Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,419
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO4k2cUZSzMvpkgqHkEAq0sFRAIT4wK2D0kvNxPL-Qqi5jtA9BpmtGkv86xQ0dHjoCRQQx9lzVomlZQIqqnkdByjvS41eeu8JkxLk9O6xABNXCyCvvLJ1sIs3fWRDWxcNWAzSr2oZ5mjjCTNTujn_hr=w215-h322-s-no-gm

Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Tác giả: Lạc Bối Bối
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lạc Bối Bối

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Tiên Hiệp, Hư Cấu Kỳ Ảo, Nhân Thú, Phép Thuật, Ngọt, Dưỡng Thê

Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa

Giới thiệu

Vị Tân Đình Thượng thần đẹp đến mức khiến cả người và thần tam giới đều phẫn nộ bị hạ dược đi nhầm đại điện, lúc này đang nằm trên giường của ta.

Nhìn thân hình rắn chắc của hắn, ta không khỏi nuốt nước bọt. Tuy ta thèm muốn thân thể hắn, nhưng không thể lợi dụng lúc người khác gặp khốn khó, đúng không?

Ta đắp chăn mây cho hắn định rời đi, không ngờ hắn kéo giữ ta lại, nụ hôn nồng nhiệt liền rơi xuống.

Cuối cùng, thân thể thuận theo lòng mình, ta đã mạo phạm Thượng thần hết lần này đến lần khác.​
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 1: Chương 1



1

Hội bàn đào.

Tân Đình Thượng thần bị chuốc rượu, đi nhầm đại điện, lúc này đang nằm trên giường của ta, ánh mắt mê mang nhìn ta.

Bộ dạng này của hắn thật quyến rũ, ta cắn răng, tự nhắc nhở mình không được lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, sau khi đắp chăn cẩn thận cho hắn, ta định rời đi, nhưng hắn lại kéo giữ ta lại.

"Ngươi đi đâu?"

"Ta đi nấu canh giải rượu cho ngài."

Ta thầm nhủ trong lòng, ngài mau buông ta ra, nếu không ta không cưỡng lại được mà khinh bạc ngài thì làm sao đây.

Hắn vẫn nắm tay ta, gò má có chút ửng hồng: "Ta nóng."

Uống rượu rồi, lại bị ta đắp một lớp chăn mây, làm sao không nóng được?

"Vậy ta giúp ngài cởi bớt nhé?" Ta ngồi lại bên giường, cẩn thận hỏi hắn.

"Cởi."

Ta vén chăn mây lên, kéo cánh tay hắn, cởi bỏ áo ngoài.

Áo trong của hắn làm từ lụa tơ tằm hảo hạng, không ngờ lại mịn màng đến vậy. Ta chỉ nhẹ nhàng mở dây áo, quần áo liền trượt xuống theo làn da.

Ta lập tức đỏ mặt.

Ôi, cái này, cái này, cái này. trắng hồng quá đỗi.

Đây là thứ mà đẳng cấp một Tán tiên như ta được phép nhìn không?

Ta chỉ cảm thấy làn da trắng hồng ấy khiến ta choáng váng.

Ta vô thức đứng dậy lần nữa, định bỏ chạy, nhưng bị hắn nắm chặt lấy.

"Đừng đi."

Nói xong, hắn dùng sức, ta đứng không vững, loạng choạng ngã sấp vào n.g.ự.c hắn.

Thật. . . thật mịn màng làm sao.

Ta cảm thấy lúc này đôi tai cùng với cổ của mình đều đã đỏ lên.

"Ngươi thật mát." Giọng hắn vang lên từ đỉnh đầu ta, ta chưa kịp lên tiếng, hắn đã lật người lại đè ta xuống dưới thân mình, vị trí của chúng ta lập tức đảo ngược.

"Tân Đình Thượng thần!" Ta kinh hãi hô, hắn dùng tay ra dấu "suỵt", rồi bắt đầu c ởi quần dưới của mình.

"Ngài, ngài, ngài. . ." Ta bị hành động của hắn dọa sợ, vội vàng ngăn cản.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta quả là có chút tà tâm đối với Tân Đình Thượng thần, nhưng không dám có gan đó đâu.

Tuy ta thường treo câu "Ta muốn chiếm được Tân Đình Thượng thần vào tay" trên môi, nhưng ta cũng tự biết thân biết phận.

Trên Thiên đình, tiên nga xinh đẹp nhiều vô kể, làm sao hắn lại để mắt đến một tiểu tán tiên như ta.

Nhưng bây giờ, hắn đè ta dưới thân, đang muốn làm chuyện đó với ta.

Dường như không hài lòng vì ta cản trở hành động của mình, hắn dứt khoát dùng một tay ngăn ta lại, tay kia trực tiếp bắt quyết, biến bộ áo choàng của mình đi.

Ta trợn mắt há hốc mồm.

Hắn buông ta ra, cúi đầu hôn lên môi ta đang ngây ngốc, cười nhẹ: "Rất ngọt."

Sau đó bắt đầu cởi áo của ta, ta hoàn hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn đang cởi áo mình: "Tân Đình Thượng thần, ngài, ngài uống nhiều rồi!"

Trong ấn tượng của ta, Tân Đình Thượng thần luôn là người tích chữ như vàng, lạnh lùng như băng, không ngờ uống rượu vào lại có dáng vẻ như vậy?

Lại còn. . . nhiệt tình đến thế.

"Ta đúng là uống nhiều rồi." Hắn đưa tay lên trán, dường như muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, rồi nói tiếp: "Ta bị hạ dược."

"Hạ dược? !" Ta kinh ngạc nói, hóa ra là bị hạ dược.

Nhưng trong Thiên đình này ai lại có gan to đến mức dám hạ dược Tân Đình Thượng thần chứ.

"Ngươi giúp ta." Hắn tiếp tục nói.

"Ta. . . ta làm sao giúp được."

"Song tu với ta." Lời hắn vừa thốt ra, trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung, ầm một tiếng làm ta choáng váng.

"Tân, Tân Đình Thượng thần, đây đâu phải chuyện đùa. . . Tiểu tiên vạn lần không dám xúc phạm Thượng thần. . ."

Hắn dường như không kiên nhẫn với lời lải nhải của ta, kéo giật tay ta đang giữ hắn, cởi bỏ quần áo của ta.

Rồi hắn nhìn xuống ta từ trên cao: "Ngươi chẳng phải đã sớm có ý đồ xấu với ta rồi sao?"

