Ngôn Tình Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,796
0
36
AP1GczNpe7yZ52SOPTtK0yu5rUZGAqdthSuPrzYqjcyP6YrhFktQY-KGLX79Hdtw-b6oytiwIcdgY4krHvQxCkHYpDY264-iP-NEZ_PWzBjrLsMJ4Gp9JDQWGukWaJNER1vBuluWrP39rwc3IPI3SwhHgccT=w215-h322-s-no-gm

Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Tác giả: Nguyệt Lộc
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta được gả vào vương phủ đã ba năm, nhưng vẫn chưa có lấy một mụn con.

Nhìn thấy thiếp thất ngày càng lộng hành ngang ngược, phụ thân liền có ý đưa ta vào phủ làm thiếp, giúp tỷ tỷ củng cố ân sủng.

Nào ngờ, tỷ không bằng lòng, còn ép phụ thân định thân cho ta với một thư sinh nghèo, ba đời làm ruộng.

Thế nhưng, khi đến ngày khoa cử, thư sinh ấy bất ngờ đỗ trạng nguyên, còn đứng trước mặt phụ thân mà hứa hẹn một đời không phụ ta.

Các tiểu thư trong kinh thành ai nấy đều bảo ta may mắn, chỉ là thứ nữ mà lại chiếm được chân tình của một vị trạng nguyên.

Tỷ tỷ nhân cớ chúc mừng, mời ta đến vương phủ lưu lại một thời gian. Ta vâng mệnh, nào ngờ nàng ta lại cấu kết cùng kế mẫu bày mưu, vu khống ta tư thông với thị vệ trong phủ.

Lấy danh nghĩa giữ gìn thanh danh gia tộc, nàng ép ta uống một chén rượu độc.

Trước khi hạ thủ, tỷ tỷ mới tiết lộ chân tướng: "Thân là thứ nữ, ngươi chỉ xứng với thư sinh nghèo mà thôi! Trạng nguyên, tất nhiên chỉ có thể sánh đôi với tỷ muội cùng mẹ với ta."

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã quay lại đêm đầu tiên bước vào vương phủ.

Trong cơ thể, xuân dược đã phát tác, ta ra sức chạy thoát khỏi hậu viện, nhưng tỷ tỷ đuổi theo không buông.

Ta không cam lòng chếc dễ dàng như thế…

Vậy nên, ta liều mình xông thẳng vào thư phòng của Vương gia.​
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 1: Phần 1


Phụ thân nói rằng ta đã làm ô danh gia tộc, nhất định phải lấy cái chếc để tạ tội.

Tỷ tỷ đích thân mang rượu độc đến.

Nàng ta lộ vẻ đắc ý: "Thân là thứ nữ, được gả cho một thư sinh nghèo đã là may mắn rồi. Muốn làm phu nhân Trạng Nguyên, ngươi có tư cách sao?"

Ta căm hận đến cực độ, nguyền rủa nàng đời đời kiếp kiếp không được chếc yên ổn.

Tỷ tỷ giận đến đỏ mắt, bóp miệng ta, ép ta uống cạn chén rượu độc ấy.

"Ta sống không tốt, ngươi cũng đừng hòng được yên thân!"

Có lẽ vì sắp chếc, ta không còn e ngại gì nữa.

Ta liều mình vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế của gia đinh.

Sau đó, ta lập tức lao đến trước mặt tỷ tỷ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta ôm chặt lấy nàng, dồn hết phần rượu độc chưa nuốt xuống vào miệng nàng.

"Nếu phải chếc, thì chúng ta cùng chếc!"

02

Lần nữa mở mắt ra, ta trở về đêm đầu tiên bước vào vương phủ.

Trong người, khí huyết dâng trào.

Cảm giác kỳ lạ này quá quen thuộc, khiến ta ngay lập tức nhận ra có điều bất ổn.

Nhớ lại kiếp trước, ta cố gắng chịu đựng, nhanh chóng ngồi dậy, rút trâm cài tóc ra và cứa mạnh vào lòng bàn tay.

Cơn đau sắc nhọn giúp ta tỉnh táo trong chốc lát.

Thời điểm trọng sinh này quả thực không thuận lợi.

Trong phòng hương trầm nồng đậm, thúc đẩy thuốc Hợp Hoan tán trong túi hương phát tác, cho dù ta lập tức hất đổ lư hương, cũng đã quá muộn.

"Tối nay, ta nhất định khiến con nha đầu đó thân bại danh liệt!"

truyen-ngon-tinh-full.jpg


Bên ngoài sân, loáng thoáng vọng lại giọng của tỷ tỷ.

Ta nhìn qua cửa sổ, thấy Hạ Nguyệt Y đang dẫn theo một nhóm nha hoàn bà tử, đẩy cửa sân khí thế bừng bừng tiến về phía phòng khách ta đang ở.

Theo ký ức kiếp trước.

Hạ Nguyệt Y sẽ vừa đẩy cửa phòng ta, vừa lớn tiếng gọi, và thị vệ đã trốn sẵn trong phòng bên cạnh sẽ chạy ra trong tình trạng áo quần xộc xệch.

Sau đó, thị vệ sẽ bị Hạ Nguyệt Y bắt quả tang, rồi hắn sẽ khai rằng ta đã "tư thông" với hắn.

Kiếp trước, ta không thừa nhận tội danh này.

Nhưng thanh danh đã bị nghi ngờ.

Tỷ tỷ mua chuộc bà tử khám thân, hủy hoại trinh tiết của ta, cộng thêm lời khai của thị vệ, khiến ta không thể nào biện bạch.

Nay vừa trọng sinh, ta lại phải đối diện với tình cảnh này.

Nhìn thấy Hạ Nguyệt Y đã băng qua hành lang, sắp tới cửa phòng ta, ta không chần chừ nữa, kéo váy trèo qua cửa sổ.

"Hạ Nguyệt Từ, ngươi… đâu rồi?"

Tỷ tỷ vừa định đẩy cửa vào thì thất vọng vì không thấy ta bên trong.

Nhưng bọn nha hoàn bà tử đi theo nàng nhanh chóng nhìn thấy ta nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, lập tức ra lệnh giữ chặt cửa sân.

"Mau qua đó bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy thoát!"

Tỷ tỷ hiện rõ vẻ căm hận, đoán ra ta đã hiểu thấu kế hoạch của nàng, mặt mày cũng chẳng cần giả vờ nữa.

Nàng lập tức lớn tiếng quát: "Hạ Nguyệt Từ, gan ngươi cũng lớn thật, dám tư thông với thị vệ ngay trong vương phủ!"

Nói xong, nàng sai người đuổi theo bắt ta.

Thấy cổng sân bị chắn kín, đường thoát duy nhất cũng bị chặn, nhưng ta không thể chấp nhận số phận như vậy.

Trong cơn hoảng loạn, ta nhìn thấy một cái lỗ chó ở góc tường, chẳng nghĩ ngợi gì liền chui qua đó.

Chỉ cần sống, chui lỗ chó có là gì?

Hạ Nguyệt Y không ngờ ta lại không màng thể diện như thế.

Nàng khựng lại trong thoáng chốc rồi lập tức ra lệnh mở cổng sân, dẫn người đuổi theo, lấy cớ ta tư thông với thị vệ để muốn bắt ta luận tội.

Ta biết kết cục nếu để nàng bắt được.

Vì vậy, ta phải tìm một cơ hội để xoay chuyển tình thế trong đêm nay, mới mong giữ được tính mạng.

Sau lưng có người không ngừng đuổi theo ta, đám nha hoàn bà tử đều là tâm phúc của Hạ Nguyệt Y.

Chúng vừa chạy vừa hô lên rằng ta tư thông, muốn cho cả vương phủ nghe thấy, ngầm xác nhận tội danh cho ta.

Còn thị vệ kia, kẻ đã trốn trong phòng bên cạnh, giờ cũng đã bị "bắt".

Chứng cứ đã đủ, chỉ cần bắt được ta, thì có thể khiến ta gặp kết cục y như kiếp trước.

"Hạ nhị tiểu thư, cô nương đừng chạy nữa! Là nhi nữ nhà quan, cô nương làm ra chuyện như vậy, tốt hơn là về Hạ phủ chịu tội, đừng tiếp tục làm mất mặt trong vương phủ!"

Sau lưng, có người cố khuyên can ta, nhưng ta không hề dừng bước.

Thuốc Hợp Hoan trong người vẫn đang phát tác, cơ thể ta nóng ran không chịu nổi, thậm chí bước chân cũng trở nên loạng choạng. Nếu không nhờ ý nghĩ muốn sống mãnh liệt, có lẽ lúc này ta đã ngã quỵ.

Để giữ đầu óc tỉnh táo, ta nắm chặt chiếc trâm trong tay, mỗi khi chạy được vài bước, ta lại tự rạch một vết lên tay.

Nhìn m.á.u tuôn ra, cơn đau dữ dội có thể giúp ta tỉnh táo trong giây lát.

Nhưng vương phủ quá lớn.

Lần đầu tiên ta đến, hoàn toàn không nhận ra đường, mà sau lưng kẻ đuổi bắt cũng không ngừng bám sát.

Điều này gần như dồn ta vào đường cùng.

Nhưng ta không thể dừng lại, vì kiếp trước ta bị vu oan tư thông, thân mẫu ta gần như khóc đến mù mắt, cuối cùng còn bị đích mẫu dùng lý do dạy con không nghiêm mà ban cho bà một tấm lụa trắng kết liễu cuộc đời.

Và tất cả điều này, chỉ vì Hạ Nguyệt Y cảm thấy ta không xứng đáng được gả cho Trạng Nguyên.

Từ nhỏ nàng đã luôn khinh thường, hành hạ ta.

Cho rằng thân mẫu ta quyến rũ phụ thân, nên nàng ghét lây sang ta.

Nhưng nàng hoàn toàn không biết rằng, năm xưa, chính đích mẫu trong lúc có thai đã vì muốn giữ sủng ái, không màng lời van xin của thân mẫu, hạ thuốc vào người bà, ép bà lên giường phụ thân.

Còn phụ thân, người cha trên danh nghĩa của ta.

Khi tỷ tỷ vào vương phủ ba năm mà mãi không có con, ông ta liền muốn ta vào phủ làm thiếp, rồi sau khi sinh con sẽ giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng, nhằm củng cố địa vị của nàng trong vương phủ.

Tỷ tỷ khinh ghét ta, cảm thấy ta không xứng, mà ta cũng chẳng hề muốn. Ta thà gả cho một thư sinh nghèo, sống cuộc đời bình dị, còn hơn là phải dây dưa với nàng.

Nhưng rồi thư sinh nghèo ấy đỗ Trạng Nguyên, còn trước mặt phụ thân thề sẽ trọn đời không phụ lòng ta, khiến bao người phải ngưỡng mộ. Hạ Nguyệt Y liền toan tính phá hoại danh tiết của ta, rồi để muội muội cùng mẹ của nàng thay thế, thuận lợi chiếm lấy hôn sự vốn dĩ thuộc về ta.

Còn ta, kẻ thừa thãi này, sẽ nhân đó mà biến mất khỏi thế gian, đúng như ý nàng mong muốn.

Nhưng ta không cam lòng!

Không cam lòng suốt đời làm quân cờ của người khác, lại càng không cam lòng chếc đi như vậy!

Nhìn họ ép ta vào đường cùng, ta vẫn không ngừng bước, chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát nhỏ nhoi.

Chạy mãi, ta vô tình chạy tới thư phòng của vương phủ.

Ngoài cửa thư phòng đêm nay không có thị vệ canh giữ, bên trong đèn còn sáng.

Kẻ truy đuổi phía sau vẫn không ngừng đuổi theo.

"Nhất định phải bắt được con tiện nhân đó, đêm nay nàng phải thân bại danh liệt, nhất định phải thế!"

Trong người, xuân dược Hợp Hoan tán cũng lúc này phát huy công hiệu mạnh nhất, khiến dù ta đã rạch tay hàng chục vết, vẫn không còn sức để tiếp tục chạy trốn.

Ta không còn đường lùi.

Đã vậy thì...

Nhìn thư phòng trước mặt vẫn sáng đèn, ta không còn chần chừ, lao thẳng vào bên trong.

