Siêu Nhiên Thợ săn quỷ bán thời gian

Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
19. Trói buộc linh hồn của thầy đồng


Diệt quỷ khi chúng vẫn còn bên trong thể xác của người sống vô cùng nguy hiểm.

Nếu như may mắn, con quỷ sẽ bị trục xuất về địa ngục, trả lại thể xác vẹn toàn và linh hồn tổn thương cho người đó.

Cũng có trường hợp khi con quỷ rời đi, những vết thương trên cơ thể vẫn để lại như tổn thương ruột gan, xương khớp,... người sống phải vật vã hồi phục và có khi không thể nào lành lặn như ban đầu.Tệ nhất là nếu như diệt quỷ ngay khi chúng còn chưa rời khỏi thể xác người đó mà nó đã chiếm lấy quyền kiểm soát gần như toàn diện rồi thì cái xác sẽ chết đi cùng với nó.

Linh hồn người đó hoàn toàn thua cuộc và đi thẳng xuống địa ngục.

Vậy thì chả khác gì mất cà chì lẫn chài.Ken không nghĩ một thợ săn quỷ chuyên nghiệp với cấp bậc cao như vậy mà lại không tuân thủ theo quy định của Tổng bộ, liều mạng ép chết con quỷ ngay khi nó còn ở trong thân thể của nữ tu sĩ.Cả 2 vẫn giữ yên lặng với nhau cho đến cuối ngày, khi mà họ phải trực tiếp cùng nhau tìm hiểu về lịch sử của nơi này.

Mục sư quản nhiệm chỉ vừa mới được điều về đây trong 2 năm, do đó ông không nắm rõ tình hình địa phương này.

Nhà thờ này nằm khá gần xa lộ, do đó cả 2 đi không lâu đã đến nơi.

Thế nhưng khu dân cư sinh sống thì nằm ở phía sau, phải đi hẳn qua một khu rừng nhỏ mới đến nơi.

Ánh chiều buông xuống, đường đi ngày một vắng vẻ, mà rừng cây cũng không um tùm, các cây cao nhất cũng chỉ 3 mét, do đó họ cảm nhận được từng luồng gió lạnh thổi trên đầu.Cây cối càng xa nhà thờ thì càng tươi tốt hơn.

Kỳ lạ, thánh địa mà lại như bị nguyền rủa, không hề tươi tốt, cũng không hề cho người ta cảm giác yên tâm ở tại đó.

Càng rời xa khu vực đó thì không khí thoáng đãng hơn, người dân cũng xuất hiện 2 bên đường, thậm chí còn có một vài xe buôn bán hàng rong đậu lại bên vệ đường, mấy đứa nhóc tập trung lại mua hàng.Sau nửa tiếng tham quan "ngôi làng hiện đại", Ken và Saki cũng đã đến được bệnh viện, nơi mà những nữ tu sĩ mắc bệnh đang nằm.

Bác sĩ lớn tuổi nhất tại bệnh viện này đang theo dõi tình trạng cũng như tham gia điều trị cho các nữ tu vô cùng nhiệt tình, mời thợ săn quỷ đến văn phòng của mình."

Lúc đưa đến đây, triệu chứng của các nàng rất nhẹ, nhưng diễn tiến thì nhanh lắm, cứ nối tiếp nhau cho đến ngày cuối cùng.

Bác không biết có phải do được điều trị bởi y khoa hay không, mà tiến trình của bệnh chậm hơn."

- Bác sĩ vừa nói, vừa gõ lên cửa kính trong suốt, nhìn sang bên kia là những chiếc giường có các tu sĩ nằm trên đó."

Lúc đưa tới đây, tình trạng của 2 nữ tu sĩ này là nặng nhất.

Cô gái này này..."

- Ông đưa tay hướng về nữ tu nằm hôn mê trên giường.

Đôi mắt nhắm nghiền nhưng không hề yên ổn, cô vừa nhíu mày, tròng mắt đảo loạn lên, mồ hôi thấm ướt chân tóc.

- "Người nổi nhọt, vết thương thâm tím, lúc ngủ nói mớ nhiều lắm, lại sốt cao.

Vậy mà không có tử vong, dù triệu chứng không thuyên giảm nhưng cô ấy vẫn sống.

Những người kia cũng thế."

"Vậy là do nơi đó!"

- Ken quay sang Saki nói.

-"Bác sĩ làm việc và sinh sống ở đây lâu không ạ?

Bác có biết gì về nhà thờ đó hay không?"

- Rồi Ken hỏi bác sĩ."

Lâu rồi.

Cụ tổ của bác ở đây, cho đến đời bác luôn.

Trước đây ở đó là ngôi nhà của một thầy đồng.

Lúc cuộc cách mạng chống lại phù thuỷ nổ ra, thầy đồng ở đó cũng bị thiêu.

Nhưng quanh khu này cũng có nhiều nhà như vậy lắm.

Ở đây là địa bàn của họ."

- Bác sĩ thoải mái, ngồi lên ghế và trình bày."

Sau này, người ta thấy mảnh đất đó rộng rãi, cũng gần quốc lộ, tiện cho khách vãng lai ghé thăm nên đã lựa chọn nó để xây dựng nhà thờ.

Suốt bao năm qua nơi đó cũng không có gì khác biệt.

Đây là sự việc nghiêm trọng đầu tiên."

- Bác sĩ lắc đầu."

Quanh nhà thờ con không thấy ai buôn bán hay sinh sống hết.

Khu này không có nhiều người theo đạo hay sao ạ?"

- Ken thắc mắc."

Có.

Ở đây hầu hết dân đều theo đạo, chăm chỉ học Kinh Thánh và phục vụ cho đền thánh lắm.

Chỉ là... về sinh sống, làm ăn thì người ta cũng mê tín một chút...

Các cậu thấy đó, cây cối không có xanh tươi, không khí cũng u ám, nên làm ăn ở gần đó không khấm khá được.

Vậy nên mọi người không làm ăn ở đó."

- Bác sĩ e ngại nói.

Bởi vì người đã theo đạo thì không được mê tín dị đoan."

Nhưng người ta không đổi địa điểm thờ phượng hay sao ạ?"

- Lúc này Saki mới lên tiếng."

Thật ra..."

- Bác sĩ biết không thể giấu được nên đành phải nói ra.

- "Ai cha... mọi người... xem như nhà thờ là một cái đền trấn, mọi sự xui xẻo chỉ diễn ra ở đó.

Nhưng người ta phải vờ như không biết, không thấy.

Vẫn sinh hoạt bình thường."

Xem nhà thờ như một ma trận thu hút sự xui rủi, còn cái gì bổ báng hơn được nữa không?

Ken tức trong lòng đến mức vỗ tay lên mặt bàn 1 cái."

Thảo nào... nếu như xem đó là nơi rủa sả như vậy thì bất cứ người nào ra vào đó đều nhận sự rủa sả lây rồi!

Hỏi sao..."

- Ken bắt đầu xâu chuỗi lại sự việc.

Có thể con quỷ nhập vào các nữ tu chính là thầy đồng từng bị đốt ở đó.Và dấu hiệu của sự rủa sả chính là ốm đau, bệnh tật và đặc biệt là ghẻ chóc.

"Người ta đã thực hiện một nghi lễ trói buộc linh hồn của bà đồng lại để đổi lấy sự may mắn cho cả làng."

- Saki đang nhìn về phía các nữ tu, bỗng dưng quay đầu lại, âm trầm nhìn vào đôi mắt sợ sệt của bác sĩ.Tim ông bẫng đi 1 nhịp, vội vàng né tránh ánh nhìn đó."

Nói mau!

Nghi lễ gì?"

- Ken bực đến điên rồi.

Thông thường, để diệt trừ phù thủy, thầy đồng nói chung thì người ta thường sẽ đốt cháy người đó cùng với mọi vật dụng, tránh cho người đó ám vào bất kỳ đồ vật cá nhân nào, gây hậu họa về sau.

Theo như lời kể, thầy đồng này đã bị đốt cháy, mà nhà cũng phải bị thiêu hủy mới có thể xây lên một nhà thờ mới tinh ở đây."

Chúng tôi... chúng tôi không có giết bả hoàn toàn...

Mà là thiêu đốt chậm rãi, để bà ta chịu đựng sự thống khổ mà sinh ra ý định lưu lại linh hồn của mình để báo thù."

- Bác sĩ nói đến đây cũng tự nổi da gà.

- "Nhưng mà đó là ở đời trước,... còn thời nay...

đâu có ai làm việc đó đâu, nên tại sao lại nguyền rủa người dân hiện tại chứ?"

