Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,141
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMLFSTvpbZ92HSgm-tXJKeNX3WQtabctjtEkmSMYnMxZdGobYFRJpPTITOsQbzwGN0EgFH7YgvfFY3Jvq8B_mAelEmf_fn21PmPbmwKXLwljy6aBctG-8e-_sFOOqclFS1_NcedTwR_-V7SHD9qs5vu=w215-h322-s-no-gm

Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Tác giả: Bạch Lộ Vi Song
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bạch Lộ Vi Song
Xếp chữ: Mây
Thể loại: Tình cảm, nữ công nam thụ, nữ công, tình yêu sâu đậm, tình yêu đau khổ, duyên phận trời định, nữ mạnh mẽ, tình cảm hiện đại, 1v1.
Giới thiệu:
Cô là liều thuốc hay trong cuộc đời anh.
Anh mắc bệnh nặng, chỉ có thuốc tốt mới có thể cứu chữa cho anh.
Lưu ý: Đây là một câu chuyện ngắn, kết thúc buồn (BE). Tất cả các tình tiết đều là hư cấu.
Giới thiệu ngắn: Thuốc đắng chữa khỏi bệnh.
Lý tưởng: Hãy trở thành người tốt bụng và bao dung.​
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 1


Đường Quân nghe thấy tiếng cửa nhà mở, anh muốn mở mắt ra nhưng cảm giác như bị ác mộng bủa vây, mí mắt chỉ nhấc lên một chút rồi lại đóng lại.Anh nghe thấy tiếng túi nilong sột soạt, người kia dường như đang tiến vào trong nhà. Anh đột ngột mở mắt, ngồi dậy nhìn về phía người đó.Bà trang điểm nhẹ, từ những nếp nhăn nơi khóe mắt có thể thấy bà ấy đã có tuổi, da dẻ trắng mịn, rõ ràng đã được chăm sóc rất kỹ. Đôi mắt bà hơi sưng lên, trông có vẻ hơi mệt mỏi. Bà mặc áo sơmi ngắn tay màu cam và chiếc váy dài trắng với những cánh hoa nhạt điểm xuyết.Đầu óc anh cảm thấy hơi mơ màng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ, anh lại càng cảm thấy quen thuộc, anh lập tức mở miệng gọi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"Bà có vẻ rất ngạc nhiên, không phản ứng ngay lập tức. Đường Quân nhấn mạnh thái dương, thở dài nói: "Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đấy."Bà nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Quân?"Đường Quân nhìn thấy bà cầm theo túi rau, anh bước lại gần nhận lấy từ tay bà: "Mẹ lại đến đưa đồ cho con à, đồ ăn lần trước mẹ đưa con, con vẫn chưa có ăn xong đâu."Anh cầm túi rau đi về phía tủ lạnh, cảm giác xung quanh có gì đó vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.Mẹ Đường không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh."Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ đừng cứ lo lắng mãi như vậy..." Đường Quân đang nói thì giọng khựng lại, vì khi anh đặt rau vào tủ lạnh thì vô tình nhìn thấy một vết sẹo rất sâu trên cổ tay của mình."Đây là cái gì?" Đường Quân nhét rau củ vào rồi đóng cửa tủ lạnh, anh sờ vào vết sẹo trên tay, kinh ngạc nhìn mẹ mình.Mẹ Đường cẩn thận hỏi: "Tiểu Quân, con có nhớ tên đầy đủ của mình là gì không?""Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Con tên là Đường Quân mà." Anh trả lời trong sự mơ hồ rồi chỉ vào vết sẹo trên tay, day trán nói, "Vết sẹo này là sao vậy, con không nhớ mình có vết sẹo này.""Tiểu Quân, con theo mẹ ra đây." Mẹ Đường nắm tay anh dẫn anh ra phòng khách rồi bảo anh ngồi xuống ghế sofa.Lúc đó, tiếng bước chân lại vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào. Trên tay bế một con mèo xanh với đôi mắt vàng, trông rất ngây thơ và ngớ ngẩn.Người đàn ông này không cao lắm, nhưng lại có lông mày rậm và đôi mắt to, làn da ngăm đen do tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời. Khi ông ấy bước lại gần, gương mặt của ông dần trở nên quen thuộc."Ba, Bánh Bao Thịt là con mèo, nó đâu phải con chó đâu mà sao ba lại dẫn nó đi dạo nữa vậy?"Nghe thấy anh nói vậy, bước chân của ba Đường dừng lại ngay lập tức, vẻ mặt ngạc nhiên giống hệt mẹ Đường lúc nãy, rồi ông nhìn mẹ Đường. Mẹ anh khẽ gật đầu với ông rồi nói: "Tiểu Quân, hình như đã tỉnh lại rồi."Nhận thấy cách dùng từ kỳ lạ của mẹ mình, Đường Quân bối rối hỏi: "Mẹ, ý mẹ là sao, mẹ chưa trả lời con tại sao con lại có vết sẹo này.""Con tự cắt đấy." Ba Đường nói, giọng đầy bất lực, nghe như thể thất vọng.Mẹ Đường giận dữ trừng mắt nhìn ông một cái rồi nói: "Ông đi nấu cơm đi, tôi với Tiểu Quân có chuyện muốn nói."Ba Đường đáp lại. Ông đặt con mèo xanh lên ghế sofa rồi đứng dậy đi vào phòng bếp. Đường Quân phát hiện thái dương của ba mình đã phủ đầy màu bạc trắng."Ba con, tóc bạc khi nào vậy?" Đường Quân nhíu mày nói."Sau khi con xảy ra chuyện." Câu trả lời của mẹ Đường khiến Đường Quân xoa trán, nghi hoặc nói: "Con gặp chuyện gì cơ? Có phải con bị mất trí nhớ rồi không?"Đôi mắt mẹ anh thoáng run rẩy, bà nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên cổ tay anh rồi đáp: "Không phải mất trí nhớ mà là mắc bệnh tâm thần."Nghe đến đây, Đường Quân cảm thấy thật khó tin. Ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ anh lại nói rằng anh bị bệnh tâm thần."Người ta đâu thể nói mất trí nhớ là có thể mất ngay được. Nếu có thể quên đi những điều không tốt dễ dàng như vậy thì hay biết mấy. Tiểu Quân, con có còn nhớ công việc của mình là gì không?"“Công việc của con…” Đường Quân nhận ra có điều gì đó không ổn. Trí nhớ của anh bị gián đoạn, có một số khoảng trống trong ký ức của anh. Anh kinh ngạc nhìn mẹ rồi lắp bắp nói: “Con hẳn là đang làm việc ở thành phố S…”Anh vội đứng dậy chạy đến bên cửa sổ. Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao môi trường xung quanh lại khiến anh cảm thấy không quen thuộc. Nơi ở trước đây của anh có cửa kính sát đất, đứng đó có thể nhìn thấy tòa nhà nổi tiếng nhất của thành phố S. Nhưng bây giờ, bên ngoài cửa sổ chỉ là con đường lát đá của khu dân cư, xung quanh còn có vài đứa trẻ đang chạy nhảy vui đùa.“Sao con lại về quê rồi?” Đường Quân khẽ lẩm bẩm.Tiếng thái rau vang lên từ bếp. Đường Quân quay lại bên mẹ, nhìn thẳng vào bà rồi hỏi: "Con thực sự mắc bệnh tâm thần ạ?"“Đúng vậy, con làm ăn với người ta thất bại, nợ rất nhiều tiền nhưng không nói gì với ba mẹ. Sau khi tự mình trả hết nợ, con trở về từ thành phố S. Ban đầu ba mẹ cũng không để ý, nhưng sau đó con đã tìm cách tự tử tại nhà. May mà ba con phát hiện và đưa con vào bệnh viện. Từ đó, con như trở thành một người mất hồn. Ba mẹ không nỡ để con ở bệnh viện nên đã đưa con về nhà chăm sóc.”Đường Quân nhìn quanh lại lần nữa, thấy trên tường treo ảnh cưới của ba mẹ anh, trên kệ tivi đặt bức ảnh đôi của họ và một bức ảnh đơn của anh. Đúng là không phải căn hộ của anh, mà là nhà của ba mẹ anh.Đường Quân cười khổ nói: “Chẳng trách ba lại có thái độ như thế, khởi nghiệp thất bại là lập tức phát điên như vậy, thật sự là quá kém cỏi rồi.”“Con tỉnh táo lại là mừng rồi. Bác sĩ bảo rằng con đang trốn tránh thực tại, khuyên ba mẹ nên trò chuyện với con nhiều hơn.” Mẹ Đường nắm chặt tay anh, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Tỉnh lại là tốt rồi, Tiểu Quân. Dù có chuyện gì đi chăng nữa con cũng phải sống cho thật tốt.”Nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ lại nghĩ đến mái tóc bạc của ba, Đường Quân âm thầm tự trách mình – một người đàn ông trưởng thành cao lớn chừng này sao lại có thể yếu đuối đến mức không chịu nổi đả kích như vậy.“Mẹ, con xin lỗi, con không sao nữa rồi. Con nhất định sẽ sống thật tốt.” Đường Quân nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bà. Anh ngẩng đầu lên thì bắt gặp ba mình đang đứng ở cửa bếp nghe lén. Anh khẽ bật cười: “Con còn phải sống để phụng dưỡng ba mẹ nữa chứ.”
