Siêu Nhiên Thiên Mệnh Chi Tử

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398010965-256-k521016.jpg

Thiên Mệnh Chi Tử
Tác giả: uminh001
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hành trình trở thành bá vương Tags: facebookwattpadyoutube​
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 1: Mệnh Cốt Phàm Nhân


Tại vùng đất hẻo lánh phía tây Bắc Vực, có một trấn nhỏ tên là Lưu Thủy.

Dưới chân dãy núi Thái Mang quanh năm sương mù dày đặc, ẩn hiện một đứa trẻ tên Lạc Vân.Lạc Vân là cô nhi, được lão ngư phu nuôi lớn từ khi còn đỏ hỏn.

Cậu có đôi mắt đen láy, trầm mặc và sâu thẳm hơn tuổi đời.

Người trong trấn nói rằng, Lạc Vân mang "phế cốt" – không thể tu luyện, sống cả đời cũng chỉ là phàm nhân.

Cũng bởi vì vậy, cậu bị coi thường, bị bắt nạt, và bị lãng quên trong một thế giới đang dần nghiêng về những kẻ có linh căn mạnh mẽ.Nhưng ít ai biết rằng – vào đêm Lạc Vân ra đời, trên trời xuất hiện tử vân che trăng, bảy ngôi sao lùi bước, thiên địa rung động nhẹ.

Một hiện tượng được ghi lại trong điển thư của Thiên Kiếm Tông, gọi là "Thiên Mệnh Phản Cốt".Thế nhưng, vận mệnh luôn biết cách che giấu những điều vĩ đại nhất.Một ngày nọ, trong lúc trèo lên núi hái thuốc, Lạc Vân vô tình rơi xuống một khe núi hẹp.

Tưởng như cái chết đã đến, cậu lại tỉnh dậy bên cạnh một huyết trì cổ xưa, trên vách đá là một dòng chữ khắc bằng kiếm khí:"Nếu trời không cho ngươi mệnh, vậy hãy đoạt lấy mệnh của trời."

Kề bên dòng chữ là một bộ hài cốt – một kiếm tu đã vỡ nát linh hồn, nhưng trong tay vẫn nắm chặt một đoạn kiếm ý không tiêu tan, như đang chờ đợi ai đó đến tiếp nhận.Lạc Vân, với mệnh cốt phàm nhân, đã đặt tay vào tàn kiếm ấy...Trong khoảnh khắc ấy, thiên đạo chấn động, huyết trì dâng trào, mệnh cốt phế nhân nghịch chuyển, mở ra một con đường tu tiên không ai từng bước đi – con đường nghịch mệnh.
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 2: Huyết Mạch Vong Thiên


Cơn đau xé toạc thân xác như muốn thiêu đốt từng khúc xương, từng tấc da thịt.

Lạc Vân quỳ sụp bên huyết trì, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ như máu.

Máu hắn đang sôi lên – không phải vì độc, mà là vì một luồng sức mạnh cổ xưa đang cưỡng ép thay đổi huyết mạch trong cơ thể.Trong vô thức, một giọng nói vang vọng:"Kẻ nào dám nghịch mệnh... phải có huyết mạch đủ để xé trời."

Rồi bóng tối nuốt lấy hắn.Khi tỉnh lại, Lạc Vân không còn là cậu thiếu niên gầy gò nữa.

Mắt trái xuất hiện một đạo ấn đỏ như máu, tay phải khảm sâu một đường kiếm khí vô hình, dường như hòa tan vào cốt tủy.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi nhất – là hơi thở của chính mình.Không phải khí tức của người sống... mà là thứ gì đó cổ xưa hơn, thuộc về kỷ nguyên đã bị diệt vong.Hắn đã thức tỉnh Huyết Mạch Vong Thiên – một loại huyết mạch bị tất cả đại phái chính đạo thời nay liệt vào hàng tà dị tuyệt đối, từng gây nên đại họa nghìn năm trước, chôn vùi cả một châu lục vào máu tanh.Giới thiệu hệ thống tu luyện (khởi đầu):Cảnh giới tu luyện (phàm nhân đến tiên đồ):Khai Mạch → Ngưng Khí → Trúc Cơ → Kim Đan → Nguyên Anh → Hóa Thần → ...