Giữa lòng tự tôn và tính mạng, ta chọn giữ lấy tính mạng.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 2: Phần 2


03

Đang chuẩn bị an giấc, Bùi Quân Mục thấy ta xông vào, thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trầm mặt.

"Hạ Nguyệt Từ, ngươi…"

Ta quay đầu nhìn ra ngoài, Thẩm ma ma đã dẫn người đuổi tới nơi, mà cơ thể ta nóng bức khó chịu, không còn cách nào tránh khỏi chuyện này.

Ta cắn răng, trước khi Bùi Quân Mục kịp gọi người đuổi ta ra ngoài.

Lập tức lao đến bên hắn, không ngại ngần ôm chầm lấy hắn, m.á.u từ tay ta khiến hắn hơi ngập ngừng, điều này đã cho ta cơ hội duy nhất.

Ta nhanh chóng cúi xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn, miệng không ngừng thầm cầu xin.

"Vương gia, cứu dân nữ với…"

Ta tuyệt đối không thể bị bắt lại, dù có chắc chắn sẽ kéo Hạ Nguyệt Y xuống cùng, nhưng di nương còn ở Hạ phủ, chắc chắn sẽ mất mạng vì chuyện này.

Vì di nương, ta phải sống, phải sống thật tốt!

Cùng lúc đó, Thẩm ma ma dẫn người đến cửa thư phòng.

Bùi Quân Mục lúc đầu còn kháng cự, nhưng sau nụ hôn này, hắn nắm chặt eo ta.

Hắn ôm ta ngồi xuống, cúi sát tai thì thầm: "Đừng hối hận."

Ta vốn không còn đường thứ hai để chọn.

Đối với vị vương gia trên danh nghĩa là tỷ phu này, ta cũng chẳng thân thiết. Dù ta có kể oan tình của mình, hắn cũng tuyệt đối không vì ta mà xích mích với phụ thân.

Còn giữa ta và tỷ tỷ, sự lựa chọn lại quá hiển nhiên.

Trừ khi, ta trở thành người của hắn, mới có thể có cơ hội đối đầu với tỷ tỷ.

Đã vậy, ta không nghĩ ngợi nhiều nữa, ôm chặt lấy hắn, bày tỏ quyết tâm của mình.

"Ta, Hạ Nguyệt Từ, tuyệt không hối hận!"

Lúc này tỷ tỷ đã tới nơi, cửa thư phòng vẫn mở, nàng ta trông thấy ta đang ngồi trên ghế, ôm hôn với Bùi Quân Mục.

"Tiện nhân, ngươi dám dụ dỗ vương gia!"

Nàng ta mắt đỏ ngầu, kéo váy định lao vào.

"Chặn nàng lại!"

Bùi Quân Mục quát một tiếng, một nam nhân áo đen từ mái nhà nhảy xuống, lập tức chặn Hạ Nguyệt Y và đám người của nàng lại ngoài cửa.

Sau đó, đón nhận ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hạ Nguyệt Y từ cửa, Bùi Quân Mục bế ta lên, vòng qua bình phong, đi về phía giường…

04

Đêm đó, dài đằng đẵng.

Ban đầu, Hạ Nguyệt Y còn đứng ngoài cửa thư phòng gào thét, nhưng khi từng lớp y phục trên người ta dần bị cởi bỏ, bên ngoài cũng lặng thinh.

Đợi đến sáng hôm sau.

Khi Bùi Quân Mục đích thân mở cửa thư phòng, liền thấy Hạ Nguyệt Y đang đứng đó với gương mặt đẫm nước mắt, y phục cũng chưa thay, hẳn là nàng đã đứng đây suốt đêm.

Nàng vốn đã xinh đẹp, lại luôn là một người kiêu sa, cao quý.

Cảnh tượng này thật dễ khiến người ta sinh lòng thương xót.

Ánh mắt Bùi Quân Mục thoáng chút mềm lòng.

Thấy tình thế bất lợi, ta lập tức khoác áo ngoài, chân trần bước xuống giường, ngay trước mặt Hạ Nguyệt Y, liền khoác tay Bùi Quân Mục.

Sau đêm qua, hắn tỏ ra rất ôn nhu với ta.

“Hôm qua nàng mệt nhọc rồi, có thể ngủ thêm một chút.”

Nói rồi, hắn cúi đầu nhìn xuống chân ta.

“Sao lại không mang giày mà chạy tới đây, không sợ nhiễm lạnh à?”

Nói xong, Bùi Quân Mục liền bế ta lên, đặt ngồi lên chiếc ghế phủ da cáo bên cạnh, rồi gọi nha hoàn mang giày cho ta.

Ánh mắt hắn, từ khi ta bước ra, không hề liếc nhìn Hạ Nguyệt Y thêm một lần nào.

Ta vốn có ý làm vậy.

Vì thế, khi nha hoàn mang giày cho ta, ta ngẩng lên, nhìn về phía Hạ Nguyệt Y, nở nụ cười chân thành.

“Tỷ à, tỷ chẳng phải luôn thương yêu muội nhất sao? Sau này, tỷ muội chúng ta có thể luôn bên nhau rồi.”

Lời vừa dứt, Hạ Nguyệt Y, người vốn đang giả vờ yếu đuối để mong nhận được lòng thương của Bùi Quân Mục, không nén nổi cơn giận, lập tức gạt Vương nhũ mẫu đang chặn bên cạnh, xông tới trước mặt ta, giơ tay định tát.

“Tiện nhân, ai thèm thích ngươi…”

Cánh tay đang giơ cao của nàng liền bị Bùi Quân Mục giữ lại, câu nói chưa dứt cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Vương phi, nhìn dáng vẻ này, nàng còn chút nào dáng dấp của tiểu thư khuê các không?”

Trong mắt Bùi Quân Mục lộ vẻ không hài lòng.

Hạ Nguyệt Y câm lặng, lại lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt, như đang cố hết sức kìm nén cơn giận, cuối cùng nhìn ta bằng ánh mắt hằn học.

“Vương gia, đừng để bị nàng ta lừa!”

“Thứ muội của thiếp từ nhỏ đã ngang ngược, không nghe dạy bảo. Thiếp chỉ là có lòng tốt mới mời nàng đến vương phủ ở tạm, không ngờ nàng lại tư thông với thị vệ trong phủ, và bị thiếp bắt gặp tại trận!”

“Vương gia, một nữ nhân ph*ng đ*ng như thế, dù là thứ muội của thiếp cũng nên bị xử tử!”

Chuyện đêm qua vốn đã nhiều nghi vấn.

Ván cờ này.

Thực ra chẳng hề tinh vi, chỉ cần xét kỹ sẽ thấy điểm bất thường.

Nhưng kiếp trước, dù mọi người đều hiểu rõ như gương sáng.

Phụ thân thiên vị, kế mẫu báo thù riêng, Hạ Nguyệt Y lại mua chuộc nhũ mẫu.

Nói chung, mọi đường lui của ta đều bị chặn đứng.

Nhưng giờ đây đã khác, với chuyện đêm qua, Bùi Quân Mục đương nhiên không thể làm ngơ.

Vì vậy, sau khi Hạ Nguyệt Y nói xong.

Ta lập tức đáp lại: “Tỷ chẳng lẽ đã hồ đồ rồi sao? Ta dù là thứ nữ, nhưng cũng là nhi nữ của một vị đại thần nhất phẩm, hơn nữa ta chỉ đến vương phủ này vì tỷ đột nhiên ngỏ lời mời.”

Ta ngừng lại một chút, rồi đưa ánh mắt nhìn Bùi Quân Mục lộ vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ.

“Hơn nữa… ta có trong sạch hay không, vương gia hẳn là rõ nhất.”

Nghe lời ta, rồi đối diện với ánh mắt ta.

Bùi Quân Mục dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng tối lại, sau đó không tự nhiên ho khẽ hai tiếng, rồi đưa tay đỡ ta dậy khỏi ghế.

“Vương phi, chuyện đêm qua, nàng thật sự muốn bản vương điều tra kỹ sao?”

Bùi Quân Mục chỉ vừa nói một câu, gương mặt Hạ Nguyệt Y liền trắng bệch, không còn vẻ cứng đầu như trước, chỉ không ngừng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt nàng như muốn lập tức giếc chếc ta.

Ta mỉm cười, trong vòng tay của Bùi Quân Mục, cố ý khiêu khích nàng.

Và nàng, trong khoảnh khắc này chỉ đành nhẫn nhịn.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 3: Phần 3


05

Theo quy củ, ta phải trở về nhà trước.

Bùi Quân Mục sợ ta bị bắt nạt, liền cho vài nha hoàn thân tín đi theo ta.

Như vậy, dù phụ thân có giận đến mấy, thấy mấy nha hoàn ấy trông chừng, hẳn cũng không dám làm gì quá đáng với ta.

Vừa về đến nhà, phụ thân liền xông vào viện của ta.

Như ta đoán trước.

Vừa vào, ông đã muốn đánh ta. Nhưng khi nhìn thấy mấy nha hoàn và nhận ra lệnh bài trên người họ, ông đành kìm lại.

“Đồ hư hỏng, ngươi dám làm ra chuyện như vậy sao!”

Lời mở đầu của ông là một trận mắng chửi, nhưng ta lại không nhịn được mà bật cười.

“Phụ thân trách con ư?”

“Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này, chẳng lẽ phụ thân thực sự không biết sao?”

Ông sao có thể không biết.

Một tỷ tỷ vốn khinh ghét ta, đến ngày đại hôn cũng không cho phép ta xuất hiện, còn bắt người nhốt ta trong phòng chứa củi ở hậu viện, nói rằng nếu ta xuất hiện sẽ làm nàng mất mặt.

Một tỷ tỷ như thế, làm sao có thể thật lòng muốn ta đến vương phủ ở?

Cho nên chuyện đêm qua xảy ra, rốt cuộc là do ai bày trò, mọi người trong lòng đều rõ.

Phụ thân nghe lời ta nói, cơn giận trên mặt vơi đi quá nửa, nhưng chung quy vẫn còn chút bất mãn.

“Ngươi có biết thân phận của mình là gì không!”

Lời ông nói, rõ ràng là có ý khinh thường ta.

Thân phận của ta là gì?

Ta cười.

Nhìn người cha cùng huyết thống này, ta khẽ lên tiếng: “Thân phận của con, dĩ nhiên là nhi nữ của phụ thân rồi.”

Ta nhấn mạnh hai chữ “nhi nữ.”

Nhắc nhở ông rằng...

Sự tồn tại của ta cũng có thể giúp ông có thêm một con cờ trong cuộc tranh đoạt này.

“Phụ thân lúc đầu chẳng phải muốn con vào vương phủ, rồi sinh con cho tỷ tỷ nuôi dưỡng sao?”

“Giờ đây, mọi thứ đều dẫn đến việc con chắc chắn phải vào vương phủ. Nếu đã vậy, phụ thân hà tất phải tức giận, chẳng bằng làm cho bề ngoài thật tốt. Đợi khi ngày An Vương lên ngôi, mà con cũng sinh con thuận lợi, đến khi đó, có ai trong triều đình có thể qua mặt được Hạ gia ta?”

Ông lựa chọn gả người nhi nữ được ông yêu thương nhất cho Bùi Quân Mục, chính là vì thấy hắn có khả năng trở thành hoàng đế kế tiếp.

Con của hoàng đế, cũng sẽ là hoàng đế tương lai.

Nếu đứa con ấy mang trong mình nửa dòng m.á.u của Hạ gia, thì dù là do ta sinh, hay do Hạ Nguyệt Y sinh, cũng đều là cháu ruột của ông.

Còn Hạ Nguyệt Y, nhiều năm không có con, đã xem không biết bao nhiêu đại phu, nhưng ai cũng nói khó mà thụ thai.

Vậy nên, ủng hộ ta chính là lựa chọn tốt nhất của phụ thân lúc này.

Phụ thân đã bình tĩnh lại, cũng nhận ra ý tứ trong lời ta, cơn giận trên mặt ông hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nở nụ cười.

Ông khẽ vỗ vai ta: “Từ nhi, tỷ tỷ của con từ nhỏ được cưng chiều, nhưng rốt cuộc vẫn là đích xuất, cũng là An Vương phi danh chính ngôn thuận. Ngày sau An Vương lên ngôi, tỷ tỷ của con sẽ là hoàng hậu, còn đứa con con sinh ra, nếu giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng, sẽ là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận. Vậy, con hiểu ý của phụ thân chứ?”

