Ngôn Tình Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
502,950
0
36
AP1GczMpzVVZrhFr7IEEaBc0x9Cm3hNC7dQ8lLW0xEtLoOOrOyNsIMzqrxW9eNnmMTTH4sR6kpMB6xr8rAMKWtsTPTjpKzKwyoh0U7UYCBGYP6l3Rhn1uWIjemT93Gx5th9GK_WIGZ2FtnMPWk8LoJXJcBTR=w215-h322-s-no-gm

Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Tác giả: Ngã Thị Đại Vương
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Ngã Thị Đại Vương

Thể loại: Ngôn Tình, Đoản Văn, Chữa Lành

Team dịch: 22h mẹ bắt Triệu ngủ

Giới thiệu

Tôi sống lại sau khi ở cạnh gã sát nhân cuồng sát nổi tiếng ba ngày.

Khi ấy gã vẫn là đứa trẻ tội nghiệp ngồi xe lăn bị người khác bắt nạt.

Không sao, tôi không sợ, gã giết người cướp của là chuyện của hai mươi năm sau.

Tôi có đủ tự tin cải tạo gã thành người bình thường, tạo phúc cho xã hội chủ nghĩa!​
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 1


Gần đây bỗng xuất hiện một tên sát nhân hàng loạt liên tục g.i.ế.c 20 người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Theo thông tin của cảnh sát, nạn nhân đều nằm trong nhóm nghề nghiệp tinh anh như bác sĩ, giáo sư, cố vấn.

Tên sát nhân còn ngang ngược công khai video phạm tội trên mạng.

Tôi không khỏi rùng mình, ai sẽ thành nạn nhân thứ 21 của gã sát nhân này?

Đang mải suy nghĩ, tôi bỗng bị một chiếc khăn từ đâu xuất hiện bịt kín miệng mũi. Sức lực của đối phương rất lớn, tôi không giãy ra được nên chỉ một lát đã hôn mê bất tỉnh.

Đền lúc tỉnh lại, tôi bị trói gô. Gương mặt của gã đàn ông đứng trước mặt tôi bị mũ lưỡi trai và khẩu trang den che kín.

Gã nhìn tôi chắm chằm, đôi mắt tối tăm sâu thằm như miệng vực.

Gã chính là sát nhân hàng loạt!

Tôi để ý đùi phải của gã bị tật, mỗi bước chân đều khập khiếng.

Sát nhân như nhận ra ánh mắt của tôi nên đột nhiên khựng lại, trong mắt ánh lên cảm xúc tôi không hiểu.

Chết rồi, phát hiện khiếm khuyết của sát nhân, gã hẳn thẹn quá hóa giận mà g.i.ế.c tôi mất.

Tôi nhắm tịt mắt chờ cái chết.

Nhưng gã không vội g.i.ế.c tôi. Gã giúp tôi rửa mặt, mang cơm đến cho tôi ăn, còn thay cho tôi chiếc váy ballet đính kim cương.

Động tác nhẹ nhàng như đang v**t v* một tác phẩm nghệ thuật.

Tôi là vũ công ballet, ngày thường thích ăn diện, vừa nghĩ đến chuyện bị chặt thành từng miếng nhỏ mà không giấu được run rẩy.

Tôi thử thương lượng với gã:

- Chết thì chết, nhưng xin để tôi được toàn thây, đừng phanh thây tôi được không?

Gã không lên tiếng. Nhưng nhìn lồng n.g.ự.c đang rung lên và đôi mắt cong vòng của gã, tôi biết gã đang cười.

Suốt ba ngày bên nhau, gã luôn nhìn tôi chẳm chẳm như thế không nỡ rời mắt.

Tôi thậm chí còn nghĩ phải chăng gã thích tôi, không muốn giết?

Chịu thôi, kẻ điên mà, ai dùng logic bình thường để đánh giá được chứ?

Có khi gã đang nghĩ phải dùng cách gì g.i.ế.c tôi mới k*ch th*ch.

Tôi tận mắt thấy gã báo cho cảnh sát vị trí của chúng tôi, sau đó kéo tôi lên tầng thượng.

Chúng tôi nhanh chóng bị cảnh sát bao vây.

Gã khống chế tôi ở rìa sân thượng, sau lưng là khoảng không của mấy chục tầng lầu.

Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp bị ném thành thịt vụn, sát nhân lại đẩy tôi ra, gió lớn thổi tung mũ bóng chày và khấu trang của gã.

Tôi biết người này, gã từng là bạn học của tôi, Trần Ngạn!

Hai hàng nước mắt chảy trên gương mặt dính máu, khóe miệng gã cong lên:

Lâm Thanh Thanh, đừng quên tôi!

Nếu như có kiếp sau...

Tiếng gió rít nuốt chửng nửa câu sau.

Gã nghiêng người, rơi tự do từ tầng 51 xuống.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 2


Mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay lại 20 năm trước.

Bây giờ tôi vẫn còn là một đứa bé đáng yêu. Đôi mắt tròn tròn long lanh, da dẻ trắng nõn hồng hào ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn hôn một cái.

Lúc xuống tầng đi mua nước tương cho mẹ, tôi ngoan ngoãn chào một tiếng liền được dì bán hàng mập mạp nhét cho một viên chocolate.

Sau khi học múa ballet tôi đã không ăn món này nữa. Nói chính xác thì vì giữ dáng nên tôi không được ăn đồ ngọt.

Tôi ước lượng viên chocolate trong tay, định tìm thùng rác vứt đi.

Đị thêm mấy bước về phía trước, tôi nghe thấy tiếng ồn ào gần thùng rác ở phía tây tiểu khu.

Mấy đứa trẻ chừng mười mấy tuổi đang vây quanh một đứa trẻ nhỏ hơn, vừa cười vừa chế nhạo.

Cậu bé kia ngã xuống đất, đầu ngả vào chiếc xe lăn bên cạnh. Cảnh tượng đứa trẻ tàn tật bị bắt nạt này hiện lên trong đầu tôi, đây không phải.

Tôi nóng nảy xông đến hét lớn:

- Dừng tay!

Bé trai mập mạp cầm đầu liếc xéo rồi vẫy tay đuổi tôi đi:

- Ra chỗ khác, đừng lo chuyện bao đồng.

Tôi quên mất lúc này mình chỉ là đứa bé gái tám tuổi, hùng hỗ bước tới xô mạnh vào đối phương.

Xô... Xô không ngã!

Bé mập thấy tôi dám xông lên trước thì nổi giận đùng đùng, giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh lại.

Tôi nhanh trí cầm tay cầm xe lăn bên cạnh điên cuồng lao tới chỗ bé mập.

Xe lăn có bánh xe, dù hơi nặng nhưng tôi đấy cũng không tốn nhiều sức.

Trẻ con đánh nhau chỉ so khí thế, đám trẻ thấy tôi mạnh bạo như vậy đều bị dọa cho đứng hình.

Nhìn đám con trai cao hơn tôi cả cái đầu, tôi tự nghĩ nên lui quân thôi.

Tôi thở hồng hộc lui lại phía sau một bước, quát:

- Còn bắt nạt người khác tôi sẽ méc giáo viên! Phạt mấy cậu úp mặt vào tường!

Trẻ con đứa nào cũng sợ giáo viên, mách giáo viên hiệu quả hơn mách phụ huynh nhiều.

Đám con trai nhìn nhau, đồng loạt hừ một cái rồi bỏ đi.

Trước khi đi còn uy h.i.ế.p hai đứa tôi:

Dám mách người lớn thì liệu hồn!

Này, cậu không sao chứ? - Tôi ngồi xốm trên đất, hỏi.

Bé trai ngầng đầu, dùng ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nghĩ cậu ấy sợ hãi nên nhẹ nhàng vỗ về:

- Không sao, mấy đứa trẻ xấu xa kia chạy hết rồi.

Tớ nói cậu nghe, tụi nó chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, cậu mạnh bạo hơn sẽ không ai dám bắt nạt cậu đâu, hiêu không?

Tôi kiểm tra sơ qua cho cậu ấy, trên người không có vết thương, chỉ bị dính ít bụi đất.

Tôi nhìn chiếc xe lăn bên cạnh. Ôi thôi rồi, cậu ấy không đứng lên được, tôi người nhỏ sức yếu không thể đỡ cậu ấy lên. Phải làm sao bây giờ?

Đang nghĩ mãi không ra, cậu ấy lại thủng thẳng đứng dậy, phủi bụi trên người rồi ngồi vào xe lăn, tay nắm chặt vòng đẩy muốn lăn đi.

Động tác nhanh nhẹn làm tôi há hốc mồm.

Tôi kéo cậu ấy lại:

Cậu không bị tật thì ngồi xe lăn làm gì?

Không liên quan đến cậu. - Cậu ấy lạnh mặt nhổ ra mây chữ này.

Tôi cười găn, ai bảo không liên quan, tôi vừa giúp cậu mà.

Chờ chút, gương mặt trắng trẻo thanh tú này, đôi mắt đen láy này, nhìn quen quen.

Cậu ấy làm tôi liên tưởng đến một từ khá nối, "yandere".

Tôi không nhịn được hỏi:

- Tên cậu là gì?

- Trần Ngạn.

Cậu ta chính là kẻ sát nhân phân thây 20 người nhưng lại tha c.h.ế.t cho tôi của hai mươi năm sau?

Lúc nãy tôi còn khuyên cậu ta mạnh bạo hơn?

Chưa nói đền sau này, cảm nhận hơi lạnh toát ra tứ dưa be mới tám tuôi, lại nhớ đến 20 nạn nhân của cậu ta đã làm tôi gai hết cả người.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 3


Không ai từ nhỏ đã tàn ác, hắn phải có lý do.

Tôi và Trần Ngạn học cùng lớp hồi cấp hai. Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy là người trầm tính ít nói, chân bị tật nhẹ. Hai chúng tôi cũng không thường tiếp xúc.

Tôi nhớ hình như bố cậu ấy ngồi tù, mẹ đi theo người khác, nhưng rõ ràng cậu ấy không bị bạo lực học đường.