(sẽ mở rộng sau theo tiến trình)Huyết mạch cổ xưa chia làm ba nhánh:Thiên Huyết – mang khí chất của các Thần tộc thượng cổ (thuộc chính đạo).Ma Huyết – truyền thừa từ những kẻ bị phong ấn trong Hắc Vực (thuộc tà đạo).Vong Huyết – huyết mạch phản thiên, mang khả năng nuốt nguyên khí, xóa thiên mệnh, bị xem là nghịch thiên tuyệt đối.Lạc Vân – mang Vong Huyết, dù bản tâm lương thiện – nhưng huyết mạch của hắn khiến cả chính đạo và tà đạo đều muốn giết chết hoặc đoạt lấy.Cuối chương 2:Rời khỏi huyết trì, Lạc Vân trở về trấn nhỏ, nhưng mọi thứ không còn như trước.

Trấn Lưu Thủy đã bị một nhóm người mặc hắc y bao vây – tự xưng là Tà Linh Môn, đến để bắt một "đứa trẻ nghịch thiên vừa thức tỉnh".Lạc Vân – tay trần, chưa biết rõ thực lực bản thân, chỉ có một mảnh tàn kiếm và một luồng huyết khí không kiểm soát nổi...Nhưng hắn phải chiến đấu – không chỉ để sống sót, mà để chứng minh: kẻ mang Vong Huyết không nhất thiết là tà ma.
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 3: Trận Chiến Đầu Tiên


Sấm chớp đan xen trên bầu trời trấn Lưu Thủy, gió lạnh như cắt da.

Nơi đầu dốc trấn, hơn mười bóng người mặc hắc y đứng im lìm như tượng đá.

Ánh mắt họ đổ dồn về một thiếu niên vừa từ núi trở về – Lạc Vân, tay dính máu, mắt đỏ như máu, dáng người gầy guộc nhưng lại toát ra khí tức quỷ mị."

Chính là hắn.

Huyết mạch vừa thức tỉnh, nhưng chưa ổn định.

Bắt sống."

Một kẻ trong nhóm cất giọng lạnh lùng, rồi phất tay.

Ba tên áo đen bay vút về phía Lạc Vân, tốc độ như ảo ảnh.Lạc Vân đứng đó, bất động.Hắn chưa từng học đấu pháp, cũng chưa từng tu luyện thực sự, nhưng trong lòng hắn lúc này lại có một cảm giác... thèm khát.

Một dòng khí nóng trào lên từ huyết quản, một luồng bản năng mách bảo hắn giết – hoặc bị giết.Khi một tên lao đến vung đao bổ xuống, tay phải Lạc Vân vung lên theo bản năng."

Rắc!"

Không phải tay hắn đỡ – mà là tàn kiếm trong tay, thứ kiếm gãy hắn nhặt từ huyết trì, phát ra một luồng kiếm khí nhuốm màu huyết vụ, chém ngang bầu trời đêm!Ầm!!!Tên áo đen bị chẻ làm đôi, máu nóng bắn tung tóe, nhưng lại nhanh chóng bị kiếm khí đỏ rực hút sạch, để lại một cái xác khô gục xuống đất."

Cái gì?

Kiếm khí tự phát?

Không có pháp ấn?" – Một tên hét lớn."

Hắn... nuốt sạch huyết khí của nạn nhân?" – tên khác hoảng hốt.

"Là...

Vong Huyết!"

Không đợi bọn chúng định thần, Lạc Vân lại bước tới.

Hắn không biết vì sao mình có thể chiến đấu.

Chỉ biết trong đầu vang lên một câu nói xưa cũ:"Đừng chờ đến khi máu đổ mới biết mình là ai."

Từng chiêu vung kiếm của hắn vụng về, nhưng kiếm khí lại mang theo sát ý hung tàn, chém rách cả không khí.

Mỗi khi hắn giết một người, thân thể như càng thêm mạnh, kiếm khí càng thêm sắc bén.Một kẻ trong bọn rút ra một lá bùa tím:"Không thể để nó sống.