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh.

Đến lúc này, ông vẫn thiên vị Hạ Nguyệt Y.

Ta vốn chẳng có kỳ vọng gì ở người cha này, sau những chuyện ở kiếp trước, đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn mang theo hận thù.

Nhưng ta che giấu rất tốt, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp: “Phụ thân nói phải, con tất nhiên hiểu. Vì danh dự của gia tộc, con biết phải làm thế nào. Tuy nhiên...”

Ta ngừng lại đôi chút, phụ thân đương nhiên nhận ra ta muốn ra điều kiện.

“Nói đi, con muốn gì?”

Ta nhìn thấy mẫu thân đang bước tới viện của ta, ánh mắt bà bình thản, chỉ khi chạm vào ánh nhìn của ta mới toát lên chút ấm áp.

Ta nhìn bà, từ tốn nói với phụ thân điều kiện của mình.

“Nếu muốn con nghe lời, thì xin phụ thân hãy để mẫu thân con rời khỏi Hạ phủ. Nhà ta có nhiều trang viên, hãy chọn một trang viên ở kinh thành cho mẫu thân cư ngụ. Và phải đảm bảo rằng sẽ không ai đến quấy rầy bà, nhất là đích mẫu.”

Mẫu thân ta vốn có người trong lòng, cũng không phải là bán thân vào Hạ phủ này.

Chẳng qua khi mang y phục đến cho đích mẫu, bà trúng mưu của bà ta, trở thành công cụ của bà ta để giữ sủng ái, và bị giam cầm mãi mãi trong hậu viện này.

Bà không vui, điều đó ta luôn biết rõ.

Vậy nên khi có cơ hội thương lượng, ta nhất định phải giúp bà rời khỏi nơi đây. Dù không thể hoàn toàn tự do, nhưng ít ra có thể rời khỏi hậu viện đầy hiểm ác này, cũng coi như là một niềm an ủi.

Nghe lời ta, bước chân mẫu thân, người sắp bước vào phòng, khựng lại.

Ánh mắt bà nhìn ta đầy phức tạp.

Phụ thân cũng không nói gì, ông nhìn mẫu thân, ánh mắt cũng thoáng vẻ phức tạp.

Đích mẫu chọn mẫu thân làm công cụ giữ sủng là vì bà ấy xinh đẹp. Ban đầu, phụ thân cũng rất yêu thích bà.

Nhưng mẫu thân có người trong lòng, nên luôn u sầu, chẳng màng lấy lòng phụ thân.

Về sau, phụ thân nạp thêm nhiều thiếp, những người đó dịu dàng yêu chiều, nên phụ thân hoàn toàn lãng quên mẫu thân.

Ta nhìn hai người trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.

“Phụ thân, con chỉ có một yêu cầu này thôi.”

Nghe lời ta, ánh mắt phụ thân không còn chút do dự.

“Ta có thể cho mẫu thân của con rời đi, nhưng sau này khi con sinh con, nhất định phải giao cho tỷ tỷ của con!”

Ta không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Một lời đã định!”
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 4: Phần 4


06

Bùi Quân Mục vào cung xin chỉ, không để ta chịu thiệt thòi, phong ta làm trắc phi.

Ngày rời phủ, mẫu thân cũng thu xếp hành lý để ra đi.

Bà nhìn ta, trong mắt hiện lên nét phức tạp khó giấu, cuối cùng không kìm được mà lên tiếng: "Từ nhi, con… có thích An Vương không?"

Ta mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó.

Cả đời mẫu thân sống trong nỗi áy náy và nhớ nhung, người kia vì bà mà cả đời không thú thê, sống ở một ngôi làng ngoài thành, mỗi ngày đều vào thành bán tranh.

Toàn bộ tiền bạc hàng tháng của mẫu thân đều gửi cho người ấy.

Mẫu thân, người lấy tình làm lẽ sống, vốn có chút thủ đoạn đấu đá trong hậu viện của các phu nhân, cũng đã dạy cho ta tất cả những gì mình biết.

Nhưng bản thân bà lại không chịu lấy lòng phụ thân, chỉ muốn giữ lấy tình cảm trong lòng.

"Mẫu thân, đời người nữ tử không nhất thiết phải trói buộc vào chữ tình này. Ít nhất con không muốn vậy. Nên khi phụ thân muốn con gả cho công tử nhà họ Tống, con không từ chối, chỉ vì muốn sống tốt với hiện tại. Nay lận đận thế nào, con đã định phải vào vương phủ này, không tránh khỏi tranh đấu, thì chẳng bằng tranh đoạt một phen."

Ta không cần tình cảm.

Quyền thế và vinh hoa đủ để bù đắp cho thiếu hụt bé nhỏ ấy.

Nhất là khi có những thứ ấy, ta mới có thể bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ.

Nghe lời ta nói.

Mẫu thân không nói thêm, bà từ biệt ta, một mình đến trang viên ở Tây thành, không mang theo ai, chỉ muốn sống những ngày tháng thanh thản.

Ta nhìn theo bóng bà rời đi, còn chưa kịp sắp xếp lại tâm trạng, vai bỗng bị ai đó va phải.

"Hạ Nguyệt Từ, ngươi thật có thủ đoạn!"

Một giọng nữ phía sau cất lên lạnh lùng, đó là Hạ Nguyệt Dao, người từ nhỏ đã được yêu thương hết mực, tính tình được nuông chiều đến đỏng đảnh, đối với ta - người thứ tỷ này - không hề có chút kính trọng.

"Dù ngươi có vào vương phủ thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là một trắc phi, làm sao có thể sánh được với thân tỷ tỷ của ta. Sau này nếu biết điều thì phải cúi mình trước mặt tỷ ta mỗi ngày, giống như mẹ ngươi, làm một thiếp thất không đáng mặt!"

Ta quay lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Dù là thiếp, ta cũng là trắc phi của vương phủ. Khác hẳn với kẻ nào đó đỏ mắt vì hôn sự của tỷ mình, bám riết muốn gả cho Trạng Nguyên. Người ta có đoái hoài tới ngươi không?"

Hạ Nguyệt Dao vốn xem thường Tống Văn Quân.

Nàng thậm chí từng chế giễu ta phải gả cho thư sinh nghèo, rằng đời ta sẽ phải chịu khổ.

Nhưng khi Tống Văn Quân đỗ Trạng Nguyên, khoác y phục đỏ đến Hạ phủ, thề rằng trọn đời sẽ không phụ lòng ta, nàng liền đỏ mắt, mất cả trái tim, nhất quyết muốn gả cho Tống Văn Quân để trở thành nữ nhân được ngưỡng mộ khắp kinh thành.

Nhưng Tống Văn Quân không hề để ý tới nàng, đối với sự ân cần của nàng còn chẳng thèm để tâm.

Lời ta vừa nói như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng nàng.

Sắc mặt Hạ Nguyệt Dao tái xanh, nàng giơ tay định đánh ta, nhưng bên cạnh ta có mấy nha hoàn đứng bảo vệ, nàng căn bản không làm gì được.

Bực tức trong lòng, nàng quay sang khoác tay phụ thân, nũng nịu: "Phụ thân, ngài xem thứ nữ này thật chẳng có phép tắc gì."

Nếu là trước kia, phụ thân chắc chắn sẽ nhìn nàng với nụ cười, chẳng màng đến cảm giác của ta mà nói rằng: "Chỉ là một thứ nữ, sao sánh được với Dao nhi của ta, con và Nguyệt Y mới là những đứa con ngoan nhất của phụ thân."

Nhưng giờ đây...

Ta không chỉ là thứ nữ của Hạ gia, mà còn là trắc phi của An Vương.

Sắc mặt phụ thân thoáng chút không tự nhiên, ông ho khẽ hai tiếng: "Dao nhi, nàng dù sao cũng là tỷ con, nên giữ chút kính trọng!"

Hạ Nguyệt Dao cười lạnh: "Con không có người tỷ nào không đáng mặt thế này!"

Nói rồi, nàng lại lay lay cánh tay phụ thân.

"Nếu nàng phải vào vương phủ, mà nhà chúng ta cũng đã đồng ý hôn sự với Tống gia, chi bằng để nhi nữ gả cho Tống công tử gia nhé?"

Nói xong, trong mắt nàng lộ ra nét thẹn thùng, vẻ mặt đầy mong đợi.

Tống Văn Quân tuy gia cảnh không giàu có, nhưng là Trạng Nguyên, lại được đương kim hoàng đế khen ngợi, tương lai vô cùng rộng mở.

Phụ thân, đương nhiên cũng động lòng.

"Nếu Dao nhi thích, phụ thân sẽ viết thiệp mời hắn đến, xem chuyện này có thành được không."

Hạ Nguyệt Dao lập tức mỉm cười.

"Con là nhi nữ của phụ thân, là thiên kim tiểu thư của quan nhất phẩm triều đình, hắn sao có thể từ chối?"

Ta cười lạnh: "Dù con và hắn không thành, hôn sự này cũng không thể nào từ tỷ tỷ mà chuyển sang muội muội. Hơn nữa, Tống công tử gia không phải là một món đồ, hắn là một con người."

Đang nói, người từ trong xe ngựa đậu cách đó không xa bước xuống.

Tống Văn Quân với dáng vẻ nho nhã, khuôn mặt không lộ nhiều cảm xúc, chỉ đi tới cổng phủ, kính cẩn hành lễ với phụ thân.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 5: Phần 5


Thấy hắn đến, Hạ Nguyệt Dao mừng rỡ, lập tức bước tới.

"Tống công tử, ta…"

"Hạ đại nhân, dù ta và nhị tiểu thư Hạ phủ không thành duyên, nhưng ta khi xưa đích thân đến cầu hôn, cầu hôn chính là nhị tiểu thư. Nay hôn sự không thành, Tống mỗ cũng không oán trách, chỉ là việc thay người, xin hãy cho qua!"

Tống Văn Quân thẳng thừng ngắt lời Hạ Nguyệt Dao.

Nghe hắn nói, mắt nàng đỏ lên ngay lập tức, như có chút không cam lòng: "Hạ Nguyệt Từ chẳng qua chỉ là thứ nữ, ngươi cũng bằng lòng cưới nàng. Ta là đích nữ, thân phận cao quý, ngươi dựa vào đâu mà xem thường ta?"

Tống Văn Quân ngước nhìn nàng một cái, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng lại lùi về sau hai bước.

"Đích hay thứ thì đã sao? Khi xưa ta cầu hôn, chỉ vì nhị tiểu thư Hạ gia có tâm tư thuần khiết, đoan trang hào phóng. Nay đã vô duyên, Tống mỗ càng muốn toàn tâm cống hiến cho triều đình, thay hoàng thượng chia sẻ gánh nặng!"

Ta nhìn hắn, còn hắn cũng nhìn ta.

Thiếu niên nho nhã, là một người thật tốt.

Nên khi xưa dù biết hắn xuất thân nghèo hèn, nhưng được phụ thân chủ trì hôn sự, ta cũng sẵn lòng chấp nhận.

Chỉ là, sau một kiếp luân hồi, ta lại phải bắt đầu trong cảnh ngộ đầy bi thương.

Rốt cuộc, là vô duyên mà thôi.

Nghe những lời này, Hạ Nguyệt Dao lập tức khóc lóc om sòm.

Là con út trong nhà, từ nhỏ đến lớn thứ gì nàng muốn đều phải có được, nay chuyện hôn nhân không như ý, tất nhiên nàng mặc kệ thể diện mà làm ầm lên.

Đúng lúc ấy...

Bùi Quân Mục và Hạ Nguyệt Y xuất hiện.

Vừa bước xuống xe, Hạ Nguyệt Y liền buông lời mỉa mai.

"Nhị muội của ta, xem ra thật sự bảo vệ Tống công tử đấy. Cũng phải thôi, dù sao cũng là nhà sắp thành thân, tình cảm có khác."

Trong lúc nàng nói, ta chỉ chăm chú nhìn Bùi Quân Mục.

Hắn cũng nhìn ta, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng ta vẫn thấy được chút không vui trong ánh mắt.

