Mùa hè năm đó, mặt trời như thiêu như đốt cả con phố dài.
Mùi hoa sữa đầu mùa phảng phất hòa cùng tiếng ve râm ran báo hiệu một mùa hè kéo dài bất tận, khiến cả thành phố như đang thở từng nhịp uể oải.
Cao Phi Yến – cô gái 17 tuổi, với đôi mắt đen to tròn và mái tóc cột cao sau gáy – đạp chiếc xe mini màu nâu nhạt băng qua con phố nhỏ dẫn vào công viên Hoa Nhạc.
Trong giỏ xe là túi mây đựng sữa, pate và thức ăn khô – món quà cho “đàn cháu” bốn chân đang đợi dì Hai về cho ăn.
Cô vừa đạp xe vừa khe khẽ hát một giai điệu quen thuộc:
“Trời xanh kia mãi không thôi
Ánh nắng hong khô giấc mơ nhỏ bé…
Dẫu ngày mai có đổi thay
Em vẫn tin – thế giới sẽ ôm lấy em…”
Lòng cô nhẹ tênh như một cơn gió hè.
Nhưng sâu trong đó, là chút bâng khuâng mơ hồ – như thể điều gì đó quan trọng đang đến gần.
"Mùa hè nào cũng giống nhau," cô nghĩ.
"Nhưng... sao mình lại cảm thấy khác thường đến thế này?"
Những tán bàng non rung rinh trên cao, ánh nắng rọi qua kẽ lá chiếu xuống những đốm sáng lung linh như những vì sao ban ngày.
Phi Yến không hề biết rằng, chỉ vài giây sau, chính con đường này sẽ trở thành vết rạn đầu tiên mở ra một thế giới khác.
ẦM!!!
Trời đất như vỡ đôi.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ bầu trời.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng mảng vỉa hè nứt toác.
Mọi người xung quanh hét lên, chỉ tay về phía không trung – nơi một vết nứt màu tím đen như vết rách trên mặt gương đang dần mở rộng.
Gió xoáy cuộn lên, cuốn phăng mũ nón, bụi đất mịt mù.
Phi Yến khựng lại, siết chặt ghi-đông.
Ngay giây phút đó – thời gian như ngừng trôi.
Âm thanh biến mất.
Chỉ còn tiếng nhịp tim của chính cô.
Từng hạt bụi lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng vặn vẹo.
Rồi — thế giới bắt đầu quay.
Nhưng không theo quy luật vốn có của nó nữa...
Từ trong khe nứt đó, những sinh vật lạ lùng trồi ra.
Chúng như lũ quỷ ác mộng bước thẳng từ lòng đất: da xám tro lở loét, mắt đỏ rực như hòn than hừng cháy, tay dài ngoằng với móng vuốt nhọn hoắt, đẫm nhớt và bốc mùi tanh lợm.
Một vài tên có sừng đen uốn lượn như rễ cây chết, vài tên khác bò sát mặt đất bằng tứ chi, rít lên như tiếng than khóc từ cõi chết.
Không khí bỗng đặc quánh như sắp sụp đổ.
Bầu trời chuyển sang màu tím bệnh hoạn, sấm chớp đan xen, gió cuồng loạn như bị bóp nghẹt.
Một chiếc xe buýt mất lái, đâm thẳng vào cột đèn.
Tiếng kính vỡ loảng xoảng, hành khách hét toáng lên.
Một người phụ nữ ngã nhào, bị dòng người giẫm đạp mà không ai để ý.
Một người đàn ông lớn tuổi ôm ngực gục xuống, miệng kêu lên "tim... tim tôi...!" trước khi lịm đi giữa khói bụi
Một đứa trẻ bị lạc mẹ gào khóc thảm thiết:
— “Mẹ ơi!
Mẹ ơi con sợ quá!”
— “Ôi trời đất ơi… kia… kia là cái gì vậy?!”
— “Yêu… yêu quái à?!”
— “Yêu quái cái gì!
Thời này làm gì còn mấy thứ đó!!”
— “Chạy đi!
Cả nhà chạy mau lên!!”
Tiếng còi báo động vang lên từ xa.
Người lớn kéo con, người già ngã quỵ dưới đường.
