Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiêu Đốt Khế Thân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,428
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNe7W5dVEMqmP1EAUTn2JI3pDFLt6JIEa6fTaYdiuSaETz9EXZ_1EKt4MSJu0UVQLZrGboqzFK8zRvFzuCgp875uYK7F_R4tOYB41Hd2a9C1MvHOd4UrqrirzehQ64t3dFBf6buifzggdUo6TAWnVv4=w215-h322-s-no-gm

Thiêu Đốt Khế Thân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta vốn là thông phòng nha hoàn do phu nhân tuyển chọn, dâng cho thiếu gia.

Thế nhưng thiếu gia chưa từng chạm qua ta, chỉ chê ta nhơ bẩn.

Một hôm, thiếu gia uống rượu say, cùng đồng học đánh cược, lấy ta làm vật đặt cuộc.

Thua rồi, liền đem ta tặng cho tiểu thiếu gia nhà Tạ gia.

“Con nha đầu này bị ta nuông chiều đến chẳng còn quy củ, chỉ có cái tài làm điểm tâm coi như tàm tạm. Ngươi nếu ưng ý thì cứ nhận.”

Tối đó, lão quản gia mang theo khế thân của ta, đưa ta đến Tạ phủ.

Sáng hôm sau, quản gia lại đến tìm: “Thiếu gia lúc ấy say rượu nói bậy, ta sẽ đi nói rõ với gia chủ nhà Tạ, cô nương theo ta hồi phủ thôi.”

Khi ấy ta đang trồng hoa nơi viện Tạ gia.

Phủi lớp đất bám trên tay áo, chỉ nhàn nhạt nói:

“Không về.”

Thiếu gia nghe chuyện, giận đến chửi ầm lên:

“Ta chỉ uống hơi quá chén, ai cho nàng dám coi là thật? Dám trái ý ta, trước tiên quỳ ở từ đường một ngày cho ta!”

Hắn tự mình tới Tạ phủ cầu kiến gia chủ, đem trọng bạc chuộc ta về.

Nhưng khế ước bán thân của ta, đã bị Tạ Đông Lăng thiêu thành tro bụi trong một mồi lửa.​
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 1


1

Ta bảy tuổi nhập phủ họ Lưu, làm việc đun bếp, rửa rau nơi nhà bếp.

Hè đến bị lửa nung cho mồ hôi đầm đìa, đông đến tay ngâm nước lạnh đến tê dại.

Mười hai tuổi, phu nhân trông thấy ta, khen ta ngày càng khôn lớn, còn đẹp hơn cả những tiểu thư đài các.

Ta thẹn thùng mỉm cười, nói phu nhân quá lời.

Bà hỏi ta, có muốn đổi chỗ làm không?

Ta khi ấy còn ngây ngô chưa hiểu chuyện.

Bà lại hỏi, có muốn hầu hạ đại thiếu gia không?

Ta gật đầu.

Ta từng gặp đại thiếu gia, là người như trăng sáng trên trời.

Tư dung đoan chính, thư hương đầy mình.

Không ngờ phúc phận tốt như thế lại đến lượt ta?

Phu nhân mỉm cười dắt ta đi, dạy ta quy củ hầu hạ thiếu gia.

… Thì ra là hầu hạ theo cách ấy.

Ta đỏ mặt không biết bao nhiêu lần.

Phu nhân vỗ vai ta: “Hiện giờ Hành nhi chưa cưới vợ, thiệt thòi cho con làm thông phòng, sau này nếu nó cưới chính thất, ta sẽ làm chủ nâng con làm thiếp.”

Ta gật đầu, trong lòng có chút mất mát.

Thì ra là làm thiếp.

Ta vốn định tích đủ tiền chuộc thân để gả làm vợ chính danh, e rằng không thể nữa rồi.

Tiếc là khi ấy ta còn nhỏ, chẳng biết giấu tâm tư.

Thành ra hôm ấy thiếu gia đã nhìn thấu sự thất vọng của ta.

Ngay đêm đầu ta vào phòng hắn hầu hạ, hắn đã tỏ uy: “Ta không thích người nhiều, ngươi ra ngoài đứng canh cửa đi.”

Giữa mùa đông giá rét, ta ngồi một đêm ngoài cửa thiếu gia.

Lạnh đến răng va lập cập, tứ chi không còn tri giác.

Còn chẳng bằng rửa rau nơi bếp.

Ta cúi đầu khóc.

Lệ nóng hổi, bỏng rát khuôn mặt.

Chỉ đành gắng gượng nén lệ quay vào tim.

Sáng hôm sau, hắn mở cửa, khoác hồ cừu dày cộp, cười tủm tỉm nhìn ta: “Bảo ngươi làm nha hoàn thì ngươi làm nha hoàn, bảo ngươi làm thiếp thì ngươi làm thiếp, muốn làm thiếu phu nhân, cũng phải xem mình có xứng hay không, đúng không?”

Thiếu phu nhân?

Ta chưa từng dám nghĩ tới.

Hạng người như ta, há dám vọng tưởng?

Ta chỉ mong có được thân phận tự do, đường đường chính chính gả cho một người thường.

Ta dần dần trưởng thành, nhưng thiếu gia vẫn chẳng đoái hoài.

Bằng hữu hỏi hắn: “Giữ lấy một nha đầu xinh thế kia, còn tới thanh lâu làm gì?”

Thiếu gia bĩu môi: “Trên người đầy mùi khói dầu nhà bếp, ta thấy bẩn, thấy ngột ngạt.”

“So với mùi hương thân ngọc mềm mại của cô nương mẫu đơn còn kém xa.”

“Nếu ngươi thích nàng, ta tặng nàng cho ngươi nhé?”

Những lời ấy, ta đều nghe rõ.

Ta vốn chẳng có tư cách nổi giận, vậy mà thiếu gia vẫn hạ mình dỗ dành ta.

“Ngươi tuy không xinh đẹp như Mẫu Đan, tính tình cũng chẳng thú vị bằng nàng, nhưng tay nghề làm điểm tâm thì hơn xa nàng ấy!”

Ta đang bưng khay bánh hạt dẻ vừa làm xong, tay run lên suýt đánh rơi.

“Ái chà!” Thiếu gia đỡ lấy khay, “Ta còn chưa nếm mà ngươi đã định ném đi sao?”

Ta chẳng nói lời nào, đặt khay nặng nề lên bàn.

Thiếu gia từ ngực áo lấy ra một túi thơm ném lên bàn: “Đừng giận nữa, cái này cho ngươi.”

Ta nhìn túi thơm ấy chằm chằm, không hề động đậy.

“Là hôm qua ta đặc biệt mua ở Đông Nhai để tặng ngươi.”

Hắn gạt ta.

Ở Đông Nhai, món hắn mua đặc biệt là trâm ngọc cho vị hôn thê tương lai.

Tiệm không có tiền lẻ thối lại, mới kèm thêm cái túi thơm ấy.

Nhưng thiếu gia chịu hạ mình dỗ ta, ấy đã là đại ân đại huệ.

Nếu ta còn không biết điều, hắn ắt có trăm nghìn cách khiến ta nhục nhã.

“Xuân Dung!”

Đêm khuya, ta đang vá áo ngủ của thiếu gia dưới ánh nến leo lét.

Một tiếng gọi lớn của quản gia Hạ khiến ta suýt đâm kim vào tay.

Chiếc áo này là vị hôn thê tương lai của thiếu gia tặng, ý nghĩa phi thường, chẳng may vướng mắc rách một góc.

Thiếu gia bắt ta phải vá cho bằng được, nếu không sẽ bán ta cho phường buôn người.

Ta vốn chẳng khéo tay thêu vá.

Thiếu gia chỉ muốn lấy cớ đuổi ta khỏi mắt hắn.

“Ôi chao! Xuân Dung! Đừng vá nữa, khỏi cần rồi!”

Ta ngẩng đầu ngạc nhiên: “Quản gia, ý ngài là gì?”

Quản gia lau mồ hôi: “Đại thiếu gia đem ngươi cược thua, phải đưa cho tiểu công tử nhà Tạ rồi!”

Chiếc kéo trên tay ta rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keng” chói tai.