Nam nhân mà.

Huống chi hắn còn là con cưng của trời, là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất hiện nay. Đương nhiên hắn không cho phép nữ nhân của mình còn có người khác trong lòng.

Nên ta bước đến bên cạnh Bùi Quân Mục.

Mỉm cười nói: "Ngoài bệ hạ ra, người nam tử xuất chúng nhất thiên hạ hiện đang đứng trước mặt ta, làm sao ta có thể động lòng với ai khác?"

Con người.

Dù là nữ nhân hay nam nhân.

Khi nghe lời tán thưởng, nhất là những lời khen ngợi trực tiếp, ai lại không cảm thấy hài lòng đôi chút?

Bùi Quân Mục nghe ta nói, không giấu được ý cười trong mắt, cúi đầu nhìn ta: "Trong lòng nàng, ta thật sự tốt vậy sao?"

Ta gật đầu, ánh mắt chân thành vô cùng: "Trong lòng ta, ngài là tốt nhất."

Ta ngước nhìn bầu trời.

Đen kịt.

Không biết nói dối mà mặt không biến sắc như thế, liệu có bị trời giáng một tia sét đánh xuống trách phạt không?

Chắc là không.

Dù sao, ta chỉ làm vậy để bảo vệ mình.

Nhưng khi nói những lời này, ta có thể nhìn mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tống Văn Quân.

Bởi lẽ, ta thấy áy náy.

Lời châm chọc của Hạ Nguyệt Y không những không thành công, mà còn giúp ta bày tỏ lòng mình trước Bùi Quân Mục, khiến nàng giận đến nghiến răng, nhưng giờ cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Hạ Nguyệt Dao vẫn đang khóc lóc, nàng chạy tới chỗ Hạ Nguyệt Y, ấm ức nói: "Tỷ, Tống Văn Quân, hắn… hắn bắt nạt muội!"

Lời này quả thực chẳng có lý lẽ gì.

Lông mày của Tống Văn Quân cũng khẽ nhíu lại.

Vì có Bùi Quân Mục ở đây, Hạ Nguyệt Dao muốn dùng điều này để ép buộc Tống Văn Quân, buộc hắn phải cúi đầu nhận hôn sự.

Dù sao tỷ phu nàng là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là người có khả năng kế vị cao nhất.

Được kết thân với hoàng đế tương lai là phúc phận mà biết bao người ao ước.

Nhưng Tống Văn Quân mà ta biết, nếu vì lợi ích mà chịu khuất phục, thì sau khi đỗ Trạng Nguyên, hắn đã lập tức từ bỏ hôn sự với ta và cầu hôn thiên kim tướng phủ rồi.

Như vậy, hắn sẽ có được sự hậu thuẫn của tướng gia, ngày sau trong quan trường sẽ càng thăng tiến thuận lợi.

Khi đó, hắn cũng không chọn vị tiểu thư hiền thục của tướng phủ, thì hiện tại đừng nói đến muội muội ngỗ ngược bướng bỉnh này của ta có cửa được hắn chọn.

Tống Văn Quân lập tức hành lễ với Bùi Quân Mục: "Hôm nay trước mặt An Vương làm chứng, hôn sự giữa hạ quan và Hạ gia đã hủy bỏ, với tam tiểu thư Hạ gia lại càng không có duyên phận, ngày sau nếu có lời đồn đại, hạ quan cũng không thừa nhận."

Dùng lời đồn ép buộc, cũng là một thứ vũ khí vô cùng lợi hại.

Nhưng nay có Bùi Quân Mục làm chứng, Tống Văn Quân đã nói rõ ràng, cũng coi như triệt để dập tắt hy vọng của Hạ Nguyệt Dao.

Trước khi rời đi, Hạ Nguyệt Dao giận đến mức che mặt chạy vào nội viện.

Dù gì nàng cũng là muội muội được cưng chiều nhất nên Hạ Nguyệt Y không theo ta và Bùi Quân Mục trở về vương phủ mà tạm ở lại Hạ gia để an ủi nàng.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 6: Phần 6


Khi ta và Bùi Quân Mục ngồi trên xe ngựa, hắn mỉm cười nhìn ta: "Tống Văn Quân có tài, được phụ hoàng yêu quý, có lẽ vài năm nữa có thể phong hầu bái tướng."

Ta không đáp, chỉ nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi hắn nói hết những gì chưa nói.

Bùi Quân Mục tiếp tục: "Nếu không có chuyện kia, có lẽ nàng đã cùng hắn bái đường thành thân, trở thành thê tử của hắn, ngày sau nếu hắn thăng chức tể tướng, nàng chính là tể tướng phu nhân. Hắn còn hứa với nàng một đời một kiếp, đây là điều mà biết bao nam nhân kinh thành chẳng thể làm được. Vậy nên, theo ta, nàng có hối hận không?"

Câu cuối này mới là trọng điểm nhỉ.

Ta cười.

Trong xe ngựa, xung quanh đều kín đáo, vì vậy không cần quá câu nệ.

Những thủ đoạn mẫu thân dạy trước đây, vốn để ta tự bảo vệ mình, giờ áp dụng ở nơi thâm cung nội viện lại vô cùng phù hợp.

Ta liền khoác tay Bùi Quân Mục, mỉm cười duyên dáng.

"Vương gia ghen rồi sao?"

"Nhưng trong lòng thiếp chỉ có vương gia. Nếu không, đêm ấy trúng xuân dược Hợp Hoan tán, rõ ràng có thể tìm một cái ao mà nhảy xuống, dù có hơi chật vật, nhưng ít nhất cũng bảo vệ được bản thân. Nhưng thiếp không kìm được lòng, từ xa nhìn thấy thư phòng còn sáng đèn, liền muốn đánh cược một lần..."

Ta không nói hết câu, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt Bùi Quân Mục tối lại, tay hắn nhẹ nhàng v**t v* gò má ta, sát gần bên ta.

Hắn hỏi: "Cược điều gì?"

Ta cười, ngồi hẳn lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ, hôn lên môi hắn.

"Cược rằng trong lòng chàng có thiếp."

07

Bùi Quân Mục, từ lần đầu gặp trong thư phòng, ta đã phần nào đoán được tính cách của hắn.

Hắn không thích nữ nhân kín đáo, dè dặt.

Theo lời mẫu thân dạy, đối với kiểu nam nhân như vậy, cần phải luôn bày tỏ tình cảm của mình, có chút đỏng đảnh cũng không sao, nhưng nhất định phải biết điều và tinh tế mới có thể giữ được lòng hắn.

Ta từng bước học theo, lòng chẳng chút gợn sóng.

Dù sao thì...

Từ khi ta lựa chọn từ bỏ lòng tự trọng, tự nguyện hiến thân, điều duy nhất ta nghĩ đến chính là báo thù cho kiếp trước của mình. Dù là Hạ Nguyệt Y hay vài người trong Hạ gia, những kẻ tay vấy m.á.u của ta và mẫu thân, ta đều không thể bỏ qua.

Đã hy sinh, thì cược một ván lớn cũng không sao.

Thù, ta nhất định phải báo.

Mà đi theo Bùi Quân Mục, nếu mai này hắn thực sự lên ngôi, ta cũng đã sẵn sàng cho bản thân, bởi quyền lực và vinh hoa phú quý, ta cũng yêu thích.

Nên khi nhìn Bùi Quân Mục, tình cảm trong ánh mắt ta cũng không hoàn toàn là giả dối.

Dù sao, Bùi Quân Mục trong mắt ta chính là vinh hoa phú quý, làm sao ta không yêu thích cho được?

Dù vậy, ta chỉ là một trắc phi.

Vào vương phủ, Hạ Nguyệt Y luôn ghét bỏ ta, tìm đủ mọi cách để hành hạ ta.

Sáng sớm, nàng lấy cớ đau đầu, gọi ta sang viện của nàng hầu hạ.

Nước trà nóng, ta phải tự tay bưng đến trước mặt nàng. Khi dùng bữa, cả súp nóng ta cũng phải dâng hầu.

Những thứ nước nóng ấy, đã để lại không ít vết thương trên người ta.

Ta đều nhẫn nhịn, chưa từng để lộ chút oán hận, vì khi lộ ra dù chỉ một chút thì làm sao mà không đầy hai tháng, trong phủ đã có những lời đồn rằng chính thất là Hạ Nguyệt Y cố ý hà khắc muội muội, lấy cớ dạy quy củ mà trả thù riêng.

Và rồi những lời đồn này, cuối cùng cũng sẽ đến tai Bùi Quân Mục.

Tối hôm đó...

Bùi Quân Mục đến phòng ta dùng bữa, nhắc đến những lời đồn gần đây, liền đưa tay kéo tay áo ta lên, lộ ra mấy vết đỏ vì bỏng.

"Nàng ta hành hạ nàng như vậy, sao nàng không tìm ta đòi lại công bằng?"

Ánh mắt Bùi Quân Mục lộ vẻ thương xót, ta mỉm cười, nắm lấy tay hắn, khẽ lắc đầu.

"Tỷ tỷ vốn không thích thiếp, nhưng cũng là vì vương gia. Nếu thiếp không màng gì mà làm ầm lên, vương gia vì thiếp mà trách mắng tỷ tỷ, hẳn sẽ bị kẻ xấu lợi dụng, đến khi nói ngài sủng thiếp diệt thê, vậy thì không hay."

Bùi Quân Mục đúng là thích nữ nhân hiểu chuyện.

Nên thường ngày, trong phòng ta có thể làm nũng, đôi khi cố ý bày tỏ chút hờn giận, hắn không những không bực mình mà còn rất vui vẻ.

Nhưng dù sao Hạ Nguyệt Y là chính thất, chuyện này hắn có thể bảo vệ ta một lần, nhưng không thể bảo vệ ta mỗi lần.

Ngược lại, nếu nhiều lần như thế, chắc chắn Bùi Quân Mục sẽ cảm thấy phiền, đến lúc đó ta mất đi sự sủng ái của hắn, trong vương phủ này chỉ càng thêm khó khăn.

Nên khi cần hiểu chuyện, ta nhất định phải tỏ ra hiểu chuyện.

Vậy mới khiến hắn thương xót ta, cũng đồng thời khiến hắn ngấm ngầm chán ghét Hạ Nguyệt Y.

Vì vậy, khi ta nói xong, Bùi Quân Mục không nhịn được mà kéo ta vào lòng, hắn thở dài một tiếng, ôm ta chặt hơn.

"Hậu viện không thiếu nữ nhân, nhưng hiểu chuyện đến khiến ta đau lòng như nàng, lại chẳng có ai."

Ta tựa lên vai hắn, tay nhẹ vuốt tai hắn.

"Nếu vương gia thực lòng thương thiếp, thì hãy thường xuyên đến đây dùng bữa cùng thiếp, để người trong phủ đều biết rằng ngài yêu thích thiếp nhất."

Nghe ta nói, ánh mắt Bùi Quân Mục lộ vẻ cưng chiều, hắn còn đưa tay nhéo mũi ta.

"Hiểu chuyện như vậy, ta rất thích."

Ta dựa vào lòng hắn, hạ thấp ánh mắt, trong mắt không có chút cảm xúc, nhưng giọng vẫn mềm mại: "Thiếp, cũng yêu thích vương gia nhất."

Sau đó, là những màn ân ái trong phòng the.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 7: Phần 7


08

Mấy tháng sau đó, ta trở thành trắc phi được sủng ái nhất trong vương phủ.

Kể từ đêm ấy.

Hạ Nguyệt Y bị Bùi Quân Mục răn dạy một phen, nên không còn lấy những cớ vụng về để hành hạ ta nữa.

Trước đây nàng căm ghét ta, chỉ mong gán cho ta tội tư thông, đến mức sẵn sàng bỏ qua danh tiếng của cả Hạ gia.

Giờ đây thấy ta được sủng ái, trong lòng nàng càng thêm căm hận.

Đến mức, nàng còn trở nên thân thiết với Ngọc di nương, người mà trước đây nàng luôn coi là cái gai trong mắt.

Trước khi ta vào vương phủ, Ngọc di nương là người được sủng ái nhất, cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hạ Nguyệt Y.

Không biết nàng đã giấu bao nhiêu búp bê vải trong nhà chỉ để nguyền rủa Ngọc di nương.

