Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng

Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 10



“Thật sao?” Tống Vũ Nhu chuyển giận thành vui.

“Thật mà.”

“Vậy thì đời này ngươi đừng hòng đụng vào người phụ nữ đáng ghét đó!”

“Được.”

Tống Vũ Nhu vui vẻ trở lại, nhẹ nhàng chọc Tống Minh An một cái: “Như vậy mới đúng chứ.”

Tống Minh An nhìn nàng ta với ánh mắt tràn đầy ái mộ.

Đợi hai người bọn họ đi xa, ta và Hương Liên mới bước ra khỏi chỗ tối.

Hương Liên toàn thân run rẩy: “Cô nương, bọn họ vậy mà… vậy mà lại…”

“Đừng nói nữa.” Ta lạnh lùng nhìn mặt hồ xa xa.

Bắt nạt ta, lăng nhục ta đến thế, nếu ta không phản kháng, thì sống uổng mười mấy năm qua.

Nhìn thấy Tống Vũ Nhu và Tống Minh An lên một chiếc thuyền nhỏ, tình tứ du ngoạn trên hồ, trong đầu ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nha hoàn của Tống Vũ Nhu đứng trên bờ chờ, nàng ta luôn coi mình là chó của Tống tiểu thư, khinh người như rác rưởi, ngày thường cũng hay dùng ánh mắt khinh thường nhìn người khác.

Ta bảo Hương Liên chạy đến đụng nàng ta một cái, cô nha hoàn không kịp phòng bị, ngã lộn xuống hồ.

“Cứu mạng! Tống tiểu thư - Tống Vũ Nhu của Lễ bộ Thượng thư bị ngã xuống nước rồi!” Hương Liên hét lớn.

Rất nhiều người nghe tiếng động liền chạy đến.

Hương Liên nhân cơ hội chạy trốn.

“ Tống tiểu thư bị ngã xuống nước?”

Rất nhiều người nghe nói thiên kim nhà họ Tống bị ngã xuống nước, liền nhảy xuống hồ cứu người, trên bờ tập trung rất đông người.

Đợi cứu được người lên, mọi người mới phát hiện, hóa ra lại là nha hoàn của Tống Vũ Nhu .

“Tống tiểu thư vẫn còn ở dưới hồ sao?” Có người hỏi.

Nha hoàn sắc mặt tái nhợt, không dám trả lời.

Ta ẩn mình trong đám đông, nói: “Hình như Tống tiểu thư đang ở trên thuyền hẹn hò với nam nhân.”

“Cái gì? Tống tiểu thư hẹn hò với nam nhân?”

“Nha hoàn bị ngã xuống nước này là người thân cận nhất của Tống tiểu thư đấy!” Có người nhận ra nói, “Chắc chắn Tống tiểu thư vẫn còn ở gần đây, chẳng lẽ thật sự đang ở trên thuyền hẹn hò với người khác?”

Môi cô nha hoàn run rẩy, không nói nên lời.

Mọi người xôn xao.

Ta và Hương Liên thành công rút lui, lén lút rời đi.

Thế nhưng người quá đông, chúng ta muốn chen ra ngoài, nhưng đám đông lại chen chúc về phía bờ hồ, nhất thời chen chúc không ra được.

Ở lại càng lâu, khả năng bị Tống Minh An phát hiện ra càng cao.

Ta bị đẩy đến mức loạng choạng suýt ngã, may mà có một bàn tay vươn ra, kéo ta ra ngoài.

Ra khỏi đám đông, ta nhỏ giọng nói: “Cảm ơn!”

“Thẩm tiểu thư.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, đồng tử co rụt.

Người đứng trước mặt ta, lại là Ninh Vương - Mạc Dung Khang !

Hắn ta đã trở lại!

Ta lo lắng nhìn xung quanh: “Chàng không sợ…”

Mạc Dung Khang nói: “Yên tâm, Phụ hoàng đã biết sự thật, cho phép bản vương trở về kinh thành.”

Thì ra là vậy.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Tiếc là trở về quá muộn, chỉ vỏn vẹn hai tháng, Thẩm tiểu thư đã gả cho người khác rồi.”

Ta sững sờ, ý của hắn ta… là gì?

Còn có, vừa nãy ta và Hương Liên làm mọi chuyện, hắn ta đều nhìn thấy sao?

“Chúng ta đi thôi, Thẩm tiểu thư.”

Hắn ta vẫn gọi ta là Thẩm tiểu thư.

Ta hơi hoang mang được hắn ta đưa về phủ Tử tước.

Ngày hôm đó, chuyện Tống Vũ Nhu và Tống Minh An hẹn hò trên thuyền đã truyền khắp kinh thành.

Trở về phủ Tử tước rất lâu, Tống Minh An mới từ bên ngoài vội vã trở về, vẻ mặt lo lắng.

Ta cố ý đứng đợi ở trong sân, giả vờ như không biết chuyện gì, tiến lên nói: “Phu quân.”
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 11



Tống Minh An không kiên nhẫn đẩy ta ra: “Tránh ra!”

Hắn ta thậm chí còn không thèm nói chuyện với ta một câu, liền vội vàng chạy đến chính viện.

Khóe miệng ta nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn ta có thể ở bên ngoài v* v*n phụ nữ khác, trở về lại có thái độ như vậy với ta…

Hừ!

Rất nhanh, tin tức của Tống Minh An và Tống Vũ Nhu đã truyền đến tai nhà họ Tống.

Nghe được tin tức, ta làm bộ như muốn ngất xỉu, vội vàng chạy đến chính viện hỏi: “Thế tử gia, chàng và Tống tiểu thư rốt cuộc là chuyện gì?”

Tống Minh An và mẹ chồng đang nói chuyện, nghe thấy tiếng ta, liền vội vàng dừng lại.

