Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách
Chương 100



Ngay khoảnh khắc đó, trong vòng tay siết chặt của hắn, khi những giọt lệ lăn dài qua má, nàng mới phát hiện ra—thứ nóng bỏng nơi gò má kia tưởng như không thật. Nàng không thể khống chế, cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại không ngừng khóc, mãi đến khi cảm nhận được hắn nâng mặt nàng lên và cúi xuống hôn nàng.

Môi hắn khi mới chạm vào còn vương chút lạnh giá như băng tuyết, vừa chạm đến nàng, cơ thể nàng khẽ run lên, nhưng hai tay lại càng ôm lấy cổ hắn chặt hơn.

Gió xưa từ phương Bắc Thiên Sơn thổi qua rặng núi hiểm trở, rong ruổi suốt đêm, vang vọng nơi chân núi. Trong đêm gió tuyết, trong chiếc lều trại nhỏ nhoi này, ánh đèn hắt ra sắc đỏ ấm áp, lò sưởi ấm lòng, mà người tên là Tạ Trường Canh kia cũng đang ở bên cạnh nàng.

Giống như quá khứ tái hiện, nhưng nàng biết rõ, thời gian đã trôi qua quá lâu. Lâu đến mức nàng từng ngỡ rằng người năm xưa đuổi theo nàng đến tận nơi này rốt cuộc chỉ có thể là một đoạn hồi ức xa vời, một kỷ niệm nhạt nhòa mà nàng không còn dám ngoảnh đầu nhìn lại.

Nàng dần quên cả khóc, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Khi nghe thấy tiếng hắn cất lên bên tai, giọng khàn khàn mà kìm nén gọi khẽ “Lan nhi”, nàng từ từ mở mắt ra, nhìn gương mặt người nam tử ở ngay trước mắt mình.

– Chàng còn nhớ câu hỏi chàng hỏi thiếp năm xưa khi ở Tây Quan không? – Nàng khẽ nói, – Nếu lúc đó thiếp còn mông lung và không biết phải trả lời chàng thế nào, thì bây giờ thiếp đã biết rõ rồi.

– Thiếp đến, là để cảm tạ chàng. Trường Canh, là chàng đã khiến thiếp một lần nữa nhìn thấy thiếu niên năm ấy thiếp từng gặp dưới bách già trên Quân Sơn thuở ban đầu. Chàng chính là người thiếu niên mà thiếp đã đem lòng yêu mến khi thiếp mười ba tuổi ở kiếp trước.

– Thiếu niên ấy nếu cũng đã già đi, thì hẳn cũng sẽ như chàng bây giờ.

Nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kéo và đặt lên ngực mình.

Dưới lớp áo mềm mại là một trái tim đập thình thịch.

Tạ Trường Canh cúi đầu, cùng nàng bốn mắt giao nhau. Tuyết đọng trên tóc mai và bộ râu rối bời của hắn tan chảy, biến thành những giọt nước. Một dòng nước tuyết men theo trán hắn trượt xuống, lướt qua chân mày, rơi vào mắt hắn. Hắn khẽ chớp mắt, đột nhiên lại ôm nàng vào lòng lần nữa, siết chặt không buông.

Tuyết rơi vĩnh cửu trên đỉnh núi Thiên Sơn và cơn gió thổi quanh năm ở sa mạc hoang vu kia đã làm khuôn mặt hắn già đi và trái tim hắn đóng băng, nhưng vào khoảnh khắc này, vì đôi mắt sáng ngời của người con gái đang nhìn hắn, mọi thứ đột nhiên trở nên tuyệt vời nhất.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, đè nàng bên dưới người mình, không ngừng muốn nàng. Tựa như một thiếu niên thực thụ, khí huyết sục sôi, sức lực không cạn, dường như vĩnh viễn không thấy đủ.

Đêm dần khuya. Không biết đã qua bao lâu, đến cả ngọn đèn dầu dương yết nơi góc trướng cũng rốt cuộc tắt hẳn. Bên tai là hơi thở đều đều và trầm ổn của người đàn ông. Hắn đã mệt, đã ngủ thiếp đi, nhưng hơi thở ấm nóng vẫn phả trên mặt nàng, tựa như lông vũ không ngừng khẽ khàng ve vuốt nàng. Nàng không kìm nén được, khẽ động đậy thân mình trong vòng tay hắn. Vừa mới nhúc nhích, bên cạnh đã có một bàn tay vươn tới, nắm chặt tay nàng.

– Nàng định đi đâu…

Trong bóng đêm, một giọng nói mơ hồ như đang nửa tỉnh nửa mê vang vào tai nàng.

Nàng lập tức rúc vào lòng hắn, cuộn mình lại.

– Chàng ngủ đi, thiếp ở đây, thiếp không đi đâu cả…

Môi nàng kề sát bên tai hắn, dịu dàng dỗ dành.

Hắn an tĩnh lại. Một lúc sau, khi Mộ Phù Lan tưởng hắn đã ngủ rồi, lại chợt nghe hắn cất tiếng rất khẽ:

– Lan nhi, khi ta mới đến đây, có một khoảng thời gian sức khỏe của ta suy sụp, ho đến mức đứng không nổi, ta cứ nghĩ mình sẽ chết. Khi đó, ta thường mơ thấy nàng. Có một lần, ta còn mơ thấy nàng đến thăm ta.

– Ta nói với nàng rằng, kiếp trước ta đã phụ nàng. Kiếp này, ta sẽ dùng cả đời để chuộc lỗi, là bởi ta nợ nàng. Nhưng nếu chúng ta còn có kiếp sau, ta mong người nhớ tất cả sẽ là ta. Ta muốn lại chèo chiếc ô thuyền từ Trường Giang vào Động Đình, đến cầu thân với phụ vương của nàng, xin cưới con gái ông ấy. Ta mong nàng sẽ đợi ta ở nơi lần đầu ta gặp nàng, ta sẽ đến đó, lại cứu chú chim nhỏ rơi xuống vách núi giúp nàng, như thế nàng sẽ lại thích ta…

– Lúc ấy chưa kịp nghe câu trả lời của nàng thì ta đã tỉnh giấc mất rồi.

