Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMSsiFK7m-HiRmn5ny4V330SQDX3B6HoWMBg_q4U197yvJlfi4mxOqH5OldAOvx6Gdan2jOeHGh5jc_c6koMeQsh8JAIAeCGPHLRUnsBBA1YOn2ojBjahsww3KdHaxlOIgaANnqiyWqjx78Pa1NksCV=w215-h322-s-no-gm

Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Tác giả: Bạch Khuông Lương Thái Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 白框凉太子

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Vả Mặt, Hiện Đại, Chữa Lành

Team dịch: Cam - 橙子

Giới thiệu

Ngày Chu Uyên giành chức vô địch, người yêu cũ của hắn đăng một bài viết dài trên Weibo, kể lại kỷ niệm giữa hai người suốt những năm qua.

Cư dân mạng ngay lập tức sục sôi, ai cũng ghép đôi họ, mong chờ một chuyện tình “gương vỡ lại lành”.

Nhưng không ai biết rằng, tôi – bạn gái hiện tại của hắn đã ngồi đợi ở căn cứ huấn luyện đến hai giờ sáng.

Khi tôi gọi điện, hắn chỉ day trán, giọng đầy mệt mỏi:

“Đừng làm phiền tôi, Lâm Giản, tôi không có thời gian để dỗ dành em đâu.”

Tôi siết chặt chiếc hộp đựng bàn phím đặt làm riêng cho hắn, cuối cùng vẫn chẳng thể mở lời giữ lại.

Nhiều năm sau, hắn bị một tân binh lật đổ.

Nhà vô địch trẻ ôm vai tôi, cười nhạt ngay trước mặt hắn:

“Chị, trước đây kỹ năng bắn của em không bằng hắn, chị không thèm để mắt tới.”

“Nhưng bây giờ thì khác, hắn…còn không cứng bằng em.”

“Chị có muốn thử không?”​
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 1: Chương 1



1.

[Vậy nên, chủ kênh thật sự từng hẹn hò với Tuyển thủ Chu sao?]

[Aaa, trời ạ! Vì muốn giúp tuyển thủ Chu cai t.h.u.ố.c lá mà làm kẹo chanh cho Hắn, kết quả lại bị giữ lại cưỡng hôn!]

[Đây là tình tiết tiểu thuyết gì thế này, ngọt quá đi mất! Một người viết tâm thư cầu hai người quay lại!]

[+1]

[+10086]

Căn cứ huấn luyện đêm khuya không bật đèn.

Tôi một mình đọc hết tất cả bình luận dưới bài đăng đó trên Weibo.

Sau đó, tôi nhắn tin cho Chu Uyên.

[Anh có muốn làm rõ rằng em mới là bạn gái chính thức của anh không?]

Nửa tiếng sau, tôi nhận được một tin nhắn từ hắn.

[Lười đăng.]

Nửa tiếng sau nữa lại có thêm một tin nhắn.

[Mấy lời bịa đặt trên mạng mà em cũng tin à?]



Tôi đặt úp điện thoại xuống bàn trà, thở dài.

Từng có lúc tôi mơ được làm bạn gái của Chu Uyên.

Nhưng sau khi ở bên hắn tôi mới phát hiện ra rằng—

Yêu một người được cả thế giới vây quanh, không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng.

2.

Năm mười bảy tuổi, bạn thân dẫn tôi đi xem trận đấu eSports offline đầu tiên trong đời.

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, sau khi thắng trận, những tiếng reo hò như sóng trào cùng lời ca ngợi của bình luận viên.

[Ai có thể quên được Chu Uyên đây?]

[Một kỳ tích trong lịch sử eSports Trung Quốc, niềm hy vọng duy nhất của FPS Trung Quốc!]

*cnfps: viết tắt của "Chinese FPS" –

(First-Person Shooter – game b.ắ.n s.ú.n.g góc nhìn thứ nhất) của Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Sự cuốn hút vô song, lối chơi đè bẹp đối thủ đến cực hạn, trước nay chưa từng có ai đạt đến trình độ này!]

Lúc đó, Chu Uyên như một vị thần, nam nữ đều bị hắn chinh phục, già trẻ đều say mê, thậm chí ngay cả chó mèo đi ngang qua cũng có thể bị hắn mê hoặc.

Tôi thích hắn suốt năm năm, nhưng không giống những cô gái khác, những người thích hắn chỉ như cá qua sông.

Tôi thật sự muốn theo đuổi và có được hắn.

Tôi chọn học ngành quản lý eSports ở đại học, sau đó vào làm trong câu lạc bộ của hắn.

Lần đầu gặp hắn, tôi chặn hắn lại.

“Chào anh, em là Lâm Giản.”

Hắn cúi đầu nhìn tôi ba giây, sau đó cầm ly cà phê lách qua người tôi mà đi.