Khắp nơi là tiếng la hét, va chạm, đổ sập, kinh hoàng.
Nhưng Phi Yến không chạy.
Cô đứng sững như bị đóng băng.
Giữa đám hỗn loạn, cô nhìn thấy một bé gái – váy trắng, tóc tết hai bên – đang ngồi thụp trên bãi cỏ, khóc nức nở, đầu gối trầy máu.
Không ai quan tâm.
Mọi người chỉ lo cứu lấy chính mình.
Cô ném mạnh chiếc xe sang bên, chạy ngược lại dòng người.
Cô có thể quay đi.
Cô có thể chạy như tất cả mọi người.
"Không ai trách mình nếu bỏ qua..." – một giọng thì thầm vang lên trong đầu.
Nhưng... cô không làm vậy.
"Không phải mình," cô siết chặt nắm tay, xoay người – và chạy ngược lại phía nguy hiểm.
Một người đàn ông va vào cô, nổi cáu:
— “Này!
Cô điên rồi à?!
Đường nào cũng chạy, chạy ngược chi vậy?!”
— “Phía đó có bé gái!
Tôi phải cứu con bé!” – cô hét lên, rồi tiếp tục lao đi.
— “Trời đất... con nhỏ ngu!”
Trong lúc mọi người đang tìm đường thoát, cô là người duy nhất chạy về phía hiểm nguy.
Cô cúi xuống, ôm bé gái vào lòng:
— “Đừng khóc… chị ở đây rồi.
Có chị, em không sao đâu.”
Một tiếng rít khủng khiếp vang lên.
Móng vuốt của một yêu quái cắt ngang chỉ cách đầu cô vài gang tay.
Cô ôm bé, trườn người lăn né, rồi kéo bé chui vào sau tảng đá lớn.
— “Ngoan… mình trốn chút thôi, rồi sẽ an toàn…”
Nhưng bé gái bỗng nghẹn ngào:
— “Mẹ… mẹ ơi…”
Cô ngẩng lên nhìn về phía từ xa, một người phụ nữ tóc rối bù, mặt đầy nước mắt, vừa chạy vừa gào:
— “Ai thấy con gái tôi không?!
Con bé mặc váy trắng… tóc tết hai bên…!”
— “Mẹ ơi!!” – bé gái òa khóc.
Phi Yến giật mình.
Tiếng gọi quá lớn, khiến mấy yêu quái gần đó đồng loạt gầm lên, tiếng rống khàn khàn như lưỡi dao cào vào màng nhĩ.
Một con trong bọn ngẩng đầu đánh hơi, đôi mắt đỏ lòm lóe lên ánh tàn nhẫn.
— “Chết rồi…”
Tiếng gầm gừ vang vọng giữa không gian hỗn loạn.
Một con yêu quái cao lớn bất chợt quay phắt đầu lại, lỗ mũi phập phồng.
Rồi nó rít lên, chồm người, vun móng vuốt dài nhọn về phía tảng đá nơi Phi Yến và bé gái đang núp.
Những con khác cũng lục tục quay đầu, gầm gừ tiến lại, hơi thở tanh tưởi lan ra như mùi máu mục.
Phi Yến cắn mạnh môi đến bật máu.
Không còn thời gian do dự.
Dưới chân, mặt đất rung chuyển từng hồi vì tiếng bước chân nặng nề của đám quái vật đang phóng tới như hổ vồ mồi.
Một cái bóng đen xẹt qua sau lưng họ, móng vuốt suýt nữa chém rách tảng đá.
Phi Yến nghiến răng, ôm chặt bé gái trong tay, mắt lóe lên quyết tuyệt—nhưng bàn tay vẫn run vì sợ hãi và trách nhiệm.
Cô kéo bé gái bật dậy, quay lưng che chắn, hét to giữa tiếng gầm rú:
— “Đây là con chị!
Mau ôm con chạy đi, nhanh lên!!”
Người mẹ ôm con, nấc nghẹn: — “Trời ơi… cảm ơn em… cảm ơn!”
— “Chạy khỏi đây ngay!
Đừng quay lại!!”
Cô vừa quay lưng định rút lui thì
— RẦM!!!
