Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Tài E-sports Được Chọn Lựa

Thiên Tài E-sports Được Chọn Lựa
Chương 100: Ngoại truyện 2 - Phần 1: Ra mắt phụ huynh



Sau khi kết thúc giải đấu thế giới và giành được thành tích tốt, Yến Nhiên phấn khởi gọi điện cho Yến Ninh.

Chỉ là cuộc gọi video của Yến Nhiên lại không đến đúng lúc. Phải một lúc lâu sau Yến Ninh mới nhận máy, nhưng khi nhận thì đôi môi cậu bóng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn kìm nén.

Dư Thanh đang nằm trên đùi Yến Ninh, bàn tay không an phận di chuyển lên xuống, từ cơ bụng mò mẫm dần đến đùi, sắp sửa tiến đến những nơi càng không phù hợp hơn.

Yến Ninh một tay cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chị... tốt nhất là có việc chính đáng..."

Tay còn lại của cậu thì giữ chặt tay Dư Thanh, vì anh đã kéo cả khóa quần cậu xuống rồi.

Thuần phục một con đại bàng là cả một quá trình cần vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Đầu tiên, phải nhân lúc nó không phòng bị mà kí.ch th.ích nó, nhưng không được quá mức, nếu không dễ khiến nó hoảng sợ mà bay mất. Sau đó, cần phải kiềm chế nó, nhưng mức độ phải vừa phải, không được ép buộc quá đáng.

Kế tiếp có thể dùng tay để v.uố.t ve hoặc dùng các bộ phận khác cũng được, tùy sở thích cá nhân.

Biểu cảm của Yến Ninh cố gắng nhẫn nhịn đến cực độ, nhưng Yến Nhiên vẫn hào hứng nói gì đó ở đầu dây bên kia. Còn Yến Ninh thì chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Đó chính là cách thuần phục đại bàng – trước khi chính thức bắt đầu, sẽ là một giai đoạn vừa giày vò vừa đầy kíc.h thíc.h. Điều này khiến người ta ngứa ngáy, chỉ muốn biết sau khi thuần phục xong, liệu con đại bàng ấy còn giữ được sự hoang dã của nó như trước hay không.

Dư Thanh rất kiên nhẫn, ánh mắt hơi ngước lên nhìn Yến Ninh, một tay thì tìm đến phần phía trên cơ bụng mà bóp nắn điêu luyện, còn tay kia thì phối hợp cùng miệng.

Phương pháp này không phải áp dụng được cho mọi con chim đại bàng, nhưng rõ ràng với Yến Ninh thì lại rất phù hợp.

Cuối cùng, ngay khi Yến Ninh sắp không chịu đựng nổi và chuẩn bị tắt máy, Yến Nhiên rốt cuộc cũng nói ra mục đích chính của cuộc gọi:

[Sau khi về nước, cả 2 người cùng về nhà ăn cơm nhé.]

Yến Ninh đang để loa ngoài, Dư Thanh cũng nghe thấy. Anh lập tức cứng đờ cả người, dừng tay ngay, rồi nhanh chóng ngồi bật dậy.

Rời khỏi vòng kiểm soát, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng. Yến Ninh cảm thấy gân xanh trên thái dương mình sắp nổi lên.

"Biết rồi, chị. Em còn có việc, cúp đây."

Cúp điện thoại xong, Yến Ninh lập tức đưa tay bế Dư Thanh lên, đặt anh ngồi lên người mình. Trong quá trình thuần phục, nếu dừng giữa chừng, thì sự hoang dã và tính khí của con đại bàng sẽ rất khó đối phó.

Dư Thanh cảm nhận được đợt phản kích, hơi thở trở nên gấp gáp:

"Chị em nói... muốn chúng ta... ah... ah ha... cùng về nhà... ăn cơm."

Yến Ninh thực sự cũng rất khó chịu, nhưng cậu biết rằng nếu không kiên nhẫn một chút, thì lát nữa người khó chịu sẽ là Dư Thanh.

"Ừ, tùy anh thôi. Nếu anh muốn thì về, không muốn thì cũng không cần ép."

Khóe miệng Dư Thanh hơi nhếch lên, đuôi mắt đỏ ửng, toàn thân dù mềm nhũn nhưng giọng điệu vẫn đầy thách thức:

"Vậy phải xem... ha... em có muốn... um... anh đi... không... ah..."

