Cổ Đại Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,915
0
36
AP1GczM7gp-ZbsxHQN7Y0BmNJWT6uEXIi5lyKNL6eoRtssIEOD572bZYsuts5FDMB7kLLB1N7sdX6rbyZtzUV8NEIYI-_uNBrhpd6dRAm2m6LdQktO1KjzAXo-Y9SX8yH2SEy6A27GusIN4ed6eXbRyQYFjI=w215-h322-s-no-gm

Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát
Tác giả: Hoát Hoát/溪溪
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: THIÊN SÁT CÔ TINH

Tác giả: 溪溪

Edit: Vân Hi - Vân Không Hi Thành 云空熙城

- -----------------------

Giới thiệu:

Ta xuất thân từ nhà thương nhân, gả vào Hầu phủ để hóa giải vận rủi.

Ai ngờ ngày đầu tiên sau khi đại hôn, Hầu gia qua đời một cách bí ẩn do uống nhầm thuốc.

Tiếp theo đó, bất hạnh liên tục xảy ra, tiểu cô vô ý rơi xuống nước, tiểu thúc cưỡi ngựa thì gặp nạn, cả hai người lần lượt qua đời.

Chỉ trong một tháng, trên dưới Hầu phủ chỉ còn lại có hai người là ta và tiểu Hầu gia.

Đối mặt với biến cố như thế, tiểu Hầu gia từng muốn giải trừ hôn ước với ta, hy vọng nhờ vậy có thể tránh được vận rủi.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị viết hưu thư, hoàng thượng hạ chỉ lệnh hắn ra biên quan.

Không lâu sau, tin dữ truyền đến, hắn cũng đã tử trận.​
 
Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát
Chương 1


#1

Sau tang lễ của tiểu Hầu gia, ta lẻ loi một mình đứng giữa phủ đệ hoang vắng, bất giác thở dài.

Giờ đây, cái danh hiệu “Thiên sát cô tinh” kia lại bắt đầu bị mọi người truyền miệng, tất cả mọi người nhìn thấy ta đều tránh ta như rắn rết.

Hầu phủ to lớn như thế, bây giờ chỉ còn lại ta cùng với mấy nô bộc lớn tuổi.

Những nô bộc khác bởi vì sợ hãi thanh danh của ta, tất cả đều lựa chọn rời đi.

Vốn là tân chủ nhân của Hầu phủ, lẽ ra ta nên cảm thấy vui vẻ mới phải.

Dù sao nữ nhi của một thương nhân có thể gả cho tiểu Hầu gia chiến công hiển hách, cũng coi như là may mắn đi.

Chỉ là kẻ thù của Hầu phủ quá nhiều, chưa được mấy ngày, ta liền bị ám sát.

Đêm hôm đó, ta đang ngồi ở trước bàn xem sổ sách, đột nhiên có mấy tên hắc y nhân phá cửa sổ xông vào.

Bọn họ cầm một bức họa, cẩn thận nhìn ta vài lần rồi xác định mục tiêu: “Chính là nàng, đây là nữ nhân đã khắc ch cả nhà Hầu gia!”

Ta sợ tới mức hỏi: “Các ngươi là ai?”

Hắc y nhân rút k//iếm, cười lạnh: “Ngươi không cần biết, dù có kêu vỡ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu!”

Ta lui về phía sau, đồng thời hoảng sợ hét lên: “Vỡ họng! Vỡ họng!”

Hắc y nhân sửng sốt: “…”

Đây là thời điểm thích hợp để vui đùa sao?

Ta đá đổ cái bàn đá, chặn đường đi của bọn họ. Như vậy có thể trì hoàn được một chút, để cho lão bộc ở ngoài phủ có thời gian đến hỗ trợ.

Hầu phủ xuất thân quân võ thế gia, ngay cả nô bộc cũng rất có bản lĩnh.

Lý bá che chắn trước mặt ta rồi nói: “Phu nhân chạy mau, chỗ này giao cho ta!”

Ta vội vàng bỏ chạy, nhưng Lý bá không thể đánh bại hết bọn chúng và có một tên thích khách đã đuổi theo ta.

Khi cảm nhận được lưỡi đao đang phóng tới, ta đổ mồ hôi lạnh, bối rối chạy vào từ đường.

Từ đường tối tăm, không có lấy một ngọn đèn, chỉ có bài vị dưới ánh trăng, trông rất thê lương và quái dị.

“Bỏ cuộc đi, ngươi không còn chỗ nào để trốn nữa đâu.”

Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng của thích khách vang lên, ta đứng ở từ đường, quay lưng về phía hắn, chỉ có thể khóc lóc trước bài vị của tiểu Hầu gia, cầu xin sự giúp đỡ.

“Hức hức, phu quân ơi, thiếp sợ quá, xin chàng phù hộ cho thiếp!”

Thích khách cười lạnh, trêu tức ta: “Ha ha, ngươi cảm thấy người ch rồi có thể cứu được ngươi sao? Còn không bằng quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta sẽ khiến ngươi bớt đau khổ hơn!”

Ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang đến gần, trong lòng tràn ngập sợ hãi, từ bóng dáng của hắn, ta có thể nhìn thấy thanh đ//ao sắp vung xuống kia.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta nắm chặt bài vị của tiểu Hầu gia, đột nhiên xoay người.

Ta mặc dù chỉ là nữ nhi của một thương gia, lại chưa từng quán xuyến chuyện nhà, nhưng ta biết, đồ vật đắt tiền sẽ đáng tin cậy hơn.

Ta đã đặc biệt chọn lấy bài vị của tiểu Hầu gia, khẳng định là đồ tốt, bên trong được gia cố bằng kim loại, vô cùng rắn chắc, lại còn rất nặng.

Bang ---

Thích khách hoàn toàn không ngờ sẽ bị một cái bài vị phản kích, lập tức bị hất văng, đập vào khung cửa, lăn lộn trong đau đớn.

Hắn cởi mặt nạ, phun ra một ngụm m//áu, vẻ mặt không tin được, giọng nói có vài phần run rẩy:

“Ngươi, cái bài vị này của ngươi làm bằng gì? Chẳng lẽ là dùng sắt sao?”

Mà ta thì ôm chặt bài vị, khóc không thành tiếng: “Hức hức, phu quân ơi, ta biết chàng trên trời linh thiêng, sẽ bảo vệ được ta mà!”

Thích khách nhìn ta, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp. Hắn còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bài vị của tiểu Hầu gia đột nhiên ---

Không đúng, vàng ẩn bên trong đã lộ ra, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Biểu cảm của tên thích khách tràn đầy sự sợ hãi.

Hắn không ngờ ta lại hào phóng như vậy, chuẩn bị cho phu quân của mình một tấm bài vị vừa khiêm tốn lại vừa ý nghĩa như thế.

Nhưng tên thích khách này bản lĩnh cao cường, hắn đau đớn bò dậy từ mặt đất, vẫn còn muốn tiếp tục đuổi theo ta.

Ta vừa khóc vừa kêu: “Đừng! Đừng mà!” Rồi ôm chặt lấy bài vị muốn chạy trốn, “Phu quân, cứu thiếp –”

Nhưng bài vị thật sự rất nặng, ta ôm không nổi, thở hổn hển.

“Khó… Khó thở quá… Bài vị này nặng quá, phu quân…”

“Đúng là vì tiền mà không cần đến tính mạng!”

Giọng nói của hắn làm ta giật mình, ta khựng lại một bước, bài vị tuột khỏi tay bay ra.

Bài vị như con bò rừng mất cương lao ra ngoài, trực tiếp đâm thẳng vào cột đình.

Vết nứt từ cột nhà lan lên mái nhà, bụi bắt đầu rơi xuống.

Rắc.

Cột nhà bắt đầu gãy đổ, bức tường cũng bắt đầu sụp đổ, ta và thích khách đều sững sờ.

“Không!”

Nhìn thấy từ đường lung lay sắp đổ, ta là người đầu tiên phản ứng lại, bắt đầu cố gắng hết sức giữ chặt bài vị.

“Không được! Phu quân của ta!”

Thích khách xông lên nắm lấy ta, “Đừng có làm loạn nữa, từ đường sắp đổ rồi!”

