Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thính Ngân - Bán Tài Minh Nguyệt

Thính Ngân - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 50: Phiên ngoại — Thính Ngân(2)



Trong mắt nàng ấy, đã có ánh sáng.

Là một sức mạnh tỏa ra từ tận sâu trong nội tâm.

A Ngân cười nhạt, đáp:

“Đi đi.”

Hãy đi đến tất cả những nơi nàng muốn, trời đất rộng lớn, tự do tự tại.

Nàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Oanh nương rời xa cùng con thuyền trên biển.

Vài năm sau, đại ca của nhà họ Thẩm qua đời.

A Ngân đến dự lễ tang, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân đã mất từ lâu, Thẩm Niệm Chương cũng không còn. Thực ra, ngoài bọn họ, A Ngân không quá thân thiết với những người còn lại của nhà họ Thẩm.

Nàng vẫn ban ân điển để bảo hộ Thẩm gia, để họ hưởng vinh hoa đời đời.

Nhưng Thẩm gia đã dời đến một ngôi nhà mới, trong đó ở một thế hệ người mới mà nàng không quen biết. Kiếp này, e rằng nàng cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.

Trương Kiều Kiều vì vết thương cũ tái phát, từ biên cương quay về đế đô dưỡng bệnh, ngược lại thường xuyên ở bên A Ngân làm bạn.

Dưỡng thương vài năm, nàng lại khôi phục sức lực, muốn tiếp tục ra trấn thủ biên cương.

Thế là A Ngân lại tiễn biệt nàng, nhìn theo nàng rời xa.

Sau đó cúi đầu, ho khẽ một tiếng, m.á.u đỏ thẫm nơi lòng bàn tay.

A Ngân vẫn thản nhiên tiếp tục lên triều, phê duyệt tấu chương, xử lý mọi công việc lớn nhỏ, ngày ngày không một khắc ngơi nghỉ.

Năm đó, nàng đã hơn bốn mươi, tóc bạc điểm đầy.

Thái y khuyên nàng đừng làm việc quá sức.

A Ngân không nghe.

Nàng tự biết rõ tình trạng của mình.

Từ những năm tháng chinh chiến, nàng đã chịu vô số thương tích, trên thân thể có bao nhiêu vết sẹo, chẳng thể đếm xuể. Kiếp này, nàng vốn đã không thể sống lâu trăm tuổi.

Chi bằng nhân lúc còn thời gian, dốc sức đặt một nền tảng vững chắc cho Ung triều.

Lại qua thêm vài năm, một ngày nọ, A Ngân vô tình nghe thấy Sương Vân nói mớ:

"Tiểu tướng quân, đừng quấn lấy ta nữa... Cả đời này, ta muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ..."

Nàng sững người rất lâu.

Thì ra năm xưa, khi tiểu tướng quân đỏ mặt nói về người trong lòng, chính là Sương Vân.

Nhưng Sương Vân chưa từng bộc lộ bi thương, cả đời tận tụy vì nàng, không một lần để lộ lòng mình. Có lẽ đến khi nàng ấy già đi, sắp lìa đời, mới có thể nói rằng:

"Bệ Hạ, nô tỳ đi tìm chàng ấy đây..."

Thế nên, A Ngân sai nàng đi tìm một vật mà năm xưa nàng đã đánh mất trên chiến trường.

Sương Vân mang theo nỗi nghi hoặc, lên đường.

Nơi đó, chính là mộ phần của tiểu tướng quân.

Giờ đây, Ung đô cách Kỳ Môn Quan rất xa, chuyến đi này có lẽ phải mất nhiều năm mới có thể quay về.

A Ngân đứng nhìn theo nàng rời đi.

Chỉ còn lại một mình nàng, cô đơn trống trải.

Nhưng con đường nàng chọn, vốn dĩ đã là con đường của kẻ đơn độc.

Chẳng qua chỉ là tiệc tàn người tan, mọi chuyện quay trở về điểm khởi đầu mà thôi.

Năm ấy, nàng từng bước đi trên con đường đến Lâm Giang Lâu, bầu trời u ám, mây đen nặng trĩu, nước lũ cuồn cuộn trào dâng.

Mọi thứ bắt đầu từ cảnh tượng như thế.

Ngày hôm đó, trên đường vào triều, A Ngân ngất đi giữa đường.

Thái y kết luận nàng chẳng còn bao lâu nữa.

Song trạng thái của nàng lại tốt hơn trước, nàng hiểu đây chính là hồi quang phản chiếu.

