Siêu Nhiên Thiên Nhất Quyển

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
348707880-256-k208833.jpg

Thiên Nhất Quyển
Tác giả: ThtNghipiHip
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hắn vốn là người ở trái đất, là một con người ở tiêu chuẩn dưới bình thường.

Không ngờ đến một ngày, bởi vì một tờ giấy liền khiến hắn kích hoạt hệ thống xuyên vạn giới.

Hệ thống vậy mà là một cái công nghệ có nhân tính của con người, không chỉ rất láu cá mà nhân lúc kí chủ gặp khó liền làm nhục hắn.

Tại sao ta lại phải đồng hành cái hệ thống rắm chó này chứ!?.

Lâm An hắn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, nhưng định mệnh đã sắp đặt hắn liền không thể phá bỏ, cùng với những khúc mắc, những thế lực đe dọa đến hắn và người yêu quý của hắn khiến Lâm An không thể bước lên con đường làm chủ Vạn Giới.​
 
Thiên Nhất Quyển
Chương 1: Lý Nhã mất tích (1)


Trấn Giang là một trấn nhỏ nằm ở quận Từ Dương tỉnh Hà Nam.

Quả thật Hà Nam là một thành phố lớn ở phía Nam nước Giang Nam, vì vậy mức sống ở đây cũng coi như là không tệ nếu không muốn nói là cực kì tốt, nhưng bất kể ai sống ở đây nhất là vào giữa mùa hạ lại không thấy vậy.Hôm nay ngày 15 tháng 4 năm 2035 nhiệt độ hôm nay thật nóng như muốn nấu chín mọi vật, hoa dung thất sắc ảm đạm đi mấy phần, đến ngay cả lão Trương người mập mạp vì vậy mà từng khối mỡ như sắp tan ra trông thật ghê tởm, lúc tôi viết nhật ký này đã là lúc mặt trời lên cao, ôi cái không khí khiến não tôi thật sự không nghĩ được gì, đã vậy điều hoà cũng tắt rồi vì cắt điện, ôi cái cuộc sống không điều hoà còn tệ hơn cả cái lò bát quái, thật muốn làm thần tiên ít nhất cũng không thấy nóng nha, tên lão Trương thật đúng là tên tệ bạc, chắc giờ đang ngủ luôn ở bên siêu thị mất, thật là mát mẻ nha.Trên cuốn nhật kí đã cũ và rất dày, từng dòng chữ ngay ngắn được viết ra không nói đến chữ đẹp nhưng cũng rõ ràng tỉ mị cho thấy người viết rất chú tâm vào nó."

Dcm, con lợn Trương Thất Bát bảo ngươi ra siêu thị mua chút đồ vậy mà đã hơn 2 tiếng rồi, nóng chết ta rồi".Chàng thanh niên tên Lâm An vô cùng tức giận với tên đồng bạn cùng phòng của mình, hắn cho rằng đối phương chắc hẳn đang tận hưởng hơi mát điều hoà ở siêu thị, lâu lâu có thể nhìn chị gái thu tiền xinh đẹp thật là ghen tị.Nhưng có cảm thấy tên Trương béo đáng chém nghìn đao thì Lâm An cũng không thể làm gì khác bởi vì chính hắn là một thanh niên tuổi đôi mươi, sinh viên năm 2 trường Đại học Hà Nam.

Đáng lẽ ở độ tuổi này nên là tuổi xuân đẹp nhất cũng là khỏe mạnh nhất nhưng nhìn trên người Lâm An lại không thấy điều đó do đó những công việc tiêu tốn năng lượng như giữa trời nắng đi mua đồ như vậy là hắn không đủ sức.Dưới ánh sáng có cường độ uv cao mặc dù Lâm An rất cẩn thận đóng lại màn vải che nhưng vì là đồ đã dùng lâu nên hiệu quả che chắn giảm mạnh vẫn có mấy tia sáng rọi qua chiếu lên khuôn mặt gầy gò của hắn, hai hốc mắt hắn được đậm lên quầng thâm đen, mái tóc nấm không gọn gàng đã dài đến mắt hắn.Dưới cái nóng thiêu đốt calo không ngừng hắn cố gắng đứng dậy."

Chết tiệt!

Nóng như vậy chỉ có viết nhật ký làm phân tâm cái nóng , điện thoại thì lại hết pin thật là xui xẻo!"

Dưới cái bóng lờ mờ có thể thấy hắn có một chiều cao khá tốt nhưng thân hình gầy gò dưới bộ áo mỏng manh giản tiện hết sức, cả người hắn cho người khác cảm thấy hắn là một tên lười nhác bởi vì cái khí chất mệt mỏi của hắn.Trong căn phòng bởi vì đã tránh hết các tác nhân nhiệt độ cao như là mặt trời nên bên trong khá là tối, sở dĩ Lâm An vẫn có thể viết nhật ký bởi vì hắn đã viết thành nghiền rồi đã đạt đến trình độ cao nhất liền nghĩ có thể viết, không cần nhìn thì từng hàng chữ vẫn thẳng, viết nhanh mà không hề ẩu chính bởi vì sự tập trung đó mà hắn có thể quên đi cái nóng."

Khốn nạn! không chỉ rất nóng mà còn rất đói!!"

Lâm An thầm quyết tâm phải cho tên bạn cùng phòng nếm được nắm đấm của công lí bởi vì đối phương chính là một tên quái vật đầu lợn.Cái bụng không ngừng thúc giục đại não phải cho nó ăn, mà đại não lại bảo cái miệng không ngừng chửi tên bạn tán tận lương tâm để quên đi cái đói."

Đói quá đến nỗi không có sức để viết nữa, mà nóng quá thì ta lại không chịu được".Hắn thở dài một tiếng, nhưng tiếng thở dài lúc này cũng hữu khí vô lực, quả thật tình trạng này là một cực hình với hắn."

Đằng não cũng đang chịu khổ không bằng ngược bản thân thêm một chút".Hắn thầm quyết tâm từ trong ngăn bàn lấy ra một cái hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, bên trên là hoa văn kì lạ.Bên trong hộp là một tờ giấy làm bằng da được gấp lại cẩn thận khi sờ cho Lâm An một xúc cảm mềm mại.

