Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 190


Thấy Phương Hiểu Tuyết vẫn vênh mặt lên trời như cũ, quản lý bỗng nảy ra một ý hay, vội mở miệng: “Với cả, không phải em không thích hotsearch đó sao? Chi bằng nương theo lần phát sóng trực tiếp này để giải thích với mọi người đi ha?”

“Ồ?” Đề nghị này đã khơi dậy sự hứng thú trong lòng Phương Hiểu Tuyết, cô ta ngoái đầu nhìn quản lý, hỏi: “Tóm lại là phải làm gì?”

“Em cứ làm như vầy…” Quản lý đảo mắt một vòng, sau đó ghé sát vào tai Phương Hiểu Tuyết, thì thầm.

Nói xong, hai người tách nhau ra, rồi quản lý vỗ vai cô ta, thân thiết hỏi: “Đề nghị này thế nào?”

Phương Hiểu Tuyết nhoẻn miệng cười đắc ý, nhưng khi quay sang nhìn quản lý thì lại trả lời một cách hờ hững: “Cũng tạm được.”

Dứt lời, cô ta sờ mặt mình, kiêu căng mở miệng: “Muốn phát trực tiếp thì nhanh tay lên, ngày mai tôi còn sự kiện cần tham gia nữa, không thể ngủ quá muộn.”

“Được! Không thành vấn đề!” Quản lý vui mừng vỗ tay cái bốp, sau đó đứng phắt dậy, xoay người lớn tiếng thúc giục những thành viên khác trong đội, bảo họ nhanh tay nhanh chân lên một chút.

Phương Hiểu Tuyết ngồi yên ở đó, tỉ mỉ quan sát lớp trang điểm trên mặt mình một lát, sau khi chắc chắn không có điểm nào để chê thì mới hài lòng mỉm cười, ngay lúc cô ta dời mắt sang chỗ khác thì lại vô tình nhìn thấy con búp bê đang nằm một bên.

Sau khi chặc lưỡi một cái, cô ta hả họng gọi nhân viên ở đằng sau: “Mấy người chết hết rồi hả?! Không biết sửa soạn lại cho thứ này à? Vầy thì sao lát nữa tôi ôm nó lên sóng được!”

“Rối tinh rối mù, chẳng lẽ còn muốn tôi tự tay làm?!”

“Ôi chao!” Quản lý giật mình vỗ trán, rồi vội vàng chỉ một nhân viên, nói: “Cô cầm đạo cụ đi sửa sang lại cho đẹp xíu.”

Nói đoạn, chị ta lại quay đầu nhìn sang Phương Hiểu Tuyết, cười tủm tỉm mở miệng nói với giọng dịu dàng: “Hiểu Tuyết, em qua bên đó nghỉ chút đi, những chuyện còn lại đã có người đi làm rồi, em chỉ cần chờ đến giờ rồi mở kênh phát sóng lên là được.”

Phương Hiểu Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hếch cằm đứng dậy, bước tới sô pha kế bên.

Sau khi ngồi xuống, cô ta bắt chéo chân chơi điện thoại, thậm chí còn vô cùng thuần thục mà lôi một điếu thuốc ra châm lửa.

Kết hợp với cách ăn mặc quái quỷ hôm nay thì trông cô ta chẳng khác nào một nữ lưu manh hàng pha – kè (fake) vậy.

Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của cô ta đi, chẳng còn chút ngây thơ, đáng yêu nào như trên màn ảnh cả.

Nhân viên tới sửa sang lại tạo hình của con rối khẽ liếc nhìn dáng vẻ nuốt mây nhả khói của Phương Hiểu Tuyết trên ghế sô pha thì vừa mắng thầm trong lòng vừa lắc lẽ lắc đầu ngán ngẩm.

Nhưng nhân viên đó cũng chỉ nhìn thoáng qua một chốc rồi lại dời mắt, quay về với con rối.

Lúc này, con rối đang ngồi tựa vào gương trang điểm, ngoại trừ tóc tai và quần áo có hơi rối thì tổng thể vẫn khá ổn, thế là sau khi chỉnh quần áo lại ngay ngắn, nhân viên kia nhẹ nhàng cầm cây lược lên, tính chải lại tóc nó cho gọn gàng.

Nhưng vừa đưa mắt về phía huyệt thái dương bên trái của con rối, cô ấy đã không kiềm được mà hét lên thất thanh.

“Sao thế? Có gì mà phải hô to gọi nhỏ vậy.”

Quản lý nghe thấy tiếng hét thì vội ngoái đầu nhìn, vừa cau mày vừa quát lớn: “Bảo cô làm chút chuyện cũng không xong. Kêu cái gì mà kêu, n*ng à?!”

“Không phải đâu… Chị Vi Vi, chị nhìn này…”

Dù bị quản lý mắng xối xả, nhân viên kia cũng không dám cãi lại, chỉ biết cắn môi chịu đựng.

Chờ tới khi chị ta lại gần, nhân viên đó mới xoay con rối lại cho chị ta tự xem.

Phương Hiểu Tuyết nãy giờ ngồi lướt điện thoại cũng không kiềm được mà ngước mặt lên, khi phát hiện biểu cảm trên mặt quản lý có gì đó sai sai thì mới vội vàng dúi đầu thuốc lá xuống thẳng mặt bàn, hoảng hốt đứng bật dậy.

“Chuyện gì thế?”

Quản lý đưa mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết đang đi về phía này, gượng cười nói: “Hiểu Tuyết à, tự em xem đi.”

Phương Hiểu Tuyết tiến lại gần, đập vào mắt là vết nứt to tướng ngay thái dương bên trái của con rối gỗ.

Hai mắt cô ta lóe lên lửa giận, xoay người tát cho nhân viên một bạt tai thật mạnh, khiến mặt người ta lệch hẳn sang một bên.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 191


“Má nó, có chút chuyện này mà cô cũng không làm xong thì ở lại có ích lợi gì?!”

Nhân viên bị đánh tới choáng đầu, chỉ biết ôm mặt đơ ra, một lúc sau mới vừa khóc nức lên vừa nói: “Không phải tôi làm hư đâu, là do ban nãy chị Hiểu Tuyết ném lược…”

Còn chưa nói hết câu thì Phương Hiểu Tuyết đã nổi điên lên mà giơ chân, đạp cho người kia một cái.

Cũng may quản lý hoàn hồn kịp, vội vàng xông lên cùng những nhân viên khác kéo cô ta ra, có vậy thì cú đá đó mới không trúng đích, nhưng tiếng mắng chửi lại chẳng hề đứt đoạn.

“Cô còn dám trốn tránh trách nhiệm hả?! Cút! Mau cút đi cho khuất mắt tôi! Cô đã bị sa thải!” Phương Hiểu Tuyết chỉ thẳng mặt cô gái kia, há miệng chửi ầm lên, trông chẳng khác nào một ả đàn bà chanh chua cả.