Ghét đến vậy, mà nay lại có thể nhẫn nhịn để kết giao.

Sự lạ tất có mưu.

Vậy nên khi Hạ Nguyệt Y cùng Ngọc di nương mời ta ra hậu viện ngắm hoa, ta liền biết hai người này muốn ra tay với ta.

"Muội muội, dù sao muội vào phủ cũng chưa lâu, hẳn chưa biết nơi nào là cảnh đẹp nhất trong vương phủ."

Trong lúc Hạ Nguyệt Y nói, Ngọc di nương giơ tay chỉ về phía hồ sen đối diện đình nghỉ mát.

"Giờ là thời điểm thích hợp, đứng trên đình ngắm sen trong hồ, quả thực thú vị vô cùng."

Hai người phối hợp ăn ý, khiến ánh mắt ta không khỏi dừng lại trên… bậc thềm của đình.

Có lẽ bọn hạ nhân vừa lau dọn, nên bậc thềm còn ướt sũng.

Ta thu ánh mắt về, làm như không biết gì, nhìn hai người họ, giả vờ hứng thú theo họ đi về phía đình nghỉ mát.

Ta tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong khóe mắt thoáng thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt của Ngọc di nương.

Ta đoán ra được, màn kịch hôm nay hẳn là do nàng bày ra.

Muốn đối phó với ta sao?

Ta không để lộ cảm xúc, kéo nhẹ tay áo của Hạ Nguyệt Y. Nàng tuy rất ghét ta, nhưng rõ ràng hôm nay chín phần mười là muốn thấy ta bẽ mặt, vậy nên cũng nhịn mà không gạt tay ta ra.

"Nếu cảnh đẹp đến vậy, tỷ tỷ, chúng ta cùng đi ngắm nào?"

Ta làm ra vẻ ngây thơ.

Hạ Nguyệt Y nhìn ta cười, nhưng nụ cười trên mặt nàng bỗng vơi đi vài phần, thậm chí không nhịn được mà trợn mắt.

Lợi dụng lúc nàng liếc mắt, ta cố ý dừng bước, nhưng tay vẫn giữ nàng, khiến nàng mất cảnh giác, liền bước ngay lên bậc thềm.

Ta lập tức buông tay, quay sang nhìn Ngọc di nương, giả vờ định nói gì đó.

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hạ Nguyệt Y vừa bước lên bậc thềm liền mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía ta và Ngọc di nương.

Ta đã đề phòng từ trước, nên nhanh chóng tránh sang một bên. Còn Ngọc di nương không ngờ có biến, ngơ ngác trong thoáng chốc liền bị Hạ Nguyệt Y đè lên.

Hai người cùng ngã xuống đất.

Ngọc di nương làm đệm thịt, Hạ Nguyệt Y ngã cũng chẳng nhẹ, tay trầy xước, đau đến mức nàng thốt lên một tiếng, trong cơn giận liền tát Ngọc di nương một cái.

"Đồ vô dụng!"

Hai người vốn chỉ là hợp tác, Ngọc di nương dựa vào sủng ái mà đối đầu với Hạ Nguyệt Y suốt thời gian dài, nay lại bị nàng tát một cái, đương nhiên vô cùng tức giận.

Hai người giằng co, tóc tai xõa tung, trên mặt cũng để lại vài dấu vết bầm tím.

Cuối cùng, cả hai bị đưa đến trước mặt Bùi Quân Mục.

Dạo gần đây.

Hoàng đế vốn đã bệnh nặng, triều đình và hậu cung tranh đấu không ngừng, Bùi Quân Mục càng bận rộn, chân không chạm đất, vậy mà hai nữ nhân này ađánh nhau còn kéo đến trước mặt hắn, kết quả là không ai được dỗ dành, cả hai đều bị phạt cấm túc.

Còn ta, vẫn luôn tỏ ra nhu mì dịu dàng, chỉ xuất hiện khi hắn cần.

09

Thấm thoắt đã lại thêm hai tháng trôi qua.

Dù lệnh cấm túc của Hạ Nguyệt Y đã được giải, nhưng rốt cuộc nàng cũng đã khiến Bùi Quân Mục không vừa lòng, nên nàng giận dỗi mà về nhà mẹ đẻ.

Ta thoải mái tự tại, nhưng vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài phủ.

Ví như tam muội của ta, người luôn kiêu căng bướng bỉnh, vẫn chưa từ bỏ ý định với Tống Văn Quân, bám riết suốt mấy tháng trời, nhưng vẫn không được hắn đối đãi tử tế.

Cuối cùng, Hạ Nguyệt Dao cũng nổi giận.

Nàng chỉ vào mũi Tống Văn Quân mà mắng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh ba đời làm ruộng, một sớm được hoàng ân mà đỗ Trạng Nguyên. Nhưng ngươi không có gia thế, dù có cố gắng ba đời nữa cũng chẳng sánh được thân phận cao quý của ta. Đã không biết điều, thì ta muốn xem ngươi có thể leo lên tới đâu! Còn ta, tam tiểu thư Hạ gia, nhất định sẽ gả cho người cao quý nhất thế gian, nhất định là vậy!"

Nghe những lời này, ta liền bật cười.

Cao quý nhất… ngoài hoàng đế ra, chẳng phải chỉ còn Bùi Quân Mục là có khả năng kế vị sao?

Cả một nhà tỷ muội, đều muốn vào An Vương phủ, chẳng sợ người ta không thấy rõ tham vọng của Hạ gia sao?

Nhưng chuyện này, ta cũng chẳng quan tâm.

Với thân phận trắc phi, ta chỉ cần tranh thủ sự sủng ái của Bùi Quân Mục, chờ đợi xem liệu có tin tốt lành nào đến không.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 8: Phần 8


Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Và vào ngày Hạ Nguyệt Y trở lại vương phủ, ta vừa nhờ nha hoàn tâm phúc Thu Ý mua cho một giỏ quýt còn xanh, ăn rất k*ch th*ch vị giác.

Ăn xong, ta lại bảo Thu Ý bày lên những trái cam đã chuẩn bị từ trước, không để lại chút sơ hở nào.

Khi Hạ Nguyệt Y đến, liền thấy ta đang ngồi tách vỏ cam, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh.

"Ngươi còn có nhã hứng ăn cam ở đây, mà không nghĩ xem mẫu thân ngươi bây giờ đang sống ra sao?"

Một câu nói khiến động tác của ta dừng lại, suýt chút nữa không giữ nổi biểu cảm trên gương mặt.

"Ý ngươi là gì?"

Giọng ta lạnh lùng, còn Hạ Nguyệt Y vẫn cười, rồi từ trong tay áo lấy ra một phong thư và một cây trâm mà mẫu thân từng đeo.

"Hạ Nguyệt Từ, ta đã bảo ngươi rồi, ngươi không đấu lại ta đâu."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Ta lập tức mở phong thư ra, đó là nét chữ lạ, nhưng nội dung thư lại ám chỉ một cách mờ mịt rằng ở ngôi miếu hoang phía Đông thành có người mà ta muốn gặp.

Nếu đến trễ, sẽ không kịp gặp nữa.

truyen-ngon-tinh-full.jpg


Nhìn cây trâm ấy, cùng với lời của Hạ Nguyệt Y, trong lòng ta không khỏi run lên.

Thu Ý cũng lộ vẻ lo lắng.

"Nhìn thái độ của đại tiểu thư, người ở miếu hoang phía Đông thành này, rất có thể là người của chúng ta. Tiểu thư, người có đi không?"

Ta đưa tay khẽ xoa bụng mình.

Vừa rồi ăn khá nhiều quýt, bụng hơi căng một chút, khiến chỗ này trông như thể đang mang thai.

Ta cúi đầu nhìn cây trâm: "Đi, sao có thể không đi được?"

Nhưng khi đến miếu hoang và nhìn thấy Tống Văn Quân, ta cũng không khỏi bất ngờ.

Đồng thời cũng lập tức...

Nhìn thấy hắn, ta liền hiểu ra mưu kế của Hạ Nguyệt Y.

"Có kẻ trộm mất túi thơm của ta, ta đuổi theo đến đây, không ngờ lại gặp nàng."

Tống Văn Quân nói, trong mắt thoáng qua chút hối tiếc, cũng hiểu rõ đây là một cái bẫy, rất có thể khiến chúng ta muôn đời không gỡ được.

Ta nhìn chiếc túi thơm hắn đang nắm chặt, lòng có chút bần thần.

Trước khi hắn thi cử, ta và hắn đã đính hôn.

Chúng ta từng gặp nhau vài lần, đều biết rằng sau này sẽ thành phụ thân, ta theo lời mẫu thân, tự tay thêu cho vị hôn phu một chiếc túi thơm, coi như tín vật đính ước.

Lúc nhận được chiếc túi thơm ấy, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng, hắn còn từng hứa với ta, sẽ không rời nó nửa bước.

Nhưng cuối cùng, hôn sự này không thành.

Không ngờ chiếc túi thơm này, hắn chẳng những không vứt bỏ, mà còn luôn mang bên mình.

Trong lòng ta có chút nặng nề, có nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói.

Đến nước này rồi.

Ta đã là trắc phi của Bùi Quân Mục, còn hắn sẽ là một quyền thần có tiền đồ rộng mở.

Giữa chúng ta, đã tuyệt đối không còn khả năng nào nữa.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, những người đã phục sẵn liền xuất hiện.

Bùi Quân Mục với gương mặt lạnh lùng, còn Hạ Nguyệt Y đứng bên cạnh hắn, ánh mắt vui mừng trước tai họa của người khác, không cách nào che giấu.

"Thiếp đã bảo rồi, muội muội này của thiếp, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Trạng Nguyên. Nhìn xem, Trạng Nguyên gửi một phong thư, muội ấy liền bận rộn cải trang, lén ra khỏi phủ, chỉ để gặp mặt tình lang."

Bùi Quân Mục không nói gì, từng bước tiến lại gần ta, rồi đưa tay bóp cằm ta.

Hắn cười lạnh: "Hạ Nguyệt Từ, nàng giỏi thật."

10

Chuyện này rốt cuộc cũng không làm lớn chuyện.

Hoàng đế bệnh nặng, rất nhiều chuyện căng thẳng như dây cung đã giương, không cho phép xảy ra sai sót nào.

Còn ta, đã chọc giận Bùi Quân Mục.

Ta bị giam trong tiểu viện, không có lệnh của hắn thì tuyệt đối không được ra ngoài.

Thu Ý ở bên cạnh, trên gương mặt không giấu được vẻ lo lắng.

"Tiểu thư, nếu chúng ta không ra khỏi cửa viện được, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bị vương gia lãng quên.”

“Nơi thâm sâu này, nếu mất đi sự sủng ái của vương gia, làm sao mà sống nổi?"

Ta đưa tay nhéo nhẹ má nàng, mỉm cười nói: "Sợ gì chứ, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đường."

Huống chi, giờ là thời điểm nhạy cảm, được tạm thời tránh ở trong viện này, cũng là chuyện tốt.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 9: Phần 9


11

Trong những ngày không thể ra ngoài này.

Người đầu tiên chạy đến chế giễu ta, chính là Hạ Nguyệt Y.

Nàng cũng không vào được, chỉ đứng ngoài cửa viện, buông lời châm chọc, mỉa mai.

Ta lười để tâm đến nàng.

Rốt cuộc nàng cũng chỉ đến có vài lần.

Vì đến lần thứ ba, khi định đến để mỉa mai ta thêm lần nữa, nàng bỗng nhận được tin Ngọc di nương đã mang thai.

Hoàng đế đã đến lúc cùng đường, Bùi Quân Mục lại càng ngày càng thường xuyên vào cung.

Người sáng suốt đều nhìn ra, mười phần hết chín vị hoàng đế tiếp theo sẽ là An Vương Bùi Quân Mục.

Vậy nên, đứa con đầu tiên của hắn, tất nhiên vô cùng quý giá.

Hạ Nguyệt Y bản thân không thể sinh, tất nhiên không muốn ai khác sinh được.

Và khoảng thời gian này, không ít đại thần công khai hoặc ngầm đưa người vào vương phủ, toàn là mỹ nhân tuyệt sắc. Đôi khi ta ngồi dưới gốc đào trong viện, nhìn xa xa ra ngoài cũng có thể thấy vài nữ tử dung mạo xinh đẹp đi ngang qua.

