Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thú Vị - Mễ Nháo Nháo

Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 9


Khuôn mặt mẹ cô bây giờ không biết là kinh ngạc nhiều hay kinh hỉ nhiều hơn.Nhưng Giang Đường dám chắc bà hẳn là kinh ngạc nhiều hơn, còn cô sợ tới mức nhảy dựng lên.Sao Khương Nghi Dạng lại tới đây???"

Dì cũng ở đây ạ."

"Đúng vậy, hôm nay dì ở đây," mẹ cô nhanh tay đem rác vất phía sau, phi thường khách sáo lấy dép lê trong tủ giày ra: "Đến, đến, nhanh vào đi."

"Con đến đây sao không nói trước cho Giang Đường," mẹ cô cười nhìn Khương Nghi Dạng thay giày: "Chúng ta vừa rồi còn đang nói về con đấy."

Khương Nghi Dạng dường như cười một chút: "Nói về con sao?"

Giang Đường: "......"

Mẹ cô gật đầu: "Đúng vậy," bà lần nữa cầm túi rác lên: "Con vào nhà ngồi đi, dì đi vất rác liền trở về ngay."

Mẹ đều đã đi rồi, nhưng trước khi đóng cửa bà còn để lại một câu chí mạng: "Dạng Dạng ở lại cùng ăn trưa đi, dì vừa lúc đi xuống mua thêm chút rau."

Khương Nghi Dạng còn chưa kịp trả lời, Giang Đường cũng chưa kịp từ chối giúp nàng, mẹ cô đã đóng sầm cửa lại.Vậy nên phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Giang Đường và Khương Nghi Dạng.Đương nhiên Giang Đường rất khó hiểu, cô mở miệng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Có lẽ do quá kinh ngạc, ngữ khí rất không tốt, Giang Đường cũng tự mình nghe được.Vừa mới đọc xong nhật ký, cô cảm thấy hẳn mình phải thấy áy náy với Khương Nghi Dạng mới đúng.Nên lời vừa nói xong, cô lập tức ho khan một tiếng, hòa hoãn cảm xúc, nhanh chóng lấy lại vẻ ôn hòa hỏi: "Tới sao không nói trước với tôi một tiếng," thuận tiện cười một cái: "Làm sao vậy, có việc gì sao?"

Khương Nghi Dạng nói: "Ngày hôm qua cậu đồng ý cùng nhau ăn cơm."

Giang Đường: "Hả?"

Khương Nghi Dạng hiểu ý: "Cậu quên rồi."

Giang Đường khịt mũi: "Tôi nhớ chứ."

Khương Nghi Dạng hỏi: "Cậu nhớ rõ cái gì?"

Giang Đường nghiêm túc nghĩ, kỳ thực ngoại trừ cảnh suýt hôn ra, cô cái gì cũng không nhớ.Nhưng đoạn ký ức nhớ được kia không thể nói."

Nhớ rõ cậu uống bia và vang đỏ, tôi cũng uống vang đỏ và bia," Giang Đường nói: "Sau đó không có gì."

Khương Nghi Dạng gật đầu, kết luận: "Cơ bản là đều quên hết."

Giang Đường nói: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Là tôi một hai muốn cậu cùng tôi uống rượu."

Giang Đường: "Cậu còn biết à."

Giang Đường nói xong sờ sờ lông mày, cô cảm thấy cứ theo bản năng nói mấy câu giận dỗi với Khương Nghi Dạng là thói quen không tốt, trông giống như các cô rất thân thuộc.Giang Đường lần nữa thu lại cảm xúc: "Sau đó tôi có nói gì sao?"

Cô hỏi xong lập tức bổ sung thêm một câu: "Cùng nhau ăn cơm chắc không phải tôi gợi ý đâu nhỉ?"

Khương Nghi Dạng: "Là tôi nói."

Giang Đường nghĩ thầm, vậy thì tốt rồi.Khương Nghi Dạng lại nói: "Cậu nói cậu muốn ăn lẩu, làm sao hôm qua không được ăn lẩu, nên tôi mời cậu, cậu nói được, kêu tôi nói chuyện nhất định phải giữ lời."

Giang Đường ừ một tiếng, khúc này còn ổn.Giang Đường: "Còn nữa không?"

Khương Nghi Dạng nói tiếp: "Cậu còn nói muốn xem phim, muốn ăn kẹo bông gòn, lái xe mui trần hóng gió biển đêm, lên đỉnh núi xem mặt trời lặn."

Giang Đường càng nghe mày càng chau lại, này dường như là những điều cô có thể nói.Khương Nghi Dạng: "Cho nên tôi và cậu cùng hứa sẽ thực hiện nó."

Giang Đường nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Cậu đừng gạt tôi."

Không nghĩ tới Khương Nghi Dạng như vậy lại đi lừa người, còn thẳng thắn thừa nhận: "Là lừa cậu."

Giang Đường: "......A?"

Khương Nghi Dạng rũ mắt: "Đúng là cậu có nói như vậy, nhưng nói chung cũng không nói là muốn làm nó cùng tôi."

Giang Đường nhẹ nhàng thở ra, mặt nhìn thanh thản hơn nhiều.Khương Nghi Dạng lại nói: "Cậu nói chính là muốn nửa kia của mình cùng nhau hoàn thành."

Giang Đường gật đầu: "Công nhận."

Khương Nghi Dạng không nói gì.Khi các cô nói chuyện, Giang Đường vẫn như cũ đứng cách Khương Nghi Dạng một mét, nhìn như không có gì, nhưng kỳ thật là đang chặn lối vào của Khương Nghi Dạng.Vậy nên Khương Nghi Dạng không có đi vào, vẫn luôn đứng ở cửa ra vào nói chuyện.Siêu thị tầng dưới cách nhà năm phút, cho dù mẹ cô có nhanh thì thời gian ngắn nhất cũng khoảng mười lăm phút.Đại khái mà tính, bọn họ nói chuyện gần năm phút, còn lại mười phút đồng hồ, Giang Đường làm sao có thể đem chủ đề ăn trưa ra nói tiếp, càng cố nghĩ cách làm sao có thể vô tình mời Khương Nghi Dạng ra khỏi nhà chứ.Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng hành động thực tế của cô lại trái ngược, trực tiếp dọn đường mời Khương Nghi Dạng vào nhà.Vị mỹ mữ hôm nay lại thay đổi cách ăn mặc, áo khoác đơn giản, trên tai đeo chiếc khuyên tai bản to, không thể không nói thật sự rất đẹp.Nhưng có lẽ thoáng bất động thanh sắc của cô đã bị Khương Nghi Dạng phát hiện.Nàng hơi dừng bước chân, quay đầu nhìn Giang Đường: "Cậu đối với tôi hình như rất mâu thuẫn."

Giang Đường: "Tôi......"

Khương Nghi Dạng đánh gãy lời cô: "Quên đi, không nói chuyện này nữa."

Giang Đường cho rằng Khương Nghi Dạng sẽ tiếp tục bước đi, nhưng khi thấy nàng dừng bước, cô vừa kịp thắng lại.Giang Đường ngăn cơn sóng nhộn nhạo trong lòng: "Hả?"

Khương Nghi Dạng hỏi: "Cậu có bạn trai sao?"

Cổ họng Giang Đường đột nhiên nghẹn lại, cô nói: "Có."

Giọng nói lạc đi, Khương Nghi Dạng nhẹ chớp mắt nhìn cô một cái liền thu hồi tầm mắt.TV vì để lâu không xem nên chuyển sang chế độ tạm khóa, thấy Khương Nghi Dạng ngồi xuống sô pha, Giang Đường liền cầm lấy điều khiển hỏi: "Cậu muốn xem cái gì?"

Nhân tiện mở sang trang chủ.Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không cần, đợi lát dì trở về thì tôi sẽ đi ngay."

Giang Đường sửng sốt chút.Tuy rằng cô cảm thấy việc Khương Nghi Dạng cùng ăn trưa không thích hợp lắm, nhưng khi Khương Nghi Dạng nói nàng phải đi, cô như thế nào, lại thấy có chút khó chịu?Giang Đường không nghĩ liền nói: "Mẹ tôi chắc sẽ giữ cậu ở lại," cô nói thêm: "Cậu cũng biết tính mẹ tôi mà."

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Nếu tôi nhất quyết đi thì dì cũng không có biện pháp."

Giang Đường bĩu môi, cảm giác không vui không giải thích được: "Vậy cậu tới đây làm gì?"

Nói xong, Giang Đường mới nhớ ra chính mình tối qua đã hẹn với nàng cùng ăn lẩu.Không nghĩ tới, Khương Nghi Dạng thật sự muốn đi, trực tiếp đứng lên: "Thật ra không cần chờ dì trở về cũng có thể đi," nàng đối với Giang Đường nở một nụ cười khách khí: "Lát nữa dì về, cậu giúp tôi nói tạm biệt với dì."

Giang Đường như nghẹn lại."

Còn về bữa lẩu," Khương Nghi Dạng đút tay vào túi: "Tôi sẽ xem như cậu uống nhiều nên nói lung tung," nàng vừa đi vừa nói: "Nhưng nếu cậu muốn cùng ăn lẩu, thì liên lạc với tôi lúc nào cũng được."

Đi đến bên người Giang Đường, Khương Nghi Dạng cười nói: "Tạm biệt."

Giang Đường thất thần không biết nên nói gì, cũng không biết vì cái gì, cô nhìn Khương Nghi Dạng không nhanh không chậm rời đi, liền nhớ tới đoạn văn kia "Nàng mỗi bước đều như giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi".Hôm nay...cô không có tôn nghiêm.Giang Đường còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì cho tốt, đã vươn tay bắt lấy cổ tay Khương Nghi Dạng.Đúng lúc đó, bên cửa có tiếng mở khóa.Giang Đường thở phào nhẹ nhõm, thấy mẹ túi lớn túi nhỏ xách vào, lập tức nói: "Mẹ, Dạng Dạng không chịu ở lại ăn cơm."

Cực kì giống mấy đứa trẻ méc mẹ, Giang Đường gần như kéo nàng đến gần mẹ cô.Quả nhiên mẹ cô rất nóng lòng, vội vàng thay dép lê đi lại: "Làm sao lại không ở lại?

Mẹ mua nhiều đồ ăn lắm."

Nói rồi bà nâng túi lên: "Trưa nay mẹ sẽ cho các con ăn cá luộc cay Tứ Xuyên*."*Là món này nè

Giang Đường buông tay Khương Nghi Dạng ra, ồ lên một tiếng: "Cá luộc Tứ Xuyên của mẹ là tuyệt nhất."

Mẹ liếc mắt nhìn Giang Đường: "Còn biết lo cho cái dạ dày thì cô ăn ít lại đi, nếu không phải Dạng Dạng ở đây, mẹ sẽ không làm đâu."

Giang Đường không dám phản đối: "Dạ dạ dạ"Phương pháp giữ khách của mẹ cô là nhất quyết không cho người rời đi, bà cười với Khương Nghi Dạng, chỉ vào TV nói: "Con ngồi xem TV một lát đi, dì sẽ làm thật nhanh."

Bà lại nói với Giang Đường: "Con lấy dưa đỏ trong tủ lạnh ra cắt đi."

Giang Đường: "Dạ."

Hai người đồng loạt đi vào phòng bếp.Không hổ là mẹ con, vừa tới cửa phòng bếp, không hẹn cùng quay đầu lại nhìn.Khương Nghi Dạng trở lại ngồi trên sô pha.Mẹ lấy dưa đỏ từ tủ lạnh ra đưa cho Giang Đường, thuận tiện hỏi nhỏ: "Làm sao tự nhiên lại nói không ở lại ăn trưa?"

Giang Đường đương nhiên nói: "Con không biết," cô ôm dưa đỏ qua: "Chắc là có việc."

Mẹ: "Bộ dáng kia là có việc sao?"

Giang Đường vẫn kiên quyết: "Con làm sao biết được."

Mẹ nở nụ cười tà đạo: "Con khi nào lén mẹ liên lạc với Dạng Dạng, quan hệ tốt như vậy, còn không thèm nói cho mẹ."

Hai chữ "Không có" không hiểu sao lại nghẹn ngang cổ họng."

Nhanh như vậy đã nhiều năm trôi qua," mẹ đem từng món đồ trong túi sắp vào tủ lạnh: "Lớn như vậy rồi, nhìn thật sự xinh đẹp."

Giang Đường gật đầu lia lịa.Mẹ cô lại hỏi: "Con bé hiện đang làm việc ở đâu?"

Giang Đường: "Giảng viên đại học ạ."

Chắc vậy.Mẹ cô gật đầu: "Không tệ nha," mẹ lại hỏi: "Con bé có bạn trai chưa?"

Giang Đường: "Con không biết."

Mẹ cô có vẻ vẫn còn muốn hỏi, nhưng mắt nhìn tay Giang Đường lóng nga lóng ngóng bổ dưa mà chán ghét: "Thôi đi, thôi đi, con ra ngoài chơi với con bé đi, mẹ cắt cho, chút việc nhỏ cũng làm không xong."

Giang Đường bị mẹ đuổi ra ngoài.Tới phòng khách, cô mất tự nhiên tránh ánh mắt của Khương Nghi Dạng.Có lẽ chột dạ, lúc nãy mình còn muốn đuổi người ta đi, lúc mà người ta thật sự muốn đi, lại đi giữ lại.Vì không thể để cho mẹ nhìn thấy bọn họ cư xử như người lạ, Giang Đường cách không xa ngồi xuống cùng Khương Nghi Dạng."

Dưa đỏ đang được cắt rồi."

Giang Đường có chút xấu hổ nói.Khương Nghi Dạng ừ một tiếng hỏi Giang Đường: "Dạ dày cậu làm sao vậy?"

Giang Đường: "Không có việc gì"Khương Nghi Dạng: "Lúc đi vào tôi có ngửi được mùi thuốc Trung y, cậu uống sao?"

Giang Đường nhỏ giọng: "A."

Khương Nghi Dạng lại hỏi: "Dạ dày làm sao?"

Giang Đường: "Bệnh đau dạ dày thôi, không có nghiêm trọng."

Khương Nghi Dạng khẽ thở dài, "Sao cậu không nói cho tôi biết, dạ dày cậu không tốt mà còn không nói?

Hôm qua còn uống nhiều như vậy?"

Giang Đường hít sâu một hơi, đem lời muốn nói nuốt xuống.Ngày hôm qua người muốn em cùng uống rượu chính là chị đó, chị gái à.Giang Đường bĩu môi: "Vậy thì lần sau không uống nữa."

Khương Nghi Dạng: "Có kiêng ăn gì không?"

Thứ cần kiêng thì có rất nhiều, nhưng Giang Đường chưa bao giờ làm được.Như vậy tương đương với: "Không có."

Khương Nghi Dạng nghe xong liền nói: "Gạt người," nàng lướt nhìn Giang Đường một lượt: "Lát tôi sẽ hỏi dì."

Giang Đường: "......"

Giang Đường không nói gì, chậm rãi ôm gối dựa vào sô pha.Cảm giác hiện tại nói thể nào nhỉ, cô cảm thấy có chút...Dù biết không nên, nhưng rõ ràng, được Khương Nghi Dạng quan tâm, cô chính là rất hưởng thụ.Oh sh*t!!!!!!-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Khương Nghi Dạng:

Sau này không được ăn cay, không được uống cà phê khi chưa ăn sáng, không được uống rượu bia, không được...bla...blaGiang – lời mẹ nói không nghe nhưng vợ nói thì nghe răm rắp – Đường: Được được, nghe cậu hết *nghiêm túc*Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 10


Trước khi phần giới thiệu chương trình tạp kỹ kết thúc, Giang Đường ngó nhìn vào phòng bếp không dưới mười lần.Khương Nghi Dạng thấy ngồi không cùng Giang Đường như vậy thật nhàm chán, nên đi vào phòng bếp từ trước.Bây giờ bên kia tràn ngập tiếng cười, mẹ cô là người thích cười, không biết hai vị ở bên trong cười cái gì, cười không ngớt được.Có lẽ đang nói chuyện quá khứ, hoặc là đang nói mấy kỉ niệm đáng yêu của cô lúc bé, Giang Đường khi còn bé luôn nháo loạn quậy phá khắp nơi, mẹ cô sợ cô trưởng thành sẽ quên, nên luôn kể lại không dưới trăm lần.Giang Đường quay đầu lần thứ mười lăm, nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.Cô cầm lên xem, là Trương Hân gọi."

Giang Đường," Giang Đường vừa nhấc máy liền nghe được tiếng hét từ bên kia: "Có ở nhà không?"

Giang Đường nói: "Có, làm sao vậy?"

Trương Hân: "Lúc trước có để cái áo khoác ở chỗ tớ, vừa lúc tớ đi ngang qua nè."

Giang Đường a một tiếng: "Cậu ở đâu?

Tớ xuống lấy."

Trương Hân: "Không cần đâu, sắp đến rồi, tớ lên luôn, thuận tiện mượn nhà vệ sinh, nhịn đến sắp hỏng rồi."

Giang Đường còn chưa kịp nghĩ biện pháp, Trương Hân đã cúp điện thoại.Người này tác phong cũng thật nhanh, cửa vừa mở, Trương Hân ném áo khoác vào người cô, vội vàng đổi giày."

Cứu mạng, cứu mạng," Trương Hân thoạt nhìn rất gấp: "Chừa cái tội uống nhiều trà mà."

Tiếng xèo xèo từ phòng bếp truyền đến, Trương Hân đưa mắt nhìn sang.Giang Đường nắm chặt áo khoác, mím môi.Nhưng Trương Hân rất nhanh thu tầm mắt: "Dì tới à."

Giang Đường ừ một tiếng, liền thấy Trương Hân bay vọt vào nhà vệ sinh.Giang Đường cũng nhìn qua phòng bếp, Khương Nghi Dạng không còn dáng vẻ cán bộ hai tay đút túi như lúc nói chuyện với cô, giờ đây nàng đang xắn tay áo rửa rau, còn mẹ cô thì đang xào rau.Chắc là do máy hút mùi quá ồn, nên không nghe được bên đây có người đến.Giang Đường tùy tiện ném áo lên sô pha, cố ý chặn hướng ra của phòng bếp.Trương Hân rất nhanh từ nhà vệ sinh ra, thấy cô ấy có ý đi thẳng vào nhà bếp, Giang Đường dùng chân chặn lại."

Làm gì vậy?"

Trương Hân nghi hoặc hỏi.Giang Đường: "Cậu định làm gì?"

Trương Hân: "Thì tới chào dì một tiếng."

Giang Đường lắc đầu: "Vậy thì không cần, cậu vội mà, tớ sẽ nói với mẹ, xe ở phía dưới không phải đang đợi sao."

Trương Hân dù khó hiểu nhưng không chút nghi ngờ, xoay người về phía cửa.Nhưng mới đi được hai bước, cô ấy đột nhiên quay lại hỏi: "Trong nhà có khách khác sao?"

Giang Đường thản nhiên nói: "Bạn của mẹ."

Trương Hân a một tiếng.Thấy Trương Hân chuẩn bị rời đi, Giang Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi.Nhưng thở còn chưa hết một hơi, Trương Hân lại đột nhiên quay lại vòng qua người Giang Đường đi thẳng vào phòng bếp."

Khương lão sư!"

Trương Hân hướng nhà bếp hô lên thất thanh.Khương Nghi Dạng đang rửa cà chua xoay người lại.Giang Đường nghe được Trương Hân nhỏ giọng mà nói câu: "đm."

Đại não Giang Đường có lẽ đã hỏng rồi, nhưng vẫn cứng miệng: "Cô ấy thật sự là bạn của mẹ tớ."

Trương Hân phá lên cười: "Sẽ không vừa vặn là dì nhỏ của cậu chứ."

Giang Đường: "......"

Người mẹ hiếu khách nên thấy Trương Hân cũng rất vui vẻ, đậy nắp nồi liền đi ra, hỏi cô ấy với gương mặt tươi cười: "Ở lại ăn cơm đi, vừa lúc Dạng Dạng cũng ở lại."

"Dạng Dạng."

Trương Hân lặp lại cái tên này, chưa hiểu tại sao nhưng cô ấy vẫn xua tay với bà: "Không cần đâu dì, con còn có việc, xe còn đã đỗ dưới lầu ạ."

Mẹ cô ai da tiếc nuối: "Dì còn làm cá luộc Tứ Xuyên đó."

Trương Hân cũng tiếc: "Tiếc quá, con cũng nhớ đồ ăn dì làm."

Cô ấy nói xong lập tức quay đầu hỏi Khương Nghi Dạng: "Khương lão sư cô cũng ở đây sao?"

"Con nhớ thì ở lại ăn một chút đi, cũng không tốn nhiều thời gian mà."

Mẹ cô cố gắng giữ chân cô ấy lại.Trương Hân lắc đầu: "Không được đâu dì, mọi người một nhà cùng ăn đi, con đi trước nha."