“Tránh ra.



Hắn thật sự rất lạnh lùng, giống như hình tượng thiên tài kiêu ngạo trên TV.

Sau này tôi mới biết, mấy ngày đó tâm trạng hắn vô cùng tệ, bởi vì vừa chia tay với mối tình đầu.

Nhưng khi ấy tôi còn trẻ, chưa đ.â.m đầu vào tường thì chưa chịu quay lại.

Lúc đó cả câu lạc bộ ai cũng biết tôi đang theo đuổi hắn.

Huấn luyện viên còn đùa:

“Tiểu Uyên, cậu đồng ý đi, người ta bảo con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp khăn mỏng, sao đến cậu lại thành tấm gạch dày rồi?”

Chàng trai đang lạnh nhạt xem lại video trận đấu ngẩng đầu lên, nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Lâm Giản, cô thích điểm nào của tôi?”

“Để tôi sửa.”
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 2: Chương 2



3.

Tôi đáp: “Em thích anh ở điểm anh không thích em.”

Hắn cạn lời, tiện tay rút một chiếc gối ôm ném vào lòng tôi.

Nhưng có câu nói thế này—lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nước chảy đá mòn.

Tôi kiên trì theo đuổi hắn suốt mười năm, dù hắn lúc nào cũng hờ hững với tôi.

Cho đến một ngày, sau khi câu lạc bộ giành chiến thắng, mọi người kéo nhau đi KTV hát hò, cả nhóm cổ vũ tôi song ca với cậu tuyển thủ hỗ trợ trẻ tuổi trong đội.

Hắn bất chợt đứng bật dậy kéo tôi ra hành lang, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi.

“Còn thích anh không?”

“Có ai không thích anh chứ? Chu Uyên.”

Tôi nói thật lòng, trình độ thi đấu quá xuất sắc khiến hắn sở hữu một lượng fan kinh khủng.

Game thủ FPS nào mà không lưu vài tấm ảnh của Chu Uyên trong máy tính chứ, hắn chỉ còn thiếu một cái c.h.ế.t bất ngờ nữa là trở thành thần rồi.

Hôm đó, hắn cúi đầu nhìn tôi mấy giây.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Sau đó nghiêng người tới, đặt một nụ hôn lên má tôi.

“Vậy sau này đừng hát song ca với người khác nữa.”

“Làm bạn gái anh đi.”

4.

Chuyện đến được với Chu Uyên là như vậy.

Ngoại trừ người trong câu lạc bộ và giới eSports, chúng tôi không công khai trên mạng.

Công khai hay không thực ra là chuyện của hắn, nhưng đôi khi tôi vẫn để tâm.

Những lúc như vậy, hắn sẽ kéo tôi vào lòng.

“Bị phơi bày trước công chúng thì có gì tốt?”

“Em muốn ra ngoài mua đồ mà còn bị người ta hỏi có phải bạn gái của anh không à?”

Phải rồi, tôi chỉ là một người bình thường, trong khi số lượng fan nữ của Chu Uyên quá đáng sợ, ai mà biết nếu công khai rồi sẽ thành ra thế nào.

Thế nhưng, vào ngày hắn đoạt chức vô địch, bạn gái cũ của hắn lại đăng một bài viết dài trên Weibo.

[Tôi và A Uyên quen nhau từ năm 2009.]

[Hôm nay thấy tin anh ấy vô địch đột nhiên có chút ngẩn ngơ, hóa ra cậu thiếu niên từng bên tôi những năm tháng ấy giờ cũng đã trưởng thành rồi.]

[Anh ấy bị đau dạ dày, có những lần đặt một cốc sữa ấm bên giường, tôi mới chợt nhận ra rằng chàng trai từng làm nũng, đòi tôi dỗ dành đã không còn nữa.]

[Viết những dòng này…cũng chỉ để hoài niệm quá khứ thôi. Tôi và anh ấy từ lâu đã không thể quay lại nữa rồi ~]

Người đăng bài là một nữ bình luận viên nổi tiếng vừa du học nước ngoài trở về.

Dưới bài viết, toàn bộ bình luận đều là cổ vũ:

[Aaa, tái hợp đi! Tái hợp đi!]

[Hu hu hu, mong chờ cảnh gương vỡ lại lành.]

[Xin chị hãy quay lại với tuyển thủ Chu đi, tôi nguyện gọi chị là chị dâu duy nhất!]

Tôi đột nhiên thấy khó chịu, ấn tắt màn hình điện thoại.

Cánh cửa phía sau mở ra, những người vừa giành chức vô địch ăn mừng xong quay về.

Người đàn ông mặc áo khoác gió đen nhíu mày, lười biếng nói với tôi:

“Giận dỗi gì đấy?”

“Không đi ngủ à?”

Hắn biết hết mọi chuyện.