“Ta không đi!” ta nước mắt lưng tròng, “Ngươi không nhìn ra ta yêu chàng đến thế sao?”

“Nhìn ra rồi.” Trên mặt thích khách hiện lên vẻ bất lực, “Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này!”

Lúc này, Lý bá và những tên hắc y nhân khác cũng đánh tới, tình hình càng lúc càng tồi tệ.

Lý bá vô lực lớn tiếng gọi ta: “Phu nhân, mau chạy!”

Chạy? Ngay cả một võ lâm cao thủ như Lý bá cũng bất lực, một nữ tử yếu đuối như ta làm sao có thể tự bảo vệ mình?

Hai mắt đẫm lệ, ta nhìn quanh tứ phía, trước có thích khách, sau có hắc y nhân truy đuổi, dường như số mệnh đêm nay đã được định.

Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, ta nắm chặt bài vị, quyết định vĩnh biệt cõi đời.

“Phu quân, nếu như trời định như vậy, vậy ta nguyện đi cùng chàng!”

“Không, phu nhân!” Lý bá nước mắt lưng tròng, ngay cả khi hôn mê, vẫn cố gắng gọi ta, “Vì đứa bé trong bụng, ngài phải nghĩ cách!”

Đột nhiên, thanh ki/ếm của thích khách rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ta, không khí trong chốc lát trở nên ngưng trọng.

“Đứa bé?”

Một tên hắc y nhân đột nhiên sáng mắt lên, “Ý gì đây, chẳng lẽ ta......”

Người bên cạnh vội vàng ngắt lời hắn, bầu không khí trở nên lúng túng.

Mặc dù lòng ta rối bời, nhưng ta cảm thấy giọng nói của tên hắc y nhân kia rất giống với bà bà trong ký ức của ta.

Mọi người nhìn nhau, những bước chân đuổi bắt cũng vì thế mà dừng lại.

“Ngươi, ngươi nói, ngươi có thai?” tên thích khách bên cạnh run rẩy hỏi.

Ta không còn tâm trạng để ý đến họ nữa, đây không phải là điều hiển nhiên sao?

Dù sao thì, hiện giờ Hầu phủ chỉ còn lại mình ta, hoàng thất vẫn chưa động đến tài sản của Hầu phủ, rõ ràng là vì cân nhắc đến thân phận của ta.

Nếu đứa bé này là con trai, vậy nó có thể là hy vọng tương lai của Hầu phủ, là người thừa kế của Hầu gia.

Trên mặt thích khách lộ ra vẻ do dự, động tác của hắn đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận cứu ta ra khỏi từ đường sắp đổ.

Ta có chút bối rối, tại sao hắn lại ân cần như vậy vào lúc này?

Từ đường cuối cùng cũng sụp đổ, biến thành một đống đổ nát. Những tên hắc y nhân đứng ngây người tại chỗ, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

“Ôi tổ tông ơi——” một tên hắc y nhân gần như gào thét lên, sắc mặt tái mét.

Người bên cạnh vội vàng tiến lên, dùng sức ấn chặt hắn, dường như đang nhắc nhở hắn phải chú ý đến sự hiện diện của ta.

Ta không khỏi hơi nghi ngờ, đây không phải là từ đường của Hầu phủ à? Tại sao hắn lại kích động như vậy?

Thích khách đặt ta xuống, đột nhiên ôm bụng ho dữ dội.

“Thật xui xẻo, bị cái bài vị kia làm cho bị thương nặng, ta cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi!”

Ta có chút kinh ngạc: “Đừng giả vờ nữa, ta đâu có đánh ngươi mạnh như vậy.”

Nhưng hắn dường như không quan tâm đến sự phản bác của ta, tiếp tục giả vờ đau đớn. Một tên hắc y nhân nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng.

“Đại ca, người cố gắng lên! Hầu phủ thật là sâu không lường được, lại có thể làm chúng ta bị thương!”

Người đó trừng mắt nhìn ta: “Ngươi đừng tưởng lần này có thể trốn thoát, chúng ta sẽ quay lại! Đi thôi, các huynh đệ!”

#2

Sáng hôm đó, ta chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.

“Phu quân, phu quân của ta!”

Ta vội vàng kiểm tra tấm bài vị bên cạnh giường, mọi thứ vẫn ổn, ta mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Tiểu Hoàn nghe thấy tiếng động, bèn đi vào giúp ta sửa sang lại, rồi đưa cho ta một chén nước.

“Phu nhân, ngài hiện tại thấy thế nào rồi?"

Ta xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng của mình: “Đầu ta vẫn còn hơi choáng váng.”

"Vậy ta lập tức đi mời thái y." Tiểu Hoàn xoay người chuẩn bị rời đi, ta chợt nghĩ tới điều gì, liền nắm chặt lấy nàng tay áo.

"Chờ một chút, Lý bá thế nào?"

Tiểu Hoàn đáp: “Lý thúc tối hôm qua bị thương ở thắt lưng, bây giờ vẫn còn nằm trên giường.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, bảo nàng nhanh chóng đi tìm thái y.

Hiện tại ở Hầu phủ không có y sư thường trú nào, hoàng thượng biết ta lẻ loi một mình, nên đặc biệt cho phép Ôn thái y ở lại Hầu phủ để chăm sóc ta.

Một lúc sau, Tiểu Hoàn quay lại cùng với Ôn thái y, còn có một vị nữ tử đoan trang đội khăn che mặt.

"Phu nhân, đây là cháu gái của ta, Hoan Hoan." Ôn thái y giới thiệu.

“Xin chào phu nhân.” Giọng Hoan Hoan có chút nghèn nghẹt, như thể nàng cố ý hạ giọng vậy.

"Mặc dù nó còn trẻ, nhưng y thuật của nó cũng rất tốt." Ôn thái y nói thêm: "Xét đến phu nhân là nữ nhi, có chút bất tiện, ta bảo nó đến giúp đỡ, hy vọng phu nhân sẽ không ghét bỏ."

Xem ra là muốn tìm việc làm cho cháu gái của mình. Ta gật đầu, nếu là do Ôn thái y đề cử, ta dĩ nhiên sẽ tin tưởng.

Ở nước Tấn, địa vị của phụ nữ không cao, nếu nàng đã có mục đích như thế, vậy ta cũng tình nguyện đưa tay tương trợ.

Hoan Hoan bước tới bắt mạch cho ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Sau khi Hoan Hoan bắt mạch, trong mắt nàng hiện lên sự nhẹ nhõm và hài lòng: “Phu nhân và đứa bé đều rất khỏe mạnh, chỉ là sắp tới cần chú ý ăn uống, phải ăn đồ thanh đạm. Nếu muốn ăn cái gì, hãy nhớ nói cho ta hoặc Ôn thái y biết.”

"Được." Ta đáp.

Tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng tình trạng nôn nghén của ta thật sự rất nghiêm trọng, ngay cả món ăn mà ta yêu thích nhất ta cũng chẳng ngửi được.

Món duy nhất mà ta thèm nhất chính là bánh lê chua cho Vương Viên Viên làm.

Vương Viên Viên, tiểu cô của ta, không chỉ giỏi cầm nghệ, mà món bánh lê chua của nàng cũng là tuyệt mỹ.

Lần đầu tiên nếm thử món bánh lê chua của nàng, ta hoàn toàn bị chinh phục, hận không thể ngay lập tức học bí quyết của nàng, chỉ là nàng không chịu dạy.

Có lẽ bởi vì ta không đủ nho nhã, không phù hợp với tiêu chuẩn của cao môn quý tộc, cho nên nàng vẫn còn có chút e dè với ta.

Ta vốn cho rằng sau này còn rất nhiều thời gian để từ từ giao hảo, nào ngờ nàng đã đột ngột qua đời vào ngày hôm sau.

Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của ta, Hoan Hoan có vẻ có chút bối rối: "Phu nhân, người sao vậy?"

Ta không khỏi rơi nước mắt.

"Tên của ngươi làm ta nhớ tới Viên Viên, ta rất nhớ nàng." Bánh lê chua nàng làm thật sự rất ngon.

Ta nắm tay Hoan Hoan, lòng đầy tiếc nuối.

Sớm biết như vậy, ta đã bắt nàng phải nói cho ta biết bí quyết làm bánh lê chua.

