Siêu Nhiên Thực tại của giấc mơ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
366981367-256-k970016.jpg

Thực Tại Của Giấc Mơ
Tác giả: xCr1sZ
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thực tại của giấc mơ, tên khác là "Yume no genjitsu" là một câu truyện nói về một cô nữ sinh tên Taiyo Sizune với một tính cách năng động và đầy đam mê.

Cô thích một cậu bạn tên là Takeshi Yuma, cậu ta là một chàng trai khá đẹp mã, tốt bụng, cậu ấy cũng biết về tình cảm Sizune dành cho cậu nhưng không nói ra, còn cô thì cứ nghĩ cậu ta chẳng biết gì.

Một lời đồn về cánh cổng Torii trên núi nói rằng có thể cho con người đến với thế giới mơ ước của họ.

Câu chuyện này làm cho mọi người tò mò và đã có một vài người thử đến đó và mất tích.

Mọi chuyện đối với Sizune vốn ổn định cho đến một ngày, một biến cố lớn ập xuống tinh thần của cô, tạo nên một vết thương tinh thần lớn trong cô.

Cô tìm đến cánh cổng Torii đó để đến với mơ ước của cô.

Mọi chuyện sẽ như thế nào đây?

Mời bạn đọc tác phẩm ngắn này nhé.​
 
Thực Tại Của Giấc Mơ
Chap 1: Truyền thuyết và lời đồn về cổng Torii


"Nè chị hai, dậy đi, chị sẽ muộn đấy!"

"5 phút nữa..."

...

"Hai à!"

"Hở...hừm, chị dậy rồi đây..."

Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường thân yêu của mình trong khi vẫn còn ngái ngủ, ngồi đờ đẫn một hồi tôi mới nhận ra.

"Đã 6 giờ 50 rồi sao!?"

Tôi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị rồi chạy ra phòng khách, em gái tôi đã đợi sẵn và chuẩn bị bữa sáng.

"Mồ chị hai, chị trễ thật đấy, ăn nhanh rồi chuẩn bị đi học đi ạ."

Trong nhà chỉ có tôi, em tôi và con mèo của tôi, mẹ tôi mất lúc tôi học tiểu học, bố tôi vì tính chất công việc nên đang đi làm ăn xa, chả biết ông ấy có ổn không nữa, chúng tôi chỉ giao tiếp qua điện thoại thôi.

Tôi ăn xong vội lấy cặp rồi chạy thật nhanh ra khỏi nhà, "Thưa mẹ con đi, chị đi đây".

"Chị đi cẩn thận."

Tôi đến trường muộn tận 10 phút và theo lẽ đương nhiên, tôi bị giáo viên bắt và giáo huấn một trận trước khi được vào chỗ ngồi.

Bên cạnh tôi là Takeshi, một cậu bạn khá là đẹp trai và tốt bụng, hoặc chỉ có tôi nghĩ vậy vì tôi thích cậu ta.Có cậu ta ở đây tôi không thể học nghiêm túc được, đúng là rất khó chịu, nhưng tôi lại không muốn cậu ấy chuyển chổ chút nào.

Tôi cứ ngồi si mê cậu ấy đến tận giờ nghỉ, một giọng nó kéo tôi ra khỏi giấc mộng:

"Nè, Sizune, cậu làm gì mà ngồi đần ra thế?"

"Hả!?

Đâu...

đâu có gì đâu."

"Hể... hay cậu đang nghĩ quẩn về tương lai với cậu ta sao, hì."

"K-Không có!"

- Nói là thế, chứ mặt tôi lúc đó đã đỏ ửng lên lúc nào không hay.

"Muốn đi ăn chút gì không?"

"Ừm!"

Trên đường đến canteen trường tôi có nghe loáng thoáng các lời đồn rằng gần đây có người đi qua một cánh cổng Torii trên núi và mất tích.

Tôi quay sang hỏi Anzu:

"Nè, cậu có biết gì về những lời đồn dạo gần đây không?"

"Hở?

Hừm... không rõ lắm, tớ chỉ biết một chút thôi."

"Hể... kể tớ nghe với nào."

Lời đồn về một chàng trai công sở, chạc 34 tuổi, vì anh đã mất gia đình trong một vụ tai nạn nên anh ấy trở nên tuyệt vọng, mất hết hy vọng sống.

