhiều.

Quan trọng nhất là hầu như mỗi lần hắn đến đều chỉ đi một mình, không thèm để ý đến thân phận địa vị, đều dập đầu vấn an.Đã nhiều năm trôi qua, trong lòng Vương Lâm cũng có chút bội phục vị Vương Gia đó.

Tất nhiên, người này là hoàng tộc trong giới phàm nhân, có thể làm như vậy cũng phải có nghị lực rất lớn.Có lẽ do từng trải nhiều, nên người này hiểu rõ trên thế giới có rất nhiều người chỉ cần dùng một đầu ngón tay, cũng có thể bóp chết hắn, mà không có người nào thèm để ý.

Vì vậy mà hắn lễ độ và cung kính với Vương Lâm mục đích không ngoài việc lôi kéo để bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn.Mùa đông năm nay, tuyết rơi dày.

Vương Lâm ở đây ba mươi năm chưa từng thấy một trận tuyết nào lớn đến thế.

Trận tuyết phủ xuống toàn bộ kinh đô một màu trắng xóa.

Tất cả mái hiên, cây cối đều phủ một lớp tuyết dày như chiều cao của một đứa bé ba tuổi.Không ít căn phòng, đột nhiên bị một lớp tuyết lớn đè lên rồi sụp xuống.

Thậm chí ngay cả nước cũng bị đóng băng lại.

Dường như mỗi buổi sáng, trong những góc xó xỉnh của kinh thành, mọi người đều phát hiện một hai cái thi thể đã bị co cứng.Đợt tuyết này rơi xuống rất quỉ dị.

Một số nhà đã sống mấy đời ở kinh thành, bàn tán xôn xao trong những quán trà.

Trong kinh thành, đã vài trăm năm nay, chưa có đợt tuyết nào lớn như vậy.Bông tuyết trước sau cứ liên tục chậm rãi từ trên trời rơi xuống, từ từ lấp đầy những dấu chân mới xuất hiện trên mặt tuyết.

Không lâu sau, cũng không còn nhìn thấy một chút dấu vết.Trận tuyết lớn, phủ xuống kinh thành khiến cho tất cả các cửa hàng đều phải đóng cửa.

Trên con đường chỗ ở của Vương Lâm, vì tuyết rơi dày, nên cả ngày không nhìn thấy một bóng người.

Tất cả mọi người, đều trốn bên bếp lò trong nhà, sưởi ấm, đợi đợt tuyết lớn này trôi qua.Trận tuyết này cũng rất quỷ dị.

Ngày đầu tiên khi hạt tuyết đầu tiên rơi xuống, Vương Lâm đã phát hiện bên trong bông tuyết ẩn chứa một tia sát khí như có như không.

Chút sát khí đó rất nhạt.

Nhưng phải biết rằng trận tuyết này bao trùm toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái.

Như vậy thì sát khí ẩn tàng ở bên trong nhiều đến mức độ nào?Sở dĩ nhiệt độ giảm xuống nhiều như vậy, chính là do sát khí gây ra!Trận tuyết này cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà tự nhiên xuất hiện ở trong không trung.

Nếu không, thì lấy đâu ra đám mây lớn như vậy, để tuyết rơi xuống bao phủ toàn bộ lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái chứ?Đợt tuyết lớn rơi tới ngày thứ ba, thì chín cây Hắc Mộc ở trong kinh thành mỗi năm thường có tu sĩ ngồi tĩnh tọa, đột nhiên bị từng đạo sấm sét khổng lồ từ trên không trung đánh xuống.

Đám tu sĩ ở bên trong, không ai có cơ hội chạy thoát.

Tất cả đều bị sét đánh chết.Lúc này những chuyện lạ phát sinh đồng thời, trong toàn bộ Liên Minh Tứ Phái.

Tất cả các cây cột trong thành, đều bị những đợt sấm sét đột nhiên xuất hiện đánh gãy.Ngay sau đó, giữa bầu trời tuyết trắng, từ bốn hướng có rất nhiều ngọc giản bay vùn vụt đến.

Vô số ngọc giản bay như tên bắn qua toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái.

Tốc độ của ngọc giản tuy rất nhanh, nhưng nếu gặp tu sĩ có tu vi trên Trúc Cơ kỳ, thì sẽ lập tức bị chộp vào lòng bàn tay.Một ngọc giản trong số đó, bị Vương Lâm bắt được.

Nó vốn xẹt qua cửa hàng của hắn, nhưng lại lập tức bay trở lại.

Sau đó chui vào trong cửa hàng, rơi vào trong tay Vương Lâm.Cầm lấy ngọc giản thần thức của Vương Lâm đảo qua, chợt nghe thấy bên trong vọng ra một giọng nói âm u:-Phàm là tu sĩ ở trong Liên Minh Tứ Phái ta, đều phải chuẩn bị tốt cho đại chiến.

Tứ Phái gồm Thủy Mặc Môn, Bạch Vân Tông, Thanh Mộc Nhai, Hắc Hồn phái đều phải mở sơn môn triệu tập tất cả các loại tán, ma, khổ tu sĩ.

Nếu như ai không đến, tự gánh lấy hậu quả!Vương Lâm trầm mặc một lúc, tay phải bóp nát ngọc giản.

Thân thể lóe lên, biến mất.

Đến khi xuất hiện, đã ở trên bầu trời kinh thành.Sau khi hắn xuất hiện, cơ thể đột nhiên khẽ động, tiếp tục bay thẳng về phía trước.

Rất nhanh đã bay ra ngoài vạn dặm, tìm đến chỗ xuất hiện những bông tuyết.

Những bông hoa tuyết vốn từ chỗ này xuất hiện không một tiếng động.Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hư vô một lúc lâu, mới phát hiện được đầu mối.

Ở trong không trung có nhiều chỗ, phát ra những gợn sóng cấm chế nhàn nhạt.

Cấm chế này chắc chắn có tác dụng che đậy.Nếu là pháp thuật thần thông khác, thì Vương Lâm muốn loại bỏ còn có chút khó khăn.

Nhưng nếu là cấm chế, thì hắn không sợ.

Hắn khẽ liếc mắt…

Một tia sáng có màu hơi tối lập tức từ trong mắt bay ra rồi bắn thẳng vào không trung.

Một lúc sau, hai tay hắn liên tục huy động.

Sau thời gian nửa nén hương, từng đạo tàn ảnh cấm chế, từ trên hai tay hắn bay ra như tên bắn.Sau khi tàn ảnh cấm chế rơi vào trong hư vô… từ từ, từng tia khí màu trắng bay ra, giống như băng bị nung lên vậy.

Đột nhiên một luồng khí trắng từ trong hư vô bay cuồn cuộn tản ra.

Một lúc sau, luồng khí màu trắng dần tiêu tan, lộ ra cảnh thật ở bên trong.Vương Lâm tập trung tinh thần nhìn vào, sắc mặt lập tức có biến đổi lớn.

Chỉ thấy trong không gian, xuất hiện một khe nứt khổng lồ dài cả trăm trượng, rất nhiều bông tuyết từ trong khe nứt này bay ra.Vương Lâm dụng thần thức đảo qua, thấy trong phạm vi mấy vạn dặm, có hơn trăm cái cấm chế dùng để giấu khe nứt như thế này, Mà đây cũng chỉ là trong phạm vi mấy vạn dặm.

Theo phân tích của Vương Lâm chỉ sợ rằng có rất nhiều khe nứt trong toàn bộ không gian hư vô của Liên Minh Tứ Phái.Mặt khác làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc là khe nứt dường như đối với thần thức có một loại lực hút đặc biệt nào đó.

Thần thức Vương Lâm vừa đảo qua, lập tức bị phát hiện.

Cũng may là thần thức của hắn mạnh mẽ, mới có thể thoát ra.Vương Lâm trầm ngâm một lát, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn bay xuống, rồi quay trở về cửa hàng.

Trong quá trình hắn hạ xuống, nhìn thấy trước mặt là cả một thế giới trắng xóa.

Tuyết càng ngày càng nhiều.Vương Lâm trở lại trong cửa hàng, trong lòng hắn có cảm giác không ổn.

Cảm giác này càng trở nên sâu sắc sau khi nhìn thấy những khe nứt.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi lập tức cười phá lên.

Đây là lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái, loại chuyện quỷ dị thế này, mình cũng không cần phải quan tâm.

Tất nhiên sẽ có tu sĩ tu vi cao hơn mình đi xử lý.Chẳng qua cái khe nứt giữa không trung lại giống như một đám mây đen phủ trong lòng Vương Lâm.Đúng lúc này, Vương Lâm đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa tiệm. một lúc sau, hắn nghe thấy những tiếng đập cửa đùng đùng.

Âm thanh này tuân theo một loại tiết tấu nào đó, hình như thời gian giữa hai lần đập vào đều giống y như nhau.Vương Lâm vung tay phải lên một cái, cửa tiệm lập tức được mở ra không một tiếng động.

Một người mặc áo tơi, xuất hiện bên ngoài cửa tiệm.

Trên người kẻ đó có bám một lớp tuyết dày.

Kẻ đó cũng không nói lời nào, mà cất bước đi vào cửa tiệm.

Vương Lâm liếc mắt nhìn người này, bình thản nói:-Hơn chục năm không gặp, đạo hữu vẫn khỏe chứ!Người nọ cười ha ha, cởi áo tơi xuống, lộ ra một khuôn mặt uy nghiêm.

Chỉ cần thấy hai lỗ tai là biết được người này chính là Chu Vũ Thái.

Hắn rung rung áo tơi trong tay, những bông tuyết bám bên ngoài lập tức rơi xuống, sau đó bị một làn gió thổi bay ra bên ngoài.

Cũng có một ít tuyết bay vào trong cửa hiệu của Vương Lâm.Đặt áo tơi sang một bên, Chu Vũ Thái ngồi xuống cái ghế trước mặt Vương Lâm.

Trong lúc hắn ngồi xuống, cửa tiệm lặng lẽ đóng lại.

Sau khi Chu Vũ Thái ngồi xuống, hắn cầm bầu rượu Vương Lâm đặt bên cạnh.

Chẳng cần dùng chén, cứ thế dốc vào mồm một ngụm lớn.Vương Lâm đưa mắt nhìn hắn.

So với mười năm trước, giữa lông mày Chu Vũ Thái có thêm vài nếp nhăn.

Rõ ràng trong mười năm qua, có chuyện gì đó làm hắn phải lo lắng.

Còn về tu vi cũng tinh tiến hơn mười năm trước.

Nhưng nếu so với Vương Lâm, thì kém hơn một chút.

Dù sao thì Vương Lâm cũng lĩnh hội được thiên đạo luân hồi.

Vì vậy mà hắn đã có được một sự thấu hiểu rất sâu.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 266: Tu sĩ Tuyết Vực. ( 265/2095)Chu Vũ Thái sau khi uống một hớp rượu lớn, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba cái tượng gỗ ở trên kệ cách đó không xa.

Ba tượng gỗ đó chính là ba người Bạch Vân Tông.

Năm đó, khi Chu Vũ Thái đến đây, tượng gỗ ở trên kệ chỉ có hai cái, bây giờ lại có thêm một.Ánh mắt hắn nhìn ba bức tượng gỗ.

Dần dần trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh hoàng.

Tay phải hắn vẫy nhẹ một cái, bức tượng gỗ rơi vào trong tay hắn.

Hắn kiểm tra cẩn thận một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ phức tạp.

Một lúc lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:-Vương huynh!

Huynh quả nhiên tiến bộ nhanh hơn một bước so với ta.

Mười năm nay ta vẫn đứng nguyên tại chỗ... ....Sắc mặt Vương Lâm bình thản, lại lấy ra một bình rượu.

Sau khi uống vào một ngụm, lắc đầu nói:- Cơ duyên xảo hợp mà thôi.Chu Vũ Thái than thở một tiếng, cúi đầu nhìn tượng gỗ, chậm rãi nói:-Tuế Nguyệt ý cảnh của Thanh Tùng sư thúc cũng đã được ngươi điêu khắc.

Tượng gỗ này cũng đã tương đương với Nguyên Anh kỳ, là pháp bảo có cấp bậc cao nhất.

Mười năm trước Vương huynh còn chưa làm được thế này.

Không ngờ mới mười năm, đã có tiến bộ như vậy.

Tại hạ bội phục!Vương Lâm đột nhiên cười, nói:-Nếu ngươi thích, thì tặng cho ngươi!Chu Vũ Thái ngẩn người, sự phức tạp trong mắt hắn lại càng đậm, nhìn Vương Lâm một lúc, rồi lại nhìn tượng gỗ.

Cuối cùng hơi do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, nói:-Cảm ơn!Địch ý của hắn đối với Vương Lâm lại giảm đi một chút.

Tùy ý đem bảo bối như vậy tặng người là chuyện mà không phải người tầm thường có thể làm được.

Hắn tin, có bức tượng gỗ này, mình tuy không thể thật sự đạt được Tuế Nguyệt ý cảnh, nhưng nhiều ít gì, cũng có thể cảm nhận được một chút.Chẳng qua điều duy nhất khiến hắn phải lo nghĩ, là cuối cùng nên lựa chọn cái nào.

Dù sao bây giờ cảm ngộ của hắn về Tuế Nguyệt ý cảnh trên tượng gỗ rất kém.

Vì vậy mà trong lòng hắn không khỏi phát sinh chút mâu thuẫn.Một lúc lâu sau, hắn khựng người lại, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, lại cười khổ, nói:-Vương huynh!

Tại hạ nhận thua!

Huynh cũng không muốn ta có những ý nghĩ khác chứ.

Ôi!

Tượng gỗ này, Chu mỗ từ bỏ.

Ngọc giản này cũng tặng cho huynh, mặt trên có ghi lại thần thông, pháp thuật của một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.Mắt Vương Lâm lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ, nhìn kỹ Chu Vũ Thái.

Hắn đưa tượng gỗ cho gã, vốn cũng có ý trong đó.

Nhưng không ngờ gã lại lập tức phản ứng, vứt bỏ cơ hội tìm hiểu Tuế Nguyệt ý cảnh, vẫn một mực giữ lại con đường hóa phàm nguyên bản của chính mình.

Người như thế này, cả đời Vương Lâm gặp cũng không nhiều.

Hắn mỉm cười rồi gật đầu, nói:-Nếu đã như vậy, Vương mỗ từ chối cũng bất kính.Nói xong, hắn cầm lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua một cái rồi thản nhiên đặt bên cạnh.Chu Vũ Thái luyến tiếc liếc qua tượng gỗ.

Sau đó, hắn khẽ cắn răng, cưỡng ép mình không được nhìn nó nữa, mặt trầm xuống, nói:-Vương huynh!

Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, huynh có phát hiện ra điểm gì kỳ lạ không?

- Vương Lâm hơi trầm ngâm, nhìn bầu rượu trong tay, chậm rãi nói:-Trận tuyết này, rõ ràng không phải do trời gây ra... ....

- Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, nói:-Không sai!

Trong những bông tuyết còn mang theo một cỗ sát khí.

Bây giờ toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái, tất cả đều bị tuyết bao phủ.

Sát khí trong đó đã trở nên rất đậm.Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường.

Từ đầu đến cuối, giống như chuyện này không có bất kỳ cái gì liên quan đến hắn, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.Chu Vũ Thái nhìn Vương Lâm, tiếp tục nói:-Đã có mấy vị tiền bối Tứ Phái đứng ra điều tra, cuối cùng ở trên bầu trời cao vạn dặm, phát hiện khe nứt truyền tống đơn của tu sĩ Tuyết Vực được che giấu dưới cấm chế!-Tu sĩ Tuyết Vực?

- Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe thấy cái tên này.

Chu Vũ Thái hít một hơi sâu, nói:-Tu sĩ Tuyết Vực cũng là một tứ cấp Tu Chân Quốc.

Chẳng qua lãnh thổ của bọn họ là ở Cực Bắc, chỗ đó bị băng tuyết bao phủ.

Thần thông pháp thuật bọn họ tu luyện cũng có liên quan đến băng tuyết.

Cho nên mỗi khi Tuyết Vực quốc xâm lấn vào lãnh thổ Tu Chân Quốc chúng ta, bọn họ sẽ mở ra những cái truyền tống trận như thế này trước, để lãnh thổ đối phương bị băng tuyết bao phủ.

Sau đó, bọn họ mới xuất kích với một số lượng lớn.Chu Vũ Thái nói xong thì tay phải khẽ vung về phía sau.

Cửa tiệm lập tức được mở ra.

Một đám tuyết, bị hắn hút vào trong tay, rồi đưa đến trước mặt Vương Lâm.

Cùng lúc đó tay trái hắn bấm pháp quyết.

Trong nháy mắt, một quả cầu lửa to như nắm tay được tạo nên, phát ra từng đợt khí cực nóng.-Mời Vương huynh xem!Hắn nói xong, cầm quả cầu và nắm tuyết gộp lại với nhau.

Trong khoảnh khắc, quả cầu tỏa ra từng làn khói, sau đó lại bị dập tắt.

Mà nắm tuyết lại chẳng có chuyện gì xảy ra.Vương Lâm lập tức rung động.

Đây là một điểm hắn không nghĩ tới.- Thứ tuyết này không thể tan được...Khi toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái bị tuyết phủ thành đồng bằng thì đó sẽ là ngày tu sĩ Tuyết Vực tấn công!

- Giọng nói Chu Vũ Thái trầm lắng hẳn xuống.

Vương Lâm cũng trầm mặc, không nói gì.-Vương huynh!

Ngày hôm nay tại hạ đến đây, là đại biểu cho Liên Minh Tứ Phái, mời huynh gia nhập.

Với tu vi của huynh, một khi gia nhập, chắc chắn Liên Minh Tứ Phái sẽ được tăng cường rất nhiều trợ lực.

- Chu Vũ Thái nói một cách chân thành.Vương Lâm liếc nhìn người này một cái, chậm rãi mở miệng nói:-Tại hạ chẳng qua chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh.

Những người có tu vi cao hơn Vương Mỗ trong Tứ Phái có rất nhiều.

Hình như cũng không phải có mỗi mình ta.Chu Vũ Thái cười khổ, lắc đầu nói:-Vương huynh không nên coi nhẹ chính mình.

Lấy cảnh giới bây giờ của huynh, thì chỉ cần một vài năm sẽ đạt tới Hóa Thần.

Khi đó thì đối với Tứ Phái của ta mà nói, lại có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần.

Đây mới là điểm trọng yếu mà lần này ta đến đây mời.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói:- Vì sao tu sĩ Tuyết Vực lại muốn khai chiến với Liên Minh Tứ Phái?Chu Vũ Thái nhìn khối tuyết trong tay, trầm mặc trong giây lát, rồi cười khổ nói:- Tuyết Vực Quốc nằm trên Chu Tước tinh, nhưng có vài loại vật tư lại thiếu hút.

Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn có thể đạt đến tứ cấp Tu Chân Quốc.

Nếu muốn phát triển lên mà có được nhiều quyền lợi hơn, tất nhiên trận chiến này sẽ phải xảy ra.Vương Lâm cười khẽ.

Hắn nhấc bình rượu trong tay lên uống một ngụm, bình thản nói:-Chu huynh!

Vương mỗ không tiễn!Vẻ mặt Chu Vũ Thái lập tức trầm xuống, nhìn Vương Lâm, nói:-Nếu như Vương huynh gia nhập Liên Minh Tứ Phái của ta, có bất cứ yêu cầu gì nằm trong khả năng mà Chu mỗ có thể thỏa mãn thì cứ đưa ra.

Vương huynh!

Huynh không muốn cân nhắc lại một chút sao?Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Thái.

Sau một lúc lâu, Chu Vũ Thái khẽ nhíu mày, nói:-Vương huynh có ý gì?Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:-Chu huynh!

Chẳng lẽ xem Vương mỗ là đứa trẻ ba tuổi sao?

Chu Tước tinh rất lớn, tu sĩ Tuyết Vực không muốn đi xâm lược những Tu Chân Quốc khác, sao cứ phải chọn chỗ này?

Nếu Chu huynh không muốn nói rõ ràng, tại hạ cũng không muốn hỏi nữa!Chu Vũ Thái trầm mặc.

Một lúc sau mới hắn bật cười ha hả, không hề cảm thấy xấu hổ mà nhìn thẳng vào Vương Lâm, nói:-Vương huynh cũng đừng trách.

Chuyện này có liên quan đến rất nhiều việc.

Chu mỗ tất nhiên không thể tùy tiện nói ra được.

- Nói xong, hắn ngậm miệng lại không nói nữa, rõ ràng đang đợi Vương Lâm đáp ứng.

Nếu Vương Lâm đồng ý, thì hắn mới nói ra nguyên nhân.Vương Lâm lại rơi vào trầm ngâm.

Đối với sự xâm lược của tu sĩ Tuyết Vực, hắn thật sự chẳng có hứng thú tham gia vào.

Dù sao đây cũng là cuộc chiến của hai tứ cấp Tu Chân Quốc.

Một khi tham dự, nếu sơ ý, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng ở đây.

Hơn nữa hắn cũng chẳng thân quen gì với Liên Minh Tứ Phái.

Một khi chiến tranh có gì bất lợi xảy ra, có khả năng hắn sẽ trở thành vật tế cờ.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm ung dung nói:-Việc này tại hạ cần phải có thời gian suy nghĩ.

Trước khi tu sĩ Tuyết Vực đến xâm lược, tại hạ sẽ cho Chu huynh câu trả lời.Chu Vũ Thái cũng không nghĩ rằng Vương Lâm sẽ đồng ý ngay lập tức.

Nhưng lúc này Vương Lâm cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, nên hắn thấy thì chuyện này sợ rằng đối phương có tám phần là không đồng ý rồi.

Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, ôm quyền nói:-Nếu đã như vậy, tại hạ sẽ đợi câu trả lời của Vương huynh.Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, rồi đặt ở bên cạnh, lại nói:-Nếu Vương huynh có câu trả lời, thì cứ lấy ngọc giản này để truyền âm!

- Nói xong, hắn lại ôm quyền, xoay người rời đi.Sắc mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn như thường, không có chút biến hóa.

Chu Vũ Thái cầm lấy áo tơi.

Khi một chân đã bước ra ngoài cửa tiệm, hắn dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại, chậm rãi nói:-Vương huynh!

Huynh có bao giờ nghe nói đến tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chưa?

Vị trí của tinh cầu Chu Tước, là sát bên Vũ chi Tiên Môn… ….Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên.

Bốn Tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên ơ trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có nói sơ qua.

Nghe nói bốn cái Tiên Môn này, đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ.

Không ai có thể tìm được nguồn gốc của chúng.

Nhưng có thể khẳng định, bốn Tiên Môn này chính là cánh cửa để tiến nhập vào Cổ Tiên Giới.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 267: Giết người. ( 266/2095)Chu Vũ Thái nói xong thì bước đi.

Hắn mặc áo tơi lên người rồi dần khuất ở phía xa.Tuyết ở bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều.

Tiếng gió rít lên, vần vũ khắp trên trời dưới đất… ….Sau khi Chu Vũ Thái rời khỏi đường lớn, bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện bốn bóng người mặc đồ đen.

Bốn người này đi theo phía sau Chu Vũ Thái, thần thức đều quét về phía cửa hàng của Vương Lâm.

Trong đó, một người có giọng lạnh như băng lên tiếng:-Chu đạo hữu!

Mệnh lệnh của Liên Minh Tứ Phái là phải diệt trừ tất cả những kẻ đáng nghi mấy năm gần đây tới lãnh thổ của nước ta.

Vì sao vừa rồi ngươi không ra tay?Chu Vũ Thái không quay đầu lại, mà cười lạnh nói:-Với tu vi của bốn người các ngươi.

Cho dù có thêm ta, chẳng lẽ thật sự có thể diệt trừ được người này sao?

Nếu hắn muốn chạy trốn, thì ai có thể ngăn cản được?-Chưa chắc!

Bốn người chúng ta tuy tu vi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu như dẫn phát trận pháp thì trừ khi hắn đạt đến Hóa Thần, nếu không chắc chắn sẽ phải chết!Một người mặc đồ đen ở bên cạnh, nói một cách bình thản.

Chu Vũ Thái cười lạnh, vung tay áo, nói:-Nếu muốn thì ngươi cứ đi, tại hạ không phụng bồi.

Người này có thể điêu khắc được tam lão Bạch Vân Tông.

Đặc biệt là bức tượng gỗ của Thanh Tùng sư thúc, trong ngoài đều có càn khôn.

Tại hạ cũng không muốn đi tìm chết!Bốn người áo đen trầm mặc một lúc.

Sau khi nhìn nhau một cái, không nói nhiều xoay người đi về phía cửa hàng của Vương Lâm.Nụ cười trên mặt Chu Vũ Thái lại càng lạnh lẽo.

Hắn dừng bước, xoay người nhìn về phía sau.

Hắn muốn xem, bốn tên cuồng vọng đó làm sao đánh được một cường giả sắp Hóa Thần.Bọn họ cũng không nghĩ tới việc một khi Vương Lâm muốn chạy, bốn người họ không thể có khả năng bắt được hắn.

Nếu như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy tai họa về sau.

Đúng là mấy tên ngu ngốc.Bốn người lập tức lao về phía cửa hàng của Vương Lâm, sát khí tỏa ra nồng nặc.Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, nhìn bầu rượu trong tay, trong lòng than nhẹ một tiếng.

Vài năm gần đây tâm tình của hắn đã hết sức bình thường, thật sự cũng không muốn để chết chóc phá hỏng.

Nhưng Vương Lâm chính là Vương Lâm.

Bốn trăm năm trước hắn liên tục giết chóc, chẳng qua trong lúc hóa phàm mới thu liễm lại, mà không phải tiêu tan!Bốn người kia, lúc này cũng không biết, nếu như cứ cố tình xuất thủ, thì tự tay bọn họ đã thả ra một hung thần ác sát trong vài chục năm qua, chưa xuất thủ giết chết một ai.Nhưng bốn người rõ ràng cũng có sự bàn tính từ trước.

Thân hình mỗi người hóa thành một luồng khói đen.

Trên nên tuyết trắng, những đám khói đen của bọn họ càng hiện ra rõ ràng.Vương Lâm thầm than.

Trong mắt hắn, đột nhiên lóe lân hàn quang lạnh lẽo mà đã ba mươi năm qua chưa từng có.

Ánh mắt đó chỉ thường xuyên xuất hiện trong bốn trăm năm trước của Vương Lâm.Mỗi lần xuất hiện, là dấu hiệu có người phải chết!

Lần này, cũng không ngoại lệ!Tay trái Vương Lâm cầm bầu rượu, uống một ngụm, rồi đứng lên, đi về phía trước một bước.

Chớp mắt, thân thể hắn đã xuất hiện bên ngoài cửa hàng.

Lúc này, bốn người mặc đồ đen, đã tới rất gần.Tia sáng trong mắt Vương Lâm chớp động.

Đúng lúc này, hắn từ một lão già bình thường vụt biến thành một sát tinh.

Gió tuyết ở bốn phía chung quanh dường như lại trở nên mạnh hơn.

Nhưng sát khí ẩn bên trong mưa tuyết so sánh với của Vương Lâm lúc này, chênh lệch giống như ngọn lửa so với mặt trời vậy.Hàn kiếm không ra khỏi vỏ!Bốn người đồ đen trong nháy mắt đã bao vây chung quanh.

Bàn tay mỗi người đều bấm một loại pháp quyết kỳ lạ.

Bốn tiếng quát khẽ từ trong miệng bọn họ vang lên.

Ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang xanh hồng lam tím, từ trong tay bọn họ lấp lánh bay ra.

Chúng đan xen với nhau tạo thành một lưới kiếm, bao vây Vương Lâm vào bên trong.Vương Lâm uống một hớp rượu lớn, tay phải khẽ điểm lên không.

Nhất thời, Tuế Nguyệt Ý Cảnh từ chiếc áo màu xanh trên tượng gỗ của một lão già, dưới một chỉ của hắn, tản ra nồng đậm.

Tốc độ của kiếm khí có thể dùng mắt nhìn thấy được đang nhanh chóng bị kìm hãm.Sau khi tốc độ của kiếm khí bị giảm đi, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên mờ mịt như hư vô.

Hắn sử dụng một tư thế kỳ dị, mà biến mất trong lưới kiếm.

Đến khi xuất hiện, đã ở phía sau một người mặc đồ đen.Kiếm ra khỏi vỏ lập tức giết người!Cánh tay phải của hắn nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh như tia lửa điện.

Thoáng cái đã đặt lên trên đầu tên mặc đồ đen kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, người này liền phun ra một ngụm máu tươi, đứt thở mà chết.

Cùng lúc đó thì Nguyên Anh nhanh chóng từ trong cơ thể bay ra ngoài, sợ hãi bỏ chạy về phương xa.Vương Lâm cũng không thèm nhìn.

Trong nháy mắt quay đầu lại, hắn mở to miệng gầm lên một tiếng.

Trong âm thanh chấn động không gian, trên đầu Vương Lâm hiện ra một đám sương màu đen Thôn hồn sử dụng hình thái đó đột nhiên bay ra, sau đó há miệng nuốt gọn Nguyên Anh đang bỏ chạy.Gió tuyết bốn phía giờ khắc này cũng có chút chấn động.

Trong chu vi trăm trượng quanh Vương Lâm chúng đều cố gắng bay vòng qua, dường như không dám chọc giận vị sát tinh.Người mặc đồ đen kia vốn cũng không phải chết.

Đáng lẽ, hắn không nên tự tay thả ra một hung tinh đã giết chóc bốn trăm năm!

Nếu hắn biết mà biết điều đó, thì nhất định sẽ hối hận.Ba người còn lại lập tức hoảng sợ, không chậm trễ lập tức vỗ vào túi trữ vật.

Mỗi người đều tự lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân.

Một người trong số đó, cầm trong tay pháp bảo giống như cái ô.

Bất chợt, hắn thấy Vương Lâm khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình.

Cặp mắt lạnh lẽo của đối phương lộ ra một tia sát khí, khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh.Vào lúc này, hơi lạnh do gió tuyết bốn phía mang tới chẳng thấm vào đâu!

Đối với những người mặc đồ đen ở đây thì hơi lạnh của gió tuyết không bằng một phần vạn ánh mắt của người này.

Hắn như theo bản năng, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi vào cái ô.

Đột nhiên từ cái ô tỏa ra từng đạo ánh sáng màu vàng.

Mỗi tia sáng sống động như những con kim xà, bay thẳng về phía Vương Lâm.

Chúng phát ra những tiếng rít, giống như muốn thôn phệ.Hai người còn lại cũng lần lượt lấy ra pháp bảo.

Nhưng bọn họ không biết, kiếm vốn không ra khỏi vỏ, nhưng một khi đã ra thì phải giết người.

Giết người rồi lại giết người!Trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ châm biếm.

Hắn cũng chẳng thèm nhìn những con kim xà đang bay đến.

Hắn vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cây cờ nhỏ màu đen.

Cây cờ hóa thành một làn sương bao phủ khắp bốn phía.

Từ trong làn sương, đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo cấm khí màu đen, nhanh chóng nghiền nát toàn bộ kim xà.Lúc này gió tuyết ở bốn phía lại tản ra xa hơn, không dám tiếp cận.

Cùng lúc này, Vương Lâm khẽ bước về phía trước.

Đến lúc xuất hiện đã ở bên cạnh người mặc đồ đen cầm pháp bảo giống như cái ô.

Tay phải Vương Lâm đã bóp lấy cổ đối phương, khẽ dùng lực.

Một tiếng rắc vang lên, người mặc đồ đen lập tức đứt thở.-Nguyên Anh kỳ!

Ta đã giết rất nhiều.

Ngươi không phải là người thứ hai!Vương Lâm khẽ than thở, tay phải đột nhiên luồn vào trong bụng người đó, móc ra Nguyên Anh đang hết sức kinh hoàng.

Nguyên Anh đang muốn xin tha thứ lập tức lại hét ầm lên.

Bởi vì Vương Lâm đã nuốt luôn nó!Giờ khắc này chỉ còn lại hai người chẳng còn chút ý chí chiến đấu.

Bọn họ lập tức xoay người, phóng đi.

Cả hai cố gắng chạy trốn với tố độ nhanh nhất của bản thân, như chó nhà tang.Nhưng bây giờ mới biết chạy thì đã muộn!Hàn kiếm không rút khỏi vỏ, đã ra khỏi vỏ là giết người.

Sau khi giết người lại giết người, mười bước giết một người!Một trong hai người chạy trốn về phía Chu Vũ Thái, còn người kia thì chạy về hướng ngược lại.Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, liếc qua Chu Vũ Thái.

Sau đó, hắn đi tới một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…Mười bước!Mười bước, giết một người!Vương Lâm chỉ cần mười bước để đuổi theo tên mặc đồ đen đang kinh hoàng bỏ chạy.

Trong mắt hắn lộ ra một tia dị quang, khẽ thở dài:-Phá hỏng tâm cảnh của ta, chỉ có đường chết!Nói xong, hắn vung nhẹ tay phải về phía trước.

Lập tức Cực cảnh hóa thành một tia chớp màu đỏ.

Trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp rồi chui vào trong cơ thể vị tu sĩ kia.

Ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp thoát ra, cơ thể người đó run lên, đột nhiên từ trên trời cắm đầu xuống đất, chui sâu vào lớp tuyết trước cửa hàng của Đại Ngưu.

Nguyên Anh của hắn cũng không kịp chạy trốn, mà bị Cực cảnh hủy diệt.Cực cảnh của Vương Lâm do chưa có được trấn quốc chi bảo của Chu Tước tinh nên vẫn không thể đột phá.

Mặc dù nó không thể giết chết được tu sĩ Hóa Thần.

Nhưng dư sức đối phó với tu sĩ Nguyên Anh.

Sau khi giết chết ba người, Vương Lâm xoay người, nhìn về phía Chu Vũ Thái.Mặc dù vẻ mặt Chu Vũ Thái vẫn như thường, nhưng ở phía sau áo tơi của hắn, đã ướt đẫm.

Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn tới, hắn cũng không chút do dự mà vươn tay phải về phía trước, lập tức cản được người mặc đồ đen lại.

Tên mặc đồ đen kia kinh hoàng, lạnh lùng nói:-Chu Vũ Thái!

Ngươi muốn làm gì?Chu Vũ Thái thản nhiên nhìn hắn, mỉm cười, khẽ nói:-Bốn người các ngươi chọc giận Vương huynh.

Chu mỗ làm sao để các ngươi bỏ chạy được?Nói xong, tay trái hắn bắt một cái pháp quyết quỷ dị.

Một luồng sáng màu tím lập tức xuất hiện trong tay.

Trong khoảnh khắc, sự khác biệt giữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ hậu kỳ với tu sĩ sắp đạt tới Hóa Thần lập tức đã hiện rõ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 268: Vũ Đỉnh. ( 267/2095)Tu vi của Chu Vũ Thái chỉ kém Vương Lâm một chút.

Cũng chỉ là một bước để tiến vào Hóa Thần, nắm giữ một chút ý cảnh.

Trong nháy mắt pháp quyết trên tay hắn hiện ra, tu sĩ Nguyên Anh kia đột nhiên ngẩn ra.

Hắn có cảm giác giống như trở về thời kỳ thiếu niên, giống như thấy được sư tôn dẫn mình đi vào trong môn phái tu chân vậy.Mặc dù hắn biết được tất cả những chuyện này chỉ là ảo ảnh nhưng cảm giác đó lại rất chân thật.

Một cái ý thức không thể chống lại đột nhiên tỏa ra toàn thân.

Còn chưa kịp phản ứng thì tay phải của Chu Vũ Thái đã đặt lên đỉnh đầu hắn mà xuất linh lực.

Người đó lập tức hộc máu, ngã xuống đất chết ngay.Còn Nguyên Anh của hắn lại bị Chu Vũ Thái chộp được, giơ về phía Vương Lâm rồi bóp nát.

Hắn lấy hành động để nói cho Vương Lâm biết việc này mình không tham dự.

Hơn nữa sau này cũng tuyệt đối không có người nào biết, nếu không cũng chẳng phải giết người diệt khẩu.Vương Lâm giết ba người một cách sạch sẽ và gọn gàng khiến cho Chu Vũ Thái phải giương mắt lên nhìn.

Bốn người mặc đồ đen, nếu như chỉ có một tên, hắn chắc chắn giết chết được.

Cho dù là hai người miễn cưỡng cũng có thể chiến thắng.Nhưng nếu là ba người thì hắn tối đa cũng chỉ giữ hòa.

Mà nếu là bốn người, thì chỉ có nước bỏ chạy.

Nhưng Vương Lâm lại có thể giết chết ba người một cách nhẹ nhàng.

Như vậy Chu Vũ Thái không sợ hãi sao được?Cơ thể Vương Lâm từ trên không chậm rãi hạ xuống.

Khoảnh khắc khi đáp xuống mặt tuyết, thân thể hắn đột nhiên biến thành uể oải, từ một sát tinh trở thành một người phàm nhân, một người phàm nhân ở vào tuổi xế chiều.Hắn giơ vạt áo lên rồi cầm lấy bầu rượu.

Sau khi uống một ngụm thì thuận tay ném về phía Chu Vũ Thái.

Sau đó hắn xoay người đi vào trong cửa hàng.

Bây giờ hắn chẳng có gì khác biệt so với một người bình thường.Chu Vũ Thái bắt lấy bầu rượu, trầm mặc hồi lâu mà sợ hãi nhìn vào nhà Vương Lâm.

Trong lòng hắn thầm quyết định, người này chỉ có thể làm bạn không thể làm địch.Hắn vung tay áo, bốn thi thể mặc áo đen ở trên đường lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán.

Sau đó cơ thể hắn khẽ động, nhanh chóng rời khỏi con đường.Vương Lâm từ khi đi ra đến lúc trở về cửa hàng, thời gian cũng rất ngắn.

Hơn nữa dưới sự cố gắng của hắn, chuyện vừa rồi đám phàm nhân ở chung quanh đều không ai thấy được.Lúc hắn trở lại cửa hàng, ngồi trên cái ghế bên cạnh bếp lò.

Quanh người lập tức tuôn ra luồng khí màu xám.

Hắn vươn hai tay ra đặt ở phía trên bếp lò để sưởi ấm.Lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, trong đầu nhanh chóng lục lọi lại ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.

Dần dà những tin tức có liên quan đến bốn tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên trở nên rõ ràng trong đầu hắn.Đúng lúc này, có tiếng gió tuyết vang lên ở bên ngoài, rồi đột nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh.

Cánh cửa tiệm bị một trận gió tuyết đẩy ra kêu lên kẹt kẹt.

Ngay sau đó mùi gà nướng phả thẳng vào mặt.Cái lão đầu bỉ ổi đã lâu không xuất hiện, đang ôm lấy người, run lên cầm cập bước nhanh vào trong.

Sau khi lão vào nhà thì đưa chân phải đá ra phía sau, đóng cửa tiệm lại.

Sau đó lão đi nhanh đến bếp lò bên cạnh Vương Lâm, mở miệng mắng:-Nửa đêm nửa hôm gặp vài thằng nhãi con đánh nhau, làm lão gia ta ngủ không được!

Cũng không biết là thằng khốn kiếp nào, lại rơi xuống người ta.

Ông đây vất vả lắm mới tìm được một chỗ ngủ, thật là xui xẻo!Vương Lâm bật cười, vung tay phải, trong tay lại có thêm một bầu rượu, đưa cho lão đầu.

Lão đầu tiếp nhận.

Lão cười khì, từ trong ngực lấy ra một phần gà nướng, nói:-Vẫn là ngươi!

Tốt!

Con gà nướng này, ta chia cho ngươi một nửa!Nói xong lão nhìn Vương Lâm thật kỹ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, rồi nói:-Không tệ!

Tu vi của tiểu tử lại tăng mạnh.

Cũng sắp tới Hóa Thần kỳ rồi!

Ngươi đồng ý khắc tượng gỗ cho ta.

Nhưng nhớ đừng có quên.

Nếu không, cho dù ngươi đi tới chân trời góc biển, lão nhân ta cũng có thể tìm được ngươi!Vương Lâm cười khẽ, nói:-Đã đồng ý chuyện của tiền bối, tất nhiên sẽ không quên.Lão đầu lại xé xuống một cái đùi gà, cắn một miếng, mập mờ nói:-Tiểu tử!

Liên Minh Tứ Phái gần đây có loạn a!

Nắm bắt thời gian Hóa Thần đi.

Nếu không với tu vi của ngươi, ở chỗ này không tìm được lợi ích gì tốt đâu.Tận đáy lòng Vương Lâm khẽ động, nhìn lão đầu, nói:-Tiền bối biết nguyên nhân Liên Minh Tứ Phái rối loạn sao?Lão đầu đắc ý ngước cằm lên, quét mắt nhìn Vương Lâm, nói:-Tu Chân Giới này, có chuyện gì mà lão nhân gia đây không biết chứ?

Không phải vì một thằng nhóc của Liên Minh Tứ Phái, không biết vì sao lấy được một cái Vũ Đỉnh của tu sĩ Tuyết Vực.

Tuyết Vực Quốc tất nhiên sẽ không vui, vậy là muốn chạy đến đoạt lại.

Chỉ có chút chuyện vậy thôi.-Vũ đỉnh... ....Vương Lâm hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến hơn mười năm trước, Chu Vũ Thái và thái tử có chút xích mích, trong lúc đó cũng nhắc đến Vũ Đỉnh.-Nói đến cái Vũ đỉnh thì trên thực tế cũng không phải chỉ có một cái.

Nhưng cụ thể có bao nhiêu cái thì ta cũng không biết rõ.

Nhưng hễ là người có nó thì vào ngày thiên đạo mở ra có thể đi vào tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên.

Vì thế mà tranh đoạt mới xảy ra.

Nhưng người hai bên có tụ lại tranh đoạt cũng vô dụng.

Một khi thu hút sự chú ý của ngũ cấp và lục cấp Tu Chân Quốc thì thứ này sớm muộn gì cũng trở thành vật của bọn họ.Lão đầu nhanh chóng gặm xong cái đùi gà, lại bẻ cổ gà, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói.

Vương Lâm có chút trầm ngâm, nói:-Nghe đồn tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên đều thông về Cổ Tiên Giới, cũng khó trách bọn họ giành nhau.Lão đầu cười hì hì, nói:-Sao?

Tiểu tử!

Động tâm rồi à?

Nhưng Cổ Tiên Nhân đã sớm biến mất trong cuộc chiến ở thời viễn cổ rồi.

Cổ Tiên Giới bây giờ chỉ là khoảng không mà thôi!Vương Lâm ngẩn người.

Trong ký ức của Đồ Ti, cũng không ghi lại như vậy.

Hắn rề rà một chút, nói:-Đều đã chết sao?Lão đầu lại gặm sạch cổ gà, xé xuống một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói:-Tất nhiên đều chết sạch rồi.

Không phải vậy thì ngươi cho là những tu sĩ trên Anh Biến kỳ vì sao lại vẫn còn ngừng ở đó?

Đó là do không còn chỗ nào có thể đi được nữa.Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy chấn động.

Mặc dù, hắn sớm biết, tu sĩ thượng cổ đã chết trong một trận đại nạn, cho nên mới xuất hiện Liên Minh Tu Chân.

Nhưng hắn không nghĩ đến ngay cả tiên nhân của Cổ Tiên Giới cũng đã chết sạch.Lão đầu nhìn thấy sự kinh hãi của Vương Lâm thì có chút đắc ý.

Lão ăn hết miếng thịt gà, sau khi ợ lên một tiếng thì vỗ lên bụng căng tròn.

Lão lại uống một ngụm rượu, chùi hai tay lên quần áo, nói:-Khà khà!

Sợ rồi sao?

Cổ Thần đều chết sạch.

Cổ tiên tất nhiên cũng đi tong hết.

Tu sĩ thượng cổ cũng còn sót lại lác đác.

Kể từ đó Liên Minh Tu Chân mới xuất hiện, dựa theo phương thức tinh vực mà phát triển.Vương Lâm trầm mặc một chút, tiêu hóa hết những câu nói bí mật động trời của lão đầu.

Một lúc lâu sau hắn mới nhướng mày, nói:-Đã là như vậy vì sao còn tồn tại tứ đại tiên môn Phong, Vũ,Lôi Thiên chứ?Lão đầu cười hì hì, nói:-Cổ tiên mặc dù đã chết, nhưng tiên giới thì vẫn còn.

Chẳng qua ở những chỗ này chỉ còn lại những cơn lốc tàn phá bừa bãi thôi.

Thậm chí toàn bộ Cổ Tiên Giới còn bị chia cắt thành rất nhiều bộ phận.

Tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chẳng qua chỉ được nối liền với một bộ phận của tiên giới mà thôi.

Nhưng mặc dù như vậy, đi đến chỗ này cũng có rất nhiều thứ tốt, quan trọng nhất là trong đó có khí tiên giới.-Khí tiên giới sao?

- Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động.Lão đầu có chút cảm xúc mà nhấp một ngụm rượu, nói:-Đúng vậy!

Cái đó ngon hơn rất nhiều so với gà nướng... ....Vương Lâm lập tức cười khổ.-Từ cảnh giới Hóa Thần đột phá lên Anh Biến, trừ khi có Anh Biến đan, nếu không thì nhất định phải hấp thu đủ khí tiên giới, bằng không thì không thể đột phá được.-Nếu ở thời kỳ Thượng Cổ, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới Hóa Thần, là có thể phi thăng lên tiên giới.

Sau khi hấp thụ đủ khí tiên giới ở chỗ đó, tất nhiên là có thể tiếp tục tu luyện.

Nhưng bây giờ thì...Ngoại trừ việc mạo hiểm đi Tiên Giới ra, không còn cách nào khác!Lão già liếm liếm môi, nói.

Vương Lâm trầm mặc một lúc, mỉm cười, nói:-Nếu nói như vậy thì Vũ Đỉnh thật sự có chút giá trị để tranh đoạt.

Nhất là những tu sĩ Hóa Thần.

Bất kể là muốn tăng tu vi của bản thân, hay là tăng cấp bậc của quốc gia cũng đều nhất định phải có nó.

Không biết ba cái Đỉnh khác có xuất hiện không?Lão đầu cầm lấy bầu rượu, uống một hớp lớn, nói:-Bốn cái đỉnh Phong, Vũ, Lôi, Thiên cứ sau nhiều năm, sẽ xuất hiện giữa trời đất.

Người đoạt được, tất nhiên sẽ có cơ hội vô cùng lớn.

Tứ đại tiên môn, gần như bao phủ vào bên trong toàn bộ lãnh thổ Liên Minh Tu Chân.

Các tinh cầu tu chân, có khoảng cách gần với Tiên Môn, tất nhiên sẽ có cơ hội xuất hiện Đỉnh.-Giống như tất cả tinh vực ở những vùng lân cận Chu Tước tình đều sẽ xuất hiện Vũ Đỉnh.

Sau một thời gian rất lâu sẽ có Vũ Đỉnh xuất hiện.Lão đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm, nói một cách nhàn nhã.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói:-Ngày thiên đạo mở ra, là sao?Lão đầu cười ha ha, nói-Thế nào, động tâm rồi sao?

Thật ra với tu vi của ngươi đi vào trong tiên môn, tuy có nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận chút là được, cũng khỏi cần lo lắng quá mức.

Tất nhiên trong tiên môn đối với thực lực có hạn chế rất lớn, tu vi càng cao thì gò bó càng lớn.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão già, nóiQuyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 269: Thiên đạo vô tình. ( 268/2095)Vì sao lại như vậy?Lão đầu cầm lấy bầu rượu, dốc hết những giọt cuối cùng ở bên trong, rồi liếm liếm môi, nói:-Cổ Tiên Giới đã bị phá tan thành rất nhiều mảnh nhỏ.

Thiên địa pháp tắc trong đó hoàn toàn hỗn loạn, đó mới là nhân tố quyết định.

Nếu như bên trong xuất hiện làn sóng pháp lực của Hóa Thần hậu kỳ, thì một số mảnh nhỏ của tiên giới, sẽ lập tức đổ sụp xuống.

Tất nhiên nếu căn cứ vào độ lớn nhỏ của những mảnh vỡ tiên giới thì cũng còn một số nơi có thể chịu đựng được những ba động pháp lực với cấp độ cao hơn.

Cho nên nếu là những tu sĩ có tu vi cao thâm thì sau khi tiến vào, chỉ cần không phải muốn tự sát đều đem pháp lực ba động hạn chế ở mức Hóa Thần kỳ..Vương Lâm trầm mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi.

Sau một lúc thật lâu, hắn mới ngẩng lên nhìn lão đầu, nói:-Đêm khuya tiền bối tới chơi, sợ rằng cũng không phải chỉ để nói với vãn bối chuyện này phải không?Lão đầu cười khà khà.

Trong nụ cười có một chút gì đó bỉ ổi, lão nói:- Tiểu tử!

Lão nhân gia ta đến đây, là muốn nói cho ngươi biết ta phải đi.

Trước khi đi ngươi phải điêu khắc cho ta một cái tượng gỗ.

Ta sẽ đưa nó cho Tiểu Thúy của Hồng Phấn Lâu.

Để khi nào nàng nhớ đến ta thì có thể dùng vật để nhớ người.

Ôi!

Đàn ông khôi ngô tuấn tú như ta chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đẹp nhớ nhung.Nói xong, lão còn tỏ vẻ bùi ngùi.

Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý khó có thể che dấu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Vương Lâm.

Rõ ràng là lão đang đợi Vương Lâm khen ngợi vài câu.Vương Lâm lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó cầm lấy một cây gỗ.

Hắn chụm ngón tay tạo thành đao, nhanh chóng chạm trổ trên mặt gỗ.

Nhưng hắn vừa mới khắc được chút tổng thể thì lão đầu lại hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói:-Không cần quần áo!Ngón tay Vương Lâm ngừng lại, rồi cười khổ.

Sau khi do dự một chút, hắn khẽ vuốt tay phải lên mặt khúc gỗ, sau đó điêu khắc lại từ đầu.

Lúc này ngón tay hắn nhanh như gió.

Không mất bao lâu, một lão già gầy giơ xương giống như một con khỉ, được khắc thành tượng.Trên bức tượng gỗ ngoại trừ ý cảnh cuồng bạo, tàn sát bừa bãi không được thể hiện Ra còn lại căn bản so với lão già hoàn toàn giống, có cảm giác sống động như thật.

Thậm chí ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng chẳng có gì khác biệt.Lão đầu lập tức chộp lấy, cầm trong tay nhìn cả nửa ngày, đầu lông mày ngày càng nhíu lại.

Cuối cùng trừng mắt, nói:-Đây là ý gì chứ?

Không giống!

Chẳng giống một chút nào!

Chẳng lẽ trong mắt ngươi thì lão già ta có hình dạng này sao?

Ngươi khắc không phải là ta, mà là một con khỉ.

Ngươi biết con khỉ không?Nói xong, lão đầu ném bức tượng gỗ sang một bên, rồi lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói rõ ràng từng chữ:-Không giống!Lúc này trong mắt lão già không phải lộ ra vẻ đùa giỡn, mà lại nghiêm túc.

Trong đó thậm chí còn hiện lên chút điên cuồng.

Vương Lâm lập tức phát hiện ra điểm dị thường.

Linh lực ở trong trời đất, vào lúc này dường như đang biến hóa theo một quy luật nào đó.

Trong lòng cảm giác được một tia nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.Đối với tu vi của lão đầu, mấy chục năm gần đây trong lòng Vương Lâm vẫn có suy đoán.

Nhưng lúc này hắn lại nâng cao đánh giá của mình với tu vi của lão.

Hắn nhìn lão đầu rồi cầm lấy một khúc gỗ.

Lần này tay phải hắn vung lên như gió với tốc độ gấp đôi lúc nãy.Cuối cùng thì một bức tượng khắc một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng đã xong.

Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh có thần, nói là tuyệt thế mỹ nam cũng không có gì quá đáng.

Chẳng qua thì hình tượng của lão đầu lại khác rất xa.

Chỉ cần không phải kẻ mù, cũng có thể từ mặt này nhìn ra được, tượng gỗ và lão đầu tuyệt đối không phải là một người.Bức tượng vừa mới khắc xong, lại bị lão đầu chụp lấy.

Lão nhìn chằm chằm vào bức tượng, hai mắt tỏa sáng, cười ha ha nói:-Không sai!

Đây mới chính là ta.

Tốt!

Rất giống.

Tiểu tử!

Ngươi khắc rất tuyệt!

Cái pháp bảo mũ rơm kia, ta để lai cho ngươi dùng một thời gian là được rồi!Lão đầu thích chí nhìn tượng gỗ.

Sau khi nhét vào ngực, nhìn Vương Lâm một cách tán thưởng, nói:-

Sau này cứ khắc như vậy là được, nhất định phải là thật nhé!

Đúng không?

Pho tượng của ngươi, tuy vẫn còn vài chỗ thua kém đối với hình tượng của lão nhân gia bây giờ, nhưng chênh lệch cũng không lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua được.

Hơn nữa bức tượng này khá giống ta hồi còn trẻ.Lão đầu nói xong thì đứng thẳng người lên, vừa muốn rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói:-Còn chín mươi chín cái tượng gỗ, để đến khi ngươi Hóa Thần.

Nhưng cũng đừng quên dù ngươi có chạy đi đâu, lão nhân gia ta cũng có thể tìm được.Nhìn theo lão đầu tính tình cổ quái đi khỏi, Vương Lâm cầm lấy bức tượng lão đầu được khắc đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.

Sau đó, hắn thuận tay đặt nó lên trên tủ.Chuyện tiên môn, vào lúc này Vương Lâm cũng không muốn tham dự.

Nếu chưa đạt đến Hóa Thần, cũng không có hy vọng để đi một chuyến.

Nói tới bây giờ vẫn còn quá sớm.Về cuộc chiến của Liên Minh Tứ Phái và tu sĩ Tuyết Vực, Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định không tham dự.

Chuyện này phạm vi liên quan rất rộng, nếu có chút sơ suất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.Vì vậy cuộc sống của Vương Lâm cũng trở lại vẻ yên ả.

Trận tuyết lớn trên toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mãi đến một tháng sau mới dần ít đi.

Ánh sáng pháp bảo của tu sĩ trên bầu trời lại càng nhiều.

Chốc chốc lại nhìn thấy một tu sĩ dường như đang sửa chữa cái gì đó.Vương Lâm quan sát một lúc, rồi khẳng định được rằng đám tu sĩ này đang tạo thành một trận pháp.

Trận pháp được sắp xếp trên không, có tác dụng ngăn cản tuyết rơi xuống.Cùng lúc đó, trừ những người đang loay hoay với trận pháp trên bầu trời ra, một số lượng lớn tu sĩ của các môn phái và gia tộc tu chân đã bắt đầu đi vào các thành trì và đồng bằng.

Công việc của bọn họ, là quét sạch tuyết.Lấy pháp lực để dọn tuyết thì hiệu quả rất thấp.

Những bông tuyết đối với pháp lực dao động, có sự mẫn cảm kỳ diệu.

Vì vậy những tu sĩ này phải dùng cơ thể mà đã từ lâu rồi chưa hoạt động mạnh như vậy, để bắt đầu dọn tuyết.Nếu tu sĩ đã hành động, người bình thường tất nhiên cũng sẽ không được nhàn rỗi.

Hoàng đế thường nhân trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái, rõ ràng đã nhận được ý chỉ của tiên trưởng.

Vì vậy một số lượng lớn quân sĩ phàm nhân, bắt đầu xông ra dọn tuyết.Vì lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái rất lớn, nên không chỉ quân đội của phàm nhân phải dọn tuyết, cho dù dân chúng ở trong tất cả thành trì cũng bị bắt buộc phải đi dọn dẹp.

Đại Ngưu cũng là một trong số đó.Những lão già vào tuổi xế chiều, cũng không tránh khỏi chuyện này.

Nhưng tên Vương Gia vẫn hiếu kính với hắn đã ra lệnh, nên cũng chẳng ai dám đến làm phiền Vương Lâm.Công việc dọn dẹp tuyết cứ liên tục trong mấy tháng.

Đại Ngưu đã bị bắt đi Phương Nam.

Tất cả thành trì trong lãnh thổ Liên Minh Tứ phái hoàn toàn yên ắng.

Trừ một số người có thân phận cao quý, tất cả mọi người đều bị bắt ra biên giới để dọn tuyết.Trong đợt dọn tuyết này, mặc kệ phụ nữ và trẻ em, cũng bị cưỡng bức phải đi.

Trước khi Đại Ngưu đi, Vương Lâm dựa vào tình cảm hơn ba mươi năm, đưa cho hắn một tấm gỗ điêu khắc nhỏ, để hắn đeo lên người đề phòng chuyện không may.Còn vợ của hắn, Vương Lâm cũng tặng cho một miếng gỗ giống như vậy.

Tác dụng của miếng gỗ là tỏa ra hơi ấm để đề phòng cơ thể bị đông cứng.Đợt này vốn là giai đoạn chiến đấu của tu sĩ, người bình thường trong Liên Minh Tứ Phái là nhóm người đầu tiên chịu khổ.

Nhưng phàm nhân thậm chí còn không biết nguyên nhân tuyết rơi.

Bọn họ chỉ vì không muốn quê hương mình chịu nạn tuyết, mà đành phải đạp chân tiến vào trong gió tuyết vô tình.Toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mỗi một đoạn, tuyết lại được đắp lên tạo thành một ngọn núi lớn.

Tất cả tuyết đều bị xếp đống trên những ngọn núi đó.

Sau đó, nó lại được một số tu sĩ sử dụng thần thông động tay vào, khiến cho độ cao lại dần tăng.Tất cả hoa màu trong ruộng đồng đều bị tuyết bao phủ nên chẳng thể thu hoạch lấy một hạt.Mỗi ngày đều có rất nhiều phàm nhân bị chết cóng.

Mỗi ngày đều có một số ngôi nhà bị tuyết đè sập… ….Đây là một tai họa!Một buổi sáng Vương Lâm đi ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy tuyết ở trên mặt đất mặc dù được dọn sạch nhưng bông tuyết vẫn còn rơi trên đường.

Trên bầu trời gió tuyết tuy đã bớt đi nhưng vẫn còn.Mấy ngày trước Chu Vũ Thái lại sử dụng ngọc giản.

Mục đích của hắn cũng không có gì khác ngoài mời Vương Lâm gia nhập vào Liên Minh Tứ Phái.

Rồi đem tất cả những hành động đang được tiến hành và một số chuyện bí mật động trời trong những ngày gần đây của Liên Minh Tứ Phái nói hết ra.Qua đợt dọn tuyết trên toàn quốc, tuyết đọng trên lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng lại tạo ra rất nhiều ngọn núi tuyết chọc thẳng vào tầng mây.Trừ lần đó ra thì tất cả tu sĩ trên lãnh thổ nhận được lời mời của Liên Minh Tứ Phái đều sôi nổi gia nhập, cùng nhau chống lại cuộc đại chiến kế tiếp.Nhưng Chu Vũ Thái cũng đưa ra điểm nghi hoặc.

Dựa theo thông lệ của tu sĩ Tuyết Vực ngày xưa, thì bọn tuyệt đối không làm ra chuyện giống bây giờ khiến cho tuyết rơi xuống liên tục mấy tháng.

Bình thường bọn họ chỉ để tuyết rơi mười ngày, sau đó sẽ tấn công.

Bởi vì trong lúc tu sĩ chiến đấu, đều cố gắng kiềm chế, không được quấy nhiễu đến phàm nhân, Bởi đây là quy định của Chu Tước quốc.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 270: Thiên chi kiều nữ. ( 269/2095)Nhưng bây giờ đã qua bốn tháng mà gió tuyết trên bầu trời lại không giảm bớt chút nào, chẳng qua nó bị trận pháp che lại mà thôi.

Hiện tượng này chỉ có một loại giải thích duy nhất, Chu Vũ Thái từ trong ngọc giản lo âu nói cho hắn biết, tu sĩ Tuyết Vực muốn tiêu diệt cả nền móng của Liên Minh Tứ Phái, tiến hành cuộc chiến diệt quốc.Những cuộc chiếc diệt quốc trên Chu Tước tinh rất hiếm gặp.

Dù sao cũng có sự can thiệp của lục cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc.

Nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra loại chiến tranh này.Trong sách cổ của Liên Minh Tứ Phái có ghi lại tổng cộng bốn lần xảy ra chiến tranh diệt quốc trên Chu Tước tinh.

Loại chiến tranh này có ba lần nổ ra ở tứ cấp Tu Chân Quốc, một lần xảy ra ở ngũ cấp Tu Chân Quốc.Nhưng không hề có ngoại lệ.

Hễ là chiến tranh diệt quốc thì ở phía sau đều có bóng dáng của Chu Tước Quốc.

Nói cách khác thì sự kiện lần này có thể do tu sĩ Tuyết Vực không dám lấy đủ loại phương pháp để đánh động Chu Tước Quốc, mà chỉ âm thầm tiến hành cuộc chiến tuyệt hậu.Sau khi Chu Vũ Thái lo lắng phân tích.

Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu.

Liên Minh Tứ Phái không phải là quê hương, nhưng hắn đã sống trên con đường ở kinh thành này cũng đã hơn ba mươi năm.Lúc này hắn đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, rồi than nhẹ một tiếng.Câu nói cuối cùng Chu Vũ Thái qua truyền âm ngọc giản: để tra xét hành động lần này của Tuyết Vực quốc, phải thật sự có thái độ diệt quốc hay không?

Liên Minh Tứ Phái đã phái ra mấy nhóm tu sĩ, đồng thời đi về mấy cái tứ cấp Tu Chân Quốc ở xung quanh để tìm minh hữu.

Cùng lúc đó cũng đi đến ngũ cấp Tu Chân Quốc mà mình phụ thuộc để tìm viện binh.

Nhóm người cuối cùng lại đi Chu Tước Quốc để dò xét sự thật.Đến ngày phát ra ngọc giản, ba nhóm người trừ nhóm đi đến Chu Tước Quốc, tất cả đều quay trở về.Nhưng đáp án lại làm cho tất cả mọi người trên Liên Minh Tứ Phái trầm mặc.Minh hữu láng giềng ở bốn phía, phần lớn đều khách sáo ngênh đón người của Tứ Phái, nhưng lại im bặt chẳng đề cập đến chuyện tham chiến.

Thậm chí còn có một số nước dứt khoát đóng cửa lánh đi không gặp.

Cuối cùng từ trong miệng của một nước minh hữu láng giềng có mấy đời giao hảo, vì đồng tình mà mơ hồ nói ra, việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng đã truyền lệnh xuống, cấm không được tham dự vào.Nhóm tu sĩ khác được phái đi ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng của Liên Minh Tứ Phái, đều vác bộ mặt u ám.

Tin tức mà bọn họ đưa vể nói Vũ Đỉnh khỏi cần nộp lên trên.

Việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc không tham dự.Cuối cùng tổ tu sĩ đó phải trả một giá đắt, mới từ trong miệng một tu sĩ Anh Biến kỳ ở ngũ cấp Tu Chân Quốc, lấy được một cái tin tức làm cho bọn họ kinh hoàng.Tu sĩ Tuyết Vực xuất hiện một người con gái có tư chất kinh người.

Mặc dù là Chu Tước Quốc cũng phải lác mắt.

Nàng chỉ cần thời gian một trăm năm đã đứng trên đỉnh Hóa Thần hậu kỳ, là một người có tư chất nhất trong vạn năm nay ở Chu Tước tinh.Nếu mà như vậy thì cũng còn đỡ, nhưng tu luyện một trăm năm nàng chưa bao giờ ăn bất kỳ một loại đan dược nào.

Kể từ đó lại càng được người ta chú ý tới và làm cho kẻ khác phải kinh hãi.Chu Tước Quốc vì chuyện này đã phái tu sĩ ra đi đến điều tra, cuối cùng khẳng định chuyện này là thật.

Vì vậy mới long trọng mời nàng gia nhập vào Chu Tước Quốc.Chuyện này ở Chu Tước tinh cũng không phải là hiếm.

Thường những người có tư chất cực cao, khi tỏa sáng là lúc được Chu Tước Quốc chú ý, kéo về làm tu sĩ nước mình.Chẳng qua những người này khi được gia nhập vào Chu Tước Quốc thì thân phận và địa vị cũng không phải là quá cao.

Nhưng đối với cô gái trẻ ở Tuyết Vực, Chu Tước quốc lại bất chấp tất cả mà cấp cho một thân phận cực cao.Chu Tước Quốc làm vậy là muốn đi lên sau vô số năm không có tiến bộ, tranh thủ đạt đến thất cấp Tu Chân Quốc.

Nhưng muốn đạt đến thất cấp ngoài việc tu vi của tu sĩ phải đạt đến một tầng cao hơn, còn cần một loạt những hành động chuẩn bị khác của bọn họ.

Mức độ khó khăn có thể nói là rất cao.Trước mặt thì Chu Tước Quốc ngay cả yêu cầu đầu tiên cũng chưa đạt được.

Cho nên đối với loại người thiên tư cao như vậy xuất hiện trên Chu Tước tinh, tất nhiên được chú ý tới một cách đặc biệt.Mà người con gái Tuyết Vực này với thiên tư của bản thân đã đạt đến cảnh giới làm kẻ khác phải tức lộn ruột.

Kể từ đó Chu Tước quốc nhất định phải có nàng cho bằng được.Nàng ta đồng ý gia nhập vào Chu Tước Quốc chỉ với một yêu cầu, là để cho Tuyết Vực Quốc tăng lên tới ngũ cấp.

Đồng thời cũng phải để cho họ rời khỏi Tuyết Vực lạnh lẽo kia, chọn một quốc gia trên Chu Tước tinh làm nền móng.Đúng lúc này, trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái xuất hiện Vũ Đỉnh.

Mà Vũ Đỉnh này theo phân tích cuối cùng lại là vật thuộc về một tu sĩ Tuyết Vực Quốc.

Vì vậy mới có cuộc chiến này.Liên Minh Tứ Phái có thể nói là trong một trận chiến tranh đoạt Vũ Đỉnh, bị Tuyết Vực Quốc nhìn trúng, đã chọn chỗ này làm nền móng mới cho Tuyết Vực.Còn cái Vũ Đỉnh kia vì sao xuất hiện ở Liên Minh Tứ Phái?

Vì sao lại xuất hiện trong tay thái tử?

Sau khi Liên Minh Tứ Phái phân tích, đã cho rằng đây là một âm mưu.

Chẳng qua nếu bây giờ phủ nhận âm mưu này, cũng không cải biến được hiện thực.Tin tức này sau khi được nhóm tu sĩ kia mang trở về, đã làm rung động toàn bộ Liên Minh Tứ Phái.Ngọc giản của Chu Vũ Thái, Vương Lâm đã xem qua toàn bộ.

Nội dung của nó khiến cho tâm tình của hắn có chút nặng nề.

Hắn không nghĩ tới trong cuộc chiến tranh đơn giản tranh giành Vũ Đỉnh, bên trong lại ẩn tàng một tin tức kinh người như vậy.Hắn nhìn những cửa hàng trên phố gần như đã trống rỗng, trong lòng có chút cảm xúc.

Mấy tháng trước trên con đường này người qua kẻ lại vẫn nhộn nhịp.

Cửa hàng ở khắp bốn phía mỗi sáng khi mở cửa đều cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng bây giờ bởi vì cuộc chiến giữa hai quốc gia, những con người bình thường đã bị ảnh hưởng rất lớn.Vương Lâm than nhẹ.

Vào giờ phút này, hắn rất xúc động.

Phàm nhân trong mắt tu sĩ còn thua cả con kiến.

Nhưng những tu sĩ này cũng không quên, xuất thân của bọn họ cũng đều từ những người bình thường.Vương Lâm không có biện pháp nào để ngăn cản chuyện này xảy ra.

Hắn cũng không muốn tham dự vào.

Đại đạo vô tình, sau khi cảm nhận được luân hồi thiên đạo, tâm tình lặng lẽ không một hơi thở của Vương Lâm đã có biến đổi.

Hắn nhìn con đường, khẽ nói:-Nên đi rồi...Làm xong một bước cuối cùng, thì rời khỏi chỗ này được rồi... ....Nói xong, hắn lắc đầu, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa hàng lại.

Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, mặc áo bông thật dày, đội nón da, đi về phương xa.

Dần dần hình bóng của hắn, đã trở nên mờ ảo.

Cuối cùng biến mất giữa trời đất đầy tuyết.Thân thể Vương Lâm ở trên trời có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế lại cực nhanh.

Trong lúc hắn phi hành, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang qua lại như thoi.

Vẻ mặt người nào cũng âm trầm, dường như bầu trời đầy gió tuyết giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng mỗi người bọn họ.Thậm chí giữa hai bên cũng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Mặc dù là người quen, lúc xẹt ngang qua nhau cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.Vương Lâm phi hành một hồi lâu, mới đến chỗ cực Đông của Liên Minh Tứ Phái.

Chỗ này năm đó là một cánh rừng rậm rạp, nhưng bây giờ nơi đây cũng chẳng còn một thân cây nào mà chỉ nhìn thấy một cánh đồng tuyết trắng.Cánh đồng tuyết này so với khoảng trống đã được dọn sạch tuyết ở bên cạnh, thì giống như một dãy núi khổng lồ.

Từng trận gió lạnh từ trong cánh đồng tuyết bay ra, mang theo vẻ tuyệt vọng.Vương Lâm lẳng lặng đứng ở trên không, nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phía dưới.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn mới than nhẹ một tiếng, hai tay bắt pháp quyết, nhanh chóng biến hóa.

Một ngọn gió lạ lập tức xuất hiện rồi thổi qua cánh đồng tuyết, sinh ra những tiếng rít thê lương.Trong khoảnh khắc, giữa đất trời như tràn ngập những tiếng khóc than…Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi.

Giống như đạo trời mênh mông hư vô, vĩnh viễn không có bờ bến… ….Chẳng qua những bông tuyết này có chút quỷ dị.

Những ngọn gió tuy mạnh nhưng không thổi đi được những lớp tuyết.

Cũng may mà mục đích của Vương Lâm không phải dọn dẹp sạch đám tuyết để lộ ra khu rừng.Trên mặt Vương Lâm không có chút lo lắng nào.

Hắn lẳng lặng đứng ở trên bầu trời với ánh mắt bình tĩnh.Dần dần trên cánh đồng tuyết xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ có chu vi trên trăm trượng.

Cơn lốc đi qua lớp tuyết đọng, chậm rãi quét sạch mọi thứ sang hai bên.Vương Lâm đứng thật lâu trên không khiến một số tu sĩ bay qua bầu trời, dần dần cũng có người chú ý tới hắn.

Cuối cùng thì cơn lốc trên cánh đồng tuyết càng lúc càng lớn, tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Bên dưới cái hố có rất nhiều thân gỗ.Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu pháp quyết trong tay lại, lập tức hạ xuống rơi vào trong lốc xoáy.

Trong phạm vi trăm trượng có rất nhiều thân cây khô.

Những thứ này là vật liệu để hắn tiến hành điêu khắc.Hơn ba mươi năm trước hắn lấy gỗ ở đây cũng chỉ đủ đến lúc này.

Nhưng số gỗ đó cũng không thể đáp ứng nổi một lần điêu khắc cuối cùng trước khi đi.

Vì vậy, hắn mới vượt qua ngàn dặm để đến đây tìm gỗ.Loại gỗ Vương Lâm dùng để khắc tượng lúc này có yêu cầu rất khắt khe.

Điều kiện tốt nhất phải là những thân gỗ trên trăm tuổi trở lên.

Tất nhiên nếu có những cây nghìn năm tuổi, thì hiệu quả sẽ càng lớn.

Đáng tiếc trên vùng đất bị băng tuyết bao phủ này, muốn tìm được những vật liệu gỗ có đẳng cấp cao thật giống như mò kim đáy biển.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 271: Thập niên Hóa Thần. ( 270/2095)Trong cơn lốc xoáy, Vương Lâm đảo thần thức qua, tập trung vào một số cây.

Sau đó hắn bẻ gãy rồi bỏ vào trong túi trữ vật.

Một lúc lâu sau, hắn lại bay lên lần nữa.

Sau đó lại thi triển pháp thuật ở vị trí bên cạnh.Dần dần cả trăm cơn lốc xoáy lớn nhỏ xuất hiện.

Lượng gỗ trong túi trữ vật của Vương Lâm càng ngày càng nhiều.

Quá trình này cứ liên tục diễn ra trong bảy ngày.Trong bảy ngày này khắp bình nguyên đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi kiếm đủ vật liệu, Vương Lâm nhìn lại nơi đây một cái, rồi xoay người bỏ đi.

Trong bảy ngày, những hành động của hắn đã bị những tu sĩ ở lân cận phát hiện.

Việc này truyền đến tai Liên Minh Tứ Phái, khiến cho có người chạy đến kiểm tra.

Nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Vương Lâm, thì lập tức trở nên cung kính.Cuối cùng, Chu Vũ Thái biết được chuyện này.

Hắn lập tức sử dụng chức quyền trong tay, dìm chuyện này xuống.

Đồng thời sau một lúc trầm ngâm, đã tự mình dẫn người đến chỗ này, cũng chẳng nói gì mà lặng lẽ giúp đỡ.Nếu không, chỉ bảy ngày căn bản cũng không đủ để Vương Lâm thu thập đủ số lượng gỗ, cũng không thể dọn dẹp sạch toàn bộ cánh đồng tuyết này được.Trước khi rời đi Chu Vũ Thái cũng không mời Vương Lâm gia nhập Tứ Phái.

Hắn chỉ cay đắng ôm quyền, xoay mình dẫn người rời khỏi.

Chu Vũ Thái biết rõ, Liên Minh Tứ Phái đã đi đến bước đường cùng rồi.

Vào giờ khắc này, kêu người ta gia nhập, giống như kéo họ vào chỗ chết.

Thậm chí ngay cả hắn, cũng vì con đường của mình mà phải suy nghĩ cẩn thận lại.Vương Lâm gật đầu với Chu Vũ Thái, rồi rời khỏi chỗ này.

Hắn đi một mạch không dừng lại, về thẳng đến cửa hàng trong kinh thành.

Một lúc sau, khi hắn tới bên ngoài ngoài kinh thành, thân thể hắn liền lóe lên rồi biến mất.

Đến khi xuất hiện đã ở bên trong cửa hàng.Hắn hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn qua bốn phía.

Sau đó, hắn ngồi trên ghế, vung tay trái lên, lấy ra một khúc gỗ mà bên trên vẫn còn bám một chút tuyết.

Ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, bắt đầu điêu khắc.Đây là đợt chuẩn bị lâu nhất cho một lần điêu khắc.

Lần này, hắn không chỉ khắc một bức tượng, mà là rất nhiều.Ranh giới cuối cùng khi Vương Lâm hóa phàm đã đi đến con đường cuối cùng.

Hắn chuẩn bị lấy lần khắc gỗ cuối cùng này để tranh thủ cho tu vi của mình đạt đến Hóa Thần.Cho dù thất bại cũng có thể làm cho tâm cảnh nâng lên một bước.

Như vậy, khoảng cách của hắn đến Hóa Thần sẽ ngày càng gần.

Thậm chí chỉ cần hiểu được thiên đạo, là có thể đạt đến Hóa Thần!Hắn chuẩn bị điêu khắc từng người bị giết từ khi hắn bắt đầu tu đạo đến lúc hóa phàm!Từng người một!Chuẩn xác mà nói, người đầu tiên Vương Lâm giết chết chính là sư phụ hắn - Tôn Đại Trụ.Tay hắn nâng lên hạ xuống, chẳng bao lâu sau, tượng gỗ đã thành hình.

Tôn Đại Trụ trước khi chết một khắc,vẻ mặt mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hoàn toàn được thể hiện trên bức tượng.Nhìn bức tượng gỗ khắc Tôn Đại Trụ, đáy lòng Vương Lâm vô cùng bình thản.

Năm đó nếu không vì Tôn Đại Trụ tham lam hồ lô trên người hắn, cũng không chắc hắn sẽ gặp kết cục mất mạng.

Nhân quả tuần hoàn, có sinh phải có tử.Người được hắn điêu khắc thứ hai là một nam tử trung niên.

Ánh mắt người này có một vẻ khát máu, thoạt nhìn trông cực kỳ không tốt.

Lúc này tay phải hắn đang cầm một thanh phi kiếm.

Thanh phi kiếm này ẩn hiện hàn mang.

Một cỗ sát khí tỏa ra khắp không gian.Hắn đúng là kẻ thứ hai bị Vương Lâm giết, sư phụ của Trương Hổ - Đệ tử của Tức Mặc lão nhân!Ngày đó người này sinh sát y với Vương Lâm, nhưng cuối cùng lại thành vong hồn thứ hai trong tay hắn.Liếc nhìn tượng gỗ một cái, Vương Lâm ném ra một bên, tiếp tục điêu khắc một khúc gỗ khác.Người thứ ba này là một nam tử trẻ tuổi.

Hắn chính là kẻ đuổi giết Vương Lâm năm đó - Đằng Lệ!

Nhớ tới Đằng Lệ, tâm cảnh của Vương Lâm hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình thản.Nhân quả với Đằng Lệ quanh quẩn hồi lâu trong đầu Vương Lâm.

Một lúc sau, ngón tay hắn như đao khắc, nhanh chóng khắc lên trên khúc gỗ.

Sau thời gian nửa nén hương, tượng điêu khắc Đằng Lệ đã thành hình.Tướng mạo người này hơi anh tuấn, trên mặt lại có vẻ kiêu ngạo.

Tay phải hắn bắt quyết, sắc mặt âm trầm, trong đó ẩn dấu vẻ tham lam.

Khóe miệng hắn nhếch lên, thậm chí đã lộ ra vẻ mỉm cười.Chẳng qua nụ cười này đã trở thành quá khứ, mất đi lâu lắm rồi.