“Vào cũng không biết thông báo một tiếng, thật vô phép tắc!” Mẹ chồng quát lớn.

Ta ngấn lệ trong mắt: “Bên ngoài đồn đầy rồi, nói phu quân và Tống tiểu thư hẹn hò, bị rất nhiều người bắt gặp… Phu quân, có thật không vậy?”

Tống Minh An sắc mặt khó coi, gằn giọng: “Liên quan gì đến nàng?”

… Liên quan gì đến ta?

Ta trợn mắt, không thể tin nổi: “Phu quân?”

Tống Minh An hừ lạnh một tiếng, không hề có chút hối lỗi, cũng không giải thích, giống như ta chỉ là một người vô cùng tầm thường.

Mẹ chồng nhìn hắn ta một cái, cau mày nói với ta: “Còn không phải tại con làm loạn, đẩy chồng mình ra ngoài, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay hay sao, nếu con là một người vợ biết điều, thì làm sao lại ra nông nỗi này?”

Bà ta vậy mà lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.

Giống như ta không quản được chồng mình, không phục vụ tốt cho hắn ta, mới khiến Tống Minh An hẹn hò với Tống tiểu thư, làm hỏng danh tiếng nhà họ Tống.

Giây phút này, ta vô cùng ghê tởm, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên cuồng - Chưa đủ! Sự trả thù ngày hôm nay vẫn chưa đủ!

Tống Minh An dám qua lại với người khác, nhà họ Tống lăng nhục ta đến thế, ta cũng phải cho hắn ta đội nón xanh, như vậy mới gọi là trả thù!

Nhìn ánh mắt trách mắng của Tống Minh An và mẹ chồng, trong lòng ta càng lúc càng tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Những năm tháng sống ở phủ Hầu gia, ta đã tôi luyện được khả năng trong ngoài bất nhất.

“Mẹ nói đúng…” Ta tủi thân khóc lóc nói, “Đều tại con!”

Nói xong, ta liền vừa khóc vừa chạy ra ngoài, trở về viện rồi “ốm” luôn.

Ta hóa trang cho mình một bộ dáng ốm yếu đến mức dọa người, bảo Hương Liên ầm ĩ đi mời đại phu.

Tống Minh An, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

Ta thầm thề trong lòng, nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá.

Hương Liên vừa đi vừa hét lớn đi mời đại phu, chuyện ta bị chọc giận đến mức ngã bệnh cũng được truyền ra ngoài sau khi chuyện của Tống Minh An và Tống Vũ Nhu bị vạch trần.

Mọi người đều rất quan tâm đến loại chuyện bát quái này.

Ta trang điểm rất giỏi, đông y coi trọng việc khám bệnh phải nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch, quan sát sắc mặt là điều cần thiết, cho dù mạch tướng của ta bình thường, các vị đại phu vẫn cho rằng ta bệnh rất nặng.

Nhà họ Tống vốn dĩ đã không coi trọng ta, nhưng “tam nhân thành hổ”, có quá nhiều người quan tâm, bọn họ không dám làm càn nữa, bèn dâng nhân sâm, đồ ăn cũng thay đổi thành những món ngon hấp dẫn.

Dù sao cũng phải làm cho có lệ thôi.

Ta lấy cớ bệnh nặng, đóng cửa tiễn khách, không gặp bất kỳ ai.

Hai ngày sau, có khách đến thăm, tặng quà cho ta.

“Khách? Gặp ta?” Ta hơi ngạc nhiên.

“Vâng.” Hương Liên nói, “Bạn tốt của người - Trương cô nương nghe nói người bị bệnh, liền đặc biệt sai người đem quà đến thăm, nàng ấy thật sự là người biết ơn đấy!”
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 12



Trương cô nương? Trương cô nương nào?

Ta thắc mắc.

Hương Liên nói: “Hồi đó ở chùa, nếu không phải người cho Trương Ngọc Kiều - Trương cô nương ở nhờ một đêm, thì không biết nàng ấy sẽ bị dọa thành dạng gì… Nàng ấy vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, đặc biệt đem quà đến cảm ơn, đúng là người biết ơn đấy!”

Ta vô cùng kinh ngạc.

Trương cô nương nào chứ, đó là Ninh Vương đấy!

Vốn dĩ ta không muốn ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, ta lại bôi thêm một lớp phấn trắng lên mặt, để Hương Liên dìu ta ra ngoài gặp khách.

Trong phòng khách đang đứng một bà v.ú ăn mặc sang trọng, nhìn thấy ta, bà ta liền cúi người hành lễ: “Thẩm tiểu thư.”

Tống Minh An và mẹ chồng đứng bên cạnh, sắc mặt không vui.

Gần đây nhà họ Tống đang là tâm điểm của dư luận, nhiều người đều tránh xa, không ai đến thăm hỏi.

Hôm nay có khách đến thăm, bọn họ cứ tưởng là khách của nhà họ Tống, liền vội vàng ra tiếp đón, không ngờ lại là khách của ta, bị vả cho nát mặt.

“Bái kiến ma ma.” Ta nói, “Trương cô nương khỏe chứ?”

“Rất khỏe.” Bà v.ú mỉm cười, “Nghe nói Thẩm tiểu thư thân thể bất tiện, mãi không khỏi, chắc là người nhà không quan tâm, Trương cô nương đặc biệt đem một chút thực phẩm bổ dưỡng đến thăm, mong cô nương đừng chê.”

“Nhà họ Tống chúng ta sao lại không quan tâm chứ?” Mẹ chồng nghe thấy vậy liền nổi giận, “Hàng ngày đều cho nó ăn uống đầy đủ, còn muốn quan tâm kiểu gì nữa?”

Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Diệc Đồng đã gả vào nhà họ Tống, phải gọi là Tống thiếu phu nhân.”

