Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê

Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 20



Ở Lâu Quan Tông, chỉ cần chính thức bái nhập môn hạ một vị trưởng lão, tử đều thể động phủ riêng.

Tiết Huyền tất nhiên chẳng thể nào qua nổi khảo hạch, theo lý mà thì lúc còn sớm để tính đến chuyện động phủ. Thế nhưng bản hiển nhiên chẳng ý thức gì về việc , suốt ngày chỉ dính lấy sư tỷ như sam.

Tiết Thải Tảo chút nghi ngờ rằng tên gia hỏa cho dù nhập môn chính thức , tám phần cũng ngày ngày canh ở cửa động phủ nàng mà chực.

Động phủ của Tiết Thải Tảo năm đó là phụ nàng cùng sư phụ liên thủ xây dựng. Bề ngoài thoạt điệu thấp, bên trong rộng rãi nhã nhặn, kín đáo.

Tiết Thải Tảo suy bụng bụng , đối với một tu sĩ, động phủ thật sự quan trọng. Nàng nghĩ, Tiết Huyền vốn là chẳng lo mấy chuyện , thích, cũng chẳng chỗ dựa, hẳn nên giúp đỡ một phen.

Kỳ thực Tiết Thải Tảo mấy ngày đóng cửa phong sơn chính là để làm cho Tiết Huyền một cái động phủ riêng.

Đến khi thật sự làm xong , đưa , Tiết Thải Tảo mới chợt thấy ngượng ngùng.

Năm đó phụ nàng với sư phụ xây động phủ cho nàng là lẽ đương nhiên. Còn nàng đây, làm động phủ cho sư … tính thế nào cũng thấy là lạ.

Miệng thì lúc nào cũng bảo tiểu sư mở rộng tầm mắt, đừng suốt ngày quấn lấy . Kết quả hành động thì… cho lễ, cho động phủ.

Tiết Thải Tảo chỉ hận thể tự vả một cái.

lúc mang đến , chuyện đến nước , cũng chẳng thể rút lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đành cứng da mặt tìm đường giữ thể diện cho : “Sư phụ tính tình tùy ý, lẽ sẽ chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt . Ta chỉ là… chuẩn cho ngươi một chỗ. Nếu thích thì thể tự đổi.”

Sau lưng tiếng đáp, Tiết Thải Tảo nghi hoặc đầu .

Kinh hãi “Sư ngươi… ngươi… ngươi thế nào nở hoa !! Mau thu pháp! Hoa bay cả đến chân !!”

Những đóa hoa đều là do Tiết Huyền "niệm" mà biến . Tiết Thải Tảo cũng tiện trực tiếp diệt trừ, nhất thời tay chân luống cuống.

Tiết Huyền yên tại chỗ, đôi mắt ngẩn ngơ nàng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Ta… cảm ơn sư tỷ…” Hắn nghẹn ngào, nên lời.

Vô luận là Tiết Huyền Vô Danh trong thức hải , cả đời cũng từng nhận lễ vật nào như .

Không bởi động phủ bao nhiêu trân quý, mà là… từng ai, sẽ nghĩ đến lo liệu những chuyện thế .

Chưa từng ai, thật lòng vì chuẩn .

Hắn trôi dạt lưu lạc quá lâu quá lâu, chỉ cần thấy một ngọn đèn le lói nơi nhà cao tầng xa xa, cũng đủ thấy mãn nguyện.

Không ngờ một ngày nào đó ánh đèn tựa như đom đóm giữa đêm hè, bay về phía , rơi lòng bàn tay.

Có ấm, khiến lòng bàn tay đau nhói, mà luyến tiếc buông.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 21



Cuối tuổi mạt năm , Lâu Quan Tông xảy một chuyện lớn Trần Cảnh ngã xuống.

Chết ngay trong động phủ của .

Nguyên nhân tử vong là thần hồn nát vụn, nhưng t.h.i t.h.ể tra bất cứ dấu vết nào của tà thuật.

Tin tức truyền , Lâu Quan Tông nhất thời nhân tâm chấn động, hoảng sợ bất an.

Tiết Huyền tin khi đang luyện trận pháp một cây ngọc trâm. Nghe đến bốn chữ "thần hồn nát vụn", tay run lên, ngọc trâm trong tay lập tức phế bỏ.

Hắn sững trong chốc lát, đó liền cất bước chạy thẳng về phía Xanh Đen Sơn.

Tiết Thải Tảo ở đó, chỉ để một tờ truyền âm hạc giấy, là việc đến Chấp Pháp Đường một chuyến.

Tiết Huyền xổm cửa động phủ nàng, môi khẽ mím, trong lòng nghĩ mãi xem nên mở lời thế nào.

Trong Lâu Quan Tông, những từng tiếp xúc với Trần Cảnh mà khả năng thương tổn đến thần hồn thật sự nhiều, mà Tiết Huyền chính là một trong đó.

Hơn nữa thật sự từng tay với Trần Cảnh.

Vô Danh trong thức hải hiện giờ cắn nuốt gần hết, chỉ còn một đoàn nhỏ, hữu khí vô lực, hừ nhẹ một tiếng: “Chối là . Ngươi thật lấy mạng . Ai chọc thứ gì ở chỗ khác.”

Tiết Huyền im lặng, trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể lừa sư tỷ. Hắn động thủ .

Tiết Thải Tảo mãi đến khuya mới trở về, về tới liền thấy sư canh ở cửa.

Nàng từ bên cạnh bước qua, mở cửa động phủ, thản nhiên : “Vào , ngoài làm gì.”

Tiết Huyền ngoan ngoãn theo , cúi đầu đem chuyện làm khai hết một lượt.

Cuối cùng gần như giơ tay thề độc: “Ta thật lấy mạng , chỉ là… chỉ là… dọa cho nghỉ ngơi một chút, tuyệt đối đến mức…”

Giọng càng càng nhỏ, sắc mặt trắng bệch, như thể chỉ chực nàng tức giận.

Tiết Thải Tảo cũng kinh ngạc gì, chỉ nhẹ giọng “ừm” một tiếng: “Ngươi về .”

Tiết Huyền thấp thỏm nàng, mà nàng mặt biểu tình, thể buồn vui hỉ nộ.

Hắn đành lặng lẽ lui ngoài.

Tiết Thải Tảo trông theo bóng lưng , âm thầm thở dài.

Từ đầu đến cuối, từ lời đến vẻ mặt của Tiết Huyền, nàng chẳng trông chút tự trách áy náy nào chuyện đồng môn ngã xuống.

Hắn chỉ là thuần túy sợ nàng giận, sợ nàng vui mà thôi.

Tiết Thải Tảo bất giác nhớ đến lời sư phụ từng nhắc nhở.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 22



Sự thực, Trần Cảnh c.h.ế.t tuy liên can đến Tiết Huyền, nhưng cũng do trực tiếp tay.

Người động thủ chính là thị nữ bên Trần Cảnh, Tĩnh Nương.

Nàng cùng năm với Tiết Huyền nhập môn, điều thiên tư bạc nhược, căn cơ , sớm khó mà lui. Vốn định âm thầm ly khai, nhưng sinh tâm tư khác, chủ động tiếp cận Trần Cảnh, tự tiến chẩm tịch, cuối cùng cũng thu dụng làm thị nữ. Bên ngoài chỉ nàng là tử tạp dịch, từng cho ai phận thực sự.

Mấy tháng , Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy thần hồn bất , mời y tu xem bệnh, đó vẫn luôn dựa thuốc mà dưỡng.

Người bốc thuốc, sắc thuốc chính là Tĩnh Nương.

Từ một ngày nọ, nàng lặng lẽ đổi vài vị thuốc trong đơn. Nàng làm việc cực kỳ cẩn thận, là bên gối của Trần Cảnh, chẳng ai nghi ngờ nửa phần. Đợi đến khi Trần Cảnh xảy chuyện, dấu vết nàng xóa sạch.

