Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thứ Tỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOwCAjz9mHRA0X2kLNZ5kSEHWMJcQpG27bwlGjY2S7y5g0k5NWbY15rB_XtUpfUs698Fe4HSe9lb7eScI8Ygn4EFLjmCVSzUWcmsz66cMnM2Y9ftizjwHCxkoc3drSPc8S4bPtMohjaqeTmbvYiBrkV=w215-h322-s-no-gm

Thứ Tỷ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Trả Thù

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Nha hoàn của phu quân ta là Từ Xảo Nhi, mang thai cùng lúc với ta, còn hết lòng chăm sóc ta.

Lần đó xe ngựa tông vào ta, nàng ta liều mạng đỡ cho ta, ta vô cùng cảm động, từ đó đối xử với nàng ta như tỷ muội ruột.

Ngày sinh nở, Từ Xảo Nhi sinh được một bé trai trắng trẻo bụ bẫm khỏe mạnh, còn đứa con ta sinh ra lại là một đứa trẻ tóc đỏ, mắt xanh đang thoi thóp.

Tất cả mọi người đều mắng ta hồng hạnh xuất tường, không biết liêm sỉ.

Phu quân nổi trận lôi đình, một tờ hưu thư đuổi ta ra khỏi nhà.

Còn đứa bé yếu ớt kia, cũng suýt bị bóp chết.

Lúc nguy cấp, Từ Xảo Nhi chạy đến, thiện tâm cứu giúp và nhận nuôi đứa trẻ, nàng ta cũng nhanh chóng được nâng từ nha hoàn thông phòng lên làm phu nhân.

Phụ thân ta là Tể tướng, chê ta làm mất mặt, sai người lấy lụa trắng, treo cổ ta chết.

Sau khi chết, ta mới biết, hóa ra đứa trẻ đó là do thứ tỷ và man di tư thông sinh ra.

Kế hoạch tráo đổi con cái, hoá ra là do phụ thân thân sinh của ta nghĩ ra!

Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về ngày có thai cùng thứ tỷ Từ Xảo Nhi!​
 
Thứ Tỷ
Chương 1: Chương 1



"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?"

Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước.

Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm.

Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt.

Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ.

Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu.

Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi.

Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta.

Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí còn chủ động đẩy Bùi Đốc Hành vào phòng ta.

Nhưng càng như vậy, Bùi Đốc Hành lại càng không thể rời xa nàng ta.

Không ngờ, Bùi Đốc Hành xuất chinh nửa tháng trở về, người chưa đến nơi, đã sai người truyền lời cho Từ Xảo Nhi, nói là tối nay sẽ đến phòng nàng ta nghỉ ngơi.

Từ Xảo Nhi nhìn ra vẻ mất mát của ta, liền kéo ta đến phòng nàng, bảo ta thay nàng h**n ** cùng tướng quân.

Kiếp trước ta mừng rỡ không thôi, đối với Từ Xảo Nhi cảm kích vô cùng.

Nhưng giờ đây, sau nụ cười dịu dàng của Từ Xảo Nhi, ta lại nhìn thấu được tâm cơ độc ác ẩn giấu bên trong.

Thấy ta không lên tiếng, Từ Xảo Nhi nhét một lọ sứ nhỏ màu trắng vào tay ta.

"Muội muội, thứ này gọi là 'Nhất lữ ám hương', ban đêm có thể bôi lên da thịt, bảo đảm để phu quân ngửi thấy không thể dứt ra được, đối với muội muội chỉ có càng thêm yêu thích."

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn nhận lấy.

"Như thế thì thật sự đa tạ tấm lòng của tỷ tỷ."

Từ Xảo Nhi đi rồi, ta tiện tay ném lọ sứ đi.

Vô thức sờ lên bụng dưới của mình.

Nếu như giống như kiếp trước, đứa bé trong bụng ta giờ phút này, đã gần nửa tháng rồi.

Kiếp trước ta ngu xuẩn vô cùng, thật sự tin lời Từ Xảo Nhi, tin rằng nàng ta không tranh sủng với ta, chính là thật lòng đối xử tốt với ta.

Lại không hề hay biết, nàng ta đẩy Bùi Đốc Hành vào phòng ta, chỉ vì nàng ta đã mang thai, không thể hầu hạ.

Mà một câu "Muội muội thân phận tôn quý, sớm sinh con nối dõi cho tướng quân mới là chuyện chính đáng" của nàng ta, ta lại cho rằng nàng ta đặt mình ở trong hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ.

Nào ngờ nàng ta chỉ là muốn đổi con cho ta, cố ý bày ra một ván cờ mà thôi.

Lần này.

Có nói gì ta cũng phải bảo vệ tốt con của mình.

Cùng với vạch trần bộ mặt độc ác giả thánh thiện của Từ Xảo Nhi!

Bùi Đốc Hành trở về, ta đang ngồi trong sân uống trà.

Thấy ta nhàn nhã, hắn không vui,

"Tạ Phương Phi, ta đã về lâu như vậy, nàng cũng không đến thỉnh an, là phu nhân tướng quân, nàng thậm chí không bằng một phần thiện ý thấu hiểu lòng người của Xảo Nhi!"

Hóa ra là trách ta không đứng dậy giúp hắn cởi áo giáp.

Ta cười nhạt, "Phu quân bớt giận, thiếp thân hôm nay thân thể không khỏe, phu quân hay là để tỷ tỷ hầu hạ nghỉ ngơi đi, dạo này tỷ tỷ rất nhớ phu quân, đừng để nàng sốt ruột."

Ta đứng dậy, đưa bình rượu trên bàn cho Bùi Đốc Hành.

"Bình rượu này, cũng coi như giúp phu quân rửa bụi đường."

Bùi Đốc Hành nhìn ta chằm chằm, không nhận lấy.

Hắn cười lạnh, "Xảo Nhi hiểu chuyện, sẽ không ghen tuông như nàng. Hơn nữa, là nàng ấy bảo ta đến phòng nàng."

Giọng điệu khinh thường của hắn khiến lòng ta lạnh lẽo.

Hóa ra, Từ Xảo Nhi trong lòng Bùi Đốc Hành luôn có địa vị cao như vậy.

Kiếp trước ta cho rằng chỉ cần có kiên nhẫn, âm thầm ở bên cạnh Bùi Đốc Hành, sớm muộn gì hắn cũng sẽ yêu ta.