Nhưng lại không hề muốn giải thích bất cứ điều gì.

5.

“Chu Uyên, em có chuyện muốn nói với anh.”

Hai giờ chiều Chu Uyên mới bước ra khỏi phòng, cả đêm qua tôi không ngủ được.

Tôi đứng trước mặt hắn, chặn lại đường đi của hắn.

Người đàn ông nheo mắt nhìn tôi, chiếc áo thun rộng thùng thình khoác hờ trên người, trên mặt còn vương giọt nước, có lẽ vừa rửa mặt xong nhưng chưa lau kỹ.

Dù vậy điều đó vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của hắn.

“Có chuyện gì để sau đi.”

“Chiều nay anh phải livestream.”

Hắn lướt ngang qua tôi, thậm chí không thèm nhìn tôi một cái.


 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 3: Chương 3



Chu Uyên vừa vô địch trở về đã mở livestream, lượng người xem rất cao, nhưng tôi không ngờ—Hắn lại thật sự…kết nối mic với bạn gái cũ của mình.

[A Uyên này, em chơi hơi tệ đó, anh đừng mắng em nha.]

Giọng cô ta ngọt ngào mềm mại, Chu Uyên chỉ thờ ơ ‘ừm’ một tiếng.

Trên màn hình chat, toàn bộ bình luận đều là:

[Cưng chiều cưng chiều cưng chiều.]

[Chu Uyên, nhóc này, dẫn em gái chơi giọng đều nhẹ nhàng thế này sao?]

Tôi cũng không biết mình đang ôm tâm lý tự ngược gì mà vẫn tiếp tục xem buổi livestream này.

Ai cũng biết, khi chơi game tính khí của Chu Uyên không tốt, vì trình độ của hắn quá cao, áp lực dành cho đồng đội cũng lớn theo.

Tôi nhớ lần đầu tiên hắn dẫn tôi chơi tựa game này, hắn đã phát cáu.

“Đưa tâm ngắm trúng mục tiêu rồi b.ắ.n khó vậy sao?”

“Em đã mở chưa? Anh đang nói đến màn hình đấy.”

“Lâm Giản, gà như vậy thì đừng để anh dẫn em chơi nữa.”

”…”

Thế nhưng, cô gái này thậm chí còn chơi dở hơn tôi hồi đó.

Gần như cứ gặp đối thủ là bị hạ gục, liên tục bị đội bên kia ăn điểm.

[A Uyên này, em mới về nước, không rành trò này lắm.]

[Anh… giận rồi à?]

Vì Chu Uyên im lặng mãi nên đến giữa trận nghỉ giải lao, cô gái đó dè dặt hỏi.

Lúc này, màn hình chat vẫn đang tràn ngập bình luận:

[Với trình độ này, tôi có thể ăn liền ba bát cơm.]

[Chu Uyên chắc chắn đang tức giận rồi, hắn chưa từng dẫn ai chơi tệ thế này cả.]

Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở mic.

“Không.”

“Vừa rồi là lỗi của anh.”

“Không dẫn em thắng là do anh kém, không phải em kém.”



Khoảnh khắc đó, màn hình chat bùng nổ.

[Hả??? Chu Uyên điên rồi à?]

[Hắn mà nói mình kém, vậy ai dám tự nhận mình chơi giỏi nữa?]

[Hắn thật sự…đừng có yêu chiều quá mức thế này mà.]

[Tôi c.h.ế.t chìm trong cặp đôi này mất, tuyển thủ Chu, rốt cuộc khi nào hai người mới công khai đây???]

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.



Tôi ngây người, trái tim bỗng nhói lên một cách khó tả.

Thì ra, hắn cũng biết dỗ dành con gái.

Thì ra, hắn không phải lúc nào cũng lạnh lùng với tất cả mọi người.

Lúc tôi vừa vào câu lạc bộ, huấn luyện viên đã nói với tôi, mối tình đầu của Chu Uyên rất quan trọng với hắn.

Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng rằng vì cô ta sắp ra nước ngoài nên hắn thậm chí còn muốn hủy hợp đồng với câu lạc bộ.

Thì ra…thật sự quan trọng đến vậy.

Tôi tắt livestream, đến trước cửa phòng luyện tập nhìn hắn qua tấm kính.

Tôi đã thích hắn rất lâu, là tín ngưỡng suốt thời thanh xuân của tôi.

Khi ấy tôi nghĩ, nếu có thể trở thành bạn gái hắn, tôi nhất định sẽ hạnh phúc đến mức bật cười ngay cả trong mơ.

Nhưng bây giờ, tôi dường như đã hiểu ra.

Người được vây quanh bởi muôn vàn ánh sáng, được hàng triệu người yêu thích, mang đến vô số cảm xúc cho người khác—là Chu Uyên trên sân đấu.

