Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPEYO7p5vS3DP2PC6rD4SQgJQWEutpHlk01aeEVgfUKAaplNfYelwxLMCMaYvLUkIYPPZDnvtA7lchVqBd9R8a7gv1kFY-_7oBCgXkv5L7ykvEHjva9cRcyK-nV3HQdK-lTIIWU0IHqrWbpvbbqV7W0=w215-h322-s-no-gm

Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu
Thể loại: Linh Dị, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu

Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, linh dị, báo thù

Số chương: 4 phần

Edit: Hoa Lạc sơn cư

Giới thiệu

Ta là thần Thổ Địa ở trấn này. Có một thư sinh ba quỳ chín lạy cầu xin ta cứu thê tử của hắn. Hắn dập đầu đến mức trán sưng đỏ, vẻ mặt bi thương nhưng vô cùng thành kính: “Ta nguyện đánh đổi công danh phú quý chỉ để cầu thê tử được sống.” Thư sinh này chính là phu quân của ta lúc còn sinh thời. Thế nhưng trước khi ta chết vì bệnh nặng, hắn sợ ta ho suốt ngày đêm ảnh hưởng đến việc học nên đã dọn đến sống ở nhà bạn học. Một mình ta cô đơn lẻ bóng trút hơi thở cuối cùng trong nhà. Mãi đến ba ngày sau, thi thể ta bắt đầu thối rữa mới được hàng xóm phát hiện. Giờ đây, hắn là người phàm, còn ta đã thành thần. Người này, ta cứu hay không cứu đây?​
 
Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 1



1.

“Chắc kiếp trước tiểu thư nhà họ Liễu đã làm rất nhiều việc tốt nên mới có thể gặp được một vị phu quân tốt như Chu công tử.”

“Hu hu hu, cảm động quá đi mất, thế gian này thật sự có người đàn ông tốt như vậy sao!”

“Mau nhìn kìa, Chu công tử đã dập đầu đến mức trán chảy máu luôn rồi!”

“Chu công tử, mau dừng lại đi, ngài còn phải đi thi Trạng Nguyên, cẩn thận làm tổn hại đến não!”

Ồn ào quá.

Ồn ào chết đi được.

Miếu Thổ Địa xưa nay vẫn luôn vắng vẻ, sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?

Ta vươn vai, ngái ngủ ngồi dậy, vừa nhìn liền giật nảy cả người.

Ôi chao, sao lại có nhiều người như vậy!

Phát tài rồi phát tài rồi! Đông đúc thế này, chẳng phải sẽ có nhiều hương khói hay sao?

Ta vui vẻ chỉnh lại y phục, đội ngay ngắn mũ miện, chuẩn bị tiếp nhận phú quý đầy trời.

Hả?

Tại sao chỉ có một nén nhang thôi vậy?

Mấy bà thím, nàng dâu trẻ chen chúc chật kín cả miếu, hóa ra chỉ đến xem náo nhiệt thôi sao?

Có một bóng dáng gầy gò đang quỳ trên chiếc đệm cói cũ kỹ. Áo dài màu xanh thẫm, trên dây buộc tóc thêu một nhánh trúc xanh biếc trông vô cùng nhã nhặn.

Đây hẳn là một thư sinh, hơn nữa còn là một thư sinh rất tuấn tú.

Hắn quỳ trên đệm cói, dập đầu chạm đất, giọng nói nghẹn ngào như một con thú nhỏ bị thương: “Ta nguyện đánh đổi công danh phú quý chỉ để cầu thê tử được sống.”

Câu nói này khiến cho những người xung quanh đồng loạt trầm trồ.

Từ lời bàn tán của họ, ta nhanh chóng hiểu ra tình hình.

Thì ra thê tử của thư sinh khó sinh, Trương đại phu giỏi nhất trong trấn cho hay cả hai mẹ con e là khó giữ được tính mạng.

Thư sinh từng nói mình đọc sách Thánh hiền, không tin vào quỷ thần kỳ bí. Nhưng giờ khắc này, hắn nguyện cầu thần linh khắp thiên hạ, chỉ mong vợ con được bình an.

Hắn chạy đến cầu nguyện ở miếu Nguyệt Lão, miếu Quan Âm, đền Thần Tài.

Lúc này đây, từ đền Thần Tài, hắn đi ba bước lại quỳ, chín bước lại dập đầu, một đường quỳ thẳng đến miếu Thổ Địa của ta.

Ta sững sờ nhìn bóng dáng của hắn quỳ trên mặt đất, tâm trí bất giác trôi về ba năm trước…

2.

“Khụ, khụ khụ khụ!”

Ta che miệng bằng khăn tay, cố gắng nén cơn ho vào trong lồng ngực, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng.

“Hừ!”

Chu Cảnh Viễn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đầy vẻ khó chịu: “Thẩm Yến Uyển, nàng làm ồn khiến ta chép sách sai rồi. Trang sách này xem như bỏ, ta đã tốn hết nửa canh giờ.”

Ta vừa áy náy vừa buồn bã: “Xin lỗi phu quân. Thiếp ho suốt hai tháng không khỏi. Thiếp… thiếp muốn đến chỗ Trương đại phu khám bệnh, chàng có thể…”

Phu quân nói ta học vấn kém cỏi, đầu óc đơn giản, thế nên toàn bộ tiền bạc trong nhà đều do chàng quản lý.

Trương đại phu là đại phu giỏi nhất trong trấn, phí khám bệnh không hề rẻ, mỗi lần khám là hai trăm văn tiền.

Chu Cảnh Viễn mím môi mỏng, suy nghĩ một lúc rồi dịu giọng: “Uyển Nhi, không phải ta keo kiệt. Nàng cũng biết ta đang chuẩn bị thi Đồng, nếu ta đỗ, sau này nàng sẽ là nương tử của tú tài!”

Tham gia thi Đồng phải có người bảo lãnh, phí bảo lãnh đã tốn năm lạng bạc.

Nhà họ Chu nghèo khó, nhà ta dù khá giả hơn một chút nhưng cũng không đủ tiền nuôi một thư sinh.

Tiền bạc đổ vào khoa cử thật sự nhiều vô số kể.

Thành thân với Chu Cảnh Viễn ba năm, ta đã bán hết bảy mẫu ruộng hồi môn, còn vét sạch cả bạc trong rương cưới.

Chu Cảnh Viễn cũng có chí tiến thủ, thành tích trong học đường luôn đứng đầu.

Ngay cả viện trưởng cũng nói chỉ cần hắn tham gia kỳ thi thì chắc chắn sẽ đỗ cao.

Bây giờ trong nhà còn đúng năm lạng bạc, nếu ta dùng để khám bệnh thì phu quân sẽ không có tiền đi thi nữa.

Ta ôm ngực, cảm thấy mỗi lần hít thở đều như có lưỡi dao cắt qua phổi.

Bệnh của ta thật sự không thể kéo dài thêm được nữa.

3.

“Phu quân, chàng… chàng có thể mượn bạc từ bạn học hay không? Chàng thân với Liễu công tử, cha của Liễu công tử lại là Liễu viên ngoại, phú hộ trong trấn của chúng ta…”

“Câm miệng!”

Chu Cảnh Viễn cắt ngang lời ta, tức giận hất tay áo: “Quân tử giao thiệp nhạt như nước, sao có thể bị vấy bẩn bởi mùi tiền phàm tục! Cả tiền chữa bệnh cho thê tử cũng phải đi vay, nàng bảo các bạn học khác sẽ nhìn ta như thế nào?!”

Chu Cảnh Viễn càng nói càng giận, cuối cùng thu dọn đồ đạc chuyển đến học đường ở.

Hắn nói mình sắp thi Hương, cần yên tĩnh ôn tập. Trước khi đi, hắn còn mang theo toàn bộ bạc trong nhà, không để lại cho ta dù chỉ một đồng. Hắn nói trong nhà còn đủ lương thực, ta cũng chẳng cần tiêu gì nhiều. Đợi hắn đỗ tú tài, nhận thưởng rồi sẽ dẫn ta đi khám bệnh.

Hắn rời đi được mấy ngày thì ta bị bệnh chết.

May mắn là năm xưa ta từng cứu một con cá chép mắc cạn bên sông. Con cá đó là con trai của thần sông.

Thần sông nhớ ơn ta nên đã cầu xin Diêm Vương cho ta làm Thổ Địa nương nương của trấn này.

Sau khi thành thần Thổ Địa, ta hối hận vì đã trao nhầm chân tình, cũng hận Chu Cảnh Viễn trong mắt chỉ có công danh lợi lộc, không có tình nghĩa phu thê.

Vậy nên ta chẳng muốn gặp lại hắn, một mực cố ý tránh né.

Chỉ là vào thất hồi hồn đầu tiên, ta không nhịn được đã đứng xa nhìn hắn.