Trương Hân nói xong, tặc lưỡi ranh mãnh nhìn Giang Đường, vui vẻ rời đi.Mẹ cô lẩm bẩm vài câu rồi trở về tiếp tục xào rau, Khương Nghi Dạng thật ra cũng nhìn cô một cái nhưng không nói gì, cũng đi vào.Giang Đường nhìn bóng lưng hai người, Khương Nghi Dạng thật sự giống bạn của mẹ cô kia mà.Quả nhiên, bạn chí cốt Trương Hân sẽ không buông tha cô, Giang Đường vừa mới trở lại sô pha ngồi, tin nhắn của cô ấy liền gửi đến.Giang Đường đoán chắc cô ấy còn chưa rời khỏi nhà mình.Trương Hân: Ha ha ha ha ha ha ha Giang Đường!Giang Đường: Làm sao?Trương Hân: Vì sao Khương Nghi Dạng lại ở nhà cậu?

Chuyện như thế nào?Trương Hân: Mà cô ấy lại thân thiết với mẹ cậu như vậy?Trương Hân: Cậu không phải nói là chỉ biết sơ đối phương hay sao?Trương Hân: Vậy là liền đưa về nhà?Trương Hân: Hơn nữa!Trương Hân: Khương Nghi Dạng ở nhà thì cậu có gì mà phải giấu?Giang Đường nhìn câu cuối Trương Hân gửi, ở ngoài gật đầu lia lịa.Đúng thật, cô có gì mà phải giấu?Trương Hân lại gửi đoạn tin nhắn khác: Cậu!

Tính!

Sai!

Rồi!Giang Đường xem qua xem lại loạt tin nhắn này, chột dạ gửi cô ấy một tin.Giang Đường: Cô ấy là dì nhỏ của tớ.Trương Hân lúc này mới lên xe, nhìn những lời này của Giang Đường, liền phá lên cười ầm.Trương Hân: Dì nhỏ dạy Văn à?Giang Đường: Cút điTrương Hân: Không, tớ cảm thấy hai ngày này cậu có gì đó không đúngTrương Hân: Như thế nào, muốn hoàn tục rồi đúng không?Trương Hân: Không muốn làm thẳng nữ nữa?Giang Đường nghiêm túc giải thích: Cô ấy cũng biết mẹ tớ, quan hệ của cô ấy với mẹ tốt hơn với tớ, cho nên hôm nay tình cờ gặp, mẹ tớ mời cô ấy cùng ăn cơm, sau đó thì như cậu thấy.Trương Hân: Được được được, hiểu mà hiểu màTrương Hân: Còn nghiêm túc mà giải thích nữa chứ ha ha ha ha, tớ chỉ đùa thôi màTrương Hân: Dù sao cậu cũng không tìm bạn gái Giang Đường nhìn câu cuối, gật đầu liên tục.Xác thật, cô sẽ không tìm bạn gái."

A."

Giang Đường giật mình la lên.

Vừa từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, Giang Đường mới nhận ra Khương Nghi Dạng không biết khi nào đã trở lại, không tiếng động ngồi bên cạnh cô.Giang Đường sờ sờ lông mày, cười khan nhìn Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng nói: "Dì không cho tôi ở trong."

Giang Đường gật đầu: "Bà ấy từ trước đến nay đều thích một mình nấu ăn, nếu có người đến sẽ quấy rầy tiết tấu của bà ấy," cô nghĩ nghĩ rồi thêm một câu: "Không phải ý xấu."

Khương Nghi Dạng ừ một tiếng, nói: "Tôi biết."

Giang Đường: "Cậu biết cái gì."

Khương Nghi Dạng: "Biết những thứ cậu phải kiêng."

Giang Đường dừng một chút, tế bào thần kinh tê dại đang lan rộng khắp người.Cô cầm cái gối bên cạnh ôm vào người, ngập ngừng đáp: "Ồ."

Tuy nhiên, Giang Đường cảm thấy với người mẹ đam mê tán gẫu như mẹ cô, có lẽ Khương Nghi Dạng không chỉ nghe mỗi những thứ cô phải kiêng đâu.Quả nhiên, lời chưa nói xong, Khương Nghi Dạng liền nói: "Đối xử với bản thân tốt một chút."

Giang Đường nhịn không được liếm môi dưới: "Cậu quan tâm sao?"

Khương Nghi Dạng quay đầu nhìn cô, giữa câu "Tôi quan tâm cậu" và "Tôi không kiềm được mà quan tâm cậu" thì câu được chọn lại là: "Cậu đỏ mặt."

Rất tốt!

Nói xong lời này, Giang Đường mặt đỏ đến tận cổ.Giang Đường chậm rãi nhấc gối lên che mặt mình, liền nghe được tiếng cười của Khương Nghi Dạng.Giang Đường: "Việc này nhất định phải nói ra sao?"

Khương Nghi Dạng khóe miệng đầy ý cười: "Là không nên nói."

Ngồi chưa bao lâu thì mẹ cô kêu vào ăn cơm.Ba người cùng ngồi ăn cơm, Giang Đường hầu như đều im lặng tập trung ăn.Đương nhiên, Khương Nghi Dạng cũng không nói quá nhiều, từ đầu đến cuối chỉ khen đồ ăn của mẹ cô rất ngon, cuối cùng nói muốn ở lại dọn dẹp bát đĩa, liền bị mẹ cô đẩy sang một bên, đứng yên một chỗ, mẹ cô đặt câu hỏi, nàng thỉnh thoảng mỉm cười, ngẫu nhiên đáp lời.Cũng phải cảm ơn mẹ, nhờ có bà mà Giang Đường hiểu Khương Nghi Dạng nhiều hơn, nàng ngoài là giảng viên đại học còn làm rất nhiều việc khác.Ví dụ như nàng đến trường chủ yếu không phải để dạy, đa số là đang làm nghiên cứu, ba mẹ nàng hiện đều không ở thành phố A, cũng không thể nào quản nàng.Khương Nghi Dạng thực sự rất tự giác, khi có thời gian nàng làm rất nhiều việc, đặt biệt khỏe mạnh thích vận động, không giống như Giang Đường rảnh rỗi chỉ thích nằm lười ở nhà.Còn biết được nàng chưa có kết hôn, cũng không có bạn trai.Thuận tiện, mẹ cô còn hỏi Khương Nghi Dạng xem có đồng nghiệp nào trong trường thích hợp không."

Nếu tiện thì con giới thiệu cho Đường Đường một người đi."

Mẹ cô nói xong lời này, Khương Nghi Dạng vừa nâng đũa lên lại đặt xuống, cùng Giang Đường đồng thời ngẩng đầu lên, liền quay đầu nhìn Giang Đường."

Con nhìn con bé làm gì?"

Mẹ mỉm cười.Khương Nghi Dạng nhìn Giang Đường: "Cậu không phải......"

Giang Đường cắn cắn chiếc đũa trong miệng, chột dạ không dám nhìn Khương Nghi Dạng, chỉ có thể cúi đầu im lặng.Nhưng bộ dáng im lặng của cô cũng có thể chứng minh cho câu nói trên là đúng, hoặc có thể khiến mẹ cô đã hiểu sai, mẹ cô đột nhiên a một tiếng, nói với Giang Đường: "Con đúng là đang gạt mẹ đi yêu đương."

Giang Đường khẩn trương hơn, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.Mẹ cười: "Được, được, con cứ yêu đương trước đi, mẹ không nói nữa đâu."

Giang Đường nuốt nước bọt, thấy Khương Nghi Dạng không nói gì tiếp tục uống canh, cô cũng không nói gì nữa.Mẹ cô buổi chiều còn hẹn nhóm chị em đánh mạt chược, cho nên cơm trưa xong liền vội vàng muốn đi.Mà bên này, Giang Đường còn đang lo lắng Khương Nghi Dạng ở lại thì bọn họ nên làm cái gì, Khương Nghi Dạng nói: "Dì, để con đưa dì đến nhà ga, con tiện đường."

Mẹ cô không khách khí: "Vậy thì tốt quá."

Giang Đường đành phải đưa hai người ra cửa.Trong suốt quảng đường, Giang Đường như cũ không nói một lời.Còn mẹ cô vẫn nói không ngừng, dặn cô phải ngủ sớm một chút, còn phải ít ăn cay lại.Đến tận khi mẹ cô thay giày xong, Giang Đường mới trả lời: "Con biết rồi."

Khương Nghi Dạng đã sớm thay giày xong, đang đợi ngoài cửa, Giang Đường ngẩng đầu lên liền trực tiếp chạm phải ánh mắt của nàng, dường như nàng vẫn luôn chăm chú nhìn cô, bị cô phát hiện, nàng cũng không có ý định dừng lại.Ánh mắt đầy ý vị thâm trường, một nửa người nàng bị cửa nhà che khuất, phảng phất như muốn lời từ biệt.Sau đó, Khương Nghi Dạng chỉ cười nhẹ, cũng thực nhẹ nói với Giang Đường hai chữ.Không biết là do khoảng cách xa, hay là do giọng mẹ cô quá lớn, Giang Đường không nghe thấy Khương Nghi Dạng nói gì.Nhưng cô hiểu.Khương Nghi Dạng nói tạm biệt.-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Chị Dạng Dạng, Dạng Dạng, bạn gái, vợ ơiiiiiiiiiiiiKhương Nghi Dạng: Không phải là dì nhỏ sao?

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 11


Lúc Giang Đường thu dọn bát đũa trên bàn ăn xong, mẹ cô bên kia nói bà đã lên xe.Bà còn dặn dò cô nhiều thứ, rất nhiều tin nhắn được gửi đến, nhưng không cái nào là nhắc đến Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng cũng không có tìm cô.Giang Đường nhắn với mẹ xong, nhấn mở Wechat Khương Nghi Dạng lên, nghĩ rồi lại đem điện thoại khóa lại, ném sang một bên.Nhưng chưa đầy một phút, cô lần nữa cầm lên, nhấn vào Wechat của nàng, kéo bỏ nàng ra khỏi danh sánh xem story của cô.Giang Đường tuy đã ba ngày chưa hoạt động, nhưng lần gần nhất là trên story của bạn cô đêm hôm trước.Vào ngày sinh nhật của Trương Hân, cô có chụp cùng với mấy người bạn, còn trang điểm khá xinh.Cài đặt xong, Giang Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại khóa điện thoại.Buổi chiều công ty có việc đột xuất cần cô xem lại, nhưng không vội, vừa lúc không có việc gì làm, Giang Đường đành dành thời gian làm cho xong.Bây giờ đã là tháng mười một, trời tối nhanh hơn.Buổi tối tùy tiện gọi cái gì ăn, ăn xong no bụng, buồn ngủ thì đi ngủ.Đối với người trẻ tuổi tối chủ nhật không phải là buổi tối cuối tuần, mà là buổi tối chuẩn bị cho ngày thứ hai mệt mỏi, vì lẽ đó nên những bạn cô luôn hiểu ý sắp các buổi tụ họp vào trước ngày chủ nhật.Nhưng cho dù có hiểu ý đến mức nào, chỉ cần có chuyện, dù thời điểm nào họ cũng có thể lên lịch ăn chơi.Giang Đường gần như ngủ thiếp đi, cuộc gọi của Trương Hân lại kéo cô trở về.Cô ấy mở miệng hỏi trước: "Khương Nghi Dạng còn ở bên cạnh cậu không?"

Thanh âm rất nhỏ, giống như sợ Khương Nghi Dạng đang ngủ bên cạnh Giang Đường, sợ cô ấy nói lớn một chút, sẽ đánh thức nàng.Giang Đường cũng học theo Trương Hân nhỏ giọng đáp: "Không có."

Sau đó trở về giọng điệu bình thường: "Làm sao?"

Trương Hân cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Thời gian kế tiếp, Trương Hân tỉ mỉ dò hỏi Giang Đường rốt cuộc là cô và Khương Nghi Dạng có quan hệ gì.Giang Đường một lần nữa tận tình giải thích toàn bộ sự việc cho cô ấy, cô và Khương Nghi Dạng quen biết nhau là do mẹ cô làm việc cho gia đình em họ nàng, gặp nhau vài lần, chưa nói được mấy câu, chỉ có thế thôi.Trương Hân mất năm phút đặt câu hỏi, Giang Đường chỉ mất một phút trả lời, bao gồm: "Không có, không phải, không biết, không thân, không biết nữa" mấy cái này có khác gì không nói, nhưng sự thật là Khương Nghi Dạng ở cùng mẹ cô nhiều hơn so với cô mà.Trương Hân cực kì nản lòng: "Ơ?

Vậy thôi sao?"

Giang Đường: "Đúng vậy."

Có lẽ bởi vì Giang Đường quá thành thật, hỏi gì đáp nấy, Trương Hân mới buông tha cô, cúp điện thoại.Nhưng Trương Hân vẫn không hỏi đến cùng, may mà cô ấy không hỏi câu đó...Vốn dĩ Giang Đường còn buồn ngủ, nhưng lại bị cú điện thoại này đánh tỉnh, nhắm mắt lại chỉ toàn hình bóng Khương Nghi Dạng đứng ngoài cửa nói tạm biệt.Càng nghĩ lại càng khó.Giang Đường chưa từng yêu nên không biết yêu là như thế nào, bất quá chắc là......Không phải như thế, không phải nha.Cô quyết định đi tắm cho thanh tỉnh, xem lại báo cáo mình vừa sửa rồi ép mình phải ngủ.Đối với Giang Đường, buổi chủ nhật cuối tuần này là một cuộc gặp gỡ cô không muốn nhắc lại nhất, nhìn qua có vẻ như không có gì, nhưng..., nhưng thật sự không có cái gì mà.Khương Nghi Dạng dần sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, giống như lúc ban đầu, biến mất lâu rồi cô tự khắc sẽ không nhớ đến nữa.Nhưng hình như Giang Đường xem nhẹ sự tồn tại của người kia rồi.Thứ năm cô không cần ra ngoài làm việc, giữa trưa nhàn rỗi nên quyết định xuống dưới lầu ăn cơm uống cà phê.Cũng chính lúc uống cà phê này, đột nhiên có một người không chào không hỏi đến ngồi đối diện cô.Giang Đường chuyển tầm mắt từ điện thoại nhìn lên, thấy người kia liền nhíu mày."

Chị Đường Đường."

Giang Đường cất điện thoại."

A, chị đừng đi."

Tiểu Nhã nói nhanh.Giang Đường cũng không có ấu trĩ như vậy, cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Nhã, nâng tách cà phê lên: "Có chuyện gì sao?"

Tiểu Nhã nở nụ cười: "Chỉ muốn tới chào chị một tiếng, em đến làm ở công ty vài ngày rồi, mỗi ngày đều đến bộ phận của chị mà không thấy chị đâu ạ."

Giang Đường ậm ừ: "Tôi làm ở ngoài."

Cô gật đầu: "Còn có việc gì sao?"

Tiểu Nhã lắc đầu: "Không có gì ạ."

Không việc gì nữa mà còn không chịu đi, cứ ngồi đối diện làm bộ ngoan ngoãn ngây ngô cười làm cái gì.Giang Đường bĩu môi, mắt nhìn đồng hồ trên tay, vốn định nói vài câu liền rời đi, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến người nào đó.Giang Đường ho nhẹ một tiếng: "Em về nhà chưa?"

Tiểu Nhã lắc đầu: "Không về," cô ấy oán giận: "Về nhà lại bị mắng, em không thèm quay về."

Giang Đường cô mới không quan tâm cô ấy trở về có bị mắng hay không.Cô hỏi tiếp: "Vậy em đã liên lạc với chị họ em chưa?"

Tiểu Nhã đột nhiên ngưng cười: "Chị Dạng Dạng sao ạ."

Giang Đường cúi đầu uống cà phê: "Ừ."

Tiểu Nhã: "Không có, chị ấy cũng không tìm em, cũng không có gọi điện," nói đến đây Tiểu Nhã thấy lạ: "Chị ấy thật sự đến chỗ chị tìm em sao ạ?"

Giang Đường: "Ừ."

Tiểu Nhã nghiêng đầu suy nghĩ: "Thật lạ, chị ấy có thích em đâu, vì sao lại muốn tìm em nhỉ."

Giang Đường nghi hoặc: "Cô ấy không thích em sao?"

"Đúng vậy, tuy rằng không nói, nhưng nhìn cũng thấy được,"Tiểu Nhã thở dài: "Đặc biệt từ lúc chị rời khỏi nhà em..."

Tiểu Nhã cẩn thận nhìn Giang Đường: "Hôm đó sau khi em về nhà, chị ấy còn ghét em hơn, trước đây chỉ không thích nói chuyện với em thôi."

Tiểu Nhã lại cẩn thận nhìn ánh mắt Giang Đường: "Chị Đường Đường, em xin lỗi."

Giang Đường đặt cà phê xuống, cất điện thoại vào túi xách: "Em quả thực là có lỗi với tôi."

Nói xong Giang Đường đứng lên: "Tôi còn có việc, đi trước."

Thật cảm ơn bạn học Tiểu Nhã, vất vả lắm Giang Đường mới có thể quên đi nhân vật Khương Nghi Dạng, giờ thì tốt rồi, vừa trở lại văn phòng chợp mắt nghỉ trưa một chút, trong mơ toàn bộ đều là nàng.Trong giấc mơ nàng hỏi cô tại sao lại nói dối, nhưng một giọng nói từ hiện thực đã đánh thức Giang Đường.Giang Đường day huyệt thái dương rồi mở đèn, mời người bên ngoài vào.Là trợ lý Tiểu Ngô, cô ấy đưa cho Giang Đường báo cáo, nhắc Giang Đường buổi chiều có buổi phỏng vấn.Cô ấy còn nói: "Trợ lý của Triệu chủ biên có đến tìm chị mấy ngày nay ạ."

Giang Đường ừ một tiếng: "Tôi gặp rồi."

Tiểu Ngô tò mò: "Có chuyện gì vậy ạ?

Mỗi lần em hỏi cô ấy, cô ấy đều nói không có việc gì, nhưng mỗi ngày đều đặn đến hai lần, sáng một lần, chiều một lần."

"Không có việc gì đâu," Giang Đường lật báo cáo chuẩn bị trả lại cho Tiểu Ngô, nhưng đột nhiên lại thấy được một thứ: "Ninh Ninh và vài người khác lát nữa sẽ đến đại học A sao?"

Tiểu Ngô: "Vâng."

Giang Đường nghĩ nghĩ: "Em đi ra ngoài nói Ninh Ninh, lát nữa chị cũng đi."

Tiểu Ngô tưởng mình nghe nhầm: "Chị cũng đi ạ?"

Giang Đường: "Ừ."

Tiểu Ngô bình tĩnh trở lại: "À đúng rồi, chị có bạn ở đại học A nhỉ."

Giang Đường: "Ừ."

Buổi phỏng vấn này tầm một tiếng sau, người bên ngoài cơ bản đều sẵn sàng, nên Giang Đường vội vàng vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, xong xuôi mới dẫn mọi người xuống lầu.Nhưng mà cô không nghĩ tới, xuống dưới lầu cô lại phải gặp Tiểu Nhã.Càng không nghĩ tới, Tiểu Nhã cũng cùng đi.Vẻ nghi ngờ lộ rõ trên mặt Giang Đường, Ninh Ninh thấy thế liền giải thích: "Đây là trợ lý của Triệu chủ biên, cô ấy nói rằng có quen với một trong những người phỏng vấn hôm nay, nên anh ấy đã cho cô ấy đi cùng."

Giang Đường ừ một tiếng, mặt không biểu cảm, mang theo hai người của mình lên xe đi đến đại học A.Trên đường, Trương Hân gọi điện cho cô, nói rằng người của Lan Minh có buổi phỏng vấn họ, cô ấy hỏi Giang Đường có biết không.Giang Đường vì thế phải cắn răng nói cô đang qua, Trương Hân bên kia quả nhiên nhảy nhót hoan hô, nói quả nhiên Giang Đường yêu cô ấy nhất.Thật ra Giang Đường cũng chưa nhìn kỹ danh sách những người được phỏng vấn, vừa thấy là đại học A, liền quyết định đi, không ngờ lại đụng trúng Trương Hân.Vì cảm thấy chột dạ nên gấp rút chuyển chủ đề.Bởi vì Trương Hân, Giang Đường cũng xem như thường xuyên đến đại học A, nhìn qua địa chỉ liền đã biết là ở đâu, nên chỉ mất vài phút đã đến.Mới vừa xuống xe, Trương Hân vui vẻ nhảy qua: "Hoan nghênh giám đốc Giang của chúng ta."

Giang Đường nhìn Trương Hân nói: "Đừng có nói quá."

Trương Hân: "Đúng vậy, muốn chụp ảnh với tớ không, tớ là nghiên cứu sinh xinh đẹp nhất đại học A đó."

Giang Đường cười cười: "Là ai bình chọn cho cậu vậy?"

"Tớ tự mình chọn không được sao?

Nhanh vào đi," Trương Hân nháy mắt với Giang Đường: "Khương Nghi Dạng cũng ở đây đó."