Hắn im lặng một lát, lại nói:

– Sau đó Dược ông đi du ngoạn khắp nơi đã đến nơi đây, thương thế của ta dần hồi phục. Nhưng giấc mơ đó, ta vẫn luôn ghi nhớ, nhớ rành rành…

Tiếng hắn càng lúc càng nhẹ, cho đến khi chẳng còn âm thanh nào, chỉ còn cánh tay ôm chặt nàng càng thêm siết chặt, tựa như sợ rằng nếu buông ra nàng sẽ tan biến như trong mộng, để rồi khi thức dậy, hóa ra tất cả chỉ là hư không.

Mắt Mộ Phù Lan nóng bừng. Nàng đưa tay lên lần tìm trong bóng tối, m*n tr*n ngực hắn, men theo cổ chậm rãi chạm đến khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng luồn vào lớp râu rối bời, kéo mặt hắn lại gần.

– Thiếp đồng ý với chàng. Không chỉ đời này chúng ta từ nay về sau phải ở bên nhau. Nếu còn có kiếp sau, thiếp sẽ đến nơi ấy đợi chàng, chàng nhớ nhất định phải đến. Chúng ta lại làm vợ chồng từ thuở thiếu niên, như vậy nhất định rất tốt. – Nàng nói.

Tạ Trường Canh siết chặt nàng vào lòng, bất động thật lâu.

Một đêm gió tuyết. Sáng hôm sau, tuyết tan trời quang, ánh dương mùa đông rọi sáng lớp tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn lấp lánh rực rỡ.

Tùy tùng của Mộ Phù Lan đứng trước trạm gác Kim Thành dưới chân núi, cáo biệt nàng rồi rời đi.

Mộ Phù Lan dõi theo bóng dáng họ một hồi, rồi quay sang người người đàn ông bên cạnh:

– Đi thôi, chàng dẫn thiếp đến Kim Thành đi. Về sau, ngoài Quân Sơn ra thì nơi đó cũng là nhà của thiếp. Đợi qua đông này, tiết trời ấm áp hơn, lúc nào chàng rảnh thì dẫn thiếp đi Tây Vực một chuyến. Trong bút ký của sư phụ thiếp, thiếp từng đọc qua về các nước Tây Vực mà ông đi qua, phong tục nhân tình khác xa Trung thổ ta, thiếp rất muốn được tận mắt nhìn thấy.

Tạ Trường Canh chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Thượng Kinh, quay sang nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hắn khẽ gật đầu, nói:

– Ừ được.

Mộ Phù Lan nhìn hắn nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai mình, hỏi:

– Chàng đang nghĩ đến Hi Nhi phải không?

Tạ Trường Canh đội mũ cho nàng, khẽ đáp:

– Nó rốt cuộc vẫn không chịu tha thứ cho ta. – Trong lời nói đầy tiếc nuối.

Mộ Phù Lan nói:

– Chàng biết vì sao sư phụ thiếp lại đến đây không?

– Ta từng hỏi, Dược ông nói là đi du phương thiên hạ, muốn đến Tây Vực thế là tình cờ đi ngang qua đây.

Mộ Phù Lan lắc đầu:

– Là Hi Nhi tìm được sư phụ thiếp và mời ông đến đây chữa thương cho chàng đó.

Tay Tạ Trường Canh khựng lại.

– Khi còn nhỏ, nó không biết chàng là ai, lại càng không biết những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước. Trong mắt nó, chàng chỉ là một người xa lạ. Nhưng chính con người xa lạ ấy lại giành được sự kính trọng của nó, cũng giành được tình cảm của nó. Sau này, khi nó nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, vì thiếp mà nó hận chàng của kiếp trước, nhưng cũng luôn khắc ghi trong lòng hình ảnh chàng mà nó đã quen biết khi còn nhỏ ở kiếp này.

– Điều thiếp lo nhất chính là nó sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước. Nó là đứa trẻ lương thiện nhất, cũng là người thấu hiểu nhất. Thiếp từng hy vọng nó sẽ chẳng biết gì cả, cứ giữ lấy tấm lòng thuần khiết nhất mà sống một đời bình yên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, như vậy chưa hẳn đã là điều xấu. Trải qua những thời khắc tồi tệ nhất, lại cảm nhận được tình cảm tốt đẹp nhất, chỉ cần cho nó thêm chút thời gian, rồi nó sẽ hiểu ra tất cả thôi.

Tạ Trường Canh lặng thinh một hồi, chợt gọi nàng chờ chút, hắn lấy thanh bội kiếm của mình, bọc vải lại, lên ngựa phi nhanh về phía trước. Một lúc sau, hắn đuổi kịp đoàn tùy tùng đang trên đường trở về Thượng Kinh báo cáo, giao kiếm cho họ, dặn rằng:

– Khi hồi cung, các ngươi hãy dâng vật này lên bệ hạ, kèm một câu—Tâm tình người xưa tặng vật năm đó, đến nay chưa từng thay đổi nửa phần!

Nhóm người kia chẳng ai nhận ra hắn, chỉ biết hắn là thành chủ tòa cô thành nơi biên ải, lại có quan hệ mập mờ khó nói với Thái hậu Mộ trẻ tuổi này. Giờ thấy hắn đuổi theo, lại có lời dặn như thế, nào dám không nghe? Người dẫn đầu lập tức xuống ngựa, cung kính nhận lấy, miệng không ngừng đáp lời.

Tạ Trường Canh gật đầu, quay đầu giục ngựa trở về. Hắn trở lại trạm gác, từ xa đã thấy nàng đang đứng giữa tuyết, nói chuyện cùng binh sĩ.

Thân phận thành chủ vốn thần bí. Binh lính giữ thành Kim Thành ngoài việc kính phục tài cầm binh như thần và oai trấn Thiên Sơn của hắn mà trung thành tuyệt đối, thì chưa từng có ai nhìn rõ gương mặt dưới lớp râu rậm kia, càng không rõ lai lịch của hắn. Trước kia lúc nhàn rỗi, có binh lính từng tò mò bàn tán, có kẻ nói hắn là cựu tướng triều trước, bị lưu đày đến đây để lập công chuộc tội; có kẻ lại bảo hắn là tâm phúc của tiên đế, công cao cái chủ, nên không được Thiếu đế trọng dụng cho nên mới đến nơi này. Nào ngờ, đột nhiên lại có một vị phu nhân mỹ mạo khuynh thành, vượt vạn dặm xa xôi đến đây đoàn tụ cùng hắn.