Hắn quỳ trước mộ ta khóc rất thương tâm, nói hắn đã đỗ tú tài, xem như khổ tận cam lai, nhưng ta lại không có phúc hưởng.

Người trong thôn còn an ủi hắn, nói ta vốn mệnh mỏng, không liên quan đến hắn, bảo hắn đừng tự trách.

Ta nhìn thư sinh đang quỳ rất lâu trên đất, thật muốn cho Chu Cảnh Viễn thấy cảnh này. Không phải do ta vô phúc mà là do hắn không đủ yêu ta, không biết trân trọng ta.

Thư sinh này cũng họ Chu nhưng người ta dám nguyện đánh đổi công danh cả đời chỉ để cầu cho vợ con được bình an!

Khác biệt, đây chính là khác biệt!

Mấy nàng dâu trẻ đến xem náo nhiệt không khỏi gật gù cảm thán.

Thê tử của hắn có phúc lắm mới lấy được một người phu quân tình sâu nghĩa nặng như vậy.

Ta nhìn cũng cảm động, bắt đầu hiếu kỳ về dáng vẻ của vị Chu công tử này.

Nhìn biểu hiện của đám phụ nữ bên cạnh thì chắc hắn phải tuấn tú lắm.

Người tuấn tú nhất mà ta từng gặp lúc còn sống chính là Chu Cảnh Viễn.

Không biết hắn và Chu Cảnh Viễn ai đẹp trai hơn?

4.

Ta mường tượng ra rất nhiều dáng vẻ của vị Chu công tử này: nho nhã thư sinh, sắc sảo lạnh lùng, hay mang khí chất thanh tao.

Chỉ duy nhất không ngờ hắn lại trông giống hệt như Chu Cảnh Viễn!

Thật sự là giống như hai giọt nước. Mày như núi cao, sống mũi cao thẳng, thậm chí ngay cả nốt ruồi lệ dưới đôi mắt đào hoa cũng giống nhau như đúc!

Trời ơi, trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao?

Chu công tử có dung mạo giống hệt như phu quân trước đây của ta lúc này đang ngẩng mặt lên, vẻ mặt bi thương, đôi mắt đỏ hoe: “Chu Cảnh Viễn ta rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi gì mà ông Trời cứ hết lần này đến lần khác cướp đi người ta yêu thương nhất? Thổ Địa nương nương, nếu nhất định phải có một người chết thì hãy lấy mạng ta đi!”

Khoan đã, ai cơ?!

Hắn vừa dứt lời, cả miếu Thổ Địa lập tức vang lên tiếng khóc nức nở.

Từng thiếu nữ che khăn khóc không dứt cứ như thể chính họ mới là phu nhân nhà họ Chu đang sinh con ở Quỷ Môn Quan.

“Nhìn mau! Thổ Địa nương nương động đậy rồi!”

“Đúng vậy! Ta cũng thấy! Người vừa chớp mắt kìa!”

“Trời ơi! Thổ Địa nương nương bị chân tình của Chu công tử làm cho cảm động, vậy mà thật sự hiển linh rồi!”

Trước mắt ta, một đám người lập tức quỳ rạp xuống.

Chu Cảnh Viễn vừa rơi nước mắt vừa không ngừng dập đầu.

Ta ngồi trên đài cao, tâm trạng vô cùng phức tạp. Vừa nãy vì quá kinh ngạc nên ta mới vô tình hiện thân ra khỏi tượng đất.

Chuyện này cũng không thể trách ta!

Ai mà ngờ được chứ?

Làm sao ta nghĩ ra được người đàn ông si tình tuyệt thế đang quỳ trước mặt lại chính là người từng bỏ mặc sự sống chết của ta?!

Hắn còn còn nói gì cơ? Ông Trời hết lần này đến lần khác cướp đi người hắn yêu?

Lúc còn sống, ta chưa từng cảm thấy hắn yêu ta.

5.

Chu Cảnh Viễn ngất rồi.

Theo lời đại phu bị kéo đến đây thì hắn đã không ăn uống suốt mấy ngày qua khiến cho cơ thể kiệt sức mà ngất.

Trên đường đến đây, hắn vừa quỳ vừa bái, từ miếu Quan Âm ở phía tây của trấn đến đền Thần Tài ở phía đông, rồi tới miếu Nguyệt Lão ở phía bắc, cuối cùng mới đến miếu Thổ Địa của ta ở phía nam.

Người bình thường đã không chịu nổi dày vò như vậy, huống chi là một người đã nhịn đói nhiều ngày?

Thâm tình đến mức này quả thật khiến cho người ta cảm động.

Giá mà hắn không phải là phu quân trước đây của ta.

Ta ngơ ngác đi theo bên cạnh đám người hầu của nhà họ Chu, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng trước cổng Chu phủ.

Từ xa ta đã nghe thấy tiếng hét thê thảm.

Phu nhân hiện tại của Chu Cảnh Viễn là Liễu Thư Vân, con gái của Liễu viên ngoại. Nhà nàng có hai cửa hàng vải, một quán rượu và ba tiệm gạo.

Lúc này đây, gương mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, mớ tóc rối bết lại vì mồ hôi trông vô cùng nhếch nhác và tiều tụy. Thế nhưng sự tàn tạ ấy chẳng thể làm lu mờ nhan sắc của nàng.

Liễu Thư Vân vô cùng xinh đẹp.

Ta chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Xét về dung mạo, về gia thế, ta đều thua kém nàng.

Đáng tiếc một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại sắp chết rồi. Quỷ sai câu hồn đã đứng sẵn bên giường, chỉ chờ đến giờ là sẽ dẫn nàng đi.

Nhìn thấy ta, quỷ sai chắp tay hành lễ: “Bái kiến thần Thổ Địa, sao người lại ở đây?”

Liễu Thư Vân bấu chặt lấy tay nha hoàn, dùng hết sức hét lên: “Đừng… đừng lo cho ta! Cứu con của ta trước! Đại phu, nhất định phải cứu con của ta! Phu quân đâu? Mau bảo chàng nói với đại phu cứu con của ta!”

Tiểu nha hoàn có khuôn mặt bầu bĩnh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Tiểu… tiểu thư? Cô gia đi cầu thần tiên phù hộ cho người rồi! Ngài ấy nói chỉ cần cầu khẩn các vị thần tiên, nhất định sẽ có một vị chịu cứu người…”

Liễu Thư Vân khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười nhanh chóng hóa thành chua xót.

Nàng cười, nước mắt cũng theo đó trào ra. “Sao phu quân của ta lại ngốc như vậy…”

6.

Quỷ sai đã thấy quá nhiều chuyện sinh tử nên chẳng mấy bận tâm.

Hắn nhàm chán vung vẩy gậy câu hồn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

“Sắp đến giờ rồi.”

Liễu Thư Vân dường như cũng cảm nhận được thời gian của mình không còn bao nhiêu.

Nàng cố gắng giơ tay đặt nhẹ lên bụng mình: “Con à, e là mẫu thân không chờ được đến ngày con chào đời nữa rồi. Ta… ta chỉ muốn nhìn con một lần, chỉ một lần thôi cũng được…”

Nhìn nàng, ta lại nhớ về bản thân đã giãy giụa thế nào trước khi chết. Cũng là cùng một nỗi không cam lòng và tuyệt vọng.

Trong bụng nàng vẫn còn một đứa bé chưa ra đời.

Ta thở dài, giơ tay cản gậy dẫn hồn của quỷ sai: “Nói với Phán Quan đại nhân, tạm thời để mạng của Liễu Thư Vân ở chỗ ta.”

Địa phủ vẫn phải nể mặt Thiên giới, mỗi vị thần tiên mỗi năm đều có ba cơ hội kéo người từ Địa phủ về dương gian.

Cứu người từ cõi chết chính là cách tốt nhất để chiêu dụ hương khói.

Quỷ sai sững sờ, thoáng nhìn Liễu Thư Vân bằng ánh mắt kinh ngạc: “Thần Thổ Địa cũng thật mềm lòng. Nhưng tâm bệnh của người phụ nữ này quá nặng, cho dù cứu được e rằng cũng chẳng sống được bao lâu.”

Những người được thần tiên cứu về đều phải đặc biệt chú ý giữ gìn sức khoẻ, bởi vì khoảng thời gian còn lại của họ chính là thời gian vay mượn.

Liễu Thư Vân cuối cùng cũng bình an hạ sinh một cô con gái.

Chu Cảnh Viễn lúc này cũng đã tỉnh lại. Nhưng khi nghe tin vui, hắn ngược lại không hề vui vẻ mà ôm mặt khóc nức nở.

“Tại sao?! Tại sao lúc đó ta không đi cầu thần linh?! Uyển Nhi… Uyển Nhi, là ta hại nàng. Tất cả đều là lỗi của ta!! Giá như… giá như ta biết trước…”

Hắn khóc đến nghẹn lời, ôm ngực không nói nên lời.