"Ngài. . . ngài làm sao biết được?" Giọng ta nhỏ như muỗi, cẩn thận hỏi.

"Trên Thiên đình này có tiên nga nào không muốn ngủ với ta."

Một vẻ mặt đương nhiên.

Ta im lặng ba giây.

Ta còn tưởng tâm tư nhỏ của mình đã bị phát hiện, không ngờ vị Thượng thần vốn lạnh lùng này lại tự luyến đến vậy.

"Ta. . . tuy trong lòng ta ta có ý đồ xấu với Tân Đình Thượng thần, nhưng cũng chỉ nói cho vui thôi. . ."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 2: Chương 2



Ta lí nhí: "Sư tôn ta mà biết ta làm chuyện này sẽ lấy mạng ta làm thịt nấu canh uống đấy. . . hơn nữa ta là một tiểu nữ tử, sau này truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ. . ."

"Ta đã muốn ngươi, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Ánh mắt hắn lúc này đầy d*c vọng, kiềm chế nhìn ta, mồ hôi trên trán theo gò má nhỏ xuống cổ ta, toàn thân ta run lên.

Hắn tiếp tục nói: "Nếu ngươi không muốn, ta lập tức rời đi."

Gương mặt hắn gần trong gang tấc, tay ta chống trên n.g.ự.c hắn, chỉ cảm thấy đầu óc lúc này đã rối thành bột nhão, làm sao còn có thể suy nghĩ nhiều

Ta liền lên tiếng: "Làm, làm sao chịu trách nhiệm."

Hắn cười khẽ một tiếng, nụ hôn lại rơi xuống, thì thầm bên tai ta: "Ta cưới ngươi."

Ta thừa nhận ta đã động lòng.

Bao nhiêu tiên nga trên Thiên đình, mục tiêu cuối cùng chẳng phải là gả cho Tân Đình Thượng thần sao.

Giờ đây có một cơ hội tốt bày ra trước mặt ta.

Chiếm được hắn, rồi, làm tức phụ của hắn.

Nhưng lời khuyên dạy của sư tôn đã sớm bị ném ra sau ót quên không còn một mảnh.

Nhìn thân thể trắng ngần trước mắt, ta nuốt một ngụm nước bọt.

Nghĩ đến việc hắn đã uống nhiều rượu, lý trí không rõ ràng, ta dùng tay nâng đầu hắn, nói: "Ngài hãy nhìn kỹ, ta là ai?"

Hắn cười: "Đồ ngốc."

Hắn lại hôn xuống, từ mi t@m đến xương quai xanh, ta liên tục run rẩy, hắn dường như cảm nhận được sự run rẩy của ta, hôn lên môi ta, thấp giọng nói: "Đừng sợ."

"Ở đây sẽ không có ai quấy rầy chúng ta." Hắn vừa nói vừa đưa tay đẩy một luồng sáng trắng về phía cửa đại điện, trong nháy mắt đại điện được bao phủ một lớp ánh sáng trắng, rèm cửa trên giường cũng buông xuống.

Tay hắn từ từ xuống eo ta, ta căng thẳng nhắm mắt lại. Hắn thì thầm bên tai ta: "Có thể sẽ hơi đau."

Ta mở mắt, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tân Đình Thượng thần, ta là ai? Ngài đừng quên, sau này ngài phải cưới ta đấy. . ."

Hắn hôn lên nước mắt ta: "Làm sao quên được, tiểu bạch long của ta."

Ta ngây người. Xong rồi. Hắn nhận nhầm người rồi.

Ta đâu phải tiểu bạch long, ta là một con bạch xà.

2

Sư tôn từng không chỉ một lần dặn dò ta rằng, phải hết sức tránh xa Tân Đình Thượng thần.

Bậc thần tiên như thế, không phải hạng tán tiên thấp kém như ta có thể mơ tưởng.

Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu tiên nga vì gương mặt của Tân Đình Thượng thần mà người trước ngã xuống người sau tiến lên, anh dũng hy sinh vô số, chưa từng có ai kết cục tốt đẹp.

Nhưng ta lại không tin điều này.

Ta không chỉ mến mộ hắn, lại còn vô ý ngủ với hắn, ta còn mơ tưởng sau này làm tức phụ của hắn.

Tân Đình Thượng thần đối với ta khác với người khác.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta si mê hắn không chỉ vì dung mạo đẹp đẽ, mà còn vì hắn từng cứu mạng ta.

Lúc đó ta còn là một con bạch xà nhỏ, sinh ra trong Ngự hoa viên của Thiên đình, tuổi còn nhỏ, pháp lực yếu ớt, chưa tu thành hình người.

Từ khi có trí nhớ, ta đã sống mỗi ngày không buồn không lo trong Ngự hoa viên, ăn ăn mấy chú ếch xanh hoặc trêu chọc những con cá vàng nhỏ trong Dao Trì.

Ngày đó một con chim nhỏ không biết từ đâu bay đến đập cánh bên cạnh ta, ta nhìn thấy mới lạ, vẫy đuôi theo sát đằng sau, định thưởng thức một bữa no nê.

Không ngờ con chim đang bay trên không đó lập tức biến thành một con chim ưng lao xuống ta.

Ta sợ đến mức bò thật nhanh, cố hết sức uốn cong thân thể chạy thoát thân.

Trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một đôi giày trắng bên cạnh Ngự hoa viên, ta không kịp suy nghĩ, theo chân chủ nhân đôi giày mà bò lên, rồi run rẩy trong ống tay áo của người đó.

Độ ấm bên trong tay áo của hắn không hiểu sao khiến ta cảm thấy an tâm, hắn tiện tay thi pháp đánh lui con chim ưng, sau đó đưa tay bắt ta ra khỏi tay áo, đưa mắt quan sát ta một lượt: "Con vật nhỏ này từ đâu tới."

Đó là lần đầu tiên ta gặp hắn.

Lần đầu tiên bị một nam tử cầm lên quan sát ở khoảng cách gần như vậy, lại là một nam tử có dung mạo hết sức tuấn tú.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 3: Chương 3



Mặt ta không kiềm được mà đỏ lên, thân thể không kiểm soát được mà uốn éo.

"Ồ, là một con tiểu bạch xà."

Nữ tử bên cạnh lên tiếng, ta nghe tiếng nhìn qua, một vị tiên nga thật xinh đẹp.