Giấy da có khuôn mẫu như một tờ giấy A4 nhưng dày hơn và có màu vàng ố."

Trước khi mất, bà ngoại đã để lại thứ này cho ta, dặn ta phải giữ gìn cẩn thận.

Ta cũng không biết nó là gì, bên trên cũng không ghi bất cứ điều gì, bà cũng không nói gì thêm, từ đó ta đã tìm hiểu nhiều nơi nhưng vẫn là không có bất cứ thông tin gì".Hắn tự nói thầm trong lòng phải chăng nó là một mảng da người bởi vì sờ vào cũng rất mềm nha nhưng nghĩ lại hắn liền từ bỏ ý nghĩ này bởi vì ông Giang bên tiệm đồ cổ rất khẳng định nó chỉ là một tấm da dê có niên đại lâu đời một chút."

Lão ta còn định dùng một bữa cơm ý định đoạt lấy tấm da dê của ta, phì tưởng ta ngu chắc".Đang âm thầm khinh thường lão Giang làm ăn không trong sạch một phen thì tiếng gõ cửa vang lên.Cộc!cộc!cộc."

Đây rồi tên Trương mập chết tiệt, chỉ sợ ngươi sống luôn bên đấy nếu không đã về thì đừng mong toàn thân trở ra".Lâm An cả người phấn chấn hẳn lên, cũng bởi vì cơn tức mà đại não hắn không ngừng kích thích khiến hắn có tự tin " ngươi cũng chỉ có vậy thôi nha ".Tiện tay đặt tấm da trên bàn đặt lên đơn giản cái bút, hắn nhanh chóng đi đến bên cửa.Trước cửa chàng trai trẻ vốn tâm hồn lương thiện thầm nghĩ lại 149 cách khiến bạn nhỏ đau khổ mà hắn mới đọc được trên mạng của cái nhóm có cái tên rất lạ là Thế Giới Mới, nhưng không phải lúc nghĩ cái tên đấy có ý nghĩa gì, Lâm An giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh tên mập đau khổ."

Cầu xin gia gia tha mạng!!

Tiểu đệ biết sai rồi".Sau đó Lâm An lạnh lùng nói."

Phạt ngươi nhịn ăn một bữa".Nghĩ thôi cũng thấy thật thoải mái, trách ngươi thôi cái tên không đáng làm bạn này.Hắn một tay thủ thế tấn công, một tay mở cửa.

Trong kế hoạch của Lâm An khi mở cửa thì lập tức tung một cú đấm khiến tên Trương Thất Bát phải kêu cha gọi mẹ rồi hắn sẽ nhanh chóng chế ngự hắn dù sao là ta rất có kinh nghiệm nha.Két!!

Cánh cửa được mở ra, Lâm An tay còn lại rất nhanh liền đấm ra với tốc độ nhanh nhất có thể.Bịch!

Một xúc cảm do da thịt chạm vào nhau truyền tới, đúng như theo kế hoạch của hắn, khiến đối phương phải kêu cha gọi mẹ."

A! ui!

Mẹ ơi!!"

Một tiếng kêu đau đớn truyền tới nhưng truyền vào trong tai của Lâm An lại có vẻ không đúng nha, "giọng tên Trương Mập không có già thế nha, mà sao giọng này nghe quen thế?

Không phải chứ !?".Lâm An bình tĩnh nhìn lại thế mà người hắn vừa đánh không phải tên mập vậy mà lại là người khác, hắn hét lớn."

Chú Lý!

Chú không sao chứ".Người được gọi là chú Lý lúc này 2 tay ôm mặt đau đớn, vị trí Lâm An vừa đánh tới là cái mũi của lão khiến lão suýt thì ngất tại chỗ."

Tên cẩu tiểu tử chết tiệt này!".Lão cố gắng nhịn đau quát lớn."

Lập tức cút khỏi đây cho lão tử, tiền nhà tháng này cũng không cần trả nữa".Lâm An lúc này thì như con chó đi cắn bậy bỗng một ngày cắn vào một cục đá mà là cục đá hắn không thể được cắn nha.Đây chính là Lý Trung Nghĩa là chủ trọ nhà mà hắn đang ở.

Hắn không ngờ vậy mà lại là lão, cũng phải nói bản thân Lâm An không phải kẻ không biết nghĩ hắn biết mình và tên mập cùng phòng đều rất nghèo quan hệ mà cái thời tiết nóng như thế này không thành thật ở nhà còn di chuyển mấy cây để thu tiền nhà vào giờ này?

Không phải kẻ điên thì cũng có vấn đề về tâm thần sao?Nhưng tình cảnh trước mắt cho hắn biết quả thật là có tên điên như vậy chính là chú Lý trước mặt.
 
Thiên Nhất Quyển
Chương 2: Lý Nhã mất tích (2)


"Tên hỗn đản nhà ngươi, ta liền muốn cho ngươi chết."

Lý Trung Nghĩa miệng mắng chửi muốn động thủ nhưng hai tay vẫn ôm cái mũi của mình, lão cảm giác cái mũi của mình sắp gãy rồi.

Lão cũng không thể ngờ hôm nay vậy mà mình bị đánh, phải nói từ rất lâu rồi chưa có ai động thủ với lão.Cố gắng mở đôi mắt thật lớn, hai mắt lão trong như nước nhìn vào tên hỗn đản trước mắt.Lão Lý phải ngước cái đầu nhìn bởi vì đối phương cao hơn lão nửa cái đầu, khuôn mặt hắn hốc hác, tóc bù xù như lâu ngày chưa gội, nhưng đường nét trên mặt lại vô cùng tinh xảo có thể thấy đối phương có khuôn mặt cũng không tệ, nhưng cái bộ dáng nhếch nhác bẩn thỉu đã che lấp hết.Trong lúc đối phương đang nhìn mình, Lâm An cũng đánh giá đối phương một phen.

Lão Lý năm nay tuổi đã xế chiều đã qua cái tuổi nhiệt huyết từ lâu nhưng lão vẫn cho hắn một cảm giác mạnh mẽ, khí huyết cao trào, Không giống với lão Vương hàng xóm thân thiện của hắn, tuổi cũng chạc lão lý khoảng 62 cái Xuân, trong khi lão vương thì sáng vui vẻ đánh cờ, chiều đi câu cá, tối về nói chuyện với gia đình, đích thực là một người già đáng kính.