Ý gì đây?

Ta đứng bên cạnh hắn, hoàn toàn mơ hồ.

Ta chết vào ngày hạ chí, lúc hắn về đến nhà thì thi thể của ta đã thối rữa, giòi bọ lúc nhúc. Cho dù thần tiên giáng thế cũng không thể cứu được một cái xác đã mục nát.

Bây giờ ta không còn nữa hắn mới biết hối hận, đã muộn rồi!

7.

Từ hôm đó, hương khói trong miếu Thổ Địa đột nhiên trở nên thịnh vượng.

Người trong trấn đều nói rằng chính tấm chân tình của Chu tú tài khiến cho thần linh cảm động nên mới cứu sống vợ con của hắn.

Trong lúc nhất thời, Liễu Thư Vân trở thành đối tượng bị các khuê nữ nàng dâu lớn nhỏ ghen tị.

Nhưng ta thấy Liễu Thư Vân không vui vẻ chút nào.

Chu Cảnh Viễn đặt tên cho con gái của họ là Niệm Uyển, Chu Niệm Uyển.

Liễu Thư Vân thường xuyên ngẩn ngơ nhìn con gái, trong lúc thất thần, đôi mắt lại đỏ hoe.

Nha hoàn mặt bầu bĩnh cầm lên chiếc mũ hổ được thêu tinh xảo hòng làm nàng vui: “Tiểu thư, ba ngày nữa là tiểu thư nhỏ của chúng ta đầy tháng rồi. Nghe nói dạo gần đây cô gia đều đang bận rộn chuẩn bị lễ đầy tháng cho tiểu thư nhỏ đấy!”

Liễu Thư Vân có chút hứng thú, nét u sầu trên mặt cũng tan đi phần nào: “Thật sao? Cô gia đã chuẩn bị gì vậy?”

Nha hoàn mím môi cười vui vẻ: “Hình như là đang chạm khắc gì đó, cô gia sắp thi Hương rồi, vậy mà vẫn dành nhiều thời gian để tự tay chuẩn bị quà, có thể thấy rõ ngài quan tâm đến hai mẹ con người đến nhường nào.”

Ta đã nhìn thấy thứ mà Chu Cảnh Viễn khắc, là một cây trâm gỗ khắc hoa đào. Nhưng con gái của hắn còn nhỏ như vậy, tặng trâm gỗ có phải hơi sớm hay không?

Ba năm phu thê, sáu năm quen biết, ta chợt nhận ra dường như mình chưa từng hiểu rõ Chu Cảnh Viễn.

Cha hắn mất sớm, mẹ hắn góa bụa nuôi hắn trưởng thành.

Để có tiền cho hắn ăn học, mẹ hắn làm việc đến kiệt sức rồi nhanh chóng qua đời vào tháng thứ hai sau khi hắn thành thân.

Từ đó về sau, Chu Cảnh Viễn lao vào học hành như kẻ điên.

Hắn nói hắn nhất định phải đỗ đạt để có thể cáo mệnh cho mẹ, để cho bà dù có thành ma cũng phải là con ma hiển hách nhất trong trấn.

Ta hiểu rõ khát vọng của hắn đối với danh lợi quyền thế. Những khao vọng ấy hòa vào máu, khắc vào xương, khiến hắn mỗi ngày đều như uống máu gà, kiên trì dùi mài kinh sử, đêm đêm đọc sách dưới ánh đèn.

Vì khoa cử, hắn có thể nhịn đói, chịu nóng, chịu lạnh, chịu khổ. Thế nên hắn không tiếc bỏ mặc mạng sống của ta.

Nhưng bây giờ hắn lại nói nguyện dùng công danh phú quý cả đời chỉ để đổi lấy mạng sống của vợ con.

Nói thật, ngay cả ta cũng có chút ghen tị với Liễu Thư Vân.

Nhưng sau mấy ngày quan sát, ta phát hiện dường như Chu Cảnh Viễn cũng không đối xử tốt với nàng chút nào.

Giữa hai người trông giống như người thân xa lạ hơn là phu thê. Khách khí có thừa, không đủ thân mật.
 
Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 2



8.

Hôm nay là lễ đầy tháng con gái của Liễu Thư Vân.

Chu Cảnh Viễn dậy từ sáng sớm, tắm rửa xông hương, ăn mặc chỉnh tề.

Nhà họ Liễu giàu có, dùng nửa gia tài làm của hồi môn cho con gái duy nhất là Liễu Thư Vân. Nhờ vậy mà Chu phủ bây giờ có kẻ hầu người hạ, lễ đầy tháng cũng tổ chức vô cùng xa hoa.

Năm tháng thật dài, làm thần tiên ngày qua ngày quá mức vô vị.

Ta ngồi đung đưa chân trên xà nhà, thưởng thức lễ đầy tháng con gái mới sinh của nhà họ Chu.

Đứa nhỏ bụ bẫm trắng trẻo như một viên bánh trôi, vô cùng đáng yêu.

Khách khứa đều đã có mặt, nhưng chủ nhân của bữa tiệc – Chu Cảnh Viễn vẫn chưa xuất hiện.

Liễu Thư Vân sốt ruột trong lòng, nhưng trên mặt không thể hiện gì, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn của mình.

Nha hoàn rất tinh ý, nhẹ gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Có vẻ như đi tìm Chu Cảnh Viễn.

Ta cũng thấy kỳ lạ.

Chu Cảnh Viễn là người rất đúng giờ, bình thường ghét nhất là kẻ khác đến muộn. Hôm nay lại là lễ đầy tháng khuê nữ bảo bối của hắn, hắn có thể đi đâu chứ?

Nha hoàn chạy đến thư phòng nhưng không thấy người.

Vẻ mặt của nàng ta lập tức khó chịu, cắn răng, giậm chân hậm hực: “Đáng ghét! Chắc chắn cô gia lại đi tìm người phụ nữ kia rồi!”

Người phụ nữ kia?

Ai cơ?

Chẳng lẽ Chu Cảnh Viễn có nhân tình mà ta không biết?

Ta lặng lẽ theo chân nha hoàn vòng vèo qua mấy con đường, cuối cùng đến một sườn núi.

Trên sườn núi có một rừng đào, dưới chân núi lại có một căn nhà tranh đơn sơ.

Nha hoàn vừa leo lên vừa thở hổn hển, trong miệng không quên mắng chửi: “Chu Cảnh Viễn khốn kiếp! Nếu luyến tiếc thê tử đã khuất như vậy thì sao không theo nàng luôn đi! Tiểu thư nhà ta thật xui xẻo mới cưới phải người đàn ông không yêu mình… Ba ngày hai lượt lại chạy lên núi, có giỏi thì đừng về phủ nữa!”

9.

Tâm trạng lúc này của ta thật khó diễn tả.

Chu Cảnh Viễn quỳ trước một ngôi mộ, nhẹ nhàng v**t v* dòng chữ trên bia, ánh mắt xa xăm.

Ngôi mộ này được chăm sóc rất cẩn thận, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ dại, phía sau còn trồng cả một rừng cây đào. Đến mùa xuân hoa nở hẳn sẽ rất đẹp.

“Mộ của ái thê Thẩm Yến Uyển.”

Chu Cảnh Viễn không dự lễ đầy tháng của con gái mà chạy đến đây viếng mộ của ta sao?

“Uyển Nhi, ta hối hận rồi. Lúc nàng còn sống, ta luôn nghĩ công danh phú quý mới là thứ đáng theo đuổi cả đời. Thế nên ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm, có lẽ đây là sự trừng phạt của ông Trời, bắt ta vĩnh viễn mất đi người mà ta yêu thương nhất. Uyển Nhi, ta nhớ nàng lắm…”

Thật là thâm tình, thâm tình đến mức kinh tởm.

Ông Trời muốn trừng phạt ngươi, tại sao người chết lại là ta?

Chẳng lẽ ta là người rẻ mạt đến vậy?

Ta đứng bên cạnh trợn mắt, nha hoàn thì chống nạnh, tức đến mức nói lắp bắp: “Cô gia! Hôm nay là lễ đầy tháng của tiểu thư, tất cả khách khứa đều đang chờ, ngài mau quay về đi!”

Chu Cảnh Viễn không hề nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Hôm nay là sinh nhật của Uyển Nhi.”

À đúng, hôm nay là sinh nhật của ta.

Nực cười thật.

Lúc ta còn sống, hắn chưa từng tổ chức sinh nhật cho ta lần nào. Bận học, bận đến lớp bất kể gió mưa, bận đến mức chẳng thèm để tâm.

Trước bia mộ có bánh quế hoa của tiệm Tống Ký mà ta thích nhất. Cạnh đó còn có một cây trâm gỗ khắc hoa đào tinh xảo.