Chứ không phải người đàn ông này, người luôn thờ ơ với bạn gái của mình.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 4: Chương 4



6.

Mãi đến sáu, bảy giờ tối Chu Uyên mới kết thúc livestream.

Tôi vẫn luôn đứng chờ trước cửa phòng luyện tập của hắn.

Hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi thì đưa tay day day chân mày.

“Lại gì nữa đây? Em nhất định phải như vậy à?”

“Muốn anh đăng bài đính chính đúng không?”

“Được thôi, ăn xong anh sẽ chỉnh sửa rồi đăng lên Weibo, nói rằng em mới là bạn gái chính thức của anh, thế là được chứ gì?”

Hắn hơi cúi xuống, ghé sát mặt lại gần tôi.

Sau đó bật cười.

“Khóc rồi à?”

“Lâm Giản, không thấy mất mặt sao?”

Giọng điệu hắn vừa có chút bông đùa, nhưng cũng chẳng thể nghe ra là đang dỗ dành hay đang mỉa mai.

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

“Không cần đăng bài đính chính nữa.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Hắn sững người, ánh mắt đầy hoang mang nhìn tôi.

“Em nói gì?”

Tôi nghiêm túc lặp lại một lần nữa:

“Tôi nói, chúng ta chia tay đi.”

“Chu Uyên.”

7.

Đôi mắt đen láy của hắn cứ thế dính chặt vào tôi.

Tôi cũng dùng ánh mắt bình thản nhìn lại hắn.

Có trời mới biết trong lòng tôi lúc này đau đớn đến mức như thể bị ai đó bóp nghẹt, nhưng tôi sẽ không để lộ ra trước mặt hắn.

Chu Uyên khẽ nhếch môi.

“Hôm nay là cá tháng tư à, Lâm Giản?”

Tôi nắm lấy tay áo hắn, cố gắng giải thích:

“Không phải, tôi thật sự muốn chia tay, tôi…”

Hắn hất tay tôi ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng ấy lúc này lại cuộn trào những cảm xúc bạo liệt.

“Được thôi.”

“Vậy chia tay đi.”

Hắn cầm lấy bàn phím rồi lướt ngang qua tôi, không nhìn lại lấy một lần.

Chu Uyên chính là kiểu người như vậy, ngay từ lúc hạ quyết tâm nói lời chia tay, tôi đã đoán được hắn sẽ phản ứng thế nào.

Người có thể khiến hắn cúi đầu níu kéo, chắc cũng chỉ có…

Người con gái năm đó làm hắn luôn canh cánh trong lòng.

8.

Buổi tối khi đi ngang qua nhà ăn, tôi nghe thấy tiếng cãi vã.

Nhìn về phía đó, có vẻ là Chu Uyên đang tranh chấp với cậu tuyển thủ chơi vị trí hỗ trợ trong đội.

Cậu ta là một chàng trai còn rất trẻ, mái tóc trắng bạc nổi bật.

Lúc này, cậu ta đang giữ c.h.ặ.t t.a.y Chu Uyên, không cho hắn ném thứ gì đó vào thùng rác.

“Dù gì thì đây cũng là món quà chị Lâm đặt làm riêng cho anh mà?”

“Nếu chị ấy thấy bạn trai mình vứt món quà được chuẩn bị cẩn thận vào thùng rác thế này chắc chắn sẽ rất buồn đấy.”

Người đàn ông bị giữ chặt cổ tay, vẻ mặt tràn đầy bực bội.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn lập tức biến thành sự chế giễu.

“Bạn trai?”

“Nào, cậu hỏi cô ấy xem, tôi còn là bạn trai của cô ấy không?”

Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi cúi xuống, nhìn thứ mà họ đang giằng co.

Đó là chiếc bàn phím tôi đặt làm riêng để mừng chiến thắng của Chu Uyên.

Lúc này, nó sắp bị hắn ném vào thùng rác.

Tôi ngẩng đầu, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Ừ.”

“Chúng tôi chia tay rồi.”
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 5: Chương 5



Ngay khi câu nói ấy thốt ra, tôi có cảm giác mọi người xung quanh đều đồng loạt hít vào một hơi.

Cũng đúng thôi.

Dù sao…cả câu lạc bộ chắc ai cũng biết tôi đã chuẩn bị bao lâu, đã dốc bao nhiêu tâm huyết để theo đuổi Chu Uyên.

“Chị Lâm…”

Cậu tuyển thủ hỗ trợ cầm bàn phím mà không biết nên giữ lại hay buông ra, hoang mang nhìn tôi.

“Hừ.”

Ngược lại, Chu Uyên cười nhạt, giọng điệu đầy giễu cợt.

“Nghe rõ rồi đấy, ông đây bị đá rồi.”

“Cmn, thật nhảm nhí, đúng là phiền phức.”