Còn lão Lý thì tính tình nóng nảy, ngươi mắng ta, ta liền đánh ngươi một cái, ngươi có dám đánh lại sao, ta dù sao cũng là người có tuổi nha.

Trong ấn tượng của hắn lão chính là một tên già vô sỉ

Ngươi một lão trung niên, giờ này không ở nhà mà thành thực, mà lại đi tịnh mấy cây số chỉ để thu tiền nhà sao.

Nghĩ một lúc hắn liền thấy không đúng, cho dù lão là một tên chậm tiếp thu công nghệ, bình thường thu tiền nhà cũng là trực tiếp đến gặp nhưng vài tuần trước cũng đã được con gái của mình chỉ cách dùng tiền điện tử."

Ta còn nhớ con gái lão Lý Nhã tức giận suýt động thủ với lão vì việc này.

Vậy thì không thích hợp nha."

Lâm An cố gắng giữ bình tĩnh đánh giá lão, chỉ thấy trong đôi mắt muốn nuốt tươi hắn kia còn có chút sầu lo hiếm thấy.Hắn cố gắng nở một nụ cười cho là thân thiện, nhưng nụ cười đó trong mắt lão lại là đang hả hê khi thấy mình bị chật vật như vậy.Nếu là bình thường Lý Trung Nghĩa chắc chắn trước một câu không tôn trọng người già, sau một câu để ta dạy lại ngươi sau đó chính nghĩa chỉnh lại cái bản mặt của kẻ hỗn đản.

Nhưng hôm nay lão lại không có tâm trạng đấy, cố gắng xoa xoa cãi mũi đau, Lâm An cũng biết điều không lên tiếng, lão già này tính khí nóng nảy không biết nói linh tinh có kích thích lão không, với lại bản thân cũng là người làm sai cũng nên có giác ngộ chịu đòn.Không giống với tưởng tượng của hắn, lão Lý vậy mà không có ý định đánh người mà lại nói:"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Ủa không phải ra tay đánh ta chứ!?, mới phải nha!"

Nghĩ vậy nhưng khi thấy lão nói câu này, cả người vậy mà bất chợt già với đúng tuổi của mình.

Mặc dù đã hơn 60 nhưng coi như bảo dưỡng không tệ, ngoài mái tóc đã bạc ra nhưng sức sống vẫn tràn đầy, từng bắp thịt vẫn rắn chắc nếu không sao mấy thanh niên bị lão đánh lại phải kêu cha gọi mẹ?

Nhưng khuôn mặt lão lại thêm nhiều nếp nhăn hơn, hai mắt vốn có hồn cũng ảm đạm hơn so với lúc trước hắn gặp."

Rốt cuộc có chuyện gì vậy chú Lý?"

Hắn là có thể chắc chắn tâm trạng của đối phương hiện giờ là đang rất sốt ruột, cũng không có thời gian đấu khẩu với hắn, lão Lý liền thẳng vào vấn đề, cố gắng nheo nheo cái mũi nói:"Ta là muốn hỏi cậu, tiểu Nhã nha đầu này có ở chỗ cậu không?

Mà tại sao ta gọi điện cậu lại không nghe máy!? khiến ta phải đi đến tận đây!"

"Lý Nhã?"

Lâm An rất bất ngờ, vậy mà lão Lý đến tận đây là để hỏi về cháu của lão."

Chú Lý có gì vào nhà nói."

Hắn cũng rất biết điều, biết sự tình không đơn giản liền rất cẩn trọng."

Không cần, cậu chỉ cần trả lời có hay không thôi."

Lão Lý vốn tính khí nóng nảy, có thể nhịn được đến giờ, bỏ qua hành vi "khinh lão" lúc trước cũng đã chuyện khó làm trong cuộc đời của lão."

Lý Nhã không có ở đây.

Mà điện thoại cháu đã hết pin nên không thể trả lời chú được."

Đối với câu trả lời của chàng trai trẻ trước mặt, Lý Trung Nghĩa không quan tâm đến vế sau mà hắn chỉ quan tâm đến vế trước."

Thật sự không có?"

Bất giác hai mắt lão càng nhíu lại, nỗi thất vọng trào dâng.Thấy sự biến hoá trên mặt của chú Lý, Lâm An biết sự tình không đơn giản, liền cẩn thận hỏi lại:"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chú Lý, Lý Nhã là như thế nào..."

Hắn cố gắng nói dài ra để lão Lý có thời gian bình tĩnh trả lời.

Dù sao cũng là người quen sự tôn trọng ít nhiều cũng phải có.Trước câu hỏi của hắn, một lúc lâu lão vẫn không trả lời, lúc sau mang tâm tính " càng nhiều người càng tốt " lão giọng khàn khàn nói:"Quả thật tiểu nha đầu kia từ hôm qua liền đã không về nhà, gọi điện cũng không trả lời, ta là nghĩ nó ở bên chỗ cậu nên mới đến đây."

"Mất tích?"

Đây là từ ngữ xuất hiện đầu tiên trong đầu của Lâm An, hắn cố gắng phân tích trong lời nói của lão Lý.Tiểu nha đầu kia một ngày không trở về có phải là có mâu thuẫn gì với chú Lý không, quả thật mối quan hệ của họ đôi khi cũng có thể làm một số chuyện như này, nhưng cùng lắm là bỏ cơm hay trốn đi chơi đêm rồi sáng hôm sau lại quay về giống như không có việc gì vì thực chất nha đầu này vẫn rất là yêu thương ông nội của mình.

Còn tại sao lão nghĩ cháu của lão ở đây, không phải cho rằng ta là một cái người yêu cũ liền tìm đến tâm sự buồn vui chứ cái này liền thật không có khả năng.Nhìn vào cái mũi đỏ của chú Lý không biết là bởi vì cú đấm ban nãy hay là nguyên nhân khác hắn nhẹ nhàng hỏi."

Trước hôm mất tích, chú và Lý Nhã có xung đột gì không?"