Bà v.ú như không nghe thấy, vẫn một mực gọi ta là Thẩm tiểu thư: “Nếu nhà họ Tống các người đã quan tâm, vậy sao thân thể Thẩm tiểu thư lại không khỏi? Nói xem, các người đã cho Thẩm tiểu thư ăn gì bổ dưỡng?”

“Nhân sâm cũng đã cho ăn rồi, còn muốn gì nữa?” Mẹ chồng tức giận nói.

Bà v.ú vỗ tay, người hầu đi cùng liền mở chiếc rương trong phòng ra, bên trong là những thứ được đựng trong rương.

Nhân sâm trăm năm, nấm linh chi, đông trùng hạ thảo…

Đủ cả.

Còn có một viên trân châu to bằng nắm tay.

Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn.

Bà v.ú lại hỏi: “Nhà họ Tống đã từng lấy những thứ này cho Thẩm tiểu thư bồi bổ chưa?”

Mẹ chồng: “…”

Bà v.ú thở dài: “Có chữa khỏi được hay không, phải ăn những thứ này mới biết được.”

Ta lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn Trương cô nương, cảm ơn ma ma.”

“Không cần khách sáo.” Bà v.ú mỉm cười, “Thẩm tiểu thư nếu có việc, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm lão nô.”

Sau khi bà v.ú rời đi, mẹ chồng bắt đầu nổi giận: “Trương cô nương nào chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ, người làm vô lễ như vậy, bản thân chắc cũng không ra gì, sau này bớt qua lại đi!”

Ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Mẹ chồng lại trơ trẽn nói: “Những thứ đó con dùng không hết, đem vào kho đi!”

Ta cười lạnh trong lòng, lúc trước, trước khi ta gả đi, đích mẫu nhận xét Tống phu nhân xuất thân không tốt, tâm hắc thủ lạt, mắt nhìn người non kém, bây giờ lại ứng nghiệm một lần nữa.

Ngay cả thực phẩm bổ dưỡng mà bạn của con dâu tặng cũng muốn cướp, thật vô liêm sỉ!

“Không được.” Ta từ chối, “Đây đều là thực phẩm bổ dưỡng của con, con còn muốn sống, mẹ ngay cả thuốc cứu mạng của con dâu cũng muốn giữ lại, truyền ra ngoài không hay cho lắm đâu?”

Nói xong, ta bảo Hương Liên dẫn người đem rương vào kho nhỏ của Khúc U viện.

“Con!” Mẹ chồng trừng mắt.
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 13



Tống Minh An đứng bên cạnh ngăn cản: “Mẹ, thôi đi.”

Mẹ chồng tức giận bỏ đi.

Tống Minh An ghét bỏ liếc ta một cái, rồi cũng bỏ đi.

Ta cười lạnh trong lòng, hắn ta dựa vào đâu mà liếc ta chứ? Hắn ta có tư cách gì?

Ghê tởm!

Mấy ngày sau, ta lau sạch lớp trang điểm trên mặt, khôi phục sắc mặt hồng hào.

Trong mắt mọi người, ta dưới sự bồi bổ của thực phẩm bổ dưỡng, vậy mà lại nhanh chóng hồi phục.

Ta gặp ai cũng khen: “Đều nhờ nhân sâm, nấm linh chi mà Trương cô nương tặng, ăn một chút là khỏi ngay.”

Ta chỉ khen Trương cô nương, không hề nói nửa lời xấu về nhà họ Tống.

Trước kia, mẹ chồng giả vờ giả vịt nói đã cho ta rất nhiều nhân sâm bồi bổ, kết quả lại không khỏi, ta ăn nhân sâm của người khác lại khỏi.

Chứng tỏ trước kia nhà họ Tống căn bản không cho ta ăn thứ tốt, cho dù có, chắc cũng là đồ giả.

Ta, Tống Minh An, Tống Vũ Nhu đều là người được nhiều người quan tâm, lời này truyền ra ngoài, nhà họ Tống lại bị vả cho nát mặt.

Tống lão gia bị người ta hỏi, đành phải biện minh là nam nhân không quản việc nhà, không biết sự thật.

Ông ta né tránh, danh tiếng hà khắc của mẹ chồng lại càng lan truyền rộng rãi.

Tống Minh An ngoại tình, mẹ chồng hà khắc, gia phong nhà họ Tống bị người ta chê bai.

Trong khoảng thời gian đó, nhà họ Tống âm u bất an, không khí ngột ngạt.

Chỉ có ta là ăn ngon ngủ yên, tâm trạng vui vẻ.

Rất nhanh, tin tức của Tống Minh An và Tống Vũ Nhu đã bị hai nhà hợp sức dập tắt.

Tống Vũ Nhu bị cấm túc, không được gặp Tống Minh An, việc hôn nhân cũng bị ảnh hưởng.

Tống Minh An cứ tưởng Tống Vũ Nhu có ý với mình, bây giờ không gặp được nàng ta, liền thường xuyên mượn rượu giải sầu, công việc cũng bị ảnh hưởng, làm ăn bừa bãi.

“Nhìn thế tử gia kia kìa, cứ tưởng là tình lang chứ!” Hương Liên khinh bỉ nói.

“Hắn ta có tình gì chứ? Còn không phải vì thân phận Tống tiểu thư đủ cao, lại là đích nữ, có thể thỏa mãn giấc mộng của hắn ta, nên hắn ta mới lưu luyến không quên sao.” Ta lạnh lùng nói, “Nếu Tống tiểu thư là thứ nữ, hắn ta sẽ không thèm nhìn lấy một cái.”

Ta không quan tâm đến màn diễn xuất của Tống Minh An, chỉ cần hắn ta không gây phiền phức cho ta là được.