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 2


Ba Đường từ trong bếp bước ra, trên tay bưng một đĩa dưa hấu đã cắt sẵn, đặt lên bàn trà trước mặt Đường Quân rồi nghiêm khắc nói: “Làm đàn ông thì phải ngẩng cao đầu mà sống. Có bệnh thì chữa, không bệnh thì sống cho đàng hoàng vào.”“Vâng, còn số tiền con nợ thì sao…”Mẹ Đường nắm chặt tay anh, giọng đầy trăn trở và chân thành: “Bây giờ những chuyện đó đã ổn thỏa cả rồi, con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiểu Quân, sống bên cạnh ba mẹ ở quê nhà cho tốt, được không con?”Ba Đường nhìn anh, lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi chậm rãi nói: “Bác sĩ vẫn phải tiếp tục theo dõi, phòng khi có điều gì bất thường.”Không ngờ bản thân lại mắc bệnh tâm thần, Đường Quân vừa cảm thấy kỳ lạ lại vừa không thể tin nổi. Anh cảm thấy nhận thức của mình rất rõ ràng, nhưng quả thực trong trí nhớ có nhiều đoạn bị đứt quãng.Phải sống cho tốt, không được để ba mẹ lo lắng thêm nữa.Ba Đường đang nấu ăn, trong khi đó anh cùng mẹ trò chuyện thêm một lát. Đến khi ba nấu xong, một nhà ba người họ cùng nhau dùng bữa trưa. Vị giác cảm nhận được hương vị quen thuộc khiến Đường Quân không khỏi cay sống mũi.Đây là hương vị của gia đình.Thấy phản ứng của anh, ba mẹ Đường liếc nhìn nhau, rồi ba anh gắp cho anh một miếng thịt, cau mày nói: “Ăn nhiều vào, giờ nhìn con gầy quá chẳng ra dáng gì cả.”Sau bữa cơm, Đường Quân muốn giúp ba mẹ dọn dẹp chén đĩa nhưng bị mẹ anh ngăn lại.“Con vừa khỏi bệnh, đi nghỉ ngơi chút đi.” Mẹ anh dịu dàng nói.Không thể làm trái lời mẹ, Đường Quân trở về phòng. Phòng vẫn y như trong ký ức của anh, có một chiếc giường lớn, bên cạnh là tủ quần áo, phía bên kia là bàn học và kệ sách.Anh bước tới bàn học, trên đó có đặt một chiếc gương tròn. Lúc này, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của mình…Da anh trắng bệch một cách bất thường, đôi má hóp lại, trên gương mặt hiện rõ vẻ uể oải và tiều tụy. Đúng là trước đây anh từng bệnh nặng thật.Đặt cái gương xuống, Đường Quân mệt mỏi ngả lưng lên giường, theo thói quen anh đưa tay vào túi tìm điện thoại nhưng lại tìm không thấy.Anh phải hỏi ba mẹ về chiếc điện thoại thôi. Tuy nhiên, một cảm giác mệt mỏi khiến anh buồn ngủ.Vừa thầm than phiền rằng ăn xong là buồn ngủ, anh khẽ nhắm mắt lại.---Có ai đó thở hổn hển quanh cổ anh, hơi ấm phả vào khiến cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng anh. Đường Quân bỗng nhiên căng thẳng, lớn tiếng hỏi: “Ai đó?!”Anh cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm, anh nhận ra mình đã bị bịt mắt. Muốn cử động nhưng tay chân đều không thể nhúc nhích, rõ ràng là anh đang bị trói.Sợ hãi xen lẫn với cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, Đường Quân tiếp tục hét lớn: “Đây là muốn làm gì? Đây là bắt cóc đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!”Dường như đối phương không nghe thấy lời anh, ngay lúc đó anh cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại tiến vào miệng mình. Bản năng khiến anh muốn cắn lại, nhưng đầu lưỡi nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt lan ra.“Ngọt không, Đường Đường? Đây là kem tươi vừa mới đánh xong. Muốn ăn thêm không?”Giọng nói của một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, nhưng mang theo sự đùa cợt khó tả.Đường Quân muốn né tránh, cố xoay đầu để ngón tay của đối phương rời khỏi miệng mình.Dường như đoán được ý định của anh, cô ta rút tay ra khỏi miệng anh, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu bôi kem tươi lên mặt anh.Đường Quân ngửi thấy một mùi ngọt ngào, hẳn là kem bơ, đối phương đang bôi kem bơ lên mặt anh, khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Tuy nhiên, điều khiến anh choáng váng là cơ thể anh không nghe lời, ngược lại còn như ngầm đáp lại sự khiêu khích của đối phương.“Đường Đường đã biến thành kem bơ rồi.” Tiếng cười trầm thấp của người phụ nữ vang lên.Có một thứ gì đó mềm mại lướt qua má anh, Đường Quân ngừng thở – cô ta đang l**m lớp kem trên mặt anh!"Đến đây nào, Đường Đường, tôi sẽ dùng sức để ôm chặt lấy cậu.” Ngón tay cô ta v**t v* phía sau gáy của anh. “Để từng khớp xương của cậu đều cảm nhận được sự yêu thương của tôi."Anh choáng váng, rõ ràng mình đã bị một kẻ điên bắt cóc và đó lại là một người phụ nữ!Đối phương không biết là có sở thích gì đặc biệt, điều này làm Đường Quân sợ hãi không ngừng, ba mẹ rõ ràng đều ở nhà mà sao không ai phát hiện ra người phụ nữ điên này chứ??!Đường Quân càng giãy giụa dữ dội, nhưng cơ thể dường như không còn khống chế được nữa, ngược lại có thể nói là nó đang phản bội lại anh.Cơ thể anh đang dần dần tới gần cô ta, âm thầm bày tỏ sự mong chờ được cô ả “yêu thương”.Cứu với!! Mình đang làm gì thế này?! Mình thế nhưng lại đi đáp lại một kẻ bắt cóc…A a a a… Đường Quân hét lên một tiếng, trong nháy mắt dường như quyền kiểm soát cơ thể đã quay về. Anh đột nhiên mở mắt ra, sau đó lập tức xoay người ngồi dậy.“Con làm sao vậy?!” Cánh cửa phòng nhanh chóng bật mở, mẹ anh hốt hoảng chạy vào, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, bà lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?! Con không khỏe chỗ nào à, Tiểu Quân?”Đường Quân đưa mắt nhìn quanh phòng – chẳng có người phụ nữ nào cả. Trước ánh mắt lo lắng của mẹ, anh vẫn còn ngơ ngác.Vừa rồi là cái gì, một giấc mộng xuân kì lạ?“Tiểu Quân?” Nghe được giọng nói lo lắng của mẹ, Đường Quân vội vàng nói: “Hình như là con nằm mơ thôi, nhưng mà con không nhớ rõ lắm.”Mẹ anh nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Không sao đâu,” mẹ Đường đau lòng vỗ lưng an ủi anh, “Đừng ngủ nữa, dậy ăn chút trái cây đi.”Anh gật đầu, vừa nhìn xuống cổ tay, phát hiện có vết đỏ như bị trói. Giật mình, anh cúi sát kiểm tra kỹ hơn, thì ra đó là vết sẹo cũ.Anh nhẹ nhàng đưa tay lên che kín mặt lại, cố gắng xua đi giấc mơ kỳ quặc kia ra khỏi đầu.---Từ hôm mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, mỗi lần đi ngủ Đường Quân đều có cảm giác lo sợ, nhưng nhiều ngày liên tiếp trôi qua, anh không gặp lại giấc mơ kỳ lạ ấy nữa.Ba mẹ anh cũng tìm đủ mọi lý do để giữ anh trong nhà, không cho anh tự ý ra ngoài.Anh cũng không phải khăng khăng là muốn ra ngoài, nhưng mà ở độ tuổi này rồi mà, anh thực sự cảm thấy có lỗi.Một hôm trong bữa cơm, anh đề cập đến việc mình không có điện thoại.Ba mẹ anh không rõ điện thoại cũ của anh ở đâu, nên họ đồng ý mua cho anh một cái mới.Khoảng một tuần sau, ba mẹ Đường nhận thấy anh đã ổn định rồi, mẹ Đường đưa anh ra ngoài mua một cái điện thoại mới.Khi anh nhận được chiếc điện thoại di động mới, anh nhìn vào danh bạ chỉ có tên ba mẹ mình, Đường Quân cảm giác như mình đang bắt đầu một cuộc đời mới.