Khi nãy sau khi thành chủ rời đi, mấy binh sĩ gan lớn đã tiến đến hỏi nàng có phải là thành chủ phu nhân không và có phải nàng sẽ ở lại đây không.

Mộ Phù Lan mỉm cười đáp:

– Ta là thê tử của ngài ấy và cũng là lang trung. Ngài ấy nói nơi đây hàn lãnh khắc nghiệt, thuốc men thiếu thốn, cho nên ta tới đây.

Bọn binh sĩ mừng rỡ khôn xiết, quay đầu thấy thành chủ đã quay về, liền ùa lên, miệng hô:

– Đại nhân, nơi này lạnh lắm, mau đưa phu nhân về thành nghỉ ngơi đi ạ!

Tạ Trường Canh cười ha hả:

– Vậy thì nhờ các ngươi trấn giữ nơi đây thêm vài ngày nữa. Đợi đến khi tuyết lớn phong núi, các ngươi hẵng rút về thành, ta sẽ cho người mổ dê rót rượu, ban thưởng cho các ngươi một trận no say!

Trong tiếng reo hò của binh sĩ, Tạ Trường Canh phi ngựa đến gần, cúi người một cái nhấc bổng Mộ Phù Lan lên đặt nàng lên lưng ngựa, phóng về phía trước.
 
Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách
Chương 101



Mùa đông năm ấy, vào thời điểm gần cuối năm, tuyết đọng trên Thiên Sơn dày đặc hơn hẳn mọi khi. Suốt hơn nửa tháng trời, trên cổ đạo không thấy bóng dáng một ai, thế nhưng trong Kim Thành, không khí lại náo nhiệt chưa từng có.

Ngay trước khi tuyết lớn phong tỏa đường sá, chuyến vật tư cuối cùng dùng để chống chọi mùa đông từ Hà Tây gửi đến kịp lúc. Mỗi người đều được phát một chiếc áo bông dày dặn, ngoài ra còn có từng xe lớn cá thịt cùng các loại rau quả mùa đông vốn khó thấy nơi đây, số lượng dồi dào, đủ dùng cho suốt mùa giá rét. Nhóm thương nhân nước Câu Tỳ La để tỏ lòng cảm kích, sau khi trở về cũng sai người mang tới Kim Thành nhiều lễ vật, trong đó có mấy xe rượu nho ngon nổi tiếng, chứa trong thùng gỗ lớn.

Rượu nho Tây Vực xưa nay vốn quý, thường có danh cống phẩm dâng lên triều đình, người người đều biết danh tiếng của nó. Tới ngày cuối cùng trước thềm tân lịch, trong Kim Thành người người mổ dê mổ bò, Thành chủ ban rượu ngon, lệnh cho binh sĩ cùng nhau chia uống. Khắp nơi tràn ngập tiếng cười vui vẻ, ai nấy đều hoan hỉ chúc mừng năm mới, mãi đến tận đêm khuya mới chịu tàn tiệc.

Đông qua xuân đến, băng tan tuyết chảy, một phong thư gửi từ Thiên Sơn được chuyển tới tay thiếu niên trong hoàng cung Thượng kinh.

Là thư tay của Mộ Phù Lan.

Nàng nói mọi sự đều ổn, dặn cậu chớ nên lo lắng. Thời tiết đang dần ấm lên, đường sá đã khai thông, lúc rảnh rỗi nàng thường ra ngoài đi dạo. Không giống như năm xưa đến vội vàng mà đi vội vã, nay lưu lại nơi đây lâu ngày mới hay nơi đây non nước hùng vĩ, sản vật phong phú, chẳng thể dùng bút mực mà tả hết. Mấy ngày trước, nàng tình cờ gặp đoàn thương nhân đầu tiên từ phương Đông sang vào đầu xuân, trò chuyện đôi câu, được biết triều đình đầu năm lại ban chiếu giảm thuế, dân chúng được hưởng ân huệ, cảm niệm thánh ân, nàng lấy làm vui mừng, dặn cậu chăm lo việc nước nhưng cũng chớ nên quá sức.

Nàng còn viết rằng, dân chúng ở cả hai miền nam bắc Thiên Sơn đều xem bạch ly là thần thú, gặp được thì coi là điềm lành. Năm ngoái khi tuyết lớn phong kín núi non, có binh sĩ bắt được một con bạch ly bị thương ngoài hoang dã, mang về trong thành dâng lên nàng. Nàng chữa khỏi vết thương cho nó, dạo gần đây nhân tiết xuân ấm áp, liền thả nó trở về nơi hoang dã. Trước khi rời đi, con bạch ly như có linh tính quay đầu nhìn lại mấy lần, rồi mới chầm chậm lội qua nước mà đi.

Trong thư, nàng dông dài kể về sinh hoạt thường nhật nơi ấy, tựa như trò chuyện vu vơ việc nhà, nửa câu cũng chẳng nhắc đến người đàn ông kia. Chỉ đến cuối thư, nàng đính kèm một tấm bản đồ địa lý nam bắc Thiên Sơn vẽ trên da dê, nói rằng người vẽ bản đồ ấy đã mất vài năm trời, đích thân đặt chân đến từng cửa ải, từng con sông mới có thể hoàn thành. Những chấm khoanh tròn trên bản đồ chính là vị trí được khuyến nghị đặt trạm gác, để triều đình có thể tham khảo và sử dụng khi cần.

Thiếu niên ấy đọc đi đọc lại lá thư, đặt xuống, lại cầm lấy tấm bản đồ da dê lên trải ra trên bàn, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó đứng dậy, từ trong một chiếc rương đàn lấy ra một vật dài được bọc trong vải. Cậu từng lớp từng lớp tháo ra, cho đến khi dưới lớp vải hiện lên thanh kiếm có hoa văn mây xanh mà mình đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Cậu chầm chậm rút kiếm ra, đặt ngang trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh phản chiếu trên lưỡi kiếm, đôi mắt dần dần đỏ hoe.

……

Tháng sáu, mấy ngày nay, chính là thời điểm tốt nhất để hái một loại thảo dược tên là Tử Đan Thảo, đợi thêm mấy ngày nữa, khi hoa nở, dược tính sẽ giảm đi rất nhiều. Tạ Trường Canh gác lại mọi việc khác, đặc biệt cùng Mộ Phù Lan ra khỏi thành lên núi hái thuốc. Hai người khởi hành từ sáng sớm, cưỡi ngựa đến chân núi rồi thả ngựa ăn cỏ, Tạ Trường Canh bảo những người đi cùng đợi dưới núi, còn mình thì cùng Mộ Phù Lan leo lên.