Kích hoạt Huyết Hỏa Phù – thiêu rụi trấn này cùng hắn!"

Bầu trời đột ngột đỏ rực.

Lá bùa phát nổ, triệu hồi một cột hỏa diễm từ trên trời giáng xuống – thiên hỏa mang theo khí tức diệt thế.Lạc Vân gào lên, cả người đẫm máu lao thẳng vào ngọn lửa.

Tàn kiếm vỡ tan, nhưng huyết khí trong cơ thể hắn bùng nổ.

Trên lưng hắn, hiện lên một đôi ấn phù đỏ rực hình cánh chim bị xé toạc – dấu hiệu đầu tiên của Vong Huyết hoàn toàn thức tỉnh."

CHẾT CHO TA!!"

Một luồng kiếm khí cuối cùng, hóa thành hư ảnh huyết long, xé tan ngọn lửa trời, đập nát luôn tên pháp sư đang cầm bùa.Trận chiến kết thúc.Toàn trấn cháy rực.

Chỉ còn lại Lạc Vân ngã quỵ giữa đống tro tàn, ánh mắt vô hồn nhìn lên bầu trời đầy sao.

Hắn đã giết người.

Không chỉ một.

Nhưng không hối hận.Phía xa, một đôi mắt trong vắt như nước hồ thu quan sát tất cả.

Một thiếu nữ mặc đạo bào trắng, đứng trên một chiếc pháp kiếm lơ lửng giữa trời, khẽ thở dài:"Hắn... thật sự mang Vong Huyết.

Nhưng... vì sao lại không giống đám tà tu?"

Cuối chương:Tên của thiếu nữ là Tô Nhược Trần, đệ tử chân truyền của Thanh Linh Tông, chính đạo đệ nhất vùng Nam Thiên.

Nàng được phái đi điều tra các dị biến huyết mạch, không ngờ lại gặp phải một kẻ phản thiên nhưng nhân tâm chưa diệt.Cuộc gặp gỡ giữa họ... là khởi đầu cho một hành trình giữa ánh sáng và bóng tối, nơi lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 4: Người Con Gái Ánh Trăng


Trăng treo giữa trời.

Mảnh trăng cong mảnh như lưỡi kiếm, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua làn khói dày của trấn cháy rụi.Giữa đống tro tàn đổ nát, Lạc Vân quỳ giữa đất, hai tay chống xuống nền đất cháy sém.

Hắn thở dốc.

Tàn kiếm trong tay đã gãy nát.

Cánh tay phải sưng tấy, nứt máu.

Lòng bàn tay in rõ hình vết kiếm – lằn đỏ không phai.Bỗng, một bóng trắng từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống – như một giọt ánh trăng rơi vào đêm tối.Tô Nhược Trần.

Đôi mắt nàng long lanh, mang vẻ tĩnh lặng hiếm có.

Trên tay nàng là một trường kiếm phát sáng nhè nhẹ, khí tức thuần khiết, trái ngược hoàn toàn với huyết khí cuồng loạn trên người Lạc Vân."

Ngươi là kẻ đã tàn sát toàn bộ người của Tà Linh Môn?" – giọng nàng trong như nước suối, không hề mang oán khí, cũng chẳng phải đe dọa.Lạc Vân ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ vằn tia máu.

Hắn thở nặng nhọc, khẽ gật đầu: "Phải... là ta."

"Ngươi không chối?"

"Không cần.

Nếu ta không giết, người chết sẽ là ta.

Và người trong trấn cũng không còn."

Tô Nhược Trần khựng lại.

Nàng nhìn quanh – dù tro tàn phủ khắp, nàng vẫn nhận ra: bọn người Tà Linh Môn đã bị ngăn không tiến vào trong trấn.Lạc Vân...

đã cố gắng giữ chiến trường ở ngoài, mặc cho máu đổ, mặc cho chính hắn gần như cạn kiệt sinh lực.Nàng thu kiếm, nhìn hắn hồi lâu, rồi nói khẽ:"Ngươi có biết mình đang mang trong người... huyết mạch bị vạn tông truy sát?"

"Biết." – Lạc Vân cười nhạt.

