Siêu Nhiên Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396627117-256-k667872.jpg

Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Tác giả: kimyen2910
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một lần ngất xỉu giữa công viên, Phi Yến tỉnh dậy và thấy mình được 5 trai đẹp phép thuật đưa về Thời Không Giới - nơi không có thời gian, chỉ có drama.

Cô được chăm sóc như công chúa, nhưng cũng bị kéo vào hàng loạt tình huống dở khóc dở cười, từ xem bói siêu năng lực đến bị hỏi thẳng: "Có chồng chưa?"
❓Thời không đã rối, lòng tui còn rối hơn - ai sẽ giúp tui thoát khỏi mớ bồng bông đẹp trai này đây?!

Snow (25 tuổi) - Đội trưởng lạnh lùng nhưng ấm áp
Right (25 tuổi) - Cục súc ngoài, lầy lội trong
Tush (24 tuổi) - Trai trầm tĩnh, chuẩn soái ca trấn an tâm hồn
Min (24 tuổi) - Ngơ ngáo, nhưng đáng yêu nhất hệ mặt trời
Lucky (17 tuổi) - Em út quốc dân, nhỏ tuổi nhất, mồm nhanh nhất
Bạn "đổ" ai trong team Thời Không Giới?
💬 Comment tên người khiến bạn muốn... làm công chúa liền lập tức!​
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 1: Ấn Ký Thời Không


Mùa hè năm đó, mặt trời như thiêu như đốt cả con phố dài.

Mùi hoa sữa đầu mùa phảng phất hòa cùng tiếng ve râm ran báo hiệu một mùa hè kéo dài bất tận, khiến cả thành phố như đang thở từng nhịp uể oải.

Cao Phi Yến – cô gái 17 tuổi, với đôi mắt đen to tròn và mái tóc cột cao sau gáy – đạp chiếc xe mini màu nâu nhạt băng qua con phố nhỏ dẫn vào công viên Hoa Nhạc.

Trong giỏ xe là túi mây đựng sữa, pate và thức ăn khô – món quà cho “đàn cháu” bốn chân đang đợi dì Hai về cho ăn.

Cô vừa đạp xe vừa khe khẽ hát một giai điệu quen thuộc:

“Trời xanh kia mãi không thôi

Ánh nắng hong khô giấc mơ nhỏ bé…

Dẫu ngày mai có đổi thay

Em vẫn tin – thế giới sẽ ôm lấy em…”

Lòng cô nhẹ tênh như một cơn gió hè.

Nhưng sâu trong đó, là chút bâng khuâng mơ hồ – như thể điều gì đó quan trọng đang đến gần.

"Mùa hè nào cũng giống nhau," cô nghĩ.

"Nhưng... sao mình lại cảm thấy khác thường đến thế này?"

Những tán bàng non rung rinh trên cao, ánh nắng rọi qua kẽ lá chiếu xuống những đốm sáng lung linh như những vì sao ban ngày.

Phi Yến không hề biết rằng, chỉ vài giây sau, chính con đường này sẽ trở thành vết rạn đầu tiên mở ra một thế giới khác.

ẦM!!!

Trời đất như vỡ đôi.

Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ bầu trời.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng mảng vỉa hè nứt toác.

Mọi người xung quanh hét lên, chỉ tay về phía không trung – nơi một vết nứt màu tím đen như vết rách trên mặt gương đang dần mở rộng.

Gió xoáy cuộn lên, cuốn phăng mũ nón, bụi đất mịt mù.

Phi Yến khựng lại, siết chặt ghi-đông.

Ngay giây phút đó – thời gian như ngừng trôi.

Âm thanh biến mất.

Chỉ còn tiếng nhịp tim của chính cô.

Từng hạt bụi lơ lửng giữa không trung.

Ánh sáng vặn vẹo.

Rồi — thế giới bắt đầu quay.

Nhưng không theo quy luật vốn có của nó nữa...

Từ trong khe nứt đó, những sinh vật lạ lùng trồi ra.

Chúng như lũ quỷ ác mộng bước thẳng từ lòng đất: da xám tro lở loét, mắt đỏ rực như hòn than hừng cháy, tay dài ngoằng với móng vuốt nhọn hoắt, đẫm nhớt và bốc mùi tanh lợm.

Một vài tên có sừng đen uốn lượn như rễ cây chết, vài tên khác bò sát mặt đất bằng tứ chi, rít lên như tiếng than khóc từ cõi chết.

Không khí bỗng đặc quánh như sắp sụp đổ.

Bầu trời chuyển sang màu tím bệnh hoạn, sấm chớp đan xen, gió cuồng loạn như bị bóp nghẹt.

Một chiếc xe buýt mất lái, đâm thẳng vào cột đèn.

Tiếng kính vỡ loảng xoảng, hành khách hét toáng lên.

Một người phụ nữ ngã nhào, bị dòng người giẫm đạp mà không ai để ý.

Một người đàn ông lớn tuổi ôm ngực gục xuống, miệng kêu lên "tim... tim tôi...!" trước khi lịm đi giữa khói bụi

Một đứa trẻ bị lạc mẹ gào khóc thảm thiết:

— “Mẹ ơi!

Mẹ ơi con sợ quá!”

— “Ôi trời đất ơi… kia… kia là cái gì vậy?!”

— “Yêu… yêu quái à?!”

— “Yêu quái cái gì!

Thời này làm gì còn mấy thứ đó!!”

— “Chạy đi!

Cả nhà chạy mau lên!!”

Tiếng còi báo động vang lên từ xa.

Người lớn kéo con, người già ngã quỵ dưới đường.

Khắp nơi là tiếng la hét, va chạm, đổ sập, kinh hoàng.

Nhưng Phi Yến không chạy.

Cô đứng sững như bị đóng băng.

Giữa đám hỗn loạn, cô nhìn thấy một bé gái – váy trắng, tóc tết hai bên – đang ngồi thụp trên bãi cỏ, khóc nức nở, đầu gối trầy máu.

Không ai quan tâm.

Mọi người chỉ lo cứu lấy chính mình.

Cô ném mạnh chiếc xe sang bên, chạy ngược lại dòng người.

Cô có thể quay đi.

Cô có thể chạy như tất cả mọi người.

"Không ai trách mình nếu bỏ qua..." – một giọng thì thầm vang lên trong đầu.

Nhưng... cô không làm vậy.

"Không phải mình," cô siết chặt nắm tay, xoay người – và chạy ngược lại phía nguy hiểm.

Một người đàn ông va vào cô, nổi cáu:

— “Này!

Cô điên rồi à?!

Đường nào cũng chạy, chạy ngược chi vậy?!”

— “Phía đó có bé gái!

Tôi phải cứu con bé!” – cô hét lên, rồi tiếp tục lao đi.

— “Trời đất... con nhỏ ngu!”

Trong lúc mọi người đang tìm đường thoát, cô là người duy nhất chạy về phía hiểm nguy.

Cô cúi xuống, ôm bé gái vào lòng:

— “Đừng khóc… chị ở đây rồi.

Có chị, em không sao đâu.”

Một tiếng rít khủng khiếp vang lên.

Móng vuốt của một yêu quái cắt ngang chỉ cách đầu cô vài gang tay.

Cô ôm bé, trườn người lăn né, rồi kéo bé chui vào sau tảng đá lớn.

— “Ngoan… mình trốn chút thôi, rồi sẽ an toàn…”

Nhưng bé gái bỗng nghẹn ngào:

— “Mẹ… mẹ ơi…”

Cô ngẩng lên nhìn về phía từ xa, một người phụ nữ tóc rối bù, mặt đầy nước mắt, vừa chạy vừa gào:

— “Ai thấy con gái tôi không?!

Con bé mặc váy trắng… tóc tết hai bên…!”

— “Mẹ ơi!!” – bé gái òa khóc.

Phi Yến giật mình.

Tiếng gọi quá lớn, khiến mấy yêu quái gần đó đồng loạt gầm lên, tiếng rống khàn khàn như lưỡi dao cào vào màng nhĩ.

Một con trong bọn ngẩng đầu đánh hơi, đôi mắt đỏ lòm lóe lên ánh tàn nhẫn.

— “Chết rồi…”

Tiếng gầm gừ vang vọng giữa không gian hỗn loạn.

Một con yêu quái cao lớn bất chợt quay phắt đầu lại, lỗ mũi phập phồng.

Rồi nó rít lên, chồm người, vun móng vuốt dài nhọn về phía tảng đá nơi Phi Yến và bé gái đang núp.

Những con khác cũng lục tục quay đầu, gầm gừ tiến lại, hơi thở tanh tưởi lan ra như mùi máu mục.

Phi Yến cắn mạnh môi đến bật máu.

Không còn thời gian do dự.

Dưới chân, mặt đất rung chuyển từng hồi vì tiếng bước chân nặng nề của đám quái vật đang phóng tới như hổ vồ mồi.

Một cái bóng đen xẹt qua sau lưng họ, móng vuốt suýt nữa chém rách tảng đá.

Phi Yến nghiến răng, ôm chặt bé gái trong tay, mắt lóe lên quyết tuyệt—nhưng bàn tay vẫn run vì sợ hãi và trách nhiệm.

Cô kéo bé gái bật dậy, quay lưng che chắn, hét to giữa tiếng gầm rú:

— “Đây là con chị!

Mau ôm con chạy đi, nhanh lên!!”

Người mẹ ôm con, nấc nghẹn: — “Trời ơi… cảm ơn em… cảm ơn!”

— “Chạy khỏi đây ngay!

Đừng quay lại!!”

Cô vừa quay lưng định rút lui thì

— RẦM!!!

Một bóng đen khổng lồ đổ ập xuống.

Một yêu quái cao gần ba mét, da sần sùi như đá tạc, mắt đỏ máu.

Nó vươn tay, tóm lấy cô như nhấc một con búp bê vải.

— “Thịt người sống… thơm ghê… ngọt quá…” – nó khò khè rít lên.

Cô giãy giụa…

Đạp.

Đấm.

Nhưng vô ích.

Cô cảm nhận từng móng vuốt siết chặt quanh thân, cơ thể đau nhức, tê rần.

Nhưng trong mắt con quái vật, cô chỉ là một con mồi nhỏ bé.

Bất lực.

Tủi hổ.

Nhưng sâu thẳm trong tim vẫn le lói một ngọn lửa không cam chịu khuất phục.

Khi hi vọng gần như tắt lịm, bỗng từ không trung vang lên một tiếng quát dõng dạc như sấm rền

Cảnh giáp thần đáp xuống:

Từ cột sáng, năm bóng người lao xuống như thiên thạch.

ẦM!

ẦM!

ẦM!

ẦM!

ẦM!

Năm luồng sáng từ trời cao giáng xuống như thiên thạch.

Mặt đất nổ tung, gió xoáy tạt ngược, ánh sáng chói lòa ép mọi bóng tối lùi xa.

Từ giữa làn sáng, không chỉ có con người bước ra – mà là thứ gì đó vượt ngoài thời gian.

Họ không chỉ mặc giáp.

Họ mang trong mình linh hồn của những kỷ nguyên cổ đại – ánh nhìn vừa xa xăm, vừa dữ dội như đã từng chứng kiến hàng nghìn thế giới sụp đổ.

Trên quảng trường hoang tàn, khói bụi cuộn lên từ những tòa nhà đổ nát.

Người dân chạy tán loạn.

Con quái vật khổng lồ rống lên một tiếng, lớp giáp đen dày như thép đập vào mặt đất, tạo thành vết nứt sâu hoắm.

Giáp Đỏ – Thần Hỏa - Mũi kiếm đỏ rực chỉ thẳng vào con quái vật.

“Tao là ngọn lửa cuối cùng… và cũng là ngọn lửa kết thúc tụi mày.”

Giáp Xanh – Thần Phong - Bóng anh biến mất rồi hiện ra sau lưng quái vật, song đao bắt chéo.

“Đếm ngược sinh mệnh đi.

Tao chém lẹ lắm.”

Giáp Vàng – Thần Quang - Vai phát sáng, vầng hào quang như bình minh sau tận thế.

“Công lý không cần lý do.

Chỉ cần kẻ ác để chiếu sáng.”

Giáp Tím – Thần Lôi - Cây roi phóng ra, sét đánh nứt đất.

“Công suất tăng 200%.

Giờ thì… xin lỗi vì sẽ quá bạo lực.”

Giáp Trắng – Thần Công Lý - Cung năng lượng giương lên, tên lóe sáng.

“Mọi khả năng đều dẫn đến thất bại của các ngươi.”

Tiếng còi hú báo động thành phố bất ngờ ngừng lại.

Người dân nín thở.

Con quái vật rống lên, nhưng âm thanh bị chặn đứng bởi một làn sóng xung lực khổng lồ phát ra từ năm giáp thần.

Bắt đầu chiến đấu.

Gió xoáy.

Lửa thiêu.

Tia sét xé trời.

Ánh sáng phá màn đêm.

Không-thời gian méo mó.

Cú đánh đầu tiên nện xuống—chiến trường bùng nổ.

Cả năm người đồng thanh, giọng vang dội như sấm nổ:

—“VỆ THẦN CHIẾN LỰC – NGŨ TINH VỆ GIẢ!”

Trận chiến bùng nổ.

Lửa, sấm, ánh sáng và chưởng lực lao vút ra như những cơn sóng hủy diệt, đánh thẳng vào bầy yêu quái đang tràn đến.

Mỗi đòn tấn công là một bản giao hưởng của sức mạnh, tốc độ và kỹ thuật siêu phàm.

Cả năm chiến binh đồng loạt lao lên – mỗi người với vũ khí và kỹ năng riêng biệt, tàn sát đội quân tà ác như cơn bão thép.

Khung cảnh bùng nổ như bước ra từ một bộ phim hành động đỉnh cao.

Yêu quái gào rú, ánh sáng và đạn năng lượng bắn tung tóe, chưởng khí xé toạc mặt đất.

— “Cánh trái!

Ba con đang áp sát!” – Giáp Xanh quát lớn.

— “Em xử lý!” – Giáp Tím bật nhảy lên nóc chiếc xe buýt lật, vung roi điện tạo thành một vòng sét, phóng năng lượng chặn bầy quái.

— “Phía sau!

Chúng đang mở thêm cổng tiếp viện!” – Giáp Vàng gầm lên, vai trái phát sáng, thiết bị phá cổng bắn ra chùm tia năng lượng phá hủy cổng phụ trước khi nó hoàn thành.

— “Khóa điểm tụ!” – Giáp Trắng ra lệnh.

Cung năng lượng giương cao, mũi tên ánh sáng ghim xuống mặt đất, lập tức mở ra kết giới ngăn cản luồng sinh vật từ dị giới.

Giáp Đỏ rống lên như mãnh thú, kiếm lửa vung cao.