Dưới đường tuyết, dòng suối chảy róc rách, hoa dại nở rộ khắp nơi, hai người vừa hái thuốc vừa ngắm cảnh, bất giác, đã quá nửa ngày trôi qua. Tạ Trường Canh thấy nàng leo núi cũng có vẻ mệt, phía trước vừa vặn có một tảng đá bằng phẳng, liền bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mộ Phù Lan ngồi trên đá, ôm gối lặng lẽ nhìn bóng dáng phu quân đang trèo núi hái thuốc giúp mình ở đằng xa, dần dần xuất thần. Một lát sau, thấy hắn trở lại, nàng hoàn hồn, vội từ trên đá bước xuống đón.

– Nàng xem đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta đi tìm thêm cho nàng. – Tạ Trường Canh hỏi.

– Đủ rồi ạ, chúng ta xuống núi thôi.

Mộ Phù Lan lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lấm tấm trên trán trượng phu. Tạ Trường Canh nhân cơ hội cúi xuống khẽ hôn nàng một cái, nói:

– Nếu mệt không đi nổi, để ta cõng nàng đi xuống nhé. – Giọng điệu mang theo ý trêu chọc thân mật.

Mộ Phù Lan bật cười, lập tức đẩy hắn ra:

– Ai cần chàng cõng!

Nói rồi tự xách giỏ thuốc bước đi, lại thấy hắn đứng yên, mắt dán chặt vào sau lưng nàng, đưa tay rút lấy cung tên. Nàng ngoái đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bên suối phía sườn núi có một con nai sừng tấm, lông mượt óng ánh, đang dừng ở bên bờ suối cúi đầu uống nước.

Tạ Trường Canh đã giương cung lắp tên nhắm thẳng con nai. Cung pháp của hắn bách phát bách trúng, mũi tên này mà b.ắn ra, con mồi tự dâng đến này sao có thể thoát?

Mộ Phù Lan vội giữ tay hắn lại:

– Là nai cái. Mùa này, nai cái vừa mới sinh con. Nếu có con nhỏ, mẹ con sẽ chẳng thể gặp lại. Chàng đừng bắn nó nữa.

Nàng vừa nói xong đã thấy sau bụi cây nhảy ra một con nai con, nó chạy đến bên mẹ và cùng uống nước. Nai mẹ quay đầu, đưa lưỡi l**m lông mặt cho nai con, mẹ con thân mật, tình cảnh cảm động.

Tạ Trường Canh khẽ giật mình, từ từ đặt cung tên xuống, thấy nàng vẫn không chớp mắt nhìn đôi nai mẹ con bên suối, cho đến khi nai mẹ dẫn nai con rời đi, nàng vẫn nhìn về hướng đó. Hắn không dám làm nàng giật mình, đợi một lúc lâu, đến khi nàng tự quay đầu lại, hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:

– Đi thôi, chúng ta về đi.

Mộ Phù Lan khẽ vâng một tiếng, theo hắn xuống núi. Dọc đường nàng dường như có chút thất thần, lỡ bước suýt ngã. Tạ Trường Canh nhanh tay đỡ lấy, dừng lại trước mặt nàng, cúi người dịu giọng nói:

– Nàng hái thuốc cả ngày, mệt rồi, để ta cõng nàng một đoạn.

Không chờ nàng từ chối, liền cúi xuống cõng nàng lên. Mộ Phù Lan không chống lại, má tựa vào sau gáy hắn, chẳng nói một lời, lặng lẽ nằm yên trên lưng phu quân vững chãi.

Tạ Trường Canh cứ vậy cõng nàng vững vàng xuống núi. Hai người về đến thành thì trời đã tối. Tắm rửa xong, Tạ Trường Canh bế nàng lên giường, nằm cạnh nhau, chăm chú nhìn khuôn mặt vợ yêu bên gối.

Gương mặt nàng tươi như phù dung cười nói:

– Chàng nhìn thiếp làm gì? Có phải ngày đầu gặp đâu.

Ngón tay Tạ Trường Canh nhẹ nhàng vuốt qua má nàng.

– Lan nhi, hôm nay nàng có phải đang nhớ Hi Nhi không?

Hắn ngập ngừng:

– Nếu thật sự nhớ con, ngày mai ta đưa nàng về Hà Tây. Nàng muốn quay về đây lúc nào cũng được, ta đợi nàng.

Mộ Phù Lan im lặng giây lát, nhẹ giọng nói:

– Hôm nay nhìn nai con, khiến thiếp nhớ đến khi Hi Nhi lúc còn nhỏ, bất chợt xúc động, chàng đừng nghĩ nhiều.

Tạ Trường Canh dang tay ôm lấy nàng vào lòng, siết chặt.

Mộ Phù Lan rúc vào ngực phu quân, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, dần nhắm mắt lại.

Đêm dần khuya, thê tử trong lòng đã ngủ say, Tạ Trường Canh nhớ lại dáng vẻ nàng nhìn đôi mẹ con nai chiều nay, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sợ làm nàng tỉnh giấc, hắn khẽ rời giường, ra khỏi phòng, đứng trước bậc thềm, ngẩng nhìn vầng trăng mà trầm tư, bỗng nghe tiếng gõ cửa viện vang lên.

Hắn đi qua viện tử ra mở cổng, thấy một gia nhân đến, nói rằng lính gác cổng thành vừa truyền lời: ngoài thành có một thiếu niên công tử tự xưng là con trai của thành chủ phu nhân, tới thăm song thân, xin vào truyền tin.

Tạ Trường Canh đứng sững lại một lát mới lấy lại tinh thần. Hắn đột ngột quay đầu như muốn đi vào trong, nhưng rồi lại dừng lại, lần nữa xoay người bước ra khỏi cổng lớn, lên ngựa của người lính gác vừa báo tin, thúc ngựa phi như bay về phía cổng thành.

Hắn chạy tới cửa thành, nhảy xuống ngựa, chưa kịp thở đã chạy ra ngoài thành.