Hạ Nguyệt Y, làm sao có thể không sốt ruột.

Vì vậy, nàng mời Hạ Nguyệt Dao vào vương phủ, lấy cớ giống hệt khi trước mời ta, và mục đích cũng chẳng khác gì.

Chỉ là, lần này không phải tư thông với thị vệ.

Mà là tiếp cận Bùi Quân Mục, dùng loại dược đắt đỏ mà đích mẫu mua, không ai hay biết mà hoàn thành một chuyện tốt.

Cả ba tỷ muội Hạ gia, cuối cùng thật sự đều vào An Vương phủ.

Nhưng vì đã có quan hệ với phụ thân, cũng không thể dành hết cả vị trí chính phi và hai trắc phi cho nhi nữ nhà Hạ gia.

Vậy nên, thân phận của Hạ Nguyệt Dao lúc này trở nên rất khó xử.

Không thể dùng danh tiểu thiếp qua loa cho xong, mà cũng không thể cho nàng vị trí trắc phi, để Hạ gia được sủng ái quá mức.

Cuối cùng, nàng vẫn chẳng có danh phận gì.

Vẫn được gọi là "cô nương" nhưng ngày ngày vẫn có thể trèo lên giường của Bùi Quân Mục. Hạ Nguyệt Dao tuy đỏng đảnh bướng bỉnh, nhưng rốt cuộc còn nhỏ tuổi, dung mạo cũng tươi trẻ, làm nũng thì chẳng ai chịu nổi.

Bùi Quân Mục vốn thích kiểu này, liên tiếp nhiều ngày sủng ái, gây ra không ít lời đàm tiếu.

"Tam tiểu thư làm vậy, đúng là có thể nhẫn tâm thật, cũng chẳng sợ rốt cuộc chẳng có danh phận gì sao?"

Thu Ý rảnh rỗi thì ngồi trò chuyện cùng ta trong viện.

Ta lắc đầu, không đồng tình với lời nàng nói.

"Người sáng suốt đều nhìn ra, An Vương có khả năng kế vị rất lớn. Đến khi ngày ấy tới, là người cũ của vương phủ, lại là đích nữ của Thượng thư bộ Hộ, tất nhiên không thể đối xử quá nghiêm khắc, vị trí cho nàng ắt cũng không thấp. Nếu sinh được con, rồi liên kết cùng Hạ Nguyệt Y khi nàng trở thành hoàng hậu, thì quả thật không gì ngăn nổi."

Thu Ý thở dài: "Nếu thật là vậy, ngày tháng của tiểu thư sẽ chẳng dễ dàng gì."

Ta cười, không nói thêm.

Điều chưa nói ra là, tất cả đều là kế hoạch tốt nhất, ván cờ đã được sắp xếp, nhưng nếu có kẻ muốn lật đổ ván cờ này thì sao?

12

Dạo gần đây, vương phủ rất náo nhiệt.

Ngọc di nương, trong lúc nghỉ ngơi ở viện của mình, không may đạp phải hòn đá trơn trượt và sảy thai ngay tại chỗ.

Còn tam tiểu thư Hạ gia, lại được chẩn đoán đã có hỉ mạch ngay trong ngày hôm đó.

Mất đi đứa con, Ngọc di nương trở nên điên cuồng, chạy đến tìm Hạ Nguyệt Dao, buộc tội rằng nàng và Hạ Nguyệt Y đã cấu kết hại chếc đứa bé của mình.

Vì thế, nàng đòi cả hai phải đền mạng.

Một trận cãi vã om sòm, khiến tam tiểu thư Hạ gia vốn đang có thai cũng bị ảnh hưởng, thai khí bất ổn.

An Vương tức giận, liền thẳng tay ném người thiếp từng được mình sủng ái nhất ra biệt viện, mặc nàng tự sinh tự diệt.

Nghe tin này, Thu Ý có chút kinh sợ.

"Trước đây vương gia sủng ái Ngọc di nương là thế, không ngờ khi trở mặt vô tình lại đáng sợ đến vậy."

Ta gật đầu: "Tam muội hiện giờ đang mang thai, dù chưa có danh phận, nhưng đứa bé này vô cùng quý giá. Vương gia đã thành hôn nhiều năm mà chưa có con, đây chính là điều khiến nhiều người dị nghị."

Vì vậy, con cái đối với Bùi Quân Mục mà nói, còn quan trọng hơn cả nữ nhân mà hắn yêu thích.

Thẳng thắn mà nói, hai thứ này hoàn toàn không thể so sánh được.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 10: Phần 10


13

Hạ Nguyệt Dao mang thai, nên được sủng ái vô cùng.

Vậy nên, khi nàng cầu xin Bùi Quân Mục gỡ bỏ lệnh cấm túc cho ta, dù hắn còn đôi chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Nàng gọi ta đến gặp, ta đi.

Vừa gặp, Hạ Nguyệt Dao liền giơ tay tát ta một cái, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

"Tống Văn Quân thích ngươi thì có ích gì? Cuối cùng hắn cũng chỉ là một thư sinh nghèo xác xơ. Nay ta đã mang đứa con của vương gia, sau này kiểu gì cũng thành quý phi, đó mới là chân chính được sủng ái!"

Ta gật đầu, tỏ vẻ vô cùng cung kính.

Mặc cho Hạ Nguyệt Dao buông lời sỉ nhục thế nào, ta cũng không hề đỏ mặt. So với Hạ Nguyệt Y trước đây, ta lại càng thêm nhẫn nhịn, cung kính.

Đến khi nàng cảm thấy nhàm chán, liền bảo ta lui ra.

Từ xa, ta đã thấy có người đứng sau hòn giả sơn, Thu Ý nhìn ta một cái rồi khẽ gật đầu, lập tức tỏ ra vẻ xót xa.

Nàng đưa tay nhẹ chạm vào mặt ta, như đang oán giận: "Tam tiểu thư thật quá đáng, dù sao tiểu thư cũng là trắc phi của An Vương, xét về thân phận thì tôn quý hơn nàng nhiều!"

Ta mỉm cười bất đắc dĩ: "Nàng ấy nay mang thai, vương gia lại yêu thương, chúng ta chẳng phải chỉ đành nhịn sao?"

Thu Ý bĩu môi, vẫn có chút buồn bã.

"Nhưng người cũng không cần phải nhẫn nhịn đến mức này, dù ngày sau… thì với địa vị của người trong hậu viện vương phủ, chỉ dưới một người, sau này cũng chưa chắc đã thua kém tam tiểu thư."

"Chưa chắc đâu." Ta lắc đầu.

Thu Ý ngạc nhiên, bèn hỏi tới: "Chẳng lẽ, có điều gì mà nô tỳ không hiểu chăng?"

Ta đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, rồi mỉm cười nói: "Tam muội có đứa con, nếu sinh ra là con trai, thì địa vị sẽ rất khác. Nàng ấy và đại tiểu thư đều là đích nữ của Hạ gia, tuy đại tiểu thư là trưởng, nhưng rốt cuộc cũng không có con."

"Nhưng hai người họ là tỷ muội ruột, đứa bé này chắc chắn sẽ được ghi tên dưới danh nghĩa của vương phi chứ?"

"Không hẳn vậy. Nếu ngày ấy vương gia thực sự lên ngôi, và đây là hoàng tử duy nhất, thì thân phận sẽ hoàn toàn khác biệt. Tam muội chẳng lẽ cam tâm mãi mãi đứng dưới người khác sao? Nếu nàng ấy cũng muốn ngôi vị hoàng hậu thì sao? Có hoàng tử trong tay, cũng không phải là không thể. Dù nhượng bộ cho đại tiểu thư, nhưng dù sao vẫn là huyết mạch ruột thịt, dẫu đại tiểu thư có nuôi lớn hoàng tử, thì đứa bé này, rốt cuộc sẽ nhận ai là mẫu thân đây?"

Thu Ý lập tức đáp: "Đương nhiên là nhận thân mẫu rồi."

Nói xong, nàng và ta khẽ mỉm cười.

Trước khi rời đi, ta bước đến bên hồ, mỉm cười nói: "Ngày mưa, đường trơn, nếu không cẩn thận trượt chân ngã xuống, cái mạng này e là cũng khó mà giữ được."

Thu Ý gật đầu, dìu ta đi xa khỏi hồ thêm một chút.

"Phải đấy, nếu là người đang mang thai, thì e là đứa bé cũng chẳng giữ được."

Nói xong, ta cùng Thu Ý rời khỏi đó, trở về tiểu viện của mình.

Đồng thời...

Hạ Nguyệt Y, người vẫn đứng sau hòn giả sơn xem kịch, trong mắt liên tục hiện lên vẻ trầm ngâm, rồi quay người đi thẳng đến viện của Hạ Nguyệt Dao.

Một lúc sau, nàng từ viện của Hạ Nguyệt Dao đi ra với gương mặt đầy phẫn nộ.

14

"Tiểu thư, người đoán không sai. Vương phi quả thực đã đi gặp tam tiểu thư. Nô tỳ đã dùng chút bạc để dò la, nghe được rằng vương phi hỏi tam tiểu thư liệu có đồng ý để đứa trẻ này đặt dưới danh nghĩa của nàng ấy để nuôi dưỡng hay không. Tam tiểu thư quanh co lảng tránh, xem ra mười phần hết chín là không muốn giao đứa trẻ. Thế là hai người cãi nhau, vương phi tức giận bỏ đi."

Thu Ý kể lại từng lời mà nàng đã nghe ngóng được.

Ta gật đầu: "Chuyện này cũng dễ đoán thôi. Tam muội của ta được phụ thân và kế mẫu nuôi dưỡng từ nhỏ, sao có thể cam tâm đứng dưới người khác, cho dù người đó là tỷ ruột của mình. Một khi đã liên quan đến lợi ích của bản thân, dù là tỷ muội tốt cũng dễ quay lưng thành thù."

Thế đấy, lòng người thật đáng sợ, chẳng chịu nổi chút thử thách.

Vì vậy, khi Hạ Nguyệt Y sai người gọi ta đến gặp, ta liền chuẩn bị sẵn sàng, rửa mặt chải tóc cẩn thận, mang theo vật đã chuẩn bị từ trước rồi đến viện của nàng.

Khi ta đến nơi, Hạ Nguyệt Y đang cầm chiếc túi thơm trong tay, vẻ mặt đăm chiêu.

Chiếc túi thơm ấy, ta nhận ra ngay.

Đó là vật mà kế mẫu cầu ở chùa An Quốc, bên trong ngoài cánh hoa còn có một lá bùa đã được khai quang, có thể phù hộ cho chủ nhân bình an cả đời.

Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao, mỗi người đều có một chiếc.

Hai tỷ muội họ thích những thứ giống nhau, ngay cả cánh hoa trong túi thơm cũng giống nhau.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 11: Phần 11


Thấy ta đến, Hạ Nguyệt Y đặt chiếc túi thơm lên bàn, rồi quay lại nhìn ta: "Bị cấm túc mấy hôm nay, vương gia cũng chẳng đến thăm ngươi, có phải rất khó chịu không?"

Ta cúi đầu, một giọt lệ chảy xuống má, trông vô cùng bất lực.

Thấy vậy, trong mắt nàng hiện lên chút thoải mái.

Nàng đứng dậy, dùng khăn lau nước mắt cho ta, khẽ thở dài, hiếm khi tỏ ra dịu dàng.

"Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội trong nhà. Giờ trong cung... ngươi cũng biết rồi, còn các quan lại, không biết đã đưa bao nhiêu cô nương vào vương phủ. Nếu ba tỷ muội chúng ta không hợp sức, e rằng sẽ bị nuốt chửng chẳng còn mảnh xương nào. Vậy nên, là trưởng tỷ, ta cũng phải nghĩ cách giúp ngươi lấy lại sự sủng ái của vương gia."

Ta sững sờ, không tin nổi mà nhìn nàng: "Tỷ, tỷ thực sự muốn giúp ta sao?"

Hạ Nguyệt Y cười dịu dàng, kéo ta ngồi xuống bên bàn.