"Và sau khi bà đồng đó trút hơi thở cuối cùng rời bỏ thế gian, các người đã phong ấn linh hồn của bà ta lại, trói buộc bà ta phải phục vụ cho ngàn đời của các người."

- Saki siết chặt nắm tay.

Sao người ta có thể sử dụng phương thức độc ác như vậy, chính mình tàn nhẫn thì khác gì là ma quỷ.

Thảo nào con quỷ trong người nữ tu mang nỗi thù hằn lớn, luôn miệng nói rằng đây mới chính là nhà của mình.Sau một hồi tra khảo, cả 2 trở về nghỉ ngơi, quyết định sáng mai sẽ đi tìm cái ma trận được xây đâu đó chung quanh nhà thờ, hoặc nếu tệ hơn mà ma trận được xây giữa nhà thờ, thì họ đành phải tháo dỡ nó ra, đào thi thể của bà đồng lên rồi thực hiện đủ nghi thức diệt quỷ.

Tà linh này chắc là sẽ phải đi thẳng xuống địa ngục rồi.

Ken lắc đầu suy nghĩ.Suốt đường đi, Saki và Ken không nói với nhau câu nào.

Theo như lời họ nói, thì người dân quanh đây đã cung phụng ma quỷ trong suốt bao nhiêu thập kỷ rồi, có lẽ toàn bộ những người đã chết đi đều xuống thẳng địa ngục.

Tệ hơn là những thế hệ sau này vẫn có thể bị rủa sả nặng nề.---------------Cô Tiên cảm ơn các bạn đã đọc đến chương này nha!

Vì là truyện trinh thám nên nếu đọc dang dở thì cũng sẽ bỏ ngõ khó chịu.

Nếu bạn vẫn thích truyện thì có thể lưu vào trong thư viện nè!

Khi nào ra hết rồi quay lại đọc cũng được ó!

Vote vote cho Cô Tiên có động lực nhaaa ⭐⭐⭐
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
20. Năng lực thứ 2 của Alpha


Saki không ngủ, cũng không ngồi trong phòng mà lại lên tầng thượng của nhà thờ.

Anh dựa lưng vào bức tường đã cũ, đôi mắt sâu và đen láy nhìn xuống tổng quan khung cảnh của nhà thờ.

Khoảng 15' sau, khi mặt trăng tròn đã lên đến đỉnh đầu, đôi mắt với tròng đen đó chậm rãi chuyển thành màu xanh của đại dương và bao bọc hết đôi mắt, còn những đường vân thì trắng dần, trắng dần.Tầm nhìn của Saki là khoảnh sân của nhà thờ cùng khu sinh hoạt chung, xung quanh là cây cối rậm rạp.

Cũng theo tầm mắt chuyển màu, khung cảnh từ từ biến đổi.

Nội thất nhà thờ trở nên thông suốt, bóng người đang hoạt động bên trong cũng hiện ra rõ mồn một nhưng dưới dạng nhiệt, nửa xanh lá nửa đỏ rực.

Còn bên dưới lớp nền xi măng cũng hiện rõ hình ảnh một ma trận hoàn hảo.

Ma trận này bao bọc nguyên một vùng đất này, không riêng gì phòng thờ phượng mà còn lấn sang nhà nữ, nơi ở của các nữ tu.

Tà khí không chỉ là những hạt phân tử đen bốc lên như những trận đánh trước mà chúng là những bàn tay biến dị mờ ảo, màu đỏ thẫm đang bám víu lấy chân của tín đồ trong nhà thờ.

Với đôi mắt tầm thường, không ai nhìn thấy được thứ này.Saki còn có khả năng nhìn thấu được thế giới song song, dù không chạm lấy được nhưng khi trăng tròn lên đến đỉnh đầu, anh có thể chuyển màu đôi mắt, nhìn xem tại nơi này có ai bị quấy phá không.

Cũng trong tầm mắt đó, một bóng người cặm cụi chuẩn bị vũ khí đang loay hoay dưới bếp.

Ken đang gom muối, lọc nước và chuẩn bị cầu nguyện.

Lúc này, Saki mới giật mình chớp mắt vài cái.

Bóng dáng đó chỉ có màu xanh lá và đỏ rực đan xen như người bình thường, hoàn toàn không có nguồn năng lượng màu xanh dương bao phủ.

Tất cả các thợ săn quỷ đều có màu xanh dương nhạt bao phủ trên người, đó chính là cách nhận diện xem người đó có thể nhìn thấy quỷ, có thể chạm đến quỷ, hay còn gọi là thể chất bán âm hay không (1 nửa âm, nhưng vẫn là người sống, còn toàn âm là người chết).Một phần vì Ken là người của viện nghiên cứu, do tự mình luyện được năng lực tạo vòng tròn bảo vệ nên may mắn được thăng cấp như các thợ săn quỷ khác.

Nếu xét về mặt "điểm số", Saki sẽ cho rớt, không hiểu sao còn trèo lên được tới đây.

Rất có thể khi tạo vòng tròn bảo vệ thì cơ thể này sẽ trở nên bán âm chăng?

Nhưng tích lũy điểm thực chiến dựa vào sự hợp tác của đồng đội thì không hợp lý lắm.

Saki lắc đầu, chớp mắt để đổi màu mắt trở lại như cũ.Nền nhà như cánh cửa địa ngục trong tích tắc trở về yên tĩnh.

Ken khệ nệ rinh đồ lên trên phòng.

Trong đầu khắc khoải suy nghĩ, nhiệm vụ lần này không đơn thuần là chiến đấu mà còn có chấm điểm.

Mình đã ghi mấy điểm trừ từ Saki rồi?

Ôi hình tượng cao lãnh đã sụp đổ, cái tên này hành động lỗ mãng như vậy mà cũng là thầy hay sao?

"Dạ em xin phép ngủ trước."

- Nghĩ như vậy nhưng đứng đối diện Saki, Ken vẫn bị áp đảo bởi khí thế hùng dũng đó.

Cậu đành phải khúm núm, đóng vai "đàn em ngoan ngoãn" để được thăng cấp thôi."

Không!

Đi đào mộ nào!"

- Saki khoác chiếc áo choàng lên, cũng không nhìn lấy Ken 1 cái, hướng thẳng ra cửa.

Ken rũ vai thở dài.

Sao mình lại ngưỡng mộ thằng chả?

Hoàn toàn không giống người, thảo nào Wave sợ ổng tới nỗi cứ nhắc tới Saki là Wave lại run rẩy.

Người tùy hứng như Wave, nói nhiều mà thiếu nghiêm túc thì không thể hợp cạ với Saki.

Ken gài cúc áo của mình lại, thắt chặt đôi boots rồi đeo một chiếc túi nhỏ, lẽo đẽo sau lưng Saki.

Theo quy định, khi thực hiện nhiệm vụ, thợ săn quỷ phải mặc đồng phục.

Tuy nhiên bọn thợ săn lười biếng lắm, khi nào có cấp trên mới mặc thôi.

Và Saki là cấp trên khó tính đó.

Bất kỳ một Alpha nào cũng có áo choàng riêng, họ chỉ cần choàng áo qua thôi, bên trong mặc gì cũng được.

Còn thợ săn quỷ cấp bậc khác thì không có áo choàng, bộ đồng phục của họ nhìn khá giống chiếc áo kín cổ đen, dài đến tận mắt cá của các vị linh mục.

Tuy nhiên áo có chất liệu mỏng hơn, thấm hút mồ hôi và vải cũng có độ co giãn tốt.

Tay áo dài, cuối tay áo là đường viền trắng mỏng, cổ áo là loại sơ mi đứng, cũng có viền trắng mỏng.

Quần tự do, chân thì phải mang boots do Tổng bộ cấp.

Thực chất, đôi boots này vô cùng đặc biệt.

Chất liệu của Boots là da sờn, được phơi dưới ánh nắng suốt 49 ngày, sau khi qua hạ chí khoảng 1 tuần thì người ta mới lấy lớp da đó chế tạo ra Boots.

Lớp da được thấm nhuần dương khí, không có ma quỷ nào có thể kéo chân bọn họ được.

Cũng vì vậy, lúc nãy những bàn tay biến dị cố gắng bám trụ lên chân của Ken nhưng lại nhanh chóng rụt tay lại vì bị bỏng rát.Trong khi thợ săn quỷ tất bật chuẩn bị xử lý nhiệm vụ, thì tại bệnh viện, tính mạng của các nữ tu đang lâm nguy.

Con quỷ biết rằng nó đang bị đe dọa rồi, do đó nó đang hấp tấp bám víu lấy những cơ thể trúng phải sự rủa sả này.

"Ta đến đây...

Con có muốn rời bỏ bệnh tật để đến với ta hay không?"