Thiếu gia buông lời khoác lác, lại còn lập cả văn tự, rằng nếu hoa khôi không chịu uống rượu với hắn, thì sẽ đem nha hoàn Xuân Dung bên mình tặng cho tiểu công tử họ Tạ.

Hoa khôi chẳng những không uống rượu, còn giơ chân đá hắn một cái.

Đá cho thiếu gia ngây ngất cả người.

Ngay sau đó sai người đến lấy khế thân của ta.

Quản gia mặt mày tươi cười.

Thiếu gia ghét ta, khắp phủ ai chẳng biết.

Nay hắn đuổi ta đi, người trong phủ đều chờ xem trò cười.

“Đi thôi, theo ta đến Tạ phủ, thiếu gia đang giục đấy!”

Đi thì đi.

Hầu hạ ai mà chẳng như nhau?

Ta lần tìm chiếc túi nhỏ giấu dưới gối, trong đó là năm lượng bạc ta tích góp bao năm nay.

Gom góp bao lâu, mà vẫn không đủ chuộc thân.
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 2


2

Chỉ còn cách đến Tạ phủ mà tiếp tục tích góp.

Trước khi ra cửa, ta ngoái đầu nhìn lại phủ đệ rộng lớn.

Sau đó theo ánh đèn lồng quản gia dẫn đường, bước lên con đường đến Tạ phủ.

Đến nơi thì trời đã khuya lắm rồi.

Tiểu công tử họ Tạ say rượu, bị người khiêng về, đang run rẩy quỳ trong sân.

Trong đại sảnh đứng một nam nhân có vẻ lớn tuổi hơn chút.

Quản gia tiến lên quỳ xuống: “Tiểu gia nhà Tạ, thiếu gia nhà chúng ta sai người đem Xuân Dung và khế thân của nàng đến đây rồi!”

Tiểu công tử run lên một cái, chẳng dám hé môi.

Nam nhân kia lạnh giọng: “Ngươi bảo chỉ uống rượu chứ không làm gì khác, chính là chuyện này sao?”

Tiểu công tử ngẩng đầu: “Tiểu thúc, ta–“

Người được gọi là tiểu thúc liếc nhìn ta cùng quản gia: “Cháu ta vô phép, đã gây phiền phức cho nhị vị, xin mời hồi phủ.”

Hồi phủ thì không được.

Lưu Hành nếu thấy ta quay về, ắt nghĩ ta mặt dày không chịu rời đi.

Hắn xưa nay luôn nghĩ ta như vậy.

Quản gia phân vân do dự.

Ta liền cầm lấy khế thân của mình, đưa vào tay vị tiểu thúc ấy.

“Cược thua thì chịu, từ nay Xuân Dung là người của Tạ gia. Ta ở Lưu phủ từng làm đủ mọi việc, tay chân nhanh nhẹn, xin ngài cứ tùy ý sai khiến.”

“Quản gia Hạ, nếu ta theo ngài về, e rằng thiếu gia sẽ trách ngài làm việc không xong. Dù sao thiếu gia cũng không cần ta nữa, ngài cứ về báo cáo là được.”

Không ai để ý đến ta, ta co mình lại nơi góc tường mà qua đêm.

Tiểu công tử họ Tạ thì quỳ suốt đêm ngoài sân.

Sáng hôm sau, hắn chạy đi cầu xin tiểu thúc, muốn xin ta làm thông phòng.

Kết quả đương nhiên là bị mắng một trận, bị đuổi ra ngoài.

Lại còn bị cấm túc.

Tạ phủ người hầu không nhiều, ta chẳng biết nên làm gì, cũng không biết hỏi ai.

Thấy mấy gốc cây trong viện khô quắt sắp chết, ta liền gánh nước tưới, cắt tỉa nhành lá.

Tiểu thúc mặc quan phục định ra ngoài, đi ngang qua, đưa ta một tờ giấy: “Tạ gia không cần nhiều người hầu hạ thế. Nếu cô không muốn về Lưu phủ, thì ta trả lại khế thân, cô đi đi.”

Ta cúi đầu, không đáp.

“Đây là năm lượng bạc, xem như tiền công của cô.” Hắn lại đưa thêm một túi vải nhỏ, “Cảm tạ cô đã chăm sóc hoa cỏ.”

Ta không nhận: “Tạ đại nhân, ta không có tiền, ra ngoài cũng không nơi nương tựa, liệu có thể giữ ta lại?”

Chỉ cắt vài cành cây mà được tặng năm lượng bạc.

Ta ở Lưu phủ bao năm, cũng chỉ gom góp được năm lượng ít ỏi.

Tạ phủ là nơi tốt.

Ta muốn ở lại thêm ít lâu, tích góp nhiều hơn rồi mới rời đi.

Hắn trầm mặc chốc lát: “Tùy cô.”

Vậy là ta ở lại Tạ phủ từ đó.

Tạ đại nhân là người làm quan, chức quan gọi là Hộ bộ lang trung.

Ta nói: “Ồ, lang trung ư, là thầy thuốc trị bệnh phải không?”

Tiểu thiếu gia họ Tạ cười nhạo ta: “Sao lại thế!”

Ta chống cằm: “Ngươi bị cấm túc đến bao giờ?”

Hắn mặt mày u ám: “Một tháng.”

Đoạn lại tươi cười giả lả: “Sao vậy? Nhớ thiếu gia nhà ngươi rồi à? Muốn ta dẫn đi gặp hắn sao?”

“Không muốn.” Ta lắc đầu, lại bổ sung, “Giờ ngươi mới là thiếu gia nhà ta.”

Tiểu thiếu gia đắc ý vô cùng, ghé lại gần: “Gọi thêm một tiếng nữa ta nghe xem nào?”

“Gì cơ?”

“Thiếu gia nhà ta đó!” Hắn mặt mày mê mẩn, “Trước kia Lưu Hành hay càu nhàu, bảo mẫu thân tìm cho hắn một nha hoàn nấu nướng làm thông phòng, ngày ngày chỉ biết làm điểm tâm, thật quá buồn tẻ. Nhưng ta thì thích ngươi đấy, vừa đẹp lại biết nấu ăn cho ta!”

Hắn định nắm tay ta, bị ta gạt ra.

“Tiểu thúc ngươi chưa từng bảo ta phải hầu hạ ngươi.”

Ta chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay người đi pha trà cho Tạ đại nhân.

Tạ đại nhân uống trà ta dâng, thuận miệng khen: “Không tồi.”

Ta muốn giúp ngài ấy mài mực, ngài từ chối.

Ta muốn rửa bút cho ngài, ngài cũng từ chối.

Ta gãi đầu khó xử.

Ngài chẳng thèm ngẩng đầu nhìn ta: “Nếu rảnh rỗi, hãy đi mua ít hạt giống, đem về gieo nơi vườn viện.”

Ngài đưa ta một nắm bạc vụn.

Ta cầm bạc, lòng vui như mở hội, lập tức ra khỏi phủ.

Thẳng đường đến mấy hiệu hoa nơi phố chợ.

Khi còn ở Lưu phủ, ta cũng thích trồng hoa.

Nhưng Lưu Hành không cho, bảo rằng những hoa ta trồng đều là loại hoang dại thấp hèn, chẳng xứng lên đại đường.

Trồng trong viện là làm mất thể diện Lưu gia.

Tháng tiền ta lĩnh ít ỏi, đâu đủ mua giống quý.

Thế là ta chẳng trồng nữa.

Hiếm khi được Tạ đại nhân chủ động cho phép.

Lại còn cho bạc nhiều như thế.

Chỉ là chẳng rõ ngài thích loại hoa nào, thôi thì mua vài loại về để ngài chọn lấy một.

“Thiếu gia, xem chậu mẫu đơn này thế nào? Quý phái thanh cao, chắc chắn Tống tiểu thư sẽ ưa.”

Giọng nói này quen quá.

Tựa hồ là A Minh, người bên cạnh Lưu Hành.

Ta nép sau kệ hoa, len lén ngó đầu nhìn.

Quả nhiên là Lưu Hành mang theo A Minh tới.
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 3


3

Ta vội rụt lại, ẩn mình phía sau giàn hoa.

“Chậu này đi.” Lưu Hành tùy tiện chỉ, “Hôm nay sao không thấy con nha đầu Xuân Dung đâu?”