Anh lao thẳng vào con yêu quái khổng lồ đang hung hãn nhất, chém bay đầu nó bằng một nhát chém nóng bỏng như dung nham.

BÙM!!

Mu bàn tay Phi Yến bất ngờ sáng rực.

Không chỉ là ánh sáng—mà là âm thanh.

Tiếng tick… tick… tick… vang lên như hàng ngàn chiếc đồng hồ đang gõ nhịp cùng lúc.

Các bánh răng xoay tròn – không chỉ trong lòng bàn tay – mà như đang xoay lại cả vận mệnh thế giới.

Một tia sáng tím bạc xé gió, bắn thẳng vào đầu con yêu quái đang giữ cô, khiến nó lảo đảo lùi lại.

— “Năng lượng thời không?!

Làm sao có thể?!” – Giáp Vàng thốt lên, bàng hoàng.

— “GIẾT NÓ!” – Giáp Đỏ quát lớn, ánh mắt bừng cháy.

Anh lao tới, vung kiếm chém bay cánh tay con quái vật.

Máu đen phun tung, tiếng gào rú chấn động cả không gian.

Phi Yến rơi xuống.

—“Á…!”

Ngay lập tức, một vòng tay trắng đỡ lấy cô giữa không trung.

Giáp Trắng bế cô vào lòng, đôi cánh bạc phía sau xòe rộng.

Giáp Tím dùng roi điện quấn chặt tên yêu quái, giữ hắn cố định.

Giáp Vàng khai hỏa, chùm năng lượng xuyên phá thân thể đối phương.

Giáp Xanh xuất hiện phía sau, song đao vung chéo, kết liễu hắn bằng một đường cắt hoàn mỹ.

Cơ thể yêu quái bốc cháy – rồi nổ tung.

Im lặng bao trùm.

Khói tan.

Mảnh đất hoang tàn.

Ánh sáng hắt lên những bộ giáp thần vẫn đứng vững như tường thành.

Giáp Trắng nhẹ nhàng hạ cô xuống, ánh mắt không ai thấy, nhưng giọng thì trầm tĩnh, ấm áp.

Giáp Đỏ đứng giữa, lặng lẽ tra kiếm, dáng dấp của một người lãnh đạo.

Giáp Tím siết lại roi, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng khẽ run:

— “…Chính là cô ấy…”

Cả năm người đồng loạt quay sang nhìn Phi Yến, vẫn đang thở dốc trong vòng tay Giáp Trắng.

— “C-các anh là… ai…?

Tại sao lại cứu tôi…?”

Không ai kịp trả lời.

Cô ngất đi.

Giáp Trắng cúi đầu, thì thầm, giọng đủ cho cả tổ đội nghe:

— “Cô ấy mang dấu hiệu đó.

Thời gian…

đã bắt đầu quay lại.”

Trên mu bàn tay Phi Kim – chiếc đồng hồ ánh bạc vẫn sáng rực, từng nhịp tick… tick… tick… vang lên.

Báo hiệu một kỷ nguyên mới...

đã khai sinh.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 2 : Mới tỉnh đã ăn bánh, uống sữa, nhìn cơ bắp - ai chịu nổi?


Phi Yến ngất xỉu trong vòng tay của Snow sau khi cả nhóm tiêu diệt xong yêu quái trong công viên Hoa Nhạc.

Anh không nói không rằng, liền bế cô theo kiểu công chúa như trong truyện cổ tích-chỉ thiếu mỗi chiếc váy công chúa phấp phới.

Phía sau là bốn cận vệ trung thành theo sau như rồng rắn lên mây: Right, Tush, Min và Lucky.

Right bước lên trước, xoay nhẹ chiếc nhẫn biến thân của mình.

Một cánh cửa không gian hiện ra giữa không trung, nhưng vừa lúc đó-bụp!-Min bị cánh cửa bất ngờ xuất hiện sau lưng làm cho... ngã úp mặt xuống thảm cỏ.

Gương mặt đẹp trai hiền lành của cậu nay được trang điểm thêm vài cọng cỏ xanh lấp lánh như tiểu tiên rơi vãi.

Tush vừa đang niệm chú vừa cười phì:

- Đứng dậy đi anh hai, để tụi mình cùng phục hồi công viên Hoa Nhạc nào!

Lucky vẫn thản nhiên nhai bắp rang bơ, tay thì cầm tờ tiền nhét vào xe hàng bên vệ đường mà ông chủ bỏ chạy để tránh yêu quái-đúng chất "ăn không quỵt".

Cả nhóm nhanh chóng thi triển phép thuật, vừa xoá ký ức của toàn bộ dân chúng, vừa phục hồi mọi hư hỏng.

Rồi như gió thoảng mây bay, họ bước vào cánh cổng và... biến mất không dấu vết.

Phi Yến: (mở mắt, giật mình ngồi bật dậy)

- Ủa...

đây là đâu vậy?!

Ai bắt cóc tôi hả?!

CÓ AI KHÔNG?!

Tôi kiện à nha!!

Right (áo đỏ, cơ bắp cuồn cuộn, chạy xộc vào chưa kịp mặc áo):

- Không ai bắt cóc cô hết!

Snow chỉ mới bế cô thôi mà... nhìn cô để tay vào ngực cậu ấy... săn chắc không?

Phi Yến:

- BIẾN THÁI!!!

(vớ lấy chiếc gối phi thẳng)

Tush (áo xanh, đang bước vào sau Right):

- Ơ khoan đã...

(BỤP! trúng ngay mặt, rơi nhẹ xuống ghế như hoa rụng mùa thu)

Snow (áo trắng, điềm đạm, bước vào sau cùng, tay cầm ly sữa ấm):

- Cô không sao là tốt rồi.

Đây, uống chút sữa cho dịu thần kinh.

Tôi sẽ giải thích tất cả...

Lucky (áo tím, ngậm kẹo mút, tay cầm hộp bánh quy hình con gấu):

- Bánh nè bạn ơi!

Có nhân chocolate, ăn vô đỡ sợ... mà nhớ đừng phun ra nha, mình mới giặt chăn!

Min (áo vàng, ngơ ngác đứng sau cánh cửa, tay cầm khăn tắm):

- Ơ...

à...

ờ... tui... tui đi... lấy thêm khăn... vấp thảm té lăn quay...

Lý Lão (giọng già dặn, tóc bạc nhưng da căng bóng như U40 đi dưỡng sinh):

- Cô bé, cháu thấy trong người có gì không ổn chứ?

- Cho ta xem bàn tay cháu một chút được không?

Phi Yến (vẫn còn dè chừng):

- Ơ... dạ... cũng được ạ... mà...

ông nhớ giữ khoảng cách nha!

Lý Lão (đặt khăn lụa trên tay mình, đưa tay cô đặt lên):

- Được rồi...

Không chạm tay vào cháu đâu... lịch sự lắm đấy.

Một chiếc khóa bạc lấp lánh xuất hiện, ánh sáng tím bạc bùng lên, đồng hồ hiện hình trên tay Phi Yến)

Phi Yến:

- ỐI GIỜI ƠI!!

NÓ SÁNGGGG!!!

GÌ ĐÂY TRỜI?!?

Lock (cô gái robot, mái tóc bạc ánh kim, bước ra đặt tay lên vai Phi Yến):

- Đừng lo, bạn không sao đâu.

Ánh sáng đó chỉ là kích hoạt đồng hồ thời không.

Bạn đặc biệt lắm đó!

Lý Lão (cười nhẹ):

- Ta kể cháu nghe về công chúa thời không thuở xưa...

(Tush, Min, Lucky, Right... lần lượt lăn đùng ra ngủ gục như phản xạ có điều kiện)

Snow (vỗ nhẹ vai Lucky):

- Tỉnh!

Ngủ nữa là mất mặt hình tượng đó!

Right (mặc áo xong, giơ tay như đi thi):

- Nè, cô có chồng chưa?

Phi Yến (sặc nước):

- Hả?!

Tôi còn chưa có bạn trai... hỏi gì vậy trời!?

Cả nhóm (trừ Snow):

- TẠ ƠN TRỜI!!!

(đồng loạt quỳ xuống, ôm đầu cảm tạ như vừa trúng vé số)

Phi Yến (nhìn Lock, thì thầm):

- Cả đám bị thần kinh hả?

Lock (cười tươi như đèn LED):

- Đúng rồi đó bạn... quen rồi thì thấy cũng vui lắm!

Snow (ngồi ghế phụ, tay cầm trái cây):

- Về đến rồi.

Dùng đồng hồ định vị mà tìm nhà bạn đó, tiện ghê!

Mẹ Phi Yến (vừa pha cà phê, vừa nhìn ra):

- Xe ai mà sang vậy ta?

Họ hàng bên nội hả?

Bà ngoại (đang xem cải lương, bật dậy):

- Ê, ê, cái thằng áo đỏ kia bế cháu mình kìa!!

(Cả nhóm lần lượt bước vào: người bế Phi Yến, người ôm trái cây, người bê túi thức ăn cho cún...)

Right (giọng trầm hối lỗi):

- Dạ con xin lỗi... tại con làm bạn té ở công viên...

Snow (nghiêm mặt, lườm Right):

- Cúi đầu lần nữa!

Right (mặt ngu ra lần 2):

- Dạ... con xin lỗi tập hai ạ...

Lucky (bụng kêu ọt ọt, cười ngượng):

- Dạ... cho con xin chén cơm nhỏ...

Mẹ Phi Yến (cười xòa):

- Trời đất, mấy đứa thiệt dễ thương!

Ở lại ăn cơm luôn nha!

Con gái cô cũng hay té đó, chắc do duyên số...

Mẹ mời cả nhóm ở lại ăn cơm.

Ai cũng răm rắp làm theo lời mẹ vợ tương lai.

Cả nhà như một nồi lẩu... vui vẻ, ấm áp, và cực kỳ lắm trò.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 3: Tín Hiệu Trong Đau Đớn


Sau biến cố ở công viên Hoa Nhạc, Phi Yến tưởng mình có thể trở lại với cuộc sống thường nhật.

Nhưng—

Mỗi lần lướt điện thoại, mỗi đoạn video tóm tắt trận chiến kỳ lạ kia đều như một nhát cắt vào tim.

Tay phải của cô – từ sau hôm đó – cứ mơ hồ đau, như bị kéo căng bởi một sợi dây vô hình.

Cho đến sáng nay.

Vừa mở TikTok, màn hình lập tức đỏ rực:

🎥 “Sinh vật lạ lại xuất hiện ở công viên Thành An!”

🚨 “Nước hồ đen ngòm!

Mặt đất rung chuyển!”

🔴 “Người dân livestream tháo chạy!”

Ngay khoảnh khắc ấy – tay phải cô chói sáng ánh tím bạc.

– “Lại nữa...!” – cô siết tay, thở gấp.

Cảm giác rát nóng lan dọc cánh tay, như có ai đang gọi tên cô từ nơi xa.

Như thể chính tay cô là ăng-ten bắt sóng năng lượng từ thế giới khác.

“Công viên Thành An...” – cô thầm nhẩm, bàng hoàng ngẩng đầu.

Nơi đó... không xa nhà cô là bao.

Ngoại vẫn đang bệnh.

Mẹ thì không hay biết.

– “Mẹ ơi!

Bạn con vừa nhắn mang thuốc bổ cho ngoại.

Bạn ấy đợi con gần công viên Thành An!”

– “Nhớ chạy xe cẩn thận đó con!”

Không đợi mẹ dặn thêm lời nào, Phi Yến đã lao ra cửa, nhảy lên xe đạp.

Ngay cổng công viên, giữa khói bụi và tiếng la hét hỗn loạn, năm bóng người trong đồng phục Vệ Thần đang căng thẳng phân tích trận địa.

Họ đứng thành vòng, ánh mắt quét qua từng đợt sóng rung chuyển dưới lòng đất.

Bất chợt—

– “Khoan đã...” – Min khựng lại, mắt hướng về phía bên kia đường.

Tất cả đồng loạt quay đầu khi nghe tiếng bước chân vội vàng.

Phi Yến – người họ không ngờ nhất, đang chạy về phía họ.

Tay phải cô ôm sát người, mặt hơi tái, ánh mắt hoang mang lẫn lo lắng.

– “Không thể nào…

Sao cô ấy lại tới đây?!” – Right bật thốt.

Snow bước một bước thật nhanh, chắn ngay trước mặt cô.

Gương mặt anh lạnh đi, nhưng trong mắt ánh lên sự lo âu rõ rệt.

– “Không được lại gần!

Khu vực này đang bị ô nhiễm năng lượng nghiêm trọng!"

Min siết chặt găng tay, quay đầu về phía tâm hồ:

– “Mặt đất không ổn định.

Năng lượng lạ đang trồi lên...

Chỉ cần một sơ hở nhỏ, cả khu có thể bị nuốt chửng.”

Phi Yến khựng lại.

Cô thở gấp, tim đập rộn ràng không vì chạy – mà vì... cảm giác.

Bàn tay phải của cô vẫn âm ấm rát, như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ bên dưới da thịt.

Từng bước chân cô đi, nó lại càng nóng hơn.

Như bị hút về nơi này.

– “Tôi... chỉ đi theo tay mình thôi…” – cô thì thầm, ngẩng lên nhìn Snow.

Snow giật mình.

Anh nhìn chăm chăm vào tay phải của cô – ánh sáng tím bạc lấp ló dưới lớp áo dài tay.

Min lùi nửa bước, ánh mắt cảnh giác.

Tush trầm ngâm:

– “Tay cô ấy… dẫn lối tới đây sao?

Không thể là trùng hợp…”

Phi Yến nhìn quanh, cảnh tượng hoang tàn, người dân bỏ chạy, mặt hồ nổi váng đen.

Trái tim cô đập mạnh.

Tò mò.

Lo lắng.

Một chút hoảng sợ… nhưng cũng rất muốn biết:

- “Họ…

đang đối đầu với cái gì vậy?”

- “Còn bàn tay này… tại sao cứ đau mỗi khi chỗ đó xuất hiện?”

Cô không biết – nhưng trong thâm tâm, một sợi dây vô hình đang kéo cô về phía sự thật.

Snow vẫn chưa dứt lời “Em đứng yên ở đây”, thì…

Phi Yến đã lén quay đi, bước ngược hướng.

- “Đứng yên hả?

Ai mà đứng yên cho được chứ!”

- “Tay mình rõ ràng dẫn tới đây, ánh sáng kỳ quái đó không phải mơ.

Mình phải tận mắt thấy…”

Cô nhanh chóng luồn vào lùm cây bên phải, tránh xa tầm nhìn của nhóm vệ thần.

Từng bước, cô lách qua mấy nhánh cây gãy, cúi người thấp hết mức.

Chiếc ghế đá bên hồ chắn ngang – cô leo phắt qua (suýt ngã dúi dụi!)