Cậu ấy sống với cô chú. Tôi nhớ cô chú của cậu ấy tương đối khá giả, hồi cấp 2 lúc nào cũng thấy cậu ấy mặc đồ hiệu, tan học còn có xe riêng đến đón.

Hồi ấy nhà có xe riêng là chuyện đáng khoe khoang.

Thay vì nói cậu ta bị cô lập, phải nói chính cậu ta không muốn giao tiếp với chúng tôi.

Nhưng từ giờ đến lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng bây giờ cậu ta không bị tật, tại sao lại muốn giả bị tật? Cậu ấy bị tật thật từ lúc nào?

Tôi không khỏi nhớ đến nụ cười tuyệt vọng của cậu ấy.

[Nếu có kiếp sau...]

Nhìn cậu bé gầy gò kia cố gắng đẩy chiếc xe lăn, tự dưng tôi thấy lòng mềm nhũn nhão.

Tôi lon ton chạy lên trước cầm tay đẩy:

- Tớ đưa cậu về nhé.

Tôi quyết định rồi. Tôi muốn cảm hóa cậu ấy, làm bạn với cậu ấy, kiếp trước cuối cùng cậu ấy không g.i.ế.c tôi mà. Cứ coi như cứu lấy 20 người bị cậu ấy giết, cũng tự tích đức cho mình.

À.

Thật ra.

Còn một lý do xấu hổ khác.

Lòng và lòng vòng một lúc, tôi quên mất đường về nhà rồi.

Nhưng tôi nhớ nhà Trần Ngạn cũng ở tầng 4, ngay đối diện nhà tôi.

Nên cứ để Trần Ngạn chỉ đường đi.

Tôi đẩy xe lăn, cố gắng gợi chuyện với Trần Ngạn nhưng cậu ấy không đáp. Trừ lúc tôi đẩy sai hướng, cậu ấy nói vài câu như đi sang trái, đi sang phải thì hoàn toàn không để ý đến tôi.

Đến trước cửa nhà Trần Ngạn, chúng tôi được một dì mặt tròn hiền hậu mở cửa cho.

Trần Ngạn kéo góc áo bà ấy, khẽ gọi cô.

Tôi đảo mắt, cũng ngọt ngào nói:

- Cháu chào cô, cháu là Lâm Thanh Thanh, bạn

Trần Ngạn, nhà cháu ở tòa đối diện ạ.

Trần Ngạn ngoái đầu kinh ngạc nhìn tôi. Cậu ấy không ngờ tôi sẽ nói vậy, chúng tôi mới quen nhau được hơn mười phút, bạn bè gì chứ.

Tôi nhanh nhẹn móc túi lấy ra viên chocolate dì bán hàng cho lúc nãy lén đưa cho Trần Ngạn, híp mắt cười:

- Mẹ nói chia kẹo cho nhau là thành bạn tốt rồi.

Trần Ngạn không nói gì cũng không đấy tôi ra.

Cô của Trần Ngạn rất vui, tươi cười kéo tôi vào nhà.

Bà ấy để tôi ngồi trên sô pha, vừa bóc chocolate cho tôi ăn vừa hỏi Trần Ngạn:

- Chú của cháu đâu? Ông ấy bảo dẫn cháu ra ngoài chơi mà?

Trần Ngạc mím môi, rũ mắt không nói lời nào, đôi tay nhỏ siết chặt thành hai nắm đấm.

Cô của Trần Ngạn như đã quen, có lẽ cùng khong dịnh hói gì thật, chỉ xoa đầu Trần Ngạn.

Không sao, mọi thứ bây giờ mới bắt đầu, tôi còn nhiều thời gian.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 4


Hai ngày sau, Trần Ngạn thật sự chuyển đến lớp tôi.

Các bạn học khác còn nhỏ, đa số chưa từng thầy chiếc xe lăn nặng nề nên ai cũng tò mò.

Giáo viên nói chân của Trần Ngạn bị thương, mọi người phải chăm sóc cậu ấy. Cũng dặn Trần Ngạn nếu cần gì thì báo với giáo viên.

Tôi lập tức giơ tay:

- Thầy ơi em muốn ngồi cùng bàn với Trần Ngạn.

Giáo viên mỉm cười gật đầu, có người xung phong làm thân với học sinh mới, giảo viên cực kỳ vui mừng.

Mấy đứa con nít không giấu được cảm xúc, cô bé đeo kính ngồi sau tôi đá vào ghế của tôi:

- Sao cậu lại muốn ngồi với tên què vậy?

Tôi ném cục tẩy về phía bạn ấy:

- Tên què nào? Người ta có tên tuổi, là Trần Ngạn, cậu nói xấu cậu ấy là tớ đánh đấy!

Tôi nói xong giả vờ huơ nắm đ.ấ.m làm cô bạn câm nín.

Tôi nghĩ có lẽ không nên dọa trẻ con nên mới dịu giọng giảng giải:

- Cậu đeo kính này, nếu người ta gọi cậu là đồ mù thì sao?

Bạn nữ đeo kính kêu lên:

- Mẹ tớ bảo đeo kính giúp tăng thị lực! Tớ có bị mù đâu.

Tôi gật đầu:

- Trần Ngạn cũng chỉ bị thương thôi, sẽ khỏe lại, đừng nói lời tốn thương người khác như vậy.

Dù sao thật ra tôi đã hai tám tuổi, gặp chuyện bất bình phải lên tiếng. Trẻ em không nên nói mấy lời cay nghiệt như vậy.

Co bạn đeo kính bị tôi nói cho xâu hô, đỏ mặt xin lôi Trân Ngạn.

Trần Ngạn ghé mắt nhìn tôi, không lên tiếng.

Tôi vỗ lưng, kể sát vào tai cậu ấy thì thầm:

- Tớ đã nói sẽ che chở cậu mà.

Lần này khóe miệng Trần Ngạn nhếch lên.

Tôi biết cậu ấy đang cười.

Không ai kỳ thị cậu ấy, cũng không ai nói xấu cậu ấy.

Bởi vì tôi kể với mọi người Trần Ngạn vì cứu một em bé bị chó cắn nên mới bị thương.

Tôi kể là tôi đã nhìn thấy tận mắt.

Những ánh mắt sùng bái hướng về Trần Ngạn, lũ trẻ đều cảm thán bản thân Trần Ngạn cũng là trẻ con nhưng lại gan dạ đến vậy.

Hơn nữa còn dám đánh nhau với chó dữ! Quá ngầu luôn!

Cả lớp lập tức vây quanh chỗ Trần Ngạn, không biết ai thốt lên câu "Trần Ngạn là anh hùng!" làm cả đám ríu rít gọi theo.

Dường như Trần Ngạn chưa từng được quan tâm nhiều như vậy. Lớp băng trên người cậu ấy dần tan chảy, bôi rồi không biêt làm sao, mặt đỏ bừng. Các bạn học còn xôn xao mãi đến tận lúc vào học mới tách ra.

Trần Ngạn chạm vào cánh tay tôi, thì thầm:

- Sao cậu lại nói dối?

Tôi ho nhẹ:

- Cái này gọi là lời nói dối thiện chí đó, cậu hiểu không?

Lời nói dối thiện chí sao có thể tính là dối trá? Trẻ con biết gì!

Trần Ngạn lúc đi học cũng làm như bị tật chân thật.

Trước mặt người khác cậu ấy chưa từng rời xe lăn, giờ học thể dục cũng xin nghỉ.

Mỗi ngày lúc chuông báo tiết học thứ hai vang lên, tôi sẽ đẩy Trần Ngạn đến nhà vệ sinh. Tôi đứng ở cửa chờ cậu ấy, cậu ấy bình thản đứng lên đi vào, bước chân vững vàng hoàn toàn không giống bị thương.

Bởi vì cô của Trần Ngạn đã nói với nhà trường, tôi là bạn cùng bàn chăm sóc bạn học bị thương nên các thầy cô chưa từng hỏi.

Tôi cũng từng hỏi Trân Ngạn mây lân, rõ ràng khỏe mạnh sao lại giá què, cậu ây chỉ im lặng.

Nói thật, tám chín tuối là lúc bướng bỉnh nhất.

Khiến một đứa con trai tám tuổi ngồi im trên xe lăn, còn đóng kịch đến không ai nhận ra, tôi nghĩ mãi không hiếu.

Sự kiên trì này khiến tôi không rét mà run.

Tại sao cậu ấy phải làm như vậy? Hay là... có ai ép cậu ấy?
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 5


Tôi chưa kịp nghĩ rõ ràng chuyện này đã phải làm bài kiểm tra đầu tiên sau khi trùng sinh.

Thầy giáo dạy toán ôm tập đề kiểm tra trên khuỷu tay, khẽ đẩy chiếc kính gọng vàng của mình:

- Các em thu dọn sách vở để lên bục giảng, bây giờ chúng ta bắt đầu làm kiểm tra toán.

Tôi nhớ tầm này làm gì có bài kiểm tra nào, tôi đã kịp chuẩn bị gì đâu!!!

Sức học của tôi vốn không tốt, nhất là mấy môn toán lý hóa, gọi thẳng dốt đặc cán mai cũng không oan. Mẹ tôi phòng ngừa tôi thành cá lọt lưới nên cho tôi học ballet coi như kiếm thêm sở trường, không ngờ bản thân tôi lại có thiên phú khiêu vũ nên về sau trở thành vũ công ballet.

Nhưng "học sinh dốt" này bây giờ không sợ bài kiểm tra nữa.

Chuyện đùa, chẳng lẽ người trưởng thành 28 tuổi tôi đây lại không làm được đề kiểm tra lớp hai?

Tôi tự tin cất sách giáo khoa vào cặp còn tiện tay cầm luôn cặp của Trần Ngạn để lên bục giảng.

Nhận đê bài tôi viêt ngoáy tên của mình lên. Lúc ngấng đầu bắt gặp ánh mắt Trần Ngạn đang ngó nhìn, tôi vội che bài kiểm tra của mình lại:

- Không được nha, dù là bạn thân cũng không được chép bài nhau đâu.

Ôi, mới tí tuổi sao lại học gian lận? Không được không được, gian lận là xâu, gian lận là bé hư.