Mấy tháng trước ở chùa, nếu Tống Minh An có thể bắt được Ninh Vương, nói không chừng hắn ta đã được thăng chức, kết quả công dã tràng, bị Tam hoàng tử mắng cho một trận.

Bây giờ Ninh Vương đã trở về, còn được Hoàng thượng trọng dụng, Tam hoàng tử càng thêm căm ghét việc Tống Minh An không g.i.ế.c được Ninh Vương.

Vào lúc này, Tống Minh An không biết rút kinh nghiệm, lại còn gây ra chuyện lớn với Tống tiểu thư, công việc cũng làm bừa bãi, khiến Tam hoàng tử nổi giận lôi đình.

Nếu không phải có Tống lão gia đứng ra che chở, lại rất được lòng Tam hoàng tử, thì hắn ta đã bị cách chức từ lâu rồi.

“Đáng đời, cho đôi gian phu dâm phụ kia biết thế nào là lẽ phải!”

Hương Liên dò hỏi tin tức trở về, vui vẻ nói.

Nghe nói Tống Minh An gặp chuyện không may, ta cũng cười.

Chuyện mẹ chồng hà khắc càng truyền càng xa, để dập tắt tin đồn, bà ta đành phải giao quyền quản lý gia đình cho ta, cũng bắt đầu dẫn ta tham gia các bữa tiệc.

Trước mặt mọi người, chúng ta có quan hệ rất tốt.

Ta biết điều dừng lại đúng lúc, không hoàn toàn xé rách mặt nhau.

Bà ta muốn diễn trò, ta cũng chiều theo.
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 14



Lúc quản lý gia đình, ta việc gì cũng báo cáo, siêng năng cần mẫn.

Cho dù trong lòng ta hận bọn họ, nhưng thời buổi này, đã gả cho người ta làm vợ, thì không còn lựa chọn nào khác.

Trừ phi ly hôn.

Thế nhưng, có thể ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, đó là đặc quyền của những cô con gái được cưng chiều, cần phải có nhà mẹ đẻ ủng hộ.

Cho dù cô con gái được cưng chiều trở về, nửa đời sau cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Thứ nữ như ta, không xứng.

Một khi đã nói ra, nếu nhà mẹ đẻ nói một câu “để nhà chồng xử lý”, có lẽ ta sẽ bị g.i.ế.c chết.

Phân tích như vậy, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Người nhà họ Tống biết ta không phải người dễ bắt nạt, nếu muốn giở trò với ta, bọn họ cũng phải trả giá.

Đối với bọn họ, ta là một viên đá, bọn họ là ngọc quý, không cần thiết phải lấy ngọc đập đá, tự rước phiền phức, thấy ta nhượng bộ, bọn họ cũng thu liễm lại.

Phủ Tử tước yên bình trở lại, duy trì sự cân bằng mong manh.

Ta tranh thủ thời gian rảnh đi gặp Ninh Vương, cảm ơn sự giúp đỡ của hắn ta.

“Hồi đó, Thẩm tiểu thư đã cứu bản vương một mạng, báo đáp nàng là điều nên làm.”

Mạc Dung Khang mặc một bộ trường sam màu lam bích, toát ra vẻ cao quý, lại mang phong thái thanh cao, nói chuyện với nụ cười trên môi, giọng nói ôn hòa.

Cứ như tất cả vẻ đẹp của nam nhân trên đời này, đều tập trung ở giữa đôi lông mày của hắn ta.

Ta không dám ở lại lâu, khách sáo vài câu rồi xin phép rời đi.

“Thẩm tiểu thư.”

Giọng nói của Mạc Dung Khang vang lên từ phía sau.

Ta quay đầu lại.

Hắn ta nghiêm túc hỏi ta: “Nàng sống tốt chứ?”

Ta không hiểu sao trong lòng lại chua xót, cười nhạt: “Điện hạ, ta rất tốt.”

Nói xong, ta liền vội vàng rời đi.

Cho dù sống không tốt, thì nói chuyện thâm cung bí sử này với Ninh Vương, thì có tác dụng gì chứ?

Ta và hắn ta không quen biết nhau lắm.

Từ ngày hôm đó, Ninh Vương có việc ra khỏi kinh thành, chúng ta không còn liên lạc nữa.

Nghe nói, hắn ta được Hoàng thượng trọng dụng, được phái đi địa phương dẹp loạn giặc cướp.

Ninh Vương đắc thế, thế lực của Thái tử cũng theo đó mà lớn mạnh hơn, triều đình lại có biến động.

Phụ thân, người luôn đứng bên nào có lợi thấy tình hình không ổn, liền vội vàng rút lui khỏi phe phái Tam hoàng tử.

Dù sao thì con gái gả qua kia cũng là thứ nữ, không quan trọng, liên minh này cũng không đáng tin cậy.

Hành động của ông ấy, chứng tỏ đã bỏ rơi ta.

Tình cảnh của ta lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, mẹ chồng không rảnh mà gây phiền phức cho ta, bởi vì nhà tỷ tỷ gặp nạn, cả nhà bị giặc cướp g.i.ế.c hại.

Tỷ tỷ là con gái ruột duy nhất của mẹ chồng, nghe tin này, bà ta liền khóc lóc thảm thiết.

Là con dâu, đương nhiên ta phải ở bên cạnh chăm sóc bà ta.

Mẹ chồng tâm trạng kích động, bắt gặp ai cũng khóc lóc không ngừng, kể chuyện của tỷ tỷ, thân thể cũng yếu đi.

Mẹ chồng ngã bệnh, mọi việc trong phủ Tử tước đều do ta quản lý.

Người nhà họ Tống đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho ta lúc này.

Ta làm việc rất tận tâm, trong lòng ấp ủ hy vọng mong manh, nhìn thấy ta cố gắng như vậy, bọn họ sẽ không hà khắc ta nữa.