Thật là một khung cảnh trai tài gái sắc.

Ta mới mơ hồ nhận ra, tài tử giai nhân hẹn hò thường ở trong vườn hoa, mà sự xuất hiện của ta dường như không đúng lúc.

Thật là hổ thẹn, hổ thẹn quá.

Hắn thấy ta không phản ứng liền nắm đuôi ta lắc lắc, ta bị lắc đến choáng váng, suýt nữa thì sùi bọt mép.

"E rằng con rắn nhỏ này bị dọa sợ đến ngất rồi."

Hắn nhíu mày nhìn ta một lúc, lên tiếng nói với nữ tử bên cạnh: "Ta đưa nó đến chỗ Thái Thượng Lão Quân xem có tiên đan gì cứu chữa không."

"Tân Đình, ta cùng đi với ngài."

Tân Đình?

Ta ngẩn người, nam tử mà ta bò lên người hóa ra chính là mỹ nam tử tuấn tú đệ nhất Thiên đình trong truyền thuyết, Tân Đình Thượng thần.

Không ngờ hôm nay lại gặp mặt theo cách này.

Sau khi bị hai người bọn họ đưa đến chỗ Thái Thượng Lão Quân, từ miệng Lão Quân ta mới biết được nữ tử bên cạnh hắn là Bích Nhan Thượng thần.

Là nữ Thượng thần duy nhất còn sống trong số ít Thượng thần ở Thiên đình.

3

Nhờ hưởng ánh sáng của Tân Đình Thượng thần, ta được ăn tiên đan đặc chế của Lão Quân.

Sau đó ta được Lão Quân tặng cho sư tôn ta giáo dưỡng, nhờ sự điểm hóa của sư tôn, hiện nay ta mới tu luyện thành hình người, trở thành một tiểu tiên thấp kém nhất Thiên đình.

Tân Đình Thượng thần và sư tôn có mối quan hệ tốt, lúc hắn rảnh rỗi thường cùng sư tôn đánh cờ.

Ta là nữ đồ đệ duy nhất trong số các đồ đệ của sư tôn, nên mỗi lần họ đánh cờ, ta thường hầu trà nước bên cạnh sư tôn và Tân Đình Thượng thần.

Vốn tưởng rằng duyên phận của ta với Tân Đình Thượng thần chỉ đến thế thôi.

Không ngờ hôm nay ta không chỉ ngủ chung một chỗ với Tân Đình Thượng thần, hắn còn nói muốn cưới ta.

Tuy đã qua một đêm hoang đường với Tân Đình Thượng thần, ta vẫn không quên chuyện chính.

"Thuốc tránh thai?"

Lão Quân nghi hoặc nhìn ta, ôm chặt cái hồ lô đựng đầy ltiên đan vào lòng, sợ ta cướp mất: "Ngươi còn nhỏ tuổi chưa từng hôn phối, cũng chưa có tiên lữ, ngươi muốn thuốc tránh thai làm gì."

Ta cười khan hai tiếng: "Ta quen một con tiểu kim ngư ở Dao Trì, tên là Tiểu Thạch Lựu, ngài cũng biết loài cá nhiều con cháu, nàng gặp một con cá bạc tình, một lúc mang thai cả trăm đứa con của tên đó, liền hỏi ta có cách nào giải quyết không, ta biết chỗ lão nhân gia ngài có thuốc tránh thai, liền bán mặt mũi này, đến cầu xin ngài."

Ta nghiêm túc bịa chuyện nói dối ông ấy.

"Bình thường không phải ngươi rất thích ăn cá vàng ở Dao Trì sao?"

Rõ ràng Lão Quân không tin lời ta: "Ngươi còn từng nói trứng cá vàng thơm nhất."

"Điều này không sai."

Ta nghiêm túc gật đầu: "Trứng cá đó đúng là món ngon hiếm có. Chỉ là Tiểu Thạch Lựu đã tu luyện thành hình người, ta với Tiểu Thạch Lựu kết nghĩa kim lan, tất nhiên không thể ăn nàng. Nhưng để giúp nàng, ta đã ăn thịt tên chồng cũ bạc tình của nàng rồi."

Lão Quân rùng mình: "Quả nhiên độc nhất lòng dạ nữ nhân."

"Hê hê."

Ta cọ xát đến gần Lão Quân, đưa bàn tay ma quỷ chạm vào hồ lô trong lòng Lão Quân: "Ta chỉ cần một viên thuốc tránh thai, những tiên đan khác ta không đụng đến, ngài cứ yên tâm."

Cũng may ta quen biết Lão Quân nhiều năm, ông ấy luôn bao dung ta, thậm chí thỉnh thoảng còn tặng ta tiên đan mới luyện xong để tăng cường pháp lực.

Ta biết lần này ông ấy sẽ không từ chối ta, liền vui vẻ giật lấy hồ lô của ông ấy, bỏ thuốc tránh thai vào bình sứ nhỏ, cẩn thận cất vào tay áo.

Còn chuyện ta nói với Lão Quân về Tiểu Thạch Lựu gặp cá bạc tình là giả, mang thai cũng là giả.

Ta xin thuốc lần này, cũng chỉ là muốn để lại đường lui cho mình.

Nếu Tân Đình Thượng thần mặc quần xong không nhận trách nhiệm. . . nghĩ đến hắn, mặt ta lại không khỏi đỏ lên.

Đêm qua ta cùng hắn triền miên, hắn cứ muốn ta hết lần này đến lần khác.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cho đến cuối cùng ta không còn chống đỡ nổi liên tục van xin, hắn mới chịu buông tha ta.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 4: Chương 4



Ta muốn nói cho hắn biết, ta không phải tiểu bạch long.

Ta là con tiểu bạch xà mà hắn từng cứu, không biết trong tình trạng bị hạ dược lại say rượu, hắn còn nhớ ta không.

Những lời chưa kịp nói ra ra khỏi miệng, dưới thân thể hắn cuối cùng đều biến thành những tiếng r3n rỉ vụn vặt.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nửa đêm lại bị hắn hôn tỉnh,

Hắn chỉ nói tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, để ta giúp hắn, chỉ tội cái lưng già này của ta.

May mà loài rắn chúng ta có thắt lưng mềm mại, không đến mức sáng nay xuống không nổi giường.

Sáng nay khi ta tỉnh dậy đã gần trưa, mà phần giường bên cạnh ta đã trống không bóng người.

Ta xoa xoa eo, thật sự buồn bực.

