Siêu Nhiên Tiệm Ảnh Phố Mười Ba

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
364307993-256-k535361.jpg

Tiệm Ảnh Phố Mười Ba
Tác giả: manakashi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ở góc phố kia, người ta đồn có một tiệm ảnh nọ, mỗi bức ảnh chụp ra đều là tâm nguyện của mỗi người.

Một khi đã chụp ảnh chỉ có thể lấy, không thể trả lại.

Chủ tiệm ảnh là một cô gái, người ta gọi cô là "bà chủ", vì sao lại nói vậy? vì chẳng ai biết tên cô ấy đâu...suỵt, cái này là bí mật nhé, mỗi lần đến nhớ đưa cho cô ấy một món quà "dễ thương", vì biết đâu được, ngày hôm sau tủ đầu giường của bạn có lẽ sẽ có một viên kẹo nhỏ đấy... và người ta gọi nó là tiệm ảnh phố mười ba.​
 
Tiệm Ảnh Phố Mười Ba
Bức Ảnh Số 1 : Mùa Hè Có Tôi Và Cậu. (Hạ)


Ngày 12, tháng 6, năm 1992.

Milan, Ý.Thân gửi Sam thương mếngửi lời chào đến cậu Sam yêu quý, mùa hè đã đến , tớ mãi chờ cậu từ Riyadh .

Tớ hi vọng mùa hè cậu sẽ về, chúng mình sẽ đi dã ngoại cùng nhau ở đâu đó hoặc thậm chí là sẽ đến Menlo Park cùng nhau hay dọc cạnh những con đường cạnh Firenze yêu dấu.

Tớ luôn yêu những khoảnh khắc cùng cậu qua khung cửa ở Milan , ta sẽ cùng nhau đi qua những nhà thờ xưa cũ từ Bologna phồn vinh.

Tớ sẽ chờ cậu Sam à, mùa hè này với tớ sẽ biết bao rực rỡ nếu có cậu.Bạn của cậuAndy Marselian.Andy gấp tờ giấy lại, ngăn nắp nhét nó vào tờ bưu thiếp, cô tự tay nung chảy sáp , ém từng cánh hoa khô một cách cẩn thận.

Sam, người bạn thời thơ ấu 5 năm của Andy nay đã chuyển đến Riyadh của Ả rập.

Làm Andy thật buồn, đã qua 2 mùa hè không có Sam khiến cô thật buồn ơi là buồn.

Sau khi đã viết xong mọi thứ, Andy chạy ra điện tín để gửi thư cho chú Saclo.

Hôm nay cô không muốn về nhà quá sớm, rảo bước cạnh những con đường hoa xinh đẹp của Milan, sẽ thật buồn nếu Sam không thấy những bông hoa dành dành xinh đẹp này.

Hôm nay cô muốn đến tiệm sách để kiếm một cuốn sách cho Sam, hẳn là cậu ấy sẽ rất vui nhỉ?Andy cầm lên cuốn sách tự nhủ với bản thân rồi lại mỉm cười, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng cô là một đứa dở hơi cơ ấy.

Sau khi chọn được thứ mình muốn, Andy đưa cuốn sách mình chọn cho bà Dollies.

Cầm cuốn sách ra khỏi cửa hàng bên đường, cô nhảy lò cò trên những tấm gạch lát đường khác màu, vì sẽ thật lâu nữa Sam mới nhận được thư của cô, có lẽ là vào ngày mai nhỉ?

Andy tự hỏi.

Có chăng hôm nay sẽ mưa, cô muốn cùng Sam trốn trong chiếc lều nhỏ bằng chăn bông tự làm trên gác xếp và sẽ cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa chung với Sôcôla nóng, có nên thêm bánh quy nướnh kẹo dẻo không nhỉ?Ah cái gì kia?

Andy về nhà, lúc vào căn gác xép âm ỉ mùi mùn cưa, cô thấy một tờ rơi ở đó, nó ở đây từ khi nào nhỉ?

Tờ rơi đã ố vàng, chắc là nó đã bị những cơn gió mang đến đây.

Gì thế nhỉ?

Cô đọc tờ rơi được vẽ tinh tế:TIỆM ẢNH PHỐ MƯỜI BA CHO MỌI DỊP.Thân gửi bạn yêu dấu , bạn có lẽ đang muộn phiền, một bô ảnh chứ?

Đem cho quý cô một thứ dễ thương, đứa trẻ ngoan sẽ có kẹo.Gì chứ?

Thứ gì thế này nhỉ?

Thật quái lạ, ở đây làm gì có phố mười ba chứ?

Andy nhăn nhó trước tờ quảng cáo như thể nó vừa mới gặm xong một quả chanh tươi, lật đi lật lại cũng không có địa chỉ, chắc là tên ngớ ngẩn nào đã làm ra nó, ném nó vào một xó rồi dọn dẹp tiếp.

Andy nào biết sẽ có vài chuyện xảy ra khiến cô và Sam ...

À mà thôi đến giờ làm việc rồi...Một cô gái gấp lại cuốn sách dang dở, ngày mai sẽ có chuyện nào đây, lật từng cuốn sách trên kệ, một câu chuyện hay luôn là điều tuyệt vời.
 