Giang Đường không muốn quan tâm, ậm ừ cho qua.Trương Hân lại nói: "Cậu biết tối mai là tiệc sinh nhật của Khương lão sư không?"

Giang Đường ngạc nhiên lớn giọng đáp: "Làm sao tớ biết được."

Trương Hân đứng ra xa quan sát Giang Đường nói: "Tự nhiên phản ứng mạnh vậy má?

Không biết thì không biết thôi."

"Tớ có phản ứng mạnh đâu."

Giang Đường có điểm chột dạ, hạ giọng: "Làm sao tớ biết sinh nhật cô ấy khi nào."

Trương Hân câu tay cô lại: "Tớ vốn dĩ cũng không biết, nhưng cậu biết không, mấy nam lão sư trường này hình như rất thích Khương Nghi Dạng, là mấy người đó mới nói cho tớ biết, sau đó lại có đại gia ra tiền, quyết định tối mai cùng nhau ăn bữa cơm."

Giang Đường khẽ chớp mắt: "Sao mà cậu lúc nào cũng Khương Nghi Dạng thế này, Khương Nghi Dạng thế kia vậy."

"Ừ ha," Trương Hân cũng mới phát hiện: "Kệ đi, dù sao cũng là cô ấy."

Nói xong hai người lên lầu, người bên tòa soạn của theo sau, sau khi mọi người bắt tay chào hỏi đơn giản, liền bắt đầu lắp đặt thiết bị.Giang Đường đứng bên cạnh, nhưng mắt lại quét xung quanh, không thấy bóng dáng Khương Nghi Dạng đâu.Cô thu tầm mắt, nhưng lại có một ánh mắt từ góc khuất trộm nhìn cô.Áo khoác lông xanh nhạt, Giang Đường không cần quay đầu đã biết là Tiểu Nhã."

Chị Đường Đường."

Tiểu Nhã gọi cô rồi đến gần, Giang Đường không biết cô ấy chỉ muốn đứng bên cạnh hay còn có gì muốn nói.Lúc trước khi ở nhà Tiểu Nhã, Tiểu Nhã vẫn luôn thích dính cô, thích cùng cô nói chuyện.Mắt thấy cô ấy tiến lại gần, Giang Đường cũng đang định tránh một bước thì một giọng nói từ cửa truyền đến."

Trần Nhã Duyệt."

Tiểu Nhã nháy mắt dừng bước chân, quay đầu lại.Người kia nói: "Tới đây."

Tiểu Nhã quay lại nhìn Giang Đường, ngoan ngoãn đi ra ngoài.Chờ Tiểu Nhã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Giang Đường không nhịn được mím môi.Mọi thứ trước mắt, người của tòa soạn, người của trường học, tiếng nói chuyện, bóng dáng người qua lại, tất cả đều như bị loại khỏi tầm mắt của Giang Đường, không biết sao ánh mắt cô bất tri bất giác lại bay ra ngoài cửa.Cho nên nhịn không được, cô bước ra ngoài cửa xem.Tiếng nói chuyện bên ngoài không lớn, mà cũng không nhỏ, khi còn ở nhà Tiểu Nhã, mỗi lần thấy Khương Nghi Dạng thì nàng đều nói chuyện rất nhẹ nhàng, mẹ cô hỏi thì nàng đều lễ phép đáp ngay.Nhưng ngay sau đó dòng suy nghĩ của cô đã bị giọng Khương Nghi Dạng đánh gãy, nàng trực tiếp gọi tên: "Trần Nhã Duyệt."

Hiếm khi giọng điệu Khương Nghi Dạng thiếu kiên nhẫn đến vậy: "Chuyện này tôi sẽ không giúp em."

Cái người luôn luyên thuyên Tiểu Nhã lúc này không dám hé răng.Khương Nghi Dạng lại nói: "Về sau không có việc gì thì đừng đến tìm Giang Đường."

-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Tiểu Nhã: Chị Đường Đườngggggggg!!!!!!!!!!!!!Khương Nghi Dạng: Tránh xa cậu ấy ra.Giang Đường:

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 12


Giang Đường không nghĩ các nàng nói chuyện nhanh như vậy liền kết thúc, chưa kịp đề phòng đã bị hai người kia phát hiện.Tiểu Nhã thấy Giang Đường trước, cô ấy nhìn thấy cô đứng cạnh cửa thì thoáng sửng sốt, xác nhận đúng thật là cô thì mới cười rộ lên.Sau đó Khương Nghi Dạng cũng đi vào, cũng liếc mắt nhìn Giang Đường, nhưng biểu cảm lại trái ngược với Tiểu Nhã mà đi vào.Bên kia buổi phỏng vấn đã bắt đầu, trong phòng ngoại trừ phóng viên cùng lão sư đang tiến hành phỏng vấn, thì không gian đặc biệt yên tĩnh.Không biết có phải Tiểu Nhã bị Khương Nghi Dạng giáo huấn không, nhưng giờ không thấy cô ấy sáp lại gần Giang Đường, chỉ đứng yên bên đồng nghiệp của mình.Giang Đường bỗng nhớ tới một việc, Tiểu Nhã rất sợ Khương Nghi Dạng, cũng đặc biệt thích trò chuyện cùng nàng, cô ấy có nói cô ấy rất sùng bái chị họ mình, nhưng lại không dám đến gần, không dám nói chuyện với chị họ.Giang Đường đẩy gọng kính.Đúng vậy, Giang Đường hôm nay vẫn mang kính mắt, vô duyên vô cớ mang.Toàn buổi phỏng vấn kế tiếp, cô ngồi ở một góc sô pha, nhưng cũng không phải không có cảm giác tồn tại, mỗi một công đoạn kết thúc đều sẽ có người đến báo cáo với cô một chút.Công ty phái người đi làm việc đều rất vừa vặn, mỗi người mỗi nhiệm vụ, cho nên Giang Đường đến đây thành người ăn không ngồi rồi.Giang Đường nghĩ nếu như chức vụ của cô thấp một chút, có khi sẽ có người đến hỏi cô rằng cô đến đây làm gì?

Không phải muốn nhân cơ hội để lơ là công việc đó chứ?Nghĩ như vậy, Giang Đường chột dạ, theo bản nàng muốn sờ lông mày, nhưng nhớ tới vất vả lắm mới kẻ được cặp chân mày đẹp như tranh, liền phải ép tay thả xuống.Đối tượng phỏng vấn bên kia bây giờ là Khương Nghi Dạng, lúc này nàng đang ngồi ngay ngắn, mỗi câu hỏi của phóng viên đều trả lời lưu loát, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng có vài động tác nhỏ, thỉnh thoảng cười một chút, bất quá rất ít, không khoa trương như Trương Hân.Khương Nghi Dạng nhìn phóng viên, Giang Đường bên này nhìn nàng, nàng bây giờ là đối tượng quan sát của mọi người, cô cũng không kiên nể gì nhìn chăm chú hơn.Buổi phỏng vấn hôm nay rất đơn giản, vị phóng viên hiển nhiên rất nhẹ nhàng, đối mặt với Khương Nghi Dạng, Giang Đường cảm thấy thanh âm của vị phóng viên kia ôn nhu hơn rất nhiều, Khương Nghi Dạng trả lời rất hoàn mỹ, thanh âm của nàng cũng rất nhẹ nhàng.Nghe những thanh âm này, dần dần, Giang Đường chìm vào hồi ức, cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên mình gặp nàng.Vẫn bộ váy trắng, cùng câu nói "Cậu là ai?"

Trương Hân nói đúng, Khương Nghi Dạng là người mà bạn có thể thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau này càng nhìn thì sẽ càng say đắm hơn.Nếu tính toán tỉ mỉ, có lẽ Giang Đường đối với Khương Nghi Dạng không phải là hảo cảm nhất thời, có thể gọi là nhất kiến chung tình.Khi đó Giang Đường vừa mới dọn đến nhà Tiểu Nhã, vẫn chưa trãi qua những chuyện kia, cô còn thấy được một tiểu tỷ tỷ tiên nữ tươi cười đứng trước mắt.Nàng cũng chủ động giới thiệu mình cho Giang Đường, nói rằng đây là nhà của cô nàng, do năm nay có hội hè nên ở lại đây hai tháng."

Tớ cũng họ Khương*."

Khương Nghi Dạng sau khi nghe một tràng giới thiệu của Giang Đường xong, nói một câu như vậy.Giang Đường đặc biệt hài lòng: "Chúng ta có cùng họ nha."

Khương Nghi Dạng nâng khóe miệng, tươi cười hỏi: "Cậu là cái gì Khương?"

Giang Đường: "Giang trong sông lớn."

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không giống nhau, tớ là Khương trong Khương Thái Công* ấy."*Khương Nghi Dạng và Giang Đường đều có họ là Jiang.*Khương Thái Công là Khương Tử Nha là một vị quân sư vĩ nhà Chu.Giang Đường a một tiếng, vừa cười nói: "Cũng đều là họ Jiang mà," Cô hỏi: "Còn cậu?

Cậu tên là gì?"

"Khương Nghi Dạng, Nghi trong..."

Khương Nghi Dạng còn chưa nói hết câu, Giang Đường trực tiếp đưa tay, xòe lòng bàn tay mình ra: "Viết cho tớ xem đi."

Hình ảnh lần đầu tiên gặp gỡ tạm dừng ở đây, bên kia Khương Nghi Dạng vẫn đang phỏng vấn.Sự tình qua lâu như vậy kỳ thực đã rất mơ hồ, nhưng nhớ tới ngày đó, Giang Đường phảng phất có thể cảm nhận nét chữ viết trong lòng bàn tay cùng sườn mặt nghiêm túc của nàng.Cô nghĩ đến khoảng khắc đó không nhịn được mỉm cười, rốt cuộc đã nhiều năm như vậy, cô vẫn cảm thấy cái tên Khương Nghi Dạng này thật dễ nghe, nàng trưởng thành cũng giống cái tên nàng vậy.Lòng bàn tay có điểm ngứa ngáy, Giang Đường chậm rãi nắm tay thành quyền.Phỏng vấn của Khương Nghi Dạng có chút dài, sau khi kết thúc, nàng nói cảm ơn vị phóng viên, Giang Đường vội vàng đem ánh mắt chăm chú né tránh.Có lẽ khi nãy chăm chú nhìn nàng quá lâu, Giang Đường giờ mới phát hiện, trong phòng xuất hiện thêm một nam lão sư đang cầm theo rất nhiều trà sữa.Lúc Giang Đường chú ý đến hắn, hắn đã ở bên camera, chờ đến khi Khương Nghi Dạng đi ra, liền đem ly trà sữa kia đưa cho nàng.Giang Đường bất giác nhíu mày, cô nhìn thấy Khương Nghi Dạng đi qua, nói cảm ơn với hắn, sau đó cô thấy tai của nam lão sư đỏ lên.Giang Đường dời ánh mắt, không nghĩ vừa quay đầu lại gặp Trương Hân, bởi vì rốt cuộc Giang Đường cũng phát hiện ra mình nên hưng phấn dị thường, nhiệt tình nhướng mi ra hiệu cho cô.Giang Đường xem hiểu, Trương Hân muốn nói "Chính là hắn, chính là hắn!"

Vị nam lão sư này rất săn sóc, trong phòng mỗi người đều được phát một ly, Giang Đường ngồi ở góc, cầm lấy ly trà sữa cuối cùng.Không phải trà sữa, là nước ép trái cây.Giang Đường nhếch khóe miệng, dùng sức đem ống hút cắm xuống.Cái vị lão sư trà sữa sau khi phát xong ly cuối cùng lại vòng về đứng bên người Khương Nghi Dạng, cúi đầu nói gì đó với nàng.Khoảng cách xa như vậy Giang Đường đương nhiên không nghe được, nhưng nói xong nàng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.Giang Đường giật mình cúi đầu uống nước.Giang Đường sau khi kết thúc phỏng vấn còn phải đi với đồng nghiệp, nàng là người cuối cùng phỏng vấn, kế tiếp chỉ cần chụp vài tấm hình thì công việc liền có thể kết thúc.Sở dĩ trong phòng nói đang náo nhiệt, Biên lão sư không biết nói gì đó, liền kêu Tiểu Nhã qua.Mấy giây sau, Trương Hân quay đầu gọi cô: "Giang Đường!

Tới đây."

Giang Đường đẩy kính đi tới, vừa đến liền bị Trương Hân ôm chặt cánh tay: "Đây là Lan Minh tổng giám, là bạn của tôi đấy."

Các lão sư khách khí chào hỏi, Giang Đường không thể làm gì khác ngoài bị bắt xã giao.Trương Hân còn nói: "Cậu ấy cũng là bạn của Khương lão sư, hai người ấy là bạn cấp ba."

"Trùng hợp vậy sao," nói về Khương Nghi Dạng, nam lão sư kia rất tích cực: "Từ cấp ba đến bây giờ cũng gần mười năm rồi."

Khương Nghi Dạng nhìn Giang Đường nói: "Tám năm."

Nam lão sư nói: "Vậy cũng rất lâu rồi," hắn dường như rất thân thiết với Khương Nghi Dạng, lúc nói chuyện còn nhích lại gần nàng nửa bước: "Tôi thiếu chút nữa đã quên Khương lão sư nhảy lớp, cho nên không tính như chúng tôi được."

Người khác nghe xong trêu chọc hắn: "Đừng lôi chúng tôi vào đấy, chỉ một mình cậu thôi."

Các vị lão sư cười rộ lên.Lúc này, Tiểu Nhã đột nhiên nói: "Chị Đường Đường, ngày mai là sinh nhật chị em đó."

Giang Đường làm bộ như lần đầu nghe thấy, ngạc nhiên nói: "A?

Vậy sao?"

Cô nói xong thì thấy Trương Hân bên cạnh bật cười.Cái nam lão sư kia lại nói tiếp: "Đúng rồi, ngày mai Khương lão sư thêm một tuổi mới rồi."

Giang Đường không lý do mà cảm thấy khó chịu trong người."

Giang Đường," Khương Nghi Dạng đột nhiên gọi tên cô, hỏi: "Ngày mai cậu có rảnh không?"

Nói xong còn bổ sung một câu: "Cùng ăn lẩu đi."

Tim Giang Đường rớt một nhịp, cùng lúc đó, cách tay Trương Hân dùng sức nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt chờ mong như nài nỉ cô, đi đi đi đi mà.Không chỉ có Trương Hân, khi thấy Giang Đường vẫn chưa đồng ý các vị lão sư cũng nhiệt tình, bồi thêm hai câu."

Cùng đi đi, nhiều người thêm náo nhiệt."

"Đúng vậy đúng vậy."

Giang Đường liếc mắt nhìn Tiểu Nhã bên cạnh."

Tiểu Nhã không đi."

Khương Nghi Dạng như có năng lực nhìn được cô nghĩ gì, giúp cô giải quyết nghi hoặc trong lòng.Tiểu Nhã cũng nói: "Ngày mai em không đi đâu ạ."

Giang Đường mỉm cười một chút: "Được, ngày mai khi nào?"

Khương Nghi Dạng: "Tối mai, 7 giờ 30."

Giang Đường gật đầu, cô đang muốn bảo ngày mai sẽ cùng đi với Trương Hân, nhưng Khương Nghi Dạng lại đánh gãy lời cô: "Ngày mai tôi đi đón cậu."

Trương Hân kéo tay cô chặt hơn, nhìn cô với khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nhưng cô ấy nào chú ý rằng cả Giang Đường lẫn Khương Nghi Dạng đều không có ý định cho cô ấy đi cùng.Việc cứ như vậy được quyết định.Phỏng vấn kết thúc trực tiếp tan làm, lão sư cũng ra về, Giang Đường tiện thể chở Trương Hân về.Trên xe, không tránh được lại nói về Khương Nghi Dạng, cũng nói về cái người thích nàng kia, Lâm lão sư."

Lâm lão sư lớn lên rất tốt, đặc biệt tri kỷ, tính hình ổn, gia cảnh không tệ, so với Khương Nghi Dạng lớn hơn ba tuổi, mọi người đều nghĩ hai người ấy rất hợp, nhưng tớ tương đối thiên vị mỹ nữ, nên thấy Lâm lão sư kia còn chưa xứng."

Giang Đường ừ nhạt.Trương Hân luyên thuyên nói: "Còn có nhiều người nữa, nghe nói rất thích Khương lão sư, nhưng không có gì đặc sắc, không có khả năng, nghe nói còn có sinh viên, nói chung đều rất đẹp trai nha."

Giang Đường vẫn là: "Ừ."

Trương Hân: "Khương lão sư thái độ vẫn vậy, cô ấy kỳ thực rất xa cách với họ, đơn giản là xem như đồng nhiệp mà cư xử, nhưng không hiểu bọn họ vì cái gì vẫn không chịu từ bỏ," Trương Hân chậc một tiếng: "Thích một người hay không, không phải rất dễ nhìn ra sao?"

Giang Đường lần này không đáp, cô không nhịn được mà mím môi.Thật may là Trương Hân không nói gì kỳ quái.Đại khái thấy Giang Đường không hứng thú với chuyện này lắm, Trương Hân nghĩ cô không mấy quan tâm, nên đổi sang chủ đề khác.Sau khi Trương Hân xuống xe, Giang Đường vẫn không nhịn được, không kịp đợi về nhà, liền lấy điện thoại ra tìm Khương Nghi Dạng trên Wechat.Giang Đường hỏi nàng: Cậu không cho Tiểu Nhã đi sao?Nói như vậy cũng không đúng, lúc đó nhiều người như vậy, Khương Nghi Dạng không có khả năng nói như vậy.Nhưng vài giây Khương Nghi Dạng liền trả lời, không nói nhiều: PhảiGiang Đường hơi hé môi: Tại sao?

Em ấy không phải em họ cậu sao?Khương Nghi Dạng nói: Vì cậu không thích em ấyGiang Đường nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức gõ một câu "Cậu làm sao có thể khẳng định rằng tôi nhất định sẽ đi chứ?"

Nhưng đánh xong lại xóa từng chữ, đổi thành "Oh."

Một chữ Oh hình như có chút lạnh nhạt, vậy cô thêm một chữ nữa là được.Giang Đường: Oh ohCứ như vậy, buổi tối hôm đó Giang Đường bỗng nhiên có nhiều việc phải làm, cô phải chọn quà cho Khương Nghi Dạng.Chọn quà là việc đau đầu nhất, cô không biết Khương Nghi Dạng thích gì, có thói quen gì, vì ngày mai phải tặng, nên chỉ một đêm Giang Đường phải chọn quà rồi dặn dò gói quà cẩn thận.Ngày hôm sau trước khi đi làm, cô ở nhà đã tỉ mỉ trang điểm một phen, còn mang theo đồ trang điểm đến công ty, cả ngày sau đó, dù không muốn thừa nhận, nhưng Giang Đường không yên lòng chờ mong đến 7 giờ.Khương Nghi Dạng người này thật đúng giờ, nói 7 giờ đến là đúng 7 giờ đến, kim giờ điểm vừa điểm vào số 7, tin nhắn Wechat của nàng liền tới.Dạng Dạng đại tiểu thư: Dưới lầu, không cần vộiThấy thế Giang Đường cố tình ở lại văn phòng lâu thêm một phút, sau mới lấy áo khoác xuống lầu.Cửa thang máy vừa mở ra cô liền thấy Khương Nghi Dạng, người này như thế lại đứng ở của thang máy chờ.Khương Nghi Dạng hôm nay vẫn là mái tóc xoăn bồng bềnh ấy, nhìn nàng ánh mắt Giang Đường không phủ nhận là có điểm sửng sốt.Người này cũng quá đẹp đi.Hơn nữa còn mang quần dài áo sơ mi, nhìn như nào cũng rất ngự tỷ.Giang Đường cúi đầu ho khan, đem chính mình hòa hoãn bình thường rồi mới ngẩng đầu: "Chờ lâu không?"

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không lâu."

Thoạt nhìn tâm tình nàng không tệ, chờ Giang Đường đến gần, tựa hồ có thể cảm giác được nàng đang mỉm cười.Khương Nghi Dạng không cùng Giang Đường lập tức rời đi, nàng nhìn ánh mắt của Giang Đường, ý cười càng thêm sâu.Nụ cười ấy khiến nội tâm nhộn nhạo Giang Đường trở nên luống cuống hơn."

Tôi nghe Trương Hân nói rồi," Khương Nghi Dạng khẽ nói: "Cậu không có bạn trai."

Giang Đường dừng một chút.Khương Nghi Dạng nói với giọng cực kì ôn nhu.Nàng vẫn nói với ngữ điệu ôn nhu đó, thậm chí hai mắt đều cong lên, nói thêm một câu: "Cậu gạt tôi."

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 13


Khương Nghi Dạng cơ bản chỉ muốn vạch trần lời nói dối của Giang Đường, nàng không cố tình hỏi tới, cũng không cần một lời giải thích.Giang Đường vừa lúc không biết giải thích cái gì, thấy nàng xoay người bước đi, liền theo chân nàng một trước một sau đi ra ngoài.Khương Nghi Dạng dừng mở cửa xe, sau khi lên xe, chờ nàng thắt dây an toàn xong xuôi, Giang Đường mới lấy hộp quà nhỏ trong túi xách ra đưa cho nàng."