Tiết Thải Tảo cắt cử làm chấp pháp thẩm tra, cũng là nữ tu duy nhất trong nhóm. Vừa thấy cổ Tĩnh Nương còn vương dấu vết tra khảo, Tiết Thải Tảo cũng phí lời vô ích, chỉ đặt cây roi xuống bàn.

“Nói .”

Tĩnh Nương đối diện, ngón tay run rẩy nhưng sống c.h.ế.t vẫn giữ thẳng sống lưng.

Giây phút , lẽ là thời khắc duy nhất trong đời nàng giữ tôn nghiêm.

Nàng xuất từ kỹ viện, khó khăn lắm mới thừa lúc mẫu sơ ý mà trốn , lén tham dự tuyển chọn tử nhập môn của Lâu Quan Tông. Từng mơ ước rằng, linh điệp sẽ bay quanh nàng, như trong thoại bản, từ đây thoát khỏi bùn nhơ, bước lên con đường tiên đồ.

nhân sinh nào thoại bản. Hiện thực là nàng chỉ thể lặng lẽ co ro trong góc tối, một tia trời cao chiếu cố. Ngay lúc nàng gần như tuyệt vọng, một con linh điệp nhỏ run rẩy bay ngang qua, ánh mắt khát cầu của nàng, đậu xuống một thiếu niên nghèo hèn, bẩn thỉu bên cạnh.

Dựa cái gì?

Tĩnh Nương cả đời từng nhạy bén như .

Nàng lập tức giơ tay bắt con bướm, hướng về tiên trưởng đang tuần tra nở nụ mềm yếu, mang theo mị ý mà nam nhân yêu thích nhất.

Dù cũng chỉ là một con linh điệp nhỏ bé mà thôi. Rơi ai, chẳng cũng như ?

Nàng thoát khỏi cuộc đời nhơ nhớp lâu, chẳng còn dư thiện tâm để nghĩ đến cái thiếu niên , rằng nàng cướp kỳ ngộ sẽ thành thế nào.

Khi nàng rũ đầu lệnh tiên trưởng dậy, một nữ tiên tử trẻ tuổi bước tới, cũng thấy cảnh .

Nàng mang thiếu niên rời , lướt mắt Tĩnh Nương một cái, cuối cùng chẳng gì.

Tiết Thải Tảo.

Sau Tĩnh Nương mới , nàng tên là Tiết Thải Tảo.

Tĩnh Nương từng cảm kích nàng.

Ai ngờ thiếu niên vẫn cứ dây dưa nàng mãi.

Ban đầu, Tĩnh Nương khinh thường.

Nàng tự , một kẻ linh điệp ưu ái như Tiết Huyền, thiên phú chỉ e cũng chẳng hơn gì một phàm nhân như nàng bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là về … về thế nào?

Chính nàng cũng nhớ rõ. Từ khi nào bản cam tâm thông đồng với ma quỷ, tự đưa lưới, nịnh bợ vị tiên trưởng Trần Cảnh , vị mà nay hóa thành tử thi lạnh lẽo.

Hắn vẫn còn nhớ nàng, cũng chẳng quá mức kháng cự.

Tĩnh Nương rõ là phu quân của , nhưng… nhưng dù thế nào, so với xuống núi làm kỹ nữ chẳng hơn ?

Đã từng, nàng hầu hạ qua bao nhiêu hạng , hiện giờ chỉ hầu hạ một , là vị tiên trưởng tuấn tú, dù chút khổ sở, thì làm ?

Tĩnh Nương vẫn tự nhủ với bản như , cho đến ngày đại bỉ.

Nàng tận mắt chứng kiến Tiết Huyền lấy tư thế nghiền áp mà giành thắng lợi. So với thuở mới nhập môn, nay mạnh hơn bao nhiêu , ánh mắt về phía Xanh Đen Sơn nhu hòa đến độ như ánh sáng xuyên qua mây đen.

Lúc , một sư tỷ quen nàng kẻ thì thiên tư bình thường, kẻ thì tư chất kém cỏi đều bắt đầu tính đường xuống núi. Các nàng : “Dù gì cũng học chút ít thuật pháp, thật sự thì học thêm y thuật. Tu giới dung , xuống phàm trần mở y quán nuôi cũng dư dả, dù cũng mang danh tiên môn hạ sơn, vẫn còn chút tiếng tăm.”

Hóa … xuống núi cũng chẳng đến nỗi tuyệt đường.

Các nàng còn trêu ghẹo Tĩnh Nương lanh lẹ, nên sớm chuẩn đường lui cho bản .

Tĩnh Nương chỉ khổ, trong lòng mờ mịt.

Đêm , nàng bối rối về chỗ Trần Cảnh, c.h.ế.t lặng mà đó, để mặc tùy ý. Nước mắt vô thanh vô tức chảy xuôi về phía thái dương.

Kẻ lấy sắc hầu , thì thể lành bao lâu?

Năm xưa trốn khỏi thanh lâu, nàng từng tự nhủ với bản như .

Đến giờ, nàng quên mất.

Nhân sinh nào cũng cho cơ hội lựa chọn .

Nàng dựa sắc và hèn mọn mà đổi lấy một , hiện giờ, đường lui tuyệt.

Sau một Trần Cảnh mắng mỏ, ẩu đả thậm tệ, Tĩnh Nương rốt cuộc lựa chọn xuống tay.

Trần Cảnh thẳng đến khi c.h.ế.t mới là nàng hạ độc thủ, khóe mắt trợn đến nứt .

Tĩnh Nương lạnh nhạt , đưa tay day trán, bộ xiêm y đầu tiên lên núi năm , một về phía Chấp Pháp Đường.

Nàng , mặc bọn họ tra thế nào, cũng trốn chẳng thoát.

Chỉ đưa một yêu cầu: “Xin các ngươi gọi Tiết sư tỷ tới, manh mối giao cho nàng.”

Đối mặt với Tiết Thải Tảo, Tĩnh Nương mang tội của khai rành rẽ, giấu nửa lời.

Cuối cùng, nàng sửa y phục, cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh: “Đa tạ sư tỷ.”

Cảm ơn năm đó từng cho một cơ hội.

Tiếc rằng… giữ lấy.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 23



Nửa đêm, Chấp Pháp Đường truyền tin: "Tĩnh Nương khi nhận tội, tự tận".

Tiết Thải Tảo lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng vẫn tới thu liệm di thể cho nàng.

Tĩnh Nương nghèo túng, chẳng còn vật gì đáng giữ, Tiết Thải Tảo bèn tìm một quyển Vãng Sinh Kinh mà một bạn tu Phật khi xưa để , chôn theo cho nàng.

Bèo nước gặp , đến cuối cùng, nàng cũng chỉ làm đến thế.

Tiết Thải Tảo phần mộ nàng một lát, trong lòng bỗng nghĩ vốn dĩ vẫn là ích kỷ.

Nàng tu đạo nhiều năm, đến giờ cũng chẳng tiến bao nhiêu. Đồng môn tương tàn, tội đáng tru diệt, Tiết Huyền tuy trực tiếp động thủ, nhưng cũng là gián tiếp hung thủ, thế mà nàng… nỡ vạch trần .

Chỉ vì là tiểu sư của nàng.

Tiết Thải Tảo bỗng nhiên nhận lẽ nàng thật là súc sinh.

Vì với Tiết Huyền, nàng sinh chút tâm tư nên .

Kỳ thực thuở ban đầu, nàng chỉ thưởng thức , mang theo đôi chút hiếu kỳ mà thôi, tuyệt chẳng tới yêu ghét gì.

Về , thấy cô độc lẻ loi, bất giác thương xót, vì một tia nhiệt tình của mà cảm động. Không ngờ, lặng lẽ động lòng.

Sư phụ từng dặn: “Tiết Huyền hạng đáng để thích.

Tâm vô thiện ác, tính tình ngoan độc, như con rắn lành ngày đông. Ngươi làm dám chắc, khi hết giá trị lợi dụng, sẽ trở mặt cắn , làm đau thấu tâm can?”

