Thời tiết đã vào cuối xuân,
Tại tòa thành trấn Mộ Nguyên cổ xưa này, nước chảy vờn quanh.
Đường xá đều được lát đá lấy từ trong núi, một vài người khiêng đòn gánh qua lại, vội vàng đi về trấn nhỏ phía đông chợ bày quán.Bên bờ kè sông có tốp năm tốp ba phụ nữ tụ ở trên bờ giặt quần áo, vừa giặt giũ vừa tám chút chuyện nhà, trên tay chày gỗ vẫn gõ bang bang.Bên kia sông, cách một con đường lát đá, cô gái trẻ thân hình mảnh khảnh đang ở trong phòng nhỏ qua lại lau dọn ngôi nhà cũ.Nhà cũ là điển hình kiến trúc vùng sông nước Giang Nam, Tường trắng ngói to, phía trước sát với đường là cửa hàng, ở giữa là giếng trời giếng trời, phía sau chính là tòa viện hai tầng.
Thẩm Như Như từ sáng sớm liền bắt đầu bận việc, thẳng đến tận giữa trưa mặt trời lên tới trên đỉnh đầu, mới vất vả dọn xong hai gian nhà ở, cộng thêm một cái phòng bếp nhỏ.Khu giếng trời chồng chất lá khô cùng những gia cụ cũ còn chưa kịp xử lý.
Giếng trời không lớn, đồ vật lại nhiều nhìn có vẻ chật chội.
Thẩm Như Như đứng ở cạnh giếng trời nhìn qua, thật sự không chống đỡ được ánh nắng gay gắt, vội rụt chân vào phòng, quyết định chờ buổi chiều mặt trời lặn, đỡ nóng hơn, lại đi thu dọn.Thẩm Như Như về phòng đi phòng bếp cầm cốc Coca mát lạnh, sau đó lại chiếc ghế sô pha hồng nhạt vừa trộm lười một chút lướt xem newfeed trên vòng bạn bè.Lướt được đại khái mười mấy hai mươi trang, cũng chưa nhìn thấy vị đang chờ đợi ở trong lòng, Thẩm Như Như thở dài, vẻ mặt đưa đám đem điện thoại ném sang một bên.Quả nhiên là cô tự mình đa tình, người ta có lẽ liền tên cô đều không nhớ rõ, sao có thể sẽ để ý cô đi nơi nào.
Liền tính cô có chạy tới sa mạc định cư, anh ấy cũng căn bản không thể nào biết, sẽ càng không có bất cứ phản ứng gì.Nghĩ đến điều này, Thẩm Như Như cả người uể oải.
Cô bỏ qua di động, lưu loát uống thêm vài ngụm Coca mát lạnh, chất lỏng lạnh lẽo truyền qua yết hầu rồi hòa dần vào nội tâm, đem chút bực bội bất an vừa mới nhú dội sạch.Thẩm Như Như vốn là người vô tư, một lon Coca xuống bụng, tâm tình đã khôi phục lại, cô một lần nữa cầm lên di động mở ra app để dặt cơm hộp, kết quả lại buồn bực phát hiện gần đây chỉ có ba nhà làm cơm hộp.Thẩm Như Như từ nhỏ lớn lên ở Ma Đô, đại học cũng học ở thủ đô, ở thành phố lớn sinh hoạt đã quen đột nhiên trở về tiểu thành trấn mộc mạc, thật là có chút không thích ứng.
Cô nhìn lại ba cửa hàng kia, cuối cùng chọn tiệm ở phía Đông tương đối gần.Tiểu ca ca giao cơm thực mau liền tới rồi, Thẩm Như Như xỏ dép lê đi về phía cổng lớn lấy cơm hộp.
Tiểu ca ca nhìn thấy cô liền ngạc nhiên mà đánh giá vài lần, "Mỹ nữ, thực lạ mắt a, cửa hàng hương nến này bị cô mua sao?
Nguyên lai lão Lý đầu đi đâu vậy, vài tháng nay đều chưa thấy được?"
"Tôi là cháu ngoại của ông ấy, ngoại tôi ba tháng trước đã qua đời, hiện tại tôi tới tiếp quản cửa hàng."
Thẩm Như Như giải thích nói.Anh giai giao cơm thực ngoài ý muốn "Thân thể lão Lý đầu vẫn luôn tốt mà, như thế nào đột nhiên liền đi rồi?
Vậy nơi này về sau còn bán hương nến không?"
Thẩm Như Như không có ý định tiếp tục công việc này liền lắc đầu nói: "Tôi chuẩn bị mở một cửa hàng bán hoa."