…rồi áp sát mép bụi lau sậy, nín thở quan sát.

Trước mắt cô – một cảnh tượng vượt ngoài sức tưởng tượng.

Năm người bước ra giữa khoảng đất trống, ngay sát hồ đen.

Gió nổi lên, trời như sầm lại, bụi bay xoáy quanh họ.

Mỗi người giơ cao tay, nhẫn trên tay phát sáng mạnh mẽ như tụ năng lượng.

Từ giữa không trung, một vòng tròn ánh sáng thần bí hiện ra, xoáy rộng ra như mặt trời thứ hai đang mọc ngay giữa lòng đất.

Snow hô lớn, giọng vang vọng như có lực uy nghi không thể chống cự:

“Ngũ Tinh hợp lực

– Triệu hồi Thần Giáp!”

Phi Yến mở to mắt.

Tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô nép chặt vào gốc cây, nhưng ánh mắt không rời một khắc.

Right là người đầu tiên xông lên.

Anh giơ cao thanh kiếm rực lửa, đôi mắt như bốc cháy:

“Giáp Đỏ – Thần Hỏa!

Lửa chính nghĩa – cháy sạch bóng tối!”

Thanh kiếm cắm xuống đất, mặt đất nứt ra, khí nóng bốc lên cuồn cuộn như núi lửa phun trào.

Tush vung tay, thân ảnh anh tan vào gió:

“Giáp Xanh – Thần Phong!

Nhanh hơn gió – diệt trong khoảnh khắc!”

Khi anh hiện thân sau lưng yêu quái – hai thanh đao đã kề sát cổ nó.

Min sải bước giữa khói bụi, áo choàng vàng lấp lánh:

"Giáp Vàng – Thần Quang!

Thắp sáng hy vọng – xóa tan tuyệt vọng!”

Ánh sáng từ anh rực rỡ như bình minh đâm xuyên mây đen, xóa sạch sợ hãi trong lòng người.

Lucky ném cây roi lên không, trời lập tức tối sầm lại:

“Giáp Tím – Thần Lôi!

Lôi điện giáng lâm – trừng phạt hắc ám!”

Một tia sét khổng lồ bổ xuống đất, kèm theo tiếng nổ như long trời lở đất.

Snow bước lên cuối cùng.

Anh giương cung ánh băng, mắt lạnh như thời gian ngừng trôi:

“Giáp Trắng – Thần Thời Không!

Thời gian cúi đầu – không gian bị đóng băng!”

Mũi tên ánh sáng bay xuyên không trung – phá vỡ cấu trúc không gian trong chớp mắt.

Phi Yến nín thở.

Môi khẽ mở ra – không phải để nói, mà để thở được:

- “Đây là… cái gì vậy?

Họ… là ai?"

Những siêu anh hùng sao?

Hay là người ngoài hành tinh?”

- “Không lẽ… thế giới mình sống thật sự có tồn tại những người như thế?”

Tim cô đập dồn dập.

Cả cơ thể như được sạc đầy bởi thứ ánh sáng vừa kỳ ảo, vừa đáng sợ kia.

“Và… tại sao tay mình lại phát sáng giống họ?”

Luồng sáng biến thân vừa dứt, cả khu vực trung tâm công viên như bị ép đứng yên trong vài giây.

Hồ nước đen rền rĩ, bùn sủi bọt, cây cối quanh hồ rạp xuống từng đợt như cúi đầu trước cơn cuồng nộ sắp sửa ập đến.

Ngũ Vệ Thần vừa dứt lời hiệu triệu, không cần chờ thêm nhịp nào, Snow bước lên nửa bước, giọng trầm nhưng sắc như lưỡi kiếm:

– “Bắt đầu tác chiến.

Right, theo tôi – tập trung tiêu diệt yêu quái gốc.”

– “Rõ!” – Right đáp gọn, lửa quanh người anh bốc lên như sóng dữ.

– “Tush, Min – chốt ở hai cánh hồ.

Không để chúng lan rộng ra vùng sinh sản.”

– “Hiểu.” – Tush gật nhẹ, Min đã rút ra thiết bị định vị năng lượng.

– “Lucky – hỗ trợ cứu trợ.

Trẻ em và dân thường là ưu tiên.”

– “Yên tâm.

Em xử lý sạch!” – Lucky nở nụ cười mím, nhún vai rồi phóng vụt đi như tia sét tím.

Tất cả chỉ mất chưa tới mười giây.

Phi Yến nấp sau bụi rậm, không hiểu sao mình lại… nín thở từ lúc nào.

“Họ… phối hợp như quân đội chuyên nghiệp.”

“Không, còn hơn cả vậy.

Giống như… mỗi người là một mảnh trong cỗ máy chiến đấu được lập trình từ trước.”

Mắt cô dõi theo từng người:

Snow lạnh lùng nhưng quyết đoán.

Right thì hừng hực như ngọn lửa di động.

Tush nhẹ như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện.

Min âm thầm, bình tĩnh như ánh bình minh.

Lucky lại là tia chớp vừa nhanh, vừa lanh lợi.

Trong phút chốc, chiến trường được phân tầng rõ rệt.

Snow và Right đang lao vào trung tâm hồ – nơi xuất hiện xoáy năng lượng đen.

Tush và Min dàn hàng ngang, dựng kết giới ánh sáng vàng và gió cắt bên bờ, chặn đám bùn trồi lên.

Lucky lao xuyên qua các lối đi vỡ vụn, đỡ từng người dân, bế lũ trẻ qua tường chắn.

Phi Yến bỗng thấy ngực mình nặng trĩu.

Không phải vì sợ – mà là… có điều gì đó rất sai.

- “Còn mình thì sao?

Mình ở đây, chỉ để nhìn?”

- “Tay mình phát sáng như họ.

Mình có liên quan gì tới tất cả chuyện này không?”

Nhưng cô chưa kịp nghĩ thêm thì—Một đứa bé hét lên ở xa.

Một xúc tu đen trồi lên từ đất, quấn lấy Lucky.

Lucky vừa kịp bế bé gái thoát khỏi đống đổ nát thì từ lòng đất, một xúc tu đen sì trồi lên, trơn nhẫy và mạnh mẽ như rắn nước.

Nó quấn chặt lấy chân anh, kéo xuống nền bùn nhão nhoẹt.

– “Khốn kiếp…!”

Cậu ôm chặt đứa trẻ, gồng mình chống lại sức kéo, nhưng từng chút – từng chút một – cơ thể cậu đang lún dần xuống hố tử thần.

Phi Yến thấy tất cả.

Cô không nghĩ.

Không tính.

Chỉ phản xạ.

– “Lucky!!”

Cô lao ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Dưới ánh mắt sững sờ của người dân và các Vệ Thần.

Trong một chuyển động nhanh đến kinh ngạc, cô đỡ lấy bé gái từ tay Lucky, trao vào vòng tay run rẩy của người mẹ đang gào khóc gần đó.

Không dừng lại, cô quỳ sụp xuống bên miệng hố, nắm lấy tay Lucky.

– “Không được buông!

Tôi không để anh bị kéo đi đâu hết!”

– “…Công chúa…?” – Lucky thều thào, mắt mờ đi vì sức lực cạn kiệt.

Bùn đen tràn lên tay cô, trơn trượt như một con thú sống.

Nhưng cô không rút tay lại.

Cô cắn chặt răng, dùng cả cơ thể giữ lấy anh.

Máu từ bàn tay bị cứa rỉ ra, từng giọt rơi xuống bùn, hòa vào thứ hắc ám đang gào rú dưới lòng đất.

Các Vệ Thần quay lại – ánh mắt đồng loạt biến sắc.

– “Phi Yến?!” – Min kêu lên, định lao đến.

– “Không được tới gần!” – Snow giơ tay ngăn lại, đôi mắt anh ánh lên sự hoảng hốt. – “Thứ đó đang hút năng lượng!

Nhưng…”

Ngay khoảnh khắc ấy—

Từ tay Phi Yến, ánh sáng tím bạc bùng phát!

“ẦM!!!”

Một luồng năng lượng dữ dội tỏa ra từ lòng bàn tay cô, như xuyên thủng không gian.

Xúc tu đen bị đánh văng.

Đất đá quanh đó bị đẩy ngược, bùn nhão bị xé toạc.

Lucky được hất văng lên bờ, ngã vào vòng tay Min.

Phi Yến khụy xuống, hơi thở dồn dập, tay phải vẫn phát sáng rực rỡ giữa đám khói bụi.

Cả khu vực như bị ép đứng lại trong khoảnh khắc.

Người dân nín thở.

Các Vệ Thần lặng người.

Tush thì thầm:

– “…Cô ấy… vừa dùng sức mạnh gì vậy?”

Right nhíu mày, trầm giọng:

– “Đó… không phải năng lượng phàm nhân.”

Snow chậm rãi bước tới, mắt không rời Phi Yến.

Giọng anh khàn hẳn đi:

– “Không thể nhầm được.

Là dấu ấn hoàng gia…

Cô ấy đã… thức tỉnh.”
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 4: Chiêu Hồn Thời Không - Ngự Lệnh Hoàng Quyền


Ánh sáng tím bạc rực rỡ như vì sao bùng nổ.

Phi Yến như bị kéo khỏi thực tại, cơ thể lơ lửng, xoay tròn giữa bầu trời như một sợi chỉ bạc lạc trong lốc xoáy .

Không gian quanh cô bỗng như lặng câm.

Mọi thanh âm bị nuốt chửng.

Gió dừng thổi, cát bụi như đông cứng giữa tầng khí quyển.

Tim cô đập nhanh, như thể linh hồn đang tách rời khỏi thể xác.

Cô nghe thấy... một giọng nói xa xưa vọng lại trong lồng ngực, không phải tiếng của mình - mà là ký ức của một kẻ khác.

Một khoảng không vô tận mở ra.

Màu tím nhạt lượn lờ như khói mộng.

Trong biển sáng đó, một bóng hình nữ nhân bay lượn uyển chuyển, đôi cánh bạc dài thướt tha như làm từ ánh trăng lặng.

Giọng nói vang lên, dịu dàng mà cao vút:

- Công chúa...

Người đã đến lúc tỉnh giấc rồi.

Phi Yến nhìn nàng, môi run nhẹ:

- Ta là ai...?

Trong giây lát, những mảnh vỡ ký ức không thuộc về cô ồ ạt tràn về như lũ dữ.

Một ngọn tháp đổ sụp.

Một vùng đất bị xé tan bởi lưỡi dao thời gian.

Một cô gái mặc giáp bạc, hai tay nhuốm máu - không biết là máu kẻ thù hay chính người thân.

"Ngươi đã chọn... cái giá là cô độc."

Phi Yến ôm lấy đầu, miệng bật ra câu thì thầm trong vô thức:

- Nếu ta trở lại... ta có thể làm khác đi không?

- Người là chủ nhân thời không, người mang dòng máu vương tộc cổ xưa... người mà chúng tôi chờ đợi suốt ngàn năm.

Nữ nhân ấy - tự xưng là Vũ Nhi - tinh linh thời không, mỉm cười.

Ánh mắt nàng mang hình xoắn ốc ngân thạch - biểu tượng của các chiều thời gian.

Rồi nàng hóa thành luồng sáng nhập vào sợi dây chuyền nơi cổ Phi Yến.

Sợi dây chuyền phát sáng chói lọi, và chỉ trong tích tắc - nó hóa thành một chiếc nhẫn hoàng gia, tỏa ra uy áp khôn lường.

Một giọng nói khác - sâu trong tim cô - thì thầm:

"Thời Không - Hộ Giáp Khai!"

Khoảnh khắc đó - gió ngưng lại, thời gian như vỡ tan.

Toàn thân cô được bao bọc bởi ánh tím bạc - trong trẻo như ngân thạch, mạnh mẽ như luồng điện xuyên không.

Trên ngực cô, một ấn ký cổ xưa bừng cháy.

Ánh sáng từ trong tim cô tuôn trào, chạy dọc toàn thân, lướt qua làn tóc, bừng cháy nơi đôi mắt.

Từ đỉnh đầu - vương miện hoàng gia xuất hiện, khảm lam thạch tím.

Trên thân thể - bộ giáp tím bạc uốn lượn như sóng thời gian, ôm lấy từng đường cong uyển chuyển.

Tay phải - một vương trượng vẽ nên những ký tự cổ đại giữa không trung, đầu trượng là đồng hồ cát pha lê, tượng trưng cho thời gian đảo chiều.

Cả thế giới như ngưng đọng.

Vệ Thần toàn đội đứng lặng người, mắt mở to.

Snow thì thầm:

- Cô ấy... thật sự đã trở lại...

Tiếng gầm từ dưới đất vang lên.

Quái vật bùn chưa chết - nó gào rú, xúc tu đen vươn lên, chuẩn bị cuốn lấy Tush và Min đang mất cảnh giác vì đang bảo vệ dân thường.

"Không!"

Phi Yến giơ vương trượng lên, mắt cô phát sáng.

"Chiêu thứ ba: Thời Giam Phong Ấn!"

Từ đầu trượng, một vòng tròn thời gian bung ra, đóng băng mọi chuyển động trong phạm vi 100 mét - kể cả xúc tu đen và từng đợt bùn đang vươn ra.

Right há hốc:

- Cô ấy... vừa dừng thời gian của quái vật!?

Lucky, dù vừa thoát nạn, không khỏi run rẩy:

- Chỉ huy thật sự...

đã trở lại.

Phi Yến không dừng lại.

Cô quay sang các vệ thần - giọng vang vọng như mệnh lệnh của quân vương:

- Right - trái cánh!

Hỏa Trảm, phá giáp!

- Tush - Chấn thân chính, dùng Phong Ảnh!

- Min - dựng Quang Trường, bảo vệ dân!

- Lucky - vây Lôi Vũ, chặn mọi hướng!

Các vệ thần như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cùng đồng loạt gật đầu:

- Rõ, thưa Công Chúa!

Phi Yến dồn toàn bộ năng lượng vào vương trượng.

- Chiêu thứ bảy - tối thượng:

Thần Thời Không Trảm - Lưỡi Dao Chấn Mạch!

Cô xoay trượng một vòng-

Không gian phía trước rạn nứt như mặt kính vỡ!

Từ đó, một lưỡi kiếm ánh sáng tím bạc dài hàng trăm mét, như chẻ đôi thực tại, giáng thẳng xuống con quái vật.

"ẦMMMM!!!"

Mặt đất rung chuyển.

Bùn đen bị xé nát.

Xúc tu tan rã.

Lũ yêu quái phụ trợ tan biến thành tro bụi.

Khói bụi dần tan, mọi thứ trở nên yên lặng.

Từng người dân đứng dậy, vẫn chưa tin vào mắt mình.