- Trong giấc mơ của nữ tu, một ánh sáng ấm áp xuất hiện, người trong đó chìa tay ra, mời gọi nữ tu.

Vì bị ghẻ chóc và ác mộng hành hạ suốt thời gian qua, nữ tu đã kiệt sức.

Đây là cọng rơm cứu mạng của cô, hay chính xác hơn là cô đã từ bỏ bản ngã của mình để đến với Thượng Đế, vậy thì rời bỏ thế gian hẳn là một phước lành đúng không?Nữ tu mỉm cười, nắm lấy bàn tay đó, một bước rồi lại một bước tiến đến ánh sáng cuối đường.

Càng đi xa, luồng sáng càng giảm độ chói đi, nhiệt độ ấm áp giảm dần.

Thay vào đó là một làn sương mờ ảo, càng đi càng không biết được đích đến.

Cho đến khi nữ tu sĩ nhận ra đó là làn khói, cuối đường không phải là thiên đường mà là địa ngục, nơi con quỷ đang chực chờ để chiếm lấy mình thì đã quá muộn.

Nữ tu mở mắt, ngồi thẳng dậy.

Cô nhẹ nhàng vén chăn, tay rút dây truyền nước biển.

Những vết lở loét từ từ lành lặn trở lại, trả cho cô làn da mịn màng.

Nhưng đôi mắt thuần khiết không vương tạp niệm của nữ tu thì vô hồn, cô hướng tầm nhìn mình đến các nàng khác đang nằm thoi thóp, mỉm cười quái dị."

Rốt cục cũng có một con bị lừa.

Lũ tín đồ này lì lợm phết!"

- Nữ tu nghiêng đầu, bẻ cổ một cái rắc.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay của mình, ngón tay co lại bẻ khớp.

- "Để coi coi lũ thợ săn kia đang mần gì ở nhà rồi!"

- Nữ tu nhẹ nhàng bước xuống giường, chân trần bước ra khỏi bệnh viện, tiến về phía thánh địa của ngôi làng.
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
21. Có phải Tổng bộ đang mắc sai lầm?


Cách đây rất lâu rồi, con quỷ này từng là một thầy đồng có tiếng khu vực này.

Thầy đồng này làm ăn tương đối lương thiện, ban đầu, bà chỉ bán trang sức làm từ đá thiên nhiên.

Mỗi cuối tuần bà lại lên rừng rồi lại lội suối, nhặt về những mảnh đá thiên nhiên đủ loại màu sắc.

Từ đá hổ phách, đá thạch anh cho đến ngọc trai phải săn lùng từ các thuỷ thủ ngoài khơi xa.

Bà học được các phép thanh tẩy đá, cách bảo dưỡng làm sao để cho viên đá càng sử dụng càng sáng đẹp, càng đem lại được may mắn cho người dùng.

Mỗi ngày tu luyện, bà lại tiếp thu được thêm kiến thức mới, từ xem bói cho đến gọi hồn.

Cho đến khi Giáo hội nhận thấy sự đe doạ của ma thuật đến công tác chính trị của mình, thầy đồng này cũng được đưa vào tầm ngắm.

Để xây dựng cho mình một đội quân hùng mạnh, bà bắt đầu sử dụng nhiều phương thức khác nhau để thông âm, tức là liên hệ với thế giới song song.

Bà đã đưa vào trang sức mà mình bán ra một lời nguyền.

Chỉ đơn giản là hút một chút sinh khí của họ, đổi cho toà đại sứ âm dương để nắm giữ được sổ ghi nhận ra vào.

Và cũng do thường xuyên thực hiện dịch vụ "gọi hồn", nhu cầu hiện hồn ngày một tăng, Toà đại sứ quyết định dời địa điểm đóng quân của mình đến nhà của bà ta.

Tức là ở thế giới song song, cánh cửa bước vô nhà bà ta cũng chính là cánh cổng thông âm, quỷ môn quan.Người của Giáo hội đã nhanh chóng lập kế hoạch, bắt tại trận lúc bà ta đang thực hiện nghi lễ gọi hồn, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bà ta bị xử tử ngay trước cửa nhà của mình, mà phía bên kia thế giới song song, cảnh tượng tra tấn này đã thu hết vào tầm mắt của người trong Toà đại sứ âm dương.Mặc dù chỉ là người thực hiện tà thuật, thế nhưng sự xui rủi mà bà ta lan toả khắp thị trấn này cũng không phải là ít.

Vì mất đi sinh khí, người dân nơi này thường xuyên ốm yếu, đi đêm dễ gặp ma.

Kéo theo cây cối, động vật quanh đây luôn trong trạng thái "mắc bệnh", chết yểu.

Những nhà lãnh đạo vẫn thực hiện đúng nghi thức diệt phù thuỷ, đó là đốt cháy bà ta cùng mọi vật liên quan của bà ta, thiêu rụi không còn dấu tích.

Tuy nhiên, một vài người cho rằng bà ta phải chịu trách nhiệm cho mọi việc mình làm chứ không chỉ là chết một cách đơn giản như vậy.Cái chết của bà ta phải mang lại nhiều ý nghĩa và lợi ích cho nơi này.

Ví dụ như là để răn đe những người còn sử dụng tà thuật hay ma thuật, hoặc là để trả lại sự may mắn cho những người ở đây vậy.Thế là cũng giống như bà đồng, hội đồng quản lý thị trấn đã âm thầm thực hiện một vài nghi lễ mà không để người bên Giáo hội biết.

Trong lúc biệt giam bà ta, bọn họ đã cho bà uống một loại thực vật gây tê liệt hệ thần kinh tạm thời.

Trong lúc được áp giải về chính ngôi nhà của mình, thuốc bắt đầu có tác dụng.

Thầy đồng bị treo trên một cái cây gỗ, gục đầu xuống, không nói được gì, cũng không cử động được, nhưng bà nghe được tiếng người dân rủa sả, cảm nhận được sợi dây thừng đang siết lấy da thịt của mình.

Các giác quan hoạt động hết công suất bù cho sự tê liệt của thần kinh.Họ tẩm nước vào trong củi, do đó khi hun nóng củi, lửa sẽ cháy không được lâu.

Người của Giáo hội thì cho rằng thế lực ma quỷ mạnh mẽ quá, dập tắt luôn cả lửa thiêng.

Thế nhưng đó chỉ là thủ thuật của dân làng, họ muốn giam giữ linh hồn của bà ta lại để cầu may, trấn giữ cái quỷ môn quan này.Thông thường, phù thuỷ sẽ bị thiêu đốt ở giờ ngọ, là khoảng 12 giờ trưa, khi cái nắng chói chang lên đến cực điểm.

Tuy nhiên đây chỉ mới là lúc chuyển giao giữa âm và dương, do đó mặt đất phải được làm nóng cho đến 45 phút sau thì mới hoàn toàn dương. (Thường khi chặt đầu phạm nhân, người ta sẽ chặt lúc giờ ngọ 3 khắc, là 12h45', mặt đất hoàn toàn chuyển dương, khi chết đi sẽ bị hồn phi phách tán, không có lưu lại nhân gian)Vậy mà lửa cứ hun, trời cứ đổ nắng mà bà ta thì không chết.

Bà ta phải chịu đựng lửa hun nóng, rồi lửa tắt, nắng đổ bể đầu, da thịt bỏng rát tiếp xúc với ánh nắng thiêu rụi làn da.

Mãi cho đến 3 giờ chiều, buổi thi hành án mới kết thúc.

Phía xa xa có một người đọc thần chú giam giữ hồn bà ta cũng kết thúc lời nguyền rủa, đóng sách lại và bỏ đi.Sau đó, người ta chôn luôn mọi thứ xuống và xây lên một cái nhà thờ.

Giáo hội thì hoan nghênh cho ý tưởng tuyệt vời này của người dân, còn người dân thì âm thầm thiết lập một cái ma trận trấn giữ linh hồn bà ta ở lại đó.Báo hại Ken đang ở giữa nhà thờ, khoan khoan đục đục mặt sàn để moi tro tàn của bà ta lên.

Ken phải làm thật cẩn thận để không ảnh hưởng đến kiến trúc của nhà thờ, đã vậy còn sợ làm sai thì Saki sẽ trừ điểm tích luỹ của mình.

Ken vừa đục đẽo, vừa đưa tay áo của mình lên lau mồ hôi đã nhiễu xuống mắt.

Một vài lọn tóc rũ xuống, che mất đôi mắt tinh anh của cậu."

Phản lực của cậu là gì?"

- Saki nhỏ giọng hỏi bất ngờ."

Dạ thì vòng tròn bảo vệ của em đó."