Là một thiếu niên, màn đêm làm nổi bật dáng người cao gầy của cậu, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú và tinh xảo của cậu, cậu lẳng lặng đứng ở bên đường, ngay khi nhìn người đàn ông xuất hiện sau cổng thành và đang chạy về phía mình, gần như cùng đồng thời cậu cũng sải bước chạy về phía người đó.

– Hi Nhi!

Tạ Trường Canh khẽ gọi một tiếng, thanh âm trầm thấp và bình ổn. Thế nhưng, nếu lắng nghe kỹ không khó để nhận ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự run rẩy, cho thấy tâm trạng kích động đến nhường nào.

Thiếu niên chăm chú nhìn hắn.

– Phụ hoàng, con tới thăm mẫu thân ạ! – Cậu nói.

– Ngoài thăm mẫu thân ra, con cũng muốn nói với phụ hoàng rằng, người tên Hi Nhi chưa từng quên lúc còn nhỏ dã từng đến đây một lần. Năm ấy con hỏi phụ hoàng vì sao nơi này gọi là Kim Thành. Con nhớ rõ lúc ấy phụ hoàng bảo, khi mùa hè đến, tuyết tan, nắng chiếu xuống, đứng trên đỉnh tuyết nhìn xuống, thành trì như được phủ đầy vàng, nên gọi là Kim Thành. Phụ hoàng còn nói, chỉ cần con muốn, lúc nào cũng có thể đến xem…

– Mùa hè đã đến rồi, không biết phụ hoàng người còn muốn đưa con đi ngắm cảnh đẹp nơi đây tựa như trải vàng nữa không?

Thiếu niên nghẹn ngào, từ từ quỳ xuống trước mặt người đàn ông.

Tạ Trường Canh bước vội lên, đỡ thiếu niên dậy. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, mắt dần ướt đỏ, nắm chặt vai cậu, khẽ nói:

– Ngày mai phụ hoàng sẽ dẫn con đi xem. Giờ con đi gặp mẫu thân trước đã. Hôm nay mẫu thân cứ còn nhắc đến con, ta phải dỗ mãi mới chịu ngủ đấy.

Thiếu niên vội lau nước mắt, gật đầu, theo hắn bước nhanh vào thành.

……

Thiếu niên ở lại trong thành ba ngày.

Đến ngày thứ ba, cậu phải quay về.

Mộ Phù Lan ngồi trong xe ngựa, tiễn cậu từng chặng rồi lại từng chặng, mãi đến nơi cuối, trước mặt đã là doanh trại của cậu nàng mới chịu dừng lại.

Thiếu niên xuống xe ngựa bái biệt nàng, cậu quyến luyến không nỡ quay đầu, cứ nhìn mãi người phụ nữ đang ngoái nhìn mình từ trong xe, rồi thấp giọng nói với Tạ Trường Canh:

– Phụ hoàng, con về đây. Xin người hãy bảo hộ mẫu thân con trọn đời bình an vui vẻ.

Tạ Trường Canh cũng ngoái đầu nhìn, mỉm cười gật đầu.

Thiếu niên cuối cùng cũng lên ngựa, rời đi.

Mộ Phù Lan nhìn theo bóng con trai dần khuất, đến khi phu quân trở lại xe, nàng liền hỏi:

– Vừa rồi hai cha con nói gì vậy?

Tạ Trường Canh nhìn đôi mắt nàng hoe đỏ, ôm nàng vào lòng:

– Ta đã hứa với Hi Nhi, sẽ bảo vệ nàng trọn đời bình an vui vẻ.

Mộ Phù Lan dựa vào lòng hắn, khép mắt lại.

Đêm ấy, đôi phu thê như vợ chồng mới cưới quấn quýt bên nhau đến tận khuya muộn mới ngừng. Mộ Phù Lan dù mệt rã rời nhưng lại không nỡ ngủ, đòi hắn kể chuyện xưa cho mình nghe.

Hắn nghĩ một lát, rồi đồng ý.

– …Chuyện kể rằng, chẳng rõ triều đại nào, khi vương triều sắp suy, chư hầu khắp nơi nổi loạn, có một thiếu niên xuất thân thủy phỉ họ Tạ tên Trường Canh, tuổi trẻ đã trở thành cự khấu trên sông nước lừng danh, thống lĩnh anh hùng hào kiệt. Nhưng hắn có dã tâm, tính tình tàn độc, lại có chút bản lĩnh, đâu cam sống đời giặc nước? Hắn từ lâu đã lập chí đoạt ngôi thiên tử, để đạt mục đích, hắn ngắm trúng Vương nữ Tr**ng S* vương ở Động Đình, muối cưới nàng làm vợ để làm bệ đỡ cho mình bước chân vào quan trường…

Mộ Phù Lan mơ màng, ngáp một cái, lầm bầm:

– Đừng kể cái đó… đoạn sau thiếp biết rồi… Chàng kể cái khác đi…

Tạ Trường Canh vuốt mái tóc nàng đang cuộn trong lòng mình, dỗ dành:

– Nàng cứ nghe tiếp, sau đó khác mà.

Hắn kể tiếp:

– Lúc ấy Vương Nữ Mộ thị chỉ mới mười ba tuổi, tuy tuổi nhỏ nhưng đã bái Dược ông ở Quân Sơn làm thầy, học nghề y bốc thuốc. Hôm ấy, nàng đến Quân Sơn tìm Dược ông, khi tới trước Dược lư thì được báo là Dược ông có khách, nàng định quay xuống núi. Nàng làm sao biết được rằng ở trong Dược lư, kẻ tối qua vừa vượt sông đến bằng ô thuyền giờ đang ngồi đối diện Dược ông nấu trà, tâm tình hắn sốt ruột nôn nóng, cuối cùng đã chờ được nàng xuất hiện, hận không thể lập tức đuổi theo…

Tạ Trường Canh kể chuyện, thấy nàng không động tĩnh, cúi xuống thì thấy nàng đã ngủ thiếp trong lòng. Hắn khẽ cười, ngừng lại, ngắm dung nhan nàng trong giấc ngủ, đắp chăn cẩn thận và ôm nàng mà thiếp đi.

Lúc ấy, cách nơi đây vạn dặm xa xôi, nơi vách đá Quân Sơn Động Đình, trên cây bách cổ từng bị sét đánh nay đã hồi sinh, chim đêm yên ổn ngủ trong tổ.