Cuối cùng, chiếc bàn phím vẫn bị hắn vứt vào thùng rác.

Người đàn ông mặc áo thun đen không hề ngoảnh lại, cứ thế bỏ đi.

Tôi nhìn chằm chằm chiếc bàn phím nằm trong thùng rác, dưới cùng có một dòng chữ mạ vàng—chính là ID trong game của Chu Uyên.

Nhớ lại buổi chiều hôm đó, trước khi hắn lên đường đi thi đấu.

Chu Uyên đã ôm tôi vào lòng.

“Vợ ơi, bàn phím sắp hỏng rồi, mua giúp anh cái mới đi.”

Một câu nũng nịu buột miệng nói ra, vậy mà tôi lại ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Có lẽ tình cảm tôi dốc hết lòng suốt bao năm nay—cũng giống như chiếc bàn phím nằm trong thùng rác kia vậy.

Trong mắt hắn, mãi mãi không có giá trị.

9.

Mấy ngày nay mối tình đầu của Chu Uyên, cũng chính là nữ bình luận viên vừa về nước – Độ Độ, thường xuyên xuất hiện ở căn cứ huấn luyện.

Hình như cô ta đang muốn phát triển kênh riêng của mình nên mượn cớ quay vlog để livestream, tương tác với các tuyển thủ trong đội.

“Oa, bàn phím của Chu thần!”

“Oa, chuột của Chu thần!”

“Oa, gương mặt điển trai của Chu thần!”

Cô gái hào hứng lia máy quay về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế gaming.

Người đàn ông đang chăm chú vào màn hình chơi game cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hắn vươn tay che ống kính lại.

“Đừng làm phiền tôi chơi game, hửm?”

Lời nói có vẻ gay gắt, nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều, giống như đang dỗ dành hơn là đang tức giận.

Lúc này, bình luận trên livestream đã bùng nổ:

[Cặp đôi tôi thích nhất lại lên sóng rồi!]

[Đây có phải Chu Uyên mà tôi biết không? Giọng điệu cưng chiều đó là thế nào?]

[Tình yêu đúng là khiến con người ta mù quáng, tôi chỉ biết nói vậy thôi.]

Có vẻ như cả giới eSports dạo gần đây đều đang đẩy thuyền hai người họ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nhìn cảnh tượng ấy, tôi bất giác nhớ lại quãng thời gian ở bên Chu Uyên trước đây.

Tôi cũng từng bám lấy hắn như vậy, nhưng lần nào cũng bị hắn lạnh lùng đẩy ra xa.

“Lâm Giản, em ồn ào quá rồi đấy.”

“Đừng làm phiền anh lúc anh luyện tập.”

“Em không thấy em ríu rít như vậy rất phiền sao? Anh thích sự yên tĩnh.”

Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng đó là tính cách của Chu Uyên.

Thế nên tôi bắt đầu kìm nén bản thân, cố gắng không làm phiền hắn.

Tôi cứ tưởng như vậy, người đàn ông mà tôi luôn theo đuổi sẽ chịu nhìn tôi thêm một chút.

Bây giờ tôi mới hiểu ra.

Không phải hắn không thích những người hoạt bát vui vẻ.

Hắn chỉ không thích một Lâm Giản hoạt bát vui vẻ mà thôi.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 6: Chương 6



10.

Tôi ngồi ăn một mình trong nhà ăn của căn cứ.

Khi đưa miếng bông cải xanh cuối cùng vào miệng, một người đàn ông mặc áo đen ngồi xuống đối diện tôi.

Nhìn thấy hắn, lòng tôi lại dâng lên vị đắng chát.

Như thể vết sẹo vừa kết vảy khó khăn lắm mới lành lại lại bị người ta xé toạc ra.

Nực cười thật, trước đây toàn là tôi chủ động chạy đến bàn ăn tìm hắn, hắn chưa từng đến tìm tôi bao giờ.

Vậy mà bây giờ, đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại nhìn tôi chằm chằm, như muốn hút tôi vào trong.

“Em muốn chuyển sang chi nhánh khác?”

Tôi gật đầu.

Đúng vậy, trạng thái hiện tại của tôi rất khó để làm việc cùng Chu Uyên, vậy nên không nhìn thấy thì không đau lòng.

“Có cần thiết vậy không?”

Hắn hạ mắt, rất tự nhiên gắp lấy miếng ớt xanh tôi để lại bỏ vào miệng.

Chu Uyên có một ưu điểm đó là không kén ăn, khi còn bên nhau, hắn luôn ăn hết những thứ tôi bỏ lại, không hề chê bai.

Nhưng bây giờ chúng tôi đã không còn là kiểu quan hệ đó nữa.

Tôi thu dọn khay thức ăn, vừa định mở miệng nói gì đó.

Bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một cô gái trang điểm tinh xảo, xinh đẹp rực rỡ.

Là Độ Độ.

Cô ta cong môi cười, đưa tay về phía tôi:

“Chào chị, em là Độ Độ, nghe nói…”

“Chị là bạn gái cũ của Chu Uyên?”

11.

Tôi nhìn cô ta, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nhưng Độ Độ lại như bắt được điểm yếu của tôi, tiếp tục ríu rít không ngừng.

“Chị ơi, chị xinh quá.”

“Mà sao chị lại chia tay anh Uyên thế?”

“Không phải vì em đấy chứ? Em với anh Uyên bây giờ chỉ là bạn bè thân thiết thôi mà.”

Những năm gần đây, Độ Độ luôn theo đuổi phong cách dễ thương, vô tư.

Tôi cũng từng nghe nói, cô ta gọi nửa giới eSports là “anh em” của mình.

Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác… cả người cô ta sắp dán chặt lên Chu Uyên vậy.

“Chu Uyên ấy mà, nhìn thì có vẻ lạnh lùng.”

Cô ta vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai Chu Uyên.

“Nhưng thật ra đối với bạn gái thì tốt lắm luôn~”

“Lúc em với anh ấy còn bên nhau, cái gì cũng không phải làm.”

“Này.”

Cô ta chỉ vào quả quýt trong khay thức ăn của tôi.

“Ví dụ như quả quýt này, đều là anh ấy bóc sẵn cho em đấy.”

“Đúng không? A Uyên?”

Cô ta huých vai hắn một cái.

Nhưng người đàn ông ấy chỉ lạnh lùng nhìn cô ta:

“Cô định để chân lên đùi tôi đến bao giờ?”

”…”

Hóa ra, ngay từ khi tôi chưa nhận ra—Độ Độ đã vắt chân lên đùi Chu Uyên rồi.

“Ơ kìa.”

“Em…em quen thế mà, em với các anh em đều vậy mà!”

Cô ta hơi áy náy cười với tôi, tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Nhưng những cử chỉ thân mật của họ vẫn cứ như vô hình đ.â.m vào mắt tôi.

Hóa ra những thứ tôi từng khao khát mà chẳng bao giờ có được.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nhưng với Độ Độ, lại dễ dàng đến vậy.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 7: Chương 7



Tôi cầm khay thức ăn, quay người rời đi.

Chỉ có chính tôi biết, tay mình đang run lên, khay cơm suýt nữa cũng không cầm nổi.

Phía sau, giọng nói của hai người họ vẫn truyền đến.

“A Uyên, em lại lỡ miệng rồi sao?”

Giọng điệu của Độ Độ mang theo chút tủi thân.

Sau đó là giọng nói lạnh nhạt của Chu Uyên:

“Đừng để ý đến cô ta.”

“Thần kinh.”

12.

Hôm sau, tôi vẫn phải dẫn đội đi thi đấu cùng họ.

Lúc lên xe chỉ còn mỗi chỗ trống bên cạnh Chu Uyên.

Tôi đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, người đàn ông nhắm mắt đeo tai nghe, không gian trên xe khá chật, tôi gần như phải chạm vào áo khoác của hắn.

Tôi thở dài, tự nhủ cố nhịn nốt lần này trước khi chuyển công tác.

Vị trí hỗ trợ trong đội có lẽ muốn khuấy động bầu không khí nên quay sang hỏi đồng đội đang cầm điện thoại bên cạnh:

“Cậu đang xem trận đấu nào thế?”

“À, trận hôm kia.”

“Tuyển thủ này tên Lục Tinh Triệt, xạ thủ, dạo này đánh rất tốt.”

“Đúng rồi, tân binh nổi lên gần đây phải không? Lượng fan nữ siêu đông, có xu hướng áp đảo cả anh Chu nữa đấy.”

Cuộc trò chuyện chạm đến người đàn ông vẫn nhắm mắt kia, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tuy vậy, tôi cứ có cảm giác hắn đang đè nặng lên tôi.

Chỗ trên xe vốn đã chật, đến một khúc cua gấp, đầu hắn đột nhiên nghiêng xuống, tựa vào vai tôi.

Trên người hắn có mùi thanh mát của hoa lan—một loại nước hoa nữ rất phổ biến.

Mùi hương này, hôm qua trên người Độ Độ tôi cũng đã ngửi thấy.

Sáng nay tôi có nghe nói Độ Độ đã đến căn cứ.

Đặc biệt đến để cổ vũ cho hắn.

Đúng lúc này, xe đã ổn định lại, nhưng cơ thể của Chu Uyên thì không.

Vẫn đè lên tôi.

Tôi định đẩy hắn ra, nhưng khi nghiêng đầu nhìn lại, hơi thở hắn đã đều đều.

Có lẽ ngủ thật rồi.