Nhưng ta không hề hay biết, lập gia và tình yêu cũng cần phải dùng mưu đồ mà tiến hành

Ta tiếp tục nhét bình rượu vào tay hắn.

"Phu quân sao có thể hiểu lầm tỷ tỷ như vậy, tuy rằng phụ thân vừa mới tìm được nàng ấy, nhưng dù sao cũng là thứ nữ của tướng phủ, tỷ tỷ chịu tủi thân nhiều năm như vậy, dù miệng không nói, trong lòng nhất định vẫn để ý ——"

"Tối nay phu quân vẫn nên đến phòng tỷ tỷ an ủi nàng thì tốt hơn. ."

Bùi Đốc Hành vốn không muốn ở trong phòng ta lâu, không nói được mấy câu, đã dụ được hắn đi.

Đợi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn.

Nha hoàn Lục Lam tiến đến bên ta, "Phu nhân, nô tỳ xác nhận tướng quân đã đến phòng của Từ tiểu nương."

Khóe môi ta khẽ cong lên.
 
Thứ Tỷ
Chương 2: Chương 2



Thứ trong bình rượu, nếu gặp phải 'Nhất lữ ám hương', liền có thể phát tán ra hiệu quả xuân dược cực mạnh.

Kiếp trước ta tưởng nàng ta có ý tốt, không ngờ từng bước, đều là có mưu đồ từ trước.

Ngay cả việc xe ngựa mất khống chế lao vào ta, nàng ta liều mạng giúp ta cản lại, cũng là màn kịch nàng ta cố ý sắp đặt để ta buông lỏng cảnh giác.

Từ Xảo Nhi, ta cảm ơn tấm lòng của ngươi.

Chỉ là lần này, đến lượt ngươi hoảng hốt rồi.

Ta bị tiếng động giữa đêm khuya đánh thức.

Bên ngoài sân viện ồn ào, ta hỏi Lục Lam có chuyện gì xảy ra, nàng nói là Từ tiểu Mẫu thân đã ra máu, người trong viện hoảng loạn, có người đi mời lang trung.

Đợi ta chạy đến viện của Từ Xảo Nhi, lang trung đã đến.

Từ Xảo Nhi đau đớn r*n r*, dưới thân nàng ta chảy ra một vũng m.á.u lớn, Bùi Đốc Hành quần áo xộc xệch, luống cuống tay chân hoảng hốt đứng một bên.

"Tướng quân, phu nhân, chỉ là ra máu, thai nhi trong bụng Từ tiểu nương không sao."

Lời vừa dứt, trên mặt Bùi Đốc Hành hiện ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, "Thai nhi?"

Lang trung gật đầu, "Từ tiểu nương đã mang thai một tháng rồi."

"Thật tốt quá!"

Phản ứng lại, hắn kích động bế Từ Xảo Nhi lên.

"Xảo Nhi, Xảo Nhi nàng có nghe thấy không? Chúng ta có con của chính mình rồi!"

Bùi Đốc Hành bị sự kích động bao vây, thậm chí không hề suy nghĩ kỹ, thời gian mang thai của Từ Xảo Nhi có trùng khớp hay không.

Ánh mắt Từ Xảo Nhi né tránh, cười gượng gạo, ánh mắt rơi vào người ta.

Nàng ta e thẹn, "Tướng quân, phu nhân còn ở đây..."

"Sợ cái gì!"

"Xảo Nhi chính là mạng sống của ta, bất kể là ai ghen tuông, cũng không ảnh hưởng đến việc ta yêu thương Xảo Nhi!!"

Giọng Bùi Đốc Hành kiên định vang lên.

Cả căn phòng im ắng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Không cần nói cũng biết, người trong miệng hắn là ghen tuông, chính là đang mắng ta.

Nếu là kiếp trước, chắc ta sẽ tức giận đến phát điên.

Nhưng bây giờ, trong lòng ta đã không còn gợn sóng.

Ta cười nhạt bước đến chỗ lang trung, "Đại phu, đã đến đây rồi, cũng giúp ta bắt mạch luôn đi.".....

Bùi Đốc Hành còn muốn nói gì đó, ta đã đưa tay ra, lang trung liền bắt mạch cho ta.

Một lúc lâu sau, sắc mặt lang trung kinh ngạc.

Tiếp đó, hắn vui mừng quỳ xuống trước mặt Bùi Đốc Hành, "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân!!"

"Phu nhân tướng quân cũng có hỷ rồi!"

Nụ cười trên mặt Bùi Đốc Hành lập tức cứng đờ một chút, " Nàng cũng..."

Chính trong khoảnh khắc này, ta bỗng hiểu ra.

Xem ra kiếp trước con bị đánh tráo, Bùi Đốc Hành có thể cũng là người biết chuyện.

Hắn, người cha này, dường như không hoan nghênh đứa con trong bụng ta thì phải.

Ta cười nhạt, "Phu quân quên rồi sao, nửa tháng trước, trước khi xuất chinh, là do phu quân say rượu, mới..."

Bùi Đốc Hành nhớ ra, hắn lạnh mặt ngắt lời ta, "Không cần nói nữa.”

"Đã là hỷ sự kép, vậy phu nhân và Xảo Nhi, chỉ cần lo dưỡng thai cho tốt."

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Từ Xảo Nhi, ta cười đề nghị.

"Phu quân, ta và tỷ tỷ đều không có kinh nghiệm sinh nở, hơn nữa ta mang thai, việc quản gia cũng có nhiều bất tiện, không bằng để mẫu thân ta đến phủ ở vài ngày, cũng giúp đỡ ta và tỷ tỷ, thế nào?”

Kiếp trước đến c.h.ế.t ta mới biết.

Thứ tỷ mà ta tin tưởng nhất, chính là hung thủ hại c.h.ế.t ta.

Phu quân mà ta yêu thương sâu sắc, cũng một lòng muốn bỏ ta, nhường chỗ cho người hắn yêu.

Tể tướng phụ thân mà ta kính trọng, cũng vì đứa con gái riêng của ông ta, không tiếc hy sinh ta.

Chỉ có mẫu thân ta, sau khi biết ta chết, liều c.h.ế.t đòi công bằng cho ta, một mình nhảy xuống sông, vớt xác ta lên.

Kiếp này, ta chỉ có thể dựa vào mẫu thân.

