Ngôn Tình Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 20


Mà ngay lúc Bạch Ngữ Dung đang lén đánh giá Tô Tái Tái, lúc này Tô Tái Tái đứng đó nắm tay vịn cũng thu lại ánh mắt đang nhìn cây trâm cài của Bạch Ngữ Dung.

Nghe Bạch Ngữ Dung nói xong, lúc này cô mới chuyển ánh mắt nhìn sang khuôn mặt của cô ta mà gật đầu nói, “Cảm ơn, nếu như thuận tiện thì lúc chị xuống lầu hãy thay tôi nói một tiếng, để bọn họ đưa chút đồ ăn vặt lên phòng của tôi đi.”

Giọng điệu ra lệnh này tự nhiên đến mức khiến Bạch Ngữ Dung sửng sốt, bàn tay vốn dĩ đang cầm túi xách hơi siết lại một chút.

Nhưng ngay lập tức đã thả lỏng ra, gật gật đầu cười, “Đương nhiên là không thành vấn đề.”

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản gia đã đi lên lầu, nhìn thấy ông ta cau mày dường như không đồng tình, cô ta liền biết quản gia đã nghe thấy hết toàn bộ, cô ta mỉm cười nói, “quản gia, chút nữa ông bảo người làm đem đồ ăn vặt mang lên phòng của Tiểu Tái đi. À, nhớ làm nhiều vị một chút, để Tiểu Tái đều có thể nếm thử.

Nói xong lại tiếp tục đi xuống lầu, nhìn về phía Tô Tái Tái nói, “nếu như em đặc biệt thích thứ gì thì để người làm về sau mua nhiều một chút.”

“Thịt đi? Mua nhiều thịt một chút.” Tô Tái Tái bổ sung, một chút cũng không để ý nụ cười của Bạch Ngữ Dung đã trở nên cứng ngắt và quản gia đang cau mày.

“Được. Liền để quản gia sắp xếp đi.” Bạch Ngữ Dung kiềm chế mà trả lời, đưa mắt nhìn quản gia.

Sau khi quản gia nghe Bạch Ngữ Dung nói xong thì sắc mặt mới hơi dịu xuống một chút, nhìn về phía cô ta ôn nhu nói, “cô chủ, loại việc nhỏ này cứ giao cho tôi xử lý đi. Xe của cô đã được chuẩn bị xong rồi, cô cứ đi làm việc của mình đi.”

Dừng một chút ông ta lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt lạnh lùng mà giọng điệu cũng có chút nghiêm nghị, “tôi sẽ lập tức sai người làm mang lên phòng cho cô Tô. Cô về phòng trước đi.”

Tô Tái Tái không có ý kiến gì, một lần nữa đi về phòng còn nhẹ nhàng nói với Bạch Ngữ Dung một câu, “học tập cho tốt”, sau đó mới rời đi.

Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, cũng không biết có phải cô đang giả vờ không.

Mãi cho đến khi quản gia gọi một tiếng, lúc này cô ta mới định thần mà nhìn về phía ông ta, “quản gia.”

“Xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tiễn cô chủ ra cửa.” Quản gia khom người trước Bạch Ngữ Dung, cung kính nói.

“Tôi tự mình đi ra cũng được, quản gia, ông lo chuyện của Tiểu Tái trước đi.” Bạch Ngữ Dung ngừng lại một chút, cân nhắc nói thêm, “có lẽ đến bây giờ em ấy vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu.”

Quản gia lại không hề động lòng, chỉ nhìn cô ta ôn nhu nói, “không vội, tôi tiễn cô chủ ra ngoài trước. Ông chủ và bà chủ cũng căn dặn qua rồi, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của cô chủ.”

“Cái này....được thôi.” Bạch Ngữ Dung lộ vẻ khó xử mà chần chừ một chút, sau mới miễn cưỡng mà gật đầu.

Ánh mắt lại liếc về phía của Tô Tái Tái, tình cờ thấy cô đã bước vào phòng và đóng cửa lại. Lúc này mới thu hồi tầm mắt mà nắm tay vịn đi xuống dưới.

Về cuộc nói chuyện vừa rồi với quản gia, cô ta tin chắc từ khoảng cách này cô ấy hoàn toàn có thể nghe rõ.

Bạch Ngữ Dung ôn nhu mà đi xuống lầu.

Cử chỉ tao nhã, thần thái đúng mực, đây mới là dáng vẻ của cô cả nhà họ Bạch nên có.

_ _

Tô Tái Tái vừa bước vào cửa, cửa đã tự chuyển động mà không cần có gió, từ từ chậm rãi đóng lại.

Cửa vừa đóng lại, một vật nhỏ màu trắng liền từ phía trên khung cửa thò ra, nếu nhìn kỹ một chút liền sẽ phát hiện đó là một góc giấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 21


Nhưng giây tiếp theo, liền phát hiện nó là một chiếc kéo cắt giấy. Trước khi sự ngạc nhiên kịp nảy sinh trong lòng, một mảnh giấy trắng cao chưa đầy 5cm được cắt thành hình một người giấy nhỏ bé mà thò đầu đi ra.

Thấy Tô Tái Tái, mảnh giấy hình người đã lao xuống từ cửa sổ, thuận lợi đáp xuống đúng trên vai của Tô Tái Tái, ghé sát vào tai cô, vừa khoa tay múa chân vừa nói thì thầm điều gì đó.

Cuối cùng, mảnh giấy tức giận mà chống tay lên hông, vừa nhìn cũng đã biết trước đó tờ giấy đã nói rất nhiều, tất cả đều là cáo trạng với Tô Tái Tái.

“Biết rồi.” Tô Tái Tái lại cầm chiếc điện thoại quả cam mà bà nội đưa cho, vừa vuốt màn hình vừa gật đầu, dừng một lát rồi lại thản nhiên nói, “đây cũng không phải lần đầu tiên trộm lẻn vào phải không? Không cần tức giận vậy đâu.”

Người giấy nhỏ nghe xong hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức im lặng, khoanh tay ngồi trên vai của Tô Tái Tái.

Bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Lúc này Tô Tái Tái mới rời mắt khỏi màn hình nhìn sang nó, mỉm cười mà chọc chọc vào người giấy nhỏ, đùa giỡn với nó, “này, cẩn thận chút, nếu em tức giận quá mà tự động bốc cháy thì phải làm sao?”

Người giấy nhỏ: ????!

Một chút cũng không hề buồn cười, hừ.

“Được rồi được rồi, chị cho em đồ chơi mới mà chơi này, bà nội nói nó rất thú vị.” Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ vẻ mặt vẫn còn đang “tức giận”, liền đặt điện thoại lên trên bàn trang điểm, sau đó lại đặt người giấy nhỏ lên bàn trang điểm, nhân tiện cũng lau chuỗi hạt châu đen rồi để sang một bên.

Người giấy nhỏ ngồi trên chiếc điện thoại di động, cúi đầu nhìn xuống màn hình, ngây người hai giây xong mới vui vẻ, bắt đầu đi đi lại lại trên màn hình.

Chuỗi ngọc đen đặt ở bên cạnh cũng có cái gì màu đen từ từ nhô ra, giống như những chiếc xúc tu mềm mại, cũng tò mò mà bấm vào màn hình điện thoại.

Tô Tái Tái thấy chúng nó đang chơi rất vui vẻ, đang dự định đi tắm, nhưng chưa bước được một bước liền dừng lại, quay người nhìn ra hướng cửa.

Người giấy nhỏ cùng viên ngọc đen cũng cảm thấy được, nhanh chóng ẩn mình trở lại nguyên dạng ban đầu.

Giây tiếp theo, một thanh âm gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

“Cô Tô, xin mở cửa một chút.”

_ _

Ở một bên khác, một con hẻm sầm uất.

“Được rồi, chuẩn bị dọn quầy hàng thôi.” Chủ quán vươn vai duỗi người, cất điện thoại đi động đi và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một bên vừa thu dọn một bên vừa nhìn về phía tên “hàng xóm” Ngô Lục Lục, thấy ông ta xách ấm trà đứng dậy, liền mỉm cười nói, “Ây, Ngô đại sư, hôm nay không thu dọn quầy hàng à?”

Ngô Lục Lục nghe xong liền tức giận trừng mắt nhìn chủ quán nói, “chỗ của tôi còn chưa khai trương, sao phải dọn quầy? Chờ một chút đi, lát nữa tôi sẽ dọn quầy.”

Nói xong, cũng không đợi tên chủ quán nói lại cái gì, liền tùy ý vẫy tay mà đi đến quán trà ở gần đó mà rót nước sôi vào.

Chủ quán nghe xong cũng không khỏi ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, nếu như không phải hôm nay ông ta cười không đúng lúc, có lẽ bây giờ “Ngô đại sư” cũng không tức giận với ông ta.

Sau khi suy nghĩ một hồi, chủ quán liền sờ sờ túi, hình như thuốc lá đã hết rồi, ông ta liền xoay người đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó, hất cằm nói, “ông chủ, lấy cho bao thuốc lá.”

Đều là người quen, tự nhiên cũng biết ông ta cần mua thuốc lá loại gì nên ông chủ đã đưa cho ông ta một bao thuốc lá mà không cần phải hỏi lại. Đợi sau khi ông ta mở bao thuốc, cầm bật lửa mà châm một điếu ngay tại quầy, lúc này ông chủ cửa hàng mới nói đùa với ông ta, “Thế nào, gần đây tôi không thấy anh mua vé số, sau này cũng định không mua nữa à?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 22


Tên chủ quán nghe xong thì khịt mũi một tiếng, bộ dáng kiểu như “đừng nhắc đến nữa”, trợn mắt nhìn chủ cửa hàng mà nói, “tôi mở quầy hàng ở đây mấy năm, cũng mua rất nhiều vé số của ông. Cuối cùng, ngay cả 5 đồng cũng đều chưa từng trúng qua. Bỏ đi, tốt hơn hết là tôi nên thành thật và không nên nghĩ về những thứ này nữa.”

Ông ta vẫy vẫy tay, dừng lại một chút rồi nói thêm, “Ngô đại sư cũng đều nói rồi, tôi không có cung tài vận.”

“Aiz, anh nghe ông ta nói à.” Nhắc đến Ngô Lục Lục, chủ cửa hàng lại cười khẩy một tiếng, dừng lại một chút rồi nói: “không phải anh vẫn luôn nói nếu như ông ta thật sự biết bói toán thì đã sớm không còn ở đây sao. Nào, bỏ đi bỏ đi, mau tới đây mua thêm một tờ, thử vận may xem sao.”

Tên chủ quán còn đang định từ chối, nhưng chưa kịp nói thì đã nghĩ đến lời cô gái trẻ kia nói.

_ _ [Sắc mặt của ông chủ cũng đặt biệt tốt, đặc biệt là cung tài vận. Hai ngày này nếu như ông mua vài tờ vé số, biết đâu lại có thể trúng giải thưởng khá to đấy.]

“.....Được thôi. Liền mua 2 tệ đi.” Tên chủ quán nhớ lại bỗng có chút động lòng mà nói với chủ cửa hàng ở phía mặt.

******

Lúc Tô Tái Tái tắm xong, tinh thần sảng khoái mà bước ra khỏi phòng tắm, đồ ăn vặt trước đó được đưa tới chỉ còn lại một đống túi lớn được đặt ở đằng kia..

Mà người giấy nhỏ ngồi ở đó vẻ mặt ngoan ngoãn, ngây thơ nhìn cô như muốn nói, “còn nữa không.”

Chuỗi ngọc đang nằm yên tĩnh ở bên cạnh, giống như đống rác lớn này đều được tạo nên bởi người giấy nhỏ, một chút cũng không liên quan đến chúng nó.