Theo bình thường hắn phải gọi Lý Trung Nghĩa một tiếng ông, nhưng lần đầu gặp mặt, lão luôn miệng gọi bà ngoại của hắn là cô, hắn liền thắc mắc có phải có quan hệ họ hàng với lão không, nhưng lão khẳng định là không, hỏi tại sao lão cũng không trả lời, cũng vì không huyết thống nên hắn và Lý Nhã mới liền có giai đoạn tình cảm nam nữ đó.

Từ đó hắn liền gọi Lý Trung Nghĩa là chú Lý."

Quả thật cũng không có chuyện gì, tối hôm trước ta thấy tiểu nha đầu quần áo dính máu liền mắng nha đầu không giống mấy cô gái hiền thục bình thường khác, thật sự không hiểu sao vẫn có tên mắt mù nào lại thích một cô gái bạo lực như vậy."

Nói xong câu này, lão liếc nhìn chàng thanh niên trước mặt, thầm đánh giá:"Rất xứng đôi!"

Này!

Sao ta cảm giác lão đang nói lời thừa vậy, còn có tên mắt mù không phải chỉ ta chứ, ta vẫn là mắt rất sáng nha vẫn thấy lão nhếch cái miệng cười kìa.

Hắn cũng rất bất lực nhưng vẫn hỏi:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó à?"

Lão chậm rãi một chút rồi nói:"Sau đó nha đầu liền không nói gì rồi bỏ nhà đi luôn, ta là cũng tập thành quen dù sao đều là người trưởng thành cả rồi, không lẽ nó còn có chỗ để ở cả đời sao?"

Nói đến đây lão liền có chút hối hận rồi.

Cũng không thể trách lão dạy cháu không đến nơi đến chốn, bố mẹ của Lý Nhã mất sớm, lão một mình nuôi đứa cháu gái lớn khôn hỏi liệu không phải là đã dốc tận yêu thương?, nhưng tính cách cháu gái lại bướng bỉnh bảo một người già như lão có thể quản sao?

Nhưng Lỹ Nhã là một cô gái nhưng lại một cô gái giỏi võ, côn đồ bình thường gặp cô cũng phải chịu đau, vì vậy mà lão rất yên tâm để thỏa cho cháu gái quậy, kiểu gì ngày mai cũng lại bình yên trở về nhà.
 
Thiên Nhất Quyển
Chương 3: Tung tích (1)


Ngày 15 tháng 4 năm 2035.Lý Nhã mất tích rồi.

Hôm nay, chú Lý đã đến nhà tôi để hỏi về tung tích cháu gái lão.

Sau khi nghe tin Lý Nhã biến mất, tôi đầu tiên có chút không tin bởi vì cô gái đấy chính là một cục đá biết nghĩ, ai động vào cô ta đều phải chịu đau, nhưng cô ấy lại rất biết điều tuyệt đối không làm những chuyện có hại có mình, càng sẽ không để ông nội phải lo lắng như này.

Nhưng trước mắt, theo những gì chú Lý nói cô ấy đã mất tích hơn một ngày và điện thoại cũng không bắt máy, lão cũng đã tìm và liên hệ tất cả những người bạn bè thân thiết của cháu gái nhưng đều nhận được đáp án là "không biết".

Đối với tình huống này, tôi liền khuyên chú Lý hãy nhờ đến cảnh sát, lão gật đầu.

Nhưng tôi cảm thấy lão đã biết chút gì đó, nhưng không muốn kể cho tôi biết.

Nhìn bóng lưng đó như đã còng hơn không ít, bất giác tôi lại nhớ đến bà ngoại của mình.Viết đến đây, tâm trạng của Lâm An có chút xúc động khiến hắn dừng lại việc viết nhật ký.

Đối với tình huống của Lý Nhã, hắn có một phân tích:"Rất có khả năng đây là một vụ bắt cóc có âm mưu từ trước, nhưng liệu là tổ chức hay nhóm nào thực hiện?

Cho dù nữ ma đầu có tính chất bạo lực nhưng cũng chỉ là đánh mấy tên đầu đường xó chợ mà thôi, căn bản sẽ không tạo ra uy hiếp gì.

Vậy thì liền phức tạp rồi".Để nói hành vi của mỗi một con người rất phức tạp, Lâm An hắn không có khả năng biết được Lý Nhã có phải chăng đã chọc vào một tên có thế lực lớn không, hoặc một tên thiếu gia thèm thuồng nhan sắc của cô, mà cái này cũng khó nói, nha đầu này mặc dù nhan sắc thuộc hàng cấp cao nhưng mấy tên có thế lực hẳn cũng tiếp xúc qua không ít, không nhất thiết phải làm vậy, nếu không thì thế giới này liền loạn rồi.

Viết một hồi cũng đã là nửa tiếng sau, cuối cùng điện đã cung cấp trở lại.

Lâm An liền bật hết các thiết bị làm mát có ở trong phòng, một chiếc điều hoà bật ở 15 độ, hai chiếc quạt gió bật với công suất cao nhất coi như cũng đưa hắn từ địa ngục trở về.

Dưới sức gió có năng lượng lớn, thổi mái tóc hắn tung bay, lộ ra một đôi mắt thâm đen chứa một sự lo lắng hiếm có.Mặc dù đối phương là người yêu cũ nhưng càng nhiều hơn họ là bạn của nhau từ hồi cấp 2.

Bởi vì Lý Trung Nghĩa và bà ngoại hắn có mối quan hệ thân thiết nên Lâm An và Lý Nhã liền trở thành bạn bè của nhau.

Do đó khi nghe tin cô ấy gặp chuyện, hắn vẫn rất là quan tâm nhưng bản thân lại không đủ sức, Lâm An cũng chắc chắn nếu mình rơi vào tình trạng như vậy, Lý Nhã cũng sẽ như hắn hôm nay.

Đầu hắn hơi nghiêng xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tờ giấy da có chút nghĩ lại"Cũng từ khi có tấm giấy da này thì mối quan hệ giữa ta và Lý Nhã liền trượt dốc".Đến hôm nay hắn vẫn không thể hiểu được chuyện lúc đó.

