Tâm Linh Thoại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
234515657-256-k718187.jpg

Thoại
Tác giả: sakami8
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Như cái tên, bộ này có rất nhiều thoại, không mở đầu và có lẽ cũng không có kết thúc.

Ngẫu hứng thì viết.

Có yếu tố tâm linh, luân hồi chuyển kiếp.

Không viết thành chap, nhưng các đoạn đều có liên kết với nhau.

Như ảnh đại diện cho truyện - một vùng tuyết trắng mênh mông: Thê lương nhưng cũng thật đẹp với ai có thể "cảm" được câu chuyện.​
 
Thoại
Mở đầu - Cốt truyện


Tôi và Người...Đều vì những kiếp trước mà tổn thương, đều vì bài học kiếp này mà cố sống...Người cảm thấy sinh tử chẳng mấy khác biệt, tôi khắc khoải nhân sinh thê lương...Người đau đớn ôm ái nhân đoản mệnh, tôi lìa đời trước tuổi đôi mươi...Người thà đời này không gặp lại, tôi mệt nhoài kiếm tìm bao năm...Không thể thành tri kỷ, nguyện làm khách vãng lai.
 
Thoại
2


Linh: Ý nghĩa cuộc sống của cô là gì?Tịch: Không có.Linh: Tôi cũng vậy. *Chống cằm, suy nghĩ giây lát* Vậy sao chúng ta vẫn ở đây?Tịch: Ở đây hay về đó có gì khác nhau không?

Nếu đã không, ở đâu chẳng được.Linh: Có thể nói ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ - bài học không?Tịch: Không.

Đó chỉ là việc phải làm.
 
Thoại
3


Tịch: Cô thích loài hoa gì?Linh: Cẩm tú cầu, còn cô?Tịch: Tôi không thích hoa.

So với loài thực vật mỏng manh chóng tàn, sông núi vĩnh cửu tươi đẹp hơn nhiều.
 
Thoại
4


Tịch: Vì sao ngừng tìm kiếm?

Không phải cô rất nhớ mong hắn sao?

Linh: Tìm suốt 6 năm, cũng mệt mà phải không? *Cười nhẹ* Biết trước sẽ rời đi, việc gì phải gặp lại.

Cô cũng trải qua cảm giác đó rồi mà, "hurt like hell", đúng chứ?

Biết trước nhân sinh ngắn ngủi, cũng chẳng qua chỉ là nơi luyện tập, cần gì làm đau thêm hắn.Tịch: Haha, cô cũng còn chút nhân tínhLinh *Nhún vai* Dĩ nhiên
 
Thoại
5


Linh: Cô không có nơi nào để về sao?

Tịch: Không...

Linh: Nhà cô thì sao?

Người ta thường nói, nhà là chốn về

Tịch: Đó không phải "nhà"

Linh: Tôi hiểu...

Tôi cũng vậy
 
Thoại
6


Tịch: Tối qua lại mơ thấy kiếp trước, em ấy dựa vào tôi, cả người đều là máu...

Linh: Tất cả đều qua rồi... *Xoa vai Tịch*

Tịch: Tôi biết.

Tôi chỉ là đang thuật lại.

Đã trải qua đau đớn, nhìn lại chỉ thấy hư vô.

Biết rằng luyện tập khắc nghiệt, nhưng đôi lúc vẫn không hiểu được, sao phải tàn nhẫn đến thế...
 
Thoại
7


Linh: Tôi thật muốn nghỉ ngơi một chút *Nhắm mắt lại, thở dài*Tịch: Cô mệt mỏi chuyện gì sao?Linh: Chúng ta vốn đều mệt mỏi và cần nghỉ ngơi để tâm tĩnh lại.

Chẳng qua, nhiều người cứ nghĩ bản thân mạnh như đá tảng, tiến lên không ngừng, đến khi dừng lại mới biết, họ đã bị cuộc sống mài mòn thành cát sỏi rồi...
 
Thoại
8


Tịch: Nếu tìm được người đó, mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng như cô hằng mong muốn, vào ngày cưới, cô sẽ nói gì với y?Linh: "Xin lỗi vì kiếp trước đã chết trước mặt anh.

Xin lỗi vì kiếp này đã nhiều lần muốn rời đi trước khi anh xuất hiện.

Cảm ơn anh đã đến kịp lúc.