Đám tang của tỷ tỷ kết thúc, mẹ chồng dần dần khôi phục.

Tháng 11, Tống lão gia đột nhiên gọi ta đến chính sảnh.
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 15



Ta vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ chồng, Tống Minh An đều ở đó, bên cạnh còn có hai đứa trẻ xa lạ.

Vẻ mặt của Tống Minh An rất kỳ lạ, giống như là không muốn, nhưng lại bất lực.

Sau một hồi chào hỏi.

“Diệc Đồng, đến gặp mặt hai đứa trẻ này đi.” Tống lão gia mỉm cười nói.

Ở nhà họ Tống, cha chồng là người ôn hòa nhất với ta, cũng là người có thành phủ sâu nhất.

Ông ta không thường xuyên ở nhà, ta không tiếp xúc nhiều với ông ta.

Ta thắc mắc bước đến.

Hai đứa nhỏ nhìn ta, một trai một gái, khoảng ba bốn tuổi.

“Đây là con của tỷ tỷ con để lại, cả nhà nó đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ này, sau này hai đứa trẻ này chính là người nhà họ Tống.” Tống lão gia ôn tồn nói.

Ta nghe thấy sai sai, con của tỷ tỷ dù sao cũng không thể trở thành người nhà họ Tống được chứ!

Tống lão gia lại nói: “Con và thế tử nhận nuôi bọn chúng, sau này coi như con ruột mà nuôi nấng.”

Ta sững sờ.

Ông ta muốn ta nhận nuôi con?

Ta mới gả qua đây vài tháng, đã bị ép nhận nuôi con rồi?

Lúc này, ta mới hiểu tại sao vẻ mặt của Tống Minh An lại kỳ lạ như vậy.

Còn trẻ như vậy, vừa mới kết hôn, đã phải nhận nuôi con của tỷ tỷ, ai mà chịu nổi chứ?

Huống chi Tống Minh An không phải con ruột của Tống phu nhân, hai đứa trẻ này là cháu ngoại ruột của Tống phu nhân.

Sau này vị trí thế tử truyền cho ai, chưa biết chừng.

Ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An: “Phu quân?”

Tống Minh An mấp máy môi một lúc, nói: “Chuyện này nghe theo phụ thân.”

Ta: “…”

Tên phế vật vô dụng! Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại không nói ra được.

Ta hừ lạnh trong lòng.

Bất kỳ người vợ trẻ nào, bản thân còn chưa sinh con, đã bị ép nhận nuôi hai đứa trẻ, đều là sự xúc phạm nghiêm trọng.

Nhưng mà, nhà họ Tống căn bản sẽ không xem xét ý kiến của ta.

Hôm nay, bọn họ chỉ thông báo cho ta, chứ không phải bàn bạc với ta.

“Không chịu sao?” Tống lão gia vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Phu quân không có ý kiến, vợ chồng con đương nhiên không có ý kiến gì.”

Cứ như vậy, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ.

Vừa mới bước ra khỏi sân, Tống Minh An liền sải bước đi đến, mắng xối xả vào mặt ta: “Thẩm Diệc Đồng, nàng thật sự ngu như heo!”

Ta cau mày: “Thế tử gia, ý chàng là gì?”

Tống Minh An tức giận: “Bọn họ muốn nàng nhận nuôi con, nàng liền đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Trước kia nàng không phải rất biết cách làm ầm ĩ sao? Sao lần này lại không làm ầm ĩ?”

Ta bị chọc tức: “Chẳng phải chính miệng chàng đồng ý sao?”

Tống Minh An trừng mắt nhìn ta: “Trong tình huống đó làm sao ta có thể không đồng ý chứ? Nàng chỉ cần thông minh một chút, cũng phải hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại còn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, thật sự ngu đến c.h.ế.t đi được!”

Hắn ta cau mày, lẩm bẩm: “Nếu để cho Vũ Nhu biết được, không biết nàng ấy sẽ như thế nào…”

Nói xong, hắn ta không thèm để ý đến ta nữa, vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn ta, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Tống. Minh. An!

Ta quay sang tìm mẹ chồng, do dự nói: “Mẫu thân, chuyện con cái, có thể hoãn lại một chút được không ạ?”

Mẹ chồng biến sắc: “Tại sao?”

Ta đáp: “Hình như phu quân không muốn.”
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 16



Mẹ chồng giận dữ ném chiếc ly trà trong tay xuống đất, quát lớn: “Là con không muốn, hay là nó không muốn?”

Ta nói: “Con đương nhiên là muốn ạ. Nhưng vừa nãy phu quân ra ngoài, trách mắng con không từ chối nhận nuôi con cái ngay tại chỗ, chắc là hắn ta không muốn.”

“Cút ra ngoài!”

Mẹ chồng nổi trận lôi đình.

Ta che mặt đi ra ngoài, sau khi ra ngoài liền cười lạnh.

Tống Minh An muốn lợi dụng ta để từ chối, nằm mơ đi!

Không để ta sống yên ổn, ta cũng sẽ không để ngươi yên ổn.

Quả nhiên, buổi tối Tống Minh An trở về liền bị mẹ chồng gọi qua mắng cho một trận.

Hắn ta bị mắng xong liền chạy đến sân của ta, ta đã biết trước hắn ta sẽ đến gây sự, bèn dặn dò Hương Liên khóa chặt cửa.

“Thẩm Diệc Đồng, nàng giỏi lắm!”

Hắn ta đứng ngoài nhảy nhót một hồi lâu, bất lực bỏ đi.

Hương Liên biết chuyện, tức giận đ.ấ.m ngực: “Nhà họ Tống bắt nạt cô nương quá đáng!”

“Không sao, bọn họ muốn ta nuôi con, ta cứ nuôi thôi.”

Ta đã nghĩ thông suốt, không tức giận nữa.