Một nữ chiến binh giáp tím bạc, đứng sừng sững giữa chiến trường, gió thổi tung tà áo choàng...

ánh mắt vững như dải ngân hà.

Các Vệ Thần quỳ gối đồng loạt trước cô.

Snow đặt tay lên tim, giọng trầm:

- Từ giờ phút này... chúng tôi chính thức phục vụ dưới danh nghĩa Công chúa Thời Không.

Gió lướt qua những phiến áo giáp.

Dân chúng lặng nhìn, từng người một cúi đầu.

Và giữa tiếng tim đập của hàng ngàn con người - có một cảm giác không tên lan tỏa:

"Chúng ta...

đang được thời gian chính mình bảo vệ."

Phi Yến, giữa những tiếng tim đập dồn dập, giữa ánh mắt ngưỡng mộ, bất giác thì thầm:

- Ta...

đã thật sự trở lại rồi sao?

Nhưng sâu trong tâm khảm, một nhịp đập lạ vang lên.

Vương trượng khẽ rung - và chiếc đồng hồ cát pha lê trên đỉnh trượng... chảy ngược một nhịp.

Một bóng đen nơi cuối chân trời nhíu mày:

- Vậy là... ngươi đã thức tỉnh sớm hơn dự đoán.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 5: Sau Khi Cứu Thế Giới... Ta Phải Đi Mua Thuốc Cho Ngoại!


Ánh sáng tím bạc cuối cùng tan dần giữa bầu trời xám xịt.

Phi Yến – trong bộ giáp lộng lẫy – khẽ giơ tay phải, vương trượng Thời Không hiện lên lần nữa.

Một vòng xoáy nhẹ phát ra, phủ lên toàn bộ khu vực Công viên Thành An.

"Ký ức ẩn – Khôi phục hiện cảnh – Phàm tâm định."

Lời chú như lời ru cổ xưa.

Tất cả người dân nạn nhân đều chớp mắt bối rối, tự hỏi tại sao mình đang đứng giữa công viên... cùng vài cành cây rơi nhẹ lên tóc.

Tòa nhà đổ nát dựng lại.

Đèn điện sáng lên.

Gạch lát ngổn ngang tự nối khớp trở về chỗ cũ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua.

Mọi thứ y như chưa từng có trận chiến sinh tử diễn ra.

Trời vừa sập tối, cả nhóm rồng rắn kéo về nhà Phi Yến.

Mẹ mở cửa, nhìn thấy nguyên dàn trai đẹp – tay người nào cũng ôm nào là thuốc, canh, yến, sâm, trà… bà giật bắn:

– Ủa?

Trúng thầu thuốc bổ hả con?

Lucky bước lên trước, quỳ một chân xuống:

– Thưa bác… con, à không – chúng con – muốn xin bác làm mẹ nuôi ạ!

Mẹ Phi Yến nghẹn một hơi nước miếng.

Ngoại trong nhà thò đầu ra nhìn, rồi lẩm bẩm:

– Trời đất… năm thằng nhỏ đẹp trai xin làm con nuôi mình?

Mình còn sống không trời?

Right dõng dạc:

– Chúng con nguyện phụng dưỡng bác và bà như mẫu nghi nhân gian!

Snow gật đầu:

– Bảo vệ nhà này như bảo vệ chiều không gian.

Phi Yến đứng sau, đỏ cả mặt:

– Các người… bị lạc não tập thể hả!?

Tush chìa tay giọng nũng nịu:

– Mẹ ơi, con đói, có cơm chưa?

Trong phòng khách nhà Phi Yến.

Mẹ và ngoại ngồi chễm chệ trên ghế salon.

Trước mặt là năm chàng trai vừa “chiến quái vật” xong nhưng giờ ngồi khép nép như mấy đứa con trai mới về ra mắt bạn gái.

Phi Yến ngồi bên, tay chống cằm, mắt đảo qua đảo lại đầy nghi hoặc:

“Không biết mấy ông nội này tính bịa ra nghề gì đây...”

Mẹ đẩy gọng kính, giọng nghiêm nghị:

– Rồi!

Mấy đứa nói rõ họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp.

Tính xin làm con nuôi nhà này thì ít nhất cũng phải… có hồ sơ!

✦ Màn giới thiệu chính thức ✦

Snow bước lên đầu tiên, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, nghiêm túc như giáo sư:

– Dạ, con tên Sương Thiên, hiện là giáo viên dạy Văn cấp ba.

27 tuổi.

Sở thích: làm thơ giữa đêm khuya và uống trà hoa cúc.

Mẹ gật gù.

Ngoại: “Ừm... văn vẻ, được.”

Right chỉnh áo vest xám, cười nghiêng mặt 7 độ:

– Con tên Hùng Đăng, 26 tuổi, giáo viên dạy Toán.

Thích giải phương trình và nấu ăn.

Mẹ chớp chớp mắt: “Toán mà biết nấu ăn hả?

Hơi lạ mà hay.

Tush đứng dậy, lễ phép cúi đầu 45 độ:

– Con là Lam Sơn, 25 tuổi, hiện làm trợ lý hành chính cho một trường cấp 3– chuyên đặt lịch, soạn email, pha cà phê đúng khẩu vị sếp.

Ngoại cười: “Ôi giời, vậy là siêng lắm đây.”

Min đứng lên, tay chống hông, cười tươi như nắng:

– Con tên Huỳnh Lực, 25 tuổi, giáo viên thể dục chính quy, kiêm HLV võ cổ truyền.

Con rất khỏe, có thể khiêng bình nước 20 lít bằng…

2 ngón tay.

Mẹ: “Ừm, tốt, mai dọn vườn phụ mẹ nghe chưa.”

Cuối cùng Lucky – nhỏ nhất nhóm – đứng dậy cười toe:

– Dạ, con tên Lạc Kỳ, 17 tuổi, hiện là học sinh lớp 12.

Sở thích: coi phim anime, ăn mì gói, và bảo vệ công chúa!

Mẹ nhìn cậu bé từ đầu tới chân rồi phì cười: “Coi bộ dễ dụ à.”

✦ Và khoảnh khắc định mệnh ✦

Mẹ đặt tách trà xuống bàn, nghiêm giọng:

– Thôi được.

Thấy tụi con lễ phép, lại thương con Yến nhà bác, bác nhận hết làm con nuôi.

Cả nhóm sáng rỡ như vừa được tặng kim bài miễn tử.

Mẹ giơ tay, chỉ từng người theo thứ tự:

– Từ nay, Sương Thiên là anh hai, Hùng Đăng là anh ba, Lam Sơn là anh tư, Huỳnh Lực là anh năm, còn Lạc Kỳ là anh sáu.

Phi Yến há hốc mồm:

– Khoan đã!

Con mới là con ruột mà!

Bộ con xếp hạng bảy luôn hả!?

Ngoại cười móm mém:

– Con là em út...

Công chúa phải được cưng nhất.

Cả nhóm đồng loạt quay sang, nghiêm túc cúi đầu:

– Chào em út!

Từ nay có chuyện gì cứ gọi tụi anh!

Lucky thì hí hửng, mắt sáng rỡ nhìn Phi Yến:

– Vậy… em út lớn lên có được cưới không?

Cả phòng: “…….”

Mẹ liếc sang, giọng không cao nhưng đủ khiến người ta cứng đờ:

– Ngồi yên đó.

Mới 17 tuổi còn lo học đi con.

Phi Yến đập đầu xuống gối, gào thầm:

– Đừng hỏi nữa.

Tôi mệt rồi…

Cô ôm mặt, lẩm bẩm như thể tự thôi miên:

– Tôi chỉ đi mua thuốc cho ngoại thôi mà… giờ thành ra có năm ông anh từ trên trời rơi xuống luôn hả trời ơi…

Cô cố gắng lấy lại chút lý trí, quay sang mẹ:

– Mẹ à, thật ra mấy người này... là Vệ Thần, chuyên chiến đấu với quái vật không gian—

Chưa kịp hết câu, mẹ đã gật đầu tỉnh queo:

– Ừ ừ, mẹ biết rồi.

Bạn học chung lớp đúng không?

Phi Yến: “...?!”

Ngoại nhấp ngụm trà, chống cằm nhìn dàn trai trước mặt, khẽ gật gù:

– Còn đẹp trai hơn dàn diễn viên phim Hàn tao coi nữa đó con à.

Được!

Cho tụi nó ở lại dài dài.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
CHƯƠNG 6: MỘT NGÀY TRƯỚC KHI VÀO HỌC... MỘT NHÀ CÓ 5 ANH TRAI LÀ THẾ!


Sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa ló hết khỏi mấy tán cây xoan già đầu hẻm, một chiếc limousine đen bóng loáng dừng lại trước cổng ngôi nhà nhỏ của Phi Yến.

Cửa xe mở ra, từng người bước xuống như… bước ra từ quảng cáo thời trang.

– “EM GÁI NHỎ ƠI~~~ MỞ CỬA CHO BỌN ANH NÀOOOO!!!” – Cả năm chàng trai đồng thanh hô vang, khiến cả con hẻm nhỏ giật mình tỉnh ngủ.

Phi Yến trong nhà vừa chải đầu vừa ngáp một cái rõ dài.

Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô nàng chạy ra mở cửa với khuôn mặt còn ngái ngủ, tóc rối một ít nhưng lại cười rạng rỡ như ánh ban mai.

– “Chào buổi sáng~” – Cô vừa hé cửa vừa dụi mắt.

Năm anh trai như bị ánh sáng thần thánh đánh trúng một lượt.

– “Cưng xỉu!”

– “Trời ơi, ai cho em đáng yêu vậy!”

– “Mặt ngái ngủ mà cũng xinh, bất công ghê!”

Cô đỏ bừng cả mặt, quay lưng chạy một mạch vào nhà, để lại đám anh cười rộ cả lên.

Bước vào phòng khách, cả nhóm đồng loạt dạ thưa rất đàng hoàng:

– “Dạ, con chào mẹ nuôi, chào bà ngoại.

Hôm nay xin phép dẫn Phi Yến đi sắm đồ chuẩn bị vào lớp 12 ạ!”

Mẹ đang bê khay thức ăn cho ngoại, ngoái đầu nhìn cả nhóm trai trẻ ăn mặc bảnh bao, chững chạc, mà suýt nữa làm rơi khay.

Ngoại thì đang ôm mấy bé mèo con, ngước nhìn một lượt:

– “Trời đất ơi… năm ông cháu trai này, ai cũng sáng loá mắt ngoại!”

Các anh gập người lễ phép:

– “Ngoại và mẹ yên tâm ạ.

Tụi con dẫn em đi mua sắm đầy đủ rồi về sớm ăn cơm mẹ và ngoại nấu!”

Mẹ nuôi phì cười:

– “Tốn kém lắm nha.

Mà thôi, thương thì chịu.

Đi cẩn thận, đừng để nó nghịch phá là được!”

Phi Yến bước xuống, nay mặc chiếc áo sơ mi trắng tay phồng công chúa, phối với quần yếm đen ngắn đến đầu gối, giày sneaker trắng năng động, đeo balo kem nhỏ, tay đeo vòng chuỗi vàng nhỏ.

Cô cười lễ phép:

– “Dạ, con chào mẹ, chào ngoại.

Con đi nha!”

Các anh nhìn nhau, gật đầu:

"Chăm sóc em là nghĩa vụ hàng đầu!"

Và thế là... hành trình "shopping đại náo Tây An" bắt đầu.

Tại nhà sách lớn nhất Tây An, một cảnh tượng… hỗn loạn mà dễ thương diễn ra:

– “Chị ơi sách lớp 12 để đâu ạ?”

– “Chị ơi, vở nào chuyên dùng cho môn Văn?”

– “Sticker dễ thương nằm ở kệ nào chị nhỉ?”

– “Bút màu ạ?

À bút gel có hộp không?”

– “Balo học sinh nữ có ngăn chống sốc không chị?”

Nhân viên nhà sách mặt tái mét, tay run lẩy bẩy vì bị 5 trai đẹp hỏi dồn dập như thi trắc nghiệm, chưa kịp trả lời câu này đã nghe thêm 3 câu khác.

Phi Yến bước tới, nhẹ giọng nói nhỏ:

– “Chị ơi… cho em xin hai bộ sách lớp 12 ạ.

Còn lại em tự lựa nha.

Thông cảm cho các anh em giúp hơi nhiệt tình…”

Cô còn giả vờ đưa ngón tay gõ gõ trán như...

“không biết làm gì với mấy ông anh này”, khiến chị nhân viên bật cười gượng gạo.

Sau một hồi chọn vở, chọn bút, rồi... cãi nhau:

– “Sao học nhiều vậy!

Em mua làm nhà kho à?”

– “Balo này đẹp hơn!”

– “Không!

Cái kia mới chống nước!”

Rồi đến lúc tính tiền, Lạc Kỳ cũng học lớp 12 nên mua thêm 1 bộ, nhưng…

đồ Phi Yến nhiều gấp 5 lần, anh chàng “đau lòng nhẹ”:

– “Mình cùng học một lớp, sao giống học khác vũ trụ vậy trời…”

Tiếp theo là chặng đồng phục.

Các anh chở cô tới cửa hàng của trường Minh An, lựa đồng phục lớp 12.

– “Ủa?

Váy đồng phục gì mà ngắn vậy?”

– “Không được, thêm lớp vải lót đi!”

– “Mai mặc thử, tụi anh coi có hợp không!”

Phi Yến: “...Bộ mấy anh định mở hội đồng kiểm trang phục luôn hả!?”

Vẫn chưa hết, đoàn hộ tống chạy qua siêu thị lớn, mua đủ thứ: khăn, giày, khẩu trang, hộp bút, chai nước giữ nhiệt, hộp cơm…

Người xung quanh liếc nhìn tò mò: “Ai vậy trời?

Trai đẹp đông vậy?

Quay phim hả?”

Có vài cô gái bạo dạn tới xin số điện thoại, nhưng các anh chỉ mỉm cười, từ chối khéo léo, tập trung chọn đồ cho “công chúa út”.

– “Xin lỗi, tụi anh đang bận chăm em gái.”

– “Trời ơi, tan chảy luôn…”

Và rồi, đến cửa hàng điện thoại:

– “Mấy anh thấy máy này được không?”

– “Máy này camera nét, hợp con gái.”

– “Lấy cái này.

Anh trả.”

Phi Yến há hốc mồm… chưa kịp phản đối, hóa đơn đã được thanh toán xong.

Chiều về, cả nhóm khoe với mẹ nuôi và bà ngoại:

– “Đây là balo, đây là sách, đây là hộp bút có khắc tên.

Đây là máy mới!”

– “Tốn kém quá trời…

Mấy đứa!” – Mẹ thở dài.