Phản kích dần đi vào trọng tâm, Dư Thanh gục lên vai Yến Ninh, hơi thở phả ra nhè nhẹ:

"Em... có sẵn sàng... ah ha... không?"

Yến Ninh giữ chặt lấy anh, ác ý bật nhẹ một cái:

"Tất nhiên rồi, sẵn sàng hơn bao giờ hết."

...

Sau khi về nước, kỳ nghỉ diễn ra đúng như kế hoạch. Dư Thanh cũng đúng hẹn, cùng Yến Ninh về nhà.

Trên đường đi, Dư Thanh liên tục rung đùi, mắt liếc đông liếc tây, mỗi lần Yến Ninh nói chuyện thì câu trả lời của anh đều chẳng liên quan chút nào.

Yến Ninh nhìn ra được sự căng thẳng của anh, khẽ cười:

"Hình như em chưa từng kể với anh chuyện em công khai giới tính của mình nhỉ."

Dư Thanh cuối cùng cũng tập trung ánh mắt, quay đầu lại, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi:

"Anh nhớ em từng nói em công khai với gia đình từ rất sớm mà."

Yến Ninh mỉm cười:

"Đúng thế. Hồi cấp ba, khi nhận ra bản thân hoàn toàn không có chút hứng thú nào với con gái, người đầu tiên em nói chính là mẹ em."

...

"Lúc đó Yến Ninh đáng yêu lắm, thằng bé hoảng loạn hỏi dì: Mẹ ơi, con có phải là người không bình thường không?"

Hứa Niệm, mẹ của Yến Ninh, nắm chặt tay Dư Thanh, cười tít cả mắt.

Không có lý do gì khác, chỉ là Dư Thanh đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, nói năng nhẹ nhàng, lễ phép và vô cùng nghe lời, khiến bà yêu quý không thôi.

"Dì đã nói với thằng bé: Không đâu, chẳng có ai quy định rằng tất cả con trai đều phải thích con gái, cũng như không phải tất cả con gái nhất định phải thích con trai. Việc thích nam hay nữ đều là bản năng, không phải là bệnh gì cả."

Dù những lời này Yến Ninh đã kể với Dư Thanh trên xe một lần rồi, nhưng khi nghe lại, Dư Thanh vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Yến Ninh hẳn đã từng là một "mặt trời nhỏ", vì cậu thực sự lớn lên trong một môi trường tràn ngập yêu thương và ấm áp. Dù bây giờ đã gặp phải một số biến cố, có lẽ tính cách đã thay đổi ít nhiều, nhưng cốt lõi bên trong vẫn luôn là sự ấm áp và kiên định.

Hứa Niệm mỉm cười nhìn Dư Thanh – người yêu của con trai mình:

"Hồi đó, dì còn nhớ khi thằng bé yêu bạn trai đầu tiên, thằng bé đã nói với dì, nhưng không dám nói với ba nó. Nhưng thật ra ba nó đã biết từ lâu, chỉ là ông ấy luôn cố gắng chấp nhận, dù sao cũng là con mình mà..."

Lúc này Yến Nhiên bỗng mang ra một cuốn album ảnh, Yến Ninh chỉ biết cười lắc đầu.

Đến rồi, cái màn xem ảnh cũ này chắc chắn không thể thoát được.

Khi album mở ra, Dư Thanh nhìn thấy một phiên bản Yến Ninh quen thuộc mà cũng lạ lẫm. Đó là một cậu bé với nụ cười rạng rỡ, không chút che giấu.

Có ảnh cậu mặc đồng phục bóng rổ, đứng trên sân với vẻ phong độ ngời ngời. Có ảnh cậu cười há miệng thật lớn, đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.

Nhưng khi lật tiếp những trang sau, vẻ mặt của Yến Ninh bắt đầu trở nên lúng túng...

Cứ mỗi cậu bé nào có chị gái, gần như không thể tránh khỏi việc bị "ép buộc" mặc váy của chị.

Một tấm ảnh chụp Yến Ninh tầm 5 hay 6 tuổi, cậu bé đang mặc một chiếc váy hơi rộng, đầu trọc nhưng lại đeo băng đô nơ bướm, tay cầm gậy phép thuật biến hình.

Dư Thanh thích thú đến mức cảm giác trái tim mình như tan chảy, còn Yến Ninh thì chỉ muốn... rụng đầu ngay tại chỗ!

...