Tiết Thải Tảo xưa nay cho là thế.

sâu trong đáy lòng, nàng rõ, tình cảm của Tiết Huyền đối với , vốn thể lâu dài.

Tên ngốc còn hiểu rõ chính đối với nàng là thứ gì, còn trẻ, gặp qua bao , chỉ cố chấp giữ lấy đầu tiên từng đối với mà thôi.

Đây… gọi là thích ? Tiết Thải Tảo cũng rõ.

Đêm đó, nàng suy nghĩ cả một đêm, thể để bản tiếp tục lún sâu.

Sáng hôm , Tiết Huyền vẫn như cũ tới tìm Tiết Thải Tảo.

Từ khi động phủ riêng, còn phép ngủ gần động phủ sư tỷ. vì nơi cũng là sư tỷ vì mà chuẩn , nên nhẫn.

Đêm qua một đêm ngủ, nghĩ rằng: “Chỉ cần sư tỷ khó xử, trừng phạt thế nào cũng chịu .”

Hắn vẫn thấy việc hại , thậm chí g.i.ế.c là sai.

Chỉ vì sư tỷ thích, nên làm .

Tiết Huyền ngờ, sư tỷ trừng phạt tàn nhẫn đến .

Trước cửa động phủ, cánh cửa đóng chặt.

Chỉ để một tờ giấy hạc, giọng Tiết Thải Tảo lạnh nhạt truyền : “Có việc ngoài, ngày về chừng. Bảo trọng.”

Tiết Huyền ngẩn tại chỗ.

Năm thứ nhất kể từ khi sư tỷ rời .

Tiết Huyền nuốt trọn chín phần thần phách của Vô Danh, phần thần hồn còn sót phản kháng vô cùng dữ dội, nhất thời vẫn thể chế phục.

Năm thứ hai, trướng tử Lâu Quan Tông chẳng còn ai là đối thủ của .

Đám trưởng lão còn từng thực sự giao thủ cùng , bởi vẫn rõ tình thế.

Năm thứ ba, Tiết Huyền dứt khoát còn ở Xanh Đen Sơn, khắp nơi tìm kiếm những tu sĩ từng cùng Tiết Thải Tảo quen , dính líu qua , từng giao hảo với nàng mà khiêu chiến.

Năm đó, kẻ mà ngứa mắt nhất vị bằng hữu cận của sư tỷ đánh cho chỉ còn thoi thóp một .

kỳ lạ , dù đánh đến tàn phế, chẳng hề cảm thấy sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả năm đó, cũng nào tìm tung tích sư tỷ.

Năm thứ tư, Lâu Quan Tông cử hành đại lễ lập đạo lữ, khế ước kết đôi cho các tu sĩ hữu ý.

Tiết Huyền chẳng buồn để mắt đến náo nhiệt, lủi về Xanh Đen Sơn, một uống rượu cả ngày.

Hắn uống rượu.

Say khướt, hiếm hoi mơ một giấc mộng.

Trong mộng, sư tỷ mặc hồng y, hỏi nguyện ý cùng nàng lập khế ước .

Tỉnh mộng , ngây tại chỗ, lâu động đậy.

Năm thứ năm, một Ma Cảnh.

Dù đám ma tu chẳng hạng lành gì, g.i.ế.c bọn chúng cũng chẳng tính là sai chứ?

Tiết Huyền áp nổi lòng , trong lòng nôn nóng, tà niệm ngày một lấn át.

Khi chuẩn đại khai sát giới ở một tòa thành trong Ma Cảnh, Huyền Dương đạo nhân vội vàng chạy đến.

Đôi thầy trò sớm chẳng khác gì bằng mặt mà bằng lòng.

Tiết Thải Tảo ở đó, Tiết Huyền cũng chẳng buồn để ý, mặt lạnh như băng, ánh mắt chứa đầy sát khí.

“ Cút, hoặc g.i.ế.c ngươi.”

Huyền Dương mà giận tím mặt, nhưng thể trơ mắt để đồ sát bừa bãi.

Dù là Ma Cảnh, nhưng trong thành vẫn còn vô vô tội. Lúc g.i.ế.c đám đại ma đầu còn thể hiểu , chứ giờ mà g.i.ế.c cả một thành thì thể tha.

Hắn đành bấm bụng : “Tiết Thải Tảo… vẫn đang trong một bí cảnh thí luyện.

Tính cũng gần xong . Ngươi nếu bản lĩnh, cứ tới chỗ xuất khẩu mà chờ.”

Hắn cũng qua từng năm, Tiết Huyền sẽ phản ứng thế nào.

Không ngờ lời còn dứt, chẳng thấy .

Tiết Huyền ở cửa bí cảnh chờ.

Hắn bây giờ chẳng còn tính tình ngoan ngoãn gì, nhưng bí cảnh cấm chế cực mạnh, Tiết Thải Tảo còn ở bên trong, sợ phá hủy sẽ kinh động, vài thử đều chuốc về cho mấy vết nội thương, đành bất đắc dĩ mà nuốt giận chờ đợi.

Chờ đến mòn mỏi.

Thời gian dường như trôi chậm đến đáng sợ.

Chim cành hót loạn cũng khiến bực bội.

Tiết Huyền tiện tay đánh một đạo linh lực, hất con chim xuống.

Sợ nếu sư tỷ bất ngờ xuất hiện sẽ thấy hạ sát thủ vô cớ, nên chỉ đánh nhẹ, cho nó một trận sợ hãi.

Không ngờ con chim là yêu thú, lập tức giận dữ xông lên mổ .

Kết quả hai ngón tay của bóp lấy yết hầu.

“Câm miệng.” Thanh âm nọ khàn khàn, mỏi mệt mà hung tợn.

Yêu điểu dám kêu thêm một tiếng.

Thời gian càng thêm chậm chạp.

Tiết Huyền chán nản đến cực điểm, buông thần niệm dạo chơi tứ phía, bằng đám tà niệm xoay quanh trong óc, khiến gần như phát điên.

Tiết Thải Tảo ở đây, cũng chẳng còn hứng thú biến hóa đủ loại linh sủng hoa thú lấy lòng nàng, quanh chỉ đàn rắn âm lãnh quấn quanh, lặng lẽ bầu bạn.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 24



Này bí cảnh hiểm ác hơn nhiều so với Tiết Thải Tảo từng tưởng. phú quý vốn cầu nơi hiểm địa, nàng rốt cuộc cũng mạo hiểm qua cửa sinh tử.

Khi xuất quan, Tiết Thải Tảo thành công chứng đạo.

Nàng xưa nay lấy võ nhập đạo, từng một ngày dừng rèn luyện, đạo tâm ngưng luyện nơi sát kiếp, đạo ý ngộ giữa sinh tử, đến hôm nay cuối cùng chân chính bước tiên đồ, một bước chạm nửa trường sinh.

Trong lòng nàng nhẹ nhõm, nhẹ nhõm đến mức ngửa đầu vang một trận.

Ngoài bí cảnh, ánh trăng mờ bạc, một bóng áo tối lặng, chân bầy rắn trườn quanh, động tĩnh liền đồng loạt ngẩng đầu, vui sướng phun tín tử về phía nàng.

Thanh niên cũng đầu .

Ánh mắt sáng rực, ánh sáng quỷ dị như mãnh thú trong đêm.

Tiết Thải Tảo theo bản năng lùi về một bước.

“Tiết… Tiết Huyền?”

Nếu từng sớm tối kề cận hơn một năm, từng quen thuộc đến từng dáng điệu, từng bầy rắn cũng là lão bạn cũ, nàng thật sự dám nhận mắt chính là tiểu sư từng ngoan ngoãn hiền lành năm nào.

Thay đổi… quá lớn. Tiết Thải Tảo nghĩ .

Tiểu sư của nàng nở một nụ .

Nụ , chẳng nên hình dung thế nào, giống như ngày Vô Danh đầu chiếm lấy thể Tiết Huyền, dùng đôi mắt mà với nàng quái dị, cứng ngắc, khiến dựng tóc gáy.