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 3


Trên đường về nhà, mẹ dẫn anh đi chợ mua rau. Nơi đây vẫn y như trong ký ức của anh, thị trấn nhỏ này dường như mười năm qua chẳng có gì thay đổi.“Ôi chao, Tiểu Đường khỏi bệnh rồi sao?”“Cuối cùng con cũng khỏe lại, ba mẹ con lo lắng lắm đấy.”“Tôi biết ngay Tiểu Đường sẽ khỏi mà, ba mẹ cậu chăm sóc cậu tận tình như vậy cơ mà.”Đường Quân bước theo sau mẹ nhưng trong lòng lại ngổn ngang khó xử. Ở thị trấn nhỏ này, một nhà gặp chuyện, cả thị trấn đều biết.Anh tỉnh dậy, cảm thấy mình hoàn toàn bình thường, nhưng trong mắt người khác, anh vẫn là người bị bệnh tâm thần.Ở nhà được một thời gian, anh muốn ra ngoài tìm việc làm. Dù gì cũng đã ngoài ba mươi, chẳng thể cứ ở nhà ăn bám mãi. Ba anh dù đã lớn tuổi nhưng vẫn phải đi làm mỗi ngày.Mẹ không phản đối chuyện anh tìm việc, nhưng bà bảo rằng anh nên chờ thêm chút nữa. Vị bác sĩ điều trị cho anh sắp tới thăm khám lại, nếu mọi thứ ổn thì hãy đi làm.Đường Quân không có ý kiến gì. Dù bản thân không cảm thấy gì bất thường, nhưng nghĩ lại mình từng mắc bệnh, anh hiểu ba mẹ lo anh ra ngoài sẽ gặp phiền phức.Điều làm anh không ngờ nhất chính là mình lại mắc căn bệnh này chỉ vì khởi nghiệp thất bại. Anh luôn nghĩ rằng bản thân vốn là một người rất lý trí và sáng suốt.Sau khi rửa mặt xong, Đường Quân trở lại phòng, nhìn thấy mẹ đang loay hoay gì đó trên bàn sách của anh.“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Đường Quân cất tiếng hỏi.Mẹ anh đang đắp mặt nạ, bà quay đầu sang nhìn anh một cái rồi nói: “Mẹ mua cho con một cái đèn xông tinh dầu. Nghe nói tinh dầu sẽ giúp ngủ ngon hơn, dạo này con có phải ngủ không được ngon giấc không?”Đường Quân sững người trong giây lát, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Dù không nói gì, nhưng anh hiểu ba mẹ luôn quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt của mình. Có lẽ lần anh ngã bệnh đã khiến họ thực sự lo lắng.Sau khi sắp xếp xong đèn xông, mẹ anh dặn dò vài câu rồi quay về phòng.Nằm trên giường, nhìn ánh đèn vàng ấm áp, Đường Quân cảm nhận được một chút ấm áp len lỏi trong lòng.Tinh dầu hương đào trắng dưới sức nóng của đèn bắt đầu tỏa ra mùi hương thanh mát, ngọt ngào.Anh dần khép mắt lại, cảm thấy cơ thể đang thư giãn, nhưng ý thức lại chìm vào một không gian tối đen.Anh cố gắng vùng vẫy, nhưng chẳng thể nắm lấy thứ gì, chỉ có thể để mặc cơ thể không ngừng rơi xuống, cho đến khi cảm giác mình chạm phải thứ gì đó và dừng lại.Cảm nhận được có một ánh mắt đang dõi theo, anh cố mở to mắt nhìn quanh, nhưng trước mặt chỉ là một màn đen vô tận. Bất ngờ, một bóng người từ từ tiến lại gần anh, mà anh thì hoàn toàn không thể cử động được gì.Cảm giác sợ hãi từ từ bao trùm lấy Đường Quân. Anh thầm kêu lên trong lòng. Chi bằng mơ một giấc mộng xuân còn hơn là gặp ác mộng như thế này.Khi bóng người tiến đến gần hơn và rõ nét dần, cảm giác hoảng loạn của anh cũng dịu đi. Người đó là chính anh – hay đúng hơn là anh của năm mười tám tuổi.Gương mặt chàng trai trẻ ấy tràn đầy nét hăng hái và tự tin của tuổi trẻ, tay ôm quả bóng rổ, dáo dác nhìn quanh như đang đợi ai đó.Một người bạn chạy tới khoác vai anh, chính là Tiểu Vệ – bạn cùng phòng thời đại học, nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Tiểu Vệ nháy mắt tinh quái nói: “Đường Quân, cô ấy đến rồi, đến rồi đấy!”Cô ấy là ai? Đường Quân cảm thấy mình không nghe rõ cái tên đó, như thể có thứ gì đó đã chặn lại, khiến tên của cô bị xóa đi.“Liệu có được không?” Anh hồi hộp đến mức siết chặt quả bóng trong tay.Tiểu Vệ vỗ mạnh vào vai anh, nói chắc nịch: “Có gì mà không được? Anh là người đẹp trai nhất khoa chúng ta, chỉ cần gương mặt này thôi là cô ấy cũng phải cân nhắc rồi.”Nhưng ngay sau đó, anh lỡ tay làm cho quả bóng tuột khỏi tay anh và lăn thẳng về phía cô gái.Đường Quân nín thở, nhìn quả bóng chạm vào đôi giày thể thao trắng của cô và dừng lại.“Cơ hội tốt, mau lên!” Tiểu Vệ đẩy nhẹ anh một cái, Đường Quân cắn răng, lấy hết can đảm bước về phía cô.Chàng trai mười tám tuổi với khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, đứng trước một cô gái.Ba mươi tuổi, Đường Quân giờ đây không còn nhớ rõ gương mặt cô gái ấy, thậm chí cũng không ngờ rằng thời đại học mình đã từng ngây ngô thích một người như vậy.“Đây là quả bóng của tôi, cảm ơn cậu.” Giọng anh có phần căng thẳng.Thân hình của cô gái vẫn mờ mịt, khiến Đường Quân không thể thấy rõ biểu cảm của cô.“Đường Quân, sinh viên khoa Kinh tế.” Giọng cô trầm tĩnh, lạnh lùng vang lên.Đường Quân mở to mắt, ngạc nhiên. Giọng nói này rất giống với giọng của người phụ nữ anh gặp trong giấc mơ trước đó – người phụ nữ đã bắt cóc anh.“Phải, cậu biết tôi à!” Giọng chàng trai mười tám tuổi lúc ấy không giấu nổi niềm vui sướng.Cô không trả lời mà chỉ đưa bóng lại cho anh. Khi nhận bóng, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô. Trái tim anh đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.Cái bóng mờ dần tiến đến gần Đường Quân của ba mươi tuổi. Anh cố mở to mắt nhìn, nhưng cả thế giới như rung lắc dữ dội.Anh mở mắt ra, hóa ra là mẹ anh vừa kéo rèm cửa.“Dậy mau, đi chợ với mẹ!” Nói xong, mẹ anh rời khỏi phòng.Anh thở dài. Dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, tiếng gọi của mẹ vẫn luôn chuẩn xác hơn cả tiếng đồng hồ báo thức.Sau khi rửa mặt xong, anh thay đồ thể thao rồi bất chợt nhớ đến bóng dáng mờ ảo trong giấc mơ.Trên đường đi chợ cùng mẹ, anh hỏi: “Mẹ, con từng có bạn gái chưa?”Mẹ bất ngờ quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.“Ừm… chắc là có chứ nhỉ.” Anh sờ sờ mặt mình. “Con cũng khá là đẹp trai mà, chắc cũng có người thích con chứ?”“Sao tự dưng lại hỏi vậy?” Mẹ anh hỏi.Đường Quân ngại ngùng không dám nói rằng sau giấc mộng xuân kia thì đêm qua, anh vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ về thời đại học, về một cô gái mà anh từng theo đuổi, và giọng cô gái ấy giống hệt người phụ nữ trong giấc mơ trước đó.“Con mơ thấy hồi đại học, hình như con từng thích một người, nhưng con lại không nhìn rõ mặt cô ấy.”Trong lúc anh còn đang hồi tưởng giấc mơ, nên đã không nhận ra nét mặt mẹ anh thoáng chốc thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường: “Mẹ chưa nghe con kể qua bao giờ. Chắc là bị từ chối rồi.”
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 4


“Thật sự là quá đáng tiếc mà.” Đường Quân nhớ lại lời cậu bạn cùng phòng trong giấc mơ đã nói: “Vì khuôn mặt này của mình, cô ấy cũng nên suy nghĩ chứ nhỉ.”Mẹ Đường liếc anh một cái, véo nhẹ vào cánh tay anh rồi vừa đi vừa nói: “Thôi đi, đừng có mà tự luyến nữa, đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mua đồ tươi đâu.”Ai ui, Đường Quân xoa tay than thở, trong bụng tự nhủ: Buổi sáng thì lúc nào đồ chẳng tươi, chẳng hiểu có gì mà phải giành giật cho bằng được.---Sau khi cùng mẹ đi chợ về, Đường Quân ngồi nghịch chiếc điện thoại mới mua, bỗng nhớ đến diễn đàn trường đại học ngày xưa, không biết có tìm được bài đăng cũ nào thời anh còn đi học không.Anh lục tìm rất lâu trên trình duyệt mới tìm thấy diễn đàn của trường S, nhưng giao diện đã thay đổi hoàn toàn, việc đăng ký còn yêu cầu thẻ sinh viên.Nhìn trang đăng ký một lúc lâu, anh bật cười rồi đóng trang web lại, quẳng điện thoại sang một bên. Đi học đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh vẫn còn mơ tưởng có thể tìm lại những bài đăng từ mười mấy năm trước.Hồi đại học, có lẽ anh thực sự đã từng thích một cô gái nào đó, nhưng giờ điều đó hiện giờ không còn quan trọng nữa.Người ta đến cả tuần trước ăn gì cũng chẳng nhớ nổi, quên đi người từng khiến mình rung động mười mấy năm trước thì cũng đâu có gì là lạ.Anh rời phòng, định xuống bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa cơm, tiện thể hỏi thăm khi nào bác sĩ tâm lý sẽ đến nhà để tái khám.Đã ở cái tuổi này rồi, cho dù từng mắc bệnh đi nữa, anh cũng không thể cứ ngồi ở nhà ăn bám mãi được.“Bác sĩ hôm qua gọi điện rồi, nói thứ hai tuần sau sẽ đến. Con đừng sốt ruột, nhà mình đâu thiếu chút tiền đó của con.”Dường như mẹ Đường không vội gì chuyện anh muốn đi tìm việc làm.