Mất đi cùng với nó còn có cả huyết mạch Đằng gia.Những bức tượng khắc gỗ này sau khi được Vương Lâm điêu khắc xong liền bị vứt sang một bên.

Dần dần tượng khắc gỗ trên mặt đất ngày càng nhiều.Một tia sát khí lúc đầu như có như không, sau đó nồng đậm dần lên.

Lượng tượng gỗ ngày càng nhiều sat khí trong cửa hàng lại càng nồng đậm.Lúc này nếu có tu sĩ đi qua nơi này sẽ có thể thấy rõ ràng, phía trên cửa hàng của Vương Lâm trừ gió tuyết ra còn có một tầng hàn băng.Vương Lâm đối với việc này coi như không thấy.

Hắn đắm chìm trong ký ức của bản thân, đem tất cả những vong hồn có thể nhớ tới điêu khắc ra.Dần dần, Vương Lâm quên cả việc mình đang điêu khắc.

Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức.

Nhân sinh bốn trăm năm qua giống như là một cuộc đời khác, từ từ tái hiện trong đầu hắn.Từ khi còn là thiếu niên, tiến vào Hằng Nhạc phái.

Bên trong Hằng Nhạc phái, tư chất hắn không đủ, tu luyện chậm chạp, mãi cho tới khi có được không gian nghịch thiên, cuối cùng Tư Đồ Nam xuất hiện.

Rồi Hằng Nhạc phái vị huyền đạo tông đuổi đi.Sau đó hắn rời khỏi Hằng Nhạc phái, một mình tu luyện, gặp gỡ Trương Hổ, giết sư phụ hắn, tới Đằng gia thành, không ngờ gặp Đằng Lệ, mọi việc diễn ra.Sau đó chia tay Trương Hổ cho tới bây giờ, không rõ hắn sinh tử ra sao.Đằng Lệ đuổi giết hắn, cuối cùng chết dưới tay hắn.

Từ đó trở đi một đường tranh đấu.

Thi Âm tông, Quyết Minh cốc, sau đó là một hồi sấm sét, hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời hắn.Cha mẹ chết đi, biểu tình dữ tợn của Đằng Hóa Nguyên, khiến hắn cuối cùng nhục thân nát vụn, dưới sự hỗ trợ của Tư Đồ Nam trốn vào vực ngoại chiến trường.Nhờ đó mới có bốn trăm năm giết chóc, vì đề cao tu vi, vì để trở về báo thù, hắn không tiếc bất cứ giá nào khiến tu vi mình tăng tiến, khiến mình trở nên vô tình, tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh.Hỏa Phần quốc, tu ma hải, nơi của cổ thần, những ký ức này lần lượt hiện lên trong đầu Vương Lâm.

Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh, lần đó cũng là một lần ngoài Đằng gia mà hắn giết rất nhiều người.Còn ở nơi của cổ thần, ấn tượng của Vương Lâm với đám người Mạnh Đà Tử có thể nói là khắc cốt ghi tâm, khó có thể quên.Nhiều năm ở nơi của cổ thần, cả người hắn lột xác.

Dù là tâm thần hay thân thể cũng đều biến đổi hoàn toàn.Nhưng cũng ở nơi đó, nguy cơ cực kỳ to lớn, chỉ không cẩn trọng một chút là sẽ không thể thoát ra.Sau đó là kết anh tại Sở quốc, gặp lại Lý Mộ Uyển, kết anh thành công xong, rốt cục hắn có thể triển khai kế hoạch báo thù sau bốn trăm năm chờ đợi.Tại Triệu quốc, hễ là người có huyết mạch Đằng gia, toàn bộ đều chết trong tay Vương Lâm, những điều này đều là nhân quả ân oán.Tay Vương Lâm không hề dừng lại, tượng gỗ nhanh chóng thành hình.

Tay hắn càng lúc càng nhanh, chỉ thấy một loạt tàn ảnh.Hình ảnh của ký ức trong đầu hắn cũng trôi qua càng nhanh.

Dần dần, hắn chứng kiến hơn ba mươi năm cuộc sống hóa phàm, sinh lão bệnh tử, một loạt hình ảnh này chậm rãi dung nhập trong tâm thần Vương Lâm.Một lúc lâu sau, trong đầu hắn không còn bất cứ hình ảnh gì nữa, chỉ còn hai chữ: Sinh tử.Sinh tử là một loại biến hóa của thiên đạo.

Loại biến hóa này sau khi Vương Lâm điêu khắc lại bốn trăm năm giết chóc đã cảm nhận được hàm nghĩa rõ ràng của chữ tử.

Trong ba mươi năm hóa phàm hắn lại hiểu được ý nghĩa của Sinh.Trước kia cảm ngộ thiên đạo luân hồi một khắc, tuy cuối cùng thất bại nhưng vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm và ý cảnh, phảng phất như một tầng giấy mỏng, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt có một loại giác ngộ.Chỉ là giác ngộ chứ không phải khám phá.Có thể nói, hiện giờ tâm cảnh của Vương Lâm đã đạt tới trình độ có thể điều khiển cấp độ tu vi của mình.

Mức độ này ở thượng cổ tu chân giới có một câu vẫn truyền lưu: Muốn núi là thấy núi, muốn nước là thấy nước.Lúc này Vương Lâm chính là như vậy.Khi hắn mở đôi mắt, tượng khắc gỗ trong cửa hàng đã có vô số.

Trong hai mắt Vương Lâm ánh lên một tia sáng tà dị.

Ánh mắt này hơi tương tự với ánh mắt của Thác Sâm ở chỗ cổ thần.Hắn lẳng lặng nhìn vô số tượng khắc gỗ trước mắt, hai tay chậm rãi giơ lên. lập tức những tượng khắc gỗ này đột nhiên rung động, tụ lại trong tay hắn.

Dần dần tượng gỗ ngày càng nhiều, nhưng trong hai tay Vương Lâm xuất hiện một dòng chảy màu đen.

Tượng khắc gỗ cứ rơi hết vào đó, nhưng dòng chảy màu đen này vẫn không có bất cứ gì thay đổi.Toàn bộ tượng khắc gỗ bay về phía hai tay Vương Lâm.

Sau khi cái tượng khắc gỗ cuối cùng biến mất trong dòng chảy màu đen, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn nhìn dòng chảy.

Túi trữ vật trên lưng hắn đột nhiên tự động mở ra, tất cả huyết cầu từ sát khí đều bay vào toàn bộ.Trong nháy mắt huyết cầu từ sát khí dung nhập vào trong dòng chảy, hai mắt Vương Lâm chợt lộ ra những tia sáng kì dị.

Ngay sau đó hai tay hắn liền cử động.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 272: Đại Ngưu. ( 271/2095)Dòng chảy màu đen dưới sự điều khiển của hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hóa hình dạng, dần dần trở nên vuông vức, lại từ từ trở nên thực chất.

Một lúc lâu sau, dòng chảy màu đen hoàn toàn biến mất, một cái ấn hình vuông xuất hiện trước người Vương Lâm.Cái ấn này lớn tầm một bàn tay, bên ngoài có khắc hình một người.

Người này không có mặt mũi, chỉ có thân hình.

Hắc ấn này bao gồm ý nghĩa của bốn trăm năm giết chóc của Vương Lâm, là chữ Tử.Tay phải Vương Lâm đặt trên hắc ấn.

Lập tức một cỗ cảm giác như máu hòa vào nước xuất hiện trong tim hắn.

Hắn hít sâu một hơi, hắc ấn dần dần biến mất trong tay hắn, dung nhập vào trong Nguyên Anh.Vương Lâm trầm mặc một chút, lưu luyến nhìn cửa hàng mình đã ở hơn ba mươi năm nay một lần nữa, tay phải tùy ý vung lên.

Lập tức toàn bộ tượng khắc gỗ trong cửa hàng liền biến mất.Sau đó hắn mở cửa, đón gió tuyết trong đêm, bước ra ngoài.Vương Lâm chậm rãi đi tới ngã tư đường.

Gió tuyết ngày càng lớn.Thân ảnh hắn khi mới ra khỏi cửa hàng vẫn là một lão già sắp xuống mồ, nhưng theo từng bước chân, khi hắn tới đầu phố thì thân hình hắn dần cao hẳn lên.

Những nếp nhăn trên mặt hắn chậm rãi biến mất.

Cuối cùng trong nháy mắt khi đứng ở đầu phố, Vương Lâm từ một phàm nhân đã chuyển hóa thành một tu sĩ.Hiện tại hắn vẫn chưa phải Hóa Thần, nhưng giờ phút này khoảng cách tới Hóa Thần đã rất gần.

Nắm được ý cảnh sinh tử, hiểu được thiên đạo, Vương Lâm cảm thấy thân thể có một cảm giác lâng lâng như muốn bay đi, cảm giác đó dần dần lan cả ra ngoài thân thể hắn.Dường như từ trên trời cao có một lực lượng thần kỳ đang mở rộng ra, lôi kéo hắn.Loại cảm giác này chính là biểu hiện sắp Hóa Thần.

Lúc này hắn không cần hiểu được thiên đạo, không cần cảm thụ ý cảnh, chỉ cần kiếm một địa phương lẳng lặng bế quan mười năm liền chắc chắn đặt tới cảnh giới Hóa Thần.Vương Lâm đứng ở đầu phố, quay đầu nhìn thoáng qua mười hộ đã trống không tới chín ở ngã tư này.

Dãy phố ba mươi năm nay hắn ở.

Từng ngọn cây nhành cỏ ở nơi này hắn đều hiện lên trong tim hắn.

Trong lòng hắn hiện lên một tia luyến tiếc.Nhìn hồi lâu, đem hết thảy cảnh vật ghi tạc trong tim, Vương Lâm thở dài một tiếng, xoay người, biến mất trong bóng đêm.Ở phía nam của liên minh tứ phái có một tòa thành trì hơn vạn dặm.

Nơi này có rất đông phàm nhân.

Những căn phòng chống lạnh của con người trải rộng khắp nơi, trong phòng có rất nhiều người.Bọn họ bị đưa tới đây, làm công việc dọn tuyết.

Đại Ngưu cũng ở một trong số những phòng đó.Cùng phòng với hắn có có hơn ba mươi người.

Căn phòng vốn không lớn, giờ lại càng chật chội.

Đại Ngưu nằm trong góc, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.Hắn nhớ thê tử, nhớ con, lại càng nhớ Vương Lâm.Tất cả mọi thứ ngày xưa dưới trận tuyết tai này đều tan thành mây khói.Trước trận tuyết này, hắn là một người thừa ăn no mặc ấm, lại có cửa hàng của mình, còn thuê mấy người tiểu nhị, chưởng quỹ, con hắn thì đã xin gia nhập một môn phái của tiên nhân, trở thành một thành viên của tiên nhân.Ở nơi ngã tư đường ấy, cuộc sống của hắn có thể coi là tươi sáng.Thê tử yêu thương hắn, cuộc sống tốt đẹp.

Hắn thậm chí còn có ý định đợi Vương thúc lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không để hắn khắc tượng gỗ nữa mà để mình phụng dưỡng hắn khi tuổi già.Trong tâm lý của hắn, cha mẹ đã qua đời, Vương thúc thúc nhìn mình lớn lên đã trở thành bậc trưởng bối.

Nhưng vì trận tuyết kinh hoàng này mà hết thảy mọi việc đều thay đổi.Hắn không biết hiện giờ thê tử ra sao.

Mấy tháng nay nghe nói cả phụ nữ trẻ con đều bị bắt tới, hắn bàng hoàng bất an.

Thân thể của thê tử không tốt lắm, lạnh giá thế này làm sao có thể chịu nổi......Chứng kiến có người bị đông cứng mà chết, trái tim Đại Ngưu đau đớn như bị dao cắt!

Cũng không phải vì hắn tính đồng bào đồng loại gì mà là do một cảm giác tuyệt vọng thật sâu trong nội tâm và nỗi lo lắng cho thê tử của mình.Hắn lo lắng thê tử không chịu nổi, sẽ bỏ hắn mà đi.Ngoài thê tử ra, người mà hắn lo lắng nhất còn có Vương Lâm.

Theo hắn thấy, Vương thúc thúc tuổi cũng đã cao, thân thể không còn mạnh khỏe nữa.....Hắn đã mất cha mẹ, hắn không muốn cả Vương thúc thúc cũng bỏ hắn mà đi.Nhi tử của Đại Ngưu, Tằng Tiểu Ngưu vốn là vừa mới gia nhập Bạch Vân Tông, tu vi ngưng khí kỳ của hắn khiến thân phận hắn cao hơn hẳn phàm nhân nhưng với sức lực của hắn thì ở giữa trận chiến giữa hai quốc gia chẳng có bất cứ tác dụng gì.Do vậy hắn tuy muốn tìm kiếm cha mẹ mình nhưng liên minh tứ phái lớn như vậy, toàn bộ phàm nhân đều bị bắt đi, phân tán khắp cả nước.Hắn trừ phi có thần thông thông thiên, nếu không căn bản không tìm nổi cha mẹ.Đại Ngưu đi đợt tuyết này đã trút xuống bao lâu rồi.

Hầu như ngày nào hắn cũng nhìn thấy bên cạnh mình có người chết cóng.Đồng thời hắn cũng phát hiện ra chỗ thần kỳ của tượng điêu khắc gỗ.

Mỗi khi hắn thấy lạnh giá, tượng gỗ lại tỏa ra những luồng hơi ấm.

Luồng hơi ấm này trong khoảnh khắc liền chạy khắp toàn thân, cho dù hắn có lạnh hơn nữa cũng vẫn có thể bình yên vượt qua.Sau khi biết sự thần kỳ của tượng khắc gỗ, Đại Ngưu không khỏi cảm thấy có một cảm giác xa lạ với Vương Lâm.

Cho tới bây giờ hắn không thể hiểu thấu được lão nhân này.Chẳng qua cũng vì có tượng khắc gỗ này mà lo lắng của Đại Ngưu về thê tử cũng giảm đi một chút.

Hắn tin rằng chỉ cần thê tử không tháo tượng gỗ xuống thì cũng có thể giống hắn, không bị chết rét.Nhưng thời gian dần trôi qua, dường như vĩnh viễn không thể quét sạch hết tuyết, trong lòng Đại Ngưu lại nổi lên sự tuyệt vọng.Tuyết trên trời rơi xuống tuy nhỏ bé nhưng không hề gián đoạnk.Mấy ngày hôm này, đã có nhiều phàm nhân lén lút bỏ trốn.

Bọn họ muốn trốn sang nước láng giềng, cho dù phải từ bỏ hết thảy, chỉ cần được sống là còn có hi vọng.Nghe nói hiện giờ nước láng giềng không có tuyết rơi, thời tiết giống như mùa xuân vậy, vạn vất sinh sôi, ánh nắng ngập tràn.Sớm nay Đại Ngưu là người thức dậy đầu tiên.

Hắn từ trên giường bò dậy.

Bên cạnh hắn là đứa con thứ hai của Chu gia.

Tiểu tử này mới hơn hai mươi tuổi, đang lúc tráng niên.

Bình thường khi làm việc thường được phân cùng tổ với Đại Ngưu, vẫn luôn giúp đỡ hắn rất nhiều.Đây là một hài tử thuần phác.

Đại Ngưu đẩy hắn một cái, nhưng lập tức hắn bỗng giật mình.

Hắn nhìn con trai thứ hai nhà họ Chu, tay phải run rẩy đặt trên mũi hắn, sau đó cười thảm một tiếng, lẩm bẩm: - Chết rồi.......Vừa nãy khi đẩy hắn, Đại Ngưu phát hiện ra thân thể hắn đã cứng ngắc.

Lúc này nước mắt Đại Ngưu tuôn như mưa.

Hán tử bốn mươi tuổi này ôm đầu ngồi khóc rống lên.Hắn nhớ nhà, nhớ thê tử, nhớ nhi tử của mình, nhớ Vương Lâm, nhớ cửa hàng, nhớ những ngày ấm áp khi xưa.Lúc này lục tục có người bò dậy, kinh ngạc nhìn Đại Ngưu, ngay sau đó phát hiện ra trong phòng này, chỉ trong vòng một đêm đã có năm người chết rét.Ai nấy đều trầm mặc.

Một hồi lâu, bên ngoài phòng truyền tới một tiếng quát: - Đi ra đi, làm việc.

Nếu ai dám lười biếng sẽ bị quẳng ra ngoài cho chết rét.Trong phòng có người khẽ thở dàu-i, chậm rãi đi ra ngoài.

Bọn họ hai mắt đờ đẫn, mặt mày vàng vọt xanh xao.

Trước đây vài tháng khi mới tới dọn tuyết, lúc đầu còn được ăn no, nhưng càng về sau thức ăn càng ít.

Hiện giờ thể lực của họ đã rất kém rồi.Đại Ngưu vẫn ôm đầu, ngồi trên mặt đất khóc lóc.

Một người trung niên tốt bụng tiến tới kéo hắn, thấp giọng nói: - Đại Ngưu, đi thôi.

Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng.Đại Ngưu bị hắn kéo, nhìn chằm chằm vào thân thể người con thứ hai của Chu gia đang nằm yên không nhúc nhích, nước mắt lại chảy ra.Ra khỏi phòng, lập tức gió lạnh đập vào mặt.

Thân thể Đại Ngưu lạnh lẽo, nhưng ngay lúc này, tượng khắc gỗ trên người hắn lại truyền tới từng đợt hơi ấm, xua tan đi cái lạnh.Đại Ngưu sờ sờ ngực, nhìn mọi người từ trong các phòng ốc bốn phía đi ra.

Hắn cắn răng một cái, quyết định bỏ trốn.

Hắn muốn đi tìm thê tử, sau đó hai người rời khòi đây, chạy sang nước láng giềng, cố gắng sống sót, chờ tới khi tuyết tan lại trở về.Đêm khuya hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Đại Ngưu lặng lẽ bò dậy, mở cửa phòng.

Bị gió lạnh thổi qua, thân thể hắn lập tức run lên, cắn chặt răng, tiến vào giữa gió tuyết.Bốn phía có quân đội phàm nhân đóng quân, chẳng qua đối với dân chúng bỏ trốn họ cũng không thèm hỏi tới.

Bởi lẽ giữa thời tuyết lạnh giá này, ở lại đây thì may ra còn một đường sống chứ nếu bỏ đi thì chỉ có con đường chết.Vì thế nên lúc đầu còn có người để ý, về sau thì mặc kệ.

Nếu muốn đi đâm đầu vào chỗ chết thì ai mà ngăn được chứ.Đại Ngưu đi vào trong gió rét, chậm rãi bước trên cánh đồng tuyết.

Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng dường như không có chỗ để hắn dung thân.

Đêm khuya, gió càng ngày càng lạnh, Đại Ngưu đang bước đi rất khó khăn, đột nhiên vấp phải một vật gì đó, trượt chân, thân thể ngã sấp xuống.Chỉ thấy bên cạnh hắn là một thân thể đã bị đông thành đá.Thi thể này hiển nhiên là chưa chết được bao lâu, cho nên không có nhiều tuyết phủ mà chỉ có một tầng tuyết mỏng.

Đại Ngưu khi ngã sấp xuống, khuôn mặt nằm ngay sát khuôn mặt hắn.Thậm chí hơi thở của hắn cũng đến được khối thi thể đó.Ngây ngốc một hồi, Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, vội vàng bò dậy, lui lại phía sau.

Nhưng ngay sau đó hắn lại vấp ngã.

Trong lòng Đại Ngưu dâng lên từng trận hàn ý, cẩn thận nhìn bốn phía một lượt mới phát hiện ra, ở chỗ này có vô số thi thể.......Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 273.

Tuyết Vực giáng lâm. ( 272/2095)Đại Ngưu là một phàm nhân, nỗi nhớ thê tử, cái chết của người con thứ hai nhà họ Chu, nỗi tuyệt vọng, sợ hãi đối với tương lai khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.Hắn ngồi xổm trên mặt tuyết, lại khóc rống lên.Một lúc lâu sau, Đại Ngưu đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên ấm áp.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu hắn, vỗ nhè nhẹ.- Đại Ngưu, đừng sợ.Đại Ngưu xoay người, kinh ngạc nhìn thấy phía sau không biết từ bao giờ đã xuất hiện một người thanh niên.

Người này nhìn qua trẻ hơn Đại Ngưu hắn rất nhiều, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy vẻ tang thương.Người này Đại Ngưu không xa lạ, thậm chí liếc mặt một cái là hắn có thể nhận ra.

Đó chính là Vương thúc mà hắn vẫn nhớ mong.Nhưng tướng mạo người này quá trẻ trung.

Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi mình còn bé, mở cửa cửa hàng, lần đầu nhìn thấy Vương Lâm.Khi đó Vương Lâm cũng giống hệt bây giờ.- Vương thúc........

Đại Ngưu ngây ra một lúc, sau đó thấp giọng nói.

Hắn mơ hồ cảm thấy vị thúc thúc từ bên cạnh mình từ nhỏ này tuyệt không phải là người thượng.

Hắn trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: - Người ........

Người là tiên nhân sao?Vương Lâm nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt tập trung vào mặt Đại Ngưu, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:- Được rồi.

Vương thúc tới rồi, không phải sợ gì nữa.

Đi, ta mang ngươi đi tìm vợ ngươi.Lúc này Đại Ngưu cảm thấy như mình đang mơ.

Hình tượng của Vương Lâm trong đầu hắn nhanh chóng biến hóa, từ già nua lại biến thành thanh niên.

Tự nhiên trong lòng hắn cảm thấy mông lung, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt.Vương Lâm thầm than, tay phải điểm nhẹ lên đầu Đại Ngưu một cái.

Lập tức Đại Ngưu cảm thấy một cơn buồn ngủ không sao cưỡng nổi kéo tới, chậm rãi gục xuống.Tay phải Vương Lâm phất lên.

Một luồng ánh sáng nhu hòa bao bọ lấy thân thể Đại Ngưu.

Sau đó thân thể Vương Lâm nhoáng lên, phi hành đi.Ở ngoài ba ngàn dặm có một chỗ tụ tập phàm nhân dọn tuyết, Vương Lâm tìm trong phòng dành cho phụ nữ được vợ của Đại Ngưu.

Lúc Vương Lâm đưa cho vợ chồng họ tượng khắc gỗ đã để lại một tia thần niệm, tại thời khắc mấu chốt sẽ phát hiện mà cứu mạng họ.Vương Lâm ở với Đại Ngưu mười mấy năm, do vậy hắn muốn trợ giúp bọn họ cũng không có gì là lạ.Mang theo hai vợ chồng Đại Ngưu.

Vương Lâm nhanh chóng bay đi.

Tới biên giới nước làng giềng, hắn mới ngừng lại.

Ở đâ có hai tấm màn sáng ngăn trở giữa hai nước.Vương Lâm buông hai vợ chồng Đại Ngưu ra, tay phải đặt trên tấm màn sáng, linh lực phát ra.

Lập tức tấm màn sáng như bị xé rách, lộ ra một thông đạo đủ cho hắn đi qua.Vương Lâm thở dài, lại điểm lên đầu vợ chồng Đại Ngưu một cái, sau đó để lại một bọc nhỏ rồi xoay người biến mất.Một lúc sau, Đại Ngưu bừng tỉnh, hoảng hốt mở mắt.

Hắn cảm thấy mình vừa nằm mơ, mơ thấy Vương thúc thúc.

Bề ngoài của Vương thúc lại giống hệt như hình dáng khi hắn còn trẻ.Hắn thở dài, đột nhiên ngẩn người, chạm vào nữ tử bên cạnh, kêu lên một tiếng, sau đó đẩy đẩy vài cái.

Một lúc sau nữ tử kia mở mắt, nhìn thấy Đại Ngưu cũng ngẩn ra một hồi.

Sau đó hai ngươi ôm nhau khóc rống lên.- Đại Ngưu, tôi sao lại ở đây.

Tôi nhớ rõ là lúc ngủ vẫn còn ở trong phòng mà.

Thê tử của Đại Ngưu sau khi nức nở vài tiếng liền hỏi.Đại Ngưu trầm mặc một lát.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau thở dài.

Hắn biết mọi chuyện không phải là mơ mà là sự thật.

Hắn nhẹ nhàng ôm thê tử, lẳng lặng không nói gì, mà đứng yên nhìn thông đạo ở trên tấm màn ánh sáng và gói nhỏ ở phía xa.Khi Đại Ngưu mở gói nhỏ ra, bên trong không ít vàng.

Hắn kéo thê tử quỳ xuống, hướng về kinh thành lạy mấy lạy, trong lòng thầm nói:- Vương thúc.......tạ ơn người.....Hắn nhặt cái gói lên, kéo thê tử đi xuyên qua tấm màn sáng, rời khỏi liên minh tứ phái.

Sau khi hắn đi không lâu, Vương Lâm lại xuất hiện tại nơi hai người quỳ lại.

Hắn nhìn hình bóng vợ chồng Đại Ngưu biến mất, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.Với thần thức của hắn thì đã nhận ra ở không xa nơi này có một tòa thành nhỏ.

Chỉ cần cứ đi theo con đường này là có thể đến nơi.

Đại Ngưu sống ở nơi đó đến hết đời.

Mãi cho tới khi hắn sắp chết cũng không quên Vương thúc đã ở bên cạnh hắn từ nhỏ.

Chẳng qua cuộc đời nà hắn không còn có cơ hội gặp lại Vương Lâm nữa........Vương Lâm đứng yên hồi lâu, nhìn vợ chồng Đại Nguyên rời khỏi.

Hơn ba mươi năm nay, từ một thiếu niên hồn nhiên, trong nháy mắt Đại Ngưu đã lấy vợ sinh con, tuổi cũng đã vào trung niên.Vương Lâm hiểu được Đại Ngưu cũng không nằm ngoài chuyện sinh tử của thế gian, sớm muộn cũng sẽ phải chết.Vương Lâm bật cười, tay phải điểm vào quầng sáng, lập tức một ánh hào quang ngũ sắc lóe ra nhập vào quầng sáng.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, không một chút do dự, lập tức rời khỏi liên minh bốn phái.

Bởi vì hắn còn có một mục tiêu chưa đạt được.Chính là Vũ Đỉnh.Vũ Đỉnh này đối với Tứ phái liên minh là một mầm mống tai họa.

Nhưng đồng thời nó cũng là một bảo vật, nó là một phương pháp hữu hiệu để trở thành Hóa Thần tu sĩ.Đối với Vương Lâm, Vũ Đỉnh thật sự là một cơ hội tu chân trong tương lai.

Càng ngày Vương Lâm càng cảm nhận được cảnh giới Hóa Thần đang đến gần.

Linh lực ngày hôm nay so với trước kia không còn vô cùng tinh khiết nữa.Linh khí này gần như đã bị vẩn đục.

Không phải khí trời những năm gần đây có sự biến hóa, mà là bản lãnh của Vương Lâm cùng với sự đề cao của ý cảnh đã khiến toàn bộ thân thể hắn cảm nhận thấy được bên trong linh lực này có vấn đề.Linh lực ngày hôm nay nếu là dưới Hóa Thần kỳ thổ nạp thì cũng không ảnh hưởng gì.

Những tu sĩ như vậy dù sao cũng không thể nhận ra linh khí bên trong có pha tạp.Nhưng muốn đạt tới Hóa Thần thì. linh khí này có tác dụng vô cùng trọng yếu.

Đến như linh thủy do hạt châu nghịch thiên thu thập linh lực từ sương sớm, có thể nói là tinh thuần, nhưng có lẽ vì lý do ngũ hành còn thiếu nên vẫn còn kém một chút.Chỉ có điều ngũ hành thật sự rất khó thu thập.

Bên cạnh thủy tính, các loại thuộc tính khác, như hỏa tính cũng cần phải có một hoang thú hệ hỏa mới có thể được bổ sung trọn vẹn.Các thuộc tính khác không trọn vẹn cũng cần phải có linh khí của hoang thú khác.

Bởi vì lý do này cho nên Vương Lâm suốt hơn bốn trăm năm vẫn không thể khiến ngũ hành của hạt châu nghịch thiên đầy đủ.Vương Lâm nhất định phải tiến vào Tiên Môn để thu thập tiên linh khí.

Vì thế, mục tiêu của hắn chính là Vũ Đỉnh.Nhưng hiển nhiên, lúc này không phải thời cơ để thu thập Vũ Đỉnh.

Mà thời điểm mấu chốt thật sự phải là lúc tu sĩ ở Tuyết Vực và Tứ phái liên minh xảy ra chiến tranh.Nghĩ đến đây, mắt Vương Lâm ánh lên vẻ bình tĩnh, chọn nơi cao nhất trên đỉnh núi tuyết được mây bao phủ chậm rãi hạ xuống.Khi hắn hạ xuống liền xuất ra Cấm Phiên, nhanh chóng để Cấm Phiên bao phủ bốn xung quanh.

Thân hình Vương Lâm liền biến mất trên đỉnh núi.Vương Lâm không biết tu sĩ ở Tuyết Vực lúc nào sẽ đến.

Vì thế, hắn chuẩn bị tận dụng chặt chẽ hết thảy thời gian, khiến chính mình nhanh chóng Hóa Thần, như vậy cơ hội nắm được Vũ Đỉnh cũng sẽ lớn hơn.Trong nháy mắt đã qua một năm.

Có lẽ trận pháp trên bầu trời đã bắt đầu có tác dụng.

Hoặc có lẽ đám tu sĩ ở Tuyết Vực chắc cũng sắp đến.

Tóm lại, tuyết rơi ngày càng nhiều.Toàn bộ phía trong tứ phái liên minh quốc không ngờ đã bị băng bao phủ.

Qua một năm, số lượng phàm nhân tử vong rất lớn.

Tuy nhìn trên bề mặt chỉ thấy thi thể, nhưng ở bên dưới cũng là băng tuyết và thi thể lẫn lộn.

Toàn bộ vùng đất của tứ phái liên minh đã trở thành địa ngục.Trên thực tế, tứ phái đã chia thành hai phe.

Một phe có ý định trốn tránh đầu sóng ngọn gió, một phe kiên quyết phản kháng.

Dù sao, đây không phải cuộc chiến của các thế lực ngang nhau.

Tuyết Vực quốc cũng chỉ là tu chân quốc cấp bốn.Vào ngày này, vạn dặm phía trên không trung hiện ra một khe nứt, bỗng nhiên một lượng lớn hàn khí màu lam đậm tràn ra.

Từ khe nứt chính giữa vị trí Tứ phái liên minh xuất hiện một nữ tử.Nữ tử này mặc áo trắng, có khi còn trắng hơn tuyết.

Dung mạo của nàng tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng có phảng phất vẻ lạnh lùng như băng giữa trời đông giá rét.

Dường như băng tuyết cũng không thể lạnh bằng nàng.Nàng nhẹ nhàng chậm rãi từ trong khe nứt đi ra, liếc mắt nhìn lên trên trời một cái, sau đó tay phải nâng lên, tùy ý điểm vào khoảng không.

Lập tức một khe nhỏ bất ngờ xuất hiện giữa không trung một cách yên lặng, nhanh chóng mở ra.Vào lúc này, từng trận tiếng kêu như tiếng gương vỡ vụn bỗng nhiên truyền khắp toàn bộ phía trong tứ phái liên minh.

Cùng lúc đó, trận pháp được che đậy phía trên không trung hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, giống như một trận gió tuyết rơi xuống tất cả các ngóc ngách bên trong tứ phái.Ngay sau đó, từ trong những khe nứt có vô số tu sĩ áo trắng đi ra.

Toàn bộ những tu sĩ này đều có một điểm giống nhau, đó là sắc mặt âm hàn.

Bọn họ trên người tỏa ra hàn ý, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ các ngóc ngách trong tứ phái liên minh.Một luồng sát khí mạnh mẽ bao phủ toàn bộ liên minh tứ phái.Trong lúc đó, thật kỳ lạ là phần lớn tu sĩ của tứ phái liên minh lại không hề xuất hiện, để mặc một đám tu sĩ của Tuyết Vực đang từ khe nứt đi ra.Tu sĩ của Tuyết Vực xuất hiện ngày một nhiều, nhưng không ai phát ra bất kỳ một tiếng động nào.

Ánh mắt của họ đều tập trung vào nữ tử kia.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 274.

Tượng băng dưới lòng đất. ( 273/2095)Măc dù khoảng cách rất xa nhưng những ánh mắt vẫn hướng về phía nữ tử.Ánh mắt nữ tử lạnh như băng, chỉ tay về phía bên phải.

Chỉ sau một động tác đơn giản, đột nhiên tất cả các tu sĩ Tuyết Vực bỗng nổi sát khí, thân mình hóa thành từng đạo ánh sáng trắng, ầm ầm từ trên không trung giáng xuống.Một cử động lập tức dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.

Ngay tức khắc toàn bộ tu sĩ đang ở phía trên tứ phái liên minhđồng loạt hạ xuống.Nhưng, trong khi bọn họ còn đang lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt từ bốn phía tứ phái liên minh dâng lên bốn cột sáng thông thiên.Bốn cột sáng xanh đỏ tím trắng giống như là bốn cây cột chống trời, bỗng nhiên xuất hiện.

Cùng lúc đó, trên những cột sáng, một vài hư ảnh lớn được ngưng tụ mà thành.

Bọn chúng bay nhanh ngưng tụ thành một đám thượng cổ dã nhân thân mặc bì giáp.Những dã nhân này rất to lớn.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trong lồng ngực khổng lồ của chúng đều có một người ngồi ngay ngắn.

Tuy không nhìn ra được bản lãnh, nhưng hiển nhiên không phải tu sĩ bậc thấp.Một đám dã nhân khổng lồ từ trong bốn cột ánh sáng biến hóa mà ra, bắt đầu bước chân, gầm rống giận dữ hướng về đám tu sĩ Tuyết Vực trên không trung phóng tới.Đám dã nhân này số lượng rất đông, cùng nhau tiến lên.

Tất cả đều vì trận chiến ngày hôm nay.Vào lúc đám dã nhân hiện ra, ở vị trí của Bạch Vân Tông ở phía đông, truyền ra một tiếng gầm giận dữ.

Một khối nham thạch lớn màu đen bay lên cao.

Ngồi phía trên khối nham thạch là một lão già toàn thân bị chín sợi xích khóa lại.Lão già này cơ mặt quắt lại.

Toàn thân có một đạo khí tím bao phủ.

Hắn gần như trần truồng, trên mình chỉ có vài mảnh vải che đậy.Tóc hắn rối bù, ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực giữa không trung, vươn đầu lưỡi liếm môi một cái.Đầu lưỡi hắn thật dài, lúc duỗi ra trông giống như yêu nghiệt, làm người ta nhìn thấy mà ghê người.Ngay sau đó, từ hướng Thủy Mặc Môn phía nam cũng truyền đến một tiếng rít gào.

Một cái đỉnh đồng thật lớn từ đằng sau Thủy Mặc Môn bay ra.

Trên đỉnh đồng này có khắc vô số những bùa chú cổ xưa.

Một luồng khí hồng hoang chậm rãi khuếch tán ra.Phía trên là một lão già mặc áo dài đỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên không trung.Thanh Mộc Nhai ở phía tây cũng không hề chịu kém.

Nơi này cả hai phía đông tây đều xuất hiện dị biến.

Một bãi nước bùn màu đen ước chừng dài hơn trăm trượng tản mác ra từng trận mùi hôi thối từ Thanh Mộc Nhai bay lên.

Bãi nước đen này thỉnh thoảng lại bốc lên một ít bọt khí, có khi giữa đám nước bùn còn hiện lên một khuôn mặt tràn đầy thống khổ.Bãi bùn đen này vừa hiện ra, dường như liên kết với tuyết ở bốn phía, đều vì một trận chiến sắp xảy ra.Ngay sau đó, Hắc Hồn Phái ở phía bắc cũng phát ra tiếng thét dài.

Một nam tử trẻ tuổi trông có vẻ nhu nhược chậm rãi bay giữa không trung.

Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, có vẻ như vừa mới bị bệnh nặng.Thân thể của hắn bay đi nhẹ nhàng vô cùng.

Hắn đưa tay phải hướng xuống dưới khẽ vung.

Lập tức, toàn bộ bên trong Hắc Hồn Phái xuất hiện vô số luồng khí màu đen.Những khí thể này giao hòa vào nhau hình thành nên một chiếc bút lông màu đen.

Chiếc bút lông này vừa xuất hiện, lập tức trời đất biến sắc.Lão già áo đỏ ngồi trên đỉnh đồng và lão già gầy nhom bị chín sợi xích khóa trên khối nham thạch nhìn thấy, đều lộ vẻ hoảng sợ ra mặt.Chiếc bút lông này nhìn không có gì khác thường, chậm rãi rơi vào tay người trẻ tuổi.

Hắn cầm bút trong tay, trong nháy mắt trên mặt dâng lên một vẻ hồng hào lạ thường.

Một năm là một khoảng thời gian dài, chẳng lẽ Tứ Phái lại không có chuẩn bị gì.

Thực tế bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị, xuất ra tất cả bảo bối trấn phái.Dựa vào đó, tiến hành một cuộc phản kích.Dù sao, phần đông tu sĩ của tứ phái liên minh đều sinh trưởng trên vùng đất này.

Tuy đã có chút chia rẽ, nhưng khi tu sĩ ở Tuyết Vực đến, liền hoàn toàn thống nhất đứng lên, nhất trí đối phó ngoại địch.Bởi vì họ không muốn trở thành chó nhà có tang, không muốn ngay cả đến gia đình mình cũng không bảo vệ được.Người không thể không có nhà.

Tu sĩ cũng là người.Đây là một cuộc tử chiến.Trừ phi có thể tiêu diệt toàn bộ, nếu không cuộc chiến sẽ không kết thúc.Nữ tử áo trắng đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng, nhẹ giọng nói :- Quét sạch bọn chúng đi.

Nơi này sẽ trở thành vùng đất mới của tu sĩ Tuyết Vực.Lời này vừa nói ra, tu sĩ Tuyết Vực lập tức ầm ầm hô lên.

Tiếng hô này dần dần kết thành một dải.

Khi lên tới một đỉnh điểm, nữ tử tay phải bắt ấn, chỉ thấy một luồng ánh sáng nhiều màu từ trong tay nàng chiếu ra.Sau khi luồng ánh sáng nhiều màu này xuất hiện, lập tức hóa thành năm người con gái giống hệt nữ tử kia.

Năm người này chẳng qua là những phân thân.Lúc này, Vương Lâm đang ở dưới một đỉnh núi tuyết bên trong Tứ phái liên minh.

Dĩ nhiên thần thức của hắn đang tra xét nơi này.

Khi nhìn đến năm phân thân, trong nháy mắt thần thức của hắn dung nhập vào trong thiên nghịch châu. bỗng nhiên chấn động …

Thần thức trong không trung rất nhiều, lẽ tự nhiên không ai lại chú ý đến thần thức của Vương Lâm.Ở đỉnh núi tuyết, Vương Lâm lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ kỳ dị.

Hắn thì thào lẩm bẩm :- Linh khí Ngũ Hành.Năm đó, thiên nghịch châu chỉ cần hút được hỏa linh, thuộc tính liền lập tức viên mãn.

Lúc này Vương Lâm nhìn thấy linh khí Ngũ Hành này, lập tức trong lòng khẽ động.

Nhưng ý niệm này lập tức bị loại bỏ ra khỏi đầu.

Nàng kia không biết có phải là Phủ Chu Võ Thái theo như lời của thiên kiêu chi nữ ở Tuyết Vực quốc đã nhắc tới hay không,Nhưng cho dù không phải, thì nàng này bản lãnh cũng phải từ Hóa Thần Trung Kỳ trở lên.

Hắn còn lâu mới có thể địch lại được người này.Trong nháy mắt linh khí Ngũ hành xuất hiện.

Lão già gầy nhom của Bạch Vân Tông ngồi trên khối nham thạch lập tức cười lên khằng khặc.

Cả người bỗng bay lên, túm lấy xích sắt trên khối nham thạch phóng vọt tới.Thủy linh trong linh khí Ngũ Hành lập tức quay đầu, mang theo một ngọn sóng pháp lực lớn, cả người hóa thành một làn nước xanh hướng về phía đó bay đi.Cùng lúc đó, ba linh khí còn lại đều bay về hướng của Tứ Phái.

Chỉ có duy nhất Hỏa linh đứng giữa không trung, cả người hóa thành một ngọn lửa màu lam, mãnh liệt bay về phía đám thượng cổ dã nhân mà thiêu đốt.…Toàn bộ tu sĩ Tuyết Vực ở xung quanh đều lựa chọn người của Tứ Phái, rồi hóa thành từng đạo hàn mang, bắt đầu giết chóc.Trên mặt băng tuyết tỏa ra từng trận hàn khí.

Hàn khí này làm cho xúc giác của tu sĩ tứ phái cảm thấy tê dại nhưng đối với tu sĩ của Tuyết Vực thì lại là loại pháp bảo và vũ khí tốt nhất.

Hàn khí này thậm chí nếu tới một mức độ nào đó, có thể làm cho linh lực họ khôi phục.

Thật là một sự hỗ trợ rất lớn.Toàn bộ khoảng không phía trên tứ phái liên minh bị vô số những đạo ánh sáng đủ màu sắc bao phủ.

Thủy Mặc Môn, Bạch Vân Tông, Thanh Mộc Nhai, Hắc Hồn Phái, bốn phái này là chiến trường quyết định của cuộc quyết chiến này.Nơi này cũng còn một số ít phàm nhân.

Họ đều trốn trong phòng, yên lặng cầu nguyện, không biết việc này có nguyên cớ gì.

Nhưng phần lớn trong số họ cuộc đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy.Ở biên giới của tứ phái liên minh, các môn phái lân cận đều phái các tu sĩ bậc cao vây quanh tứ phái liên minh.

Bọn họ không phải là muốn tham chiến, mà muốn phòng ngừa những tu sĩ từ bên trong đi ra.

Bất kể là tu sĩ của Tứ phái liên minh hay của Tuyết Vực cũng không thể ra ngoài nửa bước.Trừ khi cuối cùng có người chiến thắng, bằng không, không có ngoại lệ.Dã nhân số lượng tổng cộng là chín mươi chín.

Chúng vô cùng to lớn, bước từng bước lớn vung cánh tay khổng lồ lên.

Mỗi quyền xuất ra đều khiến vài tu sĩ của Tuyết Vực thân thể tan nát mà chết.Bọn chúng ở giữa tứ phái liên minh giao chiến với tu sĩ của Tuyết Vực.Dã nhân tuy sức mạnh vô cùng lớn, mỗi một quyền đánh ra đều chứa pháp thuật công kích, thậm chí còn bao hàm cả ý cảnh.

Nhưng đối với Hỏa linh thân thể hóa thành một ngọn lửa kia cũng có chút kiêng kị.Trong lúc đó, một dã nhân vừa mới một quyền làm tan nát thân thể hai tu sĩ của Tuyết Vực, lập tức liền bị một phần ngọn lửa bao vây.

Toàn bộ thân thể lập tức phát tán ra một làn sương trắng nồng đậm, sau một vài hơi thở lập tức tiêu tan không còn.

Thậm chí tu sĩ ngồi khống chế bên trong cũng khó lòng thoát chết, bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro.Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ngọn lửa này mặc dù nhiệt độ cực cao, nhưng trên mặt tuyết lại không có một ảnh hưởng gì.Trên không trung, sau khi đại trận pháp bị phá trừ, từ trong cái khe nứt thổi ra một trận gió tuyết cực lớn, vô cùng vô tận.

Tuyết càng ngày càng nhiều.Tu sĩ Tuyết Vực ở đây cũng không phải chỉ có một mình nữ tử áo trắng ra sức.

Đám tu sĩ Tuyết Vực này hiển nhiên trước khi tới đây đã có kế hoạch tỉ mỉ.

Chỉ thấy từ trong đám tu sĩ Tuyết Vực xung quanh Tứ Phái, có mấy người lần lượt đi ra.Hướng về phía Bạch Vân Tông là một lão giả đầu bạc.

Hắn giang hai cánh tay, miệng phát ra từng loạt chú ngữ phức tạp.

Lập tức, một trận cuồng phong từ cái khe trên không trung thổi ra.

Tiếp theo, trên mặt núi tuyết, một cánh đồng tuyết phạm vi trăm trượng bỗng được nâng lên không trung một cách quỷ dị.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 275.

Thương Long ( 274/2095)Chỉ thấy bên dưới nữ tử áo trắng, phía trên mặt đất đột nhiên lóe ra hào quang bảy màu.

Một cánh cửa cực lớn yên lặng xuất hiện, tu sĩ Hóa Thần của Liên Minh Tứ Phái lần lượt đi ra.Văn sĩ trung niên và bà lão của Bạch Vân Tông hiển nhiên cũng ở trong đó.

Chỉ có điều, lão già áo xanh nắm giữ Tuế Nguyệt ý cảnh không có trong này.Trong đó có bốn lão già rất đáng chú ý.

Bốn người này trông như vừa mới từ trong quan tài đi ra, trên mặt toàn những nếp nhăn.

Bốn người họ chính là bốn Đại trưởng lão hộ phái của tứ phái liên minh.Bốn người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những tòa tháp băng tuyết một cái.

Trong đó, một lão già bỗng nhiên cởi thắt lưng áo.

Bắp thịt trên cơ thể gầy nhom của hắn điên cuồng phồng lên, truyền ra những tiếng lục bục.

Khớp xương cũng lập tức phình lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt theo sự tăng trưởng của cơ thể lập tức biến mất hoàn toàn.Gần như trong chớp mắt, cả người hắn từ một lão già gầy nhom bỗng hóa thành một trung niên tướng mạo uy nghiêm.

Người này ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng, cao giọng nói:- Tại hạ là Chú Vân tu sĩ của Hắc Hồn Phái, phải chăng các hạ là Hồng Diệp đạo hữu của Tuyết Vực quốc?Người tên Hồng Diệp lão già nói tới chính là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực được Chu Tước quốc mời chào, chỉ trong trăm năm mà đã đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, là một thiên tài tuyệt thế.Nữ tử áo trắng kia ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng nói :- Hóa ra các hạ là Chú Vân, một trong tám vị tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ của tứ phái liên minh.Chú Vân khẽ nhíu lông mày.

Câu trả lời của nàng này dĩ nhiên không đúng với câu hỏi.

Nhưng giờ phút này, nếu nữ tử đã không trả lời, ánh mắt hắn lạnh lùng, tay phải liền vung lên phía trước.Động tác này không chỉ là tín hiệu khai chiến, mà đồng thời cũng là ra hiệu cho người của tứ phái liên minh chuẩn bị thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.Chú Vân không thể đợi nữa, mặc kệ nàng có phải là Hồng Điệp hay không, hắn vẫn phải đánh cuộc một lần!Hóa Thần tu sĩ của các phái bên cạnh hắn thân mình cũng khẽ động, xông lên giữa không trung.Ánh mắt của nữ tử áo trắng lộ ra một tia khinh miệt.

Chỉ thấy từ trên những tòa tháp băng tuyết kia có một đám tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực nhanh chóng đi ra.

Hai bên phát động một cuộc chiến đỉnh cao.Dưới sức mạnh của một đám tu sĩ bản lãnh cao cường, toàn bộ vùng đất trong tứ phái liên minh lập tức trời long đất lở, phong vân biến sắc.

Mỗi một tu sĩ Hóa Thần kỳ đều có sức mạnh dời non lấp biển.

Từng trận pháp lực chấn động, rất nhiều tu sĩ bậc thấp chậm rãi tản ra.

Bất kể là tu sĩ của tứ phái liên minh hay Tuyết Vực, chỉ cần bị những trận pháp lực này chạm vào, lập tức nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.Hai bên chiến đấu chia làm hai bộ phận.

Một bộ phận là Hóa Thần kỳ tu sĩ chém giết dưới mặt đất, một bộ phận là Hóa Thần tu sĩ chiến đấu giữa không trung.Vương Lâm đến giờ đã nhìn thấy trận chiến này đang đi đến hồi kịch liệt nhất.

Hắn giấu mình trong đỉnh núi tuyết, nhìn những tu sĩ Hóa Thần kỳ mà hắn chưa thể với tới, cẩn thận quan sát những thần thông ẩn chứa ý cảnh của họ.Hóa Thần kỳ tu sĩ chiến đấu thường không giới hạn ở một nơi, bọn họ rong ruổi ngàn dặm.

Không bao lâu sau, Hóa Thần kỳ tu sĩ hai bên đều tản ra bốn phía, lấy toàn bộ tứ phái liên minh làm chiến trường, mở ra cuộc chiến sinh tử.Nữ tử áo trắng trong mắt càng lộ vẻ khinh miệt, tay phải lại bắt quyết, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ hiện ra trong tay nàng.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh thân thể của nàng bỗng xuất hiện chín điểm sáng.Những điểm sáng này vừa xuất hiện liền lập tức liên tục lóe lên.

Ngay sau đó, chín ảo ảnh bỗng nhiên xuất hiện.Một trong chín người này là lão già áo xanh có Tuế Nguyệt ý cảnh bên trong Bạch Vân Tông.Chín người này vừa mới xuất hiện, nữ tử áo trắng kia lập tức sắc mặt lộ vẻ khó coi.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, tay phải khẽ phất, lấy ra một chiếc quạt được làm từ bảy chiếc lông chim lớn.Ánh mắt nữ tử này chợt lóe lên, một chiếc lông trên cây quạt trong tay lập tức tự động tách ra.

Chiếc lông vừa tách ra lập tức cuộn tròn lại, hóa thành một làn khói nhẹ.

Bên trong làn khói bỗng nhiên hình thành một thân ảnh thật lớn.

Thân ảnh này dường như là một nữ tử thân thể hấp dẫn nhưng thật ra chỉ là một bóng đen.Nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, lập tức chín người vây quanh nữ tử bỗng bắt đầu chấn động, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể thì không rời khỏi nửa bước.Cùng lúc đó, chín người nhất tề quát một tiếng, chín đạo ý cảnh khác nhau bắt đầu công kích như một làn sóng dữ dội hướng về phía nữ tử.Lúc này, hễ là tu sĩ của Tuyết Vực nhìn thấy như vậy sắc mặt đều đại biến, muốn xông tới trợ giúp.

Nhưng bọn họ đang giao chiến với Hóa Thần kỳ tu sĩ của tứ phái, làm sao có thể để cho họ chạy tới cứu viện cho nữ tử đó được.

Tất cả những việc này đều đã được lên kế hoạch từ trước.Sắc mặt nữ tử kia cũng lập tức đại biến, cây quạt trong tay phất lên kịch liệt.

Thêm một cái lông chim tách ra, nhưng cũng là quá muộn.

Sát trận này đã được tứ phái liên minh chuẩn bị từ rất lâu, chuyên môn dùng để đối phó với thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực.Một khi hôm nay thiên chi kiêu chi nữ bị giết, như vậy cuộc chiến này sẽ có một sự chuyển biến rất lớn.

Mất đi tu sĩ có giá trị của Tuyết Vực, Chu Tước quốc sẽ không thể ngồi yên.

Tuy nói như vậy có thể khiêu khích khiến Chu Tước quốc nổi giận, nhưng so với hiện tại thì việc mạnh yếu tồn vong của quốc gia vẫn quan trọng hơn.Lúc này chín người ra tay đồng loạt, những tu sĩ duy trì trận pháp bên trong Tứ phái liên minh đã có vô số người thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất mà chết.Bọn họ chính là những người phải gánh chịu lực công kích từ cây quạt của nữ tử áo trắng.Nữ tử này sở dĩ dám một mình đứng trên không trung bởi vì trong tay nàng có cây quạt.

Chẳng qua nàng rất tự tin đối với cây bảo phiến được bản ngũ cấp tu chân quốc chế tác này.

Sau khi nàng có cây quạt, ngoại trừ sư muội mà nàng vẫn thua kém, mọi Hóa Thần kỳ tu sĩ đều không phải là đối thủ của nàng,Trong chín người này, có năm người là tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ, bốn người còn lại lần lượt là những người nắm giữ ý cảnh đặc biệt của Tứ Phái.

Có thể nói trong sát trận này nếu không phải là tu sĩ Anh Biến Kỳ thì chắc chắn sẽ phải chết.Dưới cơn sóng dữ, nữ tử áo trắng không còn sức lực chống cự, thân thể lập tức hóa thành một màn sương máu.

Cây quạt kia còn lại hai chiếc lông chim, bị một tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ bắt lấy.

Sau đó, chín người hóa thành những điểm sáng, biến mất giữa không trung.Chín người bọn họ, dưới sự công kích của cây quạt, cũng phải trả giá khá nghiêm trọng.

Tu vi mỗi người đều giảm xuống không ít, cần phải bế quan một thời gian dài mới có thể khôi phục.Đám Hóa Thần tu sĩ của Tuyết Vực thấy như vậy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.

Nhưng bên trong vẻ phẫn nộ lại không có một chút bi ai mà lại càng thêm điên cuồng, cùng với tứ phái liên minh tiếp tục chiến đấu.Vương Lâm đã thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh này.

Hắn nhăn mày lại, quan sát biểu hiện của tu sĩ Tuyết Vực một chút, cảm thấy sự tình có chút không bình thường.Thân phận của nữ tử này có lẽ không phải là thiên chi kiêu nữ.Đúng lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên những cột sáng bảy màu.

Số lượng những cột sáng này tổng cộng là một trăm lẻ tám.Chúng phân bố vào các góc ở tứ phái liên minh, lúc này đồng thời bay lên không trung.

Nếu ở trên không nhìn xuống, một trăm lẻ tám cột sáng này hình thành nên một trận pháp lớn giữa trung tâm của tứ phái liên minh.Trên mặt đất, ở vị trí của cột sáng trên không, đều có vô số tu sĩ khoanh chân ngồi.

Tất cả bọn họ hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tu vi linh lực đều dung nhập vào bên trong cột sáng để duy trì sự biến hóa của trận pháp này.Toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động.

Chỉ thấy dãy núi Thiên Vân cổ xưa giữa trung tâm của tứ phái liên minh, tuy hiện tại đã bị băng tuyết bao phủ, nhưng vào lúc này băng tuyết đều từng trận rơi xuống.

Trong tiếng ầm ầm, những tầng băng đóng cũng dần vỡ ra.

Toàn bộ dãy núi Thiên Vân lúc này, dưới sự kích hoạt của một trăm lẻ tám cột ánh sáng, không ngờ biến thành một con Thương Long dài vạn trượng, chậm rãi nhúc nhích thân mình.Vô số băng tuyết trên con Thương Long này nhanh chóng rơi xuống.

Con Thương Long ngẩng đầu, hai con mắt rất lớn nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực phía trên không trung.Phía trên con Thương Long có một người đang đứng.

Vương Lâm nhận ra hắn đúng là Đại Nhĩ tu sĩ, Chu Võ Thái.Chu Võ Thái dĩ nhiên có địa vị cao trong Tứ phái liên minh, bởi vì trong thân thể hắn có huyết mạch của Thương Long, thủ hộ của tứ phái liên minh.Cũng chỉ có hắn, sau khi mở Thương Long đại trận, mới có khả năng khống chế con Thương Long này, tiến hành cuộc chiến bảo vệ quốc gia.Con Thương Long này bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm.

Thanh âm này hóa thành từng đạo sóng không khí truyền ra.

Tu sĩ của tứ phái liên minh sau khi nghe thấy tiếng gầm đều phấn chấn hẳn lên.Theo kế hoạch, tiếng gầm của Thương Long ra hiệu bắt đầu cuộc quyết chiến.

Một số lượng tu sĩ rất đông từ trong Tứ Phái bay ra gia nhập chiến trường, cùng với tu sĩ của Tuyết Vực giao chiến.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 276.

Đoạt Thổ linh. ( 275/2095)Vương Lâm giấu mình trong tuyết, chau mày.

Nếu là tuyết vực tu sĩ chỉ chiến đấu như vậy, hiển nhiên tứ phái liên minh sẽ giành thắng lời.

Nhưng không hiểu sao hắn luôn có một cảm giác nguy cơ đang tới.Suy nghĩ một lát, bỗng ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thần thức của hắn nhận thấy được, về hướng Hắc Hồn Phái, cách khoảng ngàn dặm, ngũ hành thổ linh, toàn thân phát ra hắc khí nồng đậm, đang rất nhanh lướt tới đây.

Phía sau thổ linh còn có một người trẻ tuổi tay cầm bút lông, hai mắt vẫn nhắm, không nhanh không chậm đuổi theo.

Bút lông trong tay gã thi thoảng huy động một chút, thổ linh kia run rẩy toàn thân, hắc khí quá nặng.Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thâm tâm Vương Lâm đấu tranh kịch liệt, lát sau, mắt hắn lại rực lên, không chút do dự lập tức nương theo gió tuyết lặng yên chui ra, bay về phía ngũ hành thổ linh.Càng lúc càng gần.Tám ngàn dặm.Bảy ngàn dặm.Sáu ngàn dặm.Năm ngàn dặm.Bốn ngàn dặm.Ba ngàn dặm.…Còn cách khoảng ba ngàn dặm, Vương Lâm chợt biến mất, lại hiện ra ở bên ngoài hai ngàn dặm, nháy mắt, hắn vỗ trán, lập tức từ trong miệng một cái ấn màu đen bay ra.Ấn này vừa xuất hiện, lập tức tản ra sát khí dày đặc.

Từng đạo tàn hồn, dưới tác dụng của sát khí hiện lên.

Tay phải Vương Lâm khẽ phất, hắc ấn chậm rãi bay lên, biến mất.Hắn thở sâu, hai tay nhanh chóng đánh ra pháp quyết, từng đạo cấm chế từ trong tay hắn đánh ra tứ phía.

Sau đó hắn vỗ túi trữ vật lấy ra Cấm Phiên cầm trên tay.

Cấm Phiên khẽ rung lên, lập tức không gian bị một màn sương đen bao phủ, nháy mắt, màn sương đen biến mất.Xong xuôi đâu đó, xa xa ngũ hành thổ linh đang bay đến.Thổ linh đáng thương trông cực kỳ thảm hại, nó nhìn thấy Vương Lâm nhưng không thèm quan tâm.

Với tu vi của nó tương đương với Hóa Thần hậu kỳ tu sĩ, mặc dù bản thân đang bị trọng thương, nhưng đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chỉ là một cái phẩy tay.Xem chừng, nó coi thường Vương Lâm không đủ tư cách để khiến nó cảnh giác!Nháy mắt bay tới, Thổ linh vung tay lên, một cỗ thổ linh khí dày đặc ập đến, Vương Lâm vừa tiếp xúc đã thổ ra một ngụm tiên huyết.Cả Nguyên Anh trong cơ thể hắn cũng chấn động nặng, không ngờ suýt nữa thì bị tan nát.Thổ linh nhướn mày, thân mình không thèm khựng lại đến nửa giây, vẫn tiếp tục bay.

Nhưng vào lúc này, Vương Lâm phun ra một giọt máu tươi, lập tức hóa thành một màn sương máu, tiêu tan giữa chân trời.Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh đột nhiên xuất hiện một màn sương đen ngày càng dày đặc.Từng đạo cấm chế từ trong màn sương đó ào ào rít gào lao ra vờn quanh thân thể Thổ linh.

Ngay sau đó, bốn phía quanh nó lóe lên tám tia màu đen, cấm khí cùng Cấm Phiên tạo thành một cái nhà giam to tướng nhốt nó bên trong.Vương Lâm lập tức lui về phía sau, chớp mắt một cái, hắn biết, với tu vi của chính mình không thể hy vọng chống cự với thổ linh.

Nhưng hắn cũng chẳng định tự mình ra trận, chỉ cần giữ thổ linh lại một chút, chờ gã trẻ tuổi cầm bút lông kia tới, tự nhiên sẽ giải quyết.Thổ linh hiển nhiên phát hiện ra ý đồ của Vương Lâm, nó nổi giận gầm lên, cả thân mình ầm ầm lao tới màn sương đen cấm chế, mặc kệ cấm khí đang rít gào bên cạnh.Thật ra thì cấm khí đó cũng chẳng đáng để nó để ý, vừa mới chạm vào thân thể thổ linh, cấm khí đã bị thôn phệ sạch sẽ.Thổ linh như con thú bị nhốt điên cuồng lao vào Cấm Phiên.

Một lần!

Màn sương đen do Cấm Phiên hóa thành, lập tức mất đi hơn nửa, từ trong đó vang lên tiêng “rắc rắc” thanh thúy.Vương Lâm cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hắn biết Cấm Phiên của hắn đã bị rách.Nhưng thổ linh vẫn chưa thoát ra được, lại nổi điên, lại ầm ầm lao đến, lúc này, màn sương đen lập tức tiêu tan, Cấm Phiên mặc dù chưa hỏng hẳn nhưng những vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều.Mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nhận thấy thổ linh đang muốn lao vào phá Cấm Phiên lần nữa.

Lúc này, gã trẻ tuổi mang bút lông cũng đã đến, vẫn không thèm nhấc mí mắt, tay phải vung bút lông kéo một đường, nhìn rất thong thả nhưng thực ra là rất điểm về phía trước cực nhanh.Lập tức thổ linh kêu lên một tiếng thảm thiết, khói đen trên mình điên cuồng bốc ra.

Cả người mềm oặt, ánh mắt uất ức không cam lòng, muốn lao vào Cấm Phiên lần nữa.Vương Lâm hơi hoảng, tay phải quơ nhẹ, lập tức đại ấn màu đen bỗng xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ đánh xuống.

Sát khí mạnh mẽ tỏa ra, cùng với vô số hồn phách, tựa như thiên tháp giáng xuống.Thổ linh giận dữ, bỗng hóa thành một đống bùn đem lao tới phủ lấy hắc ấn.Lúc này, gã trẻ tuổi kia mở hai mắt, mắt gã lộ ra một ánh sáng kỳ dị, bút lông trong tay lại phất lên.

Lúc này, đống bùn đen do thổ linh hóa thành lập tức bị mất một nửa, cũng bởi vì như thế mà phải sững lại một chút.Hắc ấn nháy mắt đè xuống, thổ linh lại hự thảm một tiếng, đống bùn đất kia ngưng kết lại hóa thành hình người.

Nhưng lúc này một nửa thân nó trở nên trong suốt, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền có thể tiêu tan.Mắt nó đầy tuyệt vọng.

Nhìn thấy gã trẻ tuổi kia nâng lên bút lông muốn ra đòn, Vương Lâm lập tức lao ra, trong chớp mắt biến mất vào trong Cấm Phiên, nhíu nhíu mày, một lực hút khổng lồ phát ra từ mi tâm của hắn, thổ linh kia nhanh chóng bị tóm lấy bắt vào trong mi tâm của hắn.Bị bắt vào thiên nghịch châu, Vương Lâm không kịp suy xét, há miệng hút lấy hắc ấn quay về, tâm niệm vừa động, Cấm Phiên biến mất quay về túi trữ vật.Hết thảy chỉ trong chớp mắt đã xong, không do dự hắn quát:- Đệ tử của Bạch Vân tông.

Gia sư Thanh Tùng!Dứt lời hắn thầm niệm chú ngữ khống chế pho tượng trong túi trữ vật.

Cả người sáng lên, quay lưng bỏ chạy.Gã trẻ tuổi kia lạnh lùng liếc nhìn hắn, bút lông trong tay không hạ, một lúc lâu sau mới xoay người bỏ đi.Vương Lâm cắm cổ chạy một mạch hơn ngàn dặm mới dám dừng lại, ngoái cổ nhìn, thấy gã kia đã bỏ đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.Cái này gọi là có chí làm quan, có gan làm giàu là thế.

Lần này Vương Lâm đã mạo hiểm lớn, giật lấy thổ linh từ trong miệng của người ta rồi bỏ chạy.

Hắn hạ quyết tâm sẽ không mạo hiểm lần nào nữa để đoạt được ngũ hành chi linh, việc này quá sức nguy hiểm.

Nếu chẳng may có hơi thiếu cẩn thận ắt sẽ mất mạng.Hơn nữa, Cấm Phiên đã bị hỏng nặng, hắn rất đau lòng.Lại giấu mình trong tuyết, Vương Lâm lần nữa kiểm tra lại thiên nghịch châu, phát hiện thổ thuộc tính đã viên mãn, chỉ còn lại hai loại kim và mộc thuộc tính, là coi như ngũ hành của thiên nghịch châu đã đầy đủ.Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên có chấn động.

Ngay sau đó, từng khối băng san sát ầm ầm đội tuyết chui lên.Những khối băng này chính là thứ lần trước Vương Lâm đã thấy, là những dị vật được giấu bên dưới mặt đất năm nghìn trượng.Vô số khối băng từ mặt đất chui lên, phá tan tầng tuyết, đội tuyết mà đứng lên.

Nếu nhìn thẳng từ trên trời xuống, có thể nhận ra những tượng băng này hợp lại thành một đồ hình.Nhìn hình dáng đồ hình này và thứ được khắc trên tượng băng hình người rắn rất giống nhau.Sau khi xuất hiện, tượng băng tỏa ra ngàn vạn tia hàn mang.

Cùng lúc đó, lại một đám tượng băng khác lại đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Trong liên minh tứ phái, toàn bộ tượng băng bất ngờ lao lên với một tốc độ khó tưởng tượng, gần như chớp mắt đã bay tới giữa không trung, các khe hở không gian trên đó trừ cái khe lớn nhất ra, tất cả đều vô thanh vô tức biến mất.Ngay sau đó, ở trong khe hở lớn nhất ở ngay chính giữa, truyền ra một màn sương nồng hậu màu lam đậm.

Làn sương này khuếch tán ra, bao phủ khắp ngàn dặm.Một vài tu sĩ của liên minh tứ phái không kịp né tránh, bị thứ sương màu lam này chạm vào, cả người tức biến thành tượng băng, rơi từ giữa không trung xuống.

Thậm chí đến Nguyên Anh trong cơ thể cũng bị thứ sương kỳ lạ này ăn mòn, gần như trong nháy mắt liền bị đông lại.Cảnh tượng kỳ lạ đáng sợ này làm cho tu sĩ liên minh tứ phái bốn xung quanh vô cùng kinh hãi.Sau đó, thứ sương lam dày đặc đó bay tới những tượng băng giữa không trung, bắt đầu hòa tan chúng một cách quỷ dị.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tượng băng hoàn toàn tan hết, như chưa từng xuất hiện.Ngay trong nháy mắt trong cái khe lớn kia, từ bên trong màn sương lam, một cỗ uy áp vô biên chậm rãi tràn ra, một vật mình rắn thân thể lớn như một tòa núi nhỏ chậm rãi từ trong khe hở trườn ra.Vật ấy vừa xuất hiện, làn sương màu lam càng đậm, ào ào tràn về tứ phía, bất kể thứ gì bị nó chạm vào đều biến thành băng.Vương Lâm hít một hơi khí lạnh, không dám chậm trễ lao ra khỏi đỉnh núi tuyết, thầm than một tiếng, dùng hết sức bay thật nhanh mà trốn đi.

Ngay khi hắn vừa lao khỏi đỉnh núi tuyết không đến ba khắc, ngọn núi đó liền bị làn sương màu lam kia khuếch tán đến, lập tức hóa thành một tòa băng sơn.Lúc này, cái thân chủ thể của thứ hơi thở kia đã hạ xuống một nửa, có thể nhìn thấy.

Từ phần eo của nó trở lên không ngờ lại mang thân người.

Thực ra ngay khi thứ quái vật này xuất hiện, Vương Lâm đã đoán được nó chính là thứ tượng băng kia.Tuy việc này cũng đã được ghi trong ngọc giản thông tri Chu Võ Thái.

Nhưng làm sao để chống lại con quái này mới là thứ Vương Lâm thật sự quan tâm.Vương Lâm hai chân chạm đất lao đầu chạy, mãi cho đến khi thứ hơi thở chết người kia không lan tới nữa mới dám dừng chân, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 277.

Hồng Điệp. ( 276/2095)Vào lúc này, Chu Võ Thái đứng trên Thương Long(1) hừ nhẹ một tiếng.

Lập tức Thương Long dưới chân hắn bỗng chuyển mình, trong những tiếng ầm vang, thân mình vạn trượng nháy mắt đã từ mặt đất bay lên, cái miệng khổng lồ như có thể cắn nuốt cả thiên địa mở ra, hướng về phía vật mình người thân rắn kia.(1): Thanh Long (青龍) hay Thương Long là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, và cũng là một khái niệm rộng trong phong thủy, âm dương, triết học.Thanh Long là linh vật thiêng liêng bậc nhất trong Tứ tượng, thời cổ đại gọi là Thương Long, có tượng là hình rồng (long, 龍), có màu xanh (thanh, 青) màu của hành Mộc ở phương Đông, do đó tương ứng với mùa xuânTrong phong thủy, đại long mạch thì Thanh Long tương ứng với các dãy núi dài, hoặc dòng sông dài.

Chẳng hạn với thành Thăng Long (Hà Nội ngày nay) thì sông Hồng chảy ở phía Đông là thế Thanh Long.

Đối với kinh thành Huế thì cồn Hến ở giữa sông Hương, ở về phía đông là Thanh Long.Thứ sương lam đậm lạnh ngắt này dường như chẳng ăn thua gì với Thương Long, bị nó xuyên thẳng qua.Chính lúc này, con rồng hướng tới phía con rắn đầu người kia, một giọng nói trong trẻo từ trong cái khe truyền ra:- Sứ giả đại nhân, người Chu tước quốc đáp ứng ra tay giúp ta một lần.

Bây giờ, mời ngài ra tay giết chết con Thương Long này!Một lát sau, một người con gái có mái tóc dài đen nhánh trong tà váy trắng muốt thong thả bước ra từ cái khe.

Nàng yểu điệu thướt tha kiểu diễm vô cùng, trên người không vương mấy hàn khí.

Nhưng hai mắt luôn lóe ra thứ ánh sáng sắc bén, hiển nhiên là người có ý chí kiên định.Nàng vừa đi ra, dù là thằng ngu cũng có thể nhận thấy, nàng và cô nương vừa bị tứ phái liên minh giết chết khác nhau quá xa.

Có thể nói là đom đóm so với mặt trăng.Ngay khi xuất hiện, nàng lập tức nâng tay phải, từ tứ phía của liên minh tứ phái bỗng nhiên bay tới bốn đạo ánh sáng, phân biệt là kim, mộc, thủy, hỏa ngũ hành tứ linh.- Thiếu một?Nàng nhướn mày.Tiên thiên ngũ linh, sư phụ nàng năm đó đã nói, đây là khi Hồng Điệp sinh ra.

Giữa đất trời, ngũ linh ngưng tụ, bảo vệ Hồng Điệp cả đời.Ngũ linh này, khi mới hiện ra, cũng không có tu vi Hóa thần kỳ hậu kỳ, mà là tăng cường theo tu vi của Hồng Điệp, đến một lúc nào đó tự nhiên sẽ đột phá.Hồng Điệp càng mạnh, ngũ linh sẽ càng mạnh.

Cái này gọi là nhân quả.Về lai lịch của ngũ linh thì không ai biết được, sư phụ của Hồng Điệp khi lâm chung đã đánh đổi một thân tu vi của mình để tìm ra một chút manh mối.

Hồng Điệp thân là thiên tiên ngũ linh, cả đời chỉ có một kiếp.

Hết kiếp này sẽ hóa thành ngũ linh thể chân chính, từ đó về sau, con đường tu đạo vĩnh viễn bằng phẳng.Có điều, sư phụ nàng mặc dù đã đánh đổi cả một thân tu vi, nhưng cũng không thể tính ra nhân quả một kiếp này của Hồng Điệp.Lâu ngày, việc này cũng sư phụ của nàng đành gác sang một bên, mặc dù vẫn còn vương vấn trong lòng, vẫn chờ nhân quả tới.Lần đại chiến này, sư phụ Hồng Điệp bỗng nhiên được ráng chiều bao phủ.

Trong lòng nàng có cảm ngộ, lập tức tính toán, lúc này đây, không ngờ lại may mắn hiểu được một chút về kiếp nạn của Hồng Điệp .Vì thế, khi xuất chiến, Hồng Điệp nàng phải giao ngũ linh này cho sư tỷ, để cho sư tỷ thống lĩnh tu sĩ cả nước tiến quân liên minh tứ phái.Thực ra, hết thảy đều dựa theo suy đoán của sư phụ trước đây, lấy Thủ Đồ thay thế Hồng Điệp, phá vỡ kiếp nạn này, coi như là ứng kiếp, không phải là tránh né.Do đó khi Thủ Đồ bỏ mình, là lúc kiếp nạn của Hồng Điệp đã tận, sau này tự nhiên sẽ biến mất.

Cho nên Hồng Điệp mới ra khỏi cái khe đó.Nhưng lúc này nàng phát hiện ngũ linh không ngờ thiếu mất một.

Nàng không hiểu tại sao.

Bỗng nhiên nội tâm chấn động nàng, ánh mắt sa sầm lại.Đằng sau nàng có tám người đang đứng.Tám người này, có bảy người quần áo giống nhau, bọn họ có cả nam và nữ.

Mỗi người đều đã có tuổi.

Cả bảy người này là thất đại trưởng lão của Tuyết vực quốc.

Mặc dù Hồng Điệp đã tiến vào Chu Tước quốc, nhưng bảy người này vẫn đi theo bảo hộ.Người cuối cùng, là một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu đen.

Người này mặt mũi vàng như sáp, đầy vẻ bệnh hoạn.Nghe được lời nói của nàng, hắn uể oải gật đầu, tiến lên một bước, súc địa thành thốn (1), chỉ một bước đi tới chỗ Thương Long kia cùng vật mình người thân rắn kia.

Hắn nhìn Thương Long một cái, khẽ cười nói:- Con rồng này tại hạ không có quyền giết chết.

Nhưng lấy ra huyết mạch thì có thể!(1): pháp thuật hay thân pháp khiến người di chuyển chỉ đi một bước nhỏ mà vượt qua một khoảng cách cực dài, cảm giác như mặt đất bị co rút lại.Dứt lời tay phải hắn khẽ đưa lên, lập tức Chu Võ Thái phía trên Thương Long rung lên bật bật, gập người phun ra một ngụm tiên huyết, thân mình giống như bị đẩy mạnh, như sao băng lao xuống mặt đất.Ngay khi hắn phun ra ngụm máu tươi, người đàn ông trung niên tùy ý vung tay phải chụp một cái, lập tức máu tươi ngưng tụ, hóa thành một giọt huyết châu ánh tím, rơi vào mi tâm Thương Long.Thương Long phẫn nộ gào rít điên cuồng, hai mắt đầy bi ai, nhưng trong ánh mắt đó lại mang theo ý được giải thoát.

Nó nhìn thật sâu đại địa, toàn thân nhoáng lên, chỉ thấy long hồn từ đỉnh đầu bay ra, biến mất nơi chân trời.Mất đi long hồn, thân thể khổng lồ của Thương Long bắt đầu hóa đá, rất nhanh, hóa thành ngọn núi lớn, ầm ầm từ không trung rơi xuống đát.Thương Long không còn bảo vệ đại địa, từng ngọn núi rơi trên mặt đất ầm ầm, như tiếng chuông báo ngày tàn cho liên minh tứ phái, cứ vang lên váng vất quẩn quanh đất trời.Người đàn ông đó thở dài, xoay người về với cô nương áo trắng, vẻ mặt lại đầy nét bệnh tật như trước.Lúc này, gã đầu người mình rắn đã hoàn toàn ra khỏi cái khe, cô nương áo trắng nhẹ nhàng bay lên, dừng trên đỉnh đầu con thú, duyên dáng chỉ xuống dưới.

Lập tức nó há mồm phun ra một làn sương màu lam nồng đậm.

Thứ sương chết người này vừa ra đã điên cuồng lan rộng ra khắp không gian, bất kể tu sĩ có tu vi gì, kể cả là Hóa Thần kỳ, cũng chỉ vừa chạm vào thứ sương màu lam này lập tức hóa thành tượng băng.Vương Lâm chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, da đầu hắn giật giật, hít thật sâu một hơi lãnh khí.

Tuy cô nương áo trắng đó ở khá xa, nhưng thứ làn sương màu lam này khuếch tán quá nhanh.

Không dám chần chừ, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái mũ rơm đội lên đầu, vội vàng bay nhanh đi, bạt mạng chạy trốn thứ sương chết người đó, cắm cổ chạy về phía Chu Võ Thái.Dưới sự tàn bạo càn quét của thứ sương lam kia, toàn bộ liên minh tứ phái, lấy vị trí này làm trung tâm, biến thành một thế giới của băng.Một đám tu sĩ liên minh tứ phái đều cuống quýt bay ra, đau buồn nhìn gia viên của mình, tản ra tứ phía, chỉ muốn làm sao chạy cho nhanh.Có điều, Tuyết Vực tu sĩ sao có thể để cho họ bình yên bỏ chạy.......Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, còn kết cục của liên minh tứ phái, chỉ cần nhìn trung niên nam tử ra tay lúc nãy cũng biết, không thể thay đổi.

Cái này gọi là trảm thảo trừ căn, chỉ sợ đám tu sĩ liên minh tứ phái rất khó chạy thoát.Hít một hơi dài, hắn không để ý tới việc này nữa, hóa thành môt bóng hình mờ ảo, nhanh chóng bay đi không dám dừng lại.

Ngay phía sau là thứ hơi lam khủng khiếp kia đang đuổi đến nơi rồi, chỉ cần chạm vào một cái là biến thành một cái tượng băng, Vương Lâm cũng không hy vọng mình là ngoại lệ.Lát sau, thần thức hắn tản ra xa xa.Ngàn dặm phía trước, ở trên một ngọn núi tuyết, có một hắc động, trong đó là Chu Võ Thái.Thân hình Vương Lâm lóe lên, hiện ra ở ngay trên đỉnh ngọn núi tuyết, không dám dừng lại dù chỉ một khắc, lao ngay vào trong động.Vừa mới đi vào đã thấy ngay Chu Võ Thái, hắn vẫn chưa chết nhưng đã hôn mê.