Không phải là hắn sau khi tỉnh rượu quên mất chuyện này chứ?

Người đã chạy mất chưa nói, còn bị nhầm là tiểu bạch long, sau này nếu gặp ta mà không nhận trách nhiệm thì làm sao đây.

4

Ta nuốt thuốc tránh thai xong, vừa xoa eo vừa bước ra khỏi đại điện của Thái Thượng Lão Quân, bỗng thấy một bóng người đang vội vã chạy vào điện Lão Quân.

Ta giật mình, chẳng phải đây là Tân Đình Thượng thần vừa triềm miên bên ta đêm qua sao?

Đang định lên tiếng gọi thì ta nhận ra trên áo choàng trắng như tuyết của hắn loang lổ những vết máu. Trong lòng hắn đang ôm một con bạch long toàn thân đẫm máu, đã kiệt sức mất hết pháp lực biến về nguyên hình.

Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Con bạch long đó không phải ai xa lạ, chính là vị nữ Thượng thần duy nhất còn sống ở Thiên đình, Bích Nhan Thượng thần.

Ta thất hồn lạc phách trở về phủ, vừa về đã chạm mặt sư tôn.

"Nửa ngày qua con đi đâu?"

Sư tôn nhìn ta với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con vốn đã kém thông minh hơn người khác, người ta chỉ cần một, hai trăm năm là có thể tu thành hình người, còn con phải mất đến bốn, năm trăm năm. Ngay cả tiểu sư đệ nhỏ nhất của con giờ cũng đã tu thành thượng tiên, vậy mà con vẫn còn tâm trí đi chơi bời khắp nơi."

Ta vốn đã buồn bực vì chuyện Tân Đình Thượng thần, sau khi nghe sư tôn nói xong lại càng thêm buồn.

Cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Mấy trăm năm qua ta đã vất vả khổ chức nghiêm túc tu luyện, những sư huynh đệ xung quanh ta không ai chăm chỉ bằng ta, vậy mà họ đều lần lượt tu thành tiên cảnh.

Chỉ có mình ta, trăm ngàn năm qua vẫn chỉ là một tiểu tán tiên không danh phận.

Sư tôn nói ta ngộ tính thấp.

Nhưng mỗi lần ta tu luyện đến chỗ then chốt, khi sắp ngộ ra điều gì đó để pháp lực được nâng cao, ta luôn cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh, cứng rắn đè ép ta xuống.

Nên mới thành ra tình cảnh hiện tại như vậy.

Tiểu sư đệ đứng cạnh sư tôn thấy ta không vui, liền đến nói giúp: "Sư tôn, sư tỷ đã rất cố gắng rồi. . . rốt cuộc thiên phú đâu phải ai cũng có, ngài cũng đừng mắng sư tỷ nữa."

Trong lòng ta nước mắt đầm đìa.

Sư đệ tốt của ta, ta biết đệ muốn giúp ta, nhưng thực sự đang đ.â.m vào tim ta đấy, tốt nhất là im lặng thì hơn.

Tiểu sư đệ quả thật là thiên phú dị bẩm, chỉ vài trăm năm ngắn ngủi đã từ một con tiểu bạch hồ tu thành thượng tiên.

Sư tôn nói, lần cuối cùng gặp được người có thiên phú như vậy, là Tân Đình Thượng thần.

Tiểu sư đệ không chỉ có thiên phú cao, mà còn rất đẹp.

Nguyên thân của hắn ta là một con xích hồ, được sư tôn nhặt từ phàm giới đem lên Thiên đình giáo dưỡng, không ngờ lại là một mầm giống tu tiên tốt.

Ban đầu khi hắn ta vừa đến, ta còn tự mãn, dù sao tiểu xích hồ từ phàm giới cũng không có căn cơ tu tiên trên Thiên đình như ta, ta dựa vào chút pháp lực yếu ớt của mình vẫn có thể ra vẻ sư tỷ được.

Sau đó, chỉ trong một thời gian ngắn tu vi của hắn ta đã vượt qua ta, ta tự nhiên lại trở thành người làm sư tôn mất mặt.

Thiên đình ít chiến thần, phần lớn là thần tiên tu thân dưỡng tính.

Sư tôn thuở còn trẻ từng dẫn thiên binh thiên tướng đánh bại Ma tộc, trở thành một trong số ít chiến thần sau Tân Đình Thượng thần.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 5: Chương 5



Mấy ngàn năm gần đây Thiên đình hòa bình, không có chiến tranh, sư tôn nghĩ ngợi tìm chút việc để làm, liền nảy ý định thu đồ đệ.

Mà Tân Đình Thượng thần không bao giờ thu đồ đệ, nên các vị thần tiên muốn bái nhập môn hạ sư tôn đã đến đạp cửa nườm nượp.

Nhưng sư tôn ta là người rất kỳ lạ, không thích những người chính quy đến bái sư, sư tôn thích nhặt đồ đệ.

Như đại sư huynh, một con bạch hạc, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.

Nhị sư huynh, một con bạch hổ, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.

Tam sư huynh, một con chu tước, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.

Tứ sư huynh, một con rùa, tướng mạo tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.

Ta, một con bạch xà, tướng mạo tuấn. . . cũng coi như được, do sư tôn nhặt về.

Tiểu sư đệ, một con xích hồ, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, do sư tôn nhặt về.

Ồ không đúng, ta là do Lão Quân đưa đến.

Chỉ vì sư tôn từng nợ Lão Quân một ân tình, nên mới thu ta vào môn hạ.

May mà mấy vị sư huynh và sư đệ đều làm rạng danh sư tôn, nếu không e rằng mặt mũi của Lão Quân cũng không đủ dùng, ta - một kẻ chỉ biết kí sinh cản trở này - chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi sư môn.

Tuy sư tôn mỗi lần nhìn ta đều đau lòng khôn xiết, nhưng sư tôn vẫn luôn bảo vệ ta chu toàn.

Ngay cả pháp khí Thiên Cơ Tán cực kỳ lợi hại do ngài làm ra cũng đều đưa cho ta.

Điều này khiến mấy vị sư huynh đệ vô cùng đỏ mắt, ai nấy đều cầu xin sư tôn cho một vài pháp khí lợi hại.

Nguyên văn lời của sư tôn là, pháp lực của ta yếu ớt, pháp khí này có thể bảo vệ mạng chó của ta.