Lời ta vừa dứt, Bùi Đốc Hành trầm ngâm vài phần, "Cũng được, tể tướng phu nhân chỉ cần không chê, cứ đến ở bất cứ lúc nào."

Từ Xảo Nhi nghe xong thấy không vui.

Nàng ta hoảng hốt, cau mày kéo kéo góc áo Bùi Đốc Hành.

"Tướng quân, tể tướng phu nhân thân phận tôn quý, thiếp có thể cùng muội muội hỗ trợ lẫn nhau, không cần phiền tể tướng phu nhân đến đây nữa."

Ta cười lạnh trong lòng.

Nàng ta đương nhiên không hy vọng mẫu thân ta đến, bằng không làm sao để ta tứ cố vô thân, đến ngày sinh nở, lại thuận lợi đánh tráo con ta được?

Bùi Đốc Hành không hiểu rõ những mũi tên lời qua tiếng lại giữa ta và Từ Xảo Nhi.

Hắn dịu dàng ôm lấy Từ Xảo Nhi, an ủi nàng ta.

"Xảo Nhi mang thai, đã rất vất vả rồi, không cần lo lắng thêm nữa."

"Chuyện này, cứ nghe theo phu nhân đi."
 
Thứ Tỷ
Chương 3: Chương 3



Ngày hôm sau, ta liền phái người đến tướng phủ đón mẫu thân đến.

Trước khi đi, ta còn cố ý viết cho người một lá thư, bảo người ra ngoài nhất định phải mang theo nhiều người ngầm bảo vệ, đề phòng bất trắc.

Từ Xảo Nhi vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng, chính là vì phụ thân nể mẫu thân ta.

Mẫu thân ta là đích nữ của Vệ quốc công, phụ thân ta có thể ngồi lên vị trí tể tướng ngày hôm nay, cũng là nhờ sự giúp đỡ của mẫu thân và ngoại tổ phụ.

Nhưng kiếp trước, ông ta lại vì đứa con gái riêng của mình, giấu diếm mẫu thân ta mà hại c.h.ế.t ta.

Thù này không báo, thật có lỗi với mẫu thân ta.

---------------

Bụng ta và Từ Xảo Nhi, mỗi ngày một lớn dần.

Cứ cách một khoảng thời gian, ta đều sai người đưa cho Bùi Đốc Hành một bình rượu, hắn uống xong, liền sẽ đến phòng Từ Xảo Nhi.

Bình rượu đó, kỳ thực không thể tra ra bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng, một khi người uống rượu, nhiễm phải ‘ Nhất lữ ám hương’, sẽ phát huy tác dụng như thuốc thôi tình.

Gần như mỗi lần, Bùi Đốc Hành đều không nhịn được mà cùng Từ Xảo Nhi h**n **.

Nhưng không ngờ, đứa con trong bụng nàng ta lại thật đúng là quật cường.

Ngoại trừ lần không giữ vững bị ra máu, những lần sau đó, đứa con trong bụng nàng ta đều bình an vô sự, không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Ta ngồi trong sân, mỗi ngày ngoài xem sổ sách, nói chuyện với mẫu thân, chính là tính toán kế hoạch sau này.

"Mẫu thân, nếu con sinh con, lại hòa ly với Bùi Đốc Hành, người có trách con không hiểu chuyện không?"

Ta tính toán hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra câu hỏi trong lòng.

Tâm của Bùi Đốc Hành từ đầu đến cuối đều không đặt ở chỗ ta.

Lúc trước nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ, cho rằng Bùi Đốc Hành là một lang quân như ý, liền vui vẻ gả đến, cả ngày quấn lấy hắn.

Nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng nhìn ta cao hơn một chút, càng không từng coi ta là thê tử.

Sau khi đứa trẻ bị đánh tráo, hắn càng không hề tra xét gì cả, liền khẳng định là ta tư thông với người khác, một tờ hưu thư đuổi ta ra khỏi cửa.

Bùi Đốc Hành, từ trước đến nay đều không phải chỗ dựa của ta.

Ta vốn tưởng mẫu thân sẽ tức giận, nhưng mẫu thân chỉ nhìn ta thật sâu, dịu dàng nắm lấy tay ta.

"Phương Phi, mẫu thân biết con ở tướng phủ sống không hạnh phúc. Nếu con thật sự muốn hòa ly, mẫu thân sẽ không ngăn cản, sẽ ủng hộ con theo đuổi tiếng lòng."

Ta vui vẻ cười.

Dù ta không nói gì, mẫu thân ở tướng phủ những ngày này, chắc chắn cũng đã nhận ra điều gì đó.

Từ Xảo Nhi dù chỉ là một nha hoàn thông phòng, nhưng lại được sủng ái vô cùng, mà phu nhân tướng quân như ta, lại chỉ giống như một vật trang trí.

Hơn nữa Từ Xảo Nhi bỗng dưng trở thành con gái riêng của phụ thân ta, điều này càng khiến mẫu thân như ăn phải cơm sống.

Người hiểu ta.

-------------------

Chớp mắt đã bảy tháng trôi qua.

Còn hơn một tháng nữa là đến ngày ta sinh, ta đang cùng mẫu thân bàn bạc, đến lúc sinh nở, sẽ lấy cớ đi vấn an ngoại tổ phụ, đến phủ Quốc công sinh con.

Nhưng không ngờ sáng sớm hôm nay, trong sân đã truyền đến tiếng ồn ào.

"Nhanh lên! Từ tiểu nương sắp sinh rồi!"

"Nhanh đi gọi đại phu và bà đỡ đến!"

Từ Xảo Nhi sắp sinh rồi? Nhanh như vậy?

Kiếp trước không biết vì sao, Từ Xảo Nhi cố tình kéo dài đến cùng ngày ta sinh. Bây giờ nàng ta sinh trước, xem ra không thể đánh tráo con với ta được rồi.

Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ nồng nặc, lập tức kêu lên không ổn.

A hoàn chưa kịp kiểm tra nguồn gốc mùi hương, bụng ta đã bắt đầu đau dữ dội, đứng cũng không vững, sau đó nhanh chóng co thắt dữ dội.

"Mẫu thân, con hình như cũng sắp sinh rồi!"

Mẫu thân vội vàng sai người đi gọi bà đỡ và đại phu đến, còn lấy danh nghĩa Vệ quốc công và phu nhân tướng phủ, phái người vào cung mời thái y đến.