Vương Lâm cướp luôn túi trữ vật của hắn, không dám chậm trễ thêm, lập tức lao đi chạy trốn.Ngay khi hắn rời khỏi ngọn núi, nháy mắt, hơi lam kia đã đuổi đến tận đây, toàn bộ ngọn núi đã hóa thành núi băng.Vừa cắm đầu phi hành, Vương Lâm vừa dụng thần thức rà soát cái túi, rất nhanh hắn tỏ ra rất hưng phấn, Vũ Đỉnh, quả nhiên ở trong túi của Chu Võ Thái.Vừa cho cái túi vào trong ngực, đột nhiên Vương Lâm tái cả mặt.

Trước mắt hắn là một tòa tháp băng tuyết cao tới hơn mười tầng, một bà lão đi từ trong tòa tháp ra, lãnh đạm nhìn kẻ mới tới, tay phải giơ lên.Vương Lâm không dám nói nửa lời, vội vàng bay nhanh ngược lại, tay phải đặt ở mi tâm, lập tức mấy hạch tâm tộc nhân Đằng gia đã bị hắn luyện chế thành ma đầu nhanh chóng bay ra.Ma đầu đó vừa xuất hiện, lập tức lao tới đánh bà lão kia.

Bà khinh miệt búng nhẹ, lập tức đám ma đầu bị lam băng bao vây.Vương Lâm cắn răng xót ruột thầm nhủ:- Bạo!

Bạo!

Bạo!Mấy ma đầu bị vây trong lam băng đều tự bạo.

Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng hóa thành một màn sương đen.Vương Lâm không dám dừng, nương theo màn sương đen nháy mắt biến mất.

Khi hắn xuất hiện đã cách đó hơn ngàn dặm, lại tiếp tục cắm cổ bay đi, tay phải đặt trên mi tâm, ngoài Hứa Lập Quốc, tất cả các ma đầu khác đều bị hắn điên cuồng phóng ra, chỉ để lại một tiếng “Bạo!”

đã biến mất.Chạy như điên như vậy được một lát, Vương Lâm nhận ra đám ma đầu của hắn đều đã chết cả, đám sương đen sau lưng hắn tuy càng đậm nhưng một cảm giác nhoi nhói sau lưng kia vẫn chưa hề biến mất.- Ngươi chạy không thoát đâu!Âm thanh âm trầm của bà lão từ từ truyền đến từ phía sau.

Chỉ thấy bên trong màn sương đen kia, tòa tháp băng đến hơn mười tầng bỗng nhiên lao ra.

Trên đỉnh tòa tháp là bà lão áo trắng, ánh mắt lộ vẻ âm trầm.Vương Lâm làm sao dám ngoái cổ lại nhìn, vẫn cứ điên cuồng bỏ chạy.

Hắn vỗ túi trữ vật, một con rối Nguyên Anh kỳ hóa thành một đạo khói đen ngưng tụ phía sau lưng hắn.

Vương Lâm xoay người, tay bắt ấn, hai mắt bắn ra hồng quang.

Hồng quang này chui vào trong con rối, Vương Lâm quát:- Đi!Lập tức, con rối kia như nổi điên ầm ầm lao về phía lão phụ nhân đang đuổi theo.

Bà ta vẫn đứng trên đỉnh tháp băng, nhìn nó càng khinh miệt, tay phải quơ một đường, lập tức băng tuyết trên đất như mọc lên một đống cọc nhọn ngăn con rối lại.Vương Lâm vừa chạy vừa quát thầm:- Bạo!Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 278.

Thiên kiếp. ( 277/2095)Hai mắt con rối sáng đỏ lên, cả thân thể trướng lên, nổ bùm một tiếng.

Một con rối Nguyên Anh kỳ lấy toàn bộ tu vi tự bạo, uy lực này có thể nói là mạnh vô cùng, hơn nữa, khi nó tự bạo, vẫn khống chế được lực phát ra, không hề phát ra tứ phía, mà toàn bộ đều hướng về phía bà lão kia.Cùng lúc đó, cùng với lực ép của tự bạo, một tia hồng quang như tia chớp lao tới bà ta.Tia hồng quang này là Cực Cảnh của Vương Lâm.

Nó mặc dù chỉ ngang với Hóa Thần kỳ tu sĩ, hiệu quả không lớn, nhưng cũng có thể khiến cho thức hải gặp đại chấn.Bà lão cao ngạo vẫn không thèm liếc đến hồng quang đó, chỉ tới khi con rối Nguyên Anh kỳ tự bạo mới khẽ nhíu mày, tay phải vỗ tháp băng, lập tức tất cả cửa sổ phòng trong tháp mở ra, lóe ra từng luồng ánh sáng trắng.

Những luồng ánh sáng trắng đó gần như ngưng tụ trước người bà ta, hình thành một tấm khiên bằng băng đến hơn mười trượng.Nhưng bà ta thế nào cũng không ngờ tới tia chớp hồng kia có thể xuyên qua tấm lá chắn băng của mình như không có.

Biến sắc, bà ta vung tay phải đỡ trước ngực, nhưng tia chớp đó chợt lóe lên, xuyên qua tay bà trực tiếp đánh thẳng vào thức hải của bà.

Bà lão run lên, hai mắt mê man.

Nhưng tia mê man này biết mất rất nhanh, lập tức khôi phục lại như thường.

Ánh mắt bà cũng đã lộ ra một chút kiêng kị.Nháy mắt mịt mờ đó cũng đủ khiến cho khiên băng đằng trước bà có dấu hiệu tiêu tan, cùng lúc đó, sức ép của con rối tự bạo ấm ầm lao đến.

Khiên băng không có bà ta điều khiển chỉ có thể cản một chút lực công kích liền tiêu tan.

Gần như tất cả sức ép của vụ nổ kia đánh thẳng vào bà lão.Cũng ngay thời khắc này, bà ta đã kịp hồi phục thần trí, hừ nhẹ một tiếng, tấm áo trắng đang mặc hứng trọn sức ép.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng vang ba ba, toàn bộ sức ép này đã bị trận pháp trên tấm áo thần kỳ xua tan.Khi hồng vụ tiêu tán, sắc mặt bà ta cũng đại biến.

Lúc này, bà đã phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ quay về bên trong tháp băng, lập tưc bỏ đi.Từ khi Vương Lâm gọi ra con rối Nguyên Anh kỳ, hắn đã quyết đoán, hắn biết đây là khắc sinh tử, lão phụ nhân áo trắng kia không phải là Hóa Thần sơ kỳ, cực kỳ nhiều khả năng đã đạt tới tu vi Hóa Thần trung kỳ đỉnh.

Đám người, vật hôm nay quả thật quá lợi hại, bên trong pháp thuật ẩn chứa ý cảnh tự nhiên, chỉ cần dính một thôi cũng đủ hết đời.Hơn nữa, song phương tu vi chênh lệch quá lớn, do đó, có chạy trối chết cũng không thể bỏ đối phương quá xa.Lòng hắn đã quyết định, trận chiến này tuyệt không thể kéo dài, nếu không sẽ càng có nhiều tu sĩ Tuyết Vực chú ý, tới lúc đó, mình có chạy đằng trời.Tốc chiến tốc thắng!

Tranh thủ khi đối phương còn đang chủ quan khinh địch, ra tay thật nhanh!Gần như không dám do dự một giây, ngay khi hắn ném con rối Nguyên Anh kỳ lại phía sau, lập tức giơ tay phải lên, từ tay hắn, chậm rãi nhả ra một sợi tơ.Sợi tơ thiên kiếp!Thật ra, trừ lần đó ra, tiến vào không gian nghịch thiên mà tránh né cũng là một biện pháp, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, thì Vương Lâm thà tình nguyện dùng đến sợi tơ thiên kiếp, cũng không muốn sử dụng không gian nghịch thiên trước mặt bà lão này.Không gian nghịch thiên là bí mật lớn nhất của hắn, tuyệt không thể để bại lộ!

Đương nhiên, nếu không có sợi tơ thiên kiếp, để giữ mạng, tất nhiên hắn chỉ còn cách tiến vào không gian nghịch thiên.Nắm lấy nháy mắt bà lão đang hoảng hốt vì bị Cực Cảnh công kích, Vương Lâm phóng ra sợi tơ thiên kiếp lần thứ nhất!Sợi tơ thiên kiếp này là đòn sát thủ cuối cùng trong tay Vương Lâm.

Nó sẽ giúp hắn thoát chết trong gang tấc.

Hôm nay, để giữ mạng, Vương Lâm quyết định dứt khoát phải dùng đến.Hắn không cần quá lo lắng về sự uy hiếp này.

Nhưng nơi đây tu sĩ Tuyết Vực rất nhiều, hắn có thể uy hiếp một lão phụ nhân, chỉ khi nào đối phương rời đi thông tri với các tu sĩ Tuyết Vực khác, lúc ấy Vương Lâm mới đáng lo.Chi bằng ngay lúc này chớp thời cơ mà giải quyết hết phiền phức, dùng sợi tơ thiên kiếp tiêu diệt bà ta, mới là biện pháp tốt nhất.Mặc dù hơi xót ruột, nhưng Vương Lâm không phải kẻ ủy mị, một khi đã quyết định tuyệt sẽ không từ.

Sợi tơ thiên kiếp lóe lên lao thẳng lên trời, lập tức từ không trung xuất hiện một tầng mây đỏ.Đám mây này quá mức kỳ lạ, gần như trong chớp mắt đã dày đặc bao phủ một phạm vi lớn.

So với đám mây này, thứ sương màu lam kia, là quá nhỏ bé không đáng để so sánh.

Ngay trong nháy mắt hồng vân giáng lân, đám hơi lam tứ phía vội tản ra tránh đường, nào sám ngăn trở sợi tơ kia.Lúc này, bà lão cũng đã hồi phục thần trí sau khi bị sức ép của vụ nổ con rối Nguyên Anh kỳ chấn động,Bà ta không biết đây là cái gì, nhưng nhìn đám mây đỏ như máu này, linh cảm nhắc bà đây là một thứ rất kinh khủng.

Không dám chần chừ, bà lập tức tiến vào trong tháp băng.Trong khi đó, phía bên kia, tứ phái liên minh đang vây quanh Hồng Điệp cô nương, tất cả đều không chớp mắt nhìn đám mây đỏ kỳ lạ.Phía sau nàng, người đàn ông vàng vọt có vẻ rất bệnh tật ở Chu Tước quốc kia bỗng biến đổi, vẻ bệnh tật trên người đột nhiên biến mất, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đám mây.Hắn không nói nửa lời, thân mình chợt lóe lên, không ngờ bỏ qua chức trách bảo hộ cho Hồng Điệp, mặc kệ nàng đứng đó, lao nhanh về phía đám mây.Lúc này mặt mày Vương Lâm đã tái nhợt, tay phải run rẩy, thấy bà lão chui vào tháp băng, sau đó bay ra rất xa.

Hai mắt hắn lóe lên, dồn hết cả thể xác và tinh thần khống chế sợi tơ thiên kiếp, vung mạnh tay phải lên, chỉ vào tòa tháp băng đang bỏ chạy kia.Lập tức, trên bầu trời, từ đám hồng vân xuất hiện một tia sét màu đỏ rất nhỏ, lao với một tốc độ không thể so sánh, gần như ngay vừa xuất hiện đã dừng ở nơi tháp băng xa xa.

Cùng lúc đó, từ bên trong đám mây đỏ, như bị tia sét kia dẫn dắt, bỗng nhiên xuất hiện vô số tia sét.

Chúng quấn lấy nhau, hình thành một luống sét to như cánh tay, ầm ầm oanh oanh ù ù từ trên trời giáng xuống.Bà lão đang ở trong tháp băng muốn tránh né, nhưng phát hiện bốn phía không gian dường như một lực lượng kỳ bí nào đó trói buộc, không thể di động.Vô cùng tuyệt vọng, làm sao bà ta có thể tưởng tượng nổi, chỉ đuổi giết một tiểu bối Nguyên Anh hậu kỳ, tại sao lại dẫn đến kiếp nạn hôm nay!Đúng vậy, hiện tại, dù cho bà có là kẻ ngu, cũng đoán ra đây chính là thiên kiếp trong truyền thuyết.Tử hồng thiên kiếp ầm ầm hạ xuống giáng lên tháp băng, không thể chống đỡ.

Cả tháp băng lẫn bà lão bên trong đều biến mất giữa đất trời, dường như chưa từng xuất hiện trên đời.Vương Lâm lại hít thật sâu, lại nhìn thiên kiếp lần nữa, cực kỳ cảm khái.

Nhưng hắn biết, đây không phải lúc cảm thán trầm trồ, không hề do dự, hắn xoay người tiếp tục bỏ chạy.Nhưng mới vừa chạy được trăm trượng, đã phát hiện một cỗ thần thức khổng lồ khủng bố bỗng nhiên đảo qua người hắn.

Ngay khắc này, mũ rơm trên đầu hắn bỗng lóe ra kim mang nồng đậm, thần thức kia lập tức lùi lại phía sau.Bỗng nhiên từ trong mũ rơm tỏa ra từng đợt hơi nóng.

Hơi nóng này tiến vào tận trong cơ thể, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một hình ảnh, người đàn ông trung niên vừa nãy không chút vất vả đã hủy diệt Thương Long đang bay thật nhanh tới.Tận đáy lòng hắn hoảng sợ!Không ngờ mũ rơm này lại thần kỳ như vậy.

Tay phải hắn vội vàng điểm vào mi tâm, cả người lập tức biến mất, tiến vào trong không gian nghịch thiên.Tử hồng thiên kiếp đã dễ dàng hủy diệt cả tòa tháp băng lẫn lão phụ nhân, dần dần tiêu tan, đám mây đỏ giữa trời cũng nhạt nhòa dần.

Có điều, đúng lúc này, trung niên văn sĩ đến từ Chu Tước quốc bỗng hiện ra giữa không trung, mắt hắn như đang phát điên, nhìn chằm chằm vào thiên kiếp đang sắp biến mất kia, hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, cả người tản ra một thứ hơi thở mạnh mẽ khó tưởng.Lập tức, đám mây đỏ vốn đã ảm đạm nhạt nhòa gần hết kia lập tức lại ùn ùn nồng đậm kéo đến, ngưng tụ lại gần như lúc trước.

Đáng tiếc, đã không có sợi tơ thiên kiếp làm dẫn, đám mây này không thể tiếp tục ngưng kết.Giữa không gian, người đàn ông trung niên lo lắng cuống cuồng, hắn biết hôm nay gặp được điều này khó khăn vô cùng, nếu bỏ lỡ, không biết cả đời này liệu còn có thể gặp lại chuyện tốt vô cùng như lần nữa không?Nhưng đám mây đỏ không thể ngưng kết được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chậm chậm tiêu tan dần.

Giống như trước mắt là núi vàng núi bạc, muốn lao tới lấy, lại phát hiện ngay phía trước là một cái thung lũng to vô cùng, sâu không thấy đáy, không thể vượt qua, chỉ có thể trừng mắt nhìn núi vàng núi bạc kia dần dần biến mất.Ruột gan muốn đảo lộn lên, trung niên văn sĩ cắn răng một cái, cắn đứt ngón trỏ, vẽ một cái gì đó giữa trời, chỉ thấy một đám ký hiệu màu máu đang hình thành trước mặt hắn, mỗi lần xuất hiện lập tức bay lên trời dừng giữa đám mây đỏ.Dần dần , ngày càng nhiều ký hiệu màu máu chìm vào giữa đám mây.

Đám mây này hơi ngừng tiêu tán, hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng sắc mặt lại lập tức tái xanh.Đám mây đỏ bây giờ nhạt nhòa vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, vì hắn sử dụng thần thông thuật mới giữ lại được một ít.

Nhưng từ tứ phía, thứ hơi thở màu lam kia vẫn ào ào khuếch tán tới, đẩy đám mây kia nhanh chóng tiêu tan .Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 279.

Thiên nghịch thay đổi ( 278/2095)Mắt thấy đám mây quý báu chỉ trong chớp mắt đã có thể biến mất chỉ còn lại một chút, gã đàn ông cuống lên phẫn nộ hét lớn, cắn răng vọt lên lao vào mảnh hồng vân còn lại.Ngay nháy mắt hắn lao vào đám mây, một tia lôi điện tử hồng lập tức bắn vào người hắn.

Mặt hắn lúc này vừa thống khổ vừa sung sướng, chỉ có điều, không bao lâu, ráng mây mỏng manh nhạt nhòa còn sót lại đã tiêu tan…Người đàn ông ngơ ngác đứng giữa không trung, mặt âm u buồn bã, hắn dùng thần thức đảo qua, nhưng ngoại trừ tháp băng kia, không phát hiện một tu sĩ nào tồn tại, chỉ có một đạo kim quang, khi hắn dùng thần thức dò xét, không ngờ lại thấy đau đớn đành thu về, khi dò xét lại, đạo kim quang kỳ lạ kia đã biến mất.Lòng trùng xuống, hắn ôm quyền cao giọng:-Thưa vị đạo hữu có thể dẫn dắt được thiên kiếp, tại hạ Âu Chí Chu Tước quốc, mong đạo hữu hỗ trợ dẫn lại kiếp này, Âu mỗ tất có thâm tạ!Đợi thật lâu, cũng không thấy tứ phía có phản ứng gì, người đàn ông trung niên thầm than, lại tức giận hừ một tiếng, đảo một bàn tay, lại nghe từ phía xa xa có tiếng kêu thảm, một cánh tay thô to còn vương máu lam đang chảy từ xa xa bay tới, bị hắn bắt vào tay, hừ một tiếng, cánh tay nháy mắt vỡ vụn.Con thú đầu người mình rắn kia chỉ còn lại một tay, trên đầu vẫn là cô nương áo trắng, ánh mắt tuy vẫn bình tĩnh nhưng điểm theo vài tia phẫn nộ.- Nếu không có con súc sinh này phá hỏng chuyện tốt này của ta, hôm nay thần công Âu mỗ tất đại thành, lấy một cánh tay của nó đã xem như Âu mỗ rất khoan hồng độ lượng.

Hồng Điệp, ngươi tự mình biết đi!Gã hừ lạnh, chậm rãi nói.Hồng Điệp không nói gì, sáu bảy người phía sau nàng cũng là giận mà không dám nói.Người đàn ông trung niên khẽ động thân, đã lại đứng phía sau Hồng Điệp, lại quay trở về bộ dáng bệnh tật như cũ.Đại bộ phận tu sĩ liên minh tứ phái đã bỏ mình sau một năm bao vây tiễu trừ, chỉ còn một bộ phận nhỏ mai danh ẩn tích, quy ẩn giang hồ ở nơi Tuyết Vực này.Thời gian chậm chậm trôi qua, xuân đi thu đến, Hồng Điệp ở lại tân Tuyết Vực quốc này một năm, sau đó theo người đàn ông trung niên kia đi Chu Tước quốc.Còn Vũ Đỉnh, tu sĩ Tuyết Vực đã tiến hành tìm kiếm quy mô cực lớn, nhưng cuối cùng hình như không tìm thấy, bọn họ phân tích, hẳn là đang nằm trong tay tu sĩ liên minh tứ phái.Lãnh thổ vốn thuộc về liên minh tứ phái, sau khi bị tu sĩ Tuyết Vực chiếm đóng, đại lượng phàm nhân Tuyết Vực quốc bắt đầu di chuyển, gió tuyết vẫn cứ thổi, khiến cho tân Tuyết Vực quốc này vẫn chìm trong giá lạnh.Tu sĩ Tuyết Vực quốc dựng lên những tháp băng tuyết san sát tại nơi này.

Ba năm sau, toàn bộ phiến đại địa này hoàn toàn trở thành Tuyết Vực tân quốc.Thời gian lại mải miết trôi đi, năm năm sau, cách biên giới Tuyết Vực quốc khoảng chừng hơn ba vạn dặm, trên một băng nguyên, ánh sáng bảy sắc lóe lên, một bóng người hư ảo dần dần hiện ra.Đó là Vương Lâm!Hạt châu thiên nghịch sau khi hấp thu ngũ hành thổ tinh sinh ra một biến hóa kỳ dị.

Nếu như bình thường, mặc dù Vương Lâm tránh được thiên nghịch bên trong hạt châu, thì cũng quyết không thể kéo dài đến năm năm.Nhưng sau khi thổ thuộc tính đại viên mãn, thời gian Vương Lâm có thể lưu lại ở bên trong không gian thiên vượt xa trước kia.Một điều tối trọng yếu nữa là, hôm nay ngũ hành thổ thuộc tính của hạt châu đã viên mãn, điều này cũng sinh ra một loạt biến hóa, đáng ra vốn bên trong không có linh khí, không ngờ lần này lại có một tia linh khí tồn tại.Linh khí này, so với bên ngoài thì tinh thuần hơn.

Có điều Vương Lâm chưa từng thấy qua tiên giới khí bao giờ, cho nên không thể so sánh, nhưng theo cảm nhận của hắn, thì có lẽ kém hơn tiên giới khí một chút.Ngoài ra, biến hóa lớn nhất, là không gian thiên nghịch này xuất hiện những vệt sáng dài, chúng ngưng kết toàn bộ lại thành một thể, giữa không trung bên trong không gian thiên nghịch hình thành năm quang đoàn thật lớn.Năm quang đoàn này, có ba cái lóe ra ánh sáng màu vàng rực rỡ hào quang, còn một cái, tuy cũng có hào quang lấp lóe nhưng rất ảm đạm, còn quang đoàn cuối cùng kia thì hoàn toàn u ám mịt mờ, không phát ra ánh sáng gì.Mấy năm nay ở trong không gian thiên nghịch, Vương Lâm luôn luôn quan sát năm quang đoàn này.

Với tài trí của hắn, hiển nhiên đoán ra được, năm quang đoàn này và việc hạt châu thiên nghịch hấp thu ngũ hành thuộc tính có liên quan rất lớn đến nhau.Thậm chí, năm quang đoàn này, còn rất có thể chính là đại diện cho ngũ hành chi linh mà hạt châu thiên nghịch có được.

Ba quang đoàn rực rỡ kia là thủy, hỏa, thổ ba thuộc tính.Quang đoàn lập lòe kia chắc là đại diện cho thuộc tính mộc.Còn quang đoàn mờ mịt ảm đạm sau cùng chắc là thuộc tính kim.Sau mấy năm ở trong không gian thiên nghịch quan sát, dần dần hắn có một cảm giác rất kỳ dị.

Năm quang đoàn này cũng không phải vô tri vô giác, mà có lẽ còn ẩn chứa một sinh mạng nào đó.Nếu là người khác, mặc dù tu vi có thể cao hơn Vương Lâm một chút, chỉ sợ cũng rất khó nhận ra điều này.

Vương Lâm cũng là một lần trong lúc tu luyện ý cảnh, lấy đặc thù khi tu luyện ý cảnh luân hồi sinh tử của thiên đạo, cảm nhận được bên trong quang đoàn này, không ngờ lại có sức sống!Phát hiện này khiến cho hứng thú của hắn đối với năm quang đoàn này tăng lên nhiều.Tư Đồ Nam đã từng kể, năm đó, khi hạt châu thiên nghịch xuất hiện, ở Chu tước quốc lại bị cao thủ ở đây và cao thủ các tinh cầu khác nhìn thấy, khiến hắn đã lâm vào cửu tử nhất sinh, thân thể toái diệt, Nguyên Anh tiến nhập vào trong thiên nghịch, may mắn chưa chết.Trải qua một loạt biến hóa, cuối cùng tránh được tu sĩ này đuổi giết.

Vô số năm sau, nằm trong bụng một con phi điểu cho đến khi bị Vương Lâm nhặt được.Hôm nay nghịch thiên châu đã bị Vương Lâm giữ đến hơn bốn trăm năm, nhưng hắn thủy chung vẫn chưa thể đoán được tác dụng thật sự của hạt châu này.

Xem ra hạt châu này chỉ có thể kéo dài thời gian ở mức độ nhất định và có thể biến đất, nước thông thường trở nên có chứa linh lực thôi.Công hiệu đó, với một tu sĩ cấp bậc dưới Hóa Thần kỳ có tác dụng thật lớn, nhưng đối với Hóa Thần kỳ tu sĩ trở lên thì cũng chẳng có ý nghĩa nhiều lắm.Dù sao những người có thần thông chân chính, linh khí thế gian này họ không thể thổ nạp được, chỉ có những tiên giới khí kia mới có thể khiến họ động tâm.

Do đó, hạt châu này chế tạo ra linh khí, đối với bọn họ cũng chẳng đáng động tâm lắm.Chỉ có không gian thiên nghịch kia là có thể xem trọng hơn một chút.

Nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này mà dẫn tới sự tranh đoạt như điên dại của tu sĩ Chu Tước quốc và các tu sĩ đứng đầu các tinh cầu tứ phương khác thì không thể.Vương Lâm cho rằng, hôm nay mình chưa phát hiện ra diệu dụng của nghịch thiên châu, diệu dụng ấy mới là nguyên nhân dẫn tới một đám tu sĩ thần thông kia tranh cướp.Tư Đồ Nam cũng đã từng nói, dựa theo nhiều năm nghiên cứu phân tích của hắn, chỉ khi nào ngũ hành chi linh hội tụ đầy đủ, nghịch thiên châu mới có thể thực sự nhận chủ.

Tới lúc đó, thần thông kỳ diệu kia có lẽ sẽ hiện ra một ít.Cho đến giờ, hứng thú của Vương Lâm đối với diệu dụng thật sự của nghịch thiên châu, theo thời gian bốn trăm năm, chưa bao giờ giảm, ngược lại ngày càng sâu đậm.Hắn thậm chí còn tưởng tượng, năm quang đoàn này, liệu có thể hay không biến thành ngũ hành chi linh như của cô nương áo trắng kia?Đương nhiên, điều này vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi!Đứng trên địa phận Tân Tuyết Vực quốc, Vương Lâm cảm khái nhìn tứ phía.

Mấy năm nay ở trong không gian thiên nghịch, trừ việc quan sát ngũ hành quang đoàn, hắn cũng chỉ ngồi im lặng, dần dần cảm ngộ thiên đạo luân hồi của mình.Theo lý mà nói, thời gian hắn ở trong không gian thiên nghịch cũng đã vượt quá hiện thực mười năm.

Nhưng dường như dưới ý cảnh sinh tử luân hồi của thiên đạo, lần này nghịch thiên châu nghịch biến thời gian cũng mất tác dụng.Bên ngoài trải năm năm, bên trong cũng đã trải qua thời gian rất dài như cũ, hay vẫn là năm năm?Điều này khiến hắn hơi khó hiểu.

Giờ phút này, hắn cảm nhận rất rõ tu vi của chính mình bây giờ, chỉ cần bốn năm nữa thể hội sinh tử ý cảnh, là có thể bước vào Hóa Thần chi kỳ, trở thành tu sĩ thần thông thực sự.Hắn tin tưởng, khi mình đạt tới Hóa Thần kỳ tu vi, nếu gặp lại lão phụ nhân Hóa Thần trung kỳ kia, thì mình dù không dùng đến thiên kiếp cũng có thể đường hoàng nghênh chiến một trận.Lúc này, từ không gian thiên nghịch đi ra, Vương Lâm cũng là bất đắc dĩ, hạt châu thiên nghịch biến hóa liên tục, ở bên trong đó năm năm đã là cực hạn, trong một thời gian ngắn nữa không thể quay lại.Thở dài một tiếng, hắn vẫn chưa phi hành mà thong thả đi về phía trước.

Cái mũ rơm trên đầu hắn đã cất đi từ lâu, cứ đi bộ như thế trên cánh đồng băng tuyết.Gió tuyết đập vào mặt lạnh buốt như cắt thịt, Vương Lâm thở thật sâu.

Một lúc lâu sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện một tòa thành băng.Bên giữa trung tâm thành trì này, có một tòa tháp thật lớn đến hơn ba mươi tầng, trên đỉnh tháp có một viên châu tỏa ra ánh sáng kỳ dị.Phiến đại địa này đã trở thành tân quốc của Tuyết Vực tu sĩ.

Với việc này, Vương Lâm không có quyền can thiệp, hắn chỉ muốn tìm một nơi nào đó lẳng lặng bình an vượt qua bốn năm quan trọng này.Tiến vào tòa thành băng, thoạt nhìn hắn không ngờ lại hoàn toàn là phàm nhân .Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 280.

Sư tôn. ( 279/2095)Tuyết Vực quốc cũng có phàm nhân.

Những phàm nhân này sau khi di cư tới Tân quốc, được các tu sĩ trợ giúp, dựng lên một tòa thành trì băng thật lớn.Vương Lâm vô thanh vô tức xuất hiện ở trong tòa thành, nhìn những tòa nhà băng kỳ lạ khắp nơi, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.Bên trong thành, người đi đường không nhiều lắm, thậm chí nhà trọ tửu quán này nọ cũng cực nhỏ và ít.

Cả tòa thành, nhiều nhất là một đám người điêu khắc băng.Gần như trước mỗi cửa nhà đều có một người cầm dùi, ngồi trước một khối băng thật lớn, không ngừng gõ gõ khắc khắc ra một số tác phẩm có vẻ thô ráp nhưng đem lại cảm giác kỳ lạ.Dọc đường đi, Vương Lâm nhìn thấy rất ít người nói chuyện với nhau.

Họ không vội vã chạy đi lo chuyện, mà đều tập trung vào lo việc khắc băng.Hơn nữa, mỗi khi có một tượng băng chế tác thành công, rất nhiều người chạy tới giúp nhau khiêng tượng băng đó đặt ở trong tòa băng tháp thật lớn giữa trung tâm thành kia.Sau khi để ở đây sẽ có người từ bên trong tháp băng đi ra nhận khối băng mới thành.Lặng lẽ suy nghĩ, Vương Lâm nhận thấy hình như việc hắn xuất hiện ở đây không bình thường lắm.

Thấy có nhiều người đã chú ý đến mình, thở dài, hắn xoay người tìm một chỗ vắng vẻ biến mất.Nháy mắt, một năm đã qua đi.

Trong một năm này, dấu chân Vương Lâm đã trải khắp Tuyết Vực quốc, gần như mỗi thành trì hắn đều đi vào dạo qua một vòng.

Không ai quá chú ý tới hắn, bởi cách ăn mặc của hắn cũng khá giống trang phục của người nơi này, đều là vỏ cây và lông thú quấn quanh.Một năm ngao du khắp nơi này, Vương Lâm đã biết khá rõ về người dân Tuyết Vực quốc.

Những người này, lý do sinh tồn duy nhất của họ là để phục vụ Tuyết Vực tu sĩ, nhờ việc chế tác tượng băng mà đổi lấy những thứ đáp ứng nhu cầu cuộc sống.Bên trong Tuyết Vực quốc, không có cái gì gọi là Hoàng tộc của phàm nhân.

Mỗi thành trì đều thuộc sở hữu của một tu sĩ hùng mạnh.Vương Lâm cũng biết bọn họ chế tác nhiều tượng băng thế để làm gì.

Những tượng băng này sau khi hoàn thành, sẽ có tu sĩ chuyên môn đứng trước trận pháp, dùng một phương thức đặc thù kích hoạt, khiến cho đám tượng băng này biến thành như con rối.Phương pháp này có chút kỳ lạ, bên trong còn có một chút công pháp tinh túy của Tuyết Vực tu sĩ.

Vương lâm nghiên cứu chán cũng không nắm được điểm trọng yếu.Còn những con rối từ tượng băng này, đại bộ phận cũng không ở lại Tuyết Vực quốc mà được buôn bán tới các quốc gia khác nhau.

Căn cứ vào tu vi bất đồng của những con rối này mà giá cả cũng khác nhau.Đắt tiền nhất là con rối có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Những con rối Nguyên Anh kỳ này, Vương Lâm nhận thấy, ở các thành trì, chế tác cực ít, hơn nữa khi còn thất bại rất nhiều.

Tiếp theo là con rối Kết Đan và thấp hơn.Còn những con rối có tu vi Hóa Thần kỳ, cho đến giờ Vương Lâm cũng chưa thấy thành trì nào chế tác ra.

Loại con rối này không phải dễ dàng chế tác như vậy, thậm chí là vô phương.

Nếu không phải như vậy, thì thực lực của Tuyết Vực quốc chẳng phải đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi rồi sao?Trong một năm ở đây, cũng hơn ba lần Vương Lâm thấy mấy trăm cái tượng băng được một ít tu chân quốc cấp bốn mua với số lượng lớn.Những tượng băng này chính là căn cơ của Băng tuyết quốc, cũng là cách để họ kiếm được mọi vật dụng chủ yếu.Ngoài ra, tại những nơi vốn là bên trong liên minh tứ phái, chỗ nào có linh mạch cũng có rất đông phàm nhân đến khai thác.Có thể nói, ở Tuyết Vực quốc, phàm nhân chính là nô lệ.

Tất cả những gì họ làm đều để phục vụ cho đám tu sĩ.

Nhưng điều khiến Vương Lâm cảm thấy khó tin nhất, là những phàm nhân này không ngờ lại coi việc làm nô lệ cho tu sĩ là một vinh dự lớn lao, không hề phản kháng chút nào.Dù cho kiệt sức mà chết đi cũng không có nửa câu oán hận.Sau một năm ở lại đây, Vương Lâm đi đến một kết luận, Tuyết Vực quốc là một quốc gia vô cùng kỳ lạ, đến mức khó tin!Còn một điều nữa khiến hắn kinh ngạc há mồm, là gần như mỗi phàm nhân trong tay đều cầm theo một tượng băng nhỏ, đây là tượng trưng cho tu sĩ có tu vi cao nhất thành.Bất kể là bận rộn ngày đêm đến kiệt sức, thậm chí là chỉ còn sống được một phút nữa thôi, thì mỗi sáng sớm khi thức dậy và buổi tối trước khi đi ngủ đều cung cung kính kính đặt tượng băng nhỏ này trước mặt, quỳ xuống đất cúng bái, cực kỳ thành kính.Đủ thứ việc không thể tin khiến Vương Lâm sinh ra một cảm giác quái dị đối với Tuyết Vực quốc.Quốc gia này, cũng giống như băng tuyết lạnh lẽo bao phủ quanh năm, cũng không có một chút sức sống và sôi động.Hôm nay cũng vậy, khắp nơi đều bao trùm một bầu không khí nặng nề.Sau một năm du ngoạn, Vương Lâm lựa chọn dừng chân ở một trấn nhỏ.

Tuy hắn không thích, nhưng sử dụng tượng băng để tạo thành khôi lỗ là một loại pháp thuật thần kỳ nên cũng khiến cho hứng thú của hắn tăng lên nhiều.Vương Lâm điêu khắc tượng gỗ, nếu có thể học thêm loại pháp thuật này thì khi sử dụng lên tượng gỗ chắc chắn là thêm được một loại phương pháp để bảo vệ tính mạng.Ngoài ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khiến cho Vương Lâm cũng không muốn rời khỏi là bởi nơi đây con người không có sinh cơ cùng với sức sống, ở trong một trạng thái quỷ dị, khác thường.

Trạng thái này Vương Lâm cho rằng có tác dụng rất lớn đối với sự thể nghiệm ý cảnh Sinh Tử.Nơi đây là một tiểu trấn ở biên giới gần với Tuyết Vực quốc.

Khi Vương Lâm tới đây, diện tích của trấn cũng không lớn, dân cư không nhiều lắm.

Trông coi nó là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.Sau khi Vương Lâm tới trấn được hai ngày, vị tu sĩ đó liền biến mất.

Nhưng việc hắn biến mất, ngoại trừ Vương Lâm ra cũng không còn có người nào biết.Đến ngày thứ ba, Vương Lâm liền hóa thành hình dạng của người đó từ trong Băng Tuyết tháp đi ra.Trí nhớ của gã tu sĩ Kết Đan kỳ đã bị Vương Lâm sử dụng phương pháp thôn hồn mà nắm được.

Vương Lâm cũng không giết chết người đó mà chỉ khống chế trong ngọn tháp để sau này còn có lúc cần đến.Vốn với tu vi của người đó thì không đủ tư cách để có được Băng Tuyết tháp.

Nhưng do có một vị thúc thúc trong tộc ở trong đám tu sĩ Tuyết Vực cũng có một chút uy vọng nên cái trấn nhỏ được giao cho hắn.

Vì vậy mới có được Băng Tuyết tháp tới mười một tầng.Qua ký ức của người đó, Vương Lâm biết thì ra người con gái nổi tiếng của Tuyết Vực quốc có tên là Hồng Điệp.

Mấy năm trước, nàng đã rời đi cùng với tu sĩ của Chu Tước quốc.Cùng rời đi với bọn họ ngoại trừ bảy vị đại trưởng lão ra còn có mười ba tu sĩ Tuyết Vực trẻ tuổi nhưng có thực lực mạnh.

Nhiệm vụ của mười ba người đó tới Chu Tước quốc chỉ có một đó là tiếp nhận Quán Đỉnh đại lễ.Yêu cầu của Hồng Điệp khi gia nhập vào Chu Tước quốc đó là làm cho Tuyết Vực quốc trở thành ngũ cấp tu chân quốc.

Đồng thời có được một vị trí mới.

Đến thời điểm này, yêu cầu thức hai đã được thỏa mãn, chỉ còn lại yêu cầu thứ nhất.Việc này, tất cả các tu sĩ của Tuyết Vực quốc cũng hiểu được một chút.

Còn vị tu sĩ Kết Đan ở tiểu trấn do có quan hệ với vị thúc thúc kia nên nắm được nhiều hơn.Tứ cấp tu chân quốc tăng lên ngũ cấp phải có được một vị tu sĩ Anh Biến kỳ.Quán Đỉnh đại lễ là một loại pháp thuật nghịch thiên cực kỳ bá đạo.

Mỗi người chỉ có một lần cơ hội, xác suất thất bại của nó cực cao.

Chỉ khi nào thành công mới có thể đạt tới Anh Biến kỳ ngay lập tức.

Nhưng nó có một điểm xấu đó là tuổi thọ.

Không cần biết trước đó nhiều hay là ít nhưng sau khi tiếp nhận đại lễ đều chỉ còn có một trăm năm.

Hơn nữa, tu vi cả đời của người đó sẽ dừng lại ở Anh Biến sơ kỳ, không có cả khả năng đột phá,Việc này cũng chẳng có bất cứ phương pháp gì để thay đổi.

Thiên Đạo Luân Hồi chỉ có một trăm năm.

Sau một trăm năm chắc chắn sẽ phải chết.Vì vậy đối với việc tuổi thọ giảm xuống cùng với chỉ có một cơ hội duy nhất nên cũng chỉ có tu sĩ với tu vi đứng đầu mới cam tâm tình nguyện để thử.

Dù sao thì tuổi thọ của bọn họ cũng chẳng còn nhiều lắm.Mười ba người này chỉ cần có một người thành công thì thời gian Tuyết Vực quốc trở thành ngũ cấp sẽ được trăm năm.

Trong trăm năm đó, bảy vị đại trưởng lão đi theo Hồng Điệp chắc chắn sẽ có một người đạt tới Anh Biến.

Như vậy thì vị trí của ngũ cấp tu chân quốc sẽ được củng cố một chút.Đây là chuyện mà Chu tước quốc đồng ý và cũng là điều kiện mà Hồng Điệp trao đổi.Vì vậy, đối với Tuyết Vực quốc sắp trở thành ngũ cấp tu chân quốc mà nói thì toàn bộ các nước tứ cấp tu chân láng giềng đã cam chịu, chuẩn bị sẵn để trở thành một nước phụ thuộc.Đây là quy định lưu truyền từ lâu của Liên minh tu chân.

Nó cũng không phải là quy định của Chu Tước quốc.

Bất cứ tu sĩ nào cũng không có tư cách phản kháng, không thể thay đổi.

Nếu phản kháng, chắc chắn sẽ phải chết.Vương Lâm đi ra khỏi Băng Tuyết tháp, bên ngoài có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đứng.

Khi hai người nhìn thấy Vương Lâm liền cung kính mà xưng hô sư phụ.

Vương Lâm gật đầu, không nói gì.Hắn biết người mà mình đang biến thành có ba tên đệ tử.

Trong đó, một nữ tử có chút nhan sắc đứng vị trí thứ ba.

Nàng được vị tu sĩ Kết Đan yêu thích, cũng có một chút chuyện phụng dưỡng.Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
[Tien Hiep] Tiên Nghịch - 仙逆 Full
Tien Nghich 281-310


Tiên Nghịch » Chương 281.

Vinh dự. ( 280/2095)Những chuyện như thế này, tại các nước tu chân khác cũng không phải là hiếm thấy.

Nhưng cho dù có thì cũng chỉ giữ một cách bí mật.

Còn ở Tuyết Vực quốc thì cái chuyện như thế này lại hết sức bình thường.

Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì chuyện như hắn và đệ tử ở Tuyết Vực quốc có rất nhiều.

Việc này đã trở thành một chuyện mà tất cả mọi người đều biết, hơn nữa cũng chẳng có người nào để ý đến.

Trong ký ức của người đó thì cũng từng có ác ý với vị Thiên Chi kiều nữ Hồng Điệp kia.

Nếu không phải có người khác thì chỉ sợ rằng nàng ta cũng phải phụng dưỡng sư phụ.Đối với những chuyện như thế này, Vương Lâm cũng chỉ còn cách cười khổ, ấn tượng đối với Tuyết Vực quốc lại càng thêm xấu.Về phần nam tử trước mắt, thoáng nhìn thì tuổi hắn cũng không còn trẻ, nhưng đứng ở vị trí thứ hai.

Ngày thường thì vẫn tỏ ra kính sợ đối với sư phụ, nhưng vẫn thầm ghen ghét đối với chuyện của sư phụ với tam sư muội.

Việc này, Vương Lâm từ trong ký ức của tu sĩ Kết Đan mà biết được hết.Nguyên bản, hắn định chuẩn bị sắp tới, tìm một cơ hội phái tên đệ tử đó ra ngoài cho bớt phiền toái.- Có Băng phôi mới hay chưa?

- Vương Lâm chắp tay sau lưng, nói một cách chậm rãi.

Băng phôi là cách gọi của tu sĩ Tuyết Vực đối với băng điêu.Tên nhị đệ tử vội vàng cung kính nói:- Sư phụ!

Vừa mới đưa đến hai cái Tuyết Tiên Băng phôi.Vương Lâm gật nhẹ đầu, nói:- Lấy ra đây để vi sư xem thủ pháp của hai ngươi có tiến bộ không?

- Vương Lâm nắm được ký ức nên đối với phương pháp chế tạo khôi lỗi bằng Băng điêu cũng biết rất rõ.

Chỉ có điều, phương pháp này liên quan đến một loại công pháp đặc biệt của tu sĩ Tuyết Vực có tên là Băng Thanh quyết.

Vương Lâm xem qua thì thấy loại pháp quyết đó có chút tinh diệu.Lúc tu sĩ Tuyết Vực thổ nạp, hấp thu không chỉ linh khí trong thiên địa mà còn có cả hàn khí của băng tuyết.

Sau khi hấp thu loại hàn khí đó, thể chất dần dần thay đổi.

Nó có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh khi để Nguyên anh ly thể liền hóa thân thành một người tuyết khổng lồ.Chỉ có điều, loại công pháp này cũng có quy định về cấp bậc.

Vị tu sĩ do Vương Lâm biến thành mới chỉ học được có bốn tầng khẩu quyết đầu.

Cái này cũng là do vị thúc thúc trong tộc của hắn lén cho.

Nếu không, ngay cả bốn tầng công pháp đầu cũng đừng có mơ đến.Tên nhị đệ tử vội vàng vâng dạ.

Hắn vỗ vào túi trữ vật, nhất thời hai khối băng điêu cao hơn ba trượng xuất hiện trên mặt đất.

Băng điêu có hình một con vật đầu chim, mình thú.

Thoáng nhìn có vẻ dữ tợn.Trong một năm Vương Lâm du lịch nên cũng biết hình tượng băng điêu chính là một trong số Tuyết Tiên thủ hộ thú của Tuyết Vực quốc.Ánh mắt nhị đệ tử tập trung, khoanh chân ngồi xuống.

Sau đó, tay trái bắt quyết, nhanh chóng thay đổi.

Cuối cùng, một dòng tuyết màu đen xuất hiện.

Cùng lúc đó, hắn cắn đầu ngón tay phải rồi hớt một ít tuyết rồi sau đó đặt ngón tay lên băng điêu.Nhất thời, một làn khí đen từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng tràn vào trong băng điều hình thành một thứ gì đó giống như kinh mạch.

Trán của tên nhị đệ tử đầy mồ hôi.

Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải lại một lần nữa hớt lấy một chút tuyết đen, sau đó lại đặt lên trên băng điêu.

Nhất thời, kinh mạch bên trong băng điêu lại tăng thêm một cái.Lúc này, đám tuyết trong tay trái của tên nhị đệ tử đột nhiên biến mất.

Sắc mặt hắn tại nhợt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại hiểu được.

Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì một Tuyết Tiên băng điêu cần phải có chín đường kinh mạch mới có thể hoàn thành bước đầu tiên.

Hắn đang suy nghĩ thì nữ đệ tử chợt bước tới, trong mắt có một chút quyến rũ, nhỏ giọng nói:- Sư tôn!

Đã mấy ngày người chưa giải đáp vấn đề cho đệ tử.

Hôm nay, tu vi của đệ tử lại xuất hiện biến cố.

Tối nay mong được sư tôn chỉ điểm.Vương Lâm đang suy nghĩ tới tác dụng của tuyết kinh mạch trong cơ thể băng điêu, chợt nghe thấy nữ tử nói vậy liền gật đầu, nói:- Nói đi.

Có biến cố gì?Vị nữ đệ tử hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhất thời, khuôn mặt nàng đỏ bừng, dịu dàng nói:- Sư tôn!

Ở đây nói hả?Vương Lâm gật đầu.

Nhưng ngay lập tức, hắn sực nhớ ra trong ký ức của tên tu sĩ Kết Đan, một khi nữ đệ tử nói thế thì có một ý nghĩa khác.

Nghĩ tới đây, hắn đang định mở miệng thì không ngỡ nữ đệ tử mặt đỏ bừng, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi vỗ vào người.

Quần áo của nàng lập tức rơi xuống hơn một nửa.Vương Lâm nhướng mày, vung tay lên một cái.

Quần áo của nữ tử lại trở lại như bình thường.

Sắc mặt hắn lạnh dần, liếc nhìn nàng một cái.Nữ tử thấy vậy liền rùng mình.

Nét mặt nàng tái nhợt, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Một lúc sau mới cẩn thận đứng lên.

Tâm lý của nàng đang khủng hoảng, không biết sư tôn định làm thế nào.Lúc này, nhị đệ tử điều tức xong.

Sau khi mở mắt liếc nhìn nàng một cái, nhưng vẫn im lặng.

Tay trái của hắn lại tiếp tục bắt quyết, ngưng xuất tuyết đen, bắt đầu chết tạo tuyết kinh mạch.Chín đường kinh mạch, tên nhị đệ tử phải dùng tới mấy canh giờ mới tạo ra được hết.

Trong đó, phần lớn thời gian, người này đều sử dụng để hồi phục.Bởi vậy có thể thấy, chế tạo băng điêu đối với hắn là một cái gánh nặng không nhỏ.Sau khi tạo xong chính đường kinh mạch, tên nhị đệ tử hít một hơi thật sâu rồi quỳ gối trước băng điêu, nét mặt tái nhợt.

Sau khi thì thào cầu khấn một lúc, hắn liền cắn răng, giơ tay phải đặt lên vị trí chín đường kinh mạch tập trung.Ngay lập tức, tên nhị đệ tử miệng phun máu tươi, bay ra hơn mười trượng ngã một cái đánh huỵch trên mặt đất.

Về phần băng điêu ngoài chín đường kinh mạch đang giống như linh xà chuyển động một cách nhanh chóng bên trong.

Cuối cùng, hai đường tuyết kinh mạch va chạm với nhau phát ra một tiếng nổ.

Cả bức băng điều liền hóa thành một đám băng.Sắc mặt tên nhị đệ tử tái nhợt, xấu hổ nói nhỏ:- Đệ tử lại thất bại....Vương Lâm không để ý đến người đó.

Hai mắt hắn chớp chớp, trầm ngâm một chút.

Trong đầu hắn đang kết hợp trí nhớ của tu sĩ Kết Đan mà từ từ hiểu ra điểm quan trọng để tạo ra khôi lỗi bằng băng điêu.Đúng lúc này, Vương Lâm chợt ngẩng đầu nhìn ra xa.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang đang lao tới rất nhanh.Bên trong kiếm quang có một người thanh niên, tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, quần áo đẹp đẽ.

Tuy nói quần áo của hắn so với tu sĩ của quốc gia có điểm khác biệt, nhưng cũng chỉ khác một chút mà thôi.

Tam đệ tử đứng bên cạnh là một nữ tử.

Hai mắt nàng sáng lên, thở nhẹ ra, nói:- Đại sư huynh đã trở về.Còn tên nhị đệ tử cách đó hơn mười trượng trong ánh mắt chợt lóe lên một chút gì đó âm trầm nhưng ngay lập tức lại thay bằng thái độ mừng rỡ.Vương Lâm căn cứ vào trí nhớ của vị Kết Đan kỳ tu sĩ có thể thấy người đó có chút hài lòng đối với đại đệ tử.

Hơn nữa, người đó cùng với tu sĩ Kết Đan kỳ ít nhất cũng có một chút quan hệ huyết thống.Tên đại để tử cũng có thể coi như là một nhân vật thiên tài.

Hắn chỉ cần chưa tới trăm năm đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, chỉ còn có một chút nữa là Kết Đan.

Nhưng theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì cái mà hắn yêu thích nhất ở tên đại đệ tử chính là tướng mạo của hắn.

Tu sĩ Kết Đan kỳ định cho người này song tu cùng với một vị nữ đệ tử của một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.

Nhờ đó mà giúp cho hai bên trở thành liên minh.Chuyện đó, Vương Lâm cũng chỉ lướt qua mà không chú ý.

Lúc này, kiếm quang đã tới gần.

Sau khi tới trước Băng Tuyết tháp, đại đệ tử liền vén vạt áo, quỳ xuống mặt đất, cao giọng nói:- Đệ tử tham kiến sư phụ.

Đệ tử may mắn đã không làm nhục mệnh, tìm được nơi ẩn thân của dư nghiệt.Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường.

Trong lòng hắn sức nhớ ra.

Bởi trong ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có nói tới việc này.

Đại đệ tử xuất môn là bởi vì mấy ngày gần đây có người nói đã gặp phải một người thần bí.

Vì vậy mà tu sĩ Kết Đan kỳ liền phái đại đệ tử đi dò xét.Loại chuyện này trong mấy năm qua cũng không phải là không xuất hiện bao giờ.

Dư nghiệt của tứ phái cho dù tu vi có cao tới đâu thì bị băng tuyết mấy năm qua bào mòn cũng đã bị tổn thương.Tuy nói như vậy, nhưng cũng không thể coi thường.

Vì vậy mà khi gặp phải chuyện đó tất cả đều báo về Băng Tuyết thần điện để cho thần điện phái người tới xử lý.Loại chuyện này đối với thần điện hết sức quan tâm.

Gần như hôm nay báo thì ngày mai lập tức có người đến.Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút, ánh mắt bình tĩnh, mở miệng, nói:- Dẫn đường.Đại đệ tử ngẩn người.

Trong quá khứ, khi gặp phải chuyện này, sư tôn chưa bao giờ tự mình mạo hiểm.

Nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều, vì vậy vội vàng gật đầu đứng dậy dẫn đường.Nhị đệ tử và Tam đệ tử đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi do dự một chút, cả hai cũng đi theo.

Dù sao thì sư tôn đã tự mình xuất mã.

Nếu bọn họ không đi, không chừng sau này sẽ có rắc rối.

Vì vậy mà cả hai đều cố gắng bám theo phía sau Vương Lâm.Bốn người hóa thành bốn đạo kiếm quang mà bay đi.Mất một khoảng thời gian không lâu, đại đệ tử liền dừng lại, chỉ vào một ngọn núi toàn băng tuyết, nói:- Đệ tử tận mắt thấy người nọ biến mất ở đây.

Chắc chắn là dưới ngọn núi có một chỗ để bọn họ ẩn nấp.Thần thức của Vương Lâm đảo qua.

Sắc mặt của hắn vẫn như thường, nhưng hai mắt lại hết sức tập trung.- Ba người các ngươi ở lại đây.

- Nói xong, Vương Lâm liền bay về phía trước.Thần thức của hắn đã phát hiện phía dưới ngọn núi có một đạo cấm chế.

Bên ngoài cấm chế có hai đạo thần thức dao động.

Một đạo mới chỉ có đạt tới Kết Đan kỳ mà thôi.

Còn một người khác thì có chút cổ quái, lúc thì Kết Đan mà lúc thì lại là Nguyên Anh.

Thậm chí có đôi khi còn dao động giống như Hóa Thần kỳ.Loại hiện tượng này chỉ có một sự giải thích đó chính là thần thức của người này đang ở bên bờ tán công.

Vì thế mà mới khiến cho tu vi có phần hỗn loạn.Vương Lâm hạ xuống trên ngọn núi.

Sau đó, ngay lập tức toàn thân hắn chìm xuống, nhanh chóng lao về phía cấm chế.Thoáng cái, hắn đã tới được bên cấm chế.

Chỉ cần là cấm chế thì Vương Lâm chẳng có gì phải lo ngại.

Hắn liếc mắt một cái liền có ngay một ý định đối với cấm chế.

Tay phải hắn huy động đánh ra một vòng tròn ánh sáng cấm chế.

Nhất thời, hai cái cấm chế liền dung hợp với nhau.Vương Lâm thong dong bước qua cấm chế chui vào bên trong.

Khi hắn vừa mới tiến vào đã thấy trước mặt có ánh sáng của phi kiếm lóe lên.

Hơn mười đạo kiếm khí do phi kiếm hóa thành nhanh chóng lao đến.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh.

Hắn giơ tay phải, tùy ý điểm một cái, nói nhỏ:- Sinh.Thiên đạo Luân Hồi, sinh tử thay đổi liên miên, dưới một cái điểm của Vương Lâm chợt ngưng tụ trên ngón tay của hắn.

Một cái điểm đó nhìn hết sức nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa thiên đạo.

Nó giống như một chỉ của tiên nhân nhìn thì rất hời hợt nhưng lại ẩn chứa huyền cơ.Một tiếng thét kinh hãi từ trong kiếm quang phát ra.

Phi kiếm của mọi người thoát khỏi sự không chế, cứ thế quay vòng vòng xung quanh đầu ngón tay của Vương Lâm.Trên thân kiếm thậm chí còn xuất hiện một tia ánh sáng.

Trong cái ánh sáng đó, phi kiếm như sống lại.

Linh lực từ trên phi kiếm tỏa ra còn mạnh gấp mấy lần vừa rồi.Chỉ có điều, thần thức bên trên phi kiếm lại bị Thiên Đạo chi uy xóa mất.Ánh mắt kỳ dị của Vương Lâm nhìn về phía một người cách đó không xa.

Vào lúc này, người đó đang trợn mắt, há mồm mà không nói nên lời.Phía sau người thanh niên có một cái giường bằng băng.

Một lão nhân đang khoanh chân ngồi trên đó.

Hai mắt người đó nhắm nghiền, khuôn mặt thay đổi lúc xanh lúc hồng.Vương Lâm búng nhẹ ngón tay một cái.

Nhất thời, hơn mười thanh phi kiếm lập tức dừng lại cùng rời xuống đất, vang lên những tiếng kiếm ngân.

Lúc này, người thanh niên mới tỉnh táo.

Ánh mắt lộ vẻ bi phẫn, hai tay nắm chặt, lớn tiếng nói:- Các ngươi hủy nhà của ta, bây giờ lại còn đuổi tận tới đây.

Chẳng lẽ phải giết chết mới chịu buông tha hay sao?

Cho dù hôm nay các ngươi giết chết chúng ta thì cũng có một ngày có người tới diệt Tuyết Vực quốc của các ngươi.Thanh âm của người đó lộ rõ một sự oán hận tới tận xương, tận tủy.

Vương Lâm liếc nhìn thanh niên một cái rồi quan sát lão nhân phía sau.

Người thanh niên lập tức di chuyển, ngăn cản ánh mắt của Vương Lâm.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quỳ gối xuống đất, cắn chặt môi.

Máu tươi trên môi chảy ra, khiến cho hắn nói một cách khổ sở:- Đừng giết sư phụ ta.

Giết ta đi.

Ta là thiếu môn chủ của Thủy Mặc môn.

Ngươi bắt ta trở về nhất định sẽ lập công.

Chỉ cần ngươi bỏ qua cho sư phụ ta, ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.

Nếu không, ngươi chỉ có được thi thể của ta mà thôi.Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng nét mặt hắn lại hơi thay đổi.

Vương Lâm nhìn thanh niên một chút rồi lại nhìn lão nhân.

Sau đó, hắn chậm rãi nói:- Tại sao ngươi lại lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của sư phụ ngươi?Người thanh niên trầm mạc không nói.

Một lúc sau mới cố gắng mở miệng:- Lão nhân gia nếu không bị liên lụy bởi ta thì đã có thể bỏ đi từ sớm.

Tất cả đều tại ta.

Vì cứu ta...- Hoan nhi!

Đứng lên đi.

Người này không phải là tu sĩ của Tuyết Vực.

- Lão nhan đang khoanh chân ngồi trên giường băng, liền chậm rãi mở hai mắt.Người thanh niên ngẩn người, nét mặt lập tức vui mừng.

Hắn vội vã đứng lên, nét mặt có một sự kích động, nói:- Sư phụ!

Người...người tỉnh lại rồi.Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi ôm quyền nói:- Vãn bối bái kiến tiền bối của Thủy Mặc môn.Lão nhân ho khan vài tiếng, màu hồng trên mặt càng đậm.

Vương Lâm nắm được ý cảnh sinh tử nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trên thân thể lão nhân có một làn tử khí.

Hiển nhiên đã đến giới hạn.Lão nhân ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi nói:- Tiểu hữu!

Lão phu bị thương trên người nên không tiện đón tiếp.

Mong thứ lỗi.

Không biết tiểu hữu tới đây có chuyện gì?Vương Lâm than nhẹ một tiếng, nói:- Chỗ tiền bối ẩn thân đã bị tu sĩ Tuyết Vực phát giác.

Ngài hãy rời khỏi đây.

- Nói xong, hắn suy nghĩ một chút rồi xuất từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược.

Phất nhẹ tay một cái, đan dược chậm chậm bay về phía chiếc giường.- Tiền bối bị thương quá nặng.

Bình đan dược này không có tác dụng trị liệu nhưng có thể hóa giải đau nhức do tán công, giúp tiền bối có thể rời khỏi đây.

Thiên hạ to lớn, chắc chắn sẽ có cơ hội khôi phục tu vi.Lão mỉm cười, nhưng vẫn không để ý tới đan dược mà nói:- Tiểu hữu!

Mặc dù ta không biết ngươi là đệ tử phái nào.

Nhưng ngươi cũng biết nếu lão phu muốn chạy thì năm đó đã bỏ đi rồi.

Mặc dù, lão phu liều mạng thì vẫn có thể rời đi.

Nhưng ngươi có biết tại sao ta lại không đi hay không?Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.- Bởi vì đây là nhà của ta.

Ta sinh ở đây mà tử cũng ở đây.

- Thanh âm của lão tuy nhỏ, nhưng vào lúc này là có một thứ uy thế gì đó tỏa ra từ trên người.Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi không nói nữa.

Hắn ôm quyền sau đó xoay người bỏ đi.

Mục đích tới đây của hắn vốn không phải giết chóc mà là để giúp đỡ.Dù sao thì hắn cũng ở Liên minh tứ phái cũng đã được hơn ba mươi năm, thậm chí còn tận mắt thấy việc tu sĩ Tuyết Vực xâm lấn.

Tuy hắn không thể thay đổi sự thật.

Nhưng trong phạm vi khả năng, nếu có thể giúp thì hắn sẽ giúp.Trong nháy mắt khi Vương Lâm xoay người rời đi.

Lão nhân cúi đầu nhìn lọ đan dược, sau đó thở dài.

Tay phải lão bất chợt vung lên, từ trong tay áo bay ra một cái quạt chỉ còn có hai cái lông...- Tiểu hữu!

Có cái này tặng ngươi để báo đáp việc tặng đan dược.Sau khi Vương Lâm đón lấy cây quạt, nét mặt hắn chợt thay đổi.

Hắn nhớ rất rõ đối với cái bảo vậy này.

Năm đó Cửu Nhân sát trận của liên minh tứ phái, cái mà bạch y nữ tử sử dung chính là cây quạt này.

Vương Lâm nhớ rõ sau khi nàng bỏ mình, cây quạt này được một vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nhặt lấy.Hắn xoay người nhìn kỹ lão nhân liền nhận ra ngay, người này đúng là vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ làm rung chuyển trời đất khi đó.Nhưng bao nhiêu vinh dự của bản thân, bây giờ đã trở thành ký ức...Vương Lâm rời đi mà trong lòng vô cùng phức tạp.

Sau khi ra khỏi băng sơn, ba tên đệ tử đều không dám hỏi cứ yên lặng theo sau hắn.

Sau khi Vương Lâm đi ra một lúc.

Hai người một già, một trẻ từ trong băng sơn đi ra.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn về phía Vương Lâm biến mất rồi nhanh chóng bỏ đi.Tại khu vực biên giới, lão nhân đưa tay mở ra một cái thông đạo trên vòng sáng.

Sau đó, lão đưa nửa bình dược cho thanh niên.

Ánh măt từ ái, nhỏ giọng nói:- Đi thôi!

Sau này con phải tự dựa vào chính mình.

Sư phụ không thể bảo hộ ngươi...Ánh mắt thanh niên lộ vẻ bi ai, như muốn nói một cái gì đó nhưng lại bị lão nhân phất tay đẩy hắn ra ngoài vòng sáng.

Sau đó, vòng sáng lại trở lại bình thường.Thanh niên đứng ngoài vòng sáng, kinh ngạc nhìn sư phụ.

Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, gào lên:- Sư phụ.Lão nhân cười ha hả rồi nuốt hết cả một nửa bình đan dược trong tay.

Sau đó, hơi thở trên người lão không ngừng tăng lên.

Vào lúc này, lão đã khôi phục lại tu vi đỉnh cao của bản thân.

Nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.Lão vung tay áo một cái.

Thân thể chợt động lao vè một phía.

Nơi đó đúng là Băng Tuyết thần điện.Cho dù có chết thì cũng chết ở quê hương.

Cho dù có chết cũng phải chết vì hộ quốc.

Tất cả đều vì danh dự, vinh dự của bản thân, của quốc gia...

Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng...cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.Khép kín tâm hồn như vứt bỏ một cái thế giới trước đây.

Tất cả những gì lúc trước giờ đây đã trở thành xa xôi.

Trong cơn gió còn đâu nhưng tiếng kẻ địch than khóc sợ hãi.

Tất cả chỉ còn một nỗi thê lương của chính bản thân mà thôi.Khép lại tâm tồn như ngăn cách cả một khoảng không quá khứ huy hoàng, chỉ còn lại những lời ca tụng của hậu nhân.Hôm qua ngâm thơ không có người đối đáp.

Những lời nỉ non đã nói hết mà chẳng nghe thấy được nổi một tiếng đàn.

Mở toang cánh cửa, ước mong được ôm vào lòng một chút ánh nắng ấm áp.Giấc mộng hôm nay chỉ còn lại chút hy vọng xa vời.Một người bình thường cũng muốn trong lòng không còn gì hối hận, đứng dưới đất trời bao la mà cảm nhận thiên địa.Rộng mở tâm hồn giống như đón một cơn gió xuân ấm áp, làm cho con người bừng tỉnh.Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng...cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 282.

Triệu hồi Hóa Thần. ( 281/2095)Nhìn bóng lưng sư phụ khuất dần, tất cả những kỷ niệm ùa vào trong đầu hắn.

Hắn dập đầu mấy cái rồi nắm chặt tay, xoay người rời đi.- Ta...

Trần Hoan ở đây thề...Cuộc đời này nhất định phải diệt Tuyết Vực quốc.Vương Lâm mang trong lòng rất nhiều suy nghĩ phức tạp trở về Băng Tuyết tháp.

Cho dù có được pháp bảo bị hư hại, nhưng hắn cũng chẳng mừng lắm, trong lòng vẫn có một sự phiền muộn.Vào lúc này, sự lĩnh ngộ của Vương Lâm đối với ý cảnh Sinh Tử lại tăng thêm một chút.

Hắn đã hiểu thêm thế nào là sinh...thế nào là tử.

Vấn đề đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Vương Lâm.Vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của Thủy Mặc môn mang theo một chút rực rỡ cuối đời, bay về phía pho tượng của của Băng Tuyết thần điện mà tự bạo.

Lão khiến cho Băng Tuyết thần điện nhuốm một màu đỏ tươi.Ngay cả nhưng kẻ bao vây nhằm tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần cũng bị chết theo.Tất cả vinh quang cuối cùng cũng trôi theo gió.Cái chết của lão đã thức tỉnh những tu sĩ ẩn dấu, không dám lộ diện của Liên minh Tứ phái.Nháy mắt đã một năm trôi qua.

Trong một năm đó, Vương Lâm vẫn tự hỏi về ý cảnh giữa sinh và tử.

Từ từ, hắn càng lúc càng hiểu thêm về ý cảnh mà bản thân đã có sự lĩnh ngộ.

Trong một năm qua, hắn giống như đang tiến hành lột xác.Nhìn núi thì là núi, nhìn nước thì là nước....Nhưng trong thời gian này có đôi khi Vương Lâm nhìn núi cũng chẳng phải là núi.

Nhìn nước cũng chẳng phải là nước.

Những thứ đó như bị một lớp sương mù bao phủ khiến cho hắn không thể nhìn được mặc dù vẫn có thể cảm nhận.

Giống như có thể phát hiện nhưng lại không thể sờ tới.

Những thứ này không phải cứ có thời gian là có thể hiểu được mà còn cẩn phải lĩnh ngộ.Xuân qua rồi thu đến.

Thấm thoát đã hai năm kể từ khi băng tuyết bắt đầu rơi xuống.Đối với việc nghiên cứu khôi lỗi, Vương Lâm đã có một số sự tiến bộ.

Con rối băng ở bên ngoài chủ yếu là dựa vào tuyết kinh mạch để duy trì.

Dưới sự chuyển động của bảy bảy bốn mười chín tuyết kinh mạch, khôi lỗi có thể tương đương với Kết Đan trung kỳ.Còn tương đương với Nguyên Anh kỳ cần phải có tới chín chín tám mươi mốt tuyết kinh mạch.

Trong khôi lỗi bằng băng, tuyết kinh mạch càng nhiều thì sự khống chế càng khó khăn.

Chỉ cần có một chút sơ sẩy là sẽ khiến cho con rối bị hỏng.Nguyên nhân như vậy khiến cho cứ thêm một đường kinh mạch, khó khăn sẽ tăng thêm mấy lần.

Vì vậy mà tám mươi mốt đường kinh mạch có thể nói là khó đến kinh người.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao, khôi lỗi tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tuyết Vực quốc lại hiếm đến vậy.Mặt khác, chế tạo tuyết kinh mạch của khôi lỗi có liên quan đến pháp quyết của tu sĩ Tuyết Vực quốc ra.

Sau khi nghiên cứu loại pháp quyết đó, Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc.Băng tuyết quyết chú trọng tới việc luyện tâm.

Pháp quyết này lấy băng để thay đổi xương cốt, lấy tuyết để ngưng tâm sau đó tạo thành băng tuyết chi hồn.

Nhờ đó mà tâm có thể đạt tới cảnh giới trong như băng.

Có thể nói sự huyền bí của pháp quyết đó không thể tả nổi.Việc đó chính là nguyên nhân giúp cho tu sĩ Tuyết Vực có thể có được một mức độ tùy tâm sở dục đối với công pháp.

Ngoài ra đối với tính tình có thể ngưng luyện.

Nếu không khi nhập trần (xuống sống như người bình thường) làm sao có thể đạt được mục đích ngưng luyện tâm niệm?Càng tìm hiểu Băng Tuyết quốc, Vương Lâm càng cảm nhận được sự đáng sợ của loại pháp quyết này.

Pháp quyết này không thể nói là đi theo chính đạo mà chắc chắn là nghịch thiên.

Thậm chí, Vương Lâm còn có cảm giác, so với công pháp của Lục Dục ma quân tuy nói là khác nhau nhưng lại có cùng hiệu quả.Loại công pháp này, Vương Lâm không định tu luyện mà chỉ bắt chước một chút.

Hắn thay đổi tuyết kinh mạch thành huyết kinh mạch, sử dụng máu tươi phối hợp với ý cảnh Sinh Tử mà đạt được mục đích điều khiển của mình.Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở trong trấn nhỏ đã được ba năm.

Cùng với một năm du ngoạn là bốn năm tất cả.

Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ hạn mười năm.

Vương Lâm có thể cảm giác được Hóa Thần đã sắp tới....Hắn không biết vào thời điểm Hóa Thần có khả năng khiến cho thiên địa biến sắc hay không.

Nhưng càng tới gần thời điểm, Vương Lâm càng có thể cảm giác được một tu sĩ Hóa Thần sẽ khiến cho tất cả các tu sĩ xung quanh nhận ra.Vì vậy mà đến một ngày, Vương Lâm liền đi ra khỏi Băng Tuyết tháp mà bỏ đi.Trước khi hắn đi, Băng Tuyết thần điện đã hạ xuống tiên chỉ.

Triệu tập tất cả các tu sĩ từ Kết Đan tới thần điện để tiến hành đại lễ.

Bởi vì mười ba tu sĩ đi tới Chu Tước quốc đã có một người trở về.

Mà người đó cũng là người duy nhất thành công đạ tới Anh Biến kỳ.Trong mười ba người đó có một người thành công.

Chuyện như vậy có phải là do Chu Tước quốc tác động hay không thì người ngoài không thể biết được.Vương Lâm lặng lẽ bỏ đi.

Vị tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn nhốt trong tháp ba năm qua, bị thần thông của Vương Lâm làm cho mất trí nhớ.

Nhưng đến lúc này cũng đã khôi phục thân phận.Ở biên giới của Tuyết Vực quốc, Vương Lâm quay đầu lại nhìn phía sau.

Cảnh tượng vài chục năm qua nhất thời trôi qua trong đầu hắn.

Cuồi cùng, hắn đành thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.Mục tiêu của Vương Lâm chính là Triệu quốc.

Ở một nơi mà hắn đã chuẩn bị để Hóa Thần.Sở dĩ hắn lựa chọn việc quay về Triệu quốc để Hóa Thần là do ngoài cái nơi hẻo lánh kia, còn có một nguyên nhân nữa....

Vương Lâm đã từ vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đáng kính kia mà hiểu được một cái cảm giác mà từ lâu hắn đã bỏ qua....đó chính là cảm giác về quê hương.Mỗi một người đều có một mái nhà.

Nếu Triệu quốc có thể coi như là một mái nhà thì ở Tu Ma hải xa xôi có một người con gái đang chờ đợi hắn chính là mái nhà thứ hai.

Cũng có thể có một nơi nào đó chính là mái nhà thứ ba của hắn....

Vì vậy mà hắn lựa chọn Triệu quốc là nơi để Hóa Thần.Trước khi quay về Triệu quốc, Vương Lâm liền đi qua thôn trấn của Đại Ngưu ở bên nước láng giềng.

Từ xa, hắn có thể thấy được, trong thôn trấn, Đại Ngưu đã mở một cửa hàng rèn.

Thê tử của hắn tuy tuổi không còn nhỏ nhưng đã lại có bầu.Vương Lâm mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vậy mà một sinh mạng mới lại đang bắt đầu thành hình.

Trước khi rời đi, Vương Lâm liền đánh một đạo linh lực vào trong cơ thể thê tử Đại Ngưu.

Đạo linh lực đó không chỉ bảo vệ mẹ con họ mà còn cho hắn biết sinh mạng mới đó chính là một cô gái.Đại Ngưu vẫn không hề biết.

Hắn vẫn muốn được gặp lại Vương thúc thúc.

Mãi cho đến lúc chết, điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Đại Ngưu không phải là không gặp được tiểu Ngưu mà là không thể gặp lại Vương thúc thúc.

Hai bức tượng điêu khắc, sau khi hắn chết được đưa lại cho con cái.

Từ đó, chúng đã trở thành một vật gia bảo truyền thừa.Vương Lâm lại theo đường bay về phía Triệu quốc.

Bốn mươi năm trước hắn đã đi một con đường tương tự mà tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Hôm nay, hắn lại theo đường cũ trở về Triệu quốc.

Lần này, là để chuẩn bị cho việc Hóa Thần.Sau khi xuyên qua một số Cổ truyền tống trận.

Đến một ngày, Vương Lâm đang phi hành trên một mảnh đất xa lạ.

Đột nhiên bầu trời trở nên u ám.

Mây đen xuất hiện, che khuất mặt trời.

Một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống.Cơn mưa càng lúc càng lớn, gần như biến thành một màn nước.

Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn trên cao.

Rất lâu rồi, hắn chưa từng gặp một cơn mưa nào lớn như vậy.

Đứng trong cơn mưa, hắn không khỏi nhớ tới thời gian khi ở Hằng Nhạc phái ở trong phòng của Trương Hổ.

Lúc đó, bên ngoài cũng là một trận mưa tầm tã, sấm chớp kinh người.Lúc này, trên bầu trời, chớp đan chằng chịt gây ra những tiếng động ầm ầm.

Những lưới chớp liên hiện lên làm cho bầu trời u ám đẹp hơn.Vương Lâm chậm rãi hạ xuống.

Hắn cũng chẳng sử dụng pháp thuật mà ngăn cản nước mưa.

Mà khi hạ xuống, hắn lại vung tay về phía đám cây cối.

Nhất thời, lá cây kết lại thành một cái ô.Cầm cái ô trong tay, Vương Lâm thong thả tản bộ trong cánh rừng xa lạ.

Sau khi đi qua hai cái Cổ truyền tống trận, hắn đã trở về tới Triệu quốc.

Cách vị trí của hắn lúc này về hướng Đông khoảng bốn ngàn dặm chính là vị trí của một cái cổ truyền tống trận.Trong núi rừng, tiếng mưa xối ào ào khiến cho lòng người có vô vàn cảm xúc.

Cách hắn một đoạn không xa có một ngôi miếu cổ.

Ngôi miếu hiển nhiên đã bị bỏ hoang.

Cánh cửa đại môn màu hồng đã bạc phếch, đôi chỗ còn bị mục nát.

Thậm chí, ngay cả vòng đồng trên cánh cửa cũng không còn sáng nữa.

Một đôi chỗ còn có một chút màu xanh.Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy nhiều miếu lắm.

Thậm chí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.Nhìn ngôi miếu, Vương Lâm nhấc chân bước vào trong.

Đây là một ngôi miếu cổ.

Trong miếu không có tượng chỉ có một vài cái nệm rải rác trên mặt đất.Sau khi quan sát một lúc, Vương Lâm nghiêng đầu nhìn cửa miếu, rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt hắn lại nhìn cơn mưa bên ngoài mà thể ngộ một chút ý cảnh như có như không.Một lúc sau, chợt có tiếng hét từ xa vọng đến.

Chỉ thấy mấy đại hán mặc áo tơi đang hùng hùng hổ hổ đi về phía này.- Lão trời chết tiệt.

Cứ tháo cống xuống là mãi không chịu dừng.- Phía trước có một ngôi miếu.

Đi vào đó trú đi.

Chờ một lúc mưa nhỏ, chúng ta đi tiếp cũng được.Đang nói, bọn họ đưa mắt nhìn liền thấy được Vương Lâm đang đứng liền dừng lại.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng đi về phía ngôi miếu.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 283.

Đốn ngộ. ( 282/2095)Khi đi qua bên cạnh Vương Lâm, một người trong số đó giơ tay phải nhẹ nhàng đánh một cái về phía Vương Lâm.

Nhưng ngay lập tức, người đi bên cạnh liền quát lên một tiếng nho nhỏ, rồi thuận tay đẩy một cái hóa giải thế công của người đó.

Người nọ quay đầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó không nói gì đi vào trong miếu.Năm người sau khi vào miếu liền cởi áo tơi rồi đốt lên một đống lửa.

Làm xong, bọn họ lấy ra một ít thực vật vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.

Chỉ có điều, ánh mắt của bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Vương Lâm.Vương Lâm khẽ lắc đầu.

Năm cái tên phàm nhân này không ngờ lại phá vỡ ý cảnh của cơn mưa, phá tan bầu không khí.

Hắn than nhẹ một tiếng, rồi nhấc chân lên đang định rời đi.

Bất chợt, Vương Lâm giật mình, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa.Chỉ thấy một đại hán mặc bộ quần áo màu trắng đang đi tới đây.

Bước chân của kẻ đó cũng không nhanh, nhưng Vương Lâm lại có thể cảm nhận được nó ẩn chứa Súc Địa thành thốn.

Thoáng cái, hắn đã vượt qua bên người Vương Lâm, đi vào trong miếu.Khi đi qua bên cạnh Vương Lâm, đại hán thốt lên một tiếng nho nhỏ, dừng lại.

Hắn liếc mặt nhìn Vương Lâm, cười nói một cách ôn hòa:- Không ngờ trong một cái miếu nho nhỏ này lại có thể gặp được một người cùng giới.

Tại hạ Mặc Trí.

Các hạ là....?Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại có chút đề phòng.

Người này thực sự có chút gì đó quái dị.

Thoáng nhìn qua thì giống như một người bình thường.

Nhưng một người bình thường làm sao lại có thể nhận ra được thân phận của mình?

Vương Lâm thản nhiên, ôm quyền nói:- Người nơi sơn dã không có tên để gọi.

Cứ gọi ta là Đại Ngưu.Trong mắt đại hán có chút gì đó kỳ dị, cùng một ít hứng thú liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười nói:- Đại Ngưu huynh!