Nếu không có pháp khí này, sau này ta gây họa, khó giữ được mạng sống.

E rằng mấy vị sư huynh sẽ thiếu đi một sư muội đồng môn ngu ngốc.

Mấy vị sư huynh mới chịu thôi.

"Ngũ sư muội, xem ta mang gì hay đến cho muội này. . ."

Tứ sư huynh cầm một xâu mứt quả nhàn nhã đi tới, vào đại điện thấy sắc mặt sư tôn không đúng, lại thấy ta rầu rĩ cúi đầu, cẩn thận di chuyển đến bên cạnh ta, dùng khuỷu tay huých nhẹ, nhỏ giọng hỏi: "Muội lại gây họa à?"

Hắn ta huých ta một cái không sao, nhưng cái bình sứ nhỏ ta đang cất kỹ trong tay áo đã rơi xuống đánh "keng" một tiếng.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thứ đựng bên trong, chính là thuốc tránh thai ta đã xin từ Lão Quân.

Sư tôn hỏi ta đầu đuôi câu chuyện, ta đem những lời nói dối ở chỗ Lão Quân kể lại cho sư tôn.

Rõ ràng sư tôn ta không dễ bị lừa như vậy, ngài không tin lời của ta, chỉ nói gần đây đã lơ là trong việc dạy dỗ ta, lại để ta dan díu với người ngoài, rồi phạt ta bế quan.

Ta chống cằm ngồi ngẩn người trong điện.

Tân Đình Thượng thần thế nào rồi?

Bích Nhan Thượng thần sao lại bị thương thành như vậy?

Tại sao lại là Tân Đình Thượng thần ôm nàng ta đi chữa trị?

Không biết lời hứa cưới ta của hắn còn tính không?

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu đè ép khiến ta ngộp thở, ta quyết định phải lén trốn ra ngoài tìm hiểu cho rõ ràng.

Nhưng pháp lực của ta yếu kém, hoàn toàn không thể phá giải kết giới sư tôn đặt dưới đại điện.

Tuy ta không thể phá giải, nhưng ta biết có một người có thể.

Đó chính là tiểu sư đệ của ta, Thương Bắc.

5

Thương Bắc ngoài việc thiên phú dị bẩm, còn có một đặc điểm nổi bật đó là ngoại hình.

Trong số những nam tiên có dung mạo xuất chúng, mười dặm bát hoang ngoài Tân Đình Thượng thần, Vinh Xuyên Quỷ quân của Ma tộc, thì chính là tiểu sư đệ Thương Bắc của ta.

Vinh Xuyên Quỷ quân của Ma tộc ta chưa từng gặp, nhưng dung mạo của Tân Đình Thượng thần và Thương Bắc thì đáng được xác nhận.

Nếu không phải vì ta ngưỡng mộ Tân Đình Thượng thần từ lâu, chỉ e rằng phải đối mặt với khuôn mặt tuấn tú như vậy hàng ngày, ta cũng không cầm lòng được.

Vài trăm năm trước khi hắn ta vừa mới tu thành hình người, đi ra ngoài cùng sư tôn đã gây nên một cơn xao động nhỏ, những tiểu tiên xung quanh đều đến hỏi thăm đây là thiếu niên tuấn tú từ đâu đến.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 6: Chương 6



Mà ta với Tiểu Thạch Lựu trong Dao Trì kia chính là từ đó mà quen biết nhau.

Có một lần ta cùng Thương Bắc lẻn ra ngoài chơi, tình cờ đi ngang qua Dao Trì đã thu hút sự chú ý của tiểu kim ngư trong đó.

Tiều kim ngư này làm gì đã từng thấy thiến niên lang tuấn tú như vậy?

Lập tức đỏ mặt, quá xúc động, nhảy từ Dao Trì ra ngoài vùng vẫy trên mặt đất.

Ta nhìn tiểu kim ngư trên mặt đất mà mắt trợn tròn.

Chỉ từng nghe nói Khương Thái Công câu cá, cá muốn cắn câu sẽ tự lên, không ngờ dẫn Thương Bắc đi dạo quanh Dao Trì này một vòng mà không cần câu đã có cá tự động dính câu.

Ta xách tiểu kim ngư từ mặt đất lên.

Không biết là nó sợ ta ăn thịt nó, hay vì ở quá gần Thương Bắc mà xúc động, tóm lại nó cứ run rẩy như cái sàng trong tay ta.

Sau khi tu thành hình người, ta đi theo sư tôn, trong phủ sư tôn có Nhị sư huynh chuyên phụ trách đồ ăn, nên ta không còn ăn những sinh vật nhỏ trong Ngự hoa viên và Dao Trì nữa.

Ta đang định thả nó về, Thương Bắc lên tiếng: "Tiểu kim ngư xinh đẹp quá."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Xong, lần này con cá ngay cả run cũng không run nữa.

Ta sợ nó rời khỏi nước sẽ ngừng thở, vội vàng ném nó trở lại Dao Trì.

Lần thứ hai đi ngang qua, nó gọi ta lại.

Lúc này nó đã tu thành hình người.

Nàng ấy nhảy ra khỏi ao nước, đứng trên mặt đất, biến thành một thiếu nữ thanh tú.

Cảm giác thất bại lập tức dâng lên trong ta.

Sư tôn từng nói ta vô dụng, ta tự nhận chỉ là đầu óc không thông minh lắm.

Nhìn tiểu kim ngư này chỉ vài trăm năm ngắn ngủi đã có thể tu thành hình người, trong lòng ta không thể không miễn cưỡng thừa nhận —

Ta thực sự không có thiên phú.

"Xin tiên hữu dừng bước."

Nàng ấy hành lễ với ta, lên tiếng: "Dám hỏi tiên hữu có phải là Hoài Uyển tiên tử, ngũ đồ đệ dưới trướng Tu Nhiễm Thượng thần?"

Tu Nhiễm Thượng thần chính là tên của sư tôn.

Sư tôn và các sư huynh thường gọi ta là Tiểu Ngũ, Lão Quân thích gọi ta là tiểu bạch xà, Thương Bắc thường gọi ta là sư tỷ, đã lâu không ai gọi ta là Hoài Uyển, ta ngẩn người.

"Đúng vậy."

"Tiên hữu có phải là sư tỷ của Thương Bắc thượng tiên?"

"Đúng vậy."

"Thương Bắc thượng tiên đã từng hôn phối chưa?"

"Chưa từng."

Chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của nàng ấy đỏ lên.

