Bầu trời hoàng hôn đỏ rực.
Lạc Vân ngồi bên dòng suối nhỏ dưới chân núi, nơi cỏ dại mọc chen đá sỏi, nơi từng là vùng đất yên bình trước khi bị máu tươi nhuộm đỏ.Gió thổi qua mặt suối lăn tăn, hắn nhìn bóng mình dưới nước – một khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sâu và tĩnh.
Nhưng ánh mắt ấy giờ đây đã khác.
Không còn là ánh nhìn của một thiếu niên vô danh.
Mà là ánh nhìn của một kẻ mang sức mạnh phản thiên, nhưng không biết mình là ai."
Diệp...
Vong Thiên."
Cái tên ấy cứ vang trong đầu hắn.Hắn chưa từng nghe ai gọi mình như vậy.
Cái tên "Lạc Vân" là do lão ngư phu đặt, bởi khi nhặt hắn về từ bờ sông, trời mưa đổ như trút, sấm sét rung chuyển như rơi vào vận mệnh.Nếu tên đó không phải của ta, vậy... ta là ai?Đêm đến, hắn lật lại mảnh y phục cũ nát từng được gói cùng lúc được nhặt về.Dưới lớp vải mục nát, hắn tìm thấy một mảnh ngọc nhỏ, hình tròn, chỉ bằng đồng xu.
Trên đó khắc một phù văn cổ, đã mờ, nhưng vẫn phát ra khí tức xuyên qua linh hồn.Hắn nhắm mắt, vận một tia huyết khí, nhỏ máu lên mặt ngọc.Ầm!!!Một luồng ánh sáng đỏ rực bắn lên trời, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.Ngay khi ánh sáng tắt, tâm trí hắn bị hút vào một vùng ký ức xa lạ.Hồi tưởng - 10 năm trướcMột cỗ xe ngựa chạy xuyên qua rừng già.
Bên trong, một đứa bé tầm ba, bốn tuổi ngồi trong lòng một phụ nữ áo tím, dung nhan như mộng.
Người phụ nữ ôm đứa bé, thì thầm:"Thiên nhi, nhớ lấy... con không được để ai biết con là ai.
Huyết mạch của con... sẽ dẫn đến diệt tộc nếu bị phát hiện."
Một cơn mưa đổ xuống, tiếng vó ngựa lẫn tiếng kiếm va chạm vang lên.
Tiếng hét chói tai:"Diệp gia còn sót mầm họa!
Diệt sạch, không để lại một giọt máu!"
Người phụ nữ bế đứa bé nhảy khỏi xe, dùng thân chắn một kiếm chém tới.
Máu bắn tung trời.
Trước khi hồn nàng tan biến, nàng cắm mảnh ngọc vào tay đứa trẻ, thì thào:"Tên của con... là Diệp Vong Thiên... kẻ mang mệnh... nghịch thiên tái hiện..."
Thực tạiLạc Vân mở mắt.
Mồ hôi lạnh đẫm lưng.
Hắn quỳ xuống đất, bàn tay run rẩy nắm chặt mảnh ngọc.Diệp gia... huyết mạch cổ tộc.
Từng tồn tại trong sử sách... rồi đột nhiên biến mất."
Nếu là sự thật... ta không phải cô nhi... mà là tàn dư bị truy sát của một huyết mạch cổ xưa..."
Cùng lúc đó – tại Thiên Kiếm CácTrong đại điện bằng bạch ngọc, các trưởng lão đang họp kín.
Một bức phù văn bay lơ lửng, hiển thị hình ảnh của một cột sáng đỏ phát ra từ Nam Sơn."
Là huyết khí triệu hồi.
Loại phù văn này... chỉ có ở Diệp tộc."
Một trưởng lão mặt lạnh lên tiếng:"Tàn dư Diệp gia vẫn còn sống.
Huyết mạch Vong Thiên... chưa bị tiêu diệt hoàn toàn."
"Chúng ta phải động thủ trước Tà Linh Môn.
Nếu để chúng cướp được Diệp Vong Thiên, hậu họa khôn lường."
Cuối chương 6:Trên đỉnh núi, Lạc Vân – hay đúng hơn là Diệp Vong Thiên, đứng trước vực sâu, tay nắm chặt mảnh ngọc, ánh mắt lạnh dần."
Diệp gia đã diệt... mẹ ta chết để ta sống.
Vậy ta không thể sống vô danh, không thể chết lãng quên."
"Kẻ mang Vong Huyết... sẽ hỏi tội thiên mệnh."
Xa xa, tiếng kiếm xé gió vang vọng.
Một nhóm người đang đuổi đến... không phải Tà Linh Môn, mà là... chính đạo.