Rồi trong một buổi chiều người ta thấy anh ấy đi lên núi một mình rồi biến mất, không thấy trở lại, khi người ta lên núi tìm thì không thấy anh ta đâu, chỉ có một cánh cổng Torii* cũ kỹ trơ trọi.*Hình ảnh cổng Torii minh họa

"Có người nói anh ta đã xuyên không, có người thì nói anh ta đã đi một con đường khác nên người ta không thấy.

Nhưng cánh cổng Torii đó được mọi người biết đến là thiêng liêng, nghe nói có thể dẫn người ta đến thế giới mơ ước của họ."

"Hể..." tôi vừa nghe vừa nghĩ ngợi một hồi rồi vào học.Chiều về nhà, cũng hỏi em tôi về lời đồn nhưng em ấy không biết gì về nó cả, rồi tôi quay sang hỏi em tôi:

"Mơ ước của em là gì?"

"Em á!?

Hửm... chị hỏi ngang vậy em cũng không biết nói sao, nhưng có lẽ đó sẽ là nơi mà gia đình mình đoàn tụ."

Nghe đến đây tôi chợt chạnh lòng một tí rồi hỏi:

"Em có nhớ mẹ không?"

Em ấy chỉ im lặng rồi chuyển sang một chủ đề khác:

"Chị muốn ăn chút trái cây không?

Trưa nay em mới mua một ít."

"...Ờ, ừm được đó"

Tôi với em ấy cứ thế mà vừa ăn vừa coi tivi cho đến tối.

Tôi lại nằm trên giường và nghĩ về câu truyện đó."

Nếu điều mình mơ ước của mình có thể thành hiện thực thì mình sẽ mơ ước những gì nhỉ?"

Cứ thế, tôi tưởng tượng cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
 
Thực Tại Của Giấc Mơ
Chap 2: Hội thao


Tiếng cửa kéo.

"Chào buổi sáng, Takeshi-san!"

"Ờ...

ờ chào buổi sáng, sao trông cậu vui thế Taiyo-san?"

"Thì sắp tới hội thao rồi mà?

Tớ nghe nói hội thao trường này vui lắm đó!

Cậu không hào hứng à?"

"Hể?

Chỉ vậy thôi á?"

Hội thao mùa xuân trường tôi đã tới, đây là lần đầu tiên của năm nhất chúng tôi dự hội thao.

Tôi là đứa hào hứng nhất lớp, thấy tôi vậy nên cô chủ nhiệm đã kéo tôi tham gia tận 5 môn: điền kinh, chạy tiếp sức nữ, bóng chuyền nữ, cầu lông, bơi lội.Nghe tới thôi là đã mệt rồi, lại còn phải bán quầy hàng phụ lớp nữa chứ.

Các môn được thi lần lược, và giữa mỗi môn sẽ có giờ nghỉ nên cũng đỡ cho tôi.

Sau khi thi môn điền kinh, tôi ngồi nghỉ cùng Anzu, tôi hỏi cậu ấy:

"Nè Anzu, cậu có mơ ước gì không?"

"Tớ á, hừm... tớ muốn trở thành một họa sĩ truyện tranh đó!"

"Hể... tớ thì không có mơ ước, nhưng tớ chỉ muốn tận hưởng cuộc sống."

"Hí!!"

- Tôi giật mình vì có một làn sóng lạnh chạy dọc gò má tôi.

"Nè, cậu có khát không?"

Là Takeshi, cậu ấy đưa nước cho tôi.

"Khoan đã, sao cậu ấy lại đưa nước cho mình?

Hể hể?

Cậu ấy thích mình sao?

K-không thể nào đâu...

Hôm trước cậu ấy còn bảo chưa thích ai cơ mà, hể...!?"

"Hể!?

À, ờ cảm ơn cậu."

Tôi ngước nhìn Takeshi, từ góc độ này trông cậu ấy đẹp trai vãi.Tôi ngồi nghỉ một lúc, vừa nói chuyện được một tí thì đã đến giờ thi môn chạy tiếp sức nữ, lần này còn có cả Anzu nữa.

"Tớ đi nhé Takeshi-san!"

"Ừm, chúc cậu may mắn nhé!"

- Takeshi cười với tôi khiến tôi có cảm giác được tiếp thêm sức mạnh, lần này tôi khá tự tin.