Sau bữa tối, Yến Ninh và Dư Thanh không ở lại nhà qua đêm. Một phần vì khi thiết kế ngôi nhà, nhiều phòng đã được chuyển đổi thành phòng sách, phòng trà... nên nhà chỉ còn một phòng.

Phần khác, Yến Ninh nhìn ra rằng Dư Thanh không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn tuổi. Ở lại nhà có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Không ở lại nhà, cả hai cũng không quay về căn cứ. Yến Ninh có một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh, tuy diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, đủ thoải mái cho hai người ở.

Khi mở cửa, cảnh tượng bụi bặm phủ kín mà Dư Thanh tưởng tượng lại không xảy ra. Căn hộ sạch sẽ và ngăn nắp.

Yến Ninh quay đầu lại, kéo Dư Thanh vào trong:

"Chiều nay em đã nhờ người đến dọn dẹp trước rồi."

Vừa bước vào, thứ đập vào mắt chính là bức tường kính lớn từ sàn đến trần, với độ cao tầng 36 giúp phóng tầm mắt nhìn trọn khung cảnh Bắc Kinh về đêm.

Yến Ninh không bật đèn, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Dư Thanh, đưa tay đặt lên tấm kính.

Dư Thanh cảm nhận hơi thở ấm áp của người phía sau, khẽ ngửa đầu, để gáy tựa lên vai Yến Ninh. Yến Ninh vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng xoay anh lại để đối diện với mình.

Những bộ quần áo mỏng mùa hè khiến Dư Thanh cảm nhận rõ rệt sự tương phản. Phần lưng lạnh buốt khi áp vào tấm kính, còn phía trước lại nóng hổi khi tiếp xúc với người Yến Ninh.

Một lúc sau, cả hai rời nhau ra, hơi thở gấp gáp. Nhìn nhau một hồi, Dư Thanh đưa tay, ngón tay móc nhẹ vào cằm của Yến Ninh, cười tinh quái:

"Cửa kính nhà em có chắc không đấy?"

Hơi thở của Yến Ninh trở nên dồn dập hơn:

"Thử thì biết..."
 
Thiên Tài E-sports Được Chọn Lựa
Chương 101: Ngoại truyện 2 - Phần 2: Sau này



Dư Thanh cuối cùng cũng giải nghệ trước thềm mùa giải mới. BTW tuyển một cậu nhóc chơi xạ thủ khá ổn để thế chỗ.

Cậu nhóc tên là An Dương, người như tên, rạng rỡ như một mặt trời nhỏ. Cậu ta rất hợp tính với Khang Miễn, đến nỗi trong kỳ nghỉ giải, có mấy lần cả hai suýt nữa anh em song hành chơi game thâu đêm. Nhưng lần nào cũng vậy, Châu Tùng Dục đều giữ bộ mặt lạnh tanh lôi Khang Miễn về phòng ngủ.

Dư Thanh từng nghĩ rằng giải nghệ chắc hẳn sẽ rất khó vượt qua. Nhưng giờ đây khi thật sự rời sân đấu, anh lại cảm thấy cũng không đến mức quá trống rỗng hay đau khổ như mình từng tưởng tượng.

Ngược lại vì ở lại làm huấn luyện viên và không rời khỏi BTW, anh bỗng trở nên bận rộn hơn. Hàng loạt quảng cáo, hoạt động tuyên truyền và các việc linh tinh không ngừng tìm đến.

Dẫu bản thân không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng trên mạng lại xôn xao bàn tán, độ hot kéo dài mãi không giảm.

Yến Ninh giờ đã chính thức trở thành đội trưởng. Dư Thanh vừa giải nghệ, không ít nhà tài trợ có lẽ hối hận. Nhưng hợp đồng đã ký, có muốn hối hận cũng phải đợi kỳ sau.

Còn BTW, họ có thực lực và tự tin đủ để trong thời gian này khiến các nhà tài trợ không phải hối tiếc.

...

Trước khi mùa giải mới bắt đầu không lâu, mẹ của Dư Thanh qua đời. Cơ thể đã bị rượu và thuốc lá bào mòn nhiều năm, dù sau này cai rượu bỏ thuốc cũng không thể cứu vãn.

Khi nhận được tin, Dư Thanh chỉ cảm thấy rằng, thì ra gió thu cũng có thể lạnh đến vậy.

Yến Ninh cùng anh đến viện dưỡng lão để gặp bà ấy lần cuối.