Dù sao ta cũng đã quyết định không động phòng với Tống Minh An, không sinh con nữa.

Hai đứa trẻ ba bốn tuổi, bọn họ muốn ta nuôi, ta cứ nuôi thôi.

Ta bắt đầu chăm sóc hai đứa trẻ, ăn mặc chi tiêu, đều theo tiêu chuẩn tốt nhất.

Về phương diện dạy dỗ, ta cũng rất tận tâm.

Mẹ chồng thường xuyên dẫn hai đứa trẻ đi chơi, hôm đó, bà ta lại dẫn hai đứa trẻ đi bắt bướm trong vườn, ta vô tình đi ngang qua, nghe thấy bà ta hỏi: “Thẩm Diệc Đồng có hà khắc các con không?”

Hai đứa trẻ vậy mà lại trả lời: “Có ạ!”

Bọn chúng bắt đầu kể lể, nói ta không cho bọn chúng ăn nhiều đồ ngọt, cố ý bỏ đói bọn chúng, lại còn bắt bọn chúng luyện chữ, viết đi viết lại cùng một chữ…

Mẹ chồng xót xa nói: “Khó trách, hai đứa trẻ đến phủ một thời gian rồi mà vẫn không mập lên… Còn gì nữa? Nó đã làm gì, kể hết cho bà ngoại nghe nào.”

Dưới sự dụ dỗ của bà ta, hai đứa trẻ vắt óc suy nghĩ xem ta đã hà khắc bọn chúng như thế nào.

Mẹ chồng tức giận mắng xối xả.

Ta đứng trong bụi cây một lúc, sau đó cùng Hương Liên trở về sân.

Hương Liên phẫn nộ bất bình: “Cô nương, hai đứa trẻ này đúng là đồ ăn cháo đá bát mà, không cho chúng ăn nhiều đồ ngọt, vậy mà lại trở thành hà khắc. Luyện chữ thì sao chứ? Luyện chữ phải nắm vững cơ bản chứ. Trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ Tống phu nhân cũng không hiểu sao?”

Ta cười nhạt: “Bà ta không hiểu.”

Nếu như bà ta thật sự hiểu, sẽ không nuôi dạy Tống Minh An thành ra như vậy.

Quả nhiên, buổi tối mẹ chồng liền gọi ta qua dạy dỗ, kể lại nguyên văn những lời mà hai đứa trẻ kể lể.

Ta không hề biện minh: “Mẹ, nếu mẹ đã nói như vậy, con việc đầy người, không quản được, chi bằng mẹ tự mình dạy đi.”

“Thẩm Diệc Đồng, con mới là mẹ của chúng!” Mẹ chồng nổi giận lôi đình.

Ta mỉm cười hỏi: “Mẹ thật sự yên tâm giao chúng cho con sao? Không sợ con âm thầm giở trò, hà khắc chúng sao?”

Mẹ chồng sững người, nghi ngờ nhìn ta: “Nói như vậy, là con thừa nhận hà khắc chúng rồi?”

“Có hà khắc hay không, trong lòng mọi người đều rõ.” Ta thản nhiên nói, “Vậy thì, chi bằng mẹ tự mình nuôi nấng đi.”

Mẹ chồng thật sự không yên tâm giao hai đứa trẻ cho ta, cho dù tức giận vì thái độ của ta, nhưng bà ta vẫn quyết định tự mình nuôi nấng.

Ta cũng được yên thân.
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 17



Một thời gian sau, gặp lại hai đứa trẻ, chúng đã mập lên rất nhiều.

Mẹ chồng vô cùng tự hào: “Nhìn xem, ta nuôi nấng tốt biết bao.”

Trong quan niệm của bà ta, trẻ con phải mập mạp mới tốt.

Thế nhưng, ăn nhiều đồ ngọt trong thời gian dài, ăn uống thả phanh, răng và sức khỏe của trẻ sẽ bị ảnh hưởng.

Ta sẽ không nhắc nhở bà ta.

Mẹ chồng thương con, hai đứa trẻ khóc lóc không chịu luyện chữ đọc sách, bà ta vậy mà lại đồng ý.

Có thể tưởng tượng được, tiếp tục như vậy, hai đứa trẻ sẽ bị nuôi thành phế vật.

Ta không nhắc nhở thì thôi, Tống Minh An biết cũng không nhắc nhở.

Ta hiểu, nuôi hai đứa trẻ thành phế vật sẽ có lợi cho hắn ta, sau này hắn ta có con ruột, mới có thể thuận lợi kế thừa vị trí thế tử.

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong bình yên.

Nửa năm sau, lại xảy ra vài chuyện lớn.

Ở kinh thành, cuộc chiến giữa phe phái Thái tử và phe phái Tam hoàng tử ngày càng gay gắt, Tống Minh An bị Tống lão gia bảo vệ, tiếp tục làm việc cho Tam hoàng tử.

Hình như vận may của hắn ta đã quay trở lại, trong lúc trực ban, hắn ta đã bắt được một tên giang hồ cướp biển mười năm trước, tìm lại được một chiếc bình bảo mà Hoàng thượng đã đánh mất từ rất lâu.

Tam hoàng tử đem bình bảo dâng lên cho Hoàng thượng, được Hoàng thượng khen ngợi hết lời.

Tống Minh An cũng vì thế mà được Tam hoàng tử trọng dụng.

Trùng hợp hơn là, cấp trên của Tống Minh An bị liên luyện đến vụ án tham ô, liên tiếp ba người bị cách chức, chức vị trên kia bỏ trống.

Tam hoàng tử muốn thay hết người của mình vào Kinh Triệu Phủ, cộng thêm việc Tống lão gia chạy vạy khắp nơi, Tống Minh An liền nhân cơ hội đó được thăng chức, tuổi còn trẻ đã làm Kinh Triệu Doãn, đắc ý vô cùng.

