Tâm Linh Thiếu gia đã chết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401867812-256-k412887.jpg

Thiếu Gia Đã Chết
Tác giả: Tuca_1912
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngày thiếu gia thật được đón về Tạ gia, thiếu gia giả - Dương - luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Từ người giấy âm thầm cử động, bóng người không đầu lảo đảo trong đêm, cho đến bí thuật hồi sinh...

Cùng lúc đó, thái độ quái gở từ gia đình hôn thê, từ người anh trai không cùng huyết thống và vòng quan hệ càng khiến cậu ta bất an.

Khi thế lực tâm linh và hào môn va chạm, liệu nó sẽ nổ tung thành cơn ác mộng khôn lường hay sẽ dần hòa lẫn, tạo ra một tổ hợp khác còn quái dị hơn?

CHÚ Ý: Những sự kiện, hành động trong truyện đều đến từ trí tưởng tượng, không mang tính chất kham khảo.​
 
Thiếu Gia Đã Chết
1. Tôi là một người chết.


"Tôi là một người chết"

Từ thủ khoa đại học trở thành một cái xác bị chặt đầu.

_____

An háo hức xếp đồ vào balo, chuẩn bị đi một chuyến du lịch xa cùng gia đình.

Trước khi lên xe, cậu đã tự gieo cho bản thân một quẻ.

Đại cát.

Cậu cười tươi, đưa nó cho ông nội xem.

Tóc ông lão đã bạc hơn nửa nhưng ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, sống lưng thẳng tắp, thân thủ nhanh nhẹn không thua gì thanh niên trai tráng.

Ông cầm ba đồng xu trong tay, trên mặt ánh lên nét tự hào chẳng kịp che giấu, sau đó lại giả vờ khiêm tốn mà gật gù hài lòng:

- Ừm, ra quẻ này thì yên tâm rồi.

Đôi mắt An càng sáng lên, lại kéo kéo tay ông mà hỏi:

- Ông nội, ông không đi với cháu sao?

Ông khẽ thở dài, xoa đầu cậu:

- Ta già rồi, còn phải trông cửa hàng nữa, không bon chen vào chuyện của đám trẻ đâu.

Ba của An đang lay hoay tìm quần áo, nghe thế thì lập tức phụ họa với con trai.

- Ba à, lâu lâu cũng nên đi du lịch khuây khỏa chứ, còn cửa hàng thì...

để bác cả trông giúp cũng được mà.

Ông nội xua xua tay, dúi lại vào tay An ba đồng xu khi nãy và một miếng ngọc.

- Thôi...thôi, cái thân già này không đi xa được đâu.

An, cháu phải giữ kỹ thứ này nhé.

- Dạ.

An cẩn thận cầm lấy miếng ngọc, một cảm giác lành lạnh dễ chịu truyền vào tay cậu.

Từng vân ngọc sống động, uốn éo như một con vật đang hô hấp.

Mẹ cậu từ bếp bước ra, trên tay là dĩa thức ăn còn nóng hổi, khẽ thở dài:

- An, con cứ gieo quẻ linh tinh như thế liệu có ổn không?

Chỉ thấy ba cậu vội vàng đặt quần áo xuống, chạy lại chỗ mẹ An mà đón lấy dĩa thức ăn trong tay bà, cười toe toét:

- Không sao đâu, cứ để thằng bé thể hiện tài năng đi, sau này lỡ có thất nghiệp... ui da.

Mẹ vỗ mạnh vào lưng ba, hai ông cháu đứng kế bên thì bật cười lớn.

Trong tiếng cười rộn ràng là khung cảnh của một gia đình hạnh phúc.

________

Chiếc xe lao vun vút trên cao tốc, từng ánh đèn đường vàng vọt lướt nhanh qua tạo thành những vệt sáng kéo dài.

Nhân lúc ngồi trên xe rảnh rỗi, An lại gieo thêm một quẻ.

Ba đồng xu được thả xuống lại đứng thẳng, xoay vòng một hồi lâu rồi đột ngột lật xuống như có ngoại lực tác động vào.

Là quẻ đại hung...

An ngẩn người, nhìn chằm chằm vào ba đồng xu trên ghế.