“Hả, một miếng cũng không để lại cho chị?” Tô Tái Tái thản nhiên nhìn túi đồ ăn vặt, có chút dở khóc dở cười.

Cô mới nói xong thì có một thứ gì đó giống như một xúc tu màu đen từ trong chuỗi ngọc vươn ra, chỉ vào người giấy nhỏ.

Ừm. Mười chín viên ngọc, mười chín xúc tu.

Chuỗi ngọc im lặng lên án.

Là nó là nó chính là nó!

Người giấy nhỏ thấy thế liền lập tức đứng trên chiếc điện thoại di động, vẫy vẫy tay thách thức, làm ra tư thế có ngon thì đến đây làm vài hiệp.

Rõ ràng là bọn nó nói không cần chừa lại.

Tức chết nó rồi, quả nhiên đều là những ác quỷ sống hàng nghìn, hàng trăm năm, thực sự là quá nham hiểm.

“Được rồi được rồi, chị chỉ tùy tiện nói thôi.” Tô Tái Tái thấy bọn nó lại chuẩn bị đánh nhau, đã chạy nhanh lại dỗ dành. Lúc này mới tránh được một cuộc “Đại chiến.”

Sau khi sấy tóc xong, cô quay đầu vừa thấy, ôi trời, bọn nó đã hòa hợp và đang cùng nhau chơi một trò chơi nào đó ở trên điện thoại.

Tô Tái Tái cũng mặc kệ bọn nó, cô ngồi ở bên bàn làm việc bắt đầu cắt giấy, đôi mắt rủ xuống, cả người đều trở nên trầm tĩnh, phảng phát có một luồng khí tức vô hình quanh quẩn bên người.

Người giấy nhỏ ở một bên nhìn thấy, liền kêu xúc tu màu đen nhìn về phía Tô Tái Tái, đám xúc tu màu đen thấy vậy liền nâng nó cùng với chiếc điện thoại đi ra xa chỗ Tô Tái Tái để tiếp tục chơi.

Giống như thú cưng ở trong nhà khi thấy chủ nhân đang tập trung làm một việc gì đó liền ngoan ngoãn đi ra chỗ khác chơi.

Sau khi Tô Tái Tái cắt toàn bộ giấy trắng thành hình chữ nhật rộng 6cm, dài 14cm xong, mới trải từng cái một lên bàn, lúc này ở bên ngoài một lần nữa vang lên tiếng đập cửa.

“Cô Tô, mời cô xuống nhà ăn tối.”

Người làm đứng ở ngoài cửa dừng lại một chút không nghe thấy tiếng đáp lại, đang muốn gọi thêm thì một tiếng “cạnh” vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Người làm sửng sốt, nhìn Tô Tái Tái đang ngồi trên bàn làm việc, sau đó lại nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 23


Cánh cửa này....

Cũng không đợi cô ấy suy nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Tô Tái Tái đã đẩy ghế đứng dậy, cầm lấy chuỗi ngọc đặt ở bên cạnh đeo lại lên trên tay, đi về phía người làm, cười nói: “đi thôi.”

“Hả? À....” Người làm phục hồi lại tinh thần, nhìn Tô Tái Tái, vừa nghi hoặc vừa gật đầu nghiêng người tránh sang một bên.

Chỉ là khi Tô Tái Tái dùng tay trái đóng cửa lại, người làm không ngăn nổi sự tò mò của mình mà liếc mắt nhìn bàn làm việc một cái.

Sau khi người làm thu lại ánh mắt thì đứng ở tại chỗ, chờ Tô Tái Tái đi đến phía trước, người làm mới đi theo phía sau, lúc này mới giương mắt lên nhìn cô một cái.

Mũi nhăn lại.

Làm gì mà cắt nhiều giấy trắng đặt ở trên bàn như vậy? Cũng nhàm chán quá đi?

..... Kỳ kỳ quái quái.

Người làm một bên nói thầm trong lòng, một bên cùng Tô Tái Tái đi xuống lầu.

Một cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua mặt đất, bay vào trong phòng Tô Tái Tái, bụi ở dưới cánh cửa chịu ảnh hưởng của cơn gió, đột nhiên bay lên. Ở trên không trung lơ lửng.

Mà trong số những tờ giấy đặt ở trên bàn, tờ giấy nằm ở gần góc bàn nhất đã vỗ nhẹ một cái.

Giống như nó bị làn gió nhẹ này lay động.

Nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong 1,2 giây, trong nháy mắt đã trở lại trạng thái yên lặng như ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Người giấy nhỏ đang nằm trên chiếc điện thoại di động, hai chân bắt chéo, hai tay ôm mặt nằm xem video cũng không khỏi kinh ngạc. Nó chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu vừa xem video vừa lắc lắc chân.

Giây tiếp theo!

Tất cả tờ giấy trắng ở trên bàn đều khẽ rung lên, giống như con bướm vừa phá kén mà tung cánh bay lên. Tốc độ càng ngày càng nhanh. Nhanh đến mức dường như còn phát ra âm thanh của tiếng lật sách.

Lúc đến cực hạn thì đột nhiên dừng lại. Những tấm giấy trắng lơ lửng giữa không trung, có cao có thấp. Mỗi một tờ giấy dường như đều phát ra từng luồng ánh sáng trắng không giống nhau.

Lúc này người giấy nhỏ mới ngồi dậy, vươn vai xong mới nhảy xuống chiếc điện thoại, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

_ _

Lúc Tô Tái Tái đến nhà ăn, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung đã ngồi ở đó chờ cô.

Nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch Văn Liên.

Sắc mặt Hứa Tần Nhã có chút khó chịu, nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn như bình thường, thậm chí khi nhìn thấy Tô Tái Tái còn mỉm cười, chủ động mở miệng, “Tiểu Tái tới rồi.”

Nói xong lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã ôn nhu mở miệng nói, “Mẹ, Tiểu Tái tới rồi.”

Giống như kiểu Hứa Tần Nhã không nhìn thấy, cô ta có ý tốt nhắc nhở.

“Ừm.” Hứa Tần Nhã trả lời một cách tùy ý, coi như nể mặt mũi của Bạch Ngữ Dung mới nhìn về phía Tô Tái Tái đang kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói, “lần sau tới giờ ăn cơm phải tự mình chủ động đi xuống, đừng để người lớn ở trong nhà phải đợi con.”

Tô Tái Tái nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Hứa Tần Nhã mà mỉm cười gật đầu, “được.”

Thế nhưng câu trả lời ngắn gọn và đơn giản này lại khiến cho Hứa Tần Nhã trong lòng cảm thấy khó chịu.

.....Quá không lễ phép rồi, trở về lâu như vậy rồi ngay cả một tiếng “mẹ” cũng chưa từng gọi qua.

Nhưng ngay thời điểm Hứa Tần Nhã đang ở trong lòng trách móc Tô Tái Tái, cũng không nghĩ lại bản thân mình, kỳ thật từ lúc cô về nhà cho đến giờ cũng chỉ gọi là “nó” hoặc cách gọi khác.

Cho nên bà ta đâu có tư cách trách móc Tô Tái Tái ?

Bạch Ngữ Dung đã ngoan ngoãn im lặng từ khi hai người bắt đầu nói chuyện, cẩn thận bưng chén canh, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhẹ nhàng nói, “Mẹ, uống canh đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 24


0

0

0

Hứa Tần Nhã vừa nghe thấy thanh âm của Bạch Ngữ Dung xong thì sắc mặt đã hòa nhã đi rất nhiều, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười nhận lấy chén canh, một bên khuấy canh, một bên mí mắt cũng không nâng nói, “đã về lâu như vậy rồi đừng chỉ mải chạy ra ngoài chơi, vẫn nên tập trung đọc sách viết chữ đi. Nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn học cái gì.”

Chờ một thời gian nữa Ngữ Dung đến đại học Đế Đô, mẹ sẽ tìm cho con một trường học ở thành phố C. Vừa gần nhà mà giao thông cũng thuận tiện.

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này đã làm động tác đang gắp thức ăn của Tô Tái Tái dừng lại một lát, trong lòng cô cảm thấy thật khổ.

_ _Làm sao hôm nay mọi người đều nói về chuyện học hành của cô vậy?

Bạch Ngữ Dung lại liếc nhìn Tô Tái Tái một cái, sau khi Hứa Tần Nhã nói xong thì mỉm cười gật đầu nói, “đúng vậy, Tiểu Tái, nếu em có cuốn sách nào thích đọc thì cứ đến thư phòng của chị mà lấy một cuốn, sách trong nước và ngoài nước đều có.”

Cô ta mới nói xong Hứa Tần Nhã đã lập tức hiện rõ vẻ mặt không tán thành mà gọi nhẹ một tiếng, “Ngữ Dung”, đợi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía mình lại nói tiếp, “chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, con phải tận dụng khoảng thời gian này để cùng với....”

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này lại dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, thấy cô đang cúi đầu tập trung ăn uống, bà ta mới tiếp tục: “... cùng Ngạn Xương học tập một chút kiến thức cơ bản đi.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì cụp mắt xuống, có chút thất vọng, “Mẹ, con biết rồi.”

Dừng một chốc liền cảm thấy có chút áy náy mà nhìn thoáng qua phía Tô Tái Tái, giống như đang nói, “thật xin lỗi, không giúp được gì cho em rồi.”

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái còn đang nghiêm túc ăn cơm, mắt nhìn thẳng.

Ánh mắt của Bạch Ngữ Dung lập lòe một chút, lúc này mới thu lại tầm mắt.

Mà Hứa Tần Nhã sau khi sắp xếp chuyện của Bạch Ngữ Dung xong, lúc này mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tạm dừng một chút bà ta mới miễn cưỡng gọi một tiếng, “Tiểu Tái”, đợi sau khi Tô Tái Tái ngước mắt lên nhìn bà ta, bà ta mới mở miệng, “trường đại học mà Ngữ Dung học chính là trường đại học tốt nhất ở trong nước, mặc dù hiện tại vẫn chưa có khai giảng, nhưng có một vài thứ vẫn phải chuẩn bị mà học trước. Cho nên nếu như không có chuyện gì....thì con đừng có đi làm phiền chị gái.”

“Nếu như con muốn làm chuyện gì thì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ đi sắp xếp.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tái Tái nghe xong liền gật đầu, dừng một chút lại vừa cười vừa nói, “Mọi người cũng đã nói qua rất nhiều lần, yên tâm đi, tôi dù có việc hay không có việc cũng sẽ không đi quấy rầy chị ấy.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, ngược lại đã quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mỉm cười nói với cô ta, “học tập chăm chỉ nha.”

Sau đó lại tiếp tục chăm chú ăn cơm.

Thái độ qua loa, làm Bạch Ngữ Dung không khỏi chớp chớp mắt.

Mà Hứa Tần Nhã càng nhíu mày.

Bà ta nhìn Tô Tái Tái cả nửa ngày, mặt không biểu cảm mà buông đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy.

“Mẹ.” Bạch Ngữ Dung thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ quan tâm.

“Không có chuyện gì.” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung mà cười nói, “có lẽ sau bữa trà chiều mẹ đã ăn no một nửa, bây giờ cũng không đói bụng. Ngữ Dung, con ăn từ từ thôi, mẹ về phòng trước.”

Nói xong thì xoay người bình tĩnh duyên dáng mà rời khỏi nhà ăn.

Về phía Tô Tái Tái, đừng nói nhìn một cái, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào.

Ngay khi Hứa Tần Nhã rời đi, Bạch Ngữ Dung cũng tỏ ra không có hứng thú. Thu lại tầm mắt mà một lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái, nhìn chằm chằm vào gương mặt bất động không một chút biểu cảm dường như không biết chuyện gì của cô nửa ngày, lúc này mới ôn nhu vừa cười vừa nhẹ giọng gọi, “Tiểu Tái.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 25


Đợi Tô Tái Tái quay đầu lên nhìn thì cô ta mới tiếp tục nói, “chị cũng cảm thấy không đói lắm, em cứ ăn từ từ, nếu như có món nào đặc biệt muốn ăn, thì cứ bảo phòng bếp làm cho em.”