Ta trợn mắt há mồm.

Ta vẫn biết có nhiều tiểu tiên xung quanh thầm mến Thương Bắc, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy có người chủ động chặn ta lại hỏi Thương Bắc đã có hôn phối chưa.

"Ngươi. . . ngươi không phải là. . ."

Ta đang cân nhắc làm sao để mở lời, thì thấy nàng ấy nhét một túi thơm vào tay ta.

"Phiền tiên tử chuyển túi thơm này giúp ta đến Thương Bắc thượng tiên."

Ta chưa kịp từ chối, nàng ấy nói xong đã nhanh như chớp nhảy trở lại dưới nước biến mất.

Ta quan sát túi thơm trong tay, màu hồng rực rỡ, trên đó thêu một đôi uyên ương giao cổ nhau, đang nô đùa giữa sóng khói mênh mang.

Ta không khỏi cảm thán, quả nhiên là từ Dao Trì mà ra.

Chắc hẳn vì nàng ấy hàng ngày trong hồ nước đã nhìn thấy nên mới thêu đôi uyên ương giao cổ này chân thực đến vậy.

Ta cầm túi thơm của tiểu kim ngư chưa đi được mấy bước, đã bị một tiểu tiên nga chặn lại.

Ta nhìn kiểu tóc của nàng ta, đoán chừng là thị nữ của nhà ai đó.

Ta còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy nàng ta chỉ vào túi thơm trong tay ta, lớn tiếng hét: "Công chúa, chính nàng ta đã trộm túi thơm!"

Sau đó, từ phía sau nàng ta xuất hiện một nữ tử ăn mặc quý phái, chắc là "Công chúa" mà nàng ta vừa nhắc đến.

Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo của nàng ta sau khi nhìn thấy túi thơm trong tay ta liền lập tức nổi giận: "Tiểu tiên từ đâu ra vậy, gan to thật, đồ của bổn Công chúa cũng dám trộm, Nguyên Nguyên, đem nàng ta đi cho ta."

"Vị tiên hữu này, có phải có sự hiểu lầm nào không. . ."

Chưa kịp để ta giải thích, ta bỗng phát hiện mình không thể nói được nữa.

Thì ra là Công chúa kia đã dùng cấm ngôn thuật với ta.

Rồi ta chưa kịp phản kháng, nàng ta lại dùng pháp thuật khác trói chặt ta lại.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 7: Chương 7



Ta cứ thế bị đưa đến Yến sơn.

Hóa ra nàng ta là tam nữ nhi của Yến sơn Đế Quân, Yến Lộ.

6

Yến sơn ở Bắc quốc, là nơi vô cùng lạnh giá.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Khi Tiểu Thạch Lựu đưa sư tôn tìm được ta, ta đã bị nhốt trong hầm băng đóng băng ba ngày ba đêm.

Tiểu Thạch Lựu nói lúc đó ta sốt cao không giảm, nói mê sảng nhiều đêm liền.

Trong tay nắm chặt túi thơm đó, miệng còn lẩm bẩm phải đưa túi thơm cho Thương Bắc.

Vốn là vì Tam Công chúa Yến Lộ khi dạo chơi ở Thiên đình đã đánh mất túi thơm.

Trùng hợp thay, túi thơm đó giống hệt cái mà Tiểu Thạch Lựu thêu, nên nàng ta đã khẳng định rằng ta đã trộm túi thơm.

Sư tôn vốn có quan hệ tốt với các thần, hôm đó thực sự nổi giận, ép Yến sơn Đế Quân phải cho một lời giải thích.

Đế Quân không thể mất mặt, bắt Tam Công chúa Yến Lộ phải xin lỗi ta, nàng ta miễn cưỡng xin lỗi ta.

Sau đó Thương Bắc nghe tin ta gặp chuyện đã vội vã chạy đến Yến sơn, Tam Công chúa Yến Lộ gặp được Thương Bắc đến muộn, liền phải lòng ngay lập tức.

Còn Thương Bắc lo lắng cho sự an nguy của ta, ôm ta vào lòng, từng câu gọi "sư tỷ" khiến mặt Yến Lộ càng lúc càng đen, thậm chí không liếc nhìn Yến Lộ lấy nửa phần.

Từ đó, mối thù giữa ta và Yến Lộ coi như đã kết.

Ta thắc mắc hỏi tiểu kim ngư, vì sao nàng ấy lại dẫn sư tôn tìm được ta.

Tiểu kim ngư nói, ngày đó sau khi ta cầm túi thơm đi, nàng ấy bỗng nhớ ra vẫn còn việc quan trọng chưa dặn dò ta, nên đã nhảy ra khỏi Dao Trì hóa thành người tìm ta.

Không ngờ lại đúng lúc thấy ta bị Tam Công chúa Yến sơn bắt đi, nàng ấy vội vàng đi tìm viện binh, tình cờ gặp được sư tôn liền cứu ta.

Ta cảm động rơi nước mắt, không ngờ trên đời này lại có tiểu kim ngư tốt bụng như vậy, liền kết nghĩa kim lan với nàng ấy, và thề từ nay không ăn cá nữa, để chứng minh cho tình bạn vĩ đại của chúng ta.

Tiểu kim ngư cũng rất vui vẻ, bảo ta sau này giúp mai mối giữa nàng ấy và Thương Bắc, ta liên tục gật đầu, được thôi được thôi.

Sau đó ta hỏi nàng ấy, việc quan trọng gì mà quên dặn dò ta?

Tiểu kim ngư ngượng ngùng nhìn ta, nói: "Ta chỉ nhờ ngươi chuyển túi thơm cho Thương Bắc thượng tiên, nhưng lại quên nói với ngươi, người gửi túi thơm cho hắn là ta, trong nhà ta đứng thứ mười sáu, tên là Thạch Lựu, nhà ở Dao Trì, chưa từng hôn phối, yêu mến hắn. Ngươi đừng quên nói những lời này với Thương Bắc thượng tiên."

Ta im lặng hồi lâu, nhất thời không biết nói sao.

Thì ra lời quan trọng là những lời này.

Nếu không phải nàng ấy cứ muốn tặng túi thơm, ta cũng không phải chịu tội vạ này.

Con cá vàng c.h.ế.t tiệt này! Nếu lão nương biết sớm đã ăn thịt ngươi rồi!

Sau đó ta giận dỗi không nói những lời này với Thương Bắc, còn bảo Nhị sư huynh nấu cá liên tục ba ngày để ăn.