Tiểu ca lộ ra biểu tình tiếc nuối, "Cả khu này có mỗi lão Lý đầu bán hương nến, đóng cửa rồi về sau mọi người đều phải chạy thật xa về phía dưới trong thôn mua, quá đáng tiếc......"
Tiễn đi tiểu ca ca nhiệt tình kia, Thẩm Như Như đóng lại cửa lớn đi qua giếng trời trở lại chỗ ở phía sau, mở ra laptop tìm bộ phim Mỹ vừa xem vừa ăn cơm.WeChat lúc này bắn ra một cái thông báo, Thẩm Như Như nhìn lại, là bạn bè tốt của cô, Vương Tây Nhã gửi cho cô một loạt dấu chấm than.
Thẩm Như Như buông chiếc đũa, gửi lại một loạt dấu hỏi chấm.Giây tiếp theo, bạn tốt của cô gọi điện tới, Vương Tây Nhã ba cái chữ to hiện ở trên màn hình di động, lộ ra cổ khí thế hùng hổ doạ người.Thẩm Như Như uống lên mấy ngụm canh, lúc này mới không nhanh không chậm chuyển nói chuyện phiếm, âm thanh của ngự tỷ Vương Tây Nhã lập tức xuyên thấu qua microphone truyền tới:"Thẩm Như Như, cậu còn có hay không điểm cốt khí, chỉ vì một gã đàn ông mới gặp qua hai lần mà từ bỏ xuất đi du học, tài nữ Y Đại lại chạy đến nông thôn đi làm ruộng, đầu óc cậu bị nước vào à?"
Thẩm Như Như nghiêm túc sửa đúng, "Tớ đến ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, tốt nhất vẫn là không nên gieo họa cho hoa màu nhà người ta.
Còn có, chuyện này cùng Dư Bích không có quan hệ gì cả.
Tớ là bởi vì kế thừa cửa hàng của ông ngoại mới từ bỏ đi du học, hiện tại đang ở một cái kêu Mộ Nguyên trấn, nơi này rất đẹp, cậu có thời gian thì lại đây chơi, là chưa trải qua khai phá, nguyên nước nguyên vị vùng sông nước trấn nhỏ."
Vương Tây Nhã biết ông ngoại Thẩm Như ba tháng trước bị bệnh cấp tính qua đời, cô từ nhỏ đã là bạn bè tốt của Thẩm Như Như nên cũng tham gia lễ tang, lúc này nghe có chút sửng sốt, "Cái gì cửa hàng a, đáng giá để cậu từ bỏ tiền đồ rộng lớn, bỏ y theo thương, chú dì không có phản đối sao?"
Thẩm Như Như cười khẽ một tiếng, "Đây là di ngôn của ông ngoại, bọn họ ngượng ngùng phản đối, nói nữa, hai người bọn họ ước gì hai anh em tớ đi xa một chút, hưởng thụ thế giới hai người."
Tình hình gia đình Thẩm Như Như có chút phức tạp, năm đó mẹ cô cùng bố không phải cưới hỏi đàng hoàng, điều kiện gia đình hai người cách xa, điển hình nhà giàu tiểu thư cùng tiểu tử nghèo tổ hợp, ông ngoại không đồng ý hôn sự của bọn họ, sau đó hai con người bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, người trẻ tuổi mà tức giận nắm tay nhau bỏ trốn.Này một chạy chính là mười mấy năm.Ba Thẩm vốn đầu óc linh hoạt, thời trẻ mạo hiểm kinh thương, ở Ma Đô kiếm được xô vàng đầu tiên, hiện tại đã trở thành giá trị con người trên trăm triệu lão bản.
Ông ấy đối với mẹ Thẩm nhưng thật ra nhất vãng tình thâm, hai vợ chồng trước sau sinh Thẩm Thần Thần cùng Thẩm Như Như hai anh em, hai người ân ân ái ái như vậy nhiều năm cũng không thấy hiềm khích.Thẳng đến bảy năm trước, ba mẹ Thẩm mới lấy hết can đảm mang theo hai đứa nhỏ về quê nhà tìm ông ngoại.
Lúc này ván đã đóng thuyền, ông ngoại liền tính là tức giận, cũng không làm được gì.
Ông đối với con gái và con rể bỏ trốn mười mấy năm cũng không cho sắc mặt tốt, nhưng đối với hai anh em Thẩm Thần Thần, Thẩm Như Như thực thích, thường xuyên dẫn bọn họ đi nông thôn chơi đùa.Ông ngoại vẫn luôn ở Mộ Nguyên kinh doanh cửa hàng hương nến này, không chịu cùng con gái, con rể đi thành phố lớn.