- Ken vẫn hì hục đục đẽo, chỉ mới bong 1 lớp gạch thôi."

Cái đó là khả năng phòng vệ, không được tính là kỹ năng tuyên chiến hay phản lực gì cả.

Không lẽ mấy kiến thức đơn giản về nội lực này mà cậu cũng không rõ?"

- Saki liếc nhìn Ken, đôi mắt lúc này đã ngả sang xanh."

Vòng tròn đó không chỉ bảo vệ được người đứng bên trong, mà khi chạm vào từ bên ngoài còn bị bỏng da nữa."

- Ken nhíu mày, cậu đã lên được đến cấp bậc này, không lẽ người khác nghi ngờ khả năng của cậu.

Tuy không được đào tạo bài bản như thợ săn quỷ khác nhưng cậu vẫn phải tham gia thực chiến để tích luỹ điểm như bao người mà, thậm chí còn phải làm thêm bài luận."

Vậy nếu quỷ không chủ động tấn công, cậu chỉ đứng trân trân nhìn nó à?

Cậu phải chủ động tấn công được thì mới là thợ săn quỷ chính thức.

Tổng bộ đang đùa với tôi chắc."

- Saki nhếch mép cười khinh bỉ, lườm Ken đang cặm cụi với mấy viên gạch.Ken không trả lời, cũng không dám nhìn lên.

Tại vì đối diện với câu hỏi như thế này, Ken thật sự không trả lời được.

Nếu cậu công nhận Saki đúng, vậy thì công sức thăng cấp của mình coi như đổ sông đổ bể, từ chức trở về Viện điều tra.

Nếu như Saki sai... nhưng anh ta đâu có sai.

Mình không chủ động tấn công được.Mình chỉ thực hiện nhiệm vụ cùng với đồng đội, điểm nhiệm vụ thì chia đều trên đầu người.

Công việc bảo vệ cũng vô cùng quan trọng, nhưng không thể tính vào kỹ năng tuyên chiến."

Không trả lời tức là ngầm thừa nhận."

- Saki chốt hạ.

- "Xem ra tôi phải làm việc lại với Tổng bộ, chất lượng đầu ra như thế này tệ, quá tệ!"

- Có lẽ chưa đủ độ sát thương nên Saki phải nhấn mạnh và lặp lại câu cuối.Ken ngưng động tác của mình lại, quay sang nhìn Saki bằng ánh mắt nửa sợ sệt, nửa kiên quyết.

- "Nếu như Tổng bộ không công nhận nội lực của em, thì em sẽ không đi được đến ngày hôm nay.

Em nghĩ em không chủ động tấn công được, không có nghĩa là em không thể tự mình diệt quỷ."

- Ken đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Saki nói.Saki vừa đón nhận ánh mắt của Ken liền chớp mắt, màu xanh thăm thẳm đã trở về tròng đen vốn có.

Từ nãy đến giờ, Saki vẫn không cảm nhận được nguồn năng lượng diệt quỷ có trên người Ken.

Nếu vậy, cậu bé này không thể được cử đi thực hiện nhiệm vụ rồi.

Quá mạo hiểm!

Công việc ở viện điều tra phù hợp hơn.
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
22. Nữ tu là sự lựa chọn hoàn hảo cho quỷ


"Tụi bây đang làm cái gì vậy?"

- Giữa đêm khuya tĩnh mịch, đền thánh ngoài Ken và Saki ra thì không còn bất kỳ một ai.

Giọng nói này chắc chắn là của con quỷ rồi.

Ken và Saki đồng loạt ngưng lại mọi việc mình đang làm, quay về hướng giọng nói cất lên.

"Tất nhiên là tiêu diệt mày rồi!"

- Ken vừa dứt lời liền xoay người, lấy nước thánh đang treo trên thắt lưng tạt thẳng vào mặt con quỷ ở trong hình dạng nữ tu.

Vậy mà cứ như nước lã, nữ tu sĩ dùng tay áo lau phần nước dính trên mặt của mình, chầm chậm mở đôi mắt đen láy không còn tròng trắng ra.

"Mày có biết vì sao tao lại chọn nữ tu để ám hay không?

Là tại vì họ miễn nhiễm với nước thánh đó!

Há ha ha ha ha!"

- Gương mặt tiều tụy sau gần cả tháng nằm viện của nữ tu sĩ trở nên nhăn nhúm, khuôn miệng mở rộng ra, bên trong là răng nanh cái trắng cái vàng, mỗi hơi thở đều là sự chết.

Chưa kịp dứt tiếng cười, thân ảnh của con quỷ vụt mất.

Nữ tu sĩ là người giữ phẩm hạnh, đã dâng thân thể mình lên cho Thượng Đế và tu luyện trong đền thánh gần như cả cuộc đời, có người bắt đầu từ rất sớm và họ đều là trinh nữ.

Họ không chỉ ăn uống kiêng cử nhiều món để cơ thể được thanh sạch, mà nước uống cũng được thanh lọc hết mọi ô uế.

Do đó làn da của họ được đền thờ nuôi dưỡng đến mức trở thành một bộ giáp cường tráng, bảo vệ con quỷ khỏi mọi tác động bên ngoài.Con quỷ từ trên cao bổ nhào xuống đầu Ken từ phía sau.

Do chưa kịp định thần lại nên Ken không kịp phong ấn, cú đấm của con quỷ sượt qua từng sợi tóc của cậu, nhưng chỉ cái đó vài milimet thôi, Saki đã kịp chụp lấy cái xẻng trên sàn, truyền nội lực của mình rồi hất từ dưới đất lên trên cổ của con quỷ, làm nó té ngửa ra phía sau.

"Anh điên rồi à?

Gãy cổ của nữ tu sĩ đó rồi sao?"

- Ken hét lên và cùng lúc đó vẽ vài dòng lên không trung, mở một quả cầu bảo vệ cho chính mình và Saki.

Vòng tròn tóe lên những tia điện làm sáng rực cả một phòng nhóm chính.

Cái đầu con quỷ xém tí là văng khỏi cổ.

Nó cụp đầu xuống, bẻ cổ một cái rắc rồi nghiêng qua nghiêng lại, lồm cồm bò dậy, ánh mắt trở nên hung hãn hơn bao giờ hết."

Cô ấy bán thân cho quỷ rồi!

Omega bậc 1 mà nhìn không ra à?

Tôi phải xem xét lại vấn đề này mới được!"

- Saki nói nhưng không nhìn Ken, từng bước ra khỏi vòng tròn bảo vệ.

Khi con quỷ chưa hoàn toàn chiếm được thân xác của người ta, nó vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi lời cầu nguyện, thánh giá và nước thánh.

Nhưng một khi nó đã hoàn toàn nuốt lấy linh hồn thì đã có cái xác vô hồn hứng đạn.

Như được buff thêm 500 dame sát thương, con quỷ còn không cảm thấy đau đớn nếu như thân thể bị chảy máu hay gãy xương nữa cơ."

Anh đi đâu đó?"

- Ken bắt đầu bối rối, cậu cảm thấy những lời Saki nói có phần đúng rồi.

Mình không thể chủ động tấn công còn xém để bị thương, xuất thân từ viện điều tra mà kiến thức về quỷ cũng thua xa thợ săn nữa.

"Làm tiếp việc cần làm đi!"

- Saki nói xong thì nhảy phốc lên băng ghế dài, tay cầm cây xẻng cũ mèm đưa lên 1 góc 90 độ, bổ thẳng vào đầu con quỷ.

Con quỷ kịp lách người né sang bên trái, tay chụp lấy cạnh của cây xẻng.

Saki truyền nội lực của mình vào xẻng, một luồng khí màu xanh tím nhạt theo gân tay của anh chạy dọc theo thân xẻng, ánh sáng chạy đến tay con quỷ thì như tia lửa, đốt cháy da thịt của nó.

Không chỉ có âm thanh xèo xèo vang lên mà còn có mùi thối rữa xộc lên mũi.Trong khi Saki đang chiến đấu, Ken đã lóc được lớp nền gạch ra và đang dùng búa nện liên hồi lên mặt sàn cho đến khi chúng vỡ ra.

Chỉ ngay bên dưới lớp đất đó thôi, một chiếc rương cũ kỹ phủ đầy cát dần lộ diện.

Ken lau mồ hôi nhễ nhại, vật vã lôi rương ra ngoài.

Ken nhếch mép liếc sang một người một quỷ đang chiến đấu."

Để tao coi một làm sao mà thắng được hai!"

- Ken nạy chiếc rương ra, tiện tay hất xô nước thánh kế bên xuống.