Ta chợt nhớ mình từng nói với hắn ta thích nhất là cây đào.

Vậy nên hắn trồng rừng đào này cũng là vì ta.

Thật kỳ lạ, lúc ta còn sống thì hắn chẳng đoái hoài, đợi ta chết rồi mới nhớ ra cách để yêu ta.

Thâm tình đến muộn còn thua cả cỏ rác.

10.

Ta chán ngấy cảnh Chu Cảnh Viễn mỗi ngày tưởng nhớ đến mình nên không còn lui tới Chu phủ nữa.

Giờ đây miếu Thổ Địa hương khói thịnh vượng, mỗi ngày đều có người đến dâng lễ, thắp hương, quỳ lạy cầu nguyện.

Sau khi thành thần tiên, tiên phàm khác biệt, không thể tùy tiện can thiệp vào nhân quả của trần thế. Trừ khi họ chủ động tìm đến cầu xin ta.

Lúc mới làm thần, ta rất muốn quay lại trừng trị Chu Cảnh Viễn một trận.

Nếu không phải vì hắn keo kiệt, không chịu cho ta tiền chữa bệnh thì ta đâu có bị bệnh chết?

Nhưng Diêm Vương nói, đã làm thần thì nên dứt bỏ mọi chuyện trần gian, không cho phép ta tìm Chu Cảnh Viễn gây phiền phức.

Hôm đó, ta đang nằm ngủ trong miếu Thổ Địa thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một tiểu nha hoàn mặt bầu bĩnh, mắt hạnh đang quỳ trên đệm cói, nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt, khóc lóc thảm thương: “Xin Thổ Địa nương nương cứu lấy tiểu thư, hu hu hu~ Nếu tiểu thư đi rồi, tiểu thư nhỏ phải làm sao đây? Bé con còn quá nhỏ, không thể sống thiếu mẹ được! Hu hu hu, tiểu thư, sao người nhẫn tâm như vậy? Đó là cốt nhục mà người liều mạng hạ sinh kia mà! Người… sao người đành lòng bỏ rơi bé con một mình, người…”

Tiểu nha hoàn khóc đến nghẹn lời, ta nghe chẳng hiểu gì cả.

Ý gì đây?

Liễu Thư Vân sắp chết nữa sao?

Ta vừa mới cứu nàng cách đây ba tháng, còn tốn mất một suất cơ hội nữa mà!

Ta vội vàng theo tiểu nha hoàn đến Chu phủ, vừa nhìn thấy Liễu Thư Vân liền giật mình.

Sắc mặt của nàng xanh xao, người gầy trơ xương, trông như sắp chết đến nơi.

Còn có một bóng đen quen thuộc đứng ở cuối giường, chính là âm sai lần trước đến bắt hồn.

Nhìn thấy ta, âm sai thở dài: “Lần trước ta đã nói với ngài, tâm tình của nàng ta uất nghẹn, ngày tháng chẳng còn bao lâu. Tấm lòng tốt của thần Thổ Địa xem như uổng phí rồi.”

Liễu Thư Vân còn trẻ đẹp, không chỉ giàu sang mà còn có một đứa con gái đáng yêu như ngọc tuyết, hà cớ gì lại u sầu đến mức này chứ?

11.

Liễu Thư Vân yếu ớt tựa vào giường, đôi môi mấp máy hồi lâu mới phát ra được âm thanh nhẹ bẫng: “Phu… phu quân đâu?”

Tiểu nha hoàn lau nước mắt, đôi mắt đen ánh lên vẻ hận thù: “Ngài ấy… ngài ấy lại lên núi sau tế bái thê tử quá cố của mình rồi!”

Liễu Thư Vân cười thảm, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm u ám: “Chàng chưa từng yêu ta. Chàng sống trong ngôi nhà tranh đơn sơ chật hẹp kia lại thấy ngọt bùi như mật. Chàng hận bản thân chưa thủ tang đủ ba năm cho thê tử mà đã cưới ta, nếu không uống say thì sẽ không chạm vào ta. Cho dù chạm vào, miệng chàng vẫn gọi tên thê tử đã khuất. Thẩm Yến Uyển, Thẩm Yến Uyển… Dù ngươi đã chết nhưng ngày ngày vẫn sống trong lòng chàng. Còn ta, dù sống lại chẳng khác nào một kẻ đã chết… Khụ, khụ khụ khụ!”

Liễu Thư Vân phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt kinh hãi của tiểu nha hoàn, nàng dần dần buông thõng cánh tay: “Thẩm… Thẩm Yến Uyển, ta thật sự ngưỡng mộ ngươi…”

Liễu Thư Vân chết rồi, cứ thế cô độc mà chết trên giường bệnh, bên cạnh chỉ có một tiểu nha hoàn khóc đến sắp ngất đi.

So với ta lúc trước, nàng coi như tốt hơn một chút.

Vậy là nàng sinh bệnh rồi chết vì yêu mà không được hồi đáp sao?

Vì quá yêu Chu Cảnh Viễn, ngày ngày dằn vặt trong lòng đến mức hành hạ bản thân đến chết ư?

Hồn phách của Liễu Thư Vân chầm chậm trôi ra khỏi cơ thể, nhìn thấy ta và âm sai thì giật mình hoảng hốt: “Các… các ngươi là ai?”

Ta khẽ nhếch môi, cười giả lả: “Ta chính là người mà ngươi ngưỡng mộ – Thẩm Yến Uyển. Cũng là thần Thổ Địa hiện tại. Còn vị bên cạnh đây là âm sai. À đúng rồi, nhân tiện chúc mừng ngươi, ngươi đã toại nguyện, trở thành một người chết.”

12.

Sau khi trở thành ma, Liễu Thư Vân bỗng nhiên bộc ph*t t*nh mẫu tử, nhớ ra mình còn có một khuê nữ đáng thương.

Nàng không chịu ở miếu Thổ Địa tu luyện đàng hoàng, ngày ngày chạy đến Chu phủ.

“Chu Cảnh Viễn trúng cử rồi. Chàng trồng đầy hoa ngọc lan bên mộ ta, đó là loài hoa ta thích nhất. Chàng còn đặt tên tự cho con gái là ‘Tư Vân’. Chàng đặt bài vị của ta trong nhà, ngày ngày thắp hương. Dường như sau khi ta chết, chàng mới yêu ta. Ngươi nói xem, rốt cuộc chàng có ý gì?”

Ta sờ cằm, nghiêm túc nói: “Điều này chứng tỏ hắn là một kẻ b**n th**. Hắn không thích người sống, chỉ thích người chết.”

Nhưng Liễu Thư Vân không nghe lời ta.

Những điều không như ý nguyện lúc còn sống, sau khi chết lại đạt được khiến nàng vô cùng vui vẻ. Giờ đây nàng là một con ma rạng rỡ.

Chỉ tiếc niềm vui này chẳng kéo dài bao lâu.

Hôm ấy, Liễu Thư Vân ủ rũ gục trên bàn thờ, không buồn đến Chu phủ: “Chu Cảnh Viễn sắp thành thân rồi. Chàng muốn cưới cháu gái của Tống tri phủ. Nghe nói Tống tiểu thư này là tài nữ, tinh thông cầm kỳ thi họa, tốt hơn nhiều so với một tiểu thương mạnh mẽ như ta.”

Liễu Thư Vân tràn đầy cô đơn, trên khuôn mặt ma đều là vẻ ai oán: “Yến Uyển, ngươi nói xem, chàng sẽ dần quên ta không?”

Lúc còn sống, ta cũng xem như là một kẻ mù quáng vì tình. Nhưng Liễu Thư Vân còn đáng sợ hơn ta, lúc sống mù quáng vì tình, chết rồi vẫn là một con ma si tình.

“Quên ta cũng tốt, nghe nói Tống tiểu thư dịu dàng hiền thục, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho phu quân. Hy vọng nàng ta có thể sống lâu trăm tuổi, nếu không phu quân thật là đáng thương, lại lần nữa mất đi người mình yêu. Ông trời thật tàn nhẫn với chàng mà.”

13.

Chu Cảnh Viễn là người làng bên, vì mẹ hắn ốm yếu quanh năm nên gia cảnh vô cùng túng quẫn.

Còn ta tuy là con gái nông dân nhưng gia cảnh thuộc hàng khá giả nhất trong làng. Cha mẹ lại rất yêu thương ta, không những không yêu cầu sính lễ mà còn chuẩn bị cho ta một khoản hồi môn lớn.

Điều kiện của Liễu Thư Vân còn tốt hơn ta rất nhiều. Nàng là con gái duy nhất trong nhà, toàn bộ gia sản đồ sộ của nhà họ Liễu đều thuộc về nàng.

Giờ nàng chết rồi, tất cả số tiền đó đều rơi vào tay Chu Cảnh Viễn.