Duy nhất một lần đến Ma Đô, lại là bởi vì căn bệnh cấp tính kia.Trước khi ra đi, ông nằm ở trên giường bệnh, lôi kéo tay Thẩm Như Như, đem chiếc chìa khóa đồng đã dày vết rỉ sét màu đen ở trước mặt con gái và con rể nói: "Cửa hàng hương nến của ta, về sau liền giao cho Như Như xử lý, con bé rất có linh khí, cùng cửa hàng này rất có duyên."
Đây là lời chăng chối cuối cùng, nói xong, ông liền ly thế.Thẩm ba Thẩm mẹ cũng không mấy để tâm lời chăng chối ấy, chỉ là đem cửa hàng ghi ở Thẩm Như Như danh nghĩa, bảo cô cho thuê cũng được để đấy cũng được, tùy cô xử lý. ***Chỉ có Thẩm Như Như để tâm.Chính xác mà nói là câu "Con bé rất có linh khí", những lời này làm cô càng để tâm.Thẩm Như Như có một cái bí mật nho nhỏ, ngay cả bạn thân Vương Tây Nhã cũng không biết.Cô trời sinh đối hoa cỏ cây cối có cảm giác thân mật kì diệu, dù là hoa cỏ gì qua bàn tay chăm sóc của cô đều lớn lên phá lệ mượt mà, tươi tốt.Tóm lại, mặc kệ câu nói kia của ông ngoại là vô tâm hay cố ý, Thẩm Như Như mang theo lớn nhỏ bọc hành lý đến Mộ Nguyên trấn yên ổn sống.Chạng vạng mặt trời xuống núi, giếng trời râm mát rất nhiều, Thẩm Như Như xắn lên tay áo bắt đầu xử lý tạp vật.
Cô đem tất cả gia cụ cũ dọn ra đưa cho Hứa lão đầu làm thu phế phẩm, Hứa lão đầu vui vẻ đến không khép miệng được, chạy vào giúp cô cùng nhau dọn."
Nha đầu," Hứa lão đầu từ phía dưới cái bàn gãy lấy ra một tượng điêu khắc, "Đây là cái gì?"
Bề mặt tượng đều là bụi, thoạt nhìn dơ hề hề, Hứa lão đầu đem bụi phủi bớt, lộ ra điêu khắc hình dáng.
Đây là một bức tượng hình người có vẻ là một nam nhân, hắn rối tung tóc, khóa vàng giáp trụ, dưới chân đạp ngũ sắc linh quy, ấn kiếm mà đứng, mắt như điện quang.Cho dù pho tượng này khá nhỏ chỉ cao bằng nửa cánh tay cũng không thể che giấu đi khí phách uy vũ.
Hứa lão đầu nhìn thật kỹ, đôi mắt hắn trừng lớn, kinh hô: "Đây là tượng Vô Lượng Tổ Sư, không thể ném loạn a!
Nha đầu, mau lấy về đi cung lên!"
Thẩm Như Như vẻ mặt hoang mang, là dân Y, cô chưa từng tiếp xúc qua chùa miếu đạo quan.
Tuy rằng ba Thẩm có đôi khi sẽ mời thầy nhìn xem trong nhà phong thuỷ gì đó, nhưng là trong nhà chưa từng thờ cúng bất luận cái gì tượng thần, cô đối với những vị này hoàn toàn không biết gì cả.Tuy nhên đạo lý nhập gia tùy tục cô hiểu, Hứa lão đầu coi trọng như vậy, cô liền làm theo ông nói, đem pho tượng của Vô Lượng Tổ Sư trở lại trong phòng.Lúc Hứa lão đầu mang theo đồng nát rời đi còn không quên dặn dò một câu: "Nhớ rõ đối Tổ sư gia bồi tội!"
Thẩm Như Như liên tục gật đầu, "Nhất định nhất định, ngài yên tâm."
Tiễn đi Hứa lão đầu, Thẩm Như Như trở lại giếng trời đem lá khô quét đến một đống, cất vào sọt rồi cầm đi ném, qua một hồi bận rộn, giếng trời đã rực rỡ hẳn lên.Thẩm Như Như vỗ vỗ tay, về phòng đem giá gỗ vừa được đưa đến chiều nay cùng với mười chậu sen đá đặt ở chỗ giếng trời.
Do phía trên có mái hiên che mưa chắn gió nên cô để chúng ở gần tường một chút.