Toàn bộ tang lễ, Dư Thanh tự mình lo liệu. Người thân bạn bè đến viếng cũng không nhiều, buổi lễ kết thúc sớm hơn dự đoán.

Sau khi an táng, Dư Thanh lén quay lại nghĩa trang một mình, ngồi bên mộ mẹ nói chuyện rất lâu.

Có lẽ mẹ đã từng đem đến cho anh không ít đau khổ, nhưng bà ấy cũng từng mang đến cho anh tình thân, tình mẫu tử và sự ấm áp. Dù thế nào đi nữa, bà ấy vẫn luôn là mẹ của anh.

Yến Ninh thực ra vẫn luôn ở đó, chỉ đứng từ xa mà không bước tới. Vì có những lúc, con người ta có lẽ cần được ở một mình hơn.

Đến khi trời đổ mưa, Yến Ninh mới chạy lại, cởi áo khoác trùm lên người Dư Thanh rồi kéo anh về xe.

Sau hôm đó, Dư Thanh dường như không có gì thay đổi, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Chỉ là đôi lúc anh lại ngẩn người vô thức.

Có lẽ, thời gian sẽ xoa dịu tất cả.

...

Từ sau khi Dư Thanh và Yến Ninh cùng trở về nhà, Hứa Niệm càng sốt ruột chuyện cả đời của Yến Nhiên. Không chịu nổi áp lực, Yến Nhiên đành cầu cứu Yến Ninh. Lúc này, Dư Thanh bất ngờ nảy ra ý tưởng nhờ Tạ Trừng giả làm bạn trai của Yến Nhiên rồi về nhà gặp mặt.

Không ngờ sau vài lần về thăm, hai người dường như thật sự tìm được tiếng nói chung. Chỉ có điều, mùa giải mới đang cận kề, Tạ Trừng bận rộn tập luyện, nhưng nghe nói Yến Nhiên thỉnh thoảng vẫn đến căn cứ của TTY mang đồ ăn.

Chuyện này khiến Yến Ninh không hài lòng chút nào. Từng ấy thời gian, Yến Nhiên chưa bao giờ đến căn cứ của BTW mang theo gì cả!

Sau giải đấu thế giới, Trịnh Kỷ cuối cùng cũng bắt đầu theo đuổi Li một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, kết quả thế nào thì... theo lời của Li:

"Còn phải xem Trịnh Kỷ có đủ chân thành hay không thôi~".

Khang Miễn, sau khi hẹn hò với Châu Tùng Dục, ngày càng trắng trẻo mũm mĩm. Có lẽ đây chính là "mối quan hệ mập rõ" trong truyền thuyết. Chỉ có điều, đến giờ cậu vẫn chưa dám nói với gia đình rằng mình đã thích con trai... mà còn là "nằm dưới" nữa...

Còn về Châu Tùng Dục, cậu ấy chẳng để tâm. Ngày hôm sau, cậu ấy gọi thẳng một cuộc điện thoại cho mẹ mình bên kia đại dương, thẳng thừng thông báo:

"Đừng mong gán ghép hôn nhân thương mại gì cho con trai bà nữa. Con trai bà không chỉ không đồng ý, mà còn không thẳng!"

Nói xong, cậu ấy cúp máy ngay, chẳng thèm quan tâm đầu dây bên kia phản ứng thế nào.

Kết quả trực tiếp của chuyện này là 2 ngày sau, một người phụ nữ quý phái, trang nhã, đến gõ cửa căn cứ của BTW.

Đó cũng là lúc Khang Miễn lần đầu biết rằng, hóa ra, chuyện "cho cậu 500 vạn, lập tức rời xa con trai tôi" thực sự có tồn tại trên đời...

Nhưng điều thú vị là Châu Tùng Dục còn bá đạo hơn. Cậu ấy đối mặt với mẹ mình, dõng dạc nói:

"Lương năm của con gần 1000 vạn. Tiền con đưa hết cho Khang Miễn. Người cũng là của cậu ấy. Mẹ cứ để cậu ấy tự quyết định đi."

Suýt chút nữa thì bà quý phu nhân bị chọc đến bùng nổ ngay tại chỗ.

Không lâu sau, chuyện đó dần chìm vào quên lãng. Lúc này, cậu nhóc An Dương mới phát hiện Khang Miễn và Châu Tùng Dục là một cặp. Từ đó, cậu ta giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong BTW, thậm chí còn nghi ngờ liệu Lão Chu và Chu Hoành có chút gì mờ ám không.