– “Chăm em là bổn phận mà mẹ!” – Cả nhóm cười tươi rói.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
CHƯƠNG 7: MỘT NGÀY ĐẾN LỚP - 5 ANH TRAI LẠI XUẤT CHIÊU


Sáng hôm sau…

Tiếng chuông báo thức còn chưa vang hết, Phi Yến đã bật dậy.

Hôm nay là ngày dọn vệ sinh lớp học, chuẩn bị cho năm học mới.

Cô mặc bộ đồng phục thể dục đơn giản, gọn gàng, rồi ra sân dắt chiếc xe đạp nhỏ ra khỏi cổng.

Đúng lúc ấy…

Từ ngoài cổng, 5 anh trai như từ trời rơi xuống, đồng thanh lễ phép:

– “DẠ, BỌN CON ĐẾN ĐƯA EM PHI YẾN ĐI HỌC Ạ!!!”

Ngoại đang tưới hoa, mẹ đang chuẩn bị bữa sáng – cả hai đồng loạt quay ra.

Ngoại cười hiền:

– “Thôi kệ, để các anh nó chở đi cho an toàn, trời đang nắng!”

Mẹ cũng gật đầu:

– “Đi cho nhanh, chứ xe đạp sao mà chạy 10 cây số.”

Phi Yến dạ một tiếng, chào cả nhà, rồi ngoan ngoãn bước lên chiếc limousine đậu lừng lững giữa hẻm nhỏ, để lại mấy đứa trẻ hàng xóm há hốc nhìn theo.

Trường học hôm nay không phải là ngôi trường khang trang như cô mơ tưởng.

Cơ sở 2 – một khu nhà cũ kỹ, rêu mốc loang lổ, tường tróc vôi, sân trường xập xệ.

Nhưng rồi…

Chiếc limousine vừa xuất hiện…

– “Trời ơi… xe xịn!”

– “Ủa, con nhỏ đó mà có người đưa bằng limo?”

– “Chắc nhà giàu giả nghèo…”

Những lời xì xào bắt đầu râm ran.

Phi Yến cúi đầu xuống, tay siết nhẹ quai balo.

Cô tính xuống xe một mình thì...

– “Tụi anh vào coi lớp một chút nha?”

– “Chớp mắt là tụi anh về liền luôn!”

Cô thở dài, cuối cùng đành gật đầu.

Và thế là, năm chàng trai oai vệ tiến vào ngôi trường cũ kỹ, như thể đang khảo sát mặt bằng xây biệt thự.

Vừa bước chân vào lớp, từng người đảo mắt một vòng rồi bắt đầu chê lên chê xuống:

– “Sao lớp thế này?”

– “Cái trần thì loang lổ, cái quạt thì thở yếu hơn máy sấy tóc!”

– “Sàn nứt nẻ vầy, học thế nào?!”

– “Có nên xin chuyển trường không đây trời…”

Lam Sơn gật gù, tay đút túi quần, nói như thể ra quyết định chính sách:

– “Chuyển!

Chuyển ngay!”

Lạc Kỳ đang nhẩn nha nghịch cây bút trong tay thì giật mình:

– “Ủa?

Gì?

Định cho em với tui chuyển trường hả?”

Snow (Sương Thiên) khoanh tay nghiêm nghị:

– “Không không…

Ý là chuyển cho Phi Yến.

Còn chú thì… học đây cũng được.”

Lạc Kỳ cười méo xệch:

– “Trời ơi, cùng lớp mà người ta được xét chuyển còn mình thì…

ở lại chịu cực…”

Min huých nhẹ vai Lạc Kỳ:

– “Chú quen nhiều bạn, hoà đồng, ở đâu cũng sống được.”

– “Còn em gái tụi anh thì phải học ở nơi có máy lạnh đủ ngồi, bàn ghế thẳng thớm, hành lang sạch sẽ!”

Huỳnh Đăng thì xoa cằm phân tích như đang bàn chuyện quốc sự:

– “Thật ra đầu tư vào tương lai là hợp lý.

Đổi trường gấp, tụi anh lo!”

Phi Yến ngồi phía sau, tay ôm cặp, mặt như bị nghẹn bởi… sự chiều chuộng quá mức cần thiết.

– “Thôi mà...

Em còn chưa kịp quen trường mới nữa kìa.”

Lạc Kỳ thở dài, thì thầm không đủ lọt tai:

– “Cùng lớp… mà số phận khác nhau ghê…”

Cô chưa kịp nói gì thì đã thấy các anh vội vã đi mua nước cho cô, rồi trở về dặn dò như…

đội vệ sĩ cấp quốc gia:

– “Không uống nước người lạ.”

– “Không đi với bạn chưa quen.”

– “Không nhận quà ai tặng!”

– “Nếu có chuyện gì thì gọi ngay, anh sẽ phóng đến như tia chớp!”

Phi Yến đưa tay xoa trán:

– “Đầu em…

đang ong lên rồi đây này.”

Nghe xong, các anh mới… tạm rút lui.

Trưa đến.

Cả lớp vẫn đang dọn dẹp.

Phi Yến ở lại lau bàn, lau bảng.

Các bạn phần lớn về hết.

Một mình cô lặng lẽ với chiếc khăn trong tay.

Thì…

“PHI YẾN~~!!”

Tiếng gọi thân quen vang lên, và rồi cửa lớp bật mở, năm anh trai xuất hiện mỗi người một tay cầm… ly trà sữa full topping.

– “Ngồi nghỉ, uống đi!”

– “Anh lau bàn cho, anh lau cửa sổ!”

– “Ai cho em gái anh cực vậy chứ!”

Phi Yến mím môi:

– “Em ổn mà...”

– “Ổn là sao?

Em lau là khẩu nghiệp tụi anh tăng đấy, biết không?”

Cả lớp chỉ còn vài bạn bật cười.

Không khí vừa buồn cười, vừa ấm lòng.

Tuy nhiên...

Ở hành lang, không ít học sinh đang tụm lại bàn tán:

– “Giả nghèo để được thương?”

– “Con nhỏ đó, mới hôm qua còn đạp xe, nay limo đón đưa?”

Lạc Kỳ đi ngang vô tình nghe thấy.

Anh chàng quay mặt đi, nhưng ánh mắt rõ ràng trầm xuống.

Những lời này, Lạc Kỳ biết chắc…

Phi Yến sẽ nghe được.

Cô gái nhỏ hay cười ấy, thật ra… rất dễ tổn thương.

Sau khi dọn xong, Phi Yến ngồi lại uống nốt ly trà sữa, kể cho các anh nghe về bạn cũ, những ánh mắt nghi ngờ, và cả cảm giác “mình không thuộc về nơi này nữa”.

Min vuốt tóc cô:

– “Không sao.

Em cứ là em thôi.”

– “Ai hiểu lầm thì kệ.

Mấy đứa anh hiểu là đủ rồi!” – Lam Sơn nhẹ nhàng tiếp lời.

Cô khẽ cười, cười mà mắt hoe đỏ.

– “Em không khóc đâu nha.”

– “Không sao, anh có khăn giấy nè!”

Cả năm người giơ ra năm gói khăn giấy, khiến cô bật cười thật sự.

Từ đây, Phi Yến sẽ chính thức bước vào lớp 12 – với một chút áp lực, một chút thử thách... nhưng với một đội hình hộ tống đáng yêu nhất quả đất phía sau lưng.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
CHƯƠNG 8: NGÀY NHẬP HỌC VÀ CUỘC HỘI NGỘ KHÓ TIN


Ngày đầu tiên nhập học.

Cô – Phi Yến – mặc bộ đồng phục mới toanh vừa được mẹ giặt thơm tho từ hôm qua, tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt sáng bừng niềm háo hức… và chút hồi hộp.

Mùa hè kết thúc nhanh như một cái chớp mắt.

Giờ thì cô đã là học sinh lớp 12 thật rồi.

Sáng nay là buổi sinh hoạt dưới cờ đầu tiên.

Cô đến sớm, lặng lẽ vào lớp, chọn đại một chỗ ở gần góc khuất – mục đích chính là tránh xa những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào vô vị mà vài hôm trước cô đã nghe quá đủ.

Vừa ngồi xuống ghế, cô… trườn người ra bàn, mở điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn cho mấy anh trai của mình – như một cách để nạp lại năng lượng:

“Em đang trong lớp nè.

Hơi ngán.

Mọi người sao rồi?”

Tin nhắn gửi đi chưa tới một phút, lập tức nhận được phản hồi từ nhóm chat “5 thiên thần hộ mệnh của bé Yến”:

– Huỳnh Đăng: “Có giáo viên mới đẹp trai nào chưa?”

– Lam Sơn: “Ngồi xa tụi xì xào nha.

Có gì báo anh.”

– Huỳnh Lực: “Ai đụng tóc em là khai tử!”

– Lạc Kỳ: “Anh đang ngồi quán nước đầu hẻm trường, cần gì anh vào ngay!”

– Snow – Sương Thiên: “Nhớ giữ ấm cổ.

Sáng sớm dễ cảm.”

Cô mỉm cười, vừa vui vừa… có cảm giác kỳ kỳ.

Cô chợt nhận ra:

Ủa… sao mấy ảnh rảnh dữ vậy?

Không đi làm à?

Và rồi… sự thật đổ ập tới không thương tiếc.

Giữa lúc cả trường kéo nhau xuống sân cờ, cô cũng chạy theo dòng người, lúng túng chọn ghế ngồi.

Bị chen lấn một chút, cô lỡ ngồi ngay đầu hàng – nổi bật không tưởng.

Sau lễ chào cờ, thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu.

Giọng ông sang sảng, bắt đầu bài diễn văn dài như chương trình truyền hình đêm giao thừa:

– “Chào mừng các em học sinh khối 12 đã chính thức về học tại cơ sở 2…

Mong rằng năm học này… với quyết tâm mới, ý chí mới, thành công mới…”

…Mười phút.

Rồi mười lăm phút.

Cô gần như… ngủ gật.

Và rồi – phần giới thiệu giáo viên chủ nhiệm cùng đội ngũ bộ môn khối 12 bắt đầu.

Cô ngồi thẳng dậy, chỉ mong mau mau kết thúc để được lên lớp.

Nhưng rồi...

– “Chủ nhiệm lớp 12A4: Thầy Sương Thiên.”

– “Giáo viên Toán chuyên khối 12: Thầy Huỳnh Đăng.”

– “Giám thị & thư ký học vụ: Thầy Lam Sơn.”

– “Giáo viên Thể dục khối 12: Thầy Huỳnh Lực.”

Cô ngồi đó, há hốc miệng, không tin vào tai mình.

Sao… mấy cái tên này quen dữ vậy?

Rồi cô bật ngửa ra sau ghế, lí nhí:

– “Ủa???

Mấy người đó… là anh tôi mà???”

Hàng loạt hình ảnh lướt nhanh trong đầu cô như đoạn hồi tưởng phim:

– “Snow đang bảo em giữ ấm cổ…”

– “Huỳnh Đăng hỏi có thầy đẹp trai nào chưa…”

– “Huỳnh Lực đe doạ ai đụng tóc là ‘khai tử’…”

– “Lam Sơn đang làm giám thị…

Ủa alo??”

Cô ôm đầu.

Tức là… mình năm nay học lớp 12A4, lớp chủ nhiệm của anh Snow!?

Toán học với anh Đăng, thể dục với anh Lực, mỗi sáng bước vô trường là thấy anh Sơn làm giám thị đứng lườm!?

Đây không phải là đi học nữa.

Đây là đi học nội bộ trong gia đình!

Cô không biết nên khóc hay nên cười.

Và đỉnh điểm là lúc thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, nhóm giáo viên bước xuống sân để gặp lớp chủ nhiệm của mình, thì…

Anh Sương Thiên bước đến thẳng chỗ cô, nở nụ cười:

– “Học sinh Phi Yến.

Năm nay cố gắng ngoan, học tốt, đừng trốn tiết nha.”

Phi Yến:

Chết rồi.

Hết trốn, hết lười, hết luôn cả tuổi học sinh nổi loạn…
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
CHƯƠNG 9: TIẾT HỌC NGỮ VĂN - THẦY SƯƠNG THIÊN XUẤT CHIÊU


Tiết thứ hai: Ngữ văn.

Cả lớp 12A4 ngồi ngay ngắn, mới đầu còn hơi ủ rũ vì trời nắng, ghế nhựa nóng rát mông…

Nhưng rồi – cánh cửa lớp bật mở.

Một người đàn ông cao ráo, áo sơ mi trắng, gương mặt điềm đạm, tay cầm giáo án bước vào.

Cả lớp:

– “ỦAAAA!!!

ĐẸP TRAI QUÁ!!!”

– “YEAHHHH~~!!!”

– “Ngon lành cảnh đào luôn!!!”

Một tràng pháo tay rầm rộ vang lên như buổi ra mắt idol Hàn Quốc.

Phi Yến ngồi ở bàn góc, suýt phun nước.

Ủa?

Đó là… anh hai tui mà trời!?

Thầy mỉm cười nhẹ, nụ cười khiến bao nữ sinh lịm tim, nhưng…

Chỉ vài giây sau, sắc mặt đổi ngay.

Từ “gương mặt hoa hậu thân thiện” chuyển sang “giám khảo Siêu Trí Tuệ Việt Nam”.

Thầy đặt giáo án lên bàn.

Giọng nói trầm thấp, rõ ràng:

– “Lớp ổn định.

Trật tự.”

Toàn lớp im phăng phắc.

Không gian lặng đến mức nghe được cả tiếng nuốt nước bọt.

Phi Yến nheo mắt:

Ừm…

đúng là phiên bản ‘anh hai nghiêm túc cấp độ giáo viên’.

Sợ thật…

Thầy bắt đầu điểm danh.

– “Trần Gia Minh.”

– “Dạ có!”

– “Nguyễn Thảo Linh.”

– “Thưa có!”

– “Lê Nhật Hào.”

– “Có ạ!”

Và rồi...

– “Cao Phi Yến.”

Thầy dừng một nhịp, rồi đọc dõng dạc:

– “Cao ngạo mây trời, cánh Yến phiêu du gió,

Phi thân giữa mộng, tên Yến vọng non cao…”

Cả lớp:

– “OHHHH~~~!!!

THẦY LÀM THƠ!!!”

Phi Yến trợn tròn mắt.

Ủa alo?

Làm thơ rồi điểm danh là sao vậy thầy!?

Cô úp mặt xuống bàn, tay quơ loạn:

– “Dạ có… có em…

Em xin bái phục thầy ạ… thầy làm thơ quá hay ạ… tha cho em đi thầy…”

Thầy lướt qua, môi cong lên:

– “Mỗi ngày một bài thơ cho em… nếu còn tiếp tục trốn ánh nhìn của tôi như trốn mẹ đòi nộp tiền học.”