Hai chúng ta cùng ngồi đây luận một chút về mưa có phải hay hơn không?Vương Lâm cười khẽ, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống đất.

Tay phải hắn phất nhẹ, lấy ra một cái bầu rượu rồi uống một ngụm.

Rượu hoa quả từ sau khi Liên minh Tứ phái xẩy ra thay đổi, Vương Lâm không còn tích trữ được nhiều lắm.Đại hán đó cười ha hả, cũng ngồi xuống nói:- Tu vi của Đại Ngưu huynh quả là kinh người.

Nếu tại hạ không nhầm thì đã có được ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây.Trống ngực Vương Lâm khẽ nhảy lên một cái.

Sự cảnh giác của hắn đối với người này lại càng sâu.

Tuy nhiên, biểu hiện của hắn vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ cười chứ không trả lời.

Lúc này, mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa cách đó không xa chợt có một người cất tiếng cười nhạo:- Hai người các ngươi nói năng linh tinh cái gì đấy?

Chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Cái gì mà ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây?

Chẳng lẽ các ngươi bị điên rồi hay sao?Mặc Trí mỉm cười, nói:- Các hạ nói một chữ điên đó thật đúng.

Nếu không có sự điên cuồng thì rất khó có thể ngộ ra được điều đó.

Nếu không có điên cuồng thì làm sao lại có người đi cầu lấy sự trường sinh, tranh đấu với trời?Đại hán đang ngồi bên đống lửa, nhướng mày mắng:- Thật đúng là kẻ điên.

Lão tử không hiểu chút gì hết.Mặc Trí cười cười, lắc đầu nhìn Vương Lâm nói:- Đại Ngưu huynh nghe có hiểu không?Ánh mắt Vương Lâm có chút cười cười, nói:- Lời nói của huynh đài chứa đầy huyền cơ.

Tại hạ cũng không hiểu.

Nhưng tại hạ cho rằng dùng chữ điên không thể hay bằng dùng một chữ "si".Ánh mắt Mặc Trí nhất thời sáng ngời, cười nói:- Hay!

Một chữ si.

Rất hay!

Những người như chúng ta nếu không có một chữ si hiển nhiên là không thể tu thành chính quả.Vương Lâm uống một hớp rượu rồi mỉm cười.

Mặc Trí nhìn Vương Lâm, hai mắt hắn đột nhiên lại có chút ngây dại, trống rống vô hồn.

Vương Lâm vừa nhìn thấy ánh mắt đó mà giật mình.

Tay phải hắn thoáng đặt lên túi trữ vật.Một lúc sau, ánh mắt ngơ ngác của Mặc Trí dần biến mất.- Mới vừa rồi...chúng ta...nói tới đâu rồi?Vương Lâm nhướng mày nhìn người đó chằm chằm.

Lúc này, mấy đại hán ngồi bên đống lửa cách đó không xa vẫn nghe hai người nói chuyện liền bật cười, nói:- Thì ra đúng là người điên.Mặc Trí than nhẹ một tiếng, cười nói với Vương Lâm:- Thôi!

Quên thì chính là quên.

Tại hạ Mặc Trí!

Không biết các hạ xưng hô thế nào?Vương Lâm nhíu mày.

Một lúc sau, hắn lắc đầu cười khẽ rồi lại uống một ngụm rươu, nói:- Đại Ngưu.Mặc Trí gật đầu, nhìn cơn mưa bên ngoài than thở nói:- Vẻ đẹp của cơn mưa đêm nằm ở ý cảnh.

Nó ẩn chứa một sự sinh sôi không ngừng.

Hoa cỏ uống nước mưa cho dù đang chết cũng từ từ mà hồi sinh.

Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa mà cũng chính là đạo nhân sinh.Vương Lâm xoay người nhìn ra ngoài miếu.

Tiếng gió thổi ào ào bên ngoài vọng vào.

Thi thoảng lại có một tia chớp xẹt qua bầu trời kèm theo tiếng sét, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài.Đống lửa trong miếu chập chờn tỏa ra ánh sáng khiến cho xung quanh cũng lúc sáng lúc tối.

Cũng giống như giữa sinh và tử.

Sáng tối thay đổi dường như cũng ẩn chứa đạo sinh tử.

Sáng là sinh mà tối là tử.

Sáng tối thay nhau, sống chết thay đổi.- Làm sao mà sinh?

- Vương Lâm nói nhỏ.

Vấn đề này khiến cho hắn vẫn tự hỏi từ lâu.

Mặc Trí quay đầu, chỉ vào đống lửa, cười nói:- Ngọn lửa này chính là sinh.Vương Lâm trầm mặc nhìn đống lửa đang chập chờn, nói:- Tại sao?Mặc Trí mỉm cười nhìn đống lửa mà nói:- Ta cũng không biết thế nào là sinh.

Nhưng ta thường nghe người ta nói "nhóm lửa...nhóm lửa".

Nói như thế thì lửa chính là sinh.- Thằng điên.

- Lúc này mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa đều nhìn hai người Vương Lâm một cách cổ quái.Nói lửa là sinh...

Vương Lâm từ từ hiểu ra, nhưng cũng vẫn chẳng hiểu được nhiều lắm.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói:- Như thế nào là tử?Mặc Trí vừa muốn mở miệng đột nhiên ánh mắt lại lộ vẻ mê mang, hoàn toàn trống rống.

Một lúc sau, hắn lại ngơ ngác nhìn xung quanh.- Chúng ta....trước....đã nói tới chỗ nào?Không để Vương Lâm mở miệng, một đại hạn bên đống lửa liền nói:- Hắn vừa hỏi người cái gì là tử?Mặc Trí tỏ vẻ xin lỗi, liếc mắt nhìn Vương Lâm.

Hắn hơi do dự một chút rồi hỏi:- Nói vậy thì huynh đài đã biết tên của ta.

Không biết huynh đài xưng hô thế nào?Đồng dạng, không đợi Vương Lâm mở miệng, một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền cười nói:- Hắn tên là Đại Ngưu.Sự xin lỗi trong mắt Mặc Trí càng nhiều thêm, hắn nói:- Từ sau khi tại hạ hiểu được thiên đạo, trí nhớ thi thoảng lại có vấn đề.

Đại Ngưu huynh thứ lỗi.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại chấn động.

Hắn do dự một chút rồi hỏi:- Huynh đài cảm ngộ được loại ý cảnh nào?Hỏi thẳng ý cảnh người ta là một chuyện không hay, nhưng Mặc Trí cũng chẳng ngại.

Sự mê mang trong mắt hắn lại càng nhiều, hắn chậm rãi nói:- Vong cảnh....- Này!

Ngươi vẫn chưa nói cái gì là tử.

Nói tiếp đi.

- Một đại hán đang ngồi bên đống lửa liền mở miệng giục.Ánh mắt Mặc Trí vẫn mê mang.

Hắn thì thào nói:- Tử là cái gì?...Tử là chết.

Nếu ngươi mà chết thì đó chính là tử.

Nếu tâm chết thì cái chết này....chính là đã chết.Vương Lâm nghe thế giật mình.

Lời nói của đối phương giống như một tia chớp xẹt qua óc hắn.

Nó giống như một cơn gió xua tan sương mù vẫn che khuất vấn đề sinh tử.Tử chính là chết.

Người chết là tử.

Mà tâm chết thì chắc chắn chết...Ánh mắt Mặc Trí hoàn toàn vô hồn.

Hắn nhìn quanh, tay phải tùy ý điểm một vũng nước bên ngoài miếu, lẩm bẩm nói:- Hôm nay, nước mưa rơi xuống tạo thành vũng nước này thì đó chính là sinh.

Ngày khác không có nước mưa thì vũng nước này chính là tử.

Đã không có sinh cơ, không có sự lưu thông thì đó chính là nước chết.Sau đó, tay phải hắn lại chỉ về phía mấy đại hán đang ngồi bên đống lửa.

Ánh mắt hắn lại càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm nói:- Lúc này, bọn họ có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ như lại cảm thấy vui vẻ thì đó chính là sinh.

Ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui buồn, giận nữa không thoát khỏi luân hồi thì đó chính là tử.Tay phải hắn lại chợt động chỉ vào đài sen bên trong miếu nói tiếp:- Khi tượng thần vẫn còn trong miếu thì miếu còn sống.

Mà hôm nay, tượng mất đi thì cái miếu coi như đã chết.Nói tới đây, hắn đứng lên rồi chỉ vào bầu trời, nói:- Cơn mưa này sinh ra từ trên trời, rồi rơi xuống đất mà chết đi.

Khoảng khắc giữa đó chính là nhân sinh.

Ta nhìn những giọt nước mưa chứ không phải nhìn bầu trời.

Nhìn mà như chẳng nhìn.

Nhìn cũng chẳng phải là cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mưa đó là cơn mưa lúc còn sống...Nét mặt Vương Lâm thay đổi.

Hắn đứng dậy, vái Mặc Trí một cái thật sâu.

Mặc Trí mỉm cười, nhấc chân đi ra khỏi miếu.

Tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng cái đã biến mất.

Nhưng trong không trung vẫn văng vẳng thanh âm của hắn:- Đại Ngưu huynh!

Ngươi hiểu thì là hiểu.

Mà không hiểu thì là không hiểu...hãy tự thu xếp....Vương Lâm kinh ngạc nhìn những giọt nước mưa.

Một lúc sau, hắn mỉm cười.Lúc này, mấy vị đại hán đang ngồi bên đống lửa đều ngơ ngác.

Bọn họ có thể nghe được một chút.

Nhưng khi nghĩ kỹ thì lại chẳng hiểu một chút gì hết.- Huynh đài!

Vừa rồi, những lời người đó nói là thế nào?

- Một người trong số đó không nhịn được phải mở miệng hỏi.

Những người khác cũng đều nhìn về phía Vương Lâm.Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu nói:- Các ngươi...không hiểu đâu....Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đi ra khỏi miếu.

Hắn đi dưới cơn mưa, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời.

Cơn mưa này được sinh ra từ trên trời.

Hắn lại nhìn xuống mặt đất.

Cơn mưa đó rơi xuống đất mà chết đi.

Giữa khoảng thời gian đó chính là cơn mưa khi còn sống.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 284.

Bác Cực. ( 283/2095)Lửa là sinh bởi vì nó có sinh cơ.

Nó có người nhóm lửa.Tử là chết.

Người chết thì tử.

Tâm chết thì cũng là chết....Vương Lâm đi trong trời đất, trong lòng như đang cuộn sóng.

Hắn như nắm được một sợi tơ.

Một sợi tơ giữa sự sống và cái chết.

Nguyên bản, tâm cảnh của hắn chỉ còn lại có một năm là Hóa Thần thì bây giờ đột ngột tăng mạnh.

Do hắn hiểu ra được ý cảnh Sinh Tử nên gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã đạt tới yêu cầu của Hóa Thần.Có thể nói vào lúc này, chỉ cần Vương Lâm muốn là hắn lập tức có thể Hóa Thần.

Chỉ có điều, nơi đây không phải là vị trí để Hóa Thần thích hợp.

Vương Lâm cố gắng đè nén sự kích động trong lòng mà tăng nhanh tốc độ phi hành.- Nói như vậy thì ý cảnh của Mặc Trí huynh đó chính là tâm chết nên mới có Vong cảnh....Nguyên nhân có thể là do tâm đạt tới một mức độ cực cao nên mới tự chết.

Nhưng chết ở đây là quên hết tất cả mọi chữ.

Tất cả còn lại chỉ có một chữ đạo.

- Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Mặc Trí chắc chắn là một vị kỳ nhân.Lĩnh ngộ trong cơn mưa bên miếu khiến cho tâm cảnh của Vương Lâm đã chạm tới cảnh giới Hóa Thần.

Vào lúc này, hắn hoàn toàn có đủ tư cách Hóa Thần.Tu sĩ Hóa Thần thực lực trong tất cả các cấp bậc có thể nói chính là điểm phân hóa đầu tiên.

Nói như thế cũng là do một khi tu sĩ đã đạt tới Hóa Thần thì người tu đạo đã chuyển từ việc tu luyện ngoài da thịt sang tâm cảnh.

Bọn họ lấy việc hiểu được thiên đạo làm cơ sở mà vận dụng lực lượng của thiên địa.Ý cảnh là cái thể ngộ quan trọng nhất của tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Do thể ngộ khác nhau nên ý cảnh cũng không giống nhau.

Có thể nói trong cả thế giới có vô vàn ý cảnh.

Trong những loại ý cảnh đó cũng không phải là không phân ra mạnh yếu.Tuy nói là có thể hiểu được ý cảnh tới mức cao nhất thì cũng không kém nhau nhiều lắm.

Nhưng sự khác nhau ban đầu cũng có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ của tu vi sau này.Vì vậy mà tu sĩ Hóa Thần thực lực do việc lĩnh ngộ mà ra.

Nếu hiểu được một thứ thiên đạo tầm thường thì tuy nói là mạnh hơn so với Nguyên Anh nhưng so với các tu sĩ Hóa Thần khác lại không thể bằng.Trên thực tế, nếu Vương Lâm muốn Hóa Thần thì khi hắn điêu khắc pho tượng người thứ nhất của Bạch Vân tông là có thể làm được.

Nhưng cái ý cảnh đó lại không phải sinh ra từ trong lòng hắn mà là đi lại con đường của người khác.

Sau đó, cho dù hắn có thể Hóa Thần nhưng cuộc đời này gần như không thể đột phá.

Khả năng đạt tới Anh Biến quá xa vời.Không phải ý cảnh của bản thân thì cuối cùng không hiểu được tự nhiên.

Mà như vậy thì làm sao có thể vượt lên được....Tu sĩ đạt tới Hóa Thần có hai phương pháp.

Phương pháp thứ nhất chính là bắt chước ý cảnh.

Phương pháp này so với phương pháp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều, rất ý tu sĩ Hóa Thần chịu mở ý cảnh của mình cho người tha thể ngổ.

Vì vậy, loại phương pháp này phải do tự trong bản thân môn phái khi có Nguyên Anh đại viên mãn mới có thể có.Về phương pháp thứ hai là dựa vào chính mình mà cảm ngộ thiên đạo, sử dụng tâm cảm ngộ rồi tạo ra ý cảnh cho bản thân.

Phương pháp này rất khó, phải có được nghị lực rất lớn và cơ duyên thì may ra mới có thể thành công.

Nhưng nếu có thể thành công ngộ ra được ý cảnh của bản thân thì con đường phía trước lại hết sức rộng mở.Nói cách khác hầu hết mọi người đều cố gắng tìm ra ý cảnh cho bản thân.

Chỉ khi nào không lĩnh ngộ được, tu sĩ mới bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp thứ nhất.

Dù sao thì sự chênh lệch giữa hai phương pháp cũng là rất lớn.

Sự chênh lệch đó từ lúc bắt đầu cho đến về sau không thể nào lấp nổi.Nhưng những người có thể hiểu được ý cảnh cũng không nhiều lắm.

Vì vậy mà cuối cùng thì đa số tu sĩ đều lựa chọn phương pháp thứ nhất.Đó cũng là lý do vì sao cùng là tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng có người vẫn bị giết mà có người thì vẫn sống nhăn răng.

Năm đó khi ở Triệu quốc, vị đại nhân của tứ cấp tu chân quốc chính là lựa chọn phương pháp thứ nhất để Hóa Thần.

Vì thế mà khi thấy Vương Lâm có pháp bảo mạnh như thế liền lựa chọn trốn tránh.Nhưng trên đời mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối.

Cũng có một số tu sĩ sử dụng phương pháp thứ nhất nhưng cuối cùng vẫn có thể đột phá đạt tới tu vi Anh Biến kỳ.

Nhưng những người như thế quả thực quá ít.

Hơn nữa, cho dù đạt tới Anh Biến thì cũng chỉ ở đẳng cấp thấp mà thôi.Vì thế mà tu sĩ lựa chọn phương pháp Hóa Thần đó đều có mục tiêu là dựa vào đan dược, hy vọng có thể nhờ vào nó mà khiến cho tu vi được nâng cao.

Chỉ có điều, đan dược ẩn chứa khí tiên giới lại có thể có được dễ dàng như thế hay sao?Vương Lâm nhanh chóng phi hành trong cơn mưa tới vị trí của Truyền tống trận.

Một vầng sáng lóe lên sau đó thân thể hắn liền biến mất.Đến lúc này, Vương Lâm không hề dừng lại lấy một chút.

Sau khi từ trong truyền tống trận đi ra, hắn sử dụng hết tốc lực bay tới một cái Cổ truyền tống trận kế tiếp.Một tháng sau, trong một sơn cốc nơi biên giới của Triệu quốc từng vầng ánh sáng linh lực chầm chậm tỏa ra.

Sau khi vầng sáng biến mất, từ trong sơn cốc liền có một thanh niên đi ra.

Hắn đúng là Vương Lâm.Nhìn vùng đất trong tầm mắt trái tim Vương Lâm có chút cảm khái.

Diện tích của Triệu quốc không lớn, nên thần thức của Vương Lâm thoáng đảo qua đã có thể nắm được tình hình.Sau khi trải qua mấy trận sát kiếp, giới tu chân của Triệu quốc hết sức điêu linh.

Mấy vị Nguyên Anh hậu kỳ liên tục bị chết càng khiến cho Triệu quốc chấn động.

Trong vài chục năm qua, tất cả các môn phái còn lại đều phong bế không xuất ngoại.Trong giới tu chân của Triệu quốc có một lời đồn liên quan đến Vương Lâm.

Cho đến tận bây giờ, lời đồn đó vẫn còn nguyên, nó khiến cho vô số tu sĩ nghe thấy mà kinh hồn.

Nhất là những người nhìn thấy Vương Lâm, sau khi sực tỉnh đều cảm thấy ớn lạnh.Ở trung tâm của Triệu quốc chính là Thông Thiên tháp, lúc này cũng chẳng có người.

Ngọn tháp hoàn toàn trống không.

Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền phi hành về phía vị trí của Hằng Nhạc phái ngày xưa mà cũng chính là vị trí của Huyền Đạo tông hôm nay.

Nơi đây chính là nơi hắn bước vào thế giới tu chân và cũng là chỗ mà hắn chọn để Hóa Thần.Khi hắn xuất hiện bên ngoài Huyền Đạo tông, chỉ thấy một làn sương trắng bao phủ cả ngọn núi.

Ngay cả con đường mòn tiến lên núi cũng biến mất.

Huyền Đạo tông từ mấy năm trước đã đóng cửa không hỏi đến thế sự.Vương Lâm than nhẹ một tiếng, hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng gọi người ra làm gì.

Thân thể khẽ động liền biến mất.

Khi xuất hiện đã ở phía sau núi của Huyền Đạo tông.Năm đó, hắn đã từng bế quan bốn năm ở sau núi.

Lúc này, tuy nói là cũng có tu sĩ, nhưng cũng chẳng nhiều lắm.Sự xuất hiện của Vương Lâm làm sao bọn họ có thể phát hiện.

Trên vách đá phía sau núi có vô số động phủ.

Vương Lâm nhanh chóng tìm được chỗ mà mình đã bế quan năm đó rồi đi vào.Cái động phủ của hắn cũng chăng có ai chiếm cứ.

Sau khi Vương Lâm tiến vào, tảng đá ở bên ngoài động phủ liền sập xuống.Khoanh chân ngồi trong động phủ, Vương Lâm nhìn bốn phía.

Những cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong ký ức.

Một lúc sau, hắn than nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt ngồi xuống.Mười ngày sau, Vương Lâm đã điều chỉnh xong trạng thái của bản thân.

Sau đó, hai tay hắn bắt quyết, đặt trước ngực.

Nhất thời, sắc mặt hắn liên tục chuyển từ xanh sang đỏ và ngược lại.

Từ từ, thân thể hắn chợt phân làm hai.Bổn tôn từ trong phân thân, với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt lạnh lùng.

Trên mi tâm lóe ra chút ánh sáng yêu dị.

Tu vi của bổn tôn vẫn là Kết Đan hậu kỳ như cũ.

Cực cảnh không tiến hóa thì tu vi của bổn tôn vẫn không thể tăng lên.Mặc dù kết hợp với phân thân có thể khiến cho Cực cảnh đạt tới hiệu quả của Nguyên Anh, nhưng trong đó vẫn tồn tại khuyết điểm, không phải là chuyện lâu dài.Về phần phân thân thì tu vi đã sắp sửa Hóa Thần.

Từ sau khi kết anh, những khuyết điểm của phân thân đã biến mất, gần như không khác gì bổn tôn.Vào thời điểm sắp Hóa Thần, nếu bổn tôn đã cùng với phân thân dung hợp lại một chỗ nên đối với Hóa Thần chắc chắn có ảnh hưởng.

Vì vậy mà lúc này, Vương Lâm mới cho bổn tôn và phân thân tách ra.Vương Lâm trầm mặc suy nghĩ.

Nếu chỉ có như thế thì ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Từ nhiều năm trước, có một vấn đề khiến cho hắn vẫn không thể bình tĩnh mã hạ quyết tâm.

Vào giờ phút này, sau khi hiểu được ý cảnh Sinh Tử, cùng với sự lĩnh ngộ ở cái miếu nên hắn đối với sự sống và cái chết có sự lĩnh ngộ càng cao.Tâm cảnh vẫn luôn do dự đã có thể trở nên kiên định.

Bổn tôn hiển nhiên là không thể đi theo con đường giống như phân thân.

Vì vậy mà Cực cảnh phải tách ra ngoài.

Đạo Cổ thần mới chính là sự lựa chọn của bổn tôn.

Vương Lâm suy nghị một lúc rồi khoanh chân ngồi xuống.

Bổn tôn đồng dạng cũng ngồi xuống, tay nó bắt quyết.

Từ từ, một làn sương mù màu xanh, bao lấy bổn tôn và phân thân.Đầu tiên phải để cho bổn tôn tán công.

Một chút linh lực dao động từ trong cơ thể bổn tôn tản ra, nét mặt hắn hiện lên sự đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự quyết tâm.

Từ từ, từng giọt máu tươi chảy ra ngoài theo các lỗ chân lông.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 285.

Xử hóa. ( 284/2095)Những giọt máu cũng không dính vào trên áo mà lại xuất hiện bên ngoài cơ thể.

Xung quanh bổn tổn từ từ hình thành vô số giọt máu, số lượng càng lúc càng nhiều.Sắc mặt bổn tôn dần tái nhợt.

Tu vi đang từ Kết Đan hậu kỳ bắt đầu giảm xuống....Mười ngày sau, toàn thân bổn tôn không khác một lão già.

Ngoài tu vi đã giảm xuống Kết Đan sơ kỳ, số huyết châu bên ngoài cơ thể đã hòa lẫn vào với nhau tạo thành một vầng sáng đỏ như máu.Chợt có tiếng răng rắc vang lên.

Kim đan của bổn tôn đột nhiên vỡ vụn, hóa thành những luồng linh lực yếu ớt, chạy loạn trong cơ thể.

Đúng lúc này, ánh mắt phân thân lóe lên, tay phải chỉ một cái vào mi tâm của bổn tôn.

Nhất thời, linh lực trong cơ thể bổn tôn như tìm được một lối thoát mà chui ra khỏi mi tâm.Toàn bộ số linh lực đó đều ngưng tụ trên đầu ngón tay của phân thân.

Dần dần một dòng chất lỏng mầu vàng từ mi tâm của bổn tôn bị phân thân hút ra.

Thoáng cái, bổn tôn trở nên uể oái, nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.Sau đó, từ bộ xương và thân thể của bổn tôn từ từ lại xuất hiện một tia linh lực.

Linh lực chầm chậm ngưng tụ tại đan điền, hình thành một cái vòng sáng.

Đây cũng là dấu hiệu của cơ bản của tu sĩ tu chân mà cũng là dấu hiệu của Trúc Cơ kỳ.Vòng ánh sáng từ từ sáng lên, càng lúc càng rực rỡ.

Lúc này, đầu ngón tay của Vương Lâm lại động, điểm vào đan điền của bổn tôn.

Nhất thời, thân thể bổn tôn run rẩy.

Vòng ánh sáng lập tức biến mất, hóa thành từng làn linh lực từ trong đan điền chui ra, ngưng tụ trên đầu ngòn tay phân thân.Ngay sau đó, tu vi của bổn tôn như mất đi rào chắn bắt đầu nhanh chóng giảm xuống: Ngưng khí kỳ tầng thứ mười bốn,...tầng mười ba...tầng mười hai....tầng thứ tám....tầng thứ sáu.....rồi về đến tầng thứ một.Vào lúc này, linh lực trong kinh mạch của bổn tôn đã biến mất toàn bộ.

Thân thể hắn ngả người dựa vào vách đá, thở hổn hển.

Chỉ có điều, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.Trong mắt hắn, một tia chớp màu đỏ lóe lên.

Phân thân hít một hơi thật sâu.

Lúc này, ngón tay của hắn liền điểm về hai mắt của bổn tôn.

Nhất thời, tia chớp màu đỏ chui ra.

Sau khi ra khỏi hai mắt của bổn tôn nó đang định bỏ chạy thì phân thân hét lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng huy động, hóa thành một vòng sáng nhốt lấy tia chớp.

Sau đó, tay hắn giơ lên chộp một cái, nhất thời, tia chớp màu đỏ rít lên một tiếng không cam lòng mà từ từ đứng yên.Bàn tay của phân thân nắm lấy tia chớp màu đỏ vào trong tay.

Sau khi dụng lực một chút, tia chớp liền biến thành một giọt máu.

Liếc nhìn nó một chút, Vương Lâm liền ném vào trong túi trữ vật.

Giọt huyết màu đỏ đó chính là Cực cảnh.Bổn tôn phế bỏ tu vi liền bức được Cực cảnh ra ngoài.

Sau đó, biến nó thành một loại pháp bảo.Ngay lập tức, bổn tôn hít một hơi thật sâu, cố gắng khoanh chân, nhắm hai mắt lại.

Vào lúc này, tay phải Vương Lâm lại điểm một cái, linh lực do vòng sáng Trúc Cơ hóa thành liền bắn ra, dung nhập vào trong cơ thể bổn tôn.

Sau đó, chất lỏng màu vàng do Kim Đan biến thành lại bắn ra, tiến vào trong cơ thể bổn tôn.Linh lực dồi dào nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể bổn tôn.

Nhưng bổn tôn cũng không hề có ý định tu luyện mà vận khởi Cổ Thần quyết.

Nhất thời, chỗ linh lực đó bị toàn bộ thân thể, xương cốt của bổn tôn hấp thu.Trong quá trình hấp thu, cơ thể bên ngoài bổn tổn có một vầng sáng màu đỏ.

Từ từ có một tia khí màu hồng chui vào trong cơ thể bổn tôn.Quá trình đó diễn ra thật lâu.Vào lúc này, bổn tôn Vương Lâm và phân thân đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Bổn tôn luyện thể chính là đi theo con đường của Cổ Thần.Phân thân tu luyện chính là con đường tiên thiên.Cả hai cái vẫn cùng là thân thể Vương Lâm không có gì khác.

Chỉ có điều, trước khi chưa đạt tới đại thành, bổn tôn và phân thân chỉ có thể dung hợp trong thời gian ngắn mà không thể giữ được một thời gian dài.Nhưng khi dung hợp, thực lực sẽ tăng lên mấy lần.Trong cơ thể hắn đang thực hiện một loạt thay đổi.

Trên thực tế thân thể bổn tôn đã đạt tới tiêu chuẩn cấp một của Cổ Thần.

Kể từ đây, coi như đã đặt chân vào con đường Cổ thần.

Chỉ có điều, do trước kia Vương Lâm vân không hạ quyết tâm nên mới khiến cho con đường Cổ Thần bắt đầu hết sức khó khăn.Nhưng vào lúc này, sau lĩnh ngộ nơi cổ miếu, hiểu được ý cảnh Sinh Tử khiến cho Vương Lâm đã hiểu được cảnh giới kỳ diệu giữa sự sống và cái chết.

Vì vậy mà hắn hạ quyết tâm cho bổn tôn đi theo đạo Cổ thần.Vương Lâm nhìn bổn tôn đang trong quá trình vận công mà suy nghĩ một chút.

Bất chợt, hắn vỗ túi trữ vật.

Nhất thời, từ bên trong bay ra mấy quả cầu huyết sát.

Ánh mắt hắn lóe lên, ngón tay phải búng khẽ một cái, nhất thời mấy quả cầu huyết sát bay đến đỉnh đầu bổn tôn mà hạ xuống.Mái tóc của bổn tôn đang trắng như tuyết trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ.

Sát khí toàn thân hắn lập tức đạt tới mức độ cao nhất.

Vào lúc này, hình dạng bổn tôn cùng với Cổ Thần có một chút giống nhau.Sau khi hấp thu toàn bộ linh lực, bổn tôn chợt mở hai mắt.

Cặp mắt của hắn không hề có đồng tử chỉ có hai luồng ánh sáng màu đỏ, kết hợp với mái tóc khiến cho cả người hắn giống như một vị thượng cổ Ma tôn vậy.Vương Lâm và bổn tôn cùng mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó lại mang tới cho người ta những cảm giác khác nhau.

Nụ cười của phân thân mang tới một phong thái tao nhã.

Còn bổn tôn lại chứa một chút huyết ý.Vương Lâm vỗ túi trữ vật.

Nhất thời hơn trăm cái bình ngọc mà Lý Mộ Uyển đã chuẩn bị cho hắn liền bay ra hơn một nửa.

Số đan dược đó vừa mới xuất hiện, bổn tôn lập tức há miệng hút một cái.

Nhất thời tất cả các bình ngọc đều nổ tung, đan dược bên trong liền bay vào trong miệng bổn tôn, hóa thành linh lực, lưu động toàn thân.Cổ Thần quyết trong cơ thể bổn tôn nhanh chóng vận chuyển.

Tất cả linh lực do đan dược hóa thành liền tiến hành ngưng kết thân thể.

Từ từ thân thể bổn tôn càng thêm cứng rắn.

Thậm chí còn có nét gì đó giông như một khối sắt.Cuối cùng, từng sợi tơ màu vàng từ trong các lỗ chân lông của bổn tôn chui ra.

Quần áo của bổn tôn vào lúc này liền biến thành mây khói.Những sợi tơ màu vàng sau khi đan dược chui vào miệng được Cổ Thần quyết vận chuyển, càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng chúng bay lượn bên ngoài cơ thể bổn tôn, hình thành một cái kén lớn màu vàng.Một luồng uy áp mạnh mẽ từ trong cái kén phát ra.

Trong uy áp ẩn chứa một nguồn sống rất mạnh, giống như một trái tim đang đập phát ra âm thanh rất to.

Nhưng có điều những thanh âm đó người ngoài không thể nghe được mà chỉ có phân thân cảm nhận được mà thôi.Phân thân liếc mặt nhìn cái kén ở vị trí của bổn tôn rồi khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, đồng thời làm hộ pháp.Qua mười ba ngày, nhịp đập của cái kén càng lúc càng nhanh, giống như có người nào đó đang gõ trống.

Cuối cùng, ngay khi thanh âm trở nên dồn dập, trên cái kén vàng liền xuất hiện một vết nứt.Vết nứt càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Cuối cùng tỏa ra khắp cái kén.

Từng luồng ánh sáng màu tím từ bên trong tỏa ra ngoài khiến cho người ta phải chói mắt.Một tiếng động thanh thúy từ trong cái kén vang lên.

Ngay sau đó từ trên một vết nứt lớn nhất, một bàn tay có làn da màu đồng xuất hiện.Sau đó, bổn tôn từ trong cái kén chui ra.

Mái tóc của hắn màu đỏ giống hệt như màu máu, xõa trên vai hắn.

Tại mi tâm của Vương Lâm có hai điểm sáng màu tím giống như thái cực đang chầm chậm chuyển động.

Ánh mắt hắn không còn ánh sáng màu đỏ mà chúng hoàn toàn nội liễu vào bên trong.

Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được trong ánh mắt thấp thoáng một biển máu.Cổ Thần luyện thể.

Sau khi hấp thu vô số đan dược khiến cho tu vi của Vương Lâm rốt cuộc cũng đạt tới lột xác lần thứ hai Mỗi một lần Cổ thần lột xác linh lực lại tăng hơn lúc trước vô số lần.

Nhưng càng lên cao, khó khăn lại càng lớn.Sau khi bổn tôn xuất hiện liền trầm mặc nhìn về phía phân thân.

Tinh quang trong ánh mắt phân thân chợt lóe lên.

Tay phải vỗ vào túi trữ vật, nhất thời một thanh phi kiếm xuất hiện trong không trung.

Ngón tay hắn chỉ một cái, phi kiếm liền lao về phía bổn tôn.Bổn tôn cũng không né tránh, tùy ý để phi kiếm tới gần.

Trong nháy mắt khi phi kiếm tới gần thân thể, một loạt tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, thấp thoáng có cả tia lửa bắn ra.Thần sắc bổn tôn vẫn như thường, tay phải hắn chộp một cái, bắt lấy phi kiếm.

"Rắc" một tiếng, phi kiếm biến thành hai, không còn ánh sáng chẳng khác gì đống sắt vụn.Phân thân và bổn tôn cùng mỉm cười hài lòng.

Sau khi trầm ngâm một chút, bổn tôn dẫm nhẹ một cái, thân thể từ từ chìm xuống mà biến mất.Theo ký ức của Cổ Thần Đồ Ti thì Cổ Thần mới sinh ra nếu không có kinh nghiệm khảo nghiệm ở trong lòng tinh cầu thì không thể trở thành Cổ thần chính thức.

Vì thế sau khi Vương Lâm để cho bổn tôn bước lên con đường Cổ thần đã có quyết định.Thân thể bổn tổn cứ thế chìm xuống.

Áp lực của lớp đất xung quanh đã đạt tới một mức độ nhất định.

Đối với tu sĩ khác mà nói thì áp lực đó cực kỳ kinh khủng, nhưng đối với bổn tôn mà nói thì có thêm Cổ Thần quyết cũng vẫn có thể chịu được.

Vì vậy mà bổn tôn tiếp tục chìm xuống.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 286.

Bắt đầu thay đổi. ( 285/2095)Thậm chí cả Vương Lâm cũng không biết đã chui xuống được bao nhiêu.

Chẳng biết còn bao lâu nữa mới có thể tới được tâm điểm của Chu Tước tinh?

Theo tính toán sơ bộ của Vương Lâm thì chỉ sợ hắn chui xuống chưa được một phần sáu.

Nhưng đây cũng là cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng.

Nếu còn cứ tiếp tục, thân thể chắc chắn sẽ bị hủy.Dù sao thì ở thời kỳ viễn cổ, mỗi khi một Cổ thần mới được sinh ra cũng đều tiến vào trong tâm của tinh cầu.

Nhưng trước đó bọn họ đều được Cổ thần trưởng thành xuất ra một giọt máu tươi để giúp đỡ.

Vì vậy mà mới có thể bình yên tiến vào trung tâm của tinh cầu, chống lại được áp lực cực mạnh.Bổn tôn ở sâu trong lòng đất, khoanh chân ngồi đó, im lặng thổ nạp.

Trừ khi phân thân gặp phải nguy cơ sinh tử nếu không hắn sẽ ở đây.

Nếu có động thì cũng chỉ đi xuống phía dưới, cho tới tận trung tâm của Chu Tước tinh, thành tựu đạo Cổ thần.

Chỉ có điều, muốn trở thành Cổ thần thực sự quá khó khăn.Cổ thần có phải chịu ba lần tổn hại, trải qua bảy kiếp.

Mỗi một lần đầu đều có một sự khảo nghiệm.

Mỗi khảo nghiệm đều phải đối diện với nguy cơ sinh tử.

Hơn nữa, nếu không có đủ thời gian thì không thể hoàn thành.Đồng thời, so với việc đó thì điều khiến cho con người ta không thể chịu được đó là tịch mịch.Cô độc...một mình tu luyện phải chịu đựng sự tịch mịch, lấy đó tạo thành thói quen.

Cho đến cuối cùng cũng phải gặm nhấm sự tịch mịch.Hơn nữa, việc Cổ Thần biến mất đã đặt trong lòng Vương Lâm một tảng đá lớn.

Thời kỳ viễn cổ sau khi Đồ Ti bỏ mình đã có một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi xẩy ra.

Chuyện đó khiến cho tiên giới không còn tồn tại.

Cổ tiên biến mất, Cổ Thần diệt vong.

Thậm chí họa kiếp đó còn liên quan đến giới tu chân thượng cổ, khiến cho thiên địa xảy ra dị biến.

Sau đó dẫn tới việc xuất hiện của Liêm minh tu chân.Tất cả mọi việc tuy cách Vương Lâm một khoảng thời gian rất xa, nhưng nếu có người nào biết bổn tôn của Vương Lâm đang tu luyện Cổ Thần chi đạo thì có lẽ khoảng cách đó không còn xa nữa.Vì vậy mà Vương Lâm biết bản thân không thể cho bất cứ kẻ nào biết mình còn có một bổn tôn đang tu luyện đạo Cổ thần.

Nếu không chắc chắn sẽ phải chịu tai ương.Sau khi bổn tôn yên lặng một lúc, Vương Lâm khoanh chân ngồi trong động phủ, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Ánh mắt hắn như xuyên qua thạch bích mà thấy được bầu trời.- Hóa Thần!

- Vương Lâm nhẹ nhàng mở miệng.Hai cánh tay của hắn duỗi ra, ý cảnh sinh tử tồn tại trong lòng chầm chậm tản ra, khuếch tán ra sau núi, khuếch tán tới Huyền Đạo tông, tạo ra nhưng dao động.

Từ từ, ý cảnh sinh tử tiếp tục khuếch tán.

Cuối cùng cả Triệu quốc bị bao phủ bởi ý cảnh sinh tử của Vương Lâm.Hắn chầm chậm nhắm hai mắt, lẳng lặng cảm nhận thiên đạo, chiêm ngưỡng ý cảnh giữa sự sống và cái chết.Vào lúc này, trong toàn bộ Triệu quốc bất luận là con người hay tu sĩ, cho dù đang làm chuyện gì thì cũng đều có cảm giác.

Nếu là người bình thường thì chỉ cảm thấy có sự khác lạ.

Nhưng đã là tu sĩ thì lập tức cảm thấy kinh hoàng.Trong Triệu quốc, số lượng Nguyên Anh tu sĩ cũng chẳng còn mấy người.

Tất cả đều biến sắc, từ trong môn phái bay ra để tìm kiếm nơi mà cảm giác đó phát ra.

Nhưng với tu vi của bọn họ chỉ có thể cảm giác mà không thể dò xét.

Mà chẳng cần phải nói tới bọn họ.

Cho dù là mấy vị tu sĩ trong Huyền Đạo tông cũng chẳng hề biết, cái cảm giác khiến cho bản thân chấn động nằm ở sau núi.Vào lúc này, Vương Lâm cũng cảm nhận được tâm tính của mọi người.

Tất cả đều đang khủng hoảng và ngơ ngác, mê hoặc và khiếp sợ.

Tất cả các trạng thái đều rơi vào trong lòng hắn.Từ từ, những đám mây trên bầu trời biến mất không còn.

Cả Triệu quốc vào lúc này, không hề có gió, không có mây, chỉ có duy nhất một sự bình yên.

Sự bình yên đó được ý cảnh sinh tử khuếch tàn khiến cho con người và tu sĩ bình tĩnh lại.Trong nhân gian, từ hoàng đế cho tới dân chúng đều có cảm giác không thể khống chế được bản thân đều quay về một hướng mà quỳ lạy.

Cho dù là tu sĩ các phái, bất luận đạt tới tu vi thế nào cũng đều như vậy.Cảm giác yên lặng từ từ lan ra.

Một ít tu sĩ Nguyên Anh đã nhận ra nguồn gốc của việc thiên địa biến đổi chính là bắt đầu từ Huyền Đạo tông.Ở Huyền Đạo tông, mấy tu sĩ Nguyên Anh đang đứng trên khoảng không ra lệnh cho toàn bộ đệ tử rời khỏi, ra bốn phía quỳ lạy.

Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh cũng đều cảm thấy bất an.

Bọn họ thầm đoán ở đây có người Hóa Thần.

Nhưng suy đoán đó quá mức kinh người, khiến cho bọn họ cũng không dám khẳng định.Nhưng loại dị biến của thiên địa như thế này, tuy bọn họ chưa từng thấy thì trong điển tịch cũng có miêu tả.

Tuy có chút khác biệt nhưng loại cảm giác này ngoại trừ Hóa Thần ra thì không còn có loại nào khác.Vào lúc này, tất cả tu sĩ Nguyên Anh của Triệu quốc đều xuất hiện một dấu hỏi.Cuối cùng thì đó là ai mà lại ở đây Hóa Thần?

Vì sao mà hắn lại Hóa Thần ở Triệu quốc?

Chẳng lẽ người này là một người Triệu quốc ?Suy đoán đó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng như điên.

Cảm giác vui sướng đó bọn họ chưa từng có từ trước đến nay.Vương Lâm khoanh chân ngồi trong động phủ.

Quanh thân thể của hắn vào lúc này tỏa ra quang mang bảy màu.

Vầng sáng khiến cho người hắn thoáng nhìn tràn ngập một vẻ tiên phong đạo cốt.Từ từ một thân hình nhỏ bé giống hệt Vương Lâm từ trên đỉnh đầu của hắn chầm chậm bay lên.

Thân hình bé nhỏ đó đúng là Nguyên anh....Nguyên Anh chầm chậm bay lên.

Sau khi bay ra khỏi đỉnh đầu của Vương Lâm lập tức duỗi tay, thực hiện động tác giống như thân thể.

Thậm chí các pháp quyết liên tiếp cũng không hề khác biệt.Nhất thời, linh khí trong thiên địa giống như tìm được một con đường, tranh nhau lao vào khiến cho khu vực sau núi của Huyền Đạo tông hình thành một dòng xoáy lớn.

Quan sát bằng mắt thường có thể thấy được dòng xoáy giống như một cái phễu, đường kính từ dưới lên trên càng lúc càng lớn.Vào lúc này, trên bầu trời cũng xuất hiện dị biến.

Trong phạm vi ngàn dặm hiện ra một cái hắc động.

Từ trong hắc động lóe ra những tia sáng.

Vương Lâm cũng phát hiện ra điều đó.

Nguyên Anh liền ngẩng đầu nhìn lên.

Trong ánh mắt phát ra hai tia sáng, xuyên thấu qua vách đá mà chui vào trong hắc động.Tinh thần của hắn chợt chấn động.

Cái thế giới trong hắc động không ngờ lại chính một chút ký ức trước khi chết của Cổ Thần, nó cũng chính là khoảng không bên ngoài Chu Tước tinh.Khi tu sĩ Hóa Thần, Nguyên Anh sẽ có một loạt tiến hóa.

Cả quá trình đó cần phải có một lượng linh lực thật lớn.

Vì vậy mà trong hoàn cảnh này có thể lợi dụng ý cảnh để mở ra một thông đạo ra phía bên ngoài, hấp thu linh lực khiến cho Hóa Thần thành công.

Đây là một lần cơ hội mà mỗi khi tu sĩ Hóa Thần cũng đều được hưởng.Khi hắc động xuất hiện, lập tức khiến cho tất cả các tu sĩ Nguyên Anh của Triệu quốc đã xem qua điển tịch đều xác định đúng là có người Hóa Thần ở Triệu quốc.Linh lực trong Hắc động giống như một cơn đại hồng thủy tuôn ra ngoài.

Tất cả linh lực đều bị dòng xoáy ở vị trí của Vương Lâm hấp thu, sau đó trải qua một loạt thay đổi liền chui vào trong Nguyên Anh trên đỉnh đầu Vương Lâm.Từ từ, cơ thể Nguyên Anh tỏa ra một làn ánh sáng bảy màu.

Vầng sáng đó càng lúc càng sáng rồi bao trùm toàn bộ khu vực sau núi.

Chẳng mất nhiều thời gian, chỉ thấy Huyền Đạo tông cũng đều bị bao phủ trong ánh sáng bảy màu.Vào lúc này, tu sĩ bốn phía đều đang rất kích động.

Trong ánh mắt không giấu nổi một sự cuồng nhiệt.

Cả cuộc đời có thể chứng kiến một lần tu sĩ Hóa Thần đối với cuộc đời của họ chẳng khác gì tìm được bảo vật.

Thậm chí, đối với tu luyện của họ cũng đạt được rất nhiều lợi ích.Đó không phải là do Vương Lâm lựa chọn Hóa Thần ở Triệu quốc.

Mà nguyên nhân chính là đối với giới tu chân của Triệu quốc đối với con đường Hóa Thần như đã có một dấu ấn.

Điểm đó đối với tu sĩ Nguyên Anh càng thêm sâu sắc.

Vào lúc này, Nguyên Anh trong cơ thể bọn họ như đang có một sự thăng hoa.

Đột nhiên, tất cả Nguyên Anh đều chui ra khỏi cơ thể, khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu tiến hành thổ nạp.Nguyên Anh của Vương Lâm hấp thu linh lực khiến cho ánh sáng bảy màu trên người lại càng thêm sáng rồi từ từ bay lên cao.Hắc động xuất hiện trên bầu trời khiến cho người bình thường của Triệu quốc lại càng thêm thành kính.

Vào lúc này, như có một luồng thiên uy phủ xuống, khiến cho trong lòng bọn họ không hề có một chút tạp niệm, mà chỉ có một sự kính sợ đối với thiên uy.Những thành trì càng gần với hắc động, cái cảm giác đó của những người bình thường lại càng sâu.

Nhất là trong các thôn xóm ngay sát hắc động, tất cả đám hài đồng đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Nếu có tu sĩ ở đây sẽ thấy ngay được trên đỉnh đầu của đám hài đồng đều có một chút ánh sáng hướng về phía hắc động trên bầu trời.Trên thực tế, tại tứ cấp tu chân quốc mỗi khi có tu sĩ Hóa Thần đều lựa chọn quê hương của mình.

Bởi vì vào thời điểm Hóa Thần, thông đạo nối với bên ngoài sẽ mở ra khiến cho những người xung quanh sẽ có một sự biến đổi.

Nếu không có linh căn thì thậm chí có thể sinh ra linh căn hậu thiên.Cũng vì vậy mà đó cũng là nguyên nhân tứ cấp tu chân quốc hoàn toàn vượt qua tam cấp tu chân quốc.

Bởi vì mỗi một lần tu sĩ Hóa Thần đều khiến cho trong nước xuất hiện vô số người có tu chất tu đạo.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 287.

Chuyển thế (1 + 2) ( 286/2095)Tất cả những điều đó Vương Lâm cũng không biết.

Vào lúc này, hắn hoàn toàn dung nhập trong ý cảnh Sinh Tử, cảm nhận ý nghĩa của thiên đạo.Theo linh lực dung nhập càng lúc càng nhiều, Nguyên Anh của Vương Lâm càng bay lên cao, tới tận trần động.

Sau đó, nó chẳng hề gặp phải một chút cản trở xuyên qua, bay lên sau núi.Vào lúc này, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này bọn họ không thể quên được.

Trước mắt họ chỉ thấy một thân hình bé nhỏ đang khoanh chân ngồi trong một làn ánh sáng bảy màu, chầm chậm bay lên không trung.Nguyên Anh vừa xuất hiện, linh lực bốn phía giống như cơn lũ ồ ạt bao lấy Nguyên Anh.

Ngay sau đó, hai tay của Nguyên Anh chậm rãi huy động, kết xuất một cái pháp quyết cổ quái.Cả quá trình đó diễn ra thật lâu....Được linh lực quán nhập vào trong cơ thể, hai tay Nguyên Anh của Vương Lâm bắt quyết càng lúc càng nhanh, gần như tạo thành tàn ảnh.

Từ từ, ánh sáng bảy màu bao phủ xung quanh cơ thể Nguyên Anh thu liễm.

Cuối cùng không còn lấy một chút.

Ngay sau đó, thân thể Nguyên Anh của Vương Lâm chợt biến thành trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.Vào lúc này, hắc động trên bầu trời, phun ra một đợt linh lực cuối cùng, sau đó từ từ khép lại rồi biến mất.Một đợt linh lực cuối cùng đó biến thành một con Trường long.

Nó rít lên một tiếng rồi từ trên trời bay xuống, dung hợp một chỗ với Nguyên Anh.

Vào lúc này, một luồng hơi thở khác thường từ Nguyên Anh tỏa ra.Thân thể Nguyên Anh đang trong suốt từ từ hiện rõ.

Thân thể nó từ từ to lên, cuối cùng đạt tới một chiều cao nhất định.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được, nó so với thân thể Vương Lâm cũng chẳng có gì khác nhau.Nguyên Anh chầm chậm mở hai mắt.

Trong đôi mắt của hắn không hề có một chút màu sắc, chỉ có một tia sáng lạnh lùng.

Vào lúc này, tất cả Nguyên Anh nhìn thấy cảnh đó đều có một loại ảo giác rằng Nguyên Anh trên bầu trời như siêu thoát, trở thành một điều gì đó huyền bí.Ánh mắt của hắn như đang nhìn xuống mặt đất.

Bất luận là con người hay tu sĩ cũng đều chỉ thấy một sự lạnh lùng giống như thế gian chẳng có bất cứ chuyện gì khiến cho hắn hứng thú.Điểm quan trọng của tu sĩ Hóa Thần đó là Nguyên Anh thăng hoa trở thành Nguyên Thần.

Nguyên Thần bất diệt thì thân thể vĩnh viễn không mất.

Đó cũng chính là Thiên đạo.Vào lúc này, Nguyên Anh của Vương Lâm sau khi được linh lực cải tạo đã lột xác trở thành Nguyên Thần.Nếu như Nguyên Anh là một tên tiểu đồng thì bây giờ Nguyên Anh chẳng những to lớn mà còn có được lực lượng của Thiên Địa mà hình thành Nguyên Thần.

Đó cũng chính là điểm đáng sợ của tu sĩ Hóa Thần.Pháp thuật của tu sĩ Hóa Thần ẩn chứa ý cảnh cũng là do sự tồn tại của Nguyên Thần.

Có thể nói Nguyên Thần chính là do ý cảnh hóa thành, lấy Nguyên Anh làm gốc cùng với sự tu bổ của linh lực trong thiên địa mà ra.Cũng vì sự tồn tại của Nguyên Thần nên sự mạnh mẽ của tu sĩ Hóa Thần vượt xa tu sĩ Nguyên Anh.

Nó cũng giống như sự khác biệt giữa tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ Kết Đan.Sự khác biệt cảnh giới không chỉ là một cái khe nhỏ.Con người hấp thu linh lực trong thiên địa khiến cho thể chất thay đổi.

Từ từ, khi linh lực trong cơ thể càng lúc càng nhiều, sau khi sự cải tạo thân thể đạt tới một mức độ nhất định thì sẽ có một sự thay đổi về chất.

Sự thay đổi đó được gọi là Trúc Cơ.

Theo Thiên đạo mà nói thì Trúc Cơ không thể mượn lực bên ngoài.

Tất cả phải dựa vào tu vi bản thân mà đột phá.

Có như thế mới phù hợp với đạo tu chân vốn là sự nghịch thiên.Nhưng sự khó khăn của Trúc Cơ quá lớn nên nên mới xuất hiện loại đan dược nghịch thiên là Trúc Cơ đan.

Từ từ sau bao thời gian, tới bây giờ trong giới tu chân có rất ít người không cần Trúc Cơ đan mà có thể tự ngưng kết Trúc Cơ.Tuy nói không phù hợp với tiêu chuẩn của Thiên đạo, nhưng theo cách nói của Liên minh tu chân thì Thiên đạo là chết mà tu đạo chính là Nghịch thiên.

Vì vậy mà trải qua một thời gian dài cũng không có người nào đi nghiên cứu cơ bản.Sau khi Trúc Cơ xong, thân thể càng thích hợp với việc thổ nạp, hấp thu linh lực được nhiều hơn.

Sau khi đạt tới một cấp độ nhất định liền lại gặp phải chướng ngại.Vì vậy mà có quá trình Kết Đan.

Mục đích của Kết Đan chính là để áp súc linh lực trong cơ thể.

Áp súc...áp súc khiến cho linh lực từ trạng thái vô định mà bắt đầu định hình.

Từ chất khí thành chất lỏng sau đó lại từ chất lỏng mà cô đọng lại thành Kim đan.

Quá trình này đối với tu sĩ cũng rất khó khăn, nhưng cũng không phải là quá mức tuyệt đối.

Nếu thiên tư có đủ thì hiển nhiên là dễ dàng hơn một chút.Kim đan xuất hiện làm giảm bớt áp lực của thần thể.

Sau đó lại tiếp tục hấp thu linh lực trong thiên địa.

Từ lúc này, linh lực cứ thế mà ngưng tụ vào Kim đan.

Từ từ, kim đan càng lúc càng cứng rắn, linh lực ẩn chứa bên trong đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng.

Đến lúc này, tu sĩ Kết Đan so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói thì chẳng khác gì ông trời, cơ bản không thể chống cự.

Nguyên nhân của nó cũng là do sự chênh lệch về linh lực.Sau khi tu sĩ Kết Đan, trải qua bao năm thổ nạp, thân thể lại một lần nữa gặp phải chướng ngại.

Đó cũng là lúc tu vi đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Lúc này, chỉ đơn thuần thổ nạp đã không thể giải quyết được vấn đề.

Vì vậy mà tu sĩ phải biến đổi lần thứ hai.Mặc dù lần này cũng không thể coi là biến đổi hoàn toàn, nhưng đối với tu sĩ mà nói thì sự thay đổi đó cũng long trời lở đất.

Có thể coi như tu sĩ đã đặt một chân vào con đường nghịch thiên.Kim đan vỡ vụn sau đó Nguyên Anh được sinh ra.Nguyên Anh...sở dĩ có một chữ Nguyên là do Nguyên chính là sự bắt đầu, ẩn chứa trong đó một chữ Huyền.Một chữ Huyền là chỉ Kim Đan vỡ, Nguyên Anh sinh ra.

Một cái thì biến hóa một cách huyền diệu, một cái thì thăng hoa thay đổi.

Cả quá trình đó giống như con người hoài thai sau đó sinh ra.

Đây cũng chính là lẽ thường của Thiên đạo.Kim đan giống như hoài thai chín tháng mười ngày sau đó mới sinh ra một sinh mệnh mới.

Cái sinh mệnh mới đó được gọi là Anh (trẻ con).

Vì vậy mà một từ Nguyên Anh mới được xuất hiện.Đạo gia tu luyện cũng theo ý này.

Kim Đan vỡ sinh ra một cái Anh mới.

Sau đó nó liên tục sinh sôi, chuyển thế trọng sinh.Nguyên Anh xuất hiện, hấp thu linh lực so với Kết Đan cơ bản là không thể nói mà cũng chẳng cùng một cảnh giới.

Sau khi có được thân thể Nguyên Anh thì từ dó về sau có thể thoát khỏi được Luân Hồi, có khả năng tranh đấu với trời, có tư cách Nghịch Thiên.Nguyên Anh đạt tới một trình độ nhất định thì chính là Hóa Thần.

Để Hóa Thần, mức độ khó khăn rất cao, đối với thiên tư lại yêu cầu cao hơn nữa.

Mà điều chú trọng ở đây thì chính là hiểu được thiên đạo.Là một tu sĩ kết anh thì có được tư cách tranh đấu với trời.

Tư cách đó quý báu, nhưng chỉ có tư cách không thì không được.

Muốn tranh đấu với trời phải siêu thoát luân hồi, phải hiểu rõ Thiên đạo, hiểu rõ Luân Hồi.

Chỉ có hiểu rõ pháp tắc của Thiên đạo thì mới có thể từ trong đó tìm ra được phương pháp nghịch thiên.

Loại chuyện như thế này có thể nói là vô cùng huyền diệu.Nếu không thể hiểu được Thiên đạo thì cho dù có hấp thu linh lực nhiều đến mấy thì cũng chỉ bằng thừa mà thôi, cũng chỉ tốt hơn so với đứa trẻ con một chút.

Cho dù trong tay có thần binh sắc bén đến mấy, nhưng nếu không thể sử dụng thì cũng đành uổng phí.

Cho dù cố gắng sử dụng nó để đả thương địch thì chắc chắn cuối cùng cũng sẽ tự đả thương mình.Mà hiểu được Thiên đạo, nắm được ý cảnh thì đó chính là đứa trẻ con đã có sức lực mà cầm lấy binh khí.

Sau đó nó dùng sức lức của bản thân mà sử dụng.

Chỉ có thể hiểu được Thiên đạo thì mới có thể làm cho thanh binh khí có thể sử dụng một cách tự nhiên.

Như thế mới xứng đáng với danh hiệu Hóa Thần.Có thể sử dụng được vũ khí hiển nhiên là đã vượt xa con người, vượt qua các tu sĩ khác.

Siêu thoát tới một cảnh giới khác mà chỉ có thần linh mới có thể tương đương.Chỉ có điều, thần linh đó vẫn chưa phải là thần linh trong các điển tịch.

Nó chỉ là một chút tư tưởng, một loại biến hóa về nội tâm, đạt tới cảnh giới huyền diệu.Do loại cảnh giới đó cũng có điểm tương tự với thần linh ghi trong điển tịch nên từ từ mới xuất hiện hai chữ Hóa Thần.Nhưng đứa trẻ mới sinh sở hữu lực lượng đó vẫn chưa đủ, cũng chỉ có thể huy động vũ khí mà thôi, nhưng không thể giữ được lâu dài.

Dù sao thì trẻ mới sinh thân thể không có nhiều sức lắm.

Vì vậy mà mới có Nguyên Thần xuất hiện.

Đứa trẻ lớn lên, thân thể hiển nhiên là càng có nhiều sức lực, đó chính là nguyên thần.Muốn ngưng kết nguyên thần, ngoài ý cảnh ra còn cần tới thần thức.

Ý cảnh và thần thức kết hợp thành một thể vì vậy mà thần tự nhiên xuất hiện.

Đó chính là Nguyên Thần.Về phần sức lực để huy động vũ khí đó chính là lực lượng của Thiên Địa.

Tu sĩ Hóa Thần có thể huy động vũ khí, còn tu sĩ Nguyên Anh không nắm trong tay lực lượng của Thiên Địa nên đó cũng là một trong những nguyên nhân được xưng là thần.Lực lượng của thiên địa căn cứ vào ý cảnh mỗi người hiểu được khác nhau mà xuất ra lực lượng Thiên Địa khác nhau.Việc này, nguyên thần của Vương Lâm là một minh chứng.

Sau khi lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Địa một lúc, Nguyên Thần chầm chậm hạ xuống, chìm vào trong vách núi.Sau khi về tới động phủ, nó hạ xuống đỉnh đầu Vương Lâm rồi chẫm rãi dung nhập.

Cuối cùng nó cùng với thân thể kết hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ.

Vào giờ phút này, trong cơ thể Vương Lâm tất cả linh lực đều biến mất, dung hợp với nguyên thần.Một lúc sau, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt.

Cặp mắt của hắn giống hệt như một đứa trẻ mới sinh, đen trắng rõ ràng, mang theo một chút linh khí.Vương Lâm hít một hơi thật sâu, giơ tay phải lên, chộp vào hư không.

Nhất thời, một vết nứt không gian xuất hiện trước mặt hắn, thổi ra từng làn gió lạnh, giống như có thể dập tắt sinh cơ ngay lập tức.Bàn tay nhẹ nhàng xé mở không gian trừ phi là trong cơ thể Cổ Thần.

Nếu không, cho dù Vương Lâm có thể làm được cũng phải dùng hết linh lực bản thân.Còn cơn gió lạnh từ trong vết nứt không gian thổi ra chính là Diệt Sinh chi phong.

Tu sĩ Nguyên Anh muốn chống cự cần phải đem hết sức.

Còn tu sĩ Kết Đan thì cơ bản không thể chống cự.

Nếu thấy phải nhanh chóng tránh xa, trừ khi là có pháp bảo khắc chế.Mà Vương Lâm khi chưa Hóa Thần, mặt dù không ngại cơn gió đó, nhưng cũng có cảm giác khó chịu.

Chỉ khi nào tiến vào bên trong vết nứt thì mới có cảm giác không chịu nổi.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao mà năm đó khi hắn giao chiến với mấy người, khi họ xé mở không gian bỏ chạy, Vương Lâm không dám đuổi theo.Nhưng vào lúc này, cơn gió đối với Vương Lâm chẳng hề có một chút ảnh hưởng.

Cho dù, hắn có chui vào đó, cũng chẳng hề bị thương.

Hắn mỉm cười, tay phải luồn vào trong vết rách.

Sau khi rút ra, có vài điểm sáng xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn mấy điểm sáng đó, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi bóp nát.Hắn đứng thẳng dậy, đi về phía trước.

Khối đá phong bế cửa động chợt nổ tung.Từ trong động phủ đi ra, Vương Lâm liếc mắt nhìn liền thấy phía xa tất cả tu sĩ của Huyền Đạo tông đang quỳ.

Mà hướng ra xa hơn, gần như tất cả tu sĩ của môn phái cũng như đang quỳ gối.Ánh mắt Vương Lâm nhìn qua tất cả mọi người.

Trong số họ, hắn thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Đột nhiên, Vương Lâm sững người, nhìn về phía một người mặc áo trắng, tướng mạo có chút anh tuấn.Nhìn người đó một lúc, Vương Lâm liền mỉm cười.

Sau khi nhìn kỹ, nụ cười của hắn lại càng thêm tươi rói.- Bốn mươi năm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Tốt lắm.

- Vương Lâm thì thào nói.Người trung niên nhìn ánh mắt của Vương Lâm mà ngẩn người.

Hắn cảm giác được mình như biết rất rõ về người đó.

Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được người này rốt cuộc là ai.Khi người đó nhìn mình khiến cho hắn chợt chấn động, như sực nhớ ra một điều gì trong ký ức.

Trong óc hắn chợt hiện lên một chuỗi hình ảnh, hình như mình cùng với người đó từng là đồng môn.

Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu.

Ý nghĩ đó quá hoang đường.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi vội vàng cúi đầu.Lúc này, một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ cắn răng bay lên.

Khi cách Vương Lâm khoảng trăm trượng liền quỳ xuống, rồi nói một cách run run:- Tiền bối là người Triệu quốc?Lời nói vừa dứt, tất cả tu sĩ bốn phía đều gần như nín thở, tất cả đều im lặng.

Ánh mắt bọn họ có một sự nóng bỏng nhìn về phía Vương Lâm.

Thậm chí ngay cả người trung niên kia cũng ngẩng đầu lên mà nhìn.Hình dạng của Vương Lâm bây giờ tuy có khác một chút so với sát tinh năm đó, nhưng hơi thở lại hoàn toàn khác hắn.

Cũng khó trách những người này không thể nhận ra.

Mặc dù có người trong lòng cũng thầm đoán như chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra khỏi miệng.Tam cấp tu chân quốc muốn thành tứ cấp phải có được một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Người này sinh ra ở trong nước.

Tứ cấp tu chân quốc có một loại pháp thuật thần thông có thể dò xét nơi xuất xứ.

Pháp thuật đó được truyền xuống từ Chu Tước quốc.

Trừ phi tu vi có thể vượt qua tu sĩ của Chu Tước quốc, nếu không rất khó có thể che giấu.

Quan trọng hơn, vị tu sĩ Hóa Thần kỳ phải ở lại quốc gia một trăm năm thì mới có thể báo lên mà phân định cấp bậc.Hiển nhiên là điều kiện đó Vương Lâm không thể tiếp nhận.

Lời nói của lão nhân khiến cho Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nói:- Ta là người ở đây, nhưng lại không thể định cư cả trăm năm.

Xin lỗi.Thân thể lão già run lên, lộ vẻ thất vọng.

Mà không chỉ có mình lão, tất cả tu sĩ xung quanh cũng đều như thế.Kỳ vọng quá cao đôi khi lại dẫn đến một sự thất vọng quá lớn.Vương Lâm than nhẹ một tiếng.

Tay phải hắn phất một cái nhất thời hiện ra mười quả cầu sáng.

Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi vung tay ném đi.

Mười quả cầu sáng chia ra bay về phía mười vị tu sĩ rồi dung nhập vào trong cơ thể họ.Nhất thời, thân thể của mười vị tu sĩ cùng chấn động, nét mặt lộ vẻ đau đớn.

Nhưng sự đau đớn đó cũng không lớn lắm.

Chỉ sau vài lần hô hấp nét mặt bọn họ đã hiện lên một sự vui mừng lẫn sợ hãi.Người trung niên bạch y cũng được một cái quả cầu.- Tuy ta không thể ở đây, nhưng cũng có thể cấp cho mười cái mầm mống linh khí.

Nó cũng không thể giúp các ngươi giảm bớt khó khăn trong tu luyện, nhưng lại cho các ngươi một cơ hội.

Nếu trong mười người các ngươi ai có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ ta sẽ biết và đến điểm hóa một lần.

- Vương Lâm nói một cách bình thản.

Nói xong, hắn lại nhìn qua người trung niên bạch y mà mỉm cười.Mầm mống linh khí hắn lưu lại trong thân thể người đó hoàn toàn khác với những người khác.

Nó có thể bảo vệ tính mạng của hắn ba lần.Dù sao thì cũng là một vị tu sĩ Hóa Thần ngưng tụ ra mười cái mầm mống linh khí.

Mức độ quý báu của nó là không thể tưởng được.Người trung niên kinh ngạc nhìn Vương Lâm.

Cảm giác quen thuộc trong đầu của hắn càng lúc càng mạnh.

Nhưng khi cố gắng nhớ thì đầu hắn chợt có một trận đau đớn.

Cơn đau càng lúc càng mạnh, vượt qua sự chịu đựng của hắn.

Đúng lúc này, một làn hơi ấm từ trong mầm mống linh lực tản ra.

Sau khi hơi thở trôi qua, cơn đau liền biến mất.

Thân thể hắn run rẩy liên tục, mồ hôi ướt đẫm.- Không nên cố nhớ làm gì.

Chờ một ngày ngươi có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước.

Bây giờ nếu biết nhiều thì đối với ngươi sẽ là một sự thống khổ.

- Một thanh âm ôn hòa vang lên trong tâm hắn.Người đó ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Vào lúc này, Vương Lâm đang đứng đối diện mỉm cười với hắn.Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi nhìn thoáng qua tất cả.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, trong tương lai Triệu quốc có người đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, hắn sẽ trở về một lần cuối cùng.Thân thể hắn chầm chậm bay lên cao rồi từ từ biến mất phía chân trời.

Tất cả các tu sĩ đều ngẩng đầu.

Trong đó, ánh mắt của người trung niên kia lại có một sự kiên định.- Ta nhất định phải đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Nhất định.Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một vật hạ xuống.

Tất cả mọi người nhìn lên thì thấy đó là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ rơi lên đỉnh Hằng Sơn, sau đó dung nhập vào bên trong.

Nhất thời, cả ngọn núi trong nháy mắt liền xuất hiện linh khí.- Vật đó giúp cho Triệu quốc tránh được tu chân quốc đồng cấp xâm lấn ba lần.

Tự thu xếp lấy.

- Từ xa, một thanh âm truyền lại.Đây là do Vương Lâm nhớ tới sự thê thảm của Liên Minh tứ phái nên làm một việc cuối cùng cho Triệu quốc.Sau đó mấy trăm năm bức tượng gỗ đó sẽ miễn trừ cho Triệu quốc ba lần xâm lấn.

Tất cả tu sĩ dị quốc có mặt ở đây vốn đã bức tu sĩ Triệu quốc tới tuyệt lộ, nhưng vào lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện này.

Tất cả tu sĩ Triệu quốc đều đi tới nơi đây.

Bọn họ gọi nó là thánh sơn mà quỳ lạy.Lập tức, thánh sơn dưới sự cười nhạo của tu sĩ nước khác liền tản ra một làn ánh sáng nhu hòa.

Vầng sáng liền chụp xuống Triệu quốc khiến cho tất cả đám tu sĩ nước khác đang cười nhạo liền tắt ngấm.Sau khi ánh sáng biến mất, toàn bộ tu sĩ của Tam cấp tu chân quốc khác đều tử vong.--------------------------------------Tại Quyết Minh cốc của Triệu quốc lúc này tràn ngập nắng và gió.

Những đám mây trên bầu trời giống như chưa từng có cảnh Hóa Thần trước đó.

Cứ vài chục năm, Quyết Minh cốc lại mở ra để cho người ta đi vào tìm bảo vật trong chiến trường ngoại vực.Vương Lâm xuất hiện bên ngoài cốc.

Hắn đứng cạnh một vách núi mà quan sát khung cảnh trong cốc một lúc, sau đó liền than nhẹ một tiếng.

Tay phải hắn khẽ chộp một cái, nhất thời, một vết nứt không gian dài hơn ba trượng xuất hiện giữa không trung.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được vị trí của vết nứt cùng với vị trí thân thể Vương Lâm tự bạo năm đó hoàn toàn giống nhau.Sau khi Hóa Thần, việc đầu tiên của Vương Lâm chính là tìm lại vết nứt không gian của túi trữ vật khi hắn tự bạo rồi sau đó ngưng tụ lại.

Những vật phẩm khác trong túi trữ vật cũng chẳng có gì quan trọng.

Nhưng cái vỏ kiếm lại là một vật hết sức quan trọng đối với Vương Lâm.

Trong tay hắn bây giờ có hai cái vỏ kiếm.

Vương Lâm vẫn có cảm giác trong những cái vỏ kiếm đó ẩn chứa một điều bí mật rất lớn.Thân thể hắn khẽ động liền xuất hiện bên ngoài vết nứt.

Từ trong vết nứt một luồng Diệt Sanh phong thổi ra.

Nhưng luồng gió này đối với Vương Lâm không hề ảnh hưởng.Hắn cho tay phải vào trong vết nứt.

Dưới sự cảm ứng của Nguyên Thần, trong đầu hắn chỉ thấy một loạt điểm sáng ở trong đó.

Từ trong vết nứt, chúng bay ra ngưng tụ, dung hợp lại một chỗ với nhau.

Thoáng cái, một cái túi trữ vật đã xuất hiện trước mặt Vương Lâm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 288.

Vỏ kiếm đầu tiên. ( 287/2095)Thần thức của Vương Lâm đảo qua thì thấy trong cái túi trữ vật vẫn không hoàn toàn nguyên vẹn.

Chỉ còn một nửa so với lúc đầu.

Mà cái vỏ kiếm kia cũng không còn ở trong đó.Hắn suy nghĩ một chút trong lòng thầm đoán rằng do thời gian quá lâu nên dù túi trữ vật có ngưng tụ lại nhưng những vật trong đó chắc chắn có một phần phân tán trong vết nứt.Có điều, cái vỏ kiếm kia được hắn sử dụng hàn đan tế luyện qua.

Vì vậy mà bây giờ sau khi nguyên thần thành tựu, tâm niệm thoáng động một cái liền có một chút cảm ứng với nó.

Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liến bước thẳng vào trong vết nứt.Sau khi hắn tiến vào bên trong, vết nứt không gian liền thu nhỏ lại, rồi biến mất.

Quyết Minh cốc lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.Bên trong vết nứt không gian cũng không phải trống rỗng.

Khắp nơi toàn là hơi thở bạo ngược của Diệt Sanh phong.

Ngoài ra còn có vô số tia sáng lóe lên với đủ mọi loại màu sắc.

Thậm chí còn có một số tảng đá màu đen, trôi nổi ở trong đó.Vừa mới tiến vào bên trong, Vương Lâm liền có cảm giác giống như trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.

Chỉ có điều nơi đây không có tinh thần mà thôi.Tay phải Vương Lâm vung lên, lưu lại tại chỗ một cái ký hiệu.

Sau đó, hắn liền lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh.

Trong vết nứt không gian, hắn giống như một đạo lưu tinh lóe lên, lao về phía Nguyên Thần có cảm ứng.Trên đường hắn phi hành, xung quanh thi thoảng lại giống như xuất hiện một cái miệng đầy răng hiện ra.

Mỗi một lần chúng xuất hiện đều phát ra một lực hút.

Chỉ có điều, lực hút đó đối với những thứ trong vết nứt không gian đều chẳng có một chút tác dụng.Từ từ, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh.

Chẳng biết bao lâu, phía trước Vương Lâm liền xuất hiện một tảng đá đen rất to.

Trên đó có cắm một cái vỏ kiếm.

Cái vỏ kiếm đúng là vật năm đó của Vương Lâm.

Nhưng xung quanh vỏ kiếm lại có bốn cái bóng đen.

Bóng đen có hình dạng con người đang ngồi khoanh chân mà hấp thu đối với vỏ kiếm.

Từng sợi ánh sáng từ vỏ kiếm lan ra rồi bị bốn cái bóng đen hấp thu.Từ xa thấy được cảnh tượng đó, Vương Lâm chợt dừng lại.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh, vẫy tay một cái.

Cái vỏ kiếm chợt run lên một chút.

Phần vỏ cắm trong đó bắt đầu chầm chậm bay lên cao.

Nhưng vào lúc này, bốn cái bóng đen chợt quay đầu nhìn về phía Vương Lâm.

Trong đôi mắt của bốn bóng đen lóe lên một tia sáng màu lam.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, không nói một tiếng nào.Mắt thấy vỏ kiếm càng lúc càng bay lên cao, thậm chí còn phát ra tiếng ngân trong trẻo.

Lúc này, bốn bóng đen cùng mở miệng.

Ngay sau đó, càng có nhiều sợi tơ từ vỏ kiếm bay ra rồi bị chúng nó hấp thu.

Đồng thời, một cái bóng đen đứng thẳng dậy.

Trong nháy mắt, thân thể nó đột nhiên tăng trưởng hóa thành một đám mây đen bao phủ về phía Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh nói:- Mấy cái loại quỷ mị không biết tự lượng sức mình.

- Vừa nói, tay trái của hắn điểm một cái, bắn ra một tia khí nhỏ bé.Tuy tia khí không mạnh lắm nhưng bên trong lại ẩn chứa ý cảnh của Vương Lâm.

Tia khí vừa xuất hiện liền tỏa ra một cái ý nghĩ tiêu diệt.

Chỉ trong nháy mắt nó liền lao vào trong bóng đen.

Sinh cơ trong bóng đen nhất thời bị ý cảnh tác động mà mất đi sức sống.Bóng đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Thân thể của nó liền tỏa ra từng làn hắc khí.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy bên ngoài thân thể hắn có những tia sáng kỳ dị bao phủ.

Dưới tác dụng của những tia sáng đó, thân thể nó càng lúc càng nhỏ.

Chỉ sau vài lần hô hấp nó liền biến mất.Trong nháy mắt khi nó biến mất, tay phải Vương Lâm lại điểm thêm một cái, bắn ra một đạo khí mỏng manh, chui vào chỗ bóng đen vừa biến mất.

Nhất thời, khí đen tản ra xung quanh liền ngưng kết hình thành một pho tượng Ma thần thật lớn.

Pho tượng Ma thần đó trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti nó có tên là Tố U Địch Nhân.Ý cảnh Sinh Tử biến đổi từ sinh cảnh phát ra một sự biến hóa, nó gào lên một tiếng, mở hai tay nhằm về phía ba bóng đen còn lại.Vương Lâm vẫn đứng im, Nguyên Thần chìm đắm vào trong ý cảnh Sinh Tử.

Hắn khống chết ý cảnh Sinh Tử xuất ra một thứ lực lượng kỳ dị mà hóa thành vật.Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm sử dụng thần thông sau khi Hóa Thần để điều khiển lực lượng của Thiên Địa.

Đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói thì ngoại trừ một số thần thông có uy lực ra.

Sự cố định pháp thuật đã là rất nhỏ.

Tất cả các phương pháp công kích đều sử dụng ý cảnh Thiên đạo do mình lĩnh ngộ làm cơ sở mà sáng tạo ra.Ba bóng đen bên cạnh vỏ kiếm liền hét lên một tiếng.

Một cái bóng chợt nhào tới vỏ kiếm sau đó nhất thời chui vào bên trong.

Sau đó, nó quấn lấy vỏ kiếm từ trong tảng đá đen lao ra nhanh chóng bay về phía xa.Hai bóng đen khác quay đầu lại.

Ánh mắt chúng lóe lên tia sáng máu lam, đánh về phía pho tượng Ma thần.

Chỉ có điều, trong nháy mắt khi một bóng đen đánh về phía pho tượng Ma thần liền phát nổ, hóa thành ngàn vạn sợi tơ màu đen, từ bốn phương tám hướng chui vào trong pho tượng Ma thần.Cái bóng đen còn lại nhân cơ hội này, lánh sang, đánh về phía Vương Lâm.

Tia sáng màu lam trong mắt nó lóe lên mang tới một cảm giác yêu dị.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh.

Tay phải hắn điểm nhẹ một cái, đặt vào mi tâm.

Lập tức, Nguyên Thần chợt từ đỉnh đầu bay lên, liếc mắt nhìn bóng đen rồi giơ tay chộp vào khoảng không.Bóng đen đó nhìn thấy Nguyên Thần xuất khiếu liền kêu lên một tiếng kinh hoàng.

Nó không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của nó không thể sánh với Nguyên Thần nên không thể tránh thoát khỏi bàn tay đang chộp đến.

Từng tiếng hét chói tai vang lên, nó bị Nguyên Thần của Vương Lâm bắt được rồi nuốt chửng.Về phần vỏ kiếm đang bỏ chạy...nó không theo đường thẳng mà lóe lên liên tiếp sang hai bên.

Hiển nhiên là đề phòng Vương Lâm thuấn di.Vương Lâm nhếch mép cười lạnh.

Nguyên Thần bất chợt biến mất, hóa thành một bộ phận của vết nứt không gian, giống như có thể thấy được vỏ kiếm đang phi hành.Tại nơi vỏ kiếm đang phi hành, từ trong hư không chợt xuất hiện một bàn tay chộp lấy vỏ kiếm.