Nữ nhân viên giận đỏ cả mặt, gỡ thẻ nhân viên trên cổ xuống, ném mạnh xuống đất, gào lớn: “Đi thì đi! Tôi đã sớm chán ngấy với cái cảnh phải hầu hạ cô từ lâu rồi! Bằng cô mà cũng muốn mơ được thành ngôi sao lớn hả, sao không tự coi lại mình xem có xứng không đi?!”

Dứt lời, cô ấy vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.

Phương Hiểu Tuyết đứng ngây ra tại chỗ, những lời cô gái kia vừa nói như đâm trúng tim đen của cô ta vậy, thế là cô ta như phát điên mà há miệng chửi đổng về hướng cô gái kia vừa rời đi: “Con ả đê tiện kia, mày nói gì đó hả?! Có bản lĩnh thì quay về đây lặp lại lần nữa cho tao nghe! Thử xem bà đây có đánh chết mày không…”

“Được rồi, được rồi mà, Hiểu Tuyết bớt giận, bớt giận đi em. Sắp phát sóng trực tiếp rồi, đừng giận, đừng giận nữa nha.”

Quản lý dỗ dành Phương Hiểu Tuyết: “Em cứ yên tâm đi, chị sẽ giúp em dạy dỗ lại con ả đó, ha?! Giờ chuẩn bị phát trực tiếp trước đã nhé? Nào, chuẩn bị phát sóng thôi!”

“… Hừ!” Nghe vậy, Phương Hiểu Tuyết khẽ hếch vai, vừa thoát khỏi người đang ngăn cản mình, vừa hét lớn: “Tất cả tránh ra!”

Gào xong, cô ta lại trừng mắt với quản lý: “Muốn phát trực tiếp thì nhanh lên!”

Nói xong, cô ta bực bồi hừ một tiếng thật lớn, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Cô ta nhấc chân, đá tung cánh cửa phòng , lại dùng sức đóng sầm cửa, phát ra tiếng ầm ầm vang dội như sợ người khác không biết cô ta đang nổi nóng vậy.

“Chị Vi Vi, chị xem…” Nhân viên công tác trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng hướng mắt về phía quản lý.

Vẻ mặt quản lý cũng chẳng đẹp hơn chút nào, nhưng vẫn cố nhịn xuống, tái mặt nói: “Đi thôi, chuẩn bị mở phát sóng nào.”

“Hầy.” Các nhân viên gật đầu, bận rộn làm tiếp công việc còn dang dở.

Đợi mọi người giải tán, quản lý nhìn về phía nhà vệ sinh, hừ nhẹ một tiếng rồi mới xoay người bỏ đi.

Tính tình Phương Hiểu Tuyết càng ngày càng kỳ cục.

Mười phút sau, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Trên kênh trực tiếp lập tức có tận mấy trăm ngàn fan của Hiểu Tuyết ùa vào, trên màn hình cũng tràn ngập những bình luận như kiểu [Hiểu Tuyết à, đã lâu không gặp! Trông em đẹp ghê!]…

“Chào mọi người.” Trước màn ảnh, Phương Hiểu Tuyết lại biến trở về dáng vẻ ngây thơ, niềm nở, tinh nghịch.

Sau khi gửi lời chào một cách đáng yêu với khán giả, cô ta không quên ôm con rối của mình lên, để nó cũng chào hỏi mọi người.

“Búp bê cũng gửi lời chào tới mọi người nè.”

Nhất thời, bình luận lập tức ào tới như vũ bão, có người còn không ngừng tặng quà mong được Phương Hiểu Tuyết chú ý tới.

Phương Hiểu Tuyết cũng không tiếc rẻ mấy lời nói mà lập tức quay sang cảm ơn các phú ông, phú bà, nhưng lại vô tình làm lơ những người tặng quà nhỏ, không quá giá trị.

Mãi một lúc sau, cuối cùng cũng có người nhận ra con rối có gì đó không đúng.

[Hiểu Tuyết, búp bê của em hình như… hư rồi?]

Có người đi đầu, những người khác cũng nhanh chóng chú ý tới, vội hỏi hùa theo.

[Hả? Thật kìa! Sao lại thế hả Hiểu Tuyết?]

[Ban nãy lúc xem Huyền Linh Sư vẫn còn bình thường mà.]

Thấy vậy, Phương Hiểu Tuyết bày ra dáng vẻ đau khổ, nhìn con rối đầy thương tiếc, còn sờ tóc nó, buồn bã nói: “Búp bê… thay em cản một kiếp nên mới thành ra như vậy…”

[??!]

[A?!]

[Chẳng lẽ là lúc ở Thanh Sơn? Tôi đã bảo chỗ đó rất nguy hiểm rồi mà, tổ chương trình cũng thật là, vì hiệu quả của chương trình mà chẳng thèm để ý tới sự an toàn của Hiểu Tuyết gì cả.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 192


[Chính xác.]

Phương Hiểu Tuyết thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức mỉm cười an ủi fan: “Không phải đâu, thật ra tổ chương trình tốt lắm, đạo diễn với chị Hà ai cũng hiền cả, điển hình là tập mới nhất mọi người vừa xem đó, hầu hết thời gian em đều cười rất vui mà đúng không? Có điều…”

Cô ta tạm dừng vài giây, sau đó lè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu nói: “Có điều lúc biết phải tới Thanh Sơn, em cũng sợ lắm.”

“May mà có Tiểu Nhiên chịu đổi kết quả rút thăm với em, nếu không để em đi thám hiểm mấy căn biệt thự cuối cùng, chắc em sẽ sợ chết mất thôi.”

Phương Hiểu Tuyết cố tình nói như vậy để khi fan nghe xong sẽ “nhận ra” sự mờ ám ẩn bên trong.

[Có nghĩa là… Phân đoạn đặc sắc nhất, dễ nổi lên nhất của tập này vốn là do Hiểu Tuyết đảm nhận, nhưng cuối cùng lại bị Khúc Nhiên cướp mất hả?!]

[Khúc Nhiên cũng mặt dày quá rồi đó!]

[Từ đầu tui đã không thích cô ta rồi, quả nhiên tui đã đúng, cô ta chỉ thích giả vờ ta đây mạnh mẽ, như đàn ông thôi.]

Phương Hiểu Tuyết thấy khán giả bắt đầu bình luận chửi với Khúc Nhiên thì mừng húm, ngay lúc tính giở lại trò cũ, nói thêm gì đó thì da gà da vịt bỗng dựng hết cả lên, cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người cô ta.

Đúng lúc này, một bình luận đã thu hút sự chú ý của cô ta.

[Hiểu Tuyết, búp bê của em… hình như đang cử động đó?!]

???

Cả người Phương Hiểu Tuyết cứng lại, bỗng không dám ngoái đầu nhìn về phía con rối của mình.

Có một kiểu người giống như thế.

Rõ ràng bọn họ rất bình thường, rõ ràng không có bất kỳ năng lực nào, nhưng vì muốn để bản thân trông khác với những người bình thường khác mà giả vờ như bản thân là người đặc biệt.

Bọn họ khát vọng có thể thông qua phương thức này hấp dẫn sự chú ý không nên thuộc về bản thân.