Sinh nhật vui vẻ."

Giang Đường nói.Khương Nghi Dạng nhìn thấy hộp quà thì thoáng kinh ngạc, lúc sau mới nhận: "Cảm ơn."

Giang Đường cũng thắt dây an toàn cẩn thận rồi hỏi: "Tôi là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật cậu nhỉ?"

Khương Nghi Dạng đáp: "Không phải."

Giang Đường nhíu mày: "Vậy chắc người đầu tiên tặng quà rồi."

Cô hôm qua còn quanh co lòng vòng dò hỏi Trương Hân mới biết, mấy vị lão sư tụ họp ăn cơm tiện thể tổ chức sinh nhật, chắc là không có tặng quà, thọ tinh* đãi mọi người ăn bữa cơm liền xong việc.*Thọ tinh là người sinh nhật hôm đóNhưng Khương Nghi Dạng lại nói: "Không phải."

Giang Đường đầu bỗng nhảy số, nghĩ ngay đến một người: "Không phải là cái người Lâm lão sư kia chứ?"

Khương Nghi Dạng hỏi: "Cái người Lâm lão sư nào?"

Giang Đường: "Lâm Kiệt."

Khương Nghi Dạng khẽ cong khoe môi: "Không phải," nàng lại nói: "Anh ta chưa tặng tôi."

Khương Nghi Dạng không đợi Giang Đường hỏi, trực tiếp giải đáp cho cô: "Người đầu tiên chúc mừng tôi là Tiểu Nhã, người đầu tiên tặng quà là mẹ tôi."

Giang Đường: "A."

Khương Nghi Dạng còn nói: "Tiểu Nhã 0 giờ đã gửi tin nhắn cho tôi."

Giang Đường trong lòng nở hoa: "Em ấy rất có tâm."

Khương Nghi Dạng từ chối cho ý kiến: "Phải."

Giang Đường cầm di động lên không nói tiếp nữa, xe được lái đi, Khương Nghi Dạng từ từ nói thêm một câu: "Tôi còn nhớ cậu và Tiểu Nhã có nói qua, đối với người quan trọng, cậu nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật vào lúc 0 giờ, cậu phải là người đầu tiên."

Giang Đường há hốc mồm rồi lại từ từ khép lại.Cô có nói lời này sao?Giang Đường cười gượng: "Nói như vậy hẳn Tiểu Nhã rất coi trọng cậu."

"Tôi chỉ mới nhận được lời chúc của em ấy năm nay thôi," nàng còn nói thêm: "Năm ấy cậu có người bạn, sinh nhật người ấy cậu còn đi cài báo thức lúc 11 giờ 59."

Giang Đường lại cười gượng một tiếng, giải thích: "Tuổi trẻ mà, thời kỳ dậy thì, mấy thứ kì kì quái quái này thường rất coi trọng."

Khương Nghi Dạng hỏi: "Hiện tại có ai còn được hưởng thụ đãi ngộ này của cậu nữa không?"

Giang Đường lắc đầu, chính mình cười: "Không có ai."

Cho nên mới nói là tuổi trẻ, bây giờ sinh nhật bạn bè hầu như Giang Đường quên sạch, mỗi lần đều bị bọn họ mắng, sau này bất đắt dĩ phải cài phần mềm nhắc nhở.Không gian yên tĩnh vài phút, Giang Đường đột nhiên được khai sáng.Cô nghiêng đầu, nhìn Khương Nghi Dạng hỏi: "Cậu không phải là đang trách tôi không chúc mừng cậu lúc 0 giờ chứ?"

Khương Nghi Dạng nghe thấy, nhè nhẹ mỉm cười: "Không có."

Một lát sau, nàng nói: "Bất quá có nghĩ tới."

Giang Đường nghẹn một chút.'0 giờ đêm qua em còn mãi bận rộn mua quà cho chị đó', cô còn phải hối nhân viên, nhất định phải giao trong hôm nay.Địa chỉ quán lẩu Giang Đường có nghe Trương Hân nói qua, cách công ty cô không gần lắm, giờ còn đang giờ tan tầm, hai người không ngoài ý muốn bị ngăn bởi dòng xe đông đúc.Trong xe yên tĩnh, Khương Nghi Dạng bất động thanh sắc mở nhạc.Bất quá nói đến Trương Hân.Giang Đường nhấn mở Wechat, vào đoạn chat với Trương Hân.Giang Đường gõ nhanh: Cậu nói cho Khương Nghi Dạng rằng tớ không có bạn trai sao?Trương Hân cũng rất nhanh gửi lại: ?Trương Hân: Cậu vốn không có bạn trai màGiang Đường: Cái kia...Giang Đường đột nhiên không biết hỏi vấn đề này như thế nào.Vậy nên cô đổi sang vấn đề khác: Làm sao lại nói về tớ?Trương Hân: Sáng nay bọn tớ mở họp, họp xong liền tới trò chuyện tới buổi ăn lẩu tối nay, sau đó lại nhắc tới cậuTrương Hân: Ngày hôm qua có người tên Chu Huy lão sư cậu nhớ không?Giang Đường: Tớ làm sao nhớ đượcTrương Hân: Dù sao cũng chính là hắn, hắn khen cậu đẹp, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, có bạn trai hay khôngTrương Hân: Tớ nói cậu chưa cóTrương Hân: Cái này không thể nói sao?Thông qua đoạn hội thoại này, Giang Đường có thể tưởng tượng được biểu cảm nghi hoặc của Trương Hân.Giang Đường xoa xoa trán, có hơi hối hận khi vội vãi tìm Trương Hân chất vấn.Trương Hân còn nói: Khương lão sư không biết cậu không có bạn trai saoTrương Hân: Không đúng nha, cô ấy hỏi cậu cái này làm gì vậy?Trương Hân: Các cậu trò chuyện tới cái chủ đề nào rồi vậy?Trương Hân điên cuồng gửi tin nhắn đến: Đúng rồi, hôm nay Khương lão sư thật sự cmn xinh đẹp!!!Trương Hân: Cậu có thấy không!!!Giang Đường cái này có thể trả lời: Thấy đượcTrương Hân: Phải không phải không phải khôngTrương Hân: Hôm nay cô ấy xuất hiện khiến cả khoa vỡ òa luôn, oaaaaaaTrương Hân: Ha ha, hơn nữa còn rất ngự tỷ nha, chời đất ơi, cậu thấy không hay mỗi mình tớ thấy vậy thôi?Giang Đường: Cũng tạm"Có đói bụng không?"

Khương Nghi Dạng đột nhiên mở miệng, Giang Đường ngẩng đầu lên.Nhanh chóng cất điện thoại, đưa mắt nhìn dòng xe phía trước: "Còn tốt."

Khương Nghi Dạng nhỏ giọng nói: "Bên ngăn kia có đồ ăn vặt đấy."

Giang Đường nghe xong liền mở ra, nhưng đống đồ ăn vặt bên trong làm cô sửng sốt đôi chút.Cô cho rằng người giống như Khương Nghi Dạng đại tiểu thư, đồ ăn vặt chắc phải mấy loại chocolate, hoa quả sấy, bò khô các loại, kết quả bên trong toàn chân gà, que cay cùng khoai tây cay các loại.Giang Đường bật cười: "Cậu thường hay ăn mấy cái này sao?"

Khương Nghi Dạng: "Thỉnh thoảng."

Giang Đường: "Hồi xưa tôi rất thích ăn mấy cái này."

Khương Nghi Dạng hỏi: "Hiện tại cậu còn thích không?"

Giang Đường: "Vẫn còn, nhưng lâu rồi nên không có thói quen ăn vặt..."

Chờ chút, hiện tại?Giang Đường quay đầu hỏi Khương Nghi Dạng: "Cậu biết trước đây tôi thích ăn cái này sao?"

Khương Nghi Dạng: "Có lẽ đi."

Giang Đường oh một tiếng, không muốn cùng Khương Nghi Dạng nói tiếp chủ đề này.Chính cô không biết nói gì nữa.Trong hộc xe lục lọi một lút, Giang Đường mới phát hiện bên dưới đống đồ ăn vặt kia có một thanh chocolate.Bị đống đồ ăn vặt độc hại đè lên, thanh chocolate bị đè trở nên biến dạng, Giang Đường suy nghĩ rồi lấy thanh chocolate ra.Cũng nghĩ tới, Khương Nghi Dạng biết được sở thích cô, hẳn là vì Tiểu Nhã.Tiểu Nhã khi đó ở nhà thường không chịu ăn cơm, cô ấy đam mê đồ ăn vặt, cũng đem đồ ăn vặt của mình chia cho Giang Đường.Tiểu Nhã không kén đồ ăn vặt, cái gì cũng ăn, mấy loại đồ ăn vặt của cô ấy đều là loại nhìn thấy là biết đồ đắt tiền, còn là loại nhập khẩu, Giang Đường được cho hơi ngựng ngùng, nói cảm ơn nhưng cũng không lấy.Sau không biết như thế nào, đồ ăn vặt yêu thích của Tiểu Nhã thay đổi, biến trong nhà thành quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường.Khi đó Giang Đường cùng mẹ phải đợi nhà bọn họ cơm nước xong xuôi mới có thể cùng nhau ăn cơm, cho nên đồ ăn vặt Tiểu Nhã lúc này mới phát huy công dụng.Lại sau này, Tiểu Nhã mua đồ ăn vặt càng ngày càng nhiều, làm việc ăn vặt của Giang Đường thành thói quen khó bỏ.Chắc là Tiểu Nhã nói cho Khương Nghi Dạng, nếu không Giang Đường cũng không nghĩ ra nổi nguyên nhân thứ hai.Thời gian trôi qua, mấy con đường trung tâm giờ đã giãn bớt xe, đường đi trở nên thông thoáng hơn nhiều, có thể đúng giờ đến tiệm lẩu.Mấy lão sư kia đã đến trước, Khương Nghi Dạng và Giang Đường tiến vào sau, sau bước chào hỏi, họ liền giục Khương Nghi Dạng nhanh gọi món.Cái vị Lâm Kiệt lão sư cũng ở đây, thấy Khương Nghi Dạng đi qua, tự cho là nàng sẽ đi đến cạnh hắn, nên ra hiệu chỉ chỗ ngồi bên cạnh hắn.Giang Đường lén liếc mắt nhìn Khương Nghi Dạng, thấy nàng căn bản không để ý đến hắn, đi về phía Trương Hân.Giang Đường trong lòng đương nhiên có điểm thoải mái, vui vẻ chen vào giữa Trương Hân và Khương Nghi Dạng ngồi xuống."

Khương lão sư chọn vị lẩu đi," lão sư bên cạnh đưa thực đơn trên máy tính bảng sang: "Vẫn là nồi cay phải không?"

"Chọn lẩu uyên ương đi," Khương Nghi Dạng hủy một ngăn cay, nói: "Cậu ấy không thể ăn cay."

Trương Hân a một tiếng: "Ai không thể ăn cay vậy?

Giang Đường sao?"

Khương Nghi Dạng rũ mắt đặt thực đơn xuống: "Ừ."

Trương Hân bật cười: "Cậu ấy lừa ai không thể ăn cay vậy, cậu ấy không cay không ăn đâu."

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Dạ dày cậu ấy không tốt."

Trương Hân gắn khép miệng đang há to, nuốt lại câu định nói: "Thôi được rồi."

Nhưng Trương Hân còn chưa cam tâm, vài giây sau nhướng mi về phía Giang Đường tặc lưỡi cười cười: "Á à?

Không ăn cay?"

Giang Đường không phát ra tiếng chỉ mấp máy môi: "Câm miệng."

Sau khi ăn xong, Lâm lão sư ngồi bên kia đột nhiên đứng lên, hắn hướng về Khương Nghi Dạng cười một tiếng, sau đó lấy ra hộp quà nhỏ."

Tùy tiện mua một món quà," hắn cầm hộp quà đi về hướng Khương Nghi Dạng: "Sinh nhật vui vẻ Khương lão sư, hy vọng cô không ghét bỏ."

Lời vừa nói xong, bàn ăn liền náo nhiệt, cái vị lão sư đều sôi nổi trêu chọc."

Không thú vị nha Lâm lão sư, lén mua quà mà không nói cho bọn tôi."

"Sao lại đặc biệt đối đãi vậy, tôi lần trước còn mời cậu ăn cơm không thấy cậu tặng tôi cái gì nha."

Blah...blah...Giang Đường không muốn quan tâm, đành phải cắm đầu cầm nắm đậu phộng trước mặt lột ăn.Mới bỏ vào trong miệng, di động đặt trên bàn sáng lên, cô đưa tay mở khóa, phát hiện là tin nhắn của Trương Hân.Quay đầu nhìn Trương Hân, cô ấy giờ đang hòa chung bầu không khí.Trương Hân nói: Cậu thua rồiGiang Đường khẽ cười khinh thường, cầm điện thoại trả lời: Xin phép cườiDưới ánh nhìn của Giang Đường, Khương Nghi Dạng chỉ đơn giản cầm quà tặng nói cảm ơn, cũng không mở ra, bỏ vào túi xách.Đại khái biểu tình Khương Nghi Dạng đều rất bình đạm, các vị lão sư nói thêm hai ba câu liền bỏ qua chuyện này.Không bao lâu, nước lẩu được lên, lại không bao lâu, mọi người từ sôi nổi nói chuyện chuyển sang tập trung ăn uống.

Cũng bắt đầu luyên thuyên nói chuyện, thông qua đối thoại của họ, Giang Đường mơ hồ biết được nhiều điều, cũng nghe được nhiều thứ bát quái, cô giống như bước chân vào vòng công tác của Khương Nghi Dạng.Tuy rằng Khương Nghi Dạng người này ít nói, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được nhân duyên trong trường khá tốt.Ai lại không thích một người làm việc đáng tin, thông minh lanh lời, hiệu suất làm việc cao còn là đại mỹ nữ, rất nhiều chủ đề dù không liên quan đến Khương Nghi Dạng, họ đều cố thêm nàng vào để nói.Qua một lát, rượu cũng được lên.Nam lão sư đối diện đột nhiên đứng dậy: "Tới, tới, tôi trước mời thọ tinh một ly."

Khương Nghi Dạng xua xua tay: "Tôi còn phải lái xe."

Nam lão sư oh một tiếng, không có ý kiến mà đổi mục tiêu, hướng Giang Đường nói: "Vậy Giang Đường tổng giám, tôi mời cô một ly."

Bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng Giang Đường vẫn nhanh tay cầm ly rượu lên: "Gọi tôi Giang Đường là được rồi."

Cùng lúc đó, Trương Hân tới gần cô, ở bên tai nói nhỏ: "Hắn là Chu Huy."

Giang Đường nuốt nước bọt, mới nhớ tới người mà các cô nói hôm trước, là người hỏi thăm về cô.Giang Đường đương nhiên không biểu hiện ra, cô cầm ly rượu lên: "Mời anh."

Mới nói hai chữ, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay cô."

Cậu ấy không thể uống rượu."

Khương Nghi Dạng nắm tay cô cùng chén rượu ép giữ lại bàn.Trương Hân vừa cười vừa nhỏ giọng nói: "Rượu cũng không thể uống luôn à Giang tổng."

Chu Huy thở dài tiếc nuối: "Vậy hai người ít nhất một người có thể uống chứ, cô ấy cũng phải lái xe sao?"

Khương Nghi Dạng trực tiếp cầm ly rượu trên tay Giang Đường lên: "Tôi uống."

Trương Hân cười càng sâu hơn, lời nói mười phần trêu chọc: "Đúng là dì nhỏ của cậu nha?"

Giang Đường nói theo: "Đúng vậy."

Nếu Khương Nghi Dạng đã mở miệng, nàng còn là thọ tinh, tự nhiên sẽ nhận được lời chúc mừng cùng những lời mời rượu.Mặc dù mọi người đều rất hòa khí, mỗi ly đều không nhiều lắm, nhưng đi hết một vòng người, khẳng định quá sức.Chờ lúc nàng rốt cuộc không cầm ly rượu nữa, Giang Đường mới đưa mắt nhìn trộm nàng, thấy sắc mặt nàng không chút biến hóa, còn bình tĩnh gặp thịt trong nồi lẩu."

Có ổn không?"

Giang Đường vẫn nhịn không được hỏi câu này.Đây chính là người ở quán bar uống nửa ly đã nói say phải kêu Giang Đường đưa về tận nhà Dạng Dạng đại tiểu thư sao.Quả nhiên, Dạng Dạng nói: "Không ổn."

Nói xong nàng đưa tay vào túi tìm tìm, lưu loát đem chìa khóa xe đưa cho Giang Đường: "Cậu đưa tôi về đi."

Giang Đường: "......"

Nửa giờ sau Giang Đường chính thức đảm nhận vị trí tài xế, các lão sư một số đã có gia đình, một số có đối tượng, mọi người đều không muốn đi tăng hai, ra cửa liền giải tán.Trương Hân lần này cũng cực kỳ hiểu chuyện mà ngồi nhờ xe lão sư khác về, còn làm bộ nghiêm túc dặn dò Giang Đường, nói cô phải đưa Khương Nghi Dạng lão sư về nhà an toàn.Giang Đường ở cửa đi theo Khương Nghi Dạng cùng đưa các vị lão sư an bài xe cộ xong xuôi.

Nhìn lão sư cuối cùng lên xe rời đi, Khương Nghi Dạng mới nhìn hướng khác, chậm rãi nói: "Nếu không muốn thì cậu đón xe về nhà đi."

Giang Đường oh nói, lập tức tìm lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng đương nhiên thấy được hành động này của cô, đợi Giang Đường hảo hảo cầm chìa khóa đưa cho nàng, nàng liền xoay người lại.Là xoay ngoắc 90 độ, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác, nhìn thẳng Giang Đường.Giang Đường bật cười: "Tôi đoán không sai mà, cậu đúng là có thể tự mình trở về."

Khương Nghi Dạng như cũ nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Đường, nhìn có chút ủy khuất.Nàng nói: "Không muốn."

-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Khương Nghi Dạng: Không muốn, cậu không thể đưa tôi về được sao? *mắt rưng rưng*Giang Đường: Ah được được, đừng khóc, về, về, tôi đưa cậu về tận gi...

à không tận nhà nha *liêm sỉ còn xíu xiu*
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 14


Giang Đường không biết có thể lý giải câu "Không muốn" của Khương Nghi Dạng là làm nũng hay không.Nhưng bất kể có phải làm nũng hay không, Giang Đường đều không chống cự nổi.Cô thu lại chìa khóa xe, nắm chặt, thẳng đến khi có cảm giác chìa khóa hằn trong lòng bàn tay ra dấu mới thả lỏng ra.Mà xe Khương Nghi Dạng ở đâu?Ah ở bên kia."

Đi thôi," Giang Đường quay đầu bước đi không nhìn Khương Nghi Dạng: "Đưa cậu về."

Ban đêm mùa đông, những đợt gió lạnh không đoán trước ập đến, Giang Đường còn chưa bước xuống bậc thang, đột nhiên có một trận gió thổi tới."

Cậu lạnh không?"

Giang Đường quay đầu hỏi Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không lạnh."

Vừa nãy bị câu "Không muốn" kia ảnh hưởng sâu sắc, Giang Đường lúc này đặc biệt ôn nhu, cô nhìn áo khoác bao bên ngoài Khương Nghi Dạng, trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ Khương Nghi Dạng đưa tay ra, cô nhất định sẽ không chút do dự nắm lấy.Đương nhiên, đó không phải việc Khương Nghi Dạng sẽ làm.Từ cửa tiệm lẩu đến nơi đỗ xe cách một khoảng, hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách một mét, Giang Đường ở phía trước, Khương Nghi Dạng ở phía sau.Lúc này, Giang Đường nổ lực muốn cùng Khương Nghi Dạng sóng vai, cố ý thả chậm bước chân, nhưng khi cô chậm thì nàng liền chậm, cô dừng nàng cũng dừng.Hai người không nói lời nào, trạng thái cực kì giống một đôi... bạn...

đang cáu kỉnh.Giang Đường thầm nghĩ, hôm nay là sinh nhật Khương Nghi Dạng, cô có phải nên nhiệt tình hơn một chút không?Nhưng nghĩ lại, cô và Khương Nghi Dạng vẫn luôn như vậy ở chung, đột nhiên nhiệt tình có dọa đến nàng không.Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cũng cái gì cũng không làm.Lên xe, Giang Đường dường như quen thuộc nơi này hơn chút, cái này ở đâu, cái kia ở đâu, khởi động như thế nào.Không lâu sau, cô đặt tay lên cần số, còn chưa kịp gạt cần, tay Khương Nghi Dạng liền nhích lại gần, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên tay cô.Giang Đường thiếu chút nữa kêu lên một tiếng."

Tay có chút lạnh."