Bây giờ Trần Ngạn mới tám tuổi nên không hiểu, nhưng người trưởng thành 28 tuối là tôi thì hiếu. Tôi phải dẫn cậu ấy đi đường ngay chứ.

- Lâm Thanh Thanh em ngơ ngẩn gì đấy, làm bài đi!

Sắp hết giờ rồi!

Thầy giáo đập thước xuống bàn rồi quát lên.

Tôi hoảng hồn múa bút thành văn, nói thầm loại bài này chẳng cần đến 45 phút cũng làm xong.

Nhưng mới viết được một nửa gáy tôi đã túa mồ hôi.

Mấy câu đầu chỉ là phép cộng trừ đơn giản, tôi làm rất nhanh.

Nhưng hai câu ứng dụng tiếp theo tôi lại không hiếu, thế quái nào tôi lại không hiểu đề toán lớp hai hả giời?

Ai ra đề khó vậy? Chương trình học của học sinh lớp 2 đã hóc búa thế à?

Tôi toát mồ hôi hột, tay cầm bút chần chừ không đặt xuống, nghiêng sang nhìn Trần Ngạn lại thấy cậu ấy vẫn đang viết không dừng tay.

Nhất định là viết lung tung, tôi không biết sao cậu ấy biết được.

Tôi nhớ thành tích cấp 2 của Trần Ngạn ở kiếp trước còn không bằng tôi.

Nghĩ đến đây tôi như được an ủi, bình tĩnh làm câu tiếp theo.

Nộp xong bài kiểm tra, tôi ngồi trên bàn học hỏi:

Trần Ngạn này, đáp số câu cuối của cậu là bao nhiêu?

- 2.

Khác đáp số của tôi, tôi vội xoay sang hỏi bạn ngồi bàn dưới, hỏi tới hỏi lui, họ đều ra đáp số "5" giống tôi.

Bây giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tôi dịu xuông, vô về xoa đầu Trần Ngan:

- Đừng buồn, tớ giúp cậu ôn bài, lần sau sẽ làm được thôi.

Trần Ngạn không nói gì, tóc cậu ấy mềm mại sạch sẽ như lông con mèo Đa Đa của tôi, làm tội không nhịn được coi cậu ấy thành Đa Đa mà v**t v*.

Mặt cậu ấy đỏ bừng, ôi nhóc con này.

Cậu ấy ngượng nghịu nói:

- Tớ học toán không tệ.

Tôi không tin là thật, con nít mà, đứa nào cũng sĩ diện. Tôi hiểu.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 6


Bài kiểm tra được trả vào hai ngày sau. Thầy dạy toán mặt đỏ bừng hào hứng vào lớp, hằng giọng:

- Lần này các em làm bài khá tốt, cả khối chỉ có lớp chúng ta có một bài đạt 100 điểm.

Tôi mím môi, cố gắng không để khóe miệng cong lên.

Bình tĩnh, Lâm Thanh Thanh ơi bình tĩnh, không được tỏ ra đắc ý.

Nhưng tôi rất muốn bật cười. Úi giời ui! Từ trước đến giờ tôi chưa được hạng nhất lần nào đâu.

Tôi chắc chăn người thây giáo gọi tên sẽ la toi.

Người trưởng thành 28 tuôi tôi đây không thê thua một đưa nhóc phải không?

Cho tôi tự sướng một lần đi, ai bảo hồi trước tôi dốt đặc chứ.

Tôi thẳng lưng, ngẩng đầu, chuẩn bị nhận lời khen ngợi của thầy giáo và bạn cùng lớp.

- Người này là bạn Trần Ngạn vừa chuyển đến lớp chúng ta! Các em vỗ tay tuyên dương bạn nào!

Ế ế? Là sao thầy ơi?

Nụ cười của tôi cứng đờ, đần mặt nhìn thầy giáo rồi lại nhìn Trần Ngạn.

Trần Ngạn vẫn cúi đầu, không biết đang vui hay buồn.

Giỏi làm màu thế?

Tôi lườm cậu ấy một cái, quyết định bơ cậu ấy luôn.

Nhưng tôi cũng không giữ được thái độ bình tĩnh bao lâu, vừa tan học tôi đã cấu mạnh vào tay cậu ấấy.

Cậu ấy đau không chịu nối vội rút tay mình về, chưa kịp nói gì đã bị tôi chặn họng:

- Cậu bảo mình học không tốt mà? Sao lại đạt hạng nhất rồi?

Trần Ngạn ấm ức bĩu môi:

- Tớ đã nói tớ học toán không tệ mà.

Tôi ngó ra. Cậu ấy không nói mình học dốt, nhưng thành tích cấp hai của cậu ấy ở kiếp trước kém tôi mà.

Nhìn cậu ấy một lần từ trên xuông dưới, tôi gật đâu hài lòng. Bây giờ cậu ấy mới tám tuổi, thanh tú trắng trẻo, học tập cũng khá, chỉ hơi hướng nội và ít giao tiếp thôi. Không sao, chỉ cần tôi dẫn cậu ấy đi đúng đường, cậu ấy sẽ không thành sát nhân hàng loạt.

Tôi không biết Trần Ngạn bị tôi nhìn cho gai cả người, cứ mải mê tự sướng thôi.

Tan học, tôi đấy Trần Ngạn ra ngoài.

Trường tiếu học số hai cách khu nhà chúng tôi đúng 1 đường cái, đi bộ chưa đến 10 phút là đền.

Mấy hôm nay tôi đều ăn cơm ở nhà cô Trần Ngạn, cơm nước xong mới về nhà làm bài tập.

Bởi vì lúc trước Trần Ngạn bị thương, bác sỹ Trần, cô của cậu ấy đổi ca trực với người khác, tầm ba bốn giờ về đến nhà sẽ tiện đường đón Trần Ngạn luôn.

Tôi nói với bà ấy rằng, cô bận việc thì cứ làm cháu sẽ đưa Trần Ngạn về, nên bác sỹ Trần mỗi ngày đều nấu cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.

Mẹ của tôi biết tôi ăn chực cơm ở nhà bác sỹ Trần thì mừng lăm. Mẹ tôi nói bác sĩ Trân là một trong ba người đưng đâu trong khoa phụ sản của bệnh viện, chồng là nghiên cứu viên của Viện khoa học quốc gia, quan hệ rộng rãi. Nhà tôi có quan hệ tốt với họ sau này sẽ có ích.

Tôi khịt mũi, bắt cơ hội nhanh thế!

Tôi với cô của Trần Ngạn đã thân quen, Trần Ngạn cũng không đề phòng tôi nữa, bắt đầu coi tôi là bạn.

Bác sĩ Trần không có con nên rất yêu thương Trần nhiêu, tôi cũng thấy Trần Ngạn ý lại cô mình rá

Trong gia đình này chỉ có chú của Trần Ngạn tôi chưa gặp lần nào. Nghe nói công tác nghiên cứu của ông ấy bận rộn đến mưc 1 tháng không về cũng bình thường.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 7


Tan học, tôi vừa đẩy Trần Ngạn đến cửa thang máy đã kêu um lên:

- Cô ơi bọn cháu về rồi, đói quá đi mất.

Người mở cửa không phải bác sĩ Trần.

Người đàn ông trung niên nom có vẻ trang nhã cười với chúng tôi:

- Tiểu Ngạn về rồi.

Đây nhất định là chú của Trần Ngạn. Tôi chào lễ phép:

- Cháu chào chú, cháu là Lâm Thanh Thanh, bạn của Trần Ngạn.

- Tiểu Ngạn có bạn rồi à, tốt quá, cháu vào nhà chơi.

- Dạ.

Tôi nghe vậy mới đẩy Trần Ngạn vào nhưng cậu ấy lại hất tôi ra, tự mình lăn xe vào nhà.

- Cậu về đi, hôm nay tớ hơi mệt. - Trần Ngạn nói lạnh nạt, còn nóng nảy chỉ huy chú mình, - Đóng cửa lại!

Chú của Trần Ngạn cười áy náy:

- Tính tình tiếu Ngạn nó vậy đấy, lần sau Thanh Thanh lại đến chơi nhé.

Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa nhà bị đóng sập, tự hỏi không hiểu cậu nhóc kia đang giận dỗi gì đó.

Còn ông chú này nữa, làm nghiên cứu viên đến ngốc rồi à, còn chiều theo cái tính hờn dỗi của cháu mình.

Tôi bĩu môi ra về.

Vừa vào nhà, tôi đã ngửi được mùi thức ăn hấp dẫn.

- Mẹ ơi hôm nay mẹ nấu gì thế ạ?

Mẹ tôi thò đầu ra từ trong bếp:

- Rửa tay đi, hôm nay nhà mình ăn hải sản.

Tôi xoa tay chạy vào xem, trên bàn ăn có bề bề rang muối, sò nướng mỡ hành, vẹm xanh hấp, trong nồi còn có canh gà bào ngư.

Nhà tôi phát tài rồi à? Khu nhà này ở xa biển nên ít khi có hải sản tươi, trong siêu thị có bán nhưng rất

Hừ hừ, Trần Ngạn xấu tính không mời tôi vào nhà, tôi về nhà ăn cơm ngon hơn.

Tôi chạy về phòng cất cặp sách. Phòng tôi đối diện phòng Trần Ngạn, thị lực của tôi rất tốt nên có thể nhìn thấy Trần Ngạn đang ngồi làm bài, chú của cậu ấy đứng phía sau ghé sát vào nhìn có vẻ thân mật lắm.

Đột nhiên Trần Ngạn hất đầu còn xô ngã chú của mình.

Ông ấy đứng dậy kéo rèm cửa sổ.

Còn nóng nảy như vậy.

Mặc kệ cậu ấy, ăn cơm đã.

Tay tôi trên bàn ăn thoăn thoắt hết gắp bề bề lại gắp sò, canh cũng uống được ba bát, ăn đến nỗi dường như cả lưỡi cũng bị nuốt mất tiêu.

An từ từ thôi. - Mẹ tôi cười, gắp cho tôi miếng bề bề khác, - Lương Quốc Tùng này cũng hào phóng thật đấy, tặng nhiều như vậy!