Hôm đấy ngày 12 tháng 3 năm 2034 là ngày có ảnh hưởng sâu sắc đối với hắn, đấy chính là ngày mà bà ngoại Lâm An mất, cũng chính là lúc đấy bà ngoại đưa hắn hộp gỗ có chứa tờ giấy da, dặn đứa cháu của mình phải cất giữ cẩn thận.

Cầm lấy tờ giấy da mềm mại, Lâm An có chút cảm giác không thực.

Hôm đấy vốn là ngày vô cùng quan trọng đối với hắn nhưng trong kí ức của hắn lại chỉ nhớ mỗi cảnh bà ngoại đưa hắn di vật kia, thậm chí một điều khiến hắn càng thêm sợ hãi, vậy mà trong quyển nhật ký bị xé mất ngày 12 tháng 3 năm 2034, và trong mấy trang nhật ký sau ngày 12 đều viết những thứ khó hiểu.Ký ức của ta quả thực có khuyết thiếu, năm 11 tuổi bà ngoại bảo ta đã chịu một tai nạn xe kinh hoàng, bố mẹ cũng bởi vì vụ tai nạn đó mà chết mà ta thì lại mất hết ký ức, trên giấy tờ hợp pháp chỉ còn mỗi bà ngoại là người thân duy nhất vậy nên ta liền theo bà ngoại về sống ở Sơn Tây.

Cũng gặp Lý Nhã cùng chú Lý sống ở đấy.Quả thật Lý Nhã là một cô gái khó gần, nhưng vì cả hai đều chung cảnh đáng thương không cha không mẹ nên vì vậy hai người dưới sự thân thiết của người lớn liền quen nhau và trở thành đôi bạn thân.

Đến năm cấp 3, chú Lý có ý định mang cháu gái mình quay về thành phố nhưng không thành bởi vì cô nhóc không chịu, lão cũng bất lực, để cháu gái sống cùng một nhà với Lâm An và bà ngoài hắn còn bản thân một mình quay về thành phố.

Suốt khoảng thời gian ba năm cấp 3, mối quan hệ của Lâm An và Lý Nhã càng thêm khắn khít.

Rồi như tháp nước chảy mạnh, ở cuối năm cấp 3, hai người liền thành nửa kia của nhau.Nhưng chỉ một năm sau đó, cùng với sự kiện người thân duy nhất cũng ra đi, Lâm An giống như đứa con ghẻ của trời, luôn gặp xui xẻo, bệnh tật quấn lấy giống như có một thứ gì bên trong đang hút lấy sinh khí của hắn.

Bác sĩ cũng phải bó tay với trường hợp của hắn, bởi vì không thể tìm ra nguyên nhân từ đâu mà cơ thể hắn như vậy.

Lâm An cảm thấy bản thân sống không được lâu nữa không muốn khiến Lý Nhã sau này phải đau khổ nhất quyết đoạn tuyệt mối quan hệ từ sớm, hắn là một tên đáng trách nhưng cũng là một kẻ đáng thương vì hoàn cảnh.

Từ đó Lâm An thường xuyên trốn học, giống như chịu một kích thích nào đó khiến hắn đi khắp nơi để điều tra về tờ giấy da này.Nắm chặt tờ giấy da trong tay, Lâm An có chút bất đắc dĩ càng nhiều là không can tâm, mục tiêu cuối đời của hắn chính là điều tra ra lai lịch của tờ giấy này nhưng hôm nay đã có thêm một cái chính là tìm ra Lý Nhã.

Một lúc sau, trong căn phòng im bặt chỉ có tiếng xoẹt xoẹt của cây bút và tiếng gió đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.Cộc!cộc!cộc Khác với tiếng đập cửa khẩn trương của lão Lý, tiếng lần này chậm rãi hơn không ít.

Lâm An dừng lại việc viết nhật ký, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía cửa, một lần này hắn có thể chắc chắn đối phương là ai.Sinh viên năm 2 trường đại học Hà Nam lấy tốc độ không nhanh không chậm rời đến bên cửa.Chậm rãi mở cửa.

Đằng sau cánh cửa là một thân thể mập mạp, không! nói đúng hơn chính là một khối thịt đập vào mặt."

Yoo!

Lão Lâm ta về rồi này"Người nói chính là Trương Thất Bát, hắn cố ý giơ túi đồ lên, bên trong chứa một ít rau củ, đồ hộp và một số vật dụng hàng ngày.Lâm An nhìn thấy tên này thì rất bất lực, nếu là bình thường thì hắn sẽ tung loạn quyền cước với tên này nhưng mỗi lần như vậy người đau lại là hắn, bởi vì tên này rất da dày thịt béo."

Tên mập nhà ngươi sao lại đi lâu như vậy?"

Hắn cuối cùng vẫn không có tâm trạng mà vận động tay chân chỉ đơn giản hỏi một câu."

Không đúng nha, lần này lại không động thủ, có phải lão Lâm không vậy" Trương Thất Bát rất có cảm giác không thực đối với hành vi này của Lâm An, hắn vui vẻ trả lời:"Lâm An, ngươi càng ngày càng biết thấu hiểu cho người khác nha"."

Không ta vẫn luôn thấu hiểu nhưng không phải cho con lợn" Lâm An khinh thường trong lòng, nhìn khuôn mặt to tròn, hai bên má phình to của đối phương, khuôn miệng luôn treo sẵn một lũ cười, bộ dáng rất dễ lấy thiện cảm của mọi người"Haizz, chung quy béo tý cũng tốt".Lâm An rất bất đắc sở dĩ, nhìn mình và hắn đúng là hai trạng thái đối cực
 
Thiên Nhất Quyển
Chương 4: Tung tích (2)


Trương Thất Bát cố gắng mở đôi mắt thật lớn, nhưng hắn trời sinh đã cho một đôi mắt híp nên cho dù cố gắng vẫn không thấy khác biệt trên đó."

Lão Lâm à, không phải ta là vì bán bạn cầu điều hoà mà chậm trễ việc mua đồ đâu, cho dù là bất cứ điều gì cũng không thể phá bỏ tình cảm keo sơn gắn bó nhưng nước sông chảy hoàng hà cuồn cuộn".Từng lời đối phương nói vào trong mắt của Lâm An chính là từng khối thịt di động, vậy mà hai má Trương mập lại rung động rất có nhịp điệu."