“Không phải chuyện tiền nong, mẹ nghĩ mà xem, con đã lớn từng này rồi, có tay có chân lại khỏe mạnh, mà cứ ngồi nhà ăn bám thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ.”Vừa gọt vỏ khoai tây, Đường Quân vừa nói tiếp: “Con cứ để lâu như vậy mà không đi làm, thế nào rồi lúc mẹ ra chợ mua đồ, mấy cô bán hàng chắc chắn là sẽ xì xào hỏi han vài câu cho coi.”“Mẹ còn sợ họ hỏi chắc? Con bị bệnh ở nhà lúc trước, ngày nào mà họ chẳng hỏi, cũng không có ý gì xấu cả, chẳng qua vì sống ở nơi nhỏ bé thế này nên ai cũng tò mò thôi.”Mẹ Đường thật sự không bận tâm, nhưng Đường Quân thì thấy lòng mình nặng trĩu. Đặt đĩa khoai tây đã gọt xong lên bàn, anh hỏi tiếp: “Khoai tây xong rồi, mẹ còn có việc gì muốn con giúp nữa không?”“Con đưa Bánh Bao Thịt ra ngoài đi dạo một chút đi.” Mẹ Đường đáp.“Trời ạ, mẹ ơi, Bánh Bao Thịt là con mèo mà, đâu cần phải dắt nó đi dạo.”Mẹ Đường nhíu mày nhìn anh, nói: “Mèo thì sao chứ? Bánh Bao Thịt là con mèo, nhưng nó cũng thích ra ngoài đi dạo hóng gió, con phải chấp nhận sự khác biệt của nó.”“Được, được, được, con đi ngay.” Đường Quân vội vàng nhận lời, chẳng dám cãi lại mẹ câu nào.Anh bế Bánh Bao Thịt đang ngủ ngon lành trên sofa lên, anh đeo dây dắt và ôm nó ra cửa rồi cúi người xuống xỏ giày.“Đừng đi xa quá nhé, đợi ba con về nấu xong là cả nhà ăn cơm, cứ dạo quanh quảng trường khu chung cư một chút đi.”Tiếng mẹ Đường dặn dò vọng ra từ bếp. Đường Quân bật cười đồng ý, thì ra vẫn phải đợi ba về nấu cơm.Gọi là quảng trường khu chung cư, nhưng thực ra cũng chỉ là một khoảng sân nhỏ, có đài phun nước và một cái lều nhỏ để hóng mát. Vài ông cụ đang đánh cờ trong lều, một vài đứa trẻ đeo cặp sách đang đi bộ về nhà.Bánh Bao Thịt nằm trên vai Đường Quân, nó lim dim đôi mắt tận hưởng làn gió mát thổi qua. Đường Quân bế nó đi vài vòng rồi cảm thấy hơi mỏi, định tìm một chỗ ngồi nghỉ thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.Cả người anh chợt lạnh toát. Đó chính là cô gái ở trong giấc mơ, cô quay lưng về phía anh, cô mặc một chiếc áo tay phồng màu trắng cùng chân váy bò màu xanh nhạt.“Bánh Bao Thịt, con có nhìn thấy cô ấy không?”Đường Quân nhấc Bánh Bao Thịt lên hướng về phía cô gái, nhưng Bánh Bao Thịt chẳng buồn mở mắt. Anh nhìn thoáng qua mấy ông cụ đang đánh cờ gần đó, anh không dám tiến lại hỏi han vì sợ họ nghĩ mình lại tái phát bệnh rồi hoảng sợ.Bóng dáng ấy bắt đầu bước đi, Đường Quân ôm chặt Bánh Bao Thịt rồi tự nhủ: “Bánh Bao Thịt, có con ở bên cạnh, ba chẳng sợ gì cả.”Đây là ảo giác hay thật sự là đã gặp ma giữa ban ngày, đuổi theo thì sẽ rõ.---Đường Quân siết chặt Bánh Bao Thịt trong tay như thể nó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng, trước khi anh rơi xuống vực sâu.Anh cảm thấy hơi chóng mặt, khung cảnh xung quanh dần biến đổi, cô gái ấy ngồi trên một chiếc ghế dài màu vàng nhạt, nhìn về phía cậu trai đang đứng ở vạch ba điểm trên sân bóng rổ và không ngừng ném bóng.Bánh Bao Thịt trong lòng anh khẽ động đậy, anh vội cúi nhìn nó, nhưng Bánh Bao Thịt chỉ đổi tư thế nằm.“Đường Quân, rốt cuộc cậu muốn gì?” Giọng nói của cô gái vang lên, nhẹ nhàng, khó đoán được cảm xúc.Với tư cách người ngoài cuộc, Đường Quân thấy tâm trạng của mình thật khó tả. Tuy anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái, nhưng lại cảm nhận được nỗi lòng của chàng trai trẻ trên sân bóng lúc ấy.Có chút tủi thân, bực bội, và cả sự tự trách, rõ ràng đã luyện tập suốt mấy ngày qua, hôm qua ném mười quả ba điểm thì vào được bảy quả.Vậy mà bây giờ, ngay trước mặt cô ấy, anh lại chẳng ném trúng được quả nào.“Quả ba điểm tôi ném rất giỏi đấy!”Một câu nói chẳng có chút sức thuyết phục nào, vì bóng ném mãi mà chẳng vào rổ.Cô gái khẽ thở dài, dường như định đứng dậy rời đi. Anh vội vàng bỏ bóng xuống, nắm lấy cổ tay cô để níu giữ, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào làn da của cô, anh lại lập tức rụt tay lại như chạm phải điện, rồi đứng chắn trước mặt cô nói: “Cậu đừng vội đi, khen tôi một câu đi mà.”Cái tên Trương Tùng chợt hiện lên trong ký ức của anh, đó là đội trưởng đội bóng rổ hồi đại học.“Cậu có trẻ con quá không vậy?” Cô hỏi.“Đúng vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi trẻ con như thế, tôi chưa từng yêu ai, nên không biết mình sẽ ngốc nghếch đến thế này.”“Tình đầu chẳng bao giờ có kết quả, nên cậu cứ bắt đầu một mối tình mới đi.” Cô bình tĩnh nói rồi quay người bước đi.Anh nhìn cô đầy bất lực, ngón tay hơi siết chặt, dường như không thể níu giữ chút hơi ấm còn vương lại từ cái chạm tay thoáng qua khi nãy.Một nỗi đau âm ỉ, chậm rãi cuộn lên trong lồng ngực, anh nhìn bóng lưng cô mà hét lớn: “Vì gương mặt này của tôi, cậu cũng phải suy nghĩ một chút đi chứ!”
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 5


Cô ấy khựng lại một chút, dường như đang cười, nhưng Đường Quân không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.Đường Quân đang ôm chặt Bánh Bao Thịt trong lòng, đột nhiên nó bắt đầu vùng vẫy. Anh giật mình cúi xuống nhìn thì lại có cảm giác đầu óc mình trở nên quay cuồng choáng váng.“Đường Quân?” Giọng nói của ba anh vang lên, kéo anh trở về thực tại. Đường Quân ngẩng đầu lên, thấy Bánh Bao Thịt trong tay mình đang cố gắng lao vào vòng tay của ba Đường.“Ba.” Đường Quân mở miệng thì nghe thấy ông đang nghi hoặc hỏi: “Con đang làm gì ở đây thế?”Đường Quân nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng ở sân bóng rổ trong khu chung cư. Anh không thấy cô gái đó cũng như không thấy hình bóng mình trong quá khứ, chỉ có chính anh đang đứng lặng bên chiếc ghế dài.“Mẹ bảo con dắt Bánh Bao Thịt ra ngoài đi dạo.” Đường Quân trả lời, anh không nhắc đến chuyện mình vừa thấy ảo giác khi nãy, anh sợ mình sẽ khiến ba phải lo lắng.“Ừ, vậy về nhà thôi.” Ba anh ôm Bánh Bao Thịt đi trước, Đường Quân vừa xoa trán vừa hỏi bâng quơ: “Ba này, người nấu ăn cho nhà mình trước giờ đều là ba à?”“Đúng vậy, mẹ con nói nấu ăn sẽ không tốt cho da.” Ba anh trả lời. Đường Quân gật đầu, trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Từ sâu thẳm trong ký ức, anh vẫn mơ hồ nhớ đến hình ảnh một người phụ nữ đang bận rộn trong căn bếp.Có lẽ bệnh của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Đường Quân nghĩ, có lẽ anh thực sự cần gặp bác sĩ thêm lần nữa.---Sau ngày hôm đó, Đường Quân không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ nữa, anh ngủ đến tận trời sáng.Hai ngày sau, mẹ anh nói với anh rằng bác sĩ tâm lý đã đến và bà muốn đưa anh đi gặp bác sĩ.Đường Quân tưởng rằng mình sẽ đến bệnh viện hoặc phòng khám, nhưng không ngờ lại là một căn phòng ở khách sạn. Dù trong lòng có chút nghi ngờ, anh vẫn ngoan ngoãn đi theo mẹ lên tầng ba.Dừng lại trước cửa phòng 307, mẹ anh gõ cửa, người mở cửa lại là một gương mặt quen thuộc – người bạn học cũ của anh, Tiểu Vệ. Đường Quân kinh ngạc nhìn Vệ Thăng:“Sao lại là cậu? Tiểu Vệ, cậu là bác sĩ tâm lý của tôi à?”“Đúng vậy, là em.” Vệ Thăng đẩy gọng kính, mỉm cười. Nhưng Đường Quân có thể nhận ra được ánh mắt của cậu ta là đang quan sát mình.“Dì ơi, cảm ơn dì đã đưa anh ấy đến. Lát nữa cháu sẽ đưa anh ấy về, dì không cần phải đợi đâu ạ.” Vệ Thăng mỉm cười dịu dàng nói với mẹ Đường.“Được, nhờ cháu nhé.” Mẹ Đường bắt tay Vệ Thăng, vỗ vai con trai một cái rồi dặn dò: “Nhớ nghe lời bác sĩ nhé.”Bước vào phòng, Đường Quân vẫn còn đang trong tình trạng đầy mơ hồ: “Sao tôi không nhớ là cậu đã trở thành bác sĩ tâm lý nhỉ?”Vệ Thăng nhìn Đường Quân ngồi trước bàn trà, điềm tĩnh trả lời: “Thật sao? Sau khi em thi đậu, chính anh là người đã đi ăn mừng cùng em mà.”“À…” Đường Quân cười gượng. “Tôi muốn đi tìm việc, nhưng mẹ tôi bắt tôi phải chữa bệnh trước. Thật ra tôi thấy mình rất bình thường, chỉ là thỉnh thoảng nằm mơ, còn có một lần nhìn thấy ảo giác nữa… À đúng rồi, Tiểu Vệ, hồi đại học cậu có từng giúp tôi theo đuổi cô gái nào không?”Vệ Thăng ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Anh đang nói ai?”“Tôi không biết, tôi không nhớ tên cô ấy, cũng không nhìn rõ mặt. Nhưng hình như cô ấy là mối tình đầu của tôi.” Đường Quân gãi gãi mũi, ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ hồi đó tôi theo đuổi nhiều người lắm à?”Vệ Thăng nói: “Nếu đó là ký ức quan trọng, anh sẽ nhớ lại thôi. Nếu không nhớ được, nghĩa là nó đã qua rồi.”