Trăng sáng trên cao, gió mát trong lành.
 
Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách
Chương 102: Ngoại truyện [Hoàn]



Tại sảnh yến tiệc của cung điện Nhạc Thành đèn đuốc sáng như rồng bạc, mâm cao cỗ đầy trải khắp bàn, giữa tiếng nhạc du dương, các thần tử Tr**ng S* quốc ngồi theo thứ tự đồng loạt nhìn về phía người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý, sát bên Tr**ng S* Vương.

Người thanh niên này tên là Tạ Trường Canh này, là con rể mới cưới của Tr**ng S* Vương — chỉ ba ngày trước, hắn đến đây cầu thân, muốn cưới con gái yêu quý duy nhất của Tr**ng S* Vương.

Tr**ng S* Vương sau khi suy nghĩ ba ngày cuối cùng cũng đồng ý, định ba năm sau, đợi Vương nữ mười sáu tuổi sẽ tiến hành việc kết hôn, Tạ Trường Canh vui vẻ chấp nhận, hai người trở thành cha vợ con rể, thế nên mới có yến tiệc thịnh soạn đêm nay.

Các thần tử đương nhiên đều biết thân phận của người thanh niên này. Đừng nhìn hắn dung mạo xuất chúng, lời lẽ tao nhã, thực chất lại là thủ lĩnh mới nổi tiếng trên thủy đạo Trường Giang hai năm nay, tuy không đến nỗi ác danh vang dội nhưng đã mang danh cự khấu giang dương đại đạo, tất nhiên không ai không biết.

Ban đầu khi biết Tr**ng S* Vương lại đồng ý gả Vương nữ, không ai là không kinh ngạc, nhưng nỗi khổ tâm của Vương, mọi người sao lại chẳng biết? Đã là con rể mà Vương nhận định, bọn họ làm sao dám bất kính? Tất cả liền đều hùa theo vị Vương đang ngồi trên kia, liên tục kính rượu hắn.

Thế là trên yến tiệc chủ khách đều vui vẻ, không khí náo nhiệt mà hân hoan, người người cười nói vui vẻ, không một ai biết được ngay lúc này, ở góc tây bắc sảnh tiệc, bên cạnh cánh cửa hông, sau tấm màn rủ xuống đất kia có một thiếu nữ đang nấp ở đó.

Thiếu nữ tóc đen da trắng, trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuy vóc dáng chưa hoàn toàn phát triển nhưng đã thướt tha như cành liễu, toát lên vẻ đẹp động lòng người.

Chỉ là giờ phút này, khóe mày khóe mắt nàng dường như có vẻ miễn cưỡng, tựa hồ không mấy muốn đến đây, nhưng vì không thể cãi lời khuyên của a tẩu cho nên mới đến nơi này.

A tẩu dán vào tai nàng, thì thầm:

– A muội đừng lo lắng. Người kia thật sự tuấn tú phi phàm, vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, lời lẽ lại tao nhã hành vi cử chỉ lịch sự, không hề có tính hung bạo thô lỗ gi cả. Nếu muội không tin thì tự mình đi nhìn một cái là biết a tẩu không lừa muội đâu.

Thiếu nữ này chính là Vương nữ Mộ Phù Lan.

A tẩu nàng Lục thị thấy tin tức hôn sự đã định truyền đến, tiểu cô liền buồn bã không vui, thế là nàng cố ý đi xem mặt người đó trước. Xét về xuất thân và lai lịch của người họ Tạ này, nàng vốn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không ngờ đối phương lại là nhân tài như vậy, thế là thở phào yên tâm, trở về liền kể cho tiểu cô nghe ý kiến của mình. Thấy tiểu cô không có phản ứng gì nhiều, cho rằng tiểu cô không tin, để an ủi tiểu cô, nên mới nửa dỗ nửa dẫn, lúc này dẫn tiểu cô đến đây. Đoán rằng tiểu cô tận mắt thấy người đó, dù trong lòng vẫn còn phản đối cuộc hôn nhân này, e rằng cũng sẽ không quá sợ hãi hay đau khổ.

Phụ vương đã đồng ý lời cầu hôn của một tên đại đạo giang dương đột nhiên xuất hiện, muốn gả nàng cho hắn. Tuy rằng từ khi hiểu chuyện, nàng đã biết hôn sự không thể do mình quyết định, nhưng từ khoảnh khắc biết tin, tâm trạng Mộ Phù Lan liền trở nên u ám.

Trước mắt lướt qua đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười mà nàng vô tình gặp được ở Quân Sơn mấy ngày trước, tâm trạng nàng càng phiền muộn hơn. Trước mặt a tẩu, tuy đã cố gắng che giấu, cuối cùng nàng vẫn không thể có được tâm trạng thoải mái như thường ngày.

Biết a tẩu đã nhìn ra, a tẩu thương nàng, và nàng cũng không nỡ để a tẩu thất vọng. Nàng khẽ cười gượng, hơi vén một khe hở nhỏ ra, ủ rũ nhìn ra ngoài.

Trong yến đường đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tiếng cười tiếng nói chuyện vui vẻ, nhiều người như vậy, nàng liếc mắt liền thấy người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý ngay bên cạnh phụ vương.

Thật sự là tướng mạo của hắn quá mức xuất chúng, cho dù xung quanh người người chen chúc, hắn vẫn là lang quân tuyệt sắc độc nhất vô nhị,như ngọc như bích, khiến người ta liếc mắt đã nhìn thấy hắn.

Đôi mắt nàng như bị ghim lại.

Tuy chỉ là một bên mặt, nhưng nàng lập tức nhận ra người thanh niên này chính là người mà mấy ngày trước đã giúp nàng cứu con chim non rơi xuống vách núi dưới cây bách già ở Quân Sơn! Dường như tâm linh tương thông, hắn lại như biết nàng đang trốn ở đây nhìn hắn vậy, không hề báo trước mà chậm rãi quay đầu lại, hai ánh mắt chuẩn xác chiếu thẳng vào tấm màn nơi nàng ẩn mình.

Nàng đứng sững người, nhất thời không phản ứng, cho đến khi thấy khóe môi hắn khẽ cong lênmỉm cười nhẹ, nàng mới hoàn hồn.