Hoan Hoan mở to hai mắt, trên mặt có chút kinh ngạc cùng một tia cảnh giác.

"Người chỉ vừa mới là thành viên của nhà này, Viên Viên tiểu thư qua đời, tại sao người lại nhớ nàng chứ?”

“Dù sao chúng ta đã là người một nhà.” Ta nhẹ nhàng nói.

Ta cảm thấy hơi tiếc vì nàng đã không cho ta biết bí quyết làm bánh lê chua.

“Đáng tiếc không thể ở bên nàng lâu hơn, nàng đã đi rồi.” Ta thở dài tiếc nuối, “Nếu nàng còn sống ---"

Vậy ta có thể ngày nào cũng được ăn chiếc bánh lê chua thơm ngon đó!

Nói đến đây, nước mắt ta không khỏi trào ra.

Nước mắt của ta có vẻ rất chân thành, thấy Hoan Hoan dường như cũng bị cảm động, nàng nắm chặt tay ta, trên mặt lộ ra những cảm xúc phức tạp.

“Vậy ra người nghĩ như vậy sao…”

Nàng dường như cảm nhận được điều gì đó, đứng yên không nói gì,

Ta chợt nhận ra, nàng nguyện ý đến đây chăm sóc ta, vậy ta cũng nên tỏ ý một chút.

Sáng sớm rời giường, ta không mang theo tiền.

Ta nên làm gì? Không thể nói để ta trở lại phòng lấy tiền được, quá thất lễ,=.

Ánh mắt ta không tự chủ được mà dừng trên chiếc vòng ở cổ tay.

Ta luôn hào phòng, vốn định dùng nó để lấy lòng Vương Viên Viên.,

Thật là trùng hợp!

"Hoan Hoan, ta vốn định đưa cái này cho Viên Viên, không ngờ nàng không có cơ hội nhận được." Ta đưa chiếc vòng tay cho Hoan Hoan, "Tuổi của hai người cũng xấp xỉ nhau, tên cũng tương tự, đúng là duyên phận, coi như đây là chút tâm ý của ta dành cho ngươi đi.”

Ngạc nhiên thay, Hoan Hoan nhìn chiếc vòng vàng trong tay ta, đột nhiên lùi lại một bước, vẻ cảnh giác trong mắt cô ấy dường như đột nhiên biến mất.

"Người thật sự đã chuẩn bị quà cho ta sao? Tẩu... Phu nhân, ta... ta thực sự không biết phải nói gì..." Đôi mắt Hoan Hoan đầy kinh ngạc và day dứt, nàng như thể nhận ra gì đó, phấn khích đến mức gần như bật khóc, "Ta... ta thật ngu ngốc!"

Ta bối rối.

Chỉ là một chiếc vòng tay thôi, sao đứa trẻ này lại phản ứng dữ dội như vậy?

Ta chỉ có thể nghĩ rằng, có thể do gia cảnh của nàng không tốt, chưa từng thấy sự đời.

Sáng sớm hôm sau, ta ngạc nhiên thích thú khi thấy trên bàn có một đĩa bánh lê chua và nhiều loại điểm tâm khác.

"Ồ, phu nhân, người tỉnh rồi à?"

Tiểu Hoàn bưng điểm tâm lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Hoan Hoan cô nương biết trong khoảng thời gian này người ăn uống không ngon miệng, cho nên cố ý chuẩn bị những món điểm tâm này cho người!"

“Bánh lê chua này…”

Như đoán trước câu hỏi của ta, Tiểu Hoàn cười nói: “Thật trùng hợp, lúc Hoan Hoan cô nương đang phụ bếp, vô tình tìm thấy công thức làm bánh lê chua do Viên Viên tiểu thư để lại!”

Ta nếm thử một miếng, ngẩng đầu kinh ngạc.

Hương vị này! Giống hệt như hương vị của Viên Viên làm!

#3

Kể từ ngày có Hoan Hoan, cảm giác thèm ăn của ta tăng lên rất nhiều, tình trạng nôn nghén cũng bớt đi, giấc ngủ cũng trở nên bình yên hơn.

Trước đây, ta thường đến từ đường để thăm viếng trước khi đi ngủ.

Nhưng kể từ lần tập kích đó, từ đường đã trở nên hoang tàn, ta chỉ có thể tạm thời tế bái trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của mình.

Ta bước vào căn phòng nhỏ hẹp ở bên cạnh, nhìn thấy tấm bài vị sáng loáng trước mặt, khiến ta gần như không thể mở mắt.

Ta hết sức tôn kính những tấm bài vị của tổ tiên Hầu phủ, mỗi một tấm đều được bọc trong lá vàng.

Mặc dù từ đường đã bị phá hủy nhưng những tấm bài vị này vẫn còn đó.

Quỳ trên đệm, ta khép tay lại, trong lòng thầm nói:

“Tổ tiên Hầu phủ, xin phù hộ cho hài tử của con bình an chào đời.”

“Phu quân yêu quý, nếu chàng trên trời có linh thiêng, hy vọng chàng có thể bảo vệ con của chúng ta.”

“Mẫu thân, người thích trẻ con nhất, chắc chắn cũng sẽ phù hộ cho đứa bé…”

Ta lẩm bẩm một mình, ngọn nến trước mặt đã ch/áy hơn một nửa.

Trời cũng không còn sớm nữa, ta đang định đứng dậy thì lại vô tình đụng phải chiếc tủ bên cạnh.

“A.” Tuy không đau lắm nhưng vẫn khiến ta có chút bực bội, ta xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm: “Từ đường cần phải được xây dựng lại càng sớm càng tốt, ở một nơi nhỏ bé như vậy, cho dù là qu/ỷ, chắc hẳn cũng sẽ rất oán giận bởi vì không có chỗ duỗi chân nhỉ.”

Vừa dứt lời, một tiếng cười khúc khích vang lên phía trên ta.

Ta ngạc nhiên ngước lên và nhìn thấy một đôi mắt hoa đào tuấn lãng.

Người đó che mặt, ngồi trên xà nhà, nhìn chằm chằm vào ta.

Đây không phải là tên thích khách ngày đó sao?

Ta hoảng hốt quay người sang chỗ khác

Ít nhất cũng phải cầm theo bài vị của phu quân trước khi chạy trốn!

"Điều đầu tiên ngươi nghĩ đến lại là tấm bài vị kia à?" Thích khách giận dữ nói, nhảy xuống và nắm chặt lấy vai ta.

Ta không có nơi nào để chạy nữa!

"Ngươi… ngươi làm việc cho ai?" Ta run rẩy hỏi, lau nước mắt nói: "Bọn họ trả cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi.”

Trên môi thích khách hiện lên một nụ cười: "Xin lỗi, con người của ta rất có đạo đức nghề nghiệp, khi nhận việc rồi sẽ không phản bội. Hơn nữa ---"

Hắn mơ hồ liếc nhìn tấm bài vị: “Ở đây không phải có nhiều vàng như vậy sao? Đủ rồi.”

Ta trợn tròn mắt vì sốc, những gì hắn ấy nói cũng có lý thật!

Ta co người lại, òa khóc: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha cho ta? Nhân tiện nói một câu, cướp tài sản của người ch là không có đạo đức đâu.”

Tên thích khách im lặng và chỉ nhìn ta chằm chằm.

Ngay lúc ta tưởng hắn đang phân tâm thì hắn đột nhiên nói:

"Nhưng mà ngươi yên tâm, tuy rằng ta đã nhận việc rồi, nhưng ta có nguyên tắc của chính mình, ta không gi phụ nữ và trẻ em."

Ta ngạc nhiên hỏi: “Nhưng chẳng phải lần trước ngươi muốn gi ta sao?”

Chẳng lẽ bình thường ta quá tùy tiện, cho nên không giống nữ nhân?

“Bởi vì bây giờ ngươi đã là nữ tử có thai.” Tên thích khách kiên định nhìn ta, “Không chỉ là phụ nữ, mà còn là một người mẹ.”

Ta choáng váng một lúc, sau đó sờ bụng và chợt tỉnh ngộ.

Thật sự có chuyện như vậy!

Ta lại mở to mắt kinh ngạc, lời nói của hắn rất có lý!

Thấy ta tin như thế, tên thích khách không khỏi im lặng trong giây lát.

