Cô cầm lấy một thanh kiếm, tiến về phía trước, vung kiếm một cách dứt khoát.
Những động tác mạnh mẽ và đầy điêu luyện khiến không khí xung quanh như nở ra, khí thế bùng lên.
-Để có thể tạo ra đường kiếm chuẩn xác và có sức tấn công, mắt và tư thế rất quan trọng.
Để ta làm ví dụ cho các con nhìn.Cô tiếp tục di chuyển, từ từ đạp lên cành cây trước mặt, từng chiếc lá vàng rơi lả tả trong không trung.
Cô nhắm đến một chiếc lá vàng duy nhất, nhắm chuẩn, rồi đâm thẳng.
Tất cả đều diễn ra một cách mượt mà, như thể những chuyển động đó đã ăn sâu vào tiềm thức của bà.
- Thứ nhất, là xác định mục tiêu.
Thứ hai, vung kiếm.
Thứ ba, thu kiếm và xoay người.
Kế tiếp, mượn lực từ chiêu thức cũ để tiếp nối chiêu thức mới.Giang Nam nhìn vào ánh mắt chăm chú của hai đứa trẻ, rồi tiếp tục giảng dạy.
- Trong võ thuật, kiếm thuật không chỉ cần sức mạnh mà còn phải có sự mềm dẻo để có thể né tránh.
Ta đã dạy các con điều này trong những ngày trước, vì vậy, khi đưa vào luyện tập kiếm thuật sẽ dễ dàng hơn.Tử Nhan suy nghĩ.“ Ở đây các chiêu thức có vẻ nhẹ nhàng hơn Ma Giới, nhưng lại ẩn chứa nội lực bộc phát.
Không phải là một kích chí mạng, trong tập luyện có thể áp dụng.” — Nhan Nhi bước lên trước đi
Giang Nam gọi cô.
Cô tay nắm lấy thanh kiếm, cơ thể thả lỏng rồi nhanh chóng nhớ lại những lời đã được dạy.
"Tập trung, quan sát, mượn lực, tiếp lực đòn kết tiếp phải mạnh và chắt hơn đòn trước."
Cô thực hiện một cách thành thạo, từng động tác trở nên uyển chuyển và dứt khoát.Giang Nam gật đầu hài lòng.
- Đúng rồi, tiếp tục như vậy.
Tư Nhi, con cũng thử đi!
- Dạ.
Cô cầm kiếm vung lên, nhớ lại từng lời chỉ dẫn của mẹ, từ tư thế, mắt nhìn, đến từng chiêu thức đã được học.Giang Nam đứng bên cạnh, nhìn hai đứa con đang luyện tập, trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù con đường này còn dài, nhưng bà biết rằng họ đã sẵn sàng bước tiếp.Cứ như vậy, Sáng học kiếm cùng Giag Hy, đến Chiều lại học tu luyện linh lực từ Tư Vũ.
Thời gian trôi qua, ba năm đã trôi qua như một cơn gió thoảng.Tử Nhan đã trở thành cô nhóc 10 tuổi, cao hơn trước vẻ đẹp càng được tổ điểm.
Những buổi sáng luyện kiếm, những buổi chiều học thức đã trở thành một phần trong cuộc sống của Tiên Tư và Tử Nhan .
Họ không còn cảm thấy khó khăn như những ngày đầu nữa, ngược lại, sự kiên trì đã giúp họ trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn.Một buổi sáng, trong một cuộc giao đấu nhẹ nhàng, Tiên Tư lao vào với một đường kiếm nhanh như chớp.
Tuy nhiên, ngay khi cô nghĩ rằng mình đã đắc thắng, thanh kiếm của cô bị đánh bay khỏi tay trong một đường kiếm mạnh mẽ.
Giang Hy đứng bên ngoài, vỗ tay khen ngợi: -Hay lắm!Tiên Tư thở dài, gương mặt đượm chút buồn.
- Trong năm trận, ta chưa thắng tỷ trận nào hết.
Tỷ không nhường ta được một trận thôi sao?
Tử Nhan nghiêm mặt“ Ta trước đây là cao thủ đứng đầu trong hệ kiếm thuật đến đây lại nắm được kiếm pháp mới, muội ấy sao có thể dễ dàng thắng được, ngốc thật đó”. , nói khẽ:
- Nếu như muội mang suy nghĩ đó ra ngoài, không quá ba chiêu, muội sẽ bị đánh bại ngay.Tiên Tư cúi đầu, không nói gì.
- Cũng tại con suốt ngày ham chơi không chịu luyện tập.
Cô tự trách mình.
Tiên Tư thở dài, nhìn vào tỷ tỷ rồi nói tiếp.
- So với kiếm thuật, con thấy những vật tấn công từ xa sẽ hợp với con hơn.Giang Nam nghe xong, nhướng mày.
- Nói thẳng ra là con sợ tấn công trực diện đúng không?Tiên Tư hơi ngượng ngùng nhưng rồi cũng đáp lại: - Nếu nói như mẹ thì... cũng đúng.Đúng lúc đó, Tư Vũ từ bên trong gọi hai đứa con vào phòng làm việc.
- Hai đứa, vào đây một chút.Tiên Tư ngạc nhiên: - Ủa, cha ơi, bây giờ chưa tới giờ học mà?Tư Vũ không trả lời ngay, ánh mắt ông đầy nghiêm túc.