Một bóng đen khổng lồ đổ ập xuống.
Một yêu quái cao gần ba mét, da sần sùi như đá tạc, mắt đỏ máu.
Nó vươn tay, tóm lấy cô như nhấc một con búp bê vải.
— “Thịt người sống… thơm ghê… ngọt quá…” – nó khò khè rít lên.
Cô giãy giụa…
Đạp.
Đấm.
Nhưng vô ích.
Cô cảm nhận từng móng vuốt siết chặt quanh thân, cơ thể đau nhức, tê rần.
Nhưng trong mắt con quái vật, cô chỉ là một con mồi nhỏ bé.
Bất lực.
Tủi hổ.
Nhưng sâu thẳm trong tim vẫn le lói một ngọn lửa không cam chịu khuất phục.
Khi hi vọng gần như tắt lịm, bỗng từ không trung vang lên một tiếng quát dõng dạc như sấm rền
Cảnh giáp thần đáp xuống:
Từ cột sáng, năm bóng người lao xuống như thiên thạch.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Năm luồng sáng từ trời cao giáng xuống như thiên thạch.
Mặt đất nổ tung, gió xoáy tạt ngược, ánh sáng chói lòa ép mọi bóng tối lùi xa.
Từ giữa làn sáng, không chỉ có con người bước ra – mà là thứ gì đó vượt ngoài thời gian.
Họ không chỉ mặc giáp.
Họ mang trong mình linh hồn của những kỷ nguyên cổ đại – ánh nhìn vừa xa xăm, vừa dữ dội như đã từng chứng kiến hàng nghìn thế giới sụp đổ.
Trên quảng trường hoang tàn, khói bụi cuộn lên từ những tòa nhà đổ nát.
Người dân chạy tán loạn.
Con quái vật khổng lồ rống lên một tiếng, lớp giáp đen dày như thép đập vào mặt đất, tạo thành vết nứt sâu hoắm.
Giáp Đỏ – Thần Hỏa - Mũi kiếm đỏ rực chỉ thẳng vào con quái vật.
“Tao là ngọn lửa cuối cùng… và cũng là ngọn lửa kết thúc tụi mày.”
Giáp Xanh – Thần Phong - Bóng anh biến mất rồi hiện ra sau lưng quái vật, song đao bắt chéo.
“Đếm ngược sinh mệnh đi.
Tao chém lẹ lắm.”
Giáp Vàng – Thần Quang - Vai phát sáng, vầng hào quang như bình minh sau tận thế.
“Công lý không cần lý do.
Chỉ cần kẻ ác để chiếu sáng.”
Giáp Tím – Thần Lôi - Cây roi phóng ra, sét đánh nứt đất.
“Công suất tăng 200%.
Giờ thì… xin lỗi vì sẽ quá bạo lực.”
Giáp Trắng – Thần Công Lý - Cung năng lượng giương lên, tên lóe sáng.
“Mọi khả năng đều dẫn đến thất bại của các ngươi.”
Tiếng còi hú báo động thành phố bất ngờ ngừng lại.
Người dân nín thở.
Con quái vật rống lên, nhưng âm thanh bị chặn đứng bởi một làn sóng xung lực khổng lồ phát ra từ năm giáp thần.
Bắt đầu chiến đấu.
Gió xoáy.
Lửa thiêu.
Tia sét xé trời.
Ánh sáng phá màn đêm.
Không-thời gian méo mó.
Cú đánh đầu tiên nện xuống—chiến trường bùng nổ.
Cả năm người đồng thanh, giọng vang dội như sấm nổ:
—“VỆ THẦN CHIẾN LỰC – NGŨ TINH VỆ GIẢ!”
Trận chiến bùng nổ.
Lửa, sấm, ánh sáng và chưởng lực lao vút ra như những cơn sóng hủy diệt, đánh thẳng vào bầy yêu quái đang tràn đến.
Mỗi đòn tấn công là một bản giao hưởng của sức mạnh, tốc độ và kỹ thuật siêu phàm.
Cả năm chiến binh đồng loạt lao lên – mỗi người với vũ khí và kỹ năng riêng biệt, tàn sát đội quân tà ác như cơn bão thép.