"Dù chúng ta có mâu thuẫn, nhưng hợp sức đối phó người ngoài, cũng là vì Hạ gia. Giúp ngươi cũng là giúp chính ta, phải không?"

Nói xong, nàng kể cho ta nghe kế hoạch đã chuẩn bị sẵn.

Nàng định đợi đến khi hoa trong hậu viện nở rộ, sẽ lấy danh nghĩa chủ mẫu để tổ chức tiệc ngắm hoa, để ta ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện trước mặt Bùi Quân Mục.

Nghe xong, ta tỏ vẻ vô cùng cảm kích.

Ngay khi đó, Hạ Nguyệt Dao, người đã biết ta đến gặp Hạ Nguyệt Y từ sớm, cũng xuất hiện.

Nghe gia nhân báo tin, Hạ Nguyệt Y nhíu mày: "Nàng đến làm gì?"

Dù nói thế, nàng vẫn đứng dậy, tự mình ra cửa viện đón người thân muội này.

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại ta và Thu Ý.

Thu Ý khẽ gật đầu, liền đưa thứ trong tay áo cho ta. Ta nhìn chiếc túi thơm, động tác đã luyện tập vô số lần đảm bảo ta có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.

Vì vậy, khi Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao quay lại phòng, ta đã hoàn thành việc cần làm, ngồi bên bàn nhâm nhi trà, vô cùng thoải mái.

Vừa thấy ta, ánh mắt Hạ Nguyệt Dao lộ rõ vẻ ghét bỏ không giấu diếm.

"Tỷ, sao tỷ lại để mấy kẻ tào lao vào viện thế?"

Vừa mới định kéo ta làm đồng minh, giờ lại bị chính thân muội mình phá đám, sắc mặt Hạ Nguyệt Y trở nên khó coi.

"Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà..."

"Tỷ muội gì chứ? Ta chỉ có mình tỷ là tỷ tỷ thôi, đừng nói linh tinh."

Hạ Nguyệt Dao không chút ngập ngừng mà ngắt lời, tự ý bước đến, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên chiếc túi thơm trên bàn.

"Đây là mẫu thân cho chúng ta, sao tỷ lại không cất giữ cẩn thận, nhỡ mất thì sao?"

Nói rồi, nàng lại liếc ta một cái, còn tháo túi thơm bên hông mình xuống để so sánh.

Cứ như thể ta sẽ thèm thuồng chiếc túi thơm này vậy.

Ta im lặng nhìn Hạ Nguyệt Y cầm túi thơm lên. Ta cũng lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho hai người.

Hạ Nguyệt Dao lạnh lùng cười: "Biết điều đấy!"

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, Hạ Nguyệt Y đứng trước mặt ta bỗng trật chân, suýt chút nữa ngã vào Hạ Nguyệt Dao, may mà các nha hoàn nhanh tay giữ được Hạ Nguyệt Dao.

Dù vậy, hai chiếc túi thơm đều rơi xuống đất.

Ta đã để mắt từ trước, nên trong lúc váy vướng tầm nhìn, ta nhanh chóng dùng chân đá nhẹ, tráo đổi vị trí của hai chiếc túi thơm.

Hạ Nguyệt Y đứng vững, cúi người nhặt hai chiếc túi thơm lên, rồi đưa chiếc ở gần Hạ Nguyệt Dao hơn cho nàng.

"Tỷ à, đi đứng không cẩn thận, nhỡ va vào muội khiến thai khí động thì sao!"

Không thể phủ nhận, lời nói của Hạ Nguyệt Dao thực sự khiến người ta khó chịu.

Ngay cả người tỷ ruột như Hạ Nguyệt Y lúc này cũng không giấu nổi vẻ tức giận, chỉ đành nghiến răng nhịn, vì dù sao đứa bé này cũng không thể để chếc trong tay mình.

15

Tiệc thưởng hoa của Hạ Nguyệt Y lẽ ra đã được chuẩn bị từ lâu.

Nhưng ta vì thân thể không khoẻ, mơ màng nằm liệt giường mấy ngày, mãi đến hơn nửa tháng sau mới hồi phục.

Vì vậy, khi ta vừa khỏe lại, buổi tiệc thưởng hoa mới bắt đầu.

Hạ Nguyệt Dao rất không hài lòng.

"Nàng không tham gia thì thôi, nhưng tỷ à, từ khi nào mà tỷ lại tỏ ra tử tế với một thứ nữ đến thế?"

Ngay trước mặt các di nương trong hậu viện, Hạ Nguyệt Dao chẳng nể mặt ta và Hạ Nguyệt Y chút nào, quát tháo với thái độ đầy khinh miệt.

Sắc mặt Hạ Nguyệt Y tối sầm lại, liền chỉ tay về phía hồ sau cơn mưa: "Tam muội, ta nhớ muội xưa nay thích ngắm hoa sen, hôm nay hoa sen nở rộ, muội có thể ngắm thỏa thích. À, Từ nhi, ta nhớ ngươi cũng thích, vậy thì đi cùng tam muội mà ngắm. Nhưng nhớ dìu đỡ nàng cẩn thận, vì tam muội có thai rồi."

Khi nói lời này, Hạ Nguyệt Y không giấu nổi vẻ đắc ý.

Vì vậy, nàng không nhận ra Hạ Nguyệt Dao khi nghe thấy câu nói ấy đã thoáng hiện vẻ bất thường. Đối diện ánh mắt của Hạ Nguyệt Y, Hạ Nguyệt Dao bỗng trở nên lạnh lùng.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 12: Phần 12


Lá thư nặc danh gửi đến viện của nàng đã tường tận về tất cả kế hoạch của hôm nay, bao gồm cả mảnh đất bên hồ dễ trơn trượt sau mưa.

Về việc người tỷ ruột của mình muốn hại mình.

Ban đầu, Hạ Nguyệt Dao không tin.

Nhưng sau câu nói này...

Ba phần nghi ngờ nay đã trở thành bảy phần, cộng thêm việc Hạ Nguyệt Y liên tục thúc giục, trong lòng nàng tự nhiên có cân nhắc.

Sắc mặt Hạ Nguyệt Dao trở nên vô cùng khó coi.

Ta chưa kịp đặt tay lên người nàng, nàng đã hất tay ta ra, quay lưng bước về phía đình.

"Ta không còn thích ngắm hoa sen nữa, ngồi đây ngắm cả vườn mẫu đơn cũng được. Ta thấy mẫu đơn còn đẹp hơn hoa sen nhiều."

Lời nói này, rõ ràng là khiêu khích.

Sắc mặt Hạ Nguyệt Y liền trở nên khó coi, nàng nhấc váy xoay người đi thẳng đến đình, giọng lạnh tanh: "Hoá ra tam muội thích mẫu đơn đến vậy, xem ra cũng thích luôn cả vị trí của ta rồi."

Có những lúc, khi lời nói đã quá thẳng thắn, thì có nghĩa là người nói thực sự tức giận.

Hạ Nguyệt Dao nghe câu nói này, thoạt đầu chỉ sững sờ, nhưng rồi như có suy nghĩ, nàng không hề phản bác.

Trong lòng Hạ Nguyệt Y càng thêm phẫn nộ, không thể kiềm chế nổi.

Ta nhìn hai người ngồi trong đình, lại liếc thấy các di nương bên ngoài đang rì rầm to nhỏ, lập tức nhấc váy tiến đến gần, đưa tay kéo nhẹ tay áo Hạ Nguyệt Y: "Tỷ, đừng có mà…"

"Đồ con tiểu thiếp, ai cho phép ngươi chạm vào người bổn vương phi!"

Nàng không mắng được Hạ Nguyệt Dao, liền mượn cơ hội này mà trút hết cơn giận lên ta.

Chỉ là, đôi khi, kẻ đứng ngoài nghe mắng chửi cũng chẳng vui vẻ gì.

Hạ Nguyệt Dao liền đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tỷ à, sao lại nổi giận đến vậy, không sợ hại thân sao?"

Ta vẫn cố gắng kéo Hạ Nguyệt Y.

Thực ra, nếu ta không động, có lẽ nàng còn có thể nén giận mà không làm gì.

Nhưng vừa chạm vào tay áo nàng, Hạ Nguyệt Y càng thêm giận dữ. Nàng giật mạnh tay để không cho ta đụng vào, động tác lại trở nên quá đà, nhờ váy áo rộng che đậy, cộng thêm Thu Ý chắn tầm nhìn, ta liền nhanh chóng đưa chân ra, Hạ Nguyệt Y bước lên một bước, kết quả là bị vấp ngã.

Lần này, không có nha hoàn nào đi theo lên đình, nên chẳng ai có thể đỡ nàng.

Hạ Nguyệt Dao bị đụng mạnh mà ngã xuống đất.

Nếu chỉ là một cú ngã, có lẽ cũng chẳng đến mức nghiêm trọng.

Nhưng đáng tiếc là suốt nửa tháng nay, trong chiếc túi thơm Hạ Nguyệt Dao luôn đeo ngày đêm, có chứa xạ hương rất có hại cho phụ nữ mang thai.

Vậy nên, đứa bé này, sau lần va chạm này, giữ lại thật sự khó khăn.

16

Giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người đều thấy Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao cãi nhau.

Còn ta thì cố gắng giảng hòa, lại bị chửi mắng.

Kết quả là trong lúc cãi vã, Hạ Nguyệt Y bất ngờ ngã xuống, vô tình đụng phải Hạ Nguyệt Dao, khiến đứa con chưa đầy ba tháng của nàng bị sảy thai, thậm chí Hạ Nguyệt Dao còn không thể có con được nữa.

Nếu chỉ vì lý do ấy.

Hạ Nguyệt Y có thể nói rằng mình vô ý.

Nhưng chiếc túi thơm của Hạ Nguyệt Dao lại bị phát hiện có chứa xạ hương.

Đã vậy, Hạ Nguyệt Dao còn nhận ra chiếc túi thơm này có đôi chỗ khác biệt với chiếc của mình, chỉ là trước nay không chú ý kỹ, nên giờ mới phát hiện ra điều bất thường.

Túi thơm chỉ có hai cái, cái còn lại đang ở chỗ Hạ Nguyệt Y.

Ngoài lần bị ngã trong đình, trước đó trong phòng của Hạ Nguyệt Y cũng từng xảy ra va chạm.

Nhưng lần đó, nha hoàn nhanh tay đỡ được nàng.

Nay lại thêm tờ giấy không ghi tên người gửi, cùng chiếc túi thơm bị tráo đổi lúc nào không hay, mọi chứng cứ đều chỉ về Hạ Nguyệt Y.

Nhân chứng, chính là Hạ Nguyệt Dao.

Không chỉ vậy.

Loại xuân dược hại ta lần trước, cũng được tìm thấy trong viện của Hạ Nguyệt Y. Tam tiểu thư Hạ Nguyệt Dao leo lên giường của Bùi Quân Mục cũng nhờ loại thuốc này.

Và tất cả những thứ này đều là vật do chủ mẫu Hạ gia mua.

Một khi vết rách đã lộ, thì càng kéo càng rộng, những chuyện xấu xa, kể cả lý do nàng vu oan cho ta năm xưa, tất cả đều bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Cuối cùng, Hạ Nguyệt Y, người luôn gào khóc kêu oan, bị Bùi Quân Mục cấm túc trong viện, không cho ra ngoài.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 13: Phần 13


17

Hạ Nguyệt Dao mất đi đứa con, lại nằm mê man suốt mấy ngày liền.

Là tỷ tỷ của nàng, ta ở lại bên cạnh trông chừng ngày đêm.

Khi nàng tỉnh dậy, ta đang ngồi bên giường thêu thùa, vừa đặt kéo xuống bàn thì nàng cũng mở mắt.

"Vương gia đã xử lý Hạ Nguyệt Y thế nào?"

Vì chuyện này, Hạ Nguyệt Dao đã không còn gọi nàng là tỷ tỷ nữa.

Lúc ấy cửa phòng đóng kín, nha hoàn của Hạ Nguyệt Dao vừa bị gọi ra ngoài lấy thuốc, trong phòng không còn ai khác, bốn bề thật yên tĩnh.

Ta lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng chỉ đủ để chúng ta nghe thấy.