Chỉ là từ sau chuyện đó, ánh mắt Thương Bắc nhìn ta đã khác trước.

Ánh mắt đó không giống như sự tôn kính trước đây dành cho sư tỷ, mà có nhiều thứ phức tạp hơn, ta không hiểu được.

Bình thường ta với vai trò sư tỷ luôn chăm sóc hắn ta nhiều hơn, có món ngon luôn để hắn ta ăn trước, có đồ chơi hay luôn để hắn ta chơi trước.

Từ sau đó tình hình lại đảo ngược, Thương Bắc thỉnh thoảng không biết từ đâu mang về cho ta những món ăn và đồ chơi ta chưa từng thấy, luôn làm ta vui vẻ vô cùng.

Ngay cả khi sư phụ quở trách ta, hắn ta cũng nói đỡ cho ta, rồi ở bên cạnh ta.

Ta rất mừng, từ sau lần chịu tội oan đó, tiểu sư đệ của ta đã trưởng thành hơn, biết chăm sóc sư tỷ rồi.

Trước đây có lần ta vô tình đào nhân sâm ngàn năm của sư tôn lên ngâm rượu, khiến sư tôn tức giận phạt ta cấm túc ba tháng, cũng chính Thương Bắc đã dùng pháp bảo tổ truyền phá giải kết giới của sư tôn, đưa ta ra ngoài.

Tuy ta rất tò mò làm sao mà một con hồ ly được sư tôn nhặt từ phàm giới như Thương Bắc lại có pháp bảo như vậy, hắn ta chỉ nói là tổ truyền, ta cũng không tiện hỏi nhiều, miễn là hắn ta có thể đưa ta ra ngoài là ta đã vui rồi.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 8: Chương 8



Bây giờ, Thương Bắc biết ta bị sư tôn phạt cấm túc, hắn ta chắc chắn sẽ đau lòng cho ta và mang đồ ăn đến cho ta, ta chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi, đợi Thương Bắc đến là có thể trốn ra ngoài rồi.

Chỉ là, ta không ngờ, ta không đợi được Thương Bắc, mà lại đợi được người ta nhớ mong.

Tân Đình Thượng thần.

7

Hắn có vẻ mệt mỏi, áo trắng trơn thường ngày giờ cũng đã có nhiều nếp nhăn.

Trên áo còn dính những vết m.á.u li ti, chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, không nói một lời nhìn ta.

Lòng ta thót lại, ban đầu có nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng thấy dáng vẻ này của hắn lại không mở miệng được.

Không biết hắn lo lắng đến thế này vì Bích Nhan Thượng thần, hay vì đêm qua ta cùng hắn mây mưa dồn dập khiến hắn tiêu hao quá nhiều, tiêu hao đến nỗi thành dáng vẻ này?

Nhưng, nhưng rõ ràng hôm qua đều là hắn chủ động.

Hắn không chỉ rất chủ động, mà thể lực cũng cực tốt, hành hạ ta hết lần này đến lần khác.

Nếu không phải ta khổ sở cầu xin, e rằng cả ngày hôm nay ta cũng không xuống được giường.

Mà vẻ rạng rỡ của ta bây giờ và hắn thực sự khác nhau một trời một vực.

Ta chợt hiểu ra, hôm qua hắn từng nói bị người khác hạ dược, chắc là bị dược hiệu của nó hỗ trợ.

Mà hôm nay dược hiệu hết tác dụng, hắn cũng bị rút cạn sức. . .

Thực ra bình thường hắn không mạnh mẽ như hôm qua.

Nghĩ đến điều này, ta không khỏi thầm suy nghĩ.

Sau này nhất định phải đến chỗ Lão Quân xem có linh đan diệu dược tráng dương nào để bồi bổ cho Tân Đình Thượng thần.

Nếu không, sau này thành thân rồi, "tính phúc" của ta thật đáng lo ngại.

"Tân Đình Thượng thần. . ."

"Hoài Uyển tiên tử. . ."

Ta và hắn cùng lên tiếng, chỉ là giọng của hắn như bị d.a.o cứa qua cổ họng, khàn khàn không ra tiếng.

Ta vừa rót trà vừa đưa cho hắn: "Ngài nói trước đi."

Hắn đón lấy chén trà ta đưa, không uống mà chỉ thuận tay đặt lên bàn.

Hắn mở lời: "Nghe nói tiên tử bị Tu Nhiễm Thượng thần cấm túc trong phủ vì đã mắc tội, ta đường đột xông vào nội các, mong tiên tử đừng trách. Lần này đến đây, ta có một việc muốn nhờ."

Ta vô cùng kinh ngạc.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Một tán tiên tầm thường như ta, lại được Tân Đình Thượng thần đích thân tìm đến nhờ vả?

"Xin Thượng thần cứ nói, nếu Hoài Uyển có thể làm được, nhất định không chối từ."

Ban đầu hắn nhìn thẳng vào ta, nhưng khi nghe ta nói vậy, ánh mắt hắn chợt d.a.o động, né tránh mắt ta, rồi khẽ nói: "Bích Nhan vì cứu ta mà trúng kế độc của kẻ xấu, bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt, suýt chút nữa đã mất mạng. Tuy đã giữ được tính mạng, nhưng gương mặt đã bị tổn thương nặng nề. Nghe nói. . ."

Hắn nói đến đây thì ngừng một chút, rồi tiếp: "Nghe nói da rắn là vị thuốc tuyệt vời để chữa bỏng, ta đã tìm khắp Thiên đình nhưng không thấy loài rắn nào. Nghĩ đến chân thân của cô nương, nên đặc biệt đến đây mong cô nương giúp đỡ."

Tay ta chợt run lên, nước trà nóng hổi trong tay bị nghiêng đổ một nửa xuống giày.

Ta cúi đầu nhìn mũi giày, lên tiếng hỏi: "Có phải Bích Nhan Thượng thần bảo ngài đến không?"

"Ta tự mình đến cầu xin tiên tử, không liên quan đến Bích Nhan."

Hắn tiến lên một bước, dường như vội vàng muốn phủi sạch mối quan hệ với Bích Nhan Thượng thần.