Trong đầu "ong" lên một tiếng.

Tiếng gió rít bên ngoài bỗng dưng trở nên chói tai.

Chưa kịp để An thốt lên lời nào, tiếng xe phanh gấp đã xé toạc màn đêm, ánh đèn pha lóe sáng, động cơ gào rú dữ dội như một con quái vật xổng chuồng.

Rầm!!!

- Á á á!!!

Tiếng thét thảm thiết của mẹ, tiếng chửi thề của ba cùng với tiếng kim loại va chạm chát chúa, vang dội giữa con đường đêm tĩnh mịch.

Thế giới đảo lộn... tất cả đều rơi vào trong bóng tối vô tận.

Khi An tỉnh lại, trước mắt cậu là cảnh tượng máu loang đỏ khắp ghế.

Đầu của ba mẹ ngửa ra đằng sau, cổ bị gãy gập thành một tư thế kì dị.

- Ba...mẹ...

Không có lời hồi đáp.

An khó nhọc bò ra khỏi chiếc xe đã lật nhào, mùi khét lẹt của xăng tràn ngập.

Trong cơn hỗn loạn, cậu chỉ nghĩ được một điều:

Phải gọi ông nội!

An cố gắng với tay về phía chiếc điện thoại đã bị văng ra xa, trên màn hình vỡ nát vẫn còn nhấp nháy giao diện cuộc gọi tới ông.

Ngay khi đầu ngón tay đã gần chạm tới, một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mắt.

Hình hài của nó dị dạng, vặn vẹo đến đáng sợ, như một khối sáp nhão đang cố gắng bắt chước con người.

Nó cúi xuống, hai chấm đỏ lập lòe trên khuôn mặt méo mó như một con dao, găm chặt vào An.

Cũng vào khoảng khắc đó, tấm kính chắn gió của chiếc xe đột ngột rơi xuống.

Lưỡi kính lạnh buốt cắt ngang vào cổ An, máu tuôn ra xối xả, xương bị nghiền nát, phát ra âm thanh "răng rắc" khô khốc.

Cậu chết không nhắm mắt, với cái đầu đứt lìa khỏi cổ.

Miếng ngọc từ nãy đến giờ vẫn nằm yên vị trong túi An bỗng dưng lóe sáng, run nhẹ một cái rồi...vỡ nát.

___

Ngày phóng viên đến nhà để phỏng vấn cậu thủ khoa đại học vừa được điểm mặt gọi tên trên truyền hình, đập vào mắt họ lại là ba chiếc linh cữu nhang khói vẫn còn nghi ngút.

Bức di ảnh ở giữa chính là của An, chàng trai trong ảnh nở nụ cười xán lạn, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ - hoàn toàn trái ngược với cái chết thảm khốc vài ngày trước.

Một ông lão sắc mặt tiều tụy đứng bất động một bên, ánh mắt vô hồn nhìn từng lượt khách viếng thăm ra vào.

Chỉ mới qua một đêm, đầu tóc của ông đã bạc trắng.

Các phóng viên thất kinh nhìn nhau, trong mắt họ là sự ngỡ ngàng, tiếc nuối.

Chỉ mới cách mấy ngày trước, đài truyền hình còn liên hệ cậu học sinh đó để phỏng vấn, cậu ấy đã vui vẻ đồng ý, còn rất nhiệt tình chỉ đường đến nhà.

Sau khi đã nhận được sự đồng thuận, họ cúi đầu thắp nhang cho cậu ta, nhưng ngay khi nén hương vừa được cắm xuống, một cơn gió lạnh bỗng quét mạnh tới, bẻ đôi ba cây nhang trong lư.

Từ trên di ảnh của cậu thiếu niên, hai dòng huyết lệ trào ra, khuôn mặt từng đẹp như ngọc ấy thoáng chốc đã vặn vẹo kì dị.

Ầm!!

Cánh cửa linh đường đã đóng chặt bỗng dưng mở toang.

Một bóng dáng cao gầy đứng yên ở trước cửa, trên cổ là nhát cắt sâu đến lộ cả xương, oán khí cuộn trào dữ dội khiến cả căn phòng trong thoáng chốc đã lạnh ngắt.