Mặt ta tái nhợt, được dìu nằm xuống, trong lòng vẫn hoảng hốt.

Rõ ràng ta còn hơn một tháng nữa mới đến ngày sinh, xem ra mùi hương nồng nặc đó, nhất định là thuốc giục sinh.

Ta đau đến toát mồ hôi đầy đầu, ý thức cũng sắp mơ hồ.

Ta nắm chặt lấy cánh tay mẫu thân, "Mẫu thân! Người nhất định không được rời khỏi con, trông chừng con và đứa trẻ…… Rất có thể, sẽ có người nhân cơ hội đánh tráo con của con!!"

"Con gái đừng sợ, mẫu thân sẽ luôn ở bên cạnh con!"

Nhận được câu khẳng định của mẫu thân, ta mới yên tâm.
 
Thứ Tỷ
Chương 4: Chương 4



Không biết đau đớn được bao lâu.

Bên ngoài truyền đến tiếng người hầu hoảng hốt, "Phu nhân, không xong rồi! Xe ngựa đi đón thái y trên đường xảy ra chuyện, thái y bị ngã trọng thương!"

Chưa kịp để chúng ta phản ứng lại.

Lại có một nha hoàn hoảng hốt chạy vào.

"Phu nhân, không xong rồi! Bà đỡ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đến được rồi!"

Lòng ta hoảng hốt một chút.

Xem ra, Từ Xảo Nhi và phụ thân ta, đã sớm chuẩn bị trước rồi.

Bọn họ vẫn muốn đánh tráo con của ta.

Mẫu thân lòng nóng như lửa đốt, "Sao lại trùng hợp như vậy! Vậy thì ra khỏi phủ tìm thêm!!"

Không đúng……

Đã sớm chuẩn bị, cho dù ta và mẫu thân có phái bao nhiêu người đi chăng nữa, e rằng cũng không thể tìm được đại phu và bà đỡ.

Kiếp trước cũng vậy, bà đỡ và đại phu ta đã sắp xếp, sau đó toàn bộ đều bị đổi thành người của Từ Xảo Nhi.

Ta không đề phòng, bởi vì bọn họ đều là người phụ thân ta phái đến, ta cho rằng phụ thân ta sẽ không hại ta.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân ta từ lâu đã đứng về phía Từ Xảo Nhi, bọn họ cấu kết với nhau, hợp mưu đánh tráo con của ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cánh tay mẫu thân ta.

"Mẫu thân, người có biết cách đỡ đẻ không?”

Mẫu thân ngây người tại chỗ.

"Biết một chút, nhưng..."

Người không thể tin nhìn ta, "Con gái, con không phải là muốn..."

"Chỉ có thể như vậy!"

Bụng càng lúc càng đau dữ dội, ta nói chuyện cũng trở nên khó khăn, "Chuẩn bị nước nóng, sai người dùng ván gỗ đóng kín cửa phòng, bất kỳ ai cũng không được phép vào."

Ta nắm chặt lấy giá đỡ bên cạnh, hạ quyết tâm.

"Mẫu thân, đừng sợ, người đến giúp con đỡ đẻ."

Mẫu thân xắn tay áo lên, quả nhiên học theo dáng vẻ của bà đỡ, giúp ta đỡ đẻ.

Sỡ dĩ ta dám mạo hiểm như vậy, là bởi vì kiếp trước ta đã sinh một lần, biết rằng không có chuyện khó sinh gì xảy ra.

Toàn bộ quá trình sinh nở, vẫn khá thuận lợi.

Nhưng khó khăn nhất, chính là có người trà trộn vào để đánh tráo đứa trẻ.

Lần này, hạ nhân đóng đinh toàn bộ cửa sổ trong phòng ta, cho dù có người của Từ Xảo Nhi trà trộn vào, cũng không thể thuận lợi mang đứa trẻ ra ngoài.

Trong quá trình sinh nở, bên ngoài cửa sổ dường như có người đang gõ cửa.

Nhưng mẫu thân đã dặn dò bọn họ không cần để ý.

Mãi cho đến khi tiếng trẻ con khóc vang lên.

Ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân ôm trong tay một bé trai mũm mĩm tóc đen, ta mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thiếp đi.

Chưa được sự đồng ý của ta, mẫu thân cũng không tự ý sai hạ nhân mở cửa sổ.

Mà là đợi ta tỉnh dậy.

"Con gái, mau nhìn con của con xem, dáng vẻ giống con hồi nhỏ biết bao!"

Mẫu thân vui mừng khôn xiết, kéo tay ta sờ lên làn da trắng trẻo của đứa bé, tay ta khựng lại, cảm giác này như đang mơ, không chân thật.

Kiếp trước, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn con mình trông như thế nào, đã bị người ta đánh tráo.

Sau khi ta tỉnh dậy, tất cả mọi người trong viện của ta đều im thin thít, quỳ gối ở đó.

Bùi Đốc Hành mặt mày u ám, giận dữ quát tháo.

"Tạ Phương Phi! Nhìn xem ngươi sinh ra nghiệt chủng gì!"

Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đứa bé tóc đỏ mắt xanh, cắn ngón tay, tròn mắt nhìn ta.

Chưa kịp để ta phản ứng lại, đã có người một mực khẳng định, ta tư thông với người man di.

Từng người hầu quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ như đã thông đồng với nhau, đều nói tận mắt nhìn thấy tên man di ngông cuồng kia từng vào đêm khuya đến viện của ta, đến sáng mới rời đi.

Ta hết đường chối cãi, đã bị một tờ hưu thư định tội.

Bị đuổi về Tướng phủ, còn chưa kịp gặp mẫu thân lần cuối, đã bị cha ta sai người giật lấy lụa trắng treo cổ ta, ném xác xuống sông.

Hồi ức kiếp trước tan biến, trước mắt chỉ còn đứa trẻ khỏe mạnh.

Nó mở to mắt, nhếch miệng cười với ta.

"Con gái, định đặt tên cho thằng bé là gì?"

Ta suy nghĩ một chút, "Gọi là Thanh An đi."

Thanh thanh bạch bạch, lại bình an.

Mẫu thân gật đầu khen ngợi, "Bùi Thanh An, tên hay."

Ta lắc đầu, "Không, là Tạ Thanh An.”
 