Hoặc cũng có thể không.

Tôi lười để ý đến trò thăm dò của hắn.

Vì vậy, tôi nhẹ nhàng đỡ đầu hắn dậy, sau đó quay sang nói với người ngồi phía trước:

“Chúng ta đổi chỗ đi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Xe là loại xe khách cỡ nhỏ, đổi chỗ cũng tạo ra không ít động tĩnh.

Nhưng tôi không bận tâm, cũng chẳng buồn xem hắn đã tỉnh chưa, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ mới.

Khi ngồi vào vị trí mới, tôi vô tình ngẩng lên nhìn vào kính chiếu hậu.

Người đàn ông ấy đã mở mắt.

Đôi mắt đen như một hồ nước sâu thẳm, cơn bực bội bị kìm nén đang cuộn trào trong đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi.

13.

Sau khi đến nơi, tôi phải phụ trách liên lạc với ban tổ chức.

Xong xuôi, tôi vừa quay lại đã thấy người chơi vị trí hỗ trợ hớt hải chạy đến:

“Anh Chu Uyên mất tích rồi!”

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy anh ấy đâu!”

Tôi thở dài, bảo các tuyển thủ quay lại phòng nghỉ còn tôi sẽ đi tìm người.

Hỏi qua mấy nơi liền, đúng là chẳng thấy bóng dáng Chu Uyên đâu.

Lúc tôi đang định đẩy cửa một căn phòng ra, cổ tay bỗng nhiên bị ai đó siết chặt.

……
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 8: Chương 8



“Anh đi đâu vậy?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Anh có biết tôi đã tìm anh bao lâu không…”

Trong hành lang, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa nãy còn chẳng tìm thấy đâu.

Hắn cúi đầu xuống nhìn tôi, đột nhiên bật cười:

“Lo cho anh à?”

”…”

Tôi không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì.

“Thôi đủ rồi, về phòng nghỉ đi.”

Tôi không muốn đôi co với hắn nữa, chỉ muốn đưa hắn về đội càng nhanh càng tốt.

Nhưng ngay khi tôi vừa quay đi, bàn tay hắn từ phía sau siết lấy cổ tay tôi.

“Anh lại sao nữa? Là…”

Tôi bị đẩy mạnh vào tường.

Hắn cao gần 1m90, khi cúi xuống nhìn tôi, bóng dáng của hắn hoàn toàn bao trùm lấy tôi.

Tôi nghe thấy hắn nói, từng chữ từng chữ rõ ràng:

“Anh muốn quay lại với em.”

……

Nghe những lời này từ miệng Chu Uyên, tôi chỉ cảm thấy nực cười.

“Chính anh là người đồng ý chia tay mà.”

“Ừm, anh đổi ý rồi.”

“Nhưng tôi không muốn, tôi…”

“Em muốn anh làm gì, anh có thể thay đổi.”

Hắn ngắt lời tôi, siết chặt cổ tay tôi hơn, lực nắm trên cổ tay tôi làm tôi thấy đau.

“Lâm Giản, em có biết mấy ngày qua anh đã khổ sở thế nào không?”

“Đừng làm anh buồn nữa, được không?”

“Giận hờn cũng có giới hạn thôi, ngoan nào, chúng ta quay lại đi.”

……

Tôi nhắm mắt lại.

Hắn nói hắn khó chịu.

Khó chịu vì liếc mắt đưa tình với nữ streamer?

Hay là vì để mặc những tin đồn trên mạng lan rộng?

Trước đây, tôi từng mơ được người đàn ông này dỗ dành.

Nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết—

Nếu nhất thời mềm lòng mà đồng ý, thì người phải chịu tổn thương…sẽ lại là tôi.

14.

Tôi đẩy Chu Uyên ra.

Người chơi vị trí hỗ trợ trong đội cuối cùng cũng tìm được hắn, kéo hắn về phòng nghỉ.

Trận hôm nay đấu với đội tuyển của Lục Tinh Triệt—tuyển thủ mà họ đã bàn luận trên xe.

Thật ra trận này không có gì bất ngờ cả.

Chu Uyên gần như là một vị thần trong trò chơi này, thực lực cá nhân của hắn thậm chí còn vượt xa các tuyển thủ hàng đầu khác.

Trong trận đấu này cũng vậy.

Hắn hoàn toàn dựa vào sức mạnh cá nhân để chiến đấu, không phối hợp với đồng đội, nhưng vẫn suýt soát giành chiến thắng.

Sau trận đấu, huấn luyện viên cứ lắc đầu thở dài, nói rằng một đội không có sự phối hợp thì sớm muộn gì cũng đi vào ngõ cụt.

Tôi không hiểu về chiến thuật lắm, sau trận, đội tuyển cần tham gia phỏng vấn nên tôi đến hậu trường để sắp xếp công việc.