Thế nhưng, sự u ám trong mắt ông lão đứng ở cửa bỗng chốc tan biến.

Ông mấp máy môi, giọng run run:

- An...

An, cháu về rồi sao.

Giây phút đó, khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại sáng bừng lên.

Không phải hoảng sợ, mà là mừng rỡ.

Phản ứng của ông giống như...

đã chờ được cháu trai đi học trở về.
 
Thiếu Gia Đã Chết
2. Thiếu gia thật.


Lách cách...

Hôm nay là một ngày trời âm u, mây mù che kín mặt trời, giữa không gian tĩnh mịch ấy, âm thanh của những viên ngói sứ va chạm vào nhau lại trong trẻo đến lạ.

An đang ngồi trên mái nhà, đôi tay thoăn thoắt tháo dỡ từng viên ngói vỡ.

Hai tà áo dài đen bị cậu ta tùy ý buộc lên bên hông, đung đưa theo gió.

Cùng thời điểm đó, một chiếc Maserati bóng loáng dừng lại trước ngõ.

Từ bên trong, đôi vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng cùng một cậu thiếu niên trẻ tuổi bước ra, cả ba được vây quanh bởi một hàng vệ sĩ cao lớn, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt vô cảm.

Khung cảnh ấy giống như thể bọn họ đang hộ tống cổ vật cấp quốc gia vậy.

Nhưng con đường đất sau mưa lại cực kì trơn trượt khiến cả đoàn người phải chật vật giữ thăng bằng, đội hình thoáng chốc đã trở nên lộn xộn.

Khi đến trước một cửa hàng người giấy, âm thanh "lách cách" phát ra từ trên mái nhà đã thu hút ánh mắt của họ đầu tiên.

Sự ghét bỏ trên gương mặt của vị phu nhân rất nhanh đã được thay thế, bà nghẹn ngào cất tiếng:

- Con...con trai.

Vai An gật một cái, cậu cẩn thận đặt viên ngói trong tay xuống rồi đứng người thẳng lên, từ trên cao mà nhìn chòng chọc vào những vị khách không mời, trong mắt đầy nghi hoặc.

Các vệ sĩ xung quanh bỗng cảnh giác, tất cả cùng đồng loạt căng cứng người, một cơn ớn lạnh ma quái từ từ len lõi vào giữa đoàn người.

Cậu cụp mắt xuống, trên khuôn mặt không có chút dao động nào, nhưng ngón cái lại vô thức cào vào ngón trỏ:

- Mấy vị là...?

Vị phu nhân xúc động lấy tay che miệng, như không để ý đến bầu không khí quái dị vừa rồi:

- Chúng ta là ba mẹ ruột của con, chúng... chúng ta đến đón con trở về.

Ngón cái bỗng dưng bấm mạnh khiến khuôn mặt cậu thoáng cau có.

An đứng bất động một lúc lâu, trong lòng rối bời.

Sau đó lại thả lỏng vai, bất ngờ nhảy thẳng từ trên mái nhà xuống.

Tà áo dài vướng gió mà tung bay.

Bóng dáng cậu đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, từng động tác thuần thục, gọn gàng như đã quen từ lâu.

Vệ sĩ ngay lập tức siết chặt vòng vây, ba người bên trong thì mặt cắt không còn giọt máu.

Phu nhân Tạ mấp máy môi nhưng lại không thốt ra được lời nào, ông Tạ siết chặt tay, ánh mắt phức tạp nhìn đứa con ruột của mình.

An thấy thế thì lùi lại nữa bước, im lặng ngẩng đầu nhìn họ, như một học sinh ngoan đang chờ câu trả lời.

Người phản ứng lại đầu tiên là cậu thanh niên trẻ trong đoàn người, Dương len lén liếc nhìn An, âm thầm đánh giá.

Cậu ta từng tưởng tượng về rất nhiều dáng vẻ khác nhau mà vị thiếu gia thật kia có thể có.

Nhưng khi thật sự gặp mặt thì đúng là... ngoài dự đoán.