Tiệm Ảnh Phố Mười Ba
Bức Ảnh Số Một : Mùa Hè Có Tôi Và Cậu ( Trung )


( tác giả: tôi xin lỗi vì hiện tại vẫn chưa thể thống nhất xưng hô cho Andy, thật ra tôi đã quay trở lại với văn phong mới và tôi biết là chẳng ai thèm mà đọc cuốn truyện nhảm nhí này đâu haha )Andy ngồi trên gác xép, yên lặng đọc sách, những cuốn sách từ nhà bà Dollies luôn rất hay, cô và Sam trước đây thực sự rất yêu thích tiệm sách này, và khi trời đã tờ mờ tối, bầu trời đã khoác lên chiếc áo khoác xinh đẹp của màn đêm, mẹ hôm nay sẽ không về, Andy lại tự hỏi, Sam sẽ nhận được bức thư của cô chứ?Chiếc cầu thang nối gác xép với hành lang ọp ẹp như đang biểu tình cho những tấm gỗ già của nó khi Andy đi xuống, món súp sẽ thật ngon lành khi có mẹ. nhưng bây giờ súp đã lạnh ngắt và bánh mì khô cứng, hy vọng ngày mai mẹ sẽ về.

Andy trèo lên chiếc giường, nhưng ô kìa tờ rơi quảng cáo cho "TIỆM ẢNH PHỐ MƯỜI BA CHO MỌI DỊP" sao lại ở đây thế nhỉ? chẳng biết vì sao Andy lại thấy cái tên này quen quen, có lẽ cô đã vô tình nhìn thấy nó khi khám phá những con hẻm ở Milan cùng Sam chăng? những hình ảnh mơ hồ như chẳng có điểm dừng cứ dâng lên."

Vì sao thế nhỉ? con phố số mười ba? có chăng đã nghe đâu đó về nó nhỉ?"

Thật nhiều dấu chấm hỏi đang phá phách trong đầu Andy, rõ ràng khi nhìn tờ rơi lần đầu, cô chẳng có ấn tượng gì cả về nó. bây giờ thậm chí....còn có một con đường và cách đi của nó xuất hiện trong đầu cô, thật là kì lạ, làm gì có con phố nào ở Milan mà cô và Sam không biết chứ?Andy trằn trọc chẳng thể ngủ được, và ước gì có Sam ở đây, nhưng Sam lại đang ở nơi khác thật là xa xôi mà có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ đến được.

Quả thật nó sẽ là một ác mộng còn hơn cả việc những con sên mà Ron Weasley đã nôn ra ở nhà bác Hagrid, thôi lạc đề quá ai lại nghĩ mấy thứ ấy nhỉ?Và khi nghĩ đến Andy thậm chí đã nghi ngờ rằng có chăng tờ rơi kia chỉ là một thứ nào đó mà cô và Sam đã vô tình vẽ ra khi tưởng tượng về Hẻm Xéo chăng? rằng cô sẽ không nói rằng tiệm ảnh kia giống như một thứ gì đó như "Tiệm Trang Phục Cho Mọi Dịp Của Madam Malkin" đâu.Thật đỗi tò mò Andy đã nghĩ rằng mẹ sẽ không biết khi cô ra ngoài đâu,và sẽ đi theo chỉ dẫn trong đầu mình để đến tiệm ảnh kia. thật kì lạ vì chính nó còn chẳng bất ngờ lắm khi thấy thứ diệu như vậy, vớ lấy chiếc áo choàng của nó trùm kín lấy và mặc cả chiếc mũ áo vào, cầu thang cọt kẹt và tiếng cú kêu trong đêm khuya khiến cô rùng mình, hy vọng rằng cửa tiệm sách của bà Dollies đã đóng cửa và sẽ chẳng ai nói cho mẹ nó biết về việc nó lủi ra ngoài vào ban đêm.Sương đã lên và tiết trời thật lạnh giá, mũi nó đỏ lên như con tuần lộc của ông già Nô-en vậy. những viên gạch mà nó đã từng nhảy lên trên con phố và bụi hoa dành dành hình như cũng chẳng còn rực rỡ như lúc còn chạng vạng và khi hừng đông.

Andy đã từng ước rằng Sam có thể thấy nó...Rảo bước trên con phố và đi qua những hàng quán nay đã im lặng đóng cửa và chỉ còn ánh đèn đường lập lòe, khi còn Sam, Andy đã cùng cậu đi khám phá những con đường xưa cũ đã mọc rêu và bám vào những bụi bặm của thời gian....khoan đã? con đường này chưa bao giờ xuất hiện...

Một con đường bỗng mọc lên từ nơi quái quỷ nào đó mà nó không biết, dẫu biết là trong mấy phim kinh dị thì nhân vật chính hay chết vì tò mò nhưng có gì đó mách bảo cho Andy rằng nếu cô đi theo con đường này thì sẽ tìm được thứ gì đó tuyệt vời ( có lẽ không ).

Nghĩ vậy Andy không do dự tiến vào con đường.Con đường tối đen như mực, Andy bấm bụng vừa đi vừa ti hí mắt vì nghĩ rằng lỡ có con ma nào đó ra hù cô thì cô còn thể chạy mà không bị nó dọa đứng như trời trồng, đi một hồi chẳng biết bao lâu và dường như điều thần kì đã đến, một tiệm ảnh xuất hiện theo phong cách retro cũ kĩ với cái biển lập lòe "TIỆM ẢNH PHỐ MƯỜI BA CHO MỌI DỊP" bên trong còn đang sáng lên ánh đèn, cửa tiệm như hòa vào không khí ẩm ướt của con đường với dây leo và trường xuân mọc kín, và bên cửa còn có vài bụi hoa dành dành đang nở rộ.
 
Back
Top Bottom