Sau khi nắm chặt vỏ kiếm trong tay, Nguyên Thần liền quay về thân thể.Thuật na di do Hóa Thần dung nhập vào với Thiên Địa không phải bất cứ tu sĩ Hóa Thần nào cũng có thể nắm giữ, mà phải căn cứ vào ý cảnh bản thân lĩnh ngộ.

Nó so với thuấn di còn hơn gấp mấy lần.Sau khi nuốt bóng đen, Vương Lâm liền có được ký ức của nó.

Bóng đen đúng là chấp niệm của một vị tu sĩ có đại thân thông tách ra khỏi thân thể.

Hơn nữa, chấp niệm đó được đưa vào trong vết nứt không gian, chịu đựng Diệt Sinh phong.

Từ đó có thể hình thành nên một thân thể Tử Diệt, hóa thành pháp bảo chi hồn.Chấp niệm cũng không có thần trí cao.

Sau khi phiêu lãng trong vết nứt không gian, ngẫu nhiên lại gặp được vỏ kiếm.

Cảm nhận từ trên vỏ kiếm có một thứ gì đó rất lạ đang dao động có tác dụng rất tốt đối với tâm linh nên nó liền thổ nạp.Cầm lấy vỏ kiếm, tay phải Vương Lâm liền điểm về phía pho tượng Ma Thần.

Nhất thời, bóng đen vừa mới dung nhập vào trong cơ thể Ma thần từ từ hóa thành một đạo linh lực rồi biến mất.Về phần bóng đen đang trốn trong vỏ kiếm, khi tay phải của Vương Lâm run lên, nó liền bị bức cho văng ra ngoài.

Khi nó vừa mới xuất hiện liền bị Vương Lâm nắm lấy.

Linh lực trong tay hắn tỏa ra khiến cho bóng đen lập tức biến mất.

Giết bốn cái chấp niệm mục đích không để cho chúng quay về khiến cho tu sĩ có đại thần thông biết được.Thân thể Vương Lâm khẽ động liền biến mất.

Khi xuất hiện đã ở bên chỗ để lại dấu hiệu.

Hắn xé mở vết nứt rồi chui qua.Sau khi xuất hiện lại ở Quyết Minh cốc, Vương Lâm cũng không dừng lại mà nhanh chóng bay đi.Một tháng sau, Vương Lâm xuất hiện bên ngoài một cái cổ truyền tống trận rời khỏi Triệu quốc.- Vũ đỉnh xuất hiện chứng tỏ ngày Thiên đạo mở ra cũng không còn xa.

Bây giờ đã đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, tuy nói khoảng cách tới Anh Biến vẫn còn quá xa xôi, nhưng không phải không có hy vọng.

Một khi đạt tới Anh Biến kỳ, Tư Đồ Nam có thể thức tỉnh.

Năm đó, gã nói với mình là đệ nhất cao thủ của Chu Tước quốc.

Nếu gã thức tỉnh hiển nhiên là sẽ biết chuyện Tu Tinh chi tinh.

Thậm chí đối với việc đoạt được bảo bối đó chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.

- Vương Lâm thì thào nói.- Chẳng biết tới Anh Biến kỳ có thể làm cho cha mẹ sống lại được hay không?

Nhưng ta cũng hiểu được Sinh Tử luân hồi của Thiên đạo.

Càng hiểu được Luân Hồi lại cảng cảm thấy không thể nghịch lại Thiên đạo.

Việc đó trước sau gì rồi cũng xảy ra, không thể tránh khỏi.

Chỉ sợ là suy nghĩ làm sống lại rất khó thực hiện...

- Vương Lâm thở dài nói.- Thôi!

Việc đó cứ để sau này hãy tính.

Nếu thực sự không thể sống lại thì tìm được một chỗ của con người mà để cho cha mẹ có thể giải thoát....Ôi....- Lúc này, chuyện tiếp theo cần phải làm là tế luyện Cấm phiên.

Mặc Gian thạch cũng chỉ còn lại có một khối.

Lần này, nhất định phải sử dụng một cách cẩn thận, tuyệt đối không thể để hư hỏng.

Còn cái phôi kia, mấy ngày qua đã thử sửa chữa nhưng quá khó khăn, chắc chắn sẽ dẫn tới thiên kiếp.

Mặt khác, tuy ta đã đạt tới Hóa Thần nhưng pháp bảo vẫn có quá ít.

Chẳng biết khi nào Thiên đạo sẽ phủ xuống, nhưng cũng cần chuẩn bị sớm.

Khí tiên giới, ta nhất định phải có.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 289.

Cổ Thần tế bảo. ( 288/2095)Ánh mắt Vương Lâm lóe lên quyết định ra một ý.

Nguyên bản trong đầu hắn vốn có ý nghĩ trở về Sở quốc.

Hắn suy nghĩ một chút rồi cắn răng vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời, Văn thú đã lâu không xuất hiện từ trong túi bay ra, lượn trong không trung mấy vòng.Vương Lâm nhảy lên, khoanh chân ngồi trên lưng Văn thú mà đi.

Thần niệm của hắn khẽ động, Văn thú lập tức rống lên một tiếng thật dài, vui vẻ lao về phía trước.

Vẻ mặt đó xuất hiện ở Văn thú có chút hết sức quái dị.

Nếu có người đứng bên ngoài nhìn chắc chắn sẽ cảm thấy ớn lạnh.

Dù sao thì hình dạng của nó cũng quá sức dữ tợn.Vương Lâm mỉm cười, xuất từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược.

Hắn lấy ra vài hạt ném về phía trước.

Nhất thời, hai mắt Văn thú hiện lên một sự vui mừng lao nhanh về phía trước nuốt lấy đan dược.Cứ như thế, Vương Lâm vừa vất đan dược còn Văn thú thì cứ phi hành.

Chẳng mất nhiều thời gian, bình đan dược không còn đến một nửa.

Lúc này, Vương Lâm mới cất bình đan dược, vỗ Văn thú cười mắng:- Con súc sinh nhà ngươi, đan dược hôm nay hết rồi.

Nếu người bay nhanh hơn một chút thì ngày mai sẽ cho người thêm một ít.Văn thú nghe thấy vậy liền rít lên một tiếng, vọt đi chẳng khác nào tia chớp.Trên đường, tâm trạng Vương Lâm có chút vui vẻ.

Đại cừu đã báo, tu vi có được thành tựu..thứ cảm giác này thật đúng là khó diễn tả.

Vương Lâm hú lên một tiếng thật dài.

Văn thú dưới chân hắn như đồng cảm cũng rít lên một tiếng.Hai đạo âm thanh cộng hưởng với nhau, vang đi rất xa.

Mỗi nơi Văn thú bay qua, tu chân quốc phía dưới liền bị kinh động.

Mấy đạo thần thức liền tản ra, nhưng ngay khi phát hiện ra tu vi của Vương Lâm và con Văn thú, bọn họ đều thu hồi thần thức không dám quấy nhiễu.Đúng lúc này, trong một tu chân quốc dưới chân Vương Lâm, ở một cái thành trì có một lão nhân lôi thôi đang nhìn một vị tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà tủm tỉm cười, nói:- Tiểu huynh đệ!

Ta thấy trán ngươi đầy đặn, tử quang nhập thể, chắc chắn không phải là người bình thường.

Đáng tiếc nếu không có người nào chỉ điểm chỉ sợ đời này của ngươi sẽ không thể Kết đan.Tiểu đạo sĩ liền trợn hai mắt, quát:- Cút ngay.

Nếu còn cản đường thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi.Lão nhân lôi thôi, mấp máy mấy tiếng rồi chỉ lên đạo ánh sáng đang lóe lên trên bầu trời mà nói:- Thấy hắn không?

Năm đó tiểu gia hỏa mới chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ được lão nhân gia ta chỉ điểm vài câu bây giờ đã đạt tới Hóa Thần.

Ngươi xem có muốn ta gọi hắn xuống chứng minh cho ngươi không?Tiểu đạo sĩ hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng đen đã bay rất xa trên không trung mà nói một câu với lão nhân:- Biến.Vừa nói, hắn vừa đẩy lão nhân một cái rồi bước tiếp.

Lão nhân thở dài, tỏ vẻ tiếc hận rồi vội vàng chạy tới trước mặt.

Trong tay phải của lão không biết có một xấp lệnh bài từ lúc nào, nói:- Tiểu huynh đệ!

Ở đây ta có lệnh bài tám đại môn phái của Tang Thước quốc.

Thậm chí cả lệnh bài của chưởng môn cũng có.

Đây chính là bảo vật phòng thân tốt nhất.

Nếu có người gây rắc rối với ngươi, chỉ cần ném ra một cái chắc chắn đối phương sẽ phải sợ hãi.Cảnh tưởng đó hiển nhiên là Vương Lâm không biết.

Sau khi tiếng hú của hắn biến mất liền cười ha hả, vỗ vào túi trữ vật.

Trong tay hắn liền xuất hiện một pho tượng điêu khắc bằng gỗ.

Pho tượng này chính là điêu khắc lão nhân mặc thanh sam.

Tay phải Vương Lâm khẽ chộp một cái vào không trung.

Nhất thời trong tay xuất hiện một tia sáng.

Hắn cắn đầu ngón tay, xuất ra một giọt máu tươi thấm vào tia sáng.

Sau đó, hắn bắn tia sáng đó vào pho tượng.Nhất thời, pho tượng gỗ chợt lóe lên ánh sáng.

Bên trông pho tượng chợt xuất hiện một đường kinh mạch màu đỏ như máu, nhanh chóng chạy bên trong.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy bên trong pho tượng gỗ cũng không phải chỉ có một đường kinh mạch mà là tổng cộng có hơn ba mươi đường.

Vết máu đó chạy trong pho tượng liên tục lách qua khe hở, không hề đụng chạm tới bất cứ thứ gì khác.

Đó là kết quả mấy ngày qua Vương Lâm vẫn thường xuyên ngưng luyện.Thời gian lặng lẽ trong đi, nháy mắt một tháng đã trôi qua.

Vương Lâm ngồi trên Văn thú, vượt qua một số truyền tống trận cuối cùng cũng tới được Tu Ma hải.Mấy chục năm qua, Tu Ma hải vẫn nằm trong chiến loạn.

Các quốc gia liên hợp với nhau bị người tu ma trong Tu Ma hải phản kích lâm vào thế giằng co.Mục tiêu của Vương Lâm chính là Toái Tinh loạn trong nội Tu Ma hải.

Sau khi nắm được ký ức của Cổ Thần, thông qua mấy loại pháp quyết, Vương Lâm có thể ra vào nơi đây một cách tùy ý.Vương Lâm suy nghĩ thật lâu mới quyết định được chỉ có ở Cổ Thần chi địa luyện chế Cấm Phiên mới không bị thiên kiếp phá hủy.

Ngoại trừ nguyên nhân đó, Vương Lâm còn có một mục đích đó là ở trong thông đạo của Cổ Thần có rất nhiều linh thú mạnh mẽ, thậm chí còn có cả Hoang thú.

Vì vậy mà Vương Lâm chuẩn bị bắt lấy một con.Cố gắng trước khi ngày Thiên đạo phủ xuống để có thể tiến vào Tiên giới chi môn có thể có được pháp bảo đầy đủ.

Thậm chí, Vương Lâm cũng còn định tới cả chiến trường ngoại vực để kiếm cho đủ Ma đầu Du hồn.Vương Lâm suy nghĩ rằng chỉ cần mình không vào quá sâu trong cửa thứ nhất của Cổ Thần chi địa thì Thác Sâm có thể sẽ không phát hiện ra.

Mà cho dù phát hiện thì với tu vi bây giờ của mình tất nhiên là có thể bỏ đi.Sau khi tính toán kỹ lương, Vương Lâm vừa mới tiến vào ngoại Tu Ma hải liền lấy cái mũ cỏ mà lão nhân lôi thôi đã tặng ra đội.

Nhất thời, cả người hắn bao phủ trong ánh sáng vàng.

Hắn cứ thế phi hành về phía Toái Tinh loạn.

Dưới tác dụng của ánh sáng vàng, trên đường đi, một số thế lực nhỏ bé cũng không dám cản trở, để mặc cho hắn đi qua.Chiến tranh ở nội Tu Ma hải vẫn diễn ra không ngừng.

Tuy rất ít khi diễn ra đại chiến, nhưng vẫn có một số cuộc chiến nhỏ.

Chỉ có điều, cấp bậc của những cuộc chiến đó đều từ Kết Đan trở xuống.

Cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng ít khi ra tay.

Giống như hai bên đang tích lũy lực lượng mà chuẩn bị cho cuộc chiến đấu trong phạm vi rộng.Vì vậy mà trong trạng thái này cơ bản cũng chẳng có ai đuổi theo Vương Lâm.

Mặc dù có tu sĩ Hóa Thần kỳ phát hiện nhưng sau khi sử dụng thần niệm đảo qua liền để mặc cho đi.Trên đường đi, tốc độ phi hành của Vương Lâm cực nhanh.

Nếu gặp phải con yêu thú đui mù nào thì Văn thú lập tức há miệng, hút lấy nội đan.

Sau khi vượt qua mấy cái truyền tống trận, hắn đã tới được nội Tu Ma hải.Hắn vừa từ Truyền tống trận đi ra lập tức phát hiện từ xa có vô số pháp thuật đang dao động.

Thần thức đảo qua một cái rồi Vương Lâm cũng chẳng để ý nữa.

Hắn xuất bản đồ ngọc giản.

Sau khi xem xét phương vị một chút liền bay về hướng đông.

Từ đây, bay về hướng đông khoảng mười vạn dặm chính là vị trí của Toái Tinh loạn.Đang phi hành, đột nhiên Vương Lâm nhướng mày.

Chỉ thấy từ xa xuất hiện một đám mây đỏ.

Đám mây đỏ cuồn cuộn lao về phia Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn biết trong Tu Ma hải thì thực lực là điều cơ bản.

Nếu bản thân cứ tiếp tục mềm yếu chắc chắn sẽ bị những kẻ ở đây nuốt chửng.

Một làn hơi lạnh từ cơ thể hắn tỏa ra.Trong nháy mắt, đám mây màu đỏ đã tới rất gần.

Chỉ thấy trong đám mây đỏ có một con thú kỳ dị.

Con thú đó có hình dạng giống như Huyền Vũ, nhưng trên lưng lại không có gai nhọn.

Trên đầu chỉ có một cái sừng uốn lượn tỏa ra những tia sáng màu đen.

Thân thể nó có kích thước rất lớTrên lưng nó có một lão nhân mặt một bộ quần áo bằng vải bố, đeo một cái hồ lô to màu đỏ.Khi nhìn thấy con thú và lão già, trong nháy mắt Vương Lâm liền nhớ ra người này là ai.

Lão đúng là người năm đó đã hạ một đạo cấm chế vào cơ thể hắn định bắt đi Luyện Khí các.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Hắn lạnh lùng mà nhìn.

Lão nhân ngồi trên lưng thú, tốc độ cực nhanh.

Thoáng cái đã tới trước mặt Vương Lâm.

Sau khi liếc qua Vương Lâm một cái liền kêu lên một tiếng nho nhỏ.Vương Lâm có thể thấy được thần thức của lão sau khi đảo qua liền bị kim quang của cái mũ đâm trúng, bắt buộc phải thu lại.Ánh mắt lão nhìn Vương Lâm chằm chằm, trong lòng cảm thấy thất kinh.

Liếc mắt nhìn cái mũ cỏ một cái, lão hơi trầm ngâm không nói gì.

Sau đó, lão vỗ thân thú một cái.

Đám mây đỏ lại vượt qua bên người Vương Lâm bay về phía đông.Vào thời điểm này, lão cũng hết sức cẩn thận.

Trong suy nghĩ của lão thì kim quang quanh người kia khi thần thức của mình đảo qua liền cảm thấy đau đớn nên cũng không muốn đối đầu với đối phương.

Hơn nữa, lão nghĩ người có được bảo vật như vậy ít nhất cũng phải là tu sĩ Hóa Thần.

Vì vậy mà lão càng không muốn vô duyên vô cớ đánh một trận với người đó.Vương Lâm thấy mục tiêu của lão là hướng đông liền nhíu mày.

Sau khi trầm ngâm một chút, hắn liền bay về phía trước.Khoảng cách mười vạn dặm đối với tu sĩ Hóa Thần nắm giữ lực lượng của Thiên Địa có được Na di còn mạnh hơn thuấn di mấy lần thì chẳng còn gì xa xôi nữa.Chẳng mất nhiều thời gian, trước mắt Vương Lâm đã xuất hiện Toái Tinh loạn.

Đặc biệt là dải đất hình tròn.

Trong dải đất đó, những tảng đá vụn chầm chậm lay động.

Nhìn chúng hết sức tầm thường nhưng lại đang vận chuyển theo một sự huyền bí.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 290.

Vô danh (1 + 2) ( 289/2095)Lúc này, Vương Lâm nhìn dải đất có cảm giác hoàn toàn khác với trước đây.

Hắn có thể nhận thấy được bên trong vòng tròn được tạo bởi những tảng đá vỡ có một thứ gì đó nằm ngoài pháp tắc của Thiên Địa.

Chính nhờ thứ đó mới khiến cho bên trong dải đất có thể huyễn hóa ra phân thân của người xâm nhập với thực lực vượt qua bổn tôn.Vào lúc này, lão nhân cưỡi con thú kia đang lặng im nhìn Toái Tinh loạn.

Khi Vương Lâm tới, lão thoáng nhìn qua rồi thôi.

Thông qua tốc độ lão có thể xác định người này chính là tu sĩ Hóa Thần.Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hơi trầm ngâm.

Hắn tìm một chỗ gần Toái Tinh loạn rồi khoanh chân ngồi xuống, im lặng.

Hắn ngồi đó thổ nạp nhưng thần thức vẫn đang cảnh giác.Hắn muốn nhìn xem lão già này tới đây có mục đích gì.

Nếu cũng có ý định tiến vào Cổ Thần chi địa thì Vương Lâm sẽ không đi trước mà chờ sau khi đối phương đi vào, hắn mới đi.Lão nhận lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái chợt mở miệng nói:- Đạo hữu!

Nếu đã tới đây chắc chắn cũng muốn thu thập Cực Quang Hỏa Tuyến.

Hay là ta và ngươi kết thành một tổ tiến vào trong Toái Tinh loạn có được không?Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại chấn động.

Cực Quang Hỏa Tuyến là thứ gì?

Trong ký ức của Cổ Thần cũng không nhắc tới vật đó.

Thời gian tu chân của Vương Lâm cũng không phải ngắn những chưa bao giờ nghe nói đến Cực Quang Hỏa Tuyến.

Hắn thay đổi thanh âm, cất tiếng khàn khàn cười nói:- Tại hạ không có hứng thú với tổ đội.Lão già hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Lâm.

Sau đó, lão lại xoay người nhìn về phía Toái Tinh loạn.Lão nhân vỗ con thú một cái.

Nhất thời, con thú giống Huyền Vũ liền há miệng rít lên một tiếng.

Thanh âm của nó tưởng chừng như có thể xuyên vân phá thạch.

Nhìn qua thì có cảm giác vô thanh vô tức, nhưng bên trong Toái Tinh loạn, đám đá vụn tách sang hai bên để lộ ra một khoảng chân không.Lão nhân dẫm lên đầu con thú.

Con thú hít một hơi thật sâu, vô số linh lực xung quanh liền tụ lại trong miệng nó rồi bị thôn phệ.Sau đó, con thú lại rống lên một lần nữa.

Bây giờ, có thể thấy được bằng mắt thường một đạo khí hình trụ ầm ầm chui vào bên trong Toái Tinh loạn.

Trong khoảng khắc, nó đã tạo ra một cái thông đạo rộng trăm trượng.

Đá vụn bên trong thông đạo hoàn toàn biến mất.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp.

Uy lực của con thú khiến cho hắn có chút kinh ngạc.

Không ngờ nó lại mạnh đến vậy.

Nhưng nếu phải đánh nhau, Vương Lâm cũng chẳng sợ.

Dù sao thì uy lực của con thú tuy mạnh nhưng chỉ khi trực diện công kích mới có uy hiếp.

Mà trong đấu pháp có thể thay đổi một cách linh hoạt thì làm sao Vương Lâm có thể để cho nó công kích.Trong nháy mắt khi con thú rống lên, thân thể lão nhân giống như tên rời cung, nhanh chóng lao đi.

Lão bám theo luồng khí đang rít lên mà tiến vào bên trong Toái Tinh loạn.

Ngay sau đó, chỉ thấy đá vụn bên ngoài luồng khí dung hợp lại hình thành vô số phân thân của lão nhân.Chỉ thấy lão nhân cũng không hề hoảng hốt, vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời, từ trong túi liền bay ra hơn mười miếng ngọc giản.

Đám ngọc giản vừa mới bay lên liền xoay tròn quanh người lão nhân.

Đám phân thân đang định tiến tới nhưng vừa thấy ngọc giản liền lập tức nhanh chóng bắn về bốn phía.Mỗi một cái ngọc giản cũng lập tức bay về bốn phía với tốc độ cực nhanh, đuổi theo phân thân.

Mấy tiếng nổ vang lên, ngọc giản đồng loạt phát nổ, hóa thành vô số tia sáng.

Sau đó, chúng ngưng tụ lại hình thành một đám người giống hệt với phân thân của lão nhân.Từ lúc đó, nhìn vào trong Toái Tinh loạn có chút hoa mắt.

Lão nhân lấy ngọc giản tạo thành phân thân đại chiến với phân thân do đá vụn biến thành.

Nhân cơ hội, lão nhân liền tiếp tục lao về phía trước, nhanh chóng ra khỏi Toái Tinh loạn.Khi lão vừa ra khỏi Toái Tinh loạn đám ngọc giản phân thân liền biến mất.

Về phần đám phân thân do đá vụn tạo thành cũng rít lên một tiếng không cam lòng rồi biến mất theo.Lão nhân xoay người, liếc mắt nhìn Vương Lâm đang ở bên ngoài Toái Tinh loạn hừ nhẹ một tiếng.

Tay phải hắn vẫy một cái, nhất thời thân thể con thú bỗng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng đen bay vào trong Toái Tinh loạn.

Có điều, Toái Tinh loạn không hề có một chút tác dụng đối với tia sáng.

Hắc quang bay ngang qua mà tới bên người lão nhân rồi lại biến thành con thú.

Lão nhân nhảy lên, giẫm trên lưng con thú mà bay đi.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

Hắn cũng không đứng dậy ngay mà lặng lặng chờ ở đó.Hắn ở đó bảy ngày.

Con Văn thú, hắn cũng không cho vào túi trữ vật mà thả ra cho nó kiếm ăn.

Văn thú vốn là loại yêu thú sinh ra ở Tu Ma hải nên bây giờ giống như quay lại biển rộng, hết sức thoải mái.Sau bảy ngày, thân ảnh con thú kia lại chầm chậm xuất hiện.

Lão nhân ngồi ngay ngắn trên lưng nó.

Bên người lão có bảy luồng sáng dài giống như giao long đang vờn quanh.Mỗi khi chúng nó giẫy dụa chực thoát ra thì lại gặp phải một vầng sáng ngăn cản.

Lão nhân liếc mắt nhìn Vương Lâm rồi lại sử dụng phương thức ban đầu từ trong Toái Tinh loạn đi ra.

Ngay sau đó, lão đột nhiên mỉm cười, giơ tay phải lên chộp một cái.

Nhất thời, một sợi tơ màu vàng bị lão nắm trong tay.

Sau đó, lão ném về phía Vương Lâm mà nói:- Đạo hữu!

Hỏa tuyến này cho ngươi.Sợi tơ ánh sáng màu vàng giống như tia chớp, bay thẳng về phía Vương Lâm.

Khoảng cách Vương Lâm ở rất xa, nhưng thoáng cái nó đã tới trước người.Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, tay phải điểm một cái vào không trung.

Ý cảnh Sinh Tử dưới sự biến hóa của Nguyên Thần...

Sinh ý cảnh biến hóa vô biên.

Trên thực tế thì sinh cơ chỉ là một loại biến hóa của nó mà thôi.Sau khi tay hắn điểm ra, sợi ánh sáng đang bay tới lập tức dừng lại.

Sau đó ngoan ngoãn quấn quanh ngón tay Vương Lâm một vòng.- Từ chối thì bất kính.

- Thanh âm khàn khàn của Vương Lâm lại vang lên một cách chậm rãi.Ánh mắt lão nhân lóe lên.

Lúc này, lão hoàn toàn xác định tu vi của đối phương chính là Hóa Thần kỳ.

Phải biết rằng Cực quang Hỏa tuyến chính là do trời đất sinh ra, chuyên nuốt Nguyên Anh.

Trừ khi có thể hình thành Nguyên Thần nếu không vật đó tu sĩ bình thường không thể nắm được.

Lão nhân cười hắc hắc, nói:- Nếu đạo hữu không muốn kết thành một tổ thì tại hạ cáo từ.

- Nói xong, hắn vỗ con thú dưới chân một cái.

Nhất thời, con thú lại tỏa ra làn mây đỏ, dẫm lên đó mà bay đi.

Thoáng cái đã biến mất.Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.

Đang nhìn sợi kim tuyến trên tay bất chợt Văn thú từ xa bay về liền đứng cách Vương Lâm mười trượng.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào sợi kim tuyến có phần sợ hãi nhưng thi thoảng lại lóe lên một chút thèm muốn.

Nhìn nó như muốn tiến lên nhưng lại không dám.Vương Lâm thốt lên một tiếng nho nhỏ.

Hắn liếc mắt nhìn sợi kim tuyến trên ngón tay.

Sau khi trầm ngâm một chút, hắn nhìn Văn thú, nói:- Vật này có tác dụng đối với ngươi?Ánh mắt con Văn thú như đang đấu tranh một lúc rồi gật gật đầu.

Nhưng ngay lập tức, nó lại lộ ra vẻ sợ hãi.Trong lòng Vương Lâm thoáng động, ý cảnh Sinh Tử từ Nguyên Thần tỏa ra, ngưng tụ vào sợi kim tuyến.

Nhất thời, từ sợi kim tuyến tỏa ra một làn ánh sáng nhàn nhạt.

Dưới tác dụng của ánh sáng màu sắc của kim tuyến nhạt dần, có phần uể oải.Con Văn thú lập tức kêu nhỏ một tiếng.

Vương Lâm vung tay lên, Kim tuyến liền bay ra.

Văn thú vội vàng bay lên húc vào kim tuyến một cái.

Nhất thời, kim tuyến liền chui vào đầu Văn thú.Văn thú rít lên một vài tiếng kêu đau đớn, thân thể nó co quắp nhưng ánh mắt lại có một sự vui mừng lẫn sợ hãi.Vương Lâm nhìn thấy mà có phần kinh ngạc.

Hắn quan sát một lúc.

Sau khoảng chừng ba nén hương, Văn thú liền thôi không run rẩy nữa.

Trên người nó lóe lên một vài tia sáng màu vàng.

Thân thể nó vào lúc này phát ra những tiếng răng rắc, tăng thêm một vòng.Kích thước của Văn thú đột biến xấp xỉ ba mươi trượng, giống như một quả núi nhỏ cũng không hề quá đáng.

Nhìn cái miệng rộng của nó có cái vòi dài khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.Trên thực tế, sợi tơ Cực quang chỉ là một loại vật liệu luyện khí mà chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có thể nắm được nó.

Vật ấy chuyên cắn nuốt Nguyên Anh mà tăng trưởng.

Về phần yêu thú nhìn thấy nó đều lánh xa.Nhưng do Văn thú đi theo Vương Lâm đã lâu, lại thường xuyên được ăn linh dược nên cấp bậc đã có sự đột phá.

Từ hạ phẩm linh cấp đạt tới trung phẩm, tương đương với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn.Vốn nó không thể kết hợp được với kim tuyến nhưng dưới ý cảnh Sinh Tử của Vương Lâm, kim tuyến đã yếu đi rất nhiều.

Vì vậy mà sinh cơ giảm xuống khiến cho Văn thú có thể dung hợp.

Từ đó mà làm cho thân thể nó biến đổi.Vương Lâm đứng thẳng lên vỗ Văn thú một cái.

Con thú hiểu ý liền hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong túi trữ vật.

Vương Lâm thoáng động một cái liền bay về phía Toái Tinh loạn.Chẳng mất nhiều thời gian, hắn từ trong Toái Tinh loạn bay ra.

Năm đó Kết Đan kỳ Vương Lâm cũng có thể qua lại tự nhiên, chẳng cần nói đến bây giờ.

Nhất là khi hắn ngộ được ý cảnh Sinh Tử nên sau khi tiến vào Toái Tinh loạn, Tử ý cảnh liền bao phủ toàn thân khiến cho sinh cơ giảm đi.

Vì vậy mà mặc dù có phân thân xuất hiện, nhưng thực lực cũng giảm xuống.Sau khi từ Toái Tinh loạn chui ra cũng không dừng lại liền nhanh chóng lao về phía cửa vào của Cổ Thần chi đạo.Khi hắn tới nơi, đang định tiến vào...

Đột nhiên, Văn thú chui ra khỏi túi trữ vật, nó bay lượn trong không trung mấy vòng, hướng về phía xa mà kêu lên cuống quít.

Khi thì ánh mắt nó lại nhìn về phía Vương Lâm mà cầu khẩn.Vương Lâm giật mình.

Thần thức của hắn khuếch tán ra xa liền phát hiện giữa không trung có một vết nứt không gian nhỏ bé.

Từng sợi kim tuyến đang từ trong vết nứt chui ra tỏa từng làn ánh sáng màu vàng.

Nhìn thấy như vậy, Vương Lâm liền hiểu ngay, vười nói:- Thế nào?

Một cái vẫn chưa đủ hay sao?Văn thú vội vàng gật đầu, lộ sự vui vẻ.

Nó đưa cái miệng to dũi dũi vào người Vương Lâm.

Nếu có người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ phải hoảng sợ.

Bởi cái miệng lớn như vậy chắc chắn là không lành.

Ít người dám để cho nó động vào.Vương Lâm cười cười, liếc nhìn về phía kim tuyến mà nói:- Không cần phải nóng vội.

Đợi ta phong ấn xuong quanh không cho người khác tiến vào rồi sẽ lấy cho ngươi.Vừa nói, hai tay Vương Lâm liền biến hóa xuất ra vô số đạo tàn ảnh cấm chế.

Những cái cấm chế này bây giờ hoàn toàn khác biệt so với khi tu vi của hắn chỉ ở Nguyên Anh.

Trước đó, chỉ có uy lực của cấm chế mà thôi, nhưng bây giờ lại có cả ý cảnh của Vương Lâm khiến cho uy lực tăng gấp bội.Những đạo cấm chế nhanh chóng tản ra bốn phía, từ từ bao vây phương viên mấy trăm dặm, hình thành một cái cấm chế cực lớn.Sau khi làm xong, Vương Lâm liền bay về phía kim tuyến.Lúc này, kim tuyến mới chui ra một nửa, giống như gặp phải sát tinh liền không hề do dự, nhanh chóng lui lại phía sau.

Chớp mắt nó đã chui lại hơn nữa.Văn thú ở bên cạnh cuống quít kêu một tiếng, nhưng cũng không dám tiến lên mà chỉ nhìn Vương Lâm.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, giơ tay chộp vào khoảng không, nhất thời bắt được kim tuyến.

Hắn quát khẽ một tiếng lôi mạnh một cái.

Ngay lập tức, kim tuyền bị hắn lôi ra ngoài, giãy dụa trong tay.Tử ý cảnh lập tức thay đổi khiến cho kim tuyến nhạt dần.

Sau đó, Vương Lâm liền ném nó ra ngoài.

Văn thú lập tức tiến lên, dung hợp với nó.Lúc này, vết nứt to bằng nắm tay sau khi kim tuyến bị rút ra liền nhanh chóng thu nhỏ rồi biến mất.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia sáng.

Hắn lập tức khoanh chân ngồi cuống.

Nguyên Thần lập tức xuất thể, với tốc độ cực nhanh chui vào trong vết nứt không gian.Sau khi Nguyên Thần của hắn vừa vào trong vết nứt liền cảm giác trước mặt có một vầng kim quang.

Hắn cảm nhận được nơi đây là một cái không gian kỳ dị.

Phía xa như có một mặt trời cực lớn đang chiếu sáng.

Bốn phía xung quanh nó có vô số kim tuyến đang bay lượng.Vương Lâm không nói hai lời, giơ tay chộp một cái.

Nhất thời, hơn chục sợi Kim tuyến bị hắn bắt được.

Nguyên Thần sau khi thu lấy liền cầm lấy Kim Tuyến rồi vội vã phản hồi.Trong nháy mắt Nguyên Thần của hắn vừa ra khỏi, vết nứt liền khép lại.

Về phần hơn mười sợi kim tuyến bị ý cảnh của Vương Lâm bao phủ chợt ảm đảm.

Sau đó, hắn ném tất cả cho Văn thú.Hai mắt Văn thú nhất thời hưng phấn nó nhanh chóng thôn phệ.

Nhưng do Kim tuyến có quá nhiều vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn nó tỏ vẻ không thể hấp thu được nữa.

Sau khi Vương Lâm hạ một chút Tử ý cảnh vào mỗi sợi kim tuyến để giữ trạng thái suy yếu của chúng liền cười nói:- Ngươi cứ từ từ ăn đi.

Ta đi Cổ Thần chi địa một chuyến.Vừa nói, hắn liền biến mất.

Khi xuất hiện đã đứng trước cửa vào Cổ Thần chi địa.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm vài từ ngữ của Cổ thần.

Nhất thời, thân thể của hắn trở nên hư ảo từ từ biến mất.Bên ngoài cửa thứ nhất của Cổ Thần chi địa là một thông đạo không hề có chút ánh sáng.

Vương Lâm xuất hiện trên một viên đá lớn đang chầm chậm trôi trong không trung.Quay lại nơi đây, Vương Lâm có một chút cảm khái ở trong lòng.

Nhưng hắn cũng biết thời gian gấp gáp nên lập tức khoanh chân ngồi xuống, đánh ra một vài cấm chế để đề phòng.

Tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật lấy ra một khối Mặc Gian thạch.Hít một hơi thật sâu, hai tay Vương Lâm biến hóa.

Từng đạo cấm chế có tính công kích được hắn sử dụng với một tốc độ cực nhanh đánh lên trên viên Mặc Gian thạch.Thời gian trôi đi, cấm chế trên viên Mặc Gian thạch càng lúc càng nhiều.Sau khi làm xong cơ sở tế luyện, Vương Lâm lại xuất ra một vật.

Đó là một lá hồn kỳ.

Dưới sự điều khiển của hắn, Mặc Gian thạch cùng với lá hồn kỳ dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.

Sau đó, quá trình tế luyện bắt đầu.Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chẳng hề có một chút chần chừ.

Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ hắn liền nhanh chóng tế luyện.Tất cả các cấm chế đồng loạt rơi vào trên Cấm phiên.

Không biết mất bao nhiêu thời gian, chín mươi chín cấm chế cũng chỉ còn một cái là có thể thành công.Vào lúc này, Vương Lâm lại có chút do dự.

Nếu bản thân không nhầm thì tế luyện ở đây thiên lôi cũng sẽ đánh xuống.

Như vậy thì rất khó có thể giữ được cấm phiên.

Một khi bị hư hỏng thì từ nay về sau trừ khi có thể kiếm thêm Mặc Gian thạch nếu không chỉ có lấy cái của Lý Mộ Uyển mà dùng.Nếu bây giờ dừng lại tuy uy lực của Cấm phiên không đủ nhưng cũng không bị hỏng.

Nếu sử dụng một cách cẩn thận thì cũng có thể chấp nhận được.Suy nghĩ một chút, một tia sáng trong mắt Vương Lâm lại lóe lên.

Nếu Cấm phiên không có đủ uy lực sẽ hết sức yếu.

Mà khi đó chắc chắn hành trình đi vào tiên giới chi môn không hề có tác dụng.

Hắn cắn răng, tay phải đánh nốt một đạo cấm chế cuối cùng vào Cấm phiên.Nhất thời, Cấm phiên chấn động xuất ra từng làn hắc khí.

Một cảm giác nguyên sơ lập tức tỏa ra. thần thức Vương Lâm đảo qua, suy đoán uy lực của Cấm phiên chỉ có một thuộc tính.

Trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ.

Uy lực của nó không ngờ gấp mấy chục lần khi chưa đại thành.

Chẳng khác nào tu sĩ Hóa Thần kỳ đi bắt nạt một đứa trẻ.Nhất là sau khi Cấm phiên thành tựu, ngoài chín mươi đạo cấm chế kết hợp làm một.

Lấy chín đạo cấm chế còn lại làm chủ có thể thi triển ra một lần cấm linh thuật.Cấm linh thuật trong một phạm vi nhất định không chỉ linh khí trong Thiên Địa mà ngay cả linh lực trong cơ thể tu sĩ cũng bị cấm chế.

Kể từ đó, ngoại trừ tu sĩ tu luyện khí tiên giới, tất cả những tu sĩ còn lại trong khoảng thời gian ngắn mất đi linh lực.Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nắm Cấm phiên trong tay.

Sự tự tin trong lòng đối với hành trình vào tiên giới tăng lên rất nhiều.Về phần khi Cấm phiên thành công không dẫn động thiên kiếp khiến cho Vương Lâm có chút hưng phấn.

Hắn biết bản thân đã thành công.

Trong cơ thể Cổ thần tự hình thành một thế giới riêng, hiển nhiên là thiên kiếp không thể cảm nhận được sự tồn tại, lại càng không thể phủ xuống.Hắn hít một hơi thật sâu lại tiếp tục đánh ra một đạo cấm chế.

Chỉ có điều, hắn không thể hoàn thành chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế.

Bởi vì, cấm chế chỉ có tính năng công kích không nhiều lắm.

Đó cũng là nguyên nhân hạn chế của Cấm phiên có một thuộc tính.Sau khi đánh ra mười tám đạo cấm chế khác nhau lên Cấm phiên, Vương Lâm thầm than một tiếng.

Hắn đã dốc hết sức cũng chỉ có thể làm được đến thế này.

Nếu muốn tiếp tục chỉ có thể sau này cứ gặp cấm chế là nghiên cứu cẩn thận, tập hợp sở trường trăm nhà mới có thể tăng thêm được số lượng cấm chế chỉ có khả năng công kích.Vương Lâm đã quyết định sau này phải trao đổi nhiều hơn về cấm chế mới được.

Mới chỉ có chín mươi chín đạo cấm chế đã có được uy lực như thế này...

Vương Lâm thầm hỏi nếu có thể đạt được chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế thì Cấm phiên sẽ như thế nào?

Chỉ sợ cho dù là Anh Biến kỳ cũng có thể chấn nhiếp.Vương Lâm nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy hưng phấn.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi thu hồi lại Cấm phiên.

Sau đó hắn lại xuất ra cái cấm phiên bị phá hủy.

Do dự một chút hắn liền bỏ qua ý định đánh ra một đạo cấm chế cuối cùng.Sau khi tạo xong Cấm phiên, thân thể Vương Lâm liền lóe lên chầm chậm bay về phía thông đạo chỉ có một bóng đêm.Trong khoảng không gian, Vương Lâm có thể nói là rất quen thuộc.

Dù sao thì năm đó hắn cũng cẩn thận từ dưới mà đi lên.

Khi đó đã trải qua vô số nguy hiểm.

Lúc này đi lại, hắn cũng không dám khinh thường mà cẩn thận trầm xuống.Sở dĩ hắn lựa chọn linh thú ở đây là bởi vì tuy số lượng không nhiều lắm nhưng mỗi một con cũng có thực lực hơn xa đám yêu thú trong Tu Ma hải.Ở chỗ này cho dù là Hoang thú cũng tồn tại vài con có thực lực tương đương với tu sĩ có đại thần thông.

Vì vậy mà Vương Lâm không muốn động đến chúng.

Mục tiêu của hắn là thượng phẩm linh thú tương đương với Hóa Thần kỳ.Sở dĩ lựa chọn thú ở đây một phần là bởi vì Vương Lâm có một loại pháp bảo.

Tên của nó là Hỗn Nguyên khu thú quyển.

Không gian bên trong nó có thể điều khiển linh thú cho bản thân sử dụng.

Chỉ có điều là tiêu hao rất nhiều linh lực.

Cái pháp bảo đó Vương Lâm lấy được vào lần đầu tiên đến Cổ Thần chi địa.

Hắn đoạt được từ trong tay mấy vị tu sĩ thượng cổ.

Nó đã giúp cho hắn rất nhiều.Sau đó mấy năm, Vương Lâm cũng đã tìm một ít hạ phẩm linh thú để thí nghiệm nên xác định nó có thể dùng.

Vì vậy mà bây giờ, hắn mới quyết định bắt một con.Vì để có được khí tiên giới bên trong tiên giới chi môn, Vương Lâm chuẩn bị một cách hết sức kỹ càng.

Lần này nếu bắt được một con thượng phẩm linh thú có thực lực tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ thì ở tiên giới hắn sẽ có thêm nhiều trợ lực.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 291.

Trở về ( 290/2095)Chỉ có điều trong lúc này, hắn phải bình tĩnh duy trì linh lực của Khu Thú quyển.

Nếu không chưa đến lúc tiên giới mở ra, hắn đã vì bắt linh thú mà bị cắn trả.Trên đường hắn hạ xuống, thần thức luôn tản ra, đảo qua các hòn đá nhưng không hề phát hiện một con linh thú nào hết.

Trong lòng Vương Lâm cảm thấy nghi hoặc.

Theo trí nhớ của hắn thì đến vị trí bây giờ đã phải có một ít linh thú.

Nhưng không ngờ chúng lại biến mất toàn bộ.Hắn trầm ngâm một chút.

Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi tiếp tục trầm xuống.

Thoáng cái liền đã tới khoảng cách vạn trượng mà năm đó giao long rơi xuống.

Đứng trên một hòn đá, Vương Lâm nhìn khoảng không đen ngòm trước mặt.

Sau khi do dự một lúc, hắn lại tiếp tục phi hành xuống.

Theo suy đoán của hắn thì dưới này có khả năng là thế giới của Hoang thú.Nhưng dọc đường đi, ngay cả một con thú cũng không hề gặp phải.

Chuyến này chắc chắn có khả năng là công cốc.

Vương Lâm trầm mặc một chút rồi dừng lại.

Hai tay hắn huy động trước người chuẩn bị đánh ra pháp quyết rời khỏi Cổ thần chi địa.

Dù sao thì bên dưới cũng quá mức nguy hiểm.

Vương Lâm không muốn vì một con linh thú mà phải mạo hiểm.Nhưng đúng vào lúc pháp quyết bắt đầu đánh ra, đột nhiên từ trong bóng tối chợt lóe lên hai vầng sáng.

Cùng lúc đó, con giao long màu đỏ, như một tia chớp vọt ra.Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra nó chính là con giao long năm đó.

Hắn thầm cả kinh.

Đang định rời đi thì chợt dừng lại.

Bởi hắn nhìn thấy trước người con giao long chợt có một con cóc màu xanh.Thân thể con cóc dài khoảng ba trượng.

Nó đạp một cái về phía sau rồi lao đi.

Sau lưng nó, con giao long màu đỏ vẫn đuổi theo không bỏ.Vương Lâm không nói tiếng nào, thân thể liền hạ thấp dung nhập vào trong hòn đá.

Thần thức của hắn tản ra quan sát phái xa.

Pháp quyết đã đánh ra xong, chỉ cần hắn muốn là có thể rời khỏi đầy.

Vì vậy mà hắn cũng không vội vã bỏ đi, chăm chú quan sát.Chỉ thấy con giao long màu đỏ trong lúc đuổi theo há miệng thật to.

Thân thể nó co lại chợt bung mạnh ra.

Tốc độ nhất thời tăng lên mấy lần rút ngắn khoảng cách.

Thân thể nó vung lên, quấn lên người con cóc.Khi con cóc bị giao long quân, nó chợt dừng lại.

Toàn thân lóe ra vô số tia chớp màu xanh.

Những tia chớp tỏa ra ánh sáng giống như mặt trời, chiếu rọi bốn phía.

Chỉ thấy trên người con cóc chợt xuất hiện một quả lôi cầu.Con giao long màu đỏ rống lên một tiếng, vội vàng né tránh.

Hiển nhiên là e ngại đối với lôi cầu.Vương Lâm hít một hơi thật sâu.

Tia chớp của con cóc tuy nhìn bên ngoài không có điểm gì đặc biệt nhưng lại khiến cho hắn có một cảm giác khiếp sợ.

Có thể cùng với giao long màu đỏ năm đó ký sinh trong cơ thể con giao long kia đối kháng với nhau thì con cóc này cũng phải là hoang thú.Nhưng ngay lập tức, Vương Lâm liền gạt bỏ suy nghĩ của mình.

Sau khi con cóc phát ra tia chớp liền trở nên uể oải, rơi xuống hòn đá, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.Nhìn hình dạng của nó cũng không lớn như hoang thú.

Dù sao thì nếu hai con hoang thú chiến đấu không thể trong một đòn đã phân thắng bại.Trong lòng Vương Lâm cảm thấy hưng phấn.

Hắn không muốn động tới Hoang thú nhưng nếu con cóc này mà là thượng phẩm linh thú thì đúng là phù hợp với mục tiêu của hắn.Vào lúc này, con giao long màu đỏ rống lên một tiếng giận dữ.

Quanh thân thể của nó chợt xuất hiện mười cái bóng màu đỏ.

Bên trong cái bóng từ từ hiện ra vô số hồn phách linh thú.

Tất cả cùng phóng về phía con cóc.Sự tuyệt vọng trong mắt con cóc càng lúc càng rõ.

Vương Lâm cắn răng một cái, thân thể hắn chợt biến mất.Bên trên mặt trời gay gắt chiếu vào đầu, Tôn Văn mặc bộ quần áo màu lam, chắp tay phía sau.

Giữa không trung có một cái ghế rồng thật lớn, ở hai bên có hai cô gái xinh đẹp hấp dẫn trong đó một cô gái cầm một cái lọng lớn che nắng, người còn lại bưng một cái bát men sứ màu xanh bên trong có chứa băng mai thang.Trên mặt đất, nhiều vô kể các tu sĩ đến từ nhiều quốc gia khác nhau cùng đều nín thở ngưng thần, chờ đợi thời khắc chiến trường ngoại vực mở ra tiến vào.Trong số những người này, trừ các trưởng lão ra, đều là tinh anh của các quốc gia.

Bọn họ muốn đi chiến trường ngoại vực để rèn luyện, nâng tu vi của mình cao hơn một tầng.Đương nhiên, cũng có cá biệt mấy người còn lại là loại đệ tử bị thù ghét được đưa đến chiến trường ngoại vực để sống chết tùy mệnh.Thời gian trôi qua một ít, mặc dù mặt trời chói chang gay gắt nhưng các tu sĩ không phải là phàm nhân, thể chất tự nhiên có thể chịu đựng, không có chút gì có vẻ mệt nhọc.Thật ra có không ít các đệ tử trẻ tuổi, khi ngẩng đầu nhìn hướng về phía Tôn Văn, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.Loại ánh mắt này Tôn Văn cực kỳ yêu thích.

Hắn vươn tay phải lập tức cô gái bên cạnh đem mai thang dâng lên.

Tôn Văn cầm lấy thìa bạch ngọc phía trong vớt một quả mơ cùng với một chút nước canh, sau khi uống lập tức xuất hiện một cảm giác mát lạnh trong thân thể.Quả mơ này cũng không phải là loại quả tầm thường mà đây là giống linh dược được Công Tôn quốc gieo trồng.

Uống một quả cũng khiến cho tu vi củng cố không ít.Nhất là loại này lại lấy phương thức chế tác đặc thù mà thành mai thang, phảng phất như quỳnh tương ngọc dịch.Không thể nghi ngờ, Tôn Văn là một người cực kỳ biết hưởng thụ.Lúc này đã qua ba khắc (1), Tôn Văn bỏ thìa bạch ngọc xuống, chậm rãi nói:- Quy củ của chiến trường ngoại vực các ngươi đều đã biết.

Tuy nhiên ta còn có thêm một quy củ nữa, các đồ vật thu hoạch được phải đưa ta xem qua rồi mới quyết định.

Các ngươi nhớ chưa?(1): ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống, để định thời giờ, gọi là khắc lậu 刻漏 .

Theo đồng hồ bây giờ định cứ mười lăm phút là một khắc, bốn khắc là một giờ.Lời này vừa nói ra, mọi người của các môn phái ở phía dưới ồn ã hẳn lên.

Có mấy người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng giai có vẻ ngoài cung kính nhưng trong nội tâm cười khẩy không ngớt.Tôn Văn vỗ túi trữ vật, ngay lập tức phía trong bay ra năm miếng ngọc thạch.

Hắn cắn đầu ngón tay nhỏ năm giọt máu lên trên các miếng ngọc thạch, tiếp theo vung lên về phía trước.Lập tức năm miếng ngọc thạch bay nhanh ra hóa thành năm luồng tinh mang tạo thành một vòng tròn có hình đồ án bay ở giữa không trung.

Tiếp theo Tôn Văn hai tay quyết, trong miệng phát ra các chú ngữ.

Tinh mang của các tấm ngọc thạch càng lúc càng sáng chói.Một lúc sau, Tôn Văn hít sâu một hơi, trên trán ẩn hiện mồ hôi.

Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một bình ngọc đổ ra mấy hạt đan dược ăn vào trong miệng, tiếp theo nhìn chăm chú vào ngọc thạch đang bay ở giữa không trung, mắt lộ vẻ đắc ý.Năm khối ngọc thạch càng lúc càng tỏa sáng.

Cuối cùng không ngờ bên trong xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen.

Cơn lốc xoáy màu đen vừa xuất hiện đã lập tức đem các thôn phệ ánh sáng từ những khối ngọc thạch, theo đó càng lúc càng lớn.Không lâu sau ánh sáng hoàn toàn mất hẳn, ở giữa không trung bốn phía hợp lại chỉ còn lại một hố đen, bên trong tản mát ra từng trận hàn khí.

Nếu nhìn vào bên trong có thể nhìn thấy một ít pháp bảo tài liệu cùng với thi hài vỡ nát trôi qua.Tôn Văn vội ho một tiếng, trong mắt vẻ đắc ý càng đậm nói:- Hôm nay…Hắn vừa mới nói tới đây bỗng nhiên đôi mắt trợn to nhìn thẳng vào hố đen, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.Cùng lúc đó trên mặt đất, hết thảy các tu sĩ đều hít vào một hơi lãnh khí, hoảng sợ nhìn hắc động giữa không trung.Chỉ thấy một cánh tay màu trắng thò ra từ phía trong hắc động ra ngoài thăm dò, tiếp theo cầm lấy cạnh xé toang ra.

Lập tức hắc động kia bị xé mở thành một chỗ hổng thật lớn.

Ngay sau đó một thanh niên áo trắng từ phía trong chậm rãi đi ra.Người này vừa xuất hiện, lập tức trên không trung mặt trời đang chói chang không biết tự lúc nào bị một áng mây đen bao phủ, phía dưới lập tức trở nên ảm đạm.Tôn Văn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hoảng.

Hắn gần như không do dự, liếc mắt một cái phát hiện tu vi người vừa từ trong chiến trường ngoại vực đi ra chính mình nhìn không thấu.

Nhưng hắn dù sao cũng lớn lên ở tu chân quốc cấp bốn, nhãn lực tự nhiên có phần lợi hại, hắn đoán định người này chắc phải ở tu vi Hóa Thần.Hắn vội vàng từ ghế rồng đứng dậy, nhanh chóng tiến lên cung kính khom lưng nói:- Vãn bối Tôn Văn ở Công Tôn quốc tham kiến tiền bối.Người từ chiến trường ngoại vực đi ra, tự nhiên chính là Vương Lâm.Hắn đi ra sau đó mịt mờ nhìn thoáng qua bốn phía.

Ánh mắt dần dần ngưng tụ lại, liếc nhìn Tôn Văn một cái, chậm rãi nói:- Nơi này là Công Tôn quốc?Tôn Văn bị đối phương liếc mắt nhìn một cái, lập tức toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác dường như bị nhìn thấu cả tâm can, không khỏi càng thêm phần cung kính vội vàng nói:- Tiền bối, nơi đây không phải là Công Tôn quốc mà là thuộc địa của quốc gia vãn bối, nước tu chân cấp ba Võ Văn quốc.Vương Lâm trầm ngâm một chút.

Võ Văn quốc hắn đã từng nhìn thấy ở trên ngọc giản bản đồ, là một quốc gia nhỏ ở phía đông.

Nơi này cách Tu ma hải gần như một nửa Chu Tước tinh, có thể nói là rất xa.Vương Lâm ở chiến trường ngoại vực mấy năm, vì sưu tập du hồn nên đi rất xa.Hắn liếc mắt quét một vòng, thân hình nhoáng lên lập tức biến mất tại chỗ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 292.

Thiên đạo mở ra (1 + 2) ( 291/2095)Nhìn thấy đối phương rời khỏi, Tôn Văn rốt cục nhẹ nhàng thở hắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nội tâm có chút khiếp sợ.

Hắn nhìn người nọ có cảm giác giống như được gặp các lão tổ tông trong gia tộc.Lúc này hắn cũng không có hứng thú tiếp tục thể hiện uy phong, vội vàng lưu lại nói mấy câu rồi nhanh chóng bay đi hướng về tòa nhà hình tháp.Sự tình này lập tức phải báo cáo gia tộc ngay.Hắn nghĩ rằng Hóa Thần tu sĩ có thể từ chiến trường ngoại vực đi ra, chắc không phải là hạng người vô danh.Vương Lâm hiện thời thân hình đang đứng trên một ngọn núi cao ngất chìm trong mây.

Núi này có tên là Phá thiên, ở bản đồ trong ngọc giản miêu tả đây là ngọn núi cao nhất của Vũ Văn quốc.Trên đỉnh núi này, Vương Lâm bắt đầu trầm ngâm, cực phẩm linh thạch sử dụng trong những năm gần đây dĩ nhiên còn lại cũng không nhiều lắm.

Loại linh thạch này ở Chu Tước tinh cũng không phải là loại thông thường.

Vương Lâm tính toán không dám để lãng phí trên đường đi mà giữ lại với mục đích bảo toàn sinh mệnh.Lúc này trong hành trình từ chiến trường ngoại vực, Vương Lâm thu hoạch rất hậu hĩnh.

Hắn không nghĩ tới nguyên thần của mình với việc thôn phệ hồn phách lại có liên quan, không ngờ lại cũng có tiến hóa.Nhẹ nhàng sờ mi tâm, khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười.

Đối với hắn lúc này hành trình tới tiên giới dĩ nhiên tin tưởng mười phần.

Chỉ cần không phải gặp được một ít Hóa Thần hậu kỳ tu sĩ hoặc là thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, đối với Hóa Thần trung kỳ bình thường Vương Lâm có thể nắm chắc được mười phần chiến thắng.Kể cả là Hóa Thần hậu kỳ, với sự chuẩn bị mấy năm nay, hắn cũng có thể bình yên chạy trốn, tính mạng không bị nguy hiểm.Trên thực tế Vương Lâm đối với hành trình lần này trong tiên giới thì chuẩn bị như thế là quá cẩn thận.

Ngoài việc đoạt được tiên giới khí ra thì một nguyên nhân nữa chính là muốn giữ mạng.Cánh cửa tiên giới mở ra, các tu sĩ tiến vào trong tuy nói tu vi đều phải hạn chế ở Hóa Thần kỳ, nếu không sẽ làm cho tan vỡ.

Nhưng phải biết rằng trong này tất nhiên sẽ có các tu sĩ có tu vi từ Hóa Thần trở lên tồn tại, nói cách khác rất có thể có Anh Biến kỳ tu sĩ tham dự vào.Người như vậy tuy nói không nhiều lắm, nhưng hẳn là sẽ có.

Mặc dù bọn họ đem tu vi hạn chế ở Hóa Thần, với thần thông như vậy không một tu sĩ Hóa Thần bình thường nào có thể chống cự.

Chính vì vậy Vương Lâm mới có sự chuẩn bị đầy đủ.Về phần các lão quái Vấn đỉnh được nhắc tới trong truyền thuyết, không màng tới thế sự ở quốc gia tu chân cấp sáu kia, có tiến vào tiên giới hay không.

Về việc này, Vương Lâm đoán không nổi.

Nhưng hắn nghĩ đến phân nửa chắc là sẽ không.

Vì dù sao toàn bộ Chu Tước quốc, các lão quái Vấn Đỉnh tuyệt đối không nhiều lắm, chỉ sợ không vượt quá được năm người.Đây là mấy năm nay Vương Lâm tu luyện, hơn nữa đối với Chu Tước tinh cũng hiểu biết, với tu vi Hóa Thần trở lên muốn nâng cao lên thì khó khăn.

Từ đó phân tích mà ra, tuy nói không thật sự chuẩn xác nhưng so với thực tế thì cũng không khác biệt nhiều lắm.Trên thực tế, Vương Lâm suy đoán ở Chu Tước quốc, những lão quái Vấn Đỉnh có lẽ là chỉ có bốn người.

Trong số bốn người này có hai người ở sơ kỳ, một người ở trung kỳ, và cuối cùng còn lại là một người duy nhất đại thần thông ở hậu kỳ, cũng là người kế thừa cái tên Chu Tước.Bốn người này sẽ không dễ dàng rời khỏi Chu Tước quốc, lại càng sẽ không để ý đến sự tình trong tu chân quốc.

Đối với họ mà nói, ít có sự tình trên thế gian này có thể đả động tâm linh của họ.Bốn người này chỉ khi nào có các tu sĩ ở tinh cầu bên ngoài đến Chu Tước tinh tác loạn, lúc đó mới ra tay.Vương Lâm thở sâu, ánh mắt chớp động.

Linh thú, cấm phiên, ma đầu cũng đều đã chuẩn bị xong, lại còn có hai lông chim của cái quạt lúc hắn ở chiến trường ngoại vực cũng đã tế luyện.Về phần ba vỏ kiếm thần bí kia, cũng như vậy, bị Vương Lâm dùng nguyên thần tế luyện.Ngoại trừ những vật này ra, trong túi trữ vật vủa hắn có được hơn mười kiện pháp khí của thượng cổ tu sĩ mấy năm gần đây cũng bị Vương Lâm phá được thần niệm ở ba cái, biến thành pháp bảo của bản thân.Trong túi trữ vật của hắn duy nhất chỉ có một thứ đồ vật mà Vương Lâm có chút nhìn không thấu.

Vật ấy là một cuộn tranh năm đó đoạt được ở trên người một tu sĩ bình thường ở Tu ma hải!Khi mở cuộn tranh này ra, bên trong đó là một mảng hắc ám, một luồng khí tức làm người khác khủng bố đập vào mặt.

Bức tranh này Vương Lâm tổng cộng đã mở ra ba lần.Lần đầu tiên là Kết Đan kỳ, lần thứ hai là Nguyên Anh kỳ, lần thứ ba là hiện tại, Hóa Thần kỳ.

Mỗi lần mở ra hắn lại có cảm giác bất đồng.

Trong cuộn tranh này coi như có một cỗ lực lượng thần bí làm cho người ta lâm vào tình trạng run lên vì sợ.Vương Lâm than nhẹ một tiếng, tay phải phất lên, cuộn tranh kia xuất hiện trong tay.

Hắn trầm mặc một chút, cuộn tranh này trước đây rốt cuộc trong tay người nào hắn cũng đã không nhớ rõ nữa.Lấy cuộn tranh ném về phía trước, nguyên thần Vương Lâm xuất khiếu, bắt đầu tế luyện.Đây là thói quen vài năm gần đây hắn vẫn duy trì.

Mỗi lần tế luyện cuộn tranh này lại có thêm một tia liên hệ.Vài canh giờ sau sắc trời tối dần, nguyên thần của Vương Lâm quay về thân xác, thu hồi lại cuộn tranh.- Ngày thiên đạo mở ra hẳn là sẽ tới rất nhanh.

Hiện tại chỉ còn có một lần chuẩn bị cuối cùng.

Chẳng qua lần chuẩn bị này cần ít trăm năm, thậm chí cây cối ngàn năm trở lên.Vương Lâm thì thào tự nói, ánh mắt chợt lóe lên, thần thức lập tức mở ra quét ngang từng chi tiết của toàn bộ Võ Văn quốc.Sau đó thân hình hắn vừa động, biến mất tại chỗ.Ba tháng sau, Vương Lâm đi một vòng khắp bảy nước tu chân ở bốn phía, tìm được một ít cây trăm năm tuổi, tìm bên trong một vách núi làm ra một cái động phủ, ở trong này bế quan chế tác tượng điêu khắc gỗ.Cây ngàn năm tuổi rất khó tìm kiếm.

Vương Lâm cố gắng tìm nhưng không được, mặc dù là cây trăm năm tuổi cũng không có nhiều lắm.Bên trong động phủ, Vương Lâm bỏ qua hết thảy các việc vặt, cả người đắm chìm vào trong tượng điêu gỗ khắc.Lại một năm trôi qua, trong một năm này Vương Lâm đã chế tác được tám bức tượng khắc gỗ.

Tám bức tượng khắc gỗ như một, chính là ông lão áo xanh mang ý cảnh Tuế Nguyệt.Tính cả tượng khắc gỗ hắn chế tác nhiều năm trước kia thì tổng cộng có chín cái.Các tượng khắc gỗ này đều có các kinh mạch chạy bên trong, các đường kinh mạch chạy một cách ngẫu nhiên và không giao cắt nhau tại điểm nào.Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh.

Chính bức tượng khắc gỗ mang ý cảnh Tuế Nguyệt này một khi toàn bộ đã được xuất ra hẳn là có thể phát động được một lần tiếp cận ý cảnh Tuế Nguyệt năm xưa của ông lão áo xanh.Thu hồi tượng khắc gỗ , Vương Lâm thở sâu, nhắm mắt ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi ngày thiên đạo mở ra để tiến vào.Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ lúc Vương Lâm tĩnh tọa đã lại qua mấy năm.Bên ngoài vách núi, xuân đi thu đến.

Vào một ngày vốn trên trời vẫn có nắng bỗng nhiên xuất hiện từng hào quang ngũ sắc.

Bên trong các luồng sáng này xuất hiện nhiều huyễn ảnh tràn đầy uy áp.Trong huyễn ảnh này có nam có nữ nhưng cách ăn mặc bất đồng với Chu Tước tinh.

Bọn họ khi thì cười nói, khi thì múa may pháp thuật, khi thì xuyên qua những đỉnh núi cao đầy mây.Thậm chí còn có vô số huyễn ảnh yêu thú chưa thấy bao giờ chốc chốc lóe qua lóe lại.

Trong này không ngờ còn tồn tại các tiên thú như rồng, phượng.Cảnh tượng giống vậy, trong thời điểm này, đồng thời xuất hiện ở rất nhiều địa phương ở Chu Tước tinh.

Phàm là chỗ xuất hiện cảnh tượng này cũng đều là chỗ các tu sĩ có Vũ đỉnh cư ngụ.Cùng lúc đó, tại vùng đông nam của Chu Tước tinh là quốc gia tu chân cấp bốn Cự Ma tộc, một người khổng lồ thân hình như thiết tháp cầm trong tay Vũ đỉnh bắt đầu bay lên không trung.

Người này có khuôn mặt mang phong cách cổ xưa.

Trong quá trình bay lên trên khỏi mặt đất thân thể không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng thân thể hóa thành kích cỡ như người bình thường.Ở phía dưới hắn, khuôn mặt các tông chủ của Cự Ma tộc đều thể hiện vẻ nghiêm túc.- Các ngươi yên tâm, Lúc này có trọng bảo của tộc trong tay, ta nhất định phải đắc thủ tiên giới khí!Trong thanh âm của người này thể hiện sự mạnh mẽ đầy tự tin.Ở phía đông bắc Chu Tước tinh, bên trong một núi hoang, một người thanh niên mặc áo da thú đứng ở một cây đại thụ cao vút ngẩng đầu nhìn trời.

Trong tay hắn cũng có một Vũ đỉnh.

Người này liếm liếm môi, mắt lộ ra tia khát máu, cười ha hả rồi cả người bay lên trời.Ở dưới người hắn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn hắc phong.

Từng tiến động vù vù từ trong hắc phong truyền ra.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy ngọn hắc phong kia không ngờ là một đám côn trùng to bằng móng tay cái tạo thành.Ở phía Tây nam Chu Tước tinh, trên một ngọn tháp cao, một người trung niên cầm trong tay hồ lô ngẩng đầu nhìn không trung, mắt lộ vẻ phiền muộn thì thào lẩm bẩm:- Đình nhi, Cửa tiên giới lại mở ra rồi, lúc này đây ta nhất định sẽ lấy được tiên ngọc để thân thể con được bảo tồn thêm ngàn năm nữa.Nói xong, cả người hắn bay lên trời, bàn tay to hướng xuống phía dưới nhấn một cái lập tức cái tháp cao kia lập tức thu nhỏ lại rồi nằm trong lòng bàn tay.

Người này bưng bảo tháp đi vào bên trong vùng chứa các huyễn ảnh.Phía tây bắc Chu Tước tinh, nơi tổng bộ của Thi Âm tông.

Một lão giả đầu bạc chắp tay sau lưng, thân hình chậm rãi bay cao lên không trung.

Hắn than nhẹ một tiếng, nói:- Tại sao những việc như thế này lại đến, thân thể tiên nhân đâu dễ gì đạt được, thân thể già nua của ta lại phải chịu khổ rồi …Ở trung tâm của Chu Tước tinh, nơi đây bốn bề là biển, có một đại lục.

Tất cả vùng đất này đều thuộc duy nhất một quốc gia tu chân quốc cấp sáu, Tuyết Vực quốc.

Lúc này ở trong phạm vi vạn trượng của trung tâm của Tuyết Vực quốc có một tế đàn thật lớn.

Một nữ tử áo trắng như tiên nữ lạnh lẽo đứng ngẩng đầu nhìn không trung.Đi theo phía sau nàng là bảy lão già tang thương.- Ta đi đây, bảy người các ngươi nhanh chóng quay về Tuyết Vực quốc!Thanh âm của nữ tử này bình tĩnh, thản nhiên nói một câu.

Tiếp đó thân hình chậm rãi bay lên không trung hướng về phía vùng huyễn ảnh, càng lúc càng cao.Thời điểm này, trong vách núi động phủ, Vương Lâm lần đầu tiên mở hai mắt sau mấy năm gần đây, hắn lẩm bẩm:- Ngày thiên đạo mở ra rốt cục tới rồi!Ánh mắt hắn chợt lóe lên, cả người biến mất tại chỗ, hiện ra giữa không trung.Lúc này trong tay hắn có một vật, chính là Vũ đỉnh.Vũ đỉnh vừa xuất hiện lập tức lóe ra hào quang sáng rực, cuối cùng tụ hợp lại thành một tia tiên giới khí vờn bốn phía quanh thân thể Vương Lâm, mang theo hắn hướng về hư vô bay đi.Tiên giới vốn đã mất, cổ tiên đều đã chết.

Toàn bộ tiên giới ở vô số năm trước kia đã bị một loạt các tai họa lớn giáng xuống, phá nát tiên giới, hóa thành vô số các mảnh nhỏ.Phong, Vũ, Lôi, Điện, bốn tiên môn lớn phân chia bầu trời làm bốn phần.

Mỗi một tiên môn đều có rất nhiều tu chân tinh.

Vì thế mỗi lần cửa tiên giới mở ra đều có các cường giả của các tu chân tinh đồng thời xuất hiện.Chẳng qua tiên giới hóa thành quá nhiều mảnh mảnh nhỏ, vì thế những người này cũng không có nhiều cơ hội để đồng thời giáng lâm trên cùng một mảnh nhỏ tiên giới.Tại thời điểm này trong một tu chân quốc cấp hai, một lão nhân ăn mặc lôi thôi, cầm trong tay chân gà đang vừa gặm vừa ngẩng đầu cười ha hả nói:- Mở ra rồi, tiểu tử kia ngươi sử dụng tốt cái mũ rơm lão phu cho mượn thì lần này tất nhiên có thể giữ được tính mạng.

Nếu không theo lời dặn, sợ rằng khó giữ được cái mạng nhỏ rồi!Vương Lâm được tia tiên giới khí dắt đi, thân thể chậm rãi bay lên cao.

Rất nhanh lúc hắn cúi đầu nhìn xuống tu chân quốc dưới chân hắn càng lúc càng nhỏ.

Cuối cùng hắn dường như lại đã trở lại năm đó, thời khắc hóa phàm đó khi thần thức phá tan thân thể, cảm giác bay trên trời cao.Chỉ có điều lúc này không phải thần thức của hắn, mà là toàn bộ cơ thể.Dần dần ngoài mặt đất lớn rộng dưới chân, hắn còn thấy được các hải dương trải dài mênh mông.Mọi vật càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hắn cảm giác tiếp cận với một lớp mây thật dày bao phủ trên đỉnh đầu.Trong lòng của đám mây này ẩn chứa một lực lượng vô cùng vô tận, từng đợt uy áp khổng lồ tựa như có thể phá vỡ tất cả các loại vật chất của thế gian một cách dễ dàng.Chỉ có điều khi uy áp giáng hạ xuống người hắn, tia khí tiên giới vờn quanh bên ngoài thân thể hắn lập tức lóe lên hào quang.

Lập tức bên trong tầng mây xuất hiện một thông đạo, khiến cho Vương Lâm có thể thuận lợi đi qua.Lúc xuyên qua tầng mây Vương Lâm có loại cảm giác kinh hãi.

Cái thông đạo này không lớn, nếu như đứng thẳng người mà đi thì sẽ đụng vào vách.

Nhưng Vương Lâm biết, thân thể mình chỉ cần chạm một chút vào tầng mây hiển nhiên sẽ bị uy áp ập tới chết ngay lập tức.Cái này là sức mạnh ngưng tụ của thiên uy!Vương Lâm thở sâu, ánh mắt lóe sáng.

Hắn phân tích nếu là bản tôn tại đây, không biết như thế nào, với hai lần lột xác thân thể liệu có chịu đựng được áp lực của tầng mây này không?Đây là một vấn đề không có đáp án, trừ phi bản tôn phải thử một chút.Rất nhanh, theo sự dẫn dắt của tia tiên giới khí, Vương Lâm thuận lợi thông qua tầng mây.

Trong nháy mắt rời khỏi tầng mây, Vương Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức sau đó tâm tình hắn bắt đầu cuồn cuộn trào dângTrong mắt của hắn nhìn thấy chính xác là một bầu trời đầy sao.Sao trời này, hắn chứng kiến không ít lần.

Bất kể là trí nhớ còn lại của cổ thần Đồ Ti hay là lần đó hóa phàm cảm ngộ thiên đạo, hắn đều nhìn thấy khoảng không này.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng mắt thường mà nhìn thấy được.Sự khác biệt giữa cái cảm giác này và cảm giác trước là cực lớn.Một khoảng không đầy sao rực rỡ hào quang.

Tất cả những điều này làm cho Vương Lâm có loại cảm giác trời cao biển rộng mặc sức bay lượn!Hắn cúi đầu nhìn xuống, Chu Tước tinh biến thành một hình cầu thật lớn.

Theo khoảng cách không ngừng lên cao, Chu Tước tinh càng lúc càng nhỏ….- Hóa ra là thế này…Vương Lâm dường như tự ngộ ra điều gì.Đúng lúc này bên trong Chu Tước tinh bay ra năm cột ánh sáng.

Bên trong năm cột này chia ra có năm người.

Trong năm người này ngoại trừ ba người ra, hai người còn lại giờ phút này giống như Vương Lâm, đều nhìn Chu Tước tinh ở phía dưới chân, giống như là có chút cảm ngộ.Dần dần Vương Lâm phát hiện tiên giới khí bên ngoài cơ thể mình dẫn dắt hắn đến chỗ bọn họ.

Cuối cùng, tính cả hắn nữa, sáu cột ánh sáng hình thành một đồ án sáu cạnh.Sát nhập vào nhau, không chạm vào nhau, nói xa không xa, nói gần không gần.Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra trong số năm người này duy nhất có một nữ tử.

Đúng là thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, trong vòng trăm năm tiến vào Hóa Thần hậu kỳ - Hồng Điệp!Hắn thần sắc bình tĩnh, sắc mặt bất động, ánh mắt đảo qua.

Hồng Điệp xuất hiện không có ngoài dự đoán của Vương Lâm.

Hơn nữa nữ tử này chưa từng gặp qua hình dáng thật của Vương Lâm cho nên giờ phút này hắn không lo lắng bị nhận ra.Mặt khác, về phần bốn người, trong đó một người có thân thể nhìn cực kỳ dũng mãnh, người này nửa người trên lộ ra cơ bắp khiến người khác phải khiếp sợ.

Thoạt nhìn không giống như là một tu sĩ, ngược lại có chút giống người luyện võ ở chốn nhân gian.Chẳng qua bên trong mi tâm của người này có hình một cái búa, lúc ẩn lúc hiện.Nhìn cái búa này một chút, Vương Lâm dĩ nhiên xác định người này là người trong Cự Ma tộc, hơn nữa thân phận chắc hẳn là không thấp.Còn có một người có vẻ như thiếu niên nhưng ánh mắt cũng vô tình lộ ra vẻ khát máu.

Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt lại.

Khí tức của người này cũng tương đồng như bản tôn, nhưng so với bản tôn chắc hẳn phải kém hơn mấy phần.Nếu là bản tôn ở đây dựa vào sát khí của mình đủ để át chế người này.Nhìn sang hướng khác, hai đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút.

Hai người cuối cùng này, nhất là lão già đầu bạc kia, người này nhắm hai mắt, khoanh hai tay, trên mặt không biểu lộ chút biểu tình nhưng có loại cảm giác tùy ý, giống như đi lại trong hoa viên nhà mình.Người này lúc Vương Lâm quan sát bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Vương Lâm mỉm cười.Vương Lâm liếc mắt nhìn kỹ người này một cái, thu hồi ánh mắt dừng lại ở trên người cuối cùng.Người này có bề ngoài như một trung niên, trong tay cầm một hồ lô, thỉnh thoảng uống một ngụm, ánh mắt lộ ra tia trống rỗng, giống như không có chuyện tình gì có thể cảm thấy hứng thú vậy.

Dù là đối với ánh mắt của Vương Lâm cũng không có cảm giác gì.Vương Lâm thở sâu, năm người này mỗi một người đều là cao thủ.Trong khi Vương Lâm quan sát năm người, năm người này trừ người đàn ông trung niên uống rượu giải sầu ra, còn lại bốn người đều đã quan sát lẫn nhau, thủy chung đều không có người nào nói chuyện.Vương Lâm bỗng nhiên có chút cảm ngộ, chính bản thân mình vô hình chung, dĩ nhiên trở thành nhất giới cao thủ.

Con người mình có thể từ trong Chu Tước tinh thoát ly hướng tới cánh cửa tiên giới, điều này đã nói lên được khả năng của bản thân.Hơn nữa từ trong ánh mắt của những người này, ngoại trừ người trung niên và lão già trên bên ngoài mặt không có chút biểu tình, phần còn lại, ba người kia khi quan sát trên người hắn không có vẻ khinh miệt, còn như ẩn hiện một tia phòng bị.Vương Lâm mỉm cười, ở giờ phút này hắn có chút tự hào.

Ai có thể ngờ một thiếu niên ở sơn thôn năm đó lại có thể đi đến bước như ngày hôm nay.Hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước kia, Vương Lâm có thể nói là một bước chân có thể thay đổi hết thảy.

Tất cả các vấn đề sinh tử, các trải nghiệm cuộc sống đều theo bước chân này mà thay đổi theo.Những cột sáng hợp với nhau tạo thành một đồ án hình lục giác, bỗng nhiên hướng lên trời bay đi với tốc độ cực nhanh.Một cánh cửa rất lớn tỏa ánh sáng vàng hiện ra rất nhanh trước mắt Vương Lâm.Cánh cửa này thật sự rất lớn, không thể hình dung được.

Nếu đứng từ trên nhìn xuống, mọi người chỉ bằng con kiến.

Trên cửa có khắc một chữ lớn, chữ này trong ký ức của cổ thần Đồ Ti có nhắc tới, chính là một chữ “Vũ”.Cánh cửa này là Vũ chi tiên môn.

Nhưng trên cánh cửa này lại có một dấu tay, bên mép dấu tay có rất nhiều vết nứt hình mạng nhện.Lúc này bên dưới cánh cửa có vô số những cái đài cao bị vỡ.

Phía trên những đài cao giờ đã có một số người đứng chiếm cứ mỗi người một khối.Sau khi sáu người bọn Vương Lâm đến đây, đồ án hình lục giác sụp đổ, sáu người nhanh chóng bị một lực mạnh mẽ đẩy nhanh về một hướng.

Thân mình Vương Lâm bị đẩy thẳng về phía sau, dừng lại ở bên trên một đài cao rộng khoảng mười trượng.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 293.

Khiếp sợ ( 292/2095)Năm người khác cũng đã lựa chọn những khối đá vỡ ở gần đó.Hắn vừa nhìn thấy nơi này, không kìm nổi lập tức trong lòng khẽ động.

Nơi đây những đài cao không kể lớn nhỏ tính chất đều giống nhau.

Hơn nữa, nếu dựa theo những dấu vết bên cạnh thì hoàn toàn có khả năng ghép lại được với nhau.Từ đó Vương Lâm đoán được rằng có lẽ từ rất nhiều năm trước, trước khi tiên giới bị phá nát, hẳn ở đây đã có một cái đài kích thước khổng lồ.Lại nhìn đến dấu tay trên tiên môn, Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chớp động.

Dấu tay này có thể tạo ra những vết nứt trên cánh cửa của tiên giới, hẳn chủ nhân của nó phải có bản lãnh vô cùng lớn!Nhìn cánh cửa tiên giới cao không thể với tới, một chút cảm giác tự hào vừa mới xuất hiện của Vương Lâm lập tức tan thành mây khói.