Cả lớp cười lăn.

Sau màn điểm danh "mang tính nghệ thuật cao", thầy bắt đầu xếp chỗ.

– “Bạn nào cao ngồi phía sau.

Cận thị ngồi trước.

Ai thích nói chuyện thì… ngồi gần tôi luôn đi cho dễ ‘nói’.”

Rồi…

– “Cao Phi Yến, ngồi bàn thứ hai từ trên đếm xuống, bên cửa sổ.”

Cô nhổm dậy, mắt sáng rực:

– “Bên cửa sổ!

Yes!

Mát!

Dễ ngủ!”

Nhưng…

– “À, mà lùi lại một bàn.

Ngồi ngay giữa.”

– “Kế bên có bạn mới chuyển trường.

Hai người ngồi chung luôn.”

Cô: “…”

Rồi bạn mới chuyển trường bước vào.

Mái tóc nâu nhẹ, dáng đi thong thả như người mẫu ra sàn catwalk.

– “Xin chào.

Mình là Lạc Kỳ.”

Cô nhìn hắn, há hốc:

– “Ủa, anh chuyển thiệt hả???”

Lạc Kỳ cười cười:

– “Anh em cùng khổ, ngồi chung bàn.

Em khỏi buồn nha.”

Vừa mừng, vừa run.

Học chung với anh này chắc mệt lắm đây…

Cuối tiết, thầy nói:

– “Giờ chọn lớp trưởng.”

Cả lớp xôn xao.

Ai cũng rút vai, cúi đầu.

Thầy đảo mắt quanh lớp.

Ánh nhìn lướt qua từng người như tia quét nhận diện.

Rồi dừng lại ở Phi Yến.

Cô lập tức… nhẹ nhàng, khẩn thiết, lắc đầu.

Mắt long lanh nhìn thầy, tay xếp chữ X như kiểu đang "vái không phải con, xin tha".

Lạc Kỳ ngồi kế bên, bật cười khúc khích, thì thầm:

– “Bộ dạng đó nhìn vui ghê á.

Còn hơn coi phim hài.”

Cô trừng mắt.

Thầy hắng giọng:

– “Vậy...

để bạn ngồi kế bên em ấy làm lớp trưởng đi.

Có vẻ chững chạc hơn.”

Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt.

Lạc Kỳ:

– “Ủa… gì vậy ta…?

Sao tự nhiên…?”

Thầy Sương Thiên nhún vai nhẹ:

– “Cười người hôm trước, hôm sau làm lớp trưởng – đúng không?”

Phi Yến vỗ bàn cười lăn lộn.

– “Haha đáng đời!”

Lạc Kỳ thở dài:

– “Làm lớp trưởng chắc chắn là kiếp nạn lớn của tui…”

Cô nhìn hắn, há hốc:

– “Ủa, anh chuyển thiệt hả???”

Lạc Kỳ cười cười:

– “Anh em cùng khổ, ngồi chung bàn.

Em khỏi buồn nha.”

Vừa mừng, vừa run.

Học chung với anh này chắc mệt lắm đây…

Cuối tiết, thầy nói:

– “Giờ chọn lớp trưởng.”

Cả lớp xôn xao.

Ai cũng rút vai, cúi đầu.

Thầy đảo mắt quanh lớp.

Ánh nhìn lướt qua từng người như tia quét nhận diện.

Rồi dừng lại ở Phi Yến.

Cô lập tức… nhẹ nhàng, khẩn thiết, lắc đầu.

Mắt long lanh nhìn thầy, tay xếp chữ X như kiểu đang "vái không phải con, xin tha".

Lạc Kỳ ngồi kế bên, bật cười khúc khích, thì thầm:

– “Bộ dạng đó nhìn vui ghê á.

Còn hơn coi phim hài.”

Cô trừng mắt.

Thầy hắng giọng:

– “Vậy...

để bạn ngồi kế bên em ấy làm lớp trưởng đi.

Có vẻ chững chạc hơn.”

Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt.

Lạc Kỳ:

– “Ủa… gì vậy ta…?

Sao tự nhiên…?”

Thầy Sương Thiên nhún vai nhẹ:

– “Cười người hôm trước, hôm sau làm lớp trưởng – đúng không?”

Phi Yến vỗ bàn cười lăn lộn.

– “Haha đáng đời!”

Lạc Kỳ thở dài:

– “Làm lớp trưởng chắc chắn là kiếp nạn lớn của tui…”
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 10 : Cơn gió lạ giữa ngày thường


Trời về trưa, tiếng trống tan tiết ba vừa dứt, sân trường lác đác tiếng cười đùa của học sinh.

Trong không gian tưởng chừng bình yên ấy, một cơn sóng ngầm đang len lỏi giữa những người tưởng chừng bình thường nhất...---💠 Snow (Sương Thiên) - ánh sáng trắngTrong phòng giáo viên, Sương Thiên vừa kết thúc cuộc trao đổi chuyên môn với các thầy cô.

Giữa lúc cười nhẹ đáp lời, anh khẽ liếc tay mình - chiếc nhẫn bạc hiện rõ luồng sáng trắng lấp lánh.Anh mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng xin phép:

- "Xin lỗi, tôi có điện thoại gấp cần nghe ngoài hành lang một chút."

Và bước ra khỏi phòng, ánh mắt thoáng trầm.---💠 Right (Huỳnh Đăng) - ánh sáng đỏVừa bước ra khỏi lớp 12A5, chưa kịp duỗi lưng, Huỳnh Đăng chợt nhìn xuống tay mình.

Chiếc nhẫn ánh đỏ thẫm hiện lên rõ rệt.

Anh nhíu mày, rút điện thoại: [Tin nhắn nhóm - "Chrono Unit"]: "Cảnh báo cấp ba.

Yêu khí phát hiện tại vùng rừng Bắc - ưu tiên khẩn."

Anh khựng lại vài giây.

- "Lại đến giờ đi làm thêm..."

---💠 Tush (Lam Sơn) - ánh sáng lamỞ sân trường, Lam Sơn đang đi tuần, nhắc nhở học sinh không leo lan can tầng ba.

Khi chiếc nhẫn ánh lam bất ngờ phát sáng, anh nhanh tay rút điện thoại, ánh mắt bình thản như chưa có gì xảy ra.Một tay cầm điện thoại, tay còn lại vô thức kéo nhẹ tay áo che đi ánh sáng xanh lam lấp lánh.---💠 Min (Huỳnh Lực) - ánh sáng vàngTrên sân thể dục, Min vừa dạy xong nhóm học sinh kỹ thuật bật cao.

Khi mọi người tản ra nghỉ, anh lấy khăn lau mồ hôi - vô tình che kín chiếc nhẫn ánh vàng đang rực sáng nơi cổ tay.Anh lui về góc sân, mở điện thoại.

Khi đọc xong tin nhắn, anh gật đầu:

- "Ra là vậy...

Chuẩn bị."

---💠 Lucky (Lạc Kỳ) - ánh sáng tímỞ lại lớp dọn bảng, Lucky thoải mái huýt sáo.

Nhưng khi nhẫn trên tay sáng tím đậm, anh lập tức đút tay vào túi quần, tay còn lại vẫn cầm khăn lau bảng như chẳng có chuyện gì.Mắt anh liếc sang điện thoại:

- "Ồ?

Có 'event' nữa hả?"

---💠 Phi Yến - Công chúa Thời Không - ánh sáng tím bạcỞ hành lang tầng ba, Phi Yến ngồi cạnh lan can, lặng lẽ ngắm mây.

Một tia sáng tím bạc lóe lên từ vòng cổ, phản chiếu trên gò má cô.Cô giật mình, vội lấy tay còn lại che kín cổ tay, ánh mắt chớp động.

- "Chết rồi...

Nhẫn phát sáng giữa giờ chơi là dấu hiệu khẩn cấp."

---📲 [Tin nhắn nhóm - "Chrono Unit"] "Tập hợp ngay.

Phân thân che mắt.

Di chuyển trước 12 phút.

Địa điểm: Khu rừng Bắc - Cảnh báo cấp 3 - Có yêu tướng xuất hiện."

Bầu trời phía Đông rực lên sáu luồng sáng rạch ngang tầng mây, như sáu thiên thần giáng thế.Giữa không trung, Công chúa Phi Yến bay dẫn đầu - quanh nàng là năm hộ vệ nam, cũng là nghĩa huynh thân tín, xếp theo vòng tròn bảo vệ nàng.Ánh sáng ma pháp nổ tung trên tầng không - cảnh biến thân đồng loạt bắt đầu.

---

Right - Thần Hỏa (anh ba)

Cầm Kiếm Hỏa Thiên (Viêm Dực / Xích Liêm)

Màu sắc: Đỏ rực cháy

🗨️ "Thiêu trụi từng tên - đến cả hồn cũng không còn!"

Min - Thần Quang (anh năm)

Cầm Thiên Xạ Quang Luân (Tịnh Quang / Thần Pháo Ánh Dương)

Màu sắc: Vàng chói lòa

🗨️ "Tụi này đốt tiền ta nhiều quá rồi, trả lại bằng máu đi!"

Snow - Thần Công Lý (anh cả)

Cầm Trường Cung Chính Phán (Cung Thánh Án / Thiên Luật Tiễn)

Màu sắc: Trắng bạc lạnh lùng

🗨️ "Công lý không có giá - nhưng mày thì có cái giá cho đầu rồi đấy."

Tush - Thần Phong (anh tư)

Cầm Song Đao Phong Vũ (Phong Ảnh Song Sát / Lăng Vân)

Màu sắc: Xanh xám cuốn gió

🗨️ "Gió lướt, đầu rơi.

Không ồn ào - nhưng đủ chết."

Lucky - Thần Lôi (anh sáu)

Cầm Lôi Xà Tiên (Thiên Hành Phán Xử / Tử Lôi Tỏa)

Màu sắc: Tím sét giật

🗨️ "Một roi cho sống - roi thứ hai tiễn đi luôn."

Phi Yến - Công chúa Thời Không

Cầm Thời Luân Thánh Trượng (Tinh Sa Chi Trượng / Cát Quang Quyền / Huyễn Dạ Thời Tâm)

Màu sắc: Tím pha lê - ánh sáng vũ trụ

🗨️ "Không gian giam giữ.

Thời gian định tội.

Đừng mong trốn."

Cả nhóm đáp xuống trận địa - chỉ Snow và Phi Yến vẫn lơ lửng giữa trời.Phi Yến (cười nửa miệng):

🗨️ "Nếu đánh yêu quái mà có tiền, thì còn gì vui bằng?"

Lucky (cười rộ):

🗨️ "Phải!

Tiền cộng thẳng vào thẻ thì khỏi cần xin ai!"

Right (cầm kiếm chống vai):

🗨️ "Đánh xong chắc Lý lão gia cũng chỉ cho chúng ta vài hũ lương khô..."

Min (nhìn khẩu súng):

🗨️ "Hạ mỗi con mà có 200 nghìn, thì anh đừng trách em xả súng!"

Snow (nghiêm giọng):

🗨️ "Đừng giỡn.

Gió đang đổi hướng..."

---💥 CHIẾN ĐẤU BẮT ĐẦU - TIỀN ĐỘT NHIÊN CỘNG VÀO THẺ 💥Bọn tiểu yêu lao ra từ rừng - từng con một bị tiêu diệt:- Right vung Kiếm Hỏa Thiên chém tan hai tên.

- Min bắn một loạt ba phát - đầu nổ tung.

- Tush xoay lưỡi đao, cắt vụn cả bầy.

- Lucky quất roi, đất nứt - yêu bốc khói.

- Snow bắn liền năm tên như bị phán xử.🛎️ "+200.000 VNĐ đã được cộng vào tài khoản."

🛎️ "+400.000 VNĐ - xác nhận hai yêu linh tiêu diệt."

Cả nhóm khựng lại!Tush:

🗨️ "Ơ... tiền thật?

Ai đùa thế?"

Lucky:

🗨️ "Mấy ông nội hacker cài hệ thống mới à!?"

Right (quát):

🗨️ "Không phải giả!

Tài khoản tao tăng tiền thật!"

Min:

🗨️ "Khoan... lúc nãy công chúa có nói..."

Snow (trầm giọng):

🗨️ "Phi Yến, em... có làm gì không?"

Phi Yến (nét mặt hạnh phúc):

🗨️ "Có thể...

Thời Luân Thánh Trượng đã vô thức nhận lệnh gián tiếp từ lời nói em.."

Tush:

🗨️ "Nói cách khác - lời em nói...

đang trở thành sự thật?!"

---🌪️ YÊU TƯỚNG XUẤT HIỆN - MIN BỊ HẤT BAY 🌪️Một tiếng "ẦM!!" chấn động bầu trời - gió lốc cuộn thành xoáy đen.

Đại yêu tướng xuất hiện - cao ba trượng, giáp gió lấp lánh, đôi mắt đỏ rực.⚠️ Một cú vung tay - Min bị đánh văng lên không trung!Phi Yến không chần chừ - thuật bay tức tốc, lao lên ôm lấy Min giữa tầng mây, quyền trượng phát sáng:🔮 "Thời Chuyển - Phản Trảm!"

Một đòn phản kích trả ngược lại, yêu tướng bị ép lùi vài bước!🛎️ "+2.000.000 VNĐ đã cộng vào tài khoản - phản đòn cấp tướng."

Snow (mắt giật nhẹ):

🗨️ "...Hai triệu!?

Công chúa, em vừa mới..."

Lucky:

🗨️ "Cho tôi nói cái này: Chắc chắn là kỹ năng mới rồi!"

Right (nửa nghi ngờ, nửa sợ hãi):

🗨️ "Không...

đây là hệ thống chiến đấu theo... lời nói định mệnh!?"

---👹 YÊU TƯỚNG GẦM TO - PHẢN CÔNG KHÔNG SUY SUYỂN 👹👹 "Lũ người thối nát... tưởng giá máu bản vương chỉ có vài con số sao?"

Snow (lạnh như thép):

🗨️ "Không.

Chúng ta chỉ đang tính toán chi phí giết mày thôi."

Tush (liếm mép đao):

🗨️ "Mười triệu, hai mươi triệu... hay ba mươi triệu - tụi tao sẵn sàng."

Phi Yến (giọng lạnh như băng, mắt tím xoay chuyển):

🗨️ "Ta tuyên bố - hạ gục Yêu Tướng này, thưởng thẳng 10 triệu cho mỗi người!"**Yêu Tướng gầm lên, gió nổi cuộn cuộn - mở đầu thuật "Hành Phong Kết Sát", không khí co rút lại như muốn xé rách da thịt cả nhóm.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 11 - Khi kỳ thi học kỳ còn 7 ngày... mà yêu quái vẫn chưa tha


> “Còn 7 ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ…”

“Mà hôm nay… em lại về trễ vì đánh quái.”