Làn da tái nhợt, trắng bệch như giấy, mái tóc đen lòa xòa bị gió thổi tung lên, để lộ đôi đồng tử đỏ tươi, sắc bén.

Bóng cậu ta kéo dài trên nền đất ẩm ướt, lại mờ nhạt không rõ hình.

Trên cổ quấn một đoạn băng trắng, nhưng dường như mọi người xung quanh đều không nhìn thấy nó.

Cái cậu An đó làm người khác không khỏi liên tưởng đến... mấy người giấy thường thấy trong các cửa hàng tang lễ.

Một ý nghĩ không mấy tốt đẹp xuất hiện trong thoáng chốc, kéo theo đó là cơn rùng mình, ớn lạnh.

Ba mẹ của Dương, à không, bây giờ là ba mẹ nuôi của cậu ta cũng nhanh chóng hoàn hồn.

Ánh mắt bà Tạ lại đỏ hoe, tiến lên nắm lấy tay An, một cái lạnh không thuộc về người sống truyền vào tay bà, giống như bị một luồn điện xẹt qua người khiến sống lưng dựng thẳng.

An cười cười vô hại, ngón tay lặng lẽ trượt ra khỏi bàn tay bà, hệt như chưa từng chạm vào.

Cậu lại quay đầu sang nhìn Dương đang đứng bất động kế bên:

- Vậy, cậu không phải con của nhà này đúng không?

Dương siết chặt nắm đấm, trong đầu lại tự động hiện lên những tình tiết cẩu huyết về thiếu gia thật giả.

Ba mẹ cậu cũng tái mặt, nhưng An đã nhanh chóng lên tiếng cắt ngang dòng suy diễn của họ:

- Cậu theo tôi đến từ đường thắp nhang cho gia tiên nhé.

Không để Dương kịp từ chối, An đã kéo cậu ta đi.

Trên đường, không ai nói với ai câu nào, xa xa còn thấp thoáng bóng dáng của vệ sĩ.

Từ đường nằm tách biệt hoàn toàn với gian nhà chính, sạch sẽ đến kì lạ.

Cánh cửa gỗ khổng lồ tưởng chừng nặng trịch lại được đẩy ra dễ dàng.

Bên trong, từng hàng bài vị được xếp thẳng tắp, trang nghiêm.

Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu.

An dúi vào tay Dương ba nén nhang, lại vỗ nhẹ vai Dương mà nói:

- Nếu được, hãy kể rõ tình hình.

Dương ngập ngừng, nhưng ánh mắt An bỗng trở nên lạnh lẽo, không cho phép từ chối.

Cậu run tay châm nhang, cắm ba nén hương vào lư, cúi đầu ba cái rồi lễ phép thuật lại tình hình.

Phù...

Một con gió lành lạnh, nhẹ nhàng sượt qua tóc Dương.

Giống như có một vị trưởng bối vô hình đang xoa đầu cậu ta.

Dương vẫn giữ nguyên tư thế đó nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra, vô thức đẩy nhanh tốc độ nói.

An đứng một bên lại cúi đầu, khóe mắt thoáng ươn ướt.

Ông nội... vẫn luôn ở đây.
 
Thiếu Gia Đã Chết
3. Lũ sâu bọ


Sàn phòng khách được lát gỗ, theo từng bước chân mà phát ra âm thanh "cạch...cạch" vui tai, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách Bắc Âu sang trọng.

Trên bàn tiếp khách, những đóa hoa bách hợp đang nở rộ, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Giữa khung cảnh ấy, An càng trở nên lạc lõng.

Dương căng thẳng siết chặt tay, ánh mắt dán vào tà áo dài đang lay động trước mặt.

Phòng không có gió, ấy thế mà cái tà áo đó lại không hề vướn vào chân, cứ lơ lửng như thể có ai đang xách nó lên vậy.

Khi An bước đi trên sàn gỗ, âm thanh phát ra từ mỗi bước chân lại rất nhỏ, gần như là không có.

Từ lúc gặp cậu thiếu gia thật đó, mấy chuyện kì quái lại luôn diễn ra liên tục, từ một con mèo đen bất ngờ nhảy xuống mũi xe của họ, đến nhiệt độ máy lạnh đột ngột hạ xuống...