A Minh ngập ngừng: “Thiếu gia, ngài quên rồi sao? Hôm qua ngài đánh cược thua với tiểu thiếu gia nhà Tạ, đã đem Xuân Dung tặng cho người ta rồi!”

Lưu Hành cau mày, nghĩ ngợi hồi lâu: “Hôm qua ta uống đến mất trí, không nhớ nổi… Thôi kệ, nha đầu ấy ắt chẳng nỡ rời đi, lát nữa đến tạ lỗi với lão đệ nhà họ Tạ là được.”

Hắn lại hỏi: “Việc đem nàng làm vật cược, Xuân Dung không biết đấy chứ?”

A Minh rầu rĩ: “Sao lại không biết? Việc lớn như vậy, Xuân Dung cô nương tất nhiên biết rồi, thiếu gia có muốn–“

Lưu Hành xua tay: “Biết thì biết, việc gì to tát? Nha đầu của gia, ta muốn tặng ai thì tặng!”

A Minh đành ngậm miệng không nói.

“Có điều, nha đầu ấy tính khí cao, nhất định đang ở xó xỉnh nào đó giận dỗi. Hễ giận là không chịu làm việc, đều do các ngươi chiều hư cả!”

Lưu Hành cầm quạt gõ nhẹ đầu A Minh: “Về nói với quản gia, trừ ba tháng công tiền của nàng!”

Không còn tác dụng đâu.

Lương công của ta, đã chẳng còn thuộc về Lưu phủ nữa rồi.

A Minh ôm chậu hoa: “Thiếu gia, giờ chúng ta mang chậu mẫu đơn này đến chỗ Tống tiểu thư luôn chứ?”

Lưu Hành chau mày: “Sai người đưa là được, việc gì ta phải đi… À, con nha đầu ấy cũng thích trồng hoa phải không?”

Miệng thì gọi “con nha đầu” suốt.

Ta nghiến răng. Ta rõ ràng có tên kia mà.

Ngẩng đầu lên, thấy Lưu Hành đang đi về phía giàn hoa ta nấp.

Ta căng thẳng nép mình sâu hơn vào góc, thu mình nhỏ lại.

Hắn đứng trước giàn một lúc: “Chậu màu vàng này, đem vào phòng con nha đầu ấy.”

Ta chẳng thích màu vàng, dễ dẫn côn trùng.

Ta âm thầm phản đối trong lòng.

May thay, Lưu Hành nhanh chóng rời đi.

Không phát hiện ra ta đang nghe lén.

Ta mang theo vài túi hạt giống cùng mấy bụi hoa con, trở về Tạ phủ.

“Tạ đại nhân!” Ta bày ra trước mặt ngài, “Có chi tử, tú cầu, sơn trà, còn có cả đỗ quyên nữa, đại nhân thích loại nào ạ?”

“Loại nào cũng được.” Tạ đại nhân đáp, “Tùy ngươi.”

Tạ đại nhân chẳng hay cười.

Nhưng vẫn dễ ở hơn Lưu Hành, người lúc nào cũng cười cợt.

Việc gì cũng để ta quyết đoán.

Xới đất, trồng hoa, tưới nước.

Ta trồng hoa chi tử trong vườn nhỏ trước thư phòng của Tạ đại nhân.

Vừa mới xong xuôi, tiểu thiếu gia họ Tạ đã chạy tới: “Tỷ tỷ Xuân Dung, có người tìm tỷ kìa!”

Ta ngẩng đầu nghi hoặc: “Ai thế?”

Quản gia Hạ từ sau lưng hắn bước ra: “Tiểu thư nhà ta, đang làm gì đấy?”

Ta nhìn ông, chẳng nói một lời.

Chẳng lẽ là nghe lời Lưu Hành, đến trừ tháng lương của ta?

Ta theo bản năng siết chặt túi vải nơi ngực.

“Cô nương Xuân Dung ơi, tiểu tổ tông ơi, mau theo ta hồi phủ thôi!” Quản gia Hạ cười cười, “Thiếu gia chỉ là uống say nói nhảm, sao nỡ lòng đem cô nương tặng người khác? Lão thân sẽ tới tìm gia chủ họ Tạ giải thích rõ ràng, cô chuẩn bị một chút, chúng ta cùng về nhé.”

Ta giơ tay chặn ông: “Lưu Hành sai ngươi tới?”

Quản gia hạ giọng: “Dĩ nhiên không phải, ta nào dám để thiếu gia biết? Với tính tình của ngài ấy, nếu hay tin cô thật đến Tạ phủ, e rằng sẽ nổi trận lôi đình, làm náo loạn cả nhà họ Tạ! Thừa lúc ngài ấy còn chưa rõ sự, chúng ta lặng lẽ trở về, xem như chưa từng có chuyện gì.”

Ta thấy kỳ lạ: “Chính miệng hắn nói sẽ tặng ta cho người khác, hắn lấy cớ gì để làm ầm?”

“Xuân Dung à, cô đâu phải mới biết thiếu gia ngày một ngày hai, tính tình trẻ con, sớm nắng chiều mưa ấy mà!”

Trẻ con?

Ta năm nay đã mười sáu.

Lưu Hành hơn ta hai tuổi, cũng đã mười tám rồi.

Ta quay sang hỏi tiểu thiếu gia: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu thiếu gia dõng dạc: “Ta mười bốn!”

“Hay lắm, còn nhỏ hơn Lưu Hành.” Ta ngẩng cằm, “So về tính trẻ con, hắn còn kém ngươi một bậc.”

Tiểu thiếu gia như người trong nghề, lập tức quay đầu định tìm tiểu thúc khóc lóc ăn vạ.

“Khóc cái gì đấy?”

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Tạ đại nhân mặt mày lạnh tanh, nhìn người trong viện.

Hỏng rồi.

Quên mất nơi đây là trước cửa thư phòng của ngài.

Tiểu thiếu gia lập tức quỳ xuống thành thục.

Ta cũng vội theo quỳ ngay phía sau.

Quản gia Hạ nhìn thấy liền vội vã cúi đầu lạy: “Tạ đại nhân bớt giận, hôm nay tiểu nhân chỉ đến tìm cô nương Xuân Dung mà thôi…”

Ông liếc mắt ra hiệu với ta.

Chuyện Lưu Hành nuốt lời, quả thực nói ra mất mặt.

Quản gia đành nuốt lời xuống bụng: “Cô Xuân Dung có để quên chút đồ ở Lưu phủ, ta tới bảo nàng về lấy.”

“Không cần nữa.” Ta đáp, “Hiện giờ ta chẳng thiếu thứ gì.”

“Tạ đại nhân nghe rõ rồi chứ?”

Quản gia lau mồ hôi: “Dạ, dạ rõ, tiểu nhân xin cáo từ.”

Tạ đại nhân đóng cửa phòng lại.

Tiểu thiếu gia nhanh chóng kéo ta tránh xa:

“Tiểu thúc ghét nhất là bị quấy rầy khi đang đọc sách!”
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 4


4

Ta run rẩy nói nhỏ: “Ngươi nghĩ liệu tiểu thúc có tức giận mà bán ta đi không?”

Tiểu thiếu gia tái mặt: “Khả năng có đấy.”

Hắn bảo tiểu thúc từng là quan ở Hình bộ.

Người người gọi là “Ngọc Diện Diêm La”.

Sợ quá, cả đêm ta chẳng dám ngủ.

Trời vừa tờ mờ sáng, ta đã dậy lo liệu bữa sáng tinh xảo, đích thân bưng đến phòng Tạ đại nhân.

Ngài chỉ lạnh nhạt nói: “Ở Lưu phủ ngươi cũng siêng năng như vậy ư?”

Vẫn còn giận ta rồi.

Dẫu nay ta đã là người nhà họ Tạ, mà còn dây dưa chẳng rõ với chủ cũ, thử hỏi ai mà vui được?

Ta vội vàng lắc đầu: “Tiểu nữ chỉ cần hầu hạ đại nhân mới siêng năng như vậy thôi.”

Ngài không đáp lời, ta liền tiếp tục tỏ thành tâm.

Đem số bạc thừa hôm qua mua hoa đặt lên bàn, rồi báo giá từng loại hạt giống và cây con, khai rõ rành rẽ.