“Bệnh tâm thần có ảnh hưởng đến trí nhớ sao?” Đường Quân ôm đầu, nhớ đến hình ảnh bị từ chối khi xưa, có lẽ khi đó mối tình đầu của anh đã kết thúc rồi.“Em sẽ ở đây một thời gian để theo dõi tình trạng của anh. Không sao đâu.” Vệ Thăng dịu dàng vỗ vai anh, “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”Đường Quân bối rối gật đầu. Sau khi trò chuyện với Vệ Thăng được một lúc, anh cùng Vệ Thăng mang theo hành lí về nhà.Ba mẹ Đường rất vui mừng khi biết Vệ Thăng sẽ ở lại đây để quan sát Đường Quân một thời gian, nhưng vì nhà không có phòng trống nên Vệ Thăng và Đường Quân phải ngủ chung một phòng.Hai người đàn ông nằm trên cùng một cái giường thì cũng có chút chật chội, nên vì vậy mà nửa đêm Đường Quân bị đánh thức. Anh ôm chăn ra sofa ở phòng khách nằm ngủ tiếp.Vừa mới nằm xuống không bao lâu, anh có cảm giác có ai đó đẩy mình. Tưởng là ba mẹ hay Vệ Thăng, anh mơ màng mở mắt, trước mặt là một gương mặt mờ ảo, anh sợ hãi đến mức ngủ thiếp đi.“Đường Quân, cậu nhất định phải quen tôi mới được hả?” Giọng cô ấy có chút bực bội.Một cảm giác tủi thân không thể lý giải nổi dâng lên trong lòng, Đường Quân cảm thấy mình như bị tách ra làm hai phần. Một phần là bản thân trong mơ đang đau khổ và khó chịu, một phần là anh của thực tại đang cảm thấy bực bội vì liên tục mơ thấy cô gái này.Anh nắm lấy tay áo cô, cố nén nước mắt nói: “Phải,--, vì cậu cũng thích tôi.”Rõ ràng lời nói phát ra từ miệng mình, nhưng anh vẫn không thể nhớ được tên của cô.Cảm giác nặng nề đè nén trong lồng ngực khiến anh khó thở chính là tình yêu của anh dành cho cô. Anh thực sự rất thích cô, anh thích cô đến mức dù có đâm đầu vào ngõ cụt thì anh cũng không muốn quay lại. Không, vì cô, dù có đâm vào tường, anh cũng sẽ tìm cách để trèo qua.Cô khẽ thở dài, dường như không biết phải nói gì với anh. Lưng anh tựa vào bức tường lạnh lẽo, hai tay giữ chặt lấy cổ tay cô, giọng nói khẩn khoản: "Xin cậu hãy suy nghĩ kĩ, tôi sẽ mãi yêu cậu, chỉ yêu một mình cậu. Nếu tôi thay lòng đổi dạ, tôi sẽ chết ngay lập tức!""Đường Quân," cô như bị anh làm cho tức giận đến bật cười, cô đưa tay véo má anh thật mạnh, "Đây là thư viện, không phải là nơi để cậu làm nũng hay giở trò."Dù sao lúc này cũng không có ai xung quanh. Anh thầm nghĩ, cô thường ngồi ở đây đọc sách rất muộn, lại chẳng sợ trên đường về gặp phải b**n th**. Vì vậy, lần nào anh cũng phải đợi đến khi cô về tới ký túc xá thì lúc ấy anh mới có thể yên tâm được."Tôi không hiểu cậu thích tôi vì cái gì...""Tất cả," Đường Quân ngắt lời, giọng điệu nghiêm túc đến lạ thường: "Tôi chưa từng thích ai nhiều như thế này. Vì vậy, mối tình đầu, tình yêu mãnh liệt, toàn bộ tình cảm mà tôi có, tôi chỉ muốn dành hết cho cậu.""Tôi e rằng tôi không giống như những gì cậu đã nghĩ đâu." Cô khẽ đáp, trong giọng nói đầy vẻ bất lực trước sự bướng bỉnh của anh."Sao lại không..." Lần này lời anh nói bị cô cắt ngang. Cô cúi xuống hôn anh, khiến anh ngỡ ngàng đến mức quên cả thở.Những ngón tay của cô luồn qua mái tóc đen của anh, rồi siết lấy từng lọn tóc. Nụ hôn của cô mang đầy tính chiếm lĩnh, khiến anh không thể chống đỡ nổi, vì thế mà đôi mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước vì phản ứng sinh lý.
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 6


“Nhìn xem, cậu lúc nào cũng nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng thế kia,” cô nắm lấy tóc anh, còn tay kia thì dịu dàng v**t v* gương mặt anh, “Khiến cho tôi chỉ muốn làm cho cậu khóc thật to đấy, Đường Quân.”“Tôi hiểu rồi,” Đường Quân nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu có sở thích đặc biệt. Nhưng cơ thể tôi lại khỏe mạnh, vì vậy tôi chắc chắn mình sẽ chịu được đau đớn nên cậu có thể đánh tôi.”“… Cậu nói gì thế, tôi không có khuynh hướng bạo lực.” Cô buông tay. Đường Quân vội vàng đuổi theo và nghe thấy tiếng cô nói: “Đi thôi, sắp đến giờ thư viện đóng cửa rồi.”Anh bước theo cô ra khỏi thư viện, anh giữ tay cô lại và hỏi: “—, cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ?”“Gì chứ?” Cô nghi ngờ hỏi.“Không phải cậu vừa hôn tôi sao? Một nụ hôn sâu, lưỡi cũng…” Anh chưa kịp nói hết câu thì miệng anh đã bị cô bịt lại. Cô thở dài nói: “Bây giờ làm gì còn ai bị hôn mà phải chịu trách nhiệm nữa hả.”Anh gỡ tay cô ra, vội vã nói: “Tôi cần. Đó là nụ hôn đầu của tôi.”“À, vậy thì xin lỗi nhé.” Cô hờ hững đáp rồi định bước đi. Anh chặn trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Cậu hôn giỏi như thế, chắc chắn là cậu đã từng hôn người khác rồi. Nhưng không sao cả, từ giờ trở đi cậu chỉ cần hôn tôi thôi. Những sở thích đặc biệt của cậu đều có thể dùng lên trên người tôi.”“Đường Quân, mặt trăng có đẹp không?” Cô đột nhiên hỏi.Anh ngẩng đầu lên. Đêm nay là đêm trăng rằm, một nửa của mặt trăng đã bị bóng tối che khuất, nó tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Anh gật đầu: “Cũng được, trăng tròn thì sẽ đẹp hơn.”“Ý tôi không phải là trăng có hình gì đẹp hơn,” cô bất lực xoa trán. “Ý tôi là, mặt trăng mà cậu đang thấy, nó khác so với mặt trăng thật.”Lần này, Đường Quân đã hiểu được điều cô đang ám chỉ là gì. Anh nghiêng đầu, cười khẽ: “Nhưng dù nó có như thế nào thì nó vẫn là mặt trăng đấy thôi. Giống như cậu, dù cậu có trông như thế nào thì cậu vẫn là cậu.”“Tôi không có sở thích gì đặc biệt, nhưng có lẽ cũng hơi kỳ lạ một chút.” Khi cô nói lời này, Đường Quân lập tức biết được rằng thái độ của cô đã mềm mỏng hơn, có lẽ cô sẽ đồng ý chuyện hẹn hò với anh.“Không sao đâu, —, cậu có kỳ lạ đến thế nào, tôi cũng có thể chấp nhận được.” Đường Quân quả quyết hứa, anh mỉm cười với cô: “Hơn nữa, tôi yêu cậu nhiều đến thế này, chẳng phải cũng rất kỳ lạ sao?”“Kỳ lạ chỗ nào?” Cô ngạc nhiên hỏi.“Tôi cảm thấy mình tuyệt đối không thể đánh mất cậu.” Anh ngượng ngùng cười: “Nhưng cậu thấy không, tôi còn chưa có được cậu nữa mà.”Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đánh mất cậu nhỉ?Ý nghĩ ấy đột nhiên lướt qua đầu anh, rồi cứ lặp đi lặp lại không ngừng, vòng quay vô tận và phóng đại ấy khiến anh đau đầu dữ dội.Có người đang lay động thân thể anh. Anh mở mắt ra thì thấy Vệ Thăng đang lo lắng nhìn mình: “Tiểu Quân, anh gặp phải cơn ác mộng à? Mơ thấy cái gì vậy?”Đường Quân ôm đầu, chưa có trả lời ngay. Anh nghe thấy Vệ Thăng hỏi tiếp: “Có phải lại mơ thấy cô gái đó nữa không?”“Không.” Đường Quân vô thức phủ nhận. “Tôi mơ thấy mình cuối cùng cũng tìm được công việc mà mình yêu thích, nhưng rồi tôi lại đánh mất nó.”“Công việc à.” Vệ Thăng trầm ngâm, sau đó vỗ vỗ lên vai anh rồi nói: “Nếu mấy hôm nữa sức khỏe của anh tốt lên, em sẽ cùng anh đi tìm việc ở gần đây.”“Được.” Đường Quân thở phào rồi nhìn theo bóng dáng Vệ Thăng đang rời đi. Anh khẽ xoa trán, anh cảm thấy thật kỳ lạ. Không biết tại sao anh lại vô thức nói dối Vệ Thăng như vậy.Những chuyện có liên quan đến cô, anh lại không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.…Khi Vệ Thăng hỏi dạo gần đây anh có mơ thấy giấc mơ kỳ lạ hay gặp ảo giác nào không, Đường Quân đều phủ nhận.Đường Quân có cảm giác giống như mình đang thầm yêu một người, nhưng bản thân lại xấu hổ không muốn cho bạn bè biết. Anh hoàn toàn không nhận ra là mình đang giấu bệnh tình của mình với bác sĩ.Đối với Đường Quân mà nói thì Vệ Thăng không giống như một vị bác sĩ mà là một người bạn thân đột ngột đến ở chơi vài ngày.Đương nhiên, sau khi Vệ Thăng đến, đôi khi họ sẽ nói đến những chuyện thời đại học. Dù Vệ Thăng chưa bao giờ nhắc đến cô gái ở trong giấc mơ của anh, nhưng nơi anh gặp cô trong giấc mơ lại chính là ở ngôi trường đại học.Sau bữa tối, Đường Quân nói chuyện phiếm với Vệ Thăng, anh thử thăm dò hỏi: “Tiểu Vệ, cậu có nhớ trường mình có một phòng thư viện không?”“Cái nào cơ?” Vệ Thăng cầm điều khiển tivi, hờ hững đáp: “Trường mình có ba phòng thư viện. Hai cái khác thực ra là phòng tự học, sách trong đó đều là do sinh viên đã tốt nghiệp để lại, trường chỉ đặt thêm giá sách ở đó rồi gọi là thư viện lớn, thư viện nhỏ và thư viện ở phía Bắc.”“Không rõ nữa. Tôi nhớ hồi còn đại học tôi hay đến một phòng thư viện.”Nghe vậy, Vệ Thăng nhìn anh rồi nói: “Đúng rồi, anh hay đến thư viện ở phía Bắc. Anh còn nhớ lý do tại sao không?”Vì cô ấy. Vì cô ấy thích học ở nơi đó nên anh luôn đến thư viện ấy để gặp cô.