An ngồi xuống ghế sofa, ba người nhà họ Tạ cũng theo đó mà ngồi xuống ngồi đối diện, hai mắt đối sáu mắt trong bầu không khí gượng gạo.

Ông Tạ vì để giảm bớt sự lúng túng đã tự tay rót trà, đẩy đến trước mặt những người còn lại, hành động ấy lại giống khiến ông giống với một quản gia cần mẫm hơn là một gia chủ.

Người giúp việc xung quanh đã kiếm cớ lui đi hết, trong căn phòng vốn phải ấm áp này lại trở nên lành lạnh một cách kì lạ.

Ngón cái của An từ nãy đến giờ vẫn luôn cào vào ngón trỏ, phần da nơi đó đã bị cào tróc ra từng mảng, nhưng nó vẫn trắng bệch như giấy khiến không ai chú ý đến.

Cạch, cạch!

Tiếng bước chân gấp gáp xé tan bầu không khí ma quái trong phòng, cửa phòng bị đẩy mạnh, một người đàn ông trẻ mặc tây trang chỉn chu bước nhanh vào.

Đầu tóc vuốt keo gọn gàng, khuôn mặt giống An đến sáu phần giờ đây đang cau có.

Anh ta tiến thẳng đến, chắn ngang trước mặt Dương, đằng đằng sát khí:

- Tôi chỉ nhận một mình Dương là em trai, lũ sâu bọ cũng xứng sao?

An cứng người, khi nhận ra "lũ sâu bọ" trong lời anh ta là ai, cậu không nhịn được mà âm thầm trợn ngược mắt trong lòng, nhìn anh ta như một tên hề đang nhảy nhót.

Dương lại khó chịu đẩy anh ta ra, nghiêm túc nói:

- Đây mới là em trai ruột của anh đấy, "sâu bọ" cái quái gì?

Đôi mắt của anh ta lóe lên một cảm xúc méo mó trong thoáng chốc, vừa vặn bị An bắt được.

Cậu nhìn cặp anh em đối diện, âm thầm tính toán cách trở về cửa hàng.

Ông Tạ day thái dương, trách móc:

- Con hủy ngang cuộc họp chỉ để đến đây làm trò à?

"Anh trai trên danh nghĩa" của An - Thịnh - lại nắm lấy tay Dương, toan kéo cậu ta lùi ra sau, nhưng Dương nhanh chóng vùng mạnh tay ra, thẳng thắn tiến đến gần An mà cầm lấy tay cậu.

Cái lạnh của người chết len lõi vào từng tấc da của Dương, cậu rùng mình một cái, nhanh chóng định thần lại:

- An, là tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cậu quá lâu rồi, bây giờ tôi cũng nên trả lại và rời đi.

- Em...

Thịnh định phản bác, lại bị ánh mắt sắc như dao của Dương ép ngậm miệng lại.

- Tôi không muốn về đây đâu, giữ nguyên như cũ... không tốt hơn sao.

Câu trả lời ngoài dự đoán của An khiến cả phòng ngớ người, Dương bỗng siết chặt tay cậu hơn, còn Thịnh thì lại cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó.

Khóe mắt của bà Tạ lại đỏ hoe, ông Tạ chau chặt mày, không màng hình tượng mà quát tháo đuổi Thịnh ra ngoài.

An cuối cùng cũng không thể từ chối được, cả Dương cũng vậy, cả hai đều bị giữ lại nhà họ Tạ.

Sau khi nhận phòng, An cẩn thận khóa cửa lại, kiểm tra xung quanh rồi thả người xuống giường.

Khi rời khỏi cửa hàng, cậu chỉ mang theo chứng minh thư với một vài giấy tờ tùy thân khác.

An chưa từng có ý định sẽ ở lại nơi này, nó không giành cho cậu.

Trên chứng minh thư, thiếu niên kia không có vết cắt ghê rợn nào ngay cổ, ánh mắt đen láy vẫn vương nét kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Con ngươi đỏ tươi của An khẽ dao động, cậu nhắm mắt lại, nhét nhanh tấm thẻ vào túi.

Nhân gian từ lâu đã không còn chỗ cho một kẻ đã chết.