Sau đó hắn xoay người, hung hăng đánh một quyền vào tường.

“Thật là, tại sao ta lại nghĩ một người có chỉ số thông minh thấp như vậy lại có thể là gián điệp cơ chứ…”

“Ngươi tới đây làm gì?” Ta thận trọng hỏi: “Nếu ngươi không muốn gi ta, vậy tại sao đêm nay lại ở đây?”

Thích khách quay người hắng giọng: "Vì ta không gi ngươi nên nhiệm vụ đã thất bại. Bây giờ ta không thể quay về được nữa, ngươi giàu có như thế, thôi thì theo ngươi luôn vậy.”

Theo ta à?

“Ngươi phải hiểu rằng, muốn tìm được một hộ vệ có năng lực như ta không phải dễ.” Giọng điệu tên thích khách nghiêm túc, tựa hồ có chút khẩn trương.

Ta chớp mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tất nhiên ta biết những lời hắn nói có lý.

Ta đã từng nhìn thấy võ công của hắn trước đây, biết đi đâu tìm một người hộ vệ lợi hại như vậy chứ?

Hơn nữa, cả cái kinh thành này đều tránh ta như rắn rết, ai sẽ nguyện ý đi theo ta chứ?

Trải qua vụ ám s/át trước đó, ta không muốn gặp lại trường hợp tương tự nữa.

"Được." Ta liên tục gật đầu, "Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ ta, tiền bạc không thành vấn đề. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Tên thích khách có vẻ nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng đi rất nhiều.

Hắn ta tựa lưng vào tường, dù khuôn mặt được che bằng một tấm vải nhưng cũng không thể che giấu được khí chất khó có thể bỏ qua.

"Gọi ta là Hoàng Hoa đi, phu nhân.”

Hoàng... Hoa?

Ta sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn tấm bài vị của tiểu Hầu gia.

Dòng chữ "Hầu vị tam Thế tử, Vương Hoa” đặc biệt hiện rõ.
 
Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát
Chương 2


#4

Hoàng Hoa khẳng định muốn bảo vệ ta chặt chẽ nên không cần chuẩn bị phòng riêng cho hắn, còn nói ở bên ngoài canh giữ cho ta là đủ.

Hắn quả thực rất siêng năng, thường xuyên rót nước, pha trà cho ta, thậm chí còn giúp ta dọn bàn ăn.

Ta đoán có thể là vì ta đã tặng cho hắn một ít vàng làm phần thưởng trước đó.

Đột nhiên có thêm một người hộ vệ, Hoann Hoan tựa hồ cũng không có phản ứng gì.

Nhưng mỗi lần nhìn về phía Hoàng Hoa, ta đều có thể cảm nhận được nàng có chút không thích hắn.

Hôm đó, khi Hoan Hoan đang bắt mạch cho ta thì Tiểu Hoàn bước vào.

"Phu nhân, thợ thủ công nói các mặt hàng người đặt đã đến, hiện tại có nên đem đến cho người không?"

Nghe vậy, ta mừng rỡ lên, lập tức nói: “Nhanh lên, để họ mang vào!”

Tiểu Hoàn vội vàng đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.

"Thợ thủ công?" Hoàng Hoa tò mò hỏi: "Người đặt thứ gì vậy?”

Ta mỉm cười, không khỏi cảm thấy yên tâm đôi chút.

Ta luôn cảm thấy bất an khi không có nơi để thờ phụng tổ tiên. Vì vậy, ta đã sắp xếp trước việc trùng tu từ đường, hiện tại mọi việc đã hoàn thành.

Nhưng đến lúc phải bố trí lại bài vị, ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Bức tường đầy những tấm bài vị dường như lúc nào cũng nhắc nhở ta rằng đó chỉ là những kỷ niệm lạnh lẽo.

Thời gian trôi qua, ký ức của con người sẽ dần mờ nhạt. Nghĩ đến sau này ta dẫn đứa nhỏ đến tế bài, có thể ta đã sớm quên đi bọn họ.

Nếu có một ngày, nó nắm tay của ta, dùng giọng nói non nớt hỏi thăm ta, những người thân này là người như thế, ta biết trả lời làm sao đây?

Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.

Khi những người thợ thủ công đến, họ mang theo nhiều chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Hoan Hoan quay đầu lại, tựa hồ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hoàng Hoa rời mắt khỏi Hoan Hoan, tò mò nhìn những chiếc hộp gỗ.

Ta nóng lòng mở một chiếc hộp gỗ ra, bên trong là khuôn mặt của những người trong Hầu phủ được những người thợ thủ công cẩn thận chạm khắc bằng vàng.

Hoàng Hoa có vẻ hoang mang: "Đây là...?"

Ta hào hứng đến gần và cẩn thận nhặt bức tượng vàng của công công lên.

Hình dáng này, đường nét này, thật tỉ mỉ!

Chúng giống như người sống vậy!

Với những bức tượng vàng này, hài tử của ta khi tế bái có thể biết rõ diện mạo của bọn họ.

Với ta mà nói, đó còn là sự lưu giữ những kỷ niệm, như thể bọn họ vẫn còn ở bên ta.

Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm động rơi nước mắt.

Hoàng Hoa im lặng, Hoan Hoan không nói một lời.

"Phu nhân." Hoàng Hoa cuối cùng nói: "Làm sao người lại có được khuôn mặt của những người trong phủ Hầu tước chứ?"

Ta biết những nghi ngờ của hắn. Những người trong Hầu phủ cũng không phải là người bình thường dễ tiếp cận.

Ta kéo Hoan Hoan lại và vỗ nhẹ vào tay nàng.

"Lúc đầu ta rất bối rối. Thấy ta đau khổ như thế, Hoan Hoan đề nghị chúng ta tìm những bức chân dung do Sùng An để lại."

Vương Sùng An là đệ đệ của tiểu Hầu gia, rất có khiếu văn nghệ, bình thường luôn thích vẽ tranh.

Quả nhiên, chúng ta tìm được rất nhiều bức họa của những thành viên trong Hầu phủ ở trong thư phòng của đệ ấy.

Ta hài lòng nói: “Không ngờ tới lại thật sự tìm được! Tất cả đều nhờ Hoan Hoan cả!”

Hoàng Hoa kinh ngạc nhìn Hoan Hoan, mà Hoan Hoan cúi đầu: "Phu nhân vui vẻ, ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."

Ta đưa tượng vàng của công công cho Hoàng Hoa: “Ngươi xem, có phải làm rất tốt không?”

Lão Hầu gia là trưởng bối trong gia tộc, bức tượng vàng của ông là tinh xảo nhất, đặc biệt đôi mắt được khảm bằng những viên hồng ngọc.

Để nụ cười của ông ấy trông thân thiện hơn, ta đã đặc biệt dùng ngọc trắng để làm tám chiếc răng cho ông ấy, khiến cho nụ cười của ông ấy càng thêm chân thật hơn.

Hoàng Hoa run rẩy cầm lấy pho tượng vàng của lão Hầu gia, liếc nhìn rồi vội vàng đóng lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc:

“…Thật sự rất giống.”

Ta rất hài lòng với điều này và ngay lập tức ra lệnh cho hạ nhân mang bức tượng vàng đến từ đường.

Phần dưới của bức tượng vàng được thiết kế với các khe đặc biệt, ta bắt đầu đặt chúng vào vị trí, nhưng ta nhanh chóng gặp phải vấn đề.

Những tấm bài vị ban đầu được làm bằng phẳng, trong khi bức tượng vàng lại là hình lập thể, vì thế không gian ban đầu dĩ nhiên không đủ.

Thấy Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lần lượt an ủi ta:

"Phu nhân, người đã làm rất tốt rồi, đứa nhỏ chắc hẳn cũng đủ cảm nhận được tâm ý của người..."

Nhưng trước khi họ nói xong, trong đầu ta đã có một ý tưởng khác.

Nếu tường không còn chỗ chứa, vậy thì trần nhà vẫn còn chỗ mà.

Hơn nữa, thỉnh thoảng nhìn lên cũng có thể làm dịu cột sống cổ.

Một lúc sau, dưới sự sắp xếp của ta, những bức tượng vàng của mọi người trong Hầu phủ lần lượt được treo trên trần của từ đường.

Bọn họ dường như đang mỉm cười, dịu dàng nhìn chúng ta từ trên cao.

Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy bình yên khó tả.

Ta quay sang Hoàng Hoa: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Hoàng Hoa dường như đã phải đấu tranh rất nhiều, cuối cùng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một cảm xúc phức tạp.

"Phu nhân, đây thật sự là..."

“Tâm trạng của phụ nữ mang thai rất quan trọng, nhất định phải cố gắng giữ tâm trạng ổn định.” Hoan Hoan đột nhiên chen vào.

Hoàng Hoa dừng một chút, trên mặt không có biểu tình gì, cuối cùng nói: "Thật sự rất tốt!"

#5

Khi tết âm lịch đến gần, Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều xin nghỉ phép một tháng để về nhà đón tết.

Ta hoàn toàn hiểu, ai lại không mong muốn được đoàn tụ với gia đình vào dịp cuối năm chứ?

Mặc dù người nhà của ta không còn nữa, nhưng ta cũng không nên ngăn cản họ trở về nhà.

May mắn thay, vết thương của Lý bá đã bình phục, ông ấy sẽ trở về với ta.

Tuy nhiên, một vấn đề khác lại nảy sinh khiến ta đau đầu.

Ta đang mang thai, không thể không tham gia yến hội giao thừa ở hoàng cung, hơn nữa thân là phu nhân Hầu phủ, ta nhất định sẽ được sắp xếp chỗ ngồi gần với vị trí của Đế Hậu.

Ta chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc nhiều quy cách như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Ta nói với Tiểu Hoàn những lo lắng này và chúng ta đã thảo luận rất lâu. Tiểu Hoàn nói:

"Quý tộc và chức sắc thích những món đồ quý hiếm và đắt tiền."

Ta lắc đầu phản bác: “Chúng ta đã thấy gì quý giá đâu? Nhưng mà ngươi có thấy họ vì cái gì quý giá mà chen lấn xô đẩy đến nhà chúng ta không?"

Thay vào đó, bọn họ sẵn sàng chi trả nhiều tiền cho một bức tranh.

Khi phụ thân đưa cho bọn họ hoàng kim, ta thấy ánh mắt của bọn họ đều sáng rực lên.

Ta kết luận: “Họ thích những thứ vừa có ý nghĩa và phải cao quý.”

Bản thân những bức tranh mang ý nghĩa văn hóa nhưng lại không có giá trị, chính vì thế nên họ sẵn sàng trả giá cao để nâng tầm giá trị cho chúng.

Tiểu Hoàn cảm thấy ý kiến này rất có lý, ánh mắt trở nên sáng rực.

"Phu nhân, vậy chúng ta..."

Ta mỉm cười thần bí, bảo Tiểu Hoàn mang tất cả những chiếc vòng tay bằng vàng khảm kim cương của ta đến.

Năm mươi chiếc vòng tay vàng khảm kim cương tô điểm cho cánh tay ta, sau đó ta tùy ý mặc thêm áo khoác, tinh tế giấu chúng vào bên trong.

Dưới lớp áo khoác, cánh tay của ta trông vô cùng cồng kềnh vì đeo quá nhiều vòng tay, như thể bị mấy lốp xe buộc lại vậy.

Ta nói với Tiểu Hoàn: “Cách này vừa khiêm tốn nhưng vẫn cao quý đúng không?”

Tiểu Hoàn có chút do dự nhìn ta: “Đúng vậy, thưa phu nhân, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn…”

"Ngươi cảm thấy có gì đó không ổn, là do ngươi chưa quen." Ta tự tin trả lời: "Nhưng những quan chức đó thì khác, họ chắc chắn có thể lập tức nhìn ra sự đặc biệt của ta!"

Để đảm bảo bản thân không có kẽ hở, ta còn đặc biệt tham gia tiệc thưởng mai do trưởng công chúa tổ chức, coi như để ta diễn thử đi.

Trưởng công chúa hiếm khi ra ngoài, tính tình không được tốt, nhưng nàng ấy là một trong những quý tộc mà ta có thể quang minh chính đại mà tiếp xúc.

Vào ngày tổ chức tiệc thưởng mai, ta mặc một bộ quần áo vừa dày vừa nặng, che dấu đi toàn bộ vòng tay vàng trên tay.

Ngoài việc hơi chướng bụng ra thì hầu như không có gì khác thường.

Ta từng gặp trưởng công chúa vài lần, năm nay nàng đã 30 tuổi, nhưng do được chăm sóc chu đáo, nên nhìn dáng vẻ chỉ mới như 17, 18 tuổi.

“Là phu nhân Định Viễn Hầu sao? Mời ngồi.”

Giọng nói của trưởng công chúa rất bình tĩnh, dường như nàng không quan tâm lắm đến việc ta có mặt ở đây.

Có lẽ chính vì bản tính nghiêm khắc của nàng mà tiệc thưởng mai trông có vẻ hơi buồn tẻ.

Bữa tiệc của quý tộc cũng không thú vị như ta nghĩ, ta nhấp một ngụm trà nóng, chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía mình.

Ta ngẩng đầu, nhìn lên đài cao, nơi đó chính là chỗ ngồi của thái tử --- hắn có một nốt ruồi son đỏ ngay trán, thoạt nhìn tựa như Quan Thế Âm Bồ Tát, phía sau còn có mưu sĩ của hắn.

Vị mưu sĩ đứng ở đối diện biểu cảm lạnh lùng, nhìn thấy ta đang nhìn hắn liền từ từ dời mắt đi chỗ khác.

Đúng lúc ta đang bối rối, thái tử nhấp một ngụm rượu, nói với trưởng công chúa.

"Hoàng tỷ quá nghiêm túc, khiến bữa tiệc mất vui rồi."

Trưởng công chúa hiển nhiên không quá khó chịu với điều này: “Nếu không có hứng thú thì có thể rời đi.”

Thái tử cũng không mấy ngạc nhiên, tùy ý phất phất tay, vị mưu sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta từ phía sau tiến lên.

“Quên đi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, gần đây hoàng đệ có tìm được một mưu sĩ rất giỏi về hội họa.

Tái Hoa, hãy thể hiện tài năng hội họa của ngươi đi, dùng vài nét bút phác họa một bức tranh về tiệc thưởng mai này đi, để cho không khí sôi động một chút.”

Khi bút mực đã sẵn sàng, mưu sĩ áo trắng nhẹ nhàng vẽ vài nét, tuyết trên bức tranh như đang bay lả tả xuống, tạo thành một bức tranh hoa mai tràn đầy chất thơ.

Mọi người đều hết lời khen ngợi, ngay cả một người không có chuyên môn như ta cũng bị lay động.

Những bức tranh của hắn đã mang lại sức sống cho yến hội vốn buồn tẻ này.

Uống được mấy ngụm rượu, ta cảm thấy có hơi no, bèn cáo từ trưởng công chúa, muốn đi dạo một chút để tiêu hóa.

Vườn mai rất rộng lớn, cây mai được trồng dày đặc.

Ta dĩ nhiên là bị lạc đường rồi.

Lúc đang tìm lối ra, ta chợt nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng giữa rừng mai đỏ rực, hình như đang trò chuyện thì phải.

“… Tuyệt đối không thể phớt lờ được…

Ngươi nên hiểu rõ, liệu có phải là đang lợi dụng đứa bé để các ngươi giảm sự cảnh giác hay không?”

"Chuyện này ta sẽ tự mình quyết định, hoàng thượng hiện tại...

“Thư mật…”

Ta vô tình giẫm phải một cành mai trên mặt đất, âm thanh vang lên khiến mưu sĩ áo trắng cảnh giác quay lại, ánh mắt hắn chạm vào mắt ta.

Trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh liền bị che giấu.

"Thì ra là Định Viễn Hầu phu nhân. Rất vui được gặp người."

Ta nhanh chóng gật đầu đáp lại: "Tái Hoa tiên sinh, khách khí rồi."

Mưu sĩ của thái tử, ta vẫn nên chú ý hơn.

Mặc dù ranh giới giữa nam và nữ ở nước Tấn không nghiêm ngặt nhưng việc hai chúng ta ở một mình với nhau là không thích hợp.

Vốn định nhờ hắn chỉ đường, nhưng nếu nói thẳng bản thân bị lạc đường, có vẻ không được ổn cho lắm.