Chưa kể hắn còn đỗ cử nhân.

Ba niềm vui lớn nhất của đàn ông chính là thăng quan, phát tài, thê tử chết, hắn đều có đủ.

Không biết Liễu Thư Vân thương hại hắn ở điểm nào.

Ngày Chu Cảnh Viễn thành thân, Liễu Thư Vân nhất quyết kéo ta đi xem.

Hôn sự lần này của nhà họ Chu được tổ chức vô cùng long trọng.

Chu Cảnh Viễn khoác áo cưới màu đỏ, phong thái rạng rỡ, khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ trước kia.

Nhìn hắn dịu dàng săn sóc, ra sức lấy lòng tân nương, Liễu Thư Vân đau lòng không thôi: “Phu quân chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.”

Ta khẽ cười khẩy, lườm nàng một cái: “Sao mà giống nhau được? Tống tiểu thư không chỉ là cháu gái của tri phủ mà nhà mẹ đẻ nghe nói còn ở kinh thành, ông ngoại lại là quan cao nhị phẩm. Cưới Tống tiểu thư, Chu Cảnh Viễn xem như đã đặt một chân vào cửa điện Kim Loan. Đỗ tiến sĩ chỉ còn là chuyện sớm muộn.”

Liễu Thư Vân cắn môi: “Ta không tin. Phu quân không phải là người coi trọng danh lợi. Chàng đọc sách vì hoài bão trong lòng chứ không phải vì công danh lợi lộc. Hơn nữa… hơn nữa lúc bọn ta thành thân, chàng chỉ là một tú tài. Nhà ta giàu có nhưng chàng chưa bao giờ cố ý lấy lòng ta, thậm chí còn có phần lạnh nhạt.”

Liễu Thư Vân một mực tin rằng Chu Cảnh Viễn là chính nhân quân tử.

Thanh cao kiêu ngạo, chính trực đơn thuần.

Nàng yêu hắn cũng vì phẩm chất cao quý này.

14.

Ta chẳng buồn tranh luận với nàng, chỉ tò mò quan sát tân phòng.

Không ít của hồi môn của Tống tiểu thư được mua từ kinh thành, trong khi ta còn chưa từng đặt chân đến đó.

Xem được một lát, Chu Cảnh Viễn mang theo mùi rượu nồng nặc, loạng choạng đẩy cửa bước vào.

Ta khoanh tay đứng một bên, hứng thú quan sát bọn họ uống rượu giao bôi, thổ lộ tâm tình.

Tống tiểu thư rúc vào lòng hắn, nũng nịu hỏi: “Chu lang, giữa thiếp và hai thê tử đã mất của chàng, chàng thích ai hơn?”

Chu Cảnh Viễn khẽ véo má nàng ta, cười nói: “Nương tử nói đùa rồi, bọn họ làm sao sánh được với nàng? Một người chỉ là con gái nhà nông thô thiển ngu dốt, một người thì đầy mùi tiền của dân buôn. Nương tử là tiểu thư khuê các, so với bọn họ chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận của mình.”

Tống tiểu thư hài lòng, che miệng cười khúc khích.

Liễu Thư Vân sững sờ một lúc, mắt trợn to: “Chàng… chàng… sao chàng có thể nói chúng ta như vậy!”

Đừng nói nàng kinh ngạc, ngay cả ta cũng lần đầu tiên được thấy một Chu Cảnh Viễn dẻo miệng như vậy.

Nhưng Tống tiểu thư vẫn chưa muốn dừng, tiếp tục ôm cổ hắn làm nũng: “Nhưng thiếp nghe nói chàng rất si tình với hai thê tử quá cố kia, lúc rảnh đều đến mộ họ cúng tế.”

Chu Cảnh Viễn ôm eo nàng ta, giọng dịu dàng an ủi: “Mặc dù ta không thích bọn họ, nhưng dù sao họ cũng là thê tử của ta. Mẹ ta trước lúc lâm chung chính là nhờ cô gái nhà nông kia chăm sóc. Còn Liễu tiểu thư đã sinh cho ta một đứa con gái. Tuy ta vô tình với bọn họ nhưng vẫn ghi nhớ phần ân tình này.”

Tống tiểu thư áp gương mặt trắng nõn của mình lên ngực hắn, đôi mắt si mê: “Chu lang, chàng đúng là người trọng tình trọng nghĩa.”

Những gì xảy ra tiếp theo khó mà diễn tả được.

Liễu Thư Vân không nhìn được nữa, tức giận bỏ đi. Còn ta thì nằm bò ra giường, càng xem càng kinh ngạc.

Tống tiểu thư hoàn toàn không có sự dè dặt của một tiểu thư danh giá, hơn nữa hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như đã làm chuyện này cả trăm lần rồi vậy!
 
Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 3



15.

Sau một hồi mây mưa, Tống tiểu thư chìm vào giấc ngủ say.

Chu Cảnh Viễn rời giường đi đến Phật đường, quỳ trước bài vị của mẹ hắn.

Hắn im lặng rất lâu, bỗng nhiên hai vai run rẩy, bật cười khoái chí.

Hắn vừa cười vừa lấy tay che mặt, rồi bỗng nhiên khóc nức nở như người điên.

“Ha ha ha… ha ha ha… mẹ, bây giờ con đã là cử nhân. Mẹ biết không, ông ngoại của Tống Chiêu Ninh chính là chủ khảo kỳ thi này. Con sắp đỗ tiến sĩ rồi. Đợi con đỗ tiến sĩ, làm quan là có thể xin cáo mệnh cho người! Mẹ… hu hu hu… con đã cẩn trọng từng bước suốt bao năm qua, cuối cùng cũng sắp thành công rồi!”

Chu Cảnh Viễn vô cùng cẩn thận, chỉ nói mơ hồ vài câu, sau đó lau khô nước mắt trở về phòng.

Hắn ngủ say.

Còn ta đứng yên ngoài cửa, càng nghĩ càng thấy rợn người.

Đường công danh của Chu Cảnh Viễn thật sự thuận lợi đến mức đáng ngờ.

Năm đó ta khăng khăng đòi gả cho hắn là vì có lần ta lên núi bị dính bẫy, chân bị thương. Là Chu Cảnh Viễn cõng ta xuống núi, sau đó vì để bảo vệ danh tiết của ta mà hắn đến cửa cầu thân.

Lúc đó ta đã có hôn ước. Nhà trai mở quán ăn, tuy không giàu có nhưng vẫn hơn nhà họ Chu rất nhiều.

Nhà họ Chu chỉ có vài mẫu ruộng cằn, ngoài ra chỉ còn một người mẹ bệnh tật, nhân khẩu thưa thớt, cha mẹ ta không mấy xem trọng.

Còn hắn và Liễu Thư Vân nên duyên là vì một lần Liễu Thư Vân đi dâng hương bị một đám lưu manh trêu ghẹo. Chu Cảnh Viễn liều mạng cứu nàng mà bị đánh gãy chân, phải nằm dưỡng thương suốt một thời gian dài.

Cưới ta giúp hắn có tiền đi học, đỗ tú tài.

Cưới Liễu Thư Vân giúp hắn từ một thư sinh nghèo hèn trở thành công tử nhà giàu, có tiền học trường tốt hơn rồi đỗ cử nhân.

Còn cưới Tống tiểu thư lại giúp hắn từ hàn môn một bước trở thành sĩ tộc*.

(*sĩ tộc: gia tộc đời đời làm quan)

Vận may của Chu Cảnh Viễn cũng tốt quá rồi.

Nhưng nếu đây không phải là vận may thì sao?

16.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngươi là thần Thổ Địa, nếu Chu Cảnh Viễn thật sự cố ý hại chết chúng ta thì sao ngươi lại không biết?”

Liễu Thư Vân kích động đến mức mặt quỷ cũng tái xanh.

Ta chán nản ngồi xuống một bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Người có đạo của người, ma có đạo của ma, thần đương nhiên cũng có đạo của thần. Dù thần Thổ Địa bảo hộ một phương bình an nhưng chỉ quản chuyện đại gian đại ác và tà ma yêu nghiệt chứ không phải toàn trí toàn năng. Chúng ta không thể can thiệp quá sâu vào nhân quả của nhân gian.”

Làm thần thì phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Không thể vì tư lợi cá nhân mà giết hại sinh mạng, nếu không, vị trí thần Thổ Địa này cũng chẳng giữ được lâu.

Chưa kể thủ đoạn của Chu Cảnh Viễn thật sự quá cao tay.

Suy cho cùng thì ta tự sinh bệnh mà chết. Còn Liễu Thư Vân cũng là tự mình nghĩ không thông dẫn đến u uất mà qua đời.

Cho dù có người thân tố cáo lên quan phủ thì cũng không thể định tội hắn.