Tiết Thải Tảo: …

Nàng nghiêm túc: “Không thì thôi, đừng miễn cưỡng. Như giống y đoạt bảo g.i.ế.c lắm.”

Thanh niên nàng cố ý trêu ghẹo để giảm bớt hổ, ánh mắt lập tức ảm đạm, cắn môi thấp giọng: “Sư tỷ.”

Tiết Huyền chút hổ, lâu quá , miệng má cứng đờ cả . Hắn len lén dùng đầu lưỡi đỡ đỡ má trong, chắc biểu tình .

Hắn thu bầy rắn, chậm rãi đến mặt nàng.

“Sư tỷ… hồi tông ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn hỏi nàng vì lâu đến thế, nhắc chuyện ở đây đợi đến tâm thần cuồng loạn, cũng chẳng kể từng nghĩ nếu nàng , sẽ san bằng luôn bí cảnh .

Chỉ là lặng lẽ cạnh bên, lạc hậu nàng nửa bước, lặng lẽ dõi theo.

“Ừm.”

Hai một một , hướng Xanh Đen Sơn mà về.

Dưới chân núi một đoạn thật dài bậc đá, Tiết Thải Tảo một hồi, ban đầu chỉ cúi đầu ngắm bóng , về thấy xung quanh quá yên lặng, nhịn đầu liếc phía .

Chỉ thấy thanh niên vẫn chậm rãi theo , dáng cao hơn nàng một đoạn.

Tiết Thải Tảo lúc mới giật , tiểu sư của nàng… thật sự trưởng thành .

Cảm nhận ánh mắt nàng, Tiết Huyền ngẩng đầu, ráng nở một nụ khác, tự nhiên nhiều, giống như năm đó thường .

Nụ , Tiết Thải Tảo cảm thấy trong lòng run lên.

Ở trong bí cảnh, nàng suốt ngày c.h.é.m g.i.ế.c với yêu thú, ngày đêm, nghĩ ngợi, cũng chẳng còn nữ nhi tâm tư, nàng cứ ngỡ buông xuống hết.

Chỉ là đôi khi, ngẫu nhiên mệt mỏi trống trải, nàng nghĩ: "Nếu khi ngoài, tiểu sư vẫn còn bám lấy như … thì làm ?"

Nghĩ tới đó, đầu ngón tay nàng khẽ run lên.

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc .

“Tiểu sư cao lớn thật .” Nàng .

Đang thu tay về, cổ tay nắm chặt.

Thanh niên cúi đầu, đặt bàn tay nàng l*n đ*nh đầu , gì, giống như lặng lẽ thúc giục nàng, như năm đó vẫn thích vuốt tóc.

Giờ khắc , Tiết Thải Tảo cuối cùng cảm giác rõ mắt chính là tiểu sư năm nào, tuy rằng đổi, nhưng vẫn là .

Ừm, vẫn là cái tên dính , làm nũng, thích quấn quýt lấy .

Nàng khách khí, thoải mái vò rối mái tóc của , : “Ta trở về .”
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 25



Về tông môn mấy hôm, Tiết Thải Tảo cuối cùng cũng từ miệng đồng môn những lời bóng gió mới năm đó dưỡng một con… quái vật.

Thật mà , nàng cũng chẳng lấy làm lạ.

Chỉ là xách roi tới, ý bảo Tiết Huyền tỉ thí một trận.

Tiết Huyền cũng trái ý, theo lời mà lực ứng chiến.

Kết quả Tiết Thải Tảo thua.

Thua đến mức còn mặt mũi nào mà kể.

Vô mãng xà dày đặc trùng trùng điệp điệp quây chặt quanh nàng, khiến tìm nổi một kẽ hở mà tay. Mà đáng sợ nhất chính là đầu tiên Tiết Huyền thản nhiên bày bộ năng lực mặt nàng.

Hắn thao túng cả niệm của nàng.

Ngay mặt Tiết Thải Tảo, đem một đạo niệm của nàng hóa thành một con chim tước đuôi dài óng ánh rực rỡ.

Nhìn một lát chẳng ý, tiện tay nhào nặn thành một chiếc… đèn lồng.

Hắn cũng chẳng cho nó công kích nàng, chỉ tùy tiện treo nơi tay áo, v**t v* như báu vật.

Tiết Thải Tảo: …

Vũ nhục tính tuyệt đối đầy đủ, đa tạ.

Khi niệm của khác đổi, Tiết Thải Tảo chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn truyền đến một trận chấn động dữ dội.

Vừa nhục, bực, phấn khích.

là thứ đánh c.h.ế.t thuần phục.

Chiến cuộc cuối cùng kết thúc.

Tiết Thải Tảo đám mãng xà quấn chặt như xác ướp, còn kịp nhíu mày vì dính dấp khó chịu, Tiết Huyền thức thời mà đem hết bầy rắn hóa thành đám linh thú khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ tiếc từ mãng xà biến thành mèo con, chó con, cả nàng treo đầy lủng lẳng, bộ dạng còn buồn hơn lúc nãy.

Tiết Huyền mặt mày bình thản, chỉ bên má một vết roi xẹt qua, kéo dài đến tận khóe môi, m.á.u tươi lặng lẽ chảy xuống.

Hắn dường như để tâm, tiện tay lau qua, ngón tay dừng một chỗ, thong thả tới mặt nàng, nâng tay cho nàng xem: “Sư tỷ, chảy m.á.u .”

Tiết Thải Tảo lật mắt trắng dã, một phen đoạt lấy cái “đèn” còn đang luyến tiếc trong tay, tiện tay ném : “Đem nó tiêu cho !”

Tiết Huyền đoạt mất bảo bối, ngoan ngoãn cụp mắt, dáng vẻ rầu rĩ vui, chôn đầu theo sát phía nàng, hé lấy một lời.

Nàng trở về .

Vô Danh cũng chết, rõ ràng chỉ còn một tia thần hồn mà vẫn dám thỉnh thoảng trong thức hải buông lời châm chọc.

Tiết Huyền chịu để yên, động niệm liền trấn áp nó xuống.

Chẳng ngờ , Vô Danh thần trợ tự lật , thế mà tá lực đả lực, xoay phản khách vi chủ.

Tiết Huyền mắt tối sầm, thể lảo đảo.

“Sư tỷ!”

Tiết Thải Tảo giật đầu, kịp phản ứng, liền cảm thấy môi một cái gì đó lạnh lạnh, nhẹ nhàng lướt qua.

Tựa như chuồn chuồn chạm nước, chỉ thoáng một cái rụt về.

Là Vô Danh.

Nàng còn kịp trách mắng, liền bắt gặp ánh mắt thiếu niên mặt còn hung lệ, còn u tối, chỉ còn một tầng nhu hòa nhàn nhạt như ánh trăng tàn mờ cuối núi.

“Tiết Thải Tảo, tái kiến.”

Hắn khẽ : “Ta thích ngươi.”

cuối cùng vẫn kịp thốt .
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 26



Vô Danh sinh thể thấy những thứ dị thường như sương mù u tối và sắc màu quái dị bám lấy .

Khi còn nhỏ, Vô Danh sợ hãi những làn sương lạ . Cha mất sớm, vứt nơi hoang phế, trú trong một miếu Thành Hoàng mục nát. Ban đầu, ban ngày còn yên , về thì làn sương quỷ dị bắt đầu xuất hiện bất kể ngày đêm.

Vô Danh là đứa trẻ ngoan, mỗi thấy sương đen quấn quanh liền nhắc nhở. đổi chỉ là ánh mắt khinh rẻ và tiếng quát: “Quái vật!”

Hắn từng nghĩ, e rằng ngay cả chó hoang ngoài đường cũng nhận nhiều thiện ý hơn .