Nhưng khi sự kiện linh dị thật sự xảy ra bên cạnh mình thì người sợ hãi nhất cũng là bọn họ.

Phương Hiểu Tuyết chính là người như vậy.

“Mọi người… Mọi người đang nói gì thế.” Phương Hiểu Tuyết mở to mắng nhìn những dòng chữ không ngừng chạy trên màn hình.

[A a a a a!] cùng với [Động đậy! Hiểu Tuyết! Búp bê cử động!], miễn cưỡng nở nụ cười.

Nhưng cảm giác ớn lạnh run sợ và tầm mắt mơ hồ nhìn về bên trái khiến Phương Hiểu Tuyết cảm nhận rõ ràng có vật gì đó đang tồn tại.

Cô ta rất muốn giữ biểu hiện bình thường trước ống kính, nhưng cả người lại giống như được vớt ra từ trong hầm băng, cứng ngắc, tới nỗi cô ta không cách nào khống chế biểu cảm của mình.

Quản lý và cả những người khác trong đội của cô ta đâu rồi? Sao tới một chút tiếng động cũng không có thế?

Dường như tới tận bây giờ Phương Hiểu Tuyết mới phát hiện ra bên cạnh mình hoàn toàn không có tiếng động gì, yên lặng một cách quỷ dị.

Không gian im ắng, những câu bình luận không ngừng nhảy lên, một nỗi lo lắng, khẩn trương khác lại ập tới.

[Đâu có, đâu có đâu! Tôi không nhìn thấy con rối động đậy? Ở chỗ nào thế?!]

[Có phải mấy người hoa mắt rồi không?]

[Có bệnh à! Ai đùa kiểu này thế? Không nhìn thấy Hiểu Tuyết đã bị dọa sợ rồi sao?!]

[Nhưng không phải cô ta có thuật điều khiển con rối sao? Cô ta còn suốt ngày búp bê như thế này như thế kia, rồi còn ra vẻ bản thân có thể giao tiếp với nó, bây giờ lại sợ hãi tới như thế… Vậy trước đó không phải đều là lừa người khác sao?]

[Lừa đảo! Lừa đảo!]

[Nó thật sự cử động mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Mấy người có tin hay không cũng không quan trọng, bây giờ tôi cảm thấy rất sợ hãi, không nói chuyện với mấy người nữa. Đi đây!]

[Tôi cũng đi thôi, thật sự khủng khiếp.]

[Hiểu Tuyết đừng sợ, chắc chắn là mấy antifan lừa gạt cô thôi.]

Trên tay Phương Hiểu Tuyết đã toàn là mồ hôi lạnh, cô ta cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi không lý do, nắm chặt bàn tay hơi run rẩy lại, muốn mượn cơn đau để khiến bản thân dần dần tỉnh táo.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ta “òa” lên một tiếng, sau đó cười thật to, rồi chớp chớp mắt nói với người hâm mộ: “Thế nào? Kỹ năng diễn xuất vừa rồi của em có được không? Vì em muốn có biểu hiện xuất sắc trong phim của đạo diễn Tiểu Quân mà đã luyện tập trước gương thật lâu đó~”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 193


[Hả? Hóa ra vừa rồi em đang diễn sao? Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết thật tốt! Thật mong chờ phim ra mắt!]

[Mong chờ +1]

[Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết so ra còn tốt hơn một vài diễn viên nổi tiếng khác, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã tin là thật. Bọn họ đáng ra nên tới học tập cô một chút.]

[Đúng vậy, Hiểu Tuyết thật tuyệt vời, khi nào bộ phim em đóng ra mắt tôi nhất định sẽ đi xem cổ vũ.]

Phương Hiểu Tuyết cắn răng cười, giả bộ như bản thân đang đọc bình luận của mọi người, nhưng thật ra ở bên dưới, cô ta vẫn đang không ngừng tự nhéo tay mình.

Sau khi đè nỗi sợ hãi không tên xuống, cô ta mới chớp mắt, hoạt bát nói: “Được rồi, Hiểu Tuyết ở đây cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với em, nhưng hiện tại bộ phim còn đang trong giai đoạn bí mật, nên em không thể tiết lộ gì thêm với mọi người được nữa đâu!”

[Hiểu được.]

[Cố lên.]

Phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên trở nên hài hòa, tất cả bình luận đều là những lời cổ vũ Phương Hiểu Tuyết.

Nhưng bí mật nhiều người biết thì khó giữ được, trong lúc này không thể nào chỉ có một tiếng nói.

Quả nhiên, vẫn có một nhóm người không ngừng bình luận kêu Phương Hiểu Tuyết “Lừa đảo”.

Ngay lập tức, hai phe lại rùm beng lên.

[Sao vẫn có người cứ nói cái gì mà lừa đảo với chả lừa đảo vậy? Không nghe Hiểu Tuyết nói mới nãy chỉ là đang diễn thôi à? Mấy người có phải là người hâm mộ của Khúc Nhiên không? Thật là thối mà, mau cút về bên cạnh chủ của mấy người đi!]

[?? Sao tôi lại thành người hâm mộ của Khúc Nhiên rồi. Vừa nãy đúng là búp bê đã cử động mà.]

[Đúng thế, làm sao nào? Quan điểm khác với mấy người thì chính là ở phe đối lập đúng không? Nếu cô ta không phải đang diễn trò thì nói cô ta nhìn con rối đi xem nào? Cô ta có dám làm không?]

[Mấy người…]

Phương Hiểu Tuyết thấy phòng phát sóng trực tiếp lại chuẩn bị cãi nhau, rồi nghĩ tới sản phẩm cần được quảng cáo vẫn còn chưa lên sóng, vì thế cô ta nhanh chóng cười trấn an mọi người.

“Được rồi, được rồi, có thể là vở diễn lúc nãy của em đã khiến mọi người hiểu lầm rồi.” Cô ta dừng lại, cười một cái: “Bây giờ em nhìn con rối là được rồi mà.”

Nói xong, Phương Hiểu Tuyết kiên trì quay qua nhìn con rối đang ngồi trên vai trái cô ta, sau khi nhận ra hình như nó không có vấn đề gì, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ cô ta đã bị mấy câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp hù dọa rồi, những thứ kiểu như con rối sao có thể động đậy được chứ?

Phương Hiểu Tuyết tự giễu trong lòng rồi hừ lạnh, lại lần nữa cảm thấy đắc ý.

Trong khu bình luận vẫn còn người đang nói mấy câu như [Vậy cô và nó mặt đối mặt đi.]

Tính tình của cô ta vốn dĩ không tốt, bây giờ đã nổi giận.

Cô ta nhanh chóng trả lời: “Được.”

Sau đó Phương Hiểu Tuyết giật con rối từ trên vai mình xuống, “bộp” một tiếng, để nó xuống đối diện, tâm tình không tốt nói: “Bây giờ em sẽ mặt đối mặt với nó mười phút, nếu em làm được, mời anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chỗ này không chào đón anh.”