Nếu so sánh với những tồn tại kia, bản thân mình chẳng khác nào đang dãy dụa trong bùn.Một lát sau, có một vài người từ xa bay lại, đáp lên những đài cao bị vỡ ở bốn xung quanh.

Vương Lâm lần lượt quan sát, những người này bản lãnh không giống nhau, thậm chí còn cả Nguyên Anh Kỳ xuất hiện.

Điểm này đúng là khiến cho Vương Lâm có chút khó hiểu.Dần dần số người tới tăng lên, những đài cao trở nên không đủ.Lúc này, một thanh niên áo đen sau khi thân mình hạ xuống lập tức đảo qua bốn phía.

Hắn phát hiện không còn đài cao để đứng, vì thế thân mình khẽ động, dừng lại ở trên đài của một lão già đầu bạc.

Đài cao này rộng hơn ba mươi trượng.

Đừng nói hai người, cho dù là mười hai người cũng có thể đứng đủ.Nhưng khi thanh niên vừa đứng lên cái đài cao.

Trong nháy mắt, lão già kia ánh mắt chợt lóe, khàn khàn nói:- Cút!Thanh niên khuôn mặt lạnh dần, đang muốn nói chuyện thì lão già nhăn mặt lại, tay phải cách không đánh một trảo.

Lập tức thanh niên kia kinh hô một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

Lúc này vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, sắc mặt hắn có chút khó coi, kiêng kị liếc mắt nhìn lão già một cái, xoay người hướng về cạnh đài cao hạ xuống.Trên một cái đài cao, có một người trung niên đang khoanh chân ngồi.

Người này là người đi cùng với Vương Lâm, đến từ Chu Tước Tinh.

Hắn buồn bực cầm hồ lô uống rượu, đối với hắn trên đài cao có thêm một người cũng không có gì để ý.Thanh niên áo đen trầm ngâm một chút, ngồi xuống ở bên rìa.

Ánh mắt hắn chớp động, thi thoảng lại nhìn về phía lão già kia.Không lâu sau, lại có một người bay tới.

Người này sắc mặt âm trầm, có bản lãnh Hóa Thần Sơ Kỳ.

Hắn bay tới sau, nhìn thoáng qua thấy đài cao đã chiếm hết, lập tức hướng về một phía bay đi rất khéo léo.

Mục tiêu của hắn, không biết là cố ý hay vô ý, không ngờ lại là vị trí của đám người từ Chu Tước Tinh.Thân mình hắn chợt lóe, xuất hiện trên đài cao của nam tử từ Cự Ma tộc, lạnh lùng nói:- Tránh ra!Nam tử Cự Ma tộc ngẩng đầu, mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Thân mình hắn vừa động lập tức phình to, trông như một người khổng lồ.

Hắn đứng lên cúi đầu nhìn người kia ánh mắt đang lộ vẻ kinh sợ, chậm rãi nói :- Không có chỗ!Khi nói chuyện, dấu vết hình lưỡi búa trên trán hắn nhấp nháy rất nhanh.Người kia có chút kiêng kị, liếc mắt nhìn nam tử Cự Ma tộc một cái, chậm rãi nói :- Cự Ma tộc…Hắn trầm ngâm một chút, thân mình lui về phía sau, rời khỏi đài cao.Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở trên khối đá của Hồng Điệp, thiên chi kiêu nữa của Tuyết Vực.

Lúc này, nam tử Cự Ma tộc nghiêng đầu ngồi xem, trên mặt lộ suy ngẫm.Người này đứng trên khối đá của Hồng Điệp, liếc mắt nhìn Hồng Điệp một cái, sau đó hai tay chắp vái, xoay người rời khỏi.Hắn dĩ nhiên đã phát hiện ra Hồng Điệp này bản lãnh Hóa Thần Hậu Kỳ, không phải là hạng người hắn có thể trêu chọc.

Vì thế, ở giữa không trung, hắn đảo qua từng người xung quanh.

Lão già đầu bạc kia là người thứ nhất hắn bỏ qua.

Về phần người đàn ông uống rượu, bởi vì trên đài cao này đã có thêm một người, nên hắn cũng bỏ qua.Cuối cùng hắn chọn đài cao của hai người, Vương Lâm và một thanh niên mắt lộ vẻ khát máu.

Nhưng hắn lại do dự, bỏ qua thanh niên kia.

Hắn thấy thanh niên kia dù sao cũng không phải là hạng người cam tâm tình nguyện rời khỏi, rất có thể sẽ có một cuộc đại chiến.

Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.Còn Vương Lâm, thoạt nhìn thấy giống như một thư sinh nhu nhược, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.

Người này ánh mắt chợt lóe, bay đến chỗ đài cao của Vương Lâm.Lúc này, trung niên kia mặc dù đang uống rượu, cũng ngẩng đầu lên nhìn về đây.Nam tử Cự Ma tộc cũng giống như vậy, trong mắt hắn vẻ suy ngẫm càng đậm.Hồng Điệp luôn có cảm giác phảng phất người thư sinh kia rất quen thuộc.

Nhưng lúc này nghĩ thế nào cũng không có một ấn tượng gì.Đến lúc này cũng muốn từ công pháp mà tra ra manh mối.Thiếu niên mắt lộ vẻ khát máu và lão già đầu bạc kia cũng nhìn sang.

Dù sao, Vương Lâm cũng giống như bọn họ, đều đến từ Chu Tước Tinh.Ngươi kia đứng trên đài cao chỗ Vương Lâm, thanh âm lạnh lùng nói :- Vị đạo hữu này, xin mời rời khỏi chọn chỗ khác.Thanh âm của người này tuy lạnh, nhưng ít nhiều cũng có một chút khách khí.

Hiển nhiên sau mấy lần bị nhục, vẻ kiêu căng cũng đã bị giảm bớt.Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn người này không nói mà vung tay phải lên.

Lập tức một chiếc vòng từ trong cổ tay phóng ra.

Khi lên đến giữa không trung, bất ngờ rơi xuống đất bịch một tiếng, đã hóa thành một con ếch khổng lồ.Con ếch này vừa xuất hiện, người kia lập tức biến sắc, thất thanh nói:- Lôi Oa!Con Lôi Oa này là một trong rất nhiều pháp bảo của Vương Lâm, Vương Lâm cũng không sợ bị lộ.

Dù sao so với ếch này, những vật bên trong túi trữ vật của hắn mới là đòn sát thủ thật sự.

Lấy con ếch này để đánh lạc hướng người khác, ngày sau nếu có chiến đấu, đối phương tất nhiên sẽ phòng bị con ếch mà xem nhẹ sát chiêu thật sự của Vương Lâm.Hơn nữa, ở nơi đây, hiển nhiên kẻ mạnh là vua.

Nếu không lộ ra một chút thực lực để chấn áp người khác, sau này nhất định sẽ bị phiền toái không ngừng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vương Lâm ném con ếch này ra.Con Lôi Oa này vừa ra, lập tức phình bụng lên, một lôi cầu từ trong miệng bắn ra.

Người kia vội vàng lùi về phía sau, đồng thời hai tay liên tục biến hóa.

Lập tức một vòng tròn âm dương hình thành phía trước thân người, va chạm với lôi cầu.Người kia trong miệng phun ra máu tươi, thân hình lui mạnh về sau.

Nhưng lôi cầu cũng bị vòng tròn âm dương đẩy lại, chỉ còn nhỏ bằng phân nửa bay trở về.

Con ếch mở to mồm nuốt lôi cầu vào, mắt lộ ra vẻ cẩn thận nhìn người kia.Vương Lâm thầm than một tiếng.

Hắn biết, mỗi Hóa Thần tu sĩ tất nhiên đều có một bản lãnh cao cường riêng, nhất là những người có thể đến được nơi này.

Pháp Luân chi thuật của người kia hiển nhiên hiệu lực rất ghê gớm, dù là lôi cầu cũng bị làm nhỏ đi phân nửa.Phải biết rằng con Lôi Oa này tương đương với tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tuy nói so với tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ cũng có chút thua kém, nhưng Hóa Thần Trung Kỳ cũng là thừa đủ để đối phó.

Hơn nữa, năng lực của lôi cầu này ngoài việc không có ý cảnh ra, thì uy lực cũng tương đương tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.Người kia bay ra cực xa, liếc mắt nhìn con Lôi Oa lộ ra chút kiêng kị, không khỏi rộ lên cười khổ, hướng về Vương Lâm chắp tay.

Hắn không đi ra phía khác tranh đoạt đài cao mà nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống.Vương Lâm trong lòng có chút ngạc nhiên, người này lòng dạ cũng phóng khoáng.

Nhưng không biết đây là thật hay chỉ là giả ý.Thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực dừng mắt nhìn con Lôi Oa kia một cái, rồi thu ánh mắt lại.Về phần nam tử của Cự Ma tộc, hắn mím môi, ánh mắt lộ ra một tia chiến ý, hướng về phía Vương Lâm gật gật đầu.

Hiển nhiên hắn đã công nhận thực lực của Vương Lâm.Còn lão già kia mí mắt chớp một cái, thu hồi ánh mắt.Chỉ có thiếu niên mắt lộ vẻ khát máu khi nhìn đến con Lôi Oa kia, trong phút chốc ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.

Bản lĩnh của hắn có liên quan đến côn trùng, con ếch có thể phóng ra điện này đối với hắn chính là khắc tinh.Người đàn ông trung niên đang ngồi buồn bã uống rượu than nhẹ một tiếng, thì thào lẩm bẩm :- Lôi Oa ……Uyển nhi, ta lại nhìn thấy con Lôi Oa.

Đáng tiếc, không phải người năm đó …Vương Lâm tay phải đưa lên, con Lôi Oa lại biến thành Khu Thú Quyển, đeo trên cổ tay của hắn.Cả đám người xung quanh thấy như vậy đều trầm mặc không nói.

Nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Vương Lâm đều lộ ra một vẻ phòng bị.Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, tay phải khẽ phất, trong tay cầm một hồ rượu, sau khi uống một ngụm liền cúi đầu trầm mặc.Không lâu sau, bỗng nhiên từ trong cánh cửa tiên giới truyền ra những tiếng than khóc.

Thanh âm này lúc bắt đầu thì nhỏ, nhưng rất nhanh càng ngày càng lớn, cuối cùng gần như có thể so sánh với tiếng sấm.

Giữa từng âm thanh rầm rầm ấy, chỉ thấy cánh cửa tiên giới kia chậm rãi hướng vào phía trong mở ra.Hàng loạt những tia sáng vàng từ trong khe hở bắn ra trông như một màn hào quang vạn trượng, xóa đi không gian hắc ám bốn phía.

Dần dần, cánh cửa tiên giới mở càng lớn, cuối cùng đã mở hẳn ra.Tất cả tu sĩ bốn phía đều đứng lên, một lời không nói, từng người một hướng và phía trong bay đi, biến mất vào trong cánh cửa tiên giới.Vương Lâm ánh mắt chớp động, cũng không nóng lòng đi vào mà chờ sau khi toàn bộ năm người đến từ Chu Tước Quốc bay vào, hắn mới không chút hoang mang bay lên, tiến vào bên trong cánh cửa tiên giới.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 294.

Tiên giới bị phá nát ( 293/2095)Khi hắn tiến vào cánh cửa này, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức khổng lồ giống như một cơn gió lốc từ tiên giới bên trong cánh cửa rít gào thổi ra.

Luồng khí tức này không có lực sát thương, mà chỉ thổi qua người tất cả các tu sĩ đi qua cánh cửa tiến vào tiên giới.

Sau đó, cánh cửa tiên giới chậm rãi đóng lại.Cùng lúc đó, ở phía trước người Vương Lâm hiện ra một cái ngọc đỉnh lớn cỡ ba bàn tay.

Vương Lâm hít sâu, thu vào trong túi trữ vật.

Trước khi tiến vào cánh cửa tiên giới, Vương Lâm đã dành thời gian nghiên cứu qua một ít sách cổ.Hắn biết cái đỉnh này tên là Vi Hồi.

Ở những khu vực đặc biệt, chỉ cần tâm niệm khẽ động, ước chừng sau một khoảng thời gian đốt một nén hương là có thể tế khởi thành công.

Sau đó có thể rời khỏi tiên giới, trở lại tu chân Tinh tương ứng.Sau khi thu lấy đỉnh này, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy ở đó có một cơn lốc xoáy.

Một đám tu sĩ biến mất trong cơn lốc xoáy đó.Vương Lâm thân mình khẽ động, nhằm phía cơn lốc xoáy bay tới.

Rất nhanh, toàn bộ thân mình hắn biến mất trong đó.Hắn có cảm giác như đang từ trên trời rơi xuống, trước mắt là từng trận ánh sáng chói chang.

Nhưng hắn cắn chặt răng, hai mắt thủy chung vẫn mở, nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn cả cuộc đời này cũng không thể quên được.Chỉ thấy dưới chân của hắn là rất nhiều những mảnh vỡ trong suốt.

Những mảnh vỡ này tạo nên một mặt hình tròn, giống như là cảnh đem một mặt gương đặt trên mặt đất vậy.Tấm gương này cũng giống như tiên giới khổng lồ năm đó.

Lúc này tiên giới đã bị vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ, tiên khí trong đó cũng tiêu tan không còn, chỉ còn sót lại một ít ở trên một số mảnh vỡ mà thôi.Thân mình Vương Lâm đang nhanh chóng hạ xuống những mảnh vỡ này, được phóng to lên rất nhanh.

Cuối cùng, Vương Lâm mới nhận thấy được rõ ràng mình rơi ở bên cạnh một mảnh vỡ.Vừa rơi xuống, trong nháy mắt Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay hiện ra một cái chuông đồng.

Vật này là một trong tam bảo của tu sĩ thượng cổ ở vùng đất của cổ thần đã được hắn luyện hóa, có thể biến hóa lớn nhỏ, vây khốn kẻ thù.Sau khi rơi xuống đất, Vương Lâm kinh ngạc nhìn bốn phía, trong lòng cảm thấy chấn động.Nơi đây không có một chút sức sống, trên mặt đất toàn là cỏ khô.

Xa xa có một ngọn núi cao, chỉ có điều đỉnh núi lúc này chỉ còn có một nửa, vết cắt trơn nhẵn vô cùng, hiển nhiên là do pháp lực của người gây ra.Dưới chân núi còn có một cung điện, nhưng dĩ nhiên toàn bộ đã sụp xuống, trở thành một đống hoang tàn.

Một nửa ngọn núi kia lúc này đè lên phía trên cung điện, từ xa nhìn lại, một lớn một nhỏ giống như một tử mẫu liên sơn.Trên mặt đất, nhìn qua có thể thấy được một vài hố to sâu không thấy đáy.

Thậm chí có chỗ còn tràn ra một làn khí trắng bay giữa không trung.Đây là một thế giới tĩnh mịch!- Nơi này… là tiên giới?Vương Lâm trầm ngâm một chút, thì thào nói.Mặc dù đã biết tiên giới đã bị diệt.

Nhưng giờ đây Vương Lâm đứng ở chỗ này lại cảm thấy có chút không thể tin được.

Thời kỳ thượng cổ, khi bản lãnh đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, có thể cảm nhận được sự kêu gọi của tiên giới, cho nên tiến vào tiên giới tu luyện.

Tiên giới đối với hết thảy tu sĩ, là một thánh địa.Thần thánh không thể bị xâm phạm!Nhưng hiện tại, Vương Lâm nhìn bốn phía, hắn không khỏi trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng ở quần thể cung điện xa xa, thân mình khẽ động, bay về phía trước.Mặc dù thoạt nhìn thì không xa, nhưng trong khi bay, Vương Lâm phát hiện trên không trung có một lực cản không thể nhìn thấy, khiến cho thuật phi hành khó đạt được tốc độ nhất định.Sau một hồi lâu, Vương Lâm mới đi tới quần thể cung điện này.

Đứng gần nhìn đống hoang tàn này, trong lòng Vương Lâm cực kỳ rung động.Từ trong đống hoang tàn này, Vương Lâm có thể tưởng tượng được tiên giới năm đó giàu có cỡ nào.

Vật liệu xây dựng cung điện này không ngờ đều là linh thạch.Việc dùng linh thạch xây dựng lầu các Vương Lâm cũng đã từng gặp qua.

Năm đó tại Sở quốc, nơi ở của Lý Mộ Uyển cũng là dùng linh thạch để dựng lên.

Nhưng nơi đó so sánh với đống hoang tàn trước mắt thì vẫn còn kém rất xa như trời với đất vậy.Vương Lâm từ xa nhìn lại quần thể cung điện lớn nhỏ này, không thể thấy được biên giới.

Tuy nơi này giờ đây chỉ còn là đống hoang tàn, nhưng có thể tưởng tượng được năm đó nơi này làm cho người ta kinh ngạc đến thế nào.Chẳng qua sau bao nhiêu năm, những linh thạch này dĩ nhiên đã mất toàn bộ tác dụng.

Thậm chí ở một số chỗ khi đụng chân vào liền lập tức hóa thành những mảnh nhỏ tiêu tan không còn.Vương Lâm than nhẹ, đây là tiên giới…Đi bên trong đống hoang tàn, trong lòng Vương Lâm không khỏi dâng lên sự trầm mặc.

Nơi này, một chút tiên khí hắn nghĩ phải có cũng không hề có, mà chỉ có một cảm giác bi ai.Vương Lâm dừng bước ở chính giữa quần thể cung điện.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, nơi đó là một khu vực rộng lớn bị lõm sâu xuống.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đây là một dấu bàn tay!Vương Lâm cảm thấy chấn động.

Khi nhìn đến dấu tay này lập tức hắn nghĩ ngay đến dấu tay trên Vũ chi môn.Một chưởng lực mà có thể ngay lập tức làm sụp đổ một khu vực rộng lớn này, nếu là ở Chu Tước Tinh, Vương Lâm tự nhận cũng có thể làm được.

Nhưng phải biết rằng, nơi này là tiên giới.Độ bền vững của tiên giới so với tu chân giới phải cao hơn gấp vô số lần.

Hơn nữa sống ở nơi đây đều là những tu sĩ hùng mạnh bản lãnh từ Hóa Thần trở lên, thổ nạp tiên khí.

Do vậy, dấu tay này phải có chút gì đó rất kinh khủng.Lúc này Vương Lâm đến bên cạnh dấu tay ngồi xổm xuống.

Tay phải nhấn lên trên một cái, lập tức một luồng khí chết người bỗng nhiên từ bên trong khuếch tán mà ra, trong nháy mắt chảy vào trong cánh tay Vương Lâm.Sinh tử ý cảnh của Vương Lâm lập tức vận chuyển.

Hồi lâu sau, hắn hít sâu, trong mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.Vừa rồi hắn phát hiện trong dấu tay này còn sót lại một ít khí tức, vì thế liền tự mình cảm ngộ một chút.

Nhưng càng cảm ngộ hắn lại càng biết được đối phương hùng mạnh thế nào.Vương Lâm đứng lên, ánh mắt chớp động, tay phải nâng lên cách không đặt lên trên dấu tay.

Sau một hồi lâu, hắn lắc đầu, bỏ qua chỗ này, tiếp tục đi lại trong đống hoang tàn.Sau một vài ngày đi lại trong đống hoang tàn này, Vương Lâm thấy được một tấm bia đá bị vỡ một mặt.

Trên tấm bia đá này có khắc vài chữ to :“Vũ chi đệ ngũ tiên vương ban cho Thiên Hoa tiên sĩ…”

Bên dưới có ghi khá rõ ràng, đại khái là nói hôm nay Thiên Hoa tiên sĩ lập được công lớn nên Vũ chi tiên vương lấy thần thông thuật chế tác cung điện này ban cho.

Cung điện này dựa theo một trận pháp mà chế tác nên.

Ở trong này tu luyện có thể đem về toàn bộ tiên khí trong vòng mười vạn dặm xung quanh để hấp thụ, hiệu quả tăng lên gấp đôi.Vương Lâm xem hết một lượt, đáy lòng lại chấn động.

Mặc dù hắn không biết tiên sĩ ở tiên giới thân phận như thế nào, nhưng hiển nhiên không thể sánh bằng tiên vương.

Một tiên sĩ đã có thể sở hữu một quần thể cung điện khổng lồ như thế này, như vậy chỗ ở của tiên vương sẽ là như thế nào… …Hắn đang định rời khỏi, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe lên, xoay mạnh người, đưa mắt nhìn chằm chằm lên tấm bia đá kia.

Hắn cẩn thận nhìn qua một lượt, tấm bia đá này thoạt nhìn hết sức bình thường, không có điểm nào khác thường.Nhưng ánh mắt của Vương Lâm lại lần lượt đảo qua từng chữ.

Ngày đó Thiên Hoa tiên sĩ vì sao lại phải xây dựng cung điện ở nơi đây, hơn nữa tấm bia đá này vốn là loại bia đá làm mốc để cho người từ bên ngoài có thể nhìn thấy, nhưng vì sao phải đặt ở trong này.Nơi đây là khu vực bên trong đống hoang tàn, tấm bia đá đặt ở trong này đúng là chẳng ra gì.Vương Lâm nhướn mày, tay phải nâng lên cách không điểm một cái, một đạo chỉ khí trong nháy mắt bắn nhanh vào tấm bia đá.

Lập tức cái khe trên tấm bia đá này trở nên lớn hơn.Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một đám phi kiếm xuất hiện.

Được thần niệm của hắn khống chế, đám phi kiếm nhanh chóng đẽo gọt trên tấm bia.

Từng trận âm thanh kim loại va chạm từ tấm bia truyền ra.

Mặc dù đã qua rất nhiều năm, lại còn bị ảnh hưởng của chưởng lực kia làm cho hư hại, nhưng tấm bia đá này vẫn có một chút cứng rắn.Hồi lâu sau, tấm bia đá này rốt cuộc cũng bị phi kiếm san bằng.

Vương Lâm cúi đầu nhìn thật sâu vào phần cuối của tấm bia đá cắm trên mặt đất, lông mày nhăn lại.

Vật này thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng Vương Lâm chung quy vẫn cảm thấy có chút không phù hợp.Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, dùng đại thủ trảo hung hăng túm lấy phía trên, lập tức từng trận tiếng ầm ầm vang lên.

Tấm bia đá này dưới toàn lực của Vương Lâm bị kéo lên từng chút từng chút một.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 295.

Tiên giới chi khí ( 294/2095)Thế nên một mảnh vỡ tiên giới chưa từng có người nào tiến vào tuyệt đối như phượng mao lân giác, cực kỳ hiếm gặp.Trên cơ bản là đại bộ phận các mảnh vỡ của tiên giới đều có dấu chân tu sĩ.Tấm bia đá này vốn là một tấm phong bi.

Trước kia hẳn nó được đặt ở ngoài cung điện hoặc tế đàn, nhưng lúc này lại bị vứt ra đây, hơn nữa phần lộ ra ngoài lại có những dấu vết của việc bị chôn dấu lâu trong lòng đất.

Hiện tượng này trong lòng Vương Lâm đã biết rõ nguyên nhân.Phong bi này tất nhiên là do lần trước cửa tiên giới mở ra, một tu sĩ vì muốn che dấu một chút bí mật nên đã đem phong bi trước cung điện tới đây.Nếu không thì tấm bia đá này không thể có dấu vết bị chôn dấu thế này được.

Phải biết rằng nếu tấm bia đá này từ trước tới giờ chưa bị di động thì theo thời gian dài đằng đẵng, phải dần dần khô nẻ mới đúng, tuyệt đối không giống như bây giờSuy nghĩ xong, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khẽ quát một tiếng, tay phải chụp mạnh về phía trước.

Nhất thời đem tấm phong bi dài hơn mấy trượng bắt lấy, nhấc sang một bên.Ngay khi tấm phong bi bị bắt lấy, một làn khí tiên giới thanh thuần bỗng nhiên từ mặt đất bay lên.

Tia tiên khí này cũng không nhiều lắm, sau khi xuất hiện liền dần dần có dấu hiệu tiêu tán.Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, vội vàng cách không chụp lấy tia tiên khí này, ngưng thần luyện hóa.Đúng lúc này, đột nhiên xa xa trên không truyền tới một âm thanh xé gió.

Chỉ thấy một tia chớp từ trên trời đánh xuống.

Trong tia chớp xuất hiện một trận pháp cực lớn hình bát giác.Một tu sĩ mặc thanh sam, lưng đeo bảo kiếm từ trong trận pháp đi ra.Hắn vừa xuất hiện liền lập tức hướng về phía đống đổ nát này chạy tới, có vẻ như đã biết rõ mục tiêu của mình.Vương Lâm lập tức phát hiện.

Hắn nhướng mày, không để ý tới người nọ đang tiến tới rất nhanh, bình tĩnh ngưng thần, tiếp tục luyện hóa.Tia tiên khí nọ dưới sự luyện hóa của Vương Lâm chậm rãi ngưng tụ lại, biến thành một giọt chất lỏng lớn cỡ hạt gạo.Vương Lâm biết thứ khí của tiên giới này phải dùng nguyên thần bản thân luyện hóa, hình thành tinh thể như linh thạch mới có thể giữ được.

Chẳng qua muốn luyện hóa cũng do tu vi mạnh yếu mà thời gian luyện hóa khác nhau.Thanh sam tu sĩ nọ tốc độ cực nhanh, từ xa đã nhận thấy sự dị thường ở nơi này, nhất thời biến sắc quát to:- Dừng tay!Vừa nói hắn vừa thi triển một loại pháp thuật gì đó khiến tốc độ nhất thời tăng lên gấp mấy lần, phóng nhanh tới.Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.

Tu vi tu sĩ nọ và hắn đều là Hóa Thần sơ kỳ.

Hắn căn bản chẳng hề sợ hãi mà trong lòng đang tính thời gian đối phương tới được đây, chuyên tâm ngưng luyện.Thanh sam tu sĩ từ xa thấy Vương Lâm chẳng những không dừng tay mà ngược lại gia tăng tốc độ ngưng luyện, không khỏi vừa bay tới vừa rống giận:- Nơi này là do Đại La kiếm tông chúng ta phát hiện từ ba ngàn năm trước.

Ngươi nếu khư khư cố chấp sẽ chịu sự truy sát của Đại La kiếm tông chúng ta!Thanh âm của đối phương từ xa truyền tới, Vương Lâm không nghe thấy toàn bộ nhưng cũng hiểu được ý tứ.

Hắn cười lạnh một tiếng.

Vật trong thiên hạ chẳng lẽ đều có chủ hết.

Nhất là khí nơi tiên giới này, càng là vật vô chủ.

Cách nói của người này thực sự quá hoang đường!Tay phải hắn nhanh chóng vung lên, vòng đồng trên cổ tay bay ra, ầm một tiếng hóa thành một con cóc lớn màu xanh.Lôi Oa hiện ra liền ưỡn bụng, từ bên trong truyền ra từng trận âm thanh sấm sét.

Ngay sau đó, một lôi cầu thật lớn từ miệng nó đánh ra, phun ầm ầm về hướng thanh sam tu sĩ.Thanh sam tu sĩ sắc mặt đại biến.

Đối với lôi cầu đang bay tới này hắn cực kỳ kiêng kỵ.

Hắn vỗ bảo kiếm phía sau lưng một cái.

Kiếm lập tức rời vỏ, giống như mặt trời hiện ra, quang mang vạn trượng, tung bay trên đỉnh đầu.Thanh sam tu sĩ hai tay bắt quyết, hung hăng chỉ vào lôi cầu.

Lập tức thanh bảo kiếm nọ bỗng nhiên chém xuống.

Một đạo kiếm khí to lớn từ thanh bảo kiếm bay ra trong nháy mắt, giống như một lưỡi đao xẻ trời rạch đất chém thẳng xuống.Tốc độ nó cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh vào lôi cầu.

Tiếng sấm vang lên ầm ầm, lôi cầu không ngờ bị phân thành hai, rơi sang hai bên, đánh xuống đất tạo thành hai cái hố to, bốc khói mù mịt.Sắc mặt thanh sam tu sĩ hơi hồng lên, máu tươi trào lên nhưng hắn cố nuốt xuống.

Thanh kiếm này chính là một trong thất kiếm của Đại La kiếm tông, thuộc loại linh khí cao nhất.

Nếu đối kháng với người có tu vi thấp hơn, hắn có thể huy động tự nhiên.

Dù là đối kháng với tu si cùng cấp thì hắn chỉ cần điều khiển kiếm khí trong bảo kiếm cũng có thể chém chết địch nhân.Nhưng Lôi Oa dù sao cũng tương đương với cao thủ Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong.

Tuy nói nó không có ý thức của cao thủ nhưng lôi đình lực cũng không phải tu sĩ có thể sử dụng được mà là thủ đoạn công kích đặc biệt do thượng thiên ban cho nó.

Vì vậy nên hắn cuối cùng ăn phải quả đắng.Hắn thúc dục bảo kiếm, lấy thế thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm để tấn công.Nhờ có Lôi Oa ngăn trở, Vương Lâm rốt cục thành công ngưng luyện xong tia tiên giới khí này.

Trong tay hắn xuất hiện một tinh thể màu tím nhỏ như hạt gạo.Tinh thể nhỏ bé này đã tương đương với một nửa linh lực của Triệu quốc.

Cảm thụ linh lực trong đó, Vương Lâm không khỏi có chút khiếp sợ.

Tay phải hắn phất lên, thu tinh thể vào túi trữ vật, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vào thanh sam tu sĩ.Dưới tấm bia đá này là trận nhãn của trận pháp của cung điện năm xưa.

Trận pháp này tuy đã bị nghiền nát nhưng vẫn còn chút ít tác dụng, ngày qua tháng lại hấp thu tiên giới khí xung quanh, chuyển hóa thành một tia tiên khí thuần khiết.Đại La kiếm tông này hiển nhiên là biết chuyện này, sau đó mới lấy tấm bia đá này che lại, đề phòng kẻ khác phát hiện.

Sau đó cứ mỗi lần cửa tiên giới mở ra lại phái người tới đây, thu thập tiên khí.Sở dĩ không thể dùng bất kì cấm chế gì mà chỉ có thể dùng vật này để che lại cũng là bởi đã là cấm chế thì sẽ có pháp lực ba động.

Cho dù là ba động có nhỏ tới đâu, đã là người có thể đi vào tiên giới đều là những kẻ có tu vi thông thiên, hiển nhiên với mánh khóe này, chỉ cần họ cẩn thận là nơi này sẽ bại lộ.

Thà rằng không đặt cấm chế mà lấy tấm bia đá che lại, độ bí mật lại còn cao hơn nhiều.Khóe miệng Vương Lâm lộ một tia cười lạnh, tay phải đặt phía trên động khẩu kia miết một cái.

Chỉ nghe rắc một tiếng, trận nhãn ngưng tụ tiên khí còn sót lại lập tức tan tành, từ nay về sau không còn cách gì vận chuyển được nữa.Nếu đã không tránh được việc trêu chọc Đại La kiếm tông, thu lấy tiên khí của bọn họ vậy chắc chắn đối phương sẽ chẳng từ bỏ ý đồ với mình.

Vương Lâm đơn giản là nhổ cỏ tận gốc, phá hủy luôn trận nhãn này, khiến đối phương không thể thu hoạch được tiên khí nhờ đó tạo ra càng nhiều cao thủ nữa.Thanh sam tu sĩ chỉ thẳng vào Vương Lâm, hét lớn một tiếng, lại vận chuyển bảo kiếm trên đỉnh đầu, không nói một lời hung hăng chỉ về phía Vương Lâm.

Bảo kiếm liền lóe lên kim mang vạn trượng, nhẹ nhàng vung lên.

Một đạo kiếm khí to gấp đôi vừa rồi ầm ầm từ trên trời giáng xuống, như muốn chia đôi thiên địa.Chém một kiếm này xong, người nọ phun một ngụm máu tươi, uể oải hẳn.

Hắn không nhìn kết quả mà lập tức ôm kiếm xoay người rời đi.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không nói một lời, điểm vào mi tâm một cái.

Lập tức một làn ánh sáng màu đen từ trong mi tâm của hắn lóe lên, hóa thành một đám du hồn, gào thét xông vào giữa không trung, va chạm với kiếm khí kia.Cùng lúc đó, Lôi Oa nổi giận gầm lên một tiếng, lại phình bùng, phun ra một cái lôi cầu lớn hơn hẳn lần trước, gào thét lao đi.- Muốn chạy sao!Vương Lâm vỗ túi trữ vật, tay tay liền xuất hiện Cấm Phiên.

Cấm Phiên lúc này đã có thành tựu, uy lực hiển nhiên mạnh hơn nhiều.

Nó vừa xuất hiện lập tức hóa thành một làn hắc vụ, bao bọc lấy Vương Lâm, sau đó đột nhiên xông tới.Kiếm khí to lớn kia đánh xuống, đầu tiên bị mấy trăm du hồn lao vào.

Tuy rằng du hồn chỉ vừa mới tới gần lập tức đã bị đánh tan nhưng lực lượng của mấy trăm du hồn hợp lại cũng không phải là nhỏ, làm cho kiếm khí kia nhỏ đi tới một phần năm, quang mang cũng ảm đạm đi.Sau đó lôi cầu của Lôi Oa ầm ầm đánh tới, đụng vào kiếm khí.

Lôi cầu hóa thành một màn ánh sáng, sau đó biến mất.

Nhưng kiếm khí kia lại bị đánh cho tan nát, nhỏ lại mấy lần, quang mang cũng ảm đạm tới mức gần như không nhìn thấy được nữa.Cuối cùng tới khi Cấm Phiên của Vương Lâm tới nơi thì kiếm khí đã chẳng còn tạo thành uy hiếp gì với hắn, dễ dàng bị mấy đạo cấm khí đánh tan.Vương Lâm được Cấm Phiên bao quanh, không hề dừng lại mà đuổi theo thanh sam tu sĩ đang bỏ chạy.Thanh sam tu sĩ vừa chạy, thần thức vừa quét về phía sau, nhất thời hai mắt mở to, lộ vẻ không thể tin.

Hắn không thể ngờ được đối phương lại dễ dàng hóa giải kiếm khí của mình.

Điều này làm cho hắn vô cùng sợ hãi.Sắc mặt Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh.

Bảo kiếm của đối phương hơi cổ quái, kiếm khí rất mạnh.

Nếu không phải hắn trước khi tiến vào cửa tiên giới đã có chuẩn bị thì hôm nay sợ rằng đã bị kiếm khí này làm cho bị thương.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 296: Chết trong trứng nước (1) ( 295/2095)Tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể tiến vào tiên giới, mỗi người đều không thể xem thường!

Vương Lâm một lần nữa hiểu được điều này.Dưới sự bao phủ của Cấm Phiên, tốc độ Vương Lâm cực nhanh.

Khoảng cách giữa hắn và thanh sam tu sĩ nhanh chóng bị rút ngắn.Sắc mặt thanh sam tu sĩ âm trầm, lại vận dụng bí thuật không biết tên kia tăng tốc.

Tốc độ của hắn lập tức nhanh lên mấy lần, rất nhanh đã tới trận pháp.

Hắn bấm quyết, trận pháp liền xuất hiện ở nơi đó.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi vào trận pháp.

Mảnh vỡ tiên giới rất nhiều, tùy ý chọn một mảnh mà truyền tống đi, đối phương hiển nhiên không thể đuổi theo.- Đợi đó, lần này Đại La kiếm tông của chúng ta tới bốn người.

Ta chỉ là người có tu vi thấp nhất.

Đợi ta gọi sư huynh tới, song kiếm đánh tới, ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi cửa tiên giới!Hắn nở nụ cười lạnh.Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân thể bỗng nhiên biến mất trong hắc vụ của Cấm Phiên, chẳng ai có thể phát hiện ra điểm bất thường.

Dù sao thần thức của thanh sam tu sĩ cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi mà thần thức Vương Lâm đã tương đương Hóa Thần hậu kỳ.Tuy nói hai người có tu vi bằng nhau nhưng thần thức chênh lệch quá nhiều.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao người này vừa xuất hiện, Vương Lâm lập tức phát hiện ra.

Mà người này phải bay một lúc mới có thể phát hiện Vương Lâm.Thanh sam tu sĩ bước vào bên trong trận pháp, quay đầu nhìn về đoàn hắc vụ đang từ xa bay nhanh tới, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên thân ảnh Vương Lâm đột nhiên lại hiện lên.

Hắn vừa mới hiện thân liền lập tức ném ra một chiếc chuông.Sắc mặt thanh sam tu sĩ nọ lập tức tái nhợt.

Hắn chẳng thể nào ngờ nổi đối phương lại có thể đuổi theo mình nhanh như vậy.

Khi hắn còn đang sửng sốt, chiếc chuông đã đón gió lớn lên, hóa thành một chiếc chuông đồng lớn tới cả trượng, mạnh mẽ úp xuống, bắt lấy tu sĩ này.Lúc này tay phải Vương Lâm phất lên, Cấm Phiên liền rơi vào trong tay hắn.

Tay hắn lại rung lên, chiếc chuông cũng như tu sĩ bên trong biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện thì đã nằm trên mặt đất.- Ngươi chạy không thoát được!Vương lâm thanh âm bình thản, như nói với bản thân mình vậy.Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt ấn, đánh ra từng đạo pháp quyết tới chiếc chuông.Chiếc chuông đó liền chấn động, bên trong truyền tới một loạt tiếng đinh đông.

Âm thanh này cũng không tỏa ra ngoài nhiều lắm mà chủ yếu tập trung vào bên trong.

Nhưng xen lẫn trong những tiếng đinh đông này lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết.Không lâu sau, chiếc chuông chấn động lại càng mãnh liệt.

Trừ tiếng đinh đông ra còn nghe thấy âm thanh đánh phá, hiển nhiên là tham sam tu sĩ nọ không cam tâm bị luyện hóa, đang dựa vào uy lực của bảo kiếm muốn phá vỡ bảo vật này từ bên trong.Vương Lâm hiểu rõ sự sắc bén của bảo kiếm nọ.

Chiếc chuông này có thể trụ được hay không cũng không rõ.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay bắt quyết nhanh hơn.

Theo từng đạo pháp quyết không ngừng rơi vào chiếc chuông, tiếng chuông càng lúc càng lớn, tần suất càng ngày càng cao.

Cùng lúc ấy âm thanh phản kích càng lúc càng nhỏ.Chiếc chuông này là một kiện pháp bảo của thượng cổ tu sĩ.

Tác dụng của nó chính là bắt người, sau đó sử dụng pháp quyết tiến hành luyện hóa.

Thậm chí là cả nguyên thần cũng có thể luyện hóa triệt để.

Đương nhiên điều kiện vẫn phải phụ thuộc vào người bị luyện hóa.

Nếu tu vi người bị luyện hóa quá cao thì chủ nhân rất có thể bị phản phệ.Hóa Thần kỳ tu sĩ sau khi hình thành nguyên thần, trừ phi bị vây công, nếu không khi đấu pháp một chọi một, cho dù là thắng cũng rất khó có thể hoàn toàn giết chết đối phương.

Chẳng qua nếu là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ ra tay thì không phải chuyện chơi.Đương nhiên nếu đã suy yếu tới cực điểm thì lại là chuyện khác.

Ví dụ như Mạnh Đà Tử năm đó là khi đã suy yếu tới cực điểm mới bị Vương Lâm hãm hại, chết dưới xương tay màu vàng của Cụ Phong Vương Giả.Cùng với những thủ ấn Vương Lâm đánh vào trên chiếc chuông, trong chuông vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó từ từ yếu dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Vương Lâm không dừng tay mà tiếp tục luyện hóa một lúc nữa, sau đó mới thu tay.Tay phải phất lên, chiếc chuông nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn, sau đó được thu vào túi trữ vật.

Vương Lâm cũng không nóng lòng mở chuông ra xem.

Theo như hắn nghĩ, thanh sam tu sĩ mặc dù đã chết thật nhưng nhất định trước khi chết hắn còn muốn cắn trả.Đòn đánh trước khi chết của tu sĩ Hóa Thần kỳ cực kỳ đáng sợ.

Với sự cẩn thận của Vương Lâm, làm sao có chuyện hắn dễ dàng mạo hiểm mà mở ra xem chứ.

Hắn đặt trong túi trữ vật, để cho chiếc chuông dùng khả năng luyện hóa của bản thân tiếp tục tiến hành trong mười ngày nửa tháng, thậm chí lâu hơn, khiến cho đòn cuối cùng trước khi chết của kể này phải chết trong trứng nước!Chiêu này của Vương Lâm phải nói là cực kỳ tuyệt diệu!Hắn đứng lên, Lôi Oa đã sớm được hắn thu lại, hóa thành đồng quyển quay về nơi cổ tay.

Hắn trầm ngâm một chút, đang muốn tìm kiếm cẩn thận lại mảnh tiên giới này một phen.

Đúng lúc này Vương Lâm biến sắc, lập tức triển khai phòng hộ của Cấm Phiên, khoanh chân ngồi xuống, tay vỗ túi trữ vật, xuất ra vài viên đan dược bỏ vào miệng.Linh lực trong cơ thể hắn lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng bị đồng quyển hấp thu, một lúc lâu sau mới ngừng lại.

Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, vừa uống thêm vài viên đan dược, lúc này mới bổ sung lại đầy đủ linh lực trong cơ thể.- Lúc đầu còn là một ngày sáu lần, mấy hôm nay còn lại có bốn ngày một lần.

Lôi Oa tuy dùng tốt nhưng nuôi nó thật quá tiêu hao linh lực.

Sau này phải chú ý một chút, sớm vận chuyển linh lực nếu không đang chiến đấu mà xuất hiện tình huống này thì thật nguy hiểm.Vương Lâm lẩm bẩm.Hắn đứng lên, bay về phía cung điện.

Ở đó sau khi hắn tìm kiếm cẩn thận một lần, không thu hoạch được gì, Vương Lâm liền bay về phía xa tìm tiếp.Cái mảnh vỡ của tiên giới này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, gần như tương đương với Triệu quốc.

Thần thức hắn đảo qua, cơ bản là có thể bao trùm toàn bộ.

Chẳng qua tiên khí thì thần thức không thể dò xét được, trừ phi trong khoảng cách quá gần, nếu không cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.Đi khắp mảnh tiên giới này, Vương Lâm dùng một tháng thời gian, rốt cục đã xem khắp một lượt.

Trừ khu cung điện hắn gặp lúc đầu, cũng không còn gặp bất cứ kiến trúc nào nữa.Khắp nơi trên mặt đất đều có thể bắt gặp những cái hố to, mơ hồ thể hiện trận đại hạo kiếp giáng xuống chúng tiên năm đó.Đến một hôm, Vương Lâm đi tới một đỉnh núi nọ.

Ngọn núi này tuy rằng rất cao nhưng hình dạng lại có chút cổ quái.

Chuẩn xác mà nói, trông nó giống như một chiếc khóa lớn vậy!Ngọn núi này được bảo tồn khá đầy đủ, chỉ có điều rất nhiều cây cối bên ngoài lúc này đã hoàn toàn khô héo mà chết.

Vương Lâm vừa chạm tới, thân cây liền lập tức hóa thành tro bụi.Nhìn cây cối rậm rạp trên núi này, Vương Lâm cười khổ.

Nếu những cây cối này chưa chết thì thật tốt biết bao.

Những cái cây này đều có tuổi thọ ngàn năm, thậm chí có loại hơn vạn năm cũng không biết chừng.Nếu lấy thứ gỗ này mà làm tượng gỗ, Vương Lâm tự tin rằng uy lực của tượng sẽ tăng lên gấp mấy lần, đáng tiếc....Vương Lâm có chút không cam tâm.

Hắn tìm kiếm từng nơi một, cuối cùng xem xét toàn bộ cây cối trên núi, sau đó đành bất đắc dĩ thở dài.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 297: Chết trong trứng nước (2). ( 296/2095)Trên đỉnh núi hắn phát hiện ra một động phủ.

Đại môn của động phủ này đã vỡ vụn, trong ngoài toàn tro bụi.

Nơi đây cũng không phải bí ẩn, Vương Lâm cũng chẳng trông đợi có thể phát hiện ra một động phủ chưa có người vào tìm kiếm.Động phủ không lớn, chỉ có bảy tám gian thạch thất.

Vương Lâm xem xét bên trong một phen, thấy trống rỗng chẳng có vật gì, hẳn là trước đây đã có người tới dọn sạch sẽ.Trước khi tiến vào động phủ Vương Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng hắn.

Hắn vào đây chủ yếu là muốn xem trong động phủ có ẩn chứa chút cấm chế đã bị tàn phá nào không.Hắn muốn xem cấm chế của tiên nhân rốt cuộc là ra sao, nếu có thể tìm hiểu được một chút thì đối với cảnh giới tổ hợp chín trăm chín mươi chín cấm chế của Cấm Phiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn.Sau khi cẩn thận xem xét, hắn phát hiện ra cơ hồ tất cả cấm chế đều đã tiêu tán trong thiên địa.

Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối.

Trong một gian thạch thất, Vương Lâm mừng rỡ phát hiện có một tia cấm chế còn lưu lại.Cấm chế này cũng không phải là rất mạnh, chỉ có tác dụng ngăn người khác vào phòng mà thôi.

Lúc này tuy rằng đã bị giải khai nhưng trên thạch bích vẫn còn lưu lại một tia khí tức.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bắt đầu nghiên cứu.Cấm chế của tiên nhân có chút tương tự như thượng cổ cấm chế mà Vương Lâm nắm giữ.

Chẳng qua về cấu tạo lại có chút bất đồng.

Trên thực tế cấm chế chính là trận pháp, chẳng qua so với trận pháp thì linh hoạt hơn mà thôi.Ba ngày sau Vương Lâm rời khỏi động phủ đó.

Một tia cấm chế đó đã được hắn nhớ rõ trong lòng.Xuống khỏi ngọn núi, Vương Lâm chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn giật mình.

Tất cả cây cối trên núi này cùng với sự xem xét cả hắn đều đã hóa thành tro bụi.Nhưng hiện tại tro bụi đó lại đang bay giữa không trung, như có một lực lượng thần kỳ đang khiến chúng chậm rãi di động vậy.Vương Lâm không biểu hiện gì, chậm rãi bay lên.

Giữa không trung, hắn vừa bay vừa nhìn xuống, lập tức đôi mắt sững lại.Ở vị trí này hắn nhìn xuống thấy tro bụi không ngờ lại tạo thành hai chữ!- Cứu ta!Vương Lâm nhướng mày.Tro bụi này sau khi chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm liền phát hiện, ngọn núi này nhìn từ trên cao xuống trông càng giống như một chiếc khóa.

Mà động phủ kia lại chính là lỗ khóa.Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không tiếp tục điều tra nữa.

Nơi này hơi quỷ dị, hắn không muốn dò xét tới cùng.Trọng yếu nhất là Vương Lâm tin rằng mình không phải là người đầu tiên nhìn thấy sự dị thường của ngọn núi này.

Như vậy tại sao đã qua vô số năm mà ngọn núi này vẫn vậy.

Vương Lâm càng chẳng muốn dò xét thêm.

Thân thể hắn chậm rãi lui lại, bay về phía xa.Cho dù nơi này có một vị tiên bị khóa trụ, Vương Lâm cũng không thể không quản sống chết mà nảy lòng tham.Mấy ngày sau, Vương Lâm đã tìm tòi mảnh tiên giới này một lần nữa, vẫn không tìm ra tiên giới chi khí, vì vậy quyết định rời đi, tới mảnh vỡ khác xem xét.Trước khi đi, Vương Lâm đã nạp đầy linh lực vào Khu thú quyển.

Sau đó hắn nhớ tới thanh sam tu sĩ truyền tống tới đây, trầm mặc một chút liền lấy ra chiếc chuông nọ.Phương pháp rời khỏi mảnh vỡ của tiên giới này Vương Lâm nắm rõ, chính là bay lên cao mãi, tới khi đột phá giới hạn của thiên không thì sẽ trở về dòng chảy phía trong cánh cửa tiên giới.

Tiếp tục khi dòng chảy đó sẽ lại tiến vào một mảnh vỡ nào đó của tiên giới.Nhưng phương pháp thanh sam tu sĩ xuất hiện ở đây cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại là dùng phương thức truyền tống tới đây.

Điều này khiến Vương Lâm không khỏi có một suy đoán lớn mật.Một vài tông phái xa xưa do nhiều lần tiến vào cánh cửa tiên giới nên đã kiến tạo một ít truyền tống trận, có thể để cho môn hạ tới những mảnh vỡ này tìm kiếm.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ném chiếc chuông trong tay về phía trước, đồng thời đánh ra vào đạo thủ quyết, luyện hóa một lần nữa.

Hai ngày sau, Vương Lâm tính rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ này dù có liều mạng phản kích lúc sắp chết thì cũng đã bị luyện hóa hoàn toàn.Nghĩ vậy hắn phất tay phải, chiếc chuông lập tức hóa lớn, sau đó ầm một tiếng, đáy chuông tỏa ra khí bảy màu, chậm rãi mở ra.Chỉ thấy bên trong còn lại một chiếc túi trữ vật và một thanh bảo kiếm.

Chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, bảo kiếm nọ reo vang một tiếng.

Một đạo kiếm khí to như cánh tay ầm ầm phóng tới.Vương Lâm cười lạnh, điểm một cái.

Kiếm khí liền tiêu tán.

Bên trong truyền ra một tiếng kêu không cam tâm.

Cỗ nguyên thần lực còn sót lại cũng biến mất.Hóa ra nguyên thần của thanh sam tu sĩ trước khi chết liền nấp trong kiếm, chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng.

Nhưng thời gian trôi qua, hắn chậm rãi bị luyện hóa, nguyên thần dần dần không trụ nổi.

Một kích trước khi chết này bị Vương Lâm hóa giải nhẹ nhàng, chết trong trứng nước!Thần thức Vương Lâm lướt qua thanh bảo kiếm cổ phác này, nhất thời động dung, sau đó lộ vẻ mừng rỡ vô cùng.

Hắn hít sâu một hơi, thận trọng thu thanh bảo kiếm này vào túi trữ vật.Bảo kiếm này uy lực cực lớn, điểm đó Vương Lâm sớm đã biết.

Nhưng hắn không ngờ được rằng cấu tạo của nó so với Cấm Phiên tuy khác nhau mà lại có cùng công hiệu.

Bên trong kiếm khắc họa vô số cấm chế.

Những cấm chế này đều mang thuộc tính công kích, do vậy bảo kiếm này mới mạnh mẽ tới vậy.Vương Lâm xem qua một chút thấy rằng những cấm chế công kích ở bên trong bảo kiếm tuyệt đại bộ phận trước đây hắn chưa từng gặp.

Cứ ba cái cấm chế tạo thành một tổ, tổng cộng có ba trăm tổ.Những cấm chế này hiển nhiên không thể tìm hiểu trong thời gian ngắn được.

Vương Lâm đành nén ý niệm lập tức nghiên cứu lại, sau đó cầm lấy túi trữ vật của thanh sam tu sĩ.Thần thức hắn đảo qua bên trong túi, trên mặt lại một lần nữa lộ vẻ cổ quái.- Tại tiên giới, giết người đoạt bảo quả thật là hấp dẫn quá!Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài nói.Trong túi trữ vật chỉ có ba loại vật phẩm, trong đó một là một cái ngọc giản, một cái Vu hồi đỉnh và cuối cùng là cực phẩm linh thạch.

Chẳng qua số lượng cực phẩm linh thạch rất lớn, hơn mấy trăm viên.Mấy trăm viên cực phẩm linh thạch, mặc dù định lực của Vương Lâm rất lớn cũng không khỏi kinh ngạc.

Theo tiềm thức hắn nhìn bốn phía xung quanh, lập tức không khỏi mỉm cười tự giễu.- Xem ra định lực của mình vẫn còn không đủ rồi.Thực ra cũng khó trách được Vương Lâm.

Dù sao khi ở Chu Tước tinh, cực phẩm linh thạch cực kỳ hiếm thấy.

Trên thực tế ngay cả tại Đại La phái ở tu chân tinh, cực phẩm linh thạch cũng không nhiều.

Chẳng qua Đại La phái là một đại phái ngàn năm, hiển nhiên cũng có ít để dành.Sau khi xem xong ngọc giản, Vương Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.Đại La phái tại tiên giới trải qua nhiều lần ra vào đã tìm được tổng cộng ba mươi bảy mảnh vỡ của tiên giới.

Hơn nữa ba mươi bảy mảnh này trong mảnh nào cũng bố trí một truyền tống trận bí mật.Chẳng qua truyền tống trận dù sao cũng sử dụng bên trong tiên giới, linh thạch tầm thường không thể dùng được, chỉ có thể sử dụng cực phẩm linh thạch.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao bên trong túi trữ vật của thanh sam tu sĩ lại có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.Cũng nhờ vậy, Vương Lâm biết rằng những tu sĩ đã tiến vào nhiều lần đều như Đại La phái, có truyền tống trận.

Chỉ có những người lần đầu tới đây hoặc những tu sĩ độc hành mới lựa chọn cách sau khi bay lên rồi từ bên trong dòng chảy đi vào.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 298.

Ảo ảnh ( 297/2095)Ánh mắt Vương Lâm sáng lên.

Hắn cầm Vu hồi đỉnh lên.

Cái đỉnh này này chắc là sử dụng bên trong tu chân tinh.

Nếu mình sử dụng thứ này thì không biết về Chu Tước tinh hay Đại La phái nhỉ?Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau đó cất Vu hồi đỉnh đó đi, để riêng với Vu hồi đỉnh của hắn ra.

Nếu không chẳng may đến lúc sử dụng lại lấy sai, bay về Đại La phái thì quá nguy hiểm rồi.Sau đó Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay ném tới.

Thần niệm vừa động, ngọc giản liền lóe lên quang mang.

Một tòa pháp trận chậm rãi hiện ra giữa không trung.

Trên trận pháp có hai điểm lõm vào, hiển nhiên là nơi để đặt linh thạch.Vương Lâm không nói một lời, xuất ra hai viên cực phẩm linh thạch, vung tay một cái.

Linh thạch rơi vào đúng vị trí.

Tiếp theo đó, trận pháp liền vận chuyển.

Quang mang trên ngọc giản ngày càng sáng, bên trên hiện lên một tấm bản đồ mờ ảo.Hình ảnh này Vương Lâm không xa lạ gì.

Nó chính là thứ mà trong quá trình tiến vào tiên giới, tu sĩ đều nhìn thấy, trông như một tấm gương lớn vỡ vụn.Trên bức họa này có vô số điểm màu xám nhỏ, lại có ba mươi bảy điểm sáng ngời, đối lập với những điểm sáng nhỏ kia.Vương Lâm nhìn hình ảnh này, trong đầu nhớ lại khi mình từ trong dòng chảy hạ xuống mảnh vỡ của tiên giới này.

Ánh mắt hắn sáng lên, đã tìm được vị trí của bản thân.Tay phải hắn điểm lên vị trí một mảnh vỡ, nhất thời toàn bộ bức họa biến mất.

Trận pháp mở ra toàn bộ, sau đó thân thể Vương Lâm liền biến mất giữa không trung.Bên bờ một mảnh tiên giới, nơi này bị cuồng phong tàn phá, phía chân trời có một khe nứt thật lớn.

Từng trận hàn phong điên cuồng rít gào.

Cả thế giới dường như bị bao phủ dưới uy năng của nó.Nơi này chẳng có núi non, chỉ có một mảnh sa mạc tồn tại.

Vốn hàng ngàn năm trước nơi này cũng có núi non sông nước, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, Huyền Phong kiếm tiên - chí bảo của một vị tiên nhân bị đánh rơi ở đây, cắt không gian, hình thành cái khe không gian này.Về phần thanh kiếm này, sau khi phá cắt không gian một khắc liền vỡ tan, hóa thành làn gió bạo ngược, vô cùng vô tận thổi vào phiến thiên địa này.Lúc này trên bầu trời đầy bạo ngược này, xuất hiện một tòa pháp trận.

Ánh sáng của pháp trận lóe lên, hình thành một tấm màn bảo vệ, ngăn cách làn gió ở bên ngoài.

Chẳng qua màn bảo vệ này nhanh chóng chấn động kịch liệt, xem chừng tùy thời có thể bị nghiền nát.Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong trận pháp.

Hắn ngưng thần nhìn bốn phía một lượt, lập tức nhíu mày.

Nơi này so với mảnh vỡ vừa nãy quả là kém xa.

Mảnh vỡ trước kia còn bị phá hủy chút ít, nhưng mảnh trước mắt này thì đã bị phá hủy hoàn toàn.Theo lý mà nói, một nơi như thế này thì Đại La phái sao lại thiết lập truyền tống trận chứ.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy màn bảo vệ đang chớp động ngày càng kịch liệt, thân thể hắn liền nhoáng lên, từ trong trận pháp lao ra.Trong nháy mắt vừa ra khỏi, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể như bị đao cắt.

Trận pháp sau lưng hắn lúc này chậm rãi biến mất, dùng một phương pháp đặc thù, ẩn đi.Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tiếng gió rít gào, dường như bốn xung quanh đang có vô số nhân ảnh đang gào khóc không ngừng.

Loại cảm giác này tăng dần trong thân thể Vương Lâm, càng ngày càng rõ ràng.Hắn hạ xuống dưới mặt cát được một khắc, đột nhiên trong lòng bỗng sinh cảnh giác, quay vụt nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy phía sau hắn lúc này, giữa cuồng phong đang gào thét, xuất hiện một loạt bóng đen.Trong lòng Vương Lâm cả kinh.

Hắn nhìn thấy những bóng đen này nhưng thần thức lại không phát hiện bất cứ điều gì.

Hắn không nói thêm một lời, vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên liền xuất hiện trên tay.Lúc này bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng.

Sắc mặt Vương Lâm liền trở nên cổ quái.

Hóa ra những nhân ảnh đó lại là những nữ tử thiên kiều bách mị.Những nữ tử này mặc y phục bảy màu rực rỡ.

Phía sau các nàng là một đội đồng tử, tay bưng mâm trên đó đặt vô số tiên quả, rượu ngon.Những người này vừa cười vừa nói, hướng về phía Vương Lâm đi tới.Vương Lâm nhướng mày.

Hắn chỉ thấy những người này đang cười nói, nhưng điều quỷ dị chính là lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.Đám người này tiến tới càng ngày càng gần.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại.

Hắn nhận thấy trên bầu trời phía trên những người này cũng xuất hiện vài bóng đen.

Những bóng đen này chậm rãi hiện ra, là những thanh niên.

Những người này chân đạp mây lành, bay theo đội ngũ như bảo vệ cho đội ngũ kia vậy, ánh mắt quét khắp bốn phía.Vương Lâm hít sâu một hơi, thu hồi Cấm Phiên.

Thân ảnh những người đó đã tiền gần hắn nhưng Vương Lâm không hề né tránh, tùy ý để họ đi qua bên người hắn.Trong đó có một đồng tử đột nhiên đi xuyên qua người Vương Lâm.Mãi cho tới khi đội ngũ này đi ra thật xa, Vương Lâm cười khổ.

Hắn vừa nãy đã phát hiện đó không phải là người thật mà là ảo ảnh mà thôi.Như vậy mảnh vỡ của tiên giới này có một lực lượng kỳ dị, có thể tạo thành ảo ảnh của một số hình ảnh ở tiên giới năm xưa.Vương Lâm nhìn những người kia đang xa dần, trong nội tâm có chút cảm khái.

Những người này năm xưa giờ đã trôi theo làn gió, chỉ còn lưu lại một chút ảo ảnh này mà thôi.Năm đó tiên giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị hủy diệt tới mức này?Nghi vấn này lại khiến trái tim Vương Lâm đập mạnh.

Hắn trầm mặc nhìn ảo ảnh phía xa xa.Những người này càng đi càng xa.

Một lúc sau mới dừng lại.

Vương Lâm ở phía sau bọn họ, nhìn kỹ mới phát hiện ra, nơi những người này dừng lại, ảo ảnh lại thay đổi.

Một cung điện nguy nga tráng lệ hiện ra, bên trong rất nhiều bàn tiệc, trên đặt đầy rượu ngon tiên quả.Ngồi ở những cái bàn này là vài vị tiên phong đạo cốt.

Họ khi thì nói cười, khi thì phất tay, pháp thuật từ ngón tay họ bay ra, dường như đang muốn chứng minh điều gì đó.Vương Lâm nhìn cảnh trước mắt, lập tức nhìn những pháp thuật mà những vị tiên phong đạo cốt này không chớp mắt.

Hắn hít sâu một hơi.

Những người này căn bản không cần dùng bất cứ pháp quyết gì, mọi pháp thuật đều chỉ tay là xuất hiện, vô cùng tự nhiên, vận dụng lực lượng trong thiên địa hoàn toàn như ý.Lúc này một người trong số đó đứng lên, trên mặt lộ vẻ tức giận, chỉ vào mặt một người khác, lớn tiếng nói vài câu, sau đó giơ tay lên.

Một lôi cầu màu tím xuất hiện.

Người này chỉ tay vào lôi cầu, ném thẳng lên trời.

Lôi cầu này lập tức tung bay ra khỏi đại điện, thẳng về phía trời cao.Ánh mắt Vương Lâm cũng nhìn theo lôi cầu.

Nhưng đột nhiên ảo ảnh đang có trời đẹp nắng vàng, tiên hạc bay múa bỗng xuất hiện dị biến.

Một tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh hóa thành một nắm đấm thật lớn, đánh mạnh lên lôi cầu nọ.Lôi cầu lập tức vỡ tan, nắm đấm kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục đánh xuống.Mọi người trong cung điện sắc mặt đều đại biến.

Trong đó có hai người phản ứng cực nhanh đã bay ra khỏi cung điện xem xét.

Lúc này bàn tay do tia chớp hóa thành kia đã đánh xuống.Chỉ một quyền!

Thân thể tất cả tiên nhân đều bị đánh nát, cả cung điện sụp đổ, hóa thành tro bụi.

Chỉ có hai người bay ra trước tiên, trên thân thể lóe lên ánh sáng bảy màu, chặn nắm tay đó lại.Sắc mặt hai người đó tái nhợt, đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu lam từ trong hư không ở phía chân trời phá không mà tới, xẻ ra một khe hở không gian lớn.

Từng đám hắc khí từ trong khe hở đó tuôn ra.Ngay sau đó, một bàn tay lớn từ trên bầu trời bỗng huyễn hóa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bảo kiếm kia, vuốt nhẹ một cái.

Bảo kiếm này chỉ bị vuốt nhẹ mà đã vỡ nát, hóa thành vài điểm lam mang, biến mất trong khe không gian.

Tuy nhiên trong lam mang, vỏ kiếm lại không vỡ nát mà theo lỗ hổng không gian bay đi.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bàn tay vừa bóp nát tiên kiếm kia lật lại, ấn xuống phía dưới.

Mặt đất liền rung chuyển.

Từ trong bàn tay chợt bay ra một đạo ngân quang.

Đạo ngân quang này từ trên trời giáng xuống, phóng vọt tới.Vương Lâm đắm chìm trong huyễn tượng, tâm thần kịch chấn.

Trong khoảnh khắc khi ngân quang xuất hiện, trong lòng hắn dâng lên một tia cảm giác, biến sắc, tay phải nhanh chóng vung lên.

Khu thú quyển bay ra, hóa thành con Lôi Oa, phun ra một quả lôi cầu, đánh thẳng vào ngân quang.Một loạt tiếng ầm ầm vang lên khắp thiên địa.

Lôi Oa gầm nhẹ một tiếng, lùi lại mấy trăm trượng.

Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân thể bay lên, đạp lên đầu Lôi Oa, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía sau ngân quang.- Hồng Điệp!Vương Lâm gằn từng chữ.Vừa rồi hắn đắm chìm trong huyễn tượng, nữ tử này không biết xuất hiện khi nào, không ngờ lại chẳng nói một lời đánh lén hắn.

Nếu không phải thần thức Vương Lâm đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ thì hẳn sẽ cho rằng sẽ cho rằng ngân quang đó là ảo ảnh, cuối cùng bị nữ nhân này giết chết ngay tức khắc.Khuôn mặt Hồng Điệp lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, bình thản nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:- Ngươi quả nhiên biết ta.

Nói đi, ngươi rốt cục là ai?Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cười nói:- Thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, có ai mà không biết chứ.Thần sắc Hồng Điệp không đổi, lạnh nhạt nói:- Không nói sao?

Như vậy hôm nay ngươi lưu lại đây đi!Vừa nói, nữ nhân này vừa giơ tay phải lên.

Chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên trong tay nàng.

Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 299.

Chiến Hồng Điệp ( 298/2095)Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt lóe sáng, nói:- Nghe nói Hồng Điệp cô nương trong vòng trăm năm tu luyện từ phàm nhân tới Hóa Thần hậu kỳ.

Trăm năm mặc dù ngắn nhưng đối với phàm nhân đã là cả cuộc đời.

Không biết cha mẹ ngươi có còn khỏe mạnh hay không?Hồng Điệp nhướng mày, ngân quang trong tay vung lên.

Trong nháy mắt bầu trời tràn ngập ngân mang, hướng tới Vương Lâm.Vương Lâm vỗ lên Lôi Oa.

Lôi Oa liền ưỡn bụng phun ra một lôi cầu.

Lôi cầu này đang còn ở giữa không trung, Vương Lâm đã quát khẽ một tiếng:- Bạo!Lập tức lôi cầu liền tự bạo, hóa thành vô số đạo lôi điện, va chạm với ngân quang.

Sau khi chặn đòn đó, Vương Lâm liền lập tức lui lại, bay về phía xa.Về phần Lôi Oa thì sau khi phun lôi cầu xong, lập tức cũng thối lui theo Vương Lâm.- Hồng Điệp.

Không biết cha mẹ ngươi ngoài ngươi còn có cô con gái nào khác hay không?

Nếu không có chẳng phải là không có người đưa tang hay sao.

Trong ba điều bất hiếu, đây là điều thứ nhất!Vừa rút lui, Vương Lâm vừa cao giọng nói.Đôi mày Hồng Điệp nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm đang ngày càng xa dần, sau đó phóng vút theo.

Đồng thời nàng vung tay phải lên, một thanh phi kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu.

Ngón tay điểm một cái, thanh kiếm liền hóa thành một đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh phóng đi.Thanh phi kiếm này mang theo một cỗ ý cảnh tràn ngập vô tình.

Những nơi nó đi qua, bốn phía xung quanh đều mơ hồ xuất hiện vô số bông tuyết, chầm chậm rơi xuống.Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, chợt vỗ lên túi trữ vật.

Cấm Phiên hiện ra trong tay, bốn phía lập tức tràn ngập hắc vụ.

Cùng lúc đó, từng đạo cấm khí từ trong hắc vụ gào thét lao ra, hóa thành những đầu ác long, nhằm vào phi kiếm.Sau đó thân thể Vương Lâm chẳng những không lùi lại mà lập tức biến mất trong hắc vụ.

Khi xuất hiện đã là ở phía sau Hồng Điệp hơn mười trượng.

Hai tay hắn bắt quyết, nhất thời một tia linh lực từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hình thành phía trước hắn một dòng khí lưu.Ý cảnh sinh tử trong thời khắc này từ trong dòng khí lưu tỏa ra.Hồng Điệp lại nhăn mày, hừ lạnh nói:- Không biết sống chết!Nói xong tay phải nàng giơ lên, hung hăng chụp về phía trước một cái.

Nhất thời năm đạo khí băng hàn từ đầu ngón tay phóng ra, giữa không trung chợt hóa thành năm ngọn núi tuyết, ầm ầm đánh xuống.- Tuyết này sinh ra trên trời, chết nơi mặt đất!Dưới sự vận chuyển của dòng chảy, ánh mắt Vương Lâm vô cùng bình tĩnh.

Tuy rằng đối phương là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng nếu muốn giết mình thì mình vẫn có thể đấu một trận!Dòng chảy mang ý cảnh sinh tử lập tức hóa lớn.

Năm ngọn núi tuyết nọ trong nháy mắt phủ xuống liền lập tức tan biến, cuối cùng khi rơi vào trong dòng chảy đã nhỏ đi còn một nửa.Trong khoảnh khắc khi núi tuyết chạm vào dòng chảy, một tia ý cảnh vô tình ầm ầm tiến vào trong cơ thể Vương Lâm.

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, phun một ngụm máu tươi.

Ngụm máu này vừa phun ra liền hóa thành một khối băng.Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể như bị bao phủ giữa đất trời băng giá.

Trong đầu hắn nhớ lại cha mẹ thân nhân, đột nhiên lại có cảm giác thoải mái.

Nội tâm Vương Lâm không loạn.

Hắn biết một khi toàn bộ thân tình trong ký ức của mình toàn bộ đều tiêu tan, bị cỗ ý cảnh vô tình này ảnh hưởng thì từ đó về sau hắn sẽ trở thành một kẻ không biết gì ngoài giết chóc.

Hơn nữa sinh tử của hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ đã cho hắn mầm mống ý cảnh này - Hồng Điệp.Ý cảnh sinh tử lập tức vận chuyển trong cơ thể.

Tất cả những ký ức khi còn là phàm nhân, sinh tử của cha mẹ đều ngưng tụ trong tim hắn.Nương theo sự tỉnh táo trong nháy mắt, Vương Lâm quát to:- Trăm năm thời gian là cả đời một phàm nhân.

Cha mẹ chí thân, sao có thể mặc cho thiên đạo hủy diệt.

Hồng Điệp, cha mẹ ngươi dù có tiến vào luân hồi cũng vẫn luôn theo sau ngươi!

Ngươi có dám nhìn lại hay không?Thần sắc Hồng Điệp vẫn như cũ nhưng Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được ý cảnh vô tình khẽ buông lỏng.Sinh tử ý cảnh của hắn lập tức điên cuồng vận chuyển, cùng lúc đó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trên Lôi Oa cách đó mấy trăm trượng, nhanh chóng bỏ chạy.Cấm Phiên vẫn được hắn cầm ở tay, sau khi rung lên, bên trong bay ra hơn trăm đầu ác long do cấm khí hóa thành, đánh về phía Hồng Điệp.Vương Lâm mất một lúc, cuối cùng cũng bức được tia ý cảnh vô tình kia ra khỏi cơ thể, toàn thân thư sướng, không còn trở ngại.

Lúc này sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, nếu chỉ hơi lơ là chắc hẳn liền bị đầu nhập luân hồi, chẳng còn tư cách đối nghịch thiên đạo.- Ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại!Vương Lâm hít sâu một hơi.

Trên thực tế từ khi Hồng Điệp đánh lén một khắc, Vương Lâm và nàng đã bắt đầu giao chiến.Vương Lâm thấy Băng Thanh Quyết này rõ ràng khi tu luyện phải đem toàn bộ tình cảm của mình nghiền nát, luyện hóa tất cả, cuối cùng khiến bản thân đạt tới trạng thái lòng như băng đá, lạnh lùng trong suốt.Đó chính là trái tim Hồng Điệp!Từ năm đó chứng kiến Băng Thanh Quyết này, Vương Lâm vẫn tự hỏi, nữ tử Hồng Điệp chỉ tu luyện trăm năm, cho dù thiên tư cực kỳ xuất chúng nhưng phương diện khác mà nói, ắt hẳn phải có sơ hở không thể xóa nhòa.Năm tháng tu luyện không dài, cho dù đạo tâm có kiên định thì cũng không thể so với những lão quái đã tu luyện mấy trăm năm.

Hơn nữa trong thời gian trăm năm, tất cả tình cảm của nữ tử này đối với thế tục không thể đã hoàn toàn diệt hết được.Cho nên Vương Lâm nói về chuyện cha mẹ, mục đích là để gợi lại một tia ký ức của nữ tử này, dựa vào đó mà phá hủy đạo tâm của nàng.

Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội chiến thắng.Nhưng phải nói đạo tâm của nữ tử này cũng rất kiên định, bị ngôn ngữ của Vương Lâm mấy lần kích thích đều không sơ hở nửa điểm.

Mãi cho tới khi dưới ý cảnh sinh tử của Vương Lâm, nữ tử này chợt chững lại, Vương Lâm biết, lời nói của mình đã thành công rồi.Tuy nói không nhiều, hiệu quả cũng không rõ ràng nhưng đã gieo một hạt giống trong lòng nữ tử này.

Chỉ cần hạt giống này không bị diệt, nữ tử này không thể Anh Biến.Vương Lâm hít sâu một hơi.

Hắn biết với thiên tư của Hồng Điệp, hạt giống này tất nhiên không thể tồn tại lâu.

Nhưng nếu mình kích thích nhiều hơn, chứng minh được ý cảnh sinh tử của mình mới là đại đạo, ý cảnh vô tình chưa phải đã là chân chính vô tình, vậy thì nữ tử này chẳng còn gì đáng sợ nữa.Hồng Điệp đối với mấy đầu ác long do cấm khí hóa thành không thèm để ý.

Trong nháy mắt khi chúng đánh tới, nguyên thần trong cơ thể nàng lập tức xuất khiếu, hai tay phất lên.

Một đạo sóng gợn màu lam khuếch tán ra trong nháy mắt.

Tất cả cấm khí đều hóa thành tượng băng, từ giữa không trung rơi xuống.Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang bỏ chạy phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng.

Mục đích của người này nàng liếc mắt một cái là hiểu hết.

Vốn dĩ lời nói của hắn không thể chấn động đạo tâm của mình, chẳng ngờ ý cảnh của hắn lại cực kỳ quỷ dị, có thể sinh ra một tia cảm ngộ thiên đạo luân hồi.Trong khoảnh khắc khi năm ngọn núi tuyết đánh vào dòng chảy, nàng rõ ràng cảm nhận được ý cảnh sinh tử này, trong đầu không ngờ lại hiện lên một tia ký ức.

Tuy rằng tia ký ức đó lập tức bị nàng xua tan nhưng người này lại nói thêm, nhất là câu "dù tiến vào luân hồi, cha mẹ ngươi vẫn đang theo sau ngươi!"

Lời này vừa nói ra, ký ức trong đầu Hồng Điệp mơ hồ có chút tán loạn, không khỏi bị dừng lại một chút.

Tuy rằng lập tức bị nàng diệt trừ nhưng cũng mất đi cơ hội giết chết đối phương.- Chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại dám có ý này, muốn phá hủy đạo tâm của ta.

Người này tuyệt đối không thể lưu!Ánh mắt Hồng Điệp phát lạnh, sau khi khôi phục bình thường liền đuổi theo Vương Lâm.Vương Lâm vừa bỏ chạy, tay phải chụp một cái, thu lại Lôi Oa.

Nhưng phương pháp na di của Hóa Thần hậu kỳ thì Hóa Thần sơ kỳ không thể so sánh được.

Hắn chưa chạy được bao xa, phía sau đã truyền tới một tia khí băng hàn.Vương Lâm hít sâu một hơi, đang muốn chạy trốn.

Nhưng đột nhiên trong đầu hắn hoàn toàn sáng tỏ, không ngờ lại nhớ tới chưởng ấn trong cung điện ở mảnh vỡ tiên giới kia.Hắn cũng đã từng thử qua vài lần nhưng đều thất bại.Giờ phút này trong lúc bỏ chạy, chưởng ấn kia lại hiện lên ngày càng rõ ràng trong đầu hắn.

Dần dần hắn nghĩ tới bàn tay sau khi bóp nát tiên kiếm, lại đánh một chưởng xuống đất trong huyễn tượng vừa gặp kia.Một chưởng trong huyễn tượng này, trong đầu hắn nhanh chóng kết hợp cùng một chưởng ấn nơi cung điện, tâm linh sáng tỏ, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên bay lên không, hướng thẳng lên cao.Hồng Điệp đuổi theo cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ dù ngươi có chạy tới hay bay lên thì cũng không thể nào tránh được kiếp nạn này!Vương Lâm ở trên cao, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn về mặt đất, trong đầu dường như có chút cảm ngộ, tay phải bất tri bất giác vươn ra, đánh xuống phía dưới một cái.Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, các loại khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại.

Bên dưới Vương Lâm không ngờ hình thành một chưởng ấn cự đại, đánh thẳng về phía Hồng Điệp.Lần đầu tiên sắc mặt Hồng Điệp đại biến!

Nàng muốn lui về, nhưng chưởng ấn này quá lớn, trong nháy mắt đã đánh tới, xuyên thẳng qua cơ thể Hồng Điệp.

Sau khi đánh lên mặt đất, từng đợt sóng xunh kích ầm ầm tỏa ra.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 300.

Tiên ngọc ( 299/2095)Nàng nhất thời ngẩn ra, cảm thụ lại thân thể, phát hiện không có bất cứ điều gì bất thường.

Nàng không ngờ được, một chưởng vừa rồi của Vương Lâm chỉ là trong nhất thời đột nhiên có cảm ngộ, chỉ mới đạt được bề ngoài, còn chưa có lực công kích gì hết.Sau khi xuất ra một chưởng này, linh lực toàn thân Vương Lâm nhất thời tiêu tán toàn bộ.

May mà do hắn chịu ảnh hưởng của khu thú quyển nên đã quen thuộc với tình trạng này, lập tức uống đan dược, sau đó không đợi đan dược hoàn toàn phát huy tác dụng đã tung ngọc giản, mở trận pháp, tùy ý chọn một mảnh vỡ của tiên giới, biến mất.Khi Hồng Diệp ngẩng đầu lên thì thân ảnh Vương Lâm đã biến mất.

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo.- Có truyền tống trận, xem ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường.

Hơn nữa đạo pháp của hắn phi phàm, vừa tỉ mỉ lại vừa lớn mật, pháp bảo lại nhiều vô số, hẳn phải là một tinh anh đệ tử được ngũ cấp tu chân quốc ở Chu Tước tinh toàn lực bồi dưỡng.....Ánh mắt Hồng Diệp lóe lên, trầm mặc một chút, sau đó xoay người bay về phía xa, tìm kiếm khí tiên giới.Vương Lâm lúc này đã tới một mảnh vỡ tiên giới khác, chưa kịp xem xét kỹ mà chọn bừa một cái nên khi hắn tới đây không khỏi ngẩn người.