Hắn tiếp tục: "Hôm qua tại hội bàn đào, ta vui quá nên uống hơi nhiều, không ngờ có một tiểu tiên nga thầm mến ta đã bỏ xuân dược vào rượu, khi phát hiện điều gì đó không đúng vội vã trở về phủ thì ta lại đi nhầm vào đại điện của Bích Nhan, trong lúc xúc động chiếm thân thể của nàng. Sáng nay khi tỉnh dậy, không ngờ tiên nga kia thấy không đạt được mục đích liền tức giận, phẫn nộ ném lửa Tam Muội Chân Hỏa vào người Bích Nhan, khiến gương mặt nàng bị tổn thương."

"Ngài nói đêm qua cùng với ngài. . ."

Ta không thể tin được, nhìn hắn chằm chằm. "Keng" một tiếng, lời ta chưa nói xong, chén trà trên tay đã rơi xuống đất vỡ tan, phát ra âm thanh giòn tan.

Ta vội vàng ngồi xuống nhặt, những giọt lệ lớn trong đôi mắt tranh nhau trào ra.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 9: Chương 9



Ta vội vã nhặt những mảnh chén vỡ, nước mắt làm mờ tầm nhìn.

Không cẩn thận, một mảnh sắc nhọn cắt vào ngón tay, ta đau đớn định rút tay lại thì bị Tân Đình Thượng thần nắm lấy.

Hắn thở dài, ngồi xuống nhìn ta: "Sao lại bất cẩn thế?"

Ta lặng thinh, nước mắt rơi lã chã xuống cánh tay hắn.

Hắn nhíu mày, lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay, buộc vào vết thương của ta, rồi đưa tay lau khô nước mắt trên mặt ta.

"Ngươi sợ đau như vậy, làm sao đây?" Hắn vuốt mặt ta, lẩm bẩm.

Ta nhìn vào mắt hắn, không kịp nghĩ đến vết đau trên tay, vội vàng nói với hắn: "Người đêm qua song tu cùng ngài hoàn toàn không phải Bích Nhan Thượng thần, rõ ràng là. . ."

Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt dịu dàng của hắn đột nhiên tái đi: "Im ngay!"

Hắn buông tay đang vuốt mặt ta, đứng dậy nhìn xuống ta, tức giận nói: "Ta không hy vọng sau này có người nào bàn tán lung tung về chuyện giữa ta và Bích Nhan."

Tại sao? Chẳng lẽ hắn thực sự nhận lầm người?

Hắn bảo vệ Bích Nhan Thượng thần đến thế, ngay cả lời giải thích của ta cũng không chịu nghe, chẳng lẽ hắn thực sự có tình ý với Bích Nhan Thượng thần?

Ta chỉ thấy vô cùng ấm ức, thút thít nấc lên: "Nhưng, nhưng hôm qua ngài uống say, ngài còn nói ngài bị người ta hạ dược, ngài rõ ràng. . ."

"Hoài Uyển."

Giọng lạnh lùng của hắn truyền xuống từ trên đầu ta: "Đừng để ta phải nói lần thứ hai."

Ta chậm chạp nhận ra rằng mình quá ngây thơ, quá dễ dàng tin vào lời người khác.

Hóa ra tình cảm của ta cùng với lời hứa của hắn hôm qua chẳng qua chỉ là một trò cười.

Người hôm qua cùng ta triền miên, hứa hẹn sẽ cưới ta.

Hôm nay lại đến đây để lấy da trên người ta làm thuốc dẫn cho nữ nhân khác, chỉ để tu bổ gương mặt cho nàng ta.

Ta chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thượng thần có biết rằng, da rắn chữa bỏng cần được lấy trong vòng một canh giờ mới có hiệu quả tốt nhất? Và để lấy được da rắn tươi này cần dùng d.a.o khoét một miếng từ trên người ta."

Một thoáng đau xót hiện lên trên gương mặt hắn, rồi lập tức biến mất.

Không biết có phải ảo giác của ta không.

Hắn quay mặt đi, rũ mắt không nhìn ta nữa.

Hắn mở miệng: "Ta biết."

Đã như vậy, ta cắn môi, mỉm cười nhẹ: "Thượng thần đã biết, ta không có gì để nói. Ngày xưa khi ta còn nhỏ ở Ngự hoa viên, Thượng thần đã đuổi chim ưng cứu mạng ta, giờ đây ta lấy một miếng da rắn tặng lại Thượng thần cũng là điều nên làm."

Nói xong, ta dùng pháp thuật bắt quyết, trong tay biến ra một con d.a.o ngắn, nhanh gọn khoét một miếng da từ cánh tay trái.

Cơn đau khiến ta toát mồ hôi lạnh, ta vì đau đớn mà ngồi phịch xuống đất, con d.a.o dính m.á.u trên tay cũng kêu "loảng xoảng" rơi xuống đất.

Tân Đình Thượng thần kinh ngạc nhìn ta, quỳ một chân xuống nắm lấy cổ tay ta, kêu lên: "Hoài Uyển! Ngươi. . ."

Máu tươi trong chớp mắt thấm đỏ tay áo, ta nhẫn nhịn cơn đau, tay phải bọc miếng da rắn vừa khoét ra bằng tiên khí và đưa vào tay hắn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng hắn không màng đến miếng da rắn, lập tức dùng thi pháp cầm m.á.u cho vết thương của ta.

Ta đẩy hắn ra, đặt miếng da rắn vào tay hắn lần nữa: "Thượng thần đã có được da rắn, xin đừng lãng phí thời gian. Nếu không ta sẽ phải khoét một miếng da rắn khác."

Hắn cầm lấy miếng da rắn, ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Hắn há miệng, gọi tên ta, nhưng không nói tiếp.

Hắn lại im lặng một lúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng có chút trầm thấp: "Rốt cuộc là ta nợ ngươi, ta có lỗi với ngươi."

Trước khi đi, hắn nói với ta: "Ta cho ngươi một điều ước, sau này nghĩ rõ rồi muốn gì cứ đến tìm ta."

8

Khi Thương Bắc đến, ta đã uống xong thuốc tránh thai, đang ôm cánh tay bị thương ngồi thẫn thờ ở góc phòng.

Thương Bắc nhìn thấy chiếc chén vỡ dưới đất cùng con d.a.o dính máu, liền vứt hộp đựng bánh đầy ắp xuống và lao về phía ta ở góc phòng.

"Sư tỷ, tỷ sao vậy?"

Hắn ta ngồi xổm xuống đất lay lay cánh tay ta, ta đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng "xì", hắn ta mới buông ta ra.
 
Back
Top Bottom