Vậy nên, nàng một mình trở về Lâm Thành.

Nàng ghé qua nơi mình từng sống thuở nhỏ, sau núi vẫn là nơi thích hợp nhất để ngẩn ngơ suy tưởng.

Bước qua Thẩm gia xưa cũ, nay đã hoang tàn, tường đổ cỏ mọc um tùm.

Bức tường mà năm ấy Thẩm Niệm Chương trèo qua rồi bị ngã cũng sụp mất rồi.

Cuối cùng, nàng đi đến bên bờ Kính Hồ, nhớ lại lần đầu tiên Thẩm Niệm Chương dắt nàng đến đây ăn cá quế hấp.

"Ân nhân, tiểu cô nương, Ngân muội muội... Đừng c.h.ế.t mà, nhất định phải cố lên.”

“Ta còn chưa dẫn muội đi ăn cá quế hấp ở Kính Hồ, rượu mơ hạnh nhân trong hẻm Tây Phường, ngỗng hồng kho, gân hươu nướng, thịt anh đào trong tửu lâu Đông Thị, còn vịt quay treo lò ở thành bên nữa…!"

Hồng Trần Vô Định

Sau này, Thẩm Niệm Chương từng bước thực hiện những lời hứa của hắn, còn dẫn nàng đi xem muôn vàn hoa đăng lấp lánh trên mặt hồ.

Nhưng bây giờ là ban ngày, không phải Trung Nguyên tiết, chẳng còn hoa đăng nào cả.

Trên đường trở về, đi ngang qua một cánh đồng lúa quen thuộc, nơi năm xưa trời đổ mưa như trút nước, cả đoàn người cùng hợp sức giúp dân làng sửa đê, ai nấy ướt như chuột lột, rồi bắt cá chép nướng trong ngôi miếu đổ.

A Ngân lại nướng một con cá trong ngôi miếu cũ kỹ ấy.

Nhưng chẳng còn ai nói cười, con cá này cũng không còn hương vị ngày xưa.

"Muốn mua quế hoa cùng nâng chén rượu, cuối cùng cũng không còn như thuở thiếu niên rong chơi."

Sau khi trở về, A Ngân hạ chiếu thư, trong số các hoàng tử công chúa đã được nàng tuyển chọn bồi dưỡng từ lâu, lập một tiểu công chúa thông minh làm người kế vị.

Hậu cung của nàng, hoàn toàn trống rỗng.

Cả đời nàng, chưa từng vì hưởng lạc vinh hoa phú quý mà không ngừng tiến về phía trước.

Lúc cận kề cái chết, A Ngân nhớ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Nhớ đến mẫu thân đang ở xa, rốt cuộc không kịp về kinh thành gặp nàng lần cuối, nhớ đến Lý Nhị Ngưu, Oanh nương, Trương Kiều Kiều, Sương Vân… Bọn họ ngày đêm gấp gáp lên đường, nhưng còn chưa kịp trở về đã nhận tin nàng băng hà, ắt hẳn sẽ đau lòng biết bao.

Nhớ đến thuở nhỏ chơi đùa cùng đại tỷ và tiểu muội, nhớ đến Trương Văn Cảnh và gã lái buôn năm đó, nhớ đến phụ mẫu Thẩm gia và đại ca đã khuất, nhớ đến Chu Lăng phản bội nàng rồi bị lăng trì, nhớ đến Liên Y Nhân khoác áo choàng của nàng, vừa cất tiếng hát vừa từ trên tường thành gieo mình xuống, nhớ đến thiếu niên tướng quân Tạ Kỳ Ninh lần đầu cầm thương cưỡi ngựa ra trận, còn chưa kịp lập công đã chiến tử nơi sa trường, nhớ đến Cơ Hành điên cuồng thất thường, một thân y phục đỏ rực, lúc sống là chó điên, trước khi c.h.ế.t lại nhẹ nhàng nói một câu hắn đã thật lòng động tâm với nàng.
 
Thính Ngân - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 51: Phiên Ngoại – Kết Thúc (Hoàn)



Nhớ đến Sử Bình, kẻ mưu mô độc ác, nhưng đến lúc sắp c.h.ế.t lại khẽ thốt lên một câu: “Ta cũng xin lỗi ngươi…”

Nhớ đến Triệu Thành, vị lão tướng kiên trì giữ vững đạo trung nghĩa, thà c.h.ế.t theo vương triều cũ, chứ không cúi đầu quy hàng.