Không!

Ngươi căn bản là tên bạn không đáng tin, ngươi chính là loại người có thể làm chuyện bán bạn đó" Lâm An cũng không có tâm trạng nói nhảm với hắn, liền đá hắn vào nhà, cơ bản là rất đói, phải ăn trước."

Ngươi hôm nay nấu, ra rất mệt".

Vậy là công việc nấu ăn giao cho tên Trương mập, quả thật bây giờ hắn rất mệt, thể xác bị giày vò bởi cái nóng mà tinh thần lại đang treo trên việc của Lý Nhã "Hì hì, vậy đợi ta liền nấu cho ngươi ăn" hắn sở dĩ không có ý kiến gì bởi vì cũng biết tâm trạng của tên bạn cùng phòng này, tuyệt đối rất mệt nếu không đã trèo lên đầu hắn đánh.Một lúc sau, đã là giữa trưa, trong căn phòng không quá rộng hiếm hoi có được khoảng trống đặt một cái bàn gấp cỡ nhỏ, bên trên điểm một chút đồ ăn bình thường, chất lượng cỡ dưới tiêu chuẩn chỉ có đậu hũ trắng, rau bắp luộc, một ít thịt lợn luộc đơn giản, một bát nước chấm và canh rau.Trên bàn cơm, Trương Thất Bát ăn ngấu nghiến, người và bát cơm không rời tay đã đạt đến trình độ hợp nhất."

Lâm An, liền ăn đi nha, ngươi chính là thiếu cái mồm lớn nên mới ốm yếu như thế".

Hắn vừa nói vừa nhai miếng thịt."

Ta có cần phải cảm ơn ngươi không? ta ốm yếu không phải là cái mồm ngươi quá lớn à?"

Lâm An cũng mặc kệ hắn nói nhảm, tập trung trên bát cơm của mình.Trời đánh tránh miếng ăn nhưng tên Trương Thất Bát lại không có giác ngộ đó, hắn không ngừng luyên thuyên về sự việc mà hắn gặp ngay hôm nay, tốc độ nói cũng không chậm với tốc độ tiêu hoá thức ăn.Lâm An đang định gặp miếng rau thì đôi đũa liền dừng lại, vậy mà trong mấy cái chuyện nhảm của tên Trương mập lại có thứ hắn quan tâm."

Ngươi liền nói lại một chút!".

Lâm An buông đôi đũa nhìn thẳng vào mắt tiểu mập mạp."

Vậy mà ngươi hôm nay lại quan tâm như vậy" Trương Thất Bát rất cao hứng, hắn cố tình làm bộ dáng hất tóc nhưng lại nhớ ra mình không có mái, bởi vĩ hay chảy mồ hôi nên hắn để tóc rất ngắn không giống với Lâm An tóc tai không gọn gàng."

Hôm nay, lúc ra về ta chú ý tới em nhân viên mới của quán thế mà nhìn lén ta tới hai lần" Điều này khiến hắn vô cùng cao hứng vậy nên lúc về gặp Lâm An hắn lại vui vẻ như vậy."

Ta khinh cái đầu lợn nhà ngươi, không phải ngươi lưu luyến sắc đẹp người ta nên nhìn trộm tận hai lần rồi bị phát hiện chứ, ngươi ra vẻ cái rắm chó!"

Lâm An rất buồn cười với tên này nhưng cũng lười vạch trần.

Hắn làm bộ dáng việc không liên quan tới ta nói:"Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó à?"

Thấy bộ mặt không trào phúng của Lâm An, rất khó có được khiến hắn có chút cảm giác như vừa công thành thành công, tiếp tục nói."

Sau khi ra khỏi cửa hàng, ta vậy mà tình cờ thấy một tên rất quen thuộc, đấy chính là cái tên Phùng cắt moi gì đó"."

Là Phùng Liên?"

Lâm An gợi nhắc hắn."

Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không thấy cái mặt tên đấy lúc đó đâu, trông rất buồn cười, hai mắt hắn thì tím đen, răng miệng vậy mà khuyết hai cái răng cửa, còn thêm cái quả đầu ba xu giống hệt con lửng mật, haha"Hắn ôm cái bụng cười lớn, sở dĩ Trương mập nhận ra tên này bởi vì lúc trước tên đó đến gây sự với mình và Lâm An, cuối cùng là Lý Nhã xuất hiện liền đánh cho hắn kêu nãi nãi."

Ngươi đoán sẽ không phải lại là bị tiểu ác ma đó đánh chứ?".

Nói đến đây hắn cũng có chút chột dạ, chính mình cũng từng bị Lý Nhã treo đầu lợn đánh, đến giờ nghĩ lại lực sát thương tinh thần vẫn rất lớn."

Lý Nhã cô ta mất tích rồi".

Lâm An lại cầm lên đôi đũa gắp cho mình một miếng thịt lợn tiếp tục nói."

Đã mất tích được một hôm"."

Cái gì?"

Trương Thất Bát vô cùng kinh ngạc, bởi vì có chơi với Lâm An nên liền vợ của bạn cũng biết một chút, hắn biết ác ma kia rất giỏi đánh đấm hay thích đánh ngươi nhưng lại mất tích sao?Thấy bè mặt đồng bạn không tin, Lâm An liền bĩnh tĩnh giải thích từ đầu đến cuối cậu chuyện y như chú Lý kể thuật lại một lần cho Trương mập nghe.

Cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu không, hắn nói:"Vậy nên ta muốn gặp Phùng Liên, ngươi biết hắn ở đâu không?"

"Ngươi là nghi ngờ hắn bắt cóc ác ma kia?.

Không đúng!"

Trương Thất Bát coi như trí thông minh trên tiêu chuẩn, hắn biết tên Phùng Liên kia có mượn thêm mười mấy cái mạng cũng không đủ cho Lý Nhã đánh, hắn liền sửa lời:"Ngươi là nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ mất tích của Lý Nhã"."