Khương Nghi Dạng rất nhanh thu tay lại.Giang Đường nói: "Do gió thổi."

Khương Nghi Dạng: "Cậu mặc ít quá."

Giang Đường cuối cùng đem cần số gạt lên: "Còn tốt," cô mất tự nhiên sờ sờ mũi: "Tôi không sợ lạnh."

Khương Nghi Dạng thực nhẹ ừ hử, liền dựa lên ghế ngồi.Giang Đường: "Mệt sao?"

Khương Nghi Dạng: "Một chút."

Giang Đường: "Chóng mặt sao?"

Khương Nghi Dạng: "Không có."

Giang Đường: "Tôi thấy tửu lượng cậu khá tốt đấy chứ."

Khương Nghi Dạng: "Tốt hơn cậu."

Giang Đường: "......"

Giang Đường: "Tửu lượng của tôi cũng không có tệ đâu."

Khương Nghi Dạng khẽ cười: "Phải không?"

Giang Đường: "Không phải sao?"

Khương Nghi Dạng: "Người thiếu chút nữa bị tôi lừa đi xem mặt trời lặn là ai vậy nhỉ?"

Giang Đường nghẹn một chút, sau đó bật cười: "Cậu lừa tôi mà còn lý luận hả?"

Khương Nghi Dạng: "Vậy sao cậu lừa tôi nói đã có bạn trai?"

Giang Đường cứng họng.Cô nhíu nhíu mi, cảm thấy có chỗ nào không đúng, cuộc trò chuyện như thế nào lại vòng về chuyện này rồi.Giang Đường không biết giải thích thế nào, bất chấp nói: "Tôi lừa cậu thì làm sao?"

Vừa nói xong Giang Đường nghe thấy tiếng cười khẽ của Khương Nghi Dạng, nếu không chăm chú lắng nghe sẽ không nghe thấy được, như có như không.Nàng nói: "Được, có thể lừa."

Chỉ ba chữ đơn giản, thế nhưng làm sao Giang Đường lại nghe ra câu "Cậu vui là được" đầy cưng chiều vậy.Giang Đường cắn cắn môi, vì chính mình trong lòng có suy nghĩ kỳ quái liền thấy rất khó chịu.Vừa nãy không dám nói tiếp chủ đề kia liền phải đổi sang cái khác, giờ đổi sang cái khác thì lại để thua đến cứng họng.Giang Đường càng nghĩ càng thấy sai, cô lớn như vậy hình như đây là lần đầu đấu miệng phải chịu thua.Vừa lúc dừng ở đèn đỏ phía trước, cô không cam lòng quay đầu liếc Khương Nghi Dạng một cái.Khương Nghi Dạng vẫn ngồi như cũ, tay chống lên cửa kính bên cạnh, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc rũ xuống, đèn bên ngoài chiếu vào xe, vươn trên khuôn mặt Khương Nghi Dạng từng chùm sáng ấm áp."

Ưm?"

Đại khái cảm nhận được ánh mắt của Giang Đường, Khương Nghi Dạng nghi hoặc xoay đầu qua.Giang Đường tích tắc dời mắt làm như không có gì."

Không có gì."

Thôi xong, quá đẹp rồi.Khương Nghi Dạng nghỉ ngơi chốc lát, lại ngồi dậy, có lẽ túi xách cấn khó chịu, nàng nhúc nhích người, đem túi xách cởi ra.Thấy nàng có ý định ném túi xách ra ghế sau, Giang Đường chầm chậm hỏi một câu: "Không mở quà của Lâm lão sư sao?"

Khương Nghi Dạng cầm túi xách về: "Cậu muốn xem hả?"

Giang Đường ấp úng không trả lời.Tuy rằng cô xác thật rất muốn xem, nhưng làm sao nói ra được, sợ nàng nghĩ rằng cô để ý.Khương Nghi Dạng luôn như vậy, nếu Giang Đường không trả lời, nàng sẽ không hỏi tới.Bất quá có lẽ nàng đã trả lời giúp tiếng lòng Giang Đường.Nên nàng cầm túi xách trở về, lấy hộp quà của Lâm lão sư ra.Trên đường xe không nhiều lắm, Giang Đường có đủ thời gian để lén lút nhìn Khương Nghi Dạng mở quà.Không phải kiểu gói quà phức tạp, chỉ đơn giản là một dải lụa buộc lại, chỉ cần tháo nút thắc là có thể mở ra."

Nước hoa."

Khương Nghi Dạng ngữ khí nhàn nhạt.Nói xong nàng cầm lọ nước hoa lên, giữa không trung phun lên một chút, đưa tay vẫy vẫy về hướng Giang Đường.Mùi quế nhè nhẹ thoảng qua.Khương Nghi Dạng hỏi: "Ngửi được không."

Giang Đường: "Được."

Khương Nghi Dạng: "Thích không?"

Giang Đường mỉm cười: "Là quà của cậu, cậu lại hỏi tôi."

Khương Nghi Dạng gật đầu: "Cũng đúng."

Giang Đường liếm liếm môi: "Cậu thích không?"

Khương Nghi Dạng đem đồ cất lại, không muốn đánh giá quà người ta tặng nhưng lại nói thẳng: "Tôi thấy mùi quế thật sự rất đáng sợ."

Giang Đường không nhịn được bật cười: "Vì sao?"

Khương Nghi Dạng: "Tôi không thích nhà ông nội tôi vì nhà ông trồng rất nhiều hoa quế, quá nồng."

Lần này, Giang Đường đột nhiên nhớ tới lời mẹ cô nói, ba mẹ Khương Nghi Dạng không có tình cảm với nhau.Giang Đường đối với ba mẹ Khương Nghi Dạng không có mấy ấn tượng, cô chỉ nhớ lần thứ hai thấy Khương Nghi Dạng là mẹ nàng đưa tới, lần thứ ba là tài xế trong nhà.Còn có, mẹ Tiểu Nhã và ba Khương Nghi Dạng là anh em.Cô chỉ biết nhiêu đó.Kết hợp với lời mẹ nói, Giang Đường mở miệng hỏi một vấn đề tương đối an toàn: "Mẹ cậu ở thành phố A sao?"

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không có, bà ấy ở nhà mẹ."

Giang Đường suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy ba cậu?"

Khương Nghi Dạng nói: "Ở cùng với tiểu tam."

Giang Đường trong lòng dừng một chút.Câu này, đột nhiên lượng thông tin thật lớn.Giang Đường cười khan ngượng ngùng: "Xin lỗi."

Khương Nghi Dạng: "Không sao, không ai để ý."

Giang Đường ha một tiếng, nhanh nói sang chuyện khác: "Mẹ cậu tặng cậu cái gì vậy?"

Cô nghĩ rồi nói thêm: "Có thể nói không?"

"Có thể," Khương Nghi Dạng nói: "Là một chiếc túi xách, chắc vậy."

Giang Đường: "Chắc vậy?"

"Còn chưa mở ra, hình dáng có lẽ là túi xách," Khương Nghi Dạng không quan tâm nói: "Chỉ mong bà đừng đưa trùng."

Giang Đường: "A?

Là sao?"

Khương Nghi Dạng tựa vào cửa sổ: "Mỗi ngày lễ đều tặng tôi một món, gắn bó chút tình thân, kết quả thường xuyên đưa những món giống nhau."

Giang Đường chậc lưỡi: "Này cũng thật quá đáng!"

Âm thanh có vẻ hơi lớn, Khương Nghi Dạng quay đầu nhìn cô.Giang Đường nói tiếp: "Trong nhà có con gái đẹp, lại còn ưu tú như vậy, như thế nào lại làm cho có lệ chứ, haizzzz!"

Khương Nghi Dạng bật cười, bắt chuẩn lời cô nói mà hỏi: "Tôi đẹp sao?"

Giang Đường bất mãn với Khương Nghi Dạng, mỹ nữ bây giờ là đang muốn được khen sao: "Cậu xấu sao?"

Khương Nghi Dạng gật gật đầu: "Đẹp."

Giang Đường lại nói: "Quà của tôi cũng có thể mở, không sao đâu."

Khương Nghi Dạng: "Đã mở rồi."

Giang Đường nghi ngờ hỏi: "Vậy thấy bên trong là cái gì?"

Khương Nghi Dạng đột nhiên hướng mắt như muốn nhìn thấu Giang Đường, vén tóc ra sau tai nói: "Đang đeo rồi."

Giang Đường không nhận thức giờ mình đang cười tươi vui vẻ đến mức nào: "Đeo khi nào vậy?"

Khương Nghi Dạng nói: "Nếu cậu không không để ý đến tôi, liền có thể biết tôi đeo lên lúc nào rồi."

Giang Đường: "......"

Cái, cái gì, hồi nào chứ, sao lại nói vậy chứ.Nàng lại nói: "Tôi đeo lúc cậu đang vội vàng xuống xe."

Giang Đường oh một tiếng, lại nói thêm: "Tôi nào có không để ý tới cậu."

Khương Nghi Dạng: "Cậu tự hỏi chính mình đi."

Giang Đường không dám nói tiếp nữa.Loại tâm tình mấy ngày không thấy, nay vì những lời này của Khương Nghi Dạng đột kích thần kinh của cô, toàn thân tê liệt.Dần dần, Giang Đường mới phát hiện khóe miệng của mình cong lên mỉm cười đầy quỷ dị, cô lập tứng hắng giọng, cố không mỉm cười."

Là cá nhỏ."

Qua vài giây, Khương Nghi Dạng đột nhiên nói câu này.Giang Đường biết nàng đang nói đến đôi khuyên tai cô tặng: "Đúng vậy."

Khương Nghi Dạng tiến lại gần cô, lên tiếng: "Giang Đường," nàng nói: "Chúng ta đã từng nuôi hai con cá."

Bên tai Giang Đường có chút nóng: "Tôi nghĩ cậu đã quên rồi."

Khương Nghi Dạng: "Làm sao quên được, tôi còn đem chúng về nhà nuôi."

"A?"

Giang Đường nghi ngờ hỏi: "Sau đó thì sao."

Khương Nghi Dạng lắc lắc đầu: "Nuôi hơn mười ngày, đều chết hết."

Giang Đường cười rộ lên.Nguyên nhân của chuyện này Giang Đường không nhớ rõ, nói chung là trong nhà Tiểu Nhã có một bể cá nhỏ, cô cũng quên mình đã tiện tay bắt một con cá bỏ vào nuôi.Sau thấy Khương Nghi Dạng đi tới, nàng cũng thả thêm một con cá vào.Hai giống cá khác nhau, Giang Đường không biết có thể cùng nhau nuôi không, dù sao cuối cùng thì hai đứa nói cũng ở cùng nhau.Cô khi đó bởi vì một là cá của cô, một là cá của Khương Nghi Dạng nên vui vẻ rất lâu, thấy hai con cá trong bể cá quấn quýt bơi cùng nhau, liền nghĩ chúng nó là các cô.Ah, thật buồn nôn mà.Vậy vì sao Giang Đường còn đưa khuyên tai hình cá cho Khương Nghi Dạng, thứ nhất cô thật không biết Khương Nghi Dạng thích gì, không có khả năng đi tặng người ta tinh dầu hoa hồng được ha ha ha.Thứ hai, tặng thứ Khương Nghi Dạng có, dù nàng không thiếu, nhưng quà tặng sẽ có ý nghĩa khác, liền có vẻ Giang Đường như có như không nhắc chuyện cũ, cũng đặc biệt an toàn.Hmm, giải thích chi là rất hợp lý.Lại qua vài phút, Giang Đường lái xe chạy đến tầng hầm nhà Khương Nghi Dạng.Tắt máy, Giang Đường nhanh chóng tháo dây an toàn, nhưng quay đầu lại vẫn nhìn thấy bộ dáng Khương Nghi Dạng bất động dựa vào cửa.Giang Đường: "Không xuống sao?"

Khương Nghi Dạng nhìn vào mắt Giang Đường: "Cậu sẽ đưa tôi lên sao?"

Giang Đường bất đắc dĩ cười: "Cậu như vậy thực sự giống như uống rất nhiều đấy."

Khương Nghi Dạng: "Uống nhiều thì cậu có đưa tôi lên không?"

Giang Đường cúi người qua, đem cởi dây an toàn giúp Khương Nghi Dạng: "Đã đến đây rồi, sẽ đưa đến nơi."

Khương Nghi Dạng: "Sau đó thì sao?"

Giang Đường: "Sau đó về nhà, không đúng sao?"

"Đúng, cậu đúng là luôn như vậy."

Khương Nghi Dạng nói xong đưa tay nắm lấy dây an toàn không buông.Giang Đường: "?"

Khương Nghi Dạng không nói lời nào, cũng không thèm để ý cô.Giang Đường bật cười: "Đang nghĩ gì đấy chị?"

Khương Nghi Dạng chớp chớp mắt, cũng cười: "Đang nghĩ một lý do, để có thể bắt em ở lại nhà chị."

Giang Đường cắn môi dưới.Bất quá nàng không nói thêm gì, buông dây an toàn, mở cửa xuống xe.Khoảng thời gian trong thang máy, Giang Đường trước sau thất thần.Khương Nghi Dạng như thế nào lại không nói một lời.Khương Nghi Dạng không phải muốn cô ở lại sao.Sắp tới nơi rồi này.Mãi rối rắm với vấn đề này đến tận khi thang máy đến tầng lầu của Khương Nghi Dạng, đèn hành lanh sáng lên, hai người cùng nhau đi tới cửa nhà."

258369."

Khương Nghi Dạng hai tay đút túi, nói xong liền đứng bên cạnh chờ Giang Đường.Giang Đường không thể làm gì khác ngoài đứng sang nhấn mật mã, tích tích vài cái cửa liền mở.Khương Nghi Dạng như có như không cười: "Cảm ơn."

Giang Đường: "Không có gì."

Giang Đường cứ như vậy đứng nhìn Khương Nghi Dạng mở cửa bước vào, nàng còn không thèm quay đầu lại cho cô một nụ cười, Giang Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng.Cô có phải đang bị đùa giỡn không.Mới nghĩ như vậy, bên kia cửa Khương Nghi Dạng bỗng nhiên xoay người.Nàng đưa tay.Nàng nắm lấy cổ tay Giang Đường.Giang Đường nhẹ hít một ngụm khí lạnh, giây tiếp theo, Khương Nghi Dạng đem Giang Đường kéo vào trong nhà.Dựa vào lực Khương Nghi Dạng cơ thể Giang Đường theo quán tính tiến về phía Khương Nghi Dạng vài bước, đi qua cánh cửa, đi tới nơi ánh đèn hành lang không chiếu tới.Sau đó cô nghe "cạch" một tiếng.Cửa đóng lại.-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Thích quà tôi tặng sao?

Khương Nghi Dạng: ThíchGiang Đường: *hớn hở - ing*Khương Nghi Dạng: Thích tôi sao?Giang Đường: Thí-- *ủa ủa ủa*
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 15


Trong phòng tối om không ánh đèn, tia sáng duy nhất có lẽ là ánh đèn hành lang, hoặc là từ chung cư bên cạnh, hay là đèn đường.Bất quá vừa vào cửa Giang Đường còn chưa thích ứng kịp, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là bóng đêm trước mắt.

Còn cảm nhận được tim mình thiếu chút nhảy khỏi lòng ngực, thình thịch đập kịch liệt."

Khương Nghi Dạng," Giang Đường chính mình không nhận ra giọng mình lúc này kì lạ đến mức nào: "Cậu làm gì vậy?"

Giọng cô lạc đi, bên tai "tách" một tiếng, đèn ở huyền quan sáng lên.Khương Nghi Dạng giờ đây đã buông tay Giang Đường ra, người lúc này đã đi vào nhà, sẵn lấy từ cửa tủ đôi dép cô mang lần trước.Cho nên hiện tại người này chắc chắn cô nhất định sẽ ở lại sao?

Còn không thèm lấy lí do nữa?Giang Đường còn có thể như thế nào nữa?

Khương Nghi Dạng đã nhiệt tình như vậy..."

Ăn no chưa?"

Chờ Giang Đường mang dép vào, Khương Nghi Dạng mới hỏi câu này.Giang Đường: "Còn có thể."

Khương Nghi Dạng: "Còn có thể là no hay chưa no?"

Giang Đường mỉm cười: "Sao lại hỏi vậy?

Cậu thấy tôi ăn nhiều hay ít?"

Khương Nghi Dạng: "Cậu ăn quả thực không nhiều lắm."

Giang Đường than thở: "Này không phải do không thể ăn cay sao, lẩu nhạt có gì ngon đâu," nếu đã nói đến đây, Giang Đường nhịn không được ai oán: "Nước chấm cũng không thế cay, thế này còn ăn gì nữa."

Khương Nghi Dạng khẽ cong môi cười: "Tôi không nghĩ cậu lại nghe lời tôi đến vậy."

Giang Đường đứng hình.Khương Nghi Dạng bổ sung câu còn thiếu: "Tôi sẽ làm hết khả năng để giúp cậu không ăn cay."

Giang Đường vì thế hỏi: "Vậy cậu đã làm gì?"

Khương Nghi Dạng trên môi vẫn còn ý cười, tư thái của người chiến thắng đáp: "Thật ra cũng không có làm gì," nàng nói: "Trừ việc khuyên cậu tôi còn có thể làm gì?"

Giang Đường bắt đầu nói hươu nói vượn: "Cậu có thể méc với mẹ tôi."

Khương Nghi Dạng bật cười, gật đầu nói: "Cũng có thể."

Giang Đường cắn răng nói tiếp: "Nhưng cậu nghĩ tôi sẽ nghe lời mẹ tôi nói sao?"

Khương Nghi Dạng nói: "Cái này tôi không biết, nhưng dù sao cậu cũng nghe lời tôi nói."

Giang Đường: "......"

A!Cô tức chết mất thôi!Giang Đường nắm tay thành quyền, thanh âm lớn hơn: "Thắng được tôi có phải cậu rất thoải mái không?"

Khương Nghi Dạng cười thành tiếng, vừa nghe thấy liền biết Giang Đường đang nói gì: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu tranh luận, nhưng cậu hình như rất thích cãi bướng."

Giang Đường nhẹ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.Quả thực, mỗi lần đều là Khương Nghi Dạng ôn tồn cùng cô nói chuyện, cô lại một hai hậm hực giận dỗi, sau đó lại ngoan cố cãi ngang.Giang Đường: "Để học nghiên cứu sinh, đều yêu cầu phải có tài ăn nói tốt như vậy sao?"

"Không cần," Khương Nghi Dạng nói: "Nhưng hình như làm tổng giám tòa soạn thì có yêu cầu ăn nói tốt đó."

Giang Đường khóc không ra nước mắt.Cô không muốn để ý Khương Nghi Dạng nữa, không thèm liếc mắt nhìn nàng liền dậm chân xoay người đi về phía phòng khách, cô liền nghe được tiếng cười của Khương Nghi Dạng.Giang Đường ngồi phịch lên sô pha, nắm lấy gối tựa lưng, dùng sức đặt lên đùi mình.Thế nhưng đến khi hòa hoãn tâm tình, cô đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.Cô vì sao không trực tiếp rời đi?

Cô như thế nào lại đi vào đây?Lúc này Khương Nghi Dạng cũng đi tới, Giang Đường cố nghĩ đơn giản nói: "Tôi xem cậu không sao, vậy tôi về nhà đây."

Khương Nghi Dạng lắc đầu: "Không được."

Giang Đường dựa vào sô pha, đưa mắt nhìn Khương Nghi Dạng như muốn nói "Đến đây đi, tôi muốn xem cậu làm thế nào để giữ tôi lại."

"Tôi nghĩ xong rồi," Khương Nghi Dạng vẫn như cũ đắc ý: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Giang Đường: "Cho nên?

Cậu sẽ không phải người không có đạo đức đến mức dùng sinh nhật làm cớ để giữ tôi lại chứ?"

Khương Nghi Dạng không thèm giải thích lại mỉm cười: "Cậu thật đáng yêu."

Giang Đường: "Cậu mới đáng yêu á."

Khương Nghi Dạng lúc này mới đem cái cớ mà nàng suy nghĩ cả buổi ra nói: "Nếu hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mời cậu ăn tối, đương nhiên không thể để cậu chịu đói," nàng vừa nói vừa chỉ chỉ về phòng bếp: "Tôi nấu cho cậu ăn, muốn không?"

Giang Đường nghi ngờ hỏi: "Cậu có thể nấu sao?"

Khương Nghi Dạng: "Biết một chút."

Giang Đường lúc này bỗng nhớ tới lời mẹ nói ngày đó nên nói: "Cậu không phải sẽ làm món sườn ram giòn đâu nhỉ?"

Khương Nghi Dạng cười: "Giờ này lấy đâu ra sườn ram giòn."

Giang Đường oh một tiếng, cũng đúng.Khương Nghi Dạng: "Nhưng nếu cậu muốn ăn, tôi có thể làm."

"Không cần đâu đại tiểu thư," giọng Giang Đường bắt đầu trở nên kì quái: "Được Khương đại tiểu thư nấu cho ăn tôi vạn phần vinh hạnh, như thế nào còn không biết xấu hổ đi chọn món chứ."