“Chắc là để tôi có thể yên tĩnh học tập hơn thôi.” Đường Quân nửa đùa nửa thật nói.Vệ Thăng gật đầu nói: “Đúng thế. Không thì làm sao anh có thể là người đứng đầu ký túc xá của chúng ta được.”Đường Quân im lặng. Có lẽ Vệ Thăng biết anh thích cô gái ấy.Anh thực sự rất thích cô gái ấy.Dù giờ anh không còn nhớ tên hay khuôn mặt của cô nữa, nhưng cảm giác ấy vẫn còn đọng lại ở trong lòng anh.Vậy sau này đã có chuyện gì xảy ra với cả hai?“Em và bác gái đã bàn với nhau rồi. Nếu anh muốn đi làm thì thử tìm việc ở gần đây trước đã.” Vệ Thăng chuyển chủ đề nói: “Em thấy tiệm bánh gần nhà anh đang tuyển người đấy.”“Ừm.” Đường Quân đáp qua loa: “Cậu xem tivi đi, tôi về phòng nằm một lát.”Khi mẹ Đường trở về, bà chỉ thấy Vệ Thăng đang ở một mình xem tivi trong phòng khách.“Dì, dì đã về rồi.” Vệ Thăng nở nụ cười chào đón. Mẹ Đường gật đầu, chỉ về phía phòng của Đường Quân. Vệ Thăng gật đầu, nói: “Dì đi chợ ạ? Để con đi cùng, sẵn tiện con xách đồ giúp dì luôn.”Mẹ Đường hiểu ý, bà mang giày vào lại. Bà vẫy tay gọi Vệ Thăng đi cùng.Vệ Thăng tắt tivi rồi cùng mẹ Đường đi ra khỏi nhà. Họ đi đến trước cửa căn hộ rồi mới bắt đầu nói chuyện.Mẹ Đường hỏi: “Dạo này nó thế nào rồi?”“Trông có vẻ ổn.” Vệ Thăng trả lời. “Thật ra anh ấy cũng không có quên chuyện của cô ấy, chỉ là tinh thần đang sinh ra mâu thuẫn như một cách tự bảo vệ mình mà thôi.”
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 7


“Đứa trẻ đáng thương.” Mẹ Đường thở dài.“Có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ cô và chú không đưa anh ấy vào bệnh viện tâm thần,” Vệ Thăng nhìn quanh phòng rồi mỉm cười nói, “Nơi này rất quan trọng đối với anh ấy, dù sao đây cũng là nơi cô ấy lớn lên, nên anh ấy cũng đang cố gắng tự chữa lành cho mình.”“Làm sao mà dì có thể nỡ lòng đưa nó đến bệnh viện tâm thần được cơ chứ,” mắt mẹ Đường đỏ hoe, bà thở dài, “Đứa trẻ này thật sự quá đáng thương.”Vệ Thăng im lặng, vỗ nhẹ lên lưng mẹ Đường để trấn an bà. Có rất nhiều lời an ủi đã tuông đến miệng nhưng anh không thể nói ra được. Có những vết thương lòng không thể nhìn thấy nên cũng không thể chữa khỏi.Là một bác sĩ tâm lý nên anh chỉ có thể hướng dẫn bệnh nhân nhận ra vết thương trong lòng mình và dạy họ cách đối diện với nó. Thế nên là anh không thể giống như một bác sĩ ngoại khoa trực tiếp chữa lành vết thương đó.---Cảm giác đau nhói ở lồng ngực, ngẩng đầu lên rõ ràng thấy được trời trong nắng đẹp, nhưng anh lại cảm thấy mình như thể đang rơi vào hầm băng lạnh giá.Tiếng khóc không ngừng vọng lại, còn luật sư thì dường như đang nói chuyện với anh về vấn đề tài sản. Nhưng anh không nghe lọt tai bất cứ điều gì.Anh không biết mình còn sống tiếp thế này thì còn có ý nghĩa gì không. Hay là, anh cũng nên đi theo mẹ mình...Đột nhiên, một bóng đen bao trùm lấy anh. Anh ngẩng đầu lên, lần này khuôn mặt của cô không có hoàn toàn mờ nhạt như trước nữa. Anh nhìn thấy đôi mắt của cô, sáng ngời và ấm áp, tựa như dòng suối trong vắt.“Đường Quân, trông anh có vẻ như không còn muốn sống nữa rồi.” Cô nói.“Đúng vậy, anh cảm thấy mình đã gục ngã. Anh đã cố gắng hết sức để vào được một trường đại học tốt như thế chỉ để sau này tìm được một công việc ổn định, giúp mẹ anh đỡ phải vất vả. Nhưng bà ấy đã mất rồi.”Đường Quân nói rất bình tĩnh, thậm chí anh cảm thấy mình lúc này rất lý trí. Dẫu anh có phát điên mà khóc lớn đi chăng nữa thì mẹ anh cũng đã không còn ở đây nữa rồi.“Vậy em cũng nên đi chết.”Cô nâng cằm anh lên, anh ngước nhìn cô, rồi một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt anh.“Tỉnh táo chưa?” Cô hỏi.“Không, nếu anh không cảm thấy đau thì anh có thể coi tất cả chuyện này là một giấc mơ.” Anh nắm lấy tay cô rồi đưa lên để cô tát thật mạnh vào mặt của mình, “Thực ra đây chỉ là một giấc mơ thôi, có đúng không?”Cô rút tay về, sau đó ôm đầu anh áp vào ngực mình, cô khẽ nói: “Nghe thấy gì không?”Đó là tiếng nhịp tim của cô. Anh thích nghe tiếng nhịp tim của cô những lúc hai người gần gũi với nhau, anh thích ôm cô từ bên dưới, lắng nghe nhịp tim cô đập nhanh hơn vì anh và cảm nhận được cơ thể mình đang bị cô chi phối hoàn toàn.Anh lắng nghe thanh âm yêu thích nhất của mình. Lúc này, nhịp tim của cô có chút rối loạn. Chắc chắn là cô đang đau lòng vì anh.Ba anh đã qua đời từ khi anh còn nhỏ. Ông không chỉ là anh hùng của anh mà còn là anh hùng của mọi người. Anh trở thành con trai của một người anh hùng.Mẹ anh nhận tiền trợ cấp, bà làm lụng một mình để nuôi anh khôn lớn. Nhưng khi anh sắp có thể báo đáp cho bà thì bà lại qua đời vì một vụ tai nạn.Người gây ra tai nạn đó dù có bồi thường bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể đổi lại mạng sống của mẹ anh. Anh không chịu hòa giải và chỉ muốn người đó phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.Anh nắm lấy cánh tay cô, khẽ hỏi: “--, trong lòng anh rất khó chịu, hôm nay là ngày tận thế à?”Cô v**t v* mái đầu anh, dịu dàng nói: “Ừ, hôm nay là ngày tận thế. Anh sợ à?”Anh im lặng hồi lâu, dường như là đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau anh mới nói: “Không biết nữa. Anh không sợ chết, nhưng anh không nỡ rời xa em.”“Vậy hãy giữ chặt lấy em, Đường Quân.” Giọng cô mềm mại như một làn khói, tưởng như chỉ một cái chạm nhẹ thôi thì nó cũng sẽ tan biến. Gần như vô thức, anh từ từ vươn tay ra ôm chặt lấy cô, khẽ hỏi: “Em đến để cứu anh sao?”“Đúng thế, em sẽ cứu anh và đưa anh ra khỏi nơi tận thế.” Cô cúi xuống và đặt một nụ hôn rất dịu dàng lên mái tóc anh, “Mọi thứ cứ để em lo.”“--, em nghĩ xem tại sao số phận lại đối xử với anh tàn nhẫn như vậy?” Anh hỏi.Cô còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được những giọt nước rơi xuống mu bàn tay mình. Cô hốt hoảng nhìn anh.Những giọt nước mắt trong suốt không ngừng trào ra từ khóe mắt anh. Cô muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho anh, nhưng lại bị anh nắm chặt. Giọng anh nghẹn ngào: “Anh luôn cảm thấy số phận rất tệ bạc với mình, nhưng nó lại cho anh có được em.”"Đường Quân, cuộc đời của em cũng không tệ lắm. Dù ba mẹ em đôi lúc có cãi nhau, nhưng gia đình vẫn luôn hòa thuận và cuộc sống vẫn luôn suôn sẻ. Em chưa từng gặp phải bắt nạt ở trường, cũng không có tai nạn bất ngờ nào. Từ nhỏ, thân thể em đã luôn khỏe mạnh. Đến khi học đại học, bạn bè mà em kết giao cũng rất thân thiện. Và rồi em gặp được anh. Dù anh biết rằng em có hơi khác so với những cô gái khác, nhưng anh vẫn chấp nhận em, sẵn lòng phối hợp với em trong mọi việc và cam nguyện cúi mình trước em."Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên má anh, cô mỉm cười hỏi: “Anh cảm thấy cuộc sống bình thường của em thế nào?”Đường Quân với đôi mắt ngấn nước nhìn cô, vì khóc nấc lên nên anh có chút khó thở, anh chỉ gật đầu thật mạnh như để khẳng định rằng cuộc sống của cô thật sự rất tốt đẹp.“Vậy thì hãy bước vào cuộc sống của em và trở thành một phần trong đó đi.” Cô dường như đang mỉm cười, nhưng anh không thể nhìn rõ gương mặt của cô. Anh vội lau nước mắt, nhưng mọi thứ lại trở nên nhạt nhòa, ngay cả đôi mắt sáng ngời của cô cũng biến mất.Anh bật khóc, tiếng khóc vang lên đau đớn và dồn dập, anh ôm chặt lấy cô như thể chỉ cần buông tay ra thì anh sẽ lại rơi vào cuộc đời đầy bất hạnh của mình.Hãy để anh trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Kể từ ngày đó, cô không chỉ là người anh yêu mà còn là anh hùng của anh.Khi thế giới của anh sụp đổ, khi cuộc đời anh như chìm vào tận cùng của ngày tận thế thì người anh hùng của anh sẽ xuất hiện rồi ôm lấy anh và mang anh đến thế giới của cô.Dù số phận có nghiệt ngã với anh đến đâu, anh cũng không còn sợ hãi nữa. Vì anh đã thuộc về cô rồi.Chỉ cần cô mỉm cười, anh sẽ vui vẻ. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh sẽ thấy mãn nguyện.Nhưng... nếu mất cô ấy rồi thì sao?Một giọng nói mơ hồ tựa như sương mù vang lên bên tai anh. Anh cảm thấy cơn đau nhói ở một phần nào đó trong cơ thể, như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua. Anh dường như nghe thấy tiếng dao cứa vào da thịt. Khi cúi xuống, anh thấy một con dao đang cắm sâu vào ngực mình.Mất cô ấy rồi thì đi chết đi.Đường Quân choàng tỉnh, đôi mắt mở to. Cả người anh tê dại, đôi mắt đau nhức không thôi. Anh đưa tay lên sờ mặt mình thì nhận ra trên mặt mình đều là nước mắt.