“Bạc thừa, nô tỳ đã mang trả lại toàn bộ!”

Tạ đại nhân liếc nhìn ta một cái: “Ngươi cầm lấy đi.”

Ta vẫn kiên quyết lắc đầu: “Nô tỳ không dám nhận!”

“Ngươi tính toán rất nhanh, đầu óc cũng sáng sủa.” Tạ đại nhân nói, “Quản gia họ Dư của Tạ phủ tuổi đã cao, mấy hôm trước hồi hương dưỡng lão rồi, nay vị trí quản gia để trống, ngươi có nguyện ý đảm nhiệm không?”

Ta sững người đứng yên.

Miệng há ra, mà chẳng thốt nổi thành lời.

Một hồi lâu sau, mới lắp bắp hỏi: “Có phải… giống như quản gia Hạ ở Lưu phủ?”

Ngài hình như thoáng nở nụ cười: “Đúng thế, chính là giống như quản gia Hạ, chỉ là chỗ ta ít người, không sầm uất như Lưu phủ mà thôi.”

Quản gia là chức lớn trong phủ!

Khi còn ở Lưu gia, mấy vị thiếp của lão gia cũng phải nịnh bợ quản gia Hạ mới được chia vải lụa, trang sức đẹp.

Chúng ta nha hoàn, sai vặt, ai dám không cung kính?

Vậy mà Tạ đại nhân nay lại nói… muốn ta làm quản gia Tạ phủ.

Ta chẳng rõ là vui hay sợ, hoảng hốt buột miệng: “Ta… ta e rằng…”

“Không muốn à? Còn muốn quay lại Lưu phủ?” Tạ đại nhân thản nhiên, “Vậy thôi.”

“Muốn ạ!” Ta vội vàng gật gật, rồi lại lắc đầu, “Ta không muốn quay về, ta nguyện ở lại Tạ phủ.”

Tạ đại nhân lấy một tờ giấy trên bàn.

Rồi quay người, đem nó đặt lên chân đèn mà thiêu đi.

Ta ngơ ngác không hiểu.

Ngài giải thích: “Là khế thân của ngươi đấy. Từ nay ngươi đã là thân phận tự do, chỉ xem như ta thuê ngươi làm việc. Nếu có điều chi muốn nói, cứ việc thẳng thắn.”

Ta chẳng biết nên thốt điều chi.

Chỉ đành quỳ xuống, dập đầu một cái với ngài.

Thuở nhỏ ta sinh trong nghèo khó, mấy tỷ muội trong nhà đều bị cha mẹ bán cho phường buôn người.

Lưu phủ tuy cho ta cơm ăn, song chưa từng xem ta là người.

Dù là thông phòng hay làm thiếp, đều chỉ là một câu nói từ cửa miệng chủ nhân.

Chẳng hay một ngày nào đó vì lỡ tay sai việc, lại bị bán đi lần nữa, lưu lạc phương trời nào chẳng hay.

Tạ đại nhân là người đầu tiên không coi ta như vật sở hữu.

“Đứng dậy đi, về sau đừng cứ động tí là quỳ.”

Khi ta đứng lên, Tạ đại nhân đã đi xa.

Ngài thường đến rồi đi vội vàng như vậy.

Ta không biết chữ.

Lúc nhận chồng sổ sách kia, mới bàng hoàng nhận ra điều ấy.

Vừa rồi lòng còn xúc động.

Nào ngờ đầu óc lại trống rỗng.

Ta ôm sách vở đến tìm tiểu thiếu gia nhờ giúp.

Tiểu thiếu gia kinh ngạc: “Ngươi theo Lưu Hành bao năm, sao lại không biết chữ?”

Lưu Hành thích ngâm thơ, làm phú.

Nhưng chưa bao giờ giảng giải cùng ta.

Hễ ta mở miệng, hắn chỉ nói: “Ngươi nghe chẳng hiểu đâu.”

Khi hắn đi học ở thư viện, ta đứng ngoài cửa chờ, từng nghe thấy tiên sinh giảng bài, liền thử vẽ vài chữ lên đất.

Bị Lưu Hành bắt gặp, hắn gọi mấy đồng học tới, cùng nhau chế nhạo ta một trận.

“Xuân Dung, học được mấy chữ rồi?”

“Một tiết học ở đây, e là phải trừ mất ba năm tiền lương tháng của ngươi đó.”

“Con nha đầu này chắc là đang x**n t*nh lay động, học mấy câu thơ tặng tình lang hử?”

“Lưu huynh, chẳng phải nàng là thông phòng của huynh sao? Tối đến nhớ kiểm tra xem nàng học thuộc được mấy câu nhé!”

Không rõ lời nào khiến Lưu Hành tức giận.

Vốn dĩ hắn gọi người đến để cười nhạo ta.

Chẳng ngờ lại nổi trận lôi đình, đánh nhau với đồng học.

Đấm sưng cả mắt tiểu hầu gia.

Lưu Hành bị tiên sinh quở mắng một phen.

Về nhà, hắn trút hết tội lỗi lên đầu ta.

Như thể ta ép hắn vung tay đánh người vậy.

Ta bị lão gia và phu nhân phạt nặng, nhốt trong phòng chất củi hai ngày liền không ăn, lại trừ ba tháng tiền công.

Cấm tiệt ta đến gần thư viện.

Bọn họ luôn có cách bao che cho đứa con bất kham của mình.

Lúc được thả ra khỏi phòng củi, mắt ta tối sầm lại, ngất lịm đi.

Khi tỉnh dậy, trên trán đã sưng một cục to tướng.

“Xuân Dung, mau tới, thiếu gia gọi ngươi hầu bút mực!”

Thiếu gia thấy cục u trên mặt ta, cười lớn: “Giống y hệt con ba ba trong ao! Xuân Dung, ngươi đổi tên là ‘Ngốc Lừa’ đi!”
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 5


5

Ta cúi đầu mài mực, lặng lẽ lau nước mắt, chẳng dám khóc thành tiếng.

Tiểu thiếu gia họ Tạ tuy không quá giỏi việc sách đèn.

Nhưng dạy ta thì cũng đã thừa sức.

Lập tức kéo ta ra ngoài mua “Thiên tự văn” cùng mẫu tự.

“Ngươi chưa bị cấm túc sao?”

Hắn cười: “Tiểu thúc miệng độc nhưng dạ mềm, chẳng nỡ thật sự cấm ta đâu.”

Ta theo hắn tới một hiệu sách.

Vừa mua sách xong, tiểu thiếu gia lại nhào vào tiệm phấn son.

Ta không muốn vào, liền đứng ngoài cửa chờ.

Trong bụng còn lo nghĩ: nếu Tạ đại nhân đi ngang qua, ta phải giải thích thế nào đây?

“Xuân Dung!”

Một bàn tay vỗ nhẹ vai ta.

Ta quay đầu: “Thu Nguyệt?”

Thu Nguyệt cũng là nha hoàn bên cạnh Lưu Hành.

So với ta, nàng được sủng ái hơn nhiều.

Lưu Hành nhìn nàng luôn ôn hòa dễ chịu.

Còn đối với ta, phần lớn là lạnh nhạt, khó coi.

“Dạo này ngươi đi đâu vậy?” Nàng hạ giọng hỏi, “Hai ngày rồi không thấy bóng, thiếu gia tưởng ngươi bỏ trốn, lo đến phát cuồng.”

Ta bĩu môi: “Lo cái gì? Bao nhiêu người hầu hạ hắn, thiếu ta một người thì có sao?”

Thu Nguyệt nhướng mày: “Hôm qua thiếu gia nhắc đến ngươi năm mươi bảy lần đấy!”

“Chắc là toàn mắng ta thôi.”

“Không hẳn.” Nàng đáp, “Ngay cả trong giấc ngủ cũng gọi tên ngươi, kêu ngươi mau về.”

Sao có thể chứ?

Trước kia hắn ngủ còn không cho ta đứng gần,

Bảo ta mang mùi dầu mỡ, làm hắn mất giấc.

Nói nếu hắn bị ám mùi, sẽ bị đồng học chê cười, bị cô nương Mẫu Đan ghét bỏ.