Nơi này giống như một thế giới của lửa vậy, khắp nơi trên mặt đất đều là nham thạch nóng chảy đỏ sậm, thỉnh thoảng lại có một bọt khí nổi lên, vỡ tung, tỏa ra mùi hăng hắc.Bầu trời là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện những khe nứt không gian.Vương Lâm đứng giữa không trung.

Hắn nhìn bốn phía một chút.

Mảnh tiên giới này hiển nhiên không như hai mảnh trước.

Chính xác mà nói nơi này tùy thời có thể tan vỡ.

Nhất là trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện khe nứt không gian, như những miệng ác ma muốn cắn nuốt người, khiến cho người ta kinh hãi.Vương Lâm nhướng mày.

Hắn đoán không nổi vì sao truyền tống trận của Đại La phái lại được kiến tạo ở một địa phương hiểm ác thế này.

Chẳng lẽ càng trong hoàn cảnh ác liệt thì khí của tiên giới lại càng nhiều sao.Vừa tự hỏi, Vương Lâm vừa bay ra khỏi trận pháp.

Thần thức của hắn tản ra, tận lực né tránh các khe không gian, từ từ bay xuống.

Đoạn đường này cũng bình an vô sự, nhưng ngay khi Vương Lâm chỉ còn cách mặt đất không tới một trăm trượng thì đột nhiên một cái khe không gian thình lình hiện ra ngay bên cạnh hắn.Vương Lâm vô cùng kinh hãi.

Thần thức của hắn không hề phát hiện bất cứ thứ gì.

Bhưng hắn dù sao cũng không còn phải là kẻ mới tập tễnh tu chân, phản ứng cực nhanh, hầu như ngay trong nháy mắt lúc cái khe xuất hiện, cả người hắn đã dời sang bên cạnh vài trượng.Cái khe kia xuất hiện nhanh, biến mất cũng chóng, dường như vừa xuất hiện đã lập tức biến mất.Trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh.

Hắn cúi đầu nhìn quần áo bên trái mình đã có chỗ bị thôn phệ, biến mất hoàn toàn.Hắn cẩn thận nhìn bốn phía.

Giờ phút này mảnh tiên giới này đối với Vương Lâm đã nguy hiểm chẳng khác nào khi ở chỗ của cổ thần.Sự xuất hiện của những cái khe không gian này quá mức kỳ dị, căn bản là không thể sớm phát hiện được.

Vương Lâm trầm mặc một chút, cẩn cẩn thận thận.

Hắn phải mất thời gian một nén nhang mới thành công hạ xuống được mặt đất.Độ an toàn tương đối của nơi này cũng cao.

Chưa nói tới khe không gian, trên mặt đất đầy nham thạch nóng chảy, lan tràn khắp nơi.

Nhưng Vương Lâm tuy cẩn thận nhưng cũng không hề giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước.

Hắn muốn xem thử, vì sao Đại La phái lại thiết lập truyền tống trận tới nơi này.Bốn phía xung quanh là một khoảng không tĩnh lặng.

Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm từ mặt đất truyền tới, hoặc vài bọt khí vỡ tan trong dung nham.

Những âm thanh này lần lượt vang lên, khiến cho người ta không tự chủ được, sinh ra cảm giác nóng bức từ trong nội tâm.Trong lúc phi hành, Vương Lâm dần dần hiểu rõ hoàn cảnh nơi này.

Mảnh tiên giới này không lớn.

Chuẩn xác mà nói, trong ba mảnh tiên giới mà hắn đã gặp, nơi này là nhỏ nhất.

Ở phía đông nam của mảnh tiên giới này có một đại động trên mặt đất.

Ngoài nơi đó ra thì ở đây cũng không còn chỗ nào khác thường cả.Một lúc lâu sau, Vương Lâm bay tới bên trên đại động.

Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên trong động tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.Hắn trầm ngâm một chút, không mạo hiểm đi vào mà dùng thời gian mấy ngày cần thẩn tìm tòi khắp mảnh không gian này, sau khi xác định không có bất cứ điều gì dị thường mới quay lại phía trên đại động này.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đang định đi vào thì đột nhiên trên bầu trời có ánh sáng lóe lên.

Một tòa truyền tống trận xuất hiện giữa không trung.Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng.

Hắn đang do dự không biết có nên tiến vào nơi này hay không thì lại có người tới đây.

Nếu đã có người đi trước mở đường, hiển nhiên nguy hiểm đối với mình cũng giảm đi không ít.

Thân thể Vương Lâm liền biến mất.Lúc này truyền tống trận giữa không trung lộ ra thân ảnh hai người.

Hai người này trên lưng đều đeo bảo kiếm, sau khi ra khỏi truyền tống trận liền nói: - Lục sư đệ, ngươi lần đầu tới nơi này, nhất định phải chú ý khe không gian ở xung quanh.

Nơi này hết sức nguy hiểm, lúc này cũng phải cẩn thận!Người bên cạnh hắn vội vàng cúi đầu vâng dạ.

Hai người cẩn thận, chầm chậm hạ xuống, bay về phía đại động.Dọc đường, có mấy cái khe xuất hiện bên cạnh họ, nhưng hai người này đều sớm phát hiện được, thường trước khi cái khe không gian xuất hiện một khắc liền tránh khỏi.

Cả đoàn đường họ hữu kinh vô hiểm, tốc độ nhanh gấp mấy lần Vương Lâm trước đây, đã đi tới trước đại động.Tu vi hai người này đều là Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên không thể phát hiện ra Vương Lâm, người thần thức đã đạt Hóa Thần hậu kỳ.- Tam sư huynh, nơi này chính là động phủ của tiên thú năm đó sao?

Lục sư đệ nhìn đại động dưới chân, nghi hoặc hỏi.- Không sai.

Nơi này chính là một trong mười sáu động phủ của tiên phú nơi tiên giới.

Thủy tổ lão nhân gia sau mấy lần tiến vào tiên giới mới ngẫu nhiên phát hiện ra.

Chẳng qua người biết nơi này hẳn không ít.

Lần trước ta tới đây đã gặp ba nhóm người tới tìm kiếm linh thú chi linh.Tam sư huynh gật đầu nói.

Sau đó dường như hắn nhớ tới một chuyện, lại dặn:- Sau khi tiến vào nơi đây không thể sử dụng thuấn di, vì thế nhất định phải cẩn thận.Hai người vừa nói chuyện, thân thể vừa rơi xuống, tiến vào bên trong đại động.Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên ngoài đại động, lóe lên, yên lặng bám theo.

Thần thức hắn tản ra, vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.- Tam sư huynh, tiên thú chi linh này đã qua nhiều năm như vậy, có thể còn sót lại hay không.

Hơn nữa dù là còn thì sợ là với sức hai người chúng ta cũng rất khó có thể lấy được.- Lục sư đệ, ngươi có điều còn chưa rõ.

Tiên thú chi linh này nếu thực sự còn sót lại, trải qua nhiều năm thiếu hụt tiên giới khí như vậy thì ắt đã suy yếu tới cùng cực.

Nếu chúng ta có thể tìm được, đưa về môn phái nuôi thì coi như lập được đại công rồi!

Năm đó thủy tổ đại nhân cũng là ở chỗ này bắt đc một thú linh thần kỳ, sau đó mới thống nhất Thuẫn tinh, tạo nên uy danh của Đại La phái ta.Vương Lâm nghe hai người nói chuyện, nội tâm rung động, thầm nghĩ, hóa ra nơi này là tiên phủ của tiên thú ở tiên giới.

Hắn vừa nghe hai người này nói chuyện vừa thầm đoán.Nơi này hẳn là nơi tiên thú của tiên giới năm đó sinh sống.

Khi xảy ra kiếp nạn năm ấy, tiên thú cũng không phải bị diệt hết mà còn có một ít tiên thú trốn ở đây.Cũng vì lý do này mà ở đây lại được thiết lập truyền tống trận.Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, theo sát hai người kia.Động này cũng không sâu lắm.

Chẳng bao lâu hai sư huynh đệ kia đã tới lòng động, lập tức tiến về phía trước.Thần thức Vương Lâm đảo qua, âm thầm kinh hãi.

Đáy động này là một động phủ rất lớn, bốn phía dày đặc các cửa động nhỏ.Hắn trầm ngâm một chút, hướng về phía một cửa động bay tới.

Nơi đó chính là nơi mà hai sư huynh đệ kia tiến vào.Đang phi hành, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên sững lại.

Thần thức của hắn chứng kiến ở cách hai sư huynh đệ kia hơn trăm trượng có một bức tượng đá lớn tầm mười trượng.Bức tượng này khắc một loài chim có cánh rất lớn.- Năm đó thủy tổ đại nhân chính là tìm được tiên thú ở nơi này.

Sư đệ, ngươi hộ pháp giúp ta, để ta thu tiên giới khí.Lục sư đệ sau khi nghe xong vội vàng điểm vào bảo kiếm sau lưng.

Bảo kiếm lập tức bay lên, lượn trên đỉnh đầu hắn.

Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, hễ có động tĩnh gì liền lập tức ra tay.Tam sư huynh hài lòng nhìn sư đệ một cái, hít sâu một hơi, cũng không biết là dùng thần thông gì, hai tay đột nhiên gân xanh nổi lên.

Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên đặt hai tay lên trên bức tượng.

Những tiếng ầm ầm vàng lên, bức tượng chậm rãi dời sang một bên.

Sắc mặt người này tái nhợt, lui lại vài bước, hai tay biến hóa pháp quyết.

Một luồng gió mạnh lập tức nổi lên, thổi vào tượng đá.Tượng đá nọ lại dời đi một chút, lộ ra một hắc động rộng chừng một nắm tay.

Một tia tiên giới khí từ trong đó tỏa ra.Người này lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái tiểu hồ lô màu xanh.

Lập tức tiên giới khí kia liền bị hồ lô này thu lấy.- Lục sư đệ.

Lần này thu hoạch của chúng ta không tồi.

Tiên giới khí này đủ để ngưng kết hai hạt tinh thể.

Ngươi một mảnh, ta một mảnh, xem như hoàn thành yêu cầu thấp nhất của môn phái.Tam sư huynh cười ha hả, hai tay chậm rãi đặt lên thạch điêu, chậm rãi di chuyển nó về vị trí cũ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 301 ( 300/2095)Lục sư đệ gật đầu, nhìn hồ lô nọ nói:- Thứ này chắc là Tẩy linh hồ rồi.Tam sư huynh lấy đan dược, sau khi ăn một viên liền nhìn hồ lô trong tay, đắc ý nói:- Không sai, tứ này là do thủy tổ đại nhân tự mình luyện chế, cả môn phái chỉ có ba người có Tẩy linh hồ này.

Có thứ bảo vật này trong tay, không cần phải phí sức ngưng luyện, thế mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu tiên giới khí.Thần thức Vương Lâm chứng kiến cảnh này không tự chủ được liền tập trung vào cái hồ lô nọ, trong lòng chấn động.

Hồ lô này tuyệt đối là dị bảo, nếu có nó trong tay thì có thể tiết kiệm thời gian ngưng luyện, tất nhiên sẽ thu được nhiều tiên giới khí hơn.Miệng hắn lộ một tia cười lạnh.

Xem trang phục của hai người này thì hẳn là đệ tử của đại la kiếm tông.

Đằng nào cũng đã kết oán với môn phái này, vậy phải nghĩ ra biện pháp cướp lấy bảo vật này.Hai người này đều là hóa thần sơ kỳ, nhưng lục sư đệ hiển nhiên là mới hóa thần, tu vi chưa vững chắc.

Chẳng qua hai người này hẳn là có pháp bảo mạnh mẽ, muốn cướp đoạt thì hơi khó khăn một chút.

Vương Lâm trầm ngâm, không vọng động mà chờ cơ hội.Hai sư huynh đệ kia sau khi thu hồ lô lại, bàn bạc một chút, lại hướng về một động khẩu khác bay đi.Nơi này đường lối quanh co, nếu thần thức Vương Lâm không tập trung vào hai người này sợ là không dễ theo sau được họ.

Hai người đó đi hồi lâu, đột nhiên tam sư huynh dừng chân, nhìn chằm chằm về phía xa, trên mặt lộ vẻ kỳ dị.Chỉ thấy ở xa xa trong tầm mắt hai người có một bộ hài cốt.

Bộ hài cốt này dựa vào vách động, trong tay có một quầng sáng, lóe lên từng hồi.Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, nhướn mày một cái, cảm thấy hài cốt này có chút cổ quái.

Bộ xương người có màu trắng mà đáng ra nó phải biến màu vì thời gian đã quá lâu, hơn nữa, lẽ ra nó phải bị ăn mòn nhưng không hề có hiện tượng đó mà vẫn gần như còn nguyên vẹn.Trong tay hài cốt còn có một vật phát sáng, không ngờ vật đó còn có một tia tiên khí bao phủ không gian, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.Chỉ có điều, không biết vì sao Vương Lâm lại linh cảm có điều bất ổn, ánh mắt hơi trầm ngâm xem xét.Tam sư huynh ánh mắt chợt lóe, nói:- Lục sư đệ,ngươi tiến lên phía trên xem vật phát sáng trong tay bộ xương người là vật gì?Lục sư đệ hơi do dự, gật đầu tiến tới chỗ hài cốt, đang lúc thò đầu ra cũng là lúc Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, hắn càng cảm giác rõ hơn mối nguy hiểm.Chỉ thấy đúng lúc này, tam sư huynh bỗng nhiên quát:- Lui!vừa nói hắn vừa vung tay, phía sau bảo kiếm lập tức bay lên, như tên bắn bổ thẳng lao vào khoảng không ngay trước mặt lục sư đệ.Hài cốt kia ầm một cái, vỡ tan thành từng mảnh không còn chút gì, quầng sáng bay lên, chợt thấy một tế ti (sợi tơ nhỏ) chợt lóe, bay thẳng về phía mi tâm lục sư đệ.Lúc này, kiếm khí tiến đến, tế ti kia có chút không cam lòng hí rống một tiếng, bỗng nhiên xoay người, chui vào một bên cửa động, rồi biến mất không còn tăm tích.Cảnh tượng này nhanh như điện quang hỏa thạch, lục sư đệ trán toát mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm tam sư huynh, không nói một lời.- Lục sư đệ, đuổi theo!Tam sư huynh ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ném một câu ra phía sau, bay nhanh về hướng cửa động.Lục sư đệ do dự một chút, cắn răng đuổi kịp.- Sư huynh, kia là cái gì?- Chúng ta vận khí không tồi, nếu ta nghĩ không sai, vật ấy là Tiên Thú Chi Lương, thứ mà tiên thú yêu thích nhất.

Nói như vậy, vật ấy tồn tại ở đây, bốn phía xung quanh đây có lẽ có tiên thú chi linh tồn tại.

Vừa rồi hài cốt kia chắc chắn là bị con thú này đánh lén, cắn nuốt toàn thân.

Sư đệ ngươi cũng thấy đấy, sư huynh cũng là vừa mới phát hiện, nếu không cũng không cho ngươi tiến đến đó.Tam sư huynh vừa truy kích, vừa giải thích.- Chính là tiên thú thực vật, trông thật uy lực, vừa rồi nếu bị hắn tấn công e rằng ta cũng đã thành nắm xương tàn như bộ hài cốt kia......Lục sư đệ cúi đầu ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.-Sư đệ không cần kinh hoảng, vật ấy toàn bộ chỉ dựa vào** công kích, nên không có pháp thuật thần thông gì, hơn nữa nó cũng cực kỳ sợ hãi đối với pháp thuật thần thông, chỉ cần lúc nãy không bị nó chui vào trong cơ thể thì đối phó cũng không khó khăn lắm.

Ngươi chỉ cần vung một nhát kiếm khí, nhất định đã chém nó làm đôi!Tam sư huynh cười ha hả, nóiTrong khi hai người truy kích, Vương Lâm đi theo sau đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên, cười thầm trong bụng, hai vị sư huynh kia thoạt nhìn tưởng như đôi bạn đồng môn gắn bó thân tình, nhưng với con mắt sành sỏi của Vương Lâm thoáng cái đã nhận ra tam sư huynh lòng dạ thật khó lường.Rõ ràng là vừa rồi cũng chính con người này phát hiện ra sự khác thường nên sai khiến sư đệ của mình tiến lên xem trước còn mình đứng ngoài và phát hiện ra cái gọi là Tiên Thú Chi Lương.Vương Lâm cùng không nhanh không chậm theo ở phía sau, thần thức chăm chú quan sát phía trước.Lúc này, cả hai vị huynh đệ vẫn đang truy kích vào bên trong một hang động, cả hai càng ngày càng đột nhập sâu vào trong.Tam sư huynh trong lòng không khỏi lo lắng, trước đây tuy hắn nói đã đến đây một lần nhưng chưa bao giờ vào sâu bên trong Tiên Thú Phủ như lần này.Liệu có nên tiếp tục truy kích hay không?Đúng lúc này, thần thức của Vương Lâm nhìn thấy phía trước, Tiên Thú Chi Lương giảm dần tốc độ, chợt lóe lên chui vào trong một địa động nhỏ chừng nắm tay và biến mất.Vương Lâm tiến vào theo sát sau đó, lập tức biến sắc, chỉ thấy bốn phía trên vách tường trong động, có vô số tế ti rậm rạp, một đầu tế ti cố định ở trên vách tường, một đầu còn lại chậm rãi đong đưaBên trong động nhỏ này có một khối ngọc thạch màu trắng.

Tiên giới khí nồng đậm tràn ra từ phía trên ngọc thạch.Bên cạnh ngọc thạch có một khối hài cốt, nhan sắc ngăm đen, phát ra một tia ô quang.

Trên xác người đó mặc một ít quần áo rách nát, nhưng ở ngực lại có một tấm thiết phiến màu vàng, chốc chốc lại phát ra từng trận uy ápTrên tay hắn còn thanh bảo kiếm, hình dáng thanh bảo kiếm này giống hệt như kiếm tiên mà Vương Lâm nhìn thấy trong ảo cảnh.Ngoài ra, Vương Lâm còn nhìn thấy rõ một tế ti màu đen chui tới chui lui trên hài cốt, mỗi lần chui đó tạo thành rung động sẽ thấy bộ xương kia cũng đung đưa theo y như còn sống vậy.Vương Lâm hơi dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lui về phía sau không chút do dự, tìm được một chỗ kín, vỗ túi trữ vật, ngay tức xuất ra cấm phiên.

Cấm Phiên rung lên, bao lấy thân xác hắn, biến thành giống như vách tường bốn phía.Tam sư huynh đuổi ở phía trước cũng tản thần thức ra, ngay lập tức liền phát hiện sự khác thường trong tiểu động.

Thân hình y lập tức dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong động này e rằng không ít hơn mấy vạn tiên giới chi lương.Giờ phút này, lục sư đệ cũng phát hiện cảnh tượng này, lập tức sắc mặt khó coi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều chậm rãi lùi về phía sau..Nhưng tế ti kia bỗng nhiên từ một lỗ nhỏ bay vọt ra ngoài hóa thành từng đạo ngân quang lao như tên bắn nhằm thẳng vào hai người.Tam sư huynh sắc mặt đại biến, hắn gần như không có gì do dự, quát to:- Song kiếm lâm thế!Thanh bảo kiếm bay lên, bỗng nhiên chém xẹt một đường xuống dưới.

Cùng lúc đó, Lục sư đệ cũng nghiến răng, bảo kiếm bay lên, xem kẽ chém xuống.Lập tức, hai đạo kiếm khí tựa như những con rồng lớn, lần lượt thay đổi rít gào lên xuống.

Toàn bộ tế ti ở phía trước bị biến mất.

Kiếm khí này va đập vào trong động, lập tức nổ ra một một lỗ hổng chừng ba trượng.

Uy lực của song kiếm này khiến Tiên Thú Phủ vốn không chắc chắn, lập tức có nhiều chỗ bị sụp xuống.Từ giữa chỗ hổng, thấy càng nhiều tế ti chui đi ra.

Ở bên trong những tia đó có một tế ti màu đen rất đáng chú ý.- Đi!Tam sư huynh nói xong lập tức lui về phía sau, lục sư đệ theo sát sau đó, trong lòng khiếp đảm, rợn tóc gáy.Hai người lui về phía sau, hiển nhiên không kịp, vừa mới rút đi không tới vài bước, những tế ti đó liền đuổi theo ùn ùn như che trời phủ đất.

Khi thấy sắp bị đánh trúng, ánh mắt tam sư huynh chợt lóe lên tàn khốc, không nói hai lời bèn tung một chưởng vào lưng lục sư đệ.Lục sư đệ quay mạnh đầu lại, mắt lộ ra vẻ trào phúng, tay phải đưa tay về phía trước, lập tức chụp lấy cánh tay tam sư huynh, cười lạnh nói:- Tam sư huynh, ngươi muốn làm gì?Nói xong, hơi thở toàn thân hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản lúc trước chỉ là tu sĩ mới bước vào cảnh giới Hóa Thần nhưng hiện tại tu vi lập tức tăng trưởng, trong nháy mắt lộ ra thực lực Hóa Thần trung kỳ.

Tam sư huynh bị tóm lấy, vẻ mặt đang kinh hãi thì đã bị người kia lấy mất túi trữ vật và bảo kiếm, sau đó ném thẳng về phía sau.- Ngươi... ...Tam sư huynh quá sợ hãi, không chờ hắn nói xong, một đàn tế ti khổng lồ ùa tới chui vào thân thể hắn.

Gần như ngay trong chớp mắt, thân thể của một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chỉ còn lại nắm xương tàn trắng hếu.Nguyên thần của hắn lập tức bay ra từ trong trong cơ thể, nhưng lúc này ánh mắt lục sư đệ chợt lóe lên, hai tay bấm niệm thần chú, cách khoảng không xuất ra mấy đạo pháp quyết ngăn cảnNguyên thần hơi ngừng lại một chút liền mất đi cơ hội trốn chạy.

Lúc này tế ti màu đen ở phía sau như một tia chớp chui vào bên trong nguyên thần, sau khi chạy một vòng, nguyên thần của người này lập tức trở nên uể oải, bị đám tế ti nuốt chửng toàn bộ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 302.

Tái tham ( 301/2095)- Xin lỗi, sư huynh!Thần thức của Lục sư đệ thấy cảnh tượng đó, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ có sư huynh ngăn cản phía sau, hắn thanh thủ thời cơ chạy thoát thân.Khi lục sư đệ đi ngang qua chỗ ẩn thân của Vương Lâm, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng không hề có cử động gì.Sau khi lục sư đệ lao qua bên người Vương Lâm, chỉ một chút sau, vô số đám tế ti cũng đuổi theo sau đó, lao qua chỗ Vương Lâm ẩn náu làm hắn cực kỳ căng thẳng.Đám tế ti chợt lóe trong không trung, thoáng cái đã bay nhanh về hướng lục sư đệ đang chạy trốn.Đợi đám tế ti đi qua, Vương Lâm mới lao về phía lỗ hổng do kiếm khí gây ra trên vách hang động.Nhanh như tia chớp, trong chớp mắt hắn liền xuất hiện ở trong hang động.

Lập tức, trên vách tường lại xuất hiện một ít tế ti, đánh về phía hắn.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, Cấm Phiên trong tay run lên, thân thể lập tức bị màn sương đen vây kín.Hắn biết thời gian cấp bách, không còn do dự, cách khoảng không chụp lấy phi kiếm trong tay hài cốt.Nhưng cũng lúc này phi kiếm bỗng dưng lóe sáng ra uy áp khổng lồ, tay của Vương Lâm như bị đâm, lập tức xuất hiện một đám huyết điểm thật nhỏ, hắn cả kinh vội vàng thu tay lại.Lúc này, đám tế ti ở ngoài hang động cũng đã quay đầu trở về, đi đầu là tế ti quỷ dị màu đen.

Thần thức của Vương Lâm vừa thấy vậy bèn buông tha phi kiếm, cách không chộp vào ngọc thạch phía trên kia, lập tức ngọc thạch nằm gọn trong tay hắn.Hắn quyết định vứt bỏ thiết phiến trên ngực thi hài, lấy tốc độ nhanh nhất lao ra động phủ, theo một bên bay nhanh thoát đi.

Gần như trong nháy mắt khi hắn rời khỏi, đám tế ti cũng về tới hang động, ngay sau đó, trong hanh động truyền ra một tiếng rít gào dữ dội, tế ti màu đen kia lay động một chút rồi nhanh chóng lao phía Vương Lâm hòng đuổi theo.Vương Lâm dĩ nhiên thi triển ra toàn bộ tốc độ, xuyên qua một đám hang động.

Trong lúc bỏ chạy, hắn vẫn dùng ngón tay điểm tại mi tâm, gọi ra một đám du hồn rồi tập trung lại một điểm thần niệm sau đó lại tản ra bốn hướng, thành một đám trông thật hỗn độn.Đang lúc bỏ chạy, Vương Lâm phát hiện bọn du hồn chính mình ném ra đang biến mất rất nhanh.

Tế ti màu đen kia như điên cuồng, không ngờ không đi qua hang động mà là xuyên qua vách tường, đem hết tốc độ bay thật nhanh, tiêu diệt hết bọn du hồn đó.Trong Tiên Thú Phủ vốn có rất nhiều hang động, bị chôn vùi sâu dưới trận tai kiếp ngày xưa, vừa rồi lại bị hai đạo kiếm khí oanh kích, tạo thành rất nhiều chỗ sụp xuống.Giờ phút này, tế ti màu đen phát cuồng, đấu đá lung tung làm cho một đám động phủ không chịu nổi ầm ầm sụp đổ.Hiện tượng này lập tức phát sinh phản ứng dây chuyền tới nhiều nơi trong động phủ.Vương Lâm bay lên trên không, nắm lấy móc xích nhưng lại bị một cỗ kỳ dị lực đánh gảy, hắn nén lòng thở dài, không thử nữa mà đành tăng tốc chuồn thẳng về phía trước.Dần dần, hắn nhận thấy số lượng du hồn không hề giảm bớt, đám tế ti màu đen vẫn mù quáng bám theo, hoàn toàn bị Vương Lâm đánh lạc hướng.Nhưng vào lúc này, có tiếng động truyền đến từ bốn phía, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, lui về phía sau vài bước, thần thức đảo qua, lập tức phát hiện một mảnh lớn hang động sụp xuống, lúc này toàn bộ Tiên Thú Phủ đã bị chôn vùi..Nếu là người bình thường gặp cảnh tượng này, tất nhiên sẽ không biết làm gì, nhưng chỉ cần không gặp hắc ti kia thì Vương Lâm không có chút gì sợ hãi.Hắn trầm ngâm một chút, không lựa chọn rời đi ngay mà đảo thần thức qua, ánh mặt lộ ra một tia ngạc nhiên.

Lục sư đệ không ngờ không chết, còn đang xuyên qua vách tường cách đó không xa.Hơn nữa, không đi về hướng mục tiêu mà nhằm đến chỗ Vương Lâm đang đứng,Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, miệng cười, nghĩ: “lục sư đệ thật là một kẻ độc ác, ẩn núp tu vi để chờ phát ra trong nháy mắt.Hơn nữa, hắn đang đi về phía mình nên hẳn là đã phát hiện ra nơi mình ẩn náu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu hắn có ý đồ giết chóc, vậy Vương Lâm không ngại giết người để cướp đoạt bảo vật.Mặc dù hắn là Hóa Thần trung kì nhưng Vương Lâm tự tin trong tay có pháp bảo và kế hay nên cơ hội giành phần thắng sẽ là hơn tám phần mười.Cấm Phiên trong tay hắn run lên.

Lập tức màn sương đen xung quanh biến mất trên vách đá.

Hắn bình tĩnh vuốt nhẹ Khu Thú Quyển trên cổ tay, nhìn thẳng phía trước chờ lục sư đệ tiến đến.Không lâu sau, trên vách tường bỗng nhiên chui ra một người với bộ dạng cảnh giác.

Ánh mắt y chớp động, nhìn về phía Vương Lâm.Hắn nhìn kỹ vài lần, cười ha hả.

ôm quyền nói:- Đạo hữu, bây giờ trong động phủ e rằng chỉ còn ta và ngươi.Vương Lâm cười khẽ, trong lòng dĩ nhiên hiểu người này nói vậy là đã sớm phát hiện mình đi theo, không cần phải ẩn nấp.- Nơi đây đã vừa sụp xuống.

Đạo hữu không đi tìm đường ra ngoài, vì sao phải đến chỗ tại hạ?

Vương Lâm thản nhiên nói.Lục sư đệ nhìn quanh bốn phía đứng tại chỗ, nói:- Như vậy là đạo hữu đi theo từ đầu tới giờ, cũng đã thấy tiên giới chi lương?Vương Lâm mỉm cười, không đáp, nhẹ nhàng bâng quơ nói:- Đạo hữu nghĩ gì mà nói thế?Lục sư đệ ánh mắt chợt lóe lên kỳ dị, cười nói:- Tại hạ là Tôn Lôi, hẳn là đạo hữu cũng đã nhìn thấy cảnh tưọng vừa rồi.

Không sợ đạo hữu biết, Tôn mỗ không phải là người của Đại La kiếm phái mà là trà trộn vào trong đó.Vương Lâm vẫn không nói không rằng.Tôn Lôi vừa nói chuyện vừa bước lên trước một bước.

Nhìn thấy Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không , tâm y chợt động, liền ngừng lại.- Đạo hữu mà bước thêm nữa thì tại hạ phải ra tay!Vương Lâm sắc mặt như thường, thản nhiên nói.Tôn Lôi trầm ngâm một chút, cười nói:- Đạo hữu, Tôn mỗ không quanh co lòng vòng, trong động tiên giới chi lương kia, có ba vật quý, trong đó nhất là tiên ngọc, nhị là kiếm tiên, ba là thiết phiến màu vàng, không biết vừa rồi, đạo hữu có được cái nào chưa?Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nói:- Tế ti màu đen trở về quá nhanh, tại hạ chưa lấy được cái nào.Tôn Lôi nhướn mày, hắn liếc mắt một cái rồi suy nghĩ: Tu vi của người này chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nhưng thần thức lại rất quỷ dị, nếu không có chính mình tu luyện công pháp chuyên môn xem xét thần thức, sợ là rất khó phát hiện người này đi theo.Hơn nữa dù vậy, khi mình bị tiên giới chi lương đuổi theo, trong nháy mắt bay qua người này, mình mới phát hiện sự tồn tại của hắn, sau đó dùng bí pháp theo dõi thần thức dao động của hắn mới miễn cưỡng tìm được vị trí người này.Xem ra, hắn và mình cũng giống nhau, đều ẩn giấu tu vi, cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không manh động.Hơn nữa trải qua lần tiếp xúc này, sự bình tĩnh của hắn lại khiến Tôn Lôi khẳng định trong lòng, đối phương hiển nhiên là ẩn giấu tu vi, nếu không Hoá Thần sơ kỳ gặp phải Hoá Thần trung kỳ, tuyệt đối không thể biểu hiện như thế.Còn có một điểm khác cũng khiến Tôn Lôi rất kiêng kị: Trong vách tường bốn phía mơ hồ lộ ra một tia khiến hắn cảm giác nguy hiểm.

Chỉ trong một bước nhìn như tùy ý tiến về phía trước của hắn, cảm giác nguy hiểm đó trong nháy mắt trở nên mãnh liệt.Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười ôm quyền nói:- Đạo hữu, tiên ngọc kia là do nhiều năm qua tiên giới khí ngưng kết mà thành, có thể nói là vật báu vô giá.

Nhưng so với nó, kiếm tiên còn quý báu hơn.

Vừa rồi tại hạ vội vàng đảo qua kiếm này, không thể xác định thuộc loại nào, nhưng hiển nhiên cũng là tuyệt đối không phải phàm vật.

Mặt khác, còn có thiết phiến kim loại, vật ấy tại hạ đoán là thứ tiên khí phòng ngự.Vương Lâm gật đầu, không nói gì.Hắn càng tỏ vẻ lạnh lùng như thế, Tôn Lôi càng cảm thấy người này cao thâm.Chắc chắn đối phưong đã biết những gì mình nói vừa rồi, vì thế Tôn Lôi lập tức thương lượng:- Nếu chúng ta mỗi người tự tìm lấy e là rất khó vì rất đông tiên giới chi lương đang canh giữ ba kiện trọng bảo.

Nhưng nếu là ngươi và ta liên thủ, cơ hội lấy được trọng bảo sẽ lớn hơn rất nhiều.Vương Lâm nhếch miệng mỉm cười, nói:- Ồ?

Ta vì sao phải giúp ngươi?Tôn Lôi ngẩn ra một lúc, hắn vốn là người thông minh , lập tức phản ứng lại, cười nói:- Tại hạ chỉ cần kiếm tiên, còn lại hai vật cho ngươi, ngươi thấy thế nào?Vương Lâm lắc đầu.Tôn Lôi sắc mặt có chút khó coi, nói:- Đạo hữu, nếu ngươi cố ý muốn kiếm tiên, cứ lấy đi, còn hai vật kia thì để lại.Đạo hữu cũng biết là kiếm tiên kia quý giá nhất, so với nó thì một trong hai vật kia thì còn thua xa, nhưng nếu là có cả tiên ngọc và thiết phiến thì cũng chẳng thua kém là bao.Vương Lâm suy tính: trên kiếm tiên kia có cấm chế uy lực rất lớn, trừ khi tế luyện thời gian dài, nếu không thì không thể cầm lấy được.

Vương Lâm tự nhủ, hiển nhiên là người trước mắt này không biết trên thân kiếm có chỗ quỷ dị .Hắn nghĩ đến đây, mỉm cười, nói:- Kiếm tiên, tại hạ không cần!Tôn Lôi nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt có điều dịu đi, cười nói:- Một khi đã như vậy, chúng ta tìm hiểu động này xem thế nào?Vương Lâm lắc đầu, nói:"- Tại hạ cũng không hứng thú với hai vật phẩm còn lại.- Ngươi!Ánh mắt Tôn Lôi lập tức u ám, nếu không kiêng nể đối phương ẩn nấp tu vi, hắn đã sớm tiến lên giết chết Vương Lâm ngay, cần gì phải nhiều lời vô ích.Tôn Lôi thở sâu, nén cơn giận dữ, thầm nhủ: “đối phương càng như thế, càng chứng minh hắn ẩn nấp tu vi, nếu không, sao dám nói với mình như thế.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 303.

Lòng mang tâm tư ( 302/2095)Vương Lâm tỉnh bơ, nhìn Tôn Lôi liếc mắt một cái, chậm rãi nói:- Tôn đạo hữu, muốn tại hạ giúp ngươi lấy được kiếm tiên, lại chỉ đưa ra hai thứ đồ mơ hồ, ngươi cho rằng tại hạ là trẻ con nên dụ dỗ lừa gạt phải không?Tôn Lôi thở sâu, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:- Đạo hữu, ngươi muốn cái gì?Hắn cũng không thích nhiều lời, nếu đối phương nhất định không chịu tiến đến, vậy hắn sẽ tự mình mạo hiểm thử một lần.- Ta xem đạo hữu là người đến đây trước, dường như đã phát hiện những khe nứt trong không gian này...Vương Lâm nhẹ nhàng, từ từ nói.Tôn Lôi cười ha hả, vỗ túi trữ vật, một chiếc ngọc giản rơi vào tay, ném về phía Vương Lâm, nói:- Di Tầm Quyết, vật ấy là thần thông thuật của Đại La kiếm tông, tặng ngươi.Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua liền nói:- Đạo hữu quả nhiên thẳng thắn, tại hạ cũng không lằng nhằng nữa.

Ngươi hãy đưa cho ta hồ lô màu xanh trong túi trữ vật của tam sư huynh ngươi, ta sẽ mạo hiểm cùng ngươi đi tìm .- Không được!Tôn Lôi không có gì do dự, lại nói:- Đó là Tẩy Linh Hồ, chính là vật Tôn mỗ nhất định cần khi vào Đại La kiếm, đạo hữu không nên ép ta.Vương Lâm nhướn mày.Tôn Lôi cắn răng, tức giận, nói:¬- Đạo hữu, hồ lô này là không thể đưa cho ngươi, tuy nhiên nếu ngươi giúp ta lấy được bảo kiếm, ta có thể cho ngươi một Tẩy Linh chi mộc, công hiệu của nó không bằng Tẩy Linh Hồ, nhưng nó vẫn là bảo vật hiếm có, có công hiệu hấp thu được tiên giới chi khí!Nói xong, hắn có chút tiếc nuối, lấy trong túi trữ vật ra một mảnh gỗ nhỏ, giơ nhoáng lên cho Vương Lâm nhìn qua rồi thu lại.Vương Lâm trầm ngâm một chút: vì một cái Tẩy Linh Hồ mà phải hao phí pháp bảo để xử lý người này, chưa cần nói tới đáng giá hay không nhưng ở đây cực kỳ nguy hiểm, Hồng Điệp kia lại như hổ rình mồi, nếu mình tiêu hao pháp bảo quá mức, khi gặp phải Hồng Điệp hoặc là người khác tu vi cao cường tất nhiên sẽ có nguy hiểm.Nghĩ đến đây, Vương Lâm gật đầu nói:- Thôi, ngươi đem Tẩy Linh chi mộc cho ta, ta trợ giúp ngươi đi tới chỗ hang động đó một lần, nhưng nếu sau khi ngươi vào mà vẫn không thể lấy được kiếm tiên, thì Tẩy Linh chi mộc và Tẩy Linh Hồ cũng đều là vật của ta.Tôn Lôi gật đầu, nói:- Tất nhiên rồi, hiện tại Tôn mỗ không thể cho ngươi Tẩy Linh chi mộc này, đợi đến được cửa động lại cho cũng không muộn.

Đạo hữu thứ lỗi, Tôn mỗ chỉ phòng bị một chút thôi?Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay áo vung lên, nói:- Đạo hữu dẫn đường!Tôn Lôi không nói hai lời, lắc nhẹ mình hướng về cửa động.

Hắn cùng với Vương Lâm một trước một sau, hai người duy trì khoảng cách nhất định, không ai không tin ai, đều phòng bị lẫn nhau.Tôn Lôi cười thầm tự nhủ “mặc dù là ngươi ẩn nấp tu vi, nhưng nếu mình đoạt được kiếm tiên thì cùng lắm xuất ra chí bảo của môn phái, liều mạng lập tức rời khỏi tiên giới, có thể sẽ một đòn giết hắn.Đây là do hắn kiêng nể Vương Lâm ẩn nấp tu vi, bởi vậy mới mời Vưong Lâm cùng đi tầm bảo.Cả hai người đều là người quyết đoán, tiến thẳng tới chỗ hang động, chỉ một lúc, cả hai đã xuyên vào trong huyệt động cách cửa hang chừng ba mươi trượng.Tại đây, nhìn ra xa thấy cửa động tối đen như mực.Ở cách đó không xa, có một bộ hài cốt, đó là xác của tam sư huynh do Tôn Lôi hại chết.- Tiên giới chi lương vốn là thực vật của tiên thú, ăn vào thân thể cường tráng, nhưng đối với ta mà nói, nó không có tác dụng.

Không ngờ tiên thú chi lương ở đây có nhiều đến như vậy!

Đạo hữu có biết vì sao tiên lương màu đen tồn tại không?Tôn Lôi nhìn cửa động phía xa xa, nhẹ giọng nói.Vương Lâm bình tĩnh, đáp:- Ta nghĩ là nó liên quan tới bộ hài cốt?Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên, tế ti màu đen kia là từ trong bộ hài cốt kia chui ra, cứ mỗi lần bay ra đều khiến bộ hài cốt kia rung động, như thể lúc nào cũng có khả năng sống lại.- Đạo hữu kiến thức quả là bất phàm, nhiều năm trước, tiên giới gặp phải kiếp nạn, tiên lương màu đen kia không biết bằng cách nào mà cắn nuốt toàn bộ thân thể kia lại hợp với tiên thức nguyên thần, sau đó chui vào trong thi hài ẩn nấp, qua lâu ngày liền có đạo hạnh.

Đúng là bởi vì sự tồn tại của nó cho nên ở đây tiên giới chi lương tồn tại rất đông, chỉ sợ đều là con cháu của nó sinh sôi ra.Tôn Lôi nói.Hắn đưa ra mấy miếng ngọc giản nhẹ nhàng thả trên mặt đất.Vương Lâm trầm mặc không nói.- Đạo hữu, lát nữa ta dùng phép thuật dụ dỗ tiên giới lương chi ra, ngươi và ta cứ thế mà tiêu diệt được bao nhiêu thì cứ ra sức.

Khi nào tế ti màu đen xuất hiện, chúng ta nhanh chóng chạy trốn, gặp nhau ở chỗ lúc nãyTôn Lôi trầm giọng nói.Vương Lâm gật đầu, vung tay phải Khu Thú Quyển bay ra, lập tức hóa thành lôi oa (con ếch), rơi trên mặt đất- Lôi oa.Tôn Lôi nheo mắt, liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nội tâm càng thêm xác định “người này ẩn nấp tu vi, nếu không thì làm sao có thể bắt được loài linh thú thượng phẩm cực kỳ hiếm như thế.”

-Bắt đầu đi!Vương Lâm bình thản nói.Tôn Lôi không nói thêm nữa, hai tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng.

Lập tức sau lưng hắn bảo kiếm bay lên, tạo thành một đạo kiếm quang hình cầu vồng, bay đi trong tiếng ầm, đâm thẳng vào trong động.Âm thanh trong động dội lại một trận.

Theo sau, bảo kiếm quay về.

Bỗng nhiên, xuất hiện một tuyến đoàn to lớn, theo sau vô số tế ti lúc nhúc nối nhau bay vọt tới.Cảnh tượng này làm cho ngươi ta phải rùng rợn.Một khi bị nó bám vào, thì máu chảy đầm đìa, cuối cùng chỉ còn bộ hài cốt.Tôn Lôi hét lớn một tiếng.

Trước mặt hắn, ngọc giản lập tức mở tung, một tia khói bảy màu từ phía trên tràn ra, hướng tới đàn tế ti.

Ngay lập tức, một mảnh tế ti rơi trên mặt đất, không ngừng co rúm, vặn vẹo.NhưngĐàn tế ti quả là rất nhiều, chỉ trong vài hơi thở, đám khói bảy màu tiêu tan sạch.

Tôn Lôi không nói hai lời, lui về phía sau, dùng phi kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí lớn chém vào phía trên tế ti.

Cứ mỗi đạo kiếm khí bắn ra là từng tảng lớn tế ti bị tiêu diệt.Cho dù trong động hiện ra một con đường, nhưng đã bị đám tế ti bao vây không còn lối thoát.

Chúng liều lĩnh vọt tới tấn công tất cả những vật còn sống.Tôn Lôi tiếp tục lùi về phía sau, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn lôi con ếch bên người ra.

Lập tức, con ếch phình bụng ra, từ trong bụng truyền ra thứ âm thanh nghe như sấm.

Sau đó, nó mở to mồm, “ầm”một tiếng, trong miệng phun ra một lôi cầu.

Lôi cầu này lóe ra một mũi điện, đánh thẳng về phía trước.Lập tức, một mảng tế ti như bị một lưỡi hái cắt ngang từng khúc, tiêu tan hết.Tôn Lôi ngẩn ra, hắn chẳng thể nghĩ tới, lôi cầu này lại lợi hại như vậy, trong lòng càng khâm phục Vương Lâm.Lôi cầu có được uy lực của thiên địa, ầm ầm tiêu diệt dám tế ti đẩy chúng xa chừng mười trượng.

Nhưng đám tế ti như thể nhiều vô tận, cứ xông lên.Vương Lâm lui ra phía sau, tay phải lôi con ếch ra, lại một tiếng rít gào, nó căng bụng lên rồi phun ra một loạt lôi cầu, từng tia chớp cuồn cuộn vây lấy đám tế ti.Lôi cầu bám từng trận điện quang mà bắn xối xả.

Đám tế ti như thể lần đầu tiên có ý sợ hãi, không ngờ không còn muốn tiến lên nữa mà như muốn lùi lại phía sau.Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít chói tai truyền ra từ bên trong đám tế ti.

Ngay sau đó, giữa đám kia tế ti xuất hiện một điểm đen, từ bên trong bay ra, nhắm thẳng phía lôi cầu.Con ếch liên tục phun ra hai lôi cầu, nên lúc này đã mệt mỏi.

Vương Lâm nhìn thấy thấy tế ti màu đen kia vội vàng thu con ếch về hóa thành Khu Thú Quyển đeo trên cổ tay, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự.

Trong khi bỏ trốn, hắn điểm ngón tay tại mi tâm, gọi ra rất nhiều du hồn tản ra xung quanh.Về phần Tôn Lôi, mắt hắn lộ vẻ do dự, thở dài một tiếng rồi buông tha ý định mạo hiểm chờ dám tế ti truy đuổi Vương Lâm xong sẽ tiến vào hang động.

Dù sao việc này quá mạo hiểm, nếu vô ý sẽ rơi vào kết cục bỏ mạng.Vì thế, Vương Lâm lui ra phía sau một khắc, hắn cũng lựa chọn phương hướng lập tức rút đi.Lại nói về lôi cầu kia, khi bị tế ti màu đen kia chui vào trong, lập tức toàn thân run lên, thu nhỏ mình, cuối cùng vang lên từng trận bùm bùm, lôi cầu hoàn toàn tan biến.Tế ti màu đen gào thét kịch liệt, trên thân hình không hẳn là màu đen tuyền mà màu hơi tím, thậm chí còn có một tia điện quang lưu động.Nó cong người bật mạnh về phía trước với tốc độ cực nhanh, dù dùng thần thức tra xét cũng không thể nắm bắt được.Vị trí mà nó lựa chọn không phải Vương Lâm mà chọn đúng Tôn LôiVương Lâm đang đi, bỗng dưng biến sắc, Cấm Phiên run lên.

Hắn liền ngồi xuống khoanh chân, nuốt linh đan, trong Khu Thú Quyển truyền đến từng trận lực hút.

Sau một hồi lâu, lực hút mới chậm lại, Vương Lâm từ từ đứng lên, sắc mặt có chút khó coi.Khu Thú Quyển lần này đã tiêu hao mất nửa ngày hấp thụ linh lực, hiển nhiên là lôi oa đã tiêu hao năng lượng quá mức.

Vòng này dùng tốt tiêu hao cũng rất lớn”.

Vương Lâm thầm cân nhắc, bay về phía trước.Dọc theo đường đi, một đám du hồn theo bốn phía bên trong vách tường xuyên thấu trở lại mi tâm của hắn.

Vương Lâm tính nhanh thấy số lượng du hồn vẫn còn nhiều, không khỏi băn khoăn.

Xem ra lần này tế ti màu đen hẳn là đang đuổi theo Tôn Lôi.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 304.

Tiên giới toái phiến sụp đổ ( 303/2095)Vương Lâm đi tới chỗ hẹn gặp Tôn Lôi trong động.

Hắn ngồi khoanh chân, thần thức tản ra tìm Tôn Lôi.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy Tôn Lôi cách đó khoảng nghìn trượng.Lúc này, Tôn Lôi cực kỳ chật vật, toàn thân nhiều chỗ bị thương, có thể thấy trong người hắn có một bộ ngân giáp.

Bởi vì hắn có áo giáp này nên tránh được hai lần truy kích.Tay phải của hắn máu chảy đầm đìa, mất đi một ngón tay!Lúc này, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, tạp trung thần thức, nháy mắt đảo qua.

Tôn Lôi liền phát hiện ra, lập tức biến sắc, lộ ra vẻ khâm phục Vương Lâm.Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình khẽ động, xuyên qua vách động, độn thổ rồi bay nhanh.Tôn Lôi nhìn thấy, liền lấy ra một số viên đan dược, có vẻ đau lòng nhìn chúng rồi nuốt một hơi, vẻ mặt phức tạp, sau đó khoanh chân ngồi xuống.Khoảng cách nghìn trượng, đối với Hóa Thần tu sĩ mà nói là không xa, nhưng trong động phủ, có loại lực kỳ dị trở ngại, nên phải nửa nén hương sau, Vương Lâm mới xuất hiện ở chỗ Tôn Lôi.Tôn Lôi lập tức sắc mặt nhăn nhó, mắt lộ ra vẻ âm trầm, nhìn Vương Lâm chằm chằm-Tôn huynh cứ việc thổ nạp, tại hạ canh giữ cho.Vương Lâm bình thản nói.Hắn than thầm trong lòng “ không biết Tôn Lôi dùng loại đan dược nào mà lúc nãy cơ thể suy yếu thế, giờ đã phục hồi tám phần?”

Kể từ đó, Vương Lâm từ bỏ ý định ban đầu.Tôn Lôi ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Vương Lâm sẽ nói ra lời này, trong lòng không tin, nhưng ngoài miệng cũng chậm rãi nói:-Làm phiền đạo hữu.Vương Lâm cũng không hai lời, ngồi xuống.Tôn Lôi vẫn cẩn thận phòng bị, chậm rãi luyện hóa đan dược, một lúc sau, tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt có vẻ sáng hơn.- Đạo hữu, tu vi đã khôi phục, ngươi và ta tính tiếp như thế nào?Tôn Lôi đứng lên, nói.Vương Lâm gật đầu, đứng lên, nhanh chóng quay lại động phủ, Tôn Lôi theo sát sau đó.Trên đường đi, cả hai đều không nói nửa lời, một mạch bay thẳng tới hang động.

Nhưng đúng lúc này, từ bên trong vô số tế ti bỗng nhiên lao ra.Tôn Lôi ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói:-Đạo hữu, ngươi hãy lui ra phía sau, lần này, ta sẽ ra tay!Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra một chiếc hắc phiến (cây quạt màu đen).Cây quạt không biết được làm bằng vật gì nhưng vừa mới đưa ra, lập tức xung quanh kể cả trên vách tường tràn ngập màn khí lạnh, nhanh chóng kết thành một tầng băng màu đen.Màn băng đen không ngừng khuếch tán, trong nháy mắt liền đi vào trong người Vương Lâm.

Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, Cấm Phiên run lên, lập tức thân thể tràn ngập màn sương đen bao quanh Vương Lâm và Tôn Lôi, hình thành một vòng phòng hộ.

Hàn khí bay tới chỗ hai người liền tách ra.Vương Lâm chớp chớp mắt, lặng lẽ móc trong túi trữ vật ra một tượng gỗ cổ kính không biết từ năm tháng nào.Lúc này, tế ti lại theo hang động lao ra, số lượng không có gì là giảm bớt, tiến lên tấn công.

Lúc này đây, tế ti màu đen lao lên phía trước, hiển nhiên là có ý niệm tiêu diệt đối phương.Tôn Lôi thở sâu, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, tay đặt tại mi tâm, lập tức nguyên thần dâng lên từ đỉnh đầu, một tay cầm lấy hắc phiến.

Trong nháy mắt đó, nguyên thần lộ ra vẻ thống khổ, như thể hắc phiến này chính là một chiếc bàn là nóng bỏng vậy.Nguyên thần cầm hắc phiến, hung hăng tiến về phía trước.

Lập tức, luồng gió đen kịt cuộn theo trên tấm phiến thổi bay về phía đám tế ti.Lập tức, đám tế ti dừng lại, một mảnh mảng hắc băng tràn ra.

Trong chớp mắt, bao gồm cả chỗ Vương Lâm, khắp nơi băng đen bao phủ.Tôn Lôi không nói hai lời, nguyên thần hướng ra cửa động, trong miệng cười nói:- Đạo hữu, tại hạ pháp lực có hạn, chỉ có thể phong bế trong mười hơi thở, đi trước một bước, lát nữa tới cứu ngươi!Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt như có như không.Tôn Lôi tính toán rất kỹ, thời gian dù dài như vậy nhưng giờ hắn mới xuất ra uy năng này.

Mục đích của hắn là muốn dùng Vương Lâm làm mồi nhử, khiến đám tế ti phục hồi, đuổi giết Vương Lâm, còn mình thì tẩu thoát.Nếu không, dù hắn lấy được bảo bối, thì đám tế ti sẽ điên cuồng truy sát đến cùng, khó lòng mà tẩu thoát.

Dù sao nếu thực sự lấy được bảo bối, đám tế ti chắc chắn sẽ điên cuồng truy đuổi hơn nhiều, mức độ nguy hiểm chắc chắn hơn hai lần trước.Hắn nghĩ rằng: sau khi lấy được bảo bối, cứ ném bộ hài cốt kia lên người Vương Lâm, để đám tế ti thấy, sẽ bỏ xa tìm gần.Vương Lâm ánh mắt chợt lóe.

Hắn luôn phòng bị người này, sao có thể để cho Tôn Lôi mãn nguyện.

Tuy hắc băng là quỷ dị nhưng hắn đã sớm lấy tượng gỗ của lão già áo xanh ra.Ngay trong thời khắc hắc băng phong ấn, Tuế Nguyệt Ý Cảnh (ý cảnh năm tháng) chí thượng của tượng gỗ lập tức phát huy hiệu nghiệm.Trong ý cảnh năm tháng, thời gian cải biến do tâm.

Đó mới là chỗ hùng mạnh của ý cảnh tuế nguyệt.Vương Lâm đã nhiều năm tu luyện ở nghịch thiên không gian nên hắn có sự hiểu biết rất sâu với nghịch biến thời gian.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến hắn có thể bắt chước được Tuế Nguyệt Ý Cảnh.Một tia ánh sáng kì dị theo tượng gỗ khuếch tán ra, truyền vào bên trong phong ấn của hắc băng.

Hắc băng lực tuy mạnh nhưng Vương Lâm không đối kháng với nó mà đã dùng Tuế Nguyệt Ý Cảnh khiến nó buông lỏng.

Kể từ đó mặc dù có khó khăn, nhưng cũng không quá lớn.Nương theo một tia Tuế Nguyệt Ý Cảnh, thân hình Vương Lâm không hề bị giam cầm như Tôn Lôi tưởng.

Trong tiếng cười ha hả ngông cuồng của Tôn Lôi, thân thể Vương Lâm hoàn toàn bình thường, từ trong nhoáng cái đã đi ra ngoài.Hơn nữa, so với Tôn Lôi, hắn còn nhanh hơn mấy lần.

Khi xông lên bị một đám tế ti che lại, nhưng hắn xuyên qua, xuất hiện bên ngoài hang động.-Tôn đạo hữu, đem Tẩy Linh Mộc cho tại hạ, để còn tiến vào.Tôn Lôi ngẩn ra.

Lập tức mặt hắn có chút khó coi.

Hắn cũng là người quyết đoán, không nói hai lời, vỗ túi trữ vật ném Tẩy Linh Mộc ra.Vương Lâm nhận lấy, tiến nhanh về phía hang động.Tôn Lôi thầm mắng.

Nhưng hắn cũng biết thời gian cấp bách.

Hiện tại cần phải nắm chặt thời gian, vì thế vội vàng vọt vào trong.

Hắn tiến vào hang động.

Đầu tiên, nhìn thấy Vương Lâm đang cầm lấy thiết phiến màu vàng trên ngực thi hài, hắn không nói hai lời liền chụp lấy kiếm tiên.

Nhưng hắn vừa mới đụng tới lập tức kêu thảm một tiếng.

Toàn bộ tay phải. lập tức xuất hiện vô số huyết điểm.Vương Lâm cũng không quan tâm.

Trong nháy mắt, Vương Lâm xoay người rời khỏi động, cấm phiên trong tay hóa giải màn sương đen.

Trong động lập tức cấm khí chi long lao ra bao vây lấy Vương Lâm.

Bỗng nhiên thân hình hắn hướng về phía trước, phá tan mà đi.Tôn Lôi hai mắt đỏ bừng.

Không cam lòng, khẽ quát một tiếng, hắn chộp vào phía trên kiếm tiên.

Bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng.

Tay phải bị một trận kim quang đả thương, ánh sáng từ đó gây ra nhiều vết thương.

Thậm chí cả trước ngực cũng bị kim quang đâm trúng.

Ngân giáp trên người lập tức bị hòa tanTôn Lôi lập tức thu tay lại vứt bỏ kiếm tiên.

Hắn phẫn nộ gào thét.

Ở trong hang động, hắn đã thầm tính toán.

Thời gian đã qua đi tám hơi thở, vẫn còn cơ hội.

Nếu không nhanh e là sẽ nguy hiểm.Nhưng không như hắn tính, chỉ trong nháy mắt, đám tế ti vừa khẽ động, lập tức từ bên trong hắc băng lao ra, phát ra một tiếng chói tai, gầm rú hướng về phía hắn.Tôn Lôi quá sợ hãi.

Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Bảo vật của sư môn nói là mười hơi thở thì tuyệt đối là mười hơi thở, sao mới tám hơi thở đã buông lỏng.Hắn không biết rằng, bởi vì hấp thụ lôi cầu khiến tế ti màu đen có một ít thiên địa uy năng khiến mười hơi thở giảm một hơi thở.

Đồng thời, Vương Lâm sử dụng Tuế Nguyệt Ý Cảnh của pho tương gỗ khiến hắc băng chầm chậm lại, lại mất đi một hơi thở nữa.Tôn Lôi khiếp sợ, chợt lao đi nhưng không còn kịp.

Tế ti màu đen lao tới, lập tức một bóng ma tử vong bao phủ lấy hắn.

Nhất là khi hắn nhìn trên đỉnh đầu, Vương Lâm đang mau chóng rời khỏi, cảm giác không cam lòng mãnh liệt dậy lên trong tim.Hắn như điên cuồng.

Không nói hai lời,vỗ trán một cái.

Một hạt ngọc màu đen liền từ trán khuyếch tán ra.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hơi đau lòng.Hắc châu do hắn tu luyện mấy trăm năm sau khi đạt tới Hóa Thần ngưng kết mà ra.

Theo công pháp này, hạt châu đó sẽ trở thành vật trọng yếu như nguyên thần thứ hai.

Không có nó, tu vi của hắn lập tức sẽ thụt giảm nghiêm trọng, từ Hóa Thần trung kỳ lập tức hạ xuống tới Nguyên Anh kỳ.-Bạo!Tôn Lôi nhắm mắt lại.Hắc châu lập tức lóe ra.

Trong nháy mắt.

" ầm" một tiếng, bọt khí trào ra.

Một đạo sóng gợn màu đen lập tức khuếch tán.

Đám tế ti đứng mũi chịu sào lập tức hét lên một tiếng, co rút thành một quả cầu, rất khó khăn ngăn trở sóng gợn.Nhưng đám tế ti ở giữa hắc băng mới khôi phục hành động thì không hề có bất cứ dãy dụa gì, cứ thế tiêu tan dưới tấn công của gợn sóng đó.Thậm chí vách động bốn phía cũng sụp đổ hoàn toàn, không còn gì.Uy năng từ vụ nổ của hạt châu đã đạt đến điểm giới hạn của tiên giới toái phiến này.

Lập tức, thiên địa trong toái phiến vỡ tan, ầm ầm sụp đổ.Vết nứt càng lúc càng lớn, không gian bên trong trở nên vô cùng vô tận.Trên mặt đất dung nham như bùng nổ.“Ầm” một tiếng, trời đất rung chuyển, dung nham phóng lên cao, ánh sáng bắn theo bao phủ trời đất.Ngay sau đó.

Tảng lớn dưới chân Tôn Lôi sụp xuống, như bị nuốt sống, cả người lẫn bọt khí biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt, không biết đi tới đâu nữa.Vương Lâm đang bỏ chạy.

Lập tức phát hiện phía dưới truyền đến một lực lượng có tính hủy diệt.

Cùng lúc đó kỳ lực trói buộc thuấn di bốn phía lập tức sụp đổ.Hắn cả kinh trong lòng, không nói hai lời, đang muốn thuấn di, nhưng lập tức liền nhanh chóng đứng dậy.

Hắn cảm giác được chấn động từ bốn phía, phát ra tiếng nổ ầm ầm.“Tiên giới toái phiến sụp đổ?”

Vương Lâm đoán ngay ra, cũng may hắn đã không dùng thuấn di, nếu không thì thật là đáng sợ.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 305.

Du hồn đãng uy ( 304/2095)Vương Lâm thầm nhủ, toàn lực vận công, lập tức giống như tia chớp bay nhanh lên không trung.

Không có còn dị lực hạn chế, tốc độ khôi phục bình thường.Mặt đất sụp đổ nhanh hơn.

Trong nháy mắt, thần thức Vương Lâm phát hiện, phía ngoài chu vi trăm trượng là một mảnh hắc ám hư vô.Mảnh kia giống như một miệng lớn không ngừng cắn nuốt.Hắn lập tức kinh sợ. phía ngoài vẫn liên tục sụp đổ, đã hơn cả trăm trượng, phía trước mặt cũng đạt tới năm mươi trượng.Vương Lâm không nói, bay thẳng chạy trốn hướng ra phía trước.Động phủ vẫn liên tục bị sụp xuống, mười trượng, hai mươi, ba mươi trượng…..Vương Lâm sắc mặt tái nhợt.

Hắn chỉ còn cách mặt đất có một khoảng, giờ phút này nó bị sụp xuống cực nhanh.

Hiển nhiên không thể sụp đổ trước khi hắn di chuyển.Hắn ánh mắt lộ ra một tia độc ý, vỗ trữ vật lấy ra một vật kết tinh to chừng hạt gạo.

Vật ấy là tiên giới khí cô đọng mà thành.Hắc ám hư vô cắn nuốt rít gào thêm ba trượng, năm trượng....Vương Lâm nhìn ra xa, thấy như có một cái miệng hư vô há to.Hắn nuốt tiên khí kết tinh trong tay vào một hơi.

Lập tức, lần đầu tiên nguyên thần bên trong cảm giác được một loại đau đớn, đó là do tiên khí nguyên thần bị thiêu đốt.Ở giờ khắc này, nguyên thần của Vương Lâm gần như sắp sửa sụp đổ.

Trong cơ thể hắn truyền đến từng trận đau nhức, đồng thời cũng có một tia... sức mạnh như thể đại địa chống trời nảy sinh.Bốn phía hắc ám hư vô vẫn cắn nuốt liên tục một, hai, ba trượng... ....Vương Lâm bay về phía trước.

Tiếng ầm ầm ù ù như thể một dòng chảy đang đuổi theo dưới chân.

Trong một khắc mà hắc ám hư vô kia cắn nuốt tới, Vương Lâm liền xông ra ngoài.

Tốc độ của hắn tăng nhanh hơn rất nhiều lần so với trước.

Trong nháy mắt hắn vừa chạy ra khỏi mặt đất, toàn bộ tiên giới toái phiến bị sụp đổ, gần như tuyệt đại bộ phận chỉ còn lại hắc ám và hư không.Dưới chân hắn là một mảnh tối đen.

Chỉ còn vài chỗ giống như cây thạch trụ chống đỡ thiên địa vẫn cố gắng đứng vững, nhưng cũng một vài trong số đó đang không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng dần biến mất.Trên không trung khắp nơi đều là các khe nứt.Nhưng Vương Lâm dĩ nhiên không cảm giác được hết thảy những thứ đó.

Ý thức của hắn như đang lâm vào điên cuồng, tốc độ như sao băng, thậm chí có thể nói còn nhanh hơn cả sao băng, lao ra khỏi mặt đất, hướng lên không trung, rầm rầm phóng đi.Ngày càng nhiều khe nứt toạc ra,liên tiếp tạo thành những lỗ hổng lớn giống như hắc sắc hư vô.Vương Lâm bay lên, giống như phượng hoàng đang vật lộn với ngọn lửa, bay lên càng ngày càng cao.

Đúng lúc này, phía trước hắn có vết nứt liên tiếp cùng một chỗ, hình thành một mảnh hư vô.Vương Lâm lập tức vọt lên lẫn vào bên trong đám đen.

Một khối khí lạnh lập tức vây lấy hắn, kích thích vào não, khiến hắn kêu lên một tiếng.Hắn không nói hai lời, khống chế thân thể của chính mình lùi về phía sau.

Đang không ngừng giãy dụa, một vết nứt bên trong lại tiếp tục lao ra.Một chút sáng suốt, hắn tránh được cái khe.

Cuối cùng thì mảnh thiên địa nhỏ kia, chính là tiên giới toái phiến (mảnh vỡ của tiên giới), cũng hoàn toàn bị sụp đổ.

Trong một khắc đó, rốt cục, hắn cũng xông ra ngoài, biến mât trên trong không trung.Bay cao thật cao một lúc, phía trước xa xa xuất hiện một vòng xoáy lớn.

Nơi này đúng là nơi lúc trước hắn bước vào tiên giới toái phiến.Phía dưới vòng xoáy còn có một bình đài, có nhiều người đang há hốc mồm nhìn ngó về phía này.Hắn vừa đáp xuống, thân hình chợt lóe lên.

Sau đó, phun ra một mồm máu tươi, ngã xuống đất.

Một lúc sau, hắn dồn chút sức lực còn lại, điểm tại mi tâm.

Lập tức, một đám du hồn bay ra.Trong hành trình ở ngoại vực chiến trường, Vương Lâm đã góp nhặt được hơn vạn du hồn, toàn bộ đều xuất hiện, vờn quanh rít gào, hình thành một cơn lốc màu đen khiến mấy người trên bình đài khiếp sợ, biến sắc mặt, lùi về phía sau.Vương Lâm té trên mặt đất giãy dụa, cố khoanh chân ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra mấy bình đan dược, nuốt một hơi vào trong miệng, sau đó ngồi xuống thổ nạp.Trên bình đài dưới vòng xoáy lớn, hàng vạn du hồn phát ra âm thanh thảm thiết, chúng cứ xoay tròn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía mấy người đứng nơi bình đài.Những du hồn này, chính là du hồn ở vực ngoại chiến trường.

Lúc trước Vương Lâm thu nạp chúng cũng đã hao công tốn sức lắm, cuối cùng thông qua tịch diệt pháp tắc mới có thể xuất được chúng ra.Trên thực tế, lúc hắn ở vực ngoại chiến trường mấy năm, thu hoạch vượt qua mười vạn du hồn, chỉ có điều, cuối cùng mang tới chỉ có một vạn này mà thôi.Những du hồn khác với ma đầu ở chỗ, chúng mặc kệ tu vi đối phương như thế nào, chúng cũng ngang ngược không sợ, cho dù có bị luyện hóa nó cũng không sợ.Trên một vạn du hồn liệu có thể khiến một Hóa Thần tu sĩ bỏ mạng hay không?

Vương Lâm chưa thử nghiệm nên không biết.

Dù sao nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hao tổn toàn bộ số du hồn mà mình đã rất vất vả để thu thập này.Nhưng Vương Lâm cũng là nhớ rõ, năm đó Cổ Đế bị vô số du hồn vây đánh, thân thể bị cắn nuốt.Ở giữa các du hồn này, có một tồn tại khác biệt rõ ràng.

Tuy thoạt nhìn bề ngoài của nó rất giống du hồn nhưng hai mắt nó lại có một tia linh động.

Đó chính là ma đầu Hứa Lập Quốc.Ở bên trong đám du hồn, hắn có chút đắc ý, nhủ thầm: “ Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều đã chết hết, còn mình thì vẫn bình yên vô sự.

Hơn nữa, bên mình còn có rất nhiều du hồn tiền bối như vậy, sau này chắc hẳn mình sẽ rất an toàn.”

Trên bình đài, mấy người vẫn nhìn bọn du hồn không chớp mắt.

Trong đó có một người ánh mắt sáng ngời, ở trán có một dấu vết hình búa rìu lấp lánh.Người này là người trong Cự Ma tộc, cùng đến từ Chu Tước tinh như Vương Lâm.Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Vương Lâm.

Hai mắt hắn chợt lóe, trầm mặc không nói.Lúc này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc áo xám.

Người này hai mắt âm trầm.

Chiếc mũi hơi cong, dáng vẻ âm trầm.

Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bước chân về phía trước.Người đàn ông của Cự Ma tộc liếc mắt nhìn Vương Lâm, không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.

Tu vi người này ngay cả Hóa Thần cũng chưa đạt tới, chẳng qua chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu muốn lấy mạng Hóa Thần tu sĩ, khác gì lấy trứng chọi đá.Gã áo xám cẩn thận đúng trên mặt đất.

Khoảng cách du hồn càng ngày càng gần.

Hắn nâng tay phải lên.

Trong miệng lẩm bẩm.

Dần dần, một ngọn lửa màu đen thành hình trong tay.Ngọn lửa vừa hiện, lập tức bốn phía dấy lên một tầng sóng nhiệt.Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt hiện lên một tia tham lam.

Tay phải ném về phía trước, ngọn lửa lập tức bay đi.Đúng lúc này, bọn du hồn bay xoay quanh Vương Lâm lập tức tạm dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn người này.

Gã áo xám lập tức lui ra phía sau vài bước.Nhưng bọn du hồn đột nhiên phát ra tiếng rú chói tai, bỗng tản ra bốn phía, trong đó khoảng một phần ba đám du hồn đánh về phía hỏa cầu, còn lại hai phần ba, tức là mấy ngàn du hồn lao thẳng về hướng gã áo xám, thanh thế này cực kỳ kinh người.Gã áo xám mặt biến sắc, tay phải vung lên, lập tức phóng ra một thanh phi kiếm, dùng ngón tay điều khiển, phi kiếm quét ngang, hướng tới đám du hồn.Nhưng, bọn du hồn đều không phải là ma đầu, có sức chống cự nhất định đối với pháp thuật thần thông.

Chỉ thấy kiếm quang kia quét ngang, một ít du hồn bên ngoài giảm tốc độ, nhưng bọn du hồn phía trong vẫn ồ ạt lao ra, chỉ nháy mắt áp sát gã áo xám, đánh tiếp.Trong đó có một ít du hồn chui vào người gã áo xám.

Gã lập tức biến sắc, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết (máu tươi).

Máu tươi vừa ra, lập tức hóa thành một mảnh lửa, vây quanh bảo vệ hắn.

Người này lập tức khoanh chân ngồi xuống, trán vãi mồ hôi, ngồi xuống thổ nạp, nghĩ cách đẩy bọn du hồn trong cơ thể ra.Bên ngoài ngọn lửa bao quanh thân thể hắn, rất nhiều bọn du hồn vẫn vây quanh ngọn lửa, thay nhau bổ vào.

Ngọn lửa quanh thân hắn bắt đầu lay động, có cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào.Về đám du hồn bị hỏa cầu tấn công, tuy có một số bị tử vong nhưng số còn lại hung hãn tấn công, nên hỏa cầu chỉ tồn tại một lúc rồi tắt lịm khi còn cách chỗ Vương Lâm ngoài ba trượng.Số du hồn còn lại cũng không tiến lên mà xoay quanh Vương Lâm, ánh mắt hướng về mấy người trên bình đài, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.Gã áo xám trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ “sau này không nên mạo muội ra tay”.

Hắn tuy biết, những tu sĩ có thể đi vào tiên giới đều có đại thần thông, là hạng nhân tài kiệt xuất ở các tu chân tinh.Nhưng không ngờ, rõ ràng đối phương đang bị trọng thương vậy mà vẫn khó đối phó đến thế.

Đối phương mới chỉ phóng ra đám sinh vật kỳ dị này đã khiến cho hắn mệt mỏi ứng phó.

Nếu tu vi của đối phương khôi phục lại, sợ là hôm nay mình phải chết ở nơi đây.Nhìn thấy ngọn lửa xung quanh có thể tắt bất cứ lúc nào, mà số du hồn rất đông, gã áo xám cắn răng một cái, tay trái vừa lật, trong tay có thêm một tiểu đỉnh.

Mắt y lộ vẻ không cam lòng, đang muốn mở tiểu đỉnh để trở lại tu chân tinh tương ứng.Chỉ trong nháy mắt y sắp sửa mở tiểu đỉnh, bỗng nhiên ở giữa sự bảo hộ của đám du hồn, Vương Lâm mở hai mắt, tay phải của hắn cách khoảng không một trảo.Tiểu đỉnh trong tay nam tử áo xám lập tức bay ra khỏi tay hắn.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 306.

Nơi động phủ. ( 305/2095)Sắc mặt nam tử áo xám lập tức kịch biến, tái nhợt, cắt không còn ra máu, trán toát ra mồ hôi lạnh.Vương Lâm ánh mắt âm trầm, bàn tay co lại, như thể bóp nát bọt khí.

Ngọn lửa bên người nam tử áo xám vốn là ảm đạm ngọn lửa, lập tức toàn bộ tắt ngấm.Gã áo xám điên cuồng hét lớn một tiếng, lập tức thân thể thuấn di, xuất hiện ở ngoài lốc xoáy, đồng thời bay thẳng vào bên trong lốc xoáy.

Lúc này hắn nghĩ “chỉ có tiến vào tiên giới toái phiến, có lẽ mới là đường sống duy nhất”Nhưng tốc độ du hồn nhanh hơn, trong một khoảng khắc, vô số du hồn ầm ầm chui vào trong cơ thể hắn.

Toàn thân hắn run rẩy, kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung ngã xuống bình đài, thân thể không ngừng co rúm, cuối cùng khí tuyệt bỏ mạng.Dần dần toàn bộ thân thể, huyết nhục mất hết, trở thành một bộ xương khô, trên người hắn, một đám du hồn vui sướng chui vào.Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tâm niệm khẽ nhúc nhích, du hồn bốn phía đồng loạt bay trở về, tiến vào trán Vương Lâm rồi biến mất.Lúc này, nam tử từ Cự Ma tộc kia cười ha hả, tiến lên vài bước, lớn tiếng nói:- Đạo hữu, vì cớ gì mà ngươi biến thành chật vật như vậy?

Ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng nổi lên lòng tham đối với ngươi.Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:- Tiên giới toái phiến sụp đổ.Nam tử Cự Ma tộc lập tức ngẩn ra, hai mắt lộ ra vẻ kì dị, nói:- Đạo hữu trốn thoát từ sự sụp đổ của tiên giới toái phiến sao?Mới vừa nói xong, hắn liền cười khổ, nghĩ mình vừa nói lời vô nghĩa, vì thế ôm quyền nói:- Đạo hữu, tiên giới toái phiến sụp đổ, có thể chạy ra, kể cũng không là kẻ đầu đường xó chợ, tại hạ là Cự Ma tộc Sất Hổ, bội phục!

Không biết xưng hô đạo hữu như thế nào?Vương Lâm lắc đầu, nói:-May mắn mà thôi, tại hạ Tằng Ngưu!Nhớ tới cảnh tượng toái phiến sụp đổ, Vương Lâm không kìm nổi có chút sợ hãi, nếu không liều lĩnh nuốt vào tiên khí kết tinh, sợ là hắn đã vùi thây ở đó.“Tằng Ngưu... ...”

Sất Hổ suy tư một chút, bỗng nhiên hai mắt dừng lại, nói:- Đạo hữu có phải là người của gia tộc Tằng thị trong ngũ cấp tu chân quốc Thiên Hồn Quốc ở nam bộ của Chu Tước tinh không?Vương Lâm ngẩn ra, lắc đầu không nói.Sất Hổ suy nghĩ hồi lâu, toàn bộ Chu Tước tinh, tu sĩ bậc cao họ Tằng cũng chỉ có Thiên Hồn Quốc mà thôi.

Tuy đối phương không thừa nhận nhưng hắn cũng không nói tự mình tu luyện, xem ra Tằng Ngưu này chắc là một đệ tử được bồi dưỡng trung tâm của ngũ cấp tu chân quốc nào đó.Nếu không, y mà là người của tứ cấp tu chân quốc, vậy hắn tự nhiên không thể không biết.Phải biết rằng Cự Ma tộc chẳng qua chỉ là tứ cấp tu chân quốc mà thôi, tất nhiên là có chút chú ý tới các thiên tài trong các tu chân quốc cùng cấp bậc.

Thái độ của Sất Hổ lập tức thay đổi.

Chẳng qua với tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không biểu lộ ra.-Tằng huynh, có thể lại gần một chút để nói chuyện không?Sất Hổ do dự một chút, bỗng nhiên nói.Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn người này, hơi gật đầu.Sất Hổ lập tức tiến tới cạnh Vương Lâm, tay phải tùy ý vung lên, lập tức hình thành một quầng sáng.Vương Lâm bình tĩnh, âm thầm phòng bị.-Tằng huynh, ngươi và ta cùng đến từ Chu Tước Tinh, xin trợ giúp một tay!Sất Hổ đi thẳng vào vấn đề, nói-Gì cơ?

Sất Hổ huynh có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.Vương Lâm cười nói.Sất Hổ cắn răng một cái, xuất ra một chiếc ngọc giản, ném cho Vương Lâm, nói:- Đạo hữu xem là biết!Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, mặc dù hắn rất có định lực nhưng vẫn lộ vẻ xúc động.

Trong ngọc giản này là một bộ hình ảnh thần niệm ghi chép lại, bên trong là một nơi chim hót líu lo, non xanh nước biếc, cực kỳ tráng lệ.Còn thấy rõ nhất là một chỗ đầm nước, phía trên đầm có một khối quan tài bằng ngọc thạch.Trên quan tài cắm ba thanh kiếm tiên, Vương Lâm nhìn bộ kiếm này cực giống với thanh kiếm trên tay hài cốt lúc ở trong động phủ.Hai mắt Vương Lâm co rụt lại, nếu hắn không nhìn lầm, quan tài bằng ngọc thạch kia không ngờ hoàn toàn đều là tiên ngọc tạo thành!Đồng thời, phía trên đầm nước còn nổi lơ lửng thực vật như tràng hạt, hiển nhiên cũng không phải là đồ bình thường!Vương Lâm trầm mặc một chút, trả ngọc giản cho Sất Hổ, trầm mặc không nói.-Tằng huynh, nhiều năm trước một người trong Cự Ma tộc tiến vào tiên giới, sau đó vô ý xâm nhập nơi đó.