Nước thánh trong suốt tuôn ra từ trong xô, vẫn còn đọng lại một chút muối chưa được hòa tan đổ ập vào chiếc rương bị mở toang.

Bên trong là tóc cùng một vài loại trang sức thời xưa.

"Ashhhhhhhhhhhhhh!"

- Con quỷ đang ở thế chủ động đột nhiên bước lùi về sau, cả người bốc lên mùi hôi thối.

Thế nhưng làn da trông vẫn khá bình thường, nó đau đớn khuỵu gối xuống, gào thét từng hồi thê thảm.

- "Tụi bây..

Ashhhhhhhhhh" - Chưa kịp nói hết câu thì nó lao vào Ken, thế nhưng Ken đang được vòng tròn bảo vệ bao phủ, không có ma quỷ nào có thể chạm đến một cọng tóc của cậu.Con quỷ bị va vào thành, tia điện lẹt xẹt đánh lên thân thể trần thịt của nó.

Linh hồn của nó đang dần bị tra tấn bởi 2 thợ săn quỷ này.

Thế là nó nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, đó chính là tạm thời thoát xác.

Ngay lập tức, gương mặt dữ tợn thay đổi 180 độ, bộ dạng nữ tu tiều tụy lần nữa hiện lên trước mắt, đôi mắt cô vô thần, nghiêng người té xuyên qua vách thành.

Ken giật mình mở ấn, vội vàng đỡ nữ tu sĩ."

Chị... chị đã lỡ... phạm tội rồi..."

- Nữ tu thoi thóp, hơi thở yếu ớt, tay chân rệu rã không thể cử động.

Thử tưởng tượng xem với thân xác của một cô gái, trải qua trận chiến khốc liệt với Saki mà không hề nương tay, những vết thương không hề gây tổn hại cho linh hồn con quỷ nhưng lại là vết thương chí mạng cho người bình thường.

Saki bế nữ tu sĩ lên, nhẹ nhàng đặt cô lên băng ghế.

- "Cô đã cố gắng cầm cự được gần 1 tháng rồi.

Hãy cầu nguyện với Ngài đi!"

- Ngay khi con quỷ để cho cô gái trở về với thân xác, Saki phải tranh thủ để cô gái này cầu nguyện xưng tội, kịp thời về với Thượng Đế trước khi con quỷ kia trở lại.

- "Chúng tôi sẽ gọi người đến hỗ trợ."

- Saki làm động tác giả, cầm điện thoại và gọi, nhưng thật ra, anh biết rõ nữ tu này sẽ sớm qua đời.

Trước giây phút cô liệm đi, con ác quỷ kia sẽ trở lại.Bây giờ chỉ xem xem cô ấy còn níu kéo được hơi tàn này bao lâu thôi.

Trận hỗn chiến vừa rồi không lâu, nhưng Saki đánh toàn chỗ hiểm, cộng thêm nội lực và phản lực của mình nữa thì quỷ còn khó mà hồi phục nhanh chóng.

"Tôi đã biết hết âm mưu của nó."

- Cô gái thở ra, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía Saki và Ken.

Ken lấy nước cho cô gái uống, thay cũng chầm chậm lau vết thương cho cô nàng.

Khi con quỷ chiếm lấy thân xác của cô, nhìn thấy hết được cuộc đời của cô thì chính cô cũng nhìn thấu được tâm can của nó."

Đã có người triệu hồi nó trở lại.

Ngay tại đây.

Ngay trong buổi gây quỹ.

Vì ngày đó quá đông người nên chính nó cũng không biết ai đã gọi tên mình."

- Cô gái run run chỉ vào cái rương cũ kỹ dưới lòng đất.

- "Nó đã bị trói buộc quá lâu rồi.

Nên nó đã âm thầm tìm đến vật thể sống để ám lên.

Những nữ tu là đối tượng thích hợp nhất.

Chúng tôi ăn ngủ ở đây, nó liền lén lút vào trong giấc ngủ của chúng tôi, quấy phá từng người.

Nhưng do đức tin của chúng tôi quá mạnh nên nó không chiếm được cơ thể của chúng tôi.

Đành phải giả vờ làm Thượng Đế, nhưng khi tôi đến gần với Ngài hơn thì... nó đã lừa tôi!"

- Cô gái này ho liên tục, tay bám vào thành ghế."

Mỗi khi nó đi vào giấc mơ của ai thì cơ thể người đó sẽ bị ô uế, nhiễm lấy sự dơ bẩn thối nát của nó."

- "Cựu" nữ tu đưa tay mình lên, tà áo rớt xuống, để lộ cánh tay chằng chịt vết ghẻ lở, gãi trầy tróc hết cả lớp da bên ngoài, còn một vài vết thương hở lúc nãy combat với lại Saki nữa.
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
23. Em cũng biết dùng vũ khí nè


Con quỷ không chỉ ma mãnh mà còn có kế hoạch vô cùng tinh vi.

Tuy nhiên, nó đã quên mất rằng không phải cơ thể nào cũng chịu nỗi sự dày vò của linh hồn.

Vì là tà linh ô uế, nó bị phản phệ một phần do những nữ tu không chấp nhận để nó chiếm hữu, phần còn lại là nó cứ bám vào cơ thể nào thì người đó bị mục rữa.

Hiếm lắm mới có một nữ tu rơi vào cái bẫy chết người mà nó lập ra.

Thế mà đã bị tạt 1 thau nước thánh lên người.

Hồn lìa khỏi xác, đau đớn trốn đi biệt tăm.

Giọng của nữ tu ngày một nhỏ dần nhỏ dần, Ken không nghe rõ cô lẩm bẩm gì nữa nên đã ghé sát tai mình vào cơ thể của nàng."

Giờ thì nghe rõ chưa con?"

- Ken chưa kịp lùi lại thì cô gái đang nằm thoi thóp, mặt mũi xanh lét đã kịp dùng tay bóp cổ Ken.

- "Mày lại gần thêm một chút nữa coi tao có bẻ cổ nó hay không?"

- Gương mặt không còn sức sống giờ lại dữ tợn, mắt trợn ngược lên trần, tròng đen bao phủ cả tròng trắng, khọt khẹc răn đe, từ từ ngồi thẳng dậy.Thân hình nhỏ bé như thế mà lại có thể bóp chặt cổ và nâng cậu thanh niên cao ráo lên.

Saki lùi lại, không dám manh động, mắt nhìn kỹ nhất cử nhất động trên cơ thể đó.

Cô gái này chết rồi.

Lúc nãy, con quỷ rời đi để cô nàng có thể nói được vài lời thôi, còn giờ thì không còn một chút hơi thở hay dấu hiệu giằng co giữa linh hồn với tà linh rồi.Ken vừa đau vừa khó thở, tay chỉ có thể quơ quào lên không trung, cố gắng hít lấy từng ngụm khí một cách khó khăn.

Gương mặt thư sinh giờ đỏ bừng, đường mạch máu dưới da nổi cộm lên rõ mồn một.

Thậm chí âm thanh từ cổ họng cũng không thể phát ra.

Cậu quá sơ suất, chưa kịp mở ấn để tự vệ.

"Buông em ấy ra!"

- Thường thường mặt Saki không gợn sóng, vậy mà lúc này đã có một tia xanh tím hiện ra, anh sợ thật, vì không ai đoán trước được điều mà một con quỷ có thể gây ra.

Có lẽ nó muốn thương lượng nên vẫn chưa bóp chết Ken chăng?"

Mày muốn cái gì?"

- Saki hỏi."

Mày cho được không mà hỏi?"

- Con quỷ toét miệng cười, nước miến trộn lẫn với máu tuôn ra từ khoé miệng.

Nó ngửa đầu lên thống khoái cười.

- "Thời đại của tao qua rồi!

Giờ mày có phá nát chỗ này, lập cho tao cái đền thờ thì cũng chỉ để trưng đầu của mấy đứa ngu như mày thôi!"

Con quỷ vừa nói, vừa vươn vuốt của mình ra, cào lên ngực của Ken.

Chiếc áo đồng phục bị rách toạc ra, chỉ sau 2 giây bị cào, phần da trắng mịn đã có 4 đường rạch dài, từ vết thương thể hiện sự thối rữa, xanh xanh tím tím, máu bầm tụ lại khô queo.Đôi mắt của Ken đã mờ dần vì phổi thiếu oxi, bên kia, Saki chỉ kịp giật mình mà không thể lại gần con quỷ được.

Lúc này, anh thực sự sợ hãi.

Giọng Saki hơi run rẩy: "Mày buông em ấy ra.

Tao sẽ cố gắng đáp ứng mày."

- Anh vừa nói vừa chầm chậm tiến lại gần.

Tay phải anh đang cầm cây xẻng."