Trong miếu Thành Hoàng hoang vu, chẳng ai đến tế bái. Chỉ đôi khi vài thư sinh thi, nhân lúc đêm khuya thắp tạm ngọn đèn dầu, sách ánh sáng yếu ớt. Vô Danh trốn tượng thần mục nát, len lén mượn một tia ánh sáng mong manh mà .

Hắn chán ghét cái thế giới chìm trong làn sương đêm đen, chán ghét luôn cả chính bản .

Dựa khác chửi rủa nhục mạ, dã thú cướp giật mà tranh giành chút đồ ăn thừa sót, Vô Danh chậm chạp lớn lên. Gầy yếu, bẩn thỉu, hèn mọn đến mức bằng cỏ rác ven đường.

Hắn cũng từng nghĩ: "Tại sống?"

nghĩ, sống, vốn chẳng cần nhiều lý do như .

Khi mười sáu tuổi, hoặc mười bảy, thậm chí mười tám ai tuổi thật của , kể cả chính . Năm đó, Lâu Quan Tông đại danh hiển hách đến thành thu nhận tử.

Đêm , lưu manh đánh gãy chân, đau đến ngất , khi tỉnh chỉ thấy cách đó xa tấp nập, chen chúc đợi ban thưởng.

Trời tối, linh điệp đầy trời, tựa như ánh hỏa rực rỡ nhất mà từng thấy trong đời.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y đến móng tay đ.â.m rách da, ánh mắt chớp một con linh điệp nho nhỏ bay về phía . Trong lòng hồi hộp nghĩ: "Chẳng lẽ là trời cao cũng thương hại , cho một đường sống?"

Một vị tiên trưởng áo trắng chậm rãi tới. Hắn ngẩng đầu, run rẩy chờ đợi.

vị tiên trưởng chỉ đỡ một nữ tử mỹ mạo bên cạnh, hai mỉm xoay rời .

Hắn luống cuống níu lấy góc áo trắng, làm bẩn vạt áo . Tiên trưởng nhíu mày, một câu, vẫy tay lôi nữ tử bước nhanh rời .

“Chỉ là một con chỉ linh điệp mà thôi.” Có bên cạnh nhạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Si tâm vọng tưởng.”

Đêm chẳng nhớ nổi khi nào hừng đông. Cũng từ đó về , trời trong mắt chẳng bao giờ còn sáng nữa.

Thế giới của chỉ còn làn sương dày đặc bao phủ quanh mỗi . Mặt mũi bọn họ dần méo mó, chỉ còn lưu những tiếng nhạo và chửi rủa: “Quái vật!”

Vô Danh rõ chỉ sống, nhưng dường như tất cả đều cho cái quyền .

Đến một ngày, nhấc chân, bước thẳng làn sương đen dày đặc. Những bóng ma từng hung tàn như tiểu sủng mềm mại, nhưng vẫn độc ác nhào về phía chủ nhân mới.

Mùi m.á.u tanh tràn ngập. Vô Danh giữa vũng máu, mặt chút biểu cảm.

Cuối cùng, là ma tu đến chính đạo. Chúng mang .

Từ đó về , trở thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất đôi khi c.h.é.m địch nhân, đôi khi đ.â.m cả kẻ gọi là “chủ nhân”.

Hắn vô danh vô tính, ai gọi là gì, cũng chẳng cần thần binh pháp bảo. Kẻ đời gọi Vô Danh, cũng chẳng bận tâm.

Giết bao nhiêu , là thiện nhân ác nhân, cũng màng.

Ngày tháng trôi qua, từng ngày một nhàm chán vô vị.

Hắn vẫn ngủ tại miếu Thành Hoàng cũ kỹ năm nào nơi chẳng còn ai dám bén mảng.

Không ai thắp đèn cho .

Cuối cùng, Vô Danh cũng ngày một đám chính đạo tu sĩ vây công.

Hắn nghĩ: "Có lẽ… cũng sống đủ ."

Thế là chẳng né tránh, để mặc vị nữ tu cầm roi đ.â.m thẳng ngực.

Vô Danh vốn chẳng thiên tư tu hành, trong thể cũng chẳng tồn mấy phần linh lực, sống sót chỉ nhờ một sát khí cùng bản năng. Mất ý chí, dễ dàng ngã xuống.

Ta một nhơ nhớp bẩn thỉu thế , rốt cuộc cũng ngày kết thúc.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 27



Vô Danh mở mắt, chợt phát hiện chính đang ở trong thể một tiểu hài tử.

Hắn giống như đang trốn phía pho tượng thần mục nát, len lén mượn ánh mắt đứa trẻ ngoài chỉ thấy một thư sinh ngọn đèn yếu ớt sách.

Vô Danh thất thần.

Hắn dùng thần hồn bao lấy thần hồn của tiểu hài tử, hai dần dần thẩm thấu đây chính là khi còn nhỏ.

Trong thức hải, hai thần hồn đối diện .

Tiểu hài tử ngẩn , chỉ trong thoáng chốc thấy trọn kiếp nhân sinh của .

Đôi mắt to tròn lập tức trào từng giọt lệ lớn như hạt đậu, run rẩy lùi về : "Ta cần!"

Vô Danh bỗng cảm thấy còn hứng thú, lạnh dừng bước dung hợp. Lười biếng mà ký sinh trong thức hải của chính thuở nhỏ.

Ngay đến cả cũng cần chính . cuối cùng… vẫn sẽ trở thành thôi.

Ta chờ xem.

Tiểu hài tử khi trọn đời thì học cách ẩn nhẫn, cố gắng giả vờ bình tĩnh, so với năm xưa thể sống hơn đôi chút. Thế nhưng đại thể vận mệnh vẫn chẳng khác gì.

Vô Danh lẳng lặng mà lớn lên chật vật, lén mượn ánh sáng từ ngọn đèn của khác, ở vị trí đăng ký lựa chọn, thấy một nữ tử khoan thai tới trễ, tình nguyện xuống bên cạnh.

Thiếu niên tránh , nhưng còn kịp.

Linh điệp thả bay khắp trời.

Vẫn là những linh điệp quen thuộc, tiên trưởng quen thuộc, ánh mắt coi thường quen thuộc.

Vô Danh khẽ, đến điên cuồng. "Nhân sinh như thế… hà tất lặp ?"

Chợt thấy một nữ tu bước đến, lạnh nhạt : "Đã chọn xong thì đều mang ."

Nàng dắt tay thiếu niên, thấy chân thương cũng chẳng buông .

Có gọi: "Tiết sư tỷ!"

Khi tất cả điểm danh đủ, tử phụ trách ghi chép tên họ từng .

Thiếu niên cúi đầu, lén liếc Tiết sư tỷ một cái thật nhanh.

"Ta họ Tiết."

Nàng dường như hiểu rõ, cũng mở miệng vạch trần.

"Tên?"

Vô Danh thao túng thể thiếu niên, lạnh nhạt đáp: "Một chữ Huyền."

Huyền là màu đỏ và đen, là m.á.u và đêm.

Là chính , một đời huyết sắc tịch mịch.

Tiết Huyền cắn nuốt tia thần hồn cuối cùng của Vô Danh.

Nói là cắn nuốt thì hẳn chuẩn xác, mà đúng hơn là dung hợp.

Hắn kế thừa ký ức của Vô Danh, từ đó mà còn cảm giác như đang ngoài cuộc đời kẻ khác, mà là đích trải qua, tận chịu đựng.

Nỗi đau của , chính là đau của . Bi ai của , chính là bi ai của .

Đến lúc , cả hai đạt thành nhận thức chung, tiếp nhận tiền sinh cằn cỗi bi thương .

Chỉ là… nếu ký ức cuối cùng của Vô Danh cái câu .

Tiết Huyền thất thần lùi về , quên mất phía chính là bậc thềm, một bước hụt liền rơi xuống.

Lấy tu vi hiện tại, thể lập tức định hình.

Thế nhưng đối diện Tiết Thải Tảo động tác còn nhanh hơn.

Một dải trường tiên cuốn lấy eo , đem cả kéo trở .