“Giờ cũng muộn rồi, ta về phủ trước đây.” Thu Nguyệt xách đồ rời đi, “Ngươi mau về đi, kẻo để phu nhân biết, lại phạt đó!”

Dưới sự chỉ dạy của tiểu thiếu gia Tạ gia.

Ta đã có thể đọc hiểu sổ sách rồi.

Mấy món vật dụng thường dùng, ta cũng đã có thể viết ra tuy nét chữ còn nguệch ngoạc.

Tạ đại nhân thấy vậy, khẽ mỉm cười rồi quay đi.

Ta hỏi tiểu thiếu gia: “Tiểu thúc ngươi… đang cười nhạo ta đấy ư?”

“Hà! Bút tích của tiểu thúc ta nổi danh khắp kinh thành đó.” Hắn mặt đầy kiêu hãnh, “Bị ngài ấy cười một cái không mất mặt đâu.”

Tiểu thiếu gia dạy ta viết tên hắn.

Họ Tạ, đơn danh một chữ Dụng.

Lại dạy ta viết tên tiểu thúc – Tạ Đông Lăng.

Viết một hồi, Tạ Dụng “a” một tiếng: “Tỷ tỷ Xuân Dung, tên tỷ nhìn tựa như hợp đôi với tiểu thúc của ta vậy đó!”

“Đừng nói nhảm!” Ta vội bịt miệng hắn, “Sao ta dám so mình với Tạ đại nhân?”

Nhưng rồi, ta lại cẩn thận nhìn hai cái tên ấy… không biết bao lần.

Càng nhìn càng thích.

Đợi mực khô, ta đặt sang một bên, rồi xắn tay áo đi cắt tỉa hoa cỏ ngoài cửa.

Cây hoa tưởng chừng sắp chết kia, giờ đã mọc mầm non xanh mướt.

Ta lại tưới thêm hai thùng nước.

Chẳng hiểu Tạ đại nhân nuôi kiểu gì mà để cây tàn úa đến vậy.

“Ta chỉ buột miệng nói chơi, ai cho nàng tưởng thật? Dám trái lời ta, quỳ cho ta một ngày trước từ đường đã!”

Thanh âm này… quen thuộc vô cùng.

Ta gọi người gác cổng lại: “Ai đang đứng trước cửa vậy?”

Người giữ cửa thở dài: “Là đại thiếu gia nhà họ Lưu, khuyên thế nào cũng không chịu đi, cứ đòi gặp đại nhân nhà ta cho kỳ được.”

“Gặp đại nhân làm chi?” Ta nhíu mày, “Hắn có việc gì đứng đắn đâu mà tới?”

Gã giữ cửa nhìn sắc mặt ta: “Quản gia Xuân Dung, không phải tiểu nhân lắm lời, nhưng đại thiếu gia nhà họ Lưu đến Tạ phủ, hoặc là tìm tiểu thiếu gia vui chơi, hoặc là… vì cô mà đến đó.”

“Ta hiểu rồi.” Ta phủi đất trên tay, “Ngươi cứ lo việc của ngươi, để ta ra đuổi hắn.”

“Hắn ăn cơm nhà họ Lưu lớn lên, là mẹ ta chọn làm thông phòng cho ta, nay chẳng nói chẳng rằng bỏ sang nhà khác là cớ làm sao?”

Ta vừa đến cửa, liền thấy Lưu Hành đang quát mắng quản gia Hạ.

Quản gia Hạ cúi rạp người, gật đầu rối rít.

“Ngươi cũng là đồ ăn cháo đá bát! Nàng bỏ đi mấy hôm nay, nếu chẳng phải hôm nay ta ép hỏi, các ngươi còn muốn giấu ta đến bao giờ!” Lưu Hành tức giận, đá một cước vào lưng quản gia, “Về phủ, bản thiếu gia sẽ lột da ngươi, rồi đánh gãy chân con nha đầu đó!”

Ồ, thật oai phong dữ dội.

Ta tựa cửa nhìn hắn.

Lưu Hành mắng xong, quay đầu thấy ta.

Ta mỉm cười: “Lưu thiếu gia, ngài tìm ai vậy?”

“Xuân Dung?” Hắn lắp bắp, “Ngươi… sao ngươi lại…”

Ánh mắt hắn dừng trên tà váy lấm đất của ta.

Lập tức trợn to mắt: “Bọn họ dám đối xử với ngươi thế này sao? Khi còn ở Lưu phủ, ta nào có để ngươi làm mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu này!”

Nhưng mỗi ngày nghe lời hắn châm chọc, còn bẩn hơn cuốc đất tưới hoa.

“Nói ngươi là đứa ngốc, ngươi đúng là ngốc thật, tính khí cứng đầu hơn cả cóc.” Lưu Hành kéo tay ta, hấp tấp định xông vào trong Tạ phủ, “Thật là khi người quá đáng! Tạ Dụng dám ngược đãi người của bản thiếu gia sao!”

Ta không ngăn được hắn.

Tay áo cũng bị hắn kéo nhàu nát.

Hôm nay Tạ Dụng đến thư viện học rồi.

Lưu Hành không gặp được Tạ Dụng.
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 6


6

Chỉ thấy Tạ Đông Lăng đang thong thả uống trà trong sảnh.

“Bái kiến Tạ đại nhân.” Lưu Hành miễn cưỡng hành lễ, “Xuân Dung vốn là nha hoàn thân cận của ta, hôm nay ta đến đây là để đưa nàng về, mong đại nhân thông cảm.”

Tạ Đông Lăng không nói gì.

“Hoặc là… đại nhân ra giá.” Lưu Hành ra hiệu cho A Minh, “Dù sao là ta nói miệng tặng nàng cho tiểu thiếu gia nhà ngài, nàng giờ coi như người của quý phủ, ta nay ra bạc chuộc lại, xin đại nhân mở lời.”

A Minh dâng lên một tờ ngân phiếu.

Ta không ngờ, trong mắt Lưu Hành, ta lại đáng giá đến thế.

Giá mà sớm đem tiền ấy cho ta, thì tốt biết mấy.

Tạ Đông Lăng vẫn không động sắc mặt.

Lưu Hành bắt đầu sốt ruột.

Hắn gác chân, ngón tay gõ bàn: “Tạ đại nhân, nếu phủ ngài thiếu người chăm hoa nhổ cỏ, ngày mai ta sai năm người đến hầu hạ, tiền công để Lưu phủ ta lo. Còn nha đầu này–hôm nay ta nhất định phải đưa đi!”

Lưu Hành vỗ ngân phiếu lên bàn: “Bạc ta để lại đây, phiền Tạ đại nhân giao lại khế thân của nàng. Xuân Dung, đi thôi!”

Ta đứng yên không nhúc nhích.

Tạ Đông Lăng nhàn nhạt thốt hai chữ: “Đã đốt rồi.”

Lưu Hành nhíu mày: “Cái gì đã đốt rồi?”

“Khế thân.” Ta tiếp lời, “Tạ đại nhân đã thiêu khế thân của ta.”



Căn phòng bỗng lặng ngắt.

Một lúc sau, liền trở nên ồn ào khó chịu.

“Ngươi dựa vào đâu mà thiêu khế thân của nàng?”

“Nàng là thông phòng mẹ ta chọn cho ta, sau này là thiếp thất của ta!”

“Bao năm ta dạy bảo mới có được nha đầu ngoan ngoãn như thế, Tạ Đông Lăng, nợ nần thối rữa của Hộ bộ ngươi còn chưa dọn xong, lại quản tới người của ta, quá phận rồi đó!”

Lưu Hành tức đến đỏ bừng mặt, chỉ tay mắng vào mặt Tạ đại nhân.

Tạ Đông Lăng cười lạnh: “Nếu Lưu thiếu gia thiếu thông phòng nha hoàn, ngày mai bản quan sai người đưa tới năm người, tiền lương Tạ phủ ta chịu. Ngài thấy sao?”

Ta chịu hết nổi, xông ra đứng chắn trước mặt Tạ đại nhân.

Ngài ấy quá nhã nhặn, nói lý không lại Lưu Hành.

“Lưu thiếu gia, hôm đó chính miệng ngài đánh cược thua, đem ta cùng khế thân tặng cho tiểu thiếu gia nhà họ Tạ. Từ khoảnh khắc ấy, ta và Lưu phủ đã hết ràng buộc.” Ta chống nạnh, lớn tiếng nói, “Tạ đại nhân thiêu là khế thân giữa ta và Tạ phủ, là chuyện trong nhà ngài, chẳng can gì tới ngài!”