"Hể, thích nhỉ Sizune, cậu được người ta cho nước rồi còn cỗ vũ nữa."

"Đ-đâu có...

Đừng trêu tớ!"

"Hề hề hề."

"Tất cả bước vào vị trí"

Nhìn sang hướng Takeshi, cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía tôi, trông cậu ấy như thế khiến tôi càng quyết tâm dành chiến thắng hơn.

"3, 2 ,1, BANG!"

Tôi dùng hết sức lực chạy đi, hiện tại tôi đang dẫn đầu, hướng đến chỗ Anzu.Sắp đến chỗ Anzu thì tôi lại đạp dây giày của chính tôi, điều này làm tôi ngã lăn ra đất, với tốc độ chạy đang khá nhanh, tôi ngã và trượt lê một đoạn, chân tôi mềm nhũn, không thể đứng nổi.

"Taiyo-san, cố lên!"

"Là Takeshi sao?"

"Sizune!"

Anzu và Takeshi thôi thúc tôi, lúc này các bạn khác đã bỏ tôi lại khá xa, tôi dùng hết chút sức lực chạy đến chỗ Anzu.

"Tớ xin lỗi"

"Được rồi mà, cậu làm tốt lắm, còn lại để tớ nấu!"

Vừa khi tôi đưa gậy cho Anzu, cậu ấy phóng như chim, từ vị trí cuối bảng cậu chạy lên tận đầu bảng, phải công nhận là cậu ấy đỉnh thật.Tôi ngã quỵ xuống và ngước nhìn Anzu.

Trong tiếng reo hò cỗ vũ của mọi người dành cho Anzu, tôi nghe thấy tiếng của Takeshi:"Taiyo-san cậu có sao không?"

Takeshi chạy đến chỗ tôi, cậu ấy cõng tôi lên và đưa tôi tới phòng y tế.

"Mùi hương từ cậu ấy dễ chịu thật, cậu ấy cũng ấm nữa, tóc cậu ấy đen và mượt ghê..."

Khi ở trên vai cậu ấy tôi nhận ra nhiều điều, nhiều khí cạnh mà tôi chưa từng để ý trước đây.

Nhìn gương mặt lo lắng của cậu ấy, trong lòng tôi bỗng có chút vui sướng.

"Cô ơi, có bạn bị thương,... cô ơi!?"

Có vẻ cô giáo ở phòng y tế đi vắng rồi.

"Cố lên em ơi!

Chơi nó!!!"

À, cô ấy kia rồi.

Takeshi thở dài rồi đặt tôi xuống giường, cậu tự lấy dụng cụ rồi băng bó lại chân cho tôi.

Nhìn cậu ấy chu đáo và nhẹ nhàng như vậy tôi thật sự rung động rồi.

Băng bó xong cậu ấy lại nói:

"Cậu làm gì cũng nên cẩn thận một chút, cũng may là vết thương nhẹ và đây cũng là bài thi cuối của cậu đấy."

"C-cảm ơn cậu..."

Tôi chỉ dám liếc nhìn cậu ấy chứ không thể nhìn trực diện và cậu ấy cũng vậy.

Trong phòng hiện tại chỉ có hai đứa, một không gian tĩnh lặng và ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai.Tôi ngượng ngùng chọn đại một chủ đề để hỏi:"Nè Takeshi-san, cậu có ước mơ không?"

"Tớ có chứ, tớ muốn trở thành một phi hành gia, nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

"Tớ bị yếu tim và hen suyễn, sức khỏe của tớ không đủ điều kiện để trở thành một phi hành gia."

"À... tớ xin lỗi."

"Không sao, không có gì phải xin lỗi cả, tớ cũng đã chấp nhận sự thật này rồi."

Nói thế thôi chứ nhìn cậu ấy cảm thấy tiếc nuối lắm.

Không khí lại càng trở nên ngượng ngùng hơn, mặt tôi đỏ ửng lên, đang không biết nói gì thì cô bước vào.

"Ôi trời, cô có đang làm phiền hai đứa không?"

"D-dạ không đâu ạ."

Cô nhìn vào vết thương đã được băng bó của tôi rồi hỏi:

"Ai đã băng cho em vậy?"

"Cậu ấy" - Tôi chỉ vào Takeshi

"Kỹ năng của em khá thật đó!