“Tất cả đều là số mệnh.” Tống Minh An cảm khái, “Vận may đến rồi, có muốn cản cũng không cản được. Rồng nằm ở vũng nước cạn không cần phải vội, một lần cưỡi gió bay lên trời cao.”

Hắn ta được thăng chức, lại càng được Tống lão gia coi trọng, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn vài phần.

Ta, người vợ không được sủng ái, đương nhiên lại càng không được hắn ta để mắt đến.

Trước kia là không thèm đếm xỉa, từ sau chuyện nhận nuôi con, ta và hắn ta kết thù, bây giờ hễ rảnh rỗi, hắn ta liền chạy đến trước mặt ta mỉa mai.

“Hừ, lúc trước nhà họ Thẩm các người xem thường ta, hôm nay nhìn ta xem!”

“Nhét một thứ nữ cho ta làm vợ, nỗi nhục nhã này, đời này ta sẽ không bao giờ quên.”

“Sau này biết điều một chút đi!”

Sau đó, hắn ta tước quyền quản lý gia đình của ta, cho người cấm ta bước chân ra khỏi cửa.

Hỏi lý do, hắn ta lạnh lùng nói: “Nhìn nàng không vừa mắt.”

Nhà họ Tống đối ngoại tuyên bố ta lại bị bệnh, ở trong viện dưỡng bệnh, không ai được làm phiền.

Tống Minh An bây giờ thế lực lớn mạnh, ta lại không nơi nương tựa, rất nhanh sau đó liền bị giam lại.

Hương Liên tức đến mức khóc lóc: “Sao hắn ta có thể đối xử với cô nương như vậy? Dù sao người cũng là chính thất mà!”

Ta an ủi nàng ấy: “Không sao. Hắn ta bây giờ thế lực lớn mạnh, chúng ta không cần thiết phải đối đầu, tạm thời tránh né cũng tốt.”

Hương Liên lo lắng nói: “Cô nương, nghe nói có người giới thiệu rất nhiều phụ nữ cho thế tử gia, hắn ta thường xuyên không về nhà buổi tối, lưu luyến chốn phong hoa tuyết nguyệt. Mấy ngày nay, người làm bên dưới đều bàn tán chuyện thế tử gia muốn nạp thiếp.”
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 18



Ta im lặng một lúc, mệt mỏi day day mi tâm: “Hắn ta muốn nạp thiếp thì nạp thôi, dù sao cũng không quản được.”

Từ đầu đến cuối, một thứ nữ không nơi nương tựa như ta gả vào đây, chưa từng có vốn liếng để đối đầu với bọn họ.

Cho dù trong tay ta có một chút tiền, bên ngoài cũng lén lút mở cửa hàng.

Nhưng thời buổi này, quyền lực vượt xa tiền bạc.

Chỉ cần một câu nói cấm ta bước chân ra khỏi cửa, ta liền hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài.

Cho dù bọn họ cướp hết của hồi môn của ta, ta cũng không thể làm gì được.

Nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết.

Mấy nha hoàn, ma ma trong viện đều đã được ta thu phục, ta lại tiêu tiền mua chuộc bà ma ma canh giữ, bảo bà ta dò hỏi tin tức.

Không lâu sau, bà ma ma lén lút đến báo tin: “Thiếu phu nhân, gần đây thế tử gia rất thân thiết với Tống tiểu thư.”

Ta kinh ngạc: “Tống Vũ Nhu ? Chẳng phải nàng ta sắp gả người rồi sao?”

Từ sau khi chuyện Tống Vũ Nhu và Tống Minh An hẹn hò gây náo loạn, nhà họ Tống nổi giận lôi đình, cấm túc Tống tiểu thư, lại vội vàng tìm một cuộc hôn nhân khác cho nàng ta, chờ ngày gả đi.

“Nhà họ Tống gần đây gặp chuyện, hôn sự của Tống tiểu thư cũng bị hủy bỏ rồi.”

Trong lòng ta chùng xuống, người phụ nữ này thật sự là âm hồn không tan.

Danh tiếng Tống tiểu thư không tốt, bây giờ lại bị từ hôn, con đường duy nhất của nàng ta chính là Tống Minh An.

Trùng hợp Tống Minh An được thăng chức, có chút quyền lực, nàng ta gả cho hắn ta cũng coi như là hoàn mỹ.

Tống Minh An ghét bỏ ta, trong lòng chỉ có Tống tiểu thư, bây giờ Tống tiểu thư cúi đầu, hai người bọn họ nhất định sẽ đến với nhau.

Quả nhiên, mấy ngày sau, bà ma ma nói Tống Minh An và Tống tiểu thư đã công khai qua lại.

Nhìn thế này, Tống tiểu thư nhất định sẽ gả vào nhà họ Tống.

Thế nhưng Tống Minh An đã có chính thất, Tống tiểu thư gả vào không thể làm thiếp, chỉ có thể làm bình thê.

Bình thê cũng có thứ tự trước sau, nàng ta thấp hơn ta một bậc, phải gọi ta là tỷ tỷ.

Theo tính cách kiêu ngạo của Tống tiểu thư, làm sao nàng ta chịu đứng dưới ta được chứ?

Chỉ có một cách…

“Ma ma.” Ta lo lắng, nói với bà ma ma, “Nhờ bà giúp con đem một bức thư đến Hoa Thúy biệt viện.”

Ta lấy ra một trăm lượng bạc, mắt bà ma ma sáng rực, liền đồng ý.

Lúc trước, Ninh Vương đem quà đến, phái một bà v.ú xa lạ đến, bà v.ú đó không sống ở Ninh Vương phủ, mà là giúp hắn ta quản lý Hoa Thúy biệt viện ở ngoại ô kinh thành, còn nói với ta nếu có việc gì, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm Trương cô nương.