Người hâm mộ dồn dập bảo tốt lắm, những dòng chữ [Hiểu Tuyết V587!], [Mạnh!] không ngừng chạy trên màn hình.

Nhưng cũng có người hâm mộ có tính cách ôn hòa nói: [Cô để xuống nhẹ thôi, con rối búp bê rất yếu đuối, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ bị hư.]

[Hành động quẳng con rối của cô ta như này, tôi đây không làm người hâm mộ nữa. Hẹn gặp lại mọi người!]

[Tôi cũng vậy! Những người thích búp bê không thể chịu được!]

[Cùng nhau, cùng nhau đi thôi nào!]

[Huyệt thái dương của búp bê có vết rách… Không phải là cô ta tự mình ném hỏng rồi nói là do ngăn cản trộm gì đó chứ?]

[Có thể lắm ~]

[Ghê tởm. Tôi chuyển thành antifan đây.]

Tất nhiên Phương Hiểu Tuyết nhìn thấy những bình luận này, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp thì cô ra sẽ tức giận tới văng tục rồi.

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn c*n m** d***, đè lửa giận xuống, nhìn chằm chằm vào con rối.

Phương Hiểu Tuyết đợi một lát rồi mới giương mắt nhìn về phía camera đang phát sóng trực tiếp mà nói: “Nhìn kìa, đâu có chuyện gì xảy ra đâu nào? Căn bản là con rối búp bê sẽ không…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 194


Phương Hiểu Tuyết không nói nổi nữa. Cô ta trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

Bên dưới phần bình luận cũng trở nên điên cuồng

[???]

[Sao thế? Sao thế? Sao thế?]

[Khà khà, Hiểu Tuyết thích diễn thật đấy.]

Nhưng ngay lúc Phương Hiểu Tuyết thật sự bị dọa sợ.

Tại vì con rối búp bê lại nhìn mình chằm chằm!

[Hiểu…?]

[A a a a a! ]

Bên dưới phần bình luận vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi thì con rối búp bê lại “cạch” một phát quay đầu chín mươi độ nhìn chằm chằm vào phòng phát sóng trực tiếp, chầm chậm trừng lớn hai mắt với màn hình, nghiêng đầu phát ra tiếng “cạch cạch cạch”.

Hì hì hì……

Tiếng cười quỷ dị vang lên làm Phương Hiểu Tuyết sợ hãi phải nhảy ngược lên, thét chói tai hất luôn cả con rối búp bê lẫn thiết bị phát sóng xuống mặt đất.

“A a a a a!”

Trong cảnh quay hỗn loạn không ai thấy rõ cái gì, Phương Hiểu Tuyết sợ hãi thét chói tai.

Hì hì hì… Ai bảo cô không chịu nghe lời khuyên mà quay người lại làm chi?

Hì hì hì…

Rạng sáng.

Hashtag # Phương Hiểu Tuyết con rối # nhảy lên hot search Weibo hot search, hashtag# đàn em # cũng đứng top 1 đồng hạng.

Nhưng chỉ sau ba mươi phút, hot search đã bị xóa sạch như chưa từng có chuyện gì xảy ra với Phương Hiểu Tuyết vậy.

Chỉ là càng không tìm thấy gì thì lại càng khiến cho chuyện này trở nên quỷ dị hơn mà thôi.

Cùng lúc đó, Lục Bộ ra quân, Ngô Hạo đang ngủ cũng bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh ấy vội vàng mặc quần áo rồi chạy vội ra ngoài, vừa mới mở cửa xe ngồi vào thì thấy quản gia Ngô chạy theo sau gọi “cậu chủ”.

“Chú? Sao chú còn chưa ngủ nữa?” Ngô Hạo nghe thấy có người gọi thì quay đầu lại, có hơi ngạc nhiên.

“Tôi vừa mới nằm xuống đã nghe thấy cậu chủ phải ra ngoài, chắc sẽ bận cả đêm. Nào, cậu cầm lấy cái này đi, lúc đói thì lấy ra mà ăn.”

Quản gia Ngô đưa cái bọc nhỏ cho Ngô Hạo, dừng lại một chút rồi nói: “Trong đó có mấy cái bánh nén khô, một vài túi nước trái cây nên sẽ không ảnh hưởng tới hành động của cậu đâu. Mang đi nhé.”

Thôi được rồi.

Tuy bất đắc dĩ nhưng thấy cái túi lần này quả thực chỉ to bằng bàn tay Ngô Hạo, tiện cho anh nhét vào túi nhỏ bên hông. Lúc này anh ấy mới chào tạm biệt quản gia Ngô, vội lên xe để ra ngoài.

“Cẩn thận nhé.” Quản gia Ngô dặn dò đôi chút, đứng nguyên đó nhìn theo xe anh ấy cho tới khi đèn hậu dần biến mất thì mới khẽ thở dài, quay người đi vào trong nhà.

Quản gia Ngô đi qua sân trong, đang định đi vào sảnh chính thì khựng bước chân, kêu lên: “Ai đó?” rồi quay lại nhìn ra đằng sau.

Nhưng trong sân nhỏ chỉ có ánh đèn êm dịu chiếu lên những hoa cỏ lờ mờ còn lại không thấy gì khác.

“... Lạ thật đấy. Là do mình uống nhiều nên hoa mắt hay sao?” Quản gia Ngô nghi hoặc.

Rõ ràng là ban nãy ông ấy thấy có tia sáng nhỏ như loài đom đóm lọt vào trong tầm mắt, sao quay người nhìn lại thì không thấy gì là sao nhỉ?

Chắc là do hôm nay ông chủ Lục trúng số, cả nhà ai cũng vui vẻ nên uống hơi nhiều thành ra hoa mắt à?

Nhưng mà ông ấy uống có mấy chén thôi mà nhỉ!

Haizz… Quả nhiên là người già.

Quản gia Ngô nghĩ, chắp tay sau lưng, lắc đầu quay về phòng mình.

Chờ tới khi xung quanh trở nên im ắng hơn, ánh sáng nhỏ nhoi mà mới nãy quản gia Ngô tưởng bản thân nhìn thấy ảo giác lại chầm chậm, lén lút lò dò bước ra khỏi cây cột.

Nếu nhìn kỹ thì thấy nó có cầm một cái lá cây.

… Hóa ra ban nãy nó cầm lá cây che mắt mình lại nên mới không bị quản gia Ngô phát hiện.

Người giấy nhỏ hơi phát sáng nhìn quanh hai bên, sau khi chắc chắn không có ai nữa mới nhặt lấy lá cây, cả đường hết che che giấu giấu thì lại trốn đông trốn tây đi vào phòng của Ngô Lục Lục.

Sau khi dùng hết sức bình sinh, hai chân nhỏ trượt mất mấy lần thì người giấy nhỏ mới có thể hé ra cửa sổ, vội vàng nhảy vào trong.

Lăn “ục ục” trên bàn nhỏ mấy vòng rồi mới dừng lại.

… Choáng váng!