Ở đó, tôi trông thấy một người lặng lẽ ngồi trên vali hành lý.

Trông có vẻ cô đơn.

15.

Lục Tinh Triệt.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu ấy bị Chu Uyên đánh bại rồi.

Cả hai đều là xạ thủ, phong cách cũng có phần tương tự, giới truyền thông vô thức đặt họ lên bàn cân so sánh.

Nhìn cậu thiếu niên ngồi lặng lẽ một mình, trong lòng tôi bỗng có chút d.a.o động.

“Sao thế? Thắng thua là chuyện thường tình mà.”

Tôi bước đến trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng nói.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 9: Chương 9



Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi, trong ánh mắt trống rỗng ấy như có cả một dải ngân hà lấp lánh.

“Em không thấy buồn.”

“Em chỉ không cam tâm.”

“Chị à, nếu em mạnh hơn Chu Uyên, có phải chị sẽ gia nhập đội của em, trở thành trợ lý của em không?”

”…”

Thật ra, có một chuyện rất ít người biết—

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi và cậu đấu sĩ trẻ đang lên này đã quen nhau từ lâu.

Bởi vì năm tôi 14 tuổi, chính người bạn thân thuở nhỏ này là người đã đưa tôi đến xem trận đấu của Chu Uyên.

Nhưng tôi lại khó lòng trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu ấy.

Bởi tôi không phải vì học ngành eSports rồi mới thích Chu Uyên.

Mà là vì thích Chu Uyên, tôi mới theo học ngành này.

Dường như đã đoán được câu trả lời của tôi, Lục Tinh Triệt bất chợt cười khẽ, đưa tay kéo nhẹ tay áo tôi.

“Em hiểu mà, chị.”

“Chị theo đuổi Chu Uyên thế nào, chẳng phải em đã chứng kiến từ đầu đến cuối rồi sao?”

”…”

Chỉ là bây giờ, mọi thứ đã kết thúc rồi.

Tôi âm thầm bổ sung câu này trong lòng.

Khi tôi và Lục Tinh Triệt đang trò chuyện, Chu Uyên mặc áo đồng phục đội bước vào hậu trường.

Đi bên cạnh hắn là một cô gái khác.

16.

Hệ thống điều hòa trong nhà thi đấu được bật hơi thấp.

Tôi nhìn thấy nữ bình luận viên Độ Độ đang khoác trên vai chiếc áo đồng phục của Chu Uyên.

Trong lòng chợt có chút cảm xúc lẫn lộn.

Vốn dĩ gương mặt của Chu Uyên đã lạnh lùng sẵn.

Nhưng khi trông thấy tôi đứng trước mặt Lục Tinh Triệt, cổ tay còn bị cậu ấy nắm lấy—

Biểu cảm của hắn lập tức biến thành cơn thịnh nộ đang cuộn trào.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Độ Độ, kéo cô ta rời đi.

Tính khí của hắn là thế, sáng nắng chiều mưa, tôi cũng chẳng thèm để ý.

Đồng đội của Lục Tinh Triệt gọi cậu ấy đi.

Tôi đứng dậy, đang chuẩn bị quay về thì một nhân viên hậu trường chặn tôi lại.

“Chị Lâm, tuyển thủ Chu hình như có chuyện muốn tìm chị, đang đợi trong phòng trang điểm.”

17.

Không biết cái nhà thi đấu này được thiết kế kiểu gì, mà tôi phải rẽ ngang rẽ dọc mãi mới tìm được chỗ đó.

Chưa kịp đẩy cửa vào, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

“Chu Uyên, bạn gái anh thật sự chia tay với anh chỉ vì mấy lời em nói à?”

Giọng cô ta mang theo chút nũng nịu.

“Tôi chia tay, cô vui lắm à?”

Giọng nói của Chu Uyên vang lên, lạnh lẽo đến cực điểm.

“Cũng không thể nói là vui được, Chu Uyên.”

“Chỉ là, em chưa bao giờ giấu nổi tình cảm dành cho anh.”

“Bây giờ hai người chia tay, nếu em vui mừng quá thì trông sẽ thật hèn hạ đúng không?”

Tôi c.h.ế.t lặng ở cửa.

Thì ra Chu Uyên gọi tôi đến đây là để tôi nghe những lời này sao?

Tôi cứ nghĩ hắn đã đ.â.m đủ nhiều nhát d.a.o vào tim tôi rồi.

Ai ngờ, ngay khi tôi vừa đẩy hé cánh cửa, còn chưa kịp bước vào—

Tôi đã nhìn thấy.

Hắn nắm lấy tay cô gái kia, gương mặt cô ta ửng hồng.

Không chút do dự mà hôn cô ta.

“Có gì hèn hạ chứ?”


 
Back
Top Bottom