Lương Quốc Tùng là ai ạ?

Cái tên này nghe quen lăm, tôi vừa nhai vừa hàm hồ nói.

- Con ấy, ông ấy là chú của Trần Ngạn, ngày nào con cũng sang nhà người ta chơi còn gì. - Bố gõ nhẹ vào trán tối.

À, chú của Trần Ngạn.

Không đúng!

Tôi giật mình suýt nữa làm rơi bát.

Lương Quốc Tùng này, nếu tôi nhớ không nhầm, 20 năm sau ông ta chính là nạn nhân đầu tiên của Trần Ngạn.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 8


Khi ấy Lương Quốc Tùng đã là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu nào đó, những người bị g.i.ế.c về sau đều là chủ nhiệm hoặc sở trưởng.

Tôi nhớ rõ tin tức trên internet đều nói kẻ kẻ sát nhân chỉ chọn những người có địa vị cao để giết.

Nhớ lại cảnh Trần Ngạn xô ngã ông ấy, tự dưng tôi có cảm giác rất lạ.

Hôm sau Trần Ngạn không đi học, tan học tôi đến thăng nhà cậu ấy.

Người mở cửa vẫn là Lương Quốc Tùng, tội hấp tấp chào nhanh một tiếng chú rồi chạy vọt thẳng vào phòng Trần Ngạn.

Trong phòng tối om không bật đèn, rèm cửa cũng bị kéo xuống.

Tôi bật đèn, phòng trống không.

Tôi vội chạy đến kéo rèm cửa số lên, để ánh mặt trời tràn vào phòng.

Tiểu Ngạn ra ngoài với cô của nó rồi, mai cháu sang chơi nhé. - Lương Quốc Tùng đuổi theo vào.

Dạ, thầy giáo giao bài tập, để cháu chép lại cho cậu ấy đã.

Tôi ỷ vào việc bây giờ mình còn nhỏ, làm như không hiểu lời đuổi khéo mà ngang ngược ngồi xuống mở cặp ra lấy bài tập.

Trên bàn có rất nhiều giấy đầy những nét vẽ nghệch ngoạc, nhìn là biết do Trần Ngạn vẽ.

Tim tôi đập loạn xạ, tôi ép mình phải bình tĩnh, cuống lên chỉ làm hỏng việc. Tôi vừa chép bài vừa nói:

- Hôm nay mẹ cháu bảo cháu sang cảm ơn chú cho nhà cháu hải sản, ngon lắm ạ.

- Ha ha, không có gì.

Từ đầu đến cuối Lương Quốc Tùng không ra khỏi phòng mà cứ đứng trước tủ quần áo.

Tôi vừa nói chuyện phiếm với ông ta vừa chép bài cũng xong rồi.

- Đến giờ cháu phải về rồi, cháu chào chú. Chú nhớ nhắc Trần Ngạn làm bài tập nhé.

Ra khỏi nhà Trần Ngạn một cái là tôi chạy như điên, về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người tôi túa mồ hôi đ.â.m đìa, hai tay còn run lấy bấy.

Trong mắt người khác tôi chỉ là đứa bé tám tuổi, người lớn sẽ không đề phòng.

Lúc mới chạy vào phòng Trần Ngạn, tôi nghe rõ có tiếng đập mạnh trong tủ âm tường, ở đó có người!

Tôi nghe thấy, Lương Quốc Tùng chắc chắn cũng nghe thấy nên tôi mới kéo rèm cửa sổ lên còn cố tình nói mẹ tôi biết tôi sang đây chơi. Lảm nhảm chuyện nhà với ông ta cũng để ông ta thấy tôi chỉ là đứa trẻ ngốc nghếch không để ý xung quanh, có như vậy tôi mới không gặp nguy hiểm.

Đáng sợ hơn là những bức vẽ trên bàn của Trần

Ngạn đều đầy bạo lực.

Nét vẽ của trẻ con rất đơn giản dễ hiểu.

Một bức tranh tả rõ cảnh đứa trẻ mình đầy thương tích bị một bàn tay to xách lên.

Một bức khác lại vẽ đứa trẻ tay chân dính đầy m.á.u bị một đám người ấn lên giường.

Còn một bức khác vẽ một đám người dùng dây thừng trói đứa trẻ bằng nhiều cách khác nhau.

Người bình thường sẽ cảm thấy tranh trẻ con không đầu không đuôi.

Nhưng kiếp trước tôi từng xem những bức tranh tương tự của một nữ minh tinh bị bạo lực mạng đến tự sát!

Người không bị vấn đề tâm lý không vẽ được tranh như vậy.

Tôi hoài nghi Trần Ngạn bị Lâm Quốc Tùng, thậm chí nhiều người khác lạm dụng.

Vậy vai trò của bác sĩ Trần trong chuyện này là gì?

Trần Ngạn thông minh đền đâu cũng chỉ là đứa bé tám tuối, cậu ấy không thế giấu chuyện chân không bị thương với cô của mình lâu như thế!
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 9


Hôm sau thức giấc, tôi miệng ngậm bánh mỳ nướng gõ cửa nhà Trần Ngạn:

- Trần Ngạn, thầy giáo hỏi khi nào cậu đi học đấy?

Lương Quốc Tùng đẩy Trần Ngạn ra:

- Lát nữa chú phải đến phòng nghiên cứu, tiện đường đưa các cháu đi học luôn nhé.

Trần Ngạn thần thờ nhìn tôi, hai mắt cậu ấy trống rỗng.

cưc đư của đị cậu ấy l nh t mn nỗ lực bắt

Lương Quốc Tùng lái xe chở chúng tôi đi, trên đường còn mở radio.

Giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc nước ngoài vang lên, Lương Quốc Tùng ngâm nga theo.

Tôi cười nói:

- Chú hát bài này hay ghê.

Lương Quốc Tùng đắc ý nói với tôi đây là bài hát ông ta ông ta tìm được trong phòng thu âm của bạn.

Tôi nịnh nọt:

- Chú giỏi quá.

Còn năn nỉ ông ta hát thêm mấy lần. Miệng thì nói vậy nhưng người tôi lạnh toát, hơi lạnh thấm thấu vào xương côt, ngón tay của tôi nắm chặt đến nỗi móng tay ghim cả vào thịt lòng bàn tay.

Một lát sau, tôi nắm lấy tay Trần Ngạn. Nắm tay đan xen của hai đứa đều ướt nhẹp mồ hôi.

Tâm tư của tôi rất vững vàng, yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ cậu!

Bài hát Lương Quốc Tùng hát là đồng d.a.o tiếng Ireland, ông ta chỉ đổi câu từ thôi.

Bài hát dịch thô ra tiếng Trung nghĩa là: Tôi yêu sự khuyết tật, đã hành hạ dê con thành tàn phê. Dê con mềm mại yếu đuối thật đáng yêu, nó luấn quấn trong lòng bàn tay tôi không thể thoát. Tôi muốn là gì nó cũng được... Xem nào, ai sẽ là con dê tiếp theo?"

Học sinh tiếu học như chúng tôi đến lớp 4 mới học tiếng Anh chứ đừng nói đến tiếng Ireland.

Người bình thường sẽ không hiểu ông ta hát gì, nhưng kiếp trước tôi làm vũ công ballet đã ghé thăm rất nhiều quốc gia, đặc biệt đã từng ở Ireland 2 năm, có thể nghe hiểu tiếng của họ.

Mấy phút nữa là đền trường học, tôi cười tươi rói vẫy tay với Lương Quốc Tùng:

- Cảm ơn chú. Cháu chào chú ạ!

Vừa thoát khỏi tầm nhìn của ô tô, nụ cười của tôi cứng lại, đột nhiên quay sang ôm lấy Trần Ngạn:

- Là chú của cậu phải không? Là ông ta đúng không?

Tôi nói rất nhanh, giọng nói không giấu được run rẩy.

Tôi vừa ôm mặt Trần Ngạn vừa khóc nức nở.

Trần Ngạn đang ngẩn ra thấy tôi khóc cũng phát hoảng, vội xoa lưng tôi:

- Thanh Thanh, đừng... Đừng khóc.

Tôi chỉ thấy Trần Ngạn quá đáng thương, quá thể thảm. Nếu thế giới này chưa từng cho cậu ấy thiện ý thì dựa vào đâu bắt cậu ấy phải yêu thương nó chứ?

Tôi ôm Trần Ngạn khóc không thành tiếng, một lúc sau mới buông ra để nắm tay cậu ấy:

- Cậu bị thương phải không? Để tớ xem nào, có phải rất đau không?

Trần Ngạn né tránh ánh mắt tôi, đỏ mặt nói thầm:

- Tớ không sao... Không đau.

Trần Ngạn bắt đầu ngập ngừng kể lại mọi chuyện cho tôi.

Ngôn ngữ của trẻ con tám tuổi có hạn nhưng tôi nghe là hiếu được rồi.

Sau khi bố cậu ấy ngồi tù, không bao lâu sau mẹ cũng bỏ chạy, cậu ấy được cô đón về.

Chú của cậu ấy bên ngoài đạo mạo nhưng ở nhà thường đánh chửi cô, cũng rất ít khi về nhà.

Nhưng dần dần, ông ta bắt đầu về nhà thường xuyên, nhìn cậu ấy đầy suy tư, hay luôn áp sát lại gần nói mấy chuyện kỳ quái, còn thường xuyên sờ mó cậu ấy.

Cậu ấy cảm thấy khó chịu, cũng phản kháng nhiều lần.

Nhưng sức lực người lớn mạnh, hơn nữa nếu cậu ấy không cho ông ta sờ mó, ông ta sẽ đánh cô của cậu ấy càng ác hơn.

Đứa bé tám tuổi không còn bố mẹ, chỉ có cô, cậu ấy biết làm thế nào?

Ông ta trói cậu ấy, dùng gậy đánh cậu ấy, dùng đầu t.h.u.ố.c lá châm cậu ấy, treo tay chân cậu ấy lên.

Ông ta còn gọi bạn bè đến đánh đập cậu ấy.

Ban đầu đám người đó chỉ bắt cậu ấy giả làm người tàn tật, sau đó lại độc ác muốn biển cậu ấy thành tàn tật thật!

Bọn họ luôn nói nếu Trần Ngạn què quặt giống trẻ em bị bại liệt thì đẹp biết mấy!

Chân của Trần Ngạn hồi trước do họ đánh thương.

Không thể không nói Trần Ngạn rất thông minh.

Cậu ấy biết mình không tàn phế sẽ bị họ đánh thành tàn phế, thà cứ giả như chân què rồi sẽ bớt chịu đòn.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 10


Đám người xâu xa này! Trân Ngạn vôn có thê sông an lành, họ dám đôi xử với cậu ây như vậy!

Tôi tuyệt đối không tha cho họ!

- Thế cô của cậu thì sao?

Trần Ngạn lắc đầu:

- Cô tớ không biết, chú không bao giờ làm thế trước mặt cô. Chú tớ nói nếu tớ nói cho người khác, ông ta sẽ g.i.ế.c cô!

Trong mắt Tràn Ngạn, chú mạnh hơn cô nhiều, cô còn thường phải tăng ca nên không biết chú làm chuyện ác gì.

Cô là người thân duy nhất của cậu ấy, vì bảo vệ cô, cậu ấy chỉ có thể nhịn.

Cậu ây còn nhỏ nên không biêt, mặt quan sát của người lớn tinh tường hơn trẻ con nhiêu. Nêu không có sự đồng ý ngầm của cô cậu ấy, đám người xấu xa kia không dám làm lớn đâu.

Đứa trẻ đáng thương! Bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

Vành mắt tôi đỏ bừng.

Trần Ngạn bối rối vò mép áo:

- Thanh Thanh, tớ không đau đâu, không đau thật đấy, cậu đừng khóc.

Tôi kiên định nắm tay Trần Ngạn:

- Không thể như thế mãi được, chúng ta phải vạch trần đám xấu xa này!

Trần Ngạn kinh ngạc nhìn tôi:

- Báo... báo cho thầy giáo à?

Tôi nguýt mắt nhìn cậu ấy, đương nhiên không được. Thầy giáo có tin lời 2 đứa con nít như bọn tôi hay không là cả một vấn đề.

Chúng tôi phải có chứng cứ.

Ở thời đại này, công năng của điện thoại di động chưa phát triển, chỉ giới hạn trong gọi điện nhắn tin, không có chụp ảnh cũng không có chức năng ghi hình.

Trần Ngạn há miệng muốn nói gì đó, đứa trẻ đáng thương này nhất định nghĩ chúng tôi đã hết cách, tôi ra hiệu cho cậu ấy yên tâm.

Tôi đột nhiên nhớ kiếp trước, hồi tiểu học có một vụ b**n th** cài camera lỗ kim trong nhà vệ sinh bị bắt.

Lúc tin tức được phát trên tivi rầm rộ đến mức cửa hàng bán thiết bị cho tên biển thái cũng bị niêm phong.

Theo ký ức của tôi thì hình như đó là cửa hàng thiết bị máy tính trong con hẻm đối diện trường học.

Tôi là người nóng tính, nói xong phải làm ngay.

Qua tiết một buổi chiều, tôi kêu Trần Ngạn lấy lý do đau bụng xin nghỉ, tôi là bạn cùng bàn đương nhiên phải theo bạn học đi đứng bất tiện rồi.

Cũng may chúng tôi tìm được thật.

Tôi vừa vào cửa đã đưa ra yêu cầu với người đàn ông trông có vẻ giống chủ cửa hàng.

Không ngờ ông tay liên tục xua tay từ chối, chỉ thiếu bước đấy xe lăn ném cả hai chúng tôi ra ngoài.

- Ra ngoài ra ngoài, trẻ con đừng quấy rầy người lớn. Cửa hàng của bác không có thứ đó đâu.

Tuy tôi học hơi kém nhưng được cái đầu óc tinh ranh, tôi ngoác miệng ra khóc.

Khóc rất thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra hết.

Tôi kể lể bố tôi bồ bịch bên ngoài, đòi ly hôn, còn muốn cướp hết nhà xe tiền không để lại cho mẹ, tiền học phí của tôi cũng không cho.

Cộ nhi quả phụ chúng tôi sống thế nào, tôi và mẹ sắp đi nhy cầu rồi!

Nếu chụp được ảnh bố tôi tằng tịu với người phụ nữ kia, mẹ con tôi có thể đòi thêm tiền từ ông ta.

Tôi nheo mắt quan sát vẻ mặt của bác bán hàng, sắc mặt ông ấy đang thay đổi.

Tôi reo thầm trong lòng, có hi vọng rồi!

Bác bán hàng trầm ngâm một lát, cuối cùng như đã hạ quyết tâm quẹo phòng nhỏ tìm kiếu một lúc lâu mới đi ra đưa cho tôi một chiếc hộp màu đen:

- Cầm đi, đừng nói mua được ở chỗ bác đấy.

Tôi mừng rỡ nhận chiếc hộp rồi cảm ơn:

- Bác là người tốt nhất! Ốn đức của bác cháu không quên đâu!

Bác bán hàng sụt sịt, cuối cùng tiền cũng không lấy, chỉ bảo tôi là đứa trẻ đáng thương.

Tôi sung sướng đẩy Trần Ngạn ra ngoài, tôi nói, có thứ này rồi chắc chắn có thể quay được đám xấu xa kia.

Trần Ngạn nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Đến cửa nhà, cậu ấy bỗng nhìn tôi chẳm chẳm:

- Thanh Thanh, cậu đừng lừa tớ nhé.

Có lẽ cậu ấy thấy tôi lừa gạt người lớn nên sợ hãi.

Tôi vỗ nhẹ vào gáy của cậu ấy, mỗi lần tôi lo lắng, mẹ cũng vỗ tôi một cái như vậy.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 11


Tối hôm ấy, tôi đứng trước cửa sổ nhìn Lương Quốc Tùng ra khỏi chiếc SUV màu trắng bạc, theo sau còn có mấy gã đàn ông bụng phệ.

Chỉ chốc lát sau, Lương Quốc Tùng xuất hiện ở ô cửa số đối diện phòng tôi, rèm cửa bị kéo xuống.

Bác sỹ Trần vừa khéo phải tăng ca, không về.

Đêm đó tôi trắn trọc không yên. Tôi biết đám người kia đang bạo hành Trần Ngạn nhưng không thể làm gì được.

Nhất định phải khiến việc họ bạo hành Trần Ngạn thành sự thật, để lại chứng cứ thì tôi mới cứu được cậu ấy.

Chỉ cần nhắm mắt, tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt to tròn đầy nước mắt của Trần Ngạn.

Rõ ràng cậu ấy chưa từng khóc trước mặt tôi.

Tôi thao thức đến tận nửa đêm mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Hôm sau chưa đến sáu giờ tôi đã thức, đi qua đi lại trong phòng như kiến bò chảo nóng.

Đồng hồ vừa chỉ bảy giờ tôi đã vọt ngay đến nhà Trần Ngạn.

Nhìn thấy Trần Ngạn gật đầu với tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết, mọi thứ đã được quay lại rồi.

Lương Quốc Tùng lại đưa chúng tôi đến trường, trên xe vẫn bật bài hát kia.

Lần này tôi lén dùng máy ghi âm ghi lại.

Lúc này internet chưa phát triển, nguồn tiếp nhận tin tức cũng ít.

Hai đứa trẻ con báo cảnh sát chỉ khiến người ta thấy bọn tôi bày trò đùa dai.

Mà chưa nói đến việc cảnh sát có tin hay không, đám bạn của Lương Quốc Tùng đều có quan hệ xã hội rộng có thể đè việc này xuống.

Vụ án chôn xác ở thao trường rầm rộ 20 năm sau chính là ví dụ.

Nếu lần này không thế một lưới tóm gọn bọn họ,

Trần Ngạn sẽ gặp nguy hiểm.

Đây là thời đại báo giấy phổ biến, đặc biệt là tuần báo Giang Nam, nổi tiếng với sự chính trực dám nói dám viết, vạch trần góc tối của xã hội.

Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi gửi cho tuần báo Giang Nam một phong thư kèm cả video và ghi âm.

Ba ngày sau, tính toán có lẽ bên kia đã nhận được thư, tôi đưa đĩa CD cho bố mẹ.

Với hiểu biết của tôi về bố mẹ, tam quan của họ với đạo đức đúng sai cực kỳ ngay thẳng.

Quả nhiên bố mẹ nhìn thấy một đám người trung niên xuất hiện trước cửa phòng Trần Ngạn thì nhìn tôi đầy thắc mắc.

Xem được một nửa họ đã đứng ngồi không yên.

Bố tôi đập bàn, trán nổi gân xanh.

- Đám người này đang phạm pháp!

Mẹ tôi thở dài lau nước mắt:

- Tội nghiệp thằng bé.

Sau đó họ dẫn tôi và Trần Ngạn đi báo cảnh sát, bố tôi còn tìm người quen trong đồn để nói tính nghiêm trọng của sự việc.

Thật ra không cần nhà tôi nói gì, cảnh sát chỉ cần xem video với nhìn vết thương của Trần Ngạn là hiếu rồi.

Cảnh sát dẫn cậu ấy đi làm giám định thương tích.

Trên đùi của cậu ẩy có rất nhiều vết bầm tím, cậu ấy kể do đám người kia dùng ghế đập, bọn họ nói cơ thể khiếm khuyết mới là vẻ đẹp chân chính.

Cậu ấy kể lần nghiêm trọng nhất là Lương Quốc Tùng dẫn cậu ấy đi leo núi rồi đẩy cậu ấy lăn từ trên sườn núi xuống, lần đó làm cậu ấy nằm liệt giường nửa tháng.

Sau đó dù vết thương đã lành rồi cậu ấy vẫn giả què, như vậy họ sẽ không đánh cậu ấy nữa.

Đám cặn bã! Thích vẻ đẹp tàn khuyết sao không tự đụng xe biến mình thành tàn phế đi!

Mấy cô chú cảnh sát đi cùng bọn tôi giận không nhịn được.

Trên đường về nhà, tôi nắm tay Trần Ngạn không buông:

- Bố mẹ ơi, mình dẫn Trần Ngạn về nhà mình đi!

Bố tôi nghiêm túc nói ngôi nhà kia không về được.

Mẹ tôi ngồi xẩm xuống, xoa đầu Trần Ngạn cười thân thiện:

- Về nhà cô chú nhé, cô mua chocolate cho con.

Trần Ngạn thẹn thùng gật đầu.

Tôi cười hớn hở đẩy cậu ấy đi mau.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 12


Chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ.

Tối hôm ấy, Lương Quốc Tùng và bác sỹ Trần kéo đền nhà tôi.

Bọn họ nói nhà tôi bắt cóc trẻ con.

Hàng xóm cũng khuyên nhủ gia đình tôi, vợ chồng Lương Quốc Tùng mới là người giám hộ hợp pháp của Trần Ngạn, chúng tôi không có quyền dẫn cậu ấy đi.

Lương Quốc Tùng lại lộ ra nụ cười hiền lành giả dối kia, vẫy tay với Trần Ngạn:

- Tiểu Ngạn qua đây với chú, đừng làm phiền nhà người khác.

Bác sỹ Trần đứng sau Lương Quốc Tùng, đầu cúi gằm không nói.

Trần Ngạn nhìn tôi rồi lại nhìn họ, cụp mắt căn răng chạm tay lên vành xe đẩy.

- Đừng đi! - Tôi gãng sức kéo lại cậu ây, quay lại nhìn bố mẹ tôi, - Đừng đế cậu ấy đi mà!

Trần Ngạn gỡ tay tôi ra, lắc đầu.

Từ sớm cậu ấy đã biết gia đình tôi không có quyền giữ cậu ấy.

Nước mắt của tôi rơi xuống.

Đúng lúc này, một đám người tay cầm máy chụp ảnh chạy vọt vào, ngó quanh một vòng rồi đồng loạt chĩa máy ảnh về Lương Quốc Tùng chụp liên tục.

Lương Quốc Tùng hoảng hốt một tay che mặt, một tay xua đuổi bọn họ:

- Chụp cái gì mà chụp! Các người ai?

Cô gái tóc ngắn mặc đồ công sở dẫn đầu không hề e dè nhìn Lương Quốc Tùng từ trên xuống dưới rồi nói:

- Chúng tôi là phóng viên của tuần báo Giang Nam, phía trên đã có lệnh, ông Lương, hôm nay ông không dẫn đứa trẻ đi được đâu!

Bởi vì có sự tham gia của truyên thông, chuyện này lập tức bùng nố khăp mặt trận. Đám ô dù chống lưng của Lương Quốc Tùng cũng không dập nối.

Vì cuồng khuyết tật mà bạo hành, lạm dụng một đứa trẻ khỏe mạnh thành tàn phế quả thực là chuyện sởn tóc gáy.

Nhất là khi nghi phạm lại toàn phần tử tri thức.

Về sau chuyện tạm giam, lập án điều tra chuyên sâu thành chuyện dĩ nhiên.

Đám người thối tha này chắc chẵn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!

Có một người may măn thoát được sự kiện kinh khủng này.

Trần Ngạn một mực khăng định cô của cậu ấy cũng là người bị hại, không biết chuyện gì cả, cũng kiên quyêt đòi được ở với cô mình.

Theo lời của cậu ấy, cô của cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt, chỉ vì nhiều năm không có con bị chú bạo hành nên mới vậy.

Bác sỹ Trần bụm miệng khóc.

Tôi hung dữ nói với bà ây, nêu bà ây không đôi xử tôt với Trân Ngạn, tôi nhât định sẽ khiền bà ây thân oại danh liệt.

Bởi vì vụ án có liên quan đến trẻ em, thông tin bên ngoài cũng khá mù mở. Chỉ nói đại khái đám người

Lương Quôc Tùng vì cuồng khuyết tật nên lập mưu đánh đập cháu trai thành tàn phế.

Nhưng dù vậy chuyện này ở huyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.

Không ai không biết, không ai không hiểu, ánh mắt đám bạn học nhìn Trần Ngạn cũng thay đổi.

Hôm nay lúc tan học, đám con trai trong lớp cản đường chúng tôi:

- Này, nghe nói thằng chú phạm tội của mày thích mày giả tàn phế phải không? Bây giờ mày bò dưới đất cho bọn tao xem.

Bây giờ Trân Ngạn không dùng xe lan nữa, cậu ây lườm bọn nó kéo tôi đi vòng qua.

- Này đứng lại!

Đám con trai thấy chúng tôi không thèm để ý nên nổi giận, một đứa dám chỉ huy đám còn lại đè Trần Ngạn xuống đất.

Bọn chúng cười khoái trá:

- Bò đi, bò như con ch.ó ấy!

Tôi lập tức tìm được một cây gậy gỗ dùng hết sức lực đập vào người bọn nó.

Tôi vừa đánh vừa khóc:

- Cho bọn mày bắt nạt người này! Cho bọn mày bắt nạt người khác này!

Tôi ăn không ít đấm, bọn chúng cũng không khá hơn là bao, bị tôi dùng gậy đập cho sưng vù mặt mũi.

Lúc thầy Lý chủ nhiệm lớp chạy đến, tôi đang ngồi trên lưng một đứa con trai cầm gậy đập xuống.

Trần Ngạn cũng đè một đứa khác xuống đất bóp cổ nó.

Thầy Lý chủ nhiệm tức điên kéo cả đám về trường, tôi và Trần Ngạn nhìn nhau cười, hai bàn tay nhỏ đan chặt lấy nhau.

Thời khắc này, vận mệnh của chúng tôi đã đan xen.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 13


Ngày tháng thấm thoắt thoi đưa.

Trận đánh năm lớp hai khiến tôi và Trần Ngạn nổi danh. Ai cũng biết bọn tôi là hai đứa hung thần vừa dữ vừa liều nên không dại mà chọc vào chúng tôi nữa.

Thành tích của Trần Ngạn luôn đứng đầu lớp, không ai soán ngôi nổi.

Lúc thi lên cấp hai, học lực của cậu ấy không những không kém đi mà đã thành con nhà người ta rồi.

Có lẽ do tôi giúp giải quyết nỗi lo là Lương Quốc

Tùng nên cậu ấy có thể tập trung học tập.

Ngoài ra tôi không nghĩ ra lý do nào khác.

Cậu ấy học giỏi hơn trước còn đi học quyền anh, tham gia câu lạc bộ boxing của trường, cả người bừng bừng sức sống, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều.

Xem ra tôi sống lại đã thay đổi vận mệnh của cậu ấy.

Nghĩ đến cảm giác mình biến thành Chúa cứu thế.

Tất nhiên sống lại cũng có chuyện tôi không thay đổi được.

Chẳng hạn học lực của tôi.

Hồi tiếu học, tôi còn có thế ỷ vào ưu thế đã học một lần để miễn cưỡng duy trì thành tích.

Nhưng đến trung học thì rướn hết nối.

Cái môn vật lý kia đúng là tiếng ngoài hành tinh mà, tôi không hiểu chữ nào hết!

Toán cũng thế. Điểm toán chuẩn hồi ấy là 150 điểm, lần nào thi tôi cũng chỉ đạt 40, 50 điểm.

Thầy giáo dạy toán ôm đầu nói với tôi:

- Em khoanh bừa đáp án trắc nghiệm cũng được điểm cao hơn đấy.

Ngại quá thầy ơi, em khoanh bừa thật đó. Không có anh bạn cùng bàn giúp đỡ có khi bài của em cũng không đạt 40 điểm đâu.

Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian như kiếp trước, nên từ lúc học lớp 3 đã thẳng thắn với bố mẹ rồi. Cái học lực của tôi muốn thi đại học còn khó hơn lên trời.

Con đường nào cũng dẫn đến Rome, chúng ta chọn lối khác.

Nên tôi quay lại nghề cũ, đi học múa ballet.

Bởi vì có ký ức kiếp trước nên kỹ thuật nhảy của tôi tiến bộ thần tốc, lần nào đi thi cũng đạt giải.

Ở trường học, tôi không khác gì minh tinh, không ai không biết.

Nói tôi là nữ thần trong lòng của hội con trai cũng không quá.

Thế nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có bạn nam nào theo đuối tôi.

Nhắc tới cũng xui xẻo cực, kiếp trước chỉ cần đứa con trai nào có hảo cảm với tôi một cái là chẳng bao lâu sẽ mất tích luôn.

Mà cứ đúng lúc đó tài nguyên của tôi sẽ cực kỳ tốt.

Diễn chính trong các vở ballet lớn, còn nhận phỏng vấn rồi tham gia chương trình thực tế.

Quần chúng bắt đầu dồn tôi là chim hoàng yến được kim chủ nuôi, kẻ nào dám theo đuổi sẽ bị trừng trị.

Lời đôn càng lúc càng lan rộng, cư dân mạng còn tặng luôn cho tôi biệt danh "nữ thần bị nguyền rủa."

Lâu dần không có anh con trai nào dám tiếp cận tôi nữa.

Thế là tôi thành cấu độc thân 28 tuối.

Kiếp này tôi nhất định phải kiếm được một mối tình rực rỡ mới không uống công sống lại!

Nhưng mà bên cạnh tôi vẫn không có giống đực nào.

Hotboy lớp 3 mới đưa thư tình, khen tôi xinh đẹp như trăng trên trời, hẹn tôi tan học cùng đi uống trà sữa.

Tôi đang cúi đầu cười ngó ngẩn thì cái giọng ồm ồm của thầy giám thị vang lên:

- Lâm Thanh Thanh, nộp thứ em đang cầm ra đây.

Phê bình, viết kiểm điểm, mời phụ huynh, 3 thủ tục bị làm một mạch, tình yêu mới nhú của tôi đã bị đạp c.h.ế.t tươi.

Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần!

Lắm lúc tôi nghĩ thầy giám thị gắn gps trên người tôi ấy. Chỉ cần có bạn nam đưa thư tình, tặng chocolate cho tôi, ông ấy sẽ có mặt ngay và luôn.

Tôi đá văng cục đá bên đường, xui xẻo quá mà!

Hóa ra bên cạnh tôi không thể có người khác phái?

- Thanh Thanh, cậu đừng buồn. Tớ sẽ giải thích cho cô chú, cậu không làm gì sai, do họ sai!

Trần Ngạn đuối theo, dúi vào tay tôi lon Fanta đã tháo nắp để an ủi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn đang cười tủm tỉm, tôi uống mấy ngụm Fanta rồi vỗ cái bịch lên n.g.ự.c cậu ấy:

- Đúng là chỉ có cậu hiểu tớ.

Lúc tôi buồn bã, cậu ấy luôn ở sau cổ vũ an ủi tôi.

Nên nghĩ lại bên cạnh tôi không phải không có sinh vật khác phái, có Trần Ngạn đấy thôi.

Nhưng mà ấy, nếu tính cả tuổi kiếp trước thì tôi đã bốn mươi tuổi rồi, còn theo sát cậu ấy trưởng thành đ.â.m ra Trần Ngạn không khác gì con trai tôi cả.

Tôi lắc đầu. Không sao hết. Bây giờ tôi mới mười lăm tuổi, cơ hội còn nhiều. Tôi không tin mình sẽ độc thân đến 28 tuổi như trước!
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 14


Nguồn không có chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 15


Hôm nay tôi sẽ tham gia cuộc thi múa ballet cực kỳ quan trọng.

Vũ đoàn ballet quôc tế M sẽ tuyên thí sinh xuất săc trong cuộc thi lân này vào vũ đoàn.

Kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội được tuyển nên đã hối tiếc rất nhiều năm.

Mà kỹ thuật múa của tôi "17 tuổi" này tốt hơn kiếp trước nhiều, tôi nghĩ mình có cơ hội.

Thiếu nữ tóc búi cao, nhón chân xoay tròn theo tiếng nhạc. Bóng lưng thon gầy ưu nhã, váy lụa trắng tung bay theo bước nhảy tựa như chính nó cũng có sinh mệnh.

Tôi vì ballet mà sinh. Đó là chân lý.

Tôi biết rõ mình phát huy tốt thế nào, thậm chí vượt xa những cuộc thi trước.

Giám khảo đều thán phục trước khả năng của vũ công mới 17 tuổi này.

Tôi đã sống hai kiếp mà lại.

Vừa xuống sân khấu, tôi đã bị ông Trần, tổng giám đốc Vũ đoàn M ngăn cản. Ong ta nói bản thân đánh giá tôi rất cao, muốn bàn chuyện phát triển trong tương lai.

À, kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Khi đó tôi kém cỏi không băng người, ông Trần muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.

Tôi lúc ấy tuổi trẻ nóng tính đã dội nước lên đầu ông ta, cũng đánh mât cơ hội gia nhập vũ đoàn M.

Nhưng về sau tôi nghe nói ông Trần đi nghỉ phép với bạn gái rồi mất tích ở Nepal.

Con người đúng là không nên làm chuyện xấu, ác giả ác báo mà.

Tôi thầm nghĩ ráng nói chuyện với tên dê già này vài câu rồi chuồn lẹ, nếu Vũ đoàn M vì vậy không nhận tôi thì thôi.

Không ngờ cảnh ông Trần khoác lác với tôi lại bị Trần Ngạn bắt gặp.

Có kỳ đà xuất hiện, ông Trần đành tức giận bỏ đi.

Trần Ngạn là trúc mã của tôi nên tôi không coi cậu ấy như người ngoài, lập tức mắng ông Trần một trận.

Càng nghe tôi nói, sắc mặt Trần Ngạn càng khó coi:

- Tớ đi tính sổ với lão!

Tôi vội kéo cậu ấy lại:

- Người xấu ắt gặp quả báo, hơn nữa... - Tôi nháy mắt, - Tớ vừa bấm chỉ tay, mấy ngày nữa lão ta sẽ bị bắt cóc.

Trần Ngạc kinh ngạc rồi bật cười:

Bắt cóc... là ý tưởng không tồi.

Cậu đừng nghi ngờ tớ, linh cảm của tớ linh lắm.

Tôi chỉ ba hoa thế thôi, không ngờ hai ngày sau ông Trần mất tích thật.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 16


Hôm tôi đến Vũ đoàn M để báo danh liền nghe được tin sốt dẻo này.

Tính ra thì sự kiện này xảy ra sớm hơn kiếp trước nhiều.

Tôi vui cực luôn ấy. Như vậy thì không cần tiếp xúc với lão nữa.

Trên đường về tôi tạt vào quán trà sữa xếp hàng, định mua 2 cốc cho tôi và Trần Ngạn.

Anh chàng này mấy hôm nay không biết chạy đi đâu, có lẽ không vui chuyện tôi đến Vũ đoàn M.

Mua trà sữa dỗ cậu ấy vậy.

Tôi nghe tiếng hai học sinh nam đứng trước tôi tán gẫu.

- Sao đang yên đang lành cậu lại chuyển đến

Trung học số 5 thế? Chỗ đó xa nhà cậu mà.

- Còn phải nói à, nếu không vì tên điên Trần Ngạn kia... Tớ nói này, lần sau gặp cậu ta thì nhớ đi đường vòng, tên đó điên lên cái gì cũng dám làm!

Cậu ta là đồ điên!

Nghe thấy tên Trần Ngạn đi kèm chuyện không mấy hay ho tôi liền nổi giận.

Con trai cưng tôi bảo vệ từ nhỏ đến lớn để mấy người chửi đấy à?

Tôi vỗ vào lưng cậu trai phía trước:

- Bạn này...

Nói chuyện phải tôn trọng người khác.

Thấy người quay lại là ai, tôi nuốt vội mấy chữ phía sau vào.

Ai ngờ là Trần Phong, anh chàng đội trưởng đội bóng rổ vốn tán tỉnh tôi nhưng lại biến mất chứ.

Ai ngờ cậu ta vừa nhận ra tôi sau phút ngỡ ngàng là cong đ.í.t chạy.

Hả? Tôi là quỷ à?

Tôi lập tức đuối theo.

Cũng may tôi học múa từ tiểu học, thể lực dồi dào, đuối theo cậu ta suốt 2 con đường thì túm được dưới cột đèn ở ngã tư.

Tôi thở hồng hộc chất vấn:

Sao thấy tôi lại chạy? Tôi không ăn thịt người!

Cậu không nhưng Trần Ngạn thì có!

Chắc do bị tôi bắt được nên Trần Phong dứt khoát không dấu giếm gì nữa, nhưng lời kế của cậu ta thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Cậu ta kể, hôm ấy cậu ta cầm một bó hoa đến hội trường nhỏ để tỏ tình với tôi thì bị người ta dùng gậy đánh ngất.

Lúc tỉnh lại thì bị ai đó bịt miệng nhốt trong phòng gỗ bị bỏ hoang ở ngọn núi sau trường.

Bị bỏ đói 1 ngày 1 đêm kèm thêm tâm trạng hoảng sợ, Trần Phong suýt nữa chịu không nổi.

Đúng lúc đó Trần Ngạn xuất hiện.

Cậu ấy nói bất cứ tên con trai nào tiếp cận tôi phải chết!

Cậu ấy còn nói ở chỗ này có người c.h.ế.t cũng không ai biết.

Trần Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống thề thốt đảm bảo chuyển trường tránh tôi thật xa mới may mắn thoát nạn.

Trần Phong nhớ lại những ký ức kinh khủng ngày đó, cả người run cầm cập.

Trông không giống nói dối.

Tôi ngẩn ra.

Trần Phong lợi dụng lúc tôi đang ngớ ra cắm đầu chạy về phía trước không dám ngoái lại.

Trong đâu tôi hiện ra 20 người bị Trân Ngạn hành hạ đến c.h.ế.t và lời nguyễn "nữ thần bị nguyền rủa" cuốn lấy tôi suốt nhiều năm.

Hai bóng người dân nhập vào nhau.

Khong ai từ nhó đã là sát nhân hàng loạt, nhât định phải có một quá trình tích lũy bất mãn dần dần

Sau khi giúp Trần Ngạn trừng phạt những người xấu kia, tôi cứ ngỡ đã loại bỏ được "nguyên nhân."

Tôi cho rằng cậu ấy có thể yên bình mà sống, trở thành người có ích.

Nhưng nếu như cậu ấy vì tôi mà thành kẻ điên, vậy bây giờ cậu ấy đang làm gì?

Một tia sáng xẹt qua trong đầu, tôi chạy như điên về phía trước học.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 17


Phòng gỗ bỏ hoang nằm sau núi chìm trong bóng tối.

Gã đàn ông c** tr*n, người đầy máu, mặt nhăn nhó bị xích nằm dưới sàn.

- Cầu xin cậu cho tôi ít thức ăn, cho tôi ít nước.

Gã đàn ông bò vào góc, tay đang nắm thứ gì đó khổ sở cầu xin.

Một giây sau, một bàn tay lớn duỗi ra từ trong bóng tối túm lấy tóc gã đàn ông đập mạnh mặt gã xuống sàn mấy lần.

Tiếng mặt đập xuống đất rầm rầm chen lễn tiếng gã k** r*n, nghe là biết rất đau.

Bấy giờ tôi mới phát hiện chàng trai đeo khẩu trang ngồi trong góc.

Cậu trai đeo khẩu trang buông lỏng tay, giãn gần giãn cốt rồi lại đạp lên đầu gã đàn ông kia, chân không ngừng dí xuống.

Gã đàn ông gào lên đau đớn:

Cậu là ai? Tôi có thể cho cậu tiền, tôi có rất nhiều tiền!

Khả khà, trả tiền?

Câu trai đeo khẩu trang lên tiêng, hình như cam thây lời câu xin của gã đàn ông rât nực cười. Hăn chit cưới xuống thưởng thức về mặt giấy dụa sắp

- Tao chạm vào cô ấy đã cảm thấy mình đang khinh nhờn cô ấy, mày lại dám tơ tưởng đến cô ấy?

Giọng nói của hắn rất êm, nhẹ nhàng như tiếng nỉ non của tình nhân.

Nhưng lời nói từ giọng nói đó lại tàn nhẫn vô cùng:

- Muốn biết tao là ai à? Nhìn cũng được, dù sao người chêt cũng kín miệng nhỉ?

Nói xong thì muốn gỡ khẩu trang ra.

Noi thi chạm nhưng chuyện chỉ trong chớp mắt, tôi cởi áo khoác chạy vọt vào trong, trùm áo lên đâu cậu trai đeo khẩu trang rồi kéo hắn ra ngoài.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên mặt hắn, hắn híp mắt, khó tin thốt lên:

- Cậu nhìn thấy rồi... cậu không sợ tớ à?

Tôi lườm, kéo khấu trang của hắn xuống lộ ra gương mặt tái nhợt của Trân Ngạn, cả người cậu ấy căng cứng.

Tôi nói:

- Sợ gì? Bọn mình lớn lên cùng nhau mà, hừ, sau đó dù tớ có con cũng chưa chắc thân bằng cậu đâu.

Không biết đoạn nào khiến cậu ấy hài lòng mà cậu ấy cúi đầu cười.

Tôi càng giận mà mắng:

Đầu óc cậu có vấn đề à? Chẳng may bị lão nhìn thấy mặt coi như tương lai cậu đi đời luôn đấy biết không? Vì kẻ xấu xa như vậy mà liên lụy mình có đáng không hả?

Đáng chứ, vì cậu cái gì cũng đáng hết.

Trong mắt Trần Ngạn chứa đầy điên cuồng.

- Điên phải không! Tớ cứu cậu từ tay ác ma ra để cậu vào tù ngồi à! Sao lại không quý trọng bản thân hả?

Tôi huơ tay đ.ấ.m lên người Trần Ngạn, cơ thể cậu ấy bây giờ toàn cơ bắp, đánh cậu ấy không đau, tôi đau.

Một lúc sau có lẽ cậu ấy đã nhận ra tôi đang giận nên mới lui bước nói:

- Không ai biết đâu. Tớ cài máy nghe lén mới biết lão với tình nhân ra đảo nghỉ phép. Bạn gái của lão có chồng nên cần thận dùng điện thoại công cộng gọi cho lão, tớ lợi dụng điểm này dùng máy sửa giọng hẹn lão ra.

Nghe đến đây tôi không nhịn được hỏi:

- Cậu lấy đâu ra máy nghe lén với máy sửa giọng?

Trần Ngạn nheo mắt cẩn thận quan sát sắc mặt tôi:

- Tớ tự làm.

Tôi trợn mắt, má ơi, hóa ra tôi còn nuôi ra được một nhà khoa học tương lai!

Tôi kẹp cổ cậu ấy:

- Khai hết ngay cho tớ, một chữ cũng không được giấu!
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 18


Nhiều năm trước, sau khi thấy tôi dùng camera lỗ kim vạch trần người xấu, Trần Ngạn bắt đầu thấy hứng thú với dạng thiết bị này.

Sau khi chú bị bắt, cô của cậu ấy không chịu được lời bàn tán của đồng nghiệp nên đến bệnh viện tư nhân làm viện trưởng, loại có nắm cổ phần ấy.

Cô của cậu ấy thẹn trong lòng nên cho Trần Ngạn rất nhiều tiền tiêu vặt, Trần Ngạn dùng số tiền này để mua trang thiết bị.

Cậu ấy rất thông minh. Đầu tiên tháo rời các thiết bị này rồi tập lắp lại, lâu dần cũng tự tìm ra cách làm.

Nói đến đây tôi không khỏi khen ngợi cậu ấy có khả năng kinh doanh. Mấy món cậu ấy làm trừ để mình chơi còn treo bán trên internet, mấy năm nay cũng kiềm lời không ít.

Tôi say sưa nghe cậu ấy kể, chuyện này nghe còn đặc sắc hơn tiếu thuyết.

Giọng Trần Ngạn nhỏ dần, cậu ấy bất an nhìn tôi.

Nói đến đây tôi không khỏi khen ngợi cậu ấy có khả năng kinh doanh. Mấy món cậu ấy làm trừ để mình chơi còn treo bán trên internet, mấy năm nay cũng kiềm lời không ít.

Tôi say sưa nghe cậu ấy kể, chuyện này nghe còn đặc sắc hơn tiểu thuyết.

Giọng Trần Ngạn nhỏ dần, cậu ấy bất an nhìn tôi.

Tôi hiểu ngay phía sau còn chuyện chưa kể.

Tôi vỗ mạnh lên người cậu ấy:

- Thành khẩn được khoan hồng, cậu còn giấu diếm là tớ mặc kệ đấy.

- Đừng, đừng, tớ nói.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị động tác tiếp theo của Trần Ngạn làm hết hồn.

Cậu ấy chần chừ rút khấu s.ú.n.g lục trong túi áo gió ra, ngoan ngoãn đưa cho tôi:

- Tên nó là CA One, chỉ tốn tám linh kiện nhưng lực sát thương không nhỏ.

Tôi lắp ba lắp bắp:

Còn... còn b.ắ.n được?

Đương nhiên. - Trần Ngạn khẳng định, còn định làm mẫu cho tôi xem.

Tôi hoàn hồn đẩy cậu ấy:

- Cậu điên à? Bị người khác nghe thấy thì sao?

Trần Ngạn mím môi cười:

- Không ra tiêng đâu, nó dùng đạn 9mm, lúc băn ra hầu như không có tiếng.

Vãi đạn, Trần Ngạn ơi Trần Ngạn, cậu không dùng cái trí tuệ này kiếm tiền làm giàu đi, mắc gì đi làm chuyện trái pháp luật vậy??

Vậy những nam sinh theo đuổi tớ hồi trước thì sao?

Tớ đánh cho họ một trận, bắt họ chuyển trường.

Lời này thống nhất với lời của Trần Phong.

Cũng may vẫn còn kịp.

Cậu ấy chưa g.i.ế.c người, chưa phạm tội.

Tôi thở phào.

- Cậu quan tâm bọn họ à?

Trần Ngạn nhìn tôi không chớp mắt, hai mắt ầng ậc nước nai con bị thương.

Tôi không khỏi thắc mắc mạch não cậu ấy chạy kiểu gì.

Tôi thốt lên:

- Tớ để ý họ làm gì, tớ lo cậu phạm pháp đó.

Trần Ngạn run lên, mặt đỏ bừng, cúi đầu mim môi cười.

Tôi đỡ trán thở dài, cạn ngôn luôn.

Còn làm thế nào được nữa? Đứa trẻ mình cứu về thì có quỳ lết cũng phải kéo nó về đường ngay chứ sao.
 
Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương
Chương 19


Tôi hắng giọng hỏi thẳng:

- Cậu thích tớ đến thế cơ à?

Trần Ngạn không ngờ tôi thẳng thắn như vậy, kinh ngạc gật đầu.

Tôi không hiếu:

Vậy sao cậu không nói với tớ?

Tớ không xứng với cậu. Tớ đã nghĩ mình chỉ cần đứng từ xa nhìn cậu là được rồi.

Cái đồ nói một đằng làm một nẻo này! Bảo được ngăm tôi từ xa là tốt rồi thì còn đuối hết người theo đuổi tôi làm gì?

Với lại cái thành tích đếm ngược từ dưới lên của tôi so với cậu ấy thì có gì không xứng?

Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trong mắt tôi, tôi không thích cậu ấy tự ti như vậy.

- Cậu phải tự tin chứ. Cậu thông minh học giỏi còn biết kiếm tiền.

Tôi dùng ngón tay đếm những ưu điểm của Trần

Ngạn rồi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Thiếu niêu cao một mét tám mấy, da dẻ trắng mịn, ngũ quan sắc bén, mặt mũi nhằn nhụi không chút sẹo, rất đẹp trai mà.

Ngoại trừ...

Nếu được cải tạo đàng hoàng thì là một thiếu niên hoàn hảo đấy.

Dù sao cũng không đàn ông nào dám đến gần tôi, không bằng...

- Trần Ngạn, bọn mình hẹn hò đi.

Trần Ngạn chuyên từ kinh ngạc, ngày ra, kích dọng đên mừng như điên chỉ trong mây giây ngăn ngủi.

Tôi nói tiếp:

Nhưng tớ có điều kiện.

100 không dù 1000 điều kiện tớ cũng chịu. - Trần

Ngạn vội vàng thể thốt.

- Phải làm người tốt, tạo phúc cho xã hội, với lại...phải nghe lời tớ.

Tôi vừa nói vừa tự nhiên nắm tay Trần Ngạn như lúc còn nhỏ.

- Đi thôi, giải quyết phiền phức trước mắt đã.

Rạng sáng hôm sau, ông Trần được người ta tìm thấy dưới chân núi, quần áo rách nát, bị rét đến nỗi không nói được lưu loát.

Được cấp cứu xong, cảnh sát hỏi chuyện mấy hôm nay, ông ta ngạm miệng không nôi câu nao, người nhà cũng không lập án.

Trần Ngạn hack hòm thư của ông ta, bên trong có video ông ta đi với nhân tình, có cả bằng chứng ông ta bán kịch bản và vũ đạo của vũ đoàn M cho đối thủ.

Những thứ này nếu bị tung ra ông ta không chỉ mất hết danh dự còn phải hầu tòa.

Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng ông ta, ông ta sẽ giữ bí mật.

Tôi đã nói với Trần Ngạn, là bạn gái của cậu ấy tôi sẽ có ý thức giữ khoảng cách với bạn khác giới.

Nhưng nếu để tôi phát hiện cậu ấy lại làm chuyện phạm pháp, thì từ nay về sau sẽ mặc kệ cậu ấy luôn.

Tôi bắt cậu ấy dán khẩu hiệu "chăm chỉ học tập, tuân thủ luật pháp" dán trên đầu giường, mỗi ngày phải hô cho tôi nghe.

À còn có "chỉ nghe lời Lâm Thanh Thanh."

Câu này do cậu ấy tự thêm.

Có tự giác, đáng khen.
 
Back
Top Bottom