Em có định học ngành bác sĩ hay ngành sức khỏe khác không?"

"D-dạ không đâu ạ."

"Tiếc thế..."

"Em có thể suy nghĩ lại, hiện tại em cũng không có mục tiêu cụ thể."

"Thế thì hay quá, có gì cứ đến hỏi cô nhé!"

"Vâng, thế em xin phép."

"Em cũng xin phép ạ."

"Ờ, tạm biệt mấy đứa!"

Takeshi lại cõng tôi ra ngoài.

"Nè Takeshi-san, tớ có thể tự đi được rồi mà..."

"Chưa được đâu, lỡ cậu bị gì nữa đó."

"Ờ...

ừm."

"Với cả cậu có thể bỏ kính ngữ được không?

Tớ không muốn phải gọi nhau một cách xa lạ như vậy đâu."

"Hể?

Ờ ừm..."

Takeshi cõng tôi ra chỗ nghỉ trưa lúc nãy, Anzu vừa thi xong thì chạy đến.

"Oi Sizune, cậu có sao không?"

"Tớ không sao."

Cả ba cứ vậy ngồi nói chuyện đến khi hội thao bế mạc.Trên đường Takeshi đưa tôi về bằng xe đạp của cậu ấy, chúng tôi không thể hé nổi một lời trước sự ngượng ngùng này.Tôi khẽ tựa đầu vào lưng cậu ấy, có lẽ cậu ấy nhận ra nhưng vẫn để cho tôi tựa, điều này khiến tôi bất giác sung sướng.Về đến nhà, em tôi chạy ra, sau khi cảm ơn Takeshi và tiễn cậu ấy đi, em ấy vừa đỡ tôi dậy vừa than phiền.

"Mồ chị hai hậu đậu thật đó, lúc nào cũng thế."

"Chị xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả, chị cẩn thận hơn một chút là được.

Chị có muốn ăn gì không?"

"Ừm, nhờ em nhé."

"Nè nè, hôm bữa hai có kể em nghe về lời đồn gì á."

"Ờ...

ông anh gì bị mất tích á hả?"

"Đúng đúng, tivi vừa mới đưa tin về anh ấy, rằng anh đã được tìm thấy, khi đó người anh ta tím tái, khuôn mặt đờ đẫn, không còn chút sức sống hay nhận thức gì."

"Hả?"

"Giờ anh ấy đang ở viện tâm thần rồi."

"Thật luôn."

Có vẻ như lời đồn về cánh cổng Torii đó không đơn giản như tôi tưởng.

Tôi bắt đầu có tí tò mà và hứng thú với nó rồi đấy.
 
Thực Tại Của Giấc Mơ
Chap 3: Bí mật cổng Torii


Tôi được nghỉ cả tuần sau đó vì vết thương vẫn còn nặng.Trong ngày nghỉ tôi đã cố tìm ra thứ mà tôi mơ ước nhưng tôi vẫn không tìm được gì phù hợp nên tôi đành chấp nhận.

Tôi cũng đã nói chuyện với cha, theo như lời cha nói thì cha đã được thăng chức, là một tin đáng mừng, cha cũng căn dặn tôi phải chăm lo cho sức khỏe và cẩn thận hơn.

Còn Anzu ngày nào cũng đến thăm tôi để than phiền."

Cậu mau khỏe lại đi, không có cậu tớ chán lắm."

"Chứ không phải cậu được xin "in tư" nhiều lắm hả?

Bữa cậu thể hiện đỉnh thật đó, tớ nghe nói cậu còn được tỏ tình nữa mà?"

"Nhưng tớ chỉ cần cậu thôi, chỉ có cậu hiểu tớ."

"Rồi rồi, tớ sẽ khỏe lại nhanh thôi mà."

Sau một tuần dưỡng thương nhàn rỗi, tôi lại quay lại trường ngay cái thời điểm chuẩn bị ôn thi giữa kỳ.

Một chuỗi ngày vắt kiệt chất xám của tôi sắp bắt đầu.Tôi là một đứa học khá, khá ngu, tôi chỉ biết giải những bài cơ bản nhất, còn không biết đủ điểm trên trung bình không nữa.Thấy thế nên Takeshi cũng muốn giúp tôi học.