Hắn phát hiện ra mình rồi! Hắn đang cười với mình! Mặt nàng lập tức nóng bừng, tay run lên, tấm màn giữa ngón tay tuột khỏi tay khép lại trước mặt nàng, tựa như một làn sóng nước khẽ lay động trong gió, che khuất nàng khỏi tầm mắt hắn.

Mộ Phù Lan vẫn đứng đó bất động. Chợt nghe bên tai có người khẽ hỏi:

– Sao rồi, thấy chưa? Chính là người bên cạnh phụ vương đó. A tẩu không lừa muội chứ…

Mộ Phù Lan mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, không dám dừng lại, càng không dám vén màn lên nhìn thêm một cái, quay người bỏ lại a tẩu chạy trối chết một hơi về đến khuê phòng của mình.

Nàng đóng cửa lại, ra lệnh không ai được vào, mình nhào lên giường, úp mặt vào chăn nằm im.

Mọi người đều nói cây bách già thông linh, phù hộ nhân duyên cho người hữu duyên. Hoặc là, là Quân Sơn Đại Đế rủ lòng thương xót nàng. Bằng không, vì sao nàng lại may mắn như vậy, ngày đó người thanh niên trên Quân Sơn khiến nàng vừa gặp đã không thể nào quên lại chính là vị hôn phu tương lai mà phụ vương muốn gả nàng cho hắn?

Trước mắt nàng không khỏi lại hiện ra bóng dáng tĩnh lặng của hắn đứng trên đường núi ngày đó khi nàng bất lực quay đầu lại và nhìn thấy. Gió núi thổi quét lá cây, khẽ làm vạt áo hắn lay động, hắn yên lặng đứng đó, chăm chú nhìn nàng —như thể hắn đã đứng đợi ở đó từ rất lâu trước đó rồi, chỉ đợi nàng chạy đến bên hắn, mở lời cầu xin giúp đỡ…

Nàng lật người, giơ tay lên che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, niềm vui sướng tựa như mật ngọt từ sâu thẳm đáy lòng nàng dâng trào lên.



Ánh mắt Tạ Trường Canh từ từ rời khỏi tấm màn rủ xuống ở góc yến đường kia. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trong yến đường, nói cười vui vẻ với cùng các đại thần Tr**ng S* quốc, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng hắn lại đang hồi tưởng lại vẻ kinh ngạc của cô gái nhỏ khi hắn vừa phát hiện ra nàng đang lén lút nhìn hắn.

Nụ cười trên khóe môi hắn càng đậm hơn.

Cuối cùng hắn vẫn như nguyện, trở thành người giúp nàng cứu con chim nhỏ kia.

Ba năm, đợi thêm ba năm nữa, hắn sẽ trở về cưới nàng, để nàng trở thành người vợ thật sự của hắn. Đến ngày đó, hắn đã là Hà Tây Tiết Độ Sứ — một Tiết Độ Sứ trẻ tuổi nhất của triều đình, mà vị hôn thê của hắn, Vương nữ Tr**ng S* quốc, thiếu nữ ngày ấy cũng cuối cùng đã trưởng thành, sắp trở thành thê của hắn rồi.

Trong căn nhà cũ ở huyện Tạ, hắn và nàng bái lạy trời đất, sau đó, hắn nhìn theo nàng trong tiếng chúc mừng của người thân và đồng liêu được đưa vào động phòng.

Vì khoảnh khắc này, hắn đã đợi quá lâu, lâu đến mức không chỉ là ba năm.

Hắn khao khát vô cùng được nhanh chóng gặp cô gái của đời mình.

Hắn nhanh chóng bỏ lại những vị khách đang muốn chuốc say mình để xem trò cười, giữa những tiếng hò reo đầy vẻ chưa thỏa mãn của họ bước về phía căn phòng nàng đang ở.

Hắn đi đến trước cánh cửa phản chiếu ánh nến hồng rực của hỷ sự, rồi dừng bước.

Ngay trước khi nàng được đón vào cổng lớn của căn nhà cũ này, hắn đã từng tâm sự cùng mẫu thân mình, hắn nói với mẫu thân, người con gái sắp đến kia không chỉ là thê hắn, mà còn là chỗ dựa vững chắc giúp hắn trong ba năm qua thăng tiến không ngừng, lên đến chức quan cao.

Hắn chỉ cưới một mình nàng, không có lòng dạ khác. Hắn muốn mẫu thân mình coi nàng như con gái ruột mà đối đãi.

Mà đời này, đêm nay, trong đêm tân hôn sắp tới thuộc về hai người họ, cũng sẽ không còn sứ giả triều đình nào đến quấy rầy nữa — đoàn sứ giả mang theo sắc chỉ kia khi trời gần tối đến huyện Tạ đã bị một đội nhân mã không rõ lai lịch nửa đường xông ra bắt giữ.

Đêm tân hôn của họ không dung thứ bất kỳ sự quấy rầy nào từ bên ngoài.

Hắn hít sâu một hơi, định thần lại, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ dành cho mình, bước chân, vượt qua ngưỡng cửa.

Hắn thấy kiều thê nhỏ bé của mình đang mặc áo cưới,đầu phủ khăn trùm đỏ,yên lặng ngồi bên mép giường chờ đợi hắn đến. Hắn bước về phía nàng, đi đến trước mặt nàng, đưa tay vén khăn trùm đầu của nàng lên.

Nàng cúi đầu thật sâu, vô vàn thẹn thùng. Hàng mi cong dài như cánh bướm, che khuất đôi mắt đẹp của nàng, không chịu nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đắm mình vào đôi mắt đẹp e lệ, thẹn thùng ấy, cuối cùng nàng cũng nhìn về phía hắn, hắn bèn mỉm cười với nàng. Dường như bị nụ cười của hắn lây nhiễm, nàng không còn né tránh nữa, cùng hắn nhìn nhau một lát, khẽ mở đôi môi son, nhẹ giọng nói:

– Vừa nãy thiếp ở đây đợi chàng đến, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng luôn cảm thấy dường như đã từng đến đây rồi…

Tạ Trường Canh nhìn nàng, khẽ cười:

– Như tiền duyên đã định, kiếp này thực hiện lời ước. Nàng vốn dĩ là vợ ta.