Nơi đó có tiên thú bảo vệ, đồng thời còn có vô số cấm chế, với sức một người, hắn đã không dám manh động, chỉ lặng lẽ ghi chép rồi truyền, sau đó quay trở lại.Sất Hổ nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói.-Cách nhiều năm, nơi đây sợ là đã sớm có người phát hiện rồi.Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.-Không có khả năng đó, Tằng huynh, nơi đây ta dám cam đoan sẽ chưa có ai phát hiện, xin Tằng huynh thứ lỗi, nguyên nhân thì tại hạ hiện tại không tiện nói ra.Sất Hổ cười nói.Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:- Chỉ có hai người chúng ta thế này thì sợ rằng rất khó thành công.Sất Hổ mỉm cười nói:- Hai người ngươi và ta có lẽ không đủ nhưng ta có hẹn thêm một người nữa.

Ba người cùng đi, tự nhiên độ chắc chắn sẽ tăng lên không ít.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên:- Việc này tại hạ không thể trả lời ngay được, để ta suy nghĩ mấy ngày đã!Sất Hổ gật đầu nói:- Điều đó là đương nhiên.

Như vậy đi, nếu như Tằng huynh đã suy nghĩ thông suốt thì một tháng sau, đến chỗ trong bản đồ ngọc giản này tập hợp.

Nếu một tháng sau mà Tằng huynh không đến, tại hạ sẽ không chờ đợi.Nói xong, hắn xuất ra một khối ngọc giản đưa cho Vương Lâm.Vương Lâm nhận lấy nhìn qua, ngọc giản này rất giống với vật truyền tống của Đại La Kiếm Tông, đều là vật thiết yếu để mở ra truyền tống trận.

Chẳng qua mặt trên của nó, những mảnh nhỏ bên trong chỉ có một chỗ sáng hẳn lên.- Cầm chiếc ngọc giản này, khi tiến vào lốc xoáy thì có thể lựa chọn địa điểm.

Tằng huynh, tại hạ chờ đợi sự tham gia của huynh!Sất Hổ liên ôm quyền, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, bước vào trong lốc xoáy, thân ảnh dần tiêu biến.Vương Lâm thu hồi lại ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra Cấm Phiên, rung lên, trùm cả bốn phía lại.

Hắn ngồi trong màn sương đen, nhắm hai mắt lại, nguyên thần từ đỉnh đầu chậm rãi chui ra.

Hai tay hắn bấm quyết, lộ ra vẻ thống khổ.

Dần dần, một viên tiên khí kết tinh to bằng hạt gạo từ mi tâm của nguyên thần dần bị hắn bức ra.Sau khi kết tinh này từ mi tâm của nguyên thần xuất hiện, nguyên thần lập tức trở nên uể oải, dường như chỉ cần làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tiêu tan, chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Vương Lâm.Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.Viên tiên khí kết tinh kia bị hắn cầm trong tay, nhìn thoáng qua một chút rồi thu vào trong túi trữ vậtVới tu vi của Vương Lâm, căn bản là không thể dung hợp được tiên khí, càng không nói đến tiên khí kết tinh.

Tiên khí này là bảo vật mà chỉ sau khi Hoá Thần tu sĩ đạt đến hậu kì, trùng kích lên Anh Biến kỳ thì mới có thể thử hấp thu mà thôi.Có thể nói, ở Chu Tước tinh, sở dĩ không có nhiều Anh Biến kỳ thì nguyên nhân trọng yếu chính là do tiên khí rất thưa thớt.

Dù sao, không phải tất cả các tu sĩ đều có cơ hội tiến vào tiên giới để thu được tiên khí.Ở một số đại phái có lịch sử vạn năm thì có lẽ còn có tàng trữ tiên khí kết tinh.

Nhưng mấy thứ này, chỉ có những nhân vật thiên tài của môn phái hoặc những trưởng lão của môn phái mới có tư cách sử dụng với một số lượng nhất định.Có ít Anh Biến kỳ tu sĩ nên cũng hiếm có Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ.Nếu không đạt tới Hoá Thần hậu kỳ mà đã cố dung hợp tiên khí thì đối với tu sĩ mà nói, vật ấy không phải là báu vật mà là độc dược.Vương Lâm cười khổ.

Nguyên thần của hắn bị tổn hao khá nghiêm trọng.

May mà hắn có du hồn, sau khi cắn nuốt một ít, nguyên thần đã khôi phục được một chút.Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vật.

Đó là một khối ngọc thạch màu trắng, trên đó truyền ra trận trận tiên khí.

Thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện cái gọi là tiên ngọc này thực tế cũng không khác biệt gì nhiều so với linh thạch.Chẳng qua linh thạch phát ra linh khí còn tiên ngọc này lại phát ra tiên khí.Vương Lâm biết, sau khi đạt đến Anh Biến kỳ, ngoại trừ lĩnh ngộ ý cảnh ra thì không thể thổ nạp thiên địa linh khí được, tiên khí này chính là một vật rất trọng yếu.Do đó, có càng nhiều thứ này càng tốt.Vương Lâm biết mức độ quý báu của tiên khí, nhất là khối tiên ngọc trong tay này.

Nếu đặt ở Chu Tước tinh, chắc chắn sẽ tạo ra một tai hoạ lớn, thậm chí Chu Tước quốc cũng sẽ ra tay cướp đoạt.Sau khi nhìn thoáng qua, Vương Lâm đem khối ngọc này thu hồi lại.Lần hành trình đến tiên giới này, tuy nguyên thần hơi chút hao tổn nhưng thu hoạch cũng rất phong phú.

Vương Lâm thở sâu, hai mắt chớp lên, lại xuất ra một vật khác từ trong túi trữ vật.

Vật ấy chính là một thanh Thiết phiến màu vàng ở trước ngực thi hài kia.Tôn Lôi từng nói thiết phiến này là một cái tiên khí phòng ngự, nhưng nháy mắt khi Vương Lâm cầm lấy vật ấy lập tức phát hiện ra nó không thể là tiên khí được.Lúc ấy, hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu, lúc này khi đã thu xếp ổn thoả, thần thức hắn lập tức khẽ động, tiến hành tra xét.Nháy mắt khi thần thức hắn dung nhập vào trong Thiết phiến, trong đầu hắn ong lên một tiếng, làm hắn hơi chút choáng váng.

Ngay sau đó từng đạo tin tức dũng mãnh nhập vào trong não hắn.Hồi lâu sau, hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Thiết phiến, ánh mắt không ngừng chớp lên.Hiện tại, hắn có thể xác định, nếu những gì vừa biết được là thật thì Thiết phiến này có lẽ chính là vật có giá trị nhất trong ba vật này.Thiết phiến này giống như một cái ngọc giản, trên đó ghi chép phương pháp luyện chế một loại gọi là Xạ Thần xa.Dựa theo miêu tả trên Thiết phiến, chủ nhân của khối hài cốt kia tự xưng là Thiên Bảo thượng nhân.

Người này sau khi bay vào tiên giới đã đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc luyện chế pháp bảo, đối với tu luyện thì không có chút hứng thú nào.Trên thực tế, sở dĩ hắn có thể cố gắng đạt được tu vi vừa đủ thỏa mãn yêu cầu để phi thăng tiên giới chính là vì có thể sống lâu thêm vài năm, nhờ đó hoàn thành lý tưởng vĩ đại của cuộc đời mình.

Đó là chế tạo ra một loại pháp bảo có uy lực lớn nhất trong thiên địa.Tuy nhiên, đáng tiếc là lý tưởng này của hắn theo đại nạn trong tiên giới mà tiêu tán.

Cả đời hắn nghiên cứu chế tạo ra Xạ Thần xa, nhưng cuối cùng cũng không vừa lòng vì thế phong ấn tại trong động phủ.Ngay một khắc trước khi đại nạn của tiên giới diễn ra, hắn rời khỏi động phủ, chuẩn bị thu thập thêm một ít tài liệu để thử chế tạo lại.

Nhưng đáng tiếc, lần này vừa ra chính là sinh ly tử biệt.Trước khi hắn chết, không muốn nghiên cứu của cả cuộc đời mình bị đoạn tuyệt hậu thế nên lưu lại Thiết phiến, để lại cho người có duyên phát hiện ra.Trong Thiết phiến, người này không chút giữ lại đem phương pháp chế tác Xạ Thần xa mà hắn cũng chưa hoàn toàn vừa lòng viết ra.

Cũng lưu lại địa chỉ của động phủ, khiến cho người có duyên phát hiện ra Thiết phiến này nhất định phải đến đó lấy Xạ Thần xa này.

Ngoài ra nếu có năng lực thì lại tiếp tục nghiên cứu thêm.Vương Lâm thở sâu, phương pháp chế tác chiếc Xạ Thần xa này cực kỳ phức tạp.

Chỉ riêng nói về tài liệu, tuyệt đại đa số đều là vật đã tuyệt tích, dĩ nhiên không có khả năng chế tác lại lần nữa.Tuy nhiên, trong miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, Vương Lâm nhận ra rằng trong động phủ của hắn còn lưu giữ một chiếc Xạ Thần xa.

Vương Lâm cũng có chút động tâm.Trầm ngâm một lát, hắn đứng lên, thu hồi lại Cấm Phiên, cất bước đi lên bình thai phía trên lốc xoáy.Mấy người trên bình thai khi thấy Vương Lâm đi đến đều dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tu vi của những người này đều là Nguyên Anh kỳ, bọn họ không dám tiến vào lốc xoáy mà là tính toán ở lại chỗ này, chờ có tu sĩ bị thương đến đây thì tiến hành cướp bóc.Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn người này, phi thân tiến vào lốc xoáy.Ở trong lốc xoáy, thân mình Vương Lâm không ngừng trầm xuống, quá trình này, hai mắt hắn đều mở to ra.

Dựa theo ghi chép trên Thiết phiến, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân ở phía tây của Tiên giới.Nhưng hiện tại tiên giới đã bị vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, không biết động phủ của người này có còn ở chỗ cũ nữa hay không, đã bị tiền nhân phát hiện ra hay chưa.Thân thể của Vương Lâm không ngừng trầm xuống, ở một phiến nhỏ tại phía Đông, cả người hắn rơi xuống mặt đất.Sau khi liếc mắt nhìn về bốn phía, thân mình Vương Lâm lập tức bay lên không trung, lên cao hơn nữa, đi vào bình thai bên trên lốc xoáy.Sau đó hắn lại tiến nhập lốc xoáy, không chút dừng lại mà lập tức hạ xuống.

Thêm mấy lần nữa, rốt cục Vương Lâm cũng hạ xuống một mảnh ở phía Tây.Dựa theo miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, động phủ của hắnhình như ở phía dưới ngọn núi có hình Hổ.

Sau khi hạ xuống phiến nhỏ này, thần thức của hắn đảo qua nhưng không thấy ngọn núi hình Hổ nào.Hắn trầm ngâm một chút, tuy rằng tiến hành tìm kiếm rất khó khăn nhưng hắn cũng không từ bỏ, vẫn cẩn thận tìm kiếm ở trong mảnh nhỏ này.

Hắn cũng nhìn thấy hai tên tu sĩ đang không ngừng đánh giá lẫn nhau, không động thủ mà đi lướt qua nhau.Nhiều ngày sau, Vương Lâm vẫn không có chút thu hoạch nào, lại bay lên không.

Sau đó hắn lại hạ xuống lốc xoáy lần nữa.

Mấy người ngồi trên bình thai nhìn Vương Lâm cứ xuất nhập không ngừng, đều đoán già đoán non nhưng không một ai dám liều lĩnh tiến lên hỏi.Một ngày nọ, Vương Lâm lại từ lốc xoáy hạ xuống.

Nơi hắn tới không phải là phía Tây mà là bên cạnh phía Đông.

Sau khi rơi xuống đất, hắn thầm than một tiếng.

Nếu là cứ như thế này thì không biết đến ngày tháng nào mới có thể tìm kiếm hết một lượt toàn bộ các mảnh nhỏ phía Tây.Hôm nay, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân thật sự thật khó mà tìm ra được.Lúc hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên phía trước truyền đến hai đạo pháp lực dao động.

Chỉ thấy hai bóng người, một trước một sau đang nhanh chóng bay đến.

Người phía trước, ngoài thân hắn có rất nhiều đám mây đen, chạy nhanh như gió.

Phía sau hắn có một nam tử áo trắng, cầm một cây quạt trong tay, khuôn mặt hiện lên vẻ cười lạnh.Lúc này, người đang chạy trốn phía trước phát hiện ra Vương Lâm, lập tức hướng về chỗ hắn bay tới, trong miệng lập tức hô lớn:- Đạo hữu, cứu ta với!Sắc mặt của nam tử áo trắng kia trở nên âm trầm, gấp cây quạt trong tay lại, giơ tay lên chỉ về phía trước, lập tức trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, hướng về người kia chụp đến.Người kia lập tức biến sắc, dường như không thể né tránh được, nháy mắt đã bị bàn tay khổng lồ kia bắt được.

Nhưng quỷ dị chính là ngay khi bàn tay khổng lồ kia chạm đến, thân thể người này lập tức hoá thành vô số tiểu trùng, từ kẽ hở lập tức tản ra.Ở ngoài trăm trượng trước người Vương Lâm, người kia thuấn di xuất hiện.

Vương Lâm ngưng thần nhìn tới, nhận ra người này chính là thiếu niên có ánh mắt khát máu cũng đến từ Chu Tước tinh như hắn.Giờ khắc này, vẻ mặt hắn rất âm trầm.

Sau khi hiện thân, hắn hơi do dự, không tiếp tục chạy trốn nữa mà là xoay người lại phía nam tử áo trắng đang đuổi theo phía sau.Nam tử áo trắng đánh giá Vương Lâm một lúc, ôm quyền nói:- Đạo hữu, việc này không có quan hệ với ngươi, mời ngươi rời đi cho!Thiếu niên kia lập tức nói:- Đạo hữu, người này đoạt tiên khí kết tinh của ta.

Nếu ngươi trợ giúp ta tiêu diệt người này thì khối kết tinh kia, ngươi một nửa ta một nửa.Hai mắt của thanh niên áo trắng kia nhíu lại, cười lớn nói:- Thật là vớ vẩn, rõ ràng là ngươi đoạt đồ của ta!Vương Lâm nhướn mày.

Hắn không muốn tham dự vào việc này, không nói hai lời, thối lui mấy bước rồi hướng về phía xa xa bay đi.Thiếu niên kia biến sắc, lập tức đuổi theo Vương Lâm, trong miệng hô lớn:- Đạo hữu, mong ngươi hãy nể tình đồng hương Chu Tước tinh, giúp ta lần này!Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, quay ngoắt đầu lại quát:- Cút!

Việc của hai người các ngươi, đừng đem tại hạ liên luỵ vào.

Nếu còn đi theo, đừng trách tại hạ vô tình!Ánh mắt của thiếu niên kia lộ ra vẻ độc ác.

Tay phải vung lên, lập tức ném về phía Vương Lâm một khối tiên khí kết tinh to cỡ hạt gạo, say đó thân mình hắn loé lên, hướng về phía xa xa nhanh chóng bay đi.- Ngươi đã không muốn giúp đỡ, vậy thì đem tai hoạ dẫn đến trên người ngươi.

Cùng lắm thì lão tử không cần đến kết tinh kia nữa!Ánh mắt của thanh niên áo trắng chợt loé lên, buông tha cho thiếu niên kia mà chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, nhanh chóng bay đến.Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn kết tinh kia một cái, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, vật ấy lập tức bay về phía thanh niên áo trắng kia.

Người này sững sờ, lúng túng dừng lại, ôm quyền nói:- Đa tạ!

Tại hạ là Tư Mã Vân của Quỳ Thuỷ phái, không biết đạo hữu là…?- Tằng Ngưu!Vương Lâm nói xong, xoay người hướng về phương xa bay đi.

Hắn tính toán sau khi tìm kiếm một phen, lần nữa trở lại lốc xoáy lại thử thêm mấy lần.

Nếu vẫn không thể tìm được động phủ kia thì chỉ có thể từ bỏ mà thôi.- Tằng đạo hữu, tại hạ đã tìm kiếm nơi này mấy ngày, cũng không thấy có tiên khí nào, không cần lãng phí thời gian nữa.

Không biết ngươi có Tiên giới truyền tống điểm không?

Nếu có thì chúng ta có thể trao đổi một phen!Thanh niên áo trắng cao giọng nói.Vương Lâm tiến lên một bước, xoay người, cẩn thận đánh giá tu vi của thanh niên áo trắng này.

Hắn là Hoá Thần sơ kỳ, nhưng nhìn uy lực của pháp thuật vừa rồi cũng biết là không hề đơn giản.Vương Lâm hơi trầm ngâm, khẽ vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện truyền tống ngọc giản của Đại La Kiếm Tông.

Hắn vừa truyền linh lực vào, phía trên ngọc giản liền xuất hiện một bức hoạ, trên đó đại bộ phận đều ảm đạm, nhưng có hơn ba mươi mảnh nhỏ phát ra màu sắc rực rỡ.Thanh niên áo trắng cẩn thận nhìn thoáng qua, rồi cũng xuất ra một khối ngọc giản từ trong túi trữ vật ra.

Dưới sự dung nhập của linh lực, một hình ảnh không sai khác nhiều lắm cũng xuất hiện, trên đó có hơn hai mươi điểm sáng lấp lánh.Vương Lâm nhìn thoáng qua, lập tức nội tâm khẽ động, trong những mảnh nhỏ của đối phương có đến năm chỗ thuộc về phía tây.- Tằng đạo hữu, bản đồ của ta có hai mươi mốt chỗ, có tám chỗ trùng với của ngươi.

Những chỗ trùng lặp thì không tính, ngươi xoá đi một ít để chúng ta trao đổi, ngươi thấy sao?Thanh niên áo trắng nói.Vương Lâm không nói lời nào, xuất ra một khối ngọc giản trống, ngưng thần sao chép lại.

Một lát sau, phục chế một số lượng tương đương truyền tống điểm so với đối phương rồi nhìn về người kia.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 307.

Xạ Thần chiến xa. ( 306/2095)Thanh niên áo trắng lúc này cũng đang cầm khối ngọc giản sao chép, một lát thì xong.

Hai người đồng thời ném ngọc giản ra, đều cùng đưa tay chụp lấy chiếc của đối phương.- Tằng đạo hữu, nếu sau này có cơ hội đi đến Toái Ngân tinh, tại hạ nhất định sẽ khoản đãi!- Được!Vương Lâm gật đầu nói.- Tại hạ cáo từ.

Tên tiểu súc sinh kia dám đoạt vật của ta, tại hạ tất nhiên sẽ không để hắn chạy thoát!Thanh niên áo trắng mỉm cười, ôm quyền nói rồi thuấn di rời đi, biến mất tại chỗ.Vương Lâm trầm ngâm một chút, cầm ngọc giản vừa trao đổi, mở bản đồ ra, điểm vào một mảnh nhỏ ở phía Tây, trước người hắn lập tức xuất hiện một truyền tống trận.

Vương Lâm bước vào, nháy mắt đã biến mất.Trên một mảnh nhỏ ở phía Tây, nơi đây có một ngọn núi, nguyên bản nó cũng có Hổ hình nhưng lúc này, ngọn núi khổng lồ này đã bị chia làm hai phần.Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lặng lẽ nhìn ngọn núi này.Ở trên mảnh nhỏ thứ ba thuộc về phía Tây trong ngọc giản của thanh niên áo trắng kia rốt cục tìm được ngọn núi Hổ hình này.

Từ bên ngoài nhìn vào, tuy có chút chênh lệch với miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân nhưng cơ bản cũng không sai biệt nhiều lắm.Thân mình Vương Lâm khẽ động, hướng về phía ngọn núi bay đi.

Sau khi bay quanh ngọn núi một vòng, Vương Lâm dừng chân ở một chỗ trên núi, đã tìm được nơi có động phủ của Thiên Bảo thượng nhân.Nhìn động phủ này, sắc mặt Vương Lâm không khỏi trầm xuống.Vách ngoài của động phủ đã tan hoang lắm rồi, trên đó còn lộ ra dấu vết của pháp thuật oanh kích, hiển nhiên nhiều năm trước đã bị người ta phá huỷ.

Vương Lâm dừng lại bên ngoài động phủ một chút rồi bay vào.Động phủ này không lớn, trong đó trống trơn không có gì cả.

Vương Lâm cười khổ, tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra chỗ này, đáng tiếc là đã chậm một bước.Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.Bên trong động phủ có chín gian thạch thất, lúc này đã hoàn toàn trống trơn nhưng ánh mắt của Vương Lâm nhìn vách tường của gian thạch thất lớn nhất ở chính giữa, hai mắt lộ vẻ trầm tư.Trong Thiết phiến của Thiên Bảo thượng nhân có ghi chép tỉ mỉ phương pháp mở ra động phủ của hắn và cũng cho biết động phủ của hắn có mười gian thạch thất.

Gian thạch thất thứ mười mới chính là gian chứa Xạ Thần xa.- Nơi này chỉ có chín gian thạch thất, sao lại là mười gian?Vương Lâm nhướn mày, thần thức tản ra, quét ra bốn phía thật lâu, cũng không phát hiện ra gian thạch thất nào bị che dấu cả.Vương Lâm tiến lên vài bước, đi đến sát vách tường, đưa tay lên sờ sờ vào mặt trên, chỗ tiếp xúc lạnh lẽo, cũng không thấy có gì lạ thường.Hắn trầm ngâm một chút, vỗ túi trữ vật, Thiết Phiến màu vàng kia lập tức xuất hiện trong tay.Chỉ thấy ngay sau khi xuất hiện, Thiết Phiến bỗng nhiên loé ra hào quang chói mắt, từ bên trong nó truyền ra cảm giác cực nóng.

Nội tâm Vương Lâm khẽ động, buông tay ra, đem Thiết Phiến ném về phía trước.Lập tức hào quang từ Thiết Phiến càng sáng chói hơn, dần dần, không ngờ nó bắt đầu tan ra, nhưng cũng không thấy có chất lỏng rơi xuống mà là biến thành một làn khói nhẹ, tạo thành hình một cây nấm.Nhưng trong làn khói hình nấm này có một bóng người hư ảo, dần ngưng thật thành hình một người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, diện mạo anh tuấn, tuy không nói gì những vẫn toát lên một vẻ uy nghiêm.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lui về phía sau vài bước, hai mắt vẫn lặng yên nhìn tới.Sau khi hiện ra, người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt này lập tức bấm quyết, đánh ra một đạo ánh sáng màu vàng về phía vách tường.

Toàn bộ động phủ vang lên âm thanh ầm ầm, không ngờ bắt đầu trầm xuống dưới.Mặt đất dưới chân rung lên.

Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đánh giá xung quanh.Một lúc lâu sau, vách tường không trầm xuống nữa, chỉ thấy phía bên trong vách tường bất ngờ xuất hiện một cửa vào phát ra ánh sáng màu tím hồng.Hai tay của người kia biến đổi, tạo ra một cái thủ ấn cổ quái, điểm về phía cửa vào màu tím hồng kia, sau đó cả người chậm rãi tiêu tán.

Ngay cả Thiết Phiến kia cũng hoàn toàn biến mất.Vương Lâm thở sâu một hơi, nhìn không chuyển mắt vào cái cửa màu tím hồng kia.

Nếu tính cả cái này thì động phủ này nhất thời đã có đến mười gian thạch thất!- Ảo ảnh này nhất định là bộ dáng của Thiên Bảo thượng nhân ngày trước.

Thiên Bảo thượng nhân này không hổ là cao nhân về luyện khí thuật, động phủ của hắn khẳng định là rất hiếm có.

Mặc dù bị người ta phát hiện nhưng cũng rất khó để có thể tìm được gian thạch thất chứa bảo vật chân chính.Vương Lâm thầm nhủ.Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, đi đến gần cửa vào màu tím hồng này.

Sau khi trầm mặc một lúc, hai tay hắn kết thủ ấn như các động tác của Thiên Bảo thượng nhân vừa rồi, ấn lên trên cửa.Lập tức, cái cửa này động đậy, hướng vể hai bên chậm rãi mở ra.Thần thức của Vương Lâm tản ra, hướng vào bên trong đảo qua, lập tức hai mắt hắn sáng lên.Căn thạch thất thứ mười này cũng không rộng lắm, ước chừng chỉ có khoảng mấy chục trượng mà thôi.

Trong này, ngoại trừ một số tài liệu luyện khí để lộn xộn thì chính giữa gian thạch thất là ba quái vật rất lớn.Bảo chúng là những con quái vật rất lớn cũng không quá khoa trương, bên ngoài có rất nhiều gai nhọn dữ tợn đâm ra, trên người lại khoác lên thứ vật chất như là da thú.

Trong số những gai nhọn này có một cây ở giữa, to hơn cả một người, trên đó loé ra hàn mang.Đây gần như chỉ là một bộ phận bên ngoài mà thôi, bên dưới lại là như một chiếc chiến xa (1) chuyên dùng để công thành, có bốn bánh xe thật lớn.(1) chiến xa: xe chuyên dụng để chiến đấu.Chiến xa này ước chừng to tầm mười trượng, ba chiếc chiến xa này cùng đặt ở chỗ này gần như đã chiếm hết cả gian thạch thất.Nháy mắt khi Vương Lâm bước vào gian thạch thất này, trên ba chiếc chiến xa lập tức xuất hiện ba linh hồn hư ảo.

Ba linh hồn hư ảo này còn có bộ dạng dữ tợn còn hơn cả chiến xa, sau khi biến ảo ra lập tức bắt đầu gào thét.Thanh âm này có tác dụng chấn nhiếp tâm thần, lại có lực xuyên thấu.

Thậm chí ngọn núi này cũng khẽ rung chuyển, làm một số đất đá rơi xuống.Con thú này có cái đầu lớn như một cái chậu, tạo thành một hình tam giác.

Thân của nó như thân trâu, cảm giác đầy vẻ bạo ngược.

Phía sau còn có một cái đuôi như giao long, cuối đuôi không ngờ còn có những thứ như mắt, miệng và mũi.

Nói con thú này có hai đầu cũng không quá đáng.Nháy mắt khi nhìn thấy con thú này, Vương Lâm lập tức lục lọi trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, tuy nhiên cũng không có ghi chép gì liên quan đến nó.

Trong thiên hạ có rất nhiều loài thú, cũng không có gì lạ khi có nhiều loài mà Đồ Ti cũng không biết.Ba con thú hồn này có bộ giáng đều giống nhau, chỉ khác nhau về kích thước mà thôi.

Con thú hồn của chiếc chiến xa chính giữa có hình thể lớn hơn một chút so với hai con hai bên.Sau khi ba con thú hồn này xuất hiện, đôi mắt thật lớn màu đỏ lập tức nhìn chòng chọc vào Vương Lâm, lộ ra vẻ bất thiện đầy bạo ngược.

Chúng gào rít vọt lên phía trước, trước sau tranh nhau táp một cái, muốn nuốt lấy Vương Lâm.Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng vẫn lui về sau một bước.Nhìn ba con thú hồn dữ tợn này nháy mắt đã táp tới, trên người lập tức xuất hiện vô số thiết liên (2) như những cánh tay.

Những thiết liên này xuyên qua toàn thân của ba con thú, khi ba con thú hồn này nhào tới Vương Lâm.

Khi chúng lao ra ngoài ba thước thì những thiết liên này lập tức loé lên ánh sáng lập loè.(2) thiết liên: sợi xích bằng sắt thép.Lập tức, ba con thú hồn phát ra những tiếng gầm thét đầy thống khổ, thân thể bị thiết liên kéo trở lại, khoá vào phía trên của chiến xa.Chỉ có con thú hồn có hình thể lớn hơn ở chính giữa, dù bị thiết liên kéo lại nhưng vẫn lao thêm về phía trước được một thước, sau đó mới thống khổ bị kéo về.Nhưng ba con thú hồn này không cam lòng, lập tức giãy dụa dữ dội, bốn phía động phủ cũng theo đó rung chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.Vương Lâm ngưng thần tĩnh khí.Tuy không biết tên của loài thú này nhưng trên Thiết Phiến của Thiên Bảo thượng nhân cũng có ghi chép tỉ mỉ, chỉ có một số điểm không rõ ràng lắm, trên Xạ Thần xa có thú hồn, nhưng bị Hồn Liên Toả (3) khống chế, không thể thoát ra quá ba trượng bên ngoài chiến xa.Nhìn ba con thú hồn dãy dụa, hai tay Vương Lâm nâng lên, dựa theo yêu cầu trong thiết phiến, nhanh chóng đánh ra một một thủ quyết cổ quái.

Khi pháp quyết này rời tay lập tức biến thành một quang quyển (4) màu đen.(4) quang quyển: vòng ánh sángSau khi nhìn thấy quang quyển này, ba con thú hồn càng dãy dụa dữ dội hơn.Dần dần, động tác của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, quang quyển này cũng ngày càng nhiều.

Một lúc sau, thấy rằng cả gian thạch thất đã có hơn trăm quang quyển thì Vương Lâm quát khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trên chiến xa chính giữa.- Phong!Lập tức, những quang quyển kia hoá thành từng đạo tàn ảnh, che kín cả trời đất, toàn bộ đều hướng về chiến xa chính giữa.Thú hồn phía trên chiến xa này lập tức kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng, toàn bộ thân mình nhanh chóng bị co rút tiến vào trong chiến xa.

Theo những quang quyển này lần lượt bao bọc lấy, cuối cùng chiến xa đột nhiên khẽ động, bay lên giữa không trung.Trong quá trình bay lên này, kích thước của nó cũng dần thay đổi, ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ to như một bàn tay, dừng lại trong tay Vương Lâm.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 308.

Luyến nữ thi (*) ( 307/2095)(*) Lưu luyến thi thể của cô gáiVương Lâm nhìn qua một chút, rồi liền thu vào trong túi trữ vật.Nếu muốn sử dụng chiến xa này, trước hết phải thu phục thú hồn.

Thú hồn cường đại này Vương Lâm không thể khống chế được nên chỉ có thể sử dụng thủ pháp ghi lại trên Thiết Phiến, tạm thời phong ấn, khiến cho nó rơi vào trạng thái ngủ say.Thực tế, Thiên Bảo thượng nhân cũng không nghĩ đến chiến xa của mình lại bị một Hoá Thần kỳ tu sĩ đạt được.

Hắn cho rằng chỉ có Anh Biến kỳ tu sĩ mới đủ tiêu chuẩn có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.Sau khi thu lấy chiến xa này, ánh mắt Vương Lâm lại đảo lên, dừng lại trên chiến xa bên trái, sử dụng cùng một phương pháp, đem thú hồn này phong ấn lại.Cuối cùng, trong thạch thất chỉ còn có một chiến xa cuối cùng.

Thú hồn trên chiến xa này có kích thước nhỏ nhất, nhưng trước mắt, Vương Lâm cũng không thể thu phục được.Con thú hồn này nhìn hai đồng bạn của mình lần lượt bị phong ấn thì liên tục phẫn nộ gào thét.Nếu là Thiên Bảo thượng nhân năm đó thì nó còn có thể khuất phục nhưng nhìn thấy một tên mà khi mình còn ở trạng thái tốt nhất chỉ cần một táp cũng có thể giết chết, làm cho tự tôn của nó quyết không cho phép nó cúi đầu khuất phục.Vương Lâm nhìn thẳng vào con thú hồn này, trong lòng cũng không ngừng đấu tranh.

Hắn không biết chính mình có nên đánh cuộc một lần.

Nếu thắng thì có thể tạm thời thu phục được con thú này, còn nếu thua thì có chút nguy hiểm.Trầm mặc một lúc, Vương Lâm sờ sờ vào Khu Thú quyển trên cổ tay.

Dựa theo lý thuyết mà nói thì nó có thể vây khốn thú hồn này.

Nhưng khi còn sống thú hồn này nhất định là thuộc về một loại tiên thú nào đó, do đó Khu Thú quyển này có thể vây khốn nó được không còn khó nói.

Đó là chưa kể nếu vây trụ được thì bản thân mình có thể chịu đựng được mức độ hấp thu linh lực của nó hay không nữa.Trầm ngâm một lát, Vương Lâm từ bỏ suy tính mạo hiểm đó, ánh mắt hắn chớp lên, đánh ra hơn trăm đạo quang quyển màu đen, đem cả con thú này và chiến xa phong ấn lại.- Đáng tiếc chính là không biết uy lực của Xạ Thần xa này như thế nào.

Tuy thế, lời nói của Thiên Bảo thượng nhân rất tự tin, hiển nhiên nó sẽ không quá kém, hơn nữa phía trên còn phong ấn thú hồn cực kỳ cường đại, do đó uy lực của chiến xa này chắc chắn sẽ không khiến mình thất vọng.

Chỉ đáng tiếc là hiện tại không thể sử dụng.Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên một số tài liệu luyện khí ở bên trong thạch thất.Hắn quét sạch, đem tất cả những vật đó thu hết vào trong túi trữ vật, cũng kiểm tra lại một lần rồi mới rời đi.

Ở bên ngoài cái cửa màu tím hồng, Vương Lâm dựa theo thủ pháp của Thiên Bảo thượng nhân, khiến cho vách tường chậm rãi nâng lên, khôi phục lại nguyên dạng rồi mới đi ra khỏi động phủ.Xạ Thần xa này quả nhiên thần kỳ, không ngờ nó không cần linh thạch để sử dụng mà hoàn toàn dựa vào hồn lực của thú hồn dẫn phát.

Do đó có thể tiết kiệm được không ít linh thạch.

Tuy vậy, chiến xa này nếu thật sự phải dùng đến linh thạch thì sợ rằng chỉ có tiên ngọc mới có thể đáp ứng được nó.Trong khi đang bay đi giữa không trung, trong đầu Vương Lâm không ngừng suy nghĩ.- Chỉ là không biết khi Xạ Thần xa mở ra thì có ảnh hưởng gì đến thú hồn hay không.

Dựa theo lẽ thường mà nói thì không thể tồn tại kiểu dùng vô tận mà thuỷ chung không tiêu hao hết nguồn sinh lực.

Do đó, chỉ sợ sau khi mở ra chiến xa mấy lần thì thú hồn kia cũng bị thương tổn, vượt quá một số lần nhất định thì chỉ sợ thú hồn cũng tiêu tan.- Đáng tiếc việc này Thiên Bảo thượng nhân vẫn không ghi chép lại vào trong Thiết Phiến.Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáy lòng suy tính.- Chắc là ngày đó, trước khi Thiên Bảo thượng nhân chết, cũng không còn nhiều thời gian, không thể hoàn toàn đem tất cả đều ghi chép tỉ mỉ lại, chỉ có thể chọn một số điều quan trọng để ghi chép lại, những sự tình có liên quan đến Xạ Thần xa này còn cần mình nghiên cứu nhiều hơn.Vương Lâm thở sâu, sờ sờ vào túi trữ vật, khoé miệng toát ra một nụ cười vui vẻ.- Chuyến đi lên Tiên giới lần này, thu hoạch cũng rất phong phú, tuy cũng rất nhiều mạo hiểm.

Sợ rằng nếu hơi vô ý tại thời điểm mảnh nhỏ kia sụp đổ, thì hiện tại mình đã bỏ mạng rồi.

Câu nói phiêu lưu càng lớn thì thu hoạch càng nhiều quả nhiên chính xác.

Do đó, lời mời của Sất Hổ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.Đang ở giữa không trung, đôi mắt của Vương Lâm không ngừng chớp chớp.Một mảnh nhỏ ở phía nam của Tiên giới lúc này có ba người đang ra tay công kích, các loại pháp thuật chấn động tầng tầng lớp lớp.Trên một bình nguyên cách nơi ba người này chừng hơn vạn dặm, có một người đàn ông trung niên đang cầm trong tay một cái hồ lô, vừa uống rượu vừa lắc lắc đầu nói:- Đình nhi, không nên gấp gáp.

Ta sẽ nhanh chóng lấy được tiên ngọc cho nàng, khiến cho thân thể của nàng ngàn năm vẫn không thay đổi.Người đàn ông trung niên này đúng là người đến từ Chu Tước tinh giống như Vương Lâm.Hắn vừa uống rượu vừa đi lại trên bình nguyên.

Hồi lâu sau, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống chỗ dưới chân, ánh mắt lộ ra một tia hồi tưởng, lẩm bẩm nói:- Đình nhi, nàng còn nhớ rõ nơi này không?

Năm đó, chính là ở chỗ này ta đã gặp nàng.

Đáng tiếc là hiện tại dĩ nhiên đã cảnh còn người mất.Hắn than nhẹ một tiếng, chân phải nhẹ nhàng dẫm xuống mặt đất, lập tức cả người trầm xuống, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Dưới lòng đất hắn vẫn không ngừng trầm xuống.

Hồi lâu sau, xuất hiện bên trong một chiếc hang động thật lớn.Bên trong hang động này có một toà lầu các rất lớn, bên ngoài bị một cỗ chất khí màu xanh bao phủ.Người trung niên này nhấc chân tiến lên một bước, xuyên qua màn chất khí màu xanh này, đi vào bên trong, tiến vào trong lầu các.Lầu các này có ba tầng, bên trong bài trí tương đối đơn giản, không khác gì nhà cửa của một người bình thường.

Nhưng nơi đây có một cỗ không khí trang nhã xuất trần bao phủ bốn phía.Sau khi tiến vào, ánh mắt người này lộ ra vẻ dịu dàng, vuốt ve những thứ vật dụng khắp gian phòng, cuối cùng ngồi trên một chiếc ghế, lầm bẩm nói:- Đình nhi, năm đó, ta gặp nàng chính là ở nơi này …Đôi mắt hắn hiện lên vẻ yêu thương sâu đậm, từ trong túi trữ vật nhẹ nhàng xuất ra một toà bảo tháp, tay phải điểm nhẹ một cái, lập tức một đạo ánh sáng màu trắng từ bên trong chiếu ra.Ánh sáng qua đi, một khối thi thể của một cô gái xuất hiện trong lòng ngực của người đàn ông trung niên này.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ dịu dàng nhìn vào khuôn mặt của nữ thi (1) này, mỉm cười nói nhỏ:- Đình nhi!

Nàng xem, chúng ta đã về nhà rồi!(1) nữ thi: thi thể của cô gáiCô gái này có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, toát lên một cỗ xuất trần, giống như tiên nữ trên trời.

Màu da của nàng trắng như tuyết, nhưng vẫn thoáng hiện lên nét hồng hào.

Nếu nói nàng vẫn còn sống thì sợ rằng sẽ không ít người vẫn tin tưởng.Khi nàng vừa xuất hiện, không hiểu vì sao, lập tức như dung nhập làm một thể với toàn bộ cảnh sắc của toà lầu các này.

Nơi đây như vốn thuộc về này vậy.Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái, vẻ thâm tình trong mắt càng sâu đậm.

Hắn mỉm cười nói:- Năm đó, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng nhất định sẽ là thê tử của ta cả cuộc đời này.

Cái tên Đình nhi này nàng có thích không!?

Đây là danh tự ta dành tặng cho nàng đó!Hắn thì thào nói xong, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán nữ thi, ánh mắt lộ ra vẻ thoả mãn.- Vì nàng, ta từ bỏ địa vị chưởng môn.

Vì nàng, ta không tiếc từ bỏ đồng môn.

Đình nhi, ta không hối hận.

Thật sự tuyệt không hối hận.

Mặc kệ bọn người kia bảo ta là kẻ điên, nhưng ta biết ta không điên chút nào!Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt nữ thi, hồi lâu sao mới đứng lên.- Đình nhi, chúng ta lên lầu trên xem đi, nơi đó có bàn trang điểm của nàng.

Nàng hãy xem chồng nàng trang điểm cho nàng thế nào nhé!Người đàn ông mỉm cười, ôm lấy nữ thi đi lên lầu hai.Bên bàn trang điểm trên lầu hai, người đàn ông đặt nữ thi xuống, cầm lấy bút kẻ lông mi, ánh mắt lộ ra thần sắc thâm tình, nói:- Nàng có vui không?

Đình nhi, ta rất vui…- Nàng nói chuyện đi.

Sao nàng không trả lời ta, chẳng lẽ nàng không vui sao?- Nàng nói đi!- Nàng mau nói đi!!!- Sao nàng không thốt ra lời nào cả!!!Thanh âm của người đàn ông càng lúc càng lớn, ném mạnh bút vẽ trong tay, nắm lấy nữ thi, lay qua lay lại, quát lên làm chiếc bàn bên cạnh tan nát.Một hồi lâu sau, người đàn ông giật mình, ôm lấy nữ thi, thì thào lẩm bẩm:- Ta xin lỗi Đình nhi!

Nàng đừng trách ta nhé!

Ta sai rồi, ta không bao giờ… quát lên với nàng nữa.

Không ai có thể cướp nàng đi khỏi tay ra.

Ai cũng không thể!

Kẻ nào dám cướp đoạt nàng khỏi tay ta thì ta sẽ giết kẻ ấy!

Giết!

Giết!

Giết!Hắn thở sâu, hôn lên đôi môi của nữ thi vài cái, mỉm cười nói:- Đình nhi, nàng xem, lầu các này năm đó vốn sắp sụp đổ.

Chính ta ra tay dụng lực khiến cho nó vẫn duy trì được cho đến ngày nay.

Bởi vì đây là nhà của nàng, à… là nhà của chúng ta mới đúng!- Nàng mệt rồi phải không?

Vậy nàng nghỉ ngơi đi một chút nhé!Người đàn ông này ôm lấy nữ thi, đặt xuống giường, ngồi bên cạnh nhìn ngắm nàng, vẻ thâm tình dịu dàng hiện lên trong ánh mắt.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 309.

Chiến! ( 308/2095)- Đình nhi, ngay tại thời điểm ta gặp nàng năm đó, nàng cũng nằm như thế này, không khác chút nào.

Nàng còn nhớ rõ không, năm đó, lần đầu tiên ta đến Tiên giới, nguyên nhân vốn là để đoạt được tiên khí!

Nhưng sau khi gặp nàng ở chỗ này, ta chỉ biết nàng chính là thê tử của đời ta, ta đã ở trong này bồi tiếp nàng rất lâu…Hắn nói xong, đặt tay lên người nàng, vừa vuốt ve vừa nói:- Nàng vẫn hoàn mỹ như vậy, rất hoàn mỹ…

Nàng là của ta, ai cũng không thể đoạt nàng đi được.

Đình nhi, nàng nói đi.

Ta biết nàng cũng thích ta, đúng không?!- So với tiên khí, nàng mới chân chính là báu vật của ta!Người đàn ông trung niên mỉm cười, nằm xuống bên cạnh nữ thi, thì thào nói:- Tốt lắm!

Đình nhi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai, chồng nàng sẽ tiếp tục đi tìm tiên ngọc.

Nàng ngủ đi, không phải sợ gì hết, có ta ở đây…Vương Lâm phi hành giữa không trung, trong mắt lộ vẻ kiên định.

Kỳ hạn một tháng cũng đã sắp đến.Hắn hạ quyết tâm sẽ đi đến chỗ trong lời nói của Sất Hổ.Trước không nói đến ba cái kiếm tiên, chỉ riêng khối tiên ngọc rất lớn kia cũng đủ khiến hắn động tâm.

Có số lượng lớn tiên ngọc như thế, Vương Lâm tin tưởng rằng, ngày sau khi mình đạt đến Hoá Thần hậu kỳ, trùng kích vào Anh Biến sẽ dễ dàng hơn nhiều!Đối với Vương Lâm mà nói, Anh Biến kỳ có ý nghĩa khác biệt.

Đạt tới Anh Biến kỳ thì Tư Đồ Nam mới có thể thức tỉnh.Tuy Vương Lâm bây giờ chỉ là Hoá Thần sơ kỳ, khoảng cách đến hậu kỳ còn rất xa xôi, không biết đến tận năm tháng nào mới đạt được nhưng hắn không có gì lo lắng.

Hắn biết con đường tu tiên không thể vội vàng dao động.

Nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ thành hình.Mặc khác, một số tiên thảo bên trong thuỷ đàm cũng là nguyên nhân khiến hắn động tâm.

Nếu đem những tiên thảo này cho Lý Mộ Uyển thì tất nhiên có thể luyện chế ra một số đan dược cực kỳ hiếm có.

Do đó, sau khi ăn vào tu vi của Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ được đề cao.Những loại dược vật như thế, trừ phi công hiệu thật lớn, nếu không Vương Lâm cũng không muốn dễ dàng ăn vào.

Dù sao, với tu vi hiện tại của hắn thì cái coi trọng là lĩnh ngộ, sử dụng đan dược không phải là con đường đúng đắn.Tuy nhiên, nếu lấy thảo mộc của tiên giới chế tác ra đan dược thì tất nhiên lại khác.Trong lòng đã quyết tâm, thân mình Vương Lâm không ngừng bay cao, dần dần lao ra khỏi không gian của mảnh nhỏ, hướng về lốc xoáy thật lớn kia bay đi.Tại chỗ lốc xoáy, hắn mở ra ngọc giản là có thể đến được nơi ước hẹn với Sất Hổ.Giờ khắc này, tại một mảnh nhỏ ở trung tâm của Tiên giới, Sất Hổ của Cự Ma tộc đang khoanh chân ngồi đó.

Trước người hắn có một toà truyền tống trận.Ánh mắt của Sất Hổ vẫn bình tĩnh.

Hắn ngồi ở chỗ này đã bảy tám ngày, một số tên thuộc loại đạo chích tiến đến nhưng đều trở thành vong hồn dưới tay hắn.Hắn ở chỗ này để chờ hai người!Sất Hổ tin tưởng rằng hai người này nhất định sẽ đồng ý đến, như thế chuyến đi lần này hắn mới có bảy thành nắm chắc là thắng lợi trở về.Hắn tin tưởng, sau khi xem qua ngọc giản, hai người kia nhất định sẽ động tâm.

Dù sao hấp dẫn như thế, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể kháng cự lại được.Cho nên Sất Hổ cũng không vội vã.Hai người kia hắn đã chọn lựa kỹ mới quyết định mời tham gia.

Người thứ nhất tạm thời không nói đến, dù sao danh khí của hắn cũng thật lớn, hơn nữa cũng có một chút quan hệ sâu xa với Cự Ma tộc của hắn.Còn người thứ hai, gọi là Tằng Ngưu, Sất Hổ tự nhận bản thân hắn cũng nhìn không thấu được người này.

Tuy tu vi chỉ là Hoá Thần sơ kỳ nhưng thuỷ chung, Sất Hổ luôn cảm giác được một tia nguy hiểm từ trên người hắn.Hắn đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định mời đối phương tham gia.

Dù sao thực lực càng mạnh thì cơ hội thành công lần này lại càng cao.

Còn nếu đối phương muốn giết người đoạt bảo thì Sất Hổ cũng không sợ hãi.

Hắn tự nhận, với tu vi của bản thân cũng đủ để ứng phó với việc đó.Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một ngày nọ, trận pháp trước người hắn bỗng nhiên loé sáng.

Ánh sáng ngày một chói loà hơn, gần như chiếu sáng toàn bộ bốn phía.Nhưng ánh sáng chói mắt này cũng không có ảnh hưởng gì đến Sất Hổ, hắn nhìn không chớp mắt vào truyền tống trận, đáy lòng thầm nhủ:- Người đến không biết là ai!?Khi ánh sáng đạt đến cực hạn nhất định thì bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó một thân ảnh nổi bật từ giữa trận pháp xuất hiện.

Tướng mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng có một vẻ lạnh như băng, khiến người nào nhìn thấy đều phải khiếp sợMột tia khí băng hàn từ phía sau nàng hiện ra, rồi lan tràn ra bốn phía.

Thậm chí còn có một mảnh đầy bông tuyết từ trên trời rơi xuống, thoạt nhìn rất kinh người!Ánh mắt Sất Hổ chợt loé lên, nội tâm thầm nhủ:- Là cô ta!Hắn cười vang lên, đứng dậy ôm quyền nói:- Hồng Điệp đạo hữu, tại hà chờ ngươi đã lâu rồi!Người này đúng là thiên chi kiêu nữ của của Tuyết Vực quốc!Ánh mắt của nàng lạnh như băng, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái, đi ra khỏi trận pháp, lãnh đạm nói:- Nếu những gì ngươi nói là giả thì tại hạ nhất định sẽ không bỏ qua!Hai mắt Sất Hổ hiện lên vẻ tự tin, cười nói:- Hồng Điệp đạo hữu hãy cứ yên tâm, ta cũng không giấu diếm thêm nữa, ngọc giản này chính là Thuỷ tổ Tập Ngữ của Cự Ma tộc ta ghi lại.

Lão nhân gia ngài sẽ không nói dối đâu!- Tập Tổ…Sắc mặt của Hồng Điệp cũng hơi hoà hoãn.

Tập Tổ này chính là tiền bối của sư phụ nàng, có giao tình nhiều đời với nhau.

Dù sao ở Chu Tước tinh, những tu chân quốc tồn tại dưới dạng bộ tộc thì chỉ có Cự Ma tộc và Tuyết Vực tộc mà thôi.Hai bộ tộc này tự nhiên cũng tương đối thường xuyên qua lại.

Có thể nói Cự Ma tộc là minh hữu của Tuyết Vực tộc.- Đã là Tập Tổ tự mình chứng kiến thì việc này tất nhiên sẽ không phải giả.

Được, ta sẽ đi với ngươi.

Những vật khác ta không cần nhưng chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia phải thuộc về ta!Thanh âm của Hồng Điệp quyết đoán.Sất Hổ nhướn mày, thầm nhủ Hồng Điệp này cũng quá mức hống hách.

Tuy nói hắn cũng không mấy hứng thú với chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia nhưng hắn nhất định phải có được ba thanh kiếm tiên kia.

Chẳng qua, nếu chỉ có hai người thì còn dễ xử lý, nhưng sau khi hai người chia nhau xong sợ rằng Tằng Ngưu chẳng còn vật nào nữa.- Hồng Điệp đạo hữu, việc này sợ rằng không ổn!

Dù sao ngoại trừ ngươi và ta còn có một người nữa.

Hắn cũng sẽ tham dự vào chuyến đi này!Sất Hổ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói.- Sao?

Là ai?Sắc mặt của Hồng Điệp vẫn như thường, bình thản nói.- Tằng Ngưu!

Cũng giống như ngươi và ta, đều là đến từ Chu Tước tinh.Sất Hổ nói.- Đến từ Chu Tước tinh?Hồng Điệp ngẩn ra, nàng nhất nhất nhớ lại bốn người còn lại.Đúng lúc này, trận pháp phía trước hai người bỗng nhiên loé lên sáng ngời.

Sau khi ánh sáng sáng đến cực hạn thì một thân ảnh cao lớn từ trong truyền tống trận xuất hiện.- Là hắn!Ánh mắt Hồng Điệp chợt loé lên, không nói hai lời lập tức điểm về phía trước.

Lập tức một đạo linh quyết màu trắng nhanh như tia chớp bắn đến chỗ truyền tống trận.- Ầm!

Ầm!

Ầm!Linh quyết giống như sấm đánh chớp giật, mang theo âm thanh bén nhọn lao đến!Bóng người xuất hiện trong trận pháp đúng là Vương Lâm.

Vừa mới xuất hiện, hắn lập tức phát hiện nguy hiểm, hai chân hắn dẫm mạnh, trận pháp sụp đổ, cả người Vương Lâm như một đạo khói nhẹ lùi về phía sau.

Đồng thời Khu Thú quyển trên cổ tay bị hắn ném về phía trước, phát ra âm thanh chói tai, hoá thành Lôi Oa, nháy mắt đã phun ra một lôi cầu thật lớn, nhắm thẳng vào ấn quyết.Đồng thời cánh tay Vương Lâm run lên, Cấm Phiên xuất hiện trong tay, lập tức vô số cấm khí gào thét xông ra, thanh âm vang xa đến hơn mười dặm bên ngoài.

Hai mắt của Vương Lâm linh hoạt, sắc bén, ở bên trong Cấm Phiên tập trung vào Hồng Điệp.- Đi!Theo một tiếng này, cấm khí hình thành một con ác long, dữ tợn gầm thét, hung hãn xông tới.Sắc mặt của Hồng Điệp lạnh lùng.

Chân điểm một chút, bay ngược về phía sau, đồng thời tay phải lật lên, trong tay xuất hiện một bức tượng băng.

Hình dáng bức tượng băng này và vật có hình dạng nhân thủ xà thân(1) năm đó hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mắt nhắm chặt.

Ngay khi tượng băng này xuất hiện, trên đôi mắt nhắm chặt lập tức phát ra ánh sáng màu lam, vọt lên phía trước, mang theo một đám u mang.(1) nhân thủ thân rắn: đầu người mình rắn- Ầm!Ấn quyết màu trắng và lôi cầu va chạm với nhau, kình khí mãnh liệt bùng nổ, tạo ra khí lãng bay cao hơn nửa thân người, khoách tán mạnh ra bốn phía.

Giờ khắc này, u quang màu lam trong đôi mắt của tượng băng lao lên, lôi cầu bị u quang vụt qua, lập tức phát ra thanh âm răng rắc liên tiếp.

Theo đó, từ bên ngoài nhanh chóng xuất hiện vô số mảnh băng, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra.Chỉ trong chớp mắt, giữa không trung, khối lôi cầu đã bị băng che kín hoàn toàn, bên ngoài có màu u lam, bên trong có lôi điện màu tím than vờn quanh rất đẹp mắt.Lam quang không hề dừng lại, mà lan tiếp ra phía sau.

Lôi Oa hừ thảm một tiếng, thóp bụng lại, muốn phun ra thêm một lôi cầu nữa.

Nhưng khi thân thể nó bị lam quang chiếu lên, lập tức bị đông cứng, bụng vẫn duy trì tư thế thóp lại nhưng lôi cầu cũng tiêu tán trong bụng nó!Thậm chí ngay cả ác long hoá thành từ cấm khí lúc này cũng bị lam quang cản lại, có dấu hiệu bị đóng băng.Lúc này đây, pháp bảo trong tay Hồng Điệp có uy lực thật lớn, mục đích là muốn vừa ra tay sẽ giết chết Vương Lâm tại đương trường.Công kích của Vương Lâm vừa bị chặn lại, ánh mắt hắn loé lên, lắc mình hướng về phía sau, đưa tay phải điểm lên mi tâm.

Chỉ thấy đạo đạo bóng đen từ trong mi tâm nhanh chóng lao rao, hoá thành một đám du hồn, bắt đầu gào thét bên người Vương Lâm.Vương Lâm nhảy lên phía trước, lơ lửng giữa không trung.

Giờ khắc này hắn giống như một ma thần, hai mắt không ngừng chớp lên quang mang rất quỷ dị.- Nuốt!Dưới một chữ này, hơn vạn du hồn bên người hắn hoá thành một con ác quỷ, gào thét xông tới, không màng sinh tử đánh về phía Hồng Điệp.

Dư âm của lam quang kia đối với du hồn có tác dụng không đáng kể.

Dù sao thân mình của du hồn có khả năng kháng cự nhất định đối với hết thảy các công kích của pháp thuật.- Dừng tay!Sất Hổ lúc này mới có phản ứng, nhướn mày, lập tức quát lên.Hồng Điệp biến sắc, nàng cười lạnh một tiếng, thân mình lại lui ra sau.

Du hồn này xông đến, dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, đuổi theo không ngừng.Hai mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, Cấm Phiên trong tay lại rung lên, lập tức mấy chục đạo cấm khí lao ra, lần lượt đan xen với nhau cùng một chỗ, hình thành một cây trường thương màu đen.

Dưới cái chỉ tay của hắn, lại đâm về phía Hồng Điệp.Trường thương này như ảo ảnh, nhanh như tia chớp, theo ngay sau du hồn, gào thét xông đến.Hồng Điệp lại thối lui.Tay phải của nàng ấn lên tượng băng, nó lập tức đón gió tăng trưởng, nháy mắt đã biến thành một thân hình rất cao to, chắn trước mặt nàng.

Nàng quát lớn một tiếng, hai con mắt của con thú có đầu người thân rắn trên tượng băng như sống lại, quỷ dị mở ra.Lập tức, trên tượng băng bắn ra lam quang cao đến vạn trượng.

Bị lam quang chiếu vào, liền có một số trong đám du hồn tiêu tan ngay giữa trời.

Vốn ngang tàng không sợ hãi, nhưng giờ đây không ngờ chúng cũng sinh ra một tia sợ hãi, do dự không dám tiến lên phía trước thêm nữa.Nhưng thanh trường thương từ cấm khí hoá thành vẫn như tia chớp, phá tan lam quang, bay nhanh xông tới.Thân ảnh của Vương Lâm khẽ động, lập tức xông lên phía trước, theo sát sau thanh trường thương, quát lớn:- Hồng Điệp!

Ngươi không có mặt chăm sóc cha mẹ trước khi lâm chung chính là bất hiếu!Những du hồn này thấy Vương Lâm tự mình tiến lên, lập tức không hề lui lại, cũng theo sau Vương Lâm.

Vương Lâm như là một con khổng tước màu đen, còn đám du hồn như những chiếc đuôi xoè ra, tăng thêm khí thế cho Vương Lâm.- Ngươi vì ham muốn cá nhân mà giết hại cả một môn phái là bất nhân!Thanh trường thương màu đen thế như chẻ tre, phá tan từng đạo lam quang, kéo theo dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, không gian xung quanh thậm chí xuất hiện vô số khe nứt.

Những khe nứt này khuếch tán, thậm chí còn đem bề mặt núi đá bên dưới xé rách thành từng mảnh nhỏ.- Ngươi vô duyên vô cớ nhằm vào ta hạ sát thủ chính là bất nghĩa!Cấm khí bị đóng băng dưới mặt đất lập tức phá băng lao ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong trường thương, khiến nó càng thêm dài raĐồng thời, khi Vương Lâm lao tới công kích, Cấm Phiên trong tay hắn không ngừng nhanh chóng phát ra đạo đạo cấm khí, dung nhập vào thanh trường thương khiến nhan sắc của nó càng thêm đen đặc, thanh thế càng thêm dũng mãnh.- Sư phụ ngươi vẫn còn đó mà ngươi lại tự bán mình cho Chu Tước quốc chính là bất trung!Đây là một thương tạo thành sau khi Cấm Phiên đại thành, tập hợp tất cả các cấm khí hiện có mà thành, là một thương sắc bén nhất!

Vương Lâm từ trên trời lao xuống, vô số du hồn như già thiên tế nhật, thanh thế đại trướng.

Một thương này giống như làm bầu trời băng nát, lập tức chiếm được thiên thời!Mặt đất đã bị xé nhỏ vỡ vụn, nơi nơi đoạn liệt.

Lúc này hắn đã nắm giữ địa lợi!Một thương lăng lệ khiến thiên băng, địa liệt, dù là Hoá Thần trung kỳ tu sĩ dưới một thương này cũng đổ máu ngay tại trận.- Ngươi bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất trung!

Ngươi tu hành theo con đường nào?

Đạo tâm của ngươi không yên, ta muốn coi về sau tu vi của ngươi làm sao mà tăng tiến!Thân mình của Sất Hổ không tự chủ được lui về sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hắn không nghĩ tới, tên Tằng Ngưu này lại có được một chiêu đáng sợ như thế!- Nhân bảo hợp nhất (2)!Sất Hổ cả kinh, hai mắt hắn bừng sáng, lộ ra một tia chiến ý!

Nhưng rất nhanh hắn đè nén xuống.- Người này nhất định là một nhân vật thiên tài của Tằng tộc.

Nếu ta không sử dụng trọng bảo của gia tộc sợ là cũng khó tránh được một kiếp dưới một thương này!

Tuy nhiên, Hồng Điệp là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ…

Tên Tằng Ngưu này quả nhiên là một nhân vật không đơn giản, không ngờ cũng biết trước tiên huỷ đi đạo tâm của Hồng Điệp.(2) nhân bảo hợp nhất: người và pháp bảo hợp nhất!Dù sao Hồng Điệp cũng sống ít hơn Vương Lâm đến bốn trăm năm, khả năng nhìn thấu thế sự nhân gian cũng không thể so sánh với những lão quái vật này, tâm tính cũng kém hơn không ít.

Những lời nói của Vương Lâm, từng chữ rơi vào trong tai Hồng Điệp khiến ánh mắt nàng loé lên, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, thân mình lại lui về phía sau.Vương Lâm không ngừng lao tới, Hồng Điệp cũng không kháng cự chỉ liên tục thối lui.

Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm hơn xa Hồng Điệp nên thừa cơ truy kích, không lưu lại nửa điểm thương xót!Ánh mắt Hồng Diệp lộ ra sát khí nồng đậm.

Nàng vốn là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực quốc, từ khi sinh ra vẫn chưa từng gặp được một màn khó nuốt trôi như thế này.

Trước đây, chỉ cần tượng băng vừa hiện ra, dù là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ, cảnh giới tương đương với nàng, cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi!Hơn nữa Chu Tước quốc cũng khá chú ý đến nàng, do đó khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.Một thương này của Vương Lâm không ngờ lại khiến cho nàng có cảm giác sợ hãi.

Uy lực của một thương này cũng không lớn, nhưng từ bên trong lại có một cỗ khí tức của một pháp bảo quỷ dị.

Bên trong khí tức này không ngờ còn có một tia uy hiếp của lôi kiếp!Nhưng dù sao nàng cũng là một Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ.

Giờ khắc này, hai mắt nàng chớp lên, hai tay nhanh chóng bấm quyết, bỗng nhiên điểm lên mi tâm, lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, trên trong ngụm tiên huyết này có một đạo ánh sáng màu hồng chợt loé ra.Ánh sáng màu hồng này vừa xuất hiện lập tức biến thành một đoá hoa hồng kiều diễm, tươi đẹp.Nháy mắt khi đoá hoa này xuất hiện, tượng băng trước người nàng lập tức hoá thành một vũng chất lỏng màu lam, vờn quanh bên dưới đoá hoa, như là chất dinh dưỡng, lập tức khiến cho đoá hoa này càng thêm tươi đẹp.Trường thương trước người Vương Lâm lao nhanh đến, ầm một cái, điểm vào đoá hoa này, lập tức khiến đoá hoa này rơi ra mấy cánh hoa.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Vương Lâm khẽ biến, trường thương của hắn nháy mắt đã tan vỡ.Khuôn mặt của Hồng Điệp đỏ hồng lên dị thường nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán.Vương Lâm than nhẹ một tiếng, một kích thiên thời địa lợi như thế cũng không thể giết được nàng.

Hoá Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại.Nháy mắt khi thân hình hắn lui bề phía sau, một cỗ vô tình ý cảnh nháy mắt đã bao phủ toàn thân hắn.- Ngươi là người đầu tiên buộc ta phải sử dụng đến bản mạng pháp bảo, ngươi có thể nhắm mắt được rồi!Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang lui nhanh về phía sau, nghiến răng nghiến lợi, thốt lên từng chữ.Đồng thời nàng vươn cánh tay ngọc ngà của mình ra, từ trên thân đoá hoa lấy ra một cánh hoa.- Dừng tay!

Hồng Điệp đạo hữu, Tằng huynh.

Hai người các ngươi đều là do ta mời đến, nếu tiếp tục đánh nhau thì đừng trách tại hạ vô lễ!Sất Hổ hét lớn một tiếng, thân mình bay lên không trung.- Sất Hổ đạo hữu, việc này không phải do tại hạ khơi mào!Vương Lâm thở sâu, toàn lực chống cự lại vô tình ý cảnh, thanh âm lạnh lùng nói.Sắc mặt của Hồng Điệp âm lãnh, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái nói:- Không có quan hệ gì đến ngươi!

Lui ra!Sất Hổ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp, cười vang lên:- Hồng Điệp đạo hữu, việc này tại hạ không thể không can dự vào!Hồng Điệp một chữ cũng không thốt ra, đẩy đoá hoa trong tay về phía trước.

Đoá hoa này liền chậm rãi bay về phía Vương Lâm.

Giờ phút này, mặt đất bỗng nhiên trở nên rung chuyển, thậm chí ngay cả giữa không trung cũng xuất hiện rất nhiều cái khe.

Hiển nhiên uy lực của đoá hoa này đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn của mảnh nhỏ của Tiên giới này!- Hồng Điệp!Sất Hổ hét lớn!Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vỗ túi trữ vật, trong nháy mắt trong tay hắn xuất hiện một cây Cấm Phiên.

Tay hắn rung lên, Cấm Phiên thoát ly bay lên không trung.Trong miệng Vương Lâm nhẹ nhàng thốt lên hai chữ:- Dẫn kiếp!Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm thật sự không muốn sử dụng thanh Cấm Phiên này để dẫn thiên kiếp đánh xuống!

Nếu là thiên kiếp đánh xuống, trong khi mảnh nhỏ này tan vỡ, Vương Lâm cũng không biết mình có may mắn chạy thoát được hay không!Cấm Phiên bay lên không, hoá thành một đạo sương mù hình tròn, từ trên trời giáng xuống, bao phủ một phạm vi mười dặm.Lúc này, trong vòng mười dặm truyền ra từng trận âm thanh ầm ầm!

Hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hoá, hình thành một đạo cấm chế.

Chỉ cần ném cấm chế này về phía không trung bên trên, thanh Cấm Phiên này sẽ lập tức đạt được chín mươi chín tổ cấm chế, dẫn động thiên kiếp đánh xuống.Hồng Điệp biến sắc, nhìn chằm chằm vào cấm chế trong tay của Vương Lâm, rồi lại nhìn màn sương đen giữa không trung.

Trong lòng nàng lập tức nảy lên một tia nguy cơ mãnh liệt.

Loại cảm giác này, trước giờ nàng vẫn chưa bao giờ gặp phải.Nhưng giờ khắc này, nàng lại có loại cảm giác nếu là cứ để đối phương tuỳ ý tiếp tục tiến hành thì hôm nay nàng tất nhiên sẽ phải hoạ đổ máu.Quyển 2: Tu Chân Huyết ẢnhTiên Nghịch » Chương 310.

Mảnh nhỏ trọng điệp (*) ( 309/2095)(*) Mảnh nhỏ chồng lên nhauGiờ phút này, sắc mặt của Sất Hổ cũng đại biến, cả người lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn sương đen, đáy lòng than thầm, tự nhủ rằng tên Tằng Ngưu vừa rồi cũng chưa xuất ra toàn lực.

Màn sương đen này có lẽ mới chân chính là trọng bảo bảo mệnh của hắn.- Hồng Điệp đạo hữu, hai người các ngươi đều là do ta mời đến, ngươi nếu vẫn cố ý ra tay, chính là đẩy ta vào thế bất nghĩa!

Tại hạ tất nhiên sẽ cùng Tằng huynh cùng kháng cự.

Nếu không chết, sau khi trở về nhất định bẩm báo chi tiết lại cho Tập Tổ!Sất Hổ quát.Nói xong, từ sau người Sất Hổ xuất hiện một đạo hư ảnh.

Đạo hư ảnh này cao hơn mười trượng, như một viễn cổ cự nhân, hai mắt loé lên ánh sáng dày đặc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp.Hồng Điệp không khỏi có chút do dự.

Nàng đánh giá phép thuật của tên Tằng Ngưu này tuyệt không đơn giản, hơn nữa hư ảnh phía sau Sất Hổ dĩ nhiên cũng đã ngưng thật.

Nếu mình vẫn cố tình ra tay, mảnh nhỏ này chắc chắn sẽ sụp đổ.

Nàng do dự một chút, tay phải khẽ điểm, đoá hoa lập tức dừng lại giữa không trung.- Được.

Sất Hổ, hôm nay coi như nể mặt ngươi, không giết người này nữa!Nhưng quan tài bằng bạch ngọc kia phải thuộc về ta!Sất Hổ nhướn mày, đang muốn nói chuyện thì ngay lúc này, Vương Lâm cười lớn.- Hồng Điệp, ngươi thật sự nghĩ rằng tại hạ không giết được ngươi sao?Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không.

Giơ cấm chế trong tay lên cao cao nói:- Chỉ cần ta bắn ra cấm chế trong tay thì mảnh nhỏ của Tiên giới này chắc chắn sẽ tan nát.

Hồng Điệp, ngươi có tin hay không?Sắc mặt của Hồng Điệp lập tức trở nên rất khó coi.- Tằng huynh, tại hạ làm chủ!

Lần này, hết thảy những gì đoạt được trong lần này, chúng ta sẽ cùng nhau phân chia.

Như thế nào?Sất Hổ ôm quyền nói.- Được!

Hết thảy như lời của Sất Hổ huynh!Vương Lâm mỉm cười.

Thực tế nếu hôm nay có thể không dùng đến thiên kiếp thì là tốt nhất.

Vật này chỉ có một, hơn nữa sau khi sử dụng, với giới hạn kết cấu của Tiên giới này, chính mình cũng rất khó có thể chạy trốn khi nó sụp đổ.

Như vậy thì sẽ không ổn.Mặt khác, trong lòng Vương Lâm tính toán sau khi rời khỏi Tiên giới, trên Chu Tước tinh, không có những hạn chế như nơi này, mới là thời cơ tốt nhất để kết liễu cô ta!- Hồng Điệp đạo hữu, mời ngươi thu pháp bảo lại!Sất Hổ quay đầu sang nhìn Hồng Điệp nói.Hồng Điệp hừ nhẹ một tiếng, tay phải triệu hồi, đoá hoa bay trở về, cả đoá hoa hồng biến mất ở chỗ mi tâm.- Tằng Ngưu, quay lại Chu Tước tinh, ngươi dám đánh một trận với ta không?!Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thốt lên từng chữ một.Vương Lâm cười lớn, cất cao giọng nói:- Phụng bồi!Cấm chế trong tay bị Vương Lâm miết một cái, tiên tan sạch sẽ.

Còn màn sương đen trên bầu trời, dưới tâm niệm của hắn cũng ngưng tụ thành hình một cái phễu, hoá thành một thanh Cấm Phiên, bị hắn thu lại vào trong túi trữ vật.

Về phần Lôi Oa cũng bị Vương Lâm thu hồi.

Chỉ có điều con Lôi Oa này bị thương nghiêm trọng, lộ ra thần thái uể oải.

Sát khí trong tâm của Vương Lâm lại thêm nặng.Hồng Điệp nhìn Vương Lâm một cái thật sâu.

Nàng không thể không thừa nhận người này có đủ tư cách để đánh một trận với mình.Sất Hổ âm thầm thở nhẹ một hơi.

Nội tâm hắn cười khổ, nếu sớm biết rằng hai người này từng có ân oán, bản thân mình tuyệt đối sẽ không mời bọn họ tới.

Hồng Điệp thì cũng thôi nói đến nhưng Tằng Ngưu, với tu vi Hoá Thần sơ kỳ mà có thể đánh một trận với Hoá Thần hậu kỳ.

Một nhân vật như thế chắc chắn không đơn giản, sau này ở Chu Tước tinh nhất định sẽ đạt thành tựu xuất sắc, thậm chí được Chu Tước quốc thu làm đệ tử cũng không phải là không có khả năng.- Tốt lắm, Hồng Điệp đạo hữu, Tằng Ngưu huynh đệ, hai người các ngươi đi theo ta, nơi ghi chép trong ngọc giản còn cách nơi này một quãng xa.Sất Hổ thở sâu, ôm quyền nói xong, thân mình hắn khẽ động, bay nhanh về phía trước.Hồng Điệp cũng không liếc nhìn thêm Vương Lâm lần nữa, hoá thành một vầng mây đỏ, đuổi theo Sất Hổ, song song bay đi, hiển nhiên là không muốn bị bỏ lại phía sau.Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia trào phúng, thân mình đi theo phía sau.- Chung quy vẫn là đạo tâm không vững, trong vòng trăm năm đã Hoá Thần, tuy nói là kỳ tích nhưng vẫn còn nhiều điều tệ đoan.

Về mặt tâm tính vẫn kém hơn không ít.

Chỉ có mỗi việc bay đi sao phải tính toán trước sau.Vương Lâm thầm nhủ.- Với tu vi hiện tại của ta, đánh một trận với nàng, nếu không vận dụng thiên kiếp lực của Cấm Phiên thì không thể có phần thắng.

Sinh tử ý cảnh của ta rất khó làm dao động được vô tình ý cảnh sắp đạt đến đại thành của cô ta.

Nhưng nếu ta đạt đến Hoá Thần trung kỳ, khi đó sử dụng sinh tử ý cảnh nhất định có thể ảnh hưởng đến cô ta.

Dù không vận dụng thiên kiếp lực cũng nắm chắc bảy thành có thể đánh bại cô ra.Sinh tử ý cảnh của Vương Lâm chính là phát triển từ thiên đạo luân hồi mà ra.

Chỉ có điều lấy tu vi Hoá Thần sơ kỳ bây giờ của hắn không thể đem biến hoá của sinh tử hoàn toàn phát huy ra được, dù sao hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ ra thiên đạo mà thôi.Chỉ khi nào đạt đến Hoá Thần trung kỳ, sinh tử ý cảnh mới được đề thăng lên một cấp bậc cao hơn.

Bằng vào uy lực của ý cảnh này chắc chắn có thể đối kháng lại được vô tình ý cảnh của cô ta.- Trước mắt không biết cô ta đã đạt đến độ tách rời ý cảnh khỏi pháp quyết hay chưa?!

Tuy nhiên, với đạo tâm không vững như thế của nàng thì còn chưa đạt đến cảnh giới đó.

So sánh ra, bản thân mình còn tiến nhanh hơn một bước!Vương Lâm thầm nhủ.Sau khi đạt tới Hoá Thần kỳ, Vương Lâm nhận thấy hết thảy công pháp trên thế gian này, ngoại trừ những thần thông cực kỳ thâm ảo ra, dĩ nhiên đã trở nên vô dụng.

Hoá Thần kỳ tu sĩ chỉ cần nhấc tay là đã có thể dẫn phát ra sức mạnh của thiên địa, cho nên vận dụng như thế nào là phải dựa vào lĩnh ngộ ý cảnh của bản thân.Sinh tử ý cảnh biến hoá đa đoan, nếu nói ra thì chỉ là một chữ biến.

Tuy nhiên chỉ một chữ biến này cũng không hề dễ dàng có thể lĩnh ngộ thấu triệt được.

Trước mắt, Vương Lâm cũng chỉ mới là nhập môn mà thôi.Chỉ đến khi nào có thể đem toàn bộ ý cảnh, hết thảy những biến hoá đều ẩn chứa, bao quát trong một pháp thuật, sinh tử ý cảnh mới có thể xem như đạt đến đại thành.

Vung hai tay lên, biến hoá sinh tử, sử dụng quy tắc thiên địa, thay đổi luân hồi!Trong khi bay đi, Vương Lâm cẩn thể hồi tưởng lại một trận chiến vừa rồi với Hồng Điệp, rút ra những điều tâm đắc.Ba người không phải hạng người nhàn nhã, tự nhiên tốc độ bay đi rất nhanh.

Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Sất Hổ, đi đến một mảnh nhỏ khác của Tiên giới, ở đó có một ngọn núi lớn.Ngọn núi này có hình dạng như con rồng.

Đầu rồng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, đúng là một nơi như tiên cảnh, rất hiếm gặp.- Sất Hổ huynh, vì sao địa điểm trong ngọc giản ghi chép tới đến bây giờ vẫn chưa bị người nào phát hiện ra?!

Vấn đề này còn cần Sất Hổ huynh giải đáp!Vương Lâm liếc nhìn ngọn núi một cái, chậm rãi nói.Sất Hổ đang tại giữa không trung, cười nói:- Thực không dám dấu, Tằng huynh, sở dĩ tại hạ có thể khẳng định như vậy vì địa điểm của mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại không thể từ lốc xoáy tiến đến được.Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hứng thú.Ánh mắt Hồng Điệp cũng trở nên ngưng trọng, nhìn sang phía Sất Hổ.Sất Hổ lại cười nói:- Mảnh nhỏ mà ngọc giản ghi lại chính là một nơi cực kỳ hiếm có trong Tiên giới - trùng điệp mãnh nhỏ!Thần sắc Vương Lâm khẽ động, lập tức hiểu ra.

Phần đông các mảnh nhỏ của Tiên giới phân liệt không theo quy tắc nào cả.

Chỉ dưới sự cực kỳ trùng hợp, một số ít mảnh nhỏ sinh ra cùng chỗ với nhau, do đó rất khó bị người ta phát hiện ra.Mặc dù theo lốc xoáy hạ xuống, thì cũng chỉ hạ xuống được mảnh nhỏ thứ nhất bên trên cùng mà thôi.

Ai cũng không ngờ được rằng ở bên dưới mảnh nhỏ đó lại còn có mảnh nhỏ khác.Theo cách này mà nói, thì quả thực có thể đảm bảo không bị ai phát hiện ra.- Hơn nữa dù là từ mảnh nhỏ đầu tiên cũng không phải có thể tuỳ ý đi vào nơi đó.

Hoàn cảnh trong đó, căn bản là không thể chế tạo truyền tống trận nên dù có ai vô ý đi vào cũng rất khó lưu lại.Sất Hổ cười nói.Hồng Điệp cười lạnh nói:- Năm đó Tập Tổ đại nhân làm sao mà phát hiện được?- Hồng Điệp đạo hữu, việc này liên quan đến một đại bí mật của Cự Ma tộc, tại hạ không thể tiết lộ được.Hào quang trong mắt Sất Hổ chợt loé lên nói.Vương Lâm nhìn ngọn núi hình rồng này, không nói gì cả.Thân mình Sất Hổ khẽ động, hướng về phía đỉnh ngọn núi bay đi.

Rất nhanh, ba người đều đi vào khu vực trên đỉnh núi, hạ xuống trên đầu rồng, thần thức của Sất Hổ đảo qua, nói:- Tháng trước, tại hạ đã từng đến đây khảo sát qua, truyền tống trận của nơi đây vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

Sau khi tiến vào truyền tống trận, liền có thể đến được nơi gần mảnh nhỏ kia nhất.Nói xong, hắn bước lên, đạp chân xuống một chỗ đất trống, lập tức mặt đất loé lên một tia sáng, thân hình Sất Hổ biến mất tại chỗ.Hồng Điệp liếc nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt chớp lên, không nói một lời, tiến vào trong trận pháp.Đợi cho thân ảnh Hồng Điệp biến mất, Vương Lâm mới thong thả giẫm chân xuống, đi vào trong trận pháp.Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh
 
Back
Top Bottom