Em sẽ yêu và đối tốt với anh đến khi nào em có thể".Tịch: Ngày cưới nói 2 câu đầu nghe có vẻ không may mắn...

Vì sao không nói đại loại như "Em sẽ bên anh cả đời"?Linh: Tôi không tin hai từ "cả đời".
 
Thoại
9


Tịch: Sao cô cứ mãi chỉ yêu một người?

Còn người cô đợi suốt 6 năm qua thì sao?Linh: Tôi nghĩ lại rồi, tôi không đợi nữa.

Không muốn liên tiếp hai kiếp đều khiến người đó mất đi người mình yêu.

Tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào mà.

Mặc dù trong thâm tâm... thật muốn nhìn thấy y.

Còn người tôi đang yêu hiện tại, dù bây giờ hay sau này, người đó vĩnh viễn cùng không yêu tôi.

Tôi có đi, người ấy cũng không đau lòng, chẳng phải quá thích hợp cho tình cảnh của tôi hay sao? *Cười*
 
Thoại
10


Tịch: Có chuyện gì liên quan đến người đó mà đôi khi nghĩ lại, cô cảm thấy buồn không?Linh: Ừm thì...

Cũng nhiều.

Nhớ lần đầu tiên gặp, người đó đứng trên lầu cao nhìn xuống tôi đứng phía dưới.

Tôi mừng rỡ vẫy tay, còn y chỉ nhìn một cái rồi quay vào trong, để mặc tôi chạy lên tìm...

Bây giờ vẫn cứ như con dở người.

Nhưng cũng không cần so đo, dù gì tôi cũng sẽ đi.

Sinh mệnh vốn ngắn hơn người khác, hơn thua được mất quá nhiều chỉ khiến tâm mệt hơn.Tịch: Là cô lựa chọn kết thúc nó, không phải từ đầu sinh mệnh của cô đã ngắnLinh: Vì tôi muốn trở về.
 
Thoại
11


Tịch: Có chuyện gì liên quan đến người đó mà đôi khi nghĩ lại, cô cảm thấy buồn không?Linh: Ừm thì...

Cũng nhiều.

Nhớ lần đầu tiên gặp, người đó đứng trên lầu cao nhìn xuống tôi đứng phía dưới.

Tôi mừng rỡ vẫy tay, còn y chỉ nhìn một cái rồi quay vào trong, để mặc tôi chạy lên tìm...

Bây giờ vẫn cứ như con dở người.

Nhưng cũng không cần so đo, dù gì tôi cũng sẽ đi.

Sinh mệnh vốn ngắn hơn người khác, hơn thua được mất quá nhiều chỉ khiến tâm mệt hơn.Tịch: Là cô lựa chọn kết thúc nó, không phải từ đầu sinh mệnh của cô đã ngắnLinh: Vì tôi muốn trở về.
 
Thoại
12


Linh: Tôi cảm giác... gần đây tôi đã nhớ ra thêm gì đó

Tịch: Nhớ những gì?

Linh: Một con đường nhỏ hẹp, có một cánh cổng, hoặc một cái cửa gỗ nhỏ, và tôi đã mở nó ra...

Nơi đó rất hoang vắng, tôi cứ thế đi một mình...
 
Thoại
13


Tịch: Con đường mà cô đang đi... quá tối tăm và lạnh lẽo, phía trước quá nửa là ngõ cụt, sao còn cố đi như vậy?

Linh * Cười * Lý do cá nhân thôi...

Con đường này tuy tối nhưng lại bằng phẳng, thỉnh thoảng vấp vài cái ổ gà, cũng không đến mức mất mạng.

So với những con đường khác chưa từng đi qua, vẫn là cái gì đã quen thuộc sẽ tốt hơn.

Tịch: Lựa chọn của cô bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tương lai, cô không nghĩ kỹ một chút, muốn chọn lại sao?

Linh: Tôi đã nghĩ rất kỹ, rất nhiều lần.

Tối thì tự chuẩn bị cho mình đèn pin, lạnh thì tự mang theo áo khoác, tuy không thể hoàn toàn thích ứng, nhưng cũng đã... rất ổn rồi...

Tương lai chưa tới, chỉ có thể đi lò dò từng bước.

Gặp ngõ cụt thì... * Im lặng hồi lâu * Ngồi nghỉ ở đó cả đời vậy.
 
Back
Top Bottom