Chúng tôi thường tụ tập sau giờ học và ngày nghỉ.Có một hôm vì quá lười nên tôi đã trốn Takeshi mà đi chơi, không thể trốn ở nhà được vì em tôi sẽ vặt đầu tôi mất.

Nghĩ đến đây thì tôi chợt nhớ về lời đồn nên tôi quyết định sẽ đi tìm hiểu về cánh cổng và ngọn núi đó.Tôi đi đến ngọn núi với một tâm thế đầy háo hức.Dưới chân ngọn núi đó có một ngôi miếu nhỏ, cũ nát và bám đầy rong rêu, có vẻ đã lâu không ai thờ cúng.Tôi mon men theo đường mòn dẫn lên đỉnh, hai bên chỉ toàn là cây, đang đi thì bỗng tôi thấy một bóng người xa xa đang đi lên núi phía trước tôi, tôi tự hỏi liệu có ai giống tôi đi lên núi giờ này chứ.

Vì cái tính tò mò không có giới hạn, tôi theo dõi cô ấy.Khi tôi lên tới đỉnh thì không còn thấy cô ấy đâu cả, trước mắt tôi là một cánh cổng Torii cao tầm 4 - 5 mét, cũ kỹ và nứt nẻ, trông nó cứ như đã đứng đây được hàng trăm năm vậy, tôi nghĩ nó còn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Đối diện cánh cổng là một ngôi miếu, bên trong có một chiếc lư hương vẫn còn có một nén hương đang cháy như thể có người vừa mới sử dụng vậy.Đứng trước ngôi miếu tôi chợt quay người nhìn về phía sau và nhận ra: mặt trời, cánh cổng và ngôi miếu đều thẳng hàng nhau, hướng cánh cổng vừa hay lại chính xác là phía Tây.

Điều này vừa hay chỉ là sự trùng hợp hay đây thực sự là một nghi thức cần phải cử hành để đến với nơi họ mơ ước?Nhìn lại ngôi miếu, ngoài nén hương đang được cắm ra, bên cạnh đó còn có những chân hương đã cháy hết phần thân, có lẽ ngoài cô gái ra thì cũng có những người khác đã từng tới đây.Tìm hiểu một lúc thì trời cũng dần tối, tôi gác sự tò mò sang một bên rồi trở về nhà.Ai mà ngờ Takeshi đã ở sẵn trong nhà tôi để chờ tôi đâu chứ.

Thế rồi chuyện gì tới cũng phải tới, tôi bị Takeshi và em gái giáo huấn cho một trận.

Sáng hôm sau tôi đến trường như thường lệ nhưng có vẻ bầu không khí hôm nay hơi khác thường, tôi hỏi Anzu về chuyện gì đang xảy ra:"Nè mọi người đang xôn xao chuyện gì vậy?"

"Bên lớp C có một nữ sinh vừa bị mất tích, cảnh sát đã tìm kiếm cả đêm hôm qua tới bây giờ vẫn không thấy."

"Nhiều người nói rằng có lẽ cô ấy đã bỏ nhà ra đi, vì chỉ vài ngày trước, công ti của bố cô ấy đã phá sản, gia đình cô ấy lâm vào cảnh nợ nần, mẹ cô vì không chịu được nên đã bỏ đi, bố cô thì rượu chè, cô và chị cô thì lúc nào cũng bị mấy kẻ đòi nợ hâm dọa, cuộc sống cô rơi vào tuyệt vọng."

"Cả chiều cho tới tối hôm qua chị của cô không thấy cô về nên đã đi tìm và vội báo cảnh sát."

Nghe đến đây tôi lạnh cả sống lưng.Có lẽ người hôm qua tôi thấy chính là cô ấy, việc nghĩ đến chuyện đó thôi cũng làm tôi thấy bất an.Tôi quyết định giữ kín chuyện này và tiếp tục điều tra, chỉ một mình tôi.Sau khi học nhóm với Takeshi, tôi lại lên đó một lần nữa, vào tầm khoảng bảy giờ hơn và mặt trời cũng đã lặn.Tôi đến phía trước ngôi miếu rồi thắp hương cắm vào, tôi đã chuẩn bị tinh thần và chờ đợi cho đến khi điều kì lạ xảy ra.Đã 60 phút trôi qua tôi vẫn không cảm nhận được gì kì lạ cả, đã đến lúc về, nén hương lúc trước cũng đã cháy hết, tôi quay về nhà với một đống sự hoài nghi trong đầu.Hôm sau tôi lại đến đó, lần này tôi nói với Takeshi là nhà có việc nên không thể học nhóm để tranh thủ đi sớm.Vừa đến nơi cũng là lúc mặt trời treo giữa cánh cổng, tôi thắp một nén hương rồi để vào miếu, một luồng ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ cánh cổng.Tôi cảm thấy ngạc nhiên về nó hơn là hoảng hốt, tôi tiến đến gần hơn và chạm vào nó.