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 8


Đó có phải là mơ không? Ba mẹ anh rõ ràng vẫn còn khỏe mạnh mà. Đường Quân ngồi dậy và xỏ dép vào, vì đau đầu nên cơ thể có chút không vững, anh lảo đảo mở cửa phòng ra thì thấy trong nhà không có lấy một bóng người.“Ba?”“Mẹ?”“Tiểu Vệ?”Anh gọi từng người một, bỗng nhiên một cái bóng lao tới—là con mèo xanh trong nhà, tên là Bánh Bao Thịt.Đường Quân vươn tay về phía Bánh Bao Thịt với sự hoang mang, anh sợ rằng nếu tay mình xuyên qua cơ thể nó thì điều này chứng tỏ là anh chỉ đang nằm mơ mà thôi.Nhưng khi tay anh chạm vào lớp lông mềm mại của Bánh Bao Thịt thì dường như anh đã thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống sàn nhà.Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, là mẹ Đường và Vệ Thăng vừa trở về. Hai người xách đồ và ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Quân đang ngồi dưới đất.“Con làm gì thế này?” Mẹ anh kinh ngạc hỏi, rồi nhận ra mắt anh đỏ hoe, bà lo lắng hỏi: “Trời ơi, con khóc đấy à?”Đường Quân đưa tay sờ sờ mũi, đáp: “À, lúc con mới tỉnh dậy thì Bánh Bao Thịt lao đến, nó làm con sợ đến mức ngã xuống. Tại đau quá nên con mới ch** n**c mắt.”Anh cảm nhận được ánh mắt dò xét của Vệ Thăng, bèn tự mình đứng dậy, vừa xoa eo vừa nói: “Thật sự đau chết đi được. Đúng là đã già rồi, mới ngã một cái mà muốn mất cả mạng.”“Anh già gì mà già, mới bao nhiêu tuổi chứ.” Mẹ anh lườm một cái nhưng vẫn bước tới kiểm tra: “Để mẹ xem có bị bầm tím chỗ nào không.”Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, Đường Quân bỗng nhớ đến giấc mơ mẹ mình qua đời. Tại sao anh lại mơ thấy mẹ mình mất chứ?Đây là nơi anh lớn lên, ba mẹ thỉnh thoảng có cãi nhau nhưng gia đình vẫn hòa thuận. Anh sống yên ổn ở đây, sau đó đỗ vào Đại học S…Nhưng khoan đã, đây có phải là cuộc đời của anh không?Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu anh. Nếu đây là hiện thực, vậy cuộc đời ở trong giấc mơ kia là của ai?Cô ấy là anh hùng của ai?---Nhìn Vệ Thăng chăm chú xem tài liệu trước màn hình laptop, bên cạnh là chiếc điện thoại đang reo lên liên tục, Đường Quân mới thật sự cảm nhận được rằng dù công việc có bận rộn như thế nào thì cậu ấy vẫn dành thời gian ở lại nhà anh để quan sát trạng thái tinh thần của anh. Cậu ấy đúng là một cậu bạn chí cốt.Với sự đồng hành của Vệ Thăng và mẹ Đường, Đường Quân làm nhân viên phục vụ tại một tiệm bánh nhỏ. Vì anh chỉ là đi làm ở đây tạm thời thôi nên lương không cao lắm, nhưng chủ tiệm quen biết mẹ anh đã lâu nên đối xử với anh rất tốt.Cửa tiệm không lớn, công việc của anh là tiếp khách, đóng gói bánh và thu tiền.Cửa tiệm này có vẻ đã mở từ lâu. Đường Quân nhớ mang máng rằng con gái chủ tiệm trước đây là học sinh cấp hai, nhưng khi gặp cô bé thì anh mới biết giờ cô bé ấy nay đã học lớp 12.Ký ức của anh dường như luôn có sai lệch. Đường Quân cảm thấy bệnh của mình có lẽ thật sự còn chưa khỏi hẳn.Ngày làm việc thứ ba, tiệm nhận được một đơn đặt bánh sinh nhật. Khi vào bếp lấy bánh mì nướng, anh thấy chị chủ tiệm đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt ngơ ngác.“Chị Lý, nếu chị không làm bánh sớm thì lúc khách đến lấy, chị sẽ không làm kịp nữa đâu.”Vì quen biết mẹ mình nên Đường Quân gọi chủ tiệm là chị Lý.“Ôi, Tiểu Đường, tôi tưởng hoa trên bánh là đồ trang trí, ai ngờ lại là hoa đường. Nhưng tôi nào biết làm mấy thứ đó.”Chị Lý thở dài: "Tôi bảo đổi sang đồ trang trí nhưng khách không chịu, thậm chí tôi đòi trả lại tiền cọc cũng không được.”Đường Quân bước tới nhìn hình ảnh chiếc bánh trong điện thoại của chị, vô thức nói: “À, loại hoa đường này làm dễ lắm, chỉ cần định hình thôi.”Không chỉ chị Lý ngạc nhiên mà chính Đường Quân cũng rất bất ngờ. Anh biết làm bánh sao? Tại sao anh lại nói như vậy?“Nhắc mới nhớ, trước đây tôi có nghe mẹ cậu nói cậu từng mở tiệm bánh ở thành phố lớn.” Chị Lý vui mừng nói: “Tôi sẽ gửi ảnh cho cậu, cậu thử xem có làm được không. Thiếu nguyên liệu gì thì cứ nói, tôi sẽ lái xe đi mua ngay bây giờ.”Mình từng mở tiệm bánh ở thành phố lớn? Có chuyện như vậy à? Đường Quân không tài nào nhớ nổi.Nhưng anh lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể anh biết cách sử dụng những nguyên liệu làm bánh và biết cách làm những bông hoa đường đó như thế nào.Giống như người biết lái xe, dù đã lâu không động vào nhưng chỉ cần ngồi vào ghế lái là tự nhiên biết lái.Đường Quân cảm thấy đầu óc trống rỗng, anh làm theo bản năng mà không cần phải suy nghĩ.Đầu tiên, anh làm bông hoa đường rồi chờ cho nó thành hình, sau đó anh làm phôi bánh rồi từ từ phết kem lên. Anh thậm chí còn biết là cần bao nhiêu kem đủ để làm phôi bánh, do đó anh đánh ra một lượng kem vừa đủ mà không lãng phí một chút nào.Khi đặt bông hoa đường đã được hoàn thiện lên chiếc bánh, anh nghe thấy chị Lý kêu lên kinh ngạc: “Ôi, Tiểu Đường, cậu không hổ danh là thợ làm bánh từ thành phố lớn, làm còn đẹp hơn cả trong ảnh.”Đường Quân cười không đáp. Chị Lý đóng hộp chiếc bánh, trước khi rời đi còn nói: “Hôm nay vất vả rồi, cậu dọn dẹp xong thì về nhé.”Nhìn thấy lớp kem mỏng còn sót lại trong bát, Đường Quân tháo đôi găng tay dùng một lần khi làm bánh ra, anh dùng đầu ngón tay quệt một ít kem nếm thử. Vị kem ngọt thanh tan trong miệng khiến lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ.Anh dường như đã nhận ra điều gì đó, anh quay đầu lại thì thấy bóng dáng của cô gái ấy. Nhưng giờ đây gọi cô là cô gái dường như không còn chính xác nữa. Cô mặc một bộ âu phục tôn lên những đường cong thon thả, rõ ràng cô đã là một người phụ nữ thành đạt.“Anh thích làm bánh, làm đồ ngọt.” Anh bất giác thốt lên.“Vậy hãy từ chức đi và làm những điều anh thích.”Không ngờ cô lại nói thế, trong lòng Đường Quân nảy lên chút niềm vui, nhưng anh vẫn không tự tin nói: “Ba mẹ em sẽ nghĩ sao? Một cử nhân ưu tú tốt nghiệp Đại học S lại từ chức để đi làm bánh?”Cô tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, cô bước tới và véo má anh nói: “Anh nghĩ gì nhiều thế, sao anh lại phải quan tâm ba mẹ em nghĩ gì?”“Chẳng qua… lần trước gặp chú dì, họ có vẻ hài lòng với công việc của anh.”Đường Quân cảm thấy không yên tâm. Anh sợ nếu mình mất đi công việc hiện tại, ba mẹ cô sẽ cảm thấy không vui và cho rằng anh không có chí tiến thủ.