Mày dám tiến một..."

- Con quỷ chưa kịp nói hết câu thì Saki đã phi cây xẻng được nửa đường tới đầu nó rồi.

Bao quanh cây xẻng là những tia điện màu xanh dương lấp loé, chắc chắn sẽ phang vỡ đầu con quỷ.Nó nhanh chóng lách người, cây xẻng dính thẳng lên tường.

Trong lúc phản ứng nhanh, nó đã buông cái tay đang bóp chặt cổ của Ken ra.

Ken vô lực té thẳng xuống sàn.

Dường như mơ màng không thể thở được, mặt cậu từ đỏ chuyển sang xanh, một hơi thở cũng không thoát được khỏi miệng.Saki nhào tới, đan tay mình lại ấn lên ngực Ken liên hồi.

Con quỷ lấy lại thăng bằng, từ đầu bay tới.

Saki chỉ kịp kéo Ken vào trong lồng ngực, siết tay lại và lăn qua né một đòn trí mạng của con quỷ."

Thở đi.

Thở đi thằng nhóc này!"

- Saki cũng hoảng loạn đánh vào lồng ngực Ken.

Trong lúc mất tập trung, con quỷ đã mon men tới nơi rồi.

Phía sau Saki, Ken trợn mắt nhìn thấy con quỷ, cậu vừa lấy được hơi thở thì cú đấm của Saki, vừa lật người Saki, giơ tay ra chặn một đòn của con quỷ.Saki không kịp trở tay, té ngược ra sau, chỉ có thể truyền nội lực của mình vào người Ken.

Toang rồi, Ken không có kỹ năng tuyên chiến, chuyến này cậu sẽ lãnh đủ.

Không ngờ, cơ thể Ken tiếp nhận nguồn năng lượng mạnh mẽ đó một cách mượt mà.

Nguồn điện xanh dương từ tay Saki truyền thẳng đến lưng Ken, từ trong tay cậu phát ra năng lượng tương tự, và dưới cổ tay Ken, một lưỡi liềm phát sáng trong suốt từ đâu bung ra, cắt thẳng vào cổ của con quỷ.

Thời gian như ngưng đọng, Ken cũng bất ngờ với thứ vũ khí "mọc" ra từ cổ tay của mình.

Con quỷ bần thần nhìn Ken và Saki, và khi nó chưa kịp nói thêm lời nào nữa, Saki lần nữa tung một chưởng vào lưng Ken.

Lưỡi liềm trên cổ tay thu lại, sau đó lại được nguồn năng lượng kia sạc đầy, lần nữa mọc ra nhưng dài hơn, đủ để cắt đầu con quỷ.Gương mặt dữ tợn đang còn cười dang dở giữ nguyên trạng thái, cái đầu rớt thẳng xuống đất một cái bạch.

Cơ thể nó run rẩy, bước lùi về sau vài bước rồi ngã ra sàn.Ken còn chưa hoàn hồn, cái gì mới vừa lòi ra từ tay mình thế này?

Cậu run rẩy, ngã ngược về sau, Saki đỡ lấy Ken ngay lập tức.

"Cái... cái gì... từ tay em vậy?"

- Ken lăn qua một bên, thoát khỏi vòng tay của Saki, vừa lật cổ tay mình lên, rờ qua rờ lại xem xem có phải là sự thật hay không."

Vũ khí.

Hay còn là kỹ năng tuyên chiến của em đó!"

- Saki mệt mỏi ngửa đầu ra sau.

Ôi xém tí là chết!

Bây giờ khoan nghĩ tới cái gì mà phải định thần lại mới được.

- "Năng lực của tôi là cầm cái gì lên thì cái đó là vũ khí.

Chắc là tôi đã truyền nội lực cho em.

Trước giờ tôi cũng chưa từng sử dụng ai làm vũ khí cho mình.

Xem như nhờ tôi mà em lại qua môn."

- Saki thở dài, nhắm nghiền mắt lại, một tay gác lên trán, nằm giữa đống ngổn ngang."

Nhưng... em không... sao em không cảm nhận được nữa.

Hay là phải có anh thì em mới có thể sử dụng vũ khí đó."

- Ken lật tay mình qua lại, vẫn không thể "phóng" lưỡi liềm đó ra được thêm lần nào nữa.

"Haizzzz!

Sao được có 1 lần dị nè!"

- Ken nằm ngửa ra, dùng dằng đạp chân.

Saki quay sang nhìn bãi chiến trường mà mình và Ken vừa mới gây ra.

Nhà thờ giờ không khác gì một bãi tàn tích.

Thứ duy nhất còn nguyên vẹn chắc là phần bục giảng, thánh giá và chiếc đàn piano.

Còn lại ghế, tường, cửa sổ...

Đợt này chắc tiền lương không bằng 1 góc tiền đền bù quá!Vụ án này vẫn thiệt mạng 1 người, là do sự bất cẩn của bọn họ.

Nếu như cả 2 chia nhau ra, để 1 người canh gác tại bệnh viện thì không có chuyện đáng tiếc như thế này xảy ra.

Một nữ tu nữa đã không qua khỏi, quan trọng là cô đã kịp quay về với Thượng Đế, trao linh hồn mình cho Ngài trước khi con quỷ lần nữa tấn công.

——

Hổm rài bận quá nên Cô Tiên ra chap hơi chậm nha mụi người.

Mụi người cứ lưu truyện để khi nào hoàn đọc cũng được na!

Xin cảm ơn nhiều nhiều vì đã ủng hộ tác phẩm này!
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
24. Khế ước với quỷ


Cả 2 thu dọn tàn cuộc đến tờ mờ sáng mới được 1 nửa.

Phần sàn bị hỏng không thể nào sửa được vì thiếu xi măng và gạch bông.

Ken cặm cụi gom chiếc rương chứa di vật của con quỷ ra ngoài sân, thực hiện buổi cầu nguyện gần 2 tiếng đồng hồ đến khi mặt trời đã ló dạng mới mang đốt.

Saki âm trầm nhìn theo bóng lưng cậu nhóc trở về phòng, có lẽ đây là một trong những bất ngờ nhất.

Anh có thể sử dụng người khác như một vũ khí.

Đây là người đầu tiên, hoặc có thể là người duy nhất mà Saki truyền được nội lực của mình vào.

Trước giờ, Tổng bộ chưa từng có tiền lệ dùng người làm vũ khí, hay xem người đó là một kỹ năng tuyên chiến của riêng mình.

Cũng không hề có trường hợp một người nào đó phải nhờ năng lượng của người khác mới bung ra được vũ khí của chính mình.

Nếu như được Tổng bộ xét duyệt, có lẽ Ken và Saki phải thực hiện nhiệm vụ cùng nhau để rèn luyện kỹ năng thực chiến sao cho phối hợp ăn ý nhất.

Sau khi thu xếp với nhà thờ, cả 2 lại bắt chuyến tàu cũ, cùng nhau ra về.

Ken mệt mỏi gục đầu lên vai Saki ngủ quên lúc nào không hay.

Dưới ánh sáng ấm áp của buổi sớm, thứ mà khu vực này chưa từng xuất hiện cuối cùng cũng rọi xuống đền thờ của Thượng Đế.

Những ô cửa ố màu dưới ánh nắng tạo ra một tổ hợp màu sắc nổi bật soi rọi phòng nhóm chính, bên trong là bãi hoang tàn đang được dọn dẹp.

Gương mặt mệt mỏi của cậu thực tập sinh dưới ánh nắng trở nên hồng hào, đầy sức sống hơn bao giờ hết.Saki nhẹ nhàng cử động, lùi vai của mình sát vào lưng tựa của ghế, tay kia đỡ cái đầu ngốc vào đúng vị trí hõm cổ và vai mình.

Tiếng thở đều đều của cả 2 phả ra như tiếng thở dài kết thúc một cuộc chiến tâm linh nữa.

Lần này về khá vội vàng nên họ không thể mua được vé giường nằm, đành phải ngồi cả buổi cho đến khi về Tổng bộ thôi.

Giữa chuyến đi, Saki nhận được tin nhắn từ bác sĩ, ông thông báo rằng tình trạng các nữ tu đã khá lên rất nhiều.

Vết lở loét khô mài, không còn tím xanh nữa mà đã thấy được mạch máu hồng đỏ ẩn hiện dưới da.

Cuộc chiến săn lùng và tiêu diệt quỷ chưa bao giờ là dễ dàng.

Ngoài việc trục xuất quỷ ra thì còn phải bảo vệ người vô tội, kiên quyết không để bản thân dính với tà thuật.

Nhiệm vụ lần này được xem là cuộc chiến ngay quỷ môn quan, cánh cửa thông âm.