Thứ Tỷ
Chương 5: Chương 5



Ta ôm đứa trẻ đi ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Bùi Đốc Hành mặt đầy lo lắng cùng Từ Xảo Nhi đi ra.

Phụ thân ta cũng ở đó.

Sắc mặt mẫu thân có chút không vui.

"Tướng gia, con gái sinh nở mà một đại phu và bà đỡ cũng không có, ông không dẫn người đến thăm con gái, lại ở bên phía người ngoài là thế nào?"

Ánh mắt phụ thân ta né tránh, cười lấy lòng.

"Phu nhân, vi phu sao có thể không quan tâm con gái."

"Chỉ là lúc ta đến, phát hiện phòng của con gái đều bị đóng kín, ai cũng không vào được, ra không được, đây lại là chuyện gì?"

Ánh mắt phụ thân rơi vào người ta, mang theo vài phần trách móc.

Ta không để ý, vô thức nhìn đứa trẻ trong tay Từ Xảo Nhi.

Hoá ra cũng là một bé trai tóc đen, chỉ là hơi gầy yếu, da có chút đen.

Trong lòng ta kinh ngạc, sao không phải là đứa trẻ tóc đỏ mắt xanh kia?

Từ Xảo Nhi ôm đứa trẻ tiến lên một bước, hành lễ với ta.

"Chúc mừng muội muội có được đích tử.”

Mẫu thân lập tức mặt mày tối sầm, một bạt tai giáng xuống, "Đích nữ của tướng phủ chỉ có Phương Phi, ngươi một tiện tì, sao dám xưng hô với phu nhân tướng quân là muội muội?!"

Từ Xảo Nhi hét lên một tiếng, suýt chút nữa ôm đứa trẻ ngã xuống đất, may mắn được Bùi Đốc Hành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Ta lạnh lùng đứng nhìn một màn này.

Chỉ có phụ thân ta nói Từ Xảo Nhi là con riêng của ông ta.

Nhưng nói cho cùng, nàng ta chưa được Tướng phủ thừa nhận.

Chỉ cần Mẫu thân ta một ngày không buông, Từ Xảo Nhi chính là con riêng không được ai công nhận, vĩnh viễn không thể vào được gia phả nhà họ Tạ.

Bùi Đốc Hành thấy người mình yêu bị đánh, trong lòng tràn đầy tức giận rốt cuộc vẫn nhịn không được.

Hắn che chở Từ Xảo Nhi và đứa trẻ sau lưng, lạnh mặt với mẫu thân ta, "Nhạc mẫu, người đừng quá phận!"

Mẫu thân ta hừ lạnh một tiếng, giơ tay tát thêm một cái.

"Bùi Đốc Hành! Ngươi còn mặt mũi nói? Thê tử ngươi sinh nở, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng ngươi đâu, kết quả ngươi lại trốn ở chỗ nha hoàn thông phòng, từ đầu đến cuối không nhìn Phương Phi một cái, trượng phu như ngươi đủ tư cách sao ?”

"Ta và Tướng gia đem trân châu trong lòng bàn tay gả cho ngươi, không phải để ngươi giày vò như vậy!"

Mẫu thân ta nói chắc nịch.

Bùi Đốc Hành bị nói trúng chỗ sai, mặt đầy áy náy, quỳ xuống.

"Nhạc mẫu dạy phải."

"Lần này phu nhân và Xảo Nhi cùng sinh nở, tiểu tế lo lắng quá mức nên sơ suất, xin phụ thân, nhạc mẫu trách phạt!”

Mẫu thân quay sang nhìn ta, ta hiểu bà đang hỏi ý ta.

Hỏi ta là nên dừng lại ở đây, hay tiếp tục đòi hòa ly.

Ta kiên quyết gật đầu.

"Trách phạt Bùi tướng quân? Chúng ta không dám!"

Mẫu thân ta tiếp tục gây khó dễ, "Đã đến mức Bùi tướng quân sủng thiếp diệt thê như vậy, chúng ta Phương Phi cũng không có phúc khí này, tiếp tục làm phu nhân tướng quân nữa!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, phụ thân mới phản ứng lại, cau mày định kéo mẫu thân ta sang một bên.

"Phu nhân, ở nhà náo loạn cũng thôi đi, con gái mới sinh xong vất vã, nàng ở đây náo loạn cái gì!"

Ông ta còn chưa chạm vào người mẫu thân ta, mẫu thân ta đã nhanh chóng né tránh.

Mẫu thân ta cười lạnh một tiếng, "Ông đã hỏi, vậy ta cũng nói thẳng. Không chỉ con gái hòa ly, ta cũng muốn hòa ly với ông!"

Phụ thân ta đùn đẩy cãi cọ xin lỗi, rốt cuộc cũng dỗ dành được mẫu thân ta về nhà.

Bùi Đốc Hành vừa nhìn thấy, mẫu thân ta quả thật có cá tính.

Liền đến hỏi ý ta.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, "Bùi Đốc Hành, chúng ta hảo tụ hảo tán, con cái về ta, ngươi vừa khéo có thể nâng đỡ Từ Xảo Nhi làm chính thê, chúng ta hòa ly."

Cả người Bùi Đốc Hành cứng đờ.

Hắn không thể tin nhìn ta, "Phương Phi, nàng nói cái gì?"

Hắn nói từ khi cưới ta về nhà, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn cùng ta tách ra.

Hắn nói trước kia đối xử với Từ Xảo Nhi quả thật có hơi quá, nhưng cũng không đến mức sủng thiếp diệt thê nghiêm trọng như vậy.

Sau này hắn sẽ thu liễm một chút, càng thêm quan tâm đến cảm nhận của ta và đứa trẻ.

Hắn thậm chí còn nói, bản thân trong quân đội dẫn binh đánh giặc nhiều năm, là một người thô lỗ, không nhận ra được tâm tư tỉ mỉ của ta.

Ta ôm Thanh An im lặng dỗ dành, trong lòng cười lạnh không thôi.

Trước mặt ta chính là người thô lỗ, sao ở trước mặt Từ Xảo Nhi, lại tỉ mỉ chu đáo như vậy?

Nói cho cùng, hắn không chịu hòa ly với ta, bất quá là muốn ta tiếp tục vá víu cục diện rối ren của Bùi gia này mà thôi.

Phủ tướng quân từ lâu đã thâm hụt rất nhiều, nghiêm trọng không đủ chi tiêu.

