"Lạch cạch...lạch cạch" Một bóng người từ bụi cây xuất hiện, hắn ta phất bỏ đi những cành cây chặn đường mình, chân đạp lên các lá khô vàng, từ từ bước tới.
Bóng người ấy là một thanh niên tầm 25 tuổi , mái tóc dài đến thắt lưng, đen như mực tàu, được cột lại gọn gàng bởi một sợi lụa màu tím đậm, hắn mặc bộ sokutai màu tím hoa lệ, được thêu đính từng đoá hoa cẩm chướng bởi đường chỉ thêu tinh xảo, trông như là công tử con nhà vua chúa bước ra từ những bức tranh phù thế."
Hướng này mà nhỉ ?"
Hắn ta nhìn chiếc lá bàn trong tay, kim la bàn quay liên hồi, rồi mũi kim chỉ về phía Tây Bắc.Hắn đứng ngẫm nghĩ một hồi, rồi móc ra một quả đồng xu và một lá bùa từ tay áo, sau đó tung đồng xu lên trời, ngón trỏ và ngón tay trái giữa kẹp lá búa, hai tay bắt đầu kết ấn.Một vòng kết giới hình ngôi sao năm cánh xuất hiện, những trận gió lanh lắc kéo tới, vạt áo của hắn cũng tung bay theo gió.Bỗng chốc lá bùa trong tay bốc cháy, hắn quăng nó về phía đồng xu, đồng xu và ngọn lửa hoá thành một, chúng bay nhanh về phía Tây Bắc.Vạt sáng kéo dài do ngọn lửa tạo thành tựa như sao băng vừa chạy qua giữa trời, người thanh niên nhanh chóng cất bước chạy theo khóm lửa, băng qua rừng cây rậm rập.Những cành cây không ngừng va chạm vô bộ sokutai tím nhìn trông rất quý kia, tạo ra rất nhiều vết xước, nhưng hắn ta chẳng quan tâm, một lòng một dạ chạy như điên về phía trước.Nếu không tự trải nghiệm thì khó lòng cảm nhận được nổi lòng của hắn bây giờ.Bị nhốt ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này ai mà chẳng phát điên chứ, huống chi là bị nhốt tận 10 ngày.
Hiện giờ rốt cuộc cũng phá được mê trận, tìm được lối ra, hắn ta đương nhiên mừng như vớ được vàng.
———————————————————-
Sau 10 phút, lăng lê bò lết trong cái khu rừng quỷ quái nọ.
Hắn ta đã chạy ra khỏi được nó, bây giờ trước mặt hắn là một bãi cát vàng và biển xanh thăm thẳm.
Nhìn bài cát óng ánh trước mặt, nhìn những cơn sóng vỗ dạt dào, mùi muối biển tanh tanh quanh quẩn bên cánh mũi....ôi tuyệt con mẹ nó vời !!!!
"Ôi cảm tạ nữ thần AMATERASU trên cao đã soi đường chỉ lối con ra khỏi cái rừng chết tiệt đó, tín đồ Shinazugawa Makoto nguyện vì ngài ăn chay cầu nguyện trong 2 nga...à không 2 tuần!!!"
Tên thanh niên...không Shinazugawa Makoto mới đúng, hắn nằm liệt trên bãi cát, lăn qua lộn lại, hít khà hít để cái mùi tanh của biển và cát như thể hít xì ke, nào còn bộ dáng con nhà quý tộc lúc nãy.
Ai mà nhìn cảnh này đều chắc chắn sẽ lầm tưởng cái gã này mới chơi đá xong nên lên cơn điên.
Sau khi hít xong, hắn mới đứng dậy, phủi đi lớp cát trên bộ đồ, rồi ngắm nghía xung quanh.
Từ phía xa xa nhìn vọng lại giống như có một dãy gì đó lờ mờ, Shinazugawa Makoto nheo mắt lại nhìn kỹ một lúc rồi mới nhận ra đó là một làng ven biển.
Nhưng mà cái làng này có gì đó là lạ...
Nếu làng đó mà không có gì lạ thì mới kỳ quái, những ai sở hữu linh lực và không bị mù khi nhìn về phía đó chắc chắn sẽ thấy 1 đám bây chướng khí mù mịt trên cái làng đó.
Lạy Amaterasu trên cao, con phải làm gì đây thưa nữ thần, con nên ngoảnh mặt làm ngơ đi hướng khác hay mới vừa thoát ổ sói lại đi vào hang hổ, đi vào cái làng đó trừ tà đây....
Nội tâm của hắn đang chia thành 2 nửa, một nửa bảo hắn nên rời đi, sau đó tìm người chi viện, một nửa bảo hắn nên ở lại, đi đến chỗ đó, thực hiện nghĩa vụ của một âm dương sư.
Sau 7749 lần đấu tranh tâm lý, với đạo đức nghề nghiệp cũng như những lời dạy bảo trong sư môn, âm dương sư
Shinazugawa Makoto của chúng ta đã quyết định đi đến ngôi làng ven biển kia, vì chúng sinh trừ yêu diệt ma.
Mới lết ra khỏi khu rừng, thì bây giờ âm dương sư đại nhân lại phải lết bộ với cái thân tồi tàn đi đến làng chài.
Lội bộ cỡ đâu 600 mét, âm dương sư đại nhân đã sức cùng lực kiệt, chết dở sống dở đến được ngôi làng.
Càng tới gần làng chài, trực giác của hắn như chuông báo động càng ngày càng réo to hơn, mách bảo cho nguy hiểm sắp tới rồi.
Nhưng đã đi đến nước này, thì làm gì có thể quay đầu lại được.
Nhìn chướng khí mù mịt trước mắt, Shinazugawa Makoto cắn răng bước vào.
Còn nội tâm hắn thì ông bà tổ tiên, Atemarasu, Susuno, Tsukuyomi, Ebisu, Ichimoru Ren... xin hãy hiển linh phù hộ con, lúc đi toàn thây, lúc về cũng đừng thiếu bộ phận nào cả.
Cảnh vật trong làng chài cũng dễ tả, đổ nát là từ chỉ tình trạng nơi này, xác người khắp nơi là cụm từ một tả khung cảnh chỗ này, nhìn xương cốt lẫn lộn với đất đá, máu tươi thấm đỏ cả đất trước mắt, hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao ngôi làng lại có chướng khí nhiều như vậy.
Xác người, xương sọ đầy chỗ, nơi nào cũng có, những con quạ đen bay từ cành cây xuống mổ thịt ăn từ những cái xác.
Các ngôi nhà sập xệ, hoang tàn phủ đầy tro bụi và rêu phong, linh hồn lan thang tứ phía không siêu thoát, từ ngày này qua tháng nọ, oán khí của chúng dần dần tích tụ, kết thành chướng khí nồng đặc bao quanh ngôi làng như bây giờ.
Shinazugawa Makoto cảm thấy may mắn vừa rồi mình không rời đi, với oán khí của đám linh hồn, e rằng chỉ qua dăm ba ngày nữa sẽ cho ra đời một con oán linh hùng mạnh, gây họa cho nhân gian.
Lúc đó chỉ sợ hắn sẽ vô cùng hối hận về quyết định rời đi của ngày hôm nay.
———————————————————
Hihi, ra tiếp bộ mới, bộ này là truyện dài ko oneshot như mấy truyện kia
Mong mọi người sẽ ủng hộ :333