"Ngay trước khi muội tỉnh lại, bệ hạ đã băng hà. Vương gia của chúng ta đã trở thành tân hoàng. Còn Hạ Nguyệt Y, là chính phi của ngài, sau khi lên ngôi, tất nhiên không ai khác ngoài nàng là hoàng hậu."

"Nàng ta hại chếc đứa con của ta, nàng cũng xứng làm hoàng hậu sao?"

Hạ Nguyệt Dao gào lên giận dữ, bất chấp thân thể còn yếu ớt, cố sức ngồi dậy rồi đẩy mạnh ta một cái.

"Vương gia có biết kẻ độc phụ đó đã hại con ta không?"

Ta cười nhạt.

"Sao ngài lại không biết chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu di nương, ai cũng thấy rõ là nàng ta đã đẩy muội ngã xuống đất. Chính nàng ta đã đổi túi thơm của muội khi nào không hay, khiến muội ngày ngày mang theo xạ hương, làm cho cơ thể yếu đi, để đến khi ngã xuống đất thì mất con, thậm chí từ đây… không thể có con được nữa."

Điều cuối cùng này, chưa ai nói với nàng.

Và ta bằng lòng trở thành người "tốt" để báo cho nàng biết.

Xem như là đền đáp "ân tình" những năm qua nàng đã đối xử với ta và mẫu thân ta vậy.

Ta là người có ân tất báo, thật hiền lành và rộng lượng.

Nghe ta nói, Hạ Nguyệt Dao giận điên người, xốc chăn, vùng dậy khỏi giường. Ai ngờ nàng lại khỏe đến vậy, ta kéo cũng không lại, lại còn bị nàng lấy đi chiếc kéo đặt trên bàn.

Khi ta kêu người vào, nàng đã cầm kéo, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Khi các nha hoàn tìm thấy Hạ Nguyệt Dao, nàng đã xông thẳng vào viện của Hạ Nguyệt Y, tay cầm chiếc kéo sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim Hạ Nguyệt Y.

Mà Hạ Nguyệt Y tất nhiên cũng không chịu để nàng ta đ.â.m dễ dàng, hai người giằng co, Hạ Nguyệt Dao cũng bị thương rất nặng.

Cuối cùng, khi tách được hai người ra, cả hai đều đầy m.á.u từ đầu đến chân.

Vào thời điểm ấy...

Bùi Quân Mục đang ở trong hoàng cung, hoàng đế băng hà, hắn có trăm ngàn việc quan trọng gấp vạn lần chuyện trong nội viện phải giải quyết.

Chính phi bị giam giữ, giờ lại bị trọng thương.

Trong vương phủ, người duy nhất có thể chủ trì việc lớn nhỏ lúc này, chỉ còn lại ta.

Cũng là chiếc kéo đó, nhưng ta đã chuẩn bị không chỉ một cái.

Trên người hai nàng vốn đầy vết thương, m.á.u chảy đầm đìa, y phục nhuốm đỏ không thể nhận ra, cũng chẳng nhìn rõ chỗ nào trên thân thể còn nguyên vẹn.

Ta tìm cớ, bảo gia nhân ra ngoài hết, rồi cầm chiếc kéo trong tay, từng nhát từng nhát đ.â.m vào.

Không chếc được, nhưng khiến m.á.u trên người họ chảy thêm, rồi thêm nữa.

"Tỷ tốt của ta, muội ngoan của ta. Nếu không có các người tranh giành c.h.é.m giếc lẫn nhau, sao ta có thể đứng vững dưới một người mà trên vạn người như bây giờ?"

Vừa nói, ta vừa đưa tay xoa nhẹ bụng.

Nơi ấy hơi nhô lên, đã có thai hơn bốn tháng, nhịn nhục ngày qua ngày, cuối cùng ta không cần nhẫn nhịn nữa.

Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao, mình đầy thương tích, chỉ còn lại chút hơi tàn.

Thậm chí chẳng còn sức để thốt nên lời.

Nhưng hai người vẫn trừng mắt nhìn ta, đến tận lúc chếc, mắt vẫn không chịu khép lại.

Đến đây, thù của ta, đã trả được hơn một nửa rồi.

18

Chuyện trong vương phủ truyền đến tai Bùi Quân Mục, khi ấy đã là ngày hôm sau.

Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu người.

Ta đã tự tách mình ra khỏi mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều gọn gàng, không để lại dấu vết gì đáng ngờ.

Chính phi đã chếc, đứa con chưa kịp chào đời cũng không còn.

Tất cả mọi người trong vương phủ đều được đưa vào cung.

Tuy nhiên, Bùi Quân Mục không lập tức cho ta danh phận. Ta biết hắn vẫn còn giận.

Vì vậy, ta trực tiếp đến tìm hắn, mang theo bức thư không để lại nét chữ nào cụ thể.

"Lá thư này đâu có chỉ đích danh, nói là đi gặp Tống Văn Quân thì cũng chẳng có gì bất thường cả."

Bùi Quân Mục nói, nhưng ánh mắt không hề nhìn ta.

Ta liền quỳ nửa gối trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn.

Ban đầu, hắn không cho ta chạm vào, hất tay ta ra, nhưng ta lại tiếp tục nắm lấy. Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng không đẩy tay ta ra nữa. Ta cầm lấy tay hắn, đặt lên n.g.ự.c mình.

"Ta, Hạ Nguyệt Từ, cả đời này, ngoài mẫu thân, người mà ta để tâm nhất chỉ có ngài."

Ta nói với vẻ rất nghiêm túc.

Cuối cùng hắn cũng cúi đầu nhìn ta một cái.
 
Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc
Chương 14: (Hết)


Ta nói tiếp: "Nhưng từ nay về sau, người thiếp để tâm sẽ nhiều thêm một."

Bùi Quân Mục thoáng ngạc nhiên, nở nụ cười lạnh.

"Sao, vẫn còn tưởng nhớ Tống Văn Quân?"

Ta không để ý đến lời hắn, chỉ nhẹ nhàng đặt tay hắn lên bụng mình.

"Không, đó là con của chúng ta."

Đứa bé này, từ khi bức thư xuất hiện trước mặt ta, ta đã sớm biết đến sự tồn tại của nó.

Để bảo vệ đứa con, cũng để bản thân không trở thành mục tiêu, ta cố tình bước vào bẫy này, rồi thuận lý thành chương bị giam cấm, để ánh mắt mọi người không còn đặt vào ta.

Hạ Nguyệt Dao vào vương phủ, từ sớm đã có dấu hiệu, vì vậy nhất định sẽ có một trận gió tanh mưa máu.

Ai có con, người đó sẽ trở thành mục tiêu.

Vậy nên, trước khi bị biến thành mục tiêu, ta chỉ còn cách khiến hai tỷ muội họ tàn sát lẫn nhau.

Ngọc di nương phát điên, ta không cảm thấy áy náy, vì nàng cũng từng hại ta, chỉ là bị ta phát giác mà thôi.

"Hoàng thượng, hôm ấy khi thiếp đến ngôi miếu đổ nát, thiếp đã lén mang theo không ít người cải trang, trong đó có cả những tâm phúc mà ngài ban cho. Nếu thiếp và Tống Văn Quân thực sự có điều gì, sao thiếp lại có thể mang theo họ?"

Cũng chính nhờ họ có mặt, nên Bùi Quân Mục rõ ràng biết ta và Tống Văn Quân căn bản không có chuyện gì.

Giam cấm không phải vì tin rằng ta ngoại tình.

Mà là vì tức giận...

"Tức giận vì nàng biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn tự mình nhảy vào, quá ngốc nghếch!"

Vừa nói, hắn dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu ta.

Ta mỉm cười, thuận thế ôm lấy cánh tay hắn, cả người dựa vào n.g.ự.c hắn: "Vì thiếp biết, ngài sẽ tin thiếp, đây cũng là tin vào chính ngài, phải không?"

Câu hỏi khiến hắn nhất thời không biết nói gì.

Tóm lại, chuyện này từ miệng ta kể ra cũng thẳng thắn rõ ràng, vốn dĩ không có điều gì khuất tất.

19

Dẫu sao, liên tiếp mất đi mấy đứa con, Bùi Quân Mục cũng có chút lo sợ, lo rằng sự đấu đá trong hậu cung sẽ không bảo vệ được đứa bé của ta.

Vì vậy, hắn mãi không đồng ý mở cuộc tuyển chọn phi tần.

May thay trong vương phủ vốn có không ít thị thiếp, dù không tuyển chọn thêm, cũng không đến mức thiếu hậu phi. Hơn nữa, những năm đầu vừa lên ngôi, hắn rất bận rộn.

Trước khi sinh con, với danh nghĩa trắc phi của vương phủ, ta thuận lý thành chương được phong làm phi.

Sau đó công bố mang thai, ta được tấn phong quý phi.

Đến khi hạ sinh hoàng tử đầu tiên, địa vị của ta trong hậu cung đã vững chắc. Phụ thân thăng lên nhất phẩm, việc ta trở thành hoàng hậu cũng là điều tất yếu.

Người kế mẫu, từng tính toán với hoàng thượng nhưng chưa bị trừng phạt, khi Bùi Quân Mục lên ngôi, từng việc một được giải quyết. Đến lượt bà, phụ thân ta để làm hài lòng tân đế, đã dâng một tờ hưu thư, đẩy bà lên núi tu hành, cả đời không được xuất gia.

Năm tổ chức lễ phong hậu, ta lại mang thai, lần này hẳn là một công chúa đáng yêu.

Phụ thân rất vui mừng, người từng coi ta là vô hình, nay lại tự hào về ta.

Còn ta, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ta tận dụng quyền lực trong tay, giúp đỡ trưởng tử do Lâm di nương – người từng thân thiết với mẫu thân – sinh ra, đấu lại con trai do kế mẫu sinh ra.

Một người tuy thân phận thấp hơn một chút, nhưng từ nhỏ cần cù thông minh.

Một người tuy xuất thân cao quý, nhưng được người ta chiều chuộng thành tính, trở thành kẻ lười biếng bất tài.

Vì vậy, tương lai của Hạ gia, tất nhiên chỉ nằm trong tay người có năng lực.

Còn vị Hạ gia chủ mẫu bị đẩy vào đạo quán trên núi kia, với sự sắp đặt đặc biệt của ta, tất nhiên… cuộc sống rất khổ sở.

Trong số những kẻ thù kiếp trước của ta, người cuối cùng cũng chịu sự sắp xếp đặc biệt của ta, vì tranh đấu giữa các thê thiếp, những viên thuốc ta ban tặng đã khiến ông tổn thương cơ thể, từ nay chỉ có thể nằm trên giường, đau khổ mà sống.

Về phần mẫu thân, với tư cách hoàng hậu, ta ban chỉ khôi phục thân phận tự do cho bà.

Bà đến hoàng cung gặp ta một lần.

Không phải là để sum họp, mà là để từ biệt.

Người thư sinh năm xưa đã chờ đợi bà năm này qua năm khác, bà mãi không thể quên, vậy nên quyết định rời đi.

Họ rời khỏi kinh thành, đến nơi mà thuở thiếu thời từng nói sẽ cùng nhau đi đến.

Còn ta...

Ta ở lại hoàng thành, bên cạnh hai đứa con, làm tốt vai trò hoàng hậu của mình.

20

Thời gian thấm thoắt trôi qua nhiều năm nữa.

Địa vị của ta càng vững chắc khi các con trưởng thành.

Hoàng trưởng tử chưa đầy mười tuổi đã được phong làm thái tử.

Bùi Quân Mục đích thân chọn thái phó cho thái tử, đó là Tống Văn Quân.

Hắn là nhân tài hiếm có, chưa đầy mười năm đã lên đến nhất phẩm.

Nhưng hắn vẫn không thành thân.

Tuy nhiên, nghe nói vị tiểu thư nhà tướng quân vừa trở về từ biên cương rất thích hắn, ngày ngày đều đi theo bên cạnh.

Nhưng tất cả điều này không còn liên quan gì đến ta nữa.

Ta là hoàng hậu, nhiệm vụ của ta là quản lý hậu cung.

Vinh hoa, quyền lực, tất cả đều đã nằm trong tay ta.

Và còn...

Ta đã bảo vệ được những người mà ta muốn bảo vệ.

Đời này, thế là đủ.

( Hết )
 
Back
Top Bottom