"Ngươi đến để giết ta?"

Tô Nhược Trần im lặng.

Gió thổi nhẹ.

Áo trắng tung bay.

Trăng phủ lên mặt nàng một tầng mờ ảo."

Không." – nàng khẽ nói.

"Ta muốn hỏi... tại sao ngươi vẫn còn giữ được ánh mắt của người."

Khoảnh khắc đó, tim Lạc Vân khựng lại.Không ai từng hỏi hắn như vậy.

Từ khi hắn thức tỉnh huyết mạch, người ta gọi hắn là ma quỷ, là tà vật, là tai họa.

Nhưng nàng – người chính đạo, lại hỏi vì sao hắn vẫn còn là "người".Hắn cười đau khổ:

"Ta không biết.

Có lẽ vì ta... chưa từng muốn giết.

Chỉ là bị ép."

Tô Nhược Trần quay người, phất tay.

Một luồng linh lực nhẹ nhàng đẩy Lạc Vân khỏi chiến trường, đặt hắn tựa vào tảng đá lớn."

Nghỉ đi.

Ngươi cần sống.

Không phải để chứng minh với thiên hạ... mà để chứng minh với chính mình."

Nửa canh giờ sau.

Lúc Lạc Vân tỉnh lại, nàng đã đi.Trên tảng đá bên cạnh, là một viên đan dược màu lam, và một dòng chữ khắc bằng kiếm khí:"Ta tên là Tô Nhược Trần – Thanh Linh Tông.

Khi nào ngươi muốn hỏi tại sao ngươi không giống bọn họ, hãy đến tìm ta."

Lạc Vân siết chặt viên đan, mắt nhìn trời cao, lòng dậy lên những rung động lạ lẫm.Cuối chương 4:Từ đây, hai người – một kẻ mang huyết mạch bị toàn thiên hạ căm ghét, một người là thiên tài chính đạo sống trong khuôn phép – đã cùng nhau bước vào sợi dây định mệnh không thể dứt.Nhưng sâu trong bóng tối, tại Hắc Cốc xa xăm, một bóng người đang quan sát qua bể máu cổ xưa.

Giọng trầm thấp vang lên:"Vong Huyết... cuối cùng cũng thức tỉnh rồi.

Thiên mệnh một lần nữa bị thách thức...

Thật thú vị."
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 5: Bàn Tay Bóng Tối


Nơi tận cùng phía bắc Thần Mộ Hải, có một vùng đất không tên – người đời gọi là Vô Ngôn Cốc.

Nơi ấy quanh năm không ánh sáng, gió lặng, trời không mây, chỉ có huyết vụ dày đặc bốc lên từ lòng đất.Trong trung tâm cốc, là một ngọn thạch tháp màu đen – gọi là Huyết Thiên Đài.

Bên trong, có một bàn tay khổng lồ bằng huyết nhục treo ngược giữa không trung, bị xích bởi chín đạo xiềng xích đúc bằng Tử Kim Long Ngân – một loại kim loại chỉ dùng để trấn áp thần linh.Bàn tay ấy... vẫn còn co giật.Trước bàn tay, một bóng người mặc hắc bào đứng yên như tượng, khuôn mặt bị che bởi mặt nạ xương thú.

Lão chính là Huyết Ảnh Tà Quân – Giáo chủ đời thứ mười ba của Tà Linh Môn."

Chín trăm năm rồi...

Cuối cùng, huyết mạch ấy cũng một lần nữa sống dậy."

Một giọng nói như vọng từ địa ngục vang lên từ bàn tay:"Hắn... có giết không?"

Huyết Ảnh Tà Quân quỳ xuống:

"Thưa Chủ Thể, không thể.

Một giọt máu của người đã hòa vào huyết mạch hắn.

Nếu hắn chết – 'Vong Huyết Trùng Sinh Trận' cũng tiêu tan."

Bàn tay khẽ rung.

Từng giọt huyết khí nhỏ xuống như máu loãng:"Vậy hãy để hắn sống...

đến khi đủ mạnh để gánh lấy thân xác ta."

Trong khi đó – tại Thanh Linh TôngTô Nhược Trần đứng trước Thiên Tâm Điện, đối mặt với các trưởng lão.