Nói xong thì mỉm cười đứng lên, lại gật đầu với cô, “chị lên trước đây.”

“Được.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt tiếp tục chậm rãi gắp thức ăn.

Người làm đứng ở một bên liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó lại nhớ tới đống đồ ăn vặt mang lên lầu cho cô đã được ăn hết, nhịn không được lại cong môi lên.

Giống như chưa từng ăn qua....

Chậc.

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn mà luyến tiếc.

.... Quá lãng phí rồi. Không biết có thể gói lại mà đưa cho thú cưng của sư phụ cô làm đồ ăn vặt không?

Cô một bên nghĩ, một bên nhìn chuỗi ngọc đen đang đeo trên tay.

_ _

Đương nhiên câu trả lời là không thể nào.

Tô Tái Tái tiếc nuối mà rời khỏi bàn ăn, chậm rãi đi lên trên lầu, một vẻ mặt như đang buồn bực mà nhỏ giọng nói với đám thú cưng, “yên tâm, buổi tối hôm nay chắc chắn có đồ ăn vặt ngon.”

Đúng vậy.

Trong nháy mắt đám thú cưng đã phấn chấn, suýt chút nữa đã quên có một con đang để ở chỗ tên đạo sĩ giả nữa.

An ủi đám thú cưng xong, Tô Tái Tái liền đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tất cả tờ giấy trắng vốn dĩ trải đều trên mặt bàn đã được người giấy nhỏ sắp xếp lại. Những tờ tốt nhất được đặt ở vị trí đầu, còn lại thì được xếp ở vị trí thứ hai.

Mà nó hai tay đang chống cằm, dựa vào bàn lắc lắc chân mà xem video.

Rung đùi đắc ý, một bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Thấy Tô Tái Tái đi tới, người giấy nhỏ liền nhanh chóng ngồi dậy ấn tạm dừng, lập tức hướng về phía cô mà vẫy vẫy tay, ra hiệu Tô Tái Tái đi qua.

Bộ dạng này giống như muốn cho Tô Tái Tái xem thứ gì đó.

“Làm sao? Em lại phát hiện ra thứ gì thú vị rồi à?” Tô Tái Tái đóng cửa lại, vừa cười vừa đi về phía người giấy nhỏ.

Cũng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn người giấy nhỏ lấy đồ vật ra, cô lại kinh ngạc liếc nhìn nó một cái, “Ồ, chị vừa đi xuống ăn một bữa cơm, mà em đã đăng ký tài khoản Weibo cho chị rồi à.”

Tô Tái Tái nhìn tên Weibo mới lập của mình, sau đó quay ra nhìn người giấy nhỏ đang ưỡn ngực kiêu ngạo nói, “có phải em rất lợi hại không?”, cuối cùng cô mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó nói, “lợi hại lợi hại, em muốn cho chị xem cái gì.”

Ây. Chút nữa thì quên.

Người giấy nhỏ bừng tỉnh, lại nhanh chóng làm ra thao tác, “bẹp bẹp”

Đợi sau khi bấm vào giao diện mới tránh ra, lúc Tô Tái Tái cầm chiếc điện thoại lên, người giấy nhỏ tự mình bay lên trên vai cô ngồi, lắc lắc chân mà cùng cô xem.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang?” Tô Tái Tái nhìn gương mặt của blogger weibo mà buồn cười đọc ra, sau khi lướt qua thấy đối phương có mấy trăm vạn fans mới cười nói, “hiện tại mọi người đều thích cái này à?”

Một bên nói một bên kéo xuống xem tài khoản của đối phương.

[Thứ đồ vật kia lại tới nữa, lúc trước âm thanh ở dưới lầu, hiện tại nó liền ở trên lầu. Tôi biết nó đang tìm tôi, cho nên bây giờ mỗi tối tôi đều không dám ngủ ở căn phòng đã ngủ lúc trước, tôi rất sợ hãi, không biết tại sao nhưng, tôi cảm thấy.......tôi sắp bị nó tìm thấy rồi.]

[Không có ai tin tôi cả, bọn họ chỉ nghỉ rằng tôi lén lút thức khuya để chơi game nên tính tình mới trở nên kỳ quái. Không! Không! Không có ai tin tưởng tôi. Tôi sắp bị tìm thấy rồi, tôi sắp bị tìm thấy rồi! Ai tới giúp tôi? Ai tới giúp tôi?!!]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 26


Tô Tái Tái xem thử thời gian gửi tin weibo này, đã là ba giờ sáng rồi. Hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận. Liền tùy ý bấm vào xem một vài bình luận.

[Ha ha ha cậu chủ nhỏ lại chơi trò chơi kỳ quái gì vậy, lần này chúng tôi sẽ không tin cậu đâu. Khi nào thì cậu chụp một hai tấm ảnh về món đồ chơi mới của cậu để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt.]

[Không thể nào, không thể nào, lại nữa à?! Chẳng lẽ lần trước cậu cá cược với cư dân mạng, ba của cậu không mua được trực thăng cho cậu, nên cậu định dùng cách này để né tránh việc rút thăm trúng thưởng hay sao? Không được nha, dám chơi dám chịu, dù sao tôi cũng ở phần bình luận của tiểu thiếu gia, tôi phải nhìn thấy anh rút thăm 10 vạn rồi mới rời đi.]

[Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! Rút thăm trúng thưởng! ]

Những bình luận sau Tô Tái Tái không đọc nữa, hầu hết đều là những tiếng hò reo to nhỏ giống nhau.

Cô bỏ qua rồi lướt xuống xem tin đăng của mấy ngày hôm nay, phát hiện từ nửa tháng trước đây blogger weibo này đã đăng một số tin kỳ quái.

Lại lướt xuống thêm một chút nữa, liền thấy một bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động.

Đại khái là tầm 6, 7 giờ sáng trên đỉnh núi nào đó, gió ở trên núi thổi đám cỏ dại cao tầm nửa người áp sát xuống mặt đất, hoàng hôn u ám và lạnh lẽo.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” này còn thêm một dòng caption: “Phiền chết đi được, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã phải chạy đến nơi quái quỷ này. Tôi thật không biết làm thế nào mà tôi lại đi mua một mảnh đất như vậy.]

Phần bình luận cũng thật náo nhiệt, có người cười nói, “hôm nay có chanh vây quanh tôi” v...v. Tất nhiên, cũng có người bình luận bàn tán rằng nếu làm được điều gì với mảnh đất này thì rất tuyệt.

Cũng không có ai có bất kỳ cái nhìn đặc biệt nào về bức ảnh này cả.

Nhưng.....Cũng chỉ tại trong mắt người bình thường nên nó mới không có gì đặc biệt.

Tô Tái Tái nhìn bóng dáng mờ ảo dường như sắp chạm vào camera, nghĩ một chút liền tùy ý coi như làm một chút chuyện tốt đi, bấm vào phần bình luận và trả lời, sau đó lại thoát ra khỏi giao diện. Cô lại quay lại mỉm cười với người giấy nhỏ đang ngồi trên vai mình: “nói cho chị biết trò chơi nào chơi vui nhất?”

Cùng lúc đó, Ngô Lục Lục một tay cầm ấm trà nguội một tay cầm bánh bao vừa ăn vừa đi trở về.

“Ồ, đại sư đã về rồi?” Một người đàn ông mặc một cái áo rách đi ra từ trong nhà, thấy Ngô Lục Lục liền nhếch môi giễu cợt, “hôm nay lại ăn bánh bao à? Ây da Ngô đại sư, bản lĩnh của ngài cũng không được a....”

“Hay là ngài tính toán cho tôi xem, nhìn xem hôm nay tôi ra ngoài đánh bạc sẽ có vận khí như thế nào? Tôi cho ngài hai tệ? Này? Ngô đại sư, Ngô đại sư ngài đừng đi chứ.”

Loại người rảnh rỗi này Ngô Lục Lục cũng lười để ý, sau khi rẽ vào góc đường, lại đi qua một lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người đi qua, Ngô Lục Lục đi đến chính giữa, mới tới nơi ông ta ở.

Cánh cửa phòng thấp bé, được làm bằng nhôm sắt cực mỏng. Để mà nói, nếu như ai đó muốn đột nhập vào nhà ăn trộm thứ gì đó, thì cũng không cần dùng tới công cụ. Người có sức lực một chút, dùng chân đá vào chốt cửa, sau đó dùng tay không cũng có thể kéo cánh cửa ra.

Chẳng qua một căn phòng như này một tháng cũng chỉ mất 50 tệ tiền thuê nhà, thì cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để mà trộm cả.

Lối đi quá nhỏ hẹp, cửa sắt cũng chỉ có thể mở được một nửa. Ngô Lục Lục một bên nghiêng người đi vào, một bên đẩy cảnh cửa gỗ ở bên trong ra, đặt tất cả mọi thứ lên trên bàn gỗ xong, lại rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm xong, lúc này mới đem ly trà đặt xuống mà hừ lạnh một tiếng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 27


“Lúc ông đây còn ở thời kỳ đỉnh cao, bọn ranh con chúng mày còn đang xếp hàng để chờ được đi đầu thai đấy.”

Nói xong ông ta lại tặc lưỡi một tiếng, nhân lúc thời tiết vẫn còn đẹp, đã nhanh chóng đi lấy chút nước ấm rồi đi tắm.

Căn phòng này được xây dựng trái phép, mùa hè thì lạnh mùa đông thì nóng, khi trời mưa, một chút hơi ẩm liền khiến căn nhà trở nên ẩm ướt.

Không chỉ có thế căn nhà còn rất thấp, hơn nữa vì để tiết kiệm chi phí điện mà công suất dùng cho chiếc đèn cũng rất thấp, đừng nói bật đèn vào buổi tối, cho dù hiện tại có đóng hết cửa lại thì ánh đèn cũng chỉ hiện mờ mờ, thật sự tối tăm.

Trong góc nhà quanh năm không nhận được một chút ánh sáng mặt trời nào, nếu nhìn lâu vào một góc tối bạn sẽ cảm thấy hoa mắt, sẽ luôn cảm thấy càng nhìn càng thấy tối, càng nhìn càng thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Đừng nói là người khác, ngay cả Ngô Lục Lục khi vừa mới thuê căn nhà này, cũng cảm thấy khó chịu mất mấy ngày

Nếu như không phải ông ta không có tiền, thì đã sớm chuyển đi từ lâu rồi.

Nhưng thời gian dài qua đi, hắn cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Vì vậy sau khi mắng tên rảnh rỗi kia một tràng, ông ta liền quay người đi lấy chậu hứng nước.

Người vừa đi, bên trong căn nhà cho thuê vốn dĩ đã tối tắm, liền trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Những âm thanh ma quái vừa nhỏ xíu vừa chậm rãi, giống như ảo giác truyền đến từ bốn góc phòng.

Ban đầu vốn dĩ chúng nằm rải rác ở xung quanh, nhưng nếu như lắng nghe kỹ càng, có thể cảm nhận thấy dường như có thứ gì đó đang dần dần tụ tập lại, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dừng lại ở phía trên chiếc bàn gỗ.

Ngô Lục Lục cầm chậu nước, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn chiếc đèn điện đang treo trên chiếc bàn gỗ. Nhún nhún vai xong liền dùng tay mở cửa, đặt chậu nước ra bên ngoài.

Ông ta không hề biết rằng khi ông ta đang ở bên ngoài ngâm và nghịch nước trong chậu, ở phía trên chiếc bàn gỗ đột nhiên xuất hiện một con mắt chỉ có tròng trắng.