Cô đi đến bên giếng nước xách nửa xô nước, đổ vào thùng rồi tưới nước cho đám thực vật xung quanh.Được tưới tắm qua, vốn trông héo héo mềm mềm sen đá lập tức khôi phục tinh thần, liền màu sắc đều tươi đẹp rất nhiều, xanh tươi ướt át.*** Thẩm Như Như vào trong phòng tìm một nơi thích hợp để cung phụng tượng thần, cuối cùng phát hiện một gian tĩnh thất nhỏ ở lầu hai, bên trong có bàn thờ cùng lư hương, trên bàn thờ còn có cống phẩm là trái cây bánh mì linh tinh, có điều để lâu rồi, sớm đã hư thối biến chất.Sau bàn thờ có cái điện thờ, bên trong trống rỗng, Thẩm Như Như đem tượng Vô Lượng Tổ Sư để vào, lớn nhỏ vừa vặn thích hợp.
Xem ra lúc trước ông ngoại đem Vô Lượng Tổ Sư gia cung ở chỗ này, cũng không biết pho tượng như thế nào chạy đến dưới lầu, nếu không có Hứa lão đầu nhắc nhở, cô thật đúng là sẽ xem pho tượng như rác rưởi mà vứt bỏ.Thẩm Như Như lần đầu tiên tiếp xúc đồ vật mê tín như này, có chút tò mò, vòng quanh bàn thờ đem tĩnh thất cẩn thận đánh giá một chút.
Tĩnh thất đã lâu lắm rồi không có quét tước, tích không ít bụi bẩn, đi vài bước là có thể dính đầy tro bụi, cả phòng bụi bay múa.
Thẩm Như Như bị sặc một chút, nhanh chóng che lại miệng mũi, bước nhanh đi ra ngoài.
Cô quyết định chờ ngày mai mới quét tước chỗ này rồi cấp Vô Lượng Tổ Sư gia dâng hương bồi tội, dù sao cũng đã ở góc ăn bụi đất hơn ba tháng rồi, cũng không kém đêm nay.Cơm chiều lại ăn cơm hộp, sau khi ăn xong, Thẩm Như Như đem ghế nằm đến bên giếng trời xem phim Mỹ.
Lúc này vừa mới xem xong một tập, trời đột nhiên lại đổ cơn mưa to làm cô bất ngờ bị xối ướt cả người.Thẩm Như Như hoang mang rối loạn ôm máy tính bảng chạy về dưới mái hiên, liền ghế nằm đều không rảnh lo thu.
Tóc mái dán ở trên mặt, cô buồn bực mà về phòng lấy khăn lông lau đi, sau đó bung dù đi đem ghế nằm thu lên.Cô ngơ ngác mà đúng cạnh cửa nhìn trong chốc lát, liền thấy mưa càng rơi xuống càng lớn, một chốc một lát khôngkhông tạnh được, dứt khoát về phòng tắm rửa thay ra quần áo ướt, rồi nằm trên giường lướt Wechat.Có lẽ là hôm nay tổng vệ sinh quá mệt mỏi, lại có lẽ là vừa tắm nước nóng xong quá thoải mái, nằm xuống không bao lâu, cảm giác buồn ngủ liền tràn ngập trong đại não, ngăn đều ngăn không được.
Mí mắt Thẩm Như Như không chịu khống chế díu hết lại, cô cố nén buồn ngủ tiếp tục lướt Wechat, từng cái từng cái, vẫn là không có Dư Bích.Đang lúc cô từ bỏ chống cự rời khỏi Wechat, chuẩn bị an tâm ngủ, bỗng nhìn thấy Wechat của Dư Bích đổi mới.Hắn phát Wechat!Thẩm Như Như nháy mắt thanh tỉnh, mau chuẩn tàn nhẫn nhấn vào.Đầu tiên chính là Dư Bích mới nhất động thái ——Dư Bích: Bỗng nhiên quay đầu [ ảnh ]X9Thẩm Như Như nhìn đến bốn chữ bỗng nhiên quay đầu trong lòng vội xôn xao, đến khi phát hiện cả chín bức ảnh đều là người con gái khác, tâm càng là trầm đi xuống.
Cô mở ảnh chụp từng cái từng cái xem qua, cẩn thận nghiền ngẫm lượng tin tức chứa đựng trong ảnh chụp.Khung cảnh rất quen thuộc, chính là viện bảo tàng Cố cung ở thủ đô, cô đã đi qua vài lần, góc này cô cũng chụp qua vài tấm.
Ngày nghỉ, trai đơn gái chiếc hẹn nhau ở viện bảo tàng du ngoạn chụp ảnh, Dư Bích lại còn phát như vậy một cái động thái......Là heo đều biết, người ta đây là đang hẹn hò!Thẩm Như Như ngồi ngốc một hồi lâu, thế nhưng lại không cảm thấy bất ngờ lắm, nghẹn ở ngực cổ khí kia đã vài tháng, nháy mắt giống tìm được lối thoát, tan thành mây khói.