Người giấy nhỏ ngồi ở đó, ôm đầu nhỏ quay mòng mòng hồi lâu rồi mới bò dậy, chạy lấy đà rồi nhảy lên cái bàn ở bên cạnh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 195


Hai tay nó túm lấy cái lá, coi cái lá như cái dù để nhảy, chậm rì rì đáp thẳng lên đầu Ngô Lục Lục đang ngủ ngon.

“Bẹp”, rơi thẳng lên trán ông ta.

Người giấy nhỏ lắc đầu, bò dậy làm việc.

Nó quấn tơ nguyệt thành cuộn chỉ nhỏ, mắc vào người mình, liếc mắt trông giống hệt như một đèn sao nhỏ.

Lúc này, người giấy nhỏ đang ngồi lên bụng Ngô Lục Lục, tết tơ nguyện lại với nhau, sau đó lại lấy đâu ra kéo cùng với kim chỉ nhỏ xíu, bắt đầu làm việc.

Nó bắt đầu “tu sửa” những kinh mạch không được thông thuận trong cơ thể Ngô Lục Lục.

Bận bịu hết cả đêm, ngoài trời đã rạng sáng, người giấy nhỏ cuối cùng cũng làm xong.

Nó mệt tới mức bẹp dí trên đầu Ngô Lục Lục, hai tay chống sau lưng ra vẻ “Mệt mỏi quá đi à!”

Cơ mà nó đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đại công cáo thành.

Người giấy nhỏ vừa lòng gật đầu, ngáp một cái rồi đi tìm túi gấm bên dưới gối đầu, hóa thành mảnh giấy chui tọt vào trong túi gấm.

Thứ duy nhất chứng minh sự xuất hiện của nó là lá cây đang lung lay bên mép giường.

Lúc Ngô Lục Lục trở mình thì cứ thế bay xuống cạnh dép lê.

Ở bên kia, Ngô Hạo vội lái xe tới địa điểm xảy ra vấn đề.

Anh ấy vừa mới xuống xe, phụ tá A Lai đã đi tới vội gọi: “Đội trưởng.”

“Ừm. Chuyện trong đó sao rồi?” Ngô Hạo nhận lấy đồ phòng hộ A Lai đưa cho mình vừa nhanh chân đi vào trong.

“Bị dọa tới mức són ra quần, hỏi cái gì cũng không biết.” A Lai bất đắc dĩ lắc đâu, dừng lại chút rồi buồn bực cất lời: “Tôi còn tưởng bọn họ quay chương trình huyền học lâu như thế rồi chắc sẽ không sợ hãi gì đâu, ai mà ngờ…”

Rặt một đám cùi bắp.

A Lai - fan của chương trình Huyền Linh sư đang thấy vỡ mộng.

Sau này anh ấy sẽ không xem chương trình này nữa! Anh ta muốn thoát fan! Dẫm ngược luôn!

Ngô Hạo liếc mắt nhìn phụ tá rồi nói: “Chẳng phải chúng ta đã gặp rất nhiều rồi sao?”

Nơi nào cũng giả danh bịp bợp, khi gặp phải “chuyện thật” thì bị dọa tới mức són ra quần cũng chẳng hiếm.

… Thôi được rồi, anh ấy quyết định trở về rồi sẽ không cắn ngược lại chương trình đâu.

Dù sao thì trong chương trình cũng có khách mời thường trú là Khúc Nhiên, hiện tại là ánh sáng trong viện Luyện Khí của bọn họ đó.

Nghĩ tới đây A Lai sáng bừng hai mắt, vội đi theo sau Ngô Hạo hỏi: “Đội trưởng, bên trong kia cũng là chuyện xảy ra sau khi đi Thanh Sơn về. Hay là… Chúng ta gọi đàn em Khúc lại đây giúp đỡ đi?”

Để cho mọi người được mở mang tầm mắt?

Nhìn con Nhện Mặt Quỷ kia sao?

Trong giây lát thoáng qua, Ngô Hạo có chút động lòng. Nhưng anh ấy chỉ suy nghĩ một tí rồi lắc đầu từ chối: “Không được.”

Thấy phụ tá của mình buồn rầu thì Ngô Hạo lại nói: “Cậu quên tình trạng lúc sáng của con Nhện Mặt Quỷ kia rồi à? Đàn em Khúc hiện vẫn chưa thể khống chế được nó, bây giờ kêu tới có khi lại còn rách việc hơn.”

… Cũng đúng ha.

A Lai gật đầu.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Kết quả điều tra của tổ điều tra khảo sát thế nào rồi?” Ngô Hạo hỏi.

“Đã có rồi, chúng ta chỉ phát hiện ở bên trong đó có một nguồn nhiệt độ.”

“Ừ, tất cả chuẩn bị hành động.” Ngô Hạo đeo kính bảo vệ mắt lên, tay phải đưa lên cao rồi gạt về phía trước, làm ra hành động “Xông vào!”

Sau đó các đội viên của đội ba nhanh chóng cúi người đi theo sau.

A Lai cũng không nói nữa, anh ấy cầm một cây gậy baton đi theo sau lưng Ngô Hạo, để bảo vệ an toàn cho Ngô Hạo.

Chờ tới khi người của Lục Bộ phá cửa rồi nhanh chóng đi vào thì đã bị giật mình bởi tình hình hiện tại ở trong phòng vào lúc này.

Trên các khớp xương của hai tay hai chân của Phương Hiểu Tuyết đều bị một sợi chỉ được hình thành từ khí đen treo lên trên không trung, giống như một con rối vậy.

Phương Hiểu Tuyết bị treo lơ lửng trên không trung, làm ra bộ dáng một tay chống đầu, như bức tranh người đẹp nằm trên ghế nghỉ.

Nhưng lại có một cây dao tỉa chân mày đang treo ngược ở bên mắt phải của cô ta, gần đến mức chỉ cần sợi dây chỉ đen kia bị đứt là dao tỉa chân mày sẽ đâm thủng vào tròng mắt của cô ta ngay lập tức.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 196


Mặt Phương Hiểu Tuyết bây giờ toàn là nước mắt, nước mắt chảy xuống thành dòng lệ màu đen lăn dài hai bên má, cộng thêm bên đầu bị đập chảy máu.

Quả thật rất giống một con búp bê bị phá tới mức xấu xí.

Thế nhưng ngoại trừ cơ thể không thể động đậy được thì lý trí của cô ta vẫn còn rất tỉnh táo.

Phương Hiểu Tuyết cố gắng nhìn về phía đám người Ngô Hạo, phát ra tiếng nói vừa nhỏ vừa đứt quãng: “Cứu tôi… mau cứu tôi với.”

Đi theo sự cố gắng mở miệng ra để nói của Phương Hiểu Tuyết chính là máu không ngừng tuôn trào từ trong miệng của cô ta, phải đến lúc này thì đám người A Lai mới nhận ra rằng hai bên mép miệng của cô ta cũng có một sợi chỉ được tạo ra từ khí đen đã khâu miệng của cô ta lại.