Con mắt giống như con ruồi di chuyển khắp nơi xung quanh, cuối cùng mới từ từ dừng lại, chậm rãi nhìn về bóng lưng của Ngô Lục Lục.

........ Hì hì hì hì.

Tiếng cười ma quái trầm thấp này truyền đến gần như không thể nghe thấy, tràn ngập một mùi vị máu tanh lạnh lẽo.

Không ai để ý đến hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở trên đồng tiền, lại đang khẽ lắc lư một chút.

****

Ngô Lục Lục phát hiện ra có chuyện bất thường là vào tầm hai giờ sáng.

Ông ấy đột nhiên mở mắt ra, nữ quỷ đang lơ lửng phía trên người, cánh tay không có thịt màu xám xanh duỗi thẳng ra, chộp về hướng Ngô Lục Lục.

Trên nóc nhà có mấy con quỷ không biết là loại quỷ gì, cơ thể vặn vẹo nằm nhoài ở đó, hoặc là cái đầu rơi ở bên cạnh, hoặc là đầu lưỡi, tròng mắt rớt ra, chuyển động loạn không thể khống chế.

Những con quỷ này không ngờ rằng Ngô Lục Lục đột nhiên tỉnh dậy, thấy ông ấy mở mắt ra thì bọn nó gào to một tiếng rồi đánh về phía Ngô Lục Lục, muốn bóp cổ ông ấy.

Ngô Lục Lục hoảng sợ, xoay người tránh thoát, đồng thời lăn thẳng xuống dưới giường, mãi tới khi cả người ông ấy đụng vào chân bàn bằng gỗ thì mới dừng lại.

Cái bàn gỗ bị ông ấy đâm sầm vào nên hơi dịch chuyển, viên ngọc đen vốn dĩ được để trên đồng tiền lập tức rớt xuống mặt bàn rồi lộc cộc lăn xuống dưới bàn, bật nảy lên hai lần, sau đó không biết rơi vào góc nào mất rồi.

Ngô Lục Lục làm gì có thời gian mà nhớ tới viên ngọc đó nữa, ông ấy chịu đựng cơn đau vì ngã lăn khỏi giường xong lại cố gắng tránh né công kích của những con quỷ kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 28


Có điều chiếc bàn gỗ bị đập vỡ nát, mảnh gỗ vụn nổ tung, rạch lên mặt Ngô Lục Lục.

Máu tươi từ từ chảy ra, Ngô Lục Lục sờ lên mặt mình, âm thầm than hỏng bét rồi.

Mùi máu tươi bay trong không khí, cho dù nhạt tới thế nào cũng có thể khiến những con quỷ này trở nên điên cuồng.

Nữ quỷ và nhóm quỷ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi trong không khí rồi quay đầu qua nhìn Ngô Lục Lục, gào rú trong im lặng. Bọn nó chậm rãi bò tới từ đủ các hướng, ngăn cản đường đi của ông ấy.

Ngô Lục Lục ngồi dưới đất, lưng tựa vào vách tường mỏng. Ông ấy thở hổn hển s* s**ng lung tung trên mặt đất, cho tới khi sờ được một cái chân sau của cái bàn, ông ấy nắm chặt lấy nó, giơ cao trước mặt, tính dùng nó đe dọa quỷ quái đang không ngừng tiến lại gần.

Nhưng cái này cũng chẳng phải gỗ đào, căn bản không có tác dụng gì cả.

Mà cho dù đây là gỗ đào thật thì cũng chưa chắc những con quỷ này sẽ sợ.

Những con quỷ này ít nhất đã chết hai mươi, ba mươi năm rồi, chỗ này âm u ẩm thấp, quanh năm không có ánh sáng, là một nơi rất hợp cho bọn nó tẩm bổ. Đừng nói tới Ngô Lục Lục, cho dù là người giỏi nhất trong nhà ông ấy tới đây thì đoán chừng cũng không thể bắt bọn nó được.

Chẳng lẽ… Hôm nay ông ấy thật sự phải chết ở đây sao?

Ngô Lục Lục thầm cười khổ, nhưng tay cầm gậy gỗ lại siết chặt hơn, mặc dù nét mặt hốt hoảng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cho dù có chết đi nữa, ông ấy cũng không thể hèn nhát được.

Ngô Lục Lục còn chưa nghĩ xong thì đám quỷ trên đỉnh đầu ông ấy đã chịu không nổi mà gào lên một tiếng, sau đó bổ nhào từ trên xuống.

Cả cái đầu nó dường như chỉ có cái miệng mở lớn, lộ ra cái răng sắc nhọn, trông giống như muốn nuốt chửng Ngô Lục Lục trong một lần luôn vậy!

Ngô Lục Lục hoảng sợ ngẩng đầu, trong chớp mắt con quỷ đó đã tới gần trước mặt. Ông ấy vốn không có cơ hội phản kháng.

Ông ấy trợn to mắt, đôi mắt mở lớn tới mức phản chiếu lại cái miệng há rộng của con quỷ.

Một cái bóng đen từ chỗ nào đó nhanh chóng vọt tới. Ngô Lục Lục cảm thấy bản thân như hoa mắt, con quỷ vừa nhào tới trước mặt ông ấy, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Sự thay đổi quá đột ngột, không chỉ mình Ngô Lục Lục ngẩn người, mà cả nữ quỷ lẫn những con quỷ còn lại cũng sửng sốt.

Mãi tới khi có tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm, ngấu nghiến truyền tới, bọn họ mới quay đầu lại cùng nhìn qua một hướng.

Thứ gì đó có hình dạng giống với báo đen đang giẫm lên bụng con quỷ kia, nó cúi đầu xé rách con quỷ thành những mảng lớn, giống như đang thưởng thức những khối thịt lớn ngon lành vậy.

Khi báo đen nuốt xuống, cổ họng nó phát ra tiếng nuốt “ừng ực”, ăn xong miếng cuối cùng rồi mà trông nó có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Nó liếp mép một cái, sau đó từ từ nhìn qua những con quỷ còn lại, nhìn cả nữ quỷ kia nữa.

Chân trước nó cong lên, thân mình hơi cúi nghiêng về trước. Nó phun ra một hơi, khí đen sát mặt đất tản ra, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.

Ngô Lục Lục cảm nhận được lông tơ đang dựng đứng hết cả lên, ông ấy và đám quỷ quái đều mở to mắt nhìn “Báo đen”, lúc này ông ấy mới chậm chạp nhận ra rằng, thứ này còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ và đám quỷ quái đó!

Ở trước mặt báo đen, tất cả mọi người đều chỉ là đồ ăn vặt mà thôi!

Nhóm quỷ quái lập tức kêu lên thảm thiết, ngay cả khối thịt tới miệng là Ngô Lục Lục bọn nó cũng không cần ăn nữa mà cùng với nữ quỷ nhìn “báo đen” chằm chằm, vừa gầm gừ đen dọa vừa sẵn sàng chạy trốn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 29


“Báo đen” ngược lại chỉ chăm chú nhìn đám quỷ rồi li.ếm mép một cái, cái đuôi sau lưng nó lắc lư mấy cái, đồng tử thú màu vàng kim trong chớp mắt thít chặt lại.

Nữ quỷ và đám quỷ thấy thế k** r*n một tiếng rồi chạy trốn tứ tung.

Lúc này bọn nó mới phát hiện ra, không biết “báo đen” đã dùng quỷ khí toàn thân của nó để khóa căn phòng này thành nhà tù từ lúc nào, khiến đám quỷ quái căn bản không thể chạy thoát ra ngoài được!

“Báo đen” gầm nhẹ một tiếng, chân sau dùng sức phóng tới, Ngô Lục Lục trốn ở một góc không nghe thấy được cái gì, ông ấy chỉ có thể nghe thấy vài tiếng gào thét tru tréo, sau đó tàn ảnh màu đen lướt qua trước mắt ông ta mấy lần. Tới khi “báo đen” lần nữa đáp xuống đất, ông ấy mới nhìn rõ được nó.

Ngô Lục Lục đối diện với đồng tử thú màu vàng kim thì hít một ngụm khí lạnh, răng run lên lập cập.

Không ngờ “báo đen” không tấn công ông ấy, mà chỉ liếc mắt nhìn ông ấy một cách kỳ lạ, sau đó nó ngậm đầy một miệng “đồ ăn vặt” rồi hóa thành sương đen, len qua cửa rời đi.

Nó vừa rời đi, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên lại, Mãi tới khi nhiệt độ trong phòng quay lại như bình thường, tay Ngô Lục Lục mới buông lỏng, ông ấy để mặc cây gậy gỗ rơi bên cạnh, bản thân đứng dựa vào vách tường.

Đúng là nhặt được một mạng về mà…

Ngô Lục Lục lau mồ hôi lạnh nhỏ giọt bên mắt, chống lên chân giường, cố gắng đứng dậy.

Ánh mắt ông ấy lơ đãng nhìn bàn gỗ vỡ vụn, khi thấy Tì Hưu Mặt Quỷ ở một bên, ông ấy sửng sốt đầy bất ngờ.

Một lúc sau ông ấy nói: “…Tì Hưu Mặt Quỷ sao?”

Chỉ có ác quỷ trăm năm trở lên mới có thể biến thành hình thú, sao nó lại tới đây chứ?

Trùng hợp thôi sao?

Hay là…

[Cho ông mượn dùng cái này.]

Hình dáng cô gái nhỏ mà Ngô Lục Lục mới gặp buổi sáng bỗng nhiên lóe lên. Ngoài ra còn có cả viên ngọc đặt trên đồng tiền vàng của cô nữa.

“Chẳng lẽ là?” Ngô Lục Lục thì thào, mắt mở lớn.

-------

Sương đen bay ra từ căn phòng trọ của Ngô Lục Lục rồi lao vun vút về phía nhà họ Bạch.

Khi tới phía trên nhà họ Bạch, nó còn vui vẻ lượn tròn mấy vòng, nhìn qua không khác gì một bé cún đã chơi thỏa thích ở bên ngoài cho nên lon ton chạy về nhà tìm chủ nhân cả.

Thấy người giấy nhỏ mở cửa sổ ra, sương đen chui tọt vào nhanh như một tia chớp. Chờ nó ngoan ngoãn ngồi xuống xong thì các viên ngọc đen khác đã không nhịn được mà biến thành những con thú lớn nhỏ khác nhau, căn phòng cho khách tương đối rộng rãi lập tức trở nên chật chội hơn hẳn.

Độ lớn nhỏ của hình thú tỷ lệ thuận với sức mạnh của chúng, mà Tì Hưu Mặt Quỷ - đứa ngậm “đồ ăn vặt” về nhà - đúng là đứa nhỏ nhất và đáng yêu nhất trong số đó.

Người giấy nhỏ đóng cửa sổ một cái “rầm”, sau đó bay tới nằm bò trên đầu của Tô Tái Tái, nó dùng hai tay chống cằm và nghiêng đầu nhìn nữ quỷ cũng như mấy con quỷ quái khác đang bị Tì Hưu Mặt Quỷ ngậm trong miệng, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía cô.

Tô Tái Tái ôm gối đầu ngồi xếp bằng trên giường, cô ngáp một cái rồi mở miệng hỏi, giọng nói mang theo cảm giác ngái ngủ: “Đâu, để chị nhìn thử xem là loại quỷ gì?”

Tì Hưu Mặt Quỷ nghe thế thì ngoan ngoãn cúi đầu nhả đống “đồ ăn vặt” trong miệng ra, nữ quỷ và quỷ quái lập tức chất thành một đống.

Đám lệ quỷ bên cạnh thấy thế thì nuốt nước miếng ừng ực, có điều do Tô Tái Tái không lên tiếng cho nên cả đám chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó, không có đứa nào dám hó hé gì cả.