Không còn cách nào hác, ta chỉ có thể tiếp lời trước.

“Những bức tranh của Tái Hoa tiên sinh thực sự rất ấn tượng.” Ta mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, đứa nhỏ Sùng An kia cũng rất có tài hội họa.”

Ta trước khi gả vào Hầu phủ cũng biết đến chút danh tiếng của Vương Sùng An, Tái Hoa lại ở kinh thành, chắc hẳn cũng từng nghe nói đến đệ ấy.

Nhưng ngoài dự kiến của ta, biểu cảm của Tái Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn càng thêm cảnh giác với ta.

Hắn lạnh lùng đáp: “Trước tài hoa của Sùng An thiếu gia, ta vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn.”

Phản ứng lạnh lùng như vậy của hắn khiến ta có chút xấu hổ, không biết phải làm sao.

Ngay lúc ta đang nghĩ cách trả lời thì trưởng công chúa và thái tử đã đi tới.

"Tái Hoa? Định Viễn Hầu phu nhân? Các người làm gì ở đây?"

Trưởng công chúa cau mày, trong khi thái tử lại đưa mắt nhìn hai người chúng ta, sau đó mỉm cười hòa nhã:

“Tái Hoa vừa rồi có nói với ta, vườn mai của hoàng tỷ so với ngự hoa viên ở trong cung còn đẹp hơn nhiều, cho nên muốn đến ngắm thử một chút. Chắc có lẽ là tình cờ gặp Định Viễn Hầu phu nhân rồi.”

Trưởng công chúa tuy không nói rõ là không tin nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ta, có vẻ có hơi nghi ngờ.

Ta không hiểu tại sao thái tử lại giải vây giúp ta, cũng chỉ có thể nói theo: “Đúng vậy, thần phụ không cẩn thận lạc đường, vừa hay gặp được Tái Hoa tiên sinh.”

Tái Hoa cũng cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trưởng công chúa chỉ gật đầu và không nói gì nữa.

Sau đó bầu không khí trở nên có chút khó xử.

Bốn người chúng ta đứng trong gió lạnh, như thể đang trong một cuộc đấu trí không lời.

Ta bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc ta còn đang hoang mang thì thái tử chợt mỉm cười, nhanh chóng rút ki/ếm đ/âm về phía Tái Hoa.

Tái Hoa bình tĩnh ứng đối, dùng ngọc bội chặn ki/iếm lại.

Đột nhiên, ngọc bội vỡ vụn bắn ngược về phía ta.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến ta hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên muốn chặn lại.

Nhưng mảnh ngọc bội đã làm rách tay áo của ta, lộ ra vòng tay bằng vàng dày đặc trên cánh tay ta.

Ta hoảng hốt: “Trời ơi, để lộ sự giàu có ra rồi.”

Tái Hoa, trưởng công chúa và thái tử đều kinh ngạc nhìn ta.

Tuy rằng khiếp sợ, nhưng ta cảm giác bản thân sắp ngã xuống rồi, may mắn có Tái Hoa đúng lúc nhào ra đỡ lấy ta.

Nhưng chiếc vòng tay vàng trên tay ta đã đập mạnh vào ngực anh ấy.

Tái Hoa nhịn không được mà phun ra một ngụm m/áu: “Khụ!”

Ta ngã xuống đất, Tái Hoa cũng ngã xuống theo.

Trưởng công chúa thấy thế, lập tức bước tới thân thiết hỏi: "Phu nhân, ngươi không sao chứ?"

#6

May mắn thay ta đã mặc rất nhiều lớp áo, hơn nữa còn có tuyết trên mặt và Tái Hoa bảo vệ từ phía trước, nên ta dĩ nhiên không bị thương.

Sau khi thái y kiểm tra xong có nói rằng, ta chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Nghe nói ta bình yên vô sự, sắc mặt trưởng công chúa mới thoải mái hơn chút.

Thái tử đã xin lỗi ta, giải thích rằng bầu không khí lúc đó khiến hắn muốn thể hiện một chút ki/ếm thuật của mình, nhưng hắn không ngờ rằng lại xảy ra sự cố như vậy.

Trưởng công chúa nghe xong liền bất mãn răn dạy thái tử một phen.

Đối mặt với tình huống này, tất cả những gì ta có thể làm chính là bày tỏ ra thái độ khoan dung nhất.

Sau sự việc đó, ta cảm thấy thân thể không được khỏe, bắt đầu phát sốt.

Ôn thái y đưa cho ta ít thuốc, sau khi uống xong ta nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đêm khuya, ta nửa mê nửa tỉnh nghe thấy Hoan Hoan và Hoàng Hoa đang trò chuyện.

“Nàng ấy sẽ ổn thôi…”

"Chậc, đều là lỗi của muội, nếu muội có thể xử lý sớm hơn một chút…”

“…Chúng ta vẫn chưa tìm thấy tên gián điệp…”

“Huynh vẫn còn nghi ngờ tẩu ấy à?”

"Sùng An cảm thấy sự xuất hiện của nàng ở đó quá trùng hợp, hơn nữa cả thái tử và trưởng công chúa cũng có mặt, khó mà phán đoán..."

“Chúng ta đã tìm kiếm khắp quý phủ nhưng vẫn không tìm thấy gì cả… Có thể là…”

“Có nhận được tin tức gì từ cha mẹ không?”

Ta cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Hoa đang đứng cạnh giường.

Hắn dường như nhận thấy ánh mắt của ta bèn quay đầu lại, nhẹ nhàng chạm vào trán ta bằng bàn tay to lớn và dịu dàng của mình.

"Tiếp tục ngủ đi."

Ta cảm thấy một cơn buồn ngủ dâng lên trong lòng và chẳng bao lâu sau ta lại chìm vào giấc ngủ.
 
Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát
Chương 3: Hoàn


#7

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Ôn thái y, ta đã hồi phục nhanh chóng và tăng cân rất nhiều.

Cuộc sống ở Hầu phủ dần dần trở lại yên bình, như thể ta đã quay trở lại những ngày đầu mang thai.

Nhưng ta luôn có cảm giác sắp có một cơn bão xảy ra.

Vào ngày cung yến, tuyết rơi lất phất. Tiểu Hoàn giúp ta mặc lông cáo, sau đó ta leo lên xe ngựa.

Thân là phu nhân Hầu phủ, bên cạnh chỉ có một thị nữ, vào cung như thế này có vẻ hơi đơn giản.

Nhưng trước cổng cung, lính canh bảo trong cung có người phụ trách hầu hạ nên ta không cần mang theo thị nữ.

Ta đành bảo Tiểu Hoàn đi về trước.

Quả nhiên, chỗ ngồi của ta được xếp cách hoàng hậu không xa.

Bụng ta đã trở nên rất to, đi lại cũng trở nên bất tiện. Lo lắng sẽ có sự cố xảy ra, ta dường như không dám ăn uống gì hết, sợ lại lạc đường.

Lão hoàng đế trông rất mệt mỏi, thái tử và hoàng hậu ngồi ở hai bên, vẻ mặt tươi cười.

Đến tối khuya, ta cảm thấy không khỏe, lão hoàng đế càng có vẻ mệt mỏi hơn. Đôi mắt lo lắng của trưởng công chúa thỉnh thoảng lại liếc về phía ông ấy. Ta nhìn theo ánh mắt của nàng và vô tình bắt gặp ánh mắt của thái tử

Lòng ta không khỏi chùn xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn từ trong đám đông.

Sau đó, các vũ cơ đột nhiên rút thanh ki/ếm đang giấu trong người ra.

"Không ai được phép di chuyển!"

Thái tử đột nhiên đứng dậy hét lớn, cửa cung đóng chặt, mấy quan viên ở hàng trước trong nháy mắt bị ch/ặt đ/ầu, m/áu chảy lênh láng.

Hoàng hậu và thái tử muốn soán vị!

Hóa ra lão hoàng đế đã bị bọn họ khống chế từ mấy tháng trước.

Trưởng công chúa không thể tin nổi nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đã là thái tử, ngai vàng này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ngươi mà!"

Thái tử cười mỉa mai, thờ ơ phất tay áo: "Lê vương."

Lê vương là con trai của Cố quý phi, hoàng đế vẫn luôn yêu thích hắn.