Giọng một trưởng lão già nua nhưng uy nghiêm vang lên:"Ngươi đã cứu một kẻ mang Vong Huyết.

Ngươi có biết điều đó sẽ dẫn đến điều gì không?"

"Ta biết." – nàng bình tĩnh.

"Nhưng ta không cảm nhận thấy trong hắn có sát niệm tà ác.

Hắn giết để sống.

Không hơn."

Một trưởng lão khác nghiến răng:"Ngươi tin hắn không phải tà ma chỉ vì một ánh mắt ư?"

Tô Nhược Trần không trả lời.

Chỉ khẽ nói:"Ta sẽ chịu trách nhiệm.

Dù là sai... hay đúng."

Giới thiệu hệ thống thế lực tu tiên đại lục:Chính đạo ngũ đại tông môn:Thanh Linh Tông – chủ tu kiếm đạo và tâm pháp thuần linh, lấy "thanh tâm vô tạp" làm tôn chỉ.Thiên Kiếm Các – kiếm tu cổ phái, tôn thờ Thiên Kiếm Nhất Đạo, mạnh về công sát và khí thế.Phật Ảnh Tự – tu giả kết hợp Phật pháp và nguyên lực, sở hữu thuật trấn áp tà khí bậc nhất.Ngọc Âm Cung – nơi toàn nữ tu, giỏi điều khiển tâm trí và trận pháp.Bách Độc Môn – không thuộc tà đạo nhưng trung lập, chuyên nghiên cứu kỳ độc và y đạo.Tà đạo thất cốc – mười hai môn phái ngầm:Mạnh nhất là Tà Linh Môn, do Huyết Ảnh Tà Quân lãnh đạo.Các phái tà khác gồm: U Minh Các, Cổ Nguyệt Điện, Xích Huyết Lâu, v.v...Có liên hệ mờ ám với huyết mạch cổ xưa và tàn dư của các Thần Tộc bị diệt vong.Hệ thống tu luyện (mở rộng đến trung cảnh)😛hàm nhân cấp:Khai Mạch → Ngưng Khí → Trúc CơTu tiên cấp:Kim Đan: Kết tụ nguyên lực thành đan, sống thọ 200 năm.Nguyên Anh: Linh hồn rời thể, có thể phân thân, sống thọ 500 năm.Hóa Thần: Linh thức dung hợp thiên địa, có thể xuyên không gian ngắn.Luyện Hư: Bắt đầu bước vào cảnh giới phi nhân, phá giới hạn sinh tử.Hợp Thể: Hợp linh lực và thể xác làm một, hủy hình luyện ý.Đại Thừa: Một bước lên tiên, nhưng nghịch thiên càng lớn – tai kiếp càng nặng.Vong Huyết: Một huyết mạch có thể tạm thời bỏ qua giai đoạn Trúc Cơ, nhưng hậu quả là cảnh giới không ổn định, dễ bị tâm ma nuốt ngược.Kết chương 5:Trong một đêm tĩnh mịch, Lạc Vân mở mắt, cảm thấy trái tim như đập loạn.

Hắn vừa thấy một giấc mơ kỳ lạ – trong mơ, một bàn tay khổng lồ đưa ra, gọi hắn bằng cái tên mà hắn chưa từng nghe:"Diệp...

Vong Thiên."

Lạc Vân choàng dậy.

Mồ hôi lạnh đổ ướt lưng áo."

Ta... là ai?"
 
Thiên Mệnh Chi Tử
Chương 6: Tên Gọi Bị Lãng Quên


Bầu trời hoàng hôn đỏ rực.

Lạc Vân ngồi bên dòng suối nhỏ dưới chân núi, nơi cỏ dại mọc chen đá sỏi, nơi từng là vùng đất yên bình trước khi bị máu tươi nhuộm đỏ.Gió thổi qua mặt suối lăn tăn, hắn nhìn bóng mình dưới nước – một khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sâu và tĩnh.

Nhưng ánh mắt ấy giờ đây đã khác.

Không còn là ánh nhìn của một thiếu niên vô danh.