Ta bịa đấy.

Từ khi vào Tạ phủ đến nay, Tạ đại nhân chưa từng bắt ta ký bán thân khế.

Nhưng đạo lý là thật.

Từ lúc Lưu Hành đem ta làm vật cược.

Ta sẽ không vì hắn mà nhẫn nhục nữa.

“Ta còn có giấy ghi cược đây!”

Tạ Dụng không biết đã quay về từ lúc nào, trong tay cầm bản văn khế lập tại thanh lâu hôm đó: “Lưu Hành, ngươi muốn đi tự nhiên, hay để ta báo quan tội ngươi cướp nữ nhân nhà lành?”

Trên giấy vẫn còn dấu son in bằng son phấn của các cô nương hôm đó.

Lưu Hành rời đi với nét mặt không cam tâm.

“Xuân Dung, mai này nếu hối hận, cứ đến Lưu phủ tìm ta, ta vẫn sẽ nhận ngươi.” Hắn nhét vào tay ta một khối ngọc bội, “Ngươi rồi sẽ hiểu, làm thiếp của ta, đã là phúc phận mà cả đời ngươi không dám mơ đến.”

“Nàng không cần.”

Tạ Đông Lăng không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, “Nàng sẽ là chính thất, là phu nhân có phong hiệu.”

Lưu Hành mặt mày tối sầm, nghiến răng lên xe rời đi.

“Đa tạ đại nhân đã vì tiểu nữ mà chịu vất vả.” Ta cúi đầu hành lễ, “Nếu không nhờ đại nhân lưu lại, chỉ e ta sớm bị bắt về Lưu phủ rồi. Đại nhân là ân nhân của ta.”

Tạ đại nhân khẽ lắc đầu: “Là ngươi là ân nhân của ta mới đúng.”

Câu ấy khiến người ta khó hiểu.

Ngài chỉ vào gốc cây trước cửa: “Gốc sơn trà kia do đại ca ta đích thân trồng năm xưa, là vật duy nhất huynh ấy để lại. Từ sau khi huynh ấy mất, cây ấy chẳng đâm chồi nở hoa, ta dùng đủ cách vẫn chẳng cứu nổi.”

“Nếu chẳng phải ngươi, e rằng ta phải mang tiếc nuối ấy suốt đời.”

Ta lặng im một hồi, cũng không biết nên nói gì.

Thảo nào cây chẳng sống nổi.

Rõ ràng là cây quế mà lại chăm theo cách dưỡng sơn trà.

Chăm được mới lạ.

Chờ đến lúc cây nở hoa, chỉ e Tạ đại nhân phải xấu hổ một phen.

“Chuyện nhỏ như vậy thôi ư?” Ta gãi đầu, “Đại nhân tìm đại một người thợ vườn là được…”

Ngài khẽ lắc đầu: “Tự nhiên không phải vậy. Nhưng khi ấy ngươi còn nhỏ, có lẽ đã quên rồi.”

Ta cố hết sức lục lại ký ức.

Vẫn chẳng nhớ ra gì.

Nhưng ta vốn không phải người thích nghĩ nhiều.

Nghĩ không thông, thì thôi vậy.

“Nếu thiếu gia họ Lưu còn dám tới nữa, ta nhất định xử lý thỏa đáng!” Ta trịnh trọng cam kết, “Quyết chẳng để đại nhân phải phiền lòng.”

“Hắn không dám đâu.” Tạ đại nhân khẽ cười, “Hắn không có gan ấy.”

Lúc Tạ Đông Lăng nói câu ấy, ta còn tưởng người chỉ thuận miệng nói chơi.

Vài ngày sau, ta mới hiểu hàm ý.
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 7


7

Nhà họ Tạ và nhà họ Tống là hàng xóm sát vách.

Mà nhà họ Tống chính là nơi đã đính hôn với nhà họ Lưu.

Gia chủ nhà Tống là Tống các lão danh vọng lừng lẫy, người đã đính thân cho tiểu tôn nữ của mình với Lưu Hành.

Xưa nay, Lưu Hành có gây họa, Lưu gia cũng có cách ém nhẹm.

Một câu “trẻ người non dạ” liền xóa sạch mọi vết nhơ.

Nếu tiểu thư họ Tống có giận, chỉ cần tặng vài món lễ, xin một tiếng lỗi–

Cuối cùng cũng quy về câu: “Hủy hôn bất lợi cho danh tiết nữ nhi.”

Thế nhưng hôm đó rời khỏi nhà họ Tạ,

Lưu Hành tức tối, lại vào thanh lâu mua say.

Trời vừa sáng, hắn ra khỏi cửa, thì gặp đúng lúc xe ngựa của Tống các lão đi ngang tới triều.

Hôm ấy, ta ra ngoài mua sắm, ngoái nhìn sang Tống phủ một cái.

Liền thấy Lưu Hành đang bị lão gia cùng phu nhân áp giải đến đó xin lỗi.

Trên má trái hắn in rõ một dấu tát đỏ ửng.

Cúi đầu, quỳ gối nơi cửa phủ.

Vợ chồng Lưu gia hết lời van nài.

Chỉ đổi lấy một tiếng quát của Tống các lão: “Kẻ nào dám đem cháu gái ta gả cho cái thứ khốn họ Lưu, thì cuốn xéo cùng nhà họ Lưu!”

Ta đứng ngay cửa phủ, lớn tiếng dặn gác cổng nhà mình: “Nghe rõ chưa? Tống các lão là ân sư của đại nhân nhà ta, lời của người tức là ý của đại nhân! Từ nay về sau, hễ thấy người nhà họ Lưu tới, cứ việc đuổi đi, chớ để bẩn mắt tiểu thư Tống gia!”

Phu nhân họ Lưu xông tới định mắng ta,

Bị lão gia họ Lưu kéo giật trở lại.

Nghe đâu đại nhân nhà ta lại được thăng chức.

Tuổi còn nhỏ, đã làm quan tứ phẩm.

“Đại nhân sao liệu được rằng Tống các lão sẽ đi đường ấy tới triều?”

Tạ Đông Lăng khẽ cười: “Không phải liệu, là ta cố ý khiến người phải rẽ lối đó. Thầy ta thương cháu gái vô cùng, tuyệt chẳng để nàng sa vào vũng bùn.”

Ta gật đầu: “Lưu Hành đáng đời!”

“Xuân Dung.” Ngài chợt gọi tên ta, vẻ nghiêm túc hẳn, “Có chuyện muốn thương cùng ngươi.”

Ta dừng tay, chăm chú lắng nghe.

“Ta sắp rời kinh thành rồi.”

Ta sững người: “Chẳng phải đại nhân mới thăng quan sao? Cớ sao lại phải rời đi?”

Tạ Đông Lăng bật cười: “Ai nói làm quan ở kinh đô mới là lớn?”

“Tứ phẩm chuyển thành ngũ phẩm Tri châu ở Vân Châu đó!” Tạ Dụng hí hửng nói, “Dĩ nhiên là thăng chức!”

Tạ Đông Lăng liếc hắn, ánh mắt lạnh tanh: “Thế mà ngươi còn rõ ràng được vậy? Bao giờ mới thi đỗ tú tài hử?”

Tạ Dụng vội vã bỏ chạy.

Tạ Đông Lăng quay sang ta, giọng nhu hòa: “Lần này ta đến Vân Châu, chưa rõ khi nào mới hồi kinh. Nếu ngươi chẳng nỡ rời kinh đô, cũng chẳng cần theo ta vất vả–cứ ở lại nơi này, sau có nơi tốt hơn, hẵng đi.”

Kinh đô đối với ta, vốn không có gì để luyến tiếc.

Ta vốn chẳng sinh ra ở đây, là bị người ta bán đến.

Ta muốn theo đại nhân rời đi.

Nhưng…

Ta nhìn sắc mặt ngài, muốn xem ý tứ ra sao.

Ta là người nhà họ Tạ, lẽ nào không nên theo?

Sao ngài còn phải hỏi làm gì?