Ở căn phòng kế bên, Dương tức tối đá mạnh vào thành giường để rồi lại ôm chân mà nhăn nhó.

Trong lòng không ngừng chửi rủa.

Cậu từ lâu đã nhận ra ánh mắt của Thịnh có gì đó không đúng, sự ham muốn kiểm soát đến bệnh hoạn đối với em trai ruột, và cả cái sự tham lam chẳng thể che giấu nổi, cố chấp dòm ngó tài sản của Tạ gia dù chẳng đủ năng lực.

Dương từng suy nghĩ đơn giản rằng chỉ cần bản thân nắm được quyền thừa kế thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng giờ thì sao?

Cậu ta không phải con ruột, thiếu gia thật được đón về thậm chí còn không học đại học.

Trong đầu Dương lại bất chợt lóe lên hình ảnh của An, cái sự ma quái đó...

đúng là con cháu của Tạ gia, không ai bình thường hết.

___

Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ hắt xuống, phản chiếu ánh sáng lên bộ dao nĩa bạc bóng loáng, khiến chúng trông càng thêm chói mắt.

Từng dĩa đồ ăn phương Tây được bày trí tinh tế, ngay ngắn trên bàn, những ly rượu vang đỏ sẫm liên tục được rót đầy.

Khung cảnh ấy toát lên sự xa hoa mà không phô trương, dễ dàng lấy lòng cả những vị chuyên gia khó tính nhất.

Thế nhưng vào hôm đó, một cảm giác kì quái khó gọi tên lại len lõi trong không khí.

An cúi đầu nhìn chằm chằm miếng thịt bò trước mặt, biểu cảm khó xử, cứ do dự mãi mà không động đũa.

Dương liếc nhìn sang, cẩn thận hỏi:

- Cần tôi giúp không?

- Không...không cần đâu, cảm ơn cậu.

Một tràng cười khẩy vang lên, Thịnh đặt dao nĩa xuống, ánh mắt chứa đầy khinh miệt:

- Gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng...

Rầm!

Lời nói của anh ta dừng lại giữa chừng.

Ông Tạ đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói vang vọng trong không gian, mang đầy uy lực:

- Có thôi đi không?

Thịnh, từ sáng đến giờ con cư xử rất lỗ mãng đấy!

Cút lên phòng mà kiểm điểm lại bản thân đi!

Ánh mắt ấy dời sang An khiến cậu ta bất giác rụt cổ lại.

Ông bỗng hạ giọng, dịu đi vài phần:

- Ba biết con mới trở về nên không quen, nhưng cũng phải tập thích nghi dần, hiểu không?

Tay An run lên nhè nhẹ, lúng túng cầm bộ dao nĩa lên.

Cậu ta không phải là không biết dùng chúng, mà thứ đáng lo ngại ở đây chính là cái hệ tiêu hóa rữa nát kia có còn hoạt động được hay không.

Phía đối diện, ánh mắt của ba người sống đang dán lên người An, lén lút có, công khai có.

Cậu theo phản xạ mà hít sâu một hơi...

à, quên mất, bản thân đã không thể hít thở từ lâu...

Căn phòng như một thước phim bị tạm dừng, im ắng kì lạ.

An nhanh chóng cắt miếng thịt rồi đưa lên miệng.

Không có vị gì cả...

Cảm giác như đang nhai sáp trong miệng, ấy thế mà đôi vợ chồng ngồi đối diện lại âm thầm trao đổi ánh mắt, gật gù hài lòng.

Bà Tạ hắng giọng một cái, giọng nói nghiêm nghị, mang theo sự quyết đoán:

- Dù sao thì con cũng đã trở về.

Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc công khai thân phận của con.

- Có thể không...

An ngập ngừng lên tiếng phản đối, nhưng không thành.

- Không!

Không thể để người ngoài nói ra nói vào rằng nhà chúng ta ngược đãi con ruột được.

Ánh mắt bà sắc như dao, chẳng cho phép bất cứ ai từ chối.

Dương kế bên nhấp một ngụm nước, dáng vẻ bình thản như đã quen từ lâu.
 
Back
Top Bottom