Đúng vậy, thật hiếm khi ngươi lại thông minh vậy" Lâm An thầm nghĩ "Nếu ngươi không để tâm trí trên đồ ăn thì cũng coi như một cái người bình thường đi".Trương Thất Bát được khen đặc biệt là lời khen từ cái miệng tên xấu xa hắn càng thêm vui vẻ."

Mẹ ta trước giờ luôn bảo ta rất sáng sủa"."

Là sáng dậy sủa câu "con đói" à".

Lâm An kiên nhẫn tiếp tục nghe.Trương Thất Bát xoa cái cắm tròn của mình, nghĩ một chút nói tiếp:"Quả thật ta thấy hắn rất lén lút nói chuyện với một người nào đó trên điện thoại" hắn là lúc đó mới ra khỏi cửa hàng nhìn thấy Phùng Liên bộ dáng đang nói chuyện qua điện thoại, bởi vì hắn đứng vào chỗ khuất nên đối phương không thấy hắn, mà cũng do trạng thái hấp tấp của đối phương nên Trương Thất Bát liền như vô hình."

Hắn nói gì?"

Lâm An hỏihắn chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng buồn cười của Phùng Liên liền không chú ý tới hắn nói cái gì, thấy sự việc có liên quan tới Lý Nhã hắn cố gắng nhớ lại."

Cái gì đó hoàn thành ở nhà kho Hồng n".Sau đó liếc nhìn khuôn mặt của Lâm An, trên khuôn mặt như sắp chết đó lại có chút vui vẻ."

Có phải là Lý Nhã bị nhốt ở đấy không?"

Trương Thất Bát rất lười suy luận cho ra một cái phán đoán."

Không biết được, ta với ngươi liền đi đến đó".

Lâm An sau khi xác định được hướng đi, hắn rất vội vàng trong ánh mắt có chút sốt ruột và lo lắng không chịu được."

Không đợi ăn xong được sao?"

"Ăn cái đầu ngươi, ăn nữa ta liền ăn cái đầu lợn ngươi!".

Lâm An rất nhanh kéo lấy miếng mỡ trên người Trương mập, lôi ra khỏi cửa.Mặt tên họ Trương lúc này nhăn lại vì đau, bất giác đã đi ra ngoài phòng trọ."

Cái bộ dáng điềm tĩnh lúc ăn cơm đâu rồi?

Còn khen ta nữa, đúng là chỉ diễn cho ta xem nha!!".Trương Thất Bát cũng đã hiểu, đối phương lúc ăn cơm vậy mà khen hắn không phải là thật sự mà là đơn giản vì liên quan đến cái Lý Nhã mất tích kia."

Đây là cái thế đạo gì vậy.

Người yêu cũ mà cũng quan tâm đến vậy sao?"

Lúc này trong tiềm thức của chàng trai 20 cái xuân chưa có mối tình vắt vai này coi như đã lĩnh ngộ được một thế giới mới.

.
 
Thiên Nhất Quyển
Chương 5: Hệ thống xuyên vạn giới (1)


Trên con phố ở quận Từ Dương thiếu đi hoạt động con người, con đường chỉ lác đác vài bóng người, nhưng cũng vội lướt qua, không một ai muốn phơi mình ở cái nhiệt độ cao này nhưng cũng có một số người vì kiếm sống vẫn phải cố gắng làm bạn với thời tiết như vậy.Lão Dương là một tài xế của Talabao, ông đã làm nghề này hơn 30 năm, con gái cũng đã lớn, vốn ở tuổi này có thể nghĩ đến việc nghỉ ngơi sau khi đã vất vả một nửa đời người, nhưng cuộc đời luôn thích trêu đùa vận mệnh người khác, 30 năm lái xe coi như cũng đã hết mình, không một chuyến nào của lão, hành khách bị thương ấy vậy mà trong tai nạn xe đầu tiên lại là chở đứa con gái duy nhất của mình.

Trong tai nạn xe đó, lão chỉ bị thương phần đầu còn con gái là cả một đời.

Vợ lão mất sớm, con gái trở thành động lực duy nhất, vốn dĩ trong ngày tốt nghiệp đại học của con gái nên là ngày hạnh phúc nhất của lão nhưng tất cả ước mơ, cảnh đẹp trong tương lai theo vụ tai nạn đó mà vụt tắt.

Nhìn con gái, khuôn mặt vẫn rạng rỡ xinh đẹp nhưng nay đã hoá nàng công chúa ngủ trong rừng chỉ chờ một ngày hoàng tử có thể thức tỉnh trở lại.Lão Dương để tìm cách cứu chữa cho con gái, đã tìm trợ giúp ở mọi nơi cuối cùng nghe được từ một người giàu có rằng có một tổ chức gọi là Thế Giới Mới có khả năng cứu tỉnh người thực vật, khi biết tin con gái có thể sống lại Dương Khánh như tìm được ánh sáng nhưng chi phí để thực hiện lại vô cùng đắt căn bản một người làm công ăn lương không đủ chi trả.Bởi vậy lão liền xin công ty làm thêm giờ, nếu đã không đủ vậy liền bán nhà, bán thời gian cho công việc, nửa đời sau người khác an nhàn còn của lão chính là cuộc sống của con gái.

Trên con phố vắng tanh, một chiếc xe Talabao đang lấy tốc độ cực nhanh.

Mặc dù đường phố không có chướng ngại là người hay các phương tiện khác nhưng với tốc độ này cũng rất có rủi ro."

Chú tài, có thể lái nhanh hơn được không?"

Trong chiếc xe, một chàng thành niên mặc chiếc áo ba lỗ lộ ra thân hình toàn xương đang không ngừng thúc giục tài xế ngồi bên cạnh phải nhanh hơn.