Liễu Thư Vân đi vòng vòng trong sân, dường như muốn giẫm mặt đất thành một cái hố: “Ta không tin! Chu lang là bậc chính nhân quân tử, chàng yêu ta, chỉ là chàng nhận ra điều đó quá muộn mà thôi! Ngươi… tất cả những điều này chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi không có bằng chứng!”

Muốn bằng chứng phải không?

Ta suy nghĩ một lúc rồi dẫn Liễu Thư Vân đến tìm gã lưu manh từng trêu ghẹo nàng.

Gã đó tên Trương Nhị Cẩu, là một tên lưu manh nổi tiếng trong trấn, hơn ba mươi tuổi nhưng chưa lấy vợ, suốt ngày làm những việc dơ bẩn cho sòng bạc và kỹ viện. Kiếm được tiền cũng đổ hết vào mấy chỗ đó.

Lúc này trời đã khuya, Trương Nhị Cẩu ôm bình rượu ngủ say trên giường, trong phòng ngập mùi hôi thối.

Ta ghét bỏ quay mặt đi, ra hiệu cho Liễu Thư Vân hành động nhanh lên.

Thiên đình có rất nhiều ràng buộc đối với thần tiên, đặc biệt là thần Thổ Địa cấp thấp như bọn ta.

Nhưng Liễu Thư Vân là ma nên không bị hạn chế quá nhiều. Chỉ cần nàng không trở thành ác ma uống máu ăn thịt người hay hại người là được.

Liễu Thư Vân gật đầu, hóa thành một làn khói đen chui vào giấc mơ của Trương Nhị Cẩu.

17.

Loại người lưu manh như Trương Nhị Cẩu lại là kẻ nhát gan nhất.

Trong mơ, Liễu Thư Vân chỉ dọa một chút mà gã đã khai sạch mọi chuyện.

Hóa ra năm đó, gã và mấy tên lưu manh trêu ghẹo Liễu Thư Vân là do nhận bạc của Chu Cảnh Viễn.

Cả chuyện Chu Cảnh Viễn bị đánh bị thương cũng chỉ là đóng kịch cho Liễu Thư Vân xem. Mấy vết thương đó chỉ là ngoài da, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật chất chẳng sao cả.

Sau khi rời khỏi giấc mơ của Trương Nhị Cẩu, ta và Liễu Thư Vân ngồi trên nóc nhà gã suốt đêm.

Một người một ma cùng chung bộ dạng thất hồn lạc phách.

“Ta thật là vô dụng.”

Người vô dụng, cho dù thành thần hay ma thì vẫn cứ vô dụng như thế.

Ví dụ như ta và Liễu Thư Vân.

Ta thở dài một hơi, chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Liễu Thư Vân nhìn chằm chằm vào khoảng không, sững sờ một lúc lâu rồi đột nhiên bật dậy: “Ta muốn giết hắn! Ta muốn moi tim hắn ra xem thử rốt cuộc nó có màu đen hay không!”

Ma khí trên người nàng cuồn cuộn trào ra, đôi mắt đỏ ngầu, sắp hóa thành ác ma.

“Khoan đã!”

Một khi đã giết người, lún sâu vào con đường ác ma thì vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Ta bị ràng buộc bởi thiên quy, nhưng Liễu Thư Vân thì không.

Ta không tin một thần một ma mà lại không đối phó nổi một người!

Tối hôm đó, Trương Nhị Cẩu uống say liền mơ thấy một cơn ác mộng.

Trong mơ có hai ma nữ bám theo gã, gã chạy đến đâu hai ma nữ theo đến đó.

Một ma nữ có gương mặt xanh xao, tóc tai bù xù, trên người đầy giòi bọ, trông như một con ma bệnh lao.

Ma nữ còn lại gầy trơ xương, tiều tụy đến mức không còn ra hình người.

Cả hai không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn gã, hai hàng huyết lệ từ mắt chảy xuống.

Ma nữ bệnh lao vừa đi theo gã vừa than khóc thê lương: “Chu Cảnh Viễn, ngươi thật độc ác, trả mạng lại cho ta!”

Ma nữ gầy yếu cất giọng khàn khàn phụ họa: “Trả mạng cho ta… trả mạng lại cho ta…”

18.

Khung cảnh lại thay đổi.

Trong một căn nhà nông thôn đơn sơ nhưng ấm áp, có một người phụ nữ đang tắm trong phòng.

Phu quân của nàng đứng bên ngoài lén mở cửa sổ. Nàng không hề hay biết, chỉ bất giác rùng mình vài cái.

Đến đêm đi ngủ, phu quân của nàng ngồi dậy, chờ nàng ngủ say liền kéo chăn của nàng xuống.

Hắn lặp lại như vậy nhiều lần, cuối cùng người phụ nữ bị nhiễm phong hàn, ho không dứt.

Vậy mà hắn lại mang hết bạc trong nhà đi, để mặc nàng bệnh chết.

Khung cảnh thay đổi lần nữa, lần này là một phủ đệ bề thế tráng lệ.

Vẫn là người đàn ông đó nhưng người nữ đã đổi thành một người khác.

Nàng yêu phu quân của mình sâu đậm, khao khát được hắn quan tâm. Nhưng phu quân của nàng lại ngày ngày thương tiếc thê tử đã mất, đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt.

Khi ngủ chung giường, hắn cố ý giả vờ ngủ, miệng không ngừng gọi tên thê tử cũ. Nàng vốn đã khó ngủ, bị đánh thức hết lần này đến lần khác, cứ thế hằng đêm thức trắng.

Ăn không ngon, ngủ không yên, thân thể nàng ngày một suy nhược.

Lại thêm chuyện sinh nở hao tổn sức khỏe, nàng cũng giống như người phụ nữ trước, cô độc bệnh chết trên giường.

Trương Nhị Cẩu giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn hét lên: “Có ma! Có ma!”

Gã vừa lăn vừa bò ra sân, nhìn thấy mặt trời chói chang mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ ơi, hóa ra chỉ là mơ. Nhưng tại sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy?”

Gã đột nhiên vỗ mạnh vào đùi: “Trời ơi, là ma nữ báo mộng! Ta… ta sắp phát tài rồi!”

19.

Theo kế hoạch ban đầu của ta, sau khi Trương Nhị Cẩu biết chuyện này, gã nhất định sẽ nhiều chuyện đi kể lại cho người khác.

Đợi đến khi tin đồn lan rộng, bọn ta sẽ tiếp tục báo mộng cho vài người nữa, để việc xấu của Chu Cảnh Viễn bị phơi bày ra ánh sáng.

Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ mình bị nhiễm thương hàn như thế nào.

Nhưng Liễu Thư Vân là ma. Mà lời của ma tất nhiên chẳng thể tin hoàn toàn, có phóng đại đôi chút cũng là chuyện bình thường.

Dù gì bọn ta cũng không phải là quan phủ, càng không phải là thanh thiên đại lão gia gì cả. Đối phó với kẻ ác thì phải dùng những thủ đoạn không chính đáng.

Nhưng không ngờ là sau khi được báo mộng, Trương Nhị Cẩu lại không kể chuyện này với bất cứ ai.

Gã chọn một cách mà bọn ta không ngờ tới. Đó chính là tống tiền Chu Cảnh Viễn.

Gã nhờ một người biết chữ viết một bức thư, nội dung rất ngắn gọn, chỉ vài dòng chữ: [Ta biết bí mật của ngươi. Muốn giữ kín bí mật này thì phải chuẩn bị cho ta năm trăm lạng bạc.]

Gã đúng là mở miệng sư tử ngoạm mà!

Ta đi theo bên cạnh gã, vô cùng mong đợi vẻ mặt của Chu Cảnh Viễn khi đọc bức thư này, chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.

Là một kẻ lưu manh, Trương Nhị Cẩu dễ dàng tìm được người đưa thư đến tay Chu Cảnh Viễn.

Sau khi nhận được thư, sắc mặt của Chu Cảnh Viễn không thay đổi, nhưng ngón tay hắn lại siết chặt lấy chén trà: “Ai đưa thư đến?”

Người gác cửa gãi đầu, vẻ mặt có chút khó xử: “Tiểu nhân không nhìn rõ, người đó che mặt, động tác rất nhanh, vứt thư xong là bỏ chạy ngay.”

Chu Cảnh Viễn không nói gì thêm, chỉ trầm mặc, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lẹm.

20.

Hôm sau, Chu Cảnh Viễn đến đúng theo thư hẹn. Địa điểm là một căn nhà hoang ở ngoại thành.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, bóng đêm dần buông xuống, trong nhà yên tĩnh không một bóng người. Trong sân chỉ có cỏ dại um tùm, gió thổi qua phát ra âm thanh xào xạc.

“Ta mang số bạc mà ngươi muốn đến rồi.”

Chu Cảnh Viễn cúi người đặt một chiếc túi lên mặt đất, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

“Ngươi có thể cút được rồi.”