Sau mùa giải mới, Tết Nguyên Đán cũng đã đến gần. Các đội tuyển hàng đầu trong nước như TTY, JoP, Flying Bird và BTW đều tham gia tập huấn. BTW giành hạng 3, không ngoài dự đoán Flying Bird chiếm hạng nhất. Nhưng điều đáng chú ý là TTY, nhờ sự hòa nhập tốt của Tần Lăng Vân, đã bắt đầu bộc lộ tài năng, đoàn kết giành lấy hạng nhì.

Đến ngày 28 Tết, Lão Chu cuối cùng cũng cho đội được nghỉ lễ. Dư Thanh không còn chỗ ở, nên dưới lời mời nhiệt tình của Yến Ninh, Yến Nhiên và mẹ cậu, anh đến nhà Yến Ninh đón Tết.

Khang Miễn hiếm khi không về quê mà chọn ở lại Bắc Kinh cùng Châu Tùng Dục. Lý do thực ra là vì cậu vừa come out với gia đình và bị chửi mắng thậm tệ, không dám về nhà.

Điều khiến Yến Ninh và Dư Thanh bất ngờ nhất là Tạ Trừng lại đến chúc Tết vào ngày mùng 1!

Quan trọng hơn, anh ta xuất hiện với tư cách bạn trai của Yến Nhiên!

Yến Ninh nhất thời không biết nên khóc hay cười, còn Dư Thanh và Tạ Trừng thì chỉ nhìn nhau, bật cười một cách ăn ý.

"Anh em tốt một đời, ngay cả yêu cũng phải yêu người trong cùng một nhà."

...

Trong khoảng thời gian nghỉ lễ này, mọi người cuối cùng cũng được thảnh thơi. Nhưng Yến Ninh lại tỏ ra rất lạ.

Cậu bắt đầu tránh né những cái chạm nhẹ của Dư Thanh. Ngay cả khi chơi mấy trò nhỏ như mặc thử đồ, cậu cũng không chịu cởi áo khoác ngoài.

Dư Thanh hỏi, nhưng Yến Ninh chỉ cười mà không trả lời.

Dư Thanh bực bội, mà bực bội thì làm gì đây? Dĩ nhiên là tìm anh em tâm sự!

Vậy là vào chiều mùng 3 Tết, Dư Thanh kéo mạnh Tạ Trừng nửa rời khỏi vòng tay ấm áp của bạn gái để cùng mình đi ăn lẩu.

Tại sao chỉ là nửa rời khỏi? Vì Tạ Trừng tiện thể kéo luôn cả Yến Nhiên đi cùng. Nhưng do ở nơi công cộng, hai người không tiện ôm ấp nhau như ở nhà.

Không ai hiểu em trai bằng chị gái. Yến Nhiên chỉ liếc nhìn lịch một cái, lập tức hiểu ra:

"Sắp đến sinh nhật cậu rồi. Chắc chắn thằng nhóc ấy đang chuẩn bị điều bất ngờ gì đó cho cậu."

Sinh nhật của Dư Thanh rơi đúng ngày mùng 8 tháng 1, một ngày rất đẹp.

Yến Ninh quả nhiên không làm mọi người thất vọng. Khi Dư Thanh vừa tỉnh dậy, mở cửa ra đã thấy trong phòng khách bày đầy hơn 20 chiếc hộp lớn nhỏ.

Yến Ninh đứng đó, mỉm cười nhìn anh:

"Mặc dù cách này hơi cũ, nhưng em nghĩ nó rất hữu dụng, vì có thể tặng anh thật nhiều, thật nhiều thứ."

Dư Thanh bắt đầu mở từng món quà. Từ món quà tượng trưng cho năm 1 tuổi, đến năm 18 tuổi là một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn. Năm 20 tuổi, là một chiếc cà vạt đặt làm riêng cùng cặp khuy măng-sét và trâm cài áo đính kim cương đi kèm.

Cuối cùng, món quà tượng trưng cho năm 24 tuổi – cũng là chiếc hộp lớn nhất.

Khi mở ra, lớp đầu tiên là bộ 3 sản phẩm công nghệ mới nhất: điện thoại, máy tính bảng và laptop của một thương hiệu nổi tiếng.

Lớp thứ 2, là một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp chuyên nghiệp.