Khương Nghi Dạng nói: "Vậy nấu cho cậu một chén mì trường thọ."

Giang Đường rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng cô vẫn cường điệu nói: "Hôm nay không phải sinh nhật của tôi."

Khương Nghi Dạng nói: "Từ khi học đại học, mỗi năm đến sinh nhật tôi đều tự làm mì trường thọ cho mình, một người ăn."

Giang Đường nghẹn lại, người này như nào lại đáng thương như vậy.Giang Đường nhỏ giọng: "Tôi cũng không nói là không ăn," cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Vậy hôm nay tôi ăn cùng cậu."

Khương Nghi Dạng: "Được."

Nói xong nàng liền xoay người đi vào phòng bếp.Ở trên ghế sô pha trầm mặc vài phút, Giang Đường cảm thấy việc này có gì sai sai, cô như thế nào lại bị Khương Nghi Dạng dắt mũi nữa rồi.Tuy rằng chuyện này một phần là do cô tự nguyện, nhưng vẫn không thích hợp a, cô muốn kip thời thoát thân.Ý chí thoát thân như thế nào không biết, nhưng giờ đây cô đang chăm chú vào app đặt bánh sinh nhật cho Khương Nghi Dạng.Cô chính là xem Khương Nghi Dạng đáng thương, nàng đã cất công nấu mì trường thọ, vậy vì bánh kem cô sẽ mua.Bởi vì Khương Nghi Dạng hoàn toàn không biết gì, nên Giang Đường chọn bánh từ khẩu vị đến ngoại hình đều theo ý mình, thuận tiện dặn chủ quán viết câu chúc lên bánh.Không viết gì khác, một câu đơn giản "Dạng Dạng đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"

Cất điện thoại xong, Giang Đường ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp truyền ra, khi đi qua, cô thấy Khương Nghi Dạng một tay đút túi một tay chiên trứng gà.Lại đến gần hơn chút, thuận tiện đi mạnh hơn muốn cho Khương Nghi Dạng biết cô đang ở sau.Khương Nghi Dạng quả nhiên nhìn thấy cô, nàng nói: "Rất nhanh thôi."

Giang Đường cười cười: "Một tay đút túi chiên trứng sẽ ngon hơn sao?"

Khương Nghi Dạng không đáp lời cô, nhưng lấy tay từ túi ra.Giang Đường lại nói: "Tôi muốn ăn trứng lòng đào."

Khương Nghi Dạng gật đầu: "Được."

Giang Đường nhìn lướt qua, thấy bên cạnh còn có rau xanh đã chế biến xong.Căn cứ vào mức độ quen thuộc nhà bếp của Khương Nghi Dạng, còn thấy nàng cầm đũa thuần thục đảo đồ ăn, Giang Đường thoáng đoán được trù nghệ nấu nướng của người này không chỉ ở mức biết một chút.Quả thực có nghe nói, đi nước ngoài du học, hoặc nhiều hoặc ít đều phải tự biết nấu nướng, cho nên đối với trù nghệ nấu nướng của Khương Nghi Dạng, Giang Đường không nghi ngờ gì.Lúc này Khương Nghi Dạng đứng một bên nấu ăn, Giang Đường đứng bên cạnh dựa vào cửa tủ, trạng thái hiện giờ cực kì giống lần trước Khương Nghi Dạng nhìn mẹ cô nấu cơm.Bất quá có điểm không giống nhau, nàng và mẹ cô là vừa nói vừa cười."

Khương Nghi Dạng."

Giang Đường cuối cùng không nhịn được đánh vỡ trầm mặc.Khương Nghi Dạng không quay đầu sang, trả lời cô: "Hửm?"

Giang Đường sờ sờ mũi: "Tôi có phải chưa nói lời xin lỗi với cậu không."

Khương Nghi Dạng như cũ không quay đầu lại: "Vì sao?"

Giang Đường: "Lúc trước khi từ nhà Tiểu Nhã dọn đi, tôi hình như đã nói lời không tốt với cậu."

"Chuyện này sao," Khương Nghi Dạng nhìn như không để bụng: "Tôi không để ý."

Giang Đường tằng hắng, lại nói: "Tuy rằng chắc cậu thấy được, nhưng tôi vẫn phải nói một chút, tôi không có chán ghét cậu."

Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Khương Nghi Dạng, Giang Đường đứng bên nhìn đến rõ ràng.Tiện lúc, bên dưới vài sợi tóc như ẩn như hiện cô còn thấy con cá nhỏ trên tai Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng nói: "Không chán ghét là tốt rồi."

Nếu đã nói, Giang Đường liền đơn giản đem sự việc hôm đó nói rõ ràng với nàng, Giang Đường dựa vào kí ức chỗ nhớ chỗ không đem nội tâm của mình lúc đó nói với nàng, cái gì có thể nói đều nói hết cho Khương Nghi Dạng.Cũng cường cường điệu điệu, nói cô lúc đó không có để ý là Khương Nghi Dạng đi đến, cũng nói khi đó ai lại gần cô đều sẽ mắng.Toàn bộ quá trình Khương Nghi Dạng đều không nói, chỉ lắng nghe, chờ Giang Đường nói xong, nàng gật đầu ừ một tiếng, nói: "Có thể ăn rồi."

Giang Đường: "......Oh."

Việc này rốt cuộc cũng chấm dứt được, Giang Đường trong lòng thoáng thả lỏng nhẹ nhõm hơn chút.Vừa lúc xoay người ra, bánh kem mà Giang Đường mua cũng đã tới.Cô không cố tình tạo bất ngờ cho nàng, cho nên cũng không thu được biểu cảm kinh ngạc của Khương Nghi Dạng.Cô chỉ nói: "Nhàn rỗi nhàm chán liền mua cho cậu cái bánh kem."

Khương Nghi Dạng cũng đơn giản đáp lại: "Cảm ơn."

Khách đến nhà đói bụng, Khương Nghi Dạng dường như chỉ là bồi cô ăn mì, nàng múc cho Giang Đường một tô mì lớn, còn nàng chỉ một chén nhỏ.Nói cho cùng, các nàng hôm nay chỉ lần nữa gặp lại sau bốn lần tình cờ gặp mặt, nhưng trạng thái ở chung của cả hai dường như không có xa cách.Rõ ràng đoạn thời gian trước kia cũng không phải rất quen thuộc, như bây giờ, phảng phất đã nhiều năm không gặp, tích cực mà nói, bầu không khí của hai người hòa hợp đến mức có thể không nói lời nào cũng không thấy xấu hổ, nhưng nghĩ kĩ một chút, nếu sau hôm nay hai người không bao giờ liên lạc nữa thì cũng rất bình thường.Biểu cảm Khương Nghi Dạng nhàn nhạt, bất quá nàng không biết Giang Đường ngoài đói bụng ra thì vẫn còn suy nghĩ khác, đồ ăn của nàng làm thật sự giống vị đồ ăn mẹ cô.Vừa ăn xong, Giang Đường liền nhận được sự quan tâm đến từ Trương Hân.Trương Hân: Còn chưa tới nhà sao?Giang Đường lúc này mới nhớ, Trương Hân dặn cô đến nhà thì nhắn cô ấy một tiếng.Giang Đường vì thế nói: Đến rồiTrương Hân: Khương lão sư khỏe không?

Cậu đưa cô ấy về à?Giang Đường: Đúng vậyTrương Hân: Cậu cũng hài hước thật, tớ lần đầu tiên thấy người khác giúp cậu chắn rượu đấy, như thế nào ở trước mặt Khương lão sư lại thụ thế kia?Giang Đường: ?Giang Đường: Thụ cái đầu cậuTrương Hân: Còn ngoan nữa chứ, kêu cậu không được ăn cay cậu liền không ăn cayGiang Đường: Không nghe lời cô ấy sẽ méc mẹ tớGiang Đường: Mẹ mà biết ngày mai bà ấy sẽ lên đây giết tớTrương Hân: Là dì nhỏ của cậu thật sao?Giang Đường: Còn không phải sao?Trương Hân: Không phải cái gì chứTrương Hân: Nếu không cậu hỏi thăm giúp tớ đi, hỏi xu hướng tính dục của Khương lão sư á?Trương Hân: Cậu xem hôm nay cô ấy như vậy, thực sự rất hợp gu của lão nươngTrương Hân: Cậu nghĩ có khả năng không?Giang Đường len lén nhìn Khương Nghi Dạng: Cậu muốn biết cái này làm gì?Trương Hân: Ai da là tò mò màTrương Hân: Cậu không hiếu kì sao?Giang Đường: Không hiếu kìTrương Hân: Vậy cậu thõa mãn lòng hiếu kì của tớ đi được không?Trương Hân: Tớ tò mò quáGiang Đường: Tớ làm thế nào hỏi được?

Sao cậu không tự mình hỏi đi?Trương Hân: Tớ không dámGiang Đường: Vậy sao tớ lại dám?Trương Hân: Thôi được rồiTrương Hân: Tại tớ cho rằng quan hệ hai người rất tốtGiang Đường: Không cóGiang Đường suy nghĩ một chút, vẫn hỏi một câu: Cậu sẽ không thích cô ấy phải không?Trương Hân: Đúng là có thíchTrương Hân: Bất quá không phải loại thích kiaTrương Hân: Tớ không dám không dámGiang Đường nhìn ba dòng tin nhắn này, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác "Vậy là tốt rồi."

Để di dộng xuống, Khương Nghi Dạng đã đem chén đũa đặt sang một bên, Giang Đường giống như biết ý nàng, phối hợp kéo bánh kem lại gần."

Tự mình ăn mì trường thọ, còn bánh kem thì sao?"

Giang Đường vừa mở bánh vừa hỏiKhương Nghi Dạng nói: "Đã lâu không ăn."

Giang Đường: "Cậu nói như vậy, giống như mấy năm qua thật sự rất thảm."

Khương Nghi Dạng không có trả lời, chỉ cười cười.Bánh kem nhanh chóng được bày ra, Giang Đường tinh ý đẩy nó về phía Khương Nghi Dạng, hỏi: "Tắt đèn thổi nến được không?"

Khương Nghi Dạng nhìn những thứ trước mắt, nàng do dự một chút: "Cậu sẽ hát chúc mừng cho tôi sao?"

Giang Đường a một tiếng: "Có thể."

Khương Nghi Dạng không có ý kiến, thuận tay lấy những ngọn nến số ra.

Giang Đường mua số 1, 2, 6, và 8, ngụ ý muốn cho Khương Nghi Dạng lựa chọn con số "18" một lần.Nhưng Khương Nghi Dạng không quan tâm đến nó, dứt khoát cầm số 26 cắm lên.Giang Đường châm nến, Khương Nghi Dạng liền đi tắt đèn.Xung quanh lập tức tối sầm xuống, chỉ có thể thấy ngọn lửa bập bùng cháy trên số 26.Đừng nói là Khương Nghi Dạng, chính Giang Đường cũng nhiều năm không mừng sinh nhật, cô từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ đều thường xuyên bận rộn công tác, vài năm ngày sinh nhật cũng không ở thành phố A, chỉ đơn giản được phần mềm nhắc nhở sinh nhật một cái.Mì trường thọ cùng bánh sinh nhật đối với cô mà nói là chuyện thời cao trung.Nhưng không giống Khương Nghi Dạng.Tuy Giang Đường và mẹ hay cãi nhau, nhưng tình cảm hai người rất tốt, cô và mẹ không thể không có nhau.Cho nên khi Giang Đường biết được quan hệ trong gia đình Khương Nghi Dạng, biết được nàng không có mì trường thọ không có bánh kem thì rất đau lòng, nghe ba mẹ nàng ly hôn cũng đau lòng, nghe mẹ nàng tặng quà có lệ cũng đau lòng.Nếu cô là Khương Nghi Dạng, thật sự rất cô đơn.Suy nghĩ bay xa, Khương Nghi Dạng muốn đem đèn mở lại, nhưng lúc nàng sắp đứng lên, Giang Đường đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng."

Khương Nghi Dạng."

Giang Đường gọi nàng.Khương Nghi Dạng: "Làm sao vậy?"

Giang Đường nuốt nuốt nước bọt, kỳ thực cô vốn định nói "Tôi cùng cậu mừng sinh nhật cậu vui vẻ sao?"

Nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.Hình như không thích hợp lắm.Giang Đường chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng đang chờ cô nói chuyện, giọng cô có hơi lạc đi."

Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"

Giang Đường hỏi.Khương Nghi Dạng cũng chớp chớp mắt, ngọn nến trên bàn vẫn đang cháy sáng, phản chíu trong mắt nàng.Nàng nói: "Cậu hỏi đi."

Bầu không khí như vậy, tựa hồ thích hợp để nói một số chuyện mà lúc sáng choang khó thể nói được.Giang Đường thoáng cái cũng nhớ tới lời Trương Hân nói.Kỳ thực đối với Khương Nghi Dạng, Giang Đường cũng rất tò mò về xu hướng tính dục của nàng.Giang Đường suy nghĩ một chút, rào trước đón sau mà nói: "Cậu có thể không trả lời."

Nhưng Khương Nghi Dạng lại nói: "Tôi sẽ trả lời."

Giang Đường tim như đập nhanh hơn, trong miệng phảng phất từng câu chữ như quyết định sinh tử của cô.Cô hỏi: "Kia, cậu là cong sao?"

-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Cậu là cong sao?Khương Nghi Dạng: *đóng cửa, tắt đèn*Giang Đường: Cậu...cậu làm gì vậy? ⊙﹏⊙Khương Nghi Dạng: Trả lời cậu

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 16


"Kia, cậu là cong sao?"

Giang Đường nói xong lời này, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.Cô từ từ buông tay Khương Nghi Dạng, không hay biết biểu cảm quỷ dị của mình lúc này khiến nàng phải bật cười.Khương Nghi Dạng khẽ tiếng cười: "Thì ra là muốn hỏi cái này."
.

Giang Đường trong lòng rối loạn, lần đầu tiên hỏi người khác vấn đề này, cô cũng không giống Khương Nghi Dạng bình tĩnh như vậy được.Loại vấn đề này không thể tùy tiện hỏi, lỡ như đối phương nghĩ sâu hơn, hiểu lầm cô đang có ý tứ với nàng thì nguy to.Bất quá Giang Đường nghĩ, Khương Nghi Dạng chắc sẽ không hiểu lầm, dù sao cô cũng là thẳng nữ.Nghĩ đến đây, Khương Nghi Dạng lúc này đã ngồi lại xuống ghế, ngọn nến yếu ớt ngăn giữa hai người, bầu không khí càng ái muội hơn.Khương Nghi Dạng chống tay nghiêng đầu, hỏi: "Cậu muốn biết cái này để làm gì?"

Giang Đường ăn ngay nói thật: "Không làm gì, chính là tò mò."

Khương Nghi Dạng hỏi: "Nếu tôi thích nữ thì sao."

Giang Đường mím môi: "Thì thích thôi."

Khương Nghi Dạng lại hỏi: "Vậy cậu sẽ tránh tôi sao?"

Giang Đường nghẹn một chút.Cô phải nói rằng Khương Nghi Dạng thật thích nói thẳng, câu hỏi này cũng thật là, khiến cô không nói nên lời.Khương Nghi Dạng vẫn như cũ phát huy năng lực nếu cô không trả lời nàng sẽ không hỏi tiếp, đạm đạm cười buông tha vấn đề này, nàng hất cằm lên: "Hát đi."

Giang Đường giống như đem bầu không khí trở nên tệ hơn, trước sự nhiệt tình của Khương Nghi Dạng cô không biết lần thứ mấy thấy hối hận vì những việc mình làm."

Khụ khụ," cô hắng giọng, cười với Khương Nghi Dạng: "Được, tôi hát."

Khương Nghi Dạng: "Ừ."

Giang Đường cúi đầu mắt nhìn ngọn nến, chậm rãi mở miệng."

Mừng ngày sinh nhật vui vẻ......"

Giang Đường hát rất rõ ràng, không có hời hợt, tập trung hát, Giang Đường nghĩ không biết có nên vỗ tay bắt nhịp không, hát không hình như hơi đơn điệu, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn không làm, chỉ đơn giản để tay xuống.Toàn bộ quá trình, Khương Nghi Dạng trước sau như cũ chống cằm nhìn cô, không biết ngọn gió nơi nào thổi ngọn nến khiến không gian xung quanh lay động, hình ảnh Khương Nghi Dạng trước mắt cô cũng trở nên lung linh.Câu cuối hát xong, nụ cười của Giang Đường đối với Khương Nghi Dạng thêm sâu: "Sinh nhật vui vẻ đại tiểu thư."

Khương Nghi Dạng mỉm cười: "Cảm ơn."

Giang Đường đưa tay ra làm dấu mời: "Cậu ước đi, ba điều ước."

Khương Nghi Dạng nói: "Ước xong rồi."

Giang Đường thoáng kinh ngạc mà nhướng mi: "Vậy cậu thổi nến đi."

Khương Nghi Dạng không vội, hỏi Giang Đường: "Điều ước ngày sinh nhật nhất định sẽ thành hiện thực sao?"

Nói thực thì Giang Đường cảm thấy không thể, nhưng cô không biết cảm xúc nhộn nhạo trong lòng mình ra sao, chỉ nghĩ muốn nói lời tốt đẹp cho Khương Nghi Dạng."

Đương nhiên," Giang Đường nói: "Nếu đã tồn tại ước nguyện sinh nhật, thì đương nhiên nó có thể thành hiện thực, nếu không sẽ không ai ước đâu," Giang Đường nói có sách mách có chứng: "Hơn nữa, ai dám không thực hiện điều ước của Dạng Dạng đại tiểu thư chứ."

Khương Nghi Dạng nghiêng đầu: "Nếu nó đều là về cậu, cậu sẽ giúp tôi thực hiện sao?"

Giang Đường hơi khựng lại, cảm giác như đang tự đào hố chôn mình.Thanh âm cô không tự giác nhỏ đi chút: "Vì sao lại có liên quan đến tôi chứ?"

Khương Nghi Dạng chớp chớp mắt: "Tôi giống như vô dục vô cầu."

Cho nên ước nguyện cũng chỉ có Giang Đường sao?Giang Đường cúi thấp đầu hơn, lúc này Giang Đường chỉ muốn ấn huyệt nhân trung của mình, không biết phương pháp thức tỉnh này giờ đây có tác dụng với cô không.Khương Nghi Dạng có phải đang trêu chọc cô không.Quan trọng là, mặc kệ có hay không, cô sắp bị trêu chọc đến chết rồi.Loại tình cảnh tự mình đa tình này thật không dễ chịu mà.Giang Đường trấn an bản thân chút, giả vờ nghe không hiểu: "Cậu ước cái gì?"

Khương Nghi Dạng nhẹ nhàng mỉm cười: "Điều thứ nhất, hy vọng Giang Đường không kêu tôi là đại tiểu thư."

Giang Đường bật cười: "Là cái này sao, làm sao phải đem nó đi ước chứ, cậu nói thẳng với tôi là được rồi."

Khương Nghi Dạng hỏi: "Cậu sẽ làm sao?"

"Sẽ," Giang Đường nghiêm túc gật đầu: "Hiện tại bắt đầu không gọi nữa."

Khương Nghi Dạng nói tiếp: "Điều thứ hai."

Giang Đường nuốt nước bọt, lặp lại: "Điều thứ hai."

Khương Nghi Dạng: "Hy vọng Giang Đường khỏe mạnh, không có phiền não."

Giang Đường lại cười: "Cái gì vậy, cái này không phải tôi nên tự ước sao?"

"Ý nghĩa không giống nhau," Khương Nghi Dạng nói: "Cậu ngoan một chút dưỡng tốt dạ dày, về sau liền có thể ăn cay, còn có thể uống rượu."

Khương Nghi Dạng ngữ khí giống đang dỗ con nít, giống như đối với con nít sinh bệnh cần uống thuốc, nói nếu cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cậu kẹo.Giang Đường như bị đầu độc, tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Được," cô cũng nói: "Về sau cậu ăn cùng tôi."

Khương Nghi Dạng cười: "Được."

Giang Đường hỏi: "Còn điều thứ ba thì sao?

Vẫn là về tôi sao?"

Khương Nghi Dạng lười gật đầu, chỉ chớp mắt một cái: "Ừ."

Giang Đường: "Là cái gì?"

Khương Nghi Dạng đang chống cằm trên lòng bàn tay đột nhiên đổi sang chống trên mu bàn tay, khóe mắt cong cong, dường như có ý cười: "Không nói cho cậu."

Nói xong nàng nhích người, thổi hai ngọn nến.Bánh kem Giang Đường là nửa vị xoài vửa vị dâu tây, lúc cầm dao cắt xuống, Khương Nghi Dạng đưa phần bánh đầu tiên cho Giang Đường.Tiếp đó nàng hỏi: "Cậu không sợ tôi dị ứng xoài sao?"