“Ồ… Chị chưa thấy qua loại quỷ này.” Tô Tái Tái ôm gối đầu rồi đặt cằm lên đó.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 30


Cô dừng một chút rồi lại nói: “...Không đẹp lắm nhỉ.”

Loại quỷ sinh ra từ nơi âm u như thế này thường không mạnh mẽ gì cho cam, chúng nó nuốt trọn mọi oán khí có thể nuốt và không để thừa dù chỉ một chút.

Những oán khí không vẹn toàn đó sẽ chồng chất lên người chúng và bắt chước thành những bộ phận trên cơ thể người, như là cái đầu hoặc cánh tay gì đó.

Cho nên đám quỷ trước mặt Tô Tái Tái này, có đứa thì mọc ra bốn cái tay sau đó chổng ngược bò trên mặt đất, có đứa thì trên đầu chỉ có một cái miệng sói to tướng, lưng thì mọc đầy lông đen và những cục thịt lồi lõm không khác gì lưng của một con cóc ghẻ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trên mấy cục thịt đó là những đôi mắt được che giấu đằng sau lớp lông, điều này có nghĩa là những cục thịt mọc trên lưng của đám quỷ quái này thật ra đều là đầu người!

Có cái đầu chỉ còn lại một nửa, có cái đầu thì chỉ có nửa khuôn mặt, tròng mắt trên đó cứ đảo liên tục trông vô cùng đáng sợ.

Một cảnh tượng kinh dị như thế mà qua miệng của Tô Tái Tái thì bị giảm cấp thành “không đẹp lắm” mà thôi.

“Kệ đi, cũng không có tác dụng gì mấy.” Tô Tái Tái nhìn lướt qua, thấy đàn quỷ đó đều sợ tới mức nằm bẹp trên mặt đất thì uể oải khoát tay: “Đừng làm dơ phòng nhé.”

Đám lệ quỷ nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, chúng nhào tới cắn lấy bọn quỷ quái kia rồi hất lên cao, sau đó chia nhau xơi tái bọn nó ngay giữa không trung.

Máu đen bắn tung tóe, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành oán khí tản ra.

Có một ít oán khí bay tới trước mặt Tô Tái Tái, cô thấy vậy thì duỗi ngón tay ra xoay hai vòng trong không khí, oán khí mỏng như sợi tơ bị cô vo thành viên tròn rồi đưa sang cho người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ giơ tay nhận lấy rồi há to miệng cạp một miếng, nhìn qua không khác gì đang ăn kẹo bông gòn cả.

Tô Tái Tái xoa đầu của người giấy nhỏ, trong lúc chuyển tầm mắt thì vô tình nhìn thấy nữ quỷ đang rúc vào một góc run bần bật.

Nó gầy như một bộ xương được bọc da, do không “thơm ngon” như đám quỷ quái béo tốt kia cho nên bị để lại ăn cuối cùng.

Có một con lệ quỷ vừa nuốt chửng một con quỷ quái, nó li.ếm mép vì chưa đã thèm, vừa hay lúc này lại thấy nữ quỷ, tuy có hơi chê nhưng nó vẫn ngoác mồm ra định cắn.

“Ấy, khoan đã nào.”

Grào?

Lệ quỷ dừng lại, vẫn giữ động tác há miệng quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái rồi chớp mắt đầy vô tội.

“Chị đột nhiên nhớ ra mình còn thiếu một kẻ trông cửa.” Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ, xoa cằm hỏi: “Dạo này người giấy nhỏ phải ru rú trong nhà riết chắc cũng sắp chán chết rồi, chị cũng đâu thể bắt nó giữ nhà mãi được, đúng không?”

Người giấy nhỏ đang cầm “kẹo bông gòn từ oán khí” ăn lấy ăn để, nghe thế thì gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng vậy! Nó cũng muốn đi theo Tái Tái ra ngoài chơi!

“Nếu vậy thì…” Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ đang run bần bật, tuy ở trong mắt người ngoài nó là một sinh vật kh*ng b* và tàn nhẫn, nhưng đến đây rồi thì nó chỉ là một con quỷ yếu đuối đáng thương mà thôi.

Cô dịu giọng hỏi: “Cô muốn làm quỷ trông cửa cho tôi hay là…”

Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi chỉ sang đám lệ quỷ mười nghìn năm đang vây quanh nữ quỷ: “Hay là làm đồ ăn vặt cho chúng nó?”

…Dù là quỷ thì cũng biết nên chọn cái nào!

Nữ quỷ gật đầu liên tục, sợ mình trả lời trễ thì sẽ bị đám thứ dữ xung quanh xơi tái.

“Tốt quá.” Tô Tái Tái vừa lòng gật đầu: “Nếu thế… Để tôi đặt cho cô một cái tên mới nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 31


Nữ quỷ tiếp tục gật đầu lia lịa.

Ngài là sếp lớn mà, ngài nói gì cũng đúng hết á!

“Vậy tôi gọi cô là Đồ Ăn Vặt nha.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm vỗ tay.

Nữ quỷ: ???

“Đây là cái tên hay mà đúng không?” Tô Tái Tái cười hỏi.

Nữ quỷ: “...”

Nữ quỷ chỉ có thể nuốt lệ mà gật đầu.

Nó không thấy tên này hay ở chỗ nào cả, nó chỉ cảm thấy cái tên này… hơi bị ngon miệng mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, nữ quỷ len lén liếc sang các “đại ca” ở xung quanh, khi phát hiện bọn chúng cũng đang nhìn mình với ánh mắt “thèm nhỏ dãi”, nó lập tức run bần bật như cầy sấy.

Nữ quỷ nhìn về phía Tô Tái Tái, nó đã quyết định rồi, từ giờ trở đi chỉ cần cô gái trước mặt này nói cái gì thì nó sẽ lập tức làm cái đó liền.

Nhất định sẽ nghe lời cô răm rắp!

****

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung chuẩn bị đi thăm bà nội Bạch.

Quản gia đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy từ sớm, chỉ còn chờ người giúp việc múc canh nữa thôi là có thể đi luôn.

Hứa Tần Nhã thấy vậy thì không ngừng gật đầu, nhìn về phía Bạch Ngữ Dung tỏ ý khen ngợi, vỗ nhẹ bàn tay của cô ta, nói: “Con thật là chu đáo, biết nấu canh bổ mang cho bà nội luôn này.”

“Đây là chuyện con nên làm thôi ạ.” Bạch Ngữ Dung cười dịu dàng một tiếng.

Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy cũng gật đầu đầy dịu dàng, bầu không khí lúc này rất ôn hòa.

Chờ một lát để người ta múc canh xong, lúc quản gia đang định đưa hai mẹ con Hứa Tần Nhã tới bệnh viện thì Bạch Ngữ Dung lại dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ta đánh mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã: “À phải rồi, mẹ ơi, Tiểu Tái đâu rồi ạ? Hay là gọi Tiểu Tái đi cùng nhé? Bà nội thấy em ấy tới chắc chắn sẽ rất vui đấy.”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía quản gia như thể đang giục ông ta còn không mau đi lên lầu gọi người vậy.

Thế nhưng, chẳng những quản gia vẫn đứng nguyên tại chỗ mà ngay cả nét mặt của Hứa Tần Nhã cũng tỏ ý không đồng tình: “Thôi, chỉ hai mẹ con mình là đủ rồi. Chờ nó sửa soạn xong mà xuống được dưới này thì không chừng canh con nấu cho bà nội đã nguội lạnh luôn rồi.”

Cũng phải ha.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, vừa quay đầu nhìn lên trên lầu vừa nói: “Vậy…”

Không đợi cho cô ta kịp nói gì, Hứa Tần Nhã đã chặn trước: “Nếu như nó có lòng thì nó sẽ tự đi thăm thôi. Đến lúc đó lại bảo quản gia chuẩn bị xe là được.”

Bà ta thoáng dừng lại một lát rồi nói: “Ngữ Dung, mẹ biết con tốt tính, dễ mềm lòng nhưng… Hôm nay chúng ta tới thăm bà nội vẫn còn chuyện khác phải làm nữa. Có Tiểu Tái ở đó thì không được hay cho lắm, để lần sau được không? Lần sau chúng ta gọi nó đi cùng nhé? Được không con?”

Mắt Bạch Ngữ Dung thoáng lóe lên tia sáng, nghe vậy, cô ta mới ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con nghe lời mẹ.”

Hứa Tần Nhã vui vẻ vỗ mu bàn tay của cô ta, bấy giờ, hai mẹ con mới nắm tay nhau đi ra ngoài, quản gia thì đi theo sau.

Về phần Tô Tái Tái, thậm chí còn không có một ai nhận ra rằng chưa có người nào lên gọi cô dậy ăn sáng cả.



Hôm nay Ngô Lục Lục ra bày sạp muộn hơn bình thường, tuy sắc mặt ông ấy khá tiều tụy nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Chủ sạp nhỏ vốn đang ngồi lướt điện thoại, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy ông ấy, ông ta “Ồ!” lên một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống, vừa xem Ngô Lục Lục bày quầy vừa nói: “Ngô đại sư, tôi còn tưởng là hôm nay ông không tới luôn ấy chứ.”

Ông ta thoáng dừng lời, thấy sắc mặt Ngô Lục Lục không được tốt thì lại hỏi tiếp: “Sao vậy? Ông chơi bài thâu đêm đấy à? Trông sắc mặt ông không được tốt cho lắm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 32


Ngô Lục Lục nghe vậy cũng chẳng biết phải trả lời người “hàng xóm” này như thế nào, chỉ biết gật đầu ậm ờ, im lặng một lát rồi nhìn chủ sạp nhỏ, hỏi: “Phải rồi, hôm nay tôi ra đây muộn, ông có còn nhớ cô gái trẻ mà hôm qua ngồi ở quầy của tôi uống hai chén trà lạnh rồi đi luôn không?”

“Nhớ.” Chủ sạp nhỏ gật đầu.

Con ngươi của Ngô Lục Lục lập tức sáng lên, ông ấy vội vàng hỏi dồn: “Vậy sáng nay ông có gặp cô ấy không? Cô ấy có tới đây không?”

Chủ sạp nhỏ lắc đầu: “Tôi không gặp.” Ông ta dừng lại một lát, thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá thất vọng thì không nén nổi tò mò, bèn gặng hỏi: “Sao tự nhiên ông lại nhớ tới cô gái trẻ đó vậy?”

“Ôi... Không có gì đâu.” Ngô Lục Lục chẳng muốn trả lời ông ta, chỉ tùy ý phất phất tay.

Ông ấy nhìn con Tỳ Hưu ngậm tiền mà mình dùng làm chặn giấy rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đám đông đi qua đi lại trước mặt, mỏi mắt trông mong bóng dáng Tô Tái Tái sẽ xuất hiện trong dòng người một lần nữa.

Tối qua, sau khi mọi thứ bình thường trở lại, Ngô Lục Lục đã lục tung toàn bộ ngôi nhà lên nhưng vẫn không tìm thấy viên ngọc đen mà cô gái trẻ đó đã cho mình.

Không rõ là ông ấy đã lỡ tay làm mất thật hay là đúng như những gì ông ấy phỏng đoán.

Có lẽ… Chỉ bao giờ gặp lại được cô gái trẻ đó thì mới có thể biết rõ được.

Ngô Lục Lục nhìn dòng người, vừa tìm kiếm vừa nghĩ ngợi sâu xa.

Chủ sạp nhỏ ngồi bên cạnh thấy ông ấy không định nói cho mình biết thì cũng chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề gì. Lúc ông ta đang định cúi xuống nghịch điện thoại tiếp thì trong đầu lại chợt nhớ ra chuyện xổ số.