Nàng cho rằng lang quân đang trêu chọc mình, cắn nhẹ môi, không nói nữa, trong lòng lại vui mừng nhảy nhót, gò má ửng hồng nhàn nhạt. Nến hoa cháy cao, ánh nến lay động, nàng do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói:

– Phu quân, thiếp thay y phục cho chàng… – Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, lời còn chưa nói hết đã không nghe thấy nữa.

Tạ Trường Canh kìm nén tình yêu và sự yêu chiều vô hạn đang dâng trào trong lòng, vòng tay ôm nàng vào lòng, từng chiếc một, tháo đi những cây trâm cài tóc của nàng xuống…

Mái tóc dài của nàng xõa xuống, y phục dần tuột ra, thân thể nàng khẽ run rẩy trong vòng tay hắn:

– Phu quân, thiếp sợ…

Hắn cúi đầu hé miệng dịu dàng ngậm lấy tiếng cầu xin đáng thương của nàng, cũng ngậm lấy đôi môi mềm mại và non nớt nhất thế gian này.

Màn gấm rủ xuống, một đêm ân ái triền miên.

Khi trời sáng, Mộ Phù Lan tỉnh dậy trong vòng tay của trượng phu, đầu óc còn có chút mơ màng, chưa kịp tận hưởng sự ngượng ngùng và niềm vui khi vừa từ thiếu nữ trở thành tân nương đêm qua đã bị một tin tức bất ngờ làm cho ngây người.

Sáng sớm, Tạ gia đón một đội sứ giả do triều đình phái đến, mang theo một tin tức cực kỳ khẩn cấp,nói rằng Giang Đô Vương làm phản, triều đình khẩn cấp triệu hồi Tạ Trường Canh lập tức đi dẹp loạn. Đoàn người này vốn dĩ phải đến từ đêm qua, không ngờ bị người ta không rõ nguyên do mà giam giữ suốt một đêm, sáng nay lại không hiểu sao được thả ra. Giờ phút này vội vàng tìm đến, đương nhiên là vô cùng lo lắng, sau khi dâng lên chiếu lệnh thì đứng chờ một bên.

Đêm qua vừa động phòng hoa chúc, hôm nay trượng phu mới cưới của nàng đã phải rời nhà, lần trở về tiếp theo không biết là khi nào. Nàng vô cùng buồn bã, nhưng biết rằng đàn ông lập công lập nghiệp, mình không thể giữ lại, huống hồ, mệnh lệnh cấp trên như núi, nàng lại làm sao có thể mở lời giữ hắn lại?

Nàng lưu luyến buông tay đang níu lấy tay áo hắn, nén những giọt lệ sắp trào ra, khẽ nói:

– Thiếp đi thu dọn đồ đạc cho chàng…

Nàng ngồi dậy định xuống giường, một đôi bàn tay to lớn bỗng vươn tới nắm chặt tay nàng, rồi ôm cả người nàng lên, đặt nàng ngồi xuống mép giường.

Hắn quỳ xuống,lấy đôi tất lụa của nàng, cúi đầu, cẩn thận giúp nàng mang tất, rồi lại định đi giày cho nàng.

Mộ Phù Lan kinh ngạc vô cùng, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội rụt chân về, nhưng lại bị hắn giữ chặt. Hắn giúp nàng xỏ giày xong, lại nắm tay nàng đứng dậy, ghé tai hỏi:

– Ta muốn mang nàng cùng đi Giang Đông. Nàng có sợ không?

Mộ Phù Lan ngẩn người. Khi còn ở nhà chờ gả, nàng đã biết được một vài chuyện về hắn. Biết hắn hiếu thảo với người mẫu thân góa bụa. Giờ đây mình đã được gả về đây, nếu hắn phải đi xa, nàng đương nhiên sẽ ở lại nhà phụng dưỡng mẫu thân thay hắn.

Nàng hơi không tin vào tai mình, mở to mắt nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, không giống như đang dỗ dành nàng. Nàng do dự một chút, khẽ nói:

– Thiếp thật sự có thể đi cùng chàng ạ?

Hắn nhướng mày:

– Vì sao không thể? Trong thánh chỉ của triều đình lại không hề nói ta không được mang theo tân hôn ái thê đồng hành.

Mới tân hôn một đêm, hắn đã gọi nàng là ái thê rồi.

Tim nàng đập thình thịch, gương mặt lặng lẽ ửng hồng, trong đôi mắt còn vương chút hơi nước kia tỏa ra ánh sáng vui mừng, không kìm nén được nàng bật dậy nhào vào lòng hắn.

– Thiếp không sợ! Thiếp muốn đi!

Nàng gật đầu thật mạnh, đôi cánh tay ngọc lại ôm chặt lấy cổ hắn, như thể buông lỏng ra một chút thôi là hắn sẽ đổi ý ngay.

Tạ Trường Canh đón lấy cô gái nhỏ vì quá vui mừng mà quên cả e lệ nhào vào lòng mình, trong khoảnh khắc này lòng hắn mềm nhũn.

Hắn từng vượt qua sông núi,vá trời lấp đất, đứng trên đỉnh cao, nhìn thấu những sóng gió hùng vĩ nhất trần gian, cũng từng sa vào vực sâu, trải qua những khoảnh khắc tăm tối nhất, gặm nhấm lòng người trên thế gian này.

Nàng chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Và giờ đây họ lại gặp nhau. Hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, che mưa chắn gió cho nàng, khiến nàng không sợ hãi, không lo âu.

Dù gió Tây thổi làm bạc màu sóng Động Đình, nhiều năm sau, dù họ đã tóc bạc trắng, nàng cũng sẽ mãi mãi là cô gái nhỏ ngày ấy trên Quân Sơn xách váy lụa chạy đến cầu xin hắn giúp đỡ...

Một lát sau, thấy hai cánh tay nàng vẫn ôm chặt mình không chịu buông, hắn liền gõ nhẹ ngón tay lên trán nàng:

– Nếu nàng còn không mau bảo người thu dọn đồ đạc, ta sẽ không mang nàng đi nữa đấy.

– Thiếp đi thu dọn ngay đây!

Kiều thê nhỏ bé của hắn lập tức buông hắn ra, vội vã chạy đi mở cửa, gọi người vào trong sửa soạn đồ đạc.

Hắn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn bóng lưng nàng vui vẻ nhảy nhót như chú chim sẻ, hắn không kìm được nữa, nụ cười bất giác nở trên khóe môi.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom