Sàn phòng khách được lát gỗ, theo từng bước chân mà phát ra âm thanh "cạch...cạch" vui tai, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách Bắc Âu sang trọng.
Trên bàn tiếp khách, những đóa hoa bách hợp đang nở rộ, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Giữa khung cảnh ấy, An càng trở nên lạc lõng.
Dương căng thẳng siết chặt tay, ánh mắt dán vào tà áo dài đang lay động trước mặt.
Phòng không có gió, ấy thế mà cái tà áo đó lại không hề vướn vào chân, cứ lơ lửng như thể có ai đang xách nó lên vậy.
Khi An bước đi trên sàn gỗ, âm thanh phát ra từ mỗi bước chân lại rất nhỏ, gần như là không có.
Từ lúc gặp cậu thiếu gia thật đó, mấy chuyện kì quái lại luôn diễn ra liên tục, từ một con mèo đen bất ngờ nhảy xuống mũi xe của họ, đến nhiệt độ máy lạnh đột ngột hạ xuống...
An ngồi xuống ghế sofa, ba người nhà họ Tạ cũng theo đó mà ngồi xuống ngồi đối diện, hai mắt đối sáu mắt trong bầu không khí gượng gạo.
Ông Tạ vì để giảm bớt sự lúng túng đã tự tay rót trà, đẩy đến trước mặt những người còn lại, hành động ấy lại giống khiến ông giống với một quản gia cần mẫm hơn là một gia chủ.
Người giúp việc xung quanh đã kiếm cớ lui đi hết, trong căn phòng vốn phải ấm áp này lại trở nên lành lạnh một cách kì lạ.
Ngón cái của An từ nãy đến giờ vẫn luôn cào vào ngón trỏ, phần da nơi đó đã bị cào tróc ra từng mảng, nhưng nó vẫn trắng bệch như giấy khiến không ai chú ý đến.
Cạch, cạch!
Tiếng bước chân gấp gáp xé tan bầu không khí ma quái trong phòng, cửa phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông trẻ mặc tây trang chỉn chu bước nhanh vào.
Đầu tóc vuốt keo gọn gàng, khuôn mặt giống An đến sáu phần giờ đây đang cau có.
Anh ta tiến thẳng đến, chắn ngang trước mặt Dương, đằng đằng sát khí:
- Tôi chỉ nhận một mình Dương là em trai, lũ sâu bọ cũng xứng sao?
An cứng người, khi nhận ra "lũ sâu bọ" trong lời anh ta là ai, cậu không nhịn được mà âm thầm trợn ngược mắt trong lòng, nhìn anh ta như một tên hề đang nhảy nhót.
Dương lại khó chịu đẩy anh ta ra, nghiêm túc nói:
- Đây mới là em trai ruột của anh đấy, "sâu bọ" cái quái gì?
Đôi mắt của anh ta lóe lên một cảm xúc méo mó trong thoáng chốc, vừa vặn bị An bắt được.
Cậu nhìn cặp anh em đối diện, âm thầm tính toán cách trở về cửa hàng.
Ông Tạ day thái dương, trách móc:
- Con hủy ngang cuộc họp chỉ để đến đây làm trò à?
"Anh trai trên danh nghĩa" của An - Thịnh - lại nắm lấy tay Dương, toan kéo cậu ta lùi ra sau, nhưng Dương nhanh chóng vùng mạnh tay ra, thẳng thắn tiến đến gần An mà cầm lấy tay cậu.
Cái lạnh của người chết len lõi vào từng tấc da của Dương, cậu rùng mình một cái, nhanh chóng định thần lại:
- An, là tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cậu quá lâu rồi, bây giờ tôi cũng nên trả lại và rời đi.
- Em...
Thịnh định phản bác, lại bị ánh mắt sắc như dao của Dương ép ngậm miệng lại.
- Tôi không muốn về đây đâu, giữ nguyên như cũ... không tốt hơn sao.
Câu trả lời ngoài dự đoán của An khiến cả phòng ngớ người, Dương bỗng siết chặt tay cậu hơn, còn Thịnh thì lại cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó.
Khóe mắt của bà Tạ lại đỏ hoe, ông Tạ chau chặt mày, không màng hình tượng mà quát tháo đuổi Thịnh ra ngoài.
An cuối cùng cũng không thể từ chối được, cả Dương cũng vậy, cả hai đều bị giữ lại nhà họ Tạ.
Sau khi nhận phòng, An cẩn thận khóa cửa lại, kiểm tra xung quanh rồi thả người xuống giường.
Khi rời khỏi cửa hàng, cậu chỉ mang theo chứng minh thư với một vài giấy tờ tùy thân khác.
An chưa từng có ý định sẽ ở lại nơi này, nó không giành cho cậu.
Trên chứng minh thư, thiếu niên kia không có vết cắt ghê rợn nào ngay cổ, ánh mắt đen láy vẫn vương nét kiêu ngạo của tuổi trẻ.
Con ngươi đỏ tươi của An khẽ dao động, cậu nhắm mắt lại, nhét nhanh tấm thẻ vào túi.
Nhân gian từ lâu đã không còn chỗ cho một kẻ đã chết.
Ở căn phòng kế bên, Dương tức tối đá mạnh vào thành giường để rồi lại ôm chân mà nhăn nhó.
Trong lòng không ngừng chửi rủa.
Cậu từ lâu đã nhận ra ánh mắt của Thịnh có gì đó không đúng, sự ham muốn kiểm soát đến bệnh hoạn đối với em trai ruột, và cả cái sự tham lam chẳng thể che giấu nổi, cố chấp dòm ngó tài sản của Tạ gia dù chẳng đủ năng lực.
Dương từng suy nghĩ đơn giản rằng chỉ cần bản thân nắm được quyền thừa kế thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng giờ thì sao?
Cậu ta không phải con ruột, thiếu gia thật được đón về thậm chí còn không học đại học.
Trong đầu Dương lại bất chợt lóe lên hình ảnh của An, cái sự ma quái đó...
đúng là con cháu của Tạ gia, không ai bình thường hết.
___
Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ hắt xuống, phản chiếu ánh sáng lên bộ dao nĩa bạc bóng loáng, khiến chúng trông càng thêm chói mắt.
Từng dĩa đồ ăn phương Tây được bày trí tinh tế, ngay ngắn trên bàn, những ly rượu vang đỏ sẫm liên tục được rót đầy.
Khung cảnh ấy toát lên sự xa hoa mà không phô trương, dễ dàng lấy lòng cả những vị chuyên gia khó tính nhất.
Thế nhưng vào hôm đó, một cảm giác kì quái khó gọi tên lại len lõi trong không khí.
An cúi đầu nhìn chằm chằm miếng thịt bò trước mặt, biểu cảm khó xử, cứ do dự mãi mà không động đũa.
Dương liếc nhìn sang, cẩn thận hỏi:
- Cần tôi giúp không?
- Không...không cần đâu, cảm ơn cậu.
Một tràng cười khẩy vang lên, Thịnh đặt dao nĩa xuống, ánh mắt chứa đầy khinh miệt:
- Gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng...
Rầm!
Lời nói của anh ta dừng lại giữa chừng.
Ông Tạ đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói vang vọng trong không gian, mang đầy uy lực:
- Có thôi đi không?
Thịnh, từ sáng đến giờ con cư xử rất lỗ mãng đấy!
Cút lên phòng mà kiểm điểm lại bản thân đi!
Ánh mắt ấy dời sang An khiến cậu ta bất giác rụt cổ lại.
Ông bỗng hạ giọng, dịu đi vài phần:
- Ba biết con mới trở về nên không quen, nhưng cũng phải tập thích nghi dần, hiểu không?
Tay An run lên nhè nhẹ, lúng túng cầm bộ dao nĩa lên.
Cậu ta không phải là không biết dùng chúng, mà thứ đáng lo ngại ở đây chính là cái hệ tiêu hóa rữa nát kia có còn hoạt động được hay không.
Phía đối diện, ánh mắt của ba người sống đang dán lên người An, lén lút có, công khai có.
Cậu theo phản xạ mà hít sâu một hơi...
à, quên mất, bản thân đã không thể hít thở từ lâu...
Căn phòng như một thước phim bị tạm dừng, im ắng kì lạ.
An nhanh chóng cắt miếng thịt rồi đưa lên miệng.
Không có vị gì cả...
Cảm giác như đang nhai sáp trong miệng, ấy thế mà đôi vợ chồng ngồi đối diện lại âm thầm trao đổi ánh mắt, gật gù hài lòng.
Bà Tạ hắng giọng một cái, giọng nói nghiêm nghị, mang theo sự quyết đoán:
- Dù sao thì con cũng đã trở về.
Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc công khai thân phận của con.
- Có thể không...
An ngập ngừng lên tiếng phản đối, nhưng không thành.
- Không!
Không thể để người ngoài nói ra nói vào rằng nhà chúng ta ngược đãi con ruột được.
Ánh mắt bà sắc như dao, chẳng cho phép bất cứ ai từ chối.
Dương kế bên nhấp một ngụm nước, dáng vẻ bình thản như đã quen từ lâu.