– Trích nhật ký than thở của Phi Yến, công chúa Thời Không đang lo học bù khẩn cấp.---🔥 17h28 – Rừng phía Tây, yêu quái trung cấp xuất hiệnChiều cuối tuần, thay vì đi thư viện ôn bài, cả nhóm lại “bay như đạn pháo” đến khu rừng phía Tây, nơi hệ thống thông báo có tàn dư yêu khí đang hội tụ.Vừa đáp xuống, Right đã nheo mắt cảnh giác:🗨️ “Mùi yêu khí khá nặng.

Đánh nhanh, gọn – không thì em gái chúng ta ngủ mơ thấy bài thi đấy.”

Snow lạnh lùng lên dây cung Trường Cung Chính Phán, ánh bạc lấp lánh:🗨️ “Không mơ đâu.

Là thấy cô Minh Châu ngồi trên… con rồng điểm số, rượt theo em ấy bằng đề kiểm tra miệng đấy.”

Min thì vừa lắp Thiên Xạ Quang Luân vừa thở dài:🗨️ “Tui bắn yêu, nhưng tim thì sợ môn Anh Văn.”

---💳 Đánh xong, tiền lại cộng!Trận chiến kết thúc sau 12 phút.Một loạt tiếng “ting ting” vang lên.

Tài khoản ngân hàng của cả nhóm lại sáng rực thông báo cộng tiền:🧌 Tiểu yêu: 200.000 / con👹 Yêu trung cấp: 1.000.000💀 Con boss cuối: 3.000.000 + thưởng tốc độ 20%Phi Yến đứng lau trán mồ hôi mà lẩm bẩm:🗨️ “Không biết nên vui vì giàu… hay khóc vì mình vẫn chưa học xong bài Lịch Sử 12 chương 5.”

---🌃 20h13 – Biệt thự hộ vệ, khu trung tâm thành phốVề tới biệt thự, trời đã tối.

Đèn trong nhà ấm vàng, mùi mì cay và bánh sữa tỏa ra từ bếp khiến Phi Yến cảm thấy như đang về nhà thực sự.Nhưng chưa kịp thở dài... thì bị “hội anh trai” vây quanh.Snow ngồi vắt chân trên sofa, đặt trước mặt cô một chồng đề cương:🗨️ “Toán.

Anh đã in ra 3 bộ.

Em làm cái nào đầu tiên?”

Right từ đâu bước tới, đặt một tách cacao nóng kế bên:🗨️ “Không thi tốt là cấm đi đánh quái.

Còn bị trừ điểm danh dự.”

Lucky bước tới, roi vắt vai nhưng tay... cầm máy tính:🗨️ “Em biết không?

Lỡ một bài thi thôi là mất 10% điểm trưởng nhóm đấy.”

Tush vừa ăn bánh vừa cười toe:🗨️ “Yên tâm đi, thi xong rồi đánh quái trả thù sau.

Giờ luyện văn.”

Min không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi sát cô, chìa ra quyển “Essential Grammar in Use” và một cây bút đỏ.---😴 Đêm mộng mị… cô giáo ám thật!Đêm ấy, Phi Yến ngủ gục ngay trên đống giấy ôn tập.

Trong mơ, cô thấy mình đang đứng giữa một căn phòng trắng, phía trước là… cô Minh Châu trong bộ váy đen, tay cầm cuộn đề kiểm tra.Cô giáo mỉm cười (một cách rất...

đáng sợ):🗨️ “Phi Yến… em nghĩ em trốn được ta à?”

Rồi giật mạnh một tờ đề thi cỡ bìa sách ra, bay thẳng vào mặt cô.🗨️ “Viết 10 câu về kỳ nghỉ hè của em bằng tiếng Anh, dùng thì quá khứ hoàn thành tiếp diễn!”

Phi Yến hét lên:🗨️ “Cứu em!

Các anh ơiiii!”

---☀️ Sáng hôm sau – bị đánh thức bằng... flashcardSnow là người đầu tiên mở cửa phòng, tay cầm flashcard.

Anh để một tay lên trán cô:🗨️ “Thân nhiệt bình thường.

Nhưng não có vẻ mơ thấy bài tiếng Anh.

Đúng như dự đoán.”

Phi Yến vùng dậy khỏi chăn:🗨️ “Em thấy cô Minh Châu mọc sừng đấy!”

Min đáp tỉnh bơ:🗨️ “Thì bình thường thầy cô cũng có “aura” kiểu đó mà.”

---💬 Chốt chương:> Khi bạn là công chúa của Thời Không.

Nhưng lại không thể đảo ngược thời gian để tránh kỳ thi học kỳ.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 12: Phản Công Trước Kỳ Thi - Đội Hình Hộ Tống Công Chúa Phi Yến


⏰ Thứ Hai – 6 ngày trước kỳ thiNgay từ sáng sớm, biệt thự hộ vệ đã rộn ràng khác thường.

Lucky đeo kính gọng bạc, tay cầm bảng biểu, dõng dạc tuyên bố:🗨️ “Kế hoạch “Chiến Dịch Sinh Tồn Trước Thi Cuối Kỳ” chính thức bắt đầu!”

Trên bảng là một lịch ôn luyện chi chít màu mè:06:00 – Chạy bộ tiếp thu không khí tri thức07:00 – Đề cương Hóa học + trắc nghiệm tốc chiến09:00 – Văn mẫu tốc độ: “Thân phận người phụ nữ trong văn học hiện đại”11:00 – Test nghe tiếng Anh cùng Min + flashcardPhi Yến trợn mắt:🗨️ “Cái này là học hay huấn luyện chiến binh vậy!?”

Snow vừa trộn ngũ cốc vừa thản nhiên:🗨️ “Chúng ta là đơn vị hộ tống công chúa, bảo vệ khỏi yêu quái... và điểm liệt.”

---👾 Nhưng yêu quái đâu dễ buông tha…Trưa hôm đó, hệ thống phát cảnh báo: Một cổng không gian lạ đang mở ở khu phố số 5.

Yêu quái cấp cao – nghi ngờ đến từ kẽ nứt thời gian – xuất hiện.Right cau mày:🗨️ “Chúng định lợi dụng lúc bọn mình phân tâm thi cử để phá hoại?”

Snow đứng dậy, lạnh lùng lên nòng Trường Cung:🗨️ “Vậy thì phải thiệt nhanh mà đánh.”

Min vẫn đeo tai nghe, nhưng lặng lẽ cầm theo bộ flashcard và nhét một cuốn văn mẫu vào ba lô Phi Yến:🗨️ “Vừa đánh vừa học.”

---⚔️ 13h17 – Trận chiến tại khu phố số 5Dưới bầu trời xanh bị rạch ngang bởi những luồng xé thời gian, một con yêu quái cấp A xuất hiện – hình dạng như chiếc đồng hồ khổng lồ với các con số xoay vòng loạn xạ.Tên nó là Chrono Eater – kẻ ăn thời gian, chuyên hút cạn năng lượng học tập và cắt giảm thời gian ôn luyện của học sinh!Nó gầm lên:🗨️ “Thi?

Học?

Các ngươi sẽ không còn đủ thời gian đâu!!!”

Lucky tung ra Trận Đồ Thời Gian Ngược, đóng băng bán kính 20m.Phi Yến búng tay, triệu hồi vũ khí Tinh Linh Nhật Ký – quyển sổ phát sáng từ vòng tay cô.🗨️ “Còn ta… là công chúa Thời Không!

Ngươi dám trộm thời gian của tui học bài à!?”

---🌀 Chiêu “Tua Nhanh 60 Trang Vở” – kích hoạt!Ngay khi Min giữ chân Chrono Eater bằng dây thời tuyến, Phi Yến bật "Mode Học Tập Siêu Tốc" – đôi mắt sáng rực như đang tra Google, miệng lẩm nhẩm:🗨️ “Cách mạng tư sản Pháp… năm 1789…”

Cả nhóm vừa chiến đấu, vừa luyện trí nhớ.

Right còn rảnh tay đưa đề cương Văn cho Snow giữa trận.🗨️ “Trang 3 đoạn cuối.

Nhớ học.”

Snow cau mày nhưng vẫn liếc đọc.---🎉 Trận chiến kết thúc – và ôn tập vẫn tiếp tụcChrono Eater tan thành ánh sáng, trả lại 1 tiếng 42 phút thời gian bị mất.

Phi Yến thở phào, nhưng vẫn lôi từ túi ra cuốn “100 Câu Trắc Nghiệm Vật Lý Hay Gặp”.Lucky vỗ vai:🗨️ “Giỏi!

Đánh yêu xong còn nhớ học.

Trưởng nhóm cho thêm điểm danh dự.”

---🌃 22h – Biệt thự hộ vệTối hôm đó, cả nhóm trải sách vở khắp phòng khách.

Có mùi trà hoa cúc, bánh quy giòn, và một nồi súp nóng được Min hầm từ chiều.Phi Yến lật sách sử, mắt díp lại:🗨️ “Em… em chỉ cần ngủ 5 phút thôi…”

Snow liếc đồng hồ:🗨️ “Ngủ 6 phút là bị mộng thấy cô Minh Châu hỏi về Chiến tranh thế giới thứ hai đấy.”

Phi Yến mở mắt dậy ngay.---📌 Chốt chương:> Yêu quái cản trở?

Thời gian trôi nhanh?

Nhưng công chúa Phi Yến đã học được một điều:

“Ôn thi chính là trận chiến sinh tồn khốc liệt nhất…

Và mình có nguyên một tổ đội bảo kê trí tuệ rồi.”
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 13: 5 Cặp Mắt Đòi Lột Não


Thứ Bảy.

Chỉ còn hai ngày nữa là có kết quả thi học kỳ I lớp 12.Sáng nay, Phi Yến vừa học xong tiết thể dục của Huỳnh Lực (Min) lúc 8 giờ.

Ra khỏi cổng trường chưa được 3 bước, đã bị anh Min lôi cổ lên chiếc mô tô phân khối lớn màu đen ánh vàng (nghe đồn ánh vàng đó là... vàng thật thiệt chứ không phải sơn đâu).Về đến biệt thự – nơi mà dù mới xây, mùi nhà vẫn còn mới tanh nhưng với cô thì…

đây là nhà thứ hai, nơi trú ẩn tinh thần mỗi khi bị điểm thấp, thầy la, hoặc... dàn anh trai tra khảo.---Hôm nay cũng không ngoại lệ.Cô ngồi bệt xuống sàn gỗ trắng sáng, bên trên được trải một lớp vải nhung êm mông vì… cô không thích ngồi sofa.

Trên tay, là chú gấu Teddy to bằng nửa người, quà anh hai Sương Thiên (Snow) mua cho hôm cả nhóm đi siêu thị tuần trước.- “Em nói thích, anh mua.

Đơn giản vậy thôi.”

---Trong khi cô ngồi như chú mèo ngoan thì năm anh trai trên sofa lại như... hội đồng thẩm phán chuẩn bị xử vụ án “gian lận cảm xúc trong bài thi".

---🧾 Sương Thiên – Snow – môn Văn

Anh lật đề Văn, ánh mắt hình viên đạn.- “Anh hai... nhìn em như vậy em run dữ lắm đó.” – Phi Yến lí nhí.Snow chẳng nói chẳng rằng, chỉ cuộn tròn tờ đề, cười mỉm:

“Em biết anh thích dùng từ súc tích mà, đúng không?”

- “Dạ… mà... hơi sợ…”

- “Tốt.

Vậy anh súc tích luôn: Em làm bài Văn như đang viết fanfic ‘Truyện Kiều x Naruto’.”

Bốp! – Đề thi biến thành “cây gậy", gõ nhẹ lên trán cô.---Huỳnh Đăng – Right – môn ToánAnh Right đang ngồi lật lại giấy nháp của cô như đang nghiên cứu... văn bản cổ ngữ.- “Anh... em giải được mà, chỉ hơi sáng tạo chút xíu…”

- “Em biến hàm số bậc hai thành bài thơ thất ngôn tứ tuyệt?

Còn biểu đồ hình trái tim?

Em nghĩ đây là đề Toán dành cho Valentine's hả?”

Anh lắc đầu, tiến lại, nắm lấy đầu cô bằng hai tay, lắc nhẹ.- “Rớt não ra cho anh kiểm tra xíu coi bên trong có bị gió lùa không!”

---Tush – Lam Sơn – môn HóaTush ngồi vắt chân, trầm ngâm như nhà hiền triết.

Mắt dán vào đề Hóa, tay chống cằm.- “Câu nhiệt phân kali nitrat em ghi là gì đây?”

- “…Dạ, ‘trái tim phân rã khi không còn hy vọng’…”

Anh nhìn cô 5 giây.

- “Em đang làm Hóa hay gửi thư tình cho ai trong phòng thi?”

- “Em gửi cho… khoa học ạ…” – Phi Yến lí nhí.---

Min – Huỳnh Lực – môn LýAnh vừa dạy thể dục sáng nay, giờ lại… chấm lý.- “Câu lực hấp dẫn em ghi: ‘Càng gần anh, tim em càng loạn nhịp’.”

- “Em nghĩ bài kiểm tra này là trắc nghiệm vật lý hay đo cảm xúc lứa đôi?”

- “...Tim em hoạt động mạnh thật mà…” – cô nhỏ giọng.Min vỗ trán.- “Tim em thì mạnh mà điểm thi thì yếu.

Đúng là nghịch lý Newton phiên bản mới!”

---Lucky – Lạc Kỳ – môn Anh VănLucky vẫn còn mặc bộ đồ thể dục màu xanh trắng của trường, tóc rối nhẹ vì tiết học lúc sáng mới chạy tiếp sức với lớp.Anh vừa ngồi xuống đã giật luôn đề thi tiếng Anh từ tay Phi Yến, mắt đảo một vòng... rồi thở dài như bị crush từ chối lần thứ 888.- “Câu viết lại: I has go to school because I was miss u so much…” – Lucky nhắc lại nguyên văn bằng giọng chậm rãi như đang đau tim.- “Em biết không, anh đọc xong mà muốn nhập viện khoa Ngữ pháp cấp cứu luôn á.”

Phi Yến xụ mặt, ôm gấu Teddy thủ thế phòng bị:- “Em... em có cảm xúc thật mà!

Em nhớ trường, nhớ bạn, nhớ… anh nữa.”

Lucky ngó cô một cái, giọng bất lực:- “Anh biết em mê ngôn tình.

Nhưng làm ơn, đừng chuyển thể nó qua tiếng Anh kiểu này.”

- “Tình cảm mà em viết như này… giáo viên Anh Văn sẽ phải uống thuốc trợ tim.”

- “Não con bé này làm từ óc… hay từ tàu hũ không ép nước vậy trời?”