Bổng lộc của Bùi Đốc Hành, phần lớn đều đưa vào quân đội để khao thưởng huynh đệ, một phần nhỏ để lại cho Tướng phủ, nhưng phần lớn đều để Từ Xảo Nhi tiêu xài.
 
Thứ Tỷ
Chương 6: Chương 6



Từ quần áo đến đồ dùng, Từ Xảo Nhi luôn luôn dùng loại tốt nhất.

Đặc biệt là trong thời gian mang thai này, tổ yến phải là loại đắt nhất, than củi phải dùng loại tốt nhất.

Ta vẫn luôn dùng của hồi môn của mình, để vá víu những lỗ hổng này.

Nhưng bây giờ, ta không muốn tiếp tục hao tổn nữa.

"Tướng quân, từ ngày sinh nở, ta đã nhận ra phu thê chúng ta không có tình cảm. Thay vì tiếp tục phí hoài, Từ Xảo Nhi cũng tủi thân, không bằng hòa ly đi."

Bùi Đốc Hành biết ta mang thai, cũng không vui mừng, chỉ có chán ghét.

Con của Từ Xảo Nhi vừa mới sinh ra, hắn liền nóng lòng đi bế.

Mà Thanh An của ta mới là cốt nhục ruột thịt của hắn, sinh ra lâu như vậy, hắn chưa từng chủ động bế lấy một lần.

Hiện giờ, Bùi Đốc Hành thấy ta kiên quyết không lay chuyển được, liền mềm mỏng, chủ động đi tới muốn bế đứa trẻ.

"Phương Phi, đừng giận dỗi nữa."

"Nàng hiện giờ vừa mới sinh nở, cho dù hòa ly rồi, nàng mang theo đứa trẻ, ai sẽ nguyện ý cưới nàng chứ?"

"Ta đã nói rồi, sau này đối đãi với nàng và Xảo Nhi, nhất định sẽ công bằng như nhau."

"Nào, để ta bế con trai của chúng ta. Con trai còn chưa đặt tên, chi bằng gọi là…”

Ta lập tức đứng dậy, đưa Thanh An cho nhũ mẫu.

Bùi Đốc Hành ôm hụt.

"Tướng quân, con trai là của ta, nó có tên, gọi là Tạ Thanh An."

Sắc mặt Bùi Đốc Hành lập tức tối sầm.

"Nói bậy!"

"Ta là phụ thân nó, con cái từ xưa đều phải theo họ phụ thân, sao có thể họ Tạ?"

Ta cười lạnh không đáp lời, bảo người tiễn khách.

Bùi Đốc Hành lần đầu tiên bị ta đuổi ra ngoài.

Sau đó liên tiếp nhiều ngày, hắn đều mỗi ngày đều đến, đứng ở cửa mong ta tha thứ cho hắn.

Ta đều tránh không gặp.

Cho đến một ngày, v.ú nuôi phát hiện trong sữa của Thanh An, có người hạ độc!

Ta mới nhận ra, Tướng phủ là không thể ở lại được nữa.

"Bùi tướng quân, ta cho ngươi thời gian ba ngày để viết hưu thư."

"Ba ngày này, ta mang theo con về Tướng phủ."

Ta mặc áo choàng, bảo nhũ mẫu bế con , cùng lên xe ngựa.

Bất kể Bùi Đốc Hành ở phía sau gào thét thế nào.

Ta đều coi như chó sủa.

----------------

Ta ở Tướng phủ liên tiếp ở mấy ngày.

Một đêm nọ, con mèo nhỏ ta nuôi từ nhỏ khi chưa xuất giá mất tích, hạ nhân tìm khắp nơi không thấy, liền nói cho ta biết.

Thường ngày ta rất thân thiết với con mèo nhỏ, biết nó tâm trạng không tốt, thích tìm nơi yên tĩnh để trốn.

Trong sân hoang vắng, quả nhiên phát hiện nó dưới gốc cây.

Ta vừa định mang nó đi, đột nhiên nghe thấy một bên phòng vắng vẻ, truyền đến tiếng nói chuyện.

Từ Xảo Nhi hạ thấp giọng trách móc,

"Phụ thân, người làm sao vậy, rõ ràng có thể thuận lợi đem đứa bé đổi lại, sao lại thất bại?"

"Làm hại con còn phải bảo người tùy tiện tìm một đứa trẻ từ dân gian, không thể cướp được con của Tạ Phương Phi, con ăn không ngon ngủ không yên!"

Rất nhanh, giọng nói của phụ thân ta cũng truyền đến từ bên trong.

"Xảo Nhi, ai có thể ngờ được, nha đầu Phương Phi này lại nghĩ ra chiêu này, đóng đinh cửa sổ, ai cũng không vào được cũng không ra được, như vậy làm sao đổi con được!"

Ta sắc mặt trắng bệch.

Phụ thân yêu thương ta hơn mười năm.

Vậy mà lại vì một đứa con gái riêng, ngấm ngầm hãm hại ta như vậy.

Giọng Từ Xảo Nhi nghe có vẻ đáng thương.

"Phụ thân, chẳng lẽ người không quan tâm đến con sao?"

"Chỉ cần còn Tạ Phương Phi ở đó một ngày, con sẽ không thể sống tốt, phụ thân hãy nghĩ xem mẫu thân con đã c.h.ế.t như thế nào, phụ thân đối xử với mẫu thân con như vậy, có xứng đáng với mẫu thân con không?"

"Mẫu thân con vì cứu phụ thân, mới bị nhiều người như vậy giày vò, phụ thân đã từng nói muốn bù đắp cho con!"

Trong phòng im lặng hồi lâu.

Nửa ngày sau mới truyền đến giọng nói bất lực của phụ thân ta, "Thôi, chi bằng để bọn họ hòa ly đi."

"Không được!"

Từ Xảo Nhi bỗng nhiên bá đạo, "Con của Tạ Phương Phi, con cũng muốn!"

Ta ánh mắt sắc bén.

Hóa ra từ đầu đến cuối, nàng ta đều đang toan tính con của ta.

Cho dù ta lui khỏi Tướng phủ, đem Bùi Đốc Hành nhường cho nàng, nàng ta vẫn không buông tha.

Phụ thân ta rất khó xử, "Con cũng thấy rồi, mẫu thân của Phương Phi rất bao bọc, sao có thể đem đứa bé cho con được!"