Dư Thanh từng vô tình đùa rằng, giờ mình đã giải nghệ, chi bằng đi làm streamer bình luận trận đấu, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ là câu nói vu vơ, vậy mà Yến Ninh đã ghi nhớ.

Dưới cùng, là một bản hợp đồng và một bức thư tay.

Dư Thanh cầm bức thư lên, định mở ra xem thì Yến Ninh đưa tay giữ lại:

"Đợi lát nữa rồi lén đọc sau nhé... em... thấy ngại lắm..."

Tiếp đó, Dư Thanh cầm lấy bản hợp đồng.

"Chuyển nhượng tài sản... tự nguyện tặng..."

Dư Thanh sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Yến Ninh đang cười nhẹ nhìn mình.

"Em..."

Yến Ninh nghiêm túc nói:

"Người ta bảo trên mạng rằng, tiền của một người đàn ông ở đâu, trái tim anh ta cũng ở đó. Giờ em giao toàn bộ tài sản của mình, từ tiền mặt, tài sản lưu động và bất động sản cho anh. Anh nuôi em, được không?"

Dư Thanh không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cổ Yến Ninh, trao cho cậu một nụ hôn sâu đầy ý nghĩa.

Dư Thanh vốn nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc. Nhưng đến tối, khi hai người đang tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, anh cuối cùng cũng phát hiện ra lý do vì sao dạo gần đây Yến Ninh luôn tránh né mình.

Tại vị trí từng bị dao đâm trước đây, giờ xuất hiện một hình xăm mới.

Đó là một dòng chữ viết bằng font chữ hoa mỹ:

"Clear, my faith."

Thanh, tín ngưỡng của tôi.

Thư tay của Yến Ninh:

Dư Thanh,

Mở thư mỉm cười, như được gặp gỡ trực tiếp.

Ban đầu em định viết rằng: Gửi người yêu dấu của em, hay bảo bối của em, người tình của em. Nhưng rồi em nghĩ lại, anh không thuộc về em. Anh là một cá thể tự do, độc lập, mạnh mẽ, chỉ thuộc về chính bản thân mình.

Đôi khi, em tự hỏi, liệu mình thực sự có thể gặp được một người tốt đến thế không?

Hiện thực luôn trả lời rằng: Có. Em đã tìm được người đó rồi. Một bông lau mờ ảo ngoài giấc mộng, một ánh trăng xoay vần qua bao vòng nhân thế.

Em không biết phải diễn tả thế nào mỗi khi được ôm lấy anh, hôn anh. Đó có lẽ là sự thỏa mãn khi đạt được điều ao ước bấy lâu hoặc niềm hân hoan không thể tin nổi.

Chúng ta đã từng trải qua rất nhiều hiểu lầm, sóng gió. Nhưng may mắn thay, vượt qua hết những rào cản và khó khăn của thế gian, chúng ta vẫn có thể bên nhau. May mắn thay, người ở cạnh anh đến cuối cùng vẫn là em.

Có lẽ em không thật sự hiểu rõ, thế nào mới gọi là yêu một người thật lòng. Nhưng em sẽ học. Những gì một người bạn trai nên làm, em sẽ làm. Những điều người khác có, chỉ cần anh muốn, em nhất định dốc hết sức mình để mang lại cho anh.

Tự nhiên lại lảm nhảm nói nhiều như vậy, hình như em vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất. Xin hãy thứ lỗi cho sự vụng về của em.

Em yêu anh.

Em yêu anh, Dư Thanh.

Em yêu anh khi ở trên sân đấu, khi anh ngập tràn khí thế, tự do phóng khoáng.
Em cũng yêu anh khi ở dưới khán đài, khi anh mệt mỏi và kiên trì làm việc ngày đêm.
Em yêu anh trong những thước phim quảng bá bóng bẩy và cả khi anh mơ màng vừa thức giấc.

Em yêu anh – yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh. Một cách vô điều kiện, không cần lý do.

Trong đời mình, em từng gặp rất nhiều người. Họ đến rồi đi, có người tạm dừng đôi chút, có người vừa dừng chân đã rời đi.

Nhưng anh thì khác. Anh là bức thư tình mà ông trời ban tặng cho em, là định mệnh của em, là duy nhất, là không thể thay thế.

Anh nhất định sẽ là ánh trăng của đời em.

Tín đồ của anh – Yến Ninh

...

Toàn văn hoàn
 
Back
Top Bottom