Ông ta kêu lên “ôi chao” một tiếng rồi vừa lục túi vừa cười với Ngô Lục Lục: “May mà ông nhắc tới cô gái trẻ đó chứ không suýt nữa tôi lại quên mất mình vẫn còn tấm vé số mua mất hai tệ.”

“Ồ, đây rồi!” Chủ sạp nhỏ móc tờ vé số ra, phẩy một cái rồi nói với Ngô Lục Lục: “Ôi, đại sư, ông trông sạp hàng giúp tôi một lát nhé, nếu trúng thưởng thật thì tôi sẽ chia cho ông một nửa!”

“Không cần chia cho tôi một nửa đâu, chỉ cần mời tôi ăn sáng ba hôm là được rồi.” Ngô Lục Lục nhìn đám đông, không quay đầu qua nhìn, chỉ phẩy phẩy tay với chủ sạp nhỏ.

Lời nói này của ông ấy khiến cho chủ sạp nhỏ bật cười ha ha: “Nếu như tôi trúng thật thì tôi mời ông ăn một tháng luôn. Thôi tôi đi nhá, đi tí về ngay.”

Nói rồi, ông ta nhanh chân chạy sang tiệm tạp hóa ở gần đó.

Ngô Lục Lục nghe vậy mới quay đầu nhìn bóng lưng của ông ta, trên miệng nở nụ cười trừ, cũng không coi lời ông ta nói là thật.

Trái lại, chủ quầy bán đồ chơi làm bằng đường bày hàng phía bên tay phải của Ngô Lục Lục nghe vậy lại bật cười một tiếng, tỏ ý khinh thường, sau đó bảo với Ngô Lục Lục: “Nếu như ông ta trúng thưởng thật, bất kể giải thưởng lớn hay bé thì, ờm, tôi sẽ tặng cho ông con rồng bay lên trời này.”

Chủ quán đồ chơi làm bằng đường chỉ tay vào món kẹo đồ chơi hình rồng mà mình vừa làm xong chưa được bao lâu, đang cắm trên cây gậy để rao hàng.

Ngô Lục Lục nhìn ông ta, chỉ gật đầu cười, không tiếp lời.

Trước đây, quầy hàng của hai người này nằm sát nhau nhưng sau này, vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà đôi bên xảy ra mâu thuẫn, từ đó, quầy của Ngô Lục Lục mới bày giữa quầy của hai người họ, coi như là tách hai người ra, kẻo họ lại cãi nhau, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của mọi người.

Tuy nhiên, Ngô Lục Lục chơi thân với chủ sạp nhỏ hơn là chủ sạp kẹo đồ chơi.

Ít nhất thì chủ sạp nhỏ cũng phúc hậu hơn một chút.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 33


Tiệm tạp hóa nằm cách chỗ bọn họ không xa nên Ngô Lục Lục chỉ mới kịp nghĩ tới đó thì chủ sạp nhỏ đã quay lại.

Ông ta cúi đầu không nói một lời, sau đó im im quay lại, ngồi vào bàn, ngẩn người.

Thấy ông ta như vậy, không đợi Ngô Lục Lục hỏi, chủ quán kẹo đồ chơi đã vội cười khẩy một tiếng, ngân dài giọng, nói mát: “Ôi chao… Con người ấy mà, phải biết cách chấp nhận số phận mới được. Ông bảo có phải không Ngô đại sư?”

Ông ta cười hì hì nhìn về phía Ngô Lục Lục, thoáng dừng lời rồi lại làm ra vẻ đáng tiếc, nói: “Thật là, vốn tôi còn nói là mời ông ăn con rồng bày lên trời này, tiếc là… Chậc, chậc, chậc, xem ra là không có cơ hội này rồi!”

Chủ quán kẹo đồ chơi tặc lưỡi, lắc đầu, vui vẻ hát khe khẽ, tiếp tục vẽ đồ chơi bằng đường.

Ngô Lục Lục không thèm để ý đến ông ta, quay qua nhìn về phía chủ sạp nhỏ, an ủi ông ta: “Không sao đâu, chỉ mất mỗi hai tệ thôi mà.”

Đến tận lúc này, chủ sạp nhỏ mới như thể cuối cùng cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục, chậm rãi gọi một tiếng: “Ngô đại sư...”

“Sao vậy?” Ngô Lục Lục đáp.

Một giây sau, chủ sạp nhỏ lập tức đứng bật dậy khỏi chiếc ghế kê bên chiếc bàn nhỏ, mặt mày hớn hở hô to lên với ông ấy: “Tôi trúng xổ số rồi! Ba mươi ngàn! Ha ha ha ha! Ngô đại sư! Tôi bao ông ăn sáng một tháng!”

Chủ sạp nhỏ vỗ ngực, hào sảng tuyên bố.

Lời này không chỉ làm Ngô Lục Lục kinh ngạc mà chủ quán kẹo đồ chơi vừa mới múc một muỗng đường, đang định rưới lên trên mặt thớt cũng ngạc nhiên. Ông ta lệch tay, thìa đường lập tức đổ thẳng xuống đất.

Mãi một lúc sau, chủ quán kẹo đồ chơi mới hoàn hồn, vội vàng rụt tay về.

Ông ta đang xót của nhìn số đường dưới đất thì một bàn tay khác lại đủng đỉnh xòe ra trước mắt ông ta. Chủ quán kẹo đồ chơi ngẩn người, quay đầu nhìn Ngô Lục Lục đang chìa tay ra trước mặt mình, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi tới khi bàn tay Ngô Lục Lục lại chỉ tiếp lên phía trên, chủ quán kẹo đồ chơi ngẩng đầu lên nhìn theo, Ngô Lục Lục mới bổ sung thêm một câu:

“Phiền ông lấy nó giúp tôi.” Ngô Lục Lục cười híp mắt, mở miệng, thấy chủ quán kẹo đồ chơi vẫn còn trợn mắt há miệng, ông ấy lại nhắc nhở đầy thiện ý: “Rồng bay lên trời.”

… Vừa khéo ông ấy vẫn chưa ăn sáng, ăn ít kẹo cho ngọt giọng cũng được.

Ngô Lục Lục trong lòng vui phơi phới nghĩ.



Ở một nơi khác, Hứa Tần Nhã đang tươi cười ngồi trong phòng bệnh VIP, nói chuyện với bà nội Bạch.

Còn Bạch Ngữ Dung thì ngồi bên cạnh múc canh.

“Mẹ, đây là canh mà Ngữ Dung dậy sớm nấu cho mẹ đấy ạ, canh này bổ lắm. Mẹ mau nếm thử xem hương vị thế nào?”

Hứa Tần Nhã vừa nói xong thì Bạch Ngữ Dung cũng kịp bưng chén canh đứng bên cạnh bà nội Bạch, ngoan ngoãn gọi bà ấy: “Bà nội.”

Bà nội Bạch ngước mắt lên nhìn Bạch Ngữ Dung một cái rồi lại cụp mắt xuống nhìn bát canh mà cô ta bưng tới trước mặt mình, sau đó gật đầu khen ngợi: “Nước canh rất trong, khá lắm.”

Bà ấy dừng lại một chút rồi lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Tài bếp núc của Ngữ Dung lại tiến bộ thêm rồi.”

Lời khen ngợi của bà nội Bạch khiến cả hai mẹ con đều thấy vui vẻ. Hứa Tần Nhã thầm ngạc nhiên, cười nói: “Cái con bé này, rõ ràng hiện tại việc học đang nặng như vậy, vậy mà vẫn khăng khăng phải tự nấu canh cho mẹ. Thật là…”

Hứa Tần Nhã nói đến đây còn hờn dỗi khẽ lườm Bạch Ngữ Dung một cái, mang tiếng là chê nhưng thực ra là khen cô ta.

Bạch Ngữ Dung cười ngượng ngùng, gọi một tiếng “mẹ à” rồi lập tức cúi đầu xuống.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 34


Bà nội Bạch cười, không hùa theo Hứa Tần Nhã mà chỉ nhìn Bạch Ngữ Dung, khen thêm một câu: “Đúng là một đứa trẻ ngoan.”

“Tiếc là trước bữa sáng, người ta đã thông báo rồi, chỉ được ăn đồ mà bệnh viện đã quy định thôi, món canh này…” Bà nội Bạch thoáng dừng lời rồi chỉ tay sang chiếc bàn trà nhỏ ở bên cạnh, nói: “Cháu để ở đó đi, bà ngửi mùi thôi là đủ rồi.”

Bạch Ngữ Dung sững sờ, quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã, đôi mắt vô tội chớp chớp, có vẻ hơi luống cuống.

Hứa Tần Nhã thấy thế lập tức tranh nói trước, ngượng ngùng bảo: “Ôi chao, chuyện này… Đúng là sơ suất của con.” Bà ta dừng lại một lát nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Ngữ Dung, con để qua đó đi.”

Bạch Ngữ Dung nghe vậy mới gật đầu, ngoan ngoãn bưng bát canh để qua một bên, sau đó quay đầu lại, nở nụ cười với bà nội Bạch rồi nói: “Lát nữa cháu sẽ mang canh này về, tiện thể hỏi y tá xem bà nội có thể ăn món gì rồi nấu lại ạ.”

Hứa Tần Nhã âm thầm gật đầu, ánh mắt tỏ ý hết sức tán thành.

Bà ta rất hài lòng về độ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Bạch Ngữ Dung.

Trái lại, bà nội Bạch lại tùy ý xua tay áo: “Không cần đâu, chạy tới chạy lui cũng phiền phức, đầu bếp ở đây được thuê để chuyên nấu dược thiện. Đợi bà khỏe rồi cháu nấu cho bà ăn sau nhé.”

“Thế… Dạ, cháu nghe lời bà nội.” Bạch Ngữ Dung do dự một chút rồi gật đầu.

Quản gia vẫn đứng ở bên cạnh, nghe vậy mới định bước tới bê giúp món canh ra ngoài. Thế nhưng, quản gia vừa đưa tay ra thì đã bị bà nội Bạch ngăn lại.

“Ồ? Cứ để ở đó đi.” Bà nội Bạch thoáng dừng lời như thể nghĩ đến chuyện gì đó, cười bảo: “Món canh này trông khá ngon mắt, đợi Tái Tái tới thì cho con bé nếm thử, nếu con bé thích thì sau này có thể nấu cho nó ăn.”

Lời này làm quản gia sững sờ, còn biểu cảm của Hứa Tần Nhã cũng trở nên khá khó coi.

Trái lại, Bạch Ngữ Dung đang duỗi tay ra để dọn bát giúp quản gia, nghe bà nội Bạch nói vậy, cô ta cũng chỉ hơi khựng lại một chút rồi cúi đầu, hàng mi cụp xuống, không đoán ra được thái độ của cô ta như thế nào.

Sau vài giây im lặng, khi Hứa Tần Nhã đang định lên tiếng bênh vực Bạch Ngữ Dung thì cô ta quay người lại nhìn về phía bà nội Bạch, dịu dàng, tình cảm gật đầu đáp: “Dạ, vậy cứ để ở đây đi.”

Cô ta dừng lại một chút rồi vừa cười vừa bổ sung thêm: “Nếu Tiểu Tái thích thì sau này cháu sẽ nấu nhiều hơn một chút.”

Bà nội Bạch nhìn Bạch Ngữ Dung một cái, sau câu nói này của cô ta, nét mặt vốn nghiêm khắc của bà ấy mới thoáng dịu lại, gật nhẹ đầu khích lệ cô ta: “Đứa bé ngoan.”

Rõ ràng so với vừa rồi, thái độ hiện tại của bà nội Bạch đã hiền từ hơn nhiều nhưng Bạch Ngữ Dung lại không thể vui vẻ được như lúc nãy.

Tuy vậy, cô ta vẫn nhếch khóe môi, dịu dàng trả lời: “Đây là chuyện cháu nên làm thôi ạ.”