Trương Nhị Cẩu bịt mũi, trốn trên cây hét xuống.

Chu Cảnh Viễn bị tiếng nói đột ngột vang lên làm cho giật mình, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên cây nơi Trương Nhị Cẩu đang nấp: “Bí mật mà ngươi nói…”

Trương Nhị Cẩu cười hề hề, bộ dạng vô cùng đê tiện: “Chu cử nhân yên tâm, ta tuyệt đối không nói với ai chuyện hai vị thê tử trước của ngài chết như thế nào!”

Chu Cảnh Viễn siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh: “Hy vọng ngươi giữ lời.”

Nói xong, hắn dứt khoát xoay người bỏ đi khiến cho Trương Nhị Cẩu thoáng ngẩn người.

Sau khi xác nhận Chu Cảnh Viễn đã rời đi, Trương Nhị Cẩu nhanh nhẹn nhảy xuống cây.

Gã mở túi tiền ra, nhìn thấy bạc trắng sáng lấp lánh liền cười đến mức không khép miệng được, còn nhặt thỏi lớn nhất lên cắn thử.

“He he, chất lượng của bạc này tốt thật! Ông đây phát tài rồi!”

Nhưng gã chưa vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên ôm bụng, co người lại.

Liễu Thư Vân dù đã thành ma nhưng vẫn trốn sau gốc cây, lo lắng hỏi: “Gã bị sao vậy?”

“Gã trúng độc rồi, Chu Cảnh Viễn đã bôi độc lên bạc.”

Liễu Thư Vân hít sâu một hơi lạnh rồi vỗ ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Trời ơi, hắn ra tay thật độc ác! May mà ta chết rồi, nếu không chắc sẽ bị hắn giết thêm lần nữa!”

Ta nhìn nàng, nhất thời không nói nên lời: “Ngươi có thể vô dụng thêm nữa được không?”

21.

Chu Cảnh Viễn chưa đi được bao xa thì quay lại.

Hắn chán ghét đá vào người Trương Nhị Cẩu để chắc rằng gã đã chết: “Quả nhiên là ngươi.”

Sau đó hắn vất vả vác xác của Trương Nhị Cẩu lên rồi quẳng xuống giếng khô trong sân, sau đó đào một đống đất đổ vào giếng, đảm bảo thi thể bị vùi lấp hoàn toàn.

Cuối cùng hắn mới nhặt lại túi bạc trên mặt đất, thong thả rời đi.

Hắn tự cho mình đã làm sạch sẽ không để lại dấu vết, nào ngờ có một thần một ma đang đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.

À không đúng, bây giờ có tới hai con ma.

Trương Nhị Cẩu lúc sống đã gây nhiều tội ác, sau khi chết lập tức bị quỷ sai bắt hồn đi.

Trước khi bị lôi đi, gã còn tức tối nhảy dựng lên chửi bới Chu Cảnh Viễn: “Con mẹ nó! Quả nhiên người bạc tình đa phần là kẻ có học! Ông đây lại chết oan trong tay hắn! Ta không cam tâm! Không cam tâm!!!”

Trương Nhị Cẩu không cha không mẹ, sống đơn độc một mình. Nhưng gã lại mê cờ bạc, lúc mua đồ cũng hay nợ tiền nên có không ít chủ nợ.

Nào là quán rượu, nào là tiệm bánh, tiệm thuốc, tiệm vải, còn có cả tiệm rèn…

Đêm đó, ông chủ của mấy cửa tiệm này đều có chung một giấc mơ.

Trong mơ, có một bàn tay trắng bệch vươn ra từ một cái giếng khô, rồi khuôn mặt tái nhợt của Trương Nhị Cẩu dần dần lộ ra, thất khiếu* rỉ máu: “Hu hu hu, ta thật thảm quá… Trả mạng cho ta… hu hu hu… trả mạng cho ta…”

(*thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng)

Mà lúc này, Chu Cảnh Viễn vẫn đang vùi đầu đọc sách trong nhà để chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ, hoàn toàn không hay biết gì.
 
Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 4: Hoàn



22.

Đêm đầu tiên, mấy ông chủ không để tâm lắm đến giấc mơ này.

Nhưng sau ba đêm liên tiếp gặp cùng một cơn ác mộng, ông chủ Ngô của quán rượu là người đầu tiên không chịu nổi. Mặc dù dáng người cao to mập mạp nhưng ông ta lại nhát gan.

Liên tục bị ác mộng đánh thức, mấy ngày ngủ không ngon khiến sắc mặt của ông ta xanh xao, mắt thâm quầng. Ông ta bèn đi tìm ông chủ Phùng của tiệm bánh ngọt.

Hai người trò chuyện mới phát hiện cả hai gặp chung một cơn ác mộng đáng sợ.

Ông chủ Ngô lúc này có phần hoảng loạn: “Ông chủ Phùng, chắc chắn Trương Nhị Cẩu chết rồi! Gã báo mộng cho chúng ta đây mà!”

Ông chủ Phùng cũng hoảng hốt không kém, ngay cả bộ ria mép được chải chuốt tỉ mỉ cũng run rẩy: “Gã… gã tìm chúng ta làm gì? Bình thường ta đâu có đắc tội với gã!”

Ông chủ Ngô chau mày suy nghĩ hồi lâu: “Chẳng lẽ… là vì chúng ta đối xử với gã quá tốt? Tên khốn này… khụ khụ, gã còn nợ ta hai lạng bạc!”

Mắt ông chủ Phùng sáng lên: “Gã cũng nợ ta bạc!”

Trong trấn, mấy ông chủ buôn bán đều có chút giao tình với nhau, mà Trương Nhị Cẩu lại là kẻ hay nợ tiền.

Hai người nhanh chóng tập hợp tất cả chủ nợ của gã lại.

Không nói thì thôi, vừa nói ra liền giật mình, hóa ra bảy tám ông chủ đều gặp chung một giấc mơ!

Ông chủ Ngô có quen biết với bộ đầu trong nha môn, lập tức nhờ bộ đầu dẫn theo hai bổ khoái cùng mấy ông chủ rầm rộ kéo đến ngôi nhà hoang ở ngoại thành.

Chẳng bao lâu, bổ khoái đã tìm thấy thi thể của Trương Nhị Cẩu ở trong giếng.

Hai mắt gã trợn trừng, thất khiếu rỉ máu, hoàn toàn giống hệt như trong giấc mơ của họ.

23.

Trương Nhị Cẩu vốn là một tên lưu manh, chết đi cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng kỳ lạ ở chỗ gã báo mộng cho người khác.

Một vụ án mạng cộng thêm lời đồn ma quỷ, chuyện này nhanh chóng gây náo động cả trấn.

Chẳng mấy chốc, ai đã giết Trương Nhị Cẩu trở thành đề tài nóng hổi nhất trong trấn.

Từ quán trà đến các phố lớn hẻm nhỏ, đâu đâu cũng xì xào bàn tán.

Chu phủ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nghe đám người hầu rỉ tai nhau, Chu Cảnh Viễn hiếm khi nổi trận lôi đình, đến mức Tống tiểu thư cũng bị kinh động.

“Chu lang, chàng làm sao vậy?”

Chu Cảnh Viễn day trán, tựa đầu vào Tống tiểu thư làm nũng: “Nương tử, ta đau đầu quá. Chắc là vì kỳ thi đình sắp đến, trong lòng ta có phần căng thẳng. Ta muốn sớm lên đường đến kinh thành, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?”

Từ sau khi thành thân, Chu Cảnh Viễn luôn dịu dàng chu đáo khiến cho Tống tiểu thư rất hài lòng về người phu quân này.

Nghe hắn nói như vậy, nàng ta lập tức gật đầu đồng ý, còn sai người làm thu dọn hành lý.

Ta biết bọn ta cần phải đẩy nhanh tốc độ rồi.

Thế nên đêm đó, Tống tiểu thư, tri phủ, nha dịch, bổ khoái và mấy ông chủ kia đều gặp hai giấc mơ giống nhau.

Giấc mơ đầu tiên là giấc mơ lúc trước của Trương Nhị Cẩu.

Giấc mơ thứ hai tái hiện lại cảnh Chu Cảnh Viễn g**t ch*t Trương Nhị Cẩu.

Đêm đó Liễu Thư Vân mệt đến rã rời.

“Mệt chết ta rồi, không ngờ báo mộng lại vất vả đến thế. Nếu không phải dạo gần đây ta chăm chỉ tu luyện thì nhất định không thể báo được nhiều mộng như vậy.”

Nàng thở hổn hển, nhưng trong mắt lại vô cùng háo hức.

Bổ khoái của nha môn không phải là kẻ ngốc.