Giang Đường ậm ừ nói: "Lần trước Lâm lão sư mua nước ép xoài cậu đều uống sạch."

Khương Nghi Dạng tay cầm dao dừng lại, đưa mắt nhìn Giang Đường.Giang Đường lập tức nói thêm: "Cho nên tôi nghĩ chắc cậu có thể ăn xoài."

Khương Nghi Dạng ừ một tiếng, nói: "Lúc hạng mục kia kết thúc, tôi và Lâm Kiệt cũng không còn liên hệ."

Giang Đường oh một tiếng, nhưng lại nghe thấy một chữ tựa hồ không đúng lắm, vì thế nói tiếp: "Thật đáng tiếc nha, tôi nghe nói anh ta rất thích cậu."

Khương Nghi Dạng lại ngẩng đầu nhìn cô.Giang Đường hỏi: "Phải không?"

Khương Nghi Dạng: "Anh ta không nói với tôi."

Giang Đường: "Vậy cậu cũng không nhìn ra sao?"

Khương Nghi Dạng không nói có cũng chẳng nói không, thẳng thắn nói: "Nếu anh ấy nói thì tôi sẽ từ chối."

Giang Đường theo bản năng bĩu môi: "Nếu không nói thì sao, cứ ái muộn như vậy?"

Khương Nghi Dạng đột nhiên bật cười, cũng đột nhiên cầm dao cắt bánh lên, chấm kem lên chóp mũi Giang Đường.Không kịp đề phòng, Giang Đường sững sờ tại chỗ."

Làm gì vậy."

Giang Đường nhanh tay lấy khăn giấy.Khương Nghi Dạng ngồi xuống, cũng buông dao xuống: "Không thích thì làm sao ái muội."

Giang Đường miệng nhanh hơn não, nói ra một câu mà chỉ tra nữ mới nói được: "Cũng không nhất định thích mới ái muội được."

Khương Nghi Dạng không thể làm gì khác ngoài nói thêm một câu: "Tôi chỉ cùng người tôi thích ái muội."

Giang Đường cả người lại tê dại.Thật sự ngượng ngùng, cũng tự mình đa tình, Giang Đường như thế nào lại nghĩ người nàng đang nói là mình.Tai cô giờ đỏ đến nhỏ máu.Nàng đã nói vậy, cô đương nhiên đáp lại cái gì cũng không đúng, chỉ có thể cúi đầu ăn bánh kem.Khương Nghi Dạng cũng cúi đầu ăn.Ăn từ chín giờ, ăn đến mười giờ, nên về nhà rồi.Giang Đường cảm thấy, mình cũng không phải bạn bè thân thiết với Khương Nghi Dạng, có thể cùng nàng ăn sinh nhật như vậy đã là không tệ rồi.Cùng nhau ăn mì trường thọ, hát cho nàng, tặng nàng quà, cùng nhau ăn bánh kem, còn hàn huyên trò chuyện.Thời gian bất giác trôi đi, nhưng Giang Đường vẫn cảm thấy 10 giờ 30 là thời gian thích hợp để nói lời tạm biệt với Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng lần này không nói gì, đưa cô ra cửa rồi nói tạm biệt.Giang Đường một giọt rượu không uống, ở trên đường trở về lại thoáng cảm thấy mình đang say, cô mở cửa sổ xe taxi, mặc cho gió lạnh đang vù vù thổi vào.Cô nhìn hàng cây cùng dòng xe ngoài cửa sổ, suy nghĩ không biết đang bay về đâu?Dĩ nhiên là nghĩ về Khương Nghi Dạng.Nghĩ về bộ dáng nghiêng đầu chống cằm của nàng, nghĩ đến bộ dáng nàng vén mái tóc mình, nghĩ đến nụ cười nàng, nghĩ đến bộ dáng một tay đút túi của nàng.Nghĩ đến những điều ước của nàng đều về mình, đến lời nàng nói chỉ cùng người nàng thích ái muội, lúc nàng lấy kem quẹt lên chóp mũi cô.Giang Đường bất đắt dĩ thở dài, không biện pháp trong lòng bắt đầu mắng Khương Nghi Dạng.Người này làm sao lại như vậy, thật quá đáng!

Đáng ghét.Gió vẫn thổi đến tận khi Giang Đường về nhà, khí trời lạnh như thế, thật tốt quá, xuống xe không bao lâu, Giang Đường nhảy mũi hắt hơi vài cái.Vừa tới cửa nhà, di động trên tay Giang Đường truyền đến thông báo.Cô mở ra, là tin nhắn của Khương Nghi Dạng.Rất đúng giờ, nàng hỏi cô: Về đến nhà chưa?Giang Đường vừa mở cửa vừa trả lời: Đến rồiLúc này cô vẫn còn nghĩ về điều ước sinh nhật của Khương Nghi Dạng, là điều thứ nhất, chính là đem biệt danh Khương Nghi Dạng sửa lại.Xóa bớt "Đại tiểu thư", chỉ để lại "Dạng Dạng".Sau đó, Dạng Dạng lại gửi tin nhắn mới: Cảm ơn món quà cùng bánh kem của cậuGiang Đường cũng khách sáo trả lời: Cảm ơn mì trường thọ của cậuDạng Dạng: Mặt khác, tôi cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt đáng yêuGiang Đường cong khóe môi, trả lời nàng: Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt xinh đẹpDạng Dạng: Nhất định phải như vậy sao?Giang Đường: Có qua có lạiDạng Dạng: Thật sao?Dạng Dạng: Thật muốn có qua có lại
?Giang Đường còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời liền đứng hình, bởi vì lúc này đây cô vô tình ngẩng đầu lên, thấy được chiếc giương trên tường, và cũng thấy chính mình trong gương.Làm sao mà lão nương cô lại có thể cười vui vẻ đến vậy?-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Điều ước thứ ba của cậu là gì vậy?Dạng Dạng: Cậu đoán xemGiang Đường: Có phải muốn tớ yêu cậu không? *vui vẻ*Dạng Dạng:

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 17


Giang Đường lập tức thu nụ cười kia lại, cũng không trả lời Khương Nghi Dạng, sợ hãi vội vàng ném điện thoại sang một bên.Giang Đường thực ra là người rất ương ngạnh, cô không cần mẹ nhắc nhở, cô tự biết, những chuyện trước kia thì không nói, chỉ nói hiện tại.Tắm xong, cô không biết phải như thế nào, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng thấy sai.Giống như trong ngực có gì đó chặn lại, thở không được nuốt xuống càng không trôi.Đều do Khương Nghi Dạng.Vốn dĩ thời gian còn sớm, hơn nữa mai là cuối tuần, nếu như Khương Nghi Dạng đã không cho cô ăn cay, không cho uống rượu thì cô sẽ...Giang Đường tóc không thèm sấy, tùy tiện quấn khăn bông đi ra mở cửa tủ lạnh.Tìm một hồi cũng không thấy đồ cay, nhưng rượu thì nhà ai cũng có sẵn.Nên mười phút sau, cô một thân một mình ngồi ở ban công phòng khách, chân bắt chéo, gió lạnh thổi, chậm rãi nhâm nhi uống rượu.Hai tin nhắn của Khương Nghi Dạng, cô không thèm nhắn lại nhiều, giả ngu nhắn một tin không mặn không nhạt, chuyện này tới đây kết thúc.Mùa đông lạnh lẽo, rượu cũng lạnh, từng ngụm từng ngụm như muốn cào xé cổ họng cô.Đang quay cuồng trong luồng suy nghĩ bỗng bị một cuộc điện thoại đánh thức, là một tiểu phóng viên bên tòa soạn, cô vừa nghe máy bên kia liền rối rít nói xin lỗi, do ở công ty bận rộn bây giờ mới sửa xong tư liệu của Khương Nghi Dạng."

Rất xin lỗi Giang tổng, xin lỗi đã muộn như vậy còn quấy rầy cô."

Giang Đường lúc này mới nhớ, hôm qua khi buổi phỏng vấn kết thúc, cô cùng tổ của mình muốn lấy tư liệu về Khương Nghi Dạng, có dặn là không vội hôm sau lấy cũng được.Tiểu phóng viên ngữ khí có chút sợ hãi, tựa hồ đang sợ vì mình làm chậm trễ công việc mà bị quở trách.Vốn là công tác tự ý thêm vào, Giang Đường ngữ khí ôn hòa nói không sao, lại quan tâm đối phương thêm vài câu, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.Thư điện tử về tư liệu vừa lúc cũng tới, Giang Đường cũng bừng tỉnh từ cơn căn bản không say, bắt đầu cảm thấy mình thật ngốc.Bất quá cô vẫn đem vài ly cuối cùng uống cạn.Dọn dẹp ban công sạch sẽ rồi đi vào, Giang Đường lúc này mới hậu tri hậu giác thấy bên ngoài lạnh như vậy, tóc còn không thèm sấy, cô rốt cuộc đang làm gì vậy?Giang Đường ở trong phòng tắm thu thập một chút xong trở về phòng, lúc đặt chân lên giường thời gian đã điểm quá 12 giờ, sinh nhật Khương Nghi Dạng đã qua.Tưởng chính mình có thể chứng minh bản thân không để ý, Giang Đường lăn tới lăn trong chăn, cuối cùng mới đem tư liệu kia mở ra.Vì vừa đến làm việc ở tòa soạn, tiểu phóng viên kia làm đặc biệt cẩn thận, Giang Đường muốn gì, Giang Đường nghĩ gì, cô ấy đều sửa sang cẩn thận mới gửi qua.Nội dung không nhiều lắm, cùng lắm chỉ tầm nửa tờ giấy, nhiều điều Giang Đường đã biết, nhưng cô vẫn cẩn thận xem lại từ đầu đến cuối.Bên trong còn có vài tấm hình thời đại học Khương Nghi Dạng, chụp chung với lớp học, nên mờ mờ thấy được toàn thân nàng, không phải quá rõ, nhưng chính là xinh đẹp, còn rất ngây ngô.Giang Đường ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ấn tượng cuối cùng hình như cô đang phóng to Khương Nghi Dạng trong bức ảnh kia.Lại lần nữa cô bị tiếng điện thoại đánh thức.Người mà sáng thứ bảy 8 giờ có thể gọi điện cho cô, ngoại trừ mẹ cô chắc chắn không có người thứ hai.Cô cài cho mẹ tiếng chuông riêng, cho nên không cần mở mắt, Giang Đường từ trong ổ chăn mò ra lấy điện thoại bắt máy."

Dạ?"

Giang Đường cả người vô lực, đau nhức toàn thân.Mẹ cô bên kia tinh thần phấn chấn: "Tuần này mẹ không có lên nha, con của anh họ kết hôn, vợ anh ấy kêu mẹ qua phụ giúp rồi."

Giang Đường thấp giọng đáp: "Oh."

Mẹ cô thở dài một tiếng: "Đã mấy giờ rồi còn chưa chịu rời giường, vừa lúc dậy ăn sáng đi."

Giang Đường: "Con biết rồi."

Mẹ cô nghi hoặc hỏi: "Giọng con làm sao vậy?

Bị cảm sao?"

Giang Đường hít hít mũi: "Không có, chắc do mới dậy thôi."

Mẹ: "Mẹ nghe không giống đâu, chắc là bị cảm rồi, trời lạnh thế này, con chắc lại..."

Me cô càng nói càng nhiều, âm thanh như thôi miên, Giang Đường vì thế dần dần nhắm mắt lại, di động cũng không cầm chặt, rơi trên giường.Không nghĩ tới mẹ cô bên kia không nghe được cô trả lời, liền trực tiếp cúp máy, gọi lại lần nữa.Giang Đường đau đầu vô cùng, ở trong chăn than thở tiếp điện thoại: "Làm sao vậy mẹ?"

Mẹ: "Con tự nghe thử giọng mình đi, ngày hôm qua đã làm gì?"

Giang Đường: "Con thật không sao mà, mẹ bận rộn đi, con buồn ngủ quá, cho con ngủ một chút nha mẹ."

Giang Đường cuối cùng phải dùng chiêu thức làm nũng, mẹ cô bên kia mới dịu lại: "Được rồi được rồi, nhớ phải ăn nha, phải nhớ nấu thuốc uống nữa, đừng kéo dài để quên."

Giang Đường: "Con biết rồi."

Mẹ cô rốt cuộc cũng tha cho cô, ngay khi cúp máy Giang Đường cả người héo úa, vô cùng mệt mỏi, lần nữa ngủ thiếp đi.Nhưng giấc này cô ngủ không an ổn được, giống như chưa ngủ được bao lâu, nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại lại vang lên.Giang Đường giật mình bắt lấy điện thoại, vừa nhìn thấy trên màn hình một chuỗi số xa lạ, cô lần đầu tiên thấy số lạ không nghĩ ngợi mà trực tiếp tắt máy.Qua vài giây điện thoại lại vang lên.Giang Đường khẽ rên lên, mắt không nhìn màn hình, dùng sức ấn vào nút nghe."

Ai vậy?"

Bên kia nói: "Là tôi."

Giang Đường dừng một chút, lửa giận trong mắt vơi hơn phân nửa, dù vậy cô vẫn cố hỏi: "Tôi là ai?"

Khương Nghi Dạng thế nhưng không tự giới thiệu, mà hỏi lại Giang Đường: "Bị cảm sao?"

Giang Đường mày nhăn lại: "Mẹ tôi nói cho cậu sao?"

Khương Nghi Dạng hỏi: "Nghiêm trọng không?"

Giang Đường đưa điện thoại ra xa nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ.Tạm tha thứ một chút.Đưa điện thoại lên tai, lại nghe Khương Nghi Dạng nói: "Giọng nghe không tốt lắm, giọng mũi rất nặng."

Sáng sớm tinh mơ, thanh âm của Khương Nghi Dạng rất ôn nhu.Giang Đường cả người mềm nhũn: "Chắc là vậy, lát nữa tôi sẽ uống thuốc, cảm ơn cậu, tôi không sao."

Khương Nghi Dạng: "Thuốc cảm cùng thuốc trung y có thể uống cùng sao?"

Giang Đường bất đắc dĩ nói: "Bà ấy như thế nào cả cái này cũng nói cho cậu."

Khương Nghi Dạng: "Chắc bữa sáng còn chưa ăn."

Giang Đường bật cười: "Cho nên chị ơi ," dù đầu óc không tỉnh táo lắm nhưng Giang Đường vẫn còn có thể đi trêu chọc: "Hỏi nhiều như vậy là chị định đến đây chăm em sao ạ?"

Khương Nghi Dạng nói: "Đúng vậy."

Giang Đường nghe không hiểu: "Đúng vậy cái gì?"

Giọng khàn đi, chợt Giang Đường nghe được tiếng chuông cửa vang lên.Âm thanh này không chỉ ở trong nhà, nó còn phát ra trong điện thoại cô.Ngay sau đó, cô nghe Khương Nghi Dạng nói: "Là tôi."

-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Dạng Dạng, cậu đến chăm tớ được hông?Khương Nghi Dạng: Không được Giang Đường: Chị Dạngggggg DạngggggKhương Nghi Dạng: Đến ngay

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Thú Vị - Mễ Nháo Nháo
Chương 18


Giang Đường từ trên giường đứng lên, mới phát hiện cảm mao hình như có chút nghiêm trọng.Trước mắt một mảng đen nhánh, đầu ong ong, cô đứng ở mép giường hồi lâu, phải đỡ đầu giường mới không để mình ngã xuống.Đầu rất nặng, chân cũng nặng như chì, từ phòng ngủ tới cửa chính, Giang Đường đoán chừng phải tốn hơn hai phút, kỳ thực giống người sinh bệnh nặng.Bất quá hôm nay Khương Nghi Dạng chỉ ấn một lần chuông, nàng cực kì kiên nhẫn chờ đợi.Cửa mở ra, Giang Đường nhìn thấy Khương Nghi Dạng, thoáng chút sửng sốt.Khương Nghi Dạng hôm nay không trang điểm, tóc cũng không uốn xoăn như thường ngày mà để thẳng, bên ngoài có vẻ lạnh, nàng mang trên người một kiện áo lông trắng, phía dưới là quần jean và một đôi dép bông, bộ dạng rất tùy ý.Đối với cô mỗi lần nhìn thấy người này, nàng đều là tỉ mỉ trang điểm, giờ đây Giang Đường thoáng có chút không thích ứng kịp.Chẳng qua hiện tại Giang Đường cũng không ổn lắm, Khương Nghi Dạng chí ít nhìn vẫn gọn gàng, còn Giang Đường lúc này không khác gì một tên ăn mày."

Vào đi."

Giang Đường nói với Khương Nghi Dạng, giọng khàn đặc phải ho khan vài tiếng.Khương Nghi Dạng: "Rất nghiêm trọng."

Giang Đường đi vào trong: "Còn tốt đi."

Cô thật sự khó chịu, khó chịu đến mức không muốn hỏi cái này cái kia với Khương Nghi Dạng, ví dụ như nàng tới đây bằng cách nào, mẹ cô đã nói gì với nàng, hiện tại Giang Đường chỉ muốn nằm xuống thôi.Không để ý Khương Nghi Dạng, Giang Đường tự mình lê từng bước trở về phòng ngủ.Sau khi bước qua cửa phòng ngủ, một bàn tay đằng sau chặn cửa lại, tay Giang Đường mềm nhũn không còn sức để đóng, mặc cho Khương Nghi Dạng theo sau đi vào.Giang Đường khi ngủ sợ sáng, căn phòng ngoại trừ ánh sáng bên ngoài hắc vào thì bên trong là một mảnh tối đen.Cô quen thuộc địa phận của mình, nhưng Khương Nghi Dạng thì không, khi đến mép giường, Giang Đường tốt bụng nhắc nhở một câu: "Có cái thảm, cẩn thận ngã."

Khương Nghi Dạng ở sau ừ một tiếng.Trên giường vẫn còn lưu chút nhiệt nóng, Giang Đường không ngờ gió ngoài cửa lạnh đến vậy, hôm nay mặc ít, hiện tại chui vào ổ chăn, máy sưởi bốn phương tám hướng thổi đến, mới thoải mái run lên.Chờ nằm xong, Giang Đường nghiêng người, hướng Khương Nghi Dạng hỏi: "Tôi tính ngủ tiếp một giấc, cậu thì sao?"

Khương Nghi Dạng ở trước mặt Giang Đường ngồi xổm xuống, tầm mắt chăm chú nhìn cô, nàng trước nói một câu "Ngủ đi", sau không biết từ nơi nào lấy ra một cái nhiệt kế điện tử, ở trên đầu Giang Đường "tích" một cái.Giang Đường đem mắt mở ra chút, nổ lực muốn nhìn con số vừa đo: "Phát sốt sao?"

Khương Nghi Dạng không cho Giang Đường nhìn: "Cậu còn biết quan tâm mình nhỉ."

Giang Đường đau đầu nên thanh âm cũng nhẹ đi: "Không nói thì thôi."

Khương Nghi Dạng: "Còn tốt, sốt nhẹ."

Nàng nói rồi đưa tay sờ lên trán Giang Đường kiểm tra, giúp cô kéo tốt chăn: "Trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

Giang Đường: "Không có."

Khương Nghi Dạng: "Vậy cậu ngủ trước đi, tôi xuống dưới lầu mua, quay về sẽ nấu cho cậu chén cháo."

Giang Đường: "Ừm."

Khương Nghi Dạng: "Còn túi thuốc trung y kia ngày mai hẳn uống, hôm nay uống thuốc hạ sốt trước đã."

Giang Đường nhắm mắt lại: "Ừm."

Khương Nghi Dạng không nói tiếp, mà Giang Đường cũng không có cảm giác nàng rời đi, cô rất muốn ngủ, nhưng nghĩ có người ở trước mặt nhìn chằm chằm mình vậy, cô làm sao ngủ được.Không bao lâu, cô lại mở mắt.Vừa mở mắt, Giang Đường thấy bàn tay Khương Nghi Dạng phóng đại trước mắt.Hai người lúc này đều đã thích ứng độ sáng trong phòng, nàng đương nhiên có thể nhìn thấy Giang Đường mở mắt, nhưng không bởi vì vậy mà nàng thu tay lại, nàng vẫn tiếp tục động tác của mình, đưa ngón tay chạm nhẹ lên gò má cô.Động tác Khương Nghi Dạng rất khẽ, Giang Đường có thể cảm nhận rõ hai tai mình bắt đầu nóng lên.Cô nâng tầm mắt từ tay sang giương mặt của Khương Nghi Dạng: "Làm sao vậy?"

Khương Nghi Dạng nói: "Sinh bệnh liền ngoan vậy sao."

Tai Giang Đường càng nóng hơn, không ngoài ý muốn mặt hẳn cũng đỏ bừng.Bất quá với bóng tối trong phòng, Khương Nghi Dạng chắc là không nhìn ra."

Tôi không ngoan," Giang Đường vừa nói vừa kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình, đem tay Khương Nghi Dạng chặn ở ngoài chăn: "Cậu không phải muốn đi mua thuốc cho tôi sao," mí mắt cô vẫn không gượng được nhắm lại, nhưng miệng vẫn nói tiếp: "Thế nào lại không chút vội vậy, tôi sinh bệnh đó."