Trên mặt nàng sớm thu liễm sạch sẽ vẻ kinh hoảng và một tia ngượng ngùng ban nãy, chỉ lãnh đạm xoay rời .

Lên núi.

Về động phủ.

Từ biệt sư .

Ngay lúc nàng xoay , tay áo phía túm chặt.

Tiết Huyền giả bộ bình tĩnh: “Sư tỷ… Vô Danh cũng là .”

“Là từng , cũng là… nếu sư tỷ… tương lai .”

Tiết Thải Tảo hiểu lắm, nhưng cảm thấy mắt sư mấy phần giống nàng năm xưa, khi từ bí cảnh trở về, đầy sát khí, nhưng ánh mắt dám đối diện nàng.

Nàng chờ tiếp.

Tiết Huyền nghĩ suốt cả quãng đường, đến lúc vẫn còn hỗn loạn.

Từ khi Tiết Thải Tảo trở về, bọn họ ăn ý mà nhắc đến quãng thời gian , thế nhưng rõ đối với Tiết Thải Tảo, hiện giờ còn đủ quan trọng, kẻ thể vứt bỏ.

Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, bỗng dưng buột miệng: “Ta ý là… sư tỷ chịu trách nhiệm với !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiết Thải Tảo suýt bật .

Rõ ràng trộm là , bây giờ mặt dày đòi phụ trách.

Huống chi, quan hệ giữa Tiết Huyền và Vô Danh, nàng còn rõ ràng.

Sao dễ dàng đồng ý ?

Chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cho nên… ?”

Tiết Huyền ngây .

Hắn chuẩn sẵn hai đáp án: hoặc là nàng đáp ứng, hoặc là nàng từ chối.

Không nghĩ tới… nàng hỏi ngược .

Loại đáp án tính là gì?

Hắn nhất thời luống cuống, chỉ đành ăn vạ, lì mặt sư tỷ, ý đồ thể hiện ưu điểm bản .

Hắn thả một con đại xà: “Ta lợi hại.”

Rồi phân giải đại xà thành vô tiểu thú: “Rất vui, lời.”

Lại bỗng nhớ đến kiếp bản dùng làm hung binh: “Rất dễ dùng, sư tỷ g.i.ế.c ai cũng .”

Dần dà, tìm chủ đề, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể công năng của bản .

Tiết Thải Tảo từ lời , cái gọi là ưu điểm , chính là biến bản thành một món đồ dùng khác bất kể là vui đùa, là hung binh, là con rối.

Mà … thực sự nghiêm túc.

Chính cái loại nghiêm túc khiến trong lòng nàng chua xót.

Tiết Thải Tảo từng gặp ai như đem chính miêu tả thành công cụ, chẳng hề để bụng.

Nàng bỗng nhận : thế giới của tiểu sư khác nàng quá xa.

Có lẽ, cái gọi là chịu trách nhiệm của Tiết Huyền, cũng tình nghĩa nam nữ như nàng hiểu, mà chỉ là một con ch.ó hoang đời vứt bỏ, liều mạng bấu víu lấy một hứa hẹn, một tia ấm áp vứt bỏ.

Tiết Thải Tảo hiểu.

Tiết Huyền hiện tại vẫn nghĩ đến đạo lữ ái tình. Trong tiềm thức, cho rằng bản xứng.

Trong mắt , Tiết Thải Tảo là vệt sáng duy nhất thoát khỏi kiếp.

Là chiếc cọc cứu mạng giữa biển đêm.

Hắn gắt gao túm lấy, dám buông tay.

Về … ánh mắt nàng , tim sẽ loạn nhịp.

Hắn tới gần, đuổi sạch tất thảy kẻ khác quanh nàng, nàng chỉ thuộc về , bất cứ ai vứt bỏ.

Nàng chính là nơi trú ngụ của yêu và d*c v*ng của .

Hắn khát vọng một hứa hẹn: "Sẽ bỏ ."

“Nếu cự tuyệt thì ?”

Tiết Huyền mặt mày tái nhợt, miễn cưỡng : “Không cả.”

Hắn khịt khịt mũi, bộ dạng đáng thương, chỉ bản thực chẳng gì thật.

Hắn nỡ nhốt nàng, cũng dám.

sẽ vẫn luôn bám theo nàng, c.h.ế.t cũng buông.

Ngoại trừ nàng, bất kỳ ai dám ngăn cản, đều sẽ g.i.ế.c sạch.

Tiết Huyền tự cho là che giấu cảm xúc , quên mất bên ngoài, một luồng niệm đang quấn quanh mắt cá chân Tiết Thải Tảo, theo tâm tình chủ nhân mà chặt chẽ siết chặt.

Tiết Thải Tảo: “…”

Nàng cúi mắt, nhẹ nhàng dẫm lên: “Thu hồi .”

Tiết Huyền sắc mặt cứng đờ.

Bao lời kẹt nơi đầu lưỡi, cứ xoay vòng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiết Thải Tảo nhớ vô hình ảnh: thiếu niên lén lút theo nàng, đôi mắt long lanh khi say, con rắn nhỏ mềm dẻo quấn lấy, ánh mắt nguy hiểm mà thần bí ánh trăng đêm.

Họ… vẫn luôn quấn lấy .

Tiết Thải Tảo dám động tâm.

“Vô Danh là ai?” Nàng thấp giọng hỏi.

Tiết Huyền thành thật kể, bỏ quá khứ tàn nhẫn, bớt tự hủy, cố gắng tô điểm cho .

Hắn rõ Tiết Thải Tảo sẽ thích một ma nhân g.i.ế.c chóc vô .

Cuối cùng, chỉ khẩn trương mà thề: “ những thứ đó… hiện tại từng xảy . Tương lai, nếu sư tỷ ở đây cũng sẽ bao giờ xảy !”

Tiết Thải Tảo hiểu.

Nàng khẽ gật đầu: “Ta . Ta sẽ suy nghĩ. Ngươi về . Chậm nhất sáng mai, sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 28



Tiết Huyền từ một kẻ cô độc, mang theo quá khứ đầy m.á.u tanh và vứt bỏ, dần dung hợp với thần hồn Vô Danh. Cảm giác đau đớn, cô độc và bất an của tiền sinh giờ đây như một phần khắc sâu m.á.u thịt , mà ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh chính là Tiết Thải Tảo.

Tiết Thải Tảo hiểu rõ, thứ mà Tiết Huyền cần hẳn là một tình yêu thông thường, mà là một nơi neo đậu, một lời hứa sẽ vứt bỏ một thể túm lấy dây xích buộc con hung thú trong lòng , giữ bên rìa vực thẳm, để ngã xuống hắc ám.

Nàng cũng chấp nhận đồng nghĩa với việc đối diện với một tâm tình mãnh liệt như lửa cháy thiêu , đau khổ, ích kỷ và chấp niệm đến b**n th**. nàng là Tiết Thải Tảo một từng lùi bước bất kỳ mưa gió nào.

Nàng chủ động mở cửa động phủ trong đêm, đối mặt với thiếu niên năm nào nữa cuộn nơi ngưỡng cửa. Và ở khoảnh khắc , khi nàng lời: “Ta đối với ngươi phụ trách”, cũng là khi phận hai triệt để trói .

Dù nàng cố ý xuyên tạc cái gọi là “phụ trách” thành chuyện đạo lữ, để ép Tiết Huyền nhận và lớn lên trong cảm tình một cách thẳng thắn. Nàng cần một công cụ g.i.ế.c , cần một kẻ coi là vũ khí tiện tay, mà cần một chân chính yêu, giữ lời hứa và tự bảo trọng.

Mà Tiết Huyền dù căng thẳng đến lắp, đến ngốc nghếch, đến mặt đỏ như quả táo chín cuối cùng cũng điều mà khao khát nhất: “Ta chuyện giữ lời.”

Khoảnh khắc đôi môi chạm lên hầu kết , đoạn dây xích vô hình triệt để khóa , cũng là một cú kéo từ vực thẳm trở về nhân gian.