Mà là ánh nhìn của một kẻ mang sức mạnh phản thiên, nhưng không biết mình là ai."

Diệp...

Vong Thiên."

Cái tên ấy cứ vang trong đầu hắn.Hắn chưa từng nghe ai gọi mình như vậy.

Cái tên "Lạc Vân" là do lão ngư phu đặt, bởi khi nhặt hắn về từ bờ sông, trời mưa đổ như trút, sấm sét rung chuyển như rơi vào vận mệnh.Nếu tên đó không phải của ta, vậy... ta là ai?Đêm đến, hắn lật lại mảnh y phục cũ nát từng được gói cùng lúc được nhặt về.Dưới lớp vải mục nát, hắn tìm thấy một mảnh ngọc nhỏ, hình tròn, chỉ bằng đồng xu.

Trên đó khắc một phù văn cổ, đã mờ, nhưng vẫn phát ra khí tức xuyên qua linh hồn.Hắn nhắm mắt, vận một tia huyết khí, nhỏ máu lên mặt ngọc.Ầm!!!Một luồng ánh sáng đỏ rực bắn lên trời, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.Ngay khi ánh sáng tắt, tâm trí hắn bị hút vào một vùng ký ức xa lạ.Hồi tưởng - 10 năm trướcMột cỗ xe ngựa chạy xuyên qua rừng già.

Bên trong, một đứa bé tầm ba, bốn tuổi ngồi trong lòng một phụ nữ áo tím, dung nhan như mộng.

Người phụ nữ ôm đứa bé, thì thầm:"Thiên nhi, nhớ lấy... con không được để ai biết con là ai.

Huyết mạch của con... sẽ dẫn đến diệt tộc nếu bị phát hiện."

Một cơn mưa đổ xuống, tiếng vó ngựa lẫn tiếng kiếm va chạm vang lên.

Tiếng hét chói tai:"Diệp gia còn sót mầm họa!

Diệt sạch, không để lại một giọt máu!"

Người phụ nữ bế đứa bé nhảy khỏi xe, dùng thân chắn một kiếm chém tới.

Máu bắn tung trời.

Trước khi hồn nàng tan biến, nàng cắm mảnh ngọc vào tay đứa trẻ, thì thào:"Tên của con... là Diệp Vong Thiên... kẻ mang mệnh... nghịch thiên tái hiện..."

Thực tạiLạc Vân mở mắt.

Mồ hôi lạnh đẫm lưng.

Hắn quỳ xuống đất, bàn tay run rẩy nắm chặt mảnh ngọc.Diệp gia... huyết mạch cổ tộc.

Từng tồn tại trong sử sách... rồi đột nhiên biến mất."

Nếu là sự thật... ta không phải cô nhi... mà là tàn dư bị truy sát của một huyết mạch cổ xưa..."

Cùng lúc đó – tại Thiên Kiếm CácTrong đại điện bằng bạch ngọc, các trưởng lão đang họp kín.

Một bức phù văn bay lơ lửng, hiển thị hình ảnh của một cột sáng đỏ phát ra từ Nam Sơn."

Là huyết khí triệu hồi.

Loại phù văn này... chỉ có ở Diệp tộc."

Một trưởng lão mặt lạnh lên tiếng:"Tàn dư Diệp gia vẫn còn sống.

Huyết mạch Vong Thiên... chưa bị tiêu diệt hoàn toàn."

"Chúng ta phải động thủ trước Tà Linh Môn.

Nếu để chúng cướp được Diệp Vong Thiên, hậu họa khôn lường."

Cuối chương 6:Trên đỉnh núi, Lạc Vân – hay đúng hơn là Diệp Vong Thiên, đứng trước vực sâu, tay nắm chặt mảnh ngọc, ánh mắt lạnh dần."

Diệp gia đã diệt... mẹ ta chết để ta sống.

Vậy ta không thể sống vô danh, không thể chết lãng quên."

"Kẻ mang Vong Huyết... sẽ hỏi tội thiên mệnh."

Xa xa, tiếng kiếm xé gió vang vọng.

Một nhóm người đang đuổi đến... không phải Tà Linh Môn, mà là... chính đạo.
 
Back
Top Bottom