Bởi vì giọng mũi nặng, thanh âm Giang Đường đặc biệt nhỏ như đang làm nũng.Khương Nghi Dạng mỉm cười: "Hiện tại đi ngay," nàng nói: "Chờ tôi trở lại."

Lúc này Giang Đường mới cảm nhận Khương Nghi Dạng đã đi rồi, cho dù nhắm mắt, cô cũng lờ mờ thấy được một bóng người chuyển động, sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đóng cửa.Người kia vừa rời đi, Giang Đường lại cảm thấy trống trải khó hiểu, hô hấp trở nên khó khăn hơn nhiều.Chắc do cô quá mệt, không rảnh quan tâm lí do vì sao, ho khan hai tiếng liền thiếp đi.Một giấc ngắn trôi qua, Giang Đường tự mình thức dậy, thời gian chưa qua bao lâu.Khương Nghi Dạng hẳn đã vào phòng cô một lần nữa, cho nên nàng để cửa hé một chút, cũng nhờ để cửa như vậy, Giang Đường có thể ngửi được hương trứng gà ngoài kia.Quá thơm, đầu cũng không muốn đau nữa, cô muốn ăn gì đó.Từ trên giường tỉnh lại, Giang Đường phát hiện trên tủ đầu giường có một cái bình giữ ấm.Là bình của cô, Giang Đường mở ra ngửi ngửi, rồi nhấp một ngụm nhỏ.Là nước ấm, thực thoải mái, cô ngửa đầu uống hơn nửa bình.Nhanh chóng rửa sơ mặt, rời phòng ngủ, Giang Đường lẳng lặng đến nhà ăn ngồi xuống, phòng bếp có trứng gà đã bác xong, Khương Nghi Dạng lúc này đang nấu cháo.Cùng lúc đó, còn đang nói chuyện điện thoại.Di động mở loa ngoài, toàn một phòng bếp đều ngập tràn âm thanh của mẹ Giang Đường."

Làm sao còn chưa tỉnh nữa, đã mấy giờ rồi, con đừng nhìn con bé bị bệnh mà chiều nó," mẹ cô đem bí kíp độc quyền ra dạy cho Khương Nghi Dạng: "Con đến phòng con bé, đem rèm cửa mở tung ra, con bé thấy sáng liền tự tỉnh, làm đi."

Giang Đường: "......"

Khương Nghi Dạng không có làm theo, đứng bất động: "Để cậu ấy ngủ một lát, con nấu cháo xong sẽ gọi cậu ấy dậy ạ."

Mẹ cô bên kia lại bắt đầu lải nhãi, cằn nhằn Giang Đường đủ kiểu, nói nào là mấy ngày hôm trước nhiệt độ rất thấp, chắc hôm qua không biết lại đi chơi nơi nào, không chịu mặc đủ.Nói đến tối qua, Khương Nghi Dạng cắt ngang: "Cậu ấy đêm qua ở cùng con ạ."

Mẹ cô nghẹn lời.Giang Đường bên cạnh thiếu chút phụt cười.Cô muốn xem mẹ mình xử lý như nào.Quả nhiên, giây kế tiếp giọng mẹ cô ôn hòa hơn nhiều: "A, ở cùng con sao, vậy là tốt rồi, ngày hôm qua chắc không sao chứ."

Khương Nghi Dạng: "Ngày hôm qua không có việc gì, cậu ấy cũng về sớm, hẳn cũng ngủ sớm ạ."

Mẹ cô thở dài: "Vậy chắc là ban đêm cảm lạnh, không biết có phải lại đá chăn không."

Được rồi, có lí do để bà mắng rồi: "Lúc nào cũng đá chăn, không biết lo cho mình, lớn người như vậy rồi."

Khương Nghi Dạng cười một chút: "Lúc ngủ đều như vậy sao ạ?"

Mẹ cô thà nói sạch chứ quyết không tha: "Đúng vậy!

Từ nhỏ đến giờ, đều đã 26 tuổi rồi mà con nhìn xem, thật không làm dì bớt lo mà."

Giang Đường đưa tay chống cằm, yên lặng ngồi nghe.Mẹ cô tiếp tục: "Đều đến tuổi kết hôn rồi, còn như con nít, cũng không có lấy người bạn trai để quản."

Khương Nghi Dạng thấp thấp giọng dạ.Mẹ cô buông tiếng thở dài: "Con bé rốt cuộc có bạn trai không, con nói cho dì biết đi."

Khương Nghi Dạng không có nói tiếp.Thời gian kế tiếp, mẹ cô dành ra để nói về các đối tượng của cô, nói cái gì mà đại học có một nam bạn học, điều kiện khá tốt còn tưởng rằng có gì đó, nhưng không biết như thế nào mà không chút tiến triển.Khi mẹ cô nói những việc này, Khương Nghi Dạng chỉ im lặng lắng nghe, nàng đưa lưng về phía Giang Đường, cô cũng không thấy nét mặt nàng, không biết nàng đang có tâm tình gì.Đại khái cảm thấy mình quá dong dài, mẹ cô nói thêm hai câu liền thôi, sau đó hỏi: "Con bé còn chưa dậy sao?"

Khương Nghi Dạng nói: "Đã dậy rồi, đang ngồi phía sau con ạ."

Giang Đường cả kinh, đang ngồi trên ghế thiếu chút giật mình đứng dậy.Người này thật có mắt sau lưng sao?Mẹ cô a một tiếng: "Dậy là tốt rồi, kêu con bé nhanh ăn cháo, trễ rồi."

Khương Nghi Dạng cười: "Dạ."

Bên phía mẹ đột nhiên ồn ào lên, Giang Đường nghe được tiếng của mợ, tiếp theo bà nói có việc nên cúp điện thoại trước.Giang Đường nãy giờ luôn cố gắng không phát ra tiếng, nếu Khương Nghi Dạng đã biết, cô mặc kệ liền ho vài tiếng.Khương Nghi Dạng vừa lúc múc cháo ra, cùng trứng bác bưng qua chỗ cô.Giang Đường nhận chén cháo: "Cậu biết tôi tới từ khi nào thế?"

Khương Nghi Dạng: "Lúc cậu vừa ra tôi liền thấy được, do thủy tinh phản quang."

Giang Đường: "......"

Giang Đường: "Vậy mà cậu không nói."

Khương Nghi Dạng: "Cậu cũng không nói mà."

Giang Đường bật cười: "Khương Nghi Dạng, cậu đôi khi rất thú vị."

Khương Nghi Dạng nghiêng đầu hỏi: "Là như thế nào?"

Giang Đường mở miệng định liệt kê, Khương Nghi Dạng lại đánh gãy lời cô: "Ăn trước đi, chờ lát nữa lại quở trách tôi."

Giang Đường cười: "Không phải là muốn quở trách cậu," cô đem từng muỗng cháo ăn vào, nhỏ giọng nói: "Là đang khen cậu."

Khương Nghi Dạng cũng cười: "Vậy càng phải chậm rãi nói."

Giang Đường cúi đầu.Đừng cười, cô không muốn cười nữa.Không sai biệt lắm cũng đến bữa trưa, Khương Nghi Dạng múc cho Giang Đường một chén, tiện múc luôn cho mình một chén.Dạ dày Giang Đường không tốt, hàng ngày đều dễ phát bệnh, nếu để đói lâu đến khi ăn cái gì đó thì sẽ đau đến không chịu được, cho nên trong túi xách cô luôn để cái này cái kia ăn vặt, nếu cảm thấy không ổn, liền bổ sung một chút năng lượng.Buổi sáng đau đầu hòa cùng cảm giác đói lả, hiện tại nuốt nhanh hai chén cháo xuống bụng, Giang Đường cảm thấy dạ dày mình không ổn lắm.Cảm giác đau đớn quen thuộc bắt đầu kích thích thần kinh cô, Giang Đường nhịn vài cái đến lúc không nhịn được, nắm chặt muỗng, cúi gầm đầu xuống."

Làm sao vậy?"

Khương Nghi Dạng rất nhanh phát hiện cô có điểm không thích hợp: "Bụng, đau dạ dày phải không?"

Giang Đường không lừa cô: "Có một chút."

Khương Nghi Dạng không ngồi đối diện nữa, nàng đứng lên kéo ghế bên cạnh Giang Đường ngồi xuống: "Rất đau sao?"

Giang Đường xua tay: "Năm phút liền tốt thôi, cứ từ từ, không có gì đâu."

Khương Nghi Dạng vì thế không nói nữa, bất quá nàng không nhàn rỗi, đưa tay vuốt những sợi tóc loạn trên đầu Giang Đường, vỗ vỗ nhè nhẹ gáy cô.Giang Đường chưa từng được ai đối đãi tốt như vậy, dạ dày càng đau, nó giống như đang cầu được an ủi nhiều hơn.Tự thương cảm mình, cũng không muốn kiên trì cái gì, vừa lúc Khương Nghi Dạng đặt tay lên đầu, cô liền thuận thế nhích lại gần nàng hơn.Dần dần, dạ dày cô vui vẻ, bắt đầu hòa hoãn.Giang Đường bỗng nói lời vô nghĩa: "Hôm nay không có mang cá nhỏ."

Cô là nói Khương Nghi Dạng không mang, người này thế nhưng lại đưa tay trượt xuống vành tai cô.Giang Đường cười: "Tôi nói cậu."

Khương Nghi Dạng nói: "Tôi biết."

Giang Đường nhắm hai mắt lại, cảm thụ đầu ngón tay Khương Nghi Dạng đang nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô.Thật tốt, dạ dày cô chưa bao giờ nhanh như vậy liền chuyển biến tốt, mà không chỉ có dạ dày, trong cơ thể không biết bộ phận nào, hoặc nói từng tế bào thần kinh của cô, nó đang kêu gào tột độ, nó muốn nhiều hơn.Tay Khương Nghi Dạng rất ấm, cùng tai cô là một độ ấm đối lập, nàng ôn nhu xoa xoa, xoa xoa.Giang Đường thật thoải mái."

Đi gấp quá, tôi quên đeo."

Khương Nghi Dạng giải thích.Giang Đường thuận thế hỏi: "Thích quà của tôi không?"

Khương Nghi Dạng bật cười: "Giờ mới hỏi hả?"

Giang Đường: "Tôi thích bây giờ hỏi."

Khương Nghi Dạng nói: "Rất thích."

Giang Đường không buông tha nàng: "Thích nhiều không?"

Khương Nghi Dạng: "Đến khi cậu đưa cho tôi cái khác, tôi sẽ luôn mang nó."

Giang Đường cong môi cười: "Nó cũng không hợp lắm."

Khương Nghi Dạng: "Tôi thấy hợp."

Giang Đường: "Tôi cũng chưa nói sẽ tặng cậu cái mới."

Khương Nghi Dạng: "Vậy tôi vẫn sẽ mang cái này."

Giang Đường nhắm hai mắt, từ từ mở ra, lại từ từ nhắm lại.Cô sinh bệnh, sinh bệnh đến nỗi điên cuồng động tâm.Cô hoàn toàn chủ động động tâm rồi.Khương Nghi Dạng vân vê tai Giang Đường đến khi nó trở nên nóng ấm hơn, chờ dạ dày hòa hoãn lại, mặt Giang Đường lúc này cũng khá hơn.Cô né Khương Nghi Dạng ra ngồi thẳng, đem cái muỗng trên bàn nắm lại: "Tôi ổn rồi."

Khương Nghi Dạng thoáng cái bị xa lánh, khe khẽ cười thành tiếng: "Cậu thật vô tình."

Giang Đường hướng phía đối diện mời: "Ăn đi Khương tiểu thư."

Khương Nghi Dạng gật đầu: "Được Giang tiểu thư."

Giang Đường không nhịn được bật cười.Này có gì mà buồn cười chứ...Khương Nghi Dạng không chỉ có bác trứng, nàng còn làm một phần cải xào, hương vị rất giống hương vị gia truyền của mẹ cô, Giang Đường muốn khóc thành tiếng nói "Tôi muốn ăn cơm của mẹ".Vài chén cháo cùng ít đồ ăn kèm, hai người rất nhanh liền ăn xong.Dạ dày được lấp đầy, Giang Đường cảm giác tốt hơn, không bao lâu, Khương Nghi Dạng liền lấy thuốc nàng mới mua, mở lấy thuốc, rồi đưa đến trước mặt Giang Đường.Giang Đường không muốn cùng thân thể mình phân cao thấp, Khương Nghi Dạng phân phó như thế nào, cô liền nghe như thế ấy."

Lát nữa chắc sẽ mệt hơn," Khương Nghi Dạng nói: "Ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tốt thôi," nàng hỏi: "Đầu còn đau không?"

Giang Đường lắc đầu: "Một chút."

Khương Nghi Dạng gác cằm lên tay: "Hiện tại thế nào?

Muốn lên giường nằm, hay muốn ngồi đây cùng tôi tâm sự."

Giang Đường cũng học theo Khương Nghi Dạng chống cằm: "Cậu có chuyện muốn tâm sự với tôi sao?"

Khương Nghi Dạng nói: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi."

Giang Đường: "Hở?"

Khương Nghi Dạng: "Cậu còn chưa khen tôi."

Giang Đường phụt một tiếng cười rộ lên, cười đến mức huyệt thái dương nổi lên."

Cậu a, Khương Nghi Dạng cậu còn thiếu người khen sao."

Giang Đường nói.Khương Nghi Dạng: "Thiếu Giang Đường khen."

Giang Đường đôi mắt đều cong lên: "Khương lão sư mỹ lệ hào phóng, hiểu tri thức lễ nghĩa, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, khí chất tốt học thức cao, tôi không biết kiếp trước mình có phúc gì, để kiếp này có thể gặp được Khương lão sư, có thể ăn cháo, ăn trứng bác, ăn cải xào do chính tay Khương lão sư làm."

Giang Đường một bên nói, Khương Nghi Dạng một bên cười, kia không biết là biểu tình "Tôi nghe cậu nói bừa" hay là "Được được cậu cứ nói tiếp đi", dù sao cũng không thể nào là đang hưởng thụ.Chờ Giang Đường phát biểu một đoạn dài xong, Khương Nghi Dạng gật gật đầu: "Là đang khen, hay đang trêu chọc tôi."

Giang Đường: "Là thật, thuốc Khương lão sư mua ai uống mà dám không khỏe lên cơ chứ."

Di động Khương Nghi Dạng đặt trên bàn vang lên, đánh vỡ đoạn đối thoại của các cô.Khương Nghi Dạng cầm lên mở khóa, cũng trực tiếp mở tin nhắn âm thanh lên.Là giọng mẹ cô gửi tới, hỏi Giang Đường đã ăn chưa, có tốt hơn chút nào không.Khương Nghi Dạng nhắn tin trả lời, tuy Giang Đường không nhìn thấy nàng nhắn gì, nhưng lại thập phần yên tâm, dù sao cô chính tai nghe được Khương Nghi Dạng ở bên cạnh nhắn tin.Chờ Khương Nghi Dạng buông di động xuống, Giang Đường hỏi: "Cậu tính làm dì nhỏ của tôi thật sao?"

Khương Nghi Dạng khó hiểu: "Cái gì?"

Giang Đường tự mình bật cười, dù sao nhàn rỗi nhàm chán, cô liền đem chuyện ngày đó Trương Hân chạm mặt với Khương Nghi Dạng đại khái nói cho nàng nghe."

Không cần."

Khương Nghi Dạng nghe xong nói: "Không có hứng thú."

"Tôi không nghĩ mẹ tôi thích cậu đến vậy," Giang Đường lại nói thêm: "Bất quá bạn của mẹ, tôi cũng thích nha."

Khương Nghi Dạng: "Không cần nói câu sau."

Giang Đường trong lòng a một tiếng.Giang Đường cô không ngốc nha, cái bầu không khí ái muội này thật đáng sợ, cho nên lần nữa nằm lại lên giường, Giang Đường sợ phải cùng nàng nói tiếp nên gấp rút chui vào trong chăn.Mỗi lần không khí ái muội này kéo đến, mười lần hết mười một lần Giang Đường thắng không nổi Khương Nghi Dạng.Khương Nghi Dạng người này sao lại như vậy chứ.Giang Đường cô ở trước mặt Khương Nghi Dạng sao không còn chút sức chống cự thế này."

Đừng trùm kín như vậy."

Khương Nghi Dạng lấy cho Giang Đường một ly nước ấm, quay đầu liền nói.Giang Đường nghe lời mà thò mỗi đầu ra khỏi chăn.Khương Nghi Dạng nắm chặt cái ly, đột nhiên hỏi: "Ngày hôm qua rời khỏi nhà tôi cậu còn đi chỗ khác sao?"

Giang Đường lắc đầu: "Không có."

Khương Nghi Dạng bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân bị cảm của Giang Đường: "Buổi tối đá chăn sao?"

Giang Đường nghĩ nghĩ, vẫn là ăn ngay nói thật: "Lúc trở về tôi có ra ban công uống chút rượu."

Khương Nghi Dạng thở dài bất đắt dĩ nhìn Giang Đường.Giang Đường: "Cậu phê bình tôi đi."

Khương Nghi Dạng: "Là muốn tôi phê bình sao."

Nhưng cuối cùng nàng cái gì cũng không nói.Rõ ràng vừa rồi ở bên ngoài cô đã tốt hơn nhiều, lúc này ở trên giường, Giang Đường không biết như thế nào lại thấy yếu ớt đi.Nhưng nói chung yếu ớt thế nào cũng vẫn là ở thế yếu, Giang Đường cũng không nghĩ sẽ cố gắng biểu hiện khác, cô hiện lại là người bệnh, cô có thể tùy hứng, có thể không cần suy nghĩ nhiều, muốn làm gì thì làm nấy.Nghĩ đến việc Khương Nghi Dạng không bắt buộc phải ở lại đây, Giang Đường nhỏ giọng hỏi: "Cậu phải về sao?"

Khương Nghi Dạng lại hỏi lại cô: "Cậu hy vọng tôi về sao?"

Giang Đường cảm thấy tim mình có chút ngứa ngáy, do dự vài giây, mới cắn răng nói: "Không hy vọng."

Đối với việc mà Giang Đường giãy giụa nửa ngày mới trả lời được, thì Khương Nghi Dạng vẫn không chút cảm xúc dư thừa, nàng chỉ bình đạm ừ một tiếng, sau đó nói: "Tôi có thể mượn máy tính không?"

Giang Đường đưa tay chỉ chỉ: "Ở trên bàn."

Khương Nghi Dạng: "Tôi ở bên ngoài viết luận văn, cậu có việc thì gọi tôi nhé."

Với đáp án này Giang Đường không biết là hài lòng hay không hài lòng, chưa phục hồi được suy nghĩ, tay liền nhanh hơn nắm lấy một góc áo của Khương Nghi Dạng: "Một mình cậu ở bên ngoài sao?"

Khương Nghi Dạng: "Hay là tôi cùng cậu ngủ."

Giang Đường trong nháy mắt buông tay ra.Khương Nghi Dạng khẽ mỉm cười, cúi người nhẹ điểm lên cằm Giang Đường hai cái: "Ngoan ngủ đi."

A mẹ ơi, cái này ai mà chịu cho nổi.Giang Đường: "Dạ."

Khương Nghi Dạng lại điểm thêm vài cái nữa: "Sinh bệnh thì rất ngoan."

Giang Đường: "Tôi đây sinh bệnh nhiều lắm."

Khương Nghi Dạng gõ đầu cô: "Nói bậy gì đó, phải nhanh khỏe lên."

Giang Đường: "Dạ."

Sau đó Giang Đường nhắm hai mắt lại, Khương Nghi Dạng lẳng lặng cầm máy tính rời khỏi phòng.Rất nhanh, phòng ngủ lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, Giang Đường thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của mình.Mỗi lần cô đổ bệnh xác thật đều luôn hy vọng có người ở bên cạnh, từ trước đến nay đều là mẹ cô, bất quá một vài lần cảm mao, cô cũng không nói cho mẹ, tựa như lần này, nếu Khương Nghi Dạng không tới, cô sẽ phải tự mình vượt qua.Có đôi khi đổ bệnh, cô rất muốn làm nũng, nhưng mẹ cô chưa bao giờ chịu được bộ dạng làm nũng của cô, vừa thấy liền mắng cô.Chỉ cần Giang Đường ngoan một chút, là Khương Nghi Dạng lại dịu dàng hơn.Cô thích có mẹ bên cạnh, nhưng với việc thích Khương Nghi Dạng ở bên cạnh thì không giống nhau.Nếu có thể không cần kiêng nể gì mà thẳng thắng biểu đạt tình cảm, Giang Đường hiện tại đặc biệt cực kì hết sức muốn nói, cô rất thích Khương Nghi Dạng.-------------Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Khương Nghi Dạng: Đường ĐườngGiang Đường ft giọng ngọt xớt: Dạ?ssw520_:

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
 
Back
Top Bottom