Từ Xảo Nhi cười lạnh một tiếng,

"Phụ thân, đây là kịch độc không màu không vị, người nhân lúc dùng bữa, bỏ vào thức ăn của độc phụ kia, không phải là được rồi sao?"

"Huống hồ, chẳng phải người vẫn luôn muốn thoát khỏi bà ta sao?"

Ta kinh hãi.

Dưới chân vô ý giẫm phải cành cây, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, kinh động người bên trong, "Ai?!

Ta vội vàng trốn đi.

Cửa bị đẩy ra, con mèo nhỏ đúng lúc meo một tiếng.

Từ Xảo Nhi mới yên lòng, "Thì ra là một con mèo c.h.ế.t tiệt!”
 
Thứ Tỷ
Chương 7: Chương 7



Ta trên đường trở về vẫn chưa hết kinh hãi.

Xem ra Tướng phủ cũng không an toàn, nhất định phải mang theo mẫu thân, đến nhà ngoại tổ tránh họa mới được.

Ta bảo mẫu thân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trước khi trời tối rời khỏi Tướng phủ.

Mẫu thân thấy ta sốt ruột như vậy, tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời ta nói.

Ta dặn dò hạ nhân trong Tướng phủ.

"Nếu tướng gia hỏi đến ta và mẫu thân, các ngươi cứ nói, chúng ta đi chùa Hàn Sơn cầu phúc, cần ba ngày sau mới có thể trở về."

Trên xe ngựa, ta mới nói với mẫu thân những lời nghe lén được.

Mẫu thân ta tức giận đến mức muốn xuống xe trở lại g.i.ế.c người, không thể chịu đựng được cục tức này.

Ta ngăn cản mẫu thân.

"Mẫu thân, người có muốn xem, quả báo của kẻ ác không?"

Ta nhàn nhạt cười.

Từ Xảo Nhi điên cuồng như vậy, nàng ta không chỉ muốn vị trí phu nhân tướng quân.

Nàng ta còn muốn cướp đi tất cả mọi thứ của ta, thân phận đích nữ của ta, phụ thân và con của ta, tất cả những gì ta có, nàng ta đều muốn.

Nhưng cái gì cũng muốn.

Chỉ sẽ hại mình mà thôi.

Kiếp trước Bùi Đốc Hành thấy ta sinh con mắt xanh tóc đỏ, muốn b*p ch*t, bị Từ Xảo Nhi ngăn cản.

Nàng ta luôn luôn tâm địa thiện lương, nói đứa trẻ vô tội, liền tự mình nuôi dưỡng, mười mấy năm qua xem như con ruột, kiếm được danh tiếng tốt.

Nhưng trên thực tế, đứa bé đó mới là con ruột của nàng ta.

Lần này, ta đóng đinh cửa sổ, nàng ta không thể trộm con của ta, đứa bé mắt xanh tóc đỏ nhất định bị nàng ta giấu ở một nơi nào đó.

Huống hồ đương kim thánh thượng đã sớm hạ tử lệnh, triều đình chúng ta bất kỳ bách tính nào, không được phép qua lại với man tộc, nếu không sẽ có nghi ngờ thông đồng với địch.

Từ Xảo Nhi cố ý phạm tội, tự tìm đường chết.

Vậy thì ta chỉ có thể giúp nàng ta một tay.

Dưới sự giúp đỡ của ngoại tổ, hơn trăm ảnh vệ ngầm tìm kiếm.

Cuối cùng phát hiện ra một gia đình có hành tung khả nghi.

Trong nhà đó, phát hiện ra đứa bé mắt xanh tóc đỏ.

Ngay sau đó, có người báo quan, nói có người giấu giếm nghiệt chủng man tộc.

Sau đó bị quan binh bắt giữ.

Tin rằng không lâu nữa, Từ Xảo Nhi sẽ nghe được tin này.

Để cứu đứa con ruột của mình, nàng ta nhất định sẽ liều mạng đứng ra, hoặc tìm đủ mọi lý do, cầu xin Bùi Đốc Hành ra mặt.

Quả nhiên, khi đứa bé mắt xanh tóc đỏ bị hành hình công khai, Từ Xảo Nhi nóng lòng như lửa đốt.

"Phu quân, nghe nói đứa bé đó bị bắt vào đại lao, tuy là con man tộc, nhưng đứa trẻ vô tội, phu quân có thể nghĩ cách cứu nó ra không?"

Từ Xảo Nhi hai mắt đẫm lệ, giống như hoa nhài hiểu chuyện.

Khiến Bùi Đốc Hành càng thêm đau lòng.

Hắn đưa tay lau nước mắt cho Từ Xảo Nhi, "Xảo Nhi, nàng chính là tâm tính thiện lương. Tuy nhiên, đây không phải là đứa trẻ nhà bình thường, man tộc đối với triều đình chúng ta công thành đoạt đất, hậu duệ của bọn họ đáng chết!"

Ngay sau đó, Từ Xảo Nhi bịch một tiếng quỳ xuống đất.

"Tướng quân, ta cũng là người có con, không thể nhìn thấy cảnh g.i.ế.c hại trẻ con. Van cầu chàng, hãy cứu đứa bé này đi…”

Bùi Đốc Hành luôn luôn tin lời nàng.

Cho dù biết rõ cướp ngục là phạm tội, nhưng hắn vẫn hành động theo cảm xúc.

Ta ngồi trên tường thành, nhìn Bùi Đốc Hành một mình chống lại trăm người, công khai cướp đứa bé đi.

Ngoại tổ hỏi ta, "Phương Phi, cứ để hắn mang đứa bé đi như vậy sao?"

Ta gật đầu, "Không cần đuổi theo."

Dù sao, đứa bé chỉ là mồi nhử.

Kiếp này, Từ Xảo Nhi không thể quang minh chính đại nuôi dưỡng đứa bé này, nàng ta nóng lòng cứu nó, sau đó chắc chắn sẽ bình tĩnh nghĩ cách để đứa bé này thoát thân.

Lui một vạn bước mà nói, người duy nhất có thể giúp nàng ta, không phải phụ thân hỗn trướng của ta, thì chính là man tộc tư thông với nàng.

Nếu để Bùi Đốc Hành tận mắt nhìn thấy, cảnh tượng nàng ta và man tộc gặp gỡ.