Ngay lập tức tay tôi bị một luồng điện nhẹ chạy qua khiến tôi giật hết cả người, dường như tôi bị ngăn chặn việc tiến vào cánh cổng bằng một bức tường bí ẩn.Tôi đi lanh quanh tìm hiểu cả một giờ sau đó, khi nguồn sáng biến mất cũng là lúc mặt trời đã lặn và nén hương đã cháy hết, tôi dường như nhận ra thêm một manh mối quan trọng.Tôi mang theo sự vui sướng và hào hứng về nhà.

Những lần sau tôi thử lại nhưng cũng không thu hoạch được gì, niềm vui sướng lúc trước cũng phai dần đi, cho đến cuối cùng, tôi đã bỏ qua chuyện điều tra và tập trung vào học hành.
 
Thực Tại Của Giấc Mơ
Chap 4: Thi cuối kỳ năm nhất!


"Rồi OK!

Đi thôi!"

Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi, giờ là lúc mọi thứ được quyết định."

Chị hai thi tốt nhé!"

"À, cảm ơn em, chị đi đây!"

"Vâng, chị đi cẩn thận!"

Tôi được xếp vào một phòng khác thay vì là phòng học của tôi.

Trùng hợp là Takeshi cũng thi ở phòng tôi.Tiếng chuông ren."

Bắt đầu làm bài!"

Tôi lật đề lên rồi bắt đầu cầm viết làm bài.

Sử dụng hết một trăm phần trăm não bộ để làm nhưng thật ra là tôi chả làm được bao nhiêu.Mười lăm phút trôi qua và tôi chỉ mới làm được vài câu.Vì là bài thi môn toán nên đối với tôi nó có hơi căng thẳng nhưng dù sao thì tôi cũng đã rất cố gắng ôn tập, không thể để công sức mấy tuần nay đổ sông đổ biển được.Làm được một lúc thì não tôi tê liệt hẳn, chỉ còn lại mấy câu khó nên tôi quyết định buông xuôi rồi gục xuống bàn.Tôi liếc mắt nhìn qua cửa sổ, đối diện là ngọn núi đó, nhưng nó quá xa tôi không thể thấy cánh cổng.Tôi vẫn luôn tò mò về cánh cổng đó, về cái thế giới mơ ước mà người ta vẫn thường nói.Reng."

Hết giờ làm bài!"

Tiếng chuông đánh thức tôi khỏi những suy nghĩ, kéo tôi về thực tại.Sau khi ra khỏi phòng thi, Takeshi chủ động lại bắt chuyện với tôi."

Nè Taiyo, cậu làm được bài không đó""Tớ cũng ổn thôi, làm được hết những gì cậu đã hướng dẫn đó!"

"Ừm!

Vậy thì tốt rồi!

Cậu chuẩn bị cho môn tiếp theo đi."

"Um!"

Sau giờ giải lao ngắn, tôi quay lại phòng thi và thi môn tiếp theo.Ngồi trong phòng thi, mắt tôi vẫn hướng về phía ngọn núi, tôi vẫn đang không ngừng nghĩ về nó.

Môn thi cuối cùng của ngày đã kết thúc, tôi về cùng Takeshi và Anzu.Trên đường về bọn tôi nói rất nhiều về những câu hỏi của bài thi hôm nay, để rồi tôi phát hiện ra rằng đáp án của tôi khác hoàn toàn so với Takeshi vầ Anzu."

Toang rồi..."

Về đến nhà tôi liền phóng thẳng vào phòng rồi ngồi vào bàn học mãi cho đến khi tôi ngủ quên trên đó.Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, tôi lại thức dậy vào cái giờ mà mọi người đang trên đường đi đến trường.Tôi tự hỏi tại sao lại không thấy em ấy gọi mình, rồi tôi bắt gặp em ấy ngủ trên sofa cùng với cuốn vở trên mặt và một lời nhắn trên bàn."