"Nhưng hắn đã được phong là Biên Cảnh vương!" Trưởng công chúa cảm thấy khó hiểu, "Ngươi không biết Biên Cảnh vương tượng trưng cho cái gì sao?"

Thái tử chỉ mỉm cười và không trả lời.

Gần đây kinh thành có lời đồn rằng, hoàng đế định lập người khác làm thái tử, việc đưa hắn đến biên cảnh chính là vì muốn hắn nắm giữ binh quyền.

Trưởng công chúa không thể tin được, nhưng thái tử lại phớt lờ phản ứng của nàng, lập tức ra hiệu cho thị vệ chế ngự nàng.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra, chặn thanh ki/ếm đang hướng về phía trưởng công chúa - chính là Hoan Hoan!

Ta không khỏi kinh ngạc trước hình bóng quen thuộc đó.

Thái tử chỉ khịt mũi khinh thường, cũng không hề ngạc nhiên. Hắn ra lệnh cho thị vệ ngăn cản các nàng lại, sau đó mang theo lão hoàng đế rời khỏi hiện trường.

Ta đang thắc mắc vì sao hắn lại bình tĩnh như vậy, đột nhiên có mấy vị đại hán dị vực phá cửa sổ xông vào.

Ngay sau đó, càng nhiều người dị vực khác xông vào.

Thái tử quả nhiên cấu kết với Bắc Nhung!

Ta thở hổn hển, trốn dưới gầm bàn, không biết phải làm gì tiếp theo. Lúc này, có người nhẹ nhàng vén góc áo của ta lên.

Ta cúi đầu nhìn, là đôi mắt hoa đào dịu dàng đó.

"Vương... Vương Hoa?"

"Nàng nhận ra ta sao?" Vương Hoa mỉm cười với ta, như muốn an ủi ta, rồi đưa cho ta một tấm lệnh bài.

"Đi theo con đường này, sẽ có người đón nàng."

"Chàng muốn đi đâu?" Ta vội nắm lấy tay áo của chàng ấy.

Chàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta xin lỗi."

Ta ôm chặt chàng ấy, nói: “Không cần đi!” Ta ghé sát vào tai chàng thì thầm: “Có phải các người đang tìm ngọc tỷ truyền quốc đúng không?”

#7

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Vương Hoa và giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn.

Ta đã giúp phụ thân quản lý tài sản của gia đình từ khi còn nhỏ, ta không rành về những tác phẩm văn nghệ, nhưng ta lại có một con mắt tin tường đối với những bảo vật trân quý.

Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy con dấu hình rồng nhỏ đó, ta lập tức nhận ra rằng đó là ngọc tỷ của hoàng đế.

Làm sao một món đồ như vậy có thể ở trong phòng của một nô bộc chứ?

Hầu phủ chúng ta vẫn luôn trung thành chính trực, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những loại chuyện như trộm ngọc tỷ được.

Ta không lập tức lấy đi ngọc tỷ, bởi vì như vậy rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ. Ta tìm một lý do giữ lại nô bộc kia ở bên cạnh, để đảm bảo hắn không thể lén lút lấy lại ngọc tỷ.

Gia đình kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, đêm đó ta kiểm tra sổ sách kế toán dày cộp, phát hiện ra rằng các mỏ ở phía bắc gần đây rất có lợi nhuận.

Ta tiếp tục điều tra, nhờ vào mối quan hệ của phụ thân, tra ra được người mua quặng sắt chính là thái tử.

Thái tử mua một lượng lớn quặng sắt rồi vận chuyển về phương bắc, ý đồ của hắn đã rất rõ ràng.

Ta kiếm cớ nhờ nô bộc kia giúp ta giải quyết công việc, nhân cơ hội giấu ngọc tỷ đi.

Ngày hôm sau, biểu hiện của người đó có chút kỳ lạ, dường như hắn đã nghi ngờ ta, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn.

Nếu thái tử muốn soán vị, không có ngọc tỷ thì không thể danh chính được.

Vì vậy, hắn không dám làm gì ta.

Nếu ta hỏi thẳng ra, có thể ta sẽ không biết được vị trí của ngọc tỷ.

Về phần ngọc tỷ nho nhỏ kia, chỉ lớn bằng hai ngón tay, ta đã dấu nó vào bên trong bài vị.

Ngày nào ta cũng đến từ đường tế bái, một phần để chắc chắn rằng ngọc tỷ vẫn còn ở đó.

"... Chẳng trách nàng lại coi trọng chiếc bài vị đó đến vậy."

Dưới tình thế căng thẳng này, Vương Hoa không khỏi bật cười: “Nhưng cũng may nàng dấu được ngọc tỷ, chúng ta mới có thêm thời gian.”

Để khống chế hoàng đế, thái tử đã bí mật chế tạo một loại thuốc. Trưởng công chúa nhanh chóng nhận ra sự bất thường nhưng do thái tử canh phòng nghiêm ngặt nên nàng không thể đến gần hoàng đế.

Nàng đại khái đoán được ý định của thái tử. Gia tộc của hoàng hậu có thế lực khổng lồ, dường như đã khống chế cả kinh thành, chỉ có Hầu phủ chúng ta nguyện ý trợ giúp hoàng đế.

Hầu phủ chúng ta vốn chịu trách nhiệm bảo quản ngọc tỷ, nhưng trên đường đi đã bị nội gián của thái tử cài vào Hầu phủ cướp mất.

Bề ngoài, chúng ta đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn giả ch để trốn thoát, âm thầm tìm kiếm viện trợ.

Vốn tưởng rằng không có thời gian để cầu cứu viện trợ, không ngờ tới thái tử lại chậm chạp không động, không rõ hắn đang đợi cái gì.

"Cho nên, các người đều giả ch, còn không chịu mang ta theo." Ta kinh ngạc nói.

Vương Hoa tựa hồ có chút xấu hổ: “Chúng ta vốn định đưa nàng đến biên cảnh cho an toàn, nơi đó có bằng hữu của ta là Lê vương, thế lực của thái tử không với tới được nơi đó.”

Nhưng vì không biết phản đồ bên trong Hầu phủ là ai, cho nên bọn họ buộc phải dàn dựng một vở kịch.

Kết quả là ta có thai, hơn nữa đường đến biên cảnh lại xa xôi nguy hiểm, bọn họ lại không thể rời khỏi kinh thành quá lâu.

Mọi người lo lắng ta không chịu nổi nên quyết định để ta ở lại kinh thành, bọn họ thay phiên nhau bảo vệ ta.

Khi chúng ta đang trò chuyện, một cơn gió bất ngờ thổi qua chúng ta.

Vương Hoa ôm chặt ta để né tránh, thanh ki/ếm cắm thật sâu vào mặt đất.

"Phu nhân, người và tiểu Hầu gia định đi đâu vậy?”

Nhìn lại, Lý bá từ trong bóng tối bước ra, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Ta đã sớm biết Lý bá là nội gián của thái tử.

Bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, không ai có thể ngăn cản được.

Vương Hoa ra hiệu cho ta rời đi trước, ta không hề do dự, vội vàng chạy trốn.

Nếu ta ở lại đây, ta chỉ có thể trở thành gánh nặng, trốn thoát mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng khi ta chạy trốn, đột nhiên phát hiện bản thân đã chạy đến trước mặt thái tử.

Cảnh tượng của ngự hoa viên còn thê thảm hơn cả lò mổ, khắp nơi đều là x/ác ch.

Ta đứng đó, hoàn toàn ch lặng.

Tình huống gì đây, tại sao mệnh của ta lại tốt đến mức luôn luôn lạc đường vào thời khắc quan trọng chứ?

Thái tử một bên giữ lấy lão hoàng đế đang hấp hối, một bên cầm trường ki/ếm, đối mặt với trưởng công chúa đầy vết thương cùng với Vương Viên Viên.

Vương Sùng An đứng ở trước mặt bọn họ, khóe miệng chảy m/áu.

Khi nhìn thấy ta, đệ ấy cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao tẩu lại ở đây?”

Ta thành thật trả lời: “Ta, ta lạc đường.”

Giống như lần chúng ta tình cờ gặp nhau ở vườn mai vậy.

Vẻ mặt Vương Sùng An có chút bất đắc dĩ.