Không biết mặt mũi Bùi Đốc Hành có tối sầm lại không?

Hoặc, bởi vì gặp man tộc đó, Từ Xảo Nhi mang tội thông địch phản quốc, cả Tướng phủ, làm sao có thể thoát thân?

Quên mất, năm ngày trước, ta đã thành công lấy được thư hòa ly của Bùi Đốc Hành.

Lúc đầu hắn nhất quyết không đồng ý.

Là mẫu thân ta cầu xin ngoại tổ ra mặt, uy h.i.ế.p dụ dỗ mới thành công.

Bây giờ, ta đã là người tự do.

Quả nhiên, cơ hội để ta chờ đợi đã đến.

Ba ngày sau, ảnh vệ ta phái đi theo dõi Từ Xảo Nhi báo tin, nói nàng ta dường như hẹn gặp ai đó, tại miếu hoang ngoài thành.

Quả nhiên Từ Xảo Nhi ôm đứa bé mắt xanh tóc đỏ lên xe ngựa.

Đến ngoại thành, mới lén lút ôm đứa bé ra ngoài.

Từ Xảo Nhi định ném đứa bé cho man tộc đó rồi bỏ đi.

Nhưng không ngờ, man tộc đó nổi lên ý xấu, từ phía sau ôm lấy Từ Xảo Nhi.

Nàng ta nửa đẩy nửa đưa.

Hai người nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ôm nhau.
 
Thứ Tỷ
Chương 8: Chương 8 (Hoàn)



Ngay lúc cao trào nhất, cánh cửa miếu hoang bị đá vỡ từ bên ngoài.

Bùi Đốc Hành mặt lạnh xông vào.

Ánh mắt hung ác như có thể g.i.ế.c người.

"Từ, Xảo, Nhi!"

Nghe thấy giọng nói của Bùi Đốc Hành, Từ Xảo Nhi run rẩy cả người.

Hai kẻ gian phu dâm phụ lập tức tách ra.

Đứa bé mắt xanh tóc đỏ sợ hãi khóc òa lên.

-----------------------------

"Tướng quân, sao chàng lại ở đây?!"

Từ Xảo Nhi kinh hãi thất sắc.

Bùi Đốc Hành đương nhiên cũng không ngờ tới.

Hắn chỉ là nhận được mật thư của ai đó, nói là ở miếu hoang ngoài thành, phát hiện bóng dáng man tộc lén lút, có lẽ là gián điệp man tộc.

Bùi Đốc Hành vốn phụ trách cơ mật trong quân.

Nghe được tin này, lập tức mang binh chạy đến.

Nhưng không ngờ, sau khi đá cửa xông vào, thứ hắn nhìn thấy lại là nữ nhân mình yêu, đang tư thông với man tộc đáng c.h.ế.t kia.

Hắn nổi trận lôi đình, độc hoả công tâm.

Một kiếm c.h.é.m rụng đầu man tộc, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Mặt Từ Xảo Nhi đầy máu, hoảng hốt hét lên.

Quần áo nàng ta còn chưa mặc chỉnh tề, liều mạng bò về phía đứa bé trên mặt đất, muốn bảo vệ cho đứa bé đó.

Rõ ràng, Bùi Đốc Hành không định buông tha cho nó.

"Từ Xảo Nhi!”

Bùi Đốc Hành nghiến răng nghiến lợi, "Lúc trước ngươi muốn cứu đứa bé này, chẳng lẽ bởi vì nó là con của ngươi và man tộc kia, đúng không?!"

Bùi Đốc Hành tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, giơ cao lên.

Từ Xảo Nhi đau đớn gào lên, "Đừng!"

Lưỡi d.a.o sắc bén lóe lên.

Tay giơ d.a.o hạ xuống.

Tiếng khóc của đứa bé nhỏ bé đột ngột dừng lại, không còn hơi thở nữa.

------------------------

Nghe được chuyện này, ta đang cắn hạt dưa, cùng mẫu thân nghe hí khúc.

"Sau đó thì sao?"

Mẫu thân ta hỏi một câu, ta đáp:

"Không cần nói, Từ Xảo Nhi chắc chắn không chết. Con quá hiểu Bùi Đốc Hành, hắn tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ả."

Cho dù Từ Xảo Nhi có làm nhiều chuyện xấu.

Chỉ vì nàng ta là nha hoàn thông phòng đầu tiên của Bùi Đốc Hành.

Hắn lưu luyến nàng, thích nàng, cũng nguyện ý tha thứ cho nàng hết lần này đến lần khác.

Loại chuyện này, ta đã sớm quen thuộc.

May mắn thay, ta không còn dính dáng gì đến hắn nữa.

Ảnh vệ báo tin cười nói, "Tiểu thư đoán đúng rồi. Có điều, Bùi tướng quân tuy tha cho Từ Xảo Nhi, nhưng nàng ta cũng điên rồi."

"Điên rồi?"

Ta có chút kinh ngạc.

Ảnh vệ gật đầu, "Có lẽ là bị k*ch th*ch, nàng ta đầu tóc bù xù chạy ra đường, gặp ai cũng gọi con, Bùi tướng quân cũng không quản nữa."

"Gần đây, nghe nói bị người ta đánh gậy đuổi đi, bây giờ lưu lạc đến đâu, chúng ta cũng không rõ.”

Ta vô thức nhìn về phía mẫu thân ta.

Dù sao Từ Xảo Nhi cũng là con riêng của cha ta.

Nàng ta rơi vào kết cục này, e rằng cha ta sẽ không mặc kệ.

Nhưng mẫu thân ta cười nhạt một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy.

"Đây là thư hòa ly của ta, ta và phụ thân con, cũng không còn quan hệ gì nữa."

"Về sau hắn muốn tìm ai thì tìm, muốn nhận ai làm con gái thì nhận."

"Cho dù ông ta có chết, cũng không liên quan gì đến chúng ta!"

Ta và mẫu thân nhìn nhau cười.

Mẫu thân ta nói, trời cao biển rộng, nữ tử sao có thể bị trói buộc bởi chốn khuê phòng?

Chúng ta rốt cuộc có thể đi ngắm nhìn trời đất, ngắm nhìn chúng sinh.

Dẫn theo con trai ta là Thanh An, dạy dỗ nó trở thành một người chính trực lương thiện.

(Hết)
 
Back
Top Bottom