Nó làm cho người ta nhớ đến vị Alpha đã "hắc hóa" và đang công tác tại Hiệp hội huyền học & tiên tri, Lucid.

Phải chăng trong lúc du hành qua thế giới bên kia, đã có một thế lực nào đó sai khiến Lucid, khiến hắn suy nghĩ lại về định hướng và mục đích của mình tại Tổng bộ.Tổng bộ có thực sự là một nơi phù hợp với người có thể chất bán âm, nhưng lại sống đến mấy trăm tuổi không khác gì thuần âm?

Một người có mối liên hệ mật thiết với thế giới bên kia như vậy thì có nên ở trong một nơi đối nghịch với ma quỷ hay không?

Câu trả lời này chỉ có 2 người có thể trả lời được, 1 là chính Lucid, 2 là vị Alpha từng thực hiện nhiệm vụ cùng hắn, Hime.

"Chính nghĩa trong từng bước đi mới là chính nghĩa.

Chính nghĩa không phải là thành quả tốt đẹp từ những việc vô đạo đức."

- Hime mỉm cười, ngửa đầu lên, chân buông thõng xuống đung đưa theo gió.

Hime và Lucid ngồi hóng gió trên một tòa nhà cao tầng."

Em sẽ là một cảnh sát tuyệt vời!"

- Lucid dịch ngón tay út của mình lên ngón tay út của Hime khi cả 2 người đều đang vịn tay lên thành lan can.Hime e thẹn, 2 má đỏ bừng, mái tóc được cột đuôi ngựa bay phấp phới theo gió.

Nữ điều tra viên mặc bộ quân phục trong thật đứng đắn, nụ cười xán lạn ngây ngô, không nhiễm một chút phong ba bão táp của tội ác.

- "Nếu như lần này anh thành công, có phải sẽ được lên làm Alpha không?"

"Nhanh thôi!"

- Lucid khoác chiếc áo choàng, mắt hướng về một tòa chung cư cũ kỹ đầy âm khí phía đằng xa.

Tay Lucid kéo kéo chiếc túi chéo bên hông, dùng áo choàng lấp lại như muốn che giấu điều gì.

Chính nghĩa trong mắt một người trần không giống người như hắn.

Đối với người đã sống đến từng đó tuổi, chính nghĩa chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo cho thế lực đen tối hoành hành thôi.

Hime dùng ánh mắt sáng ngời của mình nhìn Lucid với vẻ ngưỡng mộ.

Đây không chỉ là thợ săn quỷ tài năng mà còn là người sống qua bao thế hệ, bảo vệ bình an cho rất nhiều người dân, phục vụ tín ngưỡng và giúp đời sống tâm linh của họ vững chắc.Đêm hôm đó, Lucid tính toán thời gian làm sao để khi Hime cùng đoàn đội của mình đến nơi thì toàn bộ quỷ đã di tản.

Hắn vừa thành công lên Alpha mà Hime lại vừa nhìn thấy được hào quang của mình tỏa sáng.

Tuy nhiên, hắn phải triệu hồi con quỷ đứng đầu ở đó mới được.

Trên tầng số 6, tại phòng số 06, trong buồng ngủ số 6, Lucid cởi áo choàng, lục lọi nến, phấn, và một vài lọ máu dê ra.

Để bước qua thế giới bên kia, Lucid chỉ cần chớp mắt mở mắt.

Nhưng để trói buộc một con quỷ, thì vẫn cần phải có một ma trận nhỏ cầm chân nó tại thế giới này.

Kế hoạch của Lucid là du hành qua thế giới song song, dụ con quỷ đứng đầu nơi đây bước vào trong cái bẫy này, kéo nó sang thế gian và lập khế ước di tản quỷ.

Sau đó bình chân như vại đẩy nó về thế giới song song.

Kế hoạch hoàn hảo này lại thiếu một chút tính toán, vì Lucid đã dạo quanh khắp các tầng lầu của chung cư mà chưa tìm ra được con quỷ đầu đàn.

Thể chất của người sống dù có thể du hành qua bên kia nhưng vẫn không thể trụ lại quá lâu, khi dương khí không còn nữa thì lập tức bị linh hồn khác chiếm lấy thể xác, mất đi hồn trí và vĩnh viễn bị giam cầm.

Vậy nên Lucid đành phải trở về nơi mình mở cánh cổng, buồn bã trở về thực tại."

Này!"

- Khi đã một chân bước qua cánh cổng vô hình rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lucid quay đầu lại thì nhìn thấy một người vóc dáng như mình, ăn mặc cũng có phần tương tự, là chiếc áo choàng đen khoác bên ngoài, dưới chân mang ủng da, nhưng nhìn bụi bặm hơn, không sạch sẽ được như Lucid.

- "Nghe nói cậu tìm tớ!"

- Người kia trùm nón, không ngẩng mặt lên, Lucid chỉ lờ mờ nhìn thấy được miệng người đó mấp máy, nhưng âm thanh thì không phát ra từ miệng người đó mà lại là tiếng từ trong đầu của chính mình."

Tao muốn lập khế ước với mày!"

- Lucid lùi lại vài bước, tên áo choàng đó cũng tiến lên vài bước theo.

Nó đã vô thức bước vào ma trận mà Lucid vẽ ra, trong lòng Lucid mừng như được mùa, nhưng vẫn dùng mặt lạnh để đe dọa nó.

- "Mày chỉ cần di dời hang ổ của mình đi là được.

Tao tìm được một nơi tương tự đây, cũng là cửa thông âm, mà nơi đó đang là một cái đền thờ, quá thuận tiện cho lũ quỷ sinh sống mà không bị dòm ngó."

"Nếu không thì sao?"

- Tên đó tiếp tục mấp máy miệng, âm thanh trầm ổn vang lên trong đầu Lucid."

Thì mày sẽ bị nhốt lại ở đây.

May mắn thì mày sẽ chết khi đồng bọn của tao đến diệt mày.

Còn xui xẻo thì tao sẽ trục xuất hết lũ quỷ về địa ngục, giam cầm mày ở đây cho đến khi có người phát hiện thì thôi!"

- Lucid vừa nói, vừa chỉ tay xuống đất, nơi mà có một ma trận chi chít chữ nằm dưới chân con quỷ.

Tất nhiên, nơi này sẽ không ai phát hiện ra vì tòa chung cư này đang sắp bị sang bằng.

Ngay khi vụ án này kết thúc, phía Cục cảnh sát sẽ phá hủy nơi đây, xây một trung tâm thương mại mới toanh."

Vậy thì tớ đồng ý!"

- Con quỷ gượng gạo mỉm cười.

Nó chìa bàn tay của mình ra, chờ đợi Lucid bắt tay, thiết lập khế ước.

Lucid không nghĩ nó lại đồng ý nhanh như vậy.

Nhưng cũng phải, có ngu cũng biết bị giam cầm ở nhân gian thì 4 ngày là tổn hết âm khí, không hồn phi phách tán khi dương khí thịnh thì cũng bị bọn thợ săn quỷ kéo nhau đến diệt.

Chưa kể, nơi mà Lucid chừa cho hắn lại là chỗ tốt, vừa hay là Tòa đại sứ Âm dương.
 
Thợ Săn Quỷ Bán Thời Gian
25. Sinh ra trong địa ngục


Lucid cũng thuận thế đưa tay mình ra, nắm lấy bàn tay con quỷ.

Nó nhẹ nhàng gỡ nón trùm đầu của mình ra.

"Cái... mày là..."

- Lucid trợn to 2 mắt, nhìn gương mặt giống mình đến 9 phần.

Nhưng thần khí thì khác hẳn, bởi vì người này mang hơi thở của sự chết chóc.

Từng đường nét trên gương mặt, từ chiếc mũi cao, đến đôi mắt 2 mí sâu hõm, một chút quầng thâm và bọng mắt.

Lucid cứ như soi mình trong một chiếc gương vậy, người kia chỉ trông mệt mỏi hơn mình một chút, làn da trắng xanh hơn, khô hơn, trên khóe miệng có một vết sẹo nho nhỏ, trên chân mày cũng bị rách một đường."

Tớ là anh em của cậu.

Nhưng tớ không may mắn, sinh ra ở đây.

Còn cậu thì... từ giờ sẽ sống ở đây!"

- Người đó mỉm cười hiền từ, tay nắm chặt Lucid không buông.

Lúc này Lucid hoảng sợ, giật ngược người về sau, chỉ trong chớp mắt, hắn lại thấy chính bản thân mình té ngã.

Lucid giật mình, nhìn xuống đôi bàn tay, nhìn xuống chân mình.