Tuy Bạch Ngữ Dung mang tiếng là đứa trẻ mà bà nội Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn nhưng thái độ của bà ấy với cô ta luôn chỉ dừng ở mức bình thường, cộng thêm con trai, con dâu đều đối xử với Bạch Ngữ Dung rất tốt nên bà ấy không hề cảm thấy dẫu có thiếu chút cưng chiều của mình thì cũng có làm sao.

Bà nội Bạch không lưu tâm nên đương nhiên cũng không dễ dàng nhận ra thái độ của Bạch Ngữ Dung thay đổi.

Hay nên nói rằng, trong lòng bà nội Bạch chưa từng quan tâm chuyện này.

Cho nên hiện tại, sau khi nghe Bạch Ngữ Dung nói như vậy, bà nội Bạch cũng chỉ gật đầu tùy ý rồi lại quay đầu nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nói sang chuyện khác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 35


“Đúng rồi, Tần Nhã, vừa rồi nghe con nhắc tới việc học của Ngữ Dung. Con đã sắp xếp ổn thỏa chuyện trường lớp cho Tái Tái chưa?”

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh, tuy sắc mặt không hề thay đổi nhưng hai tay lại nắm lấy nhau, siết thật chặt.

Hứa Tần Nhã bất giác liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mới quay qua dịu dàng trả lời với bà nội Bạch, gượng cười, nói năng nhỏ nhẹ: “Mẹ à... Mẹ cũng biết là Ngữ Dung thi đậu Đại học Đế Đô rồi đấy, con và Văn Liên chỉ mới vừa tìm được giáo viên hướng dẫn cho con bé xong nên vẫn chưa kịp lo tới chuyện này.”

“Mẹ thấy đó, lại sắp phải tổ chức tiệc rồi đúng không? Thế này vậy...” Hứa Tần Nhã dừng một chút rồi nói tiếp: “Chờ con lo xong chuyện của Ngữ Dung, con sẽ lập tức sắp xếp cho Tiểu Tái, được không ạ?”

Bà nội Bạch nghe đến đây, mặt lập tức sa sầm lại.

*****

Năm đó ông nội Bạch qua đời quá đột nhiên, trong quãng thời gian ông hai Bạch còn chưa kịp về thì tập đoàn của nhà họ Bạch được bà nội Bạch một tay cáng đáng.

Chính bà nội Bạch và chồng là người đã gây dựng lên tập đoàn của nhà họ Bạch, đó chính là thành quả của bọn họ. Về sau khi con trai Bạch Văn Liên ra đời, tập đoàn của nhà họ Bạch cũng dần đi vào nề nếp, đến lúc này thì cả hai mới chia nhau ra, một người lo làm lụng, một người lo việc gia đình.

Nhưng như vậy không có nghĩa là người khác có thể xem thường bà nội Bạch.

Bà ấy rất hiếm khi nổi giận, cũng chưa từng mắng nhiếc Hứa Tần Nhã bao giờ, nhưng từ lúc được gả vào nhà họ Bạch thì bà ta luôn rất sợ mẹ chồng của mình.

Bây giờ thấy bà ấy sầm mặt xuống như thế thì Hứa Tần Nhã cũng thấp thỏm không yên, nhưng bà ta không cảm thấy mình làm thế có gì là sai cả, bà ta chỉ đang nghĩ cho tương lai của nhà họ Bạch và nhà họ Hứa thôi mà?

“Chờ con hết bận thì chuyện của Ngữ Dung cũng trễ nải hết cả rồi.” Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã nói.

Thấy bà ta cúi đầu không dám nhìn mình, bà ấy dừng lại một lát rồi dịu giọng bảo: “Hay là như vậy đi, nếu Ngữ Dung muốn đến Đại học Đế Đô học thì cứ cho Tái Tái đi theo nó là được.”

Nghe bà nội Bạch nói tới đây, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng phắt đầu lên và nhìn bà ấy bằng ánh mắt không dám tin, nhưng lúc vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị bà nội Bạch giơ tay bảo khoan: “Con nghe mẹ nói hết đã.”

Bà nội Bạch liếc Hứa Tần Nhã một cái, chờ bà ta không tình nguyện ngậm miệng lại xong thì mới hơi thở dài và nói tiếp: “Ngữ Dung cũng là cháu gái của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ không làm khó nó làm gì. Đến lúc đó cứ để Tái Tái tới Đại học Đế Đô làm học sinh dự thính là được, như vậy về sau chúng ta mới có thể sắp xếp một đại học tốt hơn cho con bé.”

Bà nội Bạch nói tới đây thì bắt đầu chậm rãi giảng giải cho Hứa Tần Nhã hiểu: “Dù gì con bé cũng là con ruột của con mà, nó là máu mủ duy nhất của nhà họ Bạch chúng ta đấy, bởi vì xui rủi nên đôi bên mới thất lạc nhau nhiều năm như vậy, chúng ta phải cố bù đắp cho nó, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Về phần Ngữ Dung...”

Bà ấy dừng một chút rồi nhìn thoáng qua Bạch Ngữ Dung, thấy cô ta ngoan ngoãn đứng một bên nghe người lớn dạy bảo, trên mặt cũng không vẻ gì là oán giận thì mới vừa lòng nói tiếp: “Đến lúc đó mẹ cũng sẽ không bạc đãi nó.”

Năm đó sau khi ông hai Bạch trở về nhà họ Bạch, tuy ông ấy tuyên bố là mình đã phong ấn la bàn không còn xem bói đoán mệnh nữa, nhưng vì sợ bản thân không qua được “tuổi phùng cửu” cho nên ông ấy đã giao hết những bảo vật quý giá của mình cho bà nội Bạch cất giữ thay.

(*)
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 36


Ông ấy không có con cháu đời sau, cũng may bên nhà của cháu trai Văn Liên thì vẫn còn con nối dõi, nếu trong tương lai có đứa nào có triển vọng một chút thì có thể nhờ bà nội Bạch chuyển những thứ này cho nó.

Nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần nó có thể làm rạng danh của nhà họ Bạch là đã tốt lắm rồi.

Bà nội Bạch nói như thế là vì nhớ tới những món đồ mà ông hai Bạch đã nhờ mình cất giữ.

Bà ấy đã cất kỹ những món đồ đó trong căn nhà của ông hai Bạch ở thủ đô, chờ Ngữ Dung đến đó học tập thì có thể đưa chúng cho nó kèm với căn nhà luôn.

Tái Tái không có thiên phú ở phương diện này, cho nên bà ấy có thể giao chúng cho Ngữ Dung, có như vậy thì mới phát huy được hết công dụng của chúng nó.

Hơn nữa làm thế cũng coi như không phụ sự gửi gắm của chú út.

Chỉ tiếc, bà nội Bạch không thể ngờ rằng câu nói thật lòng “sẽ không bạc đãi Bạch Ngữ Dung” của mình lại bị Hứa Tần Nhã xem là lời nói đầu môi chót lưỡi.

Thấy mẹ chồng không nói thêm gì nữa, Hứa Tần Nhã mới vội vàng mở miệng: “Mẹ à, nó... Tiểu Tái dù gì cũng là con ruột của con mà, sao con lại không thương nó cho được? Nhưng mà bây giờ Tiểu Tái không có ưu điểm gì nổi bật cả, nếu mà ỷ vào Ngữ Dung để tới Đại học Đế Đô làm học sinh dự thính thì con sợ sẽ làm liên lụy đến...”

“Mẹ ơi.”

Hứa Tần Nhã còn chưa nói xong đã bị Bạch Ngữ Dung chen ngang, cô ta không cho bà ta nói tiếp vì sợ chọc giận bà nội Bạch.

Có lẽ cũng hiểu ý của con gái mình, Hứa Tần Nhã lén quan sát sắc mặt của mẹ chồng xong thì lập tức im miệng ngay.

Bạch Ngữ Dung lại quay sang nhìn bà nội Bạch, cô ta nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bà nội cứ yên tâm đi ạ, có gì cháu sẽ nói vấn đề học sinh dự thính của Tiểu Tái cho giáo viên hướng dẫn của cháu là giáo sư Tần biết.”

Cô ta dừng một chút rồi lại cười nói: “Như vậy thì sau này cháu cũng có bạn ở thủ đô rồi, không còn sợ cô đơn một mình nữa.”

Lời nói của Bạch Ngữ Dung khiến sắc mặt của bà nội Bạch cũng dịu đi đôi phần, bà ấy gật đầu và khen ngợi cô ta là đứa bé ngoan, cuối cùng mới quay sang nhìn Hứa Tần Nhã: “Ngữ Dung đã nói như vậy rồi thì người làm mẹ như con cũng nên tranh thủ một chút, nhanh chóng giúp Tái Tái hoàn thành chuyện này đi, biết không?”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì cố rặn ra một nụ cười chứ không trả lời.

“À đúng rồi.” Bà nội Bạch nói đến đây thì như sực nhớ ra chuyện gì, bà ấy nhìn về phía Hứa Tần Nhã: “Mẹ nhớ lúc trước con và Văn Liên có bảo là sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cho Ngữ Dung mà, đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

Vừa nhắc đến chuyện này thì Hứa Tần Nhã lại vui ngay, bà ta cười tươi rói: “Việc Ngữ Dung thi đậu vào Đại học Đế Đô là một chuyện đáng chúc mừng, cho nên đến lúc đó trừ nhà họ Bạch và nhà họ Hứa ra thì nhà họ Trình cũng sẽ tới chúc mừng đấy ạ.”

Hứa Tần Nhã nói đến đây thì hơi dừng một chút, sau khi cẩn thận quan sát nét mặt của bà nội Bạch xong, thấy bà ấy không phản cảm thì mới nói tiếp: “Mẹ à, hai ngày này bà Trình có bàn bạc với con, bảo là... nhân dịp tổ chức tiệc tối, chi bằng chúng ta hãy công khai luôn chuyện cưới hỏi giữa hai nhà luôn đi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 37


“Con có bàn với Văn Liên rồi, anh ấy cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi, có điều bọn con còn chưa có dịp nói với mẹ thôi, mẹ cảm thấy chuyện này sao ạ?” Hứa Tần Nhã nói xong thì lập tức nhìn về phía bà nội Bạch, giống như đang sợ bà ấy phản đối vậy.

Bạch Ngữ Dung cũng đứng ở một bên nhìn, đôi tay đang nắm chặt lấy nhau đã bán đứng sự căng thẳng của cô ta.

Nhưng điều bất ngờ là bà nội Bạch lại gật đầu một cách thản nhiên: “Được thôi, mẹ không có ý kiến gì về chuyện này cả.”

Câu trả lời này làm Hứa Tần Nhã vui mừng quá đỗi: “Thế để con gọi điện thoại cho bà Trình ngay, chúng ta phải bàn thật kỹ về chuyện này mới được.”

“Ừ, việc này con và Văn Liên cứ tự coi mà làm đi.” Bà nội Bạch thờ ơ bảo, sau khi dừng lại một lát thì lại mở miệng: “Hiện giờ mẹ còn chưa xuất viện được, cứ để Tái Tái thay mặt mẹ đi, cũng nhân dip này giới thiệu Tái Tái với mọi người luôn, như thế này cũng xem như là song hỷ lâm môn nhỉ.”

Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã lập tức cứng đờ, bà ta nhìn bà nội Bạch, hỏi: “Mẹ, ý của mẹ là...?”

“Tái Tái đã về nhà họ Bạch được một thời gian rồi nhỉ?” Bà nội Bạch ngước mắt nhìn về phía Hứa Tần Nhã, thản nhiên nói: “Thế mà đến tận bây giờ cũng chưa có được một bữa tiệc ra trò, con nhìn thế mà coi được à? Giờ nhân dịp hai nhà Bạch - Trình đính hôn, chúng ta cũng nên công khai chuyện Tái Tái đã trở về luôn. Sao đấy?”