Chẳng lẽ sợ ta tiêu xài tốn kém?

Hay vì ta vụng về, làm việc sai sót, sợ mất mặt?

Ta nặn ra một nụ cười: “Đại nhân, ta–“

Vốn định nói, ta không có bản lĩnh gì, chẳng muốn gây phiền.

Thế nhưng lời đến miệng, lại không thốt được.

“Ta muốn theo đại nhân đến Vân Châu.” Ta cúi đầu, “Nếu mang thêm ta khiến chi phí tăng, thì đừng trả lương tháng cho ta nữa. Ta biết mình dở, nhưng nhất định không lắm lời, chẳng gây họa… Đại nhân, có thể cho ta đi theo không?”

Ta đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Cố lấy dũng khí ngẩng đầu.

Lại thấy Tạ Đông Lăng sửng sốt nhìn ta.

“Sao ngươi lại nghĩ như thế?” Ngài bật cười, có chút bất đắc dĩ, “Ta tất nhiên muốn dẫn ngươi theo. Tới đó còn nhiều việc cần nhờ quản gia Xuân Dung đảm đương–nhà họ Tạ không phải đại phú, nhưng nuôi thêm một người vẫn không thành vấn đề.”

Ta xấu hổ cười.

Làm sổ sách mấy ngày nay, mới biết gạo dầu đều quý,

Một đồng tiền hận không thể xé làm hai.

Thấy người ta bán bánh bao ở chợ, đầu óc ta liền tính tiền bột, tiền nhân, tiền công… rồi ước lượng lời lãi.

Người hầu nhà họ Tạ, tính cả thảy chỉ bảy người.

Hai người nấu bếp, hai người quét dọn, một gác cửa, còn hai làm tạp vụ.

Tạ Đông Lăng gọi đó là để tiểu thiếu gia không nhiễm thói công tử.

Ta biết là vì ngài bận rộn công vụ, nên việc trong ngoài đều giản lược.

Ta đem việc dời đến Vân Châu nói với bọn họ, mấy người thường ngày lười nhác, nay ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau cùng, tất cả đều chọn ở lại kinh thành.

Tạ Đông Lăng bận rộn bàn giao công việc, ta thì thu xếp hành lý.

Tạ Dụng thì hớn hở, theo ta chạy đông chạy tây.

“Tỷ tỷ Xuân Dung, ta muốn đi mua thêm vài túi thơm xua muỗi, treo trên xe ngựa.”

Ta đang vò đầu trước đống giấy má trong thư phòng Tạ Đông Lăng, liền đưa hắn ít bạc: “Mua đi.”
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 8


8

Tạ Dụng kéo tay ta: “Tỷ tỷ, cùng đi với ta đi, mấy hôm rồi tỷ chưa ra khỏi cửa đấy.”

Ta do dự giây lát: “Được rồi.”

Trong tiệm hương liệu, Tạ Dụng chẳng mấy chốc đã bị những túi thơm rực rỡ hoa lệ làm mê mẩn, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.

Ta tựa vào thân cây bên bờ sông, xem như tranh thủ nhàn rỗi một hồi.

Bên sông có một bóng người quen quen.

Ta định thần nhìn kỹ, thì ra là Lưu Hành.

Bên cạnh hắn, dường như là tam tiểu thư nhà họ Tống.

Tống tiểu thư hất tay hắn ra, giận dữ bước về phía trước.

Ta âm thầm mắng một câu: Mặt dày vô sỉ.

Đã thế mà còn mặt dày tới gần tiểu thư người ta.

Hai người dần đi về phía ta.

Ta vội nghiêng người, nấp sau thân cây.

Tống tiểu thư đi rất nhanh, Lưu Hành phải lúp xúp chạy theo.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi ta ẩn mình.

Tống tiểu thư thấy ta, sắc mặt lạnh như sương: “Lưu Hành, ngươi nói cho hay lắm, hóa ra hôm nay tới đây là để gặp ả ta sao?!”

Lưu Hành trông thấy ta, kinh ngạc há miệng.

Ta hất cằm về phía cửa tiệm, thản nhiên giải thích: “Tam tiểu thư, ta theo thiếu gia Tạ phủ ra ngoài mua đồ.”

Tống tiểu thư dường như chẳng tin, hừ lạnh một tiếng định bỏ đi.

Nhưng Lưu Hành lại đứng không nổi nữa.

Hắn cố ý cao giọng: “Xuân Dung, ta muốn cưới nàng làm chính thất! Về dung mạo, nàng tuy kém cô nương Mẫu Đan đôi phần, nhưng hơn xa Tống Cẩm này!”

Sắc mặt tiểu thư Tống đỏ bừng vì giận, quay đầu mắng: “Ngươi quá đáng lắm rồi!”

Nàng là tiểu thư khuê các nhà danh gia vọng tộc.

Đâu thể nào đấu lời với tên công tử vô lại mặt dày kia?

Lưu Hành nhìn ta, trên mặt mang vẻ trêu tức: “Xuân Dung, ta không cưới nàng ấy nữa. Ngươi theo ta về làm thiếu phu nhân của Lưu gia đi!”

Ta đưa tay ra.

Lưu Hành vui mừng, toan nắm lấy.

Ta liền đặt vào lòng bàn tay hắn một vật.

Chính là khối ngọc bội hắn từng đưa ta lúc rời khỏi Tạ phủ, dặn nếu hối hận thì cầm về tìm hắn.

“Không cần nữa, trả lại cho ngươi.” Ta nói, “Ta vĩnh viễn sẽ không đến tìm ngươi.”

Sắc mặt Lưu Hành chợt cứng đờ.

Ta rút tay lại, mỉm cười với tiểu thư Tống: “Tam tiểu thư ra ngoài không mang theo nha hoàn sao?”

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mắt ngân ngấn lệ: “Tiểu Uyên bị tên tiểu tư của Lưu Hành giữ chân lại rồi!”

“Không sao, ta đưa tiểu thư hồi phủ.”

Ta kéo tay nàng rời đi.

Lưu Hành muốn đuổi theo, bị Tạ Dụng chặn lại.

Phía sau vang lên tiếng hắn tức tối quát tháo: “Nha đầu ta không cần, các ngươi lại coi như trân bảo mà thờ phụng?”

Tạ Dụng cũng không chịu kém: “Ngươi không cần, nhưng tỷ tỷ Xuân Dung ta còn chẳng thèm ngó tới ngươi!”

Tống tiểu thư cố nén, rồi lại không nhịn được, nước mắt rơi lã chã.

Ta nghiêng người che mặt nàng, sợ bị người đi đường thấy: “Hôm nọ, sau khi ta rời khỏi Lưu phủ, có gặp Thu Nguyệt – một nha hoàn khác của Lưu Hành. Nàng ta bảo ta, thiếu gia là vì thích ta nên mới thường xuyên trêu chọc, không hề chán ghét gì.”

Tống tiểu thư nhìn ta, không hiểu ta nói vậy là có ý gì.

“Người ta bảo thiếu gia nhìn ta một cái là phúc phần, nhưng ta chẳng thấy thế. Ta chưa từng làm gì sai, cớ sao phải chịu đựng hắn giễu cợt?”

Ta đưa nàng một chiếc khăn sạch.

“Tam tiểu thư, Lưu Hành ngạo mạn vô lễ, hắn đối với tiểu thư vô lễ dây dưa, là hắn sai, không phải tiểu thư kém cỏi chi cả. Xin tiểu thư đừng để hắn làm nhiễu loạn tâm trí.”

Cây chi tử trồng trước thư phòng của Tạ Đông Lăng, đã trổ hoa.

Trước khi khởi hành đến Vân Châu, ta hái một ít làm túi thơm.

Ngày lên đường, trời trong mây tạnh, một đường đi đi nghỉ nghỉ, cuối cùng cũng đến Vân Châu.

Tạ Dụng mặt mày ủ rũ: “Cả người như sắp tan ra từng khúc rồi!”

Tạ Đông Lăng cười chê hắn không ra gì.

Trong tiệc tẩy trần, có hai cô nương trẻ tuổi, dáng dấp xinh xắn, đứng bên cạnh Tạ Đông Lăng.

Một người muốn rót rượu, một người muốn gắp thức ăn.