- Có chuyện khác.
Hôm nay, ta sẽ đưa các con đi lấy linh đan..
Trên xe ngựa Tư Vũ giải thích cho hai người nghe về điều này.
— Đáng ra ta nên nói cái này sớm hơn mới đúng chỉ tại..
Tử Nhan chóng tay.
— Tại người quên chứ gì, biết vậy con đã học từ lâu rồi.
— Tỷ hay quá ha, học rồi mà không chỉ cho ta.
— Không thì để ta nói lại cho con nghe, kệ nó đi.
— Hứ.
Tư Vũ bắt đầu giải thích
— Thuật linh từ mạnh đến yếu chia thành nhiều cấp bậc dựa vào sự phát triển của linh lực.
Từ cấp 1-10 gọi là Thuật sư
11-20 là Khai Sư
21-30 Minh Sư,
31–40 Tông Sư,
41-50 Hoàng Sư,
51-60 Đế Sư,
61- 70 Thánh Sư,
71- 80 Thiên Sư,
81- 90 Vũ Sư,
91- 99 Thuật Pháp Thần Sư.
Mỗi lần thăng danh bậc sẽ có cơ hội lấy linh đan từ linh thú có được kĩ năng tương ứng nếu..
Tử Nhan nói tiếp
— Nếu dựa vào tu vi linh thú phải không?
— Đúng, gồm có chục năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, 10 vạn năm, 50 vạn năm và hơn thế nữa..
Để phân biệt thì phải dựa vào màu sắc của nộ đan, họa tiết và vị trí ấn kí trên cơ thể, xuất hiên ở Thượng bộ đầu, Trung Bộ là và thân, Hạ bộ từ eo xuống dưới.
— Vậy nó có tác dụng gì chứ, cũng chỉ là vị trí trên cơ thể.
— Đương nhiên là phải khác.
Chưa nói hết đã đến Xâm Lâm, bước xuống dưới Tư Vũ nhắc nhở hai cô phải cẩn thận, Tử Nhan nắm chặt thanh kiếm trong tay, cô sử dụng Thần Mục Pháp Huyết.
“ Hạ Mục ” mắt cô sáng lên mọi chuyển động dễ dàng được nhìn thấy, tiến sâu ở, “ Nếu mở được Thanh Nhĩ mình đã nghe được động tĩnh xung quanh rồi. ” Chợt một mùa tanh sọt thẳng lên mũi.
Từ trong bụi một con thú lao ra miệng nó vẫn còn dính máu, nó bay lên hét một tiếng lớn, trong nó đang rất tức giận.
Theo dự đoán của Tử Nhan, đây là linh thú thuộc loài chim ưng, cánh khoảng 3m, đuôi có lông vũ dày mắt vàng, tu vị ước chừng 350 năm, rất phù hợp với Tiên Tư, cô kéo Tiên Tư ra sau gốc cây, Tư Vũ âm thầm dùng linh lực thi triển "Nhất Thuật" của bình bảo vệ cả hai.
Khi này cậu muốn cho hai người tự mình giết được Huyền Điểu.
Tử Nhan thì thầm gì đó cho Tiên Tư, cô khẽ gật đầu từ từ nhấm mắt lại, “ Thần Mục Pháp Huyết, Vũ Mục” thở ra một hơi cô cầm lấy thanh kiếm lau đến con Huyền Điểu.
Nhìn kĩ trên cánh nó đang bị thương tốc động giảm xuống, bay cũng không cao, thấy cô nó lau đến, Tử Nhan nhanh chóng né tránh ngã người về phía sau, dựa vào Vũ Mục cô thấy được điểm yếu của nó.
Cô phi lên ôm lấy cành cây lộn người đứng trên đó, ra hiệu cho Tiên Tư.
Từ phía dưới, Tiên Tư cầm lấy cây cung nhắm thẳng vào cổ con Huyền Điểu, nó trao đảo rồi rơi xuống.
Tiên Tư tiến đến, Tử Nhan né thanh kiếm cho cô, Cô đoán lấy, nhón chân nhảy lên đâm xuống, Huyền Điểu ngừng hét.
Nó dần biến mất hóa thành một viên đan, tỏa ánh sáng vàng nhẹ, Tử Nhan nhìn kĩ thấy tay cầm kiếm của Tiên Tư vẫn còn đang run run.
Cô đi đến nắm lấy
— Làm tốt lắm
— Ta... ta vừa giết nó.
Tư Vũ bước ra, giọng nhỏ nhẹ:
— Cứ bình thôi, nếu con không giết nó,nó sẽ giết con.
Trong giới Thuật linh sư việc giết linh thú lấy linh đan là vô cùng bình thường. không cần thấy ấy nấy, giờ con ăn nó, từ từ hấp thụ như lúc tu luyện linh lực, từ từ nó sẽ chuyển hóa thành kĩ năm cho con.
— Vâng
Tiên Tư làm theo những gì Tư Vũ nói, trong lúc đó cậu cũng bảo Tử Nhan đi tìm linh thú phù hợp vì thời gian hấp thụ rất lâu, có khi kéo dài đến 2 ngày, lúc đi nếu cảm thấy nguy hiểm lặp tức chở về.
Cô cũng làm theo, một chuyện đặc biệt đã sảy ra...