Phi Yến lí nhí:- “Tàu hũ... nhưng có rắc muối i-ốt rồi…”

---Tất cả năm anh trai đều… nhìn nhau.Rồi nhìn cô.Rồi... lặng thinh.Không ai nói lời nào nữa.---📱 Reng…

Reng…Điện thoại của Sương Thiên – Snow reo.Anh bắt máy, sau mấy tiếng “dạ” và “vâng”, anh quay sang mọi người:- “Là mẹ.

Thứ Bảy tuần sau là đám giỗ ông ngoại.

Bà ngoại muốn các ‘con trai nuôi’ của mẹ về nhà ra mắt bà con.

Nhân tiện họp gia đình luôn.”

---Min ngẩng mặt lên:

- “Có cần mặc đồ tang không hay đồ vest Gucci cũng được?”

Tush vuốt tóc:

- “Còn con nhỏ này... có cần mình đeo khẩu trang che thân phận học sinh xém rớt không?”

Lucky nghiêm túc:

- “Chỉ cần em đừng trả lời họ hàng bằng tiếng Anh như: ‘I’m very fine, thank you and love u’ là được rồi.”

---Phi Yến nhìn gấu Teddy, xụ mặt:- “Anh hai à…

Nếu thứ hai em biết điểm mà toàn điểm dưới 5 thì sao?”

Snow vuốt đầu cô:

- “Thì anh đổi đề kiểm tra cho em thành…

đề thi cuộc đời.”

- “Còn nếu trên 5 thì sao?”

- “Thì anh tặng em gấu Teddy khổng lồ biết nói, biết ôm, và biết nhắc em đừng học kiểu văn chương hóa mọi môn.”

---Cô cười toe, quay sang Lucky:- “Anh Lucky, cho em mượn não tàu hũ anh nói thử một bữa nha.

Não em… rách quá.”

Lucky chống cằm:

- “Muốn mượn thì cũng phải viết đơn chính tả đúng, chứ không thì từ chối.”
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 14 - Tin giỗ và... đậu hũ kỳ quái


Hôm nay Phi Yến được nghỉ, ở nhà phụ mẹ chăm bà ngoại.

Chiều, khi đang ngồi cạnh mẹ trên ghế salon, cô nghe mẹ gọi điện cho Sương Thiên.– Thứ bảy tuần sau giỗ ông ngoại, nhớ đưa các em về sớm. – Giọng mẹ dịu dàng.

– Dạ, con nhớ rồi. – Sương Thiên đáp từ đầu dây bên kia, giọng cũng ấm như nắng sớm.Mẹ nói tiếp, nhưng lần này đổi giọng vui vẻ như đang “tám”:

– Con nhắc Huỳnh Đăng đừng quên mang ít sách thuốc cho bà, Lam Sơn chuẩn bị thêm vài bình trà thảo mộc.

À, bảo Huỳnh Lực nhớ chụp nhiều ảnh nha, mẹ muốn khoe mấy đứa cháu trai đẹp của mẹ cho cả xóm.Tiếng mấy anh vang lên trong điện thoại, vừa trêu vừa hứa hẹn:

– Mẹ mà nói vậy là tụi con phải diện bảnh nhất luôn.

– Về là ôm mẹ trước đã, đồ ăn tính sau.

– Con sẽ về sớm phụ mẹ nấu nướng.Phi Yến ngồi ngay bên, gọt trái cây nhưng bàn tay cứ chậm lại.

Sao từ nãy giờ không ai nhắc mình…?– Mẹ… còn con? – cô nhắc nhỏ.

Mẹ liếc qua, mỉm cười thoáng qua rồi lại tiếp tục cười nói với các anh:

– Rồi, rồi, mẹ biết… mai mẹ kể thêm.Phi Yến bĩu môi, nuốt tiếng thở dài.

Lúc mẹ tắt máy, cô quay đi, không muốn ai thấy ánh mắt hơi buồn của mình.---Ngày thứ 6, sau giờ tan trường, bốn người – Sương Thiên, Huỳnh Đăng, Lam Sơn, Huỳnh Lực – đã đứng chờ ở bãi xe hơn mười phút.

Cuối cùng, Phi Yến cùng Lạc Kỳ mới hớt hải chạy tới, mồ hôi lấm tấm.– Hai “học trò” bị cô GDCD giữ lại trả bài hả? – Huỳnh Đăng hỏi, nửa cười nửa trách.

– Lần sau học bài trước khi tới lớp nha. – Lam Sơn xoa nhẹ đầu cô.Xe chạy thẳng tới siêu thị.

Cả nhóm xuống xe, ngay lập tức thu hút ánh nhìn – bốn chàng giáo viên cao ráo, khí chất điềm đạm, bước bên cô học trò nhỏ nhắn.Trong lúc đẩy xe vào quầy rau củ, Sương Thiên vẫn thong thả bấm điện thoại gọi cho mẹ:

– Dạ mẹ, mai mình nấu gì để tụi con mua đủ cho tiện?

Tiếng mẹ vang trong loa:

– Món chay hết nha con.

Đặc biệt là đậu hũ, bà ngoại con thích lắm.

– Rồi, tụi con mua dư luôn, lỡ ăn giữa buổi cũng có.

Giọng mẹ ấm áp, ngọt ngào tới mức Phi Yến cảm giác… mình vừa bị bỏ rơi.

Nãy giờ anh nói chuyện với mẹ, giọng nhẹ nhàng như rót mật, còn cô?

Một câu hỏi cũng không…Lam Sơn cúi xuống, vừa nhéo má vừa trêu:

– Ganh tị à?

Con gái rượu bị mẹ bơ cảm giác sao?

Phi Yến lườm:

– Rất là…

đau lòng.

Huỳnh Đăng còn đổ thêm dầu vào lửa:

– Để mai anh nói với mẹ nuôi rằng em ăn mặn đi, thế là bà không cần mua chay cho em nữa.

– Anh đừng có mơ! – cô lập tức phản kháng.Nhưng sự ấm áp đó chỉ kéo dài tới khi… cảm giác lạnh sống lưng tràn xuống.Vừa bước ra khỏi siêu thị, Phi Yến đi cạnh Sương Thiên thì thấy một thanh niên mặc áo nâu sòng như nhà sư, đang đứng ở quầy ăn thử, bốc từng miếng đậu hũ bỏ vào miệng một cách…

điên cuồng.

Ánh mắt hắn đục ngầu, tay run run, nhưng tốc độ ăn thì như chưa từng được ăn suốt mấy kiếp.Phi Yến còn chưa kịp thốt lên thì hắn đã lao thẳng tới, giật khay đậu hũ khỏi tay cô.

Lực kéo mạnh đến mức cánh tay cô đau nhói, như có luồng khí lạ truyền vào, tim cô khựng lại.– Yến! – Sương Thiên giữ chặt vai cô, ánh mắt lập tức chuyển lạnh.Tên kia đứng chồm hỗm, ôm khay đậu hũ, miệng cười méo xệch:

– Thứ này… là của ta… của ta…Một cơn gió lạnh quét ngang, các anh trai còn lại lập tức cảm nhận được tà khí.

Huỳnh Lực kéo Phi Yến ra sau, Lam Sơn ra hiệu cho mọi người không hành động bừa.Bảo vệ siêu thị chạy tới:

– Này, anh kia, dừng lại!

Nhưng vừa chạm tay vào vai hắn, gã thanh niên liền… biến mất như khói tan, chỉ để lại tiếng cười khục khục trong không khí.
 
Thời Không Rối Loạn, Tụi Tôi Cũng Rối Theo
Chương 15: Khách lạ


Lạc Kỳ cười gian:

– Muốn câu cá phải có mồi.

Muốn câu “ông sư” này… phải có đậu hũ.Cậu xách nguyên túi đậu hũ, cố tình làm rơi từng miếng trên đường từ siêu thị ra bãi đất hoang.

Từng miếng trắng ngần nằm rải rác như một lối mòn dẫn thẳng vào cạm bẫy.Huỳnh Đăng liếc nhìn:

– Lucky, cẩn thận.

Hắn không phải người thường.– Em biết… – Lạc Kỳ đáp, miệng cười nhưng ánh mắt sắc lẹm, tiếp tục rải từng miếng “mồi”.Từ bóng tối, tiếng bước chân lạo xạo vang lên.

Một bóng áo cà sa rách nát hiện ra, khom lưng lượm từng miếng đậu hũ như kẻ nghiện.

Đến khi bước vào giữa bãi đất trống, hắn ngẩng lên.Đôi mắt đỏ như máu.

Khóe môi kéo thành nụ cười méo mó.

– Các ngươi… muốn thứ này?

Hay muốn mạng?Sương Thiên bước tới, giọng trầm:

– Mạng thì không ai muốn.

Nhưng thứ ngươi đang ăn… không phải đậu hũ.Hắn khựng lại, rồi phá lên cười, âm thanh như sắt nghiến trên đá:

– Ta ăn não tươi.

Ma tu dạy ta rằng… giống như đậu hũ, mềm, mịn, ngọt…Phi Yến lùi lại, sắc mặt tái mét.

Lam Sơn nghiến răng:

– Ngươi đã bước sang ma đạo.

Không còn đường quay lại.– Giới hạn? – hắn rít lên – Giới hạn là gì khi bụng ta trống rỗng?

Các ngươi sẽ hiểu…

NGAY BÂY GIỜ!Tiếng gầm vang rền.

Áo cà sa toạc ra, lộ làn da đen kịt, gân xanh chằng chịt.

Mắt đỏ rực, móng tay dài ra như dao cắt thép.– Lucky, lùi ra! – Huỳnh Lực quát.“BỤP!” – một cú chém xé toạc không khí, đất đá tung tóe.

Sát khí đặc quánh.Snow – Sương Thiên – lùi nửa bước, xoay cổ tay.

Ánh sáng trắng bùng lên, tụ thành cung bạc.

Hàng chục mũi tên quang vụ lao như bướm bạc về phía mục tiêu.

Right – Huỳnh Đăng – rút kiếm dài, bước chặn hướng chạy của đối thủ, từng đường kiếm sắc như băng.

Tush – Lam Sơn – vung song đao chém chéo, tạo thành giao điểm sáng bạc.

Min – Huỳnh Lực – giương súng, từng viên đạn nổ sáng như pháo hoa giữa đêm.

Lucky – Lạc Kỳ – xoay vòng roi sắt, tiếng “vút” vang lên như gió xé.Tên ma sư gầm lên, tốc độ quỷ dị, xoay vòng tránh đòn.

Nhưng mỗi lần hắn lao về một hướng, lại bị một anh chặn đứng.Còn – Phi Yến – cuối cùng cũng tiến lên.

Nàng giơ cao huyền trượng, ma văn khắc trên thân gậy sáng rực.

– Thời Không – Thần Giáp Triệu Hồi!Từng bộ giáp ánh sáng xuất hiện quanh sáu anh em, khớp nối với thân thể họ.

Mắt giáp sáng như sao.

Sức mạnh đồng loạt tăng vọt.– Chấm dứt ở đây! – Phi Yến hô, dồn toàn lực vào một đòn tất sát, luồng năng lượng trắng ngần xoáy như cơn bão lao thẳng về phía kẻ địch.“ẦM!” – nhưng ngay khi đòn chạm tới, một luồng năng lượng đen kịt từ trên không giáng xuống, va chạm, triệt tiêu toàn bộ ánh sáng.Không khí đặc quánh lại.

Gió lạnh quét qua.

Một bóng người từ từ hạ xuống – áo choàng đen dài quét đất, vương miện tối màu trên đầu.

Đôi mắt hắn sâu như vực, giọng trầm vang:

– Kẻ nào… dám phá trò chơi của ta?Snow nắm chặt cung, Right và Tush lập tức chắn trước mặt Phi Yến.

Min nâng súng, Lucky quấn roi quanh tay.Cả sáu đồng thanh, ánh mắt căng thẳng:

– King…!Vị vua bóng tối mỉm cười nhạt, từng bước tiến lại.

Mỗi bước là một nhịp tim của Phi Yến siết lại.Bãi đất trống vẫn ngập trong bụi mờ sau trận giao chiến với ma tu.

Bỗng không khí chợt trầm xuống, gió như bị hút vào một điểm.

Một bóng người cao lớn bước ra từ màn sương đen đặc, áo choàng dài quét đất, mắt như hai vầng trăng máu.Snow (Sương Thiên) khựng lại, bàn tay vẫn căng dây cung, giọng thấp:

– Không thể nào…

King…Right (Huỳnh Đăng) nghiến răng:

– Lâu rồi… không gặp.King khẽ cười, tiếng cười trầm, vang như vọng từ hư không:

– Lâu lắm rồi thật.

Các ngươi vẫn đông đủ… và vẫn thích cản đường ta.Nhưng ánh mắt hắn không dừng trên họ quá lâu – nó chậm rãi dịch về phía Phi Yến, nhìn như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng bị của cô.

Một tia sáng lạ lóe trong mắt hắn – vừa nguy hiểm, vừa… thâm tình.Phi Yến cau mày:

– Đừng nhìn ta như vậy.King bước tới, vừa đỡ một mũi tên từ Snow, vừa chặn một nhát kiếm từ Right, nhưng mỗi khi tiến gần Phi Yến, hắn lại giảm lực, chiêu thức nhẹ như gió thoảng.

Một lúc, hắn thẳng tay kéo cô về phía mình, đầu ngón tay khẽ nâng cằm cô, giọng trầm xuống:

– Ta đã nói… chúng ta sẽ gặp lại.Lucky (Lạc Kỳ) gầm lên:

– Bỏ cô ấy ra!Ngay khi các anh trai lao lên cùng lúc – Snow bắn tên quang, Right bổ kiếm, Tush (Lam Sơn) xoay song đao, Min (Huỳnh Lực) nổ súng, Lucky vung roi – King như một cơn bão đen, hất tung tất cả.Tên ma tu bị đánh bật sang một bên, chứng kiến cảnh này, gương mặt hắn méo mó vì tức giận:

– Ngươi dám chèn ngang ta?!Hắn tung liền mấy chưởng về phía Phi Yến.

Trong khoảnh khắc, King xoay người chắn trước cô, hứng trọn, rồi bàn tay bốc hắc quang vung ra một chưởng – ma tu nổ tung tại chỗ, máu và khói tan biến vào hư không.King quay lại, đứng gần đến mức hơi thở hắn phả vào má cô:

– Ta không để kẻ khác động vào ngươi…Các anh trai đồng loạt bước tới, tạo thành hàng chắn sau lưng cô, ánh mắt cảnh giác.

King nhìn họ, khẽ cong môi:

– Lần sau… chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn.Hắc quang bùng lên, bóng hắn tan vào sương, để lại khoảng không lạnh lẽo và cảm giác bất an trĩu nặng.
 
Back
Top Bottom