Em có để pudding trong tủ lạnh, đêm có đói thì chị cứ lấy nhé.

Cần gì cứ gọi em nếu em đang ngủ."

Mai là em ấy thi rồi, thấy thế tôi cũng không gọi em ấy dậy nữa.Sau một loạt các thao tác chuyên nghiệp của một đứa hay trễ học, tôi đã kịp thời đến trường và vào phòng thi.Ngày thi thứ hai, hôm nay có vẻ như tôi làm bài khá tốt.Trưa trên đường về tôi có rủ Takeshi và Anzu đi ăn ở một quán ăn nhỏ mới mở ẩn gần nhà tôi.Lúc sáng lúc tôi đang tức tốc chạy đến trường thì tôi có chạy ngang một quán sushi truyền thống mới khai trương và rất đông khách nên tôi định sẽ đi ăn thử.Sau khi ăn xong thì đã là 5 giờ hơn, tôi mua một phần cho em gái tôi rồi chúng tôi nhà ai nấy về."

Chị về rồi đây!"..."

Em có muốn ăn sushi không?"..."

Hể?

Chuyện gì vậy nhỉ?"

Căng nhà yên lặng lạ thường, chỉ có tiếng nước chảy ở bồn rửaTôi bước chậm rãi và thận trọng vào nhà, tôi đã nghĩ nhà mình có trộm cho đến khi tôi thấy em mình nằm la liệt trên sàn."

Oi!"

"Dậy đi, em làm sao thế!?"

"À... chị về rồi à?"

"Em...

đang nấu cơm thôi..."

"Này!?

Em sao thế?"

Tôi đưa tay lên vén mái rồi đưa trán tôi chạm vào trán em ấy.Em ấy đã sốt rồi, trán em ấy rất nóng nhưng tay và chân thì lạnh cóng.Tôi đưa em ấy vào phòng rồi chăm sóc, do là tối qua, em ấy vì lo lắng cho tôi nếu tôi thức dậy giữa đêm vì đói, lại sợ tôi gọi em ấy không nghe nên em ấy đã ngủ ngoài sofa phòng khách, thêm cả việc đã thức khuya nhiều ngày thành ra như vậy.Tôi đo nhiệt độ rồi dán miếng hạ sốt cho em ấy.

Có vẻ em ấy bị sốt khá nặng, 39.5 độ C.Tôi vừa lau người bằng khăn ấm cho em ấy vừa suy nghĩ lung tung rồi tự trách bản thân."

Giá như hôm nay mình không đi ăn, giá như mình về sớm một tí, giá như..."

Thấy tôi như vậy nên em ấy chủ động an ủi."

Không sao đâu chị à.

Mà chị có mua sushi cho em đúng chứ?

Để em ăn cái đó là được rồi."

"Không, chị sẽ nấu cháo cho em, em nằm một chút đi."

Em ấy ngạc nhiên khi nghe tôi nói thế, mà cũng phải thôi, đó giờ tôi chưa từng vào bếp để nấu cho em ấy ăn lần nào, chỉ có em ấy nấu cho tôi thôi.Tôi đã rất chật vật để làm cháo cho em ấy, làm cháo thì dễ rồi, nhưng còn trứng và thịt thì không.Thịt bằm tôi làm trông không khác gì thịt viên, trứng thì tôi lột vỏ mạnh đến mức làm nó nát ra luôn.Tôi tự chê trách chính mình, nhưng em ấy thì nhìn vui lắm."

Cảm ơn chị!"

"Um, ngồi dậy đi, để chị đút cho."

Tôi đỡ em ấy dậy, chèn gối vào lưng cho em ấy ngồi rồi cầm chén lên, múc từng muỗng nhỏ, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi đút cho em ấy."

Nào, aaaaaa."

"Mồ... em đâu có phải con nít đâu."

"Hì hì."

"Nè chị."

"Hửm?

Em gọi chị à?"

"Không có gì đâu.

Chỉ là... em yêu chị."

Đã lâu rồi tôi mới nghe được em ấy nói như vậy, hoặc là tôi có quá ít cơ hội để nghe em ấy nói.Câu đó làm tôi ấm lòng lắm."

Rồi rồi, chị biết rồi, ăn đi rồi nghỉ ngơi nè."