Thái tử mỉm cười với Vương Sùng An nói: "Ngươi theo ta lâu như vậy, có từng nghĩ đến sẽ rơi vào hoàn cảnh này không? Làm mưu sĩ của ta, không dễ dàng như vậy đâu.”

Vương Sùng An gần như kiệt sức, trận chiến lại tiếp tục, đệ ấy nhanh chóng bị áp đảo.

Thanh ki/ếm dài của thái tử hướng thẳng vào đầu Vương Sùng An.

Vương Viên Viên kinh hãi, lao tới muốn đỡ kiếm: "Không!!!"

Đúng lúc này, một hòn đá bay đến, đánh trật thanh ki/ếm của thái tử.

Thanh kiếm lập đứt thành hai đoạn, thái tử sửng sốt một lúc, quay lại nhìn ta rồi đột nhiên bật cười.

“Nghe nói trong số ám vệ của hoàng đế, có một vị ám vệ thần bí, võ công cao cường, không ai biết về người đó.” Hắn trừng mắt nhìn ta, “Không ngờ hôm nay có thể được gặp.”

Ta vẫn im lặng và dửng dưng.

"Đáng tiếc, nếu như ngươi không có thai, có lẽ chúng ta còn có thể so tài cao thấp.” Thái tử cười nhẹ, “Có đứa nhỏ, động tác của ngươi sẽ rất bất tiện đúng chứ?”

Ta im lặng, trong lòng không thể không thừa nhận hắn nói đúng.

"Nhưng mà, nếu như ngươi nguyện giao ngọc tỷ ra, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.”

Thái tử muốn thông qua việc trừ khử đệ đệ mình là Lê vương để xóa bỏ chướng ngại trên con đường kế thừa, nhưng không ngờ vì những lời đồn đại và sự nghi kỵ, hắn lại đi vào con đường phản quốc.

Vương Sùng An mặc dù bị thương nhưng vẫn kiên định nói: "Yên tâm... Đệ... Đệ sẽ bảo vệ tẩu rút lui..."

Vương Viên Viên cũng ngẩng đầu nói: “Tẩu tẩu, mau đi đi, chỗ này có chúng ta là được rồi.”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ hai đứa nhỏ này thật sự quá ngây thơ, tình trạng của bọn chúng như vậy làm sao có thể chống đỡ nổi?

Thấy ta không nhúc nhích, thái tử có vẻ hơi thất vọng, rồi tung đòn tấn công mãnh liệt hơn.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên.

Nhưng thanh ki/ếm cuối cùng lại không trúng vào mục tiêu mong muốn, ngược lại là thái tử đã ngã xuống.

Trong chốc lát, Lý bá cũng ngã xuống đất không đứng dậy nổi, trở thành một cái x/ác lạnh lẽo,

Vương Hoa vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi thu ki/ếm lại.

Ta hít một hơi thật sâu, dần dần thả lỏng sự căng thẳng trong lòng.

Tất cả những điều này khiến ta có hơi choáng váng.

Thực ra ta không hề ném hòn đá đó.

Những lời cuối cùng của thái tử kết thúc đột ngột và cuộc đời của hắn cũng kết thúc.

Đột nhiên, bên ngoài thành vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, hóa ra là Lê vương đang dẫn quân vào thành.

Trưởng công chúa cầm thủ cấp của thái tử bước ra ngoài, lớn tiếng tuyên bố: "Thái tử đã đền tội, dừng lại hết cho ta!”

Lúc này, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ nhưng sau đó ta lại cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn.

Vương Hoa nhận thấy ta có gì đó kỳ lạ bèn bước tới rồi ân cần hỏi: "Phu nhân, nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Khoảnh khắc tiếp theo, ta không thể kìm được và nôn khắp người chàng ấy.

#9

Cả nhà Định Viễn Hầu công lao không kể xiết, ta cũng nhờ vậy mà được hoàng thất tán thưởng và được phong hào.

Những tin đồn không mấy tốt đẹp về ta trước đây cũng tự nhiên tan biến.

Nhưng sau đó, ta bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hóa ra Vương Hoa cưới ta là vì cả nhà Hầu phủ có ý định giả ch?

Sau khi biết được tất cả những điều này, trái tim ta như bị d/ao cứa vào và ta ốm đi trông thấy.

Không ai trong Hầu phủ hiểu rõ sự thay đổi của ta, nhưng Vương Viên Viên cuối cùng cũng tìm ra sự thật.

Vương Hòa đành phải giải thích rằng trưởng công chúa phát hiện ra rằng thái tử đã thông qua nhà của ta mà mua một lượng sắt lớn, nàng cho rằng nhà chúng ta và thái tử có liên quan đến chuyện phản loạn.

Vì vậy, khi họ đưa ta đến Hầu phủ, họ cũng coi ta như một con tin có thể lợi dụng, thậm chí còn nghi ngờ ta là gián điệp.

Mặc dù đôi khi ta cảm thấy mình có thể chỉ là một kẻ ngốc đơn sơ, nhưng vì kế hoạch đã bắt đầu nên không thể thay đổi được.

Trong thời gian đó, mọi người trong Hầu phủ khi nhìn thấy ta đều tỏ vẻ xấu hổ.

Ngay cả công công ngày thường rất uy nghiêm, nhưng khi nói chuyện với ta cũng không dám nhìn thẳng ta.

Vương Sùng An cũng vậy, để tránh gặp ta, đệ ấy thậm chí còn bỏ rơi những bức tranh mà bản thân yêu thích nhất và trốn trong phòng của mình.

Bà bà cũng không ngừng tặng ta những món trang sức quý giá.

Vương Viên Viên mỗi ngày đều mang đến cho ta nhiều món điểm tâm, còn hỏi ta có muốn nghe vài điệu hát dân gian không.

Về phần Vương Hoa, ban ngày chàng ấy quỳ xuống xoa bóp cho ta, ban đêm nghiên cứu kiến thức nuôi dạy con cái, có thể nói là vô cùng tận tâm.

Ta ngày càng trở nên tức giận, cảm xúc không ổn định.

Cuối cùng, ta nhìn thấy màu đỏ, ngày đó trong Hầu phủ chỉ toàn tiếng la hét của ta.

Vương Hoa lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống cạnh giường, vừa khóc vừa nói: "Nương tử, nếu ông trời muốn gi nàng, vậy ta nguyện cùng nàng đồng sinh cộng tử!”

“Đủ rồi!” Ta đã đạt đến cực hạn, h* th*n đau không chịu nổi, ta hét lớn: “Vương Hoa, chàng nghe ta nói đây!”

"Được được được!" Vương Hoa khóc không thành tiếng, "Chỉ cần nàng bình an vô sự, cái gì ta cũng đồng ý cả!”

Ngoại truyện.

Ngày Vương Tâm đầy tháng, lão Hầu gia vui vẻ đến độ dị dạo quanh sân hơn ba vòng.

Trong tiệc đầy tháng, ông ấy hưng phấn bừng bừng tuyên bố muốn dẫn tôn tử đến từ đường tế bái tổ tiên, báo cho bọn họ biết rằng trong nhà đã có thành viên mới.

Vương Viên Viên và Vương Hoa đang uống rượu vui vẻ, nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ngay khi cửa từ đường được mở ra, đập vào mắt là những cái tượng đầu người bằng vàng lấp lánh, trông rất đồ sộ.

Trong số đó, tượng đầu của lão Hầu gia được đặc biệt thêm một vài chiếc răng bằng ngọc trắng, trông rất oai phong lẫm liệt.

Lão Hầu gia nhìn thấy cảnh tượng này, không thể tin được mà lùi lại một bước, đụng phải Vương Sùng An cũng đang trợn mắt há hốc mồm.

Vương Viên Viên và Vương Hoa đành phải quay đầu lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người xung quanh im lặng đến đáng sợ, duy nhất Vương Tâm được lão Hầu gia ôm ở trong lòng lại đang mỉm cười rất vui vẻ.

Ánh mắt lão Hầu gia yếu ớt, run rẩy nhìn tôn tử ở trong lòng rồi lại nhìn sang con dâu tươi cười ở bên cạnh.

Cuối cùng, ông ấy quyết định vẫn nên giữ im lặng thì hơn.
 
Back
Top Bottom