Tiết Huyền dạo chỉ cảm thấy bản như đang đạp lên tầng mây, mỗi ngày thể tới gần sư tỷ, thậm chí nàng cận.

Nàng còn cự tuyệt nắm lấy tay áo, thậm chí còn chủ động vươn tay, nắm chặt lấy tay . Trên bàn tay sư tỷ vết chai mịn màng do thường xuyên luyện kiếm, thích dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* nơi . Mỗi khi như thế, sư tỷ sẽ cau mày, ánh mắt lặng lẽ trừng , bộ dáng , khiến chỉ thấy đáng yêu vô hạn.

Đến khi đêm về chia tay, sư tỷ sẽ ôm một cái, đôi khi còn để cho một cái hôn.

Tiết Huyền thích nhất là khi nụ hôn dừng nơi hầu kết hoặc khóe môi , tiếp theo là trán và khóe mắt.

Số nhiều lên, cũng dần chủ động đáp , ban đầu còn dè dặt cẩn thận, sư tỷ dung túng, liền dần bộc lộ bản tính tham lam, chỉ lo giữ lấy buông, cho đến khi nàng nhẹ nhàng đẩy .

Tiết Huyền chỉ cảm thấy bản thực sự mạng, rõ ràng thích sư tỷ, nhưng nàng luôn thể làm càng thích thêm một phần.

Hắn vốn chẳng kinh nghiệm gì, thậm chí ngày chỉ thụ động ngây ngốc đón nhận, song một nếu đem hết tâm tư đặt một khác, thêm vốn dĩ thông tuệ vô song, tự nhiên từng chút từng chút đều học .

Ví như, Tiết Huyền phát hiện sư tỷ thích nghiêm túc dụng tâm lúc chiến đấu nàng luôn yêu thích mạnh mẽ. Bởi , bắt đầu học cách chủ động khiêu chiến luận bàn, nhân cơ hội ôm một cái, sờ sờ một chút. À , giữ dáng vẻ phong lưu tiêu sái trong lúc giao đấu cũng trọng yếu.

Hắn phát hiện sư tỷ chịu nổi giả bộ ngoan ngoãn, bộ dáng thiện lương vô hại. Mỗi khi như thế, nàng luôn nhịn mà dung túng nhiều thêm một phần. Thế là liền học giả vờ giao quyền chủ động, đợi nàng thả lỏng cảnh giác, thừa cơ quấn quít mãnh liệt mà đáp lễ.

Kẻ từng là con mồi yếu đuối khi xưa, dần dần hóa thành kẻ săn mồi lão luyện.

Tiếc , trong trường săn tình cảm , kỹ xảo chung quy chỉ là thủ đoạn phụ, ai động tâm , ai yêu càng sâu, kẻ đó thua càng thảm.

Mà chỉ cần Tiết Thải Tảo lộ một câu tán thưởng, một cái gật đầu, Tiết Huyền liền vui sướng đến độ trong lòng nở đầy hoa. Như , thua cũng hẳn là chuyện .

Hắn ngẫu nhiên phát giác, dường như sư tỷ ngày càng thích nhiều hơn một chút.

Một đêm nọ, lúc ngọt ngào làm nũng trong lòng nàng, Tiết Huyền ôm nàng, thấp giọng hỏi: “Sư tỷ hình như càng thích hơn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừm.”

Từ ban đầu chỉ là vài phần tâm động, đến lúc , Tiết Thải Tảo cũng kinh ngạc vì bức tường phòng trong lòng sụp đổ nhanh đến .

“Bởi vì sư thật ngoan.” Nàng nghiêm túc đáp.

Tiết Thải Tảo mơ hồ cảm nhận một loại đối kháng vô hình, diễn giữa nàng và Tiết Huyền tựa như hai đang ngừng thăm dò và lôi kéo lẫn .

Tiết Huyền vốn bản năng chiếm thế thượng phong, nhưng bởi quá yêu nàng, quen đóng vai yếu thế để tranh thủ nàng thương yêu. Kết quả, nhiều thua trận.

Mà sự đối đầu khiến nghiện, bởi bất luận thắng bại, chung cuộc vẫn là song thắng.

“Ta… thực sự ngoan ?”

Tiết Huyền đôi mắt chớp chớp, đồng tử khẽ rung, đó dụi đầu hõm cổ nàng, mang theo mấy phần ủy khuất mà cọ cọ.

“Sư tỷ thật giảo hoạt, chuyên lời dễ .”

Hắn vẫn còn thêm một chút nữa: “Sư tỷ, từ khi nào… bắt đầu thích ?”

Kỳ thực vẫn luôn rõ ràng lắm. Hắn tự thấy bản chẳng gì đáng để nàng để mắt, nhưng khát vọng .

“Khoảng… năm năm .” Tiết Thải Tảo giấu giếm.

Tiết Huyền chấn động!

“Sau đó sư tỷ bí cảnh mất năm năm trở về…”

Hắn giọng khẽ trầm: "Thế nên, dù là thích cũng thể là ?”

Tiết Thải Tảo trực giác thể thật rằng: “Năm đó cảm thấy thích ngươi là sai, nên tránh xa, bóp c.h.ế.t thứ tình cảm nảy sinh . Nếu thế, tiểu sư hoặc là tức chết, hoặc là ủy khuất chết.”

Nàng bèn né tránh mà : “Khi đó chỉ là một chút thích. Nếu sư vĩnh viễn bỏ rơi, thì càng làm thích ngươi hơn, thích đến mức thể rời xa.”

Câu vô , thậm chí chút tránh né trách nhiệm và răn dạy đối phương, song Tiết Thải Tảo vẫn rõ Tiết Huyền nhất định nàng trói .

Nàng ở bên cạnh, liền dám g.i.ế.c , thậm chí tính chuyện tàn sát dân thành. Một khi để nhận định nàng là sở hữu của mà đánh mất kính sợ, hậu quả về , nàng dám tưởng.

Ngươi yêu , thì cũng sợ . Ta là tơ nhện buộc ngươi, là xiềng xích trói ngươi.

Tiết Thải Tảo đau lòng cho những thương tổn từng chịu, nhưng cũng tuyệt thể dung túng để coi vạn vật là chó hoang mà tuỳ ý sát hại. Đương nhiên, như một loại bồi thường, xuất phát từ tư tình cũng , nàng sẽ yêu nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút.

Để thoả mãn những thiếu hụt và tham dục cũng để giữ bên cạnh .
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 29



Đối luyện nhiều , Tiết Thải Tảo dần phát hiện thực lực Tiết Huyền mạnh mẽ gần như nhờ năng lực "niệm" cùng thiên chất đặc thù của thần hồn. Một khi nàng áp sát, liền như rồng mất vảy, còn cách nào chống đỡ, bởi nỡ thật sự làm tổn thương thần hồn của nàng.

Tiết Thải Tảo trong lòng chút buồn bực, : “Ngươi lâu như , còn lĩnh ngộ bao nhiêu đạo ý ? Đến cả nhập đạo cũng thành.”

Tiết Huyền thì cúi đầu, lộ vẻ hổ thẹn: “Ta tư chất cũng thường thôi.”

Thật , bởi vì tên thực lực quá mức cường đại, công pháp sáng chế tuyệt diệu khác thường, Tiết Thải Tảo sớm quên mất năm xưa chỉ là một tiểu sư duyên một con linh điệp ưu ái.

Nàng cũng để tâm nhiều, : “Đạo ba ngàn, chậm rãi tìm là , cần vội.”

Theo kinh nghiệm của Tiết Thải Tảo, cái gọi là nhập đạo, chẳng qua là từ vạn vật trong thiên địa tìm một điều bản chấp niệm, đó tu luyện đến mức cực hạn. Từ vạn vật mà thấu nó, từ nó mà hiểu vạn vật.

thể mạnh mẽ tới mức mà vẫn nhập đạo, còn lấy võ tu làm chính như Tiết Huyền, thật sự đời nàng cũng mới gặp một .