Lại nhìn thấy trên người Phương Hiểu Tuyết toàn là vết máu bầm cùng với hai tay hai chân bị bẻ cong vặn vẹo không ra hình dáng gì thì người của Lục Bộ đều biết rằng trước khi họ tới thì cô ta đã bị tra tấn một trận rất dã man rồi.

Hoặc là cố gắng nhịn đau không được la lớn.

Hoặc là há mồm ra kêu thì vết khâu trên miệng cũng sẽ tạo thêm một vết thương mới nữa.

Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại vô cùng độc ác.

Nhưng… đây chỉ được tính là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.

Ngô Hạo đã nhìn ra được đầu mối, anh ấy nói với con rối búp bê đang ngồi ở trên người Phương Hiểu Tuyết: “Cô ta đã nhận được sự trừng phạt rồi, nhưng nếu bây giờ mày giết cô ta thì bọn tao sẽ rất khó xử đó.”

Con rối búp bê quay cổ một cách kỳ dị, tạo ra tiếng “Cót két”, nó đưa tay lên, những sợi chỉ trên người của Phương Hiểu Tuyết cũng theo đó mà bị kéo căng.

Phương Hiểu Tuyết lập tức r.ên rỉ đau đớn thảm thiết.

Ngô Hạo nhanh chóng đưa hai tay lên làm hành động đầu hàng: “Được rồi, được rồi, được rồi. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện nào, cứ bình tĩnh.”

Thấy con rối búp bê đã dừng lại, Ngô Hạo mới nói tiếp: “Mày muốn trả thù thì như thế cũng đã xong rồi, khó khăn lắm mới có thể đi ra ngoài, nếu vì chuyện này mà bị bắt lại nữa thì không phải rất uổng phí hay sao chứ? Nhân lúc mọi chuyện còn chưa có gì lớn thì mày hãy… nhường tí ha?”

Ngô Hạo dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói thêm: “Chỉ cần mày không làm người khác bị tổn thương, chỉ cần để cho cô ta còn nguyên vẹn là được rồi.”

Có nhiều thứ rất mạnh, trong tình huống bọn họ không thể làm gì được nó thì chỉ còn cách khuyên nhủ hòa giải mà thôi.

Mặt khác thì bọn họ cũng được xem là người trong Huyền môn, cho dù làm nhiệm vụ thì cũng sẽ bị dính tới nhân quả.

Hơn nữa chuyện của Phương Hiểu Tuyết hiển nhiên là do cô ta tự rước lấy vào người, nói thẳng là cô ta bị thế là đáng lắm.

Không biết là câu nào của Ngô Hạo đã thuyết phục được con rối búp bê kia, nó lại xoay đầu “Cót két” vài cái rồi từ từ thả sợi dây trên người của Phương Hiểu Tuyết ra.

Sau đó nó nghiêng đầu suy nghĩ, “Cót két” một tiếng, một luồng gió lạnh khiến cánh cửa sổ đang đóng bật ra.

Một bóng đen chạy vèo qua trước mặt đám người Ngô Hạo, con rối búp bê đã nhảy ra ngoài cửa sổ.

Dây chỉ được tạo ra từ khí đen lập tức biến mất ngay lúc con rối búp bê bỏ chạy, thấy mắt của Phương Hiểu Tuyết sắp bị dao tỉa chân mày đâm thủng, trong lúc nguy cấp, một đội viên của Lục Bộ đã nhìn chằm chằm cô ta từ sớm tới giờ đã nhanh chóng nhào tới, đá thẳng vào mặt của cô ta, làm cho cô ta bay ra ngoài.

Mặc dù lực đá khá mạnh, khiến cho Phương Hiểu Tuyết bay thẳng ra ngoài, đập vào bàn, còn bị đồ ở trên bàn đổ xuống nện lên người.

Nhưng ít ra thì cũng coi như là cơ thể còn nguyên vẹn.

“Mau đuổi theo.” Ngô Hạo thấy con rối búp bê đã nhảy ra ngoài cửa sổ thì la lớn lên, xoay người chạy ra ngoài đuổi theo.

Tiêu rồi, nếu như nó quay về chỗ nó từng ở thì không sao, chứ nếu nó lại chạy ra ngoài hại người thì toang cả lũ.

Lúc Ngô Hạo định chạy ra ngoài thì người quản lý của Phương Hiểu Tuyết nãy giờ sợ tới mức run rẩy cả người mới phục hồi tinh thần lại, chị ta chặn Ngô Hạo lại rồi la lớn: “Các anh mau đi cứu người trước đi chứ, cảnh sát các anh không phải là nên cứu người trước hay sao?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 197


“Biến!” Ngô Hạo bị chị ta cản lại nên bị chậm một bước, anh ấy tức giận trừng chị ta một cái rồi đá chị ta qua một bên, tiếp tục đuổi theo về phía trước.

Người quản lý bị đá lăn qua một bên, chị ta tức giận bò dậy rồi chỉ về bóng lưng Ngô Hạo đang xa dần la lớn lên: “Tôi, tôi muốn khiếu nại các anh. Tôi sẽ làm đơn khiếu nại toàn bộ các anh.”

Người quản lý vừa gào lên được hai câu thì đã bị một người chặn tầm mắt lại, chị ta ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình có hai người đang mặc đồng phục.

Đang nhìn chị ta với ánh mắt cạn lời.

Thấy người quản lý ngẩng đầu thì một người đỡ chị ta rồi hỏi: “Chào chị, chị không sao chứ?”

“Có sao hay không á?” người quản lý hừ lạnh một tiếng, hất tay người đỡ ra rồi bình tĩnh nói: “Tôi có bị làm sao đấy, và mấy người các anh cũng sắp có chuyện rồi đấy.”

“Người lúc nãy là ai? Là ai hả? Tôi muốn tố cáo anh ta, tôi muốn khiếu nại anh ta.” Người quản lý tức giận quát lớn.

Ngay cả Phương Hiểu Tuyết cả người toàn là máu đang nằm trên đất mà chị ta cũng không thèm quan tâm, hiện tại chị ta chỉ đang cố gắng lấy lại mặt mũi của bản thân: “Các anh là cảnh sát mà lại dám tự tiện đánh người dân vô tội là tôi đây, tôi nhất định phải tố cáo và khiếu nại anh ta.”

Hai người kia nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể thấy được sự bất lực ở trong đôi mắt của người còn lại.

Đúng lúc này, một bác sĩ đã mang Phương Hiểu Tuyết ra ngoài, nhanh chóng đưa lên xe cứu thương để đưa tới bệnh viện.

Hai người họ lập tức đi theo bác sĩ cấp cứu hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”

“Trừ việc bị gãy ba cây xương sườn, tay phải và chân phải bị gãy do té ngã ra thì người bệnh không bị nguy hiểm tới tính mạng. Có điều vẫn nên mau chóng đưa tới bệnh viện để kiểm tra xem xương gãy có đâm vào nội tạng hay không.”

Y tá cấp cứu trả lời xong thì liếc sang quản lý một cái, sau khi nói thêm một câu “còn người này thì không sao hết” xong thì vội vàng đuổi theo cáng cứu thương.