Bây giờ chỉ có thể thử xem sao.

Buổi tối, bà ma ma trở về báo cáo: “Thư đã được đem đi rồi, thiếu phu nhân yên tâm.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng ngồi trên giường.

“Cô nương lo lắng chuyện gì vậy?” Hương Liên hỏi.

Ta đáp: “Phòng hờ bất trắc.”

“Cái gì?”

“Tống tiểu thư muốn gả vào đây, chỉ có thể làm chính thất, ta lo lắng bọn họ sẽ g.i.ế.c ta.”

Hương Liên che miệng kinh hô: “Sao bọn họ dám?”

“Nhìn những chuyện bọn họ đã làm xem, có gì mà không dám chứ? Phụ thân sẽ không quan tâm đến ta đâu. Ta c.h.ế.t rồi, ông ấy thậm chí còn thấy vui mừng, bởi vì ông ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận người của phe phái Tam hoàng tử.”
 
Thứ Nữ Thẩm Diệc Đồng
Chương 19



Vì vậy, lúc đầu, ta không cầu cứu nhà mẹ đẻ, mà chọn Ninh Vương.

Ta từng cứu mạng hắn ta, hắn ta sẽ không bỏ mặc ta… chứ?

Không chắc lắm…

Mấy ngày sau, bà ma ma báo tin, Ninh Vương đã từ địa phương trở về kinh thành.

Ngày hôm sau, Trương cô nương phái người đến mời ta đi chơi.

Nhà họ Tống lấy cớ ta bệnh nặng để từ chối.

Buổi chiều, lão phu nhân phủ An quốc công đặc biệt đến nhà họ Tống gửi thiệp mời, mời mẹ chồng và ta tham gia tiệc thưởng cúc.

Mẹ chồng được ưu ái mà sợ hãi, nghe nói Hoàng phi cũng sẽ tham gia, liền vội vàng báo cáo cho Tống lão gia.

Tống lão gia cho rằng có thể kết giao với Du quý phi - sinh mẫu của Tam hoàng tử, bèn ra lệnh cho bà ta nhất định phải tham gia.

“Lão phu nhân, ta đi là được rồi, con dâu bị bệnh, không ra khỏi cửa được ạ.” Mẹ chồng cười nói.

“Vậy thì con cũng không cần đi nữa.” Lão phu nhân tính tình kỳ quặc, hừ lạnh nói, “Lão thân đích thân đến mời, con dâu nhà con vậy mà lại vô lễ không ra tiếp đón, bây giờ lại còn từ chối không đi, có phải nhà họ Tống các người xem thường lão thân không?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Mẹ chồng vội vàng giải thích.

Lão phu nhân trừng mắt: “Lão thân đã đích thân đến mời rồi, con dâu nhà con lớn mặt quá nhỉ, vậy mà lại không ra tiếp đón?”

“Nó… Nó sẽ ra ngay đây.”

Mẹ chồng đổ mồ hôi hột, vội vàng cho người giải cấm túc cho ta, gọi ta ra ngoài.

Lão phu nhân phủ An quốc công nhìn thấy ta, cau mày: “Nghe nói con bị bệnh?”

Ta giả vờ kinh ngạc nhìn mẹ chồng, dưới ánh mắt giận dữ của bà ta, ta thản nhiên nói: “Mẹ nói con bị bệnh, vậy thì con bị bệnh thôi…”

Lão phu nhân chê bai: “Nhà họ Tống lại bắt nạt con nữa sao? Ngày nào cũng bị bệnh. Thế tử nhà mình thì ra ngoài làm loạn, ở nhà thì bắt nạt con dâu, khó trách cả kinh thành đều đồn mẹ chồng nhà họ Tống hà khắc.”

Mặt mẹ chồng lúc xanh lúc đỏ, nhưng lại không thể nổi giận.

“Ta thấy con dâu nhà con sắc mặt không tệ, đi lại cũng bình thường, đi tham gia tiệc thưởng cúc đi!” Lão phu nhân dứt khoát nói.

Nói đến đây, mẹ chồng không thể không đồng ý.

Ngày hôm sau, khi đi đến phủ An quốc công, trên xe ngựa, mẹ chồng lẩm bẩm không ngừng, bảo ta đừng làm mất mặt nhà họ Tống.

Ta im lặng không nói gì.

Đến phủ An quốc công.

Có một nha hoàn dẫn ta đi gặp Trương cô nương.

Mẹ chồng không vui: “Ta không thích Trương cô nương vô phép tắc kia, không cho con gặp nàng ta.”

“Mẹ, con không đi đâu… Hình như kia là Du quý phi nương nương!”

“Ở đâu?”

Mẹ chồng vội vàng chạy qua đó.

Ta lấy cớ thân thể không khỏe, bèn đi đến tiểu sảnh.

Cánh cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng về phía ta.

“Cảm ơn Điện hạ.” Nhìn thấy bóng lưng ấy, ta liền cúi người hành lễ.

Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt phức tạp: “Đừng khách sáo với ta… Tình cảnh của nàng, vậy mà lại tồi tệ đến thế sao?”

Ta trầm giọng trả lời: “Phải phòng hờ bất trắc thôi ạ.”

Người đàn ông im lặng một lúc, thở dài: “Ta biết nàng có thể sống không tốt, nhưng lại không biết nàng sẽ gặp nguy hiểm, nếu như lúc trước ta sớm trở về kinh thành cầu hôn nàng thì tốt rồi.”

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu: “Điện hạ?”

Người đàn ông cười nhạt: “Thẩm tiểu thư, nàng cứ tưởng lúc trước chúng ta thường xuyên gặp nhau, là trùng hợp sao?”

Ta vô cùng kinh ngạc, há miệng muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
 
Back
Top Bottom