"Chị chăm sóc em như vậy rồi còn kỳ thi ngày mai thì sao?"

"Không sao đâu, chỉ cần em khỏe là được rồi, chị ổn mà."

"Em mà khỏe nhanh là chị được nhờ lắm!"

"Hì" Em ấy cười một cách dịu dàng và ấm áp."

Em biết rồi"Sau khi em ấy ăn xong, tôi nhẹ nhàng đỡ em ấy nằm xuống rồi ra ngoài để rửa chén rồi dọn lại những thứ bừa bộn của tôi.Trong khi dọn tôi có thấy một vài giọt chất lỏng màu là đỏ, tôi cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là do lúc té em ấy làm rơi chai tương cà hay tôi đã làm rơi gì đấy thôi.Đem đồ đi giặt xong thì tôi lấy sách sang phòng em ấy học, chỉ là tôi hơi lo lắng thôi, nhưng cũng vì em ấy đã làm như thế này cho tôi nên tôi cũng muốn làm lại.

"Nè chị à...!

Trời đã sáng rồi đó!"

Em ấy lại là người gọi tôi."

Chuông báo thức của em gọi mà chị không nghe, em gọi chị mới nghe."

Kì lạ thật đó, người nằm trên giường lại gọi người ngồi trên ghế dậy."

Em nghỉ ngơi tiếp đi, chị đi thi đây, hôm nay chị sẽ về sớm."

"Vâng!

Chị đi cẩn thận!"

"Nè Sizune, sao trông cậu xanh xao thế, ngủ không đủ giấc à?"

"Hể?

Nhìn tớ giống vậy lắm sao?"

"Ờ.

Bộ có chuyện gì sao?"

"Ờm, em tớ mới bị sốt hôm qua, cũng nặng lắm."

"Thật hả!?

Trưa nay tớ qua thăm em ấy nhé?"

"Ừm."

Tôi ngồi trong phòng thi nhưng tâm trí thì đang ở nhà.

Tôi không khỏi lo lắng cho em ấy.Thi xong thì Takeshi cũng biết tin nên cậu ấy cũng muốn đi cùng.

Tôi thì không sao, nhưng liệu em ấy có khó chịu không?

Vì nó là đứa mà sẽ chấp nhận nhịn nhục mọi thứ để làm người khác vui mà.

"A, chị về rồi à?

Còn cả cả Takeshi-senpai và Anzu-senpai nữa!"

"Em đang làm gì vậy!?

Sao không nghỉ ngơi đi mà lại xuống bếp nữa rồi?"

Tôi chạy lại dìu em ấy lên sofa, vừa đi vừa phàn nàn."

Em còn sốt đó, sao không nghỉ ngơi một chút đi.

Mồ!

Không cần lo cho chị đâu.

Lo cho em kìa, em còn phải học để thi lại nữa đó!"

"Nhưng mà-""Không có nhưng, hôm nay có Anzu và Takeshi tới thăm nên em cứ nghỉ ngơi đi."

"Không như chị, Anzu biết nấu ăn đó."

"Hể?

Tớ á?

Tớ có biết đâu?"

"Hả?"

"Hay để tớ nấu cho?"

"Takeshi biết nấu ăn á hả?"

Tôi nghe mà không khỏi ngạc nhiên.

Tôi để Anzu nói chuyện với em ấy rồi vào bếp phụ Takeshi những gì có thể làm.Sau một hồi thì đã chuẩn bị xong bữa ăn, tôi dọn ra rồi cả bọn cùng ăn."

Um!

Ngon ngắm ó Chachechi!"

"Mồ chị à!

Ăn xong rồi hãy nói."

Em ấy cằn nhằn như vậy khiến tôi yên tâm lắm.

Vì có vẻ em ấy đã khỏe lại nhiều rồi.Tôi và mọi người vừa ăn vừa xem tin tức."

Vừa mới đây, cảnh sát đã tìm được người đàn ông mất tích trên núi.

Đã mấy tháng kể từ khi anh ấy mất tích không một dấu vết, giờ đây lại xuất hiện dưới chân núi với một trạng thái đờ đẫn, mệt mỏi, không còn sức sống..."

Tin tức này vừa hay đã chạm trúng vào dây thần kinh tò mò của tôi."

Gì đây?

Vụ gì nữa đây!?"
 
Back
Top Bottom