Quản lý sửng sốt một chút, sau đó giận điên lên: “Tôi không sao? Đùa tôi đấy à? Chỉ mới nhìn lướt qua mà cô ta đã biết tôi không sao ấy hả?! Bây giờ tôi cũng muốn tới bệnh viện để kiểm tra vết thương!”

“Đúng vậy, người ta chỉ cần nhìn một cái là đủ biết cô có sao hay không rồi.” Một người trong số đó không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của quản lý.

Người đó dừng một lát rồi lại nói: “Thưa cô, hiện giờ cô bị nghi ngờ có ý đồ gây trở ngại cho người thi hành công vụ, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”

“Cái... Cái gì? Tôi gây trở ngại cho người thi hành công vụ á?!” Quản lý kinh ngạc hỏi lại, trong lòng có hơi hoảng, chị ta chỉ về hướng Ngô Hạo rời đi ban nãy: “Mấy người không nhìn thấy anh ta đá tôi à?”

“Thấy chứ.” Một người trong số đó gật đầu: “Nhưng đá thế là đáng lắm.”

Đáng...

Quản lý há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, chị ta lại nghe người kia nói tiếp: “Đúng rồi, người mà cô muốn tố cáo ban nãy... Tôi nói thật, khả năng cao là cô không tố cáo được đâu, bởi vì...”

Nhân viên mặc đồng phục cười cười, nói một câu làm quản lý rùng mình liên tục.

“Anh ấy thuộc đội ngũ đặc biệt chuyên chấp hành những nhiệm vụ không liên quan đến con người, có được quyền hạn rất cao, cô… chắc chắn là mình muốn tố cáo anh ấy chứ?”

“...”

“Tội bôi nhọ là phải ngồi tù hai mươi năm đó nha.”

Hơn nữa còn không được hoãn thi hành hay giảm tội.

Hai người cười hì hì nhìn quản lý đã sợ tới mức co quắp như chim cút, lúc này mới mở miệng nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta cần trở về lấy lời khai.”

Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ dạy cô nên nói như thế nào với bên ngoài, chứng minh rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn do làm màu quá đà mà thôi.

--------

Thứ kia vừa mới lên tới lầu bốn là Tô Tái Tái đã tỉnh lại ngay.

Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ.

Ồ, sáu giờ sáng, ít nhất biết lễ phép hơn kẻ trước đó.

Người giấy nhỏ đang ngủ say sưa ngửi được mùi vị lập tức nhảy dựng lên, rõ ràng mắt mũi còn nhập nhèm nhưng đã theo bản năng cầm kiếm nhào ra ngoài.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 198


Tô Tái Tái dùng hai ngón tay giữ đầu nó lại.

Lúc này người giấy nhỏ mới mở mắt ra, sau đó nhìn cô và chớp mắt một cách vô tội.

Tự nhiên chị bắt em làm chi! Bây giờ em phải đi ra ngoài trừ gian diệt ác trợ giúp kẻ yếu!

“Nếu lần này còn làm hỏng vách tường nữa, chẳng lẽ em muốn chị mặt dày nhờ đàn chị Khúc gánh tội nữa hay gì?”

Làm con nhện kia gánh á chị ơi! Bảo đảm nó sẽ đồng ý!

Người giấy nhỏ nghĩ một lát rồi trả lời tỉnh bơ như vậy, sau đó còn giơ giơ thanh kiếm trong tay lên.

Bộ dáng như thể “nó mà dám không đồng ý thì em sẽ đánh đến khi nó đồng ý thì thôi”.

Tô Tái Tái ngơ người trong chốc lát rồi lại lắc đầu thở dài, cô nhìn người giấy nhỏ bằng ánh mắt đau đớn: “Rốt cuộc là ai đã dạy hư em vậy hả?”

Người giấy nhỏ không chút do dự giơ tay chỉ.

Chị chứ ai!

“Nói bậy, chị là thanh niên năm tốt (*) hẳn hoi nhé.” Tô Tái Tái cười, cô hơi lắc lư người giấy nhỏ trong tay, âm mưu dùng cách lắc cho nó choáng váng để “thuyết phục” nó cảm thấy mình nói đúng.

Ôi trời, chuyện nhỏ kiểu này cứ gác qua một bên trước đi, để em ra ngoài trừ gian diệt ác trước đã nào!

Người giấy nhỏ giãy giụa kịch liệt, hết quơ chân lại tới múa tay.

“Không cần đâu, nó chỉ tới thăm đàn chị Khúc thôi chứ không có ác ý gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Cô đè người giấy nhỏ còn đang giãy giụa xuống: “Lại đây, hai ta ngủ nướng cho đã rồi chút nữa dậy ăn bữa sáng.”

Nó không muốn ngủ! Bây giờ nó đang tỉnh táo lắm!

Đáng tiếc, cho dù người giấy nhỏ có giãy giụa cách mấy thì cũng không thoát được bàn tay ác ma của Tô Tái Tái.

Thật đáng thương.

Mà trên hành lang, con rối mới vừa đặt hoa ngoài cửa phòng của Khúc Nhiên xong thì đã lập tức nghe thấy trong phòng có tiếng động truyền tới, nó lập tức hóa thành khí đen núp vào một góc.

Khúc Nhiên vừa mới mở cửa chuẩn bị chạy bộ lập tức “ủa” một tiếng, cô ấy nhấc bàn chân suýt chút đã dẫm xuống sang một bên, sau đó thấy được một đóa hoa bé xinh đang nằm ở đó.

“Ai để hoa ở đây thế này?” Khúc Nhiên khó hiểu, cô ấy khom lưng nhặt hoa trên mặt đất lên, cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa lên mũi ngửi, cuối cùng cài nó trên vành tai.

Gió sớm thổi qua hành lang, mang theo một giọng nói như thật như giả, thậm chí nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy.

Cảm ơn chị nha...

Nhện Mặt Quỷ đang cuộn tròn thành một cục ngủ ngon lành thì đột nhiên ngửi được mùi lạ, nó lập tức nhảy dựng lên, thoắt một cái đã bám lên cửa rồi nhảy qua vai của Khúc Nhiên.

Nó ngủi tới ngửi lui như con cún, cuối cùng dừng lại ngay chỗ bông hoa mà Khúc Nhiên cài bên tai.

Nhện Mặt Quỷ khiếp sợ ngửa người về phía sau.

“Sao thế?” Khúc Nhiên sờ đầu của nó, khó hiểu hỏi.

Bà có tui rồi mà còn dám nuôi quỷ khác ở bên ngoài hả?!

Nhện Mặt Quỷ nhảy l*n đ*nh đầu của Khúc Nhiên rồi ôm chặt lấy, như kiểu đang muốn kẹp chết cô ấy ngay tại chỗ vậy.

Ngặt nỗi Khúc Nhiên không hiểu gì cả, còn tưởng rằng nó đang giỡn với mình.