Khung cảnh bùng nổ như bước ra từ một bộ phim hành động đỉnh cao.
Yêu quái gào rú, ánh sáng và đạn năng lượng bắn tung tóe, chưởng khí xé toạc mặt đất.
— “Cánh trái!
Ba con đang áp sát!” – Giáp Xanh quát lớn.
— “Em xử lý!” – Giáp Tím bật nhảy lên nóc chiếc xe buýt lật, vung roi điện tạo thành một vòng sét, phóng năng lượng chặn bầy quái.
— “Phía sau!
Chúng đang mở thêm cổng tiếp viện!” – Giáp Vàng gầm lên, vai trái phát sáng, thiết bị phá cổng bắn ra chùm tia năng lượng phá hủy cổng phụ trước khi nó hoàn thành.
— “Khóa điểm tụ!” – Giáp Trắng ra lệnh.
Cung năng lượng giương cao, mũi tên ánh sáng ghim xuống mặt đất, lập tức mở ra kết giới ngăn cản luồng sinh vật từ dị giới.
Giáp Đỏ rống lên như mãnh thú, kiếm lửa vung cao.
Anh lao thẳng vào con yêu quái khổng lồ đang hung hãn nhất, chém bay đầu nó bằng một nhát chém nóng bỏng như dung nham.
BÙM!!
Mu bàn tay Phi Yến bất ngờ sáng rực.
Không chỉ là ánh sáng—mà là âm thanh.
Tiếng tick… tick… tick… vang lên như hàng ngàn chiếc đồng hồ đang gõ nhịp cùng lúc.
Các bánh răng xoay tròn – không chỉ trong lòng bàn tay – mà như đang xoay lại cả vận mệnh thế giới.
Một tia sáng tím bạc xé gió, bắn thẳng vào đầu con yêu quái đang giữ cô, khiến nó lảo đảo lùi lại.
— “Năng lượng thời không?!
Làm sao có thể?!” – Giáp Vàng thốt lên, bàng hoàng.
— “GIẾT NÓ!” – Giáp Đỏ quát lớn, ánh mắt bừng cháy.
Anh lao tới, vung kiếm chém bay cánh tay con quái vật.
Máu đen phun tung, tiếng gào rú chấn động cả không gian.
Phi Yến rơi xuống.
—“Á…!”
Ngay lập tức, một vòng tay trắng đỡ lấy cô giữa không trung.
Giáp Trắng bế cô vào lòng, đôi cánh bạc phía sau xòe rộng.
Giáp Tím dùng roi điện quấn chặt tên yêu quái, giữ hắn cố định.
Giáp Vàng khai hỏa, chùm năng lượng xuyên phá thân thể đối phương.
Giáp Xanh xuất hiện phía sau, song đao vung chéo, kết liễu hắn bằng một đường cắt hoàn mỹ.
Cơ thể yêu quái bốc cháy – rồi nổ tung.
Im lặng bao trùm.
Khói tan.
Mảnh đất hoang tàn.
Ánh sáng hắt lên những bộ giáp thần vẫn đứng vững như tường thành.
Giáp Trắng nhẹ nhàng hạ cô xuống, ánh mắt không ai thấy, nhưng giọng thì trầm tĩnh, ấm áp.
Giáp Đỏ đứng giữa, lặng lẽ tra kiếm, dáng dấp của một người lãnh đạo.
Giáp Tím siết lại roi, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng khẽ run:
— “…Chính là cô ấy…”
Cả năm người đồng loạt quay sang nhìn Phi Yến, vẫn đang thở dốc trong vòng tay Giáp Trắng.
— “C-các anh là… ai…?
Tại sao lại cứu tôi…?”
Không ai kịp trả lời.
Cô ngất đi.
Giáp Trắng cúi đầu, thì thầm, giọng đủ cho cả tổ đội nghe:
— “Cô ấy mang dấu hiệu đó.
Thời gian…
đã bắt đầu quay lại.”
Trên mu bàn tay Phi Kim – chiếc đồng hồ ánh bạc vẫn sáng rực, từng nhịp tick… tick… tick… vang lên.
Báo hiệu một kỷ nguyên mới...
đã khai sinh.