Con quỷ này đã tráo hồn, nó đang ở trong thân xác của mình, còn mình thì ở trong nó.

Lucid nhìn thấy chính mình chao đảo trước mặt, rồi lại nhấc mắt lên nhìn thẳng."

Tớ sẽ không xin lỗi cậu.

Vì tớ nghĩ đã đến lúc tớ tận hưởng cuộc sống mà đáng ra tớ phải có rồi!"

- Con quỷ đó lùi lại một bước, trọn vẹn ra khỏi vòng tròn.

Lucid nhào tới nhưng lại va vào một bức tường vô hình."

Trả lại... trả lại thân xác cho tao!

Mày là ai... mày đứng lại đó!"

- Gào thét trong vô vọng, Lucid không thoát được khỏi ma trận chính mình vẽ ra, cũng không thể trở về thực tại.

Lucid nhìn thấy "mình" bắt tay với các sĩ quan, mỉm cười trêu ghẹo Hime, rồi theo đoàn người bước ra khỏi căn phòng định mệnh đó.

Có lẽ hắn vẫn còn ở trong ma trận đó cho đến ngày hôm nay chăng?

"Cái chết chưa phải là hết."

- Người anh em đó không phải chết đi cùng mẹ Lucid mà đã được sinh ra ở thế giới bên kia.

Xác suất họ gặp lại nhau có thể bằng âm, mà vô tình một người ở cõi âm nữa thì cơ hội họ đối diện với nhau tăng thêm được một chút.

Liệu người anh em kia vô tình gặp lại Lucid, hay đã âm thầm theo dõi và chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi?

Một cú tráo đổi ngoạn mục để trở về dương thế thông qua thể xác của người còn sống chính là cái kết hoàn hảo cho kế hoạch của hắn.

Lucid không những thất bại trong việc lập khế ước mà còn bị giam giữ vĩnh viễn trong cái bẫy mà mình đặt ra.Sau khi "Lucid" trở thành Alpha, hắn bị Hime xa cách, rồi chủ động rời bỏ Tổng bộ.

Trong vòng 2 năm, hắn thành công thăng tiến ở Hiệp hội huyền học & tiên tri, bỏ xa những năm tháng diệt quỷ oanh liệt.

Còn Hime thì rời bỏ sở cảnh sát, không làm nhân viên điều tra nữa mà lựa chọn rẽ hướng sang làm thợ săn quỷ.

Hime cũng bằng một cách nào đó ẩn mình, thăng hạng liên tục và không ai biết được cô nàng đã cống hiến bao nhiêu năm trong Tổng bộ.

Hime sở hữu diện mạo trẻ trung, tươi tắn suốt bao nhiêu năm và cũng không hề có dấu hiệu già đi.

Người ta cũng không rõ Hime gia nhập vào Tổng bộ vào lúc mấy tuổi, chỉ thoáng nghe danh của cô và biết được cô là em gái Kimmy.

Thế nhưng cũng chỉ có Kimmy biết được mình là cái vỏ bọc cho số tuổi tồn tại của Hime.

Kimmy là nhân viên cứng cựa của Tổng bộ, gần như mọi bí mật cô đều biết.

Chỉ không biết rằng vì sao Alpha Lucid vừa mới thăng cấp lại đổi sang chơi hệ "tâm linh" với bên đối thủ, cũng chẳng hiểu lý do mà Hime không có thể chất bán âm mà vẫn được tuyển vào làm thợ săn quỷ.Hime âm thầm thực hiện các nhiệm vụ bí mật của Tổng bộ đưa ra, phần lớn là công tác điều tra những vụ án lớn và nguy hiểm.

Sau đó Hime sẽ tổng hợp tài liệu, giao cho người của Viện điều tra và nghiên cứu.

Ngoài ra, Hime sẽ hỗ trợ các thợ săn quỷ khi phải tham gia các cuộc chiến đẫm máu.

Cho đến nay, kỹ năng tuyên chiến của Hime là gì vẫn còn là một ẩn số.

Người ta chỉ nhìn thấy cô nàng luôn mang theo nước thánh bên mình, sử dụng như một loại vũ khí thượng hạng.

Nhưng ai mà không biết sử dụng nước thánh chứ?

"Một người thiệt mạng.

Ken có được vũ khí của mình."

- Kimmy nhìn tờ tường trình trên bàn rồi liếc qua cậu thực tập sinh ủ rũ.

- "Này được xem là thành tích hay thất bại đây?"

"Anh Saki bắt em phải đi luyện tập thêm.

Viện trưởng kêu em tạm thời công tác như thợ săn toàn thời gian luôn đi.

Mấy cái bài nghiên cứu rồi luận văn để sau cũng được."

- Ken dứt dứt cái đầu.

Cậu không muốn đối mặt với Saki nữa, ông thầy khó tính mà còn hành động thiếu suy nghĩ."

Anh Ken được Alpha để ý rồi kìa!

Đúng như mong muốn của anh rồi!

Còn muốn gì nữa chứ!"

- Luna cà khịa, huých tay vô người Ken.

- "Cuối tuần này biệt đội săn quỷ của các người sẽ được đi du lịch đó!

Anh lại có cơ hội gần gũi với chàng top của mình kìa!"

- Luna mỉa mai, nhướng mày lên."

Đi du lịch?

Team building à?"

- Ken đang ủ rũ liền ngóc đầu dậy nghi hoặc."

Chế độ này mà có Team building?

Cậu mơ đẹp quá đó nhóc!"

- Kimmy lắc lắc cái đầu."

Là đi công tác đó!

Cả đội luôn nha!"

- Ford từ trên cầu thang bước xuống, tay còn đang cầm theo laptop.

- "Chúng ta sẽ biết được giới showbiz là như thế nào!"

Ford mang laptop xuống, ngồi ngay chiếc bàn ngoài sảnh lớn.

Ken và Luna láo nháo theo sau.

Trên màn hình là bảng thông tin nhiệm vụ lần này với số lượng thợ săn quỷ đông đảo, điển hình là nhóm của bọn họ: Wave, Ken, Sukem.

Ford sẽ đi theo hỗ trợ công tác điều tra.

Lần này sẽ có thêm sự giám sát của 2 Alpha, chính là Saki và Hime.

Saki thì mọi người đều đã quen mặt hết rồi nhưng Hime thì khá xa lạ.

Có người chỉ mới gặp Hime lần đầu vào ngày họp Tổng bộ thôi.Một bộ phim nổi tiếng chiếu trên mạng xã hội đã thu hút được đông đảo fan hâm mộ.

Do đó, nhà sản xuất quyết định tổ chức world tour nhằm quảng bá phim, cũng như quảng bá cho tên tuổi diễn viên, bán đồ lưu niệm hậu công chiếu.

Tuy nhiên chuyến world tour này chỉ vừa đi đến đất nước thứ 3 thôi là đã gặp nhiều trắc trở, còn chưa đến nửa quãng đường mà họ phải lưu diễn.

Nào là gặp tai nạn trên sân khấu, nào là diễn viên mắc bệnh, nào là xe hư ở giữa đường đi,...

Họ nghi ngờ đã có ai đó nguyền rủa chuyến lưu diễn này nên mới nhờ tới thầy pháp.Thế nhưng càng giải thì càng rối, càng làm nhiều nghi thức thì chuyện xui rủi cứ ở đâu kéo đến.

Điển hình là một cặp đôi phụ trong bộ phim.

Họ hẹn hò bí mật kể từ ngày đầu tiên bắt đầu ghi hình rồi, sau đó chia tay trước khi phim phát sóng.

Cô diễn viên này bị phát hiện phá thai chui trước khi chuyến lưu diễn tại nước thứ 2 hoàn thành.

Vậy là người ta đồn thổi rằng bạn diễn làm cô có bầu, rồi lại bắt phá thai.

Dù phía công ty đã mở họp báo, thế nhưng danh tiếng của bộ phim cũng theo đó tuột dốc không phanh.

Kế hoạch lưu diễn không thể hoãn lại, số vé bán ra không thấm vào khoản tiền mà họ đầu tư, thế là hàng loạt nghi vấn được đặt ra.

Giới giải trí luôn tin vào chuyện tâm linh, Hiệp hội huyền học & tiên tri đã làm họ thất vọng, nên giờ chỉ có thể trông cậy vào Tổng bộ.

Cả một dàn ekip chưa tính diễn viên đã là 30 người.

Vậy nên để bảo vệ họ thật tốt thì cần nhiều thợ săn quỷ.

Nhưng đoàn phim cũng không có đủ chi phí, thế là họ đầu tư vào 2 thợ săn quỷ bậc Alpha, còn 3 người kia là hàng đính kèm đó!
 
Back
Top Bottom