Cô ấy cười, duỗi tay vỗ về nó: “Nào nào, chị cần ra ngoài chạy bộ, em mau xuống đi, bị người ta thấy là không ổn đâu đấy.”

Nhện Mặt Quỷ: Đi chết đi!

------

“Sáng nay nhộn nhịp ghê nhỉ.” Tô Tái Tái nhắm mắt nằm ở trên giường cười nói.

Người giấy nhỏ: Đi chết đi!

Một giờ sau, Tô Tái Tái vừa mới bước ra khỏi ký túc xá thì đã thấy một người, cô không khỏi sửng sốt: “Thầy Chu? Sao bác ấy lại ở đây?” Không phải hôm qua ông ấy đã ngồi máy bay tới thành phố S để giảng bài sao?

Chu Phổ ôm cuốn ngồi chờ bên dưới đã lâu, vừa thấy Tô Tái Tái, hai mắt ông ấy sáng rỡ, vội vàng tới gần sau đó đưa quyển tới trước mặt cô.

“Tiểu Tái, mau lại đây, bác cho cháu mượn quyển sách này đọc nè!”

“Cháu có thể chọn không đọc được không ạ?” Tô Tái Tái ngẩn ngơ.

“Ôi dào, đọc đi cháu. Hay lắm.” Hai mắt Chu Phổ sáng lấp lánh, ông ấy dừng một chút rồi lại lấy thêm một thứ khác ra đưa cho cô: “Bác tặng cho cháu cái này luôn.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 199


Tô Tái Tái cúi đầu nhìn giấy ghi chú trên tay của Chu Phổ, sau đó lại hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy.

Thầy Chu à, ý đồ của bác thật đúng là rõ như ban ngày mà.

Sao thầy Chu Phổ lại không hiểu ánh mắt của Tô Tái Tái có ý gì chứ.

Nói thật là ông ấy cũng không muốn làm chuyện mất mặt như vậy đâu, thế nên gương mặt mo không khỏi đỏ ửng.

Nhưng đỏ thì đỏ, vì tương lai của Luyện Đan Viện, ông ấy hy sinh một chút thì đã sao nào?

Thế nên, thầy Chu với gương mặt mo đỏ ửng đặt lên tay Tô Tái Tái quyển , rồi để lại một câu: “Cứ từ từ mà xem, đọc cho kỹ, không cần vội vàng”, sau đó nhanh chóng rời đi.

Để lại một mình Tô Tái Tái nhìn quyển trong tay, quyển này có hàng nghìn lỗi sai, nhiều tới nỗi cô không muốn nói tới, lẳng lặng cảm thấy nhức đầu.

Cô muốn rút lại câu ông ấy là người tốt đã nói trước đó.

Đúng lúc Tô Tái Tái đang đau đầu thì Khúc Nhiên đã quay về sau khi luyện công buổi sáng xong.

Trông cô ấy không có vẻ nhẹ nhõm sau khi tập luyện mà thậm chí trông còn hơi nghiêm trọng.

Khi Khúc Nhiên nhìn thấy Tô Tái Tái mới dừng lại, gọi một tiếng “đàn em”, sau đó chạy chậm về phía cô.

Khúc Nhiên tới trước mặt cô, cười hỏi: “Em ăn sáng chưa? Chị mời.”

Tô Tái Tái gật gật đầu nói: “Lại khiến đàn chị tốn kém rồi.”

Khúc Nhiên cười lắc đầu nói: “Chút đó mà tốn kém gì chứ, đi thôi nào, chị biết gần đây có một chỗ bán đồ ăn sáng rất ngon đấy.”

“Được, nhưng mà em muốn đi gửi đồ trước đã.”

“Gửi đồ?” Khúc Nhiên nghi ngờ, lúc này cô ấy mới thấy trên tay Tô Tái Tái có một quyển sách đã hơi ố vàng, cô ấy giật mình cười một tiếng: “À, em muốn gửi quyển sách này hả?”

“Vâng, em gửi sách sửa bài tập cho bạn nhỏ ở nhà. Tính thời gian thì… nó chắc cũng đã học tới phần này rồi.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm, cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Gửi cho nó một bản để ôn tập.”

“Ừ, kiến thức căn bản phải vững chắc một chút.” Khúc Nhiên hoàn toàn không biết gì cả, gật gật đầu dẫn Tô Tái Tái đi về phía chỗ gửi bưu kiện bên trong Huyền Học Viện.

Sau khi tới nơi, Khúc Nhiên giúp Tô Tái Tái lấy hộp gỗ và mấy thứ dùng để gói đồ.

Cô ấy vừa đưa đồ cho cô vừa hướng dẫn: “Đây là chỗ gửi bưu kiện trong Huyền Học Viện, sau này bất kể là người nhà gửi đồ cho em, hay em gửi đồ về cho người thân thì cứ tới đây là được. Tốc độ gửi hàng ở đây nhanh hơn gấp đôi so với tất cả dịch vụ khác bên ngoài, lại còn an toàn và đáng tin nữa.”

“Điểm quan trọng nhất là... Những món đồ này đều được gửi với quyền hạn bảo vệ tương đối cao. Những món đồ như đất, đồ bằng gỗ, còn cả vàng, ngọc, châu báu… Đều rất hiếm bị thất lạc hoặc tịch thu, ngay cả gửi thú cưng cũng không có vấn đề gì.” Khúc Nhiên điểm lại một vài tiêu chí của hộp đựng bưu kiện của Huyền Học Viện.

Luyện Đan Viện và Luyện Khí Viện thường xuyên cần một ít đồ được làm từ chất liệu tương đối đặc biệt, nhưng có những thứ không được gửi bằng các phương pháp bình thường.

Thế nên sinh viên, giáo viên của Học Viện đều đã quen dùng dịch vụ gửi đồ trong Huyền Học Viện.

Rất thuận tiện.

“Thì ra là thế. Cái này thật tiện lợi.” Tô Tái Tái cười trả lời, nhưng cô vẫn lấy một lá bùa trắng ra, kẹp vào bên trong quyển , yên lặng gật đầu.

Đối với cô mà nói, đây mới thật sự là tuyệt đối không có gì sai sót.

Sau khi Tô Tái Tái điền địa chỉ đạo quán của Tiền Tam xong, thì đi theo Khúc Nhiên đi ăn sáng.

Trên đường đi cô gửi tin nhắn cho Tiền Tam và Tô Hồng Bảo.

Kết quả chẳng có gì đáng kinh ngạc, cô nhận được tiếng k** r*n từ tiểu sư điệt: [Tiểu sư thúc! Con muốn đi tìm sư tổ khóc lóc tố cáo!]

[Con muốn khóc tiếng ngỗng để tố cáo chuyện này sao?] Tô Tái Tái nghiêm túc và chân thành hỏi lại cậu ấy.

Tô Hồng Bảo ở phía bên kia không cách nào phản bác.

Một lúc sau cậu ấy mới yếu ớt nhắn lại: [Con nghi ngờ tiểu sư thúc lại muốn giao cho con làm chuyện mà tiểu sư thúc không muốn làm.]
 
Back
Top Bottom