Tạ Dụng uống ngà ngà, vẫn không quên quay sang nói nhỏ với ta: “Hai vị ấy là tiểu thư nhà phó quan phủ họ Lưu đấy.”

Thật là hiếm thấy.

Chúng ta làm nô tài thì sống chết tìm cách chuộc thân.

Bọn họ lại gấp gáp đưa con gái đi hầu người.

Tạ Đông Lăng mặt lạnh, nghiêng người tránh chén rượu nàng kia đưa tới.

Phó quan phủ họ Lưu đưa mắt ra hiệu, hai cô nương lập tức lui xuống.

“Tỷ tỷ Xuân Dung, mau ăn đi.” Tạ Dụng dùng khuỷu tay hích ta, “Tiểu thúc dặn ta phải chăm sóc tỷ cho thật tốt!”

Sau khi dọn đến nha phủ mới, mỗi ngày đều có người đưa lễ vật tới.

Của ai đưa thì nhận, của ai không nên nhận, không nên nhận thì trả thế nào–

Tạ Đông Lăng đều từng dặn ta rõ ràng.

Nhân tình thế sự, đúng là môn học sâu rộng.

Tạ Dụng mỗi khi nghe thấy liền bịt tai bỏ chạy.

Nhưng đó là bổn phận của ta.

Ta tỉ mỉ nhớ kỹ từng điều một.
 
Thiêu Đốt Khế Thân
Chương 9


9

Tạ Đông Lăng thường khen ta thông tuệ.

Ta lấy làm áy náy vô cùng.

Một hôm, ngài cùng ta dùng bữa.

Ngài chợt hỏi: “Người trong phủ liệu có hơi thiếu không?”

Ta nghĩ một hồi: “Tạm đủ ạ.”

“Cứ thuê thêm vài người đi.” Ngài nói, “Ta thấy ngươi gầy đi nhiều, sợ những ngày qua vất vả quá. Tìm thêm hai người giúp ngươi quản sổ sách vậy.”

Ta gật đầu vâng dạ.

Trong lòng lại âm thầm tính toán việc khác.

Nhà họ Tạ có nền tảng, không thiếu ngân lượng.

Song so với nhà họ Lưu thì rất khác.

Tài sản của Lưu gia ngoài ruộng tốt trang trại, còn có hàng loạt cửa hiệu,

Những quyển sổ sách của các hiệu đó, phu nhân nhà họ Lưu ngày đêm xem mãi cũng chẳng hết.

Nhà họ Tạ xưa kia cũng từng có.

Ta từng dò la, nghe rằng năm xưa khi huynh trưởng của Tạ Đông Lăng – cũng là thân phụ của Tạ Dụng – qua đời, Tạ phủ gặp phải đại biến.

Toàn bộ tài sản đều bị Tạ Đông Lăng bán đi đổi lấy ngân lượng.

Từ đó về sau cũng không mua thêm chi nữa.

Ngài dồn toàn tâm vào sách vở và công vụ.

Nhưng ta là quản gia của Tạ phủ.

Ta phải khiến ngày tháng của Tạ gia mỗi lúc một khấm khá hơn mới được.

Những ngày qua, ta đã dành dụm được chút ít ngân tiền.

Giờ đã đủ để mở một cửa hiệu nhỏ.

Người vùng Vân Châu ưa đồ ngọt.

Song trong thành lại chẳng có tiệm bánh nào thực sự tinh xảo.

So ra đều kém xa tay nghề của ta.

Ta dùng ngân lượng mình tích góp, thuê một mặt bằng đắc địa.

Đặt tên là Tiệm Bánh Xuân Dung.

Ta thuê hai cô nương về giúp.

Tự tay dạy các nàng làm bánh.

Mỗi ngày truyền dạy một món, hai người ấy học rất mau.

Mười ngày trôi qua, tay nghề đã gần đuổi kịp ta.

Ta treo hai tràng pháo mừng, tiệm bánh khai trương náo nhiệt.

Ban ngày ta ngồi trông sổ sách ở tiệm.

Đêm đến, đóng cửa xong, ta xách lồng đèn nhỏ, đi ngang nha môn, tiện đường đón Tạ Đông Lăng về.

Ta đưa ngài một hộp đồ ăn nhẹ: “Đại nhân nếu thấy đói, dùng tạm chút điểm tâm lót dạ.”

Ngài cười, có chút trêu chọc: “Lại đem thứ bán không hết tới cho ta ăn à?”

“Đâu có!” Ta rụt tay về, “Tiệm của ta không có món nào bán không hết. Ngài không ăn thì để Tạ Dụng ăn vậy!”

“Ây, ta ăn!”

Tạ Đông Lăng định giành lấy hộp trong tay ta.

Trong lúc giằng co, lòng bàn tay ngài lướt qua mu bàn tay ta.

Chúng ta như bị trời giáng sấm sét giữa đầu,

Vội vàng rút tay lại, cách nhau một khoảng.

Ta mím môi, đưa lồng đèn tới gần: “Đại nhân cẩn thận bước chân.”

Tạ Đông Lăng đón lấy lồng đèn: “Để ta cầm cho.”

Lồng đèn nhỏ và ánh trăng trên cao kéo bóng hai người ta dài ngắn chập chờn, chồng chất lên nhau.

Hôm sau, ta sai người đem mấy chiếc bánh trong mẻ đầu tiên đưa đến cho ngài.

Bánh còn nóng hổi, lần này chẳng thể bảo là đồ thừa nữa.

Tạ đại nhân sai người đưa lại một thỏi bạc, còn dặn: sau này mỗi ngày đều gửi một đĩa.

Khách trong tiệm cười ta ham tiền, ngay cả tiền của tri châu đại nhân cũng chẳng bỏ qua.

Ta cười toe toét nghĩ bụng: tiệm này vốn là của đại nhân mà.

Hôm ấy, điểm tâm đã bán hết, ta cúi đầu tính toán sổ sách.

“Ngươi chắc chắn đây là tiệm ngon nhất sao? Sao ta thấy chỗ này trông xập xệ thế.”

Giọng người đầy vẻ chê bai.

“Thôi được rồi, nha đầu Xuân Dung thích ăn mấy thứ này, mua cho nàng chút vậy.”

Ta hé mắt nhìn về phía cửa.

Lưu Hành bước từng bước oai vệ tiến vào tiệm: “Bánh đâu? Sao quầy trống trơn thế này?”

A Minh ngó quanh: “Có ai không? Chưởng quầy đâu, công tử muốn mua điểm tâm tặng cho người trong lòng đấy!”

Lưu Hành cầm quạt khẽ gõ đầu hắn.

Ta đặt bút xuống, đứng dậy: “Điểm tâm đã bán hết.”

Lưu Hành sững người, rồi xông tới: “Xuân Dung, sao ngươi ở đây? Chẳng lẽ nhà họ Tạ không cần ngươi nữa? Ta biết ngay mà, bọn họ không phải người tốt, đừng sợ, ta tới đón ngươi về!”

Ta chẳng trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Sao ngươi tới tận Vân Châu?”

“Thiếu gia tới đây vì tìm cô nương đấy!” A Minh hớn hở chen vào, “Thời gian cô vắng mặt, thiếu gia ăn không ngon ngủ không yên, cầu xin lão gia phu nhân mãi mới được đồng ý, đặc biệt tới Vân Châu đón cô nương về đó!”

A Minh nói một cách sống động như thật.

Thí dụ như đã đổi năm người nha hoàn, công tử lại chẳng vừa ý ai.

Thí dụ như dạo này công tử ăn chẳng ngon miệng, thân gầy rạc đi cả chục cân.

Thí dụ như công tử hối cải thành tâm, thề nguyện chẳng đặt chân tới thanh lâu nữa.

Thí dụ như công tử sau cơn say, nằm trên chiếc tháp ta từng ngủ, gọi tên ta suốt một đêm dài.

Thí dụ như công tử quỳ trước lão gia cùng phu nhân suốt một ngày, lại nhịn ăn ba hôm, rốt cuộc mới khiến phu nhân gật đầu ưng thuận cưới ta làm vợ.

Ta nghe xong, chỉ thấy lạ lùng.

Chẳng hay lần trước khi ta trả ngọc bội cho hắn, lời chưa đủ rành mạch?
 
Back
Top Bottom