Bà nội Bạch cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh như băng: “Chẳng lẽ con và Văn Liên còn tính tổ chức một bữa tiệc riêng cho Tái Tái hả?”

Hứa Tần Nhã cười gượng hai tiếng, bà ta ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Mẹ à, thật ra thì... người bên ngoài cũng đã biết Tái Tái trở về từ lâu rồi mà, cho nên… à thì, chúng ta cũng không cần cố ý thông báo khắp nơi làm gì đâu, đúng không ạ? Hơn nữa bây giờ Tái Tái còn chưa rành rọt về nhiều thứ, vấn đề xã giao lại càng thế. Con thấy… hay là chúng ta tìm cơ hội khác đi nhé?”

Bà ta vừa mới nói xong thì lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bà nội Bạch, thế là không khỏi sững người vì kinh ngạc.

Hứa Tần Nhã hơi bĩu môi, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn cụp mắt.

Bà nội Bạch thấy phản ứng của bà ta thì hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói tiếp: “Đây là kết quả sau bao lần đắn đo suy nghĩ của mẹ, con cứ theo đó mà làm. Hai hôm nữa tới ngày thờ cúng tổ tiên thì nhớ dẫn Tái Tái theo đấy.”

Bà ấy dừng một chút, thấy Hứa Tần Nhã vẫn cúi đầu ngồi đó thì vô cùng tức giận, đáng tiếc lại không biết trút vào đâu, cuối cùng chỉ đành ngả lưng về phía sau rồi bảo: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Mẹ mệt rồi nên muốn ngủ một lát, lần sau tới thì chúng ta sẽ bàn về vấn đề để Tái Tái làm học sinh dự thính, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ trễ thời gian đăng ký vào Đại học Đế Đô mất.”

Câu cuối của bà nội Bạch mang theo hàm ý sâu xa.

------

Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai mẹ con Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung trở về nhà họ Bạch.

Sắc mặt của Hứa Tần Nhã rất tệ, sau khi vào nhà, bà ta lập tức ngồi im trên sô pha không nói một lời nào.

Bạch Ngữ Dung cũng nhận ra Hứa Tần Nhã đang không vui, cho nên tự tay bưng hồng trà đến trước mặt bà ta: “Mẹ à, mẹ đừng giận nữa.”

Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung một cái, khuôn mặt cũng dịu xuống không ít. Bà ta kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta, thở dài một tiếng nói: “Mẹ không có giận gì cả, mẹ chỉ cảm thấy bà nội con không cần thiết phải nhường suất cùng đi học cho nó làm gì, quá lãng phí.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 38


Hứa Tần Nhã dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẹ nhớ hình như con có kể về con bé nhà họ Đồng đúng không? Mẹ thấy con với nó cũng thân nhau đấy, nếu giờ con đưa cái suất đó cho nó thì không chỉ nó mà cả nhà họ Đồng đều sẽ rất biết ơn con.”

Hơn nữa Hứa Tần Nhã nhớ hình như cô ta cũng có hơi nổi tiếng ở trên mạng.

Hứa Tần Nhã nghĩ tới điều đó thì càng cảm thấy ý kiến của mình là đúng, bà ta nghĩ tới Tô Tái Tái thì bĩu môi nói: “Cần gì phải lãng phí một suất cho nó cơ chứ.”

Bạch Ngữ Dung có thể nhận ra rõ sự chán ghét của Hứa Tần Nhã đối với Tô Tái Tái thông qua câu nói của bà ta, cô ta làm bộ ngoan ngoãn cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt của mình. Một lúc sau thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tần Nhã, làm ra vẻ lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình: “Thật ra thì con biết mình có một suất cùng đi học thì con đã định để cho Đồng Đồng rồi, nhưng mà con còn chưa kịp nói cho cha và mẹ thì bà nội đã…”

“Lúc đầu con cũng đã nghĩ như thế rồi à?”

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cô ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Với lại con thấy nhà họ Đồng cũng là dân làm ăn, cũng có qua lại với ông ngoại và ba, con nghĩ... làm thế thì sẽ giúp cho bọn họ làm việc dễ dàng hơn.”

Bạch Ngữ Dung nói tới đây lại cúi đầu cười ngại ngùng nói nhỏ: “Hơn nữa con chưa từng nghĩ tới việc làm cho bọn họ biết ơn mình. Dù sao thì con với Đồng Đồng cũng là bạn tốt của nhau.”

“Con ngoan.” Câu nói này của cô ta làm cho Hứa Tần Nhã rất vui vẻ, bà ta gật đầu liên tục.

Lúc này trong lòng bà ta lại càng hạ quyết tâm hơn, bà ta vỗ vỗ tay Bạch Ngữ Dung nói: “Ngữ Dung, suất đi học cùng này con cứ để cho con bé nhà họ Đồng đi.”

“Dạ? Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, ra vẻ do dự nói: “Nhưng mà bà nội…”

“Con cứ yên tâm, chuyện này cứ để cho mẹ lo.” Hứa Tần Nhã dừng lại, thờ ơ nói: “Mẹ nghe nói nó không được cho học hành đàng hoàng, nếu để nó tới Đại học Đế Đô đi học cùng với con thì chỉ khiến cho nhà họ Bạch và nhà họ Hứa chúng ta mất mặt mà thôi. Mẹ sẽ nhanh chóng sắp xếp trường học khác cho nó.”

“Chỉ cần chúng ta sắp xếp mọi thứ xong xuôi trước khi bà nội con ra viện là được, đến lúc đó, bà nội con có muốn cũng chẳng thể nói gì được.”

“… Vâng, con biết rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung làm bộ hơi khó xử một chút, nhưng cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó cô ta nói với Hứa Tần Nhã: “Vậy giờ con gọi điện báo cho Đồng Đồng biết nhé.”

“Ừ, con đi đi, rồi nhanh chóng đăng ký danh sách lên cho Đại học Đế Đô, để khỏi phát sinh nhiều chuyện nữa.” Hứa Tần Nhã gật đầu, hối thúc Bạch Ngữ Dung đi làm.

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung đáp một tiếng rồi xoay người đi lên lầu.

Từ một góc độ mà Hứa Tần Nhã không thể nhìn thấy được, Bạch Ngữ Dung lộ ra một nụ cười đắc ý.

Còn Hứa Tần Nhã vẫn không biết gì cả ngồi lại ở trên ghế sô pha, bà ta vui vẻ nhìn bóng lưng Bạch Ngữ Dung rời đi. Nhưng nhớ tới lời tiên đoán của ông hai Bạch năm xưa, nụ cười trên mặt bà ta cũng dần dần biến mất.

Chắc là phải chờ tới hai hôm nữa tới ngày đi cúng tổ tiên thì để cho Ngữ Dung uống lá bùa kia mới được.

Như thế thì bà ta mới có thể yên tâm được.

Hứa Tần Nhã nghĩ như thế, bà ta quyết định đi về nhà họ Hứa tìm cha của bà ta là ông Hứa để bàn bạc lại. Nhưng vừa mới đứng dậy thì bà ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng chà xát hai bên bả vai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 39


Sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ? Hứa Tần Nhã quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài trời đang nắng chang chang thì có hơi khó hiểu, nhưng bà ta vẫn quyết định đi lên lầu lấy một cái áo khoác mỏng mặc lên rồi mới đi ra ngoài.

Hứa Tần Nhã đi lên lầu, sau lưng bà ta lúc này lại hiện ra một con nữ quỷ đang đứng ở sau lưng bà ta đang cúi đầu nghe hết những gì nãy giờ mà hai người họ nói chuyện.

Nữ quỷ vẫn đứng ở đó, chờ tới khi trong phòng khách không còn ai nữa thì mới từ từ xoay cổ nhìn về phía Hứa Tần Nhã rời đi, tiếng cổ chuyển động kêu ‘rắc rắc’.

Tròng mắt trắng dã nằm ở phía sau mái tóc ướt nhẹp rối bời, con ngươi màu đen nhỏ xíu như lỗ kim di chuyển loạn xạ bên trong hốc mắt.

… Nó nghe hết rồi đấy nhé, phải đi báo cho chủ nhân biết mới được.

Đèn trong phòng khách đột nhiên chớp lóe mấy cái làm cho người ta hoa mắt, sau đó nữ quỷ đã biến mất, không thấy đâu nữa cả.

Mà ở bên kia, Tô Tái Tái đang đi dạo loanh quanh trong con hẻm nhỏ của phố đồ cổ.

Vừa mới đi vào, còn chưa kịp vẫy tay chào Ngô đại sư thì Ngô Lục Lục đã “Ế!” một tiếng rồi đứng bật dậy.

Đôi mắt ông ấy sáng lấp lánh nhìn Tô Tái Tái, hai bàn tay chà chà vào nhau, nhìn cô cười “hì hì!” nói: “Tiểu hữu, cô tới rồi đấy à?”

???

Tiểu hữu?

Tô Tái Tái nghe ông ấy gọi mình như thế thì hơi nghiêng đầu.

Hôm qua còn gọi mình là cô bé, sao nay lại trở thành tiểu hữu nghe thân thiết quá vậy?

Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái đang nghĩ gì, ông ấy niềm nở chào hỏi cô xong thì lập tức lấy ra một cái ly giấy sạch, rót cho cô một ly trà thanh nhiệt.

Ngô Lục Lục đặt ly nước ở trước mặt mình rồi vẫy tay với Tô Tái Tái, cười tủm tỉm nói: “Mau tới đây ngồi, trời nóng vậy chắc cô khát lắm ha? Tới uống miếng nước cho mát nè.”

Tô Tái Tái nhướng mày một cái rồi từ từ bước tới, cô không ngồi xuống ngay mà nhìn ly trà thanh nhiệt một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Lục Lục nói: “Ngô đại sư, hôm nay tôi không có tiền đâu nhé.”

“Ôi trời, không cần tiền, không cần tiền.” Ngô Lục Lục cười ha ha nói rồi lại mời Tô Tái Tái ngồi xuống: “Tôi mời cô uống nước mà, cô cứ yên tâm uống đi.”

Không bắt trả tiền là được rồi.

Tô Tái Tái gật đầu rồi mới ngồi xuống.

Tô Tái Tái cầm ly nước lên uống một ngụm, sau khi đặt ly xuống lại, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nhìn chằm chằm vào vòng tay bằng hạt trên cổ tay mình, cô lại làm như không biết mà cười hỏi ông ấy: “Ngô đại sư, ông đang nhìn cái gì thế?”

“Hì hì hì…” Ngô Lục Lục chà chà hai bàn tay với nhau, nịnh nọt cười với Tô Tái Tái: “À thì… tiểu hữu à, tôi có thể xem cái vòng tay bằng hạt của cô một tí có được không?”

Ông ấy chỉ chỉ vào vòng tay bằng hạt rồi lập tức dơ bốn ngón tay phải lên trời làm ra động tác thề thốt nói: “Cô yên tâm, tôi chỉ ngồi ở đây xem thôi chứ tuyệt đối sẽ không cầm nó đi đâu hết cả.”

Ông ấy còn chưa nói hết câu thì Tô Tái Tái đã tháo cái vòng tay bằng hạt xuống đưa tới trước mặt ông ấy, không thèm để ý nói: “Ông cứ xem đi.”

Dường như đối với Tô Tái Tái thì cái vòng tay bằng hạt này cũng chỉ là một thứ bình thường mà thôi.

Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái hành động như thế thì có chút giật mình, nhưng lúc này sự hấp dẫn của vòng tay bằng hạt lớn hơn mọi thứ, nên ông ấy cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng chà lau tay lên quần rồi cẩn thận từ từ đưa tay cầm nó.
 
Back
Top Bottom