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 9


"Không cần phải nói với họ, chờ bên chúng ta xử lý xong trước đã." Cô bước đến, dường như muốn ôm lấy anh. Anh tràn đầy sự mong đợi mà đưa tay ra, nhưng khi anh chạm vào cô thì cô lại tan biến như bọt bong bóng xà phòng và chỉ để lại một câu: "Mọi thứ cứ để em lo, anh hãy làm điều mà anh muốn đi."Đây không phải là người con gái anh từng thích, mà đây chính là người anh luôn yêu.Vậy tại sao giờ đây cô ấy lại không ở bên cạnh anh? Có phải căn bệnh tâm thần của anh không phải xuất phát từ việc khởi nghiệp thất bại, mà là vì chuyện tình cảm?Có lẽ vì vậy mà mỗi khi anh nhắc đến người con gái mình từng yêu, cả ba mẹ hay Vệ Thăng đều tỏ ra như không hay biết gì.---Đường Quân bắt đầu khao khát được gặp lại cô.Cho dù đó là ảo giác hay nằm mơ đi nữa, anh đều muốn biết thêm về cô, về câu chuyện của họ và lý do tại sao cô lại rời xa anh.Anh mơ hồ cảm thấy ba mẹ mình và Vệ Thăng đều biết điều gì đó, nhưng họ chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.Khi anh nhắc đến chuyện muốn đi tìm việc làm, họ sẽ vô thức sắp xếp cho anh làm việc tại tiệm bánh, điều này chứng tỏ họ biết anh có khả năng làm bánh.Đường Quân ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng anh lại bắt đầu âm thầm quan sát hành động của ba mẹ mình và Vệ Thăng.Chẳng hạn, Vệ Thăng đôi khi sẽ cố tình tránh nói chuyện với ba mẹ anh trước mặt anh. Hoặc khi anh kể về việc mình đã làm bánh ở cửa tiệm, Vệ Thăng không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn cười nói: "Quả không sai, đó chính là thiên chức của anh, anh có thể quên hết mọi thứ nhưng riêng việc làm bánh thì lại không.""Vậy tôi đã quên cái gì?" Đường Quân lập tức hỏi Vệ Thăng."Anh đã quên mất chuyên ngành trước kia của anh là gì." Vệ Thăng cười đáp."Đúng nhỉ, dường như tôi đã từng làm việc tại một công ty lớn, nhưng tôi chẳng biết mình đã lấy đâu ra dũng khí để học làm bánh nữa." Đường Quân giả bộ nói rồi quan sát phản ứng của Vệ Thăng."Anh luôn là người rất dũng cảm," Vệ Thăng nhìn anh và chân thành nói, "Mọi người đều nghĩ như vậy nên Tiểu Quân, anh hãy mau chóng khỏe mạnh lại đi.""Tôi nghĩ bây giờ tôi ổn mà." Đường Quân cười đáp.Đường Quân đã xác định được rằng mọi người đã cố ý xóa bỏ sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh và dường như là họ đều ước rằng cô chưa bao giờ tồn tại.Nhưng Đường Quân không thể quên được cô. Anh không phải là người dũng cảm như Vệ Thăng đã nói, mà ngược lại, anh là một người rất nhát gan. Anh đã nhiều lần muốn từ bỏ cuộc sống này, nhưng chính cô đã giữ anh lại.Cô là anh hùng của anh, là người đã mang lại sự sống mới và lòng can đảm cho anh.Cô cũng là liều thuốc của anh. Mỗi ngày trong đời anh đều cần đến cô để tiếp tục sống.Mặc dù ban đầu Vệ Thăng dự định ở lại một tháng, nhưng vì công việc khẩn cấp nên Vệ Thăng phải tạm rời đi, cậu ấy hứa sau khi công việc xong xuôi sẽ quay lại thăm anh.Trước khi đi, Vệ Thăng để lại cho Đường Quân một lọ thuốc và dặn anh rằng nếu có gặp ảo giác hoặc liên tục gặp ác mộng thì hãy uống một viên.Trên lọ thuốc màu trắng không có bất kỳ thông tin gì, rõ ràng Vệ Thăng không muốn cho anh biết đây là loại thuốc gì.Anh cảm ơn rồi cất lọ thuốc vào túi. Dù biết Vệ Thăng có ý tốt, nhưng anh chắc chắn sẽ không uống.Loại thuốc này có ích gì cho anh chứ? Thứ anh thực sự cần chính là cô.Anh muốn nhớ lại tất cả mọi thứ về cô. Không đúng, anh chưa bao giờ quên cô. Cô luôn ở trong ký ức của anh, chỉ là không biết vì sao ký ức đó lại mơ hồ.Anh và con người trong quá khứ của mình như đang ở hai thế giới khác nhau, bị ngăn cách bởi một bức tường mờ ảo.Ở bên này bức tường, anh chỉ có một mình. Còn ở bên kia là cô và chính anh ở trong quá khứ.Khi ở bên cô, anh thật hạnh phúc, mỗi ngày trải qua đều thật trọn vẹn. Bây giờ, dù trông anh có vẻ bình thường, nhưng anh vẫn chỉ là một bệnh nhân tâm thần.Dù có uống bao nhiêu thuốc, anh cũng không thể tìm lại được sự bình yên và hạnh phúc mà cô từng mang đến khi ở bên anh.Có lẽ vì trong lòng luôn nghĩ đến cô nên ngay trong đêm Vệ Thăng rời đi, anh lại mơ thấy cô.Anh đứng ngoài cửa phòng nhìn cô ngồi bên bàn vẽ phác thảo. Có vẻ như cô không thuận lợi lắm, một tay cầm bút chì, tay kia vò tóc, trông có vẻ rất căng thẳng.Anh cầm một chiếc bánh kem nhỏ và đứng sau khe cửa nhìn cô, lưỡng lự không biết có nên gõ cửa hay không, anh sợ mình làm phiền đến cô.Cô dường như cảm nhận được sự hiện diện của anh ngoài cửa, bỗng lên tiếng: "Đường Đường?"Anh đẩy cửa bước vào, tay cầm bánh tiến lại gần cô, miệng nói: "Cái tên Đường Đường này, em định gọi anh như thế mãi à?""Không được sao?" Cô cười nói, “Trên người anh lúc nào cũng thơm mùi ngọt ngào, giống như kẹo vậy.""Nếu mệt rồi thì nghỉ một lát đi, em đã ngồi vẽ cả buổi chiều rồi." Anh đặt chiếc bánh kem lên góc bàn không có bản vẽ. "Anh đã làm cho em một chiếc bánh kem dâu tây này.""Đồ ngọt à." Cô kéo dài giọng, Đường Quân bỗng nhiên cảm thấy bất an. Liệu có phải vì anh làm đồ ngọt quá thường xuyên nên đã khiến cô phát ngấy?"Hôm qua em khen cái bánh kem này ngon, mà dâu tây cũng đang đúng mùa nên anh đã làm thêm.” Anh xoa xoa tay lo lắng nói: “Nếu em muốn ăn cái bánh khác, anh sẽ làm cái bánh khác. Bánh mochi đậu nành hay bánh phô mai mềm..."Cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ của anh, cô kéo anh lại gần rồi bất ngờ cắn lên môi anh. Cô không dùng lực chỉ nhẹ nhàng cọ răng lên môi anh, khiến anh cảm thấy vừa nhột vừa đau.Anh muốn gọi tên cô, nhưng cô đã tận dụng cơ hội đó để nụ hôn được sâu hơn. Anh chỉ có thể nhắm mắt và đón nhận nụ hôn nồng nhiệt như muốn nuốt chửng cả hơi thở của anh. Đến cuối cùng, chân anh trở nên mềm nhũn và quỳ xuống trước ghế của cô."Đây là cách duy nhất để nạp lại đường." Cô cười nói, ngón tay cô v**t v* đôi má đang đỏ bừng của anh. "Anh là viên kẹo em thích nhất.""Đã ăn đủ chưa?" Anh quỳ sát lại cô, gò má anh cọ vào đầu gối cô và nói: "Em còn chưa bóc vỏ viên kẹo nữa mà."Cô bật cười, không còn vẻ mặt bực bội ban nãy. Thấy cô vui, anh cũng vui theo, anh chỉ muốn làm mọi cách để cô có thể được vui vẻ.Cô nắm lấy tóc anh, ghé sát vào má anh và nói: "Anh đúng là một viên kẹo đáng sợ, mùi hương tỏa ra thơm ngọt đến mức quyến rũ người khác thế này. Xem ra phải nhốt vào hộp mới được."Hơi thở của cô phả lên má, cảm giác ấm áp khiến cả người anh tê dại. Ngay từ nụ hôn đầu tiên, cơ thể anh đã hoàn toàn thuộc về cô. Suốt những năm tháng bị cô nắm giữ, anh dường như phản ứng theo bản năng trước từng lời nói, từng hành động của cô.
 
Back
Top Bottom