Việc vội cũng , Tiết Thải Tảo tạo áp lực cho , liền giảm bớt tần suất tỉ thí, để nhiều thời gian hơn cho tự tĩnh tâm ngộ đạo.

Chỉ là Tiết Huyền hiểu ý của sư tỷ, hoặc cũng thể là cố tình hiểu. Được thêm thời gian rảnh, càng bám nàng gấp bội, cứ như cái đuôi nhỏ, rời nửa bước.

Tiết Thải Tảo cũng khó mà cự tuyệt , cứ lơ mà chiều chuộng. Như lúc , rõ ràng vốn là giờ minh tưởng mỗi ngày, mà nàng ngả đầu gối lên đùi sư , cùng ngắm .

"Yêu đương khiến tu sĩ sa đọa." Tiết Thải Tảo ngầm mắng bản một câu.

Hai lặng yên gì. Tiết Thải Tảo , Tiết Huyền nửa .

Một lát , Tiết Huyền lén đưa tay sờ mái tóc nàng. Tóc Tiết Thải Tảo vốn chỉ tùy ý buộc hờ, thế càng dễ tán loạn. Ngón tay Tiết Huyền chạm đến dây buộc tóc, mái tóc liền rủ xuống như thác.

Hắn gây họa, luống cuống giúp nàng buộc . với tư thế , căn bản chẳng dễ gì vấn tóc. Hắn gần như vụng về lộn xộn một hồi, càng làm càng rối.

Tiết Thải Tảo mặc kệ , để mặc lóng ngóng mà nghịch tóc nàng.

Thẳng đến khi Tiết Huyền len lén cầm lấy một lọn tóc, đưa lên mũi ngửi, nàng mới nhẹ nhàng đánh lên tay một cái, túm tóc về.

Được cưng chiều nhiều quá, tiểu sư thi thoảng cũng sinh tính voi đòi tiên. Hắn cúi , ghé hôn nhẹ lên tay nàng.

Hai nháo thêm một hồi.

Nháo xong, Tiết Thải Tảo mới nghiêm giọng giục về tu luyện, còn trêu : “Nếu bỏ bê đạo nghiệp, há thể mong trường sinh?”

Tiết Huyền ngẩn , còn từng nghĩ đến chuyện . Ánh mắt trầm xuống, giọng khàn khàn mà ôm nàng chặt lấy: “Sư tỷ cũng cùng lâu dài ?”

Tiết Thải Tảo trợn mắt: “Nói thừa! Mau trở về ưm!”

Còn hết, nhịn cúi hôn lên môi, đầu lưỡi cũng theo đó mà dò xét tiến . Tiết Thải Tảo ráng nhịn một lúc, đợi đến khi hôn đến mức * l**n t*nh m*, bàn tay thò trong áo nàng, lúc nàng mới nhịn , lập tức đẩy ngã xuống đất, khóa eo , cúi đầu từ cao.

Nàng híp mắt, chậm rãi : “Khi nào tu vi ngươi tu tới bằng , lúc hãy nghĩ tới chuyện song tu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói định rời , nhưng tiểu sư nàng đến đỏ mặt, qua một lúc lâu mới lí nhí như muỗi kêu: “Sư tỷ… ngươi… lên …”

Tiết Thải Tảo lập tức nhận đúng, cúi đầu xuống một chỗ…

Nàng nghiến răng, hung hăng trừng một cái, phất tay áo bỏ .

Kết quả, Tiết Huyền tước đoạt quyền lợi ôm hôn trong suốt một tháng đó.

Trời đổi dời, thoáng chốc đến cuối xuân một năm. Theo lệ cũ, Lâu Quan Tông phái tử hạ sơn, mở đợt thu nhận tân tử. Lần đến phiên môn hạ của Huyền Dương đạo nhân phụ trách.

Vốn dĩ chỉ cần một Tiết Thải Tảo là đủ, thế nhưng Tiết Huyền nhất quyết chịu buông nàng, một hai đòi theo bằng .

Tông môn cũng sợ hãi vị sát tinh . Từ năm đó Tiết Huyền rời núi, chạy khắp nơi khiêu chiến các thanh niên tài tuấn, chân núi Lâu Quan Tông cơ hồ thành một cái luận võ đài cố định.

Tiết Huyền xuống tay tuy lấy mạng, nhưng cũng tuyệt chẳng nhẹ nhàng. Tiết Thải Tảo khuyên bảo mãi, dặn tuyệt đối làm mất mạng. Hắn thật sự giữ lời chỉ là khống chế ở mức c.h.ế.t mà thôi.

Về phần thương tích nặng nhẹ thế nào, buồn quan tâm. Những kẻ đến khiêu chiến , cuối cùng thường chỉ còn sót một thở.

Tuy rằng luận võ đài là lấy bản lĩnh phân cao thấp, nhưng dẫu cũng sinh tử đấu, đánh thành như thật sự khó cho qua. Huống hồ mấy kẻ đó thường là hạch tâm tử của các đại môn phái, hoặc cũng là tiên nhị đại, phận hề nhỏ.

Tông chủ Lâu Quan Tông cũng hết đường nhịn, mặt đen như đáy nồi, bóp mũi nén giận, bồi tội, xuất bao nhiêu linh đan diệu dược chữa thương. Sau rốt, thật sự chịu hết nổi, hạ lệnh cưỡng chế Tiết Thải Tảo trông chừng , tuyệt đối cho phép Tiết Huyền chủ động gây chuyện.

Nếu kẻ đánh tới cửa thì thôi, nhưng cũng hạ thủ lưu tình, ít nhất đừng làm vỡ thần hồn .

Tiết Thải Tảo mắng một trận, ngoan ngoãn trở về đánh cho tiểu sư một trận đòn, ép học cách khống chế sức mạnh “niệm” khi đối phó với khác, giảm bớt mức độ phá hoại.

Từ đó về , mỗi Tiết Huyền bước lên tỷ thí đài, chỉ cần gặp đối thủ mạnh thực sự, liền đem “niệm xà” lưu trong tay Tiết Thải Tảo.

Một khi chiến ý hoặc sát ý kích động mà sắp mất khống chế, Tiết Thải Tảo sẽ bình thản vươn tay nắm lấy đầu con xà , tặng cho Tiết Huyền đài một ánh mắt nhàn nhạt, như : “Dám làm loạn thử xem.”

Tiết Huyền lập tức ngoan ngoãn thu liễm, nhưng đó dùng thủ đoạn gì, bức đối phương nhận thua cút , thì cũng còn trong sự quản chế của Tiết Thải Tảo nữa.

Đối với việc , Tiết Thải Tảo chỉ giải thích một câu: “Dù ngươi cũng là nhà, phân biệt.”

Tiết Huyền , ngốc ngốc mà chẳng tính toán với nàng chuyện mỗi nàng vì khác mà nắm lấy “niệm xà” của .

Thật sự là dễ dỗ vô cùng.

Chỉ là làm cũng một khuyết điểm rõ ràng vốn dĩ hai thiết dính như keo sơn, nay tỷ thí với ngoài cũng chằm chằm , càng khiến khác cảm thấy một Mạnh rời Tiêu, một Tiêu rời Mạnh.

, Tiết Huyền vì công bằng mà , cũng trơ mắt Tiết Thải Tảo cùng khác luận bàn.

Chỉ là kẻ đối chiến với nàng thường thường kết cục sẽ khá thảm. Tiết Thải Tảo vốn là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ, thực lực mạnh mẽ, những kẻ đối diện nàng tâm lý chẳng dễ chịu gì, còn chịu đựng một ánh mắt u ám âm trầm của thiếu niên nọ dán chặt lưng.

Ánh mắt lạnh buốt như độc xà quấn vai , rét căm và hung hiểm.

mà chỉ cần sư tỷ ngoảnh đầu , thiếu niên lập tức thu hết sát khí, đổi sang gương mặt ôn hòa, mỉm như gió xuân, trông ngoan ngoãn hiền lành, vô hại bao nhiêu.
 
Back
Top Bottom