Bọn họ đã phai nhạt trong ký ức nàng từ lâu.

Nhưng A Ngân vẫn nhớ rõ, khi thiên hạ quy về một mối, nàng mang túi hạt giống cũ của Triệu Thành đến trước phần mộ ông, trộn thêm hạt giống mới, để mặc gió cuốn chúng đi.

Hạt giống chưa mục nát, gặp gió gặp nước, lại có thể sinh trưởng hoang dã.

Năm sau, nơi sườn núi ấy nhất định sẽ nở đầy hoa hướng dương.

Nàng nhớ đến Oanh nương đàn hát vì nàng tại Lâm Giang lâu, nhớ đến Lý Nhị Ngưu luôn mang những trái mận ngọt lịm đến cho nàng, nhớ đến trước lúc ra trận tại Kỳ Môn Quan, Trương Kiều Kiều đá văng con ngựa của thiếu niên tướng quân, hỏi hắn đã cho ăn thứ gì mà xì hơi hôi đến vậy, sau đó cả đoàn quân cười rộ lên.



Cuối cùng, nàng vẫn nhớ đến Thẩm Niệm Chương.

Cả đời này, nàng không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với lê dân bách tính, nhưng riêng đối với Thẩm Niệm Chương, nàng vẫn cảm thấy day dứt.

Thật ra, trong thâm tâm nàng, vẫn luôn cảm thấy mình nợ hắn một điều gì đó.

Thẩm Niệm Chương sau này trở thành bậc quốc sĩ vô song, tuấn tú vô cùng, ai ai cũng ngưỡng mộ hắn khi ấy.

Nhưng A Ngân lại nhìn thấy quá trình hắn gian khổ trưởng thành.

Hắn vẫn là chàng thiếu niên vô ưu vô lo nhất khi còn là một tiểu mập mạp ở Lâm Thành, phú quý giàu sang, áo gấm lụa là, nhưng đến khi hắn c.h.ế.t đi, hắn chỉ khoác một bộ y phục trắng, lẻ loi cô độc, ngón tay thon dài, tái nhợt gầy gò.

A Ngân nghĩ, cả đời này, nàng vẫn nợ Thẩm Niệm Chương một con gà quay.

Tay nàng siết chặt bức thư hắn để lại trước khi ra đi, bên cạnh là chiếc hộp nhỏ của nàng, cả hai sẽ cùng nàng được an táng vào hoàng lăng.

Tờ thư ấy đã úa vàng, nàng đã mở ra xem rất nhiều, rất nhiều lần.

Không ai biết, tình cảm của nàng đối với Thẩm Niệm Chương rốt cuộc là gì.

Dọc đường đời, nàng đã trải qua vô số gian truân khốn khó.

Nếu năm xưa ở lại làm biểu tiểu thư của Thẩm gia, làm thiếp, làm vợ, hay làm phi tần của hoàng đế Yên Quốc, đó đều là những cuộc đời bình yên vinh hoa, là giấc mộng ngọt ngào phủ đầy mật đường, là bao nhiêu cám dỗ đầy mê hoặc.

Nhưng nàng chưa từng dừng lại, dù chỉ một bước.

Nàng luôn luôn, luôn luôn bước tiếp, từng bước leo lên cao hơn.

Dù phong cảnh trên đường đẹp đến mấy, nàng cũng chưa bao giờ dừng chân.

Không một ai, không một chuyện gì có thể níu giữ nàng.

Gian khó, hiểm nguy không thể.

Vinh hoa, ái tình, quyền thế cũng không thể.

Nàng kiên cường, không sợ hãi, mãi mãi tiến về phía trước, dốc hết sức mình cho thiên hạ.

Thứ nàng để lại cho thế gian, là một triều đại không còn chia cắt loạn lạc.

Một quốc gia thái bình thịnh thế, nơi chính trị thông suốt, giáo dục phát triển, kỹ nghệ hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, nữ nhân có thể buôn bán, làm quan.

Giữa tiếng khóc than ai oán của bách tích lê dân, nàng nhắm mắt lại.

Một đời chói lọi huy hoàng.

Chìm vào bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận.



Phiên Ngoại – Kết Thúc

Ta trời sinh bất kham, chưa từng thay đổi.

Ta không phải đã trở nên ngoan ngoãn, mà là đã học được cách ngụy trang.



Ta cất mảnh vàng ấy vào trong ngực, cúi mắt nhìn về hướng dòng suối.

Nước chảy róc rách, gặp núi thì xẻ núi, gặp đá thì rẽ đá, không ngừng chảy về phía trước.