Dương Khánh rất bất đắc dĩ, lão lái xe lâu năm coi như cũng là nửa cái tay đua chuyên nghiệp nhưng trước giờ luôn lấy an toàn nên hàng đầu vì vậy cho dù khách hàng có việc gấp lão cũng không lợi dụng mà phô ra tài năng lái xe tốc độ cao.Nhưng hôm nay cái vị hành khách này cũng quá dọa người rồi, không ngừng đe dọa lão "nếu chú chậm một chút là có thể sẽ có án mạng đó, nếu chú mà không nhanh hơn thì chú đang gián tiếp giết người đó""Haizz" lão thở dài, chân ga càng thêm có lực hơn, cũng may mắn trước mắt không có chướng ngại nên coi như vẫn an toàn.Tài xế Dương có chút nhăn mặt hỏi lại:"Cho dù là bệnh nhân bị thương cần cấp cứu gấp cũng không có muốn tìm chết như cậu đâu, rốt cuộc cậu gấp như vậy là có chuyện gì"Nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của đối phương đang tỏ vẻ nghi hoặc, Lâm An cũng không giấu:"Một người bạn của cháu mất tích, rất có khả năng ở đấy" Vừa nói Lâm An vừa chỉ trên bảng màn hình ô tô vị trí nhà kho Hồng nTrương Thất Bát đang cầm gói snack ngấu nghiến cũng nhanh mồm khẳng định "Là bạn gái của cậu ta mất tích".Dương Khánh coi như cũng đã hiểu, nhà kho Hồng n đó là nơi bị bỏ hoang lâu năm, quả là nơi thích hợp cho việc làm chuyện xấu, lão không nói gì thêm, hai tay lộ rõ gân xanh cầm chắc bô lăng tập trung lại vào trên việc lái xe.Lâm An lúc này đang sờ soạng một hồi bên trong cái túi "Được rồi, một con dao găm sẵn sàng rút bất cứ khi nào...

Hả!!

Cái méo gì đây".Lâm An đột nhiên sờ thấy mấy bịch bánh ngọt, cậu quay mặt nhìn tên Trương Mập ngồi ghế sau.

Thấy Lâm An nhìn mình, Trương Thất Bát liền giơ ngón tay thân thiện."

Nhìn cái rắm nha"."

Moẹ nó!!

Tên đồng đội tham ăn này, hắn vậy mà khi nào nhét vào trong?".

Lâm An cũng mặc kệ dù sao hắn cũng chỉ định cầm một ít vũ khí phòng thân, cái túi nặng tý liền đưa cho tên Trương mập cầm.Khoảng chừng 15 phút sau, chiếc xe Talabao liền dừng lại."

Con ngõ phía trước, nhà kho Hồng n liền ở trong đó"."

Được rồi, chú cứ đợi ở đây".

Lâm An chuẩn bị mở cửa xuống xe.Dương Khánh có chút lo lắng"Sao mấy cậu không báo cảnh sát đi?"."

Cháu đã gọi rồi, nhưng quá bất tiện chưa chắc họ đã đến" theo Lâm An, từ trụ sở cảnh sát gần nhất đến đây cũng phải mất hơn tiếng vả lại Lý Nhã bị bắt ở đây cũng chỉ là suy đoán của hắn không có khả năng họ sẽ liền tin.Tài xế Dương liền không nói gì nữa, dù sao cũng chỉ là khách qua đường, những việc nguy hiểm này lão không muốn dính vào, bản thân còn có một đứa con gái cần mình chăm lo, đi thì liền đi đi.Lão Dương coi như cũng là người thông minh, liền dừng xe ở vị trí khuất tầm nhìn từ bên trong con ngõ, Lâm An và Trương mập từ đây sẽ không rút dây động rừng, tất nhiên với điều kiện đây không phải là trò đùa của mấy đứa thanh niên, dẫu sao xã hội phát triển rất nhiều thú vui biến thái theo đó càng nhiều.Trên con đường hoang vắng, hai thân hình một béo một gầy rất cẩn thận tiến vào trong ngõ.Đây là một con ngõ không quá dài, ước chừng chỉ khoảng 3-4 căn nhà, và tất cả đều đã xuống cấp trầm trọng, ở cuối con ngõ chính là nhà kho Hồng n.

Nhà kho này cánh cửa sắt đã bị hỏng liền lộ ra phần dưới khoảng trống hư hại nặng.

Lâm An núp sau một cột điện, đánh giá"Nhà kho này có 3 tầng, bên dưới cùng vậy mà không có ai" hắn suy đoán rất có thể người ở trên tầng 2 hoặc tầng 3, dù sao làm chuyện xấu thì cũng phải kín kẽ.

Trong khi Lâm An rất cẩn thận thì Trương mập với thân hình to lớn không có bất cứ vật thể nào có thể che chắn, Lâm An cũng rất bất đắc dĩ, mang tên này đi bởi vì đối phương to béo có thể làm một cái bao cát lớn, nhưng nhìn vào tình thế trước mắt liền chỉ mình có thể làm cái do thám.Sau đó, Lâm An quyết định bố trí Trương Thất Bát bên dưới tầng 1, còn mình sẽ âm thầm dò xét tầng trên nếu có bất cứ động tĩnh gì thì Trương mập sẽ liền hành động.Lâm An sau khi lấy một con dao găm, một sợi dây móc, máy ghi âm, điện thoại và hộp gỗ đựng tờ giấy da thì vứt túi xách lại cho tên bạn"Bên trong đều có những thứ cần biết, ngươi lựa mà dùng".Hắn cũng chỉ mang một ít đồ vậy bởi vì càng đơn giản càng dễ thao tác cũng không có ý định trực diện đánh người bởi căn bản là bản thân rất là yếu.Trương mập sau khi tiếp nhận túi xách, lập tức sờ sờ cái gì đó.

Lâm An liền hiểu đây là lại lên cơn thèm ăn rồi."

Ngươi tốt nhất đừng có làm mấy chuyện thừa thãi, nếu không ngày này năm sau liền được ăn cơm cúng, cũng không biết mùi vị thế nào?"

Trương Thất Bát liền cười hì hì cũng ý thức mức độ nghiêm trọng, nếu thật sự có bất trắc gì hắn chắc chắn sẽ phản ứng lại."

Ngươi không phải nói tất cả đồ mang đi đều cần thiết sao, vậy thì đồ ăn cũng rất cần thiết nha."

"Đậu moé!!

Đồ ăn đúng là quan trọng nhưng tình huống này không phải nha" Lâm An cũng biết là đối phương đang làm không khí bớt căng thẳng, ngoài mặt chỉ ừ một tiếng.

Sau đó chậm rãi bước lên cầu thang.
 
Back
Top Bottom