Hiện trường vụ án đã được tái hiện rõ ràng, phá án chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Tú tài viết thư giúp Trương Nhị Cẩu, người gác cửa nhận thư, ông chủ tiệm thuốc bán thuốc cho Chu Cảnh Viễn, còn có người đi đường nhìn thấy hắn đi về phía ngoại thành hôm đó…

Tri phủ vốn định thiên vị cho Chu Cảnh Viễn, dù sao hắn cũng là cháu rể của ông ta.

Đáng tiếc ông ta cũng sợ ma.

Ông ta có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi chính là người không vì mình trời tru đất diệt.

Vào lúc quan trọng, ngay cả vợ con còn có thể vứt bỏ, huống hồ đây chỉ là một đứa cháu rể.

24.

Xe ngựa của Chu Cảnh Viễn bị chặn lại ngay cửa thành.

Hắn ngơ ngác đi theo nha dịch đến công đường, khi thấy thi thể của Trương Nhị Cẩu, hắn liên tục kêu oan.

Nhưng trước quá nhiều nhân chứng vật chứng, kêu oan cũng vô ích.

Theo luật triều đình, kẻ giết người phải đền mạng.

Trương Nhị Cẩu là một tên lưu manh nhưng đó vẫn là một mạng người.

“Nương tử! Nương tử, ta bị oan, cứu ta với!”

Tống tiểu thư không nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

Trong giấc mơ đêm qua, Liễu Thư Vân đã đặc biệt “chăm sóc” nàng ta và tri phủ, nói rõ nếu Chu Cảnh Viễn không bị trừng phạt thích đáng thì nàng sẽ ngày ngày quấn lấy bọn họ.

Đôi khi ma còn đáng sợ hơn cả thần thánh.

Tống tiểu thư bị dọa đến mức nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Trên đời này thiếu gì lang quân tuấn tú, không đáng để nàng hủy hoại cả đời mình chỉ vì một Chu Cảnh Viễn.

Dưới sự “thúc ép” của Liễu Thư Vân, nha dịch nhanh chóng dụng hình thẩm vấn Chu Cảnh Viễn.

Hắn chỉ là một thư sinh yếu ớt, sao mà chịu nổi tra tấn.

Hắn không chỉ khai ra vụ của Trương Nhị Cẩu mà còn thú nhận toàn bộ chuyện của ta và Liễu Thư Vân.

Không ngờ ta bị nhiễm phong hàn thật sự là do nửa đêm hắn kéo chăn của ta!

Ta trừng mắt nhìn Chu Cảnh Viễn. Hắn lúc này đã bị đánh đến mức máu me be bét. Ta hận không thể hiện hình để đánh hắn thêm một trận.

“Đừng kích động, đợi hắn chết rồi hẵng đánh!”

Đến thời khắc quan trọng, vẫn là Liễu Thư Vân ngăn ta lại.

Chu Cảnh Viễn bị phán chém đầu vào mùa thu.

Trước ngày hành hình, ta và Liễu Thư Vân cố ý đến nhà lao nhìn hắn.

Hắn gục trên đống rơm, toàn thân mềm nhũn như bùn, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trong còn thê thảm hơn cả ăn mày, chẳng còn chút bóng dáng nào của vị thư sinh tuấn tú trước kia.

“Không thể nào, ta phải đỗ trạng nguyên. Đỗ trạng nguyên rồi, ta sẽ cáo mệnh cho mẹ. Đến lúc đó, những kẻ từng khinh thường bọn ta, sỉ nhục bọn ta, đều phải quỳ dưới chân ta! Không thể nào… không thể nào!”

25.

Liễu Thư Vân không nhịn được hiện hình trước mặt hắn: “Ngươi muốn đi lên, không dựa vào nỗ lực của chính mình mà lại dẫm lên xác của bọn ta, như vậy còn là đàn ông nữa sao?!”

“Ai?!”

Chu Cảnh Viễn giật mình ngồi bật dậy, thấy rõ bóng người trước mặt thì lảo đảo lùi về sau: “Thư Vân? Nàng đến đón ta sao? Quả nhiên ta sắp chết rồi…”

“Phì, ai thèm đón ngươi? Ngươi hại chết ta, còn mong ta đến đón ngươi?”

Chu Cảnh Viễn nhíu mày khó chịu: “Sao lại là ta hại chết nàng? Ta không đầu độc cũng chẳng giết nàng, là do nàng bị bệnh mà chết.”

Liễu Thư Vân tức đến mức suýt nghẹn lời: “Ngươi… rõ ràng ngươi biết ta yêu ngươi, vậy mà trước mặt ta lại cố tình tỏ vẻ tưởng nhớ thê tử đã mất khiến ta u uất mà sinh bệnh.”

Chu Cảnh Viễn sốt ruột xua tay: “Ta có cầm dao kề cổ ép nàng phải u uất mà chết hay không? Ta nhận chuyện mình giết Trương Nhị Cẩu, nhưng cái chết của nàng không thể đổ hết tội lỗi lên người ta! Muốn trách thì trách tính cách của nàng quá kém. Thế đạo này vốn dĩ cá lớn nuốt cá bé, với tính cách như nàng, không tự mình đứng vững, lấy ai cũng chẳng sống tốt. Không bị phu quân dày vò đến chết thì cũng bị mẹ chồng hành hạ, làm sao có thể đổ hết lên đầu ta?”

Liễu Thư Vân tức đến bật khóc.

Ta thật sự không nhìn nổi nữa, lập tức hiện hình trước mắt Chu Cảnh Viễn: “Vậy còn ta thì sao?”

26.

Chu Cảnh Viễn nhìn thấy ta, cười giễu cợt: “Nàng cũng đến rồi, xem ra ta thật sự sắp chết. Thôi đi, sắp chết rồi, đương nhiên phải nói cho sảng khoái. Nàng ho suốt hai tháng mà không chịu đi khám đại phu, sao lại trách ta? Ta có trói tay trói chân nàng hay không? Nàng nói tiền bạc đều nằm trong tay ta, nhưng nàng có thể bán trứng gà hoặc thêu khăn tay kiếm tiền, tại sao không tự mình dành dụm chút tiền riêng? Nàng nhu nhược vô dụng, chỉ biết lấy lòng phu quân, chết cũng phải. Muốn trách thì phải trách sự yếu hèn ti tiện của chính bản thân nàng.”

Không chỉ giết người mà còn giày xéo cả trái tim.

Á á á á á!

Ta siết chặt tay, hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn tức giận.

“Ngươi nói cũng có lý. Nhưng kẻ dùng hết tâm cơ như ngươi sắp chết rồi. Còn ta, tuy nhu nhược vô dụng nhưng lại trở thành thần Thổ Địa. Hì hì, đợi ngươi chết đi, ta có thể bảo với âm sai giữ hồn phách của ngươi lại bên ta vài năm. Lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cá nằm trên thớt.”

Sắc mặt của Chu Cảnh Viễn hoàn toàn thay đổi, trừng mắt nhìn ta đầy vẻ khó tin: “Ngươi, cái đồ vô dụng như ngươi mà cũng có thể làm thần Thổ Địa?!!! Ta không phục, ta không phục!”

Dù không phục, hắn cũng phải đi chết.

Rời khỏi địa lao, ta và Liễu Thư Vân đều mang tâm trạng nặng nề, chẳng hề vui sướng chút nào khi báo được thù.

27.

Liễu Thư Vân ủ rũ, mắt cụp xuống: “Ta nhớ con gái của ta… Con bé còn nhỏ đã mất mẹ, giờ lại mất cha. Cha nó lại là kẻ bội bạc giết thê tử, sau này không biết nó phải đối mặt với bao nhiêu lời đàm tiếu. Là ta đã hại nó. Người ta nói phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Vậy mà ta lại một lòng hướng về kẻ phụ bạc ấy. Hại chính mình, cũng hại cả con bé…”

Ta há miệng, nhưng không biết nên an ủi nàng thế nào.

Thế gian này có biết bao người phụ nữ giống như ta và Liễu Thư Vân.

Từ nhỏ, bọn ta đã được dạy phải dịu dàng, nhu thuận, tam tòng tứ đức, coi phu quân là trời. Đã coi phu quân là trời thì làm sao không yêu thương ông trời của mình cho được? Làm sao có thể sinh ra dũng khí chống lại ông trời của mình?

Không chỉ một mình Chu Cảnh Viễn mà cả thế đạo này đã g**t ch*t bọn ta.

Ta chợt nhận ra rằng, ta làm thần Thổ Địa thì cũng nên làm chút gì đó.

“Đừng buồn nữa, đi thôi.”

Liễu Thư Vân lau nước mắt, ngơ ngác ngẩng đầu: “Đi đâu?”

“Đi giúp những người phụ nữ giống như chúng ta.”

Sự cứu rỗi vĩ đại nhất trên đời này chính là tự cứu.

Và ta sẽ là người dạy họ điều đó.
 
Back
Top Bottom