Bầu trời xám xịt, sấm sét đột ngột nổ vang nơi chân trời.

Mưa lớn rả rích, vạn vật chìm trong cơn mưa dai dẳng triền miên.



"Làm thê, cũng không nguyện ý."



Những điều ta suy tư, những điều ta mong mỏi, những điều ta mưu tính, những điều ta chứng kiến, những điều ta theo đuổi.

Xưa nay không cần giải thích với kẻ khác, cũng không cần cầu xin sự thừa nhận của đám người ô hợp.

Ta chỉ cần nghĩ, cần muốn, cần mưu, cần thấy, cần cầu.

Dẫu thiên hạ chối bỏ, dẫu phải đơn độc bước đi.



Ta không muốn trở thành người như vậy.

Ta không làm thiếp của ai, cũng không làm thê tử của ai.

Ta chỉ làm chính mình.

Ta muốn lịch sử ghi nhớ tên ta – Sở Thính Ngân.



Đứng ở nơi cao nhất, nắm giữ tiên cơ.



Dân tâm thuộc về ta, thì, thiên hạ thuộc về ta.



Người không có lỗi với ta.

Mà là thế đạo này đã có lỗi với chúng ta.

Ta không chỉ muốn cha ta chết, mà còn muốn hàng vạn hàng nghìn người như mẹ ta được sống.

Ta không chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một mình cha ta, mà còn muốn tiêu diệt tất cả bọn hổ báo, lũ ác nhân.

Ta không chỉ muốn tự cứu lấy chính mình, mà còn muốn cứu lấy bách tính lê dân đang vùng vẫy giữa khốn cùng.



Như đại hồng thủy, như sóng to gió lớn, như cuồng phong gầm thét.

Khiến thiên hạ chấn động.



Thế đạo này ăn thịt người.

Vậy thì ta sẽ thay đổi thế đạo này.

Thù hận không thể chiếm cứ toàn bộ cuộc đời ta.

Ta nhất định phải tự cứu lấy mình, hơn thế nữa, còn phải cứu lấy thiên hạ.

Ta phải trèo lên cao.

Không từ thủ đoạn để trèo lên cao.

Ta muốn nắm giữ quyền lực tối thượng của thế gian, để có thể thay đổi vận mệnh.



Trong tay ta không có đao kiếm, nhưng mưu lược chính là đao kiếm của ta, ý chí kiên cường chính là đao kiếm của ta, sự vững vàng không sợ hãi chính là đao kiếm của ta.

Hồng Trần Vô Định



Chân chính là đại bàng, dù cuồng phong bão táp, dù sấm sét giáng trời, cũng không bao giờ rơi xuống.



"Không cần."

Ta không cần rất nhiều rất nhiều tình yêu.

Ta cần rất nhiều rất nhiều quyền lực.

Quyền lực, tài nguyên, địa vị, sức mạnh và danh vọng.



"Sơn thần, sơn thần, xin hãy phù hộ ta."

Thính Ngân, Thính Ngân, ngươi vĩnh viễn không được chịu thua.



"Đổi niên hiệu, Lâm An."



Một ngày nào đó, một buổi chiều bình thường, ánh mặt trời chiếu rọi lên án thư, lá thư kia vẫn ở đó, tờ giấy ố vàng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Thiếu niên lêu lổng ở Lâm Thành năm đó, cắn răng chịu đựng gia pháp, m.á.u lạnh chảy nhỏ giọt, nhưng m.á.u nóng trong tim lại sục sôi.

Khi ấy hắn, và hắn sau này, và hắn lúc lâm chung, vẫn luôn muốn nói với A Ngân một câu:

"Nguyện người như dòng suối phá núi tiến về phía trước, nguyện người như sấm sét xé toạc trời cao."

"Nguyện người như mặt trời, rực rỡ chói lòa."

"Nguyện người bất khuất, bất phục, không bao giờ bỏ cuộc."

"Không vùi trong bóng tối, không chìm trong mục nát."

"Vĩnh viễn có dũng khí vượt núi băng sông, vĩnh viễn chí hướng không lay chuyển, vĩnh viễn kiên định không sợ hãi."

Tờ thư ố vàng bị gió cuốn khỏi án thư, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Câu cuối cùng của Thẩm Niệm Chương:

"Thính Ngân, đừng trói buộc mình trong tình yêu, bầu trời rộng lớn, cứ tự do mà bay."

Hoàn
 
Back
Top Bottom